Siêu Nhiên Linh Chu - Cửu Đương Gia [FULL]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357858153-256-k111459.jpg

Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
Tác giả: tantana5
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện Linh Chu là một thế giới kì dị mênh mông, có người tu hành liều mạng cùng với trời đất, có người con gái xinh đẹp tuyệt vời, dáng vẻ mềm mại thước tha, có người cổ đại mạnh mẽ kiên cường chuyển kiếp, còn có cổ thú hung mãnh, rồi bạch cốt ở giữa hắc thạch, dưới thổ nhưỡng là Hoàng tuyền, trên trời thì có cung điện, ...

Còn có bảy Linh Chu cổ lão ...

Và người thiếu niên anh hùng kiệt xuất với ý chí kiên cường bất khuất Phong Phi Vân: cầm tinh Phượng hoàng sẽ đưa bạn đi đến một câu chuyện đầy tình tiết gây cấn, mê hoặc và cả những nụ cười bất ngờ.

Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Linh Chu!​
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
Linh Chu C1-C100


Chương 1: Nữ Nhân Đẹp Nhất Thiên Hạ Tàn Nhẫn Vô Cùng - Ác Quán Mãn Doanh, Phong Thiếu Gia (1)(*)Ác quán mãn doanh: tội ác chồng chất.Trời thì có Cửu Trọng Thiên, đất thì có Cửu Trọng Địa.Địa ngục có Cửu tuyền nối liền trời với đất.

Người phàm tục gọi là "Cửu tuyền", "Hoàng tuyền", mà dưới Cửu tuyền đó chính là "Hoàng tuyền lộ."

Hoàng tuyền lộ, đó là con đường trở về sau cùng của mỗi người.*********"Một nam nhân nếu như không có tình cảm quá thân mật với một nữ nhân thì nhất định không thể nào gục ngã trong tay của người nữ nhân ấy."

Phượng Phi Vân lần này là "đại gục ngã", thế cho nên mạng của hắn cũng chính là nằm trong tay người nữ nhân kia.Con người thì có vô số kiểu chết, có cái chết trên chiến trường, bi tráng, vĩ đại, oanh liệt; có cái chết trần trụi trên đường phố, thi thể được quấn sơ sài, thế nhưng Phượng Phi Vân lại tự cho mình so với cái chết trần trụi trên phố còn phải biệt khuất hơn."

Có điều là một đại anh hùng xả thân vì nước hay thần thông quảng đại cứu giúp nhân gian đi nữa, nếu chết trong tay một nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, thì tên tuổi cả đời gầy dựng đều tiêu tan thành mây khói"Thiên hạ làm sao có một nữ nhân đẹp như thế chứ?Cái vấn đề này là do lúc Phượng Phi Vân vừa trông thấy Thủy Nguyệt Đình thì liền trở nên rung động, mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều cảm thấy rung động.Một đôi mắt to tròn, làn da ngọc ngà trắng như tuyết, dáng người yểu điệu thanh cao, đặc biệt khí chất trên người đúng là thông minh vốn có, thật giống như một tiên nữ giáng trần.Nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ!Thế nhưng lúc Phượng Phi Vân chết ở dưới kiếm của nàng, hắn mới phát giác ra nàng cũng chính là người phụ nữ cay độc nhất thiên hạ này.Kiếm trong tay nàng bị nhuộm đỏ, máu đang rỉ ra!Mà linh hồn Phượng Phi Vân thì đã bay ra khỏi thân thể, đi tới một thế giới đen như mực, lạnh như băng.

Trước mắt là một cổ đạo lơ lửng trong hư không, cái này không phải là đường hoàng tuyền, lối đi vào địa ngục hay sao?Trống trải, tĩnh mịch, tràn đầy u ám và vô cùng đáng sợ.Người đã chết rồi quả nhiên là có linh hồn."

Không ngờ ta đường đường là tộc trưởng trẻ tuổi nhất trong yêu tộc phượng hoàng, vậy mà cũng có lúc chờ tan biến như thế này."

Phượng Phi Vân đi ở trên Hoàng tuyền lộ, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn, tuấn tú mà lại hào hiệp, cao lớn vĩ đại mà cũng có thái độ kiêu kỳ, phong thái có thể làm cho các bậc đế vương cũng phải khom lưng vái lạy.Còn sống thì làm người hào kiệt!Chết rồi cũng muốn oanh oanh liệt liệt!Phượng Phi Vân vốn là yêu tộc phượng hoàng, là người đàn ông có thiên phú cực cao duy nhất trong ba ngàn vạn năm qua, tu luyện chỉ mới nghìn năm thì đã đạt được đến cảnh giới vũ hóa đệ trọng cửu, trở thành đệ nhất cao thủ trong tu tiên giới, bảy vị phượng hoàng yêu cũng phụng hắn làm tộc trưởng phượng hoàng.Lúc đó Phượng Phi Vân so với các tổ sư của đại tiên môn còn có tiếng tăm lớn hơn, những yêu hậu yêu đế kia đều phải kiêng nể hắn ba phần.Mà đương lúc hắn đang nổi danh thiên hạ cũng là lúc hắn gặp Thủy Nguyệt Đình.Hai người ở bên bờ Bắc Hải không hẹn mà gặp, một là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của yêu tộc phượng hoàng, một là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, hai người rất nhanh mến nhau rồi yêu nhau, ở bên bờ Bắc Hải trải qua một thời gian yên bình mà hạnh phúc.Khi đó Thủy Nguyệt Đình đúng là dịu dàng khéo léo, là người thanh lịch tao nhã tràn đầy yêu thương, giống như trong nước là ánh trăng và dưới ánh trăng chính là nước.Phượng Phi Vân vốn là một tộc trưởng yêu tộc ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, căn bản không u mê cái gọi là tình cảm, thậm chí hắn còn có chút vô tình, nhẫn tâm, vậy mà khi gặp Thủy Nguyệt Đình hắn lại trở thành một nam tử si tình đáng thương.Phượng Phi Vân ôm chiếc eo thon mảnh khảnh của nàng, quyết định dùng cả đời mình để che chở bảo vệ nàng, nhưng mà lúc Phượng Phi Vân chết ở dưới kiếm của nàng mới biết được rằng người nữ nhân này căn bản là không cần sự bảo vệ của mình, bởi vì tu vi của nàng so với Phượng Phi Vân cũng không hề kém bao nhiêu, nàng mạnh mẽ đến đáng sợ, đưa tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa, tuy nhiên nếu không phải Phượng Phi Vân bị nàng đánh lén thì cũng không thể một chiêu mà bại trận.Lúc Phượng Phi Vân chết, Thủy Nguyệt Đình liền thay thế địa vị của hắn, trở thành đệ nhất cường giả của giới tu tiên.

Đó là tiên nữ Thủy Nguyệt, người trong thiên hạ ai cũng kính trọng, uy danh kinh hoàng trong trời đất.Thủy Nguyệt văn thành võ đức, hiệu lệnh thiên hạ, nào có ai dám không thuận theo!Một người nữ nhân dẫm đạp lên thi thể người nam nhân của mình tuyệt đối là nữ nhân đáng sợ nhất thiên hạ.!Có thể chết trong tay người đẹp nhất, độc ác nhất thiên hạ, nữ nhân mạnh nhất thì Phượng Phi Vân cảm thấy mình có thể mỉm cười nơi Cửu tuyền, ít nhất mình đã từng nỗ lực mà yêu thương thật lòng, không thẹn với lương tâm, như vậy cũng có thể bình thản trong lòng.Huống chi mình cũng đã từng thân thiết cùng với nàng, cũng không tính là mất đi tất cả vốn liếng!"

Ông trời, nếu có thể làm cho ta sẽ sống trở lại, nhất định ta sẽ đem tất cả trả hết cho nàng."

"Nếu thật là có thể sống trở lại, bất luận là phải trả giá như thế nào cũng phải làm cho nàng hiểu rõ một đạo lý, một nữ nhân nếu như hướng về nam nhân của mình mà động kiếm, nam nhân cũng sẽ phải đánh trả về phía nàng mà thôi.

Một nữ nhân nếu đâm nam nhân một kiếm, nam nhân cũng cần phải đâm trả trở lại, hơn nữa sẽ đâm nàng đau hơn.

Giết người, ai mà không biết!"

Chao ôi!

Đáng tiếc là đã chết rồi, biến thành linh hồn thì cuối cùng không tránh được hồn bay phách tán, dù cho muốn báo thù, dù cho muốn đòi nợ cũng không có cơ hội!Hoàng tuyền lộ, đường đi của người chết!Đi về phía trước, chớ quay đầu trở lại.Đi a tì địa ngục, uống Mạnh bà thang đi luân hồi chuyển kiếp, chào đón một thân thể mới, vinh nhục huy hoàng kiếp trước đều tiêu tan thành mây khói.Cho dù có không cam lòng, có oán hận, có kẻ thù, có người yêu đều đã không còn có quan hệ gì nữa.Bây giờ hắn cũng chỉ là một người chết, là một luồng linh hồn mà thôi......."

Không đúng!

Trên hoàng tuyền lộ làm sao lại vắng vẻ như thế này, làm sao ngay cả một tên Quỷ ảnh tử cũng không thấy, đây rốt cuộc có phải là Hoàng tuyền lộ không?

Lẽ nào đi vào địa ngục cũng có ngã ba sao?

Sẽ không đi lầm đường chứ?

Trong lòng Phượng Phi Vân dâng lên nghi ngờ.Nhìn qua nhìn lại, xung quanh yên tĩnh thật đáng sợ, dưới chân ngoại trừ là cổ đạo vĩnh hằng thì không nhìn thấy được vật gì nữa, không, ở nơi đen nhánh không giới hạn xa xôi kia, có một hạt gạo lớn có ánh sáng màu xanh đang bay tới, tốc độ rất nhanh, ánh sáng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng to lớn.-------Chương 2: Nữ Nhân Đẹp Nhất Thiên Hạ Tàn Nhẫn Vô Cùng - Ác Quán Mãn Doanh, Phong Thiếu Gia (2)Đó là cái gì?Vật gì đang bay tới?Một con thuyền, một chiếc Linh Chu màu xanh phong cách cổ xưa, giống như một u linh quỷ thuyền!Trên Thanh Đồng cổ chu có dựng mười tám cây cột sắt sừng sững như những ngọn núi cao hùng vĩ, mười tám cột sắt Thanh Đồng đã bắt đầu rỉ sét theo thời gian, treo trên đó là những cánh buồm vải màu đen rách nát.

Nhìn hình dáng của chiếc Thanh Đồng cổ chu như một bức tranh thiên địa hắc sắc.Vẻ tang thương từ Thanh đồng cổ chu đập vào mắt làm cho người ta phải tỏ ra kính ý."

Tốc độ thật nhanh!"

Dù cho lúc Phượng Phi Vân còn sống cũng không thể nào đạt được tốc độ bay trên không được như thế.Con cổ chu khổng lồ bay với tốc độ nhanh chẳng khác nào một đạo quang, căn bản là không thể nào né tránh kịp, đâm thẳng vào linh hồn của Phượng Phi Vân."

Phốc!"

Phượng Phi Vân phát hiện linh hồn của mình cùng với Linh Chu bay ở trong hư không, hòa hợp cùng một chỗ mà theo Linh Chu bay về nơi nào cũng không biết nữa.Đây là muốn đi chỗ nào?"

Đây là ..."

Không đợi Phương phi Vân kịp phản ứng, Linh Chu màu xanh đã xé nát không gian, liền xông ra ngoài."

Ầm!"

Trước mặt, một ánh sáng chói mắt phát ra, Phượng Phi Vân liền bị đánh đến ngất xỉu đi, mơ hồ cảm nhận được linh hồn của mình đang nhập vào trong một thân thể ấm áp.Khi hắn mở mắt lần nữa, là lúc phát hiện mình bị biến thành một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi.Hắn sống lại.Chỉ có điều bây giờ cái thân thể này đã không phải là thân thể của hắn, có vẻ hết sức suy yếu, so với người bình thường có vẻ suy yếu hơn vài phần.Hơn nữa trong đầu của hắn lại sinh ra một chút ký ức khác, rất dễ dàng nhận ra đó chính là ký ức của chủ nhân cái thân thể này.Tá thi hoàn hồn?

Linh hồn sống lại?

Chân thân đoạt xá?Kệ con mẹ nó, sống lại là tốt rồi."

Phong Phi Vân!

Tên cũng giống như tên ta, chỉ là trước đây họ Phượng còn bây giờ là họ Phong."

Cái thân thể này thì ra tên là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hoàn toàn không kịp tiêu hóa số ký ức lớn ở trong đầu, bên tai liền nghe được tiếng khóc thút thít, yếu ớt của một thiếu nữ, có vẻ hết sức sợ hãi,Đây là âm thanh của một thiếu nữ xa lạ!- Phong thiếu gia, cầu xin người bỏ qua cho ta đi!

Ta tuổi còn nhỏ, không thể làm như vậy được ...Cả người thiếu nữ run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, trên gương mặt nhẵn mịn xinh đẹp còn hiện rõ dấu ấn màu đỏ của năm ngón tay, dễ nhận thấy mới vừa rồi đã bị tát một cái.Bây giờ Phong Phi Vân đối với nữ nhân phải có sự kiêng kị, nữ nhân chính là điềm xấu, nữ nhân chính là bò cạp độc, con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất chính là tấm lòng.Chao ôi, người phụ nữ này ở địa phương nào đây?Phong Phi Vân nhìn chung quanh rồi cảm thấy cơ thể hơi lạnh lẽo, hai tay có chút khác thường, hình như là trên tay đang cầm hai miên hoa ấm áp, vừa mềm vừa trơn, vẫn còn hơi ẩm ướt.Lúc này hắn chính là đang trần truồng mà nằm ở trên người người thiếu nữ điềm đạm đáng yêu, mà y phục trên người của thiếu nữ này đã bị hắn xé rách làm lộ ra mảng thịt trắng như tuyết, đôi tay tà ác của hắn chính là đang bóp trên bộ ngực "Tiểu bạch thỏ" của thiếu nữ này, có vẻ hết sức tàn độc.Trời ơi!

Bóp đến biến hình!Sức lực không thể nói là vừa phải được.Hai thân thể trần trụi trên giường có vẻ vô cùng đẹp mắt.Cơ thể nàng thật giống như một con chim am thuần nhỏ đang ẩn núp vậy, đôi tay bé nhỏ che vị trí kín đáo của mình lại, giữ vững phòng ngự sau cùng, trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc như hoa đào gặp mưa.Bây giờ nàng không ngừng cầu xin tha thứ, trông rất tội nghiệp đáng thương mà nhìn Phượng Phi Vân, không, chính xác mà nói bây giờ nên gọi là Phong Phi Vân, Phong thiếu gia."

Đây là...Thiếu gia hư đốn này đang làm nhục thiếu nữ nhà lành, nhân phẩm vị Phong thiếu gia này thật sự là không nên khen tặng a!"

Trong đầu Phong Phi Vân hiện lên một cái suy nghĩ như thế, đôi tay không kìm chế được lại vừa nhéo hai cái, ui da má ơi, cô nương này ăn cái gì lớn lên vậy, cảm giác ... không tệ a!"

Ui da!

Cứu mạng với"Dưới thân người thiếu nữ lại hét lên hai tiếng, hiển nhiên là bị bóp đau."

Thình thịch!"

Cánh cửa gỗ màu vàng đen bị một cụ già tám mươi tuổi làm cho mở toang ra, trong tay lão cầm một cây gậy quải trượng, người còng xuống, bước chân loạng choạng, tựa như đứng cũng không vững.- Ông nội, cứu cháu.Thiếu nữ kia đau khổ cầu xin.Cơ thể cụ già phát run, kinh hãi nhìn cảnh ở trên giường, giống như thấy tiểu Ngọc Nhi nhà mình bị sói ăn thịt vậy.

Thật nhanh quỳ gối xuống bên cạnh giường, không ngừng dập đầu cầu khẩn:- Phong thiếu gia, cầu xin người, cầu xin người buông ta cho Tiểu Ngọc Nhi, nó chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn rất nhỏ, người dù sao cũng đừng làm nhục nó, người đại từ đại bi bỏ qua cho nó đi!

Ta dập đầu cầu xin người, ta mỗi ngày đều dập đầu với người.

Phong thiếu gia, xin van người ...Vị Phong thiếu gia này thật ra một tên vô liêm sỉ ở Linh Châu thành, quả thực là không có việc xấu nào mà không làm, quần áo lụa là phóng túng, ban ngày ban mặt cũng dám cưỡng bức chiếm đoạt dân nữ, cưỡng ép bắt về nhà rồi làm nhục, hại tuổi thanh xuân của những cô gái có thể xếp thành một hàng dài.Nhân phẩm thấp kém, quả thực là loại người cặn bã, là thứ bại hoại, suy đồi.Chẳng qua vì bối cảnh gia đình của Phong thiếu gia thật là không thể đắc tội, ở Linh Châu thành có thể hô phong hoán vũ, tất cả mọi người đều rất giận nhưng không dám nói gì, thấy hắn đều phải chạy trốn.Ở Linh Châu thành, nghe được ba chữ "Phong thiếu gia" cũng đủ để làm cho tiểu cô nương bị dọa sợ đến khóc oa oa.- Lão già này thật là muốn chết mà, cháu gái của ngươi được thiếu gia nhà chúng ta coi trọng, là phúc của nàng, tối nay nếu nàng có thể làm vừa lòng thiếu gia chúng ta thì ngày mai nàng sẽ được Hạnh Hoa Lâu mua, trở thành một con chó cái cho vạn người cưỡi, vạn người gối đầu.Hai tên đầy tới giữ ngoài cửa của Phong gia nói vọt vào, hai người đều mặc trang phục màu đen, trên lưng còn mang một thanh huyền thiết đại đao, hiện ra hung thần ác sát, thật giống như hai con hắc báo hung mãnh.Hai tên đầy tớ cười khẩy, mỗi người xuất ra một cước thì liền giẫm lên trên người lão già, làm cho lão nằm trên mặt đất mà không cách nào mà đứng dậy được.- Không được!

Tiểu Ngọc Nhi nó mới mười bốn tuổi, nếu Hạnh Hoa Lâu thâu mua, nó sẽ chết trong đó.Lão già tóc bạc hoa râm cúi đầu lạy sát mặt đất, cái trán dập đầu nãy giờ cũng vỡ, máu chảy ra từng tia một.Hạnh Hoa Lâu chính là kỹ viện lớn nhất của Linh Châu thành, cũng là nơi bẩn thỉu nhất Linh Châu thành, phàm là xử nữ bị bán vào Hạnh Hoa Lâu, mỗi ngày đều phải bị làm nhục mười mấy lần, cô gái nào càng xinh đẹp, ở trong đó bị chết càng nhanh.Đàn ông mà!

Đều thích cưỡi nữ nhân xinh đẹp, ai mà quan tâm đến những chỗ tiền kia!-------Chương 3: Nữ Nhân Đẹp Nhất Thiên Hạ Tàn Nhẫn Vô Cùng - Ác Quán Mãn Doanh, Phong Thiếu Gia (3)Nếu như là cháu gái của mình thật sự bị Hạnh Hoa Lâu mua, vậy thì coi như cả đời nó sẽ bị phá hủy, hơn nữa nhất định sẽ bị làm nhục cho tới chết.Lão già nhìn đứa cháu gái đang bị Phong thiếu gia làm nhục ở trên giường, đau khổ không nói ra được, lòng đau như cắt, hận không thể đâm đầu xuống đất mà chết.- Mẹ kiếp, lão già này, ngươi lại dám gây chuyện làm trở ngại thiếu gia nhà chúng ta, ta đánh cho ngươi chết."

Bịch..bịch."

Một tên đầy tớ thân hình tráng kiện, một cước đá ra đã làm cho lão già bay ra ngoài, máu ứ đọng trên trán, máu me đầy mặt.- Thiếu gia, người cứ vui sướng, lão già này giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định làm cho ổn thỏa mọi chuyện.

Ha ha!Hai tên đầy tớ với thân thể cường tráng ra vẻ hiểu ý, hướng về Phong Phi Vân đang ở trên giường mà nịnh hót, cười một tiếng sau đó đóng cửa lại, lôi lão già đi ra bên ngoài, lão sẽ bị đánh cho đến chết.Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần đi xa, âm thanh cầu xin buông tha của lão già càng ngày càng yếu.- Phong thiếu gia, cầu xin người mau cứu ông nội của ta, người muốn gì ta đều tùy ý người hết, cái gì cũng đều tùy người.Tiểu Ngọc Nhi nóng ruột, nước mắt chảy ròng, không ngừng cầu khẩn Phong Phi Vân, đôi tay nhỏ bé chắp trước ngực.

Ở trong lòng ngực của Phong Phi Vân chắp tay thi lễ không ngừng, đôi chân ngọc hết sức thon dài nõn nà cũng không kẹp chặt lại nữa, hơi hơi mở ra, tùy ý cho hứng thú của hắn ta.Lúc này nàng giống như một con cừu non bé nhỏ đáng thương chịu khuất phục dưới uy quyền loài sói hung ác, bộ dạng như thế kia thật giống như đang nói, ngươi muốn ăn thì ăn liền đi!Trải qua những phút lơ đễnh ngắn ngủi, Phong Phi Vân rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng dòng suy nghĩ trong đầu.

Tiểu cô nương bị hắn cởi hết quần áo tên là Ngọc Nhi, từ nhỏ cùng với La Lão Hán sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh, ở hẻm nhỏ Thạch Ma mở ra một quán trà ngoài trời, kinh doanh buôn bán nhỏ.Ngày hôm nay, Phong Phi Vân mang theo hai tên đầy tớ đi ngang qua ngõ hẻm Thạch Ma, đúng lúc thấy tiểu cô nương này đây.

La Ngọc Nhi mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng trời sinh lanh lợi, hình dáng động lòng người, thoáng cái hấp dẫn Phong thiếu gia.Vì vậy khi đêm xuống Phong thiếu gia liền mang theo hai tên cẩu nô tài, nghênh ngang tới nhà La Lão Hán, một cước đá văng cánh cửa, xông thẳng tới bắt La Ngọc Nhi, loại chuyện như vậy hắn làm không ít cho nên rất quen tay hay việc, rất nhanh thì đã lột trần Ngọc Nhi đặt ở dưới thân mình.Linh hồn Phượng Phi Vân chính là vào lúc này đâm vào thân thể của hắn, hòa cùng linh hồn của hắn làm một.Vì thế liền sau đó mới xảy ra một màn kia!Phượng Phi Vân hòa cùng Phong Phi Vân, bây giờ đã là một người, mặc dù vẫn còn giữ tính cách ngỗ ngược, phóng đãng của Phong Phi Vân nhưng ý thức của Phượng Phi Vân trong cái cơ thể này nhiều hơn.- Phong thiếu gia, người lòng dạ từ bi hãy bỏ qua cho ông nội của ta!La Ngọc Nhi tiếp tục cầu xin, khóc thật giống như nước mắt của một người.La Ngọc Nhi nhắm chặt hai mắt đợi chờ cơn ác mộng đến, trong lòng khuyên bảo bản thân, dù cho có đau đi nữa cũng không thể kêu thành tiếng, thế nhưng nàng đợi rất lâu cũng không có cảm giác đau nhức, ngược lại trên người nhẹ hơn một chút.

Vốn là Phong Phi Vân đè ở trên thân thể mềm mại của nàng đã bước xuống giường, cầm quần áo mặc hết vào giống như đã làm xong chuyện vậy.Lẽ nào lần đầu tiên của con gái sẽ không đau?Lẽ nào trong lúc mình không biết, không ngờ hắn đã làm nhục mình?La Ngọc Nhi nhịn không được lại nhỏ giọng khóc ồ lên:- Phong thiếu gia, người đã chiếm đoạt Ngọc Nhi thì có phải là nên buông tha cho ông nội của ta hay không?- Hả ?Phong Phi Vân thiếu chút nữa lộn nhào một cái, tức giận:- Đang ban ngày nên tiểu nương tử ngươi nên thông minh tí đi nha!

Mở hai mắt ra nhìn cho kỹ, ngắt nhéo chính mình cũng được, ngươi tỉnh lại đi, nếu bổn thiếu gia ta nếu thật sự chiếm đoạt ngươi, sợ là bây giờ ngay cả sức để nói ngươi cũng không có.La Ngọc Nhi sửng sốt một chút, chợt trong lòng mừng rỡ, biết lúc này mình không có bị hắn làm nhục, thế nhưng tại sao hắn đột nhiên không làm nhục mình chứ?Đây là vấn đề nên suy nghĩ sâu xa mới được.Phong Phi Vân lắc đầu một cái, tự nhiên không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, trực tiếp mở cửa hướng về phía hai tên đầy tới đuổi theo.Lão già này nghìn vạn lần không nên bị đánh chết, bằng không Phượng Phi Vân ta vừa mới sống lại, sẽ phải mang tiếng ức hiếp người già, sau này sao có thể lăn lộn?La Ngọc Nhi trùm chăn cuộn người ở trên giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm hình bóng của Phong Phi Vân, tràn đầy khó hiểu, "Lẽ nào tên ác ôn này đột nhiên xuất hiện lương tâm?

Không, hắn không chuyện ác nào mà không làm, táng tận lương tâm, làm sao có thể bỏ qua cho ta và ông nội, chẳng lẽ vừa rồi đắc tội với hắn nên hắn muốn đem ta bán vào Hạnh Hoa Lâu làm gái điếm, làm thiếp?"

La Ngọc Nhi sợ hãi, run lẩy bẩy, trong thời gian ngắn đó không nhịn được mà khóc, mạng của mình sao mà đau khổ thế này?Phong gia ở Linh Châu thành một tay che trời, nàng căn bản là không có cách nào chống lại, dù cho bị Phong thiếu gia làm nhục, bị hắn bán vào kỹ viện cũng chỉ có thể cam chịu số phận.Tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn nhanh chóng mặc áo gai làm áo lót, lén lén lút lút đi theo ra ngoài, nàng biết rõ Phong thiếu gia nhất định là đánh đòn hiểm với ông nội của mình, sau đòn tàn nhẫn với ông nội, vẫn là phải làm nhục mình, không thể nào may mắn thoát khỏi.Cậu thiếu gia quần áo lụa này quả thực là ác ma hóa thân!¬Phong Phi Vân đuổi theo ra tới giữa căn phòng nhỏ thấp, đi vào trong một tòa viện, ở nơi này có vẻ có chút cũ nát, có nơi bức tường đều đã sụp đổ lõm xuống, gạch ngói chất đống ở một góc.Rất dễ nhận thấy La Ngọc Nhi và La Lão Hán cuộc sống rất nghèo khó, bơ vơ làm cho lòng người phải sinh ra thương xót.Chỉ có cháu gái và ông nội, hai người sống nương tựa vào nhau.Nếu như bây giờ hắn là Phong Phi Vân, như vậy thì La Lão Hán và La Ngọc Nhi nhất định sẽ thoát khỏi nghèo khổ, thế nhưng bây giờ Phong Phi Vân không nghĩ ra được phải làm sao để cho đừng xảy ra chuyện bi thương.- Xảy ra án mạng rồi, hai người đầy tớ của Phong gia đánh chết La Lão Hán rồi.- Ồn ào gì mà ồn ào, muốn chết phải không?

Cũng không nhìn xem ai làm chủ ở đây sao, chính là Phong thiếu gia gian ác, ở Linh Châu thành ai mà dám qua mặt Phong thiếu gia nhất định là mạng của mình sẽ bị gây khó dễ.- Trời ơi!

Thực sự là làm bậy mà!

Tiểu cô nương La gia kia xem ra đêm nay sẽ bị tên súc sinh kia làm nhục, ngày mai nói không chừng sẽ bị Hạnh Hoa Lâu mua.Một chàng trai siết thật chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.- Nhỏ giọng chút, nếu bị Phong thiếu gia nghe được sẽ khó mà giữ lại được cái mạng nhỏ này.- Ôi!

Ai kêu gia đình họ có tiền có thế chứ!Chàng trai kia tức khắc thở dài, xương sống cũng mềm nhũn ra.-------Chương 4: Thánh Linh Khí Mãnh (1)La Lão Hán ở ngoài sân bị một đám hàng xóm vây lại, không chỉ là đàn ông cao lớn thô kệch, còn có phụ nữ che khăn trùm đầu, thậm chí còn có trẻ nhỏ, bọn họ đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ở bên ngoài tường rào nhỏ bé mà xem thế nào, không có ai can đảm dám ra mặt vì La Lão Hán.Ở trong đêm tối, có người giơ lên bó đuốc làm cho cái sân nhỏ của La gia được rọi sáng.Hai người đầy tớ lôi La Lão Hán ra giữa sân, toét miệng cười, nhìn những người dân nghèo đang vây xem, một người đầy tớ lạnh giọng cười nói:- La Lão Hán không biết tốt xấu, dám đắc tội với thiếu gia nhà chúng ta, loại lão bất tử này, các người nói có nên để cho hắn sống ở trên đời không?Lúc này mọi người hàng xóm đều cúi đầu, mỗi một người đều im lặng không nói.Tuy là biết rõ Phong thiếu gia ở bên trong làm đều ác trắng trợn nhưng không ai dám đứng ra.Tên đầy tớ kia cười hắc hắc, nói:- Ha ha!

Ở Linh Châu thành này, Phong thiếu gia chúng tôi như trời, đắc tội với Phong thiếu gia chính là đắc tội với ông trời, hiển nhiên bị đánh chết.Nói xong hắn liền nhặt một khúc gỗ lớn bằng nắm tay ở dưới đất, chỉ ở trên đỉnh đầu của La Lão Hán.Cơ thể của La Lão hán gầy trơ xương, cuộn người trên mặt đất run lẩy bẩy, bên mép miệng vẫn không ngừng nhỏ giọng cầu xin:- Buông tha cho Ngọc Nhi, buông tha cho Ngọc Nhi, nó còn nhỏ, nó còn nhỏ ...Mọi người đều không dám nhìn một màn thê thảm như thế này, biết rõ kế tiếp La Lão Hán nhất định bị một gậy đánh chết, sau đó ném cho chó ăn.Ôi!

Gây nghiệp chướng!Thiên hạ làm sao có thể có tên Phong thiếu gia khốn kiếp như vậy!Trong lòng mọi người đều mắng chửi!"

Lộc cộc!"

Ở đây lại vang lên một loạt tiếng bước chân.Phong Phi Vân từ trong nhà đi ra, một tay cầm lấy cây gậy trong tay của tên đầy tớ, lạnh lùng trừng mắt liếc bọn chúng một cái, nói:- Cút sang một bên.Hai người kia vốn hung hăng càn quấy, là đầy tớ mà ngông cuồng tự cao tự đại, nhất thời ngoan ngoãn lùi qua một bên, không dám chần chừ nửa bước, trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia ngày hôm nay là như thế nào, chẳng lẽ muốn một lần làm người tốt?Không đúng, cái này không phải tác phong của hắn, lẽ nào hắn muốn tự tay đánh chết Lão Hán này?Cũng không đúng, mặc dù thiếu gia được bao bọc bởi cái vẻ gan góc nhưng mà lá gan lại rất nhỏ, căn bản là không dám giết người.Mọi người đều kinh ngạc, Phong Phi Vân cầm cây gậy ở trong tay ném qua một bên, từ từ ngồi xổm xuống đỡ La Lão Hán đứng lên, ngón tay hắn sờ sờ những vết máu trên người lão, sau đó lại sờ sợ mạch đập rồi gật đầu một cái, kêu lên:- Phong Bình, mau kêu Vương đại phu đến.- Hả?Một tên đầy tớ dường như nghe không rõ lời của Phong Phi Vân.- Ta bảo ngươi đi mời Vương đại phu của Cổ Thiện Đường, ngươi không nghe rõ hay sao?Phong Phi Vân trừng mắt liếc hắn một cái.- Nghe rõ, nghe rõ.Một tên đầy tớ tên gọi là Phong Bình miệng nói không ngớt, sau đó chạy vọt ra cửa sân của La gia, đi mời đại phu đến.Giờ khắc này, tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.Chuyện lạ, chuyện lạ!Đầy tớ Phong gia làm La Lão Hán bị thương, Phong thiếu gia lại giúp hắn đi mời đại phu.Tất cả mọi người thấy chuyện lạ thiên địa này nhất thời đứng im, như vậy cũng tốt, giống như một võ tướng thêu hoa, hòa thượng chải tóc, thái giám gọi kỹ nữ, rất không bình thường!Vương đại phu của Cổ Thiện Đường là một thầy thuốc có tiếng, đáng lẽ là đã nằm ở trên giường, chuẩn bị đi ngủ chung với vợ nhưng vừa nghe Phong thiếu gia cho mời hắn tức khắc mặc y phục chỉnh tề, ngựa chạy không dừng đi đến đó.Nữ nhân đều là mây trôi vì nếu như làm lỡ chuyện của Phong thiếu gia, đây chính là muốn rơi đầu mà.Giúp La Lão Hán rửa sạch vết thương, băng bó xong rồi bốc loại thuốc tốt nhất, lúc này Vương đại phu mới dám thở mạnh một cái.- Phong thiếu gia, La Lão Hán tuổi đã cao, phải từ từ mới bình phục được, sau này mỗi ngày đều phải thay đổi thuốc một lần, bảy ngày sau thì có thể xem như không có việc gì.Vương đại phu mang cái hòm thuốc lên người, lau mồ hôi trên trán, cẩn thận từng chút mà nói với Phong Phi Vân.Đây chính là người hiểm ác nhất Linh Châu thành, Vương đại phu ở trước mặt hắn một chữ cũng không dám nói sai.Phong Phi Vân gật đầu một cái, hỏi:- Bao nhiêu tiền?- Không dám, không dám, ta nào dám nhận tiền của Phong thiếu gia.Vương đại phu bị dọa sợ đến hai chân run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.Phong Phi Vân nhíu mài một cái, dặn bảo:- Phong Bình, lấy cho Vương đại phu một trăm đồng bạc."

Boom!"

Vương đại phu trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, quay về phía Phong Phi Vân không ngừng dập đầu, luôn miệng nói:- Phong thiếu gia, người nghìn vạn lần đừng giết ta, nếu như Phong thiếu gia phải cho ta tiền thật, ta đây thà rằng tự chặt đứt hai tay từ nay không dám hành nghề chữa bệnh nữa.Vương đại phu bị dọa không nhẹ, trong lòng tự răn đe mình dù thế nào cũng không được nhận tiền của Phong thiếu gia, đã từng có người vì không biết điều mà nhận tiền cơm của Phong thiếu gia, sau này bị làm cho tan nhà nát cửa, ngày cả bà vợ cùng với ba đứa con gái đều bị dâng lên cho Phong thiếu gia, sau đó lại bị Hạnh Hoa Lâu mua được.Đắc tội với Phong thiếu gia, đây chính là muốn vợ chồng xa rời, con cái phân tán!Việc kiêng kỵ như vậy, hắn không dám phạm phải.Phong Phi Vân thầm than trong lòng, xem ra cái thân thể này trước kia thật đúng là người khốn nạn, không biết điều, ở trong mắt những người khác như là ác ma tồn tại.

Nhưng mà hắn lại chợt nhớ đến một chút ký ức ở trong đầu, thấy những chuyện ác, không có tính người kia chính hắn cũng không nhịn được phải chửi mình một câu:"Thứ cặn bã."

- Ngươi lui xuống đi!Phong Phi Vân nói.Vương đại phu như trút được gánh nặng, sau cùng thả lỏng người, luôn miệng nói tạ ơn rồi lộn nhào một cái đi ra ngoài.Ngọc Nhi ăn mặc áo lót sơ sài, len lén nhìn thấy hết tất cả, đôi mắt đen bóng chớp chớp, tên thiếu gia gian ác này rốt cuộc muốn làm gì?

Vì sao phải cứu ông nội?Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.Ngay lúc nàng đang nghiêng đầu suy nghĩ, Phong Phi Vân đã chạy tới trước mặt nàng, nhất thời làm nàng hoảng sợ hết hồn, nhào về phía sau không ngừng kêu la nhảy nhảy.- Ngươi, ngươi muốn làm gì?La Ngọc Nhi yếu ớt lui hai bước, tựa ở trên vách tường.Phong Phi Vân nhìn nàng tỉ mỉ, chậm rãi đi tới trước người nàng, nhìn một chút vào quần áo mộc mạc trên người nàng, dưới bộ quần áo kia dường như lại thấy được một thân thể mềm mại, lả lướt.-------Chương 5: Thánh Linh Khí Mãnh (2)Nàng thật sự là một mầm non mỹ nhân , đặc biệt đôi "Tiểu bạch thỏ" kia rất là mê hoặc lòng người.Phong Phi Vân hiện đang nhớ lại, trong đầu có chút choáng váng, thật sự là rất đẹp.- Khụ khụ, cần ta có trách nhiệm với ngươi không?Phong Phi Vân do dự trong chốc lát, không ngờ lại nói ra lời này.Phong Phi Vân cũng không phải là muốn chiếm giữ nàng, chẳng qua là hắn cảm thấy nên có chút dặn dò đối với nàng, dù sao ở thế giới loài người các cô gái đều rất giữ gìn, toàn thân nàng hắn đều thấy hết nên hắn cần có trách nhiệm đối với nàng.Phải thế, nếu như nàng không muốn, Phong Phi Vân ngay cả một ngón tay của nàng cũng không đụng, điểm này là nguyên tắc cơ bản hắn phải có.Có lẽ đây là điều khác nhau lớn nhất giữa Phong Phi Vân bây giờ và Phong Phi Vân trước kia.- Không cần ...

Không cần.Cả Linh Châu thành e rằng không có cô gái nào dám để cho Phong thiếu gia chịu trách nhiệm.Mặc dù là những thiếu nữ yếu đuối trước kia từng bị Phong thiếu gia làm nhục không bị Hạnh Hoa Lâu mua vào đã là chuyện tốt, mỗi một người đều trốn tránh hắn, sợ bị hắn lại bức hiếp một lần nữa thì làm sao có can đảm để cho thiếu gia như như hắn chịu trách nhiệm.La Ngọc Nhi nhẹ nhàng dùng hàm răng trắng nõn cắn môi, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, tay sờ lên dấu tay màu đỏ còn in trên mặt, hình như vẫn còn đau lắm.Dấu bàn tay này chính là bị Phong Phi Vân đánh, nàng bây giờ còn rất sợ.- Còn đau không?Phong Phi Vân nhẹ nhàng hỏi.- Đau!La Ngọc Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cảm thấy Phong Phi Vân thật giống như thay đổi thành một người khác, tuy là trước đây đáng hận nhưng hắn bây giờ lại không hề thô lỗ đánh nàng.- Chuyện ngày hôm nay ... thật xin lỗi, từ nay về sau nếu như có gặp phải chuyện phiền toái gì, có thể đến Phong phủ tìm ta.Phong Phi Vân nói xong lời này liền xoay người bước đi, hai tên đầy tớ dĩ nhiên là vội vàng đi theo, thật giống như hai con chó theo đuôi."

Hắn ...

Hắn cứ như vậy bỏ đi, lại có thể thật sự bỏ qua cho ta."

Thật lâu La Ngọc Nhi mới có thể khép cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Phi Vân, cảm thấy trong lòng có một cảm giác đặc biệt mà trước đây chưa hề có, ngón tay kéo sợi tóc, hồi lâu chưa tỉnh hồn lại.Phong thiếu gia sẽ không mắc bệnh chứ?Lòng của nàng không cách nào bình tĩnh được, luôn cảm thấy Phong Phi Vân hung ác đi rồi sẽ quay trở lại, cơ thể vẫn như trước, không có chuyển động nào.

Cho đến nửa canh giờ trôi qua, Phong thiếu gia vẫn không có trở lại, lúc này nàng mới thở dài chạy nhanh tới chăm sóc cho ông nội....Lúc này đã là ban đêm, thế nhưng Linh Châu thành vẫn như vậy, ngựa xe như nước, cảnh tượng náo nhiệt hưng thịnh, trên đường phố phong cách cổ người qua lại như thoi hòa cùng âm thanh của tiếng rao hàng.Các cô nàng ở kỹ viện ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng ở trên đường lớn lôi kéo khách; một người dáng dấp cao chừng ba thước, khôi ngô hình như là người Tân Cương xưa điều khiển một con trâu đực kéo theo một chiếc xe rực rỡ chạy băng băng; ở cửa hàng binh khí có một thằng nhóc tay cầm một thanh ô hắc chiến kiếm, ra sức thét to.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đi ở trên phố cổ, trong lòng không ngừng suy nghĩ tại sao bản thân mình đột nhiên sống lại, nhưng lại hòa hợp với linh hồn của một người phàm.Chẳng lẽ Linh Chu kia đã đi xuyên qua không trung?Đó là một Linh Chu màu xanh phong cách cổ xưa, tựa như một u linh quỷ thuyền mang theo hơi thở tang thương thời xa xưa, Phượng Phi Vân lúc đó cũng chỉ là hoảng sợ nhìn lướt qua, liền bị Linh Chu va chạm và dung hợp với linh hồn kia.Đúng là Linh Chu mang linh hồn của mình đưa đến nơi này.Vậy Linh Chu kia đi nơi nào rồi?Phong Phi Vân mở tay phải của mình ra, lòng bàn tay hắn có hình bóng lờ mờ của một con thuyền, có lẽ dài khoảng một tấc, hình ảnh mờ nhạt không rõ, nếu không nhìn kỹ căn bản là không nhìn thấy.Có vẻ hết sức kỳ lạ, thật giống như hình xăm một cái Linh Chu thông thường vậy.Hòa hợp cơ thể vào cơ thể, lẽ nào đây chính là Thánh linh khí mãnh trong truyền thuyết.Coi như là đứng đầu trong mười tám vật phẩm linh khí cũng không thể hòa hợp với thân thể, chỉ có Thánh linh khí mãnh trong truyền thuyết mới có đạt được cảnh giới hòa hợp thân thể vào cơ thể.Phong Phi Vân kiếp trước chính là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, tu vị đạt đới vũ hóa đệ cửu trọng, thế nhưng cảnh giới Thánh linh vẫn còn kém một bước, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua Thánh linh khí mãnh.Phong Phi Vân kiếp trước đã là vô địch thiên hạ, là tuyệt đỉnh cường giả bậc nhất, nhưng hắn vừa đạt đến vũ hóa đệ cửu trọng thì lại mơ hồ cảm giác được là trên đời có Thánh linh tồn tại, chỉ là đạt được đến cảnh giới Thánh linh hầu như các tu sĩ đều đã ẩn thế không ra ngoài nữa.Cho nên hắn được xưng là người cường mạnh nhất giới tu tiên, như vậy chẳng qua cũng chỉ là đệ nhất cường giả bên ngoài mà thôi, đằng sau còn có không ít các cấp bậc Thánh Linh cổ, bọn họ hùng mạnh đến không làm gì được nữa, dù cho cách hàng tỉ dặm cũng có thể dùng một ngón tay đánh chết Phong Phi Vân."

Nếu như Linh Chu này thật sự tồn tại Thánh linh khí mãnh như vậy thì chứng minh Thánh linh thật sự đang tồn tại."

Lúc đó Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là suy đoán, trên đời không nhất định có người tu luyện tới cảnh giới Thánh linh thế nhưng lấy được một Linh Chu lại làm cho Phong Phi Vân khẳng định chắc chắn Thánh linh là thực sự tồn tại.Một món Thánh linh khí mãnh làm cho Phong Phi Vân không nhịn được mà trở nên bị kích động, nói không chừng có thể mượn vật này mà lĩnh ngộ cảnh giới Thánh linh.Có một ngày sẽ trở nên siêu phàm, như vậy thì có thể thoát ra phàm trần, linh hồn không chết, tinh thần bất diệt."

Lộp cộp!"

Phong Phi Vân không cẩn thận dặm phải một tảng đá, người thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.Cơ thể hắn bây giờ thật quá nhỏ bé, bởi vì thời gian dài ngâm mình ở trong đống nữ nhân làm tiêu hao tinh khí quá nhiều, so với người bình thường phải suy yếu hơn.

Trong thân thể một chút linh khí cũng không có, hơn nữa kinh mạch lại tắc nghẽn, cơ bắp lỏng lẻo, xương cốt xoàng xĩnh, quả thực không thích hợp để tu tiên, thậm chí ngay cả luyện võ cũng không thể nào đạt được thành tựu.Nhưng mà bây giờ đối với Phong Phi Vân mà nói, chuyện này cũng không phải vấn đề khó.Nếu muốn không cam chịu tầm thường thì lần nữa lại bước vào con đường tu tiên, xưng vương xưng bá kiên cường một phương, nhưng trước tiên phải thay đổi thể chất của mình.-------Chương 6: Sĩ Tốt Luận (1)"Sức khỏe loài người hoàn toàn không thể nào so sánh với phượng hoàng, phượng hoàng từ lúc là bào thai trong bụng đã có linh khí, một khi sinh ra liền có sức mạnh của phần thiên chử hải (đốt trời nấu biển), quạt cánh một cái là có thể đập tan một ngọn núi lớn, còn loài người khi vừa sinh ra thì chỉ là bào thai thông thường, nhất định căn bản phải thoát phàm thì mới có thể bước trên con đường tu tiên."

"Ta hiện tại đã không phải là tộc trưởng phượng hoàng tộc mà chỉ là một người thiếu niên bình thường, bây giờ nếu muốn thay đổi thể chất thì chỉ có tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân", một khi tu luyện tới đại thừa thì có thể sống đến chín vạn năm, dù cho sau khi chết thân thể cũng không bị mục nát."

"Ưu điểm lớn nhất của "Bất tử phượng hoàng thân" là ở chỗ nó có thể thay đổi thể chất một người, làm cho thể chất của người đó trở nên ngày càng lớn mạnh, ngày càng tinh thông hiếm có."

Nhưng mà "Bất tử phượng hoàng thân" tu luyện lại khó vô cùng, dù cho là Phong Phi Vân kiếp trước có thân thể phượng hoàng làm cơ sở, tu luyện đến cảnh giới vũ hóa đệ cửu trọng cũng không tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân" đạt được đến đại thừa.Như vậy mới thấy được việc đó vô cùng khó khăn!Mà hiện tại hắn chỉ có thể từ con số không mà bắt đầu, lại một lần nữa từng bước đi vào con đường tu tiên gian khổ, mà cũng chỉ có như vậy mới có đường sinh tồn, ở bất cứ nơi nào cũng đều là mạnh hiếp yếu, nếu không muốn bị kẻ mạnh ăn tươi thì nhất định phải là kẻ mạnh nhất.Trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng xinh đẹp tuyệt trần của Thủy Nguyệt Đình.Bây giờ nàng tồn tại như một thần linh, còn mình chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường!Cho dù gặp lại lần nữa, nàng cũng không thể nào nhận ra Phong Phi Vân, nàng kiêu ngạo nên thậm chí sẽ không liếc mắt một lần đến tên tiểu nhân nhỏ bé này.Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân không khỏi dừng bước, nhìn người đi đường xa lạ xung quanh, bọn họ đều là mắt đen, tóc đen, da vàng, đó không phải là là yêu tộc biến hóa hình người mà là loài người thật sự.Phượng Phi Vân quanh năm bế quan tu luyện ở núi Phượng Hoàng đối với những hiểu biết về thế giới loài người hầu như là con số không.Còn có phong cách kiến trúc xa lạ kia, cổ sắc cổ hương (phong vị cổ xưa), ban công trang trí gỗ, mái nhà lan can chạm khắc hình chim, quả thực là mỗi một tòa nhà đều là một tác phẩm nghệ thuật.Còn có nếp sống văn hóa xa lạ, đây hết thẩy đều khuấy động tâm thần của Phong Phi Vân.Trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc, thầm nói: "Thì ra Linh Chu mang ta đến một không gian thế giới khác, có lẽ là một đầu của thế giới khác?"

Nơi hiện tại hắn đang ở gọi là Linh Châu thành!Trong vòng mấy ngàn dặm thì Linh Châu thành chính là cổ thành lớn nhất, quản lý cả mấy chục huyện nha xung quanh, số người cộng lại vượt quá mười triệu.Linh Châu thành chẳng qua chỉ là một cổ thành bình thường của vương triều Thần Tấn.

Trong hiểu biết của Phong Phi Vân thì vương triều Thần Tấn là cả một thế giới, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn, như Linh Châu thành này vậy, không dưới một vạn thành trì, bao la không thể nào tưởng tượng nổi.Còn ở ngoài vương triều Thần Tấn là nơi nào?

Hắn hoàn toàn không biết được.Người thường dù sao thì kiến thức cũng có hạn!"

Phong thiếu gia này đúng là một người lăn lộn ăn chơi trác táng chỉ để chờ chết, kiến thức trong đầu thì quá ít, với lại trong đó thì chín tầng đã có liên quan đến nữ nhân, còn lại một tầng thì cũng không ngoài ăn nhậu chơi bời.

Ta đường đường là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, làm sao lại dung hợp linh hồn với một người bại hoại, suy đồi như hắn?"

Ôi!

Mắng chửi có ích gì, mắng vẫn không phải là mình hay sao, chấp nhận số phận đi chứ!"

Phong Phi Vân thở dài một cái.Nếu muốn nhanh chóng thích ứng với một hoàn cảnh mới nhất định phải mở rộng kiến thức của mình mới được, chỉ có hiểu rõ thế giới này mới có thể thích ứng với thế giới này."

Trong Thư các của Phong phủ hình như có đồ lục thế giới (giống bản đồ) và các ghi chép địa lý, cũng có thể xem thử."

Phong Phi Vân nghĩ đến đây lại hướng về phía Phong phủ mà tăng nhanh nhịp chân, bước đi nhanh hơn.Bối cảnh của Phong Phi Vân tương đối khó lường, cha của hắn chính là thành chủ của Linh Châu thành, không chỉ có trăm vạn người dân trong Linh Châu thành chịu dưới quyền quản lý, ngay cả mấy chục huyện nha xung quanh đều phải chịu sự phụ trách của hắn.

Mỗi một năm, những tên quan huyện kia đều phải vào Linh Châu thành dâng tặng lễ vật và tiền bạc châu báu cho hắn.Có thế nói cha của Phong Phi Vân nghiễm nhiên chính là vua một cõi, cai quản khu vực xung quanh nghìn dặm của Linh Châu thành, gần nghìn vạn bách tính.Phong Phi Vân chính là con trai độc nhất của thành chủ Linh Châu thành, hắn ở Linh Châu thành gây họa cho những người thiếu nữ đàng hoàng, dĩ nhiên là không người nào dám có lời oán hận, mọi người trông thấy hắn cũng chỉ có thể nuốt giận mà im hơi lặng tiếng.

Cho dù có người không phục, cũng chỉ biết bị quan sai đánh cho sống dở chết dở, dám không thuận theo Phong thiếu gia chính là không thuận theo thành chủ đại nhân.Mà nhà của Phong Phi Vân, Phong phủ lại chính là phủ thành chủ của Linh Châu thành.Lầu son trụ đồng, tường cao nhiều vườn, chín cửa ra chín cửa vào, người hầu và nha hoàn cũng không dưới năm trăm, tưởng chừng như một thâm cung đại viện.Phong Phi Vân mặc dù là chủ nhân đời thứ hai không văn không võ, dốt nát nhưng cha của hắn Phong Vạn Bằng: thành chủ Linh Châu thành lại là một nhân vật kiệt xuất, văn võ song toàn.Hai mươi năm trước, Phong Vạn Bằng từng giành được danh vị Thám hoa hạng nhất của giới văn học trong vương triều Thần Tấn, lời văn thư pháp đều là hạng nhất cho nên Thư các của Phong phủ góp nhặt lưu trữ trên mười vạn đầu sách, bao gồm kinh thư cổ, tài liệu võ học, kỳ văn quái đàm (tin tức kì quái), tài liệu lịch sử khu vực, sách kinh Phật, ...Phong Phi Vân từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngay cả chữ lớn chữ nhỏ cũng đều không biết.Đây là lần đầu tiên hắn vào thư các, trước mắt sách được lưu trữ chi chít, có sách cổ, có thẻ tre, có cả bản viết tay, trong lòng không khỏi xúc động muôn vàn, trước đây tại sao mình lại không tới một nơi quý giá như thế này chứ?- Thiếu gia, lão gia đã sớm nói không thể để cho người vào thư các, nếu như làm hư hại sách vở lão gia nhất định sẽ nổi giận lôi đình, đến lúc đó tất cả mọi người phải gặp rủi ro....Bốn người nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp trong coi thư các vây quanh hắn, các nàng đều mặc y phục "vân y la thường", tuổi tác đều chừng mười sáu đến hai mươi, tướng mạo như hoa, da thịt non nớt, đều là tiểu mỹ nhân.-------Chương 7: Sĩ Tốt Luận (2)Các nàng đều ra sức cầu xin Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ thiếu gia này sẽ châm lửa đốt cả thư các.Tuy rằng các nàng đều ra vẻ cung kính với Phong Phi Vân thế nhưng căn bản trong lòng lại coi thường hắn, xem hắn chẳng qua là một người ngu ngốc, bất tài, văn bất tài văn, võ bất tài võ, nếu không phải có người cha là thành chủ thì người như thế này ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.Trước đây Phong Phi Vân tuy là một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế nhưng bây giờ lại không phải như vậy, mặc dù không thể nói là học phú ngũ xa, thế nhưng dù sao cũng sống hơn một nghìn năm, học thức gom góp lại cũng tương đối đáng sợ, căn bản những thứ này không thể so sánh như người thường học mười mấy năm được.- Nói như vậy, chỉ cần là ta biết chữ thì có thể ở lại chỗ này?Thị lực của Phong Phi Vân vô cùng thông minh lanh lợi, dĩ nhiên là liếc mắt liền nhận ra ngay trong lòng bốn tên nha hoàn này có ý xem thường mình.- Nếu thật thiếu gia biết chữ, lão gia vui mừng còn không kịp, dĩ nhiên là có thể ở lại thư các, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chỉ là ...

Thiếu gia ngay cả tên mình cũng không biết viết ...Khuôn mặt bốn người nha hoàn xinh đẹp cùng lúc nở nụ cười.Phong Phi Vân tùy ý từ trên giá sách cầm lên một quyển cổ tịch (sách cổ) bìa cứng, chỉ thấy trên bề mặt ba chữ viết cứng cáp, có lực, thấy ba chữ này Phong Phi Vân có chút vui mừng, mặc dù ba chữ này so với chữ viết thế giới trước kia của hắn có chút thay đổi nhưng vẫn tương đối giống nhau, cũng không khó nhận ra.Chữ viết chính là dấu hiệu của văn hóa, mỗi một thế giới đều có một nền văn hóa riêng nên dĩ nhiên chữ viết cũng hoàn toàn không giống nhau.Chữ viết nếu như đã giống nhau, như vậy dễ chứng minh mình vẫn còn ở trong không gian của "chỗ cũ".Phong Phi Vân hơi thả lỏng một chút, xem ra Linh Châu thành vốn là một cái hốc trong thế giới này, nếu vẫn còn ở cùng một thế giới thì sớm muộn cũng có ngày gặp lại những cố nhân kia.- Sĩ tốt luận. (Luận về người binh lính).Binh giả, tốt dã.

Suất giả, tương dã.

Binh vi kỳ, liệt phương trận.

Suất vi kỳ, chủ hào lệnh.(Người lính chết.

Chủ tướng chết.

Người lính ra trận, xếp đội hình sát cánh nhau.

Chủ tướng ra trận, chủ tướng hô hào truyền lệnh.)Phong Phi Vân cầm trong tay cuốn "Sĩ tốt luận" mở ra, cao giọng đọc to, một mặt đọc còn một mặt gật đầu một cái, hắn hiểu được bậc tiên hiền của loài người đối với việc nghiên cứu quân sự quả thực là rất uyên bác, có rất nhiều giá trị tham khảo.Ví dụ như trong đó có "kỳ mưu quái trí" (mưu mô hiếm thấy, trí tuệ quái lạ), nếu như trên trận pháp Khắc Lục mà dùng đến thì sẽ dẫn đến hiệu quả khác với bình thường.Lại ví dụ như, nếu có thể dùng đến mưu lược cùng binh trận, nói như vậy không cần phải dùng một đám tu sĩ thấp kém chỉ để giết một vị tiên đạo lớn hơn.- Sĩ tốt luận, binh lính là trên hết, cùng thay đổi hướng đi, quyết đoán rõ ràng kế sách thì đương nhiên bách chiến bách thắng.Bốn người nha hoàn xinh đẹp kia lúc này đã giương mắt ra nhìn, không nói nên lời, kinh ngạc đến nỗi không làm sao hít thở được, thật giống như chuyện lạ trên đời.Phong thiếu gia này ngoại trừ ra ngoài chơi đùa phụ nữ vậy mà cũng học được mấy chữ này.Phong thiếu gia vậy mà có thể đọc được "Sĩ tốt luận!"

Bốn tên nha hoàn khiếp sợ thật lâu rồi mới chợt tỉnh lại, chạy vọt ra khỏi thư các, vừa chạy vừa kêu to:- Phong thiếu gia biết chữ, Phong thiếu gia biết chữ!- Thần linh ơi!

Phong thiếu gia rất bản lãnh, tự nhiên có thể biết được chữ!- Mau đem tin tức này nói cho lão gia, mau, mau, mau!- Lão gia sau khi biết chuyện này nhất định sẽ vui mừng đến điên mất!... ......Phong phủ trở nên hỗn hoạn, những tên nha hoàn và đầy tớ kia đều bị kinh động, quả thực là còn náo nhiệt tưng bừng hơn cả lễ tết.Phong Phi Vân không nhịn được cười một tiếng, không phải là biết mấy chữ mà lại kinh ngạc như vậy chứ?

Nếu như thuộc mấy quyển cổ kinh chẳng phải là sẽ dọa những người này cho đến chết sao?Đem cuốn "Sĩ tốt luận" đang cầm trong tay trả lại kệ sách, sau đó đóng cửa chính của thư các lại, một chút sau mọi thứ trở nên yên tĩnh trở lại.Phong Phi Vân xem một quyển sách cổ ghi chép khu vực, đều là do các bậc tiên hiền của loài người đi khắp nơi trong thiên hạ ghi chép lại."

Ngũ quốc đồ lục." (bản đồ năm nước)"Thần Tấn vương triều địa lý giảng nghĩa." (Tài liệu địa lý vương triều Thần Tấn)"Thế giới cục quan." (Quan niệm tình hình thế giới)Xem những sách này, Phong Phi Vân đối với nơi mình sống bây giờ đã có một chút hiểu biết sơ lược.

Vương triều Thần Tấn đã thành lập hơn sáu ngàn năm, lịch sử đã rất lâu đời, rừng vàng biển bạc, từ nam đến bắc cách nhau bốn mươi tám nghìn dặm, từ đông sang tây cách nhau bảy mươi bốn nghìn dặm, dân số vượt lên trăm tỷ.Thật sự là một đất nước loài người khổng lồ.Một triều đại có thể đứng vững vàng hơn sáu ngàn năm mà không bị sụp đổ như vậy thì sức mạnh bên trong triều đình nhất định lớn mạnh không cách nào mà tưởng tượng được, hơn sáu ngàn năm đúng là một con số đáng sợ, vương triều lớn mạnh như vậy chắc chắn tạo ra nhất nhiều gia tộc, quý tộc, lưu phái lớn mạnh.Giống như cổ thành Linh Châu thành vậy, vương triều Thần Tấn có không dưới một vạn tòa.Rốt cuộc thì thành chủ Linh Châu thành cũng chỉ là một vị quan nhỏ như hạt vừng.Mà cùng với vương triều Thần Tấn thì lân cận còn có bốn vương triều khác, bất kể là diện tích khu vực hay là dân số cũng không thấp hơn vương triều Thần Tấn là bao, hợp xưng là "Ngũ quốc".

Ở xung quanh năm nước này còn có một ít nước nhỏ khác, chừng mấy trăm nước đều phụ thuộc năm nước này, có nước nhỏ dân số chỉ đạt có hơn mấy trăm vạn người.Mà căn cứ vào quyển sách "Thế giới cục quan" ghi lại, năm đại vương triều chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ trong đại lục, ngoài khu vực năm đại vương triều ra thì ghi chép lại rất ít, ngay cả người viết cũng chỉ mập mờ chút ít, chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi."

Thế giới này thật sự quá lớn, Linh Châu thành cũng chỉ là một giọt nước trên biển cả, thật giống như một giọt nước trong biển rộng, một hạt cát trên sa mạc."

"Xem ra bây giờ chỉ có nỗ lực tu luyện, chỉ cần tu vi lớn mạnh, tự nhiên có thể mở rộng tầm mắt leo lên võ đài của thế giới, một lần nữa bước lên con đường tu tiên, lại một lần nữa đứng lên đỉnh cao của thế giới, lại một lần nữa nhìn thấy ...

Trời ơi!"

Phong Phi Vân lại đem vật cầm trong tay cất lại trên kệ sách, có vài người hắn đã không còn muốn có!Coi như Phượng Phi Vân đã chết, từ bây giờ phải sống cuộc sống khác, mọi thứ ở kiếp trước đều đã không còn có quan hệ gì với ta."

Ta là Phong Phi Vân, cậu ấm của Phong gia, công tử nhà giàu gian ác của Linh Châu thành, người người gặp ta đều sợ."

-------Chương 8: Khá Lắm, Lại Có Thể Học Được Chữ! (1)"Lộc cộc lộc cộc!"

Bên ngoài thư các truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa chính có khắc rồng liền bị đẩy ra.Một lão quản gia đầu hai thứ tóc hoa râm từ bên ngoài bước vào, tuy là tuổi tác đã cao, nhưng bước chân lại vững vàng, mỗi một bước đạp giẫm lên mặt đất ngay cả một chút bụi đất cũng không dính.Đặc biệt là đôi mắt sâu, lõm xuống rắn rỏi híp lại thành một khe hở, bên trong giống như tia sáng của đao kiếm ánh ra, tưởng chừng như trung niên chính trực so với thanh niên lại còn rất sắc bén hơn.Những nếp nhăn tràn đầy trên cái mặt già nua của lão, từng rãnh khắc sâu, sau khi thấy Phong Phi Vân liền hiền hòa nở nụ cười, xúc động kéo cánh tay của Phong Phi Vân, nói:- Thiếu gia, thiếu gia, nghe những nha đầu kia nói người lại biết chữ, cái này là thật sao?

Vậy là thật sao?Hắn luôn miệng hỏi, trong mắt tràn đầy kỳ vọng!Người già thường mang theo bộ dạng lo sợ, tâm tình bất an, vừa hy vọng là Phong Phi Vân thật sự trưởng thành lại vừa sợ nghe được câu trả lời lại không như mình muốn, sẽ làm cho một lúc không vui.- Lưu gia gia, lão tuổi đã cao, phải nghỉ ngơi nhiều mới phải, những tên hạ nhân kia cũng thật là, loại chuyện nhỏ như vậy mà cũng đi gây rắc rối cho Lưu gia gia, quả thực là không hiểu chuyện.Phong Phi Vân liền trở tay đỡ lấy lão quản gia.Vị Lưu quản gia này chính là lão quản gia của nhà mẹ Phong Phi Vân, là của hồi môn đi theo đến Phong gia, sau khi mẹ của Phong Phi Vân chết vị lão quản gia này giống như là ông nội vậy, rất chú ý chăm sóc Phong Phi Vân.Mẹ Phong Phi Vân mất khi hắn mới một tuổi, nghe nói là bị bệnh mà chết, còn như mắc bệnh gì thì không biết, thậm chí là không bị mắc bệnh mà chết thì hắn cũng không biết chính xác, dù sao những lời này đều là do cha hắn Phong Vạn Bằng nói.Khi đó Phong Phi Vân tuổi còn quá nhỏ căn bản cũng không có ghi chép lại, trong đầu đối với mẹ cũng chỉ rất mơ hồ, chỉ biết là mẹ rất đẹp, cũng rất dịu dàng, thiên hạ cũng không có bất kỳ một người con gái nào dịu dàng như mẹ của hắn.Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân, mẹ chỉ là một hình bóng mơ hồ, mà cha lại luôn bề bộn công việc, mỗi lần gặp nhau không phải là quát mắng hắn thì cũng là đánh chửi hắn, cũng chỉ có mình lão già trước mắt này là cho hắn một chút ấm áp yêu thương.Lão quản gia đối với mẹ của Phong Phi Vân hết mực trung thành, sau khi nàng bệnh chết thì liền xem Phong Phi Vân như thiếu chủ nhân, giống như một nô bộc mà luôn luôn hầu hạ chăm sóc cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân mặc dù bên ngoài hoành hành ngang ngược thế nhưng đối với lão quản gia này thì kính trọng có thừa, hắn xem như là một vị trưởng bối thật sự."

Lưu quản gia này căn bản không phải là người bình thường mà là một người có tu luyện."

Phong Phi Vân chẳng qua chỉ vừa đỡ cánh tay của Lưu quản gia là có thể cảm nhận được linh khí hùng hậu đang chuyển động trong thân thể của lão quản gia này, nếu như hết sức đột phá thì sức mạnh trên tay cũng đạt đến mấy ngàn cân, một quyền có thể đem mãnh hổ đánh cho trở thành bùn máu, tuyệt đối không phải là người bình thường.Kiếp trước Phong Phi Vân chính là phượng hoàng, trên mình có linh hồn phượng hoàng nên giác quan khéo léo vô cùng, chỉ cần có một tia linh khí cũng không thể giấu diếm được linh cảm của hắn.Lưu quản gia tuyệt đối đã tu luyện tiên qua tiên gia điển tịch, dù cơ thể đã già nua thế nhưng kinh mạch và xương cốt trong cơ thể diệu diệu sinh quang, lóng lánh chói mắt.Đây là sau khi Phong Phi Vân sống lại mà nhìn thấy người đầu tiên tu luyện, tu vi ở thế giới phàm tục đã coi như là rất cao.Dựa theo tu vi của hắn, dù cho sống một trăm năm mươi tuổi đoán chừng cũng sẽ không chết.Nếu là trước kia, Phong Phi Vân đúng là dù thế nào cũng không thể nhận ra được linh khí mang theo trên thân thể của Lưu quản gia.Một quản gia lại có thể lợi hại như vậy, đủ làm cho Phong Phi Vân không thể không nghĩ đến nhà của mẹ mình, vậy đó tuyệt đối không phải là một gia đình thực sự đơn giản, nói không chừng là một gia tộc tu tiên hùng mạnh.Lưu quản gia thở dài nói:- Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như tiểu thư dưới suối vàng mà biết thì chắc là rất vui mừng.Trong miệng của Lưu quản gia nói đến tiểu thư, nhất định là mẹ của Phong Phi Vân.Nhưng mà lúc Lưu quản gia nói ra lời này ánh mắt lại lóe lên một chút gì đó khác thường, tuy là rất nhanh đã bị lão thu lại nhưng vẫn bị Phong Phi Vân nhìn thấy được.Phong Phi Vân ở bên ngoài làm xằng làm bậy, toàn bộ Linh Châu thành không có người nào mà không biết, Lưu quản gia đương nhiên là cũng biết, mấy năm nay ru rú trong nhà rất ít lộ mặt, nhất định là muốn nhắm mắt làm ngơ, đối với hắn đã không có bất kỳ hy vọng nào rồi.

Thế nhưng bỗng nhiên nghe được Phong Phi Vân lại có thể biết chữ, hơn nữa còn đang học "Sĩ tốt luận", lúc đầu Lưu quản gia vốn đã tuyệt vọng nhất thời thấy lại được ý muốn, nếu như Phong Phi Vân có thể cải tà quy chánh mà trưởng thành, như vậy cũng coi như là không phụ lòng tiểu thư dặn dò.- Nếu thật như mẹ ta ở dưới suối vàng mà có biết thì nên phù hộ cho ta sớm tìm được một nàng dâu tài mạo song toàn, được nàng sinh cho một đám cháu trai.Phong Phi Vân trêu ghẹo nói.Ánh mắt của Lưu quản gia ngưng lại, trong lòng suy nghĩ, nếu thật là có thể tìm được một người con gái dũng cảm bá đạo, đem tên tiểu tử vô sỉ này quản thúc nói không chừng có thể làm cho hắn trở thành người có tài dù có hơi muộn.Đàn ông sau khi lập gia đình dù sao cũng có thể nhanh chóng trưởng thành.Lưu quản gia càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Phong Phi Vân, con thỏ nhỏ chết bầm này chính là thiếu hụt dạy dỗ mới trở thành cái bộ dạng này, xem ra thực sự cần phải đi thu xếp một mối hôn sự cho hắn, tìm nữ nhân tới quản hắn mới được.Trong đầu lão già này chẳng những lóe lên mấy người tốt để chọn mà mỗi người còn là những người con gái tài giỏi tuyệt đẹp, mà tính tình mạnh mẽ thì mới có thể cải tạo và đàn áp được tên Phong thiếu gia phóng đãng hư hỏng này, trong đó có nữ sát thần Thái Thượng đoạt mệnh cung, nữ tu sĩ của đạo môn, nữ sa di của am Tì Khâu, người vai chính trong thiên kim nhất tiếu lâu, ...Phong Phi Vân lại không biết chỉ một câu nói không vô tâm của mình mà lại làm cho Lưu quản gia suy nghĩ nhiều như vậy, nếu hắn biết rõ trong lòng Lưu quản gia đang suy nghĩ gì, đoán chừng sẽ rất là hối hận.-------Chương 9: Khá Lắm, Lại Có Thể Học Được Chữ! (2)- Đi thôi!

Đi thôi!

Cha người vốn là đang tuần tra ở quân doanh thành vệ quân, nghe nói việc này đã chạy về đây, đang ở đại sảnh chờ người.Trong lòng Lưu quản gia chắc chắn đã có một âm mưu, mang trên mặt nụ cười kỳ dị, ở phía trước dẫn đường, hai người hướng về đại sảnh mà bước đi một mạch.Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì Phong Vạn Bằng là một người nghiêm nghị, thân thể khôi ngô, không phẫn nộ ra oai, gương mặt sắt, hình như từ trước tới giờ cũng chưa từng cười.Phong Phi Vân tuy được gọi là người gian ác ở Linh Châu thành nhưng mà ở trước mặt Phong Vạn Bằng cũng bị dọa sợ muốn chết, giống như chuột gặp mèo nhìn thấy Phong Vạn Bằng là toàn thân run cầm cập.Mỗi lần như thế này, Phong Vạn Bằng liền cực kỳ phẫn nộ, hận không thể đem tên nhát gan, phiền phức ham chơi ra mà bóp chết, nhất định làm theo lòng mọi người.Tất nhiên đều là chuyện trước đây của Phong Phi Vân.Lúc này Phong Vạn Bằng đang ngồi ở trên ghế thái sư trong đại sảnh, nhìn qua dáng vẻ cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo tơ màu trắng, đôi mắt dũng mãnh có phần sáng ngời, trên cằm hai chòm râu cắt sửa tương đối chỉnh tề, đều đặn.Phong Vạn Bằng đúng là một người nho nhã, đã từng thi đậu qua bảng Thám hoa văn, học thức thâm sâu, thái độ đúng mực vượt trội hơn người.Phong Vạn Bằng cũng là một người luyện võ kiên cường, tu luyện qua tiên môn điển tịch sơ sơ một ít, mặc dù chỉ là một ít sơ sơ nhưng so với người thường thì lại hùng mạnh không chỉ gấp mười lần, hoàn toàn có khả năng lấy một địch ngàn, sức mạnh quyền thuật có thể đánh phá một tường đá dày mấy thước, hoàn toàn được cho là một cao thủ xưng bá một phương.Phong Vạn Bằng đang từ từ uống trà, trên người còn mặc y phục bằng da tê giác mềm mại, huyền thiết hộ giáp, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra uy lực hàn mang, hắn nghe được tin tức nói Phong Phi Vân học biết được chữ, sau đó liền cưỡi ngựa không dừng mà chạy về, ngay cả áo giáp cũng không kịp tháo xuống, trên đầu còn dính đầy bụi đất.Hắn tuy là bưng chén trà nhưng lại chẳng may may có lòng dạ uống, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, thản nhiên nói:- Nghe nói con đọc được chữ?

Con đọc được chữ sao?Dĩ nhiên là Phong Vạn Bằng hiểu đức hạnh của con trai mình hơn ai khác nên đối với hắn cũng không có kỳ vọng quá cao.Nhưng mà Phong Phi Vân dù sao cũng là đứa con trai ruột duy nhất của hắn, nếu như tên tiểu súc sinh này thật sự có thể cải tà quy chánh, hắn tất nhiên là không tiếc bất cứ giá nào để mà bồi dưỡng hắn thành tài.Nếu thật là có thể biết được chữ, vậy là có tiến bộ tương đối lớn.- Thời gian rảnh rỗi con cũng tự học chữ nghĩa, xem sách cũng không còn có vấn đề gì.Phong Phi Vân nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đối với người cha Phong Vạn Bằng này hắn vẫn có chút kính trọng.Những lời này đương nhiên cũng chỉ là lý do viện cớ mà thôi, hắn dù sao cũng không thể nói cho Phong Vạn Bằng biết mình bị quỷ hồn chiếm được thân thể, xảy ra việc dung hợp linh hồn thoát biến, đừng nói là biết được chữ, coi như là viết ra mấy quyển cổ kinh tu tiên thì cũng dễ như trở bàn tay.

Nếu như hắn nói như thế sợ rằng Phong Vạn Bằng không chừng sẽ xem hắn như là yêu nghiệt rồi tiêu diệt.Phong Vạn Bằng trố mắt nhìn , hai mắt híp một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Con thỏ nhỏ chết bầm này, thường ngày nhìn thấy ta đều bị dọa sợ đến quỳ dập đầu trên mặt đất, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời dù chỉ một câu, ngày hôm nay lại có thể đứng trước mặt ta thản nhiên mà trả lời câu hỏi, chẳng lẽ nó đột nhiên mở mang đầu óc?"

Trong lòng Phong Vạn Bằng thoáng hiện ra vui mừng, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, để chén trà xuống, thản nhiên nói:- Nghe nói con ở đây xem "Sĩ tốt luận", vậy con có nhận xét gì không?Vừa nãy Phong Phi Vân chẳng qua là chỉ lật vài tờ xem qua, kỳ thực đối với "Sĩ tốt luận" cũng không có nghiên cứu gì sâu sắc.Nhưng mà Phong Vạn bằng sau khi nghe nói tin tức này lại cảm thấy không giống bình thường, dù sao ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở nên nổi bật, uy phong thì phải bước vào quân doanh, chém tà ma đánh cường đạo, chiến đấu quân đoàn, đoạt ấn soái lập công trạng, giành được một sự nghiệp lớn đỉnh thiên lập địa, đây mới là lựa chọn tốt nhất, một người tướng quân tay cầm trăm vạn binh quyền, tuyệt đối so với sĩ phu trong triều đình, vương hầu quý tộc thì lời nói có trọng lượng hơn.Vương triều Thần tấn mặc dù là đất nước người phàm, nhưng lại có không thiếu người tu luyện, rất nhiều đại gia tộc, đại tông môn đều có không ít tu tiên điển tịch, có thiên tài hào kiệt thậm chí có thể tu luyện thành công, bay lên trời chui xuống đất, kêu mưa gọi gió tương đối rất nhiều.Cho nên nói mặc dù là một đất nước loài người nhưng người hùng mạnh lại nhiều không kể xiết, mà người tinh thông binh pháp mới là ít lại càng ít.Người biết võ thì nhiều, người cầm binh lại ít!Phong Phi Vân không có khiếu tu luyện, điểm này hắn biết nhưng nếu có thể có thành tựu trong phép dụng binh như vậy cũng có thể trở nên vượt bậc hơn người, thăng quan tiến chức rất nhanh, nói không chừng tương lại chức vị còn cao hơn mình.Dĩ nhiên bây giờ mấu chốt là hắn có khả năng trở thành một người có cách thức điều binh khiển tướng hay không?Một người vô sỉ chỉ biết ngâm mình trong đám nữ nhân, có thể có mấy phần kiến thức, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có chút đánh giá cao hắn, trong lòng vẫn như trước, không có mong muốn gì nhiều.Tránh cho việc hy vọng càng cao, thất vọng sẽ càng lớn.Cuốn "Sĩ tốt luận" này đã được biên soạn từ nhiều đời trước, tới nay lại có thêm các nhân sĩ hiền tài không ngừng nghiên cứu và phát triển thêm cho phù hợp với thực tiễn.

Nội dung cuốn Sĩ tốt luận có trình bày những mưu lược quân sự, không những thế còn ghi chép các trận pháp và cách bố trận.Cuốn Sĩ tốt luận này được nhiều tiên giả nghiên cứu, nhưng học thức mỗi người mỗi khác vì vậy có người ngộ được tinh túy từ trong binh pháp, cũng có người học được sự huyền bí của trận pháp tinh diệu từ đó tạo ra một trận với uy lực kinh thiên động địa.Có thể kể đến những trận pháp có uy lực lớn như : thạch nhân vạn tôn thai, sương mù rừng quỷ, bát quái tứ tượng... là các trận pháp thuộc vào hàng hiểm địa được các cổ nhân ghi chép lại bên trong cuốn binh pháp mật tông này.

Sau khi trải qua hàng ngàn năm được các nhân sĩ ngày nay dày công nghiên cứu và căn cứ vào địa hình sông núi, thiên văn lý số bố trí mà thành.

Ngày nay đồi núi, sông hồ đã có nhiều biến chuyển vì thế các thế trận càng thêm phần hung hiểm hơn.-------Chương 10: Vấn ĐápLại nói đến Phong Phi Vân mới chỉ lật xem vài tờ, căn bản là chưa có tìm hiểu nghiên cứu sâu sắc được, lúc này Phong Vạn Bằng hỏi nhất thời hắn không trả lời ngay được.Hức, sớm biết thế này thì nói một chữ cũng không biết đi, cần gì phải trả lời cái vấn đề chó chết này?Nhưng lúc này khi thấy Lưu quản gia cùng Phong Vạn Bằng với ánh mắt rực lửa lại làm cho trong lòng Phong Phi Vân dâng lên một cảm xúc thật khó tả, một thứ cảm giác nói cho hắn biết rằng ngàn lần vạn vần không thể để những người quan tâm mình thật sự mất đi sự hy vọng.Chỉ có thể kiên trì và cố gắng !Lúc này Phong Phi Vân nhẹ nhàng sửa sang tay áo, trầm ngâm suy tư trong chốc lát rồi từ từ nói :- Sĩ tốt luận quả thật là bác đại tinh thâm, tư tưởng tinh diệu tuyệt luân, rất là logic kín đáo nghiêm cẩn và đầy ảo diệu biến hóa khôn lường.

Binh pháp dạy về tính khái quát trong chiến tranh, sự quan trọng của sĩ khí trong quân ngũ, nói đến tác dụng của yếu tố tinh thần, cũng như việc tập trung binh lực cùng nhiều phương diện khác phối hợp nhịp nhàng với nhau.

Có thể nói quyển "Sĩ tốt luận" rất hữu dụng trong hành quân đánh giặc mà còn thích hợp cho việc tu luyện trong khi giao đấu, cuốn sách này chủ yếu nói đến thu phục nhân tâm là chính, hạ lũy công thành là phụ.Phong Phi Vân chậm rãi nói chuẩn xác, đã vậy còn không ngừng khoa tay múa chân tựa hồ tình hình giao chiến thật sự giữa hai quân.- Hai quân đối chọi như thế nào, công thành thủ thành, chiến đấu quyết liệt, khí thế quân sĩ hùng mạnh, tiếp theo là cách bày bố binh trận.

Nếu như là thống soái của một đội quân thần vũ muốn tấn công một thành trì kiên cố thì trận pháp lại càng quan trọng hơn tất cả.Phong Phi Vân với vẻ mặt cực kì nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết một, rất có phong thái của một tướng soái tài ba.Lúc này Phong Vạn Bằng cùng Lưu quản gia giờ phút này cũng đã mười phần kinh sợ, miệng mồm há hốc, dụi dụi hai mắt sợ rằng mình nhận lầm người.Ngay cả nha hoàn đang đứng ở cửa cũng cả kinh thiếu chút nữa là ngất xỉu trên thềm nhà, đôi mắt to của nha hoàn này xinh đẹp này tràn đầy sự sùng bái, quả thật một lời khó nói hết.Họ tự hỏi : "Đây không lẽ là Phong thiếu gia, một kẻ bất học vô thuật ư ?

Đây hẳn văn không phải văn, võ cũng chẳng phải võ hay hắn đã mất trí ?

Đây mà là một nhị thiếu gia miệng ăn núi lở ư ?"

Lưu lão quản gia lúc này kích động quá lớn hay tay run rẩy, nước mắt đầm đìa nói :- Lão gia, người nhìn Phong thiếu gia kìa, hắn cũng là người có tiền đồ, hắn càng không phải là một kẻ tầm thường vô vi dong nhân, còn đối với hành quân phá địch mà nói thì lão nô tài đây cũng có phần bị xấu hổ.

Đại Tiểu nếu mà biết chuyện này thì không biết có còn hứng thú hay không.Phong Vạn Bằng mặc dù so với Lưu quản gia đang còn tỉnh táo, nhưng ông ta có phần không kìm chế được kích động liền vỗ bàn:- Chẳng lẽ trời xanh chiếu cố cho Phong Vạn Bằng ta, tiểu tử này trông thấy ta sợ đến nỗi nhũn cả người, nếu là có thể từ bỏ những thói quen trước kia, không ngại gian khổ mà luyện công thì tương lai cũng có thể vang danh thiên cổ.Phong Vạn Bằng cố gắng kìm nén sự kích động, tuyệt nhiên không để lộ ra bên ngoài, vẻ mặt vẫn thản nhiên tiếp tục cuộc khảo nghiệm nói :- Con nói thu phục nhân tâm là chính, công hạ thành trì là phụ, những lời này con tự mình lý giải cho ta nghe xem nào ?- Tư tưởng chiến đấu là chính, người chiến đấu chỉ là phụ, không chiến mà thu phục được lòng người, đó mới là binh pháp.Phong Phi Vân đáp.Phong Vạn Bằng tiếp tục hỏi:- Vậy ngươi cảm thấy trong chiến tranh yếu tố nào là quan trọng nhất ?Phong Phi Vân không có kinh nghiệm thực chiến ở môi trường quân đội, nhất thời vấn đề này hắn không biết phải trả lời sao cho thỏa, hắn suy tư một lúc lâu rồi đáp :- Vận khí !"

Vận khí" Phong Vạn Bằng nhíu mày trầm tư trong chốc lát rồi bật cười to nói:- Hay cho cái gọi là Vận khí, nói không sai, khi hành quân đánh giặc, nếu vận khí không tốt dù cho trong tay có ngàn vạn đại quân cũng tất bại trận.

Vận khí !

Thời vận!

Số mệnh !Từ đầu đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng cười.Mặc dù đáp án này nói đúng cũng chưa hẳn đúng mà sai cũng chưa hẵn là sai, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có thể xem xét hắn kỹ hơn một lần nữa.Bất quá thì cũng chỉ là khảo vấn thêm một lần nữa cho kỹ hơn thôi.

Biết đâu hắn chỉ là một kẻ lãng tử mà thôi, nhưng hắn muốn làm nên sự nghiệp thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.Hơn nữa chỉ có trời mới biết người này không phải là nhất thời phấn khởi, nói không chừng dăm ba ngày nữa lại chạy ra ngoài chơi đùa cùng đám a hoàn cung nữ.Phong Vạn Bằng liền nói :- Mặc dù ngươi đối với việc quân cũng có chút kiến thức, nhưng mà chưa đâu ra đâu cả, ngươi so với đại ca thì còn kém xa.Phong Vạn Bằng lại nói :- Lưu lão gia, ngươi ra ngoài mời Cát quân sư về đây cho ta, bắt đầu từ ngày mai Cát quân sư sẽ chỉ dạy cho hắn học tập binh pháp !Lưu quản gia mừng rỡ nói, Cát quân sư ở Linh Châu thành được xem là binh pháp tiên sinh đại tài.

Lão gia mời hắn tới để chỉ bảo cho thiếu công tử, như vậy cho thấy rằng Phong lão gia rất coi trọng tài năng của Phong thiếu gia.Vương triều Thần Tấn trước nay đều dùng võ để trị quốc, hằng năm không ít cuộc binh biến nội loạn xảy ra từ quy mô nhỏ đến lớn không kém phần hung hiểm, nếu giỏi binh pháp, tiến vào quân doanh Thần Vũ thì tương lai tiền đồ không thể nào lường trước được.Bạch Y quân sư là một vị có trăm trận trăm thắng, chiến công vô cùng hiển hách tuyệt đối có thể dương danh thiên hạ.Lưu quản gia hớn hở làm theo mệnh lệnh, mặc dù trông ông ta tuổi già sức yếu nhưng tốc độ mau lẹ lạ thường chẳng khác nào một hồi gió thoảng qua, chân như chưa hề chạm đất, từ từ bóng người trong hành lang biến mất.Phong Phi Vân đi theo ra ngoài, từ trong hành lang đi thẳng tới trong đình viện, trong lòng không ngừng nghĩ về tương lai được tu luyện và nhất định phải xếp hạng đệ nhất, hắn nghĩ muốn được như vậy thì chỉ có tự thân vận động thì khả năng mới tăng lên được."

Sống ở đâu thì ổn định ở đó, trước tiên là phải tạo ra được danh tiếng ở vương triều Thần Tấn."

"Tu luyện lại lần nữa, cũng có thể đúng là rèn luyện tâm tình thêm lần nữa, cũng không hẳn là chuyện không tốt, biết đâu chừng khả năng của ta có thể tăng lên cao hơn so với trình độ trước đây"Phong Phi Vân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn một chút tàn ảnh của Linh Chu trong lòng bàn tay tựa hồ như mong đợi cái gì đó!Tương lai nắm giữ ở trong tay của mình.-------Chương 11: Bất Tử Phượng Hoàng Thân (1)Có người hỏi :- Phi Vân, nghe nói ngươi biết chữ rồi, điều này có thật không ?Men theo đường nhỏ cạnh ao nước xuất hiện một nam tử khuôn mặt khôi ngô, y phục nho nhã, bên hông treo một thanh Huyền Thiết Kiếm màu trắng, luồng chân khí trong người đang chuyển động chứng tỏ nội lực hùng hậu, tuy là nhìn như đi bộ nhàn nhã, thế nhưng mỗi bước chân đều có thể đạp ra xa ba trượng, có một luồng bạch khí nhàn nhạt gần như mơ từ chân của hắn tỏa ra.

Quả thực tựa như một vị tiên sống, chỉ cần là nữ nhân đều có thể bị hắn làm cho mê mẩn.Trẻ tuổi, tu vi không tầm thường, rất tuấn tú, rất thanh nhã!

Những ngôn từ này dùng cho Phong Tùy Vũ cũng không hề quá đáng.Phong Tùy Vũ trên mặt liền mỉm cười tạo cho người đối diện một cảm giác rất thân thiết, sau đó đi đến vỗ vai Phong Phi Vân một cái.Vị này chính là đại ca Phong Phi Vân, hắn chính là nghĩa tử Phong Vạn Bằng nuôi dưỡng.Nếu như nói Phong Phi Vân là một kẻ thất học, bị mọi người trong Linh Châu thành căm hận thì ngược lại Phong Tùy Vũ thì lại vẻ vang ngời ngời, tài hoa hơn người, tu vi không tầm thường, thái độ lại ôn hòa với mọi người.Ở trong mắt mọi người Phong Phi Vân cùng Phong Tùy Vũ chính là hai mặt khác nhau, thậm chí có nhiều người đã ở sau lưng Phong Tùy Vũ gọi hắn là Thiếu thành chủ mà trong bụng thì lại chửi rủa Phong Phi Vân là cặn bã, bại hoại, súc sinh.Phong Tùy Vũ đối với Phong Phi Vân thì lại hết sức tốt, thật giống như một người anh trai lớn vậy, ví như lần đầu tiên Phong Phi Vân làm nhục một cô gái cũng chính là do Phong Tùy Vũ an bài, sắp xếp mọi việc giúp hắn.Còn chẳng hạn như lần đầu tiên Phong Phi Vân phóng hỏa đốt thư các thì cũng là do Phong Tùy Vũ gợi ý giúp một tay.Ngoài ra những lần Phong Phi Vân ở bên ngoài làm chuyện ác thì cũng chính Phong Tùy Vũ giúp hắn giải quyết hậu quả, hơn nữa âm thầm tùy tiện xin Phong Vạn Bằng một câu giúp đỡ cho hắn ta.Nếu như là đây, Phong Phi Vân đối đãi với vị đại ca này thân thiết tự nhiên đến rơi nước mắt, còn hiện giờ thì Phong Phi Vân nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn thì chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.Từ nhỏ nếu không phải là được Phong Tùy Vũ dẫn dắt cho thì Phong Phi Vân làm sao lại có thể trở thành bộ dạng này để cho dân chúng trong Linh Châu thành nhục mạ như thế.Phong Tùy Vũ chỉ là con nuôi, muốn thừa kế vị trí thành chủ Linh Châu thành này thì chỉ có thể làm cho Phong Phi Vân hoàn toàn sa đọa, khiến cho Phong Vạn Bằng đối với đứa con trai ruột này mà mất hết lòng tin thì tương lai sau này hắn mới có thể có cơ hội là thành chủ Linh Châu thành.Phong Tùy Vũ vội vã chạy đến như thế cũng chỉ muốn thăm dò xem chuyện của Phong Phi Vân thực hư là như thế nào.Phong Phi Vân nếu thật sự học được biết chữ, như vậy thì có thể gây hại cho vị trí thành chủ này trong tương lai của hắn hay không?

Lúc cần thiết sẽ giết hắn từ trong trứng nước, nhổ cỏ tận gốc.Phong Phi Vân đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc hắn một chút, không ngừng lắc đầu than vãn nói:- Biết chữ đối với ta quả là một việc rất khó khăn, đều là do những kẻ cẩu nô tài kia loan truyền, không nên truyền đến tai cha chút nào, cha vừa sang đây hỏi ta xem sách gì.

Ngươi cũng biết đó, ta thường ngày căn bản là không đọc sách, trong lúc nhất thời luống cuống thì liền nói là vừa mới xem xong "Kim Bình Mai", nói xong mới cảm thấy hối hận "Kim Bình Mai"chính là sách cấm mà!

Ôi!

Quả nhiên, lại bị cha mắng một trận cẩu huyết lâm đầu.Phong Tùy Vũ không nhịn được cười, trong lòng chế giễu: "Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, ta còn tưởng rằng hắn thật sự học được chữ, xem ra là ta nghĩ quá nhiều rồi.

Ha ha!

Lại có thể ở trước mặt nghĩa phụ nói mình xem "Kim Bình Mai", lần này e rằng nghĩa phụ đối với hắn càng thêm thất vọng rồi."

Nhưng mà trên mặt Phong Tùy Vũ lại chẳng có chút vẻ cười nhạo, Trên mặt Phong Tùy Vũ lúc nào cũng cười tươi, quan tâm nói:- Phi Vân, ngươi cũng đừng quá để trong lòng, chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải thích với nghĩa phụ.- Thật cảm tạ đại ca.Phi Vân cảm động đến đôi mắt lưng tròng ngấn lệ, trong lòng lại biết Phong Tùy Vũ tuyệt đối không phải là người tốt bụng, trước mặt phụ thân hắn giải thích mới là lạ, thay vào đó hắn còn nói xấu không kém.- Chúng ta thân là huynh đệ, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến.

Nghe nói gần đây ngươi có hứng thú với cháu gái của La Lão Hán, nên đi tìm nàng giải khuây một chút, chuyện không vui cũng nên quên đi.Phong Tùy Vũ ân cần đề nghị nói.- Cách này thật là hay!

Vẫn chính là đại ca hiểu rõ ta.Phong Phi Vân đáp lại, tinh thần sảng khoái, sau đó đi ra ngoài.Phong Tùy Vũ nhìn thấy Phong Phi Vân vội vàng bỏ đi, giọng mỉa mai rồi cười một tiếng, tiểu tử này sớm muộn gì cũng chết trên bụng nữ nhân.

Hắn lắc đầu một cái rồi quay người đi vào đại sảnh, hướng về Phong Vạn Bằng đang ngồi trên ghế thái sư và nói:- Nghĩa phụ, chuyện của Phi Vân...- Chuyện của Phi Vân con cũng biết?Ngón tay của Phong Vạn Bằng vuốt nhẹ nhàng trên thân chén trà, trên mặt có chút thần thái khác thường.Phong Tùy Vũ cũng không hiểu tâm tình của Phong Vạn Bằng vào giờ phút này nhưng có thể khẳng định Phong Vạn Bằng bây giờ đối với Phong Phi Vân càng thêm thất vọng, thậm chí còn tuyệt vọng.Khà khà!

Càng tuyệt vọng thì đối với ta lại càng có lợi lớn!Phong Tùy Vũ vui mừng trong lòng thế nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng thở dài, gật đầu rồi nói:- Phi Vân dù sao cũng còn nhỏ tuổi, xem sách đó quả là có phần không thích hợp.- Không, ta cảm thấy rất thích hợp, đứa trẻ Phong Phi Vân này từ nhỏ thiếu dạy dỗ, trước đây ta cũng không nghĩ là hắn có thể làm nên thành quả gì, nhưng mà nếu hắn có thể nghiên cứu những loại sách này, ta cảm thấy vẫn còn có thể đào tạo lại nó.

Tùy Vũ, ở phương diện này con cần phải học tập nó một chút, xem nhiều hơn những loại sách này, đối với con đường làm quan tiến quân trong tương lai của con có lợi chứ không có hại.Lời nói của Phong Vạn Bằng thấm thía, vẻ mặt rất nghiêm túc.Phong Tùy Vũ lấy làm lạ!Loại sách Kim Bình Mai đối với con đường làm quan tiến quân thì có lợi chứ không có hại?

Chẳng lẽ nghĩa phụ đang truyền dạy cho ta bí quyết làm quan, nhưng mà Kim Bình Mai thì làm sao có thể liên quan đến con đường làm quan chứ?Mặc dù trong lòng Phong Tùy Vũ tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi ra, chỉ cung kính nói:- Nghĩa phụ chỉ bảo là phải, Tùy Vũ sẽ chuyên tâm nghiên cứu học hỏi, nhất định không để cho nghĩa phụ thất vọng.Phong Vạn Bằng gật gật đầu, có vẻ vui mừng yên tâm!-------Chương 12: Bất Tử Phượng Hoàng Thân (2)Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không đi tìm La Ngọc Nhi thật, vừa rồi cũng chỉ là một trò bịp lừa gạt Phong Tùy Vũ mà thôi.Bây giờ quan trọng nhất chính là tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân", chỉ có bước vào con đường tu tiên mới dám nói đến chuyện kinh nghiệm, về phần nghiên cứu phép dụng binh thì đây đều là thứ yếu.Nếu là tu vi cao tuyệt, đạt đến đỉnh cao, một quyền là có thể hủy diệt trăm vạn đại quân, phép dụng binh trước mắt sức mạnh thực sự tuyệt nhiên không đáng nhắc tới.Phong Phi Vân hiện tại một người nam tử bình thường cũng không đánh lại, Phong Tùy Vũ tài giỏi như vậy nếu muốn giết hắn thì căn bản là sức đánh trả lại hắn cũng không có, đây cũng là một trong những nguyên nhân cấp thiết để hắn tu luyện.Thân thể của hắn mặc dù không thích hợp tu luyện nhưng Bất tử phượng hoàng thân lại có thể thay đổi bản chất, thậm chí có thể biến hắn thành kỳ tài tu tiên.Bất tử phượng hoàng thân tổng cộng chia làm hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất chính là "Hoán huyết".Huyết dịch chính là cội nguồn của thân thể, giăng đầy mỗi một chỗ trong cơ thể, trong huyết dịch tạp chất càng nhiều thì thể chất càng yếu.Đẳng cấp huyết dịch càng thấp càng thấp thì đẳng cấp thể chất cũng càng thấp.Cho nên chỉ khi đẳng cấp huyết dịch tăng lên đạt được độ tinh thuần thì thể chất tự nhiên có thể không nhận thức được mà thay đổi ở bên trong, kinh mạch sẽ mở rộng, cơ thể sẽ kiên cường và xương cốt cũng trở nên tinh kỳ hơn.Giai đoạn thứ hai chính là "Luyện cốt", còn được gọi là "Tu luyện phượng cốt".Tố chất con người tu luyện quyết định bởi thể chất, thế nhưng thân thể khỏe mạnh thì phải quyết định bởi xương cốt, do xương cốt đả thông toàn thân, hóa thành một thân thể bất diệt.Mỗi lần tu luyện ra một khối Phượng cốt, thân thể lại mạnh hơn một phần, chỉ có tu luyện chín trăm chín mươi chín khối Phượng cốt mới xem như đạt đến đại thừa của Bất tử phượng hoàng thân, có thể sống đến chín vạn tuổi.Phong Phi Vân đã từng tu luyện ra hai trăm lẻ sáu khối Phượng cốt, thân thể đã mạnh đến mức kim cương không thể phá được, đến mức cả thủy hỏa cũng không thể xâm nhập, trước đây nếu như hắn tu luyện ra chín trăm chín mươi chín khối Phượng cốt, đạt tới cảnh giới đại thừa thì dù cho tu vi của Thủy Nguyệt Đình coi như tinh thông cũng không có khả năng giết được hắn.Một khi tu luyện tới đại thừa của Bất tử phượng hoàng thân thì có thể cùng với thánh linh viễn cổ mà hô hào.Bây giờ Phong Phi Vân chỉ có thể bắt đầu tu luyện lại giai đoạn thứ nhất là "Hoán huyết."

Hoán huyết" lại chia làm bốn cấp độ.Bước đầu tiên chính là tách rời tạp chất ra khỏi huyết dịch, làm cho huyết dịch trở nên tinh khiết, màu sắc của huyết dịch đạt tới "Xích hồng như hỏa" thì mới coi như là hoàn thành bước đầu tiên.Một khi đạt đến bước này thì huyết mạch và kinh mạch trong cơ thể sẽ có được một sự cải thiện cực lớn, trong huyết dịch có thể tạo ra được linh khí từ đó mà thay đổi được thể chất.Cũng chính thức coi là lúc bắt đầu thoát khỏi cõi phàm, đạt đến của cảnh giới sơ kỳ của linh dẫn.Người tu tiên cũng cần phải phân định đẳng cấp, một khi lên đến đẳng cấp là có thể thành thánh, thành tiên.Linh dẫn kỳ chính là cảnh giới tu tiên thứ nhất, chia làm ba tiểu cảnh giới là sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh phong.Cái gọi là Linh dẫn chính là linh khí dẫn tử ở trong cơ thể của người phàm, chỉ cần tạo ra được linh dẫn thì có thể coi như là bước đầu phân biệt với người phàm, có sức mạnh nhất định.Tóm lại một câu nói, chỉ cần trong cơ thể có thể tạo ra "Linh dẫn", đạt được đến linh dẫn sơ kỳ thì Phong Phi Vân có thể thoát khỏi "danh tiếng" người ngu ngốc, so với cao thủ tu vũ bình thường thì cũng lợi hại hơn mấy phần.Cái này chẳng qua chỉ là linh dẫn sơ kỳ còn linh dẫn trung kỳ, linh dẫn đỉnh phong thì sức mạnh càng thêm khó lường.Hơn nữa trên cảnh giới "Linh dẫn" có có cảnh giới được gọi là "Tiên căn".

Cảnh giới Tiên căn của tu sĩ cũng đã là bá chủ một phương.Phong Phi Vân đã tu luyện qua Bất tử phượng hoàng thân, bây giờ lại tu luyện lần nữa thì có vẻ quen việc dễ làm hơn, tốc độ huyết dịch trong cơ thể càng lúc càng nhanh.Dưới tình huống bình thường, huyết dịch chuyển động một vòng quanh trong thân thể người thì cần ba phút, mà lúc này huyết dịch trong thân thể Phong Phi Vân lại lưu thông với tốc độ nhanh, tăng lên một mảng lớn, chỉ cần hai phút là có thể vận hành một vòng xoay quanh cơ thể.Tạp chất trong huyết dịch theo lỗ chân lông bị ép đi ra ngoài.Phong Phi Vân tu luyện ba canh giờ, huyết dịch trong thân thể đã lưu chuyển được một trăm tám mươi vòng, trên mặt, cánh tay, da trên người cũng đều mang theo một màu đen của tạp chất."

Bước đầu tiên của hoán huyết chính là phân đoạn đơn giản nhất, hẳn là có thể trong từ ba đến năm ngày là có thể tu luyện thành công."

Phong Phi Vân giương mắt, suy đoán trong lòng.Lúc này, từng tia sáng ấm áp đang xuyên qua cửa sổ, thấm thoát mà đã là bình minh.Một đêm không ngủ thế nhưng Phong Phi Vân lại không có cảm giác buồn ngủ, dặn dò đầy tớ nấu nhiều nước nóng để rửa hết tạp chất trên người, có nha hoàn hầu hạ đổi lại một bộ trang phục màu trắng, tinh thần sung mãn như trước, sức lực khắp người.Lúc này đã có người chuẩn bị ổn thỏa một bữa ăn sáng thịnh soạn, một chén nước Mật Ngân Nhĩ, một chén tổ yến hạt sen, một đĩa bánh bơ tuyết hoa, cộng thêm một đĩa thịt khai vị.Phong Phi Vân nhìn thức ăn trên bàn một chút rồi lắc đầu, nói:- Lui ra, lui ra, mang đến cho ta một cân bánh màn thầu, hai chén nước lọc.Bây giờ Phong Phi Vân đang ở giai đoạn ngưng luyện huyết dịch, ăn càng thanh đạm càng tốt, bánh bao với nước lọc đó chính là tốt nhất.Hai nha hoàn nói thầm trong bụng, tâm tư Phong thiếu gia ngày càng khó đoán ra, giống như là trúng tà vậy.Thế nhưng các nàng lại không dám làm trái ý hắn, liền vội vàng dọn hết thức ăn trên bàn rồi lui ra, sau đó bưng lên bánh bao cùng nước lọc.- Cơm buổi trưa cũng như thế này mà chuẩn bị cho ta.Phong Phi Vân ăn ngay một cân bánh bao, uống nước lọc xong liền đến hòn non bộ cạnh cái ao ở Tây Viện, đứng một chỗ trống trải trên thạch đài, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.Sau đó lại thu quyền!Đây là một chiêu thức mở đầu, hắn muốn thử một chút xem trình độ của bản thân đã cải thiện như thế nào."

Kinh mạch mở rộng gấp đôi, coi như là đạt đến tài nghệ người thường.

Cơ thể cúng lại ba phần, độ mạnh được tăng cường, một quyền đánh ra có thể mạnh gấp đôi so với trước đây.

"Mặc dù chỉ có tu luyện một đêm, nhưng sức chống đỡ của thân thể Phong Phi Vân bây giờ so với trước kia lại là một trời một vực, đây chính là chỗ lợi hại.Ở giới tu tiên đứng đầu tuyệt đối là phép luyện thể.Muốn cải thiện thể chất, tu luyện khí lực trở nên mạnh mẽ mà chỉ tu luyện Bất tử phượng hoàng thân là không đủ, chỉ có làm cho thân thể vượt qua muôn ngàn thử thách thì mới có khả năng ngày càng lớn mạnh.-------Chương 13: Linh Dẫn Sơ Kỳ"Đùng đùng!"

Phong Phi Vân bắt đầu chậm rãi đánh ra quyền pháp, bộ quyền pháp này cũng không thuộc về bất kỳ một phái tu luyện công pháp nào, chỉ là hắn dựa vào cảm ngộ thiên đạo của bản thân mà tổng kết ra một bộ quyền thuật luyện thânTổng cộng chỉ có chín quyền, mỗi một quyền đều đại diện một loại đạo vận, mỗi một vị trí tu luyện ở trên thân thể đều phảng phất sức mạnh của toàn thân tập trung lại một chỗ mà đánh ra vậy, nước chảy mây trôi, ám hợp thiên đạo, làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp kỳ lạ.- Thiếu gia hôm nay dường như không đi phong lưu khoái lạc mà lại đi luyện quyền pháp, thật là quá kỳ lạ.- Quyền pháp này dường như không được lợi hại lắm, một chút sức lực cũng ko có, nhưng mà lại làm cho người ta không nói ra được vận luật.- Thật là wái lạ, ko lẽ quyền pháp thiếu gia đang luyện là thần quyền, cho dù bắt chước thế nào cũng ko bắt chước cái cảm giác của quyền pháp đó.Có người muốn học theo Phong Phi Vân đánh quyền, nhưng dù sao cũng cảm thấy không cách nào trôi chảy, hơn nữa mỗi khi đánh ra một quyền thì toàn thân đau nhức, cuối cùng chỉ có thể thôi, không dám tiếp tục học nữa.Chín chiêu quyền pháp này của Phong Phi Vân đại diện cho chín loại ý, nhìn thì vô cùng đơn giản, kì thực lại tinh diệu vô cùng, cho dù có người có thể bắt chước được quyền pháp, nhưng lại bắt chước không được cái ý trong đó, chỉ cần hơi có lệch lạc, đó chính tự hại thân mình.Phong Tùy Vũ đứng ở trên ban công một tòa nhà sáu tầng, nhìn Phong Phi Vân đang luyện quyền từ xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy trầm lạnh, một tay nắm một quyển sách, một tay nhẹ nhàng gõ lên lan can, tựa hồ đang trầm tư.- Đại thiếu gia, không cần thiết phải lo lắng, quyền Phong Phi Vân luyện vốn là trò khỉ, không có khả năng có thành tựu.Một gã gia nô xấu xí đứng sau lưng Phong Tùy Vũ cười lạnh nói.Phong Tùy Vũ lắc đầu, nghiêm nghị nói:- Không bình thường, không bình thường, ta dường như cảm thấy hắn tựa hồ có chỗ nào trở nên không giống với lúc trước, nó làm cho ta có chút bất an!- Khà khà, có muốn ta đi làm thịt hắn hay không, tránh cho đêm dài lắm mộng.Một gia nô khác nói.Phong Tùy Vũ hai mắt lạnh lẻo, trừng mắt liếc hắn một cái, nói:- Ngươi tưởng nghĩa phụ hoàn toàn buông bỏ hắn sao?

Người là một người rất khôn khéo, chỉ cần bị người tra được một chút dấu vết là chúng ta xong đời.- Không phải vạn bất đắc dĩ, không động được Phong Phi Vân, lại nói bên cạnh hắn còn có một Lưu quản gia, tu vi người này sâu ko thể lường, có hắn thủ hộ bên cạnh Phong Phi Vân, ví như là ta tự mình xuất thủ thì chỉ sợ cũng chẳng được lợi ích gì.Một tên gia nô nói:- Đại thiếu gia đã tu luyện đến tầng ba của "Đại phong kình", tu vi đạt đến linh dẫn đỉnh phong, hoàn toàn có thể một người chiến với mười mấy tên võ học cường giả, chẳng lẽ còn đánh không lại một tên Lưu lão đầu?"

Đại phong kình" chính là một quyển tu tiên điển tịch không trọn vẹn, chính Phong Vạn Bằng truyền thụ cho Phong Tùy Vũ, thiên tư Phong Tùy Vũ không tầm thường, chỉ có tu luyện mấy năm, tựu đã đạt đến tầng thứ ba, được Phong Vạn Bằng khen ngợi qua mấy lần.Phong Vạn Bằng tu luyện gần ba mươi năm, cũng là tu luyện tầng thứ năm của "Đại phong kình", trở thành cường giả hùng bá một phương, Phong Tùy Vũ chỉ có tu luyện mấy năm thì đến được tầng thứ ba, thiên phú so với Phong Vạn Bằng thì chỉ có hơn chứ ko kém.- Đừng quá xem thường Lưu quản gia, lão này tu vi không dưới nghĩa phụ .Phong Tùy Vũ là người làm việc cẩn thận, tâm tư kín đáo, cho nên hắn cơ hồ cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm, nhíu mày, nói:- Phong Phi Vân là từ tối hôm qua bắt đầu phát sinh thay đổi, ngày hôm qua hắn và người nào tiếp xúc qua?Tên nô gia suy nghĩ một lát, đột nhiên giật mình, nói:- Tiểu nương tử La gia, La Ngọc Nhi.

Nghe nói ngày hôm qua còn xảy ra một quái sự, Phong thiếu gia vậy mà mời Vương đại phu của Cổ thiện đường trị thương cho La Lão Hán, hơn nữa kỳ tích lại là không có ra tay đối với La tiểu thư.

Có phải là La Ngọc Nhi cảm hóa Phong thiếu gia hay không, khuyên hắn lãng tử hồi đầu?- Bị nữ nhân cảm hóa, lãng tử hồi đầu, La Ngọc Nhi!Phong Tùy Vũ nhẹ nhàng niệm một câu, tiện đà nói:- Có ý tứ, có ý tứ!

Ngươi đi tìm Ngô lão đại, chuyện này giao ngay cho hắn làm được rồi!

Phong Phi Vân lại học được thương hoa tiếc ngọc, vậy chúng ta tìm một tên không thương hoa tiếc ngọc.

Ha ha!- La Ngọc Nhi nếu là gặp được Ngô lão đại kia thật đúng là vùi hoa dập liễu.

Khà khà!Tên gia nô cười dâm tà, trong lòng hiểu rất rõ Ngô lão đại, La Ngọc Nhi Tiểu nương tử, lần này chạy trời không khỏi nắng.- Khà khà!

Muốn lãng tử hồi đầu ko dễ dàng như vậy.Phong Tùy Vũ thu hồi ánh mắt, đem cuốn sách trong tay lật sang trang mới và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.Trên mặt bìa sách viết to ba chữ "Kim Bình Mai"!...Ba ngày tiếp đến, một người phóng đảng như Phong thiếu gia hầu như chưa đi ra Phong phủ đại môn, ban ngày đi theo sát quân sư học tập binh pháp, đêm xuống thì tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân".Hôm nay Phong thiếu gia giống như thay đổi một người khác, rất nhiều gia nô cùng nha hoàn cũng đoán không ra là chuyện gì xảy ra.Trải qua ba ngày tu luyện, huyết khí trong thân thể Phong Phi Vân trở nên vô cùng tràn đầy, huyết dịch xích hồng như lửa, máu lưu thông tốc độ nhanh hơn, thân thể cường tráng so với trước kia không biết mạnh gấp bao nhiêu lần."

Ầm!"

Một tia linh khí màu trắng sinh ra ở trong huyết dịch, chảy vào trong đan điền, sinh sôi không ngừng, giống như nước trong một con sông nhỏ từng giọt rót vào trong biển rộng vậy.Đây chính là "Linh dẫn"!"

Rốt cục đã luyện thành công hoán tuyết tầng thứ nhất, tạo ra linh dẫn, hiện tại coi như là đạt đến linh dẫn sơ kỳ."

Hoán huyết tổng cộng chia làm bốn tầng:- Tầng thứ nhất, huyết dịch tinh thuần, xích hồng như lửa.- Tầng thứ hai, huyết dịch sôi trào, đen như mực.- Tầng thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.- Tầng thứ tư, huyết dịchphản phác quy chân, lần nữa biến thành tứ sắc.Màu sắc của huyết dịch sinh ra bốn lần biến hóa, xích hồng, đen như mực, kim sắc và tứ sắc.Phong Phi Vân hiện tại là tầng thứ nhất, huyết dịch tinh khiết cao, biến thành xích hồng sắc.Trong thân thể tạo ra linh khí, Phong Phi Vân lập tức sử dụng một tia linh khí để kích hoạt một Linh Chu trong lòng bàn tay phải.Nhưng lạilàm hắn thất vọng chính là lòng bàn tay kia hình ảnh một con thuyền nhàn nhạt một tia phản ứng cũng không có, linh khí chảy vào lòng bàn tay giống như đá chìm xuống biển, một điểm rung động cũng không có."

Xem ra muốn đem một Linh Chu kích hoạt, cần phải có một lượng linh khí khổng lồ, Thánh linh khí mãnh quả nhiên không thể dùng lẽ thường tới đo lường được."

Phong Phi Vân cũng không nổi giận, nếu là một tia linh khí mà có thể nắm trong tay Thánh linh khí mãnh, đó mới là không bình thường.Dù sao cũng phải nói, lần nữa bước vào con đường tu tiên, tâm tình Phong Phi Vân thật tốt, một luồng ánh sáng màu trắng hiện giữa các ngón tay, một chỉ ra, nhất thời đem vách tường thủng một lỗ thủng nhỏ.-------Chương 14: Xích Long (1)"Bành!"

Phong Phi Vân trực tiếp dùng bàn tay bóp nát một chén trà sứ trắng, biến thành phấn vụn màu trắng.Hiện tại mặc dù mới đạt tới cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, nhưng là luận chiến lực hoàn toàn có thể cùng tu vũ cao thủ so sánh, thậm chí mạnh hơn một phần.- Ha ha!

Phong Bình, đã nấu nước tắm chưa?Phong Phi Vân mở cửa phòng, hướng về phía gia nô ở phía ngoài canh giữ kêu lên.- Cũng sớm đã chuẩn bị xong, tiểu Lan, tiểu Thanh, mau hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.Cái tên gia nô gọi là Phong Bình luôn miệng thúc giục, tiện đà vừa cười hì hì hỏi:- Thiếu gia, hôm nay chuyện gì cao hứng như thế a?Hai nha hoàn đã đem nước nóng rót vào trong thùng gỗ, vẩy vào một rổ cánh hoa màu đỏ, sương trắng bốc hơi, hơi nóng tỏa ra.- Cái này ko đến lượt ngươi quản, đợi cùng thiếu gia ta đi ra ngoài một chuyến, ta muốn đi mua một binh khí thượng hạng, ở Linh Châu thành cửa hàng binh khí nào mới có thể mua được thần binh lợi khí thượng hạng?Phong Phi Vân hiện tại đạt đến linh dẫn sơ kỳ, sức mạnh cánh tay chừng mấy trăm cân, nhưng nếu thật cùng người giao thủ thì một món binh khíthượng hạng cũng có thể gia tăng không ít chiến lực.Hắn cũng không gửi hi vọng ở Linh Châu thành có thể mua được binh khí cấp bậc linh khí, nhưng nếu mà có thể mua được một bảo binh, như vậy cũng đủ cho bây giờ hắn sử dụng.Phong Bình vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, mấy ngày qua hắn và Phong An hai cẩu nô tài đúng là bứt rứt lắm rồi, Phong thiếu gia không ra phủ, hai người bọn họ cũng không dám xuất phủ.Hôm nay Phong thiếu gia cuối cùng là có hứng rồi!Bọn họ lại có thể lần nữa đi theo Phong thiếu gia phía sau, cáo mượn oai hùm, tác uy tác phúc.Có thể làm nô tài cho Phong thiếu gia, đó cũng là một viêc có thể diện.- Hồi bẩm thiếu gia, trong Linh Châu thành cửa hang binh khí cỡ lớn tổng cộng có ba nơi, nhưng là muốn mua được thần binh lợi khí tốt nhất, sợ là chỉ có Ngân Câu phường.Phong Bình nói.- Vì cái gì chỉ có Ngân Câu phường mới có thần binh lợi khí tốt nhất?Phong Phi Vân thoải mái gục ở trong thùng tắm, có nha hoàn đang giúp hắn đấm lưng.- Ngân Câu phường lớn vô cùng, làm ăn buôn bán thì cực lớn, chính là sản nghiệp của Gia tộc Ngân Câu, một trong bốn đại gia tộc của vương triều Thần Tấn, cả vương triều Thần Tấn chừng trên vạn chi nhánh, trải rộng mỗi một tòa cổ thành.

Chỉ là có tiền, ngay cả linh khí cũng có thể mua được.- Thật là lợi hại, linh khí cũng lấy ra bán, xem ra Gia tộc Ngân Câu thật không đơn giản a!Linh khí ở đất nước loài người tuyệt đối là đồ vật hiếm thấy, coi như là linh khí phẩm cấp thấp nhất, cũng cực kỳ hiếm thấy, giá trị vượt quá mười tòa thành trì.Linh khí chính là bảo vật thông linh, vượt qua phàm tục, có thể sinh ra linh tính, không thể so sánh như một bảo vật bình thường."

Tứ đại gia tộc không có một nhà nào là đơn giản, hầu như đều nắm giữ lấy một nửa quyền thế cùng tài phú của vương triềuthần mục, quả thực là bốn con quái vật lớn."

- Được, phải đi Ngân Câu phường!Phong Phi Vân nói.Phong Phi Vân năm nay mới mười bốn, chính là thiếu niên phong lưu, hôm nay mặc một trường bào tím vàng, búi tóc buộc ở sau ót, trong tay còn nắm lấy một thanh quạt giấy, lộ ra vẻ tuấn lãng trước nay chưa từng có.Phong Phi Vân vốn là lớn lên thanh tú, như là một tiểu thư sinh, hôm nay tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân", khí chất cùng trước kia hoàn toàn khác nhau, lộ ra tư thế oai hùng rạng rỡ, trong mơ hồ còn lộ ra một luồng khí thế phong lưu hào hiệp.Ngay cả hai tên nô tài Phong Bình cùng Phong An nhìn thấy Phong Phi Vân sau cũng là sửng sốt một hồi lâu, dường như không nhận ra tính cách thường ngày của hắn.- Đi thôi!

Ta sẽ đi Ngân Câu phường ngay bây giờ, hai người các ngươi sững sờ cái gì, còn không mau dẫn đường đi.Phong Phi Vân quát lớn một tiếng.Hai tên nô tài mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng dẫn đường.Ngân Câu phường ở khu vực phồn hoa thành nam của Linh Châu thành, kiến trúc cao đến bảy tầng, gạch xây gỗ tạo, trạm trỗ long phượng nghiễm nhiên trở thành một trong những dấu hiệu nhận biết của Linh Châu thành.Trong Ngân Câu phường không chỉ có bán binh khí, một ít dị bảo, đan dược, hộ giáp, v..v., phàm là có liên quan đến tu luyện thì ở chỗ này đều có bán, chẳng qua là rất nhiều thứ cũng không phải người bình thường có thể mua được.- Ai da, đây không phải là Phong thiếu gia sao, hôm nay ngọn gió nào đem vị tôn đại thần thổi tới vậy!

Mau mời vào, mau mời vào!Trịnh Đông Lưu chính là chủ sự của Ngân Câu phường, tuổi đã hơn lục tuần, quen biết bao người, đôi mắt kia tương đối sắc bén, liếc mắt đã nhận ra ngay Phong Phi Vân.Đôi mắt Trịnh Đông Lưu mặc dù không được gọi là hoả nhãn kim tinh, nhưng cũng là đôi mắt biết nhìn người, lão luyện thâm trầm, nhạy cảm giống như là con mắt chim ưng.Phong Phi Vân là lần đầu tiên tới Ngân Câu phường, nhưng mà cha của vị này là Thái Tuế ở Linh Châu thành, cũng sớm đã ghi vào trong sổ sách của hắn, đây cũng là một vị đại kim chủ, cần tiếp đãi đặc biệt.Phong Phi Vân nắm cây quạt trong tay, phong độ nhanh nhẹn đi vào Ngân Câu phường, cười nói:- Ngân Câu phường quả nhiên danh bất hư truyền, bổn thiếu gia còn là lần đầu tiên đến mà vị chủ sự này đã nhận biết ta.- Ở Linh Châu thành người nào nếu không nhận biết Phong thiếu gia người, như vậy làm ăn nhất định là đi xuống.Trịnh Đông Lưu mời Phong Phi Vân đến nội đường, đã chuẩn bị một bình trà ngon, lộ ra vẻ phá lệ quen thuộc.Phong Phi Vân cũng không khách khí, chính là ngồi xuống, cười nói:- Chủ sự tiên sinh nói quá, những người khác có lẽ kinh doanh đi xuống, nhưng mà Ngân Câu phường thì tuyệt đối không ở trong nhóm này.Thế hệ trước sau lưng Ngân Câu phường chính là gia tộc Ngân Câu, với tư cách là một trong bốn đại gia tộc của vương triều Thần Tấn thì người bình thường không thể nào mà đắc tội được.Phong Phi Vân dĩ nhiên là không ngu đến nỗi đụng chạm đến Gia tộc Ngân Câu, ít nhất thì bây giờ hắn còn chưa có thực lực đó.Từ khi Phong Phi Vân theo vào cửa thì Trịnh Đông Lưu liền quan sát vị nhị thiếu gia trong truyền thuyết của Linh Châu thành, nhưng là ấn tượng Phong Phi Vân mang đến hắn so với trong tưởng tượng của hắn thì hoàn toàn khác nhau.Vị Phong thiếu gia này hình như cũng không phải là người ngu ngốc!Trịnh Đông Lưu cười ha hả, dò hỏi:- Nhưng mà Phong thiếu gia nếu không có chuyện gì thì sẽ không lên điện tam bảo đâu, vậy thì người đến Ngân Câu phường không biết muốn mua những thứ gì?- Binh khí, nghe nói Ngân Câu phường các ngươi bán thần binh lợi khí tốt nhất.Phong Phi Vân nói.Trịnh Đông Lưu nói:- Binh khí phân hai mươi tám loại, kiếm, đao, khâu, móc câu, thương, ... không biết Phong thiếu gia muốn mua loại nào?- Đao!Phong Phi Vân nói.- Đao lại phân thành ba mươi bốn chủng loại, trảm mã đao, liễu diệp đao, phác đao, nhạn linh đao, đại hoàn đao, hổ nha đao..., không biết Phong thiếu gia muốn loại nào?-------Chương 15: Xích Long (2)Trịnh Đông Lưu hiển nhiên là một thương nhân khôn khéo, đối với bất kỳ thương phẩm nào cũng cực kỳ quen thuộc, nếu không cũng không làm được chủ sự chi nhánh Ngân Câu phường.- Trọng đao!Phong Phi Vân nói.Trịnh Đông Lưu trong lòng kinh ngạc, vị Phong thiếu gia này thấy thế nào cũng giống như người tay trói gà không chặt, trọng đao hắn cầm lên được sao?Mặc dù nghi vấn đầy bụng, nhưng mà Trịnh Đông Lưu cũng là một thương nhân, một thương nhân khôn khéo tự nhiên hiểu được nên hắn cũng không có đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra.- Trọng đao, nhẹ nhất đều là tám chín mươi cân, lại chia làm ba loại cấp bậc, tinh thiết đao, bảo đao, linh đao.

Tin tưởng là loại cấp bậc binh khí tinh thiết đao này với ánh mắt tinh tường của Phong thiếu gia cũng là coi thường.

Hôm nay Ngân Câu phường tổng cộng có hai thanh bảo đao thượng hạng rất nặng, có thể cho Phong thiếu gia lựa chọn.

Trịnh Đông Lưu nói.Binh khí phân ba cấp bậc: binh khí, bảo khí, linh khí.Thượng hạng binh khí cũng là tinh thiết chế tạo, có thể một đao đem thiết đỉnh bổ ra, mà không tổn thương lưỡi đao.Nhưng là bảo khí cấp thấp nhất cũng có thể dễ dàng chặt đứt binh khí cao cấp nhất, cứng rắn vô cùng, chính là cùng với một ít loại kim loại đặc thù chế thành, hết sức quý báu.

Về phần linh khí trên thì càng thêm hiếm, mỗi một vật cũng là thần khí uy lực kinh thiên động địa, coi như cầm mười thành trì để đổi cũng không người nào nguyện ý đổi.

Bây giờ ở Linh Châu thành một linh khí cũng không có, binh khí cấp bậc linh khí thì chỉ có thể ở Ngân Câu phường mới có thể mua được.Trịnh Đông Lưu dẫn Phong Phi Vân đi đến tầng thứ năm ở Ngân Câu phường!Càng đến phía trên, binh khí phẩm chất càng cao, thủ vệ cũng càng nghiêm ngặt.Đệ nhất chuôi trọng đao cấp bậc bảo khí, được hai hộ vệ cho mang tới, toàn thân tối đen, thân đao dài chừng hai thước, lưỡi đao chiều rộng như cánh cửa, lưỡi đao dày đều khoảng nửa chưởng tay, phía trên có khắc thú văn, tản ra một cỗ hàn khí, giống như hàn băng đánh lên thành chiến đao vậy.Đây mới thực là hàn khí, làm người không nhịn được rùng mình.- Chuôi bảo đao này tên là Man Nha, nặng ba trăm bốn mươi hai cân, chính là huyền thiết ở dưới biển sâu chế tạo nên, đao phong băng hàn, một đao chém đứt cổ người, có thể trong nháy mắt đông cứng máu người, vì vậy sau khi giết người, trên thân đao cũng không hề dính máu.Trịnh Đông Lưu đem một đấu nước, trực tiếp đổ xuống trên thân đao, nhất thời phát ra thanh âm "Xuy xuy", nước còn không có rơi xuống thân đao, đã bị đóng lại thành một tầng băng.- Chuôi đao này giá bán là ba nghìn mai kim tệ.Một mai kim tệ thì bằng một trăm mai ngân tệ bằng một vạn mai tiền đồng.Một kim tệ cũng đã đủ một gia đình người bình thường sống một năm, bởi vậy có thể thấy được ba ngàn mai kim tệ tuyệt đối là một khoản tiền lớn, ở trong mắt người bình thường chính là một tài sản kếch sù.- Hảo đao!Phong Phi Vân vỗ tay khen, tiện đà lại là lắc đầu, nói:- Chỉ tiếc là đao này thật sự quá lớn, có hay không thân đao nhỏ hơn một chút?Phong Phi Vân cũng không đề cập tới giá tiền, rất hiển nhiên ba ngàn mai kim tệ đối với hắn mà nói căn bản không có áp lực.- Có!Trịnh Đông Lưu dặn dò người đem chuôi bảo đao thứ hai mang lên!

Chuôi đao thứ hai có lẽ chỉ dài có ba thước, thân đao có thể rộng như mu bàn tay vậy, bày biện ra xích hồng sắc thái, phong cách cổ xưa, lấy tay sờ ở trên thân đao còn có một luồng cảm giác ấm áp.Trên thân đao lộ ra vẻ chất phác tự nhiên, lưỡi đao có vẻ hơi thô ráp, còn có một lỗ hổng, bảo đao này một chút tinh xảo cũng không có.Trịnh Đông Lưu thở dài, nói:- Chuôi đao này tên là Xích Long, chất liệu tương đối đặc thù, trải qua giám định thế nhưng bên trong ẩn chứa chín loại khoáng sắt hiếm thấy, mặc dù chiều dài cũng là ba thước, nhưng lại nặng đạt hai trăm bốn mươi cân, quả thực làm người kinh ngạc.Sau khi thấy chuôi đao này, trong đôi mắt Phong Phi Vân hiện lên một vẻ khác thường, lập tức đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên thân đao, trong lòng mừng rỡ, căn cứ trực giác của hắn, chuôi đao này mặc dù trông vẻ ngoài kém một chút, nhưng mà uy lực tuyệt đối ở trên một thanh đao thì gấp mười lần trở lên.Hắn có thể cảm giác được linh khí hình như đang chuyển động trong đao, loại cảm giác như vậy hết sức tinh xảo, trừ hắn ra, những người khác sợ rằng đều không thể nhận thấy được một tia linh khí nào.- Đây là một thanh đao cấp bậc linh khí, chỉ có điều thân đao bị gãy, toàn bộ linh khí bên trong hình như thoát ra ngoài hết, cho nên mới không có người nào có thể biết được nó đã từng là linh khíNgón tay của Phong Phi Vân mò tới nơi gãy đoạn, trong lòng đã có quyết định.Mặc dù là một thanh linh khí gãy đoạn, nhưng mà uy lực của nó cũng không có bảo khí bình thường nào có thể so sánh được.Phong Phi Vân im lặng, giấu vẻ mặt rồi thu tay về, gật đầu, nói:- Chuôi đao này hợp ý ta, Trịnh chủ sự, đao bán thế nào?- Năm ngàn mai kim tệ.Trịnh Đông Lưu dĩ nhiên cũng biết chuôi này là đao bất phàm, nhưng hắn cũng không biết vì sao bất phàm, sở dĩ sau khi báo ra cái giá tiền này, trong lòng vẫn là bồn chồn, khóe mắt khẽ liếc về Phong Phi Vân.Đoạn đao này vốn là linh khí tàn binh, giá trị tuyệt đối vượt qua năm vạn kim tệ, Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm Trịnh Đông Lưu không biết hàng, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ chần chờ, nhíu mày nói:- Trịnh chủ sự, ngươi đây là chặt giá ta a!

Năm ngàn mai kim tệ cũng đủ vốn để thiếu gia chơi năm ngàn mỹ nhân đứng đầu, một thanh phá đao trị giá năm ngàn kim tệ, đây không phải là cướp ah?Trịnh Đông Lưu cười nói:- Phong thiếu gia cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?- Ba ngàn mai kim tệ.Phong Phi Vân nói- Được, cứ định như vậy.Trịnh Đông Lưu giống như sợ Phong Phi Vân bỏ đi vậy, một tiếng liền đồng ý, trên mặt đều cười lên như hoa, ba ngàn mai kim tệ đã so với dự đoán của hắn cao hơn gấp đôi.Thấy Trịnh Đông Lưu đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng Phong Phi Vân thầm than, xem ra chính mình cho giá tiền quá cao, nhưng mà ba ngàn mai kim tệ mua một thanh đoạn đao cấp bậc linh khí, Phong Phi Vân đã là được lợi lớn.Trịnh Đông Lưu cũng là so với Phong Phi Vân cười vui mừng hơn, còn riêng biếu tặng một bộ tinh thiết vỏ đao, hoa văn điêu khắc hoa lệ, lộ ra vẻ tương đối quý giá.- Phong thiếu gia, đao này có cần ta phái người đưa đến chỗ ở của ngươi?Xích Long bảo đao nặng đạt hai trăm bốn mươi cân, Trịnh Đông Lưu tự nhiên nghĩ rằng Phong Phi Vân cầm không nổi, cho nên mới hỏi lời này.- Không cần.Sau khi Phong Phi Vân đem kim phiếu thanh toán, đưa tay ôm xích hồng bảo đao trong tay cầm đi, sau đó liền trực tiếp xoay người xuống lầu.Trịnh Đông Lưu khiếp sợ theo dõi hắn đi xuống lầu thang, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, lẩm bà lẩm bẩm:"Chuyện lạ, chuyện lạ, người ngu ngốc trong truyền thuyết dĩ nhiên là một cao thủ, có ý tứ, có ý tứ, xem ra phải lập tức đem tin tức kia bán cho Phong Tùy Vũ, tất nhiên có thể bán ra một cái giá tốt."

-------Chương 16: Hai Đại Ác Nhân (1)- Thiếu gia, đây chính là bảo đao người mua?Hai tên nô tài ở ngoài Ngân Câu phường, thấy Phong Phi Vân từ bên trong đi ra, chính là tiến lên đón.- Một thanh đoạn đao mà thôi, không có gì đẹp mắt.Phong Phi Vân gật đầu cười, liền được dẫn đi ra ngoài.Phong Bình cùng Phong An từ phía sau vội vàng lao lên đuổi theo, vừa hỏi:- Thiếu gia, chúng ta đây là đi đâu?- Uống trà!- Trà lâu tốt nhất Linh Châu thành là Trúc Tiêm các, cửa hiệu trà lâu lâu đời nhất là Tịnh Thủy Thai, thiếu gia ngươi muốn đi nhà nào?Phong Phi Vân cười mà không nói, bước nhanh xuyên qua trên đường cổ, coi như ôm một thanh đao nặng 240 cân, như cũ bước đi như bay, thực là làm cho hai người ở phía sau chạy theo mệt mỏi thở không ra hơi.Hôm nay tu vi đã đạt đến linh dẫn sơ kỳ, trong đan điền tạo ra một luồng linh khí Trường hà, coi như là bước đầu đạp vào cánh cửa tu tiên, tâm tình của Phong Phi Vân cảm thấy tốt nhất từ trước tới giờ.Xuyên qua ba đường đại lộ, Phong Phi Vân lúc này mới ở một đầu ngõ vắng vẻ dừng bước.Đầu ngõ kia mở một quán trà cũ kỹ lộ thiên, cái nóc quán trà đắp cỏ tranh, phía dưới đắp năm cái bàn cũ kỹ, trong đó một cái bàn bên cạnh còn trương tấm ván gỗ đứng thẳng, phía trên dùng than củi xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ "Trà".Phong Bình cùng Phong An thở hổn hển đuổi theo, đứng ở phía sau Phong Phi Vân, nhìn quán trà đầu ngõ cách đó không xa, đều là lộ ra thần sắc chợt hiểu ra.- Thiếu gia đến vốn không phải là uống trà, mà là Tiểu nương tử La gia.Phong Bình nở nụ cười gian xảo.- Lần trước thiếu gia mềm lòng buông tha nàng, lần này nàng chạy trời không khỏi nắng, khà khà!Phong An cười đến càng thêm nhộn nhạo.Quán trà đó chính là nơi mà La Ngọc Nhi cùng La lão hán kinh doanh!Phong Phi Vân hiện tại tự nhiên không phải là ác thiếu lấn nam bá nữ, càng sẽ không đối với La Ngọc Nhi thi bạo, hắn chỉ là muốn đến xem thương thế La Lão Hán, dù sao lão nhân này cùng cháu gái lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, lại bị nô gia của mình đả thương, mình cũng phải có trách nhiệm.Cho bọn họ một ít tiền tài, cũng có thể làm cho cuộc sống của bọn họ khá hơn một chút.Phong Phi Vân đưa mắt nhìn lại, vừa hay nhìn thấy trong quán trà, Tiểu nương tử La gia đang pha trà, thân thể yêu kiều, đình đình lập ngọc, giống như một Tiểu muội muội hàng xóm.Gió nhu hòa thổi tới, làm dây cột tóc lam sắc trên đầu nàng rơi xuống, thanh ti tán lạc, như là thác nước.Gió cũng đem hơi nước nóng hổi thổi đi, hương trà bay khắp đường cổ.Trong quán trà, lửa củi ở trong lò lô sáng ngời toả ra ấm áp.

Trên ba bếp lò là năm cái bình trà đã nấu sôi, toát ra từng sợi khói màu trắng, mang theo hương trà nồng đậm.La Ngọc Nhi vóc người vốn nhỏ, cũng chỉ cao hơn một đoạn so với bếp lò, eo buộc một tạp dề rách, kéo ống tay áo, lộ ra hai cái cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, một bên bận việc, một bên cùng khách nhân đang uống trà chào hỏi.Tiểu nha đầu này làm việc tương đối siêng năng, sợi tóc trên trán toát ra vô số mồ hôi hột, một khuôn mặt dễ thương đỏ hồng ở ngay cạnh lò lửa.- Tiểu ngọc nhi, Lưu đại bá muốn hai chén Mao Tiêm, làm sao còn chưa nấu xong?La lão hán thu thập chén trà trên bàn, một bên thúc giục.La lão hán trên trán còn bọc thuốc bố thật dầy, nhưng là vì cuộc sống, cũng phải là nhận đau tiếp tục làm việc.- Tới đây!

Tới đây!

Hai chén mao tiêm nóng hổi đây!La Ngọc Nhi bưng hai chén trà nóng đi qua, nóng đến ngón tay đỏ lên, ngắt lỗ tai một cái, liền đi lại bên cạnh bếp lò tiếp tục làm việc.- Ngọc Nhi tiểu lão bản nương, tính tiền đi, bao nhiêu tiền?Có người trêu chọc nói.- Hai đồng tiền, thả lên bàn bên cạnh đi!

Gia gia ơi lấy tiền!La Ngọc Nhi mặc dù bận rộn không kịp tay, nhưng là trên mặt luôn treo nụ cười, giống như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi vậy.Phong Phi Vân lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt kìm lòng không nổi lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi đi tới trong quán trà, ở trong đó một cái bàn trên ngồi xuống, kêu lên:- Ngọc nhi tiểu lão bản nương, cho một chén thô trà lạnh.- Được, một chén thô...Giọng nói của La Ngọc Nhi đột nhiên ngừng lại, mạnh mẽ xoay người lại, thấy ngồi ở trên bàn là Phong Phi Vân, nàng không nhịn được run run một chút, bình trà thổ đào trong tay cũng rơi trên mặt đất, bể tan tành từng mảnh.Tại sao lại là tên đại ác nhân này?Những người kia tới trong quán trà uống trà cũng là đem ánh mắt chăm chú vào trên người Phong Phi Vân, cả đám đều thật giống như thấy được ôn thần vậy.- Trời ơi!

Mới yên bình được hai ngày, Phong thiếu gia lại đi ra ngoài làm ác rồi!- Đi mau, đi mau!Tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, liền trà cũng không uống, bỏ chạy không còn một mống, lúc trước quán trà còn náo nhiệt nhất thời vắng lạnh xuống.Chỉ còn lại có La lão hán lục thần vô chủ cùng La Ngọc Nhi khiếp sợ, bọn họ đều là kinh ngạc nhìn vào Phong Phi Vân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.- Móa kiếp, tại sao lại hoảng sợ, còn không mau dâng trà cho thiếu gia nhà chúng ta, có tin lão tử hủy đi cái lều nát này hay không?Phong Bình đứng ở phía sau Phong Phi Vân, mang hung quang trên mặt, thanh âm quát như là sấm sét vậy.Phong An cũng săn ống tay áo, bộ dáng muốn động thủ đánh người.La Ngọc Nhi cắn môi, ánh mắt nháy một chút, bộ dáng thật là đáng thương, cầu khẩn nói:- Phong thiếu gia, van xin người ngàn vạn lần đừng hủy đi quán trà, đây cũng là nguồn sống duy nhất của nhà ta, nếu không ta cùng gia gia sợ là đều sẽ bị chết đói.Phong Phi Vân nhìn nàng với bộ dáng tội nghiệp, trong lòng tựu rất vui mừng, cười nói:- Ta muốn uống trà cô nấu, một chén trà, một kim tệ, làm ăn này cô có làm hay không?- Một chén trà một kim tệ?La Ngọc Nhi mở to hai mắt giống như hai quả nho đen tuyền, rất hiển nhiên không tin lời của Phong Phi Vân, một kim tệ đối với nàng mà nói là một bước trở thành đại tài phú, có thể đủ cho nàng cùng gia gia dùng trong một năm.Phong Phi Vân mang nụ cười trên mặt, từ trong túi áo lấy ra một nắm tiền ánh vàng rực rỡ, có chừng hơn mười mai đồng tiền, mỗi một mai đều nặng đến một hoặc hai cân."

Rầm!"

Phong Phi Vân trực tiếp đem tiền vẩy vào trên mặt bàn, nói lại lần nữa:- Chỉ cần là cô đích thân nấu trà, một chén trà, một kim tệ.La Ngọc Nhi tò mò đánh giá Phong Phi Vân, người nầy rốt cuộc ở đây có ý gì?Cuối cùng ánh mắt của nàng lại rơi vào tiền trên bàn, khẽ dừng một chút, mới nói:- Ngươi không được đổi ý, còn nữa ngươi không được khi dễ ta, cũng không có được khi dễ ông nội của ta.- Nếu là cô nói điều kiện với ta, có tin bây giờ ta đem cô đi ức hiếp hay không?Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, một đôi tay nhẹ nhàng chà xát, cố ý hù dọa tiểu nha đầu này.-------Chương 17: Hai Đại Ác Nhân (2)La lão hán mặt biến sắc, sợ La Ngọc Nhi chọc giận Phong Phi Vân, vội vàng nói:- Ngọc nhi, Phong thiếu gia là người có thể đắc tội sao?

Nha đầu chết tiệt này, còn không mau đi pha trà.La Ngọc Nhi sợ hết hồn, trong đầu hồi tưởng lại đêm hôm đó, nắm hai tay nàng đau quá, kìm lòng không được liền che che trước ngực, có một loại cảm giác không rét mà run, vội vàng đến bên cạnh bếp lò pha trà, không dám nói thêm một câu nữa, La lão hán thì đi tới, không ngừng cùng Phong Phi Vân xin lỗi.Phong Phi Vân hiển nhiên là không có muốn chọc giận nàng thật, chỉ là muốn muốn trêu chọc nàng chơi thôi, điều này cũng do tính cách phóng đãng của Phong thiếu gia đã từng phong lưu ảnh hưởng.- La lão hán, phí đất tháng này bao lâu mới nộp đây?Phía ngoài Quán trà truyền tới một thanh âm trầm lãnh.Phong Phi Vân vẫn như cũ ngồi ở bàn trà, khóe mắt khẽ nhìn thoáng, chỉ thấy phía ngoài quán trà giờ phút này đã có năm, sáu người đàn ông đang đứng, đeo ám hồng sắc đai lưng, cả đám đều không có hảo ý, ánh mắt như là chim ưng.Trong đó một người đứng ở phía trước nhất hơi lộ vẻ cao lớn, da ngăm đen, da thịt chắc nịch, tràn đầy lực bộc phát, một quyền là có thể đánh nát đầu người.Đây chính là tổ chức du côn đứng đầu Linh Châu thành, đầu sỏ Ưng trảo bang là Ngô lão đại.Trong lòng bàn tay hắn nắm một cây xích sắt thô như cánh tay vậy, xích sắt dài khoảng ba thước, một đầu kia của xích sắc có dắt theo một con hung sư, hình thể tựu như là một con voi bình thường, lực công kích hết sức kinh người.Con hung sư cái bên cạnh hắn có bốn chân đều thô như cột trụ vậy, hai mắt đỏ ngầu như là hai ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, một đầu đánh tới, có thể đụng nát một thành tường cao năm trượng.Đây là một con Xích Mục tinh kim thú, chính là Ngô lão đại dùng một lượng tiền lớn từ "Ngự thú trai" mua được, hắn chỉ cần nắm một con cự thú ở Linh Châu thành đi một vòng, các ông chủ của cửa hàng đều chỉ có thể biết điều một chút giao ra phí đất.Ngô lão đại túi tiền tự nhiên cũng là khua lên."

Lắc cắc!"

Xích Mục tinh kim thú ngửa đầu hét lớn một tiếng, thanh âm vang dội chấn động nửa Linh Châu thành, làm cho mặt đất hơi bị rung động, những chén trà trong quán trà cũng làm cho bị vỡ nát hai cái.Nghe được tiếng kêu Xích Mục tinh kim thú, tất cả mọi người đều biết là Ngô lão đại đến, trên đường phố người đi đường rối rít cũng thối lui rất xa, dĩ nhiên cũng có người lớn mật len lén ngắm nhìn, trong lòng thật là tò mò, không chỉ là thu phí đất mà Ngô lão đại lại tự thân xuất mã, thật là không bình thường a!La lão hán nhất thời trong lòng phát khổ, hôm nay là thế nào mà mang cả hai tên đại ác bá ở Linh Châu đến đây, ác thiếu khó dây nhất cũng cho gặp được, năm lưu bất lợi a!La lão hán từ trong quán trà lảo đảo chạy ra ngoài, từ trong lòng ngực đem một túi tiền móc ra, cung kính đưa cho Ngô lão đại, cười nói:- Đã sớm chuẩn bị xong, đã sớm chuẩn bị xong!

Ba trăm tiền đồng, không thiếu một đồng, không kém một đồng!La lão hán liếc mắt một cái Xích Mục tinh kim thú hung mãnh, không nhịn được cả người đều trở nên run rẩy, miệng tựa hồ có thể một ngụm nuốt sống lão.

Làm lão phát ra sợ hãi từ nội tâm, cả người toát ra hàn khí, không nhịn được, tập tễnh lui về phía sau hai bước.

Ngô lão đại nhận lấy túi tiền, ném mấy trăm tiền đồng bên trong rớt trên mặt đất, tiền đồng rơi xuống đất, phát ra âm thanh "Lắc cắc".- Làm sao lại ít như vậy?

La lão hán, ngươi ăn tim gấu gan báo hử, dùng chút tiền lẻ đã nghĩ là có thể đuổi Ngô lão đại ta đi, ngươi cho ta là ăn mày sao?Ngô lão đại hét lớn một tiếng, thanh âm như là hồng chung, thiếu chút nữa làm cho La lão hán chấn động đến hôn mê bất tỉnh.Trên trán La lão hán mồ hôi ứa ra, run rẩy nói:- Tháng trước cũng chỉ lấy ba trăm tiền đồng, thật một đồng cũng không ít a!Ngô lão đại khóe miệng nhảy lên, cười nói:- Tháng này đại thọ Tam gia, Linh Châu thành mỗi một hộ thu thêm năm trăm tiền đồng làm tiền biếu, La lão hán, ngươi cũng là một người đàng hoàng, biết điều một chút nữa nộp năm trăm tiền đồng, Ngô gia ta cũng sẽ không còn làm khó ngươi.La lão hán cùng La Ngọc Nhi mở quán trà vốn là cũng đã là buôn bán nhỏ, một tháng miễn cưỡng có thể kiếm được một ngàn tiền đồng, trong đó ba trăm giao cho Ngô lão đại, còn dư lại bảy trăm tiền đồng chỉ có thể miễn cưỡng qua ngày.Mà tháng lại còn muốn nộp năm trăm tiền đồng, làm thế nào mà sống a?Ngón tay của Phong Phi Vân nhẹ nhàng gõ trên mặt Xích Long bảo đao trên bàn, cười nói:- Tam gia này là ai vậy?

Thể diện lớn như đến mức đại thọ của hắn dân chúng toàn thành cũng phải cho tiền biếu?Phong Bình nói:- Tam gia này thật là khó lường, chính là hung nhân số một của Linh Châu thành, đặc biệt mua bán chợ đen, buôn bán nô lệ, mở kỹ viện, quản sòng bạc, hơn nữa còn thông đồng giết người, rất nhiều người đều sợ hãi hắn.- Linh Châu thành lưu truyền một câu nói: "Đắc tội Phong thiếu gia, vợ cách nữ tán; đắc tội Tam gia, cửa nát nhà tan".Phong An bổ sung.Phong Phi Vân cùng Tam gia chính là hai đại ác nhân ở Linh Châu thành, một muốn nữ nhân, một muốn mạng người.Phong Phi Vân ngạc nhiên, trước đây mình ở Linh Châu thành danh khí lại lớn như vậy!Hai đại ác nhân, có ý tứ lắm!Phong Bình lại nói:- Ngô lão đại này chính là đả thủ số một của Tam gia, lão đại Ưng trảo bang, du côn vô lại đạt hơn mấy ngàn, chính là không một chuyện ác nào khốn kiếp nào mà không làm.- Vậy chẳng phải cùng giống như ta sao?Phong Phi Vân nói.- Hắn sao có thể cùng thiếu gia người so sánh, thiếu gia người chơi nữ nhân ít nhất còn thương hoa tiếc ngọc, tên khốn Ngô lão đại này thì một nhóm người cùng tới chơi một nữ nhân, đùa chơi chết mới thôi.Phong Bình nói.Phong Phi Vân trước đây cảm thấy mình cũng đã là một tên khốn kiếp, nhưng mà cùng vị Ngô lão đại này mà so sánh thì hình như tự mình còn thánh khiết không ít.- Trời ơi!

Năm trăm đồng!"

Oanh!"

Đầu óc lão hán ong ong, choáng váng, cả người bất lực nằm co quắp trên mặt đất, khẩn cầu:- Ngô gia, người xem xem, ta chỉ là một kẻ làm ăn buôn bán nhỏ kiếm đâu ra đủ năm trăm đồng tiền mặt, trên người ta hiện giờ vơ vét hết thảy cũng chỉ được một trăm bốn mươi ba đồng xin dâng hết cho Ngài, số còn lại tháng sau ta nhất định sẽ bù vào.Bình thường Ngô lão đại có lẽ sẽ bỏ qua cho lão ta nhưng là trước khi đến đây đã nhận lệnh của Phong Tùy Vũ nên không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.

Ngô lão đại sở dĩ có thể thị uy ở Linh Châu như vậy cũng chính vì hắn có chỗ dựa ở cả hai giới hắc bạch, ở giới hắc đạo có Tam gia là chỗ dựa, bên bạch đạo Phong Tùy Vũ một tay che đậy.

Chính vì thế, ở Linh Châu ngoại trừ năm, ba người không được đắc tội, những kẻ còn lại dù hắn có đánh chết cũng không hề hấn gì.-------Chương 18: Đao Của Phong Thiếu Gia (1)Ngô lão đại nhếch mép, đưa tay vuốt chòm râu cười nói:- La lão hán, thật ra năm trăm đồng cũng không phải là nhiều, nếu đem cháu gái của nhà ngươi bán cho Hạnh Hoa lâu ít ra cũng đáng ba vạn đồng...Không đợi Ngô lão đại nói xong, La lão hán khụy xuống quỳ ngay trên mặt đất ôm lấy chân hắn van nài:- Ngô gia, chuyện này xin người chớ đem ra đùa, Ngọc nhi mới mười bốn tuổi, không thể bán, trăm ngàn lần không thể bán.La lão hán chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng trong xã hội, không có thế lực cũng như thực lực, trừ việc quỳ xuống cầu khẩn, lão cũng không còn cách nào để cứu cháu gái của mình.Ngô lão đại hừ lạnh một tiếng, tung một cước hất La lão bay ra ngoài sau đó vội vàng đi tới quán trà tìm kiếm Xích Mục tinh kim thú.

Ngay lúc này, Ngọc nhi từ trong quán trà lao ra, ném nén vàng to bằng nửa nắm tay về hướng Ngô lão đại.- Tiền đây, ngươi cầm lấy, không cho phép ngươi khinh dễ ông nội ta.Ngọc Nhi chạy vội lại đỡ La lão hán lên."

Ba".

Nén vàng rơi trên mặt đất, lăn tới trước chân Ngô lão đại, một nén vàng ấy tương đương với một vạn đồng, so với năm trăm đồng kia hẳn là quá nhiều, hoàn toàn đủ cho hai năm thuế đất.

Ngô lão đại nhặt nén vàng lên, tay sờ nắn, sắc mặt có phần kinh ngạc, đây đúng là vàng thật.

Nhưng là nàng lấy đâu ra vàng?- Ngươi cho rằng đưa tiền là xong việc ư?Ngô lão đại cầm nén vàng nhìn về hướng của La Ngọc Nhi cùng La lão hán, ánh mắt thâm hiểm, mang theo tia cười lạnh.- Trần Lục, Trịnh Hạo, trói nha đầu này lại cho ta, hôm nay sẵn dịp cho các huynh đệ vui vẻ, cô nương xinh xắn, da thịt mềm mịn, thật làm cho người ta yêu thích.

Ta đã sớm nhắm trúng tiểu nương tử này, xem ra hôm nay có thể hoàn thành tâm nguyện.Nghe lời phân phó, hai tên du côn đi tới, tay cầm sợi dây, nét mặt mang theo nụ cười nham hiểm.La Ngọc Nhi cũng nảy sinh chút sợ hãi, nhưng vẫn cả gan nói:- Ngô gia!

Trong quán trà vẫn còn một vị khách quý đang chờ ta tiếp đón, nếu trói ta sợ rằng sẽ làm vị khách này mất hứng.Ngô lão đại nghe nói vậy, ánh mắt khẽ hướng về phía quán trà, thoáng thấy bên trong đúng là một thiếu niên, y phục hoa lệ, tuấn lãng bất phàm, đang mỉm cười hướng về phía hắn.- Phong thiếu gia!Ngô lão đại ánh mắt nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng, vung tay lên, ý bảo hai tên du côn lui trở về.

Phong Phi Vân vẫn nguyên tư thế ngồi, cười nói:- Ngô lão đại, ai cho phép ngươi ở Linh Châu thành thu thuế đất?- Cái này...Ngô lão đại sắc mặt trở nên khó coi, Linh Châu thành chính là địa bàn của Phong gia, dù thế lực của hắn rất lớn nhưng so với thành chủ thì cũng phải kiêng dè.

Nhưng rất nhanh Ngô lão đại đã lấy lại vẻ kiêu ngạo, Phong Phi Vân bất quá chỉ là một kẻ ngu ngốc, ăn không ngồi rồi chờ chết, sớm bị Phong Vạn Bằng xem như phế vật, mình cần gì phải sợ hắn?!

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Ngô lão đại không khỏi phá lên cười, sải bước đi tới quán trà, ngồi đối diện với Phong Phi Vân, ánh mắt thâm trầm thăm dò Phong Phi Vân nói:- Phong thiếu gia chẳng lẽ muốn xen vào việc này?Phong Phi Vân còn chưa kịp mở miệng, Phong Bình ghé vào tai hắn nhỏ giọng:- Thiếu gia, Ngô lão đại không dễ chọc, không nên vì một nữ nhân mà cùng hắn trở mặt.Hai tên nô tài Phong Bình cùng Phong An trong lòng đều thầm nguyện, thiếu gia ngàn vạn lần đừng chọc vào Ngô lão đại, đừng vì nữ nhân kia mà nhất thời xúc động, chỉ cần nhẫn nhịn là sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.La Ngọc Nhi trong lòng có chút khẩn trương, dù sao Phong Phi Vân chỉ là một kẻ ngu ngốc bọc quần áo lụa là, nói không chừng lại là một tiểu tử nhát gan, nếu hắn thực sự bị Ngô lão đại dọa sợ, số mệnh của nàng sẽ cực kỳ bi thảm.

Nếu để cho nàng chọn lựa, nàng tình nguyện rơi vào tay Phong Phi Vân, nhất định không muốn Ngô lão đại trói đi.Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, cười nói:- Chuyện này ta nhất định sẽ quản, kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của nàng sẽ phải chết.Giọng nói mang theo uy lực cùng khí phách như sấm sét giữa trời quang đãng."

Oanh!"

Cả người La Ngọc Nhi ngơ ngẩn, đôi mắt căng tròn, vẻ mặt phức tạp không thể giải thích được, mang theo chút hoảng hốt, thậm chí còn có tia thẹn thùng.

Mình và hắn vốn không quen biết, một tên thiếu gia vô liêm sỉ như hắn nói ra những lời như vậy cũng coi như là hảo hán.

Đôi mắt La Ngọc Nhi có chút gợn sóng, một lần nữa đánh giá Phong Phi Vân, lần đầu tiên nhận ra hắn cũng rất bình thường.Ngô lão đại nở nụ cười lạnh, gật đầu nói:- Được!

Được lắm!

Phong thiếu gia quả nhiên là người biết thương hoa tiếc ngọc, để xem hôm nay ngươi có thể bảo vệ được nàng ta không.Ngô lão đại vung tay lên, năm, sáu tên côn đồ lưu manh lập tức hướng tới La Ngọc Nhi.Mới vừa mua bảo đao, Phong Phi Vân đang muốn thử đao, những kẻ này xem như tự dẫn xác tới.

Ánh mắt Phong thiếu gia trở nên thâm trầm, tay cầm Xích Long Đoạn Đao hai trăm bốn mươi cân, thân hình nhanh như cuồng phong, bước một bước cách ra xa ba trượng.

Hai tay cầm đao, tung mình ngược lên, thân thể tạo hình cung, toàn thân vận công, một đao bổ xuống.

Đao phong xích hồng, như một mảnh Liệt hỏa."

Hô!"

Âm thanh của đao xé gió, giống như cự thú đang gào thét, đau nhói màng nhĩ."

Phốc!"

Một đao kia lực lớn biết nhường nào, đi một đường thẳng từ trên đỉnh đầu đến chân tên côn đồ, chém thành hai khúc.

Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Một đao kia tốc độ thật sự quá nhanh, từ nhấc đao, giơ đao, giết người, mọi động tác đều hết sức lưu loát, giống như nước chảy mây trôi, lộ ra vẻ hết sức thuần thục.

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt làm Ngô lão đại không kịp phản ứng, Xích Long Đoạn Đao trong tay Phong Phi Vân đã phủ máu tươi, thân đao nhuốm đỏ.

Còn lại bốn tên côn đồ bị dọa sợ người, không dám nhúc nhích.

Một đao, đem chém thành hai khúc, nội công, lực đạo há lại không thâm hậu?

Hai tên nô tài đứng hóa đá, cằm như muốn rơi xuống đất, thiếu gia sao lại lợi hại như vậy?

Quả thực như là Vũ Thần!La Ngọc Nhi đối diện với máu tanh nồng, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, ngã vào ngực La lão hán, trước lúc ngất đi vẫn còn quanh quẩn hình ảnh Phong Phi Vân nhấc đao giết người, lúc này Phong Phi Vân giống như hoàn toàn thay đổi từ một người bình thường bỗng hóa thành nam tử hảo hán, khí khái ngất trời, tỏa ra mị lực, thực tạo cảm giác an toàn.- Ngươi... ngươi...Ngô lão đại hồi lâu nói không nên lời, hắn mặc dù không có tu luyện qua tiên đạo điển tịch, nhưng cũng đã có luyện qua võ học luyện thể, tuyệt đối có thể so với võ đạo cao thủ, nhưng mới vừa rồi Phong Phi Vân một đao kia hung mãnh dọa người, nếu hắn không phải nể mình có lẽ khó tránh khỏi sẽ bị chém nát.-------Chương 19: Đao Của Phong Thiếu Gia (2)Phong Phi Vân vác đao, đi trở về trong quán trà, cười nói:- Ngô lão đại, nói cho ta biết, ai đã sai ngươi tới đối phó La lão hán cùng La Ngọc Nhi?Phong Phi Vân nắm bảo đao nhuốm máu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ trên thân đao, máu tươi theo đó chảy xuống.- Ta làm việc trước nay chưa bao giờ cần người khác sai khiến.Ngô lão đại cũng là một gã đã trải qua nhiều cuộc tranh đấu, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mặc dù mới vừa rồi một đao của Phong Phi Vân rất đáng sợ, nhưng cũng không phải là không thể ngăn cản, nếu có Xích Mục tinh kim thú tương trợ, liền có khả năng đánh bại Phong Phi Vân.Nhưng ngay lúc này Xích Mục tinh kim thú đang phủ phục trên mặt đất, lạnh run, bị Phong Phi Vân trong lúc mơ hồ triển lộ Phượng Hoàng chi uy làm cho kinh sợ trở nên bất động.

Thân thể Phong Phi Vân mang theo linh hồn Phượng Hoàng, tự nhiên mang theo một tia Phượng Hoàng thần uy.

Phượng Hoàng đứng đầu trong tứ đại yêu thú, huyết thống siêu phàm, thần uy mênh mông cuồn cuộn, còn Xích Mục tinh kim thú này mang huyết thống dị thú, dễ dàng bị kinh sợ khiến cho không thể nhúc nhích.

Ngô lão đại muốn dùng Xích Mục tinh kim thú để khống chế Phong Phi Vân, quả thực là đã tính nhầm rồi.- Ngươi đã không nói, hẳn ngươi sẽ phải nhận lấy hậu quả!Phong Phi Vân thực sự khôn khéo, coi như Ngô lão đại không nói, hắn cũng có thể đại khái đoán được là ai, nếu không phải là Phong Tùy Vũ thì chính là Tam gia.- Ngươi muốn làm gì?Ngô lão đại mặt biến sắc:- Phong Phi Vân, ta là người của Tam gia, ngươi giết ta hậu quả sẽ rất nghiệm trọng.- Nghiêm trọng con mẹ nhà ngươi, Linh Châu thành do Phong gia định đoạt, Tam gia là cái thá gì mà ta lại không thể thực hiện?"

Phong Phi Vân sao lại có thể bị hắn uy hiếp ?!"

Oanh!"

Phong Phi Vân di chuyển thanh đao, hướng thẳng về phía Ngô lão đại.Ngô lão đại thời khắc này đang chú ý đến Phong Phi Vân, vừa nhìn thấy Phong Phi Vân động thủ, hắn liền nghiêng thân thể về phía trước, tung ra một chưởng, chưởng này ước chừng lực đạo đạt đến mấy trăm cân, thẳng hướng về phía cánh tay Phong Phi Vân.

Hắn có vóc người to lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, một chưởng quét qua, bẻ gãy nghiền nát, giống như cuồng long lao nhanh!"

Thình thịch!"

Phong Phi Vân vừa nhấc đao vừa nhanh chóng di chuyển, bước chân linh hoạt như du xà, trước sau lui tới, liền dễ dàng tránh thoát một chưởng khai sơn phá thạch của Ngô lão đại.

Trọng đao vừa chuyển, một đạo huyết quang hiện lên.

Đao phong vừa lúc đụng vào chưởng phong trên.Tay Ngô lão đại tựa như ngâm nước sôi lâu ngày, sắt đã được tôi luyện, rắn chắc như nham thạch nhưng vẫn không có khả năng đấu lại với Xích Long bảo đao.

Cứng đấu với cứng!

Ngô lão đại sắc mặt cuồng biến, trở tay không kịp."

Phốc!"

Xích Long Đoạn Đao hai trăm bốn mươi cân, trực tiếp chém tới cánh tay phải của Ngô lão đại một đường xuống tới bả vai.

Một mảnh huyết quang tuôn trào, máu nóng hổi, từ vết cắt, phun xa ba trượng."

Thình thịch!"

Phong Phi Vân tung một cước vào bụng Ngô lão đại, thân thể hắn lăn tròn trên đất như hồ lô hướng ra phía ngoài, bây giờ thực giống cái xác chết trên đường cái toàn thân co quắp, miệng trào bọt máu, tựa hồ như vô cùng đau đớn.Trên đường cái người tụ lại từ đầu tới giờ vốn không ít, những người này bình thường bị Ngô lão đại bóc lột cùng ức hiếp, thấy được bộ dạng hắn lúc này nhất loạt vỗ tay khen hay.- Đúng vậy, đúng vậy Phong thiếu gia, Phong thiếu gia vậy mà đã chặt đứt cánh tay Ngô lão đại rồi!.- Người bình thường sao có thể đối phó Ngô lão đại được, Phong thiếu gia kia là kẻ ngu ngốc...

Dĩ nhiên phải là cao thủ mới có thể, một màn vừa rồi đúng là thạch phá thiên kinh.- Cũng không phải là chuyện tốt, căn cứ vào kinh nghiệm của ta thì thực là vận đen sắp đến!.Một ông lão tóc hoa râm, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, phán đoán...Người chung quanh đều bàn tán xôn xao, Phong thiếu gia thế nhưng lại cùng Ngô lão đại giao đấu, đây tuyệt đối là chuyện đại sự náo động Linh Châu thành.Phong Phi Vân thu đao rồi đứng lại, phong khinh vân đạm đi tới trước mặt Ngô lão đại, ném cánh tay bị chặt cụt cho hắn nói:- Trở về nói cho Tam gia biết, nếu hắn còn kiêu ngạo, ta khẳng định sẽ tìm đến.Ngô lão đại nhịn đau, cắn răng, bò trên mặt đất, bắt được cánh tay bị chặt, tức giận đem người bỏ đi, trong mắt hắn tràn đầy oán độc cùng không cam lòng.Phong Phi Vân căn bản cũng không sợ hãi hắn trả thù, hắn chỉ là một phàm phu võ đồ thôi, mình bây giờ mới linh dẫn sơ kỳ, cũng đã có thể giẫm nát hắn, rất nhanh sẽ đột phá đến linh dẫn trung kỳ, linh dẫn đỉnh phong, bước trên đường tiên đạo, đến lúc đó nội lực gia tăng mấy lần, coi như mười cái Ngô lão đại cũng không phải là đối thủ của mình.

Người như hắn coi như lưu lại một cái mạng chó, cũng không thể tạo nổi một cơn sóng lớn!- Thiếu gia, Xích Mục tinh kim thú làm sao bây giờ?Phong Bình cắm đầu chạy như điên tới.Hai tên cẩu nô tài này bây giờ đối với Phong Phi Vân bội phục sát đất, giống như nhìn đang nhìn một vị thần, nhất nhất cả đời thờ phụng cúng bái.

Thiếu gia quả thực quá vĩ đại rồi!Chỉ thấy một con Xích Mục tinh kim thú bị xích sắt ràng buộc, trên người chiến uy hoàn toàn không có, đôi mắt đỏ ngầu bên trong tràn đầy sợ hãi, cảm nhận được trên người Phong Phi Vân một tia Phượng Hoàng chi uy, thân thể cao lớn cơ hồ co lại thành một cụm, giống như biến thành một con mèo bệnh.- Một vật huyết thống dị thú thấp thôi, tối nay nướng cho mọi người ăn, làm cường tráng thân thể, kéo dài tuổi thọ, đêm ngự thập nữ, hùng phong không ngã...

Khụ khụ, nhớ là phải để một phần cho ta.Phong Phi Vân vừa cười vừa lau máu tươi trên thanh đao.- A!Hai tên cẩu nô tài ngạc nhiên, đây cũng là một con dị thú, giá trị ít nhất cũng vạn đồng tiền vàng, Không phải nướng thịt mà là nướng vàng.

Bất quá thiếu gia đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.Tại một tòa lâm viên ở giữa Linh Châu thành.Ngô lão đại quỳ rạp trên mặt đất, hướng về một lão già mà kể khổ.- Tam gia, tên Phong Phi Vân kia trong một đêm lại thay đổi như một người khác, thật là lợi hại, thuộc hạ vốn không phải là đối thủ của hắn.Một lão già thân hình gầy khô, trên người mặc một bộ huyền bào màu đen, má trái không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị một vết sẹo lớn, giống như là một miếng da người còn dư bị lòi ra ngoài, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng không thể nhìn thấy rõ được.Tóc trên đầu của hắn đã bạc, nhìn qua dáng vẻ ước chừng sáu mươi tuổi thế nhưng Ngô lão đại lại biết số tuổi thật của vị Tam gia này đã vượt quá trăm tuổi, thực lực cường đại không thể nào tưởng tượng nổi.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tam gia xuất một chỉ là đã làm chết một chiến tướng mặc áo giáp cách xa trăm bước, vô cùng tài năng và cũng thật khó mà tưởng tượng.-------Chương 20: Huyết Linh MiêuVẻ mặt Tam gia cứng đờ, cười một tiếng lạnh lùng:- Hắn còn nói với ngươi hắn muốn tới mừng thọ ta đúng không?- Tam gia, người cũng biết sao?Ngô lão đại lấy làm ngạc nhiên.Tam gia nói:- Toàn bộ Linh Châu thành này, nơi mà con mắt của ta không thấy được đúng là rất ít.

Đừng quỳ nữa, đứng lên đi!

Phong Phi Vân đích thật là có phần hơi cổ quái, hơn nữa lại còn học được tu luyện, chẳng lẽ là Phong Vạn Bằng truyền "Đại phong kình" cho hắn?Đôi mắt già dặn của hắn tràn đầy sâu xa, hình như đang suy xét chuyện gì đó.Ngô lão đại từ dưới đất bò dậy, ánh mắt âm trầm nói:- Nếu như là Tam gia ra tay, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết tên tiểu tử Phong Phi Vân này.Tam gia lạnh lùng trừng mắt, liếc hắn một cái, ánh mắt kia thật sự làm cho người ta sợ hãi hết sức, làm cho trong lòng Ngô lão đại run lên, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, lẽ nào mình nói gì sai sao?Tam gia thu ánh mắt lại, hừ lạnh một tiếng:- Ba năm trước Phong Vạn Bằng đã luyện đến tầng thứ năm của "Đại phong kình", đạt tới trung kỳ của tiên căn, con cháu đời thứ tư của Phong gia mà tu vi như thế thì coi như là siêu quần bạt tụy (nổi bật) rồi, nếu như là ta ra tay thì cũng không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối, huống chi bên cạnh hắn còn có một Lưu lão đầu, hai người bọn họ nếu như là liên thủ cùng nhau thì ta cũng không có sức mà chống đỡ được.- Nếu như động đến Phong Phi Vân nhất định sẽ kinh động đến hai người kia, đối với ta thì không có chút lợi ích gì.

Ngươi hãy đem tin này đi nói cho Phong Tùy Vũ biết, dám chắc là so với chung ta thì Phong Tùy Vũ càng muốn diệt trừ Phong Phi Vân hơn, cứ để cho người nhà của Phong gia đấu đá lẫn nhau, chẳng phải càng thêm hay sao?- Phong Tùy Vũ muốn lợi dụng chúng ta đối phó với Phong Phi Vân, hắn tính toán thật là tinh ranh, chỉ tiếc là ở trước mặt ta thì hắn còn hơi non nớt.Trên mặt Tam gia nở một nụ cười, nụ cười đó càng lúc càng dữ tợn....Trước khi La Ngọc Nhi tỉnh lại thì Phong Phi Vân đã rời khỏi quán trà.Lúc Phong Phi Vân trở lại phủ thành chủ thì mặt trời đã lặn.Trước khi quay về, hắn lại đi đến Ngân Câu phường, tốn một nghìn mai kim tệ để mua thêm một cây "Huyết linh miêu", đây là một cây linh thảo sinh ra và lớn lên ở trong nham thạch, người bình thường ăn vào máu huyết sẽ lưu thông nhanh hơn, tim đập sẽ rất nhanh trong nháy mắt sẽ bạo thể mà chết.Dù cho là người tu tiên tu vi thấp, nếu như tùy tiện mà ăn vào cũng không tránh khỏi kinh mạnh bị đứt gãy, đan điền bị bể tan tành.Đối với người mà tu vi chưa đạt được "cảnh giới tiên căn" mà nói thì đây là một cây độc dược, thế nhưng đối với người mà tu vi vượt qua "cảnh giới tiên căn" mà nói thì đây lại chính là một linh bảo để luyện thể, cường thân.Hiển nhiên Phong Phi Vân chưa đạt tới được cảnh giới tiên căn, bây giờ hắn chỉ mới ở linh dẫn sơ kỳ, theo nguyên tắc bình thường mà nói, nếu như ăn phải huyết linh miêu thì dù cho không chết cũng bị trọng thương.Thế nhưng hắn tu luyện công pháp "Bất tử phượng hoàng thân" để luyện thể cường đại nhất cho nên huyết linh miêu sẽ không thúc giục tốc độ huyết dịch tốt được, một khi thúc giục tốc độ lưu thông của huyết dịch thì đó chính là đang giúp cho tốc độ hoán huyết của Phong Phi Vân, huyết dịch càng sôi sùng sục thì đối với việc tinh luyện huyết dịch càng nhanh.Phong Phi Vân mở cái hộp ngọc màu đen ra, bên trong là một khối vụn băng tinh, ở giữa băng tinh là một mầm cây màu đỏ, chiếc lá non chỉ lớn bằng hai ngón tay, lóng lánh mà trong suốt, chẳng khác nào huyết ngọc được điêu khắc mà tạo thành.Đây là huyết linh miêu!Chính xác mà nói thì huyết linh miêu còn chưa đạt tới cấp bậc linh thảo, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là một cây cỏ có dược lực cực mạnh mà thôi, cũng chính bởi vì vậy mà giá tiền của nó chẳng qua chỉ gần một nghìn mai kim tệ.

Nếu là linh thảo thật sực, giá bán ra thấp nhất cũng phải mười vạn mai kim tệ, có thể nói đó là một bảo vật vô giá.Linh thảo, danh như ý nghĩa vậy, chính là thảo mộc thông linh, tự thân sinh ra đã có trí tuệ, có thể di chuyển chạy trốn, một ít linh thảo đứng đầu thậm chí có thể có khả năng huyễn hóa thành hình người, bước vào con đường tu tiên."

Ngô lão đại chỉ là một tên thấp kém mà thôi, sau lưng hắn dám chắc ẩn nấp một người tu tiên cực mạnh, hy vọng là một cây huyết linh thảo này có thể giúp tu vi của ta nâng cao lên một bước nữa."

Tư tưởng của Phong Phi Vân càng mạnh mẽ hơn, hôm nay lúc cùng với Ngô lão đại giao thủ đã cảm giác được rằng ở trong Linh Châu thành có một người đang dòm ngó mình, người này tu vi cực cao, hơn nữa trong vị đạo thần thức này còn mang theo sát khí không tốt.Tuy là tu vi của đối phương cao hơn Phong Phi Vân rất nhiều, thế nhưng vẫn bị Phong Phi Vân nhận ra được.Chủ nhân của đạo thần thức cũng không hề ra tay, dường như ngay lúc cấp bách đã rất nhanh mà lui trở về.Cũng chính bởi vì vậy Phong Phi Vân mới cảm nhận được lực áp bách, đối phương nếu không có hảo ý thì không sớm thì muộn cũng sẽ tự mình động thủ, bây giờ chỉ có thể bí quá hóa liều, hy vọng có thể thông qua việc dùng linh thảo ở trong thời gian ngắn mà tăng tu vi của mình lên.Chỉ cần thực lực đủ mạnh sẽ không phải sợ bất cứ kẻ địch nào!"

Dược lực của huyết linh miêu ngay cả linh thảo cũng bì không kịp, nhưng có thể bây giờ ta không thể tiếp nhận được mà phải dựa vào sức mạnh bên ngoài giúp đỡ."

Phong Phi Vân khép hộp ngọc màu đen lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài, lúc này trời đã bắt đầu tối, bóng đêm cùng với nước đều lạnh lẽo như nhau.Lúc này dạ cấm đăng (đèn) trong phủ thành chủ đã thắp lên, đăng tháp treo ở trên cao, trong khuê phòng ở nơi xa xa truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ của người con gái, đó là lầu các của các nha hoàn ở phủ thành chủ.Trước đây Phong Phi Vân thường xuyên đến thăm nơi đó, nha hoàn chỉ cần có chút sắc đẹp đều bị hắn làm nhục hết thảy, thế nhưng từ khi dung hợp với linh hồn của Phượng Phi Vân thì sau đó hắn không còn tới chỗ này nữa.Thử nhất bì, bỉ nhất thì!(Cái này nhất thời, cái kia một lúc!)Người cặn bã cũng có thể thay đổi thành một người kiệt xuất!Lúc này đi ngang qua trong lòng người lương thiện lại cảm thấy bùi ngùi!Không dừng lại nữa mà đi xuyên qua một tòa hoa viên, dọc theo đường mòn bạch thạch đi tới một tòa núi giả ở bên cạnh cái ao nước.Đứng ở bờ nước nhìn thấy sóng gợn lăn tăn, phảng phất ánh trăng trên mặt ao.

Phong Phi Vân lại mở cái hộp ngọc màu đen ra lần nữa, cây huyết linh miêu kia thật giống như một ngọn lửa nhỏ vậy, ở trong màn đêm mà tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt."

Mượn vào sức nén của nước cùng nhiệt độ vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn có tính đặc thù của Bất tử phượng hoàng thân mới có thể gắng gượng mà chống cự lại dược lực của huyết linh miêu."

Phong Phi Vân liền lấy bụi cây huyết linh miêu mà ăn ngay vào, sau đó nhảy vào trong ao nước đen như mực và lạnh như băng kia.Từng bọt nước bị văng lên từng mảng, thân thể thì không ngừng trầm xuống nước, lặn xuống đáy ao sâu gần bảy, tám thước rồi ngồi xếp bằng ở trong lớp bùn dày dưới đáy ao.Phong Phi Vân đã tạo ra được linh dẫn, có thể trong thời gian ngắn thai tức, dù cho ở dưới đáy nước cả ngày cũng sẽ không bị nhịn chết."

Ầm!"

Sau khi nuốt huyết linh miêu vào thật giống như là nuốt một ngọn lửa vào cổ họng, làm cho huyết mạch toàn thân của Phong Phi Vân giống như bị thêu đốt, cơ thể phát ra mấy tiếng "Bùm, lốp bốp, đùng đùng".Huyết dịch trong huyết quản chợt tăng nhanh tốc độ lưu thông, nhiệt độ huyết dịch lên cao, phảng phất như từng tia lừa nhỏ đi xuyên trong huyết dịch.Phong Phi Vân vội vàng bắt đầu luyện công pháp Bất tử phượng hoàng thân.Hắn đã hoàn thành xong tầng thứ nhất của hoán huyết, huyết dịch đã tinh thuần, xích đỏ như lửa.

Bay giờ chính là trùng kích vào tầng thứ hai của hoán huyết, huyết dịch sôi trào, đen kịt như mực.Tầng thứ hai này so với tầng thứ nhất thì khó khăn không chỉ gấp trên mười lần.Nhưng nếu một khi tu luyện thành công, chất lượng huyết dịch cũng sẽ nâng cao trên diện rộng, thể chất cũng sẽ phát sinh ra biến hóa long trời lỡ đất.Đem huyết dịch xích hồng tu luyện thành huyết dịch đen như mực thì phải đem tính chất của huyết dịch mà phát sinh ra sự biến đổi, do đó mới dẫn tới linh khí trong cơ thể của Phong Phi Vân cũng thay đổi.Cho nên có thể nói như thế này, nếu Phong Phi Vân tu luyện thành hoán huyết ở tầng thứ hai thì có thể trực tiếp vượt qua linh dẫn trung kỳ mà đạt đến linh dẫn đỉnh phong, thậm chí cả cảnh giới cao hơn.Nhưng đây cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có huyết linh miêu tương trợ cũng không thể nào một sớm một chiều liền hoàn thành xong tầng thứ hai của hoán huyết."

Ầm!"

Đột nhiên sự việc phát sinh ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, huyết dịch trong cơ thể bắt đầu nghịch lưu, hơn nữa lại không phải hội tụ ở vị trí tâm tạng (tim) mà lại là ở trên lòng bàn tay phải."

Chuyện gì xảy ra đây?"

Trong lòng Phong Phi Vân giật mình.Huyết dịch nghịch hành, chính là so với kinh mạch nghịch hành thì càng thêm phần nguy hiểm!Hình cảnh mờ nhạt của con Linh chu trên lòng bàn tay phải của Phong Phi Vân bắt đầu chuyển động phát ra tia sáng, hình như nó đang nhảy nhót, thật giống như là sống lại vậy.Con Linh chu này đã từng bồng bềnh trôi dạt ở trong không trung, chính là Thánh linh khí mãnh ở trong truyền thuyết, vượt lên trên mười tám vật phẩm linh khí, Phong Phi Vân dụng linh khí cũng không thể nào kích hoạt đánh thức được nó thế nhưng sau khi huyết dịch bị kích động thì nó lại có phản ứng!-------Chương 21: Đột Phá Lần Nữa!Huyết dịch trong cơ thể đã bị dược lực của huyết linh miêu thúc giục, thật giống như ngựa hoang được tháo cương hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của Phong Phi Vân mà điên cuồng lao về hướng ở vị trí giữa lòng bàn phải.Con linh chu kia hòa hợp với da thịt nay được dịp thì nhảy lên dữ dội."

Rầm rầm!"

Màng nhĩ của Phong Phi Vân bị chấn động, nghe như trong cơ thể giống như có tiếng chuông va đập vào nhau liên hồi.Một hình ảnh quỷ dị xuất hiện ra ở trong đầu hắn.Đây là một con Thanh đồng cổ chu mộc mạc.Một con linh chu!Trên Thanh Đồng cổ chu có dựng mười tám cây cột sắt sừng sững như những ngọn núi cao hùng vĩ, mười tám cột sắt Thanh Đồng đã bắt đầu rỉ sét theo thời gian, treo trên đó là những cánh buồm vải màu đen rách nát.

Nhìn hình dáng của chiếc cổ chu Thanh Đồng như một bức tranh thiên địa hắc sắc.Con cổ chu này rất khổng lồ dường như có thể đem cả một tòa thiên địa mà trang bị lên."

Thình thịch!"

Phong Phi Vân chấn động cả người, con cổ chu kia như bị nghiền nát, hóa thành một luồng khói, tốc độ chảy của huyết dịch trong cơ thể càng trở nên kinh khủng, toàn bộ đều hướng về giữa lòng bàn tay mà vọt tới, chảy vào trong linh chu."

Nguy rồi, dược lực của huyết linh miêu vượt quá tưởng tượng của ta, hơn nữa lúc đầu con linh chu vốn biệt vô âm tín nay lại bị đánh thức, lẽ nào đột phá tu vi rồi nó lại phản mà bỏ mình đi lần nữa?"

Phong Phi Vân không cam lòng, cắn răng, lại vận khí Bất tử phượng hoàng thân thêm lần nữa."

Hoa lạp lạp!"

Huyết dịch trong cơ thể chẳng khác nào sông Hoàng Hà vậy, cứ lồng lộn lên.Bàn tay thì giống như biển khơi, huyết dịch chính là nước trong biển rộng, mà linh chu chính là bồng bềnh trôi dạt ngoài khơi trên cổ thuyền.Ba cái "Huyết hải sinh đào" (Biển máu sinh sóng lớn), "Cổ chu dương phàm" (Cổ thuyền dương buồm), "Xích sắc thần hà" dĩ nhiên tạo thành một bức tranh cổ quái."

Ầm!"

Bất ngờ, từ trong linh chu cổ lão phát ra một sức mạnh kinh hoàng trời xanh, làm cho huyết dịch sôi trào, sau đó lại theo huyết quản mà chảy vào trong cơ thể.Huyết dịch sôi trào!"

Ầm!"

"Ầm!"

Cả người Phong Phi Vân đột nhiên run rẩy, tóc ở trong nước cũng dựng ngược lên, trong da toả ra đoàn đoàn ánh sáng hồng tựa như là lửa cháy bừng bừng!Ngửa đầu lên rồi gào vang!"

Oanh long long!"

Sức mạnh từ trong cơ thể hắn bùng lên tỏa ra ngoài!Dưới màn đêm, nước ao thì lạnh buốt mà lại hết sức lặn xuống, ngay cả một chút sóng lăn tăn cũng không có.

Chợt toàn bộ nước trong ao đều xoay tròn điên cuồng, biến thành một vòng nước xoáy to lớn, ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn hệt như một cái nồi lớn nổ tung hoàn toàn.Nước văng lên cao hơn mười thước!Toàn bộ phủ thành chủ đều bị kinh động, một đại đội hộ vệ thiết giáp hướng về phía bên này mà chạy tới.Một bóng người cường tráng khỏe mạnh từ trong ao bay vút ra ngoài, trước khi đội hộ vệ kịp chạy tới thì đã dần dần biến mất ở trong màn đêm.- Tiếng động thật là lớn, chuyện gì xảy ra vậy?- Chẳng lẽ có người dám xông vào phủ thành chủ?- Muốn tìm cái chết mà!- Mọi người mau chia ra tìm, nhất định phải tìm bắt cho bằng được tên tặc tử này!...Đội trưởng đội hộ vệ tay cầm trường thương, đứng ở bên cạnh cái ao nhìn hòn non bộ bằng nham thạch trong ao đã bị vỡ vụn, trong lòng cảm thấy chút kinh hãi, thực lực của đối phương quả thật quá cường đại, với thực lực này hoàn toàn có thể một chưởng làm chấn động cả một tòa đại viện cao tầng.Năm mươi tên hộ vệ thiết giáp trong tay còn dắt theo một con chó trắng tìm kiếm xung quanh cái ao, nhưng lại không có bất kỳ kết quả gì, ngược lại làm cho những con nha hoàn cùng người hầu trong phủ thành chủ đều bị kinh động.Mà người khởi xướng mọi chuyện là Phong Phi Vân lúc này đã đem bộ y phục rách nát trên người thay đi, mặc một bộ thụy y hồ cừu (đồ ngủ lông cáo) rộng lớn, chân mang một đôi dép gỗ to, ngáp một cái tỏ vẻ rất là buồn ngủ.Thật giống như vừa tỉnh ngủ vậy!- Ồn ào gì thế, cái đám cẩu nô tài này, tối thế này rồi mà còn tìm cái gì chứ?

Có biết là quấy rầy đến giấc ngủ của bổn thiếu gia hay không?Phong Phi Vân vươn người một cái, rồi đi tới.Năm mươi tên hộ vệ thiết giáp đồng loạt quỳ một chân xuống đất:- Thuộc hạ bái kiến Phong thiếu gia.Một gã đội trưởng đội hộ vệ cũng đang quỳ gối một chân, tay chống cây trường thương, nói đúng mực:- Mới vừa rồi có một tuyệt đỉnh cường giả xông vào trong phủ, Phong thiếu gia chớ có sợ, thuộc hạ chắc chắn sẽ bảo vệ người chu đáo.Những tên hộ hộ thiết giáp này đều biết Phong thiếu gia nhát gan, sợ phiền phức, chỉ lo hắn bị hoảng sợ.Phong Phi Vân giả vờ bị dọa không ít, than vãn:- Tuyệt đỉnh cường giả, các ngươi đừng làm ta sợ.- Đối phương tu vi rất khác thường, một chưởng thì có thể làm cho hòn non bộ bị vỡ nát, thực lực vô cùng mạnh.

Thuộc hạ từ trước tới nay mới thấy, ở toàn bộ thành Linh Châu này người mà có sức mạnh như thế thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Vẻ mặt của đội hộ vệ có phần hơi lúng túng, dù sao người mạnh như vậy mà xông vào trong phủ mà bọn hộ vệ này lại hoàn toàn không biết, đây quả thực là không làm tròn bổn phận!Phong Phi Vân nhìn một chút vào bàn tay mình, trong lòng mừng thầm, mình mà cũng được cho là cao thủ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Lâm hộ vệ, tóm lại là chuyện gì đã xảy ra?Cả người Phong Tùy Vũ khí khái anh hùng, mang theo hai tên đầy tớ sang đây, bước chân ổn định nhưng nặng nề, tư thế oai hùng bừng bừng có vẻ có chút ung dung bình tĩnh.Áo gấm trên người chỉnh tề, búi tóc lưu quang, đôi mắt anh tuấn như là hàn đao!Người này vừa đến, mọi thứ đều trở nên yên lặng!Những tên hộ vệ kia nhìn thấy Phong Tùy Vũ, từng người đều trở nên càng thêm kính cẩn, khom lưng quỳ sát xuống đất, có vẻ hết sức thành kính, thái độ rõ ràng là khiêm nhường hơn.Giống như là nô bộc nhìn thấy chủ nhân!Phong Tùy Vũ mặc dù chỉ là nghĩa tử của thành chủ, thế nhưng thực lực lại cường đại, tài hoa hơn người, được công nhận là người kế vị thành chủ, mọi người đối với hắn là tâm phục khẩu phục.Thái độ này đối với Phong Phi Vân lại hoàn toàn khác biệt!Một là chủ nhân tương lai của thành Linh Châu, một là cậu ấm quần áo lụa là nhát gan sợ phiền phức, có thể so tính cách với nhau hay sao?Trưởng đội hộ vệ chắp tay cúi đầu, nói:- Mạt tướng đáng chết, vậy mà để cho tuyệt đỉnh cường giả xông vào trong phủ, xin đại thiếu gia trừng phạt.Phong Tùy Vũ hai tay chắp sau lưng, thong thả ung dung đi tới cạnh cái ao, nhìn hòn non bộ trong ao bị vỡ vụn, hai mắt sững sờ, rùng mình nói:- Thực lực cường đại như thế thì không phải là người mà các ngươi có thể đối phó được, đều đứng lên hết đi!

Đối phương là người tu luyện, các ngươi cũng không nên tự trách, việc này ta sẽ bẩm báo lại với nghĩa phụ, để cho ông ấy định đoạt.Thống lĩnh hộ vệ cùng với năm mươi tên hộ vệ thiết giáp đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ đại thiếu gia lại sáng suốt như vậy, thực sự không hổ là một người kiệt xuất!-------Chương 22: Đột Phá Lần Nữa!

2Trong lòng bọn họ thầm so sánh Phong Tùy Vũ với Phong Phi Vân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ thở phù phù, một là tuyệt thế anh hào, một là người ngu ngốc chỉ lăn lộn ăn uống chờ chết.Không cách nào so sánh được!Năm mươi tên hộ vệ thiết giáp đều lui xuống!Trong lòng Phong Phi Vân không khỏi thầm hô một tiếng lợi hại, Phong Tùy Vũ này quả nhiên không hổ là một người tâm tư kín đáo, hai câu thật đơn giản như vậy là có thể lấy lòng nhân tâm, lợi hại, lợi hại!- Phong Phi Vân, nghe nói ngươi đang cùng Cát quân sư học tập binh pháp, không biết học được chút gì chưa?Phong Phi Vân đáng lẽ muốn quay người trở về phòng, nhưng lại bị Phong Tùy Vũ cho gọi lại.Thế là dừng bước, xoay người lại, cười hắc hắc:- Binh pháp rối tinh rối mù của Cát lão đầu, nào là đánh chiếm thành trì, nào là bài binh bố trận đều là trò chơi quá trẻ con, ta không có hứng thú học, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa!

Đại ca, nếu như là người có hứng thú, vậy thì ngày mai cùng đi nghe lão đầu kia lảm nhảm chứ?Phong Tùy Vũ đã nhận được tin, biết rõ thực lực của Phong Phi Vân không tầm thường, đem cánh tay của Ngô lão đại mà chặt xuống được thì người này tuyệt đối không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.Lẽ nào mấy năm nay hắn đều lừa ta?Tiểu từ này là đang giấu nghề đây!Trong lòng Phong Tùy Vũ có muôn ngàn vạn suy nghĩ, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn cười nói:- Mười tám loại chiến trận, ba mươi sáu cách công thành, bảy mươi hai cách thủ địa, từ bảy năm trước ta đã hiểu rõ trong lòng, có thể đọc thuộc thậm chí độc ngược lại, lý luận suông đối với ta mà nói thì không quan trọng.

Phi Vân, bây giờ ngươi mới là giai đoạn học binh pháp sơ cấp, chờ ngươi học mười tám năm sau cũng có thể đạt được như ta bây giờ, ngươi phải cố gắng lên!Người này đúng thật là ngạo mạn!- Đại ca đúng là tài hoa tràn trề, làm cho tiểu đệ không thể không bội phúc!Phong Phi Vân ngáp một cái, cười nói:- Không được, không được rồi, phải trở về phòng ngủ thôi!Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền xoay người rời đi.Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ từ từ biến mất, nhìn theo bóng lưng của Phong Phi Vân rời đi sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo trầm ngâm.- Đại thiếu gia, tên tiểu tử Phong Phi Vân này rốt cuộc là một tên phế vật hay là đang giả bộ làm tên phế vật?Một nô bộc ở phía sau nói.Phong Tùy Vũ nói:- Ở trước mặt ta đều làm vẻ như thế, luận về binh pháp hắn học mười năm cũng không theo kịp ta.

Luận về tu vi hắn mới ở linh dẫn sơ kỳ, mà ta đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, dù cho ta nhường hắn mười chiêu thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.Dựa vào tình hình mà Ngô lão đại báo lại, hắn đã biết Phong Phi Vân đã đạt tới cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, thế nhưng căn bản là hắn không thèm để mắt.Linh dẫn sơ kỳ và linh dẫn đỉnh phong thực lực chênh lệch nhau vượt quá mười lần, cản bản không phải là một người có thực lực, cho nên dù Phong Tùy Vũ biết rất rõ Phong Phi Vân đang tu luyện, nhưng lại không để tâm.Muốn từ linh dẫn sơ kỳ tu luyện đến linh dẫn đỉnh phong không thể một sớm một chiều mà có thể làm được, hắn thiên phú lạ thường như thế nhưng cũng mất ba năm, người thường sợ là mười năm cũng chưa chắc có thể làm được.Hắn cũng không tin Phong Phi Vân có thiên phú cao hơn hắn!- Một tên vô dụng mà thôi, nếu muốn đứng lên làm lại từ đầu, ta nhất định đè hắn xuống một lần nữa, suốt đời không thoát thân được.Nụ cười trên mặt Phong Tùy Vũ thản nhiên, dáng vẻ đang bày mưu nghĩ kế.Hắn không chỉ là một thiên tài, càng là một người thông minh!- Đại thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới, có chuyện quan trọng muốn trao đổi.Một đứa nha hoàn khom người cúi đầu.Phong Tùy Vũ khẽ cau mài, trễ như vậy sao nghĩ phụ còn cho đòi ta tới, chẳng lẽ có đạo sự gì xảy ra sao?... ......"

Thình thịch!"

Phong Phi Vân đóng cửa phòng lại, sau đó mở bàn tay phải ra, giữa bàn tay trắng noãn hình ảnh mờ nhạt của con cổ chu kia càng trở nên nhạt hơn, giống như muốn hoàn toàn dung nhập vào trong máu thịt."

Con linh chu này lại có thể áp chế được tác dụng dược lục của huyết linh miêu, nếu không phải thời khắc quan trọng phát huy tác dụng e rằng ta đã bạo thể mà chết."

"Nhưng mà bây giờ ta lại đột phá thành công đi tới linh dẫn trung kỳ."

"Tuyệt đối dược lực của một bụi huyết linh miêu không thể nào làm cho một người trực tiếp đột phá cảnh giới được, xem ra là con linh chu này đã phát huy tác dụng, thánh linh khí mãnh quả nhiên là không thể xem thường được."

Dù cho Phong Phi Vân có dị thảo huyết linh miêu tương trợ, tự mình cũng cần ít nhất một tháng mới có thể đột phá được linh dẫn trung kỳ, nhưng bởi vì linh chu kỳ quái này lại làm cho dược lực của huyết linh thảo tăng lên, dĩ nhiên làm cho hắn chỉ trong một đêm lại có thể đột phá đến linh dẫn trung kỳ.Nếu để cho Phong Tùy Vũ biết rõ điều này, chỉ sợ là hắn sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.Linh dẫn trung kỳ không thể so với linh dẫn sơ kỳ được, cảnh giới cách xa nhau nhất định là khác nhau một trời một vực.Độ chênh lệch linh khí dày đặc gấp mấy lần!Linh khí trong kinh mạch toàn thân của Phong Phi Vân cuồn cuộn, "Linh dẫn" trong đan điền càng thêm lưu chuyển nhanh hơn, thật giống như dòng sông tiên trong đan điền chảy cuồn cuộn không dứt.Bây giờ nếu như Phong Phi Vân cùng với Ngô lão đại đối đầu với nhau, tuyệt đối đao cũng không cần dùng đến, tát qua một cái là có thể làm cho xương xốt cả người hắn bị đánh vỡ tan nát."

Tuy là đột phá được linh dẫn trung kỳ nhưng mà hoán huyết tầng thứ hai lại không có đạt đến đại thừa".Hoán huyết tầng thứ hai là phải làm cho huyết dịch cả người trở nên có màu đen nhánh, ở trong huyết quản mà sôi trào, mà huyết dịch trong người Phong Phi Vân chỉ mới bắt đầu trở nên đỏ sậm, nếu muốn đạt tới đen kịt như mực thì còn phải đi một đoạn đường xa."

Dù cho đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, e rằng huyết dịch cũng không đạt đến đen kịt như mực được, "Bất tử phượng hoàng thân" chính là ở chỗ đó mà khó tu luyện."

Phong Phi Vân chỉ tay một cái, một luồng ánh sáng từ ngón tay bay ra, làm cho ngọn đèn cách đó năm bước bị dập tắt.Toàn bộ gian phòng trở nên tối đen.Bận rộn cả một ngày, thể xác và tinh thần mệt mỏi, hắn muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày mai còn phải cùng với Cát quân sư học binh pháp.- Cốc, cốc, cốc!Cửa bị gõ.Một đứa nha hoàn ở ngoài cửa nói to:- Phong thiếu gia, thành chủ cho gọi người tới có chuyện quan trọng trao đổi.Chăn còn chưa kịp làm ấm, Phong Phi Vân lại khó khăn mà phải bò dậy, trong lòng cũng nổi lên một chút nghi ngờ, bây giờ đã khuya, cha ta còn có chuyện gì?Hơn nữa, cho dù có đại sự xảy ra, Phong Vạn Bằng cũng sẽ tìm Phong Tùy Vũ mà trao đổi, đây là lần đầu tiên cho mời Phong Phi Vân tới.Khắp nơi đều lộ ra vẻ không bình thường-------Chương 23: Tiềm Long Đại Chiến Cùng Binh Thư Thiết Quyển HộiĐại sảnh của phủ thành chủ rộng chừng mười hai trượng, tám cây xà đại trụ dựng thẳng đứng, ở giữa là tượng đá chim đại bàng màu vàng cao vút, uy mãnh khiếp người, như một con thần điểu ngạo mạn khinh thường sinh linh.Khách mời hễ có việc gì đi tới đại sảnh thì tâm linh đều bị làm cho rung động, bị một lực vô hình đè lên làm cho bị khiếp sợ không dám to mồm.Phong Vạn Bằng cầm trong tay Thanh ngọc thư giám dài khoảng ba tấc từ từ khép lại, phong thư này hắn đã xem qua ba lần thì nụ cười trên mặt cũng hiện lên ba lần, tựa như là gặp chuyện gì tốt lắm làm cho loại người ăn nói thận trọng như hắn cũng không khỏi nhịn được cười.Ngoài Phong Vạn Bằng ra thì Cát quân sư cùng với Lưu quản gia cũng ngồi ở hai bên, hai người đó tuổi tác đều gần như nhau, tóc hoa râm và mặt đầy nếp nhăn.Nhưng họ đều không phải là nhân vật đơn giản, có thể một mình đảm đương một phía.Cát quân sư tay cầm quạt lông, ánh mắt liếc qua chỗ Thanh ngọc thư giám, dường như cũng đã đoán ra được rất nhiều chuyện, thản nhiên nói:- Thành chủ, có thực là tin tức từ Nam Thái phủ bên kia truyền tới?Thanh ngọc thư giám trong tay Phong Vạn Bằng được đặt tên là "Ngọc phi phù", một ngày có thể truyền thư trong mười vạn dặm, chính là một món linh bảo thật sự.Ngọc Phi phù đến thành Linh Châu, như vậy nhất định là tin tức từ Nam Thái phủ gửi đến Phong gia.Cát quân sự và Lưu quản gia đều không phải là người ngoài, đều là tùy tùng đi theo hắn hơn mười năm nay, Phong Vạn Bằng cũng không dối gạt bọn họ, cười nói:- Tiềm long đại chiến của gia tộc hai mươi năm tổ chức một lần đã sắp đến.Mắt của Cát quân sư híp một cái, sau đó mừng như điên hỏi:- Chừng nào?- Ba tháng sau, ngày lập thu (ngày 7,8,9 của tháng 9).

Tử tiêu phủ thành, tiềm long phi thiên.Phong Vạn bằng đọc nội dung trong Ngọc phi phù.Tiềm long đại chiến của Phong gia, ý nghĩa phi phàm, nổi tiếng thiên hạ, bất cứ người nào cũng có thể trổ hết tài năng trong Tiềm long đại chiến, con đường tương lai cũng vì thế mà không có giới hạn nữa.Phong gia là một gia tộc khổng lồ, con em trong gia tộc đạt hơn một nghìn vạn, chia làm từng mạch hệ một, mỗi một mạch hệ đều có nhân tài kiệt xuất nhiều không kể xiết.Giống như là Phong Vạn Bằng trấn giữ ở thành Linh Châu, phụ trách quản lý hơn nghìn vạn nhân khẩu, khu vực ngàn dặm, có thể nói là bá chủ một phương, nhưng mà chẳng qua chỉ là một thành viên con cháu trực hệ đời thứ tư của Phong gia và với một đại nhân vật chân chính của Phong gia thì càng không thể so sánh được.Con cháu trực hệ đời thứ tư của Phong gia dù cho không có một vạn người thì cũng có tam ngàn người, trong đó người có tài, kiệt xuất như Phong Vạn Bằng kể ra cũng không dưới một trăm.

Họ đều trấn thủ ở các đại cổ thành, quận phủ, quân doanh, triều đình, mạch người quả thật là trải rộng khắp thiên hạ.Mỗi hai mươi năm Phong gia sẽ tiến hành lựa chọn, đánh giá tiềm lực của con cháu hậu bối, trong đó chọn lựa ra những người thiên phú siêu nhiên rồi tiến hành trọng điểm bồi dưỡng nhân tài, vì vậy mới có "Tiềm long đại chiến."

Tiềm long xuất hải, đằng phong vạn lý!Qua ba tháng nữa chính là đến ngày tiềm long đại chiến, toàn bộ con cháu tuổi còn trẻ ở bên ngoài Phong gia đều phải tham gia chinh chiến trận này, ai có thể trổ hết tài năng bên trong thì có thể trở thành nhân vật lĩnh quân trong thế hệ con cháu của Phong gia, thậm chí tương lai sau này có thể trở thành người được đề cử làm tộc trưởng.Tổng bộ của Phong gia là ở Nam Thái phủ, cũng là một trong những gia tộc cường đại nhất Nam Thái phủ.Nam Thái phủ chính là một trong tám đại phủ của vương triều Thần Tấn, nằm ở phía nam của vương triều.Khu vực Nam Thái phủ rất mênh mông, nhân khẩu đông đảo vô cùng, dưới mỗi kỳ có hai mươi sáu quận, mỗi một quận đều có một á châu lớn, mà dưới quận còn có vô số tòa cổ thành, dưới cổ thành còn có huyện nha.Thành Linh Châu thì chẳng qua chỉ là một trong một trăm hai mươi bốn tòa cổ thành, thuộc cấp dưới của quận Bách Lĩnh.Phong gia chắc chắn là một trong ba gia tộc quyền thế ở Nam Thái phủ, bởi vậy có thể thấy được Phong gia rất hùng mạnh.Phong Vạn Bằng cười to nói:- Hai mươi năm trước ta vô cùng hắng hái tham gia Tiềm long đại chiến, vượt qua được mười mấy trận, hạ gục được trên trăm đối thủ, lúc này bộc lộ hết tài năng mới được trưởng lão của gia tộc chú ý, trọng điểm bồi dưỡng mà ngồi lên vị trí thành chủ Linh Châu, hùng bá một phương.Cát quân sư hỏi:- Không biết hai mươi năm trước thành chủ ở Tiềm long đại chiến được xếp hạng thứ mấy?- Người thứ mười tám.Phong Vạn Bằng vừa nhắc tới chiến tích này, trong lòng lại dâng lên một chút kiêu ngạo, không nhịn được mà cười ra sảng khoái.Có thể ở Tiềm long bảng chiến của Phong gia bắt được vị trí thứ mười tám, đích thật là có năng lực để mà kiêu ngạo.Cát quân sư chính là phụ tá dưới quyền của Phong gia, đối với chuyện của Phong gia hai mươi năm trước dĩ nhiên là có hiểu rõ, nói:- Hai mươi năm trước, trong Tiềm long bảng chiến, con cháu trực hệ đời thứ tư của Phong gia có chín nghìn bốn trăm ba mươi tám người, con cháu hệ thứ đời thứ tư vượt lên trên bảy vạn, có thể từ trong nhiều người như vậy mà chiến đấu đạt tới vị trí người thứ mười tám, thành chủ năm ấy có biết bao nhiêu là tài hoa vĩ đại.Lời của Cát quân sư đây cũng không phải là xu nịnh, dù sao thì Phong Vạn Bằng đích thật là một cường giả bất phàm, coi như bây giờ ở trong con cháu đời thứ tư của Phong gia cũng có tiếng nói riêng.Thực lực quyết định quyền lực!Phong Vạn Bằng nói:- Hai mươi năm trôi qua, đời thứ năm của Phong gia càng phồn vinh, hưng thịnh thêm, theo tin tức thông kê của gia tộc truyền đến thì con cháu trực hệ cũng đã vượt lên trên ba vạn, trong đó càng có nhiều người tài năng xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm, cao thủ thế hệ trước nếu chiến đấu cũng không có sức đánh trả.

Rất nhiều người đều dự đoán, đời thứ năm của Phong gia là một đời quật khởi hoàng kim, tuấn kiệt nghịch thiên bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, làm cho các đại trưởng lão đều mừng rỡ như điên.Cát quân sư cứng mặt, gật đầu nói:- Cứ như vậy, muốn dẫn đầu thì quả thật là khó khăn, nhưng mà với tu vi của đại thiếu gia thì xông vào hai trăm người cường mạnh cũng không phải là một vấn đề lớn.Phong Vạn Bằng cười, lắc đầu nói:- Đứa trẻ Phong Tùy Vũ này tư chất tự nhiên cực cao, ta đối với nó lòng tin đến mười phần, thứ bậc tuyệt đối không chỉ đơn giản là hai trăm như vậy.

Nếu như hắn tham gia vào cuộc chiến con cháu hệ thứ, xác suất trổ hết tài năng là vô cùng lớn.Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là con nuôi nên chỉ có thể tham gia cuộc chiến con cháu hệ thứ của Phong gia, dù vậy chỉ cần chiến tích nổi bật vẫn có thể cùng con cháu trực hệ đọ cao thấp một lần.Phong Vạn Bằng thay đổi ánh mắt, thở dài:- Phong Vạn Bằng ta cả một đời anh hùng, vậy mà sinh ra một thằng con trai cũng không ra hồn, tên Phi Vân hỗn hào, vô sĩ này nếu có thể bằng một phần mười của Phong Tùy Vũ thôi thì ta cũng hài lòng.Cát quân sư nói:- Thời gian gần đây, lão phu cùng với Phong thiếu gia trao đổi rất nhiều, Phong thiếu gia mặc dù có bỡn cợt đời nhưng cũng không phải là cái gì cũng sai, ở binh pháp cũng đã có những lý giải độc đáo, có khi những kỳ tư diệu tưởng của hắn ngay cả ta còn phải có phần khâm phục.- Nói thế có thật không?Phong Vạn Bằng nói.-------Chương 24: Tiềm Long Đại Chiến Cùng Binh Thư Thiết Quyển Hội 2Cát quân sư nói:- Lão phu cho rằng, Phong thiếu gia quả thực chính là "khả tạo chi tài" (có thể đào tạo trở thành nhân tài).

Mặc dù không có cách nào tu luyện công pháp, nhưng nếu có thể ra sức học hành binh thư, sau này bước vào quân doanh, nhất định có thành tựu không ít.Lưu quản gia nãy giờ vẫn không có mở miệng, lúc này cũng là lộ vẻ xúc động:- Thành chủ, con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, ta cho rằng Tiềm long đại chiến lần này có thể để cho thiếu gia đi tham gia Binh thư thiết quyển hội."

Binh thư thiết quyển hội!"

Sắc mặt Phong Vạn Bằng cứng lại, dường như đang suy tư điều gì đó.Ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở bên nổi bật, vượt hẳn mọi người cũng chỉ có thể không ngừng tu luyện để trở thành cường giả một phương.

Thế nhưng thiên phú tu luyện không phải là mọi người đều có, mà người không có thiên phú tu luyện lại chỉ có thể học binh pháp, nghiên cứu mưu lược trở thành một tên trí giả, quân sư, phụ tá.

Nếu như binh pháp cùng với mưu trí có thành tựu, vẫn có thể trở thành một người trên vạn người, ngồi vào vị trí tân khách của các đại gia tộc cùng tiên môn.Binh thư thiết quyển hội cùng với Tiềm long đại chiến đều là thiết lập của Phong gia để lựa chọn con cháu kiệt xuất ưu tú, chọn một người là trí giả, chọn một người là võ giả.Một văn một võ!Nếu là có thể ở tại Binh Thư thiết quyển hội mà thể hiện ra trí khôn và binh thuật siêu phàm, như vậy thì vẫn sẽ được trọng điểm bồi dưỡng của Phong gia."

Binh thư thiết quyển hội thật không đơn giản, rất nhiều anh kiệt tham gia Tiềm long đại chiến đều có thể sẽ đi Binh thư thiết quyển hội để mà sướng đàm binh pháp, nếu muốn đứng đầu quả thật là khó khăn còn hơn lên trời.

Đứa nhỏ Phi Vân này ...

Dù sao cũng chỉ mới học binh pháp vài ngày thôi, hơn nữa lá gan lại nhỏ, đến lúc đó ngộ nhỡ mất mặt ...

Ôi!

Gặp phải nhiều anh kiệt như vậy, nói không chừng hắn sẽ khẩn trương đến nỗi cả người run cầm cập, ngay cả lời cũng nói nên lời."

Phong Vạn Bằng không ngừng than thở, tuy rằng hắn cũng có mong muốn Phong Phi Vân có thể "nhất phi trùng thiên" (một bước lên trời), trở nên nổi bật, vượt hẳn hơn người, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng biết tính tình của Phong Phi Vân cho nên thà làm cho Phi Vân xấu mặt trước, còn hơn là để cho Phi Vân ra sân.Tránh cho mất thể diện!Lúc này, Phong Tùy Vũ từ ngoài cửa lớn đi vào, hơi khom người cúi đầu với Phong Vạn Bằng, sau đó lại là cung kính với Lưu quản gia cùng Cát quân sư mà bái lạy.

Lúc này bọn họ đều đang trầm mặc nên dễ hiển nhiên là không nhìn thấy Phong Tùy Vũ."

Tấm tắc, ôi!"

"Có thể ..

Ôi!

Phi Vân quả thật là lá gan quá nhỏ!"

Ngay cả Lưu quản gia cũng đều luôn miệng than thở."

Lộc cộc, lộc cộc!"

Phong Phi Vân mặc bộ quần áo thật lớn, đi đôi dép lê bằng gỗ, ngáp liên tục đi vào đứng ở bên cạnh Phong Tùy Vũ, hướng về Phong Vạn Bằng, Cát quân sư, Lưu quản gia xúi đầu, sau đó nói:- Phụ thân, con muốn tham gia Binh thư thiết quyển hội.Lúc mọi người nói chuyện Phong Phi Vân ở bên ngoài cũng đã nghe được sơ lược, muốn chúng tỏ thực lực của mình như vậy thì phải đứng ra lấy bản lĩnh để chứng minh bản thân.Mang trên mặt vẻ vui vẻ, Phong Tùy Vũ nói:- Phi Vân, Binh thư thiết quyển hội không phải là chuyện đùa, ngươi cần phải hiểu rõ.- Ha ha!

Đại ca, ta thừa nhận là binh thư ta xem không nhiều lắm, thế nhưng ngươi cũng không thể xem thường ta, lý luận suông, ai không biết hả!Phong Phi Vân cười nói.Phong Tùy Vũ có chút không vui, nói:- Ngươi nói là ta chỉ nói lý luận suông?- Sự thật chính là như vậy mà!Phong Phi Vân cười nói:- Đại ca, ngươi thật giống như không phục, lẽ nào ngươi đã từng làm qua binh lính?Phong Tùy Vũ ngay cả quân doanh cũng chưa từng bước vào, hiển nhiên lại càng không có làm qua binh lính, lúc này chỉ biết á khẩu không trả lời được.- Đại ca, ngươi thật sự giống như không phục, ôi chao!Phong Phi Vân nhìn thấy được dáng vẻ hiếm thấy của Phong Tùy Vũ, trong lòng có chút cao hứng.Cơ mặt của Phong Tùy Vũ co quắp hai cáo, tiếp đó nghiêm mặt cười nói:- Phi Vân, ngươi tuổi còn quá trẻ, ngay cả giai đoạn lý luận suông này ngươi cũng còn kém xa lắm.- Lý luận suông có phải có ý lấy ít địch nhiều, lấy mạnh thắng yếu, súng thật đạn thật mà điều binh khiển tướng, giết nó không chừa manh giáp không?Phong Phi Vân tuổi tuy nhỏ, thế nhưng bây giờ lại có vẻ hăng hái, chỉ ra rất nhiều tình thế của giang sơn."

Điều binh khiển tướng!"

Mọi người đều không hiểu, thành Linh Châu là nội địa của vương triều Thần Thấn, quân đội bên ngoài không gì sánh được, bên trong không kẻ nào dám xâm lược, nhiều năm qua cũng không có chiến sự, nếu đã không có kẻ địch thì điều binh khiển tướng có ích gì?Phong Tùy Vũ cũng lấy làm ngạc nhiên, hoàn toàn không cách nào biết được bước tiếp theo Phong Phi Vân đi như thế nào?Đám người Phong Vạn Bằng, Cát quân sư vẻ mặt cũng bị cứng lại, lẽ nào tiểu tử này điên rồi phải không?Phong Phi Vân quỳ một chân trên đất, vẻ mặt nghiêm túc, cất cao giọng nói:- Thành Linh Châu có tặc nhân nắm quyền, kẻ nịnh thần ỷ thế làm bậy, dân chúng đều gọi hắn là "Tam gia".

Người này buôn bán nô lệ, bố trí sòng bạc sinh mệnh, cưỡng bức con gái lao vào buôn bán da thịt, tổ chức mấy ngàn tên du đãng côn đồ thành lập Ưng trảo bang, ức hiếp dân chúng trong thành, quả thật chính là "u ác tính" trong thành Linh Châu.

Phong Phi Vân ở đây khẩn cầu thành chủ đại nhân, điều cho con ba nghìn thành vệ quân, trong vòng một đêm nhất định đem toàn bộ oai ma tà đạo một mẻ hốt gọn, không chừa manh giáp.- Khẩn thiết xin thành chủ đại nhân, điều cho con ba nghìn thành vệ quân, càn quét tặc nhân, chém giết bọn xấu, thanh trừng thành Linh Châu, vì lòng người mà đứng ra làm chủ công đạo!Vẻ mặt Phong Phi Vân nghiêm túc, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thanh âm chẳng khác nào tiếng chuông lớn, ở trong đại sảnh mà vang vọng liên tục.-------Chương 25: Bổ Thiên Tà NhãnTrong lòng của Phong Vạn Bằng chấn động vô cùng, quả thực là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Đây là một tên bất học vô thuật Phong Phi Vân sao?

Không, tuyệt đối không phải như vậy, khí phách như thế này ngay cả những lão tướng trên chiến trường nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể học được.Một người thiếu niên mười bốn tuổi, vậy mà xin quân lệnh muốn được điều binh, dù là Phong Tùy Vũ to gan cũng không có được khí phách này.Những người khác càng ngẩn người, chết đứng, có một loại cảm giác quá ư là mơ hồ.Thành Linh Châu mặc dù là thủ phủ của vương triều, nhưng có đến mười doanh trại thành vệ quân, cộng lại chừng một vạn, toàn bộ đều được trang bị thiết giáp, cưỡi hổ mãnh thú, cầm trong tay trường thương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.Chiến lực mặc dù không cùng với đội quân thần vũ chống đỡ được, nhưng mỗi người vẫn có thể dũng mãnh lấy một mà địch ba.- Hồ đồ, Phi Vân, ngươi tuổi còn quá trẻ rất không hiểu chuyện, thành vệ quân há có thể tùy ý điều động.Phong Tùy Vũ cười ra tiếng, cúi người nói:- Nghĩa phụ, Phi Vân còn trẻ khinh cuồng, không phân biệt được đúng sai, nếu thật giao ba nghìn thành vệ quân vào trong tay nó, vậy quả thật là một trò đùa.Phong Vạn Bằng hiển nhiên cũng biết nhân vật Tam gia đó, người này tu vi cực cao, hắn càng không ở chi dưới, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì Phong Vạn Bằng cũng không muốn cùng với người này làm kẻ địch với nhau.Dù sao đều là tu tiên cường giả, nếu thật là liều mạng một mất một còn, như vậy thì cả thành Linh Châu đoán chừng đều phải hủy diệt hơn phân nửa.Đó cũng không phải là tình hình mà Phong Vạn Bằng muốn xem!Thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy con trai ruột của hắn nghiêm túc như thế này, ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, đây là muốn quật khởi hay sao?Người nếu là có ý chí chiến đấu thì tiền đồ sẽ sáng lạn!Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng lộ ra vẻ mặt chăm chú, hiểu đối phương đang do dự, liền nói:- Con có mười phần nắm chắc thành công, có thể đem Ưng trảo bang mà nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để bất kỳ một con cá nào có thể lọt lưới.Phong Tùy Vũ hừ lạnh một tiếng:- Phong Phi Vân, việc này quan hệ trọng đại, há có thể vì lời nói từ một bên của ngươi mà đã đem thành vệ quân tùy tiện giao vào tay cho ngươi.Phong Tùy Vũ không ngờ Phong Phi Vân lại làm náo động như vậy, nếu như việc hắn tiêu diệt Ưng trảo bang khá hoàn hảo, nếu như Ưng trảo bang thực sự bị hắn dẫn người tiêu diệt, thế thì Phong Phi Vân tất nhiên sẽ đánh một trận mà thành danh, trở thành nhân vật quyền thế rất mạnh ở thành Linh Châu, thậm chí ngay cả cao tằng đô hộ của Phong gia cũng sẽ chú ý đến hắn.Hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện "hàm ngư phiên thân". (giống giống như cá chép hóa rồng ah ^^)Phong Vạn Bằng suy tư trong chốc lát, thông suốt đứng dậy nói:- Tam gia cũng không phải là hạng người dễ dàng đối phó, người này tu vi đạt đến tiên căn trung kỳ, tu luyện "Bổ thiên tà nhãn", nắm trong tay một chuẩn linh khí, có thể nhất kích liệt địa, khai sơn phá thạch, coi như là một nghìn tên thành vệ quân cùng lúc bao vây hắn cũng sẽ bị giết không còn một mống.

Phi Vân, con nên biết một chút, quân đội tuy là cường đại, thế nhưng đối với vài người, nhiều người cũng không phải là có thể giết được.- Điều này con đương nhiên là biết, cho nên con còn phải mời Lưu quản gia theo con đi một chuyến đến Huyết ưng đại viện.Phong Phi Vân ngạo nghễ nói.- Huyết ưng đại viện chính là nơi ở của Tam gia, hễ có bất cứ người nào bước vào trong đó, một người cũng không có thể sống để mà bước ra.Phong Tùy Vũ biến sắc, cho rằng Phong Phi Vân quả thật là kiêu ngạo đến mức tột cùng.Người không có khí phách lớn mật tuyệt đối không nên xông vào Huyết ưng đại viện!Ánh mắt già dặn của Lưu quản gia từ từ mở ra, tóe ra hai đạo tinh quang nói:- Nếu như là thiếu gia có kiên quyết như thế, lão nô dù cho là liều cái mạng này thì chuyến này cũng xin đi theo thiếu gia.Trong lòng lão già này bây giờ vô cùng kích động, thiếu gia lại có phách lực như thế, thật là hiếm có, thật là khó thấy, ai còn dám nói thiếu gia nhát gan?

Lá gan này mà còn nhỏ sao?Trong lòng Phong Vạn Bằng chấn động cực đại, đã quyết định để cho Phong Phi Vân đánh một trận mạnh tay, chỉ cần con trai của mình có thể thành nhân tài, như vậy thì dù cho cả thành Linh Châu đều bị phá hủy thì đó cũng là đáng giá.- Ta cho con năm nghìn thành vệ quân, đến lúc đó ta sẽ đích thân đứng ở trên lầu cổng thành xem cuộc chiến, nếu con có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, ta liền cho phép con tham gia Binh thư thiết quyển hội được tổ chức vào ba tháng sau.

Nhưng nếu con và toàn quân bị diệt, ta sẽ không xuất thủ cứu con, con sẽ cùng với toàn bộ tướng sĩ bỏ mình mà chôn cùng nhau.Phong Vạn Bằng nói.- Lĩnh mệnh!Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, cao giọng bật cười:- Trong vòng một tháng, nhất định làm cho Ưng trảo bang cùng với Huyết ưng đại viện san thành bình địa.Phong Phi Vân tiếp nhận lấy năm tấm lệnh bài từ trong tay của Phong Vạn Bằng, nắm thật chặc ở trong tay, sau đó xoay người rời đi.Chờ đến khi Phong Phi Vân đi ra khỏi đại sảnh, Phong Tùy Vũ mới từ sững sờ chuyển đến tỉnh ngộ, liền vội vàng quỳ xuống đất nói:- Nghĩa phụ, việc này quả là trò trẻ con, tu vi của Tam gia hết sức kinh khủng, bang chúng của Ưng trảo bang cũng có mấy ngàn người, đem tính mạng của năm nghìn thành vệ quân giao vào trong tay của nó, con dám nói chắc, đến lúc đó còn sống không còn có mấy người.

Hơn nữa nếu thành vệ quân cùng với Ưng trảo bang khai chiến, đến lúc đó cả thành Linh Châu nhất định sẽ thây phơi khắp nơi, hóa thành một đống đổ nát, hoang tàn.

Con không dám tưởng tượng kết quả sau này, xin nghĩa phụ hãy nghĩ lại.-------Chương 26: Bổ Thiên Tà Nhãn 2Phong Vạn Bằng không nhanh không chậm nói:- Tùy Vũ, nghe nói con và đám người Tam gia có qua lại gần gũi với nhau, mấy ngày này cũng không cần ra khỏi phủ thành chủ, an tâm ổn định tu luyện "Đại phong kình" để chuẩn bị ba tháng sau tham gia Tiềm long đại chiến.Nghe nói lời này, Phong Tùy Vũ giật mình trong lòng, đây là nghĩa phụ đang cảnh cáo hắn, xem ra ở thành Linh Châu này không có chuyện gì giấu diếm được Vạn Bằng.Phong Tùy Vũ vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm dù là nửa câu....Sở dĩ Phong Phi Vân đối phó với đám người Tam gia hiển nhiên không phải vì oan phong lẫm liệt, hắn căn bản không phải là một người chính nghĩa bảo thủ.Hơn nữa hắn và Tam gia cũng không có thâm cừu đại hận, căn bản là không cần thiết phí sức như thế này, cũng không nhân được lời cảm ơn gì thế nhưng trong lòng hắn chính là đã có một tính toán.Lúc này đêm đã khuya, nô bộc trong phủ thành chủ đã ngủ say, xung quanh đều yên tĩnh.Trong tay hắn nắm năm thẻ lệnh bài màu đen, Phong Phi Vân cũng không có trở lại phòng mà là đi tới thư các, mở cửa chính ra rồi đốt hỏa chúc ở trên đài lên."

Bổ thiên tà nhãn" là một trong mười hai đại tà công của Sâm la điện, tu luyện đạt đến tiểu thừa, có thể liếc mắt là thấy rõ con kiến đang đánh nhau ngoài trăm dặm, ruồi bay dính nước hay không.

Trong vòng một trăm bước, càng có thể liếc mắt một cái mà làm trừng chết một người, linh hồn bị chấn tán hóa thành người sống như đã chết.Phong Phi Vân đem quyển cổ thư cầm trong tay khép lại, lẩm bẩm:"Tam gia tu luyện chính là "Bổ thiên tà nhãn", hơn nữa dám chắc là đã đạt đến cảnh giới tiểu thừa.

Bổ thiên tà nhãn này chính là tu luyện công pháp của Sâm la điện, xem ra nguồn gốc của Tam gia này có chút cổ quái!"

"Trong tay hắn đúng là nắm giữ một món chuẩn linh khí, đây chính là bảo bối khó lường, nhất định phải thu vào tay."

Trong tay của Phong Phi Vân là Xích long đao, tuy đã từng là một món linh khí nhưng đã bị rạn nứt, hơn nữa linh khí bên trong gần như đã trôi đi mất, hầu như không còn, chỉ có thể xem như là một món bảo khí cao cấp, căn bản không thể nào cùng với một món chuẩn linh khí mà so sánh được.Nếu nói chuẩn linh khí thì chính là bản thân đã có khí mãnh cùng với chất liệu linh khí, thế nhưng khí mãnh bên trong lại thiếu hụt linh khí cùng với linh tính, điểm này chính là vấn đề mấu chốt nhất.

Một món khí mãnh nếu muốn tạo linh tính ít nhất cũng phải mấy trăm năm.

Một món linh khí muốn ra đời thì quả thật là vô cùng gian nan. (đương nhiên ngoại trừ một số chất liệu cực kỳ đặc thù)Ngay cả với Phong gia to lớn hưng thịnh mà nói, mặc dù đã cường thịnh hơn một nghìn năm, thế nhưng linh khí trong gia tộc cộng lại cũng chỉ có ba món, mỗi một món đều là trấn tộc chi bảo, đem một món linh khí mà tùy ý khởi động cũng có thể cách đó ngàn dặm mà một kích phá hủy một toà thành Linh Châu.Ba món linh khí, chính là ba con át chủ bài vô song của Phong gia.

Bên trong gia tộc chỉ cần khởi động bất kỳ một món linh khí cũng có thể vững vàng trấn áp một phương.Chỉ cần ba món linh khí vẫn còn ở Phong gia thì Phong gia nhất định là bá chủ của Nam Thái phủ.Mặc dù chuẩn linh khí và linh khí sức mạnh chênh lệch vô số lần nhưng vẫn không thể xem nhẹ, dù sao chuẩn linh khí đã có thể xác của linh khí, chỉ là bản thân khí mãnh có ít linh tính thôi.Phong Phi Vân sở dĩ sẽ đối phó Tam gia chính là vì muốn từ trong tay hắn đoạt được một món chuẩn linh khí."

Tam gia nắm trong tay một món chuẩn linh khí, mà trong tay ta lại chỉ có một món linh khí tàn binh là Xích long đao, Xích long đao tuy là đã bị tổn hại, thế nhưng trong thân đao còn có một sợi linh tính cùng linh khí, nếu là có thể đem một chút linh tính cùng linh khí này rút ra, sau đó luyện vào trong chuẩn linh khí, như vậy ta nắm chắc chín phần là luyện ra một món linh khí hoàn chỉnh."

"Một món linh khí hoàn chỉnh!

Ha ha!

Con mẹ nó, ta thật là tài tình, linh khí chi uy đủ để phần thiên chữ hải, liệt địa đoạn lưu, nếu có thể nắm giữ một món linh khí thì cho dù đánh giết cao thủ cảnh giới tiên căn thì đó cũng không phải là không có khả năng."

Lúc lấy được Xích long bảo đao thì Phong Phi Vân đã có ý nghĩ như vậy, khi hắn biết được Tam gia có trong tay một món chuẩn linh khí cũng là lúc hắn quyết định sẽ đối phó với Tam gia.Loại chuyện giết người đoạt bảo vật cũng không phải là một cái tên gọi tốt, bổn thiếu gia chính là thực sự vì dân mà trừ hại!Chuẩn linh khí vốn là hết sức hiếm hoi, mà trong linh khí hư hại lại vẫn lưu lại linh tính cùng với linh khí thì cái này càng thêm ít ỏi, cho dù trong một nghìn món tàn binh linh khí e rằng cũng không có một món như thế, nhưng lại khăng khăng để cho Phong Phi Vân gặp được, hơn nữa còn với ba nghìn mai kim tệ đã mua được.Những người khác dù cho là có lấy được linh khí tàn binh linh tính cũng không thể nào lấy linh tính cùng linh khí từ bên trong mà rút ra, dù sao một món khí mãnh linh tính chỉ thuộc về bản thân của khí mãnh, dù cho người có tu vi thông thiên cũng không có khả năng đem linh tính trong linh khí mà tách ra được.Thế nhưng Thánh linh khí mãnh lại có thể làm được.Thánh linh khí mãnh áp đảo toàn bộ linh khí, tất cả linh khí đều phải thần phục với thánh linh khí mãnh.Như vậy cũng tốt, giống như là quân vương cùng với thần dân, quân vương nói một câu, thần dân hiển nhiên cũng chỉ có thể vâng theo.Linh chu, đó chính là Thánh linh khí mãnh!Phong Phi Vân tuy là bây giờ không thể nắm trong tay linh chu, nhưng lại có thể mượn một ít thánh linh chi uy, lược đoạt linh khí trong linh tính hòa linh khí.Cho nên trong thiên hạ cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có năng lực đem phế phẩm biến thành bảo vật, đem linh khí tàn binh hòa cùng chuẩn linh khí, biến thành linh khí thực sự.Nắm giữ một món linh khí, suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta điên cuồng.Bây giờ cũng chỉ chờ đem Tam gia mà giết chết, sau đó cướp đoạt chuẩn linh khí trong tay hắn, đây cũng chính là chuyện khó khăn nhất.-------Chương 27: Thượng Khách Thần BíMuốn đối phó với Tam gia, tuyệt không phải chuyện dễ!Chỉ dựa vào thành vệ quân cùng với Phong Phi Vân thì tuyệt đối không có cách nào thành công được, cho nên sáng hôm sau Phong Phi Vân liền đi khỏi phủ thành chủ, đi tìm một đồng minh cường đại.Ngân Câu phường cổ phác cao lớn từ từ hiện ra trước mắt.Hôm nay bầu không khí của Ngân Câu phường có vẻ có chút trang trọng và nghiêm túc, có quân sĩ mặc huyền thiết và áo giáo đứng ở hai bên thạch điêu ở cửa chính, bên trái tám người, bên phải tám người, đều cầm trong tay hàn thiết thương, da dẻ đen chẳng khác gì sắt thép, hai mắt sát khí bừng bừng như là hai đội mãnh thú.Phong Phi Vân đứng ở ngoài cửa lớn, hai mắt hơi run sợ, có thể cảm nhận được mười sáu tên quân sĩ thiếp giáp cường đại giống như mười sáu tòa tường đồng vách sắt đứng sững ở trước mặt hắn.Mười sáu sát thần này ngăn ở cổng nên không ai dám tiếp cập đến Ngân Câu phường dù chỉ một bước."

Quả thật không hổ là Ngân Câu phường, mười sáu tên thần quân thiết giáp này nếu như liên thủ lại với nhau thì sức chiến đấu lợi hại vô cùng, có thể so với một quân đội cường đại.Phong Phi Vân cảm thấy mình tới đã đúng nơi!Mười sáu thần quân thiết giáp này không một người nào yếu cả, cơ thể vô hình trung tản ra khí liền đem con muỗi bay trong không khí bị chấn động biến thành bột mịn.Phong Phi Vân vẫn là lần đầu tiên ở thành Linh Châu nhìn thấy thần quân thiết giáp, rất dễ nhận thấy là mười sáu tên thần quân thiết giáp này hôm nay mới đi vào thành Linh Châu.Có mười sáu tên thần quân thiết giáp chấn nhiếp, cho dù có người dạn dĩ thì cũng chỉ có dũng khí đứng từ xa mà xem thế nào, hôm nay Ngân Câu Phường có chút vắng vẻ, bên trong lạnh tanh có vẻ rất kỳ lạ.Trên đường phố vào sáng sớm sương mù vẫn còn bay trắng xóa, Phong Phi Vân từ trong sương trắng chậm rãi đi tới.- Ha ha!

Phong thiếu gia, Ngân Câu phường hôm nay không đón khách, xin hôm khác đến.Chủ sự Trịnh Đông Lưu của Ngân Câu phường liền thấy Phong Phi Vân từ xa.Phong Phi Vân có chắp tay lại một chút, cười nói:- Hôm nay ta có một khoản làm ăn lớn, chẳng lẽ Trịnh chủ sự ngay cả làm ăn cũng không làm?Trinh Đông Lưu thở dài nói:- Làm ăn đương nhiên là ta muốn làm, thế nhưng hôm nay ta có một vị thượng khách, có vị thượng khách này ở chỗ ta thì làm ăn cái gì ta cũng không làm được.Phong Phi Vân nhìn mười sáu tên thần quân thiết giáp một chút, nhẹ nhàng gật đầu, xem ra ngày hôm nay Ngân Câu Phường phải tiếp thượng khách.Mười sáu tên thần quân thiết giáp này chẳng phải là bảo vệ cho một người khách quý kia sao?Suy cho cùng thì là ai mà đáng để Trịnh Đông Lưu tiếp đãi trang trọng như thế?- Ngày mai ta đây sẽ lại đến nhà thăm hỏi.Phong Phi Vân mặc dù có chút thất vọng nhưng lại không làm khó người khác, nói xong liền cáo từ.- Phong thiếu gia, chờ một chút.Trịnh Đông Lưu đứng ở bên trong cửa chính của Ngân Câu phường, cơ thể có hơi cúi về phía trước, hình như nghe người nào đó chỉ bảo điều gì, dáng vẻ rất là cung kính.Phong Phi Vân dừng bước lại, tò mò lần nữa lại dâng lên, Trịnh Đông Lưu chính là chủ sự của Ngân Câu phường, địa vị ở thành Linh Châu không thể coi thường, coi như là Tam gia hay Phong Vạn Bằng thì địa vị cũng chỉ ngang vai ngang vế với nhau, dù sao phía sau Trịnh Đông Lưu chính là gia tộc Ngân Câu, ai cũng không dám mạo phạm đến một con vật khổng lồ này.Lại có thể làm cho Trịnh Đông Lưu cung kính như thế này, thân phận của vị khách kia sợ là không hề đơn giản.Trịnh Đông Lưu vẫn khom người, vừa gật đầu vừa đáp ứng, thật lâu sau đó, lúc này mới đứng thẳng người lại, quay đầu nhìn về phía Phong Phi Vân cười nói:- Phong thiếu gia, lời nói vừa rồi của Trịnh mỗ có chút lầm lẫn, người làm ăn lúc nào cũng nên đem việc buôn bán đặt ở vị trí đầu não.Xem ra vị thượng khách vừa rồi nói gì đó với hắn, làm cho hắn thay đổi chủ ý.Có điều là bản lĩnh của đối phương rất cao minh, dù cho với tu vi bây giờ của Phong Phi Vân cũng không cách nào nghe rõ được thượng khách lúc này rốt cuộc đã nói gì với hắn?Tay áo của Phong Phi Vân nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, cười nói:- Cuộc trao đổi này của ta tuyệt đối một vốn bốn lời, kiếm đầy nồi đầy bầu, điều quan trọng là xem Trịnh chủ sự có dám làm hay không?- Thiên hạ không có việc làm ăn nào mà Ngân Câu phường không dám làm.Trịnh Đông Lưu tràn đầy tự tin vỗ ngực, lại nói:- Phong thiếu gia, chúng ta đến nội đường nói chuyện chứ!Phong Phi Vân trầm tĩnh dửng dưng đi ở giữa mười sáu tên thần quân thiết giáp, dường như hoàn toàn không cảm giác được sát khí của mười sáu tên tôn sát thần này nữa, thản nhiên đi vào Ngân Câu phường, dưới sự dẫn đường của Trịnh Đông Lưu mà đi tới nội đường.Đây cũng không phải là lần đầu tiên tới nội đường của Ngân Câu phường, ở đây có vẻ hết sức yên tĩnh, ngay cả một tên đầy tớ cũng không có, chỉ có tiếp đãi những thượng khách chân chính thì Trịnh Đông Lưu mới đến nơi này mà tiếp đón đối phương.Phong Phi Vân lại là thượng khách như vậy.Phong Phi Vân ngồi ở cái ghế ở bên trái của cây đàn mộc, tay cầm chén trà phỉ thúy, ánh mắt vô tình hay cố ý quét xung quanh, dường như cũng không có gì thay đổi so với mấy ngày trước.Trên vách tường vẫn treo một bức đan thanh cổ họa, phía dưới cổ họa là một cánh cửa hậu, lúc này rèm trên cửa đã buông xuống, bên trong hình như có một người đang ngồi nhưng rốt cuộc lại không thấy rõ hình dáng người đó ra sao.Đây mới thật sự là thượng khách, ngay cả Trịnh Đông Lưu đều phải lễ độ cung kính đối với hắn!Trong lòng Phong Phi Vân hơi giật mình, người này không đơn giản, tuy là ngồi ở phía sau rèm nhưng lại không có chút hơi thở sinh mạng nào, quả thật là thật giống như một pho tượng thạch điêu.Nếu như nhắm mắt lại, lại hoàn toàn không cảm giác được hắn có thật sự tồn tại hay không?Lúc ánh mắt của Phong Phi Vân đang chú ý tới đối phương ở sau tấm rèm, bất thình lình một luồng uy áp bàn đại giống như là đồi núi đang đè xuống vậy.Đây là một luồng áp lực vô hình phát ra từ đối phương, có thần uy bài sơn đảo hải. (dời núi lấp biển)"Ầm!"

Trong thân thể của Phong Phi Vân lục phủ ngũ tạng đều chấn động mạnh, xương cốt phát ra thanh âm "khanh khách", dường như muốn vỡ tan tành vậy.Chẳng qua chỉ là một luồng khí vô hình nhưng lại cường đại đến mức làm cho Phong Phi Vân không cách nào chống đối, chẳng lẽ mình vừa mới liếc nhìn hắn một cái đã làm cho hắn nổi giận, muốn mạt sát mình?Phàm là cường giả, tính cách đều rất quái dị!Tính tình của lão gia hỏa này cũng quá là cổ quái!

Tu vi của đối phương thực sự là rất cao, làm cho Phong Phi Vân một cách tự nhiên cho hắn là một vị lão giả.Phong Phi Vân tu luyện Bất tử phượng hoàng thân, cơ thể so với những tu sĩ linh dẫn trung kỳ cũng cường đại gấp mấy lần, thế nhưng lúc này huyết dịch toàn thân đang sôi trào, huyết mạch tựa hồ như muốn vỡ ra.Nếu như là người bình thường, bây giờ sợ rằng đều đã bị đè ép thành huyết nê rồi. (bùn máu)"Thình thịch!"

Hư ảnh của con linh chu ở giữa bàn tay phải của Phong Phi Vân bắt đầu chuyển động nhanh chóng, một luồng uy áp càng cường đại hơn từ trong linh chu lao ra, bắn ngược ra ngoài."

Ầm!"

Toàn bộ sức nén trong không gian đều bị biến mất tích, thật giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt ngoài biển khơi đột nhiên trở nên tĩnh lặng vậy.Phía sau rèm truyền tới một tiếng nhẹ, ngay sau đó lại phục hồi sự tĩnh mịch.Tất cả áp lực đều biến mất, Phong Phi Vân cảm giác mình dường như tiến hành một trận đại chiến tuyệt thế, áo lót sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, vừa rồi nếu không có linh chu tương trợ không chừng mình sẽ bị luồng lực nén kia đè nén cho trọng thương.Cao thủ thế giới này thật sự là quá nhiều.!Trịnh Đông Lưu ngồi vào chỗ đối diện, trên mặt vẫn mang theo sự vui vẻ như trước, dễ nhận thấy được vừa rồi hắn cũng không có cảm nhận được lực nén bất kỳ nào, càng không biết Phong Phi Vân đã cùng vị thượng khách thần bí kia giao chiến một hiệp.- Trịnh mỗ đã sớm nhìn ra Phong thiếu gia là một người làm chuyện đại sự, chẳng biết lần này làm ăn bao lớn?Trịnh Đông Lưu cười nói.Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, thu lại tâm trạng, không nhìn về hướng rèm nữa, cười nói.:- Phi vụ giết người, không biết Ngân Câu phường có dám làm hay không?Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt của Trịnh Đông Lưu tức khắc cứng đờ, suy nghĩ chốc lát rồi chăm chú nói:- Phi vụ mạo hiểm giết người thì đúng là rất lớn a!- Mạo hiểm lớn!Phong Phi Vân nói.- Bao lớn?Trịnh Đông Lưu nói.- Một tòa Huyết ưng đại viện.Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trịnh Đông Lưu."

Hí!"

Trịnh Đông Lưu chợt hít một hơi, trong hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, vội nói:- Ngươi muốn giết Tam gia?- Không chỉ có Tam gia, còn phải tiêu diệt hoàn toàn Ưng trảo bang!Phong Phi Vân đứng dậy rộng mở nói:- Ta đã xin được quân lệnh của thành chủ, trong vòng một tháng dẫn đầu năm nghìn thành vệ quân san bằng Huyết ưng đại vệ, chém Tam gia, diệt Ưng trảo bang.- Năm nghìn thành vệ quân tiêu diệt được Ưng trảo bang, nhưng lại không giết được Tam gia.Trịnh Đông Lưu nói.Phong Phi Vân cười nói:- Ta dĩ nhiên là không giết được Tam gia, thế nhưng Ngân Câu phường nhiều cao thủ như vậy, muốn giết một người tiên căn trung kỳ như Tam gia, có lẽ có khó khăn nhưng lại cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Chỉ cần Ngân Câu phường có thể điều động cao thủ, đánh chết Tam gia, như vậy thì tài sản của Ưng trảo bang được thu lại đều là của Ngân Câu phường, ta một xu cũng không lấy.

Cuộc làm ăn này tuyệt đối một vốn bốn lời, Trịnh chủ sự có dám làm hay không?Phong Phi Vân lại lần nữa ép hỏi!Mỗi một năm tài sản mà Ưng trảo bang thu được đều trên năm vạn kim tệ, mấy chục năm qua, tài sản thu được tuyệt đối là một con số khổng lồ, Trịnh Đông Lưu không động tâm mới là lạ!!!Thế nhưng đánh chết một tên cường giả tiên căn trung kỳ, nhất định phải điều động số lớn cao thủ, làm ăn lớn như vậy cũng không phải Trịnh Đông Lưu có thể làm chủ được.Phong Phi Vân nhìn vẻ mặt của Trịnh Đông Lưu không ngừng thay đổi, liền biết có hấp dẫn, hắn căn bản cũng không quan tâm số tiền bạc mà Ưng trảo bang thu được, chẳng qua hắn chỉ quan tâm đến món chuẩn linh khí mà Tam gia đang nắm trong tay.Trịnh Đông Lưu từ trên ghế đứng lên, sau đó đi tới trước rèm, quỳ dưới đất, khom người hướng về bên trong cúi đầu, nói:- Chủ tử, việc này người thấy thế nào?-------Chương 28: Mừng ThọÁnh mắt Phong Phi Vân lần nữa lại phóng tới mục tiêu ở phía sau rèm, Trịnh Đông Lưu vậy mà gọi hắn là chủ tử, lẽ nào đối phương chính là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu.Nếu đối phương thật sự là cao tằng trong gia tộc Ngân Câu, như vậy thì dù cho là Phong Vạn Bằng đến đây e rằng cũng phải quỳ xuống đối với hắn (nàng).Dù sao gia tộc Ngân Câu so với Phong gia cũng cường đại hơn một bậc!Người ở phía sau rèm kia đứng lên, đôi môi hắn(nàng) dường như nhẹ nhàng chuyển động, không có bất cứ âm thanh nào truyền ra rồi lại ngồi trở xuống.Cách không truyền âm!Người này dĩ nhiên là đem sóng âm ngưng tụ lại, hóa thành một luồng sóng âm, trực tiếp truyền vào trong tai của Trịnh Đông Lưu.Tu vi người này vượt qua rất xa suy đoán của Phong Phi Vân, tuyệt đối là cao thủ tu luyện, nói không chừng so với Phong Vạn Bằng hay Tam gia thì người này còn có đẳng cấp mạnh hơn.Trịnh Đông Lưu gật đầu, sau đó nhìn về Phong Phi Vân cười nói:- Chủ tử nhà ta nói Phong Phi Vân tuổi thực sự còn quá trẻ, sợ rằng không điều khiển được mấy nghìn người chiến đấu, đối với ngươi cũng không có mấy là tin tưởng.

Trừ khi Phong thiếu gia có thể chứng minh bản thân có đầy đủ can đảm, khí phách và tài trí thông minh, không thì chuyện làm ăn lỗ vốn Ngân Câu phường chắc chắn sẽ không làm.Phong Phi Vân cười nói:- Vậy không biết chủ tử nhà ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?Trịnh Đông Lưu vuốt cằm cười:- Chỉ cần ngươi có thể trả lời cho nàng ba vấn đề, nàng liền đích thân xuất thủ đánh chết Tam gia, nếu như nàng tự tay xuất thủ, Tam gia hắn phải chết là chuyện không nghi ngờ gì.Ánh mắt Phong Phi Vân bắn tới, cười nói:- Tiền bối hào ngôn như thế, xem ra bản lĩnh thật không nhỏ, mời ra đề tài đi!Đối phương bên kia tu vi cực cao, khí độ bất phàm, tâm cảnh tu vi càng không gì sánh kịp, Phong Phi Vân cho rằng nàng là một lão thái bà tu luyện trên trăm năm, dám chắc tóc đã trắng xóa, không thì tâm cảnh không thể nào cổ tỉnh vô ba như thế. (tâm không động, không hề bận tâm)Đương nhiên cái này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, tuổi tác thật sự của đối phương, hiện tại căn bản hắn không thể nhìn thấu được.Gió làm cho tấm rèm bị lay động, một thanh âm trong trẻo dễ nghe va chạm vào nhau.Người ở phía sau rèm càng có vẻ mờ ảo, hư huyễn, làm cho người ta không nhìn rõ cho lắm, thấy không rõ tuổi của nàng, chỉ biết nàng mặc y phục màu trắng la sam, thanh khiết, đó chính là sợi tơ tằm của Tuyết phưởng làm thành, tinh tế tỉ mĩ tự nhiên, trong tay cầm một cây đàn tì bà màu đỏ nhưng lại không có khảy đàn.Đây là một lão thái bà lịch sự tao nhã, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.!Thanh âm của nàng quả thực có vẻ rất là khàn, thật giống như gió trong sa mạc, khô khốc đến muốn chói tai,- Vấn đề thứ nhất, Ưng trảo bang người đông phân bố khắp thành Linh Châu, muốn tiêu diệt bọn chúng nhất định phải đưa chúng tụ hợp đến cùng một chỗ, ngươi làm sao có thể đem mấy ngàn tên trong bang tụ hợp lại?Thanh âm này nghe giống như một lão bà tám mươi tuổi, trong giọng khàn khàn còn có cả sự già dặn.Thế nhưng Phong Phi Vân lại nghe ra đó vốn không phải là thanh âm của nàng, mà là thông qua phương pháp đặc thù biến đổi âm thanh.Đối phương bên kia không muốn hắn biết đến thân phận của nàng!- Chưa đến tám ngày nữa, đó là ngày đại thọ của Tam gia, đến lúc đó bang chúng Ưng trảo bang nhất định toàn bộ đều có mặt, chính là lúc một mẻ mà hốt gọn bọn họ.Phong Phi Vân ung dung đáp.Nàng gật đầu, lại nói:- Vấn đề thứ hai, bang chúng Ưng trảo bang vượt lên quá bốn ngàn, mặc dù chỉ là một đám người ô hợp nhưng muốn đem bọn chúng tiêu diệt chỉ sợ cũng phải bỏ ra giá cao thảm trọng, ngươi đã từng tính toán qua số thương vong của thành vệ quân hay chưa?Phong Phi Vân cười nói:- Hiển nhiên đã từng suy tính, nếu để cho ta chỉ huy thương vong tuyệt đối không vượt quá trăm người.- Không vượt quá trăm người?Trịnh Đông Lưu nói tiếp:- Coi như là mười tám Chư thiên hầu gia của vương triều Thần Tấn chỉ huy, thương vong cũng không thể nào chỉ có một trăm, Phong thiếu gia cũng không nên ở trước mặt chủ tử nhà ta mà nói mạnh miệng thế chứ.Phong Phi Vân nói:- Phong mỗ chưa bao giờ khoe khoang, Trịnh chủ sự nếu không tin tám ngày sau cũng có thể cùng ta đi đến Huyết ưng đại viện?Trịnh Đông Lưu nhướng mày, nói:- Ngoại trừ người của Ưng trảo bang thì chưa từng có người nào bước vào Ưng trảo bang có thể sống mà đi ra.- Muốn đối phó Ưng trảo bang, ta phải đến Huyết ưng đại viện một lần.Phong Phi Vân ưỡn ngực, lời nói chuẩn xác làm cho người ta cảm thấy một loại tự tin không gì sánh được.Im lặng thật lâu!Phía sau rèm truyền tới một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, nàng cười nói:- Không nghĩ tới ở thành Linh Châu nho nhỏ này còn có thể gặp được một người thiếu niên có quyết đoán như thế, ngươi tên là gì?Phong Phi Vân trong lòng vui mừng, nói:- Đây là vấn đề thứ ba của ngươi hay sao?- Không sai.Thanh âm của nàng vẫn già dặn, khàn khàn.- Họ Phong, tên Phi Vân!Nàng nói:- Phong Phi Vân, xem ra con cháu Phong gia của Nam Thái phủ quả nhiên là nhất biểu anh tài, can đảm cùng mình, tên này ta đã ghi nhớ, tuổi trẻ tài cao như ngươi vậy thì không nên mai một ở nơi thành Linh Châu nhỏ nhoi này, chỉ có đi ra ngoài, mới có thể thấy được cả thiên địa rộng lớn.Phong Phi Vân nói:- Ta tin là ngày này sẽ không lâu lắm đâu.- Cuộc trao đổi này cứ quyết định như vậy đi, không vì cái gì khác mà chỉ vì ba chữ Phong Phi Vân này, Ngân Câu phường sẽ giúp ngươi đánh chết Tam gia, chúng ta muốn cả tài sản của Huyết ưng đại viện, một đồng ngươi cũng không được thiếu-------Chương 29: Mừng Thọ.

2Nàng tiếp tục nói.- Cứ quyết định như vậy đi, tám ngày sau, nhất định máu nhuộm cả thành Linh Châu.Đàm phán làm ăn ổn thỏa, Phong Phi Vân ở Ngân Câu phường lại mua ba bụi cây huyết linh miêu rồi mới rời đi, trở về phủ thành chủ trong lòng cảm thấy phấn khích rất nhiều.Đem Ngân Câu phường buộc vào trong trận chiến, bước cờ này Phong Phi Vân quyết định đối phó với Tam gia cũng đã giải quyết xong.Nhưng mà lão thái bà ấy vẫn chưa hề hiện thân, lại làm cho lòng hắn hết sức hiếu kỳ, thân phận người này rốt cuộc là gì?Lúc Phong Phi Vân đi rồi, tấm rèm nhẹ nhẹ vé lên, một bàn tay trắng tựa như mỹ ngọc đưa ra ngoài, đây là chẳng khác nào ngọc thủ băng điêu, thật giống như một đóa thanh liên ở trên mặt hồ nở rộ.Trịnh Đông Lưu thấy cánh tay đưa ra ngoài, lại lần nữa vội vàng nằm rạp xuống quỳ trên mặt đất, tựa đầu ngoan ngoãn mai hạ, gần như quỳ sát mặt đất.Thật giống như một con chó trung thành gặp được ông chủ!Cô gái này ở gia tộc Ngân Câu có địa vị cực cao, hắn cũng không dám mảy may tiếp đón không được chu đáo,- Điệp nhi, Điệp nhi, đi theo hắn!Trên lòng bàn tay ngọc tràn ra một một màn mây khói trắng, một đoàn sương mù lượn lờ, từng tia vân vụ ngưng tụ biến thành một con hồ điệp thủy tinh màu trắng.Lúc đầu con bướn này vẫn không nhúc nhích, thế nhưng dần dần lại sống lại, cánh nhẹ nhàng run lên, từ trong bàn tay nàng bay ra ngoài, bay ra Ngân Câu phường, hướng về Phong Phi Vân mà đuổi theo.Hồ điệp bạch sắc chính là linh khí ngưng tụ lại, lúc đầu đã thông minh, có thể so với một nửa linh thú.- Chủ tử, thân phận người cao quý, hà tất vì một tên Phong Phi Vân nho nhỏ mà làm trễ mất tám ngày ở thành Linh Châu.Trịnh Đông Lưu có vẻ không hiểu, giọng nói có vẻ khiêm nhường hỏi.Thanh âm của nữ tử thần bí không hề khàn khàn nữa, ngược lại trong trẻo chẳng khác nào chim hoàng oanh, nói:- Người này thật không đơn giản, lại có thể ngăn cản được tam tằng uy áp của ta, tu vi rất là quái lạ, đây là thứ nhất.- Thứ hai, một người tu sĩ nho nhỏ chỉ ở linh dẫn trung kỳ mà có can đảm đối địch với cao thủ tiên căn trung kỳ, thật là làm cho ta không thể không bội phục can đảm và khí phách của hắn.- Nếu như hắn thật có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, hơn nữa thương vong chưa đến một trăm, như vậy thì tuyệt đối là nhân tài hiếm thấy, ta cũng không luyến tiếc gì mà cùng hắn kết giao bằng hữu.Trịnh Đông Lưu nói:- Phong Phi vân nếu là có thể làm bằng hữu với chủ tử, như vậy thì thanh danh vang khắp thiên hạ, thăng quan tiến chức vùn vụt nằm ở trong tầm tay.

Đây tuyệt đối là tu hành tám kiếp hắn cũng không có được phúc phần như vậy.Trịnh Đông Lưu chính là biết rõ thân phận của vị chủ tử này khó lường bực nào, coi như là gia chủ đương thời Phong gia của Nam thái phủ gặp nàng e rằng đều phải khom mình hành lễ, như thành chủ Linh Châu Phong Vạn Bằng ở trước mặt nàng quả thực chỉ có thể xem như loài giun dế.Một câu nói của nàng, đủ để điều động nghìn vạn lần đại quân.!Phong Phi Vân nếu thật có thể được nàng tán thưởng như vậy thì tiền đồ quả thực không thể nào có giới hạn, thế nhưng ánh mắt chủ tử cực cao, người bình thường nàng căn bản là nhìn không thuận mắt.... ......Thời gian lướt qua như bóng câu qua cửa sổ, tám ngày đã trôi qua rất nhanh.Tám ngày này Phong Phi Vân chỉ đi vào doanh trại của thành vệ quân có một lần, lúc khác đều dùng để tu luyện, sau khi gặp qua vị lão thái bà thần bí ở Ngân Câu phường, Phong Phi Vân hiểu được thực lực của mình còn kém xa lắm, mấy ngày nay đều ở đây dùng huyết linh miêu rèn luyện huyết dịch.Tám ngày hắn liền dùng hết tám bụi huyết linh miêu, bây giờ hắn không mượn lực nén của nước cũng đã hoàn toàn có thể tiếp nhận được dược lực của huyết linh miêu.Huyết dịch trong thân thể vừa biến thành màu đen một chút, tốc độ lưu thông của huyết dịch cũng trở nên nhanh hơn.Tám ngày này, Phong Phi Vân đi đến Ngân Câu phường hai lần, nhưng lại không còn nhìn thấy vị lão thái bà thần bí kia, ngay cả mười sáu tên thần quân thiết giáp cũng hoàn toàn biến mất.Phong Phi Vân quăng người nhảy lên cỡi trên lưng một con mãnh hổ xích hồng, tay cầm dây cương cười lớn một tiếng:- Lưu lão, hôm nay chúng ta chính là đi chúc thọ, không cần phải khẩn trương như thế.Lưu quản gia mặc y phụ bào sam màu đen, nhưng thế nào cũng không có thoái mái, vẻ mặt nghiêm nghị cười một tiếng:- Huyết ưng đại viện mặc dù là chỗ nguy hiểm nhất thành Linh Châu, thế nhưng lão nô chẳng chút nào khẩn trương, chẳng qua lão nô đang vì lo lắng cho thiếu gia!

Kỳ hạn một tháng hôm nay đã qua tám ngày, người lại không có một chút động thủ?Lưu quản gia cảm giác mình hoàn toàn không đoán ra tâm tư trong lòng của Phong Phi Vân, hắn thật giống như là một chút nóng nảy cũng không có.Rõ ràng đã cam đoan thề chân thành rằng sẽ tru diệt Tam gia, thế nhưng bây giờ lại gióng trống khua chiên chạy đi mừng thọ cho hắn, đây rốt cuộc là mạnh miệng hay sao?Phong Phi Vân thần bí cười cười, nói:- Nói không chừng hôm nay ta liền động thủ.Lưu quản gia hiển nhiên không tin hắn sẽ động thủ vào hôm nay, dù sao năm nghìn tên thành vệ quân kia căn bản cũng không có điều động, lẽ nào hắn mang theo hơn một trăm tên gia nô đi diệt mấy ngàn tên Ưng trảo bang ư, đây quả thực là trò cười.Hơn một trăm tên gia nô này chẳng qua chỉ là lao công vận chuyển quà mừng, mấy chục xe quà, đây cũng không phải là một hay hai người có thể chở hết, Phong Phi Vân đặc biệt chỉ mời tới hơn một trăm tên gia nô thân thể cường tráng để vận chuyển.Đây lại là lần đầu tiên Phong thiếu gia này đi mừng thọ cho Tam gia, ra tay dĩ nhiên là khá hào phóng, quà mừng tổng cộng hai mươi tám chiếc xe lớn, mỗi một chiếc xe lớn đều chở bốn cái rương sắt lớn, bên trong chứa quà mừng hoàn toàn không nhẹ, đầy tớ đem những thứ này vận chuyển mệt đến ngất ngư.Trong miệng Phong Phi Vân hừ hừ, dẫn đầu trùng trùng điệp điệp đoàn xe, đi mừng thọ.-------Chương 30: Trấn Hồn Huyết TrậnMột chiếc xe la mạn cổ màu trắng từ trong góc đường đi ra ngoài, càng xe quay chuyển động trên đường phố cổ cán phải đá xanh tạo ra tiếng lạch cạch, lái xe là một ông già, trên đầu đội một cái nón màu đen.- Chủ tử, tiểu tử Phong Phi Vân kia vừa ra?

Tối hôm nay rốt cuộc hắn có động thủ hay là không?Trịnh Đông Lưu cầm một góc của cái nón vén lên, lộ ra ánh mắt của một người già dặn.Trong cổ xe truyền ra một âm thanh khàn khàn:- Phong Phi Vân đã bắt đầu động thủ.- Đã bắt đầu động thủ?Trịnh Đông Lưu có vẻ không hiểu, nghi ngờ nói:- Nhưng mà năm nghìn tên thành vệ quân căn bản là cũng không được điều động, hắn lấy cái gì để mà giao đấu với Ưng trảo bang?- Chiêu này của hắn gọi là binh bất yếm trá (nhà quân sự luôn phải lừa địch), năm nghìn tên thành vệ quân kia chẳng qua chỉ là trò lừa bịp Tam gia mà thôi, người thật sự tấn công Ưng trảo bang chính là một trăm ba mươi sáu tên gia nô vận chuyển quà mừng, nếu như ta đoán không sai, một trăm ba mươi sáu tên gia nô nhất định là do hắn chọn lựa trong những người tinh nhuệ nhất của thành vệ quân, chính là một thanh đao nhọn cắm thẳng vào tim của Ưng trảo bang.Chủ tử nói.Trịnh Đông Lưu vẫn không tin, nói:- Chỉ dựa vào hơn một trăm người liền muốn giết chết toàn bộ Ưng trảo bang?

Phong Phi Vân điên rồi phải không?- Một chút điên hắn cũng không có, một trăm ba mươi sáu người tinh nhuệ này chẳng qua chỉ là tiên phong, làm mũi nhọn để đi tới quấy nhiễu Ưng trảo bang thôi, còn năm nghìn thành vệ quân mới thật sự là chủ lực.Trinh Đông Lưu càng thêm không hiểu, nói:- Thế nhưng không phải chủ tử nói năm nghìn tên thành vệ quân chẳng qua chỉ là trò lừa bịp mê muội Tam gia sao, huống hồ năm nghìn tên thành vệ quân này vẫn còn đứng ở quân doanh ngoài thành, căn bản cũng không có được điều động.- Khà khà, nhưng mà thành Linh Châu tổng cộng có một vạn thành vệ quân, vậy năm nghìn tên thành vệ quân khác đi chỗ nào rồi?Chủ tử nói.Nghe nói thế, trong lòng Trịnh Đông Lưu bỗng nhiên giật mình, kêu lên:- Thâu lương hoán trụ. (Treo đầu dê bán thịt chó)- Đi thôi!

Ta không thể để cho Phong Phi Vân mất lòng tin, ta cũng muốn xem xem hắn còn có thể mang đến cho ta ngạc nhiên gì nữa.Vị chủ tử này đúng là một người con gái thông minh tuyệt đỉnh, mọi cử động của Phong Phi Vân đều không thể gạt được ánh mắt của nàng.

Trịnh Đông Lưu điều khiển cổ xa màu trắng, chậm rãi hướng về Huyết ưng đại viện mà đi tới.Huyết ưng đại viện nằm ở phía đông của thành Linh Châu, chính là được cự thạch thanh sắc xây thành, tựa như một tòa thành bảo thật to.Trên tường rào rộng ba thước có thiết lập tháp tiễn, chiến đài, thật giống như một tòa tường thành bất phá vậy, phòng thủ quả thực là rất kiên cố.Nếu như Phong Phi Vân thật sự dẫn đầu năm nghìn thành vệ quân tấn công vào Huyết ưng đại viện, phỏng chừng ngay cả cổng chính còn chưa vào được thì toàn quân đã bị tiêu diệt.Lúc này mặt trời đã lặn ở dãy núi phía tây, mặt trời chiều tựa như chu đan treo ở trên đỉnh núi ở ngoài thành, chiếu rọi những ánh nắng cuối cùng.Phong Phi Vân từ trên lưng của Xích hổ nhảy xuống, đứng vững vàng trên mặt đất, hai mắt híp một cái nhìn về hướng cổng chính bằng thép cao mười mười thước ở phía trước, nhìn thẳng vào cổng chính mà từng sợi máu trong mắt cũng chuyển động, tựa như từng dòng suối nhỏ bắt đầu lay động.Hấp khí nhẹ nhàng còn có thể nghe được một mùi máu tanh xộc tới.!Trên vách tường thật dày có khảm nạm chín mươi chín bộ bạch cốt, nếu như là ban đêm nơi đây sẽ biến thành một tòa thành ma quỷ, quả thực là cực kỳ kinh người.Phong Phi Vân đưa hai ngón tay ra, ra dấu ở trong không khí, ánh mắt càng trở nên tập trung, tự lẩm bẩm:"Rõ ràng có bố trí Trấn hồn huyết trận, Tam gia không hổ là Tam gia, đúng là thực sự có bản lĩnh.!"

Câu nói vừa dứt, một đàn chim ưng đỏ thẫm thật to lớn từ trong Huyết ưng đại viện bay ra, lông vũ đỏ bừng như lửa, miệng của mỗi con chim ưng đều có dấu vân, nhìn cứng rắn như là kềm sắt.Đám huyết ưng này chừng hơn một trăm con, móng vuốt to như bàn tay người, bay thẳng ra từ tường rào đá thanh thạch (đá xanh), hướng về đoàn xe do Phong Phi Vân dẫn đầu mà bay tới."

Vù vù!"

Cánh của huyết ưng vỗ đập tạo ta tiếng gió gào thét, xé nát không khí, bay tới chìa móng vuốt chim ưng ra đem hơn một trăm tên gia nô vận chuyển quà mừng kia bắt lại, giống như diều hâu bắt con gà con vậy, bắt toàn bộ vào trong Huyết ưng đại viện rồi biến mất ở bên trong tường thành.Phía sau Phong Phi Vân chỉ vừa vặn còn lại Lưu quản gia cùng với hai mươi tám chiếc xe lớn.Đây rõ ràng là một màn ra oai phủ đầu cho ta thấy, xem ra Phong Tùy Vũ đã đem tin tức truyền cho Tam gia, lão Tam gia này đã biết rõ là ta sẽ đối phó hắn.Như thế ...

Rất tốt, hết thảy đều nằm trong kế hoạch.Trên mặt Phong Phi Vân vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cười vang nói:- Tam gia chính là một người có danh vọng, cái này chẳng lẽ là đạo tiếp khách của Tam gia?Một thanh âm già nua từ trong Huyết ưng đại viện truyền ra, tỏ ra hết sức kéo dài mênh mông:- Đều là đám súc sinh trong nhà không hiểu chuyện, lại dám bắt hết gia nô của Phong thiếu gia, những con súc sinh này lá dan cũng quá lớn.Thanh âm của Tam gia gần như truyền khắp nửa thành Linh Châu, tu vi này thật sự là cực kỳ cường đại, từng luồng sóng âm biến thành tiếng chuông lớn hướng về phía Phong Phi Vân mà vang dội tới.Như vậy cũng giống như một cơn lốc điên cuồng tới.!!"

Bành!"

Lưu quản gia bay lên đứng ở trước người của Phong Phi Vân, một quyền làm cho tất cả sóng âm đều bị đánh nát.Trên mặt Phong Phi Vân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tam gia, nói:- Những súc sinh này lá gan cũng thật không nhỏ, bình thường chắc Tam gia dạy bảo còn sơ sài!

Xem ra ta phải thay Tam gia dạy dỗ cải tạo lại một phen.Phong Phi Vân hơi ra hiệu, Lưu quản gia lại biến thành một cái bóng màu đen bay vút ra ngoài, trong nháy mắt đã vọt vào trong Huyết ưng đại viện, người thường căn bản ngay cả bóng dáng của lão cũng không thấy được."

Ầm ầm!"

Liên tiếp một loạt tiếng nổ cùng với tiếng kêu của chim ưng từ bên trong truyền tới, một lát sau, hơn một trăm con huyết ưng lại biến thành ưng thi (xác chim ưng), chất đống đầy đất.Lưu quản gia lau máu tươi còn dính trên bàn tay, đứng ở cổng của Huyết ưng đại viện-------Chương 31: Trấn Hồn Huyết Trận.

2Yên tĩnh thật lâu!Cũng không biết là bao lâu đã đi qua, thanh âm của Tam gia mới vang lên lần nữa, nói:- Đã sớm nghe nói Phong thiếu gia lúc này không giống ngày xưa, hôm nay vừa thấy quả nhiên là phải nhìn với cặp mắt khác.

Ngô lão đại, còn không đi mang quà mừng của Phong thiếu gia mang tới vào đây.Ngô lão đại chỉ còn lại một cánh tay, mang theo bên mình một đám người cao to, vạm vỡ, thắt lưng đeo đai màu đỏ từ trong Huyết ưng đại viện đi ra, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Phong Phi Vân một cái rồi nhếch miệng cười.Tay phải của hắn chính là bị Phong Phi Vân một đao chém xuống, trong lòng oán hận cực độ, hận không thể đem Phong Phi Vân rút gân lột da.Dĩ nhiên Phong Phi Vân căn bản không có để mắt đến hắn, thản nhiên nhìn bọn chúng mang hai mươi tám chiếc xe lớn vào trong Huyết ưng đại viện, sau đó cũng đi theo vào trong....- Chủ tử, xem ra Tam gia cũng không phải đồ đần, đã nhìn thấu được những tiểu tạp kỹ kia của Phong Phi Vân, bây giờ một trăm ba mươi tám tên tinh nhuệ đã bị bắt, Phong Phi Vân nên làm như thế nào mới có thể phá địch?Trịnh Đông Lưu điều khiển cổ xe đi đến một khu rừng cây nhỏ bên ngoài Huyết ưng đại viện, nhìn xa xa về phía trước.Chủ tử vẫn an nhiên ngồi ở trong cổ xa, thản nhiên nói:- Phong Phi Vân đã đi vào Huyết ưng đại viện chưa?- Mới vừa đi vào.Trịnh Đông Lưu nói.- Trong vòng ba canh giờ, Ưng trảo bang sẽ bị xóa tên ở thành Linh Châu.Trong thanh âm của chủ tử còn mang theo một nụ cười.- Cái gì?Trịnh Đông Lưu tự nhận là một người thông minh, thế nhưng mọi thứ phát sinh ở trước mắt lại làm cho hắn cảm giác hắn là một người đần độn, bây giờ trong tay Phong Phi Vân không có người nào, làm sao có thể diệt được mấy ngàn bang chúng của Ưng trảo bang?Nhưng mà vị chủ tử này lại giống như có cùng quan điểm với Phong Phi Vân, bất kỳ bước đi nào của Phong Phi Vân cũng đều không thể gạt được nàng.Nàng đem tấm ràm vén lên, lần nữa đưa ngón tay ra ngoài, năm ngón tay mảnh khảnh thật giống như ngọc thông vậy, một con linh điệp màu trắng bay trở về, đậu trên đầu ngón tay của nàng, sau đó biến thành một tia linh khí rồi dung nhập vào trong lòng bàn tay.Khóe miệng nàng cong lên một cái, hình như đã biết cái gì đó, một đôi mắt trong suốt rất đẹp, đầy trí tuệ nhìn về phía Huyết ưng đại viện cách đó mấy ngàn thước, chỉ thấy huyết khí trên đại môn bắt đầu chuyển động, phù văn qua lại như con thoi, chính là dùng linh khí cùng với huyết dịch mà tạo nên trận pháp.Ngón tay của nàng nhẹ nhàng ra dấu một cái, đối mắt đẹp híp một cái, cười nói:- Vậy mà lại bố trí trấn hồn huyết trận, xem ra lúc này Phong Phi Vân đang gặp phiền toái lớn.- Cái gì là trấn hồn huyết trận?Kiến thức của Trịnh Đông Lưu thời gian qua rất rộng, coi như là một ít bí văn của giới tu tiên hắn cũng biết một ít hoặc hiểu ít nhiều gì, nhưng chưa từng có nghe nói qua cái gì là trấn hồn huyết trận.Chủ tử buông rèm xuống, lại lần nữa ôm cây tỳ bà màu đỏ vào trong tay, ngón tay nhẹ nhàng khảy dây đàn, thanh âm tuyệt mỹ:- Trấn hồn huyết trận chính là một loại cấm trận của Sâm la điện, tin đồn cần phải có chín mươi chín người đồng nam nhân (con trai còn tân), chín mươi chín người tiên huyết đồng nữ, mới có thể tạo nên trận pháp hoàn chỉnh.

Tiên huyết khắc trận văn, bạch cốt đắp trận đài.- Trấn hồn huyết trận một khi mở có thể làm thức tỉnh bạch cốt phệ hồn thú minh uyên, cho đòi trấn hồn bạch cốt kiếm, thần đáng sát thần, phận đáng sát phận.

Toàn bộ cường giả ở Nam Thái phủ có thể phá được trấn hồn huyết trận cũng chỉ có ba hay năm người.

Mỗi một người đều là nhân vật quan trọng cự phách, uy chấn bốn phương tám hướng.Nghe nói như thế, sắc mặt Trịnh Đông Lưu thay đổi lớn, nói:- Coi như là linh thứ nghìn năm ở ngự thú trai, cũng nhất định không địch nổi bạch cốt phệ hồn thú, huống chi có thể so với linh khí của trấn hồn bạch cổ kiếm, lần này Phong Phi Vân tùy tiện đi vào Huyết ưng đại viện, sợ là mười phần chết chín.- Chỉ tiếc là trấn hồn huyết trận này căn bản là chưa hoàn chỉnh, với tu vi của Tam gia cũng không có khả năng lập thành một trấn hồn huyết trận thực sự được, trấn hồn huyết trận này chẳng qua chỉ là một góc trận văn mà thôi.

Dù cho đem bạch cốt phệ hồn thú đánh thức, chiến lực nhiều nhất cũng chỉ có một phần trăm của bạch cốt phệ hồn thú thật sự, không đủ gây sợ hãi.Trong thiên hạ dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu diếm được đôi mắt của nàng, nhìn xa trông rộng mà còn sâu sắc, thật giống như một đại trí giả hành tẩu trong nhân thế....Lúc Phong Phi Vân vừa bước vào Huyết ưng đại viện, đám người Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ, Cát quân sư cũng đứng ở trên thành lâu, đứng từ xa trông về Huyết ưng đại viện.Trong lòng Phong Tùy Vũ âm thầm nhạo bang: "Phong Phi Vân à, Huyết ưng đại viện là nơi vùi thây của ngươi, phỏng chừng ngươi còn không biết ta đã đem tin ngươi muốn tấn công Huyết ưng đại viện truyền cho Tam gia, giây phút ngươi bước vào trong Huyết ưng đại viện chính là tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết."

Cát quân sư nhẹ nhàng lay động quạt lông, chau mày:"Đứa trẻ Phi Vân này quá liều lĩnh, lại có thể đơn thân độc mã xông vào Huyết ưng đại viện, dù cho có Lưu lão bảo bệ, nhưng như thế nào mà chống đỡ được tất cả đám bang chúng mấy nghìn tên của Ưng trảo bang?

Bước cờ này đi quá thật bại!"

Gương mặt của Phong Vạn Bằng cũng đăm chiêu, lẽ nào ta sai lầm rồi, căn bản không nên để cho hắn đi đối phó với Ưng trảo băng, hắn dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, hơn nữa lại không có tuy luyện phép thuật, như thế mà tùy tiện xông vào Huyết ưng đại viện quả thực là sẽ không có bất kỳ con đường sống nào.Trong lòng Phong Vạn Bằng hối hận không thôi, nếu như Tam gia thật sự có ý muốn giết Phong Phi Vân, căn bản hắn ngay cả viện trở cũng không có cơ hội, nếu như Phong Phi Vân thật sự chết ở trong đó, như thế thì hắn làm sao không có lỗi với lời dặn dò của mẹ Phong Phi Vân đây?-------Chương 32: Một Khúc Ruột Gan ĐứtPhong Phi Vân chậm rãi đi vào chỗ nguy hiểm nhất trong truyền thuyết của thành Linh Châu, Huyết ưng đại viện.Hai mươi tám chiếc xe chứa những cái rương lớn đã được Ngô lão đại dẫn người chở vào sau hậu viên.Một trăm ba mươi sáu tên gia nô vốn là bị bắt vào trong Huyết ưng đại viện đều bị dùng dây thừng trói vào trên cây cột, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.Phong Phi Vân căn bản là không nhìn đến những tên gia nô bị trói này mà nhìn vào trên người của Tam gia đang ngồi ở trong đại môn, nghe đồn Tam gia tuổi đã vượt quá trăm, quả thực chính là lão yêu quái không chết.Tam gia an nhiên ngồi ở trên ghế dựa lớn bằng ngà voi, huyền bào màu đen ở trên người bị gió thổi bay phấp phới, má trái khô gầy bị hỏng không có một tia huyết sắc thật giống như lão quỷ trong đêm tối, hiện ra vẻ dữ tợn vô cùng.Tu luyện loại công pháp tà môn Bổ thiên tà nhãn này quả nhiên là phải trả giá thật lớn!Tại sao lại phải đem bản thân mình làm cho không giống người không giống quỷ, khổ như thế này chứ?Phong Phi Vân thở dài một cái, cố gắng đứng thẳng người, nói đúng chừng mực:- Ngày hôm nay vốn là ngày vui đại thọ của Tam gia, lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của Tam gia?Phong Phi Vân chỉ chỉ những tên gia nô kia bị trói ở trên cột, trong lời nói có chút bất mãn.- Dát dát!

Mang trà cho Phong thiếu gia!Tam gia thật giống như không có nghe ra ý chỉ trong lời nói của Phong Phi Vân, mang trên mặt nụ cười đầy tính toán, nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay cái lên trên Ban chỉ màu đen, cái Ban chỉ này cả thân tỏa ra ánh sáng âm u màu đen, trên thân điêu khắc bảy cái chữ nhỏ lí tí cổ xưa, giống như bày ra bảy cái gương mặt quỷ vậy, có vẻ huyền bí vô cùng.Quả ban chỉ màu đen này chính là do Tam gia trộm ở trong Sâm la điện, chính là một món chuẩn linh khí, cứng rắn cực kỳ, dù cho bảo kiếm sắc bén nhất cũng không thể nào chém tổn hại một ít đến nó, để vào trong liệt hỏa rèn luyện, cũng sẽ không có hòa tan chút nào.Sáu mươi năm trước, chính là vì đạt được một quả miểu quỷ ban chỉ này, Tam gia mới chạy trốn khỏi Sâm la điện, cách xa nghìn dặm mà trốn ở thành Linh Châu.Thế nhưng sau khi đánh cắp được miểu quỷ ban chỉ, hắn mới cảm thấy hối hận bởi vì miểu quỷ ban chỉ này ngoại trự uy lực cường đại gấp mấy lần so với bảo khí ở bên ngoài thì quả thực không có bất kỳ công dụng gì, chỉ có thể coi như là một món chuẩn linh khí đứng đầu mà thôi.Vì một món chuẩn linh khí lại phải trốn tránh cao thủ của Sâm la điện truy sát sáu mươi năm nay, thật sự không đáng giá."

Miểu quỹ ban chỉ chính là mật bảo đứng đầu trong Sâm la điện, lão từng nghe một vị trưởng lão Sâm la điện nói qua, nguồn gốc của miểu quỷ ban chỉ cực đại, chính là từ chỗ một phần mộ cực kỳ nguy hiểm được đào ra, không thể nào chỉ là một món chuẩn linh khí đơn giản như vậy, khẳng định nó còn có một công dụng khác mà ta chưa phát giác được."

Tam gia nhìn bảy cổ tự trên thân của ban chỉ một chút, cũng cảm giác được dường như có bảy con quỷ nhãn đang nhìn mình chằm chằm, nếu có thể phá giải được ý nghĩa của bảy cổ tự này thì có thể đem những thần bí của miểu quỷ ban chỉ mà vạch trần.Trong đầu của hắn nghĩ đến như vậy!Ánh mắt Phong Phi Vân cũng chú ý tới ngón tay cái của Tam gia ở trên ban chỉ màu đen, trong lòng thầm nghĩ đây chính là một món chuẩn linh khí mà Tam gia đang nắm giữ.Chuẩn linh khí uy lực to lớn, phải cẩn thận ứng đối, cũng không biết cao thủ của Ngân Câu phường đã tới chưa?"

Cao thủ Ngân Câu phường làm sao còn chưa hiện thân?"

Phong Phi Vân tuy là biểu hiện ung dung, thản nhiên thế nhưng trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một chút lo lắng, cao thủ Ngân Câu phường nếu không có đến đây, như vậy thì tất cả mưu lược của hắn đều bị hỏng mất.Phải đối phó với cao thủ như Tam gia, chỉ dựa vào một người Lưu quản gia là không đủ.Ngày hôm nay chính là ngày đại thọ của Tam gia, các nhân vật có mặt mũi ở thành Linh Châu vốn là đều đã đến đây để chúc mừng, thế nhưng mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, vẫn không có một người khách khứa nào, chỉ có Phong Phi Vân và Lưu quản gia hai người ngồi ở trong đại sảnh.Thọ yến có vẻ vắng lặng!Một đám người đàn ông vạm vỡ cao lớn mặc áo đen, đeo thắt lưng màu đỏ ở trong viện đi tuần, từng ánh mắt đều phát ra vẻ hung dữ, mặt mang nụ cười lạnh, trong tay còn cầm đại đao sáng loáng, chướng mắt vô cùng.Một trận gió bắc lạnh thổi tới làm cho Phong Phi Vân cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo rét thấu xương, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc trong thấy cặp mắt tràn đầy tà khí, nghiêm nghị của Tam gia.Cặp mắt này tràn đầy tà tính, thật giống như một loại huyết đao đâm vào linh hồn của Phong Phi Vân, nếu như là người thường, phỏng chừng bị hắn liếc mắt nhìn sẽ bị hồn bay phách lạc.Thế nhưng Phong Phi Vân nắm giữ linh hồn của phượng hoàng, linh hồn cường đại vô cùng thì dù cho là tu vi của Tam gia mạnh hơn gấp mười lần cũng không thể nào làm thương tổn linh hồn của hắn được."

Ồ, tiểu tử này thật kỳ quái, vậy mà lại không sợ bổ thiên tà nhãn của ta, chẳng lẽ có đeo trên người một món linh bảo chặn lại sát uy của tà mục?"

Trong lòng của Tam gia cứng lại, hắn hiển nhiên không tin Phong Phi Vân có thể dựa vào thực lực của mình mà ngăn cản được bổ thiên tà nhãn, cho rằng Phong Phi Vân chính là dựa vào ngoại vật mới có thể vô hình trung ngăn hắn tấn công.Dù sao "Bổ thiên tà nhã" chính là một trong mười hai tà công của Sâm la điện, tuy là Tam gia cũng không có tu luyện tới đại thừa nhưng uy lực vẫn không tầm thường.Trong mắt Tam gia nổ bắn ra ô quang dự định toàn lực xuất thủ, lấy ánh mắt giết người.Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đứng trở dậy, không lùi mà tiến tới, chắp hai tay sau lưng hướng thẳng về phía Tam gia đi tới, nói:- Tam gia, đạo đãi khách hôm nay thật đúng là làm cho ta vô cùng thất vọng à!Hai mắt Phong Phi Vân trong suốt, đôi đồng tử màu đen chăm chú nhìn chằm chằm vào bổ thiên tà nhãn của Tam gia, chẳng mảy may né tránh mà vẫn còn mang theo một nụ cười.Lấy mắt thường đối với bổ thiên tà nhãn!Thế nhưng Tam gia làm thế nào cũng cười không nổi, thực sự không thể tưởng tượng được dù cho Phong Phi Vân có mang trên mình linh bảo cũng không thể nào trong tình huống này mà ở khoảng cách gần như vậy lại có thể ngăn cản bổ thiên tà nhãn của lão.Huống chi, hắn lại còn cùng với bổ thiên tà nhãn mà đối mặt!Đây là cái tình huống gì?Trong lòng Tam gia run sợ vô cùng, người điên cuồng này tuyệt đối không thể để lại, sau này nhất định là một mối họa."

Bành!"

Ngón tay của Tam gia cầm một góc bàn làm cho nó biến thành bột vụn, trên mặt khô héo lộ ra nụ cười dữ tợn:- Phong Phi Vân, ngươi là khách của ta hay sao?

Đừng cho là ta không biết mục đích hôm nay ngươi tới đây, ngay cả phụ thân ngươi - Phong Vạn Bằng cũng không dám tiêu diệt Ưng trảo bang ta, chi bằng một đứa trẻ con như ngươi có thể làm được việc sao?Tam gia đứng thẳng dậy, đưa tay vẫy một cái thì bốn phía liền có mấy trăm tên hán tử mặc trang phục đều một màu đen vây quanh, tay đều cầm đại đao huyền thiết, đằng đằng sát khí, đem Phong Phi Vân và Lưu quản gia bị bao vây ở giữa.Lưu quản gia bay lên, đứng ở trước người của Phong Phi Vân, bảo vệ cho hắn, vẻ mặt hết sức tập trung.Vẻ mặt Phong Phi Vân vẫn không có thay đổi, từ phía sau của Lưu quản gia chậm rãi đi ra trước, trên mặt mang theo mấy phần vui vẻ, nói:- Ngươi cũng đã hơn một trăm tuổi, vẫn còn không giữ được bình tĩnh, ngươi cũng đừng nên không giữ được bình tĩnh như vậy-------Chương 33: Một Khúc Ruột Gan Đứt 2Phong Phi Vân cũng không mảy may che giấu nụ cười trong mắt, nụ cười của hắn làm cho tất cả mọi người có mặt đều cho rằng hắn rất thâm độc.- Ngươi có ý gì?Hai mắt Tam gia híp một cái, sinh ra một dự cảm không ổn chút nào."

Ầm!"

Một tiếng nổ ngút trời từ trong Huyết ưng đại viện truyền tới, mang theo lực hủy diệt nghiền nát bẻ gãy mọi thứ."

Ầm ầm!"

Mặt đất cũng run rẩy theo, nhiều tiếng nổ rung động được truyền đi, tòa nhà sụp đổ, cây cột tung tóe, tiếp theo một ngọn lửa lớn phun ra làm cho toàn bộ Huyết ưng đại viện đều bị bao phủ bởi biển lửa.Đám người áo đen lúc nãy còn uy phong lẫm liệt bây giờ đều bị dọa đến mặt vàng như đất, trong tai họa mà bỏ chạy trốn, thậm chí có người tê tâm liệt phế chỉ biết kêu khóc, làm cho thanh âm giống như giết heo vậy.- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Tam gia hét lớn một tiếng, vẫn tài tĩnh mà đứng như cũ, đứng ở trong biển lửa đang lan tràn, trên mặt tràn đầy hắc khí giống như một tên Quỷ sát.- Tam gia, việc lớn không xong rồi, tên khốn Phong Phi Vân này vậy mà đem đội thành vệ quân tinh nhuệ giấu ở trong hai mươi tám chiếc xe lớn, còn mang theo cả hỏa du cùng với lôi thần thạch, bây giờ toàn bộ Huyết ưng đại viện trong chốc lát đã bị hủy hoại.Ngô lão đại lộn nhào từ trong biển lửa chạy tới, quỳ ở trước mặt của Tam gia, trên mặt đã bị cháy sém nám đen, tóc cũng bị đốt rụi một mảng lớn, trong miệng vẫn còn phun ra khói đen, không nói ra được thảm hai thế nào.- Đồ vô dụng!Tam gia tức giận đến nỗi toàn thân run lên, một chưởng thiên đi ra, hóa thành luồng âm vân màu đen xông thẳng tới trước đem Ngô lão đại chia năm xẻ bảy, máu và thịt bắn tung tóe đầy đất.Hai mươi tám chiếc xe lớn, trên mỗi một chiếc xe lớn vận chuyển bốn cái rương lớn, mỗi một cái rương lớn có thể hóa trang thành hai người, như vậy tổng cộng hết thảy có thể trang bị hai trăm hai mươi bốn tên quân sĩ thành vệ quân.Hai trăm hai mươi bốn người này mới thật sự là tinh nhuệ, xuất thủ trong chốc lát liền làm cho Ưng trảo bang tổn thương đến tận xương cốt.Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!Ngọn lửa vẫn còn sáng lan tràn, cháy càng lúc càng lớn mạnh.Ánh lửa chói mắt, buổi tối ở thành Linh Châu cũng được làm cho sáng rực vô cùng.Tường rào của Huyết ưng đại viện cao to vững chắc, coi như là dùng lôi thần thạch cũng không chắc chắn có thể đủ để làm nổ ra, vốn là một tòa thành trì không có cách nào công phá, thế nhưng lúc này lại trở thành nơi chôn thân của mấy nghìn tên bang chúng của Ưng trảo bang, ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy.Tam gia cao giọng cười dài, cười đến mức vô cùng u ám:- Phong Phi Vân, lão phu đã xem nhẹ ngươi.

Thế nhưng ngươi muốn giết ta, e rằng còn chưa đủ cân lượng."

Ầm!"

Tam gia chợt đạp chân một cái, cả người liền bay ngược vút lên chót vót, bay thẳng đến đỉnh của tường rào cao mấy chục thước, hai tay xòe ra, hai luồng linh khí màu đen từ trong ngón tay tràn ra, hệt như hai vòng đại nhật màu đen treo trên bầu trời.Trong hai luồng linh khí màu đen có bao quanh hai tờ ấn ký đồ văn, hé như giống như là "Quỷ phổ", hé ra giống như là "Chiến kiếm."

Cũng tạo ra một sức mạnh đáng sợ, chấn động lòng người."

Nguy rồi, Tam gia muốn mở trấn hồn huyết trận, nếu để cho hắn mở được trấn hồn huyết trận thì mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này."

Phong Phi Vân từ trong biển lửa lao ra, tay cầm Xích long bảo đao tức sùi bọt mép, hướng về trên đỉnh của tường rào mà lướt đi, muốn ngăn cản Tam gia mở ra trấn hồn huyết trận.Lúc này Lưu quản gia đang cùng mấy trăm tên áo đen kia huyết chiến, căn bản không thể nhờ được, đành chỉ có thể dựa vào hắn.Đến nay tu vi của Phong Phi Vân mới chỉ ở linh dẫn trung kỳ, một bước có thể đi xa được năm trượng, quả thực là bước đi như bay.Tam gia đứng ở trên tường cao mấy chục thước, trong mắt mang theo vẻ kinh thường, hai tay chắp trước ngực hết lớn một tiếng:- Trấn hồn huyết trận, mở ra!Tóc bạc đầy đầu hắn đều dựng đứng lên, hai tờ ấn ký ở trong tay dung hợp lại, một luồng uy năng hủy thiên diệt địa được sinh ra, giờ khắc này hắn giống như là một tà thần hạ xuống.Hai luồng linh khí màu đen biến thành cái đầu người to lớn, như nhất khẩu hắc động, nuốt cả trời đất."

Ầm!"

Luồng sức mạnh này cường đại gấp mười lần trở lên, như cuồng phong gào thét, như cự thú gầm thét, như biển rộng trở mình nổi sóng lớn.

Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu nứt ra một khe hở, hình như có một vật gì muốn từ dưới lòng đất chui lên.Phong Phi Vân bị luồng sức mạnh này chấp động khó có thể bước tới, chỉ có thể đem đoạn đao cắm trên mặt đất, buộc phải khổ thủ, như vậy mới không còn bị trùng kích cường đại đánh bay đi.Mũi đao ở trong khe đá mạ sát ra thanh âm "xuy xuy", mang theo cơ thể của Phong Phi Vân hướng về phía sau mà từ từ chuyển động.Tam gia vốn chính là cảnh giới tiên căn trung kỳ, so với Phong Phi Vân cao hơn ba cảnh giới, hơn nữa trấn hồn huyết trận quả thực là có sức mạnh có thể nghịch thiên.

Quá cường đại, không có cách nào chống lại!- Một khúc ruột gan đứt, tri âm chân trời kiếm nơi nào!Có một người đang gảy tỳ bà, tiếng tỳ bà hay đến rung động lòng người.Một tiếng tỳ bà từ trong màn trời vang lên, phá vỡ không gian bao la, một luồng sóng âm, tựa như một mũi đao từ trên trời bay xuống vậy.Thân thể Tam gia trở nên chấn động, chợt không nhúc nhích, cả người đều như hóa đá vậy."

Xẹt!"

Cơ thể Tam gia nổ thành hai nửa, thật giống như có một chuôi đao vô hình trung đem hắn bổ ra vậy.Máu tươi bay tung tóe, nhuộm đỏ chóp tường.Thi thể Tam gia từ trên tường cao té rơi xuống, ngã nát bấy.Cường giả tiên căn trung kỳ vậy mà chết dưới một tiếng tỳ bà?Tất cả mọi người kinh hãi, cuối cùng thì mới vừa rồi là người ở phương nào gảy đàn tỳ bà?Lưu quản gia bị chấn kinh!

Xa xa Phong Vạn Bằng cũng bị kinh hãi!Phong Phi Vân tay đang cầm Xích long đoạn đao, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, chà xát bàn tay còn có chút lạnh run, hướng về hướng bên ngoài Huyết ưng đại viện, nói:"Sát, tu vi lão thái bà này cũng thật quá đáng sợ, dám chắc đã vượt qua cảnh giới tiên căn rồi.

Không đơn giản, không đơn giản."

"Ầm!"

Phong Phi Vân vừa dứt lời, tiếng sụp đổ lún xuống liền vang lên.Tường rào xây bằng đá dầy ba trượng vậy mà cũng rạn nứt, tiếp theo cả bức tường đều sụp đổ, đều biến thành bột phấn dày đầy dưới đất.Tất cả mọi người cũng hít một hơi lãnh khí, một tiếng tỳ bà này quả thật quá bất thường, giết Tam gia, phá hủy Trấn hồn huyết trận, phá nát tường thành.Cái này ...

Đây mà là sức mạnh của con người ?-------Chương 34: Miểu Quỷ Ban ChỉNgọn lửa trong Huyết ưng đại viện cao ngút trời, bốc cháy vang dội đùng đùng, ngọn lửa này không biết đến khi nào mới có thể dập tắt được?Những tên gia nô vốn bị trói ở trên cây cột cũng sớm đã được cứu ra, năm nghìn thành vệ quân mang hắc sắc chiến kỳ trong quân doanh đã sớm mai phục tại Huyết ưng đại viện được đưa tới.- Giết!- Đêm nay là ngày Ưng trảo bang bị tiêu diệt!- Phong thiếu gia anh minh thần võ, chém Tam gia, diệt Ưng trảo bang, vì dân trừ hại!- Giết nó không chừa một manh giáp!... ......Năm nghìn thành vệ quân người đều mặc chiến giáp màu đen, cầm trong tay trường thương, cưỡi xích hổ, quả thực hung hãn giống một con trường long màu đen, cuốn tới đây, nơi đi qua thi thể đều nằm sấp xuống từng mãnh một.Âm thanh của tiếng rống rung trời động đất.Đêm này đã định trước sẽ không yên lặng, cả thành Linh Châu đều bị khói lửa bao phủ, biến thành một tòa chiến trường chiến trường sĩ khí như như lửa.- Tam gia đã chết, người nào đầu hàng thì không bị giết!Có người đem quần áo dính đầy máu của Tam gia giơ lên ở trên đầu thương, cao giọng hô to, đám người Ưng trảo bang vốn đã bị hù dọa sợ đến bể mật lại càng bị dọa thêm, sĩ khí của từng người một hoàn toàn không còn nữa, nào còn dám khai chiến cùng với thành vệ quân?Trận chiến này Phong Phi Vân không cần tốn nhiều sức, dù cho quy mô toàn tuyến của Ưng trảo bang đạt tới mấy nghìn người nhưng cũng bị tan vỡ, đầu tiên là lợi dụng năm nghìn tên thành vệ quân ở bên ngoài thành mê muội ánh mắt của Tam gia, tiếp đó đem một đội quân tinh nhuệ giấu ở trong cổ xe lễ vật chở vào trong Huyết ưng đại viện, toàn bộ tấn công làm cho đối phương trở tay không kịp, sau đó dùng cường giả của Ngân Câu phương chém giết Tam gia, triệt để làm tan rã khí thế đối phương.Vẫn là câu nói kia, công thành vi hạ, công tâm vi thương! (Đánh vào lòng người trước, sau đó mới đánh đến thành trì)Để cho quân địch mất đi tự tin chiến đấu, như vậy cũng đã thành công một nửa.Trận chiến trọn vẹn này cho thấy mưu đồ cũng với dũng khí của Phong Phi Vân vượt trội hơn người, một mình mạo hiểm, đơn độc xông vào sào huyệt địch, lấy bản thân làm mồi, thu hút lực chú ý của Tam gia, đây mới là nhân tố quyết định để phá địch.Chỉ cần nửa canh giờ, trận đấu cũng đã kết thúc, Huyết ưng đại viện để lại nhiều hơn một ngàn cổ thi thể, những ban chúng còn lại đều xin hàng, đang bị thành vệ quân áp giải đi vào nhà tù Linh Châu.Lúc trận đấu kết thúc, ba người Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ, Cát quân sư mới cấp tốc chạy tới, một loạt tên đại hán áo đáng đang ngồi xổm bên đường nhìn thấy đều cúi đầu, hai tay giơ lên cao, mấy nghìn người vậy mà đều đến xin hàng.Đây là những tên Ưng trảo bang hà hiếp bách tính sao?Phong Tùy Vũ không thể tin được vào hai mắt của mình, hàm răng cắn chặc, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng càng thêm tức giận:"Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một tên bị thịt, làm sao có thể có mưu lược như thế, càng không thể nào có khí phách can đảm này, tuyệt đối không thể nào."

Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, làm cho hắn không thể không thừa nhận, Phong Phi Vân đích xác là một cao thủ dụng binh, hơn nữa trí tuệ lại hơn người, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.Phong Phi Vân càng là thiên tài, Phong Tùy Vũ lại càng cảm giác được mối nguy, trong mắt lóe lên một tia sát khí mịt mờ.Thời gian qua Cát quân sư đã thấy được sự thông minh và lớn lên trong thấy của Phong Phi Vân, bây giờ trong lòng cũng cảm thấy xúc động rất nhiều, thở dài nói:- Tâm kế thật sâu, công tâm, phạt thành, giảo quyệt, dù cho là ta có tới bố trí cũng không thể nào làm được hoàn mỹ như thế này.

Thành chủ, tương lai sau này của Phong thiếu gia là không có giới hạn, nếu như thiếu gia tham gia Binh thư thiết quyển hội nhất định sẽ gây nên tiếng vang, bỗng nhiên nổi tiếng, Phượng vũ cửu thiên.Trong lòng Phong Vạn Bằng vào thời khắc này càng thêm không bình tĩnh được, đôi mắt mang theo đủ loại tâm tình phức tạp, ngón tay đánh đánh trên bộ áo giáo, ngẩng đầu lên trời nhìn xa xăm, khổ sở nói:- Phong Tuyền, cô thấy không, Phi Vân nó thật sự trưởng thành rồi, nếu cô có nhìn thấy có phải có thể cười một cái rồi hay không?Yết hầu Phong Vạn Bằng chuyển động lên xuống, trong hai mắt ẩm ướt nhanh chóp xúc động chảy ra nhưng giọt nước mắt trong suốt vui mừng.Bây giờ hắn quá kích động, hắn cũng không thể không có xúc động được!...Màn đêm chẳng khác nào một dãy lụa tinh tế, đem vạn vật trong trời đất chiếm đoạt hết thảy.Phong Phi Vân từ trong biển lửa bay vút ra, vượt qua tường cao, chìm vào trong rừng cây nhỏ ở ngoài viện, trong tay hắn nắm một quả ban chỉ màu đen, ở trên ban chỉ vẫn còn khắc sáu hay tám văn tự cổ xưa.Chính là từ trong tay của thi thể Tam gia mà đoạt lấy miểu quỷ ban chỉ.Mặc dù chỉ là một quả ban chỉ nhưng lại nặng hơn chục cân, độ dày so với huyền thiết cũng phải lớn hơn mấy chục lần."

Chuẩn linh khí quả nhiên không thể coi thường, nhưng trừ việc nặng một chút thì hình như không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào."

Phong Phi Vân đem miểu quỷ ban chỉ đang cầm trong tay mà ngắm nghía, bất luận là truyền vào linh khí lấy hay là lấy máu mà rèn luyện đều không có bất cứ một chút biến hóa nào, quả thực thật giống như một khối ngoan thạch bình thường vậy."

Bảy cổ tự này ... thật là quái dị!"

Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới bảy cổ tự trên thân ban chỉ, mỗi một cổ tự đều như chân của ruồi nhặng lớn vậy, với thị lực của người thường căn bản là không thể nào nhận ra được những cổ tự này, dù cho với tu vi hôm nay của Phong Phi Vân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thấy rõ, nhưng lại không có cách nào để nhận biết trên đó rốt cuộc là biết cái gì?Bảy cổ tự này thực sự rất cổ xưa, thật giống như bảy ký hiệu thời xa xưa."

Ồ!"

Phong Phi Vân khẽ kêu một tiếng, khi hắn cầm miểu quỷ ban chỉ đặt vào trong lòng bàn tay phải là lúc hắn cảm giác được con linh chu đang ẩn núp ở trong lòng bàn tay phải kia đang giật mình mà nhảy nhót, thật giống như là con linh chu này chui vào trong huyết quản, ở trong huyết quản mà dạo chơi vậy.Lẽ nào miểu quỷ ban chỉ cùng với con Thanh đồng Linh chu kia có liên hệ gì?Lúc này phong Phi Vân vừa mừng vừa sợ, linh chu thật sự là rất thần bí, có thể dung thân vào cơ thể thì tuyệt đối là thánh linh khí mãnh, nếu như miểu quỷ ban chỉ cùng với linh chu lại có liên quan như vậy thì tuyệt đối không chỉ là một món chuẩn linh khí đơn giản như vậy được-------Chương 35: Miểu Quỷ Ban Chỉ 2Phong Phi Vân mang theo tâm tình kích động, cầm miểu quỷ ban chỉ đặt vào trong lòng bàn tay phải, đặt ở trên dấu vết của con linh chu, một màn thần kỳ liền xảy ra.Bảy văn tự cổ xưa trên miểu quỷ ban chỉ vậy mà ở trên thân chậm rãi chuyển động, thật giống như bảy con cá nhỏ bơi lội trong sông."

Hưu!"

"Hưu!"

Trong miểu quỷ ban chỉ toát ra một ánh sáng màu đen chói chang, giống như là từng luồng quỷ vụ màu đen tràn ra làm cho đêm tối càng trở nên thêm phần âm trầm, u ám.Mà dấu vết của con Thanh đồng Linh chu trong bàn tay của Phong Phi Vân vốn như vật chìm xuống đáy lại cũng toả ra một ánh sáng màu xanh rực rỡ, thật giống như một ngọn đèn thần màu xanh.Quỷ vụ màu đen cùng với ánh sáng màu xanh cùng lúc hiện ra ở tâm lòng bàn tay của Phong Phi Vân!"

Hưu!

Hưu!

Hưu!

Hưu ...

Hưu!"

Bảy đạo quỷ ảnh tự từ trong miểu quỷ ban chỉ không ngừng bay ra, hiện ra bảy loại hình dáng khác nhau, biến thành bảy bức đồ quyển thần bí: "Long mã hà đồ", "Bát quái huyền văn", "Tứ dương cổ đỉnh", "U minh thần pháp", "Thần vương phi thiên", "Bách quỷ phó yến", "Vạn gia đăng hỏa".May mà hiểu biết của Phong Phi Vân rộng lớn nếu không lúc này cũng bị một màn này làm cho kinh sợ, bảy bức đồ quyển đều tạo ra một uy lực thần kỳ mênh mông, ý cảnh bên trong thâm thúy xa xăm, mới chỉ có một cổ ý nhị liền đã đè nén người ta làm cho khó có thể hô hấp được.Bảy cổ tự trong miểu quỷ ban chỉ lại là bảy bức đồ quyển, khó trách không người nào có thể xem mà hiểu được, nếu không có sự giúp đỡ của Linh chu làm cho nó thức tỉnh thì cho dù Phong Phi Vân nghiên cứu cả đời đoán chừng cũng không cách nào phá giải được bí mật của miểu quỷ ban chỉ."

Ầm!"

Bảy bức cổ đồ lơ lửng trên hư không vỡ nát, biến thành từng sợi từng sợi khói mù màu đen, lại chảy vào miểu quỷ bản tử hình thành bảy bảy cái chữ nhỏ li ti khắc ở trên vách của ban chỉ.Phong Phi Vân không kịp nghiên cứu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong thân thể lần nữa lại phát sinh sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.Dấu vết con Linh chu cũng hoàn toàn chìm vào trong thân thể, từ trong lòng bàn tay mà tan biến mất tích.Cùng lúc đó, huyết dịch cả người của Phong Phi Vân đều sôi trào lên, huyết quản thanh quang lưu chuyển, huyết dịch trở nên đen kịt như mực, ẩn chứa một ánh sáng thần kỳ nhè nhẹ, toát ra ánh sáng ô quang rực rỡ chói mắt.Con Thanh đồng Linh chu kia biến thành một tia vụ khí thanh sắc, với huyết dịch là nước, với huyết quản làm đường mà ở trong thân thể của Phong Phi Vân vận chuyển như lướt sóng, đánh thẳng vào từng điểm mấu chốt trong động mạch và tĩnh mạch, đan vào nhau tạo ra một chút ánh sáng thần bí."

Ầm!"

Đan điền của Phong Phi Vân nổ vang một hồi, linh dẫn trong đan điền nhanh chóng lớn mạnh, linh khí trong huyết dịch điên cuồng được sử dụng đến để rót vào.Ở trong linh dẫn.Từng tia linh khí một giống như một dòng suối nhỏ hội tụ lại thành sông lớn như biển.Linh dẫn vốn nối liền trái tim với đan điền nên hơi thở trong lúc đó rất ngắn lại trực tiếp điên cuồng tăng lên đến chín lần, giống như một con xâu chuỗi thần luyện trong cơ thể.Đây chính là dấu hiệu của linh dẫn đại thừa!Phong Phi Vân bước vào linh dẫn đỉnh phong.Tất cả mọi thứ này vẫn chưa kết thúc, con Thanh đồng Linh chu kia so với hạt gạo còn phải trở nên nhỏ bé hơn lại ở trong huyết dịch mà đi xuyên qua, mỗi một lần chuyển động một vòng thì linh khí trong thân thể của Phong Phi Vân lại càng thêm lớn mạnh gấp đôi.Linh chu, thật giống như biến thành hồ linh khí, lưu chuyển cuồn cuồn không ngừng, cũng chẳng biết đến lúc nào mới có thể dừng lại.Tu vi của Phong Phi Vân nhanh chống tăng lên, liên tiếp tăng cao!Linh dẫn trong đan điền nối liền với trái tim lúc này cũng bắt đầu sinh ra biến hóa vi diệu, chậm rãi ngưng tự thành hình dáng một gốc cây tiên miêu, đây là một quá trình lột xác từ "Linh dẫn" đến "Tiên căn".Rất nhiều người tu luyện khổ tu hơn mấy chục năm đều bị cửa ải bên ngoài này ngăn cản, thế nhưng lúc này Phong Phi Vân lại mượn vào sự giúp đỡ sức lực của Linh chu nên dường như sẽ phá tan cửa ải này, ở trong thân thể liền ngưng tụ ra tiên căn.Một khi ngưng tụ ra tiên căn, như vậy thì coi như và bước chân vào con đường tu tiên chân chánh, có thể tu luyện đủ loại tiên thuật linh thông thần kỳ khó lường, ví dụ như "Thiên lý mục", "Bách lý tính", "Đạp ba đồ giang", "Cách không thủ vật".Đạt được đến cảnh giới tiên căn cũng có thể thu linh thú làm nô lệ, khai thác linh thạch kỳ dị, tìm kiếm linh thảo, luyện chế linh đan, ...Sức mạnh của tu sĩ cảnh giới tiên căn so với tu sĩ cảnh giới linh dẫn thì cường đại gấp mười lần."

Tiên căn" chính là cảnh giới thứ hai của tu tiên, cái mà gọi là tiên căn chính là nền móng của tu tiên.Đạt được cảnh giới tiên căn thì có thể trở thành thành chủ của một tòa cổ thành, xưng bá một phương, cũng giống như một cao thủ vậy.

Ở một số tiên môn, đạt được đến cảnh giới này, có thể xuất sư, tự do trong thiên hạ!...-------Chương 36: Đông Phương Kính NguyệtNgười có tuệ căn cho nên có trí khôn, người có mệnh căn cho nên có mệnh sống, người nhất định phải có tiên căn mới có thể bước lên con đường tu tiên.Đây là quá trình mà mỗi một người tu tiên đều phải trải qua, vượt qua linh dẫn, luyện tiên căn, xây dựng thần cơ.Linh dẫn, chính là người tu tiên thừa hưởng đạo thống của sư tôn, ở trong thân thể tạo ra linh khí dẫn tử.Giống như Phong Phi Vân thừa hưởng chính là đạo thống của yêu tộc Phượng hoàng, tu luyện ra linh dẫn cũng chính là Phượng hoàng linh dẫn.Rồi Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ tu luyện chính là "Đại kình phong", thừa hưởng chính là đạo thống của Phong gia, tu luyện ra linh dẫn cũng chính là Đại phong linh dẫn.Trên cảnh giới "Linh dẫn" gọi là "Tiên căn."

Lúc linh dẫn ngưng tụ xuất hiện linh tính sẽ hội hóa thành buội cây tiên căn, dựng dục trồng ở trong đan điền của tu sĩ, hấp thụ thiên địa linh khí, trưởng thành khỏe mạnh.Lúc "Tiên căn" hoàn thiện sẽ xảy ra lột xác lần nữa, hóa thành một khối "Thần cơ".Nếu nói "Thần cơ" chính là khối nền tảng đầu tiên trên con đường tu tiên thì một khi tu luyện thành Thần cơ thì người tu tiên coi như là bước vào Tiên môn, đan điền chẳng khác nào bàn thạch, linh khí nội liễm, dù cho đối phương đứng trước mặt ta thì hắn cũng không thể nào nhận ra được ta là người tu tiên.Người như vậy cũng chính là người đáng sợ nhất!Linh dẫn, Tiên căn, Thần cơ chính là ba cảnh giới mà người tu tiên nhất định phải trải qua, mỗi một cảnh giới đều chia làm 3 giai đoạn là sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong.Đương nhiên ở trên "Thần cơ" còn có cảnh giới khác, nhưng mà tu sĩ ở cảnh giới kia đã siêu phàm thoát tục rồi, coi như là đại gia tộc Phong gia tranh bá một phương đoán chừng cũng không có mấy người có thể đạt được đến cảnh giới như vậy, cho dù có cũng là nhân vật lão tổ cấp khác.Một khi vượt qua truyền thuyết "Thần cơ" là có thể thọ hơn năm trăm năm, thần thông nghịch thiên, hướng thiên đoạt mệnh!"

Ùng ùng!"

Huyết dịch trong người Phong Phi Vân điên cuồng, đen kịt như mực, lâu thật lâu cũng không có yên ổn trở lại, mà con Thanh đồng linh chu kia lại dọc theo huyết quản đi qua tim, thông qua linh dẫn qua lại không ngớt trong đan điền.Con Thanh đồng linh chu này thật giống như một chiếc thái cổ thần thuyền trôi lơ lửng trong đan điền, trên thanh quang thì loang lổ nhiều màu, từng đạo cổ văn huyền dị ở phía trên đan vào nhau, trông thật thần bí mà cổ xưa.Mười tám cây cột sắt trên con Thanh đồng linh chu này tràn đầy rỉ sét, giương những cánh buồm vải bố cũng bắt đầu tả tơi, cũng không biết là đã trải qua thời gian bao lâu nữa, thậm chí ngay cả thánh linh khí mãnh cũng bắt đầu mòn dần, trở nên hoang tàn.Dù vậy vẫn có một luồng uy năng bất diệt kinh hãi lòng người, chớp động ánh sáng rực rỡ vĩnh hằng.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân cẩn thận quan sát con Linh chu cổ lão này, chính là nó mang hắn từ trên hoàng tuyện lộ dẫn đến nơi này, trong này dám chắc cất giấu bí ẩn không bình thường.Hắn có cảm giác hắn đang bị một người nào đó cưỡng chế bắt buộc đi trên con đường này, mà con đường này hắn cũng không thể không đi.Phía sau con Linh chu này có một tay vô hình nào đó, thay đổi sinh mệnh ấn ký của Phong Phi Vân, thay đổi một chút quy tắc giữa thiên địa mới có thể làm cho hắn chết đi sống lại và cùng với linh hồn Phong thiếu gia dung hợp.Hết thảy mọi thứ này đều khẳng định phía sau cất giấu một bí mật to lớn kinh thiên không muốn người nào biết.Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh cao cường lớn như vậy?Khẳng định là con linh chu này có liên quan đến!

Còn có ... một con miểu quỷ ban chỉ này nữa!Sau khi con Thanh đồng linh chu trầm tịch trong đan điền thì linh khí ở trong thiên địa cũng không điên cuồng vọt tới nữa, linh dẫn cuối cùng không hoàn toàn biến thành tiên căn, thế nhưng cách tiên căn cũng chỉ kém có một bước."

Không hề nghĩ đến là trong thời gian nhanh như vậy mà đã đạt tới cảnh giới linh dẫn đỉnh phong."

Phong Phi Vân mở hai mắt ra, đôi mắt như hai viên hắc sắc chớp động sáng chói, khóe miệng hơi cong lên một chút.Mỗi một tiểu cảnh giới đều là một đạo khảm, rất nhiều người phải mất mấy năm mới có thể đột phá được từng tiểu cảnh giới, dù cho là Phong Tùy Vũ thiên tài như thế cũng phải mất thời gian một năm trời mới từ linh dẫn trung kỳ đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, vậy mà bây giờ lại đứng lại ở linh dẫn đỉnh phong mà không tiến thêm một bước nào nữa hết.Tu đạo nan, tu đạo khổ!(Tu đạo khó khăn, tu đạo gian khổ!)Chịu được tịch mịch, chịu đựng thử thách, chịu được đày đọa mới có thể trở nên vượt bậc hơn người, trở thành người trong tiên đạo phi thiên độn địa. (bay lên trời, chui xuống đất)Phong Phi Vân đem miểu chỉ ban quỷ thu vào trong lòng ngực, định sau này sẽ từ từ nghiên cứu, đột nhiên cổ hắn chợt lạnh do một luồng hàn khí từ trên đỉnh đầu kéo tới, làm cho nửa người hắn đều bị lạnh cóng.Nguy hiểm!Cơ thể trên mặt đất quay cuồng, tránh xa ngoài mười trượng hơn!"

Ầm!"

Trên bầu trời đen kịt rơi xuống một cái bóng màu đen làm cho khoảng đất hắn vừa đứng bị nổ ra một cái rãnh sâu khoảng hai thước.Lửa khói cuồn cuộn, lá cây trong rừng tung bay phất phới."

Vèo!"

Phong Phi Vân xoay người lại, Xích long đoạn đao trong nháy mắt rút ra khỏi bao, tay cầm chuôi đao, hai mắt chăm chú nhìn vào bóng đen kia.Lúc bụi khói tản đi bớt, bóng đen kia dần dần lộ hình dáng ra, là một cổ xe toàn thân màu trắng thông thấu trong suốt, thật giống như ngọc thô chưa mài dũa chạm khắc mà thành.Trên càng xe đính chín viên linh đinh, trên mặt in tự dạng nhưng mà thật ra thì do thiên sắc quá mờ nên rốt cuộc không thấy rõ trên mặt khắc chữ gì cả.Lái xe là một ông lão đội cái mũ màu đen, sở dĩ Phong Phi Vân đoán được hắn là một ông lão là bởi vì trên đầu hắn để lộ ra một mớ tóc đã hoa râm, có vẻ hơi khô xác, không hề sáng bóng mà chỉ có tóc của lão nhân mới có thể có hình dạng như thế.Chiếc cổ xe này vậy mà từ trên trời bay xuống nhưng ngay cả một con phi cầm tẩu thú kéo xe cũng không có, như vậy thì chỉ có thể nói người điều khiển chiếc cổ xe này tương đối lợi hại, tu vi đã có thể ngự khí phi thiên.Cường giả như vậy thì đừng nói là thành Linh Châu, dù cho ở Bách Lĩnh quận cũng rất khó gặp được một người như vậy.Lão già lái xe này dĩ nhiên là không có tu vi như thế, như vậy thì đích thị là một người thần bí nào đang ngồi ở trong xe.Phong Phi Vân đứng ngang tàng mà cầm đao, mặc dù biết đối phương rất cường đại nhưng vẫn không sợ hãi, trong lòng bình tĩnh, định bụng bất cứ khi nào cũng có thể bổ ra một đao.Yên tĩnh, yên tĩnh thật lâu!"

Đát đát!"

Cũng không biết bao lâu đã đi qua, lỗ tai của lão già lái xe kia hơi động một chút, tựa hồ nghe người trong xe truyền tin tức gì đó, hắn hơi gật gật đầu sau đó chậm rãi đi xuống khỏi cổ xe, chắp hai tay sau lưng đứng ở thật xa, hình như đang suy nghĩ mà nhìn Phong Phi Vân.

Cái mũ màu đen trên đầu hắn cũng không có vén lên nhưng lại làm cho Phong Phi Vân cảm thấy một luồng hơi thở quen thuộc trên người của hắn.Lão già đánh xe này hắn dám chắc là đã gặp qua.Đây là một loại linh giác, với linh giác của Phượng hoàng thì tuyệt đối sẽ không sai.Nhưng mà không cho phép hắn tiếp tục phân tịch, chiếc cổ xe màu trắng đó vậy mà đột nhiên bay lên cách mặt đất, mang theo tiếng xé gió gào thét thẳng hướng về Phong Phi Vân mà đánh tới.Không có bất cứ dấu hiệu nào, cổ xe lại với tốc độ nhanh giống như một cơn gió, tấm rèm trong xe bị thổi mở ra một góc, bên trong là một mùi thơm tản mát tỏa ra, hình như là mùi thơm của một loài linh hoa nào đó-------Chương 37: Đông Phương Kính Nguyệt.

2Phong Phi Vân vốn luôn chú ý đến cổ xe này, lúc này cổ xe động một cái thì Xích long đoạn đao trong tay hắn cũng động theo, hai tay cầm đao, một đao bổ ra ngoài.Lưỡi đao phá vỡ bầu không khí, phát ra thanh âm "Boong boong"."

Ầm!"

Hôm nay Phong Phi Vân đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, lực cánh tay của hai tay vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn có Xích long bảo đao sắc bén, dù cho là cửa thành huyền thiết kiên cố của thành Linh Châu hắn cũng có thể một đao mà bổ ra.Nhưng mà một đao này mang theo một tảng lớn hồng quang, còn mang theo cả lực "bẻ gãy nghiền nát" lại giống như bổ vào trên một bức tường thần sơn, một lực mạnh từ trong lưỡi đao truyền tới chuôi đao, rung động quá mức làm cho cánh tay của Phong Phi Vân tê dại."

Khanh khách!"

Lưỡi đao cùng với cổ xe va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe!Phong Phi Vân thu đao lùi về phía sau, đầu khớp của cánh tay bị chấn động bởi tiếng "Khanh khách" vang dội, đau muốn nứt ra.- Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại ra tay với ta?Trên mặt Phong Phi Vân sinh ra vẻ mặt giận dữ, hắn không phải là một người dễ dàng nổi giận thế nhưng đối phương không phân tốt xấu lại đột nhiên đột kích, dù cho là ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ tức giận đến chưởi má nó.- Mới có mấy ngày lại có thể đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, thiên tư đúng là thượng thừa.Từ trong cổ xe truyền tới một thanh âm già nua khàn khàn!- Thì ra là tiền bối của Ngân Câu phường!Thanh âm của đối phương làm cho Phong Phi Vân nghe ra được đó chính là lão thái bà của Ngân Câu phường.Tu vi của lão thái bà này sâu không lường được, một tiếng thanh âm của tỳ bà là có thể đem Tam gia giết chết, thực lực so với Phong Phi Vân bây giờ cường đại hơn trăm lần, dĩ nhiên đối với nàng Phong Phi Vân rất cung kính, dù sao nàng chính là lão nhân gia.Đương nhiên ngay cả mặt của nàng Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy, chỉ mới dựa vào suy đoán mà cho rằng nàng là một bà lão, nói không chừng nàng còn là một mỹ nhân phong nhã tài hoa tuyệt thế.- Tiền bối ...

Hắc hắc!Đối phương hình như có chút không vui, thanh âm có chút rất khác thường.Phong Phi Vân không chịu nổi thanh âm âm dương quái khí như thế này, nói:- Nếu như tiền bối không thích tiếng xưng hô này, vậy ta gọi người là lão bà bà vậy!- To gan, Phong Phi Vân, ngươi biết ngươi ở đây là đang nói chuyện với người nào hay không?Trịnh Đông Lưu lột cái mũ màu đen trên đầu xuống, tím mặt nổi giận nói.Phong Phi Vân dường như đã sớm đoán ra được đó là hắn, chẳng chút nào bất ngờ, nhẹ nhàng cười nói:- Ta gọi nàng một tiếng lão bà bà đó là đã nể mặt lão nhân gia ấy, nếu gia tộc Ngân Câu đè ép ta, bổn thiếu gia ta cũng không kiêng cữ gì.Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, đại nhân vật gì mà chưa từng thấy qua, nếu không phải vị lão bà bà này giúp hắn chém chết Tam gia thì hắn căn bản là không cần phải cung kính đối với nàng như vậy.- Kính cô nương, người bớt giận, không cần phải tranh chấp với một tên phóng đãng quần là áo lượt kém hiểu biết này!Trịnh Đông Lưu hết sức lo sợ, trực tiếp quỳ sát xuống mặt đất, rất lo người con gái trong xe giận dữ, như vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.Kính cô nương?Nhất thời Phong Phi Vân ngây người ra, một lão thái bà tám mươi tuổi vậy mà gọi là "Cô nương", mẹ kiếp, Trịnh Đông Lưu này quả thật là buồn nôn.Phong Phi Vân tự nhận là năng lực chịu đựng trong lòng hoàn toàn mạnh mẽ nhưng vẫn không có trình độ cường đại đến mức kêu một lão thái bà là cô nương, công phu nịnh hót của Trịnh Đông Lưu này cũng không tệ à!Phong Phi Vân hung hăng hướng về mặt đất khạc một bãi nước miếng nhỏ, lúc này thật sự rất là buồn ói!"

Bộp bộp!"

Tiếng vỗ tay trong trẻo trong cổ xe vang lên.Tiếp theo một cánh tay hết sức nhu mỹ vén tấm rèm lên, hiện ra rõ ràng đó là một cánh tay thon thon, khăn che mặt màu trắng, thân ảnh yểu điệu.Đông Phương Kính Nguyệt đi ra, mang trên mặt cái khăn che mặt màu trắng, trên khăn che mặt còn có thêu một con tiểu hồ điệp màu xanh nhạt trong rất sống động, thật giống như linh tính mãi mãi vậy, cánh tay trắng ngọc ngà ôm một chiếc đàn tỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khẩy khẩy dây đàn, một đôi mắt trong suốt mang theo một nụ cười nhìn chằn chằm Phong Phi Vân tựa như là đang suy nghĩ điều gì vậy.Đây tuyệt đối là một người con gái đẹp làm cho người khác phải hít thở một cách khó khăn, cho dù vẫn còn mang khăn che mặt nhưng cũng không cách nào che giấu được vẻ đẹp của nàng, đây chính là một mỹ nữ từ trong ra ngoài, mang theo hơi thở cao quý thánh thiện.Thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, luồng khí phách kia tuyệt đối không phải là con gái nhà bình thường có thể học được.Con mắt của Phong Phi Vân trợn tròn, cả người cứng ngắc nhìn Đông Phương Kính Nguyệt đang từ trên cổ xe bước xuống, giống như là thất quỷ vậy, cơ thể bắt đầu run rẩy, nắm tay không kìm được siết chặc phát ra thanh âm "Khanh khách!"

Bây giờ trái tim của hắn giống như là quyện đao lại, huyết dịch cả người đều sôi trào lên!Thiên hạ tại sao có thể có hai nữ nhân có khí chất giống nhau như vậy, quả thực là Đông Phương Kính Nguyệt ở trước mắt giống Thủy Nguyệt Đình như đúc, giống như hàm yên xuất trần vậy, thánh thiện mờ ảo như nhau.Thù hận lên men ở trong lòng sau đó biến thành từng đợt sóng lớn ngập trời, chìm ngập trong hai mắt hắn, bao phủ lý trí của hắn.Hàm răng của Phong Phi Vân cắn chặt, ngực đau đến co giật, hét lớn một tiếng:- Thủy Nguyệt Đình, đừng tưởng rằng cô mang cái khăn che mặt đó thì ta không nhận ra cô, tình thù kiếp trước ân oán kiếp này, chúng ta không chết không thôi.

Tiện nhân, chết cho ta.Đông Phương Kính Nguyệt bị tiếng rống này của Phong Phi Vân làm cho hơi sững sờ, tâm trạng hơi chấn động một chút, có thể cảm giác được lúc này Phong Phi Vân đang hận thù vô tận, hận thù xen lẫn bi ai mà thống khổ.Đây là do hận một người biết bao nhiêu mới có thể nhớ mãi không quên như vậy, mới có thể làm cho lý trí của một người mất đi như thế?Thế nhưng ...

Thủy Nguyệt Đình là ai?Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, chăm chú nhìn thật kỹ giống như một vị tiên nữ giáng trần đứng kiên định ở đó, trong lòng tràn đầy khó hiểu, ý nghĩ thù hận của Phong Phi Vân tại sao lại nhằm vào nàng?Quyền phong đã như thanh kiếm đập thẳng vào mặt!"

Ầm!"

Đôi mắt tuyệt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt có hơi ngẩng lên, vẫn chưa có phản ứng đã đối mặt với Phong Phi Vân đang xung phong liều chết lao tới, vung mạnh một quyền, bên phải nhào đến một quyền nữa, làm cho nàng bị quật ngã trên mặt đất, đàn tỳ bà màu đỏ nàng đang ôm trong tay đều bị Phong Phi Vân đá bay ra ngoài.Một quyền này thật sự là quá bất ngờ, làm cho hàm của Trịnh Đông Lưu thiếu điều muốn rơi xuống đất!Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!-------Chương 38: Lên Trời Không Đường, Xuống Đất Không CửaMột người nam nhân nếu như chết ở trong tay của một người nữ nhân mà hắn yêu nhất, như vậy thì tất cả tình yêu đều sẽ chuyển hóa thành hận thù.Phong Phi Vân vốn cho rằng cả đời này hắn cũng không thể gặp lại Thủy Nguyệt Đình thế nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp lại nàng, một màn gặp nhau như thế này so với bọn họ trước đây thì lại giống như như đúc.Thủy Nguyệt Đình cỡi cỗ Nguyệt hương xa bay từ trên trời xuống, sau đó dịu dàng vén màn xe lên, từ trong Hương xa nhẹ nhàng đi xuống, đứng ở trước mặt hắn, hạnh mục hàm yên xinh đẹp như trăng sáng.Một khắc kia Phong Phi Vân liền cảm thấy đó là lần đầu tiên hắn cảm giác được mình có cảm giác của nhịp tim.Đông Phương Kính Nguyệt cũng như vậy, tưởng tượng ánh mắt của hai bọn họ đều như vậy, khí chất hai người đều giống nhau như vậy, mỗi một tấc mi mắt hay mỗi một cọng long mi cũng đều giống nhau như đúc.Thiên hạ tại sao lại có thể có hai mỹ nhân giống nhau đến như thế?Trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình chính là ý nghĩ căm hận cùng với yêu thương nồng nàn, nếu không như vậy thì khi nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt thần tình hắn cũng không có kích động như vậy, cũng sẽ không có nhận lầm người, mà lúc này lại biết được một khi Đông Phương Kính Nguyệt truy sát thì trời cũng không có đường đi mà xuống đất cũng không có cửa vào.Phong Phi Vân đã chạy ba ngày ba đêm, ngay cả mắt cũng không có khép lại, hai chân lại càng không có dừng lại chút nào, hắn lúc này vừa mệt, vừa khốn khổ, vừa khát, vừa đói thế nhưng hắn vẫn không dám dừng lại.

Chắc chắn Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo rất sát, một khi hắn dừng lại cũng rất có thể sẽ bị nàng đuổi theo kịp.Một khi bị nàng đuổi theo kịp, Phong Phi Vân sợ là lại phải chết trong tay của nữ nhân một lần nữa, đây là chuyện mất mặt đến dường nào!Ba ngày qua, Phong Phi Vân ngày đêm không ngừng lẫn trốn, với sức lực chân của hắn sợ là đã chạy hơn một ngàn dặm đường, nếu như là người bình thường thì đâu thể nào đuổi theo kịp thế nhưng Đông Phương Kính Nguyệt lại không phải là người bình thường, nàng tu luyện thiên lý mục, linh thông nghe được trăm dặm, dù cho hai con kiến đánh nhau ngoài ngàn dậm cũng không thể gạt được ánh mắt của nàng."

Mẹ kiếp, tính tình của nữ nhân này lật mặt còn nhanh hơn so với lật sách, không phải là nhận nhầm người, không phải ở trên đầu nàng đánh một quyền, không phải mắng nàng một câu tiện nhân, ta cũng đều không muốn!

Ai kêu nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình giống nhau như vậy!"

Phong Phi Vân cũng không biết mình chạy trốn tới nơi nào, dù sao đã trốn ra khỏi ranh giới của thành Linh Châu, sau khi xuyên qua một dãy núi non trùng điệp tuyết phong thì trước mắt hắn hiện ra một dòng sông lớn chảy xiết, dựa theo tiếng nước chảy Phong Phi Vân đi tới bờ sông, nhìn cái bóng của chính mình trong sông quả thật là sa sút kinh khủng, cùng với một tên ăn mày cũng không có khác nhau là mấy.Hắn thậm chí có chút không dám tin người này là chính mình!Trên đường chạy trốn ba ngày nay làm cho y phục hoa lệ trên người Phong Phi Vân trở nên rách nát, tả tơi, búi tóc trên đầu cũng rơi xuống làm cho tóc tai bù xù dính đầy bụi đất và lá cây.Đôi giày nạm vàng mang trên chân cũng không biết từ lúc nào đã ném mất, vẻ mặt anh tuấn bất phàm bây giờ cũng dính đầy bùn nhơ đen xì, thật giống như từ trong một hố đất mà bò ra vậy."

Loảng xoảng!"

Phong Phi Vân cầm Xích long bảo đao vứt sang một bên, sau đó ngồi xổm người xuống, từ trong dòng sông vốc lên một bụm nước ở chỗ nước hõm vào, điên cuồng uống vào, lại đem những vết bẩn trên mặt rửa sạch sẽ rồi mới xách Xích long bảo đao rồi đứng thẳng người lên.Lúc này bóng đêm đã bao phủ rất dày, khói sóng trên sông lớn đã mênh mông, một luồng sương mù màu xanh từ trong nước sông dâng lên làm cho người ta không nhìn thấy rõ bờ đối diện bên kia sông."

Hưu!"

Một tiếng gió rít trong trẻo từ trong màn trời vang lên, mặc dù vẫn còn ở ngoài trăm dặm nhưng vẫn có thể nghe được trong tiếng gào có sát khí, làm cho bầu không khí đột nhiên đều trở nên lạnh như băng mấy phần.Một vầng ngọc bàn từ trong ánh trăng trên sơn lĩnh chậm rãi dâng lên chiếu rọi ra ánh sáng trong trẻo.Không, đây không phải là ánh sáng mặt trăng, đây là một cái kính tử bay ở trong không trung."

Hạo thiên linh kính, Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo tới!"

Đây là một cái kính tử cấp bậc linh khí, chính là linh thông do Đông Phương Kính Nguyệt sử dụng đến, một khi bị ánh sáng của kính tử chiếu đến, nàng sẽ lập tức biết được chỗ ẩn thân của Phong Phi Vân.Dù cho chạy ra khỏi ngoài ngàn dậm đều có thể bị nàng đuổi theo.Cho nên đó là lý do vì sao Phong Phi Vân không cách nào chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Đông Phương Kính Nguyệt, gặp phải Hạo Thiên linh kính này chiếm nguyên nhân rất là lớn.Đây chính là một món linh khí thứ thiệt đã có linh tính!Một món linh khí nhưng lại có thể xử tử đối phương, quét sạch trên dưới và bốn phương, một khi làm cho linh khí được thức tỉnh hoàn toàn thì một kích có thể hủy diệt một tòa cổ thành mấy chục vạn người.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở trên đỉnh cao của một tòa được bao phủ bởi băng tuyết, tay ôm tỳ đàn màu đỏ, bạch y nhẹ nhàng, ngón tay nhẹ nhàng duỗi một cái thì tràn ra từng tia linh yên màu trắng làm cho uy lực của Hạo Thiên linh kính tỉnh lại thêm một chút nữa, mặc dù chẳng qua chỉ là tỉnh lại một chút uy linh khí nhưng lại trấn áp mãnh thú sơn gian quỳ mọp xuống, cá lội trong sông lớn cứng còng.Đây chính là uy lực của linh khí, mặc dù chẳng qua chỉ một chút nhưng cũng có thể phá hủy một ngọn núi cao, trấn áp hàng vạn sinh linh không dám nhúc nhích."

Đây là gặp phải chuyện gì đây, vốn là ta dẫn người tiêu diệt Ưng trảo bang, hẳn là trở thành anh hùng của thành linh châu, vạn chúng sẽ chú ý đến hảo nam nhi này đây, trở thành một trong mười thanh niên kiệt suất trong Nam thái phủ, ...

Khụ khụ, những thứ phong hào này vốn đều là của ta.

Nhưng mà không ngờ chọc đến Đông Phương Kính Nguyệt, lần này có nhà không thể về, chỉ có thể bỏ mạng nơi chân trời mà thôi."

Đông Phương Kính Nguyệt chính là đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu, gia tộc Ngân Câu này chính là một trong tứ đại quý tộc cao cấp nhất của vương triều Thần Tấn, chọc phải gia tộc Ngân Câu tưởng như chính là chọc phải Diêm vương gia.Phong gia tuy là cường đại nhưng mà cũng chỉ có thể xưng bá ở Nam Thái phủ, căn bản không cách nào so sánh cùng với gia tộc Ngân Câu, nếu như Phong Phi Vân muốn quay về Phong gia tìm kiếm sự che chở, vậy nói đơn giản chính là "người ngốc nói mê".Gia tộc Ngân Câu một khi tạo áp lực nói không chừng cao tầng của Phong gia còn có thể sai phái cường giả đi truy bắt Phong Phi Vân, dù sao thì nhân vật thế hệ trước của Phong gia cũng không dám đắc tội với gia tộc Ngân Câu, hy sinh một người con cháu trẻ tuổi để lấy lòng gia tộc Ngân Câu thì hoàn toàn có thể làm được.Hơn nữa Đông Phương Kính Nguyệt tu vi tự thân đã mạnh đến dọa người, trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt hết các cao thủ cảnh giới tiên căn, lúc đó nếu không phải nàng hơi thất thần cũng không thể nào bị Phong Phi Vân đánh một quyền làm cho nằm rạp trên mặt đất.Đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã mà!

Lại có thể bị một người ăn chơi trác táng ở cảnh giới linh dẫn đỉnh phong đánh một quyền nằm rạp xuống đất, Đông Phương Kính Nguyệt dù cho tâm tình đã thấu triệt đạo lý huyền diệu cũng phải tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, thề sống thề chế phải đem tên Phong Phi Vân vô liêm sĩ này tiêu diệt đi, như vậy mới có thể rửa sạch được nỗi nhục trong lòng.Ở trong tu tiên giới có hai thứ có thể trong nháy mắt làm cho bằng hữu trở thành kẻ thù, một là quyền lợi, một là thể diện.Chỉ cần là người có danh vọng đều xem thể diện còn quan trọng hơn so với tính mạng, địa vị càng cao, thể diện cũng càng đáng giá.Đông Phương Kính Nguyệt tuy là cũng không quan tâm đến thể diện của bản thân cho lắm, thế nhưng không duyên cớ gì tự dưng lại bị Phong Phi Vân đánh một quyền ở trên đầu như thế thì đã đủ để làm cho nàng phát điên lên.Hạo thiên linh kính treo trên không, bay trên trời cao thật giống như một vầng trăng sáng chiếu rọi khắp một vùng trong chu vi trăm dặm, chiếu sáng như ban ngày vậy.Phong Phi Vân biết dù thế nào cũng không thể bị Hạo thiên linh kính chiếu trúng, lúc ánh sáng của linh kính rơi xuống hắn liền phi thân nhảy một cái, nhảy xuống dòng sông lớn tạo ra một mảng lớn bọt nước rồi chìm vào trong đáy của dòng sông lạnh buốt thấu xương."

Phù phù phù!"

Cơ thể hoàn toàn mất hẳn trong nước."

Vèo!"

Một bóng hình xinh đẹp màu trắng từ trên bầu trời bay xuống, đứng ở trên phiến lá cỏ lau cạnh bờ sông, một tay ôm cây đàn tỳ bà đỏ thẫm, một tay nâng lấy Hạo thiên linh kính, mắt nhìn chằm chằm vào dòng sông đang chảy cuồn cuộn, trong mắt tràn đầy sự lạnh nhạt.Y phục trên người Đông Phương Kính Nguyệt ở trong gió đêm phất phới thật giống như cánh của bạch hồ điệp, phát ra thanh âm lạnh rung người.- Phong Phi Vân, ngươi trốn không thoát đâu!Lúc trước Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân là một nhân tài tuyệt đỉnh nên muốn thu hắn làm người của mình, thế nhưng sau đó lại xảy ra chuyện đại ô long như thế nên trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt đối với hắn thù sâu như biển, muốn đem tên khốn này bầm thây vạn đoạn.Dáng người nàng cao gầy hết sức ôn nhu, chập đạp hư không, ở trên khói sông mênh mông trên mặt nước sông lớn mà đi dạo, bước chân nhìn có vẻ thong thả nhưng mà mỗi một bước lại đi xa chừng mười mấy trượng, vừa thần dị vừa làm cho người ta cảm thấy điều đó rất đẹp.Đây là thần thông "Lăng không hư độ", dù cho những tiền bối cường giả tu luyện nhiều năm cũng không nhất định có thể đạt được cảnh giới như thế.Đông Phương Kính Nguyệt tuyệt đối được coi là anh tài đứng đầu trong thế hệ trẻ, về phía cái loại hóa sắc như Phong Tùy Vũ thì ngay cả một sợi tóc của nàng cũng thua kém.Con sông lớn này xuyên suốt toàn bộ Nam Thái phủ, tên là "Thông lương hà", chính là con sông lớn nhất của vương triều Thần Tấn, xuyên suốt qua chín quận nha, dài đến tám vạn lý, đường sông cực kỳ rộng rãi dù cho chỗ hẹp nhất cũng rộng khoảng mười dặm, liếc nhìn lại không thấy được bờ đối diện.Thông lương hà dưới màn đêm thật giống như một con đại long uốn lượn, sóng lớn cuồn cuộn như phát ra tiếng rống giận."

Bá!"

Tiếng nước vang động ở một chỗ bên cạnh một đường sông rộng rãi, một bóng người màu đen từ trong nước lặng lẽ bò lên bờ!"

Trải qua bài học kinh nghiệm lần này chứng minh đầy đủ rằng từ nay về sau chính là bớt trêu chọc nữ nhân thì tốt hơn."

Phong Phi Vân vận linh khí trong thân thể, lấy quần áo đầm trong nước đem đi phơi khô, trong lòng vui mừng vì nếu như lúc nãy trốn chậm nữa bước nói không chừng sẽ bị Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo kịp.Nữ nhân này tu vi quá cao hơn nữa còn nắm giữ một món linh khí dù cho tu sĩ thế hệ trước đoán chừng cũng sẽ bị nàng đánh thành từng mảnh vụn!"

Xem ra nhất định phải nhanh chóng đem linh khí và linh tính trong Xích long đoạn đao rút ra để cho miểu quỷ ban chỉ tiến hóa thành linh khí, chỉ cần ta nắm trong tay một món linh khí thế thì cũng có thể có khả năng chống lại với Đông Phương Kính Nguyệt."

Phong Phi Vân nghĩ như thế.Nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt căn bản cũng không cho hắn cơ hội tế luyện linh khí, Hạo Thiên linh kính lại mọc lên chẳng khác nào trăng sáng treo trên bầu trời.Lại đuổi tới!"

Nữ nhân này cũng không ngại mệt mỏi, cuống cuồng mà!"

Phong Phi Vân giẫm giẫm chân rồi lại trốn vào trong rừng cây, dọc theo bờ sông mà băng băng chạy trốn, có lẽ trốn xa được hơn mười mấy dặm.

Trên mặt sông mênh mông đột nhiên truyền đến tiếng người lanh lảnh, còn có một ngòn đèn màu xanh biếc treo ở giữa lòng sông.Đó là một con thuyền làm bằng sắt màu đỏ to lớn, dài đến mấy trăm trượng, cao gần mười tám trượng đang đi chậm rãi trên mặt sông, trên chiếc thuyền lớn trôi lơ lững có một số lớn đền lồng, trên đèn lồng in hai chữ "Phụng thiên" thật to.Tuy là ánh sáng của đèn lồng giống như đóm lửa thế nhưng trên thuyền lại múa hát tưng bừng, trong lúc mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn cùng với chuông nhạc đang hòa tấu làm cho người ta không khỏi suy đoán chủ nhân của thuyền lớn như vậy rốt cuộc là một người như thế nào?Phong Phi Vân ngừng chạy trối chết, nhìn chằm chằm chiếc thuyền to đang ở giữa lòng sông, trên mặt lộ vẻ vui mừng.-------Chương 39: Thiên Vu Thần NữĐêm xuống, sương mù dày đặc, mọi thuyền bè đi trên Thông lương hà đều đi với tốc độ rất chậm, dù sao thì trên sông lớn nguy hiểm rất nhiều, nếu như vào đêm mà tàu thuyền đi vội thì rất có thể xảy ra sự cố.Con thuyền to này cũng không ngoại lệ nên đi chậm rãi ở trên mặt nước, dù vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy đại khí rất dồi dào, thật giống như một con thiết thủy quái to lớn đang lồng lộn ở trên mặt nước.Đây là một chiếc Hồng nha phi hạm được một tay đại luyện khí sư tiêu hao nghìn vạn cân linh tài hiếm có, trải qua mấy trăm năm mới có thể chế luyện thành công.Có thể chở gần vạn người, hấp thụ năng lượng huyền dương tinh hoa của mặt trời mà một ngày có thể đi được ba vạn dặm.Tìm toàn bộ Nam Thái phủ hết thảy cũng không ra được mười chiếc Hồng nha phi hạm như thế này, đó cũng không phải nói là những đại gia tộc kia chế luyện không được Hồng nha phi hạm, dù sao thì gia tộc cấp bậc như Phong gia xuất ra nghìn vận cân linh tài cũng không phải việc khó thế nhưng Phong gia vẫn không có một con thuyền Hồng nha phi hạm nào.Muốn chế luyện Hồng nha phi hạm cũng không phải là do vật liệu khó thu thập mà là do đại luyện khí sư khó tìm.Luyện khí sư có thể nói là một trong những nghề nổi tiếng nhất ở vương triều Thần Tấn, cùng với ngự thú sư, đan dược sư, tầm bảo sư, trí sư cũng được gọi là năm đại huyền sư.Nói cách khác, một khi trở thành một trong năm loại huyền sư thế thì bất luận là đi đến nơi nào cũng đều sẽ có cơm ăn, môn phái tu tiên với gia tộc tu tiên rất rất cường đại đối với ngũ đại huyền sư này cũng tôn sùng họ là tân khách trường lão.Giống như quốc sư đương triều của vương triều Thần Tấn cũng là một vị đại đan được sư tam phẩm, ngay cả Tấn đế cũng phải gọi hắn là thượng sư, như vậy có thể thấy được địa vị rất cao của ngũ đại huyền sư.Luyện khí sư chia là ba cấp bậc: Luyện khí học đồ, luyện khí sư, đại luyện khí sư.Mỗi một cấp bậc lại chia làm chín đẳng cấp.Muốn trở thành một người luyện khí sư ưu tú đòi hỏi tương đối khắc nghiệt, không chỉ cần phải có tu vi cao thâm, càng cần hơn nữa là nghiên cứu trận pháp chuyên sâu, linh tài, hỏa diễm.Nếu muốn trở thành một đại luyện khí sư thì càng thêm phần khó khăn, nhất định phải chế luyện ra một món linh khí thì khả năng năng lực luyện khí mới nhận được thừa nhận của Vạn Tượng tháp, mới được phong làm đại luyện khí sư.

Cửa ải này đã làm cho vô số luyện khí sư đều bị chặn lại ở ngoài cửa, cho nên cả Nam Thái phủ chiếm giữ hàng tỉ sơn hà, nhân khẩu đạt trên trăm ức nhưng đại luyện khí sư hết thảy cũng chỉ có hai người.Số lượng đại luyện khí sư rất ít, đây cũng là nguyên nhân thực sự dẫn đến số lượng của Hồng nha phi hạm cũng thưa thớt.Có thể cưỡi Hồng nha phi hạm thì địa vị của chủ nhân chiếc thuyền lớn này không thể nào không cao."

Đông Phương Kính Nguyệt tuy là cường đại nhưng hẳn là không dám xông lên Hồng nha phi hạm."

Phong Phi Vân lại nhảy vào dòng sông lạnh như băng, lặn về hướng Hồng nha phi hạm đang ở giữa dòng sông lặn mà đi đến.Mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt mang theo một món linh khí chiến uy hiển hách, đàn áp một phương nhưng mà uy lực Hồng nha phi hạm cũng to lớn vô cùng, khắc lục mười tám tòa công trận, mười tám tòa thủ trận, mỗi một tòa trận pháp đều cao thâm so với đạo thuật của một người tu tiên, sức chiến đấu tuyệt đối không thể yếu so với một món linh khí, lực phòng ngực càng hết sức kinh người, dù cho là linh khí cũng chưa chắc có thế công phá được.Trên Hồng nha phi hạm không hề có treo bất kỳ cánh buồm nào, nhưng mà phía trên mũi thuyền lại có một viên Linh văn to lớn treo lơ lững tạo thành một trận đồ bái quái huyền không giữa trời, giữa trận đồ là một linh quang la bàn chỉ hướng đi cho Hồng nha phi hạm, mỗi lần đến chỗ ngoặt của sông lớn thì linh quang la bàn lại nở rộ rồi sau đó sẽ thay đổi hướng đi của Hồng nha phi hạm.- Đại trí sư Cảnh phong đã có thể tìm được hướng của Thiên vũ thần nữ chưa?Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thân cao ba thước, người mặc thiết giáp ô quang thật dày đang cung kính quỳ dưới chân của đại trí sư Cảnh Phong, có vẻ thành kính vô cùng-------Chương 40: Thiên Vu Thần Nữ 2Có một ông lão cả người mặc trường bào màu đen đang đứng trên mũi thuyền, thân cao cũng chừng ba thước, nhưng lại có vẻ gầy khô như gỗ, da vẻ vàng vọt đầy nếp nhăn, trên mặt dúm dó hiện ra một đôi mắt sáng ngời tựa như những hàn tinh trên bầu trời đêm.Lông mày của hắn, tóc rồi râu ria đều đã bạc trắng hết, tóc trắng thật dài buông thẳng xuống tới đất, lông mày màu trắng dài cũng khoảng ba thước chập chờn ở trong gió, râu bạc trên cằm thật giống như đuôi bạch mã đong đưa lung lay.Trong tay gầy đét của đại trí sư Cảnh Phong cầm một con vu bồn được chế ra từ lò nung đất, hình trạng tứ phương, phía trên điêu khắc từng dòng văn lộ cùng với dấu hiệu cổ quái, trong thiên hạ cũng chỉ có vị đại trí sư này mới có thể đọc được.Đôi mắt già dặn của đại trí sư Cảnh Phong tràn đầy hào quang trí tuệ, giống như có thể thông suốt mọi thứ trên thế gian này, hướng về phía vu bồn nhìn một chút, con ngươi hiện lên vẻ vui mừng, nói:- Trời giúp đỡ cho Phụng thiên bộ ta, Thiên vu thần nữ ở phương nào?Đại sư Cảnh Phong vẫy vẫy áo bào màu đen, ở giữa ngón tay sinh ra một ánh sáng màu đen bay ra ngoài thật giống như một luồng Lưu Tinh bay ra phá vỡ không trung vậy, ngón tay chỉ về một phương giữa bầu trời mênh mông!- Cái hướng kia ...

Cái hướng kia chính là thành Linh Châu, chẳng lẽ ... chẳng lẽ Thiên vu thần nữ ra đời ở thành Linh Châu?Vẻ mặt của toàn bộ mọi người trên Hồng nha phi hạm đều bị kích động, vẻ mặt mang sự thành kính cùng quỳ xuống ở trên boong thuyền, không ngừng quỳ lại về hướng thành Linh Châu."

Đông, đông, đông!"

Mấy ngàn người cùng lúc quỳ xuống đất mà vái lại, tuyệt đối là cảnh tượng hùng tráng!Những người này mỗi người thân đều cao ba thước, cánh tay to lớn chẳng khác nào thùng nước, so với người bình thường thì uy mãnh cao lớn hơn, đặc thù này thuộc về tộc quần "Cổ cương tộc".Cổ cương tộc là một chủng tộc khổng lồ, nằm ở phía Tây cổ cương phủ của vương triều Thần Tấn, Cổ cương phù cùng với Nam thái phủ rất giống nhau, đều là một trong tám đại phủ nha của vương triều Thần Tân, cách xa so với thành Linh Châu hơn mười vạn dặm.Người Cổ cương thờ phụng đại thần Thiên Vu, sống ở giữa hồng hoang đại trạch, đánh lửa, ăn lông ở lỗ, tuy sinh ra với dáng dấp như loài người nhưng sức mạnh lại vô cùng lớn, thân hình dũng mãnh.

Có rất nhiều đại gia tộc đều có chuyên môn đi đến cổ cương phủ bắt người cổ cương, thuần dưỡng bắt làm đầy tớ.Có thể nói người cổ cương mặc dù là một chi của loài người, hơn nữa trời sinh sức mạnh ghê gớm, thế nhưng lại tồn tại vô số nô lệ cổ cương ở vương triều Thần Tấn, bị các đại gia tộc và quý tộc thuần dưỡng thành nô lệ chiến đấu.Người cổ cương chiếm giữ một phủ làm địa bàn, tổng cộng có ba bộ tộc lớn là Phụng thiên bộ, Ám vực bộ, Thiên vu bộ.Đại trí sư Cảnh Phong chính là lãnh tụ tinh thần của Phụng thiên bộ, đã sống đến bốn trăm tám mươi bốn tuổi, không tới mấy năm nữa sẽ suy yếu, hai tay buông xuôi cho nên trước lúc này hắn nhất định phải tìm được một truyền nhân thay thế vị trí của hắn, lãnh đạo Phụng thiên bộ tiếp tục phát triển phồn thịnh hưng vượng.Mà người này chính là "Thiên vu thần nữ".Trong truyền thuyết thần hóa của người cổ cương, Thiên vu thần nữ là một người con gái, cách mỗi vạn năm mới có thể luân hồi một lần ở trong cuộc sống, một khi Thiên vu thần nữ sinh ra cũng sẽ báo trước nghênh đoán một thời đại mới hoàn toàn của Cổ cương tộc.Thiên vu thần nữ có truyền thừa giáo hóa, truyền thụ sứ mệnh vu điển.Một khi Thiên vu thần nữ trưởng thành đến mười bốn tuổi, trong thân thể sẽ sinh ra cây Vu thần nên sẽ được đại bộ phận trí sư cảm giác được.Mười ngày trước, trí sư của ba bộ lạc lớn của cổ cương tộc cùng lúc cảm nhận được khí tức của cây Vu thần nên mỗi người đều dẫn hàng loạt cường giả đi tìm kiếm Thiên vu thần nữ.Tin tức lớn như vậy đã làm cho toàn bộ tu tiên giới của vương triều Thần Tấn cũng bị kinh động, các đại gia tộc cùng với các môn phái cũng đều phái cao thủ âm thầm đi theo cường giả của ba đại bộ tộc này, muốn dọ thám xem rốt cuộc bọn họ đang tìm cái gì?Phụng thiên bộ có Hồng nha phi hạm nên một ngày có thể đi được ba nghìn dặm, hơn nửa Cảnh Phong đại trí sư trí tuệ lại cao thâm nên đã dẫn đầu cường giả Phụng thiên bộ đi tới nơi này, tìm được chỗ ở chính xác của Thiên vu thần nữ.Thiên vu thần nữ đang ở thành Linh Châu!Phong Phi Vân lợi dụng bóng đêm đi dọc theo mạn thuyền, len lén bò lên Hồng nha phi hạm, tức khắc bị màn trước mắt làm cho hoảng sợ, mẹ kiếp, mấy nghìn người cùng quỳ gối dưới boong tàu, hương về phương xa mà quỳ lại, đây là tình huống gì đây?Những người này cùng nhau quỳ lạy, bên mép còn lẩm bẩm cái gì đó không ngừng, may là bọn họ đang quỳ mọp về hướng kia vừa đúng lúc Phong Phi Vân bò lên thuyền theo hướng ngược lại, nếu không Phông Phi Vân nhất định sẽ bị "bắt ngay tại trận".Phong Phi Vân mặc kệ những người này làm gì, từ sau lưng bọn họ nhẹ nhàng bay qua, thâm nhập vào một cánh cửa sắt, trốn trong một kho hàng mà thức ăn được chất đống.Chạy trối chết suốt ba ngày, Phong Phi Vân thật sự mệt đến ngất ngư, tuy là tinh thần mệt mỏi không chịu nổi nhưng hắn vẫn không dám nghĩ ngơi, ngồi ở một góc đen như mực của kho thóc trên thuyền lấy ra miểu quỷ ban chỉ cùng với Xích long đoạn đao rồi chia ra nắm ở hai tay trái phải.Bà nương Đông Phương Kính Nguyệt này rất thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến được Hồng nha phi hạm, Phong Phi Vân cũng không thể ngồi chờ chết, chỉ có đem linh tính cùng với linh khí trong Xích long đoạn đao rút ra rồi truyền vào trong miểu quỷ ban chỉ làm cho miểu quỷ ban chỉ trở thành một món linh khí thực sự.Chỉ có nắm chắc một món linh khí như vậy thì hắn mới có khả năng có thể bảo toàn được tính mạng!-------Chương 41: Long Mã Hà ĐồTrời đất bị đêm tối bao phủ, bọt sóng trên Thông lương hà vỗ vào mạn thuyền Hồng nha phi hạm tạo ra rất nhiều tiết tấu va chạm.Trong đan điền Phong Phi Vân toát ra ánh sáng màu xanh, hình dạng giống như một chiếc cổ thuyền màu xanh to bằng một nắm tay trôi dạt trong dạ dày.Ở cổ thuyền màu xanh có một tia linh khí dẫn động xuống phía dưới, tỏa ra khí tức thánh linh!Xích long đoạn đao vốn được Phong Phi Vân nắm ở bên tay phải chợt rung động lên, một tia linh tính ở trong thân đao vốn trầm tịch đã được kích hoạt, một luồng linh khí màu đỏ đi xuyên qua thân đao bay ra ngoài."

Loảng xoảng!"

Xích long đoạn đao nặng đến hai trăm bốn mươi cân lần nữa bị gãy, chia làm hai đoạn, một con Xích long dài như một bàn tay vọt ra.Con Xích long này chính là do linh khí và linh tính ngưng kết mà thành, trộn lẫn hỗn độn với nhau, mờ ảo như khói, đầu rồng chỉ to như đầu ngón tay người thôi, hai mắt trợn trừng."

Ngao!"

Xích long nhẹ giọng gào thét, thanh âm trầm thấp chẳng khác nào tiếng kêu của côn trùng nên cũng không làm kinh động đến những chiến sĩ cổ cương kia đang ở ngoài khoang thuyền.Ở quanh người của Phong Phi Vân mà bay lượn ba vòng rồi bỗng nhiên trùng nhập vào trong miểu quỷ ban chỉ đang ở giữa tay của Phong Phi Vân."

Ba!"

Thanh âm rồng gào thét dần dần mất hẳn, biến mất ở trong miểu quỷ ban chỉ."

Ầm!"

Sau khi luồng linh tính và linh khí kia trùng nhập vào trong miểu quỷ ban chỉ thì một luồng ánh sáng màu đỏ từ bên trong nở rộ phóng ra ngoài, tiếp theo bảy văn tự cổ lão trên vách ban chỉ lại lần nữa chuyển động đi lại, nổ bắn ra từng tảng linh quang lớn, hiện ra bảy bức đồ quyển cổ xưa: "Long mã hà đồ", "Bát quát huyền văn", "Tứ dương cổ đỉnh", "U minh thần pháp", "Thần vương phi thiên", "Bách quỷ phó yến", "Vạn gia đăng hỏa"."

Đây rốt cuộc là vật gì, tại sao trên miểu quỷ ban chỉ lại có khắc bảy bức đồ văn như thế này?"

Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng yêu tộc Phượng hoàng, kiến thức rộng lớn bực nào nhưng lại nhìn không hiểu được bảy bức đồ quyển này, như vậy thì chỉ có thể nói, bảy bức đồ quyển này tuyệt đối không phải xuất từ tay của một người bình thường được, rất có thể chính là Thánh linh khắc lục thượng trong truyền thuyết thời cổ xưa.Đồ quyển Thánh linh khắc lục dù cho chỉ có một góc cũng đủ để người tu tiên lĩnh hội một thời gian dài, huống chi ở đây vậy mà lại có trọn bảy bức, mỗi một bức đều đại biểu cho một hàm súc khác nhau.Nếu nhìn không thấu, vậy thì tạm thời trước mắt chính là gặp trở ngại!Phong Phi Vân định đem miểu quỷ ban chỉ chế luyện thành một món linh khí trước.Trên lòng bàn tay sinh ra một luồng linh khí màu đỏ, linh khí chuyển động nhanh chóng phát ra tiếng nổ tung lốp bốp."

Ầm!"

Linh khí biến thành hỏa diễm bắt đầu bùng cháy rèn luyện miểu quỷ ban chỉ!Hỏa diễm này chính là "Nhất muội nguyên hỏa" chính là do căn nguyên linh khí bùng cháy mà người tu tiên thường hay dùng nhất, nhiệt độ so với lửa đốt cây gỗ thông thường thì cao hơn mấy chục lần, có thể dễ dàng đem sắt thép hòa tan thành nước thép."

Đan dược sư" cùng với "Luyện khí sư" trong ngũ đại huyền sư đều là cao thủ đùa với lửa, trong đó người cao minh hơn càng có thể tu luyện ra "Nhị muội minh hỏa", thậm chí là có thể luyện ra "Tam muội chân hỏa" đốt trời nấu biển trong truyền thuyết.Miểu quỷ ban chỉ được nhất muội nguyên hỏa rèn luyện, bảy bức đồ quyển kia ở trong ngọn lửa cũng vặn vẹo theo từng ngọn hỏa diễm mà nhảy lên nhẹ nhàng.Hình bóng của con rồng màu đỏ đu dãng trên Miểu quỷ ban chỉ sau cùng cũng biến thành một dấu vết hình rồng màu đỏ nhàn nhạt vây quanh miểu quỷ ban chỉ, quấn làm một vòng."

Ha ha!

Cuối cùng cũng đem linh khí và linh tính đả nhập vào trong miểu quỷ ban chỉ, bây giờ chỉ cần chút thời gian ma hợp mà thôi.

Dù cho bây giờ so với linh khí thật sự còn có chút chênh lệch nhưng đã có thể coi như là cấp bậc linh khí, thật muốn thử xem uy lực của miểu quỷ ban chỉ bây giờ như thế nào!"

Trong lòng Phong Phi Vân kích động không thôi, dù sao nắm giữ một món linh khí thì cũng ngang với nắm giữ một món sát binh uy lực cực đại, dù cho Đông Phương Kính Nguyệt truy sát tới, ít nhất hắn cũng không hoàn toàn không đủ sức đánh trả.Bất ngờ phát sinh ra một chuyền ngoài dự liệu!Bảy bức đồ quyển cổ xưa trên miểu quỷ ban chỉ bắt đầu chuyển động, mà con Thanh đồng linh chu trong đan điền của Phong Phi Vân cũng tự mình chuyển động cùng với một bức trong bảy bức đồ quyển kia sinh ra cộng hưởng."

Long mã hà đồ!"

"Long mã hà đồ" trong bảy bức đồ quyển kia lại có thể cùng với Thanh đồng linh chu sinh ra sự tác động qua lại tinh xảo, loại tác động này thật giống như tiếng kêu gọi nguyên thủy, càng ngày càng mãnh liệt.Thanh đồng Linh chu trong đan điền chuyển động càng lúc càng nhanh trùng xuất ra một luồng sức mạnh lôi kéo làm cho "Long mã Hà Đồ" vỗn được khắc ở trên miểu quỷ ban chỉ bị cướp đoạt sang đây."

Vèo!"

"Long mã hà đồ" vọt vào trong đan điền trôi lơ lửng ở trên Thanh đồng linh chu, chuyển động từ từ.Vừa dung nhập vào trong cơ thể quả nhiên là thủ bút của Thánh linh thời xa xưa.Đây là một con sông lớn uốn khúc, nước sông cuộn trào mãnh liệt, ngập tràn tiên vụ, một con Long mã ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời ngắm trăng, trong miệng ngặm một con rùa thần tám chân, không nói ra được là trang trọng và nghiêm trang như thế nào.Trên lưng của Long mã dài tám tám sáu bốn vòng xoáy, dựa theo một quy luật kỳ dị làm cho người ta cảm giác được sự đồng tình sâu trong nội tâm, thật giống như vận luật thiên đạo hòa với sự sắp xếp của tạo hóa.Tuy là cái này chỉ là một bức đồ quyển nhưng lại làm cho người ra cảm giác bác đại tinh thâm rất nhiều, hàm chứa tri thức và tiềm năng của vô số bộ cổ kinh.Bức đồ quyển này trôi lở lững trong đan điền của Phong Phi Vân!Thanh đồng linh chu cổ lão trôi nổi dưới Long mã hà đồ, giữa hai thứ này hình như có mối liên quan rất kỳ quái, thu hút lẫn nhau, loại trừ lẫn nhau.Đây là một bức ảnh rất thần kỳ, trong đan điền vậy mà cùng lúc mang theo "Hà đồ" cùng với "Linh chu".Ngay lúc Phong Phi Vân chưởi cha nó thì bất ngờ xảy ra thay đổi lần nữa!"

Ầm!"

Tiếp đó tốc độ ngưng tụ của linh dẫn trong đan điền cùng với trái tim bị kích động bởi Long mã hà đồ cùng với Thanh đồng linh chu vậy mà tăng nhanh, bắt đầu co rút lại, biến hóa, phát sáng.Đây là dấu hiệu "Linh dẫn" sắp đột phá thành "Tiên căn".Long mã Hà Đồ dung nhập vào trong đan điền của Phong Phi Vân cũng mang theo một số lớn linh khí thời cổ xưa xông vào trong đan điền, tức khắc dẫn tới phản ứng dây chuyền.Dựa theo tốc độ tu luyện bình thường, Phong Phi Vân cần ít nhất ba tháng mới có thể bước vào cảnh giới tiên căn, nhưng mà bây giờ quá trình này lại xảy ra trước thời hạn thật sớm.Đêm nay chính là lúc trùng phá tiên căn!Phong Phi Vân thu lại hết những mềm yếu, toàn lực trùng kích cảnh giới!Tiên căn là một khảm mà mọi người tu tiên chưa đạt đến cảnh giới tiên căn thì đều chỉ có thể xem như là "gà mờ", nhiều lắm chỉ có thể xưng hùng trong thế tục.

Nhưng ngay cả nền móng tu tiên cũng không có, căn bản cũng không thể nào xem là một người tu tiên được.Đạo khảm tiên căn này không biết làm cho bao nhiêu tu sĩ bị chặn ở ngoài cửa, mười người linh dẫn đỉnh phong cũng chưa chắc có một người có thể dựng dục ra tiên căn.Một khi dựng dục ra tiên căn thì thực lực đã có thể so với thành chủ của một tòa cổ thành, coi như là bước vào nhóm cao thủ trong giới tu luyện, giống như là thành chủ thành Linh Châu Phong Vạn Bằng tu luyện suốt ba mươi năm chẳng qua cũng chỉ ở cảnh giới tiên căn trung kỳ mà thôi.Bây giờ Phong Phi Vân chỉ mới mười bốn tuổi, bằng chừng ấy tuổi mà đã trùng kích vào cảnh giới tiên căn tuyệt đối là thiên tài trong một vạn không có được một, thiên phú như vậy nếu như để cho cao thủ thế hệ trước của Phong gia biết được nhất định cười đến mức miệng không khép lại được ấy chứ.Phong Phi Vân toàn lực thúc giục linh khí trong thân thể, linh dẫn điên cuồng vọt tới, huyết dịch trong thân thể càng sôi trào hơn.Lợi hại thật, thanh âm của từng tiếng nổ vang phát ra."

Ầm ầm!"

Một tiếng kêu của Phượng hoàng vang lên ở trong đầu của Phong Phi Vân, bước hoán huyết thứ hai của "Bất tử phượng hoàn thân" vào lúc này đã đạt đến đại thừa, cấp độ huyết dịch lại tăng lên lần nữa, huyết dịch sôi trào đen nhánh như mực!Thể chất của Phong Phi Vân lần nữa thăng cấp, sức chống đỡ của cơ thể trực tiếp tăng vọt, xương cốt cứng rắn chẳng khác nào sắt thép, trong bắp thịt và kinh mạch đều lưu chuyển từng tia linh ti màu đen.Bây giờ dù cho Phong Phi Vân bị chém ở trên người một đao, chỉ cần không chém phải chỗ hiểm thì vết thương đều có thể trong vòng nửa canh giờ lành lặn, không để lại chút dấu vết nào.Hơn nữa thể chất trước kia của Phong Phi Vân không được như bây giờ, hoàn toàn có thể vượt qua được một tiểu cảnh giới chiến đấu, nếu như đêm nay hắn đột phá đến tiên căn sơ kỳ, như vậy thì chiến lực của hắn có thể so với tu sĩ tiên căn trung kỳ rồi.Đây chính là tu luyện thành công bước hoán huyết thứ hai. thân thể dũng mãnh cũng chỉ có "Bất tử phượng hoàng thân" mới nghịch thiên được như vậy, dù sao thì đây cũng chỉ có tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng mới có năng lực tu luyện luyện thể tiên điển được.Nếu như Phong Phi Vân tu luyện thành công bước hoán huyết thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.

Như vậy thì thể chất của hắn càng trở nên dũng mãnh hơn, có thể vượt qua được hai tiểu cảnh giới chiến đấu, nhưng muốn đạt được bước này thì Phong Phi Vân còn phải đi một đoạn đường tương đối dài.Tu luyện "Bất tử phượng hoàng thân" càng về sau càng gian nan, vất vả."

Ngưng tụ linh dẫn, phá lập tiên căn!"

Hai tay Phong Phi Vân chắp trước ngực, da dẻ toàn thân đều nổ bắn ra linh mang, cơ thể biến thành một pho tượng cổ tiên.-------Chương 42: Loạn ChiếnMột bụi cây hòa miêu màu đỏ chẳng khác nào hỏa diễm trôi lơ lửng trong đan điền, nó sinh ra và lớn lên ở trên "Long Mã hà đồ".Hai lá cây dài có hình dáng như ngọn lửa, mềm mại nhỏ xíu thật giống như mới từ trong nha phôi mà dài ra, trần đầy linh tính.Đây là tiên căn, chính là do linh dẫn biến hóa thành!Ngưng tụ tiên căn bước đầu đã thành công, bên trong dựng dục chứa đầy linh khí, độ tinh thuần của linh khí và chất lượng đều cao hơn mấy lần so với linh khí trong thân thể của tu sĩ cảnh giới linh dẫn."

Tiên căn sơ kỳ dù cho dốc hết sức chiến đấu với tu sĩ tiên căn trung kỳ cũng sẽ không bị rơi vào thế yếu!"

Phong Phi Vân mở hai mắt ra, khẽ cười một tiếng.Bây giờ cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, khoang thuyền vẫn đen kịt không một chút ánh sáng, bên ngoài có vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của ba hay năm chiến sĩ cổ cương đang đi tuần.Phong Phi Vân hé mở cánh cửa của khoang thuyền một chút, bên ngoài bóng đêm đang dày đặc, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống làm cho nước sông phản chiếu giống như vẩy cá màu bạc."

Trong vòng trăm dặm gần đây cũng chỉ có thể ẩn thân ở chiếc Hồng nha phi hạm này, với tài trí thông minh của Đông Phương Kính Nguyệt không thể nào đoán được ta lại ẩn thân tại nơi này!"

Phong Phi Vân hiển nhiên không hy vọng Đông Phương Kính Nguyệt truy sát tới đây, nhưng lại không muốn nghĩ đến sự khác thường trong đó cho nên trong lòng mới có nghi ngờ!Không biết nàng tìm không được ta thì có đi giết phụ thân của ta không nữa?Trong lòng Phong Phi Vân rùng mình khi nghĩ tới tình huống đáng sợ này, Đông Phương Kính Nguyệt nếu thật là không từ thủ đoạn nào mà ra tay với Phong Vạn Bằng, như vậy thì Phong Phi Vân thật đúng là không có cách nào.Dù sao bất luận là tu vi hay là bối cảnh của bà nương đáng chết này đều tương đối đáng sợ."

Nếu là như vậy, ta cũng chỉ có thể chạy về thành Linh Châu cùng với nàng liều mạng một mất một còn."

Trong lòng nghĩ như thế nên ánh mắt Phong Phi Vân hiện ra sự nghiêm túc lạnh lung.

Chợt một ánh sáng chói mắt từ chân trời truyền tới, linh uy chiếu xuống sáng vằng vặc, hẳn là một mặt kính tử to lớn đang phi thiên tới.Trong kính tử ẩn chứa ánh sáng chói lọi màu bạc, lăn tăn đáp xuống tựa như một vầng trăng sáng làm cho Hồng nha phi hạm hoàn toàn được bao phủ trong ánh sáng.Rõ là mới vừa nhắc đến nàng, nàng đã tới rồi!"

Nữ nhân này cũng coi như là có một chút độ lượng, chỉ đuổi giết ta mà không có gây nguy hiểm cho người nhà của ta!"

Phong Phi Vân không khỏi coi trọng nàng mấy phần, dẫu sao cũng không phải mỗi người đều có thể ân oán rõ ràng như nàng như vậy.Rất nhiều người đều là oán giận nhất định phải trả thù, một khi chọc giận đến sẽ tàn sát cả gia đình của người ta, thế nhưng Đông Phương Kính Nguyệt tuy là biết một khi bắt Phong Vạn Bằng là có thể ép Phong Phi Vân ngoan ngoãn hiện thân, nhưng mà nàng không có làm như vậy.Ít nhất chứng minh nàng không phải là một người có thủ đoạn bỉ ổi.Tuy là đang bị nàng truy sát nhưng trong lòng của Phong Phi Vân đối với nàng ngược lại lại sinh ra một chút thiện cảm, đương nhiên chẳng qua cũng chỉ là một chút mà thôi."

Vèo!"

Đông Phương Kính Nguyệt đạp sóng lướt đến giống như "thải điệp triêm thủy" (bươm bướm bay là là lướt trên mặt nước), bước liên tục nhẹ nhàng đạp trên từng ngọn sóng lớn cuồn cuộn, khuấy động lên từng vòng gợn sóng trên sông lớn.Mái tóc đen thật dài tung bay ở trong gió sông lạnh buốt, khăn che mặt màu trắng khẽ che bớt dung nhan tuyệt thế của nàng, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng như là trân châu đen, trong con ngươi là sự thâm thúy không có bất kỳ tâm tình dao động nào làm cho người ta cảm thấy cao thâm khó lường.Trong tay nàng ôm một cây cổ mộc tỳ bà màu đỏ, ngon tay hết sức nhu mỹ nhẹ nhàng nắm dây đàn, dù chưa hề gảy đàn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác áp lực vô hạn, một khi bắt đầu gảy một khúc tỳ bà thì có thể diệt tận thiên quân vạn mã."

Long hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải ngân câu.Nhật lạc điểu tích bi, nguyệt xuất hạo thiên kính!"

Đại trí sư Cảnh Phong đứng ở trên đài thuyền thật cao, ngẩng đầu lên trời nhìn Hạo Thiên linh kính, trong miệng lẩm bẩm, nhiều nếp nhăn trên mặt mang theo vẻ thận trọng, cao giọng nói:"Không biết các hạ là vị cao nhân nào của gia tộc Ngân Câu?"

Số lượng linh khí cả vương triều Thần Tấn rất là nhiều, mỗi một món đều có một câu chuyện truyền kỳ, lúc Hạo Thiên linh kính phi thiên tới cũng đã bị đại trí sư Cảnh Phong liếc mắt một cái là nhận ra.Người cổ cương trước sau như một, đều không hòa hợp với các đại gia tộc ở vương triều Thần Tấn, đối phương lại là một trong tứ đại quý tộc ở vương triều Thần Tấn, là một cao nhân của gia tộc Ngân Câu cho nên đại trí sư Cảnh Phong hiển nhiên phải đối đãi thật thận trọng, huống chi bây giờ còn là thời điểm mấu chốt để đi tìm Thiên Vu thần nữ, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai lầm nào-------Chương 43: Loạn Chiến 2Toàn bộ chiến sĩ cổ cương trên Hồng nha phi hạm đều bị kinh động, mỗi một người đều mặc thiết khải, cầm trong tay chiến binh, xông ra thì trên người đã bừng bừng chiến khí, khí thế chèn lên làm cho bầu không khí như muốn đong cứng lại vậy.Phong Phi Vân mặc dù chưa từng lạc vào cảnh giới kỳ lạ nhưng cũng có thể cảm nhận khí thế khiếp sợ trên người bọn họ, chiến lực của mấy nghìn tên chiến sĩ cổ cương này quả thật là rất đáng sợ, so với thành vệ quân của thành Linh Châu thì cường đại không chỉ gấp mười lần.Đông Phương Kính Nguyệt tay ôm tỳ bà đạp trên sóng lớn, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Hồng nha phi hạm một cái, lời nói lại không mang theo bất kỳ cảm tình nào:"Tiểu nữ thân phận thấp kém, nào dám xưng tên ở trước mặt của đại trí sư Cảnh Phong!"

"Làm sao ngươi biết ta là trí sư Cảnh Phong?"

Cảnh Phong trí sư cười nói.Đông Phương Kính Nguyệt nói:"Trên Hồng nha phi hạm treo đại kỳ "Phụng thiên", cái này lại đại diện cho cổ cương phủ Phụng thiên bộ, mà người của Phụng thiên bộ có thể điều khiển được Hồng nha phi hạm hết thảy cũng chỉ có ba người.

Một là thống soái Phụng thiên, một là Cổ Ẩu bà bà, một là Cảnh Phong đại trí sư.

Với tướng mạo cùng với tuổi tác của tiền bối, hiển nhiên không phải là thống soái Phụng thiên Phách Lăng uy vũ, càng không phải là Cổ Ẩu bà bà, như vậy thì chỉ có thể là Cảnh Phong đại trí sư."

"Ha ha, tâm tư tiểu nữ này thật tinh tế, nếu không phải lão phu có chuyện quan trọng thì rất muốn nhận ngươi làm đồ đệ."

Cảnh Phong đại trí sư cười nói.Số lượng trí sư so với luyện khí sư, luyện đan sư, tuần thú sư đều phải ít hơn, mỗi một vị trí sư đều đáng giá, đều được các thế lực lớn kính trọng và mong muốn lôi kéo hiền tài, huống chi đây lại là một vị đại trí sư.Nếu đúng là có thể trở thành đồ đệ của một vị đại trí sư, như vậy tuyệt đối là một vinh quang đặc biệt lớn lao.Đông Phương Kính Nguyệt vẫn bình tĩnh nói:- Vậy thì thật là đa tạ sự ưu ái của đại trí sư, nhưng mà lần này tiểu nữ tới đây cũng chỉ là muốn bắt một tên ăn cắp mà thôi, xin đại trí sư Cảnh Phong hãy vui lòng để cho ta lên thuyền bắt hắn xuất hiện.- Người đó đang ở trên Hồng nha phi hạm?Cảnh Phong đại trí sư nói.- Tuyệt đối không sai.Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng ngời lóng lánh, hướng về phía Hồng nha phi hạm liếc nhìn, thử muốn tìm cho ra Phong Phi Vân.Bà nương chết bầm này đúng là âm hồn không tan mà, không được, nếu để cho nàng bước lên Hồng nha phi hạm vậy thì ta đây chẳng phải là không có một con đường sống hay sao, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.Ánh mắt hắn hướng về Đông Phương Kính Nguyệt đang nhìn lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian trá, đã có "kế thượng tâm đầu" rồi.Phong Phi Vân quả quyết từng bước từ trong khoang thuyền bước ra, ở sau lưng những chiến sĩ cổ cương mà bay vút nhanh chóng, tốc độ nhanh chẳng khác nào quỷ ảnh.Hai mắt Đông Phương Kính Nguyệt trầm xuống, đã phát hiện được Phong Phi Vân nên lửa giận trong lòng lần nữa bùng cháy hừng hực, ngón tay chuyển động dây đàn bắn ra một âm thanh nhẹ.- Tranh!Tỳ bà vừa vang lên, một đạo sát quang vô hình liền xông ra ngoài.- Phốc!Một chiến sĩ cổ cương hét lên rồi ngã gục, lăn xuống trên thuyền giáp, không nhúc nhích!- Trời ơi!

Yêu nữ gia tộc Ngân Câu giết người!- Mọi người cùng liều mạng với nàng, nữ nhân này thật sự là lòng dạ quá độc ác!"

- Đây là khiêu khích đối với tộc nhân cổ cương ta mà, không báo mối huyết thù này thì vọng vi người cổ cương!Phong Phi Vân với tốc độ cực nhanh, không ngừng biến hóa phương hướng, lớn tiếng hô hào liền làm cho lòng của mấy ngàn tên chiến sĩ cổ cương lòng dâng tràn căm phẫn, sát khí đằng đằng, trong đó có hai gã chiến sĩ cổ cương mặc thiết khải, ngón tay to cỡ miệng chén đang lao xuống Hồng nha phi hạm hướng về Đông Phương Kính Nguyệt lướt đi.- Yêu nữ này thực sự là khinh người quá đáng, có thể tự nhiên vô cớ sát hại người của tộc ta, hôm nay xem xem gia gia ngươi có giết ngươi đền mạng hay không?Sự thay đổi này thực sự diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đông Phương Kính Nguyệt, mới vừa rồi luồng Âm sát tĩnh ba của nàng rõ ràng là nhằm vào Phong Phi Vân, làm sao lại đánh chết một chiến sĩ cổ cương chứ?Vị chiến sĩ cổ cương kia hiển nhiên không phải là bị Âm sát tĩnh ba của Đông Phương Kính Nguyệt đánh ngã, mà là do Phong Phi Vân đánh một đấm làm cho ngất xỉu, giờ phút này vị chiến sĩ cổ cương kia đã đứng lên lại, bàn tay vẫn còn xoa xoa sau ót, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra?Nhưng mà bây giờ đã không có nhiều người chú ý đến hắn bởi vì tất cả chiến sĩ cổ cương đều đã bị làm cho nổi giận, rất nhiều người đều nhao nhao từ trên Hồng nha phi hạm chạy xuống phía dưới xung phong liều chết, muốn vây giết Đông Phương Kính Nguyệt.Toàn bộ tình cảnh đều điên cuồng, đủ loại chiến binh được tế xuất, công kích được nổ vang rung động ở trên mặt nước.- Giết người thì đền mạng, lấy mạng đền mạng!- Không giết yêu nữ này, mặt mũi cổ cương tộc ta còn biết để ở đâu?- Hôm nay lại muốn chiến đấu cho công bằng lẽ phải.Người cổ cương tính tình ngay thẳng, hơn nữa bình thường đều bị các đại gia tộc ức hiếp cho nên Phong Phi Vân vừa gây xích mích một chút thì toàn bộ những người này đều phát cáu, từng người một đều hung thần ác sát thật giống như dã thú cuồng hóa vậy.Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã phiền muộn cực kỳ, với tài trí thông minh của nàng hiển nhiên là biết trước tiên là Phong Phi Vân đã ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng mà bây giờ nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, chỉ có thể tế xuất Hạo Thiên linh kính ngăn chặn những người man rợ này.Phong Phi Vân ngồi ở chỗ cao nhất của Hồng nha phi hạm nhìn điệu bộ luống cuống tay chân của Đông Phương Kính Nguyệt, lại cao giọng mà cười:- Đông Phương Kính Nguyệt cô muốn đấu với bổn thiểu gia sao, cô vẫn còn non nớt lắm!Ngay đúng lúc Phong Phi Vân cười vui mừng thì sau lưng truyền tới một thanh âm già nua:- Nàng ấy muốn bắt một người thì ra chính là ngươi!Cuối cùng Phong Phi Vân cũng cười không nổi, nghiêm mặt nghiêng đầu nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, đối diện với lão gia hỏa này hắn gật đầu mỉm cười.-------Chương 44: Tiện Nhân Vô ĐịchXung quanh con mắt Cảnh Phong đại trí sư tạo ra từng đường nếp nhăn, tuy là nhìn như tuổi già sức yếu nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sự thâm thúy mênh mông bất ngờ.Hắn đứng ở sau lưng của Phong Phi Vân.Hình như hắn đã đứng yên ở nơi này thật lâu rồi, trên mặt trước sau đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.Cái lão già này suy cho cùng là người hay quỷ chứ, bước đi lại có thể không hề có tiếng động!- Hì hì!Phong Phi Vân cười gượng hai tiếng.- Đông Phương Kính Nguyệt xem mạng người như cỏ rác, tiền bối người không đi quản hay sao?Cảnh Phong đại trí sư hơi lắc đầu, cười nói:- Trong thiên hạ vẫn không thể có người nào có thể lừa gạt được ta, ở trước mặt ta lại trợn mắt mà nói dối thì thật là không nên.

Nói cho ta biết, Thiên Vu thần nữa ở chỗ nào?Trí tuệ của Cảnh Phong đại trí sư cực cao, hiểu rõ mọi chuyện tận chân tơ kẻ tóc, những trò bịp này của Phong Phi Vân có thể lừa được những người chiến sĩ cổ cương kia nhưng không thể lừa được hắn.- Thiên Vu thần nữ?

Người đó là ai vậy?Phong Phi Vân đầu óc mơ hồ, trong đầu tràn đầy nghi vấn.Đây cũng không phải là do hắn cố ý giả vờ, hắn thật sự là chưa từng nghe ai nói đến Thiên Vu thần nữ cả, nhưng nhìn vẻ mặt lão đầu này lại tràn đầy tự tin, hình như là rất nghiêm túc.Cảnh Phong đại trí sư nhíu mày một cái, lại lần nữa quan sát Phong Phi Vân rồi từ từ nói:- Trong người ta cảm ứng được khí tức của Thiên Vu thần nữ, ngươi rõ ràng là đã từng tiếp xúc với nàng.

Ngươi tới từ thành Linh Châu?- Không sai!Phong Phi Vân nói.- Vậy ngươi cũng có biết một thiếu nữ vừa tròn mười bốn tuổi hay không?Cảnh Phong đại trí sư hơi lộ ra sự khẩn trương nói.- Việc này ...Phong Phi Vân ở thành Linh Châu đúng là có biết thiếu nữ nhưng lại biết không hề ít, hơn nữa tuyệt đại đa số đều từ mười bốn đến mười tám tuổi, với lại ... khụ khụ, phần nhiều đều từng bị hắn cưỡng ép chiếm đoạt qua, đều tồn tại cảm xúc tình một đêm mạnh mẽ khó mà quên được.Ít nhất Phong Phi Vân cho là như vậy còn về phần những thiếu nữ kia cảm nhận như thế nào thì hắn cũng không biết.Nếu như trong này thật sự có một thiếu nữ là Thiên Vu thần nữ, như vậy thì dám chắc đã bị hắn dùng thủ đoạn thâm độc mà chiếm đoạt, trời ơi, chẳng phải hắn đã cùng Thiên Vu thần nữ XXOO hay sao, thế này là nguy rồi, nếu không bị toàn bộ tộc người cổ cương truy sát mới là chuyện lạ à nha.Biểu cảm trên mặt của Phong Phi Vân không ngừng biến đổi, càng ngày càng trở nên khó coi, ôm ắp trong lòng sẽ gặp may mắn, cuối cùng khó khăn mới nói được:- Chuyện kể về nguồn gốc của Thiên Vu thần nữ rốt cuộc là như thế nào?Cảnh Phong đại trí sư cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Phong Phi Vân, sau đó nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc trắng, thở dài nói:- Thiên Vu thần nữ chính là con gái của Thiên Vu đại thần, vòng tuổi một vạn năm sẽ chuyển thế trở về một lần, Thiên Vu thần nữ một khi giáng thế như vậy thì lại đại diện cho "Vu Điển" cùng với Thiên Vu thần thụ ra đời.- Thiên Vu Thần Nữ đem hết thảy ba bộ cổ cương lớn thống nhất lại, trở thành thủ lĩnh chí cao của toàn bộ cổ cương tộc.- Mười ngày trước Thiên Vu thần nữ đã thức tỉnh, Thiên Vu thần nữ cuối cùng cũng đã hạ xuống lần nữa, tộc nhân bọn ta hiển nhiên có nghĩa vụ với trách nhiệm nghênh hồi Thần nữ trở về.Trên mặt của Cảnh Phong đại trí sư tràn đầy hào quang của sự thành tín, thật giống như xem nàng là một thần linh thật sự vậy.Đây chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng tồn tại trong lòng mỗi một người cổ cương.Nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nghe được mấy cái này thì cả người đổ mồ hôi lạnh, một Đông Phương Kính Nguyệt truy sát, hắn đã lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa, nếu lại tăng thêm những tu sĩ cường đại của cổ cương tộc thì hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng được.Thiên Vu thần nữ này cũng xúi quẩy quá đi chứ, Thiên Vu thần thụ trong cơ thể vậy mà lại bị tên hèn hạ Phong Phi Vân chà đạp, quả thực là đau buồn quá đi!

Trong lòng Phong Phi Vân không ngừng than vãn.Tuy là Phong thiếu gia đều làm chuyện tốt nhưng nói đến bản chất thì tự mình cũng không thể thoát khỏi liên quan.- Khụ khụ!

Tôi trước giờ đều không biết ai là Thiên Vu thần nữ.Vừa dứt lời, Phong Phi Vân liền một chưởng đạp trên mặt đất, thân hình bay lên, bàn chân hung hăng đạp một cái, liền muốn bay vút ra ngoài.Lúc này không trốn thì còn đợi lúc nào.Chỉ cần trốn ra khỏi Hồng nha phi hạm, nhảy vào trong dòng nước sông đang chảy cuồn cuộn, chìm vào tít dưới đáy sông thì dù cho đại trí sư Cảnh Phong có cao thâm đến đâu cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt hắn trở lại.Trên mặt Cảnh Phong đại trí sư từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười chúm chím, thấy Phong Phi Vân chạy trốn lại càng có thêm sự khẳng định trong lòng, hắn thật sự là đã thấy qua Thiên Vu thần nữ, chỉ cần bắt hắt trở lại rồi để cho hắn dẫn đường thì chắc chắn có thể tìm được Thiên Vu thần nữ trong thời gian ngắn nhất."

Vù vù!"

Hắc bào của Cảnh Phong đại trí sư nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi xòe bàn tay ra biến thành một thủ ảnh thật to, một tay muốn tóm gọn Phong Phi Vân từ trên trời lại.Khí tức thủ ảnh bao vây khắp trời đất, cắt đứt linh khí thì toàn bộ màn trời thật giống như đều bị sụp đổ xuống vậy.-------Chương 45: Tiện Nhân Vô Địch.

2Tốc độ biến hóa Phong Phi Vân chậm trở lại giống như rơi vào trong vũng bùn, biết rõ bây giờ nếu như tiếp tục trốn về phí trước, tuy là có thể chạy trốn khỏi Hồng nha phi hạm nhưng nhất định lại bị thủ ảnh to lớn kia bắt lại."

Tu vi của cái lão già này so với Đông Phương Kính Nguyệt có lẽ là mạnh hơn đây."

Phong Phi Vân đã đột phá cảnh giới tiên căn sơ kỳ hiển nhiên không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, hai chân ghim mã bộ, nhanh chóng điều động lực tiên căn trong đan điền một quyền đánh ra giữa trời, tiếp theo là quyền thứ hai, quyền thứ ba ..., liên tiếp đánh ra chín quyền.Chín quyền này đại biểu cho chín loại đạo nghĩa, tương hỗ lẫn nhau mà phát triển trùng điệp, chín đạo quyền ảnh vậy mà thật lâu mới dừng lại, cũng không có bị biến mất.Thời khắc này Phong Phi Vân thật giống như có chín cánh tay dài, chín quyền đánh ra trực tiếp làm cho thủ ảnh to lớn trên màn trời bị xé ra một lổ hổng.- Chính là lúc này.Phong Phi Vân thu quyền lại mà đứng thẳng, hướng về cái lỗ hỗng vừa bị xé ra mà chạy đi.- Ồ!Cảnh Phong đại trí sư hơi lộ ra sự kinh ngạc, tiểu tử này thật không đơn giản nha, chín chiêu quyền pháp mới vừa xuất ra quả thực là bác đại tinh thâm, mang theo vận luật thiên đạo, tuyệt đối không phải một người thanh niên hơn mười tuổi lại có thể lĩnh hội được.Tuy là hắn chẳng qua chỉ là tu vi tiên căn sơ kỳ nhưng lại có thể phát huy được chiến lực của tiên căn trung kỳ, thật sự không đơn giản.Nhảy qua cảnh giới mà chiến đấu, thiên tư tuyệt đại!- Người bạn nhỏ, lão phu chẳng qua chỉ muốn để cho ngươi một con đường đi, ngươi cần gì đi vội vã mà tự làm khổ mình như vậy, dù cho trốn ra khỏi Hồng nha phi hạm thì ngươi cũng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của vị cô nương gia tộc Ngân Câu kia đâu!Cảnh Phong đại trí sư cũng không vội vàng đuổi theo, chỉ đứng vững vàng ở chỗ cao, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.Phong Phi Vân đúng là mới vừa bước ra được hai bước liền ngừng lại, Cảnh Phong đại trí sư nói không sai, nếu như trốn ra khỏi Hồng nha phi hạm thế nào cũng lại bị Đông Phương Kính Nguyệt truy sát.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, xoay người lại cười hắc hắc:- Tiền bối nói như vậy là chỉ cho ta một con đường sáng sao?Cảnh Phong đại trí sư hình như đã sớm đoán được Phong Phi Vân sẽ không bỏ trốn nữa vậy, cười nói:- Gia tộc Ngân Câu được xưng là một trong bốn đại quý tộc cường đại nhất ở vương triều Thần Tấn, không cần nói chỉ ở tại triều đường mà ngay cả tu tiên giới đều có thế lực lớn lao.

Vị cô nương kia có thể mang theo Hạo thiên linh kính rõ ràng có thể nhận thấy địa vị ở gia tộc Ngân Câu không thể coi thường, ngươi đã đắc tội với nàng thì dù cho có chạy trốn trới chân trời góc biển cũng không hữu dụng.Phong Phi Vân gật đầu, dĩ nhiên là đồng ý với lời nói của Cảnh Phong đại trí sư rồi.- Nhưng nếu như ngươi đồng ý giúp ta tìm được Thiên Vu thần nữ, như vậy thì đã là bằng hữu của Phụng thiên bộ, nếu là bằng hữu thì ta hiển nhiên cũng có thể vì ngươi mà chỉ một con đường sáng.Cảnh Phong đại trí sư cười nói.Cái lão già này không hổ được gọi là đại trí sư mà, đúng là có chút tài năng nha, nói ra yêu cầu quả thực làm cho Phong Phi Vân không cách nào mà cự tuyệt được.Phong Phi Vân nhìn một chút về phía những chiến sĩ cổ cương đang giao thủ với Đông Phương Kính Nguyệt, nữ nhân này khá được đấy, một tay tế xuất Hạo thiên linh kính, một tay gãy đàn hồng mộc tỳ bà, đứng ở trên ngọn sóng to, dáng người tự nhiên trên mặt nước mênh mông có vẻ hết sức linh động.Chiến sĩ cổ cương dũng mãnh thiện chiến, mỗi người đều lực đại vô cùng, trong đó càng không thiếu những cường nhân có thể di sơn đảo hải nhưng lại không có một ai có thể bước vào gần nàng trong vòng mười bước chân.Tu vi nữ nhân này thực sự rất cao!Phong Phi Vân tự nhận là dù cho dùng được miểu quỷ ban chỉ cũng tuyệt đối không đỡ được ba chiêu của nàng, nếu thật như bị nàng đuổi theo thế thì mười phần chết chắc không một đường sống.Cảnh Phong đại trí sư chính là một lão hồ ly, thấy Phong Phi Vân đã ý động rồi, thế là liền tiếp tục thêm dầu thêm mỡ thổi phồng lên nói:- Người bạn nhỏ, gia tộc Ngân Câu thế lực lớn như vậy, trong thiên hạ không ai dám đắc tội, đối địch với nàng chết là chuyện nhỏ, nếu như liên lụy đến người nhà thì thật không nên chút nào, ngươi nên nghĩ lại đi nha!Phong Phi Vân nhìn nụ cười tủm tỉm trên mặt Cảnh Phong đại trí sư, tuy là hiền lành nhã nhặn nhưng làm sao mà hắn luôn cảm thấy nụ cười đó rất gian xảo.Tránh được kiếp này trước rồi tính tiếp, một khi bỏ rơi được bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này, đến được thành Linh Châu, nơi ấy cũng chính là thiên hạ của ta, đến lúc đó nếu muốn chuồn mất thì cũng không ai có thể ngăn cản được ta, trong lòng của Phong Phi Vân nghĩ đến như thế.- Được.

Nếu tiền bối đã thẳng thắn như vậy thì Phong Phi Vân hiển nhiên không kiểu cách gì nữa, nhưng mà ta cũng có điều kiện, tiền bối nếu không đáp ứng điều kiện của ta .. hì hì, thành Linh Châu có đến trên trăm vạn nhân khẩu, muốn tìm ra Thiên Vu thần nữ thì chỉ sợ tiền bối phải mất hơn nửa năm đó chứ!Phong Phi Vân cười nói.Cảnh Phong đại trí sư hiển nhiên nghe được ý đe dọa trong lời nói của Phong Phi Vân nhưng mà ánh mắt của Phong Phi Vân lại rất nghiêm túc, Cảnh Phong đại trí sư hoàn toàn phải mất một khoảng thời gian như thế, một khi để cho cao thủ hai bộ kia cũng tìm được thành Linh Châu thì quả thật là rất phiền phức.Gần đây tam đại bộ tộc Cổ cương không hòa hợp, trong lúc tương hổ đã có cạnh tranh, lại có hợp tác, ba người đều muốn nghênh hồi Thiên Vu thần nữ, bởi vì nếu ai có thể nghênh hồi Thiên Vu thần nữ thế thì địa vị trong cổ cương phủ nhất định sẽ áp đảo được hai đại bộ tộc khác.Đây chính là một trận cạnh tranh, ai có thể tìm được Thiên Vu thần nữ thì người đó là người thắng thật sự.- Điều kiện gì?Cảnh Phong đại trí sư nói.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, thở dài nói:- Việc ấy ... tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt kia ngang tàng bá đạo, ham muốn mỹ sắc, chỉ là bởi vì trong biển người nhìn thấy ta vừa mắt liền nhớ nhung đến dung mạo nụ cười tài hoa của ta, nảy lòng tham muốn nhìn thấy ta, đối với ta nhất định sinh ra suy nghĩ không nên có, đuổi theo ta ba ngày ba đêm không buông tay.

Hừ!

Phong Phi Vân ta sống giữa trời đất là một nam tử hán thật tốt, đầu đội trời chân đạp đất há có thể bị nàng ta làm bẩn cơ thể.

Vãn bối khẩn cầu tiền bối xuất thủ để cho nàng thấy khó mà lui.Thở dài một tiếng, nói tiếp:- Haizzz!

Nói cho nàng biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được!

Trong lòng ta đã có người thích rồi, để cho nàng mất hết hy vọng đi!-------Chương 46: Phản Truy SátCảnh Phong đại trí sư kinh ngạc quan sát Phong Phi Vân, chỉ thấy hắn liêu lạc tang thương, khắp người đầy nước bùn, tóc rối bù, nhìn càng buồn bực hơn chính là hai bàn chân trắng như tuyết, cái này thì có thể cùng với dung mạo tài hoa liên quan gì đến nhau chứ?Nếu như Đông Phương Kính Nguyệt cao quý kia có thể vừa ý người này thì đó mới là chuyện lạ!Đối với lời nói của Phong Phi Vân thì đại trí sư Cảnh Phong dĩ nhiên là không tin nửa lời, nhưng mà bây giờ hắn đang muốn cầu cạnh Phong Phi Vân, như vậy thì lúc này hiển nhiên chỉ có thể xua đuổi Đông Phương Kính Nguyệt đi trước mới được.Sau nửa ngày bàn tính âm mưu thì Phong Phi Vân và đại trí sư Cảnh Phong hai người đó nhìn nhau mà cười, một con hồ ly, một con tiểu hồ ly xem ra đã đạt được thỏa thuận nào đó.- Dừng tay!Cảnh Phong đại trí sư đứng ở trên mạn thuyền thật cao, trường bào màu đen trên người bị gió thổi bay phất phới, một tiếng hô to làm cho cả màn đêm hỗn loạn lắng lại.Những chiến sĩ cổ cương lòng đầy căm phẫn kia lúc này mới tức tối dừng công kích lại, lui về Hồng nha phi hạm, dĩ nhiên cũng có mấy người bướng bỉnh không tuân thủ, hai bên vẫn vây quanh Đông Phương Kính Nguyệt, con mắt đỏ ngầu muốn tái chiến.Cho đến khi Cảnh Phong đại trí sư hô to lên một câu nữa thì mấy người kiêu căng không nghe lời này mới chịu lui trở về.Cảnh Phong đại trí sư gầy chẳng khác nào một cây trúc, đứng thẳng nghiêm túc nói:- Đông Phương cô nương, dù cho cô là hậu duệ quý tộc của Ngân Câu gia tộc đi nữa, một khi đã giết người của cổ cương tộc ta thì hôm nay cô đừng mơ tưởng mọi chuyện được bỏ qua dễ dàng.Cảnh Phong đại trí sư hiển nhiên biết rõ Đông Phương Kính Nguyệt không hề giết người, nhưng mà hắn và Phong Phi Vân đã có giao ước nên đương nhiên sẽ tương kế tựu kế, thử nói ra một con đường cho nàng.Đông Phương Kính Nguyệt thanh lịch tao nhã đứng ở dưới ánh trăng làm động lòng người, mũi chân dẫm trên mặt nước sóng gợn lăn tăn như một bụi cây bạch hà duyên dáng yêu kiều, đôi mắt linh động như vì sao kia ở dưới khăn che mặt lúc có lúc không, thản nhiên cười nói:- Đông Phương Kính Nguyệt từ trước đến nay chỉ giết người tội ác tày trời, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, trong này nhất định có hiểu lầm.Tuy là đã trải qua một trận đại chiến nhưng mà nàng cũng không lộ một chút mệt mỏi, rất dễ nhận thấy vừa rồi nàng không có dùng toàn lực, ngay cả một giọt mồ hôi trên trán cũng không có.Khóe mắt Cảnh Phong đại trí sư hơi nghiêng một chút, nhìn chăm chú về hướng góc ẩn nấp của Phong Phi Vân, cười gượng nói:- Nói như vậy Đông Phương cô nương truy sát vị nào đó thì vị đó nhất định là kẻ tiểu nhân gian tà tội ác tài trời sao?Trong lòng Phong Phi Vân đau đớn, cái lão già này thực sự là đáng ghét, vậy mà cũng đem ta mắng chưởi thành kẻ tiểu nhân gian tà, ta cũng chỉ muốn xem xem Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy sẽ làm thế nào để bôi nhọ thanh danh của ta đây?Đông Phương Kính Nguyệt đối với ta hận thấu xương tủy, ở trong miệng của nàng hiển nhiên sẽ không có nửa chữ sạch sẽ, cái bà nương chết bầm này không nói xấu ta mới là lạ à, trong lòng Phong Phi Vân đã bắt đầu chưởi rủa Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt trầm tư một chút, nghĩ đến cảnh Phong Phi Vân dùng một quyền đánh mình ngã lăn xuống đất, trong lòng liền cảm thấy một hồi nóng giận, nhưng mà muốn nói Phong Phi Vân tội ác tày trời thì lại không nói được, dù sao thì tên tiểu tử này chính là đã dẫn người đi giết Tam gia, nói về can đảm khí phách, nói về mưu lược, nói về nhân phẩm đều là một nhân tài tốt nhất, dĩ nhiên đây đều là do Đông Phương Kính Nguyệt không biết đến quá khứ của Phong thiếu gia, chỉ đối với Phong Phi Vân bây giờ mà đánh giá.Nếu để cho nàng biết rõ Phong thiếu gia từng ở trong thành Linh Châu làm đủ loại chuyện ác, nói không chừng sát ý trong lòng nàng càng nồng nặc hơn, thứ khốn kiếp này tốt nhất là nên giết sạch mới cảm thấy vui sướng.Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt có phần hơi mất tự nhiên nói:- Hắn ngược lại cũng không phải là một người tội ác tài trời, luận về nhân phẩm và tài hoa thì đều là hạng người có thiên tư tuyệt đỉnh, chẳng qua chỉ là do ta và hắn có một chút ân oán cá nhân, ta không thể không bắt hắn được.Hí!"

Thiên tư tuyệt đỉnh, ân oán cá nhân, nữ vương?

Nam mô?

Mẹ kiếp, chẳng lẽ thực sự như lời của tiểu tử kia nói, tiểu cô nương này coi trọng hắn, đây chính là sự xích mích trong chuyện tình cảm đây mà!

Thật là phiền phức, rất là phiền phức!"

Cảnh Phong đại trí sư luôn luôn nhìn chằm chằm vào sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt của Đông Phương Kính Nguyệt, hơn nữa với lời nói của nàng mà tiến hành phân tích thì lần nữa càng xác định tên tiểu tử Phong Phi Vân kia quả thật là không có nói xạo, đích xác là bởi vì dáng dấp quá đẹp trai nên được nàng thương nhớ, vậy mới có thể bị nàng truy đuổi lên trời không đường mà xuống đất cũng không cửa.Lúc này trong lòng của Phong Phi Vân cảm thấy vô cùng xúc động, đứng ở trong góc tối nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Nguyệt đang ứng ở trên mặt nước xa xa, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc:"Cái này ...

Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy tuy là cay độc một chút nhưng ngược lại vẫn có thể coi là một người ân oán phân minh, trái lại ta lại là kẻ lòng dạ tiểu nhân.

Tuy là nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình có dáng dấp vô cùng giống nhau nhưng mà nhân phẩm của nàng so với Thủy Nguyệt Đình lại cao hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần!"

"Ôi!

Lòng dạ của nữ nhân như quả trứng muối, bên ngoài thì trơ trụi thuần khiết, ai biết được bên trong lại có bao nhiêu tâm tư sặc sỡ chứ."

Đã trải qua một lần tình cảm đối với Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân đã bị tổn thương quá sâu đậm, trong lòng đối với nữ nhân đã hoàn toàn mất lòng tin, dù cho hắn yêu thích Đông Phương Kính Nguyệt như thế nào đi nữa nhưng mà trong lòng trước sau luôn có sự xa cách.- Haizzz!

Đông Phương cô nương, chuyện như vậy miễn cưỡng không thể được đâu!Cảnh Phong đại trí sư thở dài nói, trong lòng cảm thán, tinh lực những người trẻ tuổi này thực sự quá dồi dào, vì người mình thích mà có thể đuổi theo ba ngày ba đêm, cái luồng khí nghị lực này vẫn là nên khen ngợi.Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh một tiếng:- Nếu hắn đã dám làm sẽ phải có can đảm gánh chịu, không có gì là miễn cưỡng hay không miễn cưỡng, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn, muốn hắn phải cho ta một câu trả lời hợp lý!Giữa đôi lông mày của Cảnh Phong đại trí sư lại co giật, cảm tình này đúng là tên tiểu tử Phong Phi Vân kia bội tình bạc nghĩa, cái này càng thêm phức tạp, trời ơi, cái loại chuyện rắc rối này làm sao mà ta lại gặp phải chứ?Cảnh Phong đại trí sư tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh nhưng mà trên bình diện chuyện tình cảm nam nữ lại làm cho vị lão nhân khí phách này có cảm giác lúng ta lúng túng."

Tiểu tử Phong Phi Vân này thực sự là quá khốn nạn, sớm biết là vấn đề tình cảm lão phu đã không đáp ứng hắn rồi, những mà nếu đã đáp ứng thế thì cũng không còn đường để mà quay lại."

Cảnh Phong đại trí sư nhẹ nhàng sửa lại chòm râu một chút, nói:- Khụ khụ, lão phu thanh minh lần nữa, nếu cô muốn truy đuổi người thì không có trên Hồng nha phi hạm, nếu cô lại muốn cố tình gây sự thì lão phu sẽ không khách khí đối với cô.

Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu.Những chiến sĩ cổ cương kia cũng đồng thời gào thét:- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!...Phong Phi Vân trong lòng cười khẩy những cũng mang theo vài phần mong đợi, hắn cũng muốn nhìn xem Đông Phương Kính Nguyệt sẽ xử lý như thế nào, cô nàng này bất luận là trí tuệ hay là tu vi đều là hạng người tuyệt đỉnh, tính cách của nàng người thường không thể so sánh được, nếu như nàng xuất thủ nhất định là long trời lở đất.Bàn tay bạch ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt ở trên hồng sắc tỳ bà chuyển động, trong lòng cũng là do dự, Phong Phi Vân dám chắc là náu mình ở trên Hồng nha phi hạm, nếu muốn bắt tên hỗn đãn này cũng chỉ có thể qua được cửa ải của Cảnh Phong đại trí sư, càng phải đối mặt với mấy ngàn tên chiến sĩ cổ cương cường mạnh.- Hừ!

Nếu Cảnh Phong đại trí sư đã bênh vực cho hắn thì tiểu nữ cũng chỉ có thể đắc tội.Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt bắn tóe ra hai luồng linh hoa u lam, hướng bay về phía trước, nhiệt độ giữa trời đất tức khắc chợt giảm xuống, những ngọn sóng cả trên bề mặt sông lớn đang cuộn trào mãnh liệt đều kết thành một tầng băng tinh thật dày.- Một khúc ruột gan đứt, tìm kiếm tri âm nơi chân trời nào!Đông Phương Kính Nguyệt dùng ba ngón tay gảy liên tục, mỗi một ngón tay đều nhanh như lướt nước, dây đàn chập chờn, bóng dáng không khỏi tung bay lên giống như là bạch điệp bay trên trời."

Ầm ầm!"

Một khúc thanh thế này đáng sợ bực nào mới làm cho băng tinh trên sông lớn bị đánh tan nát hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi đao băng giống như đao sơn kiếm vũ đang gầm rú bổ nhào về phía trước.- Hai khúc ruột gan đứt, khinh vũ lần đi chớ lưu luyến!Một đôi quang ảnh thần vũ màu trắng ứng theo âm thanh mà sinh thành trôi lơ lửng sau lưng nàng, rộng khoảng ba trượng, thiêng liêng mà thuần khiết đẹp đẽ, tỏa ra từng tia linh quang màu trắng văng đầy con sông dài.Cánh chim vỗ một cái thì nàng cũng đã bay tới phía trên của Hồng nha phi hạm.- Ba khúc ruột gan đứt, hoa rơi vì mưa tôi thấy buồn!Vù vù!Trên màn trời mây đen cuồn cuộn mang theo tiếng sấm đánh, màn đêm bị sức mạnh của tiếng tỳ bà làm cho đọng lại và dĩ nhiên biến thành nhiều cánh hoa màu đen rơi xuống chẳng khác nào mưa đêm vậy.-------Chương 47: Bị Gài BẫyPhong Phi Vân nhìn những cánh hoa màu đen xinh đẹp rơi đầy trời, còn có những băng tinh kia ngưng tụ thành đao sơn kiếm vũ, trong lòng lại lần nữa cả kinh, tu vi của cô nàng Đông Phương này so với tưởng tượng của hắn thì càng cường mạnh hơn, e rằng đã đạt đến cảnh giới thần cơ đại viên mãn."

Phá!"

Cảnh Phong đại trí sư vẫn không nhúc nhích, chẳng qua chỉ há mồm ra nhẹ nhàng đọc lên một chữ như vậy, trong miệng phun ra năm luồng hơi thở huyền sắc như là dòng thác tập kích bất ngờ, đại khí sáng rực lấp kíp cả bầu trời mênh mông."

Ầm!"

Cơn mưa hoa khắp bầu trời biến thành bụi trần rơi vào trong nước sông, ngay cả những đao kiếm băng tinh kia tiếp theo cũng vỡ vụn từng chút một hóa thành từng giọt từng giọt nước.Bầu trời đêm lại trở nên sáng trong, ngay cả tầng mây trên màn trời cũng đều bị tách ra làm lộ ra ánh trăng tròn sáng trong.- Cảnh Phong đại trí sư quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay tiểu nữ rốt cuộc cũng được lãnh giáo.Thanh âm của Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, càng ngày càng cách xa đến khi trở nên không thể nào nghe thấy được thì đã đi xa ngoài mười dặm.Nghe thanh âm của nàng liền biết nàng đã bị thương nặng, khí tức không đủ lực hồn hậu, ngay cả linh khí trên người cũng biến mất không ít.Lúc này chính là thời cơ tốt để nhổ cỏ tận gốc, Phong Phi Vân há có thể bỏ qua cơ hội này.Hì hì!

Đông Phương Kính Nguyệt, cô cũng có ngày hôm nay!

Xem bổn thiếu gia không truy sát cô ba ngày ba đêm mới là chuyện lạ à nha!Phong Phi Vân lợi dụng lúc Cảnh Phong đại trí sư không để ý liền từ trên Hồng nha phi hạm len lén lặn xuống nước, nhanh chóng ẩn nấp, bay đạp trên bờ sông hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt bỏ trốn mà đuổi theo.- Đông Phương Kính Nguyệt, cô trốn không thoát đâu!Phong Phi Vân chân đạp trên ngọn thảo mộc, lướt gió mà đi, hắn nhảy một cái dài liền vượt qua sông lớn đoạn tuyệt với bờ bên kia, một chưởng liền xuất ra ngoài.Đông Phương Kính Nguyệt đúng là đã bị thương, bạch y trên người đã nhuốm máu, ngay cả tốc độ cũng đã thua xa với trước đây nhưng mà bóng dáng nàng vẫn hiện ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái như sương mù mà đi ở trong rừng, dung mạo vẫn tuyệt mỹ nếu như không muốn nói là thanh thản vô cùng.Phong Phi Vân càng nôn nóng đuổi theo, một chưởng khí lãnh đánh ra làm cho một cái cây cổ mộc gần đó bị đánh gãy.- Phong Phi Vân, dù cho ta đã bị thương thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.Ánh trăng sáng trong như muốn vô tri vô thức đắm chìm vào sơn lĩnh ở đằng xa!"

Vèo!"

Đông Phương Kính Nguyệt bắt đầu dừng lại, đứng nổi bật ở trên đỉnh sơn lĩnh, tuy là khoảnh khắc trước cũng còn đi vội nhưng mà giờ khắc này đã đứng vững, nhanh chóng quay người lại và ngón tay bắt đầu gảy trên dây đàn, đàn tỳ bà run lên.Một luồng sóng âm mang tính hủy diệt từ trong dây đàn bay ra giống như là lưỡi đao.Uy lực tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt kinh người vô cùng, một tu sĩ tiên căn trung kỳ ở cách xa ngoài trăm trượng cũng có thể bị nó làm cho phải bỏ mạng, Phong Phi Vân hiển nhiên không dám tiếp nhận, cơ thể trầm xuống trốn thoát sóng âm, sau đó từng bước chợt đạp trên mặt đất mà chạy ra ngoài.Hai tay mở ra không ngừng đánh ra chín chưởng, mỗi một chưởng đều mang uy lực mạnh mẽ, mang theo cả linh diễm hồng sắc!Đây là Nhất muội nguyên hỏa, giống như là từng đợt đại phiến nhiệt bay ra ngoài."

Ầm!"

Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở dưới một cái cây phong thụ hồng sắc, ống tay áo bay nhè nhẹ, ngón tay nhanh chóng khảy sợi dây đàn tấu lên một khúc thiên lai thê mỹ, mỗi một âm phù (nốt nhạc) đều là một lưỡi đao chết, tất cả âm phù đan vào một chỗ nối thành một mảnh không gian chiến pháp, sát khí gầm rít lao về phía trước làm cho toàn bộ thảo mộc trên đất đều bị quyện lại thành bụi trần."

Ba, ba ..."

Chín ngọn nguyên hỏa chưởng ấn bị sóng âm đánh cho tan nát.Đông Phương Kính Nguyệt tuy là bị thương nhưng mà tu vi vẫn mạnh mẽ như trước, thận trọng vững vàng áp chế được Phong Phi Vân, mỗi một lần xuất thủ đều có thể làm cho Phong Phi Vân luống cuống tay chân, dù sao tu vi của nàng căn bản đúng là đã đủ mạnh mẽ.Phong Phi Vân càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu: "Bà nương chết bầm này có thật là bị thương hay không?

Làm sao mà ta luôn cảm thấy là nàng đang giả bộ bị thương, cố tình đưa ta tới nơi này, muốn đánh chết ta ở trong hoang sơn dã lĩnh chứ."

- Hạo thiên linh kính!Đông Phương Kính Nguyệt chân đạp trên một khối hư vân màu trắng, trên lưng sinh ra một đôi cánh quang bạch sắc, ống tay áo bằng lụa trắng hơi lay động, một mảnh ánh sáng thần hoa từ trong tay nàng liền bay ra hóa thành một vòng bạch ngọc viên kính sáng rực.Nàng không giống như một người bị thương chút nào, trái lại thì tinh khí luôn tràn đầy, khí thế càng làm cho người ta sợ hãi, đem linh khí trực tiếp tế xuất ra ngoài, trôi lơ lửng trên trời cao trăm trượng, ánh sáng chói chang từ trên cao chiếu xuống dưới.Linh uy của Hạo thiên linh kính được dẫn động, một luồng sức mạnh khiếp sợ khí phách nhân tâm lấp đầy trong trời đất làm cho mặt đất cũng bị dồn nén tới mức nứt ra, đem cự thạch ngàn cân cũng bị đè ép vỡ ra tan nát."

Ầm ầm!"

Thần lôi được một cánh tay lớn kéo ra từ trên Hạo thiên linh kính bay xuống, đồng thời hướng về phía Phong Phi Vân mà bổ tới.Vậy mà nàng cho đòi tới lôi điện linh khí, mẹ kiếp, một người con gái bị thương nặng thì lấy ở đâu ra sức mạnh như thế chứ, cái này xem ra thật sự là bị nàng gài bẫy rồi.Phong Phi Vân trong lòng tức giận, lúc trước tự hắn tính kế lừa nàng một lần, bây giờ lại bị nàng tính kế lại, rõ ràng là nàng không hề bị thương nhưng lại giả vờ bị thương rồi dẫn Phong Phi Vân rời khỏi Hồng nha phi hạm, sau đó liền trừng trị hắn.Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không khoang tay chờ chết, hai chân đạp trên mặt đất, một tay hướng về trên trời cao mà hành động, đeo miểu quỷ ban chỉ vào trên ngón tay, tức khắc ánh sáng hắc sắc chói chang liền tràn lan vô tận hóa thành một đám mây màu đen giống như một lá chắn diện thần muốn ngăn cản lôi điện đầy trời kia.Miểu quỷ ban chỉ cũng là linh khí cấp bậc linh khí, chiến uy hiển hách, phảng phất trong đó là thanh âm của long ngâm từ bên trong truyền ra làm cho đồi núi bị chấn động run rẩy."

Ầm ầm!-------Chương 48: Bị Gài Bẫy 2Lôi điện khắp bầu trời bị rơi xuống, toàn bộ đều đánh vào trên đám mây màu đen kia, giữa hai người phát ra một tiếng kêu kinh khủng giống như là từng ngọn núi lớn bị sụp đổ vậy."

Hô hống!"

Chợt một con bạch ly to lớn khoảng ba trượng từ trong Hạo thiên linh kính vọt ra, trên người đầy vảy màu trắng, hai mắt tròn giống như tủy tinh, trong miệng ngậm hai thanh kiếm dài sắc bén.Con mắt của Bạch ly tràn đầy linh tính, lóe ra quang mang trí tuệ, phun ra một ngọn lửa màu trắng."

Nhị muội minh hỏa!"

Phong Phi Vân liền biến sắc, con bạch ly này chính là do khí linh trong Hạo thiên linh kính hóa thân, đã có linh thức độc lập, thân hình càng thêm ngưng tụ, có thể phát sinh ra chiến lực không thể tưởng tượng nổi.Điểm này thì con miểu quỷ ban chỉ bây giờ không thể so được, khí linh của miểu quỷ ban chỉ chính là con Xích long kia, bây giờ Xích long vẫn chỉ là một luồng long khí, vẫn không thể nào ngưng tụ ra thân hình nên hiển nhiên không thể đánh lại Nhị muội minh hỏa của Bạch ly.Dù sao cũng phải nói một câu, miểu quỷ ban chỉ bây giờ tuy là cấp bậc linh khí nhưng mà vẫn đang cần thời gian dựng dục mới có thể chống đỡ được với linh khí thực sự được."

Trốn!"

Uy lực của Nhị muội minh hỏa so với Nhất muội nguyên hỏa thì cường đại hơn rất nhiều, dù cho là cường giả cảnh giới thần cơ nếu bị dính vào một ít cũng sẽ bị thương nặng, bây giờ Phong Phi Vân hiển nhiên không dám lấy trứng chọi với đá.

Vì vậy liền thu hồi sức mạnh của miểu quỷ ban chỉ rồi nhanh chân bỏ chạy.- Phong Phi Vân, ngươi không phải là rất phách lối sao, làm sao mà lại như người nhát gan vô dụng thế?Đông Phương Kính Nguyệt tuy là nhìn như rất bình tĩnh truy kích nhưng mà trong lòng vẫn có một chút ngạc nhiên, tiểu tử Phong Phi Vân này lại có thể ngăn cản được công kích của Hạo thiên thần lôi, quả thực là không đơn giản, miểu quỷ ban chỉ hắn nắm trong tay tuyệt đối là một món linh khí.Tiểu tử này lấy linh khí ở đâu ra?Phải biết rằng toàn bộ Phong gia cũng chỉ có ba món linh khí mà thôi, mỗi một món đều trấn áp nội tình số mệnh của gia tộc, với địa vị của Phong Phi Vân ở Phong gia ngày hôm nay thì tuyệt đối không thể nào nắm giữ được một món linh khí, như vậy thì chỉ có thể có một lời giải thích, món linh khí này chính là do hắn tự có được.Tốc độ chạy trối chết của Phong Phi Vân tuyệt đối là hạng nhất, quả thực giống như một con thỏ hoang trong sơn cốc, dù cho tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt hơn hắn đến mấy cảnh giới nhưng mà nhất thời không thể nào tóm được hắn.- Đông Phương Kính Nguyệt cô đừng vội đắc ý, nếu như cảnh giới như nhau dù cho ta chấp cô một tay thì cô cũng không phải là đối thủ của ta.Phong Phi Vân vừa chạy trốn vừa nói.- Hừ!

Dù cho là cùng cảnh giới thì ngươi cũng không thể nào là đối thủ của ta, thành thật nói cho ngươi biết, từ đầu chí cuối ta đều chỉ dùng tu vi tầng ba mà thôi, nếu như ta triển khai toàn bộ tu vi e rằng một chiêu là có thể đem ngươi trấn áp thành phấn vụn.Đông Phương Kính Nguyệt chân đạp trên Hạo Thiên Linh Kính, dãy lụa màu trên người tung bay, vết máu trên quần áo đã sớm bóc ra, bây giờ nhìn nàng không nhuốm một chút bụi trần, thánh khiết mà lại trang nhã như một vị tiên nữ giáng trần vậy.Hai người một đuổi một chạy, truy đuổi trước sau đã mấy trăm dặm, từ lâu đã không biết đi tới ranh giới nào nữa."

Hô khiếu!"

Đột nhiên trên màn trời xuất hiện một bóng dáng màu đen to lớn rơi xuống giống như có một ngón núi lớn bay ở trên bầu trời vậy, thanh âm xé gió như là cự thú gào thét làm cho người ta khiếp sợ vô cùng.Đây là Hồng nha phi hạm, nó thực sự biết bay!Bàn trận trên Hồng nha phi hạm chuyển động, quả la bàn điều khiển phương hướng, trong bàn trận phát ra động lực kinh khủng làm cho thuyền lớn ngàn vạn cân bay khỏi mặt nước hướng về thành Linh Châu mà bay đến.Cảnh Phong đại trí sư đứng trên đài thuyền thật cao, vuốt râu mà cười nhìn một nam một nữ đang đánh nhau chớp nhoáng ở phía dưới, nụ cười càng thêm phần kín đáo."

Vèo!"

Ống tay áo hắc bào của hắn hướng xuống phía dưới rồi vung lên mang theo một luồng gió to đem Phong Phi Vân bay cuốn lên trên Hồng nha phi hạm, vẫn cười nói:- Phong tiểu hữu, lão phu đã nói sớm rồi, nếu như ngươi trốn thoát khỏi Hồng nha phi hạm nhất định cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu cô nương Đông Phương, làm sao mà ngươi không chịu nghe lời chứ?Phong Phi Vân mới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Đông Phương Kính Nguyệt bắt lấy, lúc này vãn còn sợ hãi nhìn nụ cười trên mặt của Cảnh Phong đại trí sư, trong lòng không tiếp thu cho lắm, nói:- Cái lão già này có phải ông đã sớm biết nàng không có bị thương đúng không?Cảnh Phong đại trí sư chẳng nói đúng hay sai gì cả, chỉ cười rồi nói:- Đi thôi!

Quay về thành Linh Châu giúp ta tìm được Thiên vu thần nữ thì tự nhiên ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng, nếu như ngươi giúp ta tìm được người kia thì ta chắc chắn sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái trước mắt.- Thiên hạ này còn có người có thể chống đỡ được người con gái dã man Đông Phương Kính Nguyệt này sao?Phong Phi Vân có vẻ không tin, chỉ sợ cho dù là cao thủ lão bối của Phong gia xuất thủ cũng không thể trấn áp được nàng.- Đông Phương Kính Nguyệt có một anh lớn tên là Đông Phương Kính Thủy.

Đông Phương Kính Thủy vừa đúng là anh em kết nghĩa của lão phu, ngươi chỉ cần giúp ta tìm được Thiên vu thần nữ thì lão phu liền dẫn ngươi đi tìm Đông Phương Kính Thủy, đem chuyện của ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt nói cho hắn biết, hắn tất nhiên sẽ khuyên muội muội của hắn không dây dưa đến ngươi nữa.Phong Phi Vân kinh ngạc: - Đầu úng nước?- Là Đông Phương Kính Thủy.Cảnh Phong đại trí sư tức giận trừng mắt liếc hắn.

Đông Phương Kính Thủy quả thật là một đời thiên kiêu, thiên tư càng trên cả Đông Phương Kính Nguyệt, được xưng là một trong tám đại sử thi cấp thiên tài trong vương triều Thần Tấn, vẫn chưa có người nào dám kêu là đầu úng nước.- Đông Phương Kính Nguyệt còn có một người ca ca?Phong Phi Vân trong lòng giật mình, nếu để cho ca ca của nàng biết ta ở trên đầu của muội muội hắn đánh một quyền, không biết vị "anh trai đầu úng nước" này có thể gia nhập vào hàng ngũ truy sát ta, đem ta bầm thành vạn đoạn hay không?Phong Phi Vân cảm thấy trái tim mình đập mạnh, cái này mà là con đường sáng cái gì, quả thực chính là con đường chết thì có.Cảnh Phong đại trí sư cười hắc hắc nói:- Đông Phương Kính Thủy bất luận là thiên tư hay là nhân phẩm đều là người tốt nhất, ngươi có thể yên tâm.

Chỉ cần đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng, hắn tất nhiên sẽ ra mặt cho ngươi, hết lòng mà khuyên bảo muội muội của hắn, chuyện tình cảm dù sao cũng không thể nào miễn cưỡng được.Cảnh Phong đại trí sư tuy là trí tuệ hơn người nhưng mà đối với chuyện tình cảm nam nữ thì cũng là dốt đặc cán mai, còn tưởng rằng Đông Phương Kính Nguyệt thật sự bởi vì yêu thích Phong Phi Vân mới truy đuổi bắt hắn.- Là thật hả?Phong Phi Vân vẻ mặt đau khổ, thở dài một tiếng, trong lòng thật là chán nản, nếu thật là gặp phải ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt thì hắn nên làm thế nào đây chứ?Trời ơi!

Một đạo lôi điện đánh chết ta đi!"

Ầm!"

Trên trời một đạo thần lôi liền hạ xuống, đánh trúng ngay bên cạnh của Phong Phi Vân làm cho một tên chiến sĩ cổ cương bị đánh cháy đen, bịch một tiếng té lăn trên mặt đất, hôn mê ngay.Phong Phi Vân cũng hít một hơi lấy bình tĩnh, chỉ thấy ở ngoài màn trời xa xôi kia là bóng dáng một người con gái xinh đẹp dịu dàng đang bay lượn, một đạo lôi điện kia nhất định là từ trong tay nàng mà đánh ra.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở giữa không trung, tay cầm Hạo thiên linh kính nhìn Hồng nha phi hạm đang đi với tốc độ nhanh chóng, hai mắt tràn đầy sự lạnh lùng, hừ lạnh nói:- Phong Phi Vân, cho dù có Cảnh Phong đại trí sư che chở cũng vô dụng thôi, ai cũng không cứu được ngươi.Đôi cánh màu trắng sau lưng nàng đập một cái thì xuyên qua một đại sơn tùng lâm, hướng về Hồng nha phi hạm mà đuổi theo.-------Chương 49: Ai Là Thiên Vu Thần Nữ?Trong thành Linh Châu vào buổi sáng sớm vẫn còn phấp phới một màn sương trắng ẩm ướt!Trên từng ngọn cây cỏ ven đường đều bị hạt sương đọng lại làm cho cong xuống, một con đại hoàng cẩu từ trong một cái hẻm nhỏ chạy ra, miệng ngậm một cục xương chạy vào trong một bụi cây rồi cuộn mình gặm khúc xương lên ăn.Ngõ hẻm Thạch Ma cũng bắt đầu náo nhiệt, những người bán hàng rong cũng đã đẩy những cổ xe ra khắp những con phố lớn ngõ nhỏ, bánh xe chuyển động tạo ra tiết tấu âm thanh "khuông kháp khuông kháp" thật giống như tiếng rương xé gió vậy.Bọn họ đều vì sinh tồn mà ra sức gào thét!Đây là cách thức là bọn họ sống còn, vừa an bình vừa tầm thường!Nhưng mà trên thế giới này luôn luôn có một số người muốn được bình thường nhưng lại được định trước sẽ bước lên một con đường không bình thường.- Uống trà đi, uống trà đi, một chén một đồng tiền!

Hoa mao phong, trúc tiêm thúy, tĩnh đầu nha tử, mỗi một đồng được một chén lớn!Một thanh âm non nớt trong trẻo từ trong quán trà truyền ra.Chỉ thấy một tiểu cô nương người mặt một chiếc áo gai tiểu sam, dựa vào cây cột, đôi mắt sáng sủa chớp chớp nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi ngang qua quán, la lên:- Đại bá, đại bá, uống một chén trà đi, một chén một đồng tiền!- A bà, uống chén trà đi!...La Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay nắm lấy vạt áo, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng, chưa tới canh ba thì nàng đã thức dậy pha trà thế nhưng khi trời đã sáng thì một chén nàng cũng không bán được.- Ngọc Nhi, mệt không?La lão hán có phần đau lòng hỏi.Ông cụ tập tễnh bước tới, cầm khăn bố lau mồ hôi trên trán nàng.- Không mệt không mệt, Ngọc Nhi không mệt một chút nào hết.La Ngọc Nhi liền vội vàng đỡ lấy ông cụ.La Lão Hán nhìn bộ dáng kiên cường mà ngang bướng của nàng, không nhịn được thở dài, nói:- Việc buôn bán đều có lúc ế ẩm và đông khách, mấy ngày nay buôn bán không tốt, cuối cùng sẽ từ từ khá hơn thôi.- Gia gia đừng có lo lắng, lần trước Phong thiếu gia để lại mười lăm đồng tiền vàng cũng đủ để chúng ta dùng hơn mười năm, dù cho buôn bán không được cũng không sợ chết đói.La Ngọc Nhi nói.La lão hán liền giật mình cau mày, ánh mắt nhìn có vẻ hơi kỳ quái nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái, do dự một hồi rồi nói:- Nhắc tới mới nói, Phong thiếu gia ngoại trừ việc rất phong lưu thì cũng là một nam nhi thật sự, lại có thể mang binh đi tiêu diệt Ưng trảo bang, ngay cả đại ác nhân Tam gia cũng đều đền tội ngay tại chỗ, bây giờ cả thành Linh Châu đều bàn tán về hành động của Phong thiếu gia.

Nghe Mã Bán Tiên trong miếu Thành Hoàng nói Phong thiếu gia chính là do Tiêu diêu Ngọc hoàng bồ tát chuyển thế, sinh con đầu lòng thiên quang, người mang thần cốt sau này tất có một lần làm nên thành tích, đắc đạo thành tiên, vậy đã là chuyện ván đã đóng thuyền.Từ sau khi Phong Phi Vân tiêu diệt Ưng trảo bang thì liền trở thành đại anh hùng của thành Linh Châu, Phong Vân là nhân vật bậc nhất, những chuyện ác khi nam phách nữ trước kia cũng được mọi người gọi là phong lưu ngổ ngược, hào hiệp thẳng thắn.Đương nhiên càng có một ít người thích ngồi lê đôi mách thổi phòng lên Phong thiếu gia là đại tiên gì đó, nào là Bồ tát truyền thế tích lũy công đức mà hạ phàm, truyền thừa giáo hóa, đủ loại ý kiến.Dù sao câu chuyện của Phong thiếu gia cũng là bị người ta đồn thổi thêm mà thôi, lại có người nói chân hắn đạp phải Thất tinh liên, đầu đính Bát bảo ấn, tương lai nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, lấy mười vạn người vợ, sinh tử ba nghìn năm trở thành Tiêu diêu tiên dạo chơi trong thiên hạ.- Ngọc nhi, bây giờ mọi người đều đang đồn thổi Phong thiếu gia sở dĩ lại hiểu ra thông suốt mọi chuyện là bởi vì con đã cảm hóa, chẳng lẽ ... con là vị Bồ tát chuyển thế hay sao?Hai mắt của La lão hán lộ vẻ hoảng sợ, đứng thẳng dậy rồi quan sát Ngọc nhi, ánh mắt thật chăm chú và nghiêm túc.- Gia gia, con người luôn luôn thay đổi, tuy là trước đây Phong thiếu gia làm nhiều chuyện ác, ham ăn biếng làm nhưng mà hắn ta đã hối cải sửa đổi, làm lại từ đầu, biết đối nhân xử thế thì tốt rồi, người đó đối với Ngọc nhi thì một chút quan hệ cũng không có.Ngón tay La Ngọc Nhi sờ sờ cằm của mình, trong đầu không khỏi xuất hiện dáng dấp của Phong Phi Vân lần đầu tiên là vì nàng mà giết người, khi đó Phong thiếu gia quả thực là rất tuyệt."

Người ta cũng chỉ gặp hắn có hai lần mà thôi, hắn tại sao lại ra mặt dùm ta chứ?

Chẳng lẽ đúng như mọi người nói, hắn được ta cảm hóa, hoặc là hắn ... hắn thích ta, chẳng những chặt đứt tay của Ngô lão đại mà còn dẫn người đi tiêu diệt Ưng trảo bang, nguyên nhân đều là do ta hay sao?

Chà!

Chà!

Cô gái ngu ngốc à, còn không biết ngại hay sao, tầm nhìn của Phong thiếu gia cao như vậy, hắn chính là ...

Tiêu diêu Ngọc Hoàng Bồ tát chuyển thế, địa vị rất cao thì làm sao có thể để ý đến một con nha đầu ngu xuẩn như ngươi chứ?"

- Ngọc nhi, Ngọc nhi ...La lão hán thấy nàng ngẩn ngơ, liên tiếp kêu mấy tiếng.- Ngạch, hả?

Gia gia, chuyện gì vậy?Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Ngọc Nhi đỏ bừng, vẻ mặt ngơ ngác.La lão hán nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, cười nói:- Trà nguội rồi, đi hâm nóng lại đi, ngộ nhỡ có khách tới cũng không thể để cho người ta uống trà nguội phải không nào?Vẻ mặt La Ngọc Nhi tối sầm lại, nói:- Sợ là ngày hôm nay sẽ không có ai tới uống trà!Lộc cộc lộc cộc!Loảng xoảng!

Loảng xoảng!Ở ngoài tiệm trà có tiếng thiết giáp vang lên giống như là thiên quân vạn mã kéo tới vậy, rất nhiều tiếng bước chân vang lên, tiếng dậm chân làm cho mặt đất cũng hơi rung động.Rất nhanh sau đó, một đám người cao lớn mặt thiết khải màu đen vây quanh bên ngoài tiệm trà, có khoảng mấy ngàn người, thân mỗi một người đều cao ba thước, cầm trong tay chiến mâu sâm hàn, khí thế băng hàn khiến người ta hít thở không thông.Trong mắt Cảnh Phong đại trí sư là sự thành kính và sắc mặt vui mừng!Mà trong mắt Phong Phi Vân cũng là sự ngạc nhiên, vậy mà là tiểu nương tử này!- Ta có thể cảm ứng được Thiên Vu thần thụ đang sinh trưởng ở trong cơ thể của nàng ấy, nàng chính là Thiên Vu thần nữ.Cảnh Phong đại trí sư vô cùng kích động.Phong Phi Vân dẫn Cảnh Phong đại trí sư cùng với đám người của lão đã đi qua bảy tám nơi rồi, mặc khác những thiếu nữ thanh xuân mười bốn tuổi ở bảy tám nơi kia đều bị Cảnh Phong đại trí sư gạt bỏ, cho đến khi đi tới ngoài ngõ nhỏ Thạch Ma thì Cảnh Phong đại trí sư mới sinh ra cộng hưởng với Thiên Vu thần thụ, xác định Thiên Vu thần nữ đang ở gần đây.Vừa đúng lúc Phong Phi Vân nghĩ đến La Ngọc Nhi đang bán trà ở nơi này, sau đó liền mang bọn họ chạy tới đây.- Cảnh Phong bái kiến Thiên vu thần nữ, Thiên vu thần nữ điện hạ thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!Cảnh Phong đại trí sư hai tay chắp trước ngực, quỳ trên mặt đất hướng về La Ngọc Nhi đang sợ hãi đến thất thần dập đầu cúi lạy, mặt đều dán tới sát đất.Ngay cả lãnh tụ tinh thần Cảnh Phong đại trí sư cũng quỳ xuống dập đầu thì những tên chiếc sĩ cổ cương kia hiển nhiên cũng quỳ trên mặt đất phía sau tiếp phía trước, hướng vào trong quán trà mà quỳ lạy."

Đông, đông, đông ..."

Trên mặt bọn họ tràn đầy sùng kính và trang nghiêm giống như đang lạy thần trong miếu thờ vậy.Theo bọn họ thấy thì đây là một chuyện vô cùng thiêng liêng.- Thiên vu thần nữ điện hạ, thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!- Thiên vu thần nữ điện hạ, thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!..-------Chương 50: Tiền Đồ Chưa BiếtGiọng của những chiến sĩ cổ cương này lớn hơn so với người bình thường, cả đám đều thần tình kích động, nhiệt huyết sôi trào, có thể tượng tưởng được nếu như bây giờ La ngọc nhi tùy tiện nói một câu dù cho là muốn bọn họ chết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút mà làm theo.Đây chính là sức mạnh của tín ngưỡng!Phong Phi Vân cũng bị màn này làm cho kinh hãi, những người khác thì hắn không biết nhưng mà cái lão già Cảnh Phong đại trí sư này là một lão quái vật sống hơn bốn trăm năm, tu vi cao không tưởng tượng nổi, hoàn toàn có thể hô phong hoán vũ vậy mà ngay cả hắn cũng quỳ ở dưới đất, như vậy có thể thấy Thiên Vu thần nữ ở trong lòng bọn họ có trọng lượng nặng bao nhiêu rồi!La lão hán hoàn toàn bị kinh sợ, tiếp đó lại vội vàng cũng quỳ xuống đất, hét lớn:- Thiên Vu thần nữ điện hạ, thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!

Ngọc Nhi còn không mau quỳ xuống trước Thiên Vu thần nữ đi con, thần nữ rất có thể đang ở gần đây, chúng ta đừng chọc giận nàng ấy.

Mau quỳ xuống, mau quỳ xuống!La Ngọc Nhi do dự một hồi lâu cũng quỳ xuống dưới đất:- Phong thiếu gia, bọn họ đây là đang bái người sao?Ở đây cũng chỉ có Phong Phi Vân là chưa có quỳ, La Ngọc Nhi dĩ nhiên chỉ có thể cho là như vậy.Phốc!Phong Phi Vân thiếu chút nữa bị hù dọa té xỉu, tức giận nói:- Cô không có mắt hả, bọn họ lạy chính là Thiên Vu thần nữ, ta có điểm nào giống thần nữ không?- Vậy tại sao người không quỳ trước Thiên vu thần nữ?La Ngọc Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, tò mò hỏi.Vẻ mặt Phong Phi Vân cứng đờ, hít một hơi điều hòa nhiệt độ, quan sát nàng một hồi lâu rồi gượng cười hai tiếng mà không nói thêm gì nữa.- Ta đã lấy Ngọc Phi Phù thông báo cho Đông Phương Kính Thủy rồi, ngươi mang theo phong thư này đi đến Tử Tiêu cổ thành rồi tìm hắn ở đó, ân oán tình cừu của ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt hắn tất nhiên sẽ giải quyết giúp ngươi.Cảnh Phong đại trí sư đưa một tờ Ngọc chỉ cho Phong Phi Vân, trên Ngọc chỉ có ánh sáng lưu động giống như nước gợn sóng trong suốt, trong lúc mơ hồ có thể thấy được có dấu vết chữ viết chìm nổi trên đó.Xem ra chuyện này đúng là chỉ có thể đi tìm ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt mới có thể giải quyết tốt được, dù sao nếu như thật sự chống đối với gia tộc Ngân Câu thì quả thực chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.Phong Phi Vân cũng không do dự mà cấm lấy Ngọc chỉ tín tiên cất vào.Cảnh Phong đại trí sư một tay nắm lắm cánh tay nhỏ bé của La Ngọc Nhi, vừa cười vừa vỗ vỗ vào bả vai của Phong Phi Vân rồi nói:- Phong tiểu hữu thiên tư không bình thường, tính cách hào hiệp, Đông Phương Kính Thủy thích nhất là kết giao với người anh kiệt như vậy.La Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt tròn vo, trốn ở sau lưng của Cảnh Phong đại trí sư mà len lén nhìn Phong Phi Vân chăm chú.Từ sau khi tiểu nương tử này biết được mình chính là Thiên Vu thần nữ thì bị dọa đến sửng sốt cả ngày trời, thật giống như mất hồn vậy, bất luận là kẻ nào gọi đến nàng nàng cũng không có một chút phản ứng nào, chỉ đến khi Phong Phi Vân đi tới trước mặt nàng, cười âm trầm một cái thì ngay tức khắc tiểu nương tử này bị dọa làm cho hồn quay trở về ngay, nàng che ngực lại rồi liên tiếp lùi về phía sau thật giống như rất sợ Phong Phi Vân lại muốn *** nàng.Đây chính là bóng ma trong lòng nàng, làm sao mà xóa bỏ được chứ?Cảnh Phong đại trí sư này nhất định phải nghênh hội Thiên Vu thần nữ ở Phụng thiên bộ, dưới sự đe dọa của Phong Phi Vân thì La Ngọc Nhi và La Lão Hán rất nhanh đã bị khuất phục, La Ngọc Nhi còn tưởng là một trận bái lạy vừa rồi của Cảnh phong đại trí sư là dành cho lão sư, có thể nói là Phong thiếu gia của chúng ta đã có công rất lớn!Nếu để cho Cảnh Phong đại trí sư xuất thủ e rằng ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể làm cho hai ông cháu này lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ được.Loại chuyện uy hiếp đe dọa này chính là do ảnh hưởng đáng sợ của Phong Phi Vân, dù sao thì La Ngọc Nhi cũng rất sợ hắn, La Lão Hán đối với hắn càng sợ hãi vô cùng, lực uy hiếp của Phong Phi Vân ở thành Linh Châu vẫn là không ai bằng.Bây giờ cho dù có Cảnh Phong đại trí sư che chở nhưng La Ngọc Nhi đối với Phong Phi Vân vẫn vô cùng sợ hãi, chỉ dám trốn ở một bên mà theo dõi hắn.Phong Phi Vân ngoài cười nhưng trong lòng không vui, nói:- Dám hỏi cái này, Đông Phương Kính Thủy rốt cuộc là hạng người gì vậy?Phong Phi Vân chính là đã giúp hắn một đại ân, Cảnh Phong đại trí sư hiển nhiên cũng là người chính trực, sắc mặt nghiêm túc cũng là trả lời cho Phi Vân:- Ba năm trước đây lúc lão già này đang truy sát một kẻ hung ác, trên đường đuổi tới Mê vụ quỷ lâm, nhỡ xông vào trong Vạn quỷ Sâm la đại trận, đúng lúc gặp Đông Phương Kính Thủy cũng bị kẹt ở trong trận này.

Tu vi người này rất cao, thiên tư kinh diễm, bị kẹt ở trong Vạn quỷ Sâm la đại trận ba tháng không chết, ý chí với nghị lực quả thực đã làm cho ta thán phục.- Là tiền bối cứu hắn từ trong Vạn quỷ Sâm la đại trận ra sao?Phong Phi Vân nói.Vạn quỷ Sâm la đại trận chính là một trong những sát trận đứng đầu của Sâm la điện, cùng với Trấn hồn huyết trận đều nổi danh như nhau.

Đông Phương Kính Thủy dù cho là thiên tài như thế nào đi nữa nếu như xông vào Vạn quỷ Sâm la đại trận cũng đừng hòng trốn ra được, có thể kiên trì ở trong đó ba tháng mà không bị ma diệt (từ từ tan biến mất), cái này cũng đã rất khá rồi.Cảnh Phong đại trí sư gật đầu nói:- Đông Phương Kính Thủy tuyệt đối là một anh kiệt tụ hợp đầy đủ thiên phú và nhân phẩm, tiểu tử ngươi nếu như được một phần mười của hắn thì mấy vị tổ tông kia của Phong gia dám chắc sẽ bồi dưỡng ngươi như bảo bối vậy.

Khà khà!Phong Phi Vân không cho là đúng, nói:- Đông Phương Kính Thủy dù cho thiên tư rất cao thì cũng không cần phải nói khoa trương như vậy chứ!

Ta cũng không tin ngay cả một phần mười ta cũng không bằng hắn!Cảnh Phong đại trí sư thở dài nói:- Ta đã sớm dùng Vu Đồng Nhãn điều tra qua thiên phú của ngươi, huyết dịch tinh thuần, xương cốt kinh kỳ, thiên tư tại trong cửu đẳng, cũng coi như là thượng thừa đó.

Nếu ở thành Linh Châu thì thiên phú của ngươi chính là đứng đầu, nhưng mà nếu thả vào trong Bách Lĩnh quận thì thanh niên có thiên phú như ngươi ít nhất cũng tìm được tới mười người, mà ở toàn bộ Nam Thái phủ thì loại thiên tư hào kiệt như ngươi thì càng nhiều, không được 1000 cũng 800, khà khà, nếu như thả vào trong cả vương triều Thần Tấn, như vậy thì thiên phú như người cũng có ít nhất hơn vạn đó chứ!- Nhưng mà Đông Phương Kính Thủy thì lại khác, cả vương triều Thần Tấn thì hắn đã là hiền tài đứng đầu, người có thể cùng so sánh với hắn cũng chỉ có mấy người mà thôi, như đại đệ tử Lý Tiêu Nam của Thần Linh Cung, thái tử đương triều Long Thần Nhai, ...

Chỉ có mấy người bọn họ mới có thể được coi là những nhân vật Vip đứng đầu nhất.

Tuổi còn trẻ lại tài giỏi đẹp trai như bọn họ thì căn bản đã nở rộ ra sự rực rỡ rồi.Cảnh Phong đại trí sư lắc đầu mỉm cười, tuy là có chút yêu thích Phong Phi Vân, cũng xem trọng thiên phú của hắn nhưng cũng không cho là hắn có tư cách có thể so sánh cùng với Đông Phương Kính Thủy-------Chương 51: Tiền Đồ Chưa Biết 2Môt là sử thi cấp thiên tài, một là thiên tài bình thường, hoàn toàn không cách nào có thể so sánh được.Trong lòng Phong Phi Vân tuy là có chút giật mình nhưng cũng không hề nhụt chí, dù sao thì hắn tu luyện cũng chính là "Bất tử phượng hoàng thân", mỗi lần tăng lên một tầng thứ thì thiên tư cùng thể chất liền tăng lên một bước dài, bây giờ hắn mới chỉ tu luyện thành công bước thứ hai của hoán huyết mà thôi, nếu có thể luyện thành bước thứ ba của hoán huyết thì bất luận là tu vi hay thiên phú đều phát triển nhảy vọt, hoàn toàn có thể có cơ hội đuổi theo đám người Đông Phương Kính Thủy, thậm chí hơn hẳn bọn họ.Cảnh Phong đại trí sư thấy vẻ mặt của Phong Phi Vân không ngừng thay đổi, cười nói:- Phong tiểu hữu, dù sao thì ngươi cũng đừng tức giận, suy cho cùng thì thiên tài như Đông Phương Kính Thủy đều là nghịch thiên tồn tại, trong thiên hạ cũng chỉ có mấy người, không cần thiết phải phải ép buộc mình so bì với bọn họ.

Có theo đuổi cũng là chuyện tốt, nhưng mà nếu như theo đuổi quá cao thì thường thường làm bị thương đều là bản thân mình thôi.Cảnh Phong đại trí sư mang theo một giọng nói khuyên giải, an ủi.Phong Phi Vân khiêm tốn cười nói:- Những đạo lý này tiểu tử hiển nhiên biết.Cảnh Phong đại trí sư nhìn vào ánh mặt trời chói chang ở trên đầu, Hồng nha phi hạm đã hấp thụ đủ nhiều huyền dương tinh hoa của ánh sáng mặt trời, đang từ từ hướng về màn trời mà bay lên.La Lão Hán đã sớm được những chiến sĩ cổ cương mời lên trên Hồng nha phi hạm, bâu giờ cũng chỉ còn lại Cảnh Phong đại trí sư, La Ngọc Nhi và Phong Phi Vân đang cáo biệt nhau.- Có một câu nói không biết có nên nói hay không?Cảnh Phong đại trí sư vốn đã định lên thuyền khởi hành, nhưng mà sau cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi.- Tiền bối cứ nói đi, đừng ngại!Phong Phi Vân cười nói.Cảnh Phong đại trí sư thấp giọng nói:- Cô gái Đông Phương Kính Nguyệt này bất luận là ý chí hay thiên tư hoặc là dung mạo đều là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nếu như nàng thật sự có lòng muốn cùng ngươi kết làm trăm năm cũng rất tốt, thật ra thì ngươi cũng có thể suy tính lại, dù sao ... nếu như leo lên một cái cây cao như gia tộc Ngân Câu, đối với tiền đồ tương lai của ngươi sẽ rất rộng mở, là một trăm điều lợi mà không một điều hại.Trong mắt Cảnh Phong đại trí sư chớp động ánh sáng của trí tuệ, cũng không biết trong lòng lúc này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì nữa.Phong Phi Vân cũng là dở khóc dở cười, thứ nhất, dựa theo thái độ của Đông Phương Kính Nguyệt đối với hắn thì đó hẳn là không phải tự mình đem hắn tháo thành tám khúc thì không thể tháo gỡ được mối hận trong lòng nàng, thứ hai, dù cho đầu của Đông Phương Kính Nguyệt bị đập trúng mà đối với Phong Phi Vân thật sự có tình cảm thì Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận nàng.Bởi vì dáng dấp của nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình quá giống nhau!Đương nhiên hai loại khả năng này hầu như cũng sẽ không thể phát sinh, Đông Phương Kính Nguyệt thái độ kiêu ngạo thế nhưng chút nào cũng không thể so sánh với Thủy Nguyệt Đình, điềm này Phong Phi Vân tự tin cho là rất hiểu nàng.- Việc này cũng không cần tiền bối phải bận tâm.Phong Phi Vân cười nói.- Ha ha!

Xem ra trong lòng của Phong tiểu hữu chỉ có Càn Khôn, lại là lão già ta đã phí lời rồi!

Nhưng mà chuyện của ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt ta đã thông qua Ngọc phi phù báo cho Đông Phương Kính Thủy rồi, hắn bây giờ đã biết muội muội của hắn mặt dày mày dạn yêu ngươi, điểm này thì ngươi cần phải có chuẩn bị tâm lý một chút à!Cảnh Phong đại trí sư cười đến mức làm cho nụ cười hiền lành ôn hòa lại trở thành nham hiểm."

Phốc!"

Phong Phi Vân thiếu chút nữa muốn té lăn xuống đất, trợn mắt nhìn Cảnh Phong hét lớn:- Lão già nhà ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ai cho cái lưỡi của ngươi dài đến như vậy hả?Phong Phi Vân vốn đang định sau khi gặp Đông Phương Kính Thủy sẽ bịa ra một lý do khác, lại không ngờ rằng cái lão hỗn đản Cảnh Phong đại trí sư đó thật sự lại quá bát quái, vậy mà đã sớm báo cho Đông Phương Kính Thủy.Thử nghĩ một chút, nếu một người anh trai đột nhiên nghe được cô em gái băng sơn của hắn có người yêu, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào chứ?Hắn sẽ xúc động chứ?

Hay là sẽ ngạc nhiên đây?

Hay là sẽ mừng rỡ hả?Ai là mẹ của hắn thì sẽ biết, dù sao lúc này cũng đã bị Cảnh Phong đại trí sư tàn nhẫn này gài bẫy một lần.- Phong ...

Phong thiếu gia, chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không?

Tôi nghe nói Phụng thiên bộ là một nơi khá xa xôi, người bình thường dù cho là đi cả một đời cũng không đến được nơi đó.La Ngọc Nhi rụt rè hỏi một câu cuối cùng.Phong Phi Vân ngược lại cũng muốn không nghĩ nhiều, ngay lập tức tùy ý nói:- Nếu như ta không chết ở trong tay của Đông Phương Kính Nguyệt hoặc là trong tay của Đông Phương Kính Thủy thì có thể chúng ta còn có ngày gặp lại.- À!La Ngọc Nhi nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại cúi đầu xuống theo Cảnh Phong đại trí sư bay lên trên Hồng nha phi hạm."

Ầm ầm!"

Trận pháp trên Hồng nha phi hạm bắt đầu xoay chuyển làm cho toàn bộ chiếc thuyền đỏ ngầu to lớn đều bị bao bọc lại, dẫn đến không khí xung quanh đều chuyển động thành sinh ra một cơn xoáy.

Nhờ vào sự giúp đỡ của tốc độ gió và động lực huyền dương tinh hoa mà Hồng nha phi hạm "vèo" một cái, hướng về ngoài bầu trời xa xôi bay đi.Cho tới giờ khắc này Phong Phi Vân mới chợt chấn động, hình như mới phản ứng kịp với lời nói của La Ngọc Nhi, hướng về phía Hồng nha phi hạm rời đi hô lớn:-

Sau này ta nhất định sẽ tới Phụng thiên bộ tìm cô, ta đưa cho cô mười lăm đồng tiền vàng, cô còn nợ ta mười lăm chén trà, mỗi một chén đều phải trả đủ cho ta.Phong Phi Vân cũng không biết nàng có nghe được hay không, dù sao Hồng nha phi hạm cũng đã biến mất ở sau đám mây ngũ sắc, biến thành một cái điểm nhỏ màu đỏ sau cùng thì hoàn toàn không nhìn thấy nữa.-------Chương 52: Thanh Mai Trúc MãPhong thiếu gia mất tích ba ngày liên tiếp không có một chút tin tức, thành chủ đại nhân không ngừng phát ra ba đạo công văn bắt buộc những huyện nha xung quanh giúp đỡ tìm kiếm nhưng lại không có một chút tin tức hữu dụng nào.Phong thiếu gia giống như bốc hơi trong nhân gian vậy.Người cao hứng nhất trong chuyện này chính là Phong Tùy Vũ!Hôm nay đầu hắn đội khăn lông vũ, tay cầm một một cây quạt giấy bằng cây đàn hương, nhàn hạ ngắm hoa trong sân nhà.- Đại thiếu gia, tên tiểu tử Phong Phi Vân này phong mang tất lộ, nhất định là chọc phải người không nên chọc nên bị người ta giết rồi.Một tên hầu rất cung kính đứng bên cạnh, mang trên mặt nụ cười ma quái.Phong Tùy Vũ không lộ thanh sắc, cầm hoa mà nói:- Phong Phi Vân!

Kha Kha!

Hắn mất tích cũng rất tốt, cũng bớt cho ta phải tự mình động thủ.Từ sau khi Phong Phi Vân dẫn thành vệ quân đi tiêu diệt Ưng trảo bang thì Phong Tùy Vũ cảm thấy một mối uy hiếp rất lớn, nếu không nhanh diệt trừ Phong Phi Vân thì hắn ngày đêm ăn ngủ không ngon.Nhưng cũng không người nào ngờ tới được tên tiểu tử Phong Phi Vân lại có thể đột nhiên mất tích, thật giống như biến mất trong thế gian vậy, Phong Tùy Vũ muốn chính là cái kết quả này, trong lòng tự nhiên sảng khoái hết sức, hắn cho rằng ông trời cũng giúp hắn rất nhiều.- Đại ca, hôm nay thật hào hứng há!

Ngươi đang cười cái gì vậy?Phong Phi Vân từ bên ngoài cửa chính nghênh ngang đi vào, mang trên mặt nụ cười vui vẻ.Phong Tùy Vũ nghe được giọng nói này cũng là không cười nổi nữa, hắn liền xoay người lại đúng lúc nhìn thấy Phong Phi Vân đang đi tới trước mặt hắn.- Phi Vân, mấy ngày nay ngươi đi đâu thế, ta và nghĩa phụ đều rất lo lắng cho ngươi.Tuy là trong lòng Phong Tùy Vũ cảm thấy chán nản nhưng hắn đã rất nhanh khống chế được tâm tình của mình, trên mặt hiện ra một nụ cười thân thiện.- Việc này ...

à, ta chỉ là đi ra ngoài dạo chơi một vòng thôi, đúng rồi, phụ thân đang ở đâu vậy, ta có chuyện gấp muốn tìm cha.Phong Phi Vân nói.- Nghĩa phụ đang ở trong đại sảnh đàm luận chuyện chính sự với một vị khách quý, có lẽ ngươi đừng đi quấy rầy bọn họ.Phong Tùy Vũ chăm chú nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, trên mặt càng lúc càng trở nên ngưng trọng, dù sao hắn cũng cảm thấy lần trở về này Phong Phi Vân có chút không giống trước nữa, làm cho hắn cảm thấy rất thâm sâu khó lường.Một người hỗn cật ăn chơi trác táng chờ chết thì làm sao có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà có phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất chứ, lẽ nào hắn gặp phải tiên vận nào đó?Loại chuyện gặp phải tiên vận này cũng không phải là không có, nhưng lại hết sức xa vời, chỉ có người có số kiếp lớn mới có thể gặp phải tiên vận, một bước xung thiên.Phong Tùy Vũ hiển nhiên không tin Phong Phi Vân gặp phải tiên vận, vì vậy dự định thử hắn một lần, dò xét xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu cân lượng.Trong lòng Phong Phi Vân lo lắng không yên khi nghĩ đến bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt kia sẽ truy sát đến thành Linh Châu, trong lòng rất vội vã nên đâu thèm để ý đến nhiều như vậy chứ, thắng hướng về đại sảnh mà đi tới.Phong Tùy Vũ nhìn theo bóng lưng của Phong Phi Vân, ngón tay ngắt lấy một cánh hoa màu trắng rồi lén vận linh khí lên trên cánh hoa, cánh hoa vốn có màu trắng tức khắc liền bị đắp lên bởi một ánh sáng màu xám xanh."

Vèo!"

Cánh hoa này đang lúc bay ra từ trong ngón tay của Phong Tùy Vũ vậy mà không có một dấu hiệu nào lại hóa thành một đường cong xinh đẹp đâm thẳng vào mạch huyệt tích lương (mạch nằm ở ngay sống lưng) sau lưng Phong Phi Vân.Đến nay Phong Tùy Vũ đã ở cảnh giới linh dẫn đỉnh phong, nói về tu vi cũng xem như nổi bật, với âm mưu nho nhỏ này của hắn thì hắn tự tin sẽ không bị Phong Phi Vân phát hiện."

Ba!"

Linh khí trên cánh hoa này hóa thành một luồng toa tử xâm nhập thẳng vào mạch huyệt tích lương của Phong Phi Vân rồi sau đó dần dần mất tích.Ánh mắt Phong Tùy Vũ từ đầu tới cuối đều tập trung ở trên cánh hoa, mãi đến khi linh khí trùng nhập vào mạch huyệt tích lương của Phong Phi Vân thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười thầm:"Xem ra là ta đã quá đa nghi, tiểu tử này cũng chỉ như vậy thôi, bị người ta dùng linh khí đả nhập vào trong mạch huyệt tích lương thì tu vi kiếp này cũng sẽ không thể nào tiến lên một một bước nữa, cả đời sẽ dậm chân tại chỗ, chỉ ở cảnh giới linh dẫn sơ kỳ mà thôi."

Phong Tùy Vũ cho rằng cảnh giới của Phong Phi Vân vẫn là linh dẫn sơ kỳ như trước, lại không biết trong mấy ngày qua Phong Phi Vân đã kỳ ngộ liên tiếp, đã sớm đột phá đến cảnh giới tiên căn, bây giờ dù cho là Phong Vạn Bằng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, còn loại cấp bậc tu vi như Phong Tùy Vũ thì hắn chỉ cần một cái tát là đập Vũ chết tươi.Chuyện mờ ám của Phong Tùy Vũ hiển nhiên là Phong Phi Vân cảm giác được, nhưng mà hắn lại không dừng chân, chẳng qua là khóe miệng hơi nhếch lên một tí, âm thầm vận chuyển huyết khí trong cơ thể, trong nháy mắt liền làm cho linh khí Phong Tùy Vũ đả nhập vào mạch huyệt tích lương bị trùng tán, bức xuất ra ngoài cơ thể."

Tiểu tử này ám chiêu không ít, phải tìm một thời điểm thật tốt để so chiêu với mới được."

Phong Phi Vân rảo bước mà đi, cũng không thông báo cho ai liền xông thẳng vào trong đại đường, bất cứ lúc nào bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt cũng có thể sẽ truy sát tới nên Phong Phi Vân cũng không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.- Phụ thân, Phi Vân có chuyện quan trọng cầu kiến.Lúc Phong Phi Vân đang nói ra lời này thì đã chạy tới giữa đại đường, ngẩng đầu nhìn lại thì trong đại đường ngoại trừ Phong Vạn Bằng thì còn có một vị trung niên khác.Vị trung niên này ước chừng ngoài bốn mươi, da dẻ hơi ngăm đen nhưng lại không mất đi sự nho nhã, hắn là một người rất ý tứ, trên mặt ngay cả một cọng râu cũng không có, tu kiến nhìn có vẻ hết sức quang khiết, y phục trên người cũng hết sức chỉnh tề, đây hiển nhiên là một vị dòng dõi quý tộc có cuộc sống an nhàn sung sướng.Ngoại trừ Phong Vạn Bằng cùng với vị trung niên này thì Cát quân sư cùng với Lưu quản gia cũng chia ra ngồi ở hai bên, bọn họ nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào trong đại đường thì không những không nổi giận mà ngược lại lại lộ ra vẻ vui mừng.Người có thể bình yên vô sự quay về là tốt rồi!Sắc mặt Phong Vạn Bằng nghiêm túc nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, nói:- Phi Vân, mấy ngày nay con đi đâu vậy-------Chương 53: Thanh Mai Trúc Mã 2Phong Phi Vân hiển nhiên không thể nào nói cho bọn họ biết hắn đã đắc tội với đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu, bằng không những người này sẽ bị dọa đến không thể không ngã nhào.- Hồi bẩm phụ thân, mấy ngày nay con đều bế quan khổ luyện nghiên cứu binh pháp thao lược, tích cực chuẩn bị cho Binh thư thiết hội trong vài hôm nữa, hy vọng có thể bộc lộ tài năng trong đại hội để cho phụ thân dược hãnh diện.Phong Phi Vân chắp tay cung kính nói.Vị trung niên kia từ đầu tới cuối đều quan sát Phong Phi Vân, thấy hắn bình tĩnh trả lời, lúc nói chuyện thì đúng mực, không kiềm được bèn gật đầu cười nói:- Không nghĩ tới ba năm không gặp mà đứa nhỏ Phi Vân này vậy mà trở nên tiến bộ như vậy.

Tuổi trẻ mà đã xin quân lệnh san bằng Ưng trảo bang, bây giờ ngay cả Cửu thái gia cũng đã biết chuyện này, ở trước mặt ta mà một mực khen ngợi người nhân tài này.

Nếu như vào ba năm trước đây thì chỉ sợ dù có đánh chết ta, ta cũng không tin nó có thể có được thành tựu như ngày hôm nay.Gia gia của Phong Phi Vân có hết thảy ba người con trai, Phong Vạn Bằng là nhỏ tuổi nhất, đứng thứ ba.Vị trung niên này chính là anh em ruột của Phong Vạn Bằng, tên là Phong Vạn Lý, cũng là nhị bá của Phong Phi Vân.Phong Vạn Lý cũng là một vị có thiên tư không tầm thường, là một nhân kiệt, hai mươi năm trước ở tại cuộc thi Tiềm long đại chiến của Phong gia, hắn đã lọt vào top 50, hiện nay đang đóng giữ ở Phong gia bản bộ, ngồi lên vị trí nghị trượng của Phong gia, coi như là có chút thành tựu.Quan hệ của Phong Vạn Lý và Phong Vạn Bằng rất thân thiết, thường xuyên làm khách mà đến thành Linh Châu, coi như là từ bé đã thấy Phong Phi Vân lớn lên như thế nào nên hiển nhiên hiểu rõ tên tiểu tử này là loại người gì, là xa hoa dâm đãng, ăn chơi đần độn hay gì gì nữa.

Trước đây cho tới bây giờ hầu như không coi trọng Phi Vân nhưng lúc này đây Phong Phi Vân lại làm cho hắn hiểu biết được một loại cảm giác mới, thật giống như một người đã thay đổi vậy.Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự đã lãnh tử hồi đầu, có thể trở thành một nhân tài?Phong Phi Vân cười nói:- Nhị bá đây là đang khen con hay đang làm tổn thương con đấy?Phong Vạn Lý lắc đầu cười:- Nếu thật là con thành công thì ta dĩ nhiên sẽ khen con, nhưng nếu như con chỉ là một người đần độn thì dù cho ta không mắng con cũng sợ là con nhà đầu nhà ta cũng sẽ mắng chết con thôi.- Tiên Tuyết muội muội?Phong Phi Vân nhớ tới con nha đầu ấy, đầu cảm thấy đau nhức.Phong Tiên Tuyết chính là con gái nuôi của Phong Vạn Lý, cũng là em họ nuôi của Phong Phi Vân, chỉ nhỏ hơn so với Phong Phi Vân ba ngày tuổi mà thôi, từ nhỏ bọn họ đã luôn chơi đùa với nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ chơi với nhau rất vô tư hồn nhiên nhưng mà từ lúc Phong Phi Vân biến thành một đứa trẻ hư, nhân phẩm tồi tệ thì Phong Vạn Lý không cho Phong Tiên Tuyết được quá gần gũi với Phong Phi Vân.Mặc dù sau đó cũng có gặp mấy lần nhưng mỗi lần Phong Phi Vân đều bị Phong Tiên Tuyết mắng chưởi muống học máu, thậm chí có lần sau khi Phong Tiên Tuyết nghe nói Phong Phi Vân cưỡng đoạt dân nữ thì liền ra tay đánh hắn một trận tàn nhẫn làm cho xương toàn thân hắn bị gãy, nửa tháng không xuống giường được.Từ đó về sau Phong Tiên Tuyết đối với người anh họ nuôi Phong Phi Vân này hoàn toàn thất vọng, cũng không tới thành Linh Châu nữa, xem như là đoạn tuyệt qua lại.Phong Vạn Lý cười nói:- Phi Vân, bây giờ con cũng nên cẩn thận khi đến Tử Tiêu cổ thành nha, mấy năm nay Tiên Tuyết đã được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, đã luyện đến tầng thứ tư của "Đại phong kình", đạt tới cảnh giới tiên căn sơ kỳ, trong lớp tiểu bối đời thứ năm ở Phong gia thì nó được coi như là một trong những nhân vật làm mưa làm gió đó.

Hơn nữa trước khi ta đến thành Linh Châu thì nó cũng đã nói là nếu như con dám đi đến Tử Tiêu cổ thành thì nó sẽ lần nữa đánh gãy xương chân của con.Phong Vạn Lý lúc nói đến tu vi của Phong Tiên Tuyết thì có vẻ vô cùng kiêu ngạo, dù sao hắn bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới tiên căn trung kỳ, mà tuổi Phong Tiên Tuyết còn trẻ lại đạt tới tiên căn sơ kỳ, với tu vi trên thì đã bỏ rơi cha con Phong Vạn Bằng ở sau lưng một khoản rất xa rồi, đây chính chuyện hết sức đáng để đắc ý.Trái lại, sắc mặt Phong Vạn Bằng lúc này lại rất khó coi, lúc đầu hắn cho rằng thiên phú của Phong Tùy Vũ đã đủ cao, đủ để một mình đảm đương một nhiệm vụ nhưng lại không ngờ thiên phú của Phong Tiên Tuyết lại đánh sợ như thế, vậy mà đã đột phá cảnh giới tiên căn.Một là linh dẫn đỉnh phong, một là tiên căn sơ kỳ, hoàn toàn không cách nào so sánh được.Phong Phi Vân cũng không quan tâm, cười nói:- Tử Tiêu cổ thành con cũng không phải là không thể đi, nếu như nàng thật muốn đánh gãy chân của con thì con cũng chỉ đành nhận mà thôi.Phong Vạn Lý thấy Phong Phi Vân ung dung thản nhiên như vậy, không khỏi dụi dụi con mắt lần nữa, nói:- Lẽ nào con không muốn biết tại sao nó lại nói những lời như vậy?Phong Phi Vân nói:- Đúng vậy!

Tuy là cô ấy hận con thấu xương, nhưng cũng không thể có cái đạo lý vô duyên vô cớ lại muốn đánh gãy chân của con.Phong Vạn Lý đối mặt với Phong Vạn Bằng cười nói:- Phi Vân, con hôm nay cũng coi như đã trưởng thành rồi, hơn nữa lại có dũng khí xin quân lệnh, lập chiến công, Cửu thái gia rất là xem trọng con, cảm thấy con đúng là niềm hy vọng của chúng ta.

Chúng ta đã bàn bạc rồi, nếu như con có thể đạt được thành tựu trong Binh thư thiết quyển hội, biểu hiện toàn bộ tài hoa dồn nén trong người thì Cửu thái gia liền tự mình đứng ra chủ trì cho hôn lễ của con với Tiên Tuyết.- Nam nhân nếu như sớm thành gia lập thất thì bao giờ cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Phi Vân, cậu bây giờ cũng chưa ổn định, tâm khí lại nóng nảy thật sự là cần phải có người quản thật tốt mới được.Lưu quản gia gật đầu cười nói.Phong Vạn Bằng hiển nhiên đã đáp ứng chuyện này rồi, cười nói:- Việc này cha đã cùng với Lưu quản gia bàn bạc qua, Phi Vân con có sự thông minh quyết đoán, chính là một người phù hợp để đi lên con đường nhân tài trí sư, nhưng mà thể chất lại không thích hợp tu luyện, đây chính là điểm yếu của con cho nên con cần phải có một người vợ tài đức, tu vi cao cường để giúp con.

Chúng ta đã nhất trí cảm thấy tính tình con và Tiên Tuyết rất hợp nhau, nếu các con có thể kết thành vợ chồng thì chính là một văn một võ, quá thích hợp đi chứ.Phong Phi Vân cảm thấy như trên bầu trời quang đãng vang lên một tiếng sét đánh làm đau nhói màng nhĩ của hắn, nói:- Tính khí chúng con rất hợp nhau?

Cô ấy muốn đánh gãy chân của con, cái này giải thích như thế nào đây?Phong Phi Vân quả thật là dở khóc dở cười, hắn thực sự không nghĩ ra được mình với Phong Tiên Tuyết hợp nhau ở điểm nào.Cả đám người Phong Vạn Bằng, Phong Vạn Lý, Lưu quả gia lúc này đều ho khan hai tiếng, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái, hiển nhiên bọn họ đã sớm bị chuyện này làm cho bắt bí, mới vừa rồi chẳng qua cũng đã nói xong cả rồi, đã nói qua hết mọi chuyện thì dù cho Phong Phi Vân có đáp ứng hay không thì việc này cũng đã thành định cục rồi.-------Chương 54: Đường Dài Đằng Đẵng, Chớ Dừng LạiPhong gia là một gia tộc khổng lồ, tổng cộng chia làm mười sáu mạch trực hệ, hệ thứ có bốn mươi tám mạch.Nếu nói trực hệ thì chính là chỉ huyết dịch chảy xuôi trong con cháu Phong gia thuộc về ruột thịt với người trong họ, nhưng bởi vì tổ tông khác nhau nên mới được chia làm mười sáu mạch hệ riêng.Mỗi một mạch hệ riêng đều có vô số con em gia tộc tạo thành thế lực Phong gia ở mỗi một phương, tạo thành một loại hình thức vừa cùng nhau tồn tại mà cũng vừa cạnh canh với nhau.Căn cứ vào số lượng cường giả và nhân tài của mỗi mạch mà mỗi hai mươi năm những trưởng lão trong gia tộc sẽ tiến hành xếp hạng cho mỗi một mạch.Vì vậy mới có Tiềm long đại chiến với Binh thư thiết quyển hội.Phong Phi Vân lại thuộc về mạch trực hệ thứ mười hai của Phong gia.Mạch hệ này của bọn họ mặc dù không có ở kế cuối trong mười sáu mạch hệ nhưng cũng có thể xem là cái đuôi trong bảng xếp hạng, cho nên giống như Phong Vạn Bằng vậy, tuy là thiên tư không tầm thường nhưng lại chỉ có thể được bố trí làm một vị thành chủ ở thành Linh Châu mà thôi.Đừng xem một vị thành chủ tựa hồ như rất giỏi, trong mắt những cao tầng của Phong gia kia thì cách đối xử này chính là không có tương lai, con em trong gia tộc thực sự được coi trọng đều được bố trí đến quân doanh thần vũ, hoặc là phủ quận nha môn, như thế mới có ngày nổi danh.Nói tóm lại một câu, ở Phong gia thì chỉ có mạch hệ xếp hạng càng cao thì địa vị con cháu trong mạch hệ này mới càng cao, có thể tu luyện đến công pháp việt hảo, thậm chí có thể được khen thưởng một cây linh dược nghìn năm, hoặc là dùng đan dược để tăng thể chất và tu vi lên.Mấy thứ này đều là những mong muốn cố gắng của con em trong gia tộc, có thể nói bất luận thiên tài nào muốn trở thành một nhân vật kinh thiên vĩ địa thì đều không thể rời bỏ khỏi nguồn tài nguyên khổng lồ chất đống này.Giống như Phong Phi Vân vậy, nếu như không phải dùng huyết linh miêu thì cũng không thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới như bây giờ, đây chính là công hiệu của dị thảo và linh thảo.Không dùng linh dược và tu luyện công pháp đứng đầu thì cường giả ở đâu ra?Mà đến hôm nay thì Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hôi đã sắp tới rồi, các mạch hệ lớn đều đã bắt đầu mài quyền ken két, âm thầm chuẩn bị tư thế muốn thứ hạng mạch hệ của mình được tăng cao trong cuộc quyền thuật này.Mà những thiếu niên thiên tài kia lại càng muốn dựa vào trận đấu công bằng lần này bỗng niên trở nên nổi tiếng, danh chấn thiên hạ.Phong Phi Vân ở tại mạch thứ mười hai, cái này cũng không phải là nhân vật thiên tài kinh thiên động địa gì, dựa theo suy tính của "Mạch chủ" Cửu thái gia thì có thể giữ được hạng thứ thứ mười hai cũng khá là gian nan rồi.Mà Cửu thái gia đã gần đến lúc tuyệt vọng thì ở thành Linh Châu lại truyền tới một tin tức, xuất hiện một người có binh pháp với trí tuệ hơn người, đó chính là Phong Phi Vân, nhất thời làm cho lão già này như nắm được một cây đạo thảo cứu mạng vậy, quyết định trọng điểm bồi dưỡng hắn, thậm chí không tiếc dùng mỹ sắc để khích lệ hắn.Mà việc hôn sự của Phong Tiên Tuyết với Phong Phi Vân ở đây cũng đã được định hết rồi.Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phong Tiên Tuyết lại nói chỉ cần Phong Phi Vân dám đi Tử Tiêu cổ thành thì nàng liền đánh gãy xương Phong Phi Vân.... ...Vào lúc giữa trưa, mặt trời nhô lên cao ánh nắng chói chang, khí trời có vẻ khá ngột ngạt, ngay cả cây liễu Bố cốc điểu bên cạnh đường lớn cũng mất đi sức sống, bộ dáng có vẻ rất mệt mỏi."

Khuông khuông!"

Một chiếc xe có tám bánh xe bằng đồng được một con sơn lộc toàn thân đầy vảy kéo đi, hướng ra khỏi cổng thành Linh Châu.Sơn lộc thần tuấn, lộc giác (sừng) giống như là kỳ phong!Tiếng bánh xe chuyển động nhanh chóng làm phá vỡ buổi trưa tĩnh mịch, sau khi đi tới trên đường lớn thì trên lưng của sơn lộc bỗng nhiên sáng lên bóng của một đạo phù văn, lóe ra ánh sáng màu trắng.Con sơn lộc này cao chừng bốn thước, cả người đều phát ra ánh sáng, trong một khoảng thời gian ngắn sức mạnh liền bùng phát lên, tốc độ nhanh không chỉ gấp mười lần, lôi cổ xe đồng tám bánh bay đi rất nhanh, chạy ra khỏi thành Linh Châu đã cách xa mười dặm, biến mất ở giữa rừng núi.- Đây là Tật phong Phù lục (lá bùa gió táp), thuộc về Phù lục nhất phẩm, một khi dán vào trên lưng của sơn lộc thì có thể làm cho nó đi một ngày được tám ngàn dặm.

Dĩ nhiên công hiệu của Tật phong phù lục cũng chỉ có thể duy trì trong một ngày đêm, sau đó linh khí sẽ kiệt quệ, qua ngày hôm sau nhất định phải thay lá Phù lục mới mới được.Phong Vạn Lý ngồi trong xe, nhìn về phía Phong Phi Vân và Phong Tùy Vũ mà giải thích.Tuy là đường núi tròng trành nhưng mà trong xe lại sóng yên biển lặng, thật giống như đang ngồi ở trong khoang thuyền vậy, một chút cảm giác lay động cũng không cảm nhận được.Mặc dù Tiềm long đại chiến với Binh thư thiết quyển hội còn phải hơn hai tháng nữa mới tới nhưng mà bây giờ con cháu đời thứ năm của Phong gia đều đã bắt đầu hội tụ ở Tử Tiêu cổ thành, gần như đều quay trở về gia tộc sớm hơn thời hạn.Thứ nhất, như vậy thì những con cháu tham chiến này mới có thể tìm hiểu một chút về những đối thủ mạnh để ứng đối trước.Thứ hai, các con cháu mạch hệ lớn cũng phải liên lạc cảm tình với nhau để cùng liên thủ trong Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hội, tránh cho việc thương tổn người nhà với nhau.Những chuyện này dĩ nhiên đều là do mạch chủ của các đại mạch ở sau lưng bày mưu tính kế.Chuyến đi đến đây lần này để rước Phong Phi Vân và Phong Tùy Vũ của Phong Vạn Lý chính là vì vậy, bây giờ là đang trên đường chạy tới Tử Tiêu cổ thành.Biểu hiện của Phong Tùy Vũ nho nhã lễ phép, trên người có khí chất nho nhã, từ từ nói:- Tật phong Phù lục này vậy mà thần kì như thế, luyện chế nhất định rất là khó khăn, cũng chỉ có người kiệt xuất như nhị bá mới có thể luyện chế ra được thần phù như vậy.Trong lòng Phong Phi Vân ngầm chế giễu, Tật phong Phù lục chẳng qua chỉ là Phù lục nhất phẩm mà thôi, Phong Tùy Vũ người này vậy mà lại gọi là thần phù, công phu nịnh hót thật là nhất hạng mà.- Tật phong Phù lục thật ra cũng không phải là thần phù gì, nhưng mà nếu muốn luyện chế ra Tật phong phù lục thật sự thì ít nhất cũng cần phải có tu vi tiên căn sơ kỳ, hơn nữa cần dùng đến những vật liệu hiếm hoi như Ngọc ti chỉ, Đại phong huyết nữa mới được.

Một tờ Tật phong phù lục nếu như lấy đem đi bán ít nhất cũng có thể bán được giá cao đến một trăm kim tệ.Phong Vạn Lý nói.Một trăm kim tệ đối với Phong Phi Vân hay những con em của đại gia tộc mà nói căn bản cũng không coi là cái gì, nhưng mà đối với người thường mà nói thì tuyệt đối là một con số trên trời.Một tờ Tật phong phù lục chỉ có thể dùng được trong một ngày đêm mà phải tiêu hao đến một trăm kim tệ tài phú, như vậy có thể thấy được mức độ xa xỉ như thế nào.Đây chính là nguồn tài nguyên mang tầm quan trọng, một gia tộc nếu như thiếu hụt sự chống đỡ của của cải thì tuyệt đối không thể nào lớn mạnh được.- Các con hiện nay tu vi vẫn còn quá thấp, chờ các con đạt đến cảnh giới tu vi tiên căn tự nhiên có thể mua sắm vật liệu, tự mình luyện chế Phù lục-------Chương 55: Đường Dài Đằng Đẵng, Chớ Dừng Lại 5Phong Vạn Lý tiếp tục nói.Phong Phi Vân cầm một góc màn trong cổ xe đồng vén lên, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là rừng cây rậm rạp, núi cao sông lớn đều thu hết vào tầm mắt.Từ lâu đã rời khỏi thành Linh Châu mấy trăm dặm mà hướng về một con đường không biết ở phía trước.Đây chính là đường đi về Tử Tiêu cổ thành!Tử Tiêu cổ thành chính là phủ thành của Nam Thái phủ, cũng là một tòa cổ thành lớn nhất phía Nam của cả vương triều Thần Tấn, chính là nơi mà người tu tiên đều tụ hợp, xà long hỗn hợp, thảo mãng hoành hành, các đại gia tộc san sát nhau, lại thêm việc có một ít tiên môn đứng đầu cũng tọa lạc trong cổ thành đang rộng rãi thu nhận đệ tử.Thành Linh Châu so với Tử Tiêu cổ thành quả thực chính là một địa phương nhỏ lạc hậu ở nơi xa xôi, nhỏ bé chật hẹp không đáng nhắc tới.- Phi Vân, Tùy Vũ, đến Tử Tiêu cổ thành hai người các con phải an phận một chút, không được phép không coi ai ra gì như ở thành Linh Châu vậy.

Tử Tiêu cổ thành chính là nơi tàng long ngọa hổ - nhân tài ẩn dật, chỉ là đại gia tộc giống như Phong gia chúng ta thì có tới ba, bốn cái, trong đó càng có nhiều môn phái tiên đạo bàng đại, thế lực cường mạnh chả hề thua Phong gia đâu.Sắc mặt của Phong Vạn Lý trở nên thận trọng, đặc biệt là lúc nhìn chăm chú về phía Phong Phi Vân thì có một chút ý muốn cảnh cáo, dù sao tiểu tử Phong Phi Vân này đúng là có tiền khoa, hắn chỉ ở thành Linh Châu làm xằng làm bậy mà thôi, cũng không gây ra phong ba gì lớn.

Nhưng nếu đã đến Tử Tiêu cổ thành mà tiểu tử này còn dám bắt thiên kim tiểu thư của một gia tộc nào đó đem lên giường chơi đùa thì chắc hẳn là đã trêu ghẹo phải nữ đệ tử của một tiên môn nào đó, như vậy thì không phải là gặp phải đại họa không thể không chết sao.Phong Vạn Lý chính là vô cùng không yên lòng đối với Phong Phi Vân, rất sợ người này sắc đảm ngập trời mà làm ra một số chuyện kinh hãi thế tục, như vậy thì đã chọc phải trời rồi.Phong Tùy Vũ nghiêm túc cúi đầu, nói:- Đến Tử Tiêu cổ thành nhất định hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của Nhị bá, không dám làm trái nửa lời.Phong Phi Vân cũng chẳng muốn quản nhiều như vậy, những lời này của Phong Vạn Lý đã dọa đến Phong Tùy Vũ được nhưng không dọa được hắn, dù sao Phong gia chính là gia tộc đỉnh cấp ở Nam Thái phủ, ở Tử Tiêu cổ thành tuyệt đối nói là một đại thế lực, dù cho thực sự xảy ra chuyện gì đó chỉ sợ cũng không có một đại thế lực nào dám "đá chọi đá" với Phong gia.Ở tu tiên giới, lợi ích là trên hết!Không có lợi ích tuyệt đối thì đại thế lực không thể nào khai chiến!Trên nguyên tắc mà nói, Phong Phi Vân dù cho có làm ra tai họa gì gì đó thì các cao tầng trong Phong gia cũng có thể giải quyết được, dĩ nhiên còn chuyện chọc tới cô nàng Đông Phương Kính Nguyệt thì lại là chuyện khác, dù cho gia chủ Phong gia tự mình ra mặt thì nàng cũng không thể sẽ mãi trướng.Vừa nghĩ tới Đông Phương Kính Nguyệt, trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên liền lóe lên:"Hí!

Lần này nguy rồi, ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, vị sử thi cấp bậc thiên tài Đông Phương Kính Thủy kia không phải ở Tử Tiêu cổ thành sao?"

Mà đang lúc tim Phong Phi Vân đập mạnh thì bộ bạch y của Đông Phương Kính Nguyệt lại xuất hiện trên thành lâu của thành Linh Châu, nổi bật mà đứng, cái khăn che mặt màu trắng nhẹ nhàng bay bồng bềnh càng làm nổi bật sự duyên dáng yêu kiều của nàng.Trong tay nàng đang cầm Hạo thiên linh kính, quang mang linh kính chiếu rọi khắp bầu trời mênh mông, nhắm thẳng vào nơi xa xôi."

Đã không còn có sự che chở của Cảnh Phong đại trí sư, Phong Phi Vân, ta xem ngươi làm thế nào chạy thoát khỏi bàn tay của ta."

Cánh tay tinh tế nhu mỹ của nàng xoay chuyển một cái liền lấy Hạo thiên linh kính thu hồi lại, đôi cánh bạch sắc sau lưng nhô ra mà bắt đầu khai triển, dáng người yểu điệu hóa thành một đạo cầu vồng bạch sắc, xuyên thủng thanh minh, hướng về hướng đi của cổ xe đồng Sơn lộc mà đuổi theo....Quyển thứ nhất "Thành Linh Châu" đã kết thúc, quyển này coi như là nền.

Từ quyển thứ hai thì bắt đầu bước vào giai đoạn xuất hiện những điều tuyệt vời, đặc sắc.Sơn lộc thuần tuấn cộng thêm sự gia trì của Tật phong Phù lục nên mỗi ngày có thể đi hơn tám ngàn dặm, cho đến hoàng hôn ngày thứ bảy thì một rặng núi đã chắn ở trước mặt.Rặng núi màu đen này ngăn trở tầm mắt của người ta, trông có vẻ hồn hậu mà tang thương.Không, đây không phải là một rặng núi, cái này chẳng qua chỉ là tường thành của Tử Tiêu cổ thành, tường thành chính là do cự thạch vạn cân xây thành, cao gần mấy trăm trượng giống như là một rặng núi cuồng dã nằm ngang vậy."

Ùng ùng!"

Ở rất xa là có thể nghe được thanh âm rào rít của sông hộ thành (xung quanh thành có đào một con sông lớn để bảo vệ thành, giống như con hào vậy), dòng nước dũng động, hơi nước bốc lên cao chẳng khác nào một đám mây mù ở giữa đại dương, rộng đến cực điểm.Đứng ở một đầu của sông hộ thành thì chỉ có thể nhìn ra thật xa mới thấy cửa thành ở một đầu khác, quân lính bảo vệ cổng thành chỉ lớn như con kiến thôi.Đã đến Tử Tiêu cổ thành!Chẳng qua chỉ là một tòa tường thành, một con sông hộ thành thì đã làm cho người ta cảm thấy đại khí hào hùng rồi!Phong Phi Vân từ trên cổ xe đồng Sơn lộc nhảy xuống, đứng ở bên cạnh sông hộ thành, hai mắt sinh ra tia sáng như ngọn lửa mà nhìn về phía xa trước mặt, chỉ thấy trong Tử Tiêu cổ thành có từng sợi long khí dũng động, còn có vụ khí thần mã lao nhanh, quả thật rất chấn động lòng người.Bây giờ hắn dùng chính là "Phượng hoàng thiên nhãn", có thể thấy được hy vọng của mọi người, nhìn rõ khắp nơi, hiểu rõ hư không, cách vật thông mục ... vân vân, đây chính là thần thông mà trong mấy ngày đường đi đến đây hắn đã luyện thành, Một khi đạt được cảnh giới tiên căn sơ kỳ liền có thể bắt đầu tu luyện đủ loại linh thông, "Phượng hoàng thiên nhãn" chính là loại linh thông tu luyện đầu tiên, so với người thường tu luyện "Thiên lý mục" thì chẳng biết là cao siêu hơn gấp bao nhiêu lần nữa.Tuy là bây giờ hắn đối với Phượng hoàng thiên nhãn chỉ mới tu luyện đạt tới trình độ sơ cấp nhưng đã có thể xem được vận khí con người một cách đơn giản, điều tra được thịnh suy của khu vực, thậm chí có thể dùng mắt thường quan sát tài nguyên khoáng sản ở trong lòng đất.Cái gì quan trọng nhất ở tu tiên giới?Dĩ nhiên là nguồn tài nguyên rồi, bất luận là một gia tộc hay là một người tiên môn, nếu không có nguồn tài nguyên khổng lồ làm hậu thuẫn thì nhất định sẽ rất nhanh bị suy bại.Đây chính là nguyên nhân mà Phong Phi Vân phải tu luyện "Phượng hoàng thiên nhãn" trước, một khi tu luyện thành công Phượng hoàng thiên nhãn là có thể tự mình đi vào trong sơn dã tìm kiếm tài nguyên khoáng sản, tuyệt nhiên cũng không nhất định phải xem đến sắc mặt của các cao tầng trong gia tộc.Đây chính là ưu thế của Phượng hoàng thiên nhãn!"

Thình thịch!"

Ở giữa sông hộ thành rộng lớn kia bỗng nhiên chớp động ra ánh sánh chói chang mù mịt, mặt sông vốn còn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt thoáng chốc liền sáng lên từng ngọn trận văn bộc phát ra hàn ý lạnh lẽo rét buốt làm cho mặt sông đông lạnh thành băng tinh.Đây là sức mạnh của trận pháp, có thể trực tiếp làm cho sông hộ thành rộng lớn hàng ngàn thước bị kết băng đoạn lưu!- Phi Vân, lên xe đi, bây giờ có thể qua sông rồi!Phong Vạn Lý ở trong xe đồng kêu lên.- Vào ngay!Phong Phi Vân từng bước bước vào trên xe đồng, lại ngồi trở xuống mà Sơn lộc thì đã kéo cổ xe đồng chạy băng băng trên mặt băng, nhanh chóng hướng về phía trước.Hướng đến cổng thành Tử Tiêu phủ thành bay đi, bởi vì trên cổ xe đồng có in chữ "Phong" thật to nên những binh vệ ở phủ thành tuyệt nhiên cũng không dám vặn hỏi, liền trực tiếp cho đi qua.Lúc tiến vào Tử Tiêu cổ thành thì sắc trời đã tối dần xuống, nhưng mà bây giờ Phong Phi Vân đã tu luyện Phượng hoàng thiên nhãn nên màn đêm đen không thể làm ảnh hưởng đến thị giác của hắn.- Nhị bá, chúng ta đây là đi tới bản phủ của Phong gia sao?Phong Phi Vân hỏi-------Chương 56: Tiềm Long Biệt ViệnSau khi tiến vào Tử Tiêu cổ thành thì bước chân của Sơn lộc chậm lại rõ ràng, cổ xe chạy thoải mái trên đường phố cổ đông nghịt người, đi xuyên qua từng tòa công trình kiến trúc vô cùng đặc sắc thật giống như vĩnh viễn đều không đi tới được nơi cuối cùng vậy.Phong Vạn Lý uốn gối mà ngồi, cười lắc đầu nói:- Phong gia bản phủ nằm ở khu nội thành Chu Tước, chúng ta nếu muốn đi đến đó thì phải đi qua tám đạo thành môn, đi mất ba trăm bốn mươi dặm đường, bây giờ chúng ta dĩ nhiên là không đi tới được chỗ đó.- Vậy chúng ta đang đi tới chỗ nào?Phong Tùy Vũ cũng không nhịn được mà hỏi.- Tiềm long biệt viện, nơi đó chính là một trong những biệt viện lớn nhất của Phong gia ở Tử Tiêu cổ thành, chuyên tiếp nhận con em trẻ tuổi trong gia tộc trước khi bắt đầu Tiềm long đại chiến, các con trước hết hãy đợi ở nơi này mà tĩnh tâm tu luyện, tự nhiên sẽ có người hầu, trinh sát đặc biệt cho các con.Phong Vạn Lý nói.Tâm tư Phong Phi Vân kín đáo, nhẹ nhàng nhíu mày nói:- Nghe nói con cháu trực hệ đời thứ năm của Phong gia cũng đã vượt quá ba vạn, càng chưa nói đến con cháu của bốn mươi tám mạch hệ thứ, một tòa Tiềm long biệt viện có thể chứa nhiều người như vậy sao?Phong Vạn Lý cười nhạt một tiếng, nói:- Phi Vân, dù sao con cũng không nên dùng tầm mắt khi nhìn thành Linh Châu rồi bây giờ lại nhìn Tử Tiêu cổ thành chứ, Nhị bá con đã ở Tử Tiêu cổ thành trọn bốn mươi năm nhưng chẳng qua cũng chỉ là đi dạo hết một số góc trong cổ thành mà thôi, còn có vô số bí ẩn và không biết mà ngay cả ta cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi.- Liền lấy Tiềm long biệt viện ra mà nói, diện tích hơn ba ngàn mẫu, đình đài lầu gác chẳng biết xây bao nhiêu là tòa nữa, bên trong chỉ là người hầu thôi cũng đã đạt hơn mấy vạn.

Nhưng mà Tiềm long biệt viện của Phong gia cũng giống như đình viện mà thôi, ở Tử Tiêu cổ thành ít nhất cũng có trên trăm toà như thế, mà cái này chẳng qua cũng chỉ là một góc băng sơn ở Tử Tiêu cổ thành.Sự xa hoa và phú quý của đại gia tộc làm cho người ta phải cứng họng, nguồn tài nguyên chiếm lấy cũng là một con số kinh khủng, như vậy thì vận hành một con quái vật khổng lồ thế này thì phải tiêu hao một nguồn tài nguyên chắc cũng là một con số làm cho người ta phải kinh hồn khiếp sợ.Hèn chi những đại thế lực kia luôn cướp đoạt tài nguyên ở khắp nơi, mà còn không tiếc đánh đập tàn nhẫn sinh linh, âu cũng là vì sinh tồn mà thôi!Trong lòng Phong Phi Vân tuy là xúc động nhưng cũng vì vậy mà vui vẻ, Tử Tiêu cổ thành khổng lồ như vậy thì dù cho bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt có đến đây cũng chưa chắc tìm được hắn.Có điều, một vấn đề nhức đầu khác lại xuất hiện.- Nhị bá, Tiên Tuyết muội muội cũng sẽ không ở Tiềm long biệt viện chứ?Phong Phi Vân đối với Phong Tiên Tuyết vẫn có chút nhức đầu.Phong Vạn Lý gật đầu cười nói:- Con cũng không cần lo lắng quá mức như vậy đâu, Cửu thái gia cũng đã sớm cảnh báo nó rồi, trước khi tham gia Binh thư thiết quyển hội thì nếu thật là Tiên Tuyết dám đánh gãy chân của con thì Cửu thái gia liền đích thân cắt đứt chân của nó.- Vậy sau Binh thư thiết quyển hội thì sao chứ?Phong Phi Vân cười khổ nói.- Khà khà!

Khi đó chỉ sợ là các con đã thành hôn rồi, giữa vợ chồng có chút cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường thôi!Phong Vạn Lý cười, nói một câu như vậy rồi quay đầu đi hướng khác, không nhìn Phong Phi Vân một cái nào nữa hết, giống như là chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.Phong Tùy Vũ ngồi ở bên cạnh từ đầu tới cuối đều không nói câu nào nhưng trong đầu của hắn lại có mưu tính:"Phong Phi Vân nếu thật là tỏa sáng ở trong Binh thư thiết quyển hội thì nhất định sẽ được các cao tầng trong gia tộc coi trọng, đến lúc đó còn có chỗ đứng nào cho Phong Tùy Vũ ta không?

Hơn nữa hắn có thể cưới Tiên Tuyết muội muội làm vợ, thiên phú tu luyện của Tiên Tuyết muội muội lại cao như vậy, nếu thật như nàng trở thành vợ của Phong Phi Vân thì chẳng phải Phong Phi Vân càng như hổ mọc thêm cánh sao?"

"Không được, tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân đạt được, lúc cần thiết ..."

Trong mắt Phong Tùy Vũ ẩn hiện sát khí nhưng thu lại rất nhanh, khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu, lúc này cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.Tiềm long biệt viện có hết thảy sáu đại môn, Sơn lộc đồng xa thì chậm rãi dừng lại ở bên ngoài của một trong những đại môn, Phong Vạn Lý, Phong Phi Vân, Phong Tùy Vũ lần lượt từ trên xe đi xuống.Một tên người hầu từ trong cửa đi ra, dắt cổ xe đi và dẫn đường ở phía trước, tiến vào Tiềm long biệt viện.Con cháu đời thứ năm của Phong gia đều đã bắt đầu chạy về lần lượt, đang có màn luyện tập võ nghệ trong Tiềm long biệt viện, xung quanh có những bó đuốc đốt sáng rực, lúc này cũng có một vị thanh niên đang so chiêu.Ở bên cạnh một cái ao nước có mười mấy người thanh niên tài giỏi đẹp trai mặc bạch y đang cùng nhau ngồi xếp bằng, trên người lấp lánh linh quang, sau khi thấy ba người Phong Phi Vân thì những người này cũng chỉ hơi liếc mắt một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt và tiếp tục tu luyện.Dọc theo một con đường mòn, cũng không biết phải đi mất bao lâu mới đi tới bên ngoài một tòa lầu các sơn đỏ, bên trong gồm có năm gian phòng liên tiếp nhau, vừa qua lại vừa tách rời.

Được đắp ngói lưu ly, cột nhà đỏ thẫm đứng thẳng, ngay cả cái cầu thang cũng bằng đá cẩm thạch trắng.Cái này chẳng qua chỉ là một chỗ ở bình thường nhất trong Tiềm long biệt viện nhưng cũng hiện ra hết sự lộng lẫy rồi.Phong Vạn Lý chỉ vào một tòa nhà ở bên phải, cười nói:- Căn kia chính là chỗ ở bây giờ của Tiên Tuyết.Phong Phi Vân giật mình trong lòng, theo hướng ngón tay hắn nhìn thấy thì chỉ thấy một gian phòng có cửa đóng chặc, không có một chút ánh sáng lọt ra ngoài làm cho không khí có vẻ đầy sự đe dọa, dễ nhận thấy bây giờ Phong Tiên Tuyết cũng không có ở bên trong.Chỉ cần nàng không bất ngờ lao tới là tốt rồi, Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, đêm đã xuống, nàng có thể đi đâu chứ?

Tại sao vẫn chưa về?- Một gian ở bên cạnh nó, đó là do ta đặc biệt chuẩn bị cho con.Phong Vạn Lý vỗ vỗ vai của Phong Phi Vân, cười nói:- Phi Vân, nắm thật tốt cơ hội lần này đi, thừa dịp hai tháng này các con có thể bồi dưỡng một chút cho tình cảm hai đứa.Bồi dưỡng cái mốc khô ấy!

Cùng với một cô nàng bạo lực bồi dưỡng tình cảm còn không bằng việc ôm một con heo mẹ đi ngủ cho an toàn!Phong Phi Vân đến bây giờ cũng còn nhớ rõ nàng từng quyền, từng quyền đánh nát xương toàn thân hắn như thế nào, lúc đó nếu không có Phong Vạn Lý đưa tới Đoạn tục thỏa nghìn năm thì e rằng lúc đó Phong Phi Vân cũng không phải đơn giản chỉ là nằm trên giường nửa tháng như vậy đâu.- Con cũng không nên có áp lực trong lòng như vậy, tính tình Tiên Tuyết mấy năm nay đã bớt nóng nảy lắm rồi, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Cửu thái gia, nên nó không dám thực sự đánh cho con tàn phế đâu.Trong lòng Phong Vạn Lý cũng không nắm chắc, dù sao thì hắn so với ai khác cũng là quá hiểu con gái nuôi của mình, nàng chính là một người "trướng đô bất mãi", thiên tư tuyệt đỉnh nhưng lại hết sức kiêu ngạo, tất cả thế hệ trẻ ở Phong gia đều không lọt vào trong mắt của nàng, có thể được nàng xem trọng thì cũng phải là những anh kiệt nghịch thiên ba hay năm năm.Trong lòng Phong Phi Vân mặc dù đối với Phong Tiên Tuyết có chút đau đầu nhưng cũng không e ngại, dù sao bây giờ tu vi hắn cũng đã là tiên căn sơ kỳ, chiến lực có thể so với cao thủ tiên căn trung kỳ, thực lực rõ là mạnh hơn nàng thì lại có cái gì phải sợ nàng chứ?- Nhị bá, vậy con ở trong gian phòng kia sao?Ánh mắt Phong Tùy Vũ nhìn chăm chú vào một căn phòng còn lại trong ba gian kia, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.- Con ... con chỉ là con cháu hệ thứ, không có đủ tư cách ở nơi này.Trên mặt Phong Vạn Lý không mang theo chút tình cảm nào, liền quay người theo một hướng khác bước đi, vừa đi vừa vẫy tay nói:- Đi theo ta!"

Không có tư cách ..."

Phong Tùy Vũ nắm thật chặc bàn tay, cố gắng ngăn chặn những bất mãn trong lòng, Phong Tiên Tuyết cũng không phải là con cháu hệ thứ sao?

Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Phong Phi Vân một cái rồi lúc này mới tức giận rời đi.Phong Phi Vân cười một chút nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng không khỏi sinh ra một chút sảng khoái, Phong Tùy Vũ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?Hắn không nghĩ nhiều nữa, sãi bước hướng về trong lầu các mà bước đi, định bụng trước tiên sẽ thu xếp cho ổn thỏa rồi lại tính tiếp.-------Chương 57: Lên Lầu Xem Vận KhíBóng đêm đã đổ xuống hoàn toàn nhưng trong Tiềm long biệt viện vẫn còn có đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều người cầm đuốc nói chuyện với nhau, hoặc là bàn về tình yêu, hoặc là nói về tu đạo.Xa xa có tiếng nổ mã tràng vang lên không dứt, là do có người điên đang luyện tập võ nghệ.Phong Phi Vân một thân một mình ngồi trên đỉnh lầu các đỏ thẫm, chân đạp trên ngói lưu ly ngồi đón gió đêm, hai mắt trông về toàn bộ Tiềm long đại viện ở phía xa, khí vận của mỗi một người trong đó đều không chạy thoát khỏi hai mắt của hắn.Ngưng yên quan khí!"

Ầm!"

Ở hướng Đông Nam của Tiềm long biệt viện chợt dâng lên một cự ảnh phục hổ to lớn chiếm cả nữa bầu trời, hiện ra bảo quang màu tím đỏ, long hành hổ bộ, thần sắc diện lộ cao chót vót."

Đây là "Nhất hổ đằng vân" khí, trong những người trẻ tuổi đời thứ năm ở Phong gia không ngờ lại có một người tài giỏi như vậy."

Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.Khí tượng của một người chính là đại diện cho thiên tư, khí tượng càng mạnh thì thiên tư cũng càng cao.Những khí tượng này tuy là khí phách to lớn nhưng lại chỉ có những nhân tài tinh thông quan khí thuật mới có thể thấy được, người bình thường dù cho tu vi cường đại cũng đều không nhìn thấy.Khí giả, hư dã!Nếu muốn xem khí, sẽ phải luyện nhãn trước đã!Phong Phi Vân tu luyện Phượng hoàng thiên nhãn, chẳng những có thể quan sát khí tượng của người càng có thể quan sát khí tượng ở khu vực, khí tượng thiên địa vạn vật, khí tượng tinh không cuồn cuộn.Những hiểu biết về xem khí phần lớn cũng giống như trí sư xem tinh tượng ban đêm vậy!"

Ùng ùng!"

Chợt, ở một nơi sâu hút trong Tử Tiêu cổ thành có một luồng khí tượng kinh khủng xông thẳng lên chín tầng trời, trong đó kèm theo hổ ảnh long hình, hiển hóa ra thần hoa ngũ sắc rực rỡ, thực sự là chọc vào mắt làm cho người ta không thể mở mắt ra được."

Hí!

Với khí tượng của bản thân vậy mà dẫn động được khí tượng của thiên vực tinh thần, đây là ...

Long hổ khí, cửu ngũ chí tôn thân!

Trong Tử Tiêu cổ thành có nhân kiệt tuyệt thế!"

Phong Phi Vân đứng thẳng dậy, cơ thể đứng thẳng tập trung đưa mắt nhìn về nơi trời cao xa xa, lần đầu tiên bị kinh sợ, rốt cuộc là người nào mà đáng sợ quá vậy?"

Long hổ khí, cửu ngũ chí tôn thân!"

Đây chính là một trong những khí tượng đứng đầu trong thiên địa, phàm người có thể mang loại khí tượng này thì tương lai nhất định phi phàm, như trăng sáng nhô lên cao, không người nào có thể chống lại được."

Nhất hổ đằng vân" và "Cửu ngũ chí tôn thân" đánh ra quả thực là không chênh lệch nhau mấy cấp."

Hô khiếu!"

Long hổ khí lượn vòng vòng ở trên trời trong thời gian uống cạn chung trà rồi mới từ từ biến mất, mất hẳn ở một góc trong Tử Tiêu cổ thành.Phong Phi Vân vốn muốn nhìn những nhân tài kiệt xuất đời thứ năm của Phong gia một chút xem thế nào nhưng thật trong ngờ trong Tử Tiêu cổ thành vậy mà có một vị "Cửu ngũ chí tôn thân", có sự tồn tại của một vị thiên tài này thì làm cho mọi nhân kiệt trong thiên hạ đều bị ép tới ảm đạm thất sắc.Một hồi tiếng bước chân nhốn nháo vang lên ở phía dưới kèm theo thanh âm huyên náo!Có người đến!Phong Phi Vân vội vàng thu hồi Phượng hoàng thiên nhãn, nhìn xuống hướng phía dưới chỉ thấy hai người thanh niên mặc bạch y đang vác theo một người thanh niên khác, vội vàng đi vào trong lầu các tiểu viện này.- Mẹ kiếp, đám con cháu rùa này, vậy mà đánh nát đan điền của Hạo Tử, coi như là phế tu vi toàn thân rồi, ra tay rất là độc ác!- Tu vi của Hạo Tử trong ba người chúng ta coi như là cao nhất, đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong nhưng lại bị một quyền đánh bại, cao thủ mạch thứ ba quả nhiên là nhiều như mây, chúng ta chỉ là mạch thứ mười hai, chỉ sợ chỉ có Tiên Tuyết muội muội mới có thể liều mạng với bọn họ.- Tiên Tuyết muội muội đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, hơn nữa còn tu luyện linh thông "Song đồng toái nguyệt kiếm", đám mạch thứ ba kia có thể chống lại với nàng cũng chỉ có ba hay năm tên mà thôi.- Đáng tiếc là Tiên Tuyết muội muội không có ở đây, bằng không với tính tình của nàng không phải là đã giúp chúng ta trả mối thù này hay sao....Người thanh niên tên là Hạo Tử kia toàn thân đều là máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy đã ngất đi.Ba người này chính là con cháu mạch thứ mười hai của Phong gia, chính là ba nghĩa tử của đại bá Phong Phong Vân, chia ra gọi tên là Phong Hạo, Phong Danh, Phong Lâm, bởi vì quan hệ thân thích cho nên ba người bọn họ cùng với Phong Tiên Tuyết, Phong Phi Vân ở cùng một chỗ để có thể tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau.Con em trong gia tộc cũng có tranh đấu với nhau, trong lúc tranh đấu thì các đại mạch hệ có vẻ rất là quyết liệt, đây chính là cạnh tranh, cạnh tranh một cách tàn khốc.- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Hạo Tử làm sao vậy?Thanh âm của một cô gái từ bên ngoài vang lên.Thanh âm của nàng mang theo hơi thở của sự lạnh lẽo, phảng phất như một luồng gió rét thổi qua làm cho sàn nhà mùa hè đều kết thành một tầng sương trắng.Sau khi nghe được thanh âm này, Phong Danh Phong Lâm đều rất vui mừng, nhanh chóng đem Phong Hạo bị trọng thương đặt lên giường rồi đi ra, hai người đống thời nói to:- Tiên Tuyết muội muội, muội trở về rồi thì phải báo thù cho Hạo Tử nha!Bước chân của Phong Tiên Tuyết chậm rãi, nhẹ nhàng mà đi vào trong lầu các.Đã rất lâu không gặp tiểu cô nương bạo lực này rồi, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, trên đầu tóc thắt bím đuôi ngựa cột nơ màu tím, mặc một bộ y phục luyện võ bó sát người làm cho hình cong của vóc dáng nhìn rất là sinh động, rất có hứng thú.-------Chương 58: Lên Lầu Xem Vận Khí 2Da của nàng cực kỳ trắng nõn, trắng đến mức quá đáng, ngay cả một tia huyết sắc cũng không có thật giống như một người bị bệnh lâu năm.Tuy nhiên điểm thật sự thu hút được ánh mắt của Phong Phi Vân chính là đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, trong con mắt là hai con ngươi đen nhánh thật to, ánh mắt thì sắc bén giống như kiếm bén vậy, tưởng chừng như cùng với Bổ thiên tà nhãn có thể cùng liều mạng.Trong ánh mắt nàng rõ ràng có tu luyện "Song đồng toái nguyệt kiếm".Khá lắm!

Linh thông rất khó tu luyện như vậy đều được nàng tu luyện thành công, hèn chi Nhị bá đối với nàng có đánh giá cao như vậy.- Người kia chính là thiên chi kiêu tử mạch thứ ba, Phong Vũ.- Phong Vũ!Đôi mỹ ngâu của Phong Tiên Tuyết ro rút lại thật chặc, cái tên này nàng đã sớm nghe được, Phong Vũ chính là người làm mưa làm gió trong mạch thứ ba của Phong gia, hắn đã từng uống qua linh tuyền, thể chất tinh kỳ, thân thể cường đại như man thú.Phong Vũ hết sức kêu ngạo, ở ngoài sân dựng nên võ đài luyện tập võ nghệ, tuyên bố:"Ai có thể tiếp được ba chiêu trong tay của ta thì mới có tư cách tham gia Tiềm long đại chiến."

Lời nói này vừa nói ra nhất thời gây nên cơn sóng dữ vô cùng, người khiêu chiến tham gia nối liền không dứt, nhưng mà cho đến nay đã nửa tháng trôi qua lại không có một ai có thể tiếp được hai chiêu của hắn, hầu như đều bị hắn một quyền đánh bại.Việc này đã sớm kinh động đến lão bối của Phong gia, nhưng những lão bối cường giả này lại đều không quan tâm, hiển nhiên là thầm chấp nhận Phong Vũ làm như vậy.Dùng phương thức đánh võ đài kích động tiềm lực con em trong gia tộc, đó cũng không phải chuyện xấu gì!Thậm chí các cao tầng Phong gia đều có ý muốn sửa đổi lại phương thức của Tiềm long đại chiến lần này, giống như Phong Vũ nói, ai có thể tiếp được ba chiêu của hắn thì mới có tư cách tham chiến, mà không tiếp được ba chiêu của hắn cũng chỉ là một người tầm thường, ngay cả tư cách tham chiến cũng không có.Muốn đánh một trận thành danh, như vậy thì bản thân phải có bản lĩnh thật sự chứ!Phong Tiên Tuyết nói:- Phong Hạo cũng đi khiêu chiến với hắn?Phong Danh, Phong Lâm đều cúi đầu, không nói một lời nào thì hiển nhiên là thầm chấp nhận.- Phong Hạo tiếp được hắn mấy chiêu?Phong Tiên Tuyết tiếp tục hỏi.- Một chiêu liền bại trận!

Phong Vũ kia quả thực chính là một người điên, một chưởng đánh ra làm cho một bức tường thành cũng bị đánh thành bột vụn, Phong Hạo căn bản ngay cả sức đánh trả cũng không có, liền ngã xuống trong vũng máu.Hai người bọn họ tức giận nói.Ánh mắt Phong Tiên Tuyết càng trở nên chăm chú, thực lực của Phong Hạo nàng biết rất rõ, dù cho chính nàng toàn lực xuất thủ cũng phải cần ba chiêu mới có thể đánh bại hắn, nhưng mà Phong Vũ vậy mà chỉ dùng một chiêu liền đánh nát đan điền của hắn, thực lực như vậy thì chỉ cần mới suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thật đáng sợ.- Phong Vũ vậy mà mạnh như thế!Ngón tay mảnh khảnh của Phong Tiên Tuyết đan vào nhau, trên người sinh ra ý đồ muốn chiến đấu, một luồng linh khí như sóng lớn gào rít xông ra làm cho những cành lá trên cây quế to cỡ bằng miệng chén ở ngoài lầu các cũng bị đánh rơi xuống, nhẹ nhàng thổi tung đầy đất.- Ai đó, ai ở trên nóc nhà?Đôi mắt như vì sao của Phong Tiên Tuyết chuyển động một cái, con ngươi trong mắt liền trở nên sắc bén vô cùng, một đạo ô quang từ trong đôi mắt của nàng bay ra, dáng dấp giống như một thanh tiểu kiếm to bằng bàn tay bay ra."

Vèo!"

Ô sắc kiếm quang vừa chuyển một cái liền phá vỡ màn đêm!"

A!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, một bóng người từ trên nóc nhà bị rơi xuống, tay chân người này có vẻ vụng về, rơi xuống trên mặt đất cả buổi cũng không bò dậy nổi.Phong Tiên Tuyết vội vàng xông lên phía trước, chỉ thấy hắn mặc trên người bộ bạch y của con cháu Phong gia nhưng lại nằm trên đất không có nhúc nhích, trong lòng khôn khỏi run lên:"Nguy rồi!

Vậy mà là người một nhà, chẳng lẽ đã chết rồi sao?"

Phong Tiên Tuyết cũng bị dọa, dù sao thì lão bối của Phong gia tuy là dung túng cho con cháu tranh đấu lẫn nhau nhưng điều kiện tiên quyết là không được tổn thương đến tính mạng.Trái tim Phong Tiên Tuyết cảm thấy bất ổn, xách theo cây kiếm ở trong tay rồi nhẹ nhàng khều khều vạt áo của con cháu Phong gia đang nằm ở dưới đất, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, ngay cả thanh âm hô hấp cũng không nghe được.- Tiên Tuyết muội muội, muội giết người rồi!Phong Lâm bị dọa sợ đến mức phải lùi ra phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngồi bẹp xuống dưới đất.- "Song đồng toái nguyệt kiếm" uy lực to lớn vô cùng, Tiên Tuyết muội muội, muội làm sao có thể sử dụng tùy tiện như vậy chứ?Phong Danh cũng bị hù dọa, hai tay không ngừng run rẩy.Lúc này Phong Tiên Tuyết hối hận cũng không kịp, nếu thật là đã ngộ sát con em trong gia tộc thì chính là phải đền mạng!- Thừa lúc còn không có ai phát hiện, đem hắn đi chôn đi!Phong Tiên Tuyết đã rất nhanh ổn định lại tâm thần, quyết định đào hầm chôn tử thi.Nhưng vào lúc này người con cháu Phong gia đang nằm ở dưới đất đột nhiên giật mình, thanh âm suy yếu nói:- Cứu ...

Cứu mạng đi!

Tôi sắp ... sắp chết rồi ..."

Thanh âm này sao mà quen thuộc quá vậy?

Phong Tiên Tuyết nhìn chằm chặp người con cháu Phong gia đang nằm như sắp chết trên mặt đất, càng nhìn càng cảm thấy rất quen thuộc.Chợt, đôi mỹ ngâu của nàng run sợ, trong đầu hồi tưởng đến một người, trong lòng mắng to:"Không biết có phải là tên khốn kiếp Phong Phi Vân không nữa?

Lẽ nào hắn đã đến Tiềm long biệt viện rồi sao?Vị con cháu Phong gia nằm ở dưới đất vẫn còn đang hấp hối, dường như chỉ còn lại nửa cái mạng.-------Chương 59: Ta Còn Chưa Chết Sao?- Cứu mạng ... !!!

Ta ... ta sắp ... chết!Vị con cháu Phong gia kia toàn thân đều đang run rẩy, vẻ mặt thì đau đớn, chật vật lắm mới chìa ra một cánh tay, hình như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng cái đó lại không bắt được.Hai người Phong Danh, Phong Lâm vội vàng tiến lên phía trước, đưa tay ra đỡ hắn lên.- Tiên Tuyết muội muội, hắn còn chưa chết!Hai người vui mừng.Phong Tiên Tuyết quan sát tỉ mỉ cái người con cháu Phong gia vừa mới được nâng lên, sau khi thấy lộ ra khuôn mặt quen thuộc thì sắc mặt nàng liền biến đổi, hai hàm răng cắn chặt, lớn tiếng hung dữ nói:- Quả nhiên là tên khốn kiếp Phong Phi Vân này, mạng của ngươi vẫn còn quá lớn đấy, nếu chết thật thì tốt biết bao nhiêu!

Nếu chết rồi thì mọi chuyện đều xong xuôi hết cả!Sắc mặt Phong Phi Vân tái nhợt, hơi thở mong manh, trong miệng không ngừng ho khan, nếu không phải có Phong Danh với Phong Lâm đỡ hắn lên, hắn tuyệt đối ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.- Ta ... sắp phải chết, ta cảm thấy ... tính mạng của mình đang rời bỏ đi, trước mặt là một màn đen như mực, hình như ... hình như một con quỷ dạ xoa dữ tợn đang tới bắt hồn ta ...Ánh mắt Phong Phi Vân mơ màng, hai tay duỗi về phía trước hình như muốn chạm đến cái gì đó, thật giống như một người đang chờ chết, hồi ức đã từng mất đi trong năm tháng đằng đẵng, nghĩ đến muốn nắm lại như sợ sau cùng sẽ phải hối hận.- Ngươi nhìn thấy không phải là quỷ dạ xoa , là ta đây!Phong Tiên Tuyết tức giận trừng mắt liếc hắn, nhưng mà khi thấy trong miệng hắn ho ra máu tươi thì trong lòng nàng cảm thấy một chút hối hận, không khỏi nhớ lại khi còn bé hai người đã cùng nhau chơi đùa, lúc đó thật sự là rất vui, hai đứa trẻ rất là vô tư.Mà lúc này mình lại lỡ tay làm tổn thương hắn, nếu như hắn chết thật như vậy thì lương tâm của mình chẳng phải sẽ bị lên án cả đời sao?"

Hắn đã sớm không phải là một Phong Phi Vân ngây thơ khờ khạo như trước kia rồi, hắn chỉ là một kẻ khi nam phách nữ, là một thiếu gia hư đốn háo sắc phong lưu, chết cũng chưa đền hết tội."

Phong Tiên Tuyết trong lòng đối với hắn chính là thù hận tột đỉnh, lúc một năm trước, sau khi nàng tận mắt nhìn thấy Phong Phi Vân ooxx với một đứa nha hoàn thì đã hoàn toàn tuyệt vọng với hắn, trong lòng xin thề chỉ cần gặp lại hắn thì sẽ đánh nát xương của hắn, làm cho hắn cả đời cũng không xuống giường được.Nhưng mà vào giờ phút này, Phong Phi Vân lại đứng ở trước mặt nàng, cũng đã trọng thương mà ngã gục, nàng vốn đã siết chặc quả đám nhưng làm sao cũng không thể xuống tay.- Thì ra là ... thì ra là Tiên Tuyết muội muội, không nghĩ là trước khi chết ta ... ta còn có thể ... gặp được muội, đây là do lão Thiên đã quá thương xót cho Phong Phi Vân ta rồi ...Phong Phi Vân cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới nữa mà từ trong tay của hai anh em Phong gia vùng chạy đi, thần tình kích động hướng về phía Phong Tiên Tuyết mà bổ nhào tới, nhưng bởi vì hắn bây giờ thực sự đã bị thương quá nặng cho nên mới vừa chạy ra khỏi hai bước thì hai chân liền mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.- Hu hu ...Hắn lại nằm trên mặt đất mà khóc ồ lên, khóc đến tê tâm liệt phế, nghẹn ngào nói:- Tiên Tuyết ...

Tiên Tuyết muội muội, ta biết ... ta là ... ta là gieo gió gặt bão, ta ... ta tội ác tày trời, ... muội ... muội muốn giết ta từ rất lâu rồi, có thể chết ở ... trong tay của muội, ta không oán không hối hận.

Nhưng mà ... nhưng mà có câu, ta ... ta nhất định trước khi chết phải nói với muội ... không thì ... không thì ta sẽ ... chết không nhắm mắt ...Phong Tiên Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Phi vân đang nằm trên mặt đất, đôi mắt lóng lánh chớp chớp, bước chân hơi chuyển động một tí, nhưng mà cuối cùng cũng không hề đi tới đỡ hắn lên.Hàm răng của nàng cắn vào đầu lưỡi thật chặt, cố gắng quay đầu để cho mình không phải nhìn thấy hắn nữa.- Ta ... thực sự ... thực sự rất nhớ muội!

Tiên ...

Tuyết, ta đã suy nghĩ rất nhiều ... nghĩ đến những ngày trước đây, khi đó ngày nào muội cũng là tân nương, ta là tân lang ...

Người làm chứng chính là con đại hoàng cẩu ở bên kia đường ...Phong Phi Vân lệ rơi đầy mặt, thanh âm càng ngày càng yếu, đến cuối cùng gần như không có tiếng động nào nữa.Trong đôi mắt Phong Tiên Tuyết đã sớm nước mắt lưng tròng, lúc này cũng không kiềm chế được nữa nên nước mắt dọc theo mi mắt mà chảy xuống từng dòng.- Phong Phi Vân, ngươi không thể chết được, ta không cho phép ngươi chết.Phong Tiên Tuyết trong lòng đau đớn vô cùng, giống như ngàn vạn cây kim đâm vào vậy, nàng vội vàng đỡ Phong Phi Vân từ dưới đất lên, ôm đầu của hắn vào trong lòng.Phong Phi Vân đã không nhúc nhích nữa rồi, trong người càng trở nên lạnh như băng!- Đều là lỗi của ta, dù cho là ngươi đứng ở trước mặt của ta thì ta cũng không hạ thủ giết ngươi được, tại sao ngươi lại nói ra những lời kia để dằn vặt ta chứ?Phong Tiên Tuyết ôm thật chặt thi thể của Phong Phi Vân, nước mắt dính ướt cả tóc.- Tiên Tuyết muội muội, người chết không thể sống lại được, muội nên kiềm chế đau thương đi!Phong Danh cầm một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho nàng.- Đúng vậy!

Nếu đường đệ Phi Vân đã chết thật rồi, vậy thì cũng tốt, Phi Vân đường đệ đã không có tu luyện, cơ thể lại suy yếu, đến lúc đó chúng ta nói do hắn không cẩn thận ngã từ trên nóc nhà xuống, là tự hắn té chết, như vậy thì Tiên Tuyết muội muội cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì ...Phong Lâm nói.Phong Tiên Tuyết ngẩng đầu lên, hung hăn trợn mắt liếc một cái, nhất thời làm cho hắn muốn nói gì đó cũng phải im ngay.- Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên.

Ta nhất định đem thi thể của Phi Vân đưa về thành Linh Châu, toàn bộ trách nhiệm một mình ta nhận hết, thúc phụ nếu muốn ta đền mạng thì ta liền tự sát trước nấm mộ của Phi Vân.Trên mặt của Phong Tiên Tuyết viết đầy nỗi đau thương, trong lòng chợt cảm giác có chút trống rỗng.- Khụ khụ!

Ta ... ta làm sao ... còn chưa có chết vậy-------Chương 60: Ta Còn Chưa Chết Sao?

2Ngay lúc mọi người đều tưởng Phong Phi Vân đã chết thật rồi thì người này lại ho ra một ngụm máu tươi, trên mặt vậy mà có mấy phần huyết sắc, giống như sống lại vậy.Ngay cả Phong Tiên Tuyết cũng bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng buông Phong Phi Vân ra rồi lùi lại hai bước."

Đông!"

Phong Phi Vân lại té đập đầu trên mặt đất, đầu trực tiếp đụng phải một tảng đá xanh!Đụng phải cũng rất tốt, cái va chạm này vậy mà làm cho hắn tỉnh lại được một chút, hắn xoa xoa trán, từ dưới đất chật vật lắm mới bò dậy được, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ba người trước mặt, sau cùng ánh mắt mải miết nhìn đến Phong Tiên Tuyết.- Tiên Tuyết muội muội, sao muội lại ở đây?Hai mắt Phong Tiên Tuyết chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, Phi Vân liền không có bất kỳ suy tính gì mà vội vàng xoay người bỏ chạy thật giống như gặp được quái thú vậy.Lúc này sinh khí Phong Phi Vân thật là dồi dào, dáng vẻ này không giống một người sắp chết chút nào.Những người khác bây giờ càng bị Phong Phi Vân dọa đến sợ khiếp vía, một người vừa tắt thở chết rồi vậy mà lại sống lại, sau đó thì như không có việc gì, đây rốt cuộc là tình huống gì đây?Trong lòng của Phong Danh đang suy tư điều gì, hai mắt chợt chấn động, nói:- Nghe nói trên đỉnh đầu của mỗi người đều có huyệt vị sinh mệnh, có những người đã chết rồi nhưng vì muốn kéo dài tính mạng nên sẽ chọn cách kích động đến huyệt vị này, nếu như có thể hiểu rõ được lực độ và vị trí thì có thể làm cho người đó sống được thêm mấy năm nữa.

Chẳng lẽ ... vừa rồi Phi Vân không cẩn thận đụng vào trên tảng đá, vừa lúc đánh trúng cái huyệt vị này?- Ta cũng nghe phụ thân nói qua, huyệt vị này cùng với "Tử huyệt" trên cơ thể đối lập với nhau, được gọi là "Sinh huyệt".

Vị trí Sinh huyệt của mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa lực dùng để kích động Sinh huyệt cũng không giống nhau, một khi dùng sức có độ sai lệch rất nhỏ cũng làm cho người đó mất mạng ngay lập tức.Phong Lâm cũng thở dài nói.- Nói như vậy thì vận khí của tiểu tử Phong Phi Vân này cũng quá tốt rồi, tùy tiện đụng phải một tảng đá thì vừa lúc đụng trúng Sinh huyệt, hơn nữa lực chạm trúng lại vô cùng chuẩn xác.Phong Tiên Tuyết nhìn thấy Phong Phi Vân đang bỏ chạy, áy náy trong lòng vẫn không giảm, dù sao thì khi kích động sinh huyệt của hắn thì hắn cũng chỉ có thể sống được mấy năm nữa thôi, tuổi hắn vẫn còn quá trẻ mà.- Quay lại đây cho ta.Dáng người uyển chuyển của Phong Tiên Tuyết bay vọt lên, bước chân đạp trong không khí, rât nhanh đã đuổi theo kịp Phong Phi Vân, bắt lấy cánh tay của hắn, đem hắn bắt quay trở lại, ném ở trên mặt đất.- Tại sao ngươi phải chạy trốn?Trong lòng Phong Tiên Tuyết vừa hận vừa tức.- Nhị bá nói muội muốn đánh gãy chân của ta.Phong Phi Vân ngồi dưới đất, không dám đứng dậy, hai tay ôm đầu gối, nhìn bộ dáng rất là oan ức đáng thương.Dĩ nhiên đây hết thảy đều là hắn giả vờ, chẳng qua chỉ là không muốn "cứng chọi cứng" với Phong Tiên Tuyết, dù sao thì mềm mại với nữ nhân vẫn tốt hơn, so với cứng rắn thì chỉ càng làm cho phản tác dụng mà thôi.Phong Tiên Tuyết tuổi cũng không quá lớn, cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, diện mạo vẫn còn có vẻ rất trẻ con nhưng mà dáng vẻ tức giận so với nữ nhân hai mươi tuổi càng thêm sự lạnh lùng, trầm giọng nói:- Phong Phi Vân, ngươi đứng lên cho ta.- Ta không đứng lên, ta vừa đứng lên thì muội sẽ đánh gãy chân của ta.Phong Phi Vân nói.- Ta không đánh gãy chân của ngươi, ngươi đứng lên ngay cho ta.Phong Tiên Tuyết nói.Phong Phi Vân chờ chính là những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:- Nói thế có thật không?- Ta bây giờ không rảnh đánh gãy chân của ngươi, bởi vì ta còn muốn đi đánh gãy chân người khác.Phong Tiên Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, ý nghĩ muốn chiến đấu lại lần nữa dâng lên, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.- Ai vậy?Phong Phi Vân hiển nhiên biết nàng nói đến ai, chính là biết rõ mà còn hỏi.Bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Hạo Tử, hắn đã tỉnh lại rồi, tiếng kêu thảm thiết đầy chân thực này tuyệt đối không phải là giả vờ.Một người tu luyện bị phế đan điền thì cái này chẳng khác nào là cả người đều bị phế đi, cho dù là ai cũng sẽ kêu thảm như vậy!- Còn không phải là tên Phong Vũ khốn kiếp kia sao!

Tiên Tuyết muội muội, hay là bây giờ chúng ta đi tìm hắn tính sổ ngay đi?Mối hận trong lòng Phong Danh, Phong Lâm cuồn cuộn ngút trời, lẽ ra bọn họ dự định đi tìm Phong Vũ báo thù nhưng lại xảy ra chuyện vừa rồi với Phong Phi Vân nên làm trễ nãi thời gian, bây giờ đêm đã khuya nên võ đài diễn võ phỏng chừng cũng đã vắng người mà dừng lại rồi.Phong Tiên Tuyết nhìn tên Phong Phi Vân vẫn còn ngồi ở dưới đất một chút, không nhịn được lại thở dài, người này lá gan thực sự quá nhỏ, lại có thể sợ ta như vậy thì tương lai làm sao có thể có tiền đồ chứ?- Phong Phi Vân, sáng mai theo ta cùng đi đến võ đài.Ống tay áo của Phong Tiên Tuyết run lên, sau đó không nhìn hắn một cái nào mà xoay người đi vào trong lầu các.Phong Phi Vân quay đầu, trên mặt nở một nụ cười khôi hài:"Cái này là nàng muốn thử huấn luyện lá gan của ta đây mà, nữ nhân trong nóng ngoài lạnh!

Đánh võ đài, đúng lúc nên đi xem những anh tài kiệt xuất đời thứ năm của Phong gia là những cái loại gì rồi!

Hì hì!"

Phong Phi Vân giả bộ chết cũng mệt mỏi lắm, nhưng mà cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải của Phong Tiên Tuyết, cả người giũ giũ bụi bậm một chút, dự định vào phòng ngủ một giấc thật ngon.-------Chương 61: Võ Đài Diễn Võ- Thực sự thì Phong Vũ có mạnh như vậy không?Tiềm long biệt viện buổi sáng sớm vẫn còn một màn sương mù trắng xóa chưa được gột rửa sạch, trong không khí mang theo mấy phần lạnh lẽo.Phong Phi Vân mặc vào bộ áo la vân ti bào màu trắng, tóc trên đầu búi cao cột bằng một sợi dây màu trắng giống như một tài tử hào hoa phong nhã.Đây cũng là lần đầu tiên Phong Tiên Tuyết nhìn thấy dáng vẻ bên ngoài khôi ngô tuấn tú của hắn, không nghĩ tới tên khốn kiếp này vậy mà vẫn có một chút phong độ như vậy, hoàn toàn được coi là một thiếu gia thanh tú.Phong Tiên Tuyết thu tâm trạng của mình lại, quay người đi không nhìn hắn nữa, lạnh mặt nói:- Phong Vũ chính là thiên tài của mạch thứ ba Phong gia, đến nay đã mười sáu tuổi, tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi lại cao đến dọa người, từng có một thúc bối cường giả giao thủ với hắn nhưng lại bị hắn dùng một quyền đánh bại, thực lực của người này mạnh như là man thú.- Một thiên tài dù cho là thiên phú mạnh như thế nào đi nữa, nếu như khí vận không tốt thì vẫn không thành cao thủ được, nhưng mà Phong Vũ này lại là một người có đại khí vận.

Hồi nhỏ ở trong Kính Hoàn cổ sơn đã tìm được một chỗ mật địa, lấy được một giọt linh tuyền, sau khi uống linh tuyền vào thì thối cốt luyện thể, cơ thể cường hãn vô cùng, dù cho là đao kiếm cũng không đâm thủng được da tay của hắn.Phong Phi Vân vốn là có chút xem thường những tài tuấn đời thứ năm ở Phong gia, nhưng mà sau khi nghe xong lời nói của Phong Tiên Tuyết thì lại trở nên thận trọng, linh tuyền cùng với linh dược chính là thần tài cùng cấp bậc, uống một giọt linh tuyền hoàn toàn có thể thay đổi thể chất của một người đến mức không thể coi thường được.Phong Vũ này tuyệt không phải là hạng người bình thường.Phong Hạo tối hôm qua đã được người hầu đưa đi, với một người tu luyện bị đánh nát đan điền mà nói thì đã không có tư cách được gọi là tiềm long, hiển nhiên cũng không có tư cách được ở lại Tiềm long biệt viện.Đây chính là nỗi bi ai của người tu luyện, một khi bị phá hủy nền móng thì cũng sẽ bị phá hủy toàn thân.Trên mặt Phong Danh tràn đầy sự phẫn nộ, siết quả đấm thật chặc, nói:- Tiên Tuyết muội muội, trong chúng tôi chỉ có muội là người có tu vi mạnh nhất, muội nhất định phải làm cho Phong Vũ trả lại cả vốn lẫn lời.... ...Từ giờ cho đến Tiềm long đại chiến cũng chỉ còn hai tháng nữa, tài tuấn đời thứ năm của Phong gia cũng đã từ bốn phương tám hướng kéo về gần hết, lúc này ở xung quanh võ đài đã sớm tụ tập đầy người.Mười tám cây trụ đồng đỏ thẫm to lớn như thùng nước cắm ở mười tám hướng xung quanh võ đài, phía trên là ngọn lửa đang cháy bừng bừng, giữa cây trụ đồng có khắc lục trứ trận pháp để ngưng tụ thiên địa linh khí, làm nguồn để chống đỡ lại hỏa diễm bất diệt ở giữa trụ đồng.Mười tám cây trụ đồng này đều cao tới gần trăm trượng, vượt quá mười vạn cân, trên mặt đều có điêu khắc hoa văn cổ thú dữ tợn, ở xung quanh lan ra ánh sáng màu đỏ nhợt nhạt như có như không tạo thành một tầng hào quang tráo. (một cái lồng bao trùm lên võ đài bằng ánh sáng)Trong võ đài có một đạo quyền ảnh ma bàn được đánh ra, đánh vào trên quang tráo nhưng chẳng qua chỉ va chạm ra từng vòng sóng lăn tăn mà không có làm cho quang tráo bị đánh nát."

Ầm!"

Một người thiếu niên có vóc dáng khôi ngô, chân đạp một đôi thiết hài màu đen từ trên không hạ xuống, một chân giẫm trên mặt đất thì nhất thời làm cho cả võ đài đều run lên.Một luồng khí lãng từ dưới chân hắn tràn ra, phán tán ra khắp bốn phương bên ngoài."

Phốc!"

Chẳng qua chỉ là sức mạnh của luồng khí lãnh mà đã làm cho một người con cháu Phong gia ở gần đó bị chấn động phải thổ huyết, cơ thể giống như là diều đứt giây, ngã ra ngoài.- Lại là một chiêu, chẳng lẽ hôm nay ngay cả một người có thể tiếp được hai chiêu của ta cũng không có sao?Giọng nói thô lỗ của Phong Vũ vang lên, hắn thu đôi thiết hài của mình lại, ánh mắt nhìn quét qua đám con cháu Phong gia đứng ở bên ngoài võ đài, lộ vẻ khinh thường rõ ràng.- Phong Vũ quả nhiên không hổ là một nhân vật cấp thiên tài của mạch thứ ba, không ngờ ngay cả Phong Húc mạch thứ năm cũng bị hắn một chiêu mà đánh bại.- Đó không phải là một chiêu, tưởng chừng như chỉ có thể là nửa chiêu đó chứ.- Phong Vũ năm nay mới mười sáu tuổi mà đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, tu luyện xuất kỳ ngưu kính, ngay cả thúc bối có thể chống đỡ lại với hắn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.- Nghe nói gia chủ đã âm thầm bày mưu tính kế, trước mắt, nếu như những tinh anh tham chiến Tiềm long đại chiến có thể tiếp được ba chiêu của Phong Vũ thì mới có tư cách gọi là Tiềm long.- Tu vi của Phong Vũ thật sự rất dị thường, đừng nói tiếp ba chiêu của hắn, đời thứ năm Phong gia dù cho có thể tiếp được một chiêu của hắn cũng rất ít rồi....Mọi người đều bàn tán xôn xao, thanh âm trong miệng đều phát ra tấm tắc, dễ nhận thấy thực lực của Phong Vũ rất mạnh mẽ đã làm cho bọn họ sợ hãi.Đương nhiên cũng có người tài cao lớn mật, cười lạnh nói:- Phong Vũ đích xác là rất mạnh, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất của đời thứ năm Phong gia.Nói lời này chính là một thiếu niên tay cầm thiết kiếm, dáng dấp mảnh khảnh, da dẻ nhợt nhạt, kiếm trong tay hắn cũng giống như người hắn vậy, trên thân kiếm dính đầy gỉ sắt, chỗ mũi kiếm còn có không ít chỗ nứt mẻ.Cái này không phải là một thanh kiếm mà quả thực là một là một cây thiết phiến gãy.Lúc này Phong Phi Vân đã chen vào trong đám người kia, vừa đúng lúc đứng ở bên cạnh người thiếu niên này, quan sát người thiếu niên này một cách tỉ mĩ không khỏi nhịn được cười nói:- Phong gia là một trong những gia tộc đứng đầu ở Nam Thái phủ, đời thứ năm của Phong gia được gọi là hoàng kim dĩ nhiên là thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, Phong Vũ cũng không hoàn toàn được coi là người mạnh nhất.

Nhưng mà ta rất muốn biết, ai mới là người mạnh nhất ở Phong gia?Phong Phi Vân nói mà chẳng có chút nào áp chế thanh âm của hắn cả!Võ đài lúc này vốn rất ồn ào, bây giờ lại bởi vì câu nói của hắn mà trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn chăm chú, dáng vẻ của mỗi một người nhìn đều có chút hả hê.Phong Vũ đứng ở trên võ đài hiển nhiên cũng đưa mắt nhìn Phong Phi Vân chăm chú, hừ lạnh một tiếng:- Ta cũng rất muốn biết ai mới là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia.

Cho nên ta mới sớm dựng nên võ đài ở đây, nhưng mà đã nửa tháng trôi qua lại không có một ai có thể tiếp được ba chiêu của ta.Phong Phi Vân cũng không có nghĩ tới tên này lại trả lời lại nhanh như vậy, vì thế bèn đưa mắt rời khỏi người thiếu niên lạc phách kia chuyển đến người đứng trên võ đài, khinh thường nói ầm ĩ: (lạc phách là trông có vẻ nghèo nàn, túng quẩn)- Ngươi nói như vậy, là muốn nói lên ngươi là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia.- Khà khà!

Ta cũng không có nói như vậy, nhưng mà cho tới bây giờ quả thực là không có ai đánh bại ta!Phong Vũ khoanh tay trước ngực, lộ ra hàm răng trắng bóng, mang theo một nụ cười lãnh thối.Ánh mắt Phong Phi Vân hơi nghiêng một chút, rõ ràng là đã nhìn thấy tay của tên thiếu niên lạc phách kia vừa mới giật giật khe khẽ, trong mắt hắn lưu chuyển một đạo sát ý không lộ ra ngoài.Luồng sát khí này hết sức tinh tế, ở đây có rất nhiều cao thủ nhưng chỉ có Phong Phi Vân mới nhận ra được.Phong Phi Vân tức miệng mắng to:- Con mẹ nó!

Bổn thiếu gia ghét nhất chính là cái loại người như ngươi, bộ dáng như muốn làm cha thiên hạ, quả thực là rất ngứa mắt.

Xem ta có ném hai chiếc giày vào mặt ngươi không!Nói xong thì Phong Phi Vân đúng thật là cầm giày trên chân mà tháo ra, sau đó hướng về võ đài mà ném đi.Tuy là Phong Phi Vân có vẻ rất lưu manh nhưng thực sự là đang trút giận, tại đây mà nói ra tiếng nói từ tận đáy lòng của rất nhiều người.Phong Vũ quả thực là rất bá đạo, xuất thủ thực sự quá ác, rất nhiều con em gia tộc đều bị hắn đánh vỡ đan điền, biến thành phế nhân.Giày của Phong Phi Vân hiển nhiên là không có nện trúng người của Phong Vũ nhưng lại so với việc nện trúng vào người hắn càng có thêm hiệu quả, tức khắc liền chọc cho một đám con cháu Phong gia ở bên ngoài võ đài cười ầm ầm lên, cũng không biết là đang cười Phong Phi Vân hay là đang cười Phong Vũ hắn nữa.Sắc mặt của Phong Vũ đã không nhịn được nữa, song quyền nắm chặt, nặng nề lạnh lùng nói:- Tiểu tử, nếu như ngươi có can đảm tiến lên võ đài đánh với ta một trận, ta chỉ một quyền là có thể đánh nát xương cốt nhà ngươi.- Có cái gì mà không dám lên, tiểu gia đây sẽ đến với ngươi.Tinh thần Phong Phi Vân chấn động, hăng hái, liền sải bước hướng lên võ đài phóng tới.Mọi người lúc này đều nín thở, vô cùng khẩn trương, dù sao thì tên tiểu tử không biết lai lịch này lại có can đảm khiêu khích Phong Vũ, như thế thì bản lĩnh nhất định rất phi thường.Một trận đại chiến kinh thế tựa hồ như sẽ bắt đầu!- Ai da!Nhưng mà Phong Phi Vân vừa mới bước đi được một nửa thì lại vấp phải một miếng thạch ngói ngã nhào xuống đất, hắn té lộn nhào cả buổi cũng không có bò từ dưới đất lên được.Phong Tiên Tuyết đứng ở sau lưng hắn cách đó không xa không biết nói gì hơn, ngón tay xoa xoa trán, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức."

Cái tên ngu ngốc này không có tu luyện lại còn dám bắt chước người khác đi đấu võ đài, quả thực là mất mặt mà!"

Phong Tiên Tuyết di chuyển thân hình, giống như là một cái bóng màu trắng đi xuyên qua đám người kia, trong nháy mắt liền đứng trước mặt của Phong Phi Vân, đỡ hắn dậy.Dưới sự giúp đỡ của Phong Tiên Tuyết thì Phong Phi Vân cuối cùng cũng đứng lên được, vẻ mặt nghiêm túc sửa sang lại quần áo, ánh mắt lại rất kiên định, nói:- Tiên Tuyết, muội hẳn biết ta thực sự là một người nam nhi có tư tưởng kiên trì và nghĩ lực thực sự, vừa rồi chỉ là một chút sai sót, trận chiến này không thể tránh khỏi.Nói xong hắn lại sãi bước về phía võ đài.Phong Tiên Tuyết quả thực là bị hắn chọc tức đến thiếu chút nữa phải thổ huyết.- Đồ đần, cút về đi!Một thanh chiến kiếm không biết từ chỗ nào bay ra rơi vào trong tay của nàng, rồi thanh kiếm này đánh cho Phong Phi Vân bay trở lại, mà nàng thì mượn cơ hội này nhảy qua trụ đồng, đứng ở trong võ đài."

Vèo!"

Nàng cầm kiếm đứng một cách ngang tàng, dáng người ngạo nghễ chỉ đứng cách Phong Vũ khoảng mười bước chân nhưng lại cùng với thanh kiếm phong tỏa khí thế trên người của Phong Vũ lại.Đôi mắt của nàng đẹp càng thêm sự sắc sảo, hai đồng tử phát quang, có kiếm ảnh xuyên qua lại trong con ngươi của nàng.- Cô là ai?Phong Vũ cảm giác được áp lực, trở nên thận trọng.Phong Tiên Tuyết vẫn không nói gì, bên ngoài võ đài lại vang lên giọng nói của Phong Phi Vân kêu gào:- Là vợ của ta!Phong Phi Vân mới vừa rồi bị một kiếm của Phong Tiên Tuyết đánh bay trở lại, ngã nhào trên mặt đất, lúc này mới từ dưới đất bò dậy, trên trán vẫn còn dính bùn đất.- Hì hì, vợ của ta!Phong Phi Vân quay về phía con cháu Phong gia ở xung quanh cười khúc khích, có vẻ như rất quen thuộc.Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết lại lần nữa cứng đờ vì không biết nói gì, ngay cả kiếm ý trên người cũng thiếu chút nữa bị tức đến tan vỡ, nếu không phải đang đứng ở trên võ đài thì nàng đã cầm kiếm đi cắt bỏ cái lưỡi của tên Phong Phi Vân đó trước tiên.Cái trò đùa mất mặt này không biết khi nào mới có thể dừng lại?-------Chương 62: Kỳ Ngưu KínhSớm đã có tin đồn, đời thứ năm Phong gia có mấy vị nữ tử thiên tư hòa mỹ, diện mạo tuyệt đỉnh, lẽ nào nàng chính là một trong số những người đó?Có người ánh mắt sắc bén đã nhanh chóng nhận ra được Phong Tiên Tuyết.- Lại là nàng, lãnh mỹ nhân mạch mười hai hệ thứ Phong Tiên Tuyết.

Tuy nàng là con cháu hệ thứ của Phong gia nhưng nàng lại rất có tư cách ở Tiềm long biệt viện, nàng chính là mầm móng trọng điểm bồi dưỡng của mạch thứ mười hai.- Ta cũng có nghe thấy nàng đã tu luyện thành công "Song đồng toái nguyệt kiếm", thiên phú rất cao làm cho người khác phải líu lưỡi.- Lần này Phong Vũ gặp phải đối thủ rồi, trận chiến này sợ là khá tuyệt vời nha!... ......Tên tuổi của Phong Tiên Tuyết trong đời thứ năm của Phong gia rất lớn, rất nhiều người nhìn thấy Song đồng trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng thì liền biết nàng đã đến.Phong Tiên Tuyết đang ở lứa tuổi dậy thì, dáng người xinh xắn uyển chuyển, tư thế oai hùng hiên ngang đứng trên võ đài diễn võ, phía dưới là trụ đồng đỏ thẫm làm cho phong thái mê mẩn không gì hơn, giống như một gốc cây U Lan ở trên đỉnh núi cao nhất mà nở rộ.Ngũ quan của nàng vô cùng tinh xảo, không có một chút thiếu sót nào, trên khuôn mặt to như bàn tay ấy luôn mang theo vẻ lạnh lùng.Còn nhỏ tuổi mà đã là một mỹ nhân băng.- Loại khí chất này thật là làm cho người ta phải hướng về, giống như một thương sinh kiếm tiên tử ngạo mạn vậy.- Mỹ nữ như thế thì xứng là đệ nhất mỹ nhân ở Phong gia đời thứ năm ....Những con cháu Phong gia kia si mê mà nhìn chằm chằm Phong Tiên Tuyết đứng ở trên võ đài diễn võ, có người nước miếng đã chảy xuống dưới đất, ánh mắt gần như điên cuồng, thật giống như đang nhìn nữ thần trong lòng vậy.- Hì hì!

Vợ ta mà!Phong Phi Vân cũng chăm chú nhìn Phong Tiên Tuyết một cách tỉ mĩ, cảm thấy lúc này đúng là rất có hứng thú đối với nàng à nha, khí chất trên người nghiêm túc mà lạnh như băng, đối với nam nhân càng có thể mê hoặc đến trí mạng.Không phải là mê hoặc, chính là rất mê hoặc mới đúng!- Xía!Hiển nhiên không có ai tin lời nói của Phong Phi Vân, người này là một tên đần độn ngay cả đi đứng cũng không vững, nếu có dũng khí gọi Phong Tiên Tuyết là vợ thì quả thực là rất là vô sỉ.Đã có người xắn tay áo lên, nếu như Phong Phi Vân còn dám nói Phong Tiên Tuyết là vợ hắn thì liền tát hắn hai bạt tai thật mạnh.Phong Phi Vân hiển nhiên không có nói nữa, bởi vì trên võ đài đã bắt đầu chiến đấu rồi!- Đừng tưởng rằng dáng dấp cô xinh đẹp thì ta không dám đánh cô!Phong Vũ cũng bị vẻ đẹp của Phong Tiên Tuyết làm cho hơi cả kinh, sau khi mất hồn một lúc thì lại thu hết tâm trạng vào, khởi động thiết hài, chân đứng vững vàng, trầm giọng nói.Một luồng khí thế từ trong lòng bàn chân hắn dựng dục mà sinh ra, tiếp theo đó lan tràn ra không gian xung quanh.Kiếm trong tay Phong Tiên Tuyết hơi chuyển động một cái thì làm cho khí thế của Phong Vũ vô hình trung bị cắt đứt, tinh mâu sinh hàn, nói:- Hôm nay ta chính là muốn báo thù cho Phong Hạo, ngươi đánh vỡ đan điền của hắn, ta sẽ chém đứt một cánh tay của ngươi.- Chỉ bằng cô?

Ha ha!

Một đứa con gái hệ thứ của Phong gia mà thôi, nhan sắc cũng không tệ, nếu không thì gả làm vợ của ta đi, chỉ cần theo ta vào động phòng, đừng nói là để cho cô chém đứt một tay, dù cho là muốn cái đầu của ta thì ta cũng sẵn lòng.Con cháu Phong gia liền cười phá lên.Phong Vũ đã gặp mỹ nữ không ít, nhưng là một người con gái xinh đẹp như Phong Tiên Tuyết thì chưa từng, vì vậy không nhịn được mà muốn đùa giỡn nàng.Phong Phi Vân đứng ở ngoài võ đài diễn võ, hai tay vặn vẹo, hét lớn:- Lại dám đùa giỡn vợ của ta, vợ ơi, mau dốc sức đánh hắn cho ta đi!Lời nói của Phong Phi Vân bị tiếng cười của mọi người bao trùm, căn bản là không có mấy người có thể nghe được, mà tên thiếu niên lạc phách đứng ở bên cạnh hắn thì lại nghe được-------Chương 63: Kỳ Ngưu Kính 2Hắn đem thanh kiếm đầy rỉ sét cầm trong tay đưa vào trong ống tay áo, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, không mang theo bất kỳ cảm tình nào mà nói:- Nàng không phải là đối thủ của Phong Vũ.Phong Phi Vân hình như là đang một mực chờ hắn mở miệng vậy, cười hì hì, nói:- Làm sao ngươi biết?Người thiếu niên lạc phách kia (lạc phách là nghèo nàn á, nhưng để lạc phách có vẻ oách hơn ^^) hình như cũng không thích nói chuyện, im lặng thật lâu, một hồi sau mới nói từ từ:- Nhiều nhất thì nàng cũng chỉ có thể tiếp được Phong Vũ mười chiêu, sau mười chiêu thì tất bại.Tuy là dáng dấp hắn xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt kia lại giống như dã lang, ánh mắt so với Song đồng kiếm của Phong Tiên Tuyết còn sắc bén hơn.Phong Phi Vân lại nói:- Có thể tiếp được Phong Vũ mười chiêu đã khá ghê gớm rồi.

Đời thứ năm Phong gia tìm không ra 20 nhân kiệt như vậy đâu.- Hừ!Thiếu niên lạc phách kia lần đầu tiên thay đổi vẻ mặt, vẻ mặt chuyển qua lạnh như băng, nhìn Phong Phi Vân chòng chọc, nói:- Lẽ nào ngươi không sợ vợ của ngươi bị hắn đánh chết?

Hay là nên nói nàng căn bản không phải là vợ của ngươi?Ánh mắt của hắn cũng rất chuẩn, chuẩn đến mức nhìn thấu được lòng người.- Khà khà!

Ta đã không lo nàng có bị người ta đánh chết hay không, càng không lo nàng có phải là vợ của ta hay không!Phong Phi Vân nở nụ cười, trừng mắt nhìn hắn, nói:- Thành thật mà nói, đối với vợ của ta thì ta đối với ngươi càng có hứng thú hơn!Lời nói của Phong Phi Vân cũng là nói thật, từ lúc hắn tới võ đài diễn võ này thì đã chú ý đến tên thiếu niên lạc phách này, hắn dù sao cũng cảm thấy tên thiếu niên lạc phách này so với Phong Vũ càng đáng sợ hơn, nhưng mà tên này lại giấu diếm rất kỹ, hơn nữa không chỉ là giấu kín tu vi mà hình như còn có thứ khác nữa.Đây là cảm ứng của Phượng hoàng linh giác, hết sức kỳ diệu.Thiếu niên lạc phách không nói thêm gì nữa, đôi mắt lộ ra vẻ bắt đầu đục ngầu, lại chăm chú nhìn vào trên người Phong Vũ đang đứng trên võ đài.Phong Phi Vân lại tiếp tục hỏi:- Gặp nhau đã là duyên số, ngươi tên là gì, có muốn kết giao bằng hữu không?Tên thiếu niên lạc phách vẫn không nói lời nào.- Thành thật mà nói, ta biết rất nhiều người có danh vọng, nếu như ngươi cùng với ta kết giao bằng hữu, dám chắc ngươi kiếm quá hời rồi.Phong Phi Vân nói.Thiếu niên lạc phách trừng mắt liếc hắn, rốt cuộc cũng phải mở miệng, nói:- Những người danh vọng ta biết so với ngươi tuyệt đối nhiều hơn gấp bội, nhưng mà bây giờ bọn họ đều đã chết hết.Phong Phi Vân hơi sửng sốt, chết hết rồi?Có ý gì chứ?Lai lịch người này rốt cuộc là như thế nào?Không để cho Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều nữa, tiếng gào thét cùng với tiếng kiếm từ trên võ đài truyền tới, thanh âm sắc bén chói tai, giống như là tiếng thiết bố bị xé nát vậy.Phong Tiên Tuyết cuối cùng là không chịu được sự trêu ghẹo của Phong Vũ mà xuất thủ trước tiên!Chiến kiếm trên tay nàng dài khoảng ba thước đang bốc lên ánh lửa, giống như một cái hỏa xà đâm vào tất cả mọi nơi, trong nháy mắt liền đến trước ngực của Phong Vũ."

Ầm!"

Phong Vũ chợt đem chân nhấc lên, một luồng linh khí gợn sóng xoay tròn trên thiết hài bắt đầu đánh ra làm cho chiến kiếm trên tay Phong Tiên Tuyết cũng bị làm cho run rẩy như muốn vỡ vụn.Thực lực thật là mạnh!Phong Tiên Tuyết sớm đã có chuẩn bị tâm lý do biết thực lực của Phong Vũ dũng mãnh, không thể nào đánh bừa được, nhưng mà sau khi giao chiến thì cảm giác được cánh tay rất là đau nhức, rất khó để ngưng tụ sức mạnh lại được.Phong Phi Vân híp mắt một cái, nếu như nói riêng về thực lực, Phong Phi Vân cảm giác rằng dù cho mình toàn lực xuất thủ cũng không có mười phần nắm chắc có thể áp chế được hung uy của Phong Vũ.Dược lực của một giọt linh tuyền vậy mà mạnh như thế, nếu ta cũng có thể có được một giọt linh tuyền, như vậy thì thực lực nhất định sẽ lớn mạnh vượt bậc.- Khà khà, xem ta trong vòng ba chiêu sẽ tóm được cô!Phong Vũ ngầm suy đoán, cười một cái rồi nhảy lên trên không đánh ra một chưởng ấn ma bàn thật lớn.Thiết hài trên chân hắn chính là một món bảo binh nặng đến mấy trăm cân, bây giờ phối hợp với chưởng ấn đạp ra một cước, một đạo linh khí hỏa lãng từ trong thiết hài tản ra, phô thiên hạ địa rơi xuống.Phong Tiên Tuyết hiển nhiên cũng không phải hạng người dễ đối phó, cơ thể nàng bay vút ra ngoài, tốc độ nhanh như quỷ ảnh chạy vòng vòng trong võ đài, một đôi mỹ ngâu ám tụ linh khí, một đạo ô quang đen nhánh từ trong con ngươi bay ra.Ô quang biến thành kiếm ảnh, liên tục công xuất đánh cho Phong Vũ trở tay không kịp."

Oanh long long!"

Uy lực của Song đồng toái nguyệt kiếm hết sức kinh khủng, làm cho thiết hài trên chân Phong Vũ cũng bị đâm lũng một lỗ, thiếu chút nữa đã làm cho bàn chân của hắn cũng bị đâm thủng."

Kỳ ngưu kính!"

Hai người càng đấu càng hung hiểm, người nào mà sơ hở một tí thì có thể nguy hiểm đến tính mạng ngay, lúc này Phong Vũ cũng không che giấu gì nữa mà đem tuyệt học Kỳ ngưu kính của mình đánh ra.- Kỳ ngưu kính là một trong năm kình tuyệt học của đại nội Phong gia, xếp trên Đại phong kình một bậc, không ngờ tới Phong Vũ tuổi còn trẻ như vậy mà đã luyện tới cảnh giới ngưng hình của Kỳ ngưu kính!Một vị con em trẻ tuổi kinh hô thành tiếng.Trên lòng bàn tay của Phong Vũ bạo xạ ra một viên thần hoa thanh sắc, màu sắc càng lúc càng đậm hơn, có thêm từng luồng điện mang tinh tế xuyên qua trên thần hoa giống như một cái trứng gà to lớn."

Ngao!"

Một tiếng man thú tru lên từ trong thần hoa truyền ra ngoài, thanh âm vang dội hướng thẳng lên chín tầng trời.Tựa như bò rống, tựa như kỳ lân gầm rú giận dữ!"

Ùng ùng!"

Kỳ ngưu kính vẫn chưa dựng dục thành hình nhưng bốn phía đã nổi lên từng trận gió lốc xung quanh võ đài, bão cát tẩu thạch, một luồng sức mạnh hào hùng đè lên trên thân hình mềm mại của Phong Tiên Tuyết làm cho nàng bắt buộc phải bước lùi về phía sau, không cách nào đứng vững được.-------Chương 64: Ta Là Một Trí Sư!"

Ngao!"

Một tôn thú ảnh sinh ra từ trong bàn tay của Phong Vũ, hình dáng tựa như kỳ lân!Mặc dù chẳng qua chỉ là một hư ảnh do linh khí ngưng tụ nhưng mà sức mạnh ẩn chứa trong đó lại là đại khí hùng hậu, từng luồng ánh sáng điện đan xen vào nhau phát ra nhiều âm thanh lốp đốp bùm bùm."

Ùng ùng!"

Cả võ đài đều chấn động lên, mười tám cây trụ đồng cỡ thùng nước kia lại càng bị chấn động không dứt, giống như thiên trụ lung lay.- Phong Vũ vậy mà đánh ra Nhất ngưu chi lực, Nhất ngưu chi lực chính là một giới điểm, một khi đánh ra Nhất ngưu chi lực là có thể được gọi là cao thủ VIP, cho dù là tiến nhập quân doanh thần vũ cũng có thể ngồi lên vị trí Vạn phu trưởng.Có người bị màn ở trước mắt làm cho kinh ngạc nói không nên lời, tuy đều đã biết thực lực của Phong Vũ rất mạnh nhưng lại không ngờ tới trình độ của hắn lại cường đại như vậy.Cái gọi là Nhất ngưu chi lực chính là nói đến sức mạnh của một con kỳ ngưu được bộc phát ra, hơn nữa là nói đến sức mạnh thuần túy.Kỳ ngưu được gọi là chiến tranh chi thú, kỳ ngưu trưởng thành cao đến bảy thước, dài mười hai, mười ba thước, sinh trưởng và lớn lên ở nơi cổ cương mãng hoang, số lượng cực kỳ ít ỏi, thực lực được xưng là linh thú mạnh nhất.Vừa đâm đầu vào một cái là có thể phát sinh ra cự lực vạn cân.!Chỉ cần trong lúc vương triều có chiến tranh quy mô lớn thì không thể thiếu kỳ ngưu dẫn đường, một khi để cho chín con kỳ ngưu lấy tư cách chiến sĩ tiên phong xung phong ra trận thì căn bản là không có bất cứ đội quân nào có thể chống đỡ được mà trùng kích vào.Người có thể chiến thắng được một con kỳ ngưu có thể được gọi là cường giả, nói cách khác là có thể đánh ra Nhất ngưu chi lực thì như vậy đã có thể được xem là cao thủ rồi.Lúc này Phong Vũ liền đánh ra một đạo Kỳ ngưu ảnh, sức mạnh chừng vạn cân.Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết biến đổi lớn, thực lực Phong Vũ quá mạnh, vượt qua xa đánh giá của nàng, nếu nói sức mạnh đơn thuần thì Phong Vũ không chỉ hơn hẳn nàng gấp hai lần, ít nhất thì bây giờ nàng cũng không cách nào đánh ra Nhất ngưu chi lực được."

Ầm!"

Kỳ ngưu hư ảnh gào rít bổ nhào tới trước, tuy là nàng có thể tránh khỏi nhưng mà ống tay áo của Phong Tiên Tuyết lại bị sức gió sắc bén xé nát một góc, trên cánh tay trắng nõn dính một ít vết máu.Đây là sức mạnh của một con kỳ ngưu, trốn cũng không tránh khỏi.Chưởng thứ hai của Phong Vũ lại đánh ra, lại một kỳ ngưu hư ảnh từ trong lòng bàn tay hắn bay ra làm cho đất đá trên võ đài đều bị xoắn lại thành bụi phấn.Tốc độ Phong Tiên Tuyết kinh người nhưng lúc này lại có cảm giác không chỗ tránh né, tất cả không gian thật giống như đều bị phong kín lại.Bốn móng của kỳ ngưu đều mang theo ngọn lửa làm cho bầu không khí như bị thêu cháy đến vặn vẹo, một đôi ngưu giác cong veo mà lại sắc nhọn như hai cây thần thứ ở khoảng không xa kia đang đâm tới.Liều mạng?

Một con đường chết?Trốn?

Laị trốn chỗ nào đây?Cho đến bây giờ Phong Tiên Tuyết cũng chưa từng có cảm giác tử thần càng ngày càng gần nàng đến như vậy, mười tám cây trụ đồng niêm phong cả không gian, ngay cả cơ hội chạy trốn khỏi võ đài nàng cũng không có.- Kỳ ngưu kính của Phong Vũ còn chưa tu luyện tới nơi, sức mạnh tuy là được rồi nhưng mà ngưu thân lại chưa hề ngưng tụ, gió to vừa thổi một cái là có thể phá được thân ngưu!Nhưng vào lúc này, tiếng của Phong Phi Vân lại vang lên ở bên tai của nàng.Ánh mắt nàng hơi liếc qua bên kia một tí, vừa đúng lúc nhìn thấy Phong Phi Vân đang đứng ở ngoài võ đài nhìn nàng chăm chú, nhưng mà ánh mắt của nàng chẳng qua cũng chỉ hơi liếc sang liền lại nhanh chóng thu về, trong mắt sinh ra ánh sáng của sự cơ trí.Kình đúng là hư, phong cũng là hư!Nếu như Kình ngưng tụ thật thì Phong dĩ nhiên sẽ không có cách nào thổi tan!Nhưng mà Kỳ ngưu chi lực do Phong Vũ đánh ra mặc dù có sức mạnh chừng vạn cân nhưng cũng không ngưng tụ lại thật, nếu có thể đánh ra Phong kình đủ mạnh là có thể vô hình trung phá được Kỳ ngưu kính.Khóe miệng Phong Tiên Tuyết hơi cong lên, cánh tay hơi cong lại bắt đầu chuyển động cấp tốc trong hư không, năm ngón tay mảnh khảnh mang theo quy luật kỳ dị lôi kéo không khí lưu động, rất nhanh trong lòng bàn tay nàng đã tạo thành một luồng phong lực.Luồng phong lực này càng ngày càng mạnh, sau cùng biến thành Nhất điều Long quyển từ trong cánh tay bay ra."

Ùng ùng!"

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, phong lực của Long quyển vậy mà thôn tính được Kỳ ngưu hư ảnh hung mãnh không thể nào ngăn cản được kia, sau cùng hai thứ đó đều hóa thành vô hình, biến mất ở trên võ đài."

Hí!"

Lúc này toàn bộ võ đài yên lặng, ánh mắt đều khó tin mà nhìn chằm chằm Phong Tiên Tuyết, ai cũng không ngờ rằng nàng có thể đem Kỳ ngưu chi lực đánh cho tan nát.Dù cho là cao thủ thúc bối của Phong gia e rằng cũng không có mấy người có thể làm được.- Thực lực của Phong Tiên Tuyết vậy mà mạnh như thế, nàng có thể đánh tan nát Kỳ ngưu chi lực, như vậy thì ít nhất cũng có thể xem là bất phân thắng bại với Phong Vũ.Có người lắc đầu, nói:- Ta cho rằng người thiếu niên xúi giục chiêu thức cho nàng mới thực sự lợi hại, ít nhất thì nhãn lực vô cùng lợi hại.- Ai vậy?

Chính là hắn ta sao, ha ha!

Tiểu tử kia vừa rồi ngay cả đường đi cũng không yên, e rằng chẳng qua chỉ là kẻ ngu dốt càn rỡ mà thôi.- Vừa rồi chính hắn gọi Phong Tiên Tuyết là vợ, nói không chừng thực sự có mấy phần chân tài thực học.... ......Mọi người quay về phía Phong Phi Vân chỉ trỏ, nhưng mà thái độ của người này chỉ cười mãi mà thôi, thật giống như là hoàn toàn không hiểu những người ở đây đang bàn tán về hắn vậy.- Vợ à, Phong Vũ đã từng dùng qua linh tuyền, cho nên sức mạnh của hắn mới cao hơn những tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng mà dùng linh tuyền cũng có chỗ thiếu sót, đó chính là căn cơ bất ổn, một khi căn cơ bất ổn thì chắc chắn sức mạnh hạ bàn không đủ.- Khà Khà!

Sức mạnh toàn thân của tiểu tử Phong Vũ này đều tập trung ở nửa người trên, nửa người dưới cũng là trứng rỗng mà thôi, cho nên hắn mới đặc biệt luyện chế một đôi mẫu cương thiết hài mang ở trên chân, muốn để cho nửa người dưới ổn như bàn thạch.

Nhưng mà cái này chẳng qua chỉ là biểu tượng mà thôi, nếu như vợ có thể công phá thiết hài trên chân hắn, như vậy thì trong vòng ba chiêu hắn nhất định sẽ thua trong tay vợ thôi.Phong Phi Vân ngồi ở trên thạch đài bên cạnh võ đài, dựa lưng vào trụ đồng to lớn, hai chân bắt chéo, lớn tiếng nói.Lời nói này nhìn như là đang nhạo báng Phong Vũ vậy, nhưng mà nhãn lực sắc bén của người này lại nhìn thấu được mánh khóe của Phong Vũ rồi biểu lộ ra trong lời nói, quả thực là sức mạnh của Phong Vũ đều tập trung ở nửa người trên, sức mạnh của hai chân tuy là vẫn rất mạnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đó là "miệng cọp gan thỏ".Trên võ đài, sắc mặt của Phong Vũ tuy là bất biến nhưng trong lòng cũng là run mạnh, Phong Phi Vân nói không sai một chút nào, nhược điểm của hắn chính là ở hai chân, sở dĩ hắn luyện chế một đôi thiết hài là muốn củng cố hạ bàn để cho sức mạnh của hai tay có thể phát huy đến mức tận cùng."

Tiểu tử này làm sao lại khôn khéo như vậy?"

Trên trán Phong Vũ túa ra mồ hôi lạnh, dù sao cũng có cảm giác như là mình bị Phong Phi Vân nhìn thấu - hiểu rõ vậy, không có bất kỳ một bí mật nào có thể che giấu.Phong Tiên Tuyết cũng đã cùng với Phong Vũ giao thủ mấy hiệp, hiển nhiên so với ai khác cũng là hiểu rõ được nội tình thực lực của Phong Vũ, lúc này nghe được Phong Phi Vân giải thích một loạt thì nhất thời như thể hồ xối lên đầu, trong đầu liền thấu suốt minh mẫn.Thì ra là vậy!Phong Tiên Tuyết nhịn không được bèn cười một tiếng mê người, nụ cười giống như là linh hoa nở rộ làm cho vô số người có mặt ở đây phải thất thần."

Không nghĩ tới tên đần này lại có thể nhìn thấu được, tuy là thực lực nát bét nhưng đầu óc coi như là nhạy bén lắm, khó trách lần này nghĩa phụ đối với hắn lại đánh giá cao như vậy."

Phong Tiên Tuyết suy nghĩ một chút lại bật cười, cười thật là đẹp, không biết dắt hồn phách của bao nhiêu người đi mất rồi.Phong Phi Vân vẫn ngồi trên thạch đài bên cạnh võ đài, tùy tiện nói:- Thiết hài dưới chân Phong Vũ chính là luyện chế bằng mẫu cương vân thiết, nặng đến trên hai trăm cân, nếu muốn phá vỡ đôi thiết hài này thật ra khá là đơn giản, dùng lửa nướng là được rồi!- Thiết hài quay móng heo, một phần ăn ngon à nha!Phong Phi Vân lại cho Phong Tiên Tuyết thêm một chủ kiến nữa!Phong Vũ đem chân hơi rụt lại, thiết hài cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng xuy xuy càng dễ nhận thấy là đã bị Phong Phi Vân nói trúng.Ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh, trầm giọng nói:- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?Hắn xem ra Phong Phi Vân là một người không tầm thường, bởi vì một người đần độn thì không thể nào nhìn thấy tất cả kẽ hở của hắn chuẩn như vậy được, hơn nữa ngay cả tâm tư muốn chiến đấu tất thắng của hắn cũng bị làm cho tan rã, bây giờ ngay cả một chút chiến ý cũng không có.Ngay cả chiến ý cũng đều mất đi, cái này còn có thể chiến đấu như thế nào đây?Phong Vũ cảm giác được mình hết sức là biệt khuất!Không chỉ có Phong Vũ, bây giờ còn có mấy người nữa đều cảm thấy Phong Phi Vân không tầm thường, đều muốn biết người này rốt cuộc là ở đâu xuất hiện?- Khụ khụ!

Bổn thiếu gia thực ra là một trí sư!Phong Phi Vân đứng dậy, ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói.- Một trí sư!Có người kinh hô thành tiếng, giọng nói kia thật giống như: "Oa, mỹ nữ!"

- Không sai, ta là một trí sư, trí sư duy nhất của đời thứ năm Phong gia trẻ tuổi tài tuấn, hoàn toàn độc nhất vô nhị, thiên hạ có một không hai!Phong Phi Vân vỗ ngực nói.Con cháu Phong gia ở đây liền lặng ngắt như tờ, có người kinh ngạc, có người hoài nghi, có người tôn sùng, có cả những con cháu nữ tử dùng đôi mỹ ngâu liếc mắt đưa tình sướt mướt.Một gã trí sư so với một người tu luyện cường giả tuyệt đối càng được hoan nghênh hơn.Trí sứ được gọi là một trong năm đại huyền sư.Trí sư cùng với Tầm bảo sư chính là một trong năm đại huyền sư có số lượng ít nhất trong huyền sư.Một khi có thể xưng là trí sư, dù cho chẳng qua chỉ là nhất phẩm trí sư thì địa vị ở vương triều Thần Tấn cũng đã cao đến dọa người rồi, ít nhất có thể làm một trưởng lão ở một đại gia tộc như Phong gia.Mượn Phong gia mà nói, đây chính là thế lực cấp bá chủ ở Nam thái phủ nhưng số lượng trí sư trong cả gia tộc cũng chỉ có ba người thôi, nhưng mỗi người đều đã là lão nhân sống đến gần trăm tuổi.Trí sư, chính là dùng trí tuệ vi sư, cần thời gian và tích lũy kiến thức, không đến mấy chục năm, trên trăm năm tích lũy tri thức qua sự từng trải thì liền không thể nào sinh ra một vị trí sư.Trí sư tuổi hơn mười cũng không phải là không có, nhưng lại là phượng mao lân giác (đồ vật quý hiếm), cả thảy vương triều Thần Tấn cũng chỉ có thể tìm được một hay hai người thì đã rất tốt rồi.-------Chương 65: Thân Phận Thật Sự Của Thiếu Niên Lạc PháchNếu như người này thật sự là một trí sư thì việc hắn có thể nhìn thấu được kẽ hở trong tu luyện của Phong Vũ thì cũng chẳng có gì là lạ.Nhưng mà cũng có người không tin lời nói của Phong Phi Vân, dù sao nếu hắn thật sự là một trí sư trong lớp tiểu bối đời thứ năm Phong gia thì e rằng từ lâu đã làm cả Nam thái phủ chấn động rồi, những người có mặt ở đây không thể nào không biết được.Có người la lên:- Nếu ngươi là một trí sư, vậy ngươi có trí sư thiết lệnh do Vạn Tượng Tháp ban thưởng hay không?- Trí sư thiết lệnh?

Cái quái gì thế?Phong Phi Vân thật ra vẫn chưa từng nghe qua vật này, thậm chí ngay cả Vạn Tượng Tháp là ở đâu, cũng là lần đầu tiên nghe thấy.Phong Vũ lạnh lùng cười, nói:- Thậm chí ngay cả trí sư thiết lệnh cũng không biết là cái gì lại còn dám xưng mình là một trí sư, quả thực là khoác lác khoe khoang.Ngũ đại huyền sư có địa vị cao quý, địa vị trong tu tiên giới cũng không tầm thường nhưng muốn trở thành một huyền sư chân chính lại phải đến Vạn Tượng Tháp khẳng định.Nhận được thiết lệnh do Vạn Tượng Tháp ban thưởng thì mới có thể được gọi là huyền sư thật sự.Trí sư có "Trí sư thiết lệnh", Tầm bảo sư có "Tầm bảo sư thiết lệnh", Luyện khí sư có "Luyện khí sư thiết lệnh", Ngự thú sư có "Ngự thú sư thiết lệnh", Đan dược sư có "Đan được sư thiết lệnh".Thiết lệnh của ngũ đại huyền sư chính là đại diện cho thân phận của người đó, chỉ cần trên người có tùy tiện một miếng thiết lệnh thì cho dù đi tới bất cứ nơi nào cũng đều sử dụng được, đều sẽ được người ta tôn sùng làm khách quý.Nếu như trên người không có thiết lệnh, như vậy thì dù cho người đó có trí tuệ thông thiên cũng không được gọi là trí sư.Sau khi nghe mấy người này nói chuyện với nhau thì Phong Phi Vân xem như cũng đã hiểu đại khái trí sư thiết lệnh gì vật gì.

Trong khoảng thời gian ngắn thì cái mặt dày này đã đỏ ửng lên, ho khan hai tiếng, nói:- Cái này ... những vật cấp bậc cao như trí sư thiết lệnh này há có thể giấu ở trên người được, ta để ở trong nhà rồi, nếu mọi người muốn mở mang tầm mắt thì hai ngày nữa nhất định sẽ để cho mọi người mở mang đầu óc một chút về món bảo bối trí sư thiết lệnh cấp bậc cao nhất này.Phong Phi Vân mặc dù nói âm vang hùng hồn nhưng không có lấy một người tin lời nói của hắn, mọi người đều cho rằng hắn đang khoác lác, dù sao mọi người cũng không phải loại đần, trí sư thiết lệnh là loại tượng trưng cho thân phận thì không thể nào không mang theo bên người được.Phong Phi Vân mới vừa nói ra như thế thì lại rước lấy một hồi thổn thức!Nhưng mà da mặt người này thật là dày, chẳng qua cũng chỉ chắp hai tay sau lưng, vẫn tỏ vẻ ung dung tự đắc, nhưng mà sau khi hắn đón nhận ánh mắt của Phong Tiên Tuyết thì phát hiện dáng vẻ cô gái nhỏ này vậy mà cũng rất là thất vọng, lòng tự ái của Phong thiếu gia chúng ta nhất thời không kiềm chế được nữa."

Không phải chỉ là một miếng trí sư thiết lệnh sao, hai ngày nữa sẽ đi làm một miếng như vậy, nhất định làm cho cô gái nhỏ này cả kinh cười toe tóe mới được."

Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ đến như vậy.- Khụ khụ, cái đó ... vợ à, không phải là vợ muốn chém đứt một tay của hắn hay sao, còn ngớ ra làm gì vậy?Phong Phi Vân quay về hướng Phong Tiên Tuyết đứng trên võ đài hét to một tiếng, thật giống như đang khiển trách tiểu nương tử của mình vậy, làm cho Phong Tiên Tuyết phải sửng sốt mà thét lên."

Khốn kiếp!"

Phong Tiên Tuyết rất tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người nào quát nạt như thế ở trước mặt mọi người, tên khốn kiếp Phong Phi Vân này thực sự là khinh người quá đáng, kêu vợ riết rồi nghiện kêu hoài luôn mà, thật giống như ta thật sự là vợ của hắn vậy, hừ, hừ ...

Ta làm sao có thể là vợ của một người đần độn như vậy chứ, không phải chỉ là một tên đần mà còn là một tên phế vật tồi tệ!Phong Tiên Tuyết mặc dù tức giận đến mức muốn chưởi má nó nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận của mình, cũng không có lập tức bộc phát ra, nhưng mà trên người lại phát sinh một luồng hàn khí, nói:- Phong Vũ, chúng ta đấu tiếp!Phong Tiên Tuyết lại cầm chiến kiếm trên đất lên, trên thân kiếm tuôn ra một mảng lớn linh khí, chợt, linh khí bắt đầu bùng cháy ầm ầm biến thành thanh kiếm Nhất muội nguyên hỏa.Nàng dùng chính là nước cờ mà Phong Phi Vân đã dạy, phải dùng liệt hỏa phá thiết hài, chỉ cần phá nát thiết hài thì muốn chiến thắng Phong Vũ cũng không phải là vấn đề hóc búa gì.Đây cũng là chuyện mà giờ phút này Phong Vũ rất đau đầu!- Phong Tiên Tuyết, chúng ta đã giao thủ mười bảy hiệp rồi, thực lực của cô thật không thể nghi ngờ gì nữa, rất là cường mạnh, đã có tư cách tham gia Tiềm long đại chiến, ngày hôm nay ta không muốn cùng cô giao thủ nữa.Phong Vũ quang minh chính đại mà nói, hiện ra bản sắc của một nam nhân.Phong Tiên Tuyết nói:- Cái này e là không thể thuận theo ngươi rồi!- Phong Tiên Tuyết, ta biết là ngươi muốn báo thù cho Phong Hạo nhưng mà cũng phải chọn đúng thời điểm chứ.

Thực lực của chúng ta đều như nhau, nếu như muốn liều mạng một mất một còn thì cũng không ai nói được thắng bại như thế nào đâu.

Tài tuấn đời thứ năm Phong gia cũng chỉ có mấy người, chúng ta nếu như đang ở giờ phút quan trọng này là đều bị thương thì sẽ chỉ làm lợi cho những người đang đứng nhìn kia mà thôi.Phong Vũ hiển nhiên rất không nguyện ý muốn cùng Phong Tiên Tuyết giao thủ vào lúc này, bởi vì bây giờ chiến ý của hắn đã sớm bị Phong Phi Vân làm cho tan tác, lúc này mà giao thủ thì phần thắng của hắn rất thấp.Hơn nữa mục tiêu của hắn chính là Tiềm long đại chiến, có chút tuyệt chiêu cùng với hậu thủ nên hắn dự định sẽ dùng đến ở Tiềm long đại chiến, nếu như bây giờ tất cả đều được sử dụng thì đến Tiềm long đại chiến liền mất đi chiêu thức bất ngờ, ảnh hưởng đến "một kích tất giết".Phong Tiên Tuyết hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, lúc này trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nàng tuy là nắm được điểm yếu của Phong Vũ nhưng vẫn không thể nào thắng hắn dễ dàng được, hơn nữa mỗi một người đều có sát chiêu sau cùng, cũng không ai biết một khi Phong Vũ dùng sát chiêu tối hậu thì uy lực bao lớn nữa.Phong Phi Vân thấy nàng lưỡng lự cũng bắt đầu trầm tư, suy cho cùng thì lúc này có nên liều mạng đánh một trận hay không?- Ngươi đã không muỗn chiến đấu nữa, vậy ... theo ta đến đây đi.Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, tuy là thanh âm rất lãnh đạm, hơn nữa còn không có bất cứ một tâm tình chấn động nào nhưng lại truyền đi ầm ĩ khắp cả võ đài diễn võ, truyền vào tai của từng người.Thanh âm này mang theo sự tín phục mà không cách nào kháng cự lại được, làm cho người ta cảm thấy giống như là Phong Vũ đã hoàn toàn kinh đoạn dưới kiếm của hắn vậy.- Vừa rồi là ai mới nói?-------Chương 66: Thân Phận Thật Sự Của Thiếu Niên Lạc Phách 2Tất cả mọi người nhìn xung quanh như muốn tìm cho ra người đã nói câu đó, nhưng mà những người ở đây thật sự là quá nhiều, làm sao biết được người nào đã mở miệng.Nhưng mà Phong Phi Vân lại biết là ai, hướng về trong đám người kia tìm cho ra tên thiếu niên lạc phách nọ, hắn vẫn ôm thanh thiết kiếm rỉ sắt của hắn, đứng nghiêm nghị trong đám người kia thật giống như một khối nham thạch hằng cổ bất động.Mà liền sau đó một khắc khối nham thạch này lại biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người thì hắn đã đứng ở trên võ đài, vẫn đứng thẳng không nhúc nhích làm cho người ta cảm thấy như một cái cây khô tĩnh lặng.Phong Tiên Tuyết đã lui ra khỏi võ đài, ánh mắt của nàng lại nhìn chăm chú dồn dập vào tên thiếu niên lạc phách kia, thiên hạ sao lại có thể có người có tốc độ nhanh như vậy chứ, hắn rõ ràng là đã đứng ở bên ngoài võ đài nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy thì hắn đã tiến vào trong võ đài.Loại tu vi này thật sự có chút không thể tưởng tượng được, không giống như tu vi của một đám thiếu niên nên có!- Ngươi biết hắn sao?Lúc trước rõ ràng là Phong Tiên Tuyết đã thấy Phong Phi Vân nói chuyện rất vui vẻ với tên thiếu niên lạc phách này cho nên mới có câu hỏi như vậy.- Biết, nhưng không biết rõ lắm!Phong Phi Vân thờ ơ trả lời, lúc này ánh mắt của hắn hoàn toàn là đang tập trung vào tên thiếu niên lạc phách kia.Phong Tiên Tuyết đưa cánh tay ra nắm lấy cổ của Phong Phi Vân, kéo hắn từ trên thạch đài bên cạnh võ đài xuống hỏi:- Rốt cuộc thì ngươi nhìn ra được manh mối gì rồi?Phong Phi Vân cũng không hề tức giận với nàng, từ trong cánh tay của nàng giãy giụa ra, nghiêm nghị nói:- Đương nhiên là có manh mối rồi, muội xem tên thiếu gia kia quả thực là rất nghèo túng, quần áo mặc trên người ít nhất cũng giặt sạch hơn trăm lần, đôi giày rơm mang trên chân cũng xém thủng đến tận tim, còn có thiết kiếm trên tay, quả thực là ngay cả thiêu hỏa côn cũng không bằng, ít nhất thì ta tuyệt đối sẽ không dùng thanh kiếm hư như vậy.- Nói nhảm, điều này cần gì ngươi nói, chỉ cần ai có mắt cũng điều nhìn thấy, hắn đích xác là rất nghèo túng, hơn nữa nhất định là đã chạy một đoạn đường rất xa, ta dám khẳng định hắn là đi bộ tới Tử Tiêu phủ thành.- Cái này cũng bị muội nhìn ra?Phong Phi Vân mang theo mấy phần kinh ngạc, hắn vốn cho Phong Tiên Tuyết nhất định là một mỹ nhân ngực to nhưng không có đầu óc, không ngờ nàng vẫn có mấy phần nhãn lực như thế.Phong Tiên Tuyết liếc hắn một cái, nói:- Ngươi không nhìn thấy trên lưng hắn còn mang một túi lương khô sao, quần áo trên người hắn vẫn dính đầy bùn đất và bụi bậm.

Trên hông hắn vẫn còn treo một đôi giày rơm, vậy hẳn là hắn đã chuẩn bị vì phải lên đường gấp rút.- Hiển nhiên là nhìn thấy, nhưng mà muội không cảm thấy thật kỳ quái sao?Phong Phi Vân hỏi ngược lại.Phong Tiên Tuyết hơi nhíu mày, ngạc nhiên nói:- Cái cái gì kỳ quái chứ?- Phong gia chính là đại gia tộc đứng đầu Nam thái phủ, phàm là con cháu Phong gia thì không người nào không phải giàu có cao quý, coi như là con cháu hệ thứ cũng không có nghèo túng như vậy, cái này vẫn không kỳ quái sao?Phong Phi Vân nói.- Quả thực là có chút kỳ quái.Phong Tiên Tuyết gật đầu, lại nói:- Ngươi cũng chỉ nhìn thấu được một chút manh mối đó thôi sao?- Đương nhiên không chỉ như vậy rồi, muội xem phía sau lỗ tai của hắn còn có in một vòng cổ văn, cái vòng cổ văn này trông thế nào cũng cảm thấy rất quen, hình như đã nghe nói qua ở đâu rồi.Phong Phi Vân nói.Phong Tiên Tuyết cũng nhìn chằm chằm về phía sau tai của tên thiếu niên lạc phách kia, càng nhìn chăm chú thì càng làm cho nàng hoảng sợ.Cái vòng cổ văn này có hình dáng như miệng của một con hung thú cổ nhãn, tuy là đen kịt nhưng lại hiện ra vẻ phức tạp rõ ràng, có một thanh ấn kiếm xuyên qua giữa vòng cổ văn thật giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người.Cái vòng cổ văn này ẩn sâu ở phía sau tai, nếu không quan sát tỉ mĩ thì căn bản là không cách nào phát hiện được, nhưng một khi nhìn ra được vòng cổ văn này thì lại làm cho người ta kinh hồn bạt vía."

Đây là ký hiệu của Thái thượng đoạt mệnh cung."

Phong Tiên Tuyết kinh hô thành tiếng, quay về trên võ đài kêu lên:- Cẩn thận!

Có sát thủ!Nhưng cuối cũng cũng đã muộn, thanh âm của Phong Tiên Tuyết vừa mới vang lên thì tên thiếu niên lạc phách liền xuất kiếm, nhưng thanh âm của nàng còn chưa hạ xuống thì tên thiếu niên lạc phách cũng đã thu kiếm.Thiết kiếm vừa xuất ra vừa thu lại, tốc độ mắt thường đều không cách nào bắt kịp."

Phốc!"

Phong Vũ đã đạt đến cảnh giới tiên căn sơ kỳ thậm chí ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có, khí tức cũng đã đoạn tuyệt, yếu hầu bị một thanh kiếm cắt đứt, ngửa đầu ngã xuống trong vũng máu.Biến hóa này đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!- Tài tuần đời thứ năm Phong gia thực sự là rất buồn cười!Tên thiếu niên lạc phách lẩm bẩm, ngồi xổm xuống mà không coi ra gì, ở trên thi thể của Phong Vũ lục lọi, rất nhanh sau đó liền từ trong ngực Phong Vũ lấy ra một thẻ tre màu trắng.Miếng thẻ tre ấy dài khoảng một bàn tay, rộng hai ngón tay, trên thẻ tre hình như có ghi khắc huyền văn đồ khắc gì đó!Tên thiếu niên lạc phách cầm thẻ tre nhìn một chút, gật đầu rồi liền cất vào trong ngực, rất rõ ràng là mục đích hắn giết người chính là vì thẻ tre này.- Hắn tuyệt nhiên không phải là con cháu Phong gia, mọi người mau xuất thủ bắt tên tặc nhân này lại.Một người con cháu Phong gia phản ứng lại, quát to một tiếng rồi cùng với ba con em trẻ tuổi có tu vi không tầm thường xông vào trong võ đài, cùng nhau đánh ra một đạo linh quang ngăn cản lối đi của tên thiếu niên lạc phách."

Phốc, phốc, phốc, phốc!"

Tên thiếu niên lạc phách ấy ngay cả kiếm cũng không xuất, bước chân cũng không dừng lại mà chỉ trực tiếp đi xuyên qua, xung quanh cơ thể hắn tản ra sát khí làm cho bốn gã con cháu Phong gia kia đều bị đánh chết toàn bộ.Bốn người thất khiếu lưu huyết (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng đều bị xuất huyết), trái tim bị nghiền nát không có một chút cơ hội sống sót.-------Chương 67: Tinh La Mạt ThếMột luồng sát khí từ trong võ đài dâng lên, ngưng tụ thành đao phong kiếm ảnh, hàng nghìn hàng vạn sát quang xông thẳng lên chín tầng trời, cắt vỡ trường không.Những sát khí này đều từ trên người tên thiếu niên lạc phách tản dật ra!Chẳng qua chỉ là một luồng sát khí cũng đã khốc hàn băng sương làm cho ngọn lửa trong mười tám cây trụ đồng xung quanh võ đài thiếu chút nữa bị dập tắt.Trên thiết kiếm rỉ sắt trong tay hắn dính đầy máu đỏ tươi chẳng khác nào quả mơ, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thấm ướt cả bùn đất.Vòng cổ văn sau tai hắn bây giờ đã từ màu đen biến thành huyết sắc, tựa như một con ma nhãn huyết sắc làm cho khí tức người ta phải sẳng giọng.- Muội muốn làm gì?

Muội muốn tìm cái chết phải không?Phong Tiên Tuyết muốn xông lên phía trước ngăn cản tên thiếu niên lạc phách kia nhưng lại bị Phong Phi Vân nắm lấy vạt áo, bắt nàng quay trở lại.Tu vi tên thiếu niên lạc phách quả thực là quá mạnh mẽ, vô hình trung mang theo lãnh lệ chi khí làm cho tảng đá đều có thể đông lạnh thành bụi phấn.Tu vi Phong Vũ đã đủ mạnh rồi, nhưng mà ở trong tay tên thiếu niên lạc phách này ngay cả thực lực đánh trả cũng không có, nếu như Phong Tiên Tuyết xông lên thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.- Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung lại dám xông vào địa bàn Phong gia giết người trắng trợn, thân là con cháu Phong gia đáng lẽ phải đồng tâm hiệp lực tiêu diệt kẻ này.Phong Tiên Tuyết hung hăn trợn mắt liếc Phong Phi Vân, trong mắt mang theo khí thế thề sống thề chết muốn đánh một trận.Phong Phi Vân cũng không biết nói gì, trong đầu nghĩ "Thì ra nàng đúng là một nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, biết rõ chắc chắn sẽ chết nhưng vẫn muốn đâm đầu vào nơi đó, quả là vô cùng ngu xuẩn."

"Phốc!

Phốc!"

Lại có hai gã con cháu Phong gia ngã trong vũng máu, chết trong tay tên thiếu niên lạc phách kia nhưng lại không ngăn cản được bước chân của hắn.Hắn thật giống như một bức tượng tử thần, chỉ cần có người can đảm đứng trước mặt hắn thì hắn sẽ làm người đó phải chết, không có người nào là ngoại lệ!- Rốt cuộc là tặc tử phương nào vậy mà dám xông vào Tiềm long biệt viện, ngươi có biết đây là chỗ nào không?- Lại dám ở trên địa bàn của Phong gia mà trắng trợn giết chết anh kiệt Phong gia, quả thực là động thủ trên đầu thái tuế mà, con cháu Phong gia liên thủ cùng nhau đánh chết hắn, lấy thanh uy Phong gia ta mà chấn động hắn.- Giết!...Nhân tài đời thứ năm Phong gia xuất hiện lớp lớp, tuy là trong lúc các mạch đều đang tranh đấu gay gắt nhưng mà gặp phải kẻ thù bên ngoại lại có thể đoàn kết không chia rẽ, cùng nhau ứng đối.Đây chính là lực ngưng tụ, mỗi một thế lực lớn đều tuyệt đối không thể thiếu lực ngưng tụ!Tám gã con cháu Phong gia đạt cảnh giới linh dẫn đỉnh phong đứng tám hướng, trong tay đều cầm tám tờ Hạnh hoàng phù màu trắng, lấy linh khí rót vào trong Hạnh hoàng phù lục, phù lục nhất thời chớp động ra ánh sáng quang hoa, một luồng linh vụ từ trong phù lục tràn ra ngoài ngưng tụ thành hình dạng một con cổ thú.Tám tờ Hạnh hoàng phù, đó chính là tám con cổ thú, mỗi một con đều không hề giống nhau, chúng cao chót vót mà thần dị, cùng nhau hợp thành một tòa sát trận."

Bát hoang man thú đồ!"

Tám gã con cháu Phong gia liên thủ tạo thành hình dáng sát trận ngưng tụ, thanh uy quả thật là giống như tám ngọn núi đang bay múa làm cho tên thiếu niên lạc phách bị bao vây bên trong."

Ùng ùng!"

Bát hoang man thú đồ bắt đầu chuyển động muốn làm cho tên thiếu niên lạc phách kia bị luyện chết ở bên trong.Kiếm của tên thiếu niên lạc phách lại động, hắn chẳng qua chỉ đâm ra một kiếm nhưng trong nháy mắt lại làm cho Bát hoang man thú đồ bị đâm vỡ, mà tám gã con cháu Phong gia bày trận càng rùng mình hơn, khí tức trên người hoàn toàn không có, cứng còng đứng ngay tại chỗ.Một kiếm xuất thủ, tuyệt không đường sống!Nơi xa, vẻ mặt Phong Phi Vân trở nên lúng túng, tự lầm bầm nói:"Nhất kiếm bát xuất, lệ vô hư phát!

Kiếm thật là nhanh, sát ý thật là thâm!"

Kiếm của tên thiếu niên lạc phách đích xác là rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không cách nào tóm lại được, chỉ trong vòng hơn mười hơi thở mà đã có hơn mười nhân kiệt Phong gia chết ở trong tay hắn, mỗi một người đều là một chiêu mà toi mạng, hoàn toàn không có bất kỳ một người nào sống sót.Nếu không phải Phong Phi Vân hết sức ngăn chặn Phong Tiên Tuyết thì cô gái ngốc này e là bây giờ cũng đã biến thành nữ nhân chết bầm rồi.Phong Phi Vân cũng không cho là tên thiếu niên lạc phách kia là một người thương hoa tiếc ngọc!"

Ùng ùng!"

Ở một nơi sâu hút trong Tiềm long biệt viện có một đạo lôi điện chạy trong không khí, giống như một quả cầu điện hình người, trong chớp mắt vẫn còn đứng ở trên đỉnh lầu các phía xa, trong nháy mắt kế tiếp đã đứng trên trụ đồng bên võ đài.Lôi điện này ngưng tụ thành hình một người, thân mặc bạch khải, đầu đội ô quan, tuổi chừng khoảng sáu mươi, khí tức làm cho người ta cảm thấy vừa tang thương vừa vĩ ngạn.- Cao thủ lão bối Phong gia đến rồi!Phong Phi Vân là người đầu tiên phát hiện ông già này này đứng trên trụ đồng, đây chính là trưởng lão Phong gia trấn giữ Tiềm long biệt viện.Tiềm long biệt viện chính là nơi trọng địa của Phong gia, không thể nào không có tiền bối cường giả trấn thủ!Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung đã đến Tiềm long biệt viện thì tiền bối Phong gia rốt cuộc cũng bị kinh động.- To gan, lại dám đến Tiềm long biệt viện gây rối, chết cho ta!Vị cao thủ tiền bối này trực tiếp hóa thân thành một đạo lôi điện màu tím, từ trên đỉnh trụ đồng bay vút qua, hướng về đầu của tên thiếu niên lạc phách bổ tới.Tài tuấn Phong gia đã chết hơn chục người, hơn nữa nay cả nhân tài kiệt xuất như Phong Vũ cũng đã té ngã, vị cao thủ tiền bối Phong gia là nổi giận hoàn toàn, tư thế như muốn lấy tính mạng hắn ngay.- Đó là một trong tứ đại trưởng lão trấn thủ Tiềm long biệt viện, có hắn xuất thủ thì tên sát thủ kia sẽ đền tội.Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết vui mừng."

Phốc!-------Chương 68: Tinh La Mạt Thế 2Một tiếng kiếm vang lên xé nát bầu trời, tiếp theo đó chính là máu tươi đầy đất, giống như một trận huyết vũ nóng hổi vậy!- Ngươi ...Vị trưởng lão Phong gia kia đưa ngón tay chỉ vào tên thiếu niên lạc phách, trên gương mặt già nua kia tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng lão cũng chỉ mới nói một chữ, tiếp sau đó tựa như bị người ta cắt đứt yết hầu, cũng không nói được từ nào nữa.- Đâm rồi!Cơ thể trưởng lão Phong gia trực tiếp phân thành hai nửa, hướng về hai bên trái phải mà tách rời ra, trên mặt đất chỉ còn đầy xương vụn.- Hả?Tất cả con cháu Phong gia đều bị kinh sợ, không thể tin được vào hai mắt của mình.Thậm chí ngay cả trưởng lão cũng chết ở trong tay của tên thiếu niên lạc phách, tên thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?Mỗi một trưởng lão Phong gia đều là cao thủ đứng đầu, ở Nam thái phủ hoàn toàn được cho là nhân vật nhất đẳng, còn có thể xưng vương ở tu tiên giới nhưng lại bị người này một kiếm mà bâm thây.Kiếm này quá nhanh!

Kiếm này quá ác!Lúc này Phong Tiên Tuyết cũng bị dọa đến tái mặt, cũng không dám bước về phía trước thêm một bước nào, ngay cả một trưởng lão Phong gia cũng có thể bị sát thủ giết trong nháy mắt thì nàng căn bản không thể chống lại được.Những người mà gọi là thiên tài Phong gia ấy thì ở tại đây so với tên thiếu niên lạc phách kia quả thực ngay cả một con dế cũng không bằng, đây mới thật sự là "thiên chi kiêu tử".- Phong gia bất quá cũng chỉ như vậy, tiền bối, tiểu bối không có một người có thể gọi là đối thủ.Tên thiếu niên lạc phách thu hồi thiết kiếm, mang trên mặt vẻ hờ hững, không coi ai ra gì mà hướng về phía bên ngoài Tiềm long biệt viện rồi rời đi, không còn có người nào dám ngăn hắn lại.- Buồn cười, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống mà rời khỏi đây.Ba vị trưởng lão khác của Tiềm long biệt viện mang đầy sát khí xuất hiện, ba vị trưởng lão này đều là lão nhân sống gần trăm tuổi, trên đỉnh đầu ám tụ thần quang, thần cơ trong đan điền ngưng tụ kiên cố tựa như bàn thạch.Ba người cùng rống lên một tiếng, thanh âm chẳng khác nào ba tiếng sấm rền vang dội cả bầu trời bao la."

Ùng ùng!"

Bùn đất trên mặt đất bị bóc lên một lớp thật dày, bay thẳng đến trước mắt tên thiếu niên lạc phách."

Bịch bịch!"

Thực lực của ba vị trưởng lão vô cùng mạnh, chẳng qua chỉ là thanh âm lực gào thét mà đã làm cho tên thiếu niên lạc phách bị chấn động phải lùi về phía sau đến bảy bước, trên cánh tay xuất hiện một vết máu, nơi cổ tay phải máu đã chảy thành giọt xuống thân kiếm, rồi rơi xuống đất.Dù sao thì tuổi hắn vẫn còn quá trẻ, cũng không phải là vô địch thiên hạ!Lúc này hắn đã bị thương.- Hừ!

Tên tuổi Thái thượng đoạt mệnh cung thật lớn, nhưng mà dám đến Phong gia ta giết người vậy thì phải chuẩn bị tâm lý bị giết đã.Một vị trưởng lão Phong gia thi triển linh thông di hình hoán vị, thân thể hóa thành một trận gió lớn, thân ảnh biến hóa thành mấy chục người phong kín hoàn toàn lối đi của tên thiếu niên lạc phách.- Nếm thử một chút Ngũ hồn dị đỉnh của ta đi!Một vị trưởng lão khác đang cầm trong tay một cái cự đỉnh vạn cân, chợt đập cự đỉnh ở trên mặt đất, nhất thời chấn động ra một đạo khí lãng kinh khủng giống như là biển nổi giận nổi cơn sóng lớn, xuất ra công sát.- Ngũ ngưu chi lực!Vị trưởng lão thứ ba càng khó lường, hai chân giẫm thẳng xuống dưới mặt đất, hai tay nắm thành chưởng, song chưởng đánh ra là xuất ra Kỳ ngưu hư ảnh, mỗi một cái đầu kỳ ngưu đều cao bảy thước, thật giống như năm tòa núi nhỏ lao nhanh tới.Nhất ngưu chi lực tương đương với sức mạnh vạn cân; lưỡng ngưu chi lực sức mạnh hai vạn cân; tam ngưu chi lực tương đương với sức mạnh bốn vạn cân; tứ ngưu chi lực tương đương với sức mạnh tám vạn cân, ngũ ngưu chi lực tương đương với sức mạnh mười sáu vạn cân.Cự lực mười sáu vạn cân tưởng chừng như dời núi lấp biển, có thể di sơn đoạn hà.Đây tuyệt đối là một vị siêu cấp cường giả thật sự!Bị ba vị trưởng lão vây chặt tại chỗ, đừng nói chỉ là một thiếu niên, coi như là lão ma thân kinh bách chiến e rằng cũng bị dọa đến kinh hồn bạt vía.Nhưng mà tên thiếu niên lạc phách vẫn ung dung như trước, vẫn nắm chặt kiếm trong tay, chợt một luồng khí tượng dâng lên từ sau lưng của hắn, bao trùm cả đỉnh đầu hắn lẫn không trung giống như là tiếp đón hắn tới một tòa dị thế khác.Luồng khí tượng này chiếu rọi ra quang mang tinh tú khắp bầu trời giống như một viên thần tinh đang chuyển động trên màn trời đêm, tổng cộng có ba trăm sáu mươi tinh tú, dựa theo đại chu thiên mà sắp xếp, ở trên màn đêm lóe lên quang hoa rực rỡ."

Tô vẽ khắp bầu trời, vật đổi sao dời.

Đây là ...

Tinh la mạt thế khí tượng, không hề ở dưới Cửu ngũ chí tôn thân."

Hỏa diễm trong hai mắt Phong Phi Vân nhúc nhích, hắn nhìn ra được khí tượng dâng lên sau lưng tên thiếu niên lạc phách là một loại khí tượng đằng không đứng đầu, quang hoa vạn trượng làm cho người ta có cảm giác không cách nào ngẩng đầu lên được.-------Chương 69: Đỗ Thủ CaoThái Thượng đoạt mệnh cung chính là nơi hung địa chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ cần là người tu luyện thì có rất ít người không biết đến sự tồn tại của nơi này.Nhưng mà trong thiên hạ, người biết chính xác về Thái thượng đoạt mệnh cung cũng là ít lại càng ít.Cho nên mới được gọi là hung địa trong truyền thuyết, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết của mọi người, nhưng lại thực sự tồn tại.Thái Thượng đoạt mệnh cung có lúc khiêm tốn, có lúc phách lối.

Lúc khiêm tốn, có thể mười năm cũng không có một gã sát thủ xuất thế, mà lúc phách lối thì xuất thế chính là một tôn sát thần.Thái Thượng đoạt mệnh chung rốt cuộc có bao nhiêu tên sát thủ, vấn đề này e là không có người nào có thể trả lời!Nhưng chỉ cần là sát thủ từ trong Thái Thượng đoạt mệnh cung tẩu xuất thì mỗi một người đều là anh tài VIP, người này nhất định danh chấn thời đại.Mà tên sát thủ thiếu niên lạc phách kia tẩu xuất từ Thái thượng đoạt mệnh cung, tuổi hắn tuyệt đối không quá hai mươi nhưng mà tu vi của hắn có thể đủ lực chém chết tu sĩ lão bối."

Ùng ùng!"

Phía trên Tiềm long biệt viện giăng đầy cuồng phong mây tản, ngũ đầu cự ảnh của Kỳ ngưu hư ảnh bay lượn trong không khí mang theo chiến uy hủy thiên diệt địa, chẳng qua chỉ là dư âm mà đã làm cho ba tòa cổ mộc bên cạnh lầu các bị nghiền thành bột mịn.Một vị trưởng lão người mặc áo bào màu trắng, cầm trong tay một cái cự đỉnh, dường như là muốn xoay thần thạch đến một phương nào đó, liếc qua liếc lại khắp bốn phương tám hướng, từng vòng chiến uy và khí lãnh biến thành từng ngọn Long quyển đại phong.Ba vị đại trưởng lão đồng thời xuất thủ tưởng chừng như ba vị thần hạ xuống, áp bách lên bọn tiểu bối Phong gia làm cho chúng ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.Tên thiếu niên lạc phách kia thì ngược lại, tuy là cùng lúc chống lại với ba đại trưởng lão nhưng vẫn thản nhiên, khí tượng trên người càng phát ra dày đặc hơn.Một mảnh tinh không sáng chói ở trên đỉnh đầu hắn xoay vòng, ba trăm sáu mươi tinh tú xoay tròn không ngừng mang theo vận luận thiên đạo cùng thôn phệ vô hạn khí sát phạt.- Hắn lại muốn xuất kiếm!Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tay của tên thiếu niên lạc phách, đó là cánh tay nguy hiểm của một tên sát thủ.- Làm sao ngươi biết?Phong Tiên Tuyết tỏ vẻ không tin, ngay cả nàng cũng không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng của bốn người kia, Phong Phi Vân thì càng không thể thấy được."

Phốc!"

Vừa dứt lời, một tiếng kiếm phá vỡ không gian, tiếp đó lại kèm theo một tiếng thét thảm, một mảng huyết vũ rơi vẩy trên mặt đất."

Thình thịch!"

Vị trưởng lão thi triển di hình hoán vị kia bị hắn một kiếm đâm rách mi tâm, từ trên rớt xuống, tại nơi mi âm có một cái lỗ nhỏ như ngón tay, có chất lỏng bạch sắc cùng hồng sắc chảy ra.Lại một vị trưởng lão chết trong tay của hắn!- Tên thiếu niên lạc phách này nhất định là ma quỷ, đánh chết thêm một vị nhân vật cấp trưởng lão khác cũng chỉ dùng đến một chiêu.Một đứa con cháu Phong gia đời thứ năm bị dọa đến co quắp trên mặt đất, cả người đều giống như bị mất đi khí lực.Những tên con cháu Phong gia khác cũng không khá hơn là mấy, mỗi một người đều cảm thấy da đầu ngứa ran giống như là tận thế đang quá bộ đến vậy, thật là làm cho người ta muốn phát điên.Tên thiếu niên lạc phách lại xuất kiếm một lần nữa, như một đạo cầu vòng kinh sợ phá vỡ trường không, kiếm nhanh nhưng lại bị một vị trưởng lão khác dùng cự đỉnh cản lại phát sinh ra tiếng âm vang."

Thình thịch!"

Nụ cười trên mặt vị trưởng lão kia còn chưa biến mất cũng đã cứng đờ, hóa ra là thanh thiết kiếm kia đã chém nát cự đỉnh, một kiếm mà xuyên qua tim của hắn.Vị trưởng lão thứ hai bị mất mạng!Giờ khắc này, sát khí trên người tên thiếu niên lạc phách càng ngày càng thịnh, thật giống như mặt trời giữa buổi trưa tỏa ra ánh sáng không có gì sánh kịp.Vị trưởng lão cuối cùng kia, người mà có tu vi cường đại nhất lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh sợ, thực lực trên người ngưng tụ, hiện ra khí thế không có gì sánh kịp, một chưởng đánh ra ngũ đạo thần hoa, ngưng tụ thành Ngũ chích kỳ ngưu!"

Vèo!"

Một đạo kiếm quang quét qua ngang trời, đem Ngũ chích kỳ ngưu chém thành khói xanh.Một cái đầu của người già bay lên, rơi xuống cách đó mấy trăm trượng, rơi ra từng mảnh vụn huyết nhục."

Xào xạc!"

Một luồng gió lạnh đập vào mặt làm cho Tiềm long biệt viện vốn sầm uất hưng thịnh trở nên hiu quạnh mấy phần.Trên chóp mũi mỗi người đều lượn lờ mùi máu tanh, phóng tầm mắt nhìn lại thì giống như đang đi tới trận Tu la!Tên thiếu niên lạc phách đứng ở giữa máu và xác chết, cơ thể đứng thẳng, y phục trên người dính đầy vết máu, bảy, tám vết thương trên người đang có huyết dịch chảy nhỏ giọt xuống đất.Hắn vẫn nắm chặt kiếm, thật giống như một tôn tử thần!Tứ đại trưởng lão trong Tiềm long biệt viện đều chết trong tay hắn, đều là một chiêu mà mất mạng, một phát trúng ngay chỗ hiểm.Phong Tiên Tuyết cũng đã sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, có vẻ như muốn nôn mửa, lúc ánh mắt của tên thiếu niên lạc phách nhìn nàng chăm chú thì càng làm cho nàng không kiềm chế được mà phải lùi về phía sau hai bước.'Đây là một loại bản năng sợ hãi!- Nàng không phải là vợ của ngươi mà!Tên thiếu niên lạc phách lạnh lùng nói.Phong Phi Vân vội vàng đứng chắn trước người của Phong Tiên Tuyết, nói to:- Nhìn cái gì vậy, nàng càng không phải là vợ của ngươi mà!- Ta không thích trêu ghẹo nữ nhân có chồng!Tên thiếu niên lạc phách nhẹ nhàng lau chùi thanh kiếm trong tay, thanh âm mang theo hàn khí.Phong Phi Vân nhất thời tỉnh táo tinh thần, cười nói:- Nàng vẫn cam tâm tình nguyện bị ta trêu chọc, mắc mớ gì tới ngươi, tiểu tử, ngươi có muội muội hay không?

Lần sau ta sẽ trêu ghẹo nàng ấy thử xem?- Muội muội?Tên thiếu niên lạc phách sờ sờ miếng thẻ tre trong ngực, trong mắt lóe lên một tia nhu sắc rất có tình người, nhưng mà tia nhu sắc này rất nhanh đã bị sát ý thay thế, hừ lạnh một tiếng rồi thu tầm mắt lại, xoay người rời đi.- Ngươi thật sự là một người rất đáng ghét, nếu như lần sau ta gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi.Thân hình tên thiếu niên lạc phách lóe lên, sau một khắc đã đứng trên đỉnh tường rào thật cao của Tiềm long biệt viện.- Tại sao không phải là giết ngay bây giờ?Phong Phi Vân cười nói.- Bởi vì không có thời gian.Tên thiếu niên lạc phách tựa như là rất gấp, ánh mắt của hắn nhìn về nơi xa xa, hình như muốn đi gặp người nào đó.Hắn liền bỏ đi, nhưng mà sau lưng hắn lại truyền tới thanh âm lải nhải của Phong Phi Vân.- Này!

Gặp nhau chính là duyên số, để lại danh tính, thế nào?Phong Phi Vân đuổi theo.- Nếu tìm sát nhân đao, lại tìm Đỗ Thủ Cao!Tên thiếu niên lạc phách giống như một con chim lớn mà bay đi vậy, xông thẳng lên bầu trời cao, biến mất giữa nhưng mái hiên lầu các mênh mông.Thanh âm của hắn vẫn quanh quẩn không không trí, hồi lâu không dứt.- Đỗ Thủ Cao!

Cái tên này nhất định sẽ vang dội khắp Nam thái phủ trong một thời gian ngắn!Phong Phi Vân nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong miệng lẩm bẩm, vẫn còn mang theo một nụ cười:- Rõ ràng xách theo thanh kiếm, lại nói sát nhân đao, người này chẳng lẽ đầu óc bị va vào cửa hay sao?- Đầu của hắn hiển nhiên không có bị va vào cửa, chẳng qua là ngươi chỉ thấy kiếm của hắn, vẫn còn không nhìn thấy đao của hắn.

Hoặc là nên nói ngươi còn chưa có tư cách thấy hắn dùng đao.Phong Tiên Tuyết đi tới, trong mắt mang theo sự khó hiểu nồng đặc, nói:- Hắn thật sự bởi vì không có thời gian mới không giết ngươi?- Mẹ kiếp, muội rất muốn ta chết dưới kiếm của hắn sao?Phong Phi Vân nói.- Cái miệng bỉ ổi giống như của ngươi mà có thể sống sót thật là một kỳ công.Phong Tiên Tuyết cười nói.Vẻ mặt Phong Phi Vân ngưng trọng, nói:- Thật ra hắn không có giết ta thì tổng cộng có hai nguyên nhân, thứ nhất, hắn đích xác là không có thời gian, hắn đến Tiềm Long biệt viện kích sát Phong Vũ rất hiển nhiên vì trong ngực Phong Vũ có miếng thẻ tre kia, còn trên thẻ tre kia rốt cuộc có khắc cái gì thì không biết được.

Nhưng mà có thể khẳng định một chút, người muốn miếng the này nhất định không phải là hắn, mà là thuê hắn tới giết người.- Thuê người?Phong Tiên Tuyết kinh ngạc.- Đỗ Thủ Cao là một gã sát thủ, sát thủ muốn giết người thì điều kiện tiên quyết chính là phải có người bỏ tiền!Phong Phi Vân nói.- Hắn phải đi gặp người thuê hắn sao?Ánh mắt Phong Tiên Tuyết lóe lên một tia thần thái khác thường, nhìn Phong Phi Vân chăm chú, Song đồng trong mắt mập mờ sát ý.Cả người Phong Phi Vân hơi run lên, nhẹ nhàng quay người đi, ánh mắt hướng về bốn phía mà nhìn chăm chú, Đỗ Thủ Cao cũng đã đi rồi, làm sao mà mới vừa rồi hắn còn cảm giác được một tia sát khí, chẳng lẽ là hắn sản sinh ảo giác?Chắc là ảo giác!Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Hắn chắc là đã đi gặp người thuê hắn rồi.

Nhưng mà cái này chẳng qua chỉ là nguyên nhân thứ nhất là hắn không giết ta, còn có nguyên nhân thứ hai.- Là gì?Phong Tiên Tuyết nói.- Hắn bị thương rất nặng, đừng nói là giết người, coi như là hắn ở lại đây thêm một khắc nào nữa thì hắn đều có thể sẽ ngã xuống đất mà không dậy nổi.Phong Phi Vân nói.-------Chương 70: Cô Tinh Đến Từ Hướng Bắc- Hắn bị thương rất nặng sao?- Nhất định là bị thương rất nặng!Phong Phi Vân nói rất khẳng định.- Đã như vậy thì tại sao ngươi không thừa cơ bắt hắn lại, chẳng phải sẽ nổi danh thiên hạ sao?Phong Tiên Tuyết càng không hiểu được tên tiểu tử Phong Phi Vân càng ngày càng kín đáo này.Phong Phi Vân lắc đầu nói:- Trước hết, tu vi Đỗ Thủ Cao thực sự rất đáng sợ, dù cho là lúc sắp chết thật thì dám chắc cũng có thể kéo thêm một người đệm lưng, ta không muốn làm cái chuyện nguy hiểm đó.

Thứ hai, so với việc bắt hắn lại thì ta lại càng muốn biết người thuê hắn giết người là ai?Trên mặt Phong Phi Vân mỉm cười một chút, không nói ra được là tự tin và cơ trí thế nào!- Ý của ngươi là muốn theo dõi hắn, tìm xem người thuê hắn giết người là ai?Phong Tiên Tuyết lúc này cũng trở nên nghiêm túc, mang theo một chút ý nghĩ sâu xa nhìn chăm chú Phong Phi Vân.- Dĩ nhiên là vậy!

Ta luôn cảm thấy phía sau việc này có gì đó không tầm thường.Phong Phi Vân nói.- Nhưng mà trong thiên hạ căn bản cũng không có người có thể theo dõi một tên sát thủ, đừng nói là ngươi, coi như là trưởng lão Phong gia cũng không có thể.Phong Tiên Tuyết nói.Phong Phi Vân cười nói:- Muội đừng quên, ta cũng là một trí sư.

Muốn theo dõi một người thì cũng không phải là việc khó, muội có muốn cùng đi theo với ta không?Muốn theo dõi một sát thủ đứng đầu, cũng không phải là một chuyện đùa!Phong Tiên Tuyết hiển nhiên không tin Phong Phi Vân thật sự là một gã trí sư, nhưng mà tên tiểu tử này lại tự tin như vậy thì có chút không bình thường, lẽ nào hắn thật sự có chiêu gì đó để có thể tìm được tung tích của Đỗ Thủ Cao?- Cái này ...

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải lập tức chạy tới bản bộ Phong gia để bẩm báo với mạch chủ của mạch, làm sao có thời giờ cùng ngươi đi làm bậy.Phong Tiên Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo.Phong Phi Vân gật đầu, cũng không vạch trần nàng, nói:- Cũng đúng, Đỗ Thủ Cao này thật sự quá hung ác, muội không dám dám theo dõi hắn cũng rất là bình thường.Ngay cả tứ đại trưởng lão cũng chết dưới kiếm của Đỗ Thủ Cao, con cháu trẻ tuổi của Phong gia cũng đã sớm bị dọa sợ đến không đứng thẳng người được, bây giờ đừng nói là để cho bọn họ đuổi theo hành tung của Đỗ Thủ Cao, coi như là nhắc đến cái tên Đỗ Thủ Cao thì đã hù dọa họ sợ đến bể mật.Cũng chỉ có thằng nhãi Phong Phi Vân không sợ trời không sợ đất, trên người lại mang theo một món linh khí cho nên mới dám đuổi theo Đỗ Thủ Cao, những người khác bao gồm của Phong Tiên Tuyết cũng không có can đảm lớn như vậy.- Phong Phi Vân!Phong Phi Vân chạy tới bên ngoài đại môn Tiềm long biệt viện, Phong Tiên Tuyết đuổi theo, gọi hắn lại từ phía xa.Phong Phi Vân dừng bước, xoay người lại, kinh ngạc mà nhìn nàng chằm chằm.- Ngươi vẫn không nên đi, có thể thuê được loại sát thủ cấp bậc như Đỗ Thủ Cao thì tu vi người này tuyệt đối sẽ không yếu hơn Đỗ Thủ Cao đâu, ngươi dù sao cũng không biết tu luyện, nếu bị bọn họ phát hiện, ngươi ... chỉ sợ là không về được.Phong Tiên Tuyết muốn nói rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ giằng co.Phong Phi Vân hơi sửng sốt một lát, tiếp đó nhếch môi cười:- Khụ khụ, vợ à, đây là vợ đang quan tâm ta sao?- Ngươi đi chết đi!Phong Tiên Tuyết nghiến chặt răng, tức bực giậm chân, nói tiếp:- Chết là đáng đời!... ...Tử Tiêu phủ thành chính là tòa thành trì lớn nhất ở phía Nam vương triều Thần Tấn, lịch sử so với vương triều Thần Tấn còn phải lâu đời hơn, giống như tòa Thần Bi cổ lão, vĩnh viễn bất diệt.Tử Tiêu phủ thành xây dựng qua tám lần, cũng đã xây thành tám bức tường thành, chia ra làm ngoại thành, phúc thành, cẩm thành, nội thành, hoành thành.Về phần Tiềm long biệt viện thì là ngoại thành thứ nhất, cả tòa cổ thành thuộc về khu vực phía ngoài cùng, dù vậy nhưng vẫn đông nghịt, ngựa xe như nước, dòng người qua lại như dệt cửi, bởi vậy có thể tưởng tượng phúc thành, cẩm thành, nội thành còn phồn hoa hưng thịnh bực nào nữa.Phong Phi Vân đi ở trên đường lớn, từng cổ xe xa hoa phong cách cổ đại đi qua đi lại bên cạnh hắn, còn có một thiếu niên cỡi cổ thú cao lớn, mang theo đại đội gia nô rêu rao khắp nơi.Ở Tử Tiêu cổ thành không thiếu nhất chính là con em nhà giàu, danh môn quý tộc, kẻ có tiền thật sự là quá nhiều, người có thế cũng tuyệt đối không ít."

Tiến vào phúc thành!"

Phong Phi Vân đứng ở trên đường đưa mắt nhìn về nơi xa xôi, chỉ thấy một mảnh khí tượng tinh vũ đang nhanh chóng chạy tới một nơi sâu hút trong Tử Tiêu cổ thành.Đỗ Thủ Cao tuy là có thể che giấu thân tích nhưng lại rất khó che giấu khí tượng trên người, chỉ cần là người tinh thông quan khí lại biết rõ về khí tượng trên người hắn là có thể truy tìm ra hành tung của hắn.Đỗ Thủ Cao tuyệt đối là một người cẩn thận, mặc dù có hiểu biết về quan khí thì cũng rất khó lần theo dấu vết của hắn.Phong Phi Vân đi theo hắn ròng rã một ngày đêm mới tìm được vị trí xác thực của hắn.Lúc này trời đã bắt đầu tối, có ánh trăng khuyết sắc xám xanh đang vắt trên bầu trời, chiếu xuống ánh sáng như dãy lụa phấp phới.Phong Phi Vân ngồi ẩn nấp trên đỉnh một tòa cổ lâu mộc điêu khắc, ở quán rượu đằng xa thì Đỗ Thủ Cao đang uống rượu, hắn đã ở nơi này uống rượu suốt một canh giờ, hơn nữa vẫn không có ý muốn rời đi.Hắn vừa uống rượu, trong miệng hắn vừa ho ra máu, thậm chí có mấy lần ngay cả thiết kiếm trong tay hắn cũng nắm không ổn, tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể ngã lăn xuống đất, nhưng mà một canh giờ đã trôi qua, hắn vẫn ngồi ngay thẳng ở đó mà uống rượu, vẫn là ho ra máu, vẫn cứ uống rượu.Phong Phi Vân không dám đến quá gần, chỉ ngồi ở trên nóc nhà cách xa mấy trăm trượng, chân đạp trên ngói lưu ly, hai chân bắt chéo, trong tay ôm một con gà quay không biết tìm được ở nơi nào, vừa ăn đùi gà vừa nhìn chằm chằm Đỗ Thủ Cao ở nơi xa xa.Hai người dường như đang dây dưa!"

Ta cũng có dư thời gian vậy, ta cũng không tin ngươi lại ở chỗ này uống rượu cả đời."

Phong Phi Vân lại ngửa đầu nằm trên nóc nhà, không nhìn mục tiêu đang uống rượu nữa, bởi vì dù cho không cần dùng mắt để nhìn thì cũng có thể cảm giác mơ hồ được Đỗ Thủ Cao có còn đó hay không.Đây là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, giống như thần thức của những người tu tiên cường đại kia vậy, nhưng mà hắn không có thần thức cường đại đến như vậy mà thôi.Chợt, trên đỉnh đầu xuất hiện tinh không giăng đầy trời, một ngôi sao óng ánh rực rỡ xẹt ngang qua bầu trời như một đạo Lưu tinh phá vỡ trường không, làm cho toàn bộ ngôi sao trên bầu trời cũng hơi bị náo loạn.Ngôi sao này tới từ phía Nam, xuyên phá rất tàn khốc rồi tan rã ở giữa cung trời.Phong Phi Vân vội vàng trở mình lộn nhào trên nóc nhà rồi đứng lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, trong lòng nhanh chóng tập suy luận, rất nhanh đã cho ra kết quả, tự lẩm bẩm:- Cô tinh từ hướng Bắc tới, không đường trốn rồi!

Chẳng lẽ bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt đã đuổi theo tới Tử Tiêu phủ thành?Phong Phi Vân hiểu một chút về linh thông xem tinh tượng ban đêm, tinh tú vừa rồi mới vượt qua nửa tinh không cứ như đao nhọn đâm vào lòng người, làm cho hắn có cảm giác sợ hết hồn hết vía, hơi suy tính một chút thì liền biết có cường địch từ phía Nam tới rồi.Phía Nam chính là hướng của thành Linh Châu!Bóng đêm càng lúc càng mênh mang, Đông Phương Kính Nguyệt hạnh mục hàm yên, đôi cánh quang bạch sắc trên lưng đã thu hồi lại, đang giẫm trên ngọn sóng mà bước qua sông hộ thành của Tử Tiêu cổ thành.Vẻ mặt của nàng lãnh đạm như tiên cơ mỹ quyến, dù cho có mang theo chiếc khăn che mặt màu trắng có lam điệp bên trên cũng không mảy may che đậy được vẻ đẹp của nàng, làm cho những tên binh sĩ bảo vệ ở cổng thành đều sáng rỡ hai mắt, giống như là nhìn thấy tiên nữ từ trên trời hạ xuống trần gian.- Người kia dừng bước, đêm xuống rồi nên không thể tiến vào Tử Tiêu cổ thành.Một vị binh lính phản ứng lại, cầm trong tay trường thương chĩa về phía Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt cũng không thèm nhìn hắn một cái, từ trong ống tay áo bay ra một tấm lệnh bài quăng dưới chân tên binh lính kia, sau đó hướng vào Tử Tiêu cổ thành mà bước thẳng vào.Tên binh lính kia cầm lệnh bài trên đất nhặt lên, chỉ thấy trên có khắc chữ "Ngân Câu", in "Đông Phương", lệnh bài cầm trong tay nặng khoảng mười mấy cân.- Tiểu nhân có mắt như mù, tội đáng muôn chết.Tên binh kính kia giống như bị chụt rút vậy, bị dọa đến co quắp trên mặt đất, không ngừng dập đầu lạy.Đây chính là lệnh bài Ngân Câu, dù cho là thành chủ Tử Tiêu cổ thành cũng không dám đắc tội với gia tộc Ngân Câu, huống chi hắn chỉ là một tên thủ vệ nho nhỏ.Đông Phương Kính Nguyệt đã đi vào rất xa, tiến vào trong Tử Tiêu cổ thành thì lại đem Hạo thiên linh kính ra tế liễu, cứ như một vầng trăng sáng chậm rãi bay lên không trung, mang theo quang hoa rực rỡ mênh mông.- Phong Phi Vân, ngày chết của ngươi đến rồi!Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ giọng thì thầm, sau đó thu hồi Hạo thiên linh kính, trực tiếp hướng về trong phúc thành mà chạy tới.Đã không có Cảnh Phong đại trí sư che chở, Đông Phương Kính Nguyệt tự tin có thể dễ dàng thu thập được Phong Phi Vân, quả thực không được thì nàng liền trực tiếp đến tìm gia chủ Phong gia để cho Phong gia điều động cường giả đuổi bắt hắn.-------Chương 71: Hoàng Tước Ở Phía Sau!Đêm xuống, Tử Tiêu cổ thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng động ồn ào không dứt.Đỗ Thủ Cao cuối cùng cũng không ho ra máu nữa, hình như cũng đã uống đủ rượu rồi, cầm miếng vải bố trên bàn lên lau chùi vết máu nhuốm trên thanh thiết kiếm ở trong tay.Lúc này có người đi vào quán rượu, đây là một người có vóc dáng thon dài, bởi vì quán rượu che mất đầu của hắn nên không thấy rõ rốt cuộc là nam hay nữ.Thậm chí ngay cả Phong Phi Vân cũng không thấy hắn đã đi vào quán rượu như thế nào, trong lúc Phi Vân lơ đãng thì hắn cũng đã đứng ở trong đó rồi.Phong Phi Vân vội vàng phun xương gà đang nhai trong miệng ra, vẻ mặt chăm chú nhìn chòng chọc về hướng quán rượu, muốn thấy rõ dáng vẻ của người đang ngồi đối diện với Đỗ Thủ Cao nhưng mà trong tay người này luôn cầm một cây quạt che mặt của hắn lại."

Chỉ có con cháu Phong gia mới mang giày Ô xác, lẽ nào người thuê Đỗ Thủ Cao giết người chính là con cháu Phong gia?"

Tuy là không nhìn thấy mặt của đối phương, hơn nữa hắn còn cố ý mặc trường bào che giấu dáng người nhưng mà lại lộ ra đôi giày mang trên chân làm cho Phong Phi Vân nhìn thấy được một chút manh mối.- Phong Vũ đã chết rồi, đồ đâu?Người kia nói.Đỗ Thủ Cao vẫn ngồi ngay thẳng, nhàn nhạt liếc nhìn người đối diện, mang theo vẻ mặt phức tạp, từ trong lòng ngực sờ soạng rồi từ từ rút ra một miếng thẻ tre, để lên bàn.Người kia liền muốn lấy trẻ tre ở trên bàn, nhưng mà kiếm của Đổ Thủ Cao lại đặt ở trên cổ tay của hắn, chỉ cần hắn dám di chuyển thẻ tre thì thanh kiếm này liền có thể chặt đứt tay của hắn.- Đưa tiền thù lao trước, mười vạn lượng vàng ròng!Thanh âm của Đỗ Thủ Cao lạnh như băng, làm cho rượu trên bàn cũng biến thành băng.Tay của người kia bỗng nhiên giơ lên trên không trung, phát ra tiếng cười khó đoán:- Được, ta đây liền cho ngươi!"

Ầm!"

Trên cổ tay của người kia liền sáng lên một mảng bạch quang lớn, huyễn hóa thành một tầng vảy giáp trụ, chặn lấy thanh kiếm của Đỗ Thủ Cao, mà tay kia của hắn thì lại ngưng tụ thành Song chỉ kiếm, đâm thẳng vào mi tâm của Đỗ Thủ Cao.Đỗ Thủ Cao hiển nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bàn chân chợt đạo một cái lên mặt đất, cả người liền lộn ngược ra ngoài, mà cùng lúc đó hắn vẫn còn chém được một kiếm vào khoảng không, kéo ra một đạo kiếm lãng."

Thình thịch!"

Một kiếm liền làm cho toàn bộ quán rượu bị chém tan nát, kiếm khí đem vại rượu, bầu rượu, chén rượu đều làm cho bị bể nát, trong lúc nhất thời mùi rượu liền tràn ngập, hơi rượu bốc lên tinh khiết và thơm tho bao trùm cả nửa con phố.Nhưng mà miếng thẻ tre đặt ở trên bàn lại không bị tổn hao gì, người kia thì vẫn ngồi ở trên băng ghế, cây quạt trong tay thì luôn phe phẩy, vẫn là không thể nhìn thấy mặt của hắn.- Động thủ!Phong Phi Vân cũng là mài quyền soàn soạt, đưa mắt nhìn chăm chú vào trên miếng thẻ tre kia, hai người cao thủ tột đỉnh này đều ở đây tranh đoạt thứ này thì nó tuyệt đối không tầm thường, nếu có thể thừa nước đục thả câu mà đoạt lấy thẻ tre kia, vậy thì tốt quá rồi.- Đỗ Thủ Cao, ngươi đã bị thương rồi, không thể nào là đối thủ của ta.Người kia cũng không vội, nhẹ nhàng nói.Đỗ Thủ Cao một tay cầm kiếm, đứng ở một nơi ngoài mười trượng, xung quanh người là từng vòng chiến khí, khí thế kinh ngạc tạo thành từng đợt gió xoáy.Dáng vẻ này là của một người bị trọng thương ???- Đời thứ năm Phong gia lại có cao thủ như ngươi vậy, lúc trước ta thật là nhìn không ra.Đỗ Thủ Cao nói dụ ý thâm sâu, hình như có chỉ tay.- Thứ ngươi nhìn không ra vẫn còn rất nhiều!Người kia nói.- Vì mười vạn lượng vàng ròng ít ỏi này mà đối địch với ta, đây tuyệt đối là cách làm không sáng suốt nhất của ngươi!Lời của Đỗ Thủ Cao ngày hôm nay đặc biệt nhiều, ít nhất so với thường ngày thì phải là nhiều hơn.- Mười lượng vàng ròng đối với ta mà nói cũng không coi là nhiều lắm.

Giết ngươi, chỉ vì ngươi biết quá nhiều mà thôi.Ngươi kia nói không rõ ràng.- Loại chuyện giết người diệt khẩu này ta đã làm nhiều lần, không ngờ hôm nay lại bị giết ngược lại!Qua mỗi một câu nói của Đỗ Thủ Cao thì khí thế trên người liền cao hơn một phần, khi hắn nói đến chữ cuối cùng thì khí thế đã đạt đến đỉnh điểm, mà đúng lúc này, thân ảnh của hắn đã biến mất ở chỗ kia.Không, chẳng qua là tốc độ quá nhanh cho nên mới có cảm giác rằng hắn đã biến mất!Kiếm quang và nhân ảnh cùng nhau biến thành con thoi di chuyển, muốn một kiếm lấy mạng của đối phương.Kiếm của Đỗ Thủ Cao cực nhanh, có thể làm cho trưởng lão cấp bậc tiền bối cũng phải bị đánh chết bởi một kiếm, kiếm của hắn cho tới bây giờ đều là lệ vô hư phát, nhưng mà lúc này hắn lại đâm phải một khoảng không.Tốc độ của người kia cũng không hề chậm hơn so với hắn!"

Đùng!"

Thân ảnh của người kia chồng chéo lên nhau tạo thành những cái bóng liên tiếp, một chưởng vỗ vào trên kiếm của Đỗ Thủ Cao, đánh ra một mảng tia lửa lớn.Một tiếng âm vang vang lên!Kiếm trong tay Đỗ Thủ Cao bị đánh nát, sinh ra vết nứt như là mạng nhện vậy."

Đùng!"

Thiết kiếm vỡ vụn, vụn thiết rớt xuống đầy đất làm lộ ra một mảng quang hoa huyết sắc, có bóng một thanh đao thon dài hiện ra.Trong thiết kiếm vậy mà cất giấu một cây đao!"

Vèo!"

Đao nhanh hơn, ác hơn, mạnh hơn!Vung lên nhẹ nhàng, chính là kéo ra một đạo hỏa diễm, đao khí mang theo hỏa diễm.- Đây là ...

Một cây đao cấp bậc linh khí!Trong thanh âm người kia mang theo vẻ kinh ngạc, dễ nhận thấy một món linh khí vẫn rất có thể làm người khác phải khiếp sợ.Uy lực của một món linh khí nếu có thể thi triển ra hoàn toàn thì có thể chống chọi lại mười vạn đạo quân lớn, có thể chiến đấu với tu sĩ vượt qua cảnh giới.- Hừ, Đỗ Thủ Cao ngươi đã bị thương rất nặng, căn bản là không cách nào dẫn động được uy lực linh khí, dù cho nắm một món linh khí trong tay thì hôm nay ngươi cũng nhất định phải chết.Người kia rất nhanh liền định tâm lại, nếu như là thời kỳ toàn thình của Đỗ Thủ Cao cộng thêm một món linh khí, như vậy thì hắn chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, nhưng mà bây giờ Đỗ Thủ Cao cũng không biết được lúc nào sẽ ngã xuống, hắn chẳng mảy may sợ hãi.- Vậy thì ngươi đã sai lầm rồi ...

Hả?

Thẻ tre đâu rồi?-------Chương 72: Hoàng Tước Ở Phía Sau!

2Trong thanh âm của Đỗ Thủ Cao cũng sinh ra sự kinh ngạc.Người kia cũng đưa mắt nhìn chòng chọc qua đó, thẻ tre trên bàn không còn đâu nữa, trên bàn trống không, chỉ còn lại xương của nửa con gà để ở trên.- Bọ ngựa tóm ve sầu, hoàng tước ở phía sau, một con hoàng tước tốt!Đỗ Thủ Cao hiển nhiên cũng biết giá trị của thẻ tre, đôi mắt quét khắp nơi, cuối cùng phát hiện một chút manh mối, xách đao ở trong tay rồi hướng về nơi xa trong màn đêm mà đuổi theo, chân đạp trên gạch ngói vụn làm chúng bắn lên cao mấy chục thước.Cây quạt của người kia vừa thu lại, trên mặt bao bọc bởi một tầng sương mù dày đặc làm cho người ta cũng không nhìn thấy rõ hắn là nam hay nữ, thậm chí ngay cả tuổi tác của hắn cũng không nhìn ra, trong miệng của hắn phát ra tiếng "tấm tấc".- Lại có thể đoạt lấy thẻ tre ở dưới mắt của ta, thủ đoạn của người này không phải là thông minh bình thường.Nói xong lời này, hắn cũng nhẹ phẩy quần áo, chân đạp trên nóc nhà rồi hướng về phía Đỗ Thủ Cao mà đuổi theo.Phong Phi Vân chạy rất gấp, bất luận là đường lớn hay là khe rãnh chật hẹp hắn đều không có chút do dự mà từng bước vượt qua, giống như là gặp cướp chặn đường mà bỏ chạy vậy.Không có cách nào cả, ở phía sau là hai vị sát thần đang đuổi theo rất nhanh, nếu như chậm hơn một chút thì phỏng chừng đều sẽ chết dưới kiếm bọn họ.Đuổi theo, đuổi theo, lại đuổi theo thì đuổi tới nội thành!Đỗ Thủ Cao và người thần bí kia càng ngày càng tới gần, bên tai cũng có thể nghe được tiếng xé gió do bọn họ đang cấp tốc truy đuổi phát ra."

Vèo!"

Đỗ Thủ Cao vung đao trong tay, một đạo đao khí xuất ra ngang trời như một con hỏa long mảnh khảnh bay tới."

Phốc!"

Vạt áo của Phong Phi Vân bị cắn nát một góc, nếu không phải hắn nhanh chóng thoát được thì không phải là cắt nắt vạt áo của hắn mà là cổ của hắn.Lại một luồng hàn khí từ trên đỉnh đầu dâng lên, mang theo sát khí nồng nặc, trong lòng Phong Phi Vân run rẩy vô cùng, cơ thể bỗng nhiên hướng về bên cạnh mà nhảy một cái qua bức tường cao, tiến vào trong một tòa phủ đệ, tránh thoát khỏi một kích tất tử kia.Vừa rồi mới ra tay không phải là Đỗ Thủ Cao mà là người con cháu Phong gia thần bí kia, tu vi người này không hề dưới Đỗ Thủ Cao.Phong Phi Vân trốn trong một góc tối om, trên lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi vẩn đục, trong miệng thở hổn hển, lưng thì dán chặt vào bức tường lạnh như băng, không dám nhúc nhích.Trong tòa phủ đệ này có âm thanh múa hát ồn ào truyền ra, cho thấy chủ nhân của nó là người phú quý và xa hoa, nhưng mà lúc này hắn lại mắt điếc tai ngơ, chẳng qua chỉ là chăm chú nghe ngóng tiếng bước chân ở ngoài phủ đệ đang càng ngày càng gần.Trên người Đổ Thủ Cao sát khí đặc hữu, càng ngày càng gần, dường như làm cho cả bầu không khí bị ngưng kết đông lạnh lại."

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?"

Trong đầu Phong Phi Vân hiện lên hàng vạn hàng ngàn kế sách nhưng tất cả đều bị hắn bác bỏ từng cái một, đối mặt với loại cao thủ cấp bậc cao như Đỗ Thủ Cao thì loại kế sách gì cũng có vẻ mong manh dễ vỡ cả.Hắn đưa mắt xoay đầu về phía chỗ sâu hút trong tòa phủ đệ này, chỉ thấy dọc theo đường mòn phía trước có trồng chín cây cổ liễu Khỏa Trát Long cổ kính kéo dài về phía xa.Chín cây cổ liễu lại đối ứng với chín tòa tháp miếu màu xanh làm cho một góc phủ đệ được bao trùm ở bên trong, phảng phất khí sát phạt dày đặc.Tòa phủ đệ này nằm ở trong nội thành, trong tình thế cấp bách và để bảo toàn sinh mệnh nên hắn mới phải vào đây, nhưng mà bố cục bên trong lại khác hẳn so với bên ngoài, mang theo một loại kiến trúc phong cách dị vực. (nước ngoài)"Toàn phủ đệ này thật là lớn, nhưng tại sao ngay cả một đứa nha hoàn, một tên gia nô cũng không có?"

Phong Phi Vân đưa mắt nhìn lại, trước mắt tuy là đèn đuốc sáng trưng, âm thanh múa hát không dứt nhưng ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, có vẻ quỷ dị vô cùng.Một trận gió lớn thổi tới, chín cây cổ liễu khỏa trát long như chín vị cự nhân gánh những cái đỉnh đang bắt đầu lay động nhẹ nhàng, giữa những lá cây ma sát lẫn nhau phát ra tiếng "sàn sạt"."

Hô!"

Một đám sương mù màu trắng lớn từ trong tán lá cổ liễu đang xuất hiện dày đặc, tựa như từng cây mang theo ti bạch sắc, rất nhanh đã tràn ngập cả thảy phủ đệ.Sương mù ngăn cản tầm mắt người nhìn, ngoài mười bước khó có thể nhìn thấy được vết chân người."

Trời cũng giúp ta!"

Phong Phi Vân tuy là không hiểu tại sao trong lá cây của chín cây cổ liễu lại tràn ra sương mù, nhưng không thể không nói đây đối với hắn mà nói chính là tránh thoát được truy sát của Đổ Thủ Cao và người con cháu Phong gia thần bí kia, có ưu thế vô cùng."

Ầm!"

Một đạo đao khí dáng dấp chừng mấy thước giống như một làn phiến hỏa từ ngoài bay tới, đem bức tường mới vừa làm chỗ ẩn nấp của Phong Phi Vân bị chém vỡ, từng cục cự thạch xây nên cũng bị đánh thành bột mịn.Phong Phi Vân cũng lợi dụng thời cơ này, cơ thể bay vọt lên trước, bay vào chỗ sâu trong phủ đệ, nhảy tới ngọn của một trong những cây cổ liễu khỏa trát long cực đại rồi ẩn núp."

Hưu hưu!"

Vì theo sát Phong Phi Vân nên hai người này cũng bay vút vào đây.

Đỗ Thủ Cao tay cầm trường đao, một bước dài mười trượng xông vào trong phủ đệ, ánh mắt lãnh trầm, sát khí trùng tiêu làm cho sương mù mênh mông mờ mịt kia cũng bị chấn động thiếu chút nữa phải tản ra vụn vỡ.Mà gã con cháu Phong gia thần bí kia bây giờ đã lộ ra bóng dáng, cũng mang khăn lông vũ, thắt lưng quấn đại ngọc, trong tay phe phẩy một cây quạt thanh cốt bạch, tác phong có vẻ nhẹ nhàng.Trên mặt của hắn mặc dù có một lớp sương mù dày đặc bao phủ làm cho người ta khó có thể thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân đã đạt đến sơ kỳ rồi nên vẫn nhìn thấu được một chút đường nét dung mạo của hắn.Người này mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo vô cùng, quả thực là đẹp trai ngời ngời đến mức có chút quá đáng, làm cho người khác phải đố kỵ-------Chương 73: Tháp MiếuPhong Phi Vân tự nhận là tướng mạo mình coi như cũng hạng nhất, làm biết bao thiếu nữ phải nhớ nhung mê đắm nhưng cùng với người thiếu niên này mà nói thì quả thực là kém xa vạn dặm.Chỉ cần là một nữ nhân, nếu như nhìn thấy hắn sợ rằng đều phải phạm cuồng si!"

Úi chà!

Tại sao thiên hạ lại có thể có một người nam nhân đẹp trai như vậy chứ?

Hèn chi trên mặt phải bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, cảm tình như sợ hãi điều gì vậy, nam nhi thật tốt như ta xem cũng không vừa mắt, tiện tay sẽ hủy dung nhan của hắn!"

Thời khắc này Phong Phi Vân thật kích động muốn đi hủy hoại nhan sắc của tên yêu nam kia, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, dù sao tu vi của tên yêu nam kia cũng khá đáng sợ, chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ Thủ Cao mạnh mẽ tài năng mới có thể áp chế được hắn."

Kỳ quái thật, làm sao mà cứ có cái cảm giác quen thuộc thế này ấy?"

Phong Phi Vân quan sát tỉ mĩ tên yêu nam kia, dù sao cũng cảm thấy phảng phất một chút khí tức quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, toát ra thần sắc, quả thật làm cho Phong Phi Vân cảm thấy miêu tả rất sống động.Nhưng mà Phong Phi Vân cũng hiểu rõ, mình tuyệt đối chưa từng gặp qua hắn, vậy thì cái loại cảm giác quen thuộc này lại từ đâu mà tới chứ?Bỗng dưng, tên yêu nam kia bước về phía trước một bước, cái cổ trắng ngần thon dài khẽ ngước lên, đôi mắt trống không hướng về phía trên nhìn chăm chú.Ánh mắt hắn hết sức sắc sảo, thật giống như có hai thanh lợi kiếm từ trong con ngươi hắn bay ra."

Nguy rồi, bị hắn phát giác!"

Phong Phi Vân cảm giác được một luồng sát khí xông thẳng lên đỉnh đầu thiên linh.Tên yêu nam cảm nhận được ánh mắt của Phong Phi Vân nên phát hiện ra hắn, cánh tay thon dài trắng ngần giơ lên đánh ra một chưởng ô quang cự ấn, đánh thẳng về chổ ẩn nấp của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không ngừng đánh ra chín đạo chưởng ấn, cơ thể giống như biến thành chín cánh tay La Hán, muốn đón lấy chưởng này.Nhưng mà hắn vẫn là xem thường tu vi của tên yêu nam này, một chưởng ô quang cự ấn này vậy mà hóa thành ba, ngưng tụ thành tam đầu kỳ ngưu, gào thét một tiếng thật dài, dã ngưu xông thẳng tới trước.Lực của tam đầu kỳ ngưu chừng bốn vạn cân, trùng trùng điệp điệp, tiếng chân như sấm sét rung trời.Một chưởng tùy ý của tên yêu nam là có thể đánh ra tam ngưu chi lực, tu vi thật sự không dưới những trưởng lão ở Phong gia, tuyệt đối là anh kiệt có một không hai trong đời thứ năm Phong gia."

Ầm!"

Tam ngưu chi lực cuồn cuộn nghiền nát mọi thứ mà nó đi qua, trực tiếp đạp vỡ chín chưởng ngưng tụ của Phong Phi Vân, đụng phải hắn rồi làm cho hắn bay xa mười mấy trượng."

Sát!

Mạnh dữ vậy!"

Phong Phi Vân tuy là bị đánh bay đi nhưng cũng không có bị thương, ngược lại lại mượn luồng sức mạnh này mà lén đi đến một tòa tháp miếu màu xanh bên cạnh trát long cổ liễu, tiếp theo lại mở một cánh cửa rồi đi vào trong.Chín cây cổ liễu, chín tòa tháp miếu!Cổ liễu tráng kiện chẳng khác nào long trụ, cần phải có 3 hoặc 5 người mới có thể vòng tay ôm trọn lấy, lá cây ở trên rũ xuống, nhánh rườm rà lá tươi tốt, hơn nữa còn có khói mù màu trắng lượn lờ, tựa như chín gốc cổ thụ tu hành đắc đạo.Chín tòa tháp miếu cũng dị thường quái dị, chính là dùng đàn mộc nguyên chất mà xây thành, phía trên ấn đầy Phạn văn, khắc đầy thân ấn Phật, nhưng mà lối kiến trúc này lại hoàn toàn bất đồng so với miếu thờ ở Nam Thái phủ, làm cho người ta có cảm giác giống như Phật không phải Phật.Tuy là khắp nơi ở đây đều lộ ra vẻ quỷ dị nhưng mà vì mạng sống Phong Phi Vân cũng chỉ có thể kiên quyết xông vào."

Thình thịch!"

Phong Phi Vân mới vừa nhảy qua cửa sổ thì cửa sổ liền đóng mạnh lại, trước mắt trở nên u ám kỳ lạ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ba luồng ánh sáng từ ánh trăng ở bên ngoài chiếu rọi qua song cửa sổ.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, từ dưới đất bò dậy, nhìn xuyên qua song cửa sổ hướng về phía bên ngoài, chỉ thấy Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia vẫn đứng ở bên ngoài.Hai người này một trái một phải đều không phải là hiền lành gì, họ đang nhìn Phong Phi Vân ở trong tháp miếu.Bọn họ cũng không có xông tới ngay lập tức, rõ ràng là bọn họ cũng đã nhận ra nơi đây rất quỷ dị, cũng không dám tùy tiện xuất thủ, huống chi hai người bọn họ cũng kiêng kị đối phương, trước khi thăm dò ra được manh mối gì thì càng không dễ dàng đặt mình vào chỗ nguy hiểm.- Giao thẻ tre ra thì giữ cho ngươi được toàn thây!Thanh âm của Đỗ Thủ Cao vô cùng lạnh nhạt, trong lời nói mang theo một luồng hàn khí nhào ra làm cho cả tòa tháp miếu cũng bị bao phủ bởi một tầng băng sương.- Phong Phi Vân, ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi đừng ép ta phải động thủ lấy tính mạng của ngươi.Tên yêu năm kia hơi dừng lại một chút, lại nói:- Nếu như ngươi giao thẻ tre cho ta, ta nhất định bảo toàn cho ngươi một mạng.Phong Phi Vân hiển nhiên không tin những lời nói ma quỷ này, lấy nửa con gà quay trong lòng ngực ra gặm, căn bản cũng không để ý tới hai tên hung ác này.Nhưng mà gặm được lại cái lại dừng lại, không đúng nha!

Tại sao tên yêu nam này lại biết tên của ta?Phong Phi Vân tuy là tự nhận mình tài hoa hơn người, danh tiếng khắp thiên hạ nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là tự nhận thế thôi, dù sao hắn cũng chỉ mới tới Tử Tiêu cổ thành ngày hôm qua, người trong Tử Tiêu cổ thành có thể gọi tên của hắn cộng lại đoán chừng cũng không quá mười người.Tên yêu nam này tại sao lại có thể một mực gọi ra tên của hắn?Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vì vậy đem nửa con gà quay đang cầm trong tay buông xuống, đặt trên cái bàn bên cạnh cửa sổ, hai tay đặt trên song cửa sổ, trong hai mắt sinh ra hai luồng hỏa diễm, lần nữa nhìn chòng chọc về hướng tên yêu nam kia, muốn đem lớp sương mù dày đặc trên mặt tên yêu nam kia nhìn xuyên thủng, hoàn toàn thấy rõ được bộ dáng của hắn.Mà đang lúc Phong Phi Vân nằm bò bên cạnh song cửa sổ, nín thở để quan sát chăm chú tên yêu nam kia thì một cánh cửa nằm ở phía sau căn phòng trống trải tối tăm này lại mở ra, nhưng không có bất kỳ tiếng mở cửa nào, sự yên lặng có chút khác thường.Một tiếng thở dài già nua truyền đến làm cho người ta cảm thấy một loại âm trầm xa xăm, thật giống như tiếng than thở của thi ma được phát ra từ thi thể được chôn ở dưới lòng đất vậy.Giống vậy, Phong Phi Vân vẫn không có nghe được tiếng thở dài đó, trong tòa tháp miếu này thật giống như có một luồng sức mạnh thần bí, phong bế bộ phận giác quan của hắn lại.- Mẹ nó!

Tên yêu nam này rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân quan sát cả buổi cũng không có kết quả gì, đưa tay mò mò muốn lấy con gà đặt trên cái bàn cạnh ở cửa sổ nhưng lại mò thấy một cái tay lạnh như băng, khô quắt, hình như không có một tia huyết nhục.-------Chương 74: Hoa Bỉ Ngạn!Vậy mà mò thấy một cái tay!Phong Phi Vân sờ qua tay của người khác thật sự cũng không ít, nhưng phần lớn đều là tay của nữ nhân xinh đẹp thanh xuân, cái này vẫn là lần đầu tiên sờ tới cái tay lạnh lẽo khô quắt như thế."

Má ơi!

Cái quái quỷ gì vậy?"

Phong Phi Vân đột nhiên lùi về phái sau, cơ thể nhìn thẳng vào trên tường, chẳng lẽ là gặp phải quỷ?Loại chuyện gặp quỷ hiển nhiên không hù được Phong Phi Vân, dù sao thì hắn cũng là người từng chết một lần rồi, nhưng mà vật quỷ này xuất hiện thực sự rất là kỳ quái, quả thực là so với quỷ còn phải dọa người hơn.Đây là một cái tăng y màu xanh xám tro, vải vóc đã trở nên trắng bệch, bạch tuyến thêu ở chỗ trước ngực cũng phải chế tạo từ mấy ngàn năm trước, đan xen thành một cây hoa bỉ ngạn, một nhóm chữ nhỏ cổ xưa xinh đẹp thêu ở bên cạnh hoa bỉ ngạn."

Hoa bỉ ngạn, một ngàn năm mới nở, một ngàn năm mới tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau.

Tình duyên không vì nhân quả, nhân duyên đã định trước sinh tử!"

Đây là một hàng chữ nhỏ được thêu ở trên tăng y, kiểu chữ ôn nhu ẩn chứa đạo kính, tuy là đã qua mấy ngàn năm nhưng trên hàng chữ nhỏ kia vẫn mang theo sự bi thương và thê uyển, vẫn phô diện nhi lai như cũ.Chẳng qua chỉ nhìn qua một cái cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy muốn rơi lệ!Cái tăng y này lại trôi lơ lửng ở trước mặt Phong Phi Vân, thật giống như một vị cổ tăng đang đứng ở trước mặt hắn, nhưng trên thực tế thì cái này chẳng qua chỉ là một cái tăng y, tăng y này như được một khí chống đỡ thiên cổ bất diệt, có thể trôi lơ lửng trong không khí.Thật giống như có một thân thể trong suốt của vị tăng nhân nào đó đang mặc y phục tăng y đứng ở trước mặt Phong Phi Vân, mặt mỉm cười theo dõi hắn.Trên tăng y có dính một chút vết máu, tuy là đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng vết máu vẫn tiên diễm chẳng khác nào hồng mai."

Hoa bỉ ngạn!

Hoa bỉ ngạn!

Lá sinh hoa chưa nở, hoa nở lá lại rơi.

Gần nhau trong gang tấc, suốt đời không gặp nhau!"

Phong Phi Vân dường như có thể cảm nhận được ý cảnh thê lương từ trong tăng y truyền ra, không kiềm chế được mà đọc ngạn ngữ về hoa bỉ ngạn, trong lòng có một chút bi thương dâng lên mà không nói ra được, hình như đã bị Phật cảm hóa."

Chủ nhân của cái tăng y này nhất định là một người có cố sự!"

Trong lòng Phong Phi Vân bớt đi sợ hãi mấy phần mà sinh ra vài phần hiếu kỳ.Cái tăng bào này cũng đã gần như muốn mục nát, bên trong trống rỗng, chủ nhân đã chết không rõ năm tháng, chỉ có bộ y quan này là bất diệt.Không, còn có một cánh tay phải bạch cốt u mịch nữa!Trong ống tay áo bên phải có một cánh tay đưa ra, đang nắm thật chặc, huyết dịch trên đó cũng đã sớm mất đi, ngay cả xương khớp cũng đã bị đục ruỗng hàng trăm hàng ngàn lỗ nhỏ, tựa như vừa đụng nhẹ cũng sẽ hóa thành tro cốt.Trong thời gian mấy ngàn năm đủ để cho huyết dịch và xương khớp trong người đều bị hủ thực thành tro bụi, nhưng mà cái cánh tay này lại không có bị ma diệt, điều này làm cho người ta không khỏi tò mò về nguyên nhân trong đó."

Trong tay của hắn hình như đang nắm thứ gì đó?"

Trong cánh tay bạch cốt u mịch kia, năm ngón tay nắm thật chặt, hình như nắm chắc một món gì đó, dù cho mà đã trải qua mấy ngàn năm nhưng vẫn không nỡ buông tay.Suy cho cùng thì là vật gì mà có thể để cho một người chết phải lưu luyến đến như vậy?Sự hiếu kỳ của Phong Phi Vân gần đây rất nặng, gặp cái tăng y này cũng không có thù địch gì thì đánh bạo, muốn mở banh cái tay bạch cốt kia ra xem thử rốt cuộc trong tay của hắn là đang nắm cái quái gì?Tu vi của Phong Phi Vân đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, lực cánh tay cũng hết sức mạnh, coi như là một khối thiết đĩnh cũng có thể vặn mở ra được, nhưng mà bất luận hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không cách nào mở ra được dù chỉ là một khớp xương của cánh tay bạch cốt kia.- Nhất niệm sinh, vạn thủy thiên sơn; nhất niệm diệt, thương hải tang điền!(Vừa niệm sinh, khó khăn gian khổ; vừa niệm diệt, thế sự xoay vần)Có âm thanh tang thương ở đằng xa vang lên, có vẻ tràn đầy lưu luyến với trần gian nhưng lại mang một sự bất đắc dĩ mãnh liệt làm cho người nghe cũng phải trở nên thần thương.Hình như có người đang đứng dựa vào lan can ngắm trăng, nhớ lại hồi ức!Thật lâu sau đó lại là một tiếng thở dài.Hai ống quần tăng y kia bị gió tà thổi lất phất, bước chân nhẹ nhàng xoay đi, lại đi trở về cánh cửa màu xám xanh kia.Cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, vẫn không có một chút tiếng động nào.Phong Phi Vân ngây ngẩn cả người, xoa xoa hai mắt của mình, dù sao cũng cảm thấy mọi chuyện mới phát sinh vừa rồi đều như mộng, thực sự là rất không chân thật."

Tăng y mấy ngàn năm lại có thể tự đi lại.

Bởi vậy có thể thấy được chủ nhân của nó trước đây cường đại bực nào, một người cường đại như vậy thì có quá khứ như thế nào đây?"

"Tháp miếu, tăng y nhuốm máu, hoa bỉ ngạn, tay bạch cốt ..."

Phong Phi Vân dù sao vẫn cảm giác mình xông vào một nơi không nên xông vào, hơn nữa trong lúc vô tình còn làm cho một thứ bị kinh động, thật giống như làm cho một người chết đang ngủ say mấy ngàn năm bị đánh thức vậy.- Phong Phi Vân, ngươi suy tính như thế nào?Thanh âm của tên yêu nam kia lại từ bên ngoài truyền vào, thanh âm có chút nũng nịu, Phong Phi Vân nghe được sự nén giận trong đó.- Việc này không có cân nhắc, có bản lĩnh thì tự mình vào đây mà lấy, bổn đại gia ở chỗ này chờ cái người đây!Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của bọn họ, dù cho là đem thẻ tre giao ra thì bọn họ cũng nhất định sẽ giết người diệt khẩu.Đúng rồi, cái thẻ tre này rốt cuộc là vật gì?Từ khi trộm được thẻ tre này cho tới giờ Phong Phi Vân cũng chưa có nhìn kỹ lắm, nhưng mà nếu có thể làm cho Đỗ Thủ Cao cùng với tên yêu nam kia đều coi trọng như thế thì trên cái thẻ tre này e rằng có cất giấu đại bí mật.Ngay lúc Phong Phi Vân dự định kiểm tra bí ẩn trên thẻ tre thì ở ngoài tháp miếu có một luồng gió lạnh rít tới.- Vậy ta sẽ tới lấy!Cuối cùng Đỗ Thủ Cao cũng không nhịn được mà xuất thủ, không có cách nào khác, hắn là người mang trọng thương, căn bản cũng không chống đỡ nổi với Phong Phi Vân hay tên yêu nam kia, mỗi một phút qua đi thì thực lực của hắn sẽ càng bị tiêu giảm một phần.Hắn chỉ có thể mạo hiểm xuất thủ, nếu không thì càng lâu đối với hắn càng bất lợi.Đao trong tay Đỗ Thủ Cao chính là một món linh khí, tuy là bây giờ hắn không cách nào kích hoạt được uy lực linh khí nhưng mà với lưỡi đao sắc bén thì binh khí cấp bậc bảo khí không thể so sánh được.Đừng nói là một tòa miếu thờ, coi như là một tòa cung điện hắn cũng có thể dùng một đao mà bổ ra.Phong Phi Vân hiển nhiên không thể nào bó tay chờ chết, cách nhau một cái cửa sổ, một chưởng nghênh đón, miểu quỷ ban chỉ trên lòng bàn tay chuyển động, một luồng huyền khí màu đen bay ra biến thành một cái chưởng ấn to lớn nhô lên cao vỗ xuống."

Ầm!"

Tu vi Đỗ Thủ Cao vô cùng mạnh, đao pháp càng là dày công tôi luyện nhưng lại bị một đạo chưởng ẩn trước mắt này đánh cho quay trở lại, cơ thể dụng vào trên trát long cổ liễu ở sau lưng."

Thình thịch!"

Thân cây cổ liễu chấn động, lá liễu rơi xuống đầy trời.-------Chương 75: Hoa Bỉ Ngạn!

2Cơ thể Đỗ Thủ Cao rơi vào thân cây rồi rớt xuống, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, bị thương nặng hơn.Trong mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, một đạo chưởng ấn mới vừa rồi quả thực quá cường đại, tuy là chưởng này đánh thắng là do bất ngờ mới đánh lui được hắn nhưng mà cũng cho thấy đạo chưởng ấn này rất mạnh mẽ.Thực lực Phong Phi Vân tuyệt đối không đạt được trình độ mạnh như vậy!- Đây là ... uy lực của linh khí, trong tháp miếu có cao nhân khác!Đỗ Thủ Cao chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.Nghị lực của hắn thật kinh ngạc, tuy là đã bị thụ thương nhiều lần, sống chết trong gang tấc nhưng hắn lại lấy đao chống đỡ cơ thể đứng lên, giống như một người nam nhân mãi mãi không bao giờ ngã xuống.- Khó trách tên tiểu tử Phong Phi Vân không ra đây, thì ra là bên trong có cao nhân trấn thủ.Tên yêu nam cũng trở nên thận trọng.Hai người bọn họ cũng không biết Phong Phi Vân có mang theo bên mình một món linh khí, dù sao uy lực của linh khí cũng thực sự quá lớn, số lượng thật ra lại quá ít, một người con cháu Phong gia đời thứ năm thì tuyệt đối không thể có được.Cho dù là Đỗ Thủ Cao cường giả như vậy, hơn nữa với thân phận tân tú đệ nhất ở Thái Thượng đoạt mệnh cung cũng mới có thể cầm được một món linh khí hỏng.Đao trong tay hắn tuy là một món cấp bậc linh khí nhưng đã có chỗ tổn hại, uy lực tuy là so với chuẩn linh khí đều phải mạnh mẽ hơn nhưng lại thua kém linh khí chân chính.Phong Phi Vân không có khả năng giữ linh khí, như vậy thì giữ linh khí lại là một người khác, người này rất có thể chính là chủ nhân của tháp miếu.Phong Phi Vân lấy được sự che chở của chủ nhân tháp miếu, làm cho Đỗ Thủ Cao và yêu nam càng thêm kiêng kị, không dám manh động nữa.Giá trị của một món linh khí thực sự quá lớn, đủ làm cho một gia tộc cũng trở mặt chém giết nhau, không phải vạn bất đắc dĩ thì hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không phải lấy miểu quỷ ban chỉ ra dùng.Lúc này hắn trốn ở trong tháp miếu, Đỗ Thủ Cao và yêu nam đều không thấy rõ bên trong rốt cuộc là có cái gì, dùng được linh khí làm cho hai người bọn họ khiếp sợ, dĩ nhiên là quá tốt rồi."

Chỉ cần bọn họ "sợ ném chuột vỡ đồ" thì ta liền có cơ hội sống sót!"

Trong lòng Phong Phi Vân có mưu tính, chợt quỳ mọp trên mặt đất, hướng về phía nửa con gà quay trên cái bàn gần cửa sổ mà dập đầu, hét lớn:- Đa tạ tiền bối xuất thủ trượng nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích, sao?

Tiền bối người nói thiên tư ta sáng suốt nên muốn thu ta làm đồ đệ?

Vậy thì làm sao mà không ngượng chứ?

Cái gì chứ?

Tiền bối người chính là đạo nhân sát sinh đại danh lẫy lừng ba trăm năm trước, vãn bối đã sớm nghe qua đại danh của người, nghe nói người đã từng danh chấn một thời, chiến uy hiển hách, ngay cả một vị cung chủ của Thái thượng đoạt mệnh cung cũng bị đóng đinh ở trên núi Mạn Bắc.Phong Phi Vân nói chuyện rất nhiệt tình logic, thanh âm khi thì mang theo sự cảm thán, lúc lại tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ.Đáng lẽ Đỗ Thủ Cao còn muốn đi vào lần nữa để thăm dò thử xem thật hư thế nào, dù sao mới vừa rồi cũng là do hắn sơ suất mới thua ở dưới đạo chưởng ấn kia, nhưng mà nghe được Phong Phi Vân kêu cha gọi mẹ một hồi thì liền làm cho tên sát thủ này hơi bị ngừng chân, không dám tùy tiện bước về trước một bước.Ngược lại thì đôi mắt đan phượng của tên yêu nam kia lại mang theo vài phần mỉa mai, thì thầm:- Đạo nhân sát sinh, ngươi lại có thể nghĩ ra được.

Trong tháp miếu thì một vị đạo nhân làm sao có thể ở chứ, Phong Phi Vân ngươi khoác lác quá rồi!Hình như hắn đối với Phong Phi Vân hiểu biết rất rõ, cũng không tin trong tháp miếu thật sự có cao nhân tuyệt thế, đi từ từ lại gần tháp miếu, bước chân nhẹ nhàng không có một chút tiếng động."

Nguy rồi!

Tên yêu nam này hình như hiểu rất rõ về ta, nhìn thấy được mánh khóe rồi!Trong lòng Phong Phi Vân nảy sinh cảm giác bất an, chợt ánh mắt hướng về cánh cửa màu xám xanh ở sau lưng.

Cánh cửa này lại khắc đầy phù văn, xung quanh có vô số mạng nhện, rất dễ nhận thấy là đã lâu rồi không có ai đi qua cánh cửa đó.Nhưng mà lúc trước Phong Phi Vân lại tận mắt thấy một cái tăng bào đi vào trong!Phía sau cánh cửa kia rốt cuộc là nơi nào?"

Sột soạt!"

Tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài đang chậm rãi đến gần, yêu nam hình như đã đứng ở bên ngoài cửa sổ gỗ.Phong Phi Vân không do dự nữa, nhảy thẳng tới, đưa tay ra đè cánh cửa đá, hai tay nhấn xuống, chợt, cánh cửa bị đẩy ra."

Ùng ùng!"

Lần này tiếng động mở cửa có vẻ hết sức lớn, cửa đá mạ sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.Bên trong cửa đá đen như mực, một luồng hàn khí đập vào mặt.Những phù văn kia đều nhanh chóng chuyển động theo, phát sinh ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó ánh sáng lại dần dần biến mất, chìm vào trong bức tường.Phong Phi Vân không do dự, bước thẳng vào trong, nhưng mà mới vừa bước vào thì hắn đã hối hận, lúc hắn muốn quay trở lại thì đã muộn, cửa đá đã ầm ầm đóng lại.Một tòa trận pháp hình cung khắc ở trên thạch môn, giống như là dùng đao thương in vào trên, khó mà đem mở thạch môn ra được.Trước mắt thì đen như mực, đưa tay ra không thấy được ngón nào, không thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào, Phong Phi Vân chỉ có thể sờ bức tường mà đi về phía trước.Đi lần này là đi suốt một canh giờ!Phải biết rằng tháp miếu cũng không lớn, muốn đi một vòng quanh gian phòng thì nhiều nhất chỉ mất ba phút, nhưng mà Phong Phi Vân lại đi dọc theo bức tường suốt một canh giờ cũng không có mò tới được thạch môn, thậm chí đi tới nỗi trong lòng sinh ra một chút ớn lạnh, thật giống như đang từng bước đi vào vực sâu dưới lòng đất vậy.Trước mắt vẫn là một màu đen kịt vĩnh hằng, tựa như không nhìn thấy được ánh sáng nữa vậy!Tuy Phong Phi Vân có lá gan khá lớn nhưng lúc này cũng không dám tiếp tục đi về phía trước, hắn xoay người lại, vẫn sờ vách tường mà hướng quay trở về, chỉ cần có thể trở lại chỗ thạch môn, như vậy thì coi như nhờ vào uy lực linh khí, hắn sẽ đánh cho thạch môn kia mở ra.Tình huống bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta phải hoảng sợ!Trong lòng không khỏi nhớ lại cái tăng bào nhuốm máu kia, hồi tưởng lại thì dường như càng sinh ra mấy phần quỷ dị, thật giống như lúc này nó đang đứng ở sau lưng hắn vậy, còn có cả cánh tay bạch cốt kia hình như cũng đã mò tới sau lưng hắn.Nghĩ đến đây Phong Phi Vân không nén nổi mà bước đi nhanh hơn.

Nhưng mà lúc này đây, trái tim Phong Phi Vân càng thêm nguội lạnh bởi vì hắn đã dọc theo đường cũ hướng quay trở về nhưng đã đi khoảng hai canh giờ mà cũng không cách nào sờ đến được thạch môn kia.Càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy bất an!Rốt cuộc đây là cái chỗ quỷ quái gì chứ-------Chương 76: Súc Địa Thành Thốn, Ngàn Dặm Trong Gang TấcPhong Phi Vân dừng bước, không tiếp tục đi nữa bởi vì cho dù tiếp tục đi cũng không thể nào từ nơi này mà đi ra bên ngoài, hình như là hắn đã lao vào một tòa bí địa, rất có thể đã chạm đến trận pháp nào đó, bây giờ đang tại chỗ này mà đi vòng vòng."

Nhất muội nguyên hỏa!"

Phong Phi Vân vận linh khí sung xích đầy đầu ngón tay, hắn muốn đốt linh khí rọi sáng không gian chung quanh, nhưng mà tuy là hắn có thể cảm giác được độ nóng của ngọn lửa trong tay nhưng mà mắt lại không thấy được chút ánh sáng nào, cho dù dùng tới Phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn rõ được."

Thậm chí ngay cả nhất muội nguyên hỏa cũng không cách nào chiếu sáng được không gian, xem ra nơi này thật sự có bố trí cấm trận nào đó, hay là chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được?"

Không gian khác biệt thì cần phải có hỏa diễm cấp khác biệt mới có thể rọi sáng!Ví dụ như cuộc sống hiện thực trên thế giới này, chỉ cần rơm củi thông thường là có thể chiếu sáng.

Mà ở một số nơi tiên sơn phúc địa dành cho người tu tiên tụ tập thì chỉ có nhất muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được nơi đó.Dĩ nhiên trên thế giới này vẫn tồn tại một số hung địa đặc thù hay không gian đặc biệt, ở những nơi kia thì chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được.Đương nhiên còn có đệ uẩn a tị trong truyền thuyết nữa, quanh năm đều là đêm tối vô biên, chỉ có ánh sáng của tam muội chân hỏa mới có thể ở nơi này mà thẩm diệu quang mang.Trình độ quỷ dị nơi này vượt qua rất xa so với đánh giá của Phong Phi Vân."

Miểu quỷ ban chỉ!"

Phong Phi Vân hướng về bức tường vỗ tới một chưởng, ngón tay cái trên miểu quỷ ban chỉ nhanh chóng chuyển động phát ra một luồng linh khí bàng bạc, bất thình lình xuất ra."

Ầm!"

Phong Phi Vân cảm giác giống như hắn đang đánh vào một ngọn núi lớn, bức tường không nhúc nhích một chút nào, ngược lại thì cánh tay của hắn lại bị chấn động đến tê dại, nếu không phải hắn có tinh lực dồi dào thì một kích vừa rồi đoán chừng đã chặt đứt cánh tay của hắn.Dù vậy, hắn vẫn bị chấn động phải lui về phía sau vài bước."

Lộp bộp!"

Dưới chân truyền tới một tiếng vỡ vụn vang lên, hình như đạp phải vật gì đó?Phong Phi Vân muốn cúi người xuống nhặt vật kia lên nhưng mà một luồng sức mạnh vô hình đã gia tăng trên người của hắn, làm cho cơ thể hắn không tự chủ được mà bay lên trên, càng bay càng cao, thật giống như tuyệt đối sẽ không đụng vào trần tháp miếu vậy.- Từ đâu tới đây thì lại trở về nơi đó, cũng không cần tới nơi này nữa!Lại là thanh âm già nua kia!Trong lúc mơ hồ, Phong Phi Vân phát hiện mình lại có thể thấy rõ mọi thứ trong tháp miếu, chỉ thấy một tăng y đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, xung quanh đầy vết chân, còn có một viên phật châu mục nát bị người ta giẫm lên vỡ vụn."

Chẳng lẽ vừa rồi ta đã ở đây mà đi vòng quanh vị tăng y này?"

Không cho phép Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt đều biến mất, một luồng gió rét thổi tới làm cho cả người hắn cũng phải giật mình một cái."

Phù phù!"

Cả người rơi vào trong nước."

Súc địa thành tốn, ngàn dặm trong gang tấc."

Phong Phi Vân từ trong nước bò lên, trước mắt là sông lớn cuồn cuộn, bên bờ sông cây mọc um tùm, có một con chim sơn ca đang hót ở trên cây, thanh âm thật là êm tai.Ở nơi này hiển nhiên không phải là tháp miếu!Ở nơi này cũng không có Đỗ Thủ Cao và yêu nam truy sát!Hắn bị người ta dùng linh thông đưa đến nơi ngoài mấy trăm dặm, ở nơi này chính là bên ngoài sông hộ thành của Tử Tiêu cổ thành!Linh thông "Súc địa thành thốn, chỉ xích thiên lý" tuyệt không phải người bình thường có thể dùng được, chẳng nhẽ một vị tăng y kia vậy mà lợi hại đến thế?Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ."

Chín cây cổ liễu, chín tòa tháp miếu, vậy thì trong tòa phủ đệ kia rốt cuộc cất giấu bí ẩn gì đây?

Lẽ nào phải gặp được chủ nhân của tòa phủ đệ ấy thì mới có thể biết được câu trả lời?"

Lòng hiếu kì của Phong Phi Vân nếu như bị khơi dậy thì coi như là mười đầu kỳ ngưu cũng không kéo hắn trở lại được.

Cửa viện được đẩy ra, Phong Tiên Tuyết mặc một bộ bạch y đi vào, vừa lúc nhìn thấy Phong Phi Vân và Phong Danh đứng ở trong viện thì nhìn chăm chú.Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra mấy phần kinh sắc, đặc biệt là lúc nhìn thấy Phong Phi Vân càng thêm mấy phần kinh ngạc.- Vợ à, cả đêm vợ cũng không quay trở về, là đi đâu vậy?Phong Phi Vân cẩn thận quan sát Phong Tiên Tuyết, chỉ thấy nàng ngoại trừ mang trên mặt vẻ mệt mỏi cũng không có bất cứ một chút khác thường nào.

Phong Phi Vân cố ý nhìn chăm chú vào trong mắt của nàng, Song đồng vẫn trong trẻo xinh đẹp như tinh nguyệt, lúc này trong lòng mới bỏ đi hoài nghi đối với nàng.Vẻ mặt của một người có thể thông qua chuyển động của huyết nhục mà thay đổi nhưng ánh mắt lại tuyệt đối không cách nào thay đổi được!Phong Phi Vân vốn là có chút hoài nghi nàng và tên yêu nam đã truy sát hắn là cùng một người, nhưng mà khi nhìn thấy song đồng trong đôi mắt nàng không có che giấu điều gì thì lại cảm thấy đúng là mình đã quá đa nghi.Phong Tiên Tuyết nói:- Vốn là hôm qua ta dự định đi đến Phong gia bản bộ nhưng nửa đường lại gặp một con chó điên, nó đuổi theo ta suốt một đêm.- Ha ha!

Thật sự là đúng lúc mà, chẳng qua muội chỉ gặp phải một con chó điên, ta gặp đến hai con, nó đuổi theo thiếu chút nữa ta tưởng chừng không còn được kêu cha gọi mẹ nữa.Phong Phi Vân cười nói.- Lẽ nào ngươi cũng không muốn biết tại sao con chó điên kia lại đuổi theo ta sao?Cơn tức trong lòng Phong Tiên Tuyết rất lớn, ngay cả Phong Danh đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ngoan ngoãn lùi ra rất xa, sợ bị liên lụy đến.Phong Phi Vân nói: - Tại sao?- Bởi vì con chó điên kia vốn là muốn đuổi theo ngươi, nhưng bởi vì trên người ta nghe thấy được khí tức của ngươi nên mới đuổi theo ta.Phong Tiên Tuyết tức giận nói.Trong lòng Phong Phi Vân giật bắn lên, đã đoán được đó là người phương nào rồi, ngước mắt nhìn xung quanh một chút, nói:- E rằng là một con chó mẹ đấy!

Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?- Hừ!

Ngươi nói nàng là chó mẹ, chẳng phải cũng thừa nhận mình là con chó đực sao, các người đúng là một đôi cẩu nam nữ!Rất dễ nhận thấy Phong Tiên Tuyết tức giận cũng không phải là bị người kia đuổi theo suốt một đêm, tức giận như vậy là do tên khốn Phong Phi Vân này rõ ràng gọi nàng là vợ mà lại đi trêu chọc nữ nhân khác.Nàng vốn cho rằng Phong Phi Vân đã lãng tử hồi đầu, nhưng thật không ngờ hắn vẫn cứ là một kẻ phong lưu!-------Chương 77: Thương Sinh Động Phủ- Muội thực sự bị nàng ấy đuổi theo suốt một đêm?Phong Phi Vân biết nhất định là Đông Phương Kính Nguyệt đã đi đến Tử Tiêu cổ thành, với tu vi của nàng cùng với linh tính Hạo thiên linh kính, nói không chừng thật sự đã nhận ra được khí tức của hắn trên người Phong Tiên Tuyết.Phong Tiên Tuyết nói:- Ngươi không tin lời của ta?- Hì hì!

Ta chỉ là không tin muội có thể trốn thoát khỏi bàn tay của nàng ấy!Phong Phi Vân nói.Tu vi Đông Phương Kính Nguyệt cực cao, trong tay lại nắm giữ một món linh khí, ngay cả Phong Phi Vân cũng rất khó trốn thoát khỏi tay của nàng, huống chi tu vi Phong Tiên Tuyết còn không bằng hắn thì tại sao có thể trốn thoát khỏi tay của Đông Phương Kính Nguyệt được chứ?Trừ khi Phong Tiên Tuyết che giấu tu vi?Trong mắt Phong Tiên Tuyết lóe lên một chút vẻ khác thường, hơi im lặng một chút, lại nói:- Đáng lẽ ta cũng không tin mình có thể trốn thoát khỏi tay của cô ấy, nhưng thực sự đã trốn thoát được.Câu trả lời mơ hồ của nàng hiển nhiên không phải là nói thật!Phong Phi Vân dĩ nhiên là nhìn thấu điều đó ở trong mắt nàng, nhưng cũng không có nói thẳng ra, bởi vì hắn cũng không muốn suy đoán lòng dạ phụ nữ, dù cho đoán cũng đoán không ra, vậy thì tội gì làm cho mình đau đầu nhức óc chứ!Phong Tiên Tuyết hiển nhiên là không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài đó nữa, vội vàng hỏi:- Không phải là ngươi theo dõi Đỗ Thủ Cao sao, có kết quả không?Phong Phi Vân cười ha ha:- Nếu ta thật sự đuổi kịp Đỗ Thủ Cao, e rằng bây giờ đã không về được rồi.- Ngươi thật không có đuổi kịp hắn?Phong Tiên Tuyết hiển nhiên không tin lời nói của Phong Phi Vân.- Dĩ nhiên là không rồi!Phong Phi Vân cũng không muốn để cho nàng biết rõ mình bị Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam đuổi chạy khắp thành, nghĩ đến tên yêu nam, Phong Phi Vân không khỏi nhíu mày, nói:- Đời thứ năm Phong gia có xuất hiện tài tuấn nghịch thiên nào không?Tu vi yêu nam kia tuyệt đối không kém hơn Đỗ Thủ Cao là bao nhiêu, thực lực càng cường giả hơn cả những trưởng lão cấp bậc tiền bối nữa, nếu như đời thứ năm Phong gia thực sự xuất hiện một nhân kiệt như vậy thì không thể nào không bị mọi người biết đến.Phong Tiên Tuyết còn chưa trả lời thì Phong Danh đứng bên cạnh cũng đã cướp lời:- Nghe nói đời thứ năm Phong Gia thực sự là có xuất hiện một vài tài tuấn nghịch thiên, nhưng mà họ đều ở những nơi cực kỳ bí ẩn mà thí luyện để trùng kích vào cảnh giới cao hơn.

Họ chính là người trí dũng kiệt xuất thực sự của lớp trẻ Phong gia, tu vi của mấy tài tuấn nghịch thiên này cao hơn cả loại người như Phong Vũ, chẳng qua vẫn chưa từng lộ diện, cho nên mới không muốn người khác biết.Phong Tiên Tuyết nói thêm vào:- Ta cũng nghe qua tin đồn có liên quan, lúc ba năm trước cao tầng Phong gia đã triệu hồi những anh kiệt thật sự của đời thứ năm Phong gia, họ dùng một số lớn linh dược để trọng điểm bồi dưỡng, lại được phép tu luyện công pháp đứng đầu, ngay cả mấy vị lão tổ Phong gia cũng đích thân xuất thủ muốn đưa bọn họ bồi dưỡng thành cự kình của Phong gia tương lai.Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tuy là chuyện này được giấu kín nhưng vẫn có tin đồn truyền ra ngoài!Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Cái này thì đúng rồi, một đại gia tộc chân chính nhất định sẽ đào tạo ra mấy người kinh thái tuyệt diễm, làm sao có thể là những người bần dong kia chứ.Thì ra là con em gia tộc kinh thải tuyệt diễm cũng đã sớm được triệu hồi, tên yêu nam kia có thể là một trong số những kia hay không?Phong Tiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói:- Dù cho những tài tuấn nghịch thiên kia ưu tú như thế nào đi nữa thì chuyện cũng có liên quan gì đến ngươi, cho dù với chút bản lĩnh của ngươi mà có tham gia Tiềm long đại chiến đoán chừng ngay vòng thứ nhất đã bị loại rồi.

Nguơi vẫn nên dùng thêm chút thời gian đó mà suy tính xem đối phó với con chó mẹ kia thế nào đi.

Nếu như cô ấy đuổi theo đến đấy, e là có vài người sẽ bị cô ấy cắn chết tươi đấy!Nói xong lời này, nàng liền xoay người đi vào trong, "ầm" một tiếng đóng cửa vang lên.Cơn thịnh nộ của nàng còn chưa tiêu tan!Phong Phi Vân sững sờ tại chỗ, tiếp đó vuốt vuốt cổ, cười to nói:- Nếu như thiên hạ có một con chó mẹ đẹp như vậy, dù cho bị nàng cắn hai cái thì ta cũng rất vui lòng!"

Bành!"

Một cái ghế đẩu từ trong cửa sổ bay ra, thiếu chút nữa đã đập vào đầu của Phong Phi Vân, thật may là hắn né kịp, nếu không thì không phải ở trên đầu sẽ bị đập thành một cái khe hỡ cho máu chảy ra sao?- Quá bạo lực, quá bạo lực!Tuy là Phong Tiên Tuyết nói chuyện không dễ nghe nhưng cũng rất có lý, nếu như Đông Phương Kính Nguyệt thực sự tìm tới Tiềm long biệt viện thì e rằng lực tàn phá so với Đỗ Thủ Cao còn cao hơn.Đến lúc đó Phong Phi Vân hắn không nổi danh cũng khó nha!"

Vùng trời Tiềm long biệt việt có bố trí trận pháp, cho dù là Hạo thiên linh kính cũng chưa chắc có thể tìm ra được ta, chỉ cần ta không rời khỏi Tiềm long biệt viện thì bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt kia nhất định không tìm được ta!"

Phong Phi Vân không nghĩ nhiều nữa, định bụng sẽ bắt đầu nghiên cứu thẻ tre này thật tốt.Miếng thẻ tre này dài khoảng gan bàn tay, rộng khoảng hai ngón tay, chính là làm từ bạch ngọc trúc ở nước Tây Vực, chất liệu gỗ vô cùng rắn chắc, coi như là thiết đao bình thường cũng rất khó làm hao tổn đến nó.Sau khi chạm tay vào thì thấy nó mang theo vài phần lạnh ngắt, có vẻ khá nhẵn bóng, thật giống như cầm một miếng bảo ngọc.Trên thẻ tre có khắc từng dòng huyền văn đồ khắc cổ quái, giống như ghi lại chính là một góc sơn xuyên đại hà nào đó, bởi vì thẻ tre thực sự quá nhỏ nên căn bản nhìn không ra toàn cảnh những sơn xuyên đại hà này, hiển nhiên cũng sẽ rất khó biết nơi này rốt cuộc là đã ghi chép nơi nào."

Thương sinh động phủ!"

Vị trí chính giữa thẻ tre có khắc bốn cái chữ nhỏ, mỗi một chữ nhỏ thật giống như chân một con ruồi, nếu không phải chăm chú nhìn kỹ thì rất khó mà phát hiện ra bốn cái chữ nhỏ này.Bốn chữ nhỏ này chính là "Thương sinh động phủ".Bên cạnh dòng chữ nhỏ có dùng mực đỏ vẽ một điểm nhỏ, hình như chính là vị trí của Thương sinh động phủ."

Nghe đồn tư chất Phong Vũ còn thấp kém, thậm chí ngay cả nền móng tu tiên cũng không có nhưng lại tìm được một chỗ mật địa trong Kính Hoàn cổ sơn, lấy được một giọt linh tuyền, thối thể luyện cốt, chẳng những thiên tư thượng thừa mà tu vi càng đột phá vượt bậc.

Chẵng lẽ chỗ mật địa kia chính là Thương sinh động phủ khắc trên thẻ tre này?"

Suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân càng ngày càng rộng mở, liên tưởng đến rất nhiều thứ, cuối cùng càng nghĩ càng cảm thấy có lý."

Nếu như trên thẻ này này khắc lại chính là địa mạo của Kính Hoàn cổ sơn thì lại chứng thực Thương sinh động phủ là có thật."

Trong lòng Phong Phi Vân mừng rỡ, phải biết rằng linh tuyền có thể so với linh dược kỳ bảo, có thể làm cho tay cụt mọc lại, bạch cốt sinh cơ, tu vi thăng cấp.-------Chương 78: Thương Sinh Động Phủ 2Phong Phi Vân tu luyện chính là "Bất tử phượng hoàng thân", nếu có thể nhận được một giọt linh tuyền thì trình độ tu luyện liền có thể tăng nhanh tốc độ cực đại, nếu có thể tu luyện tới tầng thứ ba hoán huyết, tu vi nhất định cao ca mãnh tiến, đến lúc đó hiển nhiên cũng sẽ không sợ loại người như Đỗ Thủ Cao hay tên yêu nam.Lúc Phong Vũ phát hiện ra linh tuyền chính là thân thể phàm nhân, nhiều nhất chỉ có thể tiêu hóa một giọt linh tuyền, nếu như uống nhiều nhất định bạo thể mà chết.Nếu như trên miếng thẻ tre này khắc lại chính là bản đồ Thương sinh động phủ thì nhất định là Phong Vũ muốn chờ lúc tu vi cường đại sẽ đi vào trong đó dùng linh tuyền thối thể, nhưng lại không ngờ để lộ tin tức ra ngoài, ngược lại là rước họa sát sinh vào thân.Phong Phi Vân đại khái suy đoán ra nguyên nhân hậu quả trong đó, nhưng chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì trên thẻ tre rốt cuộc ghi khắc lại có phải là địa mạo Kính Hoàn cổ sơn hay không thì cũng chưa thể xác định được."

Bành!"

Đột nhiên, cửa chính bị một người dùng một cước đá văng, Phong Tiên Tuyết hung hăng từ bên ngoài đi vào, khẽ quát lên:- Phong Phi Vân, ngươi và con chó mẹ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Phong Tiên Tuyết vốn đã quay về phòng, định bụng sẽ ngồi thiền tu luyện nhưng mà trong lòng càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng vẫn là không nhịn được liền xông qua đây, muốn hỏi rõ ràng chuyện này.Nếu tiểu tử Phong Phi Vân đã thề muốn thay đổi triệt để thì làm sao có thể đến chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không đem việc này hỏi cho rõ ràng thì nàng không cách nào an tâm mà tu luyện.Phong Phi Vân vốn đang nghiên cứu thẻ tre, nào ngờ nàng lại đột nhiên xông tới, hắn vội vàng đem thẻ tre nắm ở trong tay rồi đưa vào trong tay áo.- Khụ khụ!

Vợ à, việc này ... mắng chưởi người khác cũng không phải là một thói quen tốt!Phong Phi Vân cười gượng hai tiếng, thản nhiên nói.Cái mũi cao của Phong Tiên Tuyết cau lại, đôi môi nhẹ nhàng vểnh lên, đi thẳng tới Phong Phi Vân đang đứng bên cạnh giường, liền nhìn về phía ống tay áo của hắn mà nắm lấy, nói:- Ngươi vừa mới giấu cái gì vào trong tay áo?- Sát, cái này đều bị muội nhìn thấy?Phong Phi Vân tự nhận là mình làm việc không để lại dấu vết, nhưng không nghĩ đã bị nàng nhìn thấy được.Phong Tiên Tuyết tuy là tuổi không lớn lắm, hơn nữa dáng dấp lại tao nhã nhưng cũng không phải là một người thục nữ, nàng trực tiếp kéo cánh tay của Phong Phi Vân lại, đôi tay nhỏ bé liền hướng vào trong tay áo của hắn sờ soạng.Tay của nàng ấm áp mà linh hoạt, chạm vào cánh tay của Phong Phi Vân quả thực giống như bị điện giật vậy, làm cho lòng người như phát sinh cờ bay phấp phới.Tưởng chừng như mất hồn vậy, làm cho trong đầu người ta mơ tưởng viễn vong!Tuy là cảm thấy rất thích nhưng mà Phong Phi Vân vẫn bắt đầu giãy giụa, giống như bị nàng ooxx vậy, cả kinh kêu lên:- Không được nha!

Vợ à, muội mò ta thật là nhột!Phong Tiên Tuyết hình như cũng cảm thấy có chút không ổn, trong lúc nhất thời vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng lên, vội vàng buông tay ra nói:- Vậy tự ngươi móc ra đi, ta cũng không mò nữa!Nhưng mà lúc nói xong lời này nàng lại hối hận, lời này quả thực càng khiêu khích thần kinh người ta mà.Phong Phi Vân cười hắc hắc:- Loại bảo bối này không ngại lấy ra đâu nha!

Đừng, đừng ...

đừng động thủ, ta lấy ra, ta lấy ra là được mà!

Quá bạo lực rồi, quá bạo lực rồi!Phong Tiên Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu, tuổi tác chỉ mới mười bốn, so với Phong Phi Vân còn phải nhỏ hơn ba ngày, hơn nữa hai người từ nhỏ đã chơi đùa cùng với nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai.Phong Phi Vân đối với nàng vẫn có chút yên tâm, huống chi Phong Tiên Tuyết quanh năm ở trong Tử Tiêu cổ thành, đối với địa mạo xung quanh cũng có nhiều quen thuộc, hoặc là nàng có thể nhận ra được vị trí địa mạo trên thẻ tre này cũng nên.Nếu như trên thẻ tre ghi chép lại vị trí thật sự có linh tuyền, Phong Phi Vân cũng không ngại tặng nàng hai giọt.Phía trên miếng thẻ tre phác họa đạo đạo hoành hác, tựa như sơn xuyên, tựa như hà đồ, tựa như cấm cốc, tựa như tuyệt nhai, ghi chép lại chính là một nơi địa mạo nguyên thủy làm cho người ta cảm giác huyền bí vô hạn.Phong Tiên Tuyết cầm thẻ tre, cẩn thận quan sát, đôi mỹ ngâu căn bản cũng không chớp động, thật giống như đang lặng lẽ ghi nhớ vết tích trên bản đồ, nhưng giữa hai lông mày của nàng thỉnh thoảng hơi nhíu lại, dễ nhận thấy hoa văn khắc trên thẻ tre thực sự quá mức phức tạp, rất khó đi qua đại não của con người để ghi nhớ kỹ càng.- Muội có biết xung quanh Tử Tiêu cổ thành có nơi nào có địa mạo như vậy không?Phong Phi Vân chắm chú nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì vậy.Càng nhớ lại hoa văn khắc trên thẻ tre nàng càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, giống như muốn vỡ ra vậy, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, không dám nhìn thêm một chút nào nữa hết.Hoa văn khắc trên này tuyệt đối không thể ghi nhớ lại trong đầu!- Trên thẻ tre ghi chép rất nhiều nơi tuyệt nhai kỳ sơn, lại có đại hà thâm cốc, nhưng thật ra có phần giống như Kính Hoàn Sơn cách đây tám trăm dặm, nhưng mà Kính Hoàn cổ sơn âm u nguyên thủy, kéo dài liên miên cả ngàn dặm, trên thẻ tre này chẳng qua cũng chỉ ghi chép một góc trong đó, nếu muốn tìm ra góc này ở trong thâm sơn rừng rậm thì quả thực còn khó hơn lên trời.Phong Tiên Tuyết lại nói:- Hơn nữa, chẳng qua cũng là ta suy đoán đó có thể là Kính Hoàn cổ sơn mà thôi, căn bản cũng không thể xác định một góc địa mạo ghi chép trên thẻ tre chính là chỗ đó.

Dù sao thiên hạ to lớn, cũng không phải chỉ có một góc Kính Hoàn cổ sơn này.Phong Phi Vân cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng đã khẳng định đó nhất định chính là Kính Hoàn cổ sơn không thể nghi ngờ gì hơn, đoạt lấy thẻ tre lại, nhét vào trong ngực, nói:- Kính Hoàn cổ sơn ở hướng nào của Tử tiêu cổ thành?- Hướng Tây Bắc, thị trấn Long Thạch.Phong Tiên Tuyết nói:- Bây giờ ngươi sẽ đi tới Kính Hoàn cổ sơn?- Làm sao có thể, bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt vẫn còn đang ở Tử Tiêu cổ thành, nếu như ta rời khỏi Tiềm long biệt viện thì dám chắc sẽ bị nàng ấy để mắt tới, đến lúc đó không chết trong tay nàng ta mới là chuyện lạ.

Tối hôm qua lại bị hai con chó điên kia đuổi quá chừng, chân tay mệt mỏi mềm nhũn hết cả, bây giờ ta phải ngủ một giấc thật ngon trước đã, vợ à, vợ có muốn ngủ chung với ta không hả?-------Chương 79: Lên ĐườngPhong Phi Vân nhìn chăm chú xuống đôi chân thon dài thẳng tấp của Phong Tiên Tuyết, tuy là y phục bạch y kính sam nhưng căn bản không che đậy được vóc dáng tuyệt vời của nàng, dù cho không cần chạm vào cũng có thể xác định được đôi chân ngọc ấy tuyệt đối khá mềm mại.Hai mắt Phong Phi Vân lộ ra vẻ bỉ ổi, từ hai chân của nàng lại chuyển qua trước bộ ngực của nàng, đúng là đầy đặn tròn trịa mà, quả thực so với tiểu vu nữ La Ngọc Nhi kia thì còn trổ mã hơn.

Điều này không khỏi làm hắn xúc động, trước mắt là tu tiên giới, nam nhân đều phải luyện cốt thối thể, chẳng lẽ nữ nhân ngực to thân hình thon gọn đều đứng ở đây cũng không được phép hay sao?Phong Tiên Tuyết đối với ánh mắt sắc lang này của Phong Phi Vân thì đã sớm khó chịu, rất muốn nhào tới móc hai mắt của hắn ra, nhưng lại sợ sau khi mình nhào tới không móc được mắt của hắn mà còn bị hắn phản công ở trên giường.- Thì ra cô ấy là Đông Phương Kính Nguyệt!Phong Tiên Tuyết nói.Phong Phi Vân đã nằm ở trên giường, hình như thật sự muốn đi ngủ, sau khi lấy chăn bông đắp lên trên người, lại ngẩng đầu lên, trêu đùa nói:- Vợ à, bây giờ cũng là ngày lành tháng tốt, nếu vợ không muốn rời đi thật vậy thì vui vẻ ở lại đây đi, ta nhất định làm cho vợ có một buổi sáng khó quên!Phong Tiên Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người rời đi, nói:- Hay là ngươi đi tìm vị Đông Phương cô nương kia đi, rồi làm cho nàng cùng với ngươi trải qua một buổi sáng khó quên há!"

Bành!"

Cửa bị đóng lại, tiếng bước chân của Phong Tiên Tuyết dần dần đi xa.- Thật ra ta cũng muốn, nhưng cô ấy lại không muốn!Phong Phi Vân vừa cười vừa la thật lớn, thật giống như chỉ sợ Phong Tiên Tuyết không nghe được vậy.Phong Tiên Tuyết đúng là đã đi rất xa, ngay cả tiếng bước chân cũng đã biến mất.Trong viện rất nhanh lại khôi phục sự yên tĩnh, không bao lâu sau có một bóng người từ trong gian phòng kia lẻn ra, leo qua tường rồi dọc theo một con đường mòn hẻo lánh đi tới chỗ bức tường trongTiềm long biệt viện.Người này dĩ nhiên là Phong Phi Vân!Nếu đã biết được trên thẻ tre ghi khắc chính là địa mạo Kính Hoàn cổ sơn thì hắn đâu còn bình tĩnh được nữa, coi như mạo hiểm phiêu lưu để Đông Phương Kính Nguyệt truy sát thì hắn nhất định cũng muốn tìm được Thương sinh động phủ.Chỉ cần có thể lấy được linh tuyền, tu vi liền thăng cấp, như vậy thì coi như là thiên hạ to lớn cũng phải có đất dung thân."

Nha đầu ngốc Tiên Tuyết này quả nhiên là ngực lớn nhưng không có đầu óc, như vậy mà đã dễ dàng buông tha cho ta.

Mỹ nữ vô não mà!Phong Phi Vân cảm thán đôi câu, sau đó liền tung người lên một cái đã nhảy vọt khỏi tường rào đá xanh của Tiềm long biệt viện, rơi xuống trên cây phong trên đường lớn.Tiềm long biệt viện nằm ở nơi ngoại thành xa xôi, xung quanh cũng không có chợ phồn hoa, đường tuy là rộng lớn nhưng lại có rất ít người, nhưng thật ra lại có một chiếc cổ xe đồng thần lộc dừng ở giữa đường lớn.Sơn lộc thuần tuấn, trên bốn vó đều có móng ngựa bằng đồng, trên lưng che phủ bởi vảy màu xám bạc, trên cổ quấn xích sắt lớn như cánh tay, cổ xe kéo theo tám cái bánh xe thật to.Lá phong đỏ như lửa bị gió thổi rơi rơi, tung bay lả tả trên đường lớn.Đang lúc cổ xe đồng thần lộc đứng bên cạnh cây phong, đang lúc thần lộc vẫn còn đang hắt hơi, trong lỗ mũi phun ra luồng khói xanh.- Phu xe, đi đến Long Thạch trấn bao nhiêu tiền?Phong Phi Vân đi tới, tay nhẹ nhàng sờ trên lưng thần lộc, trong lòng thầm khen, một con ngựa thần thật tốt.Loại xe đồng thần lộc này ở trong Tử Tiêu cổ thành cũng không phải là hiếm thấy, chỉ cần đưa ra giá cả cao một chút thì người đánh xe có thể đưa ngươi đi tới bất kỳ chỗ nào ngươi muốn.- Đây chính là muốn ra khỏi thành rồi!Thanh âm trong cổ xe đồng truyền tới.- Ngươi sợ ta đây không trả nổi giá?Phong Phi Vân cười nói, nhưng mà nụ cười trên mặt rất nhanh đã biến mất, bởi vì thanh âm của phu xe kia quả thực quá quen thuộc.- Ta là sợ ngươi rời khỏi thành làm chuyện xấu!Phong Tiên Tuyết từ trên cổ xe đồng chui ra, ngồi lên trên vị trí người điều khiển cổ xe, trong tay nắm xích sắt xuyên qua chóp mũi thần lộc, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười đắc ý, cười đến mức thật xinh đẹp.Nàng dĩ nhiên là rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đẹp, tay đẹp, chân cũng đẹp, đặc biệt là cười tươi như vậy thì quả thực sẽ câu dẫn mất linh hồn bé nhỏ của người khác.Cũng không biết Phong Phi Vân là đang ảo tưởng cái gì, dưới tình cảnh này, nhìn thấy nàng đang cười ngây ngô mà suy nghĩ.

Nụ cười này đúng là làm cho lòng hắn hơi giật mình, tựa như suốt đời không thể quên đi nụ cười này.Cũng giống như chuyện nam nữ vừa gặp đã yêu nhau vậy, tâm tình lay động cũng là chuyện bình thường thôi!- Nhìn cái gì vậy, muốn đánh nhau phải không?Trên trán Phong Tiên Tuyết bốc lên hắc tuyến, cho rằng tên Phong Phi Vân này lại đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đây.- Khụ khụ!

Cái này ...

Tiên Tuyết muội muốn đi đâu vậy?Lần này hiếm thấy Phong Phi Vân không có hứng thú trêu ghẹo nàng, cũng không có gọi nàng là vợ!Cái đầu nhỏ của Phong Tiên Tuyết hơi nghiêng, ngón tay cầm lấy sợi tóc vuốt vuốt, chớp chớp mắt, cười nói:- Ta biết ngươi muốn đi Kính Hoàn cổ sơn, vì vậy liền đi mướn trước chiếc cổ xe đồng thần lộc này để chờ ngươi, ngươi xem, ta mới đợi được thời gian một chun trà mà người đã mò tới.Lần này đến lượt Phong Phi Vân trên trán bốc lên hắc tuyến, trong lòng xúc động, thì ra trong thiên hạ này vẫn còn có nữ nhân không phải là "cây đèn cạn dầu".Nếu như đem nữ nhân này xem như là kẻ đần độn vậy thì mình mới chính là kẻ đần nhất trái đất này!Cho dù tiểu cô nương Tiên Tuyết này nhìn như loại ngực lớn không có não nhưng trong đầu cũng sáng sủa lắm, một hai câu tuyệt nhiên không lừa được nàng.Phong Phi Vân nói:- Thật ra thì ... ta chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đi Kính Hoàn cổ sơn!Mang theo một nữ nhân đến nơi thâm sơn tìm bảo vật cùng với việc đi vào kỹ viện tầm hoa vấn liễu khá giống nhau, nhưng khác biệt lớn nhất là ở chỗ một người không cần trả tiền, một người cần phải trả tiền.Phong Phi Vân dĩ nhiên là không muốn mang nàng theo, dù sao thì cô nam quả nữ đi vào sâu trong rừng rậm cũng khó tránh khỏi phát sinh một số chuyện ngoài dự liệu, Phong Phi Vân lần này là đi tìm Thương sinh động tiên chứ không phải đi tìm cái động tiên nào khác.- Nhưng mà ngươi vừa mới nói muốn đi trấn Long Thạch mà?Ánh mắt Phong Tiên Tuyết híp thành hình trăng lưỡi liềm, lông mi run lên một cái, đem toàn bộ sức mạnh của mình hoàn toàn thu liễm lại, lúc này tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, chỉ hy vọng Phong Phi Vân có thể mang nàng cùng lên đường.Phong Phi Vân cảm thấy đau đầu, nói:- Tiên Tuyết, cũng không phải là ta không muốn dẫn muội đi, thực sự là chuyến đi này quá nguy hiểm, nghe nói buổi tối ở Kính Hoàn cổ sơn tương đối không an toàn, có huyết thi bò từ dưới mộ lên đi dạo, có nữ quỷ hát vang dưới ánh trăng, lại có bộ xương khô bạch cốt tập hợp thành lập sơn trại, chuyên môn đi bắt những cô gái có dáng dấp xinh đẹp mà luộc nước sôi ăn sống.

Những nơi như thế này thì muội vẫn không nên đi là hơn!Phong Phi Vân biết Phong Tiên Tuyết từ bé đã sợ ma quỷ, vì vậy bèn đặc biệt nói những thứ này để hù dọa nàng.- Không sao đâu, nhưng nếu ngươi không mang ta đi thì thì ta liền dán cáo thị khắp thành nói trong Kính Hoàn cổ sơn có báo vật xuất thế, đến lúc đó toàn bộ cường giả của Tử Tiêu cổ thành đều hướng về Kính Hoàn cổ sơn, dù cho ngươi không mang ta đi thì ta cũng có thể cùng mọi người đi đến đó.Phong Tiên Tuyết vẫn giả bộ vui vẻ, cười thoải mái, đôi chân thon dài mảnh khảnh treo trên cổ xe đồng, nhẹ nhàng vẫy tay với cô tiểu muội muội Tử La nhà bên cạnh.Nàng càng giả bộ là cả người lẫn vật đều vô hại thì Phong Phi Vân càng đau đầu.- Vậy được rồi!

Muội có thể đi, nhưng đến lúc đó nếu bị dọa đến khóc nhè thì cũng đừng oán trách ta.Phong Phi Vân dẫm lên càng xe rồi nhảy vào trong cổ xe đồng thần lộc, nếu đã không thể bỏ nàng ở lại vậy thì cũng chỉ có thể mang nàng theo.Tu vi của nàng cũng không tệ, Phong Phi Vân không sợ đến lúc đó nàng sẽ gây cản trở, chẳng qua chỉ là tò mò tại sao nàng cứ nhất định muốn đi theo.- Ha ha!

Vậy chúng ta ngay bây giờ đi đến Kính Hoàn cổ sơn nha!Trên mặt Phong Tiên Tuyết mang theo nụ cười quỷ dị.- Chúng ta phải đi thật nhanh, dù sao ta vẫn cảm thấy chuyến đi này sẽ không yên ổn!Trong lòng Phong Phi Vân mang theo mấy phần lo lắng, phải biết rằng Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia đều thấy qua thẻ tre, với ý chí của bọn họ thì dám chắc đã phân tích ra trên thẻ tre ghi chép chính là địa mạo của Kính Hoàn Sơn, tuy là bọn họ không cách nào ghi lại địa đồ văn lộ trên thẻ tre nhưng rất có thể đã chờ ở trấn Long Thạch.Bởi vì trấn Long Thạch chính là con đường nhất định phải đi qua mới đến được Kính Hoàn cổ sơn!-------Chương 80: Long Thạch TrấnMột con Thần lộc kéo cổ xe đồng tám bánh cứ như một bộ kỵ binh dũng mãnh chạy nhanh ra khỏi Tử Tiêu phủ thành, lao nhanh về hướng Tây Bắc làm cho những lá rụng bên vệ đường cả kinh mà bay cuốn lên.Tiềm long đại chiến và Binh thư thiết quyển hội đang đến gần, mấy vị tài tuấn nghịch thiên đời thứ năm Phong gia kia dám chắc cũng sắp xuất thế, một khi những người này xuất hiện nhất định danh chấn thiên hạ.Nếu ta muốn ở nơi này tỏa sáng một chút tài tuần nghịch thiên, mở ra một con đường mới, như vậy thì bây giờ nhất định phải nắm bắt thời gian để nâng cao tu vi.Lần đi Kính Hoàn cổ sơn này cũng có vẻ vô cùng cấp bách!Long Thạch trấn nằm ở cánh đồng hoang rộng lớn ở hướng Tây Bắc, gần với Kính Hoàn cổ sơn, đây chính là một trấn nhỏ duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm.

Bởi vì trong Kính Hoàn cổ sơn có nhiều linh thạch, mạch khoáng nên sẽ lấy Long Thạch trấn làm trạm trung chuyển, vì vậy cái trấn nhỏ này mới khá nổi tiếng ở Tử Tiêu cổ thành.Rất nhiều người tu luyện đều biết đến sự tồn tại của cái trấn nhỏ này.Lúc Phong Phi Vân chạy tới Long Thạch trấn thì màn đêm đã buông xuống, bánh xe quay tròn theo con đường nhỏ vào trong trấn làm cho sự tĩnh mịch của trấn nhỏ bị phá vỡ.- Khách gia đây là muốn đi Kính Hoàn cổ sơn?

Bây giờ trời đã tối, trong núi rất không an toàn, nếu không đi ngay thì hay vào trạm dịch Bạch Mã của chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rồi theo đoàn xe cùng lên đường, như vậy ngược lại an toàn không ít.Cổ xe đồng Thần lộc mới vừa dừng hắn, một thằng nhỏ đội mũ chỏm đã vội vàng ra đón, cười cợt nhả nói.Nhóm tuấn nam mỹ nữ giống như Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết thì thằng nhóc này gặp qua cũng không ít.

Có vẻ họ đều là những con em của gia tộc đến đây đi tuần tra khu mỏ, hoặc là đến Kính Hoàn sơn rèn luyện, hay hoặc giả là một số đệ tử tiên môn đến trong thâm sơn sưu tầm dược vật và linh bảo.Gặp phải khách nhân như vậy, đối phương đều khá hào phóng, bởi vì bọn họ cũng không thiếu tiền.Phong Phi Vân liếc nhìn lại, liền đem toàn bộ trấn nhỏ nhìn thấu đến từng ngõ nhách, thậm chí có thể thấy được sơn lĩnh đen nghìn nghịt ở phương xa, có từng luồng gió âm hàn, mùi thơm thoang thoảng của tùng bách từ trong núi thổi tới làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.- Tiểu ca, tại sao buổi tối ở Long Thạch trấn lại lạnh tanh như vậy, ngay cả một ngọn đèn cũng không có?Phong Phi Vân ngửi được một luồng khí tức không bình thường.Lúc này mới vừa vào đêm, dù cho trấn nhỏ không thích tiếng động ồn ào, cũng không thể ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có.Thằng nhóc kia hình như đã quá quen biết với loại chuyện quái dị này, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói:- Nghe nói gần đây gia tộc Ngân Câu đào được vật chẳng lành gì đó trong hầm mỏ.Trong Kính Hoàn cổ sơn có rất nhiều hầm linh thạch, các đại gia tộc và tiên môn đều khai thách hầm mỏ ở trong núi, cùng nhau ở trong đó phân chia tài nguyên.Kính Hoàn cổ sơn cũng giống như Tiên Sơn linh phủ vậy, dù sao cũng chính là chỗ chôn xương của những người tu tiên tuyệt hảo, mộ tổ tiên của mấy đại gia tộc trong Tử Tiêu cổ thành đều ở trong Kính Hoàn cổ sơn này.Những hài cốt tu tiên giả, bởi vì nguyên nhân tu luyện, từ lâu đã khác hẳn với người thường, xảy ra dị biến tương đối lớn, loại biến hóa này được gọi là "Nhân biến"!Nếu như sau khi chết chôn ở một chỗ đặc thù, những chỗ này sẽ sinh ra "Địa biến".Lúc "Nhân biến" cùng "Địa biến" phát sinh cộng hưởng, vậy thì tử thi chôn trong lòng đất cũng sẽ phát sinh thay đổi, loại thay đổi này khá phức tạp, kết quả cuối cùng sinh ra cũng không giống nhau.Như chết mà sống lại, cái này được gọi là "Sinh biến".Như sẽ hóa thành huyết thi hung tàn, cái này được gọi là "Thi biến".Như sẽ ngưng tụ linh khí xung quanh, biến đổi sinh thái khu vực, hình thành tuyệt địa hung sát, cái này được gọi là "Hung biến".... ...Dù sao thì biến hóa cũng có rất nhiều loại, mỗi một loại đều kinh hãi thế tục, giống như bảo địa Kính Hoàn cổ sơn vậy, đã phát sinh "Địa biến".

Sau khi những lão tổ của gia tộc tu tiên chết già thì sẽ được chọn chôn cất ở những nơi thế này, hy vọng có thể mượn địa thế của nơi này để cho người chết được sống lại.Nhưng mà đã mấy ngàn năm trôi qua, người chết sống lại ít lại càng ít, ngược lại thì ác thi hung quái xuất hiện nhiều không kể xiết.Trong vòng tám trăm dặm xung quanh Kính Hoàn cổ sơn từ trước tới nay chưa hề được yên ổn, coi như là ban ngày, ở trong rừng gặp một vị lão thi đang chơi cờ, như vậy cũng hoàn toàn có khả năng.- Điều chẳng lành gì vậy?Lòng hiếu kỳ của Phong Phi Vân lại dâng lên.Thằng nhóc kia hình như có chút kiêng kị nên cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà sau khi Phong Phi Vân ném một đồng tiền vàng cho hắn, hắn lại không có một chút cữ kiêng nào.- Mấy ngày gần đây, nghe nói trong hầm mỏ gia tộc Ngân Câu đào được một khuông huyết nê, cũng trong ngày hôm đó có mấy người chẳng biết tại sao lại bỏ mạng.

Không còn có người nào dám động thủ tiếp tục đào mỏ, cho đến vài ngày sau có một đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu từ trong Tử Tiêu phủ thành chạy tới thì hầm mỏ mới tiếp tục được đào, còn về sau này đào được cái gì ... thì không biết được.Thằng nhóc kia hết sức cẩn thận, có nhiều chuyện không dám nói ra, sợ phải chọc tới thứ chẳng lành gì đó.Hoa lạp!Phong Phi Vân lại móc ra một nắm đồng tiền vàng bỏ vào trong tay của hắn.Thằng nhóc kia mừng rỡ, nghĩ thầm bây giờ đã gặp được một kim chủ, tiếp tục nói:- Ta có một vị anh bà con ở phương xa, làm việc thống kê ở trong hầm mỏ, nghe hắn nói ngày hôm qua ở trong hầm mỏ đào ra được một tòa cổ di chỉ, hình như chính là một tòa miếu thờ được chôn cất trong lòng đất mấy ngàn năm trước, trong miếu thờ có chôn cất rất nhiều thi thể cổ tăng, những thi thể này xảy ra hung biến, hàng đêm niệm kinh hồi lâu không dứt.- Đến lúc trời tối, trăng hiện ra thì những cổ tăng chết đi này vậy mà lại trở nên điên cuồng dị thường, có gào thét, có tiếng rống to hung ác, có ngửa mặt lên trời thét dài, có người đoán bọn họ đều là những tăng nhân chết oan, oán khí trong lòng qua mấy ngàn năm cũng không thay đổi.Nghe loại chuyện quỷ dị như vậy, Phong Tiên Tuyết đã sớm bị dọa sợ đến sắc mặt tái xanh, vóc người lanh lợi đáng yêu không tự chủ được mà nhẹ nhàng xích lại gần Phong Phi Vân.-------Chương 81: Long Thạch Trấn 2Phông Phi Vân không sợ nhất chính là người chết, nói:- Cho dù là như thế thì những cổ tăng kia cũng còn bị kẹt ở trong hầm mỏ, người của trấn Long Thạch cũng không có lý do gì sợ hãi mới phải?Thằng nhóc kia hình như cũng sinh ra mấy phần sợ hãi, nói:- Trước đây thì đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu cũng đã liên thủ phong bế hầm mỏ lại, nhưng nghe dượng họ của ta nói là trước khi phong ấn hầm mỏ lại thì đã có ba vị cổ thi tăng nhân từ bên trong chạy ra ngoài, bây giờ cũng không ai biết bọn họ ở nơi nào, dự là đã chạy tới Long Thạch trấn cũng không chừng.Ngao!Một tiếng sói tru ở sơn lĩnh đằng xa vọng tới, vang dội cả bầu trời đêm, mang theo mấy phần sát khí trang nghiêm.Tuy là tu vi Phong Tiên Tuyết không tầm thường nhưng đích thực là rất nhát gan, lúc này đã không nhịn được mà kéo cổ tay của Phong Phi Vân lại, đem cả cái đầu thiếu chút nữa đã chôn vùi trên bả vai của hắn.Phong Phi Vân sờ sờ cằm, nói:- Không phải là anh họ bà con xa của ngươi hay sao?Thằng nhóc kia hơi sửng sốt, tiếp theo đó lúng túng cười một tiếng:- Thật ra thì dượng họ với anh bà con xa của ta đều làm việc ở trong hầm mỏ!Phong Phi Vân cũng không quản những lời này là thật hay không, hay là thủ đoạn mời chào khách của thằng nhóc này, nhưng mà lúc này quả thực trời đã không còn sớm nữa, vả lại hắn cũng chưa quen thuộc Kính Hoàn cổ sơn, bây giờ đi vào núi thì coi như hắn dám đi, Phong Tiên Tuyết cũng tuyệt đối không dám đi.Vậy thì tạm thời bây giờ cứ ở lại trấn Long Thạch thêm một đem, chỉ hy vọng Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia không nhanh như vậy mà đã đuổi theo kịp.Trạm dịch Bạch Mã chính là một trong ba nhà trạm dịch ở trên trấn Long Thạch, tuy là không nguy nga tráng lệ nhưng cũng coi là yên tĩnh rộng rãi.Sau khi thằng nhóc này dẫn hai người Phong Phi Vân vào trong trạm dịch thì liền vội vàng đóng cửa chính lại, đồng thời lấy chốt cài bằng sắt khóa trên cánh cửa, hình như thực sự sợ hãi những cổ thi tăng nhân kia đêm hôm sẽ âm thầm đi vào.Bên ngoài trạm dịch tuy là một màu đen nhánh nhưng bên trong lại thắp sáng bằng một ngọn đèn Thanh Đồng, chỉ là bởi vì cửa sổ được tấm ván gỗ đóng lại, khe cửa bị vụn gỗ lấp kín cho nên ở bên nòoài không nhìn thấy ánh sáng được.Thấy thế này, làm cho Phong Phi Vân vốn có nghi ngờ ở trong lòng lại tin được mấy phần.Tuy là trời đã tối, nhưng trong trạm dịch cũng không thiếu khách nhân, những người này mang theo bên người rất nhiều linh khí, phần lớn tu vi đều dừng lại ở linh dẫn sơ kỳ, dù như vậy thì những võ giả bình thường cũng không thể sánh bằng.- Tuy là Kính Hoàn cổ sơn rất nhiều chỗ quỷ dị, hơn nửa lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng nhưng mà bên trong lại giấu không ít dược liệu hiếm có, vận khí tốt thậm chí có thể nhặt được luyện khí khoáng thạch.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hằng năm đều đặc biệt có tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới Kính Hoàn cổ sơn, phần lớn những người này đều qua đêm ở trạm dịch Bạch Mã của chúng tôi.

Cho nên khách quan người có thể yên tâm, nơi này của chúng tôi tuyệt đối không phải hắc điếm, tính mệnh và tài sản đều được bảo đảm.Thằng nhóc kia cúi đầu khom lưng nói với phong Phi Vân.- Đó cũng không chắc chắn, ta làm sao cứ có cảm giác có ánh mắt bất thiện phóng tới đây thế?Phong Phi Vân hỏi.Lúc Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết đi vào trạm dịch Bạch Mã cũng đã thu hút ánh mắt của mọi người trong trạm dịch, tuy là loại tổ hợp tuấn nam nỹ nữ như vậy thấy cũng không ít nhưng thiếu nữ đẹp như Phong Tiên Tuyết lại rất hiếm thấy, điều này làm cho tinh thần của những khổ tu giả quanh năm sống với việc liếm máu trên lưỡi đao đều bị kích động.Tại trấn nhỏ ngoài núi này, chính là nơi núi cao cách xa hoàng đế, dù cho làm ra những chuyện trái với thông lệ thì cũng không có ai quản được, mấy người đàn ông vạm vỡ râu ria lồm xồm kia căn bản không che giấu được thú tính trong ánh mắt, liếm liếm môi, đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.Như vậy cũng giống như một con sói chưa từng trải qua mùa đông vậy, đột nhiên nhìn thấy một con dê con thơm phức, loại dụ dỗ này căn bản không phải lý trí có thể khống chế được.Tiểu nha đầu Phong Tiên Tuyết này bây giờ càng giả bộ là người nhát gan, đáng thương, cố ý thè lưỡi thật đáng yêu, nhút nhát đi sau lưng Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ tiếp xúc với những người hung ác này vậy.Đừng nói là những tu sĩ trong trạm dịch này, ngay cả Phong Phi Vân cũng bị nàng làm cho toàn thân phát hỏa, nếu không phải biết rõ bản tính của nàng thì đoán chừng cũng đem nàng trở thành nàng Laury ngây thơ rồi, mang nàng tới một nơi không người để cho nàng xem đại kim ngư một chút.-------Chương 82: Đừng Sợ, Có Ta- Có câu nói là thâm sơn nhiều cô đơn lạnh lẽo, liệu cô nương có thể nguyện uống cùng anh em ta một chén không?

Ha ha!Một tên đại hán râu ria bặm trợn, tay cầm một tô rượu thật to bưng lên, trực tiếp đi lại gần Phong Tiên Tuyết, đôi mắt to như cái chuông đồng kia hừng hực nhìn nàng chằm chằm, thật giống như mãi mãi cũng nhìn không đủ.Phong Tiên Tuyết lại ở phía sau lưng Phong Phi Vân quay mặt đi tránh né, có vẻ có chút sợ hãi.Càng như thế thì mấy tên đại hán kia càng cười hả hê, lại có hai người đi tới vây quanh nàng, lại bưng chén rượu lên rót cho nàng.Phong Phi Vân tuy là biết rõ đây là mưu tính của Phong Tiên Tuyết nhưng bây giờ trước mặt tất cả mọi người ở đây thì ai cũng cho rằng Phong Tiên Tuyết là nữ nhân của hắn, nếu nữ nhân của mình ở trước mắt bao nhiêu người bị người khác trêu ghẹo mà hắn vẫn thờ ơ thì e rằng tất cả mọi người sẽ xem thường hắn.- Khụ khụ!

Các vị ...

Nàng chính là vợ ta, có biết rót rượu cho vợ ta thì kết cuộc sẽ như thế nào không?Phong Phi Vân nói.Ba gã đàn ông vạm vỡ râu ria kia hình như lúc này mới chú ý tới hắn, đều không có hảo ý mà nhìn qua hắn, mang trên mặt nụ cười gian ác.Ba người đều là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, trên cánh tay tráng kiện đều mang theo áo giáp huyền thuyết bảo hộ nặng nề, có vẻ ô quang sâm sâm, hàng năm bọn họ đều vận chuyển linh khoáng thạch, hành tẩu trong núi non sông ngòi hiểm trở không ít, những loài thú dữ, ác điểu đều có thể bị bọn họ tay không đánh chết, dĩ nhiên là lại không biết dáng vẻ như thế sẽ đe dọa đến những thiếu niên xinh đẹp.- Khà khà!

Kết cuộc thế nào?Một đại hán liền đưa tay tóm lấy cổ Phong Phi Vân."

Thình thịch!"

Không có ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, vị đại hán kia liền trực tiếp đụng nát một góc bức tường, bay ra khỏi trạm dịch, bị màn đêm nuốt mất.Phong Phi Vân vẫn đứng nghiêm nghị ở chỗ cũ, giống như từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhúc nhích cái nào, ngẩng đầu ưỡn ngực lộ ra khí độ bất phàm.Hai vị đại hán kia và những vị khách tu tiên còn lại lúc này đều ngây ngốc, tuy là hoàn toàn không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ lại biết lần này là đụng vào cao thủ.Thiếu niên này không dễ chọc nha!Trong trạm dịch yên lặng ngay, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phong Phi Vân, rất nhiều người cũng đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn, tu vi bất phàm như vậy thì nhất định có bối cảnh rất lớn, rất có thể chính là tài tuấn trẻ tuổi của một đại gia tộc nào đó."

Vù vù!"

Bức tường của trạm dịch mới vừa rồi bị vị đại hán kia đụng phải làm thành một cái lỗ thủng to đùng, có gió lạnh vù vù thổi vào làm cho mọi người càng cảm thấy lạnh lẻo.- Aaaa!Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên ngoài truyền tới, trong thanh âm xen lẫn sự hoảng sợ làm cho người nghe được tiếng hét thảm thiết này đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết này vừa mới vang lên lại liền im bặt, giống như bị vậy gì cắn đứt cổ vậy, cũng không phát ra được thanh âm nào nữa.- Đây là tiếng của Lạc Tam!Hai vị đại hán kia vốn vẫn còn vây ở hai bên trái phải của Phong Phi Vân, nghe ra được tiếng gào thảm thiết kia chính là tiếng của vị đại hán vừa bị Phong Phi Vân ném ra khỏi trạm dịch.Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện đáng sợ gì?Bây giờ màn đêm cũng đã hoàn toàn buông xuống, Long Thạch trấn gần đây cũng không yên ổn, hai vị đại hán này tuy là dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng cũng là loại người rất cẩn thận, lấy hai thanh đại đao Nhạn Linh nặng trăm cân treo ở trên tường xách lên, từ cái lổ hỏng nát vụn trên tường xông ra ngoài."

Đăng đăng!"

Có tiếng của kim loại va chạm nhau vang lên, tiếp theo lại là hai tiếng kêu thảm thiết, lại không một tiếng động vang lên.Trong trạm dịch cũng có cao thủ tu tiên muốn dựa vào linh thông Thiên lý mục nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng nhìn đến mấy cũng chỉ là một màn đen kịt không giới hạn, tựa như muốn thôn phệ linh hồn của con người.Ba dã đại hán linh dẫn sơ kỳ liền không ngừng biến mất ở trong màn đêm, mang theo bầu không khí âm trầm quỷ dị, đè nén làm cho người ta không thể thở được.Lúc này mọi người trong trạm dịch Bạch Mã đều sinh ra hoảng sợ trong lòng, có người nói nhỏ:- Nghe nói dạo này trong Kính Hoàn cổ sơn đào ra điều chẳng lành, có đồ không sạch sẽ chạy ra ngoài ...- Chớ nói lung tung!Có người khiển trách, hiển nhiên là đang cấm kị thứ này.Lần này Phong Tiên Tuyết sợ thật, nói rụt rè:- Theo ngươi ... thật sự có cổ thi tăng nhân ăn thịt người không?Trong hai mắt Phong Phi Vân dấy lên hai luồng hỏa diễm, lấy linh khí truyền vào trong đồng tử, thi triển thần thông Phượng hoàng Thiên nhãn, vách tường của trạm dịch cũng đều bị nhìn thấu, hướng về màn đêm vô biên kia.Một luồng thi khí từ nơi rất xa thổi tới, mang theo mùi thối của thi thể bị ăn mòn rất nồng nặc làm cho quang hoa của phượng hoàng thiên nhãn cũng bị chấn vỡ.Phượng hoàng Thiên nhãn chẳng qua chỉ nhìn lướt qua một cái liền bị thi khí làm cho chấn vỡ!Mặc dù chỉ là thoáng qua một cái nhưng lại nhìn thấy một cảnh khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía, chỉ thấy hai mắt của ba vị đại hán kia đều bị người ta móc sạch, huyết khí cả người đều bị uống cạn, giống như ba cái xác không hồn khô quắt đang đi dạo ở ngoài trạm dịch vậy.Hình như có sinh vật đang điều khiển cơ thể của bọn họ!"

Trời ơi!

Chẳng lẽ là thuật cản thi của Tây Vực phủ?"

Trong lòng Phong Phi Vân mới vừa sinh ra ý nghĩ như vậy liền lại nhanh chóng bác bỏ, dù sao nếu thật là dị nhân cản thi ra tay đánh chết bọn họ thì cũng sẽ không móc mắt bọn họ, cũng sẽ không uống máu của bọn họ.Vậy rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?"

Thình thịch!"

Không để cho hắn suy nghĩ nhiều nữa, một vị đại hán đã từ chỗ bức tường vỡ nát xông vào trong, cả người hắn đều là vết máu, hốc mắt đều bị móc sạch, máu tươi trong cơ thể không biết đã bị sinh vật nào uống cạn, chỉ còn lại da thịt khô héo biến thành màu đen.Hắn đã chết mà không thể nào chết thêm lần nữa, nhưng mà hắn lại cứ như một âm binh quỷ tướng, đi thẳng về hướng một người đàn ông trung niên trong trạm dịch.Người đàn ông trung niên này tu vi đã đạt đến linh dẫn trung kỳ, phản ứng không thể nói là không nhanh nhẹn, nhanh như tia chớp đã rút ra một thanh chiến kiếm ở trên lưng, hai tay ra sức chém thật mạnh.Sức mạnh của một kiếm này to lớn vô cùng, mũi kiếm phá không, mang theo tiếng gió rít sắc bén."

Đăng!"

Nhưng mà một kiếm này chém trúng đỉnh đầu của thi thể đại hán kia cứ như chém vào trên một tầng thiết bì, cứ vậy mà sinh ra tiếng va cham sắt đá, còn dật tán ra một mảng tia lửa lớn.Điều này có thể đủ làm cho cự thạch vạn cân cũng bị một kiếm này nghiền nát, vậy mà không hề xẻ nát da thịt đại hán kia!Người đàn ông trung niên cực kỳ hoảng sợ, cái này thật sự là quỷ dị, đại hán này lúc còn sống cũng chỉ là cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, vậy mà sau khi chết lại cứng đầu cứng cổ, kim cương bất hoại, chẳng lẽ trong thời gian ngắn vừa rồi mà thi thể xác hắn đã bị người khác tế luyện qua?"

Ầm!"

-------Chương 83: Đừng Sợ, Có Ta 2Thực lực xác khô của vị đại hán kia cũng không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, giơ tay lên đã đánh cho chiến kiếm trong tay tên đàn ông trung niên kia bị bay ra ngoài, kiếm vừa rơi xuống chân thì lại liền chặn ngang hông tên đàn ông trung niên này."

Răng rắc!"

Thanh âm xương sống vỡ vụn vang lên!Nửa người trên và nửa người dưới bị cắt thành hai khúc!Mùi máu tanh bốc lên, máu tươi văng đầy đất, mùi máu tươi xông làm cho người khác muốn ngất đi.- Thần kì quá!

Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy?

Chẳng lẽ là gặp phải người của cản thi động phủ sao?Có tu sĩ bị cảnh trước mắt làm cho kinh sợ hét lên.- Mọi người cùng liên thủ chế ngự con quái vật này đi, nếu không thì chúng ta đều phải chết ... aaaaa...Một lão giả hơi lớn tuổi muốn mọi người cùng liên thủ lại với nhau để giết chết cái xác khô đại hán kia, nhưng hắn mới nói nửa phân nửa thì một xác khô đại hán thứ hai đã xông vào, hai tay cứ như sắt thép mà nhấc lão lên xé ta làm hai mảnh."

Phốc!"

Xác khô vị đại hán kia há mồm gặm lấy thi thể mà ăn thịt, uống máu, nhìn cứ như đang thưởng thứ một món ăn ngon!Phong Tiên Tuyết thấy cảnh như vậy thiếu chút nữa đã nôn mửa, cô chui vào trong góc nhà, cả người run lẩy bẩy, gương mặt khuynh thành tái nhợt như người chết trong quan tài.- Coi chừng!Lỗ tai Phong Phi Vân hơi động một cái thì liền vội vàng xông lên phía trước, hai tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt đất."

Ầm!"

Ngay sau khi hai người lăn đến phía bên cạnh thì bức tường vừa rồi đã bị một cái xác khô của vị đại hán khác đụng vỡ nát, đem bàn đá trên mặt đất cũng bị đạp vỡ vụn ra.Nếu không phải Phong Phi Vân ôm nàng ngã nhào xuống đất thì lúc này sợ rằng nàng đã bị xác khô đại hán kia một tát đánh nát người rồi.- Ta ... ta rẩ sợ ... sợ ... sợ lắm!Phong Tiên Tuyết ôm chặt lấy cổ Phong Phi Vân, đầu thì vùi chặt trong lồng ngực của hắn, giọng nói có chút run rẩy.

Nàng đã bị dọa đến muốn khóc lên.Tuy là nàng có tu vi không tầm thường nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương 14 tuổi, căn bản không thể so sánh với loại 2 đời làm người của Phong Phi Vân, ý chí tương đối hơi yếu kém, gặp phải chuyện quỷ dị như vậy dĩ nhiên bị dọa đến rối loạn tâm trí.Loại sợ sệt này là phát ra từ nội tâm, giả bộ cũng không giả bộ được.Không chỉ có Phong Tiên Tuyết, lúc ba cái xác khô kia xông vào trạm dịch thì mọi người mới vừa rồi còn cười nói vui vẻ giờ đây gần như cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy, còn có thể duy trì trấn tĩnh cũng chỉ còn lại 3, 5 người mà thôi.Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đen nhánh, đem cô đặt vào trong lòng, nói:- Đừng sợ, có ta!Ba vị đại hán biến thành ba cổ tử thi quái dị, lực đại vô cùng, đao thương bất nhập, không người nào biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, quả thực là so với Thi biến còn đáng sợ hơn nhiều."

Bành!"

Một cái xác khô trong đó đã bắt lấy một vị nữ tu sĩ trẻ tuổi, há miệng ra cắt đứt cổ của nàng, máu nóng có mùi thật nồng chảy ra, hắn nuốt hết thảy vào trong họng làm phát ra tiếng "lạc lạc"."

Bành!"

Khi máu tươi trong người nàng bị uống cạn, hắn liền tàn nhẫn ném xuống đất.Cái xác khô này lại đi tìm một mục tiêu khác để hạ thủ!Khách tu tiên trong trạm dịch Bạch Mã không ít, khoảng chừng bốn đến năm mươi người, nhưng mà lúc này những người này đều bị dọa sợ hãi phải thụt lùi về phía sau, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.- Chúng ta sẽ không cùng chết ở chỗ này đó chứ?Một thiếu niên tuổi còn hơi trẻ bị dọa đến mất hết hồn vía.- Ta đã sớm nói Kính Hoàn sơn là nơi chẳng lành, các người càng muốn đến, lần này phiền phức lớn rồi!Một vị tiên môn sư huynh trong miệng không ngừng oán giận, mà những sư đệ, sư muội sau lưng hắn lúc này cũng đều hối hận không thôi.- Sư huynh, không phải huynh tu luyện linh thông Băng phong thiên lý sao, tại sao không nhất triển thần uy làm cho ba con quái vật này bị đông chết đi.Một vị tiểu sư muội thuần mỹ ngây thơ nói, ánh mắt mang theo sự sùng bái mà nhìn chằm chằm vị sư huynh này, hy vọng vị sư huynh này có thể dẫn bọn họ rời khỏi tình thế không lối thoát này.Vị sự huynh kia vốn đã hoàn toàn không có chiến ý, nhưng thấy dung nhan tiểu sư muội tuyệt sắc thì lại không muốn mắt mặt ở trước mặt nàng.

Vì vậy đành cường hành áp chế sợ hãi trong lòng, trên lòng bàn tay tế xuất ra một chưởng linh phù, nhanh chóng kết xuất ra bốn mươi chín đạo chỉ ấn.Linh phù hóa thành một phiến hàn quang làm cho một cái xác khô bị bao bọc lại.Lúc hàn quang thu lại, cái xác khô kia đã bị đông cứng lại trong hàn băng màu lam nhạt, chẳng mảy may cử động được nữa.- Sư huynh, huynh thành công rồi, không hổ là thanh tiên tài tuấn của Đại Diễn môn chúng ta.Đôi mỹ ngâu của vị tiểu sư muội kia long lanh, liên tục nhảy nhót kêu lên, thật giống như sư huynh nàng chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ vậy.Vị sư huynh kia cười đắc ý, vừa muốn nói ra mấy câu oai phong lẫm liệt để củng cố oai phong trước mặt sư đệ, sư muội thì đúng lúc này ..."

Phốc!"

Băng bao vây cái xác khô kia bị vỡ ra, một tiếng hét to điên cuồng vang lên, một chưởng làm cho đầu của vị sư huynh này bay vào trong bụng, ngay cả xương vai cũng đều bị vỡ nát.Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng liên tục vang lên, vị tiểu sư muội thuần mỹ kia bị dọa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, ngay cả sư huynh cũng đều bị giết, trong thiên hạ sợ là không có người nào có thể chế ngực được ba con quái vật kia.Có một loại cảm giác rằng ngày tận thế đã đến cứ đổ nhào vào trong lòng mỗi người!- Bây giờ ta sẽ để cho các ngươi biết dám đùa giỡn với vợ của ta thì ta sẽ làm hắn chết không toàn thây.

Cho dù các người đều biến thành xác khô, ta cũng muốn tháo gỡ xương khớp của các người ra.Phong Phi Vân đem Phong Tiên Tuyết bố trí ổn thỏa ở trên một chiếc ghế dài, sau đó lại không sợ hãi mà bước thẳng tới phía trước, bàn tay dồn sức ấn trên vai của một cái xác khôm âm thầm dùng linh khí thôi động ngón tay cái trên miểu quỷ ban chỉ, mượn thần uy linh khí một chưởng đánh ra làm cho nửa người cái xác khô kia bị biến thành từng mảnh vụn, xương chất đầy đất."

Bành!"

Cánh tay cứng rắn như sắt, bắp tay cứ như là đồng trụ vậy mà nhất thời sụp đổ tan tành, biến thành phấn vụn.Phong Phi Vân không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại là một cảnh hết sức kinh hoàng.- Cái xác khô kia cứ như kim cương bất hoại vậy mà lại bị hắn dùng một chưởng vỗ bể nát nửa người!Mọi người nhìn Phong Phi Vân cứ như là nhìn yêu nghiệt!Ngay cả Phong Tiên Tuyết lúc này cũng đưa mắt quay qua nhìn hắn, sâu trong đồng tử mang theo vẻ ngạc nhiên khác thường, hắn vậy mà mạnh như thế, chẳng lẽ hắn cũng che giấu tu vi?Cô hiển nhiên không biết Phong Phi Vân hắn có linh khí, cho rằng Phong Phi Vân chính là dựa vào thuần lực mà đánh cho cái xác khô kia biến thành phấn vụn."

Đông đông!"

Bước chân Phong Phi Vân ổn trầm, tuy là nắm trong tay một món linh khí là đã đủ để đối phó với mấy cường giả có cảnh giới cao hơn mình, nhưng mà bây giờ đối với ba cái xác khô kia lại vô cùng quỷ dị cho nên hắn phải hành động thật cẩn thận."

Ầm!"

Trên lòng bàn tay Phong Phi Vân dật tán ra một mảng lớn hỏa quang, trong hỏa quang cất giấu sát uy linh khí, lại là đâm thủng ngực một cái xác khô khác, làm cho cả bộ xương cốt đều bị chấn vỡ.Chiến uy trên người Phong Phi Vân càng ngày càng thịnh, tiên căn trong đan điền lóe lên quang hoa sáng chói, cứ như một ngôi sao nở rộ.

Giờ phút này hắn không hề do dự nữa, sãi bước tiến lên thật nhanh làm cho người khác cảm thấy uy năng diệt thiên."

Toái!"

Nhấc chân lên rồi lại rơi xuống và rồi giẫm ngay trên đỉnh đầu của cái xác khô còn lại, một luồng lực cực lớn từ lòng bàn chân truyền ra làm cho thân thể vị đại hán kia bị đập vụn, hóa thành tro cốt bay lên đầy trời.Chỉ xuất 3 chiêu, 1 chiêu là hủy 1 cái xác khô, sạch sẽ gọn gàng, hiện ra phong cách của một cường giả.Tuy là không bằng loại người kinh thải tuyệt diễm như Đỗ Thủ Cao nhưng cũng coi là thiên tài kiêt xuất phượng mao lân giác.Nếu như vừa rồi những khách tu tiên kia là bị xác khô của 3 vị đại hán kia dọa cho không thể cử động thì lúc này chính là bị tu vi của Phong Phi Vân làm cho cả kinh mà cũng không thể nhúc nhích.Quá mạnh mẽ!- Tu vi của hắn quả thực là còn lợi hại hơn cả sư phụ, hơn nữa hắn vẫn còn nhỏ tuổi như vậy ...Vị tiểu sư muội thuần mỹ kia si ngốc nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, đôi tay nhỏ bé nắm chặt trước ngực, đôi mắt to tròn kích động chớp chớp-------Chương 84: Cao ThủPhong Phi Vân ngạo nghễ đứng ở giữa sân, bộ dáng cứ như cao thủ chững chạc tuyệt thế vậy, ánh mắt thản nhiên phiêu dật, mang trên người khí chất tiên nhân, đứng vững vàng ở đó làm cho những thiếu nữ tiên môn khác bị mê hoặc đến mức trái tim đập loạn xạ.Phong Tiên Tuyết biết rõ người này đang giả bộ, rất muốn đi đến đá vào chân hắn hai cái nhưng mà khi thấy bạch cốt nằm đầy trên đất thì trong lòng nàng lại cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được lại co rúc thân thể mềm mại lại, chỉ ảo não hừ lạnh một tiếng."

Ngân!"

Oán hận trong lòng nàng rất lớn.Nghe tiếng hừ lạnh như thế, Phong Phi Vân hiển nhiên biết cô vợ trẻ này là đang tức giận, vội vàng lững thửng đi tới, nghiêm nghị nói:- Tiên Tuyết muội muội, ta biết bây giờ muội rất sợ, không ngại thì tối nay ngủ chung với ta đi, ta sẽ bảo vệ muội."

Ngân ngân!

Ngủ cùng với ngươi ta còn sợ hơn!Phong Tiên Tuyết sao có thể không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái quỷ quái gì chứ, hiển nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được rồi, nhưng mà ngoài trạm dịch lại có ô quang chớp động, hình như có sinh vật hắc ám nào đó chạy nhanh trong đêm."

Xuy xuy!"

Tiếp theo lại có thanh âm tranh cãi quái dị loáng thoáng vang lên, càng nghe càng làm cho da đầu tê dại!- Ngủ cùng với ngươi không phải là không được, nhưng mà ngươi không được động tay động chân, hơn nữa nhất định phải mặc y phục mà ngủ!Phong Tiên Tuyết hai tay ôm đầu gối, cả người co lại thành một khối, giờ khắc này cô mới thật sự giống như một tiểu cô nưỡng nhát gan, sợ sệt.Cả người Phong Phi Vân đều là chính khí, nhưng mà hắn lại nhíu mày nói:- Tiên Tuyết muội muội, cái này không phải là làm khó ta hay sao?

Muội biết rõ ta có thói quen ngủ trần truồng mà, được, được ... hôm nay không ngủ trần truồng vậy, hôm nay nhất định không ngủ trần truồng.Người tu luyện cũng là người, không thể nào không ngủ được!Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết tối hôm qua đã một đêm mất ngủ, nếu như đêm nay lại không ngủ thì chẳng những thể lực không có, ngay cả tu vi chiến lực cũng sẽ giảm đi nhiều, nếu như lại gặp một cái xác khô quái vật nào đó chỉ sợ không có được may mắn như bây giờ.3 cái xác khô kia chẳng qua cũng khỉ là con rối mà thôi, trong màn đêm vô biên kia không biết còn cất giấu sinh vật nào nữa hay không, đây mới thực sự là nguy hiểm thật sự.Trong trạm dịch Bạch Mã cũng còn không ít khách tu tiên, có mấy người tối nay không thể nào ngủ được, định sẽ thay phiên nhau canh giữ ban đêm.Mà Phong Phi Vân dĩ nhiên là kích động không thôi.

Hắn nắm bàn tay mềm mại của Phong Tiên Tuyết, không chờ đợi gì mà đi vào trong phòng trọ nghỉ ngơi, về phần sinh vật bí ẩn kia, nếu như dám không thức thời mà tiến tới quấy rầy Phong thiếu gia chúng ta thì Phong thiếu gia nhất định sẽ rất tức giận.Đỗ Thủ Cao là một người cho tới bây giờ vẫn không sợ bóng đêm, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong đống xác chết, có lúc không có chỗ ngủ, thậm chí hắn còn ngủ nhờ ở một mộ phần ven đường cả đêm.Bước chân hắn rất nhanh, mặc dù là màn đêm đen kịt nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực để soi đường.Ngẩng đầu lên, nhìn về hướng màn đêm vô biên kia, chỉ thấy có một cái nhà ở đằng xa, xa xa còn có cao sơn đại lĩnh, sói đang tru, có mùi máu tươi hòa trong làn gió rét.Hắn nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, ngửi một cái, lẩm bẩm: "Tới Long Thạch trấn rồi!"

"Sột soạt!"

Mới đi tới cửa trấn, hắn liền dừng bước, trực giác sát thủ lâu năm nói cho hắn biết có mối nguy hiểm vô hình đang đến gần.Hằn mang cả người hắn đều dâng lên, nhiều năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một loại cảm giác làm cho tâm linh hắn cảm thấy thật kinh khủng, tựa như đứng sau lưng hắn chính là tử thần lưỡi dài vậy.- Người nào, đi ra đây?Trong lòng Đỗ Thủ Cao mặc dù băng hàn nhưng vẫn cố bình tĩnh ung dung như cũ, trên người bộc phát ra khí thế sát kiếm sắc bén."

Phốc!"

Một cánh tay kho héo từ nhô ra từ trong lòng đất, cánh tay dính đầy bùn đất huyết sắt tóm ống quần hắn lại, giống như sẽ kéo hắn vào trong vực sâu địa ngực vậy."

Vèo!"

Đao Đỗ Thủ Cao xuất ra, tốc độ chẳng biết là so với lần truy sát Phong Phi Vân hôm trước nhanh hơn gấp bao nhiêu lần nữa, một đao xẹt qua, chẳng những chặt đứt được cánh tay kia mà đao khí càng cuồn cuộn hơn nữa, lại thêm hóa thành long quyển đánh úp về phía trong lòng đất, như muốn đem cái thứ quái vật kia cắn nát ra."

Ùng ùng!"

Nhưng mà cánh tay thứ hai, thứ ba, thứ tư ... lần lượt từ dưới lòng đất chui ra!Vô dố cánh tay khô quắt từ dưới đất chui lên, trên lòng bàn tay dính đầy bùn máu, lông thi thật dài, có cái còn lộ ra cả bộ phận bạch cốt, nhưng mà những thứ của người chết này lại kết xuất thành từng Phật thủ ấn khác nhau, bày biện ta đủ loại hình dáng.- Phật môn linh thông, thiên thủ như lai!Trong lòng Đỗ Thủ Cao lạnh run, bay vọt lên, chân đạp hư không, rơi xuống trấn khẩu ở ngọn một bụi thanh trúc.Bùn đất trên mặt đất bắt đầu chuyển động chậm rãi, hình thành một pho tượng phật tôn ấn ký nằm lăn trên mặt đất, mà những cánh tay của người chết chui ra từ dưới lòng đất đều bị nhốt lại trong Phật tôn ấn ký.Một mặt là huyết thủ âm kinh khủng, một mặt lại là kết xuất Phật thủ ấn, quả thực tạo thành 2 thế đối lập mãnh liệt làm cho người ta không nhịn được tò mò, lẽ nào người chết có thể tu luyện thành linh thông Phật môn vô thượng sao?Dưới lòng đất rốt cuộc là có thứ gì đây?-------Chương 85: Nê Bồ Tát"Ầm!"

Bùn đất trên mặt đất lưu động, ngưng kết thành một pho tượng Nê Bồ tát cao năm thước (nê là bùn đất í ^^), phật nhãn, phật nhĩ, phật thân, phật y đều tinh tế tỉ mỉ quang thân, ẩn chứa phật vận vô thượng.Trên nê Bồ tát có rất nhiều cánh tay thật dài, mỗi một cánh tay đều khô quắt mà uy nghiêm đáng sợ, nắm phật ấn bất đồng, ở giữa là tầng tầng quỷ hỏa.Hiểu biết của Đỗ Thủ Cao không thể nói là không lớn, nhưng mà bây giờ cả người đều phát run, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm pho tượng nê Bồ Tát quỷ khí nghiêm nghị kia."

Ùng ùng!"

Bỗng dưng, pho tượng nê Bồ Tát này từ dưới đất bay lên, mang theo từng đạo phong lôi quang, xông thẳng trời cao, đánh ra mấy chục đạo phật chưởng ấn.Đỗ Thủ Cao không dám đứng im thêm chút nào nữa, hắn điều động linh khí toàn thân, kích hoạt uy lực linh đao đang cầm trong tay, một đạo đao quang như thiên hà chém thẳng xuống.Cùng lúc đó, khí tượng "Tinh la mạt thế" trong người hắn triển hiện ra, tựa như một mảnh tinh không trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, dựa vào ba trăm sáu mươi viên tinh tú chi lực, đương không chấn nhiếp.Một chiêu này của hắn đã là một kích mạnh nhất, đủ để đánh một người cấp bậc trưởng lão tan thành mảnh vụn!"

Ầm!"

Nhưng mà sau khi một chiêu này xuất ra, hắn lại cảm thấy cơ thể mình giống như bị va vào đồi núi vậy, mép miệng bị rách ra một mảng lớn, máu tươm ra như suối.Ngực hắn bị chưởng ấn đạo phật đánh trúng, thiếu chút nữa đã đánh xuyên thủng người hắn."

Thình thịch!"

Cả đời Đỗ Thủ Cao gặp cường giả tu tiên không thể nói là ít, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bất lực như bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn ngã xuống, nằm rạp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy nổi.Xương cốt cả người hắn như bị chấn nát, muốn quật cường đứng lên nhưng làm thế nào cũng không bò đậy nổi."

Vù vù!"

Pho tượng nê Bồ Tát cao năm thước kia lại trở về mặt đất, đang xoay tròn tiến lại gần, hình như muốn chấn sát Đỗ Thủ Cao.- Mạng ta xong rồi!Đỗ Thủ Cao cắn chặt hàm răng, nhắm hai mắt lại.Mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh."

Ầm!"

Bên tai truyền tới một tiếng nổ vang trời, giống như sấm sét cuồn cuộn, một đạo điện quang từ trên trời giáng xuống đánh cho pho tượng nê Bồ Tát kia lui ra xa.- Lẽ nào hôm nay sẽ có người tới cứu ta?

Không, dù cho có người muốn cứu ta thì tuyệt đối cũng không đánh lại pho tượng nê Bồ Tát kia!Đỗ Thủ Cao đột nhiên mở mắt, chỉ thấy một vầng trăng sáng treo trên đầu ngọn liễu, quang hoa tỏa ra nhợt nhạt làm cho người ta cảm thấy đẹp vô cùng.Một cô gái không nhiễm chút trần ai đạp trăng đi tới, mái tóc đen dài như tơ tung bay trong bầu trời đêm, dáng người uyển chuyển như Nguyệt quan tiên tử, trong tay lại còn ôm một chiếc hồng tỳ bà cổ sắc cổ hương.Trên gương mặt tuyệt sắc khuynh thành lất phất chiếc khăn lụa trắng, trên có thêu một con hồ điệp trông rất sống động, tuy nhìn không thấy được mặt nàng nhưng mà khí chất trên người nàng làm làm cho một tên sát thủ tuy không gần nữ sắc như Đỗ Thủ Cao cũng phải run lên.Một kích vừa rồi nhất định là Đông Phương Kính Nguyệt đã nhờ vào uy lực của Hạo thiên linh kính phát xuất mới đẩy lùi được pho tượng nê Bồ Tát kia.Cũng chỉ có Hạo thiên linh kính mới có thần uy như thế!Đôi chân uyển chuyển của nàng từ từ rơi xuống trên mặt đất, trong đôi mỹ ngâu mang theo khói sóng vô hạn, vừa nhìn về phía nê Bồ Tát u ám dọa người kia thì đã nhìn thấy được manh mối.- Minh nguyệt hạo thiên!Ngón tay mảnh khảnh của nàng hơi duỗi một chút, một đạo linh mang từ đầu ngón tay dật xuất ra, hạo thiên linh kính nối liền bầu trời.Lại một đạo điện quang cường tráng từ Hạo thiên linh kính nổ bắn ra ngoài, đem những cánh tay trên pho tượng nê Bồ Tát kia toàn bộ đều bị đánh nát, ngay cả thân mình nó cũng bắt đầu rạn nứt, từng bàn tay to lớn rơi xuống nền đất đen."

Đùng đùng!"

Lúc tất cả những cánh tay kia tan mất trong bùn đất thì cuối cùng cũng hiện ra một vị cổ tăng được bao bọc ở bên trong.Một vị cổ tăng vậy mà được bao vây trong nê Bồ Tát!Vị cổ tăng này đứng thẳng nghiêm nghị, hai tay chắp trước ngực, bảo tượng trang nghiêm, nhưng mà áo cà sa trên người hắn lại sớm bị mục nát hơn phân nửa, huyết nhục trên người cũng đen kịt ám trầm, có chỗ lại bị kiến hay côn trùng gì đó gặm cắn thành lỗ hổng.Gương mặt kia cũng đã bị móp méo khô bại, chỗ lỗ mũi và xương gò má càng lộ ra xương trắng, trên môi và trán chỉ lại lại một chút huyết nhục.Tình cảnh thế này quả thực rất đáng sợ, đủ để hù chết một người nhát gan.Đông Phương Kính Nguyệt tuy là con gái nhưng lại thản nhiên ung dung, lẳng lặng đứng im, gật đầu một cái, nói:- Xem ra người tới đưa tin nói không sai, hầm mỏ trong Kính Hoàn sơn quả thực là đã đào ra điều chẳng lành.Đông Phương Kính Nguyệt vốn muốn tới Tử Tiêu cổ thành tìm tung tích Phong Phi Vân, nhưng vừa lúc gặp phải người đưa tin của gia tộc Ngân Câu, biết được trong Kính Hoàn cổ sơn đào ra được thứ gì đó kinh hãi thế tục, vì lợi ích gia tộc nên nàng liền đi suốt đêm tới Long Thạch trấn.Về phần muốn tóm tên tiểu tử Phong Phi Vân thì cũng chỉ có thể tạm thời gác lại."

Ầm!"

Đông Phương Kính Nguyệt đem Hạo thiên linh kính tế ở trong tay, lần nữa hướng về cổ thi tăng nhân kia mà tấn công, muốn đem thứ tà ác này tiêu diệt hoàn toàn, nhưng không ngờ cổ thi tăng nhân này lại mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, vậy mà lại đón được một kích linh khí, lúc này đã chạy trốn vào trong màn đêm, biến mất hoàn toàn.- Đúng là một con quỷ thật lợi hại, chiến lực không hề dưới một tu sĩ thần cơ đỉnh phong.Đông Phương Kính Nguyệt đối với địa thế Kính Hoàn cổ sơn không hiểu rõ nên cũng không dám truy kích tùy tiện, đành phải để mặc cho pho tượng cổ thi tăng nhân kia chạy trốn.- Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung!Tâm trí giữa Đông Phương Kính Nguyệt và Phong Phi Vân đều giống như nhau, nhưng mà trình độ thận trọng thì nàng càng cao hơn Phong Phi Vân, chẳng qua chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện ra hình vẽ ký hiệu phía sau tai Đỗ Thủ Cao.-------Chương 86: Một Chiêu Vây Ngụy Cứu TriệuĐó là hình vẽ đặc hữu của sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung!- Hừ!

Một nữ nhân!Đỗ Thủ Cao hừ lạnh một tiếng, chẳng chút nào che giấu sự xem thường trong lời nói, từ dưới đất từ từ đứng dậy, vẫn là đứng thẳng ngay ngắn như trước, nhưng lại khập khễnh hướng về Long Thạch trấn mà bước đi.Hắn là một người quật cường và lại là một người không chịu thua kém người khác!- Hôm nay cô cứu ta một mạng, sau này ta nhất định thay cô giết mười người để trả lại!Đỗ Thủ Cao cũng không quay đầu lại, trong thanh âm không mang theo bất cứ cảm tình nào.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Ngươi giúp ta giết một người là đủ rồi!- Người nào?Đỗ Thủ Cao dừng bước.- Phong Phi Vân!Đông Phương Kính Nguyệt vẫn không quên được nỗi nhục bị Phong Phi Vân một quyền đánh ngã xuống đất, tên kia quả thực chính là một tên khốn kiếp.Với thiên tư của Đỗ Thủ Cao, chỉ cần không chết thì tương lai nhất định thành tựu bất phàm, nếu như hắn nhất định phải giết một người thì người này gần như có thể nói là chết chắc!Lúc này Phong Phi Vân hiển nhiên không biết Đông Phương Kính Nguyệt đã mời một sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ tới giết hắn, bởi vì bây giờ dù cho là Thiên Vương lão tử tới thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không để ý tới.- Phong Phi Vân, tại sao ngươi lại phải quấn mền thế?Phong Tiên Tuyết siết chặt quả đám, rất muốn đánh hắn hai quyền.- Đi ngủ dĩ nhiên là phải quấn mền rồi!Phong Phi Vân cũng cảm thấy không có chỗ nào không ổn cả.- Nhưng mà không phải ngươi đã nói sẽ không ngủ trần truồng hay sao?Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết đã méo lệch cả ra.Phong Phi Vân đã sớm nhảy lên trên giường, trên người đã sớm cởi sạch sẽ, quấn mền thật chặc, cười ha hả nhìn Phong Tiên Tuyết.- Quấn chăn hiển nhiên cũng sẽ không coi là ngủ trần truồng rồi!Phong Phi Vân chìa cánh tay trần trụi ra, kéo lấy tay nàng, cười nói:- Tiên Tuyết, lúc còn bé không phải chúng ta vẫn thường ngủ trần truồng với nhau hay sao, nghĩ tới lúc đó thì bây giờ muội cũng đừng có xấu hổ như vậy nữa, làm sao mà khi trưởng thành rồi muội lại không cương trực như trước kia vậy?- Cương trực?

Nếu như ta còn cương trực như trước thì chẳng phải ngươi liền chiếm tiện nghi ta hay sao?Phong Tiên Tuyết tức giận giậm chân, Phong Phi Vân này quả thật là một tên không biết xấu hổ.- Con khỉ ấy, mà trên người muội có cái tiện nghi gì mà ta chưa từng chiếm qua không?Phong Phi Vân cười hắc hắc, nhưng sau khi thấy ánh mắt Phong Tiên Tuyết càng lúc càng bất thiện thì vội vàng đổi giọng, nói:- Vợ à, tốt nhất là vợ nên đóng cửa để nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không thì ngày mai làm sao đi tìm Thương sinh động phủ được?Sau khi nghe tới bốn chữ Thương sinh động phủ, vẻ mặt Phong Tiên Tuyết lúc này mới trở nên nhu hòa, nói:- Vậy ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ dưới đất!- Thiên hạ nào có ai có suy nghĩ sẽ để cho một nữ nhân ngủ dưới đất chứ?Phong Phi Vân lại nói:- Chúng ta cùng ngủ dưới đất vậy!Phong Phi Vân nói xong thì không băn khoăn gì mà khoác chăn, nhảy từ trên giường xuống, Phong Tiên Tuyết vẫn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị quấn vào trong chăn, sau đó ngã trên mặt đất.Phải biết rằng bên trong Phong Phi Vân không có mặc gì cả, cảm xúc kia tuyệt đối rất kích thích.Lúc đầu Phong Phi Vân vẫn cho rằng không có gì đáng ngại, nhưng mà sau khi đem nàng quấn kít trong chăn thì cũng cảm thấy không ổn.

Hình như lúc bé không có lớn như vậy.

Của nàng có nhiều chỗ lớn hơn, của hắn cũng có nhiều chỗ lớn, hơn nữa còn không nghe theo sự sai bảo của chủ nhân!Phong Tiên Tuyết vốn đã bị dọa sợ đến mặt mày biến sắc, cả người e thẹn, nhưng mà ở hình ảnh ở giữa chân mày nàng lại đập thẳng vào mắt, cứ như một ngọn lửa lan tràn khắp người nàng.Cả người cũng thay đổi, trong đôi mắt cũng bắt đầu sinh hàn khí, tựa như một người khác vậy, chẳng hề xấu hổ nữa, ngón tay cứ như thiết trảo, trực tiếp hướng để cổ Phong Phi Vân mà tóm chặt lại, hình như muốn bóp đứt cổ hắn vậy.Phong Phi Vân hình như đã sớm ngờ được nàng lại đột nhiên xuất thủ vậy, tốc độ càng nhanh nhạy hơn, lắc cổ một cái là đã tránh thoát được ngón tay sắc bén của nàng, một tay chợt công kích, đánh vào trên cánh tay ngọc ngà của nàng.Phong Tiên Tuyết không ngờ tốc độ phản ứng của Phong Phi Vân lại nhanh như vậy, dù sao thì bây giờ hai người đều đang quấn chặt trong chăn, gắt gao ôm lấy nhau, chẳng qua chỉ cách bởi một lớp quần áo, dưới tình huống thân mật không có khoảng cách như bây giờ, hắn đề có thể làm ra đủ thủ đoạn đáp trả.Như vậy thì chỉ có thể nói, hắn đã sớm dự liệu được mình sẽ ra tay!Ngọn lửa chỗ mi tâm Phong Tiên Tuyết càng thanh thoát hơn, lan tràn khắp người nàng, cả khuôn mặt cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, đường nét càng thêm tinh xảo, ngay cả khí chất cũng trở nên có chút mờ ảo, trên mặt có một tầng vụ khí sinh thành.Cùng với tên yêu nam mà Phong Phi Vân gặp phải tối qua thì hết sức giống nhau, nhưng mà tên yêu nam kia mặc nam trang, tóc búi lại, nhìn tuấn lãng vô cùng, nhưng mái tóc đen của nàng thì lại phân tán rời rạc, đôi mắt quyến rũ như tơ, quả thực làm chúng sinh điên đảo.Khí chất và tướng mạo một người lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy!Nàng chợt giãy giụa thân thể mềm mại, muốn thoát khỏi chăn, nhưng mà cánh tay Phong Phi Vân lại cứ như hai con rắn quấn chặt lấy nàng vậy, quấn quanh lấy hai vai và hai chân của nàng, tiếp theo lại quay cuồng lấy nàng.- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ngươi đem Tiên Tuyết muội muội giấu ở đâu rồi?Phong Phi Vân vẫn luôn cảm thấy người này có gì đó không giống Phong Tiên Tuyết, khi nàng mặt dày mày dạn muốn đi theo Phong Phi Vân tới Kính Hoàn cổ sơn, Phong Phi Vân cũng cảm giác được có chuyện không hay, vì vậy mới định tối nay sẽ bắt nàng hiện ra nguyên hình.Suy đoán quả thực không sai, Phong Tiên Tuyết lại chính là tên yêu nam tuyệt thế kia, không, nói đúng ra thì chính là một yêu nữ tuyệt thế mới đúng.Khuôn mặt của nàng vốn là như thế, nếu như giả trai thì có thể làm mê mệt được toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, nếu như là giả gái thì chính là hồng nhan họa thủy.- Không mượn ngươi xen vào!Hai tay Phong Phi Vân ôm người nàng thật chặt, khi thì bóp ở trên lưng ngọc, khi thì chế trụ đôi chân thon dài mượt mà để cho nàng không cách nào trốn thoát, thật đúng như lời Phong Phi Vân nói, cả người nàng đều bị hắn chiếm sạch.Phong Phi Vân hiển nhiên không muốn sàm sỡ nàng thật, chỉ là tu vi của nàng thì đã cao hơn Phong Phi Vân mấy cảnh giới, nếu thật sự để cho nàng thoát ra khỏi chăn thì đến lúc đó dù cho có linh khí trợ giúp thì hắn cũng tuyệt không có đường sống.Nếu đã không trốn thoát được vậy thì một chưởng đánh chết tên khốn kiếp này!Hai mắt Phong Tiên Tuyết bắn ra hàn quang bén ngót, cánh tay mảnh khảnh vươn ra khỏi quần áo, một phiến linh quang xông ra giữa bàn tay, một chưởng đánh vào lưng Phong Phi Vân.Lúc này nàng đã bị Phong Phi Vân vây quanh, một chưởng này quả thực là rất khéo kéo.- Nguy rồi!Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng một luồng khí lãng bốc lên mãnh liệt từ phía sau đang đi tới, xương sống giống như bị đông lại vậy, lúc này nếu như không hành động thì nhất định chết trong nàng rồi.Hai mắt Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen lanh lợi của phong Tiên Tuyết:- Phong Phi Vân, ngươi chết chắc rồi ...Đâm rồi!Lời nói của Phong Tiên Tuyết mới nói phân nữa thì đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy chỗ ngực mát mẻ vô cùng, tên Phong Phi Vân này thực sự là kẻ không gì mà không thể làm được, hắn đã đưa tay ra xé nát y phục trước ngực nàng, lộ ra chiếc yếm đào màu trắng sữa.Phong Phi Vân đã từng chiếm đoạt vô số dân nữ, phong lưu hảo hán ngự nữ vô số, dân chúng trong thành Linh Châu bây giờ đều gọi hắn là Tiêu dao ngọc hoàng bồ tát chuyển thế, nhưng trước đó thì loại chuyện xé quần áo phụ nữ hắn đã làm không ít lần, kinh nghiệm dĩ nhiên là rất phong phú.Xé quần áo nữ nhân, chính là một kỹ năng sống, không khổ công gọt giũa nhiều lần thì dám chắc không thể xé một cách hoàn mỹ được.Có người dùng sức quá nhỏ hiển nhiên sẽ không xé được y phục, có người dùng sức quá lớn, cũng là làm cho người con gái bị đau, còn có người xé không đúng vị trí thì rõ ràng là muốn xé chỗ ngực thì hắn lại xé phải chỗ trên lưng, rõ ràng là muốn xé chính là cái váy, hắn lại xé rách cái quần nhỏ.Quần nhỏ cũng xé rách, ngay cả một điểm bí mật cuối cùng cũng bị bại lộ, vậy thì việc xé y phục còn có lạc thú gì nữa?Những tình huống nói trên đều là người thiếu kinh nghiệm gặp phải sai lầm, Phong Phi Vân hiển nhiên là không phạm những sai lầm này.Bởi vì hắn là một tên lão đạo đầy kinh nghiệm!Câu chuyện về ông lão bán dầu có tài thiện xạ bách bộ xuyên dương (cách xa 100 bước bắn xuyên qua lá dương) nhắc nhở mọi người, chỉ cần một chuyện được lặp đi lặp lại không ngừng là có thể quen tay hay việc, trở thành một bậc nhân tài cao thủ trong chuyện này.Một chiêu "vây Ngụy cứu Triệu" này đích thật là tuyệt vời, một lần hành động là phá được một chưởng chết người của Phong Tiên Tuyết.-------Chương 87: Một Chiêu Vây Ngụy Cứu Triệu 2Phong Tiên Tuyết vội vàng thu tay về, dùng bàn tay che ngực lại, tuy là như vậy nhưng mà lãnh ý trong mắt nàng càng sâu đậm hơn, đôi chân ngọc thon dài bất ngờ đạp một cái, mang theo cự lực nghìn cần đá vào bụng dưới của Phong Phi Vân.Hắn đau đến mức cả người co rúc lại, nàng ra tay thật sự rất nham hiểm, nếu như một cước này lệch xuống dưới thêm mấy phần thì sợ là vô số ngự nữ của Phong gia chúng ta sẽ phải từ thần đàn rơi xuống, nửa đời không thể cử động được.Một kích thuận lợi, Phong Tiên Tuyết dĩ nhiên là thừa thắng truy kích, tuy là đôi chân ngọc hết sức thon nhỏ nhưng lại tràn đầy gợi cảm, nhưng mà lại cứ muốn tiếp tục đá, vẫn phải đá trúng vào cái thứ của quý của người nam nhân.Đâm rồi!Phong Phi Vân lại dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu, trực tiếp xé quần của nàng, khụ khụ, mọi người cũng đừng cho là Phong thiếu gia chúng ta phạm vào cái loại sai lầm thấp kém, lúc này mới thật sự là phản ứng nhạy bén, không câu nệ truyền thống bảo thủ được.Một tiếng vải bị vé rách giữa hai chân nàng, thanh âm đó vang lên ở chỗ bắp đùi, quả nhiên là nhận được hiệu quả rõ rệt.Hai chân Phong Tiên Tuyết không dám cử động nữa, ngược lại chỉ kẹp lại thật chặt, rất sợ vừa nhấc chân lên thì cảnh xuân liền hiện ra hết.Hai người đồng loạt ngừng tay, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không nhúc nhích.Nhưng mà lúc này Phong Phi Vân lại có chút ngượng ngùng, chà xát bàn tay vào nhau còn có thể cảm nhận được một luồng ấm áp giữa các ngón tay, giống như mới lướt qua một bụi cỏ trong khê cốc vậy, ý vị rất lưu luyến không quên được.- Phong Phi Vân, ngươi có thể đừng vô sỉ một chút được không?Trên trán Phong Tiên Tuyết xâu thành từng chuỗi hắc tuyến, một tay nắm chặt vạt áo che chỗ ngực bị xé rách, một tay nắm chặc quần, rất sợ quần bị vén lên thì liền bị Phong Phi Vân nhìn thấy không xót một thứ gì.- Khụ khụ!

Ta cũng bị bất đắc dĩ thôi, chẳng qua chỉ là một cách tự giải thoát chính đáng mà thôi!Phong Phi Vân chẳng chút nào cảm thấy xấu hổ, hai bắp tay rắn chắc như loài hổ lang ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Phong Tiên Tuyết, vẫn không có ý buông ra đây.Phong Tiên Tuyết tuy là tức giận sắp phát điên nhưng lại không thể làm gì, một khi nàng lại dùng đến sát chiêu thì có trời mới biết cái đồ con rùa Phong Phi Vân hắn lại dùng đến cái thủ đoạn hạ lưu thế nào nữa.- Ngươi ... làm sao mà ngươi cứ như có ba cái tay thế?Phong Tiên Tuyết tức giận vô cùng, cảm giác được chỗ dưới bụng đang có cái gì khác thường đang chuyển động, tỏa nhiệt nóng hỏi làm cô rất khó chịu, tưởng rằng Phong Phi Vân lại động thủ, lại làm một hành động đê tiện nào khác.Lần này Phong Phi Vân thật sự lúng túng, lúc này hắn đúng là không có mặc gì cả, cảm giác nhảy cảm đến cực điểm, không cẩn thận thì tà hỏa đồ sinh, muốn áp chế cũng không thể nào.- Khặc khặc, ta làm sao có thể có ba cái tay cơ chứ, đó là do ta tế xuất pháp bảo cực mạnh đấy, nếu như muội lại dám ra tay thì không phải chỉ quần áo bị xé rách đâu, cẩn thận chỗ khác cũng bị rách nát hết đấy.Lúc này Phong Phi Vân cũng chỉ có thể uy hiếp nành, không để cho nàng dám manh động, chỉ có như vậy mới có thể chế ngực được nàng mà thôi.- Mạnh nhất?

Pháp bảo?Phong Tiên Tuyết liền biến sắc, không ngờ lòng dạ Phong Phi Vân lại sâu xa đến thế, vậy mà lại cất giấu hậu chiêu như vậy.Pháp bảo dưới bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, cứ như hỏa diễm đang thiêu đốt, cứng rắn mà lại sắc bén, tựa như một thanh "Chủy thủ" đặt ở chỗ dưới rốn nàng ba phân, nếu như nàng thật sự xuất thủ thì thanh "Chủy thủ" này có thể đâm thủng người nàng.Trên trán nàng túa đầy mồ hôi, vậy mà nàng lại rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm như vậy, đang lúc sinh tử cứu tai thì Phong Phi Vân lại hết sức âm hiểm, sát chiêu như vậy quả thực là bất tuyệt.Phong Phi Vân tuy là da mặt đủ dày nhưng lại dùng thanh "Chủy thủ" này uy hiếp một nữ nhân thì thật sự có chút thẹn thùng, dù vậy thì hắn vẫn gải bộ bình tĩnh, nói:- Ngươi cũng không phải Tiên Tuyết muội muội, rốt cuộc ngươi là ai?Cô gái ở trong lòng có thể nói là đại mỹ nhân tuyệt sắc, có diện mạo xinh đẹp làm loạn thiên hạ, tuy là Phong Tiên Tuyết cũng xinh đẹp vô cùng nhưng cùng so sánh với nàng thì lại kém đi mấy bậc.Hơn nữa tu vi của nàng cao tuyệt, không kém hơn những nhân vật cấp trưởng lão khác, Phong Tiên Tuyết căn bản lại không thể sánh bằng, khí chất trên người cùng với Phong Tiên Tuyết lại hoàn toàn khác hắn, tại sao có thể cùng một người chứ?Lúc này tính mạng đều nằm trong tay Phong Phi Vân, mặc dù nàng muốn phản kháng nhưng cũng là có lòng nhưng không đủ lực, nói:- Ta chính là Phong Tiên Tuyết, từ đầu tới cuối đều là ta.- Hừ, lời này của cô chỉ có thể dùng để lừa những đứa bé 3 tuổi.Phong Phi Vân hiển nhiên không tin lời của nàng.Ngọn hỏa diễm giữa mi tâm Phong Tiên Tuyết không hề nhảy lên nữa, tướng mạo của nàng lại biến thành dáng dấp Phong Tiên Tuyết, giữa hai mắt xuất hiện song đồng, có kiếm hoa nhàn nhạt lưu chuyển giữa đồng tử.- Nếu ta không phải là Phong Tiên Tuyết thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi!Trong mắt Phong Tiên Tuyết mang theo vẻ phức tạp, nói:- Tối hôm qua ta và Đỗ Thủ Cao cùng nhau truy sát ngươi, nếu không phải ta âm thầm gây trở ngại cho Đỗ Thủ Cao thì ngươi cho rằng với tu vi bây giờ của ngươi thì có thể chạy thoát khỏi đao của hắn hay sao?Nàng nói cũng không sai, Đỗ Thủ Cao có thể một đao đánh chết người cấp bậc trưởng lão, nếu hắn thật sự toàn lực ứng phó thì Phong Phi Vân tuyệt đối không tiếp nổi nửa chiêu của hắn, dĩ nhiên đây là đang nói dưới tình huống không dùng linh khí.- Ta biết rõ miếng thẻ tre ghi chép Thương sinh động phủ ở trong tay của ngươi, nếu như ta không phải Phong Tiên Tuyết thì ngay từ lúc ở Tiềm Long biệt viện ta đã ra tay giết ngươi đoạt lấy thẻ tre rồi, nói cho cùng thì ngươi có thể sống sao?Phong Tiên Tuyết nói.Ánh mắt Phong Phi Vân dần trở nên nhu hòa, có chút khó hiểu, nói:- Vậy thì tại sao muội lại làm như vậy?- Ta ...Phong Tiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, tinh mâu hàm yên, chậm rãi cúi đầu, vùi đầu vào trong lòng Phong Phi Vân, nói lầm bầm:- Ta rất khờ, ngươi nói ngươi còn nhớ lúc nhỏ chúng ta cùng chơi trò gia đình, ta làm tân nương, ngươi làm tân lang, chứng hôn chính là con đại hoàng cẩu ven đường!

Những lời nói dối này của ngươi chỉ để lừa con gái, nhưng mà ta lại tin ..."

-------Chương 88: Tiến Vào Kính Hoàn SơnHai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy Phong Phi Vân, tựa đầu rồi vùi vào trong lòng hắn, có vẻ thân mật mà lại vừa ngọt ngào, hạnh phúc.Nhưng mà Phong Phi Vân lại ngây ngẩn cả người, hắn có chút không thể thích ứng với loại cảm giác ngọt ngào này, tuy là hắn thường xuyên gọi nàng là vợ, nhưng cũng chỉ là những lời nói đùa, nếu như thật sự muốn lấy nàng làm vợ thì hắn biết hắn phải bước qua được một cửa ải.Bởi vì một Thủy Nguyệt Đình mà đã làm cho hắn mất hết tất cả lòng tin vào nữ nhân!- Khụ khụ, cái đó ...

Muội đã biết rõ đều là chuyện gạt người thì cũng đừng tin làm gì nữa.Phong Phi Vân vội vàng buông nàng ra, mở chăn rồi bước ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo vào.Dù cho đã đứng rất xa nàng nhưng mà tim hắn vẫn không thể bình tĩnh lại được.Hắn không sợ nữ nhân giết hắn, hắn chỉ sợ nữ nhân đối tốt với hắn!Phong Tiên Tuyết nhíu mày một cái, do dự một chút lại nói:- Thật ra thì tên muội vốn không phải là Phong Tiên Tuyết, nhưng mà sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi thì mới đặt tên cho muội là Phong Tiên Tuyết.Nghĩa phụ của nàng chính là nhị bá Phong Vạn Lý của Phong Phi Vân.- Vậy lúc trước muội tên là gì?

Tại sao lại phải ẩn náu ở Phong gia?Tâm tư Phong Phi Vân tinh tế vô cùng, rất nhanh liền nghĩ đến một loại khả năng.Giữa các đại gia tộc thường hay chỉ định quân cờ qua lại, loại quân cờ này thường được ẩn nấp rất kỹ, tác dụng trong tương lai cũng rất lớn, rất dễ nhận thấy Phong Tiên Tuyết chính là một quân cờ mà nhiều năm về trước được sắp xếp nằm vùng ở Phong gia.Địa vị nàng ở Phong gia càng cao thì việc phát huy tác dụng cũng càng lớn!Mà nếu muốn leo lên địa vị cao trong Phong gia thì ở Tiềm long đại chiến nhất định phải trổ hết tài năng, vì vậy dĩ nhiên nàng sẽ không từ một thủ đoạn nào để tăng cấp tu vi và thực lực, cho nên nàng mới có thể thuê Đỗ Thủ Cao đánh chết Phong Vũ, cướp đoạt thẻ tre.Nàng là vì muốn tìm linh tuyền trong Thương sinh động phủ, dùng linh tuyền để cho bản thân được đột phá lần nữa, không lâu sau sẽ ứng đối tại Tiềm Long đại chiến.Tuy là nàng chỉ nói một câu như thế nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã suy đoán được rất là nhiều thứ.Phong Tiên Tuyết nói:- Bây giờ muội vẫn không thể nói rõ với huynh được, Phong Phi Vân, huynh có thể đừng ép muội được không?- Được, ta không ép muội!

Muội vẫn cứ là vợ của ta!Phong Phi Vân cười nói.Tuy rằng chẳng qua chỉ là một câu nói đùa nhưng mà Phong Tiên Tuyết nghe thấy lại cảm thấy xúc động trong lòng: "Huynh ấy rõ ràng biết âm mưu mình bất chính, thậm chí bất lợi cho Phong gia nhưng vẫn có thể giả vờ cái gì cũng không biết, chẳng lẽ hắn thật sự yêu mến mình hay sao?

Nếu không phải là thích mình thì làm sao có thể không màn tới an nguy của gia tộc chứ?"

Càng nghĩ thì mặt Phong Tiên Tuyết càng ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng, ngón tay không ngừng miết trên vạt áo, hận không thể tìm một góc trong phòng để trốn."

Người này thật sự là oan gia mà, nếu mình thật sự là Phong Tiên Tuyết mình nhất định sẽ lấy huynh ấy, chăm sóc quản lý huynh ấy, làm cho huynh ấy không còn là một kẻ ăn chơi trác tán nữa ... chời ơi, làm sao mà mình lại nghĩ lung tung nhiều quá vậy!"

Mặt nàng càng lúc càng đỏ hơn!Nàng cũng không biết thật ra Phong Phi Vân từ lâu đã không phải là Phong Phi Vân, đối với gia tộc Phong gia cũng không có lòng trung thành mãnh liệt như thế, nếu như sau này thân phận Phong Tiên Tuyết bị bại lộ, bị Phong gia không dung thứ thì hắn thậm chí có thể đứng về phía của nàng, cùng nàng đối địch với cả Phong gia.Hắn chỉ quan tâm đến người tốt với hắn, hắn không hề bị trói buộc, hạn chế bởi gia tộc!Suốt đêm không nói chuyện.

Trạm dịch Bạch Mã cũng không có phát sinh thêm sự kiện quái quỷ nào nữa, thật giống như những cái xác khô đêm qua cũng chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.Sáng hôm sau, trời vừa sáng, rất nhiều người liền vội vội vàng vàng lên đường, rời khỏi Long Thạch trấn.Trong những người này, có rất nhiều người lúc đầu đều dự định vào trong Kính Hoàn cổ sơn hiếu kỳ muốn tìm kiếm bảo vật, thu thập khoáng thạch, nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm qua thì những người này không dám bước vào Kính Hoàn sơn dù chỉ là một bước.Dĩ nhiên cũng không thiếu những người can đảm, họ vẫn không bị những thi linh quỷ quái kia dọa cho khiếp sợ, ngược lại còn muốn đi vào trong hầm mỏ của gia tộc Ngân Câu để dò xét thực hư thế nào, trong lòng luôn hiếu kỳ thật ra thì miếu thờ trong lòng đất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Những người này kết giao cùng lên đường, tu vi mỗi người đều không tầm thường, cũng không đáng sợ.Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết cũng đã rời khỏi trạm dịch Bạch Mã, lên đường thẳng tiến vào trong Kính Hoàn cổ sơn.Bởi vì quanh năm các đại gia tộc đều khai thác quặng nên xe cộ đi qua lại cũng rất nhiều lần, điều này tạo thành một con đường mòn bằng phẳng.

Cổ xe đồng thần lộc chạy vội trên lối mòn, giống như một cơn thần phong thổi qua, rất nhanh đã vượt qua mặt đám khách tu tiên kia, biến mất trong trừng rậm xanh um tươi tốt.- Hai người trẻ tuổi này có lá gan thật là lớn, lại dám lên đường một mình.- Vị thiếu niên kia tu vi cực cao, có thể một chưởng đánh nát cái xác khô tối hôm qua thì người ta dĩ nhiên là tài cao mật lớn rồi!...Phong Phi Vân đứng trên trần cổ xe, hai ngọn hỏa diễm trong hai mắt bốc lên, nhìn về Long Thạch trấn đang dần dần lùi ra xa, chỉ còn thấy trong trấn có một luồng khí tượng bay lên không trung, như tinh tú giăng đầy trời.Ba trăm sáu mươi tinh tú bày ra hình dáng một cái la bàn, bao phủ nửa màn trời.- Khí tượng Tinh la mạt thế, Đỗ Thủ Cao quả nhiên đã chạy tới Long Thạch trấn, may là tối hôm qua hắn không có đi đến trạm dịch Bạch Mã.Phong Phi Vân đưa mắt xem khí vận, trong lòng cảm thấy may mắn.Phong Tiên Tuyết tay cầm xích sắt đen kịt, ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói:- Huynh vậy mà lại biết xem khí thuật, đây chính là tuyệt hoạt của trí sư và tầm bảo sư đấy!- À!

Nhưng mà nhãn lực không đỉnh mà thôi, không có gì là không thể.Phong Phi Vân lắc đầu cười nói.Bây giờ hai người cũng coi là đã hiểu rõ nhau, cũng không giấu giếm tu vi, đêm qua hai người lúng túng cả một đêm, sáng sớm hôm nay một câu cũng không nói với nhau, cho tới bây giờ mới xem như là mở miệng qua lại.Phong Tiên Tuyết lắc đầu nói:- Người tu tiên có nhãn lực lợi hại không ít, nhưng mà nhãn lực cũng chia thành rất nhiều loại.

Như muội tu luyện Song đồng toái nguyệt kiếm, đó chính là tẩu lực lượng hình.

Còn có người ánh mắt chỉ cần liếc một cái là có thể thấy được chuyện xảy ra ngoài ngàn dậm, đây là linh thông hình.

Mà có thể xem khí, nhìn thấu, vọng tinh, nhất định là người có đại trí tuệ, chẳng những dựa vào nhãn lực, hơn nữa còn phải dựa vào suy tính của đại não mới có thể làm đến bước này, người như vậy tương đối rất ít, thành tựu tương lai nhất định không thấp.Nàng hình như đã phát giác ra điều gì không ổn, trừng mắt liếc Phong Phi Vân, nói:- Huynh có thể nhìn thấu sao?- Hì hì!

Muội nghĩ sao?Hỏa diễm trong hai mắt Phong Phi Vân nhàn nhạt, vừa đúng lúc nhìn chằm chằm trên người của nàng cười hì hì.- Không biết xấu hổ!Kiếm quang trong hai mắt Phong Tiên Tuyết ngưng tự, một đạo ô quang nổ bắn ra, hóa thành một đạo lợi kiếm đâm thẳng vào đôi mắt tà ác của Phong Phi Vân."

Thình thịch!"

Phong Phi Vân vội vàng nghiêng người tránh khỏi một kiếm nguy hiểm này.Hắn từ trên trần cổ xe nhảy xuống, ngồi cạnh Phong Tiên Tuyết, hỏa diễm trong hai mắt đã thu liễm, cười nói:- Muội nghĩ nhiều rồi, mắt ta không nhìn thấu được cái gì hết.

Hơn nữa thân thể nữ nhân có sự hấp dẫn rất lớn, nhất định rất huyền bí, nếu như liếc mắt một cái thấy hết sạch thì còn có ý nghĩ gì nữa chứ?- Vậy huynh cũng đã sớm thấy hết của muội rồi, chẳng phải muội đối với huynh cũng không có sức hút nào hay sao?-------Chương 89: Tiến Vào Kính Hoàn Sơn 2Phong Tiên Tuyết chớp chớp mắt, hàng lông mi thật dài run run.Phong Phi Vân hơi dừng lại một chút, nói:- Vậy cũng là chuyện lúc bé, coi như nhìn cũng không nhìn thấy gì?- Vậy còn bây giờ?Phong Tiên Tuyết nói.Phong Phi Vân hơi ngẩn ra, nhìn bốn phía xung quanh, điên cuồng nuốt nước bọt, nói:- Tiên Tuyết, muội sẽ không cương trực như vậy chứ?

Tuy là bây giờ đang ở chốn hoang vu nên thời gian qua ta cũng đã rất khách khí, nhưng nếu như muội dám cởi, thì ta cũng có can đảm dám nhìn!- Hứ, trong đầu huynh lúc nào cũng đầy những ý nghĩ xấu xa!Phong Tiên Tuyết nói.- Ha ha, chọc muội thôi!Tiếng cười của Phong Phi Vân vang vọng khắp núi, còn kèm theo tiếng hừ lạnh đầy giận dữ của Phong Tiên Tuyết, hai người hình như lại bắt đầu cấu véo nhau rồi.Cổ xe đồng thần lộc đi vội vào trong Kính Hoàn sơn, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu ngọn núi và đại cốc, cảnh tượng trước mắt cũng đã thay đổi, một tòa thạch lâm hiên ra.Thần lộc dừng lại, Phong Phi Vân từ trong cổ xe chui ra, đứng ở cạnh thạch lâm, vừa nhìn thẻ tre trong tay, vừa nhìn địa mạo thay đổi xung quanh.- Thế nào?

Có phải ở nơi này hay không?Phong Tiên Tuyết đã đi tới.- Có mấy chỗ giống nhau, nhưng cũng có mấy chỗ khác nhau.Phong Phi Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy một vách núi dựng đứng xông thẳng lên trường cao ở phía trước, bề mặt vách đá bằng phẳng nhẵn bóng, thật giống như mấy trăm ngàn năm trước đã bị người khác dùng một kiếm bổ ra vậy.Phía dưới sườn núi có mấy tảng cự thạch lâm, diện tích khoảng mấy chục mẫu, mỗi một tảng đá lớn đều cao chừng mấy chục thước, nặng chừng mấy vạn cân.Mà ở bên kia thạch lâm cũng là một cái sơn cốc sâu không thấy đáy, bên trong tràn ngập sương trắng, có một con vân hạc từ dưới bay thẳng lên, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy được đáy sơn cốc.- Dựa vào ghi chép trên thẻ tre thì Thương sinh động phủ ở ngay dưới đáy sơn cốc.Phong Phi Vân đứng cạnh thạch lâm, nhìn về hướng đáy cốc, muốn nhờ Phượng hoàng thiên nhã nhìn thử xem dưới đáy sâu bao nhiêu.Nhưng mà trong sự tối tăm nơi đáy cóc lại có một thực lực khác thường nào đó ngăn cản ánh mắt hắn, chẳng qua chỉ nhìn thấy được khoảng trăm trượng thì lại không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì nữa hết.Càng lúc càng kỳ quái, Thương sinh động phủ lại có thể ở dưới đáy sơn cốc này hay sao?"

Rầm rầm!"

Phong Phi Vân lóng tai lắng nghe, trong lúc mơ hồ nghe được dưới lòng đất hình như một một thanh âm muộn trầm truyền đế, hết sức đê kháng, tựa như có người ở sâu trong lòng đất, cách chừng mấy trăm thước đang giơ đại chùy gõ vậy.Phong Tiên Tuyết hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này, nói:- Đây chính là tiếng va chạm trong hầm mỏ ở sâu trong núi!- Tiếng khai thác quặng lại có thể truyền xa như vậy sao?Phong Phi Vân nói.- Thanh âm trong lòng đất truyền đi nhanh hơn trong không khí nên càng nghe rõ ràng hơn.Phong Tiên Tuyết lại nói:- Hơn nữa hầm mỏ trong lòng đất cũng kéo dài cực xa, có thể miệng hầm mỏ ở cách xa khoảng mười dặm mà người đào mỏ lại đang khai thác khoáng thạch ở dưới chân chúng ta.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Mục đích chuyến đi này của chúng ta là vì linh tuyền trong Thương sinh động phủ, sau khi lấy được linh tuyền thì lập tức rời khỏi Kính Hoàn cổ sơn, ta có linh cảm không bao lâu nữa Kính Hoàn cổ sơn nhất định sẽ trở thành một nơi sinh sát hung địa.Với tu vi của Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết, tuy là vẫn chưa bay vút lên tận trời cao được nhưng mà muốn vượt qua vách đá thì lại không phải việc khó.Địa mạo đồ văn phác thảo trên thẻ tre cùng với nơi này vô cùng giống nhau, mà vị trí của Thương sinh động phủ và đáy của sơn cốc cũng hết sức ăn khớp.Sương mù trong sơn cốc dày đặc, trên ngoài mười thước vẫn là một mảng trắng xóa, bất cứ vật gì cũng không thấy được.Trên mặt đất không có một ngọn cỏ, trên tảng đá thì nhuốm đầy máu, còn có vô số tàn binh đoạn kích làm cho người ta cảm thấy sát khí lan tràn.- Đây rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ là một tòa cổ chiến trường sao?Phong Tiên Tuyết nhặt những đoạn kiếm gãy trên mặt đất lên, trên bề mặt chúng đều dính đầy rỉ sắt, tựa như một khối tro bùn đất màu đỏ.Phong Phi Vân cầm lấy mảnh kiếm vụn đầy rỉ sắt lau chùi sạch sẽ, bên trong rỉ sắt lộ ra bạch quang tinh diệu, hình như vẫn còn từng dòng ấn ký điêu khắc cổ xưa, cũng không biết di vật này đã để lại bao nhiêu năm rồi.- Đây là dùng Hoa bạch thần nham và Ngân sương cổ thiết chế tạo thành, một thanh kiếm vụn này vậy mà nặng đến mười hai cân, đây tuyệt đối là do một tay đại luyện khí sư luyện thành, không hề tầm thường!Thị lực Phong Phi Vân thật khác thường, ngay cả chất liệu của vụn kiếm cũng nhìn thấy rất chuẩn.Đại luyện khí sư thật sự vô cùng ít ỏi, mỗi một người đều là một bậc thầy luyện khí, bọn họ ra tay luyện chế khí mãnh và binh khí thì dù cho không phải là cấp bậc linh khí thù cũng tuyệt đối không thể là thứ tầm thường.Một mảnh kiếm vụn nho nhỏ mà đã có nguồn gốc lớn như vậy, ở trên đất lại đầy rẫy tàn binh, chỉ sợ cũng không phải không có báu vật.Phong Phi Vân lại nhặt từ dưới đất lên vài món tàn binh, trong đó có mũi trường thương, sừng đồng đỉnh, mảnh nhỏ cổ tháp, chuôi xích kính, ... những tàn binh này hầu như đều là bảo vật do đại luyện khí sư luyện thành, thậm chí có hai món còn là mảnh vụn của linh khí.Ở nơi này rốt cuộc đã xảy một trận đấu đáng sợ đến thế nào mà ngay cả linh khí cũng bị đánh nát?- Kỳ lạ, những binh khí này lưu lại ít nhất cũng đã nghìn năm, dù cho đã hỏng nhưng cũng tuyệt đối vô giá, tại sao những năm gần đây lại không có người nào đến nhặt chúng đi?Phong Phi Vân ở gia tộc Ngân Câu mua được Xích long đoạn đao, đó chính là một món linh khí hỏng mà giá trị đã đạt đến ba ngàn mai kim tệ, như vậy có thể thấy được những tàn binh trên đất này có giá trị cao thế nào.Phong Tiên Tuyết trầm ngâm chốc lát, nói:- Thực sự là có chút kỳ quái, với tính cách Phong Vũ, nếu như thật sự đi đến tòa thâm cốc này thì tuyệt đối không thể nào không mang những tàn binh này đi."

Đát đát!"

Trong sương trắng truyền tới một hồi thanh âm ngổn ngang, hình như có tiếng bước chân của ai đó, hoặc như là tiếng chân của mãnh thú, thậm chí giống như có bò sát đang bò trên mặt đất.Một luồng hàn khí dâng lên!- Không hay rồi!Phong Phi Vân một cước chợt đạp trên mặt đất, một đạo cự lãnh màu xanh từ dưới chân hắn truyền ra, lan tràn bốn phía xung quanh, chấn đắc toàn bộ binh khí trên mặt đất làm chúng bay lên.Ầm!Có một cái bóng màu đen bị đánh bay ngang qua, không rõ rốt cuộc đó là vật gì!Lúc này trong sơn cốc lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng mà Phong Phi Vân lại không cách nào yên tâm, một cái bóng đen vừa rồi tuy là đã bị bức lui nhưng cũng chứng minh trong sơn cốc này quả thực tồn tại một loài sinh vật nào đó.Rất có thể những người đã từng đến tòa sơn cốc này đều đã chết trong miệng của những loài sinh vật kia.- Tu vi tiên căn sơ kỳ!Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Tiên Tuyết thật sự nhìn thấy Phong Phi Vân xuất thủ, có chút rất kinh ngạc thử quan sát hắn.Phải biết rằng một năm trước nàng nhìn thấy Phong Phi Vân thì hắn còn không biết bất kỳ cách tu luyện nào, chỉ xa cách một năm vậy mà đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, tốc độ tu luyện như vậy quả thực là chưa thấy chưa nghe bao giờ.Nếu như là nàng biết rõ Phong Phi Vân thật ra chỉ tu luyện trong thời gian ba tháng, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản kinh ngạc như thế này.Chẳng lẽ dưới dáng vẻ phong lưu bất cần đời lại là một thiên tài tu tiên?Trong lòng Phong Tiên Tuyết trở nên vui mừng một cách khó hiểu, nhưng mà nghĩ lại một chút, hắn có thiên phú tu tiên bao nhiêu thì tại sao mình lại vui mừng chứ?

Bản lĩnh hắn càng lớn thì mai sau làm chuyện xấu cũng càng nhiều.- Tiên căn sơ kỳ mà thôi, muội cũng đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với muội kém hơn bốn cảnh giới thì có gì hay ho đâu chứ.Phong Phi Vân là từ trong nội tâm mà khâm phục nàng, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã mạnh như thế, như vậy tuyệt đối không phải chỉ có thiên tư xuất sắc đơn giản như vậy, phía sau việc này không biết nàng còn phải chịu bao nhiêu đau khổ, bỏ ra không ít mồ hôi.Có thể đạt đến cảnh giới linh dẫn, coi như là bước vào ngưỡng cửa tu tiên, đạt đến cảnh giới tiên căn, coi như là trở thành cao thủ một phương, mà người có thể bước lên cảnh giới thần cơ thì lại ít lại càng ít, chính là một người có sức mạnh bậc nhất trong gia tộc và tiên môn.Tựa như một thế lực lớn như Phong gia vậy, một khi đạt đến cảnh giới thần cơ thì có thể phong làm trưởng lão, quyền lợi cực đại.Phong Tiên Tuyết tuổi chỉ mười bốn nhưng lại có thể đạt được thần cơ trung kỳ, tu vi có thể so với một vị trưởng lão, thành tựu tương lai quả thực bất khả hạn lượng.-------Chương 90: Thâm Cốc Trong NúiPhong Phi Vân bây giờ mới chỉ ở cảnh giới tiên căn sơ kỳ, dù cho sử dụng đặc thù "Bất tử phượng hoàng thân", hắn có thể vượt qua được một cảnh giới chiến đấu thì cũng đã tương đương với chiến lực tiên căn trung kỳ, nếu lại có thể tăng thêm thần uy linh khí, cố gắng lắm mới có thể chống chọi với một cường giả thần cơ sơ kỳ, nhưng tuyệt đói không phải là đối thủ ngang tài ngang sức với cường giả cảnh giới thần cơ sơ kỳ.Huống chi mặc dù mang linh khí bên người nhưng hắn vẫn không thể tùy ý sử dụng nên chiến lực cũng giảm bớt rất nhiều.- Đây đều là do từ nhỏ muội đã dùng linh dược để cải thiện thể chất nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy.

Nhưng mà huynh thì khác, huynh thông minh như vậy, hơn nữa thiên tư lại rất cao, chỉ cần bằng lòng nỗ lực thì tương lai nhất định có thể cao hơn muội, thậm chí có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ ở Phong gia.Phong Tiên Tuyết nghiêm túc nói, rất dễ nhận thấy nàng đối với Phong Phi Vân có kỳ vọng rất cao.- Haha, tu vi còn chưa bằng một tiểu nha đầu như muội mà còn muốn làm đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ Phong gia sao?

Chỉ sợ mấy người tài tuấn nghịch thiên kia của Phong gia cũng đã đạt tới cảnh giới thần cơ rồi, nếu muốn chiến thắng bọn họ sợ là không dễ dàng như vậy.Phong Phi Vân cũng biết mình bắt đầu tu luyện thì phải kiên trì, nếu muốn đuổi kịp thậm chí vượt hơn những người này thì chỉ có thể dùng linh tuyền, nếu có thể lấy được một giọt linh tuyền, như vậy thì hắn liền có thể nắm chắc việc trong vòng ba ngày có thể đột phá đến cảnh giới tiên căn trung kỳ.Điều quan trọng chính là một khi tu luyện thành công tầng thứ ba hoán huyết là có thể vượt qua được hai tiểu cảnh giới chiến đấu, với tiên căn đỉnh phong cũng có thể chống lại với trưởng lão thần cơ trung kỳ, nếu lại công thêm uy lực của linh khí thì cũng đủ để giết cường giả thần cơ đỉnh phong.Nhưng mà linh tuyền với linh dược lại rất ít ỏi, vô giá, đừng nói là mười giọt, cho dù tìm được chỉ một giọt thù cũng đã là tiên duyên mạc đại rồi."

Ùng ùng!"

Mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, nứt ra một khe hở, phía dưới có vụ khí hắc sắc dâng trào, ngưng tụ thành từng đạo tựa như bóng hình quỷ vật.Sự thay đổi này quả thực là quá bất ngờ, một con quỷ lưu lại trên lưng Phong Phi Vân một đường huyết trảo, vết thương biến thành màu đen, khói đặc bốc lên.- Con quỷ này ở đâu ra vậy?Phong Phi Vân vận Bất tử phượng hoàng thân, huyết khí toàn thân sôi trào lên, đem huyết dịch quỷ khí bị tấn công kia bức cho ra bên ngoài cơ thể.Những con quỷ này nhanh chóng chạy như bay trong trời đất, lại đánh nhào tới, giương nanh múa vuốt thật là dọa người."

Ầm!"

Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết cùng nhau xuất thủ, trên lòng bàn tay dụng xuất linh khí, đốt cháy Nhất muội nguyên hỏa, đánh ra hai đạo hỏa diễm tạo thành một bức tường ngăn cản những con quỷ kia lại."

Ùng ùng!"

Cùng lúc đó khe nứt trên mặt đất lại càng lúc càng rộng ra, dưới nền đất khe nứt rộng đến nửa thước, đủ để nuốt chửng một người vào trong.- Dưới khe nứt có cái gì đó!Phong Tiên Tuyết nói.- Đó là ... một tòa thạch đài, giống như một cái cửa vào động phủ, trên mặt còn có mấy huyết tự nữa, viết là ...

Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.Thị lực Phong Phi Vân kinh người, tuy là khe nứt dưới đất có ánh sáng mờ mịt nhưng hắn cũng nhìn thấy được cửa vào của Thương sinh động phủ.Thương sinh dĩ tử, vạn vật dĩ tuyệt.Đó dĩ nhiên chính là Thương sinh động phủ!Không ngờ Thương sinh động phủ vậy mà ở sâu dưới lòng đất, chỗ đó hình như nối liền với một cái linh mạch, bởi vì Phong Phi Vân cảm nhận được linh khí chấn động mãnh liệt, tựa như một dòng linh khí đại hà trong lòng đất tuôn ra vậy.Lúc này trong sơn cốc cũng càng lúc càng không yên ả nữa, bóng những con quỷ kia càng lúc càng nhiều, phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như ác quỷ đang khóc rống.Hơn nữa những binh khí hư hỏng vốn đang nằm trên mặt đất giờ cũng đang từ từ bay lên, giống như bị một cánh tay vô hình nào đó nắm lấy, đồng thời còn hướng về tòa động phủ dưới lòng đất mà đánh tới.Đây là do một sức mạnh vô hình lôi kéo bọn chúng, tự như muốn công phá một tòa phong ấn, đem thứ gì đó thả ra ngoài."

Ùng ùng!"

Cửa vào động phủ ở sâu dưới lòng đất bị những tàn binh kia đụng phải nổ vang, tựa như từng tiếng sấm vang trời, ước chừng ngoài mười dặm cũng có thể nghe được tiếng vang, tương đối chấn động nhân tâm.Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết lại ở rất gần nên bị những tiếng nổ này làm cho chấn đắc toàn thân, huyết khí sôi trào, suýt nữa cùng nhau phun ra một ngụm huyết dịch.- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nơi này tại sao lại nguy hiểm đáng sợ như vậy?Lúc này Phong Tiên Tuyết đã thụ thương, sắc mặt tái nhợt dọa người, giống như muốn bất tỉnh.Phong Phi Vân nói:- Nơi này vốn không hề nguy hiểm đáng sợ, dù sao thì với một thân thể phàm nhân như Phong Vũ mà còn có thể an toàn rời đi thì ta nghĩ rằng chắc có thứ bí mật gì đó trong Thương sinh động phủ bị kích động nên mới làm cho nơi này biến thành nơi hung sát."

Ầm!"

Phong Phi Vân vừa dứt lời, cửa động Thương sinh động phủ dưới lòng đất bị những tàn binh kia công phá làm cho mở ra, một đạo bạch quang chói mắt từ trong cửa động nổ bắn ra ngoài, xuyên thấu thẳng qua sương trắng trong thâm cốc, trực phá trường không."

Vèo!"

Luồng ánh sáng này mang theo oán khí và hung khí, như bạch hồng quán nhật, so với ánh sáng mặt trời còn nóng rực hơn nữa, tám trăm dặm xung quanh Kính Hoàn sơn cũng có thể thấy được luồng ánh sáng rực rỡ này.Lúc này, rất nhiều người cũng chú ý đến luồng ánh sáng nơi chân trời, tựa như một thanh thần kiếm nối liền trời đất, ánh sáng thực sực quá chói lọi.Phong Phi Vân kinh hãi:- Vốn muốn im lìm phát đại tài, chiếm lấy linh tuyền thì liền rời khỏi vậy mà bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng đã làm cho cả Nam thái phủ và Tử tiêu phủ thành đều kinh sợ, trong vòng vài hôm nữa nhất định các cường giả của những đại gia tộc sẽ chạy đến đây.Tiếng động vừa rồi quả thực quá lớn, không thua gì thần long xuất thế, đã làm cho toàn bộ cường giả trong Kính hoàn cổ sơn đều bị kinh động, những người này đều đang cỡi ngựa không dừng, thần tốc hướng về thâm cốc chạy tới.Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời xuất hiện bóng người qua lại không ngớt, tiếng xé gió liên miên bất tuyệt, quả thực là thần hồn nát thần tính!Một luồng cảm giác sơn vũ dục lai phả vào mặt!-------Chương 91: Đại Diễn Tiên MônTrong thâm cốc, quỷ ảnh càng ngày càng ngưng tụ, dữ tợn vô cùng, ngũ quang khoa trương, có con mắt to chừng như nấm tay, có con hàm răng cứ như tấm thép, có con lỗ tai dài đầy lông lá.Bọn chúng cảm nhận được khí tức từ trong Thương sinh động phủ dưới lòng đất truyền ra nên càng lúc càng trở nên điên cuồng, mang theo lực lợi trảo hủ thực (ăn mòn), đem bức tường Nhất muội nguyên hỏa do Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết tạo thành cũng bị công phá."

Ầm!"

Trong quang hoa chói mắt có nhiều ngọn hỏa diễm vỡ vụn rơi xuống, đem những hòn đá trên đất bị đốt cháy đen, phát ra tiếng xuy xuy."

Ùng ùng!"

Khe nứt dưới nền đất càng lúc càng rộng ra, lúc đầu rộng chừng một ngón tay, tiếp đó lại rộng khoảng một bàn tay, sau đó là rộng một thước và đến cuối cùng đã rộng tới hơn mười trượng.Tựa như một tòa vực thẳm nằm ngang trước mắt, phía dưới mơ hồ, có tiếng rít chói tai từ dưới đáy truyền tới, giống như có vô số thanh kiếm bay ở phía dưới vậy.Cửa động thương sinh động phủ thì treo lơ lửng ở giữa vực thẳm, trên cửa động có một tấm bia đá cổ kính vắt ngang, văn tự khắc bằng mực xanh mực đỏ: "Thương sinh dĩ tử, vạn vật nhất diệt."

Đã mấy ngàn năm trôi qua, thế sự thay đổi, năm tháng luân chuyển, văn ấn cổ xưa trên kia cũng đã phai mờ đi không ít, gần như không thấy rõ nữa!Trên cửa động, một đạo quang hoa rực rỡ bắn ra từ trong cái khe làm người khác nhìn thấy mà giật mình, quả thật giống như ánh nắng mặt trời vậy, làm cho người khác không thể nhìn thẳng vào.- Aaa!

Thứ gì vậy?Phong Tiên Tuyết đang đứng bên cạnh khe nứt, chợt cảm giác được phía sau có một cánh tay đang ngấm ngầm bóp chặt cổ nàng, cơ thể không khống chế được mà rơi xuống phía dưới."

Thình thịch!"

Một tảng thổ thạch thật to bị nàng giẫm lên bị vỡ nát, trong lòng bàn tay nàng xuất ra một đạo bạch luyện, đánh về phía trên, muốn bay ngược lại lên tận trời, nhưng mà một luồng sức mạnh ở phía dưới lại vượt quá xa tưởng tượng của nàng, bạch luyện trong nháy mắt bị gãy lìa.- Cái quái gì vậy?Phong Phi Vân không có bất cứ do dự nào, nhảy thẳng xuống khe nứt, đưa tay nắm lấy cánh tay Phong Tiên Tuyết, cánh tay kia chợt vỗ vào vách đá bên cạnh, toàn bộ bàn tay in sâu vào trong vách tường đá.Ở trong giờ phút nguy cấp này, rất có thể nhìn ra được chủ tâm của một người.

Phong Phi Vân biết rõ phía dưới vực sâu nguy hiểm vô cùng, ẩn núp biết bao sinh vật nguy hiểm đáng sợ, nhưng vì cứu nàng, vẫn không có bất cứ do dự nào mà tung người nhảy xuống.Thiên hạ còn có người nào có thể làm được như hắn không?- Còn nói không thích muội?Trong lòng Phong Tiên Tuyết cảm động tột cùng, nàng hiểu được sau này dù cho là vì Phong Phi Vân mà chết thì nàng cũng sẵn lòng.Đúng là mối tình đầu của tuổi trẻ, si tình cũng không ngốc!- Lên trước rồi hãy tính!Hai cánh tay Phong Phi Vân đồng thời phát lực, huyết dịch trong người cứ như là nước sôi trong chảo dầu, bộc phát ra sức mạnh kinh người, muốn đem Phong Tiên Tuyết ném lên trên mặt đất.Nhưng vào lúc này, một đạo chưởng ấn cực đại từ sâu dưới vực thẳm xông thẳng lên, một chưởng đánh vào lồng ngực Phong Phi Vân, thực lực của một chưởng này quả thật "đào núi lấp biển", đánh thẳng vào làm cho bộ ngực hắn lõm xuống, tiên diệp nhỏ giọt thành dòng.Hắn vẫn không buông tay, tiên diệp theo cánh tay hắn nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi vào mặt Phong Tiên Tuyết.Hắn cắn răng thật chặc, lần nữa dụng lực."

Thình thịch!"

Chưởng ấn thứ hai lại từ phía dưới vực thẳm đánh bay tới, chưởng ấn tựa như một phiến mây đen to lớn, trực tiếp đánh vào người Phong Phi Vân làm cho hắn bay lên cao đến trăm thước, sau đó "thình thịch" một tiếng, hắn ngã trên mặt đất ở thâm cốc.Bụi đất bay lên, nện một phát tạo thành một cái hố có hình người.- Con mẹ nó, tại sao lại tồn tại một vương triều Thần Tấn cường đại như vậy chứ!Phong Phi Vân xoa xoa mông, bụm ngực lại, trong miệng phun ra một ngụm máu đen.Hắn bò đến bên cạnh khe nứt, nhìn về phía vực thẳm, chỉ thấy có một luồng sức mạnh vô hình từ trong cái khe kia đã lôi Phong Tiên Tuyết vào trong Thương sinh động phủ."

Leng keng!"

Phong Phi Vân cảm giác được có cái gì đang rung rung kịch liệt trong ngực, phát ra tiếng đong đưa như chuông đồng hồ, tựa như tiếng chuông điều khiển người chết của cản thi nhân.- Thẻ tre!Cái gì đó đang rung động kịch liệt chính là miếng thẻ tre to chừng bàn tay, nhưng mà lúc này đồ văn địa mạo trên thẻ tre đều đã bị thay đổi, di chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà cuối cùng lại hóa thành hình dạng một miếng phù lục.Bốn chữ "Thương sinh động phủ" trên thẻ tre cũng biến thành "Thương sinh động phù".- Chẳng lẽ miếng thẻ tre này ...

Không, thương sinh động phù dẫn động một người nào đó đang tồn tại trong thương sinh động phủ cho nên ở nơi này mới phát sinh biến đổi kinh hoàng như vậy?Dù sao thì Phong Phi Vân cũng cảm thấy không chỉ có như vậy mà thôi, nhất định còn có cái gì đó mà hắn từng trải qua rồi, nhưng lúc này lại không thể nhớ ra được-------Chương 92: Đại Diễn Tiên Môn 2Bây giờ Phong Tiên Tuyết bị kéo vào trong Thương sinh động phủ, sống chết chưa biết, nếu muốn cứu nàng thì cũng chỉ xông vào Thương sinh động phủ.Phong Phi Vân đang muốn xông vào Thương sinh động phủ thì bỗng dưng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cổ khí lãnh rơi từ trên xuống, khí thế khá bất phàm.- Không ngờ nhanh như vậy mà đã có người chạy tới!Phong Phi Vân vội vàng lùi vào trong một góc nhỏ ở thâm cốc có sương trắng mờ mịt, dự định trước tiên hãy để cho những người này đi dò đường.- Mộc sư huynh, dù sao thì đệ cũng cho rằng đạo ánh sáng này dường như là điềm lành, nói không chừng sẽ có một món linh khí sắp xuất hiện.- Nếu thật sự có linh bảo xuất hiện, được sư huynh đệ chúng ta nắm ở trong tay rồi đem tặng cho tổ sư gia thì địa vị sau này của chúng ta ở Đại diễn môn sẽ càng cao hơn những đệ tử chân truyền kia.Hai đàn ông người mặc đại bào màu hạnh hoàng từ phía trên đi vào sơn cốc, chân đạp lên nham nhạch, nhanh chóng đi xuống phía dưới.Mỗi một bước của bọn họ đều giẫm vào chỗ nham thạch nhô ra, tốc độ cực nhanh, cứ như Lữ Bình Để vậy, rất nhanh đã đứng vững trên mặt đất.Hai người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên lưng mang theo cổ kiếm cấp bậc bảo khí, trên mặt bao bọc bởi một tầng linh mang nhàn nhạt, giống như một món giáp trụ bảo vệ thân thể bọn họ.Hiển nhiên là hai người này đều rất cẩn thận.Vụ khí trong thâm cốc rất dày, tuy là tu vi bọn họ đều đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, coi như là cường giả tu tiên một phương nhưng vẫn chỉ dám từng bước tiến lên phía trước, hình như cũng đã cảm nhận được một cổ túc sát khí trong thâm cốc vậy.- Không hay rồi Mộc sư huynh, đệ cảm thấy nơi này căn bản không giống như điềm lành xuất hiện, ngược lại thì giống như một hung nhân thiên cổ muốn chui từ dưới đất lên.Tiếng của một người đàn ông trong đó có chút phát run, không dám tiến lên trước một bước.- Quả thật là rất âm u, vừa rồi hình như huynh còn nghe được quỷ hồn đang khóc, mau rời khỏi nơi này đi, lập tức rời khỏi đây, đem việc này bẩm báo với trưởng lão trong môn.Hai vị nam tử kia tuy đều là cao thủ nhưng can đảm chỉ có chừng mực, mới vừa hạ cốc cũng đã chùn chân, nhưng cũng đã quá muộn."

Rít rít ...!Bảy, tám con quỷ ảnh tử màu đen từ trong sương mù hiện ra vây lấy hai người bọn họ, rồi cùng nhau nhào tới.- Cẩn thận, giết!Hai nam tử này chưa từng gặp qua cái gì quỷ dị như vậy, trong lòng đã sớm khiếp đảm không thôi, tuy là tay cầm cổ kiếm nhưng lại cảm giác được cánh tay như nhũn ra, bắp đùi bị co rút, thập tằng tu vi cũng không phát huy ra được tam tằng."

Phốc!"

Cổ kiếm bọn họ tuy là chém đứt Quỷ ảnh tử nhưng mà những quỷ ảnh tử này lại lập tức ngưng tụ lại lần nữa, một trảo đã đem cái lỗ tai của một người nam tử trong đó xé xuống.- Lỗ tai của ta, Mộc sư huynh cứu ta, cứu ta ... xong rồi, xong rồi ... chết chắc, chết chắc ...Người nam tử kia vừa vung kiếm lung tung, đánh ra từng đạo linh khí ngổn ngang, vừa không ngừng kêu cứu nức nở.Nhưng Mộc sư huynh của hắn lúc này cũng không khá hơn hắn là bao, trên người đã có hơn chục vết thương, cũng ở đây kêu cứu, cũng khóc thét lên.Phong Phi Vân càng xem càng nóng giận, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước ra, mắng to:- Hai người các ngươi dù sao cũng là cao thủ cảnh giới tiên căn, hơn nữa cũng đã sống đến chừng ấy tuổi, vậy mà sao cái đầu không biết suy nghĩ thế?Hai đệ tử của Đại diễn môn mừng rỡ, không ngờ tới trong sơn cốc lại có người, quả thực giống như tuyệt xử phùng sanh.- Tiền bối, tiền bối, mau cứu chúng tôi, chúng tôi chính là đệ tử của Đại diễn tiên môn, kế tục là Lục trưởng lão Pháp Hoa Tử của đại diễn tiên môn, nếu như tiền bối cứu mạng chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định hậu tạ.Danh hào Đại diễn tiên môn hiển nhiên Phong Phi Vân đã nghe qua, đây chính là một đại thế lực thượng hào ở Nam thái phủ, thực lực có thể cùng so sánh với Phong gia, nghe đồn đệ tử đại diễn tiên môn đạt hơn mấy chục vạn, chỉ là nhân vật cấp trưởng lão đã đạt đến hơn ba trăm người.Hơn ba trăm vị trưởng lão mà sự phụ của bọn học có thể đứng thứ 6, như vậy có thể thấy địa vị của sư phụ bọn họ ở Đại diễn tiên môn rất cao, tu vi cao cường, nếu có thể cứu bọn họ một mạng, vậy cũng coi là cùng với nhân vật như Lục trưởng lão của Đại diễn tiên môn kết thiện duyên.Cuộc trao đổi này làm được!Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:- Những Quỷ ảnh tử này sợ lửa, các người có thể dùng Nhất muội nguyên hỏa công kích bọn chúng, vậy là có thể bức lui bọn chúng.Hai đệ tử kia vội vàng thi triển linh khí, phóng ra Nhất muội nguyên hỏa, chớp mắt đã bức cho những quỷ ảnh tử kia rút lui, tiêu biến trong màn sương trắng mù mịt.- Ha ha!

Những con quỷ này vốn không chịu nổi một kích của ta, thần thông Đại diễn tiên môn của chúng ta quả thực vô địch, tru ma tru tà!Hai người này phá lên cười, quả thực giống như hai vị tiên sư, đâu còn có bộ dạng lúng túng kêu cha gọi mẹ như lúc nãy.- Tiền bối, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, chút ít lòng thành này bày tỏ sự ngưỡng mộ.Vị mộc sư huynh kia lấy một khối hoàng thạch từ trong ngực ra, cung kính đặt vào trong tay Phong Phi Vân.Khối ngoan thạch này cũng to chừng nắm tay, mặt ngoài thô ráp, chất địa tùng tán, không có một chút đặc biệt nào, quả thực giống như một cục đá ở ven đường vậy.Đường đường là đệ tử của Đại diễn tiên môn, lẽ nào đáp tạ ân nhân cứu mạng như vậy sao?Tùy tiện nhặt một khối đá vụn lên, liền lấy đó tặng người, quả nhiên là ... chút ít lòng thành!-------Chương 93: Chân Diệu Linh ThạchPhong Phi Vân mở to mắt, bên trong có hỏa diễm nhàn nhạt đang phát hỏa, liền vội vàng nhận lấy khối hoàng thạch, cười nói:- Lại là một khối chân diệu linh thạch, khụ khụ ... chút ít lòng thành này quả thật không phải nhỏ rồi.Phong Phi Vân dùng tay bóp một cái, tức khắc đem hoàng thạch đang cầm trong tay bóp nát, hóa thành một thanh hoàng sa, mà bên trong hoàng sa lại toát ra ánh sáng ngũ bạch sắc.Hiện ra một viên linh thạch lớn bằng đầu ngón tay út, bên ngoài nhẵn bóng vô cùng, sờ tay vào thấy lạnh buốt, vẫn không ngừng dật tản ra ngoài vụ khí bạch sắc.Cái này hiển nhiên không phải là thủy vụ thông thường, mà là nồng độ linh khí đã đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể bị người khác nhìn thấy bằng mắt thường.Vị Mộc sư huynh của Đại diễn tiên môn vội vàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ bằng ngọc thạch, đưa cho Phong Phi Vân, càng thêm cung kính, nói:- Tiền bối quả nhiên là cao nhân, lại có thể nhìn thấu hoàng thạch, biết được bên trong chính là chân diệu linh thạch, chẳng lẽ tiền bối chính là một tầm bảo sư tôn quý?Nghe được ba chữ "Tầm bảo sư", ngay cả vị đệ tử đứng bên cạnh cũng cảm thấy kính nể, phải biết rằng địa vị tầm bảo sư trong thiên hạ cực cao, cho dù chẳng qua chỉ là một vị tầm bảo sư cấp bậc thấp nhất thì địa vị cũng không dưới một vị trưởng lão.Số lượng Tầm bảo sư so với Trí sư còn phải ít ỏi hơn nhiều, Nam thái phủ rộng lớn, đất nước bao la nhưng có thể tìm được mười vị tầm bảo sư thì đã quá khó khăn rồi.Nếu nói tầm bảo là tìm kiếm thiên tài địa bảo, linh mạch dưới lòng đất, viễn cổ thần tàng, khoáng thạch linh căn, vân vân ... thì chuyện này đối với trình độ tầm bảo sư đòi hỏi cực cao, nhất định phải có tài năng tinh thông pháp nhãn vô thượng, thiên văn địa lý, tinh tú khí tượng, lịch đại cổ văn, tập suy tính, vân vân ...Có thể nói tầm bảo sư gần như chính là người giàu có nhất thiên hạ, đó là một nhóm người thần bí nhất, hành tẩu trong thâm sơn đại trạch, tiềm hành trong địa mạch cổ mộ, chiến đấu với mãnh thú, đấu với tử linh, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với khiêu chiến của thiên nhiên và phông ấn cấm địa viễn cổ.Đương nhiên muốn trở thành một vị tầm bảo sư cũng cần phải lấy được thiết lệnh do Vạn tượng tháp ban tặng mới được, ngũ đại huyền sư đều không ngoại lệ.Năng lực Phong Phi Vân hoàn toàn không kém gì những tầm bảo sư nhất phẩm kia, nhưng mà lại không biết làm thế nào để có thiết lệnh của Vạn tượng tháp, chỉ có thể chẳng nói đúng sai mà cười cười, sau đó cầm lấy viên chân diệu linh thạch nho nhỏ kia bỏ vào trong hộp ngọc cất giữ để tránh cho linh khí trong linh thạch bị trôi đi mất.Chân diệu linh thạch chính là một trong mười tám loại linh thạch kỳ dị, cũng là một trong những loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại, chính là linh khí tinh thuần trong thiên địa ngưng tụ thành thạch, tuy cũng chỉ là một viên lớn bằng đầu ngón tay út nhưng ở linh khí ngưng tụ ở bên trong cũng đã đủ để một vị tu sĩ tiên căn sơ kỳ tu luyện ba năm trời.Lợi dụng linh thạch để tu luyện, so với linh khí hấp thụ trong thiên nhiên thì nhanh hơn gấp đôi.Nói cách khác, lợi dụng viên chân diệu linh thạch này tu luyện ba năm thì tương đương với thành quả của một tu sĩ tiên căn tu luyện sáu năm.Dù cho chân diệu linh thạch chỉ là một loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại nhưng mà vẫn là vô giá, không phải là nhân vật thiên tài của đại gia tộc thì căn bản không thể có được, so với một món bảo khí thì càng đắt giá hơn.- Hai vị thực sự quá khách khí rồi, lần đầu tiên gặp mặt mà đã tặng cho ta lễ vật quý như vậy, ý tốt như vậy làm sao tôi dám nhận lấy chứ?Phong Phi Vân tuy là nói như thế nhưng mà hắn cũng đã đem hộp ngọc nhét vào trong ngực, hơi kéo vạt áo lại, hiển nhiên là không có khả năng móc ra lại.Mộc sư huynh cũng là một người thức thời, cười nói:- Không dối gì tiền bối, ở trong Kính Hoàn sơn này cũng có một tòa hầm mỏ của Đại diễn tiên môn, hàng năm đều có thể sản xuất ra hơn một trăm khối linh thạch, huynh đệ chúng tôi trấn giữ hầm mỏ cũng đã mười lăm năm trời, lấy ra một viên linh thạch để tặng tiền bối thì cũng không phải việc gì khó.Tu vi hai người này cũng đã đạt tới tiên căn sơ kỳ, coi như là cao thủ một phương, trấn giữ một tòa hầm mỏ dĩ nhiên là dư sức, chỉ là bọn họ nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ có hình dáng chừng hai mươi tuổi, chẳng lẽ lúc mấy tuổi bọn họ đã đến Kính Hoàn sơn trấn giữ hầm mỏ hay sao?Phong Phi Vân hiển nhiên cũng không tin rằng người trong Đại diễn tiên môn lại có thể sai phái hai đứa trẻ này đến trấn giữ hầm mỏ, liền hỏi:- Xin hai vị cho biết tuổi?- Ba mươi tám!- Ba mươi sáu!Đều hơn ba mươi tuổi!Trong lòng Phong Phi Vân chợt bừng tỉnh, người tu tiên tu vi càng cao lại càng có thể trẻ tuổi bất diệt, hèn chi hai người này biết hắn tuổi còn trẻ, còn gọi hắn là tiền bối, hóa ra là bọn họ cho rằng Phong Phi Vân là do tu vi mạnh mẽ mà nghịch chuyển sinh lý, tóc bạc chuyển xanh.Dù sao thì nếu như có thể ung dung trong sơn cốc nguy cơ bốn phía này thì nhất định là người có tu vi cao tuyệt, ít nhất thì bọn họ cho là như vậy.- Tiền bối chính là cao nhân đắc đạo, có biết trong sơn cốc này rốt cuộc đã xảy ra đại sự như thế nào mà thần quang trùng thiên, xuyên phá trời xanh không?Mộc sư huynh hỏi.- Cái này ...

Quả thật là có đại sự xảy ra, ta đoán là trong vài hôm nữa sẽ có hung ma xuất thế.-------Chương 94: Chân Diệu Linh Thạch 2Phong Phi Vân muốn dọa cho hai người này rút lui, dù sao thì trong Thương sinh động phủ cũng có một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu như xuất thế e rằng với thực lực của cả vương triều Thần Tấn cũng chưa chắc có thể trấn áp được.Phong Phi Vân chính là người nhìn xa trông rộng, hiểu biết việc đời, dường như đã có thể thấy được cảnh tượng máu nhượm thiên lý.- Quả nhiên là có hung ma xuất thế, chúng ta lập tức đi thông báo cho trưởng lão trong môn đi.Vị Mộc sư huynh kia lấy từ trong ngực ra một miếng Ngọc phi phù, cắn đầu ngón tay, đem máu vẽ trên phù lục, nhất thời đem linh tính của Ngọc phi phù kích hoạt lên, hóa thành một đạo ngọc quang bạch sắc giống như phi kiếm xông thẳng lên chín tầng trời, biến mất ở trong mây trắng núi xanh.Hiển nhiên đã đem sự tình nơi đây truyền lại cho Đại diễn tiên môn.- Tiên bối, người yên tâm, đệ tử Đại diễn tiên môn chúng tôi đều là chân hào kiệt, không thể nào bị hung ma làm cho sợ hãi, tôi đã thông báo cho trưởng lão trong môn rồi, nhiều nhất là ba canh giờ thì cao thủ Đại diễn tiên môn sẽ truy phong thiên lý mà tới.Mộc sư huynh mang trên mặt vẻ hứng khỏi, nhưng mà trong lòng cũng nghĩ thầm, những nơi đại hung như thế này đều kèm theo những thần bảo xuất thế, vị tiền bối này muốn hù dọa cho sư huỵnh đệ chúng ta rời khỏi đây, nhất định là muốn một mình chiếm lấy thần bảo, khà khà, một khi các trưởng lão trong môn chạy tới đây lấy được thần bảo thì sư huynh đệ chúng ta sẽ có một cái công rất lớn.Phong Phi Vân không nhịn được mà bật cười, hai người này vừa rồi đều bị dọa đến kêu cha gọi mẹ, giờ vẫn còn nói là chân hào kiệt, đáng lẽ là muốn khuyên hai tên nhát gan này mau chóng rời khỏi đây thì có thể họ sẽ giữ được một mạng, nhưng thật không ngờ bọn họ chẳng những không đi lại còn thông báo cho trưởng lão ở Đại diễn tiên môn.Một cổ sức mạnh trong Thương sinh động phủ kia nếu như mà những người trưởng lão này có thể chống chọi lại được thì đó mới là chuyện lạ!Có điều là chẳng qua là sẽ thêm mấy cổ tử thi nữa mà thôi!Phong Phi Vân so với những người khác chính là hiểu rõ được một cổ sức mạnh kia vừa rồi đã đáng sợ như thế nào, nếu thật như có một người từ trong Thương sinh động phủ lao ra thì coi như là một trăm bị trưởng lão cũng không đủ để giết.- Lại có người đến!Ba người vội vàng trốn vào một góc nhỏ trong sơn cốc.Một bóng người mặc áo màu xám tro từ trên thâm cốc nhảy xuống, hắn cũng không có mượn lực đạp vào vách đá, chỉ trực tiếp nhảy xuống mặt đất, hơn nữa còn không có phát ra một chút tiếng động nào, tựa như một chiế lá rụng rơi xuống.Hắn ăn mặc có vẻ rất nghèo túng, tuổi tác cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, trên lưng mang một thanh đao mảnh khảnh, làm cho người ra cảm thấy bị một lực vô hình nào đó đè nén.Có quỷ ảnh màu đen nhào về phía hắn, nhưng mà hắn cũng không chuyển động một cái, đao trên lưng toát ra ánh sáng chói mắt, một cổ sát khí từ trong thân đao trùng xuất, trực tiếp chấn đắc những quỷ ảnh kia làm cho chúng bị tứ phân ngũ liệt.- Thực lực quả là cường đại, đây cũng là một vị tiền bối!Mộc sư huynh thấp giọng nói.- Không phải là tiền bối thì không thể nào có thực lực cường đại như vậy.Vị sư đệ kia cũng nói theo.Phong Phi Vân cũng không nói gì, xem ra hai người này đã ở trong hầm mỏ quá lâu, chẳng lẽ bọn họ không biết trên đời này có những nhân vật thiên tài, so với tiền bối trưởng lão lại càng cường đại hơn.- Đó là sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, Đỗ Thủ Cao!Phong Phi Vân lên tiếng nhắc nhở.- Thái thượng ... thái thượng đoạt mệnh cung!Hai người cũng hít một hơi, toàn thân co quắp, hiển nhiên là bị cái danh này dọa sợ, cũng không dám nhìn về hướng Đỗ Thủ Cao, thậm chí cũng không dám thở lớn tiếng nữa, sợ bị Đỗ Thủ Cao phát hiện.Phong Phi Vân đã sớm biết Đỗ Thủ Cao đã đến Kính Hoàn Sơn, đây chính là một tài tuấn trẻ tuổi có thể dùng một chiêu mà giết chết được ngay cả một trưởng lão, nếu như hắn xông vào Thương sinh động phủ, vậy thì quả thực không tốt rồi."

Vèo vèo vèo!"

Lại có người đến, hơn nữa số người lại còn không ít!- Đỗ Thủ Cao, thập lục hộ pháp Phong gia đã ở đây, ngươi theo chúng ta một chuyến đi!Mười sáu đạo nhân ảnh từ trên thâm cốc trượt xuống, mỗi một người đều mặc trọng giáp màu đen, cầm trong thay trọng đao to như ván cửa, trên người bọn họ đều mang theo linh khí bàng bạc, giẫm trên mặt đất tạo thành mười sáu cái hố thật to, thật sâu.Sát khí trên người bọn họ nối thành một chuỗi, như là biến thành một ngọn núi, đem sát khí trên người Đỗ Thủ Cao bị chèn ép phải co rúc lại.- Trời ơi, là mười sáu chấp pháp - hộ pháp của Phong gia, nghe đồn bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, chiến lực vô cùng đáng sợ, Đỗ Thủ Cao kia tại sao lại chọc phải Phong gia, vậy mà cũng đã làm cho thập lục hộ pháp cũng bị chấn động.Mộc sư huynh có vẻ rất hiểu những đại nhân vật này, bị cả kinh không nhẹ.Trong lòng Phong Phi Vân cũng rất rõ ràng, Đỗ Thủ Cao lại dám trắng trợn xông vào Tiềm long biệt viện, đem bốn vị trưởng lão Phong gia giết chết, Phong gia không phái cao thủ đi đối phó hắn mới là chuyện lạ.Thập lục hộ pháp của Phong gia hình như có hình dáng rất ngưu bức, mỗi người đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, Đỗ Thủ Cao xem ra hôm nay thập tử nhất sinh rồi.Trong miệng Phong Phi Vân ngậm một cọng cỏ, cười mỉm, đánh giá thập lục hộ pháp, phát hiện trong mười sáu người này đã có người lớn tuổi, tóc đã bạc hoa râm, lại có người mắt ngọc mài ngài, tuổi tuyệt đối không vượt quá hai mươi.Đặc biệt là một vị thiếu niên đứng giữa mười sáu vị hộ pháp, càng có vẻ khó lường, tuy là mặc trọng giáp mấy trăm cân nhưng mà phía dưới chân lại không hề bị lõm xuống chút nào, tựa như đạp trên mặt nước bằng phẳng vậy.Hai mắt hắn mang theo mấy phần tà khí, nhưng mà đồng tử lại hết sức thâm thúy, ngay cả Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân cũng không có cách nào nhìn thấu được hắn.- Chẳng lẽ hắn chính là một trong những tài tuấn nghịch thiên ở Phong gia?Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.Đỗ Thủ Cao vẫn ung dung đứng ở đó, chẳng chút nào khẩn trương khi thấy mười sáu vị hộ pháp, chẳng qua chỉ thản nhiên nói:- Chỉ bằng các ngươi thì có thể làm được gì Đỗ Thủ Cao ta?

Gia chủ Phong gia phái các ngươi tới, nhưng mà chỉ để chịu chết mà thôi.- Hừ, Đỗ Thủ Cao người có phần quá đề cao mình rồi, hôm nay Phong Kiếm ta nhất định phải giết ngươi để nổi danh, ai cũng đừng xuất thủ, ta cũng muốn xem thử coi sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung có bao nhiêu bản lĩnh.Vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia tên là Phong Kiếm, vậy mà lại muốn độc chiến với Đỗ Thủ Cao, khí phách với tự tin làm cho người ta phải khuất phục.Phong Phi Vân đứng một bên cũng là khinh tươờng cười cười: "Cùng với sát thủ sát nhân so tài, đây không phải là đang tìm cái chết hay sao?

Xem ra tài tuấn nghịch thiên Phong gia có chỉ số IQ quá thấp rồi nha!"

-------Chương 95: Nơi Chẳng LànhNếu Phong Kiếm đã tuyên bố thách đấu với Đỗ Thủ Cao thì hiển nhiên hắn cũng có bản lĩnh phi thường.Linh khí cả người hắn dật xuất cuồng bạo, giống như một con tiểu xà uốn lượn quanh người, xuất ra một quyền tấn công vang dội là đánh ra một đạo quyền ảnh cực đại.Khí thế kia làm cho người khác kinh ngạc, quyền uy càng tuyệt vời hơn, cuồng phong chấn đắc vù vù.Phong Phi Vân cũng thu hồi ý khinh miệt, trong thâm tâm gật gật đầu, tên Phong Kiếm này tuy là chỉ đánh ra một đạo quyền kình bình thường nhưng mà trong đạo quyền kình ấy lại xuất hiện rất nhiều kiếm khí cuồn cuồn khác thường.Một quyền kiếm khí đánh ra, quyền uy linh khí cực cao, so với cao thủ thần cơ trung kỳ như Phong Tiên Tuyết còn phải cao hơn một bậc.- Quả nhiên không hổ là tài tuấn nghịch thiên, nếu như hôm nay không chết trong tay Đỗ Thủ Cao thì tương lai nhất định trở thành bá chủ Phong gia.Hai mắt Phong Phi Vân không hề chớp động một cái.

Hắn rất muốn biết một chiêu này thắng bại như thế nào bởi vì cho tới lúc này thì tên sát nhân Đỗ Thủ Cao vẫn chỉ dùng đến một chiêu."

Vèo!"

Phong Kiếm dĩ nhiên là vô cùng cường đại, lực một quyền cũng làm cho cát đá chấn động bay mù trời, nhưng mà trong chớp mắt thì tất cả quyền kình lại biến mất không tung tích.

Đao trên lưng Đỗ Thủ Cao không biết từ lúc nào lại tự động xuất ra, một đao đã chém đứt cánh tay phải của Phong Kiếm.Chẳng qua chỉ là một đao nhưng mà Phong Kiếm lại hoàn toàn không tránh khỏi.Quá nhanh!Phong Kiếm giống như không cảm giác được đau đớn vậy, cả người đứng cứng còng, cũng không có nhúc nhích.

Lúc đầu hắn cho mình là thiên tài có một không hai trong thiên hạ, nhưng mà một đao kia của Đỗ Thủ Cao lại làm cho tất cả sự tự tin của hắn bị đánh tan tác.Hình như hắn đã biến thành một pho tượng Mộc Đầu Nhân, mặc cho huyết dịch trên bả vai chảy như dòng nước, thần thái trong hai mắt càng lúc càng mờ nhạc.Phong Phi Vân thở dài nói:- Phong Kiếm vô dụng!Phong Phi Vân đã gặp được không ít thiên tài, nhưng mà người có ý chí kiên định ít lại càng ít, Phong Kiếm tuyệt đối là thiên tài đứng đầu nhưng mà ý chí lại không bì kịp Đỗ Thủ Cao.Nếu như Đỗ Thủ Cao bị người ta một đao chém đứt cành tay thì càng kiên cường bất khuất chứ không trở thành một kẻ mất hồn mất vía như Phong Kiếm bây giờ.Đỗ Thủ Cao thu hồi đao, nói:- Ta vốn muốn dùng một đao này lấy mạng của ngươi nhưng mà lại bị ngươi né được, chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay của người.

Tu vi và thiên phú của ngươi cực cao, nếu có cố gắng thì tương lai sau này cũng chưa chắc có thể giết được ta.Phong Kiếm vẫn không nhúc nhích, tựa như đã mất đi linh hồn rồi vậy.Đôi mắt Đỗ Thủ Cao lạnh lùng nhìn Phong Kiếm chằm chằm, dường như cũng đã nhận ra tro tàn trong đôi mắt của hắn, lại nói:- Vốn cứ tưởng ngươi là một đối thủ không tệ nên muốn giữ lại cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại là một tên phế vật.

Đã như vậy thì không cần thiết phải sống tiếp nữa."

Phốc!"

Một đạo đao khí nhanh như tia chớp bay vút ra, trực tiếp chém Phong Kiếm thành hai khúc.Lúc Phong Kiếm té trên mặt đất thì mười lăm tên hộ pháp Phong gia mới có phản ứng, họ vội vàng hợp thành vòng chiến vây quanh Đỗ Thủ Cao.- Đỗ Thủ Cao, vậy mà người lại dám giết tằng tôn (cháu cố trai) của Bát thái gia, ngươi gặp đại họa rồi!- Phong gia và ngươi không đội trời chung, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!...Đỗ Thủ Cao bình thản ung dung, ánh mắt quét nhìn những tên hộ pháp người mặc trọng giáp, nói:- Chỉ bằng các ngươi?Lúc chữ cuối cùng vừa rơi ra, Đỗ Thủ Cao bốn bị vây chặt ở chính giữa bỗng nhiên biến mất tích, không có bất gì dấu hiệu nào để lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng.Có người kêu lên:- Đây là Địa thuẫn thuật, chính là một chiêu kỳ môn linh thông, không ngờ Đỗ Thủ Cao lại tu luyện thành công.Linh thông trong tu tiên giới rất nhiều, nhưng mà những linh thông này cũng có chia thành cao - thấp, như Đỗ Thủ Cao lúc này là đang thi triển linh thông, chính là một môn kỳ môn linh thông hết sức khó tu luyện, một vạn người tu tiên cũng chưa chắc có một người có thể tu luyện thành công.Phong Phi Vân thực sự đã không thể chịu nỗi mười lăm tên hộ pháp cứ như những con ruồi không đầu đang làm loạn kia, lên tiếng nhắc nhở, nói:- Hắn nhảy xuống dưới vực thẳm, chạy về hướng Thương sinh động phủ rồi!- Đa tạ tiền bối cho biết, chúng tôi sẽ đi tóm tên tặc tử này!Có một vị hộ pháp đứng bên cạnh vực thẳm, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng Đỗ Thủ Cao xông vào Thương sinh động phủ, vì vậy mười lăm tên hộ pháp cũng cùng nhau đuổi theo xuống phía dưới vực thẳm, cùng nhau đi vào trong khe hỡ của động phủ.Đợi một lúc bằng khoảng thời gian uống nửa chung trà, Phong Phi Vân mới đi ra, sau đó cũng hướng về vực thẳm mà chạy như điên xuống phía dưới, bây giờ Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp đã ở phía trước dò đường, hắn có thể yên tâm mà to gan xông vào trong Thương sinh động phủ.Sau khi Phong Phi Vân xông vào Thương sinh động phủ thì Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã lướt tới, Hạo thiên linh kính lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, tựa như một vầng trăng sáng.Trên mặt kính hiển hóa ra cảnh vừa rồi Đỗ Thủ Cao và Phong Kiếm giao thủ, tuy rằng chẳng qua chỉ là một chiêu thật đơn giản nhưng trong đó lại tràn ngập vô số thủ đoạn.- Đỗ Thủ Cao vậy mà mạnh như thế, nếu ta vì gia tộc Ngân Câu mà dụng đến thì nhất định tương lai có thể vì gia tộc mà bồi dưỡng được một tên sát thần.Ống tay áo Đông Phương Kính Nguyệt trường vũ, tiên tâm hạo miểu, mang theo linh khí hư huyễn động lòng người.Làm cho người ta không khỏi muốn quỳ lạy nàng!Hình ảnh trên Hạo thiên linh kính vừa chuyển một cái, một bóng người hiện trên mặt kính, không phải Phong Phi Vân thì là ai?Khi thấy bóng dáng Phong Phi Vân nhảy xuống vực thẳm, sau đó lại còn xông vào Thương sinh động phủ, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt càng ung dung hơn, một luồng hàn sương dật tán ngập trời làm cho hai tên đệ tử của Đại diễn tiên môn đang trốn trong hốc thâm cốc thiếu chút nữa đã chết cóng.- Phong Phi Vân, để xem lần này ngươi chạy đi đâu!?Đông Phương Kính Nguyệt hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vút ra ngoài, cũng là xông vào Thương sinh động phủ.- Đây ... dám chắc lại là một vị tiền bối, thực lực thật sự còn cao hơn cả sư phụ!Mộc sư huynh nằm rạp trên mặt đất, trên mặt dính đầy hàn sương trắng.- Rất dễ nhận thấy vị nữ tiền bối này và Phong tiền bối có đụng chạm rất lớn, hai người bọn họ đều là đại thần thông, nếu như đấu với nhau thì nhất định là kinh thiên động địa.- Trong Thương sinh động phủ nhất định sẽ có một trận hiếu chiến đây!...Hai vị đệ tử của Đại diễn tiên môn bị khí thế trên người Đông Phương Kính Nguyệt làm cho hoảng sợ, cũng không dám ở lại trong thâm cốc thêm một khắc nào nên vội vàng chạy ra khỏi cốc.Sau khi Phong Phi Vân đi vào Thương sinh động phủ liền cảm thấy giống như đang tiến vào một tòa băng đăng, trước mắt tuyệt đối không thấy bóng dáng của Đỗ Thủ Cao và mười lăm tên hộ pháp, rõ ràng là bọn họ đã tiến vào sâu trong động phủ.Dọc theo đường đi đầy ngập vết máu và vết kiếm, dù cho không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể đủ đoán được bọn họ vừa đi vừa đấu, cực kỳ oanh liệt,- Bọn họ ai sống ai chết cũng không liên quan đến ta, bây giờ quan trọng là phải tìm cho được cô nàng Tiên Tuyết muội muội nhát gan kia, ở đây u ám đáng sợ, nhất định là nàng bị dọa đến khóc nhè rồi đây!Phong Phi Vân nhanh chóng đi về phía trước, cũng không biết đã đi được bao xa rồi.

Bỗng nhiên trước mắt loáng thoáng truyền tới thanh âm tụng kinh của hòa thượng, hình như là đang siêu độ vong linh.Dưới lòng đất này tại sao lại có tiếng hòa thượng tụng kinh?Phong Phi Vân chợt dừng bước, vẻ mặt hơi biến đổi một chút, đột nhiên nghĩ tới lời nói của thằng nhóc sai vặt ở trạm dịch Bạch Mã."

Trong hầm mỏ của gia tộc Ngân Câu đào ra được thứ chẳng lành, có một toàn miếu thờ từ mấy ngàn năm trước được đào lên, hòa thượng trong miếu thờ đã xảy ra Thi biến, nghìn năm không chết, thân thể không thay đổi."

- Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Nếu như Thương sinh động phủ và hầm mỏ kia nối liền nhau thì chẳng phải mình đang đi thẳng tới nơi chẳng lành hay sao?

Nếu như vậy thì e rằng toàn bộ những người ngày hôm bước vào Thương sinh động phủ sẽ phải chết tại nơi này!Trên trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, so với người khác thì hắn chính là người hiểu rõ ràng nhất về sự nguy hiểm đáng sợ của nơi xảy ra Thi biến, nếu tu vi không có cấp bậc thiên mệnh thì căn bản là không có khả năng sống sót."

Thiên mệnh" chính là một cảnh giới cao hơn "Thần cơ", e rằng chỉ có mấy lão tổ của Phong gia mới có thể đạt tới cảnh giới thiên mệnh này.Những người như tiên căn hay thần cơ tuy là cũng được gọi là cao thủ nhưng mà cùng với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh lại cách xa vạn dặm.Phong Phi Vân rất muốn quay lại đường cũ để trở về nhưng mà trong lòng nghĩ đến Phong Tiên Tuyết có lẽ đang bị dọa đến sợ run lẩy bẩy thì hắn lại cắn răng, tiếp tục bước về phía trước.Động phủ dưới lòng đất có rất nhiều ngã ba, bốn phương đều thông suốt, quanh năm lại ngập tràn luồng thi khí ảm đạm, vì vậy nếu như những tu sĩ linh dẫn sơ kỳ xông vào mà trong vòng nửa canh giờ không bước ra thì cũng sẽ bị những thứ thi khí này hạ độc.Sau khi Phong Phi Vân biết đây là nơi nguy hiểm đáng sợ thì càng trở nên cẩn thận, mỗi khi đi được một đoạn thì lại dùng linh lực khắc một huyền văn hình người trên vách đá, coi như là đánh dấu.- Thanh âm tụng kinh càng ngày càng rõ ràng!Phong Phi vân dán tay vào vách đá, lóng tai lắng nghe."

Ầm!"

Chợt một tiếng nổ dữ dội vang lên, từ giữa vách đá truyền tới làm cho màng nhĩ Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã bị chấn vỡ.- Có người đang đấu nhau, hơn nữa lại có tiếng một cô gái, chẳng lẽ là Tiên Tuyết?Phong Phi Vân mừng rỡ, vội vàng lần theo tiếng động đuổi tới.Thanh âm của tiếng động kia càng lúc càng lớn, giống như muốn phá hủy toàn bộ Thương sinh động phủ.

Chân Phong Phi Vân đạp trên mặt đất, mặt đấy chòng chành hết sức gay gắt, rất nhanh thì đã đi tới chỗ tranh đấu.- Con mẹ nó, tại sao lại là người phụ nữ chết bầm này?Phong Phi Vân nói.Chỉ thấy 3 cổ thi tăng nhân mặc tăng bào rách nát đang đại chiến không ngừng với Đông Phương Kính Nguyệt, ngay cả vách đã cũng bị đánh nát thành từng tản nhỏ.Thân thể của ba cổ thi tăng nhân này đều đã hư thối đến phân nửa, cơ thể khô quắt, hai mắt trống rỗng, trên đỉnh đầu sứt mẻ đầy huyết sắc.Bọn họ đang ngâm kinh văn, bàn tay bện thành phật ấn, tu vi đáng sợ vô cùng khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm, ngảy cả khi nàng tế xuất Hạo thiên linh kính thì cũng bị tay của một thi lão đánh bay, vây nàng vào trong vách đá.- Ha ha!

Đông Phương Kính Nguyệt à!

Đông Phương Kính Nguyệt!

Cô cũng có ngày hôm nay sao?Phong Phi Vân trốn ở một bên xem kịch vui, trong lòng cảm thấy vui sướng.Dĩ nhiên hắn cũng âm thầm bội phục tu vi cường đại của Đông Phương Kính Nguyệt, một mình nàng lại có thể đấu với 3 cổ thi nghìn năm lâu như vậy, nếu như đổi lại là người khác thì đã sớm bị chúng phân thây ra gặm ăn mất rồi.-------Chương 96: Phi Vân Ca Ca3 tăng nhân cổ thi nghìn năm, mỗi một vị đều có thân kim cương bất hoại, xương ống chân cứng rắng như ngọc thiết, hơn nữa linh khí trong người lại luôn luôn vận chuyển, trong đan điền lại có một viên bảo thạch to như nắm tay chiếm cứ, lại còn phát ra hắc quang mù mịt.Bọn họ đã chết mấy nghìn năm, cơ thể không những xảy ra Thi biến mà ngay cả thần cơ bọn họ từng tu luyện cũng xảy ra dị biến, biến thành Thi nguyên.- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt có cần tôi giúp một tay hay không hả?Phong Phi Vân dựa vào vách đá, đứng bên cạnh cười to nói.Thân phận Đông Phương Kính Nguyệt cao vô cùng, tu vi càng siêu phàm thoát tục, bất luận là đi đến chỗ nào cũng sẽ có vô số người quỳ gối nghênh tiếp, vẫn chưa từng có một ai dám gọi Đông Phương Kính Nguyệt là tiểu cô nương.Nhưng mà lúc này nàng đã bị ba tăng nhân cổ thi bao vây, trên cánh tay ngọc ngà đã dính đầy máu, đây là bị một vị cổ tăng dùng móng tay cào một đường, vết máu tạo thành nhìn thấy mà đau lòng, nếu để ý một chút thì trên chiếc cổ thon dại cũng có một vết thương, độc thi đen kịt đã xâm nhập vào da, ăn mòn linh khí trong người nàng.- Phong Phi Vân, nếu như ngươi xuất thủ tương trợ thì toàn bộ ân oán giữa chúng ta đều xóa bỏ!Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt đã bị dồn đến đường cùng, sau khi ba vị cổ thi tăng nhân kia dính phải vết máu trên người nàng thì càng trở nên điên cuồng, chiến lực càng lúc càng tăng cao.Phong Phi Vân cười hắc hắc:- Nghe nói gia tộc Ngân Câu vô địch thiên hạ, địa vị Đông Phương Kính Nguyệt trong gia tộc cao không thể với tới, nếu có thể nghe được cô dịu dàng gọi ta một tiếng "Phi Vân ca ca" thì ta nhất định giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào cứu Đông Phương Kính Nguyệt được, cô gái này bất luận là tu vi hay trí tuệ đều thông minh hơn người, thế hệ trẻ cũng không có được mấy người có thể theo kịp nàng, sau khi cứu nàng, nhất định người đầu tiên nàng muốn giết cũng chính là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân biết nàng kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối sẽ không thể nào gọi mình là "Phi Vân ca ca" cho nên mới trêu chọc nàng.Người phụ nữ chết bầm hung dữ này nếu chết đi thì tốt hơn, tránh khỏi việc bị nàng truy sát ba ngày ba đêm!- Phi Vân ca ca!!!Thanh âm ngọt ngào bay thấu trời xanh, giọng nói thùy mị như làn nước, bất kỳ một người đàn ông nào sau khi nghe được thì xương cốt toàn thân cũng sẽ bị tê dại."

Phốc!"

Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất, vậy mà nàng ấy lại kêu thật, hơn nữa tiếng kêu này lại làm cho người ta không thể nào cự tuyệt được, thật giống như hai người yêu nhau gọi nhau vậy.- Khụ khụ ...

Cái này ...Lúc này Phong Phi Vân đã rất khó đứng vững, có trời mới biết vậy mà Đông Phương Kính Nguyệt kia lại không để ý đến chuyện vặt vãnh này, lần này là hắn tự làm khó hắn rồi.- Phong Phi Vân, ngươi vẫn còn chưa ra tay sao?

Chẳng lẽ ngươi muốn làm một người nói không giữ lời?Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt liền thay đổi, tràn đầy lạnh lẽo, không có lấy một chút sự dịu dàng như mới vừa rồi.- Cứu ngay chứ!

Đại trượng phu nói là làm!Tuy là Phong Phi Vân hối hận vô cùng nhưng vẫn phải "đạo nghĩa không thể chùn bước" mà xuất thủ, cùng lắm thì cứu nàng trước, sau đó đưa nàng tới một nơi không có ai rồi giết chết nàng sau vậy.Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào như mãng phu mà liều mạng với 3 vị cổ thi tăng nhân kia, trên ngón tay hắn ngưng tụ một ngọn linh quang nhàn nhạt, ở trên mặt đất khắc ra từng đạo phù văn, từng chữ từng chữ một nối liền nhau, từ từ cũng khắc ra chín tòa phù văn ở cùng một chỗ, hợp thành một tòa cửu hoàn tế đàn.Đối phó với cổ thi nghìn năm này tuyệt đối không thể dùng cách tấn công thông thường để đối phó với bọn họ, cần phải vẽ phù lục luyện thi, ngưng tụ luyện thi tế đàn.Dùng thực lực tế đàn để luyện hóa cổ thi!Phong Phi Vân đau lòng lấy từ trong ngực ra viên chân diệu linh thạch kia, thở dài mà nói:- Giữ còn chưa kịp nóng người mà giờ thì đã mất đi!Nếu muốn thôi động luyện thi tế đàn thì cần một lượng linh khí cực lớn, với tu vi Phong Phi Vân bây giờ thì vẫn còn kém quá xa, chỉ có thể dùng đến linh thạch để thôi động tế đàn, dùng cái này để luyện hóa 3 cụ cổ thi kia.- Lên!Sau khi đem chân diệu linh thạch đả nhập vào tế đàn thì cả tòa tế đàn cũng giống như đang sống lại vậy, nhanh chóng chuyển động, dưới linh lực Phong Phi Vân điều động, hướng về 3 vị cổ thi tăng nhân kia trùm tới.- Bắt!Thực lực tế đàn dưới dự thôi động của chân diệu linh thạch càng lúc càng trở nên lớn mạnh, một luồng lực thôn phệ được phóng thích ra ngoài làm cho 3 vị cổ thi tăng nhân vô cùng cường đại kia bị thu vào trong."

Thình thịch!Chợt Phong Phi Vân đạp đất nhảy lên, một cước giẫm nát tế đàn, sau đó một tiếng rền vang xuất hiện trên mặt đất.3 cổ thi tăng nhân kia cuối cùng cũng bị trấn áp, quang mang trên tế đàn lập lòe, vẫn có thể nghe được thanh âm tụng kinh ở bên trong, cái này cũng không luyện hóa được 3 vị cổ thi tăng nhân kia rồi!Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt vẫn hờ hững lạnh nhạt như trước nhưng mà trên bạch y đã nhuốm máu, mồ hôi cũng đã lăn xuống trên những sợi tóc, lại cho thấy nàng đã bị thương rất nặng, thậm chí độc thi đã ăn mòn linh khí trong người nàng.Tuy là nàng vẫn còn mang chiếc khăn che mặt nhưng mà Phong Phi Vân lại biết được lúc này vẻ mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy.-------Chương 97: Phi Vân Ca Ca 2Nàng xứng đáng là một vị kỳ nữ tử, với tu vi cường đại mạnh mẽ đã chế trụ được độc thi trong người, vẫn có thể lộ ra tâm cao khí ngạo, hừ lạnh nói:- Phong Phi Vân, không ngờ ngươi còn có thể sử dụng loại thuật kỳ môn độn giáp huyền diệu này, tài hoa của ngươi so với những tài tuấn nghịch thiên trong Phong gia còn mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng mà ... chưa từng có một ai ám uy hiếp ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.Đông Phương Kính Nguyệt cảm thấy hôm nay mình thật sự đã bị áp bức và lăng nhục quá mức, mà lại bị uy hiếp bởi tên Phong Phi Vân kia, kêu hắn một tiếng "Phong Vân ca ca", đây quả thực ...

Điều này làm cho nàng có cảm giác kích động đến buồn nôn.Nếu như chuyện này truyền đi, nhất định nàng sẽ không có mặt mũi nhìn một ai!Nàng nhẹ nhàng vung tay một cái, Hạo thiên linh kính vốn bị dính trên vách đá đã bay đến trong tay, một cổ linh khí mạnh mẽ dật xuất trên đầu ngón tay nàng làm cho thần uy của Hạo thiên linh kính bị dẫn động.Uy lực linh khí hủy thiên diệt địa, một khi dẫn động thì có thể chấn động rung sụp một vùng.- Người phụ nữ chết bầm này quả nhiên là ăn cháo đá bát mà!Bỗng nhiên Phong Phi Vân cảm giác được luyện thi tế đàn dưới lòng bàn chân rung động mãnh liệt, dường như 3 vị cổ thi tăng nhân kia muốn phá tế đàn lao ra.- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt đừng làm loạn nữa, cổ thi nơi này đã đạt đến trình độ thi biến đệ nhị rồi, luyện thi tế đàn căn bản là không thể luyện hóa được bọn họ, bọn họ đang muốn trùng xuất ra.Vẻ mặt Phong Phi Vân biến đổi, quả thực là so với trước kia còn trở nên nghiêm trọng hơn!Hắn vốn cho rằng nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ hung sát tuyệt địa, cho dù có cổ thi thi biến cũng chưa chắc không có đường sống, nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ rằng những cổ thi ở nơi này vậy mà đã xảy ra thi biến đệ nhị, đây quả thực là dọa người mà.Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì đây?Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt không biết cái gì là thi biến đệ nhị nhưng mà cũng đã nhận ra có điều không ổn, chỉ thấy một tòa luyện thi tế đàn dưới chân Phong Phi Vân đã bắt đầu tan vỡ, từng đường khe hỡ đã nứt ra.- Má ơi!

Chạy trốn đi!Phong Phi vân liền quay đầu bỏ chạy, toàn bộ linh khí trong người đều được điều động, tốc độ đã đạt đến cực hạn."

Ầm!"

Phía sau lưng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, 3 vị cổ thi tăng nhân kia đã phá niêm phong mà xông ra ngoài, thi khí trên người càng nồng đậm hơn, cả người cũng đã trở nên đen kịt như than, trong miệng lỉa chỉa đầy răng nanh, bất ngờ khạc ra một mảng lớn thi vụ.Bọn họ ngửa đầu thét lớn, thanh âm chói tai gay gắt, sau đó lại hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt mà đuổi theo.Tuy là Đông Phương Kính Nguyệt nắm giữ một món linh khí nhưng lại không cách nào chấn sát được thân thể cổ thi kim cương bất hoại, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh bay bọn họ ra xa, nhưng sau đó thì bọn họ lại lập tức lao vào tấn công.Cuối cùng nàng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy!- Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi đừng chạy theo ta, ngươi muốn hại chết ta phải không?Phong Phi Vân chạy trốn thục mạng ở phía trước, vậy mà lại phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt đang đuổi theo sau lưng hắn, mà 3 vị tăng nhân cổ thi kia cũng đang hùng hổ, dữ tợn đuổi theo về phía này.- Phong Phi Vân, nếu như ta chết thì cũng phải kéo ngươi theo đệm lưng!Độc thi trong người Đông Phương Kính Nguyệt bắt đầu lan tràn, chỗ vết thương bắt đầu chảy ra máu đen làm cho dọc theo đường chạy trốn vết máu vương vãi.Mà những cổ thi tăng nhân kia khi ngửi được khí tức huyết dịch lại đuổi theo một lạch, hoàn toàn không thể nào bỏ rơi được.Trong lòng Phong Phi Vân tức giận đến mức chưởi má nó, nhưng lại biết rõ bây giờ dù cho mắng mẹ Đông Phương Kính Nguyệt thì cũng không có tác dụng gì, chỉ có cách nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này mới là việc nên làm.Trên đường chạy trốn cũng không biết đã chạy qua nơi nào nữa, đường phía trước thì càng lúc càng rộng mở, thật giống như đang đi tới một tòa địa cốc, một hồ nước trong lòng đất hiện ra trước mắt, nước trong hồ kia lại là huyết sắc.Phong Phi Vân chẳng chút do dự nào liền vọt tới, trên thực tế thì 3 vị cổ thi tăng nhân phía sau thật sự là đuổi theo quá nhanh, cũng không cho phép hắn được chần chừ.Hắn vốn muốn đạp trên mặt nước mà lướt qua nhưng mà dưới đáy hồ lại có một cổ sức hút cường đại, trực tiếp kéo hắn vào trong hồ nước."

Phốc!"

Đông Phương Kính Nguyệt cũng theo bước hắn, lọt vào trong hồ máu, trực tiếp nện vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, thiếu chút nữa đã làm hắn hôn mê bất tỉnh.- Mẹ kiếp!

Cô nương chết bầm này, ngươi cố ý phải không?

Má ơi, lại đuổi tới rồi kìa!Phong Phi Vân thật vất vả lắm mới có thể nổi lên từ dưới đáy nước, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy 3 cổ thi tăng nhân kia đuổi đến, thân thể bọn họ đều rửa nát phân nửa nhưng lại mặc áo cà sa vàng óng ánh, hướng về phía Phong Phi Vân chụp tới.Phong Phi Vân vội vàng đạp ở trong nước, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, một tay nắm lấy thắt lưng của Đông Phương Kính Nguyệt đang bơi ở phía sau, tay hắn chợt kéo một cái, cơ thể mượn lực mạnh mẽ thối lui, muốn thoát khỏi cái áo choàng cà sa của những cổ thi tăng nhân đang chụp tới.Nhưng mà vừa rồi hắn đã dùng sức quá mạnh, chiếc đai lưng bạch ti của Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã bị kéo xuống, toàn bộ thân thể nàng đều bị lộ ra, cặp tuyết lê trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, quảthực là ướt át vô cùng.Xong rồi, gây họa nữa rồi!Cô nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này là một người có lòng dạ hết sức hẹp hòi, nhỏ nhen, chẳng qua chỉ uy hiếp nàng gọi hắn một tiếng Phi Vân ca ca mà nàng đã hô hào muốn giết hắn, bây giờ lại tuột cả thắt lưng của nàng ra, nàng còn không phát điên mới là chuyện lạ!-------Chương 98: Dung Mạo Sau Chiếc Khăn Che MặtHình như 3 vị cổ thi tăng nhân kia rất sợ hồ nước huyết sắc này cho nên căn bản không dám dính phải huyết thủy trong hồ, vì vậy chỉ có thể đứng trên bờ gào thét, trong miệng không ngừng phun ra thi vụ hắc sắc.Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt nhanh chóng bơi lội trong hồ, y phục trên người đã sớm bị huyết thủy nhuộm đỏ, tóc trên đầu cũng dính đầy bột máu, ngay cả da cũng dính một lớp bùn máu.Sau khi leo lên bờ thì hai người đều ngồi thở dốc trên mặt đất, cả người đều ướt nhẹp, trên người không có lấy một chút sức lực, cũng may là 3 vị cổ thi tăng nhân kia còn chưa đuổi đến, nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.- Tiểu cô nương Đông Phương Kính Nguyệt này, rốt cuộc thì cô đã đắc tội thế nào với 3 vị cổ thi tăng nhân kia vậy, tại sao bọn họ lúc nào cũng đuổi theo cô không buông ta vậy?Phong Phi Vân thở không ra hơi, hỏi.Phong Phi Vân nằm trên mặt đất đợi cũng đã lâu, cũng không nghe nàng nói câu nào, chẳng lẽ nàng đã chết rồi hay sao?Hai tay Phong Phi Vân chật vật lắm mới đỡ cơ thể ngồi dậy được, quay đầu qua nhìn thì chỉ thấy Đông Phương Kính Nguyệt đã nằm ở phía sau lưng hắn, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, giống như đã chết rồi vậy.Bởi vì ngâm trong huyết thủy quá lâu nên quần áo trên người nàng dán chặt vào người làm cho những đường cong trên cơ thể mềm mại kia hiện ra hết sức tinh tế, chiếc áo lụa mỏng màu trắng cũng đã bị huyết thủy thấm ướt, hai ngọn núi đầy đặn đĩnh lập, rất tròn trịa mà lại ướt át, chiếc eo thon nhỏ nhắn yêu kiều không có một chút thịt dư, còn có đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh ...Phong Phi Vân nhanh chóng quay mặt đi, sợ nếu như nhìn tiếp thì sẽ làm ra những chuyện không thể khống chế được.Đây cũng là chuyện không có cách nào làm khác được, giống như vị nữ tử Đông Phương Kính Nguyệt này đây, bất cứ người nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ bị kích động không khỏi muốn ôm nàng trong lòng, huống chi lúc này nàng lại nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, giống như là đang cố ý chờ đợi Phong Phi Vân động thủ với nàng vậy.- Thảo nào ta tuột thắt lưng của nàng ra mà nàng cũng không có phát điên lên, thì ra là độc thi trong người nàng đã lan ra đến đan điền thần cơ rồi!Bởi vì thắt lưng của Đông Phương Kính Nguyệt bị Phong Phi Vân kéo rơi ra nên chiếc áo khoác màu trắng cũng đã tuột ra làm cho da thịt bị lộ ra bên ngoài, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy được chiếc yếm màu tím nhạt, dường như còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng mê người.Đây tuyệt đối là một nữ nhân làm người khác say mê đắm đuối, có thể kiến cho bất kỳ một người nam nhân nào trong thiên hạ vì nàng mà không biết đường về nhà.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào chỗ cổ và ngực nàng, trong mắt có vẻ rất giằng co.Lúc này Phong Phi Vân đang lo lắng một vấn đề, hiển nhiên không phải là nhào tới rồi mạnh mẽ hôn nàng, cướp đoạt nàng rồi, mà chính là cứu nàng hay là giết nàng.Chỗ cổ và ngực của Đông Phương Kính Nguyệt đều có vết thương do cổ thi gây ra, đã bị độc thi xâm lấn, vết thương đen kịt, nếu như thi triển Phượng hoàng thiên nhãn thì có thể thấy được một màn khói đen nhàn nhạt đang tỏa ra từ vết thương, chúng đang từ từ ăn mòn da thịt của nàng.Không nghi ngờ gì nữa, nếu như lúc này Phong Phi Vân xuất thủ thì có thể dễ dàng giết chết nàng, sau đó ném xác nàng vào trong hồ máu, một chiêu là hủy thi diệt thể, từ nay về sau sẽ không bao giờ sợ bị nàng truy sát nữa, hơn nữa càng không sợ sự uy hiếp của gia tộc Ngân Câu.Ngay cả món linh khí "Hạo thiên linh kính" cũng có thể đoạt lấy!Nếu như làm như vậy, nhất định là một vốn bốn lời.- Đông Phương Kính Nguyệt cô đừng trách ta quá ác, chỉ trách vận khí cô quá kém mà gặp phải Phong Phi Vân ta, hôm nay chính là ngày "hương tiêu ngọc tổn".Vô độc bất trượng phu!Phong Phi Vân biết rõ nếu như hắn không giết nàng, chờ sau khi nàng bình phục thì nàng nhất định sẽ bầm thây hắn ra vạn đoạn.Xuất thủ lúc này chính là thời cơ tốt nhất, sau khi giết người thì hủy thi diệt tích, ai biết là do Phong Phi Vân hắn ra tay giết nàng chứ?Phong Phi Vân niết chưởng thành quyền, muốn dùng một quyền đánh nát đầu của nàng, quyền phong cương mãnh, còn cách nàng khoảng 3 trượng mà đã làm cho toái thạch xung quanh người nàng chấn đắc chuyển động."

Vèo!"

Quyền phong làm cho cái khăn che mặt của nàng bị thổi bay đi, lộ ra tiên nhan nghiêng nước nghiêng thành.Hàng lông mày thon dài cứ như lá liễu, lông mi uống cong còn dính huyết châu óng ánh, đặc biệt là đôi môi hoàn mỹ tới cực điểm kia, cứ như hai cánh hoa hồng nhỏ bé mong manh.Dung mạo xinh đẹp sau chiếc khăn che mặt kia quả thực làm cho người ra như muốn nghẹt thở, bất luận dùng ngôn ngữ nào để hình dung cũng sẽ không thể diễn tả hết được, hình dung tuyệt đối hết sức tuyệt mỹ.Khi thấy khuôn mặt này, cả người Phong Phi Vân run lên, người hắn cứ như bị lôi điện bổ trúng một cái vậy, hắn vốn muốn dùng một quyền đánh chết nàng thì lúc này hắn lại mạnh mẽ thu hồi lại."

Phốc!"

Quyền kình phản phệ làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi!- Thủy Nguyệt Đình ... không, nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, không ... nàng là Thủy Nguyệt Đình, nhất định là Thủy Nguyệt Đình ...Lúc này Phong Phi Vân cảm thấy lòng hắn đau như cắt, một chân quỳ trên đất, tay ôm chặt lòng ngực, đã lâu lắm rồi mà hắn vẫn không có cách nào từ dưới đất đứng lên.-------Chương 99: Dung Mạo Sau Chiếc Khăn Che Mặt 2Lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp Đông Phương Kính Nguyệt thì đã ngộ nhận nàng là Thủy Nguyệt Đình, nhưng mà khi đó chẳng qua chỉ vì khí chất hai người quá giống nhau, nhưng mà ai có thể ngờ rằng, dung mạo dưới chiếc khăn che mặt lại giống hệt như Thủy Nguyệt Đình như thế này.Quả thực là cùng một người!Trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình chính là hận, hận tột đỉnh, lúc này đã hoàn toàn bạo phát ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn, hét lớn:- Thủy Nguyệt Đình, lòng dạ ngươi thật là độc ác, lúc đó ngươi không để cho ta chết hẳn thì ngày hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!Phong Phi Vân lảo đảo nghiêng ngã nhào tới, cỡi trên người Đông Phương Kính Nguyệt, một quyền chợt đánh vào ngực nàng, bởi vì vừa rồi Phong Phi Vân mới bị quyền kình phản phệ đã bị thương cho nên sức mạnh của một quyền này cũng không mạnh cho lắm.Một quyền đánh vào ngực nàng, căn bản lại không đánh xuyên thủng người nàng mà ngược lại lại bị hai ngọn núi cao ngất trước người nàng làm tan mất phân nửa sức mạnh.Cũng không ai ngờ rằng, một quyền này của Phong Phi Vân vậy mà làm cho phân nửa độc thi trong người Đông Phương Kính Nguyệt bị đẩy ra ngoài."

Phốc!"

Đôi môi anh đào của Đông Phương Kính Nguyệt phun ra một ngụm máu độc đen kịt, tất cả đều phun thẳng vào mặt Phong Phi Vân.Khuôn mặt Phong Phi Vân vốn rất dữ tợn bây giờ lại càng trở nên đáng sợ hơn.- Cô lại dám phun vào mặt ta, cô dám phun vào mặt ta ...Phong Phi Vân lại muốn dùng một quyền lấy mạng của nàng.- Aizzzz ....Đông Phương Kính Nguyệt từ từ tỉnh lại, đôi mỹ ngâu từ từ mở ra, thân thể nàng vẫn có vẻ hết sức suy yếu nhưng lại có thể cảm giác được sự đau nhức nơi ngực truyền tới, lại nhìn thấy Phong Phi Vân đang cỡi trên chiếc eo thon của nàng, trong lòng tức khắc nghĩ tới điều gì đó.Nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh, Đông Phương Kính Nguyệt tức giận đến thiếu chút nữa lại phun ra máu.

Đồ vô sĩ Phong Phi Vân kia vậy mà lại hèn hạ như vậy, thừa dịp nàng bị thương ngất xỉu mà lại ...Đông Phương Kính Nguyệt cảm thấy lòng ngực đau đớn dữ dội, quả thật là giống như bị Phong Phi Vân ngắt nhéo vậy, hơn nữa lại còn dùng lực rất lớn mà bóp, tên khốn này lại có thể hạ lưu như thế!Đông Phương Kính Nguyệt lại nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra với bản thân, trong nháy mắt, ở mắt rơi xuống một giọt lệ, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân:- Phong ...

Phong ...

Phi Vân, ta ... cho tới bây giờ ta ... chưa từng thấy qua ... một người hạ lưu, vô sĩ như ngươi vậy ..."

Phì!"

Đông Phương Kính Nguyệt lại phun một bãi nước bọt vào mặt Phong Phi Vân, lúc này lòng của nàng đã rối bời, lại có một sự kích động muốn tự sát.- Cô lại phun vào mặt ta, cô lại phun vào mặt ta ...

Thủy Nguyệt Đình, nếu bàn về hạ lưu vô sĩ thì ta không bằng một phần vạn của cô, hôm nay tôi sẽ bắt cô trả hết nợ cho ta.Hai mắt Phong Phi Vân trở nên đỏ ngầu, bàn tay biến thành móng nhọn muốn bóp chết nàng.Điều này cũng không thể trách Phong Phi Vân tại sao lại trở nên điên cuồng như vậy, đơn giản vì hắn thật sự hận Thủy Nguyệt Đình quá sâu đậm, trong thiên hạ cũng chỉ có Thủy Nguyệt Đình mới có thể làm cho lòng hắn trở nên rối bời như vậy.- Phong Phi Vân, ngươi không biết xấu hổ lại còn oán trách ra, ngươi căn bản không phải là một người nam nhân!Đông Phương Kính Nguyệt tức giận trong lòng cũng không kém hơn Phong Phi Vân, thân thể thuần khiết thiêng liêng lại bị Phong Phi Vân chà đạp, nàng còn không chưởi má nó thì cũng đủ thấy nàng đã rèn luyện bản thân nhiều đến thế nào.- Không xứng làm nam nhân, không xứng làm nam nhân, cô nói ta không xứng làm nam nhân, ha ha ha!

Nhưng mà ta đã làm nam nhân rồi, đây là sự thật không thế chối cãi được, cũng không thể nào thay đổi được ...

Ha ha ha.Phong Phi Vân ngửa đầu cười to, cười đến mức hết sức thoải mái.Người mà hắn nói đến dĩ nhiên chính là Thủy Nguyệt Đình chứ không phải là Đông Phương Kính Nguyệt!Nhưng mà sau khi Đông Phương Kính Nguyệt nghe như vậy thì sắc mặt càng trở nên tái xanh, ngực phập phồng, một búng máu lại phun vào mặt Phong Phi Vân:- Ngươi ... ngươi, vậy mà ngươi lại ... vậy mà ngươi ...Nàng vốn cho rằng chẳng qua Phong Phi Vân chỉ nhéo ngực nàng, lại không ngờ Phong Phi Vân lại cầm thú như vậy, phá hủy thân thể thuần khiết của nàng, cầm thú quá mà ...Đầu óc nàng trống rỗng, liền hôn mê bất tỉnh.Sau khi Phong Phi Vân cười xong, từ từ trở nên bình tĩnh lại, nhìn thấy mình đang cỡi trên người Đông Phương Kính Nguyệt, lại nhìn thấy chỗ ngực của nàng bị một quyền của mình đánh cho máu ứ đọng.- Đông Phương ...

Kính Nguyệt, xong rồi, xong rồi, lại nhận lầm người!

Đánh nữ nhân thì không phải là tác phong của Phong Phi Vân ta!Mặc dù đối với Đông Phương Kính Nguyệt hắn vẫn hận thấu xương nhưng mà có thể một quyền trực tiếp đánh chết nàng chứ không thể nào giày vò nàng như vậy, đó cũng không phải tác phong của hắn.Đánh nữ nhân và giết nữ nhân là hai khái niệm khác nhau!- Hèn chi nàng nói ta không xứng đáng làm nam nhân, đang lúc tâm tình buồn bực lại đánh vào ngực của nàng, được rồi, mặc dù là Phong Phi Vân ta không phải là chính nhân quân tử những cũng là một người quang minh chính đại, hôm nay cứu cô một mạng coi như là bù đắp cho một quyền vừa rồi vì đánh Thủy Nguyệt Đình là trút lên người cô.Hiển nhiên Phong Phi Vân không biết một khi cứu mạng này thì tương lai sau này tai họa trút lên đầu hắn còn nhiều hơn!-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C100-C199


Chương 100: Miếu Thần Trong Lòng Đất- Bà nương chết bầm, đáng lẽ cô phải chết ở trong tay ta nhưng mà hôm nay Phong Phi Vân ta đại phát thiện tâm cứu mạng cô, sau này nếu như còn muốn quấy rầy không buông thì ta tuyệt đối không nương tay.Phong Phi Vân tóm lấy hai tay đang giãy dụa của Đông Phương Kính Nguyệt, sau đó bẻ ngược tay ra sau đầu, tại cái cổ trơn bóng mịn màng của nàng bắt đầu hút độc thi từ trong vết thương rồi phun ra trên đất một ngụm độc huyết đen sì.- Phong Phi Vân, ngươi buông ta ra, ta không muốn được ngươi cứu, nếu như ngươi còn dám đụng vào ta một lần nào nữa, ta sẽ cùng chết với ngươi!Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt hàm răng, cảm giác được đôi môi Phong Phi Vân đang ngọa nguậy trên cổ nàng, muốn đưa tay tát hắn một phát nhưng mà lúc này nàng lại không có một chút sức lực nào, cũng chỉ có thể để mặc cho môi Phong Phi Vân tiếp tục hôn lên chiếc cổ ngọc của nàng.Đúng, chính là hôn, ít nhất thì nàng cho là như vậy!Điều này làm cho nàng như muốn nôn mửa...!- Đừng nhúc nhích, nếu như ta cũng bị độc thi xâm nhập vào cơ thể thì ngày hôm nay cả 2 chúng ta đều phải chết ở chỗ này.Trong miệng Phong Phi Vân có linh khí cho nên mới không bị độc thi xâm phạm!Phong Phi Vân lại ngồi lên chiếc eo thon của nàng, sau đó "rẹt" một tiếng, đem chiếc yếm của nàng xé toạt ra, sau đó lại vùi đầu vào tiếp tục hút chất độc."

Chi chi!"

Một đoạn vết thương có độc nơi ngực của nàng càng sâu hơn, càng dài hơn nữa, nếu không nhanh chóng hút độc thi bên trong ra thì nhất định chỗ ngực nàng sẽ bắt đầu thối rữa xuyên bụng mà chết.Nhưng mà lúc này Đông Phương Kính Nguyệt thà rằng ngực bị thối rửa xuyên bụng chứ cũng không muốn tên vô sĩ Phong Phi Vân thừa nước đục thả câu, ít nhất thì nàng cũng cho là như vậy, tên Phong Phi Vân này quả thực chính là cầm thú trong cầm thú, trong miệng còn phát ra tiếng "chẹp chẹp" nữa chứ, có vẻ như thực sự đang mút rất say sưa.- Phong Phi Vân, ta cho ngươi biết, từ nay về sau ta không để cho ngươi yên đâu, ta muốn móc đôi mắt đê tiện của ngươi ra, chém đứt đôi tay bỉ ổi, còn có ... còn có ... còn có cái đầu lưỡi của ngươi nữa, nhất định cũng phải cắt đi ...Ngay cả hơi sức mắng chưởi người khác mà Đông Phương Kính Nguyệt cũng không có, trên trán đổ đầy mồ hôi, môi thở gấp, đôi gò má tuyệt mỹ ửng đỏ, cũng không biết là vì độc thi tống ra bên ngoài rồi nên huyết khí trong người phấn chấn hơn, hay bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt.- Đông Phương Kính Nguyệt, cô cho rằng cô là ai, Phong Phi Vân ta tuy cũng coi như là một kẻ háo sắc nhưng cũng tuyệt đối không thể nào coi trọng cô, dù cho cô lột hết đứng trước mặt ta thì ta cũng sẽ không chạm vào cô một cái.Sau khi Phong Phi Vân phun một ngụm độc huyết xuống đất thì kéo y phục che ngực Đông Phương Kính Nguyệt lại, sau đó là không như thủy xà quấn trên chiếc eo thon thả kia nữa mà đứng phắt dậy.Hắn nói cũng là lời nói thật, dù cho Đông Phương Kính Nguyệt thật sự lột hết đồ mê hoặc hắn thì hắn cũng không mảy may động tâm, bởi vì hắn không thể nào chấp nhận một người nữ nhân có dáng dấp giống như Thủy Nguyệt Đình được, sở dĩ hắn cứu nàng chẳng qua cũng vì muốn bù đắp cho sự hổ thẹn trong lòng mà thôi.Độc thi đều đã được hút ra khỏi cơ thể, song mâu của Đông Phương Kính Nguyệt cũng dần dần hồi phục, có chút thần thái nhưng vì mất máu quá nhiều nên cơ thể vẫn còn hết sức suy yếu.Nàng lạnh lùng liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một viên linh đan rồi bỏ vào trong miệng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục nguyên khí.Dễ dàng nhận thấy viên linh đan này không phải là vật phàm, mặc dù đã nuốt vào cổ họng nhưng vẩn tản phát quang mang rực rỡ làm cho cả người nàng đều được bao phủ bởi ánh sáng.Mà cùng lúc đó Hạo thiên linh kính cũng từ từ dâng lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng, đem nàng bảo vệ thật chặc trong kính quang, hiển nhiên đây đều là nhằm vào Phong Phi Vân, nàng cũng không yên lòng đối với tên cầm thú vô sỉ này.- Phong Phi Vân, chờ tu vi ta khôi phục tam tằng, nhất định giết chết ngươi ở tại chỗ này!Mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà tuyệt đối là một nữ nhân cao ngạo, nàng tuyệt đối không cho phép Phong Phi Vân bôi nhọ mình mà còn có thể sống sót rời khỏi Thương sinh động phủ.Cái này đúng là vết nhơ của cả đời nàng, chỉ có giết Phong Phi Vân mới có thể làm nàng an lòng hơn một chút!Lúc này Phong Phi Vân hiển nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Đông Phương Kính Nguyệt, hắn ngồi xổm người xuống, bắt đầu nghiên cứu độc huyết cổ thi trên đất.

Chất độc này lại có thể làm một người cường mạnh như Đông Phương Kính Nguyệt cũng phải bất tỉnh thì độc huyết cổ thi này thật sự rất là lợi hại.- Nếu có thể thu thập những độc huyết này rồi dùng để đối phó những nhân vật cấp trưởng lão khác thì khẳng định có thể làm cho bọn họ trong vòng một khắc đồng hồ sẽ hóa thành nùng huyết!Phong Phi Vân lấy ra chiếc hộp ngọc vốn đựng chân diệu linh thạch, thận trọng thu lấy độc huyết bỏ vào bên trong.Sau khi làm xong hết thảy, Phong Phi Vân đã mệt mỏi vô cùng, cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dưỡng thương.Ở bờ bên kia của hồ nước huyết sắc, tiếng gào thét của 3 vị cổ thi tăng nhân kia vẫn truyền tới, thanh âm thê lương làm chấn đắc cả mặt hồ đãng xuất ra từng gợn sóng lăn tăn.Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt thì ngồi thiền ở cạnh huyết hồ, nhắm mắt chữa thương, những tiếng gào thét kia chẳng làm ảnh hưởng đến họ chút nào.Sau lưng của bọn họ mà một mảng đen kịt, căn bản là không thấy rõ rốt cuộc bên trong tồn tại thứ gì, chẳng qua chỉ mơ hồ nghe được tiếng bước chân vang lên, nhưng mà vẫn không có người nào từ trong đó đi ra.Hoặc là nên nói, căn bản cũng không phải tiếng bước chân người!Vết thương trên người Phong Phi Vân so với Đông Phương Kính Nguyệt vẫn là nhẹ hơn, vết thương dần dần phục hồi cũng nhanh hơn.

Hắn nhìn một chút sang phía Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đang chữa thương, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi gò má phong hoa tuyệt đại, loại người xinh đẹp như vậy lại có một khí chất thế kia thì đủ làm động lòng bất cứ người nam nhân nào.- Thảo nào nàng lại phải mang theo cái khăn che mặt, xinh đẹp thế này vốn không thuộc về phàm tục, nếu như bị những người có tâm cảnh tu vi thấp nhìn thấy thì e rằng trong nháy mắt liền bị say đắm thất thần.- Khuôn mặt mê hoặc lòng người không dứt, lại còn không chỉ đơn giản là xinh đẹp mà còn có cả kiêu ngạo.

Với khuôn mặt xinh đẹp có khả năng giết người, nếu không phải quá hẹp hòi thì Đông Phương Kính Nguyệt cũng có thể được coi là một kỳ nữ tử đương đại có một không hai.Đông Phương Kính Nguyệt hiển nhiên không phải là một nữ nhân hẹp hòi, nếu không phải do Phong Phi Vân chẳng biết tại sao lại đánh nàng một quyền thì nàng cũng không thể nào đuổi giết hắn, nếu không phải Phong Phi Vân lại lần nữa nhận lầm nàng là Thủy Nguyệt Đình, nàng cũng sẽ không thù hận Phong Phi Vân đến như vậy.Nếu như trên đời này không có Thủy Nguyệt Đình, cũng không có nhiều sự hiểu lầm như vậy thì Phong Phi Vân nhất định sẽ điên cuồng thích nàng, đây là xác định, ngay cả Phong Phi Vân cũng không phủ nhận.Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng biết rõ bây giờ Đông Phương Kính Nguyệt hận không thể giết hắn, uống máu hắn, một khi tu vi nàng khôi phục một tầng thì chỉ sợ là cái chết của hắn sẽ càng gần.- Thừa dịp nàng chưa tỉnh lại, mau rời khỏi đây thôi!Phong Phi Vân đưa mắt rời khỏi gương mặt khuynh thành của nàng, sau đó đứng dậy hướng về một đầu khác đối diện với không động đen kịt kia mà sải bước rời đi.Bên tai có tiếng bước chân nhàn nhạt vang lên, lúc đầu Phong Phi Vân còn tưởng rằng là do tiếng bước chân của hắn vang vọng nhưng mà sau khi hắn dừng bước thì tiếng bước chân kia vẫn cứ âm vang.Thật giống như có một người đang tản bộ trong bóng đêm vậy, cứ đi tới đi lui!Trước mắt là bóng tối vô phương tan biến, giống như bị từng tầng La Mã hắc sắc che tầm mắt.- Rốt cuộc thì là người nào, đi ra đi!Tiên căn trong đan điền Phong Phi Vân tản mát ra từng đạo thần thái, linh khí toàn thân đều vận chuyển, định bụng xuất thủ bất cứ lúc nào.- Rốt cuộc là ai, ra đi ...?- Rốt cuộc là ai, ra đi ...!...Bên tai ngoại trừ những tiếng vọng lại cùng với những tiếng bước chân vẫn không ngừng vang lên thì tuyệt đối không có bất cứ ai xuất hiện.- Giả thần giả quỷ, hiện hình cho ta!Trong đồng tử Phong Phi Vân dâng lên hai luồng hỏa miêu, Phượng hoàng thiên nhãn nổ bắn ra quang mang, nhìn về hướng trong bóng tối, vừa nhìn thì lại làm cho hắn hoảng sợ, không kìm hãm được phải lùi về phía sau mấy bước.Đây là một cảnh hết sức chấn động!Trước mắt là một khoảng trống bao lao, có một tòa miếu thần đổ nát trôi lơ lửng giữa không trung, cũng không biết là miếu thờ này đã bỏ hoang từ bao lâu nữa, chỉ thấy vách tường và ngói vụn đều kết đầy mạng nhện.Tòa miếu thờ này cực lớn, có Phật điện, có Phật pháp, có sân, trong sân còn có đại thụ, nhưng bởi vì nhiều năm chôn vùi trong lòng đất cho nên đại thụ đã chết khô, trơ trụi, có phần xơ xác tiêu điều.Dĩ nhiên điều thật sự làm cho Phong Phi Vân khiếp sợ cũng không phải là tòa cổ miếu trong lòng đất kia, mà chính là những tăng nhân đi tới đi lui trong cổ miếu, những tăng nhân này cũng không biết đã chết qua mấy nghìn năm nữa, nhưng tay vẫn cầm phật châu, dường như còn đang tụng kinh nữa nhưng lại không nghe được tiếng tụng kinh.Những cổ thi tăng nhân trong tòa cổ miếu này có chừng hơn một ngàn người, mỗi một vị đều mang theo sát khí dày đặc, nhất định cũng không yếu hơn chút nào so với 3 vị cổ thi tăng nhân vừa rồi truy sát Đông Phương Kính Nguyệt.Nếu như những cổ thi tăng nhân từ miếu thờ trong lòng đất kia chạy ra ngoài thì dám chắc sẽ gây ra đại hoại kinh thiên động địa, toàn bộ Nam thái phủ, thậm chí cả vương triều Thần Tấn cũng có thể không còn tồn tại.- Hình như bọn họ bị thứ gì giam cầm, căn bản không thể đi ra khỏi tòa miếu thần đổ nát kia.Phong Phi Vân hơi an lòng, nếu thật như để cho những cổ thi tăng nhân thi biến này đều xông ra ngoài thì nhất định không có người nào có thể ngăn cản.- Phong Phi Vân, ngươi còn dám trốn, hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu?Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt vang lên, càng ngày càng gần, nàng đã đuổi theo rồi, không giết Phong Phi Vân thề không bỏ qua!- Bà nương chết bầm, đừng tới đây, muốn chết phải không?Phong Phi Vân tức giận đến đến phải nói năng thô tục.Hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt sẽ không tin chuyện hoang đường của hắn, sau khi được được thanh âm của hắn, ngược lại còn nở nụ cười u ám:- Hôm nay ngươi có cánh cũng không thể bay!-------Chương 101: Lỡ Xông Vào Miếu ThầnBên ngoài Hạo thiên linh kính bao phủ một tầng quang hoa màu trắng, chính là linh tính và trận pháp ẩn chứa trong linh khí đang thức tỉnh!Một luồng ánh sáng chói mắt từ trên mặt kiếng phi xuất, đại khí quả thực là hào hùng, mang theo thú ấn cổ lão, hung mãng tấn công về hướng Phong Phi Vân.Nghe nói phong ấn trong Hạo thiên linh kính có một con cổ thú hung mãnh, lúc này chẳng qua chỉ lộ ra một cái móng vuốt mà đã chấp nhiếp người khác."

Vèo!"

Một sức mạnh mang tính hủy diệt đập tới, chấn đắc làm cho Phong Phi Vân không cách nào đứng vững bước liền lui về phía sau 3 bước mới đứng vững vàng được.Tu vi Đông Phương Kính Nguyệt mặc dù tổn hại rất lớn nhưng mà có linh khí trong tay nên chiến lực vẫn rất cường hãn, nếu như Phong Phi Vân không có thần binh cấp linh khí thì nhất định sẽ dưới một kích này mà chết không còn hài cốt.Lúc này Phong Phi Vân cũng băn khoăn không dứt, chỉ có sử dụng miểu quỷ ban chỉ thì mới có thể chống đỡ được Hạo thiên linh kính, hai món linh khí đều bị dẫn động, linh tính và trận văn đều được phóng thích ra ngoài.Miểu quỷ ban chỉ trên ngón tay cái bay ra, nhanh chóng xoay tròn, bởi vì trận pháp bên trong được dẫn động nên ban chỉ to lớn hơn gấp mười lần, từng đạo văn ấn cổ lão in phía trên lưu chuyển, mang theo quang mang đen sẫm.Miểu quỷ ban chỉ trùng phá vòng linh khí hạo thiên linh kính, bất ngờ va vào nhau."

Ùng ùng!"

Hai món linh khí va vào nhau, uy lực chấn động tột cùng, khuấy động ra từng đạo chiến quang lóa mắt làm cho khí huyết Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt đều sôi trào, thiếu chút nữa đã phun ra tiên huyết.- Ngươi ... vậy mà ngươi cũng có linh khí!Đông Phương Kính Nguyệt không khỏi kinh ngạc.- Đừng xuất thủ, nơi này hung hiểm vô cùng!Phong Phi Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những cổ thi tăng nhân trong miếu thần dưới lòng đất đã có sự thay đổi, thi mục bọn họ đều quay sang hướng bên này.Hiển nhiên là bị âm thanh vừa rồi làm cho kinh động!Tu vi Đông Phương Kính Nguyệt tuy là cao hơn Phong Phi Vân nhưng lại không có linh thông Phượng hoàng thiên nhãn nên dĩ nhiên là không nhìn thấy những biến đổi trong bóng tối kia, nàng trầm giọng nói:- Dù cho ngươi mang theo một món linh khí thì cũng tuyệt đối không thể nào so sánh với Hạo thiên linh kính được, chúng ta tái chiến.Nàng nắm Hạo thiên linh kính trong tay, tạo ra một vầng minh nguyệt, dáng người xinh xắn mảnh khảnh bay lên, trực tiếp hướng thẳng vào đầu Phong Phi Vân trấn áp xuống.Xong rồi, xong rồi, nếu như cùng với nữ nhân điên này chiến tiếp nữa thì nhất định sẽ đưa những cổ thi tăng nhân trong miếu thần ra đây, đến lúc đó thì thật sự là không có đường thoát.Tuy là trong miếu thần có một thứ gì đó giam cầm những cổ thi tăng nhân kia, nhưng những cổ thi tăng nhân ấy cũng không phải hoàn toàn không có cách nào chạy khỏi miếu thần, ba cổ thi tăng nhân trước kia truy sát Đông Phương Kính Nguyệt chính là minh chứng tốt nhất.Nếu như hai người tiếp tục sử dụng linh khí tấn công thì nhất định thiên tháp địa hãm, nếu như làm cho sự giam cầm của miếu thần bị công phá thì đến lúc đó thực sự là đại họa rồi.Phong Phi Vân bị buộc đành chịu, chỉ có thể đem miểu quỷ ban chỉ thu về, chỉ có thể tay không tấn công với Đông Phương Kính Nguyệt.- Bắt!Người Phong Phi Vân cứ như cá lội, xuyên qua giữa khe hở linh khí, ép đến trước người Đông Phương Kính Nguyệt, hai tay bất ngờ tóm lấy eo nàng.Tuy là trên mặt Đông Phương Kính Nguyệt vẫn ung dung thoải mái nhưng mà trong lòng cũng đã kêu to "không ổn rồi", biết thủ đoạn Phong Phi Vân quả thực rất vô sỉ, cho rằng người này lại muốn làm chuyện hạ lưu gì đó.

Nàng liền vận toàn bộ linh khí trên người, thật giống như sông lớn cuồn cuộn vậy, trực tiếp lấy linh khí đánh hắn."

Ầm!"

Sức lực linh khí mạnh vô cùng, uy lực như một tòa khí sơn bay ngang trời, trực tiếp đánh Phong Phi Vân bay ra ngoài.Lục phủ ngũ tạng Phong Phi Vân dao động mãnh liệt, quả thực là cực kỳ khó chịu nhưng mà hắn vẫn cố căn răng thật chặc, cũng không có buông tay ra, tiếp tục lao vào ôm eo nàng, làm cho nàng cũng bị bay ra ngoài.- Mau buông tay!- Không buông!Hai người ở giữa không trung lại giao thủ mấy chiêu rồi mới rơi xuống trên mặt đất."

Thình thịch!"

Hai người vậy mà đụng phải tòa miếu thần đổ nát, rơi vào trong một cái hố đã sớm khô cạn, làm cho ngói vụn bể nát trên đất bị đạp trúng bể thành phấn vụn.Băng hàn trong miếu thần lạnh lẽo, trên mặt đất in đầy dấu vết màu đen, giống như máu bị gió làm khô.- Nguy rồi, lần này phiền phức lớn rồi!Phong Phi Vân từ dưới đất bò dậy, nhìn thần miêu tang thương trước mắt, chỉ thấy xa xa có từng toàn điện phật, trong điện là tượng Phật dính đầy bụi, có nhiều ngọn phật đăng cổ lão, rồi từng đám tăng nhân có dáng vẻ vô cùng dữ tợn, đáng sợ.May là hai người bọn họ ngãn vào trong một góc vắng vẻ nhất trong thần miếu, gần đây không có cổ thi tăng nhân nào, bằng không thì sợ rằng lúc nào bọn họ đã bị gặm nhấm không còn cọng xương.- Đây ...

đây là chỗ nào?

Miếu thần trong lòng đất?

Hầm mỏ chẳng lành?Đông Phương Kính Nguyệt cũng chậm rãi bò từ dưới đất lên, tuy là vừa rồi ngã không nhẹ nhưng mà khí chất trên người lại không hề bị tổn hại, vẫn kỳ ảo thanh tao, tựa như một đóa hoa tường vi rơi trên đầu tường.Hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được nguy hiểm và u ám xung quanh, cũng không động thủ với Phong Phi Vân, sợ quấy rầy đến thi hồn.Lúc ánh mắt của nàng nhìn thấy trên người những tăng nhân ở đằng xa kia đã thối rữa gần hết mà vẫn còn đi đứng bình thường, hai mắt không khỏi mở to, cho dù cô có phong kinh vân đạm như thế nào đi nữa thì lúc này cũng không cách nào chế trụ được khiếp sợ trong lòng.- Thần miếu chìm dưới lòng đất, tăng nhân vĩnh viễn không rời!

Nơi này không phải là Thương sinh động phủ, như thế nào mà lại giống với hầm mỏ chẳng lành quá vậy?Đông Phương Kính Nguyệt lầm bầm nói.Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Căn bản chính là cùng một chỗ!

Ở đây cũng không phải là chỗ có thể ở lâu, trong nửa canh giờ không ra khỏi nơi này thì thế nào cũng sẽ bị những tăng nhân kia ngửi được khí tức của chúng ta, rời khỏi nơi này mới là việc chính.Hai người đều biết bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, nếu không phải có cùng chung mối thù thì hai người đều có thể chết ở chỗ này.Mặc dù lúc này Đông Phương Kính Nguyệt rất muốn đập chết Phong Phi Vân nhưng mà nếu như Phong Phi Vân chết thì có lẽ cô cũng không sống được, như vậy thì cũng chỉ có thể kiềm chế mà thôi.Tường viện thần miếu đã bị hai người đục thành một lỗ hổng, hai người dự định từ lỗ hổng chui ra ngoài."

Ầm!"

Một chân Đông Phương Kính Nguyệt vừa mới bước ra bên ngoài thì trên đất liền sinh ra một dòng huyết tuyền cuộn trào mãnh liệt theo hình xoắn óc hướng về phía bên này, đem một chân của nàng kéo xuống lòng đất.Thật giống như trong lòng đất có một con quỷ thủ bạch cốt vậy!"

Ầm ầm!"

-------Chương 102: Lỡ Xông Vào Miếu Thần 2Nàng vội vàng thu chân về, dòng huyết tuyền dưới đất lại biến mất trong nháy mắt, ngay cả lực lôi kéo cũng không còn.- Trong miếu thần vậy mà bố trí Huyết hải trận pháp và Mê tung đại trận thượng cổ!Phong Phi Vân nói.Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt cũng không dám tùy tiện nhảy thêm bước nào nữa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:- Làm sao ngươi biết?- Vừa rồi nếu như không phải cô thu chân về thì đã bị trận văn lôi vào trong huyết hải, bị huyết hải luyện hóa thành huyết thủy, hơn nữa nếu như cô thực sự nhảy thêm một bước thì cũng sẽ không có khả năng nhảy ra khỏi miếu thần, rất có thể sẽ tới một chỗ tuyệt địa khác.Phong Phi Vân nhíu mày, lại nói:- Rốt cuộc thì ta cũng biết tại sao những cổ thi tăng nhân lại không đi ra khỏi tòa thần miếu được, hóa ra là do Mê tung đại trận, không, không thể nào, những tăng nhân này đều là những siêu cấp cường giả, chỉ với Mê tung đại trận này thì tuyệt đối không thể vây được bọn họ mãi, trong miếu thần này nhất định còn có một trận pháp thượng cổ khác.Miếu thần tan hoang vô cùng, mà trong cái ngõ ngách này lại càng quạnh quẽ khác thường, chỉ có một tòa giếng cổ hoàng thạch, ba khối cổ mộc không biết đã chết khô bao nhiêu năm rồi, còn có một cái cối xay xưa cũ đường kính chừng một trượng.Mấy ngàn năm trước ở nơi này dám chắc chính là hậu viện của tòa miếu thần này, khi đó tòa miếu thần cũng không có chìm vào lòng đất, bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi xanh, có bạch y hòa thượng cười nói vui vẻ xách nước dưới giếng lên đun, có con lừa kéo cối xay mài ra mẻ sữa đậu nành tươi mới, hết thảy đều tốt lành như vậy, nhưng một ngày kia gặp phải sự thay đổi lớn, tất cả tăng nhân đều chết, ngay cả tòa miếu thờ cũng chìm vào trong lòng đất.Vốn là thánh địa phật môn cũng hóa thành một nơi tuyệt địa u ám kinh khủng.Trận pháp trong tòa miếu thờ này không thể nói là ít được, hơn nữa mỗi một tòa trận pháp đều không phải là một người bình thường mà có thể bố trí ra được, dưới tình huống như thế này thì rõ ràng là tăng nhân trong miếu trong một đêm đã chết sạch.- Không có ta phân phó thì cô không được tùy ý bước ra dù chỉ một bước.Phong Phi Vân hết sức nghiêm túc.Dĩ nhiên Đông Phương Kính Nguyệt đáp lại hắn là ánh mắt khinh thường, nhưng mà nàng cũng không dám lộn xộn, dù sao thì mối nguy hiểm đáng sợ mới vừa rồi cũng là lần đầu nàng trải nghiệm qua.- Rốt cuộc thì xong chưa?Nàng hỏi.Phong Phi Vân ngồi xổm xuống đất, ngón tay vẽ trên mặt đất ra hình một đóa hoa sen, nhưng mà hình dáng lại không giống như hoa sen mà ngược lại là giống dấu chân của một người.Một đạo linh mang tỏa ra, đóa đài sen kia liền tỏa ra ánh sáng màu xanh, thật giống như một vị thần tiên đang ngồi tọa.- Được rồi!Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi làm cái gì vậy?Đông Phương Kính Nguyệt luôn cảm thấy Phong Phi Vân làm ra những thứ cổ quái hiếm thấy, căn bản không giống như loại người thủ đoạn mà càng giống bản lĩnh của yêu tộc hồng hoang.- Độ trận đài sen!

Chỉ cần người khắc có tu vi đủ cao thì trận pháp này cũng có thể điều khiển sen vượt sông trong thiên hạ!Phong Phi Vân cười đắc ý.Đông Phương Kính Nguyệt thiếu chút nữa là bật cười, người này khoác lác cũng quá lợi hại, trong thiên hạ này trận pháp nhiều biết bao, có loại thủ pháp phức tạp có loại đơn giản, cũng có phân ra các loại như sát - thủ - công - phòng, hơn nữa cũng phân đến chín đẳng cấp.Trận pháp trong miếu thần này ít nhất cũng đạt đến tam phẩm, coi như là dẫn động linh khí cũng chưa chắc có thể phá vỡ được, chỉ bằng một đóa đài sen này, hơn nữa còn dùng bàn chân đạp trên tòa sen thì có thể vượt qua được Huyết hải trận và Mê tung đại trận thượng cổ hay sao?Kiến thức Đông Phương Kính Nguyệt rộng lớn bực nào, đã từng tu luyện ở Thần Linh cung một thời gian, tuyệt đối không có nghe qua cái gì là độ trận đài sen cả nên hiển nhiên cũng không tin vào đồ vô sỉ miệng mồm như Phong Phi Vân kia.Miếu thần dưới lòng đất đã tối đen mà lại còn u ám, tràn đầy khí ẩm và âm u, tuy là ở phía xa có một phật chúc trên tòa phật tháp nhưng mà tia sáng kia vẫn không thể nào làm cho bóng tối nơi này tan ra được.Không có ai biết tại sao miếu thần này lại chìm vào trong lòng đất mấy ngàn năm qua, tại sao vẫn còn một phật chúc vẫn còn sáng, cái này cũng giống như linh mang do đài sen bắn ra bốn phía vậy.Hình dáng đài sen cùng với dấu chân giống nhau như đúc!Hai người đứng trên đài sen, chính là Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt!Hai người này vốn là kẻ thù thủy hỏa bất dung, lúc này lại dựa vào nhau như bóng với hình, mặc dù Phong Phi Vân chỉ mới trưởng thành nhưng mà hình thể cũng không nhỏ yếu, lồng ngực rộng lớn đầy đặn, thân cao bảy thước, có vẻ còn cao hơn Đông Phương Kính Nguyệt khoảng nửa cái đầu.Độ trận đài sen thực sự quá nhỏ, một người giẫm lên trên cũng không đủ huống chi lúc này là hai người cùng chen lấn đi lên, Đông Phương Kính Nguyệt thì đứng ở trước người Phong Phi Vân nhưng mà tư thế người lại dựa sát vào lòng ngực hắn.Đông Phương Kính Nguyệt mang chiếc khăn che mặt màu trắng, dáng dấp vân đạm phong kinh tựa như đã sớm quên mối hận trước đây, nhưng mà Phong Phi Vân lại biết, nếu như không phải bởi vì hắn tinh thông trận pháp và thôi diễn chi đạo thì đã sớm thành vong hồn trong tay nàng rồi.- Phong Phi Vân, chẳng lẽ con cháu Phong gia các ngươi nghiên cứu trận văn thuật pháp đều đạt đến trình độ như ngươi vậy sao?Đông Phương Kính Nguyệt cuối cùng vẫn không nén được tò mò trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.Trước đây Phong Phi Vân khắc lục luyện thi tế đàn, trấn áp 3 vị cổ thi tăng nhân kia, bây giờ lại là khắc lục độ trận đài sen, có thể chạy ung dung trên huyết hải trận và mê tung đại trận.Chỉ hai loại bản lĩnh này cũng đã mới nghe lần đầu, dù cho là trận pháp của những đại sư đương đại cũng chưa chắc thông thạo như vậy, nhưng ở trong tay Phong Phi Vân thì lại giống như là hạ bút thành văn.Nếu như con cháu Phong gia thực sự đều tuyệt vời như vậy thì quả thực rất dọa người.Đông Phương Kính Nguyệt thân là con cháu gia tộc Ngân Câu, hiển nhiên có trách nhiệm tiêu diệt hết thảy những thế lực uy hiếp đến gia tộc, nếu như Phong Phi Vân thực sự cường đại như vậy thì nhất định phải giết chết không tha, diệt cỏ tận gốc.Với một gia tộc cường đại như Ngân câu thì muốn tiêu diệt một trăm Phong gia, đó cũng là dễ như trở bàn tay.Phong Phi Vân thông minh vô cùng, mắt lườm một cái thì đã biết Đông Phương Kính Nguyệt tính toán gì trong lòng, vì vậy cười nói:- Đâu có, đâu có, những loại kỹ xảo như thế này trừ phi là người có thiên tư tuyệt đỉnh, bằng không thì trưởng bối Phong gia chúng ta sẽ tuyệt đối không cho phép con cháu đi học tập đâu.

Dù sao thì tu luyện bàng môn tà đạo cũng làm trễ nãi tu hành mà!Lại nói:- Rất rõ ràng là do ta có thiên tư tuyệt đỉnh, ha ha ha!- Cho nên tu vi ngươi mới thấp như vậy, xem ra trưởng bối Phong gia các người lo lắng không phải không có lý.Mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt giễu cợt Phong Phi Vân nhưng mà cảnh giác trong lòng cũng đã hạ xuống không ít.Dĩ nhiên lời nói của Phong Phi Vân mười câu thì chín câu cũng không thể tin, Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên cũng sẽ đề phòng một ít, một khi đi ra khỏi Thương sinh động phủ thì nàng nhất định đem việc này điều tra rõ ràng thì mới có thể trấn an lòng mình.Phong Phi Vân chẳng mảy may để ý đến sự giễu cợt của nàng, dù sao thì thời gian hắn tu luyện cũng rất ngắn ngủi, hoàn toàn không có cách nào ganh đua với nàng được, nếu như hắn cũng tu luyện 10 năm hay 8 năm thì tuyệt đối có thể chạy mất biến ngay trước mặt nàng.- Xuỵt, ngươi nghe được tiếng động gì không?-------Chương 103: Linh TuyềnPhong Phi Vân lóng tai lắng nghe, cảm giác được bên cạnh có thứ gì đỏ nhỏ xuống, trong lòng hắn mừng rỡ, đạp thẳng vào đài sen rồi bay ra ngoài, đưa tay ra tóm lấy một giọt sương lóng lánh vào tay.Giọt sương này chính là nước từ trên cổ thụ đã chết khô mấy ngàn năm rơi xuống, từ khe hở của vỏ cây màu nâu nhạt lăn ra, tràn đầy linh tính và sinh mệnh lực, vốn đã rơi xuống trong miệng giếng cổ nhưng lại bị Phong Phi Vân sớm phát hiện, tiếp lấy giữa không trung.- Linh tính thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là một giọt linh tuyền?Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã vô cùng kích động trong lòng, trực tiếp nắm lấy cổ tay Phong Phi Vân, buộc hắn phải mở bàn tay ra, sau đó đoạt lấy giọt sương kia.- Quả nhiên là một giọt linh tuyền.Đông Phương Kính Nguyệt xem như không có ai bên cạnh mà nắm lấy linh tuyền trong tay rồi nhìn chăm chú, ở giữa linh tuyền vậy mà lại có bóng dáng một cô bé nhỏ như hạt gạo, hình như cô đang ngủ say, có vẻ hết sức bình thản.Cái này hiển nhiên không phải là một tiểu cô nương, chẳng qua chỉ là linh tính trong linh tuyền ngưng tụ lại.Phong Phi Vân tới Thương sinh động phủ chính là vì tìm linh tuyền, tăng cấp tu vi, thật vất vả lắm mới nắm được một giọt linh tuyền trong tay nhưng không ngờ lúc này lại đổi chủ.- Không ngờ đường đường là một đại nhân vật của gia tộc Ngân câu mà lại làm loại chuyện của bọn cướp!Phong Phi Vân lắc lắc cổ tay.

Bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này hạ thủ quả thật ác độc hơn người, trên cổ tay hắn đã bị nàng ta tạo ra một đạo huyết khổng.- Lão tổ gia tộc Ngân câu chúng ta thật đúng là làm cường đạo mà phát tài!Hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt cũng muốn lấy được linh tuyền để đột phá cảnh giới nên tuyệt đối không thể nào trả lại linh tuyền cho Phong Phi Vân, đôi mắt nàng khẽ nhướng lên, hướng về phía bầu trời, chăm chú nhìn vào cây cổ thụ chết khô kia, linh tuyền lại từ trên cổ thụ này nhỏ giọt xuống, trong này tất có kỳ lạ.Cây cổ thụ này cao đến một trăm ba mươi tám trượng, đường kính khoảng bốn đến năm trượng, bề ngoại khô héo tựa chẳng khác nào hoàng thổ trên mặt đất, thân cây có rất nhiều phong hóa, tả tơi đến mức có chừng trăm ngàn lổ hổng trên thân.Sức sống của cái cây này cũng đã cắt đứt từ mấy nghìn năm trước, như vậy thì làm thế nào lại có thể dựng dục ra linh tuyền được chứ?Phải biết rằng linh tuyền chính là kỳ dược trong thiên hạ, nếu như người phàm có thể dùng được một giọt thì có thể sống đến 200 tuổi, nếu như người tu luyện dùng một giọt, chẳng những có thể thối cốt luyện thể, tăng cấp tư chất tu luyện mà còn có thể đột phát cảnh giới một cách vượt bậc.Có thể có được một giọt, cũng đã coi như là đại tiên duyên rồi!Phong Phi Vân cũng đang tìm manh mối, dù sao thì nếu như có thể tìm được nơi hội tụ linh tuyền thì thật sự là giàu to rồi.Ánh mắt của Phong Phi Vân cuối cùng tập trung ở một cái miệng giếng cổ có một lớp hoàng nê dưới cổ mộc, vừa rồi nếu như không phải Phong Phi Vân xuất thủ thì giọt linh tuyền này đã rơi vào trong cái giếng cổ kia rồi, như vậy thì miệng giếng cổ kia thực sự không hề đơn giản.Phong Phi Vân vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà sau khi nhìn về phía cái giếng kia mấy lần thì càng cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, giống như lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ ra vậy."

Phốc!"

Cả người Phong Phi Vân chấn động, ngực đau nhức, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.- Lại có thể sao ... thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn được, trong cái giếng cổ hoàng nê này rốt cuộc là cất giấu bí ẩn gì chứ?Phong Phi Vân lau vết máu ở khóe miệng, không những không thối lui mà ngược lại càng phấn khích tiến tới.Đông Phương Kính Nguyệt cười lạnh một tiếng:- Đồ không biết sống chết, chẳng lẽ không biết trên cõi đời này có rất nhiều thứ cấm kỵ sao, đừng nói là nhìn, coi như là nghĩ cũng không thể nghĩ!- Nơi càng cấm kỵ thì càng đáng để mạo hiểm, nói không chừng trong cái giếng cổ hoàng nê kia chính là một nơi tràn đầy linh tuyền, nếu như lấy được một hầm linh tuyền thì sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu tu luyện cường giả chứ?

Đừng nói là gia tộc Ngân câu, coi như là cả vương triều Thần Tấn cũng có thể lật đổ được!Phong Phi Vân hào hứng nói.Đông Phương Kính Nguyệt vội vàng nắm lấy cổ Phong Phi Vân, thấp giọng nói:- Ngươi không muốn sống nữa sao, tu vi Tấn đế tinh thông huyền diệu, mở mắt một cái là có thể nhìn thấy được chuyện trong vòng triệu dặm, lắng tai một cái là có thể nghe được tiếng chim tước hót ở ngoài vạn dặm, nếu như lời nói của ngươi bị hắn nghe thấy thì đừng nói là ngươi, coi như là cửu tộc Phong gia của ngươi cũng sẽ bị giết sạch.- Khụ khụ!Cổ Phong Phi Vân bị nàng bóp phải thật sự rất đau, nhưng vẫn cười nói:- Yên tâm đi!

Đông Phương nhát gan, tu vi Tấn đế tuy là cường đại nhưng lại hoàn toàn không thể phát hiện được thần niệm trong miếu thần dưới lòng đất này thì khẩn trương cái rắm!Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt mới buông Phong Phi Vân ra, lạnh lùng nói:- Miệng của ngươi thật sự rất đê tiện, tốt nhất nên nhớ kỹ lời ta vừa nói, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ chết oan chết uổng.

Trong miệng cái giếng cổ hoàng nê kia có tiếng khóc thút thít mạo xuất, ta xem không giống như một giếng linh tuyền mà càng giống như một giếng thi thủy, ngươi vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.Dĩ nhiên là Đông Phương Kính Nguyệt sợ Phong Phi Vân chết trong giếng thì nàng không có cách nào điều khiển được khắc lục độ trận đài sen cho nên mới lên tiếng nhắc nhở.Điểm này Phong Phi Vân cũng đã sớm chú ý tới cho nên đây cũng là nguyên nhân mà hắn kề cà chưa xuất thủ, nhưng nếu chỉ đơn giản là một luồng khấp lê chi khí mà bỏ một giếng linh tuyền thì thật sự làm cho Phong Phi Vân rất khó xử.Mà đang lúc này, trong bóng tối truyền tới một loạt tiếng bước chân nặng nề.- Tam thúc, đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì vậy, đã làm cho mười lăm vị hộ pháp Phong gia của chúng ta chết đến mười hai người, lẽ nào chúng ta cũng sẽ chết ở chỗ này sao?Giọng của một người trung niên vang lên.- Câm miệng, chỉ cần không gặp phải những cổ thi tăng nhân kia thì chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi tòa miếu thần này.Một giọng nói già nua lại vang lên, lời nói của hắn hình như cũng không tự tin lắm.- Nhưng mà thất thúc bị cắn chết, lục thúc phân thây, còn có Phong Tiếu Lâm bị đẩy vào trong phật điện, sau đó ném ra một đóng bạch cốt, còn có ...Người trung niên kia nói.Mười lăm vị hộ pháp Phong gia vì truy sát Đỗ Thủ Cao mà tiến vào Thương sinh động phủ, cũng đã sai lầm mà xông vào tòa miếu thần này, nhưng vận khí bọn họ lại không tốt như Phong Phi Vân, bọn họ đã xông thẳng vào cửa chính của miếu thần, tại đây thì đã có tám người bị những cổ thi tăng nhân kia phân thây.Còn lại bảy người thì chạy trốn trong miếu thần, lại gặp phải đủ loại sinh vật quỷ dị, cuối cùng cũng chỉ còn có ba người, hơn nữa đều đã bị thương không nhẹ, đang hướng về phía hai người Phong Phi Vân chạy trốn tới.- Tam thúc, phía trước có người!Người đàn ông trung niên mừng rỡ kêu lên.Ba người nhanh chóng bước nhanh hơn, thở hổn hển chạy về phía bọn người Phong Phi Vân, thật giống như bắt được một con đường sống sau cùng.Ánh mắt Phong Phi Vân chăm chú nhìn vào người một lão giả đi trước tiên, trong lòng có hơi kinh ngạc, trọng giáp trên người lão giả này đã sớm cởi xuống, trên người chẳng qua chỉ còn mặc một bộ áo bào của gia tộc Phong gia, trên áo bào trắng có thêu một buội cổ tùng, mặt trước có thêu ba chữ màu đen: "Phong Dật Chỉ""Phong Dật Chỉ" chính là tên của vị lão giả này.Sau khi Phong Phi Vân thấy tên này thì nhất thời ngây ngẩn cả người, ông nội hắn không phải là Phong Dật Chỉ sao?Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng không phải không nhận ra ông nội của mình, dù sao thì lúc còn bé hắn cũng đã từng gặp qua mấy lần, nhưng mà trọng giáp trên người Phong Dật Chỉ cũng đã được cởi xuống, nhưng huyền thiết khôi giáp trên đầu lại không có gỡ xuống, che lại hơn phân nửa gương mặt của hắn, nếu như không phải nhìn kỹ càng thì hiển nhiên không thể nào nhận ra được ông ta.Phong Phi Vân đã bị ảnh hưởng rất nhiều, Phong Dật Chỉ chưa từng nhếch nhác như vậy, cũng không biết là rốt cuộc bọn họ đã gặp phải vật đáng sợ gì.- Là cao thủ của gia tộc Ngân Câu, lần này được cứu rồi.Người đàn ông trung niên kia nhận ra được lệnh bài trên hông Đông Phương Kính Nguyệt, trong lời nói tràn đầy sự ngưỡng mộ.- Cao thủ gia tộc Ngân câu?Hiển nhiên Phong Dật Chỉ so với hai người kia thì hiểu rõ gia tộc Ngân Câu cường đại như thế nào, ở trước mặt gia tộc Ngân Câu nhất định không được hành động khinh suất, điểm này gia chủ Phong gia cũng đã sớm thông báo rồi.Cô gái này có thể mang lệnh bài bạch ngọc Ngân Câu thì tuyệt đối chính là hậu duệ của gia tộc Ngân Câu, cũng không thể nào thực hiện lễ nghi chậm trễ một chút nào được, cần phải cúi lạy làm đại lễ, nếu không thì chính là bất kính.-------Chương 104: Người Đi Ra Từ Cổ GiếngLong Hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải Ngân câu!Lệnh bài trên eo Đông Phương Kính Nguyệt chính là tinh hoàng bạch ngọc điêu khắc, có hình vẻ móc câu bằng bạc minh chứng cho thân phận cao quý của nàng, chỉ cần nàng mang miếng lệnh bài này đi một vòng trong Tử tiêu cổ thành, mọi cao thủ tu tiên nhìn thấy thế nào cũng quỳ xuống nghênh đón.Coi như là những tuấn kiệt nghịch thiên của những đại gia tộc khác hay là trưởng lão hộ pháp cũng không hề ngoại lệ!Đây chính là thế lực của gia tộc Ngân câu, một trong tứ đại gia tộc ở vương triều Thần tấn tuyệt không phải loại thường, ở trong mắt bọn họ thì một đại gia tôc như Phong gia cũng chỉ có thể xem là một địa chủ cường hào mà thôi.Phong Dật Chỉ đã quá 60 nhưng vì tu luyện công pháp nên so với những người tu luyện cùng tuổi thì có vẻ già hơn, tóc hoa râm, mặt đầy vết chân chim.Nhưng mà người của hắn lại có vẻ hết sức cường tráng, cứ như một thanh niên võ tướng.Phong Phi Vân thấy gia gia của mình khập khễnh chạy qua đây thì vốn muốn xông lên đỡ ông ta, nhưng lúc này đi cùng Phong Dật Chỉ còn có hai người trung niên khác, bọn họ đều nửa quỳ trên mặt đất.Đông!

Đông!

Đông!Ba người quỳ gối một chân, chắp tay cung kính nói:- Tam hộ pháp Phong gia bái kiến đại nhân vật gia tộc Ngân câu, khẩn cầu tiên cô cứu chúng tôi chạy trốn khỏi nơi này.Ba người bọn họ đều là trưởng bối Phong gia, vậy mà lại nửa quỳ gối trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt, có vẻ rất là tôn kính.Phong Phi Vân muốn đi lên trước đỡ Phong Dật Chỉ nhưng mà thấy lão nhân gia đã quỳ xuống, nếu như hắn bước về phía trước một bước thì chẳng phải Phong Dật Chỉ vừa vặn quỳ gối trước mặt hắt hay sao?Loại chuyện đại bất hiếu thế này dĩ nhiên Phong phi Vân làm không được.Đông Phương Kính Nguyệt vốn đã bị thương rất nặng, căn bản không muốn quan tâm chuyện này, nhưng mà sau khi vừa nghe thấy ba người này chính là trưởng bối Phong gia thì liền hứng thú, đây chính là trưởng bối Phong gia nha!

Rất có ý nghĩa, rất có ý nghĩa, ha ha ha!- Đông Phương Kính Nguyệt, cô dám nhận sao, không sợ bị tổn thọ hả?

Còn không mau kêu ba vị trưởng bối đứng lên đi!Phong Phi Vân trầm giọng nói.Đông Phương Kính Nguyệt cười nói:- Một đám tiểu lâu la Phong gia thôi mà, ta có cái gì không dám nhận?Tâm tư nàng rất tinh tế, thấy Phong Phi Vân có vẻ kỳ lạ, vì vậy nói:- Phong Phi Vân, ngươi khẩn trương như vậy để làm gì?

Chẳng lẽ ...- Không có chẳng lẽ gì cả!Phong Phi Vân nói.Đông Phương Kính Nguyệt đem lệnh bài bạch vân Ngân Câu gở xuống, cầm trong tay, giống như một vị chí tôn thiên hạ truyền lệnh, cất cao giọng:- Ba vị hộ pháp phong gia nghe lệnh, tiểu bối Phong Phi Vân đời thứ năm Phong gia nhìn thấy bổn tọa mà lại không quỳ, cái này phạm phải tội gì?Phong Phi Vân cũng không ngờ bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này lại dùng cái chiêu đó, nếu như là những trưởng bối khác ở Phong gia thì hắn sẽ tuyệt đối không màn tới, nhưng lần này trong ba người bọn họ lại có một người là gia gia của hắn, chẳng lẽ chỉ có thể bó tay chịu chết, bị nàng chơi chết hay sao?- Phong Phi Vân?Phong Dật Chi khẽ ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy người đứng sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt chính là đứa cháu ruột của mình, Phong Phi Vân.Thằng nhóc con này làm xằng làm bậy ở thành Linh Châu còn chưa tính, với thế lực Phong gia thì hoàn toàn có thể giải quyết được, nhưng mà hôm nay lại đắc tội đến đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu, không chừng xử lý không tốt sẽ bị liên lụy cả gia tộc.- Nghiệp chướng, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với đại nhân vật gia tộc Ngân Câu.Phong Dật Chi hét lớn tiếng, trên mặt tràn đầy sự giận dữ.Mặc khác, hai vị hộ pháp kia đều là những cường giả tuyệt đỉnh của đời thứ tư Phong gia, bọn họ cũng chính là chú bác của Phong Phi Vân, lúc này bọn họ cũng đều bị dọa không ít, nếu như đại nhân vật gia tộc Ngân Câu vì Phong Phi Vân mà cả gia tộc giận chó đánh mèo thì hậu quả thực sự là khó lường.Không cẩn thận thì có thể mắc vào họa tru di tam tộc!Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào quỳ xuống, nói:- Gia gia, ông đứng lên đi, gia tộc Ngân Câu không có gì ghê gớm cả, ta chỉ lạy trời lạy trưởng bối chứ tuyệt không quỳ trước nữ nhân.- Vô sỉ.Vẻ mặt Phong Dật Chi liền thu lại và quay qua Đông Phương Kính Nguyệt bái lạy, vội vàng nói:- Vị tiên cô này, cháu của ta không biết nói chuyện, xin cô rộng lượng bỏ qua, dù sao cũng đừng giận hắn.

Hôm nay cô giao hắn cho ta, ta nhất định xử phạt hắn thật nặng, không để hắn tróc da thì cũng phải làm cho hắn gãy xương chân ba đoạn.

Hôm nay ta nhất định sẽ làm đại lễ với cô, bắt hắn quỳ trước mặt cô nhận lỗi.Mặc dù Phong Dật Chi ăn nói mạnh bạo nhưng vẫn muốn giữ lại mạng Phong Phi Vân, dù sao thì nếu như thật sự đưa Phong Phi Vân giao cho người của gia tộc Ngân Câu xử lý thì hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ gì.Huyết nhục chi tình, nùng vu thủy!- Tôn tử? (cháu trai)Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.- Không sai, nó chính là đứa tôn tử nghiệp chướng của lão phu, lão phu có ba người con trai, nhưng chỉ có một đứa tôn tử, xin tiên cô hãy rộng lượng để lại cho hắn một mạng.Phong Dật Chi nói.Sau khi Đông Phương Kính Nguyệt nghe nói như vậy thì mừng rỡ, bây giờ nàng đã bị trọng thương, vừa đúng lúc không cách nào áp chế được Phong Phi Vân, nhưng mà lại không ngờ ông trời lại giúp nàng, đem gia gia Phong Phi Vân dâng đến trước mặt nàng.Phong Phi Vân à Phong Phi Vân!

Ta xem bây giờ ngươi có ngoan ngoãn nghe lời hay không!Đông Phương Kính Nguyệt chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ như cao nhân tuyệt thế, thản nhiên nói:- Từ trước tới nay, minh văn ý chỉ của các triều đại Thần Tấn đều coi trọng hiếu đạo đầu tiên, đạo vua tôi thứ hai, đạo thầy trò tiếp đó, rồi đến đạo vợ chồng là cuối hết.

Phong Phi Vân, ngay cả gia gia nói mà ngươi cũng không nghe hay sao?

Quả thật là một đứa cháu bất hiếu mà, đáng lẽ ta còn muốn giữ cho ngươi một mạng nhưng mà loại bất hiếu như ngươi thì có mặt mũi nào để sống trên đời chứ!Dĩ nhiên Phong Phi Vân biết rõ Đông Phương Kính Nguyệt không dám muốn hắn chết, ít nhất thì trước khi ra khỏi miếu thần thì nàng sẽ tuyệt đối không để cho Phong Phi Vân chết, những lời này đều là muốn nói cho Phong Dật Chi nghe.- Đông Phương Kính Nguyệt, nếu như ngươi không dừng lại thì có tin ta sẽ đem chuyện lúc trước ngươi bị trúng độc thi nói ra hay không, nếu như chuyện kia bị loan truyền ra ngoài thì nhất định so với việc giết chết một tên vô danh tiểu tốt như ta thì sẽ có ý tứ hơn.Phong Phi Vân thấp giọng nói bên tai nàng.

Luồng khí trong miệng ấm áp làm tai nàng rung rung.Nghe thấy Phong Phi Vân uy hiếp, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến đổi, nắm ngon tay thon dài trắng muốt như ngọc nắm chặc, sát khí trên người rần rần.Phong Phi Vân biết rõ nàng sẽ tuyệt đối không động thủ, vì vậy cười nói:- Gia gia, còn có hai vị bá bá nữa, các người đều đứng lên đi.

Thật ra thì đều là người một nhà mà, Kính Kính từ nhỏ được nuông chiều nên rất nghịch ngợm, thực sự rất không nghe lời, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa với ba vị trưởng bối một chút mà thôi, nàng ấy làm sao để gia gia tương lai quỳ như vậy chứ!Nghe thấy Phong Phi Vân gọi mình là "Kính Kính", Đông Phương Kính Nguyệt giận run người.Ba người Phong Dật Chi cũng không hiểu đầu đuôi thế nào, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây?Phong Phi Vân cất giọng mang theo sự uy hiếp, nói với Đông Phương Kính Nguyệt:- Kính Kính, muội còn không gọi ba vị trưởng bối đứng dậy sao?Năm ngón tay Đông Phương Kính Nguyệt càng nắm chặt hơn, ngay cả hàm răng trong miệng cũng rung cầm cập, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp với sự uy hiếp của Phong Phi Vân, nói:- Ba bị tiền bối đều đứng lên đi, vừa rồi thực sự chỉ là đùa một chút mà thôi.Lúc này ba người Phong Dật Chi mới đứng dậy, hoảng hốt nhìn về phía Đông Phương Kính Nguyệt và Phong Phi Vân, lúc này mới phát hiện ra những điều nhỏ bé.-------Chương 105: Người Đi Ra Từ Cổ Giếng 2Vị đại nhân vật gia tộc Ngân Câu vậy mà lại rúc vào lòng Phong Phi Vân, rất dễ nhận thấy quan hệ bọn họ hết sức thân mật, chẳng lẽ tên tiểu tử Phong Phi Vân này lại được đại nhân vật gia tộc Ngân câu chú trọng?Trong lòng Phong Dật Chi mừng rỡ, nếu như thật sự như vậy thì chẳng những tiền đồ Phong Phi Vân không suy tính được mà ngay cả Phong gia cũng có thể vì vậy mà đạt được lợi ích vô biên.- Không biết tôn tính đại danh của tiên cô là gì?Tuy là Phong Dật Chi cảm thấy địa vị Đông Phương Kính Nguyệt ở gia tộc Ngân câu rất cao nhưng cũng muốn biết rốt cuộc địa vị nàng cao đến thế nào cho nên mới mở miệng hỏi tên họ nàng.- Đông Phương Kính Nguyệt!Đông Phương Kính Nguyệt mỉa mai nói.Ba người Phong Dật Chi sau khi nghe được tên này thì đều ngẩn người ra, quay qua nhìn nhau, vẻ mặt càng phát hoảng, thiếu chút nữa đã quỳ trên đất.- Thì ra là tứ tiểu thư giá lâm, thứ cho bọn tôi lễ nghi không chu toàn.Phong Dật Chi vẫn vái chào thật sâu.- Hừ!Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rất dễ nhận thấy lần này vô hết sức xem thường.Trong miếu thần u ám hiểm nguy, nhưng mà chỗ cái giếng cổ hoàng nê kia lại yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có một vị cổ thi tăng nhân nào đi về hướng này, cũng không có bất cứ sinh vật nào ở nơi này, hình như tất cả đều tránh xa chỗ này.Chợt, ở trên đỉnh tòa phật tháp phía xa truyền tới một tiếng chuông ."

Onggggg!"

Tuy là âm thanh rất trầm thấp nhưng lại chấn đắc màng nhĩ, làm tai đau nhức, không thua gì uy lực hạ vũ hồng lôi.Luồng khói âm trầm từ trong cái giếng cổ hoàng nê càng lúc càng tuôn ra gay gắt, dù cho dùng mắt thường cũng có thể thấy được luồng khói xanh biếc từ trong giếng toát ra, thật giống như một cái giếng thi thủy.Nhưng mà làn khói màu xanh kia lại như một đạo bảo quang lao ra, từng tia quang hoa tràn đầy ra ngoài thật giống như phật tiên hạ xuống, sinh ra thần quang làm cho người ta nghi ngờ dưới cái giếng kia chắc có linh bảo nào đó."

Phốc!"

Một vị trưởng bối Phong gia bởi vì chăm chú nhìn không chớp mắt vào giếng hoàng nê nên bị một cổ sức lực thần bí nào đó làm chấn thương, người bay ra xa, bị trọng thương.- Cái giếng này không thể nhìn được, một khi nhìn lâu thì rất có thể sẽ bị điều kiêng kỵ bên trong đánh chết.Phong Phi Vân nhắc nhở.Mà đang lúc này, trên một tòa phật tháp xa xa thứ hai lại truyền tới một hồi chuông."

Ongggg!"

Chuông phật vẫn trầm thấp, khiếp sợ linh hồn người ta!Cái giếng hoàng nê kia lại xảy ra thay đổi, luồng khói từ bên trong càng lúc càng tuôn ra dữ dội, bỗng một người mặc áo bào trắng tóc tai bù xù từ trong giếng chậm rãi bước ra.Một màn quỷ dị như vậy làm cho Phong Phi Vân và mọi người bị dọa phải lùi về phía sau mấy bước.Người này đạp trên màn khói, đứng hẳn trên giếng hoàng nê mới làm cho mọi người thấy rõ, cô là một người con gái phong hoa tuyệt đại, nhưng mà sắc mặt tái nhợt dọa người, trên người không có một chút sức sống nào cả.Linh mang trên người tỏa ra, tuy là đã chết mấy ngàn năm nhưng mà quang hoa trên da thịt vẫn sáng chói như ngọc, giống như vừa tắm trong sữa dê ra.Tóc nàng dài như tơ, dáng vẻ xinh đẹp khuynh thành, dáng người thánh thiện, mặc trên người một bộ phật y thanh khiết, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng ánh sáng phật chúc trong phật tháp.- Mặc dù quen biết cũng không quyên, mạn toa châu hoa bỉ ngạn hoa!Đôi môi nàng khẽ mở, nhớ tới đều gì đó mà trên người vẫn không có nửa phần sức sống.Cái này chính là niệm lực bất diệt, hình như nàng không muốn quên thứ gì đó, đã chết đi rất nhiều năm nhưng vẫn không quên hoa bỉ ngạn!

Mọi người đều bị vị nữ thi từ trong cổ giếng đi ra làm cho kinh sợ, tuy là nàng đã chết qua rất nhiều năm nhưng vẫn không có bất cứ hư tổn nào, vậy mà còn đọc được thơ từ nữa, điều này càng làm người ta không khỏi kinh ngạc.Tuy là nàng cũng mặc phật y nhưng so với những cổ thi tăng nhân kia thì lại rất khác biệt, da thịt nàng vẫn bình thường, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, có thể tưởng tượng được trước lúc nàng mất thì hẳn là một tuyệt thế giai nhân khuynh đảo thiên hạ.Một vị nữ tử chốn phật môn xinh đẹp như thần thánh như thế thì tại sao lại có ai đành lòng giết chết nàng chứ?

Sau đó còn vứt xác nàng xuống cái cổ giếng hoàng nê này?Nàng im lặng đứng yên trên cổ giếng, nhìn về phật tháp thật cao ở đằng xa thật lâu, nơi đó có một ngọn phật chúc trường minh bất diệt.- Tam thúc, người nói thử xem rốt cuộc thì vị nữ tử này là người hay là ma?Phong Dật Chi sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy qua chuyện cổ quái như vậy, nói:- Trên người nàng ta một chút sinh cơ cũng không có, lại còn tản mát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, hiển nhiên là đã chết nhiều năm rồi, sinh mệnh từ lâu đã mất hẳn ở sông Hoàng Hà rồi.- Haizzz!

Tiếc là một giai nhân khuynh thế như vậy mà lại bỏ mình ở nơi này, sau khi chết lại còn bị an táng ở dưới một cái giếng.Vị hộ pháp Phong gia kia thở dài nói.Hình như Đông Phương Kính Nguyệt cũng có xúc động, lạnh lùng nói:- Mỹ nhân trong thiên hạ phần lớn đều bạc mệnh, sau khi nàng chết dung mạo còn không điêu tàn, thân thể không thối rửa nhưng mà rất nhiều tuyệt đại gia nhân cuối cùng thì lại đều biến thành già nua, bị người khác chê trách là lão bà, cuối cùng thì chết ở trong một nấm mộ nhỏ bé, biến thành một vốc hoàng thổ thì có ai còn biết lúc còn sống nàng là một nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ đâu chứ.Đông Phương Kính Nguyệt vừa mở miệng thì ba vị hộ pháp Phong gia liền ngậm miệng lại, cũng không có nói gì thêm.Lúc trên tòa phật tháp truyền tới âm thanh vang lên lần thứ ba của chuông phật thì cô gái mặc phật bào kia lại chìm vào trong cái giếng hoàng nê, biến mất trước mặt mọi người.Thật giống như một thiên chi kiều nữ được chôn cất an táng vậy, làm cho người ta lưu luyến không rời!- Ta đã sớm nói trong cái giếng này nhất định là một cái giếng thi thủy mà, lần này ngươi tin chưa?Đông Phương Kính Nguyệt chỉ muốn khuyên Phong Phi Vân sớm mang nàng thoát khỏi nơi tuyệt địa này nên không ngừng răn đe hắn không được lại gần miệng cái giếng kia.Phong Phi Vân cũng chỉ lắc đầu, nói:- Dù cho vị nữ phật đồ này tu vi cao tới đâu đi nữa, nếu như ngâm mình trong thi thủy thì cũng đã sớm biến thành bạch cốt, nhưng mà đã mấy ngàn năm trôi qua thân thể nàng lại không thối rửa, trong đầu lại còn giữ một ít thần niệm, cái này chẳng lẽ không làm cho ngươi cảm thấy đáng nghi hay sao?Tuy là vị nữ tử kia lại chìm vào trong cổ giếng nhưng mà làn khói và ánh sáng ngọc bảo vẫn không hề tan biến, ngược lại là càng rực rỡ hơn, lại có thêm một luồng mùi hương thơm ngát như có như không từ trong giếng tràn ra, giống như mùi thơm của một xử nữ mười tám tuổi, lại như dược hương tuyệt đại linh dược.Tựa như trong cổ giếng hoàng nê kia thật sự có báu vật nào đó!"

Ầm!"

Mặt đất chợt run lên, có một đạo thiên lôi vang lên ở phía trên.Một đạo kiếm quang bạch sắc xé nát bầu trời đen tối, bay qua trên không, mang theo từng đạo thú rống gầm vang, thanh thế quả thực to lớn, khí thế kinh người.Thần kiếm khai lộ, một con cự thú cao trên mười trượng đạp không mà tới.-------Chương 106: Đại Nhân Vật Tụ TậpCon cự thú này giống như một tòa núi nhỏ, đầu như cá sấu, thân người như thao thế, đuôi tựa như cổ tước, toàn thân đều phủ đầy bởi những vảy cá to như bàn tay, trên lưng còn có một đôi cánh lân dài rộng to lớn.Đây là một con tổ phong thú vô cùng hiếm thấy, chiến lực vô biên!Tuy là linh tính tổ phong thú đã có phần đầy đủ, ẩn chứa linh khí nhưng lại không thể ngự kiếm bay lên không.Trên lưng tổ phong thú có một tòa thiết kiệu, giống như một tòa lâu đài phong bế, phía trên có trang trí thiết văn đồng kính, phi diêm bạch trụ.Chẳng qua là mảnh rèm của thiết kiệu mà cũng làm bằng thiết bố, ngay cả gió lốc cũng không thể nào thổi bay được một góc rèm, hiển nhiên người ngoài sẽ không thể nào thấy được rốt cuộc bên trong thiết kiệu là ai."

Vèo!"

Một đạo kiếm bạch sắc bay xoay vòng phía trên miếu thần rồi lại bay về, cắm vào chóp thiết kiệu, quang hoa thần kiếm rực rỡ, có một đạo bạch quang qua lại không ngớt ở phía trên nhìn hết sức linh động.- Áp lực hảo cường đại, rốt cuộc là cự kình từ phương nào tới?Phong Phi Vân cảm giác được huyết khí trong người sôi trào, tựa như có một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu.- Đó là ...

đó là Toái không linh kiếm, chính mà một món linh khí trấn giáo, chẳng lẽ là ... hắn tới!Phong Dật Chi hiểu biết sâu rộng, trong lòng đoán ra được một người mạnh mẽ.- Tổ sư Đại diễn tiên môn, Nhạc Trùng Tử giá lâm!Một đám môn đồ của đại diễn môn mặc trường bào màu hạnh hoàng từ trong bóng tối vọt ra, còn có cả 2 tên đệ tử lúc trước từng gặp Phong Phi Vân ở ngoài cốc cũng bất ngờ xuất hiện trong đoàn người kia.Bọn họ chạy thẳng tới miếu thần trong lòng đất, đứng bên ngoài miếu thần, đưa mắt nhìn tòa thiết kiệu, trong mắt mang theo sự thành tín, lại cùng hô to:- Đệ tử bái kiến tổ sư!"

Phốc!

Phốc!Toàn bộ đám đệ tử đại diễn tiên môn đều quỳ rạp dưới đất.Cuối cùng thì sự yên tĩnh cũng trở lại như trước.- Không ngờ Thương sinh động phủ cũng thu hút được tổ sư đại diễn tiên môn đến đây.

Nhạc Trùng Tử chính là người đã đạt được danh hiệu tu tiên cự kình từ ba trăm năm trước, nắm trong tay thanh Toái không kiếm chiến đứng đầu cả Nam thái phủ.Một vị hộ pháp Phong gia đã được nghe qua danh tiếng Nhạc Trùng Tử nói.- Đây chính là một nhân vật cự kình thật sự, đã phong kiếm hơn hai trăm năm để tĩnh tâm theo đuổi con đường tiên đạo, xem ra nhất định là ông ta đã biết được một số bí mật liên quan tới tòa miếu thần này cho nên mới không đợi đến lúc xuất quan mà đã chạy tới đây.Ngay cả Đông Phương Kính Nguyệt kiêu ngạo vô cùng mà lúc này cũng đứng im, dù sao thì một nhân vật cự kình giống như Nhạc Trùng Tử xuất hiện thì bất luận là đi đến đâu cũng đều là tiền bối đáng để người khác tôn kính."

Ầm!"

Một phiến hỏa hải từ phía tây ào đến thiêu đốt cả màn đêm đen kịt, từng ngọn lửa cuồn cuộn bao trùm lấy chín tầng lầu các, ngọn lửa cuốn qua với uy lực đủ để đốt cả tòa cổ thành thành tro bụi.Lại có đại nhân vật chạy tới!Phiến hỏa hải kia rất nhanh đã bốc cháy ở ngoài miếu thần, lửa cuồn cuộn cao vút, ngọn lửa ngưng tụ thành một bóng người to lớn, dáng vẻ dữ tợn vô cùng mà lại còn giương nanh múa vuốt, giống như cự ma.- Người này .. người này ... chẳng lẽ là đầu đà tam điện chủ tích nhật sâm la điện tới sao?

Người này là một hung ma, nhưng không phải đã bị trấn áp tại nhà ngục mấy trăm năm rồi hay sao, tại sao còn chưa chết?Sắc mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến đổi, nàng cảm giác được một cổ sức mạnh nào đó đang đè xuống.Tu vi vị ma đầu này quả thực là rất cao, từng dùng sức mình cõng một rặng núi dài mấy trăm dặm, muốn đánh phá thần đô, khiêu chiến Tấn đế uy nghiêm nhưng lại bị một chưởng của Tấn đề trấn áp, sau đó nhốt vào tầng thứ mười ba của nhà ngục.Có thể nhận một chưởng của Tấn đế mà không chết cũng đã chứng minh ma đầu này cường đại thế nào, tuyệt đối là một cự kình đương đại.Những chuyện này đều là chuyện của mấy trăm năm về trước, không ngờ mấy trăm năm sau ma đầu kia lại từ trong nhà ngục thoát ra, lại đi tới nơi này.Nghe được hung danh của hỏa đầu đà làm cho mặt mày ba vị hộ pháp Phong gia đều tái xanh, cả người đổ đầy mồ hôi hột.Hung danh của vị ma đầu này mặc dù đã qua mấy trăm năm nhưng vẫn làm cho người khác sợ run người!Hỏa diễm ngưng tụ thành bóng người, cao tới mười mấy trượng, kích thước của nó đơn giản như việc ta so sánh giữa người và kiến vậy.

Nhưng vấn đề là hỏa diễm càng bốc cao kinh khủng thì liền làm cho bùn đất hóa thành một tầng khí dày đặc.Lúc nãy là tổ sư đại diễn tiên môn, bây giờ là tam điện chủ Sâm la điện, hai người này đều là loại có tu vi kinh thiên động địa, nếu không xảy ra chuyện kinh thiên động địa thì tuyệt đối không thể kinh động đến bọn họ, làm bọn họ xuất hiện tại đây.Những cổ thi tăng nhân trong miếu thầndĩ nhiên cũng đã nhận ra những vị khách không mời mà đến ở bên ngoài, bọn họ đều hắng giọng rống to, những thớ thịt mục nát trên người khuấy động ra luồng khí đen ngòm, chiến ý từng người đều vang dậy, lửa giận ngút trời.Lúc này bọn họ cũng không còn tụng kinh niệm Phật nữa, giống như là gặp được kẻ thù, hướng về ngoài miếu thần xông ra, đem từng tọa trận pháp trong thần miếu kích hoạt lên, va vào nhau làm nổ ra những tiếng rền vang thật to.Một màn này thực sự rất chấn động lòng người, giống như hơn một ngàn vị tu tiên giả đạt cảnh giới thần cơ cùng nhau xuất thủ, tuyệt đối không có một ai có thể chống đỡ được cổ sức mạnh này, đủ để nhuốm máu vạn dặm.- Bàn nhược!Một thanh âm già nua trầm thấp từ nơi phật chúc trong phật tháp ở đằng xa vọng tới, thật giống như có một vị lão tăng đang niệm kinh.Nhưng mà thanh âm này cũng rất thấp, làm cho người ta hoài nghi không biết có nghe lầm hay không, dù sao thì tòa miếu thần này cũng đã đổ nát, bị chôn vùi trong lòng đất mấy ngàn năm qua, hiển nhiên không thể nào có một lão tăng chưa chết.Nhưng mà giọng nói già nua này lại chính là nguyên nhân làm cho những vị cổ thi tăng nhân kia đang cuồng táo dữ tợn như triều cường lui trở lại, từng người lại ngồi xuống và niệm kinh, có đánh mõ, có niệm phật châu.Những cái mõ cũng đã tả tơi đến độ trở thành đầu gỗ vụn, phật châu cũng đã rỗng ruột.-------Chương 107: Phượng Hoàng Bất TửToàn bộ miếu thần khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng mà loại yên tĩnh này lại có cảm giác không thật chút nào.Phật chúc trên tòa phật tháp kia vẫn trường minh, vĩnh viễn bất diệt.Bên ngoài miếu thần, bầu không khí lại vô cùng khẩn trương, trong nháy mắt, lại có một vị cự kình xuất hiện.Hắn ngồi trong một cổ xe đồng, cỡi thần lộc mà tới, tuy là khí thế không kém gì hai người cường đại trước mặt nhưng vẫn không có thể để cho người khác xem thường.Một cổ áp bách vô hình cũng theo cổ xe đồng từ từ lướt tới, càng lúc càng mạnh, làm cho linh khí trong không khí đều bị khiên dẫn, biến thành một luồng sức mạnh cực lớn.Tuy chỉ là một cổ xe đồng thông thường nhưng mà cứ như thiên quân vạn mã tề hành vậy!Lái xe chính là một thiếu niên tuấn lãng, người mặc kim y, lưng mang trường kiếm, tuổi chừng 17, 18.

Với tuổi như vậy hiển nhiên không tính là trẻ vị thành niên, nhưng trên cổ của hắn lại mang theo một miếng kim loại của trẻ sơ sinh.Tần Minh vươn người một cái, nhìn qua miếu thần ở phía xa, đôi mắt quét qua toàn bộ những người có mặt ở đây, hình như hắn đã chạy một quãng đường rất xe nên chân có vẻ thực sự rất khó chịu.Hắn bèn nhảy xuống khỏi cổ xe đồng, tháo thanh trường kiếm trên lưng xuống.

Trường kiếm trong tay hắn quả thực rất xuất thần nhập hóa, chỉ trong chớp mắt mà đã xuất trên mặt đất đến mấy chục đạo kiếm khí.Bành, bành, bành ...Khói bụi trên mặt đất bay tán loạn, lúc bụi bặm lắng lại thì đã thấy trên mặt đất hiện ra một hàng chữ bá đạo:"Tần gia lão tổ tới!"

Thế lực Tần gia ở Nam thái phủ rất lớn, chính là một gia tộc đứng đầu, thực lực cũng giống như Phong gia, tuyệt đối là bá chủ một phương.- Trong cổ xe đồng lại là vị lão tổ Tần gia, lần này thật sự không ổn rồi!Sắc mặt Phong Dật Chi ngưng trọng, chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ xe đồng ở ngoài miếu thần.Phong Phi Vân không hiểu, hỏi:- Tại sao lại không ổn?- Tần gia và Phong gia là 2 gia tộc đứng đầu Nam thái phủ, thế lực như nhau nên chỉ có phủ chủ mới có thể áp chế được hai nhà chúng ta.

Dĩ nhiên phủ chủ chính là người có đẳng cấp thiên hậu ở vương triều Thần Tấn, hai nhà chúng ta tuyệt đối không thể đuổi theo kịp, cũng rất ít quan tâm đến tranh đấu giữa các đại thế lực.- Tần gia và Phong gia đã có ân oán nhiều năm, có không ít đệ tử Phong gia có thiên tư cao tuyệt đã chết dưới tay Tần gia.

Dĩ nhiên, đệ tử Tần gia cũng chết không ít trong tay cường giả Phong gia chúng ta.

Thù hận giữa hai nhà càng ngày càng sâu, nếu như không phải có phủ chủ đại nhân làm chủ thì Phong gia và Tần gia đã sớm sống chết với nhau rồi.- Gia chủ của hai nhà qua các triều đại đều là những người có mưu tính sâu xa, biết rõ thế lực hai bên không kém gì nhau, nếu thật sự đánh nhau sống chết một trận thì nhất định cả hai đều bị thiệt hại cho nên tất cả mọi người đều đang chờ thời cơ.Phong Dật Chi thành thực đem những ân oán giữa Phong gia và Tần gia nói ra hết, trong mắt càng lúc càng sâu xa, tràn đầy lo âu.- Thời cơ gì chứ?Phong Phi Vân hỏi?Phong Dật Chi nói tiếp:- Chỉ cần thực lực của hai bên mất thăng bằng thì trong một thời gian ngắn đối phương có thể đánh cho bên kia không có cơ hội trở mình.

Bây giờ nơi miếu thần này nhất định cất giấu một bí mật to lớn kinh thiên động địa, nếu để cho lão tổ Tần gia chiếm được một loại cự bảo nào đó thì nhất định chiến lực có thể tăng vọt, đến lúc đó lão tổ Phong gia chúng ta chưa chắc là đối thủ của hắn.- Lão tổ Phong gia bị đánh bại hoặc là chết thảm, như vậy thì muốn đánh tan Phong gia, đối với Tần gia mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.Có đôi lúc sau chiến tranh gia tộc thì chính là những cường giả tuyệt đỉnh tranh tài lẫn nhau, ai thắng, người đó là vương giả, ai bại, người đó chính là vong hồn!Lão tổ Tần gia cũng là người ở ẩn, nếu không phải xuất hiện một thứ có giá trị thì hắn làm sao có thể chạy đến nhanh như vậy được chứ?

Rất rõ ràng là trong miếu thần quả thực có thứ gì đó rất khó lường nên mới làm cho những cự kình ở khắp nơi bị hấp dẫn chạy tới đây.Ánh mắt Phong Phi Vân có hơi co rụt lại, vận chuyển Phượng hoàng thiên nhãn, hướng về cổ xe đồng phía xa nhưng lại không thể nào nhìn thấu được bên trong.

Rốt cuộc thì bên trong cổ xe đồng là người nào đang ngồi, chỉ cảm thấy được từng đạo đạo xà ảnh bay lượn xung quanh cổ xe đồng, tựa như vị gia chủ Tần gia đang tu luyện công pháp nào đó.- Tiểu bối phương nào, vậy mà dám nhìn trộm lão tổ nhà ta, ngươi liếc mắt nhìn một cái, ta lại liếc trả ngươi một cái.Tần Minh cảm nhận được ánh mắt của Phong Phi Vân, đồng tử trong hai mắt co rút lại, biến thành mũi châm nhỏ xí."

Vèo!"

Một đạo kiếm khí nhỏ như sợi lông trâu từ trong mắt hắn bay ra.Tốc độ phản ứng của người này cực nhanh, tính cảnh giác rất cao, quả thực là một thiếu niên nhân tài kiệt xuất, mà đồng trung kiếm của hắn so với Song đồng toái nguyệt kiếm của Phong Tiên Tuyết thì còn nhanh hơn, làm cho người khác không thể nào tránh được."

Bất tử phượng hoàng thân!"

Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng không có cách nào né tránh được một kiếm này, nhưng mà hắn lại vận Bất tử phượng hoàng thân, huyết dịch toàn thân nhanh chống lưu động, mặc cho đạo kiếm khí này đâm vào mi tâm."

Phốc!"

Đạo kiếm nhỏ như sợi lông trâu nhưng lại sắc bén vô cùng, trong nháy mắt đã chui vào giữa mi tâm của Phong Phi Vân.Kiếm khí xuyên vào người quả thực đau đớn vô cùng, nhưng mà lại chạm phải huyết dịch mới vừa vận chuyển trong người Phong Phi Vân nên kiếm khí vô địch này bắt đầu hòa tan.Thật giống như băng gặp nước nóng vậy!Cao nhân tiền bối có mặt ở đây thực sự rất nhiều, không chỉ có nhân vật cấp trưởng lão, ngay cả nhân vật cấp lão tổ cũng có tới ba vị, nếu như lúc này mà hai tiểu bối giao thủ với nhau thì đối với tu sĩ lão bối mà nói thực sự là không coi ai ra gì.- Phong Phi Vân, bây giờ liền đưa ta ra khỏi miếu thần thì toàn bộ ân oán sẽ xóa bỏ hết.Đông Phương Kính Nguyệt luôn cảm thấy tòa miếu thần này đã trở thành nơi thị phi, ở lâu thêm một khắc thì chỉ càng nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng biết ở đây đã càng lúc càng nguy hiểm, đặc biệt là sau khi ba vị cự kình kia chạy tới thì tình hình càng trở nên phức tạp, một khi những nhân vật cự kình kia xuất thủ thì đủ để nghiền nát tất cả mọi người có mặt ở đây một cách dễ dàng.- Được!Phong Phi Vân cũng không muốn dây dưa thêm với Đông Phương Kính Nguyệt, bèn điều khiển độ trận đài sen, xuyên qua tường rào miếu thần, đưa nàng ra khỏi cấm địa miếu thần.-------Chương 108: Phượng Hoàng Bất Tử 2Phong Dật Chi và hai vị hộ pháp Phong gia kia hiển nhiên cũng được hắn đưa ra khỏi miếu thần.- Phi Vân, bây giờ hãy cùng ta rời khỏi nơi này, ở đây nguy hiểm vô cùng.Phong Dật Chi nói.Nhưng Phong Phi Vật lại chẳng có ý muốn rời đi, thoải mái cười nói:- Gia gia, còn chưa tìm được Tiên Tuyết thì con sẽ không rời đi.- Tiên Tuyết cũng vào Thương sinh động phủ?Phong Dật Chi hỏi.Phong Phi Vân nhìn về hướng miếu thần, bên trong vẫn tĩnh mịch u ám, từng tòa phật điện, phật tháp cao cao vẫn hiện lên, dù sao thì hắn vẫn cảm thấy Phong Tiên Tuyết đang trốn trong một góc phòng trong tòa phật điện nào đó, ngồi khóc thút thít.Phong Dật Chi thấy Phong Phi Vân có ý không muốn rời đi, cũng không muốn tiếp tục ép buộc hắn, nói:- Sau khi tìm được Tiên Tuyết, lập tức quay về Phong gia đó biết chưa.Phong Dật Chi vội vàng muốn đem những chuyện xảy ra ở nơi này đi bẩm báo với lão tổ Phong gia cho nên nhanh chóng mang theo hai vị hộ pháp rời đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.Về phần Đông Phương Kính Nguyệt thì đã sớm không thấy bóng dáng, bản thân cô bị trọng thương, dĩ nhiên là chạy càng xa càng tốt.Không phải là Phong Phi Vân không muốn rời khỏi chỗ này mà là hắn đi không được!- Ngươi là con cháu Phong gia?Tần Minh nghe được cuộc trò chuyện của Phong Dật Chi và Phong Phi Vân nên đi tới sau lưng hắn, trong tay cầm theo thanh chiến kiếm, trên người tràn đầy chiến ý.Ở trong mắt Tần Minh, Phong Phi Vân tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, dù sao thì một người có thể không chết dưới đồng trung kiếm thì không phải là một người tầm thường.Huống chi hắn rõ ràng nhìn thấy đồng trung kiếm đâm vào mi tâm Phong Phi Vân nhưng lại không giết được hắn, điều này làm cho người ta nghi ngờ không biết có phải tu vi hắn rất cao hay không?

Có thể đạt đến cảnh giới luyện hóa kiếm khí?Tần Minh chính là một trong hai tuấn kiệt nghịch thiên, tuổi chỉ mới 17 đã đạt đến thần cơ trung kỳ, có thể đem một vị ngoại sự trưởng lão Phong gia chém đứt ngang, thế hệ trẻ có rất ít người có thể tranh phong cùng với hắn.Phong Phi Vân trừng mắt nhìn hắn, cười nói:- Ta là Phong Phi Vân, ngươi nói thử xem ta có phải là con cháu Phong gia hay không?- Phong Phi Vân, xem ra ngươi cũng là một người tuấn kiệt nghịch thiên.Tần Minh cười khẩy một cái, sau đó lại trở nên nghiêm nghị, nói:- Ngươi có đám đấu với ta một trận không?- Có gì không dám!Phong Phi Vân khoanh tay, có vẻ khá tự tin:- Nhưng mà, phải đổi nơi khác.- Nơi nào?- Trong miếu thần.Phong Phi Vân đưa tay ra chỉ về hướng một tòa miếu thần đổ nát mà lại cũ kỹ, tiếp đó lại biến thành một đạo tàn ảnh, không có bất cứ do dự nào, vọt thẳng vào trong miếu thần.Mới vừa nhảy vào tường rào của miếu thần, dưới chân Phong Phi Vân lại hiện lên một tòa đài sen, chân đạp đài sen, cỡi trận pháp đi vào sâu trong miếu thần.Tần Minh không ngờ Phong Phi Vân lại can đảm lớn mật đến như vậy, ngay cả ba vị nhân vật cấp cự kình cũng không dám tùy tiện xông vào miếu thần mà hắn thì lại xông thẳng vào, chẳng lẽ tên tiểu tử này không sợ chết?Tần Minh đứng do dự bên ngoài miếu thần một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám bước vào, nói:- Phong Phi Vân, ngươi thắng!Miếu thần quạnh hiu tràn đầy sát khí, không người nào dám tùy tiện xông vào, tất cả mọi người đều đang đợi người khác động thủ trước, muốn hưởng lợi từ đó.Nhưng mà sau khi ba vị cự kinh kia nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào miếu thần thì cũng không nén được tức giận.Ở đây có rất nhiều tu sĩ của Đại diễn tiên môn, có ba vị nhân vật cấp trưởng lão bay ra, ba người này cỡi trên lưng ba con cổ thú, người khoác phù lục, trong tay cầm trường mâu lớn như cánh tay, ba người cùng nhau công xuất một kích làm cho tường cổ tòa miếu thần bị phá ra một mảng lớn, ngói đá hóa thành khói dày đặc."

Ầm!"

Một đạo sát quang từ trong cái giếng hoàng nê tràn ra, như những tia chớp to lớn đáng sợ bắn ra bốn phía."

Phốc ... phốc ... phốc!"

Ba nhân vật cấp bậc trưởng lão của Đại diễn tiên môn lập tức bị sát quang bắn chết, tạo thành từng mảng máu thịt nhầy nhụa dưới đất, ngay cả ngựa cỡi dưới người cũng không ngoại lệ.Trên mặt đất chỉ còn lưu lại 3 cây trường mâu lớn như cánh tay, nhưng cũng đã bị chém đứt đoạn."

Ầm!"

Con tổ phong thú cao mười mấy trượng mang thiết kiệu bay về hướng miếu thần.Trong thiết kiệu có khí tức khổng lồ truyền ra làm cho những đệ tử của Đại diễn tiên môn cũng bắt đầu lùi về phía sau, vì biết rõ tổ sư muốn xuất thủ.- Tiêu diệt cổ giếng hoàng nê kia đi!

Mặc dù nó ở cách xa miếu thần nhưng lại là một cái trục điều khiển sinh mạng, trong cổ giếng này nhất định có một thứ đại cổ quái nào đó, nói không chừng toàn bộ bí mật trong miếu thần đều nằm trong miệng cổ giếng kia.- Nếu tổ sư đã xuất thủ thì dĩ nhiên là không thể có sai sót gì....Tổ sư của Đại diễn tiên môn ngồi trong thiết kiệu vẫn không có xuất hiện nhưng mà linh khí trên kiệu lại nổ bắn ra Toái không kiếm, rồi lại bay lên trên không, mang theo thế lực lôi đình, bay thẳng vào trong cổ giếng hoàng nê.Uy lực Toái không kiếm mạnh vô cùng, một kiếm có thể chặt đứt được sông lớn, nhưng mà bây giờ lại gặp phải một đối thủ lợi hại."

Ầm!"

Trong cổ giếng hoàng nê cũng mạo xuất ra một thanh linh kiếm, chính là lấy hơi nước ngưng tự lại, nhưng mà uy lực lại có thể chống đỡ được Toái không kiếm, hai thanh kiếm đánh nhau trên cổ giếng hoàng nê, chẳng phân được thắng bại.- Hừ!Trong thiết kiệu truyền đến một tiếng hừ lạnh, một góc màn vải thiết được nhấc lên nhẹ nhàng, một đạo quang mang đánh vào lưng con tổ phong thú, tổ phong thú bị đau gầm thét lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục lao về phía trước.Tổ sư Đại diễn tiên môn dự định tự mình xuất thủ, mảnh rèm trên thiết kiệu hơi vén lên, chỉ thấy đạo thanh phong từ bên trong bay ra, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy được bóng người của hắn thì hắn đã đứng trên cổ giếng hoàng nê, trên lòng bàn tay ngưng tụ thành một đại đoàn điện mang, ầm ầm đánh vào trong giếng."

Ầm!"

-------Chương 109: Bí Mật Miếu Thần (1)Toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu rung động, phía trên có thổ thạch lăn xuống làm cho một số đệ tử có tu vi thấp bị chôn sống trong lòng đất.Tam điện chủ hỏa đầu đà của Sâm la điện cũng bắt đầu xuất thủ, tu vi của tên hung ma này cũng không kém gì tổ sư Đại diễn tiên môn, người cao chừng trăm trượng, hảo diễm bùng cháy toàn thân, vang dội một góc trời."

Ầm ...

ầm ...!"

Mỗi một bước chân của hắn đều làm cả mặt đất bị chấn động rung rinh, phá vỡ miếu thần, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh cái giếng hoàng nê, đưa móng tay to lớn ra muốn đập nát cái giếng.Tổ sư Tần gia hiển nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, từ trong cổ xe đồng bay ra, tóc trên đầu bạc trắng hóa thành vô số lợi kiếm dài đến ba nghìn trượng, kiếm khí cường đại vô cùng, chẳng qua chỉ là dư âm mà đã làm cho tòa phật điện biến thành bụi phấp, sụp đổ thành tro tàn.Ba vị cự kình này hình như rất ăn ý nhau, dự định liên thủ công phá cổ giếng hoàng nê."

Ùng ùng!"

Tiếng đổ sập rất lâu vẫn không dứt, dường như muốn làm cho cả ngọn Kính Hoàn Sơn cũng bị đánh xuyên qua.Thủ đoạn của ba người rất thông huyền, làm cho những người có mặt ở đây rất ngưỡng mộ, không người nào là không cảm thán sự cường đại của bọn họ.- Tu vi ba lão già này vậy mà đạt tới trình độ như vậy, thật sự là có chút không ngờ!Phong Phi Vân trốn dưới một tòa phật tháp, nhìn về hướng cổ giếng hoàng nê, trong lòng cũng hơi khâm phục tu vi của ba vị cự kình này, với tu vi của bọn họ thì việc công phá cổ giếng hoàng nên chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.Phong Phi Vân không khỏi nghĩ đến vị nữ thi mặc phật y đang ở trong cổ giếng hoàng nê kia, vị này đã từng là tuyệt thế giai nhân, nói không chừng chính là cô ta đang đánh nhau với ba vị cự kình kia, hình như đang muốn bảo vệ cái gì đó.Không tiếp tục xem nữa, Phong Phi Vân đẩy cửa sổ của toà phật tháp ra, song chấn cửa sổ đã sớm mục nát, từng miếng gỗ mục rơi đầy trên đất.- Tiên Tuyết, Tiên Tuyết!Phong Phi Vân kêu lên hai tiếng nhưng lại không thấy ai trả lời, lúc muốn rời đi để tránh cho những cổ thi tăng nhân kia bị tiếng gọi này kéo đến đây, như vậy thì phiền phức lớn.Nhưng mà đúng lúc này, Phong Phi Vân lại dừng bước, mũi ngửi được một mùi hương.

Ở trong tòa Phật tháp lại ngửi thấy được mùi thơm của rượu thịt, tuy là rất nhạt nhưng lại rất có thật.Hình như có người đang quay thịt và uống rượu trong Phật tháp.Ở nơi này tại sao lại có mùi thơm của rượu thịt chứ?Chẳng lẽ trong tòa Phật tháp còn có người sống hay sao?

Trong lòng Phong Phi Vân mang theo nghi ngờ, thận trọng đi vào trong, dọc theo cầu thang đầy bụi bặm và mạng nhện, hướng về phía trên Phật tháp đi tới thì mùi thơm rượu thịt càng lúc càng nồng đậm, coi như chỉ ngửi sơ qua thì cũng có thể khẳng định được rượu thịt kia nhất định hết sức rất ngon.Dù cho cứng rắn thế nào đi nữa, dù cho sắc bén thế nào đi nữa, một khi rơi vào trong nước sôi thì cũng tan chảy trong nháy mắt.Dĩ nhiên đây cũng bởi vì đạo đồng trung kiếm này của Tần Minh thực sự quá nhỏ nên Phong Phi Vân mới có thể sử dụng huyết dịch sôi trào trong người làm hòa tan nhanh như vậy được.

Nếu như đổi lại Song đồng toái nguyệt kiếm của Phong Tiên Tuyết thì dù cho uy lực không bằng đạo kiếm khí ngưu mao này nhưng mà Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không dám lấy người mình ra đón, như vậy chẳng khác nào tìm cái chết chứ.Sau khi Tần Minh thấy kiếm khí đâm vào mi tâm của Phong Phi Vân thì khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, nói:- Không chịu nổi một kích!Mặc dù Phong Dật Chi và hai vị hộ pháp khác của Phong gia đứng rất gần Phong Phi Vân nhưng lại không thể nào kịp xuất thủ cứu giúp, khi bọn họ chuẩn bị xuất thủ ngăn cản đạo kiếm thì kiếm khí đã chui vào giữa mi tâm Phong Phi Vân.Trong lòng Phong Dật Chi lo lắng, đôi mắt già nua trở nên đỏ ngầu, vậy mà hắn lại trơ mắt nhìn đứa cháu trai duy nhất chết trước mặt mình.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở trước người Phong Phi Vân, tận mắt nhìn thấy kiếm khi truyền vào mi tâm, bên tai còn nghe được âm thanh da thịt bị đâm thủng.Giữa mi tâm Phong Phi Vân có một huyết điểm màu đỏ, hai mắt cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, tựa như hắn đã chết rồi vậy.- Phong Phi Vân, ta truy sát ngươi hai lần mà ngươi đều không chết, làm sao lại có thể chết trong tay một ngoại nhân chứ?Đông Phương Kính Nguyệt chợt dùng một quyền đánh vào ngực Phong Phi Vân.Một khi Phong Phi Vân chết thì sẽ không có người nào có thể điều khiển được độ trận đài sen, muốn đi ra khỏi toàn miếu thần này sẽ rất khó khắn nên hiển nhiên nàng sẽ rất tức giận.- Ai daaaa!

Nhẹ một chút, xương cốt ta đều muốn gãy hết rồi này!Phong Phi Vân che ngực ho khan không ngừng.Đông Phương Kính Nguyệt cũng rùng mình một cái, thân thể mềm mại chợt co rút lại, hiển nhiên là đã bị Phong Phi Vân làm cho hoảng sợ hết hồn.

Thằng nhãi này lại còn chưa chết?Điều này làm sao có thể chứ?Bị một kiếm đâm vào mi tâm, lại không chết?Không chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt cả kinh ngẩn người mà lúc này Phong Dật Chi cũng sững sờ không kịp phản ứng, ngẩn người đứng im tựa như một bức tượng thạch điêu."

Loảng xoảng boong boong!"

Ở phía xa, bảo kiếm trong tay Tần Minh rớt xuống đất!Ngay cả 3 vị đại nhân vật cấp bậc cự kình cũng muốn lao đến đây, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái nhưng ba vị cự kình này cũng đã chú ý đến tên Phong Phi Vân vô cùng quỷ dị.Bị một đạo kiếm đâm vào mi tâm mà lại không chết, chẳng lẽ là yêu nghiệt chuyển kiếp sao?

Trong lòng rất nhiều người có mặt ở đây có cùng một suy nghĩ như vậy!Dĩ nhiên trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt rất buồn bực, nàng đã bắt đầu hoài nghi rằng: Với năng lực của bản thân, liệu sau này nàng vẫn còn có thể giết chết được tên vô sỉ kia hay không?-------Chương 110: Bí Mật Miếu Thần (2)Tòa phật tháp phủ đầy bụi, dấu vết loang lổ, sàn đầy bụi đất.Tuy là bên ngoài Phật tháp đang chiến đấu long trời lở đất, nhưng mà bên trong Phật tháp lại khá yên tĩnh, ngọn Phật chúc ở trên nóc tháp tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.Phong Phi Vân đi dọc theo cầu thang gỗ, cuối cùng cũng leo lên đến nóc Phật tháp, dọc theo dường đi cũng không gặp bất cứ sinh vật hay trận pháp nào, hoàn toàn ngoài suy đoán của hắn.Nhưng mà khi leo lên đến nóc Phật tháp thì tất cả lại càng nằm ngoài suy đoán của hắn."

Lốp bốp!"

Trên sàn gỗ đang đốt một đống lửa, trên ngọn lửa có một cây thiết thượng, trên thiết trượng có một con bò cạp thật to, khoảng chừng như đầu một người.

Bò cạp đã bị nướng cháy vàng, bốc lên khói trắng, phát ra từng đạo mùi thịt.Ngồi nướng bò cạp là một vị đại hòa thượng.

Đại hòa thượng này thân cao tám thước, vốc người vạm vỡ, gông xiềng trên người hết sức to lớn.Lồng ngực hắn lộ ra hơn phân nửa, chỉ thấy trên ngực có hình xăm, bên trái là một con hắc long đang giương nanh múa vuốt, bên phải là một con bạch hổ hung mãnh dữ tợn.Trên người vị hòa thượng này vậy mà lại có hình xăm, vừa nhìn thì thấy không phải là người lương thiện, chỉ giống như lão đại của một bang hội nào đó.Huống chi vị đại hòa thượng này còn đang dùng thiền trượng làm công cụ quay thịt, lại còn nướng cả thịt bò cạp, cánh tay lớn như thùng nước liên tục quay vòng, vừa nướng thịt vừa uống rượu.Vị hòa thượng này ngồi trên một tấm ván gỗ, khuôn mặt mập mạp quay lại nhìn Phong Phi Vân rồi nở một nụ cười rất thân thiện, nhưng mà trong mắt Phong Phi Vân thì nụ cười kia chẳng khác nào nụ cười khẩy của một tên đồ tể dữ tợn.- Phi Vân ca ca, hòa thượng này không thả muội đi, huynh mau cứu muội đi.Phong Tiên Tuyết co rút trong một góc, rất dễ nhận thấy nàng vô cùng sợ hãi vị hòa thượng này.Phong Phi Vân hơi liếc mắt một cái, sau đó chắp tay cúi đầu, cung kính nói:- Tiền bối chính là người trong Phật môn, tại sao lại làm khó một tiểu cô nương như vậy chứ, đây rõ ràng không phải cách hành sự của người trong Phật môn.Vị đại hòa thượng kia ngẩng đầu nhìn lại, cười nói:- Tiểu thí chủ nói thế là sai rồi, ngươi xem xem trên người ta có chút gì giống với phong cách hành sự của người trong Phật môn hay không?Đại hòa thượng này vừa mở miệng thì càng làm cho người khác kinh ngạc, giọng hắn già nua vô cùng, giống như một lão nhân gần đất xa trời, cùng với dáng vẻ cao to lực lưỡng thì hoàn toàn không khớp.- Cái này ...Phong Phi Vân nhất thời bực bội, vị hòa thượng này vừa nhìn thì cứ như ác tăng, hơn nữa còn đi vào Phật tháp trong miếu thần, nhất định là một cường giả có tu vi cao thâm nên tuyệt đối không thể làm hắn tức giận.Nếu đã không thể cứng rắn, vậy thì chỉ có thể mềm mà thôi!Phong Phi Vân cười ha ha một tiếng, vừa quan sát cảnh vật chung quanh trong Phật tháp, vừa bước về phía trước.Ở giữa tòa Phật tháp có một ngọn Phật chúc, cũng không biết ngọn Phật chúc kia là từ thứ gì luyện thành mà lại vĩnh viễn không tắt.Ngoại trừ ngọn Phật chúc thì ở trên vách còn có khắc một bức tranh, đó chính là một vị cao tăng đắc đạo, người mặc phật y trắng, tay cầm long nhẫn màu xanh cùng với vòng phật châu, đôi mắt có vẻ vô cùng bi thương.Mặc dù chẳng qua chỉ là một bức tranh vẽ nhưng mà sự bi thương kia lại rất chân thật, bất luận người nào nhìn thấy bức tranh này thì cũng không kiềm chế được mà bị lây nhiễm.- Chín rồi, chín rồi, nha đầu, ngươi có ăn hay không?Đại hòa thượng kêu lên.Phong Tiên Tuyết chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua con bò cạp kia thì đã muốn nôn mửa, hiển nhiên là liều chết lắc đầu, mắt thì nhắm nghiền lại, rõ ràng là nhìn cũng không muốn nhìn.- Haizzz!

Đáng tiếc thật, đây là một món ăn ngon vậy mà không có người nào dám cùng bần đạo chia sẻ.Đại hòa tượng lắc đầu dậm chân, có vẻ hết sức chán nản.- Ta và tiền bối cùng thưởng thức món này đi.Phong Phi Vân ngồi xuống bên cạnh vị hòa thượng, kéo đuôi con bò cạp từ trên cây thiền trượng xuống, trực tiếp bỏ vào miệng.Hắn vốn cho rằng thịt bò cạp sẽ rất khó ăn vô cùng, nhưng mà sau khi nhai hai cái thì lại cảm thấy rất là ngon.- Thịt ngon, tiền bối không hổ là danh giả nướng thịt.Phong Phi Vân cảm thán nói.- Ha ha ha!

Tửu Nhục hòa tượng ta mà quay thịt thì hiển nhiên là đệ nhất thiên hạ rồi, coi như là đệ nhất đầu bếp của thiên kim tiểu tư cũng không có nương ngon bằng ta được đâu.Đại hòa thượng cũng nở nụ cười, dễ nhận thấy là hắn rất vui khi người khác khen hắn nướng thịt ngon.Phong Phi Vân kinh ngạc, nói:- Tên của tiền bối gọi là Tửu Nhục Hòa Thượng sao?- Không phải, không phải.Đại hòa thượng liên tục lắc đầu.Phong Phi Vân không khỏi tự chế giễu mình, tại sao hắn lại có thể hỏi một chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Trong thiên hạ làm sao có thể có một vị hòa tượng gọi là Tửu Nhục hòa thượng chứ.- Pháp hiệu bần tăng là "Tửu Nhục".Tửu Nhục hòa thượng hết sức nghiêm túc nói."

Phốc!"

Thiếu chút nữa Phong Phi Vân đã phun miếng thịt bò cạp mới vừa ăn ra ngoài, đại hòa thượng này thực sự gọi là Tửu Nhục hòa thượng.Tửu Nhục hòa thượng đứng bên cạnh đống lửa, gương mặt hết sức tròn trịa, tướng mạo trang nghiêm, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, nói:- Trước đây sư tôn ta dẫn ta vào Thương sinh tự, vẫn còn chưa đặt pháp hiệu cho ta thì đã viên tịch.

Pháp hiệu "Tửu Nhục" này thực ra là tự ta đặt.Thương sinh tự là một ngôi đại miếu sao?

Phong Phi Vân chưa từng nghe nói qua, chỉ cảm thấy vị Tửu Nhục hòa thượng này thật sự rất vớ vẩn.Phong Phi Vân luôn cảm thấy vị Tửu Nhục hòa thượng này có chút vấn đề thần kinh, không muốn làm tổn thương hắn thêm nữa nên nói:- Tiền bối là cao nhân Phật môn, có thể nào lại đi giam cầm một tiểu cô nương chứ, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của người mà còn làm ảnh hưởng đến danh dự Thương sinh tự nữa.Phong Phi Vân thành khẩn nói tới những hệ lụy cho Tửu Nhục hòa thượng nghe, hy vọng tên bại hoại phật môn này được độ hóa.Trong lòng vị Tửu Nhục hòa thượng hình như đang suy nghĩ gì đó, giọng nói già nua mà còn kéo dài, thở dài nói:- Thương sinh tự đã sớm chìm vào trong lòng đất hơn tám trăm năm rồi, toàn bộ Thương sinh tự cũng chỉ còn lại một mình bần đạo, cho dù bần đạo có mất hết danh dự thì cũng muốn thu nhận vị nữ tử này làm đồ đệ, truyền cho nàng phật pháp của Thương sinh tự, tiếp tục nhận việc hương khói cho Thương sinh tự, nếu không sau khi bần đạo chết thì làm sao có mặt mũi đi gặp sư tôn chứ?- Cái gì?

Tòa miếu thần này chính là Thương sinh tự?Phong Phi Vân có chút kinh ngạc.- Gì chứ?

Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ?

Làm một nữ hòa thượng sao?Phong Tiên Tuyết giật mình, liên tục lắc đầu.

Đánh chết cũng không đồng ý cạo trọc đầu làm hòa thượng, sẽ xấu xí lắm.

Chuyện này tuyệt đối không thể, nhưng lại không có một chút cơ hội thương lượng.Tửu Nhục hòa thượng gật đầu, nói:- Ngươi và Phật có duyên, ngươi mang phật cốt Tiên Thiên, nếu không theo ta quy y Phật môn thì quả thật sẽ rất đáng tiếc.

Hơn nữa cũng không phải để cho ngươi làm nữ hòa thượng đâu?- Vậy chứ làm gì?-------Chương 111: Bí Mật Miếu Thần (3)Phong Phi Vân cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng Phong Tiên Tuyết đi làm hòa thượng.- Nữ ni cô!Tửu Nhục hòa thượng lại hóp thêm một ngụm rượu, tiếng rượu được nóc vào "ừng ừng" thật to.Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết hoàn toàn không còn gì để nói với vị hòa thượng này.

Cho dù muốn thu nhận đồ đệ thì cũng nên tìm một nam nhân chuyên tâm hướng về Phật chứ, đằng này lại khăng khăng tìm một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc như Phong Tiên Tuyết, đây quả thực là hại người khác mà.Nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã nhìn ra được, Tửu Nhục hòa thượng thật có chút phật căn, tuy là nhìn có vẻ tùy tiện, nhậu nhẹt rượu thịt nhưng mà tính tình lại hết sức cố chấp. một khi quyết định chuyện gì đó thì sẽ rất khó thay đổi.- Ta không muốn làm nữ ni cô đâu, ngươi giết ta đi.Phong Tiên Tuyết dùng sức dậm chân, rất muốn một cước đá vào đầu Tửu Nhục hòa thượng.- Tội lỗi!

Tội lỗi!

Vi sư không sát sinh, ngay cả một con kiến cũng không giết bao giờ.Tửu Nhục hòa thượng vừa nói vừa cắn một miếng thịt bò cạp.Phong Phi Vân cười nói:- Vậy còn con bò cạp trong tay tiền bối, chẳng lẽ nó tự đập đầu vào tường chết sao?- Không phải, không phải, chính là lửa quay chết nó, cũng không phải là bần tăng giết nó.Tửu Nhục hòa thượng nói hết sức thẳng thắn, cũng hết sức nghiêm túc, trong mắt còn phảng phất cả sự bi thương.Nhưng mà sự bi thương này rất nhanh lại biến mất, hắn lại bắt đầu mở miệng thật to ăn thịt, ngoác miệng uống rượu.Phong Phi Vân tự nhân là có mấy phần vô lại, chuyện chơi xấu cũng đã từng làm không ít nhưng hôm nay thì thực sự là phải chấp nhận thua trước vị hòa tượng Tửu Nhục này."

Ùng ùng!"

Toàn bộ tòa Phật tháp đều rung động kịch liệt, trận đấu bên ngoài càng lúc càng kinh khủng, vô số kiếm khí bay tán loạn trên trời làm cho từng ngọn tòa Phật tháp bị động phá, đem từng bức tượng Phật được đúc bằng đồng chặt đứt ngang.Nhưng mà trong vòng mười trượng, những kiếm khí này lại không thể nào tiến vào tòa phật tháp, một khi đánh tới thì cũng sẽ bị một cổ sức mạnh vô hình triệt tiêu, hóa thành một luồng khói mù.Phong Phi Vân mở cửa sổ của tòa Phật tháp ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ba vị nhân vật cấp bậc cự kình đều đang toàn lực xuất thủ, hướng về cổ giếng hoàng nê tấn công mãnh liệt.Giếng hoàng nê vẫn không phá được, có một đạo khói ùng ùng tràn ra, ngưng tụ lại thành kiếm chí, đại chiến khắp nơi.- Tiền bối, người chính là hòa tượng cuối cùng của Thương sinh động phủ, người có biết trong cổ giếng hoàng nê kia rốt cuộc là có bí mật gì hay không?Phong Phi Vân tò mò hỏi.Sau khi Tửu Nhục hòa thượng nghe được câu hỏi thì càng trở nên nghiêm túc, đem thịt bò cạp đang cầm trong tay thả xuống, sau đó nhìn vào bức tranh bi thương trên tường, sau đó từ từ nói:- Trong giếng chôn cất một vị nữ tử, hơn một nghìn tám trăm năm trước, trụ trì Thương sinh tự vì cứu vị nữ tử này mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong Thương sinh tự đều bị giết hết, luyện hóa tinh khí của tất cả sinh mệnh trong tòa đại miếu, luyện chế bất tử linh tuyền, muốn kéo dài tính mạng của cô gái kia.Thanh âm miếu thần bị sụp đổ rền vang, tổ sư Đại diễn tiên môn, lão tổ Tần gia, đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm La Điện đều là những nhân vật cường giả tuyệt đỉnh, họ liên thủ công kích, giống như ba tòa long quyển cự đại, muốn phá hủy cả thế giới.Phong Phi Vân đứng trên Phật tháp nhìn xuống chiến trường ở phía xa, trong lòng chấn động vô cùng, nói:- Trụ trì Thương sinh tự lại vì một nữ nhân mà làm cho toàn bộ tăng nhân trong chùa bị chết, hèn chi những tăng nhân kia oán khí cực đại, dù đã hơn một ngàn năm nhưng vẫn không chịu chết đi.Một đoạn bí ẩn này thực sự khó mà tưởng tượng, nếu không phải Tửu Nhục hòa thượng nói ra thì e rằng sẽ không có ai biết tại sao Thương sinh tự lại bị tiêu diệt như vậy.- Vậy trụ trì Thương sinh tự đi đâu rồi?Phong Phi Vân hỏi.Tửu Nhục hòa thượng ngồi ngay ngắn, đưa mắt nhìn lên trần tháp, nói:- Chết rồi!- Ai giết?Phong Phi Vân hỏi.- Tự hắn!Tửu Nhục hòa thượng nói.- Hắn tự mình giết chết hắn?Phong Phi Vân gật đầu một cái, nói:- Cũng đúng, chắc là hắn tự cảm thấy tội nghiệp nặng nề cho nên mới tự sát tạ tội.- Cũng không phải như vậy.Tửu Nhục hòa thượng nói tiếp:- Hắn là vì cứu cô gái kia cho nên mới tự sát, dùng tu vi cao tuyệt của bản thân bố trí đại trận Nghịch chuyển sinh tử, người rơi xuống, miếu thần chìm vào trong lòng đất, chỉ vì muốn ấp ủ nên một giếng linh tuyền bất tử, giành lại cho cô gái kia một con đường sống.Tửu Nhục hòa thượng đối với bí mật năm đó hình như có vẻ hiểu rất rõ, giữa hai hàng lông mày mang theo sự phiền muộn, lúc này lại sinh ra được mấy phần phật ý.- Một người tu phật thì bản thân phải lục căn thanh tịnh, vị đại sư trụ trì này lại vướng vào lưới tình, chết cũng là đáng đời ...Phong Phi Vân cười nói.

Nhưng mà khi hắn chợt nghĩ tới tình cảnh mà mình gặp phải, không phải hắn cũng vì một nữ nhân mà phải bỏ mạng đó sao, điều này so với vị trụ trì quả thực còn thê lương hơn mấy phần.Phong Phi Vân ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.Đôi mỹ ngâu của Phong Tiên Tuyết lóe lên một tia quang mang, nói:- Ta cũng cảm thấy vị đại sư trụ trì này là một vị hòa tượng tốt, thà rằng bản thân phụ người trong thiên hạ chứ không phụ nàng.

Nếu như có người cũng có thể làm được điều này với ta, cho dù là một hòa thượng thì ta cũng lấy làm chồng.Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp liếc nhìn Phong Phi Vân.- Xem ra muội thật sự thích hợp làm nữ ni cô, hòa thượng và ni cô thì có thể làm thành một đôi.Phong Phi Vân thở dài nói.Phong Tiên Tuyết liền trở nên tức giận, trừng to mắt nhìn tên Phong Phi Vân đáng chết không chịu hiểu lòng cô, hắn quả thực không bằng một vị hòa thượng."

Ầm!"

Cả tòa Phật tháp rung lên mãnh liệt, chấn động mãnh liệt, tựa như muốn lộn ngược lại vậy.Một luồng quang hoa huyết sắc từ trong giếng hoàng nê tuôn ra, tựa như tinh tú huyết sắc bay thẳng lên bầu trời cao, quang hoa rọi sáng cả tòa miếu thần, mang theo sức mạnh vô hạn.Huyết sắc bảo thạch treo lơ lửng giữa trời cứ như một cái thau rửa mặt to lớn, ánh sáng rực rỡ, quang mang sắc sảo, mang sức mạnh như muốn xé toạt mọi thứ ra, làm cho ba vị tu sĩ cấp bậc cự kình kia đều bị chấn đắc văng ra ngoài."

Ầm!"

Đệ tam điện chủ Tích Nhật Sâm la điện bị quang mang của huyết tinh đánh cho bị thương chảy máu đầy người, hỏa diễm trên người bị dập tắt, người bị đánh văng ra ngoài, rơi xuống đất tạo thành một hõm trống.-------Chương 112: Bí Mật Miếu Thần (4)Môn chủ đại diễn Tiên môn và lão tổ Tần gia cũng đều bị thương, máu chảy lênh láng, đều đang tìm cách bỏ chạy khỏi giếng hoàng nê, không dám tiến lên một bước nào nữa.Cổ uy lực này thực sự rất kinh người, dù cho là cự kình cũng không cách nào chống lại, ngay cả linh khí cũng bị đánh xuyên qua.Cuối cùng cũng yên ổn, không có ai động thủ lần nữa.- Rốt cuộc thì viên huyết tinh kia là thứ gì?

Tại sao lại mạnh như vậy chứ?Có người nhìn chằm chằm vào viên huyết tinh treo lơ lửng trên không trung.

Có thể cảm thấy được từng viên tinh điểm chuyển động xung quanh huyết tinh, dường như là mấy trăm giọt linh tuyền.Trong mỗi giọt linh tuyền cũng dựng dục những tiểu cô nương đang ngủ ngon, đó là linh tính linh tuyền.- Viên huyết tinh kia giống như trái tim một người, vừa rồi rõ ràng ta còn thấy được nó đang nhảy nhót nữa.- Huyết tinh đang hấp thụ linh tuyền xung quanh, sức mạnh càng lúc càng lớn....Mấy trăm giọt linh tuyền bày ra trước mặt, đây quả thực giống như nhìn thấy được một tòa bảo sơn, không có người nào có thể không động tâm, loại tài phú này thực sự rất đáng sợ, đừng nói là mấy trăm giọt linh tuyền, coi như là mười giọt linh tuyền cũng có thể làm cho một gia tộc trở nên thịnh vượng.Trong cổ giếng hoàng nê tản ra mùi thơm ngát của linh tuyền làm cho thể xác và tinh thần người ta trở nên sảng khoái, bách hài thông đạt, tinh thần vô cùng sung mãn.Có người không chịu đựng nổi sự mê hoặc của linh tuyền, cất bước đi về hướng miếu thần, nhưng mà còn chưa tới được chỗ cách miếu thần đến mười trượng thì đã bị huyết tinh bắn chết, ngay cả hài cốt cũng không còn.Ngay cả ba vị cự kình cũng không dám tùy tiện xuất thủ, những người khác xuất thủ thì nhất định là muốn đâm đầu vào cái chết, thấy linh bảo nhưng lại không thể đoạt lấy nó, loại cảm giác này chẳng khác nào muốn mạng người khác.Trên Phật tháp, Phong Phi Vân làm sao lại không muốn đoạt lấy linh tuyền chứ?

Hắn tế xuất ra độ trận đài sen, muốn liều chết đoạt bảo vật nhưng lại bị Tửu Nhục hòa thượng bắt giữ lại.- Hòa thượng, ông muốn ngăn cản đường tiền tài của ta?Phong Phi Vân nói.- Bần đạo là sợ ngươi đang bước vào con đường chết.Tửu Nhục hòa thượng từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng dữ tợn, đứng cạnh cửa sổ, nhìn quang hoa huyết tinh, thở dài nói:- Huyết tinh xuất thế, vận mệnh luân lưu.Những tăng nhân cổ thi trong miếu thần lại bắt đầu điên cuồng đứng lên, nhún nhảy trên mặt đất, dường như muốn tóm lấy viên huyết tinh.

Bọn họ bắt đầu gào thét, phát ra những tiếng gầm gừ rợn cả tóc gáy.Không còn ai trấn áp bọn họ, trên người bọn họ đằng đằng sát khí, oán khí ngút trời.Phong Phi Vân nói:- Huyết tinh xuất tế, vận mệnh luân lưu.

Đại hòa thượng, rốt cuộc thì ông lại đang làm cái gì vậy?

Lời này rốt cuộc là có ý gì?Tửu Nhục hòa thượng mang trên mặt vẻ khó hiểu, úp úp mở mở nói:- Cái này ...

ý chỉ là trong mấy ngày nữa thiên địa sẽ xảy ra đại biến, vận mệnh sẽ phát sinh thay đổi, tạo thành vận mệnh lộn xộn, trước đây có thể không có chuyện gì xảy ra, hoặc là vào lúc đó có thể xảy ra.Lời nói của Tửu Nhục hòa thượng mơ hồ không rõ, hiển nhiên là không muốn để cho Phong Phi Vân biết rõ mưu sự, cho nên đoán chừng là tránh nói vào vấn đề chính.Tửu Nhục hòa thượng đột nhiên lại ấn vai Phong Phi Vân xuống, đôi mắt to lớn như cái chuông đồng nhìn chằm chằm hắn, lời nói thành khẩn:- Tiểu thí chủ, bây giờ sinh mệnh Thương sinh như ngàn cân treo sợi tốc, bần đạo thấy ngươi cũng có lòng nhân thiện, bây giờ muốn giao phó ngươi một chuyện, ngươi có bằng lòng hay không?Từ trước tới nay Phong Phi Vân đều không cho rằng mình là người có lòng lương thiện, bây giờ thấy vị đại hòa thượng này tính tình cổ quái, lại không là một hảo sư, đang chuẩn bị lắc đầu:- Ta ...- Được rồi!

Quả nhiên là bần đạo không nhìn nhầm người.

Ngươi đã đồng ý gánh vác trách nặng nề này thì bần đạo sẽ nói cho ngươi biết chân tướng sự việc.Tửu Nhục hòa thượng căn bản là không cho Phong Phi Vân cơ hội nói chuyện, lại nói tiếp:- Huyết tinh chính là Huyết Tâm, một khi huyết tinh dựng dục thành công thì sẽ hóa thành một viên huyết tâm, làm cho vị nữ tử trong cổ giếng hoàng nê kia sống lại, đến lúc đó nhất định máy chảy thành sông, xác chết chất đầy núi, nếu muốn tránh cho chuyện đó xảy ra thì cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi.- Hả?

Đợi một chút?

Vị nữ tử trong giếng hoàng nê sống lại thì tại sao máu chảy thành sông, xác chết chất đầy núi chứ?Phonng Phi Vân cũng đã gặp qua nữ thi kia, cũng không cảm nhận được bất cứ hung khí nào trên người nàng, ngược lại thì trên người nàng còn có một luồng không linh xuất trần.Tửu Nhục hòa thượng lại vỗ vỗ vai phong Phi Vân, vò đầu dậm chân nói:- Tiểu thí chủ cậu quá ngây thơ rồi, một nữ thi bị dựng dục ở sâu trong lòng đất hơn một ngàn năm trời, nếu như sống lại thì hung sát khí nhiễm trên người nhất định rất đáng sợ, hơn nữa huyết tinh còn hội tụ huyết dịch oán tăng hơn ngàn năm, trở thành trái tim của nàng, oán khí trên người nàng sẽ càng to lớn bực nào chứ?

Đến lúc đó chỉ sợ mười bước sẽ giết chết một người, nghìn dặm nhất định tiêu diệt một thành trì, thiên hạ sợ rằng không có người nào có thể ngăn lại được.Lời nói của Tửu Nhục hòa thượng cũng không phải không có lý, Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Vậy thì phải làm thế nào để tránh cho mọi chuyện xảy ra?- Chỉ có một cách.Tửu Nhục hòa thượng cười nói:- Tìm cho được phật y Nạp Lan của trụ trì Thương sinh tự trước đây, hơn nữa còn có phật châu phỉ thúy trụ trì nắm trong tay, hợp hai thứ bảo vật này lại là có thể trấn áp được huyết tinh.Tửu Nhục hòa thượng chỉ tay về phía bức tranh trên vách, trên tranh là một vị cao tăng đắc đạo, người mặc phật y Nạp Lan, trong tay nắm chuỗi phật châu phỉ thúy.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào người vị cao tăng đắc đạo, dù sao cũng cảm thấy có loại cảm giác quen biết, loại cảm giác này rõ hơn là cảm giác duyên phận, dù sao thì hắn cũng chưa từng gặp qua vị lão tăng này, nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?- Vậy sao ngươi không tự mình đi tìm hai thứ đồ này?Phong Phi Vân liếc mắt nhìn hắn.Tửu Nhục hòa thượng quay người lại, nhặt thịt bò cạp từ dưới đất lên ăn tiếp, gặm gặm cắn cắn rồi mới nói:- Bần đạo phải ở đây trấn áp những oán tăng trong miếu thần, nếu để cho những oán tăng này chạy ra ngoài thì cũng là máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi.- Thật ra thì muốn tìm phật y Nạp Lan và phật châu phỉ thủy cũng không khó.

Nghe nói năm đó trụ trì yêu vị nữ tử đó, tự cảm thấy phật tâm bị ô uế nên nhốt mình trong một tòa phật viên ở trong Tử tiêu phủ thành, muốn dùng phật pháp vô thượng quên đi vị nữ tử kia, nhưng mà cuối cùng lại không được.Tửu Nhục hòa thượng cung cấp cho Phong Phi Vân một đầu mối.Nhưng mà với Phong Phi Vân, manh mối này tuyệt đối không đủ, dù sao thì Tử tiêu phủ thành cũng quá lớn, Phật viên cũng có hơn ngàn tòa, chờ hắn tìm được Phật y và phật châu phỉ thúy thì đoán chừng nữ thi kia đã sớm sống lại.Tửu Nhục hòa thượng sợ rằng Phong Phi Vân không đi nên lại tiếp tục mê hoặc, nói:- Nghe đồn mặc phật y Nạp Lan vào thì giống như được cổ phật phụ thể, có thể một quyền đánh nát cả một ngọn núi, tay không có thể dời thành.

Nếu như cầm trong tay chuỗi phật châu phỉ thúy thì cố thể hái được sao, sức công phạt không gì sánh được, cũng có thể chiếm được cả thiên hạ.Hắn khẽ liếc nhìn Phong Phi Vân, muốn xem phản ứng của hắn thế nào.Phong Phi Vân cười nói:- Đừng lấy những thứ đó ra dụ dỗ ta, bây giờ bên ngoài nhiều cao thủ như vậy, sát khí tứ phía, nếu muốn xông ra ngoài thì đã là việc khó rồi.

Nếu làm việc cho ngươi, dù sao cũng phải lấy ra những thứ tốt hơn chứ?Tửu Nhục hòa thượng hình như đang mong chờ những lời này của Phong Phi Vân, vui vẻ gật đầu:- Ở đây bần đạo có bốn viên cổ tu linh đan, có thể làm cho tiểu thí chủ đang ở lúc sinh tử trước mắt có thể phát huy ra chiến lực bằng một nửa nhân vật cự kình, một quyền cũng có thể đánh ra bách vạn cân.Phong Phi Vân mừng rỡ, trong lòng ngầm cảm thán vị hòa thượng biết cách đối nhân xử thế này.- Bần đạo còn có ba giọt linh tuyền, mỗi một giọt đều đầy ắp linh tính, vô giá.Tửu Nhục hòa thượng ra tay vô cùng hào phóng, lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình ngọc, đặt vào trong tay Phong Phi Vân.- Bần đạo còn có một viên ngũ phẩm bách thiên linh đan .. nhưng mà chờ sau khi ngươi đem Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy tới thì có thể cho ngươi.Tửu Nhục hòa thượng bày linh đan ra, sau đó lại cất vào.-------Chương 113: Vô Địch Thiền TrượngLinh đan chính là dược bảo hi hữu vô cùng, chẳng qua chỉ là linh đan nhất phẩm mà cũng đã vô giá, không thể dùng tiền bạc để đánh giá, mà ngũ phẩm linh đan thì lại càng hiếm hoi hơn nữa, cả vương triều Thần Tấn đoán chừng cũng tìm không ra được mấy viên.Sở dĩ Tửu Nhục hòa thượng lấy ra một viên ngũ phẩm linh đan chỉ để dụ dỗ Phong Phi Vân mà không trực tiếp giao cho hắn, nhất định là sợ tên tiểu tử này một đi không trở lại.Lúc này Phong Phi Vân đã lấy được một viên tứ phẩm cổ tu linh đan, còn có ba giọt linh tuyền nên đã sớm vui mừng hớn hở, hiển nhiên sẽ không tính toán đến những thứ khác với vị hòa thương hẹp hòi này.- Tiểu thí chủ, nhớ kỹ lấy điều này, trong vòng 7 ngày phải quay về đây, nếu không thì hậu quả khó lường, đến lúc đó máu chảy thành sông, xác chất thành núi ...- Được rồi, được rồi, nếu như nói ăn thịt người thì ăn chỗ mềm ngon, bắt lấy họ thì dựa vào khuyết điểm thì coi như vị đại hòa thượng ngươi ra tay quá rộng rãi rồi, chuyện tìm kiếm Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy thì nằm trong khả năng của ta.

Nhưng mà ... thực lực của ta dù sao cũng có hạn, Tiên Tuyết nhất định phải đi theo ta, tuy là nàng cũng không giúp được gì nhưng mà trợ giúp một tay hay là chạy vặt thì cũng có thể.Phong Phi Vân nói.Tuy là dáng dấp Tửu Nhục hòa thượng cao lớn thô kệch nhưng tâm tư lại rất tinh tế, liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu được lòng dạ của Phong Phi Vân, cười nói:- Tiểu cô nương này tuyệt đối không thể rời khỏi đây, nếu như hai người các ngươi cùng rời khỏi và không trở lại thì làm sao bây giờ?- Cái này ... chuyện này tôi tuyệt đối không làm như vậy.Phong Phi Vân nói.Tửu Nhục hòa thượng mỉm cười đứng im, tựa như đang nói:- Chuyện đó cũng không chắc chắn!"

Vèo!"

Một cái bóng màu đen từ ngoài cửa số bay vút qua, tốc độ nhanh như diều hâu vồ mồi, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà bóng đen kia đã chạy như bay khỏi tòa Phật tháp hướng ra bên ngoài miếu thần.Thuật ẩn náu của cái bóng đen cực cao, chẳng biết hắn đã náu mình trong Phật tháp bao lâu rồi, một mực nghe trộm cuộc trò chuyện của Phong Phi Vân và Tửu Nhục hòa thượng, lúc này mới nhanh chóng rời đi, chạy trốn cực nhanh.- Là Đỗ Thủ Cao, nhất định hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta, đã biết được hai món Phật bảo kinh thế là Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy.

Nếu như hai món phật bảo này rơi vào trong tay hắn, như vậy thì nhất định là hắn sẽ trở thành một sát thần vô địch, đến lúc đó thì thực sự là máu chảy thành sông, xác chất thành núi.Phong Phi Vân đứng cạnh cửa sổ nhìn theo cái bóng màu đen đang bỏ chạy, muốn đuổi theo đánh chết hắn để tránh cho hắn tìm được Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy, nhưng lại cảm thấy mình không đủ sức vì tu vi Đỗ Thủ Cao hơn hắn rất nhiều, dù cho đuổi theo thì ngược lại là sẽ bị hắn diệt khẩu.Tửu Nhục hòa thượng càng khẩn trương hơn Phong Phi Vân, vội vàng cầm cây thiền trượng đang dùng để quay thịt nhặt lên, đưa cho Phong Phi Vân, nghiêm túc nói:- Mang theo cây vô địch thiền trượng này, đuổi theo người đang bỏ chạy kia, nhất định không thể để cho Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy rơi vào trong tay của hắn.- Vô ... vô địch thiền trượng!Phong Phi Vân liếc mắt nhìn cây thiền trương bị lửa nướng đen thùi lùi trong tay của Tửu Nhục hòa thượng.

Nhìn nó lớn cũng khoảng cánh tay, quả thực giống như một cây chài cán bột mà lại kêu là vô địch thiền trượng sao?Cầm theo thứ đồ chơi này để đuổi giết Đỗ Thủ Cao, e rằng sẽ bị Đỗ Thủ Cao cười nhạo.- Không sai, chính là vô địch thiền trượng, tên này cũng là do chính bần đạo đặt lấy.Tửu Nhục hòa thượng cầm lấy vô địch thiền trượng cưỡng ép nhét vào trong tay Phong Phi Vân, sau đó dùng hai cánh tay to lớn nhấc Phong Phi Vân lên rồi trực tiếp ném hắn từ trên Phật tháp cao mười mấy trượng xuống dưới.- Mẹ kiếp, cao lắm đó ...Phong Phi Vân hét to."

Ầm!"

Sau khi nắm vô địch thiền trượng trong tay, Phong Phi Vân cảm thấy giống như đang nắm giữ pháp tắc thiên địa, đầu óc thông suốt rõ ràng mà trước nay chưa từng có, có một luồng đại khí hào hùng từ trong thiền trượng truyền ra ngoài, dung nhập vào người hắn.Phong Phi Vân cảm thấy toàn thân đều là sức mạnh, da dẻ và xương cốt đều tỏa kim quang, chợt lật mình xoay người, cầm thiền trượng trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng vững giữa không trụng, dĩ nhiên chân đạp trong hư không, hướng về phía trước mà điên cuồng bay tới.- Thiên hạ vô địch!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra một cổ tiêu thần lôi, hướng về phía Đỗ Thủ Cao đang bỏ trốn phóng tới, làm cho hư không nổ túa ra thanh yên.Cũng không biết là trong vô địch thiền trượng ẩn chứa loại phật lực cường đại thế nào mà lại có thể đi xuyên qua người Phong Phi Vân, căn bản cũng không có đoạn tuyệt ý tư.Lúc này Phong Phi Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều là sức mạnh chiến đấu, dù cho là một cường giả trưởng bối cảnh giới thần cơ thì hắn cũng muốn một trượng ép chết.Phong Phi Vân mạnh mẽ lao ra từ trong miếu thần làm cho rất nhiều tu sĩ bên ngoài miếu thần bị kinh hãi, người này là từ đâu xuất hiện?- Phong Phi Vân đừng chạy, ta muốn đánh với ngươi một trận.-------Chương 114: Vô Địch Thiền Trượng 2Kim y trên người Tần Minh như sắt, ở trong không khí va chạm vào nhau phát ra tiếng ào ào, nắm chặt hàn phong chiếm kiếm trong tay, nhanh chóng đuổi theo.Hắn không dám đi vào miếu thần nhưng không có nghĩa là hắn không dám đánh nhau một trận với Phong Phi Vân."

Ầm!"

Tần Minh vung chiến kiếm lên, kéo ra một đạo kiếm quang kim sắc, kiếm quang chia ra làm hai, hai chia làm bốn, bốn phân làm tám, ...

đến cuối cùng biến thành 216 đạo kiếm khí.Kiếm khí như tia chớp phi xuất, mang theo sức mạnh hủy diệt.Tần gia lão tổ cũng hơi hơi gật đầu, kiếm thuật Tần Minh dùng chính là "Vạn kiếm quy nhất" chí cao của Tần gia, lúc tu luyện kiếm quyết đến cực hạn thì có thể một kiếm chém ra một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi bốn đạo kiếm khí, tựa như vạn kiếm tề phát, không người nào có thể ngăn cản.Tần Minh còn nhỏ tuổi nhưng lại có thể chém ra hai trăm mười sáu đạo kiếm, quả thực không hổ là thế hệ trẻ tài tuấn đệ nhất, nhất định có thể giương cao uy danh của Tần gia, làm cho thế hệ trẻ của Phong gia hoàn toàn bị đè bẹp."

Ùng ùng!"

Phong Phi Vân bất ngờ dừng lại, đột nhiên cắm vô địch thiền trượng xuống mặt đất, một cổ sức mạnh truyền vào trong lòng đất làm cho vô số đất đá bị bay cuốn lên, ngăn cản một kiếm kinh hãi tuyệt diễm của Tần Minh.Quay đầu nhìn lại thì bóng dáng Đỗ Thủ Cao đã biến mất, rất có thể đã trốn ra khỏi Thương sinh động phủ rồi.

Phong Phi Vân không dây dưa với Tần Minh thêm nữa, rút vô địch thiền trượng khỏi mặt đất, sau đó lại sãi bước đuổi theo Đỗ Thủ Cao.Bụi mù tản đi, Phong Phi Vân đã đi xa rồi!- Vậy mà Phong gia lại có một nhân tài như vậy!Tần Minh không ngờ rằng Phong Phi Vân lại có thể đón được một kiếm vừa rồi, trong lòng càng không phục, tay cầm chiến kiếm, tiếp tục đuổi theo.Lúc này thời tiết đã gần cuối hạ, ánh mặt trời gay gắt như lửa bếp!Kính Hoàn sơn yên tĩnh vô cùng, ngay cả một con thú hay là một con chim cũng không nhìn thấy, hình như những loài động vật này cũng cảm nhận được sự thay đổi bên trong núi, từng con từng con đã chạy thoát khỏi đây không còn bóng dáng.Phong Phi Vân giẫm trên vách đá, chân đạp vào vách tạo thành những cái vết lõm to lớn, sau đó lại mượn lực bay lên cao trên trăm trượng, như một con đại ưng phi nước đại trong núi.Mà ở phía trước hắn, các bóng màu đen kia cũng điên cuồng nhún nhảy nhanh chóng trên những ngọn cây, mãi đến lúc hai người chạy ra khỏi Kính Hoàn sơn thì các bóng đen kia mới dừng lại, đứng vững vàng ngông cuồng, bóng lưng thẳng đứng kiên cường.Quả nhiên là Đỗ Thủ Cao, hắn vẫn ăn mặc nghèo túng như trước, áo vải ma sam, mang giày rơm, chỉ có thanh đao trên lưng là phát ra ánh sáng lấp lánh, mang theo vô số linh quang.- Phong Phi Vân, ngươi đuổi theo kịp, chẳng qua là muốn tự tìm cái chết mà thôi.Hai mắt Đỗ Thủ Cao lãnh trầm, ẩn chứa sát khí.Cuối cùng Phong Phi Vân cũng đuổi theo kịp, mang trên vai vô địch thiền trượng, đầu đầy mồ hôi, ngồi thở dốc trên một tảng đá, nói:- Vậy ngươi còn chạy để làm gì?

Vội vàng đi đầu thai sao?- Ta đã đồng ý với Đông Phương Kính Nguyệt là sẽ lấy mạng của ngươi, bây giờ vừa đúng lúc kết thúc mọi thứ, giết ngươi, ta sẽ không nợ tình nghĩa gì với nàng ta nữa.Vẻ mặt Đỗ Thủ Cao bình tĩnh khác thường, giọng nói càng không có chút tình cảm nào cả.- Vậy mà Đông Phương Kính Nguyệt lại mời sát thủ tới giết ta, người phụ nữ chết bầm này quả thực là nham hiểm mà!Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy khó chịu, chỉ hận là lúc trước không thẳng tay bóp chết nàng ta.Phong Phi Vân len lén nuốt vào trong miệng một giọt linh tuyền, từ từ đứng dậy, cắm vô địch thiền trượng xuống mặt đất, cười nói:- Cùng so chiêu với sát thủ, trước tiên phải khống chế thân pháp của hắn, ngăn được tốc độ của hắn.Phong Phi Vân dùng thiền trượng làm bút, vẽ từng đạo tuyến văn trên đất, mỗi một đạo tuyến văn đều vặn vẹo uốn khúc, giống như từng đạo kiếm khí quấn quít lấy nhau.Đỗ Thủ Cao híp hai mắt lại, trong lòng hơi động một cái, sở trường của sát thủ chính là tốc độ, nếu như Phong Phi Vân thật sự có thể ngăn cản được tốc độ của hắn, như vậy thì nguy to, nhất định phải ngăn cản hắn.Đỗ Thủ Cao không lưu lại chút nào nữa cả, chiến đao trên lưng bắt đầu bay thẳng lên trên không, vẽ ra từng đạo trường long, tiến về phía trước."

Hô khiếu!"

Tốc độ xuất đao của Đỗ Thủ Cao rất dọa người, một khi xuất thủ thì long trời lở đất, trừ trước tới nay gần như chưa từng bị thua.Văn ấn do thiền trượng khắc lục trên mặt đất bị mũi đao dễ dàng cắt nát, trực bức vào ngực Phong Phi Vân, tựa như một thủ đoạn thâm độc không cách nào thoát khỏi.Mau!

Mau!

Mau!Đây là thứ mà Đỗ Thủ Cao làm cho người khác khó lòng phòng bị được, Phong Phi Vân chỉ có thể kéo thiền trượng lùi về phía sau, lùi nữa thì lại bước vào Kính Hoàn sơn.

Một khi đi vào trong núi thì tốc độ của Đỗ Thủ Cao càng thêm quỷ dị."

Ầm!"

Hai mắt Phong Phi Vân như điện, chợt đạp một cước trên mặt đất, bước chân kiên định, chuyển động thiền trượng trong tay, hai tay nâng lên, một trượng mãnh liệt đánh ra.Khuyên sắt trên thiền trượng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, có màu vàng phật hoa từ bên trong bắn tóe ra xung quanh, như vén lên một miếng kim lãng.Leng keng!Sức mạnh thiền trượng mạnh vô cùng, sức mạnh hơn vạn cân, trực tiếp đập vào trường đao cấp bậc linh khí của Đổ Thủ Cao, liền làm cho linh đao phát ra một tiếng vang bi thương, linh tính trên thân đao bị đập vỡ mấy phần, mất đi mấy phần linh mang.- Aaa!Đỗ Thủ Cao kêu lên một tiếng đau đớn, da trên tay bị đứt ra tạo thành một dòng huyết tuyền.Sức mạnh của thiền trượng quả thực quá cường hãn, dù cho tu vi của hắn đạt đến thần cơ trung kỳ thì cũng không có cách nào chống đỡ được, bị sức mạnh của thiền trượng chấn đắc làm cho khí huyết sôi trào, ngũ tạng chấn động, xương cốt cánh tay đều tê dại, giống như muốn gãy lìa vậy.-------Chương 115: Tai Họa Bất NgờThân ảnh Đỗ Thủ Cao vốn là không thể tìm ra dấu vết nhưng lại không thể trốn thoát được Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân, nhìn thấu được một chút dấu vết cho nên mới ngang nhiên xuất thủ, tiếp tục tấn công Đỗ Thủ Cao.Một kích thuận lợi, hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không để cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, điều động linh khí toàn thân, phát huy uy lực của vô địch thiền trượng đến cực điểm, mỗi một lần xuất ra thế nào cũng là trận trận sấm sét bão tố, khí thế ngang trời.Bóng dáng Đỗ Thủ Cao giống như ma quỷ, tựa như lá rụng trong gió thu, dù sao cũng có thể tránh thoát được đại uy tuyệt sát của vô địch thiền trượng, mà đao pháp của hắn cũng tinh diệu khác thường, giống như linh xà đi xuyên qua không gian vậy, làm cho Phong Phi Vân tấn công không thể thuận lợi, thỉnh thoảng còn phải phòng tránh được tập kích của hắn.Một khi bị hắn tập kích bất ngờ thành công thì đó chính là cái chết.Cho nên tuy là Phong Phi Vân chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ cần lơ là một chút, nói không chừng sẽ chết dưới đao Đỗ Thủ Cao.- Đỗ Thủ Cao, xem ra đao của ngươi cũng không nhanh lắm?Hai tay Phong Phi Vân nhanh chóng di chuyển thiền trượng, khí thế trên người càng lúc càng thịnh, như muốn khí thôn đấu ngưu.Đỗ Thủ Cao không nói một lời, chợt, hai mắt nhắm lại, quỳ gối nửa người trên đất, hai tay nắm chặt chuôi đao, bất ngờ cắm trên mặt đất, vô số đao khí đi xuyên qua lòng đất, tiếp đó hóa thành vô số đao vũ từ dưới lòng đất vọt lên."

Vèo, vèo vèo ...!"

Đao khí không ngừng mạo xuất, đi xuyên qua trời đất, khí thế vô cùng kinh người, coi như là thần vũ quân ngàn người cũng không thể không bị giết sạch.Trong lòng Phong Phi Vân kêu to không tốt, một cổ sát khí và nguy cơ càng lúc càng gần, hắn vội vàng bay lên khỏi mặt đất, muốn tránh khỏi một kích mang tính hủy diệt của Đỗ Thủ Cao, nhưng mà đã chậm một nước, một đạo đao khí đã mạo xuất cạnh chân của hắn, vọt thẳng lên.Một đạo đao này tuyệt đối không có cách nào chống đỡ được, một đao đâm rách bắp chân, tạo thành vết cắt dài chừng một thước, máu tuôn ra, thiếu chút nữa đã chặt đứt cả bắp chân.Từ chân truyền tới cảm giác đau buốt, Phong Phi Vân cố gắng chịu đựng rồi huy động thiền trượng vô song, sau đó tấn công trở lại, mang theo kim quang, uy thế lôi minh tương đương đại khí."

Ầm!"

Đỗ Thủ Cao không thể nào ngăn cản được vô địch thiền trượng, bị thiền trượng đánh vào vai trái, làm cho những khớp xương ở cánh tay trái bị đánh nát, phát ra tiếng "răng rắc" thật to.Phong Phi Vân cầm trong tay vô địch thiền trượng, sắc mặt tái nhợt, khập khễnh đi tới trước mặt Đỗ Thủ Cao, nói:- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!Đỗ Thủ Cao chẳng những bị đánh gãy xương cánh tay mà ngay cả xương trên người cũng bị chấn đắc gãy ở một số chỗ, linh khí trên người bị chấn động hỗn loạn, bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Phong Phi Vân nhưng mà tính cách hắn lại kiên cường vô cùng, tuy là một người bị thương nặng nhưng lại thẳng thắng như trước, nói:- Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, nếu như không giết được người khác thì hiển nhiên cũng không có nghĩ tới việc còn có thể sống sót.Tuy là Phong Phi Vân rất thích ý chí của hắn, nhưng mà hai người là đối thủ của nhau, đối với việc yêu thích kẻ thù của mình thì chính là tàn nhẫn với bản thân mình nên Phong Phi Vân nhất định phải lấy mạng của hắn."

Vèo!"

Một bóng đen mãnh khãnh từ trong lòng đất bay bọt ra, một tay tóm lấy cánh tay Đỗ Thủ Cao, tốc độ của hắn cực nhanh, trong tích tắc đã đi ra xa mấy trăm trượng, lúc này mới dừng lại.Đột nhiên xuất hiện ra một người, thân pháp hắn sử dụng so với Đỗ Thủ Cao lại giống nhau, rất dễ nhận thấy đây cũng là sát thủ đứng đầu trong Thái thượng đoạt mệnh cung.- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi không nên đuổi theo thì tốt hơn.Vóc dáng của bóng đen kia cao gầy, hai mắt mang theo hàn quang, hẳn là một cô nương còn trẻ tuổi.Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào buông tha cho Đỗ Thủ Cao, nhất định phải giết hắn để diệt khẩu, nhưng lại không ngờ nữa đường lại xuất hiện một nữ sát thủ, hơn nữa tu vi lại không kém gì Đỗ Thủ Cao, rất dễ nhận thấy đó chính là thiếu niên sát thủ vương giả của Thái thượng đoạt mệnh cung.Ca này thật sự rất khó khăn đây!Phong Phi Vân dùng linh khí cưỡng ép che lại vết thương trên bắp chân, sau đó mang theo thiền trượng đi tới, vừa cười vừa nói:- Từ trước tới nay chỉ có bổn thiếu gia uy hiếp phụ nữ, cô nương, đừng để rơi vào tay của ta, nếu không thì ra sẽ không để cho cô đứng dậy nổi đâu, khà khà!Nữ sát thủ trầm giọng:- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi đã là chó chết chủ, ốc còn không mang nổi mình ốc mà lại dám trêu chọc đến Thái thượng đoạt mệnh cung ta hay sao?

Quả thực là không sợ chết mà!Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, cảm giác được sự bất ổn, nói:- Cái gì mà nói là chó chết chủ?- Lẽ nào ngươi còn không biết gia chủ Phong gia đã phái tứ đại thiếu niên tài tuấn nghịch thiên tới bắt ngươi hay sao?Nữ sát thủ cũng máu lạnh như Đỗ Thủ Cao vậy, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, giống như nàng ta rất sợ Phong Phi Vân nghe không hiểu vậy, lại nói:- Có người tìm tới gia chủ Phong gia, nói là ngươi đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, gia chủ Phong gia vì muốn trấn an đối phương nên đã ra lệnh trục xuất ngươi khỏi Phong gia, cũng đã phái bốn vị thiếu niên tài tuấn đứng đầu đi bắt ngươi về.Nàng nói rất bình thản, nhưng mà Phong Phi Vân nghe thấy lại như sét đánh ngang tai, tuy là hắn đối với Phong gia cũng không có bao nhiêu lòng trung thành nhưng mà khi nghe được tin tức này thì trong lòng cảm thấy rất mất mát và băn khoăn.Nhất định là con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã tìm đến gia chủ Phong gia, ngoại trừ nàng ta thì không có người nào có thể gây áp lực cho gia chủ Phong gia được, nhất định là như vậy, nhất định là vậy rồi.Lần sau nếu gặp lại, nhất định sẽ không lưu lại cho nàng ta một con đường sống.Tuy là Phong Phi Vân nghĩ vậy trong lòng nhưng mà trên mặt cũng ra vẻ bình thản, không muốn bị hai sát thủ trước mắt nhìn ra chỗ hở, hắn cười phá lên ha ha, nói:- Thực sự là chuyện cười mà, làm sao mà ta lại có thể nghe lời của một tên sát thủ chứ, Phong Phi Vân ta là một thanh niên kiệt xuất của Phong gia, gia chủ Phong gia mới không nỡ trục xuất ta khỏi gia môn đấy chứ.- Không tin cũng được, ta chỉ biết là vì chuyện này mà gia gia của ngươi và hai vị thúc thúc đều đã bị liên lụy, bây giờ đã bị nhốt lại rồi đó, còn có cả cao thủ chấp pháp của Phong gia cũng đã chạy tới thành Linh Châu để ngăn chặn phụ thân ngươi.

Đây chính là hịch văn thanh lý môn hộ được Phong gia ban ra, có lẽ bây giờ đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi.Nữ sát thủ lấy ra tờ hịch văn bị xé rạch, ném vào người Phong Phi Vân.Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy run rẩy, do dự trong phút chốc, cuối cùng cũng nhặt tờ hịch văn lên, phía trên quả thực là in dấu hiệu đặc hữu của Phong gia.Phong Phi Vân cũng không xem nội dung của hịch văn, liền trực tiếp nhét vào trong lòng ngực.Đại gia tộc đều là sĩ diện hảo, cho nên loại chuyện trục xuất con em gia tộc ra khỏi đại gia tộc này mấy trăm năm mới xảy ra một lần, dù cho xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ hành động rất im ắng, không để cho bên ngoài chê cười.Nhưng mà lần này hịch văn của Phong gia lại dán đầy ở Tử tiêu phủ thành, tin tức này thực sự quá lớn, ngay cả nữ sát thủ của Thái thượng đoạt mệnh cung cũng biết chuyện này, như vậy có thể thấy được lần này Phong gia đối với chuyện trục xuất Phong Phi Vân có bao nhiêu quyết tâm.Từ khía cạnh khác mà nói, cũng là do con tiện nhân Đông Phương Kính Nguyệt đã gây áp lực quá lớn với Phong gia.- Lại dám hạ thủ với người thân của ta, Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi nhất định chết chắc rồi.Lửa giận trong lòng Phong Phi Vân bốc lên tới não, bây giờ hắn chỉ muốn chạy về Tử tiêu phủ thành, tìm cho ra cái người hèn nhát đê tiện Đông Phương Kính Nguyệt kia để bầm thây nàng ta ra.Nữ sát thủ và Đỗ Thủ Cao thì đã lặng lẽ bỏ chạy, hóa thành hai đạo tàn ảnh màu đen biến mất ở trên trời.Phong Phi Vân một thân một mình đứng im tại chỗ, trầm tư trong giây lát, sau đó lại mang theo vô địch thiền trượng chạy hết tốc lực đi khỏi.-------Chương 116: Con Của Yêu MaBa ngày sau!Chim nhạn bay lượn trên bầu trời.Trên cánh đồng cỏ bát ngát, cỏ dại cao chín thước, bao phủ đỉnh đầu con người.Phong Phi Vân từ trong đám cỏ dại bay vút lên cao, cơ thể lao thẳng tới bầu trời bao la, linh khí trong người dồi dào, một buội tiên miêu ở trong đan điền nở rộ ra quang mang, có vẻ linh động mà thần kì.Vết sẹo nhỏ trên bắp chân hắn dưới sự thôi động của linh tuyền đã hoàn toàn không tổn hao gì, chỉ còn lại một vết sẹo màu tím.- Tiên căn trung kỳ, linh tuyền quả nhiên không hổ là bảo bối tốt.Phong Phi Vân rơi xuống đất, trông về hướng phía đằng xa.Tuy là hắn đã bị trục xuất khỏi Phong gia, thậm chí ngay cả người nhà cũng bị liên lụy, nhưng mà hắn lại không giống như kẻ đần đồn đi làm những việc kích động, dựa vào thực lực của cá nhân thì làm sao có thể chống đỡ được với cả một gia tộc?Ít nhất thì bây giờ là không thể!- Đã qua ba ngày, còn có 4 ngày nữa, trước hết phải tìm được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu, chỉ cần nắm được hai thứ cự bảo này, thiên hạ to lớn nơi nào không đi được, cần gì phải ở vùi trong một Phong gia nho nhỏ đó.Trong lòng Phong Phi Vân đã có đầu mối, ở trên vách tường tại miếu thần thấy y phục khắc đồ, cùng với bất tử phật y nhìn thấy hôm đó ở phật viên trong tòa phủ đệ kia ở Tử Tiêu phủ thành có vài phần giống nhau.Nhưng mà năm tháng trôi qua quả thực rất lâu, khắc đồ trên vách tường đã sớm mờ nhạt mơ hồ, lúc đó hắn cũng không có liên tưởng tới nơi nào, mãi đến tận mấy ngày nay, hắn khổ tu ở trên cánh đồng hoang vu mới có thể nhớ lại chuyện này.Trong lòng Phong Phi Vân đã rất gấp rút, sợ bị Đỗ Thủ Cao nhanh chân đến trước.Tử tiêu phủ thành chính là đại bản doanh của Phong gia, bây giờ toàn bộ Phong gia đều ở đó truy bắt hắn, một khi hắn hiện thân, nhất định dẫn tới vô số cường giả bao vây tấn công, vì vậy hắn cũng đành phải mang theo một cái mũ màu đen trên đầu, đổi lại một bộ phật y dị vực, gậy thiền trượng, từng bước đi vào Tử Tiêu phủ thành.Giống như một tu sĩ Phật giáo từ phương xa đi tới vậy, ăn mặc phật tu thế này ở Tử Tiêu phủ thành cũng gặp không ít.- Thể diện lần này của Phong gia có thể nói là mất đi không ít, một đệ tử đời thứ năm nho nhỏ vậy mà chọc phải hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu, đây không phải là ăn gan hùm hay sao?- Những lão gia hỏa Phong gia kia bây giờ trong lòng nhất định cũng không dễ chịu gì, bị uy thế gia tộc Ngân Câu đè ép, chỉ có thể đem bực bội phát lên trên người con em nhà mình.- Dù sao ta vẫn cảm thấy lần này sẽ không dễ dàng hòa hợp như vậy đâu, chờ sau khi cường giả Phong gia đem Phong Phi Vân bắt lại, chuyện này nhất định còn có biến hóa....Phong Phi Vân ngồi ở trong một tòa tửu lâu tráng lệ ở Tử Tiêu phủ thành ăn thức ăn chay, nhưng thật không ngờ tới vừa đúng lúc nghe được mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đang nói về chuyện của hắn.Tu vi mấy người này cũng không cho là cao, không có ai đạt đến cảnh giới tiên căn, chính là những đệ tử tiểu môn tiểu phái của Tử tiêu phủ thành.Tuy rằng cả Tử Tiêu phủ thành đều đang đăng hịch văn truy nã hắn, phía trên in bức họa của hắn, nhưng mà trên đầu Phong Phi Vân mang theo chiếc mũ màu đen nên những người này cũng không có nhận ra hắn."

Đông đông!"

Tiếng bước chân truyền đến dồn dập, tiếp đó là một giọng nói kích động vang lên:- Lại có tin tức nặng ký truyền tới, hóa ra người mà Phong gia trục xuất khỏi gia môn là Phong Phi Vân, chính là hậu nhân yêu ma, huyết dịch trong thân thể không thuần, làm nhục huyết mạch Phong gia chính thống, lúc này gia chủ Phong gia mới muốn trừng trị hắn.Một tên béo vỗ bàn cười phá lên:- Loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin, ngay từ lúc vương triều Thần Tấn kiến quốc đến nay, yêu ma đã bị trục xuất hầu như không còn, những lão gia hỏa kia của Phong gia nói ra những chuyện cười này, không phải là muốn bù đắp lại một chút mất mặt mũi sao.

Dù sao thì nếu như truyền đi, Phong gia hắn chính là chịu áp lực gia tộc Ngân Câu bức ép mới ra tay đối phó con cháu nhà mình, mặt mũi thế này xem ra gặp nhiều xấu hổ đây!

Ha ha ha!- Chuyện này chính xác ngàn vạn lần, chính là một vị con cháu Phong gia nói bí mật với nhau, tuyên bố mẫu thân Phong Phi Vân chính là yêu ma, từng cùng với phụ thân hắn quan hệ bất chính.Phong Phi Vân khó có thể giữ im lặng, ho khan hai tiếng, nói:- Nhưng có chứng cứ gì không?- Hiển nhiên có bằng chứng, nghe nói vị con cháu Phong gia mật báo kia chính là nghĩa huynh kết của Phong Phi Vân, hắn đem y bào yêu ma mà phụ thân Phong Phi Vân giấu trộm đem ra ngoài, bên trên quả thực có khí tức yêu ma, sau khi gia chủ Phong gia biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, tuyên bố rằng nếu như tóm được Phong Phi Vân, nhất định phải đem tên yêu ma nghiệp chướng này dùng Nhị muội minh hỏa đốt thành tro bụi.- Chuyện này hôm nay đã truyền ra, toàn bộ Tử Tiêu phủ thành gần như đều biết được, nếu các hạ không tin, có thể đến Túy ngọc lâu tự mình hỏi vị nghĩa huynh kia của Phong Phi Vân, nghe nói người này có công lớn, mấy vị Phong gia nghịch thiên tài tuấn đang ở đó cùng ăn mừng với hắn.Tuy là Phong Phi Vân không rõ ràng lắm, tại sao những người này lại nói mẫu thân hắn chính là yêu ma, nhưng mà hắn lại dám khẳng định người mật báo chuyện này nhất định chắc chắn là Phong Tùy Vũ.Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hành khất bên đường ở thành Linh Châu, Phong Vạn Bằng thương hại hắn mới thu nhận hắn làm nghĩa tử, từ nay trở thành nhân vật quyền thế muốn mưa được mưa muốn gió được gió ở thành Linh Châu.Không ngờ phụ thân coi trọng hắn như thế, hắn lại là người đầu tiên phản bội lại phụ thân, thật đúng là giậu đổ bìm leo mà.Phong Phi Vân đã không có tâm trạng hào hứng ăn cơm nữa, bây giờ hắn chỉ muốn giết người.Túy Ngọc Lâu chính là một trong những kỷ viện lớn nhất trong nội thành Tử Tiêu phủ thành, nữ tử nơi này nhu mì như nước, tài sắc song tuyệt, trong đó không thiếu nữ nhân thi từ ca phú tuyệt hảo, nhưng lại phải trở thành con rối trên chiếc giường hẹp của nam nhân, nhưng mà chẳng qua giá cả so với những cô nương khác lại cao hơn một chút thôi.Phong Phi Vân vẫn ăn mặc phật y dị vực, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, vòng sắt trên thiền trượng trong tay va vào nhau tạo ra tiếng động, cuối cùng dừng ở dưới Túy ngọc lâu-------Chương 117: Con Của Yêu Ma 2Ở nơi này không hổ là một tòa tiêu kim quật (động tiêu phí tiền), chỉ là bên ngoài thì lại tựa như một cung điện đế hoàng tráng lệ, hai bên bậc thềm cẩm thạch dài có tám vị thiếu nữ tuổi thanh xuân, tô son trát phấn, da trắng như ngọc, yểu điệu tựa như có thể nặn ra nước.Các nàng ấy đứng ở dưới dãy đèn màu treo lơ lửng, trên người vốn là quần áo phong phanh suýt nữa cũng bị gió đêm thổi bay, không nói ra được là ướt át liêu nhân.- Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân nhiều hiu quạnh, người trong phật môn phổ độ chúng sanh, đại sư, có thể nguyện tối nay phổ độ tiểu nữ một chút được không?Một giai nhân có dáng người cao gầy xách theo một ngòn đèn lồng cổ sắc, hướng về phía Phong Phi Vân tiến lên tiếp đón, giọng nói của cô gái này ôn nhu trong trẻo, tự nhiên mang theo một cổ mị hoặc làm cho không người nào có thể tự kiềm chế.Trên người nàng tản ra một luồng hương thơm, cũng không nồng nặc, cũng không nhạt nhẽo, khi nàng xoay quanh Phong Phi Vân, mùi thơm này liền như thủy triều vậy, bao vây lấy Phong Phi Vân.Phàm là nam nhân ngửi thấy mùi thơm này, dù cho biết rõ nàng là kỹ nữ, sợ là đều phải xem nàng như tình nhân mối tình đầu của mình.- Đại sư, tại sao lại không nói một lời nào, thực là xem thường nữ tử hồng trần Tố Tố này sao?Đôi mắt đen nhánh chớp chớp chẳng khác nào hai quả bồ đao của thiếu nữ được gọi là Tố Tố, tiếp đó chính là rơi xuống hai giọt thanh lệ, nói khóc liền bắt đầu khóc.Lúc này trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy sát khí, chỉ muốn vọt vào đem tên khốn Phong Tùy Vũ kia chặt chém thành tám mảnh, nhưng mà lại bị cô gái này dụ dỗ, tâm thần minh mẫn lại không ít, ngược lại liền không vội.Con chó Phong Tùy Vũ kia, tối nay dù sao hắn cũng chắc chắn phải chết, giết hắn không cần thiết phải cấp bách nhất thời.- Hòa thượng này đúng là có sắc tâm không có sắc đảm, cũng đã đứng dưới Túy ngọc lâu lâu như vậy, nhưng mà mặc cho ta làm thế nào cũng không câu dẫn hắn mắc câu được, thực sự là bổn cô nương tức chết mà.Tố Tố đem những giọt lệ giả dối ở khóe mắt lau khô, hung hăng dậm chân, liền muốn lui về.- A di đà Phật, nếu nói Phật độ người hữu duyên, vừa rồi bần đạo đã thành tín bẩm rõ với Phật tổ, Phật tổ nói bần đạo và cô nương có duyên phận, đêm nay muốn bần đạo bất luận thế nào đều phải độ hóa cô nương.Phong Phi Vân hét inh ỏi một tiếng a di đà phật, sau đó liền một tay cầm thiền trượng, một tay đem Tố Tố ôm vào trong lòng, hướng về Túy ngọc lâu đi tới.Một màn này chẳng qua chỉ làm cho mấy cô thiếu nữ kiếm khách ở bên ngoài Túy ngọc lâu nhìn thấy đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, vị hòa thượng này này thật đúng là hiếm thấy, nghe ngữ khí của hắn, lại còn là phụng mệnh Phật tổ mà tới đây phiêu kỹ (ấy ấy ó :"> ).Túy ngọc lâu ngược lại cũng không hổ là nơi cực lạc của nam nhân, có thể tùy ý thấy được nữ tử mỹ lệ, còn có vô số mỹ tửu và cao lương mỹ vị, cho dù tu hành đắc đạo cũng muốn ở lại nơi này thêm mấy ngày.Vừa đi vào Túy ngọc lâu, Phong Phi Vân liền phát hiện Phong Tùy Vũ ở ngay trên lầu ba, cùng với hắn còn có ba vị thanh niên tài tuấn Phong gia, mỗi một người đều tuấn lãng thần phong, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trên người ẩn chứa thực lực khổng lồ, làm cho những người không có nhiệm vụ căn bản không dám tiến đến gần bọn họ.- Đó là bốn vị hồng bài của Túy ngọc lâu chúng tôi, mỗi một người mỗi đêm đều nghìn vàng, cũng chỉ có mấy thị tài tuấn Phong gia mới mời được các nàng ấy.Tố Tố thuận theo ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn qua bên đó, cho rằng Phong Phi Vân đang nhìn bốn cô nương đang bồi rượu kia, cho nên mở miệng nhắc nhở.Bốn cô nương bồi rượu này quả thực mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân, tuổi cũng không vượt quá 20, trên người mang theo sự nho nhã, có cả sự lạnh lùng kiêu ngạo, có cả sự dịu dàng, quyến rũ.Trong bốn cái đó, mỗi người nhận được một cái đều là chuyện vui trong đời người, huống chi bốn vị nữ tử này trên người đều tụ hợp hết cả, Phong Tùy Vũ được bồi rượu, dĩ nhiên lúc này cũng cười đến mức miệng kéo đến mang tai.- Tùy Vũ huynh, vậy mà đem y bào yêu ma trộm ra được, quả thực chính là vì gia tộc mà lập công lớn, nghe nói gia chủ cũng định đem một buội dị thảo đỉnh cấp thưởng cho huynh đệ, thực sự là đáng mừng.Một vị tài tuấn Phong gia người mặc bạch y nâng chén rượu lên mời, ở cùng với mỹ nhân thì uống rượu vô cùng vui sướng.- Nghe nói món y bào yêu ma kia tương đối bất phàm, yêu khí phía trên làm cho một vị trưởng lão cũng bị trấn tử, thân thể biến thành nùng huyết, cuối cùng vẫn là mấy vị lão tổ tế xuất linh khí mới miễn cưỡng trấn áp được nó.

Thứ đồ tà ma như thế, không biết là hôm đó Tùy Vũ huynh làm thế nào ăn trộm ra được?Khóe miệng Phong Tùy Vũ cong lên, cười nói:- Y bào yêu ma kia chính là của mẫu thân Phong Phi Vân, mà trên người Phong Phi Vân chảy dòng yêu huyết của mẫu thân hắn, chỉ cần lấy huyết dịch Phong Phi Vân dính đầy hai tay, sẽ không sợ bị ma y thương tổn được.

Điểm này ta đã sớm báo cho mấy vị lão tổ, cũng chính bởi vì vậy, gia chủ mới vội vàng đi truy bắt Phong Phi Vân.- Ta hiểu rồi, lần này mấy vị lão tổ là muốn bắt Phong Phi Vân, lấy máu của hắn luyện hóa ma y, nếu là có thể đem ma y kia thu phục được, chiến lực Phong gia ta chẳng biết tăng vọt gấp bao nhiêu lần, đến lúc đó dù cho là gia tộc Ngân Câu cũng không thể làm cho sợ hãi nữa.- Hừ, Phong Tuyệt, nhỏ giọng một chút, chuyện này là việc cơ mật, hay là chờ chúng ta bắt được tên tiểu tử Phong Phi Vân rồi vui mừng đi.Một vị trẻ tuổi khác nhắc nhở.Ánh mắt Phong Tùy Vũ có hơi liếc một cái, cười nói:- Đại ca, ngươi quá nhạy cảm rồi, với tu vi vô thượng của mấy vị ca ca, đối phó với một Phong Phi Vân quả thực cứ như giết chết một con rệp, trong vòng ba ngày, Phong Phi Vân nhất định bỏ mạng.- Ha ha ha!

Điểm này là tất nhiên, nếu hắn không chết, Tùy Vũ, chỉ sợ ngươi cũng khó mà an lòng.Vị nam tử mặc bạch y đầu đội phát quan nở ra nụ cười kín đáo đầy thâm ý.- Hôm nay ta đã đột phá đến tiên căn sơ kỳ, cho dù mười mấy Phong Phi Vân đứng trước mặt ta, ta cũng có thể một quyền đem hắn đánh chết mười lần.Phong Tùy Vũ cao giọng cười một tiếng, trong mắt mang theo giọng mỉa mai, sau đó lại nhéo ngực giai nhân một cái, đem chén mỹ tửu uống cạn.-------Chương 118: Thiền Trượng Sát NhânGiữa Túy Ngọc Lâu oanh oanh yến yến quây quần, đèn màu lấp lánh, có từng sợi sương trắng đưa qua đưa lại giữa lầu các, tựa như một tòa tiên khuyết.Ba vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia và cả Phong Tùy Vũ đều mặc bộ hàn quyên bạch y, tay cầm quạt lông, khăn vấn đầu, tựa như bốn vị nho sĩ đang chè chén trên lầu ba, mỗi người bọn họ đều ôm một vị giai nhân xinh đẹp, lúc thì họ uống rượu, lúc lại ca hát, khỏi phải nói là làm cho người khác phải ước ao biết dường nào.Phong Phi Vân mặc phật y dị vực, trong tay nắm thiền trượng, người sáng suốt vừa nhìn thì đã biết hắn là một người trong Phật môn, nhưng mà trong tay hắn thì lại ôm một tiểu cô nương trẻ đẹp, còn giở trò nữa, điều này làm cho người khác liếc xéo không thôi, còn phát ra cả tiếng cười nhạo và xem thường."

Đông, đông, đông ..."

Phong Phi Vân từng bước đạp lên cầu thang, mãi cho đến lầu ba, rồi ngồi đối diện với Phong Tùy Vũ, mà lúc này Tố Tố đã mang tới một bình rượu ngon thượng hạng, rót cho hắn một ly.Ở bên kia, Phong Tùy Vũ lại vừa cười vừa nói:- Thành thật mà nói, tên tiểu tạp chủng Phong Phi Vân ở thành Linh Châu đã là một kẻ tội ác tày trời, gần như đến mức mọi người phải kêu gọi giết hắn, nếu như không phải có phụ thân ta chống lưng thì tên tiểu tạp chủng này đã sớm bị đánh chết.- A!

Chuyện này ta cũng chưa từng nghe qua, nếu không do Tùy Vũ ngươi nói thì mọi người cũng không biết được.

Ngươi thử kể cho mọi người nghe xem.Có người thấy hứng thú nên truy hỏi.Phong Tùy Vũ cười nói:- Chuyện là như vầy.

Trong thành Linh Châu có La lão hán 78 tuổi, cũng coi là người an phận, cùng với đứa cháu gái bán trà mưu sinh, nhưng không ngờ tên khốn kiếp Phong Phi Vân này lại để ý đến tiểu cô nương đó, chẳng những xxx tiểu cô nương mà sau đó còn vứt cô bé vào trong kỹ viện ở thành Linh Châu, không tới mấy ngày thì đã bị người ta chà đạp đến chết.

La lão hán đến công đường kiện cáo, nhưng lại gặp phụ thân của Phong Phi Vân, Phong Vạn Bằng vì muốn bao che cho nhi tử mà lại sai người dùng côn đánh chết La lão hán.

Haizzz, thực sự là tạo nghiệp chướng quá lớn mà.- Cầm thú!- Tại sao trong Phong gia ta lại có kẻ bại hoại và độc ác như vậy chứ?Những người nghe thấy đều cảm thấy căm hận, ngay cả mấy tiểu cô nương bồi rượu cũng lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng đối với vị công tử tên là Phong Phi Vân chưa từng gặp mặt kia cũng cảm thấy ghê tởm không ít.- Khụ khụ, nếu như Phong công tử đã biết chuyện này thì tại sao lại không ngăn cản?Giọng một người nào đó vang lên làm cho Phong Tùy Vũ đang cười sặc sụa bỗng sững lại, mặt tối sầm xuống.Bầu không khí xung quanh trở nên im ắng, toàn bộ kỹ viện trở nên yên tĩnh.Phong Tùy Vũ bất ngờ đập ly rượu xuống bàn một cái "đùng", ánh mắt giống như là chim ưng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện ra được lời nói vừa rồi là của một vị hòa thượng đang ngồi ung dung tự đắc phía đối diện, còn đang uống rượu nữa chứ.- Một hòa thượng mà lại đi đến kỹ viện uống rượu, còn có kỹ nữ hầu hạ, ngươi rốt cuộc là hòa thượng của tòa miếu nào vậy?Phong Tùy Vũ lạnh lùng nói.Tay Phong Phi Vân lại vuốt ve gương mặt của Tố Tố, cười nói:- Phong Tùy Vũ, ngay cả giọng nói của ta mà ngươi cũng nghe không ra sao?

Xem ra hôm nay thật sự là ngày chết của ngươi rồi.Lúc hai chữ "ngày chết" được nói ra thì nhiệt độ trong bầu không khí càng trở nên im ắng, không khí dường như đọng cứng lại, không ngừng tỏa ra hàn khí, trực tiếp đánh thẳng vào lòng Phong Tùy Vũ.Sắc mặt Phong Tùy Vũ kinh biến, hai mắt mở to, chỉ thẳng vào mặt Phong Phi Vân, hé miệng muốn nói gì đó nhưng trong bầu không khí lại có một luồng hàn khí lạnh thấu xương, lạnh cóng đến mức làm cho hàm răng hắn tê liệt, ngay cả đầu lưỡi cũng không nhúc nhích được.Băng từ từ đông cứng lại, thoáng cái, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu.- Ngươi ... ngươi ... vậy mà ngươi ...Hai tay Phong Tùy Vũ bụm cổ họng lại, chỉ cảm thấy từ miệng tới tận gót chân đã bị hàn băng đông lạnh, nhưng mà hắn lại thấy rõ ràng là có một dòng huyết tuyền từ trong miệng chảy ra mà không thể nào cầm lại."

Loảng xoảng."

Cuối cùng thì Phong Tùy Vũ cũng lật người cứng còng ngã trên mặt đất, trên người dần dần được băng tinh bao phủ, một tầng hàn băng dày đặc kết chặc trên người.Một vị tài tuấn nghịch thiên đi tới cạnh Phong Tùy Vũ, hơi ngồi xởm xuống chạm vào chóp mũi hắn thì người Phong Tùy Vũ bất ngờ nứt ra răng rắc, bể nát thành những khối băng đầy đất.- Tên hòa thượng khốn kiếp, ngươi lại dám giết chết con cháu Phong gia ở trước mặt ta sao?

Ngươi biết ta là ai không?Trên da vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia có bạch quang lấp lánh, đem áo khoác trên người chấn đắc thành bột mịn, lộ ra áo giáp bạch sắc trên người.Chiếc áo giáp này mỏng tựa như cánh ve, bên trên có khắc lục ba tòa trận văn, trận văn lộn xộn, phác họa đầy thân người hắn.Đây là thiền y bảo giáp, giá trị vạn kim, cùng với xác thịt khít hợp với nhau, có cả sự mềm dẻo linh hoạt lẫn tính phòng ngự cự cường, quả thực là có thể so sánh với một món chuẩn linh khí.Vị tiểu cô nương Tố Tố đang ngồi cạnh Phong Phi Vân lúc này đã bị dọa cho run lẩy bẩy, trong lòng hối hận không thôi, lúc đầu vốn tưởng rằng đã gặp phải một vị kim chủ nhưng lại không ngờ lại là một người chuyên gây ra tai họa.Nàng rất muốn chạy trốn nhưng lại bị Phong Phi Vân tóm lại, kéo vào trong lòng.Phong Phi Vân nói:- Vậy ngươi là ai?Vị tài tuấn Phong gia kia nói:- Hừ, không có hiểu biết gì cả, ta chính là một trong những cường giả trẻ tuổi đứng đầu trong đời thứ năm ở Phong gia, Phong Tuyệt.

3 năm trước đây ta đã nổi tiếng ở quận Sơn Lâm, ba năm nay lại càng ...Hắn vẫn chưa nói hết thì Phong Phi Vân lại cướp lời, cười nói:- Ba năm nay thì lại được lão tổ Phong gia hết lòng chỉ bảo, lại thêm sự trợ giúp của thiên địa linh bảo, tu vi tăng mạnh, có thể nói là một trong những tài tuấn nghịch thiên trẻ tuổi tài cao.Hiển nhiên là Phong Tuyệt có thể nghe được sự giễu cợt của đối phương, loại mùi vị khinh thường này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.- Hòa thượng, nếu như ngươi đã muốn tìm cái chết vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.-------Chương 119: Thiền Trượng Sát Nhân 2Thiền y bảo giáp trên người Phong Tuyệt tỏa ra quang mang rực rỡ, hai tay ngưng tụ ra linh khí cuồn cuộn, hình thành một đoàn người to lớn như quả Phong lôi.Nếu đối phương đã dám giết người thì dám chắc là đã có sự chuẩn bị từ trước, Phong Tuyệt có thể được xem là một trong tứ đại tài tuấn nghịch thiên trẻ tuổi ở Phong gia nên hiển nhiên không phải là loại người không biết nhìn người, sẽ không làm những chuyện như coi thường kẻ thù.Ánh sáng của Phong lôi ở trong tay càng lúc càng thịnh, tiếng rít và tiếng sấm có thể nghe rõ ràng hơn, giống như muốn làm cho cả kỹ viện sẽ bị hủy diệt vậy.Những khách làng chơi và những cô kỹ nữ đã sớm bị dọa đến hai chân nhũn ra, nằm lăn trên đất, người có gan lớn thì cũng sớm bỏ chạy ra cửa lớn.- Ồ!Phong Phi Vân đứng thẳng dậy, dáng người đứng thẳng như cây dương, cầm vô địch thiền trượng trong tay, hóa thành một đạo quang mang kim sắc xông thẳng tới, uy thế kia quả thực không thể ngăn chặn lại được."

Phốc!"

Trên đầu vô địch thiền trượng có dính tiên huyết, khuyên sắt trên thiền trượng vẫn còn phát ra âm thanh "đinh đong" va chạm vào nhau, còn tràn ra những huyết hoa.Ngực Phong Tuyệt bị xuyên thủng, lộ ra một lổ thủng to như cái chậu nước rửa mặt, cuối cùng cũng vô lực ngã lăn xuống đất, chỗ thủng lộ ra tiên huyết.Cảnh này thực sự rất dọa người, tài tuấn nghịch thiên của Phong gia lại bị một cây thiền trượng xuyên thủng, trên vết thương không để lại chút huyết dịch, huyết dịch trên thiền trượng lại chảy thành dòng không ngớt.Hòa thượng này thực sự quá mạnh, quả thực là một đại hung tăng, tuyệt đối không thể là một người vô danh được.Trong khoảng thời gian rất ngắn mà có tới hai vị con cháu Phong gia chết dưới tay vị hòa thượng này, hơn nữa đây đều không phải là loại người tầm thường.

Chẳng lẽ hòa thượng này có mối hận rất lớn với Phong gia sao?Yên tĩnh, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của từng giọt máu rơi xuống đất.Hai vị tài tuấn nghịch thiên còn lại của Phong gia cũng càng bị kinh sợ, bọn họ biết rõ là trên người Phong Tuyệt có thiền y bảo giáp phòng ngự, coi như là một tu sĩ cấp bậc trưởng lão cũng chưa chắc có thể công phá nhưng lại bị thiền trượng này một bước là đánh xuyên thủng.Thực lực thiền trượng lớn như thế nào đây?- Hòa thượng, tu vi của ngươi tuy là không tệ lắm nhưng mà hôm nay sợ là khó có thể tránh được cái chết.Ở đây cũng chỉ có Phong Lăng Cơ mới có thể còn ngồi ung dung như vậy, tuổi của hắn không hề nhỏ, đã sớm vượt qua 25 tuổi, ở đời thứ năm của Phong gia cũng được coi là một người anh trưởng, mà trên thực tế thì cũng có rất nhiều con em trẻ tuổi của Phong gia gọi hắn là đại ca.Trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ phát quan bạch ngọc, ung dung điềm tĩnh, đôi mắt cơ trí tựa như một lão già dày dặn kinh nghiệm, có rất ít người có thể nhìn thấu được hắn.Hắn chẳng qua chỉ khẽ động thân một cái mà đã khuấy động làm cho uy thế trên người Phong Phi Vân bị tiêu tan không còn một mảnh, mà chân của hắn nhẹ nhàng đạp một cái trên đất thì đã hình thành từng tòa trận văn, phát ra từng đạo trận quang.Trận văn hoàn thành, cả người hắn có vẻ càng kiên cố hơn, giống như một vị chiến thần vô địch, không người nào có thể đánh ngã được hắn.- Ngươi chính là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia?Hai mắt Phong Phi Vân co rút lại, có thể cảm nhận được sức ép từ người của Phong Lăng Cơ.

Sức ép này vô hình, mà càng lúc càng mạnh nữa.Phong Lăng Cơ chẳng ừ hử gì cả, cũng không trả lời Phong Phi Vân, chỉ cười nói:- Tu vi các hạ cũng đứng đầu trong thế hệ trẻ, tại sao lại muốn che giấu, là sợ bị người khác nhận ra sao?

Làm sao phải ngụy trang như vậy chứ?- Ha ha ha!

Gương mặt này là để cho nữ nhân nhìn chứ không phải để cho nam nhân ngắm, nếu như là nữ nhân thì ra sẵn sàng tháo nón ra để cho nàng xem một chút.Phong Phi Vân cười ha hả.Chỉ là một mình Phong Lăng Cơ mà đã rất khó để đối phó, huống chi bên cạnh hắn còn có một vị tài tuấn nghịch thiên khác nữa, nếu như bại lộ thân phận thì hai người này nhất định sẽ không nói đến quy cũ gì cả mà trực tiếp liên thủ đối phó Phong Phi Vân.

Hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không ngu như vậy, hắn không dại gì tiết lộ danh tính của bản thân.Nhưng mà hắn không muốn tiết lộ thì có người càng muốn tiết lộ hắn."

Vù vù!"

Một đạo u phong bạch sắc đánh tới, xuyên phá màn trời, nàng mặc y phục bạch sắc, đứng trên mái cong của toà Túy Ngọc Lâu, tựa như một con hồ điệp trắng đậu trên đỉnh cung điện.Đông Phương Kính Nguyệt tới thật không phải lúc!Trong tay nàng ôm cây tỳ bà gỗ lim đỏ chót, đứng trên nóc nhà khảy đàn, thiên âm kia tuyệt vời đến mức làm cho mây trên trời cũng muốn sà xuống.- Ta là nữ nhân, ta muốn xem bộ dáng của ngươi, lần này ngươi có thể tháo nón trên đầu xuống được chứ?

Đại sư?Đông Phương Kính Nguyệt đứng lẻ loi một mình, thanh âm của nàng so với tiếng tỳ bà càng hấp dẫn hơn, đặc biệt là hai chữ "Đại sư" mà nàng cố ý nhấn mạnh.Tuy là đang ở giữa túy ngọc lâu nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy bóng dáng của tuyệt thế giai nhân, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng tỳ bà thì Phong Phi Vân đã biết là ai tới, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.Hiển nhiên là Đông Phương Kính Nguyệt đã biết hắn chính là Phong Phi Vân cho nên mới đứng ở chỗ cao nhất, chỉ cần hắn muốn bỏ chạy thì nàng nhất định sẽ phát ra một kích lôi đình, uy lực Hạo thiên linh lính hoàn toàn có thể dẫn động ra, thực lực này hoàn toàn chó thể hủy diệt hoàn toàn một tòa cổ thành nhỏ, ai dám khiêu chiến với chiến uy của linh khí chứ?Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt đã rất khỏe mạnh, linh khí toàn thân dồi dào tỏa ra khắp người, hiển nhiên là vết thương đã sớm hồi phục, hơn nữa lại nhờ vào một giọt linh tuyền kia mà tu vi đã tăng thêm một bậc, bây giờ tu vi của nàng so với Phong Lăng Cơ không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.Tiện nhân kia tới thật sự rất đúng lúc!

Phong Phi Vân rất muốn giơ vô địch thiền trượng trong tay lên, trực tiếp đánh cho nàng rơi từ nóc nhà xuống, nhưng lại không thể ngờ là lúc này còn phải đối mặt với ba đại cao thủ đang bao vây, đến lúc đó đừng nói là chạy thoát thân, muốn giữ mạng sống cũng đã rất khó khăn rồi.-------Chương 120: Lời Nói Của Đại Hiền NăngTiết trời là tháng bảy nhưng mà kỹ viện lại lãnh lẽo thấu xương, rất nhiều người bình thường không biết tu luyện bị khí tràng trên người mấy vị cường giả trẻ tuổi làm cho cóng đến không ngừng run rẩy, trên môi tràn đầy sương trắng.Phật bào trên người Phong Phi Vân bị hàn phong vô hình thổi bay phấp phới, hắn không giống đứng ở kỹ viện, mà càng giống như đang đứng ở trên ngọn gió đỉnh sóng, mà trên thực tế vào thời khắc này hắn thực sự đứng ở trên ngọn gió đỉnh sóng.- Đã có tuyệt đại giai nhân muốn xem mặt của ta, vậy thì nếu như ta còn không theo, chẳng phải rất không biết điều sao.Tay trái của Phong Phi Vân chậm rãi chuyển qua đỉnh đầu, hình như muốn đem nón trên đầu tháo xuống.Bao gồm hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia, tất cả mọi người có mặt ở đây thật tò mò về vị hung tăng đột nhiên xuất hiện rốt cuộc có diện mạo thế nào, ánh mắt của mọi người chuyển động theo tay của hắn.Đột nhiên, một đạo hắc quang kinh hãi chợt hiện, cái nón màu đen trên đầu Phong Phi Vân hóa thành một con quay trên đỉnh đầu, hắc mang kéo ra cuồn cuộn, đem linh khí xung quanh hấp thụ, chuyển hóa thành cơn gió lốc kinh hoàng sắc bén.Con quay màu đen trong một khắc kia liền vọt tới trước mặt của Phong Lăng Cơ, kình khí hung mãnh xoay quanh ở bên cạnh hắn, cản trở hắn trong nháy mắt.Ngay trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Phong Phi Vân xông phá nóc nhà Túy Ngọc Lâu, hai tay nắm chặt vô địch thiền trượng, hung hãn hướng về phía Đông Phương Kính Nguyệt tấn công đến, muốn đánh mở ra một lỗ hổng.Ầm!Nóc nhà bể nát ra một chỗ trống to lớn, vô số ngói lưu ly nổ tung, bay tung tóe khắp bầu trời, trên mặt nhiễm phải linh khí, tuy là miếng ngói nhưng mà lực công kích kinh người, không dưới bảo khí cấp bậc ám khí.Đông Phương Kính Nguyệt hình như đã sớm đoán được Phong Phi Vân sẽ ra tay đánh lén vậy, có vẻ hết sức bình tĩnh, đôi cánh tay trắng ngần như ngó sen hơi mở rộng ra, đem y phục tơ lụa trắng trên người triển khai ra, giống như một đôi cánh màu trắng, thân thể nhẹ bỗng bay lên.Một trượng này của Phong Phi Vân đã là dùng hết toàn lực, tốc độ cũng không gì sánh kịp, nhưng lần dốc sức này vẫn là vô ích, bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này có tu vi mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.- Là Phong Phi Vân, không ngờ tới tên tiểu tử này vậy mà lại dám đi tới Tử Tiêu phủ thành, còn giết một vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, tên khốn này xem ra thật sự làm phản rồi.Phía dưới, truyền tới thanh âm của một vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia, tuy là thân pháp Phong Phi Vân rất nhanh nhưng mà đối phương cũng không phải không chú ý, ở trong khoảng khắc kinh hãi kia nhìn thoáng qua thì đã bị hắn nhận ra.Hai cổ chiến ý ngập trời truyền tới từ phía dưới, bộc phát ra lực lượng kinh người.Phong Phi Vân tuy là một kích không đắc thủ, nhưng cũng không hề hiếu chiến:- Đông Phương Kính Nguyệt, tiện nhân ngươi thật sự rất đê tiện, lúc đầu chỉ là ân oán giữa hai người chúng ta, không ngờ tới ngươi lại hạ thủ với người nhà của ta như vậy, từ nay về sau, chúng ta thù hận không đội trời chung, không phải ngươi chết thì là ta chết.

Hôm nay ta mắc tè rồi, không tiếp ngươi được.Phong Phi Vân sợ bị hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia chặn lại, lọt vào hiểm cảnh vây đánh, vì vậy bất ngờ một cước dẫm lên nóc nhà, làm vỡ nát đòn dông, thân thể mượn lực bay lên, nhảy thẳng ra bên ngoài trăm thước, hướng về phương xa chạy như bay.Ầm!Toàn bộ Tửu Ngọc Lâu đều trở nên sụp đổ, hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia vốn muốn đuổi theo lại bị đè ép trở lại, bị ngói vụn và khúc dỗ đập lên đầu túi bụi.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở vị trí cao nhất của đống đổ nát, tràn đầy linh tính và quang huy, chẳng khác nào Thần Ngọc vậy, trên gương mặt quan khiết không hề có chút bận tâm nào, nhìn không ra bất kỳ tâm tình dao động nào.Sau khi tu vi đột phá lần nữa, nàng trở nên càng thâm bất khả trắc, ngay cả tâm tình cũng theo đó mà đề cao, không hề dễ dàng đem hỉ nộ biểu hiện lên trên mặt.Nhưng mà lúc này trong lòng nàng vẫn rất tức giận, nàng chấp nhận Phong Phi Vân mắng nàng, dù sao nàng mắng hắn cũng không có nhẹ nhàng gì, nhưng mà nàng lại không tha thứ cho việc bị Phong Phi Vân vu oan mà không hiểu tại sao.- Phong Phi Vân, ngươi chạy không thoát đâu.Trên lưng của Đông Phương Kính Nguyệt bạo xạ ra hai đạo quang mang màu trắng sữa, biến đổi huyền ảo ra một đôi cánh chim màu trắng, đôi cánh này so với trước càng thêm phần ngưng thực, có thể thấy được từng sợi lông vũ, thậm chí là từng sợi tơ nhỏ trên lông vũ.Khi nàng quạt cánh bay ở trên bầu trời, giống như một vị thần nữ bay ngang trời, khiến cho rất nhiều người trong Tử Tiêu phủ thành đều quỳ mọp xuống, quỳ lạy ở trên mặt đất.- Một khúc ruột gan đoạn, tìm kiếm tri âm nơi chân trời nào!Người phàm trong Tử Tiêu phủ thành thực sự quá nhiều, mà một khi Hạo thiên linh kính dẫn động, uy lực thực sự quá lớn, tất nhiên sẽ làm bị thương người vô tội, cho nên nàng cũng không có sử dụng món sát binh này, mà là khảy đàn nổi lên sát khúc vong hồn của nàng.Vèo!Một đạo sóng âm từ trên cầm huyền của nàng bay ra, giống như một ngọn sóng to cuốn qua trên bầu trời, hướng thẳng về phía Phong Phi Vân nhanh chóng vọt tới.Ầm!So với ai khác thì Phong Phi Vân rõ ràng là người hiểu rõ sóng âm của nàng cường đại thế này, bên lên trên đỉnh tường thành của nội thành, đứng ở trên một toà phong hỏa đài, dừng lại, lấy vô địch thiền trượng ra đánh tan nát sóng âm.Sóng âm mặc dù tan, nhưng mà một cổ âm nhẫn (lưỡi đao âm) đã cứa rách trên người Phong Phi Vân vô số đường.Trên cổ của Phong Phi Vân để lại một đạo vết thương, có máu đang chảy ra, nhưng mà hắn lại hoàn toàn chưa phát hiện, chỉ là dùng ánh mắt đe dọa nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, như trước lúc gặp cường địch.Nàng đã đuổi theo, trên người không mang theo một chút sát khí, nhưng đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất của nàng, một khi triển hiện ra sát uy thì không người nào có thể ngăn chặn nổi.- Phong Phi Vân, ngươi đã không còn đường có thể trốn, ngươi phải rơi vào kết cục ngày hôm nay, chỉ có thể trách ngươi mở miệng thực sự quá đê tiện.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở trên mây, đôi cánh màu trắng ở trên lưng đang nhẹ nhàng chớp động, tản ra quang mang thánh khiết, giống như một vị nữ thần đang quan sát chúng sinh.Phong Phi Vân cười ha hả:-Ta đây mở miệng rất đê tiện, miệng còn có chút không biết che đậy gì, muốn mắng ai thì liền mắng người đó, muốn nói cái gì, liền nói cái đó, ai cũng không quản được.

Nhưng mà nếu không có cái miệng này của ta, chỉ sợ ngươi đã sớm chết ở trong Thương sinh động phủ rồi.Không đề cập tới chuyện này thì tốt, nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt vốn u nhiên thanh thản, trong nháy mắt thay đổi, hừ lạnh nói:- Tuy là ngươi đã cứu ta, nhưng cũng làm ra một số chuyện vô sỉ, nếu không phải như vậy, có thể ân oán giữa chúng ta đã sớm xóa bỏ toàn bộ.- Chuyện vô sỉ?-------Chương 121: Lời Nói Của Đại Hiền Năng 2Phong Phi Vân cảm thấy không sao nói rõ được, nhưng cũng lười cùng nàng ta giải thích nhiều như vậy, bà nương chết bầm này lại có thể tố cáo bẩm báo với Phong gia, như vậy thì cũng không coi là thứ tốt lành gì, một chút thiện cảm trước đây dành cho nàng cũng không còn sót lại chút gì cả.- Muốn chiến thì liền chiến, nói nhảm nhiều như vậy chi?Tay của Phong Phi Vân nâng vô địch thiền trượng lên, khí thế trên người liên tục nâng lên, cùng với cả bức tường thành dưới người đều liên tiếp vùng lên, muốn mượn địa thế khí, cùng Đông Phương Kính Nguyệt liều mạng.Nếu nói thế khí là một loại rất mơ hồ gì đó, chính là tinh, khí, thần của một người, tinh khí nếu như cường đại, một người liền có thể phát huy ra chiến uy vượt quá bình thường.Nhưng mà thế khí lại không chỉ có thế khí của ngươi, trong này cũng bao gồm cả thế khí thiên khí, thế khí đại địa, thậm chí là thế khí của tuyệt đỉnh cao thủ bên cạnh.Chỉ có điều lúc tu sĩ tác chiến, có thể đem thế khí của bản thân điều động được cũng là ít lại càng ít, huống chi điều động thiên thế, địa thế.Thiên thế và địa thế đều là bàng bạc mà mênh mông, cho dù thật sự tồ tại, cũng không có thể dễ dàng điều động, nhưng mà một khi điều động được, lại có thể phát huy ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.Tường thành nội thành duới chân Phong Phi Vân cao trăm trượng, dầy chín trượng, giống như một tòa sơn lĩnh màu xanh, nối liền đại mạch dưới lòng đất, dĩ nhiên là một nơi mà địa thế cuộn trào mãnh liệt.Bây giờ tu vi Phong Phi Vân quá yếu, chỉ có thể nhân được một ít địa thế mà thôi, nhưng vẫn làm cho chiến lực của hắn tăng lên ít nhất ba tầng, khí thế trên người vẫn là không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, vậy mà cùng với Đông Phương Kính Nguyệt ngang vai ngang vế, chẳng mảy may rơi xuống phía dưới.Tiểu tử này quả thực kỳ lạ, đột nhiên lại tăng cao mấy phần khí phách, hơn nữa ... hơn nữa, dù sao thì ta vẫn cảm thấy hắn đã hóa thành một khối bia đá to lớn khác, đứng sững ở trên đầu tường, cùng với cả Tử Tiêu phủ thành đều nối liền cùng một chỗ.Đông Phương Kính Nguyệt tuy là từ trên cao nhìn xuống, chiếm hết ưu thế, nhưng dù sao cũng cảm thấy không cách nào trấn áp nghiền nát được hắn.- Phong Phi Vân, tên tiểu tạp chủng ngươi, lại dám xông đến Tử Tiêu phủ thành, giết huynh đệ trong gia tộc Phong gia, ta đã đem chuyện này bẩm báo gia chủ, một khi rất nhiều cao thủ Phong gia chạy tới, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát.Hai đạo bạch quang từ đằng xa bay vọt tới, rất nhanh đã rơi xuống trên đỉnh tường thành, cùng Phong Phi Vân cách nhau ngoài trăm trượng, chính là Phong Lăng Cơ và Phong Đào, hai vị tài tuấn nghịch thiên.Hai người này cũng không phải là loại người bình thường, thần cơ trong cơ thể kiên cố, toát ra thần quang lấp lánh, mang theo chiến khí bức người.Ánh mắt Phong Phi Vân hơi nghiêng, căn bản không nhìn thẳng hai người này mà liếc mắt, nói:- Từ lâu ta đã không phải là người của Phong gia, bọn họ như thế nào mà được coi là tộc huynh của ta, ta chỉ là giết hai người qua đường mà thôi.Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ, Phong Phi Vân làm sao lại đột nhiên bị trục xuất khỏi Phong gia, điểm này thật ra đã nằm rất xa ngoài dự đoán của nàng.

Tuy là tên tiểu tử này đáng ghét, nhưng vẫn là tài hoa khá xuất chúng, chắc là phải được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng nhân tài mới đúng, làm sao trái lại lại bị cường giả Phong gia truy sát?Theo nàng, tiềm lực của Phong Phi Vân lại nằm trên hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia ở đó, tuyệt đối sau này được coi là một vị cự kình, nàng dưỡng thương vừa mới xuất quan, rất nhiều thức cũng còn chưa rõ lắm.- Đại ca, nói nhiều với tên tiểu tạp chủng kia làm gì, hắn ngay cả Tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu cũng dám làm nhục, còn có chuyện gì hắn làm không được, mẹ hắn là yêu nghiệt, hắn càng là một tên yêu nghiệt.Phong Đào cầm trong tay cây trường thương đỏ thẫm, chiến ý trên người càng lúc càng thịnh.Trong mắt Phong phi Vân bạo xạ ra hai đạo sát quang, quát lạnh một tiếng:- Muốn chết sao!Vô địch thiền trượng trong tay Phong Phi Vân nhanh chóng truyền lực, phát ra tiếng va chạm leng keng, dày đặc như hạt mưa, muốn đâm thủng tên kia.Nhưng mà thiền trượng vô địch của hắn còn chưa có tấn công đến, Phong Đào cũng đã bay ra ngoài, bị người ta bạt tai một cái văng ra xa, cơ thể lộn vòng trên không trung bảy trăm hai mươi vòng, cuối cùng lại rơi vào cổn đại hồ lô rồi ngã lăn ra ngoài.Mặt của hắn sưng vù như đầu heo vậy, hàm răng trong miệng cũng rớt đi rất nhiều, cùng với việc hợp lại vả vào miệng cũng không kém gì, máu liên tục rỉ ra, đầu óc hắn choáng váng từ dưới đất bò dậy, kêu khóc bằng đầu lưỡi:- Cùng nhau?

Cùng nhau hả?

Cùng nhau đánh ta sao?Đông Phương Kính Nguyệt:- Ta, ta đánh.- Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?Đầu lưỡi Phong Đào cuối cùng cũng khá hơn một chút, ít nhất cũng có thể nói chuyện rõ ràng, nhưng mà đầu sưng vù như đầu heo vậy ... haizzzz, khiến cho ngươi ta lo lắng mà.- Ta không có rảnh rỗi để biết ngươi là ai, nhưng mà nếu như ngươi nói lung tung, ta liền giết ngươi, không có người nào có thể làm gì được ta.

Ngươi nhớ kỹ cho ta, tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu là nhân vật bực nào, há có thể bị một người như Phong Phi Vân làm nhục, Phong Phi Vân xách dép cho nàng cũng không xứng.Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt lúc này rất hận, bây giờ đã không nói nên lời, nàng rất không muốn để cho người khác biết quan hệ dây mơ rễ má của nàng và Phong Phi Vân, nhưng vẫn là bị truyền ra ngoài.Chuyện này chỉ có nàng và Phong Phi Vân biết được, nàng hiển nhiên không có thể nói ra, như vậy cũng chỉ có thể là tên Phong Phi Vân miệng rộng kia nói, sớm biết hắn sẽ nói lung tung thì đã sớm giết chết hắn rồi.Ánh mắt nàng lạnh lẽo như đao, lạnh lùng trừng ở trên người của Phong Phi Vân, năm ngón tay đã nắm thật chặt.Phong Phi Vân hai tay khoanh lại, cười khẩy, tự tạo nghiệp không thể sống yên, bản thân chạy đến Phong gia tố cáo, những tin đồn này càng truyền càng lệch, cũng là đáng đời ngươi.Phong Đào hiển nhiên không biết Đông Phương Kính Nguyệt, hiển nhiên lại càng không sợ nàng, lạnh lùng nói:- Có một vị đại hiền năng tận mắt thấy tứ tiểu thư gia tộc Ngân câu vì tình truy sát Phong Phi Vân, theo như địa vị vị đại hiền năng này, không có khả năng nói láo.- Vì tình truy sát?Cho dù tâm tình Đông Phương Kính Nguyệt khá hơn thì lúc này cũng đã bùng nổ.- Không sai, vị đại hiền năng kia chính là một vị nhân sĩ biết rõ mọi chuyện, biết được hai người không hẹn mà gặp ở thành Linh Châu, sau đó vừa gặp đã yêu, sau đó tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu lại có cốt nhục của Phong Phi Vân, tứ tiểu thư ép Phong Phi Vân chịu trách nhiệm, Phong Phi Vân không chiu, tình cảm hai người rạn nứt, tứ tiểu thư lấy đại tu vi luyện hóa cốt nhục thân sinh trong thân thể, thề phải giết người phụ tình, hai người truy đuổi trở thành đại địch sinh tử, không chết không thôi.Lời nói của Phong Đào chuẩn xác, trong lời nói không thiếu việc hiểu rõ tình hình mà căm phẫn, tuyệt đối không giống như lời nói dối bịa đặt.Vừa là vừa gặp đã yêu, vừa là có bầu mang cốt nhục, còn có tình cảm rạn nứt, nhân ái sinh nhân, con mẹ nó, cái phiên bản này thực sự rất không đáng tin cậy, khiến cho Phong Phi Vân cũng toát mồ hôi hột, chỉ sợ Đông Phương Kính Nguyệt bất ngờ nổ tung, đem một nửa Tử Tiêu phủ thành đều bắn nổ thành trăm mảnh.Dĩ nhiên trong lòng hắn cũng có chút xúc động, vị đại hiền năng này có sức tưởng tượng và lực suy đoán thực sự rất là cường đạo, con mẹ nó, rốt cuộc thì vị đại hiền năng kia là thằng cha nào?-------Chương 122: Hổ Đằng Vân KhíĐông Phương Kính Nguyệt đích thật là nổi giận, nếu không thì Phong Đào cũng sẽ không bị nàng tát một cái khiến cho văng ra xa, trực tiếp té xuống nơi tường thành cao trăm trượng.Một vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia ở trong tay của nàng lại hoàn toàn không có chút sức lực đánh trả, giống như đánh bay một con ruồi vậy, bị một cái tát như trời giáng của nàng cũng không biết là sống hay chết nữa.Trên bàn tay của nàng hàm chứa thiên đạo văn lý, khiến cho người khác tuyệt đối không cách nào chạy trốn được, cách xa hơn mười mấy dặm cũng có thể đem người khác hành quyết.Phong Đào hiển nhiên không phải là người yếu, chiến lực có thể so với tu sĩ tiền bối cấp bậc trưởng lão , nhưng mà ở trong tay của nàng lại như một con rối.Phong Lăng Cơ cũng không đần như Phong Đào vậy, nhãn lực càng thêm lão đạo, thấy được bên hông Đông Phương Kính Nguyệt có treo lệnh bài bạch ngọc Ngân Câu, trong lúc nhất thời sắc mặt cuồng biến, nói:- Ngươi ... ngươi là hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu?Khó trách cô gái này lại có tu vi cao như thế, khẩu khí to lớn như thế, đúng là người của gia tộc Ngân Câu!Lệnh bài Bạch Ngọc Ngân Câu cũng không phải là một người bình thường có thể đeo!Phong Phi Vân thở dài một cái, nói:- Nàng chính là Tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt!- Nàng chính là Tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu!Phong Lăng Cơ càng thêm cả kinh gay gắt, nhưng mà trong lòng cũng tương đối không ngã phục, vị tứ tiểu thư này tuy là trên mặt có che khăn lụa trắng, cũng không khó để nhìn ra đây là một vị tuyệt thế giai nhân, một vị giai nhân như vậy tại sao lại bị đứa con của yêu ma Phong Phi Vân kia bôi nhọ kia chứ?Hắn thấy nếu nói yêu ma hay súc sinh thì cũng không khác gì mấy!Phong Phi Vân chính là đứa con của yêu ma, hiển nhiên cũng cùng với súc vật không kém là bao.Ầm ầm!Phương xa, một đaị kỳ đen nhánh hướng về nơi này bay tới, có vô số cuồng vân màu đen chuyển động theo, giống như một phiến yên vụ màu đen từ ngoài biển khơi cuốn tới vậy.Đại kỳ cao tới mười mấy trượng, hắc kỳ viền vàng, có một con thú vật đồ văn kỳ dị in ở phía trên, hiện ra sát khí bá đạo, ở dưới cuồng phong thổi tới, từng đạo âm thanh cuồng lãng kinh hoàng to lớn được tạo ra.Phốc, phốc phốc!Đại kỳ giống như thần đồ vậy, hết sức uy hiếp lòng người, tế xuất trước mặt đại kỳ này chính là năm lão giả bạch y, dáng dấp bọn họ tuy già nhưng vẫn tráng kiện, thận trọng hăng hái.Người tuy là già nua nhưng lại rất lợi hại, tu vi trên người lại cường đại cực kỳ, gân cốt và huyết mạch đều được luyện hóa đến thần tủy, trong lúc giơ tay nhấc chân lực lượng mang theo tính hủy diệt.Một vị lão ẩu và bốn vị lão tẩu, mỗi người đều là trưởng lão cảnh giới thần cơ, địa vị ở Phong gia cực cao. (lão ẩu - bà lão, lão tẩu - ông lão)- Phong gia chấp pháp đường vậy mà điều động năm vị trưởng lão, đem Trấn ma long kỳ chấp pháp đường cũng đều tế xuất, gia pháp Phong gia vẫn thật sự không phải nghiêm khắc như vậy, lần này sợ là muốn đem Phong Phi Vân trấn tử rồi.- Xem ra là gia tộc Ngân Câu tạo áp lực đối với Phong gia rồi.- Cái này cũng không đúng, gia tộc Ngân Câu tuy là cường đại, nhưng mà ở đây dù sao cũng chính là Nam Thái phủ, chính là đại bản doanh của Phong gia, thế lực của Phong gia ở Nam thái phủ chỉ sợ là sẽ không yếu hơn so với gia tộc Ngân Câu, cho dù e sợ gia tộc Ngân Câu, cũng không tội gì phải tàn nhẫn với con em của gia tộc mình như vậy, cái này sẽ khiến cho những con em gia tộc khác trong Phong gia có trái tim băng giá.- Đây chính là muốn đuổi cùng giết tận mà, quả thực là hơi tàn nhẫn một chút....... ...Tiên môn và gia tộc tập trung trong Tử Tiêu phủ thành, hiển nhiên không thiếu gì tu tiên cường giả, những người này đều bị đại hành động trên không lần này khiến cho xuất hiện, cùng đi đến tập trung ở đây, muốn xem người Phong gia nội đấu náo nhiệt thế nào.Phong gia chính là đại gia tộc xếp danh hạng trong top 3 ở Nam Thái phủ, trò hay như vậy, rất nhiều người đều không muốn bỏ qua.- Phong gia bắt người mà gióng trống khua chiêng như vậy, xem ra lời đồn là sự thật.Một vị lão giã thở dài nói.- Lời đồn gì?Rất nhiều người đều không hiểu rõ nguyên nhân.- Nghe đồn mẫu thân của Phong Phi Vân chính là một tôn yêu ma, để lại một món chiến y yêu ma, cái chiến y yêu ma này một khi mặc lên người, uy lực kinh khủng không gì sánh được, có thể chấn động vỡ linh khí.

Nhưng mà phía trên lại dính yêu khí, chỉ có người có máu yêu ma đồng nguyên mới có thể mặc lên người, hoành hành thiên hạ không ai có thể ngăn cản.

Mà hôm nay người có máu yêu ma đồng nguyên, cả vương triều Thân Tấn chỉ còn lại có một mình Phong Phi Vân, lão tổ Phong gia rất có thể là muốn bắt hắn, lấy máu tươi của hắn luyện hóa chiến y yêu ma.

Một khi đem chiến y yêu ma tế luyện thành công, sau này Phong gia nhất định xưng bá cả Nam thái phủ.Vị lão giả kia dường như biết được không ít, nói ra rất nhiều ẩn tình.- Nếu như sự thật thật sự như vậy thì Tử Tiêu phủ thành sẽ náo nhiệt lên, rất nhiều gia tộc và tiên môn cũng sẽ không bằng lòng thấy mấy vị lão tổ Phong gia đem chiến y yêu ma luyện hóa, nhất định nói không chừng lúc này sẽ ra tay.Chẳng qua vốn chỉ là nội đấu của con em gia tộc, bây giờ tình hình lại càng trở nên khó bề phân biệt, hình như muốn đem toàn bộ thế lực của Tử Tiêu phủ thành đều lôi kéo vào.Năm vị trưởng lão chấp pháp đường của Phong gia, mỗi một người đều có thái độ kiêu kỳ cao ngất, trên người mang theo một cổ khí phách cấp trên, trong đó có một vị trưởng lão quấn một cái đai lưng kim sắc, nói:- Phong Phi Vân, ngươi có biết tội của ngươi không?-------Chương 123: Hổ Đằng Vân Khí 2Hắn từ trên cao nhìn xuống, điệu bộ như một vị hung sư vấn tội.Phong Phi Vân nói:- Ta có tội gì?- Hừ!

Nghiệp chương chính là nghiệp chướng, bây giờ liền quỳ gối nhận lỗi trước mặt Tứ tiểu thư đi, sau đó theo chúng ta trở về tông tộc từ đường chịu gia pháp trừng trị, hoặc là còn có thể giữa được một mạng.Trên mặt vị trưởng lão kia lãnh sắc như đao, trong mắt có sát ý ẩn hiện, một tiểu bối vậy mà thấy hắn lại không chịu quỳ xuống, lại còn ngạo mạn như vậy, để lại mạng sống của hắn, chính là giúp hắn tăng cao sự kiêu ngạo.Nếu không phải trước khi tới đây, bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh không được đem tên nghiệp chướng này đánh chết, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ, đem Phong Phi Vân xé thành hai nửa.Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, cảm thấy buồn cười, nói:- Muốn ta quỳ gối trước nàng ta, ha ha ha, thực sự là chuyện cười, phải lạy thì chính là các ngươi lạy đi chứ.

Muốn đánh muốn giết, cứ đến đây đi.Lúc Phong Phi Vân quyết đinh đánh chết Phong Tùy Vũ, cũng chưa có nghĩ đến việc muốn trở về Phong gia, từ nay về sau hắn cũng không còn là người của Phong gia!Hôm nay, cho dù chết ở Tử Tiêu phủ thành, vậy cũng không oán không hối hận.Ầm!Phong Phi Vân đứng thẳng nổi bật, đứng ở trên đỉnh cổ thành màu xanh xám tro, chân đạp phong hỏa đài, cầm trong tay vô địch thiền trượng cắm ở trước mặt, coi thường mọi người.- Mấy vị trưởng lão không cần xuất thủ, Phong Lăng Cơ ta liền có thể đối phó tên tiểu tạp chủng không biết trời cao đất dày này.Phong Lăng Cơ chính là đại ca đời thứ năm của đời thứ năm Phong gia, thiên phú cực đỉnh, tính tình trầm ổn, được cao tằng Phong gia xem trọng, rất nhiều người cũng ngầm thừa nhận hắn chính là vị chủ nhân tương lai của Phong gia.Năm vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu, nếu để cho bọn họ xuất thủ đối phó Phong Phi Vân, truyền đi chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, đối với danh tiếng trong giới tu tiên của bọn họ cũng cực kỳ bất lợi, nhưng mà do Phong Lăng Cơ xuất thủ giúp đỡ thì hoàn toàn khác nhau.Bọn họ chính là giao thủ ngang hàng, sau khi hành quyết Phong Phi Vân, sẽ không rước lấy lời ong tiếng ve, hơn nữa còn có thể làm cho mọi người càng thêm phần coi trọng vị chủ nhân tương lai tạo thế của Phong gia.Quả thực chính là một mũi tên trúng hai con nhạn!Tu vi Phong Lăng Cơ khá tốt, đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với Phong Đào và Phong Tuyệt cũng cao hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối phó Phong Phi Vân cũng không phải là việc khó.- Phong Lăng Cơ, dụng xuất ra Phù đồ kiếm trận đại thừa mà ngươi đã khổ tu tám năm đi.Một vị trưởng lão đối với hắn cười gật đầu.- Vâng!Phong Lăng Cơ giấu trong người bốn chuôi trường kiếm, mỗi một chuôi đều là cấp bậc bảo khí, đều là dùng hàn thiết trăm năm chế tạo, có thể dễ dàng trảm phá thiết tường dày hai thước.Trên kiếm phong có hàn khí bốc lên, có một tần linh mang nhàn nhạt bao quanh bốn chuôi kiếm, biến thành một tòa kiếm trận đơn giản.Lúc này Phong Phi Vân cũng đã cùng địa thế giáp nhau, khí thế trên người hùng vĩ mà mênh mông cuồn cuộn, chủ động xuất thủ, vô địch thiền trượng trong tay rộ lên từng tiếng leng keng.Hai người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chiến ý ngưng tụ ra khí tượng, bá đạo phi thường.Ầm!Trong cơ thể Phong Lăng Cơ xuyên tới một tiếng hổ gầm, thanh âm gào thét chấn động tường thành, một đạo quang hoa màu trắng từ trên lưng của hắn dâng lên, hình dáng giống như một con hổ màu trắng vậy, bộ lông trên người không nhuốm bụi trần, con mắt to lớn như nắm đấm đen nhánh vô cùng, mang theo hung mang.Cự hổ bạch sắc chính là trầm hãm khí tượng đăng vân mà lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ, có uy năng cải thiên hoán địa.Nhất hổ đằng vân chi khí!Từ lúc Phong Phi Vân ở Tiềm Long biệt việt xem vận khí thì đã thấy qua, biết trong con cháu Phong gia có người có được khí tượng như vậy, nhưng mà không ngờ tới người này lại chính là Phong Lăng Cơ.Ngao!Khí tượng tuy là chỉ có quan khí sĩ mới có thể thấy được, nhưng mà uy lực ẩn chứa trong đó lại không gì sánh kịp, chỉ cần là người đang ở trong cuộc chiến đều có thể cảm nhận rõ ràng.Bốn chuôi chiến kiếm bỗng nhiên tăng vọt uy lực, đan vào nhau giống như bốn con giao long, tiếng sấm gió bão táp khiếp sợ giăng đầy trời, cổ tường thành kiên cố dày chín trượng cũng bị chém nát một góc, có một mảng lớn tường thành đổ sụp xuống, vô số cự thạch bị kiếm khí hất bay.- Là Nhất hổ đằng vân chi khí, trên người Phong Lăng Cơ vậy mà mang theo khí tượng, thảo nào cường hãn như vậy.Một vị lão tu sĩ biết được quan khí, đem bạch hổ thần vân sừng sững trên bầu trời mênh mông nhìn ra được, trong lòng có chút chấn động.Người bên cạnh không hiểu được, nói:- Khí tượng chỉ có tồn tại ở trên người của tuyệt đỉnh thiên tài, Nhất hổ đằng vân chi khí bá đạo hung mãnh, cùng với tính cách ổn định trưởng thành của Phong Lăng Cơ có phần không hợp.- Phong Lăng Cơ sắc sảo cực thâm, lòng có mãnh hổ chi khí, chẳng qua là người ngoài không nhìn ra được.

Cái này cũng là do Phong Phi Vân lại có thể khiến cho Phong Lăng Cơ sử dụng khí tượng, xem ra cũng là một vị tài tuấn nghịch thiên, nếu hắn không phải là con của yêu ma, e rằng sẽ được Phong gia trọng điểm bồi dưỡng.

Ơ, cái gì vậy?

Trong thân thể của Phong Phi Vân vậy mà cũng có khí tượng trùng xuất, đây là khí tượng gì chứ?Phong Phi Vân liền lùi lại chín bước, khoát nhiên đứng vững, trong thân thể chớp động ra tám tám sáu mươi bốn đạo quang mang, ngưng tụ thành một bức đồ quyển cổ lão, giống như một tòa vân vụ đại hải từ trong thân thể lao ra.Long mã hà đồ!Chính là một trong bảy bức cổ đồ trên Miểu quỷ ban chỉ - Long Mã hà đồ, bức cổ đồ này biến thành đạo niệm từ trên Miểu quỹ ban chỉ tách rời, rơi vào trong đan điền Phong Phi Vân, lúc này cuối cùng cũng đã bị khí tượng "Nhất hổ đằng vân" của Phong Lăng Cơ làm cho kinh động, chủ động từ trong cơ thể vọt ra.Khói sóng trên thần hà mênh mông, một con long mã miệng kẹp chặt đại quy đang ngao du trên mặt nước, thanh thần quái mà linh động, đây chính là khí tượng Long Mã hà đồ, dường như muốn đem thiên thế đều bị biến đổi.-------Chương 124: Trấn Ma Long KỳKhí tượng trong thiên hạ sao mà nhiều quá, dung hợp nhân thế và thiên tượng, chính là đại diện cho khí vận bẩm sinh.Chỉ có tài tuấn nghịch thiên chân chính mới có thể nắm giữ một loại khí tượng, khi tu vị bọn họ đạt đến cấp bậc cự kình, khí tượng trên người liền sẽ phát triển biến hóa thành bản chất, mang theo uy lực trấn áp thiên cổ.Mỗi một loại khí tượng, cũng là đại diện cho một vị minh nhật chi tinh quật khởi.Phong Phi Vân nếu không phải là tu luyện bất tử phượng hoàng thân thì tư chất cũng hết sức bình thường, căn bản không có khả năng nắm giữa tiên thiên khí tượng, nhưng mà bất tử phượng hoàng thân lại có thể đề thăng tư chất bản thân của hắn, thay đổi tiềm năng của hắn, khiến cho hắn có khả năng siêu việt vượt quá loại người bình thường, trở thành thiên tài cùng trời tranh mệnh.Long Mã Hà Đồ, tuy là chưa được coi là khí tượng thực sự ý nghĩa, nhưng là một loại cùng với khí tượng có chút tương tự nhau, bên trong dựng dục thế lực và khí lực, chẳng mảy may thua kém những khí tượng đứng đầu kia.Dọc theo thần hà cuồn cuồn, đại khí lại vừa cuộn trào mãnh liệt, một con long mã khổng lồ bơi lội ở trên thần hà, ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng ngậm thần quy, giống như đang ngộ đạo.- Loại khí tượng này thực sự là chưa nghe bao giờ, Long mã chính là thần vật thượng cổ, rất nhiều thánh linh trong truyền thuyết đều từng gặp qua long mã, cũng vì vậy mà ngộ đạo.

Khí tượng Phong Phi Vân triển hiện ra vậy mà cường đại như vậy, dường như cất giấu một vị ảnh tử chí cường thượng cổ nào đó, có khí tức của một vị nhân vật thần hóa nào đó trong truyền thuyết dật tán ra, đứa con duy nhất của yêu ma đương đại quả nhiên không thể suy đoán theo lẽ thường, nếu như người của Phong gia hôm nay không đủ sức phế bỏ hắn, sau này hắn nhất định so với yêu ma càng đáng sợ hơn.Một vị lão giả mặc bố sam tinh thông quan khí tức giận, giữa chân mày đan xen thiên văn, giống như mở ra một con thiên nhãn, thấy được tương lai mà người thường không thể thấy.Long Mã hà đồ đại khí bàng bạc bực nào, quả thực là chiếm cứ nửa trường không, đem đằng vân bạch hổ sau lưng Phong Lăng Cơ đè ép xuống thiếu chút nữa đã rơi xuống khỏi đám mây.Phong Phi Vân càng phát cường thế, vô địch thiền trượng ở trong tay của hắn hoàn toàn mất đi phật tính, kim quang nổ bắn ra, tràn đầy sát khí, đem bốn chuôi chiến kiếm của Phong Lăng Cơ đánh cho loạn truyền khắp nơi, ánh lửa toát lên không ngừng.Huyết dịch trong thân thể càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh, đem trái tim cũng đụng trúng rung động bình bịch.Dưới chiến ý thôi động, Phong Phi Vân cảm thấy huyết dịch trong thân thể đang luyện hóa vượt quá tốc độ bình thường, từng bước tiếp cận đến bước hoán huyết thứ ba.Bước hoán huyết thứ hai, huyết dịch sôi trào, đen kịt tựa như mực, bước thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.Phong Phi Vân dùng qua một giọt linh tuyền, thành công đem tu vi đề thăng tới tiên căn trung kỳ, mà dược tính của linh tuyền mới được hấp thu vẻn vẹn không tới tam tằng, mà phần lớn dược tính còn dư lại đều ẩn trốn ở trong huyết dịch và cốt nhục, bây giờ dưới sự thôi động của chiến ý, dược tính của linh tuyền cũng nhanh chóng hấp thu, thuần độ và cấp độ của huyết dịch cũng càng ngày càng cao, từng bước hướng đến bước thứ ba hoán huyết mà tiến vào.Phong Phi Vân có thể cảm nhận rõ rệt tiên căn trong đan điền đang nhanh chóng bành trướng, giống như một buội tiên miêu dưới sự thôi hóa của phân bón, nhanh chóng trưởng thành, từ từ tiến quân hướng đến sự hoàn thiện.Ùng ùng!Phong Phi Vân đánh cho Phong Lăng Cơ liên tiếp tháo chạy, căn bản không có lực chống đỡ, mà tứ kiếm phù đồ kiếm trận của hắn thì càng là bị đánh cho tan rã, trong đó có hai chuôi chiến kiếm đã bị vô địch thiền trượng chấn vỡ nát.Vô địch thiền trượng cũng không biết là vũ khí cấp bậc nào, khiến cho một tu sĩ tiên căn trung kỳ như Phong Phi Vân có thể trực tiếp đại chiến với một cường giả đại cảnh giới cao hơn, hơn nữa cái này vẫn là dưới tình huống không có đem linh tính và uy lực của thiền trượng dẫn động ra.Dấu vết đốt nướng màu đen trên thiền trượng cũng đã sớm được xóa sạch, lộ ra màu sắc kim đồng, phía trên in ảnh tử cổ phật, mang theo phật vận khiến cho người ta nói không nên lời, hết sức thần thánh.Tửu Nhục hòa thượng kia cũng không biết ở đâu mà nhặt được thánh vật như thế này, lại có thể đem nó đi nướng thịt ăn, nếu là bị hiền giả phật môn thấy, không phải là đã sớm đem người kia đánh chết rồi hay sao.Phong Phi Vân này chỉ là người thường mà cũng có thể cảm nhận được sự lợi hại của vô địch thiền trượng, có mặt ở đây hiển nhiên cũng không thiếu những loại người có kiến thức siêu phàm, một vị lão giả đầu tóc bạc trắng cũng đã nhìn chằm chằm vào cây vô địch thiền trượng trong tay Phong Phi Vân rất lâu, đồng tử mang theo vẻ kinh dị, muốn nói rồi lại thôi.- Chẳng lẽ ... chẳng lẽ là một món Phật binh, giống như, thật giống ...Có người tự lẩm bẩm, rất dễ nhận thấy bị chấn động rất lớn, không thể tin được món phật môn thánh bảo này vậy mà lại nằm ở trong tay của Phong Phi Vân, ý nghĩa đại diện sau lưng việc này quả thực không giống bình thường.Một vị đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói:- Chẳng lẽ cây thiền trượng kia nằm ở trong tay Phong Phi Vân có nguồn gốc không giống bình thường?- Không rõ lắm, không rõ lắm, nhưng mà rất giống mà thôi, không thể nào là cùng một cây thiền trượng được, dù sao thì chủ nhân của cây thiền trượng kia cũng chính là một vị tuyệt đại phật môn cự kinh, không thể nào để cho cây thiền trượng rơi vào trong tay của một tên tiểu bối Phong gia được.Ngươi nọ kiên quyết lắc đầu, trực tiếp hủy bỏ đi suy nghĩ trong lòng mình, cảm thấy là bản thân đã đoán sai.Cả người Phong Lăng Cơ giăng đầy tu vi, nhưng lại ở tại kiếm trận bị bại mà rối tinh rối mù, cuối cùng cũng không thể không quăng kiếm chạy trốn, bị Phong Phi Vân đánh cho trong lòng không cách nào sinh ra thói kiêu ngạo nữa.Tiểu tử này làm sao lại cường đại như vậy, quả thực không cách nào chiến thắng được, lực lượng trên tay cứ quyền này mạnh hơn quyền khác, uy thế trên người càng lúc càng cường hãn, chấn đắc làm cho người khác ngay cả đứng cũng đứng không vững.- Tứ ngưu chi lực!Phong Lăng Cơ vẫn còn muốn phản kháng, lân văn trên cánh tay thiểm động, một quyền đánh ra tứ đạo kỳ ngưu chi lực.Nhất đầu kỳ ngưu lực lượng là sức mạnh một vạn cân, nhưng lại có thể cùng lúc đánh ra tứ đầu kỳ ngưu, lực lượng lại vượt hơn hẳn bốn vạn cân, mà là tám vạn cân.Tứ ngưu chi lực, tương đương sức mạnh tám vạn cân!

Ngũ ngưu chi lực, tương đương với mười sáu vạn cân!Hơn nữa sức mạnh kỳ ngưu lại càng thêm ngưng tụ, càng thay đổi nhiều hơn, càng thêm phần hung mãnh.- Phá cho ta!Phong Phi Vân cầm trong tay vô địch thiền trượng, quét ra phong lôi đầy trời, đem tứ đầu kỳ ngưu khổng lồ đánh cho tan nát, thiền trượng trực tiếp quét vào ngực Phong Lăng Cơ, làm cho hắn bị đánh bay ra xa.Phốc!Mấy tiếp lộp cộp, thanh âm của xương vỡ vụn, tiếp theo là tiếng huyết nhục bị xé rách.Phong Lăng Cơ nằm mơ giữa ban ngày cũng không ngờ tới lại phải thua ở trong tay của Phong Phi Vân, đứa con của yêu ma này so với tưởng tượng của hắn thì mạnh hơn rất nhiều, ở trên ngực của hắn để lại vết thương nghiêm trọng, xương sườn cũng đều gảy lìa mấy khúc, bộ bạch y trước ngực bị tiên huyết nhuộm đỏ tươi.Rất nhiều người đều kinh sợ, những người này đáng lẽ đều là hết sức coi trọng Phong Lăng Cơ, dù sao thì Phong Lăng Cơ cường đại thế nào từ lâu cũng đã sớm truyền khắp Nam Thái phủ, chính là nhân tài tuyệt đỉnh của Phong gia, có thể thành công làm đến gia chủ của Phong gia.Có vài gia tộc cũng âm thầm điều động cường giả đi ám sát hắn, nhưng bị hắn phát hiện giết chết hết, không ngờ tới bây giờ hắn lại phải thua ở trong tay của một tên đệ tử chưa từng có ai biết đến ở Phong gia, khiến cho rất nhiều người có cảm giác có chút không chân thật.Phong Phi Vân trước đây là một chiêu đánh chết Phong Tuyệt - một trong tứ đại tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, sau đó lại ở trước mắt bao nhiêu người đánh bại Phong Lăng Cơ, đem cái gọi mà thể diện tài tuấn nghịch thiên của Phong gia đánh cho tan tành.Có người của một số đại gia tộc lúc này cũng đang lén cười:- Lần này Phong gia thật đúng là mất mặt, một đệ tử bị trục xuất khỏi gia môn vậy mà lại cường đại hơn so với một tên tài tuấn nghịch thiên dày công bồi dưỡng, chuyện này nhất định là trò cười không cách nào xóa đi được của Phong gia.- Phong Phi Vân liên tục đánh bại hai vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, nếu như hắn không bị trục xuất khỏi Phong gia, nhất định chính là nhân vật lĩnh quan trong thế hệ trẻ của Phong gia, trong Tiềm Long đại chiến nói không chừng có thể giành được vinh quang.- Đó cũng không chắc chắn, nghe nói cường đại nhất trong đời thứ năm ở Phong gia cũng không phải là Phong Lăng Cơ, mà là vị tiểu yêu ma kia.- Phong gia đệ nhất mạch chính là vị tiểu yêu ma kia.Có người nghĩ tới vị ác ma "người gặp người sợ" kia, khi đó nàng ta mới chín tuổi liền danh chấn Tử tiêu phủ thành, với của cải nghịch thiên, làm cho các con em trẻ tuổi của các đại gia tộc và các đại tiên môn của Nam Thái phủ đều đánh cho không ngốc đầu lên được.Chỉ cần là người được xưng là có chút thiên tư, đều ở trong tay nàng bị nhiều thua thiệt, bị nàng đánh cho bể đầu chảy máu không ít, cho nên mới lấy được mệnh danh là "tiểu yêu ma".Nhưng mà trong ba năm nay, tiểu yêu ma đã bị Phong gia bí mật bồi dưỡng, rất ít ra ngoài gây chuyện, lúc này mọi người mới dần quên đi nàng, nhưng mà sau khi có người nhắc đến, chợt liền được mọi người nghĩ tới.Vị tiểu yêu ma này trong ba năm trước đây đã có tu vi mạnh hơn so với Phong Lăng Cơ bây giờ, nếu như nàng thực sự được lão nhân Phong gia thả ra, chỉ sợ Phong Phi Vân cũng không có ung dung như bây giờ.Nhưng mà tà khí trên người tiểu yêu ma này thực sự quá nặng, bản thân cũng không có cách nào áp chế tà khí trong thân thể, nếu như thật sự được thả ra, nhất định sẽ huyên náo long trời lở đất ở Tử Tiêu phủ thành, hơn nữa có trời mới biết bây giờ tu vi của nàng đã đạt đến trình độ nào, cự kình bất xuất, sợ là không có cách nào đem nàng tóm trở lại được.Không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chỉ sợ các lão nhân của Phong gia sẽ không làm ra loại chuyện phí sức mà không được cảm ơn này.- Phong Phi Vân, ngươi dám!

Chẳng lẽ ngươi muốn giết Phong Lăng Cơ phải không?Năm vị trưởng lão chấp pháp đường của Phong gia mang theo Trấn ma long kỳ vọt tới, vắt ngang ở giữa Phong Phi Vân và Phong Lăng cơ, Trấn ma long kỳ bay phất phới, có một đạo chiến uy dật tràn ra, đây chính là một món chuẩn linh khí siêu cấp, uy lực hết sức mạnh mẽ.Vô địch thiền trượng mà Phong Phi Vân nắm trong tay không ngừng va vào nhau tạo ra sát thanh, hắn từng bước đi tới, trầm giọng nói:- Hắn mắng ta, còn mắng cả mẫu thân ta, đáng chết.- Hừ, nghiệp chướng, vậy mà lại thích giết chóc thành thói như vậy, xem ra trong thân thể quả nhiên có máu yêu ma trộn lẫn, hôm nay bọn ta sẽ liên thủ phế bỏ đứa con bất hiếu này, sau đó chặt hai tay hai chân của hắn, mang đến từ đường tông tộc giam cầm suốt đời.Năm vị chấp pháp cùng nhau nắm chặt một góc của Trấn ma long kỳ, đem linh khí trong thân thể điên cuồng đả nhập vào trong thân cờ, rót vào năng lượng khổng lồ.Trấn ma long kỳ tuy không xem là linh khí, không ẩn chứa linh tính, nhưng ở dưới sự thôi động toàn lực của năm vị chấp pháp trưởng lão lại bạo trướng ra quang mang kinh khủng không gì sánh được, phía trên là một đạo văn ấn tựa như long đầu cũng chớp động theo quang mang, khuấy động ra sức mạnh mang tính hủy diệt.Xung lực cường đại bạo phát, khiến cho Phong Phi Vân cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có, lực lượng của năm vị chấp pháp trưởng lão không phải là người bình thường có thể so sánh, so với Phong Lăng Cơ không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, như năm tòa đại sơn đứng ở trước mặt, không cách nào rung chuyển.Năm vị trưởng lão của Phong gia rốt cuộc vẫn phải xé bỏ thể diện, chuẩn bị hạ sát thủ rồi.-------Chương 125: Sát Khí Giăng Đầy, Không Đường Có Thể TrốnXem ra Phong gia thực sự muốn kiên quyết hạ thủ, diệt trừ đệ tử bị trục xuất khỏi gia tộc.Một màn thực sự quá đáng này khiến cho người ta thất vọng đau khổ, vì đối phó một tiểu bối, vậy mà điều động năm vị nhân vật cấp bậc trưởng lão, hôm nay nếu Phong Phi Vân có thể chạy thoát khỏi vây giết, nhất định nổi danh khắp thiên hạ, sau này có thể trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất.Rất nhiều người óc mặt ở đây đều vì Phong Phi Vân mà cảm thấy bất bình, nhưng mà cái này dù sao cũng là chuyện riêng của đại gia tộc người ta, không người nào dám quản, hơn nữa cũng không người nào nguyện ý làm loại chuyện phí sức không được cảm ơn này.Phong Phi Vân đứng ở trên thành tường thật cao, tuy là tuổi còn trẻ nhưng mà bóng lưng lại có vẻ kiên nghị bất khuất, chủ động nghênh sát, phải chiến cho ra thị phi công đạo.Ầm!Trấn ma long kỳ so với tưởng tượng của Phong Phi Vân càng thêm cường đại, kỳ cao mười mấy trượng, đều là dây tơ kiếm dệt thành, lại thêm bị thú huyết rót vào, ngay cả vô địch thiền trượng cũng không thể nào dễ dàng phá vỡ được, dĩ nhiên đây cũng là bởi vì tu vi Phong Phi Vân không đủ để dẫn động linh tính và uy lực của vô địch thiền trượng.Phong Phi Vân một tay huy động vô địch thiền trượng, một tay đánh ra từng đạo chưởng ấn, trong những chưởng ấn này ẩn chứa một phần uy lực của miểu quỹ ban chỉ, mỗi một đạo chưởng ấn đều đánh ra hư ảnh tứ đầu kỳ ngưu, chừng tám vạn cân, đem một vị trưởng lão bị đánh cho từng bước lui về phía sau.Miểu quỷ ban chỉ tuy là cũng thuộc loại cấp bậc linh khí, nhưng mà chỉ có thể xem là linh khí cấp bậc thấp nhất, lúc này Phong Phi Vân chẳng qua chỉ dẫn động một tia lực lượng trong đó, căn bản không dám đem toàn bộ lực lượng linh khí đều bày ra.Một khi hắn dốc toàn lực, dự định lấy uy linh khí ra chấn sát năm vị chấp pháp trưởng lão, như vậy thì với tu vi bây giờ trong thân thể hắn, nhiều nhất chỉ có thể khai triển ra một kích thì lính khí trong cơ thể cũng sẽ bị rút sạch, tuy là hoặc là có thể đánh chết năm vị chấp pháp trưởng lão, nhưng mà hắn lại nhất định không cách nào dùng tiếp một chiêu thứ hai, thậm chí ngay cả đứng cũng có thể đứng không vững.Phong Phi Vân là đi cầu một con đường sống chứ không phải là muốn chết, loại chuyện ngu ngốc này hắn hiển nhiên sẽ không làm.Một chưởng đánh ra tứ ngưu chi lực, cho dù rất nhiều tu sĩ thần cơ trung kỳ cũng chưa chắc có thể làm được, cái này chính là tượng trưng cho nhân thuần lực lượng, khai sơn liệt thạch, một chưởng có thể làm cho một người bị vỗ thành thịt vụn.Mặc dù có vô địch thiền trượng, miểu quỷ ban chỉ, thậm chí là khí tượng và địa thế tương trợ, nhưng lại không cách nào bù đắp khoảng chênh lệch tuyệt đối trong tu vi, ở dưới sự vây đánh của năm vị chấp pháp trưởng lão, vòng chiến của Phong Phi Vân càng lúc càng nhỏ, trên người cũng có vô số vết thương, chính là bị Trấn ma long kỳ làm cho chấn thương.Vết thương tuy là không sâu, nhưng mà máu lại chảy rất nhiều.Máu trong thân thể hắn chính là máu đen, giống như mực đặc vậy, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng.- Hừ, quả nhiên là con của yêu ma, ngay cả huyết dịch trong thân thể cũng có phần khác với người thường.Một vị trưởng lão nhấc một chân lên, hình dáng như bạch hổ đào tâm, đem vai phải của Phong Phi Vân cào lấy tạo ra bốn vết máu hung ác, khiến cho xương bả vai trắng hếu cũng lộ ra.Lần hạ thủ này không thể nói là không hung ác!Phong Phi Vân nhịn đau không khuất phục, trong lòng cười khẩy không thôi, căn bản không hướng về phía bọn họ giải thích nhiều, vô địch thiền trượng trong tay xuyên qua khe hở của Trấn ma long kỳ mà phá vỡ, công sát thẳng tới, làm cho nơi ngực trái của vị trưởng lão kia bị đánh thành một lỗ thủng đại huyết to bằng nắm tay.Phốc!Vị trưởng lão kia vốn còn đang cười, nhưng mà lúc này lại thảm thiết kêu lên, không dám tái chiến nữa, lảo đảo về sau hai bước, giữ khoảng cách rồi chạy trốn, tránh qua một bên để chữa vết thương.Phong Phi Vân mặc dù là dưới tình huống bất ngờ mà tấn công, làm cho một vị trưởng lão bị trọng thương nhưng lại lần nữa bị Trấn ma long kỳ quét trúng, ở trên lưng tạo thành một miệng vết thương rất sâu, từ chỗ bên phải cái cổ kéo thẳng đến nơi thắt lưng, thiếu chút nữa đã chém hắn thành hai đoạn.Trân chiến này thực sự rất lợi hại, tiên huyết nhiễm đầy đầu tường, huyết dịch màu đen và huyết dịch màu đỏ cùng tồn tại.Trên lưng của Đông Phương Kính Nguyệt là đôi quang cánh bạch sắc, trôi lơ lửng ở trên bầu trời, quan sát phía dưới, đôi mắt hết sức bình tĩnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân đang càng đánh càng điên cuồng, một cổ chiến ý vĩnh hằng bất diệt, khiến cho nàng xúc động cực lớn.Thời khắc này Phong Phi Vân cùng với trước đây có sự bất đồng rất lớn, giống như là một người thay đổi vậy, một chút cũng không phải là hình ảnh của một tay ăn chơi bất cần đời, ngược lại là phải nghĩ đến một vị thần tướng vô địch đang ở trong vạn quân.Nàng lúc này giống như những người đứng xem khác, cũng không có giậu đổ bìm leo đối với Phong Phi Vân, cũng giống như vậy, chuyện riêng của Phong gia, nàng là người ngoài nên cũng không quan tâm.Nàng lúc này càng thêm hiếu kỳ về việc vị đại thánh hiền kia rốt cuộc là người nào, Phong Phi Vân bị cường giả Phong gia truy sát, một trong nguyên nhân trực tiếp nhất, chính là do vị đại thánh hiền kia nói lung tung.Nếu đã có thể được gọi là đại thánh hiền, như vậy thì liền tuyệt đối được xem là một nhân vật cấp bậc được mọi người kính trọng, nhân vật như vậy thì cần gì phải làm khó một tên tiểu bối Phong gia, đem Phong Phi Vân ép đến bước đường cùng, quan trọng nhất là ... còn đem nàng cũng kéo vào trong cuộc.Người này nếu không phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nhất định là có mưu đồ.- Từ nay về sau ta chính là con của yêu ma, giết người tuyệt không chùn tay.Phong Phi Vân hào khí ngất trời, trên đầu trượng trường phát trùng thiên, liền xông lên trước chín bước, trực tiếp đem đầu của một vị chấp pháp trưởng lão đánh bay ra ngoài.Một trượng này tàn nhẫn vô tình, mang theo vạn khoảnh chi lực, sau khi đem đầu của vị trưởng lão kia đánh bay ra, liền nổ tung, hóa thành từng mảnh nhỏ huyết nhục.Chỉ còn lại thân thể từ cái cổ trở xuống là vẫn đứng sững trên tường thành, sau đó "bành" một tiếng, bắn ra một đạo huyết tuyền đỏ tươi.Năm vị chấp pháp trưởng lão cùng nhau vây giết, nhưng mà Phong Phi Vân còn chưa chết mà bọn họ cũng đã một chết một bị thương, đây quả thực là rất chấn động, đây là muốn chống lại tập kích hay sao?-------Chương 126: Sát Khí Giăng Đầy, Không Đường Có Thể Trốn 2Trong Tử tiêu phủ thành có rất nhiều người quan tâm đến trận chiến này, trong đó không thiếu gì cao thủ tu tiên, nhưng bọn hắn cũng không coi trọng Phong Phi Vân, dù sao thì lực lượng của một người vẫn là có hạn, nếu muốn chống lại với một gia tộc, thực lực và nội tình của Phong Phi Vân cũng là còn kém quá xa.Hơn nữa, lực lượng Phong Phi Vân tiêu hao thực sự quá lớn, tuy là thoạt nhìn chiến tích nổi bật, nhưng mà người sáng suốt đã nhìn ra được linh khí trong thân thể hắn đã tiêu hao quá lớn, hoàn toàn dựa vào một cổ năng lực ý chí mà chống đỡ.Cộng thêm việc khắp người Phong Phi Vân đều bị thương, máu chảy nhỏ giọt, bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì thân thể không thể chèo chống tiếp được nữa mà ngã xuống.Một khi hắn ngã xuống, như vậy thì, cường giả Phong gia liền không bao giờ để cho hắn đứng lên nữa.Mặt trời chiều ngã về tây, tà dương nhuộm đỏ.Một vầng mặt trời đỏ trôi giạt ở trên núi xa, một đạo khói lẻ lôi từ giữa ngọn núi xanh thẫm dâng lên, khiến cho người ta thấy được sự hiu quạnh của hoàng hôn.Tà dương chói lọi chiếu vào trên tường thành cổ thành cao trăm trượng, đem gương mặt của Phong Phi Vân có chút chiếu đỏ lên, liền cùng với sát ý màu đỏ trong mắt hắn tưới ra công sát ý chí khiếp người.Sắc trời dần dần tối xuống, rất nhiều người cũng bắt đầu cau mày, mà gánh nặng trong lòng Phong Phi Vân lại được giải phóng, vì bóng đêm chính là lối thoát duy nhất của hắn.- Trời mau tối lại đi chứ.

Sau khi màn đêm buông xuống, nếu muốn ẩn náu trong Tử Tiêu phủ thành cũng không coi là một chuyện khó.Phong Phi Vân hiển nhiên biết rõ cao thủ của Phong gia chạy tới đây hiển nhiên không chỉ có năm vị chấp pháp trưởng lão, năm người này chẳng qua chỉ là một trong số đó, mà những người này đều ẩn núp trong bóng tối, một khi hắn muốn chạy trốn, những người này liền lập tức lao ra chặn đường.Đây mới là khốn thú chi đấu! (thú bị nhốt trong cái đấu/phễu)Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Phong Phi Vân mới không có vội vàng bỏ trốn, mà là đang chờ, chờ trời tối.Ngày rốt cuộc cũng hoàn toàn tối!Bành!Phong Phi Vân đột nhiên đánh ra một chưởng sau cùng, hư ảnh tứ đầu kỳ ngưu cự đại ùng ùng nghiền ép tới trước, mà cùng lúc đó, thân hình hắn cũng đột nhiên lui, trực tiếp nhảy xuống khỏi tường thành nội thành, hướng về phía phúc thành nhanh chóng bỏ chạy.Ầm!Ba vị trưởng lão chấp pháp của Phong gia dùng Trấn ma long kỳ dễ dàng chấn diệt tứ ngưu chi lực, nhìn theo hướng Phong Phi Vân chạy trốn, cùng hừ một tiếng.- Tiểu tử này vẫn rất thông minh, biết rõ nếu như hướng ra phía ngoài thành chạy trốn, tuy là có thể có khả năng chạy khỏi Tử Tiêu phủ thành, nhưng ở đâu cũng là con đường chết, có bốn vị cường giả Phong gia canh giữ ở hướng đó, giống như mở ra một cái túi vậy, chờ hắn nhảy vào bên trong.- Nhưng mà, cho dù hắn hướng về trong phúc thành chạy trốn, cũng sẽ không có kết quả tốt gì, đệ bát trưởng lão đã canh giữ ở cửa vào phúc thành, nếu như hắn tới thì không có bất kỳ con đường sống nào.Ba vị chấp pháp trưởng lão vẫn là đuổi theo, tuy là biết rõ Phong Phi Vân đã là cá nằm trong chậu, nhưng mà tóm được Phong Phi Vân chính là đại công, bọn họ cũng không muốn bỏ qua.Phong Phi Vân xuyên qua chín con phố lớn, xuyên qua hơn mười con hẻm nhỏ, trực tiếp xông vào trong một ngôi nhà, đem quần áo dính đầy máu trên người thay xuống, lại tìm lấy một bộ y phục màu xám tro rộng lớn của người giúp việc.Tóc xõa xuống được hắn dùng cái mũ nhỏ da dưa che lại, trong thời gian ngắn ngủi hắn cũng đã có sự thay đổi lớn, giống như một người hàng rong bán kẹo hồ lô đi lại ở trên đường lớn.Vì che giấu tai mắt mọi người, hắn dùng một miếng vải đen che vô địch thiền trượng lại, lúc này mới đi ra khỏi nhà, hướng về phúc thành đi tới.Lần này hắn đến Tử Tiêu phủ thành là vì muốn tìm Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu, bây giờ thời gian đã càng lúc càng cấp bách, cho dù trên con đường phía trước đầy người muốn giết hắn mai phục khắp nơi, hắn cũng phải xông vào.Chịu sự ủy thác chân thành của người khác, Tửu Nhục hòa thượng ngàn vạn lần dặn đi dặn lại, rất dễ nhận thấy chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện đùa, nếu như tìm không được hai món phật bảo kia, rất có thể thực sự sẽ phát sinh tai họa kinh thiên động địa.Tuy là Phong Phi Vân đã thay hình đổi dạng, nhưng tâm tư vẫn nặng nề, biết rõ nếu tối nay bản thân có thể đàng hoàng trốn ở trong một góc nào đó thì có thể tạm cứu được mạng sống của mình, nhưng nếu như đi tìm phật viên kia, như vậy thì quả thực chính là cửu tử nhất sinh.Tường thành của phúc thành so với tường thành của nội thành càng là cao to hơn, chính là dùng từng cục cự thạch cân nặng mấy vạn cân xây đắp mà thành, cự thạch mài nhẵn hết sức bóng loáng vuông vức, cho dù là kiếm cũng không chen lọt vào trong ke hở.Lúc này Phong Phi Vân đã chạy tới ngoài cửa thành của phúc thành, mà ở ngoài cửa thành sừng sững đã có một vị nam tử tuổi khoảng năm mươi đang ngồi, vị nam tử này ngồi ở giữa cổng thành nơi người đến người đi tấp nập, hết sức bình tĩnh mà trật tự, trong tay đang cầm một quyển sách cổ, đọc sách tỉ mỉ, cũng ở đây thưởng thức nhân sinh.Ghế mây dưới người hắn dài chừng ba thước, đặt ở giữa cửa thành, thật sự là có hơi cản đường.Nhưng mà một đội quân sĩ thủ vệ người mặc huyền giáp thì đứng ở nơi cách đó không xa lại không dám đem hắn đuổi đi, vậy thì địa vị của tên nam nhân kia thực sự rất lớn.Hắn đừng nói là đọc sách ở cửa thành phúc thành, cho dù hắn ở cửa thành giết người, cũng không có ai quản.Lúc Phong Phi Vân vừa mới đi tới cửa thành phúc thành còn cách chừng trăm trượng, cũng cảm giác được một cổ khế kỵ phong tỏa ở trên người hắn, loại cảm giác này giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào mình vậy, thế nào cũng không thể tránh khỏi.Một cổ cảm giác kỳ dị từ mặt đất và cả trong không khí tản ra ngoài vây lấy người hắn, chủ định chạm vào người Phong Phi Vân.

Loại cường giả có tu vi cấp bậc này đã đạt đến mức nghe nói kinh người, quả thực là làm cho không người nào có thể chạy trốn.Người này ở đâu?Ánh mắt Phong Phi Vân hướng về phía trước nhìn lại, mà tên nam tử ngồi đọc sách ở giữa cửa thành cũng đúng lúc vừa ngẩng đầu lên, thời gian đắn đo khá chính xác, hai người ở cùng một lúc bốn mắt nhìn nhau.Chính là hắn, hắn là ai vậy?Tên nam tử này ngăn cản con đường mà Phong Phi Vân muốn đi qua, lúc này đã đem sách cổ ở trên tay gấp lại, mỉm cười quan sát Phong Phi Vân, không ngừng gật đầu, xem ra hắn đã chờ lâu rồi.-------Chương 127: Đệ Bát Trưởng LãoNgười này tuy là nhìn qua chỉ ở khoảng 50 tuổi, nhưng lại mang theo một cổ cảm giác tang thương khác biệt với người thường, số tuổi thật sự tuyệt đối không dưới 100 tuổi.Tuyệt đối được coi là một vị lão nhân!Chỉ là bởi vì tu vi cao tuyệt, lấy linh khí kiểm soát tốc độ già yếu, cho nên mới khiến cho người ta cảm thấy chỉ nằm trong khoảng năm mươi tuổi.- Không ngờ tới ngươi lại có thể có khả năng xông tới nơi này, xem ra tiềm lực của ngươi thực sự là bị người ta đánh giá quá thấp.Hắn vẫn còn ngồi ở trên ghế, tuy là dòng người phía dưới qua lại không ngớt trên đường, nhưng lại giống như mình đang ngồi ở sau hoa viên, rất là thanh thản.Phong Phi Vân từ trên người của người này cảm thấy một cổ áp lực khổng lồ, tuy là vẫn còn cách khoảng trăm trượng nhưng lại giống như đang ở rất gần với hắn, thật giống như hắn khẽ động là có thể đứng ở trước mặt mình.Đây là tín hiệu nguy hiểm!Trong Tử tiêu phủ thành gió bắt đầu nổi lên, mây di chuyển, Phong gia xuất động rất nhiều cường giả ở khắp thành là vì chặn hắn, có thể nói là vây kín bốn bề.Cho dù trước mắt hắn là một ngọn núi lớn cản trở thì cũng phải oanh phá núi lớn xông qua, nếu không thì nếu như bị vây lại, muốn chạy cũng chạy không được.- Ngươi rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân biết đối phương đã nhận ra hắn, coi như là phủ nhận cũng không cần thiết.- Đệ bát trưởng lão Phong gia, Phong Duy Đình.Hắn nhàn nhạt cười nói:- Chuyện của ngươi ta đã rất rõ, đắc tội tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu cũng không cho là việc lớn, chỉ cần ngươi thực sự là thiên phú xuất chúng, cho dù gia tộc hao phí số lớn tài phú cũng sẽ giúp ngươi xử lý công bằng chuyện này.

Phong Phi Vân, ngươi có thể đánh bại Phong Lăng Cơ liền có thể nói rõ thiên tư vô thượng của ngươi, sau này nhất định thành tựu không thấp, nếu như ngươi chịu theo ta trở về, chuyện này chưa hẳn không có thể xoay chuyển được.Phong gia chính là gia tộc khổng lồ, ở Nam thái phủ có thể nói là bá chủ một phương, thành lập hơn ngàn năm, nội tình khá đáng sợ, nhân vật cấp bậc trưởng lão cũng đạt hơn mấy trăm người.Mấy trăm nhân vật cấp bậc trưởng lão, mỗi một người cũng có thể là nhân kiệt có thể một mình đảm đương một phía.Người ở trước mắt này lại có thể là một trong mấy trăm tên trưởng lão, hạng thứ tám, tu vi của hắn liền đã đạt đến tình cảnh siêu việt lạ thường, mà địa vị của hắn ở Phong gia chỉ sợ cũng khá cao, tuyệt đối không ở dưới gia chủ đương thời của Phong gia.Trọng lượng lời nói của hắn hiển nhiên rất lớn.Nếu như không có chuyện là con của yêu ma, Phong Phi Vân có lẽ sẽ còn tin tưởng lời của hắn, nhưng mà bây giờ coi như mười vị trưởng lão xếp hạng đứng đầu đều đứng ra, hắn cũng chẳng mảy may tin tưởng được.Phong Phi Vân đem miếng vải đen trên vô địch thiền trượng gỡ xuống, lộ ra khuyên đồng ánh vàng rực rỡ, cười nói:- Sợ là các ngươi chỉ là muốn lấy máu yêu ma trong thân thể ta, tế luyện y bào huyết ma do mẫu thân ta để lại, cái này có lẽ mới là giá trị lớn nhất của ta đối với các ngươi.Đệ bát trưởng lão nhẹ nhàng xoa xoa trán, thở dài nói:- Suy nghĩ của ngươi quá mức cố chấp, trong thân thể ngươi tuy là chảy dòng máu của yêu ma, nhưng mà còn giữ lại huyết mạnh của Phong gia ta, cùng huyết mạch trực hệ với Phong gia, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm thực sự hạ sát thủ đối với ngươi.

Những thứ kia đều là làm cho người ngoài nhìn mà thôi, cũng là làm cho người trong gia tộc Ngân Câu thấy, ngươi phải tin tưởng ta mới được.Người này không những tu vi cực cao, ngay cả tâm tư cũng tinh tế vô cùng, thảo nào cao tằng Phong gia lại để cho hắn đi đối phó mình.Phong Phi Vân nói:- Ta làm sao có thể tin tưởng các ngươi, các ngươi vốn đã nhốt gia gia và hai vị thúc thúc của ta, lại còn phái người tới Linh Châu thành chế tài phụ thân của ta trước, vậy cũng coi là thủ đoạn đối phó với người của mình sao?- Haizzzz, những thứ này là ngươi nghe ai nói chứ?Đệ bát trưởng lão nói.- Nghe ai nói không quan trọng, chuyện quan trọng, đây đều là sự thật.Phong Phi vân chăm chú nhìn chằm chằm vào trong mắt hắn, thấy hắn cũng không có phủ nhận, liền biết đây chính là sự thật.Đệ bát trưởng lão không nói nữa, bởi vì hắn biết rõ có nói thêm gì nữa cũng là vô ích.Phong Phi Vân cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn biết cho dù nói thêm, cũng là những lời nói nhảm.Phúc thành hắn không thể không đi, nếu đệ bát trưởng lão nhất định phải ở nơi này chặn đường hắn, thì chỉ có thể đánh ngã hắn.- Nếu ngươi có thể đi về phía trước thêm ba bước, ta có thể thả ngươi qua cánh cửa này, nhưng nếu ngươi không làm được thì ngoan ngoãn cùng ta quay trở về từ đường tông tộc Phong Kiếm.Đệ bát trưởng lão tuy là không hiểu tại sao Phong Phi Vân lại muốn xông vào Phúc thành, nhưng cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến quyết định của hắn.Không hổ là đệ bát trưởng lão của Phong gia, quả nhiên kiêu ngạo vô cùng, lại dám đánh cược Phong Phi Vân không cách nào đi thêm ba bước, hắn đối với tu vi của mình cũng quá tự tin rồi.Lúc này hai người cách xa nhau trăm trượng, đó chính là khoảng cách hơn ba trăm thước, coi như lấy tốc độ thanh âm cũng phải truyền bá gần một giây đồng hồ.

Một giây đồng hồ đối với loại người cấp số như Phong Phi Vân mà nói, cho dù bước thêm ba mươi bước nữa cũng không cho là khó khăn.Phong Phi Vân tự nhận không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà nếu như ngay cả bước về phía trước thêm ba bước cũng không làm được, vậy thì cũng quá khoa trương rồi.- Đây chính là ngươi nói.Phong Phi Vân đang lúc đang nói chuyện thì lợi dụng thế nhanh như tia chớp hướng về phía trước nhảy tới, linh khí vận chuyển hai chân, tốc độ quả thực sắp tới cực hạn.Nhưng mà bước đầu tiên hắn còn chưa có đứng vững thì liền cảm thấy bước này dường như đã dẫm vào trong vòng xoáy, có một loại cảm giác đạp hụt, giống như là hướng về vực sâu trong lòng đất mà ngã xuống.Ngón tay của Đệ bát trưởng lão nhẹ nhàng đặt ở trên ghế gõ một cái, mười hai đạo linh khí cùng lúc truyền vào trong lòng đất, linh khí sắc bén như đạo, cắn giết mọi thứ trong thế gian.Ầm!Chân của Phong Phi Vân còn cách mặt đất khoảng một tấc, giầy và ống quần liền bị cắn nát, nếu không phải là lui về kịp, cả cái chân đều trực tiếp bị phế bỏ.Mạnh như vậy sao?Phong Phi Vân tự nhận là vừa rồi bất luận là tốc độ hay là phản ứng cũng đều là cực nhanh, nhưng vẫn là bị đệ bát trưởng lão bức cho không thể không lui về, cái này thực sự là quá biệt khuất.Trong lòng hắn hiển nhiên cũng không phục, đem vô địch thiền trường bất ngờ hướng về phía mặt đất kia chấn đến, muốn chấn vỡ sát khí dưới lòng đất kia.Bành!Nhưng hắn vẫn là quá xem thường cổ lực lượng này!Lực lượng vô địch thiền trượng mạnh bực nào, dưới tình huống bình thường có thể đem mặt đất kia đạp ra rãnh sâu mấy thước, nhưng mà bây giờ lại bị một cổ lực lượng này làm cho bắn ngược lại, thiếu chút nữa đã làm cho bản thân bị thương nặng.Ong ong!Vô địch thiền trượng ở trong tay của Phong Phi Vân rung rung kịch liệt, phát sinh ra thanh âm run rẩy, mà cánh tay của Phong Phi Vân càng bị chấn đắc tê dại, đau đến muốn đứt ra.Tu vi của vị đệ bát trưởng lão này quả thực quá biến thái, cùng với những vị chấp pháp trưởng lão kia quả thực không phải là cùng tồn tại một cấp bậc, cách khoảng trăm thước, Phong Phi Vân quả thực là không cách nào bước về phía trước một bước.-------Chương 128: Đệ Bát Trưởng Lão 2Chẳng nghi ngờ chút nào, hắn nếu như muốn đánh chết Phong Phi Vân, chỉ cần một chiêu là được, tuyệt đối không thể nào dùng đến chiêu thứ hai.Đây chính là chênh lệch của thực lực, tu vi chênh lệch căn bản không phải là việc mà ngoại lực có thể bù đắp.Đệ bát trưởng lão vẫn ngồi ở trên ghế, một tay nắm sách cổ, một tay vuốt chòm râu trên càm, thản nhiên cười nói:- Người trẻ tuổi, ngươi vẫn nên từ bỏ can đảm giãy dụa đi, ở trước mặt Phong gia, ngươi vẫn có vẻ quá nhỏ bé, người của Phong gia mạnh hơn ta cũng không dưới mười người, cho dù ngươi qua cửa ải này của ta thì con đường trước mặt ngươi cũng tuyệt đối không qua được.Hai mắt Phong Phi Vân kiên định, không thể nào chùn chân, có khí tượng Long Mã hà đồ từ trong thân thể lao ra, khí thế quyết chí tiến lên, lại là lướt đi về phía trước.Đệ bát trưởng lão khẽ thở dài, lắc đầu:- Ngươi đã không chịu bó tay chịu trói, ta chỉ có thể ra tay mà thôi.Lần này hắn thực sự xuất thủ, nhưng tốc độ không để lại bóng dáng, cũng không có ai thấy tay của hắn.Hắn rời khỏi chỗ bay lên, thân thể không ngừng hóa thành tàn ảnh, một ngón tay hướng về đan điền của Phong Phi Vân.Hành động của hắn như gió, không có chút dấu vết nào, Phong Phi Vân ở trước mặt hắn chẳng khác nào tờ giấy cả, rõ ràng thấy hắn hướng lại gần mình, nhưng lại không cách nào xuất thủ phản công, thậm chí ngay cả di chuyển cũng không nhúc nhích được.- Tu vi của hắn vậy mà cao như vậy, mạng của ta xong rồi.Phong Phi Vân biết không phải là bản thân né tránh không được, mà là đối phương quá mạnh mẽ, cái này căn bản cũng không phải là một lực lượng cấp tỷ thí.Cho dù muốn chiến, cũng là lực bất tòng tâm.Ầm!Đệ bát trưởng lão kêu lên một tiếng, trên ngón tay nổ bắn ra huyết quang, cả người bị một cổ lực lượng mênh mông làm cho phản chấn trở lại.Bành!Đệ bát trưởng lão bị đánh văng vào trên tường thành của phúc thành, đem tường thành bị đụng phải tạo ra một cái rãnh sâu vài thước, phát ra tiếng chấn động kịch liệt.- Ngươi ... trong đan điền của ngươi là vật gì?Đệ bát trưởng lão vốn muốn điểm một cái phế bỏ đan điền của Phong Phi Vân, nhưng mà ngón tay của hắn lại bị một cổ thanh quang chấn vỡ, nếu không phải hắn đã sớm phát hiện có gì không ổn, lập tức thu tay lại thì chỉ sợ là cả cánh tay của hắn đều phải bị chấn vỡ.Phong Phi Vân chỉ cảm thấy huyết dịch trong thân thể sôi trào, ngũ tạng chấn động, một khẩu trọc khí dâng trào trong lồng ngực, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm tiên huyết.Đan điền?

Trong đan điền ... không phải là một con linh chu cổ lão sao?Phong Phi Vân chỉ cảm thấy trong đan điền tràn đầy thần quang màu xanh, chẳng khác nào một mảnh hải dương mù mịt, mà con linh chu cổ lão kia lúc này lại du đãng bên trong, toát ra thần quang lấp lánh, quả thực là so với ánh sáng tiên căn của Phong Phi Vân cũng phải là lóa mắt hơn.Chính là bây giờ.Phong Phi Vân không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp đệ bát trưởng lão bị linh chu bắn cho lui ra, trực tiếp lắc mình một cái vọt vào trong Phúc thành.Phúc thành hiển nhiên không được xem là trung tâm của Tử Tiêu phủ thành, nhưng mà mức độ phồn hoa sầm uất lại vượt xa Ngoại thành và Nội thành, người có điều kiện ở trong Phúc thành thì là phi phú tức quý (không phú thì là quý), trong đó cường giả có tu vi tuyệt vời thì nhiều như cá diếc ở ngoài sông Trường Giang.Tàng long ngọa hổ, cao thủ như vân, chính là chỉ nơi này.(Nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây)Đêm nay thật sự là có chút oi bức, trên bầu trời có từng áng mây đen quyển động, càng đè càng thấp, khí tức ngột ngạt khiến cho người ta có chút bực bội.Đây là điềm báo cơn dông sắp tới.Đêm nay trời mưa chắc tuyệt đối không nhỏ, mây đen che vầng trăng, ve côn trùng không phát ra tiếng kêu, mang theo mấy phần xơ xác tiêu điều.Lộc cộc, lộc cộc ...Phong Phi Vân mặc phật y dị vực, xách theo thiền trượng kim sắc, đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ lộng lẫy, ngẩng đầu lên nhìn hai vị thiết sư muốn cao hơn người ở trước mặt hắn, hùng tráng mà quyền thế, giống như hai vị tôn thần sư, e là ít nhất cũng nặng cỡ mấy vạn cân.Lại nhìn một chút vào trong tòa phủ đệ kia, mơ hồ có thể thấy được nóc của chín tòa phật tháp, phật khí thầm ngưng tụ bao vây.Gật đầu một cái, sau đó bước lên bậc thềm bạch thạch, dùng vòng cửa cổ đồng to lớn gõ vào trên cửa chính của tòa phủ đệ.Đây là phủ đệ, nơi ở chín tòa phật tháp kia, phật tháp nằm ở hậu viên, nhưng mà phía trước cũng là một gia đình, xem khí khái nơi này cũng biết là tuyệt đối không phải là người bình thường.Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào, hắn còn có chút chuyện cần phải biết rõ ràng.Bành, bành bành!Ba tiếng gõ cửa.Rất nhanh, cửa chính sơn đỏ được một tiểu nữ đồng mở ra, dáng dấp của nàng nhìn qua cũng khoảng 7, 8 tuổi, gương mặt trắng nõn non nớt, trên đầu có buộc hai cái búi tóc, dáng vẻ khá là dễ thương.- Hòa thượng đại ca ca, ngươi muốn tìm ai?Thanh âm của tiểu cô nương non nớt, hết sức véo von.Phong Phi Vân cười nói:- Ta đích xác là muốn tìm người, nhưng ta cũng không phải là hòa thượng.- Vậy ngươi tìm ai đây?Tiểu cô nương nghiêng đầu, tò mò hỏi.- Chủ nhân nhà các ngươi.Phong Phi Vân nói.- Chủ nhân nhà chúng tôi, Vô Hạ công tử!

Chỉ sợ cậu ấy sẽ không gặp ngươi.Tiểu cô nương lắc đầu nói.Phong Phi Vân bây giờ là toàn thân trọng thương, hơn nữa lại đang bị rất nhiều cao thủ của Phong gia truy sát, không muốn ở nơi này trễ nãi quá nhiều thời gian, nhưng mà hắn bây giờ không có cách nào để nổi giận với một cô bé đáng yêu như vậy, lại cười nói:- Ngươi cũng chưa đi thông báo thì làm sao biết hắn nhất định sẽ không gặp ta?Tiểu cô nương nói:- Bởi vì hắn chỉ gặp nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp thì hắn mới gặp mặt, nam nhân giống như vậy, hắn tuyệt đối không thể nào muốn gặp.Phong Phi Vân hơi nhíu mày một cái, lỗ tai hướng về khắp nơi phát ra, chỉ nghe thấy trong phủ đệ tràn đầy tiếng khảy đàn thổi sáo, còn có giọng ca tuyệt diệu, còn có tiếng bước chân nhảy múa, tiếng cười, đều là tiếng của nữ tử, hơn nữa nhưng thanh âm này đều rất hay, có thể tưởng tượng được trong này nhất định có vô số mỹ nữ, so với kỹ viện lớn nhất của Tử Tiêu phủ thành thì càng nhiều mỹ nhân hơn.Phong Phi Vân nhíu mày nhăn mặt càng lúc càng sâu, nếu như ở nơi này thực sự chính là phật viên của Thương Sinh tự mà trước đó trụ trì đã từng ở qua thì chủ nhân của nơi này tại sao lại là một hạng người phóng đãng háo sắc như vậy.Nhưng mà, dù sao cũng đã trôi qua hơn một nghìn tám trăm năm rồi, cho dù lúc đó trụ trì của Thương sinh tự đã từng điều động người bảo vệ nơi này thì trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, e là chủ nhân của phủ đệ đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu lần.Vị Vô Hạ công tử này, rốt cuộc là hạng người gì đây?Tòa phủ đệ này Phong Phi Vân hiển nhiên là không thể không đi vào, nói:- Tiểu muội muội, vẫn làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng, cứ nói ta có đại lễ vật muốn tặng, chỉ muốn gặp được vị Vô Hạ công tử một lần.- Bao nhiêu lễ vật cũng không gặp, đã từng có một vị lão bá bá đưa tới một buội cây xương bồ nghìn năm, thuộc về cấp bậc linh thảo, muốn cầu kiến công tử nhà chúng tôi một lần nhưng ngay cả thấy nửa cái bóng cũng không gặp được.Tiểu cô nương nháy mắt, nói:- Cho nên trừ khi có mỹ nhân tới đây thì không thể nào có người có thể gặp hắn.Một buội cây xương bồ giá trị tuyệt đối xa xỉ, dược lực càng hơn cả một giọt linh tuyền.-------Chương 129: Vô Hà Công TửTrên người Phong Phi Vân tuy là còn có hai giọt linh tuyền, nhưng mà cái này cũng là thần dược để cứu mạng, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể nào đem ra, chẳng lẽ là thực sự không có cách nào gặp được vị Vô Hạ công tử kia.Phong Phi Vân hiển nhiên có thể trực tiếp đi đến phật viên ở hậu viên phủ đệ, nhưng mà cho dù đi đến đó thì cũng không có bất cứ kết quả gì, cuối cũng vẫn sẽ bị món bất tử phật y kia ném ra, căn bản không thể lấy được thứ đồ mà hắn muốn lấy.Nhưng mà tòa phật viên kia nếu đã ở trong tòa phủ đệ này, thì nhất định có quan hệ không thoát khỏi tòa phủ đệ này, trong phủ đệ này nhất định cất giấu thứ gì đó, nhất định chính là "cái chìa khóa" để lấy được món bất tử phật y kia.Nếu đã nói không được, vậy cũng chỉ có thể dùng đến vũ lực rồi.- Vô Hạ công tử, Phong Phi Vân tới chơi!Phong Phi Vân nhún người nhảy một cái, thân thể bay lên cao mấy trượng, giống như một đại điểu bay thẳng lên trên nóc của cửa chính tòa phủ đệ, nhìn xuống phía dưới, bên trong đền đuốc sáng trưng, xa hoa mà phú quý, có tửu trì nhục lâm, có một đám mỹ nữ đang nhảy múa, có một dòng suối nước nóng tọa lạc bên cạnh tửu trì, dật tán ra từng đạo vân vụ màu trắng, từng đám gia nhân tuyệt sắc đang tắm gội ở trong suối nước nóng, khe khẽ ca hát, giống như một tòa tiên gia phủ đệ vậy.Nơi xa hơn có một tòa cung điện dùng hoàng kim xây thành, cao tám trượng ba thước, chiều rộng mười tám trượng, bất luận là vách tường hay là mái ngói đều là dùng vàng ròng chế tạo nên, ngay cả những cây cột có kích thước phải đến năm người vòng tay ôm cũng đều là dùng vàng xây thành.Không nói nên lời luôn!

Chỉ là một toàn cung điện thuần kim (vàng ròng) này là đã có thể khiến cho các đại gia tộc khác trở nên thán phục rồi.Đâu đâu cũng thấy vô số nữ tử xinh đẹp, cũng không ít hơn ba trăm, không có một người nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, khiến cho người khác không khỏi cảm thán về năng lượng của Vô Hạ công tử thực sự quá lớn, cũng không biết hắn từ nơi nào mà có thể thu gom được quá nhiều giai nhân như vậy, thực sự là khiến cho người khác phải ghen tỵ phát cuồng lên.- Ở chỗ này của ta không hoan nghênh nam nhân, hơn nữa lại càng không hoan nghênh nam nhân leo tường vào.Trong cung điện thuần kim truyền tới thanh âm của một vị nam tử trẻ tuổi, có vẻ hết sức lười biếng, dường như lúc này hắn cũng còn đang nằm trong sự dịu dàng của ai đó vậy, lại nói:- Vân Nhi, theo như quy củ nơi này của chúng ta thì bây giờ nên làm cái gì?- Móc mắt, chặt hai tay, từ nay về sau cũng sẽ không được nhìn nữ nhân, không được chạm vào nữ nhân.Một thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, có vẻ hết sức nho nhã, mắt sáng mày cong, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, trong hai mắt là quang mang tràn đầy trí tuệ, vừa nhìn thì đã biết không phải là loại bình hoa di động chỉ dùng để trang trí.Trong tay nàng còn cầm một cây bút vẽ, đang vẽ tranh lên một tờ giấy lụa thơm mát, mặc dù mới vẽ được một nữa nhưng một cổ ý cảnh ở trong bức tranh cũng là so với các đại sư đương đại cũng không kém là bao nhiêu.- Vậy thì giao cho ngươi!Vô Hạ công tử từ đầu tới cuối cũng không có lộ diện, thanh âm vẫn nghiền ngẫm như cũ mà nói.- Dạ, chủ nhân!Vân Nhi vui vẻ cười một tiếng, sau đó không vẽ tranh nữa, đôi mắt sáng như trăng nhìn chăm chú về phía Phong Phi Vân, chỉ thấy vị thiếu niên này vậy mà mặc một bộ phật y màu trắng, tay nắm chặt thiền trượng kim sắc, giống như một đệ tử phật môn tục gia.Dáng vẻ ngược lại cũng khá tuấn lãng thần phong, tràn đầy khí khai hào hùng, nhưng mà Vân Nhi chẳng qua cũng chỉ đảo mắt qua một cái, càng nhiều hơn chính là đưa mắt ngưng lại ở trên vô địch thiền trượng trong tay của hắn.Người nàng đứng hơi nghiêng, đang ở trong sương trắng của tửu trì, trong ngón tay bạch ngọc điêu trác nắm một họa bút còn chưa khô vết mực, họa bút nhẹ nhàng vung lên, một đạo mực nước bay ra, tiếp nối thành một đạo kiếm hình sát khí, xông đến cánh tay trái của Phong Phi Vân.- Tướng mạo vị nữ tử này tuyệt hảo, có thể so với thần nga (nữ thần xinh đẹp), bất luận đi đến nơi nào cũng đều có thể làm say mê vô số giai nhân thiên tài kiệt xuất, hơn nữa họa kỹ cao siêu, tu vi không dưới những nhân vật cấp trưởng lão khác, nữ tử như vậy, thế nào lại cam tâm làm người hầu của Vô Hạ công tử, tự nhận là làm tôi tớ nữa chứ?Phong Phi Vân không cách nào lý giải được lòng của cô gái này, chẳng lẽ vị Vô Hạ công tử này lại ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy?Đúng rồi, là của cải trong phủ đệ này, cũng không biết là có thể thu hút nhiều vị thiếu nữ cam tâm tình nguyện đầu nhập dưới trướng, gia đại nghiệp đại, bất kể nữ nhân không nhiều lắm.Nhưng mà Phong Phi Vân tin là trên đời nãy vẫn có nữ nhân trông theo đuổi danh tiếng trục lợi, nhưng mà chỉ dựa vào kim tiền là thu gom nhiều tài năng không ngớt như vậy, hơn nữa nữ tử còn có tu vi cao tuyệt hiếm thấy.- Đối với nữ nhân, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.Phong Phi Vân đem vô địch thiền trượng vung lên, đánh ra một phiến kim mang, đem kiếm khí đánh quay trở lại nguyên hình, hóa thành vết mực đầy đất.Phong Phi Vân từ phía trên bay xuống, sãi bước về phía cung điện thuần kim đi tới, nói:- Vẫn là để cho Vô Hạ công tử nhà các ngươi tự mình xuất hiện giao thủ cùng với ta đi.- Nếu vượt qua được cửa ải này của ta rồi hãy nói.

Công tử nhà chúng ta cũng không phải là người tùy tiện giao thủ với bất cứ ai, lại không biết giao thủ với nam nhân.Vân Nhi lấy bút làm kiếm, vận chuyển linh khí lên trên ngòi bút sắt bén, họa bút vốn là mềm mại, trong một giây liền so với bảo kiếm còn phải sắt bén hơn, một bút điểm ra, kiếm khí bắn ra bốn phía, phật y trên người Phong Phi Vân bị cắt ra ba vết nhỏ.Nữ tử trong phủ đệ thực sự quá nhiều, mỗi người đều trẻ đẹp, có người lãnh nhược băng sương, ôm kiếm đứng, có người xinh đẹp quyến rũ, y sam che nửa người, có có loại tài nữ khuynh thành xinh xắn lanh lợi đáng yêu, đang khảy đàn cổ cầm.Mà lúc này các cô ấy đều quay đầu nhìn lại mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng che môi, nhìn Phong Phi Vân bị Vân Nhi khiến cho không ngừng lui về phía sau, đó chính là nụ cười càng lúc càng trở nên vui sướng.Phong Phi Vân vẫn là chưa từng đứng ở trước mặt nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, có vẻ có chút bối rối bó tay bó chân, tóc cũng đã bị Vân Nhi tước mất một ít.Bành!Phong Phi Vân không hề nương tay, sử dụng linh lực của Miểu quỷ ban chỉ, đánh ra một chưởng tứ ngưu chi lực, làm cho cả người Vân Nhi bị chấn đắc run lên, liền lùi lại hơn mười bước, không cách nào đứng vững được, trên cánh tay của nàng có máu chảy ra, giống như là hồng mai trên tuyết trắng vậy, diễm lệ vô cùng.Vèo!Những cô gái khác thấy Vân Nhi không phải là đối thủ của Phong Phi Vân, liền lại có thêm hai thiếu nữ nữa xuất thủ, tay của các nàng như đang nắm hoa đào màu hồng phấn, từ nơi ngón tay vung vẩy ra, cứ như muôn hoa bay trong không trung, nhưng mà những cánh hoa này lại mang theo sự lợi hại, tùy tiện đem cự thạch cắt thành bột phấn.Tu vi của hai cô gái này vậy mà cũng chẳng yếu hơn Vân Nhi chút nào, hơn nữa dáng dấp lại giống nhau như đúc, là một đôi song sinh, hai người liên thủ uy lực lớn hơn nữa.Các nàng một người tấn công Phong Phi Vân một bên, hương thơm tràn đầy trong gió, tấn công được Phong Phi Vân vô hạ phân thần, dùng linh khí đem vô địch thiền trượng huy động chẳng khác nào một cái cối xay gió, bắt ra từng con long quyển.Một tiếng gào thé, Vân Nhi đã lấy lại sức lực, lần nữa cầm bút tung bay tới, đâm thẳng vào mi tâm của Phong Phi Vân.- Những nữ nhân này chẳng những đẹp, mà còn ác, đều thích ám sát, thật không dễ chọc chút nào.Đây là cảm giác duy nhất bây giờ của Phong Phi Vân, trong lòng đối với vị Vô Hà công tử chưa từng hiện thân càng thêm phần hiếu kỳ, đây rốt cuộc là loại kỳ nhân nào chứ?-------Chương 130: Người Trong Lời Tiên ĐoánẦm!Phong Phi Vân đem thiền trượng vô địch bất ngờ cắm vào trong lòng đất, chấn động ra một đạo đại lãng kim sắc, đem mặt đất chấn đắc lên một hồi sôi trào.Bị một cổ đại lực này trùng kích, hai vị nữ tử sinh đôi kia căn bản không cách nào đứng vững chân được, bị Phong Phi Vân xuất ra hai chưởng liên tục làm cho các nàng ấy bị đánh bay ra ngoài, ngã vào trong Tửu trì nhục lâm, hương diễm đầy đất.Bá!Trên ngón tay ngưng tụ tật phong, điểm tay một cái, đem họa bút trong tay của Vân Nhi bị chấn vỡ, dễ dàng giữ lại hai cánh tay ngọc của nàng.Vô địch thiền trượng trực tiếp chống ở chiếc cổ ngọc trắng nõn mịn màng của nàng, chỉ cần Phong Phi Vân hơi phát ra lực là có thể đem chiếc cổ của nàng bị xuyên thủng qua.Những nữ tử tuyệt sắc có mặt ở đây cũng không ít, các nàng ấy vẫn còn muốn ra tay nhưng lại do dự vì Vân Nhi đang ở trong tay của Phong Phi Vân, trong lúc nhất thời một đám đông nữ tử đằng đằng sát khí xông tới, nhưng không có người nào động thủ.- Vô Hà công tử, bây giờ ngươi có thể xuất hiện được chưa?Phong Phi Vân cất cao giọng hỏi.Trong tòa cung điện thuần kim kia vẫn im lặng thật lâu, chỉ có thể nghe được bên trong có tiếng rượu nhỏ giọt, rõ ràng là có thể nghe được.Mỹ ngâu của Vân Nhi nhẹ nhàng chớp động, giống như là dính thủy tinh vậy, tuy là bị Phong Phi Vân chế trụ nhưng lại không có chút sợ hãi nào, cười nói:- Ngươi lại có thể lấy ta ra để uy hiếp công tử nhà ta, ngươi cũng đã quá coi trọng trọng lượng của ta ở trong lòng công tử rồi.Dung mạo Vân Nhi tuyệt sắc, tu vi không tầm thường, khí chất lại càng là hiếm thấy trong thế gian, cho dù là ở tại một nơi rất nhiều mỹ nhân nhưng cũng được coi là giai nhân nổi bật, Phong Phi Vân tuyệt không tin nàng ta ở trong lòng của Vô Hà công tử không có một chút trọng lượng nào.Nhưng mà lần này Phong Phi Vân lại đoán sai rồi, vị Vô Hà công tử này không chỉ là một người đa tình mà còn là một người vô tình nữa, nữ nhân của mình bị tên nam nhân khác chế trụ, hắn thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, có vẻ hết sức thờ ơ.Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thực sự không thể giết Vân Nhi, trực tiếp buông nàng ra, sau đó liền sãi bước về phía cung điện thuần kim mà đi tới, nói:- Lần này ta tới đây thăm viếng cũng không phải vì muốn đánh nhau, chỉ muốn hiểu rõ một chuyện ...- Dừng bước.Sâu trong cung điện cuối cùng cũng truyền ra thanh âm của Vô Hà công tử, tiếng quát to làm cho Phong Phi Vân phải dừng bước lại.Lúc này, Phong Phi Vân vừa đúng lúc đứng ở ngưỡng của đại môn của cung điện thuần kim, kiên định dừng lại.Một hồi lâu sau, Vô Hà công tử lại nói:- Một người mặc phật y, cũng không phải là người ở trong phật môn.

Một tay cầm thiền trượng, mà cũng không phải là chủ nhân của thiền trượng.

Xem ra ngươi chính là một người trong lời tiên đoán, ngươi tên là Phong Phi Vân đúng không?Hắn hình như đang lẩm bẩm lầu bầu, lại tựa như là đang nói với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Lời tiên đoán gì?Tất cả mọi người sẽ không xuất thủ, lẳng lặng nghe Vô Hà công tử nói ra một đoạn bí ẩn cổ xưa.- Hơn một ngàn năm trước, có một vị đại hiền phật môn đã từng tiên đoan, hơn một ngàn năm sau, sẽ có một người mặc phật y, lại không phải là người trong phật môn.

Một tay cầm thiền trượng, mà cũng không phải là chủ nhân của thiền trượng, đi đến lấy một món đồ vật trong phật tháp.

Món đồ này hết sức quan trọng, chỉ có người trong lời tiên đoán kia mới có thể giành được, những người khác nếu như dám vượt qua điều cấm sẽ gặp phải tai ương ngũ lôi oanh.Vô Hạ công tử chậm rãi nói, hiển nhiên là đã khẳng định Phong Phi Vân chính là người trong lời tiên đoán kia.Rõ ràng là có thể tiên đoán chuyện của hơn một ngàn năm về sau, tu vi của vị đại hiền phật môn này quả thực không thể đo lường được, chủ yếu nhất chính là hắn đã hiểu rõ được thiên đạo vận hành, vượt qua xa người bình thường.Phong Phi Vân trầm ngâm chốc lát, nói:- Nói như vậy thì tổ tiên của các hạ chính là người bảo vệ tòa phủ đệ này?- Không, ta cũng chỉ là bị người khác nhờ vả mà thôi, cũng không ở lại nơi này lâu.Vô Hà công tử nói.- Người nào nhờ?Phong Phi Vân nói.- Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, dù sao cũng không phải là người của vương triều Thần Tấn, giống như chúng ta chỉ là loại tiểu bang tiểu quốc, cho dù nói ra, ngươi cũng không biết.Vô Hà công tử hiển nhiên là không muốn nói nhiều lời.Bá!

Bá!

Bá!

Bá!

Bá!

Bá!

Bá!

Bá!Tám tiếng xé gió vang lên, có tám đạo khí lưu từ trong cung điện truyền ra, trực tiếp bay ra ngoài, như tám đạo mũi tên nhọn.Ống tay áo của Phong Phi Vân vung lên một cái, liền đem tám đạo linh quang kia thu vào trong bàn tay, mở bàn tay ra nhìn vào, đúng là tám tờ phù lục.- Thương sinh động phù!Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, tám tờ thường sinh động phù này cùng với tờ ở trên người của hắn là giống nhau như đúc, xem ra đây chính là cánh cửa để mở được cửa tòa phật tháp kia, là mấu chốt để lấy được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu.Dưới sự chỉ dẫn của một tỳ nữ, Phong Phi Vân liền hướng về hậu viên của tòa phủ đệ bước đi, rất nhanh lại liền thấy được chín tòa phật tháp dị vực đứng vững thật cao.Chín tòa phật tháp này có lỗi kiến trúc khác thường so với tất cả miếu thờ ở Nam Thái phủ, vừa nhìn thì đã biết là kiến trúc phật môn dị vực, kết hợp với lời nói vừa rồi của Vô Hà công tử, khiến cho người ta không khỏi suy đoán vị Vô Hà công tử này có phải là một vị đại nhân vật của một quốc gia nào đó hay không.Vương triều Thần Tấn tuy rằng chính là một tòa đại vật khổng lồ, địa vực hơn mấy chục vạn lý, nhưng mà xung quanh cũng có rất nhiều tiểu quốc gia phụ thuộc, của cải của Vô Hà công tử kinh người, tập tục kỳ dị, làm cho lòng người sinh ra vô số liên tưởng.- Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cho dù hắn là vương tử của một quốc gia nào đó thì liên quan gì đến mình.Phong Phi Vân đem chín tờ thương sinh động phù lấy ra, nắm ở trong tay, trực tiếp hướng về phía chín cây cổ liễu to lớn bao lấy chín tòa phật tháp kia mà bước đến.Từ đầu đến cuối, Phong Phi Vân cũng không có gặp mặt vị Vô Hà công tử kia.Tiếng nước chảy "róc rách"!Trong cung điện thuần kim, mảnh màn màu trắng hạ xuống, có một thiếu nữ người mặc cung trang (trang phục trong cung điện) đang tắm gội cho Vô Hà công tử, hắn nằm trong ôn tuyền liên trì (hồ nước nóng), sương mù lượn lờ, thấy không rõ bộ dáng của hắn.Tỳ nữ đưa Phong Phi Vân đi đến phật viên cũng đã trở lại, cung kính quỳ mọp bên cạnh ôn tuyền liên trì.- Hắn đã tiến vào?Vô Hà công tử nói.- Dạ!Tỳ nữ rất cung kính, nói.- Chín tờ động phù đều xuất hiện, phật y phật châu sợ là cũng phải xuất thế, xem ra hoạt tử nhân ở Kính Hoàn Sơn thực sự muốn sống lại, Thương sinh tự thực sự chìm vào trong lòng đất một nghìn tám trăm năm sợ là cũng muốn từ trong lòng đất nổi lên.- Chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến tất cả đại thế lực ở Nam Thái phủ, giai nhân tuyệt sắc đi vài nhất định không phải ít, loại náo nhiệt này bổn công tử cũng không thể bỏ qua.-------Chương 131: Người Trong Lời Tiên Đoán 2Vô Hà công tử tuy là nói rõ là vì tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà Kính Hoàn Sơn xảy ra đại biến, xuất thế làm sao lại có thể chẳng qua chỉ có tuyệt sắc giai nhân, linh bảo nghìn năm trong đó chỉ sợ là hắn cũng muốn phân chia.Lần này đúng là một trận phong vân hội tụ, long hổ chi thế hiện ra, thế lực khắp nơi đều muốn lên đài.- Đệ bát trưởng lão của Phong gia thăm hỏi, xin Vô Hà công tử hiện thân gặp mặt.Bên ngoài phủ đệ truyền tới một tiếng sóng âm trùng trùng điệp điệp, chấn đắc làm cho cung điện thuần kim trở nên run run.Vô Hà công tử căn bản là coi như không có nghe được một thứ gì.Hắn hình như ngay cả một câu nói cũng lời, mà trên thực tế là hắn đối với nam nhân cũng quả thực là rất ít nói chuyện, lời của hắn cũng đều là nói cho nữ nhân nghe.Đệ bát trưởng lão lần theo khí tức của Phong Phi Vân mà tới, biết Phong Phi Vân đã đi vào tòa phủ đệ này.Đối với tiếng tăm của tòa phủ đệ này, hắn vẫn có nghe thấy, biết được chủ nhân của nơi này là một vị kỳ nhân, sau lưng có một thế lực lớn nâng đỡ, cho nên cũng không có trực tiếp xông vào.Thấy rất lâu mà không có câu trả lời, đệ bát trưởng lão lên tiếng lần nữa:- Phong Phi Vân là kẻ phản đồ của Phong gia ta, Vô Hà công tử nếu như bao che cho tên phản đồ này, cũng là không nên chút nào.Đệ bát trưởng lão của Phong gia là loại tuân theo thân phận vô cùng, bình thường cũng rất ít lộ diện, một khi lộ diện nhất định sẽ có vô số người chủ động nghênh đón, vẫn chưa từng gặp phải sự thất vọng như hôm nay.- Đã như vậy, thì Phong mỗ chỉ có thể đắc tội.Đệ bát trưởng lão chậm rãi hướng về phía trước đẩy ra một chưởng, từng đạo kình khí màu đen lan tràn ra trên cánh tay của hắn, hóa thành từng vòng phong quyển, cuối cùng biến thành hình dáng thực chất.Thất đầu kỳ ngưu chi lực!Mỗi một đầu kỳ ngưu đều cao đến mấy trượng, giống như một toàn núi nhỏ, bảy đầu kỳ ngưu cùng lúc bị đánh ra, vó sắt đạp phá trường không, như thiên quân vạn mã đánh giết tới, có thể dễ dàng đem cả tòa phủ đệ san thành bình địa.Thấy ngưu chi lực, chính là lực lượng sáu mươi bốn vạn cân, cái này cũng chưa phải là đệ bát trưởng lão toàn lực xuất thủ.Phong Phi Vân bây giờ cho dù nhờ vào miểu quỷ ban chỉ cũng có thể đánh ra tứ ngưu chi lực, tương đương với lực lượng tám vạn cân, chênh lệch bực này, quả thực là không thể tính toán được.Ầm!Nhưng mà lực lượng thất đầu kỳ ngưu còn chưa có chạy đến cửa chính thì đã bị một chưởng ấn từ trong cung điện thuần kim làm cho chấn vỡ, xé rách thành từng đạo bụi mù.Đạo chưởng ấn này có sức mạnh vô địch không gì có thể phá nổi, oanh phá kỳ ngưu, trực tiếp đanh bừa vào đệ bát trưởng lão một cái.Ầm!Đệ bát trưởng lão liền lùi lại ba bước mới có thể đứng vững chân, trên mặt đất cũng bị đạp thành ra cái vết chân sâu một thước.- Tối nay bổn công tử mệt, không muốn xuất thủ nữa, người của Phong gia các người đừng trở lại chọc ta, nếu không ta sẽ giết người.Thanh âm của Vô Hà công tử mênh mông, giống như là sương mù trong mây, tràn đầy khó lường.Vị Vô Hà công tử này tuổi còn trả, tu vi thực sự đã là thâm sâu khó lường được, tuy là một chưởng vừa rồi của đệ bát trưởng lão cũng chưa phải là dùng hết toàn lực nhưng mà đối phương có thể đẩy lùi được hắn, liền đủ để nói rõ thực sự bản thân cường đại thế nào.Nếu muốn kiên quyết tấn công không phải là không có khả năng, nhưng mà nhất định sẽ phát sinh ra đại chiến sinh tử, nếu như chọc tới thế lực sau lưng của Vô Hà công tử, đó chính là làm cho gia tộc gây thù chuốc oán với nhiều người, vì một tên Phong Phi Vân, thực sự là không có lời.Đệ bát trưởng lão cân nhắc trong chốc lát, phân tích lợi hại liên quan tới trong đó, liền chậm rãi thối lui, biến mất ở trong mà đêm.Ầm!Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền vang, tiếp đó chính là vô số tia chớp đan vào nhau, rồi một trận mưa to đột nhiên đáp xuống.Trận mưa này thực sự là rất lớn, mưa ào ào như trút nước, gió rét gào thét, sấm sét đan xen, khiến cho cả Tử Tiêu phủ thành đều rơi vào trong màn mưa.Ầm ầm!Một tiếng sấm sét tựa như đồi núi bị đổ sụp, mấy đứa tiểu hài tử đứng dưới mái hiên xem mưa cũng cả kinh nên rụt cổ một cái, tiếp theo chính là ánh chớp màu trắng lóe mắt cắt đứt trường không, giống như một chuôi thiên đao đem cả thế giới chém thành hai khúc.Đây chính là thiên uy, nếu như bị lôi điện như vậy bổ trúng, cho dù là một vị trưởng lão tu tiên oai phong một cõi, sợ là cũng lập tức hóa thành tro bụi.Mà đang ở trong một đêm mưa thế này, một tin tức kinh thiên động địa truyền khắp Tử tiêu phủ thành, vô số đại gia tộc và đại tiên môn đều triệu tập cường giả, cho đòi mở cuộc họp khẩn cấp, rất nhanh liền có rất nhiều cao thủ tu tiên, cỡi thiết kỵ (kỵ binh) trùng trùng điệp điệp vội vàng đi ra khỏi cửa chính của phủ thành, hướng về phương xa chạy đi.Cái này đã định trước không phải là một đêm yên ổn rồi, có trận chiến vô danh xảy ra, làm vỡ nát một mảng lớn nội thành, lúc đội vệ binh của phủ thành đi tới, nơi đó chỉ còn lại những mảng tiên huyết đầy đất, huyết thủy cùng với nước mưa trộn lẫn vào nhau, cuối cùng là hoàn toàn bị cuốn đi mất.Chuyện Phong gia truy sát kẻ phản đồ cũng không có bị bỏ quên, khắp cái đại môn trong Tử tiêu phủ thành đều bị bao vây, có cao thủ trấn thủ, Phong Phi Vân có chạy đằng trời cũng không thoát.Ầm ầm ầm!Tiếng sấm vẫn còn đang gầm thét.Hạt mưa lớn chừng như ngón tay cái của con người vậy, rơi ở trên mái ngói phật tháp nghìn năm, phát ra tiếng "lộp bộp tí tách", thế nhân không cách nào yên tĩnh.Phong Phi Vân lần này là từ cửa chính đi vào phật tháp, cảm thấy bố cục đến nơi này cùng với bố cục của phật tháp Thương sinh tự có phần giống nhau, nhưng cũng có những chỗ khác nhau, mang theo phong tình dị vực.Trên vách tường loang lổ tràn đầy mạng nhện, có nơi bởi vì bị rỉ nước nên bị nước mưa xâm nhập làm cho ẩm ướt, phát ra mùi ẩm mốc.Men theo một cái cầu thang bằng gỗ uốn khúc đi lên, từng bước một cứ như đi vào trong bóng tối vô biên.Nhưng mà lần này lại chõ chỗ khác nhau, chín tờ thương sinh động phù mà Phong Phi Vân nắm trong tay bắt đầu toát ra ánh sáng rực rỡ, nhẹ nhàng từ trong bàn tay bay lên, chín tờ giấy giống như những ngọn linh đăng chiếu sáng ở giữa không trung, rọi sáng con đường phía trước.Có chín tờ thương sinh động phù này soi sáng, đem những trận vân trên mặt đất và trong không khí đều được rọi sáng nên có thể thấy rõ ràng, Phong Phi Vân có thể tránh qua mê trận, từng bước đi vào trong trung tâm của phật tháp.Món phật y kia vẫn nằm ở trong cái khay ở giữa tòa phật tháp, phật y có màu xanh xám tro, vừa cổ lỗ sĩ mà lại bình thường, phía trên không mang theo bất cứ linh tính nào, ngay cả vải vóc sử dụng cũng là loại vải bông mỏng bình thường nhất.Trên phật y có thêu một buội hoa bỉ ngạn, viền hoa có dòng chữ nhỏ: "Hoa bỉ ngạn, một ngàn năm mới nở, một ngàn năm mới tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, tình không vì nhân quả, duyên đã định sinh tử".Thành ngữ của Hoa bỉ ngạn nhiều thần thương, thấy được dòng chữ nhỏ này khiến cho người ta không khỏi sinh ra một phần bi thương.-------Chương 132: Nạp Lan Phật Y Và Phỉ Thúy Phật ChâuNăm đó trụ trì của Thương sinh tự cũng bởi vì yêu một nữ nhân, đem bản thân nhốt vào trong tòa phật tháp đen nhánh một màu mực, cả ngày niệm Phật tĩnh tâm, muốn quên đi một người mà đã đinh trước là không thể nào ở cùng nhau.Nhưng mà cho dù phật pháp của hắn uyên thâm thế nào, cũng không ngăn được tâm ma quấy phá, sau khi biết tin vị nữ tử kia chết, hắn vẫn cởi bỏ phật y, cầm đồ đao lên, lấy tính mạng của hơn một ngàn tăng nhân của cả Thương sinh tự, vậy mà cũng chỉ để đổi cho vị nữ tử kia có một chút sinh cơ, cuối cùng ngay cả bản thân mình hắn cũng đem đi luyện hóa.Đây chính là chân lý của hoa bỉ ngạn, lúc lá mọc dài ra, hoa còn chưa nở, chỉ có lúc lá rơi xuống ở trong bùn đất, biến thành phân, lấy tính mạng làm đại giá thì mới có thể làm chất dinh dưỡng cung cấp cho hoa, làm cho hoa trở nên nở rộ.Lúc đó trụ trì của Thương sinh tự ngồi trơ ở đây với tâm tình phúc tạp, thống khổ, quả thực không phải là người bình thường có thể lý giải.Phong Phi Vân thở dài thật sâu, ánh mắt chăm chú vào trên bàn tay bạch cốt âm u tịch mịch kia, bàn tay đã sớm bị chặt đứt, giữa ngón tay hình như vẫn còn nắm lại thứ gì đó.- Người nào có thể đem cánh tay của một vị trụ trì cường giả như vậy của Thương sinh tự chặt xuống được chứ, trong bàn tay này lại nắm vậy gì đây?Phong Phi Vân vẫn là không lý giải được, một người có thể nghịch chuyển cả thiên mệnh, ở vương triều Thần Tấn xem như là một người có cấp bậc cao cấp nhất, còn người nào có thể đem tay của hắn chặt xuống được chứ?- Đúng rồi, lúc đó e rằng tinh thần của trụ trì đã lâm vào trong gút mắc cực độ, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, lúc này hắn mới cần phải chặt đứt cánh tay của mình, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh, chỉ tiếc là cuối cùng lại là việc sắp thành lại bị hỏng.Một người có thể làm cho vị cao tăng của Phật môn si tình như vậy, sinh lòng yêu thương như vậy, mê tình nữ tử như vậy.Cô gái này tuyệt đối là một vị nữ tử hiếm thấy có một không hai trên trần gian.Phong Phi Vân không đợi lâu nữa, muốn trực tiếp đem chín tờ thương sinh động phù đánh vào trên phật y, sau đó mặc phật y vào rời đi, nhưng mà ...Bá!Phật y vốn đang nằm trên chiếc khay trên mặt đất vậy mà lại đứng lên, giống như đột nhiên lại biến thành một người, xoay người lại, đối mặt với Phong Phi Vân.Tuy là trong phật y trống rỗng, chỉ có nơi ống tay áo có một bàn tay bạch cốt, nhưng mà dù sao thì Phong Phi Vân vẫn cảm thấy rằng nó là một vật còn sống, trong y phục dường như cất giấu một người, hắn đang dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.- Đừng làm tổn thương nàng, ta đáng chết, nàng nên sống sót.Một thanh âm già nua lâu đời từ trong phật y truyền tới, đây không phải là ma quỷ đang nói chuyện mà là một cổ ý chí bất diệt, một người bởi vì nhớ mãi không quên mà còn để lưu lại viễn cổ hồi âm.Cái này mặc dù chỉ là một câu nói thật đơn giản nhưng mà tình cảm ẩn chứa trong đó lại làm cho người ta không kiềm được mà rơi lệ, cái này lại đại diện cho một vị cao tăng của phật môn hơn một ngàn năm trước, đang khẩn cầu một tiểu bối hơn một ngàn năm sau.Đây là lời nói sau cùng của một người chết, tràn đầy bi thương và bất chấp đạo lí.- Ta đáng chết, nên nên còn sống sót.Trong tai của Phong Phi Vân không ngừng quanh quẩn những lời này, hoặc là cũng bởi vì những lời này mà phật y kia mới không có ngã xuống, đang kiên trì, kiên trì hơn một ngàn năm, rốt cuộc thì Phong Phi Vân đã tới, phát ra lời giao phó hấp hối sau cùng với hắn.Lời giao phó cách nhau hơn một nghìn tám trăm năm.Đây là lời giao phó khiến cho người ta khổ sở dường nào đây!Rầm!Phật y cuối cùng vẫn không cách nào kiên trì đứng thẳng được nữa, mềm nhũn rũ xuống ở trên mặt đất, tạo ra một mảng khói bụi.Mà cánh tay bạch cốt âm u tĩnh mịch kia cũng mất đi tinh khí sau cùng, rơi xuống đất, biến thành bột cốt đầy đất, ở giữa bột cốt có một chút tinh mang màu xanh biếc bắn ra, hết sức chói mắt.Một viên phật châu lớn như quả nhãn vậy, toàn thân xanh biếc, phía trên có chín lỗ nhỏ lớn như chín lỗ kim, quang mang cũng là từ trong chín lỗ nhỏ kia mà bắn ra.Phong Phi Vân đem phật châu thu vào trong tay, sau khi chạm tay vào thì liền cảm nhận được sự lãnh buốt, vẫn là từ trong lòng bàn tay lạnh đến tận trong xương tủy, sau đó truyền vào sau ót, khiến cho đại não của con người trở nên yên tĩnh, không hề điên cuồng nữa.Trong tai loáng thoáng có phật âm truyền tới, giống như là có vô số cao tăng phật môn đang vì ngươi mà giảng thiện, Phong Phi Vân có thể khẳng định rằng một khi nắm viên phật châu này ở trong tay tu luyện, thì tuyệt đối không thể nào phát sinh ra chuyện tẩu hỏa nhập ma.- Phật châu phỉ thúy thật là lợi hại, cũng không biết là bên trong ẩn chứa đạo tắc phật môn của cao tăng phật môn bao nhiêu đời nữa, nhất định chính là một món thánh vật của phật môn.- Trong khoảng thời gian này tu vi của ta tăng lên quá nhanh, dẫn đến căn cơ bất ổn, tiên căn không ngưng tụ, nhưng mà ta chỉ cần cầm nó ở trong tay trong tích tắc thì linh khí trong cơ thể trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, ngay cả tiên căn cũng càng trở nên thuần khiết, phát ra sinh sơ bừng bừng, tựa như lại đột phá lần nữa như mấy ngày qua.Phong Phi Vân cảm thấy năng lượng thần bí của phỉ thúy phật châu không những chỉ có vậy, hắn dùng hai ngón tay nắm lấy phật châu, hướng về trong những cái lỗ nhỏ xí kia nhìn vào, chỉ thấy trong chín cái lỗ lớn nhỏ này tràn đầy hào quang, bên trong giống như sa mạc Gobi vô ngần, có từng tòa phật tượng tỏa ra hào quang ở bên trong, mang theo kim mang nhàn nhạt.Trong Phỉ thúy phật châu dường như tự thành một thế giới khác, nơi đó vô cùng thần bí, Phong Phi Vân bởi vì tu vi quá thấp, chỉ có thể nhìn lén thấy một góc sơ khai thì liền bị một lực lượng vô hình cản lại.- Phải đến lúc rời đi rồi, bây giờ Kính Hoàn Sơn sợ là đã bị các thế lực lớn bao vây lại, vô số cường giả sợ là cũng đã chạy tới.Phong Phi Vân đem chín tờ thương sinh động phù dán vào bên trong lớp vải lót của Nạp Lan phật y, đem Nạp Lan phật y mặc vào người, cũng không có cảm giác được có cảm giác kỳ dị gì, nhưng mà cảm thấy cái phật y này thoải mái mềm mại cực kỳ, ngay cả thân thể của hắn cũng giống như trở nên nhẹ hơn vậy.- Azzz, làm sao lại bay lên!Phong Phi Vân cảm thấy cơ thể bị một cổ lực lượng vô hình nào đó thôi động làm cho hướng vào trong bóng kia mà bay tới, đụng vào một tầng lớp cực mỏng mềm mại, chợt cảm thấy trên người mình ướt nhẹp, có vô số tiếng sấm vang lên ở bên tai.Phốc!Phong Phi Vân lại một lần nữa lọt tỏm vào trong sông hộ thành mênh mông như biển của Tử Tiêu phủ thành, cũng giống y hệt lần trước, vẫn không giải thích được tại sao, tựa như lại gặp cảnh ngộ súc địa thành thốn, linh thông chỉ xích thiên lý kỳ ảo. (nghìn dặm gần trong gang tấc)Nếu đã ra khỏi Tử Tiêu phủ thành, trốn khỏi con đường mà các cường giả Phong gia vây quanh thì cũng được coi như là chạy thoát khỏi cái chết, từ nay trời cao đất rộng, muốn vây chân hắn cũng không dễ dàng gì.Khi hắn từ trong sông hộ thành bò dậy, trên màn trời vẫn còn mưa to trút xuống, sắc trời vẫn đen kịt, nhìn không thấy ngõ năm ngón tay.-------Chương 133: Cưu Cửu Quái BàoĐêm mưa lạnh rét, thiên địa tựa hồ như bị bao phủ trong mà lụa bằng sắt.Đi vội ở trong mưa đêm, đem bùn lầy trên đất tạo thành những dấu chân thật sâu, phía trước là một màu đen chạy dọc vô hạn, chỉ có thể nghe được thanh âm của những cổ xe kỵ binh đang đi vội.Trên bầu trời có tiếng một con chim lảnh lót!Một cái bóng đen to lớn bay qua trên đỉnh đầu, có người cỡi phi cầm cự đại, đang đi vội ở trên bầu trời, hướng chạy tới chính là hướng của Kính Hoàn Sơn.Phong Phi Vân đứng ở trên một tòa ải sơn, nhìn từng đợt tu sĩ đang từ trong Tử Tiêu phủ thành đi ra, mỗi một đợt đều là những người tinh anh trong tinh anh, có cường giả trấn thủ tuyệt đỉnh ở trong đó.- Xem ra bí văn của Kính Hoàn Sơn đã truyền khắp Tử tiêu phủ thành rồi, những thế lực lớn đều bị kinh động.Tử Tiêu phủ thành chính là trung tâm của Nam Thái phủ, loại thế lực lớn cấp bậc nhất lưu như Phong gia ở Tử tiêu phủ thành có nhiều hơn 5, chiếm hơn một nửa của cả Nam Thái phủ.Những thế lực lớn một khi bị kinh động, cũng chính là cả Nam Thái phủ đều phải rung chuyển, không có người có thể ngoại lệ.Phong Phi Vân mặc Nạp Lan phật y, một tay cầm phỉ thúy phật châu, một tay cầm vô địch thiền trượng, trên ngón tay mang theo miểu quỷ ban chỉ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là báu vật, bây giờ hắn cảm thấy cả người hắn đều là tinh khí, dù cho một mình đấu với một thế lực lớn thì cũng không phải là không dám.Ùng ùng!Một đội xe đồng từ trên cổ đạo đi qua, chín chiếc xe đồng được thần lộc kéo đi, lao nhanh trên bầu trời, hướng về nơi xa bay đi.Trên xe đồng có dựng đại kỳ có chữ "Phong gia", dẫn đầu chính là đệ bát trưởng lão của Phong gia, còn có mấy vị cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia.Phong Phi Vân đứng ở trên ải sơn cách đó không xa, hai tay tạo thành quả đấm, rất muốn xông tới chặn đầu xe giết người, nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, bây giờ không phải là lúc kích động, trong một đội cổ xe đồng này cất giấu sát khí to lớn, rất có thể có cường giả cấp bậc cự kình ngồi ở bên trong.Xông lên chỉ là tự chui đầu vào lưới.Chín chiếc xe đồng dần dần đi xa, cuối cùng biến thành chín điểm màu đen nhỏ xíu, dần dần cũng biến mất hẳn ở cuối chân trời.Phong Phi Vân không dừng lại nữa, trực tiếp lao xuống ảo sơn, đi theo chiếc xe đồng ở phía sau, hướng về phía Kính Hoàn Sơn chạy tới.Mưa vẫn không dừng, nhưng mà sắc trời cũng dần dần sáng lên.Lúc sáng sớm vừa đến cũng là lúc ngọn núi to lớn từ từ hiện ra ở đàng xa, nằm ngang ở trong màn mưa.Đã đến Kính Hoàn Sơn, rất xa nhưng cũng có thể thấy được hào quang từ trong núi phóng ra, còn có mấy đạo khí tức cự kình cực lớn phát ra, khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.- Mưa to ướt đẫm quần áo, thấm ướt nhân tâm, khách nhân hà cớ gì không dừng lại uống chén trà nóng?Thanh âm của một lão giả vang lên ở bên tai của Phong Phi Vân.Lúc này Phong Phi Vân mới phát hiện, ở sâu trong rừng cây phong kia có một ngôi nhà gỗ của người khác, một mặt của lá cờ màu xanh cắm ở trên đỉnh của ngôi nhà gỗ, in chữ "Trà".Chỉ là bởi vì trời mưa thực sự quá lớn, hơi nước cũng thực sự quá nặng cho nên vừa rồi hắn mới không có chú ý đến ở nơi này còn có một quán trà.Lúc này hắn cũng đang bám theo chín chiếc xe đồng của Phong gia, hiển nhiên không có tâm tư ngồi xuống uống trà, nhưng mà sau khi hắn nghe rõ thanh âm của lão giả kia thì sắc mặt cũng mừng rõ, liền quay đầu lại, chỉ thấy lão giả kia đứng ở trong màn mưa đang mỉm cười nhìn hắn.- Lưu ...Phong Phi Vân không nhịn được kêu lên, nhưng lại vội vàng câm miệng, nghênh đón, kích động đón:- Lưu gia gia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?Lão gỉa này lại chính là lão quản gia của nhà mẫu thân Phong Phi Vân, Lưu quản gia.Lưu quản gia không phải là cần phải ở Linh Châu thành sao, làm sao lại tới nơi này, hình như đặc biệt ở nơi này chờ hắn.- Lão nô hiển nhiên là đặc biệt tới tìm thiếu gia cậu rồi, ta đã ở nơi này chờ cậu hai ngày rồi.Lão quản gia đưa tay ra dẫn Phong Phi Vân đi vào trong ngôi nhà gỗ ở trong rừng phong, nơi này chính là nơi hắn chiếm cứ để nương thân, cũng là cách để che giấu tai mắt người khác.Lão quản gia đem một bầu trà nóng hổi lên, rót cho Phong Phi Vân một ly đầy.Khói trà bốc lên, sau khi uống vào trong bụng liền cảm thấy toàn thân cũng dần ấm lên.Phong Phi Vân đặt chén trà xuống, nói:- Lưu gia gia, phụ thân ta hiện giờ ở nơi nào, có biết là chấp pháp đường của Phong gia đã cử rất nhiều cường giả đi đến chế tài phụ thân hay không?Lưu quản gia cười nói:- Lão gia ông ấy đã rời khỏi Linh Châu thành rồi, người của chấp pháp đường phong gia tìm không được ông ấy đâu.- Phụ thân đi nơi nào?Trong lòng Phong Phi Vân an tâm hơn một chút.- Ông ấy ...

ông ấy bây giờ sợ là đã đến Ngọc Lâu quan. (cửa ải/ cửa khẩu Ngọc Lâu)Lưu Quản gia nhẹ giọng thở dài, nói:- Thiếu gia, cậu bây giờ cũng coi như đã trưởng thành, tu vi cũng có thể một mình chống với một phương, lão gia đã có thể yên tâm đi làm chuyện mà ngày trước ông ấy nên làm, con đường đi tiếp, chính là tự bản thân cậu rồi.Ngọc Lâu quan chính là một trong mười tám biên ải của vương triều Thần Tấn, ra Ngọc Lâu quan, đó chính là ra khỏi vương triều Thần Tấn, lần này là phụ thân muốn đi đến nơi nào, lại muốn làm chuyện gì đây?Phong Phi Vân suy đoán điều này dám chắc là có liên quan tới vị mẫu thân mà hắn chưa từng gặp mặt, trong này nhất định có điều ẩn tình gì đó.- Lưu gia gia, người cũng phải đi sao?-------Chương 134: Cưu Cửu Quái Bào 2Phong Phi Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, nghe được ý muốn rời đi trong câu nói của Lưu quản gia.- Ta hiển nhiên cũng cần phải đi, sở đi tới đây gặp cậu một lần cuối cũng là có một vài thứ muốn dặn dò ngươi.Trong lòng Lưu quản gia cũng có chút không muốn, dù sao thì hắn cũng là người nhìn Phong Phi Vân lớn lên, cũng xem hắn như đứa cháu trai ruột thịt của mình vậy.Lão nhân lại rót thêm một chén trà nóng đưa cho Phong Phi Vân, từ từ nói:- Mẫu thân của cậu lúc còn sống từng để lại một món thánh y, Cưu cửu quái bào, vốn là định để lại di vật cho cậu, nhưng mà lại bị đứa nghịch tử Phong Tùy Vũ kia đánh cắp.

Lão gia sau khi biết được chuyện này thì liền biết được sẽ xảy ra đại sự, vì vậy đặc biệt phái ta tới đây đánh chết Phong Tùy Vũ, đoạt lại Cưu cửu quái bào, không ngờ tới vẫn là đã muộn một bước.- Phong Tùy Vũ đã chết ở trong tay của con rồi.Phong Phi Vân lại nói:- Mẫu thân con thật đã chết rồi sao?

Mẫu thân rốt cuộc có phải là yêu ma hay không?Phong Phi Vân thật ra đối với yêu ma cũng không có thành kiến, dù sao đời trước hắn cũng chính là một đời đại yêu, cho dù mẫu thân hắn thực sự là yêu tộc một phương, hắn cũng chẳng may may quan tâm, hắn chỉ quan tâm mẫu thân hắn còn sống hay không.Luu quản gia chính là theo mẫu thân hắn cùng xuất giá rồi lại làm lão quản gia, khẳng định là đối với nguồn gốc của mẫu thân hiểu rất rõ ràng.Đôi mắt già nua của Lưu quản gia nhìn về phương xa, tựa như đang suy tư điều gì, một lát sau mới nói:- Mẫu phân người là nhân vật bực nào chứ, đã sớm trải qua bốn đại kiếp, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ.- Tứ đại kiếp!Phong Phi Vân chấn động trong lòng cực lớn.Lưu quản gia cho rằng tuổi Phong Phi Vân còn quá nhỏ, căn bản không biết cái gì gọi là tứ đại kiếp, nhưng lại không biết kiến thức của Phong Phi Vân cực kỳ rộng lớn, vừa nghe đến tứ đại kiếp thì trong nháy mắt cũng đã bị khiếp sợ.Đây thực sự không phải là đại nhân vật tầm thường, trong lòng Phong Phi Vân sôi trào lên, giống như bị thần lôi bổ vào trên đỉnh đầu, nhân vật cấp bậc tứ đại kiếp, cho dù là hắn ở kiếp trước cũng biết được mấy người như vậy nhưng cũng chưa bao giờ gặp mặt.- Mẫu thân người bây giờ rốt cuộc ở nơi nào?

Người rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân liền vội hỏi.- Những thứ này bây giờ còn chưa thể nói cho người biết, bây giờ chuyện cần làm đầu tiên của người chính là đem món Cưu cửu quái bào lấy lại, đồ vật kia vốn là thứ thuộc về người.Lưu quản gia nói thành khẩn:- Trong thân thể của người chảy xuôi một nửa huyết dịch loài người, một nửa huyết dịch yêu ma, ở trên đường tu luyện sau này sẽ có một lần gặp đại kiếp, chỉ có Cưu Cửu quái bào mới có thể giúp người trải qua được một kiếp khó khăn này.Phong Phi Vân nói:- Lần đại kiếp này bao giờ mới đến?- Lúc máu yêu ma trong thân thể người thức tỉnh, lực lượng và nguy cơ sẽ cùng nhau gia tăng ở trên người của người, nếu không phải có thể trấn áp được mối nguy cơ kia, người sẽ chết thảm ở trên con đường tu đạo, biến thành một tử thi mục nát.Lưu quản gia hiển nhiên là còn có chuyện quan trọng muốn làm, sau khi thông báo mấy thứ này, cũng đã rời khỏi quán trà, sau đó biến mất ở trong màn mưa.- Phi Vân, con đường sau này ở dưới chân của người, đi như thế nào, đây cũng là do một ý niệm của người ...Lưu quản gia đi xa hoàn toàn, thanh âm càng lúc càng trở nên mờ ảo, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.Phong Phi Vân ngồi trở trong phòng của quán trà, suy nghĩ trong lòng phức tạp, mẫu thân rốt cuộc là ai, vậy mà lại vượt qua được tứ đại kiếp?Người tại sao lại để lại Cưu cửu quái bào, chẳng lẽ người đã sớm dự liệu được tương lai hắn tất có một kiếp, đang lúc trên đường sinh tửm nhưng mà người biết lại có một đại kiếp như vậy, tại sao người lại phải bất chấp rời đi, biến mất ở trong thiên địa?Cưu cửu quái bào, yêu ma chiến y!Làm sao mới có thể từ trong tay lão tổ của Phong gia đoạt lại được, xem ra chỉ có thể nỗ lực tu luyện, ngoại trừ thực lực tuyệt đối thì không có bất cứ biện pháp nào khác.Gió rét gào rít, sấm chớp, trận mưa càng lúc càng lớn!- Hoang sơn dã lĩnh, một mình uống trà, ngươi lại quá nhàn rỗi rồi.Ngoài cửa đi tới một người tuyệt sắc giai nhân, tay ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.

Không phải là Đông Phương Kính Nguyệt thì là ai.Nàng mặc bạch y la sam đi ở trong màn mưa nhưng lại không bị thấm ướt, chiếc khăn che mặt màu trắng trên mặt có thêu con tiểu hồ điệp màu xanh nhạt, trông rất là sinh động, giống như đang bay lượn trong màn mưa vậy.Nàng đã đi vào rồi, trên người rõ mang theo một mùi thơm tao nhã thanh mát, đôi mắt đang ngậm cười nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, giống như là muốn câu dẫn Phong Phi Vân vậy.Ánh mắt của nàng hiển nhiên có thể hốt hồn được, đừng nói là ánh mắt của nàng, cho dù chỉ là một ngón tay bạch ngọc của nàng thì đã có thể dễ dàng hút hồn những nam nhân khác rồi, nhưng mà nàng lại không có hút hồn được Phong Phi Vân.- Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng có thể gặp được ngươi, ta cũng không biết nên nói là chúng ta có duyên hay là nên nói ta rất là xúi quẩy nữa.Những người khác nếu như ở dưới điều kiện ngày lành tháng tốt thế này mà vô tình gặp được tuyệt sắc giai nhân, dĩ nhiên là sẽ mừng ngỡ ra mặt, nhưng mà Phong Phi Vân thì lại không ngừng than vãn, thậm chí thiếu chút nữa đã trực tiếp đánh vỡ cửa sổ mà bỏ chạy.- Một mình trong quán nghe mưa gió, có phần rất là thê lương!

Phong công tử, có thể nguyện ý nghe thiếp khảy một bản "Vũ trung miên" không?Đông Phương Kính Nguyệt ngồi ở bên cạnh song cửa sổ cổ kính, dùng cành trúc đem cửa sổ chống lên, chỉ thấy ngoài cửa sổ là màu cỏ tươi xanh biếc đang chập chờn trong mưa gió, hạt mưa rơi vào trên giấy trên khung cửa sổ tạo ra một giọt mưa bụi.Bạch y cùng với đàn tỳ bà màu đỏ, ngồi một mình bên cạnh song cửa sổ.nàng lúc này giống như một bức họa, Phong Phi Vân đã nhìn ngây dại, ánh mắt nhìn thẳng, giống như lại đem nàng xem như là Thủy Nguyệt Đình, đó cũng là lần đầu tiên gặp mặt Thủy Nguyệt Đình.Khi đó cũng là giai nhân như tranh vẽ, khiến cho người ra say đắm trong mộng cảnh.-------Chương 135: Tình Cảm Không Thể Giải Thích ĐượcNgoài cửa sổ tiếng mưa rơi lã chả, hơi nước mênh mang mịt mù.Trong sơn lĩnh phong lâm, tiếng tỳ bà duy mỹ động lòng người, giống như tiên âm thần khúc.Đông Phương Kính Nguyệt dựa ở trước cửa sổ, tay ôm đàn ỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh thật nhanh nhún nhảy ở trên dây đàn, đem một khúc "Vũ trung diện" tấu lên làm cho lòng người say đắm.- Dạ ninh trần yên nhứ loạn, hàm miên đoản thì, cánh thị phong sương nguyệt hạ.

Đạc bộ dư, tinh quang thiển đạm, hữu đàm hoa u địa, bắc kha trường từ.

Thanh tích tốc tốc, lâm hương vi, hoa điểu vô ngữ, y vô miên.(Đêm khuya yên tĩnh bụi khói bay loạn, giấc ngủ ngon chợt tỉnh, lại là sương gió dưới ánh trăng.

Bước đi thong thả, tinh quang nhợt nhạt, có hoa quỳnh nơi vắng vẻ, bắc kha trường từ.

Từng giọt trong suốt tuôn rơi, mưa dầm thơm mát, hoa điểu không nói gì, hắn vẫn chưa chợp mắt.)Tiếng tỳ bà thật hay, mà tiếng hát của nàng lại càng hay hơn!Đôi mắt Phong Phi Vân càng trở nên mơ mơ màng màng, con ngươi đen nhánh thâm thúy cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm, suy nghĩ càng trở nên nặng nề, dần dần giống như muốn ngủ say ở nơi này trong tiếng hát."

Vũ trung miên" hình như chính là thôi miên ý chí của con người!Đông Phương Kính Nguyệt vừa nhẹ giọng ca hát, vừa nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân đang dần dần hôn mê, đôi mắt xinh đẹp mê ly mỉm cười tựa như hai vầng trăng khuyết.Nhưng mà đang lúc nàng cảm thấy việc lớn đã thành, trong màn mưa chợt truyền tới một hồi tiếng tiêu dằng dặc, có một trân tiếng xé gió truyền tới, người tới đây không ít, mỗi người đều là cao thủ, đặc biệt là người thổi tiêu kia lại càng tuyệt vời, tu vi thâm bất khả trắc.Tiếng tỳ bà loạn một cái, Phong Phi Vân rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng hô to nguy hiểm, vừa rồi nếu như thật sự bị tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt thôi miên thì chẳng phải mặc cho nàng ta ức hiếp sao.Phong Phi Vân không khống chế được mà ôm lấy thân mình, ánh mắt bất thiện nhìn sang Đông Phương Kính Nguyệt, nếu như bị bà nương chết bầm này thừa dịp hắn ngủ say mà làm chuyện thất lễ với hắn thì sẽ thua lỗ lớn lắm.- Kính Hoàn Sơn quả nhiên là nhân kiệt địa linh (đất thiêng mới có nhân tài), lại đang ở nơi sâu trong rừng cây phong này lại có tiếng tỳ bà tuyệt diệu như vậy, bổn công tử đoán không lầm thì bên trong nhất định có một vị tuyệt đại giai nhân.Trên đỉnh đầu cỗ kiệu là vân la màu trắng, đang từ trong màn mưa đi tới, phía dưới lót mây mù, phía trên là hoa vũ màu sắc rực rỡ lay động theo chiều gió, tiếng tiêu trong kiệu không dứt, càng thêm mấy phần thần bí.Vân la trên đỉnh đầu cổ kiệu cũng không có rơi xuống, cũng đã được bốn thiếu nữ tuyệt sắc nâng lên, đứng ở bên ngoài mộc ốc trà lâu.Người trong kiệu có tu vi cao phi thường, phóng xuất ra một cổ linh lực, bao lại cả vùng không gian trong vòng mấy trượng, cho dù mưa gió cũng không thấm vào được chút nào.- Thanh âm này ...Phong Phi Vân cảm thấy thanh âm của người này rất là quen thuộc, vì vậy hơi ghé mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong mưa gió vốn cũng không phải là chỉ có cổ kiệu có đính vân la và bốn người nữ tử xinh đẹp, xa hơn nơi đó còn có vô số bóng hình xinh đẹp dịu dàng, mỗi người đều là tuổi trẻ có tướng mạo tuyệt sắc, giống như là một rừng hoa nở rộ trong mưa, rất là vui tai vui mắt.Có thể cùng lúc khiến cho nhiều nữ tử như vậy đi theo, thiên hạ cũng chỉ có một người như vậy.Vô Hà công tử!Đông Phương Kính Nguyệt hiển nhiên là rất không vui, dù sao thì vừa rồi nàng thiếu chút xíu nữa là đã thành công làm cho Phong Phi Vân bị thôi miên, có trời mới biết nửa đường lại xuất hiện một Vô Hà công tử, đây rốt cuộc là tên thần kinh từ nơi nào xuất hiện chứ?- Tiếng tỳ bà vừa rồi chính là tiếng nhạc hay nhất là bình sinh tại hạ được nghe qua, cho dù là quốc thủ im hơi lặng tiếng, sợ là cũng không nhất định có thể cùng tranh cao thấp với cô nương.

Tô Quân có hậu lễ đưa lên, chỉ nguyện cậy cô nương một ngày đẹp trời cùng nhau đàm luận âm luật.Tay của Vô Hà công tử từ trong cổ kiệu đưa ra, hơi vẫy một cái, một nữ tữ thanh tao nhã lệ liền bưng một cái khây thuần ngân, đi vào mộc ốc trà lâu, đem hậu lễ đặt ở trước mặt của Đông Phương Kính Nguyệt.Vô Hà công tử có thể có được nhiều kỳ nữ đi theo như vậy, nhất định là một người cực kỳ hiểu tâm tư nữ nhân, ra tay nhất định không phải là vật bình thường, chỉ có thể làm cho Đông Phương Kính Nguyệt không cách từ cự tuyệt.Chỉ cần hắn có thể một mình ở lại bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt một ngày một đêm, như vậy thì hắn có thể nắm chắc mười phần khiến cho Đông Phương KÍnh Nguyệt một lòng một dạ thích hắn.Hắn rất có tự tin trong việc này, bởi vì hắn chính là Vô Hà công tử, hoàn mỹ không tỳ vết!Trong cái khây thuần ngân kia chính là một quyển trúc giản cổ lão, phía trên ghi chú "Khúc danh "Bất sát dạ quy nhân"".Trúc giản hết sức cổ lão, mờ nhạt mà cổ xưa, có nơi còn bị côn trùng cắn để lại vết, lưu lại những lỗ tròn nho nhỏ, đại diện cho thời gian lâu đời, chừng mấy trăm năm lịch sử.- "Bất sát dạ quy nhân", đây chẳng phải là quyển linh khúc thiên nhạc phủ mà Thần linh cung đánh mất từ năm trăm năm trước, là một trong tam đại thiên nhạc phủ trấn phủ tiên nhạc sao?Đôi mày thanh tú của Đông Phương Kính Nguyệt hơi nhíu lại, trong lòng có chút kinh ngạc.Nàng đúng là hậu duệ quý tộc của gia tộc Ngân Câu, trong thiên hạ có tài bảo gì mà không có được?Nàng vốn vẫn không quan tâm đến trọng lễ mà Tô Quân đưa tới, nhưng mà sau khi thấy đúng là khúc phổ "Bất sát dạ quy nhân" thì cũng khó có thể kiềm chế vui sướng trong lòng.Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Vô Hà công tử:- Từ trong tiếng tỳ bà vừa nãy của cô nương, tại hạ mơ hồ nghe được trong đó có vận luật thiên nhạc phủ của Thần linh cung , cô nương có lẽ đã từng ở Thần linh cung bái sư học nghệ qua, hơn nữa tu vi lại không thấp, tại hạ cũng có thể nói sai?Trong mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt lại sinh ra mấy phần kinh ngạc, người này vậy mà cao minh như thế, nói:- Các hạ nói không sai.- Vậy thì thật sự quá tốt, khúcc phổ "bất sát dạ quy nhân" này chính là tại hạ tình cờ lấy được trong tay tiền bối, bây giờ coi như là vật quy nguyên chủ.Vô Hà công tử nói sang sảng.Vô Hà công tử không hổ là một hoa tùng cao thủ, lúc trước đã nói nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy hậu lễ của hắn thì sẽ bồi hắn một ngày một đêm, nghiên cứu và thảo luận âm luật, mà bây giờ lại lấy danh nghĩa vật quy nguyên chủ, đem món trọng bảo kia giao vào trong tay Đông Phương Kính Nguyệt, muốn dẫn nàng mắc câu.Đông Phương Kính Nguyệt nếu như nhận lấy, cho dù là vật quy nguyên chủ, nhưng cũng đồng thời đáp ứng Vô Hà công tử, phải bồi hắn một ngày đêm.Nếu không nhận lấy ...

đây chính là khúc phổ tuyệt thế, càng là bí quyết chí cao trong tu tiên giới, quả thực khiến cho người ta không đành lòng buông tay.Bành!Phong Phi Vân liền huy động vô địch thiền trượng, bất ngờ đập tới trước, đem chiếc khay bạc đánh thành nhiều mảnh bạc, mà khúc phổ trúc giản trong chiếc khay bạc lại càng bị đánh cho trở thành trúc phấn đầy đất.Như thế thì một quyển khúc phổ tuyệt thế, tam đại trấn phủ tiên khúc của thiên nhạc phủ, bây giờ coi như là hoàn toàn tuyệt thế.-------Chương 136: Tình Cảm Không Thể Giải Thích Được 2Một màn này làm cho Đông Phương Kính Nguyệt cũng phải sửng sốt, tên khốn Phong Phi Vân này điên rồi phải không, thần vật như vậy lại bị một gậy của hắn đánh cho tan thành tro bụi, đây quả thực là phí của trời.- Tên mãng phu ngươi, ngươi có biết một kích vừa rồi của ngươi đã đem tài nguyên của cả mười tòa cổ thành đánh cho thành mảnh vụn không hả?Đông Phương Kính Nguyệt rất không hiểu tại sao Phong Phi Vân lại lỗ mảng như vậy.Phong Phi Vân lại ngồi xuống, sờ sờ vô địch thiền trượng trong tay, ngây ngốc cười nói:- Hì hì, đáng giá như vậy hả?

Haizzz, ta đây không biết!

Nếu không thì sau này ta thường cho ngươi một quyển khác.- Hừ!

Chỉ bằng ngươi thì cho dù mười đời ngươi cũng không thể mua được một mảnh trúc giản trong đó.

Trời ơi, "Bất sát dạ quy nhân" từ nay về sau coi như là biến mất trong thiên hạ.Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ giọng than vãn, trong lòng có chút mất mác.Phong Phi Vân cũng không mảy may có chút cảm giác có lỗi, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút sảng thoái, đem băng ghế nhấc tới, làm chỗ ngồi ở trước cửa chính của mộc ốc trà lâu, đem vô địch thiền trượng vắt ngang, bá đạo nói:- Vô Hà công tử, cô nương bên trong này đã là người của ta rồi, ngươi vẫn đừng nên có ý đồ với nàng, nếu không thì ...- Nếu không thì thế nào?Vô Hà công tử hình như đã sớm biết Phong Phi Vân ở bên trong, cũng chẳng ngoài dự liệu chút nào.- Khụ khụ, nếu không thì, ta sẽ không để cho ngươi bước qua nơi này vào trong.Phong Phi Vân chẳng biết tại sao lại đi quản loại chuyện này nữa, nhưng mà hắn luôn cảm thấy nếu như Đông Phương Kính Nguyệt dính vào tên dâm tặc Vô Hà công tử này thì trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, hắn quyết không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra.Đông Phương Kính Nguyệt vẫn ngồi ở bên cạnh cửa sổ, bộ bạch y bao lấy cơ thể, cứ như thần tiên động lòng người, có phần rất nghiền ngẫm nhìn Phong Phi Vân đang có hành động hơi ấu trĩ, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chút hiểu ra.Trong mắt nàng mang theo mấy phần sáng tỏ, thanh âm ôn nhu, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện:- Ngươi không ngăn cản được hắn, tu vi của hắn ở trên ngươi gấp mười lần.Dưới màn mưa truyền tới tiếng Vô Hà công tử dường như đang nhắm mắt hưởng thụ, sau đó lại say mê lẩm bẩm:- Thanh âm trong trẻo làm người khác sung sướng, mang theo linh tính bất thực nhân gian, ta thực sự là càng lúc càng không thể tự kiềm chế được nữa.

Mỹ nhân như vậy, thiên hạ không có người nào có thể ngăn cản được Tô Quân ta và giai nhân gặp nhau.Lúc này trong lòng Phong Phi Vân càng trở nên không thoải mái, vào lúc này Đông Phương Kính Nguyệt chết bầm kia lại lên tiếng để làm gì, cái này chẳng phải là cố ý câu dẫn tên Vô Hà công tử phạm tội sao, ngược lại thì Phong Phi Vân hắn lúc này cũng giống như là một kẻ đáng thương đang cố tình chia rẻ uyên ương vậy.Loại buồn bực rầu rĩ này tương đối phức tạp, khiến cho trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy tức giận và bực dọc, loại tâm tình này thực sự rất không thể giải thích được, thật giống như môt thứ rõ ràng là thuộc về mình lại bị người khác cướp đi trước mắt vậy.Chẳng lẽ đã vô tri vô giác thích Đông Phương Kính Nguyệt chết bầm kia rồi hay sao?

Không, tuyệt đối không thể nào, Phong Phi Vân bắt đầu áp chế tâm tình của mình.Mà đang lúc trong lòng Phong Phi Vân hết sức buồn bực, Đông Phương Kính Nguyệt lại lên tiếng, cười nói:- Vô Hà công tử ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn nói hắn quả thực không ngăn cản được ngươi, nhưng mà cộng thêm ta nữa thì không nhất định.

Phong Phi Vân, ngươi nói thử xem nếu như chúng ta liên thủ, chiến lực có thể đạt tới trình độ nào?Phong Phi Vân hơi hướng về phía nàng nhìn chăm chú, chỉ thấy nàng đang mỉm cười trở lại, liền biết mới vừa rồi mình đã bị nàng kéo vào một con đường, nhưng mà không có vấn đề gì, bà nương chết tiệt này thật ra thì so với tưởng tượng của hắn lại có cá tính hơn, khiến cho Phong Phi Vân hắn không khỏi kích động.- Cái này ...

Hai người chúng ta liên thủ, vậy nhất định là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, thần ngăn cản giết thần, phật ngăn cản giết phật, Vô Hà công tử, ngươi vẫn nên biết khó mà lui đi.Phong Phi Vân ngồi ở trên băng ghế bắt chéo hai chân, đem vô địch thiền trượng nắm trong tay quay không ngừng, có vẻ khá đắc ý, nếu như lúc này Đông Phương Kính Nguyệt có thể phối hợp cùng ngồi ở trên chân của hắn, vậy thì rất là hoàn mỹ, nhất định làm cho Vô Hà công tử kia tức giận đế hộc máu.Nhưng mà đây cũng là Phong Phi Vân suy nghĩ một chút mà thôi, với tính kiêu ngạo của Đông Phương Kính Nguyệt, có thể lúc ở trong tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt nói ra lời muốn kề sai chiến đấu cùng Phong Phi Vân thì cũng đã là ranh giới cuối cùng của nàng.Nữ nhân này cũng không phải là thông minh như vậy, sở dĩ nói ra liên thủ, cũng chỉ là muốn làm cho Vô Hà công tử khiếp sợ, dù sao thì Vô Hà công tử thực sự quá cường đại, cho dù là nàng cũng chưa chắc có thể địch được mười chiêu của hắn, cho nên mới kéo mượn thế Phong Phi Vân kéo vào, muốn lấy điều này khiến cho Vô Hà công tử nản mà thối lui.Nàng hiển hiên cũng đã nghe qua đại danh của Vô Hà công tử, trong lòng hết sức kiêng kỵ, ngược lại thì tên khốn Phong Phi Vân này bây giờ cũng đã khiến cho nàng sinh ra một chút cảm giác thân thiết, cũng giống như vậy, loại cảm giác thân thiết này có chút không thể giải thích được.-------Chương 137: Mạng Người Hèn Hạ Như Cỏ RácNgoài cửa sổ hạt mưa như mành, kèm theo tiếng thở dài khe khẽ của Vô Hà công tử.Vô Hà công tử tự nhận là phong lưu kiệt xuất, tuấn lãng phi phàm, dĩ nhiên nếu như chẳng qua chỉ nói đến dung mạo, khó tránh cũng quá tầm thường, hắn có thể có danh tiếng như hôm nay, làm sao có thể chỉ dựa vào gương mặt cùng với vô số tài nguyên chứ?- Từ trước tới nay trên cõi đời này cũng chưa từng có vị nữ tử nào sẽ cự tuyệt ta.Hắn lại một lần nữa thở dài, không ngừng thở dài ba lần.Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt bình thản, như một buội ôn thất mỹ hoa, nói:- Vô Hà công tử, tài hoa vô song, thao lược siêu phàm, mặc dù là người khiêm tốn nhưng mà danh tiếng đã sớm truyền khắp tu tiên giới của vương triều Thần Tấn, được xưng là khắc tinh của mỹ nhân đương thời, là kẻ phong lưu đa tình và vô tình.- Ngươi vậy mà cũng nghe đến tục danh của ta?Vô Hà công tử mang theo mấy phần hớn hở.- Hiển nhiên có nghe qua, tên của ngươi đã sớm khắc ở trên sinh tử bộ của Thái thượng đoạt mệnh cung, được lục tọa đại thế lực lớn đoàn kết lại với nhau tốn một số tiền lớn để treo giải thưởng, mạng của ngươi đúng là khác đáng giá.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân vẫn thật không ngờ tới địa vị của vị Vô Hà công tử này lại to lớn như vậy, vậy mà chọc cho lục tọa đại thế lục cũng muốn giết hắn, xem ra tác phong sinh hoạt của người này quả thực là khá bậy bạ, nói không chừng cũng đã mê hoặc lão bà của chưởng giảo một thế lực lớn nào đó, hoặc là ngủ với đệ nhất phu nhân của một đại gia tộc nào đó.Nhưng mà lời của bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này cũng không thể tin hoàn toàn được, nàng hết sức thông minh cộng thêm giảo quyệt, nói không chừng nói ra những lời này chẳng qua cũng chỉ hù dọa Vô Hà công tử mà thôi.Trời mưa nhỏ lại, mưa phùn như tơ, xen lẫn gió rét, đem cổ kiệu bạch sắc vân la thổi chó chút dập dờn.Vô Hà công tử ngồi ở trong kiệu, lại thản nhiên tự đắc bật cười:- Không tệ, không tê, tên của ta lại có thể khắc lục lên trên sinh tử bộ, quả thực có chút ngoài dự liệu của ta.

Nhưng mà sát thủ của Thái thượng đoạt mệnh cung tuy mạnh, nhưng có thể giết được ta lại không có mấy người, trừ khi có mấy vị tôn cổ sát thần tự thân xuất thủ, nếu không thì ta vẫn có thể vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàn hoa. (hiểu vu vơ là phong lưu vẫn cứ phong lưu, lướt qua vạn bông hoa rồi cũng sẽ làm hoa tàn hết, đại loại thế, mình cũng chả biết phải hiểu thế nào)- Vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàng hoa!

Lời nói này chính là khẩu hiệu của bổn thiếu gia, Vô Hà công tử ngươi sợ là không có được bản lĩnh cao như vậy.Phong Phi Vân cười nói.- A!

Phong huynh đệ, hình như đối với tại hạ có thành kiến rất lớn, chẳng lẽ muốn tỷ thí một phen sao?Vô Hà công tử nói.Phong Phi Vân nói:- Tỷ thí thì tỷ thí, cách thức thế nào?Vô Hà công tử nói:- Nếu Phong huynh đệ đã xưng là vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàn hoa thì ta liền đưa lên sáu vị thủy tộc mỹ nhân, tuổi các nàng ấy đều không quá mười sáu, tài sắc song tuyệt, nếu như ngươi có thể làm cho các nàng ấy trở thành tàn hoa, thì ta liền tin ngươi.Ống tay áo của hắn hơi vẫy một chút, trong màn mưa liền bay ra sáu đạo lam ảnh mãnh khảnh, các nàng ấy tựa như dung thân trong nước, nhẹ nhàng vay lên, đều cầm cây ngân tỏa mảnh khãnh (sợi dây xích bằng bạc), giống như kiếm quang du tẩu vậy.Ngân tỏa kia mảnh khãnh giống như ngân châm, quất ra một roi thì có thể dễ dàng đem một con đại ngư lớn cắt thành hai khúc.Phong Phi Vân đã sớm lãnh hội được sự lợi hại của những cô nương bên cạnh Vô Hà công tử, mỗi một người đều là nhân vật hung ác khó dây dưa, lúc này sáu vị thủy tộc thiếu nữ cùng nhau xuất thủ, càng là hung mãnh khác thường, sát ý khắp nơi.Sáu vị nữ tử này yêu diễm quyến rũ, tú sắc khả xan, trên người chỉ mặc một bộ lâm lân tiểu y trũng ngực, lộ ra nửa cặp bồng đảo, chọc ghẹo người khác.Hai chân các nàng ấy thon dài dị thường, mịn màng trắng noản, hết sức thon thẳng, tràn đầy sự dẻo dai và tính đàn hồi.Hạt mưa lăn dài trên làn da trắng nõn, phía trên còn mang theo hương thơm dịu dàng cùng với nhiệt độ cơ thể, làm cho toàn thân Phong Phi Vân cũng đều là hương vị của các nàng ấy.Vèo!

Vèo!

Vèo!Nhưng mà lúc này Phong Phi Vân lại không được phép có chút thời gian thưởng thức sự hương diễm trước mắt, sáu đạo ngân tỏa kia giống như sáu con độc xà, bên trên mang theo linh mang, thấm sát quang, hết sức hung ác độc địa, làm cho không gian bị phong tỏa không lưu lại chút khe hở.Xẹt xẹt!Phong Phi Vân xuyên qua giữa sáu vị thiếu nữ thủy tộc, bước chân nhanh chóng biến hóa, chợt vỗ ra một chưởng, làm cho y phục của một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi bị phá rách lộ ra một vết thương, dưới lớp y phục kia lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.Quả thực là làm cho người xem hoa mắt thần trì!Nếu như đổi thành những người khác, lúc này đâu còn có tâm tư chiến đấu, đã sớm kích động ôm chằm lấy vị thiếu nữ này, đại chiến ba trăm hiệp.Cho dù tâm chí Phong Phi Vân kiên định thì lúc này cũng hô to không chịu nổi, sức chiến đấu đã giảm đi nhiều.Cái này hoặc giả chính là kết quả mong muốn của Vô Hà công tử.- Nữ nhân tự mình phải cùng nữ nhân giao thủ, một đại nam nhân như Phong Phi Vân ngươi đôi co với nữ nhân, cũng không sợ là trong lòng phải luống cuống.Đông Phương Kính Nguyệt biết rõ nếu để cho Phong Phi Vân này tiếp tục chiến đấu, nhất định lộ ra bộ dạng lúng túng, đến lúc đó nếu như là bị sáu vị thủy tộc yêu diễm này chủ động lột trần y phục, sợ là tên háo sắc bao thiên này sẽ trực tiếp vứt mũ khí giới áo giáp, vậy thì liền bị ảnh hưởng đến sỉ khí.Nàng đối với Phong Phi Vân không nhiều lòng tin lắm, quyết định tự mình xuất thủ.Bá!Một tiếng đàn tỳ bà vang lên, kinh động đến phong lôi khắp bầu trời, đem nước mưa xung quanh đều bị đông lại, biến thành từng đạo băng đao, dốc sức gào rét xông ra đến.Khúc Vong hồn sát của Đông Phương Kính Nguyệt khá lợi hại, Phong Phi Vân sợ bị thương, liền nhanh chóng lui về phía sau, bay trở về mộc ốc trà lâu.- Bà nương chết tiệt này rõ ràng là không tin ta, đối với ta cũng không có một chút lòng tin nào.Phong Phi Vân hung hăng xem thường liếc Đông Phương Kính Nguyệt, mặc dù hắn vừa rồi quả thực là có chút rạo rực xuân tình, nhưng mà thử hỏi một chút, ở dưới sự bao vây của sáu vị tuyệt sắc giai nhân thế kia, thân thể lại bị vùi lấp trong hương hải, lại có người nam nhân nào có thể không sôi máu chứ?Đây đều là chuyện thường tình của con người, trừ phi là thái giám mới có thể ở dưới loại tình huống đó mà trong lòng vẫn không nổi loạn.Nhưng mà ánh mắt của Phong Phi Vân vừa liếc nhìn mảng thịt tráng lòa ở trước ngực vị nử tữ kia vài lần thì đã bị Đông Phương Kính Nguyệt phát hiện, đem hắn hoán đổi mặt trận, thật giống như chỉ sợ hắn lâm trận chơi điểu, thua ở trong tay sáu vị thiếu nữ kia vậy.Tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt vừa bắt đầu vang lên liền chấn đắc khắp núi làm phong diệp bay lên, mưa gió khắp trời ngưng kết, một cổ túc sát khí cuốn sạch bạch vân không trung.Ầm!Sóng âm trùng trùng điệp điệp, tràn đầy sát khí, cắn nắt bụi đất trên mặt đất, đem ngân tỏa trong tay sáu vị thiếu nữ thủy tộc kia đánh gãy thành trăm mảnh, càng là làm cho các nàng ấy bị đánh bay ra ngoài.Bành, bành ...-------Chương 138: Mạng Người Hèn Hạ Như Cỏ Rác 2Sáu vị nữ tử có tu vi cao thâm đều là bị đụng vào trong rừng cây phong, làm cho những cây phong to cỡ miệng chén bị đập gãy, sụp đổ thành một mảng lớn, các nàng ấy đều bị bao phủ trong lá cây, cả người tràn đầy tiên huyết.Sáu vị nữ tử tuyệt sắc lúc này đã biến thành sáu huyết nhân, không ngừng run rẩy trên mặt đất, da thịt mịn màng trắng như tuyết đã bị cắn nắt, không còn một chỗ nào hoàn hảo.- Khụ khụ!Các nàng ấy ho ra máu, nhưng không cách nào từ dưới đất bò dậy.Trán Phong Phi Vân toát đầy mồ hôi hột, ánh mắt nhìn chăm chú Đông Phương Kính Nguyệt đang vô cùng bình thản, trong lòng cảm thán bà nương chết bầm này lại hạ thủ quá độc ác, quả nhiên là nữ nhân đối với nữ nhân đều là thủ đoạn độc ác.Lại đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp đối với nữ nhân xinh đẹp hạ thủ, nhất định là tàn nhẫn vô tình.Nước mưa lại rơi xuống, rơi vào trên người của sáu vị thiếu nữ thủy tộc kia, bởi vì da thịt các nàng ấy đều bị cắn nát, lộ ra một ít huyết dịch, ở dưới màn mưa rót xuống, quả thực không khác nào lấy nước muối sát lên trên người, khiến cho các nàng ấy lại càng run rẩy kịch liệt hơn, phát ra tiếng kêu rên nhè nhẹ.Nhưng lại chỉ có thể cuộn người lại, vùi vào trong lá cây, căn bản không đứng dậy nổi, dễ nhận thấy khúc Vong hồn sát vừa rồi của Đông Phương Kính Nguyệt đã làm cho các nàng ấy bị thương quá nặng.Ngay cả Phong Phi Vân cũng thấy có chút không đành lòng, nhưng mà Vô Hà công tử và những cô gái kia cũng chỉ đứng nhìn, lại không có bất cứ người nào tới giúp các nàng ấy, vì các nàng ấy mà bôi thuốc, thậm chĩ cũng không có người nào lại đỡ các nàng ấy đứng lên, hoặc là giúp che dù.Đây cũng là lòng dạ quá ác độc rồi.Phong Phi Vân thực sự có chút nhìn không vừa mắt, nói:- Vô Hà công tử lẽ nào thực sự vô tình như vậy, ngay cả nữ tử từng đi theo mình cũng mặc kệ?- Mỹ nhân thế gian như danh tướng, không được phép để cho nhân gian thấy tuổi già.

Mỹ nhân luôn có một ngày tàn héo, khi các nàng ấy không còn là mỹ nhân, cũng không còn có tư cách ở lại bên cạnh ta, nếu đã tàn héo rồi, vậy thì để cho các nàng thuộc cõi tục trở về cõi tục, đất trở về đất thôi.Thanh âm của Vô Hà công tử bình thản, rất dễ nhận thấy đây chính là chân lý của hắn.Vân Nhi đứng ở bên cạnh Vân La cổ kiệu, cũng nói:- Bên cạnh công tử nhà ta từ trước tới nay chỉ có mỹ nhân, bây giờ các nàng ấy đã bị hủy hoại dung nhan dưới khúc Vong hồn sát, cũng sẽ không còn là mỹ nhân nữa thì không có tư cách đi theo bên cạnh công tử.Phong Phi Vân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng mà vẫn là không có nói ra, ngay cả những cô gái này cũng nói ra lời như vậy thì hắn chen miệng vào cũng coi như là thừa thãi.Ánh mắt lại hướng về phía trong rừng phong kia, sáu bị giai nhân lả lướt kia lúc này đã biến thành huyết nhân, ngâm mình trong màn mưa, hấp hối, tất cả phồn hoa và vinh quang đều đã rời xa các nàng ấy.Hoặc là không qua hết hôm nay các nàng ấy sẽ chết ở trong cảnh lá rụng đầy trời kia, bị chó hoang gặm ăn thịt, chỉ còn lại một đống bạch cốt và tốc xốc xếch.Hồng nhan thì bạc mệnh, cho dù là nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng rơi vào trong bùn đất mà làm bạn, ai cũng không cách nào đi giúp đỡ các nàng ấy được, đây là sự lựa chọn của các nàng, cũng là kết quả của các nàng.Mệnh nữ nhân hèn hạ như cỏ rác, mệnh nam nhân lại càng chẳng phải giống như vậy sao, nếu như hôm nay không đủ sức đem Vô Hà công tử đánh lui, Phong Phi Vân có lẽ sẽ bị chết thảm hại hơn.Không có nhất thiết phải quá thương cảm người khác, trước tiên nên thương cảm cho bản thân mình!Tâm tình của Phong Phi Vân cao bực nào, ngoại trừ cảm tình, còn đem rất nhiều chuyện cũng nhìn thấu qua, bình tâm tĩnh khí trở lại, biến thành một pho bàn thạch.- Tiếng tỳ bà của cô nương không những hay mà lại còn có thể sát nhân, trong lòng ta thực sự là có chút kích động không nén được, bản thân muốn cùng cô nương tiếp qua hai chiêu.Vô Hà công tử nói xong thì liền xuất thủ, một đạo hư ảnh trong suốt lúc này liền hiện ra ở phía trên Vân La cổ kiệu, giống như một cự nhân khiêng một cây búa to, khoác chiến giáp lên trên người, hai mắt giống như lôi tử.Cái này chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh nhân hình nhưng mà cổ chiến ý lại dũng mãnh cực kỳ, một cước đạp ở trên mặt đất, trên mặt đất liền nứt ra một đạo khe hở.Phong Phi Vân cảm giác được trùng kích lực cực lớn đang gia trì ở trên người, có lực lượng vô hình đang đến từ phía trước, thiếu chút nữa đã đem hắn đánh bay ra xa, một cổ lực lượng này quá cường đại.Ầm!Hắn liền đứng dậy, vô địch thiền trượng trong tay liền cắm thẳng trên mặt đất, biến thành một cây thần trụ, cùng với thân hình của hắn kết hợp với nhau, lôi đả bất động.Hai ngón tay trắng như tuyết từ trong Vân La cổ kiệu đưa ra ngoài, đầu ngón tay kẹp một quả ngọc phù, đang huy động ở trong không khí, đạo hư ảnh cầm trong tay cây búa lớn kia bất ngờ huy động chiếc búa trong tay, đập xuống phía dưới.Bành!Chiếc búa lớn mặc dù là sát binh vô hình, nhưng mà đem toàn bộ mộc ốc trà lâu bị chém thành hai nửa, vách tường sụp đổ, song cửa sổ trở nên vỡ nát, ngay cả trên mặt đất cũng lưu lại một đạo búa vắt ngang to lớn, đạo khe rãnh này kéo dài chừng mười trượng, sâu chừng ba thước.Trên mặt đất tràn đầy mảnh gỗ vụn, hơn nữa còn có vô số khí lãng đang quay cuồng xung quanh, phát ra tiếng xé gió gào rít, đâm vào màng nhĩ người phát ra sự đau buốt.Trên lưng của Đông Phương Kính Nguyệt chìa ra đôi quang dực bạch sắc, lông vũ chỉnh khiết, màu trắng kia không có một chút tỳ vết nào, bạch y trên người nàng ở dưới cơn gió lạnh bay phấp phới, có vẻ càng phát ra sự say mê hấp dẫn.Bay ở trên trường không, ngón tay nhảy múa trên dây đàn, nhẹ nhàng phẩy một cái.Bá!Khúc Vong hồn sát bay ra, một đạo sóng âm đâm trách bầu không khí, đem cự ảnh cây búa trong tay chấn vỡ, hóa thành khói xanh.Giao thủ thật sự đã bắt đầu, đối thủ lần này là Vô Hà công tử, dựa theo những gì Đông Phương Kính Nguyệt nói, người này mười sáu tuổi đã xuất đạo, bây giờ đã thành danh đã gần 20 năm, tuy là tuổi gần 40 nhưng mà dung mạo lại như nam tử tuổi 20, tu vi cao lại càng kinh hãi thế tục, cực kỳ khó đối phó.Với tu vi trác tuyệt của Đông Phương Kính Nguyệt, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp hắn được mười chiêu, đây cũng đã là tình huống tốt nhất.Ầm ầm!Ngọc phù trong tay Vô Hà công tử xuất ra một đạo tinh mang bạch sắc, đan vào nhau tạo ra một đạo thần bàn hình tròn.Thân thể của một đạo hư ảnh cự đại kia trở nên ngưng kết càng thêm thật, chiến giáp trên người cũng bộc phát ra thiết quang màu xanh, thật giống như một Ma thần chân thật quá bộ đến.Nhãn lực của Phong Phi Vân nhạy bén, nhìn thấu ra một tia manh mối.Vô địch thiền trượng trong tay biến thành một con bút phong cự đại, trên đất cũng khắc hoạ ra một đạo viên bàn (vòng tròn), hình dáng vậy mà cùng với thần bàn thiểm động vừa rồi trên ngọc phù trong tay của Vô Hà công tử giống nhau như đúc.Đây là khôi lỗi thuật mệnh bàn đồ của Phong gia, một loại chỉ có trí sư hoặc là luyện khí sư mới có thể khắc họa, hơn nữa nếu muốn đem một toà mệnh bàn đồ khắc họa thành công có uy lực cường đại, coi như là một vị trí sư ngũ phẩm cũng phải mất đến ba canh giờ.Nhưng mà vừa rồi Phong Phi Vân chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền lập tức khắc họa ra trên mặt đất, tế vân phía trên nhiều hơn trăm đạo, quy tắc và mệnh lý lại càng phức tạp huyền bí, cho dù Vô Hà công tử cũng tự nhận là không có cách nào khắc lục được.- Lợi hại thật!Lần đầu tiên thanh âm của Vô Hà công tử có chút khác thường, bị trình độ tại trận pháp đồ văn của Phong Phi Vân làm cho kinh ngạc giật mình, chẳng lẽ tên tiểu tử này che giấu tu vi.-------Chương 139: Mỹ Nhược Tiên CơPhong Phi Vân tập trung cực hạn, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ ở trên mệnh bàn đồ, ngón tay điểm vào giữa bàn đồ, khẽ quát một tiếng:- Nghịch chuyển!Thần bàn hình tròn cực lớn trên mặt đất xoay tròn, đem quang mang bắn nhanh đến trên người tôn cự ảnh cao chín trượng kia, cự ảnh chợt xoay người, gầm thét, hướng về Vô Hà công tử phản sát trở lại.Bành!Vô Hà công tử hừ lạnh một tiếng, đem ngọc phù cầm trong tay bóp nát, bàn tay hướng về phía trước duỗi một cái, một trảo tung ra ở tại hư không, một cổ sát mang vô hình từ ngũ chỉ lao ra, đem tôn chiến ảnh cự đại kia bóp nát.Ùng ùng!Hai đạo tinh mang từ trong Vân la cổ kiệu lao ra, bắn thẳng lên trên trường không, một con thủ chưởng cự đại từ trên trời giáng xuống, đem Đông Phương Kính Nguyệt ở trên bầu trời chụp rơi xuống, đôi quang dực bạch sắc trên lưng nàng trong nháy mắt bị xé nát, cái khăn che mặt trên mặt cũng bị trận gió thổi bay ra ngoài, thổi tới trong cổ kiệu Vân la.Phốc!Trong đôi môi đỏ mọng óng ánh của Đông Phương Kính Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đều là vẻ mặt không thể tin được, tu vi của Vô Hà công tử vậy mà lại biến hóa như vậy, một chiêu đã đem nàng từ trên đám mấy đánh rớt xuống.Lúc này sắc mặt Phong Phi Vân cũng ngưng trọng, một đạo thủ ấn vừa rồi rộng chừng mấy chục thước, giống như một tòa tiểu sơn, có loại đè nén làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.Tu vi của Vô Hà công tử này tuyệt đối là loại cùng cấp bậc với đệ bát trưởng lão, thậm chí so với đệ bát trưởng lão lại càng cường đại hơn.Phong Phi Vân hiển nhiên không phải là loại người chịu thua, cùng lắm thì đem một quả cổ tu đan tứ phẩm do Tửu Nhục hòa thường đưa cho ăn vào, đến lúc đó là có thể trực tiếp dụng ra lực lượng một bán tôn cực kình, một quyền đánh ra lực lượng mấy trăm cân.Vô Hà công tử cho dù mạnh hơn nữa, cũng không có đạt được cấp bậc cự kình, sau khi Phong Phi Vân ăn vào cổ tu đan tứ phẩm, sẽ đánh hắn cho răng rơi đầy đất, tuyệt đối không có chút khó khăn nào.Nhưng mà cổ tu đan tứ phẩm chỉ có một quả, hơn nữa lại quý báo hết sức, không phải vạn bất đắc dĩ, lúc nguy cơ sinh tử, Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng.Vô Hà công tử đem chiếc khăn che mặt kia nhẹ nhàng nắm lại, sau đó đem lên đầu mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, không diễn tả được sự say mê chìm đắm thế nào, sau một hồi thật lâu mới từ từ thở ra một hơi mạnh:- Thơm quá!Vô Hà công tử gặp qua đại mỹ nữ thực sự rất nhiều, trong đso không thiếu gì tiên môn thánh nữ, tài nữ của đại gai tộc, nhưng mà khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thực sự của Đông Phương Kính Nguyệt thì cũng khó mà dời ánh mắt đi.Loại mỹ nhân này khiến cho hắn thấy rung động, khiến cho hắn có loại cảm giác cho rằng những năm qua hắn sống cũng không uổng phí, thiên hạ tại sao lại có nữ nhân đẹp như vậy chứ?Xinh đẹp thế này có chút không thật!Vô Hà công tử vốn là một kẻ phong lưu, một loại người đa tình, một người lạm tình mà đa tình, hắn tự nhận là từ lâu đối với nữ tử đã sinh ra lực miễn dịch, cho dù nhìn thấy tiên nữ trên trời thì cũng sẽ không có một chút động tình nào.Nhưng mà lúc này tim của hắn lại đập loạn lên kịch liệt, giống như có quỳ ngưu đại cổ đang xao động vậy. (quỳ ngưu hình như là thú thần á)Nàng rốt cuộc là ai?

Nàng là nữ tử của Hà gia?

Không, nàng không phải là nữ tử, nàng là nữ tiên nhân!Chưa từng có bất cứ người nào có thể mang đến cho hắn loại kích động lớn như vậy, khiến cho đại não của hắn trong phút chốc trống rỗng, khi hắn tỉnh táo trở lại thì trong lòng cũng không cách nào quên được gương mặt này, người này, vị nữ nhân này.Trong lòng hắn xin thề, cho dù vứt bỏ hết toàn bộ tài phú, bỏ hết tất cả nữ nhân ngoại trừ nàng, chỉ cần có thể khiến cho nàng nhìn hắn một cái, như vậy cũng là đủ rồi.Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng khiến cho hắn không thể nào tự kiềm chế được!Nhưng mà thân thể dịu dàng của Đông Phương Kính Nguyệt lại hơi nghiêng, ôm lấy tỳ bà, đôi tinh mâu nhìn viễn sơn trong màn mưa, trong mắt đầy mơ màng, căn bản cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái.Yên tĩnh, yên tĩnh, vấn là yên tĩnh!Tiếng mưa lúc này cũng có vẻ càng rõ ràng hơn, hạt mưa rơi vào trên lá cây phát ra nhạc thanh tí tách tí tách.Những vị nữ tử có mặt ở đây cũng không có chỗ nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, hồng nhan phấn đại, nhưng mà sau khi cái khăn che mặt của Đông Phương Kính Nguyệt rơi xuống thì sắc mặt cũng trở nên xám xịt, hóa thành bình thường vô cùng.Hạc đứng giữa bầy gà, trăng sáng giữa trường không, đủ để dùng để hình dung thời khắc lúc này của Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân hiển nhiên biết rõ trong thiên hạ căn bản không có bất cứ một vị nam nhân nào có thể chống lại trước vẻ đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, giống như Thủy Nguyệt Đình năm đó, khiến cho hắn đường đường là tộc trưởng yêu tộc Phượng Hoàng cũng bởi vì nhìn nàng một cái mà từ lúc đó mê tình.Đông Phương Kính Nguyệt và Thủy Nguyệt Đình thì giống hệ nhau, các nàng ấy đều là một loại người.Đừng nói là Vô Hà công tử, cho dù là Phật đà chuyển thế sợ là cũng phải quỳ dưới gấu quần của nàng!- Có điều là bây giờ phiền phức lại càng lớn rồi!Phong Phi Vân nói.-------Chương 140: Đông Phương Kính ThủyLúc này lòng dạ của Vô Hà công tử đã không còn ở trên người của hắn nữa, một đời phong lưu, một đời thiên túng thần tài, lại là thua ở dưới dung mạo tuyệt mỹ của Đông Phương Kính Nguyệt.- Cô nương tên là gì?Không biết đã qua bao lâu, Vô Hà công tử mới mở miệng ra nói câu đầu tiên.Không có người trả lời cho hắn!Đông Phương nhìn màn mưa rả rích cuối ngày, trong lòng đối với Vô Hà công tử không có nửa phần thiện cảm, hiển nhiên là một chữ cũng không nguyện nói.Mảnh rèm trắng của cổ kiệu Vân La nhẹ nhàng được vén lên, Vô Hà công tử rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra hình dáng, cũng là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy được bộ dáng của hắn.Hắn quả thực là một vị nam nhân anh tuấn bất phàm, trên người mang theo khí chất nho nhã, ôn hòa, nếu như nói về trình độ dung mạo tuấn mỹ, chỉ có Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang ngày hôm đó mới có thể so sánh với hắn.Nhưng mà lúc Phong Tiên Tuyết nữ giả nam trang, càng nhiều hơn chính là sự yêu diễm âm nhu, cùng với sự dương cương khí của Vô Hà công tử mang theo bên người thì tuyệt nhiên bất đồng.Vô Hà công tử, quả nhiên là hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một cúc áo trên người cũng tương đối cầu kỳ, mỗi một động tác lại càng là tràn đầy mỹ cảm, không lưu lại nửa phần thiếu sót.Một người nam nhân nếu như có thể giữ được sự hoàn mỹ không tỳ vết, mà lại có tài phú địch quốc, tu vi kinh thế, như vậy thì chỉ cần là nữ nhân thì cũng sẽ không cự tuyệt hắn.Phong Phi Vân vẫn luôn quan sát hắn, cũng là âm thầm gật đầu, vị Vô Hà công tử này quả thực là không phải vị nam nhân nào cũng có thể có được, khiến cho hắn cũng có chút tự ti.Ngón tay của Vô Hà công tử nhẹ nhàng vẫy một cái, phác họa ra một đạo đường công, vị tài nữ Vân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh hắn bắt đầu từ phía sau hắn đi lên trước.Vân Nhi tuổi khoảng 17, chính là tuổi thanh xuân, tướng mạo dịu dàng lịch sự tao nhã, mà lại tài tình thông thái, đặc biệt là tài họa kỹ cực kỳ tuyệt vời, có thể dễ dàng đồ mực đan thanh, vẽ ra giang sơn xã tắc đồ lục.- Phong Phi Vân, nếu như ngươi nói cho ta biết quý tính của vị cô nương kia, ta liền đem nàng ta tặng cho ngươi.Ngón tay của Vô Hà công tử chỉ vào người Vân Nhi, thái độ hết sức nghiêm túc, ai cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu nói này của hắn.Vân Nhi đứng ở giữa hai đại nam nhân, tuy bản thân chính là một vị tài nữ nghiêng nước nghiêng thành, tu vi cũng đạt đến cấp bậc trưởng lão nhưng mà bây giờ lại giống như một món hàng hóa.Nàng không có câu oán hận nào, chỉ là đôi tinh mâu sáng rỡ kia lại xám xịt xuống.Nàng biết mình không có vị trí ở trong lòng Vô Hà công tử, nàng ngay cả một cái tên của Đông Phương Kính Nguyệt cũng không bằng, thậm chí bây giờ nàng ở trong lòng của Vô Hà công tử cũng không phải là cái gì nữa hết.

Bởi vì trong lòng của Vô Hà công tử, bây giờ chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân cười cười lắc đầu, nụ cười có chút càn rỡ, giống như đang cười sự vô tri của Vô Hà công tử.Vô Hà công tử vẫn tương đối nghiêm túc:- Vân Nhi vốn có tên là Kỷ Vân Vân, chính là con cưng của gia chủ Thần Hổ quận Kỷ Gia, nếu như ngươi có thể lấy được nàng, thì liền tương xứng trở thành vị hôn phu ở rể của Kỷ Gia, sau này tiền đồ sáng lạng, nếu như nhận được chỗ dựa của Kỷ Gia, cho dù là những cường giả kia của Phong gia cũng phải bận tâm đến mấy phần, sẽ không truy sát ngươi nữa.- Hơn nữa Vân Nhi theo ta cũng chỉ mới ba tháng, ngay cả ngón tay của nàng ta cũng chưa có chạm qua, thân thể tuyệt đối thuần khiết.Vô Hà công tử thật giống như chỉ sợ Phong Phi Vân không mở miệng nói ra, liền đem thân thế của Vân Nhi đều nói rõ ràng thanh bạch ra hết.Đại danh Thần Hổ quận Kỷ Gia, Phong Phi Vân hiển nhiên cũng đã nghe qua, đây chính là một gia tộc cổ lão truyền thừa hơn ngàn năm, thế lực to lớn không kém gì Phong gia, là bá chủ một phương của Nam thái phủ.Phong Phi Vân lắc đầu, tiếp tục cười.Vô Hà công tử vẫn rất nghiêm túc, lại phất tay một cái, trong màn mưa lại có hai tỷ muội song sinh dáng dấp giống nhau như đúc đi ra, các nàng ấy không có chỗ nào mà không phải là tuyệt đại giai nhân nhân gian, đi tới chỗ nào cũng có thể diễm quá lưu danh.Da dẻ nhẵn mịn, trắng nõn chẳng khác nào sữa dê, mỹ nhân tuổi thanh xuân như thế thì quả thực so với thần tiên còn phải hoan hỉ hơn mấy phần.- Tỷ muội Lâm gia, chính là hai vị ái đồ của đệ tứ trưởng lão Đại diễn tiên môn, tu vi đã đạt đến thần cơ sơ kỳ, thiên phú cao tuyệt, ở trong thế hệ trẻ của Đại Diễn tiên môn đủ để đứng vào tiền ngũ.

Các nàng ấy cũng là thân thể hoàn bích, trong sạch không tỳ vết, ta cũng đem các nàng ấy cùng tặng cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết phương danh của vị cô nương kia được chưa?Vô Hà công tử đem hai vị tỷ muội sinh đôi kia cũng đẩy về hướng Phong Phi Vân, ánh mắt nghiêm nghị, đều là sự thân thiện.Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà mở lời, cười nói:- Kỷ Vân Vân cô nương, hai tỷ muội lâm gia, quả thực đều là đương đại hồng nhan mỹ nhân, cho dù là kiêu hùng một phương, có thể có được một trong bất kỳ các nàng ái mộ, cũng khẳng định sẽ nguyện ý vì các nàng ấy mà nhiệt huyết bỏ cả tính mạng.

Nhưng mà ... vị nữ tử ở sau lưng ta cũng rất hung ác, nếu ta có lòng muốn đem tên của nàng nói cho ngươi, chỉ sợ ta còn chưa mở miệng thì cũng đã bị nàng ấy một chưởng đánh chết.- Tên khốn khiếp Phong Phi Vân kia nói không sai một chút nào, Vô Hà công tử, ngươi vẫn là đừng hao tâm tổn trí nữa, nếu ngươi không thối lui, lập tức liền có người tới đây đánh đuổi ngươi đi.Trong tay của Đông Phương Kính Nguyệt bay ra một đạo ngọc quang, một đạo quang hoa hướng về trên màn trời bay đi, giống như Lưu tinh phá không vậy.Đây là công cụ để đưa tin "Ngọc phi phù", Đông Phương Kính Nguyệt đã đem tin tức truyền đi, hiển nhiên là muốn báo cho người nào đó.Gia tộc Ngân Câu chính là một trong tứ đại quý tộc của vương triều Thần Tấn, gia cảnh tuyệt đối cường đại, cao thủ hiển nhiên nhiều như cá diếc ngoài trường giang, Kính Hoàn Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, cường giả của gia tộc Ngân Câu không thể nào không chạy tới.Vô Hà công tử tuy là thấy Ngọc phi phù bay lên khoảng không, nhưng vẫn thản nhiên tự đắc, cũng không có ý muốn rời đi.- Trong thiên hạ cũng không có nhiều người có thể đuổi ta đi được, nàng thông báo là người phương nào, cũng đủ trọng lượng sao?Vô Hà công tử nói.Phong Phi Vân cũng tương đối khá hiếu kỳ vấn đề này, tu vi của Vô Hà công tử thật sự là cường đại vô cùng, chỉ có loại nhân tài cùng cấp bậc như đệ bát trưởng lão Phong gia mới có tư cách cùng so chiêu với hắn, cường giả gia tộc Ngân Câu tuy là không ít, nhưng mà có thể đạt đến loại cấp bậc như đệ bát trưởng lão thì chỉ sợ cũng không có nhiều người.Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc là thông báo cho người nào, có thể ngăn cản Vô Hà công tử cường giả như vậy sao?- Nếu như hắn tới, giữa các ngươi tất phải có đánh một trận kinh thiên động địa.Mỹ ngâu của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn lên trên trời cao, trong đôi đồng tử tuyệt mỹ thoáng hiện lên vẻ vui mừng:- Hắn đã tới!Ầm ầm ầm!Một cổ tà khí hắc sắc từ ngọn núi phía xa đang chạy như bay tới, giống như là một đám mây đen cuốn lên trên trời, cuồn cuộn như vũ bão.-------Chương 141: Đông Phương Kính Thủy (2)Một cổ sát khí dũng động ngập trời, tuy là vẫn còn ở xa ngoài mười dặm nhưng đã khiến cho người ta cảm thấy như là thiên quân vạn mã đang chém giết tới vậy.Đây tuyệt đối là một vị cường giả.Đông Phương Kính Thủy đứng ở trên hắc vân cao hai mươi trượng, ánh mắt trông về phía xa, toàn bộ thiên địa đều thu hết vào trong tầm mắt.

Trong rừng phong, hai bên đối trì, muội muội của hắn thì lẻ loi đứng ở trong mưa gió, đang nhìn về phía hắn.Hắn mặc trên người bộ nhuyễn giáp da tê giác, bọc chiếc áo lông cáo trắng muốt không nhiễm chút màu hỗn tạp nào, trên đôi vai khổng vũ đanh thép khoác chiếc áo choàng đỏ thắm, theo chiều gió bay phất phới.Gió rét gào thét, lạnh thấu xương, nhưng lại không đông lạnh được một khối nước cuộn trào trong lòng của hắn.Hắn chính là ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, thiên tài cấp bậc bát đại sử thi của vương triều Thần Tấn, đệ nhất cường giả của thế hệ trẻ của gia tộc Ngân Câu, tám tuổi có thể khiêng đỉnh, mười tuổi tu đạo, mười hai tuổi tu ma, mười bốn tuổi thần thông đại thừa, tà khí lăng nhiên, giết người như ngóe, từ đó đến nay bách chiến bách thắng, cũng chưa từng bị thất bại.Đông Phương Kính Thủy đến, khiến cho Vô Hà công tử cảm thấy được áp lực lớn lao, cổ áp lực này tới cùng với khí tức của cường giả cùng đẳng cấp va chạm nhau, tuy là còn chưa có giao thủ nhưng mà hai cổ "thế lực" này cũng đã đụng vào nhau, chém giết lẫn nhau.Phong Phi Vân hơi nhích lại gần Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn vị thần mãnh nam tử tràn đầy tà khí ở trên đám mấy kia, hỏi:- Người từ đâu tìm tới mãnh nam thế, ta cảm thấy trong thân thể của hắn đúng là ma khí, sát khí trên người hết sức nồng nặc, không có chặt xuống hơn một ngàn cái đầu của người khác thì không thể nào có được sát khí cường đại như vậy.Tà khí trên người Đông Phương Kính Thủy sát ý đều nồng nặc, đem bầu không khí đều hóa thành bản chất vậy, một ánh mắt của hắn cũng có thể dọa một người nhát gan chết ngất.Hơn nữa từ trên người của hắn Phong Phi Vân còn thấy được một cổ khí tượng, chính là "Cửu ngũ chí tôn thân".Long hổ chi khí tương hỗ dây dưa, kim long và kim hổ ở trên đỉnh đầu của hắn không ngừng gầm gừ, diễn hóa thành một cổ khí vương giả, đây chính là sự cường hãn của Cửu ngũ chí tôn thân, có thể đem khí tượng cấp bậc thấp hoàn toàn áp chế đi, giống như quân vương thống trị thần dân.- Ca ca ta!Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân có hơi kinh ngạc, nói:- Ca ca ngươi, chẳng lẽ chính là cái người đầu úng nước?Cảnh Phong đại trí sư của Cổ Cương tộc đã từng viết một phong thơ cho Phong Phi Vân, bảo hắn mang theo phong thư này đến Tử Tiêu phủ thành tìm ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, để cho hắn giúp một tay hóa giải ân oán giữa Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt.Nhưng mà khi đó, Cảnh Phong đại trí sư hiểu lầm chính là Đông Phương Kính Nguyệt bởi vì thích Phong Phi Vân nên mới truy sát hắn, cho nên đã sớm lấy Ngọc phi phù báo cho Đông Phương Kính Thủy.Trong lòng Phong Phi Vân có mờ ám, không có nói thật, hiển nhiên là không dám đi tìm ca ca của Đông Phương Kính Nguyệt, cho nên phong thơ kia vẫn luôn được cất ở trên người hắn, nếu không phải ca ca của nàng đột nhiên xuất hiện, sợ là Phong Phi Vân cũng đã quên mất chuyện này.- Là Đông Phương Kính Thủy, không phải là đầu úng nước.

Ở trước mặt hắn ngươi vẫn nên nói chuyện đàng hoàng một chút, nếu không thì hắn rất có thể sẽ một tát lấy mất đầu của ngươi như là quả dưa hấu bị đập bể vậy.Đông Phương Kính Nguyệt tức giận.Phong Phi Vân hiển nhiên cũng nhìn thấu được Đông Phương Kính Thủy tương đối quá tà ma, tuyệt đối không có chút hiền lành nào, mà đúng lúc này, Đông Phương Kính Thủy đứng ở trên đám mây lại chợt đưa mắt nhìn chăm chú vào trên người của Phong Phi Vân.Chẳng qua chỉ là một ánh mắt!Ầm!Phong Phi Vân chỉ cảm thấy trong đại não phát sinh ra một tiếng sấm sét, chấn đắc làm hắn choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất ngất đi.Đông Phương Kính Thủy khẽ gật đầu, cười tà ma một tiếng, miệng lưỡi cọ xát mài giũa, nghi ngờ nói một câu:- Đây chính là tên tiểu tử mà Cảnh Phong đại trí sư nhắc tới ... chậc chậc ... nhãn quang cũng không tệ.

Giết người trước, sau đó sẽ xử lý chuyện này sau.

Nếu nói giúp người thân không giúp người ngoài, thì tên nam nhân mà muội muội vừa ý, há lại có đạo lý đào thoát, cũng là có thể cắt đức hai chân của hắn trước, sau đó sẽ khiên hắn đến Long Hồ, bái đường thành thân.Bởi vì hắn đứng ở trong đám mây, tiếng gió và tiếng mưa làm cho thanh âm của hắn hoàn toàn bị bao phủ, căn bản không có nghe được câu nói lẩm bẩm của hắn.Trong mắt của Đông Phương Kính Thủy lại tràn đầy chiến ý, lại có vẻ vui mừng bức thiết.Nếu như Phong Phi Vân biết rõ suy nghĩ trong lòng của nhất đại sử thi cấp bậc thiên tài này, sợ lẽ sẽ liền ói ra máu, mắng to rằng quả nhiên là loại đầu úng nước.Đông Phương Kính Thủy liền như một vị Ma thần, tà khí trên người rất nặng, mày kiếm dựng ngược, gương mặt uy phong mà không mất đi vẻ tuấn tú.

Một cỗ khí phách và tà khí lượn lờ chung quanh thân thể, chúng biến thành đám mây màu đen.Áo choàng trên người đỏ tươi như máu đang không ngừng tung bay, trông cực kì dễ coi.Trên trán công tử Vô Hà liền hiện ra vài nếp nhăn, hiển nhiên đã nhận ra thân phận kẻ vừa mới đến.Nam nhân đặc biệt giống như Đông Phương Kính Thủy vậy, bất kể đi đến chỗ nào đều là khí thế mười phần.

Cho dù là người chưa từng gặp hắn thì khẳng định cũng đã nghe qua đại danh của hắn, nên có thể chỉ vừa liếc mắt liền đã nhận ra hắn.- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, Đông Phương Kính Thủy!Công tử Vô Hà nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, trong đôi mắt toát ra từng đạo hào quang nhìn thẳng vào mắt hổ của Đông Phương Kính Thủy, lại nói: - Ma Đạo song tu, tự nghĩ ra 《 Đạo Thể Chủng Ma Đại Pháp 》, hôm nay gặp mặt quả nhiên phong độ bất phàm.Công tử Vô Hà mặt mũi tươi cười, mặc dù trong lòng có thêm vài phần cẩn thận, nhưng là hoàn toàn không có ý sợ hãi.- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, công tử Vô Hà !

Ngươi là Vương Tử điện hạ Bà La Quốc, có thể tu luyện thành công bí điển tối cao《 Bạch Long Thần Kiếm 》của hoàng thất Bà La Quốc sao ?Đông Phương Kính Thủy vẫn cứ đứng ở đám mây mà quan sát xuống phía dưới, hai tay ôm quyền, áo giáp trên người hắt ra những ánh sáng chói mắt.Phong Phi Vân bừng tỉnh, khó trách tỏ ra kiêu ngạo như thế.

Thì ra hai người đều là một thiên tài trong Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều, là bậc vương giả trong thế hệ trẻ tuổi, từ nhỏ bất bại, đùa với trời cao.Chỉ có điều công tử Vô Hà không là Vương Tử Bà La Quốc gì cả, vậy làm thế nào lại được xưng là một thiên tài cấp Bát Đại Sử Thi trong Thần Tấn Vương Triều ?-------Chương 142: Thiên Tài Cấp Bậc Sử Thi Quyết Đấu (1)Đông Phương Kính Nguyệt tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân nên nói:- Thần Tấn Vương Triều chính là một quốc gia khổng lồ, xứ sở vô biên vô tận, dân cư ngàn ức.

Mà Bà La Quốc chính là một tiểu quốc biên thùy bên cạnh Thần Tấn Vương Triều.

Là một nước phụ thuộc thuộc về Thần Tấn Vương Triều.

Công tử Vô Hà tài năng thiên tư tuyệt đỉnh, chưa từng thất bại, cho nên được Vạn Tượng Tháp liệt vào một thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi của Thần Tấn Vương Triều.Các tiểu quốc phụ chung quanh thuộcThần Tấn Vương Triều rất nhiều, Phong Phi Vân đã đọc qua quyển 《 giáo trình địa lý Thần Tấn Vương Triều 》.

Hắn biết chung quanh Thần Tấn Vương Triều có rất nhiều quốc gia nhỏ, chỉ là nước phụ thuộc lớn nhỏ mà có đến ba trăm cái.

Bà La Quốc hẳn chính là quốc gia tương đối lớn trong số ba trăm nước phụ thuộc này.Quả nhiên là vương tử một nước, khó trách lẳng lơ như thế !Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt giờ phút này đều lùi lại rất xa, bởi biết rằng giữa hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi này, hôm nay tất sẽ đánh nhau một trận.

Đến lúc đó phỏng đoán sẽ trời long đất lở, sụp đổ một chốn sơn hà.

Nếu mà đứng ở gần quá thì sẽ chết không có chỗ chôn.Hai người này đều là nhân vật cấp tuyệt đỉnh, Phong Phi Vân tự nhận là cho dù có tu luyện 《 Bất Tử Phượng Hoàng thanh 》, thì trong vòng ba năm cũng không cách nào ganh đua cao thấp cùng bọn họ.Dù sao hai người này đều là thiên tài siêu cấp, hơn nữa từ nhỏ lại bắt đầu tu luyện thần thông bí pháp tối cao nhất.

Mà Phong Phi Vân bắt đầu thật sự quá muộn, đến thời gian gần đây cũng mới tu luyện mấy tháng thôi, làm sao có thể so sánh với người khác đã khổ tu mấy chục năm ?Đều là thiên tài, ai dùng thời gian càng nhiều, ai khắc khổ nhiều hơn, như vậy người đó chính là vương giả đứng đầu.Tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt mặc dù đủ để đứng ở một chỗ gần gần để xem cuộc chiến, nhưng mà nàng thấy tốt hơn là cứ theo Phong Phi Vân cùng thối lui đến hơn mấy chục dặm đến giữa Kính Hoàn Sơn.

Hai người đứng ở trên một ngọn núi, ngắm nhìn về hướng xa xa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một đạo Thiên Lôi từ trên trời cao giáng xuống, lực lượng âm thanh công phá cực mạnh, tựa như hai khối thần thiết đang va chạm đâm tới làm màng nhĩ người ta phải đau nhói.Có Long Hình kiếm khí cùng Thiên Lôi đen sì công phạt lẫn nhau, đánh đến mưa gió đột nhiên ngừng lại, còn đất trời mù mịt.Tiếng sấm sét cuồn cuộn không ngớt, tiếng kiếm khí xé gió không dứt bên tai!- Rầm rầm!Cả mặt đất đều bắt đầu dao động.

Mặc dù vẫn còn đứng ngoài cách xa mấy chục dặm, nhưng đều có thể cảm giác được thân thể đang lắc lư lay động.Quả nhiên là hai kẻ biến thái, cảnh tượng chiến đấu đến bầu trời đen kịt, tựa như hai đạo Long Quyển ( vòi rồng) đang uốn lượn trên bầu trời.

Mỗi một chiêu va chạm đều đánh ra tia chớp Sát Phạt vô biên vô tận.Chiến đấu tiến hành đã một canh giờ cũng không hề dừng lại, ngược lại càng ngày càng khủng bố.

Nó biến mặt đất thành đất khô cằn, cả một quả núi nhỏ đều bị đánh cho thành đất bằng phẳng, cỏ cây bị nghiền nát thành phấn, trên mặt đất chỉ còn Hoàng Thổ.Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ chiến ý bừng bừng.

Cái này đại biểu chiến đấu giữa bậc vương giả của thế hệ trẻ tuổi.

Mặc dù nó phát sinh trong rừng sâu núi thẳm, nhưng mà có khả năng dự liệu rằng không lâu sau, tin tức ở nơi này sẽ bị lan truyền đi.Hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi đại chiến làm kinh động sợ hãi thiên hạ, sẽ trở thành chủ đề đàm đạo của đám anh tài nam nữ hơn người trong lớp Tu Tiên Giới của Thần Tấn Vương Triều.

Bọn họ chính là hai mục tiêu của Tu Tiên Giới, rất nhiều người đều lấy bọn họ làm mục tiêu, biến bọn họ trở thành đối tượng, hy vọng có thể đánh một trận nổi danh cho thiên hạ biết.Mà Phong Phi Vân giờ phút này chỉ thấy chứng kiến trận đại chiến này, giờ phút này trong thân thể chiến hắn huyết sôi sùng sục.

Nếu không phải do tu vi chênh lệch quá lớn, hắn rất muốn cũng xông tới, đại chiến một hồi cùng hai vị vương giả của thế hệ trẻ tuổi.Giờ phút này Phong Phi Vân vẫn còn chỉ có thể coi là tiểu nhân vật, hoàn toàn không có cách nào để cùng so sánh với hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi.Đông Phương Kính Nguyệt nói: - Với thiên phú bẩm sinh của ngươi, nếu mà lại tu luyện thêm hai mươi năm thì nhất định có thể đạt tới trình độ hiện tại của bọn họ.Nàng vẻn vẹn đúng là nói đạt tới trình độ hiện tại của bọn họ.

Mà sau hai mươi năm, hai vị thiên tài cấp bậc Sử Thi chỉ sợ sẽ có tu vi càng sâu không lường được hơn mà thôi.Ngầm trong ngụ ý của nàng, căn bản không xem trọng rằng Phong Phi Vân có thể cao hơn hai người này.Mà trên thực tế lúc trước chính là một chuyện không có khả năng làm được.

Nên cũng không thể trách nàng xem thường Phong Phi Vân.

Ngược lại nàng cảm giác được rằng chính mình đang an ủi Phong Phi Vân.

Dù sao sau hai mươi năm, nếu mà Phong Phi Vân thật sự có thể đạt tới trình độ như công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy vậy, thế thì hắn cũng có thể được xưng là thiên tài cấp bậc Sử Thi.Phong Phi Vân lắc đầu, đáp: - Trong vòng năm năm, ta nhất định có thể ganh đua cao thấp cùng bọn họ.

Đến lúc đó nhất định đều sẽ dẫm nát thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi dưới chân, xông lên trời cao, đánh nhau với Cự Kình ( đại nhân vật).Trên con đường tu tiên này, nhất định phải gặp rất nhiều kẻ mạnh mẽ, nên không được sợ hãi khiêu chiến.

Trong thế giới cường giả như rừng này phải tiến đánh một mảnh đất thuộc về địa vị của chính mình.

Như vậy mới có thể đi được nhanh hơn so sánh với những người khác trên con đường tu tiên, đạo lý này Phong Phi Vân so sánh bất luận kẻ nào đều biết.Năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Nhưng mà theo Đông Phương Kính Nguyệt xem ra, hắn muốn trong thời gian năm năm mà đạt tới trình độ thiên tài cấp bậc Sử Thi, thật sự là có vẻ như hơi nằm mơ giữa ban ngày, nên trong lòng cũng không tin chút nào.- Đông Phương Kính Nguyệt, ở đây ta có lời xin lỗi ngươi.Phong Phi Vân trầm tư thật lâu mới nói ra được một câu như vậy.Muốn một người đàn ông nói xin lỗi với một nữ nhân, đích xác không phải là một chuyện dễ dàng.Mắt ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt hơi mờ đi, có vẻ cảm thấy kinh ngạc, thật giống như nghe được một câu nói khó có thể tin nổi nhất.

Cuối cùng không nhịn được nàng bật cười thành tiếng:- Nhìn thấy chiến lực vô song anh của ta, đủ sức vô địch thiên hạ, nên hiện tại biết nhận lỗi ?

Ngươi thật đúng là loại người nhu nhược!Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng: - Ta nói xin lỗi với cũng không có nửa xu quan hệ đến anh ngươi.

Chỉ là lúc trước ta tưởng ngươi đến Phong gia, mật báo với Gia chủ Phong gia cho nên mắng ngươi một câu "tiện nhân".

Chuyện này đích thật là ta phát sinh hiểu lầm ngươi, ta chỉ là vì điều này mà nói xin lỗi ngươi thôi.

Còn về phần ân oán giữa chúng ta vẫn không không xong như trước.

Thật buồn cười, nếu dùng lời nói khó nghe một chút thì cho dù là ca ca ngươi thật sự ra tay, cũng chưa chắc có thể làm gì được ta.-------Chương 143: Thiên Tài Cấp Bậc Sử Thi Quyết Đấu (2)Phong Phi Vân cũng là một người ân oán phân minh, cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này mặc dù đáng hận, nhưng mà lại đích xác được cho là một thiếu nữ quang minh lỗi lạc.

Phát sinh hiểu lầm chính là phát sinh hiểu lầm, nói lời xin lỗi với nàng thì trên người cũng sẽ không mất đi hai lạng thịt.Chỉ là cái tên đại thánh hiền chó má gì kia lại chạy đến Phong gia há mồm nói lung tung, đích thật là khiến cho Phong Phi Vân cảm giác rất tức giận.

Nếu mà hắn biết đại thánh hiền này là ai thì đừng có để hắn bắt gặp được, ắt sẽ vả cho hai cái tát lệch mặt.Đông Phương Kính Nguyệt thật giống như lại lần nữa nhận ra khía cạnh khác của Phong Phi Vân, nàng cười nói: - Đại trượng phu mà có bao dung là đáng quí.

Phong Phi Vân, nếu như ngươi mà gia nhập gia tộc Ngân Câu chúng ta, trở thành thuộc hạ của ta.

Thì ân oán giữa chúng ta không những được xóa bỏ, còn có thể lại được gia tộc Ngân Câu che chở và bồi dưỡng trọng điểm, gia tộc Ngân Câu chúng ta đối với thiên tài tuấn kiệt chính là ai đến cũng không cự tuyệt.Đông Phương Kính Nguyệt từ ban đầu nhìn thấy Phong Phi Vân, liền có chút tán thưởng khen ngợi hắn.

Nếu không phải bởi vì phát sinh vài trường hợp hiểu lầm thì quan hệ giữa hai người cũng không thể lại trở nên bế tắc như vậy.Giờ phút này, Phong Phi Vân làm ra nhượng bộ trước, khiến cho Đông Phương Kính Nguyệt có một chỗ để xuống thang.

Vì vậy nàng lại động lòng nảy tâm tư muốn lôi kéo.

Chỉ là cảm giác của nàng có hơi không giống trước, trong đó tựa hồ vẫn còn pha lẫn một chút tâm tình khác.Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo vẻ chờ mong, nhưng là lại bị che giấu thật sự kín đáo, cũng không biểu lộ ra ngoài chút nào.- Đông Phương cô nương đích thật là một người rất khoan dung.

Trong nữ nhân thiên hạ không một người nào có thể sánh được hơn ngươi.

Chỉ tiếc Phong Phi Vân ta không phải một kẻ thích ăn nhờ ở đậu.

Con đường tương lai ở dưới chân chính mình.

Nếu mà tương lai có một ngày chúng ta còn có thể gặp mặt, hy vọng đến lúc đó chúng ta không hề là hô đánh hô giết với nhau nữa.

Ít nhất có khả năng ngồi xuống uống với nhau một chén trà.Đang thấy Đông Phương Kính Thủy và công tử Vô Hà đánh một trận đỉnh cao, đã làm thần kinh Phong Phi Vân kích thích mãnh liệt.

Hắn quyết định sau khi đưa Nạp Lan phật y và Phỉ Thúy Phật Châu đến chỗ Tửu Nhục hòa thượng, liền sẽ rời đến Kính Hoàn Sơn bế quan tu luyện.

Tu vi không đạt được, tuyệt không xuất quan.Tu vi mới có thể quyết định tất cả, Phong Phi Vân cảm giác mãnh liệt chính mình hiện tại không đủ.

Nếu mà không có lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, hắn thậm chí chỉ có thể coi là là một tu sĩ Tiên Căn trung kỳ, căn bản vô phương chân chính đánh một trận cùng cường giả.Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt lóe ra một tia thất vọng, nhưng mà trên dung nhan tuyệt mỹ lại nở rộ ra nụ cười: - Thì ra ở trong lòng của ngươi, đánh giá đối với ta không ngờ lại cao như thế.

Kỳ thật trong lòng ta một mực có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, Thủy Nguyệt Đình kia rốt cuộc là gì của ngươi, thật sự là có vóc người giống với ta như vậy sao?

Khiến ngươi lại hai lần nhận nhầm ta thành nàng ấy.Trái tim Phong Phi Vân thật giống như bị lưỡi dao hung hăng xía cho một cái.

Hai tay gắt gao nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, hắn cắn răng nói: - Một nữ nhân đẹp nhất, độc nhất, mạnh nhất thiên hạ.

Cũng là đại địch từ lúc sanh ra của ta.

Chỉ có chính tay đâm nàng dưới đao mình, thì Đạo Tâm của ta mới có thể không có sơ hở, đạt tới đỉnh cao con đường tu tiên.- Nhưng mà ta cuối cùng cảm giác, ngươi không giết được nàng.

Bởi vì ngươi nhận nhầm ta thành nàng, nhưng lại cũng không hạ thủ giết ta.

Vậy thì làm sao ngươi giết được nàng?Đông Phương Kính Nguyệt là một nữ nhân vô cùng thông minh.

Nàng biết trong lòng Phong Phi Vân đối với Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chỉ có hận ý.Nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần ghen tuông, thì ra chính mình từ đầu đến cuối đều vẻn vẹn chỉ là bóng dáng của một nữ nhân khác.Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới đối địch cùng nàng; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, mới cứu nàng trong Thương Sinh động phủ ; Phong Phi Vân biến nàng trở thành Thủy Nguyệt Đình, cho nên mới không tiếc làm địch với công tử Vô Hạ.Tất cả đều vẻn vẹn chỉ là bởi vì Thủy Nguyệt Đình, mà không phải vì Đông Phương Kính Nguyệt nàng.Một người, một bóng dáng.Phong Phi Vân không trả lời câu nói của nàng, có lẽ hiện tại hắn cũng trả lời không được, lại có thể là hắn lảng tránh vấn đề này.

Hắn chỉ là xoay người liền đi, lao nhanh về hướng chỗ sâu trong Kính Hoàn Sơn, nhắm phương hướng tới Thương Sinh động phủ.Bóng lưng của hắn tràn ngập lực lượng, có một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay.Tựa hồ một lần đi này liền không bao giờ quay trở về nữa, cũng sẽ không còn được gặp lại hắn.- Phong Phi Vân, nếu là có một ngày ngươi lâm vào cảnh cùng đường, thì có thể đến Thần Đô tìm ta.

Long hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải ngân câu ( Long Hồ ba ngàn dặm, Bạch Ngọc sánh Ngân Câu!Đông Phương Kính Nguyệt nhìn Phong Phi Vân dần dần đi xa, trong lòng không có một chút vui mừng, ngược lại tràn ngập một sự mất mát thấp thoáng.Loại cảm giác này tới không hiểu ra sao cả, tịnh không có nguyên nhân.

Phải nhiều năm sau, nàng mới biết được đó là một tình cảm, tình cảm lờ mờ !Phong Phi Vân cuối cùng đã biến mất ở trong dãy núi, cũng không biết hắn có thể nghe được lời của nàng hay không!Đông Phương Kính Nguyệt đứng một mình trên đỉnh Thúy Phong.

Nàng nhìn mưa rơi đầy trời mà bất động hồi lâu.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một đám mây chiến hạ xuống, khí đen đầy trời đều tan đi.

Đông Phương Kính Thủy mặc áo giáp, khoác áo choàng màu đỏ tươi đã đứng ở bên cạnh nàng.Hắn vẫn cực kì khí phách, tà khí hào hùng !Hắn mài quyền soàn soạt, cánh tay cứng rắn như sắt đá, mắt hổ sắc bén như muốn xuyên thủng lòng người.

Mặc dù hắn đứng trên mặt đất như vậy, nhưng lại như một tấm bia đá cắm ở đỉnh núi, vạn năm bất diệt.- Thắng bại như thế nào?Đông Phương Kính Nguyệt nhận lấy cái khăn che mặt trắng tinh từ trong tay ca ca, rồi lại quấn ra sau đầu, che lấp đi tuyệt đại dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.Cái khăn che mặt này chính là Đông Phương Kính Thủy đoạt lại được từ trong tay công tử Vô Hà.- 《 Bạch Long Thần Kiếm 》 của Tô Quân đã tu luyện tới tầng thứ sáu, kiếm khí có thể hóa thành Long Hình.

Vừa rồi chúng ta đánh nhau hơn bảy trăm chiêu, chẳng phân biệt được thắng bại.Đông Phương Kính Thủy chắp tay đứng thẳng, lồng ngực rộng rãi ưỡn ra, chiến ý trên người vẫn không hoàn toàn mất đi.

Hắn lại nói: - Nhưng mà chúng ta đều cảm giác được ở trong Kính Hoàn Sơn vừa phát sinh sự biến đổi lớn lao làm kinh động thế gian, cho nên đồng thời thu tay lại, cũng không có đại chiến đến cùng.

Rất nhiều tuyệt học cũng chưa đem ra dùng.

Nếu mà thời gian và địa điểm cho phép, thì sau tám ngàn chiêu hẳn là có thể phân ra thắng bại.-------Chương 144: Ai Đã Mật Báo? (1)Đông Phương Kính Nguyệt đáp: - Không ngờ dâm tặc này lại mạnh như thế, tuyệt học của hoàng thất Bà La Quốc quả nhiên xứng đáng kiêu ngạo với thiên hạ.

Có thể tu luyện《 Bạch Long Thần Kiếm 》 tới tầng thứ sáu, xem ra hắn hẳn là đã được chân truyền từ vị Cự Kình cực mạnh nào đó của Bà La Quốc.- Vị Cự Kình cực mạnh kia chính là nhân vật trong truyền thuyết, rất có thể đã ngã xuống.

Những chuyện trong lời đồn đại không nhất thiết quá mức giống sự thật.Đông Phương Kính Thủy đưa mắt quét về bốn phía nhìn xung quanh, liếc nhìn giữa đám sông núi khe rãnh, tựa hồ đang tìm người nào đó.Hắn tìm kiếm mọi nơi, nhưng rồi không thấy một chút bóng dáng đối phương.- Phong Phi Vân đâu?Đông Phương Kính Thủy mặc dù ma khí sôi sùng sục, nhưng là giờ phút này khóe miệng lại lộ ra nụ cười, ở trước mặt muội muội mà hắn thương yêu nhất, hắn cũng là "Ngoan ngoãn hiền lành" đi không ít.Đông Phương Kính Nguyệt không khỏi kinh ngạc: - Làm sao ca ca biết hắn tên là Phong Phi Vân?Đông Phương Kính Thủy lấy ra từ trong ngực một quả Ngọc Phi Phù mà nói: - Không lâu trước đây, Cảnh Phong Đại Trí Sư từng truyền tin cho ta, mọi chuyện giữa bọn ngươi đều đã nói cho ta.

Bảo cho ta hỗ trợ đứng giữa hóa giải.Hắn rất muốn lại thêm một câu- Tại sao muội lại coi trọng tiểu tử này?Nhưng mà lời đến khóe miệng thì hắn lại nuốt trở vào.

Dù sao muội muội của mình hỉnh mũi lên trời, cái nhìn tự nhiên không có sai.- Không ngờ lão chết tiệt kia lại xen vào việc của người khác như vậy.Đông Phương Kính Nguyệt nghiến hàm răng kèn kẹt một cái, rồi lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn ca ca của mình mà hỏi: - Vậy ca ca là giúp hắn, hay là giúp ta?Đông Phương Kính Thủy nhìn thấy muội muội của mình lại có vẻ mặt như vậy, thì cho là nàng ngượng ngùng lẫn tức giận, trong lòng càng khẳng định hơn những lời Cảnh Phong Đại Trí Sư đã nói.

Xem ra một vị muội muội của mình này bình thường như núi băng, nay thật sự là có người yêu.- Ta đương nhiên là đứng ở bên phía muội rồi.Đông Phương Kính Thủy đáp.Đông Phương Kính Nguyệt nói: - Tốt lắm, hiện tại ca ca phải đi bắt hắn về cho muội.

Muội phải đem hắn về Thần Đô Long Hồ, nhốt hắn vào trong nhà tù, dùng mười tám loại hình pháp để hành hạ hắn thì mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng của muội.Đông Phương Kính Thủy ha ha phá lên cười, biết muội muội của mình là da mặt mỏng, không dám dễ dàng thừa nhận chính mình có người yêu, cho nên mới dùng loại giọng điệu kịch liệt như vậy.- Như vậy có thể hơi quá độc ác một chút hay không.Một nữ nhân nếu là rất hung dữ, thường thường sẽ hù dọa nam nhân bỏ chạy hết sạch.Đông Phương Kính Thủy thở dài nói.- Hắn chạy trốn rồi chứ?Đông Phương Kính Nguyệt nói dữ dằn.- Có muội muội của ta trông coi thì hắn muốn đi nơi nào cũng không chạy được!Đông Phương Kính Thủy nói với vẻ giễu cợt trêu ghẹo.Đông Phương Kính Nguyệt tựa hồ là không nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn.

Nàng tức tối dậm chân mà nói: - Vậy cuộc ca ca có giúp muội bắt hắn hay không ?- Ha ha, ta xem muội không phải muốn bắt hắn, mà là muốn cứu hắn.Đông Phương Kính Thủy phá lên cười, âm thanh vang vọng trời mây.- Không thể nào.Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Tiểu tử Phong Phi Vân này chính là Yêu Ma Chi Tử, trong thân thể có Yêu Ma Chi Huyết chảy, đã trở thành đối tượng săn giết của vô số cao thủ Phong gia.

Không chỉ có là Phong gia, hiện tại rất nhiều thế lực lớn ở phủ Nam Thái đều muốn lấy cái mạng của Phong Phi Vân.

- Những thế lực lớn này đều không mong muốn Phong gia chiếm được Yêu Ma Chi Huyết để tế luyện ra yêu ma chiến y.

Cho nên Phong Phi Vân nhất định phải chết.

Hiện tại chính là lúc các tu tiên giả đang chạy tới giết hắn.

Coi như không có một vạn thì phỏng đoán cũng có tám ngàn.Đông Phương Kính Thủy mặc dù nhìn là kì quái, nhưng mà tâm tư lại cực kỳ kín đáo.

Hắn nói: - Nếu muốn cứu hắn chỉ có một biện pháp, đó chính là để cho hắn ở chung một chỗ với chúng ta.

Muội sai khiến ta đi bắt hắn, đây không phải đang cứu hắn thì là cái gì?Đông Phương Kính Thủy khóe miệng nhếch lên thành một vệt cong, tựa hồ nhìn thấu tâm tư của muội muội.Chính tự mình Đông Phương Kính Nguyệt cũng không biết rõ ràng lắm nguyên do trong đó.

Có lẽ thật sự như ca ca nói, chính mình vẻn vẹn chỉ là muốn cứu hắn một mạng, không muốn thấy hắn chết dưới loạn đao, phơi thây hoang dã.- Làm thế nào mà ca ca biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ kẻ đi Phong gia mật báo kia chính là ca ca?Đông Phương Kính Nguyệt lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Đông Phương Kính Thủy, trong mắt nhung lộ vẻ trách cứ.Đông Phương Kính Thủy vẫn còn chưa từng bị muội muội của mình trợ mắt nhìn như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, nữ nhân này có người yêu thì đều là lục thân không nhận a!Hắn không hề mở miệng nói gì, nhưng mà đã có người mở miệng trước.- Loại thủ đoạn tài ba như vậy thì ca ca của ngươi là không làm được, chỉ có Nhị gia gia ta của ngươi mới có thể khôn khéo đến như vậy, liền xuất ra chiêu giải quyết tận gốc này.Từ bầu trời có một đạo hào quang bay tới.Trong hào quang tựa hồ có một bóng người, đang cưỡi một con phi thú.Đây là một ông lão xấu xí tóc tai rối bù, cưỡi trên lưng một con sơn dương nhỏ.

Y phục trên người lão coi như có chút phú quý, chỉ là lão không có tắm rửa qua trong không biết bao nhiêu năm nên trên mặt phủ đầy bụi bặm.

Lão mà đi hai bước thì trên mặt đất sẽ rơi xuống một tầng tro bụi.Thân hình lão cực kì gầy đét, giống nhau như đúc cùng với con sơn dương gầy trơ cả xương dưới thân kia.

Trông lão thật giống như một lão chăn dê vừa mới đi ra từ khe suối nào đó.Trong tay của lão cầm một cái tẩu hút thuốc lá, trong miệng khói thuốc lượn lờ, phun ra những vòng tròn đầy mùi vị thuốc lá thấp kém.- Nhị gia gia, sao người lại tới phủ Nam Thái này?Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chăm chú ông lão trước mắt này, vô phương che dấu sự vui sướng trong lòng.Nếu so sánh với ông nội nàng thì ông lão xấu xí trước mắt này chính là còn phải thương yêu nàng hơn.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ mà nàng muốn có được, Nhị gia gia đều sẽ không chút do dự giúp nàng kiếm cho bằng được.Lão gia hỏa này chính là một lão ngoan đồng ( già mà tính tình như trẻ con), từ nhỏ liền chơi đùa thật sự sung sướng với Đông Phương Kính Nguyệt.

Hơn nữa lão gia hỏa này có địa vị cực cao tại gia tộc Ngân Câu, mà ngay cả Gia chủ đều phải nhường lão ba phần, tu vi sâu không lường được.- Chuyện đại sự cả đời của Nguyệt nha đầu, đó chính là chuyện lớn nhất thiên hạ.

Đừng nói Thần Đô và thành Tử Tiêu Phủ cách xa nhau hai mươi vạn dặm, coi như là cách xa nhau hai trăm vạn dặm, thì Nhị gia gia ta cũng thúc ngựa không ngừng vó câu chạy tới, để giúp Nguyệt nha đầu giải quyết chuyện to lớn này.Đát đát!Con dê gầy chậm rãi hạ xuống từ tầng mây.

Ông lão xấu xí kia vẫn cứ ngồi ở trên lưng dê rít khói thuốc, một đôi nheo lại đang cười đến chỉ còn một khe hở nhỏ.-------Chương 145: Ai Đã Mật Báo? (2)Đông Phương Kính Nguyệt trong lòng giật thột một cái, liền hỏi: - Vậy đại thánh hiền đi Phong gia qua loa nói chuyện lung tung chính là người?- Hắc hắc!

Nhị gia gia ta lần này làm quá là hay đi!

Ta vừa mới tới đứng ở trước cánh cửa đại môn của Phong gia, hắc hắc, thì con cháu lão Quy Phong Nam Thiên kia lập tức đúng là đứng tránh sang một bên.

Sau đó ta liền nói chuyện của các ngươi với hắn ta.

Ngươi đoán hắn nói như thế nào?Nhị gia gia để tẩu thuốc lá xuống, thật giống như đang kể chuyện mà rất có cảm giác đắc ý liền phun ra một ngọm nước miếng nhỏ.Đông Phương Kính Nguyệt tức thì trực tiếp tóm lấy mớ tóc rối bù của ông lão xấu xí, lôi lão từ trên lưng con sơn dương gầy xuống, rất muốn đạp hai cái vào miệng lão.- Người lần này khiến cháu và Phong Phi Vân đều bị hại thảm.

Cái này không phải hỗ trợ, quả thực chính là hại người rất nặng.Đông Phương Kính Nguyệt đã xiết chặt quyền, muốn nện hai quyền trên mặt lão gia hỏa này.Nhị gia gia hoảng hốt, vội nói: - Trời đất chứng giám a!

Nhị gia gia ta đây thực sự đều là vì muốn tốt cho cháu a!

Cháu thử nghĩ đi a!

Chỉ có dồn tiểu tử Phong Phi Vân kia đến chỗ sinh tử tuyệt địa, cùng đường, hắn mới có thể đúng là đi vào khuôn khổ.

- Đến lúc đó căn bản là không cần cháu theo đuổi hắn, chính hắn sẽ mặt dày mày dạn đến năn nỉ cháu.

Hiện nay mỗi thế lực lớn khắp cả Nam Thái Phủ đều muốn lấy tính mạng của hắn.

Chỉ có lại được gia tộc Ngân Câu chúng ta che chở thì hắn mới có thể giữ được mạng sống, nếu không thì chỉ có một con đường chết.Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi thả lỏng quyền ra.

Ngón tay cũng chậm rãi buông ra.

Nàng lại trở thành thục nữ mà né tránh sang một bên, khẽ gật đầu.

Hiển nhiên cũng hiểu được ông lão xấu xí này nói rất có đạo lý.Nàng không hề tức giận nữa, lại trở nên thanh tân tao nhã, sóng gió không sợ hãi, mang theo một cỗ khí chất của tiên nữ giáng trần.- Hừ!

Không đúng a!

Ta theo đuổi hắn bao lâu này.

Ta là muốn lấy mạng tiểu tử này.

Hắn từng đánh một quyền trên đầu ta, thù này nếu mà không báo thì trong lòng ta khó yên tĩnh.Trên gương mặt Đông Phương Kính Nguyệt hiện ra một vệt đỏ ửng, may là bị cái khăn bịt mặt che đi.

Nếu không nếu nhỡ bị hai người ở đây nhìn thấy, thì tâm tư nàng không khỏi tự nhiên trở thành là chưa phá tự vỡ.- Cái gì, đồ vô liêm sỉ Vương bát đản kia lại dám đánh muội muội của ta, hãy xem ta đi phế bỏ hai cái tay của hắn.Đông Phương Kính Thủy giận dữ, Ma Vân trên người bốc lên, trực tiếp biến thành một đạo Cuồng Long màu đen truy theo về hướng Kính Hoàn Sơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên người hắn sát khí đằng đằng, giống như phải bầm thây Phong Phi Vân thành vạn đoạn.So với bất kì ai khác Đông Phương Kính Nguyệt chính là đều biết rõ ràng tính tình nóng này của vị ca ca này.

Nếu mà thật sự để cho hắn tìm được Phong Phi Vân, phế bỏ đôi cánh tay Phong Phi Vân.

Thì chuyện như vậy, hắn tuyệt đối dư sức làm được.Nàng vốn định trách mắng Đông Phương Kính Thủy, nhưng mà cũng đã muộn!Thương Sinh động phủ đen nhánh vô biên vô tận, đã tồn tại trên thế gian hơn một ngàn tám trăm năm.

Vào lúc Thương Sinh Tự chìm vào lòng đất, Thương Sinh động phủ liền tự nhiên xuất hiện ở trong thiên địa.Hiện nay hơn phân nửa phủ Nam Thái đều đã bị kinh động, các thế lực lớn phàm là có thể chạy tới đều đã tập kết ở đây.

Chỉ có số ít mấy tiên môn và gia tộc xa xôi bởi vì ở cách thật sự quá xa, nên mới không hề điều động cường giả đến đây kiếm một chén canh.Cơn mưa to đã dừng lại, không khí vẫn còn có hơi ướt át.Di chỉ Thương Sinh Tự từ thuở xa xưa vẫn tọa lạc trong lòng đất với phong cách cổ xưa mà lại thần bí.

Bên trong mỗi chiếc đèn đồng, mỗi pho tượng Kim Phật đều là của quý phi phàm, đã được thấm đẫm phật vận của các cao tăng Phật Môn, có công hiệu tĩnh thần trấn ma.Hơn một ngàn năm trôi qua, tất cả mọi thứ nơi này đều đã biến thành báu vật vô giá, đáng giá cho rất nhiều vị có cấp bậc Trí Sư phải hao phí tinh lực cả đời để nghiên cứu.Phàm là đám tu tiên giả chạy tới thì rất nhiều người đều là muốn đục nước béo cò.

Cho dù không chiếm được thần bảo Phật Môn độc nhất vô nhị, nhưng nếu mà có thể nhặt được dẫu chỉ nửa viên phật châu, như vậy đều được xem như kiếm chác đáng giá.- Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là thánh địa Phật Môn số một số hai, mỗi một vị tăng nhân bên trong đều là cao tăng Phật Môn đắc đạo, đủ để truyền thừa giáo lí, tự lập miếu thờ.- Nghe nói vị trụ trì Thương Sinh Tự kia chính là một vị đại nhân vật Phật Môn khó lường, chính là nhân vật được mọi người kính trọng trong tu phật giới lúc ấy.

Mà ngay cả Tấn đế đô lúc đó cũng muốn tôn xưng ngài một tiếng phật sư.- Một tòa thánh địa Phật Môn như thế, cao thủ nhiều như mây, nhưng mà đúng là vẫn còn bị người ta diệt sạch, mà ngay cả sơn môn đều bị chấn đến chìm xuống đất, hòa thượng trong chùa cũng bị giết hết.

Cũng không biết bọn họ rốt cuộc chọc tới kẻ địch đáng sợ như thế nào, mới đưa tới tai họa bất ngờ như thế.......Trong số tu tiên giả chạy tới có rất nhiều người đều sở hữu kiến thức phi phàm.

Nghe nói cũng có liên quan đến truyền thuyết Thương Sinh Tự.

Thế nhưng bọn hắn không ai biết cao tăng trong Thương Sinh Tự đều là bị trụ trì giết chết.

Thương Sinh Tự cũng là bị diệt trong tay trụ trì nhưng lại là bởi vì một nữ nhân.Cái này chính là vụ bê bối của Phật Môn, kỳ thật cũng có thánh đồ Phật Môn biết đến những điều cực kì bí mật, nhưng mà lại đều bị dấu dấu diếm diếm, không muốn công bố sự thật với công chúng.Phong Phi Vân đi theo đông đảo tu tiên giả cùng nhau tiến vào Thương Sinh động phủ.

Hắn đứng ở bên ngoài Thần Miếu đổ nát, ngẩng đầu nhìn về hướng ở phía trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Chỉ thấy nữ thi kia vẫn trôi nổi ở phía trên Cổ Tỉnh, trên làn da hoàn hảo trắng nõn tỏa sáng như thể châu báu, lấp lánh những vầng ánh sáng thần thánh.Hưu hưu!Từng đạo Linh Tuyền ( suối linh) đang trôi nổi trong không khí, chúng đang không ngừng chảy vào trong thân thể của nàng,làm sục sôi sức sống tiềm ẩn, muốn tranh thủ cho nàng một tia sinh mệnh ấn ký, do đó sống lại.Người đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm mà nay muốn sống lại, nói dễ vậy sao?Tu vi của Phong Phi Vân đã từng đạt tới Võ Hóa Cửu Trọng, được xưng là Đệ Nhất Thiên Hạ.Nhưng mà nếu muốn làm cho một người chết đi nay sống lại thì vẫn cần phải trả giá vốn liếng rất nặng nề, cơ hồ có khả năng muốn nửa cái mạng của hắn.Hơn nữa người có tu vi càng cao, làm sống lại cũng càng khó khăn.Nếu mà vẻn vẹn làm sống lại người bình thường, kiếp trước của Phong Phi Vân chỉ cần tổn thất nửa cái mạng liền có khả năng làm cho đối phương sống lại.Nhưng mà nếu như kẻ chết chính là loại người cấp bậc công tử Vô Hà này thì cho dù Phong Phi Vân kiếp trước, nếu muốn làm sống lại cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.-------Chương 146: Tiêu Nặc LanCho nên coi như là người có tu vi sâu xa khó dò, thì cũng tuyệt đối sẽ không đi làm sống lại người khác.

Bởi vì cái đó không chỉ có cần phải dùng đến phép cấm, càng là cần phải mang tính mạng của mình đi đánh cuộc, hơn nữa tỷ lệ thành công còn không đến một phần trăm.Nghịch thiên sửa mệnh thì mức độ gian nan có thể nghĩ.Vị nữ thi này mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng mà lại có gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, dáng người thon thả làm cho người ta phải thán phục.

Cũng khó trách vị trụ trì Thương Sinh Tự lại si tình với nàng, chịu chết vì nàng.

Mà ngay cả sau khi đã chết vẫn đều nhớ mãi không quên, muốn Phong Phi Vân tha cho nàng một mạng.- Ta đáng chết, nàng nên còn sống.Trong miệng Phong Phi Vân lại niệm ra một câu này.Nếu mà hiện tại hắn liền giao Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu cho Tửu Nhục hòa thượng, như vậy với tu vi của Tửu Nhục hòa thượng lại có thêm hai kiện Phật Môn thánh bảo, tất nhiên sẽ hủy hoại sinh lộ cuối cùng của nữ thi kia, siêu độ nàng thành một nắm đất đen, hoặc là hóa thành một khối bạch cốt.Nhưng thế này thì làm sao không làm thất vọng trụ trì Thương Sinh Tự đã phó thác lúc lâm chung đây ?- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một đạo linh khí kích động ra từ trên người nữ thi kia.Ngón tay của nàng tựa hồ nhẹ nhàng di động một cái.

Rất nhiều người đều mơ hồ thấy được một cảnh này, nhưng mà lại đều dụi dụi mắt vài lần, cho là chính mình nhìn lầm rồi.Đích xác, ngón tay một người chết lại có hơi cử động.

Loại rung động không thua xác chết nhỏm dậy, quả thực có hơi nghe rợn cả người.Có người không nhịn được tò mò trong lòng, đi về hướng tới Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Nhưng mà còn chưa tới chỗ cách mười trượng, thì từ mi tâm nữ thi kia liền lại có một tia sáng lạnh bay ra.Nó trực tiếp xuyên thủng vị tu tiên giả này, thân thể biến thành bột máu.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tia sáng lạnh kia cực kì lợi hại, sau khi xuyên thấu qua thân thể người, vẫn còn đào một cái hố thật sâu trên mặt đất, đen sì trống rỗng, không thấy đáy đâu cả.Một cỗ Túc Sát Chi Khí mới rồi kia thật sự quá mức sắc bén, giết người quyết đoán, sát khí bao phủ cả Thương Sinh Tự.

Trong thân thể nữ thi này thật sự giấu khí tức tà ác vô biên vô tận, nó đang căm hận cả thế giới.Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng sát ý trong thân thể nàng.

Còn chưa sống lại cũng đã nuốt trời ngốn đất, nếu mà để cho nàng sống lại, vậy thì nguy rồi?- Cứ giao Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu cho Tửu Nhục hòa thượng, ta liền quyết đoán rời đi.

Còn về phần sinh tử của nàng thì cũng không liên quan đến chuyện của ta.Phong Phi Vân không hề do dự nữa, lặng lẽ đi đến chỗ bóng râm dưới bức tường thấp của Thần Miếu rồi khắc đồ vân trên mặt đất.Một tòa đài sen nhập trận liền nhanh chóng ngưng tụ thành hình, hắn dẫm trên đài sen, trực tiếp hóa thành một đạo quỷ mị, lắc mình bay vào Thương Sinh Tự.- Các ngươi nhìn kìa, có người xông vào Thần Miếu nhưng mà không bị trận pháp cổ xưa của Thần Miếu công kích.

Mà ngay cả nữ thi ngàn năm kia cũng không hề vận dụng thần niệm giết hắn.Mặc dù Phong Phi Vân đã rất dè dặt, nhưng mà khi hắn phóng qua tường cao thì vẫn bị người ta nhận thấy được.- Người kia có dáng dấp rất quen thuộc...

Đúng rồi, không phải là phản đồ ia của Phong gia, Phong Phi Vân, Yêu Ma Chi Tử trong đồn đại.

Chẳng lẽ hắn có liên lạc gì đó cùng với xác ướp cổ Ma Nhân trong Thần Miếu này.

Cho nên những xác ướp cổ Ma Nhân này đều không công kích hắn.- Nghe nói rất nhiều người đều muốn giết hắn, hắn lại còn dám đến nơi đây.

Các ngươi nhìn cao thủ Phong gia đã phát hiện ra nên bắt đầu vây quanh cả Thần Miếu.

Xem ra là đang ôm cây đợi thỏ.

Một khi Phong Phi Vân đi ra từ trong Thần Miếu thì sẽ bị vô tình giết chết tươi, cướp lấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn.......Những xác ướp tăng nhân cổ trong Thần Miếu mặc dù rục rịch bất an, nhưng mà lại cũng không hề lao ra khỏi Thần Miếu.

Chúng bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế, nên chỉ có thể phát ra những tiếng gầm rống tựa như dã thú.Phong Phi Vân cố ý tránh né những xác ướp tăng nhân cổ cường đại này, đi qua giữa những chiếc phật điện từ thuở xa xưa.

Hắn thấy được Thương Sinh Tự suy bại, thời huy hoàng trước đây đều đã kết thúc, chỉ còn lại một vẻ thê lương.Trên Phật tháp cao cao, hợp với một chiếc Phật Chúc ( đèn phật) mờ mờ, đang tỏa ra ánh sáng cực kì êm dịu, thật giống như một hạt đậu màu đỏ.Tửu Nhục hòa thượng lần này không có ăn thịt nướng, mà đang ngồi xếp bằng dưới phật chúc, hai tay nắm phật ấn.

Trên đỉnh đầu là một pho tượng Phật màu vàng, trên người tản mát ra một cỗ sức mạnh to lớn mênh mông.Ánh vàng rực rỡ của lão tỏa ra bốn phía, ở trên trán nhỏ ròng ròng những giọt mồ hôi hột.

Hiển nhiên lão đang ở gian nan áp chế vật gì đó.Chẳng lẽ lão thật sự đang lấy lực của bản thân để trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ trong Thần Miếu này?- Đại hòa thượng, những gì lão muốn thì ta đã mang tới cho ngài.Phong Phi Vân cởi Nạp Lan Phật Y trên người, lại cũng lấy ra Phỉ Thúy Phật Châu rồi đặt ở trước mặt của lão.Cuối cùng Phong Phi Vân cũng để Vô Địch Thiền Trượng ở trên mặt đất.Mấy thứ này, mỗi một món đều là chí bảo Phật Môn, nhưng mà Phong Phi Vân không có một chút không đành lòng, trong lòng cực kì vô tư.Tửu Nhục hòa thượng vẫn không nhúc nhích, lớp da vàng óng ánh tỏa ra hào quang.

Thật giống như một pho Kim Cương La Hán bất động.Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới hơi mở mắt.

Trong đồng tử kia lại cũng là màu vàng, bên trong in vết hai pho phật ấn.

Thế nhưng mà không cách nào che dấu sự mỏi mệt giờ phút này của lão, tựa hồ đã phải hao phí vô số chân nguyên.Lão vẫn không nhúc nhích, chỉ mở miệng nói với âm thanh già nua: - Rốt cuộc cũng xem như ngươi đã đến đúng lúc.

Nay để cho nha đầu kia mặc Nạp Lan Phật Y vào, sau đó hai người các ngươi mang theo Phỉ Thúy Phật Châu đi đến trấn áp Tiêu Nặc Lan.Nữ thi kia đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm, đã qua một thời đại vô cùng hào hoa.

Lúc ấy tên tuổi của nàng không người không biết.

Nhưng mà hiện nay năm tháng thay đổi, thời đại biến hóa.

Người còn có thể biết tới danh tiếng của nàng lại cực kì ít ỏi đến đáng thương.Tiêu Nặc Lan chính là tên của nàng.

Một đời thiên nữ, vẻ đẹp cùng tu vi nàng đều là tuyệt thế vô song.

Mà nay coi như nàng sống lại, tất cả cố nhân khi còn sống cũng đã chết sạch, loại đau thương đó liền như cách một thế hệ.- Cái gì?

Lão nói giỡn à?

Phải dựa vào hai người chúng ta đi trấn áp Tiêu Nặc Lan, đây là lão bảo chúng ta đi chịu chết chăng ?Phong Phi Vân vốn đang tính toán đặt các thứ xuống, rồi liền mang theo Phong Tiên Tuyết rời khỏi nơi đây.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại tựa hồ chuyện không hề đơn giản, căn bản không có khả năng cứ làm mà không đếm xỉa đến gì hết.-------Chương 147: Thiên Tủy Xá Lợi (1)Tửu Nhục hòa thượng mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, đôi bàn tay chắp tay trước ngực làm ngưng tụ ra một pho tượng Phật màu vàng trông nghiêm túc vô cùng.

Lão liền giống như một vị Chân Phật đang trấn áp Cự Ma.- Đây chính là đại sự liên quan đến muôn dân thiên hạ, nếu mà để cho Tiêu Nặc Lan sống lại, với oán khí trong thân thể, đến lúc đó nhất định máu chảy thành sông, núi thây biển máu...Tửu Nhục hòa thượng nói năng chuẩn xác, ngôn từ hùng tráng lộ vẻ liên quan đến bá tánh trăm họ, nói thật hay khiến người ta không thể không cảm động.Chỉ là trên ngực hòa thượng nọ lại có hình xăm Thanh Long Bạch Hổ, mặt mày thì dữ tợn nên lại làm cho người ta không thể không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của lão.Phong Phi Vân nghe những lời ngời ngời đại nghĩa này, đều phải nổi da gà mà nói;: - Ta kệ lão.

Nếu chuyện này quan hệ trọng đại như thế, một mình lão tại sao không đi?Nói giỡn, nữ thi kia mặc dù bây giờ vẫn còn chưa sống lại, nhưng mà cũng đã vô cùng nguy hiểm.

Người bình thường vẫn chưa đi đến trong vòng mười trượng quanh nàng liền bị sát khí trong thân thể nàng cắn nát.

Hơn nữa ngay cả tổ sư cấp bậc Cự Kình đều không thể làm gì được nàng.

Nay chỉ dựa vào hai con tép riu Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết mà muốn đi trấn áp nàng, quả thực chính là người si nói mộng.Lại nói vào giờ phút này ở bên ngoài Thần Miếu đang tụ tập nhiều cường giả như thế từ mỗi thế lực lớn.

Người nào mà không phải vì của quý trong Thần Miếu cùng với Linh Tuyền đang trôi nổi chung quanh nữ thi kia.

Một khi có người thật sự đến gần một khối nữ thi kia, nhất định khiến cho mọi người vây công.

Đến lúc đó coi như là một vị Cự Kình đều phải bị nện thành mảnh vụn.Vị Tửu Nhục hòa thượng này thì cứ ở chỗ này làm chó giả chết, lại muốn để cho Phong Phi Vân đi mạo hiểm thay lão.

Chuyện như vậy ai đi làm, người đó chính là kẻ ngu thứ hai.- Tiên Tuyết, chúng ta đi thôi.

Ca ca mang muội rời khỏi địa phương quỷ quái này!Phong Phi Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Phong Tiên Tuyết, đang muốn dẫn nàng rời đi.Chà!Tay nàng lạnh như băng dị thường, cái giá lạnh làm cho toàn thân Phong Phi Vân rùng mình một cái, thật giống như vừa nắm vào một khối Hàn Băng.Giờ phút này Phong Phi Vân mới nhận thấy được chỗ không đúng.

Khó trách nha đầu kia từ đầu đến giờ đều cũng không mở miệng nói một câu.

Thì ra nàng đang bị đông lạnh dữ dội đến như vậy.

Trên làn da đều kết một tầng sương trắng, môi không ngừng run rẩy, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Giọt mồ hôi hột còn không kịp nhỏ xuống thì tiếp theo liền đã đóng băng, dính khắp mặt mày nàng.Nàng thật giống như đã biến thành một pho tượng bằng băng!Nàng đã bị lạnh đến cốt tủy, trực tiếp rúc vào trong lòng Phong Phi Vân mà nói run run: - Hảo...

Lạnh quá, lạnh quá, ôm muội được không ?Phong Phi Vân vội vàng cởi y phục trên người xuống, khoác vào trên thân thể mềm mại cho nàng.

Hai tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để giúp nàng chống lại cái lạnh.- Tại sao có thể như vậy, với tu vi của muội mà lại đều không thể áp chế khí lạnh trong thân thể.

Này, Đại hòa thượng, có đúng là lão cho nàng ăn độc dược không ?Phong Phi Vân hàm răng cắn chặt, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp kia của Phong Tiên Tuyết liền thấy đau lòng một hồi.- Không, rõ ràng là chính nàng ta phát bệnh, lại đi trách Lão Tử...

Lão nạp hạ độc, cái này không khoa học a!Tửu Nhục hòa thượng đáp.Phong Phi Vân có hơi sửng sốt: - Phát bệnh, bệnh gì?Cho tới bây giờ hắn vẫn còn không có nghe nói qua tu tiên giả cũng bị ngã bệnh.

Bởi càng là người có tu vi uyên thâm, lại càng là có thể ngăn cản tật bệnh và sinh tử.

Tu vi của Phong Tiên Tuyết so sánh Phong Phi Vân chỉ cao hơn chớ không thấp hơn, làm sao có thể phát bệnh đến dữ dội như vậy ?- Nàng trời sinh phật cốt, trong thân thể tự hình thành sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi Tử, đối với người tu phật mà nói thì cái này quả thực chính là Phật Môn thánh thể.

Tương lai có thể thành Phật, thành Bồ Tát.

Nhưng mà đối với người không tu phật mà nói, cái này cũng là một loại bệnh nan y.

Từ mười bốn tuổi bắt đầu sẽ phát bệnh, lần sau so với lần trước dữ dội mãnh liệt hơn, có rất ít người có thể sống quá mười sáu tuổi...Tửu Nhục hòa thượng nói lải nhải.Phong Tiên Tuyết toàn thân co giật, một câu cũng đều nói không nên lời, mà ngay cả hơi thở đều đã sắp đình chỉ, trái tim đều bắt đầu đập chậm dần, huyết dịch trong thân thể nàng tựa hồ đều đã bị đông lạnh đọng lại.Phong Phi Vân trong lòng sốt ruột, hắn đá một cước mãnh liệt vào cái đầu trọc lóc của Tửu Nhục hòa thượng mà mắng to: - Con lừa già ngốc, Lão Tử chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể cứu được nàng.

Ngươi nói thừa nhiều như vậy để làm chi?- Khụ khụ, cái...này...

Chỉ cần mặc Nạp Lan Phật Y ở trên người của nàng, là xá lợi hàn độc trên người nàng có thể tạm thời bị trục xuất.

Nhưng nếu muốn hoàn toàn trị bệnh trên người nàng thì nhất định phải cùng lão nạp tu luyện 《 Thương Sinh Cổ Kinh 》, gia nhập Phật Môn ta, làm một nữ ni cô...Tửu Nhục hòa thượng tựa hồ tính tình tương đối tốt, mặc dù bị Phong Phi Vân đá một cước ở trên đầu, nhưng mà không tức giận, lại bắt đầu nói lải nhải.Phong Phi Vân nào có còn nghe được lão đang nói cái gì.

Hắn vội vàng nhặt Nạp Lan Phật Y trên mặt đất lên, sau đó cẩn thận giúp nàng mặc vào trên người, cài xong cúc áo rồi lẳng lặng quan sát sự thay đổi của nàng.Một kiện Nạp Lan Phật Y này mặc ở trên người Phong Phi Vân thì chỉ như một kiện áo vải sam bình thường.

Nhưng sau khi mặc trên người Phong Tiên Tuyết thì lại lập tức sinh ra sự biến hóa kỳ diệu, phát sinh cộng hưởng thần kì.Chiếc áo vải phật sam vốn có màu xám như chì, giờ phút này quét sạch một lượt tất cả vẻ cũ kĩ ngày xưa.

Mỗi một sợi vải vóc đều phát ra ánh sáng xanh nhạt, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng tia sáng xanh như tơ lưu động bên trên bề mặt vải.

Chúng đan vào nhau tạo ra những đạo thánh ấn Phật Môn.Có cái giống như ấn của Phật Đà, có cái tựa ấn của Âm Dương Bồ Tát, ấn của Kim Cương phật ma....v..v...!Hào quang phật y trên người nở rộ càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng thánh khiết.

Mà lớp ngụy trang trên mặt Phong Tiên Tuyết cũng bị phật quang hòa tan, để lộ ra dung mạo vốn có của nàng.

Gương mặt đẹp như tranh, sóng mắt trêu người, mũi ngọc thanh tú cao thẳng, môi đỏ óng ánh.Đây mới là bộ dáng vốn có của nàng, so sánh với dáng vẻ lúc đầu của nàng thì đẹp hơn không chỉ gấp hàng chục lần.

Đó cũng là vì sao lúc nàng đóng nữ giả nam trang thì có thể tuấn tú khác người bình thường, bị Phong Phi Vân gọi là "Yêu nam".Nếu mà vẻn vẹn chỉ là từ mức độ xinh đẹp mà nói, Phong Tiên Tuyết so sánh Đông Phương Kính Nguyệt căn bản không kém bao nhiêu, đều là tồn tại làm điên đảo chúng sinh.

Chỉ là bọn họ đều ở lấy phương thức không giống nhau để che giấu sự xinh đẹp của mình.-------Chương 148: Thiên Tủy Xá Lợi (2)Do phật quang từ Nạp Lan Phật Y chiếu khắp, sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi Tử trong thân thể Phong Tiên Tuyết bị tác động phát ra ánh sáng, khiến nàng từ tận xương cốt đều sinh ra một cỗ phật mang, khiến cho nha đầu điêu ngoa này lại sinh ra một vẻ thánh khiết và đoan trang của Phật Môn Bồ Tát.Đây không phải ảo giác, loại cảm giác này thật sự tồn tại, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.Một đóa đài sen màu xanh chậm rãi ngưng tụ thành hình dưới chân nàng.

Tổng cộng có chín cánh hoa Liên Hoa, màu xanh tỏa ra hài hòa cùng thân thể của nàng và phật y trên người nàng, hoàn toàn hòa hợp làm một thể.Giờ phút này, nàng liền như một vị Bồ Tát chuyển thế, Chân Phật giáng xuống, trên người không dính một tia khí tức phàm trần.Hai chân Phong Phi Vân có hơi run lên, thiếu chút nữa liền quỳ trên mặt đất bái Bồ Tát.

May là tâm tình tu vi của hắn cao tuyệt, nên mới có thể gượng gạo khống chế phản ứng của thân thể, thế cho nên không bị bêu xấu.Nếu mà đổi thành bất cứ một người tu tiên giả nào khác, chỉ sợ sớm đã quỳ gối trước mặt nàng, thật giống như bái tượng Phật trong chùa chiền.- Chết tiệt!

Không ngờ Nạp Lan Phật Y này lại lợi hại như thế, làm cho người ta tạo thành sự áp chế về tinh thần, dưới đáy lòng sinh ra Tín Ngưỡng Chi Lực.

Tại sao ta mặc vào liền không được lợi hại như vậy?Phong Phi Vân đều không nghi ngờ chút nào, nếu lúc này Phong Tiên Tuyết mà đi ra ngoài lừa tiền, chỉ cần đưa tay là những người đó liền sẽ chủ động quỳ trên mặt đất, tất cả tích góp trên người đều móc ra đưa cho nàng bằng hết.Loại công kích tâm hồn, so sánh công kích đọ sức trên thân thể càng đáng sợ hơn.- Xì.

Nạp Lan Phật Y vốn lúc trước cũng chỉ có người nào trời sinh phật thể mặc vào thì mới sẽ phát sinh cộng hưởng.

Tương lai chờ nha đầu kia tu luyện 《 Thương Sinh Cổ Kinh 》thì Nạp Lan Phật Y này sẽ càng thần kì hơn.

Coi như ngươi cầm linh khí trong tay mà đều không thể gây tổn thương đến một sợi tóc của nàng.Tửu Nhục hòa thượng bắt đầu lên tiếng ba hoa tiếp.Hàn độc trên người Phong Tiên Tuyết cuối cùng cũng bị trục xuất, một đôi mắt nhung nhẹ nhàng mở ra, lông mi có hơi rung động.

Mỗi một động tác đều lồ lộ phong thái hiển thánh.

Chẳng lẽ nàng thật sự biến thành Chân Phật?- Phong Phi Vân, ta nghĩ là chàng sẽ không trở về đón ta.

Ta đã cho là coi như ta chết ở chỗ này, thì chàng cũng sẽ không thèm để ý đến ta.Nàng vừa mới mở miệng liền khiến cho bao nhiêu vẻ thánh khiết trên người nàng đều bị phá hư hầu như không còn.

Từ trong đôi mắt có nước mắt chảy ròng ròng.

Nàng khóc đến đau lòng muốn chết, rất đáng thương.Phong Tiên Tuyết mặc dù cũng là một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng là dù sao mới chỉ có mười bốn tuổi, hơn nữa lá gan tương đối nhỏ.

Nhất là không chịu được những thứ quỷ quái thần quái.

Thế nhưng trong Thần Miếu ở chỗ này đầy xác ướp tăng nhân cổ thì nàng liên tiếp phải đợi vài ngày.

Điều này đích thật là khiến cho nàng sợ đến có hơi muốn khóc.Nhưng là mà nàng một mực cũng không hề khóc, nàng đã giữ lại nước mắt tới lúc Phong Phi Vân đến, rồi nhất loạt toàn bộ đều trút ra hết.

Nàng khóc cho hắn nhìn, để cho lương tâm hắn bị khiển trách!- Làm sao có thể không chăm lo nàng.

Nàng đã quên sao, nàng là vợ ta!Phong Phi Vân trong lòng có hơi mềm nhũn, lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi dễ thương của nàng, nhưng lại là trêu ghẹo nàng.Phong Tiên Tuyết lập tức liền dừng khóc, nín khóc mà cười!Cười ra lệ!- Khụ khụ!

Trọng địa Phật Môn cấm chỉ nói chuyện yêu đương, hiện nay rất khó đương đầu.

Nữ Ma sắp sửa xuất thế, thế gian sẽ máu chảy thành sông, núi thây biển máu, các ngươi lại vẫn còn chàng chàng thiếp thiếp.

Thế này còn ra thể thống gì?

Thế này còn ra thể thống gì?Tửu Nhục hòa thượng giờ phút này rất là khó chịu.

Dù sao lão rất muốn thu hoạch Phong Tiên Tuyết làm đồ đệ, tự nhiên không muốn để cho nàng và Phong Phi Vân có bất cứ gì liên quan về tình cảm.Người trong Phật Môn một khi động tình, kết quả cuối cùng tất nhiên so sánh Thương Sinh Tự sẽ không kém được bao nhiêu !- Liên quan đến ngươi đánh rắm!

Vợ chống chúng ta đi đây.

Loại chuyện đại sự liên quan đến sinh tử dân chúng trăm họ thật sự quá lớn, không phải chúng ta dây vào được.

Cứ để cho Đại sư đến hóa giải trận tai nạn này đi!Phong Phi Vân kéo Phong Tiên Tuyết liền muốn rời đi.Tửu Nhục hòa thượng khẩn trương, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên mặt đất.

Lão vươn cổ hét lớn: - Phong Phi Vân, đừng trách Lão Tử không hề nhắc nhở ngươi.

Hàn độc của xá lợi trong thân thể nha đầu kia chỉ là tạm thời bị áp chế, nhưng mà hiện nay đã bị Nạp Lan Phật Y kích thích, phật cốt và xá lợi trong thân thể đều đã bị kích hoạt.

Hàn độc xá lợi sau một tháng sẽ lại tái phát lần nữa.

Nếu mà không tu luyện 《 Thương Sinh Cổ Kinh 》, thì chỉ sau một tháng chính là hạn chết của nàng.Kịch!Vốn bước chân của Phong Phi Vân đều đã dợm đi ra ngoài, nhưng mà rồi đột nhiên dừng lại!- Đại trượng phu đương nhiên đội trời đạp đất.

Nữ Ma xuất thế trăm họ lầm than, nam nhi tốt tự nhiên không sợ hãi nguy hiểm, nghênh đón khó khăn mà xông tới, thề đánh dẫu bể đầu chảy máu, chiến đấu dù thấy chết không sờn.Tửu Nhục hòa thượng ngồi xếp bằng như đá, vẻ mặt xúc động phẫn nộ, nói đến nước miếng lại là văng như mưa.Phong Phi Vân hỏi: - Thế tại sao lão lại không đi?Tửu Nhục hòa thượng đáp:- ấm ấm ớ ớ...Nếu không phải vì hàn độc xá lợi trong thân thể Phong Tiên Tuyết, thì Phong Phi Vân làm sao phải lắm mồm lải nhải cùng hòa thượng nọ lâu như vậy, mà cũng sớm đã nhanh chân bỏ chạy lấy người.

Thế nhưng nếu những điều Tửu Nhục hòa thượng nói đều là sự thật, như vậy hắn thật đúng là không thể đi.Đi, chính là hại Phong Tiên Tuyết!- Lão nạp phải lấy phật lực vô biên vô tận để áp chế những xác ướp tăng nhân cổ trong Thương Sinh Tự, căn bản không thoát được thân ra.

Vì thế trách nhiệm trấn áp nữ ma đầu cũng chỉ có thể giao cho các ngươi.Tửu Nhục hòa thượng vẫn cứ như chó giả chết, ngồi xếp bằng trên mặt đất, căn bản là không có ý định đứng lên.Phong Phi Vân cười nói: - Cũng được, cũng được, hiện nay ta thu hồi lại Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu, ngươi trước giao ra một viên Ngũ Phẩm Bách Thiên Linh Đan cho ta.

Ta tất nhiên thấy chết không sờn đi trấn áp nữ ma đầu kia, tuyệt đối không để cho nàng ta còn nửa phần đường sống.Ngũ Phẩm Linh Đan hiếm có quí giá tới đâu.

Nó có khả năng được xưng là vương giả trong đan dược.

Nó có thể làm bạch cốt sinh cơ ( xương trắng mọc thịt), có thể làm cho người ta đột phá một đại cảnh giới.

Thậm chí chỉ là ngửi mùi một phen, là có thể khiến cho người bình thường kéo dài tuổi thọ hai mươi năm.Mỗi một viên Ngũ Phẩm Linh Đan so sánh linh dược đều là báu vật vô song càng quí giá, hiếm có trên đời hơn hết.

Cả phủ Nam Thái có vô số thế lực lớn, nhưng mà có thể tìm ra một, hai viên Ngũ Phẩm Linh Đan thì đều vô cùng gian nan.-------Chương 149: Nghịch Chuyển Sinh TửLoại báu vật, trăm năm khó khăn xuất hiện một viên.

Nếu phải vào sanh ra tử, như vậy tự nhiên là muốn trước hết cầm được Ngũ Phẩm Linh Đan này vào trong tay.Nếu mà có viên Ngũ Phẩm Linh Đan này, muốn điều trị hàn độc xá lợi trong thân thể Phong Tiên Tuyết tự nhiên là khỏi phải bàn.

Đến lúc đó có được linh đan thì cứ như vậy chạy lấy người, căn bản là không cần liếc mắt nhìn Tửu Nhục hòa thượng này.Tửu Nhục hòa thượng người này cũng là cực kì khôn khéo, sao có thể không biết trong lòng Phong Phi Vân đang suy nghĩ cái gì, vì vậy lão nói: - Tiểu thí chủ, nếu như ngươi có thể trấn áp xong Nữ Ma, ta tất nhiên hai tay dâng lên Ngũ Phẩm Bách Thiên Linh Đan.Phong Phi Vân đã biết rõ người này không phải ngọn đèn hết dầu, lạnh nhạt hầm hừ: - Đại sư đây là lật lọng a!- Người xuất gia không nói dối!Tửu Nhục hòa thượng đáp.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Bên ngoài Phật tháp, một tiếng nổ nặng nề vang lên.

Từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh phun ra hào quang mênh mông, liền như một cột sáng chói mắt vọt thẳng lên trời cao.

Nó nối liền với một ngôi sao đỏ bầm màu máu đang trôi nổi ở phía trên cái giếng cổ.Xác chết của Tiêu Nặc Lan được tắm rửa trong hào quang, ánh lên làn da trắng nõn nà, gương mặt xinh đẹp thanh tú, phảng phất như đã sống lại, tràn ngập sự linh khiết của Thánh Nữ.Những giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trong không khí vốn ước chừng có mấy trăm giọt, nhưng mà hiện tại lại đều nhanh chóng chảy tràn về hướng vào trong thân thể nàng, thật giống như vô số ngôi sao băng đang đột phá vào thân thể của nàng.Một cỗ sinh mệnh ấn ký sinh ra trong mi tâm nàng, giống như một đóa hoa mai ấn ký nho nhỏ, nhưng lại không phải màu đỏ mà là màu trắng, tràn ngập linh tính.- Trời ạ!

Đây là Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, người đã chết hơn một ngàn năm chẳng lẽ sắp sửa sống lại.Một vị tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.- Mọi người không cần kinh hoảng, coi như là cao thủ cái thế thi triển Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, cũng vẻn vẹn chỉ là tranh thủ giành lấy một tia cơ hội sống lại.

Một tia cơ hội này cực kì mờ ảo, ngay cả xác suất một phần trăm cũng không đến.Có người có hơi hiểu biêt đối với chuyện nghịch chuyển sinh tử, biết khó khăn của nó thật sự quá lớn, cơ hội thành công cực kì xa vời.- Không đúng a!

Ta cảm giác huyết dịch trong thân thể đã bị kích hoạt, bắt đầu chậm rãi chảy ra từ trong trái tim, đang lan tỏa khắp toàn thân để quay vòng.

Linh khí trong huyết dịch mênh mông cuồn cuộn, sức sống cực mạnh, tựa hồ như nàng thật sự sắp sống lại.Những người ở đây không có người nào mà không phải là tu tiên giả, phàm là người có thể vượt qua ngưỡng cửa tu tiên, trong thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều có ẩn chứa linh tính.

Người có linh tính mạnh mẽ có thể bằng vào cảm giác suy đoán ra được rất nhiều thứ mà dùng mắt thường không thấy được.Mới rồi chính là một tu sĩ có linh tính cực mạnh tu sĩ đang nói.

Linh giác của hắn nói cho hắn, một tai họa đáng sợ đang đến gần, một vị nữ ma đầu sắp sửa sống lại.- Không chỉ có là lực lượng sinh mệnh, còn có một cỗ sát khí hận thế gian đố kị đời ngút trời, ta phảng phất thấy được một con sông máu lớn đang cuồn cuộn chảy, những quả núi lới xây nên từ hài cốt.

Thiếu nữ này nếu mà sống lại, tuyệt đối sẽ là một vị ma đầu có một không hai.Không chỉ có là vị tu sĩ với linh tính cực mạnh này, mà ngay cả các tu tiên giả khác, giờ phút này đều cảm giác được một cổ sát khí đè nén khiến cho người ta phải sợ run.Nó chính là phát tán ra từ trong thân thể nữ thi đang trôi nổi ở giữa không trung kia.Một nữ thi tuyệt mỹ, càng là một khối hung thi.Không ai nguyện ý thấy một vị nữ ma đầu sống lại, một vị Cự Kình lại ra tay lần nữa !- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Người ra tay xuất thủ chính là đệ tam Điện Chủ trước đây của Sâm La Điện.

Lão biến thành một khối Hỏa Nhân cực lớn cao trăm thước, trên người mặc Phi Hỏa Ma Chiến Giáp, cầm trong tay Minh Hỏa Chiến Mâu.

Lão vừa há mồm hô lớn, liền phun ra một luồng Hỏa Vân đỏ rực.Khói lửa ngập trời, hung uy cái thế!Đây chính là hung ma có thể tiếp được một chiêu của Tấn Đế mà không chết.

Cho dù bị giam hãm dưới tầng thứ mười ba của Thần Đô Đại Ngục, nhưng hắn đều trốn thoát.

Hung ma sổ lồng, đây là muốn đại chiến tứ phương.Cường giả cấp bậc Cự Kình quả nhiên không phải chuyện đùa, vẻn vẹn chỉ là công kích xuất ra một quyền vô cùng đơn giản, liền đánh ra một cột lửa to như quả núi nhỏ.

Phảng phất một quyền này là có thể di cho cả Thần Miếu trở thành đất bằng phẳng.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh có hào quang vô cùng vô tận lao ra, biến thành một tầng ánh sáng đủ sức ngăn trời chặn đất.

Mặc cho một quyền hủy thiên diệt địa này nện vào trên bề mặt của nó, nhưng mà lại không công phá được phòng ngự của lớp hào quang.Tiêu Nặc Lan đã đến thời khắc mấu chốt nhất, có người đã thành lập hoa văn trận pháp phòng ngự tuyệt đối cho nàng.

Cho dù là Cự Kình đều không thể công phá.Đó cũng không phải nói một quyền Hỏa Đầu Đà này là không đủ mạnh, mà là thủ đoạn của vị nào đó bố trí trận pháp cổ này thật cao siêu, tu vi so sánh với Hỏa Đầu Đà thì càng đáng sợ hơn.- Để cho ta !Lại có một vị Cự Kình nữa ra tay xuất thủ.

Lão xuất ra một thanh Linh Kiếm dài mấy trượng, linh tính trên Linh Kiếm đã hoàn toàn kích hoạt, bóng dáng một đạo Băng Tinh giá lạnh hình con ve sầu từ trên thanh kiếm hồi phục, khiến cho lực lượng Linh Kiếm hoàn toàn được phát ra.Thần Thiền Linh Kiếm ( kiếm linh hình ve sầu), đó là một kiện linh khí Thượng Cổ đích thực !- Một kiện linh khí đã được hoàn toàn thức tỉnh lại, tất nhiên sẽ phát ra chiến uy vô cùng.

Người nào có tu vi không đạt cảnh giới Thần Cơ tạm thời rút lui khỏi Thương Sinh động phủ, nếu không sẽ bị linh khí chiến uy đánh chết.Có người nói nhắc nhở mọi người.Một vị cường giả cấp bậc Cự Kình, nếu mà đã làm linh khí thức tỉnh lại, thì có thể từ cách ngàn dặm bắn cho cả một tòa Cổ Thành trở thành phế tích.

Từ đó có thể thấy được uy lực đáng sợ của linh khí đích thực.Những tu tiên giả này đều đã cảm giác được khí tức của linh khí, đều là sợ vỡ gan vỡ mật.

Không ai dám dừng lại một giây, tất cả như ong vỡ tổ đều nhanh chân chạy về hướng ra ngoài Thương Sinh động phủ.Mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thần Cơ, đều chạy đi một hơn phân nửa.

Cự Kình đều đã ra tay xuất thủ, không người nào dám lưu lại ở chỗ này mà chịu chết.Phàm là người lưu lại, nếu không phải lá gan lớn thì chính là người đặc biệt tự tin đối với tu vi của chính mình.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lực lượng Linh Khí quả nhiên rung động lòng người, một kiếm chém ra ngoài liền khiến hào quang đầy trời đều bị nện đến run lên, cả Kính Hoàn Sơn đều rung động theo, liền giống như xảy ra động đất, có nhiều nơi mặt đất đều nứt ra những rãnh lớn.-------Chương 150: Sáu Vị Cự Kình (1)Có dấu hiệu những quả núi lớn sẽ sụp đổ.Lực lượng Linh Khí mặc dù mạnh mẽ, nhưng mà lại cũng vẫn không thể phá vỡ nổi lớp hào quang chung quanh thân thể Tiêu Nặc Lan.

Một ngôi sao đỏ bầm màu máu kia trôi nổi trên đỉnh đầu nàng đang phản xạ ra một đạo ánh sáng như những tia máu.Trong những tia máu là sát khí lạnh giá như băng, đây là nàng đang phản kích.Còn chưa hề sống lại mà cũng đã bắt đầu phản kích, muốn chém chết người nào dám khiêu khích nàng, đây là dấu hiệu của Nữ Ma sắp xuất thế.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một đạo sát khí đỏ bầm màu máu này có uy lực không kém gì linh khí.

Nó liền đánh trúng vị Cự Kình nào mới ra tay, xuyên thấu búi tóc của lão, thiếu chút nữa đánh vỡ đầu của lão.Vị Cự Kình này chính là tổ sư Đại Diễn Tiên Môn.

Mặc dù có Linh Khí trong tay, nhưng mà lại thiếu chút nữa chết ở trong tay một nữ thi vẫn còn chưa hề sống lại, quả thực vô cùng mất mặt mũi.Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn tóc tai bù xù, cấp tốc lui về phía sau mấy bước.

Lão lấy Linh Kiếm bảo vệ thân hình, sợ nữ thi kia lại ra tay xuất thủ lần nữa.Nếu mà có thêm quầng sáng sát khí nữa đánh tới, thì lão chưa chắc có may mắn lại tránh thoát được lần nữa, chỉ có linh khí mới có thể ngăn cản hung uy của quầng sáng sát khí kia.- Hỏa Đầu Đà, Tần Tam Quân, Phong Nhất Ý...

Nếu các ngươi mà lại không ra tay, chờ cho Nữ Ma này sống lại thì chỉ sợ sẽ không người nào là đối thủ của nàng nổi.Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn liên tiếp kêu lên tên của bốn năm vị Cự Kình kia.

Tên huý của những người này đều có từ thuở xa xưa, ít nhất đều nổi danh hai trăm năm trở lên, chính là nhân vật cấp bậc lão tổ mỗi Đại gia tộc.Hỏa Đầu Đà chính là đệ tam Điện Chủ trước đây của Sâm La Điện, Tần Tam Quân chính là một vị lão tổ Tần gia, Phong Nhất Ý chính là một vị lão tổ Phong gia, phía sau còn có hai cái tên huý, mỗi một cái tên đều vang dội cổ kim, đã từng là nhân vật vương giả của một thời đại.Bọn họ tùy tiện chọn ra một người, đều là đại nhân vật dậm chân đạp mạnh một cái là có thể làm cho cả phủ Nam Thái phát sinh động đất.

Huống chi bọn họ tụ tập chung một chỗ, không người nào dám tưởng tượng đó là quang cảnh hùng tráng như thế nào.Chẳng lẽ những lão gia hỏa đã ẩn cư nhiều năm không hiện ra đều đi tới nơi đây, hay là bọn họ đều ẩn náu trong bóng tối, còn không hề xuất hiện?Phủ Nam Thái chính là một trong tám Đại phủ nha của Thần Tấn Vương Triều.Mặc dù nó nằm ở biên thùy Nam Man, nhưng mà cũng có thể nói là một phủ đất rộng của nhiều.

Loại thế lực lớn hàng đầu cấp bậc giống như Phong gia thì có không dưới hàng chục.

Để có thể được xưng là thế lực lớn hàng đầu, bình thường cũng có lão tổ cấp bậc Cự Kình tọa trấn.

Có khả năng là một vị, cũng có khả năng là hai vị, hoặc là mấy vị.Một thế lực lớn cường đại hay không, thì có trực tiếp quan hệ cùng số lượng Cự Kình tọa trấn.

Đây chính là lực ảnh hưởng chí cao vô thượng của cấp bậc Cự Kình.Mà ngoài thế lực lớn hàng đầu ra, phía dưới còn có tiên môn cỡ lớn, gia tộc cỡ lớn.Số lượng những tiên môn cỡ lớn và gia tộc cỡ lớn này vượt qua con số hàng trăm, chính là lực lượng trung kiên của Tu Tiên Giới ở phủ Nam Thái, có khả năng xưng vương xưng bá tại một quận.Một quận rộng lớn chừng đại lục Châu Á vậy.

Có thể xưng vương xưng bá tại một quận đã là khá khó lường, nên đương nhiên cũng không thể thiếu cường giả tọa trấn, còn môn nhân và đệ tử bên dưới thì không ít hơn một vạn.Có thể được xưng là hai chữ "Đại hình" ( cỡ lớn), thì trong tiên môn hay gia tộc đó ít nhất cũng có mười nhân vật trưởng lão cấp bậc cảnh giới Thần Cơ, đủ để uy chấn bọn đạo chích, trở thành bá chủ một quận.

Trong đó tiên môn cỡ lớn tương đối cường đại thậm chí có mười mấy nhân vật cấp bậc trưởng lão, lại còn có tồn tại cấp chuẩn Cự Kình, chỉ kém một bước là có thể đạt tới trình độ thế lực lớn hàng đầu.Mà dưới tiên môn đại hình và gia tộc đại hình, vẫn còn có vô số tiểu môn tiểu phái.Số đó hoặc chiếm cứ một tòa Cổ Thành, hay chiếm cứ một huyện.

Số lượng thật sự quá nhiều, căn bản vô phương thống kê cho hết.Sắp xếp tiên môn theo hình thang như thế chính là cả bố cục tổng thể của Tu Tiên Giới ở phủ Nam Thái.Chỉ có được Cự Kình tọa trấn, mới xem như thế lực lớn hàng đầu.

Vậy mà hiện nay ở trong Thương Sinh động phủ đã có tới mấy vị Cự Kình, mọi người đều là lão quái vật đã sống mấy trăm năm.Nếu như là bọn họ toàn lực xuất thủ, có khả năng trong vòng một ngày nện cho tám trăm dặm Kính Hoàn Sơn đều phải chia năm xẻ bảy.Giữa các thế lực lớn hàng đầu cũng có xích mích về lợi ích, tựa như Phong gia và Tần gia chính là hai gia tộc đối địch đã tranh đấu tám trăm năm.

Nhưng hiện tại Phong gia lão tổ và Tần gia lão tổ lại tạm thời gác lại cừu hận, cùng nhau ra tay đánh về hướng nữ thi phía trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Đứng trước lợi ích, cừu hận là có khả năng tạm thời bỏ qua.Tất cả Cự Kình đều xông lên, tổng cộng có sáu vị.

Họ đến đến từ các thế lực lớn khác nhau, mọi người đều có hung uy hiển hách, chiêu số nghịch thiên tầng tầng lớp lớp.Bọn họ lúc trước đều là không muốn liên thủ cùng người khác, dù sao như vậy có làm nhục uy danh của bọn họ.

Nhưng một tòa Thần Miếu này thật sự rất quỉ quái, còn nữ thi kia lại thật sự rất đáng sợ.

Mếu như bọn họ mà không liên thủ xuất kích, căn bản có thể làm rung chuyển được nàng.Quang cảnh này rất rung động lòng người.

Đã thật lâu không hề xuất hiện quang cảnh mấy vị Cự Kình đồng thời đại chiến.

Đến lúc một màn này xảy ra, cả Kính Hoàn Sơn đều bắt đầu chấn động kịch liệt, thật giống như có một con thần thú từ thời Thượng Cổ đang lao nhanh ra từ trong núi.

Nó muốn đập vỡ những quả núi cao, rồi từ bên trong lao tới.Những tu sĩ to gan lớn mật vốn vẫn còn ở lại trong Thương Sinh động phủ, giờ phút này đã bỏ chạy sạch không còn một mống.

Đây là võ đài để Cự Kình thi đấu.

Phàm là nhân vật vẫn còn chưa đạt tới cấp bậc Cự Kình thì căn bản không có tư cách ở lại chỗ này.Mà coi như lưu lại, thì cũng bị một cỗ chiến uy đáng sợ chèn ép thành phấn vụn.Đương nhiên những tu sĩ Phong gia vốn đang chuẩn bị vây giết Phong Phi Vân, tất cả cũng rút lui.

Với tu vi cấp thấp như Phong Phi Vân, mà lại cũng dám xông vào cấm địa Thần Miếu.

Những người như vậy rất có thể đều đã chết ở trong Thần Miếu, không ai tin tưởng hắn còn có thể sống sót.- Ha ha!

Đại hòa thượng, ngươi nhìn kìa.Có người đã ra tay thay chúng ta.

Đây chính là sáu vị cường giả cấp bậc Cự Kình.

Bọn họ liên thủ, trấn áp một nữ thi còn chưa sống lại quả thực là dư dả.Phong Phi Vân mở cửa sổ Phật tháp ra, rồi nhìn ra xa về phương hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Chỉ cảm thấy nơi đó bóng người hỗn loạn, có hơn một ngàn đạo Linh Thông đang cùng công kích, quả thực phô thiên cái địa, trùng trùng điệp điệp.-------Chương 151: Sáu Vị Cự Kình (2)Nếu không phải trong Thần Miếu có trận pháp từ thuở xa xưa bảo vệ, hơn nữa tu vi của Tửu Nhục hòa thượng ngăn cản, chỉ sợ ngôi Thần Miếu này đều cũng đã bị nghiền nát thành một đống gạch ngói vụn.Tửu Nhục hòa thượng lắc đầu thở dài nói: - Vô dụng, trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh ẩn chứa tu vi từ lúc sanh ra của trụ trì Thương Sinh Tự, chính là lấy thân thể của lão để luyện hóa ra Cổ Tỉnh ( giếng xưa).

Căn bản không phải sáu Cự Kình bọn họ có thể công phá.Vị trụ trì Thương Sinh Tự khi còn sống chính là ngôi sao sáng Phật Môn, tu vi đạt mức là người Thông Thiên.Ngay cả Tấn Đế lúc đó cũng muốn tôn xưng lão một tiếng phật sư, từ đó có thể thấy được tu vi của lão cường đại ra sao.Sáu vị Cự Kình mặc dù đều là nhân vật phi phàm, nhưng mà cũng tuyệt đối không sánh bằng nhân vật tựa sao Bắc đẩu như trụ trì Thương Sinh Tự.

Trụ trì lấy tánh mạng và thân thể của mình để tế luyện ra Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nên đã thai nghén lực lượng mạnh mẽ.

Với lực lượng của sáu người bọn họ đích xác rất khó công phá.- Trò đùa gì vậy, vị trụ trì Thương Sinh Tự mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm.

Lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh chỉ sợ đã trôi qua không ít.

Với chiến pháp của sáu vị Cự Kình vô thượng, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ là có thể công phá được đạo hào quang kia.Phong Phi Vân lên tiếng phân tích.Kỳ thật Phong Phi Vân sở dĩ mở miệng nói như vậy, cũng là bởi vì hắn không muốn đối địch cùng Tiêu Nặc Lan.

Dù sao ở trong óc hắn vẫn còn quanh quẩn lời dặn bảo của trụ trì Thương Sinh Tự sắp chết.So với sự đau thương của Ngạn Hoa, thì cái chết của hồng nhan đều làm cho người ta cảm giác được một sự thương xót.Huống chi Phong Phi Vân cũng là một người đã từng chết một lần, khiến cho hắn đối với Tiêu Nặc Lan có một sự đồng tình, cảm giác được bọn họ đều là cùng loại người.Có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên!Tửu Nhục hòa thượng nói: - Ngươi sai rồi, trụ trì Thương Sinh Tự năm đó sở dĩ lựa chọn nơi đây làm địa điểm cho Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp, cũng là đã làm tính toán.- Chẳng lẽ Kính Hoàn Sơn có địa phương đặc thù gì chăng?Phong Phi Vân hỏi.- Trong Kính Hoàn Sơn có nhiều mỏ quặng Linh Thạch, thế nhưng mà không chỉ có đặc thù sao?Tửu Nhục hòa thượng hỏi.- Thôi đi, quặng Linh Thạch mặc dù hiếm có, nhưng mà lại cũng không phải chỉ có đặc thù riêng Kính Hoàn Sơn mới có, cái này thì có đặc thù gì?Phong Phi Vân tự nhiên không tin vị trụ trì Thương Sinh Tự chỉ bởi vì trong Kính Hoàn Sơn có nhiều Linh Thạch hơn, nên mới lựa chọn địa điểm thực thi Nghịch Chuyển Sinh Tử Đại Pháp ở chỗ này, loại giải thích này cũng quá gượng gạo.- Nhưng mà mỏ quặng Linh Thạch ở Kính Hoàn Sơn đạt hơn mười cái.

Trong đó tỉ lệ thai nghén ra Linh Thạch hậu hĩnh, tài nguyên đủ để duy trì cho một thế lực lớn hàng đầu dùng mấy trăm năm.

Nhiều Linh Thạch như vậy, chẳng lẽ đều vẻn vẹn chỉ là do thiên địa sinh trưởng mà thành?Tửu Nhục hòa thượng hỏi ngược lại.Linh Thạch là tinh hoa thiên địa ngưng tụ lại, cũng như ngọc thô trong tảng đá, xương sống của thế giới, linh tủy thiên địa.

Có thể thu được một khối Linh Thạch đều là cơ duyên lớn lao, huống chi là nhiều quặng Linh Thạch như vậy, đích xác ở đây có vẻ hơi không giống bình thường.Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên hồi tưởng lại một cái vực sâu bên ngoài Thương Sinh động phủ.

Dưới đáy vực sâu linh khí mênh mông cuồn cuộn, như nham thạch nóng chảy đang di động, so sánh linh khí trong trong không khí thì đậm đặc hơn mấy lần.Lúc ấy hắn đã từng liền hoài nghi bên dưới vực sâu kia có một linh mạch, nhưng là bởi vì không có tự mình đi xuống vực sâu, nên lúc ấy hắn cũng không dám khẳng định.

Nhưng mà nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói ra một câu này thì hắn càng khẳng định hơn suy đoán trong lòng.- Chẳng lẽ dưới lòng đất Kính Hoàn Sơn này thật sự đang chảy một con linh mạch.

Mà chỗ Thương Sinh Tự vào năm đó đã dùng Hoàng Nê Cổ Tỉnh để cố định linh mạch, lấy lực lượng vô cùng vô tận của linh mạch để thai nghén Tiêu Nặc Lan thi thể, nghịch chuyển sinh tử, thai nghén ra vô thượng linh thể.Phong Phi Vân nói.Tửu Nhục hòa thượng không nghĩ tới Phong Phi Vân lại đoán được sự tồn tại của linh mạch, vì vậy gật đầu, thở dài nói: - Hiện nay một một phần ba linh khí của linh mạch này đều bị Hoàng Nê Cổ Tỉnh hấp thu.

Một cỗ linh khí này đẳng cấp lớn lao ra sao, quả thực cuồn cuộn không dứt.

Mấy người Cự Kình này làm sao có thể đủ sức công phá?- Nói đi nói lại, ngươi chính là muốn chúng ta đi chịu chết.Phong Phi Vân không muốn làm kẻ ngu thứ hai, lại càng không muốn liều mạng vùng một vị cùng Nữ Ma.- Không phải chịu chết, mà là cứu vớt thương sinh.

Người trẻ tuổi đang lúc khỏe nhất, lấy việc diệt trừ ma bảo vệ đạo là nhiệm vụ của mình, tương lai sẽ lưu danh muôn đời...Tửu Nhục hòa thượng lại bắt đầu lải nhải.- Đủ rồi, đủ rồi, ta không có hứng thú đối với thương sinh trăm họ.Sở dĩ ta đồng ý với lão, đó đều là vì...

Tiên Tuyết.Phong Phi Vân cúi người, sau đó nhặt cây Vô Địch Thiền Trượng trên mặt đất lên, chuẩn bị xông ra khỏi Phật tháp.- Tiểu thí chủ ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.

Khụ khụ, lúc trước không phải ta cho ngươi một viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan sao, hiện tại chính là lúc nó pháit huy công dụng.

Sau khi ngươi ăn viên Cổ Tu Đan vào, chiến lực sẽ tăng lên nhanh chóng, đủ để chống lại được với một vị bán Cự Kình.

Nếu có thêm lực lượng của Vô Địch Thiền Trượng, tất nhiên có thể trấn áp được vị Nữ Ma kia, hoàn toàn siêu độ được nàng.Tửu Nhục hòa thượng lần đầu tiên bật cười, cười đến cáo già, tựa hồ lão đã chờ đợi giờ khắc này thật lâu.Mẹ ơi!

Có vẻ con lừa già ngốc này cũng đã sớm mưu đồ tốt lắm, đưa Tứ Phẩm Cổ Tu Đan cho Phong Phi Vân, chính là vì đúng vào lúc này phát huy công dụng.Trời ạ, còn không có úp úp mở mở a!

Phong Phi Vân rất là đau lòng.

Cái này vẫn còn là hắn chuẩn bị vào lúc sống chết trước mắt thì mới nuốt, bây giờ nhìn lại là không phải chờ lúc này sao.- Dược lực có thể duy trì bao lâu?Phong Phi Vân cắn răng hỏi.- Nửa canh giờ!Tửu Nhục hòa thượng cũng là cắn răng nói.- Cái gì?

Mẹ ơi, Tứ Phẩm đan dược lại chỉ có thể duy trì chiến lực nửa canh giờ.Vậy nếu mà trong nửa canh giờ ta cũng không trấn áp nổi Nữ ma kia, chờ dược lực trôi hết thì chẳng phải chính là lúc ta chết ?Phong Phi Vân rất muốn lại cởi giầy ra, nện hai cái trên mặt Tửu Nhục hòa thượng.Nhưng mà lực lượng Cự Kình thật sự quá cường đại, đừng nói là duy trì nửa canh giờ, coi như vẻn vẹn chỉ là duy trì một phút đồng hồ đều đã có khả năng làm được rất nhiều đại sự.Có thể duy trì chiến lực cấp Bán Cự Kình nửa canh giờ, viên đan dược này đích xác có khả năng được xưng là cấp bậc Tứ Phẩm.-------Chương 152: Lai Lịch Hai Món Phật Bảo (1)Tửu Nhục hòa thượng thận trọng hỏi: - Có thể đảm bảo chiến lực nhanh chóng tăng lên cao như thế, thì cũng còn có di chứng.

Sau nửa canh giờ, chờ lúc dược lực của Cổ Tu Đan trôi qua, ngươi sẽ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Nhẹ thì ngủ ba ngày rồi cũng khôi phục, nặng thì nằm ba tháng.- Cái gì?Phong Phi Vân vừa mới ăn viên Tứ Phẩm Cổ Tu Đan vào xong, mới nghe được Tửu Nhục hòa thượng nói tiếp theo như vậy thì lập tức thiếu chút nữa trực tiếp tức tối đến hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà hắn đúng là vẫn còn không có ngất xỉu đi, chỉ là hung hăng đạp hai cái trên cái đầu bóng lưỡng của Tửu Nhục hòa thượng, lúc này mới cùng Phong Tiên Tuyết đi ra khỏi Phật tháp, vội vàng chạy về hướng đến Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Thời gian chỉ có nửa canh giờ, mỗi một giây đều có vẻ vô cùng trân quý, căn bản không thể lãng phí nổi.Sau cơn mưa không khí trên Kính Hoàn Sơn có vẻ đặc biệt trong lành, có một chiếc cầu vồng kéo dài vắt ngang qua trời cao, trên đó có sương trắng vờn quanh trông thật hấp dẫn khá giống như một chiếc cầu tiên.Ngoài núi, có vô số phi cầm với hình thù kỳ lạ tụ tập.

Có xe đồng do Cổ Thú kéo dừng ở trên đường Cổ Đạo, có ngàn vạn tu tiên giả đứng ở trên bình nguyên hoang vu nhìn ra dãy núi xa xa.Đây là cảnh tượng náo nhiệt phi phàm, vô số đệ tử tiên môn tụ tập, tuấn nam mỹ nữ rất nhiều.

Mỗi một người đều quần áo lộng lẫy, trên người mang theo linh khí, liền như một dịp tiên nhân tụ họp.Xa xa, Kính Hoàn Sơn đang rung động mãnh liệt, một cơn đất rung lan tới kéo dài đi ra ngoài.

Nó rộng chừng hai thước, nhưng lại đang không ngừng mở rộng, tựa hồ sẽ làm cho cả dãy núi đều chấn động đến sụp đổ.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Cự Kình công phạt có uy lực thật sự quá cường đại.

Một đạo kiếm khí xuyên qua dãy núi bay thẳng ra, đâm tới tầng mây thẳng hướng trời xanh.- Xem ra nếu muốn đục nước béo cò, nhặt nhạnh vài món thần bảo là không có khả năng.

Nay có nhân vật cấp bậc Cự Kình tọa trấn, chúng ta là những nhân vật nho nhỏ chỉ còn có việc đứng xem náo nhiệt.Một vị đệ tử môn phái nhỏ thở dài nói.- Có lẽ lui xa một chút đi.

Mấy vị Cự Kình đồng thời ra tay xuất thủ, rất có thể sẽ đánh sụp đổ Kính Hoàn Sơn.

Đến lúc đó lực đánh vào chỉ sợ có thể khiến cho tu sĩ thấp hơn cảnh giới Tiên Căn đều bị nện đến chia năm xẻ bảy.Một người trung niên thần sắc lo lắng hiện rõ trên mặt.

Hắn vừa nói dứt lời, thì từ xa xa liền truyền đến một tràng tiếng nổ như trời long đất lở.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Sáu đạo lực lượng đáng sợ vọt ra từ lòng đất.

Có kiếm khí, có Hỏa Vân, có Cự Quyền, có Ngũ Hành tương thông.

Những lực lượng này đồng thời bùng phát dữ dội, khiến cho trên những vết nứt trên mặt đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rộng.Rắc!Núi cao sụp đổ, vô số đất đá lăn xuống, làm cho xứ sở mấy chục dặm chung quanh đều bị chôn vùi.

Có tu sĩ không còn kịp chạy trốn, bị tảng đá lớn cao trăm thước đè xuống, bị nện chết nhăn răng.Một màn này thật sự rất rung động, cả một khối núi đều sụp đổ, đào ra một cái hố sâu thật lớn, biến thành một khe núi nhân tạo.Khe núi sâu đến mấy trăm thước, phía dưới khí đen mờ mịt, vô số thông đạo đan xen vào nhau, âm thanh chiến đấu liền như trống thần đang vang rền.Di chỉ Thương Sinh Tự lộ ra mặt đất, đứng ở trên núi xa xa có khả năng nhìn thấy trong Phật tháp và những tòa đền đài của Thần Miếu.Những Phật tháp và phật điện đều đã bị chôn trong lòng đất hơn một ngàn năm, hiện tại rốt cục lại xuất hiện ở giữa thế gian loài nguời.

Chỉ có điều là huy hoàng quá khứ đều đã biến mất, còn lại đều là cảnh tang thương và đổ nát.Phật điện xanh vàng rực rỡ đã lờ mờ xỉn màu, rất nhiều nơi đều đã rách nát, những pho tượng Phật bằng vàng ròng cũng bị tro bụi bao trùm, biến thành một pho giống như nặn bằng bùn đất.

Mà ngay cả những pho tượng đồng thật lớn này đều phủ đầy gỉ đồng màu xanh, sinh ra lớp tro bụi màu xám.Vốn là những cao tăng đắc đạo, nay lại biến thành những khối xác ướp cổ hư thối, nay thì xảy ra thi biến.

Có cái vẫn còn ngồi ở trong miếu thờ niệm kinh tụng phật, có cái thì hung ác khủng bố ngửa mặt lên trời rống to, phảng phất muốn xông đi ra ngoài ăn thịt người.Nhưng mà những thứ này hiện tại đều không phải trọng điểm, tiêu điểm của mọi người đều tụ tập ở tại một chỗ bên miệng Hoàng Nê Cổ Tỉnh kia, nơi đó đang lúc phát sinh cuộc chiến đấu làm kinh động lòng người.Sáu vị Cự Kình liên thủ công kích, vô số lằn ngang dọc bay ngang trời mà qua!Không ai có thể thấy rõ bóng dáng của những vị cấp bậc Cự Kình này, tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh, đầy trời đều là bóng người.

Trông thật giống như căn bản là không chỉ có sáu người, mà là sáu trăm cá nhân đang vây quanh Hoàng Nê Cổ Tỉnh để đại chiến.- Nữ nhân đẹp quá!Công tử Vô Hà đứng ở trên ngọn núi xa xôi, ánh mắt chăm chú tập trung vào trên người Tiêu Nặc Lan.Một khối nữ thi, mặc dù còn chưa sống lại, nhưng mà vẻ đẹp của nàng lại đã làm kinh ngạc người đời.

Một vị hồng nhan vô song lại bị sáu vị Cự Kình vây công, rất nhiều người đều là rõ ràng bất bình cho nàng.Nhưng mà một số ít nhân sĩ hiểu rõ tình hình lại nhìn ra sự khủng bố của nữ thi kia.

Trong thân thể ấy ẩn chứa sát khí vô biên vô tận.

Một khi nàng sống lại, nhất định so sánh với hung ma giết người hàng loạt thì còn đáng sợ hơn gấp hàng chục lần.Đây không phải mỹ nhân, đây là ma đầu.- Tại sao lại cường đại như thế, sáu vị Cự Kình đều không thể công phá nổi một đạo hào quang kia.

Ngược lại có người còn bị nữ thi kia phản kích, bị đánh cho bị thương, thiếu chút nữa bỏ mạng đạo tiêu.Đông Phương Kính Thủy sắc mặt âu lo, từ rất xa nhìn về phương hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Hắn rất muốn xông lên cùng đại chiến một hồi.

Nhưng mà lý trí nói cho hắn, loại cấp bậc chiến đấu này có lẽ không nên tham gia vào thì tốt hơn.Hắn mặc dù cường đại, nhưng đem so cùng Cự Kình thì cũng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ!Đông Phương Kính Thủy vốn là đi tìm Phong Phi Vân tính sổ, nhưng mà hắn tìm vài lượt tại Kính Hoàn Sơn cũng không hề thấy bóng dáng của Phong Phi Vân, tiểu tử này chẳng lẽ đã đào tẩu ?Đông Phương Kính Nguyệt cũng đứng ở một bên, xinh đẹp như tiên, yên lặng như thiếu nữ, mà cũng lại như một vị tiên tử.Trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái, dẫu sao vẫn cảm giác được Phong Phi Vân đang nấp ở trong Thần Miếu kia.

Cho nên ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều tìm kiếm ở trong những chiếc phật điện kia, muốn tìm ra hỗn đản kia.- Lão gia hỏa này không ngờ lại đều bỗng nhiên xuất hiện, xem ra đều mơ ước hai kiện phật bảo chí cao vô thượng kia trong Thương Sinh Tự.Nhị gia gia chính là đại nhân vật gia tộc Ngân Câu, tu vi sâu không lường được.

Mà ngay cả các bậc tài năng nghịch thiên của Phong gia đều gọi lão là đại thánh hiền.

Kỳ thật lão cũng là một vị tồn tại cấp bậc lão quái vật, biết một chút bí sử của Thương Sinh Tự.-------Chương 153: Lai Lịch Hai Món Phật Bảo (2)Lão vẫn ngồi ở trên lưng sơn dương mà rít tẩu thuốc lá rời, thỉnh thoảng còn đập đập cái tẩu lên trên sừng dê, để hất tàn thuốc xuống trên mặt đất.Con sơn dương kia trông gầy trơ xương, trông dáng vẻ nó cũng không có một chút nhanh nhẹn hoạt bát nào, thật giống như tùy thời đều sẽ bị lão già đè gục xuống.- Hai kiện phật bảo nào cơ?Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ hỏi.- Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu.- Hai món phật bảo này không ngờ lại thần kì như thế, cứ thế mà thu hút sáu đại nhân vật cấp bậc Cự Kình đều cùng chạy tới ?Các tu sĩ cấp bậc cự phách khác đã rất ít xuất hiện đi lại.

Cơ hồ mọi người đều đang bế quan tìm hiểu chí lý Tiên Đạo.

Nếu mà không có báu vật tuyệt đối thì bọn họ sẽ không xuất thủ.- Đây chính là điều khá khó lường.

Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, lịch sử truyền thừa so sánh Thần Tấn Vương Triều còn phải lâu hơn.

Thần Tấn Vương Triều còn chưa lập nước thì Thương Sinh Tự cũng đã tồn tại.- Mỗi một vị trụ trì của Thương Sinh Tự đều là đại hiền giả trong Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, tu vi đạt đến hiểu rõ Thiên Nhân.

So sánh Cự Kình đều cường đại hơn.

Mà Nạp Lan Phật Y chính là áo cà sa của trụ trì, trên bề mặt thấm đượm phật vận các đời trụ trì của Thương Sinh Tự nên đã sớm không phải một kiện phật y bình thường.

Mỗi ngày đều được nghe cao tăng niệm Phật, tịnh hoá khí tức phật y, khiến cho phật y sinh ra ý thức của mình.

Có lời đồn đại, tại một đêm sản sinh dông tố, Nạp Lan Phật Y đã bay ra từ trong Thương Sinh Tự, Độ Kiếp trong sấm chớp vang rền.- Cái gì?

Một kiện phật y mà lại Độ Kiếp?

Cái này cũng quá khó có thể tin nổi !Nghe tới chỗ này, Đông Phương Kính Thủy cũng không nén nổi giật mình la lên thành tiếng.Thế này đã cao hơn lẽ thường, làm cho người ta không dám tin.- Mà sự thực chính là như thế, sau khi Độ Kiếp Nạp Lan Phật Y càng thêm thần vận.

Chỉ cần mặc vào phật y này thì cho dù Linh Khí cũng không thể gây tổn thương đến một sợi tóc của người mặc quần áo.

Hơn nữa phật y này có thể trợ giúp người ta Ngộ Đạo, tốc độ tu luyện quả thực so sánh với ăn vào Linh Thảo đều phải nhanh hơn.Lúc Nhị gia gia đang nói ra những lời này, trong lòng cũng là cảm khái vạn phần.

Dù sao Nạp Lan Phật Y này thật sự là rất thần kì.

Mỗi một chủng công năng đều có thể khiến cho Cự Kình đều phải điên cuồng theo.- Thiên hạ lại còn có phật bảo kỳ diệu giống như thế này.

Khó trách những Cự Kình này đều dường như nổi điên cướp đoạt đến vậy.Đông Phương Kính Nguyệt khinh thường nhìn về phương hướng Thần Miếu.

Kỳ thật trong lòng nàng làm sao không muốn thấy một lần phật bảo chí cao vô thượng này, thỏa mãn tò mò trong lòng.Chỉ là chính nàng cũng không biết, kỳ thật Nạp Lan Phật Y thì nàng cũng sớm đã nhìn thấy.

Lúc ấy nó đang mặc trên người Phong Phi Vân.- Tuy vậy, tuy rằng Nạp Lan Phật Y mặc dù thần kì, nhưng mà giữa các báu vật lạ kì trong thế gian loài nguời, theo lời đồn đại thì nó so cùng Phỉ Thúy Phật Châu lại vẫn còn kém một cấp bậc.Nhị gia gia nói.- Còn có phật bảo so sánh Nạp Lan Phật Y càng thần kì hơn?- Phỉ Thúy Phật Châu chính là theo lời đồn đại thật lâu thật lâu trước kia, có một người gọi là tiểu hòa thượng Thương Sinh đang uống nước bên bờ khe suối.

Mà đúng lúc này một con tiên hạc từ trong mây bay bay tới, cũng hạ xuống bờ suối uống nước.

Tiểu hòa thượng đã bao giờ nhìn thấy tiên hạc lớn như thế, liền cho là mình thấy Bồ Tát hiển linh.

Hắn vội vàng quỳ gối bên bờ suối dập đầu chắp tay thi lễ.

Mà con tiên hạc kia thật đúng là do một vị nữ Bồ Tát biến thành.

Ngài ngồi ở trên phật liên ( đài sen), trên đỉnh đầu có Phật Hoàn ( vầng hào quang) vàng chói, đầy người đều là phật quang vàng rực, rất thần kì.- Phỉ Thúy Phật Châu kia chính là nữ Bồ Tát giao cho tiểu hòa thượng đó?Đông Phương Kính Nguyệt không nhịn được mở miệng.- Đương nhiên không hề đơn giản.

Nữ Bồ Tát kia cũng không hề nói một câu nào, chỉ là ở lại bên bờ suối kia chín ngày.

Mà tiểu hòa thượng đã quì ở bên bờ suối chín ngày, đợi đến lúc ánh mặt trời khuất núi vào ngày thứ chín, nữ Bồ Tát rốt cục mở miệng nói.

Vẻn vẹn chỉ nói một câu " Đạo tu kiếp nầy, phật tu kiếp sau.

Kiếp nầy đã chết, kiếp sau thành Phật.

Nhân quả luân hồi, muôn đời không tắc.Vừa nói dứt lời, trên người Bồ Tát bốc lên nghiệp hỏa cháy lên hừng hực, phật thân lại thiêu đốt chín ngày trời mới dập tắt.

Cuối cùng trên phật liên kết ra một viên hạt sen.

Tiểu hòa thượng lấy hạt sen xuống, liền có Phỉ Thúy Phật Châu.Nhị gia gia hoàn toàn chính là đang kể lại một câu chuyện thần thoại cổ xưa.

Sau khi kể xong,mới hỏi: - Các ngươi đoán tiểu hòa thượng kia là ai?- Chẳng lẽ chính là hòa thượng Thương Sinh Tự?Đông Phương Kính Nguyệt thắc mắc.- Đúng phân nửa, tiểu hòa thượng kia chính là Lão Tổ tông Thương Sinh Tự, vị trụ trì Thương Sinh Tự đời thứ nhất.

Đồn đại sau khi đắc đạo thành Phật, thì đã biến mất ở trong thiên địa.Nhị gia gia nói.Yên lặng hồi lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mói nói: - Nhị gia gia kể chuyện xưa cũng giống hệt như giảng giải khi còn bé !- Đây không phải chuyện xưa, cái này là chân thật tồn tại.

Ở trong rất nhiều điển tịch Phật Môn cũng có ghi chép, bằng không ngươi cho rằng mấy Lão gia hỏa bất tử kia lại không sợ chết để đại chiến cùng nữ thi.

Bọn họ kỳ thật đều là muốn có được di bảo của Bồ Tát trong truyền thuyết kia.

Có người suy đoán Phỉ Thúy Phật Châu kỳ thật chính là sinh mệnh Bồ Tát kéo dài.

Bồ Tát kiếp sau nói không chừng sẽ thai nghén ra từ Phỉ Thúy Phật Châu.

Một khi tìm hiểu được một chút phật lí của Bồ Tát trong đó, liền có thể lĩnh hội Tiên Đạo đại pháp, trở thành Tiên Đạo chí cường.Nhị gia gia nói tích cực.- Các ngươi nhìn...

đây là ai?Một đôi mắt hổ của Đông Phương Kính Thủy đột ngột xuất hai đạo tà quang, cả người đều thiếu chút nữa bay vọt lên, ngón tay của hắn chỉ về phương hướngThần Miếu.Có người ở chỗ sâu trong Phật tháp đi ra từ Thần Miếu, rất nhiều người đều thấy được một màn này, làm cho họ đều kinh dị!Trong Thần Miếu lại còn có người sống!- Là Phong Phi Vân!Đông Phương Kính Thủy khẽ kêu lên một tiếng, áo choàng đỏ tươi trên lưng tung bay.Xa xa, một ngọn đèn Phật Chúc chiếu sáng cảnh đại môn Phật tháp bị đẩy ra, phát ra âm thanh "két kẹt", Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra từ bên trong.Gương mặt Phong Phi Vân với hàng lông mày lưỡi mác trông cực kì khí khái hào hùng.

Quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, trong vẻ tuấn tú hơn người mang theo một sự kín đáo, khí thế toàn thân bừng bừng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, trong mơ hồ như thể đã dung hợp cùng đạo thiên địa.Mỗi một động tác của hắn đều cực kì có quy luật, liền như một vị Cự Kình đã từng tu luyện mấy trăm năm.-------Chương 154: Mượn Đao Giết NgườiRất nhiều người chưa từng gặp qua Phong Phi Vân, trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận người thiếu niên đi ra từ trong Phật tháp.

Mà những người đã biết thân phận Phong Phi Vân lại đều kinh ngạc đến cùng cực, bị sự thay đổi trên người hắn làm cho kinh sợ.Kẻ này vẫn còn là một tiểu bối bị tu sĩ Phong gia khắp thành Tử Tiêu Phủ đuổi giết, nhưng làm thế nào đều cảm giác trong thân thể hắn ẩn chứa chiến lực ngất trời, hôm nay muốn một bước lên trời, phải đánh đến long trời lở đất.Phong Tiên Tuyết cũng đi ra theo sát Phong Phi Vân, đi theo ngay phía sau hắn.

Nạp Lan Phật Y trên người nàng lấp lánh ánh phật mang xanh biếc, đậm đặc bao phủ toàn thân nàng.

Mà sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi tử trong thân thể nàng cũng bị kích hoạt, nở rộ xuất ra ánh sáng thánh khiết, từ bên trong mà phát tán ra ngoài.Mặc dù trên người tràn đầy ánh sáng phật quang thần thánh, dưới chân đạp một đóa Cửu Phẩm Phật Liên ( hoa sen chín tầng), tựa như một vị nữ Bồ Tát.

Nhưng mà dáng người nàng mềm mại, tựa như con chim nhỏ nép sát vào phía sau Phong Phi Vân, như thể dùng bả vai của Phong Phi Vân để che chắn bớt đi dung nhan tuyệt sắc kia của nàng.Tựa hồ như nàng không muốn bị những người nào đó nhận ra vậy!- Thiếu nữ này chẳng lẽ là một vị tiên nữ, không, là một vị nữ Bồ Tát.Có người cảm nhận được trên người Phong Tiên Tuyết có một cỗ lực lượng thánh khiết, bị phật lực của Nạp Lan Phật Y làm ảnh hưởng tới tâm linh, thiếu chút nữa quỳ gối dập đầu chắp tay thi lễ với nàng.Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên cũng thấy được một màn này.

Dung nhan dưới cái khăn che mặt trở nên xanh mét, một đôi mắt nhung nhìn chăm chú trên người Phong Tiên Tuyết, đánh giá mỗi một chỗ trên dưới toàn thân nàng, ngay cả một sợi tóc đều không buông tha.Nàng nhìn chằm chằm thật sự cẩn thận.

Nhưng nàng không hề liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, ngược lại tất cả chú ý đều tập trung ở trên người Phong Tiên Tuyết.

Nàng kia là ai?- Không ngờ tiểu tử Phong Phi Vân này lại kim ô tàng kiều ( lầu vàng giấu Kiều).

Không, phải gọi là tại ngôi miếu đổ nát giấu gái, thật sự là rất ghê tởm.

Muội muội, loại nam nhân này không cần cũng được, ta đây phải đi thay muội rút gân lột da hắn.Sát khí và ma khí trên người Đông Phương Kính Thủy đều bắt đầu sôi sùng sục, áo giáp trên người rung động, va chạm tạo ra âm thanh như dụng cụ bằng sắt va vào nhau.Nhị gia gia để tẩu thuốc lá cầm trong tay xuống, trong đôi mắt đột ngột xuất hiện hai tia sáng ngời, một tay có hơi đặt trên bả vai Đông Phương Kính Thủy mà lắc đầu: - Tiểu tử này có điều kì dị cổ quái, trước tiên đừng động thủ vội.- Nhị gia gia, tiểu tử này cũng dám yêu thích nữ nhân khác, há có thể lưu tính mạng hắn lại.Đông Phương Kính Thủy khí phách vô song, vẫn cứ muốn ra tay xuất thủ.- Hừ, nam nhân phụ lòng Nguyệt nha đầu của nhà chúng ta thì đương nhiên là chết cũng xứng đáng.

Nhưng mà Nguyệt nha đầu đều còn chưa nói gì, ngươi là một đại nam nhân mù quáng kích động cái gì?Nhị gia gia trợn mắt liếc mắt nhìn hắn.Đông Phương Kính Thủy là nhân vật cỡ nào.

Đó là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi, vậy mà trước mặt thiên hạ dám trách mắng hắn như thế.

Người đó cũng chỉ có vị Nhị gia gia này.

Những người khác, cho dù là Gia chủ gia tộc Ngân Câu thì ồng ta cũng nhất định sẽ để ý.Đông Phương Kính Thủy có hơi liếc mắt nhìn nhìn muội muội của mình, chỉ thấy nàng cũng vẫn lẳng lặng đứng ở một bên.

Bộ quần áo trắng trên người nhẹ nhàng phất phơ, tay ôm chiếc Hồng Mộc Tỳ Bà, nhã nhặn lịch sự tựa như một người không có việc gì.Thật giống như căn bản người đó không liên quan đếnchuyện của nàng.

Điều này khiến cho trong lòng Đông Phương Kính Thủy thầm nghĩ muội muội của mình không ngờ giữ được trong lòng bình thản như vậy, phần tu vi tâm tình dường này quả thực rất phù hợp.Đôi mắt tím của Đông Phương Kính Nguyệt dần dần híp lại, nàng cười đến nỗ làm cho nó tựa như một vầng trăng thượng tuần sáng ngời !- Không ngờ nó vẫn còn cười!Đông Phương Kính Thủy không khỏi kêu lên, lòng dạ của phụ nữ thật sự là khó mà hình dung ra được.Đông Phương Kính Nguyệt đột nhiên mở miệng, âm thanh trong veo mà dịu dàng, nàng thì thầm: - Nạp Lan Phật Y thì nàng kia ở phía sau Phong Phi Vân đang mặc.

Đó chính là thánh bảo chí cao vô thượng của Phật Môn.

Người nào có được Nạp Lan Phật Y là có thể lĩnh hội Phật Môn thánh pháp, càng có khả năng lấy thân thể để chống đỡ Linh Khí công kích, thật sự là một kiện phật bảo vô giá.Âm thanh của nàng cũng không hề tận lực áp chế.

Mặc dù nhìn như là đang tự nói một mình, thế nhưng rất nhiều tu tiên giả chung quanh cũng nghe được, trong đó rất nhiều người đều nghe nói qua những lời đồn đại về Nạp Lan Phật Y.

Nay được Đông Phương Kính Nguyệt nhắc tới, lập tức ai nấy đều đều kích động như máu gà chọi dâng lên.Mọi ánh mắt đều tụ tập đến trên người Phong Tiên Tuyết, hiện tại đã không hề là ánh mắt thành kính ngoan đạo nữa, mà là ánh mắt tham lam, thật sự là hận không thể hiện tại phải lột ngay phật y trên người nàng.- Nữ nhân như Bồ Tát kia ở phía sau Phong Phi Vân, trên người lại mặc chính là Nạp Lan Phật Y!- Đây chính là chí bảo trong truyền thuyết Phật Môn!- Các ngươi nhìn trong tay nàng vẫn còn cầm một viên Phật Châu màu xanh, chẳng lẽ chính là Phỉ Thúy Phật Châu?...Vô số tu sĩ ở đây đều vô cùng kích động.

Người này truyền cho người nọ nên chả mấy chốc liền truyền khắp toàn cục.

Tất cả mọi người bị món chí bảo hấp dẫn, không hề sợ hãi sinh tử nữa mà bắt đầu chậm rãi tới gần về hướng Thần Miếu.Giết người đoạt bảo, một vốn bốn lời, giá trị tuyệt đối đáng để liều mạng.Đông Phương Kính Nguyệt vẫn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như trăng sáng giữa trời, nhã nhặn lịch sự mà xinh đẹp.Nàng vẫn đang mỉm cười, nụ cười đến là đẹp như vậy.Đông Phương Kính Thủy và Nhị gia gia liếc mắt nhìn nhau, đều là trong lòng phát lạnh, đều là kêu lên- Tâm địa nữ nhân này quả nhiên quá lợi hại.

Chọc không nổi, chọc không nổi.- Các ngươi định nói gì vậy Đông Phương Kính Nguyệt hoàn toàn không phát giác có cái gì không thích hợp.- Không có gì, không có gì, tuyệt diệu a!

Thông minh!- Hay cho một chiêu mượn đao giết người!...Phong Phi Vân cùng Phong Tiên Tuyết chạy đi như bay về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, tính toán sử dụng Phỉ Thúy Phật Châu để trấn áp Tiêu Nặc Lan, hoàn toàn hủy hoại sinh mệnh ấn ký trong thân thể nàng.- Tửu Nhục hòa thượng đã từng nói qua.

Chỉ có người mặc Nạp Lan Phật Y mới có thể đi vào trong hào quang kia.

Đợi ta sẽ giúp nàng mở ra một lỗ hổng, sau khi nàng tiến vào hào quang cũng phải cẩn thận.

Mặc dù Phỉ Thúy Phật Châu có thể khắc chế Tiêu Nặc Lan, nhưng mà cũng phải đề phòng lực lượng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Phong Phi Vân dặn dò.- Chàng yên tâm đi.

Nếu mà sau nửa canh giờ ta cũng không có đi ra từ trong hào quang, vậy chàng liền tự mình rời đi trước, không cần phải để ý đến ta nữa.-------Chương 155: Đại Chiến Với Cự Kình (1)Phong Tiên Tuyết biết dược lực của Cổ Tu Đan chỉ có nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ lực lượng trong thân thể Phong Phi Vân, sẽ rơi xuống đến mức thấp nhất không đáng để ý.Vào trước lúc đó hắn nhất định phải chạy trốn tới một chỗ không người, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.Phong Phi Vân dừng bước chân lại mà nói với dáng vẻ kiên định:- Nếu như nàng không đi ra từ trong hào quang, thì ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây.Phong Tiên Tuyết có hơi sửng sốt.

Nàng nhìn bóng dáng rắn rỏi của Phong Phi Vân, tay cầm Vô Địch Thiền Trượng mà trong lòng không khỏi run lên.Nàng bật thốt lên: - Phong...

Phi Vân!-Gì vậy ?Phong Phi Vân vốn đã mang theo thiền trượng xông về hướng đến Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Hắn không muốn lãng phí thời gian ít ỏi nửa canh giờ, nhưng mà vẫn cứ dừng bước chân lại mà xoay người hỏi.- Tên thật của ta kỳ thật không gọi Phong Tiên Tuyết!- Thì nàng đã nói vậy mà.Phong Phi Vân nói.- Tên đích thực của ta là...

Nạp Lan Tuyết Tiên, Tửu Nhục hòa thượng kia kỳ thật...Nàng tựa hồ còn có muốn nói lời gì.

Nhưng mà một tiếng quát lên vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, tựa như một đạo Thiên Lôi lđang giáng xuống.

Nếu không phải có Nạp Lan Phật Y giúp nàng ngăn cản một bộ phận lực lượng, thì giờ phút này chỉ sợ nàng đều đã bị đánh chết.- Thì ra Nạp Lan Phật Y lại mặc ở trên người của ngươi, mau giao ra đây cho lão phu.Trên bầu trời là một đám Hỏa Vân Bôn Lôi ( sấm sét), trong đó hỗn loạn vô cùng vô tận Thiên Lôi.

Vô số điện quang chém nhằng nhịt, thật giống như cả thế giới đều bị bao bọc ở trong hỏa quang và điện quang.Đây không phải một mảnh bầu trời, mà chỉ là một thủ ấn.

Chỉ có điều là thủ ấn này thật sự quá lớn, cho nên mới khiến cho hai người có một loại cảm giác cả bầu trời đều biến thành Hỏa Diễm và thần lôi.Đệ tam Điện Chủ trước đây của Sâm La Điện "Hỏa Đầu Đà", hung ma này đã nhận ra khí tức của Nạp Lan Phật Y, vì vậy bỏ qua không đi công kích Hoàng Nê Cổ Tỉnh, ngược lại xông về hướng bên này.Một vị Cự Kình ra tay xuất thủ quả nhiên không phải chuyện đùa, một đạo chưởng ấn liền làm cho người ta thấy được ý định giết người vô cùng vô tận.Phong Tiên Tuyết chưa bao giờ chứng kiến quang cảnh như thế, phật quang trên người bị Hỏa Diễm đốt cho cháy sạch, phảng phất muốn trực tiếp hòa tan nàng thành vũng máu.- Keng keng !Vô Địch Thiền Trượng cấp tốc chuyển động, bộc phát ra hào quang vàng chói.

Cây thiền trượng Phong Phi Vân cầm trong tay, trên người hắn đột ngột phát ra chiến uy vô cùng vô tận, chiếu thẳng lên trời.- Sát!Lão hét lớn một tiếng.- Rầm!Phong Phi Vân khí thế như cầu vồng, đằng đằng sát khí, liền như một vị sát thần ra tay.

Hắn cầm trong tay "Trường mâu", trực tiếp xuyên thủng đạo chưởng ấn này của Hỏa Đầu Đà, sau đó mang theo lực lượng vô tận xông về hướng bổn tôn của Hỏa Đầu Đà.Đây là muốn nghịch thiên, một vị tiểu bối thế hệ trẻ tuổi, cũng dám ra tay đấu cùng lão ma đã nổi danh mấy trăm năm !- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một màn này làm cho tất cả mọi người bị rung động, kinh hãi đến nói không ra lời.- Tình huống nào đây?

Tiểu tử kia là ai?

Lại đã đánh tan Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn của Hỏa Đầu Đà.

Chẳng lẽ hắn là một thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi !Một vị trưởng lão của tiên môn cỡ lớn giật mình la lên thành tiếng, lão bị chấn động không nhẹ."

Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn" chính là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, Hỏa Đầu Đà chính là đệ tam Điện Chủ trước đây của Sâm La Điện, được xưng là "Luân Chuyển Vương".

Lão đã tu luyện "Luân Chuyển Ma Hỏa Đại Thủ Ấn" tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh ( cực kì thuần thục).Điện chủ mười đại điện Sâm La Điện không có người nào mà không phải là hung ma hơn đời.

Hỏa Đầu Đà từ mấy trăm năm trước đã có thể trở thành Điện Chủ một điện trong đó, tu vi của lão cao tới đâu thì có thể nghĩ.Lão chính là nhân vật mà ngoại trừ cấp bậc Cự Kình ra, không ai có thể địch nổi một chiêu của lão.Nhưng mà hiện tại thiếu niên mặc cẩm y này lại có khí phách tràn trề, cầm trong tay một cây thiền trượng mà bay vọt trời cao, đã phá vỡ tà công đại pháp mà Hỏa Đầu Đà vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ là xuất một chiêu, nhưng mà cũng đã khiến cho nhiệt huyết mọi người sôi sùng sục theo.Đây là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi đang đối nghịch Cự Kình của thế hệ trước !- Đó không phải bất cứ một vị nào trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi.

Hắn là phản đồ của Phong gia, Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân!Một vị thiếu nữ là thiên kim tiểu thư Đại gia tộc nhìn trời cao mà chiến ý sôi sùng sục, trái tim rung động, mắt nhung không ngừng ràn rụa.Trưởng lão thứ tám của Phong gia đứng ở trên đỉnh xe đồng, trong tay nắm một quyển sách cổ.

Gương mặt vốn lạnh nhạt nho nhã đã trở nên xanh mét, căn bản vô phương lại biểu hiện thong dong.Một tên tiểu bối tu vi thấp làm thế nào đột nhiên trở nên cường đại như thế, chiến lực coi như so sánh một vị Cự Kình đều không kém nhiều.

Chẳng lẽ đây là lực lượng đích thực của Yêu Ma Chi Tử ?Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn đã hồi phục ?Đây là sống sờ sờ mà bị bôi mặt a!Đệ tử phản đồ mà Phong gia đuổi giết khắp nơi, không ngờ lại là một vị thiên tài vô song.

Điều này làm cho những lão Tổ tông Phong gia sao mà chịu đựng nổi.

Đuổi giết không được, ngược lại còn mang đến cho gia tộc một tên đại địch!Sắc mặt mỗi một vị đệ tử Phong gia ở đây đều rất khó coi, hào quang của Phong Phi Vân thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho bọn họ cảm giác được không còn tồn tại mặt mũi đâu nữa.

Chỉ dựa vào một chút tu vi tầm thường của chính mình mà lại còn dám đuổi theo giết hắn, quả thực là tự rước lấy nhục.- Tích Lý Ba Lạp (Tuôn ra rào rào) !Hỏa Diễm đang bắn tung tóe, điện quang cũng dồn dập nổ tung!Mặc dù một mảnh Hỏa Diễm kia cao chừng trăm thước, chỉ ngón tay cũng đã to như cái cột đình.

Nhưng mà cái này lại cũng không phải bổn tôn của Hỏa Đầu Đà, mà vẻn vẹn chỉ là Hỏa Diễm ngưng tụ lại thành Hỏa Ma Thân mà thôi.Bổn tôn Hỏa Đầu Đà kỳ thật nằm ở chỗ nào trong Hỏa Ma Thân, cũng không ai biết vị trí đích thực của thân xác hắn ở đâu ?- Hảo tiểu tử!Hỏa Ma Thân quát lên một tiếng, bàn tay bị Phong Phi Vân xuyên thủng liền lại được Hỏa Diễm chữa trị, trở nên hoàn hảo không tổn hao gì.

Trên bề mặt bàn tay có Hỏa Diễm ngưng tụ thành áo giáp, lại thêm lớp điện quang quay vòng.Phong Phi Vân đứng ở giữa trời cao, từ trên cao nhìn xuống.Vô Địch Thiền Trượng trong tay tổng cộng có khắc sáu sáu ba mươi sáu tòa trận pháp, chúng dựa theo phương thức chồng chéo mà khắc ghi ở bên trong thiền trượng thành tầng tầng lớp lớp.

Từ đó chớp động ba mươi sáu vòng ánh sáng tinh mang.Sau khi dùng Tứ Phẩm Cổ Tu Đan, trong thân thể Phong Phi Vân linh khí cuồn cuộn không dứt, phảng phất có một đám Hỏa Diễm đang thiêu đốt trong đan điền, cung cấp cuồn cuộn không dứt lực lượng cho hắn, khiến cho hắn có thể dẫn động trận pháp trong Vô Địch Thiền Trượng, do đó làm thức tỉnh bộ phận lực lượng trong Vô Địch Thiền Trượng.-------Chương 156: Đại Chiến Với Cự Kình (2)Đây là lực lượng đích thực của Vô Địch Thiền Trượng.

Nó cũng như uy phong chém giết của Linh Khí, nhưng uy lực so sánh với Linh Khí bình thường thì càng cường đại hơn.Trên người Phong Phi Vân cũng không phải không có Linh Khí.

Miểu Quỷ Ban Chỉ chính là một kiện Linh Khí, nhưng mà muốn làm thức tỉnh linh tính và trận pháp trong Linh Khí lại cần phải linh lực khổng lồ chống đỡ.

Tu vi bản thân của Phong Phi Vân chỉ có Tiên Căn trung kỳ, coi như điều động linh khí toàn thân thì cũng vẻn vẹn chỉ có thể kích động trận pháp trong Linh Khí được một khoảnh khắc, đủ sức phát ra lực lượng Linh Khí để xuất một chiêu.Sau khi xuất một chiêu, linh khí trong thân thể hắn sẽ kiệt quệ, chiến lực chưa được một phần trăm.

Hơn nữa dù vậy phát huy ra được cũng vẻn vẹn chỉ là một phần mười Linh Khí, thậm chí một phần trăm uy lực.Cho nên Phong Phi Vân mặc dù có Linh Khí trong tay, nhưng lại từ trước đến giờ không thể đích thực phát động trận pháp ở trên bề mặt của nó.

Nhiều nhất cũng chỉ là mượn một tia linh lực của Linh Khí để phát huy ra được chiến lực cao hơn lực lượng của chính bản thân mình thêm một tiểu cảnh giới.

Cái này căn bản không tính là kích động lực lượng đích thực của Linh Khí.Tựa như lúc trước Phong Phi Vân mặc dù cầm trong tay Vô Địch Thiền Trượng, có thể đại chiến tu sĩ Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ là mượn một tia linh lực của bản thân Vô Địch Thiền Trượng, chứ cũng không hề kích động trận pháp và linh tính bên trong nó.

Cho nên cũng không hề phát huy ra được lực lượng đích thực của Vô Địch Thiền Trượng.Nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn không giống.

Trong thân thể có lực lượng của Cổ Tu Đan, tu vi của Phong Phi Vân đã tạm thời đạt tới mức độ của Bán Cự Kình, hoàn toàn có thể kích động trận pháp trong Vô Địch Thiền Trượng, phát huy ra được uy lực chân chính của Vô Địch Thiền Trượng.So sánh với Linh Khí bình thường thì có uy lực mạnh hơn!Ba mươi sáu tòa trận pháp trên Vô Địch Thiền Trượng đồng thời kích động, thật giống như ba mươi sáu bánh xe cao chọc trời đang quay tròn.

Chúng phát ra tiếng vang thật lớn, âm thanh rất giống như ba mươi sáu vị cao tăng Phật Môn đang niệm kinh.- Kẻ nào chắn ta phải chết !Từ trong miệng Phong Phi Vân phun ra một đạo hào quang, hắn dung hợp Vô Địch Thiền Trượng trong tay cùng lực lượng của mình, dẫn động thiên địa Phong Lôi, hung hãn công kích về hướng Hỏa Ma Thân thật lớn kia.Hỏa Ma Thân chính là thân hình bên ngoài của Hỏa Đầu Đà, cũng là hình tượng đại biểu cho lão.

Nếu mà bị một tiểu bối như Phong Phi Vân công phá.

Như vậy trong tương lai Hỏa Đầu Đà lão cũng đừng lăn lộn tại Tu Tiên Giới nữa, trực tiếp chạy trở về Thần Đô Đại Ngục chọn cách chờ chết, khỏi phải ra ngoài đi dọa người.Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn lại ngưng tụ lần nữa, lần này đây thủ ấn càng cô đọng hơn, Hỏa Diễm thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.

Chỉ là một luồng sóng lửa kia, từ cách mấy chục thước đều có thể làm cho sắt thép bị nung chảy hòa tan thành Thiết Thủy, huống chi là thân thể huyết nhục của người ta.Nhiệt độ cao vẫn còn vẻn vẹn chỉ là hàng thứ yếu, càng thêm kinh động sợ hãi lòng người chính là điện quang trong lúc Đại Thủ Ấn xuyên qua không gian.

Nó tựa như những đạo xích sắt nối liền các ngón tay, căn bản vô phương công phá.- Nhất chưởng trấn áp!Thủ ấn Hỏa Diễm thật lớn hình bàn tay từ trên trời giáng xuống, hung hăng vỗ vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, đánh cho hắn lún sâu vào trong lòng đất.

Mặt đất bị đánh ra tạo thành một cái hố sâu thật lớn, gây ra những tảng lớn bụi mù, đánh cho mặt đất bị chia năm xẻ bảy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân bị chưởng ấn nuốt chửng, chỉ sợ là đã bị đè thành bánh thịt.Lực lượng của một chưởng này mới là lực lượng đích thực của Hỏa Đầu Đà, cũng là uy lực đích thực của Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn.

Căn bản không phải một người tiểu bối thuộc thế hệ tuổi còn trẻ có khả năng phá vỡ.Một đạo chưởng ấn vô cùng đơn giản không biết đã gạt bỏ được nhân vật ít nhiều làm xúc động lòng người hay chưa.

Phong Phi Vân chẳng qua là một tiểu bối phản đồ của Phong gia, có thể chết ở dưới tay tà công tuyệt học tcủa Hỏa Đầu Đà, đó quả thực chính là vinh quang đặc biệt lớn lao, sẽ được ghi vào trong sử sách, được người ta truyền tụng lâu dài.Rất nhiều người đều thấy Phong Phi Vân bị chụp chết ở dưới Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn, bị đánh cho hài cốt không còn tồn tại, hoàn toàn không có lực để đánh lại.- Quả nhiên không hổ là Chuyển Luân Vương ngày nào ở Sâm La Điện.

Mặc dù bị trấn áp ở trong Thần Đô Đại Ngục mấy trăm năm, nhưng khí tức tà ác trên người không giảm, tu vi vẫn dũng mãnh như trước.- Phàm là kẻ dám đối địch cùng Cự Kình, nhất định sẽ bị đánh một chiêu là bỏ mạng.

Coi như là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi ra tay xuất thủ thì tuyệt đối cũng không có ngoại lệ.

Huống chi Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Yêu Ma Chi Tử còn chưa hề thức tỉnh, chỉ có thể coi là một nhân vật nho nhỏ, làm sao có thể tiếp được một chưởng này?- Mặc dù chết vẫn còn quang vinh.

Ta nhìn ra được Hỏa Đầu Đà đã xuất ra toàn lực, đã phát huy uy lực Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn đến trình độ cao nhất....Mọi người sôi nổi bàn luận ồn ào về một lần quyết đấu vừa rồi kia, đều cảm giác rằng Phong Phi Vân cho dù chết ở dưới Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn thì cũng là danh chấn thiên hạ.

Không lâu sau sẽ có người lập ra mộ bia cho hắn, cũng coi như kết thúc của một vị vương giả trong thế hệ trẻ tuổi.-Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên mặt đất vốn đã hóa thành đất khô cằn cháy xém có một đạo ánh sáng vàng rực bay lên.

Xoạt, nó lướt qua ngang trời, tựa như một sợi mây vàng chói đột nhiên nện về hướng Hỏa Ma Thân, cứ như vậy xuyên thủng mắt phải cực lớn của Hỏa Nhân.Có một bóng dáng vàng chói bay ra từ cái gáy của Hỏa Ma Thân, rồi hướng về phía trời cao bay đi.

Nó cầm trong tay một cây thiền trượng màu vàng, mang theo hình bóng màu vàng thật lớn, rồi như dòng thác lũ từ trên bầu trời trút xuống.- Rầm!Cái đầu cực lớn của Hỏa Ma Thân cao trăm thước bị nổ nát, mà ngay cả tầng áo giáp Hỏa Diễm bên ngoài đều đua nhau vỡ vụn.Hỏa Ma Thân vô cùng oai phong lẫm liệt kia trong khoảnh khắc liền biến thành người không đầu.

Nếu như trong thân hình khổng lồ Hỏa Diễm kia không có một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn đang khống chế, thì Hỏa Ma Thân cũng đã nát bấy.Bóng dáng màu vàng sau khi ra tay dũng mãnh, đến lúc hắn dừng lại thì đứng ở trên đỉnh một tòa phật điện.

Trong tay nắm Vô Địch Thiền Trượng, tóc tai bù xù, lạnh lùng khắc nghiệt nhìn thẳng vào Hỏa Ma Thân.

Trong đôi mắt thiêu đốt Hỏa Diễm hừng hực, thật giống như có hai con Phượng Hoàng đang múa lượn trong đồng tử hắn.Đúng là Phong Phi Vân!Một đạo Chuyển Luân Ma Hỏa Đại Thủ Ấn làm sao có thể liền chụp chết hắn được.

Mái tóc dài rơi trên hai vai, thân thể đứng thẳng tắp, một khí thế mạnh mẽ từ trong thân thể trùng trùng điệp điệp lao ra.Long Mã Hà Đồ!-------Chương 157: Người Tốt Khó Xử (1)Như một con sông thần thánh đang uốn lượn xoay quanh trên bầu trời, Long Mã hít thở tinh hoa nhật nguyệt, tạm thời chiếm cứ một góc bầu trời.

Nó làm cho màu sắc bầu trời đều phải thay đổi.

Giờ phút này hắn đã không phải chỉ là một người, mà càng giống như là hóa thân của không gian thiên địa, có thể dẫn động khí thế của sơn hà phải biến đổi.Phong Phi Vân đứng ở trên phật điện đổ nát, dẫm trên lớp mái đồng đỉnh vàng cao trăm trượng.

Mái tóc dài đen rủ xuống, bộ cẩm bào trắng trên người bị lây dính những giọt máu lấm tấm càng có thêm vài phần cảm giác lạnh buốt.Hắn lạnh lùng đứng thẳng cực kì đúng mực, trên đỉnh đầu trôi nổi Long Mã Hà Đồ, có vẻ lão luyện mà lại thần bí.Cái đầu của Hỏa Ma Thân bị Vô Địch Thiền Trượng nện cho vỡ vụn, nhưng mà lại cũng không hề gây tổn thương đến bổn tôn của Hỏa Đầu Đà.

Một chiếc đầu Hỏa Diễm thật lớn liền lại nhanh chóng ngưng tụ thành hình, rồi mọc ra từ chiếc cổ phía dưới.Bị trấn áp tại Thần Đô Đại Ngục mấy trăm năm, chẳng lẽ hiện nay Tu Tiên Giới đã trở nên cường đại như vậy, ngay cả một tiểu bối mà chiến lực đều đáng sợ như thế?Hỏa Đầu Đà coi như là một vị Ma Nhân từ thuở xa xưa.

Lão đánh nhau ba chiêu cùng thiếu niên trước mắt này nhưng không cách nào trấn áp được đối phương, ngược lại chỉ thiếu chút nữa bị đối phương nện vỡ Hỏa Ma Thân, khiến cho lão hoài nghi có đúng là tu vi của chính mình đã sút giảm chăng ?Két kẹt!Xa xa, trên đỉnh chóp Phật tháp cao cao, cái cửa sổ màu vàng nứt toác bị mở ra.

Tửu Nhục hòa thượng đứng ở ngay cửa sổ, một đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn về phương xa mà khẽ gật đầu- Tiểu tử này quả nhiên không phải chuyện đùa, thân mang phomng thái từ thuở xa xưa, tâm tình tu vi càng là không thua với Cự Kình một chốn.

Yêu Ma Chi Tử đích xác làm cho không người nào có thể suy đoán.Dược lực của Tứ Phẩm Cổ Tu Đan cực kì mạnh mẽ, mặc dù có thể trong thời gian ngắn ngủi làm tăng lực lượng lên tới cấp độ Bán Cự Kình.

Nhưng mà đối với một tu sĩ cảnh giới Tiên Căn mà nói, muốn khống chế lực lượng Bán Cự Kình thì lại cực kì gian nan.Dù sao quá trình tu tiên chính là quá trình tâm tình khống chế lực lượng.

Nếu tu vi tâm tình của một người vô phương tương xứng cùng lực lượng, như vậy căn bản không có khả năng phát huy ra được uy lực chân chính của Bán Cự Kình.

Người bình thường có thể phát huy ra được một phần năm lực lượng, liền đã khá là khó lường.Nhưng mà Phong Phi Vân không chỉ có khống chế lực lượng Bán Cự Kình này, mà lại còn phát huy ra được uy lực càng cường đại hơn, quả thực liền như một vị Cự Kình đích thực, chiến lực so sánh loại lão ma Hỏa Đầu Đà nổi danh mấy trăm năm cũng không kém chút nào.- Tiểu tử này không ngờ đã kích động được trận pháp trong Vô Địch Thiền Trượng, khó trách có thể đối chọi cùng Hỏa Đầu Đà, nhưng hắn làm được như thế nào?Trên mặt Tửu Nhục hòa thượng hiện ra vẻ hiếu kỳ, nhưng mà lại dù như thế nào đều không suy đoán ra được nguyên nhân trong đó, cuối cùng chỉ có thể quy kết bởi vì sự thần kì của Yêu Ma Chi Tử.Dù sao vào lúc Thần Tấn Vương Triều kiến quốc cũng đã trục xuất yêu ma hầu như không còn.

Trên phiến mặt đất này đã thật lâu không hề xuất hiện yêu ma.

Phong Phi Vân tuyệt đối xem như một nhân loại duy nhất có yêu ma huyết dịch chảy trong người suốt mấy ngàn năm qua.Một người mà trong thân thể chảy xuôi huyết dịch nhân loại và huyết dịch bán yêu của yêu ma !Rất nhiều người đều cực kì kính sợ đối với yêu ma.

Hơn nữa cũng tràn ngập tò mò đối với năng lực yêu ma có được, cảm giác vị Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân này khẳng định có được năng lực không giống cùng nhân loại tinh thuần.Tửu Nhục hòa thượng cũng cho là như vậy !Phong Phi Vân đưa mắt liếc nhìn về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, hào quang từ trong Cổ Tỉnh phun ra càng ngày càng mạnh.

Hơn một ngàn đạo ánh sáng nhỏ li ti lao ra, khiến cho Tiêu Nặc Lan đắm chìm trong trong hào quang càng ngày càng giống như tiên.

Trên làn da nàng sinh ra ánh sáng lan tỏa, trên gương mặt có màu hồng, tựa hồ huyết dịch đã bị kích hoạt đang tràn ngập mỗi một tế bào toàn thân nàng.Mặc dù có năm vị Cự Kình đang công kích lên hào quang cổ trận, nhưng là không cách nào công phá nổi nó mà bị ngăn ở bên ngoài, vô phương tiến thêm một bước.Lúc này rất nhiều đều người cảm nhận được từ trong thân thể Tiêu Nặc Lan tản mát ra hận ý.

Đó là một loại oán giận đói với thế gian.

Một khi nàng sống lại, tuyệt đối sẽ hóa thành một vị Nữ Ma hủy diệt.Nếu là nói lúc trước những cường giả cấp bậc Cự Kình này vẫn còn vẻn vẹn chỉ là nghĩ đến chuyện cướp đoạt hai kiện Phật Môn chí bảo.

Thế nhưng hiện tại bọn họ đều ý thức được nguy cơ, cũng không muốn Tiêu Nặc Lan đích thực sống lại.Dù sao nơi này chính là xứ sở phủ Nam Thái, mấy vị Cự Kình kia đều là lão tổ mỗi thế lực lớn phủ Nam Thái.

Bọn họ đều sợ hãi Tiêu Nặc Lan một khi sống lại, sẽ lấy phủ Nam Thái Tu Tiên Giới để khai đao.

Đến lúc đó nhất định không có bất cứ một người nào hay thế lực lớn nào là đối thủ của nàng, cả phủ Nam Thái nói không chừng đều phải hóa thành luyện ngục.Cho nên mấy vị Cự Kình mới không hề bởi vì Nạp Lan Phật Y xuất thế mà liền vứt bỏ công kích đối với Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Trong lòng bọn họ đều sợ hãi, sợ hãi một vị Nữ Ma hồi phục.Chỉ có Hỏa Đầu Đà tuyệt không lo lắng những điều này.

Bởi vì lão chính là đệ tam Điện Chủ của Sâm La Điện.

Mà Sâm La Điện căn bản là không có mặt ở phủ Nam Thái, nên lão tự nhiên cũng sẽ không sợ rước lấy đại họa diệt môn.

Cho nên lão có khả năng buông tay để công kích hai người Phong Phi Vân, chỉ nghĩ cướp lấy Nạp Lan Phật Y.

Còn về phần Tiêu Nặc Lan sống hay chết, ảnh hưởng đối với lão cũng không lớn.- Tiên Tuyết...

Không, Tuyết Tiên.

Ta mở ra một lỗ hổng cho nàng.

Còn chuyện có thể trấn áp Tiêu Nặc Lan hay không thì trông chờ vào nàng đó.Phong Phi Vân bay xuống từ trên nóc phật điện, bàn tay to lớn bắt được cánh tay ngọc của Nạp Lan Tuyết Tiên mà bước dài về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Đến khi tới vị trí cách Hoàng Nê Cổ Tỉnh có hơn trăm trượng, Phong Phi Vân đột nhiên ngừng bước chân lại.

Hắn có hơi dừng một chút, rồi nói: - Nếu mà vô phương trấn áp nàng ta thì liền kịp thời bứt ra trở lui, không cần thiết gắng gượng.Nguyên do Phong Phi Vân chỉ nói ra một câu như vậy, cũng là suy nghĩ đến lời dặn bảo lúc lâm chung của trụ trì Thương Sinh Tự, cũng không muốn Tiêu Nặc Lan đuổi tận giết tuyệt.Mặc dù hiện tại khắp người nàng đều là hận ý, nhưng mà cũng chưa chắc liền nhất định là một vị Nữ Ma.

Nói không chừng nàng cũng có khía cạnh thiện tâm.- Tiểu bối, Nạp Lan Phật Y ai có đức thì được.

Lão phu hôm nay nhất định phải có rồi.Hỏa Ma thần hật lớn vừa la vừa chạy đến, mỗi lần bước ra một bước trên mặt đất đều lưu lại một dấu chân thật lớn dài mấy thước.

Dấu chân đạp trên mặt đất bị Hỏa Diễm làm cháy sạch đen sì, nó để lại những vết sâu vài thước trên mặt đất.-------Chương 158: Người Tốt Khó Xử (2)Phong Phi Vân đẩy Nạp Lan Tuyết Tiên về hướng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, sau đó đột nhiên bước ra phía trước một bước.

Hắn dậm chân trên mặt đất làm nổi lên một bức tường đất, trong lúc nhất thời đã ngăn chặn bước tiến của Hỏa Ma Thân.Nạp Lan Tuyết Tiên bởi vì mặc Nạp Lan Phật Y, trên đạp Cửu Phẩm đài sen nên hào quang kia do Hoàng Nê Cổ Tỉnh tản mát ra căn bản là vô phương ngăn cản nổi bước chân của nàng.

Thậm chí ngay cả một viên huyết tinh kia trên đỉnh đầu Tiêu Nặc Lan cũng không hề phát ra công kích về hướng nàng.Nàng nhẹ nhàng tiến tới, bước chân trên phiến ruộng đất từ thuở xa xưa, trận vân dưới chân lan tỏa ra những vòng ánh sáng, chúng mở đường cho nàng tiến dần về hướng tới Hoàng Nê Cổ Tỉnh.- Rầm!Hỏa Ma thần đã nện vỡ bức tường đất, bàn chân cực lớn đạp xuống!Phong Phi Vân đồng thời bay lên, trực tiếp đánh Vô Địch Thiền Trượng ra ngoài, ba mươi sáu tòa trận pháp đồng thời chuyển động, hóa thành ba mươi sáu vòng thần thông thật lớn với đường kính đạt tới mấy chục thước.

Chúng bắt đầu từ dấu chân cực lớn kia mà kéo cả Hỏa Ma Thân vào trong vòng thần thông của trận pháp.Giờ phút này Nạp Lan Tuyết Tiên vừa mới đi vào trong hào quang, Phong Phi Vân tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy nàng.

Mặc dù kẻ tới là một vị Cự Kình thì cũng đừng hòng bước nổi một bước về hướng phía trước.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Hỏa Ma Thân phá tan gông xiềng, nó trở nên điên cuồng thịnh nộ mà hung dữ mãnh liệt, chỉ một quyền đã đánh bay Phong Phi Vân đi ra ngoài, đánh cho hắn bong da tróc thịt, da trên cánh tay và ngực đều bị nứt toác, huyết dịch chảy ra ròng ròng.Hỏa Đầu Đà dù sao cũng là một vị Cự Kình, mà lực lượng của Phong Phi Vân chỉ tương đương với Bán Cự Kình, giữa hai người là có sự chênh lệch về lực lượng.- Nàng làm thế nào mà tiến vào hào quang, nàng đi vào đó làm cái gì ?Âm thanh của Hỏa Đầu Đà từ trong Hỏa Ma Thân truyền đến, gần như với gào thét.

Từng đạo sóng âm truyền ra, chấn cho tóc Phong Phi Vân tung bay, bào sam phần phật.Hỏa Đầu Đà cảm giác được chuyện này không tầm thường.

Dù sao mấy người Cự Kình bọn họ ra tay xuất thủ cũng không đánh vào trong hào quang nổi.

Mà tiểu nữ tử kia lại có thể dễ dàng tiến vào hào quang, điều đó làm cho người ta không thể không hoài nghi nguyên nhân trong đó.Không chỉ có là Hỏa Đầu Đà, rất nhiều người ở đây đều lộ ra dáng vẻ lo lắng, có người hoài nghi Nạp Lan Tuyết Tiên định đi trợ giúp nữ thi sống lại, muốn tàn sát thương sinh, muốn giết chết những ai đang ở chỗ này.Cũng có người suy đoán, Nạp Lan Tuyết Tiên định đi cướp lấy tu vi của nữ thi, thừa dịp nữ thi vẫn còn chưa sống lại mà tiến hành đoạt xác chân thân đối với nàng ta.Dù sao trong lòng mỗi người cũng đều có ý đồ riêng của mình, đều cảm giác rằng Phong Phi Vân đang mưu lợi cho chính mình, cố ý lợi dụng nữ nhân này đi chiếm lấy đạo cơ của nữ thi, để khống chế một vị cường giả tuyệt thế, do đó có thể xưng vương xưng bá tại Tu Tiên Giới.- Tuyệt đối không thể để cho Yêu Ma Chi Tử này thực hiện được ý định.

Ta suy đoán thiếu nữ kia chính là một con cờ của Phong Phi Vân, hắn muốn đoạt xác nữ thi ngàn năm kia cho tu vi của bản thân.

Nếu như Phong Phi Vân đã khống chế một vị nữ thi ngàn năm, như vậy cả phủ Nam Thái đều phải mất đi trong tay hắn.Trong mắt trưởng lão thứ tám Phong gia hiện rõ ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, lão lớn tiếng nói rõ âm mưu.Một hòn đá ném xuống nước gây ra ngàn gợn sóng lăn tăn, ánh mắt những kẻ bất thiện càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa Phong Phi Vân có thân phận Yêu Ma Chi Tử, rất nhiều người đều theo bản năng muốn xa lánh hắn.

Cho nên trưởng lão thứ tám vừa mới mở miệng, tất cả mọi người bắt đầu bị kích động phẫn nộ.Năm vị Cự Kình vốn đang công kích Hoàng Nê Cổ Tỉnh cũng đồng thời dừng tay, bọn họ cũng nhìn thấy thiếu nữ đi vào trong hào quang.

Thiếu nữ này quốc sắc thiên hương, trên người mặc Nạp Lan Phật Y, chân đạp Cửu Phẩm Phật Liên ( đài sen phật chín tầng), vẻ cao thượng nói không ra lời vượt khỏi đời thường.Quả thực chính là hóa thân của thuần khiết hiền lành lương thiện, ít nhất ở mặt ngoài nhìn vào thì mỗi người cũng có cảm giác như thế.Nhưng mà nàng cũng là người đồng thời đi ra từ trong Phật tháp với Phong Phi Vân.

Nàng là một người đơn thuần mà thánh khiết, nhưng còn Phong Phi Vân cũng là Yêu Ma Chi Tử.

Rất nhiều người đều hoài nghi là Phong Phi Vân đang lợi dụng nàng, biến nàng trở thành một con cờ.Sáu vị đại Cự Kình không tiếp tục công kích Hoàng Nê Cổ Tỉnh, ngược lại chậm rãi vây quanh lại đây, bao bọc lấy Phong Phi Vân ở chính giữa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Sáu cỗ lực lượng khí thế hào hùng, đè ép khiến cho một tòa phật điện ở bên cạnh đều sụp xuống, hóa thành một tòa phế tích.

Những pho tượng Phật bằng vàng ròng đều bị đè ép thành khối vàng với hình thù kỳ quái, ngói lưu ly thì càng là bể nát thành phấn vụn.Người tốt khó xử, hiện tại Phong Phi Vân khắc sâu hiểu rõ những lời này!- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi đang định giở trò gian trá gì ?Một vị lão tổ Phong gia đứng ở trên một bức tường đất.

Lão mặc áo bào bát quái, cầm trong tay một chiếc Đồng Lô màu xanh.Gương mặt lão tổ Phong gia đầy những nếp nhăn, mái tóc bạc trên đầu dài ba trượng.

Trong đôi mắt già nua mà lanh lợi hiện ra vẻ nghiêm nghị.

Lão vừa mới mở miệng chính là chất vấn Phong Phi Vân, thật giống như đang dạy bảo một vãn bối hậu sinh.Nếu như Phong Phi Vân vẫn là đệ tử của Phong gia, có lẽ còn có thể có vài phần kính trọng đối với lão.

Nhưng mà hiện tại hắn cũng không liếc mắt nhìn lão một cái, chỉ ho khan hai tiếng rồi nói: - Ta có thể gây ra được chuyện gì.

Chẳng qua ta chỉ là một kẻ tiểu tốt, ở trong mắt những cấp bậc Cự Kình như các ngươi dù sao cũng chỉ là con kiến hôi thôi.Phong Phi Vân đương nhiên nhìn ra được bọn họ đều đang hoài nghi chính mình, cho là hắn có âm mưu động trời nào đó, nên muốn trấn áp hắn.

Phong Phi Vân chỉ là trong lòng cười lạnh, cười những người này không biết, nhưng hắn không nói ra một câu giải thích nào.Bởi vì cho dù hắn nói thêm mấy câu giải thích, những người này cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng.- Lớn mật, cũng dám lấy loại giọng điệu đó để nói chuyện cùng lão phu, trong thân thể quả nhiên chảy xuôi Yêu Ma Chi Huyết, quá ngông cuồng.Phong gia lão tổ cảm giác vô cùng mất mặt.Một kẻ tiểu bối trong gia tộc của chính mình, lại còn nói năng kiêu căng với lão như thế, vẫn còn mang theo sự miệt thị trần trụi, thế này còn không khiến cho người ngoài chê cười sao?Nếu mà không giáo huấn tiểu bối này một chút, vậy mặt mũi lão tổ còn biết giấu vào đâu?- Ta sẽ còn nói như vậy !Thành kiến của Phong Phi Vân đối với Phong gia cực kì sâu sắc.

Chỉ bởi vì một kiện yêu ma chiến y mà đuổi giết hắn, định lấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn.

Lão tổ Phong gia chẳng qua cũng chỉ là hạng người mà trái tim để lợi ích che mờ, cần gì phải có bất cứ sự tôn kính gì đối với bọn họ ?-------Chương 159: Tấn Hà Đồng LôPhong Phi Vân nghiêm mặt nói: - Chỉ cần Phong Phi Vân không chết, sớm muộn có một ngày ta sẽ trở lại Phong gia thu hồi những gì vốn nên thuộc về ta.

Đến lúc đó có thù báo thù, có oán trả oán.- Đồ phản loạn nhà ngươi, xem ra không lưu được ngươi lại !Lão tổ Phong gia phùng mang trợn mắt, mái tóc bạc trên đầu bay tán loạn.

Lão đánh ra Đồng Lô màu xanh cầm trong tay.

Đồng Lô mặc dù chỉ có to như nắm đấm, nhưng mà trên mặt có khắc sáu trận pháp lại cực kì chằng chịt, tràn ngập trí tuệ linh tính.Phong Phi Vân đã sớm nghe nói, Phong gia tổng cộng có ba món Linh Khí trấn tộc, trong đó liền có một kiện là một chiếc Đồng Lô, nặng ba nghìn tám trăm cân, lại chỉ có to như nắm đấm người ta.

Trên bề mặt có điêu khắc văn tự từ mấy ngàn năm trước.Chiếc Đồng Lô này chính là tổ tiên Phong gia khai quật từ từ một con sông lớn.Nó chìm nghỉm trong bùn cát mấy ngàn năm, đã sớm mục nát không còn hình thù gì.

Trải qua vài thế hệ Phong gia rèn luyện, mới có dáng dấp "Tấn Hà Đồng Lô" hôm nay.Đồng Lô khéo léo tinh xảo, có khắc hai tai, phía trên có hình tứ giác có khắc chữ cổ ẩn chứa trí tuệ linh tính.

Trong ba món Linh Khí tại Phong gia, lực công kích của "Tấn Hà Đồng Lô" không được coi là mạnh nhất, lực phòng ngự cũng không phải mạnh nhất, nhưng mà nó lại có được uy năng dung nạp thiên địa.Truyền thuyết từng có một vị tiền bối Phong gia, lợi dụng đại thần thông hoàn toàn hồi phục Tấn Hà Đồng Lô rồi thu cả một quả núi lớn vào trong Đồng Lô, tế luyện thành một khối Ngoan Thiết ( sắt cứng ) chỉ to bằng nắm đấm.

Chất liệu của khối Ngoan Thiết này có khả năng dùng để nung khô bảo khí đỉnh cao.Cả một quả núi lớn đều có thể luyện hóa thành Ngoan Thiết to bằng nắm đấm, nếu là thu một người vào trong Đồng Lô, còn không luyện hóa thành một hạt cát sao ?Đồn đại là như vậy, mỗi một đệ tử Phong gia đều biết điều đó, cho nên đối với Tấn Hà Đồng Lô cũng khá là kính sợ.

Nếu mà gặp phải một kiện Linh Khí này thì có lẽ chạy trối chết được là tốt nhất.Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại cũng không thể trốn, thậm chí ngay cả lui cũng không thể lui.- Miểu Quỷ Ban Chỉ!Miểu Quỷ Ban Chỉ trên bàn tay Phong Phi Vân bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Nó phát ra âm thanh "Quỷ linh" kì quái.

Xoạt, Miểu Quỷ Ban Chỉ đen nhánh bay lên từ ngón cái, trên mặt hiện ra một đám ánh sáng lớn đen sì.Trên Miểu Quỷ Ban Chỉ có sáu văn tự từ thuở xa xưa, biến thành sáu món đồ cổ.

Đó là "Bát Quái Huyền Văn", "Tứ Dương Cổ Đỉnh", "U Minh Thần Tháp", "Thần Vương Phi Thiên", "Bách Quỷ Phó Yến", "Vạn Gia Đăng Hỏa".

Những món đồ cổ này Long Mã Hà Đồ trong đan điền Phong Phi Vân, chúng đều vô cùng thần kì, tựa như sáu dấu hiệu viễn cổ che giấu một đại bí mật.

Chỉ là vẫn còn không ai có thể đủ sức phá giải nó.Sáu món đồ cổ bắt đầu vận chuyển, tựa như sáu đại trận siêu cấp được khởi động.Một linh hồn con Xích Long du ngoạn trên thành Ban Chỉ, nó phát ra những tiếng gầm rống kiêu ngạo trầm trầm.

Khí Linh của Linh Khí cũng bắt đầu hồi phục, linh tính càng được kiện toàn hơn.- Miểu Quỷ Ban Chỉ!Từ trong Hỏa Ma Thân cực lớn truyền đến âm thanh của Hỏa Đầu Đà, vị lão ma này tức thì nhận ra được ngay một quả Ban Chỉ đen nhánh này.Miểu Quỷ Ban Chỉ lúc trước chính là báu vật của Sâm La Điện, chính là Tam gia lấy trộm từ trong Sâm La Điện mang đi.

Hắn muốn nghiên cứu ra huyền bí trong Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Chỉ tiếc huyền bí thì vẫn chưa nghiên cứu ra được, ngược lại vì hắn rước lấy họa sát sinh nên cuối cùng bị chết ở trong tay Đông Phương Kính Nguyệt.Hỏa Đầu Đà biết rõ lai lịch của Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Mặc dù chỉ là một kiện chuẩn Linh Khí, nhưng mà lại được mỗi vị chủ nhân đại điện đều coi là bảo vật viễn cổ huyền bí.

Lão không nghĩ ra Miểu Quỷ Ban Chỉ làm thế nào liền biến thành một kiện Linh Khí, nhưng lại rơi vào trong tay một tiểu bối như vậy.Miểu Quỷ Ban Chỉ và Tấn Hà Đồng Lô bắt đầu tranh đấu kịch liệt.

Hai kiện Linh Khí đều là bảo vật thần bí cổ xưo, lực lượng ẩn chứa đến nay vô phương được người ta hoàn toàn phá giải.Miểu Quỷ Ban Chỉ và Tấn Hà Đồng Lô có thể tích cũng không lớn, nhưng mà lực lượng bộc phát ra ngoài lại cực kì cường đại.

Mỗi một Đạo Linh quang bay ra đều không thua gì Linh Thông do Cự Kình đánh ra.

Chúng nện cho lớp mây trên trời đều lập tức tiêu tan.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Lực chiếm đoạt của Tấn Hà Đồng Lô thần bí căn bản vô phương trấn áp nổi Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Ngược lại còn bị Miểu Quỷ Ban Chỉ đụng phải làm vang lên những trận "Thùng thùng", thật giống như bị nện xuyên qua.Linh Khí chính là Thần Binh trấn áp một chốn, coi như là một vài Cự Kình cũng không nhất thiết có thể có được, chớ nói chi là những người khác.Trong số sáu vị Cự Kình ở đây, lại chỉ có ba người có được Linh Khí.Một cái là "Tấn Hà Đồng Lô" của Phong gia lão tổ, một cái là "Toái Không Linh Kiếm" của tổ sư Đại Diễn Tiên Môn, còn có một cái chính là "Ma Hỏa Vân Phàm" của Hỏa Đầu Đà.Cự Kình có được Linh Khí và Cự Kình không có được Linh Khí, chênh lệch vẫn là rất lớn.Dù sao uy lực của Linh Khí thật sự quá cường đại, một khi hoàn toàn kích động là có thể phát huy ra được uy lực có tính chất áp đảo.Cho nên mặc dù sáu vị Cự Kình đến đây, nhưng mà chiến lực cường đại nhất vẫn cứ là ba người Phong gia lão tổ, tổ sư Đại Diễn Tiên Môn, Hỏa Đầu Đà này.Chỉ có điều là Linh Khí đều là báu vật tuyệt sát, coi như là Cự Kình cũng rất ít khi hoàn toàn hồi phục nó.

Bởi vì cần phải hao phí nguyên khí thật sự quá lớn.Hơn nữa không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không ai nguyện ý mang Linh Khí ra để rêu rao gây sự chú ý khắp nơi, sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

Nếu mà bị môn phái tà đạo chú ý, thậm chí có khả năng dẫn đến tai họa diệt môn bất ngờ.Phong gia có thể đứng sừng sững tại phủ Nam Thái hơn một ngàn năm, trở thành thế lực lớn hàng đầu tối cao nhất, thì ba món Linh Khí chính là trụ cột lớn nhất.

Chỉ cần có ba món Linh Khí ở đó, là có thể duy trì cơ nghiệp ngàn năm của Phong gia không suy sụp.Nhưng thế lực lớn hàng đầu khác có khi chỉ có một kiện Linh Khí, mà có nơi thậm chí ngay cả một kiện Linh Khí cũng không có, chỉ có Linh Khí không hoàn chỉnh chống đỡ cho cả môn phái hoặc là gia tộc.Phong gia kỳ thật là khá cường đại.Nhưng mà tiểu bối Phong Phi Vân lại liên tiếp tung ra hai kiện Linh Khí để dùng là Vô Địch Thiền Trượng và Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Điều này quả thực khiến cho mấy vị Cự Kình kia đều ghen ghét đến nổi điên.Hai kiện Linh Khí, hai kiện Linh Khí a!

Đủ để sáng lập một tiên môn cỡ lớn!- Hãy để cho người Phong gia bọn họ tự mình giải quyết đi!

Linh Khí tranh chấp, lực phá hoại thật sự quá lớn.

Coi như là Cự Kình đều có thể bị gây tổn thương đến!Lão tổ Tần gia kêu lên một tiếng.-------Chương 160: Nữ Thi Thức Tỉnh (1)Mặc dù Cự Kình cũng khá cường đại, coi như là một vị Cự Kình khác mang theo một kiện Linh Khí thì có thể đánh bại được Cự Kình, nhưng mà lại căn bản vô phương giết chết Cự Kình.Muốn giết chết một vị Cự Kình, nói dễ vậy sao, coi như là Linh Khí cũng rất khó lòng làm được.Lão tổ Tần gia tự nhiên không phải sợ hãi, chỉ là ôm tâm trạng xem kịch vui, muốn nhìn người Phong gia bêu xấu, rồi mất mặt trước mặt đông đảo tu tiên giả.- Phong gia lão nhi, xem ra ngươi là càng sống càng đi thụt lùi.

Ngay cả một tiểu bối đều không thể trấn áp, lão phu tới giúp ngươi một tay!Hỏa Đầu Đà phát ra tiếng cười lạnh lẽo nham hiểm, rồi công kích đến cuộc chiến.Lão ma này đương nhiên không phải đi giúp lão tổ Phong gia dọn dẹp môn hộ, mà là vì muốn cướp lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ trong tay Phong Phi Vân.

Đây chính là báu vật của Sâm La Điện bọn họ, nó che giấu một đại bí mật làm kinh động thế gian.

Lão nhất định phải đoạt nó lại.Hai vị Cự Kình lại liên thủ đi trấn áp một vị tiểu bối thế hệ trẻ tuổi, chuyện này nếu mà truyền ra thì uy danh của hai vị Cự Kình đương nhiên là có tổn hại, nhưng mà danh tiếng của Phong Phi Vân nhất định sẽ làm kinh ngạc thiên hạ.- Phen này thì xong, hai vị Cự Kình xuất thủ, người phương nào thiên hạ mà chống đỡ được?Đông đảo tu sĩ đã sớm chết lặng, bị Phong Phi Vân chiến lực làm cho kinh ngạc không nhẹ.

Thế nhưng khi hai vị Cự Kình đồng thời ra tay xuất thủ, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thương tiếc cho Phong Phi Vân.Xem ra một vị vương giả của thế hệ trẻ tuổi thật sự phải kết thúc ở đây, chết ở trong Thần Miếu.Đông Phương Kính Thủy hỏi: - Nhị gia gia, ta có cần... ra mặt trợ giúp hắn một tay hay không?Ông lão cưỡi trên sơn dương kia vuốt vuốt mái tóc giống như tổ quạ trên đầu, ít nhiều có hơi liếc mắt nhìn Đông Phương Kính Nguyệt mà cười nói:- Nha đầu, ngươi nói như thế nào?Một già một trẻ này đều cho là Đông Phương Kính Nguyệt có tình ý sâu sắc đối với Phong Phi Vân.

Cho nên về phần bọn họ cũng có ý trợ giúp Phong Phi Vân một tay để lôi kéo một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận vào đại môn gia tộc Ngân Câu, nhưng mà vẫn kẻ xướng người hoạ trêu ghẹo Đông Phương Kính Nguyệtnhư trước.Nghĩ muốn bức nàng chính miệng nói ra lời cầu khẩn.Nhưng mà bọn họ không biết, kỳ thật cảm giác hiện tại của Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân là khá mơ hồ.

Có hận ý, cũng có sự tán thưởng khen ngợi nói không ra lời, nhưng nếu muốn nàng vốn là nữ nhân tự cho mình rất cao như vậy mà phải nói ra lời cầu khẩn, thì đó quả thực so sánh còn khó hơn lên trời.Bất kể là nữ nhân dạng gì, vào lúc ban đầu da mặt đều là rất mỏng!Nếu mà một nữ nhân da mặt đã dầy, như vậy bọn họ khẳng định đã từng gặp phải một nam nhân da mặt rất dầy, da mặt này là có khả năng học hỏi, cũng có thể do làm bộ !Học hỏi, da mặt cũng dầy; mà làm bộ giả vờ, da mặt cũng dầy.Nhưng mà Đông Phương Tứ tiểu thư của của chúng ta vẫn là một đại cô nương, mới từ trong một nơi như cung Thần Long phủ Thiên Nhạc ở Thần Sơn Cổ Khuyết bước vào đời, da mặt chính là thật sự mỏng.

Coi như là thật sự có ý định đối với người nào đó như vậy thì cũng không có khả năng nói ra miệng, kia thật sự là xấu hổ a!- Chết thì chết vậy!

Một Yêu Ma Chi Tử mà thôi, gia tộc Ngân Câu chúng ta không đáng vì hắn mà đắc tội với nhiều tu tiên cường giả như vậy.Đông Phương Kính Nguyệt nói: - Vả lại đối với hắn thì ta hận thấu xương, đã chết là tốt nhất, để ta đỡ phải tự mình động thủ.- Ngươi xác định sẽ không chết vì tình với hắn ?Đông Phương Kính Thủy hỏi.Đông Phương Kính Nguyệt trợn mắt liếc nhìn hắn, rồi nói với âm thanh lạnh lùng: - Ta chỉ coi như một con dã cẩu đã chết, nhiều nhất đào cái hố giúp hắn để đem hắn đi chôn.- Ai!

Một nữ nhân lại sẽ thay một người đàn ông nhặt xác, đây là phu táng...

Khụ khụ, không, không, chôn dã cẩu, chôn dã cẩu, một con dã cẩu quả là lớn.Nhị gia gia vội vàng đổi giọng, lại là trêu chọc Đông Phương Kính Nguyệt một phen.Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, Đông Phương Kính Nguyệt chỉ là thẹn thùng thôi, không chịu nói ra mồm.

Kỳ thật sâu trong nội tâm vẫn không mong muốn Phong Phi Vân phơi thây chốn này.

Cho nên đến lúc cần thiết thì bọn họ cũng vẫn sẽ xuất thủ, coi như không vì Đông Phương Kính Nguyệt, thì cũng muốn vì gia tộc Ngân Câu mà thu phục một anh tài trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng vô tận.- Rầm, rầm, rầm!Phong gia lão tổ và Hỏa Đầu Đà đều mang theo Linh Khí, Tấn Hà Đồng Lô và Ma Hỏa Thân đồng thời khởi xướng công kích.

Phong Phi Vân đúng là vẫn cứ vô phương ngăn cản, trên người bị nện ra vô số vết thương.

Một chiếc xương sườn bị Tấn Hà Đồng Lô đánh trúng trực tiếp gãy lìa, nếu không phải nhờ có Linh Chu trong đan điền phản kích hất ra thì thân thể Phong Phi Vân đều đã bị Tấn Hà Đồng Lô đánh xuyên qua.- Phốc!Phong Phi Vân bị Ma Hỏa Thân nện cho một quyền vào trên lưng, lưng phát ra tiếng rách phựt phựt, thiếu chút nữa liền sụp đổ, cả thân thể thiếu chút nữa bị cắt thành hai đoạn.Hai vị Cự Kình cộng thêm hai kiện Linh Khí, căn bản không phải hiện tại Phong Phi Vân có khả năng chống lại.

Nhưng mà hắn lại cũng không lui nửa bước, vẫn cứ kiên trì, không muốn để cho bọn họ gây ảnh hưởng đến Nạp Lan Tuyết Tiên đang trấn áp nữ thi.Nếu mà Phong Phi Vân muốn đi, những người này chưa chắc có thể ngăn cản hắn nổi.

Nhưng mà hắn lại không thể đi, coi như muốn đi thì cũng phải chờ Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra rồi mới mang theo nàng cùng nhau rời đi.Mặc dù toàn thân đều là những chỗ bị tổn thương, nhưng mà hắn vẫn cứ kiên trì.

Hắn đang đợi, đang đợi!Thời gian nửa canh giờ đã càng ngày càng gần, lực lượng của Cổ Tu Đan trong thân thể hắn đã bắt đầu yếu bớt, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn chưa thấy đi ra từ trong hào quang.Đông Phương Kính Nguyệt lại há có thể không nhìn ra Phong Phi Vân đang làm gì.

Với lực lượng hiện tại của hắn, hoàn toàn có khả năng phá tan bao vây rồi xông đi ra ngoài.

Thế nhưng mà hắn lại vẫn bảo vệ tại bên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Vậy hắn còn có thể làm gì, còn không phải đang đợi một người thiếu nữ đi vào trong hào quang kia sao.Xứng đáng, đã chết cũng xứng đáng, ta coi như chôn một con dã cẩu!Đông Phương Kính Nguyệt trong lòng bình thản, nhìn như không thèm để ý, nhưng mà năm ngón tay cũng đã nắm rách chéo áo.

Đúng như Phong Phi Vân nói- Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt này có lòng dạ chật hẹp, độ lượng quá nhỏ....Trong hào quang, Nạp Lan Tuyết Tiên đứng ở bên bờ giếng Hoàng Nê Cổ Tỉnh, nàng nhìn nữ thi ở phía trên.

Lần này chính là quan sát từ khoảng cách gần, nàng phát giác nữ thi này đích xác khá xinh đẹp, mặt rất nhỏ chỉ có lớn như bàn tay vậy, cằm nhọn, cái mũi rất thẳng.-------Chương 161: Nữ Thi Thức Tỉnh (2)Đặc biệt dáng người kia quả thực khiến cho mỗi một nữ nhân đều phải ghen tị, hai chân thon thả dài đến có hơi quá phận.

Nạp Lan Tuyết Tiên tự nhận là vóc người rất tốt, nhưng mà so với nữ thi thì lại có vẻ chân hơi ngắn.Đến lúc nàng khống chế Cửu Phẩm Liên Thai bay đến bên cạnh nữ thi thì mới phát giác vóc người của mình lại bình thường như thế, chân nàng không có dài, không có thẳng như người ta.

Eo lưng cũng không có mảnh mai như người ta.

Mà ngay cả bộ ngực trắng tinh cũng kém một mảng lớn.Nạp Lan Tuyết Tiên càng xem càng tức, tại sao bất kì cái gì đều không sánh nổi bằng nàng ta, thiếu nữ này đã biến thành yêu tinh hay sao?Trấn áp, nhất định phải trấn áp!Tuyệt đối không thể để cho nàng ta sống lại!Nạp Lan Tuyết Tiên liền lấy ra Phỉ Thúy Phật Châu, Phật Châu lóng lánh chói mắt, tản mát ra ánh sáng màu xanh dịu, từ trong chín lỗ thủng tràn ra từng đạo phật quang.Nàng vừa mới xuất ra Phỉ Thúy Phật Châu, tính toán hoàn toàn hủy hoại ấn ký sinh mệnh trong thân thể Tiêu Nặc Lan thì đột nhiên toàn thân chấn động.

Nàng giơ Phỉ Thúy Phật Châu, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nữ thi, một đôi mắt đen huyền trợn trừng so với bồ đào còn muốn tròn hơn.Tê!Nữ thi vốn hai mắt nhắm nghiền, giống như mỹ nhân đang ngủ thì giờ phút này đã mở mắt, trong đôi mắt có đôi đồng tử màu đỏ giống như thể đại dương mầu đỏ trông cực kì dọa người.Kì quái!

Khủng bố!

Âm trầm!Nữ thi đã chết hơn một ngàn năm, tuyệt đại giai nhân trước đây xinh đẹp đến danh truyền thiên hạ, giờ phút này đã mở mắt.Ánh mắt này vốn là màu đen, nhưng mà sau hơn một ngàn tám trăm năm khi mà mở ra lần nữa thì lại biến thành màu đỏ, không còn mầu xanh, linh tính biến mất, còn lại tràn đầy kì quái và sát khí.Nạp Lan Tuyết Tiên nắm Phỉ Thúy Phật Châu, toàn thân đều vẫn không nhúc nhích, lấy tay che miệng, ngừng thở, kinh ngạc đến ngay cả nói đều cũng không nói ra được.

Nàng gắt gao cắn môi- Trời ạ!

Ánh mắt của nàng ấy so với ta cũng xinh đẹp hơn!Bàn tay của Tiêu Nặc Lan vươn ra, trực tiếp cầm chắc cổ của nàng, một đôi mắt nhung đỏ bầm màu máu, giờ phút này không hề xinh đẹp nữa mà hung ác đáng sợ!...Thời gian nửa canh giờ càng ngày càng gần, vết thương trên người Phong Phi Vân cũng càng ngày càng nặng, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn chưa đi ra từ trong hào quang.

Chẳng lẽ nàng đã cái gì đó đáng sợ ư?Phong Phi Vân cũng không chờ nổi nữa, hắn thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, lấy Vô Địch Thiền Trượng khắc trên mặt đất sáu Độ Trận Liên Thai nối liền nhau.

Hắn tính toán tự mình tiến vào trong hào quang, mang Nạp Lan Tuyết Tiên đi.

Coi như vô phương trấn áp Tiêu Nặc Lan, hiện tại cũng nhất định phải đi rồi.Lực lượng của Độ Trận Liên Thai vốn là vô phương vượt qua hào quang cổ trận.

Thế nhưng mà ngay trong khoảnh khắc mới vừa rồi kia, lực lượng của hào quang không biết tại sao đột nhiên yếu bớt.

Phong Phi Vân bắt được cơ hội này liền trực tiếp xông vào trong hào quang.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Chỉ trong một cái nháy mắt, Hỏa Đầu Đà nên một đạo chưởng ấn công kích tới.

Thế nhưng mà lại không đánh trúng Phong Phi Vân, ngược lại nện vào trên một tầng hào quang kia.- Tiểu tử này không ngờ cũng xông được vào trong hào quang !Lão tổ Phong gia đã muốn đi theo sát để cũng vào, nhưng mà lại bị lực lượng hào quang ngăn cản hất trở về, đánh bay đi ra ngoài.Giờ khắc này lực lượng của hào quang trở nên càng cường thịnh hơn, mà ngay cả Hoàng Nê Cổ Tỉnh đều bắt đầu chấn động kịch liệt.

Một đạo hung mang đột ngột bay thẳng lên trời cao, đánh cho sáu vị Cự Kình đều bị bắn bay đi ra ngoài.Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!Sáu vị Cự Kình tựa như Hồ Lô đổ lăn mà ngã trên mặt đất, nện ra sáu cái hố to hình người, hoàn toàn vô phương ngăn cản một cỗ lực lượng kia.Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Ban ngày đột nhiên biến thành đêm tối, mặt trời bị các vì sao và mặt trăng thay thế.Trên màn trời lấp lánh các vì sao, vòm trời sao di chuyển tựa hồ biểu thị đại sự trời long đất lở gì đó đang phát sinh.Cái này nhất định sẽ là một ngày không tầm thường, những chuyện không tầm thường phát sinh năm lần bảy lượt!Vốn đang là ánh nắng tươi sáng lúc ban ngày, vầng thái dương chiếu rọi, hoa thơm chim hót.

Nhưng rồi trong khoảnh khắc mây đen che kín mặt trời, ban ngày biến thành đêm tối.Trên bầu trời đầy sao lấp lánh, một vầng trăng sáng giữa trời!Đây là một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng ngời tựa như dải lụa rủ xuống từ trên bầu trời, chiếu rọi vào trên mặt người ta.- Nhật nguyệt luân phiên, vòm trời sao di chuyển !

Loại thiên tượng này đã mấy ngàn năm không hề xuất hiện.

Trong sách cổ có ghi chép, lần trước lúc nó xuất hiện được tường thuật chính là lúc đêm trước, khi mà Thần Tấn Vương Triều lập quốc.Nhị gia gia ngồi ở trên lưng sơn dương, tẩu hút thuốc lá vẫn còn đặt ở trên miệng, trong miệng mơ hồ thì thầm.Ở ngoài mấy chục vạn dặm, trên một tòa tháp cao chọc trời, một ông lão đứng ở trên Vọng Tinh Thai ( đài ngắm sao), người mặc trường bào màu xanh từ lụa Đại La, chân dẫm trên một Viên Bàn ( bàn tròn) cao chín trượng mà ngắm nhìn ra xa xa.Lão già nua đến mức không còn biết được tuổi tác, cũng không biết đã sống bao nhiêu thời đại, trên mặt tràn đầy dấu vết năm tháng!Từ mi tâm có một đạo Thiên Nhãn mở rộng, bắn ra một đạo ánh sáng.

Lão nhìn về phía nam xa xôi, tựa hồ thấy được một hình ảnh khó có thể tin nổi mà thở dài nói: - Nhật nguyệt luân phiên, Đấu Chuyển Tinh Di ( vòm trời sao di chuyển )!

Thiên tượng như thế, nếu không phải có đại Thánh Nhân xuất thế thì chính là có đại Ma vương xuất thế.

Xem ra phía nam tất có đại sự động trời phát sinh, đã vô phương ngăn cản.Trong phủ Trung Châu, Thần Đô.Trong một tòa cung điện khí thế hào hùng vọng đến một tiếng kêu kinh ngạc, quả thực có hai đạo ánh sáng chói mắt lao ra từ trong cung điện, bắn thẳng đến bầu trời phía nam.- Truyền lệnh ta, cử Chấn Thiên Hậu đích thân đi tới phủ Nam Thái...Không lâu sau, một đạo mật lệnh truyền vào phủ Chấn Thiên Hậu, ngay sau đó một con thần điêu từ trong phủ Chấn Thiên Hậu lao ra.

Nó hóa thành một đạo cầu vồng màu đen phá tan tầng mây mà bay về hướng nam.Kính Hoàn Sơn đã phát sinh thiên tượng làm kinh động cả Thần Tấn Vương Triều.

Ngay cả mấy trăm tiểu quốc chung quanh cũng có cường giả bị kinh động.

Phàm là hạng người có tu vi cường đại, giờ phút này đều ngửi được một cỗ khí tức không tầm thường.Phong Phi Vân vừa bước một bước vào trong hào quang liền cảm giác được không ổn, dưới chân sinh ra một luồng khí lạnh.

Khí lạnh cấp tốc lan tràn, từ bắp đùi đến sống lưng, đến cột sống, sau đó xông đến tận gáy.Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!Một cỗ phản ứng theo bản năng khiến cho Phong Phi Vân rất muốn trốn tránh.

Nhưng rồi hắn lại cảm giác được toàn thân của mình đều bị đông lạnh, căn bản vô phương nhúc nhích.- Rầm!Một đạo bóng dáng không nhìn thấy trực tiếp nện lên trên người Phong Phi Vân, đánh hắn bay đi ra ngoài.-------Chương 162: Bên Bờ Cổ TỉnhPhong Phi Vân tự nhận là nhãn lực không tồi, nhưng mà lại không hề thấy rõ bóng dáng đối phương.- Rầm!Thân thể Phong Phi Vân đụng phải một bức tường, thiếu chút nữa làm cho đầu khớp xương toàn thân hắn đều bị nện vỡ.Lại là một kích nữa, thân thể lại không bị khống chế mà bay đi ra ngoài.

Thế nhưng mà một cỗ khí tức nguy hiểm kia, một cỗ lực lượng linh hồn lớn lao có thể chèn ép đến nát người cũng vẫn không hề biến mất.- Rầm!Lại đụng phải một bức tường kia.

Không, đây không phải bức tường, mà là một cái...

Hoàng Nê Cổ Tỉnh kia.Phong Phi Vân nhìn khắp mọi nơi, nào có bóng đen gì, chỉ có một chiếc Hoàng Nê Cổ Tỉnh này hiện ra ở trước mắt, trông cực kì bắt mắt.Đối với Hoàng Nê Cổ Tỉnh hắn một mực liền cực kì hiếu kỳ, nhưng lần này cũng là lần đầu tiên hắn được ở gần Hoàng Nê Cổ Tỉnh như vậy.

Trong Cổ Tỉnh rốt cuộc có cái gì đây?Trong Cổ Tỉnh ( giếng xưa ) có thể thai nghén ra được một khối nữ thi, chẳng lẽ bên trong thật sự chứa một giếng toàn nước thi thủy?Phong Phi Vân không hề để ý đến chuyện không thấy được bóng dáng đen đen kia nữa.

Bàn tay đặt trên Hoàng Nê Thai thả lỏng ra.

Cổ Tỉnh này chính là được xây dựng hơn một ngàn năm trước.

Đồn đại chính là trụ trì Thương Sinh Tự đã lấy thân mình biến thành.

Trên đó quả nhiên tràn đầy khí tức từ thuở xa xưa.

Ngón tay sờ bên trên mặt, thật giống như đang sờ trên một khối hài cốt từ thuở xa xưa.Khí lạnh!Lại là một cơn khí lạnh có thể làm cho trái tim người ta đông lạnh thành khối băng.

Nó phát tán ra ngoài từ trong Hoàng Nê ( bùn vàng) vẻn vẹn chỉ là một khoảng khắc thoáng qua.

Vậy mà cũng đã đủ làm cho ngón tay Phong Phi Vân nứt ra, da vỡ vụn, cơ thể nứt ra để lộ bạch cốt, trên đó vẫn còn dính đầy lớp băng sương.Hắn hiện tại chính là có lực lượng Bán Cự Kình, nhưng mà lại vẫn không ngăn cản được khí lạnh từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh phát tán ra ngoài.

Nếu là những người khác, khẳng định đã trực tiếp đông lạnh thành mảnh vụn.- Đó là...Mặc dù khí lạnh trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh làm lạnh thấu xương, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng.

Hắn nhìn về hướng vào trong Cổ Tỉnh, bên trong hôn ám mờ mịt, lượn lờ mà loang lổ, rất khó thấy rõ bên trong có cái gì.Bỗng nhiên, một cỗ linh hồn lực lượng đủ sức nuốt chửng người ta thổi ra từ bên trong.

Phong Phi Vân cả kinh kêu một tiếng mà toát ra mồ hôi lạnh.

Bên trong khẳng định có tồn tại gì đó vô cùng đáng sợ, không thể nhìn nữa.- Rầm!Phong Phi Vân vội vàng thu hồi ánh mắt, mặc dù mới vừa rồi chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng mà trong đôi mắt hắn đã xuất hiện đầy những sợi tơ máu, thiếu chút nữa liền bị chảy máu mắt.- Rầm!Phong Phi Vân vừa mới quay đầu liền bị dọa đến hoảng sợ.

Hắn đột nhiên lui về phía sau một bước, trái tim co rút thu nhỏ lại mãnh liệt, thân thể trực tiếp dán ở trên thành giếng Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Hai mắt hắn nhìn chăm chú phía trước, rồi hỏi với vẻ hơi dè chừng: - Ngươi...

Ngươi đã sống lại ?Bóng đen rốt cục lộ ra hình dáng, từ đầu đến cuối nàng đều đứng ở phía sau Phong Phi Vân.Hào quang từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh lao ra rồi rơi xuống, chúng bao phủ hình bóng của nàng làm ánh lên vẻ thần bí vô hạn.

Vừa rồi nàng đã đứng ở phía sau Phong Phi Vân, cũng không biết đứng bao lâu.

Đến khi Phong Phi Vân vừa mới quay người lại, liền thấy được một đôi mắt đỏ đòng đọc gần trong gang tấc, cho nên mới bị dọa đến hoảng sợ, thân thể trực tiếp dán ở trên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Tiêu Nặc Lan vẫn không nhúc nhích, khoảng cách từ nàng đến Phong Phi Vân chỉ có ba bước.

Một đôi mắt đỏ kè nhìn thẳng chăm chú vào hắn, ánh mắt này so với Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân đều phải đáng sợ hơn, thật giống như hai mảnh đại dương đỏ bầm màu máu.Hào quang dần dần tan đi, ánh trăng và ánh sao trong màn đêm rơi xuống, thật giống như ngọn đèn pha trong đêm tối soi rọi xuống đỉnh đầu của nàng, mà Phong Phi Vân liền đứng ở trong một góc của ngọn "Đèn pha" này.Nàng nhẹ nhàng hô hấp, vào lúc hít hít ánh sao và ánh trăng từ trên trời cao thì cái mũi ngọc thanh tú tinh xảo hoàn mỹ chun chun lại, trông tràn ngập linh tính.Hút lực lượng của ánh trăng và ánh sao, đây là bí pháp mà chỉ Tu Chân Giả thời kỳ Thượng Cổ mới hiểu được, cũng sớm đã thất truyền.

Hiện tại cũng chỉ có trên người một số ít ỏi sinh vật từ thuở xa xưa mới có thể phát hiện.

Thế nhưng mà những sinh vật từ thuở xa xưa nào đó thường là bậc đại thần thông, ẩn cư tại những vùng bình nguyên đầm lầy hoang vu, biển sâu hay hồ cổ nên nhân loại cơ hồ rất ít khi nhìn thấy bọn chúng.Nhưng nữ thi nghịch chuyển sinh tử mà sống lại này không ngờ lại cũng sử dụng loại thuật tu luyện như thế này.

Chẳng lẽ hơn một ngàn tám trăm năm thai nghén, rốt cuộc khiến cho nàng đạt tới trình độ đáng sợ như thế này chăng ?Phong Phi Vân cảm nhận được trong thân thể nàng tản mát ra sát khí, giờ phút này hắn cũng không dám thở mạnh, e sợ làm kinh động nàng.

Không chỉ có là hắn, mà ngay cả những tu tiên giả ở cách mấy chục dặm có thừa thì giờ phút này đều là tâm thần rung động mà ngừng thở.- Thất thần!Phong Phi Vân vốn muốn thừa dịp lúc nàng đang hấp thu ánh trăng sao thì lặng lẽ trốn.

Nhưng mà vừa mới bước đi được một bước thì lại vấp phải một khối đá cứng, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

May là hắn dậm chân vững chắc nên mới đứng vững thân hình, thế nhưng cũng đã làm kinh động "Nữ thi" kia.Nàng đã không thể được xưng là nữ thi, bởi vì nàng đã hồi phục, chính là một người sống!Ánh mắt của nàng hơi vừa chuyển thì đôi mắt đỏ kè lại chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân, sát khí càng mạnh hơn, khí lạnh càng đậm.

Nàng chậm rãi bước ra một bước.Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau một bước.

Lần này hắn chú ý, cố ý né qua cục đá trên mặt đất.

Thế nhưng chỗ vừa rồi hắn mới bị vấp suýt ngã xuống đất, thì trên mặt đất lúc đầu kia nào có hòn đá gì, mà đúng là một người.Một nữ nhân!Nạp Lan Tuyết Tiên liền nằm ở dưới chân Phong Phi Vân, một mực liền nằm ở nơi này.

Chỉ có điều là mới rồi ánh mắt Phong Phi Vân đều tập trung vào Hoàng Nê Cổ Tỉnh, cho nên mới không hề chú ý đến nàng.Nàng nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết.Phong Phi Vân không hề lui về phía sau nữa, cũng không quản sát khí bức người của Tiêu Nặc Lan ở ngay bên cạnh.

Hắn vội vàng ngồi xổm người xuống giúp cho Nạp Lan Tuyết Tiên đứng lên, miệng kêu: - Tiên Tuyết, Tiên Tuyết, ngươi làm sao vậy?Dưới tình thế cấp bách, Phong Phi Vân lại hô lên cái tên trước kia của Nạp Lan Tuyết Tiên.

Cái tên Phong Tiên Tuyết này, hiển nhiên càng thân thiết hơn.Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn không nhúc nhích, Phong Phi Vân lúc này mới nhìn thấy trên cổ của nàng vấn còn in hằn một vết tay màu đỏ.

May là trái tim nàng vẫn còn đập, hô hấp cũng coi như bình thường.

Xem ra chỉ là bị người khác bóp cổ làm cho hôn mê bất tỉnh.-------Chương 163: Máu Chảy Thành Sông (1)Điều này cũng quá không bình thường.

Với trạng thái hiện tại của Tiêu Nặc Lan, quả thực chính là một vị Ma thần chỉ biết giết chóc, thì làm sao có thể chỉ bóp cổ nàng đến ngất mà thôi.

Chẳng lẽ là Nạp Lan Phật Y đã cứu nàng một mạng?Phong Phi Vân không hề quản nhiều như vậy nữa.

Hắn vội vàng cõng Nạp Lan Tuyết Tiên đứng lên, liền muốn rời khỏi đây.

Nhưng mà hắn còn chưa bước ra một bước, liền cảm giác được cổ mình phát lạnh, bị một bàn tay lạnh như băng xiết lại.Từ trong yết hầu Phong Phi Vân phát ra một tiếng kêu rên.

Tu vi chênh lệch quá lớn làm toàn thân hắn đều không thể nhúc nhích!Tiêu Nặc Lan gần trong gang tấc, móng tay sắc bén trên ngón tay dài mảnh khảnh thật giống như năm thanh kiếm nhọn thật dài, chúng đã để lại trên cổ Phong Phi Vân hai vết máu.- Miểu Quỷ Ban Chỉ!Trong lúc nhanh như chớp giật, Phong Phi Vân vội vàng hồi phục lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ, hy vọng thông qua uy lực của Linh Khí để trấn áp Tiêu Nặc Lan, hoặc là nói đẩy lui nàng.Đây là biện pháp tự cứu duy nhất mà lúc này Phong Phi Vân có khả năng nghĩ.

Nếu không chỉ trong khoảnh khắc, hắn sẽ bị mất mạng ở trong tay một vị Nữ Ma vừa mới sống lại này.Thế này cũng quá tệ hại, chẳng lẽ hắn phải trở thành kẻ đổ máu đầu tiên sau khi nàng chết mà sống lại ư, trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không cam lòng.

Nhưng mà từ chỗ cổ lại truyền đến âm thanh đầu khớp xương vỡ vụn, hắn cảm giác được huyết dịch nóng bỏng từ trong cổ ri rỉ thẩm thấu ra ngoài, nó đang chảy dọc xuống nhỏ giọt lên trang phục.Oán khí của nàng quả nhiên quá đậm, gặp người liền giết, căn bản không cần bất cứ lý do gì.

Những lời Tửu Nhục hòa thượng đã nói cũng không có sai một điểm nào, quả nhiên là một vị Nữ Ma xuất thế.Liền tại lúc Phong Phi Vân cảm giác được trước mắt càng ngày càng đen kịt, Miểu Quỷ Ban Chỉ rốt cục hồi phục.

Sáu trận đồ án cổ vọt ra, chúng bộc phát ra sức mạnh to lớn động trời, đánh thẳng vào mặt Tiêu Nặc Lan.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lực lượng Linh Khí hoàn toàn bùng phát dữ dội, có thể đánh sập cả một quả núi cao.Tiêu Nặc Lan cũng không nhúc nhích, mặc cho Miểu Quỷ Ban Chỉ đang đánh về hướng gương mặt mịn màng như gốm sứ của mình.

Miểu Quỷ Ban Chỉ đã cách da thịt ngọc ngà của nàng chỉ có một tấc thì đột nhiên bị bắn ngược trở về.Linh Khí lại bị bắn ngược trở về, sáu trận pháp cổ bị chấn nát.

Mấu chốt là nàng cũng không hề cử động một phen, liền đã đánh bay Linh Khí.- Ôi...Tất cả mọi người bị kinh ngạc, quả nhiên là một vị Nữ Ma xuất thế, ngay cả Linh Khí đều không thể gây thương tổn được nàng.

Đây là nàng muốn giết người tế đạo, mà người này chính là Phong Phi Vân, máu tươi của hắn sẽ nhuộm đỏ Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Kẻ nào xông vào chỗ không nên xông vào, sẽ phải trả giá một cái giá xứng đáng.- Tiêu...

Tiêu...

Nặc Lan!Phong Phi Vân cố gắng thốt ra từ trong kẽ hàm răng vài từ như vậy, có lẽ có khả năng bảo toàn một mạng.

Bởi vì ở trước mặt nữ ma đầu này, cho dù là Cự Kình cũng không dám liều mạng, đó là đang tìm chết a!Quả nhiên, sau khi nghe được vài từ này, màu đỏ trong mắt Tiêu Nặc Lan có hơi nhạt đi, tựa hồ không tin rằng sau hơn một ngàn năm, lại còn có người có thể biết được tên của nàng.Nếu mà hiện tại có người có thể kêu lên ba chữ "Phượng Phi Vân" này, Phong Phi Vân cũng vẫn sẽ ngơ ngẩn.Liền vào lúc nàng có hơi bị mất thần này, Phong Phi Vân vội vàng đánh văng ngón tay của nàng ra, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Hắn liền tính toán cõng theo Nạp Lan Tuyết Tiên thoát khỏi nơi đây.- Tiêu...

Nặc Lan.Nàng đang tự nói một mình nho nhỏ, đôi mắt trở nên có hơi đờ đẫn, tiếp theo lại lộ ra vẻ linh hoạt mà lẩm bẩm nói: - Đúng rồi, ta gọi là Tiêu Nặc Lan!Người đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm, cuối cùng đã nhớ lại tên mình, kí ức trong óc như thủy triều vọt tới.

Một số người, một số việc, nàng vẫn không hề quên, thế nhưng mà so với cũng đã quên đi thì không có gì khác nhau.

Thời gian đã trôi qua quá lâu, coi như là dáng dấp người nhà thân cận nhất thì cũng đều đã mơ hồ, bằng hữu khắc cốt ghi xương nhất cũng chỉ còn là một bóng dáng nhàn nhạt.Thời gian mười năm, liền đủ để cho người ta thấy dáng vẻ bằng hữu tốt nhất của chính mình đã nhạt nhòa, như vậy hai mươi năm thế nào?

Ba mươi năm sẽ ra sao?

Huống chi là hơn một ngàn tám trăm năm, coi như là cái tên mình thì nàng đều thiếu chút nữa quên đi, huống chi là những người khác?Trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh không hề có hào quang phun ra nữa, mà ngay cả những trận pháp cổ này đều đã bị hủy hoại.

Một vị Cự Kình thấy nàng đang thất thần liền hung hãn xuất thủ, lão muốn bất ngờ đánh chết nàng.Đã không có hào quang ngăn trở, vị Cự Kình này liền dễ dàng đánh tới đỉnh đầu của nàng.

Trên bàn tay có vô số điện mang đan xen vào, giống như phải biến tất cả mọi thứ thành phấn vụn.Đồng tử Tiêu Nặc Lan có hơi chợt lóe, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên.

Một đạo hào quang bắn ra từ trong ống tay áo, nó đánh tan điện quang đầy trời.Vị Cự Kình kia không nghĩ tới Tiêu Nặc Lan đã vậy còn quá nhanh liền tỉnh táo lại từ trong lúc thất thần.

Đôi mắt kia của nàng vẻn vẹn chỉ là hướng về phía lão mà trợn mắt nhìn một phen, nhưng đã đủ để cho lão cảm giác được trong lòng phát lạnh, trái tim đập mạnh dồn dập một hồi, thật giống như muốn nhảy ra từ trong thân thể.Thế này rốt cuộc là quái vật gì?Vị Cự Kình này cũng là nhân vật có tiếng đã tung hoành thiên hạ, nhưng chưa bao giờ lại thấy khiếp đảm giống như hiện tại, thật giống như gặp phải thiên địch.Lão muốn thu hồi chưởng ấn, muốn lui về, nhưng mà lại cảm giác được cổ của mình bị một bàn tay lạnh như băng cầm chắc.Thật giống như lưỡi hái trong tay tử thần, nó ôm lấy cổ, làm cho người ta tràn ngập sợ hãi!- Răng rắc!Vị Cự Kình này không có được vận may như là Phong Phi Vân, cổ hắn bị tay ngọc mảnh khảnh thon dài của nàng nắm lấy.

Mà ngay cả đầu lâu của hắn đều bị nàng dùng tay không bẻ ngoéo từ trên cổ xuống, thật giống như vừa hái một quả dưa hấu.Chỉ là quả "dưa hấu " này lại đang nhỏ máu!Một vị lão tổ cấp bậc Cự Kình uy chấn một chốn lại bị người ta dễ dàng nắm chặt mà dứt đứt cổ.

Ngay cả đầu lâu đều bị bẻ xuống, tựa như quả bóng cao su được nàng cầm ở trong tay.- Rầm!Thân hình Cự Kình rơi từ phía trên xuống.

Một khối thi thể không đầu, trong cổ vẫn còn chảy máu, tỏa ra hơi nóng.Tiêu Nặc Lan lẳng lặng ung dung ngắm nghía cái đầu người trong tay, thật giống như đang quan sát một kiện tác phẩm nghệ thuật.

Nàng là càng ngày càng có cảm giác chán ghét.

Bụp!

Đầu người bị nàng bóp vỡ, biến thành một màn sương máu, làm cho cánh tay trắng nõn tinh tế của nàng bị nhuộm đỏ.Không ai lúc này vẫn còn cười được, mà chỉ cảm thấy toàn thân mình đều rét run, kẻ này rốt cuộc có phải là người hay không?-------Chương 164: Máu Chảy Thành Sông (2)Tay không bẻ đầu lâu Cự Kình xuống, bóp nát thành bột máu.

Quả thực nàng chính là ma quỷ, ma quỷ giết người không chớp mắt.Phong Phi Vân vừa mới chạy ra khỏi Thần Miếu, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng "bụp".

Đến khoảnh khắc khi hắn quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy cái đầu lâu của vị Cự Kình kia bị nàng bóp vỡ.Toàn thân hắn đều bỗng rùng mình một cái.

Vừa rồi nếu không phải hắn hô lên tên của nàng, tranh thủ một tia sức sống, thì chỉ sợ cái đầu bị bóp vỡ sẽ là của chính mình.

Nữ Ma khát máu tuyệt đối đã không phải là Tiêu Nặc Lan, cũng không phải hồng nhan giai nhân mà vị trụ trì Thương Sinh Tự si tình không quên.Hiện ở trong lòng nàng chỉ có oán giận, chỉ có sát khí!Người đã chết, cũng thật sự đã chết, coi như có sống lại thì cũng không đã không còn là người kia của quá khứ.Phong Phi Vân là như thế, Tiêu Nặc Lan cũng là như thế!- Rầm!Bức tường đất của Thần Miếu bị hất sụp đổ.

Một cái xác ướp tăng nhân cổ đi ra từ trong đống đất đá.

Phật bào trên người đã hư thối hơn phân nửa, làn da trên người trở nên nám đen, có chỗ càng thối rữa hơn đến nỗi chỉ còn đầu khớp xương.

Một đôi mắt trống rỗng không hề chớp mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân, sau đó bắt đầu lao tới.Vào một khắc Tiêu Nặc Lan thức tỉnh kia, trận pháp trong Thần Miếu cũng đã bị phá hư.

Cho dù là Tửu Nhục hòa thượng cũng không cách nào lại trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ này nữa.

Bọn họ đã có khả năng lao ra khỏi cấm chế của Thần Miếu.Cho nên xác ướp tăng nhân cổ đều đã bắt đầu nổi cơn điên cuồng.

Có cái đạp vỡ đền đài, có đạp vỡ tượng Phật, có cái trực tiếp vọt ra từ trong Thần Miếu, bắt đầu khởi xướng công kích đối với những tu tiên giả này.- A!

Sư huynh...- Đây là cái quái quỷ gì vậy?...Hơn một ngàn xác ướp tăng nhân cổ, mọi người đều có sát khí nồng đậm, thân mặc phật y rách nát mà đánh giết tứ phương.Một người đệ tử trẻ tuổi của Phong gia bị xác ướp cổ moi gan móc ruột, cuối cùng bị phân thây mà chết.

Chết trong tình trạng cực thảm, trơ mắt nhìn thân thể mình máu chảy đầm đìa, ruột gan bị xác ướp cổ ăn sống nuốt tươi.Một vị Tiểu sư muội tiên môn bị xác ướp cổ gặm nhấm từng tảng lớn da thịt trên mặt, còn sống sờ sờ mà bị cắn chết.

Mạch máu trên cái cổ trắng nõn bị kéo ra, thật giống như sợi dây lưng màu đỏ vẫn còn chảy huyết rần rật.- Cái này...

Thật sự bị cái miệng hòa thượng quạ đen kia nói trúng rồi.

Chỉ sợ không lâu sau, cả phủ Nam Thái thật sự phải bị máu chảy thành sông, núi thây biển máu!Phong Phi Vân nện một quyền đánh bay xác ướp tăng nhân cổ mới xông lên bắn đi ra ngoài.

Một quyền này của hắn không thể nói là không mạnh mẽ, thế nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ là đánh bay nó đi mà cũng thể đánh nát nó được.Những xác ướp tăng nhân cổ này đều đã là thi biến xảy ra lần thứ hai.

Cho nên đã thành xác chết Kim Cương Bất Hoại, thủy hỏa bất xâm.

Cho dù là tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ thì đều sẽ bị bọn chúng xé sống thành hai nửa.Nếu như vẻn vẹn chỉ là một vị đại ma đầu Tiêu Nặc Lan này xuất thế thì có lẽ sẽ chết rất nhiều người, nhưng mà lại vẫn còn không đến mức gây thành đại họa ngập trời.

Thế nhưng mà hơn một ngàn cỗ xác ướp tăng nhân cổ vọt ra, thì đó quả thực chính là một cơn tai họa thật lớn, nơi nào chúng đi qua tuyệt đối sẽ thây phơi ngàn dặm.- Tai nạn giáng xuống cả phủ Nam Thái !Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn đứng ở trên lưng Tổ Phong Thú, lưng đeo Toái Không Kiếm mà nhìn từng đạo thi vân phía dưới.

Lúc này đã có khả năng đoán trước sẽ không lâu, chỉ trong vòng mấy tháng thì trong phủ Nam Thái sẽ phát sinh biến đổi lớn động trời.Rất nhiều thế lực lớn có thể đều sẽ bị tiêu diệt.Kính Hoàn Sơn ở cách thành Tử Tiêu Phủ cũng không xa, cho nên đứng mũi chịu sào trận tai nạn này chính là thành Tử Tiêu Phủ, nó sẽ gặp tai ương đầu tiên.

Không biết bao nhiêu tu tiên giả sẽ chết ở trong một trận này.Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn tận mắt thấy một vị Cự Kình ngã xuống, tử thi giờ phút này đều vẫn còn nằm ở bên trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh, đã bị khí lạnh làm đông lạnh thành vụn băng.- Ách!Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn đột nhiên cảm giác được cổ mình phát lạnh.

Lão chỉ thấy nữ ma đầu đứng ở bên bờ Hoàng Nê Cổ Tỉnh kia lại đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào cổ của mình.

Ánh mắt của nàng là đáng sợ như vậy, khiến cho cổ của lão phảng phất kết thành khối băng.- Chạy mau!Trong lòng tổ sư Đại Diễn Tiên Môn chỉ có một ý niệm như vậy.

Lão đánh một chưởng mãnh liệt vào trên lưng Tổ Phong Thú, muốn khống chế Cổ Thú để thoát khỏi xứ sở Kính Hoàn Sơn.- Ngao!Nhưng mà Tổ Phong Thú không chỉ có không có bay đi, ngược lại rên rỉ một tiếng.

Nó đã bị một đạo quầng sáng sát khí xuyên thủng cả đầu, bắn ra một vòi máu thật lớn, thân thể cao lớn rơi xuống về hướng mặt đất.Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn trong lòng càng hoảng.

Từ lúc nổi danh tới nay, lão chưa từng có hoảng hốt như vậy, thật giống như phía sau có một con quỉ áo trắng hung ác đang truy đuổi theo lão.

Con quỉ tay cầm xích sắt, muốn lấy tánh mạng của lão.Nhưng cuối cùng lão vẫn không chạy trốn, bước chân đột nhiên ngừng lại mà kinh ngạc nhìn về phía trước.

Tiêu Nặc Lan đang đứng ở nơi đó, một đôi mắt nhung đỏ ngầu bắn ra hai đạo huyết mang, cứ như vậy mà xuyên thủng lồng ngực của lão, làm bắn ra hai vòi màu.Một đời Cự Kình, không ngờ ngay cả lực lượng để phản kích mà cũng không có!Một vị Nữ Ma, thân hình một ngàn tám trăm năm cũng không mục nát, linh hồn sau một ngàn tám trăm năm lại hồi phục.Nghịch chuyển sinh tử tất nhiên là đại thần thông động trời, nhưng mà tỷ lệ thành công lại cực kì thấp, một phần trăm cũng không đến.Thế nhưng nàng lại thành công, hấp thu mấy trăm giọt Linh Tuyền, nuốt chửng một phần ba linh mạch, mà ngay cả lực lượng từ ánh sao và ánh trăng đều bị nàng thu nạp.- Thế này rốt cuộc là dạng tồn tại gì?Có người cảm giác toàn thân rét run, quả thực cảm giác như lâm vào cảnh trời sập.Thời gian trôi qua đã quá lâu, ở đây có rất ít người biết tên huý của nàng, rất nhiều người đều theo bản năng trong lòng mà gọi nàng là "Nữ Ma".

Đây không phải xưng hô đối với ma đầu bình thường, mà là ma quỉ đích thực.Là dạng tồn tại có thể cưỡng lại được với thần linh, có thể khiến cho thiên địa vạn vật phải run rẩy theo.Nữ Ma cũng mặc một kiện phật y, cũng không biết phật y này đây làm dệt từ chất liệu gì.

Vậy mà hơn một ngàn năm cũng không tổn hại, ngược lại mang theo một cỗ linh tính đặc hữu.Trên bề mặt nó có thêu một gốc Phật Liên ( sen phật) xanh biếc, đẹp đến động lòng người.

Liền giống như bông sen đang nở rộ trong ao Linh Trì, trên lá sen vẫn còn đọng lại giọt sương đang lăn lăn.Hai mai trên búi tóc của nàng không hề rối bời, nàng dùng một cây trâm ngọc cổ để giữ mái tóc.

Mỗi một sợi tóc xanh đều tràn ngập sức sống, chúng tản mát ra những ánh ngọc rực rỡ, có cái rơi ở trên cần cổ ngọc trắng nõn, có cái tản ra rồi ánh lên ở trên khuyên tai tròn trịa.-------Chương 165: Phong thái của Nữ MaUpdate như bên vipvandan bị nhảy chương nội dung vẫn liền mạch nhé.Một đôi đồng tử của nàngliền như một đôi hổ phách màu đỏ, đang nhìn chăm chú tổ sư Đại Diễn Tiên Môn.

Mang theo dáng dấp của kẻ siêu nhiên ngồi trên cao, phong thái NữMa đúng là ép đối phương tới không thở nổi.Hai dòng máu trước ngực Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn cuối cùng cũng được lãodùng tu vi cường đại để bịt lại, nhưng mà cũng đã là bị thương nặng, ngũ tạng đều đã bị tổn thương.

Chính là lão lấy vô cùng tận linh khí mớimiễn cưỡng áp chế được vết thương trong thân thể.- Bổn tọa vô ý xúc phạm, các hạ cũng không nên đuổi tận giết tuyệt!Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt hiệnánh sáng lòa, hai tay ở trong ống tay áo khớp lại bắt kiếm quyết.

Nếu mà nữ ma đầu này lại ra tay lần nữa, lão cũng chỉ có nước liều chết đánhmột trận.Có Linh Khí trong tay, chưa chắc cũng không thể hợp lại kiếm lấy một con đường sống.Nữ Ma dáng người thật trêu ngươi, vòng eo mảnh khảnh dưới ánh trăng cóvẻ xinh đẹp động lòng người.

Gương mặt của nàng dưới ánh trăng màu xámbạc nhìn như gốm sứ ngọc thô, tràn ngập sự thú vị.Mĩ nhân nhìn dưới ánh trăng càng đẹp thêm ba phần !Nhưng mà hiện tại không ai dám đi tán thưởng khen ngợi vẻ đẹp này, ngaycả công tử Vô Hà vốn đối với mỹ nhân si mê như điên đều đã bỏ chạy thậtsớm.

Nói giỡn, ngay cả Cự Kình đều bỏ mạng ở đây, làm sao hắn còn dámlưu ở chỗ này.Một đôi tay ngọc xinh đẹp quyến rũ của Nữ Ma kia lại vươn ra.

Hai taynày mới vừa rồi đã bẻ rồi bóp nát đầu một vị Cự Kình.

Kiếm trong tay tổsư Đại Diễn Tiên Môn lập tức đánh ra, Toái Không Kiếm xuất ra một tiasáng lạnh, từ giữa trời chém xuống.Cấp bậc Cự Kình cường giả hung hãn xuất thủ, uy phong Linh Khí được vận chuyển tới trình độ cao nhất.Xoạt!Hai ngón tay mềm mại mảnh mai kẹp lấy Toái Không Kiếm vốn không gì không phá được.

Tất cả linh khí đều sụp đổ, vô tận chiến uy vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Cự Kình hung hãn đánh ra một kích liền bị nàng dễ dàng tiếp đón.- Rầm!Toái Không Kiếm bị hai ngón tay ngọc bẻ gẫy, vô số linh khí và linh tính từ chỗ gãy lìa xuất ra.

Một đạo ánh huỳnh quang lớn như nắm đấm muốnphóng lên cao.

Đó là Khí Linh Toái Không Kiếm vốn cực kì có linh tính,ẩn chứa một tia trí tuệ.Khí Linh muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị Nữ Ma hé đôi làn môi đỏ mọng,phun ra cái lưỡi xinh xắn thơm tho ướt át mà dụ dỗ, liền đã dễ dàng nuốt nó vào trong miệng, rồi bị nàng luyện hóa.Linh Khí bị nàng bóp nát, ngay cả Khí Linh đều có thể nuốt chửng?- Đầu tiên là thu nạp lực lượng của ánh trăng sao, hiện tại lại là nuốtchửng lực lượngKhí Linh.Ở trong thiên hạ còn có thứ gì mà nàng không thể nuốt chửng?Phong Phi Vân cảm giác dựng ngược tóc gáy, dựa lưng vào dưới tường đất của Thần Miếu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.-Tiểu tử, vẫn còn ngây ra làm gì, còn không mau trốn đi?Tửu Nhục hòa thượng phất tay áo nhẹ nhàng vọt ra từ trong Thần Miếu.Người này mặc dù là một hòa thượng, nhưng mà vóc người rất lớn.

Lãophanh ngực lộ cả đầu nhũ, trên người vẫn còn đầy những hình xăm hung dữ.Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, ở giữa có một đại Lão Thử (con chuột lớn )!Đại hòa thượng này trước khi tiến vào Phật Môn, khẳng định là một tayanh chị đầu đường.

Không, là đồ tể trong phiên chợ ồn ào nhộn nhịp.

Nếumà bảo lão cầm lấy một cái đại đao, móc cái áo đẫm mồ hôi trên đầu, đểkhoe ra đầy người thịt béo thì quả thực so sánh với đám cò mồi còn phảigiống như cò mồi hơn.- Chết tiệt, không phải ngươi đang trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ này, tạo sao lúc này còn chạy đến đây?Phong Phi Vân nhìn đám xác ướp cổ kia đang tùy tiện không kiêng dè giết chóc, ai nấy đều mặc phật bào mục nát, huyết nhục đã khô.

Quả thựctrông nó rất hung ác khủng bố, có thể hù dọa người yếu bóng vía đếnchết.Tửu Nhục hòa thượng này không đáng tin a!Tửu Nhục hòa thượng lớn tiếng thở dài, nói: - Thiên ý đã định, nhân lực quả là vô lực xoay chuyển trời đất.

Vàokhoảnh khắc Tiêu Nặc Lan thức tỉnh kia, tất cả cổ trận trong Thần Miếucũng đã sụp đổ.

Hơn nữa trên người nàng dung hợp tinh khí tất cả xác ướp tăng nhân cổ, một khi nàng thức tỉnh, lực lượng của những xác ướp tăngnhân cổ này cũng bị dẫn động, xảy ra cộng hưởng, trở nên càng cường đạihơn.

Chỉ bằng vào lực của một mình ta đã vô phương áp chế bọn họ.- Ngươi nhìn, ngọn đèn Phật Chúc trên Phật tháp kia đã cháy hơn một ngàn tám trăm năm, hiện tại đã bị tắt.

Ngọn đèn Phật Chúc còn bị cạn dầu,điều đó đã nói lên tất cả chuyện này đều là thiên ý a!Tửu Nhục hòa thượng vừa nói liền chộp Vô Địch Thiền Trượng từ trong tayPhong Phi Vân mà đoạt lấy.

Cây thiền trượng này vào đến trong tay củalão thì ánh hào quang càng tăng lên, toàn thân đều có những vầng sángquay vòng xung quanh.- Tiêu Nặc Lan vốn là dựa vào tinh khí tất cả cao tăng Thương Sinh Tựmới nghịch chuyển sinh tử sống lại, tự nhiên cũng có khả năng điều độngnhững xác ướp tăng nhân cổ này.

Trời ạ, một vị Nữ Ma cũng đã đủ dọangười, hiện tại lại thêm những xác ướp cổ tà tăng này, quả thực có thểquét sạch một thế lực lớn.Phong Phi Vân nói.- Cho nên hiện tại có thể trốn xa tới đâu thì bỏ chạy xa tới đó.

GiaoNạp Lan Tuyết Tiên cho bần tăng, để trấn áp những xác ướp tăng nhân cổnày, nguyên khí trong thân thể bần tăng tiêu hao thật sự quá lớn.

Hiệntại cũng muốn đi trước tránh tình thế một chút.Tửu Nhục hòa thượng vừa nói vừa định cướp người từ trong tay Phong Phi Vân, sau đó chạy trối chết.Nạp Lan Tuyết Tiên có họ chính là "Nạp Lan", mà trong Nạp Lan Phật Ycũng có hai chữ "Nạp Lan" này.

Phong Phi Vân rốt cuộc cảm giác đượctrong đó có liên lạc gì đó.

Hơn nữa Tửu Nhục hòa thượng này quan tâm như vậy đối với Nạp Lan Tuyết Tiên, tuyệt đối không chỉ có bởi vì nàng làtrời sinh phật cốt, nên muốn thu hoạch nàng làm đồ đệ đơn giản như vậy.Sự quan tâm này có hơi quá... !- Này này, định đùa cái gì vậy.

Nàng chính là vợ ta, giao vợ của chínhmình cho một hòa thượng, thiên hạ nào có loại nói năng như vậy ?Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho một hòa thượng không đáng tin.- Vợ chó má gì, tiểu tử, Lão Tử nhịn ngươi đã lâu rồi.Tửu Nhục hòa thượng không hề khiêm nhường khách khí nữa.

Lão vung nắmđấm to như cái nồi đánh Phong Phi Vân ngã ở trên mặt đất, sau đó dè dặtbế Nạp Lan Tuyết Tiên đứng lên, sau đó khiêng ở trên vai, mang theo VôĐịch Thiền Trượng, dồn sức bước ra một bước.

Tức thì lão cũng đã nhảytới hơn trăm thước.- Mẹ ơi!

Cũng dám cướp người!Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, trong miệng phun ra hai cục đất, máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sau đó đuổi theo.Hắn biết Tửu Nhục hòa thượng đây là đang trả thù.

Lúc trước Phong PhiVân đạp hai cái trên đầu trọc lóc của lão.

Hiện tại lão liền đánh mộtquyền trên đầu Phong Phi Vân.-------Chương 166: Nhảy vào Hoàng Nê Cổ Tỉnh (1)Nữ Ma mặc dù dùng hai ngóntay bẻ gẫy Toái Không Kiếm, lại còn nuốt sạch Khí Linh của Toái KhôngKiếm.

Nhưng mà tổ sư Đại Diễn Tiên Môn lại trong lúc nhanh như chớp giật đó đã tìm được một tia sức sống mà cướp đường bỏ chạy.

Lão trực tiếpbay vào tầng mây, thi triển ra phép cấm thiêu đốt huyết dịch, chỉ nghĩthoát được càng xa càng tốt.Nữ Ma ngước một đôi mắt đỏ sòng sọc nhìn chăm chú trời cao, một cánh tay ngọc chậm rãi vươn lên, với về hướng bầu trời.Mặc dù cự ly cách mấy chục dặm, tổ sư Đại Diễn Tiên Môn vẫn cảm nhậnđược uy hiếp tử vong, huyết nhục toàn thân đều căng thẳng.

Chỉ cần bịcánh tay ngọc của Nữ Ma va chạm vào, như vậy chính là lúc chết của lão.Ta không cam lòng!

Ta không cam lòng!Một cánh tay ngọc kia đã đến trên đỉnh đầu tổ sư Đại Diễn Tiên Môn!- A Di Đà Phật, người ta phải có lòng khoan dung độ lượng !Một cây trụ lớn màu vàng từ trên bầu trời đè ép xuống, thật giống nhưcột trụ Kình Thiên chống đỡ thiên địa sụp đổ.

Nó nện đứt hư ảnh cánh tay Nữ Ma.Đây không phải một cây trụ lớn, đây là một cây thiền trượng màu vàng.Rất rung động, lại có người có thể đủ sức tiếp được một chiêu của Nữ Ma, đánh nát được hư ảnh cánh tay của Nữ Ma !Nữ Ma lúc xuất thế đã quét sạch ngay tại chỗ, ngay cả mấy vị Cự Kình đều không thể tiếp được nàng xuất một chiêu.

Giờ phút này cuối cùng cũng đã gặp được địch thủ, chẳng lẽ có Phật Môn đại hiền đến đây trừ ma?Phong Phi Vân truy theo ở phía sau, trong mắt đúng là hiện lên vẻ ngạcnhiên, không ngờ lão Tửu Nhục hòa thượng này lại dũng mãnh như thế?Không phải nguyên khí của lão tổn hao nhiều sao?Phong Phi Vân vốn tưởng rằng Tửu Nhục hòa thượng chỉ là một tên lưu manh bịp bợm lừa gạt phố phường, trời mà biết người này lại có thể đối chọivới một chiêu của Nữ Ma, nhưng lại bất bại.Người có thể lớn lối cùng Nữ Ma đã xuất thế !Đây là bước ngoặt lớn lao có thể làm cho người ta thấy được hy vọng sống sót.- Ai u má ơi!

Chạy mau a!

Bần tăng không có xúc phạm, mới vừa rồi chỉ là tay bị chuột rút a !Tửu Nhục hòa thượng quát to một tiếng, ôm Nạp Lan Tuyết Tiên vắt lêntrên vai mà bỏ chạy thật giống như một cụ ông bị chó rượt.

Lão biến VôĐịch Thiền Trượng trở thành cây gậy, chống một cái bật đi mà chạy trốichết.Đừng xem lão chỉ là chống một cái bật đi một lần, tốc độ kia quả thực vô phương diễn tả bằng ngôn từ.

Chả mấy chốc lão liền nhảy vọt qua vài quả núi lớn, chỉ còn một cái bóng đen.Đô mắt đỏ đòng đọc của Nữ Ma đột ngột xuất ra hai luồng sáng, biến thành hai mảnh Huyết Hải.

"Hưu" một tiếng, nàng đã biến mất tại chỗ, biếnthành một luồng sáng đỏ rực xuyên phá trời cao mà đuổi theo.Tửu Nhục hòa thượng tựa hồ là cố ý, hắn đã dẫn Nữ Ma đi, muốn giảm bớtsự giết chóc khiến cho tu tiên giả còn lại thấy hiện ra một tia cơ hộisống.Giờ phút này thời gian nửa canh giờ sắp hết, trong thân thể truyền đếnmột cảm giác suy kiệt, Phong Phi Vân không dám ở lại chỗ ma quỉ nhảy múa chính là nơi không thể ở này.Tác dụng phụ của Cổ Tu Đan thật sự quá lớn, có thể làm cho người ta suykiệt mà ngất đi.

Nếu như đúng vào lúc này mà té trên mặt đất, chỉ sợ lập tức liền có xác ướp tăng nhân cổ xông lên gặm hắn thành đầu khớp xương.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân muốn rút đi, nhưng mà cũng không thể toại nguyện.

Có người sau lưng đánh lén, quyền phong kêu vù vù che dấu ý định giết người vôcùng vô tận.- Phong Phi Vân, nghiệt chướng nhà ngươi này, không ngờ lại thả nữ mađầu kia ra.

Hôm nay lão phu sẽ thanh lý môn hộ, diệt súc sinh nhà ngươinày.Người ra tay chính là lão tổ Phong gia.

Vừa rồi vào lúc Nữ Ma xuất thế,lão ẩn náu ở chỗ sâu trong Thần Miếu, tránh thoát được một kiếp, chờ sau khi Nữ Ma đi thì lão liền xông ra.Tất cả mọi người nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào trong hào quang, hơnnữa bình yên vô sự đi ra từ bên trong.

Mà cùng lúc đó Nữ Ma cũng hoàntoàn hồi phục, tất cả điều này đều làm cho người ta hoài nghi chính làPhong Phi Vân trợ giúp Nữ Ma, Nữ Ma mới xuất thế ngang trời.- Đây là trợ Trụ vi ngược a!- Phủ Nam Thái phát sinh đại kiếp, Phong Phi Vân nhất định phải trực tiếp chịu trách nhiệm.- Một kẻ là Yêu Ma Chi Tử, một kẻ là nữ ma đầu, thì ra chính là một đámđi chung đường.

Hôm nay chúng ta chém Yêu Ma Chi Tử trước, sau đó lạigiết nữ ma đầu....Rất nhiều tu tiên giả đều chết ở trong tay xác ướp tăng nhân cổ, oán khí của bọn họ tương đối lớn.

Giờ phút này đã trút tất cả oán khí lên trênngười Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng sớm đã bị người ta đổ oan.

Coi như hôm nay hắn có thể chạy thoát được mạng, không lâu sau ác danh của hắn cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, sẽ được một số người chụp mũ "Yêu Ma Chi Tử", "Nữ Ma taysai", "Phong gia phản nghịch", "kẻ tạo ra tai nạn ".Thế này thì đã làm sao, hắn chính là Phong Phi Vân, không làm thất vọnglương tâm của mình, không thẹn với lương tâm.

Còn nếu mà ai dám đến nóihươu nói vượn, có một người giết một người, có hai người thì giết mộtđôi.- Phốc!Phong Phi Vân không hề lưu tình nữa, hắn xuất một chỉ liền đánh xuyênthủng mi tâm một vị đạo nhân áo trắng đến đây cản đường.

Tại mi tâm đểlại một cái lỗ máu to bằng đầu ngón tay.Đầu hắn bị linh khí xuyên thấulàm cho gáy bị nổ tung, sau đó thân thể cứng còng té ngã trên mặt đất.Bàn tay lại đánh ra lần nữa, một chưởng này liền như thiết ấn ngất trờiquét ngang một mảnh, đánh cho ba tên trưởng lão Phong gia cảnh giới Thần Cơ bị nện đến bay ngược đi ra ngoài.

Ai nấy đều miệng phun máu tươi,lăn lộn trên mặt đất.Muốn mở một đường máu, sẽ phải quyết đoán vô tình!- Phốc, phốc, phốc!Một chưởng đánh ra hư ảnh ba con Kỳ Ngưu, mỗi một con đều cao gần mấytrượng.

Chúng huy động gót sắt, chà đạp như dã thú, làm cho ba trưởnglão Phong gia vốn đã bị đánh bay ngã trên mặt đất lại bị đạp thành thịt vụn.Mặc dù dược lực Cổ Tu Đan đã càng ngày càng loãng, một cỗ cảm giác suykiệt trong thân thể kia cũng càng ngày càng mạnh, nhưng mà Phong Phi Vân lại chiến đấu càng hung dữ mạnh mẽ hơn, hai mắt đều đã đỏ hồng, chỉ cần ai dám đến cản đường thì chính là kẻ địch.- Súc sinh!Lão tổ Phong gia cũng không nhịn được nữa.

Bàn tay duỗi ra, thiên địarõ ràng hội tụ trên chưởng tay, hóa thành một cái thủ ấn thật lớn, đánhcho Phong Phi Vân bay đi ra ngoài.- Phốc!Phong Phi Vân cuối cùng là như cung căng hết sức, vô phương ngăn cảnchưởng ấn của Cự Kình nên bay ngược lên trời cao.

Hắn đâm sụp một gócbức tường đất của Thần Miếu, ngũ tạng đều bốc lên kịch liệt, cổ họngngòn ngọt liền phun ra một ngụm máu tươi, làm cho vạt áo ngực đều bịnhuộm đỏ.- Rầm!Hắn rơi trên mặt đất, vô phương đứng vững bước chân, chỉ lảo đảo một cái liền đụng phải thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh lạnh như băng.-------Chương 167: Nhảy vào Hoàng Nê Cổ Tỉnh (2)Một đạo chưởng ấn này củalão tổ Phong gia đã lại đánh hắn vào trong Thần Miếu.

Hắn dựa lưng vàotrên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh, toàn thân càng ngày càng vô lực, càng ngàycàng lạnh như băng.

Hắn cũng không biết là bởi vì lực lượng Cổ Tu Đansắp sửa cạn kiệt, hay là bởi vì bản thân Hoàng Nê Cổ Tỉnh mà liền cảmgiác lạnh giá thấu xương.Một cái giếng phong cách cổ xưa, thai nghén ra tuyệt thế Nữ Ma.

Ở trongCổ Tỉnh sương mù mịt mờ uốn lượn, che dấu ý định giết người vô tận.

Vẻnvẹn chỉ là liếc mắt nhìn một lần, đã đủ để cho từ trong đôi mắt người ta chảy ra huyết dịch.Chân Phong Phi Vân dẫm nát một khối tử thi không đầu, tử thi này cũngsớm đã bị khí lạnh như băng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh làm đông lạnh vỡ vụn,cực kì thê thảm không nỡ nhìn.Cái này là thi thể của một vị Cự Kình.

Cho dù lão trước đây vẻ vang vôtận như thế nào, xưng vương xưng bá ra sao.

Nhưng mà sau khi đã chết thì cũng không còn gì, biến thành một cục băng rác rưởi.- Chẳng lẽ hôm nay ta cũng phải bỏ mạng chỗ này, so với hắn thì kết quả giống nhau như đúc?Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không cam lòng.Lại có mấy tiếng xé gió vang lên, không chỉ có tu tiên giả Phong gia,các thế lực lớn khác cũng có cao thủ vây quanh lại đây.

Có người muốnlấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân như một Yêu Ma Chi Tử, mà có người chỉ là muốn giết chết Phong Phi Vân, do đó được nổi danh.Phong Phi Vân chính là Yêu Ma Chi Tử trong đồn đại có thể đánh một trận cùng Cự Kình.

Nhưng mà hiện tại cũng đã bị thương nặng, hơn nữa bị mọi người vây công.

Chỉ cần có thể giết chết hắn, nhất định có thể vangdanh khắp thiên hạ.Trong mắt những người này nhìn Phong Phi Vân tựa như nhìn một món bảovật, ánh mắt cuồng nhiệt, liền như phải cứ như thế mà ăn sống nuốt tươihắn.Trong lòng Phong Phi Vân đang cười lạnh.

Một đám người trái tim để lợiích che mờ a!

Nếu mà Phong Phi Vân ta chết ở trong tay các ngươi thì đóquả thực liền rất uất ức.- Phong gia lão nhi, từ sau hôm nay Phong Phi Vân ta cùng Phong giakhông có chút xíu quan hệ.

Mối thù hận hôm nay Phong Phi Vân ta nhớ kỹvới ngươi.

Chỉ cần ta không chết, ngày sau nhất định sẽ đến phủ đệ Phong gia, phàm là những người hôm nay vây bắt ta, nhất định thân thể chianăm xẻ bẩy.Phong Phi Vân khí thế không suy, thân hình đứng thẳng tắp, trên mặthiện nên nụ cười bất mãn, không có chút nào giống như là một người sắpchịu chết.Bất kể là nhà đại nho học thức đầy bụng, người buôn bán nhỏ, nhân tàiquân tử, rất nhiều người vào lúc đối mặt tử vong đều đã sợ đến sắc mặttrắng bệch, hai chân như nhũn ra, thậm chí bị dọa đến vãi cả cứt đái, cứ thế tê liệt nằm bệt ở trên mặt đất.Nhưng mà Phong Phi Vân lại nói nói cười cười mạnh mẽ, cũng không có ý sợ hãichút nào.Một phần phong thái này khiến cho rất nhiều người ở đây đều hơi bị đổi ý, tự thẹn không bằng.Lão tổ Phong gia khìn khịt trong mũi, căn bản không tin Phong Phi Vân có thể chạy thoát được, càng không có coi trọng uy hiếp của Phong Phi Vân.

Lão có thể đi đến vị trí cao như bây giờ, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua.

Phong Phi Vân coi như là nghịch thiên, nhưng lão xem rachẳng qua cũng một mực là con kiến hôi, quá non.Tay Phong Phi Vân sờ sờ trên Hoàng Nê ( đất vàng), có thể cảm giác đượcrõ ràng cái lạnh thấu xương trên bề mặt giếng.

Đột nhiên hắn cắn răngmột cái, nhảy tùm vào trong Cổ Tỉnh.Sinh tử liền trong một ý nghĩ, giờ khắc này Phong Phi Vân đã đưa ra quyết định.Mặc dù trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh sát khí bức người, tràn ngập khí thế làmngười ta sợ hãi.

Bất luận kẻ nào nhảy xuống đó đều có thể sẽ bị luyệnhóa thành một đám nước mủ.

Nhưng mà Phong Phi Vân biết phía dưới rất cóthể chính là con đường sống duy nhất của mình.Nếu mà Tửu Nhục hòa thượng nói không sai, như vậy phía dưới Hoàng Nê CổTỉnh hẳn chính là nối thông đến một linh mạch lưu động.

Nếu như thật sựlà như thế, như vậy coi như là đích thực tìm được con đường sống.Phong Phi Vân tự mình đã đánh cuộc, không có biện pháp nào khác.

Hiệntại hắn càng ngày càng suy yếu, ngay cả đi một bước đi đều dị thườnggian nan.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng Hoàng Nê Cổ Tỉnh thật sự nối liềnđến một linh mạch dưới lòng đất.

Như vậy mặc dù có thể sẽ bị lạc tronglòng đất, phiêu lưu mà chẳng có căn cứ nào, nhưng mà hắn đã không có sựlựa chọn nào khác.- Cái gì!

Hắn không muốn sống nữa, không ngờ lại nhảy vào trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh!- Hắn đây là tự sát, không muốn chết dưới tay người của Phong gia, chonên dứt khoát nhảy xuống giếng, kết thúc tánh mạng của mình.Có người chạy tới thương tiếc cho Phong Phi Vân.- Cũng được, một Yêu Ma Chi Tử có sống cũng sẽ chỉ bị người xa lánh, bị người phỉ nhổ, còn không bằng đã chết thì tốt hơn.Một đạo hào quang trắng xóa bay tới, rơi ở bên cạnh Hoàng Nê Cổ Tỉnh.- Hắn...

Hắn...

Hỗn đản...Đông Phương Kính Nguyệt áo quần trắng tinh, đứng ở bên cạnh Hoàng Nê Cổ Tỉnh mà hung hăng dậm chân, trong lòng suy nghĩ có hơi phức tạp.Đúng là vẫn còn đến chậm một bước.- Ai!

Xem ra là cơ hội nhặt xác dã cẩu đã không còn.Đông Phương Kính Thủy nói.- Chạy mau, ta cảm giác được một vị Nữ Ma kia lại đã quay trở về.

Nếu không chạy đi thì sẽ rước lấy họa sát sinh.Nhị gia gia túm lấy tay Đông Phương Kính Nguyệt, tức thì kéo nàng đi, bay vào trên trời cao.

Lão đi cực kì vội vàng.Nữ Ma đi ra từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh, mà Yêu Ma Chi Tử lại nhảy vàoHoàng Nê Cổ Tỉnh.

Chuyện này nhất định mới vẻn vẹn chỉ là một cái bắtđầu, ai có thể xác định Phong Phi Vân liền dứt khoát sẽ chết trong lòngđất?- Rầm!Hoàng Nê Cổ Tỉnh sụp đổ, chung quanh tự động có đất đá nổi lên chôn vùinó.

Chả mấy chốc mặt đất liền trở nên bằng phẳng, lại cũng không có CổTỉnh ( giếng xưa ) gì nữa.Hoàng Nê Cổ Tỉnh chính là do thân hình của trụ trì Thương Sinh Tự biếnthành, sinh ra là vì nghịch chuyển sinh tử.

Hiện nay Nữ Ma đã hồi phục,tự nhiên cũng đã hoàn thành sứ mạng, nên cùng cổ trận trong Thần Miếukia cũng tan thành tro bụi, biến thành hạt bụi trong lịch sử.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Mà ngay cả tòa Thần Miếu cũng lại lần nữa chìm vào lòng đất, lần này đây chìm càng sâu, vĩnh viễn biến mất từ trên mặt đất xứ sở này.

Nhữngchiếc Phật tháp lún sâu đi xuống, những chiếc đền đài cũng trầm luântheo.

Tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi, đương nhiên cũng bao gồm cả PhongPhi Vân nhảy vào trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh.Vực sâu dưới lòng đất, một con sông dài màu xanh đang chảy lấp lánh, nórộng độ trăm trượng, dòng nước cuồn cuộn thật giống như một mạch nướcngầm đang chảy về hướng chưa biết nào đó.Mây mù bốc lên, ánh sáng đủ sắc màu chiếu sáng người, mang theo khí tứcthần bí vô hạn.

Bên trong nó linh khí đậm đặc đến dọa người, cơ hồ sắpbiến thành trạng thái dịch.-------Chương 168: Núi thẳm rừng rậm có giọng nữ (1)Trong con sông dài, nhữngđám sương linh thiêng ngưng tụ ra đủ các loại hình thái.

Có cái như mộtCự Ngưu Cổ Thú ( trâu cổ lớn ) đang bơi lội giữa sông, lại có con Trương Long đang hút mây phun mưa, rất thần kì.Nếu mà có một tiên môn phát hiện sự sôi nổi dưới lòng đất này, khẳngđịnh sẽ hưng phấn đến phát run.

Đây chính là một con linh mạch a, ngưngtụ đại lượng linh khí thiên địa.

Cần phải địa thế phức tạp nhất, lại cótrên vạn năm thai nghén thì mới có thể hình thành một con linh mạch.Linh mạch bình thường đều giấu kín ở sâu dưới lòng đất, coi như tu vicủa ngươi nhìn thấu đất trời thì cũng rất khó lòng phát giác.

Chỉ cóloại đám người đặc thù như Tầm Bảo Sư mới có thể thông qua các loại bípháp, lại thêm suy đoán mới đại khái tìm được phương vị của linh mạch.Nhưng thông thường mà nói linh mạch đều là lưu động, chỉ có Tầm Bảo Sưcường đại mới có thể cố định được linh mạch, làm cho linh mạch cắm rễtrong lòng đất, sau đó mới có thể để cho một tiên môn sử dụng.Lúc trước một linh mạch bên dưới Kính Hoàn Sơn này đã bị Hoàng Nê CổTỉnh cố định sẵn hơn một ngàn tám trăm năm, hơn nữa đã tiêu hao một phần ba linh khí trong linh mạch.

Nhưng mà đến lúc Hoàng Nê Cổ Tỉnh sụp đổ,linh mạch này cũng nhờ đó khôi phục tự do mà chảy xuyên qua không giantrong lòng đất, liền như một con cá chạch thật lớn.Linh khí trong linh mạch cũng dị thường đậm đặc, cũng đặc biệt điêncuồng thịnh nộ.

Tu tiên giả bình thường nếu mà tiến vào trong linh mạch, trong nháy mắt sẽ bị đè ép đến nổ tung.

Cho nên nếu mà người tu vikhông cao, tốt nhất có lẽ không nên xông vào trong linh mạch.Nhưng mà, giờ phút này giữa mây mù trên linh mạch sóng gió mãnh liệtkia, lại phiêu đãng một chiếc thuyền nhỏ màu xanh.

Chiếc thuyền nhỏ nàychính là dùng Thanh Đồng tạo ra.Nó mang phong cách cổ xưa mà tangthương, rất nhiều chỗ đều đã sinh ra rỉ sét, cũng không biết tồn tại qua bao nhiêu thời đại.Trên chiếc thuyền nhỏ Thanh Đồng dựng lên mười tám chiếc thần buồm bằngvải sắt.

Chúng tản ra tia sáng đen, phản xạ được ánh sao, vừa nhìn đãbiết là chúng vận dụng những thứ thần tài hiếm có trên đời.

Nhưng màhiện tại những thần buồm vải sắt này lại đều đã bắt đầu hư hại, rấtnhiều chỗ đều đã rỉ sét xuyên vào bên trong.Đây là cần phải thời gian bao lâu, mới có thể làm nó hóa thành mục nát?Điều làm cho người ta kinh dị chính là, trên chiếc thuyền nhỏ Thanh Đồng kia lại đang nằm một thiếu niên.

Thiếu niên này tựa hồ đã mê man khálâu, vóc người thanh tú không tầm thường, tư thế oai hùng ngời ngời,nhưng mà toàn thân đều dính đầy vết máu.

Hiển nhiên là bị thương khôngnhẹ.Chiếc thuyền nhỏ Thanh Đồng đã trôi dạt năm ngày năm đêm trong lòng đấtcùng với linh mạch, hắn vẫn không có vẻ gì sắp tỉnh lại, chỉ là ở chỗđan điền của hắn cũng thấy linh quang lóe ra, thấp thoáng tiên quang, có một cây thần hoa đang nở rộ.Đây là "Tiên Căn" !Tiên Căn đang hấp thu linh khí trong linh mạch rồi trưởng thành cực kì nhanh chóng!Hình thái Tiên Căn ( cây tiên) liền như một gốc cây thần hoa, nó nở rađóa hoa tuyệt đẹp, những phiến lá xanh biếc trong suốt dài ra.

Đóa hoanở rộ ba lần, lại héo tàn ba lần.

Cuối cùng, một trái cây màu xanh bắtđầu sinh trưởng ra.Linh khí trong đan điền đều tập trung toàn bộ về hướng trái cây kia.

Vôsố tia sáng linh thiêng đang quấn quanh nó, cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.

Vô số chất lỏng màu vàng nhỏ giọt từ trái cây màu xanh chìm vào đan điền, rồi rèn luyện thân hình, sáp nhập vào máu thịt, sáp nhập vào cốttủy.Đây là quá trình lột xác từ Tiên Căn trung kỳ đến Tiên Căn đỉnh cao !Còn thiếu niên nằm ở trong Linh Chu, đương nhiên chính là Phong Phi Vân!Sau khi Phong Phi Vân nhảy xuống Hoàng Nê Cổ Tỉnh, hắn cũng không bị kia quầng sáng sát khí kia cắn chết, ngược lại rơi vào trong một dòng linhmạch này.

Linh Chu trong đan điền liền vọt ra, chở hắn đi theo nước chảy bèo trôi, hướng về những nơi xa xôi mà chưa biết mà phiêu lưu.Lúc trước cảnh giới của hắn cũng đã tiếp cận vô hạn Tiên Căn đỉnh cao,hiện tại đã được linh mạch tẩm bổ, khiến cho hắn đang ngất đi lại hoàntoàn bước chân vào cảnh giới Tiên Căn đỉnh cao.Tiên Căn đỉnh cao cùng Tiên Căn trung kỳ lại có khác biệt rất lớn.

Cáinày tương đương là một giai đoạn quá độ, Tiên Căn trong thân thể đã hoàn toàn thành thục, chỉ chờ cho quả Tiên Căn hóa thành "Thần Cơ".Vì Thần Cơ chính là nền tảng đầu tiên của tu tiên.Nền tảng được làm chắc chắn, như vậy tương lai trên đường tu tiên cũng có thể đi được xa hơn.Cho nên cảnh giới Thần Cơ cũng là một cảnh giới quan trọng nhất của tutiên giả.Phong Phi Vân đã đạt tới Tiên Căn đỉnh cao, chả mấy chốc sẽ nghênh đóncảnh giới này, mỗi một bước đều nhất định phải đi sao cho tốt nhất, làmđược hoàn mỹ nhất, để xây dựng nền tảng vững chắc nhất.Rất nhiều tu tiên giả không tiếc công tạm ở lại cảnh giới Thần Cơ mấychục năm, không ngừng rèn luyện nền tảng, không ngừng tu luyện tích lũy, chỉ cầu làm cho nền móng càng chắc càng tốt.Linh mạch đụng vào một vách đá trong một quả núi, dòng chảy của nó luồnlách giữa tầng đất đá mà trôi đi.

Còn Linh Chu thì ngừng lại, sau đó bụp một tiếng liền biến thành một đạo ánh sáng nhỏ màu xanh chui vào trongđan điền của Phong Phi Vân.Chiếc thuyền nho nhỏ lại bay lơ lửng ở trong đan điền, trấn áp linh khícả đan điền, khiến cho đan điền Phong Phi Vân được chắc chắn giống nhưbàn thạch.Rào!Thân thể Phong Phi Vân rơi vào trong một mạch nước ngầm lạnh như băng,toàn thân được linh khí bao bọc mà bay lơ lửng ở trên mặt nước.Hắn tiếptục phiêu lưu hướng về phía trước, dần dần, mạch nước ngầm chảy ra từtrong một quả núi lớn, rồi chảy xuôi ở trong chốn núi rừng, biến thànhmột dòng suối nhỏ.Bắt đầu xuất hiện ánh mặt trời, có hơi chói mắt.Bên tai truyền đến tiếng kêu của chim sẻ và ve sầu, còn có tiếng ong mật bay vù vù vang lên không ngớt, đương nhiên càng không thể thiếu tiếngnước chảy róc rách.

Những âm thanh này càng ngày càng rõ ràng.Máu me trên người Phong Phi Vân đã bị nước chảy mạnh rửa sạch sẽ.

Chỉ có điều là bộ quần áo mặc trên người kia lại rách nát có hơi quá đáng.

Hơn nữa bởi vì ngâm ở trong nước thời gian dài, nên nó bắt đầu trắng bệch,có chỗ vẫn còn dính rêu xanh.Mũi hắn có hơi giật giật, nghe thấy được mùi tanh nước chảy, còn có mùithơm hoa cúc mọc ở hai bên dòng suối nhỏ.

Hắn hít thật sâu ngửi, bỗngtoàn thân run lên, đột nhiên mở mắt.Đây là địa phương nào, không ổn, chẳng lẽ nằm ở trong Cổ Tỉnh ?Hắn cảm giác được chính mình bị lớp nước lạnh như băng bao bọc!- Rắc!Phong Phi Vân muốn đứng lên từ trong nước, nhưng mà trên người lạitruyền đến một cảm giác mỏi mệt suy kiệt, thật giống như một người đangbị mắc bệnh nặng, tay chân vô lực, trên người vẫn còn toát mồ hôi.

Hắnkhông chỉ không đứng lên nổi từ trong nước, ngược lại vẫn còn chìm vàotrong nước.

Trong miệng bị tràn mãnh liệt hai ngụm nước sông, hắn đànhùng ục nuốt vào trong yết hầu.Mùi vị đó quả là đều chịu khổ sở.-------Chương 169: Núi thẳm rừng rậm có giọng nữ (2)May là Phong Phi Vân tinh thông với nước nên mới không bị chết đuối, nếu không liền rất oan uổng.Lại là một phen giãy dụa, rồi mới gian nan nổi lên mặt nước.

Sau đó hắnlội vào bờ, giờ phút này toàn thân hắn đã không còn chút sức lực nào.Ngay cả cử động liên tục ngón tay một hồi mà hắn cũng không có sức lựcnữa.Tứ Phẩm đan dược chó má gì, tác dụng phụ này thật sự không phải ngườibình thường có khả năng đón nhận.

Chính mình tu luyện Bất Tử PhượngHoàng thân mà đều bị hành hạ đến thê thảm như vậy, nếu là tu sĩ khácchẳng phải đã không đi nổi ?Điều duy nhất vẫn còn khiến cho Phong Phi Vân cảm thấy vui mừng chínhlà, linh khí trong thân thể không chỉ có không có héo rũ, ngược lại trởnên càng tràn đầy hơn.

Mà ngay cả Tiên Căn đều thai nghén thành thục,đây là dấu hiệu đạt tới Tiên Căn đỉnh cao.Mặc dù thân thể cực kì suy yếu, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn cắn răng ngồi lên.

Hắn muốn điều động linh khí trong thân thể, mau chóng khiến chothân thể của mình khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.Nhưng mà điều khiến cho hắn thất vọng chính là, hiện nay kinh mạch vàhuyết mạch đều khô héo ở một mức lớn.

Không có linh khí toàn thân, nhưng mà lại chỉ có thể có những tia nhỏ lưu động trong kinh mạch và huyếtmạch, chúng khôi phục sức sống cực kì thong thả.Với tốc độ như vậy, ít nhất cũng có hao phí thời gian nửa tháng mới cóthể hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.

Xem ra thời gian nửatháng này chỉ có thể tìm kiếm một chỗ bí ẩn, trước tiên tạm bế quan tuluyện mới là đúng nhất.Giới tu đạo cũng là giới tu tặc đạo, nếu mà không có thực lực, quả thực một tấc khó đi.Trước mắt là một dòng suối nhỏ, khắp nơi chung quanh đều là cây cổ thụchọc trời.

Có loại mọc ra phiến lá màu tím, có loại mọc ra vỏ cây hìnhvẩy cá.

Có đại thụ gốc lộ ra ngoài, vẻn vẹn chỉ là cái rễ cây mà đã tonhư cái cối xay.Rất hiển nhiên chính mình hiện tại đang rơi vào trongmột vùng rừng rậm hoang vu lớn.Muốn sống sót, trước hết phải ăn cái gì đó.

Phong Phi Vân cũng khôngbiết chính mình đã ngất đi bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy trong bụngtrống rỗng.

Việc chính mình sở dĩ đều không thể vận lên được nửa phầnkhí lực, thì chuyện không có cái gì ăn có lẽ cũng là một nguyên nhân.Liền tại lúc hắn cảm thấy rầu rĩ vì chuyện kiếm cái để ăn, ngẩng đầu lên liền thấy chim ưng trọc to như cái gầu nước bay qua trên trời cao.

Conchim ưng trọc kia mặc dù cực kì hung dữ, mỏ ưng như cái móc sắt, ưngtrảo sắc bén như mũi dùi đâm tới.

Nhưng mà trên người cũng rất nhiềuthịt.

Nếu mà có thể bắt con chim ưng trọc này rồi nhóm lửa nướng ăn,liền thật ngon miệng.Chỉ tiếc chính mình hiện tại ngay cả cử động một cái đều gian nan, càngkhỏi phải nói đi đánh một con chim ưng trọc cho rơi xuống để ăn thịt.- Rầm!Liền vào lúc trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy, thì con chim ưngtrọc cực lớn kia bay đến trên đỉnh đầu thì đột nhiên liền rớt xuống, rơi ngay bên cạnh Phong Phi Vân.Trời ạ!

Lão Thiên đã mở mắt, chẳng lẽ Lão Tử gần đây có số con rệp, chonên lão thiên gia cuối cùng cũng thương cảm ta, khiến cho điều ta nghĩthầm được toại nguyện.

Muốn ăn thịt ưng, con chim ưng trọc này liền rớtxuống từ trời cao.

Vậy nếu là ta nghĩ đến một muội muội, chẳng phải trời cao cũng muốn rớt xuống một người muội muội ?Thế này cũng quá sung sướng!Liền vào lúc trong lòng Phong Phi Vân kích động, lão Thiên lại mở mắtmột lần nữa.

Quả nhiên có muội muội.

Từ xa xa truyền đến một âm thanhthiếu nữ véo von dễ nghe: - Tỉ, tỉ bắn một mũi tên này thực sự chuẩn.

Ta rõ ràng nhìn thấy MaThương Ưng rớt xuống, nhưng làm thế nào liền không tìm được vậy?- Chúng ta đi sang bên kia khe nước tìm một chút, hình như là nó rơi về phương hướng kia!Một âm thanh khác của nữ nhân vang lên.- Này!

Hỗn khất nhi ( khất cái), vừa rồi có nhìn thấy một con đại ưng rơi xuống từ trời cao.Đây là một thiếu nữ mang theo cây cung gỗ Thiết Lan, nàng ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, trên người mặc áo sam ô vuông màu xanh cánh trả.Bêndưới mặc một cái khố vải rách, chỉ có thể che khuất những chỗ trên đầugối, còn bắp chân phía dưới đầu gối thì để lộ ra.Làn da màu tiểu mạch, trên bắp chân trên không có chút thịt dư thừa, cóvẻ cũng khá nhẵn nhịu.

Nếu như được sờ vào một cái, có lẽ là cũng khá co dãn.Trên chân vẫn còn đi một đôi giầy rơm màu vàng.

Bởi vì trong núi đườngsá xa xôi, không chỉ có giầy rơm bị mài rách mà ngay cả mu bàn chân đềubị bụi gai xẻ ra vết thương, huyết dịch đã khô cạn, hay là đóng vảy!Trái lại vóc người thanh tú, đặc biệt đôi mắt tròn vành vạnh kia, thật giống như vầng trăng trên trời cao.Trên lưng nàng đeo một cái ống trúc, bên trong chứa đầy những mũi tên.Chính là lấy đoạn gỗ vót thành, dài ba thước ba tấc, đầu mũi tên bịtsắt, đuôi có lông ngỗng.Nàng như là nữ hài tử trong một nhà bình thường, nhưng lại không giốngnữ hài tử trong nhà người bình thường.

Ít nhất nữ hài tử trong nhà người bình thường sẽ không xuất đầu lộ diện giống như nàng vậy.

Lại càng sẽkhông mặc quần áo vải gai và đi giầy rơm, lưng đeo bao đựng tên, mangtheo cây cung lớn.

Đây tuyệt đối là người luyện võ.Kỳ thật cũng do Phong Phi Vân từ nhỏ lớn lên tại Linh Châu, hoàn cảnhcuộc sống giàu có cho nên mới cảm giác rằng nữ hài tử nên mặc trang phục hoàn toàn sạch sẽ, ngồi ở trong phòng thêu hoa, đứng bên hồ nước cho cá ăn.

Coi như là nữ hài tử nghèo khó một chút liền như Tiểu nương tử Lagia bán trà kia, cũng là ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, nhã nhặn lịch thiệp,mà tuyệt đối sẽ không đi giầy rơm, vào trong núi săn thú.Mà sự thực tại rất nhiều vùng núi xa xôi, không chỉ có là nam nhân màchính nữ nhân cũng phải làm một chút việc nặng vì cuộc sống.

Vì sinh kế, vì mấy đồng tiền mà đi hái thuốc ở trên vách đá, hái quả tại chốn sơndã.- Khụ khụ!

Ta đâu phải là hỗn khất nhi, ngươi cũng đừng xem thường người.Phong Phi Vân dựa lưng vào bụi cỏ, có vẻ hết hơi quỳ rạp trên mặt đất, lại là ho khan hai tiếng.Quý Tiểu Nô có hơi nhíu mày, lại lần nữa liếc mắt đánh giá Phong Phi Vân rồi gật đầu, lại lần nữa xác định hắn đích thật là một tên hỗn khấtnhi.

Nếu không phải hỗn khất nhi thì tại sao lại ăn mặc rách nát nhưvậy.

Hơn nữa điệu bộ có vẻ vài ngày không có ăn cơm.Bình thường hỗn khất nhi cũng sẽ không thừa nhận chính mình là hỗn khất nhi!- Vậy rốt cuộc ngươi có nhìn thấy một con đại ưng rớt xuống từ trời cao?Quý Tiểu Nô càng quan tâm đến vấn đề này.

Một đôi mắt to của nàng chămchú nhìn thẳng vào Phong Phi Vân, mắt cũng không chớp một cái.Phong Phi Vân nói: - Đương nhiên là không có thấy!- Cái này kỳ quái, rõ ràng là rơi rụng ở quanh chỗ này, tại sao ngươi lại không thấy được ?Quý Tiểu Nô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt sáng ngời hướng vềtrong bụi cỏ phía sau Phong Phi Vân mà nhìn lại, lập tức dậm chân mà kêu lên với vẻ trách móc: - Hay cho hỗn khất nhi nhà ngươi, cũng dám giấu mồi săn tỷ tỷ của ta bắn rơi.

Nói láo đến ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.-------Chương 170: Tỷ muội xinh đẹp- Không có, việc lần này, ta cũng không nói láo!Phong Phi Vân cũng vẫn không hề chớp mắt.- Ngươi vẫn còn nói sạo, đây là cái gì?Quý Tiểu Nô vòng qua Phong Phi Vân, hất hất đống cỏ phía sau hắn.

Chỉthấy trong bụi cỏ kia quả nhiên có một con chim ưng trọc thật lớn.

Chỉriêng cánh cũng dài đến hai thước, đầu chim ưng sợ là cũng to như đầungười.

Lông chim trên thân dài chừng như bàn tay, bộ đuôi lông chim cũng là dài có đến một thước.Con Ma Thương Ưng này e rằng nặng đến bốn, năm trăm cân, đủ để bán được với giá cả đến mấy ngàn đồng.Trên cổ Ma Thương Ưng còn có một mũi tên.

So với chỗ mũi tên trong ốngtrúc trên lưng Quý Tiểu Nô thì giống nhau như đúc.

Bắn thủng cổ chimưng, một mũi tên khiến cho ưng bị mất mạng.Cách nhau hơn trăm trượng tít trên cao mà bắn chuẩn xác trúng mục tiêucái cổ của Ma Thương Ưng, bắp thịt và nhãn lực này đều đáng để khá làđắc ý.Phong Phi Vân mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thở dài nói: - Ngươi cũng nhìn thấy, con chim ưng này rơi tại phía sau ta.

Vừa rồiđích thật là ta không hề nhìn thấy, ít nhất con mắt của ta cũng không có sinh trưởng ở sau gáy !- Mắt ngươi không nhìn thấy, lỗ tai cũng điếc?Quý Tiểu Nô xem như đã nhìn ra, tiểu tử trước mắt này không chỉ có làmột hỗn khất nhi, mà vẫn còn là một kẻ vô lại, trợn tròn mắt nói dối.- Có đôi khi, lỗ tai ta đích xác không sử dụng tốt lắm.Phong Phi Vân đáp.- Hừ!Quý Tiểu Nô nghiến răng tức giận, rất muốn dùng cây cung gỗ Thiết Lancầm trong tay nện vào đầu Phong Phi Vân một cái.

Mà đúng lúc này, lại là truyền đến một tràng tiếng bước chân.- Tiểu Nô, có thể tìm ra được Ma Thương Ưng?Một nữ nhân tuổi hơi lớn hơn một chút đã đi tới.Nàng cũng mặc quần áovải gai, áo ngắn, quần ngắn, còn có dôi giầy rơm, trên lưng cũng đeo một cái trường cung và bao đựng tên.Dáng dấp của nàng ta và thiếu nữ trước mắt này có hơi tương tự, nhưng mà có vẻ lớn hơn hai tuổi, dáng người có cao dong dỏng hơn, da cũng trắngnõn hơn không ít.

Mà điều để cho Phong Phi Vân thấy trước mắt sáng ngờichính là, trong thân thể nàng không ngờ lưu động được một tia linh khí.Mặc dù rất loãng, cơ hồ có khả năng xem nhẹ không phải suy nghĩ, nhưngmà lại thật sự tồn tại.Hẳn là tu vi Linh Dẫn sơ kỳ !Linh Dẫn sơ kỳ tuy rằng tại Tu Tiên Giới được xem như cấp thấp nhất,nhưng mà trong mắt người bình thường cũng đã khá khó lường, quả thựcliền như cao thủ tu võ, có thể giải quyết công bằng mười mấy người vạmvỡ khỏi phải bàn.Sắc đẹp của hai tỷ muội này đều thuộc về hạng nhất.

Nếu như có thể ănmặc trang điểm một phen, thì so với những thiên kim tiểu thư nhà giàukhông thể kém được.

Mà tỉ tỉ kia liền càng phải cao hơn một phân, taonhã, thùy mị dịu dàng.- Tỉ tỉ, ta gặp phải một tên tiểu tặc!Quý Tiểu Nô hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói: - Ta không phải kẻ trộm, lại càng không là tiểu tặc!Vừa nói dứt lời cuối cùng, ngực Phong Phi Vân chợt nặng trĩu, lại là bắt đầu ho khan,trên người càng tỏ ra không còn chút sức lực nào, hai mắtcũng càng ngày càng tối sầm.Tỉ tỉ vừa mới chạy tới kia tựa hồ nhìn ra Phong Phi Vân giờ phút này đãsuy yếu, vội vàng móc ra từ trong ngực một cái Hồ Lô gỗ, có hơi đỡ lưngPhong Phi Vân lên, nâng hắn vào trong ngực, mở nắp Hồ Lô, sau đó rótnước bên trong vào trong miệng hắn.Phong Phi Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều rất mềm nhũn, đầu thật giốngnhư gối lên một đám bông thượng hạng, theo bản năng nuốt thứ nước tronghồ lô kia vào trong yết hầu.Nước có hơi trong veo, bên trong mang theomột cỗ sức sống đặc hữu.

Sau khi uống xong lại có một dư vị mùi thuốc ởtrong miệng.Thân thể vốn không còn chút sức lực nào tựa hồ có thêm vài phần sứcsống, tốc độ huyết dịch lưu động cũng đã nhanh hơn không ít, đầu khớpxương tựa hồ cũng bắt đầu hơi có sức lực.Đầu Phong Phi Vân liền gối lên bả vai của nàng, chóp mũi có khả năngngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt từ sợi tóc của nàng.

Ánh mắt liền nhìn chăm chú gương mặt bên trái của nàng, có khả năng nhìn thấy con mắt bên trái của nàng có những sợi lông mi thật dài.Thì ra nằm ở trong lòng nữ nhân lại là một chuyện thư thái như vậy !- Tỉ tỉ, tỉ cứu hỗn khất nhi này để làm chi!

Hắn chính là một kẻ vô lại, nói không chừng ngay cả bệnh cũng là giả bộ.

Tỉ không cần thiết tự làmkhổ mình lấy Dược Tuyền ra cho hắn uống.

Mấy ngày kế tiếp, nếu như chúng ta bị thương thì nên làm cái gì bây giờ?Quý Tiểu Nô liên tục dậm chân, có vẻ có hơi tức giận.Dược Tuyền vừa rồi đưa cho Phong Phi Vân uống, chính là bọn họ chuẩn bịđể dự phòng bị thương và bị độc xà bọ cạp cắn.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ làloại Dược Tuyền bình thường nhất và là loại kém phẩm chất, nhưng có lúc cũng là thuốc hay cứu mạng.- Không sao, không sao, có con Ma Thương Ưng này, chúng ta vào núi lầnnày coi như là thu hoạch khá lớn, hôm nay liền có khả năng quay về trấnThanh Phong.

Do đó Dược Tuyền này cũng không còn cần thiết nữa.Âm thanh của nữ nhân này rất dịu dàng, bất cứ nam nhân nào nghe đượcđều muốn phải ôm nàng vào trong ngực mà thương yêu cho tốt.

Huống chitâm địa nàng vẫn còn lương thiện như vậy, đối với một người hỗn khất nhi đều là bố thí giúp đỡ.Nàng thấy trên mặt Phong Phi Vân lại có màu hồng, lúc này mới ngọt ngàocười một tiếng đối với hắn, sau đó nhẹ nhàng thả hắn ở trên mặt đất, dịu dàng nói: - Ở trong Vương Ốc Sơn có nhiều mãnh thú, ngươi là một hỗn khất nhi thìlàm thế nào chạy đến địa phương nguy hiểm như vậy.

Nhưng lại để y phụctrên người ẩm ướt như vậy, thế thì thật là dễ dàng ngã bệnh.

Lần saungàn vạn lần đừng như vậy.- Nhớ rồi, nhớ rồi!Phong Phi Vân chăm chú nhìn nàng.- Ai!

Ngươi có chân có tay, lại là một đại nam nhân, vốn hẳn là nên taylàm hàm nhai.

Cho dù không thể nhập ngũ để tìm kiếm đại sự nghiệp mộtphen, thì chỉ cần có thể không sợ khổ cực, làm một tiểu đồng kiếm miếngcơm ăn hẳn có lẽ là không khó.Nàng nói với vẻ thương xót !- Nhớ rồi, nhớ rồi!Phong Phi Vân đáp luôn miệng.Nàng biết Phong Phi Vân chỉ là để đối phó mình, vì vậy lại lắc đầu mà nói: - Kỳ thật ta cũng biết, ngươi sống thê thảm như vậy, mà lại tới vùng rừng sâu núi thẳm này, hơn nữa lại hấp hối...Phong Phi Vân rất muốn biết rốt cuộc nàng biết cái gì?- Ngươi đây là muốn nhảy xuống sông tự vận, giải quyết xong cuộc đời, nhưng mà lại không thành công.Phong Phi Vân đáp: - Ú ú ớ ớ...Nàng tựa hồ coi như đã hiểu rõ Phong Phi Vân, lại nói: - Ngươi biết không?

Cho dù cuộc sống gian khổ đến đâu đi chăng nữa thìcũng có thể sống sót, sống sót mới có hi vọng.

Được rồi, ta đã nói nhiều như vậy, sắc trời đã không còn sớm.

Nếu không đi, liền không quay vềđược trong trấn.

Một mình ngươi tự giải quyết cho tốt đi!Hai nữ nhân lại khoác cây cung gỗ Thiết Lan ở trên lưng, sắp xếp MaThương Ưng này ở trên một chiếc xe gỗ cứng nhắc, chính là đang bước đivề hướng rừng rậm.

Chiếc xe gỗ lăn trên con đường nhỏ tĩnh mịch, phát ra âm thanh "lộc cộc".-------Chương 171: Vùng đất chết chóc biên thùy Nam Man (1)- Này!

Cứu người thì cứu đến cùng đi !Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, bàn tay chống trên một cây đại thụ, bật thốt lên gọi với theo hai nữ nhân kia.Xe đẩy bằng gỗ ngừng lại!Nữ nhân tỉ tỉ kia đương nhiên xoay người lại, lộ ra một mảng eo lưng trắng tinh sáng bóng, vui vẻ hỏi: - Ngươi không muốn chết ?- Không muốn chết nữa, nghe xong những lời cô nương nói, ta hoàn toàn tỉnh ngộ.Phong Phi Vân đáp.- Bồ Tát nói, cứu một mạng người, chính là đang tích đức cho kiếp sau !Phong Phi Vân liên tục gật đầu, đáp: - Đúng vậy, đúng vậy!

Bồ Tát nói quá đúng!

Ta hiện tại chỉ nghĩ ăn mộtmiếng cơm, chỉ nghĩ sống sót thật tốt.

Ta tin tưởng nữ Bồ Tát ngươi sẽkhông thấy chết mà không cứu.Quý Tiểu Nô nhíu mày, hiển nhiên có thành kiến rất sâu đối với Phong Phi Vân.

Nàng không muốn tiểu tặc này lừa gạt tỉ tỉ, vì vậy nói: - Tỉ tỉ, tiểu tử này lấm la lấm lét, không rõ lai lịch, nói không chừngchính là một cường đạo Hoàng Phong Lĩnh, cố ý giả trang thành dáng vẻnhư vậy, muốn nhân cơ hội trà trộn vào trấn Thanh Phong.

Hoàng Phong đạo tặc hiện tại khá là hung hăng ngang ngược, chuyên ra tay đối với nữnhân xinh đẹp.

Nghe trưởng trấn gia gia nói, một vị nữ đệ tử Tam HuyềnMôn liền bị đạo tặc làm nhục.

Ngay cả nữ đệ tử tiên môn cũng không thểmay mắn thoát khỏi, chúng ta có lẽ cẩn thận một chút thì tốt hơn.- Chính là hắn cũng không giống như một tên đạo tặc?Trong lòng nàng kia cũng có chút sợ hãi, dù sao Hoàng Phong đạo tặcthật sự rất đáng sợ, ngay cả Thần Vũ Quân đóng quân tại Phong Hỏa LiênThành mấy lần cũng không tiêu diệt nổi bọn chúng, ngược lại còn bị haobinh tổn tướng.Những Hoàng Phong đạo tặc này thật sự là đến không bóng hình đi khôngtung tích.

Rất nhiều thôn trấn đều bị bọn chúng gây tai họa, nam mua làm nô lệ, nữ bắt về chà đạp, già bị giết hại, nhỏ thì bị xả thây !Phong Phi Vân đứng ở một bên lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại, trong lòng tự đánh giá được rốt cuộc nơi này là địa phương nào.

Hẳn là vẫn còn ởphủ Nam Thái, dù sao khẩu âm bọn họ cũng không thay đổi lớn, nhưng mà vì sao chưa từng nghe nói qua đến Tam Huyền Môn gì đó?

Xem ra chỉ là mộttiểu môn tiểu phái.Còn Hoàng Phong đạo tặc kia là cái quái gì vậy, nghe bọn họ nói tựa nhưcái thế Ma vương.

Nhưng mà Phong Phi Vân vẫn chưa từng nghe nói qua.Hiện tại trong lòng hắn chỉ lo lắng một vị Nữ Ma Tiêu Nặc Lan kia và hơn một ngàn xác ướp tăng nhân cổ thả ra từ Thương Sinh Tự, đám này mớithật sự là ma quỉ làm loạn.Chỉ sợ hiện nay Tu Tiên Giới phủ Nam Thái đã xảy ra biến đổi lớn độngtrời, trận tai nạn này chỉ là vẫn còn chưa lan tràn đến loại địa phươngnho nhỏ thế này mà thôi!Không khí trong núi đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo một mùi thơm hoa cúc chốn núi rừng hoang dã.Những cây cao chọc trời giữa rừng rậm, bụi gai và thảm thực vật phủ kíncon đường nhỏ trong núi.

Ngẫu nhiên có thể thấy một hai con sơn tước bịâm thanh chiếc xe đẩy bằng gỗ làm kinh động, nó đột nhiên bay lên từtrong bụi cỏ rồi đậu xuống trên cành một cây phong cổ thụ.Núi này có tên gọi là núi Vương Ốc, bên trong có rất nhiều mãnh thú vàchim chóc.

Chính con Ma Thương Ưng bị Quý gia tỷ muội bắn rơi cũng vẻnvẹn chỉ có thể coi là phi cầm hạng trung.

Nghe thấy Quý gia muội tử nóinàng đã từng thấy một con chim lớn với hai cái đầu, thân thể dài chừnghơn mười thước, cánh tựa như một cánh quạt của cối xay gió.Núi thẳm rừng rậm có nhiều dị thú, dãy núi Vương Ốc này coi như là mộtvùng núi cổ, mọi người sinh sống dưới chân núi cũng vẻn vẹn chỉ là vàovùng ven rìa dẫy núi để săn thú hái thuốc, căn bản không dám tiến sâuvào trong vùng rừng núi.

Đã từng có một người tài cao mật lớn tên làLộng Triều muốn đến trong chốn núi thẳm săn thú, nhưng mà lại một đikhông còn trở về nữa.Dãy núi Vương Ốc này rốt cuộc lớn tới đâu, ngay cả Quý gia tỷ muội cũngnói không biết rõ ràng lắm.

Chỉ biết là bọn họ mỗi lần vào núi săn thú,ít ra cũng phải nấn ná bẩy, tám ngày ở trong núi.

Hơn nữa cũng vẫn cònvẻn vẹn chỉ là tại vùng ven rìa dãy núi.- Lộc cộc !Chiếc xe đẩy bằng gỗ cố gắng đi chậm rãi trên con đường núi chật hẹp mà dốc đứng, một bên là vách núi dựng đứng, nhìn sang một bên là vực thẳmsâu không thấy đáy, không cẩn thận liền có thể rơi xuống đáy vực mà tanxương nát thịt.Phong Phi Vân ngồi ở trên xe đẩy bằng gỗ chất đầy dược thảo, bên cạnhchính là cái con Ma Thương Ưng đã cứng đờ kia.

Con ưng này thật đúng làkhông phải lớn bình thường, cơ hồ chiếm hết cả chỗ trên chiếc xe đẩybằng gỗ.

Phong Phi Vân cũng chỉ có thể ngồi ở trong góc.

Hắn đưa tay cầm lấy một nhánh dược thảo nửa khô héo bên cạnh ống quần rồi bắt đầu vêvê, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.Dược thảo này cũng dài như ngón tay người vậy, phiến lá rất rộng như lálúa nước.

Chỉ là màu sắc lá dược thảo cũng là màu lam, giữa ba lá thảodiệp vẫn còn nở ra một đóa hoa nhỏ màu lam.- Đây là loại cỏ gì ?Phong Phi Vân tò mò hỏi.Quý gia tỉ tỉ đi tuốt ở đàng trước, trên bả vai yếu đuối choàng qua mộtsợi dây thừng thô to như đầu ngón tay.

Đầu bên kia liền cột vào trên xeđẩy bằng gỗ.

Nàng lôi kéo chiếc xe đẩy bằng gỗ với có chút gian khổ,trên trán nhỏ xuống những giọt mồ hôi.Trên chiếc xe đẩy bằng gỗ này không chỉ có chứa con chim Ma Thương Ưngnặng mấy trăm cân, lại còn có thêm "Bệnh nhân" Phong Phi Vân.

Tải trọngtăng lên, coi như là hai người lực lưỡng đến kéo cũng phải đều cố hếtsức, huống chi là một nữ hài tử mười sáu, mười bảy tuổi.Nếu không phải trên người nàng có một tia linh khí, chỉ sợ căn bản là không kéo được chiếc xe đẩy bằng gỗ này.Phong Phi Vân mắt nhìn thấy điều đó mà cũng là đau ở trong lòng.

Nếukhông phải toàn thân đều không xuất ra được một tia khí lực, hắn là đánh chết đều không muốn để cho một nữ hài tử đến kéo hắn.

Phần ân tình nàychỉ có thể yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.Thiên hạ hiện nay, ở chỗ nào vẫn còn tìm được nữ hài tử lương thiện mà lại không ngại cực khổ như vậy ?

Sợ là không có!- Đây là Lam Lang Thảo, hỗn khất nhi, ngươi đừng sờ loạn, dược thảo nàyrất quý.

Một gốc cây là có thể bán ra được giá cao hai mươi đồng tiền.Ta và tỉ tỉ hái ba ngày tại Hoàng Thổ ở trên vách đá dựng đứng mới cóđược mười ba gốc, coi như làm hỏng một lá thảo diệp, ngươi đều không bùđắp nổi.Quý Tiểu Nô nhìn tỉ tỉ ở phía trước vất vả cực nhọc lôi kéo chiếc xeđẩy bằng gỗ, oán khí trong lòng đối với Phong Phi Vân liền lớn hơn nữa.Một người đại nam nhân có tay có chân, lại ngay cả bước đi cũng khôngthể, quả thực chính là một phế vật.Nàng một mực hoài nghi hỗn khất nhi này chính là đang giả bộ bị bệnh,lười đến nỗi ngay cả cũng không còn muốn đi, chính là muốn hành hạ tỉ tỉ để kéo hắn trở lại trong trấn.-------Chương 172: Vùng đất chết chóc biên thùy Nam Man (2)Quý Tiểu Nô đi ở phía sauchiếc xe đẩy bằng gỗ, thỉnh thoảng chính là nhếch mép há miệng nhe hàmrăng trắng lóa, trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, rất muốn thu thập hắn,quăng xuống khe suối này cho sài lang ăn thịt.- Đắt như vậy a!

Nếu như ta có thể đi hái vài cọng, vậy thì liền phát tài.Phong Phi Vân kêu lên một câu, sau đó thả cây Lam Lang Thảo cầm trong tay trở về chỗ cũ.Trên chiếc xe đẩy bằng gỗ này không chỉ có Lam Lang Thảo, còn có cácdược thảo khác, toàn bộ tổng cộng vào có đến mấy trăm gốc đều là hìnhthù kỳ quái.

Có cái trông giống rễ cây, có loại trông giống con cóc, cócây phiến lá là màu trắng, lại có phiến lá là màu đen, dù sao đều vôcùng kỳ quặc, hắn cũng không nhận ra đó là những thứ dược liệu gì.- Lam Lang Thảo này chính là dùng để chữa thương, có khả năng trong thời gian ngắn nhất làm cho huyết dịch người bị thương ngừng chảy.

Bìnhthường dược thảo như vậy đều là bên quân đội mua, những quân y sư nàyđưa ra giá cả đều là rất hợp lí.- Đây là Tích Dịch Thảo, có khả năng giải độc.

Ở trong núi có nhiềuchướng khí, Tích Dịch Thảo có tác dụng khắc chế rất lớn đối với độc tính của chướng khí.- Đây là Linh Lung Căn, bình thường đều mọc giữa vách đá khe đá, nghenói chính là một loại dược liệu để bào chế đan dược, cũng là một vịthuốc có giá cả đắt tiền nhất.

Chỉ một đoạn ngắn như vậy, e rằng đượcbán với giá cả một trăm tiền đồng....Đi tới chỗ vách đá ghập ghềnh cao chất ngất, chiếc xe đẩy bằng gỗ dừng ở một chỗ trong rừng cây xanh biếc.

Nơi này lá cây rậm rạp che hết ánhmặt trời nóng bỏng trên trời cao, nên có vẻ có nhẹ nhàng khoan khoáihơn.

Quý gia tỉ tỉ kia cũng là có hơi mệt mỏi, ngồi ở một góc chiếc xeđẩy bằng gỗ.

Nàng giảng giải cho Phong Phi Vân tác dụng của mỗi mộtchủng loại dược vật.Nàng cũng vẫn dịu dàng như trước, ngón tay có hơi vén vén sợi tóc trêntrán, trên ngón tay đã dính đầy mồ hôi hột.

Gương mặt của nàng cũng hơiửng đỏ, mang theo một chút mỏi mệt.Phong Phi Vân cũng là căn bản không nghe nàng đang nói cái gì, đôi mắtkhông chớp chăm chú nhìn nàng, chỉ cảm thấy là càng nhìn càng khó nénđược.

Ngón tay co lại vào trong tay áo mà nắm ống tay áo, kìm lòng không đậu hắn định đi lau lau giọt mồ hôi trên trán nàng.

Nhưng mà tay vừamới đưa ra một nửa rồi lại thu trở về, thế này tựa hồ có hơi không thích hợp, dù sao động tác này có hơi quá thân mật.Đây chính là một vị nữ hài tử đàng hoàng.

Nếu như thật sự có cử chỉ quámức, ngược lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác chán ghét.- Khụ khụ!

Quý cô nương, theo ta xem ra một xe dược thảo này và một conMa Thương Ưng, tổng cộng ít nhất cũng phải bán được mấy ngàn đồng, đủ để cho hai người tỷ muội các ngươi dùng tới hơn nửa năm.

Nếu có nhiều tiền như vậy, vì sao không đặt mua cho mình một vài bộ quần áo đẹp đẽ, chodù mua một đôi giầy thêu hoa quyên cũng là tốt a?Phong Phi Vân hỏi.Quý gia tỉ tỉ có hơi sửng sốt, chợt cay đắng cười nói: - Chúng ta đều là nữ hài tử nhà nghèo khổ, sao có thể mặc vào nhữngtrang phục đẹp đẽ này.

Coi như là một món trang sức cũng không nỡ mua,về phần giầy thêu hoa quyên kia thì cũng không phải những cô nương chốnnúi rừng chúng ta có thể đi.

Chỉ có thiên kim tiểu thư của Lưu gia thủphủ trấn Thanh Phong có thể mặc được.Mặc dù nàng vừa nói như vậy, nhưng mà Phong Phi Vân có lẽ nhìn thấytrong mắt nàng mang theo một tia sáng mơ ước, hiển nhiên là nói khôngtheo ý mình.

Lại có nữ hài tử ở chỗ nào không mong muốn làm cho trangphục của chính mình được xinh đẹp lên?- Thế nhưng mà các ngươi kiếm được những tiền này, vậy sẽ tiêu xài như thế nào ?Phong Phi Vân càng tỏ ra hiếu kỳ.Quý gia tỉ tỉ đáp: - Tiền săn thú và hái thuốc bán được, ba phần phải giao cho Tổng quảnTam Huyền Môn, ba phần được nộp lên Đại lão gia trấn Thanh Phong, còn có ba phần được giao cho quân đội ở Phong Hỏa Liên Thành.

Mà một phần cònlại cuối cùng mới là tự chúng ta thu vào.Nàng nói đạo lý rõ ràng, hiển nhiên cảm giác điều này tịnh không có gì không thích hợp.Giao cho Tam Huyền Môn là vì để được tiên sư trong tiên môn che chở, cái này nên giao; giao cho Đại lão gia trấn Thanh Phong, chính là pháp quycủa Thần Tấn Vương Triều, cái này cũng nên giao; giao cho quân đội ởPhong Hỏa Liên Thành, quân đội có khả năng bảo vệ an bình một chốn, cáinày cũng nên giao.Nhưng mà theo Phong Phi Vân xem ra, thế này quả thực chính là bóc lột rõ ràng như ban ngày a!

Lao động vất vả cực nhọc quả thực lại phải giao đi chín phần của cải, khó trách hai tỷ muội này mặc dù thu hoạch khánhiều, nhưng mà lại vẫn nghèo khổ như trước, ngay cả một đôi giống nhưdạng giầy đều không có mà đi.Phong Phi Vân có hơi ngây ra liền hỏi: - Tam Huyền Môn này chính là môn phái tu tiên, làm thế nào có thể giơ tay vòi tiền dân chúng ?Quý gia tỉ tỉ có hơi sửng sốt, hỏi lại: - Chẳng lẽ không nên sao?

Chúng ta giao tiền lên tiên môn, có thể tuluyện vô thượng điển tịch của tiên môn, thế này đã rất thỏa mãn.Phong Phi Vân nói: - Ú ú ớ ớ...Những tiểu môn tiểu phái này thật đúng là rành việc buôn bán, tùy tiệnném ra vài bản tu tiên rác rưởi nhất, là có thể đổi lấy sự quí trọng từnhững dân chúng trăm họ này, để họ vẫn còn chủ động đưa lên ba phần thunhập của chính mình.

Cái này...

Thật sự là thủ đoạn tốt a.Một tia linh khí kia trong thân thể Quý gia tỉ tỉ này, hẳn là cũng lànhờ tu luyện phép tiên rác rưởi nào đó.

Khó trách nàng cảm kích như vậyđối với Tam Huyền Môn này, mà nàng cũng không biết coi như tu luyện loại bản không trọn vẹn đó cũng tuyệt đối vô phương đột phá vào cảnh giớiLinh Dẫn.Đây không phải là làm hại đệ tử người ta sao!- Đúng rồi, lương bổng của Thần Vũ Quân không phải đều là do triều đìnhban phát, tại sao các ngươi còn phải giao tiền cho bọn họ?Phong Phi Vân cảm giác có hơi khó có thể tin nổi.- Quận Thần Hổ vốn nằm ở biên thùy phía nam phủ Nam Thái, tiếp giáp vớiba tiểu quốc Bà La Quốc, Đại Thực Quốc, La Mạn Quốc.

Bởi vì bị rơi vàovùng biên giới, hàng năm đều có chiến loạn, thổ phỉ đạo tặc cực nhiều,Ma Nhân hoành hành, kẻ gian đầy đường.

Một vùng ngàn dặm này cơ hồ đềuđã thành vùng đất không ai quản lí, mà ngay cả quân đội Vương triều cũng không đóng quân ở chỗ này.- Phong Hỏa Liên Thành kỳ thật cũng không phải thành lớn chính thức củaThần Tấn Vương Triều, mà là một tòa Cổ Thành của dong binh.

Phàm lànhững người đi tới khu vực này nếu không phải dạng cùng hung cực ác quên cả mạng sống, thì chính là những ai trên lưng cõng cừu hận chạy trốichết, hoặc là chính là kẻ ác bị đại tiên môn đuổi giết e rằng không chỗcó thể trốn.

Nếu muốn sống sót ở trong dạng hoàn cảnh ác liệt này, nhấtđịnh phải có người đến bảo vệ tất cả nơi này, duy trì thứ tự đơn giảnnhất ở nơi này.

Mà bọn họ chính là Thần Vũ Quân ở Phong Hỏa Liên Thành.-------Chương 173: Ta là Tầm Bảo Sư (1)Quý gia tỉ tỉ nói Thần VũQuân, tự nhiên không phải Thần Vũ Quân đích thực của Thần Tấn VươngTriều, chẳng qua là vô số lính đánh thuê gây dựng mà thành thôi.Chỉ là những người miền núi này bởi vì cảm kích bọn họ bảo vệ đối vớivùng biên ải hoang vu này nên mới gọi bọn họ là Thần Vũ Quân.- Quận Thần Hổ!

Phong Hỏa Liên Thành!Phong Phi Vân giật thột một cái, quận Thần Hổ không phải một quận nhacùng cực phía nam của phủ Nam Thái sao.

Nơi này chính là biên ải củaThần Tấn Vương Triều, rất nhiều những người cùng đường bí lối không cònbiết đi đâu tại Thần Tấn Vương Triều đều sẽ chạy trốn tới nơi này.

Bởivì Thần Vũ Quân chính qui của Thần Tấn Vương Triều là sẽ không dễ dàngxuất binh đến biên giới.

Điều này sẽ cho những tiểu quốc chung quanh tạo thành khủng hoảng, thậm chí vẫn còn có khả năng sẽ tạo thành phát sinhhiểu lầm, phát sinh ý định đánh nhau đại quy mô với Vương triều.Cũng chính bởi vì một vị trí địa lý đặc thù như vậy, Thần Vũ Quân đíchthực cũng sẽ không đuổi giết đến nơi này.

Nơi này liền biến thành địaphương không yên ổn nhất trong cả phủ Nam Thái.

Các tiên môn nhỏ, nhómlớn kẻ trộm tặc đạo, sát thủ ra tay quyết đoán, Ma Nhân giết người không chớp mắt....

đều tụ tập ở chỗ này.Hiện tại thân ở tại trấn nhỏ trong vùng núi nên vẫn còn không nhìn ra sự hỗn loạn ở nơi này.

Nhưng mà một khi đến Phong Hỏa Liên Thành, như vậynếu như không có một chút bản lĩnh cao siêu mà muốn giữ được mạng sốngthì quả thực so sánh còn khó hơn lên trời.Dân tình quen thói dùng vũ lực, tà ma ẩn cư, đạo tặc đầy đường.... những đám lính đánh thuê cực lớn đã duy trì trật tự này, cho nên những dânchúng thấp cổ bé họng này không cảm tạ bọn họ thì còn cảm tạ ai?- Không nghĩ tới lại đã đến quận Thần Hổ ở ngoài vài vạn dặm, càng là đi tới vùng đất chết chóc biên thùy Nam Man trong truyền thuyết.

Cũng tốt, cũng tốt, như vậy liền có khả năng tránh né nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kiarất xa.

Ít nhất trong vòng mấy tháng thì trận tai nạn tử vong này vẫncòn chưa lan đến vùng đất hỗn loạn Phong Hỏa Liên Thành này.Những vị Ma Nhân và hung đồ ở Phong Hỏa Liên Thành, Phong Phi Vân cũngkhông sợ hãi một chút nào, chúng còn có thể kiêu căng ngạo mạn được hơnnữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia sao?Có thể chạy trốn được từ trong tay Tiêu Nặc Lan, coi như Phong Hỏa LiênThành có hỗn loạn gấp hàng chục lần thì Phong Phi Vân cũng đều không sợchút nào.

Ngược lại trong lòng vẫn còn có một chút chờ mong!Phong Phi Vân thích nhất chính là phi pháp, dù sao hiện tại các thế lựckhắp nơi trong cả phủ Nam Thái đều muốn giết hắn.

Đi tới một vùng biênthùy loạn lạc như vậy cũng không hề không phải một chuyện tốt.Dãy núi Vương Ốc có đường núi dốc đứng mà lại gập ghềnh, vẻn vẹn chỉ làdựa vào một nữ hài tử, lôi kéo một chiếc xe đẩy bằng gỗ nặng mấy trămcân, nó chậm rãi cứ thế mà đi về phía trước.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, lại thở dài một cái!- Này, hỗn khất nhi, ngươi nhìn chăm chú tỷ tỷ của ta làm cái gì.

Ngươi cũng đừng có chủ ý lươn lẹo gì, nếu không ta móc mắt ra.Quý Tiểu Nô vừa nói vẫn còn giơ giơ ngón tay về hướng Phong Phi Vân, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.- Ta sao có thể có chủ ý lệch lạc gì, ta chỉ thật sự muốn biết tỷ tỷ của ngươi rốt cuộc tên gọi là gì?Phong Phi Vân nói.- Vậy tự ngươi đi hỏi tỉ ấy chứ !Quý Tiểu Nô đáp.- Ta ngại lắm, ta đây là người trời sinh da mặt mỏng!Phong Phi Vân nói nghiêm trang.- Thiệt hay giả?Quý Tiểu Nô có hơi không tin.Phong Phi Vân đáp: - Cho tới bây giờ ta đều không nói dối, ngươi hẳn là nên tin tưởng ta mới đúng.Thôi đi, tin tưởng ngươi mới là chuyện lạ.

Quý Tiểu Nô mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn nói: - Tên ta là Tiểu Nô, tỷ tỷ của ta gọi là Tâm Nô.- Quý Tiểu Nô, Quý Tâm Nô, tên của các ngươi làm thế nào lại kỳ quái như vậy, vì sao lại có một chữ nô, chữ này có nhiều điềm xấu?Phong Phi Vân hỏi.- Ai cần ngươi lo.

Ngươi mà tiếp tục nhiều chuyện, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi.Quý Tiểu Nô hiển nhiên có việc dấu diếm Phong Phi Vân, tịnh không muốnđể cho hắn biết được.

Trên gương mặt hiện lên một vẻ phức tạp, mặc dùche dấu rất tốt nhưng vẫn bị Phong Phi Vân phát giác.Xem ra bọn họ cũng là người có chuyện gì đó a!- Ngừng!Phong Phi Vân đột nhiên hét to một tiếng.Quý Tâm Nô đang gian nan kéo xe ở phía trước vội vàng cuống quít ổnđịnh bước chân, nhưng Phong Phi Vân không có ngồi vững nên ngã lăn xuống từ trên xe đẩy bằng gỗ, nằm thẳng ở trên mặt đất.- Bịch!- Ai u!

Có thể chậm hơn một chút được không?Phong Phi Vân xoa xoa cái mông mình, ngồi dậy từ trên mặt đất.Quý Tiểu Nô nhìn Phong Phi Vân gặp chuyện không may chính là cười ngặt nghẽo, trong lòng đặc biệt nhìn có chút hả hê mà hỏi: - Chính mình đột nhiên to mồm lớn lối, thế này sao có thể trách được tỷ tỷ của ta?- Tiểu Nô, ngươi bớt tranh cãi, mau mau đỡ hắn lên, hắn vốn là còn đangcó bệnh trong người, cũng không nên ngồi trên mặt đất bị lạnh.Quý Tâm Nô vội vàng đã tới, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân mà đỡ hắn lên, sau đó chậm rãi đặt hắn ngồi ở trên xe đẩy bằng gỗ.Động tác của nàng cực kì cẩn thận, sợ khiến cho Phong Phi Vân bị làmđau.

Sau khi Phong Phi Vân ngồi ổn định trên xe đẩy bằng gỗ, thì nàngmới chậm rãi buông lỏng tay ra.Quý Tiểu Nô càng nhìn càng khó chịu.

Một đôi tiểu quyền nắm gắt gao, rốt cuộc cảm giác được hỗn khất nhi này đang nhân cơ hội tranh thủ được tỉtỉ đồng tình, mà muốn chiếm chút lợi từ tỉ tỉ.

Nàng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng: - Ngươi to mồm lớn lối để làm chi!

Muốn chết a?- Xuỵt!

Đừng ồn, đừng ồn, các ngươi ngửi thấy gì chứ ?Phong Phi Vân nhắm mắt lại cẩn thận khịt khịt, khóe miệng có hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười mỉm.Quý gia tỷ muội trong lòng mang theo nghi hoặc, nhưng cũng học theo điệu bộ của Phong Phi Vân, ra sức ngửi ngửi.

Nhưng mà lại cũng không ngửithấy được cái gì, căn bản là chỗ này không có gì đặc thù.- Ha ha!

Chính là phương hướng kia?Phong Phi Vân chỉ ngón tay hướng về con đường mòn ở bên cạnh đi vàotrong núi mà phá lên cười, hắn luôn mồm thúc giục Quý Tiểu Nô mau đitìm, thật giống như nơi đó có bảo bối gì đó.Phương hướng mà Phong Phi Vân chỉ mọc đầy những bụi gai thân to bằngcánh tay, hoàn toàn đen sì.

Những cây gai to này vươn tới cũng khôngbiết đã bao nhiêu năm, quả thực so sánh với sắt thì còn phải cứng rắnhơn.

Còn về phương diện ở đó có thể có bảo bối gì, mà cho dù có bảo bốithì hỗn khất nhi này có thể biết sao ?Quý Tiểu Nô mặc dù trong lòng rất là hoài nghi, nhưng vẫn đi tới bêncạnh bụi gai kia, lại là dùng cái mũi ngửi ngửi, rồi vẫn thấy cũng không có mùi vị gì.-------Chương 174: Ta là Tầm Bảo Sư (2)- Mau chặt phá bụi gai kia,bên trong có một cây Huyết Linh Miêu, ta có thể cảm nhận được mùi thơmdược liệu của nó.

Không nghĩ tới ở Vương Ốc Sơn này lại có thể đào đượcHuyết Linh Miêu, quả là có hơi làm cho người ta kinh ngạc.Phong Phi Vân vừa thúc giục, vừa đang tự nói một mình.Quý gia tỷ muội đối với thảo dược có thể nói cũng là khá có nghiên cứu,ít nhất biết tên và hình dáng của mấy chục chủng loại thảo dược.

Nhưngmà lại từ trước đến giờ cũng không hề nghe nói qua cái tên Huyết LinhMiêu gì.

Hẳn chỉ là dược thảo bình thường gì chứ, bán đi không được mấyđồng tiền.Thế nhưng nhìn Phong Phi Vân kia đang luôn mồm thúc giục, bọn họ cũngkhông muốn làm hắn mất hứng, vì vậy mang thiết đao tới rồi bắt đầu chặtphá hoàn toàn bụi gai kia.Nhưng mà sau khi bụi gai bị chặt trụi xong, cũng không có thấy bất cứbóng dáng dược thảo gì, hiển nhiên là bị hỗn khất nhi này đùa giỡn !Quý Tiểu Nô xoa xoa mồ hôi trên trán, đã không thể nhịn được nữa.

Nàng xắn ống tay áo, hầm hầm đi tới- Trêu chọc chúng ta thì không thể rất có thú vị gì hết.

Hiện tại ngươi liền lăn từ trên xe xuống cho ta, chúng ta mỗi người đi một ngả!- Tiểu Nô!- Tỉ tỉ, hỗn khất nhi này nói rõ thì chính là tên vô lại.

Đầu tiên làmuốn ăn trộm Ma Thương Ưng, sau đó lại là giả bộ có bệnh, hiện tại lạigạt chúng ta rằng trong bụi gai có dược thảo, vẫn còn lưu hắn để làmchi?

Tỉ đã hết lòng hết dạ, cho tới bây giờ cũng không nợ gì hắn.Quý Tiểu Nô vừa nói vừa khóc.

Không phải nàng tức giận phát khóc, mà là đang đau lòng cho tỷ tỷ của nàng.Quý Tâm Nô nhẹ nhàng cắn môi, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân kia có vẻnghèo túng mà lại yếu ớt.

Một đôi mắt sáng ngời cũng trở nên long lanh,tựa hồ sẽ rơi lệ.Phong Phi Vân nhìn nàng chăm chú mà nói: - Huyết Linh Miêu đều là sinh trưởng bên trong tảng đá, hòn đá kia liềnnằm vùi ở một chỗ không sâu trong lòng đất.

Nếu như ngươi vẫn còn tinđược ta, ngươi có khả năng bới lên xem !- Tin ngươi mới là lạ, nào có chuyện thảo dược sinh trưởng ở bên trong hòn đá...Quý Tiểu Nô đã xách bắp chân Phong Phi Vân lên, muốn lôi hắn từ trên xe đẩy bằng gỗ xuống đất.- Ơ, thật sự có một khối đá màu đỏ.Quý Tâm Nô rốt cục vẫn tin những lời Phong Phi Vân đã nói, từ dưới lớpđất kia đào lên một khối đá màu đỏ lớn như nắm đấm.

Trên bề mặt vẫn còndính chất lỏng màu đỏ, thật giống như là huyết dịch chảy ra từ bên trong hòn đá.Quý Tiểu Nô hừ một tiếng, tạm thời để cái chân Phong Phi Vân xuống, sauđó nàng chạy đến nhìn chăm chú hòn đá màu đỏ trong tay Quý Tâm Nô, tò mò hỏi: - Tại sao tảng đá kia lại nhỏ máu?- Đó là Huyết Linh Miêu đã thành thục, nên có dược lực chảy ra ngoài!Phong Phi Vân đáp.- Là ngươi lắm miệng, không phải là một tảng đá.

Bên trong hòn đá làm sao mà cỏ có thể mọc được ?Quý Tiểu Nô nhe ra hai hàm răng trắng lóa, làm ra bộ muốn cắn người mà trách mắng Phong Phi Vân một câu.Phong Phi Vân cũng không muốn tranh cãi với nàng, cũng không cần phải tranh gì với nàng!Trong lòng Quý Tâm Nô đã bồn chồn, dù sao vẫn là lần đầu tiên nàng gặpphải một hòn đá nhỏ máu.

Nếu như rơi vào lúc bình thường, coi như nàngđào được hòn đá kia từ lòng đất, thì cũng sẽ sợ đến né tránh, làm saovẫn còn nghĩ tới bên trong hòn đá lại có một loại cỏ mọc ?- Ở trong chỗ này thật sự có một gốc cây dược thảo sao?Âm thanh của Quý Tâm Nô đã êm dịu hơn nhiều lắm, liền nhẹ nhàng như nước mùa xuân, làm cho lòng người sinh ra thư thái.Phong Phi Vân mỉm cười, đáp: - Đương nhiên là như vậy, chỉ là có đôi người e rằng sẽ không tin tưởnglời của ta.

Các ngươi đến trấn Thanh Phong tìm người chuyên môn thuhoạch dược vật xem xét một phen.

Tin tưởng bọn hắn có thể đưa ra một giá cả rất tốt.- Giá cả rất tốt là bao nhiêu?

Có thể được một ngàn đồng không?Một ngàn đồng đối với bọn họ mà nói, đã là giá cả cũng khá hậu hĩnh.

Ítnhất dược liệu bình thường cũng không mua đến giá cả này.

Nhưng mà bọnhọ cũng nhìn ra hòn đá rớm máu này không bình thường, cho nên mới cảmgiác được hẳn là giá cả khá đắt.Phong Phi Vân vuốt vuốt trán, cũng không biết nên trả lời bọn họ như thế nào.

Tại Ngân Câu phường hắn cũng đã từng mua Huyết Linh Miêu để tuluyện, lúc ấy phải bỏ ra một ngàn đồng vàng mới mua được một gốc cây,một ngàn đồng vàng chính là tương đương với một ngàn vạn đồng tiền.Nhưng mà giá thu mua hẳn là phải rẻ đi không ít.

Chỉ cần gặp phải ngườibiết hàng, ít nhất năm trăm vạn đồng, hẳn là vẫn có thể mua được.Nếu như Phong Phi Vân báo ra cái giá năm trăm vạn đồng, bọn họ khẳngđịnh lại muốn cho rằng hắn đang lừa dối bọn họ.

Vì vậy Phong Phi Vânliền cười gật đầu, đáp: - Các ngươi mang nó đi bán, đặt mua một bộ xiêm y xinh đẹp thì có lẽ có khả năng.Hai tỷ muội mặc dù không biết loại dược thảo bên trong hòn đá kia rốtcuộc có thể bán được bao nhiêu tiền.Nhưng mà nghĩ kĩ thì cũng khẳng định sẽ không rẻ.

Vì vậy thận trọng thu Thạch Đầu rồi đứng lên, lôi chiếc xe đẩy bằng gỗ tiếp tục trên đường đi về nhà.- Này, làm sao ngươi biết nơi đó chôn một hòn đá?Đi một đoạn đường, Quý Tiểu Nô rốt cục vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, bèn lên tiếng hỏi.- Kỳ thật...

Ta là một người Tầm Bảo Sư!Phong Phi Vân đáp.- Cái gì?Quý Tiểu Nô giật mình la lên một tiếng, rồi cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân.

Tầm Bảo Sư,đây chính là đại nhân vật cao cao tại thượng.

Chính làmột đám người giàu có nhất, thần bí nhất trong cả thiên hạ, mà ngay cảMôn Chủ Tam Huyền Môn đều phải cung kính đối với Tầm Bảo Sư, hỗn khấtnhi này đúng là một vị Tầm Bảo Sư?Phong Phi Vân ho khan hai tiếng: - Kỳ thật, ta thiếu chút nữa thì trở thành một vị Tầm Bảo Sư.

Nhưng màsau này gia đạo sa sút, ân sư từ trần.

Phụ mẫu đều mất, xa vợ mất con,thiên tai nhân họa làm ta lưu tha hương.

Kỳ thật đến thời gian gần đâythuật tầm bảo thuật cũng có học đến hai, ba phần, nhưng lại tính mườilần sai chín.

Ai!

Bằng không làm thế nào ta lại nghèo túng thành dáng vẻ hiện tại này?Phong Phi Vân thở dài thở ngắn, ra vẻ đang nhớ lại chuyện cũ !- Thôi đi, làm ta sợ giật thột một cái.

Thì ra chỉ là một kẻ bói toántính mười lần sai chín.

Ta xem ra so với Vương Hạt Tử ( người mù ) ở cửa trấn thì cũng không tốt hơn được gì.Quý Tiểu Nô nói.- Ta đâu phải là bói toán, ta chính là có thực tài thực học.- Nhưng mà hiện tại ngươi cũng là một tên hỗn khất nhi!- Ta không phải hỗn khất nhi, ta là một Tầm Bảo Sư...

Ít nhất ta thiếuchút nữa liền trở thành một người Tầm Bảo Sư đích thực, chỉ thiếu chútnữa!- Nếu như mà ngươi lại nói mạnh miệng, có tin rằng ta hiện tại liền quăng ngươi ở chỗ này cho dã lang?-------Chương 175: Sát khí bức người (1)Đến lúc hoàng hôn giángxuống, một nhóm ba người cuối cùng cũng đi ra khỏi dãy núi Vương Ốc,tiến vào một trấn nhỏ từ thuở xa xưa.

Một âm thanh tiếng người ồn ào náo động chậm rãi truyền vào trong tai.Cuối cùng cũng đã đến trấn Thanh Phong !Trấn tuy nhỏ, nhưng có đủ mọi thứ!Phong Phi Vân ở chỗ này đã được năm ngày, dần dần có hơi thích ứng với tất cả ở nơi này!Hắn nhắm nghiền hai mắt, hai chân khoanh lại, hai tay có hơi chắp taytrước ngực.

Có những đạo hào quang ngưng tụ ở trong tay, tản mát ra ánhsáng lấp lánh.

Bàn tay chậm rãi đẩy đi ra ngoài, cách xa ba thước màđánh ra một đạo chưởng phong, đánh cho một cái chuông sắt cao bằng đầungười rung động kêu "Ong ong".Hắn thu chưởng, mở hai mắt ra !- Vút!- Cuối cùng cũng là khôi phục được ba thành thực lực!Phong Phi Vân cảm giác được trong thân thể huyết dịch tuôn ra, trongkinh mạch có linh khí mênh mông cuồn cuộn, cả người đều tràn ngập lựclượng.- Két kẹt!Cánh cửa kho củi bị đẩy ra, từ khe cửa chiếu vào một tia sáng mặt trời!- Này, chưa chết chứ ?Quý Tiểu Nô đứng tại cửa rống lên hỏi Phong Phi Vân một câu.- Chưa chết được, chưa chết được.

Hiện tại vẫn còn sinh khí dồi dào nhưrồng như hổ, coi như là một con trâu ta cũng có thể đánh ngã.Phong Phi Vân nhảy dựng lên từ đống cỏ, không ngừng cười hắc hắc.Quý Tiểu Nô nhìn qua Phong Phi Vân, rồi nói với âm thanh lạnh lùng: - Đã như vậy, vậy ngươi có khả năng đi chứ?- Đi?

Chạy đi đâu?Phong Phi Vân giả vờ cái gì cũng không biết.- Ngươi ở tại nhà của chúng ta ăn không uống không năm ngày, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục ăn không uống không tiếp ?Quý Tiểu Nô một mực nhìn rất không vừa mắt đối với Phong Phi Vân, hận không thể thật sớm đá hắn đi ra ngoài.Nhưng mà Quý Tâm Nô cũng là một nữ hài tử tâm địa lương thiện, một mựcđều rất chiếu cố đối với Phong Phi Vân.

Quý Tiểu Nô mặc dù rất điêungoa, nhưng mà lại chưa bao giờ làm nghịch lời tỉ tỉ đã nói.Giờ phút này thừa dịp tỉ tỉ đi ra ngoài bán dược thảo, nàng đã nghĩ đằng sau lưng tỉ tỉ mà đuổi Phong Phi Vân đi.Hiện nay còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, Phong Phi Vân làmsao có thể đi.

Cho dù mặt dày mày dạn thì hắn cũng phải lưu lại, nơi này ở xa Tu Tiên Giới, vừa lúc có thể làm như một cái cảng tránh gió.Một trận đánh Kính Hoàn Sơn, danh tiếng Phong Phi Vân là nổi đến cựcđiểm, nhưng mà cũng bị rất nhiều tu tiên giả nhớ được dung mạo.

Một khicó người nhận ra hắn, như vậy nhất định sẽ rước lấy vô cùng vô tận những kẻ truy sát.Trước khi khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, có lẽ ít lộ diện tại Tu Tiên Giới là tốt nhất.- Tiểu Nô cô nương, ta sẽ không ăn không ngồi rồi hai người nữ hài tửcác ngươi.

Sau này có việc chân tay gì nặng nhọc, liền tận lực giao chota đi!Phong Phi Vân lại ngồi trên mặt đất.- Ngươi có ý gì?- Còn có thể có ý gì, ta không tính toán đi.

Ta muốn lưu lại chăm sóccác ngươi, hai nữ hài tử trẻ tuổi xinh đẹp ở chung một chỗ có nhiều nguy hiểm a!

Trong nhà này không có một người đàn ông thật đúng là khôngđược!Phong Phi Vân lại bắt đầu kêu lên.Ánh mắt Quý Tiểu Nô trở nên có hơi xanh thẳm, xem ra tỉ tỉ thật đúng lànhặt một kẻ vô lại mang về.

Gia hỏa này sợ là thấy sắc nảy lòng tham,nếu như lưu hắn lại thì sớm muộn gì cũng là mối họa.Hắn tuyệt không phải người tốt, rất có thể chính là một kẻ đạo tặc chạy trốn bị người đuổi giết !Trấn Thanh Phong đã là địa giới Phong Hỏa Liên Thành, hàng năm đều sẽ có những kẻ bỏ trốn mượn đường qua nơi này, để trốn về hướng tới Phong Hỏa Liên Thành.

Nói không chừng hỗn khất nhi này liền là người như thế.Trong lòng Quý Tiểu Nô sinh ra ý định giết người.Người có thể sinh tồntại loại địa phương như trấn Thanh Phong này, cho dù như là một tiểu cônương thì đều rất coi trọng tâm lý đề phòng.

Gặp phải kẻ xấu, sẽ chủđộng ra tay, nếu không người bị hại sẽ chính là bản thân mình.Một hồi gió lạnh thổi tới, khiến cho Phong Phi Vân rùng mình một cái.

Hắn cảm nhận được một cỗ sát khí kia !Một nữ hài tử lại có sát khí trên người, quả là không đơn giản.

Đã cóchuyện, Phong Phi Vân cảm giác được một tia không tầm thường nào đó.

Mặc dù hắn vẫn còn cúi đầu, nhưng mà khóe mắt lại có hơi hướng về cửa màlướt qua thật nhanh.Thiếu nữ vốn là yếu đuối, mà hai mắt cũng đã trở nên xanh lè.

Mà ngay cả một mái tóc dài màu đen kia đều biến thành màu xanh biếc, mà trên ngóntay của nàng thì các móng cũng dài ra rất nhanh, trở nên càng ngày càngdài, càng ngày càng sắc bén.

Cũng không còn hoài nghi chút nào, nếu nhưchỉ tay này phát huy ra Nhất Trảo, thì nhất định có thể đủ sức xé xácngười ta thành mảnh nhỏ.Một nữ hài tử giữa chốn núi rừng không thông suốt tu vi, làm như thế nào đột nhiên trở nên dáng dấp làm cho người ta sợ hãi như vậy !Một cỗ sát khí kia càng ngày càng đậm đặc, cũng càng ngày càng lạnh giánhư băng.

Phong Phi Vân mặc dù vẫn ngồi dưới đất, cúi đầu, nhưng mà ngón tay đã kìm lòng không đậu mà nặn ra chỉ ấn.

Nếu như nàng thật sự ratay, như vậy chính mình cũng chỉ có thể xuất thủ trước.- Tiểu Nô, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.

Quý Tâm Nô đã trở về, nàng đang bước nhanh đi tới.Phong Phi Vân vội vàng giải tán chỉ ấn cầm trong tay đi, mà một cỗ sátkhí lạnh giá như băng kia cũng biến mất trong nháy mắt.

Đến lúc PhongPhi Vân ngẩng đầu, Quý Tiểu Nô lại biến thành dáng dấp một tiểu cô nương không hiểu chuyện, đôi mắt màu đen, tóc màu đen, thật giống như nhữnggì Phong Phi Vân vừa mới nhìn thấy đều là ảo giác.Thật là ảo giác sao?- Tỉ tỉ, làm thế nào mà tỉ đã trở lại nhanh như vậy ?Quý Tiểu Nô kéo cánh tay tỉ tỉ, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.Quý Tâm Nô dùng ánh mắt trách cứ liếc nhìn nàng, môi có hơi giật giật.Hiển nhiên là đang răn dạy nàng, nhưng mà từ trên môi không có một chútâm thanh phát ra.Sau khi nhẹ nhàng thở dài, Quý Tâm Nô lắc đầu rồi đi vào kho củi.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười: - Vừa rồi có đúng là Tiểu Nô đã làm ngươi sợ hãi không ?- Cái gì?

Không có a!

Tâm Nô tỉ, ngươi đang nói cái gì a?

Tiểu Nô dễ thương như vậy, làm sao có thể làm ta sợ !Phong Phi Vân vẻ mặt mờ mịt, thật giống như cũng không biết bất cứ điều gì.Quý Tâm Nô mặc dù tao nhã, trên mặt một mực hiện ra nụ cười nhàn nhạt,nhưng mà một đôi mắt xinh đẹp kia lại từ đầu đến cuối chăm chú vào nhấtcử nhất động của Phong Phi Vân.

Nàng muốn xác định hắn có phải thật sựcũng không hề thấy bất cứ điều gì hay không.Nếu như Phong Phi Vân hơi lộ ra một chút không bình thường, có lẽ vị Tâm Nô tỉ thùy mị đáng yêu này sẽ không chút do dự lấy đi tính mạng củahắn.-------Chương 176: Sát khí bức người (2)Quý Tâm Nô có hơi quay sangQuý Tiểu Nô nhìn thoáng qua.

Quý Tiểu Nô cũng không lấy làm phiền quaysang nàng mà lắc đầu, tựa hồ là đang nói cho nàng, Phong Phi Vân cũngkhông hề thấy điều gì.Lúc này nàng mới yên lòng, cười nói: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Tiểu Nô nha đầu kia, từ nhỏ liền không có cha không có nương, ta cũng thường thường sủng ái nó, cho nên nó cóhơi ngang ngược không nói đạo lý, ngươi cũng không nên trách tội nó mớilà đúng.- Ta làm sao có thể trách tội ân nhân cứu mạng của ta.

Kỳ thật ta cảmgiác được ta nên cáo từ mới đúng, nếu như ta lưu lại ở chỗ này, chỉ sợsẽ ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội các ngươi!Trong lòng Phong Phi Vân có hơi phát lạnh, mới vừa rồi Quý Tiểu Nô biến hóa đã khiến cho hắn cảm giác được một tia bất an.Phải biết rằng hắn chính là linh hồn Phượng Hoàng, linh giác đáng sợ như thế nào.

Cho dù bởi vì tác dụng phụ của Cổ Tu Đan khiến cho linh giáccủa mình yếu bớt, nhưng mà cũng tuyệt đối không có khả năng đều khôngphát hiện được chút nào sự khác thường của bọn họ.

Điều này chỉ có thểnói một đôi tỷ muội này không đơn giản, thật không đơn giản.Một đôi tỷ muội với cuộc sống nghèo khó, tỉ tỉ mười sáu tuổi, muội muộimười bốn tuổi.

Tại một nơi không thể ở như Phong Hỏa Liên Thành vậy màbọn họ lại có thể sinh tồn độc lập, nhưng lại thường xuyên đi vào dãynúi Vương Ốc là nơi mãnh thú thường lui tới để săn thú hái thuốc, điềunày tuyệt đối không phải nữ hài tử bình thường có khả năng làm được.Trong bản thân điều này liền tiết lộ điều không tầm thường rất lớn, chỉlà Phong Phi Vân một mực đều thật không ngờ điểm này.

Nhưng mà một cỗsát khí vừa rồi kia lại là thật sự tồn tại, hơn nữa đôi mắt màu xanh lèkia, mái tóc màu xanh biếc, móng tay sắc bén càng là khiến cho một cảmgiác điềm xấu trong lòng Phong Phi Vân càng ngày càng mãnh liệt.Xem ra thật sự có vấn đề a!Nơi này không thể ở lại được nữa !- Vừa rồi ta đuổi đi đều không chịu đi, hiện tại làm sao lại đột nhiên muốn rời khỏi đây ?Quý Tiểu Nô lộ ra vẻ nghi hoặc trong mắt.

Nàng cũng từ bên ngoài đivào, một đôi mắt to đen bóng chăm chú nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.Nàng ngồi xổm bên tay phải Phong Phi Vân, một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàngkhoác lên trên vai Phong Phi Vân.

Mặc dù vừa rồi lúc thân thể nàng phátsinh biến hóa, Phong Phi Vân một mực đều ngồi dưới đất, hơn nữa cúi đầu, xác thật cũng không hề thấy điều gì.Nhưng mà hắn đột nhiên lại muốn rời khỏi đây, điều này lại giải thích như thế nào?Chẳng lẽ vừa rồi thân thể của mình biến hóa đã bị hắn thấy được, làm cho hắn sợ hãi cho nên mới muốn rời khỏi đây!

Nếu thật sự là như vậy, thếthì tuyệt đối liền không thể để cho hắn còn sống đi ra ngoài!Chuyện này quan hệ trọng đại, ngay cả Quý Tâm Nô từ trước tới nay thùymị đáng yêu thì giờ phút này đều sinh ra vẻ nghi hoặc.

Nếu như thật sựbị tên hỗn khất nhi này biết được một thứ gì đó, như vậy hiện tại liềntuyệt đối không thể thả cho hắn rời khỏi đây.- Đúng vậy!

Tại sao đột nhiên muốn đi a?

Bệnh trên người của ngươi cũngcòn chưa hoàn toàn tốt.

Hơn nữa ngươi lại cửa nát nhà tan, ngươi còn cóthể đi nơi nào?Quý Tâm Nô cũng là gắt gao nhìn chăm chú hắn, cũng chậm rãi khoác một tay ngọc lên hắn một vai khác của hắn.Âm thanh của nàng vẫn mềm mại như trước, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng rất thiện ý, tràn ngập cảm giác thân thiết!Hai nữ hài tử xinh đẹp, một người ngồi ở bên trái mình, một người ngồi ở bên phải.

Hơn nữa đều thầm kín gợi tình nhìn chăm chú hắn.

Hai tay ngọc đều nhẹ nhàng khoác lên bờ vai của hắn, có vẻ có hơi thân mật.

Bất cứmột người nam nhân nào gặp phải loại chuyện tốt này, chỉ sợ đều đã cườithành tiếng, liền trái ôm phải ấp bọn họ ở trong lòng.Nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm giác trên người mình thật giống như cóhai con rết đang bò.

Nếu như giờ phút này chỉ sợ nói sai một chữ, e rằng hai tay ngọc thon dài của bọn họ đang khoác lên trên vai hắn, liền cóthể trực tiếp xé thân thể của hắn thành hai nửa.Ánh mắt bọn họ liên tục chớp chớp, nhưng vẫn chăm chú vào mặt Phong PhiVân, chỉ muốn một lời giải thích hợp lý.

Nếu như Phong Phi Vân không nói ra được, như vậy đã nói lên thân phận của bọn họ đã bại lộ, như vậyPhong Phi Vân nhất định phải chết !- Ta...

Ta tại sao, ta tại sao đột nhiên muốn rời khỏi đây, đó là bởi vì, đó là bởi vì...

Ta phát hiện ta...Phong Phi Vân lắp bắp nói, càng nói mặt càng đỏ đến cuối cùng đã đỏ đến bên trên cổ.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ra sức cắn môi, tựa hồ lấy hết dũngkhí toàn thân rồi mới nói ra: - Ta...

Ta phát hiện ta thích Tâm Nô tỉ, ta thật sự vô phương khắc chếtình yêu kia từ trong lòng mình.

Từ ân cứu mạng bên bờ dòng suối nhỏtrong núi, sau đó những chuyện dọc theo đường đi, tất cả ta đều yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.

Có đôi khi tình cảm chính là đột nhiên tới nhưvậy.Vì nó tới như vậy khiến cho ta trở tay không kịp.

Ta biết trong mắtTâm Nô tỉ, ta chỉ là một hỗn khất nhi.

Nàng cứu ta, cũng vẻn vẹn chỉ làthương cảm ta, thương hại ta.

Nhưng mà ta lại không cách nào tự kềmchế...

Vô phương tự kềm chế đã yêu nàng.Phong Phi Vân lắc đầu cười khổ, cười đến trong mắt ngập nước, hắn nói: - Ta biết ta không xứng với nàng, nàng cũng nhìn ta chướng mắt.

So cùngvới việc hàng đêm ngồi trong kho củi chấp nhận nỗi khổ tương tư, khôngbằng sớm đi xa được đến đâu càng tốt đến đó.

Tiểu Nô nói rất đúng, takhông nên lưu lại ở chỗ này.

Ta chính là một phế vật ăn nhờ ở đậu, nhưng mà...

Ta coi như rời khỏi đây, đời này ta cũng là vô phương quên nàng.Nàng đã khắc sâu vào trong lòng ta, khắc vào đầu khớp xương.

Tâm Nô tỉ,nàng cứ nói có đúng ta rất ngu không, nàng cứ nói ta có đúng...

Nên rờikhỏi đây hay không?Phong Phi Vân hai mắt đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn chăm chú Quý Tâm Nô, môi nhẹ nhàng giật giật mà cũng không nói ra lời nữa !- Cái này...Quý Tâm Nô làm sao ngờ tới Phong Phi Vân lại nói ra những lời như vậy,quả thực khiến cho trong lòng nàng đại loạn.

Trong khoảng thời gianngắn, lại không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân nên có hơi quay đầu đi.Tay nàng sinh ra những giọt mồ hôi, cảm giác có hơi mất tự nhiên.

Ánhmắt rời khỏi bả vai Phong Phi Vân, chỉ nghĩ đến cách Phong Phi Vân càngxa càng tốt.

Trời ạ!

Trong lòng hắn lại là có ý nghĩ như vậy.

Nên làmcái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?Quý Tiểu Nô cũng sững sờ thật lâu, một cái miệng anh đào nhỏ nhắn háthành hình chữ "O".

Hiển nhiên nàng không nghĩ tới hỗn khất nhi này lạithầm mến tỷ tỷ của mình.

Những lời hắn nói đích thị là chân tình son sắt như vậy, trên mặt là vẻ ngượng ngùng của chàng trai trẻ, là không cókhả năng nói dối.- Thật buồn cười!

Ta biết ta phải đi, ta không nên lưu lại!-------Chương 177: Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà (1)Trong lòng Phong Phi Vânthầm kêu một tiếng nguy hiểm thật, may là đã lừa dối tạm ổn.

Nếu nhưkhông qua được cửa ải này, nói không chừng phải gửi lại tính mạng ở chỗnày.Phong Phi Vân đứng dậy, không ngừng thở dài, kéo tấm thân mỏi mệt đi về phía ngoài cửa !Lúc này không chạy, thì còn đợi tới khi nào!- Chờ một chút!Trong lòng Phong Phi Vân "Thất thần" một tiếng, dưới chân sinh ra dòng khí lạnh, linh khí trong đan điền bắt đầu vận chuyển, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.Quý Tâm Nô từ phía sau đi tới, trong đôi mắt nàng hiện lên sự do dự,cũng có vẻ hơi áy náy.

Nàng đứng ở trước mặt Phong Phi Vân mà nói: - Kỳ thật...

Kỳ thật...

Ngươi cũng có khả năng lưu lại!"

A!"

Trong lòng Phong Phi Vân giật thột mãnh liệt một cái.

Lão Tử hiệntại đang ước gì rời khỏi đây, căn bản là không muốn ở lại.

Vừa rồi chỉcho làm ra vẻ lưu luyến, cũng chỉ là giả bộ cho các nàng nhìn thôi.Trời mà biết lòng dạ nữ nhân này, đúng là khó đoán như vậy, vậy mà nàng lại bảo mình lưu lại!Thế này thì biết làm thế nào cho phải?- Này, tiểu tử, ngươi có vẻ mặt gì vậy.

Tỷ tỷ của ta sở dĩ muốn lưungươi, đó là sợ sau khi đi khỏi nhà này thì ngươi sẽ chết ở trên đườngcái.

Ngươi đừng cho là tỉ tỉ ta coi trọng ngươi, cứ như thể ngươi chỉcần nói ngon nói ngọt vài câu kia là đã lừa được tiểu cô nương ba tuổi.Quý Tiểu Nô cũng vẫn to mồm lớn lối đối với Phong Phi Vân như trước.- Khụ khụ, ta chưa từng có lừa gạt tiểu cô nương ba tuổi!Sắc mặt Phong Phi Vân có hơi xấu hổ.Quý Tâm Nô cười nói: - Ngươi cũng đừng nghe Tiểu Nô nói bậy, ngươi cứ an tâm ở lại chỗ nàyđi!

Chỉ cần chịu khó một chút, không nên hết ăn lại nằm thì chúng tacũng sẽ không đuổi ngươi đi!

Tiểu Nô, đi theo ta, để cho Phi Vân hắnnghỉ ngơi thật tốt.Quý Tiểu Nô lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân, lúc này mới cùng với tỉ tỉ đi ra ngoài từ kho củi.Trong lòng Phong Phi Vân thật sự không ngừng kêu khổ.

Người ta đều nóimuốn giữ, hiện tại nếu như vẫn còn cố ý muốn đi như vậy, thì khẳng địnhsẽ khiến bọn họ hoài nghi.

Đến lúc đó nói không chừng sẽ rước lấy họasát thân cho mình.Bọn họ rốt cuộc che giấu bí mật gì?Trong lòng Phong Phi Vân rốt cuộc cảm giác được một sự bất an, trong đầu lần lượt xuất hiện các loại suy đoán.

Ánh mắt đảo quanh trong kho củi,cuối cùng dừng lại tại cái chuông sắt lớn kia trong kho củi.

Tại saotrong kho củi này lại có một cái chuông sắt lớn như thế ?Cái chuông sắt này cao chừng ngang đầu người vậy, e rằng sẽ nặng hơn một ngàn cân.Trên bề mặt có đầy rỉ sắt ố vàng, sau khi lau đi chỗ rỉ sắtkia, phía dưới lộ ra một vài chữ viết và họa đồ.Có thể sinh ra nhiều rỉ sắtnhư vậy, xem ra cái chuông sắt này đã trải qua năm tháng rất dài.- Hả!Phong Phi Vân đang cố phân biệt những chữ viết và họa đồ này, thì lạingửi thấy được một mùi vị kỳ quái.

Mùi vị này ngửi thấy được cũng khánhạt, nếu như không phải Phong Phi Vân có khứu giác kinh người, thì cũng tuyệt đối không có khả năng nhận biết được mùi vị này.- Đây là mùi vị huyết dịch, được truyền tới từ trong chuông sắt.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ tới một khả năng.Chiếc chuông sắt cực lớn này vốn đặt ở một trong một hồ nước đầy huyếtdịch.

Bởi vì ngâm mình ở trong huyết thủy thời gian quá lâu, nên trên bề mặt đều sinh ra rỉ sắt.

Cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, quảchuông sắt này bị người ta lôi lên từ trong huyết dịch rồi mang đến nơinày.Rốt cuộc là người phương nào đã đem quả chuông sắt cực lớn đến nơi này, và tại sao muốn làm như vậy?- Kiến Nguyên... năm thứ ba mươi tám, từ đường Kỷ gia, Quỷ Anh thiên ban thưởng... mạo lục huyết...

Đều là những thứ báu vật gì đó, hoàn toànxem không hiểu !Phong Phi Vân mơ mơ hồ hồ đọc một chút chữ viết trên mặt chuông, phânbiệt ra được ngay những chỗ đứt quãng, nhưng mà lại vẫn hoàn toàn khônghiểu ý tứ trên bề mặt.Chỉ có niên hiệu "Kiến nguyên năm thứ ba mươi tám " này, xem như đầu mối duy nhất.

Nhưng đó đã là niên hiệu từ hơn một ngàn năm trước.

Vào lúcPhong Phi Vân đọc qua 《 Kí sự Thần Tấn Vương Triều 》 trong lúc vô ý đãthấy niên hiệu này.Vào thời Kiến Nguyên đã xảy ra rất nhiều đại sự, cho nên Phong Phi Vânmới sơ lược có được ấn tượng.

Nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ nhớ rõ đó làniên hiệu từ hơn một ngàn năm trước, còn cụ thể là hơn một ngàn được bao nhiêu thì không được rõ lắm.

Có lẽ đành phải lại tìm đọc lần nữa thìmới có thể biết được vào năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.- Từ đường Kỷ gia, Kỷ gia...

Ơ!

Hình như ở đâu đó đã nghe nói qua, nhưthế nào như vậy quen thuộc, ai!

Thôi vậy, nghĩ nhiều như vậy để làm chi!

Có lẽ trước hết cứ tu luyện mới là vương đạo.

Hai tỷ muội kia không đơn giản a!

Tóc xanh lá cây, mắt xanh, trảo dài, rốt cuộc là tồn tại dạnggì thì tựa hồ chưa từng nghe nói qua là có Yêu Tộc như vậy.

Xem ra bọnhọ cũng không phải Yêu Tộc, nhưng mà cũng không rất giống nhân loại,chẳng lẽ là bởi vì tu luyện công pháp kì quái nào đó ?Phong Phi Vân mặc dù rất muốn trấn tĩnh tâm thần để quyết tâm tu luyện,nhưng mà trong óc dẫu như thế nào đều lại không xóa được quang cảnh biến thân kia của Quý Tiểu Nô, thật sự rất làm cho người ta sợ hãi.

So sánhvới nữ quỷ mới đi ra từ phần mộ thì đều phải dọa người.- Tỉ tỉ, tại sao tỉ còn muốn lưu hắn lại.

Chẳng lẽ tỉ thật sự tin tưởngchuyện ma quỷ của hắn sao.

Những lời nam nhân đã nói đều là không tintưởng được.Quý Tiểu Nô bĩu môi, có hơi tức giận.Quý Tâm Nô nhẹ nhàng cười nói: - Muội muội ngốc, chúng ta ẩn cư ở chỗ này, đương nhiên là hy vọng càngít người biết đến càng tốt, nhiều người liền có nhiều hơn một phần nguyhiểm.- Vậy mà tỉ còn nghĩ lưu hắn lại!Quý Tiểu Nô không giải thích được.- Đó là bởi vì hắn đã nói hắn là một người Tầm Bảo Sư!Trong mắt Quý Tâm Nô mang theo vài phần vẻ kì quái, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa gì đó.- Thôi đi, tỉ tỉ, thật đúng là tỉ lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ củahắn.

Nếu như hắn là một người Tầm Bảo Sư thì muội quỳ trên mặt đất, gọihắn là sư phụ.Quý Tiểu Nô khinh thường nói.Quý Tâm Nô lắc đầu, đáp: - Ta lại tin vài phần, hôm nay ta đi bán dược thảo, lặng lẽ đi đến chỗTôn gia gia, đưa một khối đá màu máu kia cho lão xem xét.

Tôn gia gialúc ấy liền bị dọa đến hoảng sợ, nói trong hòn đá kia có một gốc cây dịthảo, giá trị mấy trăm vạn đồng tiền, chính là dược vật mà tu tiên giảtha thiết ước mơ.

Chỉ có người nhãn lực uyên thâm hoặc là người có linhgiác nhạy bén, cũng hoặc là Tầm Bảo Sư mới có thể phát hiện được ra nó.- Thật sự có chuyện này ư?Quý Tiểu Nô nói tiếp: - Trên người hỗn khất nhi cũng không có một chút linh tính, ánh mắt phàm tục, lại có thể cảm giác được gốc dị thảo này.

Chẳng lẽ hắn thật là một người Tầm Bảo Sư?-------Chương 178: Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà (2)- Coi như không phải Tầm Bảo Sư đích thực, cũng khẳng định nắm được vài phần thủ đoạn của Tầm Bảo Sư.Quý Tâm Nô ánh mắt có hơi phức tạp, lại nói: - Tôn gia gia nói người mà có thể học được một, hai phần thủ đoạn củaTầm Bảo Sư, đều cũng là người có thiên phú Tầm Bảo Sư.

Người như thếtrong trăm vạn cũng không xuất hiện được lấy một người.

Nếu như để chohắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, tương lai có lẽ sẽ có thành tựu lớn lao, rất có khả năng trợ giúp chúng ta...Nàng muốn nói lại thôi, hiển nhiên có điều gì cấm kỵ nên không dám nói ra miệng.- Chẳng lẽ Tôn gia Gia muốn truyền 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》cho hắn ?

Điềunày hoàn toàn không được., Tầm Bảo Sư trong mắt người ngoài chỉ vẻn vẹnlà người tìm kiếm kho báu và linh tài.

Nhưng mà chỉ có trong nghề mớibiết được, Tầm Bảo Sư chính là người đi lại ở kẽ hở thế giới giữa haiđạo Âm Dương, nhìn xem Thiên Cơ, khai quật thánh mộ cổ, phá bỏ Hung SátGiới, cố định Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà.

Nếu như để cho hắn tuluyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, chẳng phải hắn sẽ chuyên mônkhắc chế chúng ta?Quý Tiểu Nô ra sức lắc đầu, rốt cuộc nàng cảm giác Phong Phi Vân thật không đơn giản, không thể dễ dàng tin tưởng hắn.Quý Tâm Nô lắc đầu, đáp: - Nếu muốn khắc chế Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, cho dù là ThấtPhẩm Tầm Bảo Sư thì cũng không có bản lĩnh đó, vả lại còn có Tôn gia Gia tọa trấn.

Trừ phi hắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 tới cảnh giới'Thượng khuy thiên, hạ khuy địa' ( trên nhòm trời,dưới thấu đất), nếukhông hắn cũng là không ngăn nổi sóng gió tràn tới.

Ngươi cũng khôngnghĩ tới loại cuộc sống trốn trốn tránh tránh sao, nếu như hắn thật sựcó thể tu luyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, đi Dương Giới loạibỏ...

Vị tồn tại đó thì thật là tốt biết bao a!Trong đôi mắt Quý Tiểu Nô cũng hiện ra một tia sáng, nàng có hơi do dự nói: - Tôn gia gia cũng là có ý định này?Quý Tâm Nô gật đầu, có hơi sầu não đáp: - Tôn gia Gia đã sống quá lâu quá lâu, lão nhân gia ông ta nói chínhngười cũng không biết còn có thể sống được thêm mấy ngày, có thể bảo vệchúng ta được bao lâu, hiện tại rất muốn gặp tiểu tử kia một lần.- Tôn gia gia bây giờ còn ở trên vách núi?Quý Tiểu Nô hỏi.- Hiện tại đã chuyển gia đến chỗ mộ bia.

Mộ bia kia người đã khắc xongxuôi từ mấy trăm năm, hiện tại coi như là đến lúc phát huy công dụng!- Ai!

Xem ra lão nhân gia ông ta thật là không còn sống được lâu, đangđi bước một vào trong phần mộ.

Lần chuyển nhà tiếp theo của người có lẽchính là quan tài trên vách đá.Quý Tiểu Nô nói.- Dương Giới Tam Dị, Thái Hư Dị, vốn là một bộ họa.

Chúng khắc ở nơinào, nơi đó chính là nhà.

Không giống chúng ta, nếu như đã chết thì ngay cả một dấu vết cũng không có, điều này mới thật sự là buồn đau!Quý Tâm Nô kêu lên.Nếu như Phong Phi Vân hiện tại đứng ở một bên, như vậy cũng khẳng địnhlà nghe mà không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Tôn gia gia kia rốt cuộclà tồn tại dạng gì, Thái Hư Dị?

Một bức họa?Trên đời này có vài thứ vẫn tồn tại có hơi thần kỳ, coi như là tu tiêngiả cũng chưa chắc biết được.

Ví dụ như Dương Giới Tam Dị, Âm Giới TamTà, mấy thứ này cũng chỉ có Tầm Bảo Sư thần bí nhất trong nhân loại mớitiếp xúc với những thứ đó.Một cái chuông sắt nằm ở một góc kho củi, trên bề mặt đầy những rỉ sắtmàu vàng.

Nó có khắc những vòng hoa văn, tràn ngập những qui luật khácthường.Làm thế nào nơi này lại có một quả chuông sắt lớn như thế, trên mặt vẫncòn có khắc chữ viết, tựa hồ đang ghi chép một sự kiện xa xưa trọng đạinào đó.Ngồi ở bên cạnh quả chuông sắt, trong lòng Phong Phi Vân vô phương bìnhan.

Ngón tay kìm lòng không đậu lại bắt đầu vuốt ve bên trên mặt chuông.

Một quả chuông sắt cực kì bình thường, cũng không phải làm bằng sắtlinh thiêng pha loãng gì, nhưng mà lại cực kì nặng nề, phải vượt qua vạn cân.

So sánh với tưởng tượng của Phong Phi Vân thì đều phải nặng gấphàng chục lần.Nếu như thật sự chỉ là dùng loại sắt bình thường để chế tạo ra, thì tuyệt đối không có khả năng lại nặng như vậy !- Kịch kịch!Phong Phi Vân nắm quyền gõ lên trên mặt, hơn nữa ghé lỗ tai sát vào trên vách chuông để lắng nghe!- Ông ông!

Ông ông!

Ông ông!Một cỗ âm thanh đáng sợ từ bên trong truyền đến.

Nếu không phải PhongPhi Vân nhanh chóng lui lại, thì tiếng vang này e là có thể chấn vỡ màng nhĩ của hắn.- Vẻn vẹn chỉ là dùng nắmđấm để gõ mà âm thanh phát ra đã có thể chấncho màng nhĩ của ta phát đau.

Quả chuông sắt này quả nhiên không tầmthường!Quả chuông sắt vẫn tản ra mùi máu tanh tưởi, có lẽ đã ngâm ngàn nămtrong Huyết Trì, lại có lẽ đã từng đè chết một vị Cự Kình, bị máu tươingàn năm không mất của Cự Kình dính vào nên đến nay đều vẫn còn lưu lạibên trên mặtPhong Phi Vân đứng lên, hai chân đạp trên mặt đất, hai tay ôm lấy quảchuông sắt, cánh tay phát lực mãnh liệt, muốn nâng quả chuông sắt lêncao.

Hắn cảm giác được bên trong quả chuông sắt tựa hồ có cái gì đó, đây là một loại cảm giác kỳ quái, chính là hắn thông qua linh giác mà cảmgiác được.Quả chuông sắt này thật lớn như thế, coi như bên trong có một người chết cũng là hoàn toàn có khả năng!- Không phải bên trong có một người chết nào đó chứ?Phong Phi Vân có hơi nhấc quả chuông sắt lên một chút.Hắn cảm giác đượcbên trong có một cỗ khí tức không giống tầm thường truyền tới, cảm giácnói không nên lời là cái gì, nhưng tựa hồ như đang hô hấp, mà lại còn hô hấp với tốc độ cực kỳ thong thả, thong thả đến khác thường.Hơn nữa mộtcỗ khí tức kia tựa hồ tịnh không phải là khí tức nhân loại.Hai tay Phong Phi Vân không chỉ có hơi run lên, trên người đã toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu như thật sự nhấc quả chuông sắt này lên, liệu có thể làhắn sẽ thả ra sinh vật đáng sợ gì đó hay không ?Liền vào lúc Phong Phi Vân do dự này, từ bên ngoài truyền đến một tiếngbước chân, bước đi dồn dập, hô hấp hỗn loạn.

Vẻn vẹn chỉ là nghe thấytiếng bước chân như thế, Phong Phi Vân đã biết rõ là Quý Tiểu Nô đang đi đến đây.Lại là tiểu nha đầu mà hắn nhìn không vừa mắt này!- Két kẹt !Cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Quý Tiểu Nô.Phong Phi Vân vẫn nằm trên mặt đất, hay ngồi ở chỗ đống củi, thật giống như cho tới bây giờ cũng không hề cử động.Quý Tiểu Nô cắn môi một cái, khinh thường nhìn Phong Phi Vân đầu tóc rối bời, toàn thân rách rưới, quần áo bẩn thỉu.

Hỗn khất nhi này cũng không biết đã bao nhiêu ngày mà không hề rửa mặt tắm rửa, trên mặt đầy bùnđất, ngay cả cái mũi hắn mà dùng mắt đều đã không nhận ra.- Này!

Đi theo ta!Quý Tiểu Nô nói.- Này cái gì mà này, ta là người có họ có tên, ta gọi là Phong Phi Vân.-------Chương 179: Tiếng hổ gầm trong không trung trấn Thanh PhongPhong Phi Vân ưỡn lưng một cái, lại đứng lên từ trên mặt đất, khóe miệng hiện ra nụ cười, ân cần hỏi: - Tỷ tỷ của ngươi đâu?Quý Tiểu Nô nhìn vẻ mặt ti tiện kia của hắn, trong lòng lại càng tỏ rakhông thoải mái.

Hỗn khất nhi này lại vẫn còn nhớ mãi không quên đối với tỉ tỉ, quả thực chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hắn cũng khôngsoi gương nhìn một chút xem chính mình có dáng vẻ thể nào !- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, ngươi bớt chú ý vào tỷ tỷ của ta, nếu không ta sẽ rất không khách khí đối với ngươi!Quý Tiểu Nô nheo mắt đôi mắt, quơ quơ năm ngón tay dễ thương trước mắt Phong Phi Vân, sau đó tạo thành quả đấm trắng nõn.Phong Phi Vân sao lại phải để ý tới uy hiếp của nàng, hắn hỏi có hơi châm chọc: - Đương nhiên là ta không có lá gan kia, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi!- Hôm nay mang ngươi đi gặp một vị trưởng bối phi thường quan trọng, tỷtỷ của ta đã đi trước một bước đến đó để chuẩn bị, hiện tại chúng tacũng xuất phát đi!Quý Tiểu Nô nhìn qua một chút bộ quần áo kia của Phong Phi Vân, lại là liên tục lắc đầu nói: - Hôm nay cần gặp vị trưởng bối kia không phải chuyện đùa.

Không bằngtrước hết ngươi đi tắm một cái.

Cũng không nên để mất cấp bậc lễ nghĩatrước mặt vị trưởng bối kia, ngươi vẫn còn lo lắng làm gì?Phong Phi Vân đích thật là sững sờ, sau một hồi lâu cuối cùng mới phục hồi tinh thần lại, chân tay luống cuống mà lẩm bẩm nói: - Thế này có đúng quá nhanh hay không ?

Tacũng chưa kịp chuẩn bị cái gì !Quý Tiểu Nô cũng là ngẩn ra, chợt liền hiểu được hỗn khất nhi này lạisuy nghĩ vớ vẩn.

Nàng hung hăng đạp một cước trên mu bàn chân hắn mànói: - Ngươi thực sự đã cho rằng tỉ tỉ của ta coi trọng ngươi, định giở trò gì, cả ngày chỉ có mộng tưởng hão huyền.- Gặp trưởng bối kia là chuyện đáng để ý đến như thế nào a?Phong Phi Vân nói có hơi vô tội.- Đi gặp trưởng bối liền nhất định là sẽ nhận con rể?Quý Tiểu Nô tức đến mắt trợn trắng, nàng nói tiếp: - Ta không muốn nói thừa nhiều lời với ngươi, ngươi cũng không cần tắmrửa.

Dù sao cũng cứ để dáng vẻ kia, hiện tại liền đi theo ta.Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm một tiếng, cảm giác được cô gái nhỏnày so sánh tỷ tỷ của nàng càng thú vị hơn.

Hắn làm bộ rất thành thậtgật đầu, liền đi theo nàng ra bên ngoài.Lúc này sắc trời đã muộn, trên đỉnh đầu đầy sao lấp lánh.

Đã có ánhtrăng từ trên màn trời chiếu xuống, làm trên mặt đất hiện ra những bóngdáng loang lổ.- Tại sao chúng ta vào buổi tối lại đi gặp vị trưởng bối kia, đi ban ngày còn không phải có lễ phép hơn.Phong Phi Vân đứng ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn về hướng trên bầutrời.

Hắn căn cứ vị trí trăng sao mà phán đoán ra đã vào đêm được haicanh giờ.- Im lặng!Quý Tiểu Nô lại hung hăng đạp một cước trên mu bàn chân Phong Phi Vân,đạp đến Phong Phi Vân phải nhếch miệng mà cũng không dám kêu lên thànhtiếng.Vẫn chưa ra khỏi chỗ nhà hai tỷ muội ở, Phong Phi Vân đột nhiên ngừngbước chân lại, mặt mày căng thẳng.

Hắn nhìn về hướng màn đêm sâu thẳm,đôi mắt nheo lại thành một khe hở.Có tình huống!Quý Tiểu Nô đi ở phía trước, tựa hồ cũng nhận thấy được một tia khí tứckhông ổn.

Nàng cũng đột nhiên dừng chân, quay về hướng Phong Phi Vânđang nhìn để ngóng trông.Hai người cơ hồ trong cùng một lúc mà làm ra phản ứng như vậy, chỉ cóđiều là Phong Phi Vân hơi nhanh hơn một chút.

Mà sự chú ý của Quý TiểuNô đã tập trung toàn bộ đến trong màn đêm, cho nên nàng tịnh không hềphát hiện ra được sự dị thường của Phong Phi Vân.- Nhanh, trốn đi!Gương mặt xinh xắn của Quý Tiểu Nô thoắt một cái trở nên tái nhợt.

Nàng lôi kéo Phong Phi Vân liền trở về trong kho củi, rồi "Rầm" một tiếng mà đóng cửa lại.- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?Phong Phi Vân bị nàng dùng sức ấn vào trong góc, rất khó nhúc nhích mảy may.- Im lặng!Quý Tiểu Nô thần kinh toàn thân đều đã căng thẳng, tuy nhiên lại lớntiếng trách mắng Phong Phi Vân.

Nhưng mà điều đó lại không che dấu đượcsự căng thẳng của nàng giờ phút này, hai tay gắt gao nắm vào trên cánhtay Phong Phi Vân, càng nắm càng chặt.Nàng đích xác rất căng thẳng, thân thể đã co lại thành một cục!- Ngao!Trong màn đêm truyền đến một tiếng hổ gầm trầm thấp, có tiếng xé gió nhè nhẹ từ rất xa truyền đến.Một con hổ lớn màu đen dài đến năm thước đang bay trên bầu trời, nói nólà hổ lớn kỳ thật cũng không chuẩn xác.

Bởi vì nó vẻn vẹn chỉ là cóchiều dài thân hình tương tự với con cọp, trên thân nó không có da lông, ngược lại được một lớp lân phiến đen nhánh bao trùm.

Trên lưng vẫn cònmọc ra một đôi cánh thật lớn.

Cánh to hình cái quạt, mỗi một lần vỗ đềusẽ khiến sinh ra một cơn cuồng phong.Đây là dị thú "Đại Trùng Lân" tu vi ba trăm năm !Phàm là mãnh thú tu vi đạt tới một trăm năm trở lên, cũng đã tiến vàophạm trù dị thú.

Nó sẽ bị mỗi đại tiên môn thu phục nuôi nhốt, hoặc làbị Thần Vũ Quân của Thần Tấn Vương Triều thu vào trong quân doanh, huấnluyện thành chiến thú.Cho nên trong thế giới phàm tục, bình thường đều không thấy được mãnhthú tu vi một trăm năm trở lên, mà dị thú tu vi đạt tới ba trăm năm liền càng thêm rất thưa thớt, chiến lực đã khá là đáng sợ, công thành đoạtđất đều chỉ trong một lần va chạm mạnh.Trong một chút tiên môn nhỏ, dị thú tu vi ba trăm năm, đều đã có khả năng có thể nói Thú Vương.Lớp lân phiến trên người Đại Trùng Lân kia đã thay đổi ba lần, nó cứngnhư sắt thép, coi như Hỏa Diễm bình thường đều không thể gây tổn thươngmảy may đến nó, đích xác đã có tu vi ba trăm năm.Trên lưng Đại Trùng Lân có một thiếu niên áo đen ngồi, thân thể gầy gò,toàn thân là tà khí, sắc mặt tái nhợt giống như người chết mới đi ra từtrong phần mộ.- Hai đứa yêu nghiệt chạy thoát nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng là tìm được rồi một chút tung tích!Một con Đại Trùng Lân khác từ trong màn đêm phía sau bay ra, trên lưngcó một nữ nhân ngồi.

Cũng là người mặc áo đen, trên lưng đeo hai thanhhàn kiếm, trong tay nắm một chiếc la bàn bát quái khắc đá, tựa hồ đangtìm cái gì đó.Đôi mắt lạnh lẽo của nàng nhìn chăm chú trên la bàn bát quái, một taychỉ thiên, chỉ ấn ( dấu tay) giữa các ngón tay liên tục biến hóa, tứcthì ánh sao đầy trời đua nhau chiếu xuống, rơi vào trong la bàn bátquái.Con Đại Trùng Lân thứ ba ở phía sau đuổi kịp, trên lưng nó có bốn ngườinam nhân mặc thần khải màu đen.

Toàn thân bọn họ đều được áo giáp màuđen bao bọc, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sì, thật giống như hai luồng hắcđộng, không có bất cứ tình cảm gì.Bốn đạo hắc vụ xuyên qua không gian giữa các bộ áo giáp, quả thực liền như bốn vị tử thần.Bọn họ gắt gao bám theo đằng sau một nam một nữ ở phía trước, nhưngkhông dám vượt qua.

Hiển nhiên chính là vệ sĩ mà một nam một nữ này mang theo.-------Chương 180: Nguy cơ càng ngày càng gần (1)Bọn họ rốt cuộc là ai, xuyên qua không gian ở trong đêm tối tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì.

Chúngmột mực bay vòng trong không trung trấn Thanh Phong.

Tiếng hổ gầm ồn àokia vang vọng bầu trời đêm, phá vỡ sự yên lặng nơi này, khiến cho dânchúng trấn Thanh Phong đều bị bừng tỉnh từ trong mộng.- Đang lúc trăng tròn, đúng là khi Âm Khí thịnh nhất.

Yêu nghiệt, còn muốn ẩn thân không ra sao?Nữ nhân áo đen kia nâng chiếc la bàn bát quái khắc đá ở trong tay, mộtđôi mắt lạnh lão giống như hàn tinh liếc nhìn về hướng phía dưới.

Cảtrấn Thanh Phong đều bị ánh mắt của nàng tức thì nhanh chóng bao phủ.Âm thanh mênh mông cuồn cuộn, truyền khắp cả bầu trời đêm!La bàn bát quái trong tay nàng cấp tốc chuyển động, càng lúc càng nhanh.

Nó hoàn toàn che đi ánh trăng trên bầu trời.

Không, xác thực mà nói,hẳn là la bàn bát quái đã hút hết ánh trăng chung quanh đến hầu nhưkhông còn.- Ngao!Con Đại Trùng Lân bên dưới nàng há ngoác cái miệng to như chậu máu màgầm lên mãnh liệt, âm thanh chấn động làm cho cả trấn Thanh Phong đềurun rẩy theo.- Thì ra là Chính Nghĩa Chi Sĩ trừ ma vệ đạo, hắc hắc, chúng ta cần gì phải sợ hãi như vậy!

Ra thôi, ra thôi.Phong Phi Vân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đứng dậy.

Nhưng màhai chân của hắn còn chưa kịp duỗi thẳng, liền lại bị Quý Tiểu Nô kéolại.- Không động đậy, bọn họ là người của Kỷ gia.Quý Tiểu Nô lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân mà cắn răng, trầm giọng nói.Phong Phi Vân cách nàng vẻn vẹn có gang tấc, thân thể hai người cơ hồgắt gao dán chung một chỗ.

Lưng Phong Phi Vân cảm giác có hơi ấm áp,thậm chí có thể chạm được hai vật mềm mềm trước ngực kia của nàng.Tiểu cô nương này phát dục không tồi a!

Lưng Phong Phi Vân có hơi cọ cọ hai cái, cảm giác càng thêm mãnh liệt.- Ngươi lại cử động một phen, có tin ta bẻ rụng đầu của ngươi hay không?Quý Tiểu Nô ngồi xổm phía sau Phong Phi Vân, ngực gắt gao dán ở trênlưng Phong Phi Vân.

Giờ phút này hắn chỉ hơi cọ một tí, nàng tự nhiêncàng thêm mẫn cảm.

Há có thể không biết trong lòng gia hỏa này đang suynghĩ cái gì.Quả thực rất đáng ghét, quả nhiên là một kẻ vô lại.

Nếu không phải caothủ Kỷ gia đang xoay quanh trong không trung trấn Thanh Phong, thì hiệntại nàng đã trực tiếp giết chết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân quay đầu, chất phác cười một tiếng: - Ta...

Kỳ thật muốn hỏi ngươi tại sao lại sợ hãi người Kỷ gia như vậy.

Chẳng lẽ ngươi nợ bọn họ rất nhiều tiền?Vừa nghe đến hai chữ "Kỷ gia" này, trong hai mắt Quý Tiểu Nô liền sinhra cừu hận vô cùng vô tận, một hàm răng trắng nõn cắn môi mà nói: - Ngươi bớt xen vào việc của người khác đi!Phong Phi Vân đột nhiên nhớ ra rồi, Kỷ gia chính là gia tộc tu tiên tốicao nhất phủ Nam Thái, thực lực so với Phong gia đều không kém baonhiêu.

Lịch sử gia tộc có hơn một ngàn năm, chỉ là Kỷ gia một mực chiếmcứ tại quận Thần Hổ, rất ít khi mang thế lực của mình đến thành Tử TiêuPhủ, cho nên danh tiếng trong Tu Tiên Giới tại phủ Nam Thái không bằngPhong gia, Tần gia, nhưng mà thực lực cũng không yếu hơn chút nào.Hơn nữa Kỷ gia chính là một gia tộc khá thần bí, cũng cực kì khiêm tốn.Khiêm tốn đến người ngoài cũng không biết gia tộc bọn họ rốt cuộc ở tạiđịa phương nào trong quận Thần Hổ.Không đơn giản a, không đơn giản!Rất hiển nhiên hai yêu nghiệt Kỷ gia muốn tìm kiếm, rất có thể chính làQuý gia tỷ muội, bọn họ rốt cuộc làm thế nào mà đắc tội Kỷ gia ?Phong Phi Vân do dự chỉ chốc lát, sau đó làm bộ có hơi khiếp sợ mà nói: - Ta cảm giác bọn họ đến đây không ít người, nếu như là bọn hắn lục soát từng nhà từng nhà trong trấn, chúng ta sẽ không giấu nổi.Quý Tiểu Nô hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng.

Đôi tay ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân chặt hơn- Vậy làm sao bây giờ?- Ta đã sớm nói, trong nhà này không có một người đàn ông thật đúng làkhông được.

Ngươi liền ở lại chỗ này đi!

Ta đi giảng đạo lý với bọn họ.Không phải là thiếu chút tiền sao, cứ đưa cho bọn họ cũng được.Phong Phi Vân cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, tạo thành phản ứng mà mộtngười bình thường nên có, khiếp đảm nhưng mà lại trượng nghĩa.- Bọn họ sẽ không giảng đạo lý với ngươi.

Một khi ngươi đi ra ngoài, bọn họ sẽ muốn lấy mạng của ngươi.Quý Tiểu Nô cảm giác được hỗn khất nhi này chính là một kẻ ngốc, lạicòn muốn giảng đạo lý với tu sĩ Kỷ gia.

Tại Tu Tiên Giới nếu như có đạolý, thì cũng sẽ không có nhiều sự giết chóc như vậy.Nhưng mà ngốc lại đúng là có chút lương tâm, ít nhất không có một mình chạy trối chết.Trong bầu trời đêm, ba con Đại Trùng Lân đang xoay quanh, đôi cánh thậtlớn che khuất bầu trời, ngăn cản hết ánh trăng và ánh sao, khiến chotrấn Thanh Phong lâm vào trong bóng tối.Kỷ Phong Lãnh bỗng nhiên đứng dậy từ trên lưng Đại Trùng Lân, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy sát ý.

Hắn quay sang nhìn chằm chằm nữ nhân áođen kia mà hỏi: - Tìm được bọn họ không ?- Theo biểu hiện trên la bàn, trong trấn Thanh Phong chỉ có một.

Có điều là tu vi yêu nghiệt kia cao hơn.

Bây giờ ta còn vô phương xác địnhchuẩn xác vị trí của nó.Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú trên la bàn bátquái, bề mặt của nó có ánh sao chiếu rọi, lại thêm ngưng tụ ánh trănglàm hiện ra một đạo U Ảnh màu xanh biếc.- Trước cứ bắt một con yêu nghiệt này, tự nhiên có thể bức ra con kia.Sắc mặt Kỷ Phong Lãnh trở nên càng trắng, thật giống như bị bôi một tầng vôi.

Hắn trầm giọng nói: - Tứ đại Tử Tướng, các ngươi coi giữ tứ phương trấn Thanh Phong, một con ruồi cũng không thể thả ra.

Trong lòng đất và trên mặt đất, trong không trung đều khắc lên Dương Văn Sát Trận, để phòng ngừa yêu nghiệt này bỏchạy từ lòng đất.- Vâng!Bốn vị Tử Tướng đều cùng kêu lên một tiếng, khoác áo giáp, trực tiếpnhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân.

Chúng hóa thành bốn đạo bóng dáng màu đen tọa trấn tứ phương của trấn Thanh Phong, bắt đầu khắc lên trậnpháp.Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt cũng là nhảy xuống từ trên lưng ĐạiTrùng Lân.

Tu vi hai người cao tuyệt, quần áo phấp phới.

Một người lạnhlùng, một người xinh đẹp lạnh lẽo, liền như hai vị tử thần từ trên trờigiáng xuống, khiến cho dân chúng trấn Thanh Phong đều bị kinh hãi.- Trời ạ!

Đây là Hoàng Phong đạo tặc đến giết sạch trấn sao?- Các ngươi nhìn ba con thú bự trên bầu trời kia.Hẳn không phải là Hoàng Phong đạo tặc, ta xem ra càng như là Ma Nhân cái thế !...Dân chúng trấn Thanh Phong cơ hồ toàn bộ đều đã bị bừng tỉnh, chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy một nam một nữ người mặc quần áo đen từ trêntrời giáng xuống.Bọn họ thân thể rất thẳng, thật giống như thanh kiếm sắc bén.

Đặc biệtánh mắt bọn họ thật sự rất lợi hại, chỉ cần nhìn chằm chằm vào người nào đó, người ấy liền trực tiếp toàn thân run rẩy, sau đó ngã ở trên mặtđất mà lạnh run.Rất dọa người, vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt, là có thể hù dọa người ta gục xuống.-------Chương 181: Nguy cơ càng ngày càng gần (2)- Mọi người ai nấy đều quayvề nhà mình, đợi ở trong phòng.

Nếu như ai dám bước ra cửa phòng mộtbước, giết chết mà không chịu tội!Kỷ Phong Lãnh quét mắt nhìn những người dân trấn này, cứ thế nhìn những người này đến bắp đùi bị chuột rút mà phủ phục trên mặt đất, vô phươngđứng yên, sau đó cố sức bò vào nhà mình.Cả trấn Thanh Phong lập tức yên tĩnh trở lại, trên đường đều không thấy được một người nào, trống trải mà lại tĩnh lặng.- Lục soát từng nhà từng nhà.

Ta lục soát con đường bên trái, ngươi lục soát con đường bên phải!Kỷ Phong Lãnh vừa nói dứt lời, liền nện một chưởng đập vỡ cánh cửa ngôi nhà đầu tiên, sau đó đi vào.Trấn Thanh Phong cũng không lớn, chỉ có một con phố chạy thông từ đầuđến cuối.

Tổng cộng vào cũng chỉ có hơn trăm hộ.

Nếu như là bọn hắn lầnlượt lục soát từng nhà, trong thời gian ba canh giờ hoàn toàn có thểquét qua cả trấn Thanh Phong được một lần.

Đừng nói là giấu một người,coi như là giấu một con chuột thì đều có thể bị tìm ra.Tình huống xấu nhất đã xảy ra!Thật sự bắt đầu lục soát từng nhà, chả mấy chốc liền sẽ tìm được chỗ ẩn náu của Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô.Nguy cơ đang từng bước từng bước tới gần.- Hiện tại làm sao bây giờ!

Nếu không thừa dịp bọn họ còn chưa tìm đến, chúng ta đi trước ?Tốc độ tim đập của Phong Phi Vân cũng nhanh hơn không ít, nếu như thậtsự để cho cao thủ Kỷ gia tìm được Kỷ Tiểu Nô, như vậy cũng tuyệt đối sẽkhông bỏ qua hắn.- Đi, đi không xong.

Tứ đại Tử Tướng của Kỷ gia đều là cường giả hàngđầu, chúng đã trấn thủ tại bốn phương vị, hiện tại sợ là đã bố trí Dương Văn Sát Trận, căn bản là đi không xong.Quý Tiểu Nô mắt lộ ra một vẻ cùng đường, ánh mắt hướng về cái chuôngsắt ở trong góc kho củi, gắt gao cắn chặt hàm răng một cái mà nói với âm thanh lạnh lùng: - Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ !Rất hiển nhiên nàng căn bản không phải đối thủ trước các cường giả Kỷgia.

Nếu không cũng sẽ không trốn đi, lại càng không có vẻ sợ hãi nhưvậy.Hiện nay đã bức nàng đến tuyệt lộ, lui không thể lui, giấu không thể giấu, chỉ có thể liều chết đánh một trận.- Không phải chỉ là thiếu mấy đồng tiền, sao lại phải liều mạng.

Đúng rồi, Tử Tướng là cái gì vậy ?Phong Phi Vân giả bộ cũng không biết chuyện gì, lên tiếng hỏi rất là mờ mịt.Dù sao một người bình thường đích xác không nên biết loại tồn tại như Tử Tướng !- Ngươi...

Có giải thích cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu!Trong lòng Quý Tiểu Nô hận a, tại sao lại gặp phải một kẻ ngu ngốc lại còn phế vật như vậy?- Rầm!Bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, cổng nhà đã bị người tanện vỡ.

Có người vào, trên người mang theo khí lạnh.

Mặc dù vẫn còn cách rất xa, nhưng mà cũng đã khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo.Quả nhiên là một cao thủ!Phong Phi Vân đưa mắt nhìn từ trong khe cửa, là một người nữ nhân mặcquần áo đen, trong tay cầm một cái la bàn bát quái, một đôi mắt đen cựckì sắc bén, liền như hai đạo hàn kiếm.

Nàng ta đã đi vào trong sân.Quý Tiểu Nô hồi hộp đến toàn thân đều căng thẳng, ánh mắt lại bắt đầubiến thành màu xanh biếc, mái tóc trên đầu cũng bắt đầu chậm rãi biếnhóa.

Mặc dù là vào buổi tối, đen ngòm không thấy năm ngón tay, nhưng mànhãn lực Phong Phi Vân kinh người như thế nào, há có thể dấu diếm đượchắn.Nàng lại biến thân, chỉ cần cửa kho củi bị đẩy ra, nàng sẽ trực tiếp nhào tới.

Cho dù chết, cũng không có lựa chọn nào khác.Lòng bàn tay Phong Phi Vân cũng lấm tấm mồ hôi!- Đát đát!Tiếng bước chân của Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng gần, nàng đã phát giác trong kho củi có người, bèn đi tới.Nguy rồi, nữ nhân áo đen này thật không đơn giản, khí thế trên ngườigiống như đao phong.

Nếu như liều mạng với nàng ta thì quả thực chính là muốn chết, hiện tại nên làm gì bây giờ?Làm sao bây giờ?

Cứ làm như thế!Phong Phi Vân đưa tay kéo Quý Tiểu Nô đang muốn lao ra quay trở về, hai tay đè trên hai vai nàng mà nói nghiêm túc: - Đừng kích động, ngươi không phải đối thủ của nàng, ta có biện pháp!Trăng sáng giữa trời, gió lạnh gào thét, trộn lẫn với một cỗ Túc Sát Chi Khí.Kỷ Thương Nguyệt quần áo trĩu xuống, giống như một khối vải bằng sắt.Gió lạnh không thể thổi bay mảy may chéo áo của nàng.

Nàng cầm la bànbát quái trong tay, bên trong ánh sao lóng lánh, giống như mang cả mộtmảnh khoảng không vũ trụ vào trong đó.Bóng dáng một đạo màu xanh biếc trên la bàn kia càng ngày rõ ràng, ánhsáng cũng càng ngày càng mạnh.

Rất hiển nhiên yêu nghiệt kia hẳn là ởngay gần đó.Cả trấn Thanh Phong cũng có vài trăm người, mỗi một nhà đều đốt ngọnđèn, nhất định có người ở trong nhà.

Nhưng mà chỉ có một khu nhà này lại im lặng đến dị thường, đen ngòm không thấy ánh sáng.Rất quỷ dị, xem ra yêu nghiệt kia mười phần có tám, chín đều ẩn thân ở trong khu nhà này.Hai thanh kiếm đen nhánh trên lưng Kỷ Thương Nguyệt bắt đầu di động,chúng phát ra âm thanh "Tranh tranh".

Cả người nàng cũng như một thanhkiếm sắp sửa ra khỏi vỏ, nghiêm chỉnh mà chờ đợi.Trong kho củi có âm thanh người hô hấp, hơn nữa tiếng hít thở cực kì dồn dập!Kỷ Thương Nguyệt lắc mình một cái, biến thành một đạo hư ảnh màu đenliền đã đứng ở cửa kho củi, hai thanh hắc kiếm trên lưng càng lay độngmạnh mẽ hơn.- Rầm!Cửa gỗ bị nàng đánh một chưởng nát vụn, song kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ kiếm, phát ra hai đạo kiếm quang giống như điện long.

Song kiếm đãnắm trong tay, nhưng mà song kiếm này lại không có đâm ra, lập tức dừng ở giữa không trung.Kỷ Thương Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người!Chỉ thấy trong củi đống kia, một nam một nữ đang yêu đương vụng trộm.Nam đã cởi hết trên người, liền đang đè lên trên người thiếu nữ xinh xắnlanh lợi kia.

Hắn để lộ ra sống lưng màu vàng, một cái lưng hổ tràn ngập lực lượng.- Hừ!

A...Nam kia vùi đầu hôn lên cổ, môi của thiếu nữ.

Mái tóc rối tung đã hoàntoàn che đậy mặt của cô gái.

Hai người giờ phút này đang lúc bốc ngọnlửa cảm xúc mãnh liệt, hô hấp dồn dập, triền triền miên miên mà lên đỉnh Vu Sơn.Động tác của bọn họ rất là gấp gáp.

Nam vừa hôn mặt của cô gái, một taycởi bỏ quần áo của nàng đi một nửa, rơi xuống vị trí ngực.

Mà tay kiathì giơ lên một cái chân ngọc thon thả của nàng rồi gác trên bả vai, cóvẻ rất là chuyên nghiệp.Thiếu nữ kia cũng là khá phối hợp, không ngừng õng ẹo thân thể mềm mại, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh mơ hồ - Nhẹ thôi, nhẹ thôi...

A, ô ô!Mồ hôi hột trên làn da nhỏ xuống, bọn họ đã đầu đầy mồ hôi, đang lúc cảm xúc mãnh liệt thì cửa kho củi bị ầm ầm nghiền nát, một người nữ nhânmặc y phục màu đen phá cửa mà vào.Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô đang lúc cảm xúc mãnh liệt ở trên đống củi, lập tức đột nhiên ngừng lại!Phong Phi Vân toàn thân run run một cái, thân thể lại là hướng về phíatrước liên tục ưỡn ra.

Lúc này mới đột nhiên quay đầu, xoa xoa mồ hôinóng ròng ròng trên trán, kinh ngạc nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt độtnhiên xông tới, nhưng vẫn dùng thân thể trần trụi đè nặng Quý Tiểu Nô.-------Chương 182: Động tác quá nhanhKỷ Thương Nguyệt cũng làngây ngẩn cả người.

Hàm răng ngọc không nhịn được gắt gao cắn chặt, nàng cẩn thận nhìn chăm chú toàn thân lõa lồ của Phong Phi Vân.

Phong PhiVân cũng giống như đàn chim bị làm kinh động, vội vàng tự che đi hạ thân của chính mình.- Nữ hiệp, tha mạng a!

Chúng ta là đôi bên tình ý !Phong Phi Vân run rẩy nhìn một đôi màu đen Chiến Kiếm trong tay nàng,không ngừng cầu xin tha thứ.

Hắn vẫn còn ôm chặt lấy Quý Tiểu Nô quần áo bừa bộn, giấu nàng vào trong lòng mình.Kỷ Thương Nguyệt vội vàng quay đầu, không hề nhìn cái mông trần trụi của Phong Phi Vân, tức đến cắn răng, mà hỏi: - Các ngươi rốt cuộc là ai, trốn ở chỗ này làm cái gì?- Ta gọi là Phong Nhị cẩu!

Chúng ta trốn ở chỗ này...

Chúng ta trốn ở chỗ này...

Làm...

Làm...Phong Phi Vân ấp úng hồi lâu, cũng nói không ra lời, mặt đều đỏ bừng.Kỷ Thương Nguyệt vỗ trán một cái, cũng cảm giác được chính mình hỏi vấnđề này đích xác rất giống như vờ ngớ ngẩn.

Cô nam quả nữ trốn ở trongkho củi, nhưng lại là quanh cảnh này thì còn có thể làm gì?Tại sao lại đi hỏi về một vấn đề như vậy ?- Không cần phải nói !Kỷ Thương Nguyệt cũng có chút xấu hổ, ánh mắt lại là có hơi hướng vềthiếu nam thiếu nữ đang xoắn chung một chỗ mà nhìn thoáng qua.

Phong Phi Vân lại là ôm Quý Tiểu Nô thật chặt, căng thẳng nói: - Nữ hiệp, chúng ta thật là đôi bên có tình ý, xin ngươi cho chúng ta một con đường sống.- Ta có nói muốn chia rẽ các ngươi khi nào?Kỷ Thương Nguyệt có hơi nói không ra lời.- Chẳng lẽ ngươi không phải đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, Thập Tam nương Mẫu Dạ Xoa?Phong Phi Vân kinh dị hỏi.Kỷ Thương Nguyệt đáp:- Ú ú ớ ớ...- Thập Tam nương, ta biết ngươi thích nam sắc, chuyên chọn nam nhân soái ca như ta đây, phải bắt ta về Hoàng Phong Lĩnh, rồi ép buộc xúc phạmta.

Nhưng mà cho dù ngươi làm như vậy, ngươi cũng chỉ có thể chiếm đượcthân thể của ta, không chiếm được trái tim của ta.Phong Phi Vân nói năng chuẩn xác, tình ý chân thành, trong lúc nhất thời lệ nóng lưng tròng.Kỷ Thương Nguyệt quả thực tức đến nổ phổi, làm thế nào liền gặp phảichuyện này, còn bị người ta coi là Mẫu Dạ Xoa.

Nếu không phải nhìn thấytiểu tử này trên người cũng không có một tia linh khí, chỉ là một ngườibình thường, thì hiện tại nàng đã cho một cái tát vào miệng của hắn làmrăng lợi rụng hết.Sự chú ý của Kỷ Thương Nguyệt hoàn toàn bị Phong Phi Vân thu hút, nênkhông hề chú ý đến thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn thẹn thùng kia trong lòngPhong Phi Vân, chỉ coi nàng ta là một tiểu nữ sinh có mối tình đầu.- Hừ!Kỷ Thương Nguyệt xoay người liền đi, tựa như chạy trốn.

Nàng chỉ nghĩcách rời khỏi hỗn đản Phong Phi Vân này càng xa càng tốt, tránh trongmiệng hắn lại phun ra một đống những lời không sạch sẽ.Cho đến khi nàng đi lục soát khu nhà bên cạnh, Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô mới thở phào một hơi, biết một kiếp này xem như đã vượt qua.Chiến lực hiện tại của Phong Phi Vân cũng mới đạt khoảng ba thành so với thời kỳ toàn thịnh.

Nếu như liều mạng, căn bản không có khả năng là đối thủ của Kỷ Thương Nguyệt, cho nên mới chỉ có thể xuất ra một chiêu hạsách này.Kỷ Thương Nguyệt coi như tu vi cao tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân chưa trải chuyện đời.

Nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt của nam nữyêu đương vụng trộm, thì tự nhiên là không dám liếc mắt nhìn nhiều hơn.Đặc biệt là tiện nhân Phong Phi Vân kia vẫn còn cố ý để lộ ra hạ thânđang dựng thẳng, trực tiếp đối diện với nàng.

Vậy làm thế nào nàng còndám điều tra cẩn thận.Cũng chính bởi vì Phong Phi Vân nắm được tâm lý của nàng, cho nên mới đem bức lui được nàng.- Phì... hừ!

Phì... hừ!

Ngươi thật đúng là hôn ta!Quý Tiểu Nô không ngừng nhổ xuống mặt đất, muốn phun sạch sẽ nước bọtcủa Phong Phi Vân.

Quả thực rất ghê tởm, nói thì chỉ là diễn trò, hắnlại thật sự hôn mãnh liệt, đầu lưỡi đều chui vào trong cái miệng nhỏnhắn của mình.Phong Phi Vân liếm liếm môi, khờ khạo ngốc nghếch cười một tiếng: - Nữ hiệp này ánh mắt chính là thật sự khôn khéo, nếu như hôn không đúng, sợ là sẽ bị nàng nhìn ra sơ hở.- Cái tay kia của ngươi cũng không nên thật sự chui vào trong y phục của ta, lại còn nắm chặt như vậy.Trong đôi mắt to màu đen của Quý Tiểu Nô tràn đầy oán khí, hàng lông mi thật dài rung rung.

Nàng vươn cánh tay nhỏ trắng như tuyết của mình, tự mặc lại chỗ quần áo che ngực của mình bị Phong Phi Vân cởi ra.

Nhưng mà rốt cuộc lại cảm giác dìu dịu đi không ít, hai vú vẫn còn hơi đau.- Khụ khụ!

Lúc ấy hoàn toàn đen ngòm, hơn nữa nữ hiệp kia lại có khí thế hùng hổ như vậy.

Lúc ấy ta có căng thẳng, hai tay liền kìm lòng khôngđậu nên lực dùng có hơi nhiều một chút.Phong Phi Vân đáp.Bàn tay nhỏ bé của Quý Tiểu Nô vội vàng là che kín ngực, cánh tay hunghăng đẩy vào ngực Phong Phi Vân, hất Phong Phi Vân bay đi ra ngoài- Trả lại cho ta?Sắc mặt của nàng thật vô cùng khó coi, nhưng lại mang theo một nét đỏ ửng, có vẻ rất là thẹn thùng.- Cái gì?Phong Phi Vân ngã ngồi xuống đất, sờ sờ đầu mà không rõ là chuyện gì xảy ra.- Vẫn còn giả bộ với ta, ta...

Y phục của ta bị ngươi giấu đi đâu rồi?Gương mặt đỏ bừng của nàng trông càng thêm diễm lệ.

Bởi vì vừa rồi vậnđộng kịch liệt, khiến cho dây cột tóc trên đầu nàng đứt lìa, mái tóc dài màu đen rủ xuống, một mực kéo dài tới chỗ eo nhỏ.Khiến cho nàng có thêm vài phần thùy mị !- Trang phục không phải mặc ở trên người của ngươi?Phong Phi Vân nói vô tội.- Ta nói là về... một thứ bên trong kia !- A!

Ta nhớ ra rồi, lúc ấy cởi ra quá nhanh, sau đó đút vào trong túicủa ta, thật xin lỗi a!

Thật xin lỗi a!

Trước kia đã hình thành thóiquen hư...

Không, không có đáng để ý đến, đây là lần đầu tiên.

Đều là bị nữ hiệp kia hù dọa, động tác cũng quá nhanh một chút !Phong Phi Vân lưu luyến không rời lấy từ túi áo ra một món da cừu không nhìn rõ màu sắc gì rồi bắt đầu thăm dò.

Trên đó vẫn còn mang theo mùihương thiếu nữ, tựa như mùi vị hoa lan, rất là mê người.Đây chính là áo lót sát người nàng mặc ở tận bên trong cùng, nắm ở trong tay cực kì trơn nhẵn.- Nó không phải nữ hiệp, nó chỉ là Tử Linh Tử được Kỷ gia bồi dưỡng.Quý Tiểu Nô quay lưng lại, mặc áo lót cừu y trở về, trong âm thanh mang theo vẻ lạnh lẽo, tràn ngập hận ý.Phong Phi Vân nhìn thân hình nhở nhắn xinh xắn kia của nàng, kìm lòngkhông đậu lại nghĩ tới vừa rồi vận động kịch liệt mà hung dữ kia.

Hắnnhớ lại mà sờ sờ ngón tay, sau đó lấy ra từ trong túi áo một miếng vảikhông lớn, xấu hổ ho khan hai tiếng rồi nói: - Vừa rồi tốc độ quá nhanh, không cẩn thận cũng cởi cả cái này ra.Một đôi con ngươi tròn vành vạnh của Quý Tiểu Nô bắt đầu xanh lè, nàngnhìn miếng vải nho nhỏ kia trong tay Phong Phi Vân mà có hơi khép lạiđôi chân ngọc thon thả.

Cảm giác dưới làn váy của mình tựa hồ có hơilành lạnh.Một cơn gió mát từ ngoài cửa thổi vào, cảm giác lành lạnh lại càng rõ rệt.-------Chương 183: Dương Giới cử người đếnYên lặng một hồi rất lâu, im lặng đến có hơi dị thường!Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, rồi nói: - Nữ nhân áo đen vừa rồi kia không phải dễ lừa như vậy, nếu như ở trongtrấn mà không tìm được ngươi, khẳng định sẽ có phát sinh hoài nghi.

Đếnlúc nàng ta có phản ứng, khi đã đi mà quay lại liền không dễ dàng lừagạt được nàng ta.Người có thể bước lên con đường tu tiên này đều là người ẩn chứa trítuệ, ý chí đều thuộc về siêu nhân loại nhất, không dễ dàng bị lừa gạt.Quý Tiểu Nô tự nhiên cũng biết rõ ràng đạo lý này, thở dài nói: - Nếu như có tỉ tỉ ở đây thì tốt, căn bản là không cần ẩn núp trước bọn họ.

Nhưng hiện tại làm sao bây giờ a?Đôi mắt của nàng chớp chớp, ngón tay không ngừng vân vê chéo áo, trong lòng cũng không có mảy may chủ ý nào.Trong đôi mắt Phong Phi Vân hiện lên một vẻ quả quyết, hắn bỗng nhiên đứng dậy mà nói:- Hiện tại liền đi đã.- Đi không xong, tứ đại Tử Tướng khẳng định đã lấy Dương Văn Sát Trận phong tỏa tứ phía trấn Thanh Phong.Quý Tiểu Nô ra sức lắc đầu.Phong Phi Vân nói: - Dương Văn Sát Trận không phải là Tầm Bảo Sư cũng biết thông thạo ư.

Đó chính là thủ đoạn cấm phong u linh quái vật của Tầm Bảo Sư lúc tìm kiếm cổ mộ sao ?- Làm sao ngươi biết?Quý Tiểu Nô ánh mắt phát lạnh, lại là sinh ra một tia sát khí.Hỗn khất nhi này lại hiểu được nhiều thứ như vậy, nhất định là có vấnđề.

Hơn nữa trước kia mọi thứ đều thật tốt, chỉ sau khi gặp phải hắn thì người của Kỷ gia mới tìm đến cửa.

Thế này cũng thật trùng hợp.Chẳng lẽ hắn là gian tế của Kỷ gia!Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau hai bộ mà bảo: - Ta chính là một người Tầm Bảo Sư, tự nhiên biết Dương Văn Sát Trận.Sát khí trên người Quý Tiểu Nô liền thu lại.

Nàng đột nhiên nhớ ra, hỗnkhất nhi này đúng là có nói qua, hắn đã học một vài thủ đoạn của Tầm Bảo Sư, chính là một người học nửa vời nên tính mười lần sai chín.- Thôi đi, chỉ với bản lĩnh kĩ năng kia của ngươi mà có thể phá được Dương Văn Sát Trận?Quý Tiểu Nô mặc dù tạm thời bỏ qua sự đề phòng đối với Phong Phi Vân, nhưng mà không xem trọng bản lĩnh Tầm Bảo Sư của hắn.- Có lẽ có khả năng thử một chút!Phong Phi Vân cắn răng nói có hơi gượng gạo.Quý Tiểu Nô có hơi lườm nguýt, coi như là nửa vời thì ít nhất vẫn còn có vài phần hy vọng, cũng có thể thử một lần....Màu đen mông lung, nuốt hết cả trấn Thanh Phong.Thừa dịp Kỷ Thương Nguyệt và Kỷ Phong Lãnh đang lục soát tìm tòi nơikhác, hai người lặng yên đi ra khỏi trấn Thanh Phong.

Lẩn trong bóng tối mà đi ra cửa trấn, rồi chạy về hướng dãy núi Vương Ốc.- Tại sao phải đi vào dãy núi Vương Ốc?Phong Phi Vân đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng hỏi.- Kỷ gia đã điều động Tử Linh Tử tới trấn Thanh Phong, như vậy khẳngđịnh còn có các cao thủ khác ẩn náu trong bóng tối.

Chúng ta nhất địnhphải vào dãy núi Vương Ốc thông báo cho tỉ tỉ và Tôn gia gia.Quý Tiểu Nô có vẻ hơi vội vàng, bước tiến lại nhanh hơn không ít.

Vốnnàng tưởng rằng Phong Phi Vân sẽ không theo kịp bước chân mình, có điềuhỗn khất nhi này mặc dù chính là chạy nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng màso sánh với nàng cũng là không hề chậm chút nào.- Tôn gia gia là ai?Phong Phi Vân hiếu kỳ hỏi.- Chính là vị trưởng bối mà ta nói cho ngươi kia!Quý Tiểu Nô mặc dù có hơi không nhịn được Phong Phi Vân, nhưng mà thái độ so sánh với trước kia lại rõ ràng khá hơn nhiều.- Ông ta ở trong dãy núi Vương Ốc ?Phong Phi Vân lại hỏi.Quý Tiểu Nô không trả lời câu hỏi của hắn, bước chân chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn lại, nằm bò ở trên mặt đất, ánh mắt có hơi ngước lên, nhìn về hướng phía trên.

Phong Phi Vân cũng theo ánh mắt của nàng mà nhìn vềphía trước.Chỉ thấy một người nam nhân mặc áo giáp màu đen, đang đứng tại trên đỉnh ngọn cây mọc cheo leo trên một vách đá.

Hắn đứng bất động hồi lâu, thật giống như một con Dạ Ưng thật lớn.Toàn thân hắn đều tỏa ra sương mù màu đen, sương mù kia giống như Thương Long.

Hắn trợn mắt hung dữ, mặc dù cách xa mấy ngàn trượng mà đã làmcho người ta cảm giác được một cỗ khí tức tử vong.- Đó chính là Tử Tướng trong truyền thuyết, lại đứng ở trên vách đá ghập ghềnh cao chất ngất, thật có phong cách a!Phong Phi Vân nhảy nhót thiếu chút nữa quát to lên, Quý Tiểu Nô vộivàng đè đầu gia hỏa chưa từng thấy cảnh đời này, sợ hắn nói âm thanh quá lớn, làm kinh động vị Tử Tướng kia.- Tử Tướng đã xuất hiện, Dương Văn Sát Trận hẳn là liền bố trí ngay gần đó.

Ngươi có thể tìm ra trận vân hay không?Quý Tiểu Nô không tin tưởng nhiều lắm đối với Phong Phi Vân, dù sao mức độ thông thạo tầm bảo của hắn chỉ là tính mười lần sai chín, quả thựcso sánh gặp vận may thì không lớn hơn bao nhiêu.Phong Phi Vân thành khẩn thề thốt vỗ vỗ vào ngực, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.

Hắn dè dặt cứ thế mà đi về phía trước, vừa điều tra nhữngđường vân ấn trên mặt đất, vừa hướng về trong bóng tối mà tìm tòi.- Ha ha!

Hắn lại đều khắc chế hoa văn trận pháp trên mặt đất và lòngđất, không đúng, ngay cả trong không khí cũng đều khắc chế không ít.

Nếu không phải có Tầm Bảo Sư như ta ở đâu, khẳng định là ngươi không pháthiện được.Phong Phi Vân đột nhiên ngừng bước chân lại, tự đắc nở nụ cười.Quý Tiểu Nô không nói nổi đối với hắn, nên lại là đạp một cước trên mu bàn chân hắn.- Ách...Phong Phi Vân bị đau, nhưng mà cũng không dám kêu lên thành tiếng.Quý Tiểu Nô thấy hắn bị đòn mà không dám kêu, trong lòng lập tức thầmcười, cuối cùng cũng đã trả được món nợ lúc trước bị hắn chiếm tiệnnghi.- Nếu như mạnh mẽ phá vỡ Dương Văn Sát Trận, như vậy nhất định tạo thành tiếng vang rất lớn.

Đến lúc đó tứ đại Tử Tướng và hai vị Tử Linh Tửtrong trấn Thanh Phong đều sẽ phát hiện, sẽ sớm chạy tới.

Cho nên mộtkhi Dương Văn Sát Trận bị phá vỡ, chúng ta nhất định phải đi xa được đến đâu thì trốn xa tới đó.Quý Tiểu Nô ngồi chồm hổm trên mặt đất liếc mắt nhàn Phong Phi Vân mà nói: - Thế này, lập tức ta sẽ ra tay phá vỡ Dương Văn Sát Trận, ngươi đếnngồi trên lưng ta, ta cõng ngươi trên lưng thì tốc độ nhanh hơn mộtchút.- Hà tất phiền toái như vậy, đối với Tầm Bảo Sư mà nói, muốn lặng yênkhông một tiếng động phá vỡ Dương Văn Sát Trận quả thực chính là một bữa ăn sáng.Phong Phi Vân trực tiếp nhặt một khúc cành cây từ trên mặt đất, rồirạch vài cái trên mặt đất, vẽ ra dấu hiệu một cái cổng, sau đó liền đitới.Cũng không làm kích động Dương Văn Sát Trận, nhưng mà lại đi ra khỏi vùng phong bế của Dương Văn Sát Trận.Quý Tiểu Nô kinh ngạc nói không ra lời, thật lâu sau mới nói: - Như vậy cũng được ư?- Đương nhiên, đi thôi!Phong Phi Vân kéo cánh tay của nàng, rồi hướng về rừng rậm trong dãynúi Vương Ốc mà chạy đi rất nhanh, cuối cùng biến mất ở trong rừng câyrậm rạp.-------Chương 184: Dị Hình Dị, Sát Hành Vân (1)Trong núi có nhiều khe sâuvực thẳm.

Ngay cả vào ban ngày đều rất dễ dàng ngã chết dưới khe sâu,nhưng mà có Quý Tiểu Nô dẫn đường nên hai người dọc theo một khe núi màđi, căn bản không gặp phải bất cứ chỗ nguy hiểm nào.- Trấn Thanh Phong có động tĩnh lớn như vậy, tỷ tỷ của ngươi không cókhả năng không biết.

Nhưng vì sao nàng không quay trở lại cứu ngươi?Phong Phi Vân đi theo sau nàng mà thắc mắc.Trong ánh mắt Quý Tiểu Nô hiện lên vẻ lo lắng, những lời Phong Phi Vânđã nói cũng là vấn đề hiện tại khiến nàng lo lắng nhất.

Với tu vi của tỉ tỉ cao hơn Tử Linh Tử, động tĩnh ở trấn Thanh Phong thì tỉ tỉ không cókhả năng cũng không hề phát hiện một chút nào.

Như vậy chỉ có thể nóimột việc, khẳng định nàng cũng gặp phải cường địch.Nhưng mà có Tôn gia gia ở đó, coi như là kẻ địch hùng mạnh thì cũng không phải lo lắng!Trong lòng nàng mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng mà lại vẫn lo lắng!Cũng không biết đi được bao lâu, phía trước xuất hiện một ngọn núi caochót vót.

Cao đến thẳng đứng chui vào trong tầng mây.

Mặc dù là ban đêm, đều có thể cảm giác được sự nguy nga của nó.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Đột nhiên ngọn núi cực lớn kia bỗng rung động một hồi, thật sự là đấtrung núi chuyển, mây tan sương mù dạt đi.

Đây là cần phải có lực lượngkhổng lồ cỡ nào, thì mới có thể làm rung động một ngọn núi lớn như thế.Chẳng lẽ trong núi có dị thú tu vi năm trăm năm trở lên?- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lại là một tiếng vang thật lớn!Trực tiếp nện cho trọng tâm của Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô không yên,ngã ngồi trên mặt đất.

Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau mà cùng lăntròn.- Đó là...Phong Phi Vân bị một màn này trước mắt làm cho kinh hãi.

Hắn chỉ thấymột thủ trảo thật lớn vươn lên từ trong núi, trực tiếp xuyên thủng quảnúi lớn vươn cao vào trong mây.Một thủ trảo này cũng không biết lớn tới đâu, vẻn vẹn chỉ là một đầungón tay dài mấy chục thước, dài tới mức móng tay trông tựa như thanhđại đao, chỉ thấy nó tỏa ra hàn quang làm khiếp đảm tâm hồn người.Một quả núi lớn đều bị Nhất Trảo xuyên thủng, đây rốt cuộc là sinh vật gì?Nhìn hoa văn trên móng vuốt kia, không giống nhân loại, cũng không giống như dị thú.

Nó mang theo khí tức kì dị cổ quái làm cho người ta cực kìbị đè nén.Phong Phi Vân tự nhận mình cũng là một người có kiến thức cực kì rộngrãi, rất nhiều chủng tộc bí ẩn của Tu Tiên Giới đều đã tiếp xúc.

Nhưngmà những chuyện phát sinh gần đây, những thứ gặp phải, lại nghe nhữngđiều chưa từng nghe, tất cả khiến cho hắn cảm giác chính mình đang đibước một để tiếp xúc với một số tộc nhóm thần bí.- Xong, Dương Giới cử người đến!Quý Tiểu Nô nhìn kia thủ trảo khổng lồ kia, sắc mặt trở nên càng nghiêm nghị hơn, so với gặp phải cao thủ Kỷ gia thì còn sợ hãi hơn.Thủ trảo này ra đòn thật giống như một đám mây lớn đen sì, trên bề mặthằn dấu ấn một chiếc mặt quỷ, có khắc ma huy.

Nó đều là trời sinh xuấtra từ trong thân thể, chính là một loại đặc thù của tộc nhóm.Ít nhất theo Phong Phi Vân trước kia vẫn cứ là nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy!- Tôn giả Dị Hình Dị dưới trướng Dương Giới Vương, làm thế nào mà hắn lại tìm tới nơi này ?Quý Tiểu Nô bị dọa đến run rẩy, bị sinh vật khổng lồ không biết kiatrên không trung làm cho nàng khiếp sợ, toàn thân đều như nhũn ra.Phong Phi Vân một tay nhấc nàng đứng lên, hai tay ôm lấy vòng eo mảnhkhảnh của nàng, sau đó liền lao nhanh về hướng trong rừng rậm.Nàng bị hù dọa đến ngây ngốc, ngay cả cử động đều không thể động đậy.Nhưng mà ý chí Phong Phi Vân lại cực kì cường đại, nên hắn cũng không bị uy thế của Tôn giả Dị Hình Dị trấn áp.- Rầm!

Rầm!

Rầm!Ở phía sau người liên tiếp vang lên tiếng nổ, động đất càng kịch liệthơn.

Ngọn núi cao ngất trong tầng mây kia không ngờ bị người ta đánh đổ.

Vụ nổ nghiền nát vạn vật nện đau màng nhĩ người ta, những tảng đá tovài trăm thước quay cuồng, thiếu chút nữa liền nện xuống đỉnh đầu PhongPhi Vân.Đây là lực lượng lớn như thế nào, khiến cho quả núi khổng lồ cao như thế đều bị đẩy ngã!Xoẹt!Một tia chớp to lớn tựa như một con rồng, nó giáng xuống từ trong mâyđen trên màn trời, liền như một thanh Thiên Đao chém vỡ thiên địa.- Tôn lão đầu, đại nạn của ngươi giáng xuống, tu vi suy yếu hơn phân nửa, căn bản là không phải đối thủ của bổn tôn.Một cái cự trảo đen sì chụp vỡ tia chớp, sau đó chụp mãnh liệt ở trênmặt đất.

Nó đánh cho một khối mộ bia cao hơn ba chục thước bị hất tungbay lên.Khối mộ bia này cực kì dày dặn, tựa như một mảnh vách đá, mặt trên khắcđầy văn tự, tựa hồ ghi chép sự tích xưa nay của một vị đại nhân vật nàođó.Mặt trên có khắc một bức họa ông lão, tóc trắng xoá, mặt mày đầy nếpnhăn, đang cúi cả người.

Tuy là một bức họa khắc vào trên mộ bia, nhưngmà lại có vẻ giống như đúc, hơn nữa bức họa kia vẫn còn cử động trên mộbia.Không sai, bức họa ông lão này lại cử động!Lão mở cái miệng khô quắt ra, có âm thanh phát ra từ trong miệng lão: - Ha ha!

Sát Hành Vân, chỉ bằng bản lãnh của ngươi ở trong Dị Hình Dịđều còn chưa tiến vào mười người đứng đầu, coi như lão đầu tử ta thọnguyên hết sạch thì thu thập ngươi vẫn còn dư dả.Âm thanh này là truyền ra từ trong mộ bia, chính là do bức họa ông lãonói ra.

Âm thanh trùng trùng điệp điệp, rung động trời cao.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thân thể cao lớn của Sát Hành Vân in vào ở trong tầng mây trên bầu trờiđen sì, chỉ lộ ra một cái thủ trảo thật lớn kia.

Nó xé nát sóng âm dobức họa ông lão phát ra - Tôn lão đầu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngươi cho rằngta vẫn là Sát Hành Vân năm đó sao.

Giao ra 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 và hai nha đầu kia, ta cho ngươi một cơ hội nhắm mắt xuôi tay tử tế.Đám mây đen kia bắt đầu khởi động trên màn trời, âm thanh càng thêm hàohùng, thật giống như từng đợt sấm sét đang chuyển động, chèn ép ra những đợt chấn khí rực rỡ.- Sát Hành Vân, ngươi chẳng qua chỉ là ưng trảo dưới trướng Kỷ Đông Lai, coi như tu vi hiện nay thông thiên thì cũng vẫn chỉ là một tên tay sai.Quý Tâm Nô rốt cục xuất hiện, nàng đứng ở cạnh một cái hồ lớn, trongtay nắm một tinh cung đen nhánh.

Cung không có dây, nhưng mà ngón taycủa nàng lại kéo tinh cung thành hình trăng tròn.

Một mũi tên thần màuxanh bay đi ra ngoài, giống như một con rắn trườn tới.Xoạt!Sức mạnh mũi tên hình thành trong không khí một vầng hình con thoi, âmthanh xé gió cực kì sắc bén.Một mũi tên này giống như có thể đem bắnthủng cả một quả núi.- Đây mới là thực lực chân chính của nàng, đã đạt tới Thần Cơ trung kỳ.Phong Phi Vân quay đầu lại nhìn về phía đó, cảm giác được một mũi têncường đại này đủ để bắn bị thương tu tiên giả Thần Cơ đỉnh cao.-------Chương 185: Dị Hình Dị, Sát Hành Vân (2)- Rầm!Một đạo khí lạnh từ đámmây đen trên màn trời phóng xuống.

Nó liền làmđông lạnh mũi tên màu xanh kia thành khối băng, sau đó vỡ vụn ra.

Khílạnh tịnh không hề biến mất, trực tiếp giáng xuống.

Nó kết thành mộttầng băng cứng hơi mỏng trên người Quý Tâm Nô, đóng băng nàng vào bêntrong.Cả một vùng lớn núi non trùng điệp đều bị khí lạnh bao trùm, phủ kín một tầng sương trắng, thật giống như mùa đông khắc nghiệt trong núi, trànđầy tuyết đọng nơi nơi.Cái hồ lớn kia bị đóng băng biến thành màu trắng xóa, khiến cho Vương Ốc Sơn đen sì đều ánh lên một tia ánh sáng.- Lực lượng thực cường đại, đây là một vị thần sao?Phong Phi Vân hỏi.- Hắn không phải thần, hắn là Dị Hình Dị, chính là một trong Dương Giới Tam Dị.

Hắn là tà ma, hắn là ma quỷ.Quý Tiểu Nô tránh ra từ trong tay Phong Phi Vân, rơi ở trên mặt đất, sau đó chạy về hướng phía sau.Lúc này trên mặt nàng không có một chút vẻ sợ hãi nào nữa, thật giống như muốn đi liều mạng cùng Sát Hành Vân.- Ngươi định làm chi, ngươi điên rồi!Phong Phi Vân đuổi theo, đè bả vai của nàng xuống.Quý Tiểu Nô trực tiếp hất bay Phong Phi Vân đi ra ngoài, lạnh lùng chỉ vào hắn mà nói: - Bắt đầu từ bây giờ ngươi cút cho ta, xa được tới đâu thì chạy xa tớiđó.

Chuyện này căn bản không phải ngươi có khả năng tưởng tượng.

Ngươilà một hỗn khất nhi, tiếp tục tham gia vào thì chỉ biết dâng ra tínhmạng.- Ta không phải hỗn khất nhi, ta là Tầm Bảo Sư.Phong Phi Vân nói không biết xấu hổ nói.

Hắn đứng lên từ trên mặt đất,chỉnh lý một phen quần áo càng bị rách nát, trên mặt vẫn còn dính đầy lá cây và bùn đất.

Cho dù ai đều không thể gắn liền hắn và Tầm Bảo Sưchung một chỗ.- Cút đi!

Ngươi tính mười lần sai chín, một kẻ nửa vời.

Ta cảnh cáo nếu như ngươi lại theo kịp, thì ta cắt đứt chân của ngươi.Quý Tiểu Nô nước mắt lưng tròng, mặc dù biết rõ quay lại chính là chết, nhưng mà nàng cũng không thể bỏ lại mặc kệ tỉ tỉ của mình.Nàng bảo Phong Phi Vân cút đi, cũng là không muốn hắn vô duyên vô cớ bịmất tính mạng.

Dù sao bọn họ đều là người mang điềm xấu, nếu như hắn lại đi chung một chỗ với chính mình thì coi như không chết ở trong tay SátHành Vân, thì cũng bị chết ở dưới tay Tử Tướng Kỷ gia.Cuối cùng nàng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đó liềndứt khoát xoay người, biến thành một bóng dáng màu xanh biếc, bay vút đi về hướng cái hồ lớn.- Sát Hành Vân, nó vẫn còn chỉ là một đứa trẻ con, lại xuống tay độc ácđối với nó như thế.

Lão đầu tử ta hôm nay coi như liều mạng, thì cũngmuốn giáo huấn ngươi thật tốt một phen.Mộ bia cao hơn ba chục thước bỗng nhiên bay vụt lên, tựa như một mảnhvách đá dựng lên không, trực tiếp đụng vào đám mây đen cuồn cuộn khắpbầu trời.Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp trong không trung, âm thanh đánh nhaurung động trời cao.

Vô số điện quang vững chắc đan vào chung một chỗ,thật giống như vô số điện long đang xuyên qua không gian.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Hai đại nhân vật tuyệt đỉnh đang giao chiến, vẻn vẹn chỉ là một dòngchấn khí tràn ra liền làm cho một khối đá lớn cao vài trăm thước vỡtung, nổ thành phấn vụn.Phong Phi Vân đứng ở tại chỗ mà có hơi ngẩn người.

Lúc này khẳng địnhchạy trối chết là lựa chọn tốt nhất, dù sao chuyện này vốn cũng khôngquan hệ gì tới hắn.

Cái gì mà Dương Giới Tam Dị và Kỷ gia, hắn đều cũngkhông quen gì ai a!Huống chi chính mình hiện tại chiến lực còn chưa hề hoàn toàn khôi phục, càng không nên đi quản loại sự việc xấu không quan hệ gì tới mình.- Phong Phi Vân a!

Phong Phi Vân!

Ngươi cũng không phải rất quen cùngbọn họ, người ta đã bảo ngươi lăn đi, ngươi vẫn còn mặt dày mày dạn đitheo, thế này không khoa học a!

Bây giờ quả là thoát được càng xa càngtốt, miễn rước họa vào bản thân.Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ như thế, nhưng mà bước chân dẫu như thế nào lại đều không bước đi nổi.- Nhưng mà bọn họ đối với ngươi chính là có ân cứu mạng.

Nếu như hồi đó bỏ mặc ngươi trong dãy núi Vương Ốc, sợ là vào đúng lúc đó ngươi cũngđã chết đói.Phong Phi Vân đúng là ghi nhớ trong lòng đối với ân tình của Quý TâmNô, nữ nhân dịu dàng mà lương thiện này đã khắc sâu vào trong tim củahắn.Thiên hạ còn biết tìm đâu ra nữ hài tử tốt như vậy, chết một người có thể bị thiếu đi một người a!Phong Phi Vân cắn răng mạnh một cái, trong lòng hạ quyết tâm.Phía sau lại có tiếng nói mạnh mẽ truyền đến!- Trong Vương Ốc Sơn đại chiến liên tục, xem ra hai yêu nghiệt kia rất có thể đã trốn đến nơi này.- Mới vừa rồi ta thấy một ánh màu xanh biếc lóe lên, hẳn là chính là một yêu nghiệt trong đó!- Nó không chạy thoát được đâu, Kỷ Phong Lãnh đã đi ngăn cản đường chạycủa nó trước một bước, chúng ta từ phía sau chặt đứt đường lui của nó....Hai đạo bóng đen từ trên đồi núi bay vút đến, bọn họ người mặc áo giápđen tuyền, quanh thân hắc vụ lượn lờ, hai mắt trống rỗng, trên người Tửkhí dạt dào.Đúng là hai vị Tử Tướng, bọn họ bị động tĩnh quá lớn trong dãy núi Vương Ốc làm kinh động, nên đã từ trấn Thanh Phong chạy lại đây.

Nay vừa mớiphát hiện tung tích Quý Tiểu Nô, hiện tại đang muốn bao vây nàng.- Ơ, ngươi là người ở đâu, tại sao lại xuất hiện trong dãy núi Vương Ốc ?Hai vị Tử Tướng ngạc nhiên ngừng lại, áo giáp trên người va đập vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Chúng đứng ở cách hơn mười trượng, nhìn chăm chú hỗn khất nhi trước mắt này.Gia hỏa này cũng quá nghèo túng, hai bàn chân để trần, quần sớm bị cànhcây xé nhiều chỗ, áo sống càng là rách tơi tả từng mảnh từng mảnh.

Đặcbiệt một tấm vải đen bao quanh mặt, quả thực ngay cả gương mặt đều không nhận ra.Đây là thứ mới từ trong hầm đi ra ?- Tên ta là Phong Nhị cẩu, hai vị đại hiệp tha mạng a!Trong hai mắt Phong Phi Vân mang theo vẻ kinh ngạc, hai chân đang lạnh run.- Phong Nhị cẩu, lại là ngươi!Kỷ Thương Nguyệt xé rách màn đêm, bay ra từ trong bóng tối, quần áo nhưsắt, cầm trong tay la bàn bát quái, một đôi mắt lạnh lùng giống như haiđạo hàn kiếm.Phong Phi Vân ngẩn ra, thầm kêu một tiếng không ổn.

Làm thế nào mà nàng cũng chạy tới nơi đây.Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử do Kỷ gia bồi dưỡng, tu vi đã đạttới Thần Cơ trung kỳ.

Coi như là nhân vật cấp bậc trưởng lão trong thếhệ trước đến đây, thì cũng không phải đối thủ của nàng.Tử Linh Tử Kỷ gia nổi tiếng cả phủ Nam Thái, có thể so với thiên tàinghịch thiên của Đại gia tộc, từ nhỏ liền được bồi dưỡng và huấn luyệntrong tuyệt cảnh, so sánh thiên tài nghịch thiên đều đáng sợ hơn.Nhưng mà mỗi một đời thì Tử Linh Tử đều cực kì ít, chưa từng có vượt qua năm người!Kỷ Thương Nguyệt chính là một trong số đó.Trên người nàng mang theo khí lạnh, một gương mặt lạnh lùng mà tuyệt đẹp kia luôn cứng ngắc tựa như Hàn Băng.

Người bình thường vẻn vẹn chỉ lànhìn thấy nàng đều sẽ không nhịn được lui về phía sau, đây là sự sợ hãitheo bản năng.-------Chương 186: Trước chặt một chân- Thập Tam nương, ngươi đã ở đây a?Trong lòng Phong Phi Vân không ngừng kêu khổ, nhưng mà lại cố gắng giả bộ điềm tĩnh, không dám lộ ra chân tướng chút nào.Hai tên Tử Tướng hiển nhiên đều là tu vi Thần Cơ sơ kỳ, tùy tiện một tên ra tay thì Phong Phi Vân hiện tại đều không chống đỡ được mười chiêu.Huống chi còn có Tử Linh Tử Kỷ Thương Nguyệt này, chiến lực khẳng địnhgấp Tử Tướng hàng chục lần trở lên.

Nếu như bị nàng nhìn ra manh mối,nếu muốn không bỏ mạng đều khó khăn.- Thập Tam nương?Hai tên Tử Tướng đều là hai mặt nhìn nhau, có hơi liếc mắt về hướng Kỷ Thương Nguyệt.Kỷ Thương Nguyệt vốn tâm tình đã như băng chìm vào sắt, tâm tình sớm bịhủy hoại.

Vốn là Tử Linh Tử nên làm được những điều này, nhưng mà bịPhong Phi Vân gọi một tiếng Thập Tam nương, thì nàng vẫn không nhịn được có loại ý nghĩ kích động muốn đánh hắn.Chẳng lẽ chính mình liền giống như Mẫu Dạ Xoa Hoàng Phong đạo tặc sao?Đôi mắt nàng cực kì lạnh lẽo, sinh ra hoài nghi đối với Phong Phi Vân.Một kẻ hỗn khất nhi vừa rồi đều vẫn còn yêu đương vụng trộm trong khocủi, so sánh với nàng lại đều còn chạy tới dãy núi Vương Ốc trước mộtbước, thế này cũng quá không bình thường.Đôi mắt Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Phong PhiVân.

Nhìn đến khi hắn không ngừng run rẩy, thật giống như có thể nhìnthấu hắn.

Đột nhiên, nàng bay vút một bước, trên ngón tay sinh ra hànquang, nhằm thẳng đến cổ Phong Phi Vân.Hưu!Một ngón tay này tới thật sự rất đột nhiên, một cỗ khí lạnh làm cho cổhọng Phong Phi Vân đều đông lạnh đến phát đau, sát khí ngưng tụ lại mộtđiểm, thật giống như một con độc xà cắn ở trên cổ.Giờ phút này nếu như Phong Phi Vân muốn trốn, tự nhiên có thể gượng gạotránh thoát một kích này.

Nhưng mà cũng tuyệt đối không tránh khỏi chiêu thứ hai của nàng.- Kịch!Ngón tay Kỷ Thương Nguyệt ổn định dừng ở trên cổ Phong Phi Vân, trongđôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hỗn khất nhi này tựa hồ đích xác chỉ là một người bình thường!Phong Phi Vân làm bộ mờ mịt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là không có phản ứng lại.- Chúng ta đi!Kỷ Thương Nguyệt thu hồi ngón tay, mang theo hai vị Tử Tướng, đuổi theo về hướng chỗ sâu trong dãy núi Vương Ốc.

Nhưng mà mới đi được hơn mườibộ, nàng ngừng lại mà nói: - Kỷ Long, ngươi lưu lại coi chừng tiểu tử kia.Kỷ Thương Nguyệt ý chí cẩn thận, nàng vẫn không thấy hoàn toàn yên tâmđối với Phong Phi Vân, cho nên liền khiến cho một vị Tử Tướng trong đócanh giữ tiếp, miễn sinh ra sự cố.- Vâng!Kỷ Long lạnh lùng lên tiếng, sau đó đương nhiên dừng bước chân lại.

Hắn quay đầu, dùng một đôi mắt đen nhánh liếc nhìn Phong Phi Vân.Kỷ Thương Nguyệt lúc này mới hoàn toàn yên tâm, mang theo một vị Tử Tướng khác biến mất trong màn đêm.Phong Phi Vân đã biết rõ rất khó lừa gạt nàng.

Dù sao có thể trở thànhTử Linh Tử, đều là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một.

Bất kể là tâmtrí, hay thiên phú bẩm sinh thì đều không phải người bình thường có khảnăng so sánh.Đại chiến trên bầu trời hồi lâu không dứt, một khối mộ bia cao hơn bachục thước và Sát Hành Vân quyết đấu ở trong tầng mây nên bị lớp mây đen rất dày che đi.

Nếu không có cảnh giới Thần Cơ, căn bản không nhìn thấu tình trạng chiến đấu rốt cuộc đã đến cục diện gì.Loại thanh thế chỉ có nhân vật cấp bậc Cự Kình mới có thể làm được, những người khác căn bản không chen vào nổi.Phong Phi Vân nếu đã quyết định muốn báo ân, tự nhiên không có khả năngtrơ mắt nhìn Quý Tiểu Nô bị người Kỷ gia bắt, lại càng không nguyện thấy Kỷ Tâm Nô bị đóng băng trọn đời.- Khụ khụ, đại hiệp, ngươi nhìn trời cao có tia chớp thật lớn a!

Xem ralà sắp có mưa to, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ để tránh mưa ?Phong Phi Vân làm ra vẻ kinh dị, thân thiện nói với Kỷ Long.Kỷ Long cười lạnh một tiếng.

Không ngờ lại coi Linh Thông tuyệt thế củacường giả thành tia chớp, đứa trẻ con này không biết gì thật sự là buồncười.

Vậy mà Kỷ Thương Nguyệt lại để cho ta trông chừng một đứa ngu dốtnhư vậy, thật đúng là làm điều thừa.Nếu như đổi làm Kỷ Phong Lãnh, làm sao phải phiền toái như vậy.

Trựctiếp chém cho hắn một kiếm, căn bản sẽ không đặc biệt điều động một TửTướng đến trông nom hắn.Cũng chỉ có loại nữ nhân Kỷ Thương Nguyệt mới là lòng dạ đàn bà, khôngmuốn giết lung tung vô tội.

Nàng nhất định không làm được đại sự, chỉtiếc thiên phú bẩm sinh của mình không được cao như nàng, nếu không cũng sẽ không phải làm thủ hạ của nàng.Hiện tại vừa lúc không người, cứ thế giết chết tiểu tử này, sau đó đibắt yêu nghiệt kia.

Nếu như vận số tốt nói không chừng có thể bắt đượcyêu nghiệt kia trước cả Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt.

Đây chính làmột công lớn a!Trong lòng Kỷ Long sinh ra ý định giết người, khóe miệng có hơi nhếch lên một cái, sau đó đi về hướng tới Phong Phi Vân.Linh tính của Phong Phi Vân nhạy bén như thế nào, tự nhiên hắn cảm giácthấy sát khí tràn tới trên người hắn tăng vọt lên.

Trong lòng hắn thầmkêu một tiếng không tốt, bỗng con ngươi vừa chuyển hướng liền quát tomột tiếng: - Oa!

Một giọt nước thật lớn, trôi nổi trên không trung, còn tản ra hào quang trắng.Tay của Kỷ Long đã nắm ở trên chuôi Chiến Kiếm, nhưng mà bị tiếng kêucực kì kinh hãi của Phong Phi Vân thu hút.

Ánh mắt của hắn nhìn về phíađó, quả nhiên nhìn thấy một giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trên khôngtrung, bên trong thai nghén bóng dáng một tiểu cô nương, nó đang tỏa rahào quang chói mắt.- Đồ trẻ con không biết gì, đó là một giọt Linh Tuyền!

Trời ạ!

Không nghĩ tới ta cũng có thể gặp được tiên vận như vậy.Đôi mắt Kỷ Long sáng ngời, trực tiếp đạp chân mà bắn lên, đưa tay với hướng về giọt Linh Tuyền đang trôi nổi trong không khí.Nhưng mà khi đầu ngón tay hắn còn chưa chạm vào giọt Linh Tuyền, liềncảm giác được hai chân trĩu xuống, không ngờ lại bị người khác túm lấy,giật mạnh về hướng phía dưới.- Rầm!Đoạn áo giáp trên bắp chân bị người bóp nát, cả đùi đều bị người ta chém đứt, đầu khớp xương gãy lìa, máu me bay tung tóe.

Từ chỗ bắp đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, thiếu chút nữa khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.- Kè nào đánh lén ta?Kỷ Long mặc dù chặt đứt một chân, nhưng mà lại vẫn cắn răng vững vàngrơi xuống đất, sau khi chân đứng yên đã lấy linh khí phong bế vòi máuphun ra từ chỗ vết gãy chân.- Là ông nội của ngươi đây!Phong Phi Vân ném đi ra ngoài khúc chân gãy cầm trong tay, đưa tay vénvén mái tóc, hai tay bắt sau lưng, rất kiêu ngạo nhìn chăm chú hắn.Kỷ Long tự nhiên không phải ngu dốt.

Đã biết chính mình và Kỷ ThươngNguyệt đều bị hắn lừa gạt.

Hỗn khất nhi này không đơn giản, từ đầu đếncuối đều là giả ngây giả dại.- Ngươi rốt cuộc là ai?Kỷ Long một mặt trấn áp vết thương thế để trì hoãn thời gian, một mặt lên tiếng hỏi.Phong Phi Vân tự nhiên là nhìn ra hắn ý đồ, nhưng mà nhưng không nóngnảy, dù sao hắn đã bị chặt đứt một chân, dẫu rằng để cho hắn áp chế được vết thương thì muốn thu thập hắn cũng không khó khăn.-------Chương 187: Mao Ô Quy (1)Phong Phi Vân lại thu về một giọt Linh Tuyền kia, rồi cười nói: - Muốn hiểu cho rõ ta là ai, ngươi trước hết trả lời một vấn đề cho ta.- Vấn đề gì?Kỷ Long đang lúc muốn trì hoãn thời gian, đương nhiên là vui mừng kéo được càng lâu càng tốt.- Tại sao các ngươi muốn bắt Quý gia tỷ muội, vớilực ảnh hưởng của Kỷgia tại phủ Nam Thái, tại sao lai phải vất vả điều động cao thủ như thếđể đối phó hai thiếu nữ nhu nhược như vậy?Hai người đều bụng mang ý xấu.

Phong Phi Vân muốn moi ra từ trong miệnghắn vài điều cần thiết, mà Kỷ Long cũng có quyết định của chính mình.- Thiếu nữ nhu nhược ?

Thật buồn cười, bọn họ căn bản là không phải người.Kỷ Long cười lạnh, chê Phong Phi Vân không biết.- Đó là cái gì?Điểm này Phong Phi Vân tự nhiên là đã sớm đoán được, liền vội vàng hỏi.- Dị Hình Dị!Kỷ Long lại nói tiếp: - Dị Hình Dị bao hàm toàn diện.

Có kẻ đã từng là người, sau này liềnkhông hề là người nữa; có trường được một nửa thân hình của người, còncó một nửa lại không giống với nhân loại; có kẻ do lỡ ăn nhầm máu thịtcủa Dị Hình Dị nên cũng biến thành Dị Hình Dị; dù sao Dị Hình Dị chínhlà loại có số lượng tồn tại nhiều nhất trong Dương Giới Tam Dị, chủngloại mỗi cái không giống nhau.

Trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 ghi chép DịHình Dị liền đạt nhiều hơn mười vạn chủng loại.

Ngươi thử nói bọn họ cóphải là người hay không?Phong Phi Vân có lẽ lần đầu tiên nghe nói truyền thuyết về "Dị Hình Dị".

Vì dị hình chính là có chỗ khác với người bình thường, có khác với bấtcứ một loại sinh vật nào tồn tại trên thế gian loài nguời này.

Mặc dù là trong số Dị Hình Dị cũng có hình thái khác nhau, cơ hồ rất khó tìm thấy hai Dị Hình Dị giống nhau.Quý gia tỷ muội chính là Dị Hình Dị giống nhau, có lẽ đúng là vì nguyênnhân này nên mới có thể bị Kỷ gia và hai phe thế lực Dương Giới kháctruy bắt.

Đương nhiên cũng không loại trừ còn có nguyên nhân gì đó khác.Sát Hành Vân chính là Dị Hình Dị, Quý gia tỷ muội cũng là Dị Hình Dị.Nhưng mà hai người lại hoàn toàn không giống nhau.

Có lẽ vì Dị Hình Dịchính là một cách gọi chung, còn nói rộng ra thì phạm trù thật sự rấtphổ biến.Đây là một khái niệm hoàn toàn mới, khiến cho Phong Phi Vân nhìn thấy một góc bí ẩn của thế giới này.- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta, vì sao các ngươi phải đuổi bắt bọn họ?Phong Phi Vân nghĩ tới một cái chuông sắt trong kho củi kia, trongnhững dòng văn tự trên bề mặt rỉ sét loang lổ liền nhắc tới hai "Kỷ gia" chữ này.

Nếu như nói Quý gia tỷ muội và Kỷ gia hoàn toàn không có liênlạc, Phong Phi Vân là đánh chết đều không tin.Không đúng, tại sao chữ "Quý" và "Kỷ" tương tự như thế, vẻn vẹn chỉ làmột phát âm na ná nhau.

Bình thường Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không suynghĩ nhiều, nhưng mà khi hai bên này kết hợp cùng một chỗ, thì lại trởnên bắt đầu tế nhị."

Kỷ gia" đứng đầu thế lực lớn phủ Nam Thái, chẳng lẽ có liên quan đến Dị Hình Dị.

Một khi tin tức này được tung ra, chỉ sợ đám Tầm Bảo Sư cảThần Tấn Vương Triều, đều sẽ kết thành tập thể tới cửa thăm hỏi Gia chủKỷ gia.- Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành động, về phần nguyên nhân trong đó thì chỉ có giới cao cấp Kỷ gia mới biết rõ ràng.Kỷ Long đứng một chân trong bóng đêm, từ trong áo giáp vẫn còn chậm rãi nhỏ máu.Phong Phi Vân có hơi nhíu mày lại.

Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia đã rấtcao, không có khả năng đều không hiểu rõ tình hình một chút nào, hiểnnhiên trong đó che giấu một đại bí mật, Kỷ Long căn bản là không muốnnói ra.Thấy Phong Phi Vân có hơi thất thần, Kỷ Long tranh thủ cơ hội này, chânsau đạp mãnh liệt trên mặt đất.

Một cái thiết quyền nện ra, đất đá trênmặt đất nứt ra.

Thiết quyền quả là hung dữ mãnh liệt kinh người, hắn đãtung ra toàn lực, ý đồ muốn một kích phải giết.Xoạt!Tốc độ của Phong Phi Vân còn nhanh hơn, hắn nghiêng người né một cái.

Từ ngón cái trên Miểu Quỷ Ban Chỉ tràn ra một đạo Linh Mang ( mũi dùi linh thiêng), một đạo Đại Thủ Ấn cùng đánh ra, chúng hóa thành hai hư ảnh Kỳ Ngưu, chèn ép ra ngoài.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Kỷ Long vốn là chỉ còn một chân, trọng tâm không chắc chắn.

Lại bị Phong Phi Vân nhanh chóng né tránh, nên giờ phút này lực lượng của hai KỳNgưu đánh tới thì căn bản không có cơ hội trốn tránh.- Phốc!Áo giáp bị nện vỡ, thân thể bị đè đến máu thịt lẫn lộn.Một vị cao thủ Thần Cơ sơ kỳ không ngờ liền bị hai cái Kỳ Ngưu giết chết tươi, đây chính là Tử Tướng được Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng, bị chết khôngthể nói không oan.Sau khi loại bỏ Kỷ Long, Phong Phi Vân liền không hề dừng lại nữa.

Hắncấp tốc chạy đi vào trong màn đêm.

Hắn không hể đi theo phương hướng vào chỗ sâu trong Vương Ốc Sơn, ngược lại hướng ra ngoài Vương Ốc Sơn màchạy đi.

Nơi đó chính là phương hướng quay về trấn Thanh Phong.Hắn tự nhiên không phải muốn bỏ lại mặc kệ Quý gia tỷ muội.

Mà là hắnbiết với trạng thái hiện tại của mình, coi như có đi đến đó thì cũngkhông giúp được dù hết lòng tới đâu.

Nhưng mà trấn Thanh Phong đã có một đại bí mật còn chưa được phá giải.

Nếu như mở ra được điều đại bí mậtnày, nói không chừng là có thể cứu tính mạng bọn họ.Đại khái thời gian qua nửa canh giờ, Phong Phi Vân rốt cục tiến vàotrong trấn Thanh Phong.

Hiện nay trấn Thanh Phong hoàn toàn bị màn đêmtối nuốt chửng, ngay cả một ngọn đèn sáng cũng không có.Xem ra những đám dân trấn này đều bị hù dọa sợ hãi, cho nên đều vội dập tắt đèn đóm đi.Phong Phi Vân lại lần nữa tiến vào khu nhà Quý gia tỷ muội ở, xông vàotrong kho củi.

Từ trong góc kia hắn lôi ra một cái chuông sắt bị vứt bỏlại,- Trong chuông sắt này rốt cuộc chứa vật gì vậy?Phong Phi Vân tin chắc người của Kỷ gia không chỉ có là muốn đuổi bắtQuý gia tỷ muội, nhưng lại đang tìm kiếm một món đồ cực kì quan trọng.Mà món đồ như vậy rất có thể liền giấu ở trong chiếc chuông sắt này !- Rầm!Phong Phi Vân hai tay bưng chiếc chuông sắt, chậm rãi nhấc nó lên, rồi chuyển ra cửa kho củi.- Cái này...Phong Phi Vân gắt gao nhìn chăm chú mặt đất, có hơi không thể tin được vào hai mắt của mình.Một con Ô Quy ( rùa đen) có mai màu trắng, nhưng mà lại không giống ÔQuy.

Bởi vì Ô Quy không có cái chân dài như vậy, hơn nữa cổ cũng khôngcó dài như vậy.

Con này không phải một con Ô Quy, quả thực chính là mộtcon vịt mọc ra bốn chân.Mai rùa màu trắng, đại khái chỉ có lớn như cái bàn như vậy, một đôi mắtrùa màu xanh to bằng hạt đỗ vẫn còn tỏa ra ánh sáng.

Đúng là nó đangnhìn chăm chú Phong Phi Vân, hiển nhiên là cũng bị dọa đến hoảng sợ.Giờ phút này nó có vẻ mặt rất nhân tính hóa, bốn chân nhẹ nhàng run lên, thiếu chút nữa nằm phịch dưới đất.Một con Ô Quy lại cũng biết sợ hãi!Phong Phi Vân mặc dù cảm giác ở trong chuông sắt nhất định là có sinhvật nào đó.

Nhưng mà lại nằm mơ đều thật không ngờ lại là một con Ô Quymàu trắng đang run rẩy.

Mẹ ôi, không phải là thú cưng do Quý Tiểu Nônuôi chứ!-------Chương 188: Mao Ô Quy (2)Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chăm chú thật lâu màu trắng trên lưng Ô Quykia.

Ô Quy cũng nhìn chăm chú hắn, một người một rùa bốn mắt nhìn nhau,đều cơ hồ hoàn toàn yên lặng.Sau một hồi thật lâu, Phong Phi Vân mới mắng to: - Tại sao lại có khả năng quái dị như vậy.

Tại sao lại là Ô Quy có màu trắng?- Đi mà hỏi muội muội nhà ngươi a!

Ngươi tự mình nhấc cái mai rùa củalão phu lên, vậy đương nhiên liền biến thành màu trắng chứ sao!Con Ô Quy kia cũng là càng tức giận hơn, hắn dài cái miệng, không ngờ lại hộc ra tiếng người già nua.Một con Ô Quy biết nói tiếng người ?Mai rùa lại là chuyện đáng để ý đến như thế sao?

Phong Phi Vân đưa mắtnhìn về hướng cái chuông sắt rỉ sét loang lổ kia mà nhìn lại lần nữa,rồi hỏi với vẻ có hơi sững sờ: - Kia là mai rùa của ngươi?- Mai rùa luyện mãi thành thép, ngàn năm bất diệt!Tốc độ của con Ô Quy nhỏ này cũng không chậm chút nào.

Bởi vì bốn cáichân mảnh khảnh của nó dài như chân vịt, đi tới phía trước cái chuôngsắt.

Từ trong thân thể toát ra một đạo hào quang màu trắng.Một cái chuông sắt thật lớn lập tức bắt đầu di động, càng di chuyển càng nhanh, cuối cùng trực tiếp bay lên trên lưng con Ô Quy màu trắng!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Chuông sắt và Ô Quy kết hợp chung một chỗ, mai rùa trên lưng Ô Quy nênliền như khốt sắt thép, trên mặt cũng là rỉ sét loang lổ, tràn đầy văntự và nét khắc từ thuở xa xưa, thậm chí còn có các đường hoa văn trênlưng Ô Quy, có vẻ cực kì huyền bí.Mặc dù màu sắc mai rùa của nó thay đổi, nhưng mà to áng chừng bằng nắmđấm của người vậy.

Và bốn cái chân thật dài, vẫn là màu trắng tựa nhưđược chạm từ ngọc.Phong Phi Vân trong miệng phát ra hai tiếng "Chậc chậc", cảm giác có hơi kinh ngạc, con Ô Quy này không đơn giản a!- Sát!

Chuyện phát sinh giữa ta và Quý Tiểu Nô trong kho củi, hỗn đản này chẳng phải đều nhìn thấy cực kì rõ ràng?Phong Phi Vân lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao phải ẩn núp bên cạnh hai nha đầu Quý gia ?Ô Quy những ngày này liền ở bên cạnh Phong Phi Vân, tự nhiên là biết rõ nhất cử nhất động của hắn.

Lúc Phong Phi Vân ngồi tu luyện, đều bị nónhìn thấy cực kì rõ ràng.- Ngươi là ai, vì sao ẩn núp bên cạnh bọn họ ?Phong Phi Vân xem như nhìn rõ ràng, Quý gia tỷ muội hiển nhiên cũngkhông biết này con Ô Quy này đang trốn ở trong kho củi.

Gia hỏa này tựbiến chính mai rùa của mình thành một cái chuông sắt, hiển nhiên cũng là muốn lừa gạt Quý gia tỷ muội.Nói không chừng trước khi Quý gia tỷ muội đến ở chỗ này, thì nó cũng đãẩn núp tại đây, biến thành một cái chuông sắt kia rồi tự giấu chính mình ở bên trong.Khó trách Quý gia tỷ muội cho tới bây giờ cũng không hề liếc mắt nhìncái chuông sắt kia, hiển nhiên là không hề phát hiện ra được sự khácthường của quả chuông sắt này.- Hừ!

Thân phận Lão phu cao quí như thế nào, há là một kẻ nhãi ranh như ngươi có khả năng biết đến.Một đôi mắt như hạt đậu xanh của con Ô Quy chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân.

Đột nhiên hai mắt cứng lại, phóng tới trên Ban Chỉ màuđen ở tại ngón cái của Phong Phi Vân.- Miểu Quỷ Ban Chỉ, ngươi là người của Sâm La Điện?Con Ô Quy mai trắng có hơi kinh ngạc.

Nó lại cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một lần nữa rồi lầu bầu nói: - Không nghĩ tới người của Sâm La Điện cũng đến nhảy vào nồi nước đụcnày.

Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nên tránh bọn họ thật xa,nếu không lão phu không khách khí đối với ngươi.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không để ý đến uy hiếp của nó.

Nếu như nó đốivới sự không có khả năng của chính mình mà đã sớm không khách khí, saolại chờ tới bây giờ.

Chỉ có thể nói, gia hỏa này là đang huyên hoangkhoác lác, phô trương thanh thế.- Lão ô quy, tại sao trên lưng lão lại có khắc sự tích Kỷ gia.

Lão và Kỷ gia rốt cuộc là quan hệ gì?Phong Phi Vân hỏi.Chuông sắt chính là mai rùa của nó.

Những chứ khắc trên chuông sắt đương nhiên cũng là những chữ khắc trên mai rùa.- Tiểu tử, lễ độ đối với ta một chút, ta chính là cũng có họ tên nổi danh.- Vậy lão xưng hô như thế nào?-Ta họ Mao, tên Ô Quy!- Mao Ô Quy!Phong Phi Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng.Sắc mặt của Mao Ô Quy trở nên có hơi xanh thẳm, đôi mắt cũng trở nên có hơi xanh thẳm mà nói: - Lão phu tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, nếu không phải bị trúng CổCương Vu Thuật ( thuật phù thủy cổ), thì chỉ dựa vào vẻ mặt vừa rồi củangươi là ta có thể diệt ngươi mười tám lần.- Trúng Cổ Cương Vu Thuật, nên mới biến thành bộ dạng đáng sợ hiện tại này ?Phong Phi Vân có hơi kinh ngạc, mặc dù đã sớm biết rõ Cổ Cương Vu Thuật rất huyền bí, truyền thừa từ thời Thượng Cổ.

Nhưng mà có thể nguyền rủa một lão ô quy đã sống mấy ngàn năm thành dáng vẻ hiện tại này, thì cóthể thấy được người thi triển Vu thuật này cũng là khá khó lường.Có thể tu luyện trăm năm đều xem như "Dị thú", có thể tu luyện ngàn nămđều cũng đã được xưng là "Linh Thú".Tổng cộng Linh Thú của cả Thần TấnVương Triều cũng sẽ không vượt qua mười con, huống chi lão ô quy đều đãtu luyện mấy ngàn năm.- Ai!

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng!Mao Ô Quy thở dài thở ngắn, tựa hồ tại kêu lên đời người thật là thê lương.Phong Phi Vân cúi đầu, nhìn lão một chút rồi hỏi: - Rốt cuộc lão và Kỷ gia, Quý gia tỷ muội là có quan hệ gì?- Hừ, chuyện này liên quan việc quan trọng, tiểu tử ngươi có lẽ biết ítthì tốt hơn.

Đúng rồi, hai nha đầu kia thế nào, có Tôn lão đầu che chởbọn họ, hẳn là là không ai có thể đả thương bọn họ.Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân lắc đầu, đáp: - Đại sự không ổn a!

Dương Giới cử đến đây một vị sát thần, có tên làSát Hành Vân.

Tôn lão đầu kia phỏng đoán không là đối thủ của hắn.- Sát Hành Vân, tại sao tiểu tử ngươi không nói sớm nói ra.

Xảy ra đạisự, xảy ra đại sự !

Không nghĩ tới Dương Giới Vương lại điều động một vị Tôn giả đến đây, chẳng lẽ không sợ gọi người của Thần Linh Cung đến,quả thực so sánh thì lá gan Kỷ gia còn muốn lớn hơn!

Lần này động tĩnhhuyên náo quá lớn, sợ là vô phương tốt được.Lão già Mao Ô Quy này hiển nhiên biết rất nhiều điều bí ẩn, đối chuyện của Dương Giới và Kỷ gia lại còn biết rất rõ.Phong Phi Vân nói: - Cái kia không nhất thiết, hiện nay phủ Nam Thái vừa mới xảy ra một đại sự, chỉ sợ ánh mắt của mọi người đều bị chuyện đó thu hút vào.

Cho nênngười của Kỷ gia và Dương Giới mới dám tùy tiện không kiêng dè ra taynhư vậy.- Phủ Nam Thái xảy ra đại sự?Mao Ô Quy khìn khịt trong mũi, lão cảm giác được đại sự mf Phong Phi Vân nói, khẳng định cũng không đáng kể.- Một vị Nữ Ma xuất thế, nàng chính là nghịch chuyển sinh tử sống lại,tay không có thể bóp chết một vị Cự Kình.

Thế này có tính là đại sự haykhông?Phong Phi Vân hỏi.-------Chương 189: Mao Ô Quy (3)Cái đầu trắng của Mao Ô Quy đều xanh lè, lão kêu lên kinh ngạc: - Kính Hoàn Sơn, Thương Sinh Tự, người trong giếng, Tiêu Nặc Lan.- Lão đây cũng biết?Phong Phi Vân nhìn lão chằm chằm, càng tỏ ra cảm giác được gia hỏa này quá khủng khiếp.- Xong, xong, cái này là thật sự xong.

Tiểu tử, đây là chuyện đã phát sinh bao lâu?Mao Ô Quy nghe tin tức như thế, quả thực so sánh nghe được về Sát Hành Vân càng kinh hãi hơn.Phong Phi Vân hơi suy nghĩ một chút, rồi nói: - Đại khái mười ngày trước đây.- Đã mười ngày, khó trách Kỷ gia và Sát Hành Vân đều không thể chờ đợi như vậy mà ra tay.

Thì ra là nàng đã xông ra khỏi giếng.Trong miệng Mao Ô Quy không ngừng nhắc tới, đột nhiên lão nhanh chân liền chạy ra bên ngoài, vẫn còn hét lớn: - Tiểu tử, tuyệt đối không thể để cho hai nha đầu kia rơi vào trong tayKỷ gia và Sát Hành Vân, nếu không bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ.Phong Phi Vân hoàn toàn không hiểu đây là có chuyện gì.

Tiêu Nặc Lanxuất thế, tại sao đều làm cho người của Kỷ gia và Dương Giới đều bị kinh động.

Còn Quý gia tỷ muội lại sắm vai nhân vật gì ở trong đó?Mao Ô Quy nói đúng, trước mặt chuyện quan trọng nhất, phải giữ được Quý gia tỷ muội mới là vương đạo.Phong Phi Vân không sợ Tử Linh Tử của Kỷ gia, cũng không sợ cao thủ thần bí của Dương Giới.

Hắn chỉ sợ nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia đi tới xứ sởPhong Hỏa Liên Thành.

Dù sao nàng là một người duy nhất thiếu chút nữatrực tiếp bóp cổ Phong Phi Vân, trực tiếp bóp chết a!

Phong Phi Vân vĩnh viễn đều không quên được loại cảm giác này!- Này, tiểu tử, đừng nắm cổ ta.

Mà ta cũng không bảo ngươi nắm đầu ta,nhẹ tay một chút biết không, chúng ta không quen.

Thôi đi, đừng nắm ngực ta...Mao Ô Quy giẫy dụa trong tay Phong Phi Vân, mấy lần rơi trên mặt đất,làm cho mu bàn chân Phong Phi Vân đều bị nện đến máu chảy đầm đìa.Một cái mai rùa của lão có thể nặng đến vạn cân, chân Phong Phi Vân mà không bị nện bẹp, đều là do hắn kịp phản ứng nhanh.- Đồ con cháu rùa đen nhà lão, nếu mà lại cử động một lần nữa, có tin ta sẽ ném lão xuống dưới vực hay không ?Phong Phi Vân cấp tốc chạy vội trên vách đá ghập ghềnh cao chất ngất,nhanh chóng đi về hướng dãy núi Vương Ốc.

Nhưng mà gia hỏa Mao Ô Quy này lại luôn quấy rối, lại không thể nắm cổ nó, lại không thể nắm đầu nó.Thậm chí ngay cả mai rùa đều không được nắm, khiến cho Phong Phi Vân rất là bất đắc dĩ.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nhấc bốn cái chân rùa trắng như tuyết của lão đặt ngửa lên trên bả vai.- Đừng a!

Không động nữa, ta cũng không cử động!Mao Ô Quy bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần trên bả vai Phong Phi Vân.

Chỉ là cái đầu lớn của lão thật sự có hơi quá mức, căn bản không thể rụt lạithu vào trong mai rùa.

Nó cứ nảy đi nảy lại trên lưng Phong Phi Vân, tựa như một quả bóng trăng trắng.Sắc trời đã là đến lúc có ánh bình minh, trên núi xa xa đã sinh ra một tia một vệt ánh sáng xám như chì.Cũng sắp đến lúc trời sáng hẳn!- Đại chiến Tôn lão đầu và Sát Hành Vân đã kết thúc, cũng không biếtthắng bại như thế nào.

Tôn lão đầu mặc dù đã từng có một đoạn thời giankiêu ngạo, nhưng mà tuổi thọ sắp hết, tinh khí giảm xuống quá nhiều.Chiến lực còn kém thời kỳ toàn thịnh rất xa, chỉ sợ là bại nhiều thắngít.

Ta nói tiểu tử, ngươi có thể nhanh chân hơn một chút hay không,tarất muốn nắm được cơ hội a!Mao Ô Quy kêu một tiếng quỉ dị.- Đừng ồn ào, ta biết!Trong lòng Phong Phi Vân có thể nào không vội, phải biết rằng Quý TâmNô đã bị đóng băng, mà tu vi của Quý Tiểu Nô ngay cả Tử Tướng đều khôngđánh lại được, tự nhiên lại càng không là phải là đối thủ của hai vị TửLinh Tử.Lửa sém lông mày, lửa sém lông mày a!Phong Phi Vân đã dùng hết toàn lực, tựa như một con linh hầu đang cấptốc xuyên qua trong rừng cây rậm rạp.

Đột nhiên hắn ngừng phắt bước chân lại, linh giác phóng ra tứ phía, ánh mắt bắt đầu hướng liếc nhìn về tứphương.- Tiểu tử, vì sao đột nhiên dừng lại?Mao Ô Quy hỏi.- Xuỵt, ta cảm giác được khí tức mấy tên cao thủ Kỷ gia kia.Phong Phi Vân thay đổi phương hướng, cứ thế mà dè dặt đi về phía trước, đi tới phía trên một vách đá cao trăm trượng.Xuyên thấu qua ánh sáng của tia nắng ban mai vẫn còn mờ ảo, hắn thấydưới vách đá trên con đường nhỏ quanh co có ánh lửa thấp thoáng đang bập bùng, lại còn có vài bóng người vây quanh ngọn lửa.Kỷ Thương Nguyệt và một vị Tử Tướng trong đó đang ở tại phía dưới váchđá, bọn họ đốt lên một đám đống lửa.

Quý Tiểu Nô đã bị bọn họ bắt, bịnhốt chặt ở trong một lồng sắt.- Kỷ Thương Nguyệt, ngươi bắt ta cũng vô dụng, bắt tỷ tỷ của ta cũng vôdụng.

Âm mưu của các ngươi căn bản là vô phương thực hiện.Quý Tiểu Nô không chỉ có bị giam ở trong lồng, trên người càng là quấnquanh bẩy, tám sợi xích sắt.

Trên xích sắt dán đầy bùa chú, chỉ cần QuýTiểu Nô hơi quằn quại một chút là bùa chú sẽ phát ra ánh sáng, làm choxích sắt trở nên đỏ đậm.

Quý Tiểu Nô liên tục kêu thảm thiết, sau đóthân thể lại càng co chặt hơn.Kỷ Thương Nguyệt ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, một đôi mắt nhung khép chặt, hai tay cầm một cái la bàn bát quái kia.

Ở trong la bàn vẫn trànđầy ánh sao trời, với ánh sáng trong suốt.Hàng mi nàng nhẹ nhàng run lên, sau đó mở mắt ra, liếc mắt nhìn Quý Tiểu Nô mà lạnh lùng nói:- Tỷ tỷ của ngươi hiện tại đã bị người khác dùng Ngọc Hàn Khí đóngbăng, Kỷ Phong Lãnh e là lúc này sắp bắt được rồi đưa nàng đến đây.- Các ngươi không chết tử tế được, các ngươi...

A!Quý Tiểu Nô muốn lên tiếng mắng, nhưng vừa mới quằn quại, liền lại bị xích sắt quấn càng chặt hơn, đành kêu thảm.- Tiểu tử, vẫn còn không ra tay cứu người!Cái mai rùa của Mao Ô Quy nhấc lên một cái, đột nhiên lão bắt đầu ngồi, an vị trên bả vai Phong Phi Vân.

Cái đầu cực đại tựa vào tai Phong PhiVân để duy trì trọng tâm của lão.Một Ô Quy lại có thể lật mình ngồi dậy, quả thực chuyện lạ.

Hai con mắtto như hạt đậu xanh của lão trừng lên mà nhìn phía chân vách đá cao cao, có vẻ rất là xúc động phẫn nộ.- Ta hiện tại so sánh lão cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lão là trúng CổCương Vu Thuật, ta là bị tác dụng phụ của đan dược, hiện tại chiến lựckhông bằng ba phần lúc bình thường.

Giết một vị Tử Tướng còn cố hết sức, huống chi là đối phó một vị Tử Linh Tử?Phong Phi Vân thấy Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt, trong lòng cũngrất sốt ruột.

Nếu như chiến lực không bị áp chế, thì hiện tại hắn cũngđã xông ra đi cứu người.- Ăn đan dược gì, mà lại có tác dụng phụ mạnh như thế.Con mắt rùa của Mao Ô Quy đã có vẻ hiếu kì hơn một chút mà hỏi: - Sợ là loại Tam Phẩm chứ?- Tứ Phẩm Cổ Tu Đan!Phong Phi Vân đáp.-------Chương 190: Quy Thiền Hương- Hay cho tiểu tử lại ăn TứPhẩm đan dược, khó trách hiện tại huyết khí trong thân thể bị quản chế,kinh mạch tắc nghẽn, không bị chết đều đã rất khá rồi.

Khụ khụ, nói đihiện tại trên người của ngươi vẫn còn có đan dược cấp bậc Tứ Phẩm haykhông...

Tam Phẩm cũng được a!

Nếu thật sự không có được thì nhị phẩm ta cũng muốn.Mao Ô Quy vươn một cái quy trảo mà khua khoắng trước mắt Phong Phi Vân.- Nếu như ta còn có Tứ Phẩm đan dược thì hiện tại cũng đã ăn vào, sau đó đại chiến tứ phương.

Lầm sao lại còn bị một Tử Linh Tử làm cho phảichạy trốn mọi nơi?Phong Phi Vân tức giận đáp.- Kỳ thật muốn cho thân thể ngươi khôi phục, thì cũng không nhất định phải có Tứ Phẩm đan dược mới được.Hai mắt Mao Ô Quy bắt đầu lóe sáng.Phong Phi Vân quay đầu, hỏi: - Lão có biện pháp?- Thật buồn cười !

Lão phu là nhân vật cỡ nào, đối với ta mà nói điều này khó khăn sao?Mao Ô Quy ưỡn ưỡn cái bụng trắng như tuyết mà nói: - Ngươi sở dĩ bị nghẽn chuyện phát huy ra được linh khí, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bị dược tính của Cổ Tu Đan phá hủy lộ tuyến linh khívận chuyển.

Chỉ cần có linh vật làm dịu kinh mạch và huyết mạch, ngươilập tức là có thể khôi phục chiến lực đỉnh cao.- Linh vật gì vậy?Lão Ô Quy chết tiệt này nói tựa hồ thật sự có chuyện như vậy !- Quy Thiền Hương!Mao Ô Quy đáp.- Vật gì vậy?Phong Phi Vân có lẽ lần đầu tiên nghe nhắc đến loại linh vật này.- Nước bọt Ô Quy có tu vi ngàn năm trở lên !Mao Ô Quy lại là phưỡn phưỡn cái bụng trắng như tuyết, vẫn còn liếm liếm đầu lưỡi.Phong Phi Vân lập tức hít một hơi thật sâu, nhìn về hướng cái miệng của lão mà nghiêm mặt cười nói: - Hảo ý của lão thì ta chỉ có thể cảm tạ - Tiểu tử, ngươi xem thường lão phu?- Không phải, ta đã phát ra lời thề trước vầng trăng, đời này chỉ nuốt nước bọt của nữ nhân, tuyệt đối không ăn nước bọt Ô Quy.Phong Phi Vân đáp nghiêm túc.- Mẹ ơi!

Lòng dạ ngươi cũng quá gian ác.

Coi như ngươi muốn ăn nước bọtlão phu, lão phu vẫn còn ghét.

Quy Thiền Hương chính là linh vật trongthiên địa, không thể không nói, chỉ có thể dùng linh khí luyện hóa, lấylinh khí hấp thu vào trong kinh mạch, do đó làm dịu kinh mạch...

Tiểutử, ngươi định làm chi?

Đầu lưỡi, để ta làm, cứu mạng a!Phong Phi Vân đè dí Mao Ô Quy ở trên mặt đất, bóp cho há hốc cái miệngtrắng của nó ra, vén vén ống tay áo, đưa ngón tay vào trong miệng lão mà vét.Quy Thiền Hương đích xác không hổ là nước bọt rùa ngàn năm, đích xác cóthể nói là Linh Bảo thế gian.

Sau khi Phong Phi Vân luyện hóa chỗ QuyThiền Hương cầm trong tay, không chỉ có kinh mạch và huyết mạch khôiphục, thậm chí vẫn còn khuếch trương không ít.Linh khí trong thân thể tựa hồ cũng xảy ra sự thay đổi rất nhỏ, so sánhvới trước kia có vẻ càng phong phú ổn định hơn, mang theo một mùi thơmlạ lùng kỳ diệu.- Quả nhiên là giống rùa ngàn năm, toàn thân đều là bảo vật.

Không chỉcó thân thể khôi phục, không ngờ ngay cả "Bất Tử Phượng Hoàng thân"'Hoán huyết' đều càng tiến thêm một bước, đạt tới giai đoạn hoán huyếtthứ ba.Huyết mạch linh động, ánh vàng rực rỡ bắn ra bốn phía!Đây là dấu hiệu hoán huyết giai đoạn thứ ba, huyết dịch thân thể PhongPhi Vân biến thành màu vàng, phát ra linh quang nhàn nhạt luân chuyểntoàn thân, khiến cho huyết nhục và xương cốt đều xảy ra lột xác, thânthể trở nên càng cường đại hơn.Thể chất cũng lại vẫn còn tăng lên lần nữa, coi như so với với một số anh tài nghịch thiên của Đại gia tộc thì cũng không kém.Lúc đạt tới giai đoạn hoán huyết thứ hai, Phong Phi Vân có khả năng nhảy một bước để đại chiến với đối thủ cao hơn một tiểu cảnh giới ; hiện tại đạt tới hoán huyết giai đoạn thứ ba, Phong Phi Vân đã có thể lấy nhảyvọt đại chiến với đối thủ cao hơn hai tiểu cảnh giới.Hắn hiện tại vẫn là Tiên Căn đỉnh cao, như vậy cũng có khả năng đánh một trận cùng cao thủ cùng Thần Cơ trung kỳ.

Đương nhiên điều kiện tiênquyết là vị cao thủ Thần Cơ trung kỳ kia không thể vượt bậc mà chiến mới được.Đương kim anh tài thiên hạ thật sự quá nhiều, có có thể nhảy vượt mộttiểu cảnh giới giết người, có thể nhảy qua hai tiểu cảnh giới tranh đấumà bất bại.

Còn giống như thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, càng là cókhả năng nhảy qua ba tiểu cảnh giới để đánh bại đối thủ.

Phong Phi Vânmặc dù tu luyện tới hoán huyết giai đoạn thứ ba.

Thế nhưng về thể chấtcao thấp mà nói, thì vẫn còn kém bọn họ một bậc.Chương 116: Mộ Phủ Tầm Bảo LụcHuyết dịch luân chuyển trong ánh vàng rực rỡ, làn da cơ thể đều được phủ kín một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Sau khi khôi phục đến trang thái đỉnhcao, toàn thân đều tràn ngập lực lượng.- Có khả năng hành động chứ?Mao Ô Quy thúc giục.Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng Hỏa Diễm, thân thể có hơi co lại mà đáp: - Có tình huống mới!Dưới vách đá, truyền đến một tiếng gầm lớn !Tiếp theo một con Đại Trùng Lân dài năm thước lao vội ra từ trong rừngcây.

Nó cắt đứt thân cành vô số cây cổ thụ, lân phiến trên người tựa như sắt thép, bốn cái chân liền như bốn cột trụ đình.Hai vị Tử Tướng mặc giáp đen đứng ở trên lưng Đại Trùng Lân.

Mỗi ngườibọn họ cầm một đầu xích sắt đang cuốn chặt lấy một băng nhân.

Chúng đitới dưới vách đá để nhanh chóng quay về cùng Kỷ Thương Nguyệt.Băng nhân vẻn vẹn chỉ bị một tầng Hàn Băng hơi mỏng bao trùm, có thể rõràng thấy bóng người ở bên trong.

Đó là một nữ nhân chỉ có mười lăm,mười sáu tuổi, mặt mũi xinh xắn, mắt nhung không nháy một cái nào, dángngười cực kì mảnh mai, trong tay vẫn còn nắm một cây Tinh Thiết ĐạiCung.

Nàng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã đã không còn biết gì.- Tỉ tỉ, tỉ tỉ, các ngươi làm gì tỷ tỷ của ta vậy?Quý Tiểu Nô trong mắt ngập nước, hai tay nắm lấy lồng sắt như muốn thoát khốn ra, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn bất lực.Hai vị Tử Tướng toàn thân đều là khí lạnh, căn bản là không buồn liếcmắt nhìn nàng.

Chúng trực tiếp đi đến trước người Kỷ Thương Nguyệt quìxuống phục mệnh, một người trong đó chắp tay vái một cái mà nói: - Bẩm Tử Linh Tử Thương Nguyệt, hai yêu nghiệt hiện tại đều đã bắt được, chúng ta có đúng là nên lập tức chạy trở về phục mệnh?Kỷ Thương Nguyệt vẫn không nhúc nhích ngồi xếp bằng trên mặt đất nhưtrước.

Ánh lửa hắt ra tạo thành một vệt ửng đỏ trên khuôn mặt xanh ngọc.

Đôi mắt lạnh như băng của nàng chợt mở ra, rồi hỏi: - Kỷ Phong Lãnh đâu?Hai vị Tử Tướng liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đã sớm hẹn rõ ràng nên đồng thời đáp: - Tử Linh Tử Phong Lãnh vẫn còn có một chuyện quan trọng muốn làm,khiến cho chúng ta trước áp giải hai yêu nghiệt quay về Kỷ gia phụcmệnh.- Hừ!

Không phải hắn đi lấy "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" chứ?Đôi mắt tím của Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt quét qua hai vị Tử Tướng, lập tức khiến cho áo giáp trên người bọn họ đều sinh ra một tầng sươnglạnh.Hai vị Tử Tướng không hề nói gì nữa, xem như chấp nhận.-------Chương 191: Kim Cương Bất Hoại Chi Thân (1)"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" chínhlà bản ghi chép quí giá mà Tầm Bảo Sư trong thiên hạ đều tha thiết ướcmơ.

Tổng cộng nó chia làm ba quyển, "Linh Bảo quyển", "Âm Dương quyển","Bát Thuật Quyển", mỗi một quyển đều vô cùng uyên thâm, so sánh côngpháp tu tiên đỉnh cao đều phải quí giá hơn."

Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" là truyền thừa từ xa xưa, đã sớm không biết làngười phương nào soạn ra.

Chỉ biết là đã từng có bốn, năm cá nhân nhưvậy tu luyện cả ba quyển tới cấp bậc Đại Thừa, trở thành nhân vật thầnhóa danh chấn thiên hạ.Trong đó "Linh Bảo quyển" nằm ở trong Bí Tàng tại Kỷ gia, "Âm Dươngquyển" nắm giữ trong tay một vị đại nhân vật ở Dương Giới, mà "Bát Thuật Quyển" thì nắm giữ ở trong tay Tôn lão đầu kia.Trong "Linh Bảo quyển" chính là ghi chép về thủ đoạn nhìn trộm, tìmkiếm, phân rõ, khai quật mấy ngàn chủng loại Linh Bảo trên đời này, ghichép hình trạng và phân rõ phương thức của mấy vạn chủng hiếm có trênđời Linh Bảo.

Có thể nói mọi thủ đoạn mà Tầm Bảo Sư thiên hạ hiện naynắm giữ, cơ hồ đều là lưu truyền từ trong "Linh Bảo quyển" ra ngoài."

Âm Dương quyển" trái lại phải thần bí hơn nhiều lắm, đồn đại nó có quan hệ lớn lao cùng Âm Dương hai giới.

Trên đó có cặn kẽ ghi chép đối vớiDương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, còn có phương pháp mở ra các cánh cửa Dương Giới Chi Môn và Âm Giới Chi Môn.Mà "Bát Thuật Quyển" chính là ghi chép tám chủng loại cấm thuật đỉnh cao của Tầm Bảo Sư, ví dụ như bí thuật chèn ép giết chết Dương Giới Tam Dịvà Âm Giới Tam Tà, lại ví dụ như tu luyện vô thượng pháp nhãn bí thuật.Mặc dù vẻn vẹn chỉ có tám chủng loại thuật pháp, nhưng mà cũng đã baohàm tất cả thủ đoạn của Tầm Bảo Sư ở bên trong đó."

Linh Bảo quyển" chính là tầm bảo chính đạo, "Âm Dương quyển" chính làtầm bảo bàng môn, "Bát Thuật Quyển" chính là tầm bảo tinh hoa.Cả ba quyển này kết hợp vào mới xem như "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục"đích thực.- Tôn lão đầu cùng Sát Hành Vân đánh một trận, lưỡng bại câu thương.Nhưng mà Tôn lão đầu vốn trước đó thọ nguyên đã hết, nay lại thêm trậnđánh mãnh liệt này, e rằng đã chỉ còn nửa hơi tàn.

Kỷ Phong Lãnh tựnhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này để cướp lấy "Mộ Phủ Tầm BảoLục".Kỷ Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rồi nói: - Xem ra hắn thu được rồi.

Đồn đại Tôn lão đầu cũng đã từng là đại nhânvật Dương Giới, có vài đại nhân vật đều cùng lão ta từng có kết giaotình cảm sinh tử.

Mà ngay cả Sát Hành Vân cũng không dám trực tiếp lấytính mạng của lão.

Kỷ Phong Lãnh cũng dám đi làm loại việc cố hết sức mà không được lòng thế này.

Coi như "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục"vào tay, tươnglai sợ là cũng bị người khác loại bỏ trên đường tu tiên.Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử Kỷ gia, địa vị cũng khá cao, tươnglai rất có thể trở thành người kế thừa Gia chủ Kỷ gia, cho nên biết rấtnhiều bí ẩn.- Tử Linh Tử Thương Nguyệt, hiện tại chúng ta đây nên làm gì bây giờ?Một vị Tử Tướng hỏi.- Phủ Nam Thái phát sinh biến đổi lớn động trời, đã có tin tức truyềnđến.

Mà ngay cả thành Tử Tiêu Phủ đều đã biến thành một tòa Tử Thành,mỗi đại thế lực đứng đầu đều đã bại lui, rời khỏi thành Tử Tiêu Phủ, rút lui về hướng các vùng xa xôi.

Không lâu sau trận tai họa này tất nhiênsẽ tác động đến quận Thần Hổ, hai kẻ yêu nghiệt này sẽ có chỗ trọngdụng.

Trước cứ đem bọn họ về gia tộc rồi mới nói.Ánh mắt Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú trên la bàn bát quái ở trongtay, vừa rồi có một đạo tin tức truyền đến, nó chợt lóe trên la bàn rồibiến mất.Nàng mặc dù vẫn còn rất lạnh lùng, nhưng mà trong lòng cũng đã bị tintức vừa rồi kia làm cho kinh ngạc, thật lâu không thể bình tĩnh.Ba vị Tử Tướng đem Quý Tâm Nô bị đóng băng và Quý Tiểu Nô bị nhốt tronglồng sắt chất lên trên lưng Đại Trùng Lân, quyết định giờ phút này liềnquay về Kỷ gia.- Đứng lại, núi này do ta mở, cây này do ta trồng.

Nếu muốn đi qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ !Một bóng người nhảy xuống từ trên vách đá cao cao trăm trượng, trên mặthắn che một miếng vải đen, trên lưng cõng một cây tiêu thương to nhưmiệng bát đang đánh xuống.- Cộc, cộc, cộc...Người này đạp chân trên vách đá, ấn cho muôn vàn khối đá vụn rơi xuống,tức thì nhanh chóng liền lăn xuống đất thành đống cao mấy thước ngănđường ở phía trước Đại Trùng Lân.Khí thế này rất là vênh váo, khẩu khí càng không nhỏ, đặc biệt lời lẽdành riêng kia mà cường đạo mới có thể dùng, nay thốt ra từ trong miệnghắn, càng là nói với khí phách lộ ra ngoài, rất có phong thái một kẻcường đạo lão luyện.Ba vị Tử Tướng đều là có hơi ngẩn ra.

Một người trong đó giật từ trênlưng một cây đại đao nặng ngàn cân nắm ở trong tay.

Hắn lạnh lùng liếcmắt nhìn chằm chằm người đột nhiên xông ra này, lạnh lùng nói: - Giặc cỏ từ nơi nào tới, có biết chúng ta là ai không ?- Lớn mật, quả thực vô pháp vô thiên, trong địa giới dãy núi Vương Ốcnày thì mọi chuyện cho tới bây giờ đều là Hoàng Phong Lĩnh chúng ta định đoạt.

Các ngươi là giặc cỏ chạy ra từ nơi nào ?

A!

Thì ra là bắt nữnhân đồng đạo, đây không phải cướp đoạt miếng cơm sao ?Người bịt mặt liếc liếc mắt nhìn về hướng Quý Tiểu Nô và Quý Tâm Nô ởtrên lưng Đại Trùng Lân, hắn mỉa mai cười một tiếng, gỡ thân cây to bằng miệng bát từ trên vai kia xuống rồi cầm vào trong tay.

Hắn đột nhiêncắm ở trên mặt đất, uy phong nghiêm nghị, rất có phong thái đạo tặc.- Hoàng Phong đạo tặc!Kỷ Thương Nguyệt và Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt đồng thời nói ra thành lời.Quý Tiểu Nô vốn đang cho là một hảo hán đi đến đây thấy việc nghĩa thìhăng hái làm, nói không chừng có thể cứu nàng và tỉ tỉ thoát khốn.

Nhưng mà lại thật không ngờ tới hắn lại là Hoàng Phong đạo tặc, không nóiviệc đạo tặc này có đúng là đối thủ của đám tử sĩ Kỷ gia.

Nhưng cho dùhắn có thể đánh bại cao thủ Kỷ gia, thì rơi vào trong tay của hắn, sosánh với rơi vào trong tay Kỷ gia cũng không khá hơn bao nhiêu.- Ha ha!

Hoàng Phong đạo tặc ta quả nhiên uy danh lan xa.

Lại ngay cả mỹ nhân lạnh lùng này cũng biết đại danh của chúng ta.

Thành thật nói chocác ngươi, Lão Tử đi không đổi tên ngồi không thay họ, đầu lĩnh coiđường Hoàng Phong Lĩnh, Phong Đại Ngưu chính là ta!Người bịt mặt vỗ ngực mà nói với hào khí vạn trượng.Im lặng, im lặng thật lâu!Một tràng tiếng cười vang lên!Một vị Tử Tướng mang theo cây đao nặng ngàn cân, đi về hướng Phong ĐạiNgưu che mặt.

Mặc dù toàn thân hắn đều bị lớp áo giáp màu đen bao trùm,nhưng mà vẫn có khả năng nhìn thấy đôi mắt dưới áo giáp kia mang theomột vẻ khinh thường.Một tên giặc cỏ lâu la nho nhỏ Hoàng Phong Lĩnh cũng dám đến chặn đường tu tiên giả Kỷ gia.

Thế này quả thực chính là lừa gạt coi cả thiên hạnhư gà.

Cho dù là đầu lĩnh đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, phỏng đoán cũngkhông dám trêu vào một vị Tử Tướng Kỷ gia.-------Chương 192: Kim Cương Bất Hoại Chi Thân (2)Phong Đại Ngưu bịt mặt vẫndựa vào cây thương to bằng bàn tay thân cây, nhìn chăm chú Tử Tướng càng ngày càng gần kia, vui vẻ hỏi không sợ sệt: - Tiểu tử, ngươi muốn làm chi?- Cạc cạc, ngươi thử nói ta muốn làm chuyện gì?Tử Tướng nở nụ cười, trên người trào ra sương đen vô tận, biến ảo thành hình thái một cây Thương Long, rất dọa người.- Trong địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta lại đi cướp đoạt kiếm chác, đây là hành vi không đạo đức, không chuyên nghiệp a!Phong Đại Ngưu này hiển nhiên là bị hắc vụ trên người Tử Tướng làm cho kinh sợ, giọng điệu nói chuyện đều trở nên mềm nhũn, bắt đầu nói về vấn đề tác phong sinh hoạt,đạo đức và hành vi nghề nghiệp.Tử Tướng sao lại dong dài cùng hắn như vậy, đại đao đen sì nặng ngàn cân giương lên, tựa như một con Hắc Long ngẩng đầu, làm xuất hiện ra mộtbóng đen thật lớn.- Răng rắc!Âm thanh một tiếng áo giáp vỡ vụn.- Rầm!Một tiếng vang thật lớn.- Ôi!Một tiếng kêu rên!Vị Tử Tướng này trực tiếp bay ngược trở về, áo giáp ngực màu đen bịngười ta nện một quyền vỡ ra.

Xương sườn đều gãy ba chiếc, trong miệngphun ra một ngụm tiên huyết.

Hắn đột nhiên đập thẳng vào trên vách đá,nện vỡ những tảng đã lớn, sau đó mềm nhũn ngã ở trên mặt đất, quỳ mộtgối xuống, không ngừng ho ra máu.Xoẹt xoẹt!Thanh đại đao nặng ngàn cân xoay tròn hai vòng trên không trung, sau đó rơi xuống, nằm sáng choang ở trên mặt đất.- Cướp đoạt miếng cơm trên địa giới Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, đây làkhông đạo đức!

Muội cũng đều là Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, làm ngườinên phúc hậu a!Phong Đại Ngưu kêu lên một tiếng những lời thành khẩn rồi thu quyền trở về, trên nắm tay vẫn còn nhỏ máu.

Hắn chùi chùi tay vào bộ trang phụclàm cho đầy người đều dính vết máu.Không ngờ Hoàng Phong đạo tặc lại cường đại như thế, vẻn vẹn chỉ là mộtkẻ đầu lĩnh tuần đường mà đã có thể một quyền đánh bại một vị Tử Tướng,ngay cả áo giáp trên người đều bị đánh nát vụn.Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng Phong Đại Ngưu, hai thanh Thiết Kiếm màu đen trên lưng lóe ra hào quang chớpđộng.Quý Tiểu Nô bị giam trong lồng sắt cũng bị rung động.

Mặc dù nàng đãnghe nói qua Hoàng Phong đạo tặc lợi hại, nhưng mà lại cũng không đíchthực coi nó trở thành một sự việc đáng để ý.

Thế rồi hôm nay khi chứngkiến thì đã hoàn toàn đảo lộn sự tưởng tượng của nàng.

Quá cường đại, có lẽ có thể đánh một trận cùng Kỷ Thương Nguyệt.Nhưng mà cũng có người không cho là như vậy.

Dù sao chỉ là một đám đạotặc, cho dù cường đại tới đâu thì có thể lợi hại tới mức nào.

Hiển nhiên bởi vì là một vị Tử Tướng vừa rồi kia đã khinh địch, cho nên mới bị hắn có cơ hội lợi dụng để một quyền đánh bại.Nếu như chiến đấu đích thực, một kẻ đạo tặc khẳng định không phải là đối thủ của Tử Tướng.Hai tên Tử Tướng còn lại và Kỷ Thương Nguyệt đều chậm rãi xông tới, hình thành vòng vây nửa vòng tròn, chiến khí trên người vận chuyển, ánh mắtthận trọng.

Không muốn lại rập khuôn theo vị Tử Tướng mới vừa rồi kia.- Các ngươi...

đây là các ngươi muốn làm chi!

Nhiều người ức hiếp một người sao?Phong Đại Ngưu có hơi lui về phía sau hai bộ, bỗng nhiên đứng lại mà nói: - Hoàng Phong Lĩnh đạo tặc chúng ta có ba nghìn, mọi người đều là hảohán đương thời.

Nếu như các ngươi muốn so tài với nhiều người, vậy sẽliền tiếp đón đến cùng.Phong Đại Ngưu đứng ở bên cạnh một thân cây to bằng miệng bát kia.

Thâncây này chính là hắn khiêng tới, đương nhiên có chỗ trọng dụng.Từ trên ngón tay của hắn tràn ra một đạo linh khí, linh khí bị dẫn lửabiến thành một đám Muội Nguyên Hỏa.

Hắn châm vào trên thân cây, thân cây lập tức bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách."

Một chi mũi tên xuyên mây, ngàn vạn quân mã gặp nhau!"

Vèo!Thân cây to bằng miệng bát này mang theo Hỏa Diễm, biến thành một conthoi lửa bay thẳng hướng lên trời cao.

Nó cắt qua cảnh đêm trong ánhbình minh, xông vào tầng mây.Hoàng Phong đạo tặc này phát tín hiệu, đây là đang thông tri cho đội của hắn?Hai vị Tử Tướng hai mặt nhìn nhau, đương nhiên ngừng bước chân lại mànhìn về hướng xa xa.

Nhưng mà lại căn bản là không hề thấy có "Ngàn vạnquân mã" xuất hiện, ngược lại có một đàn quạ đen bị kinh động bay lêntừ trong bụi cỏ.- Ha ha!

Phô trương thanh thế!Kỷ Thương Nguyệt lạnh giọng cười một tiếng: - Nếu như ngươi thật sự là Hoàng Phong đạo tặc thì đó mới là chuyện kỳlạ.

Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai mà phải giả thần giả quỷ, hãy gỡ miếng vải đen trên mặt ra cho ta.Kỷ Thương Nguyệt tâm trí siêu nhân, đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Phong Đại Ngưu xuất hiện giữa đường này.- Các ngươi...

Các ngươi đừng nóng vội, người của ta nhanh chóng sẽ tới.Phong Đại Ngưu đương nhiên không có khả năng gỡ miếng vải đen trên mặtxuống.

Nếu như để bại lộ gương mặt này, vậy thì chẳng khác nào là chọc tới cả Kỷ gia, sẽ bị cao thủ Kỷ gia đuổi giết.

Chuyện mà chỉ có loạingốc nghếch mới làm, đương nhiên là hắn sẽ không làm.Hắn đương nhiên cũng không phải đích thật là Hoàng Phong đạo tặc.

KỷThương Nguyệt nói đúng, hắn đang phô trương thanh thế, chỉ tiếc bị người khác đoán được.- Hừ, ta tới lấy tính mệnh của ngươi.Một vị Tử Tướng nhảy ra.

Có bài học một vị Tử Tướng vừa rồi, lần này hắn cẩn thận hơn không ít, linh khí trên người hoàn toàn tuôn ra đã biếnthành sương mù màu đen, bao bọc kín áo giáp trên người.Mặc dù người mặc bộ áo giáp sắt nặng mấy trăm cân, nhưng mà tốc độ củahắn không chậm hơn chút nào, hơn nữa thân thủ cũng khá linh hoạt.Năm ngón tay được những phiến thép bao bọc, hình thành lợi trảo.

Có hưảnh móng vuốt Hắc Ưng hiện ra trên thủ chưởng vô cùng sắc bén, khí lạnhbức người.Đây là một loại Linh Thông giết người có tên gọi là "Thần Ưng HiệnThế".

Khi mà tu luyện tới bậc đứng đầu, thậm chí có thể lấy thân mìnhhóa thành Thần ưng, chiến lực có thể so với một vị Linh Thú ngàn năm.Tử Tướng không hổ là tinh anh được Kỷ gia bồi dưỡng, đều không phải hạng người dễ dàng.

Mặc dù chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà lại có thểvượt lên một tiểu cảnh giới để tác chiến, tu sĩ có gan lớn lối với ThầnCơ trung kỳ.Thân hình Phong Đại Ngưu hạ xuống, hai chân đạp một cái, tốc độ trở nên nhanh vô cùng!Vèo!Chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền đứng ở bên cạnh một vị Tử Tướng kia,trên bàn tay sinh ra một cỗ Cự Lực, trực tiếp chụp về hướng mũ giáp trên đỉnh đầu Tử Tướng.Một chưởng này có lực lượng thật sự không phải là chuyện đùa, mơ hồ cóthể thấy được hư ảnh bốn đầu Kỳ Ngưu hiện ra tại lòng bàn tay.Lực lượng của tứ ngưu, tương đương với lực lượng tám vạn cân !- Hảo tiểu tử, hảo đại khí lực.Vị Tử Tướng thứ hai cũng sớm đã chờ ở một bên.

Hắn thấy Phong Đại Ngưukhông chỉ có tốc độ nhanh hơn, hơn nữa lực lượng vẫn còn đáng sợ nhưthế, vì vậy cũng bỗng nhiên ra tay.Một thanh đại kiếm rộng một thước ngang trời đánh tới, nhằm thẳng vào cánh tay của Phong Đại Ngưu.-------Chương 193: Kim Cương Bất Hoại Chi Thân (3)- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Bàn tay Phong Đại Ngưu vội vàng rút về, trực tiếp đánh ra bốn con KỳNgưu, nện cho thanh đại kiếm này lẫn cả vị Tử Tướng phải liên tục lui về phía sau, căn bản là đứng không vững chân.- Ha ha!

Thì ra Tử Tướng Kỷ gia không chịu nổi một kích như vậy, ngay cả một Hoàng Phong đạo tặc đều không thu thập được.Quý Tiểu Nô mặc dù bị xích sắt trói chặt, toàn thân đều là những vếtthương, nhưng mà lại cười rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng đã tìm được cơ hộiđả kích cao thủ Kỷ gia.Phong Đại Ngưu này không đơn giản, chiến lực vẫn còn hơn cả Tử Tướng !Sắc mặt hai vị Tử Tướng của Kỷ gia và Kỷ Thương Nguyệt giờ phút này đều bắt đầu lạnh đi!- Phong Đại Ngưu, nghe nói Hoàng Phong đạo tặc các ngươi cũng chỉ cóhứng thú đối với hai thứ.

Một là nữ nhân, một là của cải.

Nữ nhân trướcmắt này chính là Đại mỹ nhân siêu quần xuất chúng, nếu như ngươi là cóthể đoạt nàng đi làm áp trại phu nhân, sợ là rất nhiều người đều sẽ hâmmộ ngươi đến chết.Quý Tiểu Nô ở một bên thêm mắm thêm muối, nàng muốn kích động Phong Đại Ngưu đối phó đám người Kỷ Thương Nguyệt.Phong Đại Ngưu này có tu vi đích xác rất cao, căn bản không có khả nănglà một kẻ đầu lĩnh tuần đường của Hoàng Phong Lĩnh.

Nói không chừngchính là một trong mấy vị đứng đầu đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh.Kẻ đứng đầu đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh chính là ngay cả nữ đệ tử Tam Huyền Môn đều cướp đoạt, có bản lĩnh cảnh giới Thần Cơ thì không lấy làm kỳquái.Phong Đại Ngưu ho khan hai tiếng, khờ khạo ngốc nghếch nói: - Tiểu muội tử, ngươi cũng không phải nữ nhân sao.

Nếu như có thể đoạtlại hai người bọn ngươi.

Một người làm đại lão bà, một người làm tiểulão bà thì chẳng phải tốt sao?Sắc mặt Quý Tiểu Nô lập tức cứng đờ, cũng không cười nói ra lời nữa.Kỷ Thương Nguyệt lại giống như sắc mặt càng lạnh giá như băng.

Không ngờ lại có người dám trêu chọc Tử Linh Tử của Kỷ gia, quả thực chính làđang tìm chết.Hai vị Tử Tướng ngầm hiểu, nhìn ra sát ý trong mắt Kỷ Thương Nguyệt.

Hai người không hề do dự nữa, đồng thời xông đi ra ngoài.

Một người sử dụng ưng trảo, một người cầm Chiến Kiếm trong tay.Phong Đại Ngưu cũng không cười nữa, trở nên nghiêm túc nãy giờ chưa từng có.

Hai vị Tử Tướng liên thủ, cái này phải có là dễ chơi.

Nếu như không cẩn thận, nói không chừng sẽ phải gửi tính mạng lại chỗ này.- Xem ra Phong Đại Ngưu ta không cần bản lãnh thật sự là không được, Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.Phong Đại Ngưu hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm khí.

Hai chân khumlại, ghim một thế trung bình tấn, vững vàng đứng trên mặt đất.

Mặc chomột trảo của vị Tử Tướng công kích tại lồng ngực của hắn.- Keng!Linh Thông Thần Ưng Hiện Thế lợi hại như thế nào, nhưng mà sau khi côngkích vào ngực Phong Đại Ngưu lại phát ra một tiếng leng keng lớn.

Khôngchỉ có không có cắm trảo xuyên vào trong ngực hắn, ngược lại còn tự làmnăm ngón tay của mình đều bị đánh gãy, vô số máu tươi tràn ra từ ngóntay.Thiên hạ làm sao có thể có người tu luyện cường độ thân thể tới tình trạng biến thái như thế ?Chẳng lẽ thật sự là Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.

Đây chính là cảnh giớingay cả Cự Kình cũng không nhất định có thể tu luyện tới.- Phốc!Phong Đại Ngưu tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội lấy lại hơi, bàn tay lại lần nữa đánh ra lực lượng bốn con Kỳ Ngưu nện vào đỉnh đầu một vị TửTướng, trực tiếp đánh cho thân thể hắn vốn được bao bọc trong áo giáp nổ tung, biến thành một đám thịt vụn mềm nhũn.Leng keng!Bộ áo giáp màu đen rơi xuống đất, sau đó nằm ở trên mặt đất.

Từ trongkhe hở áo giáp không ngừng chảy huyết, làm nhuộm đỏ mặt đất.Một vị Tử Tướng biến thành người chết!Xoạt!Chiến Kiếm của vị Tử Tướng thứ hai đã chém tới, trên bề mặt của nó ngưng tụ một đạo hắc vụ, kiếm khí sắc bén xuyên qua không gian trong khôngkhí, làm cho cây cối chung quanh đều bị ép thành phấn mạt.Kiếm khí như thế, quả thực đã là cảnh giới cực kỳ cao siêu, chém sắt như bùn.- Keng!Phong Đại Ngưu lại là ưỡn ngực một lần nữa, thanh đại kiếm rộng mộtthước chém ở trên ngực hắn phát ra một âm thanh kim loại va chạm, chọcđau màng nhĩ người ta.Cái gì?Hắn lại dùng trong ngực chặn đứng Chiến Kiếm cấp bậc bảo khí !Vẫn còn chưa từng có người biến thái quá mức như thế, chẳng lẽ cường độ thân thể Phong Đại Ngưu này lại vượt qua Cự Kình?Tử Tướng bị kinh ngạc, cánh tay bị lực đạo từ trên Chiến Kiếm chấn chongứa ngáy.

Đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ chưởng phong tập kích lạiđây, Chiến Kiếm trong tay của hắn liền không bị khống chế bay đi rangoài.- Rầm!Khí lực của Phong Đại Ngưu này lớn đến dọa người.

Hắn trực tiếp tóm lấybả vai Tử Tướng, giơ cả người lên đỉnh đầu, sau đó hung hăng nện ở trênmặt đất.Sự cậy mạnh này có thể so với yêu thú!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Áo giáp trên người Tử Tướng biến thành mảnh nhỏ, mặt đất cũng bị nện cho nứt toác chia năm xẻ bảy, hình thành một cái hố sâu thật lớn.

Mà haimắt vị Tử Tướng kia đã trắng dã, toàn thân lẫn đầu khớp xương đều bị nện vỡ, vẫn không nhúc nhích.Sau khi Phong Đại Ngưu làm xong tất cả điều này, mới lại sờ sờ lồng ngực có hơi nhô lên, quay sang nhìn Kỷ Thương Nguyệt rất là phúc hậu mà quát to một tiếng: - Kim Cương Bất Hoại Chi Thân, muội muội, có muốn thử qua một chút hay không?Phong Đại Ngưu quả nhiên không hổ là đầu lĩnh tuần đường của Hoàng Phong Lĩnh, tu vi bản thân vang dội cổ kim.

Chỉ khẽ động chân tay đã đánhthắng ba vị Tử Tướng Kỷ gia, hai chết một trọng thương.

Chiến tích đếnmức này nếu như truyền đi ra ngoài, ba chữ Phong Đại Ngưu này tất nhiênvang vọng trong thế hệ trẻ tuổi phủ Nam Thái.Thân thể Kim Cương Bất Hoại quả thực khiến cho Quý Tiểu Nô kinh ngạccười đến không ngậm miệng lại được, đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh không ngờlại lợi hại như thế.Kỷ Thương Nguyệt mặc dù cũng có hơi giật mình, nhưng mà căn bản khôngtin Phong Đại Ngưu chính là đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, càng không tin hắn thật sự có Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.

Vồng ngực hắn có hơi nhô lên,hiển nhiên trong quần áo có giấu gì đó.Hai vị Tử Tướng một kiếm một trảo đã vô phương phá vỡ lồng ngực của hắn.Muốn giết hắn, nhất định phải vòng qua lồng ngực của hắn.Hiện nay, liền chỉ còn lại có Kỷ Thương Nguyệt vẫn còn đối đầu cùngPhong Đại Ngưu.

Tu sĩ Kỷ gia thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, đốiphương hiển nhiên đến đây là có chuẩn bị.

Nàng chậm rãi nâng la bàn bátquái cầm trong tay lên, để nó trôi nổi ở phía trên lòng bàn tay.Sắc trời đã tờ mờ sáng, có những tia nắng sớm đã chiếu ra từ đỉnh núi xa xa.Hôm nay những ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, rơi trên vách đá hắt ra một vầng ánh sáng ấm áp.Phong Đại Ngưu cũng bắt đầu nghiêm túc nãy giờ chưa từng có.

Kỷ ThươngNguyệt dù sao chính là một trong mấy vị Tử Linh Tử được Kỷ gia bồidưỡng, chính là nhân vật cấp bậc anh tài nghịch thiên.

Mặc dù chỉ cócảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà chiến lực lại vượt rất xa không chỉ trình độ này, thậm chí có khả năng giết chết tươi tu tiên giả Thần Cơđỉnh cao.-------Chương 194: Hoàng Phong đạo tặc thật sự xuất hiệnĐích thực liều chết đánh một trận, Phong Đại Ngưu tự biết bại nhiều hơn thắng thiếu.

Nhưng mà chuyện do người làm, cho dù chết dưới kiếm của nàng thì cũng nhất định phảiđánh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Kỷ Thương Nguyệt ra tay xuất thủ trước.

Chân nhẹ nhàng bước ra một bước, thân thể nàng biến thành một đạo tàn ảnh màu đen, tốc độ quả thực nhanh đến mức khó có thể tin nổi.

So sánh Phong Đại Ngưu vẫn tự cho là mìnhcó tốc độ đủ để kiêu ngạo thì nàng đều phải nhanh hơn gấp đôi.Hưu!Mặc dù vọt tới, nhưng mà chéo áo của nàng cũng không hề bay lên, la bànbát quái trong tay liền như một mảnh thiết ấn đè ép xuống.

Trong la bànkhông biết hấp thu bao nhiêu lực lượng từ các vì tinh tú, giờ phút nàyhoàn toàn bùng phát dữ dội, đè ép tới nhật nguyệt tối sầm trên đỉnh đầuPhong Đại Ngưu.Phong Đại Ngưu biết vô phương tránh né một kích này, càng là không thểđón đỡ một kích này.

Bàn chân hung hăng đạp mạnh trên mặt đất đánh vỡđất đá, cả người đều chìm vào trong lòng đất.- Rầm!La bàn bát quái đánh trượt, trên mặt đất nện ra một cái hố to sâu năm thước.Kỷ Thương Nguyệt có tốc độ phản ứng cực nhanh.

Sau khi la bàn bát quáiđánh trượt thì cũng không thu hồi, liền lập tức đưa tay với lấy rút ramột thanh Chiến Kiếm màu đen từ trên lưng, lôi ra một đạo trường xà màuđen đâm về phương hướng phía sau.Nàng thật giống như có con mắt mọc ở sau lưng, Phong Đại Ngưu mới chuira từ lòng đất thì kiếm quang của nàng cũng đã đâm vào vị trí ngực hắn.- Keng!Một tiếng leng keng!Phong Đại Ngưu trong lòng hô to một tiếng nguy hiểm thật.

Nếu không phải trong ngực mình có giấu một con Ô Quy đã sống mấy ngàn năm, mai rùa sosánh Linh Khí đều phải cứng hơn thì chỉ sợ vẻn vẹn là với một kiếm nàyđã có thể lấy được tính mạng của chính mình.Kỷ Thương Nguyệt không hổ là Tử Linh Tử, bất kể từ tốc độ phản ứng, haylà tâm trí, thiên phú bẩm sinh, đều là xứng đáng là người được chọn tốtnhất.

Đối đầu với nàng, nhất định phải cẩn thận, lại phải cẩn thận hơnnữa.

Nếu không rất có thể sẽ chết ở trong tay nàng.- Kim Cương Bất Hoại Chi Thân, há là dễ phá như vậy sao.Phong Đại Ngưu mặc dù toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, nhưngvẫn cao giọng cười to.

Sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nệnmột chưởng ở trên Chiến Kiếm màu đen.Hắn đánh ra một chưởng này với lực tứ ngưu, nặng đến tám vạn cân.Chưởng ấn mặc dù vừa nhanh vừa hiểm, nhưng mà tốc độ của Kỷ ThươngNguyệt còn nhanh hơn.

Thanh kiếm thứ hai đã ra khỏi vỏ, kiếm khí rétlạnh thấu xương, cái lạnh đạt đến mức toàn thân Phong Đại Ngưu đều rùngmình một cái.Thanh kiếm thứ hai càng sắc bén hơn, trực tiếp xuyên qua kẽ ngón tay của Phong Đại Ngưu, thiếu chút nữa đâm xuyên qua thủ chưởng của hắn.Dù vậy, trên ngón tay Phong Đại Ngưu vẫn rỉ ra một dòng máu do bị kiếm khí của nàng cắt qua da.Tử Linh Tử quả nhiên không phải chuyện đùa.

Nếu như không đột phá ThầnCơ sơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của nàng.

Phong Đại Ngưu liền lùichín bước mới thối lui khỏi vòng tròn kiếm khí của nàng.

Mà lúc này,toàn bộ cánh tay hắn đều đã bị kiếm khí lạnh giá như băng quấy nhiễu,trên làn da sinh ra một lớp băng thật dầy.- Muội muội, hảo kiếm pháp!Phong Đại Ngưu chấn vỡ lớp băng trên mu bàn tay, nhưng mà khí lạnh nhưbăng cũng đã xâm lấn đến trong thân thể, khiến cho sắc mặt hắn trở nêntrắng bệch.

Nếu không phải hắn che miếng vải đen trên mặt, thì giờ phútnày khẳng định đã bị Kỷ Thương Nguyệt nhìn ra manh mối.- Ngươi không phải Kim Cương Bất Hoại Chi Thân ư?

Tại sao liền bị ta phá vỡ dễ dàng như vậy, vẫn còn chảy nhiều huyết dịch như vậy?Kỷ Thương Nguyệt giơ ngang thanh Chiến Kiếm màu đen chắn trước người, trên Chiến Kiếm vẫn còn đang sót lại những đốm máu.- Hắc hắc, ta cũng muốn phá thủng của ngươi, để ngươi cũng lưu nhiều huyết dịch như vậy.Phong Đại Ngưu nham hiểm cười hai tiếng.Sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt sầm xuống, trực tiếp bỏ la bàn bát quái rangoài.

Đồng thời xuất ra hai thanh Chiến Kiếm, để chúng phát ra khí lạnh càng ngày càng đậm đặc, khiến cho nhiệt độ không khí chung quanh cấptốc giảm xuống.Đây là nàng bị kích động thật, Phong Đại Ngưu mồm miệng rất bỉ ổi nên đã hoàn toàn chọc giận nàng.Phong Đại Ngưu coi như là đạt tới mục đích, chỉ cần nàng giận dữ, như vậy chính mình cũng sẽ có cơ hội có thể lợi dụng.Thần Quang trong đan điền bắt đầu khởi động, một bộ Long Mã Hà Đồ lao ra từ trong thân thể, bay đến phía trên đỉnh đầu, hoàn toàn thể hiện bóngdáng của nó.Trong khoảnh khắc khí chất của Phong Đại Ngưu xảy ra biến hóa nghiêngtrời lệch đất, hắn đứng lưng thẳng tắp, khí tức trên người cũng trở nênvô cùng sắc bén, Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay bắt đầu di động cấp tốc.Thành bại liền trong một chiêu này !Hắn phải khởi động Linh Khí trận pháp và linh tính, phát ra uy lực đíchthực của Linh Khí, muốn trong một chiêu giết chết Kỷ Thương Nguyệt.

Bởivới linh khí hiện tại trong thân thể hắn, thì cũng chỉ đủ sức đánh ramột chiêu này thôi.- Xảy ra chuyện gì, vì sao ta trong lòng mình vừa rồi giật thột một cái mãnh liệt.Kỷ Thương Nguyệt mặc dù chiếm hết ưu thế, nhưng mà lại nhận thấy được một cỗ khí tức nguy hiểm.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Miểu Quỷ Ban Chỉ bay lên từ trên ngón cái Phong Đại Ngưu, sáu bức vẽ cổtrên bề mặt hoàn toàn triển khai.

Một con Trường Long màu đỏ phát ratiếng long ngâm trầm thấp từ trong họng.La bàn bát quái bị đánh nát trong nháy mắt, hai thanh Chiến Kiếm cũngđồng thời bị bẻ gẫy, những bảo khí hàng đầu này thật giống như làm bằnggiấy, dễ dàng bị đánh bại.- Bộp!Miểu Quỷ Ban Chỉ trực tiếp đụng vào bả vai phải Kỷ Thương Nguyệt, xé nát một mảnh áo đen, cắt đứt một xương quai xanh, đánh bay nàng đi xa hơnmười trượng.

Trong không khí có những giọt máu tươi lăn xuống, vãi đầytrên mặt đất.Vai phải Kỷ Thương Nguyệt đã bị thương nặng, chảy ra lượng lớn huyếtdịch, thấm đẫm trang phục màu đen.

Linh khí trong thân thể bị chấn độngđến tán loạn, một kích Linh Khí thiếu chút nữa đều đánh thẳng vào trongđan điền nàng.Nàng vẫn còn chưa từng bị thương nặng như vậy, kinh mạch chặt đứt ba chỗ, cánh tay phải càng là vô phương giơ lên cao.- Lại...

Vẫn chưa chết!Phong Đại Ngưu giờ phút này cũng không chịu nổi, linh khí trong đanđiền bị tiêu hao đi chín thành chín, hơn nữa lúc trước cũng đã bị vàivết thương nhẹ, nên giờ phút này chỉ có thể duy trì gượng gạo đứng yên.Vốn tưởng rằng một kích này có thể giết chết Kỷ Thương Nguyệt, nhưng màlại thật không ngờ tu vi của nàng cao hơn so với trong tưởng tượng củachính mình, vẻn vẹn chỉ là đánh cho nàng bị trọng thương.

Nếu như để cho khôi phục như cũ trước bản thân, như vậy chính mình cũng chỉ có thể chờ chết.Phong Đại Ngưu và Kỷ Thương Nguyệt đều là hạng người tâm trí siêu nhân,đều nhìn ra trạng thái không ổn của đối phương, đều bắt đầu cấp tốc khôi phục linh khí mà vẫn không nhúc nhích.

Giờ phút này ai khôi phục thựclực trước, như vậy kẻ đó chính là người thắng cuối cùng.-------Chương 195: Đạo tặc và mỹ nhân (1)Cũng không biết đã trôi quabao lâu, từ trong rừng rậm kia đột nhiên truyền đến những tiếng bướcchân rầm rập.

Có không ít người chạy đến đây, những người này có kẻ bayvọt trên ngọn cây, có người cấp tốc chạy vội trên mặt đất.Phong Đại Ngưu và Kỷ Thương Nguyệt đều là mặt liền biến sắc, đồng thờimở mắt.

Lúc này, rốt cuộc là nhân mã từ nơi nào chạy đến đây, tới thậtkhông đúng lúc!- Rốt cuộc xảy ra đại sự gì, mà lại phóng ra Xuyên Vân Tiễn, chẳng lẽ có một con dê béo lớn?- Một mũi xuyên vân bay lên, ngàn vạn quân mã gặp nhau!

Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh chúng ta đoàn kết nhất trí, một chốn gặp nạn tứ phương trợ giúp.

Một trận chiến này không chỉ phải đánh cho tỏ rõ phong thái,còn đánh cho thấy được khí phách tiết tháo.

Các huynh đệ, có nghe rõ hay không?- Hắc hắc!

Nói không chừng không phải con dê béo lớn, mà là có huynh đệphát hiện mỹ nhân tuyệt sắc, đang thông báo các huynh đệ để cùng nhauchia xẻ.- Nếu như thật sự như thế, như vậy vị huynh đệ kia cũng quá phúc hậu.Hoàng lão tam ta chính là có nửa năm cũng không hề chạm đến nữ nhân.- Coi như muốn thịt, cũng là để huynh đệ phát hiện mỹ nhân ăn trước.

Đây là vấn đề có tính nguyên tắc.

Hắc hắc, ta xếp hàng thứ hai !- Ta người thứ ba!- Ta thứ tư!...Từ trong rừng rậm có một đám đạo tặc lao tới, mọi người thân thủ phiphàm, cầm vũ khí trong tay đang cấp tốc vây quanh lại đây.

Không ngờ làđạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đích thực, bọn họ tâm tình cao hứng, âm thanhnụ cười dâm đãng vang lên không dứt!Trong lòng Phong Đại Ngưu âm thầm kêu khổ, chính mình vô tâm đã bắn mộtchi "Xuyên Vân Tiễn", không ngờ thật sự đưa tới ngàn vạn quân mã!Phong Đại Ngưu cũng không biết trong lòng Kỷ Thương Nguyệt càng sốt ruột hơn.

Một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào Phong Đại Ngưu,không nghĩ tới hắn lại thật là đạo tặc Hoàng Phong, hiện nay người đangbị thương nặng thế này thì nên làm thế nào cho phải?Một đám đạo tặc Hoàng Phong kia đều không phải người lương thiện, ngôntừ phóng đãng đã càng ngày càng gần, tâm tình Kỷ Thương Nguyệt cũng làrơi xuống mức thấp nhất.- Xong, đạo tặc Hoàng Phong lại thật sự đến đây !Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt thì giờ phút này cũng là sắc mặttái nhợt, trong óc nhớ lại những lời thuật lại về đám đạo tặc HoàngPhong này, quả thực có khả năng dùng từ tội ác chất chồng để hình dung.Nếu như rơi vào trong tay bọn họ, cái đó quả thực so sánh với bán vàothanh lâu còn phải bi thảm hơn.- Nhị đương gia, thật sự có mỹ nhân, lần này thu hoạch đại phát rồi !- Trời ạ!

Lão Tử đều nửa năm không có thấy nữ nhân, các ngươi tránh ra, ta muốn nhìn vóc người dạng gì?...Một đám đạo tặc ùa lên, bọn họ trên người thì ăn mặc xốc xếch, binh khítrong tay cũng là không giống nhau.

Nhưng mà bản lĩnh của bọn hắn lạikhá không tầm thường, cũng không phải chưa đáng để ý giống như trong lời đồn đại.Hơn ba trăm tên đạo tặc, trên người mỗi một tên đều có được linh khíquay vòng.

Trong đó có mấy người trong đan điền hiện rõ ánh sáng thầnthánh sáng lạn, khí thế phi phàm, đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ.Những đạo tặc này đều là thứ cùng hung cực ác, chúng đến từ trời nam đất bắc, đều là đã phạm vào vụ án cực lớn nên mới chạy trốn tới vùng đấtbiên cương hiểm trở này để trốn tránh kẻ thù.Trong số bọn họ có kẻ tay nhuộm máu tươi của hơn trăm nhân mạng, cóngười đã phá hoại tiên môn sơn môn nào đó, có người đã lỡ tay giết chếtđệ tử con cháu chi chính của Đại gia tộc, có người cưỡng đoạt thiên kimtiểu thư của nhà quyền quý ở Thần Đô....v..v... coi như hiện tại sa vàogiữa đám đạo tặc, trong đó cũng có người che giấu thân phận, che giấu tu vi, thậm chí có người cũng không dám để lộ gương mặt cho người khácthấy.Bởi vì kẻ thù mà bọn họ đắc tội thật sự là đáng sợ!- Oa!- Oa!- Trời ạ nữ thần !...Tất cả đạo tặc đều thán phục không thôi, đôi mắt trợn tròn, đồng tửphóng đại.

Có tên trực tiếp hóa đá, có kẻ miệng trễ ra đến cằm rơi xuống đất, có tên nước bọt ròng ròng dính ướt cả giầy.Bọn chúng thật giống như mới được thả ra từ trong Thần Đô Đại Ngục, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt.Kỷ Thương Nguyệt đích thật là mỹ nhân hiếm có, nhưng lại là một mỹ nhânlạnh lùng, khí chất trên người cao ngạo, không có tình người.

Nhưng càng là như thế lại càng khiến cho những đạo tặc kích động.

Ai nấy đều xoaxoa tay, nóng lòng muốn thử.- Nhị đương gia, ngài nhìn khuôn mặt kia thật là mềm mại a!

Thật muốn liếm một cái!- Không có tiền đồ!Một tên râu ria xồm xoàm tóc tai bù xù rống lên một câu, lập tức khiến một tên đạo tặc bị tiếng rống lên đành quay trở về.Đây chính là Nhị đương gia, vóc người lùn thấp, lưng hùm vai gấu, mặttròn vành vạnh, tai cực lớn, tóc và râu đã hoàn toàn che đi cả khuônmặt.

Người nào không biết còn tưởng rằng hắn là một con Đại Tinh Tinh.- Nhị đương gia, ngài nhìn đôi chân nhỏ nhắn kia, thật thẳng, thật trắng, thật muốn liếm một phen!Có người quỳ rạp trên mặt đất, nước miếng chảy ròng ròng từ trong miệng.- Ngươi càng không có tiền đồ!Cái búa lớn trên vai Nhị đương gia vung lên, lập tức đánh cho tên đạo tặc kia bị hất bay đi ra ngoài.Cây búa trong tay Nhị đương gia to chừng bằng cái cối xay cỡ lớn, lưỡibúa đều phải dài ba thước.

Cả đầu búa so sánh thân thể của hắn còn phảilớn hơn, coi như không được vạn cân thì e rằng cũng nặng đến mấy ngàncân.

Thế nhưng mà xoay ở trong tay của hắn lại cực kì linh hoạt.Nhị đương gia lại khiêng cây búa ở trên vai, một tay sờ sờ chòm râu đen sì như bụi cỏ mọc dưới cằm mà cười nói: - Các huynh đệ, các ngươi nhìn ngón tay nàng thật xinh đẹp a.

Vừa thonthả, vừa dài, lại vừa trắng, chỉ nhìn liền đã thấy khá mềm mại, nếu nhưcó thể liếm được một cái vậy là tốt rồi.- Nhị đương gia, càng không có tiền đồ!Trong lòng đám đạo tặc đều là suy nghĩ như thế, nhưng mà lại không ai dám nói ra miệng.- Nhị đương gia nói rất đúng, Vương Mãnh ta chặt đầu ngón tay của nàng rồi đưa cho ngài.Một tên vạm vỡ đầu trọc đi ra, trong tay nắm một thanh đại đao đỏ đậm,không chút do dự định đi chặt ngón tay của Kỷ Thương Nguyệt.Gia hỏa này cũng không biết là một tên đầu đất, hay là kẻ không biếtdùng đến mắt mà lại cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào !Đương nhiên tên đầu bóng lưỡng này không thể chặt đầu ngón tay của KỷThương Nguyệt được.

Vào lúc đại đao của hắn đang giơ lên, liền bị mộtđám người vội vàng kéo trở về, lôi vào trong đám người, bị điên cuồngnện đến dừng lại.Kỷ Thương Nguyệt giờ phút này bị tức đến cặp nhũ phong không ngừng phậpphồng, không ngờ lại bị một đám đạo tặc xoi mói.

Hơn nữa bọn người kiathật sự rất không có tố chất, ăn nói quả thực khó nghe.

Lại có người đềnghị muốn bắt đầu từ tối nay thay phiên động phòng với nàng, còn cóngười đề nghị hiện tại liền ăn thịt nàng ngay tại chỗ.-------Chương 196: Đạo tặc và mỹ nhân (2)Nếu không phải hiện tại linh khí trong đan điền nàng vô phương tụ tập, nàng thật muốn băm kẻ mới vừa mở miệng thành thịt vụn.- Các huynh đệ, bình tĩnh, bình tĩnh, băng sơn mỹ nhân này là tuyệt đốikhông chạy thoát được đâu.

Còn về phần trình tự trước sau, lúc trướckhông phải đã điểm số sao?

Khụ khụ, ta chính là báo danh đệ nhị.Nhị đương gia ngại ngùng ho khan hai tiếng, sau đó ánh mắt quét một vòng ở chung quanh mà đứng lên, hỏi: - Là vị huynh đệ nào phát hiện mỹ nhân tuyệt sắc như thế, đã phóng ra Xuyên Vân Tiễn?- Ta!Phong Đại Ngưu quát to một tiếng, sau đó cố gắng chạy tới.Trải qua một đoạn thời gian vừa rồi, trong đan điền của Phong Đại Ngưuđã khôi phục một bộ phận linh khí, đã có được năng lực đi lại.Phong Đại Ngưu chạy tới, liếc mắt nhìn Kỷ Thương Nguyệt, sau đó cười to bảo: - Nhị đương gia, là ta, Phong Đại Ngưu!- Ngươi là...Nhị đương gia hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên Phong Đại Ngưunày.

Nói giỡn, đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh có chừng hơn ba ngàn tên, hơnnữa mỗi ngày đều có người đến đây gia nhập vào, Nhị đương gia làm sao có thể nhận biết được mỗi người.

Nhưng mà lúc này làm sao có thể nói rakhông nhận được cơ chứ.

Đó chẳng phải là rất mất mặt ư !- Thì ra là Đại Ngưu ngươi a!

Lần này ngươi xem như lập công lớn, Lão Tử không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là hạt giống tốt!Nhị đương gia nhe ra một hàm răng bàn cuốc vàng khè, bàn tay hung hăng vỗ vỗ trên vai Phong Đại Ngưu, có vẻ rất là quen biết.- Đại Ngưu thật tốt!

Có thể bắt một vị tuyệt thế mỹ nhân, so sánh cướp được mười vạn kim tệ đều phải dữ dằn hơn!- Đại Ngưu ca!

Ta thực sự bội phục tấm lòng của ngươi.

Bắt được tuyệtđại giai nhân như thế, lại cũng không ăn một mình, vẫn còn lấy ra chiaxẻ cho các huynh đệ.

Phần khí phách này Hoàng lão tam ta xin bội phục!- Đại Ngưu, gì cũng không nói, thật là phúc hậu!

Sau này có chuyện gì,ca sẽ che chở ngươi!

Cái...kia...

Ta là người xếp hàng thứ ba biếtkhông?...Vốn là không ai nhận biết Phong Đại Ngưu, nhưng mà chỉ trong chớp mắt,thật giống như tất cả mọi người đã từng quen biết hắn.

Hơn nữa quan hệvẫn còn có vẻ không tồi.

Loại kết quả này ngay cả Phong Đại Ngưu đều cảm giác thật bất ngờ.Nhị đương gia lại vỗ vỗ bả vai Phong Đại Ngưu, nói lời thấm thía: - Đại Ngưu, người là ngươi bắt được.

Đệ nhất pháo khẳng định là củangươi, ba nghìn huynh đệ Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, mọi người đều làtrai tráng con nhà võ, đàn ông tinh lực dồi dào.

Chúng ta đều xếp hàng ở phía sau, không nên để cho chúng ta chờ đợi quá lâu a, các huynh đệnhìn mắt thèm a!Nhị đương gia lui về phía sau hai bộ, liền vỗ vào phía sau Phong ĐạiNgưu mà đẩy lên.

Còn một đám đạo tặc ở phía sau hắn cũng là bắt đầu đuanhau đứng thành hàng, một cái hàng dài do hơn ba trăm người trong nháymắt cũng đã hình thành áng chừng đến trăm thước có thừa.Nhóm đạo tặc này mặc dù mọi người đều không phải người lương thiện, nhưng mà lại hiểu được nguyên tắc và quy củ.Cảnh tượng này thật sự là rất hoành tráng.

Đừng nói là một nữ nhân, coi như là một con voi mẹ cũng đều phải bị dọa đến ngất xỉu.Phong Đại Ngưu giờ phút này cũng là trong lòng quay cuồng.

Hắn quay đầu, hỏi: - Ngay ở chỗ này?- Đương nhiên!

Đại Ngưu, tốc độ a!Đạo tặc Hoàng Phong ở phía sau ai nấy đều vội vàng lên tiếng trả lời,đặc biệt mấy tên xếp hạng hàng đầu thì càng là kêu to mồm hơn.Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, phát hiện vị Tử Linh Tửđược Kỷ gia huấn luyện ra này, vào giờ phút này lại cũng không cách nàoduy trì được sự thong dong, gương mặt vốn lạnh như băng mà giờ phút nàycũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Phong Đại Ngưu coi như là từng có mấy lần giaotiếp với nàng, nhưng vẫn còn là lần đầu tiên chứng kiến nàng bị dọa đếnthê thảm như vậy.Tử Linh Tử có ý chí kiên định như thế nào, nhưng mà với hơn ba trămngười xếp thành hàng dài trước mặt, thì cũng vẫn trở nên vô cùng yếu ớt.Phong Đại Ngưu đương nhiên không phải là thiện nam tín nữ gì.

Nếu mỹnhân cấp bậc như Kỷ Thương Nguyệt thật sự nguyện ý làm ấm giường chohắn, thì hắn tự nhiên là sẽ không chối từ.

Thế nhưng mà hành sự trướcmặt nhiều người như vậy, lại với cô nàng kia thì mẹ nó, thật đúng là hắn không làm được.Nhưng mà hàng người phía sau lại bắt đầu không chờ nổi, có người bắt đầu thúc giục lên tiếng: - Đại Ngưu, không phải thân thể ngươi có chuyện chứ?

Nếu như thân thể có chuyện, cũng đừng gượng gạo, chúng ta sẽ không cười gì ngươi.- Đúng, đúng.

Đại Ngưu nếu như ngươi là thật sự có chuyện với thân thể,thì ta nguyện ý xuất ra một trăm mai kim tệ để thay đổi vị trí vớingươi.- Một trăm mai kim tệ rất keo kiệt, ta ba trăm mai!...- Đừng có ầm ĩ, con mẹ nó, thân thể các ngươi mới có chuyện.

Lão Tử thật sự là hung dữ mãnh liệt, có Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.Phong Đại Ngưu đương nhiên đi tới, đứng ở trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, đưa một tay dò vạt áo của nàng.Giờ phút này là bị bức đến tuyệt lộ, dù sao hắn cũng không quen biết gìvới Kỷ Thương Nguyệt, cởi thì cởi, tựa hồ cũng sẽ không có bóng ma tâmlý gì.

Nếu như chính mình không leo lên người nàng, thì một đám sói đóiphía sau đều sẽ trực tiếp nhào lên thay thế.- Ngươi...

Ngươi muốn làm chi?Trong lòng Kỷ Thương Nguyệt cũng sớm đã sợ hãi, đến sau khi Phong PhiVân chạm tay đến vạt áo của nàng, lập tức khiến cho thân thể nàng runlên mãnh liệt, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn ra trên mặt đất.- Oa!

Đại Ngưu thật khá, mỹ nhân đã nằm xuống cho ngươi!

Ha ha!- Đại Ngưu, ra chiêu đi, nhằm thẳng đảo Hoàng Long!...Một đám đạo tặc ở phía sau bắt đầu ồn ào!Kỷ Thương Nguyệt tóc đen xõa xuống, liền như một thác nước xanh đổxuống, khiến cho làn da thịt xanh ngọc ánh lên càng tỏ ra mê người.

Mộtđôi mắt nhung lạnh như băng giống như đầm nước đang ầng ậng những giọtlệ trong suốt.

Thân hình mảnh mai thon thả mềm mại bởi vì ngã trên mặtđất, có vẻ càng tỏ ra mê người.Một vị Tử Linh Tử lạnh lùng mà không có tình người, giờ phút này yếu đuối tựa như một con dê mới sinh !Phong Đại Ngưu thật sự là không chịu được tiếng kêu của một đám đạo tặc ở phía sau kia.

Hắn không thể không ngồi xổm xuống, lại đưa ngón tay đếnvạt áo của Kỷ Thương Nguyệt, bắt đầu mở ra cái cúc đầu tiên trên quần áo của nàng.

Bầu ngực có hơi nhô ra, để lộ một mảnh trắng như tuyết phíadưới cổ.Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm loại chuyện này thì Phong ĐạiNgưu tự nhận là có lẽ không làm được.

Thế nhưng là bị người ta ép mìnhphải lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì đó chính là một sự việckhác.Giai nhân trên mặt đất, mặc kệ cho ngươi xâm phạm, chuyện tốt như thế đúng là ngàn năm khó gặp !Bỏ lỡ thôn này, liền không có cô em thôn khác!Đến khi Phong Đại Ngưu cởi ra nút thắt đầu tiên trên trang phục nàng,trong mắt Kỷ Thương Nguyệt liền sinh ra tro tàn.

Phong Đại Ngưu có nhãnlực kinh người như thế nào, tự nhiên là nhìn ra sự thay đổi tế nhị trong ánh mắt nàng, biết nàng muốn tìm cái chết.-------Chương 197: Cảm xúc giằng co mãnh liệt (1)Hắn cấp tốc ra tay.

Một tayhắn túm chặt cằm nàng, khống chế gò má trên mặt của nàng, căn bản khôngđể cho nàng có cơ hội cắn lưỡi.Mặc dù là một vị Tử Linh Tử, nhưng mà làn da này quả nhiên nhẵn nhụitrơn bóng, cầm ở trong tay thấy mềm nhũn khơi gợi ý muốn vuốt ve mêngười.

Trong ánh mắt Kỷ Thương Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng, nàng ra sứcgiãy dụa nhưng mà lại căn bản vô phương quẫy gương mặt xinh đẹp ra khỏibàn tay của Phong Đại Ngưu.- Ngươi...

Ngươi buông!Trong lúc hai người giãy dụa, miếng vải đen che mặt trên mặt Phong ĐạiNgưu chợt rơi xuống, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú mà trẻtuổi, lông mày như kiếm, rạng rỡ như thần linh.

Hai người đều có hơi cảkinh, bỗng nhiên bốn mắt nhìn nhau, giật mình ngây ra ngay tại chỗ.- Ngươi là...Kỷ Thương Nguyệt cảm giác được một nét quen thuộc, tức thì liền hồitưởng lại.

Đây không phải là Phong Nhị Cẩu yêu đương vụng trộm với QuýTiểu Nô trong kho củi sao.Phong Phi Vân lúc ấy mặt mày bụi bặm, tóc rối tung giống như khất cái.Có điều hiện tại mặc dù quần áo đã rách nát, nhưng mà mặt mũi cũng rấtsạch sẽ, so sánh lúc đó không biết khôi ngô tuấn tú hơn bao nhiêu lần.Cũng khó trách Kỷ Thương Nguyệt có hơi sửng sốt một hồi lâu rồi mới nhận ra được hắn.Xong, Kỷ Thương Nguyệt giờ phút này khẳng định đã đoán ra được thân phận của mình.

Dù sao chính mình lúc ấy đã nói nàng thành Thập tam nương của đạo tặc Hoàng Phong.

Vậy hiển nhiên Phong Nhị Cẩu cũng không phải đạotặc Hoàng Phong đích thực.Kỷ Thương Nguyệt có tâm chí cao siêu như thế nào.

Sau khi Phong Phi Vânđể lộ gương mặt thì nàng liền đoán được.

Nàng có hơi nhìn thoáng qua vềhướng Quý Tiểu Nô trong lồng sắt kia.

Thì ra Phong Nhị Cẩu căn bản làkhông phải đạo tặc Hoàng Phong đích thực, chẳng qua là đóng giả đạo tặcHoàng Phong tới cứu người.Sau khi nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, xem như bắt được điểm yếu của Phong Nhị Cẩu, trong lòng Kỷ Thương Nguyệt lập tức thấy như sức sốnghồi sinh, không hề sợ hãi như vậy nữa.

Trên khóe miệng lộ ra nụ cười mêngười.Mặc dù hai người cũng không có nói một câu nào, nhưng mà từ trong ánhmắt đều đã trao đổi một lần.

Nếu như Phong Phi Vân thật sự dám độngđến nàng, thì nàng sẽ nói toạc ra thân phận của hắn.- Phong Nhị Cẩu, ngươi nhất định phải giữ được ta, nếu không chúng ta đồng quy vu tận!Những lời này Kỷ Thương Nguyệt mặc dù không hề nói ra thành lời, nhưngmà nụ cười lạnh như băng trên mặt nàng liền đã nhắn nhủ rõ ràng ý tứnày.Phong Phi Vân giờ phút này cũng là cưỡi hổ khó xuống.

Bàn tay vẫn cònnắm trên người của nàng, hắn bỗng cúi đầu xuống, môi dán bên vành taitrắng nõn của nàng mà nói trầm trầm: - Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?Động tác này cực kì thân mật, trong mắt một đám đạo tặc ở phía sau thì liền như Phong Phi Vân đang hôn trên mặt của nàng.- Phong Nhị Cẩu, đám đạo tặc này đều là những kẻ cùng hung cực ác.

Nếunhư ta bị bọn họ chà đạp thì tiểu tình nhân kia của ngươi sợ là cũng khó trốn thoát ma trảo.Miệng Kỷ Thương Nguyệt mặc dù bị Phong Phi Vân bóp chặt gắt gao vì sợnàng lớn tiếng nói lung tung, nhưng mà nàng mơ hồ phát ra tiếng cười vẫn cứ khiến cho Phong Phi Vân rất muốn lột sạch nàng ra, sau đó ăn thịtnàng ngay tại chỗ.Ghét nhất chính là bị nữ nhân uy hiếp!Phong Phi Vân có hơi ngẩng đầu lên, ngửi trên mặt nàng tỏa ra mùi thơm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú một đôi mắt nhung đang mỉm cười kia của nàng.

Mặt của hai người gần sát vào nhau, lúc đó đều có thể nghe đượctiếng đối phương hít thở.Kỷ Thương Nguyệt tựa hồ đã nhận định rõ ý đồ của Phong Phi Vân, nên mặcdù bị Phong Phi Vân hoàn toàn khống chế, ngay cả nút thắt vạt áo đều bịtháo ra hai nút, nhưng mà nàng có tự tin Phong Phi Vân tuyệt đối sẽkhông đụng đến nàng, lại sẽ cố gắng giữ được cho nàng.Trong mắt nàng tràn đầy nụ cười tự đắc !- Đâu có lý như vậy, cười đến rất đắc ý !Phong Phi Vân hung hăng nhìn chăm chú nàng, đột nhiên hắn hôn mãnh liệtvào môi của nàng.

Đây là đích thực mãnh liệt, môi hai người gắt gao dánchung một chỗ, nụ cười trong mắt Kỷ Thương Nguyệt tức thì biến mất trong nháy mắt.

Cả thân thể mềm mại đều hoàn toàn căng thẳng, cảm giác đượcmôi của Phong Phi Vân đang khiến làn môi đỏ thắm của chính mình bị biếnhình.

Đầu lưỡi hắn đã lách qua hàm răng đang hé mở của mình, lặng lẽchạy vào trong miệng rồi bắt đầu quấn quít cùng cái lưỡi thơm tho củanàng.Thế này thì giống như một con độc xà chui vào khuê phòng của xử nữ !Hỗn đản này không ngờ lại dám hôn ta!Nàng rất muốn cắn đứt đầu lưỡi ghê tởm của Phong Phi Vân, nhưng mà cằmlại bị Phong Phi Vân nắm chặt gắt gao, nên nàng căn bản là vô phươnghoạt động hàm răng.

Nàng chỉ có thể gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân, mặc cho đầu lưỡi hắn xâm lấn.Gia hỏa này tuyệt đối là tay già đời, trong lòng Kỷ Thương Nguyệt oánhận như thế.

Nàng cảm giác được lưỡi của mình đang bị Phong Phi Vân chơi đùa, chính mình căn bản là không có năng lực phản kích.

Do hắn chèn ép, thiếu chút nữa nàng bị hôn đến ngất xỉu.Nói giỡn.

Nếu quả thực là bị người uy hiếp, nếu như không kếm chác chútđỉnh trở về, như vậy chẳng phải bị mất cả vốn lẫn lãi mà quay về sao.Phong Phi Vân đều không lưu tình chút nào, một tay đặt trên gương mặtnon mịn của nàng, một tay trực tiếp thăm dò vào trong vạt áo của nàng.- Ách!Vốn là hai mắt Kỷ Thương Nguyệt đều đã trở nên trống rỗng cứ như thể là mắt cá chết.

Nhưng mà bỗng nhiên cảm giác được lồng ngực của mình cóhơi chợt lạnh, nàng lập tức đột nhiên mở hai mắt ra, năm ngón tay xiếtchặt để gắt gao đè lại bàn tay Phong Phi Vân đang xâm lấn.Nhìn thấy ánh mắt giết người lạnh như băng kia của nàng, Phong Phi Vânbiết không thể tiếp tục nữa.

Nếu như tiến hành tiếp như vậy,khẳng địnhnàng cùng chính mình sẽ đồng quy vu tận.Hung hăng véo tiểu bạch thỏ của nàng một cái, lúc này hắn mới rút tay từ bên trong vạt áo đi ra ngoài.

Cả tay như dính đầy mùi ngọc hương thuthập được, tay kia của Phong Phi Vân cũng buông người của nàng ra, đầulưỡi cũng thu về từ miệng nàng.

Cuối cùng hắn hôn một cái trên gương mặt mịn màng của nàng, lúc này mới hoàn toàn buông nàng ra.Tử Linh Tử thì đã làm sao, Lão Tử muốn hôn liền hôn!Phong Phi Vân sờ sờ môi mình có hơi ngứa ngáy mà cười hắc hắc đối với Kỷ Thương Nguyệt.

Chỉ thấy trên đôi môi khêu gợi đúng là bóng loáng của Kỷ Thương Nguyệt có một vết từ hàm răng trắng bóng đang cắn chặt.

Có khảnăng tưởng tượng giờ phút này trong lòng nàng hận thế nào.

Nếu như tu vi của nàng khôi phục, khẳng định sẽ liều mạng cùng Phong Phi Vân.

Khôngphải ngươi chết, chính là ta vong.Nữ nhân có ánh mắt giết người nhất.

Càng là nữ nhân xinh đẹp thì lực sát thương của ánh mắt càng lớn.- Này!

Đại Ngưu, đè lên chính là lúc ăn a!

Làm thế nào véo hai cái liền xong?Có người ở phía sau lên tiếng thúc giục, đã không nhịn được.-------Chương 198: Cảm xúc giằng co mãnh liệt (2)Phong Phi Vân thu hồi nụ cười trên mặt, sắp xếp có hơi ngốc ngếch mà nói: - Ta cảm giác được...

Nữ nhân này có vóc người quả thực không dằn lòngđược, tuyệt đối là cực phẩm chốn nhân gian.

Nhưng huynh đệ Hoàng PhongLĩnh chúng ta có ba nghìn, ở đây cũng có ba trăm mà thôi.

Chúng tathích, nhưng mà đối với những huynh đệ không có mặt thì có đúng là cóhơi không công bình chăng ?- Ý của ngươi là?Nhị đương gia hiển nhiên là người chú trọng nghĩa khí.

Bị Phong Phi Vân vừa nói như vậy thì lập tức có hơi hiểu ra.Thứ tốt, tự nhiên là mọi người cùng nhau chia xẻ!- Mang nàng về Hoàng Phong Lĩnh, chờ tất cả gia chủ đến đông đủ, chúngta lại hàng đêm động phòng với nàng cũng không trễ, ha ha!Phong Phi Vân phá lên cười, đề nghị như thế, cũng vẻn vẹn chỉ là muốn tranh thủ thời gian.Chỉ cần tu vi của hắn và Kỷ Thương Nguyệt khôi phục, thì đủ để giết được một nửa những tên đạo tặc Hoàng Phong này.- Phì... hừ!

Miệng chó không phun ra ngà voi!Kỷ Thương Nguyệt rất là oán giận trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, miệnglưỡi hỗn đản này quả thực so sánh đạo tặc Hoàng Phong đều phải bỉ ổihơn.

Sớm muộn có một ngày sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của hắn đi.

Vừa nghĩ tớiđầu lưỡi Phong Phi Vân, lập tức hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trêngương mặt xanh mét của Kỷ Thương Nguyệt lập tức xuất hiện một vết đỏửng, hận ý càng đậm.Mặc dù, tất cả mọi người cảm giác được thất vọng, nhìn Kỷ Thương Nguyệtmà đều cảm giác toàn thân bốc tà hỏa, nhưng mà "Đại Ngưu" nói cũng rấtcó đạo lý.

Đích thật là một hảo huynh đệ chú trọng nghĩa khí.Kết quả là, một đám đạo tặc dắt Đại Trùng Lân nhằm hướng tới Hoàng Phong Lĩnh mà chạy trở về.

Trên lưng Đại Trùng Lân tự nhiên có thồ Quý gia tỷ muội.

Hai thiếu nữ này thì một người bị nhốt trong lồng sắt, trên người quấn đầy xích sắt và bùa chú, người khác lại bị đóng băng.

Đám đạo tặcnày mặc dù lộ rõ hứng thú, nhưng mà đều không làm được cách nào để cácnàng rơi vào trong tay.

Cuối cùng cũng chỉ có thể trước hết đem bọn họvề Hoàng Phong Lĩnh.Đồn đại Hoàng Phong Lĩnh có một vị cao nhân có nghiên cứu sâu sắc đốivới bùa chú.

Có lẽ ông ta có thể thả thiếu nữ bị nhốt trong lồng sắt ra.

Thiếu nữ này cũng là cực phẩm nhân gian, trong lòng mọi người đều trànngập chờ mong.Về phần mỹ nhân lạnh lùng Kỷ Thương Nguyệt của chúng ta, đương nhiên làbị Phong Đại Ngưu ôm ở trong tay.

Một tay ôm ở trên eo ngọc của nàng,một tay ôm chân ngọc thon thả của nàng, quả thực đồ tốt thì chẳng nhường ai hâm mộ.- Đại Ngưu ca, ngươi có mệt hay không.

Nếu không ta tới giúp ngươi ôm, ngươi trước nghỉ ngơi?Có người chủ động xun xoe.- Không cần, không cần, ta không mệt.Linh khí trong thân thể bản thân Phong Phi Vân đã tiêu hao quá lớn,nhưng lại không kịp khôi phục, làm sao có thể không mệt.

Giờ phút nàyhắn cũng sớm đã đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.

Nhưng mà hắn cũngkhông dám giao Kỷ Thương Nguyệt vào trong tay những đạo tặc này.Chỉ là nhìn một đôi mắt sắc bén kia của mỹ nhân lạnh lùng cũng đã đủPhong Phi Vân uống một bầu.

Thật giống như đang nói, nếu như ngươi dámgiao ta cho những hỗn đản này, chúng ta liền đồng quy vu tận.Kỷ Thương Nguyệt cũng là không có cách nào a!

Mặc dù hỗn đản Phong PhiVân này cũng không phải người tốt gì, hơn nữa cũng là một kẻ phóng đãngbạt mạng.

Nhưng mà dù sao chính mình hiện tại mới chỉ bị một mình hắnchiếm tiện nghi mà thôi.

Bị một người chiếm tiện nghi, rốt cuộc so vớibị rất nhiều người sờ soạng thì vẫn còn tốt chán.

Vả lại gia hỏa này mặc dù vô sỉ một chút, ít nhất vẫn còn vóc dáng giống người một chút, sovới đám đạo tặc kia thì cũng phải thuận mắt không ít.Đây cũng là tâm trạng của nữ nhân chưa trải việc đời.

Đương nhiên đốivới nam nhân mà nói thì lại hoàn toàn trái ngược.

Nếu như thật sự có mỹnữ muốn tới cưỡi lên chính mình, vậy thì cũng không muốn chỉ một ngườiđến, lão thiên gia, càng nhiều càng tốt a!Tia nắng ban mai đã đạt đến mức rực rỡ nhất, mặt trời đỏ rực như một viên Chu Đan!Trong núi mọc rất nhiều những cây cổ thụ cao lớn xanh biếc, từng đợttừng đợt sương mù trắng xóa đang cần mẫn gột rửa cho những ngọn núi.Trong khung cảnh say mê hấp dẫn mờ ảo, những ngọn núi nhô lên giống nhưnhững ngọn Tiên Sơn đang bay lơ lửng ở mây mù.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một tiếng vang thật lớn từ xa xa truyền đến.

Nó chấn cho những làn mâymù này đều bị vỡ tan.

Một đạo khí đen bốc lên ngút trời, tiếng kiếm rítvang vọng trời cao.Cả một đám đạo tặc đều bị kinh động, đồng thời ngừng bước chân lại.

Cholà có kẻ đánh lén, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu.- Nhị đương gia, tựa hồ có người đang đánh cướp giết người ở trong địa bàn đạo tặc Hoàng Phong chúng ta !Một vị đạo tặc thính mũi ngửi ngửi hít hít, từng đạo không khí bị hắnhút vào trong bụng, ngửi thấy được một mùi máu tươi nhàn nhạt.- Đi, đi xem một chút!Đám đạo tặc liền thay đổi lộ tuyến, chúng đi về hướng âm thanh đánh nhau kia truyền đến.

Bọn chúng hiển nhiên định đi trấn lột lại.

Phong PhiVân cũng có chút tò mò, trong Vương Ốc Sơn này trừ người của Kỷ gia ra,chẳng lẽ còn có cao thủ tu tiên?Vào lúc mọi người chạy tới nơi xảy ra sự việc, chỉ thấy một khối mộ biacực lớn cao hơn ba chục thước lập ở dưới chân núi.

Trên mộ bia có thểthấy vết rạn khắp nơi, đầy những mảng vỡ, phảng phất tùy thời đều sẽ tan thành mảnh vụn.Trên mộ bia có khắc một bộ bức họa ông lão.

Nhưng mà giờ phút này bứchọa ông lão cũng đã nứt ra vô số đường chằng chịt, đường nét đều trở nên lờ mờ.Khi mà mộ bia vỡ vụn thì cũng là lúc bức họa của ông lão bị nghiền nát.- Tôn lão đầu, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" rốt cuộc bị ngươi giấu ở chỗ nào.Nếu như ngươi lại không nói ra, ta lại xuất một quyền là có thể đánh cho mộ bia này chia năm xẻ bảy.Kỷ Phong Lãnh chân đạp trên đỉnh mộ bia, cao cao đứng thẳng, trong một đôi mắt lạnh lẽo hiện rõ ý định giết người.Hắn nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng mà tu vi bản thân lại không phải tầm thường.

Giống như Kỷ Thương Nguyệt hắn đều là Tử Linh Tử mà Kỷ gia tốn hao vô số tài nguyên bồi dưỡng, có khả năng xưng hùngtrong thế hệ trẻ tuổi.Tôn lão đầu vốn là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà tuổi thọ lại không còn nhiều lắm, tinh khí tan rã.

Hơn nữa trên người đầy những vết thươngkhông thể chữa khỏi khi đánh một trận cùng Sát Hành Vân.

Nếu không phảinhư thế thì làm sao lại bị một kẻ vãn bối như Kỷ Phong Lãnh dẫm nát dưới chân.Người già rồi cũng có một ngày này, khi mà uy thế không đủ để tự bảo vệmình, như vậy cũng rất có thể sẽ bị tiểu bối giết chết, đây chính là nỗi buồn đau của cường giả.Tôn lão đầu tự nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình, sự kiêu ngạo của một cường giả.

Lão chiếm cứ vị trí trên mộ bia, một đôi mắt già nua nhìn về phương xa, giống như đang hồi ức lại ngày xưa huy hoàng, đôi mắt kiacàng ngày càng mờ đi.-------Chương 199: Mộ bia vỡ, cường giả vong (1)- Tôn gia gia, gia gia...Quý Tiểu Nô từ rất xa nhìn dáng vẻ bi thương của Tôn lão đầu, trong đôi mắt kìm lòng không đậu rơi xuống những giọt nước mắt mà kêu lên xé ruột xé gan- Kỷ Phong Lãnh, ngươi là kẻ giậu đổ bìm leo, không chết tử tế được.Nha đầu kia mặc dù bị nhốt trong lồng sắt, nhưng mà không để ý nỗi đauđớn từ những sợi xích sắt trên người, cứ thế lớn tiếng quát.- Nha đầu...Tôn lão đầu quay ánh mắt lại đây nhìn Quý gia tỷ muội.

Một người bịquấn giữa mớ xích sắt, đầy người đều là xích sắt.

Một người bị phong bếkhông thể nhúc nhích trong tầng băng.

Đôi mắt già nua của lão càng tỏ ra u ám như muốn rơi lệ, nhưng mà không cách nào rơi ra được một giọt nước mắt - Gia gia...

Không thể lại bảo vệ các ngươi!Âm thanh có hơi nức nở!Tôn lão đầu kín đáo hướng về Quý Tâm Nô mà nhìn một lần cuối cùng.

Cáiliếc mắt nhìn lướt qua này rất nhiều người đều không hề phát hiện rađược, nhưng mà Phong Phi Vân lại chú ý tới.

Một người sắp chết nhìn lạivãn bối của mình, cái này tự nhiên là chuyện không có gì đáng trách.Nhưng mà vì sao lão không nhìn Quý Tiểu Nô, mà là nhìn Quý Tâm Nô?Chẳng lẽ "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" ở trên người Quý Tâm Nô!

Trong lòng PhongPhi Vân khẽ động, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" chính là thần điển tuyệt đỉnh,ai có thể không động tâm?- Ngươi đã không biết tốt xấu như thế, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn đường.Kỷ Phong Lãnh nện một quyền mãnh liệt vào trên mộ bia cao hơn ba chụcthước, khiến cho mộ bia vốn là sắp sửa vỡ vụn bị đánh cho chia năm xẻbảy.

Bức hình ông lão trên mộ bia kia giống như tự nhiên liền biến thành tro bụi, trọn đời biến mất ở trên thế gian, không còn để lại một tiadấu vết.Xoạt!Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Phong Lãnh quay sang nhìn về hướng đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, thân thể trực tiếp biến thành một đạo bóng đen mà phóng lên cao.

Đến khi hắn lại lần nữa hạ xuống thì đã đứng ở phía trước mọingười.Đôi mắt hắn vẻn vẹn chỉ là nhìn lướt qua trên người Kỷ Thương Nguyệt,sau đó liền chuyển dời đến trên người Quý gia tỷ muội ở trên lưng ĐạiTrùng Lân.

Hiển nhiên Quý gia tỷ muội ở trong mắt hắn mà so sánh KỷThương Nguyệt thì quan trọng hơn nhiều lắm.- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy, Lão Tử nói cho ngươi đám con gái nơi này đều là con mồi của Hoàng Phong Lĩnh.

Nhìn lần nữa ta móc mắt của ngươi.Nhị đương gia nện xuống lưỡi búa to, ngoác cổ họng mà rống lớn mộttiếng.

Âm thanh tựa như sét đánh chấn động đến lá cây ở chung quanh đềuphát ra tiếng kêu "Sàn sạt".- Đạo tặc Hoàng Phong!

Thật thú vị!Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không buồn để ý những tên đạo tặc này.

Hắn là ai vậy, hắn chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, địa vị cao cả siêu nhiên,đối phó bọn người kia quả thực dễ như trở bàn tay.- Kỷ Thương Nguyệt, mệt cho ngươi lại là Tử Linh Tử, không ngờ lại bịmột đám đạo tặc ranh con bắt.

Còn để trọng phạm gia tộc bị cướp mất.Ngươi thử nói chuyện này nếu như truyền tới tai bề trên, ngươi sẽ có kết quả gì?Kỷ Phong Lãnh lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, mặt hếch lên lên.

Mộtgương mặt trắng bệch ngắm nghía bầu trời, căn bản không thèm liếc mắtnhìn những đạo tặc Hoàng Phong này.Giữa Tử Linh Tử cũng có cạnh tranh.

Kỷ Thương Nguyệt tại Kỷ gia có địavị cao thượng, nhưng mà lại sa cơ gục ngã ở trong tay một đám đạo tặc.Điều này đối với giới cao cấp Kỷ gia mà nói, tuyệt đối là một tin tứckhông tốt, dù sao nàng là một nữ nhân.Kỷ Thương Nguyệt cũng không nói một lời nào, nàng nhắm hai mắt lại.- Này, ngươi là kẻ chạy từ đâu tới, gọi cái gì là đạo tặc ranh con, xem như thể ở đây không có người.

Chúng ta đều là đại tặc.Cái tên đầu trọc kia lại nhảy ra.

Lúc trước gia hỏa này muốn chặt ngóntay của Kỷ Thương Nguyệt, đã bị đám đạo tặc tức thì giữ lại.

Giờ phútnày trên đỉnh đầu hắn vẫn còn nổi lên hai cục u lớn bầm tím.Gã đầu trọc này ước chừng cũng đến bốn mươi tuổi, vóc người như hungthần ác sát.

Hắn cầm một thanh đại thiết đao dài ba thước, trực tiếpliền đi về hướng Kỷ Phong Lãnh.Ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ ở trên người gã đầu trọc này, lại pháthiện một chuyện tương đối thú vị.

Gã đầu trọc này mặc dù có vẻ có hơi có cơ bắp, nhưng mà đầu khớp xương trong thân thể cũng đã tu luyện thànhmàu vàng kim nhạt, quả thực so sánh thép tinh đều phải cứng rắn hơn gấphàng chục lần.Đó cũng là do Phong Phi Vân tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, cho nênmới có thể nhìn thấu xương thịt người ta.

Nếu không căn bản không cóngười tưởng tượng được một kẻ đạo tặc ngây ngốc mà lại tu luyện xươngcốt tới cảnh giới cao như thế.- Cho dù ngươi là đạo tặc hay tiểu đạo tặc, thì trong tay ta cũng chỉ là người chết.Từ trên bàn tay Kỷ Phong Lãnh toát ra những vòng hào quang, hắn vỗ một chưởng đi ra ngoài, đánh ra lực Tứ Ngưu.Bốn con Kỳ Ngưu ẩn hiện trong lòng bàn tay hắn, lực lượng đạt tới támvạn cân.

Mặc dù Kỷ Phong Lãnh có hơi xem thường những đạo tặc này, nhưng mà cũng nhìn ra chỗ phi phàm của tên đầu trọc, cho nên một chưởng nàycũng không có giữ lại một phần lực lượng nào.- Ba!Gã đầu trọc quăng thanh đại thiết đao dài ba thước cầm trong tay xuốngtrên mặt đất, rồi cũng đánh một chưởng đi ra ngoài.

Một chưởng này nhìnnhư bình thản không có gì đặc biệt, không có bất cứ linh khí gì thêmvào.

Nhưng mà sau khi bàn tay Kỷ Phong Lãnh đụng vào thủ chưởng của hắn, liền lập tức cảm giác được không ổn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Đầu khớp xương cánh tay Kỷ Phong Lãnh gãy lìa, thân thể liên tiếp lui về phía sau năm bộ mới đứng vững, tay không ngừng run rẩy, trên ngón taycó một giọt huyết dịch nhỏ xuống.Nhìn lại gã đầu trọc kia thì hắn cũng vẫn đứng vững như núi Thái, đứng ở nơi đó, chắc chắn tựa như một quả chuông đồng bất động !- Ha ha!

Tiểu tử, ngươi cũng không chịu nổi một kích.

Nếu như Vu Cửu tatoàn lực xuất thủ, một quyền là có thể đánh cho ngươi đến nỗi ngay cả mẹ của ngươi đều không nhận ra.Gã đầu trọc cười to mà bảo.Đám đạo tặc cũng là cười ha ha.

Tiểu tử này thì ra là một đầu thươngbằng sáp, ngay cả Vu Cửu cũng đều có thể một quyền đánh bại hắn !- Tại sao có thể như vậy...Những người khác có lẽ không biết thực lực của Kỷ Phong Lãnh, nhưng màKỷ Thương Nguyệt cũng là biết vô cùng rõ ràng.

Hắn tuyệt đối là cao thủđứng ở tuyến đầu trong thế hệ trẻ tuổi, cho dù là trưởng lão thế hệtrước cũng không phải đối thủ của hắn.Những đạo tặc này coi như cường đại tới đâu, cũng vẻn vẹn chỉ là một đám ô hợp không ra gì.

Làm sao có thể một quyền đánh bại Tử Linh Tử do Đạigia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng.Nếu như Tử Linh Tử thật sự không chịu nổi một kích như vậy, thế thì Kỷgia cũng cũng không cần lăn lộn trong Tu Tiên Giới, lại càng không đượcxưng là thế lực lớn hàng đầu ở phủ Nam Thái.Chỉ có thể nói gã đầu trọc này có chuyện, tuyệt đối không chỉ là một đạo tặc đơn giản như vậy.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C200-C299


Chương 200: Mộ bia vỡ, cường giả vong (2)- Nói nhỏ một chút!

Đám đạotặc Hoàng Phong này đều là hung đồ của Thần Tấn Vương Triều tụ tập lại.Có thể xưng hùng tại xứ sở Phong Hỏa Liên Thành mà ngay cả Thần Vũ Quânđều không tiêu diệt được bọn họ.

Từ đó có thể thấy được manh mối trongđó.

Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong, trong đó che giấu không biết có baonhiêu cường giả tuyệt đỉnh.

Chuyện có những nhân vật cấp bậc Bán Cự Kình đều nói không chừng.Nhãn lực Phong Phi Vân cao hơn Kỷ Thương Nguyệt, rất nhiều kẻ che giấutu vi và che giấu gương mặt chân thật đều bị hắn nhìn thấu.

Vậy mà trong số đạo tặc này còn có người ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn đều không nhìn ra manh mối.Sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt lại biến đổi, đồng tử màu đen bắt đầu di động.Nếu như đám đạo tặc này thật sự khủng bố như Phong Phi Vân nói, vậy thìnên làm như thế nào mới có thể thoát thân từ trong tay bọn họ ?- Các ngươi rốt cuộc là ai?Kỷ Phong Lãnh cũng đã nhận ra không ổn.- Chúng ta chính là người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn.

Là đệ nhất đạo tặc danh tiếng vang vọng cả Phong Hỏa Liên Thành, đạo tặc Hoàng Phong.Nhị đương gia vừa phùng má trợn mắt thổi râu ria xồm xoàm, vừa ra sức ưỡn ngực mà nói với vẻ ngạo mạn.Nếu như đạo tặc Hoàng Phong thật là đệ nhất đạo tặc ở Phong Hỏa LiênThành, Kỷ Phong Lãnh không có khả năng chưa từng nghe qua đại danh bọnhọ.

Nhưng sự thực những lời này đều là Nhị đương gia đang nói khoác.

Vào lúc trước đây, bất kể là Phong Phi Vân, hay Kỷ Thương Nguyệt đều chưatừng có nghe nói qua danh tiếng của đạo tặc Hoàng Phong.

Kỷ Phong Lãnhtự nhiên cũng chưa từng nghe qua.Mặc dù tên tuổi đạo tặc Hoàng Phong đều chưa biết, nhưng mà tu vi tênđầu trọc mới rồi kia liền hiện rõ ở nơi này.

Coi như Kỷ Phong Lãnh không phục, cũng chỉ có thể chấp nhận.- Nếu là đệ nhất đạo tặc Phong Hỏa Liên Thành, như vậy cứ chờ bị Kỷ gia quyết định cử cao thủ áp chế đi!Kỷ Phong Lãnh tự biết không phải đối thủ của những đạo tặc thần bí này.

Hắn vừa nói dứt lời, liền trực tiếp đột nhiên bay vụt lên, cước đạptrên một vách đá để cấp tốc bay trốn.- Mẹ, lại có người dám uy hiếp binh sĩ Hoàng Phong ta.

Các huynh đệ,không thể để cho tiểu tử kia đào tẩu.

Ai giết chết hắn, Lão Tử xin mờingười đó đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu)ba ngày.Phong Phi Vân tự nhiên không muốn để Kỷ Phong Lãnh thật sự trốn được,sau đó đem cao thủ tuyệt đỉnh Kỷ gia đến đây.

Như vậy Quý gia tỷ muộiliền thật sự không có đường sống.Giờ phút này cũng chỉ có thể kích động những đạo tặc Hoàng Phong này xuất thủ, giết chết Kỷ Phong Lãnh.- Đại Ngưu, nói chuyện phải giữ lời a!- Nghe nói Phong Hỏa Liên Thành có một nhà Tuyệt Sắc Lâu, nữ nhân bêntrong đều là con mẹ nó tiên nữ.

Lão Tử từ lâu đã muốn đi, đáng tiếc giácả thật sự quá mắc.

Lần này có người gánh chịu, giết người, là có thểhưởng thụ ba ngày.- Hãy tính cho Vương Mãnh ta một suất, Đại Ngưu, không cho quỵt nợ!- Ta Vu Cửu cũng đi!- Chuyện tốt đến thế này há có thể thiếu được ta!Nhị đương gia hứng thú tăng vọt, râu ria xồm xoàm tung bay, là ngườithứ nhất liền xông đi ra ngoài.

Mặc dù đang vác Cự Phủ vạn cân, nhưng mà tài nghệ cũng rất là đáng vênh váo.

Chân hắn đạp cụ mạnh trên mặt đất,trực tiếp tung người bay lên cao hơn một trăm thước.Quả thực tựa như một con Đại Tinh Tinh biết bay !Nhị đương gia đều đích thân ra tay, hơn nữa mấy tên đạo tặc có tu viuyên thâm đồng thời xuất thủ, Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không có chútxíu đường sống.Mấy hung nhân này phân thây Kỷ Phong Lãnh, có người lấy đầu làm quả cầuđể đá, có kẻ nắm cánh tay máu chảy đầm đìa, có tên mang theo bắp đùi máu thịt lẫn lộn...Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻkinh ngạc trong mắt đối phương.

Đám đạo tặc này so với trong tưởng tượng của bọn họ thì càng cường đại hơn, càng độc ác hơn.

Coi như tu vi củabọn họ khôi phục, nếu muốn thoát thân từ trong tay bọn họ thì cũng làmột việc khó.Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.Đến khi mặt trời nhô lên đến đỉnh ngọn cây, rốt cục Phong Phi Vân cùng với một đám đạo tặc đi tới Hoàng Phong Lĩnh.Hoàng Phong Lĩnh chính là một đoạn trong dãy núi Vương Ốc, tự nhiênkhông chỉ là một chốn núi non trùng điệp đơn giản như vậy.

Nơi này núinon hiểm trở dày đặc, vách đá dựng đứng cheo leo.

Có vài ngọn núi vươnthẳng chen vào trời mây, cực kì hiểm trở, căn bản không có đường sẵn cókhả năng lên núi.Trong dãy núi lúc đó lại có vô số khe sâu và đầm lầy lớn, có chướng khítím ngắt thổi ra từ trong khe sâu, tựa như những con Vân Long màu tím.Rào rào rào!Một thác nước từ trên đỉnh một ngọn núi cao ngất đổ xuống.

Nó xuyên qua tầng mây, rơi vào vực sâu ngàn trượng dưới chân núi.Vừa đi men theo vách đá, Phong Phi Vân vừa kêu lên, khó trách ngay cảThần Vũ Quân đều không thể tiêu diệt đạo tặc Hoàng Phong.

Chỉ là địa thế này cũng không phải là người bình thường có thể xuyên qua, huống chitại rất nhiều chỗ mà con đường nhất định phải đi qua đều khắc lục lập ra trận pháp có lực sát thương thật lớn.

Nếu như không có người mở đườngcực kỳ tinh thông đối với trận pháp, coi như là ngàn vạn quân mã đến đây thì cũng phải chết trong núi này.Chỗ ở của đạo tặc Hoàng Phong không được hoa lệ giống những tiên môn vàĐại gia tộc này, ngược lại cực kì đơn sơ.

Vẻn vẹn chỉ là dùng cỏ cây tùy ý dựng nên, có kẻ còn lười trực tiếp mở một cái hang động mới trên vách đá, liền chui vào ở trong hang động có sẵn.Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba vị gia chủ, bình thường những chuyện ra ngoài vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa như vậy, đều là Nhị đươnggia ra tay, mỗi lần đều là mọi việc đều thuận lợi.Mà Tam đương gia bình thường đều sẽ ở lại trấn thủ Hoàng Phong Lĩnh.

Lão chính là một người ru rú trong nhà, là một cao thủ khắc chế bùa chú vàtrận pháp.

Một vùng ải hiểm đại trận mấy trăm dặm Hoàng Phong Lĩnh đềulà tác phẩm của người này.Nếu như nói Nhị đương gia là một cây búa Cự Phủ chém sắt như bùn, nhưvậy Tam đương gia chính là một cái khiên không thể công phá.Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đều gọi lão bằng biệt hiệu "Đại Thuẫn Bài".- Đại Thuẫn Bài, Đại Thuẫn Bài, mau lăn ra đây cho Lão Tử.Nhị đương gia ngoác cổ họng gọi lớn, âm thanh ông ổng chấn động làm cả Hoàng Phong Lĩnh đều gà bay chó sủa.- Gọi cái khỉ gì!

Lần này lại có đại thu hoạch gì vậy?Một lão đầu tử gầy nhom mặt quắt như khỉ đi ra từ trong hốc cây, tóctai đều đã trắng xóa, trên mặt đầy những nếp nhăn cũng không biết nguyên nhân là do quá thiếu hụt chất dinh dưỡng hay không.

Quả thực lão xanhxao vàng vọt, xương gò má đều lồi ra, con mắt lại trũng xuống.Nhưng mà một lão gia hỏa nửa chân đã bước vào quan tài như vậy, trênlưng lại đeo một thanh đại đao, trên đầu cột một sợi hồng Ti Đái, trêncổ đeo một vòng thép lớn, mặc một cái khố màu đỏ thẫm.

Nếu không phảilão thật sự quá lợi hại, thật sự là không có cảm giác đầu lĩnh cườngđạo.-------Chương 201: Hoàng Phong LĩnhĐây là Tam đương gia!- Các huynh đệ mau khiêng người lại đây cho ta !Nhị đương gia hét to một tiếng.Mấy tên đạo tặc này đem Quý Tiểu Nô và Quý Tâm Nô tới đây, để ở trướccửa nhà Tam đương gia, gửi lại vài câu.

Sau đó Nhị đương gia mang theomột đám đạo tặc xoay người rời đi.Phong Phi Vân từ rất xa nhìn chăm chú Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồngsắt, còn có Quý Tâm Nô bị Hàn Băng bao bọc, trong lòng cảm giác rấtkhông yên tâm.- Hai yêu nghiệt kia thì một kẻ bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia vâykhốn, một kẻ bị Ngọc Hàn Khí của Sát Hành Vân đóng băng.

Mặc dù đềukhông thể trốn ra được từ bên trong, nhưng mà người ngoài cũng tuyệt đối vô phương trong một hồi lâu động được đến bọn họ.

Cho nên nói ngươicũng có thể tạm thời không cần lo lắng cho tiểu tình nhân kia của ngươi.Kỷ Thương Nguyệt nhìn ra trong lòng Phong Phi Vân lo lắng liền nói như vậy.Nàng lại nói với sắc mặt trang nghiêm: - Hiện tại mấu chốt ở chỗ làm thế nào khiến cho tu vi của chúng ta mauchóng khôi phục, chỉ có tu vi khôi phục mới có thể chạy khỏi từ HoàngPhong Lĩnh.- Thú vị thật, muốn chạy khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng không khó.

Nhưng mà đến ngày hôm đó thì chỉ sợ ngươi đã...

Hắc hắc!Phong Phi Vân cười nói.Kỷ Thương Nguyệt liền biến sắc mặt, bỗng nghĩ tới điều gì liền nói: - Nếu như ngươi không giữ được ta, ngươi cũng đừng hòng có cuộc sống tốt đẹp.Phong Phi Vân không cười nữa, cái này đích thật là một chuyện đau đầu a!Nhị đương gia và một đám đạo tặc đã đi tới, từ rất xa lộ ra một cái răng cửa lớn mà cười nói: - Đại Ngưu, mỹ nhân này tuyệt đối là món hàng ngàn dặm mới tìm được một.

Nếu như là chúng ta thật sự nhất loạt chen nhau mà cưỡi, chỉ sợ nàngthật là khó lòng giữ được mạng sống, như thế quả thực liền rất đángtiếc.

Chúng ta đã nhất trí thương lượng qua, ba nghìn binh sĩ HoàngPhong Lĩnh chúng ta hàng đêm động phòng, người hưởng buổi tối đầu tiênnày tự nhiên là ngươi.Phong Phi Vân cười khan hai tiếng mà hỏi: - Tối nay liền động phòng?- Đó là tự nhiên, tối nay liền động phòng.

Liền nhìn ngươi có thể đại chiến ba trăm hiệp hay là ba nghìn hiệp, ha ha!Nhị đương gia phá lên cười, nụ cười phơi phới đến như vậy.Đến lúc màn đêm buông xuống, cả Hoàng Phong Lĩnh đều tối sầm xuống.

Trên đỉnh núi có chín chiếc Đồng Lô được người ta châm lên, Hỏa Diễm bắt đầu cháy bùng bùng khiến cho bầu trời đêm sáng đến mức sinh ra rặng mây đỏthấp thoáng.Sau khi rượu quá ba tuần, những đạo tặc này đều vội vàng rời đi.

Cóngười trở lại chỗ mình ở bắt đầu tu luyện, có kẻ đi tới các điểm huyếtmạch hiểm trở canh gác, có tên ở lại làm ồn ào động phòng.- Đại Ngưu, huynh đệ ta thật sự hâm mộ ngươi.

Tối nay là ngươi có thểhưởng đêm đẹp cùng giai nhân.

Mà ta cũng đã xếp hàng đến bốn năm batháng sau, ngày đó thực khó lòng chờ được a!Vương Mãnh giơ lên chén lớn đụng một chén cùng Phong Phi Vân, sau đó rót vào trong miệng.Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba nghìn đạo tặc, một người được hưởng một đêm.

Có người chính là đã xếp đến sau bẩy, tám năm.

Vương Mãnh có thểxếp hạng chỉ sau bốn năm ba tháng đã xem như rất khá rồi.Phong Phi Vân tự nhiên là cười to, sau đó uống rượu theo!Chỉ có sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng khó coi.

Nghe được đíchxác vài chữ số này là đủ để cho nàng có loại cảm giác phát điên.

Nhưngmà đợi cho tối nay qua đi, tu vi trên người nàng có thể khôi phục đượckhoảng bảy tám phần, muốn chạy trốn ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng khôngphải việc khó.

Cho nên hiện tại chủ yếu nhất vẫn là phải ứng phó quađược tối nay.Tối nay chính là động phòng với Phong Phi Vân!Mặc dù trong tay nàng có nắm được đuôi Phong Phi Vân, nhưng mà hỗn đảnnày chính là tiêu chuẩn của vô lại, chuyện gì cũng đều làm được.

Nêntrong lòng nàng cũng không có một chút cơ sở nắm chắc nào.- Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta cũng không cùng các huynh đệ uống rượu.Phong Phi Vân cười hắc hắc, đứng dậy, trực tiếp ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt, sau đó này đi về trong phòng.Những đạo tặc này lại cùng ồn ào, nhưng mà không ai giữ Phong Phi Vân lại.- Phong Nhị Cẩu, nếu như ngươi dám thật sự đụng đến ta, ngươi nhất định phải chết.Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân đặt ở trên giường, vội vàng trốn vàochỗ góc tường, đầu gối gập lại, hai tay tạo thành tư thế phòng ngự.- Kỷ Thương Nguyệt, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng một cái đạo lý, coi như ta ăn thịt ngươi, thì ngươi có thể làm gì ta đây?Phong Phi Vân túm lấy cằm Kỷ Thương Nguyệt, kéo nàng lại gần.

Nàng vốnmuốn tránh thoát ra, nhưng mà lại căn bản không thể lay chuyển Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lúc trước cũng chỉ là tiêu hao linh khí hết sạch.

Trênđường chạy về Hoàng Phong Lĩnh cũng đã khôi phục bảy, tám phần.

Mà hiệnnay đã không sai biệt lắm đều khôi phục lại, lúc này Kỷ Thương Nguyệtlàm sao có thể là đối thủ của hắn.Phong Phi Vân nâng người của nàng, nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùngkiêu ngạo mà tuyệt sắc của nàng, lại hôn một cái trên làn môi kiều diễmướt át của nàng.

Vào lúc hắn rời môi mình đi, Kỷ Thương Nguyệt vẫn giữmột gương mặt lạnh lùng như trước, thật giống như đã tê dại đi.

Ánh mắtthật giống như đang nói, con mẹ nó ngươi muốn hôn liền hôn đi, dù saocũng không phải lần đầu tiên.Phong Phi Vân tự nhiên không thèm để ý ánh mắt giết người kia của nàng.Chỉ là hắn muốn nói cho nàng, nếu ta có thể tùy tiện hôn ngươi, như vậycũng có thể tùy tiện chiếm đoạt ngươi.- Nói cho ta biết, Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia mở ra như thế nào?Phong Phi Vân không hề thô bạo như vậy nữa đối với nàng, hai tay dịudàng nâng gương mặt trái xoan của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thật giốngnhư hạ giọng thì thầm đối với tình nhân.Bát Mạch Long Tỏa chính là Kỷ Thương Nguyệt khóa ở trên người Quý Tiểu Nô, như vậy khẳng định là biết phương pháp mở ra.Phong Phi Vân sở dĩ muốn hôn nàng một cái, cũng là muốn cho nàng một đòn phủ đầu, khiến cho nàng biết nếu như không nói ra thì kế tiếp sẽ phảiđón nhận thứ mạnh hơn.- Ngươi muốn đi cứu tiểu tình nhân kia của ngươi ?Kỷ Thương Nguyệt cũng không phải là một nữ nhân hoàn toàn bị cừu hậnlàm mờ mắt.

Mặc dù bị Phong Phi Vân cưỡng hôn hai lần, nhưng mà nàng lại hiểu được việc phải nhẫn nhịn.

Chỉ cần được thoát thân, khẳng định cáithứ nhất bị cắt rơi rụng sẽ là đầu lưỡi của hỗn đản này.- Nàng không phải tình nhân của ta.Phong Phi Vân nói nghiêm túc.- Đồ vô sỉ, rõ ràng đều đã làm nàng ta như thế...Kỷ Thương Nguyệt nói.- Ngươi không biết tình huống, thì cũng đừng nói lung tung.Phong Phi Vân cắt đứt lời của nàng, bống nhiên trố mắt nhìn.

Hắn liếcmắt ra ngoài cửa sổ, sau đó trực tiếp đẩy ngã Kỷ Thương Nguyệt ở trêngiường.Kỷ Thương Nguyệt hơi kinh hãi, cho là hỗn đản Phong Phi Vân này sẽ dùng bạo lực đối với nàng.- Phong...Nàng vừa định lên tiếng mắng chửi, nhưng mà lại lập tức bị Phong PhiVân dùng môi ngăn chặn, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.-------Chương 202: Quải trượng của Tam đương gia (1)Roẹt roẹt!Bộ hắc y trên người nàng bị xé toạc một miếng, để vai của nàng bị lộ ra.Hỗn đản này quả nhiên là cầm thú, Kỷ Thương Nguyệt ra sức giãy dụa, sauđó kinh hãi kêu lên, giằng co lăn lộn cùng với Phong Phi Vân thành mộtcục.Động tác càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa khiến cho giường gỗ đều bị gẫy gục.- Tốt lắm, đã đi rồi!Sau một hồi lâu, Phong Phi Vân bỗng nhiên ngừng lại, đẩy hai chân ngọcnhẵn nhụi của Kỷ Thương Nguyệt ra.

Trên mặt của hắn vẫn còn hằn hai dấuchân, chính là bị Kỷ Thương Nguyệt đạp.Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên cũng là nữ nhân thông minh, biết Phong PhiVân khẳng định là phát hiện vừa rồi bên ngoài có người đang nhìn, chonên mới đột nhiên làm khó dễ đối với mình.

Hiện nay người kia đã đi,Phong Phi Vân tự nhiên cũng liền buông nàng ra.- Kỳ quái, rốt cuộc là người ở đâu tới, vì sao lại đến đây rồi liền rời đi nhanh như vậy ?Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập tò mò, hắn liếc mắt nhìn Kỷ ThươngNguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn lau đi hai vết bàn chân trên mặt, lúcnày mới đi xuống giường, rồi mở cửa sổ ra.Hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong màn đêm hoàn toàn sâu thẳm cũng không có một bóng người nào.Hưu!Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong lòng Phong Phi Vân cóhơi trĩu xuống.

Hình như có cảm giác nên bỗng nhiên xoay người sang chỗkhác, chỉ thấy phòng đã có thêm một người.Phong Phi Vân có nhãn lực kinh người như thế nào, nhưng mà cũng vẻn vẹnchỉ là thấy được một bóng dáng đen đen.

Người này trực tiếp bắt KỷThương Nguyệt, "Xoạt" một tiếng, liền đánh vỡ nóc nhà mà đạp không bayđi.Tốc độ thật nhanh, tu vi thật cao!Đây tựa hồ không phải là một người, ít nhất trên người hắn không có khí tức của người !- Các hạ cũng không nói đạo nghĩa, tối nay chính là ngày ta động phòng.

Không có nữ nhân, ta biết động phòng như thế nào?Phong Phi Vân cũng không yếu thế chút nào, cũng biến thành một đạo tàn ảnh mà đuổi theo.- Tiểu tử, chuyện vui của các ngươi ta đều xem ra cực kì rõ ràng, cũngdám cưỡi Tử Linh Tử của Kỷ gia, ngươi coi như là có khí phách.

Lão phukhông có hứng thú đối với nữ nhân, chỉ cảm thấy hứng thú đối với "Mộ Phủ Tẩy Tủy Kinh" và Lưỡng Nghi Dị Hình Dị.Phong Phi Vân truy theo lên trên nóc nhà.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉthấy trên màn trời mây đen cuồn cuộn, càng để lâu càng dầy.

Có một cáithú trảo thật lớn lúc ẩn lúc hiện trong mây đen, mà Kỷ Thương Nguyệtliền bị thủ trảo kia cầm ở trong tay, rồi bị tầng mây nuốt chửng.- Là Sát Hành Vân!Mao Ô Quy thò đầu ra từ trong vạt áo của Phong Phi Vân.

Lão lộ ra nửađầu nhìn chăm chú trên màn trời, sau đó lại thụt vào để dấu đi, sợ bịSát Hành Vân phát hiện.Trên bầu trời, sát khí bức người, những tầng mây mù đen sì chồng chất lên nhau, hóa thành những quả núi ma quái.Một cái thủ trảo thật lớn như ẩn như hiện ở trong tầng mây, nhìn cực kìrung động lòng người.

Một cỗ khí thế vô hình khổng lồ kia bao trùm cảHoàng Phong Lĩnh, kìm nén mãnh thú không dám tru lên, hung cầm nín tiếng hót dài.Tất cả đạo tặc đều bị kinh động mà vọt ra.

Có người bị tình trạng khácthường trên bầu trời làm kinh sợ, có kẻ thì mặt đen lại, sắc mặt nặngtrĩu trầm trọng.- Có người bắt đi mỹ nhân tuyệt sắc kia.Phong Phi Vân đứng ở nóc nhà, rống lớn một tiếng.- Rầm!Một tòa nhà gỗ bị hất bay, Nhị đương gia vai vác Cự Phủ bay ra, hét lớn: - Ai?

Ai lớn gan như vậy...

Ách...Âm thanh của hắn bất chợt dừng lại, một đôi mắt to như quả chuông đồngnhìn chăm chú cự trảo trên màn trời.

Hắn vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua, rồi một câu nói đều cũng không nói ra được.Cường giả đến mức như Sát Hành Vân này thật sự rất đáng sợ, tuyệt đối là loại người đứng ở vị trí tối cao nhất của Tu Tiên Giới tại Thần TấnVương Triều.

Coi như Hoàng Phong Lĩnh che giấu một chút cường giả tuyệtđỉnh, nhưng mà chỉ sợ khi so sánh cùng Sát Hành Vân thì vẫn còn kémkhông ít.- Giao hai nữ nhân kia ra đây, nếu không chỉ trong khoảnh khắc, ta khiến cho nơi này hóa thành một mảnh tử địa.Âm thanh Sát Hành Vân từ trên trời giáng xuống, vang dội mà thô bạo, tựa như thiên thần đang hạ chỉ.Đám đạo tặc vốn hung ác đều bị hắn làm cho kinh động sợ hãi, không người nào dám ra tay đối với hắn.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại không sợ hãichút nào.

Mao Ô Quy nói qua, nếu như để cho Quý gia tỷ muội rơi vàotrong tay Sát Hành Vân, đó là hẳn phải chết không nghi ngờ.Tình huống như thế, hắn tuyệt không cho phép phát sinh.- Cũng dám uy hiếp đạo tặc Hoàng Phong ta, muốn chết!Phong Phi Vân một cước đạp trên nóc nhà, đánh ra một tảng lớn linh khí.

Thân thể bay vọt lên xuyên thẳng đến trời cao, không ngờ lại muốn đánhmột trận cùng Sát Hành Vân.- Hưu!Cả bầu trời đều bị mây đen bao trùm, duy có một đạo linh quang xông thẳng lên cao, khí thế có một không hai.Tất cả đạo tặc đều bị dũng khí của Phong Phi Vân làm rung động, cũng dám đi đánh nhau cùng kẻ nguy hiểm như thế.

Tên Phong Đại Ngưu này thật sựcó can đảm lớn và quyết đoán.

Có điều như thế cũng đúng, tối nay đúng là đến phiên hắn có đêm thần tiên cùng với tuyệt sắc giai nhân.

Nhưng màhiện tại tuyệt sắc giai nhân lại bị người ta bắt đi, bất cứ một ngườinam nhân nào chỉ sợ đều phải tức tối mà chửi má nó.Lực lượng của Sát Hành Vân thật sự quá cường đại, mặc dù đám đạo tặc đều bội phục dũng khí của Phong Đại Ngưu, nhưng mà lại cũng biết thế nàychẳng qua chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đối phương chỉ cần nhẹnhàng phẩy tay một cái, là có thể nghiền nát hắn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Cái thủ trảo cực lớn trên màn trời kiatrực tiếp chụp Phong Đại Ngưu bay đi ra ngoài, tựa như đánh bay một conruồi.- Cũng dám ra tay đối với lão phu, một trảo này là có thể diệt ngươi mười lần.Sát Hành Vân cực kì tự tin rằng một trảo vừa rồi kia của mình là đủ đểnện cho tu sĩ Thần Cơ đỉnh cao thành ra muôn vàn khối huyết nhục, huốngchi chỉ là một tu sĩ Tiên Căn đỉnh cao.- Chết tiệt!

Chớ nói mạnh miệng!

Các huynh đệ, gia hỏa này căn bản không có vài phần khí lực, chỉ là đang phô trương thanh thế thôi.Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, phủi chỗ bùn đất khắp ngườirụng trên mặt đất, âm thanh giống như chuông lớn.

Hắn đón nhận một trảovừa rồi của Sát Hành Vân mà lại tịnh không hề bị thương.Đám đạo tặc đều là dụi dụi mắt vài lần, sau đó lại nhìn về hướng cự trảo trên màn trời kia.

Thì ra chỉ là một món đồ để phô trương thanh thế.- Chết tiệt, dám đến Hoàng Phong Lĩnh chúng ta để giương oai.

Các huynh đệ mở Minh Nha Đại Trận ra, chúng ta làm gỏi hắn.Nhị đương gia huy động cái búa lớn, đứng ở trên đỉnh một khối đá lớn.Sau đó đột nhiên quăng lưỡi búa to cầm trong tay đi ra ngoài, nện vàotrong một cái hồ lớn giữa dãy núi.-------Chương 203: Quải trượng của Tam đương gia (2)- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Cự Phủ rơi xuống nước, tức thì có một đạo thần hóa phóng lên cao.

Tiếptheo từ tám đỉnh núi chung quanh đều có những đạo hào quang ngút trờivọt lên.

Cả chín đạo hào quang liền bao phủ hết trọn vẹn xứ sở HoàngPhong Lĩnh, làm ở trên không ngưng tụ thành một tòa đại trận màu vàngcực lớn.Các đường hoa văn trận pháp cực kì dày đặc, bao trùm một vùng trăm dặm.Trận pháp lớn như thế, một khi bị dẫn động là có thể thủ có thể công,cho dù là ngàn vạn quân mã đánh tới, đều sẽ bị cách không diệt sạch.Một đám đạo tặc lợi dụng Minh Nha Đại Trận, bắt đầu cùng đi đối nghịchvới Sát Hành Vân.

Hai bên đều cực kì dũng mãnh đánh cho những quả núicao đều bị chấn nát, hơn phân nửa dãy núi sụp đổ.Cuối cùng cũng đã bức được đám đạo tặc xuất thủ đối phó Sát Hành Vân!Phong Phi Vân thở dài một hơi, sắc mặt trở nên có hơi khó coi.

Vừa rồimặc dù có mai rùa của Mao Ô Quy chặn tuyệt đại bộ phận lực lượng mộttrảo kia của Sát Hành Vân, nhưng mà hắn vẫn bị chấn cho khí huyết bốclên nhộn nhạo.- Tiểu tử, ngươi thật đúng là bịp bợm.

Đám đạo tặc Hoàng Phong này sợkhông phải là đối thủ của Sát Hành Vân, rất nhiều người đều sẽ bị ngươilừa chết.Mao Ô Quy lại đi ra, ngồi ở trên bả vai Phong Phi Vân, một đôi mắt rùato bằng hạt đậu xanh nhìn chăm chú trận đại chiến này, rồi cười gian đầy vẻ nhân tính hóa.Phong Phi Vân lắc đầu đáp: - Lão quá khinh thường đám đạo tặc này.

Chỉ mới là người có thể bố tríra được Minh Nha Đại Trận này thì tu vi so sánh với Sát Hành Vân cũngkhông kém hơn bao nhiêu.

Huống chi vị Đại đương gia thần bí từ đầu đếncuối cũng không có xuất hiện thân.

Nói không chừng chính là một vị cấpbậc Cự Kình, chính là nhân vật chỉ cần xuất thủ là đủ để chống lại SátHành Vân.Mao Ô Quy cũng gật đầu, tòa Hoàng Phong Lĩnh này đích thật là khắp nơiđều tiết lộ những điều kì dị cổ quái, tuyệt đối không phải một địaphương đơn giản.

Rất nhiều nhân vật được coi là đã chết ở Tu Tiên Giới,không ngờ lại đều ẩn náu ở chỗ này.

Những người này nếu như thật sự xuất thủ, Sát Hành Vân coi như tu vi thông thiên thì cũng chưa chắc chống đỡ được mọi người vây công.- Đi, cứu người!Phong Phi Vân cấp tốc lao xuống sườn núi dựng đứng, nhảy vào một mảnhrừng cổ thụ.

Hắn thừa dịp đám đạo tặc đang đối phó Sát Hành Vân thì chạy tới ngoài cửa Tam đương gia, tính toán đem Quý gia tỷ muội đi.Một gốc cây bồ liễu cổ thụ vững chắc, ở phía dưới có mở ra một cái hốclớn, bên trong hoàn toàn tối om.

Lúc ban ngày Phong Phi Vân từng nhìnthấy Tam đương gia đi ra từ trong hốc cây kia.Quý gia tỷ muội đều bị đưa đến chỗ Tam đương gia này!Tam đương gia chính là một cao thủ nghiên cứu trận pháp và bùa chú, cảHoàng Phong Lĩnh cũng chỉ có lão mới có thể mở Bát Mạch Long Tỏa trênngười Quý Tiểu Nô.Gốc cây bồ liễu cổ thụ này cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm,chỉ là một cái rễ cây lộ ở bên ngoài đã có đường kính đến một thước.Phong Phi Vân không do dự chút nào, trực tiếp phóng về hướng hốc lớn ởgốc cây.

Hắn nhất định phải kịp trước khi chiến đấu kết thúc thì đã mang theo Quý gia tỷ muội chạy ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh.

Cho nên tốc độ nhất định phải rất nhanh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Vừa mới vọt tới cửa hốc cây liền bị một cỗ rlực lớn đẩy hắn ngược trở về.Một chiếc quải trượng ( cây gậy) vươn ra từ trong hốc cây, điểm tại ngực Phong Phi Vân đánh cho hắn bay ngược lại.- Khụ khụ!

Buổi tối ồn ào cái gì, quấy rầy người ta ngủ.Từ trong hốc cây truyền đến một tiếng ho khan già nua, tựa hồ như đang mê ngủ.Phong Phi Vân cảm giác được ngực mơ hồ phát đau, hai mắt trĩu nặng.

Hắnlại đi tới lần nữa, lần này đã chú ý hơn không ít.

Từng bước từng bướccứ thế mà đi về phía trước, không hề phát ra nửa tiếng động nhỏ.- Sàn sạt!Gió đêm lướt qua, có một phiến lá cây từ phía trên bay xuống.- Rầm!Đến lúc Phong Phi Vân đến gần hốc cây, lại một cây quải trượng phóng ratừ bên trong.

Nó tựa như một tia chớp đen, tốc độ của nó cũng rất nhanhnên căn bản vô phương tránh né.

Nó lại điểm vào ngực Phong Phi Vân màđánh bay hắn.Lão gia hỏa này có tu vi sâu không lường được!Phong Phi Vân biết cái Tam đương gia này tuyệt đối là một cao thủ, hơn nữa đã phát hiện ra hắn.- Tam đương gia, có Ma Nhân tuyệt đỉnh đến Hoàng Phong Lĩnh quấy rối, Nhị đương gia cho ta tới mời đi trợ quyền.Phong Phi Vân đứng ở dưới gốc cây bồ liễu mà cung kính nói.Trong hốc cây lặng yên không một tiếng động, lão nhân kia tựa hồ đã ngủthiếp đi, căn bản không có nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói.Phong Phi Vân vì vậy lại nói: - Tam đương gia...- Ồn ào a!

Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?Từ trong hốc cây truyền đến âm thanh già nua kia.- Đương nhiên là hán tử danh tiếng của Hoàng Phong Lĩnh, Phong Đại Ngưu.Phong Phi Vân đáp.- Ngươi họ Phong?Âm thanh già nua kia có hơi khác thường, bỗng nhiên lại nói: - Ta tới thử ngươi có tư cách gì mà mang họ Phong.Một cây quải trượng bay ra từ trong hốc cây, tốc độ phi hành phi thườngchậm, thật giống như có một người vô hình nắm cây gậy đi ra từ bêntrong, đang tiến về hướng Phong Phi Vân.Cảnh này quả thực rất quỷ dị !- Rầm!Cây gậy quét ngang ra!Phong Phi Vân biết đối phương chính là một người cao thủ tuyệt đỉnh, nên hắn không dám khinh thường chút nào.

Huyết dịch toàn thân đều bắt đầusôi sùng sục, lực lượng trên bàn tay vận chuyển tới trình độ cao nhấtrồi chụp trên quải trượng.Một cỗ lực lượng khổng lồ đè xuống, đánh cho bàn tay Phong Phi Vân ráchtả tơi hiện ra một vết máu.

Quải trượng quét trên người của hắn, lại lần nữa đánh bay hắn.Tam đương gia này rất không đơn giản, căn bản là không hề lộ diện.

Chỉvẻn vẹn ném ra một cây quải trượng, là có thể dễ dàng đánh bại Phong Phi Vân.Lão gia hỏa này nếu như đi ra từ trong hốc cây, sợ là có thực lực chống lại Sát Hành Vân.Trên ngón tay Phong Phi Vân còn sót lại vết máu màu vàng, tâm tình đãrơi xuống mức thấp nhất.

Chỉ một Hoàng Phong Lĩnh nho nhỏ mà lại có caothủ như thế che giấu.

Hiển nhiên là cao thủ này không muốn người khácbiết thân phận và tu vi của mình.Mà hiện nay lão đã sử dụng lực lượng mạnh mẽ như thế, hiển nhiên là bạilộ thân phận.

Như vậy lão liền tuyệt đối không có khả năng thả cho Phong Phi Vân còn sống rời khỏi nơi đây.Từ trong hốc cây sinh ra một cỗ lực lượng, nó thu lấy một giọt huyếtdịch của Phong Phi Vân rơi trên mặt đất, rồi bay vào trong hốc cây.Vì sao lão lại lấy đi một giọt huyết dịch của Phong Phi Vân!- Ngươi là đệ tử của Phong gia?Từ trong hốc cây kia truyền ra một âm thanh hơi có vẻ kinh ngạc:- Tiểu tử, ngươi là đệ tử đời thứ mấy của Phong gia ?- Ta không phải đệ tử của Phong gia.

Phong gia và ta cũng không có bất kì quan hệ gì.Phong Phi Vân lau khô vết máu trên ngón tay, bắt đầu điều động toàn bộlinh khí trong thân thể, chuẩn bị liều chết đánh một trận.-------Chương 204: Xuống núi (1)- Không có khả năng, trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch Phong gia, tuyệt không phải giả.Tam đương gia đi ra từ trong hốc cây.

Vẫn là thân thể lưng còng, máitóc trắng xoá, trên lưng vẫn đeo một thanh Đại Khảm Đao, mặc một chiếckhố đỏ.Loại tuổi này mà lại ăn mặc phong tao như vậy, quả thực đến mắt người mù cũng phải sáng lên.Lão tịnh không có ý xuất thủ, một đôi hốc mắt lõm sâu nhìn chăm chú Phong Phi Vân mà hỏi:- Ngươi đến đây là vì hai nha đầu kia sao?Lão gia hỏa này cực kì khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ đến đây của Phong Phi Vân, nhưng mà giờ phút này lão lại tịnh không có ý ra tayxuất thủ, một cây quải trượng (cây gậy) kia cũng thu trở về.Trong lòng Phong Phi Vân khựng lại.

Hắn thầm nghĩ lão gia hỏa này mớivừa rồi hiển nhiên là muốn giết ta, nhưng mà sau khi biết được ta là đệtử của Phong gia thì lại lưu tay đối với ta.

Chẳng lẽ lão chính là mộtvị tiền bối nào đó của Phong gia, hoặc là có cội rễ gì đó cùng Phong gia ?Bất kể là một loại tình huống nào, ít nhất cũng không có xu hướng phát triển xấu đi.- Không sai.Phong Phi Vân tịnh không phủ nhận.Tam đương gia gật đầu, tay chống quải trượng, lưng còng còng mà nói với vẻ yếu ớt: - Các ngươi có quan hệ gì?- Ông lão, ngươi quản lắm chuyện quá.Phong Phi Vân có hơi không nhịn được, hai tay tạo thành thiết quyền,trên bàn chân ngưng tụ Linh Mang.

Chỉ cần phát hiện ra một chút cơ hộithì hắn sẽ ra tay không chút do dự.- Không nói thì cũng thôi.

Nhìn tuổi của ngươi hẳn là đệ tử đời thứ nămcủa Phong gia rồi!

Thiên tư đúng là gượng gạo tiếp cận mức độ mà cũngkhông coi là mất mặt xấu hổ.

Vậy tại Tiềm Long Đại Chiến thế hệ này của Phong gia thì ngươi xếp hạng thứ mấy a?Tam đương gia xem ra đã khẳng định Phong Phi Vân chính là đệ tử củaPhong gia, hơn nữa đối với tất cả mọi thứ của Phong gia đều rõ như lòng bàn tay, biết rất rõ.Cứ mỗi hai mươi năm Phong gia cử hành một lần Tiềm Long Đại Chiến, năm nay đúng là năm đại chiến.Phong Phi Vân không cảm giác được sát khí từ trên người đối phương, sự đề phòng trong lòng cũng ít đi vài phần, hắn đáp: - Ta đã bị Phong gia trục xuất ra khỏi cửa, những Tiềm Long này củaPhong gia chỉ sợ hiện tại đều muốn giết ta, kiếm công trở về.Tam đương gia trố mắt nhìn, sắc mặt có hơi khó coi, rồi nói: - Phong gia bình thường sẽ không trục xuất đệ tử gia tộc khỏi gia môn,ít nhất hai trăm năm qua cũng không hề phát sinh chuyện như vậy.

Xem rangươi là phạm vào tội ác tày trời nên mới có thể rơi vào kết quả hiệntại.

Đúng là một kẻ bại hoại của Phong gia, tội chết có thừa.- Hừ!

Ông lão không biết cũng đừng nói lung tung.

Những đám cao cấp củaPhong gia chẳng qua đều là những kẻ trái tim để lợi ích che mờ thôi.

Vìtế luyện một kiện báu vật mà lại trục xuất ta khỏi gia môn, lại còn phái người đối phó những ai chí thân của ta.

Loại gia tộc chó má, không cócũng được!Phong Phi Vân cũng không có nói ra yêu ma chiến y, vẻn vẹn chỉ là nóimột kiện báu vật.

Dù sao ý nghĩa đại diện của yêu ma chiến y, thật sựkhông phải người bình thường có thể tiếp thu được.Vốn tưởng rằng ông lão này sẽ tức giận, nhưng mà lần này lại ngoài dự liệu của Phong Phi Vân.- Lời này...

đúng là nói cũng không sai một chút nào.

Phong Nhất Ý,Phong Nhất Hổ đích xác đều là những kẻ vô liêm sỉ vì báu vật.

Năm đó...Khụ khụ.

Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là đệ tử đời thứ mấy của Phong gia ?Tam đương gia hỏi.Phong Nhất Ý và Phong Nhất Hổ đều là hai vị lão tổ của Phong gia, đã lànhân vật cấp bậc Cự Kình.

Tam đương gia lại có thể kêu lên tên của bọnhọ, xem ra thật sự là có cội rễ từ Phong gia.- Đời thứ mười hai.Phong Phi Vân nói như thế.Ánh mắt sắc sảo của Tam đương gia chợt lóe, lão hỏi: - Gia gia của ngươi là ai?- Phong Dật.Phong Phi Vân đáp.Tê!Tam đương gia lập tức dừng chân, cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân.

Trongđôi ánh mắt già nua tràn ngập ánh sáng phức tạp, năm ngón tay nhẹ nhàngrun rẩy, cuối cùng cũng không hề nói ra điều gì, liền xoay người đi vàotrong hốc cây.Lão gia hỏa này rốt cuộc làm sao vậy!Phong Phi Vân đứng ở ngoài gốc cây, thật lâu không thấy lão đi ra, vì vậy liền cao giọng hỏi: - Này, rốt cuộc ngươi có tha người hay không ?- Coi như giao hai nha đầu kia cho ngươi, ngươi cũng không cứu được bọn họ.Hốc cây yên lặng chỉ chốc lát, Tam đương gia lại nói: - Một người bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia phong bế, một người bị NgọcHàn Khí đóng băng, nhiều nhất còn có thể sống được chín ngày trời.Thái độ của Tam đương gia so sánh lúc trước khá hơn nhiều.- Bọn họ không thể chết được.Phong Phi Vân đáp.- Không phải chứ?

Bọn họ là vợ của ngươi?

Nếu như bọn họ là vợ củangươi, lão đầu tử ta trái lại có khả năng chỉ điểm một con đường sángcho ngươi, có lẽ có khả năng cứu bọn họ.Tam đương gia nở nụ cười khùng khục.Quý gia tỷ muội đối với hắn có ân cứu mạng, tuyệt đối không thể nhìn bọn họ liền chết đi như vậy.

Phong Phi Vân có hơi im lặng, âm thanh mềmmỏng đi không ít.

Hắn nói: - Cúi xin tiền bối chỉ điểm con đường sáng.Vì cứu ân nhân của chính mình, Phong Phi Vân có khả năng ăn nói khép nép nhờ vả người khác.

Hắn cảm giác chuyện này không mất mặt.Tam đương gia cười nói: - Nếu muốn mở Bát Mạch Long Tỏa thì có hai phương pháp, phương pháp thứnhất đương nhiên là đi tìm Lão Tổ tông Kỷ gia, để cho lão tự mình ra tay mở Long Toả.- Lời này đúng là nói vô ích!Phong Phi Vân quả là cứng họng.- Hắc hắc, cho nên ngươi chỉ có khả năng chọn con đường thứ hai.

Ở Phong Hỏa Liên Thành có một người gọi là Tả Thiên Thủ.

Người này chính làkhá khó lường, trong thiên hạ không có khóa nào mà hắn không mở nổi,không có trận nào mà không phá được, không có bùa chú nào mà không làmtan đi được.

Ngay cả mười Đại Thiên Phong Ma Trận ở Thần Đô Đại Ngục đều bị hắn phá vỡ, khiến cho hắn trốn thoát từ trong Thần Đô Đại Ngục.

Nếunhư ngươi có thể mời được hắn xuất thủ thì Bát Mạch Long Tỏa với hắn mànói, chỉ là trò trẻ con.Phong Phi Vân lại hỏi: - Vậy lại phải làm như thế nào mới có thể phá vỡ Ngọc Hàn Khí?- Cái...này...

Một người bị đóng băng, lúc trước đã là hẳn phải chếtkhông nghi ngờ.

Huống chi vẫn bị Ngọc Hàn Khí đóng băng.

Nhưng mà nhađầu kia tựa hồ tịnh không phải nhân loại, cho nên vết thương trong thânthể vẫn có một tia sức sống.

Nếu muốn phá vỡ tầng băng này mà lại khônggây tổn thương tánh mạng của nàng, chỉ có một loại Hỏa Diễm có khả nănglàm được.- Loại Hỏa Diễm gì ?Phong Phi Vân hỏi.- Phật Môn Nghiệp Hỏa!

Nghiệp Hỏa chính là Hỏa Diễm êm dịu nhất trongthiên hạ, cũng chỉ có Nghiệp Hỏa mới có thể khiến cho Ngọc Hàn Khí hòatan.Tam đương gia đáp.Trong lòng Phong Phi Vân nghi hoặc, hắn liền hỏi: - Vì sao lão phải nói cho ta biết những điều này, chúng ta tựa hồ cũng không quen biết gì nhau ?-------Chương 205: Xuống núi (2)- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là gia gia của gia gia ngươi ( kị tổ), ngươi có tin hay không?Tam đương gia cười nói.Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, biết lão gia hỏa này đang chơi xỏ hắn, liền nói với âm thanh lạnh lùng: - Ta là gia gia của ngươi!Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân xoay người liền đi!Nếu Tam đương gia đã nói cho hắn nhiều như vậy, thế thì hiển nhiên là sẽ không gây tổn thương hay lấy mạng Quý gia tỷ muội.

Do vậy tạm thờikhông cần lo lắng cho an toàn sinh mệnh bọn họ.

Mặc dù không biết vì sao lão ta phải trợ giúp chính mình, nhưng mà có khả năng khẳng định lãogia hỏa này tất nhiên có nguồn gốc cùng Phong gia.Chín ngày trời!Thời gian thật sự rất cập rập !Hoàng Phong Lĩnh quả nhiên không hổ là chốn của hạng người tàng longngọa hổ.

Ba nghìn đạo tặc hợp lực lại triển khai Minh Nha Đại Trận không ngờ đã đánh lui cấp bậc Cự Kình như Sát Hành Vân.

Đến khi Phong Phi Vân từ chỗ Tam đương gia quay về, Minh Nha Đại Trận đã chìm vào dưới mặtđất, đại chiến đã kết thúc.Bầu trời lại khôi phục sự trong sáng, có một vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời.Mặc dù đã đánh lui Sát Hành Vân, nhưng mà Hoàng Phong Lĩnh cũng là tổnthương nguyên khí nặng nề, rất nhiều đạo tặc đều bị thương không nhẹ,khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.Một đêm này tất cả mọi người không sao ngủ được, sợ Sát Hành Vân lại đánh tới lần nữa.Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên!Phanh!

Phanh!

Phanh!

- Đại Ngưu, mở cửa!Tên đầu trọc ở bên ngoài ra sức gõ cửa.Phong Phi Vân vừa mặc trang phục, vừa mở cửa ra, mắt kèm nhèm ngái ngủ hỏi: - Vu Cửu, ngươi không ngủ được?Lão đầu trọc Vu Cửu cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một phen mà cảm giác rất là buồn bực.

Lão giơ ngón tay sờ sờ cái đầu trọc lốc, kinh ngạchỏi: - Đại Ngưu, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ngươi còn có thể ngủ được ?- Tại sao không ngủ được?Phong Phi Vân hỏi.- Vợ của ngươi bị người đoạt đi, ngươi liền tuyệt không đau lòng?Vu Cửu hỏi.- Đoạt thì đoạt mất rồi.

Cùng lắm thì hôm nay lại cướp một người khác mang về.Phong Phi Vân ưỡn lưng một cái, lộ rõ sự mệt mỏi.Vu Cửu phá lên cười: - Nhị đương gia vẫn còn đang lo lắng trong lòng ngươi không chịu đựngđược, liền đặc biệt gọi ta đến an ủi ngươi, xem ra là dư thừa.Thành thật mà nói với Kỷ Thương Nguyệt mặc dù hắn không tính là có kếtgiao tình cảm, nhưng mà cũng coi như có quan hệ xác thịt.

Nàng bị bắtđi, trong lòng Phong Phi Vân vẫn có một chút chút lo lắng như vậy.

Nhưng chuyện như vậy tự có cao thủ Kỷ gia đi mà quản, cho dù hắn có muốn quản cũng không đánh lại Sát Hành Vân.Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia chính là rất cao, Kỷ gia không có khả năng ngồi nhìn mà mặc kệ.Phong Phi Vân hỏi: - Vậy ngươi rốt cuộc đến để làm chi?Vu Cửu vỗ vỗ cái đầu trọc lóc, cười to đáp: - Tam đương gia nói, tối hôm qua đánh một trận làm Minh Nha Đại Trận tổn thương khá nhiều, cần phải có đại lượng Linh Thạch để chữa trị trậnpháp.

Nay bảo ngươi mang mấy người huynh đệ cùng nhau xuống núi thu mua.

Lão nhân gia ông ta chính là chỉ đích danh ngươi, muốn ngươi tự mìnhđi.- Như vậy a!Vẻ mệt mỏi trên mặt Phong Phi Vân lập tức biến mất, trong lòng tự nhiên rõ ràng ý định của Tam đương gia.

Đây là lão tạo ra cơ hội xuống núicho mình, đi đến Phong Hỏa Liên Thành tìm Tả Thiên Thủ và Phật MônNghiệp Hỏa.Cơ hội như thế tự nhiên khó được, Phong Phi Vân đương nhiên phải tận dụng.Đến sau khi tin tức thứ nhất này truyền ra, chợt liền có mấy người tìm tới cửa, mặt dày mày dạn muốn đi theo đi.- Đại Ngưu, vào lúc đuổi giết tiểu tử Kỷ gia, chính là ngươi đã đồng ýmuốn mời ta đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữhầu) ba ngày.- Đại Ngưu, làm người thật phúc hậu, nói chuyện rất có nghĩa.- Muốn đi thì đi Tuyệt Sắc Lâu, đây chính là đệ nhất thanh lâu ở PhongHỏa Liên Thành.

Nghe nói đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều từng gảyđàn ca hát ở nơi này....Ba người này đều là một trong số những người giết chết Kỷ Phong Lãnh,mọi người đều là hung nhân.

Bên ngoài là đi theo Phong Phi Vân xuống núi thu mua, trên thực tế là tính toán để cho Phong Phi Vân mời bọn họ điTuyệt Sắc Lâu uống Hoa Tửu.Phong Phi Vân đúng là đích xác đã từng nói lời này, giờ phút này cũngkhông tiện cự tuyệt.

Hắn không thể làm gì khác hơn là mang theo ba người bọn họ và Vu Cửu, một nhóm năm người đi xuống Hoàng Phong Lĩnh, hướngvề tòa thành biên cương hiểm yếu trong lời đồn đại, chạy đến Phong HỏaLiên Thành hắc ám nhất, hỗn loạn nhất.- Nói chúng ta xuống núi thu mua Linh Thạch, các ngươi có mang theo kinh phí?Đi tới nửa đường, Phong Phi Vân mới nghĩ tới vấn đề này.Vu Cửu sửng sốt, hỏi: - Đạo tặc Hoàng Phong chúng ta thu mua Linh Thạch, cần phải kinh phí sao?- Ú ú ớ ớ...Trong lòng Phong Phi Vân quay cuồng.

Đúng vậy!

Làm thế nào hắn lại quên đi chuyện này.

Đạo tặc chỉ giựt, nào có đạo lý đưa tiền.Xem ra lần này thu mua Linh Thạch, không phải dễ xử lý như vậy.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên cánh đồng bát ngát xảy ra một hồi đất rung núi chuyển, chấn động làm cho chim chóc trong bụi cỏ kinh sợ bay lên !- Chà, tình huống gì đây!Vương Mãnh thu cánh tay để trần to như cây cột, bị dọa đến thân thể rụt co lại.Vương Mãnh chính là một trong bốn tên đạo tặc mà Phong Phi Vân mang theo lần này.

Gia hỏa này mặc một cái khố lớn, lưng quấn một sợi dây thừngto như cánh tay, trên bả vai khoác một cái áo dài trắng khiến cho cánhtay ngăm đen mà vững chắc càng nổi bật.

Cánh tay kia quả thực so sánhPhong Phi Vân thì to gấp ba.Vóc người quả là hợp với tên hắn, tuyệt đối là Mãnh Nam, mọi nơi toànthân đều là từng khối từng khối cơ bắp to như bàn tay lớn.

Chỉ cần hắntrừng hai mắt là có thể hù dọa đám trẻ con khóc mếu.Đúng là tiêu chuẩn của kẻ xấu !Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc đồng thời ngừng bước chân, quay đầunhìn lại.

Từ đường chân trời bụi mù cuồn cuộn, có hơn mười con Kỳ Ngưuđang chạy tới, mỗi một con Kỳ Ngưu đều cao vài thước, thân hình so sánhvoi lớn đều phải khổng lồ hơn, trên người mọc đầy lân phiến.Đây là Kỳ Ngưu đích thực, mà không phải Kỳ Ngưu do kình khí đánh ra.Một đội chiến tướng người mặc chiến giáp, cầm trong tay trường mâu cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu đang chạy như bay mà đến.Không ngờ lấy Kỳ Ngưu làm tọa kỵ, đây chính là thú vật của chiến tranh,không có tu vi Tiên Căn đỉnh cao thì căn bản không thể khống chế đượcbọn chúng.

Hiển nhiên đội chiến tướng này có lai lịch phi phàm, sứcchiến đấu vô cùng kinh người.- Đó là lá cờ đại kỳ của Thần Vũ Quân, đây chính là người của kị binh Kỳ Ngưu Chiến, là tinh nhuệ của Thần Vũ đoàn.Lưu Thân Sinh sờ sờ chòm râu dê dưới cằm mà nói.Lưu Thân Sinh cũng là một trong bốn tên đạo tặc, cũng là kẻ duy nhấtđược coi như một người nhã nhặn.

Hắn khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặctrường bào màu xanh có ghim một cái đuôi lớn, chân đi dép cỏ.-------Chương 206: Kị binh Kỳ Ngưu ChiếnĐương nhiên cái gọi là nhã nhặn, cũng vẻn vẹn chỉ là do Vu Cửu và VươngMãnh đối lập nhau.

Dù sao những kẻ vì uống Hoa Tửu mà không tiếc sứcgiết người thì có thể nhã nhặn vào chỗ nào ?Thần Vũ Quân ở Phong Hỏa Liên Thành cũng không phải Thần Vũ Quân đíchthực của Thần Tấn Vương Triều, vẻn vẹn chỉ là quân đội do tu tiên giả ởmột mảnh xứ sở này tự mình gây dựng.Phong Hỏa Liên Thành nằm ở chốn biên ải Nam Man hiểm yếu, ở vào chỗ giáp giới giữa ba nước Thần Tấn Vương Triều, Bà La Quốc, Đại Thực Quốc.

Nơinày thuộc về việc vùng đất không ai quản lí, cường giả tụ tập, hung nhân hoành hành, ma đầu cũng có vài tên.

Quy củ nơi này chính là cá lớn nuốt cá bé, tác dụng mà Thần Vũ Quân có thể phát huy kỳ thật cũng khá cóhạn.- Kị binh Kỳ Ngưu Chiến tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba mươi người,chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Nơi này hẳn đã là một nửa trong đó.Lưu Thân Sinh nói.Phong Phi Vân nhìn chăm chú kia hơn mười con Kỳ Ngưu khổng lồ kia, trong lòng thấy rất động tâm.

Đây chính là một cỗ chiến lực cường đại, xungphong liều chết đằng trước đủ để đánh tan quân đội cả vạn người.- Nếu như có thể mang được ba mươi con Kỳ Ngưu của kị binh Kỳ Ngưu Chiến về cho Hoàng Phong Lĩnh, vậy thì liền làm bá chủ.Phong Phi Vân nói.Bốn tên đạo tặc đều không phải thiện nam tín nữ gì, đang nhìn chằm chằmvào một đội quân sĩ Kỳ Ngưu chạy như bay tới, đồng thời lộ ra nụ cườigian.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một đội quân sĩ Kỳ Ngưu làm bốc lên tảng lớn đất cát, lao nhanh quatrước mặt năm người Phong Phi Vân khiến cho năm người bị bụi bám đầyngười.

Cả một mũi bị đất cát bịt kín, nên đều là lớn tiếng chửi bậy.Tiếng chửi mắng của bọn họ vẫn còn chưa hề dừng lại, thì đám quân sĩ KỳNgưu vốn đã lao nhanh qua lại quay trở về, dừng ở trước mặt năm người.Hơn mười ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú năm gia hỏa ănmặc rách rưới này.La Lâm cưỡi cao cao trên lưng Kỳ Ngưu, nhìn chăm chú năm kẻ vóc ngườihình thù kỳ quái trước mắt này.Một người lưng đeo đại thiết đao, một tên để trần cánh tay đen trũi, một kẻ có lẽ lưng còng.

Chỉ có người thiếuniên kia đứng ở phía trước coi như bình thường, vóc người cũng vẫn còndễ coi hơn một chút.

Chỉ là lại để trần hai bàn chân, tóc cũng lộn xộnrói bù, vẫn còn dính đầy tro bụi.Đám người này dẫu nhìn thế nào cũng không bình thường, rất giống dân chạy nạn, càng như là nô lệ của nô lệ doanh.La Lâm lộ ra vẻ khinh thường.

Hắn sờ sờ thanh trường mâu trắng toát trong tay, mà hỏi với giọng cao ngạo: - Các ngươi nhìn thấy một Đại hòa thượng và một thiếu nữ xinh đẹp đi qua đây không ?Năm người đồng thời lắc đầu.La Lâm nhíu mày, sau đó ánh mắt lạnh như băng liếc mắt quét về phía năm người, lại nói: - Đại hòa thượng kia chính là một hung tăng giết người không chớp mắt.Nếu như ta biết các ngươi dám cố ý giấu diếm không báo, như vậy trênthành lâu Phong Hỏa Liên Thành sẽ có thêm vài cỗ thi thể.Trong lòng La Lâm giờ phút này là khá tức giận.

Vào nửa canh giờ trước,hắn vốn mang theo chiến tướng kị binh Kỳ Ngưu Chiến đang đi tuần trachung quanh, trên đường lại gặp một Đại hòa thượng. trên người nhằngnhịt hình xăm, trong tay ôm vò rượu.Nào có hòa thượng ở giữa ngực có hình xăm Thanh Long Bạch Hổ?Nào có hòa thượng há to miệng uống rượu?La Lâm ngay tức thì liền phán đoán đây là một ác tăng, khẳng định lại là chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né kẻ thù.Điều làm cho không người nào có thể chấp nhận nhất chính là, bên cạnhmột ác tăng như vậy vẫn còn một thiếu nữ xinh đẹp giống như tiên nữ đitheo.

Thiếu nữ này cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, so sánh tấtcả nữ nhân mà La Lâm trước kia đã gặp thì đều đẹp hơn.Đâu có lý như vậy, ác tăng không chỉ có uống rượu ăn thịt, lại còn dámlàm kẻ buôn lậu người.

Nhìn thấy vẻ khổ sở trên mặt thiếu nữ kia, La Lâm lập tức liền nảy sinh tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân.Hắc hắc, ở xứ sở Phong Hỏa Liên Thành này, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì chính là nhất định sẽ lấy thân báo đáp.Nếu như có thể có được tiểu mỹ nhân khuynh thành như thế, vậy thì quảthực quá sung sướng.

Làm sao La Lâm vẫn còn nhẫn nhịn được.Hắn mang theo chiến mâu liền xông tới, cũng không buồn hỏi rõ tình huống, chỉ nói câu nhắc tới quang minh chính đại được một lần, tiếp theo một mâu đâm rangoài, quyết phải đâm ác tăng kia ra một cái lỗ thủng lớn.Nhưng mà Đại hòa thượng kia không phải dễ chọc, một cước liền đá La Lâm bay đi ra ngoài, rơi xuống hố phân bên cạnh.Đến khi đám tướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến lôi được hắn lên bờ, thì Đạihòa thượng và thiếu nữ kia đã sớm không thấy tăm hơi bóng dáng.

La đạiđội trưởng tức đến nổ phổi, sau khi tẩy trừ qua loa trên người một hồiliền mang theo người truy đuổi, vì vậy nên có một màn hiện tại này.- Thật thối a!

Mẹ đứa nào dẫm phải cứt chó ?Vu Cửu khịt mũi ngửi ngửi, sau đó hét to một tiếng.- Trừng mắt nhìn Lão Tử cái giè, ta cũng không có đạp phải cứt chó!Vương Mãnh cũng là ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía La Lâm hiên ngang oai hùng mà bật thốt lên: - Quân Gia, không phải ngươi rơi xuống hố phân chứ?

Sao trên người thối như vậy ?Sắc mặt La Lâm rất là khó coi, trong lổ mũi hung hăng phì ra một hơi, mà trầm giọng: - Ngươi muốn tìm cái chết?La Lâm này chính là đội trưởng một đội kị binh Kỳ Ngưu Chiến, tu vi bảnthân đã đạt tới Thần Cơ sơ kỳ.

Ở nơi Hỗn Loạn Chi Địa này, coi như giếtvài người thì cũng không ai lại dám nói một chữ không.Hắn hiện tại ghét nhất người nào nhắc tới hai chữhố phân.Phong Phi Vân cười nói: - Quân Gia, ngươi không phảithật sự rơi vào trong hố phân chứ ?La Lâm lần này là thật sự tức sùi bọt mép, lấy trường thương đập mộtnhịp vào mông Kỳ Ngưu.

Con Kỳ Ngưu khổng lồ giống như quả núi nhỏ nàyliền xông tới.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Mấy chân to như cái cột đạp xuống làm cho mặt đất rung động, Kỳ Ngưuhùng hổ xông tới, gót sắt nện điên cuồng dữ dội như muốn dẫm Phong PhiVân thành thịt vụn.Phong Phi Vân tự nhiên là không sợ chút nào.

Hắn trực tiếp đứng thếtrung bình tấn, bàn tay chủ động vươn đi ra ngoài bắt được một bắp đùiKỳ Ngưu.

Một tay kia đặt tại vị trí bụng Kỳ ngưu rồi cùng phát lực, trực tiếp nâng cả con Kỳ Ngưu lên.Cánh tay quăng một cái, liền trực tiếp ném bay cả Kỳ Ngưu cùng La Lâm đi ra ngoài.- Rầm!Kỳ Ngưu rơi ở trên mặt đất phát ra tiếng kêu thê thảm !La Lâm không hổ là tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ, dưới chân sinh ra một mảnh mây mù xanh để nâng thân hình, sau đó phản xạ mãnh liệt trở về.

Trườngmâu hoàn toàn phát lực, đâm ra từng đạo điện mang.- Đúng là ta đã xem thường mấy người các ngươi, nếm một mâu của ta thử xem!Phong Phi Vân vẫn còn không kịp ra tay, Vương Mãnh đã xông ra ngoàitrước một bước sát.

Hắn huy động cánh tay vững chắc, trực tiếp đánh baychiến mâu trong tay La Lâm.

Sau đó nện một thiết quyền đánh nát áo giáptrên người hắn.- Lão Tử nhìn ngươi không vừa mắt đã lâu rồi!-------Chương 207: Phong hỏa liên thành (1)Vương Mãnh điên cuồng quơquyền, La Lâm muốn lấy Cương Khí hộ thân, nhưng mà trong nháy mắt lại bị đánh tan.

Coi như gương mặt khôi ngô tuấn tú bị đánh thành đầu heo, hàm răng trong miệng rơi vãi đầy đất.- Lớn mật, lại dám đánh đội trưởng của chúng ta.

Đó chính là con đẻ của Môn Chủ Tam Huyền Môn.Một đám quân sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến bắt đầu xông tới, chúng vênh váohò hét, khí thế ngút trời.

Mỗi người trong bọn họ đều vung tay ném ramột cái Ngọc Phù to bằng bàn tay, mặt trên có linh quang chớp chớp, kéodài tỏa ra vô số hoa văn trận pháp.Bọn họ liên thủ bày trận, đồng thời xuất kích.Vương Mãnh cảm giác được áp lực, trên da tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cơ bắptrên người hoàn toàn nổi bật lên, khiến cho cái áo dài trắng căng phồngđều thiếu chút nữa sắp sửa bục ra.

Một hoàng quyền thật lớn nện ầm ầm đi ra ngoài, nó ngưng tụ lực lượng đôi công cùng mười bốn chiếc Ngọc phù.- Rầm!Một đạo chấn khí vàng chói đẩy ra, làm cho một tầng bùn đất trên thảonguyên hoang dã đều bị đánh bay.

Trong vòng hơn mười trượng chung quanhđều biến thành hoang vu.Mười bốn con Kỳ Ngưu đột nhiên lui về phía sau ba bước, mười bốn vị chiến tướng thiếu chút nữa bị đánh bay từ trên lưng Kỳ Ngưu.Phong Phi Vân ngây người ra - Trời ạ, sức lực tên Vương Mãnh này cũng quá lớn, không ngờ thiếu chútnữa đánh bay mười bốn Kỳ Ngưu.

Gia hỏa này là dã thú biến hình sao?Phong Phi Vân hiện nay đạt tới tu vi Tiên Căn đỉnh cao, hơn nữa có khảnăng nhảy vượt hai tiểu cảnh giới mà chiến đấu.

Nhưng mà lực lượng cũngtuyệt đối không đạt được sự biến thái như thế, trừ phi dùng tới Miểu Quỷ Ban Chỉ, hoặc có thể đạt được lực lượng càng mạnh hơn.- Má ơi!

Lần này chơi đùa lớn, lại đắc tội Thần Vũ Quân, còn phải chịu tội với Tam Huyền Môn.Vương Mãnh kêu một tiếng quái quỉ.Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc liếc mắt nhìn nhau, cũng là hoảng sợhét to một tiếng, sau đó liền trực tiếp bỏ trốn.

Chỉ còn lại có một đámtướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến hai mặt nhìn nhau, bọn này rốt cuộc làmột đám người nào a.

Rõ ràng mọi người đều là những người sức lực mãnhliệt, vì sao lại lựa chọn trực tiếp bỏ chạy, chẳng lẽ thật sự sợ hãiThần Vũ Quân và Tam Huyền Môn trả thù?Thảm nhất chính là La Lâm.

Vừa mới bị người ta đá vào hố phân, hiện tạilại bị người khác điên cuồng tẩn một trận, đánh cho thành đầu heo.Sau khi được người khác đỡ lên, hắn phẫn nộ rít gào: - Quay về Phong Hỏa Liên Thành, ta muốn phụ thân nện cho đám chó con này thành thịt vụn.

Ta muốn báo với Thành Chủ, điều động mười chiến tướngđại Thần Cơ đỉnh cao vây giết bọn hắn.

Đúng rồi, còn có Đại hòa thượngvà......tiểu mỹ nhân kia...

Ai u!

Đau quá!- Lần này chúng ta là đến Phong Hỏa Liên Thành thu mua Linh Thạch.

Những nơi có nhiều Linh Thạch nhất tổng cộng có ba nhà.Một nhà là Tam HuyềnMôn, một nhà là Ngân Câu Phường, một nhà là phủ Thành Chủ.

Mọi người nói đến nhà ai thu mua thì tốt hơn?Lưu Thân Sinh là tay già đời, đối với mọi thứ ở Phong Hỏa Liên Thành đều khá là quen biết.- Ngân Câu Phường chính là sản nghiệp của gia tộc Ngân Câu, nhất định là có cường giả siêu cấp tọa trấn.

Có trêu vào ai cũng không thể chọc đếnNgân Câu Phường a!Vương Mãnh mặc dù nhìn như lỗ mãng, nhưng mà biết người nào có thể động vào, người nào không thể trêu chọc.Lưu Thân Sinh nói: - Thành Chủ của Phong Hỏa Liên Thành cũng là một nhân vật mạnh mẽ.

Cóthể xưng hùng tại một nơi hỗn loạn như thế, tuyệt đối không phải làngười dễ chọc.

Chỉ cần là mười vị thần tướng dưới trướng thì ai nấy đềucó thần thông phi phàm, đủ sức trấn áp thập phương.Vẫn còn chưa hề tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, mấy người lại bắt đầu bàn bạc.Phong Phi Vân nói: - Vậy thì liền chỉ còn lại có một nhà Tam Huyền Môn, thử nói Tam Huyền Môn rốt cuộc là có lai lịch gì?Vu Cửu, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều lắc đầu, chỉ có người nhã nhặn Lưu Thân Sinh này thì biết rõ hơn nên nói: - Nói đến Tam Huyền Môn, liền không thể không nói đến bá chủ quận Thần Hổ Kỷ gia.Phủ Nam Thái tổng cộng có hai mươi sáu quận, từng quận đều những vùng xứ sở mênh mông, tài nguyên hậu hĩnh, tiên môn san sát, rộng chừng như một Châu Á vậy.

Kỷ gia có thể độc bá một quận, xưng hùng phía nam, tự nhiên là nội tình thâm hậu, dưới trướng có vô số tiên môn loại nhỏ phụ trợ,được gia tộc bọn họ che chở.Mà Phong Hỏa Liên Thành nằm vào chỗ cực nam quận Thần Hổ, cả một vùngmấy ngàn dặm chung quanh nó đều là xứ sở bị vùng đất chết chóc biên ảibao trùm.Đúng là bởi vì vị trí địa lý có tính đặc thù của Phong Hỏa Liên Thành,nơi này tụ tập cường giả tu tiên rất nhiều.

Một số thế lực ngầm hắc ámcó thể sánh với một đại hình tiên môn cỡ lớn.- Tam Huyền Môn cũng thuộc về một đại hình tiên môn cỡ lớn.

Trong mônphái số tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ đạt hơn ba mươi tám người, trongđó Tam Huyền Môn chủ đã bái lạy làm môn hạ đệ Tam trưởng lão của Kỷ gia, chính là đại đệ tử của đệ Tam trưởng lão.

Có thể nói Tam Huyền Môn coinhư là tiên môn phò tá dưới trướng Kỷ gia.Lưu Thân Sinh nói.Xem ra Tam Huyền Môn này cũng không phải chỗ dễ chọc.

Tu tiên giả cảnhgiới Thần Cơ lại đạt tới hơn ba mươi tám người, đây chính là tương đương với ba mươi tám vị trưởng lão, tuyệt đối xứng là đại hình tiên môn cỡlớn.Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát, rồi cười nói: - Ta nghĩ rằng có một ý kiến hay, có thể thử một lần.- Đại Ngưu, chúng ta đều nghe lời ngươi.Vương Mãnh lên tiếng.Phong Phi Vân nói: - Tiểu tử vừa rồi kia không phải là con trai của Môn chủ Tam Huyền Mônsao.

Sau khi bị chúng ta nện cho một trận, khẳng định sẽ đi tìm Lão Tửcủa hắn đến đây báo thù.

Sao chúng ta không đến xuất một chiêu giươngđông kích tây?Vu Cửu và Vương Mãnh đều là nghe mà không hiểu ra sao, chỉ có trong mắtLưu Thân Sinh lóe lên một tia sáng, khóe miệng xuất hiện một vòng cung.Hắn vỗ tay một cái rồi nói: - Chủ ý này không tệ, nhưng mà... chờ uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu) rồi hãy nói sau.- Rất đúng, rất đúng, đi dạo thanh lâu mới là chính sự.

Còn thu mua Linh Thạch thì cứ từ từ đi từng bước, từ từ đi từng bước.- Cứ phải đủ ba ngày đã, một ngày cũng không thể thiếu.

Mỹ nhân ở TuyệtSắc Lâu có hơn tám trăm, mọi người đều là vưu vật mê chết người.

Đặcbiệt mấy nàng thẻ bài treo ở phía trước nhất kia thì càng là tiên nữ hạphàm....Bốn tên đạo tặc cười dâm đãng liên tục, chuyện thu mua Linh Thạch đềuquẳng lên chín tầng mây, trong lòng chỉ còn lại có uống Hoa Tửu, đi dạothanh lâu.

Phong Phi Vân lại không dễ dàng như vậy.

Lần này đến PhongHỏa Liên Thành, trọng trách trên vai hắn so với bốn tên đạo tặc này thìlớn hơn nhiều lắm, nên cũng không thể thư giãn chút nào.Phong Hỏa Liên Thành không hổ là tòa thành lớn ở vùng biên ải hoangvắng, tường thành so sánh các tòa Cổ Thành khác đều phải cao hơn gấpđôi, lấy những tảng đá nặng vạn cân mà xây.-------Chương 208: Phong hỏa liên thành (2)Có một số nơi rõ ràng có khả năng nhìn thấy có dấu vết khắc lục trận pháp.

Trên đỉnh tường thành cótháp nhô ra để bắn tên, đài phóng lửa, đài trận pháp.

Lúc nào cũng cóThần Vũ Quân cưỡi Man Thú tuần tra trên đỉnh tường thành.Nơi này tùy thời đều có thể phát sinh chiến tranh, đã từng bị hủy hơnmười lần.

Nhưng mà sau đó ở đây lại dựng nên thành trì mới, lần sau sovới lần trước huy hoàng to lớn hơn.Đây chính là lợi ích của vị trí địa lý đặc thù.Tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, có khả năng nhìn thấy rất nhiều hình thùkỳ quái của kiến trúc nước khác.

Có tòa phủ đệ tường đỏ ngói xanh máicong, có cung điện phật gia xây bằng đá trắng, có kiến trúc sâu thẳm làtừ những cây gỗ cổ xưa....v..v....Trên con phố cổ rộng trăm mét, ngựa xe như nước, náo nhiệt phi phàm.Người đến từ quốc gia và xứ sở khác nhau hội tụ ở chỗ này.

Có mỹ nhântóc vàng mắt xanh xinh đẹp lưng đeo một cây cung quí đi qua bên người,làm nửa con phố đều thoang thoảng mùi thơm trên người nàng.

Lại có bốnngười nô lệ Cổ Cương cao ba thước đang kéo xe Nha Xa màu vàng đi lộccộc.

Còn có tu tiên giả trên đầu quấn vải trắng, trên người khoác áo bào trắng, phảng phất như một xác ướp đang nghênh ngang đi trên đường cái.- A...

Cứu mạng a!

Cứu mạng a!Năm, ba nam nhân đang truy theo một thiếu nữ yêu kiều.

Chúng phát ranhững tiếng cười dâm đãng, dồn thiếu nữ kia vào trong một cái ngõ cụt.Bọn họ đè thiếu nữ vào sát vách tường, rồi ngay giữa ban ngày ban mặt mà lần lượt cởi ra từng món y phục trên người nàng.Mọi người đi đường đều là lạnh lùng nhìn, tựa hồ đều đã thấy mãi thànhthói quen.

Bất kể thiếu nữ yêu kiều kia kêu cứu và khóc lóc như thế nào, nhưng không có bất cứ người nào tiến lên đưa tay ra cứu giúp.- Không nên...

Cứu ta...

A...Nàng áng chừng cũng không đến mười sáu tuổi, khóc đến cực kì thê lương.Phong Phi Vân có hơi nhíu mày, mặc dù đã sớm biết rõ Phong Hỏa LiênThành chính là một địa phương hắc ám mà hỗn loạn, cường giả có khả năngtùy ý ức hiếp người yếu, nhưng mà lại thật không ngờ dĩ nhiên ô uế đếnmức độ này.Lưu Thân Sinh đè cánh tay Phong Phi Vân xuống mà nói: - Đại Ngưu, đừng xúc động, tại Phong Hỏa Liên Thành không ai là thiện nam tín nữ, làm người tốt chỉ biết sẽ chết nhanh hơn.- Ý của ngươi là...

Thấy chết mà không cứu?Phong Phi Vân tự nhiên có điểm mấu chốt đạo đức của mình.Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp: - Những người có thể sống được tại Phong Hỏa Liên Thành, thì làm sao cần phải ngươi cứu?Hắn vừa dứt lời, từ trong ngõ cụt kia liền truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết!Chỉ thấy mấy người nam nhân vừa rồi vẫn còn định cưỡng bức thiếu nữ kia, giờ phút này đều đã nằm ở trong vũng máu.

Mà thiếu nữ vốn mềm mại màthống khổ thì đang xốc lại áo la sam rách nát, lạnh nhạt hầm hừ mộttiếng.

Nàng lau khô huyết dịch trên cánh tay, sau đó ngồi xổm thân thểmềm mại uyển chuyển xuống, lấy đi túi tiền trong ngực mấy nam nhân nàyvà lẫn cả binh khí tùy thân.Nhìn thấy một màn này mà Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm!Thiếu nữ kia nâng nâng áng chừng túi tiền, ôm vài món binh khí đi ra từbên trong.

Đôi mắt lạnh lùng trợn lên liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đóliền nghênh ngang đi.Chỉ để lại trong ngõ nhỏ mấy cỗ thi thể đẫm máu đã bị lạnh như băng.- Quả nhiên, nơi này đích xác không có thiện nam tín nữ.Phong Phi Vân lúc trước cũng đã từng chịu thiệt trong tay nữ nhân, hiện tại lại lần nữa có thêm một bài học.Phong Hỏa Liên Thành cho tới bây giờ cũng không có bình yên, vẻn vẹn chỉ là đi một đoạn đường này mà Phong Phi Vân liền thấy xảy ra bốn năm vụgiết người.

Nơi này quả thực không phải một địa phương tốt, nếu nhưkhông có thực lực, căn bản vô phương sinh tồn.

Cho dù có thực lực, nếunhư không đủ thông minh, cũng tuyệt đối không sống lâu.- Bán kỳ trân dị bảo, Linh Thảo cổ xưa, Linh Khí Thượng Cổ, tranh chữdanh gia, Linh Thạch tuyệt phẩm.

Chỉ cần năm đồng tiền liền tùy tiệnchọn, tùy tiện tuyển!

Năm đồng tiền mua như nhau, tuyệt đối có vật siêugiá trị, tuyệt đối không lừa bịp, bán sang tay, kiếm chút tiền.Đi tới đầu một con đường, nơi này càng hỗn loạn hơn.

Hai bên con đường,khắp nơi đều bày hàng trên vỉa hè.

Có người trực tiếp trải một cái chiếu trên mặt đất, trên đó bày một số đồ vật kì dị cổ quái.Có rất nhiều người đang vây quanh ở chỗ này, ai nấy đều đang chọn lựa hàng hàng bày trên quầy.- Đại ca, ngươi thực sự thật tinh mắt, đây chính là một viên Ngũ PhẩmLinh Đan, chính là do quốc sư đương triều tự tay luyện chế, tổng cộngluyện ba mươi năm mới hình thành.

Ta tốn công phu rất lớn mới cầm đượctrong tay.

Ta xem đại ca ngươi cũng là người tuấn tú lịch sự, thuận tiện bán rẻ cho ngươi, tám mươi đồng tiền thế nào?

Được rồi!

Được rồi!

Đạica ngươi coi như là khách quen, năm mươi đồng tiền đi!

Không thể bớt hơn được, thế này đã là giá nhảy lầu rồi.

Ôi trời!

Đại ca, ngươi đừng đi.Có khả năng xem thử thứ khác, ta đây còn có Linh Khí Thượng Cổ Bổ ThiênThần Lô (vá trời thần lô), bút tích thực của danh họa Tiên Đan ThanhTử...- Ngày cuối cùng, ngày cuối cùng, ngày mai bần đạo sẽ đi du ngoạn Bà LaQuốc.

Hôm nay thổ huyết bán đại phá giá, lấy ra vài món kỳ bảo quí giátrên người thuộc loại hiếm có trên đời để bán rẻ cho mọi người.

LinhThạch, linh đan, Linh Thảo, thấp nhất giá từ ba đồng tiền, quá hạn không chờ, mất không hề trở lại nữa....Phong Phi Vân đi ngang qua đoạn phố lớn này, cứ là lắc đầu liên tục.Những người này thật sự nói khoác rất quá đáng.

Linh Khí chính là ThầnBinh đỉnh cao.

Mặc dù là Linh Khí cấp độ, phẩm chất thấp nhất thì đều có giá trị vượt qua mười tòa Cổ Thành.

Mấy chục đồng tiền đâu có thể nàomua được.

Linh dược và linh đan có giá trị cũng khá xa xỉ, cơ hồ đềuphải bắt đầu từ trăm vạn kim tệ.Mặc dù rất nhiều người cũng biết những người này đang lừa tiền, nhưng mà vẫn có rất nhiều người đang chọn lựa hàng trên vỉa hè, hy vọng có thểbắt được vận may, chọn lựa được báu vật đích thực.Phong Phi Vân cũng tỏ ra lòng hiếu kỳ, trong đôi mắt sinh ra hai luồngHỏa Diễm.

Hắn thi triển ra thần thông Phượng Hoàng Thiên Nhãn để liếcnhìn những quầy hàng này.

Vừa mới nhìn hắn liền thất vọng, quả nhiên đều là những đồ không ra gì, căn bản không có một kiện báu vật đích thực.Hơ!Ánh mắt Phong Phi Vân đột nhiên dừng lại, rơi tại một quầy hàng trên vỉa hè trong đó.- Đại Ngưu, đừng xem, loại địa phương này căn bản không có thứ gì hay.Nếu như thật sự muốn mua báu vật hiếm có trên đời, cứ phải đi Ngân CâuPhường.

Ngân Câu Phường mới là nơi kỳ bảo cả Thần Tấn Vương Triều tụtập.- Nói cũng đúng, nói cũng đúng, Ngân Câu Phường tuyệt đối là thế lựcnhiều tiền nhất thiên hạ, giàu nứt đố đổ vách a!

Chỉ tiếc sau lưng lãobản của nó là gia tộc Ngân Câu, nên cũng không ai dám có ý đồ gì.- Hắc hắc!

Nếu như có thể ôm được thiên kim đại tiểu thư gia tộc Ngân Câu vào trong tay, vậy liền cả đời cũng không còn sầu lo.-------Chương 209: Ông lão cụt tay (1)Phong Phi Vân liếc mắt nhìn mấy đạo tặc này, bất đắc dĩ lắc đầu mà nói: - Trong thiên hạ sợ là không ai có thể ôm được nàng vào trong tay.

Đây chính là một con Độc Hạt Tử ( bọ cạp), sẽ cắn chết người.Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân đã đi tới cửa hàng vỉa hè mà vừa rồi hắn đã chú ý.Nơi này mặc dù tựa như một quầy tạp hoá, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn cóngười có thể kiếm được báu vật Thượng Cổ đích thực.

Chuyện như vậy đãtừng phát sinh, đã có người bỏ ra năm đồng tiền mua được một gốc cây TêLong Linh Thảo đích thực.

Còn có người mua được tàn phiến Linh Khí từthuở xa xưa, thậm chí còn có người mua được một mảnh long lân đích thực.Chuyện như vậy mặc dù xác suất cực thấp, nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh.Cái quầy hàng vỉa hè này bày ra ở đầu con đường dưới gốc cây hòe lớn.

Nó trải ra một miếng vải đen nhiều nếp nhăn, trên đó rải mấy chục món vậtkhác nhau.

Có đỉnh to đá nhỏ, dụng cụ bằng sắt hình thù kỳ lạ, dược thảo khô héo,.v..v..., thật sự là bình thường.

Trông không có gì khác thường so với các quầy hàng vỉa hè khác.Người mở hàng trên vỉa hè chính là một Độc Tí lão nhân ( một tay), chỉ có một tay trái, trong ống tay phải là trống rỗng.Vốn lão ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên Thạch Đôn ( đôn đá), sau khi nhìnthấy đám người Phong Phi Vân đi tới thì nét buồn ngủ trên mặt biến mấttoàn bộ.

Tức thì lão mở mắt, chủ động thét to: - Tiểu huynh đệ, muốn mua đồ gì?

Chỗ này của ta chính là mọi thứ cũngcó.

Ngươi nhìn chiếc thạch đỉnh ( đỉnh bằng đá) này chính là đào từ chỗsâu trong lòng đất, trải qua nhân sĩ chuyên nghiệp xem xét thì chính làcủa quý hơn một vạn năm trước, có thể trấn áp sông lớn, cố định Thầnhải.- Ngoài ra còn có một món binh khí cổ này.Ông lão cụt một tay nhặt lên một cái món binh khí Thanh Đồng hình móccâu từ trên quầy hàng vỉa hè, quơ quơ trước mắt Phong Phi Vân mà nói: - Ngươi không nên nhìn thấy nó giản dị không có trang trí, không dínhchút linh tính nào.

Trên thực tế nó chính là có lai lịch lớn.

Chính làThần Binh của một vị Cự Kình ở Hoàng Sa đã từng xưng hùng thiên hạ dùngqua.

Một khi dính vào máu người thì sẽ bộc phát ra thần uy tối cao, hủythiên diệt địa đều ở trong một câu nói.Ông lão cụt một tay nói năng sinh động như thật, giảng giải cho PhongPhi Vân lai lịch của những thần bảo này, về năng lực phi phàm của thầnbảo mà nước miếng văng tứ tung.

Hiển nhiên những lời này lão đã nói quakhông biết bao nhiêu lần, rất là trôi chảy.Lão liên tiếp giảng giải như thế, đích xác nhận được hiệu quả.

Rất nhiều người đều vây quanh lại đây, đều muốn biết được những dị bảo trongtruyền thuyết này.

Những người này đều là tu tiên giả có linh khí trongngười, trong đó còn không ít cường giả cảnh giới Tiên Căn.

Bọn họ chỉtrỏ đối với những cổ bảo này mà sôi nổi bàn luận ồn ào.- Chiếc thạch đỉnh kia rất không bình thường, ngươi nhìn trên bề mặtđiêu khắc con thú giống như Chu Tước, nhưng mà lại mọc ra bốn cánh dài,mỗi một đường hoa văn đều mang theo nhịp điệu kỳ dị, đích xác cực kì phi phàm.

Rất có thể chính là một cái Thần Đỉnh trong truyền thuyết.- Nói không chừng nó là món hàng thật !Có người bị lời nói làm động tâm, một người trẻ tuổi mặc màu đạo bào xanh bắt đầu hỏi giá:- Lão bản, thạch đỉnh này bao nhiêu tiền?Con ngươi của Độc Tí lão nhân chuyển động, thấy những người này ai nấyđều lộ ra ánh mắt hừng hực, vì vậy vội vàng nâng giá lên.

Lão vươn bađầu ngón tay, miệng nói: - Thần bảo như thế, giá cả tự nhiên phải đắt.

Ba mươi vạn đồng tiền, thiếu một đồng đều là không bán.Sau khi mức giá này được nêu ra, mọi người ồ lên!Nơi này tất nhiên đều bán đủ loại hàng.

Giá cả của chúng cũng có thứ chỉ mấy đồng tiền đến loại mấy trăm đồng tiền.

Nay Độc Tí lão nhân thậtđúng là dám hô giá, trực tiếp hô lên giá cao đến ba mươi vạn đồng tiền.Đây là cướp giựt a!Ba mươi vạn đồng tiền cũng tương đương với ba mươi mai kim tệ.

Đối vớiđệ tử loại gia tộc đỉnh cao như Phong gia mà nói, ba mươi mai kim tệcũng không coi là giá cao gì.

Nhưng mà đối với những đệ tử tiên môn loại nhỏ và gia tộc loại nhỏ mà nói, ba mươi mai kim tệ kia đã xem như giátrên trời.Thế giới này thì chênh lệch giàu nghèo chính là rất lớn, người ở địa vịcao có khả năng vung tiền như rác, mà người ở địa vị thấp có lẽ vẫn cònphải liều mạng chỉ vì một đồng tiền.Người trẻ tuổi mặc đạo bào kia có hơi nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu do dự.- Ba mươi vạn đồng tiền, ta mua!Có người ra giá.Phong Phi Vân đứng ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm.

Ánh mắt không nhìn chăm chú vào thạch đỉnh kia, ngược lại hắn chỉ nhìn Độc Tí lãonhân.

Lão gia hỏa này trong mắt tràn đầy vui vẻ, từ đầu đến cuối đềuchăm chú nhìn người trẻ tuổi thân mặc đạo bào kia.Người trẻ tuổi thân mặc đạo bào cuối cùng vẫn còn quyết định đánh cuộcmột chuyến, hắn lôi ra tất cả tích góp trên người rồi ném cho Độc Tí lão nhân kia mà nói: - Ta xuất bốn mươi vạn đồng tiền, chiếc thạch đỉnh này thuộc về ta.Bốn mươi mai kim tệ đã được xuất ra!- Ai trả giá cao thì được, vốn nên như thế, vốn nên như thế!Độc Tí lão nhân cười đến ánh mắt đều híp lại thành một khe.

Lão vừa cất bốn mươi mai kim tệ kia vào trong lòng, sau đó đẩy thạch đỉnh đến trước mặt thiếu niên mặc đạo bào, thật giống như sợ hắn sẽ đổi ý.- Tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng!Độc Tí lão nhân nói.- Nói thừa nhiều như vậy để làm chi!

Nếu ta dám mua, liền tự nhiên sẽ không đổi ý.Trong mắt thiếu niên mặc đạo bào lộ ra ánh sáng thèm khát, hắn kích động nâng thạch đỉnh ở trong tay, hai mắt sáng ngời, cẩn thận ngắm nghíathật kĩ, thật giống như đang nhìn một kiện thần bảo vô giá.Khóe miệng Vương Mãnh lộ ra một nụ cười gian ác, cánh tay vững chắc lenlén đụng phải thiếu niên mặc đạo bào kia một cái, lập tức đụng phảitrọng tâm không yên của hắn, làm cho thạch đỉnh trong tay trực tiếp rơi ở trên mặt đất.- Choang!Chiếc thạch đỉnh này rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy, bên trong vẫn còn bắn toé ra rất nhiều vôi.Mọi người đều là phá lên cười!- Ha ha!

Rơi tốt, rơi một cái liền đã biết rõ là hàng giả!- Bỏ ra bốn mươi vạn đồng tiền không ngờ mua một món hàng giả, vị tiểu ca thật sự là thẳng thắn!...Đám người này đều là những kẻ e sợ thiên hạ không loạn, cười đến nỗi sắc mặt thiếu niên mặc đạo bào kia xanh mét, ý định giết người lộ ra.

Haitay hắn đều tạo thành quyền, hung hăng nhìn về hướng Độc Tí lão nhân.Lão gia hỏa này thật sự rất đáng ngờ, bốn mươi vạn đồng tiền này chínhlà toàn bộ tích góp trên người hắn.Ông lão cụt một tay vội vàng cầm túi quần áo thu dọn đồ, miệng nói: - Ta đã nói qua, tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng, tiểu ca ngươi chính là đồng ý rồi.-------Chương 210: Ông lão cụt tay (2)Trong lòng thiếu niên mặc đạo bào mặc dù tràn đầy lửa giận, nhưng mà hiện tại có mặt nhiều người như vậy, hắn đúng là không tiện động thủ.

Chỉ là liếc mắt nhìn thật sâu Độc Tí lão nhân kia, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi tất cả mọi người đi hết, thì sẽ lại tới trừng trị ngươi.Trong lúc tất cả mọi người ở đây vẫn còn cười to liên tục, Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống nhặt đồ đang được bày trên mặt đất rồi bắt đầu lật tới lật lui.- Đại Ngưu, những lời lão gia hỏa này đã tuyên bố chỉ là một trò lừa bịp.

Những thứ kia có lẽ không nên nhìn thì tốt hơn.Lưu Thân Sinh lên tiếng nhắc nhở.Vốn những người đứng vây xem này đều tính toán rời đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân chăm chú chọn lựa những món hàng trên mặt đất, thì những người này lập tức ở lại tiếp.Không ngờ còn có người dám mua hàng của Độc Tí lão nhân này.

Xem ra người trẻ tuổi kia cũng là kẻ không biết nhìn đồ, sẽ bị lừa thật sự thảm, thiếu niên mặc đạo bào chính là kết quả nhỡ tiền.- Xem đi!

Lại một kẻ mắc bẫy, hì hì.- Tiểu tử này ăn mặc rách rưới, phỏng đoán không có béo bở gì....Độc Tí lão nhân kia tự nhiên cũng nhìn ra Phong Phi Vân là kẻ nghèo kiết xác, nhưng mà dù sao người tới chính là khách, có thể bắt bí bao nhiêu là thì cứ chẹt bấy nhiêu.Thiếu niên mặc đạo bào kia cũng không rời đi, liền đứng ở bên người Phong Phi Vân, trong mắt lộ ra một chút vẻ hả hê, trong lòng chỉ hy vọng Phong Phi Vân bị lừa so với hắn thảm hại hơn là tốt nhất.Phong Phi Vân tự nhiên là không để ý tới những người chung quanh đang bàn luận gì.

Hắn nhìn một vòng những thứ đang bày trên mặt đất, mỗi một món đều nhìn một chút, cuối cùng lắc đầu thở dài, liền muốn đứng lên rời đi.Độc Tí lão nhân lập tức sốt ruột, vội vàng bật thốt lên:- Tiểu ca, chớ a!

Có báu vật gì vừa ý thì cứ thẳng thắn nói cho lão đầu tử ta, giá cả sẽ thương lượng sau!Phong Phi Vân lập tức lại dừng bước, ngồi xổm xuống.

Hắn nhặt lên một khối đá to như đầu người lớn vào trong tay, rồi nói:- Bên trong tảng đá kia thai nghén một linh khí vô tận, tuyệt đối là một món thiên địa chí bảo.Phong Phi Vân hai tay nâng đỡ tảng đá, dùng cái mũi ngửi ngửi rồi gật đầu, lại nói:- Khí tức thần linh thật đậm đặc, chẳng lẽ đây chính là một khối thần thạch từ Tiên Giới rớt xuống !Tảng đá kia bình thản không có gì đặc biệt, màu vàng màu nâu xen lẫn trên bề mặt.

Trông nó có tính chất rời rạc, bề mặt thô ráp, trên mặt vẫn còn rêu xanh mọc lên, chính là tảng đá mà Độc Tí lão nhân kia nhặt từ bên cạnh quán để đè tấm vải bày hàng.Nhưng mà lại bị Phong Phi Vân khen là cực kì thần kì, liền như thiên địa dị bảo vậy.Tất cả mọi người đều có ánh mắt tò mò.

Những kẻ có nhãn lực vượt xa người thường thì từ hai mắt càng là bắn ra Linh Mang, như muốn nhìn thấu chỗ thần kì của tảng đá kia, rốt cuộc lại đều thất vọng lắc đầu.Thật sự rất tầm thường !Đây chính là một khối Hoàng Thạch tùy ý có thể thấy được.Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia đều có hơi kinh ngạc.

Lão cố ý quay sang tảng đá kia nhìn một chút, lão nhướng mày mà cũng không hề nhìn ra chỗ đặc thù gì.Xem ra tiểu tử này chính là một kẻ ngốc !Hoàng Thạch này một đồng tiền cũng không đáng, lại có người biến nó trở thành báu vật.

Độc Tí lão nhân tự nhiên là thích nghe ngóng, cười nói:- Tiểu ca thật sự là lành nghề biết hàng, tảng đá kia có lai lịch thật sự dọa người.Đồn đại có một vị đại thần thông ngồi ở trên đó mà Ngộ Đạo Phi Tiên.

Tiểu ca nếu như thành tâm muốn mua, hai mươi đồng tiền ta bán cho ngươi.Độc Tí lão nhân cũng không dám nâng giá cả lên rất cao, sợ sẽ làm Phong Phi Vân trực tiếp bị hù dọa bỏ chạy.Những tu tiên giả chung quanh này đều là cười thầm trong lòng, lão bất tử kia lại bắt đầu lừa người.

Một tảng đá vỡ nham nhở lại muốn bán với giá hai mươi đồng tiền, thế này quả thực chính là cướp đoạt.- Một đồng!Phong Phi Vân tức thì thả trở về hòn đá đang cầm trong tay !Độc Tí lão nhân ngẩn ra, trong lòng ra sức thoá mạ một hồi.

Mới vừa rồi còn khen tảng đá kia là từ trên trời rơi xuống, hiện tại lại chỉ đưa ra giá cả có một đồng tiền, thực sự mẹ nó là đồ nghèo kiết xác.- Tiểu ca, đây chính là tảng đá mà một vị tiên nhân Ngộ Đạo trên đó, sao không trả thêm chút?Độc Tí lão nhân hỏi.- Trên người chỉ mang theo một đồng tiền, muốn trả thêm cũng không được!Phong Phi Vân lắc đầu, liền muốn đứng lên rời đi.Độc Tí lão nhân mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền.

Một khối đá hộc nhặt được bên cạnh đường mà thôi.

Lão cắn răng, nói:- Hảo!

Hôm nay lão phu liền lấy giá thổ huyết một đồng tiền mà bán cho ngươi.- Hảo, mặc cả xong!Phong Phi Vân lập tức bật cười lên, từ trong ngón tay bắn ra một đồng tiền, sau đó ra tay nhanh như chớp cầm lấy khối đá to bằng đầu người kia rồi đứng lên.

Đương nhiên hắn cũng sợ Độc Tí lão nhân này hối hận.Tiểu tử này cười đến thật vui vẻ, chẳng lẽ chính mình lần này nhìn nhầm ?

Độc Tí lão nhân cất một đồng tiền kia đi mà trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.Bọn người Vu Cửu, Vương Mãnh thì liên tục cau mày, cảm giác Phong Phi Vân thật sự không hề cần phải làm loại việc ngốc nghếch này.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ bỏ ra một đồng tiền, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền a!- Đại Ngưu, hiện tại ngươi có khả năng nói cho chúng ta biết tảng đá kia có điều huyền bí gì đó chứ?Trong đôi mắt Lưu Thân Sinh lóe lên ánh sáng trí tuệ.

Những người khác có lẽ cảm giác Phong Phi Vân là đang không có việc gì nên tìm trò giải trí.

Nhưng mà hắn suy đoán trong đó chỉ sợ có điều huyền bí.Những tu tiên giả này cũng không có rời đi, trong lòng cũng có nghi vấn giống nhau.

Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia cũng đều vươn dài cổ, dựng lỗ tai lên.Phong Phi Vân cười nhìn qua một chút những người này, để hòn đá Hoàng Thạch ở trên lòng bàn tay, rồi hỏi:- Các ngươi nhìn tảng Hoàng Thạch này và những tảng Hoàng Thạch bình thường bên cạnh có cái gì không giống?

Không nhận ra được phải không?

Lập tức các ngươi có thể đã nhìn ra.Phong Phi Vân vận chuyển linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay!Phụp !Linh khí tự động bùng cháy, biến thành một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa.

Một khối Hoàng Thạch kia bị Hỏa Diễm bao bọc, nhiệt độ bắt đầu dần dần cao lên.Một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa chính là Hỏa Diễm sinh ra từ thiêu đốt linh khí, những tảng đá bình thường khi đó sẽ bị hoả táng trong nháy mắt.

Coi như là một số ít hòn đá cứng rắn thì cũng bị một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa trong nháy mắt đốt thành những hạt cát nhỏ.Nhưng mà một khối Hoàng Thạch bình thường này không chỉ có không bị ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa hoả táng, ngược lại bắt đầu di động nhảy lên trong Hỏa Diễm.Màu sắc của nó từ màu vàng biến thành màu đỏ, sắc thái càng ngày càng diễm lệ, cuối cùng đỏ rực giống như huyết.-------Chương 211: Thần bảo tuyệt thếLúc này, coi như là một kẻ ngu thì đều đã nhìn ra sự phi phàm của một khối Hoàng Thạch này !Độc Tí lão nhân vươn dài cổ, tay không ngừng dụi dụi mắt, có hơi không thể tin được một màn trước mắt này.Khóe miệng Phong Phi Vân xuất hiện một vòng cung, hắn vừa thu linh khí thì Nhất Muội Nguyên Hỏa chợt biến mất, màu sắc tảng đá trong tay cũng dần dần nhạt đi, nhanh chóng liền lại biến thành màu vàng.Nó vẫn bình thường như trước, không có bất cứ linh khí gì đáng nói như trước.Nhưng mà không ai lại xem thường tảng đá này nữa.Ánh mắt của mọi người đều bị cái đó hấp dẫn, gắt gao chăm chú vào Hoàng Thạch, trong lòng cực kì hiếu kỳ.- Đại Ngưu, cái này rốt cuộc là bảo bối khó lường gì vậy?Vương Mãnh lắc lắc đầu, đã lấy lại hồn.Không chỉ có là hắn, hiện tại trong lòng mọi người ở đây cũng có nghi vấn như vậy.- Ta cũng không biết!Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi không biết?Tất cả mọi người không tin lời của hắn, dù sao khối Hoàng Thạch này bị đặt ở bên cạnh con đường này cũng không biết mấy ngàn năm.

Vô số cao thủ tiền bối đều đã đi qua nơi này, nhưng mà lại không ai có thể nhìn ra sự bất phàm của nó, nói không chừng còn có người đã đá nó mấy đá.Hắn có thể nhìn ra sự phi phàm của Hoàng Thạch, mà lại không biết Hoàng Thạch là báu vật gì sao?Phong Phi Vân đúng là đích xác cũng không nói gì, Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn mới tu luyện đến tình trạng Sơ Khuy Môn Kính ( bước đi chập chững đầu tiên), nhãn lực nhiều nhất cũng chỉ có khả năng tương đương với Tam Phẩm Tầm Bảo Sư.Rất nhiều báu vật đều chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, nhận thấy được nó không tầm thường, mà không thể thực sự nhìn thấu bản chất của nó.Phong Phi Vân lúc trước sử dụng Phượng Hoàng Thiên Nhãn, liền vẻn vẹn chỉ nhìn ra khối Hoàng Thạch này có điều khác thường so với cả không gian khí tức, bên trong mơ mơ hồ hồ có âm thanh truyền ra, thật giống như một quả trứng bị lớp vỏ đá bao bọc, nhưng mà rồi lại tuyệt đối không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào.Phong Phi Vân lắc đầu đáp:- Chỉ có phá vỡ lớp vỏ đá thì mới có thể biết bên trong rốt cuộc giấu báu vật gì đó.Phong Phi Vân thuận tay mang tới một thanh thiết đao rỉ sét loang lổ từ quầy hàng vỉa hè, mũi đao bắt đầu hướng về Hoàng Thạch mà cắt gọt.

Hắn hạ đao cực kì chậm, hơn nữa gọt tỉa cực kì mỏng, sợ làm báu vật bên trong bị tổn thương.Tin tức truyền đi nhanh chóng, số người vây xem càng ngày càng nhiều.

Ban đầu vẫn còn vẻn vẹn chỉ có mười mấy người, sau này đạt tới mấy chục người.

Hiện tại càng là nhiều hơn đạt đến mấy trăm người, vây quanh cả quầy hàng chật như nêm cối.- Lại có người ở trên cửa hàng vỉa phát hiện được thần bảo tuyệt thế!- Một khối đá dưới Hỏa Diễm trở nên đỏ như máu, có người đã bắt đầu cắt, sợ là sắp có đại bảo bối kiếp này....Tu tiên giả nối đuôi nhau chạy tới không dứt, cả con phố cổ đều bị người đứng kín.Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!Thanh đao trong tay Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, nó cắt ra một lớp bột phấn đá.

Hòn Hoàng Thạch vốn to như cái đầu người lớn, giờ phút này đã nhỏ đi một nửa.Xoạt!Lại một đao hạ xuống, khối Hoàng Thạch kia bỗng nhiên sinh ra biến hóa, trong lúc ồn ào đó đã biến thành màu đỏ như máu.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thiết đao trong tay Phong Phi Vân bị một cỗ lực lượng vô hình chấn vỡ, biến thành bột sắt vụn rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt.

Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ khí tức khổng lồ đang đột phá vào đại não của mình, khiến cho hắn có loại ý nghĩ muốn ném khối Huyết Thạch cầm trong tay đi thật xa.Vút!Một cơn gió âm phong không biết từ địa phương nào thổi tới, ở trong không khí phát ra âm thanh gào thét, tựa như một đám quỷ sứ đang gầm rống, yêu ma đang hò hét.Đúng là giữa lúc mặt trời trên cao mà lại có cơn gió lạnh này ập tới thì quả thực có hơi không tầm thường.- Đại Ngưu, nếu không thì không nên lại cắt tiếp.

Tại sao ta cảm giác bên trong không giống như là đang giấu thần bảo, mà tựa như là một quả tim máu chảy đầm đìa.Vu Cửu cảm giác được toàn thân đều phát lạnh, trên đỉnh đầu như có khí lạnh bốc ra.- Hẳn không phải vậy.

Ta có thể cảm giác được khí tức bên trong mặc dù kì quái, nhưng mà cũng tuyệt đối là một món báu vật kinh động lòng người.Lưu Thân Sinh có hơi ra hiệu cho ba tên đạo tặc khác.Nếu như trong Hoàng Thạch thật sự có đại bảo bối xuất hiện ở kiếp này, như vậy nhất định là có người sẽ ra tay cướp đoạt.

Bốn tên đạo tặc đều là ngầm hiểu, bắt đầu có hơi đề phòng.

Chúng đứng ở bốn phía chung quanh Phong Phi Vân, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận lại đây.Trong lòng Phong Phi Vân càng là tò mò, cũng không muốn dừng tay.

Hắn cầm lấy thanh Đại Khảm Đao trên lưng Vu Cửu rồi tiếp tục cắt gọt.Thể tích hòn đá càng ngày càng nhỏ, màu sắc cũng càng ngày càng đỏ lên, đỏ đến mức giống như máu, màu máu bắn ra bốn phía.- Phanh!

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Phanh!Hòn đá trong tay Phong Phi Vân nứt ra rồi bắt đầu di động, phảng phất như đang sống lại.

Nó tác động khiến cho cánh tay Phong Phi Vân cảm thấy ngứa ngáy.- Phá cho ta !Phong Phi Vân cảm giác đã đến điểm tới hạn, cuối cùng hạ một đao xuống.

Một tầng vỏ đá giống như vỏ trứng vỡ vụn, một đạo hào quang đỏ rực như máu từ bên trong đột ngột bay ra.

Nó chiếu lên cao mấy ngàn trượng, phóng thẳng tới trời cao, thẳng hướng lên trời cao.Rất nhiều người trong Phong Hỏa Liên Thành đều thấy được một đạo hào quang này, tiếp theo cảm thấy kinh dị.

Họ còn tưởng rằng có cường giả tuyệt đỉnh đang đột phá đại cảnh giới thiên mệnh.Đạo hào quang đỏ rực này không chỉ có chói mắt, hơn nữa nhiệt độ cực cao.

Mặc dù là bàn tay Phong Phi Vân đã dùng Miểu Quỷ Ban Chỉ để bảo vệ, nhưng vẫn bị tổn thương.Mà những tu tiên giả vây ở một bên xem náo nhiệt, giờ phút này cũng không chịu nổi, có người mắt bị hào quang đỏ rực đâm bị thương, chảy máu ra.

Có kẻ y phục trên người và tóc bị nhiệt độ cao từ hào quang đỏ rực này làm bắt lửa, bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách.Không ngờ bên trong một tảng đá lại thai nghén ra lực lượng đáng sợ như thế !Phong Phi Vân bắt đầu điều động tu vi toàn thân, lấy uy lực của Linh Khí Miểu Quỷ Ban Chỉ để xuất ra lực lượng của sáu bức họa cổ mới gượng gạo trấn áp được nó.

Nhưng mà bởi vì hào quang thật sự quá mạnh mẽ, nên căn bản hắn vẫn không nhìn thấy rốt cuộc là thần vật gì.Chỉ là trong tai mơ mơ hồ hồ có khả năng nghe được có âm thanh kỳ dị truyền đến, cực kì đau khổ, giống như là một vị tiên nữ Thượng Cổ đang khóc.Hào quang đỏ rực phát ra đột ngột, mang theo nhiệt độ cực nóng tựa như một hỏa lò Thần Diễm đang thiêu đốt.Âm thanh kỳ dị kia cực kì yếu ớt, nhưng mà chỉ cần tu tiên giả có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ thì đều có thể nghe được rõ ràng, rất giống tiếng nữ nhân đang khóc.-------Chương 212: Hóa đạo thạch (1)Cũng không lâu lắm, hào quang kia chậm rãi giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn tắt ngấm đi, dần dần lộ ra hình dáng của nó!- Đây là...Phong Phi Vân không thể tin được hai mắt của mình, đây là một khối đá Huyết Hồng Sắc, đại khái to như bàn tay người vậy.

Điều đích thực khiến cho Phong Phi Vân giật mình chính là hình dạng của nó tựa như một con mắt nữ nhân, lại giống như một tấm gương Liệt Hỏa dẹt dài.Bất kể là hình dáng, hay là hoa văn thì đều khiến mắt người bên cạnh thấy thật sự gần gũi quá.

Trên đó có đường hoa văn thô kệch của đồng tử, có con mắt nhẵn nhụi trơn tuột, thậm chí có lông mi tự nhiên sinh trưởng ở bên trên.Con mắt này thật sự là rất đẹp, quả thực so sánh với mắt của bất cứ một người nữ nhân nào thì đều phải đẹp hơn.

Nếu như thật sự xuất hiện ở trên mặt một nữ nhân, thì quả thực chính là một con mắt tiên.Đây không phải lấy Linh Thạch tạo hình, cũng không phải Linh Bảo dùng linh thiết tế luyện, bởi vì bề mặt của nó hoàn toàn không có dấu vết bàn tay nhân loại gia công, chẳng lẽ là thiên nhiên sinh trưởng sao ?Nếu như thật là tự nhiên sinh ra, tự nhiên lớn lên, như vậy giá trị một khối đá huyết sắc này chỉ sợ vẫn còn hơn cả Linh Khí.- Linh tính thật cường đại, không ngờ lại tự động ngưng tụ linh khí thiên địa, chẳng lẽ...

Một con mắt còn muốn sống lại sao.Phong Phi Vân lại cảm giác được nó đang đập đập, nhịp đập rất có tần suất đều đặn, tựa như một trái tim còn sống sờ sờ.

Nhưng mà loại nhịp đập này chỉ bằng vào cảm giác mới có thể cảm ứng được, còn dùng mắt thường căn bản không có khả năng nhìn ra nó đang đập.Một khối đá huyết sắc lại tự động ngưng tụ linh khí thiên địa, quả thực chính là đang tự chủ tu luyện.

Nó không khác gì một người sống.

Nếu như cho nó được có một cơ hội, có lẽ nó có khả năng tu luyện thành yêu.Tuyệt sắc thạch yêu!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cỗ khí vô cùng lạnh từ bên trong phát tán ra ngoài.

Trong nháy mắt liền làm đông lạnh cánh tay Phong Phi Vân thành khối băng.

Mà ngay cả bốn tên đạo tặc đứng ở bốn phía Phong Phi Vân thì trên người đều kết đầy sương lạnh.Cỗ khí lạnh này có khí thế hung dữ, nó trực tiếp nhảy vào trong huyết mạch của Phong Phi Vân, mạch máu bị nhanh chóng đông lại, đồng thời chảy về hướng trái tim như muốn làm đông lạnh hắn thành băng nhân.Cảm giác bị đóng băng hết sức đau đớn, huyết nhục toàn thân cũng giống như là bị băng đao cắt thành mảnh nhỏ!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Liền vào lúc tầng băng lan tràn đến ngực Phong Phi Vân thì một cái Thanh Đồng Linh Chu đang tẩy rửa trong đan điền bỗng nhiên bắt đầu di động.

Vẻn vẹn chỉ là lóe ra một chùm ánh sáng, thìnhững khối băng tinh này liền lùi lại như thủy triều rút, tất cả khí lạnh đều bị áp chế xuống, lui về trong hòn đá Huyết Hồng Sắc.Trên Thanh Đồng Linh Chu trôi nổi một bộ Long Mã Hà Đồ.

Một con Long Mã kia tựa hồ sống lại, nó hí dài một tiếng, trực tiếp trấn áp hòn đá Huyết Hồng Sắc Thạch Đầu trong tay Phong Phi Vân đến run rẩy, hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.Tất cả mọi thứ phát sinh vừa rồi trong thân thể, Phong Phi Vân tự nhiên là cực kì rõ ràng.

Thanh Đồng Linh Chu này quả nhiên không hổ là khí cụ Thánh Linh, huyền diệu vô song, có thể chắc chắn áp chế một viên đá huyết sắc này.Đây là một con mắt đá tuyệt mỹ, nhưng càng giống như một Tà Nhãn hơn.- Ta đã biết rồi, đây là một khối Hóa Đạo Thạch.

Trong mười tám chủng Linh Thạch xếp hạng thứ bẩy.Một ông lão tóc và râu đều đã bạc trắng chỉ vào viên đá huyết sắc trong tay Phong Phi Vân mà run rẩy nói.Trong thiên hạ lúc đó Linh Thạch tổng cộng được chia làm mười tám chủng loại, mỗi một chủng loại đều là trời sinh, vô cùng kỳ dị, chính là báu vật mà tu tiên giả tranh nhau cướp đoạt.Trong đó xếp hạng thấp nhất chính là "Chân Diệu Linh Thạch", cũng là một loại Linh Thạch mà tu tiên giả thường dùng nhất trong tu luyện.

Nhưng mặc dù là một viên Chân Diệu Linh Thạch nhỏ như đầu ngón tay thì đều có thể bán ra với giá cả mấy vạn mai kim tệ.Đây chính là chỗ quí giá của Linh Thạch.

Mặc dù là Đại gia tộc như Phong gia, có hơn mười mỏ, với hơn mười vạn nô lệ đào quặng, nhưng mà hàng năm có thể sản xuất ra Linh Thạch tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm khối như vậy.

Hơn nữa đều vẫn còn là vài loại Linh Thạch xếp hạng thấp nhất mà thôi.Có vị đại hiền Tầm Bảo Sư đã làm công tác thống kê, trữ lượng mười tám chủng loại Linh Thạch ở trong thiên địa chính là giảm đi gấp hàng chục lần.

Nói cách khác, nếu như Chân Diệu Linh Thạch xếp hạng thứ mười tám tổng cộng có một vạn khối, như vậy Ngũ Cốc Linh Thạch xếp hạng thứ mười bảy cũng chỉ có một ngàn khối, Đan Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu cũng chỉ có một trăm khối...Mà sự thực căn cứ vào số lượng Linh Thạch mỗi Đại gia tộc hàng năm sản xuất để xét, cũng đích xác cơ bản phù hợp vài con số này.Một thế lực lớn đứng đầu, hàng năm đào ra có mấy trăm khối Chân Diệu Linh Thạch, Ngũ Cốc Linh Thạch chỉ có mấy chục khối, Đan Linh Thạch chỉ có vài khối.

Thậm chí có đôi khi một năm đều không đào ra nổi một khối Đan Linh Thạch.Về phần những Linh Thạch xếp hạng cao hơn liền càng rất thưa thớt, chỉ có ngẫu nhiên vận số tốt mới có thể đào được.

Có khi vài thập niên mới xuất đào ra được một khối, cả Tu Tiên Giới Thần Tấn Vương Triều mấy ngàn năm tất cả cũng chỉ đào ra nổi vài khối.Ví dụ như Long Linh Thạch xếp hạng thứ mười, mấy ngàn năm qua chỉ đào ra một viên, hiện tại đều đặt ở trong đế cung Thần Tấn Vương Triều để trấn áp vận mệnh quốc gia.Có đôi khi một hòn đá là có thể trấn áp số mệnh một quốc gia, mấy ngàn năm không suy.Mười tám chủng loại Linh Thạch, mỗi một chủng loại cũng có sử dụng đặc thù.

Ví dụ như Chân Diệu Linh Thạch ẩn chứa linh khí tinh khiết hậu hĩnh, có thể làm cho tốc độ tu luyện của tu tiên giả gia tăng gấp đôi.

Chỉ cần tu tiên giả có tu vi cường đại đều sẽ lấy Chân Diệu Linh Thạch tu luyện, chứ không lại hấp thụ linh khí trong thiên địa.Ngũ Cốc Linh Thạch so sánh Chân Diệu Linh Thạch càng thần kì hơn.

Một khi nuốt một viên Ngũ Cốc Linh Thạch, tu tiên giả là có thể trực tiếp đạt tới Tích Cốc diệu cảnh, coi như cả đời không ăn cơm thì cũng sẽ không bị chết đói.Mà Đan Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu, so sánh Ngũ Cốc Linh Thạch lại còn quí giá hơn không ít.

Chỉ cần là muốn luyện chế ra linh đan Tam Phẩm trở lên, thì trong đan dược liền nhất định phải tăng thêm Đan Linh Thạch.

Số lượng Đan Linh Thạch tăng thêm càng nhiều, cơ hội thành đan cũng lại càng lớn.Nếu như không tăng thêm Đan Linh Thạch, căn bản là không có khả năng luyện thành linh đan Tam Phẩm trở lên.Về phần Linh Thạch xếp hạng càng phía trước, quả là loại nọ so sánh loại kia rất thưa thớt, loại nọ so sánh loại kia càng thần bí hơn.Cũng chính bởi vì số lượng mười tám chủng Linh Thạch giảm dần gấp hàng chục lần, cho nên giá cả cũng là lấy gấp hàng chục lần để tính toán.-------Chương 213: Hóa đạo thạch (2)Ví dụ như một khối Chân Diệu Linh Thạch lớn như nắm tay có giá cả là ba mươi vạn mai kim tệ, như vậy giá cả Ngũ Cốc Linh Thạch chính là ba trăm vạn mai kim tệ, giá cả Đan Linh Thạch chính là ba nghìn vạn mai kim tệ.

Linh Thạch xếp hạng càng ở phía trước, giá cả tự nhiên liền càng khủng bố hơn.Cũng chính bởi vì Linh Thạch rất thưa thớt và hao tiền tốn của, cho nên tại thế giới này, địa vị của Tầm Bảo Sư khá cao.

Bất kể là các vị đại lão tiên môn, quan coi thời tiết Vương triều, hay là Đại Đan Dược Sư, rất nhiều lúc đều phải xin Tầm Bảo Sư giúp đỡ....Khi nói ra Hóa Đạo Thạch, mọi người còn không cảm giác được có cái gì khó lường.Thế nhưng lúc từ xếp hạng thứ bẩy được nói ra, mọi người lập tức nổ tung.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tất cả mọi người điên cuồng !Một khối Long Linh Thạch xếp hạng thứ mười là có thể trở thành báu vật trấn quốc của Thần Tấn Vương Triều, trấn áp số mệnh một quốc gia mấy ngàn năm, vĩnh hằng không suy.

Long Linh Thạch, tuyệt đối được cho là xếp hạng hàng đầu mười thần bảo của Tu Tiên Giới tại Thần Tấn Vương Triều.Mà hiện tại một viên Hóa Đạo Thạch xếp hạng thứ bẩy xuất hiện, cái này quả thực có thể nói là thần bảo Đệ Nhất Thiên Hạ, sẽ làm kinh ngạc cả Thần Tấn Vương Triều.Có người tỏ vẻ không tin, nói:- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Theo lời đồn đại Hóa Đạo Thạch chính là tu tiên giả tuyệt thế vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đã thiêu đốt một thân đạo ý trên người.

Như vậy sau khi ngưng tụ mới thành một viên đạo thạch, mà đạo thạch lại cần phải có thời gian trên vạn năm để thai nghén bản thân thì mới có thể hình thành Hóa Đạo Thạch.

'Đạo thạch' có thể hình thành 'Hóa Đạo Thạch' tỷ lệ nhỏ đến thương cảm, một phần vạn cũng không có.- Tu tiên giả Ngộ Đạo khó khăn, mà muốn hóa đạo càng khó.

Chỉ có đại nhân vật tu vi đích thực thông thiên mới có thể hóa đạo thành công, ta không cho rằng Thần Tấn Vương Triều từng xuất hiện thần nhân như thế.Hóa Đạo Thạch có thể xếp hạng ở vị trí thứ bảy, liền bởi vì nó ngưng tụ được đạo của cường giả chí cao vô thượng.

Nếu như lĩnh hội được "Đạo" ở trong Hóa Đạo Thạch, là có thể trở thành một vị cường giả chí cao vô thượng khác.Mặc dù có người tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà vẫn có người tin chắc đó chính là một viên Hóa Đạo Thạch.- Ta có thể cảm nhận được ở trong một khối đá Huyết Hồng Sắc kia ẩn chứa đạo nghĩa vô thượng, mỗi một đường hoa văn trên bề mặt nó đều là một loại đạo.

Chỉ cần có thể lĩnh hội một đạo nghĩa trên một đường hoa văn tại bề mặt nó là có thể tu luyện tới mức độ cấp bậc Cự Kình.- Cái này rất có thể chính là một vị Thần Nữ thời kỳ Thượng Cổ, sau khi hóa đạo đã ngưng tụ.

Một viên Hóa Đạo Thạch này thậm chí đều đã bắt đầu tự tu luyện bản thân.

Nếu như không ai lấy nó ra từ Hoàng Thạch, cứ để cho nó lại tu luyện thêm mấy ngàn năm, thì vị Thần Nữ đã chết đi kia nói không chừng sẽ trọng sanh, lại lần nữa đứng đầu thiên hạ.Mặc dù tất cả mọi người có thái độ không giống nhau như vậy, tiến hành các loại suy đoán đối với một viên Linh Thạch này.

Nhưng mà tất cả mọi người đã khẳng định giá trị một viên Linh Thạch này tuyệt đối là thần bảo vô giá.

Phỏng đoán dè dặt thấp nhất, giá trị đều vượt qua một kiện Linh Khí.Ánh mắt của mọi người đều bắt đầu trở nên cực nóng, gắt gao nhìn viên Linh Thạch Huyết Hồng Sắc trong tay Phong Phi Vân, không ai có thể che dấu được sự tham lam trong mắt.Không ít tu tiên giả tu vi cường đại đã xoa xoa tay, trên người lộ ra ý định giết người mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân.Cả con phố cổ đều bị bao phủ trong cảnh rung chuyển bất an, một hồi gió tanh mưa máu sẽ đến....Độc Tí lão nhân xót đến đau ruột, không ngờ lại thu một đồng tiền để bán một món thần bảo.

Mỗi ngày đều lừa người, hôm nay bị người lừa.Nhưng mà đến khi thấy thần bảo xuất thế, quanh cảnh trở nên sát khí đằng đằng thì lão lập tức lại có tâm lý thăng bằng hơn không ít.

Tối thiểu cái họa sát sinh này sẽ không rơi trên người mình.Thất phu vô tội, dấu ngọc mới có tội!- Tiểu huynh đệ, lão phu chính là người của Tô gia Bà La Quốc.

Khối Hóa Đạo Thạch này chính là bảo vật cổ xưa của Tô gia ta đánh rơi, xin hãy trả lại.Một ông lão người mặc cẩm y màu xanh có một đám gia nhân vây quanh đã đi tới, nụ cười của lão nói rõ ý đồ, còn tay thì vươn ra.Hóa Đạo Thạch rõ ràng chính là hòn đá bướng bỉnh nằm lì bên cạnh đường đi, bị Phong Phi Vân dùng tuệ nhãn thức tỉnh châu báu cắt ra.

Có người đỏ mắt, dĩ nhiên trợn tròn mắt nói dối.Thế này so cùng cướp đoạt có cái gì khác nhau?Vào lúc Hóa Đạo Thạch xuất thế, Phong Phi Vân cũng đã biết được hôm nay không có khả năng thái bình.

Quả nhiên lập tức đã có người nhảy ra.

Vì vậy khóe miệng hắn có hơi nhếch lên, cười nói:- Tiền bối đây là muốn bắt nạt nông dân chúng ta ?Bất kể là Phong Phi Vân hay bốn tên đạo tặc thì ăn mặc đều không khác gì dân chạy nạn.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, những người này mới cảm giác được bọn họ dễ bắt nạt, muốn bên đường giết người đoạt bảo.- Tiểu tử, bắt nạt ngươi thì đã làm sao.

Tô gia Bà La Quốc chúng ta đánh rơi báu vật, ngươi tốt nhất trả lại.

Nếu không hôm nay sẽ phơi thây đầu đường.Từ phía sau ông lão mặc cẩm bào, một người lực lưỡng mặc chiến giáp đi ra.

Người này chính là một vị chiến tướng Bà La Quốc, nắm trong tay mấy vạn đại quân, chiến lực vô cùng lớn.Hiển nhiên ông lão mặc cẩm bào kia chính là hậu duệ quý tộc của Bà La Quốc, cho nên bên người mới có cường giả như thế bảo vệ.Phong Phi Vân ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng trợn mắt nhìn về phía trước mà nói:- Ai phơi thây đầu đường, vẫn còn không nhất thiết.Tô gia chính là hoàng thất Bà La Quốc, nội tình thâm hậu vững chắc, có đại nhân vật cấp bậc Cự Kình tọa trấn.

Nhưng mà Phong Phi Vân tự nhiên không phải hạng người sợ có chuyện.

Coi như là Bà La Vương đến đây thì hắn cũng dám đánh một trận.- Dân đen, không biết sống chết.Nam nhân mặc chiến giáp kia, trên lưng ngưng tụ ra một hư ảnh thần hổ.

Nó ngửa mặt lên trời gầm dài, phát ra một tràng gào thét điếc tai.Đây là một loại Dị Vực Linh Thông của Bà La Quốc, luyện hóa máu huyết dị thú nhập thể để được truyền thừa huyết mạch và năng lực của dị thú.Người như thế được xưng là "Man Thú chiến tướng" !Mỗi một vị Man Thú chiến tướng có chiến lực đều cực kì khủng bố, tại Bà La Quốc có địa vị cực cao.- Địa vị Man Thú chiến tướng có thể so với một người quý tộc.

Nay lại bảo vệ một ông lão, vậy ông lão này tại Bà La Quốc rốt cuộc là có thân phận như thế nào?Người có ý đồ bắt đầu âm thầm suy đoán, cảm giác ông lão mặc cẩm bào này chính là một vị hoàng thúc Bà La Quốc.- Man Thú chiến tướng quả nhiên dũng mãnh như trong truyền thuyết, chiến lực có thể so với tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ.-------Chương 214: Huyết nhuộm đường phố dàiMột số tu tiên giả bị khí tức trên người của Man Thú chiến tướng ép tới không thở nổi, chỉ có thể đi bước một mà lui về phía sau.Phong Phi Vân vẫn cứ gắt gao nắm chặt Hóa Đạo Thạch ở trong tay, đứng thẳng trên đường phố dài.

Mặc dù trang phục rách nát, tóc rối bù như tổ quạ, trên bàn chân trần vẫn còn dính bùn, nhưng mà sắc mặt đều không thay đổi chút nào.Thân ở trong thế cục rung chuyển bất an, lại vẫn đứng vững trãi.- Rầm!Man Thú chiến tướng nện tới một quyền, mang theo lực mấy vạn cân đánh vào ngực Phong Phi Vân, trực tiếp đánh cho hắn trượt đi ra ngoài.Mặc dù bị đánh cho lui về phía sau, nhưng mà hắn đều không hề bị thương chút nào.Man Thú chiến tướng ngạc nhiên.

Lực lượng một quyền này của mình có uy lực như thế nào, coi như là tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ thì đều có thể một quyền đánh nát, nhưng mà lại không cách nào gây tổn thương mảy may cho đối phương.

Tiểu tử này quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.Liền vào lúc hắn chuẩn bị lại ra tay lần nữa thì thân hình Phong Phi Vân chợt lóe, tức thì đã đứng ở trước mặt của hắn.

Một chưởng vỗ xuống liền đánh vào đỉnh đầu của hắn.Rắc rắc rắc!Chiến giáp trên người đều hóa thành mảnh nhỏ, Man Thú chiến tướng hung dữ toàn thân chấn động, sau đó mềm nhũn tê liệt quị ở trên mặt đất, cũng không đi nổi nữa.Phong Phi Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Man Thú chiến tướng trên mặt đất, ánh mắt quét một vòng tu tiên giả chung quanh, nói với âm thanh lạnh lùng:- Nếu như ai còn muốn đánh, ta tiếp đón đến cùng.

Muốn đoạt Hóa Đạo Thạch, phải xuất ra bản lãnh thật sự.Ánh mắt của hắn dồn hết vào trên người ông lão mặc cẩm bào chỉ chốc lát.Ông lão mặc cẩm bào từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên, mặc dù Man Thú chiến tướng là thủ hạ, nhưng mà nhìn hắn chết trong tay Phong Phi Vân mà trên mặt của lão không có bất cứ tâm tình dao động gì.Chỉ là một cánh tay như ưng trảo của lão bắt đầu chớp động những cơn sóng sát khí.

Một đôi mắt già nua cũng lộ ra vẻ tối sầm.Lão gia hỏa này tuyệt đối là một cường giả đích thực.Vào lúc ánh mắt của Phong Phi Vân bốn mắt nhìn nhau với lão, hắn có cảm giác bị ánh mắt của lão đâm đau.- Người trẻ tuổi, thật sự là không biết trời cao đất rộng.

Tại Phong Hỏa Liên Thành cũng dám giết chết Đại tướng Bà La Quốc, e là ngươi không sống được bao lâu.Ông lão mặc cẩm bào có hơi bước ra một bước hướng về phía trước, một cỗ lực lượng vô hình từ mặt đất chấn động đến.Phong Phi Vân cảm giác được dưới chân có một cỗ lực lượng phá núi xẻ đồi truyền đến.

Nó muốn phải đánh gãy hai chân hắn, nên hắn vội vàng điều động lực lượng toàn thân phản công về hướng dưới chân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân liên tiếp thối lui ba bước mới hóa giải được cỗ lực lượng này.Ông lão mặc cẩm bào mới bước về phía trước một bước, Phong Phi Vân lại liền lui ba bước.

Tu vi chênh lệch liền xuất hiện ra, cao thấp rõ ràng.- Loại tuổi tác giống như ngươi, có tu vi như thế thì quả thực hiếm có, thiên phú bẩm sinh đã xem như thượng thừa.

Giao Hóa Đạo Thạch ra đây đi!

Loại báu vật cấp bậc đó thì ngươi không giữ nổi, ngược lại sẽ mang đến họa sát thân cho ngươi.Ông lão mặc cẩm bào cũng không lại quanh co lòng vòng, trực tiếp biểu lộ ý nghĩ trong lòng mình, chính là nghĩ muốn cướp lấy Hóa Đạo Thạch.- Thiên phú bẩm sinh như thế, nếu như chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này thì quả thực rất đáng tiếc.Ông lão mặc cẩm bào lại là bước ra một bước nhỏ hướng về phía trước, khí thế trên người càng đáng sợ hơn.

Không chỉ có chấn cho Phong Phi Vân liền lui ba bước, mà ngay cả những tu tiên giả chung quanh đều bị chấn cho lui về phía sau.

Một số người có tu vi thấp tức thì bị chấn đến thổ huyết.Phong Phi Vân ổn định huyết khí trong thân thể, đứng chân vững lại rồi nói:- Ngươi có gì đặc biệt hơn người.

Nếu không phải sống lâu hơn so với ta vài thập niên, nếu như để cho ta lại tu luyện dăm ba năm nữa thì sẽ giết ngươi như đồ heo chó.Ông lão mặc cẩm bào sắc mặt bắt đầu sa sầm, bị Phong Phi Vân chọc giận làm trên bàn tay lão xuất hiện điện quang xuyên qua không gian, tức thì một chưởng vỗ đi ra ngoài.Chưởng phong phần phật, sáu con Kỳ Ngưu lao nhanh!Một chưởng của lão lại đánh ra lực lượng sáu con Kỳ Ngưu, chừng ba mươi hai vạn cân.

Vẻn vẹn chỉ là chưởng phong mà quẹt qua mặt liền khiến người ta thấy phát đau, giống như dao nhỏ đang cắt da.Phong Phi Vân bắt đầu dẫn động Miểu Quỷ Ban Chỉ, tính toán lấy Linh Khí để nện thẳng về ông lão mặc cẩm bào, nhưng mà có người lại đột nhiên xông ra phía trước.- Rầm!Vương Mãnh đạp một bước xông lên, hai chân chùng xuống, chân hắn dẫm vỡ cả phiến đá xanh lát đường.

Bàn chân trực tiếp chìm vào dưới mặt đất, song chưởng đẩy đi ra ngoài, hắn cùng ông lão mặc cẩm bào đập vào nhau một chưởng.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Những phiến đá xanh trên mặt đất bị hất bay hơn mười khối.

Hai chân Vương Mãnh rạch ra hai vết rãnh sâu thật dài trên mặt đất, rồi liên tiếp lui về phía sau đến tám trượng thì mới tiếp được một chưởng này của ông lão mặc cẩm bào.Ông lão mặc cẩm bào cũng là lui về phía sau một bước, thu hồi bàn tay.Mặc dù đối đầu một chưởng này thì Vương Mãnh rơi vào hạ phong, nhưng mà lại đón tiếp thành công một chưởng này.

Với lực lượng mạnh mẽ, so với ông lão mặc cẩm bào thì hắn vẻn vẹn chỉ yếu hơn một bậc thôi.- Tiếp nữa này!Ông lão mặc cẩm bào thấy vô cùng mất mặt.

Chính bản thân mình tự ra tay mà lại vô phương thu thập mấy người dân nghèo nhà quê, quả thực chính là làm mất mặt hoàng thất Bà La.Lão đích xác chính là một vị hoàng thúc Bà La Quốc, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, tự nhiên là xem thường đám dân đen như Phong Phi Vân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Ông lão mặc cẩm bào lại ra tay lần nữa, một chưởng này uy thế càng kinh người hơn, có uy lực đánh bay quả núi cao !- Rầm!

Rầm!Vu Cửu và Vương Mãnh như hai vị Chiến Thần, đứng ở hai bên trái phải Phong Phi Vân đồng thời xông đi ra ngoài.Hai vị nầy đều là người dũng mãnh.

Một người trời sinh thần lực, một kẻ đã tu luyện đầu khớp xương thành màu vàng.

Hai người đạp cho đường phố cổ thành mảnh nhỏ, bắn cho ông lão mặc cẩm bào bay ngược trở về.Ông lão mặc cẩm bào hạ xuống trên mặt đất, liên tục lui về phía sau.

Một mực thối lui đến cuối phố cổ thì mới đứng vững chân được.Những người hung quanh vốn đang muốn ra tay đoạt bảo, giờ phút này đều hít một hơi thật sâu, theo bản năng lui về phía sau hai bộ.

Năm người dân chạy nạn này không ngờ lợi hại như thế, người này khỏe mạnh hơn so với người khác, ngay cả hoàng thúc Bà La Quốc đều bị đánh lui.- Phốc!Lưu Thân Sinh một cái tát đập bay đầu một tu sĩ muốn đánh lén đi ra ngoài.

Máu tươi bắn tung toé, một cái đầu người máu chảy đầm đìa vẫn còn bay giữa không trung liền bị Lạc Đà Tử đá một cước vỡ tan.-------Chương 215: Bắc minh đường (1)Bốn tên đạo tặc này không chỉ có mạnh mẽ, hơn nữa người này so với người khác thì có lòng dạ độc ác hơn, điều đó đã trấn áp mọi người ở đây.- Mẹ nó, ai lại dám ra tay, Lão Tử làm cỏ cả nhà của hắn.Vu Cửu vung đại thiết đao trong tay lên, tựa như hung thần ác sát gầm một tiếng.

Trên đường cái bỗng đột ngột sinh ra một trận gió xoáy, phát ra âm thanh gào thét.Yên lặng, yên tĩnh, mọi người cũng không dám ngay cả há to miệng để hô hấp!Rất dã man !Rất Bạo Lực !Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên!- Lộc cộc !Phong Phi Vân có hơi liếc ánh mắt một cái, nhìn về hướng người thiếu niên mặc đạo bào đang đi tới đây, thiếu niên này không ngờ lại đã đi tới.Đúng là tên ngốc đã bị Độc Tí lão nhân lừa lấy bốn mươi vạn đồng tiền.

Giờ phút này thiếu niên mặc đạo bào lại biểu hiện ra khí chất cao hơn người bình thường, như một ngôi sao lấp lánh đang từ từ mọc lên.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, quan sát trên đỉnh đầu của hắn thấy một hình ảnh đang từ từ nổi lên, giống như một vừng mặt trời trắng lóa đang hừng hực thiêu đốt.Thiếu niên mặc đạo bào này có đại lai lịch, tu vi bản thân so sánh ông lão mặc cẩm bào chỉ cao hơn chớ không thấp hơn.

Tuổi tác như thế, tu vi như thế, thiên phú bẩm sinh như thế, bối cảnh phía sau lưng hắn quả là vô phương lường được....Thiếu niên mặc đạo bào hiển nhiên là loại người tu luyện tại tiên môn cỡ lớn, rất ít khi tiếp xúc cùng bên ngoài.

Cho nên tu vi phi phàm, nhưng mà lại bị Độc Tí lão nhân lừa đảo.Mọi người đều nhường đường cho hắn, đều có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng sinh ra từ sự hít thở mạnh mẽ.Thiếu niên mặc đạo bào tựa hồ cố ý chĩa mũi dùi vào Phong Phi Vân, đôi mắt lạnh lẽo của hắn từ đầu đến cuối đều chăm chú vào trên người Phong Phi Vân.

Hắn nói:- Ngươi có nói để thêm dăm ba năm là có thể giết được ông lão mặc cẩm bào như heo chó, khẩu khí thật lớn.

Nhưng mà có những lời nói thật đúng như thế này.

Tu sĩ thế hệ trẻ tuổi mà quyết đấu với tu sĩ thế hệ trước thì đích xác có hại.

Tuổi của ta tương tự với ngươi, ngươi có dám đánh một trận cùng ta?Hình ảnh trên người hắn càng to lớn hơn, như một vầng mặt trời treo giữa trời, giống như một chiếc Phần Thiên Chi Lô ( hỏa lò nung trời) đang đè ép về hướng Phong Phi Vân.Hắn muốn lấy khí thế để áp đảo Phong Phi Vân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trong thân thể Phong Phi Vân cũng sinh ra một cỗ khí thế, biến thành Long Mã Hà Đồ, càng mênh mông mà hào hùng hơn, trực tiếp đè ngược khí thế của thiếu niên mặc đạo bào làm nó bay ngược trở về.Long Mã Hà Đồ mạnh mẽ như thế nào, há là một vầng mặt trời có khả năng chống lại!Khí thế vừa xuất hiện ra, thiên địa biến sắc.

Khí chất Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng sắc bén, huyết dịch trong thân thể lưu động càng lúc càng nhanh.

Hắn bị thiếu niên mặc đạo bào kích thích, lập tức chiến ý dâng lên cao.Tiên Căn ở trong đan điền cũng bị một cỗ khí tức này dẫn động, trái quả mọc trên Tiên Căn càng ngày càng cô đọng lại, bắt đầu phát sinh khả năng rụng, đây là nó muốn chuyển hóa thành Thần Cơ.Đây là điềm báo trước đột phá cảnh giới Thần Cơ !Phong Phi Vân đạt tới Tiên Căn đỉnh cao đã khá lâu, hơn nữa Linh Tuyền dược lực ở trong huyết mạch cũng bị kích thích ra rồi, sắp sửa sẽ đột phá cảnh giới Thần Cơ.- Hảo!

Ta cùng với ngươi đánh một trận.Phong Phi Vân muốn thông qua một trận chiến này để đột phá cảnh giới Thần Cơ.Đây là một cảnh giới khiến cho hắn tha thiết ước mơ.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, một khi đạt tới cảnh giới Thần Cơ, linh khí trong thân thể chính là sẽ phát sinh sự lột xác về chất, chất lượng linh khí lẫn tổng số lượng đều sẽ gia tăng mấy lần.Hiện tại thứ mà hắn thiếu chính là số lượng linh khí trong đan điền, chỉ cần linh khí cũng đủ sung túc thì hắn có thể dẫn động lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ, thi triển ra chiến uy của Linh Khí.

Đến lúc đó khẳng định nếu đồng cảnh giới thì sẽ vô địch.Hiện tại là tu vi Tiên Căn đỉnh cao nên hắn chỉ có thể dẫn động Linh Khí một lần, rồi linh khí trong đan điền sẽ kiệt sức.

Cho nên không đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không dẫn động Linh Khí.Nhưng nếu mà đột phá cảnh giới Thần Cơ, linh khí gia tăng mấy lần, là hắn có thể sử dụng chiến uy của Linh Khí được mấy lần mà cũng sẽ không kiệt lực.

Nên sức chiến đấu nhanh chóng tăng lên không chỉ gấp hàng chục lần.- Đại Ngưu, nếu không ta đến đánh một trận cùng hắn.Vu Cửu chủ động lên tiếng, hắn sợ Phong Phi Vân không phải đối thủ của thiếu niên mặc đạo bào.Phong Phi Vân cố ý muốn mượn thiếu niên mặc đạo bào để đột phá đến cảnh giới Thần Cơ.

Áp lực càng lớn thì hắn mới càng có thể đột phá dưới áp lực.- Không cần, một trận chiến này coi như ta chết trận thì các ngươi cũng không thể ra tay xuất thủ.Phong Phi Vân đây là muốn đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.

Nếu không thể đột phá, đó chính là chết thì cũng không hối hận.Nếu như không có hào khí giao tranh, thì cũng không thể đi được lâu dàiở trên đường tu tiên.Thiếu niên mặc đạo bào thoáng cười một tiếng:- Chẳng qua ngươi có tu vi Tiên Căn đỉnh cao mà thôi, ta xuất một chiêu là có thể đánh bại ngươi.- Nếu như ngươi xuất một chiêu là có thể đánh bại ta thì ta hai tay dâng lên Hóa Đạo Thạch.Phong Phi Vân trên đỉnh đầu có Long Mã Hà Đồ, ánh mắt kiên định mà đi bước một nghênh đón.- Đây chính là lời ngươi nói!Thiếu niên mặc đạo bào mắt lộ ra vẻ vui mừng, không thể chờ đợi được liền xông tới.

Thân thể hắn biến thành một trận gió, gió biến thành một con rồng.Hai tay thành trảo, giống như long trảo thật lớn !Thiếu niên mặc đạo bào có tu vi quả nhiên khủng bố, chính là tồn tại cùng một cấp bậc như hoàng thúc Bà La Quốc, thậm chí còn mạnh hơn một phân.Thân thể Phong Phi Vân giống như lâm vào trong cơn mưa sa gió giật không chừng, lúc nào cũng có thể bị cuốn bay.- Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!Liên tiếp chín đạo quyền ảnh đánh đi ra ngoài, hắn ra sức đánh lại một chiêu của thiếu niên mặc đạo bào.Quyền của Phong Phi Vân quyền vỡ vụn, máu tươi đầm đìa, huyết dịch vàng óng không ngừng nhỏ giọt rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lộp bộp.Thiếu niên mặc đạo bào lui trở về, vốn tưởng rằng có khả năng dễ dàng trừng trị Phong Phi Vân, nhưng đối phương mới rồi đã đánh ra chín chiêu quyền ảnh đều vô cùng uyên thâm, ẩn chứa đạo nghĩa sâu xa, mỗi một quyền đều che kín thế công của hắn, đánh lui được hắn.- Xuất một chiêu đã muốn đánh bại ta, thật sự là mơ tưởng ngông cuồng.Phong Phi Vân mặc dù quyền đang nhỏ máu, nhưng mà chiến ý lại càng ngày càng đậm, không ngừng nâng cao.

Linh khí trong thân thể cũng càng ngày càng đậm, đang cấp tốc rảo bước tiến về hướng cảnh giới Thần Cơ.- Lần nữa này!Thiếu niên mặc đạo bào có lực lượng cao hơn Phong Phi Vân không biết bao nhiêu lần, muốn trong mấy chiêu đã chế ngự hắn, thậm chí giết chết để cướp lấy Hóa Đạo Thạch trong tay của hắn.-------Chương 216: Bắc minh đường (2)Hắn xuất ra một món phi kiếm cấp bậc chuẩn Linh Khí, kiếm quang trên linh mạch đan vào khiến cho Phong Phi Vân như trứng chọi đá, cực kỳ nguy hiểm.

Trên người hắn máu me khắp nơi, nhưng mà lại cũng không bị tổn thương đến chỗ hiểm.Trong nháy mắt cũng đã đánh nhau hơn mười chiêu, thiếu niên mặc đạo bào lại vẫn không thể đánh bại Phong Phi Vân, trong lòng càng tỏ ra cực kì nôn nóng, kiếm quang càng lúc càng nhanh, dày đặc được giống như màn nước.- Thì ra là hắn, khó trách tuổi còn trẻ mà tu vi đã đáng sợ như thế.Có người đoán được kiếm quyết của thiếu niên mặc đạo bào, nên đã nhận ra thân phận của hắn.- Là người phương nào?Có người tò mò.- Không thể nói, không thể nói, lai lịch thật sự rất đáng sợ, bối cảnh cực kì mạnh mẽ.

Cho dù hắn có giết chết hết mọi người ở đây thì cũng không người nào dám tìm hắn báo thù.Người kia không ngừng lắc đầu, sau khi đã biết thân phận của người thiếu niên mặc đạo bào, chấn động trong lòng rất lớn.Hắn lại nói:- Nếu như hắn báo ra thân phận của mình, chỉ sợ không người nào dám đánh nhau cùng hắn.

Thật sự là ngu muội a!

Giao Hóa Đạo Thạch cho hắn, cần gì phải đắc tội hắn !Có người cảm giác tiếc rẻ cho Phong Phi Vân, chọc tới nhân vật lớn như thế, khẳng định sẽ cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn.Thiếu niên mặc đạo bào tự nhiên cũng nghe được mọi người đang bàn luận về hắn, nên hào phóng cười nói:- Nói ra cũng không sao, cũng để cho mọi người biết thân phận của ta là như thế nào.Hắn hiển nhiên là muốn làm Phong Phi Vân kinh động sợ hãi, cho rằng sau khi Phong Phi Vân nghe được thân phận bối cảnh của hắn thì sẽ bị dọa đến trực tiếp quỳ trước mặt hắn.Phong Phi Vân còn rất xa mới dễ dàng thua như thiếu niên mặc đạo bào nghĩ vậy.

Trong vô số kiếm quang hắn không ngừng xuất thủ, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, không gian có khả năng hoạt động cũng càng ngày càng chật hẹp.

Thật giống như bị ngàn vạn quân mã bức đến trên vách đá.Đi về phía trước là tử lộ, lui về phía sau cũng là tử lộ!Đây là một trận đại chiến mà thực lực cách nhau khá xa, nhưng mà khí thế đánh nhau lại như cầu vồng.

Thiếu niên mặc đạo bào thật lâu cũng không thể đánh bại Phong Phi Vân, ngược lại linh khí trong thân thể và chiến ý của Phong Phi Vân càng ngày càng cường đại, càng ngày càng tới gần cảnh giới Thần Cơ.- Hắn chính là người của một trong Tứ Đại Môn Phiệt Thần Tấn Vương Triều, Thất công tử của Bắc Minh gia tộc, Bắc Minh Đường.

Bắc Minh Bại Thiên, một trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, chính là anh họ của hắn.Người kia rốt cục nói ra thân phận người thiếu niên mặc đạo bào.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Mọi người rung động !Gia tộc Bắc Minh chính là siêu cấp môn phiệt khác đồng cấp với gia tộc Ngân Câu, có thể nói là một trong bốn cột trụ của Thần Tấn Vương Triều.

Những gia tộc giống như Phong gia, ở trước mặt gia tộc Bắc Minh quả thực không đáng giá nhắc tới, chỉ động chân tay là có thể bị diệt.Cũng khó trách Bắc Minh Đường lại tự tin và tự kiêu như vậy.

Cả Thần Tấn Vương Triều ai dám trêu vào người của Tứ Đại Môn Phiệt, đó là không biết mà chết a!Huống chi anh họ của Bắc Minh Đường lại là Bắc Minh Bại Thiên hung ác !- Trời ạ!

Người của gia tộc Bắc Minh lại xuất hiện ở Phong Hỏa Liên Thành.

Nếu như tin tức kia truyền ra, các bậc đại lão cả Phong Hỏa Liên Thành đều sẽ đến đây nghênh đón.- Không ngờ lại có người dám động thủ với Bắc Minh Đường, coi như hắn có chín cái mạng cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.

Không ai dám trêu chọc đến gia tộc Bắc Minh.Gia tộc Bắc Minh tại Thần Tấn Vương Triều có địa vị thật sự rất cao, coi như là loại người mạnh mẽ như Thành Chủ Phong Hỏa Liên Thành, nhìn thấy hậu duệ quý tộc của gia tộc Bắc Minh thì cũng phải che giấu kiêu ngạo, ăn nói khép nép, nếu không cũng sẽ rước lấy họa sát thân.Một thiếu niên chưa biết họ tên cũng dám động thủ với Bắc Minh Đường, quả thực cực kì buồn cười.Ánh mắt của mọi người nhìn Phong Phi Vân thật giống như đang nhìn một người chết, không ai cứu được hắn rồi.- Bắc Minh Đường chính là thiên tài đứng đầu gia tộc Bắc Minh, bái sư làm môn hạ một vị đại nhân vật tại Đạo Môn, hẳn là mấy ngày gần đây mới xuất sư xuống núi từ Đạo Môn.- Thiên phú bẩm sinh của Bắc Minh Đường mặc dù so ra kém anh họ Bắc Minh Bại Thiên của hắn, nhưng mà cũng không sai biệt nhiều.

Chính là một trong các nhân vật cầm quân của gia tộc Bắc Minh thế hệ này.Độc Tí lão nhân kia đã lừa Bắc Minh Đường một chuyến lấy bốn mươi vạn đồng tiền, cũng sớm đã bỏ trốn thần không biết quỷ không hay.

Chọc vào chuyện lớn như thế, bất luận kẻ nào đều chỉ có nước trốn chạy.Tất cả mọi người kính sợ không thôi đối với Bắc Minh Đường, mà ngay cả vị hoàng thúc Bà La Quốc đều giấu đi sự kiêu ngạo, chậm rãi lui về phía sau.- Gia tộc Bắc Minh thì đã làm sao, chẳng lẽ liền có khả năng làm cường đạo?Phong Phi Vân càng đánh càng điên cuồng, mặc dù bị Kiếm Quyết của Bắc Minh Đường làm cho vẫn rất khó đánh lại như trước, nhưng mà cũng đã có cơ hội lấy hơi nói chuyện.Cũng dám so sánh gia tộc Bắc Minh với cường đạo?Coi như là một vị Cự Kình cũng không dám nói năng bất kính lớn như vậy, thế này quả thực chính là đã đắc tội với cả gia tộc Bắc Minh.- Không đúng a!

Thiếu niên nghèo túng kia không đơn giản, không ngờ đối đầu cùng Bắc Minh Đường hơn mười chiêu mà cũng không có bại.

Cái này tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng làm được, chẳng lẽ hắn cũng là một người có đại bối cảnh ?- Nói không chừng chính là đệ tử của một vị Cự Kình ẩn dật lánh đời, cố ý ăn mặc cho mình trông có vẻ nghèo túng như vậy, nếu không làm sao dám kiêu ngạo như vậy trước mặt gia tộc Bắc Minh?- Nếu như chỉ là Cự Kình bình thường, chỉ sợ cũng không dám càn rỡ như vậy ở trước mặt gia tộc Bắc Minh....Tất cả mọi người cảm giác được Phong Phi Vân có lai lịch không đơn giản, nếu không đâu dám cao giọng lớn như vậy, lại đi nhục mạ người của gia tộc Bắc Minh là cường đạo?- Các ngươi nhìn!Có người giật mình la lên thành tiếng- Ban Chỉ ở trên ngón tay thiếu niên nghèo túng kia, hình như chính là một món bảo vật của Sâm La Điện, Miểu Quỷ Ban Chỉ.- Tựa hồ có chút giống, chẳng lẽ thiếu niên này đúng là truyền nhân của Sâm La Điện tà đạo?...Mọi người lại bị kinh sợ lần nữa.

Lúc trước bọn họ đã cảm giác được Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc cực kì quái dị, giờ phút này lại nhìn thấy Ban Chỉ màu đen trên ngón cái Phong Phi Vân, lập tức biến Phong Phi Vân trở thành anh kiệt của Sâm La Điện tà phái.Khó trách hắn dám lớn lối cao giọng cùng Bắc Minh Đường, thì ra có quả núi lớn Sâm La Điện này ở sau lưng làm chỗ dựa.Đám tu tiên giả vây xem đều bắt đầu lui về phía sau, không người nào dám bước về phía trước một bước.

Đây chính là Sâm La Điện và gia tộc Bắc Minh, hai thế lực siêu cấp lớn này quyết đấu, ai xen lẫn vào thì chính là kẻ ngại sống lâu.-------Chương 217: Lực phòng ngự đệ nhất nhân dưới Cự KìnhTrong lòng Bắc Minh Đường cũng có hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ thiếu niên hỗn khất nhi bình thường này thật sự anh kiệt của là Sâm La Điện tà phái?

Cho dù như vậy thì sao, gia tộc Bắc Minh chẳng lẽ còn phải sợ Sâm La Điện sao.Bắc Minh Đường điều động toàn lực linh khí trong thân thể, dồn hết đến trên Chiến Kiếm.

Một kiếm đâm vào ngực của Phong Phi Vân, nhưng mà một kiếm này cũng không có kết quả như trong tưởng tượng của hắn vậy.

Nó không đâm thủng ngực Phong Phi Vân, ngược lại như đâm vào một tấm thép.- Keng!Một âm thanh kim loại va chạm mạnh !Kiếm khí chấn động nện cho Phong Phi Vân bị bắn tung đi ra ngoài, rơi xuống cách xa hơn mười trượng.Phong Phi Vân giờ phút này toàn thân đều đang chảy huyết, trong đan điền một đạo Thần Quang nhẹ nhàng chớp động, tiếp theo đều bao bọc cả người hắn.

Một cỗ linh khí thuần túy đang chảy về hướng đan điền của hắn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tiên Căn thoát biến thành Thần Cơ!Một hòn đá trắng tinh lắng đọng ở trong đan điền, vững như bàn thạch, vách sắt thành đồng.Một khối "Thần Cơ" này hiện tại chỉ có lớn như một hạt gạo, nó tỏa ra hào quang chói mắt, ẩn chứa linh khí ánh chừng gấp bảy lần trước kia.

Bản chất linh khí xảy ra biến hóa làm nó thuần khiết hơn gấp đôi.Coi như trong tình huống không sử dụng Linh Khí thì chiến lực của Phong Phi Vân so sánh trước kia đều tăng lên gần chục lần !Hắn đã chính thức bước chân vào Thần Cơ sơ kỳ!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Linh khí dạo qua một vòng ở trong thân thể, những vết thương trên người trong nháy mắt khỏi hẳn!Phong Phi Vân nhẹ nhàng sắn ống tay áo, chiến ý trên người trở nên càng mạnh mẽ hơn, một đôi ánh mắt sáng lấp lánh đầy tinh lực nhìn thẳng về hướng Bắc Minh Đường:- Hiện tại mới xem như đích thực bắt đầu!Mặc dù đã đột phá Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà Phong Phi Vân lại vẫn cực kì cẩn thận.

Hắn coi Bắc Minh Đường trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ.Bắc Minh Đường có tu vi đã đạt tới Thần Cơ đỉnh cao, hơn nữa với thiên phú bẩm sinh siêu phàm của hắn, hiện tại so sánh với Phong Phi Vân cũng không sai biệt chút nào.

Có thể nói hiện tại hắn vẫn miễn cưỡng cao hơn Phong Phi Vân hai tiểu cảnh giới.Phong Phi Vân mặc dù có khả năng nhảy vọt hai tiểu cảnh giới để giết người, nhưng mà đối phương cũng là thiên tài tuyệt đỉnh, hắn cũng có thể nhảy vọt hai tiểu cảnh giới để giết người.

Cho nên chỉ có với cảnh giới giống nhau thì Phong Phi Vân mới có mười phần nắm chắc có thể chiến thắng Bắc Minh Đường.Chênh lệch hai tiểu cảnh giới chính là không phải chuyện đùa, cái này nên bù đắp như thế nào ?- Tiểu tử, lão phu trợ giúp ngươi một tay.Mao Ô Quy nhô ra nửa cái đầu Ô Quy từ trong quần áo Phong Phi Vân.- Lão có thể giúp ta cái gì?Phong Phi Vân không có bất cứ ảo tưởng gì đối với lão, con Ô Quy này ngoại trừ bản thân mai rùa mà ngay cả Cự Kình đều không công phá được, thật đúng là không có lực lượng đặc thù gì.- Ít nhất có thể làm cho lực phòng ngự của ngươi đạt tới cấp độ trở thành đệ nhất nhân dưới cấp Cự Kình !Mao Ô Quy cũng khá có tự tin đối với chính mình.- Lực phòng ngự đứng đầu dưới cấp Cự Kình ?Phong Phi Vân hỏi lại.- Vạn Pháp Quy Nhất, Chân Thân Hợp Thể!Toàn thân Phong Phi Vân run lên mãnh liệt, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nặng đến trên vạn cân, quả thực tựa như trên lưng đang đeo một quả núi nhỏ vạn cân.- Chết tiệt!

Làm cái gì vậy?Phong Phi Vân phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn bắt đầu thay đổi, rất nhiều người đều kinh ngạc cười đến không ngậm miệng lại được, thật giống như thấy được chuyện khó có thể tin nổi nhất trên đời này.Thân thể Phong Phi Vân lại đã bị một khối mai rùa bao trùm.

Chiếc mai rùa này liền như thần thiết, bề mặt có phong cách cực kì cổ xưa, rỉ sét loang lổ, vẫn còn khắc lục dấu vết thần văn.Lớp da trên người hắn cũng biến thành màu trắng toát, mặt, cánh tay, bàn chân, chỉ cần là làn da lộ ở bên ngoài đều trở nên giống như bạch ngọc, hơn nữa cứng rắn đến đáng sợ.Cái này mới thật sự là thân thể Kim Cương Bất Hoại.Chỉ là tạo hình thế này...- Quả nhiên không hổ là tà nhân của Sâm La Điện, đây là tu luyện công pháp tà đạo gì vậy?Có người xoa xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.Phong Phi Vân mặt trở nên xanh lè, hắn hỏi:- Đây chính là lực phòng ngự đệ nhất dưới cấp Cự Kình sao ?- Khụ khụ!

Đây chính là lão phu đang giúp ngươi, những người khác dẫu có muốn lực phòng ngự cường đại như thế thì vẫn còn không chiếm được đó!Âm thanh của Mao Ô Quy vang lên trong thân thể Phong Phi Vân.Không để cho Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều, Bắc Minh Đường đã lại tấn công đến lần nữa.

Lần này đây Kiếm Quyết vô cùng huyền diệu, mặc dù chỉ đâm ra một kiếm, nhưng mà đã có hơn một trăm đạo bóng kiếm.Kiếm khí sắc bén, làm cho phòng ốc và quầy hàng vỉa hè hai bên con đường đều bị xẻ nát, chúng phát ra âm thanh rách nát và tan vỡ.Hiển nhiên thân thể Phong Phi Vân phát sinh biến hóa, khiến cho vị cao thủ Bắc Minh Đường này cảm giác được nguy cơ.

Một kiếm này là một trong mấy chiêu tuyệt học của hắn, chính là "Kiếm Điển" bên trong Kiếm Quyết của Đạo Môn.- Keng!

Keng!

Keng...Vô số kiếm khí trực tiếp đánh trên người Phong Phi Vân, làm bắn ra vô số tia lửa.

Nhưng toàn bộ bị mai rùa ngăn cản, không hề phát ra bất cứ lực sát thương nào."

Kiếm Điển" trong Kiếm Quyết tự nhiên không có khả năng không chịu nổi một kích như thế, mấu chốt là lực phòng ngự hiện tại của Phong Phi Vân thật sự rất biến thái.Sắc mặt Bắc Minh Đường hơi đổi.

Hắn thật sự cho là Phong Phi Vân tu luyện một loại tà công nào đó của Sâm La Điện, nên lấy ra một quả Phong Lôi bùa chú từ trong lòng ngực.Miếng Phong Lôi bùa chú này chính là Bạch Ngọc Điêu Thành, đại khái to như bàn tay vậy!Hắn tung một chưởng đánh Phong Lôi bùa chú vào ngực của Phong Phi Vân !- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một tia chớp to như cánh tay từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Phong Phi Vân.

Vô số điện quang loằng ngoằng nện trên da và mai rùa, thật lâu không tiêu tan.Phong Lôi bùa chú có thể san bằng cả một quả núi nhỏ, nhưng mà lại ngay cả một sợi tóc của Phong Phi Vân cũng không gây tổn thương nổi.Bắc Minh Đường lần này là thật sự bị kinh sợ.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại giật mình ngay tại chỗ.- Tới phiên ta !Phong Phi Vân dẫn động Miểu Quỷ Ban Chỉ, uy lực Linh Khí hiện ra trên thủ chưởng.

Sáu bức vẽ cổ trôi dạt trên Ban Chỉ, một bàn tay cực lớn đang ngưng kết thành hình dấu ấn ở trên bầu trời.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một bàn tay giống như một mảnh đám mây lớn trực tiếp đặt xuống đè lên đỉnh đầu Bắc Minh Đường, làm vỡ nát lớp đá xanh lát trên mặt đất, trực tiếp nện hắn chui tụt vào.trong lòng đất.Chiếc mai rùa thật lớn ánh ra những hạt màu vàng, có hơi giống chiến giáp từ thuở xa xưa, cũng có hơi giống như một cái chuông cổ.-------Chương 218: Bắc minh huyền băng giáp (1)Làn da Phong Phi Vân biến thành trắng như Bạch Ngọc, nó ánh lên màu kim loại sáng bóng.

Cứ mỗi lần hắn bước ra một bước, đều sẽ khiến mặt đất bị chấn động làm xuất hiện những vết nứt thật nhỏ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lớp đất đá trên mặt đất bị hất lên làm xộc tới một dòng khí lạnh.Bắc Minh Đường không hổ là thiên tài đỉnh cao, là nhân vật cầm quân thế hệ mới được gia tộc Bắc Minh tỉ mỉ bồi dưỡng.Mặc dù bị Phong Phi Vân đánh lún vào lòng đất, nhưng mà cũng không có đích thực đánh cho hắn bị trọng thương.Một đạo ánh sáng màu lam bay ra từ lòng đất !Trên người Bắc Minh Đường ngưng tụ một tầng Hàn Băng thật dầy, biến thành một bộ Hàn Băng áo giáp cham khắc tinh xảo linh lung.

Mũ giáp, bảo vệ tay, hộ tâm kính, bảo vệ đùi, giày chiến đều là Hàn Băng ngưng tụ mà thành, chúng phát ra ánh sáng màu lam.- Đây là...

Bắc Minh thần công.

Bắc Minh Đường lại đã tu luyện tới Bắc Minh thần công tầng thứ ba, Hóa Hình ngưng thể, hình thành Bắc Minh Hàn Băng Giáp.Vị hoàng thúc Bà La Quốc kia có kiến thức phi phàm, tức thì nhận ra Bắc Minh Hàn Băng Giáp."

Bắc Minh thần công" chính là tu tiên điển tịch hàng đầu của gia tộc Bắc Minh, chỉ có tộc nhân tuyệt đối trung thành mới có thể tu luyện.

Mỗi lần tu luyện thành công một tầng, cũng có bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi.Chỉ có tu luyện thành công Bắc Minh thần công tầng thứ ba, mới có thể ngưng tụ Bắc Minh khí lạnh thành một bộ chiến giáp.Đây chính là Bắc Minh Hàn Băng Giáp, được xưng là phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới.Thế hệ trẻ tuổi cả gia tộc Bắc Minh, cũng vẻn vẹn chỉ có Bắc Minh Đường và Bắc Minh Bại Thiên tu luyện thành công.Lực phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới, thế này cũng đã là đứng ở vị trí bất bại, đó cũng là nguyên nhân khiến Bắc Minh Bại Thiên có thể trở thành một trong những thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân lại lần nữa dẫn động uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ, trên màn trời hiện ra dấu ấn một bàn tay cực lớn.

Nó lại một lần đánh bay Bắc Minh Đường đi ra ngoài, làm cho một dãy cửa hàng phòng ốc dài bên trái con đường đều bị nện tan tành.Nhưng mà Bắc Minh chiến giáp trên người hắn không bị phá vỡ, chỉ hộc ra một tia huyết dịch đỏ tươi từ trong miệng hắn rồi lại đứng lên.- Lại có thể cách Bắc Minh Hàn Băng Giáp mà nện đến gây tổn thương cho ta, khẳng định là ngươi sử dụng chiến uy của Linh Khí.Ánh mắt của Bắc Minh Đường nhìn chăm chú vào trên ngón cái Phong Phi Vân, nó mang theo cái nhìn thèm muốn chiếm giữ.Hắn chính là đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Minh, nhưng mà cũng không cách nào có được một kiện Linh Khí.

Nếu như có thể đoạt được Linh Khí trong tay Phong Phi Vân, như vậy chính bản thân mình không chỉ có lực phòng ngự vô địch trong cùng cảnh giới, mà lực công kích cũng trở thành vô địch trong cùng cảnh giới.Phong Phi Vân đích xác đã dẫn động Linh Khí, nhưng mà cái này không phải uy lực thực sự của Linh Khí, cho nên mới không thể đánh nát Bắc Minh Hàn Băng Giáp.Một tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ và một tu tiên giả Thần Cơ đại viên mãn, nếu đồng thời dẫn động Linh Khí thì uy lực tự nhiên sẽ là một trời một vực.Cảnh giới càng cao, uy lực Linh Khí thể hiện ra ngoài cũng lại càng mạnh mẽ.- Coi như ngươi biết thì đã làm sao, ta hôm nay sẽ tới dạy dạy ngươi nên làm người như thế nào, không nên nhìn thấy báu vật liền cho là đều phải thuộc về chính mình.Trong đan điền Thần Cơ lóng lánh, hào quang vạn trượng, linh khí trắng toát hoàn toàn đổ về hướng vào trong Miểu Quỷ Ban Chỉ.Linh Khí lại bị dẫn động một lần nữa, một con Long Ảnh màu đỏ bò bò trên vách Ban Chỉ, nó không ngừng phát ra gầm rống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Do bị Linh Khí áp chế, Bắc Minh Đường căn bản ngay cả lực cũng không có để đánh lại, Kiếm Quyết đánh ra trong nháy mắt bị Linh Khí đánh tan.Cả người hắn lại bị đánh bay đi ra ngoài.Phong Phi Vân cố gắng đánh rắn giập đầu, cấp tốc dẫn động Linh Khí rồi nện hắn lún vào lòng đất.Mặc dù lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ vô phương nện vỡ Bắc Minh Hàn Băng Giáp, nhưng mà vẫn có lực lượng thẩm thấu đến trong áo giáp, nện cho Bắc Minh Đường không ngừng thổ huyết.Da đầu của hắn đều bị nện đến rách toạc, từ trong khe hở đang chảy ra những giọt máu tươi.Bắc Minh Hàn Băng Giáp vốn có màu lam, nay bị máu tươi nhuộm đỏ trông cực kì diễm lệ, nó trong suốt mà lại óng ánh, tựa như mặc một món chiến y làm từ hồng bảo thạch.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Mặt đất đã sớm bị đánh đến phá thành mảnh nhỏ.

Cả một đoạn phố cổ này đều biến thành hoang vu, đổ nát thê lương, khói bay cuồn cuộn.

Trông không giống như là hai tu sĩ đang đại chiến, mà có vẻ như là ngàn vạn quân mã vừa chạy qua nơi này.- Trời ạ!

Bắc Minh Đường chính là thiên tài tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi, càng là chi trưởng của hai nhà gia tộc Bắc Minh lẫn Đạo Môn.

Nhưng mà lại bị người ta áp chế mà đánh, hoàn toàn không có lực để đánh lại.- Nếu như không có Bắc Minh Hàn Băng Giáp hộ thể, hắn cũng sớm đã bị mất mạng.- Thiên phú bẩm sinh của thiếu niên kia lại vẫn còn hơn cả Bắc Minh Đường, ta phảng phất thấy được vị thiên tài cấp bậc Sử Thi thứ chín đang quật khởi.- Nếu như cho hắn thời gian mười năm, mà lại không bị thế lực lớn gạt bỏ, hắn khẳng định có thể trở thành thiên tài cấp bậc Sử Thi.

Nhưng mà hiện tại...

So sánh với thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi thì ắn vẫn còn cách quá xa.- Nếu như hắn thật sự là tà đạo truyền nhân do Sâm La Điện bồi dưỡng, như vậy cũng không có mấy thế lực dám loại bỏ hắn....Phong Phi Vân ra tay quyết đoán vô tình, rất muốn giết chết Bắc Minh Đường ở chỗ này.

Nhổ cỏ tận gốc, không để cho hắn lưu lại nửa phần đường sống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân huy động quyền trắng xóa, liền giống như thép ngọc.

Một quyền đánh vào ngực Bắc Minh Đường, quyền kình truyền vào Bắc Minh Hàn Băng Giáp, làm quần áo ở lồng ngực của hắn bi rách nát một mảng lớn, lưu lại một dấu quyền ấn đỏ đậm.Thất vọng!Vẫn không công phá được Bắc Minh Hàn Băng Giáp, cũng không hề tạo thành thương tổn thực chất đối với hắn.- Ta hôm nay sở dĩ bị bại, cũng không phải thiên phú bẩm sinh và tu vi của ta không bằng ngươi.

Chẳng qua là bại bởi Linh Khí, nếu như ta cũng nắm giữ được một món Linh Khí, nhất định...- Phốc!Bắc Minh Đường còn chưa nói hết lời, liền lại bị Phong Phi Vân nện một quyền vào gò má phải.

Quyền phong xuyên thấu qua chiến giáp, để lại trên mặt của hắn một dấu vết quyền ấn đỏ đậm.Đây là sống sờ sờ vẽ mặt a!Lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, quả thực khiến cho mặt mũi gia tộc Bắc Minh đều bị mất sạch.- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết anh họ ta là ai?Bắc Minh Đường trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.

Hắn đứng lên từ trên mặt đất, muốn ngưng tụ linh khí rồi liều chết đánh một trận cùng Phong Phi Vân để cứu vãn thể diện.-------Chương 219: Bắc minh huyền băng giáp (2)Nhưng mà linh khí trên người hắn còn không kịp ngưng tụ, liền lại bị Phong Phi Vân hung hăng một cước đá bay.

Hắn đâm đầu đụng vào một thân cây bên cạnh làm nó bị chặt đứt đôi.- Rầm!Thân cây vững chắc bị đầu của hắn nện gẫy, còn cả người hắn đều cắm thẳng trên mặt đất, đầu cơ hồ đều chui vào lòng đất.- Coi như anh họ ngươi là Thiên Vương lão tử, nếu như dám tới cứu cái đồ khốn nhà ngươi này, thì ta cũng đánh không bỏ qua.Phong Phi Vân một cước dẫm trên mông Bắc Minh Đường, truyền tất cả linh khí trên người vào bàn chân để trấn áp cho hắn vô phương đứng dậy.Bắc Minh Đường không có một thân tu vi không gì sánh nổi, nay lại bị chiến uy của Linh Khí đánh cho tan tác, hai tay hai chân cùng phát lực mà cũng không cách nào đứng lên từ trên mặt đất.Nếu như nói Phong Phi Vân giờ phút này tạo hình rất giống một con thần quy, mà động tác của Bắc Minh Đường giờ phút này liền càng giống như một con Ô Quy.- Anh họ ta chính là một trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, Bắc Minh Bại Thiên!Bắc Minh Đường hô lên.- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi!Phong Phi Vân nhíu mày, trong óc trong nghĩ tới trận chiến ấy giữa công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy.

Hai người này cũng là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, sức chiến đấu quả thực có thể nói nghịch thiên.

Nện cho quả núi cao cũng bị vỡ vụn.- Bắc Minh Bại Thiên đã là cái chó gì, hai người công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy liên thủ đều không phải đối thủ của ta.

Nếu như hắn đến đây, ta cũng đánh không tha.Phong Phi Vân mặc dù là huyên hoang khoác lác, nhưng mà mặt không đỏ, thần bất loạn, cực kì khí thế.Đương nhiên tất cả mọi người biết hắn đang thổi phồng khoác lác, nhưng mà dám nói ra như vậy, đích thật cũng là can đảm hơn người.Một tràng tiếng ồn truyền đến, những tu tiên giả ở xa xa vây xem vội vàng giạt ra, như tránh rắn độc, rồi đều phát ra âm thanh thổn thức.- Nữ nhân đẹp quá !Có người phát ra tiếng thán phục như vậy.- Làm thế nào lại có hai cỗ xác ướp cổ đi theo phía sau nàng, trên người vẫn còn mặc áo cà sa rách nát.

Chẳng lẽ nàng là người Cản Thi ở Tây Vực phủ ?- Không giống, người Cản Thi cũng cần bùa chú hoặc là thi linh thì mới có thể thúc giục chiến thi.

Nhưng mà hai cỗ xác ướp cổ này lại tự động đi theo sau nàng, trong mắt vẫn còn có cả linh tính, phảng phất xác ướp cổ đều sinh ra trí tuệ....Mọi người càng lùi càng xa, không dám chắn đường nàng.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nghe được những tiếng bàn luận của những người này, nụ cười trên mặt có hơi cứng đờ.

Từ sau lưng truyền đến một cỗ tà khí ngập trời, khiến cho toàn thân hắn đều phát lạnh.Một cỗ khí tức kì quái này là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức làm cho lòng người run rẩy.Lộc cộc !Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở phía sau.Mặc dù còn không thấy người mới tới rốt cuộc là ai, nhưng mà sau lưng Phong Phi Vân lại sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Mà ngay cả Thần Cơ trong đan điền đều lờ mờ thất sắc, bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế thiếu chút nữa vỡ vụn.Bàn chân thu trở về từ trên mông Bắc Minh Đường, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác.- Giao Hóa Đạo Thạch ra đây cho ta!Một bàn tay lạnh như băng mà kì quái đã vươn ra ở trước mặt Phong Phi Vân.Âm thanh của nàng cũng vẫn lạnh giá như băng vậy, hơn nữa mang theo sát khí lộ rõ.

Nó làm cho người nào nghe được thì lỗ tai phát nhức, thật giống như toàn thân đều bị đông lạnh, vô phương nhúc nhích.Một đôi tay kia của nàng rất tinh xảo, cũng rất mềm mại, tựa như một vị đại sư dùng ngọc đẹp chạm trổ mài được một nửa.

Nó không mang theo bất cứ tỳ vết nào, ngón tay mảnh khảnh, thon thả mềm nhẵn, trắng nõn mà tinh tế.Làm cho người ta rất muốn vươn tay để ôm lấy một cánh tay ngọc khéo léo mà mà mềm mại này của nàng.Nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy một cánh tay ngọc này, đồng tử thu lại mãnh liệt mà lạnh toát sống lưng.

Hắn chỉ muốn được cách li cái tay ngọc này càng xa càng tốt.Ngón tay này đã bóp chết một vị Cự Kình, càng là thiếu chút nữa cũng sống sờ sờ mà bóp chết hắn.Tiêu Nặc Lan!Nàng đang đứng ở trước người Phong Phi Vân, cũng vẫn mặc bộ phật y trắng tinh không chút bụi bậm, đai lưng bằng tơ xanh, đôi mắt kín đáo không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí đều không tiếp thu được khí tức trên người nàng.Nữ Ma làm sao có thể là người?Nàng căn bản là không nhận ra Phong Phi Vân, hay Phong Phi Vân căn bản là không có tư cách khiến cho nàng nhớ kỹ.Nhưng làm thế nào mà nàng lại xuất hiện ở chỗ này?Không ai có thể hiểu rõ tâm tình của Phong Phi Vân giờ phút này, chỉ nghĩ thoát được càng xa càng tốt.- Này!

Con mẹ nó ngươi là ai a?

Ngươi cứ nói giao cho ngươi, liền giao cho ngươi?Vu Cửu trực tiếp tiến lên, chỉ vào Tiêu Nặc Lan chính là thoá mạ một hồi.Cái tên vũ phu đầu trọc này quả thực chính là một kẻ đầu gỗ, coi như là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ đắc tội hắn, hắn cũng chặt đầu không chớp mắt.Ánh mắt của Tiêu Nặc Lan có hơi liếc sang nhìn hắn, Phong Phi Vân nhìn thấy ý định giết người trong mắt nàng thì vội vàng lấy ra Hóa Đạo Thạch, trực tiếp bỏ vào trong tay nàng.Sau khi Hóa Đạo Thạch cầm vào trong tay, ý định giết người trong mắt Tiêu Nặc Lan chợt biến mất.

Nàng căn bản không liếc mắt nhìn bất cứ người nào ở đây, xoay người liền đi.Hai tên xác ướp tăng nhân cổ khoác áo cà sa, huyết nhục toàn thân đã khô héo thối rữa, nhưng mà đôi mắt lại đang phóng ra ánh vàng rực rỡ, cung kính đi theo phía sau người nàng.

Bước đi của chúng cũng không cứng ngắc, ngược lại vẫn còn có vẻ có chút linh hoạt.- Hai vị xác ướp tăng nhân cổ này đã đạt tới thi biến lần thứ ba.Phong Phi Vân gắt gao nắm quyền, ánh mắt nhìn theo hướng bóng lưng mảnh khảnh của Tiêu Nặc Lan đang đi xa mà lông mày nhíu lại thật chặt.

Vị Nữ Ma này làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?Tiêu Nặc Lan cường đại và hung ác ra sao, Phong Phi Vân so sánh bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng.

Đồn đại ngay cả thành Tử Tiêu Phủ đều bị nàng công phá, biến thành một tòa Tử Thành, vài thế lực lớn trong thành Tử Tiêu Phủ đều bị ép phải thoát đi, không dám chính diện giao phong với nàng.Nàng xuất hiện ở thành Tử Tiêu Phủ, nhất định là có mục đích.- Nàng... rốt cuộc nàng ta là ai, làm thế nào ta cảm giác bị nàng nhìn thoáng qua liền chỉ thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.Vu Cửu trước sau như một không sợ trời không sợ đất, giờ phút này toàn thân đều chảy mồ hôi khiến cho y phục trên người đều bị ướt đẫm.

Quả tim giờ phút này đều vẫn còn đang đập thình thịch.Tiêu Nặc Lan vẻn vẹn chỉ nhìn hắn nửa con mắt, mà thiếu chút nữa đã muốn lấy tánh mạng của hắn.Nếu không có Phong Phi Vân sớm giao ra Hóa Đạo Thạch vào trong tay Tiêu Nặc Lan, thì giờ phút này khẳng định là hắn đã bị chết hài cốt không còn tồn tại.-------Chương 220: Kiếp trước kiếp nầy-

Sau này mà thấy nàng ta, vậy đi xa được đến đâu thì trốn xa tới đó cũng được.Phong Phi Vân lầm bẩm không chỉ có là đang báo cho Vu Cửu, cũng là đang nói cho mình nghe.Mặc dù giao ra Hóa Đạo Thạch cho Tiêu Nặc Lan, nhưng mà trong lòng Phong Phi Vân lại cũng không có cảm giác mất mát.

Dù sao thần bảo giống như vậy, khẳng định sẽ có vô số thế lực lớn mơ ước.

Nếu không có đủ thực lực, căn bản là không giữ nổi.Hóa Đạo Thạch có thể nói là đệ nhất chí bảo Thần Tấn Vương Triều, nếu như Phong Phi Vân giữ nó ở trên người của mình, thì không quá ba ngày, khẳng định hắn sẽ phơi thây nơi hoang dã.- Hừ!

Loại bảo vật Hóa Đạo Thạch này, ngoài mình gia tộc Bắc Minh của ta ra thì ai cũng đều đừng nghĩ lấy được.Bắc Minh Đường đứng lên từ trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn rơm rớm máu.

Hắn quát với Tiêu Nặc Lan, muốn lấy danh tiếng của gia tộc Bắc Minh để hù dọa Tiêu Nặc Lan.Tiêu Nặc Lan lập tức ngừng bước chân lại!Trong lòng Phong Phi Vân giật thột một cái.

Bỗng nhiên, hắn lại là tung ra một cước đá bay Bắc Minh Đường đi ra ngoài, lần này thì đá hắn đi được xa hơn.Hỗn đản này!

Nếu như mà chọc giận Tiêu Nặc Lan, cả Phong Hỏa Liên Thành đều có thể sẽ hóa thành phế tích, tất cả mọi người sẽ chết trong tay nàng.- Hóa Đạo Thạch...

Là Bắc Minh...

Gia tộc ta...Bắc Minh Đường mặc dù bị đá bay, nhưng mà âm thanh đã mang theo vẻ không cam lòng, từ rất xa truyền đến một câu như vậy.Tiêu Nặc Lan cũng không hề xoay người, dừng một chút, liền lại trực tiếp rời đi!Phong Phi Vân lúc này mới thở phào một hơi, mới vừa rồi thiếu chút nữa liền bị Bắc Minh Đường hại chết !...- Ai nha!

Ta muốn đi tìm hỗn đản Phong Phi Vân kia, nếu mà không gặp được hắn, hắn khẳng định lại đi tìm nữ nhân khác.Ngươi đừng ngăn ta, ta không làm ni cô, ta thật sự không làm ni cô.

Nếu như ngươi là lại bức ta, ta chết cho ngươi xem.

Ngươi có tin hay không?Tại một chỗ phồn hoa ở Phong Hỏa Liên Thành, có một thiếu nữ mặc phật y màu xanh nhạt đứng ở trên đường cái khóc lóc om sòm lăn lộn.

Nhìn qua nàng cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc đen thật dài vấn ở trên đầu, được cắm một cây ngọc thoa cài tóc.Da Nạp Lan Tuyết Tiên cực kì trắng, nó tản ra ánh sáng nhàn nhạt, êm dịu mà mang theo phật vận.

Khi thì nàng có vẻ hơi lạnh như băng, khi thì có vẻ hơi ngây thơ, khi thì có hơi dễ thương, khi thì lại có chút trang nghiêm thần thánh, thật giống như một vị nữ Bồ Tát.Một người không ngờ lại có thể có được sáu loại khí chất, mỗi một loại đều không giống nhau.

Nhìn trong mắt của những người khác nhau thì khí chất của nàng cũng lại không giống nhau.Đây là bởi vì sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi trong thân thể nàng đã bị kích hoạt, do đó khiến cho nàng đi bước một hướng về lục dục phật cảnh.

Còn khí chất trên người cũng hiện ra sáu chủng loại.- Nha đầu, nếu như ngươi ngay cả này tình dục cơ bản nhất đều không cắt đi, tương lai tu hành tất có đại kiếp.Tửu Nhục hòa thượng tợp mạnh một ngụm rượu, không ngừng thở dài mà nói: - Lão Tử đã sớm tính một quẻ cho hắn.

Tiểu tử kia trong lòng chỉ nghĩ đến một nữ nhân, đã thâm căn cố đế, không có khả năng lại thích nữ nhân khác.

Ngươi cũng sớm quên hắn đi một chút, rồi cùng ta học tập "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa vô thượng thánh pháp của Phật Môn ta.- Có đúng là hắn thích ta không ?Nạp Lan Tuyết Tiên nắm ống tay áo Tửu Nhục hòa thượng, con mắt chớp chớp, hàng lông mi rung rung.Làm thế nào liền si tình như vậy ?Tửu Nhục hòa thượng lại là thở dài một tiếng, lắc đầu rồi đáp: - Trên quái tượng ( quẻ bói), có hiện ra kiếp trước kiếp nầy, vòng đời sinh tử cực kì hỗn loạn mà lại bị một cỗ lực lượng vận mệnh cách trở.

Ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua quái tượng kỳ dị như vậy, hoàn toàn không nhìn thấu nữ nhân kia là ai.

Nhưng mà, có khả năng khẳng định tuyệt đối không phải ngươi.- Chính hắn gọi ta là vợ, không có đạo lý nói chuyện không tính toán gì hết.Nạp Lan Tuyết Tiên bảo.- Nam nhân có khả năng gọi bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào là con dâu!Tửu Nhục hòa thượng đáp.- Chính là...

Chính là người ta đã có quan hệ xác thịt cùng hắn.Khuôn mặt Nạp Lan Tuyết Tiên có hơi đỏ ửng.- Nam nhân chính là phát sinh tiếp xúc da thịt với bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào !Tửu Nhục hòa thượng thở dài nói.Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân, tức giận hỏi: - Ngươi chính là muốn đối địch với ta ?- Nha đầu, ta là muốn giảng một đạo lý cho ngươi.

Ngươi coi như không tu phật, thì cũng không gả cho Phong Phi Vân.

Ngươi coi như gả cho một con chó, cũng không lấy Phong Phi Vân.Tửu Nhục hòa thượng đáp.- Ngươi liền chán ghét hắn như vậy?Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi.- Ta vốn không ghét hắn, thậm chí có hơi tán thưởng khen ngợi hắn, nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau.

Trừ phi hắn có thể cắt đứt chấp niệm trên người mình, nếu không hắn vĩnh viễn đều không có khả năng thích ngươi.

Đi gần quá với hắn, ngươi tương lai nhất định phải muốn chết muốn sống, bất tất tự làm khổ mình ?Tuy rằng Tửu Nhục hòa thượng trước mặt những người khác thì nói lời thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng mà trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên thì lão nói chuyện đều rất biết có chừng mực.Nạp Lan Tuyết Tiên đương nhiên không tin, cảm giác đây đều là Tửu Nhục hòa thượng nêu lí do để thoái thác, mục đích là muốn nàng chuyên tâm làm ni cô, bước lên con đường vong tình tuyệt ái để tu phật - Phật nói, kiếp trước kiếp nầy có nhân có quả.

Kiếp nầy, nếu như ngươi là phi thường phi thường thích một người, mà hắn không thích ngươi, thì đó đều là bởi vì đời trước hắn phi thường phi thường thích ngươi, mà ngươi không thích hắn.

Món nợ của kiếp trước, kiếp nầy sẽ hoàn lại.

Còn món nợ của kiếp nầy, kiếp sau nhất định phải trả.Hiện tại Nạp Lan Tuyết Tiên làm sao còn nghe được những lời Tửu Nhục hòa thượng đã nói, nàng không nhịn được đáp: - Đạo gia tu luyện kiếp nầy, phật gia tu luyện kiếp sau.

Nghe nói ta đời trước chính là một vị Bồ Tát xinh đẹp dễ thương, làm rất nhiều việc thiện lớn, đời này nhất định công đức vô lượng.

Ta nguyện mất đi một thân công đức, hóa thành đường nhân duyên...Nàng vẫn chưa nói xong, liền bị Tửu Nhục hòa thượng giơ tay bịt miệng mà trách mắng: - Nói bậy, những lời như thế trong tương lai hoàn toàn không thể nói lung tung.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cỗ tà khí ngút trời, bay thẳng lên trời cao.

Nó bao trùm kín mít cả Phong Hỏa Liên Thành !Tửu Nhục hòa thượng chậm rãi buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn về hướng mây đen chết chóc trên màn trời mà tự nhủ: - Tiêu Nặc Lan quả nhiên đã đuổi tới.

Nếu như không có được Phỉ Thúy Phật Châu, thì nàng sẽ không bỏ qua.

Chúng ta cần tìm một nơi để trốn đã.Ánh mắt Tửu Nhục hòa thượng nhìn về khắp bốn phía, đột nhiên có một tòa lầu cao treo đầy đèn màu hấp dẫn sự chú ý của lão.

Cột đỏ mái xanh, cao gần bẩy tầng, lại có vô số nữ nhân ăn mặc màu sắc tươi đẹp với khuôn mặt tươi cười, liền như tiên nữ ở cung điện trên trời.-------Chương 221: Cô gia của gia tộc ngân câu (1)Chỉ là...

Bọn họ ăn mặc thật sự rất xinh đẹp!Tuyệt Sắc Lâu!- Tiêu Nặc Lan có tu vi cao tới đâu, thần thức cường đại tới đâu, cũng tuyệt đối không đoán được chỗ chúng ta ẩn thân, hắc hắc!Tửu Nhục hòa thượng nhếch miệng cười một tiếng, lôi kéo Nạp Lan Tuyết Tiên, một tay ôm bình rượu thật lớn liền đi về hướng tới Tuyệt Sắc Lâu....Tá vấn tửu gia hà xử khứ, tao khách diêu chỉ tuyệt sắc lâu! ( Thử hỏi tiệm rượu nơi nào nhỉ, nhà thơ liền chỉ Tuyệt Sắc Lâu!)Lúc này, hoàng hôn mờ ảo, nắng chiều chênh chếch, thành quách xa xa được một rặng mây đỏ nhuộm màu, mang theo chút ấm cuối cùng trước khi vào đêm.Gió đêm thổi, mặt người lạnh!Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc chính là đúng vào lúc này đã đi tới dưới Tuyệt Sắc Lâu !- Nghe nói đệ lục mỹ nhân của Thần Tấn Vương Triều đã từng gảy một khúc đàn"Biên Tắc Dao"( bài ca biên ải) ở chỗ này.

Lúc ấy rất nhiều vị danh tiếng Tu Tiên Giới đều từng đến chiêm ngưỡng tiên nhan của nàng, chỉ vì muốn được nghe nàng gảy một khúc cầm âm linh hoạt kỳ ảo.

Từ đó về sau Tuyệt Sắc Lâu liền danh chấn phủ Nam Thái, trong chốn phong trần được xếp hạng đệ nhị.Lưu Thân Sinh ngẩng đầu nhìn lầu vàng gác ngọc, đình đài cao đến bẩy tầng, cung điện xanh vàng rực rỡ, quả thực không kém gì một hoàng cung.Cái này vẫn còn là một tòa thanh lâu sao?

Rất khoa trương rầm rộ, quá lộng lẫy kiêu xa, quả thực so sánh phủ Thành Chủ đều phải còn hơn ba phần.Đại đạo thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh áp chi hồng! ( Đường lớn thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh sát hoa hồng!)Nơi này không giống như là chỗ giao du ái mộ, chốn tửu sắc thâu đêm.

Nó giống như một tòa khuê phòng của tài nữ và thiên kim tiểu thư.- Vậy thì chốn xếp hạng đệ nhất phong trần là ở chỗ nào?Phong Phi Vân không tin thiên hạ còn có càng hoa lệ thanh lâu hơn so với Tuyệt Sắc Lâu.- Thần Đô, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!Lưu Thân Sinh đáp: - Nếu muốn nữ nhân ở trong đó cười một cái với ngươi, ngươi đều phải bỏ ra một ngàn mai kim tệ.

Hơn nữa có đôi khi ngươi cho tiền các nàng, bọn họ cũng chưa chắc để ý tới ngươi.Có thể biến thanh lâu thành ra loại tình trạng này, như vậy coi như là một loại kỳ tích.

Chỉ cần làm được Đệ Nhất Thiên Hạ, như vậy cũng không hề cần phải để ý đến sắc mặt người khác nữa.- Ta càng quan tâm, vị đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều kia, sao vẫn ở tại Tuyệt Sắc Lâu?Lạc Đà Tử ôm bụng cong người, đầu đều phải dính sát trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng cười cạc cạc.Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp: - Hai năm trước nàng cũng đã chuộc thân cho mình, không ai biết nàng đi đâu.

Chỉ là sau này, đồn đại có người nhìn thấy nàng xuất hiện ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lại đi lên đài, lại bắt đầu gảy đàn, lại bắt đầu bán rẻ tiếng cười.

Chỉ là, trong nụ cười mang theo lệ, trong khúc hát mang theo nỗi đau.Phong Phi Vân nhướng mày, lên tiếng: - Nếu nàng đã chuộc thân cho mình, như vậy đã nói lên nàng đã chán ghét loại lăn lộn trong cuộc sống phong trần, đã muốn chạy ra khỏi địa phương không sạch sẽ như thế này.

Lại làm thế nào rồi tiến vào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu?Cho dù người ta có nổi tiếng xinh đẹp đến đâu, sau lưng đều nhất định có một mặt cay đắng chua xót trong lòng.Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp: - Bất kể là Tuyệt Sắc Lâu, hay là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có thể đứng vững gót chân tại Thần Tấn Vương Triều, hơn nữa nổi tiếng cùng Tu Tiên Giới.

Như vậy sau lưng nhất định là có thế lực vô cùng khổng lồ làm chỗ dựa.

Đệ lục mỹ nhân chính là con gà đẻ trứng vàng trong chốn gió trăng này, nếu đã tiến vào vòng tròn này thì làm sao có thể hoàn toàn thoát được ?- Coi như nàng muốn chạy đi, cũng sẽ có người đem nàng trở về.Mấy tên đạo tặc mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng đều là vẫn còn tính người, giờ phút này đều cùng thở dài, hiểu được vì sao trong nụ cười của nàng có mang theo lệ, trong khúc ca mang theo nỗi đau.- Các ngươi nhìn thấy Ngọc Bài màu đỏ treo trên xà nhà không ?Năm người đi vào đại môn Tuyệt Sắc Lâu, Lưu Thân Sinh chỉ về hướng một tòa lầu hoa lớn nhất.

Có một xà ngang màu đỏ vắt ngang trước mặt, trên đó treo đầy các Ngọc Bài màu đỏ.

Trên mỗi một Ngọc Bài đều có khắc báo danh một nữ nhân.- Ngọc Bài màu đỏ xếp càng gần phía trước, như vậy đã nói rõ nữ nhân này hiện tại càng đỏ.

Nếu muốn thấy nàng cần phải trả giá càng cao.Lưu Thân Sinh nói.Phong Phi Vân và ba tên đạo tặc khác trực tiếp quay sang nhìn về hướng một cái Ngọc Bài xếp hạng phía trước nhất.- Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân thì thầm.- Thẻ bài Nam Cung Hồng Nhan, treo ở vị trí phía trước nhất đã hai năm, không người có thể rung chuyển.Lưu Thân Sinh thở dài thở ngắn, bóp cổ tay đấm ngực bồm bộp mà nói: - Năm ngoái ta mang theo một vạn mai kim tệ đi tới Tuyệt Sắc Lâu, định gặp nàng một lần.

Nhưng mà Vạn Kim tan hết, cũng không thể được như nguyện, ngay cả một ngón tay nàng cũng không hề thấy.Hắn tiếc nuối không thôi!- Đây là vì sao?Phong Phi Vân không giải thích được, chẳng lẽ tốn hao vạn mai kim tệ, mà cũng không thể thấy được mặt nàng ?Vẻn vẹn chỉ là một nữ nhân kỹ viện thôi, chỉ phải trả tiền, sẽ không sợ bất công với nàng.- Nam Cung Hồng Nhan cực kì kiêu ngạo.

Nàng định ra quy củ, muốn gặp nàng phải thỏa mãn ba điều kiện.

Hơn nữa coi như thỏa mãn ba điều kiện này thì nàng cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi.Lưu Thân Sinh đáp.Phong Phi Vân lúc trước tính toán thu xếp cho bốn tên đạo tặc này tại Tuyệt Sắc Lâu, sau đó liền lặng lẽ rời đi.Hắn muốn tìm người gọi là Tả Thiên Thủ kia.

Nhưng mà giờ phút này lại bị Nam Cung Hồng Nhan gợi lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi: - Ba điều kiện gì ?- Thứ nhất, nhất định phải khôi ngô tuấn tú còn trẻ.Sau khi nghe thấy một điều kiện đầu tiên như thế, Lạc Đà Tử và Vu Cửu liền trực tiếp quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất không thoải mái, hạ giọng mắng vài câu "Nông cạn!", "Không nhìn thấy nội tâm!"

- Thứ hai, nhất định phải trẻ tuổi lắm tiền.Sau khi nghe thấy điều kiện thứ hai, Vương Mãnh cũng quay đầu đi, đã lại thấp giọng mắng " nữ nhân đều con mẹ nó rất thực tế".-Thứ ba, nhất định phải là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi.Sau khi Phong Phi Vân nghe xong ba điều kiện này, hắn trầm lặng một hồi lâu, sờ sờ mũi, rồi mở miệng không biết xấu hổ: - Thế này không phải là nàng đang nói ta chứ ?Bốn tên đạo tặc xoạt một tiếng mặt liền đen kịt, rất muốn hỏi trong túi Phong Phi Vân có mang đủ tiền hay không.Nếu muốn xưng là trẻ tuổi lắm tiền, hẳn cũng sẽ mang đủ kim tệ để tiêu xài.Kỳ thật không chỉ có là Phong Phi Vân, mà ngay cả mấy tên đạo tặc khác, giờ phút này đều đã bị kích động không thôi, rất muốn thấy tận mắt nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan này một phen.

Xem rốt cuộc xinh đẹp đến tình trạng như thế nào mà lại đưa ra điều kiện cao như thế.-------Chương 222: Cô gia của gia tộc ngân câu (2)- Nếu không, chúng ta đi Tam Huyền Môn thu mua Linh Thạch trước, như vậy cũng có đủ kim tệ, cũng không phải lo lắng, không sợ Nam Cung Hồng Nhan nàng không chịu gặp chúng ta.Sắc mặt Vương Mãnh đỏ lên, hiển nhiên là đã động tâm.

Nếu như là buổi tối hôm nay không thấy được Nam Cung Hồng Nhan, chỉ sợ là hắn vô phương ngủ được.Còn ba tên đạo tặc khác tự nhiên cũng là nghĩ như vậy!Phong Phi Vân nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu đáp: - Tam Huyền Môn đâu phải là dễ trêu chọc như vậy.

Bên trong chính là có ba mươi tám vị trưởng lão cảnh giới Thần Cơ, hơn nữa trận pháp vô số, ý định giết người nặng nề.

Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, tất nhiên sẽ không có được gì hay.Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên sáng lên, hắn nhìn về hướng đối diện Tuyệt Sắc Lâu.Ở bên đó lại cũng có một tòa nhà gỗ cao lớn hoa lệ, so sánh Tuyệt Sắc Lâu cũng không thấp hơn chút nào.

Trên đó có gắn một tấm biển gỗ sơn xanh với ba chữ "Ngân Câu Phường".Khóe miệng Phong Phi Vân có hơi nhếch lên, hắn cười nói: - Ta có biện pháp, các ngươi ở chỗ này chờ ta chỉ chốc lát, ta cần phải đi kiếm mười vạn mai kim tệ đến.- Mười vạn mai kim tệ!Bốn tên đạo tặc cả kinh, đây chính là một khoản đủ lớn, đủ để cho người dùng tới mười đời.

Lưu Thân Sinh tích góp hơn mười năm cũng chỉ có vạn mai kim tệ.Lại nhìn thấy Phong Phi Vân chạy về hướng Ngân Câu Phường, mấy tên đạo tặc càng là bị dọa đến hoảng sợ.Hắn sẽ không ngây ngốc định đi cướp bóc Ngân Câu Phường?Vì đi chơi gái, hà tất phải mạo hiểm lớn như vậy.

Bốn tên đạo tặc đều cảm giác được Phong Phi Vân thật sự quá phúc hậu, không chỉ có giảng nghĩa khí, hơn nữa lá gan đủ lớn.- Cộc cộc!Phong Phi Vân gõ thanh gỗ gọi cửa Ngân Câu Phường mấy cái, sau đó đi vào.- Chưởng quỹ, ta có một thứ gì đó nghĩ muốn thế chấp ở đây.

Ngươi đánh giá giá cả cho ta, trong vòng ba ngày ta sẽ trở về chuộc đồ.Phong Phi Vân lấy ra một giọt Linh Tuyền, nghĩ muốn tạm thời đem thế chấp Linh Tuyền ở chỗ này, chờ sau khi đánh cướp Tam Huyền Môn thì trở lại chuộc đồ.Lão chưởng quỹ một mực vùi đầu vào sổ sách chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.

Bỗng nhiên, đồng tử trợn lên một cái, trên mặt hiện ra nụ cười ngoác đến mang tai.

Nụ cười này quả thực là cười đến có hơi khoa trương, thật giống như thấy một vị tài thần.Phàm là có thể trở thành chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường, đều không phải người bình thường.

Đôi mắt liền như Hỏa Nhãn Kim Tình, cực kì sắc bén.

Chỉ cần bọn họ liếc mắt nhìn khách nhân, coi như cách mấy chục năm thì cũng vẫn có thể nhận ra người này.Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không hiểu ra sao cả.

Chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường đều là người có tầm mắt cực cao, coi như thấy thần bảo đến mức như Linh Tuyền này thì cũng không nên thất thố như vậy, cười đến quỷ dị như vậy.

Ơ, ông lão này làm thế nào lại có vẻ quen thuộc như vậy?- Hắc hắc!

Phong thiếu gia, đã lâu không gặp.Trịnh Đông Lưu cười đến rất là hài lòng, vội vàng hạ lệnh tôi tớ bưng lên trà thơm thượng hảo hạng, cung kính đưa đến trong tay Phong Phi Vân.Cung kính đến có hơi không bình thường, thật giống như người hầu đang dâng trà cho chủ nhân.- Ngươi là...

Trịnh chủ sự, không phải ngươi ở tại thành Linh Châu, làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?Phong Phi Vân mặc dù nhận ra được ngay Trịnh Đông Lưu, nhưng mà trong lòng lại càng không giải thích được.

Chính mình hiện tại đều nghèo túng thành dáng vẻ như thế này, hơn nữa lúc ở tại phủ Nam Thái quả thực chính là mọi người hô đánh, rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết hắn.Ngân Câu Phường thông thạo tin tức, không có khả năng không biết hiện trạng của hắn.

Vì sao sau khi đoán được thân phận của hắn, vẫn còn cung kính như vậy đối với hắn ?Điều này làm cho trong lòng Phong Phi Vân sinh ra cảnh giác, Ngân Câu Phường chính là nơi làm việc buôn bán, lợi ích trên hết.

Nếu như Trịnh Đông Lưu bán tin hành tung của hắn đi ra ngoài, như vậy nếu có người muốn giết hắn, chỉ sợ sẽ điên cuồng chạy đến.Trên đời này người miệng nam mô, bụng bồ dao găm thật sự quá nhiều.- Ha ha!

Đều là Tứ tiểu thư đề bạt, ta mới có thể đi ra khỏi loại địa phương nho nhỏ như thành Linh Châu.

Điểm này, chẳng lẽ Tứ tiểu thư chưa nói với cô gia ngài ?Trịnh Đông Lưu hỏi lại.- Phốc!Phong Phi Vân tức thì phun hết nước trà vừa uống, văng cả lên mặt Trịnh Đông Lưu mà kinh ngạc hỏi: - Vừa rồi ngươi gọi cái gì?- Cô gia a!Trịnh Đông Lưu dùng vạt áo lau khô trà vụn trên mặt, mà không tức giận chút nào.

Lão vẫn cứ nở nụ cười mà nói: - Hiện nay khắp các chi nhánh cả Ngân Câu Phường, ai mà không biết chuyện của Phong thiếu gia và Tứ tiểu thư.

Mà ngay cả Đông Phương thiếu gia đều chấp nhận chuyện này, nếu như ai có thể thăm dò được tin tức của cô gia ngài, liền có cơ hội đến Ngân Câu tổng phường làm việc.

Trịnh Đông Lưu ta thật sự là nhân phẩm bạo phát, không ngờ lại khiến cho ta gặp được cô gia trong biển người mênh mông vô tận.

Nếu như Tứ tiểu thư đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cực kì vui mừng.Phong Phi Vân trực tiếp sững sờ ngây ra ngay tại chỗ, trong lòng vắt óc suy nghĩ.

Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, tà tâm không chết, đều đã nói xóa bỏ ân oán, lại vẫn còn thăm dò tin tức của ta.

Đừng cho là ta không biết những thủ đoạn nhỏ này của nàng, thực sự nếu như để cho nàng đã biết hành tung của ta, không biết sẽ phái bao nhiêu cao thủ tới giết ta.Những ân oán cừu hận này, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không nói cho Trịnh Đông Lưu nghe!- Ha ha!

Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...Phong Phi Vân cười đến có hơi mất tự nhiên, rồi nói: - Trịnh chủ sự, ngươi nhìn giọt Linh Tuyền này đáng giá bao nhiêu tiền, nếu không ta trước cứ đặt ở đây để đổi lấy một chút kim tệ.- Cô gia hiện tại rất cần dùng tiền?Trịnh Đông Lưu con ngươi vừa đảo, lộ ra có vẻ đã hiểu.- Đúng vậy!Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không nói cho hắn, chính mình phải đi dạo kỹ viện.- Cô gia, tương lai ngài chính là nửa chủ nhân của gia tộc Ngân Câu, những kẻ làm gia nhân chúng ta đây nào dám thu hoạch vật của ngài.

Không cần đến tiền, việc nhỏ mọn ấy liền giao cho lão Trịnh ta.Trịnh Đông Lưu chính là so với ai khác đều biết rõ ràng địa vị của Đông Phương Kính Nguyệt tại gia tộc Ngân Câu.

Nịnh bợ Phong Phi Vân, tuyệt đối là không có sai.Chả mấy chốc có hai người hầu bê một cái hộp sắt cao to, từ bên trong đi ra.Trịnh Đông Lưu trực tiếp mở hộp sắt lớn ra.Cả một tảng lớn ánh vàng rực rỡ liền từ đột ngột hắt ra từ bên trong, lóng lánh chói mắt, khiến cho cả phòng đều nhuộm thành màu vàng.- Trong rương này là tiền giấy và kim tệ, tổng cộng số lượng hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ.

Cô gia, ngài nhìn có đủ hay không?

Không đủ, ta sẽ tìm người đi kiếm thêm !Trịnh Đông Lưu mặt mày tươi cười, cung kính khom người, a dua không thôi.-------Chương 223: Tuyệt sắc lâu (1)Phong Phi Vân nhìn chăm chú ánh kim quang lấp lánh cả một rương tiền giấy và kim tệ.

Đúng là ngây ra rất lâu, rồi mới hít một hơi thật sâu.

Mẹ nó, gia tộc Ngân Câu không hổ là gia tộc giàu có nhất thiên hạ, vẻn vẹn chỉ là một chi nhánh Ngân Câu Phường đã có thể một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy.Cả Thần Tấn Vương Triều thì Ngân Câu Phường sợ là có đến trên vạn cái, vậy sẽ có bao nhiêu tiền?Hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ, chỉ sợ cũng xem như moi trống rỗng của cải ở một đại hình tiên môn mà cũng đều không lấy ra được nhiều của cải như vậy.- Hẳn là đủ rồi...Phong Phi Vân nuốt nuốt nước miếng đáp lại, phía sau không hề nói thêm- Đi dạo kỹ viện mà thôi.Phong Phi Vân mặc y phục bị thủng lỗ chỗ, đã không biết bao nhiêu ngày chưa tắm rửa, trên mặt đầy bùn đất, đầu tóc như rơm rạ, còn có vài cái lá cây vương ở trên đầu.Dưới chân thậm chí ngay cả giày cũng đều không có một đôi!Tựa như là một tên ăn mày!Nhưng mà ở trên vai hắn lại khiêng một cái rương sắt khổng lồ, mới chỉ là vỏ rương liền đã nặng amays trăm cân, mà bên trong lại càng chứa kim phiếu cùng kim tệ có giá trị hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ.Hắn là mang theo rương sắt đi tới kỹ viện!Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối dần, bên ngoài Tuyệt Sắc lâu giăng đèn kết hoa, oanh oanh yến yến, dòng người như dệt, vô luận là tài tuấn của Tiên môn đến đây hay là thương nhân giàu có một phương cũng là đầy mặt tươi cười, nơi này là đất cực lạc của nam nhân, tầm hoa vấn liễu, đàm phong vọng nguyệt, tự nhiên là nên cười nhiều một chút rồi.Bốn tên đạo tặc đứng ở trước Tuyệt Sắc lâu, đã đợi đến có chút nhàm chán rồi.Vu Cửu xa xa đã nhìn thấy Phong Phi Vân, nhất thời vui mừng, hét lớn:- Đại Ngưu, ngươi cuối cùng trở lại rồi, lần này kiếm được bao nhiêu kim tệ?Phong Phi Vân từ trên đường cái náo nhiệt đi tới, trực tiếp đem rương sắt đủ để khiến người đều bị áp xuống ở trên vai ném tới, Vu Cửu dùng hai tay vững vàng tiếp lấy, cảm nhận được sức nặng trong rương sắt, nghe được tiếng va chạm của kim tệ ở bên trong phát ra.- Ha ha!

Sức nặng này ít nhất cũng là ba vạn mai kim tệ!Vu Cửu cười phá lên, cũng không biết là trong cái rương sắt kia không chỉ có kim tệ, còn có kim phiếu.Lưu Thân Sinh, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều là dùng ánh mắt bội phục nhìn Phong Phi Vân, không tới nửa canh giờ liền có thể lấy tới ba vạn mai kim tệ, quả thực chính là thần nhân a!Phải biết rằng Lưu Thân Sinh làm đạo tặc hơn mười năm, tất cả tiền cất trữ cộng lại cũng chỉ là một vạn mai kim tệ, nhưng mà Phong Đại Ngưu vẻn vẹn chỉ là đi một vòng rồi quay về, liền lấy đến ba vạn mai kim tệ, đây chính là chênh lệch giữa người với người!Tam đương gia nói rât đúng, theo Đại Ngưu lăn lộn quả nhiên sẽ không tệ.Phong Phi Vân chỉ là khẽ gật đầu cười cười, cũng không nói cho bọn hắn ở bên trong rương sắt rốt cuộc có bao nhiêu kim tệ, một nhóm năm người lấy Phong Phi Vân cầm đầu liền hướng Tuyệt Sắc lâu đi tới.Năm người bọn họ ăn mặc thật sự là không tốt hơn bao nhiêu so với ăn mày, vốn là một vị quy nô của Tuyệt Sắc lâu muốn ngăn cản bọn họ, không muốn cho bọn họ xông vào, nhưng mà Phong Phi Vân trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra một cái kim tệ, nhét vào trong tay của hắn.Vị quy nô này nhất thời há hốc mồm, kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ, cung kính đem năm người Phong Phi Vân mời đến trên một gian phòng trang nhã ở tầng thứ năm.Tuyệt Sắc lâu tổng cộng có bảy tầng, có thể đem năm người Phong Phi Vân mời lên đến tầng thứ năm, đó cũng là thấy bọn họ xuất thủ hào sảng.- Tuyệt Sắc lâu chúng ta chính là phong hỏa liên thành, thậm chí là đất tiêu dao nhất của cả Nam Thái phủ, chỉ cần có tiền, ở chỗ này cái gì cũng có thể mua được, có thể thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách nhân.Tên quy nô kia khom lưng nịnh nọt cười nói.Phong Phi Vân ngồi ở trung ương của nhã gian, đưa lưng về phía một bức sơn thủy họa quyển, họa công tinh trạm này ít nhất cũng phải có mấy vạn đồng mới có thể mua được một bức.Vương Mãnh đã không đợi được nữa, thanh âm tục tằng, vỗ bàn một cái, hét lớn:- Vậy ngươi đi gọi Nam Cung Hồng Nhan đến đây cho lão tử, lão đại của chúng ta muốn nàng tới đây bồi rượu.Một cái vỗ này của hắn lực đạo mười phần, thiếu chút nữa đập vỡ cái bàn làm bằng thủy ngọc cương kia, phát ra thanh âm khổng lồ, khiến tên quân nô kia trực tiếp sợ đến quỳ ở trên mặt đất- Khách...

Khách quan, Nam Cung cô nương là không bồi rượu, hơn nữa nàng cũng sẽ không lộ diện.Tên quy nô kia ở trên mặt đất lạnh run, len lén nhìn thoáng qua cánh tay thô to như bát cơm kia của Vương Mãnh, nhất thời vội vàng cúi đầu.- Vậy cút mau....Vương Mãnh bỗng nhiên đứng dậy, liền muốn dùng một cước đá bay tên quy nô này, nhưng mà lại bị Lưu Thân Sinh đè lại một cái, hướng về phía quy nô kia phân phó một câu:- Đi an bài bốn cô nương cầm sắt tinh trạm đến đánh đàn mua vui cho chúng ta, mặt khác lại gọi năm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tới bồi chúng ta uống rượu.Lưu Thân Sinh hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tới nơi này uống hoa tửu, đối với quy củ nơi này biết rất rõ.Lúc này quy nô kia mới thở phào nhẹ nhõm, liền lăn một vòng đi ra ngoài, sau đó đem cửa của nhã gian đóng lại.- Ta dựa vào!

Lưu Thân Sinh, con mẹ nó, phẩm vị của ngươi cũng quá nhỏ rồi, cho dù không gặp được Nam Cung Hồng Nhan, để cho tên kia mang mỹ nhân xếp hạng trước mười tới bồi rượu mới tốt a!

Ngươi tùy tiện tìm hai cái mặt hàng hạ đẳng liền muốn đuổi chúng ta đi?Tức giận trong lòng Vương Mãnh khó tiêu.Phong Phi Vân cùng Lưu Thân Sinh đều là nhẹ nhàng uống rượu, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười.- Ngươi lần đầu tiên tới đây, ta không trách ngươi.Sau khi Lưu Thân Sinh uống một chén rượu, lại nói:- Phàm là mỹ nhân xếp hạng trước mười đều là nữ tử cấp bậc tuyệt sắc khuynh thành, bàn về tu vi, trong các nàng nói không chừng có người cao hơn so với ngươi; bàn về tài nghệ, ngươi ngay cả số lẻ của các nàng cũng đều không bằng; bàn về lực hiệu triệu, chỉ cần các nàng nói một câu liền có vô số cao thủ nguyện ý bán mạng vì các nàng.Phong Phi Vân vuốt vuốt chén rượu, cười nói:- Có đôi khi một câu nói của nữ nhân thiên tư tuyệt sắc có thể khiến cho cự kình đều vì thế mà dâng mạng, đây mới là chỗ lợi hại chân chính của các nàng.Lưu Thân Sinh gật đầu, nói:- Cũng chính bởi vì như vậy, mỹ nhân xếp hạng trước mười của Tuyệt Sắc lâu là một người so với một người càng có ngạo khí, nhiều khi căn bản là không hành nghề, mà cho dù là hành nghề cũng cần đấu giá mới có thể trành giành được các nàng tới tay.- Người nào ra giá càng cao, đêm đó các nàng sẽ theo người đó?Lạc Đà Tử nói.- Nếu như ngươi có thể ra cái giá trên trời, các nàng có thể ngủ với ngươi!Lưu Thân Sinh nhếch miệng cười một tiếng, nói:-------Chương 224: Tuyệt sắc lâu (2)- Ngươi suy nghĩ một chút xem, một nữ nhân xinh đẹp thi tình họa ý, ôn nhu thanh nhã, tu vi so với ngươi còn cao hơn lại ngủ cùng với ngươi, mới thử nghĩ cũng đã cảm thấy mỹ diệu rồi.Bốn tên đạo tặc đều là ha ha phá lên cười.Chỉ là Lưu Thân Sinh chưa nói cho bọn hắn biết, năm ngoái hắn mang theo một vạn mai kim tệ đến đây đấu giá, cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt của vị mỹ nhân bài danh thứ mười kia một cái, ngay cả cơ hội uống rượu với nàng đều không có.Rất nhanh quy nô kia liền dẫn chín nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tiến vào nhã gian, mỗi người đều là mỹ nhân mười sáu, mười bảy tuổi, lại càng là ngàn dặm mới tìm được một người, thấy đến ánh mắt của bốn tên đạo tặc nhất thời nhìn thẳng.Vốn là Vương Mãnh còn đang nổi giận, nhưng mà sau khi một thiếu nữ tên là Giai Giai tựa vào trong ngực hắn, hỏa khí toàn thân hắn đều liền thu hồi vào trong thân thể, giống như là bị nước dập tắt, toàn thân xương cốt đều mềm ra rồi.Bốn thiếu nữ ở trong đó ôm cổ cầm, tỳ bà, ngọc địch, động tiêu, ở trong một tầng màn che màu tím nhạt bắt đầu đàn tấu một khúc, thanh âm kia khiến cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.Bốn tên đạo tặc đều thích thú, mà tâm của Phong Phi Vân lại không ở chỗ này, nếu không phải là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút, gặp vị Nam Cung Hồng Nhan mà được mọi người tôn sùng là nữ thân kia một lần, hắn sớm đã rời đi nơi đây, đi tìm Tả Thiên Thủ rồi.Cứu Quý gia tỷ muội mới là chính sự!Trong thanh lâu này tuyệt đối là địa phương truyền abs tin tức nahnh nhất, rất nhiều bí ẩn cùng đại sự kiện phát sinh gần đây mà không muốn người biết đều có thể nghe được ở chỗ này.- Gần đây Nam Thái phủ thật là thời tiết thay đổi rồi, đại sự phát sinh là một việc tiếp một việc, nói không chừng không đến bao lâu sẽ lan đến Phong hỏa liên thành!Một tu tiên giả mới từ Tử Tiêu phủ thành trốn tới, nói.- Cái này ngược lại là không biết, xem ra đều là chuyện mới phát sinh ở mấy ngày gần đây đi!

Đều phát sinh ra một ít đại sự?Một thanh âm khác vang lên.- Chuyện này nói rất dài dòng, đầu tiên là phải từ phản đồ kia của Phong gia, yêu ma chi tử Phong Phi Vân mà bắt đầu.Nghe được tên của mình, Phong Phi Vân nhất thời hứng thú, vận chueyenr linh khí vào hai tai, cẩn thận lắng nghe.Bên cạnh có người nói tiếp:- Ta cũng nghe qua tin đồng của yêu ma chi tử, có người nói yêu ma chi huyết trong thân thể của hắn đã hồi phục, ở trong một trận chiến Kính Hoàn sơn có thể lực địch cường giả cấp bậc Cự Kình, thiên tử còn ở trên thiên tài có cấp bậc bát đại sử thi.Mấy người này nghị luận liên tục, nhất thời đem lực chú ý của người xung quanh đều hấp dẫn lại.- Khoác lác vừa thôi!

Nếu như cái yêu ma chi tử rắm chó kia, thiên phú có thể đạt tới tài nghệ của thiên tài cấp bậc bát đại sử thi khẳng định đã danh chấn thiên hạ rồi, không người nào không biết.Trong một nhã gian khác ở tầng năm truyền đến một cái thanh âm già nua.Thanh âm này rất quen thuộc!Phong Phi Vân khẽ hướng bên trái nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên, hoàng thúc của Bà La quốc thế nhưng cũng tới Tuyệt Sắc lâu, hơn nữa liền đang ở trong một nhã gian ở bên cạnh đám người Phong Phi Vân, không thể không nói, oan gia ngõ hẹp.Xem ra trong Tuyệt Sắc lâu thật là tàng long ngọa hổ, phàm là người có thể tiến vào trong nhã gian tầng thứ năm đều khảng định lai lịch bất phàm.- Điểm này ngược lại là không quá rõ ràng, dù sao lúc ấy người có thể từ trong Kính Hoàn sơn chạy ra được thật sự quá ít, người còn sống sót đa số đều ngậm miệng không nói đến chuyện phát sinh ngày đó, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì.Bạch y tu sĩ nói.- Buồn cười!Vị hoàng thúc kia của Ba La quốc phát ra tiếng cười mỉa mai.Trầm mặc ngắn ngủi, laijc ó người nói:- Mặc dù tu vi của yêu ma chi tử có lẽ bị khuếch đại, nhưng mà có một điểm lại có thể khẳng định, Phong Phi Vân kia chính là tay sai của nữ ma yêu nghiệt kia, chính là hắn đích thân để cho nữ ma thức tỉnh, đã tạo thành ngàn vạn người mất mạng, cả Tử Tiêu phủ thành phồn hoa mấy ngàn năm lại ở trong một đêm hóa thành tử địa, máu tươi đem thành quách đều nhuộm đỏ, thi thể đầy đất.

Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn đều là tử thương thảm tọng, nhân vật cấp bậc trưởng lão vẫn lạc hơn nửa, cuối cùng bị ép trốn ra Tử Tiêu phủ thành, chạy xa sát uy của nữ ma kia.- Tu tiên giả còn có thể chạy trốn, mà những người bình thường kia lại chỉ có thể tuyệt vọng, ta tận mắt nhìn thấy một tiểu nữ hài ba tuổi bị một cỗ cổ thi tăng nhân nuốt vào trong bụng.

Trận chiến ấy quá thảm thiết rồi, thậm chí có cường giả cấp bậc Cự kình bị đóng đinh chết ở trên thành tường cổ xưa, linh hồn phát ra tiếng kêu tên chấn thiên động địa, trọn vẹn kêu rên ba ngày ba đêm mới máu chảy hết sạch mà chết.- Máu tươi đem bầu trơi đều ánh hồng lên, huyết khí biến thành hồng vụ lượn lờ ở trong Tử Tiêu thành suốt ngày.- Tràng tai nạn này cũng chưa kết thúc, nữ ma cướp lấy phủ thành liền lại đưa ma trảo hướng về phía quận phủ ở xung quanh, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, ba quận bảy mươi tư thành Nam Thái phủ liền bị nàng đồ thành toàn bộ, người bị chết không cách nào thống kê, rất nhiều người bởi vì oán khí quá nặng mà biến thành huyết thi, biến thành một đầu thi quân đang công phạt các quận nha khác của Nam Thái phủ.

Tràng tai nạn này nhất định sẽ lan tràn đến Phong hỏa liên thành, đến lúc đó nơi này cũng máu chảy thành sông.- Hết tảy những cái này đều là một tay yêu ma chi tử Phong Phi Vân tạo thành, chó săn của nữ ma, phản đồ của nhân loại, các thế lực của Nam Thái phủ đều đã xây dựng liên minh trừ ma, trong đó bao gồm hơn mười danh thanh niên nghịch thiên tài tuấn của các đại thế lực, chỉ cần Phong Phi Vân vừa lộ mặt liền cắt lấy đầu của hắn, dùng máu tươi của hắn tế điện những người đã chết dưới tay nữ ma kia.Bạch y tu sĩ nói đến lòng đầy căm phẫn, oán giận không dứt, lây nhiễm đến tu sĩ chung quanh, toàn bộ đều bắt đầu mắng Phong Phi Vân.- Phi!

Phi!

Thật là nói hươu nói vượn, nữ ma là tự mình thức tỉnh, lại bị một ít tên ngu xuẩn đặt điều lên người Phong Phi Vân.

Lại nói cái gì mà trừ ma liên minh kia, liền bằng bọn họ cũng muốn đối phó với Phong Phi Vân?

Thật là buồn cười, một ngón tay của Phong Phi Vân đủ để giết chết toàn bộ bọn họ.Lại có thanh âm như nam như nữ ở trong một tòa nhã gian truyền đến, người này cố ý che giấu thân phận cho nên thay đổi thanh âm.Nhưng mà có thể khẳng định niên kỷ của người này cũng không lớn....- Thật là buồn cười, chuyện này đã truyền khắp Nam Thái phủ, sao lại là giả?Vị bạch y tu sĩ kia lên cười phá lên.Những tu sĩ chung quanh cũng là nở nụ cười, ngay cả những nử tử của kỹ viện kia cũng là che miệng mà cười.Một cỗ hàn khí từ trong gian nhã gian này truyền ra, người nọ hừ lạnh một tiếng:- Ngươi lại thử xấu hắn một câu xem nào?-------Chương 225: Ngọc thiền (1)- Có gì không dám, Phong Phi Vân chính là tay sai của nữ ma, công địchcủa nhân loại, người người đều được quyền giết, nếu như hắn xuất hiện ởtrước mặt ta, ta tất một cước đạp bẹp hắn trên mặt đất...

Ha ha...Bạch y tu sĩ kia cười cười đột nhiên bưng kín cổ, có máu tươi từ trong kẽtay của hắn không ngừng tràn ra, khiến cho cả cánh tay hắn đều bị nhuộmđỏ.Máu chảy xuống từng giọt, rơi trên mặt đất tí tách!Ánh mắt của hắn trừng trừng, cả người bắt đầu run rẩy, cuối cùng co quắp ở trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.Thi thể bị hàn băng bao trùm, cuối cùng trực tiếp bạo liệt, biến thành huyết sắc băng tro.Bị chết thật sự là quỷ dị, cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm trái tim nhảy lên của mọi người.- Nếu như người nào còn dám nói xấu về Phong Phi Vân, đây chính là kết quả!Mọi người kinh hãi hướng về phía nhã gian có ánh sáng như đèn cầy kia nhìnlại, biết bên trong tất có thiên tài tuyệt đỉnh của tu tiên giới, tất cả mọi người không dám lại nói loạn một câu, hiển nhiên là bị dọa.Chỉ có vị hoàng thúc của Bà La quốc kia phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng mà lại cũng không nói gì, ngay sau đó liền an tĩnh lại, truyền đến thanhâm nâng chén chúc nhau.Chân mày của Phong Phi Vân nhíu lại thành chữ xuyên, người mới nói chuyện vừa rồi cũng là đang ở trong nhã giantầng thứ năm, chính là ở nhã gian đối diện của hắn.Tầng thứ năm tổng cộng có sáu nhã gian, thành thế vòng tròn.Hiển nhiên người nọ cũng là một vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, rốt cuộc sẽ là người phương nào đây?Tất cả mọi người đang chỉ trích hắn, lại còn có người có thể đứng ra nóimột câu công đạo cho hắn, thậm chí không tiếc giết người.Hai mắt của Phong Phi Vân nhắm lại, muốn bằng vào linh giác của mình trước đicảm ứng, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa ngăn lại, cảm giácđược cư nhiên là một phiến trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua!Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, bạch sắc vân vụ nồng đậm bao phủ, mênhmông mờ mịt, có thể thấy được giả sơn đang phiêu phù, lầu các treo lơlửng trên bầu trời, còn có thể nghe được tiếng nước chảy rõ ràng cùngtiếng đàn loáng thoáng, làm cho người ta tưởng tượng đó có phải là mộtphiến tiên cảnh hay không.Đát đát!Một nha hoàn trên đầubúi thành hai búi tóc, đại khái mươi hai, mười ba, bộ dạng ngoan ngoãn,mặc phấn sắc tiểu y, vừa nhìn liền biết là một mỹ nhân.

Trên tay mangmang theo một cái đèn lồng màu xanh ngọc, từ trên một tòa lầu các huyềnkhông đi ra, đứng ở trên lầu các tầng thứ bảy nhìn chằm chằm xuống phíadưới.- Cô nương tối nay đeo hồng bài tổng cộng có ba vị!Tiểu nha hoàn kia mắt ngọc mày ngài, thanh âm mặc dù non nớt nhưng lại rõ ràng truyền khắp cả Tuyệt Sắc lâu.Chỉ có cô nương xếp hạng trước mười của Tuyệt Sắc lâu, thẻ bài khắc tên mới là hồng sắc, cái gọi là đeo hồng bài có ý nghĩa chính là trong mười vịcô nương này có ba vị tối nay nguyện ý đi ra ngoài hiến khúc, hiến vũ,nếu như giá tiền đủ cao, các nàng thậm chí có thể bồi tửu, bồi dạ.Sau khi nha hoàn này lên tiếng, cả Tuyệt Sắc lâu lần nữa yên tĩnh lại, mọi người đều biết món ăn chính bắt đầu đến rồi.Tiểu nha hoàn kia từ trong ống tay áo lấy ra một cái hồng sắc ngọc bài, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn một chút, nói:- Hồng bài đệ cửu, Ngọc Thiền cô nương.

Ngọc Thiền cô nương năm nay mườibảy tuổi, thiện đánh đàn, từng ở dưới Đại quốc thủ Tĩnh Vô Âm học nghệ,tài nghệ đánh đàn đã vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

Trừ tài nghệđánh đàn ra, Ngọc Thiền lại càng là có tài gặp qua rồi là không quênđược, đọc đủ loại thi thư ba vạn quyển, chuyện trong thiên hạ biết đượcrất nhiều, hoàn toàn xứng đáng là bác học đa tài.- Hiện tại bắt đầu đấu giá, một trăm mai kim tệ khởi điểm!Nàng lại nói.Một trăm mai kim tệ nhưng là tương đương với một trăm vạn mai đồng tệ, đốivới người bình thường mà nói tuyệt đối là mấy cái chữ số khổng lồ, tàiphú có thể dùng cả đời, nhưng mà vị Ngọc Thiền cô nương này chỉ chẳngqua là hiến một khúc, liền xa xa không chỉ là cái giá này.Đã có người bắt đầu kêu giá, giá tiền rất nhanh đã tăng lên tới năm trăm mai kim tệ rồi!- Mẹ kiếp, nữ nhân nơi này thật con mẹ nó quý giá, cứ đấu giá như vậy sợlà muốn thấy được mặt mũi của Ngọc Thiền cô nương này cũng phải tốn haovạn kim!Vương Mãnh lại là vỗ mạnh vào bàn một cái.Lưu Thân Sinh uống xong hảo tửu từ thiếu nữ trong ngực rót cho, lắc đầu cười nói:- Ta xem không chỉ như vậy, Ngọc Thiền cô nương này ta đã sớm thăm dòqua, là một người mới, sợ là đêm đầu tiên đang còn.

Hơn nữa đúng là từng ở Đại quốc thủ Tĩnh Vô Âm học qua cầm nghệ, vẻn vẹn chỉ là ba chữ TĩnhVô Âm kia cũng đã không chỉ là một vạn mai kim tệ rồi.

Rất nhiều ngườiđoán chừng đều là vì đêm đầu tiên của Ngọc Thiền mà chạy đến, ta đoántối nay sẽ xuất hiện giá trên trời.Vương Mãnh thở dài một tiếng:- Chúng ta chỉ có ba vạn mai kim tệ, cho dù có thể đấu giá được Ngọc Thiền, sợ là cũng không còn dư lại mấy tiền.- Thật sự không được, ta xem ai dám đấu giá với chúng ta, ta liền đi làm thịt người đó.Vu Cửu vỗ vỗ thiết đao trên lưng.- Thôi đi!

Phong Hỏa liên thành vốn chính là một nơi quần ác tụ tập, đếnTuyệt Sắc lâu này lại càng là ác trung cự phách, ta đã cảm nhận được mấy cỗ khí tức của cao thủ, trong đó lại càng có nhân vật vô hạn tiếp cậnđến cấp bậc Thần Cơ đại viên mãn.Lưu Thân Sinh nói.Vu Cửu cùng Vương Mãnh lại là ai thanh than thở rồi!Ngón tay của Phong Phi Vân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trên mặt tùy thời mang theo vẻ tươi cười, cười đến bí hiểm.- Ba ngàn mai kim tệ!Trong lúc thoáng qua, giá tiền đã kéo lên ba mươi lần.- Ta ra một vạn mai kim tệ!Cái giá tiền này nhất thời trấn trụ toàn trường.Ở ngoài đại môn của Tuyệt Sắc lâu đi tới một đám nam tử thân mặc huyềnthiết chiến giáp, nam tử đi ở đầu tiên chính là La Lâm bị mấy ngườiPhong Phi Vân hung hăng đánh ở ngoài thành, cũng là một vị đội trưởngcủa Kỳ Ngưu chiến kỵ doanh, đạt đến cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ.LaLâm như cũ mặc chiến giáp băng lãnh, chỉ có một khuôn mặt coi như anhtuấn lộ ra ngoài, mỉm cười quét mắt nhìn những nữ tử kia trong Tuyệt Sắc lâu một cái, phá lệ lộ ra vẻ phong lưu tiêu sái.Phái sau hắncũng có mười nam tử mặc khôi giáp đi theo, mười người này ở trên ngườiđều tản ra khí tức khổng lồ, ở đỉnh đầu chiến giáp có một cái quyền đầuto lớn chữ "Chiến".Rất nhiều người tu tiên đều tự giác tránhlui, đnhận ra được mười một người đột nhiên đến đây này, cả Phong Hỏaliên thành chỉ sợ cũng có rất ít gười không nhận ra bọn ho.Con thân sinh La Lâm của môn chủ Tam Huyền Môn, cùng thập đại chiến tướng của Phong Hỏa liên thành.Đây nhưng là đại biểu cho hai thế lực lớn là Tam Huyền môn cùng Thần Vũquân, ở Phong Hỏa liên thành cũng chỉ có mấy hung nhân lánh đời mới dámđồng thời trêu chọc hai thế lực lớn này.-------Chương 226: Ngọc thiền (2)- Cư nhiên là La Lâm tới rồi, Tam Huyền môn nhưng là nổi danh giàu có đến nứt đố đổ vách, người nào mà qua được hắn?- Rất nhiều người cho dù muốn đấu giá cũng phải suy nghĩ có thể đắc tội Tam Huyền môn cùng Thần Vũ quân hay không, xem ra tối nay đúng là La thiếu gia một mình ca diễn rồi, chúng ta đều chỉ có thể nhìn, tất cả hồng bài cô nương đều đầu nhập vào ngực của hắn, thậm chí là trên giường....Ở lúc chút ít người tu tiên đều đang lắc đầu thở dài, một cái thanh âm không hài hòa vang lên:- Một vạn lẻ một mai kim tệ!Cái thanh âm này chính là ở trong một gian nhã gian tầng thứ năm truyền ra.La Lâm nhướng mày, hai mắt hướng đến tầng thứ năm nhìn lại, mặc dù rất là chán ghét có người dám đè giá của hắn, nhưng mà lại cũng không đem người này để vào trong mắt, mang theo thập đại chiến tướng đi đến trên cầu thang bằng hồng mộc, hướng lên phía trên mà đi, đã có quy nô ở phía trước dẫn đường cho hắn.- Một vạn một ngàn mai kim tệ!La Lâm vừa đi ở trên cầu thang, một bên tự tin cất giọng báo giá.- Một vạn một ngàn lẻ một mai kim tệ!Vẫn là thanh âm lười biếng ở trong nhã gian kia, hữu khí vô lực.Tất cả mọi người đã nhìn ra, đây là có người đặc biệt gây khó dễ cho La Lâm, nếu không cũng sẽ không ở mỗi lần đều chỉ thêm một mai kim tệ.Người phương nào lại lớn gan như vậy, lại dám khiêu khích con trai độc nhất của Tam Huyền môn chủ?Người kêu giá tự nhiên không phải là Phong Phi Vân, mà là ở trong nhã gian của hoàng thúc Bà La quốc kia, nhưng mà người kêu giá như cũ không phải là hoàng thúc của Bà La quốc, mà là một thanh niên nhân.Nguyên lai là hắn, quả nhiên là địa phương có mỹ nhân thì có thân ảnh của hắn.Nghe được thanh âm lười biếng kia, Phong Phi Vân liền đã biết trong nhã gian kia là người phương nào rồi, trên mặt không khỏi nở một nụ cười, nâng một chén rượu chậm rãi uống vào.- Một vạn năm ngàn mai kim tệ!Thanh âm của La Lâm đã có chút lạnh lùng, sinh ra lửa giận.- Một vạn năm ngàn lẻ một mai kim tệ!Trong nhã gian bên cạnh kia, thanh âm như cũ là rất lười biếng, rất giống như một tên ma ốm tửu sắc quá độ, nhưng mà chỉ có Phong Phi Vân biết dược, hắn tuyệt đối không phải là một tên ma ốm.Một trong những thiên tài cấp bậc bát đại sử thi, vương tử của Bà La quốc, nam nhân được gọi là thiên hạ đệ nhất mê nhân, Vô Hà công tử, tại sao có thể là một tên ma ốm được?- Ha ha!

Xem ra lần này La Lâm đụng phải đinh rồi!Lạc Đà Tử bật cười.Sắc mặt của Lưu Thân Sinh nghiêm túc, lắc đầu, nói:- Nơi này chính là Phong Hỏa liên thành, mà không phải là ngoài thành, hơn nữa La Lâm mang đến nhưng là thập đại chiến tướng trong Thần Vũ quân, mà không phải là những phế vật kia của Kỳ Ngưu chiến kỵ doanh.

Thập đại chiến tướng, từng người đều là cao thủ ở trong trăm trận chiến tranh tìm được đường sống trong chỗ chết, vô luận là tu vi, ý chí, hay là lực chiến đấu đều không phải là tu tiên giả bình thường có thể so được, cũng chính là như vậy mới có thể kinh sợ yêu ma quỷ quái trong Phong Hỏa liên thành.- Nói không sai, nếu như ở ngoài thành, tiểu tử La Lâm kia muốn đánh liền đánh, hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ chạy, nhưng mà ở trong Phong Hỏa liên thành, coi như là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn sợ rằng cũng trốn không thoát.- Đại Ngưu, chuyện này ngươi thấy như thế nào?Lưu Thân Sinh hỏi.Trên mặt Phong Phi Vân nở nụ cười nghiền ngẫm, nói:- Đợi xem kịch vui đi!

Lúc cần thiết chúng ta cũng phải thò chân vào, lúc đó mới có ý tứ!

Hắc hắc!Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, mấy tuyệt sắc nữ tử tập trung ở một chỗ, nhìn xuyên qua một tấm lam sắc thủy kính, thấy chuyện phát sinh ở phía dưới, có người vui, có người buồn.- Nam nhân dám đấu giá với loại quần là áo lượt như La Lâm này mới thật là nam nhân!Trong mỹ mâu của Ngọc Thiền mang theo tiếu ý thâm thúy mà mê người, cười đến như u cốc bạch lan, tràn đầy ý vị linh hoạt kỳ ảo.Mấy nàng kia đều là mỹ nhân cấp bậc khuynh thành, đều là liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Tam Huyền môn nhưng là đại hình tiên môn, môn nhân hơn vạn, cao thủ như mây, phụ thuộc vào Kỷ gia, cùng thành chủ của Phong Hỏa liên thành đều có thể ngồi ngang hàng.Ở Phong Hỏa liên thành, La Lâm tự nhiên là không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.- Hai vạn mai kim tệ!La Lâm đã bước lên tầng thứ năm của Tuyệt Sắc lâu, huyền thiết chiến ngoa trầm trọng chấn đến thiết mộc ban công vang lên một tiếng thật lớn, hiện lên một tầng xám tro nhàn nhạt.Hai vạn mai kim tệ đã là mấy chữ số khổng lồ rồi, đủ để cho Ngọc Thiền cô nương ủy thân bồi tửu!Hai vạn mai kim tệ đối với La Lâm mà nói tự nhiên không phải là số lượng nhỏ, nhưng mà hắn lại còn cần phải tăng lên, Tam Huyền môn nhưng là khai phá linh thạch làm giàu, giá tiền của một khối Chân Diệu linh thạch liền tương đương với mấy chục vạn mai kim tệ.- Hai vạn lẻ một mai kim tệ!Thanh âm của Vô Hà công tử nhàn nhã, không chỉ là không đem hai vạn mai kim tệ để vào trong mắt, thậm chí cũng không để La Lâm vào trong mắt.Giờ phút này cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại, rất nhiều người là bị hai vạn mai kim tệ hù sợ, mà có người thì bị khí tức của thập đại chiến tướng ép đến không thể nhúc nhích.Trên mặt Phong Phi Vân như cũ mang theo mỉm cười, đột nhiên dùng ánh mắt báo cho Lưu Thân Sinh biết một chút.Lưu Thân Sinh ngầm hiểu, cười hắc hắc, ra vẻ ho hai tiếng, mở miệng nói:- Ngọc Thiền cô nương quốc sắc thiên hương, hai vạn mai kim tệ tựa như mời cô nương đi ra ngoài xướng khúc bồi tửu, quả thật là một loại vũ nhục đối với Ngọc Thiền cô nương, chẳng lẽ liền không có người nào dám thêm giá tiền cao hơn sao?Bốn tên đạo tặc này đều là mặt hàng e sợ thiên hạ không loạn, Vương Mãnh lại là vỗ mạnh vào bàn một cái, hét lớn:- Nếu như ta cũng giàu có như La thiếu gia, liền trực tiếp tăng lên đến ba vạn mai kim tệ.- Ba vạn mai kim tệ đối với La thiếu gia mà nói, quả thực chính là cửu ngưu nhất mao a!Lạc Đà Tử cười nói.Ánh mắt của La Lâm hướng về bên trong nhã gian bên cạnh liếc mắt một cái, mặc dù biết những người này là đang khích bác hắn, nhưng mà hắn như cũ lộ ra vẻ mặt lâng lâng, rất là hưởng thụ, nói:- Ba vạn mai kim tệ!- Oanh!Sau khi báo ra cái giá tiền này, toàn trường chấn động, tất cả người tu tiên đều thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên.Một vạn mai kim tệ cũng đã rất dọa người rồi, bây giờ lại trực tiếp nhảy lên tới ba vạn mai kim tệ, nếu như ở ngày thường, giá tiền như vậy đã có thể đồng thời mời được hai vị hồng bài cô nương.- Quả thực là quá đốt tiền rồi!- Cũng chỉ có thân phận thiếu môn chủ của Tam Huyền môn này mới có thể giống như trịnh vạn kim, xem ra không ai lại sẽ tăng giá, ab vạn mai kim tệ đã là quá dọa người rồi.- Tối nay Ngọc Thiền cô nương đúng là cấm nhục trên giường của La Lâm rồi!-------Chương 227: Chiến ý sôi tràoHai tôn chiến tướng đều có cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, chiến giáp trên người đạt đến cấp bậc bảo khí, hai thanh chiến mâu trong tay ở trong huyết thủy ngâm qua, từng lây dính máu tươi của vô số tu tiên giả.Thập đại chiến tướng của Thần Vũ quân đều là nhân vật đứng đầu, trấn áp thập phương yêu ma quỷ quái của Phong Hỏa liên thành, trừ phi là gặp được thiên tài cấp bậc sử thi như Vô Hà công tử, nếu không bọn hắn tuyệt đối sẽ không thể bại.Phong Phi Vân đã sớm dự cảm được sát khí dũng động, nhưng mà lại cũng không đổi sắc, như cũ ôm lấy Ngọc Thiền đứng ở trên hành lang, mặc cho ánh mắt của những tu tiên giả này quét nhìn ở trên người hắn.- Thình thịch, thình thịch!Vu Cửu cùng Vương Mãnh tựa như hai tòa núi nhỏ, lòng bàn chân mạnh mẽ đạp một cái lên mặt đất, bắt đầu từ trong nhã gian giết ra!Hai vị man nhân này một người so với một người càng có khí lực lớn hơn, riêng mình đánh ra một quyền, oanh ở trên chiến giáp của hai vị chiến tướng vừa mới giết ra, trực tiếp đem hai vị vô địch chiến tướng này đều đánh bay ngược trở lại, đụng nát vách tường của một tòa nhã gian trong đó, cây cột cũng bị đụng gãy một cái.Vu Cửu cùng Vương Mãnh chia ra đứng ở hai bên của Phong Phi Vân, thân cao hơn hai thước, da thịt mang tính bạo tạc đều đang lộ ra lực lượng của bọn họ.- Lại đến!Hai vị chiến tướng bị oanh bay ra ngoài kia, từ trong vách tường vỡ tan phi ra, lần nữa giết đến.Mặc dù bị một quyền của Vu Cửu cùng Vương Mãnh đánh trúng, nhưng mà bọn hắn tu vi mạnh mẽ, cũng không bị thương, ngược lại chiến ý càng cuồng bạo, hắc sắc chiến mâu trong tay nhận lấy ảnh hưởng của khí tức, dần dần biến thành màu đỏ như máu.Đỏ đến giống như mới từ trong thân thể người chết lấy ra.Hai cái cuồng nhân Vu Cửu cùng Vương Mãnh này đều là bị kích phát ra dã tính, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong miệng kim khí xông lên trời, nghênh sát mà tới, chiến thành một đoàn.Trong Tuyệt Sắc lâu khắc vô số trận pháp phòng ngự, giờ phút này đã có người đem trọn cái trận pháp này toàn bộ kích hoạt, nếu không phải như thế, đại chiến của bốn người này sợ rằng có thể đem Tuyệt Sắc lâu chấn thành mảnh nhỏ.- Hai dã man hân quần áo rách rưới này lại có thể chống đỡ được với hai tôn chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong!- Hai dã man nhân này hiển nhiên là tùy tùng của thiếu niên kia, có thể có được tùy tùng cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, thiếu niên này tất nhiên là một vị nghịch thiên tài tuấn, mặc dù tu vi chỉ là Thần Cơ sơ kỳ nhưng mà thân phận khẳng định không tầm thường, phía sau có thế lực lớn làm chỗ dựa....Ngọc Thiền bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, giờ phút này cũng là phương tâm khẽ run, một đôi mỹ mâu khẽ nhìn lên, liếc Phong Phi Vân một cái, chỉ thấy thiếu niên này trừ ăn mặc nghèo túng, đầu tóc rối tung, gương mặt tràn đầy tro bụi ra, nếu như có thể chỉnh lại trang phục, tất là một vị mỹ thiếu niên.Nàng biết có một ít tài tuấn của đại gia tộc chỉ thích ăn mặc lôi thôi lếch thếch, làm người điệu thấp, làm việc cao điệu.Vu Cửu và Vương Mãnh cùng hai tôn chiến tướng kia đánh đến ầm ầm rung động, không khí kích đãng, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn như cũ bình thản mà đứng, đối thủ chân chính của hắn không phải là La Lâm, mà là ba nghịch thiên tài tuấn ở trên tầng thứ sáu kia.Chỉ bất quá ba gã nghịch thiên tài tuấn kia ở giờ phút này đều không nói tiếp cái gì, hiển nhiên tự cho mình là rất cao, cảm thấy tranh đấu của hai nhóm người Phong Phi Vân cùng La Lâm tựa như tiểu hài tử chơi đùa, kém bọn họ mấy cái cấp bậc, khinh thường xuất thủ.- Thình thịch!Tôn chiến tướng thứ ba xông ra, thân cao tám thước, toàn thân đều bao phủ trong hắc sắc yên vụ nồng đậm, chiến oan hồn quanh quẩn ở trên khôi giáp tựa như cự thú há ra cái miệng to như chậu máu, mang theo thanh âm quỷ lệ "ô ô", trong một sát na liền đã đến trước người của Phong Phi Vân.Thân thể của hắn giống như quỷ ảnh, tốc độ càng như quỷ mị, một cái thiết trảo rét lạnh dọa người trực tiếp hướng trái tim của Phong Phi Vân chụp tới.Kể từ khi đạt đến Thần Cơ sơ kỳ, chiến lực của Phong Phi Vân không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, càng có một kiện linh khí nơi tay, căn bản không đem loại tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong bình thường này để vào trong mắt.Miểu Quỷ ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân chuyển động, vô số linh khí từ ngón tay cái xoay tròn tới cánh tay, sau đó bao phủ toàn thân Phong Phi Vân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu, hóa thành một cái thủ chưởng ấn khổng lồ đen nhánh.- Oanh!Một đạo chưởng ấn này từ trên trời giáng xuống, oanh ở trên đầu vị thần tướng kia, trực tiếp đánh hắn từ trên tầng năm xuống tầng thứ nhất.Đụng nát lầu gỗ bốn tầng, ngay cả trận pháp cũng không cahcs nào ngăn cản một cỗ xung lượng cường đại này.Từ đầu tới cuối Phong Phi Vân đều không nhúc nhích một chút, lộ ra vẻ hết sức phong khinh vân đạm, thực sự để cho tất cả mọi người thấy đến trợn mắt há hốc mồm.Ngay cả ba gã nghịch thiên tài tuấn trên tầng thứ sáu cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng nhạt:- Có một chút ý tứ!Ngọc Thiền cũng là mỹ mâu lăn tăn, làn da tuyết sinh ra ánh sáng, mặc dù bị Phong Phi Vân chế trụ, cả người đều không thể nhúc nhích, nhưng mà nàng lại có thể cảm giác dudojc mới vừa rồi trên thân thể của Phong Phi Vân có một cỗ lực lượng mạnh mẽ chí cực đang vận chuyển, cỗ lực lượng này khiến cho nàng có cảm giác hít thở không thong, có một loại cảm giác cả người đều bị mạnh mẽ chinh phục.- Phốc!Vị chiến tướng kia rơi xuống mặt đất tầng thứ nhất, đạp vỡ trận văn, đem mặt đất đều giẫm tahnfh ba đạo nứt vỡ, trong miệng lại càng phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có lực ý chí siêu cường mà hàng năm chinh chiến tích lũy xuống, nói không chừng giờ phút này hắn đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.- Lại chiến!Một tôn chiến tướng này không phục, lau khô máu tươi nơi khóe miệng, song quyền nắm lại, huyết dịch sôi trào trùng thiên mà lên.Một khi đã muốn chiến, liền quyết không thể bại!Thập đại chiến tướng đều có ngạo khí của riêng mình, tuyệt không cho phép ở trong chiến đấu thua đối thủ cùng cảnh giới, huống chi đối phương vẫn còn thấp hơn hắn hai tiểu cảnh giới, nếu như thật sự thua, đó quả thật là vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên gặp người.- Ngươi không phải là đối thủ của ta, tái chiến chính là chết!Phong Phi Vân mặc dù bội phục hạng người bách chiến không chịu thua này, nhưng mà nếu như hắn không chém giết đối thủ, như vậy đối thủ tất sẽ giết hắn, không còn lựa chọn nào khác.- Bách kiếp phần thân, huyết dịch sôi trào!Một tôn chiến tướng này đem huyết dịch toàn thân đều thiêu đót, trong khe hở của khôi giáp lao ra hỏa diễm ngập trời, hắc sắc yên vụ cùng với hảo diễm pha trộn chung một chỗ, đẻ cho hắn lộ ra vẻ càng thêm kinh khủng.Vì lấy mạng của Phong Phi Vân, bảo vệ tôn nghiêm bất bại của chiến tướng, hắn thế nhưng thiêu đốt huyết dịch trong thân thể, kích thích tiềm năng sinh mệnh.-------Chương 228: Huyết Vũ đáng sợ (1)Sắc mặt của Phong Phi Vân cũng trở nên ngưng trọng, cấm thuật thiêu đốt huyết dịch hắn cũng biết, nhưng mà ở lúc chưa gặp tử địa tuyệt đối, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng một chiêu này, một chiêu này thật sự quá tiêu hao tiềm chất cùng sinh mệnh lực của một người.Trên thực tế kiếp trước của Phong Phi Vân nhưng là tộc trưởng của Phượng Hoàng yêu tộc, công pháp nghịch thiên biết được có mấy ngàn loạn, nhưng cũng không phải là hiện tại hắn có thể tu luyện, phải đợi đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới có thể tu luyện được yêu giới đại thần thông của Phượng Hoàng tộc.Bởi vì Phượng Hoàng sinh ra chính là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, căn bản liền không có các loại thuyết pháp như Linh Dẫn, Tiên Căn, Thần Cơ, tự nhiên cũng liền không có linh thông đối ứng để tu luyện.Bất quá có mấy môn cấm thuật, sau khi Phong Phi Vân đạt đến Thần Cơ sơ kỳ liền có thể miễn cưỡng sử dụng, chỉ là tổn thương đối với chính mình thực sự quá lớn.Bách kiếp phần thân mà vị chiến tướng kia đánh ra coi như là một loại cấm thuật, nhưng mà so với cấm thuật của Phượng Hoàng yêu tộc, cái này lại ngay cả mảnh vụn cũng không bằng.- Ngươi muốn thiêu đốt máu huyết, ta đây liền đông cứng máu huyết của ngươi!Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay của Phong Phi Vân cùng với Long mã hà đồ trong đan điền phát sinh cộng hưởng, đồng thời xoay tròn, một mảng lớn vụ khí băng hàn từ trong thân thể của Phong Phi Vân xông ra.- Oanh!Vô số sâm hàn chi khí ngưng tụ thành một tấm long mã hà đồ, long mã trường khiếu, hà đồ bon đằng, tôn chiến tướng kia còn chưa giết tới đã bị long mã hà đồ trấn áp, lần nữa đảo ngược đem hắn áp ở trên mặt đất.Oanh!Tốc tốc!Long mã hà đồ do hàn khí ngưng tụ đem chiến giáp toàn thân hắn đều bao trùm lại, biến thành một tòa băng sơn nho nhỏ, đem hắn hoàn toàn đóng băng.Cả Tuyệt Sắc lâu đều bị hàn khí tràn ngập, giống như là đi tới mùa đông khắc nghiệt, làm cho người ta cảm giác được thân thể rét run, tâm cũng đang rét lạnh.- Nguyên lai là ngươi, xem ra tối nay không chỉ có mỹ nhân để xem, còn có trò hay để nhìn!Trong đôi mắt của Vô Hà công tử mang theo tinh quang thần mang, sau đó chậm rãi thu liễm, đem long mã hà đồ mới vừa rồi chợt lóe lên bắt được, đoán được thân phận của Phong Phi Vân.Thời điểm khi hắn biết được thân phận này cũng khẽ kinh ngạc, nhưng mà chợt liền bật cười.Trận chiến Kính Hoàn sơn, Phong Phi Vân cùng mấy vị cự kình giao phong đã sớm danh chấn thiên hạ, chiến lực vô cùng, phong thái vô lượng, chấn kinh mọi người lúc ấy ở tại trường, lúc nấy Vô Hà công tử cũng ở tại trường, tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy, đến nay cũng không thể quên.Khóe mắt của Phong Phi Vân khẽ liếc một cái, biết tu vi của Vô Hà công tử cao tuyệt, chỉ cần mình lộ ra một tia dấu vết đều sẽ bị hắn nhận ra, cho nên cũng không kỳ quái.Nhưng mà Vô Hà công tử cũng không điểm phá thân phận của hắn, hiển nhiên là không muốn làm tiểu nhân, lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của hắn cũng không cần thiết đi làm một tên tiểu nhân lắm miệng, đây mới thực sự là phong độ của cường giả cùng nam nhân.Vô Hà công tử, không hổ là vô hà (không tỳ vết)!- Oanh long long!Toàn thân xương cốt của Vu Cửu đều toát ra kim sắc quang mang, giống như là kim cương chế tạo thành, đem khôi giáp cấp bậc bảo khí trên người của một vị chiến tướng trong đó đánh vỡ ba chỗ, nhưng mà hai người như cũ đang chiến đấu, từ tầng thứ năm đánh xuống tầng thứ tư, hiện tại đã đánh tới tầng thứ ba rồi.Vu Cửu mặc dù chiến cứ thượng phong, nhưng mà lại không thể ở trong nhất thời nửa khắc đánh bại vị chiến tướng kia.Vương Mãnh thì đối quyết với một vị chiến tướng khác, lại càng thêm sinh mãnh, hoàn toàn là dựa vào thuần lực lượng đối quyết, mỗi một quyền va chạm đều thật giống như hai khối thần thiết đang đụng vào nhau, chấn đến màng nhĩ của người khác đau đớn.Cả Tuyệt Sắc lâu đều lại không an bình, chiến khí đang bắt đầu khởi động, thanh âm chiến đấu liên tiếp, rất nhiều tu tiên giả đều đang rối rít chạy trốn, sợ bị sóng chiến đấu cường đại trùng kích.La Lâm bị tức đến thất khiếu bốc khói, đầy mặt đỏ lên, chính mình tụ tập thập đại chiến tướng nhưng mà lại bị Vô Hà công tử phế một người ngay tức khắc, bị Phong Phi Vân đóng băng một người, còn có hai người bị hai dã man nhân bức đến liên tục lùi về phía sau, đây là thập đại chiến tướng uy chấn Phong Hỏa liên thành sao?Quang huy của thập đại chiến tướng ở trong tối nay quả thực đều mất hết rồi.- Cho tới bây giờ đều chỉ có chúng ta ăn định người khác, còn chưa từng có người nào có thể chèn ép thập đại chiến tướng chúng ta, hôm nay nếu như không thể tìm lại trận này, mặt mũi của chúng ta để ở đâu?- Thình thịch!Đại môn của nhã gian bị đánh bay, hướng Phong Phi Vân bay tới, phía trên lưu chuyển kim chúc quang trạch, mặc dù chỉ là một cánh cửa nhưng mà bên trên ngưng tụ lực lượng lại vượt qua vạn cân.Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười nhợt nhạt, chỉ là nghiêng người vung tay, một đạo linh quang từ trong tay áo bay ra, đem đạo đại môn đang bay tới chấn vỡ, biến thành gỗ vụn đầy trời.Sáu cỗ khí thế ngập trời cuồng dũng mà lên, hóa thành một phiến vân thiên đen nhánh, mang theo tiếng thét kinh khủng.Không có bất kỳ dấu hiệu nào, sáu đại chiến tướng còn dư lại đều đã đi ra khỏi nhã gian, đứng ở trên sáu vị trí, có người đứng ở cuối hành lang, có người dẫm lên trên cột gỗ, có người treo ngược trên xà nhà, có người ở trên mái hiên tầng thứ sáu.Sáu đại chiến tướng hoàn toàn bao vây Phong Phi Vân vào chính giữa, phong tỏa sáu đường lui của Phong Phi Vân, trên người bọn họ chiến ý như hồng, hoàn toàn hướng Phong Phi Vân áp tới.Khí thế của sáu vị tu tiên giả Thần Cơ đỉnh phong chồng chất lên nhau, đều xảy ra cộng hưởng, giống như sáu tòa núi lớn áp tới.Ngay cả những người không ở trong vòng chiến kia đều cảm giác được trên đầu như có ngàn cân, bộ ngực trầm muộn đến không cách nào hô hấp, mà Phong Phi Vân thân ở trong vòng chiến của sáu người thừa nhận lực lượng là kinh khủng cỡ nào liền có thể nghĩ được.Coi như là nghịch thiên tài tuấn Thần Cơ sơ kỳ cũng phải bị áp tới chết.Phong Phi Vân mặc dù nhàn nhạt mà cười như cũ, nhưng mà lại đã không nhẹ nhàng như vậy, long mã hà đồ từ trong đan điền bay ra, huyền phù ở trên đỉnh đầu hắn, đem thân thể của hắn cùng Ngọc Thiền bao phủ, giống như một cái lồng vô hình đang chống đỡ với uy áp của sáu vị cường giả Thần Cơ đỉnh phong.Thân thể của Phong Phi Vân cường đại, huyết dịch kiên cố, quang hao linh tính lưu động, căn bản không sợ hãi áp lực của sáu đại chiến tướng, nhưng mà Ngọc Thiền ở trong lồng ngực hắn lại không cách nào chống đỡ được với lực lượng mạnh mẽ như vậy, mặc dù không lên tiếng nhưng mà sắc mặt đã tái nhợt, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.Mặc dù nàng cũng có tu vi Thần Cơ sơ kỳ nhưng thực lực chân chính lại chênh lệch Phong Phi Vân không chỉ gấp mười lần.-------Chương 229: Huyết Vũ đáng sợ (2)- Nếu muốn tìm chết, ta đây sẽ tiễn các ngươi đến tây thiên!Trong mi vũ của Phong Phi Vân sinh ra vẻ tàn nhẫn, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp ngọc, mở hộp ngọc ra, bên trong chợt lao ra một luồng khấp lê chi khí, lực hủ thực cường đại không hiểu.Trong này chứa chính là thi độc, chính là ngày đó sau khi ở trong Thương Sinh động phủ giúp Đông Phương Kính Nguyệt liệu thương, Phong Phi Vân len lén thu thập được.

Thi độc này xuất ra từ cổ thi tăng nhân, có thể đem cao thủ như Đông Phương Kính Nguyệt đều thiếu chút nữa độc chết, tuyệt đối là độc dược thuộc về đỉnh phong.Vốn là Phong Phi Vân định dùng nó để đối phó với địch thủ có cấp bậc Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà sáu đại chiến tướng khí thế hung hung, khiến cho hắn phải nhịn đau hạ sát thủ, đem hộp thi độc này dùng tới cho bọn họ rồi.- Thình thịch!Phong Phi Vân một chưởng đánh lên trên hộp ngọc, thi độc bên trong chợt vẩy ra, biến thành một phiến tử vụ, sau đó phá tan uy áp của sáu đại chiến tướng, trực tiếp vẩy lên trên thân sáu người.Trong đó có một chút thi độc vẩy ra ngoài, rơi xuống lầu các tràn đầy trận pháp, trong nháy mắt đã đme hủ pháp hủ thực thành khói xanh, ban công cũng bị đốt, toát ra thi hỏa.Đây chính là chỗ đáng sợ của cổ thi thi độc sau lần thi biến thứ hai.Trên tầng thứ bảy, một đạo hồng sắc ảnh tử từ trong Tuyệt Sắc lâu bay lướt một vòng, nhất thời dập tắt tất cả thi hỏa, tốc độ của nàng quả thực nhanh đến biến thái, ngay cả Phong Phi Vân cũng chỉ có thể thấy được một cái tàn ảnh, biết nàng là một nữ tử mà thôi, thậm chí cũng không thấy rõ nàng mặc y phục có chất liệu gì.Mà những tu sĩ khác, rất nhiều người căn bản đều không nhìn thấy nàng bay qua bên cạnh chính mình, chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi qua mà thôi.- Lợi ahij!Hai mắt của Vô Hà công tử sinh huy, cười nói một câu.- Đa tạ tán thưởng!Một đạo hồng sắc ảnh tử lại biến mất vào bên trong vân yên của tầng thứ bảy, phát ra một thanh âm quyến rũ mê người, ẩn chứa tiếng cười câu hồn.Thi hỏa trong cả Tuyệt Sắc lâu đều bị nàng dập tắt trong nháy mắt, chỉ có trên người sáu vị chiến tướng kia lại là khói đặc cuồn cuộn, thi độc đem khôi giáp trên thân thể bọn họ đều hủ thực xuyên thấu, xâm nhập vào trong cốt nhục của bọn họ.- Độc thật cường đại, mọi người chấn vỡ khôi giáp, quyết không thể bị thi độc dính vào một tia.- Ta cảm giác cả người thật nóng, thân thể tựa hồ thiêu đốt...

Cứu mạng a...Một vị chiến tướng đột nhiên kêu thảm tê tâm liệt phế, hắn bị một giọt thi độc dính vào da, thi hỏa hừng hực từ chỗ da thịt bắt đầu thiêu đốt, cả người hắn đều giống như cây đuốc bị ngọn lửa bao phủ.Bùm bùm cách cách!Tiếng kêu thảm thiết không dứt, trong khôi giáp hỏa diễm trùng thiên, thi khí cùng độc khí bao phủ hắn lại, mặc cho hắn có giãy dụa chống cự như thế nào cuối cùng lại không cách nào chạy trốn ra khỏi thảm cục bị thi hỏa phần thân.Tiếng kêu thảm thiết trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm hỏa diễm đang thiêu đốt.- Phanh!

Phanh!Một vị tu tiên giả Thần Cơ đỉnh phong liền như vậy bị đốt thành xám tro, khôi giáp cấp bậc bảo khí cũng bị hỏa táng, biến thành mảnh nhỏ mang theo hỏa diễm rơi xuống mặt đất.Hỏa diễm cũng không có dập tắt, như cũ đang thiêu đốt.Vu Cửu cùng Vương Mãnh đều dừng chiến đấu, tu tiên giả khác lại càng trợn mắt há hốc mồm, e ngại nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân giống như đang nhìn một tôn tà ma, quả thực so sánh với độc xà mãnh thú còn phải đáng sợ hơn.Một vị chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong trong nháy mắt biến thành một đống tro xám đen, khiến cho người ta không cách nào tiếp thu được cái hiện thực này, hết thảy đều là do một tay thiếu niên ăn mặc nghèo túng kia tạo thành.Tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau hai bước.- Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh!Năm vị chiến tướng khác tương đối may mắn hơn, ở trước lúc thi độc hủ thực xuyên qua khôi giáp thì bọn họ đã dùng linh khí chấn vỡ khôi giáp, đào thoát ra ngoài.Chỉ bất quá bọn hắn giờ phút này toàn thân đều tràn đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong nháy mắt mới vừa rồi để cho bọn họ cảm thấy đến gần tử vong vô hạn, sinh tử đều ở trong một sát na, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng phát sinh biến hóa, riêng mình khẽ lùi về phía sau một bước.- Các ngươi còn muốn chiến?Phong Phi Vân cười mà quét mắt nhìn bọn họ một cái.- Tự nhiên muốn chiến!Năm đại chiến tướng đều là người có tâm trí rất cứng rắn, mặc dù mới vừa rồi khiến cho bọn họ bị sợ hãi không nhẹ nhưng mà để cho bọn họ nhận thua ở trước mặt một thiếu niên Thần Cơ sơ kỳ, tương lai thể diện của bọn họ để ở đâu?Cùng cảnh giới bọn họ cũng không e ngại qua bất luận kẻ nào, huống chi còn là tu sĩ thấp hơn hai tiểu cảnh giới so với mình.Năm đại chiến tướng đứng ở phái xa, trong lòng bàn tay đồng thời ngưng tụ linh mang, đánh ra phiến lớn ô quang, biến thành kỳ ngưu chi ảnh rầm rộ.Một người đánh ra năm đầu kỳ ngưu, tương đương với lực lượng mười sáu vạn cân.Năm người liên thủ chính là hai mươi lăm đầu kỳ ngưu chi lực, tương đương với lực lượng tám mươi vạn cân.Hai mươi lăm đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ tựa như thiên quân vạn mã hướng Phong Phi Vân phô thiên cái địa áp tới, người ở trước mặt kỳ ngưu lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, huống chi còn là hai mươi lăm đầu kỳ ngưu.Đây mới là thực lực chân chính là năm đại chiến tướng, rất nhiều người đều bắt đầu chạy trối chết, cảm giác được trận pháp của Tuyệt Sắc lâu đều sắp bị kỳ ngưu chi khí đạp vỡ, cả tòa thanh lâu cao bảy tầng liền muốn sụp đổ.Phong Phi Vân tựa như một phiến lá ây thừa nhận cuồng phong bạo vũ tẩy lễ, tùy thời đều sẽ bị mưa gió xé nát, mặc dù là như thế nhưng mà vẻ mặt lại lạnh nhạt, cũng không đổi sắc.- Quá không cấp mặt mũi cho ta, nếu như thần tài của ta bị thương, các ngươi người nào chịu trách nhiệm đây?Một đạo thanh âm yêu mị mệt mỏi vang lên, giống như là đang làm nũng.Không có bất kỳ người nào nhìn thấy bóng dáng của nàng.Nhưng mà có một nữ tử xinh đẹp mặc hồng sắc la sa y liền đứng ở trước mặt của Phong Phi Vân, nửa thân trên để vai trần, mùi thơm cơ thể mê người, tóc xanh như thác nước.Lan da của nàng trắng như bạch ngọc, lưu động nhuận hoa mê người, một cánh tay ngọc tinh tế mà mềm mại chậm rãi đưa ra ngoài, một cái tay này quả thật mềm mại đến cực hạn.Chính là nhẹ nhàng vươn ra một chưởng này liền trực tiếp chấn vỡ hư ảnh của hai mươi lăm đầu kỳ ngưu hư ảnh, ngay cả ngũ đại chiến tướng kia cũng như diều đứt dây, tập thể ngã bay ra ngoài, ở trên vách tường đụng thành năm cái lỗ lớn, ngã bay ra trên đường cái bên ngoài Tuyệt Sắc lâu.Vẻn vẹn chỉ là một chưởng mềm mại đã đem ngũ đại chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong đều đánh bại, dễ dàng giống như đang đánh năm con bù nhìn.-------Chương 230: Yêu cơ (1)Hồng y như cánh ve, mỏng đến có thể mơ hồ thấy được làn da như ngọc ở trong hồng y, còn có đạm tử cừu y ở trước ngực bạo mãn mà cao vút.Trên người mang theo một cỗ u hương, liền như mùi thơm lúc hoa quỳnh nở rộ lúc nửa đêm, làm cho trong đầu người ta tràn đầy mơ màng đối với dục vọng.Huyết Vũ lộ nửa vai, xương trước vai trơn bóng giống như bạch ngọc, đường cong vẽ ra mê người, toàn bộ đều triển lộ ở trước mắt của Phong Phi Vân, một đôi mị nhãn như tơ nhưng mà lại không thấp kém giống như nữ tử mại lộng phong tình bình thường, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao nhã.Một loại cảm giác tiên nữ thoát y, thánh nữ cầu ái!Nàng liền chỉ là đứng ở chỗ đó cũng đã để cho rất nhiều tu tiên giả dục hỏa phần thân, nếu không phải mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy tu vi kinh khủng của nàng, sợ rằng đã có ngoan nhân hung ác đánh tới, đem nàng ôm vào ngực điên cuồng mà hôn, vuốt ve.Mấu chốt là ai dám?Một chưởng nhẹ nhàng đánh bay cả năm đại chiến tướng, đây ít nhất cũng là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, thậm chí đã đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Cả Tuyệt Sắc lâu, người có thực lực ở trên lực lượng chinh phục được nàng chỉ sợ cũng chỉ có Vô Hà công tử.Nhưng mà Vô Hà công tử lại là một người cần phong độ, tự nhân là hoàn mỹ vô khuyết, chính là thiên hạ đệ nhất đa tình chủng tử, tự nhiên không thể nào làm ra loại người thấp kém này, cho dù muốn nhận được Huyết Vũ, hắn cũng sẽ dùng thực lực tuyệt đối chinh phục nàng, hoặc là dùng mị lực tuyệt đối để cho nàng ngoan ngoãn trầm phù ở trong ngực của mình.Vu Cửu cùng Vương Mãnh vội chạy tới, hai đại hán này một bên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ, một bên lau máu ở trên mũi, thực sự là để cho Huyết Vũ cười đến xinh đẹp, cười đến diêu phong bãi liễu, thật quá mê người.Nàng không cười còn tốt, một khi cười lên quả thật có thể muốn mạng người, có bảy, tám tu sĩ trong Tuyệt Sắc lâu đều trực tiếp bị ngất đi, thiếu chút nữa bị nàng mê chết.Máu nơi đầu mũi của Vu Cửu cùng Vương Mãnh chảy ra càng thêm hung mãnh.Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể từ trên thân thể nàng tản mát ra, nếu như là tu tiên giả khác đứng ở vị trí này của hắn sợ rằng cũng đã không cách nào kiềm chế được, làm ra một chút chuyện xấu hổ rồi.Nhưng mà tâm chí của Phong Phi Vân là kiên định bậc nào, vẫn như cũ lộ ra vẻ lạnh nhạt, cười nói:- Huyết Vũ cô nương quả nhiên không hổ là yêu cơ của nhân gian, nếu như ngươi lại triêu chọc hai bằng hữu của ta như vậy, ta cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ trực tiếp nhào đầu về phía ngươi đâu.- Không đưa tiền mà đã muốn nhào lên người của ta, nam nhân như vậy từng có, bất quá hiện tại đều đã thành người chết rồi.Huyết Vũ như cũ mang theo nụ cười mê người, ngón tay ngọc nhẹ nhàng che môi son óng ánh, mị thái không giảm chút nào.Bộ ngực to lớn mà đầy đặn bởi vì tiếng cười của nàng mà theo đó phập phồng, quả thực ba đào mãnh liệt, người xem đến hoa mắt mê loạn, hận không thể đem hai cái tiểu bạch thỏ vượt quá mức kia nắm lấy, nắm ở trong lòng bàn tay hảo hảo vuốt ve một phen.Mà eo ngọc của nàng lại đặc biệt nhỏ, có lồi có lõm, dáng người còn bùng nổ hơn tất cả những nữ tử mà trước kia Phong Phi Vân gặp qua, hơn nữa ngọc thể mị hoặc ngàn vạn kia lại càng câu động tà hỏa của người khác.Phong Phi Vân không lại hoài nghi nàng có thể đem người mê chết!Sau khi Vu Cửu cùng Vương Mãnh nghe được lời của nàng, trong nháy mắt rùng mình một cái, thanh tỉnh lại, trong lòng đều là chấn động mạnh, vội vàng kéo ra khoảng cách với yêu cơ này, từng bước lui vào trong nhã gian.Quá dọa người rồi, nếu như mới vừa rồi nàng ra tay giết người, đạo tặc tung hoành thiên hạ như bọn họ nhất định ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.- Vậy nếu như trả tiền, chẳng phải là có thể nhào lên trên người của ngươi sao?Một tay của Phong Phi Vân vuốt ve trên khuôn mặt thủy nhuận của Ngọc Thiền, nhưng mà lại bắt đầu trêu chọc Huyết Vũ.Ở trong lòng rất nhiều người đều đang thầm mắng Phong Phi Vân lòng tham không đáy.Trong lòng Huyết Vũ cũng bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ thiếu niên trước mắt này, lại có thể ở trước mặt của mình thong dong vấn đáp như thế, nàng còn là lần đầu tiên gặp phải nam nhân có tâm chí kiên định như vậy.Căn bản là không giống như một thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, càng giống với một lão nhân có tu vi tâm cảnh cao thâm.- Ngươi cũng thật xấu, đều đã ôm được Ngọc Thiền muội muội, cư nhiên còn nghĩ tới nhân gia, một mình ngươi ứng phó được sao?Huyết Vũ cố ý trêu chọc Phong Phi Vân.- Con người của ta luôn luôn đều rất tham lam, thấy được mỹ nhân...

Liền một người cũng không muốn bỏ qua.

Vô Hà công tử, ngươi nói chúng ta có phải là có chút tương tự hay không?Phong Phi Vân mở miệng hỏi.Trên mặt Vô Hà công tử mang theo nụ cười, ngón tay vuốt một cái tử kim trạc tử ở trên cổ tay, thản nhiên nói:- Nam nhân nhìn thấy mỹ nhân nên là lòng tham một chút, mặc dù mỹ nhân luôn là mắng chửi loại nam nhân này nhưng mà cuối cùng trong xương cốt các nàng lại thích nam nhân như vậy.- Lời lẽ chí lý, Vô Hà công tử quả nhiên là hoa tùng tiền bói. một người đàn ông nếu không phải đủ xấu xa, không đủ tham, đúng là sẽ không được nữ hài tử thích.Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi cũng là hoa tùng tinh anh!Vô Hà công tử lại nghĩ tới tuyệt thế ngọc dung của Đông Phương Kính Nguyệt, cho nên mới nói ra một câu mới vừa rồi, nhưng mà ngay sau đó lời nói hắn xoay chuyển, lại nói:- Bất quá thời điểm ta vừa mới tới Tuyệt Sắc lâu, gặp được một vị người quen của ngươi, tối nay nếu như ngươi quá tham lam sợ rằng nàng sẽ rất không cao hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm tọng, ngươi nên nghĩ lại a!

Nam nhân có thể tham, nhưng mà lại nhất định phải có lực lượng để tham, kiêng kỵ nhất chính là...

Chết ở trong tay nữ nhân của chính mình.

Loại nam nhân như chúng ta đối với nữ nhân có lòng tham rất nhiều người cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Hắc hắc!Vô Hà công tử ở trong lúc vô tình chọt trúng chỗ đau của Phong Phi Vân!Phong Phi Vân hơi trầm mặc, ánh mắt ở trong từng cái nhã gian quét nhìn, vị người quen kia rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là tử bà nương Đông Phương Kính Nguyệt kia, không đúng, nếu như nàng tới Phong Hỏa liên thành, Trịnh Đông Lưu khẳng định đã nói với chính mình rồi.Vậy còn lại là ai?Phong Phi Vân nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Nạp Lan Tuyết Tiên cùng Tửu Nhục hòa thượng ẩn thân ở Tuyệt Sắc lâu, chỉ bất quá Nạp Lan Tuyết Tiên giờ phút này cũng không nhận ra Phong Phi Vân, dù sao nàng không có từ trong nhã gian đi ra, Phong Phi Vân cũng thay đổi thanh âm.Bằng không lấy tính cách của Nạp Lan Tuyết Tiên, thấy Phong Phi Vân ôm Ngọc Thiền khanh khanh ta ta, lại cùng Huyết Vũ câu kết làm bậy, chỉ sợ sớm đã nổi đóa rồi.Phong Phi Vân cũng sẽ không cười thong dong giống như hiện tại.-------Chương 231: Yêu cơ (2)- Đạ ta Vô Hà công tử báo cho, những lời này ta sẽ khắc sâu nhớ kỹ, nhưng mà tối nay vô luận là người nào ở Tuyệt Sắc lâu cũng không ngăn được tâm tầm hoa vấn liễu của ta, nam nhân ở trong phong nguyệt tràng cuối cùng là nên có can đảm lớn một chút, nếu không mỹ nhân sẽ thất vọng, đúng không Huyết Vũ cô nương?Phong Phi Vân lộ ra một ngón tay, muốn vuốt ve cằm của Huyết Vũ, nhưng mà lại chạm đến khoảng không.Huyết Vũ chẳng biết lúc nào đã đứng ở địa phương cách xa hơn ba trượng, cười nói:- Không đưa tiền thì chớ đụng chạm lung tung nha, ta sẽ giết người đấy!Phong Phi Vân thu tay về, sau đó đột nhiên xoay người nói:- Ta đã kêu giá hai mươi vạn kim tệ rồi, chẳng lẽ liền không có người tăng giá/ Nếu như không có người tăng giá, Huyết Vũ cô nương tối nay nhưng là thuộc về ta?Cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại.La Lâm cũng đã sớm bị hù dọa đến ngồi phịch ở trong nhã gian rồi, làm sao còn dám tăng giá.Mà Vô Hà công tử hiển nhiên là vì Nam Cung Hồng Nhan mà đến, ở trước lúc chưa thử dò xét ra thực lực chân chính của Phong Phi Vân, cũng không muốn tranh đấu với hắn, dù sao một trận chiến ở Kính Hoàn sơn đối với hắn còn có chấn nhiếp rất lớn.Mà những người khác bị tu vi cường đại của Huyết Vũ trấn trụ, nữ nhân có tu vi cường đại như thế mà lại phong tao vô cùng, không có một chút tự tn căn bản không thể nào khống chế được nàng.Hiện tại duy nhất có thể đấu giá với Phong Phi Vân liền chỉ có ba nghịch thiên tài tuấn kia ở tầng thứu sáu, nhưng mà ba người này lại cũng không có mở miệng nói chuyện, hiển nhiên cũng không có ý định tăng giá.Thật lâu đều không có ai lên tiếng!- Ha ha!

Xem ra tối nay ngươi cùng Ngọc Thiền muội muội đều phải hầu hạ một mình ta ròi!Phong Phi Vân vươn ra một cái tay khác ôm lấy eo của Huyết Vũ, lần này nàng lại không né tránh nữa, ngược lại còn chủ động dán ở trên người Phong Phi Vân, hết sức dính người.- Ha hả, vậy thì xem ngươi có thể thỏa mãn ta hay không!Huyết Vũ ôn nhu nói nhỏ ở bên tai của Phong Phi Vân, thổ ra hương khí ôn nhu, trực tiếp đem gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành tựa lên trên vai của Phong Phi Vân.Một tay ôm Ngọc Thiền, một tay ôm Huyết Vũ, một người đa tài văn nhã, một người xinh đẹp gợi cảm, đều là cực phẩm nhân gian, có thể ôm một người trog đó đều là vui mừng vô cùng, huống chi cả hai đều bị hắn ôm vào trong ngực.Quả thực là hâm mộ chết một đám người.Cửa của nhã gian lần nữa bị đóng lại, bên trong truyền đến tiếng cười câu hồn của Huyết Vũ, còn có tiếng đàn tuyệt vời của Ngọc Thiền, để cho người ở phía ngoài đều đang tưởng tượng rốt cuộc là phát sinh phong lưu vận sự hương diễm bậc nào.Yêu cơ Huyết Vũ này tuyệt đối không phải là một nữ nhân quy củ, nói không chừng Phong Phi Vân đều đã bị nàng làm ngược lại rồi.- Hừ!

Nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh chúng ta đối với kỹ nữ một chút hứng thú cũng không có, trừ phi là kỹ nữ cấp bậc như Nam Cung Hồng Nhan còn không sai biệt lắm, có lẽ chúng ta sẽ có chút hứng thú.Thanh âm của Tần Chiến từ trong nhã gian truyền ra, hiển nhiên là không thích Phong Phi Vân lớn lối, cho nên mới nói ra những lời không phục như vậy.Nhưng mà hắn nói ra một câu đó lại trực tiếp đắc tội hết với tất cả nữ tử trong Tuyệt Sắc lâu.Nữ tử thân ở trong Tuyệt Sắc lâu vốn là đã bị người khinh bỉ, bị người xem thường, các nàng ít nhiều gì cũng có một chút tự ti, không muốn người khác nhắc tới hai chữ "kỹ nữ" này.Đặc biệt giống như hai nữ tử cao ngạo là Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền, mặc dù thân ở thanh lâu nhưng lại đều là bán nghệ không bán thân, nếu như thật sự hiến thân cho người khác vậy cũng nhất định sẽ lập tức chuộc thân cho mình, sau đó rời đi Tuyệt Sắc lâu, quyết một lòng đi theo người nam nhân kia, cho dù là người nam nhân này ghét bỏ các nàng, các nàng cũng sẽ tiếp tục đi theo, không xa không rời, làm nô tỳ các nàng cũng nguyện ý.Bởi vì trong lòng của các nàng là đem chính mình thành một người trong trắng chỉ bán nghệ không bán thân, mà không phải là kỹ nữ.

Nếu như đem thân thể của mình giao cho nam nhân, mà người nam nhân này liền không cần các nàng, như vậy đối với tâm lý của các nàng là một loại đả kích trầm trọng, đủ để khiến cho các nàng hỏng mất.Vô luận là tu vi của các nàng cao bao nhiêu, tài nghệ nhiều thế nào, dung mạo thật đẹp đều không thể thay đổi một cái thực tế, các nàng sinh ra đã ti tiện, bị người khác gọi là kỹ nữ.Nhưng mà các nàng không muốn bị người khác gọi là kỹ nữ.Loại vũ nhục đối với nhân cách này so sánh với mạnh mẽ giày xéo thân thể của các nàng đều khó chịu hơn gấp mười lần....Ngón tay ngọc của Ngọc Thiền nhẹ nhàng dời đi, tiếng đàn im bặt mà dừng!Huyết Vũ cũng không cười nữa, giống như bị xúc động vào bản tâm, thương tổn đến tự ái, tuy là tuyệt đại giai nhân nhưng như thế nào cũng không ném được hai chữ kỹ nữ này, trong đôi mắt nàng hiện lên sát ý, rất muốn giết chết Tần Chiến, nhưng mà lại biết được cho dù làm như vậy, rất nhiều người như cũ sẽ ở trong lòng gọi các nàng là kỹ nữ.Đây là cái gút mắc không giải được, trừ phi các nàng có thể tìm được một chốn đi về có thể phó thác cả đời.Nhưng mà nam nhân đều thích nữ tử thanh lâu, nhưng lại tuyệt đối sẽ không cưới một nữ tử thanh lâu, đây không chỉ sẽ liên quan đến danh tiếng của một nam nhân, càng liên quan đến ảnh hưởng đối với sự nghiệp trong tương lai của mình.Đây càng là một cái gút mắc không thể giải được!Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, phong trần nữ tử bất hạnh nhất!Tần Chiến tựa hồ cũng ý thức được chính mình nói sai, cho nên liền nói lại:- Tôn chỉ của Trừ ma liên minh chúng ta chỉ là tru diệt yêu ma chi tử Phong Phi Vân, chỉ có lấy máu tươi của súc sinh kia mới có thể tế diện hàng ức vạn linh hồn thương sinh Nam Thái phủ, tà ma không trừ, tự nhiên sẽ không vì một cái....

Phong trần nữ tử mà lãng phí thời gian.Một cỗ hàn khí khiếp người từ trong nhã gian vị trí chính bắc của tầng thứ năm truyền ra, một cái thanh âm lãnh trầm vang lên:- Ngươi mắng ai là súc sinh?- Hừ!

Tự nhiên là Phong Phi Vân!Tần chiến không chút nào kiêng kỵ, lộ ra vẻ bình thản ung dung.- Ngươi cũng có tư cách mắng hắn, người mắng hắn đều đáng chết!Thanh âm kia vang lên.- Lại dám uy hiếp ta, Tần Chiến ta tu luyện gần hai mươi năm, gặp chiến tất thắng, còn chưa từng có người dám uy hiếp ta.

Ta còn thật sự mắng, Phong Phi Vân vốn chính là tà ma ngoại đạo nửa người nửa yêu, gọi hắn một tiếng súc sinh có sai sao?

Lại nói, chính là hắn để cho nữ ma thức tỉnh, đã tạo thành hàng ức vạn người bị mất mạng, hắn không chỉ là một tên súc sinh, lại càng chính là tay sai của nữ ma!Tần Chiến tự nhiên không phải là một kẻ nhược trí, ngược lại còn tương đối thông minh, sở dĩ hắn nói như vậy còn là đang kích đối phương xuất thủ.-------Chương 232: Khinh người quá đángMột người ủng hộ Phong Phi Vân như thế, nhất định là có quan hệ không tầm thường với hắn, chỉ cần bắt nàng lại, sẽ không sợ không thể tìm ra Phong Phi Vân.Tần Chiến có thể trở thành nghịch thiên tài tuấn của Tần gia, công pháp tu luyện cùng tâm trí đều không phải là người bình thường có thể so sánh được, cũng sớm đã làm xong chuẩn bị động thủ.- Hừ!Phong Phi Vân khẽ cười lạnh một tiếng, linh khí trên người bắt đầu lưu chuyển.Nhưng mà có người càng đầu tiên tức giận, hơn nữa trước một bước xuất thủ.- Thình thịch!Trong nhã gian đối diện, một đạo kim sắc phật liên bay ra, nở rộ ra phật quang tinh khiết, vốn chỉ có lớn nhỏ như quyền đầu nhưng mà lúc bay lên đến tầng thứ sáu đã biến thành một đóa cửu phẩm liên thai to lớn.Đây là lấy thuần phật lực đánh ra, kim mang sáng ngời, ẩn chứa Phật môn vĩ lực.Tần Chiến như cũ ngồi ở trên ghế, tay cầm bầu rượu, đang rót rượu vào trong chén, mà một thanh tam xích thanh phong kiếm trên lưng hắn tự động tách rời mà ra, kiếm quang như long, trực tiếp xuyên phá cửa sổ, kéo ra một đạo thanh sắc quang mang bay ra ngoài.- Tần huynh thế nhưng đã luyện thành Phi Thiên ngự kiếm thuật rồi, chẳng lẽ tu vi đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong?Một thiếu niên nghịch thiên khác hơi kinh ngạc.Phi Thiên ngự kiếm thuật là một môn kiếm thuật cực khó tu luyện, chỉ có đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra thần niệm mới có thể tu luyện môn kiếm thuật này thành công, thần niệm càng cường đại, ngự kiếm giết người uy lực mới càng lớn.Tần Chiến nhàn nhạt lắc đầu, cười nói:- Như cũ dừng lại ở Thần Cơ trung kỳ, ai nói nhất định phải đạt tới Thần Cơ đỉnh phong mới có thể tu luyện ra thần niệm, ta mặc dù hiện tại mới là Thần Cơ trung kỳ nhưng mà lại đã tu luyện ra lục đạo thần niệm, đủ để ngự kiếm giết người.

Chúng ta nhưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên không phải là những thứ a miêu a cẩu kia có thể so sánh được.Có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên là thiên phú tuyệt đỉnh, thông hiểu một chút thủ đoạn nghịch thiên, mặc dù Tần Chiến chỉ có tu vi Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại đã có thể dễ dàng đánh chết tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong.Đệ tử giống như bọn họ ở loại đại gia tộc nhất lưu này, lão tổ sáng lập gia tộc không có chỗ nào không phải là nhân vật kinh thiên vĩ địa, huyết mạch bản thân của gia tộc liền cường đại, thiên phú của hậu đại đệ tử đều sẽ không kém bao nhiêu, chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng, cộng thêm từ nhỏ vận dụng các loại dị thảo linh dược rèn luyện, chiến lực có thể vượt qua rất xa tu sĩ cùng cảnh giới.Những tu sĩ xuất thân bình thường kia tự nhiên không thể so sánh với tài tuấn của những đại gia tộc này, chỉ là cấp bậc của công pháp tu luyện liền chênh lệch mấy lần rồi, còn lấy cái gì tới so sánh?Đám người Tần Chiến tự nhiên là có tiền vốn kiêu ngạo, căn bản không đem những man di ở vùng biên cương này để vào trong mắt, mặc dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại có tự tin có thể đánh bại tất cả tu sĩ cùng cảnh giới tại chỗ.- Hưu!Phi Thiên ngự kiếm thuật quả nhiên cường hãn, sắc bén mà lại linh hoạt, vẻn vẹn chỉ là một kiếm chém ra liền phá khai Phật liên, một đạo kiếm khí từ trên kiếm phong bay ra, phản hướng trảm ra ngoài.Tần Chiến không chỉ muốn phá đi linh thông của đối phương, còn muốn phản công, ép đối phương xuất thủ.- Thình thịch!Cửa của nhã gian bị mở ra, một mỹ thiếu niên nhanh nhẹn từ bên trong một bước đạp ra ngoài, vươn ra năm ngón tay mảnh khảnh, hóa thành một cái bạch sắc chưởng ấn, bóp nát kiếm khí.Hắn cuối cùng hiện thân rồi!- Thế nhân đều nói Vô Hà công tử chính là nam nhân có mị lực nhất thiên hạ, ta xem còn không phải, mị lực của thiếu niên này sợ là còn lợi hại hơn so với Vô Hà công tử.Có người đang sợ hãi than anh tư của Nạp Lan Tuyết Tiên.Nạp Lan Tuyết Tiên nữ giả nam trang, anh khí bức người, thân mặc một bộ bạch sam nho nhã, tay cầm một cái lan trúc họa phiến, tóc đen trên đầu được một cái dây cột tóc của thư sinh màu lam cột vào, quả thực liền giống như là một thư sinh đọc thi thư.Ánh mắt của thư sinh này giống như mực đơn, mũi giống như thúy phong, dôi môi nhu mỹ mà tà dị, thấy đến nữ tử trong Tuyệt Sắc lâu từng người nhìn trộm, trong nháy mắt đã bị nàng mê hoặc.Ngay cả mấy vị hồng bào nữ tử ở tầng thứ bảy cũng vì đó mà sợ hãi than, liền giống như thấy được bạch mã vương tử của chính mình, chỉ cần Nạp Lan Tuyết Tiên cầm tay của các nàng, các nàng liên nguyện ý theo nàng cao chạy xa bay.Mà rất nhiều nam tu sĩ là cảm giác không tốt, trong lòng liên tục thầm mắng, thư sinh này quả thực chính là một tên yêu nam, thật sự tuấn mỹ đến có chút quá đáng.- Phong Phi Vân mặc dù là tên hỗn đản, nhưng mà lời này lại chỉ có thể để ta mắng, những người khác nếu như dám mắng hắn, ta nhất định lấy mạng của người đó.Nạp Lan Tuyết Tiên tay cầm chiết phiến, mang theo một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nhã gian phía trên.- Ta thật là sợ hãi a!

Ha ha!

Nguyên lai là một tên tiểu bạch kiểm, bảo vệ súc sinh bị người người muốn giết như thế, xem ra quan hệ của các ngươi không phải bình thường, sẽ không phải là các ngươi còn có loại yêu thích này chứ?Tần Chiến căn bản không đem uy hiếp của Nạp Lan Tuyết Tiên để vào trong mắt, ngược lại châm chọc không úy kỵ.Hai vị nghịch thiên tài tuấn khác cũng là nở nụ cười ngầm hiểu, nói:- Nguyên lai là Phong Phi Vân thích nam nhân, nếu như đem tin tức này truyền ra, danh tiếng của yêu ma chi tử nhất định sẽ càng thêm vang dội.- Các ngươi muốn chết!Nạp Lan Tuyết Tiên thiếu chút nữa bị tức đến khóc, bọn họ cư nhiên vũ nhục Phong Phi Vân như thế, đem một chút tội danh không biết có hay không đều thêm lên trên người của hắn, quả thực hết thảy đều đáng chết.Trong một đôi mỹ mâu lóe ra hai con ngươi, linh khí trong đôi mắt ngưng tụ, bắn ra một đạo quang hoa thô như ngón tay, biến thành một ahnh toái nguyệt linh kiếm.- Hưu!Tần Chiến như cũ đứng ở trong nhã gian uống rượu, lấy lục đạo thần niệm khống chế phi kiếm, ngự kiếm thuật triển hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, đem hai cái đồng tử toái nguyệt kiếm đâm rách.- Vạn Kiếm Quy Nhất!Phi Thiên ngự kiếm thuật ở trong không khí hóa thành một trăm linh tám đạo quang mang, giống như lưu tinh phá không mà qua, lại như vạn tiễn tề phát.Vạn Kiếm Quy Nhất chính là vô thượng kiếm thuật của Tần gia, tu luyện tới cực hạn có thể một kiếm đâm ra một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi bốn kiếm, Tần Chiến tự nhiên là không thể nào tu luyện Vạn Kiếm Quy Nhất này đến cực hạn, nhưng mà chỉ cần đâm ra một trăm linh tám kiếm này cũng đã hết sức kinh khủng.Vô số kiếm khí nổ tung ở chung quanh thân thể của Nạp Lan Tuyết Tiên, trong đó có ba đạo kiếm khí cắt vỡ áo trên cánh tay nàng, họa xuất ra ba đạo vết máu, từng giọt máu tươi nhỏ tí tách.-------Chương 233: Cô ấy như thế (1)- Ha ha!

Tiểu bạch kiểm, mặc dù tu vi của ngươi cũng là Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, ở cùng cảnh giới ta là vô địch.

Chỉ bằng vào tu vi của ngươi còn muốn ra mặt vì súc sinh Phong Phi Vân kia, sớm muộn sẽ chết ở trong tay của Trừ ma liên minh chúng ta.Tần Chiến nghĩa chính ngôn từ nói:- Bất quá thiên tư của ngươi cũng rất tốt, nếu như chịu quỳ ở trên mặt đất dập đầu với ba người chúng ta một cái, bản thân ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho ngươi.- Còn phải hủy diệt gương mặt kia của hắn, thấy bộ mặt như nhân yêu kia tâm trạng của ta đều rất không thoải mái.Một vị nghịch thiên tài tuấn khác nói.Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng chịu qua ủy khuất bực này, nghiến răng, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lại vết thương tuôn máu, khẽ hướng về phía trong nhã gian nhìn thoáng qua, nhưng mà lại phát hiện Tửu Nhục hòa thượng như cũ đang nhắm mắt dưỡng thần, căn bản liền không có ý tứ xuất thủ giúp nàng.- Tu vi của Tần huynh thật là kinh khủng, căn bản không cần phải vận dụng chân thân, vẻn vẹn chỉ là một chiêu ngự kiếm chi thuật liền có thể đánh bại tất cả cao thủ đồng cảnh giới trong thiên hạ, nếu như gặp được súc sinh Phong Phi Vân kia cũng tất nhiên có thể một kiếm tru diệt.Một vị nghịch thiên tài tuấn cố ý nhục mạ Phong Phi Vân, kích cho Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận động nộ.Quả nhiên Nạp Lan Tuyết Tiên lần nữa bị chọc giận, năm ngón tay nắm chặt, lạnh lùng nói:- Các ngươi thật sự khinh người quá đáng!- Chúng ta còn thật là khi dễ ngươi, chỉ bằng vào tu vi của ngươi, cho dù ngươi có luyện ba năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta.Tần Chiến vận chuyển Phi Thiên ngự kiếm thuật, một kiếm đem Nạp Lan Tuyết Tiên đang bay tới trảm trở về, ở trên cổ của nàng kéo ra một đạo vết máu nhợt nhạt, nếu không phải là nàng đủ nhanh, mới vừa rồi nàng cũng đã hương tiêu ngọc tổn, đầu thân hai nơi rồi.Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong nhã gian đi ra, Phong Phi Vân liền nắm chén rượu, rơi vào trầm mặc, không nhúc nhích, trong mắt hiện ra quang mang phức tạp, thật lâu sau mới mạnh mẽ đổ rượu vào trong miệng....- Lại có thể liên tục ở dưới Vạn Kiếm Quy Nhất của ta tránh thoát hai kiếm, ngươi cũng có thể coi như là một vị nghịch thiên tài tuấn, chỉ bất quá kinh nghiệm thực chiến quá ít, hơn nữa lại tức giận xuất thủ, sơ hở thực sự quá nhiều.

Mặc dù tu vi của ngươi tương đương với ta, nhưng mà trong mười chiêu là ta có thể chém giết ngươi.Tần Chiến khẽ nhíu mày, nếu như là thiên tài bình thường, một kiếm của hắn là có thể chém chết đối phương, nhưng mà hiện tại liên tiếp giao thủ qua hai chiêu, cũng vẻn vẹn chỉ là khiến đối phương bị thương nhẹ, rất hiển nhiên thư sinh anh tuấn phi phàm này cũng là một vị nghịch thiên tài tuấn.- Ngươi quá cuồng vọng rồi!Nạp Lan Tuyết Tiên vốn là rất ít khi giao thủ với tu sĩ cùng cảnh giới, ở trên chiến pháp đúng là không cách nào so sánh với loại người thân kinh bách chiến như Tần Chiến.Phỉ thúy Phật châu từ lòng bàn tay của nàng từ từ dâng lên, tản mát ra đạm lục sắc quang hoa, chín lỗ trên Phật châu bắn ra chín đạo kim sắc phật quang, vô số Phật ảnh bao phủ nàng vào trong.- Ngươi có Vạn Kiếm Quy Nhấ, thử Vạn Phật Quy Nhất của ta một chút xem thế nào.Nạp Lan Tuyết Tiên mặc dù tế ra Phỉ thúy Phật châu, nhưng mà thời gian nàng tu luyện Phật môn công pháp ngắn ngủi, căn bản không thể nào khống chế được lực lượng mạnh mẽ của Phỉ thúy Phật châu.Mặc dù vạn Phật ở xung quanh thân thể nàng lượn lờ, khiến cho nàng lộ ra vẻ thánh khiết mà trang nghiêm, nhưng mà trên thực tế nàng đã bị lực lượng của Phỉ thúy Phật châu cắn trả, trong cơ thể đã bị thương không nhẹ.- Ai!

Si nhi, si nhi!Tửu Nhục hòa thượng nhẹ thở dài một hơi, nhưng mà lại như cũ không có tính toán xuất thủ, nếu không phải để cho nàng trải qua đau đớn tê tâm liệt phế, nàng như thế nào lại chủ động buông tay.Mặc dù chỉ mượn một tia lực lượng của Phỉ thúy Phật châu, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên cũng đã hoàn toàn áp chế phi kiếm, thừa nhận đau đớn xé rách bị cắn trả, xông vào trong kiếm quang đầy trời.Tần Chiến rốt cuộc đứng dậy, ngón tay niết động vô số kiếm quyết, một trăm linh tám đạo kiếm khí cùng Phật ảnh đầy trời liên tiên giao thủ hơn mười chiêu, tương tranh ngang hàng, chiến đấu đến kinh thiên động địa.- Tuyết Điểu chi hồn!Tần Chiến quát lên một tiếng, trong miệng thổ ra một đoàn bạch sắc quang hoa, bên trong bao phủ một đầu bạch sắc dị điểu, thân thể dài chừng một thước, mọc ra ba cặp cánh chim, mỏ chim như lợi kiếm lưu chuyển hàn quang, hai cái móng vuốt mọc đầy thiết lân, vô cùng sắc bén.- Quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn ở trong mười vạn tu sĩ mới xuất ra một cái, thế nhưng trong thân thể tu luyện ra dị thú chi hồn.Những đại gia tộc nhất lưu kia nội tình thâm hậu, có thể chăn nuôi dị thú, sau đó giết chết dị thú, cường hành rút ra dị thú chi hồn, chuyên môn dùng để giúp cô đọng thân thể của đệ tử trẻ tuổi.Phàm là người có thể thu phục dị thú chi hồn, luyện hóa vào trong thân thể đều là cường giả có thiên phú vượt xa thường nhân, có đại nghị lực.Một đầu Tuyết Điểu này vốn chỉ là một đầu dị thú bốn trăm năm, bị Tần Chiến ở lúc mười lăm tuổi mạnh mẽ thu phục, luyện hóa vào trong thân thể, theo tu vi của Tần Chiến đề cao, chiến lực của Tuyết Điểu cũng nhanh chóng tăng lên, thực lực hôm nay đã có thể so với dị thú năm trăm năm.Dĩ nhiên chỉ là dị thú bình thường có tu vi năm trăm năm, cũng không bao hồm một ít thú quần của chủng tộc cổ xưa hoặc thú quần của chủng tộc nghịch thiên.Thực lực của dị thú năm trăm năm đã tương đối kinh khủng, một trảo liền xé nát mười tám đạo Phật ảnh, xông vào trong vòng chiến, lại là tự thân xuất ra bạch sắc điểu trảo, từng đạo thiết lân ma sát ra ánh lửa ở trong không khí.- Oanh long long!Vô số chiến ảnh xuyên toa ở trong không khí, có ánh lửa đang chớp động, có tiếng chim hót vang lên, Phật quang bị từng tòa phá vỡ.- Oanh!Chiến thanh kết thúc, Tuyết Điểu mang theo tư thái thắng lợi bay trở về trong thân thể của Tần Chiến, Tần Chiến cũng thu lại phi kiếm, cười nói:- Lại có thể ép ta dùng cả Vạn Kiếm Quy Nhất cùng dị thú chi hồn, mặc dù ngươi thua nhưng mà tu vi của ngươi đã đủ cường địa, ta có ý định thả cho ngươi một đường sống, điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói ra hạ lạc của Phong Phi Vân cho ta biết.Tần Chiến trên cao nhìn xuống, chắp hai tay sau lưng, liền giống như một tôn vương giả của thế hệ trẻ, coi rẻ chúng sinh, không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.Người thắng sẽ phải có tư thái của người thắng, được làm vua, thua làm giặc, vốn là như thế.Giờ phút này Nạp Lan Tuyết Tiên không còn được anh tuấn tiêu sái như trước, trên người ít nhất mang theo mười đạo vết thương, trên lưng bị Tuyết Điểu kéo xuống một khối huyết nhục, đại lượng máu tươi từ trong vết thương xông ra, khiến cho bạch y trên lưng nàng đều bị nhuộm đỏ.-------Chương 234: Cô ấy như thế (2)Nàng nửa quỳ trên mặt đất, cả người đều đã bị mồ hôi ướt đẫm, không ngừng thở dốc, thân thể mềm mại phảng phất tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.- Phốc!Cắn trả của Phỉ thúy Phật châu làm cho cả người nàng chấn động, trong miệng phun ra một búng máu.Trong mắt của rất nhiều nữ tử đều sinh ra vẻ không đành lòng, sâu kín thở dài, nhưng mà lại không có ai tiến lên dìu nàng dậy, bởi vì tu vi của Tần Chiến thật quá kinh khủng, không có ai muốn đắc tội hắn.- Ngươi còn không ra tay sao?Vô Hà công tử hướng về phía một tấm ngọc kính, nhìn khuôn mặt anh tuấn bất phàm của mình, trên mặt mang theo vẻ cười cười kỳ dị, tựa hồ là đang lẩm bẩm, để cho hoàng thúc của Bà La quốc ở một bên cảm thấy hết sức không giải thích được.Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử chỉ cách nhau một bức tường, biết hắn đây là đang nói chuyện với mình.Vô Hà công tử cười nói:- Ta có thể hiểu được tâm tình bây giờ của ngươi, ngươi vừa muốn ra tay, nhưng lại sợ để cho nàng biết ngươi xuất hiện ở thanh lâu, cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta.

Ha ha!

Nếu như ngươi chịu van xin ta, bản thân ta liền nguyện ý ra tay giúp ngươi cứu nàng, nữ hài tử tốt như vậy, ngươi không đau lòng nhưng ta lại bắt đầu có chút đau lòng.

Chỉ bất quá...

Ta sợ...

Sau khi ta cứu nàng, nàng sẽ lưu luyến không muốn rời ta, yêu ta.Vô Hà công tử đối với mị lực của mình vẫn là tương đối tự tin.Phong Phi Vân hiện tại đúng là tương đối khó làm, không chỉ sợ hãi Nạp Lan Tuyết Tiên cố tình gây sự như thế này, càng không muốn bại lộ thân phận của mình, rước lấy sát kiếp vô tận, nhưng mà hắn có lựa chọn sao?Hắn làm sao có thể không đau lòng?- Cũng đúng, ngươi đã có một Tứ tiểu thư phú khả địch quốc, tiền đồ sáng lạng ở phái trước, lại như thế nào còn sẽ đau lòng vì một nữ tử khác, xem ra chỉ có thể ta tới làm thay rồi!Vô Hà công tử như cũ là đang cười.Sắc mặt của Phong Phi Vân trầm xuống, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói chuyện, nói:- Tay của ngươi nếu như kéo ra quá dài, ta sớm muộn có một ngày chặt xuống!- Ta thật sợ hãi!Vô Hà công tử cười nói.Những lời này Phong Phi Vân lại không hề cải biến thanh âm nữa, đây chính là thanh âm vốn có của bản thân hắn.Nói xong lời này, hắn liền đứng dậy, mở cửa của nhã gian, đưa mắt nhìn Tần Chiến một cái, nói:- Bản thân ngươi tự xưng là vô địch cùng cảnh giới, có dám cùng với một người còn thấp hơn so với ngươi một tiểu cảnh giới là ta đánh một trận hay không?Rất nhiều người đều cảm thấy thiếu niên ăn mặc giống tên ăn mày này thật sự quá bộc lộ tài năng, hơn nữa còn có chút ít xen vào chuyện của người khác, tối nay tựa như hận không thể đắc tội hết tất cả mọi người.Tần Chiến đứng ở phía trên, mắt khẽ liếc Phong Phi Vân một cái, cười nói:- Ta mới vừa rồi thấy ngươi giao thủ với mấy cái chiến tướng phế vật, ngươi thật sự có thể xem là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà lại chỉ có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, nếu như trên người của ngươi không có thi độc, ngươi căn bản đối với ta không có một chút uy hiếp nào, ngay cả thân thể của ta cũng không nhìn thấy được, chênh lệch giữa chúng ta thật sự quá lớn.Nếu như Tần Chiến biết Bắc Minh Đường đạt đến tu vi Thần Cơ đỉnh phong cũng bị Phong Phi Vân hành hạ, hắn chỉ sợ sẽ không cao ngạo như hiện tại rồi.- Chẳng lẽ tài tuấn của Trừ ma liên minh các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng như vậy?Phong Phi Vân cười nói.Sắc mặt của Tần Chiến lạnh lại, nói:- Tiểu tử, ngươi tốt nhất còn là ngậm miệng lại, đắc tội với hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết.Trừ ma liên minh được gọi là liên minh mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi ở Nam Thái phủ, Tần Chiến có thể trở thành một thành viên trong đó tự nhiên cảm giác lâng lâng, dĩ nhiên muốn duy trì uy nghiêm của Trừ ma liên minh.- Là vậy sao?

Ta cần phải đắc tội Trừ ma liên minh sao?

Lại nói ngươi rốt cuộc có biết ta là ai hay không?Ở một khắc kia Phong Phi Vân đứng ra liền đã làm tốt chuẩn bị bại lộ thân phận, cho nên cũng không sợ gánh chịu hậu quả.Tần Chiến mặc dù nhìn thấy bức họa của Phong Phi Vân, nhưng mà lại như thế nào cũng đều không thể liên tưởng đến Phong Phi Vân cùng tên ăn mày này ở chung một chỗ.Nhưng mà có người lại nhìn một cái đã nhận ra Phong Phi Vân rồi!- Phong Phi Vân ngươi khốn kiếp, thế nhưng ở trong thanh lâu chơi gái, ta liền biết không nhìn đến ngươi, ngươi liền chui đến làm cho nữ nhân lên giường rồi.Nạp Lan Tuyết Tiên mặc dù thân bị trọng thương, bạch y nhuốm máu, nhưng mà giờ phút này lại trong nháy mắt đứng dậy, mang theo một thân đau đớn, lướt qua hư không, nổi giận đùng đùng hướng Phong Phi Vân lao đến.Ở một khắc kia nhìn thấy Phong Phi Vân, thương thế trên người nàng tựa hồ liền tốt rồi.Nguyên lai thiếu niên bao hết hai đại hồng bài cô nương của Tuyệt Sắc lâu chính là đại khốn kiếp Phong Phi Vân này, Nạp Lan Tuyết Tiên bị tức đến không nhẹ.Cái tức phụ phá sản này!

Trong lòng Phong Phi Vân vốn là mang theo một tia hi vọng, nhưng mà tên của mình lại trực tiếp bị nàng hô lên, lúc này tốt rồi, tất cả mọi người biết hắn chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, phản đồ của Phong gia, tay sai của nữ ma.Phong Phi Vân mặc dù bất đắc dĩ, nhưng mà lại không có cách nào tức giận với nàng, máu trên người nàng cũng là vì hắn mà chảy, nàng bị thương cũng là vì hắn mà bị thương, Phong Phi Vân căn bản ngay cả tư cách tức giận cũng không có.Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, có chút im lặng mà nói:- Tuyết Tiên, trời đất chứng giám a!

Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lên giường với nữ nhân khác?- Rõ ràng là có, mới vừa rồi ngươi cùng với hai mỹ nhân nũng nịu kia sợ là rất sung sướng đi?

Nạp Lan Tuyết Tiên bám lấy không buông, cái miệng nhỏ nhắn kia lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, tựa như một con gà mái nhỏ muốn cắn lên trên người của Phong Phi Vân một cái.Nàng vừa định hảo hảo dạy dỗ cái tay ăn chơi này một phen, nhưng mà lại bị tên ăn chơi này bắt lấy, ôm vào trong ngực, căn bản là không thể động đậy.Phong Phi Vân ấn lấy vai thơm của nàng, nhẹ nhàng vuốt vết máu trên người cùng vết thương ở sau lưng nàng, trong miệng phát ra thanh âm sách sách, nàng trẻ tuổi lại còn nhỏ như vậy, hơn nữa lại hồn nhiên, nhưng mà lại vì mình mà không muốn sống đi tranh đấu với người khác, thật sự quá u mê.Nạp Lan Tuyết Tiên cố chấp bướng bỉnh hai cái, liền không hề động nữa, thanh âm có chút nức nở mà nói:- Bọn họ đều nói ngươi nhảy vào trong Hoàng nê cổ tỉnh, theo cả cái Thương Sinh tự trầm xuống dưới lòng đất, đã chết đến thi cốt vô tồn, nhưng mà ta không tin, đại hỗn đản ngươi thích giả bộ chết nhất, một cái cổ tỉnh (giếng cổ) làm sao có thể chôn vùi ngươi được.Phong Phi Vân nói:- Ta tự nhiên là không chết được, cho dù muốn chết cũng phải trải qua sự phê chuẩn của ngươi.-------Chương 235: Là ai vô địch cùng cảnh giới?- Nhưng mà ta hiện tại lại ước gì ngươi sớm đã chết mới tốt, tránh nhìn thấy cảnh khiến người tức giận.Nạp Lan Tuyết Tiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hiển nhiên còn đang giận hắn.- Tiểu hòa thượng tức giận, không phải, là tiểu ni cô, ha ha!Phong Phi Vân trêu chọc nói.Nạp Lan Tuyết Tiên nhất thời nóng nảy, ở trên bộ ngực của Phong Phi Vân đánh mấy cái, nói:- Ngươi vốn nên biết ta tuyệt đối không thể nào đi làm tiểu ni cô, tuyệt đối không thể nào...

A!Nàng tâm tình kích động đem vết thương trên lưng kéo rách, chảy ra máu.Phong Phi Vân vội vàng từ trong lồng ngực lấy ra một giọt linh tuyền, mặc dù một giọt linh tuyền này có giá trị mấy trăm vạn kim tệ, nhưng mà hắn lại không chút do dự liền cho nàng ăn vào, giúp nàng chữa thương.Dược tính của linh tuyền từ trong thân thể nàng tán phát ra, bao phủ thân thể của nàng lại, giống như biến thành một cái kén bị bạch vụ bao lấy.- Đại Ngưu...

Lão đại, ngươi thật sự là yêu ma chi tử sao?Vu Cửu từ trong nhã gian đi ra.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hắn một cái, nói:- Không sai, các ngươi nếu như sợ bị liên lụy, nhưng có thể rời đi!- Phi!

Ngươi xem đám lão tử thành hạng người ham sống sợ chết sao?

Cũng quá không xem chúng ta là huynh đệ rồi!Lần này Vương Mãnh rốt cuộc liền một tát phách vỡ cái bàn, bỗng nhiên đứng dậy.- Không sai, chúng ta có cái gì mà chưa từng thấy, năm đó ta còn ngủ qua với lão bà của Chấn Thiên Hầu, còn cái gì mà không dám?Lưu Thân Sinh sờ sờ bộ râu dê trên cằm, giả bộ ho hai tiếng cũng là đi ra.- Hoàng Phong đạo tặc ba ngàn binh sĩ chúng ta cùng tiến thôi!Lạc Đà Tử phát ra lời nói hùng hồn.Bốn tên đạo tặc này mặc dù đều là nhất phương đại ác, làm qua không ít chuyện giết người phóng hỏa, nhưng mà lại cực kỳ trọng nghĩa khí, mặc dù Phong Phi Vân bị tu tiên giả của cả Nam Thái phủ không tha, bọn họ cũng dám đối nghịch với những tiên môn cùng gia tộc này.- Đây vốn là chuyện của ta, không có chút quan hệ nào với các ngươi, giúp ta chiếu cố tốt Tuyết Tiên, chuyện của ta còn phải do chính ta giải quyết, cho dù ta bị đánh chết, các ngươi cũng đừng nhúng tay, nếu không đừng trách ta không xem các ngươi là huynh đệ.Nam Thái phủ đại tiểu tiên môn đâu chỉ là mười vạn, thế lực lớn đứng đầu lại càng có hơn mười, hạng người tu vi cường đại không ít, người nào dám đắc tội tu tiên giả của một phủ?Phong Phi Vân không để cho bọn họ động thủ, là không muốn để cho bọn họ cuốn vào trong tràng tranh đấu này, tránh cho tặng không tính mạng.- Thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân!- Oanh!Trên tầng sáu truyền đến một tiếng vang thật lớn, đại môn của nhã gian bị âm ba chấn vỡ, ba vị nghịch thiên tài tuấn hiện ra chân diện mục rồi, bọn họ ngồi xung quanh một cái tứ phương bàn, vừa uống rượu dùng bữa, vừa nghe nhã khúc, lộ ra vẻ hết sức thong dong lạnh nhạt.Bọn họ đều là cao thủ đứng đầu của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba người tề tụ chỗ này, đối phó với một Phong Phi Vân chỉ có Thần Cơ sơ kỳ, bọn hắn còn là có nắm chắc.- Ta liền nói lời đồn đại không thể tin hết, liền là dạng người như hắn làm sao có thể chống lại được tiền bối cấp bậc cự kình, Thần Cơ sơ kỳ mà thôi, ta muốn đối phó với hắn cũng là dễ dàng.Một nghịch thiên tài tuấn ở trong đó cầm lên bầu rượu trắng bằng sứ, trực tiếp liền đổ vào trong miệng của mình, phát ra thanh âm rượu chảy vào cổ.- Lời đồn trên đời này vốn là hữu danh vô thực, hôm nay ta liền muốn ở trước mặt mọi người đánh bại yêu ma chi tử, lấy thủ cấp của hắn, tế điện vong hồn của những người chết đi.Tần Chiến hướng về phía Phong Phi Vân ở bên dưới liếc mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra điệu cười mỉa mai.Phong Phi Vân nhẹ nhàng bắn ra một cái, bay đến trên mái hiên lưu ly tầng thứ sáu, đứng ở địa phương cao mấy chục thước, đón gió đem, cười nói:- Ngươi đã cường đại như thế, như vậy ta còn thật muốn cùng ngươi hảo hảo đnáh qua hai chiêu.Cường đại của Tần Chiến thật quá rõ ràng, mặc dù tất cả mọi người đang kinh dị về thân phận thực sự của Phong Phi Vân, nhưng mà dù sao hắn chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ.- Yêu ma chi tử chính là tay sai của nữ ma, nếu như hắn đã đến Phong hỏa liên thành, như vậy nữ ma có phải cũng đã đi tới Phong Hỏa liên thành rồi hay không?Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều bị làm cho sợ đến trong lòng run lên, ngay cả ba tên nghịch thiên tài tuấn kia cũng không ngoại lệ.Mặc dù tất cả mọi người cho là người nào ở trong ba tên nghịch thiên tài tuấn đều có thể đánh bại được Phong Phi Vân, nhưng nếu như nữ ma đi tới Phong Hỏa liên thành, như vậy tất cả mọi người đều chết.- Hưu!Tâm chí của Tần Chiến kiên định, rất nhanh liền thu liễm ý sợ hãi trong lòng đối với nữ ma, ngón tay nhẹ nhàng niết động kiếm quyết, tam xích thanh phong kiếm trên lưng lập tức liền bay ra ngoài.Lại là Phi Thiên ngự kiếm thuật.Phong Phi Vân đón gió mà đứng, tóc đen ở trong gió lạnh bay loạn, liền ở trong nháy mắt tam xích tahnh phong của Tần Chiến ra khỏi vỏ, hắn bỗng nhiên xông ra ngoiaf, thân thể biến thành một đạo tàn ảnh, giống như là quỷ mị bay múa ở mái hiên Tuyệt Sắc lâu.- Thình thịch, thình thịch, thình thịch...Bóng dáng của phi kiếm kia ở trong không khí phát ra thanh âm bùm bùm, không ngừng giao thủ với một đạo tàn ảnh kia, lúc thì xuất hiện ở phía tây, thỉnh thoảng lại bay vút đến phía đông.Trong Tuyệt Sắc lâu khắp nơi đều là kiếm khí xuyên toa, một chút hỏa hoa kèm theo kiếm khí lộ ra vẻ hết sức chói mắt.Mặc dù Tần Chiến như cũ thong dong ngồi ở trên ghế, nhưng mà thân thể lại đã khẩn trương, năm ngón tay cấp tốc biến đổi kiếm quyết, mới có thể miễn cưỡng đuổi theo thân pháp biến hóa của Phong Phi Vân.Tốc độ của một người làm sao có thể nhanh như vậy?Tần Chiến cảm giác tốc độ niết động kiếm quyết của mình đều sắp không đuổi theo nổi tốc độ biến hóa thân pháp của Phong Phi Vân, trên trán đã tràn ra từng giọt mồ hôi, chợt trong năm ngón tay bắn ra năm đạo hàn quang, đồng thời đánh vào trong phi kiếm.- Vạn Kiếm Quy Nhất!Một trăm linh tám đạo kiếm khí bỗng nhiên ngưng tụ thành hình, giống như kiếm vũ đâm ra.- Phá cho ta!Phong Phi Vân vươn ra một ngón tay, ở trong không khí vẽ ra một cái vòng tròn cự đại, bàn tay đem vòng tròn đánh ra ngoài, đánh phá không phải là kiếm khí, mà là lục đạo thần niệm khống chế kiếm khí.- Oanh!Một trăm linh tám đạo kiếm khí toàn bộ biến mất, biến thành một trăm linh tám đạo bụi mù.Lúc này Tần Chiến rốt cuộc ngồi không yên, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhưng mà vào lúc này một đạo thân ảnh lại bay lướt tới, đứng ở bên người hắn, vươn ra một cánh tay hung hăng đánh ra một chưởng, hướng bờ vai của hắn ấn tới.Chính là Phong Phi Vân!Mí mắt của Tần Chiến co rụt lại, trong lòng chợt nhảy lên, không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân đạp vỡ ván gỗ, thân thể trầm xuống, ở trước khi một chưởng này của Phong Phi Vân ấn lên trên vai hắn, thân thể liền trầm xuống.-------Chương 236: Thiên vương chi thành, đại địa chi hổ (1)Phong Phi Vân một chưởng thất bại, liền lại đánh ra chưởng thứ hai, một chưởng này trực tiếp oanh ra ngũ ngưu chi lực, ngữ ngưu chi lực từ trên xuống dưới tấn công đỉnh đầu của Tần Chiến.Một chiêu lại một chiêu, căn bản không để cho hắn cơ hội thở dốc.- Tuyết Điểu chi hồn!Tần Chiến hé miệng, phun ra một đoàn bạch sắc quang mang chói mắt, một đầu thần hồn dị điều liền xông ra, huy động lợi trảo đem năm đầu kỳ ngưu xé nát.Tuyết Điểu chính là dị thú chi hồn có tu vi năm trăm năm, chiến lực vô cùng kinh khủng, đặc biệt là mỏ chim sắc bén kia, quả thực là vô kiên bất tồi.- Mao Ô Quy, giao cho ngươi!Phong Phi Vân từ trong lồng ngực móc ra một đầu bạch sắc ô quy to bằng ba bàn tay, mai rùa của ô quy này giống như cương thiết đã rỉ, đầu lớn chừng một cái quyền đầu, mà càng khó bì chính là bốn cái chân kia của nó, quả thực trưởng thành có chút quá phận.Nếu không phải là mọc ra mai rùa, còn tưởng rằng là một con vịt nhỏ màu trắng.- Việc rất nhỏ, giao cho lão...

Phu...Lời của Mao Ô Quy còn chưa nói hết đã bị Tuyết Điểu thần hồn chấn bay ra ngoài, chổng vó ngã ở góc tương, mai rùa lay đồng ở trên sàn nhà, hồi lâu cũng không lật lại được.Cái trán của Phong Phi Vân toát ra hắc tuyến, lắc đầu, chợt một đạo kiếm khí hung mãnh từ phía dưới bay lên, một thanh chiến kiếm này chém ra hư ảnh dài chừng mười thước, rộng chừng cánh cửa, kình thiên cự kiếm như vậy tựa như có thể khai thiên.Kiếm khí kinh khủng như thế quả thực có thể chém nát một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong.- Oanh!Miểu Quỷ ban chỉ từ trong tay của Phong Phi Vân bay lên, huyền phù giữa không trung, ngưng tụ linh khí toàn thân hóa thành một đạo thủ ấn cự đại, vô số cổ đồ trầm phù ở trên thủ ẩn, một chữ "Quỷ" to lớn kinh khủng vô biên ở trong lòng bàn tay từ trên trời giáng xuống, đem kiếm khí đầy trời đều phách toái.- Thình thịch!Quỷ tự thủ ấn khổng lồ không chỉ phách toái kiếm khí đầy trời, càng là đánh cho Tần Chiến đều trở về mặt đất, hai chân lún vào trong đất, phi kiếm cấp bậc Chuẩn linh khí trong tay cũng bị chấn ra một đạo liệt ngân, chung quanh thân thể đều là đá vụn.Lại bị một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ đánh cho chật vật như thế, nếu không phải là ở thời khắc mấu chốt cuối cùng phá khai ra một đạo khe hở, chém ra một đạo sinh lộ, nói không chừng mới vừa rồi đã bị chết ở dưới Quỷ tự thủ ấn rồi.Phong Phi Vân đứng ở trên hành lang của tầng thứ năm, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn một cái, nói:- Đây chính là vô địch cùng cảnh giới?Tuyệt Sắc lâu đã thành lập mấy trăm năm, phòng ngự trận pháp được bố trí ở bên trong vượt qua một ngàn tòa, một chút cấm trận có thể duy trì Tuyệt Sắc lâu ngàn năm không ngã, nhưng mà sau mấy trận đại chiến vẫn như cũ đánh cho ban công tầng bảy trở thành thủng lỗ chỗ, có trên trăm tòa trận pháp bị đánh nát.Rất nhiều tu tiên giả đều trốn ra Tuyệt Sắc lâu, biết buổi tối nay có sát kiếp, nhất định có nghịch thiên tài tuấn phải phơi thây chỗ này.- Oanh!Hai chân của Tần Chiến từ trên mặt đất rút ra, một đôi giày đã biến thành tro bụi, hai ống quần cũng vỡ tan, trên bàn chân vết thương chồng chất, không ngừng có huyết châu chảy xuống.Một vị nghịch thiên tài tuấn lại bị người đánh cho chật vật như vậy, ở trong lịch sử chiến đấu trước kia của Tần Chiến đây còn là lần đầu tiên.- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vô địch cùng cảnh giới!Tần Chiến cầm bảo khí chiến kiếm đã bị vỡ vụn trong tay ném ra ngoài, cắm ở trên mặt đất, phát ra thanh âm kiếm minh nhẹ nhàng.Chiến kiếm đã bị thương, như vậy liền là một thanh kiếm vô dụng.Cách cách!Chiến kiếm đột nhiên đoạn thành chín khúc, biến thành sắt vụn rơi trên mặt đất, Tần Chiến đích thân táng kiếm, như đang giết người tế cờ, chiến ý trên người càng thêm hung mãnh, như mặt trời chói chang nhô lên cao, tràn ngập cả Tuyệt Sắc lâu.Ánh mắt của Phong Phi Vân co rụt lại, cảm nhận được một cỗ đại địa chi khí cuồn cuộn đang tràn vào thân thể của Tần Chiến.- Thiên Vương chi thành, Đại Địa chi hổ!Trong lòng đất có kim sắc yên vân bao phủ ở trên hai chân của Tần Chiến, tiếp đó lan tràn đến toàn thân hắn, một cỗ lực lượng hậu trọng mà bàng bạc ở trên thân thể hắn dựng dục, một đầu thần hổ cự đại bao phủ thân thể của hắn, phát ra tiếng kêu gào kinh thiên động địa.Đầu thần hổ này tựa như thần hồn hư ảnh của Tần Chiến, một đôi kim sắc hổ mục lớn chừng miệng chén, trên trán có hắc sắc chiến văn xuyên toa, hóa thành một chữ "Vương" uy nghiêm.Hổ khiếu vừa vang lên, trận pháp của cả Tuyệt Sắc lâu đều bị chấn nát bảy, tám tòa, những trận pháp khác lại càng lờ mờ không ánh sáng.- Đồn rằng Tần gia có hai đại cấm địa: Thiên Vương thạch bích cùng Vạn Kiếm sơn, chia ra ghi chép hai loại tu tiên thần thông vô thượng nhất của Tần gia là Thiên Vương cùng Vạn Kiếm Quy Nhất quyết, hai loại thần thông này đều là bí mật bất truyền của Tần gia, đệ tử đời sau có thể tu luyện thành công một loại trong đó đều đã có thể tung hoành thiên hạ, không nghĩ tới Tần Chiến thế nhưng đều học được hai loại thiên công bảo điển này đến cảnh giới nhập môn.- Tần gia chính là đệ nhị gia tộc cổ xưa của Nam Thái phủ, từng xuất hiện vô số tiên hiền nhân kiệt, trong đó không thiếu tuyệt thế cao nhân danh chấn mấy thời đại, những người này không ai không là ngộ đạo ở Thiên Vương thạch bích hoặc Vạn Kiếm sơn, ở trong đó lưu lại vô số tâm đắc tu tiên cùng thần binh lợi khí, có thể nói là hai đại tu tiên phúc địa.

Tần Chiến khẳng định đều tu luyện qua ở trong hai cái đại phương này, hơn nữa còn lĩnh ngộ được bản nguyên đạo pháp cơ sở.- Vạn Kiếm sơn dễ vào, nhưng mà Thiên Vương thạch bích lại khó ngộ, nghe nói cho dù là Tần gia ở mỗi một thời đại đệ tử trẻ tuổi nhiều đến hơn mười vạn nhưng mà lại chỉ có rải rác một, hai người có thể lĩnh ngộ thần thông ở trên Thiên Vương thạch bích, không nghĩ tới chuyện mà đệ nhất cao thủ Tần Minh của Tần gia thế hệ này đều không làm được, lại bị Tần Chiến làm được rồi.- Trên Thiên Vương thạch bích khắc xuống chính là một bức thạch đồ cự đại vạn cổ bất diệt, phái trên ngưng tụ đạo tắc cả đời của đệ nhất tổ tiên Tần gia, phàm là có thể ở trên Thiên Vương thạch bích lĩnh ngộ ra thần thông, đó đều nhất định là cái thế chi thuật.Tần gia ở Nam Thái phủ có địa vị cao quý, truyền thừa so với Phong gia đều phải xa xưa hơn nhiều lắm, tu tiên giả ở tại chỗ đều biết một chút bí văn của Tần gia, mặc dù Tần gia đã không còn cường đại đỉnh thịnh của năm đó nhưng mà lại như cũ là bá chủ không thể tranh giành ở Nam Thái phủ, có thể chống lại bọn họ cũng chỉ có ba, bốn đại thế lực như vậy.Thần thông mà giờ phút này Thần Chiến sử dụng chính là Thiên Vương lĩnh ngộ được từ trên thạch bích, lấy linh khí của mình dẫn động mạch lạc của đại địa, do đó thức tỉnh Thần Hổ chi hồn được giấu trong lòng đất, đây chính là Đại Địa chi hổ!-------Chương 237: Thiên vương chi thành, đại địa chi hổ (2)Khi hắn phá tan cảnh giới THiên Mệnh, thậm chí có thể lấy Đại Địa chi hổ triệu hoán ra Thiên Không chi thành, như vậy mới thật sự là vương giả ở cùng cảnh giới, cho dù gặp phải thiên tài cấp bậc sử thi cũng có thể gọi nhịp.- Ngao!Một tiếng hổ khiếu kinh thiên động địa!Hai tay Tần Chiến tựa như hổ trảo, bộc phát ra kim sắc quang hoa, thân thể bắn lên, một đầu thần hổ chi hồn cự đại cũng theo đó bay lên, kim mang chói mắt bao phủ Phong Phi Vân, hai người chiến đấu trong thần hổ tinh hồn.Thân hình hai người biến đổi nhanh chóng, xuất thủ như điện, giao thủ như cuồng phong kinh lôi.Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, một lão ẩu chống lấy Ô Mộc long đầu thiết trượng từ trong hư không đi ra, tập tễnh mà đi, nàng cũng không có xuất thủ ngăn cản hai người trẻ tuổi dại chiến, chỉ là hai bàn tay khô héo đen nhánh nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh chóp của một căn mộc trụ trong Tuyệt Sắc lâu.Một tầng kim chúc quang hoa nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay của nàng lan tràn ra ngoài, bao phủ trọn cái Tuyệt Sắc lâu ở trên quang hoa, một cửa sổ, một của, một bàn, một tường, một ngón đều giống như dùng kim chúc chế tạo thành, cho dù lực công kích của Phong Phi Vân cùng Tần Chiến có đáng sợ thế nào đi nữa đều không thể phá hư một góc của sàn nhà.Lão ẩu này ăn mặc cao quý, một đôi ánh mắt già nua nhìn chằm chằm vào phía dưới.Sau khi mấy hồng bài co nương dung nhan tuyệt sắc nhìn thấy lão ẩu này liền liên tục quỳ xuống hành lễ, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng từ trên lầu các huyền không kia bay xuống, cung kính bái ở trước người lão ẩu.Các nàng muốn mở miệng nói cái gì, nhưng mà lại bị lão ẩu xuất thủ ngăn cản, giọng nói khàn khàn:- Yêu ma chi tử thế nhưng đi tới Tuyệt Sắc lâu, chẳng lẽ nữ ma thật đến Phong Hỏa liên thành?Nàng tựa hồ đang lẩm bẩm.Thế gian hiện nay, lòng người khủng hoảng, Nam Thái phủ đã biến thiên, danh tiếng của nữ ma khiến cho nhân vật thế hệ trước của cả tu tiên giới đều bị run rẩy, mà người chế tạo Phong Phi Vân được xưng là hồi phục nữ ma tự nhiên cũng nhận được vô số chú ý của cường giả thế hệ trước.Một người là nữ ma, một người là yêu ma chi tử, đều là ngoại tộc, không có ai tin tưởng giữa bọn họ thật sự là không có quan hệ gì.Những cự kình kia của thế hệ trước sở dĩ để cho nghịch thiên tài tuấn của thế hệ trẻ xây dựng Trừ ma liên minh cũng là bởi vì thế hệ trước không người nào nguyện ý đầu tiên xuất thủ đánh chết Phong Phi Vân, sợ chọc giận tới nữ ma, rước lấy họa sát thân.Các đại thế lực tu tiên của Nam Thái phủ mặc dù bên ngoài nói là liên thủ đối phó với nữ ma, nhưng mà lại cũng không phải bền chắc như thép, bọn họ đều có ý nghĩ của riêng mình, cũng không muốn là người đối địch thứ nhất với nữ ma.Nữ ma muốn tiêu diệt cả tu tiên giới của Nam Thái phủ có lẽ rất khó, nhưng mà muốn giết một tôn cự kình lại cũng không phải là việc khó.Vô hình trung, ở trong mắt người khác nữ ma đã trở thành hậu thuẫn của Phong Phi Vân, tựa như là một tòa núi dựa lớn kình thiên.Mà tài tuấn của thế hệ trẻ thì lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy, chỉ cần giết Phong Phi Vân là có thể danh chấn thiên hạ, về phần nữ ma, nữ ma chẳng lẽ còn có thể khuất thân mất mặt đi xuất thủ với một tiểu bối còn đang trẻ tuổi?Mà trên thực tế Phong Phi Vân cũng giống với bọn họ, cũng đối với nữ ma kiêng kỵ không thôi, chỉ muốn cách nàng càng xa càng tót, nhưng mà cho dù hắn hiện tại nói ra những lời này cũng sẽ không có người nào tin tưởng.- Phong Phi Vân, ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nếu như ngươi có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ, rất có thể sẽ đánh bại được ta, nhưng mà hiện tại ngươi lại không được.Tần Chiến há mồm ra gào to một tiếng, vô số lôi điện từ trong miệng hắn phun ra, toàn bộ đều đánh tới trên người của Phong Phi Vân, đem hắn đánh bay ra ngoài.Một cái hổ trảo khổng lồ ngang trời mà đến, tựa như là một tòa núi nhỏ, chấn đến không khí đều biến thành cuồng phong.Phong Phi Vân tuy bị mấy chục luồng lôi điện bổ trúng, nhưng mà trong thân thể hắn kim sắc huyết dịch vận chuyển, liền đem tất cả điện quang đều truyền đến trên song chưởng, trên lòng bàn tay có vô số điện quang tràn ngập, cùng với một cái hổ trảo khổng lồ kia liều mạng một kích.- Oanh!Chặn lại rồi!Ở trước mặt đại địa chi hổ khổng lồ, thân thể của Phong Phi Vân mặc dù lộ ra vẻ nhỏ bé nhưng lại cùng hổ trảo đánh đến ngang tay, hơn mười đạo điện quang từ trong tay Phong Phi Vân oanh ngược ra ngoài, đẩy lui Tần Chiến cùng đại địa chi hổ.Thân thể của Phong Phi Vân cũng là từ mặt đất bay lên, dừng lại ở bên ngoài mười trượng.- Nghịch thiên tài tuấn quả nhiên chiến lực kinh khủng, căn bản không phải là tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong có thể so sánh được, nếu như Tần Chiến dùng đến thần thông của Đại địa chi hổ là có thể miểu sát bất kỳ người nào trong thập đại chiến tướng của Phong Hỏa liên thành.

- Nhưng mà lại không thể miểu sát yêu ma chi tử, ta cảm giác thiên phú của Phong Phi Vân so với nghịch thiên tài tuấn đều mạnh hơn một tia, nếu như Tần Chiến chỉ có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, giờ phút này khẳng định đã bị hắn xé nát rồi.Vô Hà công tử như cũ ngồi ở trong nhã gian nhẹ nhàng uống rượu, cười nói:- Các ngươi rốt cuộc còn muốn chiến bao lâu?

Ta còn chờ Hồng Nhan cô nương cộng đàm phong nguyệt, lại chiến, trời đều sắp sáng rồi.Phong Phi Vân hướng phía trên nhìn sang, cườ nói:- Tô huynh lại uống một chén, tràng chiến đấu này cũng liền kết thúc rồi.- Muốn kết thúc cũng là ta kết thúc ngươi!Tần Chiến hai chân đạp xuống đất, thân thể cùng đại địa chi hổ kề sát vào nahu, một chưởng đánh ra, hổ trảo theo đó đánh ra, hổ trảo khổng lồ mang theo kim mang sáng ngời từ bầu trời gào thét áp xuống.Phong Phi Vân đứng thẳng ở cửa đại môn của Tuyệt Sắc lâu, chân phải nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, một cỗ địa thế từ trong đại địa xông ra, bao phủ trên người của hắn.Mượn địa thế, toái địa hổ!Đại địa chi hổ ngưng tụ chính là tinh hồn của đại địa, mà Phong Phi Vân mượn địa thế chính là tinh khí của đại địa.Một người ngưng hồn, một người ngưng thế.- Phá cho ta!Phong Phi Vân chậm rãi nâng lên thủ chưởng, kim sắc quang mang tràn ngập ở lòng bàn tay, Miểu Quỷ ban chỉ đen nhánh ở trên ngón cái cấp tốc chuyển động, tạo thành một cỗ gió lốc bàng bạc.- Oanh!Long mã hà đồ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên kim sắc thủ chưởng, một đầu long mã toàn thân đều là huyệt văn, hí dài một tiếng liền là đụng nát đại địa chi hổ.Đại địa chi hồn mà Tần Chiến ngưng tụ hóa thành địa hổ lại làm sao có thể là đối thủ của long mã, bị đánh bại dễ dàng!Một chưởng của Phong Phi Vân ngưng tụ địa thế, hung hăng oanh ở đỉnh đầu của Tần Chiến, thân thể Tần Chiến hóa thành một thanh lợi kiếm, muốn xông phá chưởng ấn, nhưng mà lại bị trấn áp vô tình.-------Chương 238: Nữ ma tới rồi! (1)- PHỐC!Tần Chiến mặc dù bị đánh bại, thân thể bị phách đến hung hăng đụng lên trên vách tường, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng mà trong miệng hắn lại phun ra một thanh huyết kiếm, xuyên phá khe hở của chưởng ấn, tước xuống một sợi tóc của Phong Phi Vân, thiếu chút nữa liên đâm xuyên qua đầu hắn.Phong Phi Vân sờ sờ một tia vết máu nhợt nhạt ở trên trán, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị hắn chuyển bại thành thắng, chết ở dưới thân huyết kiếm của hắn, nghịch thiên tài tuấn quả nhiên đều là nhân vật kinh thiên vĩ địa.Người như vậy....

Quyết không thể lưu lại tính mạng của hắn!Thân thể của Phong Phi Vân tựa như một viên bạo đạn, hư một cái xông lên, sau một khắc đã đứng ở trước mặt của Tần Chiến, một cước đá bay hắn ra ngoài, khiến lồng ngực của hắn cũng bị đạp đến lõm xuống.Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.- Ngươi dám!Hai vị nghịch thiên tài tuấn này vốn cho là Tần Chiến có thể vững vàng áp chế Phong Phi Vân, nhưng mà lại không ngờ Tần Chiến thế nhưng lại bị bại nhanh như vậy, bị một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ đánh bại.Hai vị nghịch thiên tài tuấn này chính là tu sĩ của Tử Vân động thiên, cùng Tần Chiến đi tới Phong Hỏa liên thành, một nam một nữ, nam thì thân mặc tử kim trường bào rộng rãi, thân coa tám thước, tư thế oai hùng, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi.Nữ cũng là mặc tử kim la bào, ngang hông buộc một cái đai lưng có theo linh hoa, so với nam tử kia thì nhỏ tuổi hơn, cũng là thiên sinh mỹ diệu, lông mày giống như lông chim phỉ thúy, làn da như bạch tuyết, tuyệt đối là một vị giai nhân khuynh thành.Nam tên là Tử Xuyên, nữ tên là Tử Thanh, đây là một đôi huynh muội.Hai người chính là anh tài kiệt xuất nhất thế hệ trẻ tuổi của Tử Vân động, đồng thời từ tầng phái sau bay xuống, chân đạp một phiến tử sắc vân thải, giống như hai vị tiên giáng trần.Tử Xuyên cầm một phiến lưu quang vân phàm trong tay (giống như cánh buồm), kích đãng ra thần mang giống như ba đào!Tử Thanh tế ra một căn thần luyện (giống như cái roi nhưng mà được chế tạo thành từng đoạn), liền giống như một đầu du xà tràn đầy kịch độc, ở trong không khí xuyên toa, phát ra âm thanh chói tai.- Ai cũng không cứu được hắn!Lòng bàn chân của Phong Phi Vân phát lực, đạp xuyên qua lồng ngực của Tần Chiến, xương sườn vỡ vụn, ngũ tạng rách nát, vô số máu tươi từ trong thân thể của hắn bắn ra, nhuộm đỏ cả chân phải của Phong Phi Vân.Thế nhưng hắn thật đạp chết Tần Chiến, yêu ma chi tử quả nhiên lòng dạ độc ác, đây nhưng là một vị nghịch thiên tài tuấn, nếu không chết, tương lai nói không chừng có thể tu luyện thành một tôn cự kình.Đại gia tộc như Tần gia, một đời cũng liền xuất ra mấy cái nghịch thiên tài tuấn như vậy, tuyệt đối là báu vật trọng điểm bảo vệ, nhưng mà lại chết ở trong tay Phong Phi Vân, biến thành thi thể máu chảy đầy đất.- Oanh!Phong Phi Vân trực tiếp đánh Miểu Quỷ ban chỉ ra ngoài, ban chỉ đen nhánh biến lớn thành như quyền đầu, một đầu xích sắc long ảnh ở trên ban chỉ di động, phóng thích ra lực lượng đáng sợ.Uy lực của linh khí bị kích hoạt, bao phủ trọn cái Tuyệt Sắc lâu này, khiến Vân Phàm trong tay Tử Xuyên bị xé rách ra một đạo khe hở, tràn ra từng luồng tinh khí, làm cho Thần Luyện trong tay Tử Thanh trực tiếp bị chấn gãy một đoạn.Hai vị nghịch thiên tài tuấn đồng thời bị chấn bay, đụng lên trên vách tường, may mắn là lấy hộ thể cương khí mới triệt tiêu được cỗ lực lượng này, bằng không đối mặt một cái với Phong Phi Vân liền có thể đánh bọn họ thành trọng thương.- Linh khí chi uy!Ngón tay của Tử Xuyên nhẹ nhàng sờ sờ lên Vân Phàm, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.Mới vừa rồi Phong Phi Vân cùng Tần Chiến giao thủ, mặc dù cũng sử dụng lực lượng của linh khí, nhưng mà lại giấu đi không lộ ra, dùng là hết sức mờ mịt, không phát huy ra toàn bộ uy lực của linh khí, nhưng mà bây giờ bất đồng, hắn đã phát huy ra lực lượng mạnh nhất của linh khí mà đến giai đoạn hiện tại hắn có thể đánh ra, cho nên dưới một kích này đánh bay cả Tử Xuyên cùng Tử Thanh.Ngón tay của Phong Phi Vân sờ sờ Miểu Quỷ ban chỉ, nói:- Tự nhiên là linh khí!Uy lực của linh khí thật sự quá cường địa, có thể hưng vượng một cái gia tộc, chấn áp loạn thế một phương, coi như là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh bình thường cũng không cách nào nhận được một kiện linh khí, nhưng mà tu vi của Phong Phi Vân mới là Thần Cơ sơ kỳ, liền có thể mang theo một kiện linh khí tác chiến.Khó trách hắn có thể đánh chết Tần Chiến!Uy lực của linh khí không chỉ như thế, xem ra Phong Phi Vân từ đầu tới cuối đều chưa dùng hết toàn lực.Cả Phong Hỏa liên thành đều bị bao phủ ở trong bóng đêm băng lãnh, từng phiến thần vân ở trên bầu trời tập kết, một đạo quang trụ từ trên tầng mây chiếu xạ mà xuống, tựa như một tôn thiên thần sắp hàng lâm.- Hưu!Một đạo quang trụ kia rất nhanh liền biến mất, nhưng mà tầng mây màu đen trên trời lại càng ngày càng dày, chẳng biết từ lúc nào đã có một lão giả thân mặc kim sắc trường bào đứng ở bên ngoài Tuyệt Sắc lâu.Hắn là đi ra từ trong quang trụ, trên người lưu chuyển từng đạo điện mang, một đôi ánh mắt có nếp nhăn kéo dài mang theo sát ý vô cùng, chỉ là nhẹ nhàng bước ra một bước liền đứng ở trong Tuyệt Sắc lâu.- Đúng là vẫn còn đến chậm một bước!Lão giả này đi tới trước thi thể của Tần Chiến, nhìn bộ ngực bị vỡ ra còn có máu huyết đang chảy, sát ý trên mặt càng thêm nồng đậm, một cỗ hàn khí kia để cho mỗi một vị tu tiên giả ở trong Tuyệt Sắc lâu đều cảm giác được tâm linh đang run rẩy.Tu vi của vị lão giả này rất là cường đại, đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, sống 260 năm mà không chết, chính là người hộ đạo của Tần Chiến.Trên thực tế nghịch thiên tài tuấn của từng cái thế lực lớn đều sẽ có một vị hộ đạo giả của thế hệ trước, nghịch thiên tài tuấn đi ra ngoài, hộ đạo giả cũng sẽ âm thầm đi theo, chỉ cần không phát sinh ra nguy cơ sinh tử tuyệt đối, hộ đạo giả liền sẽ không xuất hiện.Tần Chiến nếu không phải gặp được Phong Phi Vân, như vậy trong cả Phong Hỏa liên thành căn bản không có người nào dám giết hắn, cho nên vị hộ đạo giả này cũng là không có lo lắng về an toàn tính mạng cho hắn.Nhưng mà khi hắn cảm ứng được sinh mệnh lực trên người Tần Chiến đang cấp tốc yếu bớt, lúc chạy tới lại đã muộn.- Ngươi chính là Yêu ma chi tử, thật cho là có nữ ma làm chỗ dựa, là có thể không để người trong thiên hạ vào mắt?Trên người của hộ đạo giả kích đãng ra một cỗ khí tức nhàn nhạt, trực tiếp chấn đến hai vị nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân động phủ cùng Phong Phi Vân đều liên tiếp lùi về phía sau.Tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đều là người có đại uy năng, thọ mệnh năm trăm năm, bình thường đều rất ít khi xuất hiện ở tu tiên giới, tuyệt đại đa số đều đã bắt đầu bế quan tu luyện, hướng thiên đoạt mệnh, mỗi khi tăng lên một trọng thiên, tuổi thọ liền có thể lại gia tăng một giáp, cũng chính là sáu mươi năm.-------Chương 239: Nữ ma tới rồi! (2)Thiên mệnh, thiên mệnh, hướng thiên đoạt mệnh!Bàn chân của Phong Phi Vân vững vàng dẫm trên mặt đất, ổn định thân hình, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:- Chỉ cho phép người của Tần gia các ngươi giết ta mà không cho phép ta giết các ngươi?- Tốt, tốt, tốt, tốt cho một tên tiểu bối, lão phu chính là hộ đạo giả của Tần Chiến, nếu như Tần Chiến đã chết, như vậy ngươi nhất định phải chôn cùng với hắn.Tóc trắng trên đầu của hộ đạo giả không gió mà bay, một phiến mây màu ở mi tâm của hắn từ từ dâng lên, liền giống như là một cái thiên nhãn vô thượng, một đạo kiếm khí sắc bén ở mi tâm của hắn ngưng tụ, một cỗ kiếm khí này thật sự cường đại khiến cho lòng người run rẩy, chỉ là ở trong lúc chuẩn bị cũng đã để cho Phong Phi Vân cảm thấy uy hiếp tử vong.Cường giả cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã có biến hóa như trời với đất so với tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, nếu là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ còn vẻn vẹn chỉ là tuyệt đỉnh cao nhân trong phàm tục, như vậy tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên liền đã là tiên nhân trong mắt người bình thường.Ở trước mặt hộ đạo giả, Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình giống như bị sa vào trong vũng bùn, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích, giống như đối phương chỉ cần ấn một ngón tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn.Chợt, một cỗ khí tức áp lực kia biến mất không thấy gì nữa, Phong Phi Vân cảm giác trên người chợt nhẹ, chỉ thấy vị hộ đạo giả già nua kia đầy mặt đều là kinh hãi, quơ lấy thi thể của Tần Chiến ở trên mặt đất, sau đó phá vỡ cửa sổ, liền hướng màn đêm mà chạy trốn.- Oanh!Nhưng mà lão mới vừa vặn phá tan cửa sổ đã bị một người dùng một cái tát đánh bay trở lại, đụng lên trên xà nhà, thân thể già nua lộ ra vẻ có chút uể oải, trong mienjg thổ ra một ngụm máu tươi diễm lệ.Một vị tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên lại bị một cái tát đánh thành trọng thương!Khóe miệng của hộ đạo giả kia tràn ra máu tươi, trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào âm phong tràn ngập ngoài cửa sổ, run rẩy nói:- Nữ ma đại nhân, ta không phải là cố ý đắc tội với Phong Phi Vân, mới vừa rồi chỉ là một cái đùa giỡn.Phong Phi Vân cũng cảm nhận được một cỗ khí tức khiếp người từ bên ngoài truyền vào, ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ u ám kia nhìn lại, chỉ thấy hắc vân ở bên ngoài áp xuống thấp hơn, hàn phong thổi cho cây cối vang lên tiếng rung động "sa sa", tựa hồ có vô số quỷ ảnh đang nhảy múa giữa lá cây.Chỉ cần là tu tiên giả đạt tới cảnh giới Thần Cơ, giờ khắc này đều đã cảm thấy một cỗ khí tức không tầm thường áp xuống trong lòng, người có tu vi càng cao thì càng cảm thụ được rõ ràng.Khó trách hộ đạo giả có cảnh giới Thiên Mệnh nhất trọng lại đột nhiên thu công chạy trốn, thì ra là lão đã cảm nhận được một cỗ khí tức bất thường kia, biết là Tiêu Nặc Lan tới rồi.Hắn muốn trốn, nhưng mà lại đã muộn một bước.- Đát đát!Một tiếng bước chân nhàn nhạt từ bên ngoài vang lên, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng mà lại có vận luật nào đó không bàn mà hợp, làm cho người nghe được sợ hết hồn hết vía, tu tiên giả trong cả Tuyệt Sắc lâu giờ phút này không có một người nào, không có một ai dám hô hấp lớn, đều là đem ánh mắt nhìn hướng đại môn.Có một vị tu tiên giả không chịu được loại không khí bị áp ức này, từ trong cửa sổ tầng thứ ba nhảy xuống, muốn chạy ra Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà hắn vừa mới nhảy ra ngoài, ở phía ngoài liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.Tiếp theo mọi người liền nghe được thanh âm huyết nhục bị gặm nhấm, giống như là một con chó hoang đang ăn thi thể, nhưng mà Phong Phi Vân lại biết đó không phải là chó hoang, mà là những cổ thi tăng nhân kia, bọn họ đang ăn thịt người.Nữ ma vẫn chưa đi vào Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà lại đã tươi sống hù chết mấy người tu tiên nhát gan ở bên trong, thình thịch một tiếng liền ngã trên mặt đất, thân thể trở nên cứng đờ.Vô luận là người có tu vi thấp hay là tu vi cao, giờ phút này đều là cả người rét run, phảng phất chính mình đã tiến vào địa ngục.- Chi nha!Đại môn sơn vàng của Tuyệt Sắc lâu chậm rãi bị đẩy ra, một cỗ âm vào cuốn vào, dưới thải đăng treo cao nhìn thấy một đạo bóng dáng thật dài đi vào trong hành lang, một cổ thi tăng nhân mặc đại hồng sắc cà sa từ bên ngoài đi vào.Áo cà sa trên người hết sức diễm lệ, như mới tinh mà lại lưu động linh quang, nhưng mà thân thể bên trong áo cà sa lại nám đen khô héo, có chỗ lại càng rữa nát thấu tâm, hiện ra bạch cốt lành lạnh.Trong đôi mắt của cổ thi tăng nhân mang theo kim sắc quang mang, quét mắt nhìn mọi người ở tại tràng một cái, chắp tay trước ngực, trong miệng niệm lên một tiếng phật hiệu, một tiếng phật hiệu này lại hết sức khô khốc, giống như thi ngữ.Trên bàn tay của hắn còn nhuộm máu tươi, mới vừa rồi chính là hắn dùng một cái tát đánh cho hộ đạo giả muốn chạy trốn văng trở lại.Đây là một tôn cổ thi đã trải qua lần thi biến thứ ba, tu vi sẽ không yếu hơn bao nhiêu so với cự kình.Hắn cung kính đứng ở trước đại môn của Tuyệt Sắc lâu, hai tay niết phật ấn, khẽ khom người, tựa hồ có đại nhân vật nào đó sắp lên đài......(Tác giả): ( Mọi người có thể đối với cảnh giới như vậy có chút mơ hồ, để ta giải thích cho mọi người một chút.

Đạt đến cảnh giới Thần Cơ là có thể được phong làm trưởng lão.

Cảnh giới cự kình là Thiên Mệnh đệ thất trọng, đệ bát trọng, đệ cửu trngj, ba cái tiểu cảnh giới này đều được gọi là cự kình, chỉ bất quá tuyệt đại đa số cự kình đều dừng lại ở Thiên Mệnh đệ thất trọng.Về phần cảnh giới nửa tôn cự kình chính là Thiên Mệnh đệ lục trọng đỉnh phong.Hiện tại mọi người hẳn là có thể rõ ràng được một chút rồi.Thải đăng treo cao, tường ánh lên đèn cầy đỏ!Dưới bóng đêm, một người đẹp mặc bạch sắc phật y từ trong gió lạnh đi tới, trên trời bay xuống lá rụng, mặc dù không phải là thời tiết lá rụng nhưng lá lại vì nàng mà rơi.Không khí đều tựa hồ bị đông cứng lại, thân thể của tất cả tu tiên giả đều tựa hồ ngưng lại, ngay cả tim đập, ngay cả hô hấp đều trở nên chậm chạp, một đôi mắt toàn bộ đều huongs về phía mỹ nhân tuyệt sắc ở ngoài đại môn nhìn chăm chú.Đây chính là ma nữ tay đầy máu tanh trong truyền thuyết sao?Không có người nào sẽ cho rằng nữ tử xinh đẹp cao nhã ở trước mắt này chính là ma đầu đồ diệt ức vạn sinh linh, bạch sắc phật y không nhiễm một hạt bụi, tựa như bách hợp ngày mưa, thanh ti trên đầu được ngọc trâm bó lại, trên người không có một tia sát khí nào.Dần dần nàng đi vào Tuyệt Sắc lâu, từ bên người Phong Phi Vân đi sát qua, sau đó ngồi ở trên một cái Ô mộc điêu long y trung ương nhất, một câu cũng không có nói ra.Nàng tựa hồ như đã quên đi Phong Phi Vân, căn bản không có lưu lại nửa điểm trí nhớ ở trong đầu, trong mắt một tia kỳ thải đều không thấy hiện lên.-------Chương 240: Thi biến lần thứ tưNàng mặc dù không nói chuyện nhưng mà ở tại tràng cũng không có người nào dám nói, bao gồm cả hộ đạo giả của Tần gia, Vô Hà công tử, lão ẩu trên tầng thứ bảy kia, tất cả mọi người đều nín thở, sợ quấy nhiễu đến một tôn ma đầu trong truyền thuyết này.Mặc dù không ai nói nàng chính là nữ ma, nhưng mà khi nàng ngồi ở trung ương đại đường, mọi người đều đã coi nàng trở thành nữ ma, không người nào dám hoài nghi.Yên tĩnh, sau khi Tiêu Nặc Lan bước vào trong Tuyệt Sắc lâu, địa phương vốn là có thanh âm huyên náo nhất của cả Phong Hỏa liên thành liền biến thành địa phương an tĩnh nhất, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng rao bán hàng của người bán rong trên đường cái bên ngoài.Thậm chí cũng không có người nào dám di động một chút cước bộ.Phong Phi Vân liền đứng ở trong hành lang, cách vị trí của Tiêu Nặc Lan gần nhất, mặc dù cũng không khẩn trương đến cả người run run như những tu sĩ khác, nhưng mà lại cũng như mang nặng ở trên lưng, không cách nào giữ vững thong dong.Nhưng mà ở trong mắt của tất cả tu tiên giả tại tràng, hắn lại là một người thong dong nhất, chỗ dựa của hắn rốt cuộc đã tới, tất cả người đắc tội hắn tối nay đều không có kết quả tốt.Người có sắc mặt biến thành dọa người nhất không ai bằng được vị hộ đạo giả của Tần gia kia, tim của lão đập cực nhanh, hai chân có chút không nghe sai khiến, cuối cùng là thanh âm có chút phát run mà nói:- Nữ ma đại nhân, mới vừa rồi thật chỉ là một cái hiểu lầm, Tần gia chúng ta cũng không có ý tứ đắc tội với ngươi.Tiêu Nặc Lan nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, nói:- Lấy đồ vật giao ra đây đi!Tất cả mọi người bị những lời này của nàng nghe đến không giải thích được, đồ vật gì, nàng là đang tìm một kiện đồ vật?Liền ở dưới tình huống tất cả mọi người đều không hiểu, tay của nàng bỗng nhiên vươn ra, một cái thủ ảnh mảnh khảnh một phen bắt lấy nơi cổ của Nạp Lan Tuyết Tiên ở trong nhã gian, nhưng vào lúc này Tửu Nhục hòa thượng cũng xuất thủ, đánh ra một đạo kim sắc thủ ấn oanh ở trên ống tay áo của Tiêu Nặc Lan.- Thình thịch!Mặc dù Tửu Nhục hòa thượng cùng Tiêu Nặc Lan cơ hồ là đồng thời xuất thủ, nhưng mà cuối cùng là chậm nửa phần, Nạp Lan Tuyết Tiên đã bị nàng bắt tới.Nạp Lan Tuyết Tiên lúc trước lấy Phỉ thúy Phật châu giao thủ với Tần Chiến, khiến khí tức của Phỉ thúy Phật châu lộ ra ngoài, cũng chính bởi vì vậy Tiêu Nặc Lan mới sẽ tìm đến chỗ này.- Đăng đăng đăng!Thanh âm thiền trượng vang lên.Tửu Nhục hòa thượng phá vỡ đại môn của nhã gian, mang theo vô địch thiền trượng xông ra, thân thể cùng thiền trượng đều được kim mang bao phủ, ngang nhiên hướng Tiêu Nặc Lan công tới.Tửu Nhục hòa thượng người này sinh mãnh chí cực, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tiêu Nặc Lan, tu vi cao đến dọa người.Thời gian một cái nháy mắt, hắn liền công ra hơn hai trăm chiêu, rốt cuộc đoạt lại Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong tay Tiêu Nặc Lan, bất quá hắn lại bỏ ra cái giá rất lớn, trên cánh tay tráng kiện của hắn tràn ra một giọt máu tươi, bị đầu ngón tay của Tiêu Nặc Lan phá vỡ.Mặc dù ở trong nháy mắt đạo vết thương kia liền biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không để lại, nhưng mà đã nói rõ mới vừa rồi hắn đã ăn thiệt thòi ở trong tay Tiêu Nặc Lan.Bất quá hắn lại đoạt được Nạp Lan Tuyết Tiên trở lại, lần giao phong này miễn cưỡng coi như là ngang tay.Tiêu Nặc Lan ngồi ở trên ghế bình tĩnh như trước, ánh mắt lạnh lùng bình thản, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Tửu Nhục hòa thượng cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, khé hé đôi môi đỏ mọng, nói:- Giao Phỉ thúy Phật châu cho ta!Nguyên lai là nàng là vì Phỉ Thúy phật châu mà đến, trong lòng Phong Phi Vân sinh ra dự cảm xấu, Phỉ thúy Phật châu nhưng là ở trên người Nạp Lan Tuyết Tiên, nếu như nàng chân chính động thủ muốn lấy Phỉ thúy Phật châu, như vậy Nạp Lan Tuyết Tiên liền nguy hiểm, cho dù có Tửu Nhục hòa thượng che chở cho nàng cũng tuyệt đối chạy không thoát độc thủ của Tiêu Nặc Lan.Loại cao thủ có cấp bậc giống như bọn họ giao thủ nhiều nhất chỉ có thể giữ vững chính mình bất bại, căn bản là không bảo hộ được người bên cạnh.Toàn thân của Tửu Nhục hòa thượng đều hiện lên kim quang, một tay bắt lấy vô địch thiền trượng, một tay nắm lấy tay của Nạp Lan Tuyết Tiên, trang nghiêm bảo tướng mà nói:- A di đà phật, Tiêu thí chủ cũng đã trải qua lần thi biến thứ tư, nghịch chuyển sinh tử, vì sao lệ khí trên người vẫn nặng như cũ, thực sự là không nên a!Một người hoàn toàn đã chết đi rồi tự nhiên là không thể nào sống lại, đây là quy tắc của thiên địa, cái gọi là nghịch chuyển sinh tử chính là để cho người đã chết đi này trải qua thi biến, do đó mà phát sinh thoát biến.Lần đầu tiên thi biến có thể leo ra phần mộ, hành thi tẩu nhục!Lần thi biến thứ hai có thể thi thân bất hủ, kim cương bất hoại!Lần thi biến thứ ba có thể đản sinh một tia trí tuệ, chiến lực có thể so với cự kình!Mà lần thi biến thứ tư là có thể nghịch chuyển sinh tử, bạch cốt sinh cơ, trí nhớ hồi phục, không khác với người sống, Tiêu Nặc Lan hiện tại chính là ở cảnh giới này.Nàng đã đi lên một con đường tu tiên bất đồng với tất cả tu tiên giả, bây giờ là lần thi biến thứ tư, tương lai còn sẽ có lần thi biến thứ năm, lần thi biến thứ sáu...

Thậm chí đến lần thi biến thứ chín Bất tử bất diệt trong truyền thuyết.Trên điển tịch thượng cổ thần hóa ghi lại, trên đại lục từng xuất hiện qua tổ ma trải qua tám lần thi biến, đem một vị cổ tiên nhân đều xé nát, tiên huyết rơi vào trong phàm trần, hóa thành chín tòa huyết hồ, đến nay trên huyết hồ đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cổ tiên.Bất quá đây chỉ là ghi lại của điển tịch thần hóa, người đời sau căn bản cũng không có gặp qua cái gì mà cổ tiên huyết hồ, chỉ cho đây đều là chuyện xưa mà tiền nhân hoang đường bịa đặt mà thôi.Nhưng mà Tiêu Nặc Lan trải qua bốn lần thi biến liền đã kinh khủng như thế, nếu như trên đời này thật sự tồn tại tổ ma trải qua tám lần thi biến, như vậy thật sự có thể trảm tiên.Tiêu Nặc Lan mặc dù là nhân loại nhưng mà lại cũng đã không thể coi là nhân loại, mà bị phân chia thành một loại khác: Âm giới tam tà chi Thi tà.Dĩ nhiên "Dương giới tam dị, âm giới tam tà" ở tu tiên giới cũng là từ ngữ rất xa lạ, chỉ có tầm bảo sư hành tẩu ở chỗ biên giới mới giao thiệp với bọn họ, dưới hình huống bình thường dương giới tam dị cùng âm giới tam tà đều sẽ ở lại dương giới, âm giới, hoặc là ở trong một ít không gian vị diện đặc thù nhỏ hẹp.Đại quy mô thi tà xuất thế giống như Tiêu Nặc Lan lần này ở Thần Tấn vương triều còn là lần đầu tiên phát sinh.Dương giới tam dị: Thái hư dị, dị hình dị, vô hình dị.Âm giới tam tà: Thi tà, quỷ tà, thần tà.Sau khi một cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều vấn đề còn nghi ngờ trước kia đều trở nên rõ ràng, liền giống như thể hồ quán đỉnh, đem rất nhiều chuyện xảy ra gần đây đều nghĩ thông suốt.-------Chương 241: Linh chu đổi chủ (1)Tiêu Nặc Lan muốn cướp lấy Phỉ thúy Phật châu đơn giản là muốn nhờ phật lực tinh thuần trong phật châu để cho mình phát sinh lần thi biến thứ năm; đồ lục ức vạn sinh linh của Nam Thái phủ tích lũy huyết khí để thi biến ở trong mắt của nàng cùng với cướp lấy Phỉ thúy Phật châu trọng yếu như nhau.Tất cả đồ vật đều là thứ yếu, chỉ có tu luyện mới thật sự là chuyện trọng yếu, một khỏa đạo tâm kiên trì chưa từng có từ trước đến nay, bất kể là giết người cũng tốt, cứu người cũng được, đạo bất đồng liền có cách đi bất đồng.Nàng làm như vậy đều là muốn trùng kích đến đỉnh phong của tiên lộ, nhưng mà rất nhiều người đều không hi vọng nàng phát sinh lần thi biến thứ năm, đoạt được Hỗn Nguyên đạo quả, ví như Dương giới chi vương, lại như Âm giới chi mẫu....- Muốn hoàn thành lần thi biến thứ năm chưa hẳn nhất định phải mượn Phỉ thúy Phật châu, Hóa Đạo thạch cũng có thể giúp ngươi ngộ đạo, đủ để thỏa mãn đạo tắc lần thi biến thứ năm!Phong Phi Vân sợ Tiêu Nặc Lan xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên, cho nên vội vàng lên tiếng nói như thế.Trừ Tửu Nhục hòa thượng ra, căn bản không có bất luận kẻ nào dám mở miệng ở trước mặt Tiêu Nặc Lan, đây là áp chế tuyệt đối của một vị thượng vị giả đối với hạ vị giả, cũng chỉ có linh hồn cường đại của Phong Phi Vân đạt đến loại tình trạng này mới có thể không nhìn áp chế của nàng.Đầu của Tiêu Nặc Lan vừa chuyển, chăm chú nhìn vào trên người của Phong Phi Vân.Tất cả mọi người theo đó khẩn trương lên, đây nhưng là nữ ma đã tàn sát hàng ức vạn sinh linh Nam Thái phủ, nàng không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ chỉ sợ đều muốn hủy diệt nửa cái Phong Hỏa liên thành.Tiêu Nặc Lan chậm rãi vươn ra ngọc thủ mảnh khảnh, một khối đá đỏ ngầu từ lòng bàn tay của nàng di động ra ngoài, giống như con mắt đẹp của nữ nhân.- Là ngươi giao Hóa Đạo thạch cho ta!Tiêu Nặc Lan tựa hồ đối với Phong Phi Vân sản sinh ra một tia ấn tượng.Rất nhiều tu tiên giả cường đại tại tràng cơ hồ đều nghe qua loại linh thạch bài danh đệ thập là Hóa Đạo thạch này, so với Long Linh thạch của Thần Tấn đế cung đều phải trân quý hơn, có thể nói là đệ nhất kỳ bảo của Thần Tấn vương triều.Mà một kiện Hóa Đạo thạch cư nhiên Phong Phi Vân giao cho nữ ma, quả nhiên không hổ là chó săn trung thực của nữ ma.Phong Phi Vân không nói.- Thế nhưng biết rõ lần thi biến thứ năm, vậy thì nên biết trình độ khó khăn của nó, Hóa Đạo thạch cùng Phỉ Thúy phật châu ta đều muốn.Tiêu Nặc Lan lại không hề nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng đem Hóa Đạo thạch thu vào, sau đó từ trên ghế đứng lên.Nàng vừa đứng lên, nhất thời khiến tất cả mọi người cả kinh lùi về phía sau!Trong lòng Phong Phi Vân cũng là mạnh mẽ nhảy lên, cũng không phải là sợ nữ ma xuất thủ với hắn, mà là sợ nữ ma xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên.Đúng lúc này một đạo kim quang xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân, Tửu Nhục hòa thượng mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên lướt ngang qua, đứng ở phía sau người Phong Phi Vân ba thước.Trên khuôn mặt tràn đầy dữ tợn kia của Tửu Nhục hòa thượng mang theo nụ cười kỳ dị, Phong Phi Vân bản năng cảm giác được một cỗ không ổn, muốn né tránh nhưng mà lại đã muộn một bước.Tửu Nhục hòa thượng người này rất không hiền hậu đạp vào lưng hắn một cước, đá hắn về phía Tiêu Nặc Lan, sau đó mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi Tuyệt Sắc lâu, biến mất ở trong màn đêm, truyền đến tiếng cười lớn thưa thớt:- Phong thí chủ, cảm ơn ngươi giúp hai người lão nạp thoát thân, nếu như ngươi bỏ mình, lão nạp nhất định sẽ vì ngươi tụng kinh ba ngày, siêu độ...

Bảy ngày...Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất!- Con mẹ nó!

Lão tử...Phong Phi Vân bị tức đến không nhẹ!Một cước này của Tửu Nhục hòa thượng đạp đến không nhẹ, Phong Phi Vân trực tiếp đụng vào trên người Tiêu Nặc Lan, đụng phải một cái đầy đặn, đầu của hắn thiếu chút nữa liền đụng vào trên mặt Tiêu Nặc Lan, may là ở thời khắc cuối cùng hắn khẽ nghiêng mặt, đầu lúc này mới ngừng lại ở trên vai thơm của t.Một cái ôm này thật sự là chắc chắn, nếu không phải là trên lồng ngực có hai luồng giảm xóc thì xương sườn của Phong Phi Vân không bị đụng gãy hai cái là không thể.Tiêu Nặc Lan từ đầu đến cuối thủy chung đều không có nhúc nhích một chút, chỉ là vững vàng đứng ở nơi đó, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích một chút.Một màn này kinh hãi tất cả mọi người tại tràng, Phong Phi Vân người này lá gan cũng quá lớn rồi, bất quá chỉ là một con chó săn của nữ ma lại dám ôm nữ ma không buông tay.Rất nhiều người đều đang lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng đều cảm thấy Phong Phi Vân người này quá cố chấp rồi, phong tao đến quá dọa người.Người khác ở trước mặt nữ ma thở lớn cũng không dám, mà hắn lại dám ôm.Ngay cả Phong Phi Vân giờ phút này ở trong lòng cũng cho là như thế, cái cằm đặt ở trên vai thơm bên phải của Tiêu Nặc Lan, có thể rõ ràng cảm giác được văn lộ trên áo, thậm chí là nhiệt độ nhàn nhạt từ trên tai cùng má của nàng truyền đến, không phải là nhiệt độ ấm áp mà là nhiệt độ lạnh như băng.Thân thể của nàng lạnh tựa như băng, căn bản không có nhiệt độ của con người.Hai tay của Phong Phi Vân động cũng không dám động, liền giữ vững tư thế như vậy, lưng đã bị mồ hôi lạnh khiến cho ướt đẫm, trong lòng không ngừng thì thầm, chết chắc, chết chắc.- Trời ạ!Có người rốt cuộc phát ra tiếng sợ hãi than nhè nhẹ, lấy tay che miệng, không thể tin được hết thảy đang phát sinh trước mắt.Trên mặt La Lâm nhìn thấy có chút cười hả hê, lúc này còn không chết, cho dù ngươi là cẩu nô tài của nữ ma, dám khinh nhờn nữ ma như thế cũng nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn, thật là báo ứng a!Cẩu nô tài của nữ ma chết ở trong tay nữ ma, nhất định là chuyện đại khoái nhân tâm.- Đại...

Đại Ngưu, quá bá đạo rồi!

Tuyệt đối là người đầu tiên trong thiên hạ dám ôm nữ ma, cho dù chết ở trong tay nữ ma cũng có thể lưu danh thiên cổ!Lưu Thân Sinh điên cuồng nuốt nước miếng một cái.Tim của Phong Phi Vân đập vô cùng nhanh, thanh âm tim đập truyền khắp cả Tuyệt Sắc lâu.- Cho ta!Tiêu Nặc Lan nói.- Cái...

Cái gì?Phong Phi Vân như cũ không dám nhúc nhích, lỗ tai nhẹ nhàng đụng với lỗ tai của Tiêu Nặc Lan chung một chỗ, cằm vừa động liền cảm giác cọ xát vào da thịt ở trên bả vai nàng.- Linh hồn của ngươi!Tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi nâng lên, năm cái ngón tay mảnh khảnh hướng đầu của Phong Phi Vân ấn tới, tựa hồ thật muốn tiến vào trong đầu hắn, lấy ra linh hồn của hắn.Nàng đã cảm giác được Phượng Hoàng linh hồn của Phong Phi Vân cường đại có chút quá phận, linh hồn lực so sánh với nàng đều cường đại hơn, nếu như có thể có được Phượng Hoàng linh hồn, như vậy không chỉ có thể đối với tỷ lệ hoàn thành lần thi biến sẽ tăng lên thật lớn, thậm chí có thể trợ giúp nàng hoàn thành lần thi biến thứ sáu.-------Chương 242: Linh chu đổi chủ (2)Nhưng mà ở trong mắt người khác, một cái tay này của nàng lại như đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Phong Phi Vân, tựa như động tác thân mật giữa hai tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.- Oanh!Cử động này để cho rất nhiều người đều vì thế mà rung động, chẳng lẽ Phong Phi Vân cũng không phải là tay sai cùng nô bộc của nữ ma, mà là tình nhân của nữ ma.Chỉ có Phong Phi Vân chính mình có khổ mà nói không ra lời, giờ phút này cả người hắn đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi đặt ở trên đầu của hắn.Da đầu của hắn đã tê dại, da thịt toàn thân đều đang căng thẳng.Lại là một cái tay đáng sợ này lần đầu tiên thiếu chút nữa bóp nát cổ hắn, lần thứ hai liền muốn dò vào bên trong đầu của hắn, đây là muốn mạt sát hắn hoàn toàn.- Oanh!Trong đan điền của Phong Phi Vân đột nhiên nhấc lên kinh đào hải lãng, một cái thanh đồng linh chu kia bạo phát ra thanh sắc quang hoa, sáng chói như tinh thần, từ trong đan điền xông ra ngoài, đi qua lồng ngực, xuyên qua cổ, trực tiếp xông thẳng đến đại não linh đài.Linh thuyền lấy thân thể của Phong Phi Vân làm môi giới, lấy huyết nhục làm giang hà, lấy linh khí làm động lực, xông thẳng mà lên.Đang ở thời điểm tay ngọc thon dài của Tiêu Nặc Lan đặt ở trên đầu của Phong Phi Vân, một con linh chu này cũng bỗng nhiên vọt tới vị trí lòng bàn tay của nàng.Thân thể của Tiêu Nặc Lan cùng Phong Phi Vân đều là hơi hơi chấn động, một đạo quang mang cực kỳ nhạt ở trong lòng bàn tay Tiêu Nặc Lan chớp động, thiết bố thần phàm trên mười tám mặt cổ xưa của thanh đồng linh chu chấn động, thế nhưng trường phong phá lãng, xông vào lòng bàn tay của nàng.- Oanh!Linh chu từ trong thân thể của Phong Phi Vân xông vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, trấn áp ở trong đan điền của nàng.Thân thể cùng linh khí của nàng dừng lại ngắn ngủi.Ở trong một sát na này Phong Phi Vân bắt được cơ hội, từ trong ma chưởng của nàng chạy trốn ra ngoài, một cái lắc mình liền chạy ra khỏi đại môn của Tuyệt Sắc lâu, liền giống như hướng vào trong màn đêm chạy trốn.Trốn, trốn trốn, trốn được càng xa càng tốt!Cả người Phong Phi Vân đều đang toát mồ hôi, căn bản không để ý đến linh chu chui vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, cũng không chú ý tới ngay cả một bức Long mã hà đồ cũng từ trong đan điền của mình biến mất.Mà sáu bức đồ quyển cổ lão ở trên Miểu Quỷ ban chỉ nơi ngón tay cái của hắn lại chớp động lên quang hoa, sáu bức cổ đồ này cùng Long mã hà đồ đồng nguyên, ngưng tụ thành một tòa lục mang cổ trận, ở trên Miểu Quỷ ban chỉ xoay tròn không ngừng.Sau dừng lại ngắn ngủi, nữ ma lại khôi phục tự do, cảm nhận được đan điền biến hóa, linh chu nhập vào thân thể, đan điền hội tụ thần mang, mặc dù tu vi so với trước kia cường đại hơn gần ba tầng nhưng mà trong mơ hồ lại có một tia ràng buộc, khiến cho nàng cảm giác bất an.Đây rốt cuộc là họa hay phúc?

Là tiên vận?

Hay là ách vận?Là một kiện thánh linh khí mãnh vô thượng hay là đang vì người khác mà làm chuẩn bị?Nàng nhẹ nhàng niết niết thủ chỉ, một đôi tinh mâu giương lên, nhìn sương khói lượn lờ trong bầu trời đêm kia.Sau một khác nàng đã biến mất ở Tuyệt Sắc lâu!Ban đêm càng thêm không bình tĩnh rồi!Trăng, trăng tròn!Biên giới nam man, lãnh phong lăng lệ!Màn đêm sâu thẳm, tựa như lụa trời băng lãnh từ trên trời hạ xuống, phiêu đãng từng luồng khói đêm.- Ba!Thân hình của Phong Phi Vân giống như quỷ mị xuyên qua ba mươi bảy cái đường lớn, hơn một trăm cái hẻm nhỏ, sau đó bỗng nhiên hạ xuống thành tường cao lướn nguy nga, trong miệng thở gấp ra mấy ngụm khí đục, xoay người hướng phía sau cẩn thận nhìn, xác định Tiêu Nặc Lan không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Tình huống vừa rồi thật sự quá hung hiểm, thiếu chút nữa liền đã chết ở trong tay của nàng.Đây là lần thứ hai ở trong tay của nàng hiểm tử hoàn sinh.- Linh chu tại sao lại đột nhiên xông vào trong thân thể nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Phong Phi Vân so với ai khác đều rõ ràng hơn về độ trân quý của linh chu, ít nhất cũng là một kiện Thánh linh khí mãnh, coi như là giá trị của Hóa Đạo thạch đều không thể so sánh được với linh chu.Hơn nữa linh chu còn liên quan đến đại bí khởi tử hồi sinh của hắn, nhất định phải đoạt lại nó từ trong tay của Tiêu Nặc Lan.Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân đã khôi phục bình tĩnh, sáu bức thần đồ cổ lão lại biến thành sáu chữ cổ khắc ở trên mặt ban chỉ, lộ ra vẻ bình thản tự nhiên.- Không đúng!Thủ chưởng của Phong Phi Vân khẽ vận linh khí, nhất thời sinh ra một đoàn thảm lục sắc thi hỏa, một chưởng đạt ở trên tường thành cổ xưa, hô, tường thành cổ xưa bị hỏa diễm đốt cháy phát ra thanh âm "Xuy xuy", toát ra khói đặc màu đen, trong một sát na liền đốt ra một cái rãnh to cao hai thước, sâu một thước.Đây nhưng là thành tường của Phong Hỏa liên thành, giữa cự thạch khắc vào vô số trận pháp, coi như là nhất muội nguyên hỏa cũng rất khó tạo thành lực phá hoại lớn như thế.Cái thi hỏa đột nhiên xuất hiện này là có chuyện gì xảy ra?Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, không để ý nhiều mà vượt tường chạy ra khỏi Phong Hỏa liên thành, trước khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay đặt ở chỗ đan điền, thu tâm thần vào trong thân thể, chìm vào chỗ đan điền.Đan điền chia làm thượng đan điền, trung cung, hạ đan điền.Ở trước kia đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tu tiên giả tu luyện đều là thượng đan điền, chỉ có đột phá Thiên Mệnh sinh tử đại quan, đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới có thể phá vỡ đan điền chi hải, mở ra tử phủ của trung cung.Thượng đan điền cũng được gọi là đan điền chi hải, mênh mông cuồn cuộn, hà quang vạn trượng, vốn là linh chu liền trôi lơ lửng ở trên đan điền chi hải, Long mã hà đồ huyền phù ở trên linh chu.Nhưng mà linh chu biến mất, Long mã hà đồ cũng đã biến mất.Chỉ có một viên "Thần Cơ" lớn chừng hạt gạo đang huyền phù ở trên đan điền chi hải, bộc phát ra thần quang chói mắt, tràn đầy linh khí nồng nặc.Không, không đúng!Trừ Thần Cơ ra, còn có một tòa thi cung, một tòa bạch cốt cung điện tinh xảo lớn chừng bàn tay.Đây là nội cung của thi tà, chỉ cần hoàn thành lần thi biến đầu tiên, trong thân thể của thi tà sẽ tu luyện ra một tòa thi cung.Thi cung liền giống như đan điền của tu tiên giả, chính là chỗ chứa đựng linh khí bản nguyên, một khi thi cung bị móc ra từ trong cổ thi, vậy vị thi tà này liền mất đi tinh khí, biến thành một cỗ thi thể chân chính, trọn đời ngủ say.Một tòa thi cung này mở ra bốn đạo môn hộ, hiển nhiên là nội cung của một vị thi tà đã trải qua bốn lần thi biến!Hai mắt của Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo lục quang tà dị, khiến một chút sinh vật không biết ở trong bóng tối đều sợ hãi mà chạy trốn, phát ra thanh âm chạy trốn "tê tê".- Linh chu cùng Long mã hà đồ bay vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, mà bổn nguyên thi cung của Tiêu Nặc Lan lại bay vào trong đan điền của ta, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?-------Chương 243: Thi cungSắc mặt của Phong Phi Vân cấp tốc biến hóa, thỉnh thoảng suy nghĩ sâu hơn, thỉnh thoảng do dự, thỉnh thoảng thư giãn...Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chí bảo bản nguyên đan điền của hai người tại sao lại phát sinh chuyển đổi?Phong Phi Vân có gắng hồi tưởng lại chi tiết xảy ra lúc ấy, nhưng mà lại cho ra một cái đáp án, đây tuyệt đối không phải là do Tiêu Nặc Lan cố ý gây nên, bởi vì thi cung là bổn nguyên của nàng, chỉ có thi cung ở trong thân thể, nàng mới có thể hoàn thành lần thi biến thứ năm, bước lên tầng thứ cao hơn của tiên lộ.Chẳng lẽ hết thảy cái này đều là do thanh đồng linh chu kia đang tác quái?Thanh đồng linh chu này thật sự quá quỷ dị, từ khi Phong Phi Vân ở trên đường hoàng tuyền gặp được nó, chuyện quỷ dị liền liên tiếp phát sinh, một con thái cổ thần thuyền so với núi cao còn phải khổng lồ hơn thế nhưng chui vào trong đan điền của mình, trong thuyền rốt cuộc có đồ vật gì?

Nó từ đâu mà đến?

Nó tại sao lại phi hành ở trên đường hoàng tuyền?Hết thảy tất cả đều là một câu đố!Tiêu Nặc Lan muốn thu hồi bổn nguyên thi cung, Phong Phi Vân lại như thế nào không muốn thu hồi linh chu?- Lực lượng thật khổng lồ!Phong Phi Vân có thể cảm nhận được thi tà chi lực ẩn chứa ở trong thi cung, đặc biệt là thi tà chi hỏa ẩn chứa ở trong đó quả thực kinh khủng chí cực, mới vừa rồi Phong Phi Vân chỉ là vận chuyển một tia, liền ở trên thành tường đốt ra một cá hố cự đại, nếu như toàn lực mà làm, rất có thể đốt cho thành tường cao đến trăm trượng thành bụi bay.- Đây là hỏa diễm do thi tà trảu qua thi biến lần thứ tư dựng dục, hẳn là so với nhị muội minh hỏa còn phải đáng sợ hơn.Trên ngón tay của Phong Phi Vân hiện ra một luồng thảm lục hỏa diễm, đốt cho không khí trở nên vặn vẹo, chút ít bụi cây đen nhánh cao lớn ở chung quanh lại càng phát ra thanh âm "tốc tốc", phiến lá cũng bắt đầu khô héo cuốn lại.- Đát đát!Trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ.Ánh mắt của Phong Phi Vân ngưng tụ, trực tiếp đem thi hỏa ở trong tay ném ra một luồng, rơi vào trong bụi cỏ kia, lập tức liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết:- Mẹ nó, đây là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế, thiêu chết lão phu rồi!Một con bạch sắc tiểu ô quy từ bên trong liều mạng chạy ra, không ngừng kêu lên thảm thiết, thi hỏa đều đốt đến cái đuôi của nó trở thành nám đen, phát ra từng trận nhục hương.- Mao Ô Quy!Phong Phi Vân thì thầm.Mao Ô Quy nhưng là linh thú tu luyện mấy ngàn năm, năng lực phòng ngự của thân thể có thể nói là đệ nhất thiên hạ, cho dù là sau khi Phong Phi Vân hợp thể đều có thể làm được phòng ngự đệ nhất dưới cự kình, nhưng mà giờ phút này nó vẻn vẹn chỉ là bị thi hỏa sát thương một tia, cái đuôi đã bị đốt trụi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của thi hỏa kia.Mặt đất bên trong mấy thước đều bị đốt thành mặt gương màu đen, bùn đất còn trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép.- Cũng không phải là lão nhân gia ta, tiểu tử mới vừa rồi đánh ra là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế?

Chẳng lẽ là nhị muội minh hỏa thu được từ thâm uyên dưới lòng đất?Cái đuôi của Mao Ô Quy vùi ở trong bùn đất, lúc này mới không còn cảm giác đau.Phong Phi Vân cũng không muốn để cho người khác biết thi cung của Tiêu Nặc Lan chui vào trong đan điền của hắn, bằng không những cao thủ muốn đối phó với Tiêu Nặc Lan khẳng định đều sẽ toàn bộ đuổi giết hắn.

Chỉ cần có thể mạt sát Phong Phi Vân, cướp đi thi cung trong thân thể của hắn, như vậy Tiêu Nặc Lan liền vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt đến lần thi biến thứ năm.Rất nhiều người đều không muốn Tiêu Nặc Lan hoàn thành lần thi biến thứ năm.Không chỉ không thể bại lộ thi cung, thậm chí ngay cả thi hỏa cũng phải cấm sử dụng, miễn cho bị một ít trí sư cường đại suy tính ra đầu mối.

Mặc dù có thể sử dụng một tia thi hỏa, lực phá hoại kinh người, nhưng nếu như cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh muốn giết hắn, hắn như cũ rất khó tạo thành thương tổn chân chính cho đối phương.Chênh lệch về tu vi thật sự quá lớn, căn bản không phải một hai dạng sát chiêu là có thể nghịch thiên thay đổi chiến cuộc.

Tốc độ di động của người khác cực nhanh hoàn toàn có thể vượt qua tốc độ ngươi đánh ra thi hỏa.Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ quyết không thể sử dụng thi hỏa.- Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?Phong Phi Vân cũng không đáp lại câu hỏi của nó, ngược lại cẩn thận mà hỏi.Mao Ô Quy có thể tìm được vị trí của hắn, Tiêu Nặc Lan cũng là có thể tìm được vị trí của hắn, nếu như lần nữa gặp phải Tiêu Nặc Lan, vậy thì thật sự là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Lão phu cùng ngươi từng có duyên phận hợp thể, đối với huyết khí trên người của ngươi thật sự quá quen thuộc, muốn tìm được ngươi cũng không khó.Mao Ô Quy nói.Sắc mặt của Phong Phi Vân nhất thời tối sầm lại, nói:- Em gái ngươi mới có duyên phận hợp thể với ngươi!- Khụ khụ!Mao Ô Quy tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, ở trên mặt đất nôn ra hai ngụm quy thiền hương, lại nói:- Tiểu tử, ngươi cùng Tiêu Nặc Lan rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy quan hệ của Phong Phi Vân cùng Tiêu Nặc Lan không giống bình thường!- Nàng muốn giết ta, không chỉ muốn cướp đoạt linh hồn của ta, hiện tại sợ rằng càng muốn mạng của ta!Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.Mao Ô Quy tự nhiên không tin lời của hắn, nói:- Ngươi đã không muốn nói, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi.

Nhưng mà ta vẫn muốn báo cho ngươi, tốt nhất là cách xa nàng một chút, nếu không ngươi sẽ đắc tội với rất nhiều ngoan nhân kinh thiên động địa.

Tu vi của nàng cường đại tự nhiên không sợ những hung nhân này, nhưng mà ngươi...

Cho dù chết rồi lại cũng không biết là người nào giết ngươi.Trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Mao Ô Quy lộ ra vẻ ngưng trọng, nghĩ tới mấy nhân vật đáng sợ kia, không nhịn được đem đầu co lại ở trong mai rùa.Điểm này căn bản không cần Mao Ô Quy nói, Phong Phi Vân tự nhiên cũng muốn cách Tiêu Nặc Lan càng xa càng tốt.- Đúng rồi, một đầu tuyết điểu chiến hồn kia đâu rồi?Phong Phi Vân rõ ràng nhìn thấy Mao Ô Quy bị tuyết điểu chi hồn đánh bay ra, đầu tử ô quy này làm sao chạy ra được?- Bị ta ăn rồi!Mao Ô Quy nghiêm túc nói.- Bị ngươi ăn?Phong Phi Vân có chút không tin lời của nó, dù sao đó là một đầu dị thú chiến hồn đạt tới năm trăm năm, mà không phải là một con ma tước.- Lừa ngươi, ta theo họ của ngươi!Mao Ô Quy tức giận mà nói.- Ách...

Ngươi vẫn chớ là dùng họ của ta thì tốt hơn!Phong Phi Vân sờ sờ đầu mũi.Mao Ô Quy nếu như cùng họ với hắn, liền gọi là Phong Ô Quy rồi!Phong Phi Vân nhìn lên ngôi sao trên bầu trời, trời sắp sáng rồi, thân phận của yêu ma chi tử bại lộ, ở trước lúc hừng đông, mười mấy nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh khẳng định đều sẽ nhận được tin tức, toàn bộ hướng về Phong Hỏa liên thành chạy tới.-------Chương 244: Tả thiên thủ (1)Tần Chiến chỉ là một trong những người yếu nhất của Trừ ma liên minh, người cường đại chân chính nói không chừng cũng đã ở trên đường chạy tới rồi.Giết yêu ma chi tử, danh chấn thiên hạ.Hiện tại Tiêu Nặc Lan chỉ sợ cũng đang tìm hắn, muốn đoạt lại bổn nguyên thi cung, hiện tại thật sự là bốn bề thọ địch, sát cơ chen nhau mà đến.Phong Hỏa liên thành mặc dù là ở biên cương, hàng năm chiến loạn, nhưng mà lại ở vào chỗ giao giới của ba nước, tiềm long ẩn nấp, ác nhân ẩn cư, vĩnh viễn đều là náo nhiệt như vậy, mỗi ngày đều có tu tiên giả bất đồng trang phục, trưởng thành có tướng mọa cùng da thịt khác nhau đi vào cửa thành.- Ông!Sáng sớm, hồng chung trong thành phát ra chín tiếng vang liên tục, thành môn cự đại bốn phía mở ra, một ngày mới đã đến.Trên đường phố còn tràn đầy sương mù, kiến trúc cùng phòng ốc hai bên cửa lớn đóng lại, chủ nhân bên trong đều còn đang tu luyện, hi vọng trùng kích vào cảnh giới tiên đạo càng cao hơn.Sáng sớm là thời gian tu luyện tốt nhất của một ngày.Phong Phi Vân ở trong một gian khách sạn bình thường, đã ở trong Phong Hỏa liên thành né tránh ba ngày, cho tới bây giờ đều chưa ra khỏi cửa.Ba ngày trôi qua, Phong Hỏa liên thành cứ bình tĩnh như cũ, Tiêu Nặc Lan cũng không có tìm đến, bình tĩnh đến thật sự có chút quá phận, mặc dù đối với Tiêu Nặc Lan hết sức kiêng kỵ, nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã không thể lại trốn ở đó.Chín ngày đã đi qua một phần ba rồi, hắn phải đi tìm Tả Thiên Thủ, bằng không thì hắn đợi được nhưng Quý gia huynh muội cũng đợi không được.- Tu Tiên giới Nam Thái phủ thật là phong vân biến hóa, nữ ma quả thật quá kinh khủng, những cổ thi đại quân kia cũng thực là cường hãn, ngắn ngủi hơn mười ngày không chỉ công chiếm Tử Tiêu phủ thành, lại càng đoạt được bốn tòa đại quận, Bách Lĩnh quân, Thiên Đô quận, Hoàng Nê quận, Tam Hà quận, đều đã hóa thành một phiến tử địa, tử thi hoành hành, huyết lưu vạn dặm, thi cốt chất thành núi.- Người đã chết rồi thì còn tốt, nhưng mà những người sống kia sinh sống ở trong thành trì đầy tử thi quả thực là như thân ở địa ngục.- Ngay cả Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn, Tử Vân động phủ...

Những thế lực lớn đứng đầu nhất này đều thua, cao thủ cấp bậc trưởng lão chết hơn phân nửa, sợ rằng chỉ có điều động Thần Vũ đại quân của Thần Tấn vương triều mới có thể đánh một trận với nữ ma, nếu không nhiều nhất thời gian một năm, cả Nam Thái phủ nhất định biến thành Tu La tử địa.Phong Phi Vân đi ngang qua một chỗ góc đường, phát hiện mấy tu tiên giả từ Thiên Đô quận chạy trốn tới, bọn họ ngồi ở trong một tòa tửu bằng, đang đàm luận đại sự phát sinh gần đây ở Nam Thái phủ.Bên cạnh còn ngồi một nhóm người khác, chính là mấy người trẻ tuổi, một người trong đó tiếc hận thở dài một tiếng, nói:- Đệ nhất mỹ nhân Nam cung Hồng Nhan của Tuyệt Sắc lâu, đây chính là người giống như tiên nữ, hôm nay sắp sửa cùng Vô Hà công tử ở đào sơn ngắm hoa, lấy thơ kết bạn, đây nhưng là lần đầu tiên Nam Cung Hồng Nhan cùng người khác đi ra ngoài du ngoạn.- Đồn rằng mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhan đã không thua đệ lục mỹ nhân ở hai năm trước, tu vi lại càng đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, tài sắc song tuyệt, nhân gian tiên tử, cũng chỉ có loại thiên tài cấp bậc sử thi như Vô Hà công tử mới có tư cách được nàng ưu ái, cộng du đào sơn.- Sau lưng Vô Hà công tử có một vị siêu cấp ngoan nhân làm chỗ dựa, mục đích thật sự của Nam Cung Hồng Nhan có thể là vị siêu cấp ngoan nhân này.- Nói rất có lý, đồn rằng vị mỹ nhân thứ sáu từng có ân với Nam Cung Hồng Nhan, mà mãy nhân thứ sáu lại bị Thiên Kim Nhất Tiếu lâu bắt đi, bị buộc trở thành một trong cột trụ của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, Nam Cung Hồng Nhan có lẽ là muốn mượn lực lượng sau lưng Vô Hà công tử cứu ra mỹ nhân thứ sáu.- Những thứ này đều chỉ là nghe sai đồn bậy mà thôi, kỳ thật Nam Cung Hồng Nhan nếu như ở chung một chỗ với Vô Hà công tử, vậy cũng không có gì là không tốt, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội, hết sức xứng đôi.Phong Phi Vân từ trong tửu bằng chậm rãi đi ra ngoài, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý cao thâm mạc trắc, hững người này đều chỉ thấy được biểu hiện mặt ngoài mà thôi, tranh giành lợi ích trong tu tiên giới hết sức thảm thiết, mỗi một người có thể tu luyện có thành tựu đều không phải là kẻ ngốc, đều sẽ vì mình trnah thủ lợi ích lớn nhất.Bất kể là Nam Thái phủ biến đổi lớn kinh thiên, hay là Nam Cung Hồng Nhan cùng Vô Hà công tử nâng ly cộng du đạo sơn, những thứ này đều chỉ là một cái dấu hiệu biểu hiện mặt ngoài, thứ ở sâu trong đó căn bản không phải là những tu tiên giả bình thường này có thể lý giải được.Những chuyện này đều không liên quan đến Phong Phi Vân, hắn căn cứ vào đại chỉ theo lời lão bất tử Tam đương gia kia tìm được chỗ ở của Tả Thiên Thủ.Nơi này ở trong xóm nghèo của Phong Hỏa liên thành, một phiến lớn đều là phòng ốc thấp bé, cư ngụ mấy chục vạn tu sĩ long xà hỗn tạp, nơi này hết sức hỗn loạn, có thi thể của người mới bị giết đêm qua còn treo trên vách tường, có chân gãy cùng tay gãy đang nổi lơ lửng trong khe nước, mang theo chút vẻ máu tanh.Phong Phi Vân dẫm ở trong hẻm nhỏ rách nát, trêm mặt đất tràn đầy máu khô, đầu mũi lúc nào cũng tràn ngập một cỗ huyết tinh vị nồng đậm, hiển nhiên nơi này thường xuyên phát sinh chuyện giết người đổ máu.- Chi nha!Bên cạnh một đạo cửa gỗ mở ra, một đại hán mặt đầy dữ tợn từ bên trong đi ra, trên mặt còn mang theo dâm tiếu, xích lõa nửa thân trên, hướng về một thiếu nữ xinh đẹp nơi cửa gỗ nói:- Ngươi cái đứa nhỏ phóng đãng này, thật là đủ lẳng lơ, ngày mai mới tới lượt thương ngươi.Đại hán này khẽ liếc về phía Phong Phi Vân, trong một đôi ánh mắt tròn trịa hiện lên mấy đạo tinh mang, nhận ra trên người Phong Phi Vân mang theo khí tức bất thường, không phải là dê béo dễ trêu, cho nên liền hừ nhẹ một tiếng, nghênh ngang rời đi.Cư nhiên là tu sĩ Tiên Căn sơ kỳ, trong Phong Hỏa liên thành quả nhiên đều không phải là người bình thường, trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ.- Tiểu ca, lớn lên thật tuấn tú, có muốn tới một phát hay không, chỉ cần hai mươi cái ngân tệ.Thiếu nữ kiều mỵ ở trong cửa gỗ kia đại khái là mười lăm, mười sáu tuổi, lớn lên coi như là thượng đẳng, trong thân thể lưu động linh quang, hiển nhiên cũng là một người tu tiên.Nàng hướng về phía Phong Phi Vân ném ra mị nhãn, áo trên vai thơm trắng noãn đang còn có chút xốc xếch, nhưng mà lại đã bắt đầu kiếm khách.Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng hỏa diễm, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng một cái, nhất thời khiến cho cả người nàng chấn động, sắc mặt trắng bệch, liền đóng mạnh cửa lại, bị dọa đến không nhẹ.Tu vi của Phong Phi Vân khiến cho nàng cảm giác đáng sợ, loại cường giả cấp bậc này không phải là nàng có thể câu dẫn, người khác cũng không muốn nhìn nàng.Phong Phi Vân tiếp tục hướng về phía trước, rốt cuộc đi tới chỗ ở của Tả Thiên Thủ.-------Chương 245: Tả thiên thủ (2)Ở trong miêu tả của Tam đương gia, Tả Thiên Thủ này nhưng là một nhân vật tương đối cố chấp, trong thiên hạ không có một cái khóa nào mà hắn mở không ra, không có trận nào mà hắn không phá được, ngay cả Thần Đô đại ngục đều không giam được hắn, bị hắn trốn thoát từ trong đó.Nhưng mà chính bởi vì như thế hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa liên thành, mai danh ẩn tích.Nếu muốn giải khai mấy cái bách mạch long tỏa trên người, liền phải dựa vào cao nhân lánh đời này.- Tả Thiên Thủ, Tả tiền bối nhưng có ở nhà không?Phong Phi Vân cất giọng mà nói.Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, tựa hồ căn bản là không có người, nhưng mà Phong Phi Vân lại có thể cảm ứng được bên trong có thanh âm hô hấp của người sống.- Tại hạ là phụng mệnh của Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia, thỉnh tiền bối đến Hoàng Phong lĩnh một chuyến.Phong Phi Vân lại nói.- Thình thịch!Đại môn bỗng nhiên mở ra, bên trong đi ra một cái độc tí lão nhân, hắn chỉ có một cái tay trái, già nua đến không còn hình dáng, nói:- Lão gia hỏa Phong độc cô kia như thế nào đột nhiên nhớ tới ta, không phải là còn đang nhớ thương Vạn Tượng trận đồ của ta sao?Độc tí lão nhân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hai người đồng thời kinh hô một tiếng.- Là tên lừa đảo ngươi?Phong Phi Vân đột nhiên lui về phía sau một bước.Độc tí lão nhân Tả Thiên Thủ lại trực tiếp xông tới, một phát bắt được y phục của Phong Phi Vân, nói:- Tiểu tử thúi, ta lừa ngươi sao?

Đem một khối Hóa Đạo thạch của ta đều lừa được rồi, hiện tại liền bồi thường cho ta.Độc tí lão nhân này chính là lão lừa đảo mở hàng ở vỉa hè, đem một khối Hóa Đạo thạch lấy giá trị một mai tiền đồng bán cho Phong Phi Vân, đến nay hắn cũng còn đau lòng đến muốn chết, mỗi lúc trời tối đều ở trong mộng kêu rên mấy tiếng.Đây chính là một khối Hóa Đạo thạch a, coi như là tích đức ba đời cũng không cách nào đụng vào tiên duyên như thế, nhưng mà rõ ràng Hóa Đạo thạch đều đã rơi vào trong tay của hắn, lại bởi vì một niệm sai lầm của hắn mà bán rẻ cho Phong Phi Vân.Thiên hạ còn có ai thảm hơn so với hắn?- Hóa Đạo thạch đã không ở trong tay ta rồi!Phong Phi Vân cười nói.Độc tí lão nhân tự nhiên sau khi biết chuyện đã phát sinh, Hóa Đạo thạch đã đổi chủ, nhưng mà hắn như cũ nuốt không trôi khẩu khí này, trong lòng đang rỉ máu, chậm rãi thả vạt áo của Phong Phi Vân ra, không ngừng lắc đầu thở dài, thò tay ra liền tát lên trên mặt của mình một cái:- Ta không nên hèn hạ a!

Làm soa lại gặp được tên lừa đảo như ngươi, người đi lừa đảo cả đời, đây còn là lần đầu tiên bị lừa.- Ba!Hắn lại là tát lên trên mặt mình một cái, trong lòng hối hận không thôi.- Tiền bối cũng không cần hối hận như thế, tương lai nói không chừng có thể có được tiên bảo tốt hơn!Phong Phi Vân có việc cầu người, cho nên lên tiếng an ủi.- Cái rắm, ngươi cho rằng Hóa Đạo thạch là cải trắng ngoài chợ à?

Thôi, thôi, tiểu tử, lão ngoạn ý Phong Độc Cô kia rốt cuộc là có tâm tư gì chuyên môn tìm ngươi đến lừa ta, sau đó lại mời ta đến Hoàng Phong lĩnh tiếp tục lừa ta?Tả Thiên Thủ run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, khom cái lưng gù, cánh tay phát run, hai chân hơi cong, giống như đao cũng đều không cầm được, đường đều đi không được.Phong Phi Vân thật hoài nghi hắn đến cùng có phải là Tả Thiên Thủ hay không, tả đoạn thủ còn không sai biệt lắm.- Tự nhiên không phải là như vậy, chúng ta mời tiền bối đi Hoàng Phong lĩnh là có chuyện muốn nhờ.Phong Phi Vân mặc dù hoài nghi năng lực của người tàn phế này nhưng mà lại cũng còn là cung kính nói.- Có việc muốn nhờ...Tả Thiên Thủ tự mình lẩm bẩm một câu, con ngươi đảo một vòng, xoay người rời đi vào trong đại môn, thình thịch một tiếng đóng cửa lại.- Tiền bối, ngươi đây là có ý gì?Phong Phi Vân nói.- Không có ý gì, không đi, tiểu tử ngươi cút đi!

Loại chuyện giúp đỡ này rất lâu trước kia ta đã bỏ rồi, ai tới mời ta đều không hữu dụng.Thanh âm của Tả Thiên Thủ từ bên trong truyền đến.Đã sớm nghe nói tính cách của Tả Thiên Thủ rất quái lạ, giờ phút này Phong Phi Vân cuối cùng là lãnh giáo rồi.Muốn mời một người hỗ trợ, như vậy liền nhất định phải đúng bệnh bốc thuốc, hợp ý, Tả Thiên Thủ chính là trận pháp đại sư, tự nhiên là đối với trận pháp có nghiên cứu cuồng nhiệt.Phong Phi Vân cười nói:- Đều nói thiên hạ không có trận pháp nào mà Tả Thiên Thủ không phá được, nhưng mà ta cũng không tin.Nói xong lời này, chân của Phong Phi Vân liền nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất một cái, thân thể bay vọt lên, đứng ở trên tường thấp cao ba thước, hai tay vươn ra, vẽ ra một linh khí quyển vòng tròn, huyền phù ở trong không khí.Ngón tay ở trên linh khí quyển khắc ra từng đạo thanh sắc văn lộ vặn vẹo, mỗi một đạo văn lộ đều bày ra vận luận yêu dị, tổng cộng khắc ra 360 đạo văn lộ, đem linh khí quyển khắc thành một tòa trận thai huyền không.Trận pháp vừa thành, linh quang càng thêm huyễn lệ, tựa như một vầng thanh sắc thái dương xoay tròn.Đây chính là Phong Phi Vân lấy thủ đoạn của Phượng Hoàng yêu tộc khắc xuống trận pháp, dung hợp thủ pháp Sĩ Tốt Luận, cùng khắc ra nhị cấp công trận.- Oanh long long!Đây không giống như là một tòa trận pháp, càng giống như là một tòa trận bàn, công liền một hơi sáu tòa trận pháp, thanh sắc linh quang mới biến mất.Sáu tòa trận pháp biến thành ấn ký nối liền, hướng bên trong phòng bay đi, nhưng mà trận pháp còn chưa đánh tới chỗ ba trượng của căn phòng liền xúc động tới một tầng viên ấn vô hình, đem sáu tòa trận pháp nuốt vào, tựa như đá chìm xuống biển, liền một cái bọt sóng cũng không bị kích khởi.- Đây là...

Một tòa tứ cấp hộ trận!Phong Phi Vân thu tay về, khe khẽ gật đầu, người có thể bố trí ra tứ cấp hộ trận đều là đại sư nghiên cứu trận pháp, xem ra Tả Thiên Thủ còn thật sự có chân tài thực học.- Thình thịch!Cửa lại bị mở ra, Tả Thiên Thủ từ bên trong đi ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trên tường thấp, quát lớn:- Phong Độc Cô chính là dạy đồ đệ như vậy sao, tùy ý trèo lên đầu tường của nhân gia, đây nhưng là hành vi của cường đạo, không đạo đức a!Lão hỗn đản kia lại có thể nói ra hai chữ đạo đức này?Phong Phi Vân từ trên tường thấp nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống mặt đất, đứng ở trên dưới một gốc đại hòe thụ thô to như chậu nước rửa mặt, cười nói:- Ta nhưng không phải là đồ đệ gì đó của Phong Độc Cô, ta chỉ là một tiểu lâu la của Hoàng Phong lĩnh.- Cái rắm!Một tay trận pháp chi thuật này của ngươi còn dám nói không phải là hắn dạy ngươi?Tả Thiên Thủ dựng râu trợn mắt, mặc dù tính tình như cũ không tốt, nhưng lại đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, ít nhất không có trực tiếp đuổi Phong Phi Vân đi.Bình thường chỉ có ngũ đại huyền sư mới sẽ nghiên cứu trận pháp cùng bố trí trận pháp, tỷ như luyện đan sư muốn dùng trận pháp lấy lửa, muốn ở trong đan dược dung hợp trận pháp; luyện khí sư muốn ở trong linh khí cùng bảo khí khắc xuống trận pháp.-------Chương 246: Lại gặp Sát Hành VânTầm bảo sư cùng trí sư đối với nghiên cứu trận pháp lại càng thêm tinh thấu, có thể nói chính là nghiên cứu thấu triệt nhất trong ngũ đại huyền sư đối với trận pháp.Chỉ cần biết khắc chế trận pháp, như vậy liền nhất định là một trong ngũ đại huyền sư, bởi vì trận pháp là trụ cột trở thành huyền sư, không biết khắc trận pháp cũng liền không có khả năng trở thành huyền sư.Tả Thiên Thủ chính là một vị cửu phẩm Tầm Bảo sư, nếu không phải là hắn quá say mê trận pháp, mà hời hợt đối với nghiên cứu bí thuật tầm bảo, nói không chừng giờ phút này hắn cũng đã trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư có địa vị phải cao thượng hơn so với cự kình.Tầm bảo sư chia làm ba cấp bậc: Tầm bảo học đồ, tầm bảo sư, đại tầm bảo sư.Mỗi một cái cấp bậc lại chia thành cửu phẩm!Có thể liên tiếp đánh ra sáu tòa công trận tinh diệu, như vậy cũng đã được coi là đăng đường nhập thất ở trên trận pháp, hơn nữa cũng nhất định là một vị Huyền sư có cấp bậc coi như không tệ, cho nên Tả Thiên Thủ mới khẳng định Phong Phi Vân chính là đệ tử của Tam đương gia.Cũng chính bởi vì vậy thái độ của hắn mới hơi tốt hơn một chút đối với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lắc đầu nói:- Nếu ta nói cho ngươi biết ta chính là từ trên Mộ Phủ Tầm Bảo lục học được, ngươi có tin hay không?Mộ Phủ Tầm Bảo lục chính là đệ nhất thần điển của Tầm Bảo sư, Phong Phi Vân cũng không tin hắn sẽ không động tâm.Quả nhiên sau khi Tả Thiên Thủ nghe được năm chữ Mộ Phủ Tầm Bảo lục này, sắc mặt nhất thời biến đổi, gương mặt vốn là nghiêm túc cũng trở nên nhu hòa không ít, cả khuôn mặt giãn ra, cười nói:- Mộ Phủ Tầm Bảo lục nhưng là chia thành ba cuốn, không biết trận pháp này của ngươi chính là học được từ trên cuốn nào?Ba cuốn Mộ Phủ Tầm Bảo lục đều là thần bảo vô thượng, hơn nữa đều được nắm giữ ở trong tay ba hung nhân khó lường, làm sao có thể bị một tiểu bối học được, Tả Thiên Thủ sở dĩ hỏi như thế cũng là muốn thử thăm dò Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thông minh bực nào, làm sao có thể không biết được suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên nửa thật nửa giả mà nói:- Bát Thuật quyển!- Bát Thuật quyển!

Làm sao ngươi có được?

Ở đâu?

Người trẻ tuổi luôn là dễ bị lừa, lấy ra để cho tiền bối ta giúp ngươi giám định thật giả một chút!Chân mày của Tả Thiên Thủ cau lại, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền giả bộ cao thâm mạc trắc nói.- Ha ha!Phong Phi Vân lắc đầu cười một tiếng, cũng không nói lời nào.Tả Thiên Thủ nhất thời nóng nảy, nói:- Nhân phẩm của lão phu nhưng là có bảo đảm, lại nói ta cùng Phong Độc Cô lão nhân kia coi như là giao tình thâm hậu, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta?Tin ngươi, tin ngươi sẽ bị gài bẫy!Phong Phi Vân nói:- Chỉ cần tiền bối chịu đi tới Hoàng Phong lĩnh một chuyến, vãn bối tất nhiên lấy Bát Thuật quyển đưa cho tiền bối xem xét!Bát Thuật quyển chính là điển tịch mà Tầm Bảo sư tha thiết ước mơ, Tả Thiên Thủ đã là cửu phẩm Tầm Bảo sư, nếu như có thể được xem Bát Thuật quyển, rất có thể sẽ đánh sâu vào cấp bậc Đại Tầm Bảo sư, hắn tự nhiên là cầu còn không được.Tả Thiên Thủ lão này quả thực chính là một lão hồ ly, tự nhiên không thể nào bị Phong Phi Vân nói lung tung mà động tâm, âm trầm cười nói:- Đồn rằng Bát Thuật quyển nhưng là nắm giữa ở trong tay một vị Tôn giả Tôn lão đầu ở Dương giới, làm sao sẽ rơi vào trong tay của ngươi?- Tiền bối, xem ra ngươi bị vây ở địa phương nhỏ này thật sự quá lâu, sợ rằng còn không biết Tôn lão đầu đã chết ở trong tay Sát Hành Vân rồi.Phong Phi Vân cười nói.- Không thể nào, Sát Hành Vân ở trong các đại tôn giả của Dương giới ngay cả xếp hạng trước mười đều không tới, mà Tôn lão đầu dù nói thế nào cũng từng là đệ tam tôn giả của Dương giới, tu vi kinh thiên động địa, Sát Hành Vân làm sao có thể là đối thủ của hắn?Tả Thiên Thủ là một vị cửu phẩm Tầm Bảo sư, thường xuyên giao thiệp với chút ít ngoại tộc kia của Dương giới, thậm chí còn từng đi qua Dương giới hai lần, đối với cao thủ của Dương giới cũng biết không ít.- Tiền bối trốn ở Phong Hỏa liên thành này đã bao lâu?Phong Phi Vân hỏi.- Một trăm tám mươi bốn năm!Tả Thiên Thủ đều đối với mấy con số cực kỳ mẫn cảm, nhớ được tương đối rõ ràng, xác thực mà nói, bất kỳ một gã Huyền sư nào đối với con số đều sẽ rất mẫn cảm.Phong Phi Vân hơi hơi kinh ngạc, lão gia hỏa này nguyên lai cư nhiên sống lâu như vậy rồi, còn là lão ngoan cố sông tới mấy trăm năm, nói:- Thời gian một trăm tám mươi bốn năm quá lâu dài rồi, tu tiên giới cũng đã đổi tới ba đời, bao nhiêu người cường thế quật khởi, lại có bao nhiêu tiền bối cao nhân bởi vì đại nạn buông xuống mà khí huyết suy thoái.

Sát Hành Vân đã sớm không phải là Sát Hành Vân của một trăm tám mươi bốn năm trước, hắn có thể đánh bại Tôn lão đầu đã ở tuổi già cũng không phải là chuyện không thể nào.Tôn lão đầu đúng là đã từng huy hoàng, khi đó cho dù mười Sát Hành Vân cũng không phải là đối thủ của lão, nhưng mà mỗi người đều có thời điểm già đi, thời điểm một người sắp đi vào phần mộ đều sẽ rất suy yếu, Sát Hành Vân chọn đúng thời gian này mà hạ thủ với lão.Cái trán của Tả Thiên Thủ vừa động, ngón tay bắt đầu niết động, suy tính thời gian, sau một hồi lâu lại thu ngón tay vào trong ống tay áo, hướng về phía trường không thở dài một tiếng:- Thời gian quả nhiên phù hợp, năm nay chính là đại nạn chi niên của Tôn lão đầu, không đột phá cảnh giới sẽ gặp phải thiên nhân ngũ suy, không nghĩ tới thời gian một trăm tám mươi bốn năm cư nhiên dài như vậy.Trong lòng của Tả Thiên Thủ rất có cảm xúc, mặc dù hắn và Tôn lão đầu cũng không có giao tình gì, nhưng mà lại bị một cỗ bi thương của tử vong này xúc động, lần nữa cảm thán tiên lộ vô tình, không thể đột phá cảnh giới, như vậy đó là một con đường chết.- Oanh long long!Chợt, một đạo kinh lôi ở trên bầu trời cuồn cuộn áp tới mà qua.Trong viện tử truyền tới một trận hàn phong, bên ngoài viện tử đột nhiên liền nhiều thêm hai người.Bọn họ tới thật sự quá nhanh, tựa như một đạo tàn ảnh từ trên bầu trời hạ xuống, vẻn vẹn một cái sát na liền hạ xuống mặt đất.Phong Phi Vân cùng Tả Thiên Thủ cơ hồ đồng thời cảm nhận được một cỗ lượng lượng mênh mông cuồn cuộn đè ép nhân tâm từ trên thân người ở bên ngoài kia cuốn tới.- Ha ha!

Nói đúng a!

Một trăm tám mươi bốn năm trước ta vẫn chỉ là Tôn giả yếu nhất Dương giới, căn bản không có người để ta vào trong mắt, nhưng mà hiện tại đã là là Tôn giả xếp hạng thứ năm Dương giới, không, sau khi Tôn lão đầu chết đi, ta đã xếp thứ tư rồi!Đây là thanh âm của Sát Hành Vân.Hai người phía người chính là Sát Hành Vân cùng Kỷ Thương Nguyệt.Sát Hành Vân toàn thân đều bị hắc sắc trường bào bao phủ, giữa khe hở hắc bào còn tràn ra hắc sắc vân vụ, căn bản không có người nào có thể thấy rõ bộ dạng của hắn là như thế nào.-------Chương 247: Cùng là chân trời xa xăm thê lương người (1)Mà Kỷ Thương Nguyệt bị ba vòng hắc sắc yên vụ bao phủ, liền giống như ba đạo khóa sắn quấn ở trên người nàng, căn bản không thể động đậy, chỉ là trong mỹ mâu đối với Sát Hành Vân tràn đầy sợ hãi cùng chán ghét, nhưng mà lại căn bản không cách nào chạy trốn.Nàng chỉ cần hơi động một chút, hắc sắc yên vụ kia sẽ từ làn da xâm nhập vào trong thân thể, khiến cho nàng toàn thân như bị kim đâm, vạn trùng cùng cắn, đau đớn không nói nổi.Lão quái vật này bắt nàng lại, còn chưa nói với nàng một câu, đặc biệt là một đôi ánh mắt lành lạnh kia của Sát Hành Vân có mấy lần nhìn chăm chú lên trên người nàng, nàng đều cho là Sát Hành Vân muốn ăn tươi nuốt sống nàng.Nghe được thanh âm của Sát Hành Vân, Phong Phi Vân cùng Tả Thiên Thủ đều là mặt liền biến sắc, lúc này xong rồi!Cái hung nhân này làm sao tới rồi, người tới bất thiện a!Thời gian gần hai trăm năm, thật sự quá xa xưa, cường giả cái thế cũng đã nhao nhao già đi, có tóc trắng xoá, có đã đi vào phần mộ.Mà càng có người lại cường thế quật khởi, đã trở thành một đời cường giả cấp bá chủ mới.Tả Thiên Thủ dường như có lẽ đã cảm nhận mình già rồi, ngay cả hơi thở cũng gấp hơn trước kia, cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi, lưng lúc nhỏ còn thẳng tắp nhưng giờ đã còng xuống.- Thì ra là Tôn giả Dương Giới giá lâm, thứ cho không tiếp đón từ xa, khục khục, bất quá tiểu lão nhân thân thể càng ngày càng suy yếu, chỉ còn dưới ba ngày để sống, chỉ muốn an dưỡng mấy ngày cuối cùng này.Tả Thiên Thủ bộ dạng như gần chết, xoay cái lưng còng, không ngừng ho khanVừa rồi tinh thần còn tựa như một đầu trâu đực, đột nhiên thoáng một phát đã trở nên giống như gần chết vậy, chỉ còn lại ba ngày?

Ai mà tin chứ!Lão gia hỏa này quả nhiên là một tên lừa đảo.Sát Hành Vân tuy rằng toàn thân đều bị áo đen bao lấy, nhưng đôi mắt lành lạnh kia lại bộc phát ra vầng sáng sáng ngời, âm trầm cười nói:- Tả đại sư chẳng lẽ cho rằng ta là một tiểu hài tử ba tuổi sao, ta vẫn còn nhớ rõ Tả đại sư ít nhất vẫn còn sống được 160 năm nữa đấy!- Khục khục!Tả Thiên Thủ lại ho sặc sụa, từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn lau màu đen, khẽ lau bên khóe miệng, lau vài cái đã lập tức dính đầy máu tươi, hắn thở hổn hển hai hơi, nói:- Tiểu lão nhân vốn vẫn còn sống đươc hơn trăm năm, nhưng làm như một gã tầm bảo sư, chung quy vẫn phải tiến vào một ít nơi cấm kỵ, gặp một ít bí văn Thượng Cổ, biết được một ít chuyện không nên biết, nhất định sẽ bị giảm thọ, thậm gặp phải một ít điềm xấu.

Coi như là đại tầm bảo sư cũng không thể thoát khỏi vận rủi như vậy, huống chi lão phu còn không đạt tới cảnh giới đại tầm bảo sư.Loại người như tầm bảo sư, quả thật sẽ thường xuyên nhìn thấy một ít tứ mà Tu tiên giả bình thường không thấy được, gặp được một ít đồ vật mà Tu tiên giả không gặp được, rất nhiều tầm bảo sư đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử lúc tuổi già đều bị chết thê thảm, thập phần bi thương.- Thì ra là vậy.Sát Hành Vân có chút thất vọng lầm bầm lầu bầu.Tả Thiên Thủ tiếp tục ho khan, ho đến đầy đất đều là máu.Phong Phi Vân có khi thật sự rất hoài nghi, một người thọ nguyên sắp hết, khí huyết đã khô héo, sao lại còn nhiều máu để ho như vậy được?Sát Hành Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, chợt trong đôi mắt bắn ra hai đạo hàn mang, mãnh liệt vung ống tay áo lên, một mảnh khói đen từ trong tay áo bay ra, hóa thành một cái thủ trảo cực lớn dữ tợn khủng bố, tràn đầy lân phiến, màu sắc tôi tăm khiến người cảm thấy cực kỳ sợ hãi.Oanh!Thủ trảo kia đụng nát tường thấp, đánh vào bảy tòa tứ cấp trận pháp trong sân, ép đến trên đỉnh đầu Tả Thiên Thủ, Tả Thiên Thủ bộ dáng vốn như gần chết trên người bỗng nhiên nổ bắn ra một đoàn ánh sao màu trắng, cánh tay trái mãnh liệt đánh ra ngoài, đánh lui thủ trảo của Sát Hành Vân.Lưng Tả Thiên Thủ lâp tức thẳng tắp, hai mắt bắn ra tinh mang, tràn đầy tinh thần, hắn lôi kéo Phong Phi Vân đột nhiên lui vào trong phòng gỗ, sau đó kích hoạt lên mấy chục tòa hộ trận đóng cửa gỗ lại.- Ha ha!

Tả đại sư vẫn giảo hoạt như vây, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt rồi.Hai chân Sát Hành Vân dậm lên trên một đám mây đen đậm đặc, tựa như U Linh bay tới bên ngoài nhà gỗ, không có chút tiếng bước chân nào cả.Tả Thiên Thủ nói:- Tả mỗ sớm đã không còn để ý tới chuyện của Âm Dương nhị giới, mà ngay cả {Tu Tiên giới} cũng không hề giao thiệp nữa, ngươi vốn không nên tìm tới ta.- Ta chỉ là muốn mời Tả đại sư giúp một chuyện thôi.Sát Hành Vân mặc dù nói là tới cầu người, nhưng lại không hề có chút tư thái cầu người nào cả, ngược lại giống như đến bắt người vậy.- Loại chuyện này, ta thật sự đã cai rồi.Tả Thiên Thủ tựa hồ không dám giúp người làm bất cứ chuyện gì nữa.- Ta tự nhiên sẽ không để cho Tả đại sư giúp không công đâu, ta sẽ đưa đến một phần đại lễ.Sát Hành Vân lỗi lạc mà đứng, có chút khẽ vươn tay, dẫn xuất một đạo mây mù màu đen đưa Kỷ Thương Nguyệt đã bị trói buộc qua, một cái móng vuốt phủ đầy lân phiên nhéo vào trên cái cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, phát ra tiếng cười rét lạnh:- Nghe nói Tả đại sư vào hai trăm năm trước vì một vị nữ tử tuyệt đại của Kỷ gia đã tiến vào Thần Đô Đế Cung phòng thủ sâm nghiêm nhất thiên hạ trộm lấy Long Linh Thạch, phần cảm tình này quả thật đủ sâu.- Câm miệng!Tả Thiên Thủ lạnh giọng nói.Phong Phi Vân chưa từng thấy qua Tả Thiên Thủ nghiêm túc như thế, oán hận như thế bao giờ, cánh tay trái của hắn hung hắn bóp lên cây cột, khiến cây cột kia phải lõm xuốngSát Hành Vân không chỉ có không câm miệng, ngược lại còn tiếp tục nói:- Tả đại sư không hổ là đệ nhất cao thủ trận pháp trong thiên hạ trận pháp, tuyệt đối là người đầu tiên có thể tiến vào Đế Cung, không chỉ trộm ra Long Linh Thạch mà Thần Tấn vương triều dùng để trấn áp vận mệnh quốc gia, thậm chí còn không làm kinh động Tần Đế tu vị tuyệt đỉnh, thật sự khiến Sát Hành Vân phải bội phục a!- Khanh khách!Tả Thiên Thủ toàn thân cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lời khen ngợi của Sát Hành Vân không chỉ không khiến hắn cảm thấy đắc ý, ngược lại còn khiến hắn thống khổ vạn phận.Miệng vết thương vào hai trăm năm trước lại lần nữa bị người vạch ra.Vậy mà trộm cả quốc bảo như Long Linh Thạch, tên Tả Thiên Thủ này thật sự là đạo tặc đệ nhất thiên hạ, bất quá hắn đã dám vào đế quốc trộm lấy Long Linh Thạch thì nhất định đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết, dù sao coi như là cự kình xông vào Đế Cung đều chỉ có một con đường chết.Bởi vậy có thể thấy được Tả Thiên Thủ thật sự rất yêu vị tuyệt đại nữ tử của Kỷ gia kia, vì muốn nhìn thấy một nụ cười của nàng liền cam tâm liều chết nhập Đế Cung.Nhưng Long Linh Thạch không phải vẫn đặt trong Thần Đô Đế Cung sao?Phong Phi Vân cũng càng thêm rất hiếu kỳ, về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì?-------Chương 248: Cùng là chân trời xa xăm thê lương người (2)Sát Hành Vân tiếp tục nói:- Chỉ tiếc Tả đại sư liều chết làm tất cả lại chỉ là uổng công.

Lúc ngươi giao Long Linh Thạch vào tay Kỷ Linh Huyên thì đổi lấy lại không phải là nhất tiếu khuynh thành của giai nhân mà ngược lại là một kiếm vô tình, một kiếm này không chỉ chặt đứt cánh tay phải của đại sư mà càng chặt đứt đi ý chí chiến đấu và linh hồn từ trước đến nay của đại sư.

Có một loại sầu não, gọi là thất vọng; mà có một loại thống khổ, gọi là tuyệt vọng.- Đừng. .

Đừng nói thêm nữa. . .

Đừng nói, van ngươi đấy.Tả Thiên Thủ tựa như bóng da xì hơi vậy, cả người đều mất đi tinh khí thần, từ bên cạnh cây trụ xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy, không ngừng cầu khẩn.Đây là lão lừa gạt lừa chết người không đền mạng kia sao?Giờ phút này hắn giống như là một kẻ đáng thương vậy.Hắn muốn bịt hai lỗ tai của mình, để không nghe tiếp nữa, nhưng mà. . .

Hắn chỉ có một cánh tay!Sát Hành Vân cũng không định buông tha hắn, lạnh lùng cười cười, tiếp tục nói:- Ta rất ngạc nhiên về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao Kỷ Linh Huyên lại mang theo Long Linh Thạch, cột lấy Tả đại sư, tiến nhập Đế Cung, hiến Long Linh Thạch cho Tấn đế, càng. . . hiến cả thân thể của nàng cho Tấn đế.

Kỷ Linh Huyên đã trở thành Kỷ phi nương nương trong Tứ đại Thần Phi hiện giờ, mà Tả đại sư lại bị nhốt vào trong Thần Đô Đại Ngục, trải qua sinh hoạt tù tội không có thiên lý, cạc cạc, chuyện này rốt cuộc là sao thế?Sát Hành Vân biết rõ còn cố hỏi, tiếng cười âm trầm hắn phát ra lọt vào trong tau Tả Thiên Thủ lại cực kỳ chói tai, tựa hồ như đang cười nhạo hắn là một tên đần, là một kẻ đáng thương nhất thiên hạ vậy.Tả Thiên Thủ nằm trên mặt đất, vòng quanh hai chân, hai mắt ngốc trệ, giống như bị một ngàn đại hán quyền đấm cước đá vậy, bị thương không nhẹ.Hắn lộ ra càng thêm già nua, trong miệng không ngừng ho khan, ho ra máu tươi.Lần này hắn thật sự đã ho ra máu rồi.Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng cũng cực kỳ áp lực, tuy rằng Sát Hành Vân nói đều là sự tích của Tả Thiên Thủ, nhưng lại khiến Phong Phi Vân liên tưởng đến chính mình.Mình và Tả Thiên Thủ kỳ thật đều cùng là một loại người, đều là phong hoa tuyệt đại, thiên tư tuyệt luân, nhưng lại đều bại trong tay một nữ nhân.Thủy Nguyệt Đình vì trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ để giết Phượng Phi Vân.Kỷ Linh Huyên vì tiếp cận nam nhân cường đại nhất, có quyền thế nhất thiên hạ này là Tần Đế, không chỉ lợi dụng Tả Thiên Thủ, còn đã chặt một tay của hắn, càng nhốt hắn vào Thần Đô Đại Nhục, nếu không phải Tả Thiên Thủ đối với trận pháp và tỏa pháp có nghiên cứu cao thâm, chỉ sợ cả đời đã bị nhốt trong đó, sống cơ khổ hết quảng đời còn lại rồiBất quá, cho dù giờ hắn đã trốn thoát, nhưng vẫn sống không bằng chết, chỉ có thể trốn ở bên cạnh Cổ Thành, cải trang ản thân thành một lão nhân cụt ta bày hàng vỉa hè, mà nữ thần mà hắn đã từng si mê lại lao vào vòng tay người khác, đã trở thành Thần Phi mẫu nghi thiên hạ.Loại thống khổ này, quả thực so với Phong Phi Vân còn muốn thê thảm ơnCó cừu oán không thể báo, có hận nói không nên lời!Vốn Phong Phi Vân cảm thấy Thủy Nguyệt Đình cũng đã đủ ngoan độc, nhưng là hiện giờ mới phát hiện, Kỷ Linh Huyên lại là một nữ nhân còn độc ác hơn Thủy Nguyệt Đình gấp mười lần.Lòng một nữ nhân, sao có thể vô tình vậy được chứ?Phong Phi Vân nhìn nhìn Tả Thiên Thủ tóc tai trắng xóa ngã trên mặt đất như người kia, không khỏi nghĩ đến hắn hai trăm năm trước, khẳng định cũng là một người tư thế hiên ngang, quát tháo thiên hạ, hai trăm năm này, hắn quả thật sống có chút không người không quỷ, già nua quá nhanh.- Sát mỗ biết rõ trong lòng Tả đại sư khẳng định hận Kỷ Linh Huyên đến thấu xương, nhưng lại lại sợ Thiên Uy của Tần Đế, ngay cả Thần Đô cũng không dám bước vào một bước, huống chi là báo thù.

Cho nên, hôm nay ta đã mang theo một phần đại lễ đến, tin tưởng đại sư nhất định sẽ phi thường ưa thích.

Cạc cạc!Sát Hành Vân dường như có lẽ đã đoán được trong lòng Tả Thiên Thủ giờ phút này khẳng định đau lòng như cắt, cho nên liền định đưa ra lễ vật của mình.Tả Thiên Thủ không hổ là một gã tầm bảo sư cửu phẩm, tuy rằng bị khơi gợi lại ký ức đau đớn trước kia, khiến hắn gần như sụp đổ, nhưng hắn đạo tâm kiên định, lực ý chí cũng cực kỳ cường địa, rất nhanh đã đứng lên khỏi mặt đất, bắt buộc mình đè nén xuống tất cả cảm xúc.Mặt trời mới lên, toàn bộ Phong Hỏa Liên Thành đều đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.Nhưng trong chỗ của Tả Thiên Thủ lại mây đen bao phủ, khí tức thập phần áp lực.Sát Hành Vân cầm lấy Kỷ Thương Nguyệt, hai mắt bên dưới áo đen mang theo hung quang, cười nói:- Cô gái này chính là Tử Linh Tử của một đời tuổi trẻ Kỷ gia, càng là đệ tử Kỷ gia thuộc về nhất hệ Kỷ Linh Huyên, bộ dáng có ba phần tương tự với Kỷ Linh Huyên.

Tả đại sư và Kỷ gia cừu hận bất cộng đái thiên, chắc chắn sẽ không cự tuyệt phần hậu lễ này chứ?Sát Hành Vân tin tưởng bất kỳ một nam nhân nào đều sẽ không cự tuyệt lễ vật như vậyKhuôn mặt tuyệt sắc của Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng vẫn lộ ra bình tĩnh, nhưng lại không cách nào che dấu được một tia sợ hãi trong mắt, Sát Hành Vân bắt giữ nàng dĩ nhiên là muốn giao nàng cho một lão già khọm khẹm, hơn nữa lão đầu này và cô cô mình còn có cừu hận lớn như vậy, cái này đã xong rồi!Lòng của nàng như chìm vào đáy cốc, xem ra hôm nay không chỉ khó giữ được trong sạch, mà ngay cả tánh mạng cũng phải bỏ lại đây mất.Tả Thiên Thủ trầm tư một lát, lắc đầu, nói:- Đây là ân oán giữa ta và Kỷ Linh Huyên, không liên quan đến người khác, hơn nữa chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã sớm hoàn toàn buông tay, Tôn Giả vẫn nên mang theo lễ vật của ngươi rời đi đi!

Tả mỗ sẽ không giúp bất cứ kẻ nào làm bất cứ chuyện gì nữa đâu.Gánh nặng trong lòng Kỷ Thương Nguyệt liền được giải khai, mà cánh tay chụp lấy nơi cổ nàng cũng mãnh liệt trầm xuống, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ nàng rồi.- Tả đại sư thật sự khiến ta thất vọng, đã như vậy, Sát Hành Vân cũng chỉ có thểt ự mình động thủ mời Tả đại sư cùng nhau tới Kỷ gia bản phủ thôi, đắc tội rồi.Sát Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, một đạo khí tức ma tính liền rót vào trong đôi mắt đẹp của nàng, khiến nàng trực tiếp ngất đi, sau đó ném bay nàng ra ngoài.Thân thể mềm mại đâm vào trên một gốc cây hòe, bành một tiếng liền rơi trên mặt đất.Kỷ Thương Nguyệt dù nói thế nào cũng là một vị giai nhân, tuyệt đại, có vài phần giống với Thần Phi Kỷ Linh Huyên, nhưng Sát Hành Vân lại không có chút thương hương tiếc ngọc, vứt nàng đi như một túi rác.Đây chính là dị hình dị!Oanh!Khói đen trên người Sát Hành Vân bắt đầu khởi động, áo đen tán vỡ ra, một cánh tay cực lớn phủ đầy vẩy đen kịt vươn ra ngoài, nó như một ngọn núi nhỏ, lập tức chấn vỡ bảy, tám tòa trận pháp.-------Chương 249: Thời khắc sinh tửMặt đất rung động mãnh liệt, Phong Phi Vân cảm giác như có một cổ lực lượng khổng lồ từ dưới đất truyền đến, chỉ có toàn lực vận chuyển linh khí trên người mới có thể ngăn cản được cổ lực lượng này.-Tiểu tử, tu vị của Sát Hành Vân đã tiến vào Hóa Cảnh, ta cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, đợi lát nữa người tìm được cơ hội thì mau chạy trốn đi!

Nếu có thể đuổi tới Hoàng Phong Lĩnh thì bảo lão gia hỏa Phong Cô Độc kia nhanh chóng tới cứu ta.Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân chính là đệ tử của Tam đương gia cho nên cũng không muốn liên lụy hắn, sợ hắn chết trong tay Sát Hành Vân!Tả Thiên Thủ tuy rằng là tầm bảo sư, có được bí thuật áp chế Dương Giới tam dị, nhưng tu vị của Sát Hành Vân cao hơn hắn mấy bậc, cho dù dùng ra trận pháp nghịch thiên và bí thuật trấn áp dị hình dị cũng rất khó là đối thủ của Sát Hành Vân.Hắn cuối cùng thể hiện ra Trận Pháp Thần thông cường đại của mình, tay trái cấp tốc khắc trận pháp trong không khí, tuy rằng hắn chỉ có một tay, nhưng trong không khí lại lộ ra bóng dáng hơn một ngàn cánh tay, trong nháy mắt đã khắc thành công một tòa trận pháp di động cấp năm, đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Tốc độ bày trận và phẩm cấp trận pháp so với Phong Phi Vân không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần.Huống chi loại trận pháp không gian di động này mặc dù chỉ là xuyên thẳng qua hành trình ngắn, nhưng cả Thần Tấn vương triều người có thể khắc lục ra không gian di động trận pháp tuyệt đối sẽ không vượt quá ba.XÍU...

UU!!Không gian phát sinh chấn động, trước mắt xuất hiện bạch quang hoa mỹ, sau một khắc Phong Phi Vân đã xuất hiện ở bên ngoài nhà gỗ, đứng ở sau lưng Sát Hành Vân hơn mười trượng.Sát Hành Vân tuy rằng đang ra tay phá trận, nhưng cũng cảm ứng được không gian chấn động ở sau lưng, liền tiện tay đánh ra một đạo sương mù màu đen nhưa tia chợp bay tới ngực Phong Phi Vân.Đây mặc dù chỉ là một kích tiện tay của Sát Hành Vân nhưng lại tương đương với cự kình ra tay, uy lực tuyệt luân, không thể ngăn cản.Phong Phi Vân trước tiên cùng mao ô quy lần nữa dung hợp thân hình, một cỗ xác ô quy như thần thiết liền được mặc vào người, làn da trở nên giống như thép ngọc, đón đỡ một chiêu này.Oanh!Mặt đất bị đánh ra một cái hố to đường kính hơn 10m, bên trong một mảnh đen kịt, thổ nhưỡng bị ăn mòn bóc lên khói đen đậm đặc.- Sát Hành Vân, ngươi có biết người ngươi giết là ngươi phương nào không?Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân đã bị chết ở trong tay Sát Hành Vân liền từ bên trong Ô Mộc vọt ra, một tay vẽ ra trong không khí một cái Thần Vân La Bàn màu trắng cực lớn, đường kính chừng 10m, tựa như một mặt linh quang cổ kính cực lớn chặn từng đợt công phạt của Sát Hành Vân.- Lão phu giết người chưa bao giờ kể đến hậu quả cả!Sát Hành Vân toàn thân đều bị khói đen bao lấy, thân hình càng ngày càng lớn, có thân thể từ trong hắc vụ lộ ra ngoài, lộ ra thập phần dữ tợn khủng bố, mơ hồ trong đó đều có thể thấy được từng đám lông màu đen.Dị hình dị tự nhiên không thể xem như người, thân hình nhân loại của Sát Hành Vân là do hắn dùng đại thần thông ngưng tụ, thân hình vốn có của hắn cao đến mấy trăm thước, tựa như một tòa núi cao khủng bố vậyTả Thiên Thủ và Phong Độc Cô có giao tình sâu đậm, không nghĩ tới đệ tử của Phong Độc Cô lại chết trước mặt mình, khiến lòng hắn tràn ngập áy náy.Bất quá lão ma Sát Hành Vân này quả thật đã xưa đâu bằng nay, tu vị so với hai trăm năm trước không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, chỉ sợ đã đuổi kịp cảnh giới của Phong Độc Cô, thậm chí đã ngang nhau rồi.Tự nhiên cũng không cần phải sợ Phong Độc Cô.XÍU...

UU!!Một đạo bạch quang từ trong cái hố lớn hơn 10m kia bay ra, ngồi ở bên cạnh hố lớn, Phong Phi Vân một tay ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt nằm trên mặt đất, sau đó liền cướp đường bỏ chạy:- Tả tiền bối, ta tất sẽ mời người tới cứu ngươi.Sát Hành Vân nhẹ ồ lên một tiếng, việc lạ, một chiêu của mình vây mà không thể đánh chết một tên tu vị Thần Cơ sơ kỳ!- Trốn đi đâu!Sát Hành Vân phát giác được chỗ quỷ dị của Phong Phi Vân, càng từ trên người hắn cảm ứng được một cổ khí tức quen thuộc, theo bản năng cảm thấy không thể để hắn đào thoát được.Một cổ Hắc Toàn Phong cuốn đi, thân hình Sát Hành Vân từ giống như nhân loại chợt cao lên hơn 10m, tựa như một cự nhân màu đen vậy, một tay chộp tới Phong Phi Vân.Oanh!Tả Thiên Thủ liên tiếp khắc lục ra mười tám tòa trận pháp, đồng thời oanh ra, phá vỡ một chiêu hủy thiên diệt địa kia của Sát Hành Vân, lạnh lùng nói:- Sát Hành Vân uổng cho người là Tôn giả Dương Giới, vậy mà lại ra tay hung ác với một tiểu bối như thế, chẳng lẽ không thấy thẹn sao?- Giết người, cho tới bây giờ cũng cũng không phải là chuyện gì phải thẹn cả.Sát Hành Vân toàn lực đánh ra một quyền, điện quang cùng hỏa hoa ứa ra, đánh bay Tả Thiên Thủ ra ngoài, trên ngực nứt ra một đạo vết máu khiến máu tươi không ngừng chảy ra.Đây mới là thực lực chân chính của Sát Hành Vân, ở bên trong cự kình cũng được xem như một cường giả.Nhanh!

Nhanh!

Nhanh!Phong Phi Vân trong lòng không ngừng hò hét, Sát Hành Vân này cũng không biết là phát điên vì cái gì, vậy mà bỏ qua Tả Thiên Thủ, điên cuồng đuổi giết hắn, khiến hắn không hiểu ra làm sao.Tốc độ Phong Phi Vân mặc dù nhanh như Tật Phong, hình như quỷ mị, nhưng mảnh mây đen trên đỉnh đầu vẫn cuồn cuộn áp xuống dưới, một cái thủ trảo khổng lồ dài khắp lân phiến chậm chạp ép xuống đỉnh đầu hắn.Tuy rằng nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt, cự trảo của Sát Hành Vân đã bao lấu Phong Phi Vân, giống như muốn nết hắn nát bấy vây.XÍU...

UU!!Cổ chưởng phong này chưa giết tới thân thể, Phong Phi Vân đã cảm giác được xương cốt và ơ bắp đều bị đè ép khiến vang lên không ngớt, bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể đánh ra thi hỏa.Một đạo thi hỏa thảm lục sắc, lập tức liền ăn món mất cự trảo của Sát Hành Vân.- Nhị muội minh hỏa?Sát Hành Vân thủ trảo bị thương, liền vội vàng thu lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi.Phong Phi Vân toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, căn bản không có thời gian suy nghĩ, tiếp tục cấp tốc chạy trốn về phía trước, chỉ cần có thể chạy ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vậy thì Sát Hành Vân muốn giết hắn cũng khó.Ầm ầm!Phong Phi Vân mới chạy trốn được ba lượt hô hấp, mây đen sau lưng liền đã lần nữa đuổi theo.Ngay khi Phong Phi Vân cảm thấy tuyệt vọng thì trong đình màu xanh ở cổ nhai chi bạn phía trước chợt hiện ra một thân ảnh tuyệt mỹ.Nàng tựa hồ như chuyên môn chờ đợi Phong Phi Vân vậy, tuy rằng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, nhưng khí cảm của nàng đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân nói:- Giao Thi Cung ra đây đi!Tiêu Nặc Lan tay niết một cành hoa đào, phấn hồng dính lộ, trên đó còn lưu chuyển lấy một đạo linh mang.Nàng tựa hồ như đang ngắm hoa, nhưng lại phong kín con đường phía trước của Phong Phi Vân.-------Chương 250: Sát Hành Vân bị thương (1)Phong Phi Vân cấp tốc dừngbước, trong lòng mắng to một tiếng xui xẻo, một ngày vậy mà gặp được đến hai nhân vật hung ác, một người so với một người càng thêm hung tàn,chẳng lẽ hôm nay thật là ngày tuyệt mệnh của Phong Phi Vân ta sao?Sau lưng Ma Vân cuồn cuộn, khói đen như sát phong mang cuồn cuộn, tồi Thiên diệt Đia!Thân hình Sát Hành Vân trở nên càng lúc càng lớn, giống như một Ma Thầntrăm trượng đụng sập hơn mười tòa phòng ốc, vô số Tu tiên giả bị hắntươi sống giết chết, căn bản không ai có thể ngăn trở bước tiến của hắncả.Bên tai Phong Phi Vân tràn đầy tiếng oanh minh kịch liệt, cổ lực lượng chấn nhiếp tâm thần kia càng ngày càng gần rồi.Phía trước, Tiêu Nặc Lan vui mừng mà đứng, giống như một cây thúy liễuđứng bên bờ rừng đào, trên đầu tóc xanh như vẽ, chập chờn trong gió,nàng mở đôi mắt đẹp, nhìn qua hắc vân trên trời cao, không mang theo một tia tình cảm.Hai cổ thi tăng nhân mặc áo cà sa đỏ thẫm thì ngồi xếp bằng trong lươngđình ở xa xa, trên người Phật quang và Thi quang pha tạp, hỗn tạp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười to khô cạn.Như là thần âm của Phật Đà, giống như như tư âm của Địa Ngục vậy!Phong Phi Vân tuy rằng tâm trí hơn người, nhưng giờ phút này cũng đã không còn cách nào nữa, nói:- Đại tỷ, việc này chúng ta ngày khác bàn lại, hôm nay ta bânh nhiều việc lắm, vậy đi, xin cáo từ!XÍU...

UU!!Tiêu Nặc Lan tay niết hoa đào, tiên nhan hóa thành một đạo bạch quangxinh đẹp, thoáng qua cái đã xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, chặnlấy đường hắn đi.Chỉ cách có ba bước.Đây chính là một nữ nhân đã chết một ngàn hơn tám trăm năm lại sống lại.Là loại người hung ác đã lần thứ tư thi biến.Đôi mắt nàng tựa như thủy tinh màu đen, mang theo vài phần trơn bóng,nhưng bên trong càng nhiều hơn là một cổ đạm mạc và lạnh như băng, thậtgiống như tất cả tánh mạng thế gian ở trong mắt nàng cũng chỉ như làthạch đầu và cây gỗ khô vậy, không cần sinh ra bất luận tình cảm nào với bọn họ cả.Phong Phi Vân chỉ có thể lần nữa dừng bước lại, cảm nhận được hàn khí trên người nàng như muốn đóng băng lấy mình vậyMỗi lần gặp được nàng, Phong Phi Vân đều cảm giác hãi hùng khiếp vía, thật giống như gặp phải thiên địch, khắc tinh vậy.Oanh!Sát Hành Vân đã đuổi theo, trên người Ma Vân cuồn cuộn, hắn gào thét một tiếng:- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?Phía trên trời cao sát khí ngưng tụ, che khuất bầu trời, một cổ lực lượng bàng bạc hạo hạo đãng đãng trấn áp xuống tới.XÍU...

UU!!Cổ uy năng này vốn có thể đánh nát một khối huyền thiết, nhưng lại bịkhí tức vô hình tản ra từ trên người Tiêu Nặc Lan n nát, tựa như mộtvòng Phạm Thiên Đại Nhật, phá hết mọi ma vọng.- Ồ!Sát Hành Vân thu hồi khí thế trên người, lại biến thành một người mặc trường bào màu đen, toàn thân đều bị bao phủ.Sát Hành Vân tuy rằng nghe qua đại danh của Tiêu Nặc Lan nhưng tới giờđều chưa bao giờ gặp qua Tiêu Nặc Lan, giờ phút này cũng không nhận ranàng, chỉ là bằng năng cường giả của hắn cảm thấy mỹ nhân tuyệt đạitrước mắt này không hề đơn giản.Nhưng lại không biết là bất thường chỗ nào.- Cạc cạc!Hai cổ thi đang ở trong lương đình đàm luận Phật hiệu giờ phút này, cóchút quay cái đầu hư thối qua, phát ra tiếng cười khàn khàn.Tiêu Nặc Lan ngọc thủ vắt chéo sau lưng, dáng người cao gầy, lãnh ngạonhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân, trong mắt đẹp thần quang pha tạp, tựunhư tinh thần tiên quang, nhìn chằm chằm vào khiến trong lòng Sát HànhVân mãnh liệt run lên, thân thể không tự chủ được trượt về sau hơn bốnmét.Chân trượt trên mặt đất, ma sát phát ra thanh âm "Xuy xuy" .- Lợi hại như vậy?Sát Hành Vân trong lòng tim đập mạnh một cú, chân mãnh liệt giẫm mạnh trên mặt đất, lúc này mới giữ vững được thân hình lại.Phong Phi Vân con ngươi đảo một vòng, đã nhận hào khi vi diệu lúc này,lập tức kế chạy lên não, vội vàng chạy đến sau lưng Tiêu Nặc Lan, nângcao lồng ngực, ngẩng đầu lên kêu gào với Sát Hành Vân:- Đây chính là lão Đại ta, ngươi tốt nhất là nên biết khó mà lui, bằng không hôm nay sợ rằng sẽ sinh tử lưỡng nan đấy.Tiêu Nặc Lan lỗi lạc mà đứng, không nhúc nhích, như một một thần nữ.Sát Hành Vân cẩn thận đánh giá Tiêu Nặc Lan, khinh thường hừ lạnh nói:- Sát Hành Vân ta thành danh mấy trăm năm, chẳng lẽ lại bị một tiểu oa nhi hù sợ sao, thật sự là chê cười.- Bành!Sát Hành Vân một cước giẫm trên mặt đất, một cổ sát khí hắc vân cuồncuộn liền phốc cuốn tới, thanh âm gào thét, tựa như quần ma loạn vũ.Một đạo địa liệt vỡ vụn, vốn chỉ rộng bằng ngón tay, nhưng rất nhanhliền kéo dài ra rộng bằng bàn tay, rộng một mét ...

Càng ngày càng rộng, giống như muốn phân cả Phong Hỏa Liên Thành này thành hai vậy.Không hổ là cao thủ trong cự kình!

Phong Phi Vân trong lòng run lên, âmthầm may mắn vừa rồi vậy mà chạy thoát được từ trong tay của hắn.Tiêu Nặc Lan vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt đẹp tựu như hai khỏa hàn tinh sáng ngời nhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân.PHỐC!Hắc vân sát khí trên mặt đất lập tức tan vỡ!Sát Hành Vân ngực vỡ vụn ra, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài,đụng nát một tòa gác chuông, trong miệng không ngừng thổ huyết, té trênmặt đất cả buổi cũng không thể đứng lên được.- Ầm ầm!Thân thể Sát Hành Vân như bị một tòa Thần Sơn đụng lấy, thiếu chút nữađã chia năm xẻ bảy, trên người huyết nhục mơ hồ, máu tươi nhuộm đỏ cảphố dài, huyết khí đầm đặc đến mức khiến người phải buồn nôn.- Ngươi...

Ngươi là...Sát Hành Vân từ khi xuất đạo đến nay, còn chưa từng bị bại thảm như vậy, bị người dùng một ánh mắt đánh cho trọng thương.Đây tuyệt đối là lực lượng siêu việt cự kình.Trong mắt của hắn tràn đầy hoảng sợ, bị dọa đến không nhẹ, cổ lực lượngnày đánh cho hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.- Nữ...

Nữ ma!Tả Thiên Thủ từ phía sau đuổi theo, rất xa nhìn Tiêu Nặc Lan, sau đótrực tiếp ngã xuống đất, khắc lục trận pháp độn địa mà trốn.Mẹ nó, thật sự quá xui rồi, sao lại gặp phải nàng chứ.- Ngươi...

Ngươi chính là nữ ma!Sát Hành Vân tuy rằng chính là Tôn giả Dương Giới, nhưng giờ phút nàylại không có chút quý khí Tôn Giả, chỉ muốn rời xa nữ tử tuyệt mình nàycàng xa càng tốt.Lần thứ nhất nhìn sai rồi, còn tưởng rằng nàng chỉ là một thiếu nữ mườibảy, tám tuổi, nếu biết rõ nàng chính là nữ ma thì Sát Hành Vân đã sớmtrốn đi xa rồi.- Rõ ràng lại chạy thoát!Tiêu Nặc Lan bóp nát hoa đào trong tay, biến thành phấn hoa, không hềnhìn Sát Hành Vân, xoay người rời đi, đuỏi theo hướng Phong Phi Vân đang chạy thục mạng.Vừa rồi thừa dịp Tiêu Nặc Lan giao thủ với Sát Hành Vân, Phong Phi Vân tự nhiên liền thừa cơ chạy trốn.- Tiểu tử, bên này!Tả Thiên Thủ một phát bắt được đầu vai Phong Phi Vân, lôi hắn tới, trênđỉnh đầu hai người có một tòa đại trận, ẩn nấp thân tích, sau nửa canhgiờ, cuối cùng từ một tòa cửa thành vắng vẻ trốn ra Phong Hỏa LiênThành.Ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vẫn không hề dừng bước, lại liên tiếp chạy như điên hơn mười dặm!-------Chương 251: Sát Hành Vân bị thương (2)Giờ phút này, đã là giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao, giống như một bếp lò đang bùng cháy vậy.Trong rừng, mấy con chim khổng lồ lớn đến ba mét bị kinh động, vẫy cánh bay lên không trung.- Cuối cùng cũng chạy thoát rồi.Vết thương trên người Tả Thiên Thủ đã khép lại, đối với cường giả đẳngcấp như hắn, thân thể đã cường đại đến cực điểm, chỉ cần không phảithương thế trí mạng thì đều có thể nhanh chóng tự động khép lại.Phong Phi Vân cũng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, vô luận làSát Hành Vân hay là Tiêu Nặc Lan đều thật sự đáng sợ, căn bản không phải hắn hiện giờ có thể chống cự.- Không phải nói tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã rất ít hànhtẩu ở Tu Tiên giới sao?

Vì sao gần đây lại liên tiếp gặp được siêu cấpcường giả cấp bậc cự kình thhế?Phong Phi Vân cảm thấy không biết nói gì.Tả Thiên Thủ nghiêm nghị nói:- Nếu là lúc bình thường, cự kình mấy chục năm cũng sẽ không xuất hiệntại Tu tiên giới một lần, nhưng hôm nay nam thái phủ đã biến thiên,những tu sĩ thế hệ trước cũng bị kinh động, trong mấy năm, thậm chí mấychục năm tới chính là một thời đại náo động.- Bất quá, loại người trẻ tuổi như ngươi, vẫn rất khó tiếp xúc với tranh đấu của thế hệ trước, bình thường cường giả thế hệ trước cũng khinhthường ra tay với ngươi, trừ phi vận khí của ngươi thật sự quá nát.Phong Phi Vân nói:- Xem vận khí ta gần đây thật sự xui tận mạng rồi.Tả Thiên Thủ lườm lườm Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân ôm ở trongngực, giai nhân đúng là xuân xanh, tóc dài rủ xuống đất, ngọc dung nhưtiên, quả thật có vài phần giống với Kỷ Linh Huyên năm đó.Nhưng hắn cũng chỉ liếc qua thôi!- Ngươi quen biết nàng sao?Tả Thiên Thủ bờ môi giật giật, cuối cùng vẫn hỏi.Phong Phi Vân nhìn nhìn bờ môi ong ánh của Kỷ Thương Nguyệt, tựa hồ nhưnghĩ tới một màn hôn nàng lúc trước, chiếc lưỡi thơm tho quấn quanh,kiều diễm mê người.- Không nói thì thôi, bất quá, nữ nhân Kỷ gia ngươi vẫn ít trêu chọc thì tốt hơn.Tả Thiên Thủ nhìn qua hướng Phong Hỏa Liên Thành, chỉ thấy trên bầu trời lãnh vân tứ tán, nhướng mày, nói:- Chúng ta bây giờ liền đi Hoàng Phong lĩnh, đúng rồi, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thật sự trong tay ngươi?- Ách...

Đương nhiên.Vốn Phong Phi Vân ở trong Phong Hỏa Liên Thành còn có chuyện quan trọngcần xử lý, nhưng hiện giờ Tiêu Nặc Lan đang dừng ở Phong Hỏa Liên Thành, hơn nữa còn một tên Sát Hành Vân, hiện giờ quay về Phong Hỏa Liên Thành quả thực chính là muốn chết, còn không bằng tiến đến Hoàng Phong lĩnhcứu Quý gia tỷ muội.Chỉ cần Quý gia tỷ muội tỉnh lại, như vậy thì tất cả bí ẩn đều được giải khai.Cách nghĩ trong lòng Tả Thiên Thủ đoán chừng cũng không khác Phong PhiVân lắm, rất muốn biết Sát Hành Vân vì sao lại đến tìm mình, hắn muốnkhông đếm xỉa đến, nhưng chiếu tình huống hiện tại phát triển thì đó làchuyện hoàn toàn không thể.Nam Man biên tái, gió lớn lồng lộng!Đường núi uốn lượn quanh co xoay quanh tuyệt nhai thạch bích, nếu cóngười trượt chân rơi xuống sơn nhai, như vậy thì nhất định sẽ phấn thântoái cốt, hài cốt không còn.Rượu thịt hòa thượng đứng ở trên một con đường sạn cổ xưa, chặn trên con đường hẹp, chắp tay trước ngực, tựa như một vị đắc đạo cao tăng, nói:- Các vị thí chủ, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, để linh thạch vàkim tệ các người trộm được uống đi!

Cái gì?

Bần tăng tuyệt đối khôngphải tham tài hòa thượng, những linh thạch và kim tệ này ta sẽ không hềđụng đến, ta sẽ đưa bọn chúng vật quy nguyên chủ, mẹ nó, lão tử nói làthật, ta không phải hắc ăn hắc!Rượu thịt hòa thượng hét lớn một tiếng, lập tức chấn vỡ quần áo trênngười mình, khiến nó tựa như hồ điệp bị nghiền nát bay múa loạn bốn phía- Mẹ nó, hòa thượng này quá bưu hãn rồi, tuyệt đối là một vị ác tăng đương thời!- Cũng dám hắc ăn hắc Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, lão lừa trọc thật sự là bị tiền tai che mắt, đã nhìn lầm người rồi.- Các huynh đệ, chơi hắn!Bốn tên đạo tặc Vu Cửu, Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh, Lạc Đà Tử mấy ngàynay đã làm một chuyến mua bán lớn, không chỉ bắt được thiếu môn chủ TamHuyền Môn La Lâm, còn cướp cả kho linh thạch của Tam Huyền Môn.Thật vất vả mới thoát khỏi sự đuổi giết của cao thủ Tam Huyền Môn chạytrốn tới dưới chân núi Hoàng Phong lĩnh, lại không nghĩ tới lại gặp phải tên Đại hòa thượng hắc ăn hắc này.Hòa thượng này lớn lên còn bưu hãn hơn cả bọn hắn, trên người còn hoavăn thanh lâu, hình xăm Bạch Hổ, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, thật giống như sợ người khác không biết hắn là ác nhân vậy.- Các vị đại ca, đừng nghe tên đầu trọc kia nói lung tung, ta chỉ là muốn biết Phong Phi Vân kia đến cùng đang ở nơi nào thôi?Nạp Lan Tuyết lúc này mở miệng, mấy đạo tặc hung hãn kia lập tức quy củhơn không ít, giận dữ trên mặt cũng tiêu tán, Vu Cửu cười ngây ngô nói:- Chúng ta cũng không biết hắn chạy đi đâu nữa?Bọn người Lưu Thân Sinh cũng nhẹ gật đầu, bọn hắn cũng đang tìm Phong Phi Vân.- Yên tâm đi!

Phong lão đại có nữ ma đại nhân bảo kê, căn bản không aidám động đến hắn đâu. . .

Ngươi đánh ta đầu làm gì vậy?

Ta đã nói saisao?Vương Mãnh quay đầu rống lớn với Lưu Thân Sinh một câu.Lưu Thân Sinh căn bản không để ý tới tiếng hô của hắn, chỉ ôm tay, nhìn qua trời cao.- Hắn và Tiêu Nặc Lan một chút quan hệ cũng không có, hơn nữa. . .

Hơnnữa không có lệnh của ta, hắn cũng không được có bất kỳ quan hệ với nữnhân nào cả.Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận nói, đôi mắt cong như vầng trăng trừng lên khiến Vương Mãnh phải cúi đầu.Lưu Thân Sinh và Lạc Đà Tử đều cười thầm trong lòng.Ở xa xa có hai bóng người cấp tốc đi tới, đúng là Phong Phi Vân và TảThiên Thủ, tốc độ hai người cực nhanh, tựu như con chim to màu đen baynhanh trên vách đá dựng đứng vậy,Phong Phi Vân rất xa đã thấy được mấy người phía trước, trong lòng đại hỉ, vội vàng nghênh đón nói:- Ta vẫn còn đang lo lắng cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi cũng đã trốn ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành rồi.Bốn tên đạo tặc đều có chút cung kính đối với Phong Phi Vân, trong mơ hồ đã coi hắn như lão đại của mình.- Không chỉ trốn rak hỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn cướp được hai mươitám khối chân diệu linh thạch, lúc này xem như thu hoạch lớn rồi.Lưu Thân Sinh mở ra một cái rương lớn cao bằng người hắn, bên trongngoại trừ kim tệ và kim phiếu tử ra, còn có hai mươi tám khối linh thạch màu trắng, hào quang vạn trượng, linh khí đầy đủ.Kim tệ và kim phiếu tử trong đó đều là Phong Phi Vân từ Ngân Câu Phườnglấy ra, giá trị chừng hơn hai ngàn vạn miếng kim tệ, quả thực là một bảo tàng không nhỏ, nhưng bốn tên đạo tặc này lại không động vào một xu.Có thể nói trộm cũng có đạo, khiến Phong Phi Vân không khỏi xem trọng bọn hắn thêm vài phần.- Hắc hắc!

Còn có tiểu tử này!Trên bờ vai Vương Mãnh khiêng một người, xương cốt trên người hắn đều đã gãy, bị dây mây trói lấy, giống như một con lợn chết hấp hối vậy.-------Chương 252: Ta là đại ác nhânĐây chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, La Lâm!La Lâm có thể nói là bi ai đến cực điểm, bị bốn tên đạo tặc này giày vòđến thiếu chút nữa sụp đổ, giờ phút này trong miệng vẫn còn đang phát ra thanh âm cầu xin tha thứ.Phong Phi Vân cười nói:- Hắn lại không đáng giá mấy đồng tiền, khiêng hắn tới Hoàng Phong lĩnh làm gì vậy?Vương Mãnh vội vàng lắc đầu, nói:- Tên này chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, sau khi bị chúng tabạo đánh một trận liền quyết định bán đứng Tam Huyền Môn, nói vị trí hai cái quặng mỏ của Tam Huyền Môn cho chúng ta biết, hắc hắc, tài phú củahai cái quặng mỏ, ngẫm lại cũng khiến người vui vẻ rồi.Phong Phi Vân khẽ gật đầu, không hề liếc nhìn La Lâm nữa, loại nhu nhược thế này cho dù có thiên tư tu tiên cũng không có khả năng đi được xa.Dùng tính cách đạo tặc của mấy tên Vương Mãnh này thì một khi cướp lấy quặng mỏ thì đó cũng chính là tử kỳ của La Lâm.- Phong Phi Vân!Một thanh chói tai vang lên bên cạnh Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, quay đầu, cười hắc hắc, nói:- Ah, thì ra là Tuyết Tiên ah!

Thật sự là thật trùng hợp!Nạp Lan Tuyết Tiên trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển đến trênngười Kỷ Thương Nguyệt trong lồng ngực hắn, dậm chân, sẳng giọng nói- Nàng là ai thế?- Một người bạn!Phong Phi Vân nói.- Bạn thế nào?Nạp Lan Tuyết Tiên lại nói.- Ách. . .

Bạn tốt!Phong Phi Vân vội vàng chuồn đi, chạy thục mạng về phía Hoàng Phonglĩnh, lúc hắn đến bên cạnh người rượu thịt hòa thượng thì hung hăng trợn mắt nhìn tên hòa thượng vô sỉ này một cái, rượu thịt hòa thượng hai mắt nhắm nghiền, không ngừng kháp động Phật châu, miệng tụng A Di Đà Phật,thật giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt ngườicủa Phong Phi Vân vậy,Đại hòa thượng này thật sự quá thiếu đạo đức, thiếu một chút nữa đãkhiến Phong Phi Vân chết trong tay Tiêu Nặc Lan, giờ phút này, lại giảvờ giống như không có việc gì vậy.Trước lúc trời tối, một đoàn người rốt cục quay trở về Hoàng Phong lĩnh, Nạp Lan Tuyết Tiên và rượu thịt hòa thượng cũng đi theo lên núi, NạpLan Tuyết Tiên vẫn quấn ở bên người Phong Phi Vân, cứ líu ríu khôngngừng giống như một con chim sẻ vậy.Rượu thịt hòa thượng mỗi lần thấy đều thở dài, thật sự là tai họa dingàn năm, nữ ma kia cũng không thể làm thịt hắn, mạng tên tai họa nàythật ghê gớm a!Cảnh đêm mông lung, ngọn đèn dầu lay lắt!Giữa sơn dã, thiêu đốt lên đồng trụ dầu hỏa, ánh lửa ánh lên vách đá đỏ ở xa xa.Tả Thiên Thủ quả nhiên không hổ là cao thủ trận pháp và khai tỏa, BátMạch Long Tỏa phức tạp rườm rà đến trong tay của hắn, quả thực như biếnthành món đồ chơi con nít vây, rất nhanh đã cứu Quý Tiểu Nô ra khỏixiềng xích.Bát Mạch Long Tỏa chính là do tám loại xiềng xích, tám loại trận pháp,tám loại tỏa khấu, bên trong xiềng xích còn phong ấn tám đằng xà tinhhồn, dùng tám loại tinh thiết chế tạo thành, có thể trói lại cao thủThần Cơ Đại viên mãn.Phong Phi Vân nhặt Bát Mạch Long Tỏa ên, chỉ nghiên cứu nửa canhi canhgiờ, liền nghiên cứu thấu triệt tám tòa trận pháp ở trên đó, trên ngóntay hắn bắn ra tám Đạo Linh quang, khiến tám loại trận pháp trên BátMạch Long Tỏa lần nữa vận chuyển.BA~!

BA~!

BA~!

BA~!Tám đầu xích xích đen nhánh tựa như tám con rắn nhỏ màu đen quấn quanhtrên thân thể mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt, hoàn hoàn đan xen, trận pháp kết nối, phù văn tương giao..Vốn Bát Mạch Long Tỏa khóa ở trên người Quý Tiểu Nô liền chợt khóa ở trên người Kỷ Thương Nguyệt.Kỷ Thương Nguyệt tự nhiên không phải bằng hữu của Phong Phi Vân, nếu đểcho nàng tỉnh lại, chỉ sợ người đầu tiên mà nàng muốn giết chính là tênđằng đồ lãng tử Phong Phi Vân đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng rồi.Hơn nữa Phong Phi Vân còn sờ khắp thân thể của nàng, việc này ngay cả vị hôn phu của nàng cũng chưa từng làm qua.Cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định phải giết Phong Phi Vân diệtkhẩu, nếu chuyện xảy ra giữa nàng và Phong Phi Vân truyền ra ngoài,không chỉ sẽ khiến nàng mất hết mặt mũi, mà ngay cả mặt mũi của vị hônphu nàng cũng mất hết.Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên mới trước khi nàngcòn chưa tỉnh lại dùng Bát Mạch Long Tỏa khóa lấy nàng, nữ nhân nàychính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, khẳng định biết được rất nhiều bí ẩn.- Phong Nhị Cẩu, đây là nơi nào thế?Quý Tiểu Nô từ từ tỉnh lại, bởi vì Bát Mạch Long Tỏa khiến nàng nguyênkhí đại thương nên giờ phút này vẫn còn nằm ở trên giường, lộ ra có chút suy yếu.Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ khiến nàng cảm giác có chút sợ hãi, cắn răng, nhanh chóng ngồi dậy, quan sát bốn phía.- Hoàng Phong lĩnh!Trong tay Phong Phi Vân cầm một thanh đoản đao sửa móng tay, mặt âm trầm nói.Trí nhớ của Quý Tiểu Nô càng ngày càng rõ ràng, đúng rồi, nàng nhớ rõmình vốn đã rơi vào tay Kỷ Thương Nguyệt, bị Bát Mạch Long Tỏa khóa lại, sau đó lại bị đạo tặc của Hoàng Phong lĩnh cướp đi.Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, trên khuôn mặt hơi ngây thơ sinh ra hàn quang lam sắc, thân thể khẽ cuốn, thối lui đến chỗ góc tường,làm ra tư thái phòng ngự, âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi quả nhiên là ác tặc của Hoàng Phong lĩnh!- Ngươi nói không sai chút nào.Phong Phi Vân thoáng ngẩng đầu lên, tà tà nhìn chằm chằm nàng nói:- Ta đích thật là một ác tặc.

Cũng chỉ có nữ nhân ngốc như tỷ tỷ ngươimới coi ta là một tên ăn mày đáng thương, cạc cạc, nàng cứu ta, kỳ thậtchính là dẫn sói vào nhà!Phong Phi Vân cười đến rất là hung hăng ngang ngược, thực có vài phần bộ dạng của đại ác nhân.- Không cho phép ngươi mắng tỷ tỷ của ta là nữ nhân ngốc!Hai mắt Quý Tiểu Nô triệt để biến thành lam sắc, mang theo quang mangnhàn nhạt, sợi tóc thật dài cũng biến thành lam sắc, tinh quang lưuchuyển, mà ngay cả làn da của nàng đều trở nên có thêm vài phần ánh sáng màu lam, thông thấu sáng bóng, da thịt tựa như do ngọc thành xanh ngọctạo thành vậy.Bá!Ngón tay của nàng duỗi ra dài một thước, tựa như năm chuôi lợi kiếm chụp đến.Bành!Phong Phi Vân hai mắt co rụt lại, đơn giản chặn lại cánh tay lạnh nhưbăng của nàng, nhìn thân thể mềm mại tựa như lam sắc u linh của nàng,quả nhiên không phải là nhân loại, trong thân thể lưu động lấy huyếtdịch lam săc, s có được khí tức Thái Cổ, nồng hậu dày đặc mà quỷ dị.Hô!Phong Phi Vân huy động đoản đao trong tay, đặt lên trên cổ nàng, cố ý hù dọa nàng, hai mắt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi và tỷ tỷ ngươi rốt cuộc là tồn tại gì?

Vì sao nhiều người như vậy đều muốn bắt các ngươi?Phong Phi Vân lộ ra hàm răng, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanhkhách", nhìn qua giống như là một tên hung đồ cái thế quyền đánh Nam Sơn viện dưỡng lão, chân đá Bắc Hải nhà trẻ nhỏ vậy, âm tàn cùng độc ác đều đủ, là một tên cặn bã mà dù là một tiểu muội muội ba, bốn tuổi cũng xem thường.-------Chương 253: Dương thần thánh thai (1)Một tay hung hăng bắt lấycánh tay lạnh như băng màu lam nhạt của Quý Tiểu Nô, một tay mang cầmđoạn đao đặt lên trên cái cổ tr ắng nõn của nàng, dáng tươi cười trênmặt thập phần tà ác, chỉ thiếu nước chưa nói câu "Cô em, mau cởi quần áo ra thôi!

"- Ác tặc, từ lần đầu ta thấy ngươi, đã biết rõ ngươi là một tên khốnkiếp, ta thực hối hận lúc ấy đã không một cước giẫm nát cái đầu chó củangươi.Trong mắt Quý Tiểu Nô bắn ra vầng sáng lam sắc, khuôn mặt trơn bóng lưuđộng lấy lam sắc, giống như được tạo hình thành từ ngọc thô lam sắc vậy.Tay kia của nàng năm ngón tay khẽ chuyển, nắm căn móng vuốt sắc bén mà âm hàn quét tới đôi má Phong Phi Vân.- Không biết tốt xấu!Phong Phi Vân nắm luôn tay kia của nàng, đoạn đao trong tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mặt nàng, uy hiếp nói:- Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, có tin ta ta cởi sạch quần áo ngươi, giống như tỷ tỷ ngươi không. . .

Hắc hắc!- Dâm tặc, ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta?Quý Tiểu Nô bị Phong Phi Vân chế trụ, không thể động đậy, hò hét mang theo tiếng khóc nức nở nói:- Chúng ta đến cùng đã trêu vào ai chứ, vì sao mỗi người các ngươi đềumuốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, chúng ta chỉ muốn sống một cuộc sốngyên bình thôi, sao lại khó như vậy chứ. . .

Ô ô!Ánh sáng màu lam trên người nàng thời gian dần qua thối lui lại, lạikhôi phục thân thể như người bìn thường, mắt chảy ra hai hàng thanh lệ,lộ ra thập phần đáng thương.-Tôn gia gia là người duy nhất chịu giúp chúng ta cũng đã chết, trongthiên hạ đều là người xấu.

Ngươi đến cùng đã làm gì tỷ tỷ ta, ngươi đếncùng đã làm gì tỷ tỷ ta rồi?Phong Phi Vân sợ nhất chính là tiểu nữ hài khóc lóc trước mặt mình,trong lòng hắn sinh ra một tia thương cảm đối với nàng, tay liền có chút nơi nới lỏng, nói:- Kỳ thật. . .Phong Phi Vân nghiêm mặt nói:- Kỳ thật ta đã là tỷ phu của ngươi rồi!Quý Tiểu Nô khẽ giật mình, chợt lại kích động nói:- Không có khả năng, ngươi nếu đã trở thành tỷ phu của ta, vì sao không có được một nửa Dương Thần Thánh Thai?Phong Phi Vân hơi híp mắt, liền vội vàng hỏi:- Trở thành tỷ phu của ngươi có thể đạt được một nửa Dương Thần Thánh Thai, một nửa khác thì ở đâu?Luyện thần hoàn hư, luyện tận âm cặn bên trong nguyên thần liền thànhtựu nguyên thần thuần dương vô âm, cái này được xưng là "Dương Thần" .Cái gọi là "Thánh Thai" theo Đạo gia chính là chỉ một loại Tử Phủ KimĐan, dùng mẫu thể kết thai ngưng tụ tinh, khí, thần dại viên mãn, chínhlà Thánh Thai.Cái gọi là Tử Phủ thì tồn tại ở "Trung đan điền", chỉ có tu sĩ đạt tớicảnh giới Thiên Mệnh mới có thể ở Trung Đan Điền ngưng tụ ra "Thiên Mệnh Kim Đan", mà Thánh Thai chính là tồn tại có sắc thái truyền kỳ lớn nhất trong Thiên Mệnh Kim Đan, nghe đồn rằng chỉ có Thánh Linh, mới có thểhợp Tử Phủ thành Thánh Thai được.Có thể nói một người tu sĩ, tương lai muốn trở thành một Thánh Linh vôthượng, như vậy nhất định phải luyện Tử Phủ thành Thánh Thai mới được.Dương Thần Thánh Thai, kết hợp ưu thế của cả Dương Thần và Thánh Thai,nếu Phong Phi Vân có thể cô đọng ra Dương Thần Thánh Thai, như vậy thiên tư lập tức có thể vượt qua bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, căn cơkhông gì phá nổi, tốc độ tu luyện nhanh hơn thường nhân gấp mười, gấptrăm lần, hơn nữa sẽ không xuất hiện bất cứ bình cảnh nào cả.Thì ra các nàng nắm giữ Dương Thần Thánh Thai, nếu để cho một cao thủcấp bậc cự kình tu luyện ra Dương Thần Thánh Thai, như vậy tu vị nhấtđịnh tăng vọt vô số lần, hơn nữa còn thu được rất nhiều chỗ tốt đáng sợ, lực lượng một người, đủ để quét ngang toàn bộ {Tu Tiên giới} Thần Tấnvương triều.Khó trách nhiều cường giả như vậy muốn bắt lấy hai tỷ muội nàng.Phong Phi Vân rõ ràng hơn ai hết Thánh Thai khó cô đọng bực nào, hắn ởkiếp trước cũng không thể cô đọng Thánh Thai thành công, nếu cô đọngThánh Thai thành công, chỉ sợ cũng đã đã trở thành một Thánh Linh vôthượng rồi.- Tỷ tỷ ngươi để một nửa Dương Thần Thánh Thai kia ở nơi nào?

Một nửakhác Dương Thần Thánh Thai có phải ở trên người ngươi không?Phong Phi Vân uy hiếp hỏi.Quý Tiểu Nô có chút sửng sốt, trong lòng hơi nghi hoặc, chợt nghĩ tớiđiều gì đó, khuôn mặt đỏ lên, cắn hàm răng trắng như tuyết, lạnh lùngliếc Phong Phi Vân, nói:- Ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết đâu, ngươi giết ta đi!- Dương Thần Thánh Thai chính là một thứ huyền diệu khó giải thích, đặt ở trên người các ngươi chỉ tổ rước lấy họa diệt thân, ta có thể giúp cácngươi tạm thời bảo quản. . .Phong Phi Vân nghiêm mặt nói.- Phi!

Dâm tặc, ngươi mơ tưởng!Quý Tiểu Nô nhổ nước bọt vào mặt Phong Phi Vân, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy giận dữ.Két..!Cửa bị đẩy ra, Tam đương gia chống lấy quải trượng đi đến, thân thể còng xuống, bước hcân tập tễnh, đôi mắt già nua nghi hoặc nhìn hào khí quỷdị nơi này, hơi răn dạy nói:- Phi Vân, ngươi sao có thể bạo lực với nữ hài tử như vậy chứ?

Cảm tìnhcần phải chậm rãi bồi dưỡng, gấp không được, gấp không được. . .Phong Phi Vân thả hai tay Quý Tiểu Nô ra, dùng ống tay áo xoa xoa nước miếng trên mặt, nói:- Lão đầu, ngươi hiểu lầm rồi. . .- Người trẻ tuổi nên thành thật, tuy rằng tai ta không tốt lắm, nhưng ta vẫn nghe được con gái người ta cũng đã gọi ngươi là dâm tặc rồi, sao có thể là hiểu lầm được?Tam đương gia giống như một trưởng bối, vỗ vỗ bả vai Phong Phi Vân, lời nói thấm thía thì thầm:- Thật sự gấp không được, gấp không được ah, con gái người ta tuổi cũngcòn nhỏ, loại chuyện này. . . vẫn nên đợi thêm hai năm nữa a!Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, đột nhiên phát hiện ratên Tam đương gia này thật hiếm thấy, hắn cũng không muốn cùng lão xoắnxuýt ở phương diện này, vì vậy nói:- Bên kia Tâm Nô sao rồi?Tam đương gia gãi gãi đầu, cái này mới nhớ tới chính sự, nói:- Ngọc Hàn khí đã bị Nghiệp hỏa của vị cao tăng Phật môn kia hòa tan, đóng băng được giải trừ, Tâm Nô cô nương đã tỉnh lại rồi.Phong Phi Vân lúc này mới thở ra một hơi, xem ra tên rượu thịt hòathượng kia cũng xem như một người tu phật, cuối cùng cũng làm được mộtchuyện tốt.Quý Tiểu Nô con mắt sáng ngời, lướt qua bên người Phong Phi Vân và Tam đương gia lao ra ngoài.Phong Phi Vân khóe miệng có chút cười, cũng nối gót theo.Quý gia tỷ muội cuối cùng đã được cứu, Phong Phi Vân cảm giác nhân tìnhmình thiếu các nàng xem như đã trả hết rồi, bất quá Dương Thần ThánhThai lại khiến hắn cảm thấy rất kích thích, nếu giá trị thì Dương ThầnThánh Thai thậm chí còn trân quý hơn Hóa Đạo Thạch vô số lần.Tu vị càng đến đỉnh tiêm, lại càng hy vọng có thể tu luyện thành Dương Thần Thánh Thai.- Nếu để cho Sát Hành Vân hoặc là người Kỷ gia đạt được Dương Thần Thánh Thai, chỉ sợ có thể trong thời gian cực ngắn tạo ra một vị cường giảtuyệt đỉnh, tu vị cũng không hề kém hơn Tiêu Nặc Lan.Hai mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, tự nhủ:-------Chương 254: Dương thần thánh thai (2)- Xem ra sự cường thế củaTiêu Nặc Lan khiến rất nhiều người đều cảm thấy nguy cơ, muốn ngăn cảnTiêu Nặc Lan sát phạt, như vậy nhất định phải có được thực lực có thểchống lại nàng, rất hiển nhiên đạt được Dương Thần Thánh Thai chính làphương pháp nhanh nhất.

'- Tỷ tỷ, ta cho là chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi. .

Ô ô. . .Hai tỷ muội Quý gia ôm lấy nhau.Quý Tâm Nô tâm chí cường đại hơn Quý Tiểu Nô nhiều, ngọc nhan uyểnchuyển, hạnh nhãn hàm yên, chỉ là nhẹ nhàng căn bờ môi chu nhuận, cũngkhông khóc thành tiếng.Nước mắt đảo quanh trong tròng.- Tỷ tỷ, Phong Nhị Cẩu hắn căn bản không phải người tốt, hắn là ác tặccủa Hoàng Phong lĩnh, hắn tội ác chồng nhất, hắn hèn hạ hạ lưu. . .Quý Tiểu Nô ôm tỷ tỷ vào trong ngực, tức giận nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nghiến răng nghiến lợi nói.Phong Phi Vân vừa rồi bày ra bộ mặt kia khiến nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ánh nến, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt nói:- Giữa chúng ta sợ rằng có hiểu lầm.- Không có khả năng có hiểu lầm!Quý Tiểu Nô nói.- Tiểu nô, lần này ngươi sợ thật sự hiểu lầm hắn rồi, ta đã nghe các vị tiền bối nói, cũng là nhờ hắn, chúng ta mới có thể được cứu vớt, hắncó ân với chúng ta a!Quý Tâm Nô nói,- Tỷ tỷ, ngươi bị tên ác nhân này lừa gạt rồi, hắn lại nghĩ đến. . .

Dù sao hắn chính là một người xấu chính cống.Quý Tiểu Nô cầu khẩn nói:- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, lần này tuyệt đối không thểlại bị hắn lừa gạt nữa, kỹ năng gạt người của hắn quá mức lợi hại.- Chỉ là hắn lại không thể gạt được đôi mắt ta, ta chỉ liếc qua là nhìn thấu bản chất của hắn rồi.Quý Tiểu Nô khuôn mặt phát lạnh, hung hăng nói.Tất cả mọi người ở đây cười phá lên, cảm thấy tiểu cô nương này quả thực thú vị.Quý Tâm Nô cũng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười áy náy với Phong Phi Vân:- Tiểu Nô nói chuyện quá thẳng, hơn nữa có chút không hiểu chuyện, Phong công tử ngàn vạn đừng trách nàng.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu với nàng, cũng mỉm cười:- Tự nhiên sẽ không.Quý Tiểu Nô tức giận đến hai mắt trừng trừng, giống như muốn trừng chếttên ngụy quân tử Phong Phi Vân này vậy, sao không ai chịu tin tưởng mình hết thế, Liên tỷ tỷ cũng không tin mình.Phong Phi Vân thật là một tên đại ác nhân ah!

Quả thực việc ác bất tận!Quý gia tỷ muội đều chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn tương đối suyyếu, tất cả mọi người nhao nhao cáo từ, để các nàng an tâm tĩnh dưỡng.Phong Phi Vân là người đi ra ngoài cuối cùng, chợt thanh âm ôn nhu của Quý Tâm Nô truyền đến, nói:- Phong công tử, ta có một đồ vật muốn giao cho ngươi.- Cái gì thế?Phong Phi Vân trong lòng nhảy dựng lên, chẳng lẽ là Dương Thần Thánh Thai?- Là một vật. . . phi thường trọng yếu, nhưng. . .

đồ vật này lại khôngthể tặng không cho ngươi được, ngươi nhất định phải đáp ứng giúp chúngta làm một chuyện.Trong lòng Quý Tâm Nô cũng thập phần phức tạp, suy nghĩ sâu xa thật lâu mới nói ra những lời này.Nếu dựa vào lực lượng của nàng, chỉ sợ cả đời này cũng không giết đượccừu nhân, ngược lại còn có thể chết trong tay cừu nhân nữa.Tôn gia gia chết rồi, các nàng chỉ có thể buồn bã cầu người khác tương trợ.Những người khác nàng hoàn toàn không tin được, như vậy cũng chỉ có Phong Phi Vân thôi, ít nhất hắn đã từng cứu tỷ muội mình.- Ha ha!

Đừng nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện ta cũng đáp ứng!Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, nếu thật sự nhận được Dương Thần ThánhThai, như vậy thì trong vòng trăm năm hắn liền có nắm chắc có thể tuluyện đến tu vị kiếp trước, thậm chí còn đột phá trở thành một ThánhLinh.Đây chính là số mệnh!Phong Phi Vân cảm giác vận rủi của mình đã chấm dứt, số mệnh đã bắt đầu chuyển tốt rồi.- Đưa Dương Thần Thánh Thai cho ta đi!

Ta là người thích lấy giúp người khác làm niềm vui, chuyện gì ta cũng sẽ giúp.Phong Phi Vân đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trên giường, thấp giọng cười nói với Quý Tâm Nô.Quý Tâm Nô vốn sửng sốt, tiếp theo khuôn mặt thanh nhã thoáng cái liềnđỏ bừng, trách cứ nhìn chằm chằm Quý Tiểu Nô, sau đó thấp giọng nói:- Phong công tử. . .

Sợ là đã hiểu lầm rồi, không phải Dương Thần Thánh Thai. . .Trong núi nhiều thúy tùng vân hà, linh khí bốc hơi, ngàn năm, trăm năm sau có thể thai nghén ra dị bảo hi hữu.Cổ sơn đa bảo, hiểm sơn đa kỳ, trước nay vẫn vậy.Giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao.Phong Phi Vân khoanh chân ngồi trên một cự thạch màu trắng trên vách đádựng đứng, trong tay cầm lấy một cuốn thẻ tre màu xanh đậm, thẻ trephong cách cổ xưa, mà ngay cả thiết trúc cũng bị tuế nguyệt ăn mòn, nátra từng lổ.Hơn nữa, trên mỗi một mảnh thẻ trúc đều có khắc lục một tòa cổ trận cỡnhỏ, ngăn cản ăn mòn chi lực của thời gian, dù vậy nhưng qua thời gianlâu dài thì cuốn thẻ trẻ này vẫn có chút tổn hại.- "Bát Thuật Quyển" thật sự là bác đại tinh thâm, chỉ là một thuật trong đó thôi cũng đã có thể khiến người nghiên cứu mấy chục năm, thậm chítrên trăm năm rồi.Trên cuốn thẻ tre phong cách cổ xưa này ghi lại chính là "Bát Thuật Quyển"."

Bát Thuật Quyển"là do Quý Tâm Nô giao cho Phong Phi Vân, đây chính làchí cao thần quyển của Tầm Bảo Sư, trên đó tuy rằng chỉ ghi lại tám loại nghịch thiên chi thuật, nhưng đã bao hàm toàn diện, đừng nói bát thuật, có thể tu luyện một thuật trong dó tới cực điểm thôi cũng đã xem như là kỳ nhân đương thời rồi.Phong Phi Vân ngồi ở trên khối cự thạch này đã đươc chín ngày, mỗi ngàyđều đắm chìm trong tham ngộ "Bát Thuật Quyển", nhưng ngay cả một chút da lông trong đó cũng không lĩnh ngộ được- Đại Diễn chi thuật ngũ thập, kỳ dụng tứ thập cửu; tiểu diễn chi thuật tứ thập, kỳ dụng tam thập thấtPhong Phi Vân lấy ra một thuật đơn giản nhất trong bat thuật để nghiên cứu, "Đại Tiểu Diễn Thuật" .Đại Diễn và Tiểu Diễn lúc ban đầu chính là một loại phương thức ghi lại lịch pháp đối vơi thời gian của nhân loại Thái Cổ.Thiên nhất Địa nhị, Thiên tam Địa tứ, Thiên ngũ Địa lục, Thiên thất Địabát, Thiên cửu Địa thập.

Thiên sổ ngũ, Địa sổ ngũ, ngũ vị tương đắc nhicác hữu hợp.Về sau, có đại hiền trong Tầm Bảo Sư tham chiếu theo phương thức diễnbiến của Đại Diễn và Tiểu Diễn, kết hợp với xắp xếp tinh tượng trên bầutrời và quỹ tích linh mạch phân bố trong lòng đất để sáng chế ra TiểuDiễn Thuật.Tiểu Diễn Thuật không chỉ có có thể suy tính cổ bảo dưới địa để thâmuyên, hơn nữa có thể mượn Ngũ Hành chi lực, đạt được rất nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.Về sau, lại có hiền năng xuất thế, phát hiện Tiểu Diễn Thuật có chỗthiếu hutj, trải qua mấy đời nghiên cứu và hoàn thiện, cuối cùng cũng có "Đại Diễn Thuật" được truyền thừa đến tận giờ..Đại Diễn Thuật so với Tiểu Diễn Thuật càng thêm tinh diệu, biến hóa càng thêm phức tạp, có thể mượn nhờ lực lượng ngôi sao đầy trời, huyền diệutrong đó đủ để khiến trí giả phải nghiên cứu cả đời.-------Chương 255: Bát thuật quyển- Ngũ Hành chi sinh thuậtgọi là Tiểu Diễn chi thuật.

Ngũ hành chính là nước nhất, hỏa nhị, mộctam, kim tứ, thổ ngũ.

Nhất tam ngũ là dương chi cực sổ, chúng tạo thànhcửu, mà cửu lại là dương chi cực sổ.

Nhị, tứ là âm chi cực sổ, chúng tạo thành lục, mà lục là âm chi cực sổ.

Âm Dương chỉ sổ hợp thành thập ngũsổ, cho nên tung hoành đều là thập ngũ sổ, chính là Âm Dương Ngũ Hành số lượng.Phong Phi Vân lần nữa đặt thẻ tre xuống, trên trán tràn đầy ngưng trọng, Đại Diễn Thuật chính là từ Tiểu Diễn Thuật phát triển thêm ra, muốn tuluyện Đại Diễn Thuật, trước tiên phải tu luyện Tiểu Diễn Thuật.- Dùng Ngũ Hành chi thuật, kéo dài ra Tiểu Diễn Thuật.

Nói cách khácphải học toàn bộ thuật pháp Ngũ Hành, thông hiểu đạo lí, mới xem nhưbước vào cánh cửa của Tiểu Diễn Thuật.Phong Phi Vân lật "Bát Thuật Quyển" đến Tiểu Diễn Ngũ Hành thiên!Vận chuyển đan điền thần cơ, trên ngón tay sinh ra linh mang nhàn nhạt,trong khoảng thời gian ngắn, vô số hơi nước chung quanh đều bắt đầuchuyển động, tầng tầng sương mù nhàn nhạt từ trên mặt đất bay lên, màngay cả sương trắng phiêu đãng trong núi cách đó không xa cũng chậm rãibay tới Phong Phi Vân.Bành!Chợt, linh quang trên ngón tay Phong Phi Vân tán loạn, thuật pháp sụp đổ, hơi nước vốn tụ tập đến đều tán loạn.Phong Phi Vân giương đôi mắt, lại là nhìn nhìn thẻ trẻ, tự nhủ:- Khó trách ta lại cảm thấy thuật pháp càng ngày càng khó khống chế,cuối cùng trực tiếp sụp đổ, thì ra ta chỉ muốn điều động hơi nước, lạikhông chính thức đi cảm giác huyền diệu của hơi nước, dung nhập ý nghĩcủa mình vào trong thủy linh khí."

Hắc Thủy Thuật" nói cho cùng chính là một phần năm của Tiểu Diễn Thuật, mà Tiểu Diễn Thuật chính là do Tầm Bảo Sư sáng chế, mục đích chủ yếunhất là muốn tu sĩ dung nhập tinh thần và ý chí vào trong hơi nước, căncứ theo cảm giác đối với hơi nước mà cảm giác được kỳ bảo ẩn dầu tronglòng đất, hoặc dưới nước, hoặc là trong viên đá, cây cối. . .

Thậm chílà kỳ bảo trong thân thể ngươi..Chỉ cần là nơi có một tia nước, nếu có bảo vật thì tuyệt đối sẽ khôngthoát được Hắc Thủy Thuật do thám, chỉ là độ chính xác trong đó phải xem thủ đoạn Tầm Bảo Sư đó cao minh thế nào.- Quả nhiên không hổ là thuật pháp trong "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", mặc dùchỉ là một tiểu thuật cũng cao minh như thế.

Nếu truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều Tầm Bảo Sư điên cuồng.Phong Phi Vân cũng không nhụt chí, một lần lại một lần bắt đầu tu luyệnHắc Thủy Thuật, từ ban đầu là điều động hơi nước, tiếp theo là dung nhập tinh thần và ý chí của mình vào trong hơi nước, cảm ngộ từng chút một ở chung quanh. . .Thời gian dần trôi qua, tất cả đều trở nên rõ ràng, thật giống như liếc mắt là có thể nhìn thấu một tòa núi cao.Phong Phi Vân cảm giác mình thật giống như biến thành một sinh vật nhỏbé, giống như đang đi trong lòng núi, trong viên đá, trong cây cối,trong hoa cỏ vậy.Hắc Thủy Thuật tự nhiên không thể nào dễ dàng tu luyện như vậy được, mặc dù là một cửu phẩm tầm bảo học đồ thiên tư không tệ cũng phải tu luyệnít nhất mười năm, mới có thể đạt tới cảnh giới như hắn hiện giờ.Phong Phi Vân sở dĩ có thể học nhanh như vậy cũng là vì hắn có được linh hồn chi lực vượt xa thường nhân, linh hồn Phượng Hoàng khiến tinh,khí, thần của hắn trở nên đặc biệt cường thịnh, hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Hắc Thủy Thuật.Linh hồn chi lực càng cường đại, Hắc Thủy Thuật càng có thể kéo dài ra nhiều nơi hơn.- Không đơn giản ah!

Không đơn giản!

Mới tu luyện mười ngày ngắn ngủi dĩ nhiên đã sắp đạt tơi cảnh giới bảo tâm thông minh, đây rốt cục là do"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thần kỳ hay là thiên tư của hắn thật sự đáng sợ như thế đây?Tả Thiên Thủ coi như là nhân vật cấp đại sư trong Tầm Bảo Sư, sư phụ của hắn không chỉ một lần tán dương qua hắn thiên phú của hắn ở mặt tầmbào, nhưng hắn cũng tốn hao đến gần ba năm mới đạt tới được cảnh giới"Bảo tâm thông minh""Ngân ngân, tự nhiên là thiên tư tuyệt đỉnh.

"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" tuyrằng được tương truyền vô cùng kì diệu, nhưng có thể tu luyện thành công lại không có mấy người, bởi vậy có thể thấy được độ khó của nó, ngườibình thường căn bản không có khả năng trong vòng mười ngày, tu luyện rathành tích như thế được.Tam đương gia ở xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dừng một chút lại nói:- Chỉ có loại nhân tài thiên tư tuyệt đỉnh như thế này mới được.Thiên công bảo điển càng cao minh thì lại càng khó tu luyện, đạo lý này Tả Thiên Thủ tự nhiên cũng hiểu.Tả Thiên Thủ nói:- Hắc hắc, tiểu tử này đến cùng có quan hệ thế nào với ngươi, ngươi đừng nói với ta hắn không phải đồ đệ ngươi đấy nhe?- Hắn thực không phải đồ đệ của ta!Tam đương gia nói.- Vậy sao ngươi lại để bụng đến chuyện của hắn như vậy.Tả Thiên Thủ rõ ràng người bằng hữu cũ này của mình hơn bất kỳ ai khác.Việc không liên quan đến mình đều tránh xa, đây là phong cách làm việc trước sau như một của bọn hắnCánh tay khô héo của Tam đương gia khẽ vuốt rau trên cằm, trong đôi mắt già nua mang theo vài tia thần mang, từ từ nói:- Nếu ta cho ngươi biết, hắn là cháu trai của cháu của ta thì ngươi tin không?- Ngươi rõ ràng có hậu nhân?Tả Thiên Thủ tự nhiên là tin.- Năm đó ngươi bị Kỷ Linh Huyên tính toán, nhốt vào Thần Đô Đại Ngục, vì cứu ngươi ra, ta liền chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, triệt đểthoát ly gia tộc.

Nhưng hậu nhân của ta vẫn còn ở lại Phong gia!Tam đương gia nghĩ tới chuyện hơn một trăm tám mươi năm trước, lúc ấyhắn chính là nhân vật kinh thái tuyệt diễm nhất Phong gia, được xưng làngười thừa kế gia chủ đời sau, nhưng sau khi biết được hoàn cảnh của TảThiên Thủ vẫn liều chết xông vào Thần Đô.Xông Thần Đô, cướp đại ngục chính là tội lớn diệt tộc, cho nên trướcđây, hắn liền bội phản Phong gia, chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, không muốn liên lụy gia tộc.Trải qua Phong Độc Cô bố trí hơn mười năm, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp mới giúp được Tả Thiên Thủ trốn thoát khỏi Thần Đô Đại Ngục.Nếu không có Phong Độc Cô trợ giúp, cho dù Tả Thiên Thủ có thể phá vỡThập Đại Thiên Trận Pháp trong đại ngục cũng tuyệt đối không cách nàothoát ra khỏi chiếc lao ngục đệ nhất thiên hạ kia được.Hai vị lão nhân đều trầm mặc!Tả Thiên Thủ trong lòng thập phần cảm kích Tam đương gia thập phần, vốnhắn có thể trở thành gia chủ một phương đại gia tộc, uy chấn bát phương, chấn nhiếp hoàn vũ, nhưng bây giờ lại biến thành một sơn dã đạo tặc,mai danh ẩn tích, người không ra người quỷ không ra quỷ đần độn sống qua ngày.Đây mới thực sự là nghĩa bạc vân thiên, nhân sinh tri kỷ.Đây cũng là lý do vì sao Tả Thiên Thủ đã thề "Tuyệt đối không giúp bấtluận kẻ nào chuyện gì nữa", nhưng vẫn vì lão hữu này mà phá lời thế, cứu được Quý Tiểu Nô.- Sát Hành Vân đã tìm đến ta rồi.Thật lâu sau, Tả Thiên Thủ mới nói ra một câu như vậy.-------Chương 256: Tương lai- Ta cũng đã giao thủ vớihắn rồi, tu vi của hắn cao hơn trước qua nhiều, chỉ sợ ở Dương Giới cũng được xem là bá chủ đỉnh tiêm rồi.Phong Độc Cô nói.- Người này dã tâm thật lớn, ta hiện giờ còn chưa đoán ra hắn đang có chủ ý gì, nhưng mục tiêu của hắn tựa hồ chính là Kỷ gia.Tả Thiên Thủ nói.- Kỷ gia?Phong Độc Cô nói.Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:- Hắn mời ta cùng nhau đi tới Kỷ gia, giúp hắn một chuyện.Phong Độc Cô tròng mắt hơi híp, Tả Thiên Thủ chợt cũng nghĩ tới điều gìđó, hai lão giả lập tức nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nói:- Dương Thần Thái Cực Quái!- Không đúng, Dương Thần Thái Cực Quái đã phủ đầy bụi hơn một nghìn năm, chỉ có huyết dịch của Dương Thần Thánh Thai song sinh dị mới có thểkích hoạt Dương Thần Thái Cực Quái, chẳng lẽ Dương Thần Thánh Thai songsinh dị đã xuất thế?Trong lòng Tả Thiên Thủ cảm thấy bất an mãnh liệt, trong thời buổi rối loạn này, tựa hồ ngày càng có nhiều điểm xấu hơn.Oanh!Tất cả hơi nước chung quanh đều bị điều động, sương mù trong các dãy núi tầm, bên dưới mặt đất, từng đạo sương trắng dâng lên, nhao nhao tụ tậptới Phong Phi Vân.Sương trắng hao miểu, như linh yên bốc hơi.- Hắc Thủy Thuật!Ngón tay Phong Phi Vân chậm rãi đưa ra ngoài, XÍU...

UU!, một đạo hàoquang màu đen từ ngón tay bay ra, hóa thành từng đạo ti mang.Bành!Vách đá ở đối diện bị hắn một ngón tay xuyên thủng, xuyên thấu trọn cảsơn thể, đánh ra một sơn động đường kính dài chừng một thước.Ồ ồ!Bởi vì Hắc Thủy Thuật ngưng tụ quá nhiều hơi nước khiến rât nhiều nơi ởvách đá đối diện đều bị cát bụi hóa, gió thổi qua, lập tức cát vàng bayđầy trời.Hắc Thủy Thuật không chỉ là bí thuật tầm bảo, càng có được uy lực đángsợ, chiến uy không dưới bất truyền thần pháp của các đại gia tộc kia.Phong Phi Vân đối với chiêu này cũng có chút thõa mãn, nhưng đây cũngkhông phải là toàn bộ uy lực của Hắc Thủy Thuật, rất nhiều đều cần hoànthiện và tăng cường, hắn lại bắt đầu đọc qua "Bát Thuật Quyển", tiếp tục tu luyện môn bí thuật này.- Đã sơ nhập môn kính rồiTả Thiên Thủ nhìn qua vách núi bị một ngón tay xuyển thủng ở xa xa, trong lòng có chút hoảng sợ.Phong Độc Cô khóe mắt nhảy lên, nói:- Tiểu tử này ở Tầm Bảo nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, nếu không ngươi thu hắn làm đồ đệ đi?Tả Thiên Thủ chính là Tầm Bảo Sư cửu phẩm, hơn nữa nghiên cứu đối vớitrận pháp càng là Thiên Hạ Vô Song, nếu Phong Phi Vân có thể trở thànhđệ tử của hắn, vậy thì thành tựu tương lai khẳng định bất phàmTả Thiên Thủ lắc đầu, nói:- Thiên phú của hắn ở Tầm Bảo Sư nhất mạch quả thật khiến ta thập phần động tâm, nhưng ta sợ không có cơ hội chỉ điểm hắn.- Ngươi muốn đi Thần Đô?Phong Độc Cô tương đối hiểu rõ tính cách của Tả Thiên Thủ.Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:- Ta không muốn đần độn trốn cả đời!- Ngươi ngược lại quả thật nên đi.Phong Độc Cô nói.Có chút khúc mắc, phải đi giải, bằng không thì tu vị sẽ vĩnh viễn khôngthể tiến bộ, cuối cùng nhất khó tránh khỏi Thiên Nhân Ngũ Suy.Tả Thiên Thủ nói:- Thiên phú về mặt Tầm Bảo Sư của tiểu từ này không thể lãng phí, đưahắn đi Vạn Tượng Tháp, tương lai nói không chừng có thể trở thành một vị Đại Tầm Bảo Sư danh chấn thiên hạ cũng nên.Phong Độc Cô rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cũng khẽ gật đầu,Vạn Tượng Tháp đích thật là thánh địa đương thời, Tả Thiên Thủ chính làtừ trong Vạn Vật Tháp đi ra.Hai tiếng gió nhẹ thổi qua, Phong Độc Cô và Tả Thiên Thủ cũng đã biến mất ngay tại chỗ.Tiếng bước chân hùng hậu từ đằng xa bất ngờ truyền đến:- Lão đại, lão đại, đại sự không ổn ah!Vu Cửu lưng cõng đại thiết đao, oanh một tiếng nhảy lên cao trăm mét,sau đó rơi vào sau lưng Phong Phi Vân, giẫm cho mật đất xuất hiện mộtcái hố to.Phong Phi Vân không nóng không vội, chậm rãi đứng người lên khỏi cự thạch sau đó hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì?- Tên ác hòa thường kia đã mang Tiểu Bồ Tát đi rồi, lúc Tiểu Bồ Tát đikhóc lóc nói muốn gặp ngươi một lần, nhưng tên ác hòa thượng kia khôngchịu, cưỡng ép dắt lấy nàng phi không mà đi.Vu Cửu nói ra.Ác hòa thượng đương nhiên là chỉ rượu thịt hòa thượng, mà Tiểu Bồ Tát trong miệng hắn cũng chính là Nạp Lan Tuyết Tiên rồi.Rượu thịt hòa thượng một lòng muốn thu Nạp Lan Tuyết Tiên làm đồ đệ, tuluyện "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa Phật môn giáo lí, mang nàng đivốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng việc này cũng không khỏi quá mứcđột ngột rồi.Rượu thịt hòa thượng mặc dù rất hung ác với người khác, nhưng đối vớiNạp Lan Tuyết Tiên lại hữu cầu tất ứng, không có khả năng thấy nàng khóc mà vẫn không mang nàng tới gặp Phong Phi Vân.Như vậy chỉ có một giải thích!Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra dự cảm bất tường:- Hẳn là nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia đã tìm được Hoàng Phong lĩnh, rượuthịt hòa thượng cảm ứng được khí tức của nàng, cho nên mới không thểkhông thoát đi.Nếu là như thế, nơi này không thể ở lâu nữa, Phong Phi Vân cũng phải tranh thủ trốn đi thôi.Trên đường núi truyền đến một tiếng rít dồn đập.Oanh!Vương Mãnh từ trên không rơi xuống, đứng ở bên người Vu Cửu, cũng khiến trên mặt đất xuât hiện một hố to.- Lão đại, Tam đương gia bảo ngươi trở về, có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngươi.Vương Mãnh nói.Phong Phi Vân nhíu mày, nói:- Vậy quay về thôi.Hắn thu "Bát Thuật Quyển" vào, Phong Phi Vân cùng hai tên đạo tặc liềnquay trở về Hoàng Phong lĩnh sơn trại, trên đường đi gặp rất nhiều đạotặc trở về, có người bắt sống mấy chục nô lệ, cầm trong tay roi da, xuađuổi lấy bọn hắn.Có người đánh cướp ba rương kim tệ, trên rương hòm tràn đầy máu tươi,hiển nhiên có không ít người đã bị chết ở dưới đại đao của hắn.Phong Phi Vân đạm mạc nhìn lấy tất cả, ở thế giới này mạnh được yếuthua, thích giả sinh tồn, kẻ yếu nhất định sẽ trở thành đồ ăn của cườnggiả, không ai có thể thay đổi cả.- Tu luyện tới trình độ nào rồi?Tam đương gia híp đôi mắt già nua hỏi.Phong Phi Vân đối với lão cường đạo này vẫn rất có hảo cảm, hắn đối vớimình cực kỳ hiếu cố, khẳng định có sâu xa nhất định với Phong gia, thậmchí còn là một vị tiền bối của Phong gia cũng nên.- Có lẽ đạt tới trình độ Tầm Bảo Sư nhập môn rồi.Phong Phi Vân đối với tu vi của mình vẫn có phần có lòng tin, hơn nữađối với "Bát Thuật Quyển" cũng sinh ra hứng thú nồng đậm.

Tuy rằng mớichỉ tu luyện tầm bảo thuật pháp có mười ngày nhưng là linh khí trong cơthể lại tăng trưởng nhanh hơn bình thường, tu vị quả thực có thể nói làđột nhiên tăng mạnh.Tam đương gia nhẹ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một quả thiết lệnh màu đen, thiết lệnh này lớn chừng lòng bàn tay, thập phần trầm trọng, trênđó dùng nước thép khắc lấy ba chữ "Tầm Bảo Sư" .Ở biên giới Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh khảm chín hạt chân diệu linh thạch hạt màu trắng nhỏ, tản mát ra linh quang nhàn nhạt.Chín hạt chân diệu linh thạch đại biểu cho thân phận cửu phẩm Tầm Bảo Sư, địa vị vô cùng cao thượng.-------Chương 257: Con nhà giàu (1)- Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh!Phong Phi Vân nói.Tam đương gia nhẹ gật đầu, nói:- Đây là Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh của Tả đại sư, hắn nhờ ta chuyển giao cho ngươi, dựa vào khối thiết lệnh này, ngươi có thể đơn giản tiến vào VạnTượng Tháp, trở thành đệ tử bên trong, tu tập tầm bảo bí thuật.Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa học thuật đương thời, quyền uy thầmchí còn vượt qua cả triều đình Thần Tấn vương triều, "Linh Bảo Bài DanhThủ Trát", "Thập Đại Vô Địch Cao Thủ Liệt Tự", "Thiên Phương Mỹ NhânPhổ", "Bát Đại Sử Thi Cấp Thiên Tài"...

Tất cả những bảng bài danh nàyđều là do học sinh và tôn sư của Vạn Tượng Tháp làm ra, được in ấn thành sách, không chỉ được tiêu thụ rất mạnh ở Thần Tấn vương triều mà còn ởbốn đại vương triều chung quanh nữa.Muốn trở thành Ngũ Đại Huyền sư, như vậy nhất định phải đạt được sư thừa nhận của Vạn Tượng Tháp, chỉ có đã nhận được thiết lệnh do Vạn TượngTháp ban phát thì thế nhân mới thừa nhận thân phận Huyền sư của ngươi.Đây chính là lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở {Tu Tiên giới}, tuyệt đối siêu việt bất kỳ một đại thế lực tu tiên nào.Phong Phi Vân đã không phải là lần đầu tiên nghe được đại danh của Vạn Vật Tháp, hắn nhận lấy Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh nói:- Tả đại sư đi rồi sao?- Ân, hắn muốn đi làm một chuyện rất trọng yếu.Phong Phi Vân là người thông minh thế nào, nghe được Tam đương gia nói như vậy cũng đã đoán ra được vài phần.Vạn Tượng Tháp ngược lại coi như là một nơi tốt để đi, ít nhất có thể tạm thời tránh né tai nạnTu vị Phong Phi Vân hiện giờ nói thấp cũng không tính thấp, cho dù mộtít trưởng lão thế hệ trước cũng có thể chém giết; nhưng nói là cao thìcũng không tính cao, so với một ít tài tuấn nghịch thiên vẫn kém rất xa, so với bát đại thiên tài cấp sử thi càng kém xa vạn dặm.Đi Vạn Tượng Tháp tu luyện vài năm, sau khi đi ra, nói không chừng cònthế cùng tài tuấn thiên hạ tranh cao thấp một phen cũng nênPhong Phi Vân hiện giờ chỉ mới 14 tuổi thôi, hơn nữa còn cất bước tuluyện trễ, cánh chim không gió, thay vì bị cường giả tu tiên đuổi giếtđến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào thì không bằng lựa chọn ở ẩn.- Nữ ma xuất thế, Dương Giới sóng ngầm bắt đầu khởi động, nam thái phủđã bắt đầu náo động, trong vòng vài năm nhất định sẽ lan đến oàn bộ Thần Tấn vương triều.Tam đương gia nhìn qua trời cao, từ từ nói:- Ta phảng phất đã thấy được tương lai không lâu sau, máu tươi nhuộm đỏđại địa, toàn bộ thiên hạ đều chất đầy thi cốt, trận hạo kiếp này aicũng không thể không đếm xỉa đến, chỉ có tu vị càng cao, mới có thể trởthành nhân vật sắm một vai trọng yếu trong đó, bằng không chỉ có thểbiến thành bùn máu trên mặt đất thôi.Phong Phi Vân ngày gần đây đã trải qua không ít chuyện, cũng mơ hồ từtrong đó ngửi được một cổ khí tức bất thường, thận trọng nói:- Mấy năm này chính là giai đoạn tu vị ta đột nhiên tăng mạnh, lúc talần nữa trở về, thế tất muốn cùng tài tuấn thiên hạ tranh hùng!- Ta sẽ không phải trốn nữa, có trốn cũng chỉ có thể là người khácMột cỗ đồng xa được cự lộc kéo đi trên cổ đạo, xoáy lên mảng lớn bụi mù.Phong Phi Vân ngồi ở trên nệm lồng cừu trắng trong xe, có chút đưa tayra, tay cầm một cái chén Thanh Đồng mỏ nhọn, uống xong một ngụm rượungon.Trong đỉnh đồng hương khói lượn lờ, bên trong đốt lấy linh xạ hươngthượng đẳng nhất khiến cho cả đồng xa đều tràn ngập hương thơm.- Hảo tửu, hiện giờ toàn bộ nam thái phủ, chỉ sợ cũng chỉ có ta mới có thể thích ý như vậyPhong Phi Vân nhắm mắt lại, say mê trong mùi rượuĐồng xa rất rộng rãi, dài 7m, rộng 4 mét, giống như một gian phòng lớn cực kỳ xa hoa vậy.Bên trong phủ lên thảm lông cừu trăng, đặt hai án bàn đồng sắc, rượu ngon món ngon cái gì cần có đều có.Đương nhiên khiến người hâm mộ ghen ghét nhất chỉ sợ chính là hai thiêunữ xinh đẹp ngồi trong góc đồng xa, một người thoạt nhìn chỉ chừng mườiba, mười bốn tuổi, một người mười lăm, sáu, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi trẻ mà thuần mỹ.Các nàng đều ăn mặc áo lụa lam sắc, trên đầu búi lấy búi tóc, quấn quítlấy đai lưng khảm đầy châu ngọc, trên cổ còn đeo lấy linh lang biển bối cực kỳ trân quý.Quý gia tỷ muội trước kia đều ăn mặc áo gai đơn sơn, nay đổi thành trang phục lộng lẫy liền như biến thành hai người hoàn toàn khác, giống nhưtiên tỳ đi ra từ trong bức họa vậyCách ăn mặc của các nàng tựa như một đôi tiểu nữ bộc của đại gia đình,vừa giống như tiểu nha hoàn đang đi du lịch với thiếu gia.Buổi sáng, lúc rời đi Hoàng Phong lĩnh, Phong Phi Vân cũng cố ý tắm rửamột phen, cột tóc lên gọn gàng, ăn mặc một thân cẩm y màu tím, trang bịlưu kim trường ngoa, hoàn toàn không còn bộ dáng lôi thôi như những ngày qua.Lúc trước giống như một hỗn khất nhi, nhưng giờ quả thật chính là một tiên môn thiếu chủ anh tuấn tiêu sái,Quý Tiểu Nô vốn bất mãn đối với Phong Phi Vân sau khi trông thấy PhongPhi Vân tư thế hiên ngang như thế cũng sửng sốt một hồi lâu, quả thực có chút không dám vào hai mắt của mình.

Một tên đại hỗn đản tội ác chồngchất, vậy mà lại suất khí như vậy, không biết bao nhiêu thiếu nữ mỹdiệu sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt đây nữa.- Phi!

Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất là thả ta ra, bằng không, cường giả Kỷ gia ta tất nhiên sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn.Kỷ Thương Nguyệt bị Bát Mạch Long Tỏa chế tru, tám đầu khóa sắt tươngliên với đồng xa, khóa nàng lại trong một góc trên đồng xa.Bát Mạch Long Tỏa không chỉ nhốt thân thể của nàng, mà còn phong bế támđầu gân mạch của nàng lại, một thân tu vị hoàn toàn không cách nào pháthuy ra được, chẳng khác nào như một người bình thườngNàng tuy rằng có thể sử dụng Bát Mạch Long Tỏa, nhưng lại không cách nào tự động cởi bỏ Bát Mạch Long Tỏa.Khóe miệng Phong Phi Vân nhảy lên, có chút liếc qua nàng, sau đó cầm lấy thanh đao bên người đi tới chỗ nàng, dùng mũi đao chỉ vào khuôn mặtxinh đẹp của nàng nói:- Nói cho ta biết, Kỷ gia các ngươi vì sao phải bắt hai tỷ muội các nàng?Thân thể cao gầy mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt dán lên vách đồng xa, bộngực đầy đặn mà hương diễm không ngừng phập phồng, chỉ riêng dáng ngườimà nói thì Quý gia tỷ muội quả thật kém xa nàng, trước sau lồi lõm, hoàn toàn hoàn mỹ.Đây quả thật là một vưu vật a!- Hừ!Kỷ Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một đôi mắt lạnh như băng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không chút sợ hãi đối mặt với hắn,căn bản không khuất phục.- Không nói...

Sách!Phong Phi Vân gãi gãi mũi, cười nói:- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là muốn cướp lấy Dương Thần Thánh Thai trên người các nàng đúng không?Nhưng lời này của Phong Phi Vân không chỉ là đang thăm dò Kỷ ThươngNguyệt, càng là đang thăm dò Quý gia tỷ muội, cho nên đồng thời đều chú ý tới ánh mắt các nàng biến hóa thế nàoDương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọngyếu, có lẽ cũng chỉ có hắn mới có thể ý thức được giá trị chính thức của Dương Thần Thánh, cho dù tài phú toàn bộ Thần Tấn vương triều cộng lại, đều không thể so sánh với Dương Thần Thánh Thai được.-------Chương 258: Con nhà giàu (2)Nhưng là Quý gia tỷ muộinhưng căn bản không nói cho hắn Dương Thần Thánh Thai ở địa phương nào,khiến Phong Phi Vân cảm giác được vô kế khả thi, cho nên liền nghĩ đếntheo Kỷ Thương Nguyệt trong miệng lời nói khách sáo.Lời này vừa nói ra, quả nhiên khiến hô hấp ba nữ tử trong xe đều rốiloạn, Quý gia tỷ muội đồng thời rụt rụt thân thể, chăm chú nắm lấy gócáo, cho thấy các nàng hiện giờ quả thật tương đối khẩn trương, thậtgiống như sợ hãi bị Phong Phi Vân cường bạo vậy.Ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Thương Nguyệt cũng sinh ra một tia rungđộng, vẫn ngậm chặt miệng, khẽ xoay khuôn mặt xinh đẹp qua, không nóicâu nào.Phong Phi Vân nhìn bờ môi phấn nộn tựa như mỹ ngọc của nàng, nghĩ tới sự mỹ diệu của chiếc lưỡi thơm tho trong miệng nàng hắn liền bật cười hắchắcKỷ Thương Nguyệt trông tháy ánh mắt trần trụi của Phong Phi Vân nhìnchằm chằm vào nàng, lại phối hợp với nụ cười dâm đãng khiến thiếu nữphải sởn hết gai óc kia, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, rốt cục mởmiệng, nói:- Phong Phi Vân, ngươi nếu còn dám đụng vào một đầu ngón tay của ta, vịhôn phu của ta tất nhiên sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro.- Vị hôn phu?

Vị hôn phu của ngươi rất lợi hại đúng không?

Hắn đã từng hôn qua ngươi chưa vậy?Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi..Kỷ Thương Nguyệt nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình bị Phong Phi Vân cướp đi, trong lòng lại cảm thấy áy náy đối với vị hôn phu kia.- Hắn đã từng sờ qua ngực ngươi chưa?Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi...Kỷ Thương Nguyệt cắn chặt môi, nếu không phải bị Bát Mạch Long Tỏa nhốtthì giờ phút này nàng đã dốc sức liều mạng với Phong Phi Vân rồi.- Aizz!

Kỷ cô nương coi như là nhân gian tuyệt sắc, mỹ nhân khuynhthành, chỉ tiếc toàn thân đều bị ta sờ khắp rồi, nếu ngươi không thànhthành thật thật nói cho ta biết, ta cũng không ngại cắm sừng vị hôn phukia của ngươi đâu, cạc cạc.Phong Phi Vân cầm trong tay đoản đao, trượt qua trên mặt Kỷ Thương Nguyệt.- Hỗn đãn, ngươi dám...Kỷ Thương Nguyệt thật sự hơi sợ, dù sao Phong Phi Vân cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả, ba phần chính, bảy phần tà.- Aizz, mỗi người đàn bà đều có một khỏa bạo tâm khát vọng bị ngườicường bạo, kỷ cô nương chấp nhất như thế, hẳn là thật sự muốn ta cườngbạo ngươi sao?Phong Phi Vân không cười nữa, trở nên rất nghiêm túc.Hắn càng nghiêm túc, Kỷ Thương Nguyệt liền càng cảm thấy sợ hãi, nhưngnàng chính là Tử Linh Tử đã chịu qua rất nhiều huấn luyện nghiêm khắc,tâm chí kiên định cỡ nào, cho dù Phong Phi Vân chặt đứt hai tay hai chân nàng nàng cũng không có khả năng khuất phục.- Gian ngoan mất linh!Phong Phi Vân ánh mắt lạnh lẽo, đoản đao trong tay chậm rãi dời xuống,lưỡi đao lạnh như băng khẽ vẽ trên cái cổ trơn bóng của Kỷ ThươngNguyệt.Xoẹt!Lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt đứt vạt áo nàng, tay Phong Phi Vân thậpphần ổn, chậm rãi kéo động chuôi đao, vết rách trên quần áo càng lúccàng lớn, từ bên cổ đến chỗ ngực, da thịt hương diễm mà tuyết trắng ngày càng nhiều khiến người thấy mà hoa cả mặt.Xoẹt!Trường y tơ lụa đẹp đẽ quý giá rách càng thêm nhiều, mà ngay cả hung ymàu trắng mặc thiếp thân cũng đã hiện ra, từng đường thêu thùa bị cắtnát, lộ ra khe rãnh thần bí mê người bên dưới, giữa hai ngọn đỉnh núi lộ ra màu trắng sữa khiến người huyết mạch sôi trào, tràn đầy mơ màng.Tay Phong Phi Vân có chút ngừng lại, nếu lưỡi đao xuống chút nữa thì chỗ thần bí nửa người trên của nàng nhất định sẽ hiện ra trước mắt PhongPhi Vân.Kỷ Thương Nguyệt vẫn không nói chữ nào, chỉ cắn răng thật chặt răng, oán độc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt kia đáng sợ và kiên địnhđã nói rõ, cho dù Phong Phi Vân thật sự cường bạo nàng thì nàng cũng sẽkhông nói ra nửa chữ.- Kỷ cô nương quả nhiên không hổ tài tuấn nghịch thiên của một đời tuổitrẻ Kỷ gia, tâm chí bực này khiến Phong mỗ phải bội phục.

Aiz!

Ta thậtsự là đã thất bại, bất quá...

Ta đột nhiên thay đổi chú ý!Phong Phi Vân thu Đoạn Đao về, lại cười nhìn nàng một cái, nói:- Cường bạo một nữ nhân, không bằng cường bạo nữ nhân tâm.

Chỉ cần thulấy tâm của ngươi, ngươi tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn nói hết cho tabiết rồi.- Phi, mơ đi cưng!Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nói.- Ngân ngân, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ giết vị hôn phu của ngươi,sau đó mặt dày mày dạn đi theo ta, ở trong màn đem cô độc tịch mịch, yên lặng chảy xuống nước mắt tình vì ta!Phong Phi Vân cười hắc hắc, liền lại cầm lấy chén rượu Thanh Đồng uống một ngụm mỹ tửu- Tên điên!Không chỉ có Kỷ Thương Nguyệt trong lòng nghĩ vậy, mà ngay cả trong lòng hai tỷ muội Quý gia cũng nghĩ vậy, tên này quả thực cuồng vọng đếnkhông có thuốc chữa, Kỷ Thương Nguyệt cho dù là thích một con chó, cũngtuyệt đối không có khả năng thích hắn, đây là khẳng định.- Ồ!Đồng xa hơi khẽ chấn động, sau đó ngừng lại.Vương Mãnh cưỡi một đầu đại trùng lân cực lớn, uy phong lẫm lẫm đuổi theo sau đoàn xe, tục tằng nói:- Lão đại, đã đến Phong Hỏa Liên Thành rồi!Vô luận là đồng xa, hay là đại trùng lân, hay là hơn ba mươi nô lệ đitheo sau đồng xa đều là chiến lợi phẩm của đám đạo tặc Hoàng Phong lĩnh, nhưng bây giờ đã trở thành gia sản của Phong Phi Vân.Muốn đi Vạn Tượng Tháp làm học sinh, tự nhiên không thể quá keo kiệtđược, bằng không sao có thể ngẩng đầu trước các đệ tử của đại tiên mônvà gia tộc được chứ?Phong Phi Vân nghiễm nhiên đã biến thành một thiếu gia giàu có phú giápmột phương, có đoàn xe, có kim tệ, có nô lệ, có hộ vệ, có nữ bộc, còncó...

Nữ nô.Những thứ này đều là thứ mà con nhà giàu nên có cả!Phong Phi Vân vén màn xe lên một góc, giương mắt nhìn lên, tường thànhtựa như sơn lĩnh đã nằm ngang trước mắt, có Cự Ưng màu đen xoay quanhtrên tường thành, giương cánh bay lượn.Hai tên đạo tặc Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh chính là tâm phúc của Tamđương gia, lần này cùng Phong Phi Vân xuất phát từ Hoàng Phong lĩnh,tiến đến Vạn Tượng Tháp.Đường xá xa xôi, rất nhiều hung hiểm, hai tên đạo tặc này một người đảm nhiệm hộ vệ, một người đóng vai trò như mưu sĩ.Bọn hắn cũng không phải người bình thường, Tam đương gia bảo hai ngườibọn họ đi theo bên người Phong Phi Vân cũng là có thâm ý của mình.Vương Mãnh hình thể bưu hãn, mặc một kiện chiến giáp nặng ngàn cânđứng ở trên lưng trùng lân lớn như một tòa núi nhỏ, tràn đầy lực lượngmang tính bạo tạc khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theo phía sau đều cảmthấy tim đập nhanh không thôi, không dám có chút lỗ mãng.Mà Lưu Thân Sinh cũng không hề kém cạnh, dưới thân cưỡi một đầu kỳ ngưu, mặc nho y màu trắng, tay cầm quạt lông, thỉnh thoảng còn khẽ vuốt chòmrâu dê nơi cằm, tùy thời mang theo dáng tươi cười đa mưu túc trí, nhìnqua xa xa tường thành nguy nga ở xa xa, cười nói:- Cái này có phiền toái!Ánh mắt Phong Phi Vân cũng dời tới tường thành.- Yêu ma chi tử, súc đầu ô quy, Trừ Ma Liên Minh Bộ Thiên Nhai cung kính bồi tiếp ô quy đại giá!-------Chương 259: Bộ thiên nhaiTrên tường thành cổ xưa caotrăm trượng của Phong Hỏa Liên Thành có viết một hàng chữ to như vậy,cho dù là đứng ở bên ngoài mười dặm cũng có thể chứng kiến rõ ràng vếtmực vẫn còn mới, hiển nhiên chỉ vừa được viết lên trong mấy ngày này.Sau khi Bộ Thiên Nhai biết được tin tức Phong Phi Vân xuất hiện ở PhongHỏa Liên Thành liền ngựa không dừng vó chạy tới, khiến bảy đầu thần lộcmệt chết, rốt cục cũng vào năm ngày trước tiến nhập vào Phong Hỏa LiênThành.Nhưng lúc hắn đến Phong Hỏa Liên Thành thì ngay cả chút bóng dáng củaPhong Phi Vân cũng không thấy được, vì vậy liền nghĩ ra ám chiêu nhưvậy, muốn kích cho Phong Phi Vân phải lộ mặt.Bộ Thiên Nhai xếp bằng ở trên đỉnh tường thành, ngồi xuống năm ngày,hằng cổ bất động, bên người cắm một mặt đại kỳ màu đen, linh quang trànngập, hắc khí xông lên trời.Hắn tin tưởng vững chắc Phong Phi Vân nếu thấy được chữ trên tường thành thì nhất định sẽ đứng ra đánh với hắn một trận.Chỗ cao gió lớn, cuồng phong không chỉ thổi khiến tóc dài của Bộ ThiênNha mất trật tự, mà còn thổi cho đại kỳ cũng tung bay phất phới.- Ầm ầm!Một cỗ đồng xa từng xa đi gấp tới, đằng sau là ba chiếc mộc xa vậnchuyển lấy hàng hóa và hơn ba mươi tên nô lệ đeo khóa sắt chân còngtay.Một đại hán mặc áo giáp khôi ngô, cưỡi trên lưng một đầu đại trùng lân,huy động roi da to như cánh tay xua đuổi lấy nô lệ, quát bảo bọn hắn mau chóng tiến lên.Bộ Thiên Nhai bị kinh động, mở ra một đôi mắt thần động, khôn khéo bắnra, mang theo vài phần khinh thường, biết rõ lại là một đệ tự trẻ tuổicủa gia tộc nào đó đang đi du lịch, loại tràng diện này hắn đã thấy quánhiều rồi .Đừng nói là hơn ba mươi nô lệ, hắn thậm chí từng thấy có người mang theo mấy ngàn tên nô lệ du lịch, biểu hiện ra sự giàu có của mình, loạithiếu gia ăn chơi ở nơi nhỏ bé thế này, hắn căn bản cũng không hề để vào mắt.- Ha ha!

Thật sự là chê cười, rõ ràng có người nói khoác không biếtngượng, cũng dám mắng Phong Phi Vân là rùa đen rút đầu, nếu hắn thật sựxuất hiện, chỉ sợ sẽ đánh cho người nào đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy.Phía dưới, đồng xa dừng lại, trong đồng xa vang lên một hồi tiếng cười trào phúng.Bộ Thiên Nhai giọng mỉa mai cười:- Ngươi đến cùng có biết mình đang nói chuyện với ai không thể?- Ta làm sao có thể không biết đại đệ tử đại danh đỉnh đỉnh của ThiênNhất Tiên Môn, Bộ Thiên Nhai được chứ?

Thiên Nhất Tiên Môn coi như làmột đại giáo truyền thừa ngàn năm, đủ để đánh đồng với Đại Diễn TiênMôn, Tử Vân Động Thiên.

Nhưng Thiên Nhất Tiên Môn thế hệ này lại nhântài tàn lụi, ngay cả một nghịch thiên tài tuấn có thể lên được mặt bàncũng không có.

Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc. . .Phong Phi Vân cố ý nói móc như thếThiên Nhất Tiên Môn, Đại Diễn Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên tam đại mônphái này được xưng là ba trụ cột lớn của Tu Tiên Giới Nam Thái Phủ, lậpgiáo đều đã ngoài ngàn năm, nội tình thâm hậu, môn nhân đệ tử trên trămvạn, thế lực to lớn đủ để sánh ngang với mấy gia tộc đỉnh tiêm tại NamThái Phủ.Chỉ cần là người có chút ít kiến thức đều sẽ không tùy ý phỉ báng ThiênNhất Tiên Môn, đối phương nếu đã biết mình chính là đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, rõ ràng còn dám nói ra lời không biết ngượng bực này...,hiển nhiên thân phận cũng không tầm thường.Thì ra đã nhìn lầm rồi!- Các hạ rốt cuộc là người phương nào, sao không ra khỏi đồng xa để gặp mặt?Trong mắt Bộ Thiên Nhai ám tụ thần mang, hai đôi đồng tử bắt đầu chuyển động, tựa như hai vòng xoáy thâm thúy vậy.- Chỉ một vô danh tiểu tốt, sao có thể lọt vào mắt Bộ Thiên Nhai ngươi được.Phong Phi Vân nói.- Vậy ta đây đành phải tự mình động thủ mời các hạ ra ngoài rồi.Trong đôi mắt Bộ Thiên Nhai bắn ra hai luồng sáng, tựa như hai ngôi sao chổi màu đen đốt lấy hỏa diễm, từ trên trời giáng xuống.Phong Phi Vân vẫn ngồi trong đồng xa, trên ngón tay sinh ra một đoànlinh mang, hơi nước trong phạm vi mười dặm chung quanh đều bị hắn điềuđộng, sinh ra vô số sương trắng, cấp tốc tụ tập ở trên đầu ngón tay hắn.- Hắc Thủy Thuật!Một chỉ điểm ra ngoài, thiên vạn đạo hơi nước ngưng tụ quấn quanh một chỗ, biến thành một đầu hồng lưu thuật pháp.Oanh!Hắc Thủy Thuật kinh khủng cở nào, trực tiếp bán phá hai đao Tôi ThiênTinh Nhãn chi quang của Bộ Thiên Nhai, uy lực thuật pháp không giảm, đối oanh với một chiêu của Bộ Thiên Nhai đang xếp bằng trên tường thành.Bàn tay Bộ Thiên Nhai bị Hắc Thủy Thuật Pháp đâm rách, nứt ra bốn đạo vết máu!Bộ Thiên Nhai mãnh liệt bạo lui ra hơn chín trượng, thiếu chút nữa đãngã xuống khỏi tường thành, trên cánh tay tràn đầy máu tươi, nhưng chiến ý trên người lại không giảm chút nào, lạnh lùng nói:- Ngươi không có khả năng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt được.- Bộ Thiên Nhai, ngươi quá tự phụ rồi, Tu Tiên Giới thật sự quá lớn,người tu vị cường đại hơn ngươi nơi nào cũng có, vẫn nên khiêm tốt mộtchút mới tốt.Phong Phi Vân cũng không muốn tiếp tục dông dài với hắn, đánh ra mộtchưởng, xóa đi dòng chữ trên tường thành, sau đó phân phó nói:- Chúng ta đi thôi!Vương Mãnh đứng ở trên lưng đại trùng lân, lộ ra một cái răng cửa lớn,cười hắc hắc với Bộ Thiên Nhai, sau đó liền chạy vội tới trước đoàn xemở đường, rất nhanh đã tiến vào trong Phong Hỏa Liên Thành.Muốn đi Vạn Tượng Tháp, nhất định phải mượn đường từ Phong Hỏa LiênThành, tiến Nam Thành Môn, ra Bắc Thành Môn, một đường hướng bắc, kéodài qua toàn bộ Nam Thái Phủ, cần đi hơn hai mươi vạn dặm lộ trình.XIU....

XIU...!Hai đạo hào quang tử sắc từ trong thành bay ra, đáp xuống trên tườngthành, đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân Động Thiên, TửXuyên và Tử Thanh.- Bộ huynh, vừa rồi ta cảm giác được Thiên Địa nguyên khí đã xảy ra dị động, xảy ra chuyện gì thế?Tử Xuyên hỏi.Bộ Thiên Nhai vận chuyển linh khí, muốn trị hết miệng vết thương trêncánh tay, nhưng bốn đạo vết thương này đều bị Hắc Thủy chi khí cho xâmlấn, khôi phục thập phần chậm chạp, chỉ có thể miễn cưỡng khiến huyếtdịch ngưng lại.Linh thuật thật quỷ dị, lực phá hoại thật sự quá kinh người.Bộ Thiên Nhai nhìn qua đoàn xe đã tiến nhập Phong Hỏa Liên Thành, ánh mắt thâm thúy nói:- Vừa rồi gặp được một thần bí nhân, tu vị không dưới ta, ta cẩn thậnkhông kịp đề phòng đã bị hắn một chiêu đánh thường.

Phong Hỏa LiênThành, thật sự là tàng long ngọa hổ.Tử Xuyên và Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh dị trong mắtđối phương.

Bộ Thiên Nhai chính là đại đệ tử của Thiên Nhất Tiên Môn,cũng là một vị nghịch thiên tài tuấn, đã từng một người một kỳ độc xôngmột tòa Tà Thành, đại chiến Cửu Thiên, chém giết hết sạch tà ma ngoạiđạo trong thành, từ đó nhất chiến thành danh.Bộ Thiên Nhai tuyệt đối chính nhân kiệt đương thời, ở Thiên Nhất TiênMôn không biết bao nhiêu sư đệ, sư muội đã coi hắn thành thần tượng nhưthần, tuyệt đối không phải bất lực giống như Phong Phi Vân trêu chọc.Tu vi của hắn so với Tử Xuyên và Tử Thanh cũng cao hơn một đoạn.-------Chương 260: Thi tà (1)- Ta đã thay Bộ huynh nghengóng, mười ngày trước, từng có người trông thấy Phong Phi Vân ôm Kỷ cônương xuất hiện trong Phong Hỏa Liên Thành, sau đó liền triệt để biếnmất.Tử Thanh đôi mắt sáng, răng trắng tinh, mặc đạo y màu tím, rất có tiên vận.Bộ Thiên Nhai chăm chú nắm lấy hai đấm, hai mắt phát lạnh:- Lại là Phong Phi Vân, hắn nếu dám động vào một sợi tóc của Thương Nguyệt, ta nhất định sẽ nghiền xương cốt hắn thành tro.Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt!- Bộ Thiên Nhai quả nhiên lợi hại, ta đã ra tay xuất kỳ bất ý nhưng cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương nhẹ cho hắn.Phong Phi Vân ngồi trong đồng xa, luyện hóa sương mù màu trên trên bàntay, vừa rồi hắn tuy rằng đã đánh thương Bộ Thiên Nhai nhưng vẫn bị TôiThiên Tinh Nhãn của Bộ Thiên Nhai xâm lấn huyết mạch.Bất quá huyết mạch kim quang hắn bắn ra bốn phía, động như Giang Hải, rất nhanh liền xóa đi lực lượng của Tôi Thiên Tinh Nhãn.- Bộ Thiên Nhai nếu là tế ra đại phong kỳ, trong mười chiêu tất có thể đánh bại ngươi.Kỷ Thương Nguyệt đứng trong góc lạnh giọng nói.- Chỉ tiếc chúng ta đã ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn tên đần độn kia sợ rằng vẫn đang ngồi trên tường thành đón gió, hắc hắc!Phong Phi Vân cũng không phản bác lời Kỷ Thương Nguyệt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự yếu hơn Bộ Thiên Nhai, nếu đánh thật sự thìPhong Phi Vân cũng có bảy phần nắm chắc có thể thắng hắn.May mắn Phong Phi Vân cũng không biết, Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt, nếu biết được, chỉ sợ còn phải hảo hảo đánh mộttrận với Bộ Thiên Nhai trước sau đó mới rời khỏi Phong Hỏa Liên Thành.Kỷ Thương Nguyệt dung nhan khuynh thành, trong đôi mắt như tiên nguyệtcũng sinh ra một tia buồn rầu, nếu dừng lại ở bên người tên hỗn đảnPhong Phi Vân này, sớm muộn cung sẽ có một ngày trong sạch khó giữ được, phải nghĩ biện pháp thông tri Bộ Thiên Nhai, để hắn tới cứu mình mớiđược.Đã có!Kỷ Thương Nguyệt vụng trộm khiến ngón tay mình bị thương, giọt giọthuyết dịch từ trong ngón tay nhỏ, theo khe hở của đồng xa chảy xuốngtrên mặt đất.Kỷ Thương Nguyệt chính là đệ tử dòng chính của Kỷ gia, của huyết dịchtruyền thừa cổ xưa đặc thù của Kỷ gia luôn có ấn ký riêngChỉ cần là Tu tiên giả đều có thể căn cứ huyết dịch phán định ra đốiphương xuất từ gia tộc nào, Tam đương gia chính là căn cứ vào huyết dịch của Phong Phi Vân phán định được hắn chính là đệ tử Phong gia.Chỉ cần Bộ Thiên Nhai phát hiện vết máu trên mặt đất thì nhất định sẽ đuổi theo.Thần lộc kéo đồng xa, hất bụi bắc tiến.Trên lưng Thần lộc có dán một tấm Tật Phong phù lục, thuộc về phù lục nhất phẩm, ngày đi tám nghìn dặm.Ba ngày sau, đoàn người Phong Phi Vân đã đi được hơn hai ngàn dặm, đã ra khỏi thần hổ lĩnh, tiến vào giữa bách lĩnh quần sơn, Phong Phi Vân cố ý tránh né Tiêu Nặc Lan, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi địa vực Nam TháiPhủ, cho nên một ngày cũng có hơn phân nửa thời gian đều dùng để chayjđi, chỉ có mấy tiếng ban đêm mới ngừng lại nghỉ ngơi một chút, để thầnlộc nghỉ ngơi dưỡng sức.Lại hướng bắc chạy đi hơn năm ngày, đã thành mấy vạn dặm, đã từ namphương biên tái tiến nhập vào nội địa Nam Thái Phủ, nhưng người ở đâylại càng ngày càng thưa thớt, lộ ra thập phần quỷ dị.Trên bầu trời có một vòng rặng mây đỏ, tựu như một đóa mẫu đơn như lửa vậy.- Lão đại, không thích hợp ah!

Ta sao bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo,chẳng lẽ cổ thi đại quân của nữ ma kia đã đánh đến Tam Tài quận rồi sao?Lưu Thân Sinh cưỡi trên lưng kỳ ngưu, đôi mắt lộ vẻ cơ trí nhìn chằmchằm vào trời cao, nhìn bầu trời giống như bị nhuộm lấy máu tươi.Vì tránh đi cổ thi đại quân, Phong Phi Vân cố ý phân phó bọn hắn điđường vòng qua Tam Tài quận, không tiếc đi nhiều thêm vài ngàn dặm, cũng không muốn gặp gỡ những cổ thi tăng nhân quỷ dị khủng bố kia.Phong Phi Vân thu "Bát Thuật Quyển" trong tay vào, hôm nay tu luyệnkhiến hắn đã luyện Hắc Thủy Thuật càng thêm hoàn thiện, hơn nữa đã bắtđầu nghiên cứu Xích Hỏa Thuật.Thủy nhất, hỏa nhị, mộc tam, kim tứ, thổ ngũ.Nếu chia uy lực của Tiểu Diễn Thuật làm mười lăm phần, vậy thì Hắc ThủyThuật chỉ chiếm một phần, Xích Hỏa Thuật chiếm hai phần, Lục Mộc Thuậtchiếm ba phần, Bạch Kim Thuật chiếm bốn phần, Hoàng Thổ Thuật chiếm lấynăm phần.Có thể nói uy lực Xích Hỏa Thuật chính là gấp đôi Hắc Thủy Thuật, chỉ là độ khó khi tu luyện cũng tăn gấp đôi, Phong Phi Vân bỏ ra mấy ngày vẫnchưa thể tu ra uy lực chân chính của nó được.- Ta cũng cảm thấy có một cỗ khí tức âm trầm từ phương bắc phóng lên trời, thôn phệ trời cao.Phong Phi Vân xuống khỏi đồng xa, hai tỷ muội Quý gia tựa như một đôitiểu nữ bộc đi theo phía sau hắn, khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theophía sau đồng xa hai mắt phải tỏa sáng, quả thực thật xinh đẹp, giốngnhư một đôi nữ thần vậy.BA~ BA~!Vương Mãnh cầm trong tay roi da lớn dài hơn 9m quất lên người những người này, quát: :- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra!Cuối cùng một vòng ánh mặt trời cũng hạ xuống đỉnh núi.Chỉ còn lại ánh nắng chiều phát ra màu đỏ tươi, tựa như một mảnh mây máu đang bắt đầu khởi động lấy, gió lạnh gào rú khiến tăng thêm vài phầnkhí tức hung thần.- Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, tăng cường đề phòng, ta luôn cảm giác như có một đôi mắt ở phía sau nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy.Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua khu rừng tĩnh mịch sau lưng, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó vậy.Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người trong tràng cảm thấy u ám,đồng thời quay đầu nhìn nhìn, chẳng lẽ thật sự bị sinh vật nào đó theodõi rồi sao?Hơn ba mươi tên nô lệ quần áo tả tơi, mặc dù có Tật Phong phù lục giathân, nhưng thể lực bọn họ vẫn không cách nào sánh được với Tu tiên giả, vẫn cảm thấy mỏi mệt không thôi, sau khi nghe được lời Phong Phi Vânnói liền lập tức thở ra một hơi.

Có người bắt đầu mắc lều, có người thìđi nhặt củi khô, có chuẩn bị làm cơm tối, những chuyện này đều do nô lệđi làm cả.- Ta chung quy vẫn cảm giác đêm nay sẽ không bình tĩnh, Vương Mãnh, LưuThân Sinh hai người các ngươi cẩn thận một chút, ta đi phía trước tìmđường.Phong Phi Vân phân phó hai người kia một tiếng, sau đó liền mang theohai tỷ muội Quý gia cưỡi trên lưng đại trùng lân bay lên trời cao, trong nháy mắt đã đến bên ngoài hơn mười dặm.Bay chưa được bao lâu, phía dưới xuất hiện một cái trấn nhỏ, đại trung lân đáp xuống trước tiểu trấn đó.- Kỳ quái, sao ngay cả một người cũng không có?Tòa tiểu trấn này đủ cho mấy trăm gia đình sinh sống, nhưng giờ lại yêntĩnh đến dị thường, ngay cả một gười cũng không có, không có người sống, cũng không có người chết, hiển nhiên người toàn bộ thôn trấn này đều đã rời đi hết rồi.Lại nhìn dấu vết lưu lại, bọn hắn hắn là rời đi trong vòng ba ngày này.Hơn nữa bọn hắn đi rất vội vàng, rất nhiều thứ cũng không mang đi, rốtcuộc xảy ra tình huống gì lại khiến bọn hắn vội vã trốn đi như vậy chứ?-------Chương 261: Thi tà (2)"Gâu Gâu!

" Một con chó ghẻlẻ loi trơ trọi ngồi xổm trên đường dài, lộ ra thập phần không có tinhthần, ánh nắng nơi chân trời chiếu khiến cái bóng của nó kéo ra rất dài.Trời thu sắp đến rồi, gió thổi qua, cây ngô đồng ở đầu trấn cũng bắt đầu rơi xuống từng mảnh lá vàng.- Đi!Phong Phi Vân quay người lại bay đến trên lưng đại trùng lân, đứng trên cái đầu lâu cực lớn như lão hổ của nó.Quý gia tỷ muội tựa hồ cũng cảm nhận được hào khí áp lực, thật sự quáquỷ dị, mà ngay cả Quý Tiểu Nô gần đây thích đối nghịch với Phong PhiVân giờ phút này cũng trầm mặc không nói gì.Đại trùng lân tiếp tục bay về trước, lại gặp vài toà thị trấn nhỏ, cũng là mọi người đều đã rời đi, tĩnh mịch đến đáng sợ, mà ngay cả thanh âmcủa động vật và chim chóc cũng không có.Trời, càng ngày càng tối đi.Oanh!Ngay khi Phong Phi Vân định quay về thì chợt trong một tòa Ô Sơn ở phíadưới có một đạo thi vụ màu đen xông lên, như một mảnh kinh đào sóng cồnoanh kích đến.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, trên ngón tay cũng ngưng tụ ra một đạohắc quang, Hắc Thủy Thuật lập tức bay ra, phá vỡ thi vụ, phản kích về.Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, giống như tiếng quỷ đang gào rú vậy.Phong Phi Vân nhảy khỏi lưng đại trùng lân, Quý gia tỷ muội cũng theosát phía sau, đây chính "Vật còn sống" duy nhất gặp được trên đường, tựnhiên không thể dễ dàng bỏ qua nó rồi.XÍU...

UU!!Một đạo bóng đen hiện lên trước mắt Phong Phi Vân, bước ra một bước liền cách xa mấy trượng, trên người khói đen bốc lên, khắp người mọc lên thi mao màu đen.Phong Phi Vân tốc độ nhanh hơn, một cước đá gãy một cái cây bên cạnh, đá cho nó bay ra ngoài, tựa như một mũi tên cách tuyến cực lớn đánh vàotrên lưng bóng đen kia.Oanh!Bóng đen bị đánh bay, lại lần bị thương ngã xuống trên mặt đất.Bá!Thân thể Phong Phi Vân tựa như thay hình đổi vị, lập tức đã xuất hiện ởtrước người bóng đen, một cước đạp nó dưới chân, nó vẫn còn giãy dụa,trong miệng phát ra tiếng kêu như người lại không phải người, như quỷlại không phải quỷ.- Thi Tà thi biến lần đầu tiên!Trên ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm nhànnhạt, từng đạo vầng sáng màu đỏ hội tụ tới đầu ngón tay hắn.- Xích Hỏa Thuật!Xích Hỏa Thuật của Phong Phi Vân tuy rằng chỉ mới học được da lông,nhưng dùng để phá tà khí của Thi Tà thi biến lần đầu tiên vẫn không cóvấn đề gì.Lông đen của Thi Tà trên mặt đất đều ị thiêu đốt lên, biến thành trò tàn màu đen trên đất, lộ ra thi thể con người bên dưới lớp lông kia.Thi mao bị đốt sạch, một thân tinh khí của Thi Tà cũng trôi mất hơn phân nửa, thời gian dần trôi qua, vô lực nằm co quắp trên mặt đất.- Làn da nguyên vẹn, ngũ tạng cũng chưa bắt đầu hư thối, xem ra là tânthi chỉ mới lần đầu thi biến trong ba ngày gần đây, huyết khí thôn phệvà tinh hôn hấp thu cũng còn ít, khó trách lại yếu như vậy!Sau khi Phong Phi Vân tu luyện "Bát Thuật Quyển", đối với Dương Giới tam dị và Âm Giới tam tà đều đã có được hiểu rõ nhất định.Hí!Đột nhiên, hai mắt Thi Tà trên mặt đất nổ bắn ra hai đạo ô mang, baythẳng trời cao, phá vỡ tầng mây, nổ tung ra tựa như hai đóa pháo hoavậy.Đó là hai tròng mắt của Thi Tà.Đầu Thi Tà nằm trên mặt đất cũng ầm ầm bạo liệt, biến thành máu tươi vànước mủ, may mắn Phong Phi Vân lui ra nhanh, bằng không khẳng định đã bị máu tươi bắn tung tóe đầy người rồi.- Thi Tà chi nhãn nổ tung, đó là đang thông tri cho thi quần chungquanh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây, không lâu sau, nơi này nhất định sẽ có Thi Tà vô cùng cường đại chạy đến, nói không chừng sẽ có lão thingàn năm cũng nên.Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô đuổi theo.Phong Phi Vân ánh mắt nhìn lại trong màn đêm đen kịt, đã nghe được vàitiếng xé gió lợi hại, nương theo lấy một mảng lớn thi minh khủng bố chói tai, lá cây bị chấn khiến rung rung, mặt đất cũng bắt đầu có chút layđộng.- Thi khí thật cường đại!Phong Phi Vân biết rõ đã không đi được nữa liền lướt ngang một bước, bảo hộ Quý gia tỷ muội hộ ở sau lưng.Hô!

Hô!

Hô!Tiếng gió gào thét càng ngày càng gấp, tất cả cổ mộc cũng bắt đầu layđộng và chấn động lên, trên mặt đất, một tầng sường mù nhàn nhạt lặng lẽ lướt tới..- Hí!Không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, một đầu Thi Tà toàn thân đều dài khắpthi mao đi ra, đôi mắt màu đỏ thẫm tựa như một đầu đại tinh tinh phủ lên lớp da màu đen vậy!Một cỗ Nhân thi, chỉ là vì thi thể biến lớn lên, trong làn da mọc ra rất nhiều lông đen nhìn quả thật có chút không giống với nhân loại!Quý Tiểu Nô giương lấy mũi tên, tốc độ phản ứng thập phần nhanh nhẹn,trên đầu mũi tên nổ bắn ra linh quang, XÍU...

UU!, hóa thành một đạolinh xà màu xanh da trời bay ra ngoài.Thiết cung này có cấp bậc Bảo Khí, mũi tên cũng là do tinh thiết cao cấp nhất chế tạo thành, ngưng tụ inh khí bắn ra, có thể phá vỡ phòng ngựthân thể của tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ, nhưng một tên này lại không tổn thương được đầu Thi Tà kia một chút nào cả.Lông đen thật dài quả thực còn cứng cỏi hơn cả thiết giáp, Thi Tà tựanhư phủ lên một tầng áo giáp màu đen vậy, mũi tên ma sát trên thi maokhiến hỏa hoa bắn ra, nó bị ngăn cản lại phải bay ra ngòa, mũi tên đâmthủng thân cây phong, "Bành" một tiếng, cây Phong nổ tung, biến thànhmảnh gỗ vụn trên mặt đất.Thi Tà nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt như máu, nhào tới trước mặt Quý Tiểu Nô.Quý Tiểu Nô tuy rằng tu vị không thấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến lạikém đến rối tinh rối mù, nhìn đầu Thi Tà khủng bố dữ tớn kia, trong lúcnhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể liên tục lui về phía sau,thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất.Bành!Trên nắm tay Phong Phi Vân kim mang như thiêu đốt, một quyền đánh bay cỗ Thi Tà kia khiến nó rơi vào trong rừng cách đó hơn mười trượng, chợtthân thể nó lại cứng ngắt bò lên, hiển nhiên một quyền này của Phong Phi Vân cũng không thể đánh trọng thương nó được.Trên nắm tay Phong Phi Vân còn mang theo vài phần đau đớn, trong lòngcảm thán lực phòng ngự của Thi Tà thật sự kinh người, chỉ là Thi Tà lầnđầu thi biến nhưng lực phòng ngự của thi mao đã có thể so với lực phòngngự của tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong rồi.Cũng chỉ có bí thuật của Tầm Bảo Sư mới có thể khắc chế những tà vậtnày, ví dụ như Xích Hỏa Thuật trong "Bát Thuật Quyển" chính là thuậtpháp chuyên môn dùng để khắc chế Thi Tà.Tầm Bảo Sư khác tự nhiên cũng có những truyền thừa bí thuật khác!Bá, bá, bá, bá!Chỉ thoáng qua, bên trong rừng cây đã có bảy đầu Thi Tà phủ đầy lông mao đen, tăng thêm đầu lúc trước nữa là đã có đến tám đầu rồi.Tám đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào ba người Phong Phi Vân, ánh mắt kia quả thật còn đáng sợ hơn cả dã thú.-------Chương 262: Thi Tà lần thứ hai thi biếnQuý Tiểu Nô và Quý Tâm Nôtuy rằng chính là dị hình dị, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, lá gankhông lớn bằng Phong Phi Vân, bon họ không kìm lòng được di động bộpháp, nhích lại gần Phong Phi Vân, nghiễm nhiên đã coi hắn thành chỗdựa của mình..- Rõ ràng đồng thời xuất hiện tám cổ Thi Tà lần đầu tiên thi biến, hơnnữa thi khí trên người vẫn chưa đậm đặc lắm, hiển nhiên đều là tân thi.Cho dù bị Thi Tà cắn chết, trúng thi độc thì trong một ngàn người mới có một người phát sinh thi biến, biến thành Thi Tà hung tàn cuồng bạo,những người không may thì hóa thành tử thi, hư thối trở thành bụi bùn.Đồng thời xuất hiện tám cỗ Thi Tà, cũng có nghĩa là đã có tám ngàn người chết trong tay những Thi Tà khác.Xem ra cổ thi đại quân của nữ ma đâu thật sự là đã đánh đến đây rồi.Mặt đất chấn động mạnh, tám cỗ Thi Tà đồng thời chụp một cái đi lên, thủ trảo đen kịt vươn ra.Vô số thi khí đan vào cùng một chỗ, tràn ngập toàn bộ rừng núi, đậm đặcđến mức khiến Thiên Địa phải thất sắc, ánh trăng cũng bị nuốt hết, đưatay không thấy được năm ngón, bên tai chỉ có tiếng thi khiếu khiến người sởn hết cả gai óc kia.Phong Phi Vân ngưng tụ linh thông, duỗi ra một ngón tay, điểm đến trênmặt đất, vô số hỏa diễm màu đỏ từ trên mặt đất bốc lên, vọt thẳng lên,lập tức liền đốt lên hơn phân nửa Ô Sơn, ánh lửa trùng thiên, tám cỗThi Tà kia tựa như tám lồng đèn lửa chạy loạn khắp nơi, tiếng kêu rênthật lâu không dứt.Ánh lửa phá vỡ thi vị, đêm tối cũng bị ánh hồng một mảnh!Xa xa nhìn lại, tựa như cả tòa núi lớn đều đã bốc cháy lên vậy.PHỐC!Một đạo lưu quang kinh hãi thế tục từ trên một ngọn núi xa xôi phốcxuống dưới, vốn cách Ô Sơn còn hơn ba mươi dặm, nhưng chỉ một thoáng đãxuất hiện sau lưng Phi Vân, một trảo vạch phá lưng Phong Phi Vân ra mộtvết thương lớn như có thể thấy được xương sống vậy.Cỗ Thi Tà thứ chín!Huyết dịch ánh vàng rực rỡ từ trên lưng Phong Phi Vân lăn dài xuống,trong máu mang theo một cổ thi khí đầm đặc, sương mù màu đen bốc lên,thi độc đã thấm vào trong máu của Phong Phi Vân rồi.Đây là một tồn tại khủng bố đã trải qua lần thứ hai thi biến, tốc độ quả thực đã sắp vượt qua tu vị Thần Cơ Đại viên mãn rồi, cho nên Phong PhiVân mới có thể bị nó làm bị thương như thế.- Bành!Miểu Quỷ Ban Chỉ bay ra, dẫn động linh khí chi uy, đánh bay cổ Thi Tà lần thứ hai thi biến đột nhiên giết tới này bay ra ngoài.Phong Phi Vân tuy rằng bị đánh lén, bị thương không hề nhẹ, nhưng chiến ý lại bị kích thích, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, quay người lại đánh tới,thân thể hóa thành một đạo tử ảnh, cầm trong tay Miểu Quỷ Ban Chỉ, liêntiếp đối chiến với cổ Thi Tà lần thứ hai thi biến kia trên trăm chiêu.Nhanh như điện chớp, chiến hanh chấn động trời cao, sát quang đen kịt bao lấy một người một thi.Thi Tà lần thứ hai thi biến đã trút đi thi mao toàn thân, tu luyện tớitình trạng thi thể kim cương bất hoại, dùng tu vị Xích Hỏa Thuật củaPhong Phi Vân hiện giờ căn bản không thể thương tổn được đến nó.Lần thứ nhất thi biến dễ dàng, một ngàn thi thể nhiễm thi độc thì có một cỗ có thể biến thành Thi Tà.Nhưng Thi Tà muốn hoàn thành lần thứ hai thi biến lại vô cùng gian nan,coi như là trong một vạn Thi Tà cũng chưa hẳn có một cỗ có thể hoànthành lần thứ hai thi biến.Cái này không chỉ cần đại lượng huyết khí và tinh hồn làm cơ sở, mà càng cần một ít thiên tài địa bảo đặc thù với tư cách dẫn đạo, còn cần thiđịa đặc thù làm môi giới, thiên khí đặc thù làm điều kiện phụ trợ.Cho nên cũng chỉ có người thiên tư tuyệt đỉnh chính thức trong Thi Tàmới có thể hoàn thành lần thứ hai thi biến, tu thành ti thể kim cươngbất hoại.Chiến lực của Thi Tà lần thứ hai thi biến cũng vô cùng khủng bố, lúctrước Đông Phương Kính Nguyệt tu vị cao như vậy, hơn nữa cầm trong tayHạo Thiên Linh Kính cũng bị hai cỗ cổ thi tăng nhân lần thứ hai thi biến đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa đã hương tiêu ngọc tổn.Oanh!Phong Phi Vân lui trở về, trên đôi nắm tay đều là huyết dịch, có làmáu của hắn, nhưng cũng có huyết dịch từ trên người cỗ Thi Tà lần thứhai thi biến kia,Quá cường đại, lực lượng thật là đáng sợ!Nắm đấm của Phong Phi Vân được Linh Khí chi uy bao lấy, nhưng lại khôngthể phá vỡ phòng ngự của thi thể, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tayvới nó thôi.- Đây là một cỗ Thi Tà vừa hoàn thành lần thứ hai thi biến, lực lượngđại khái tương đương với lục ngưu chi lực, xem như là loại yếu nhấttrong lần thứ hai thi biến rồi.Lục ngưu chi lực tương đương với ba mươi hai ngàn cân, rất nhiều tu sĩThần Cơ đỉnh phong đều không thể đánh ra được lực lượng mạnh như vậy.- Trên lưng ngươi bị thương, hơn nữa bị thi độc xâm lấn, ta đánh thay ngươi!Quý Tâm Nô nhìn miệng vết thương khiến người thấy mà giật mình trên lưng Phong Phi Vân, lập tức liền lách người lên, đôi ngọc thủ mảnh khảnh hóa thành u lam sắc, thông thấu tựa như lam bảo thạch vậy, trên đỉnh nămngón tay ngọc thon dài hết sức nhỏ, duỗi ra năm cái móng tay sắc bén tựa như lợi kiếm.Móng tay vẫn là lam sắc, óng ánh tựa như ngọc phiến, lại dẫn ra hàn khí Âm Sát mà sắc bén.- Có nam nhân ở đây, làm gì cần nữ nhân ra tay, lui sang một bên!Trong thân thể Phong Phi Vân có một tòa Thi cung của Thi Tà lần thứ tứthi biến, nào để chút thi độc đó vào mắt, căn bản không thể tổn thươngđến hắn nửa phần.Hơn nữa hắn tu luyện chính là "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", lực khôiphục thân thể so với Tu tiên giả bình thường cũng cao hơn mấy lần, miệng vết thương trên lưng giờ cũng đã khép lại hơn phân nửa.Trong miệng Thi Tà lần thứ hai thi biến phun ra từng ngụm hắc khí, hóathành một đạo tàn ảnh, lần nữa đánh tới, Phong Phi Vân không lùi mà tiến tới, Thi Cung của nữ ma cấp tốc vận chuyển trong đan điền hắn, một đóathi hỏa thảm lục sắc từ lòng bàn tay hắn bắn ra.Một đóa thi hỏa không có bất kỳ nhiệt đột nào, ngược lại lại mang theo vài phần lạnh như băng.Bá!Thi Tà lần thứ hai thi biến tựa hồ cảm nhận được khí tức không tầmthường của thi hỏa kia, tựa như áp chế của thượng vị giả đối với hạ vịgiả vậy, nó liền quay người bỏ chạy, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất mộtcái, thi thể giống như đạn pháo trùng thiên phóng lên trời, đáp xuống ởbên ngoài hơn mười dặm, sau đó lại bắn bay lên, lập tức biến mất trongtầm mắt.- Quả nhiên vẫn là Thi hỏa lần thứ tư thi biến có lực chấn nhiếp đốivới mấy Thi Tà này, hắc hắc!

Xem ra chỉ cần không gặp phải Tiêu Nặc Lan, ta hoàn toàn có thể không sợ bất luận Thi Tà nào.Phong Phi Vân phát hiện chỗ tốt từ Thi Cung của Tiêu Nặc Lan ở trong đan điền mình.Phong Phi Vân tìm kiếm ra được tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trong đám trotàn đã cháy đen kia, mỗi một tòa đều chỉ lớn chừng nắm tay, hình dạnggiống như cung điện, mở ra một cái bạch cốt cửa cung.-------Chương 263: Đệ tử Vạn Tượng ThápĐây chính là bổn nguyên ThiCung của tám cỗ Thi Tà lần thứ nhất thi biến kia sau khi bị đốt cháy lưu lại, chính là một thân tinh hoa của Thi Tà- Vị đạo hữu này, tại hạ nguyện ra giá 800 miếng kim tệ mua xuống tám tòa Thi Cung này.Một thiếu niên tuấn lãng mặc nho bào màu trắng, thanh âm truyền ra ngàndặm, cũng không lâu lắm liền cưỡi một đầu thanh điểu dị cầm có tu vị 300 năm từ trên trời giáng xuống.- Ta nguyện ra tám ngàn miếng kim tệ!Lại một thiếu nữ xinh đẹp mặc nho bào màu trắng, cưỡi một đầu tiên hạccó tu vị bốn trăm năm, giống như Lăng Ba tiên tử đạp nguyệt mà đến.- Cổ Thương Thu, tám ngàn miếng kim tệ ngươi cũng lấy ra được, Mộ DungTrác ta ra ba vạn miếng kim tệ mua lấy tám tòa Thi Cung này!Lại một thiếu niên mặc nho bào màu trắng cưỡi một đầu cự thú tựa như Kỳ Lân chạy vội trong dãy núi, rất nhanh cũng đuổi qua.... ......Bóng người màu trắng xuyên thẳng qua trên bầu trời nhanh như điện chớp.Đám người kia tựa hồ là cùng đến từ một nơi, bởi vì bọn hắn đều mặc nhobào màu trắng thống nhất, bất đồng duy nhất chính là trên ngực có thiếulấy dược đỉnh, có thiếu lấy thú đồ, có thiêu lấy linh thạch, hơn nữa sốlượng dược đỉnh, thú đồ, linh thạch đều không giống nhau.Cũng không lâu lắm, cũng đã có bảy thiếu niên và thiếu nữ mặc nho bào màu trắng đứng ở trước người Phong Phi Vân.Bọn hắn đều có dị thú tọa kỵ, hơn nữa ra tay bất phàm, mấy nghìn kim tệ đối với bọn họ mà nói tựa hồ cũng không coi vào đâu.Phong Phi Vân đánh giá những người trẻ tuổi đột nhiên chạy đến này, phát hiện những người này đều khí vũ hiên ngang, nam anh tuấn, nữ tướng mạoxinh đẹp, loại khí chất cao quý kia chính là được bồi dưỡng ra từ nhỏbồi dưỡng, tuyệt đối không phải con cái của những nhà giàu mới nổi cóthể sánh bằng.Tư chất của bọn hắn cũng không phải là toàn bộ đều là nghịch thiên tàituấn, trong đó cũng có người tư chất bình thường, nhưng đều không ngoạilệ, trên người của bọn hắn đều mang theo tự tin cực lớn.Chỉ có người có được thực lực chân chính, mới có thể lộ ra loại tự tin này.- Các ngươi là người nào?Phong Phi Vân lập tức cảnh giác, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện khí hệ, Mộ Dung Trác.- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Cổ Thương Thu.- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Tần Long.- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện đan hệ, La Thế Hùng.... ......Bảy người trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng lúc báo ra thân phận của mình trong lúc vô hình đều lộ ra một cổ khí tức cao ngạo.Mỗi người đều có thời điểm cao ngạo, mấu chốt là có tiền vốn để kiêu ngạo không thôi.Bọn hắn lại có tiền vốn cao ngạo, bởi vì bọn họ đều là người trong NgũĐại Huyền Sư, hơn nữa còn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, hai cái thân phận này tùy tiện xuất ra một cái, đều có thể đạt được địa vị tôn quý trong Tutiên giả, huống chi gia thể của chính bản thân bọn hắn còn đặc biệt hiển hách, mỗi người đều có được bối cảnh không tầm thường.- Thì ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!Trong lòng Phong Phi Vân trầm xuống, đệ tử Vạn Tượng Tháp sao lại chạy đến Nam Thái Phủ chứ?Vạn Tượng Tháp chính là học thuật thánh địa của toàn bộ Thần Tấn vươngtriều, Ngũ Đại Huyền Sư có bảy phần đều xuất từ Vạn Tượng Tháp, bởi vậycó thể thấy được lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở Tu Tiên GiớiNữ ma xuất thế, thiên hạ khiếp sợ, Vạn Tượng Tháp thân là Huyền sư thánh địa, tự nhiên không có khả năng chẳng quan tâm đến, bảy vị đệ tử VạnTượng Tháp này chính là được phái đến đây để điều tra hướng đi của ThiTà.Bọn hắn một mực vẫn muốn chém giết mấy cổ Thi Tà, cướp lấy Thi Cungtrong thân thể bọn hắn, mang về Vạn Tượng Tháp, lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.Nhưng sự cường đại của Thi Tà vượt xa dự liệu của bọn hắn, mặc dù chỉ là Thi Tà lần đầu tiên thi biến cũng cường đại hơn Thi Tà lần đầu tiên thi biến trước kia gấp ba lần, bọn hắn một mực vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.Thật vất vả sơ tán dân chúng trong vòng ngàn dặm, dẫn mấy chục đầu ThiTà tới khu vực này, muốn tách chúng ra để đánh bại, nhưng lại thật không ngờ đã có người động thủ trước bọn hắn một bước, đốt cháy hết tám cỗThi Tà, còn lấy đi Thi Cung.Ai có thể đưa Thi Cung về Vạn Tượng Tháp, vậy thì nhất định là một conglớn, cũng sẽ được bản thưởng dị thường phong phú, loại ban thưởng này,mặc dù là với thân phận của bọn hắn cũng phải động tâm, cho nên bọn hắnmới không tiếc phí mấy vạn miếng kim tệ để mua lại của Phong Phi Vân.- Đạo hữu, ngươi tùy tiện báo giá đi, tám tòa Thi Cung này ta nhất định muốn mua rồi.La Thế Hùng đánh giá Phong Phi Vân một phen, cảm thấy Phong Phi Vânchính là một thiếu gia nhà giàu mang theo hai nữ bộc như hoa như ngọc du sơn ngoạn thủy, cho dù có vài phần tu vị, cũng tất nhiên sẽ động tâm ởtrước mặt tiền tài.La Thế Hùng tin tưởng vững chắc, mỗi người đều có cái giá của mình, cho dù người có giàu hơn nữa cũng sẽ không ngoại lệ.- Ta không thiếu tiền!Phong Phi Vân cầm lấy tám tòa Thi Cung vuốt vuốt, mang theo dáng cười nhàn nhạt.La Thế Hùng không nghĩ tới đối phương lại từ chối trực tiếp như vậy,khiến hắn cảm giác trên mặt không chút ánh sáng, mấy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng phát ra tiếng cười hả hê.La Thế Hùng sắc mặt càng thêm không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, cắn răng, từ trong lòng lấy ra một bình đan dược xinh xắn nói:- Đây là nhất phẩm đỉnh cấp đan dược thân sinh ta luyện chế, Thăng LinhĐan, ăn vào một hạt có thể gia tăng linh khí khổ tu một năm, cho dù cókim tệ cũng không mua được.

Trong bình ngọc này còn thừa ba khỏa, đổilấy tám tòa Thi Cung của ngươi cũng dư xài rồi.Sáu người trẻ tuổi mặc áo trắng khác đều không cười nữa, kinh ngạc chằmchằm vào La Thế Hùng, tên này vì tám tòa Thi Cung quả thật cam lòng bỏra, không hổ là người có bối cảnh lớn.Chỉ là Phong Phi Vân cũng không để Thăng Linh Đan vào mắt, chỉ cảm thấynhững người này đều rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không liếc qua hắn lần nào, quả thực khiến trong lòng Phong Phi Vân có vài phần khó chịu.Vạn Tượng Tháp thật rất giỏi?

Huyền sư thì rất giỏi sao?Phong Phi Vân quả thật cũng không để tám tòa Thi Cung vào mắt, nhìn chằm chằm lấy tên La Thế Hùng jua, sau đó lắc đầu cười cười, trực tiếp némtám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, rơi vào trong than tro màu đen.Sau đó liền không hề liếc nhìn bọn hắn nữa, mang theo hai tỷ muội Quýgia leo lên lưng đại trùng lân, bay lên bầu trời, biến mất trong mànđêm.Ngươi nếu đã cao ngạo như vậy, vậy thì mời ngươi cúi xuống cái lưng caongạo của ngươi nhặt lấy tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất kia đi.- Quá kiêu ngạo rồi...La Thế Hùng chăm chú nắm lấy nắm đấm, nhớ lại ánh mắt khinh thường lúcPhong Phi Vân rời đi, giống như là bố thí Thi Cung cho bọn hắn vậy.Bố thí!Cho tới bây giờ đều chỉ có bọn hắn bố thí người khác!-------Chương 264: Huyết cừu (1)Hắn rất muốn xông tới đánh cho Phong Phi Vân một trận, trước nay vẫn chưa có người nào dám bất kính với hắn như thế cả.- Quả thật rất vênh váo ah!

Nếu không phải tôn sư từng dặn dò, sau khiđi ra không phải vạn bất đắc dĩ không thể khi dễ nhỏ yếu thì vừa rồi tađã hung hăn giáo huấn hắn một phen, cho hắn biết cái gì gọi là mạnh được yếu thua rồi.Mộ Dung Trác sắc mặt lạnh lẽo, hắn chính là một vị nghịch thiên tàituấn, cũng là người mạnh nhất trong những người này, đã đạt đến Thần Cơtrung kỳ rồi, mặc dù là ở trong Vạn Tượng Tháp cường giả như mây hắncũng có chút danh tiếng.Nhìn tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, bảy vị thiên tài Huyền sưnày đều không chủ động đứng ra khom người đi nhặt, dùng thân phận tônquý của bọn hắn sao có thể đi nhặt lấy thứ mà người khác cố ý ném xuốngđược.Thật mất thể diện!- Chúng ta vẫn nên tự tay đi đánh chết một Thi Tà, cướp lấy Thi Cung,sau đó trở về báo cáo kết quả công tác.

Chỉ cần không gặp phải Thi Tàlần thứ hai thi biến thì cũng không có gì nguy hiếm cả.Đôi mắt đẹp của Cổ Thương Thu quét qua tám tòa Thi Cung kia, tuy rằng ởrất gần, nhưng lại không tiến tới nhặt, lộ ra có chút tiếc nuối.Nàng cảm giác, thiếu niên vừa rời đi kia thật không đơn giản, có thểđánh chết tám tôn Thi Tà, thủ đoạn bực này, cho dù là bảy người bọn hắncộng lại cũng không bằng, Mộ Dung Trác muốn muốn giáo huấn hắn, chỉ sợsẽ bị giáo huấn ngược.Đại trùng lân hình thái như một đầu Hắc Hổ, nhưng hình thể lại lớn hơnlão hổ không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi lân dực đã phủ kín cả bầu trời, che phủ ánh trăng.Thỉnh thoảng phát ra một tiếng hổ khiếu rung trời động địa, vang vọng trong bầu trời đêm.Phong Phi Vân đứng trên lưng đại trùng lân, trong lòng cũng không phảinghĩ đến bảy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia, bảy người này tuy rằng đều là thiên tài Huyền sư, địa vị tôn quý, nhưng theo Phong Phi Vân thấy thìcũng chỉ thường thôi.Chính thức khiến hắn lo lắng chính là những Thi Tà cường đại kia, tuyrằng hắn thân mang của Thi Cung nữ ma, có thể có được lực chấn nhiếpnhất định đối với Thi Tà, nhưng nếu là gặp được những cự kình trong ThiTà, đã sinh ra trí tuệ như Thiên Niên Lão Thi, Bất Tử Kim Thi, vậy thì dù là Thi Cung của nữ ma cũng chưa chắc đã chấn trụ được chúng.- Tiêu Nặc Lan nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ thật sự chỉ làtích lũy huyết khí và tinh hồn, trùng kích lần thứ năm thi biến sao?Phong Phi Vân đón lấy gió đêm lạnh như băng, nhìn qua bầu trời xa xăm,ánh trăng ở phương xa giờ đã bị một mảnh huyết vụ bao phủ, biến thànhmột vòng Huyết Nguyệt.Một cổ hương vị huyết tinh xen lẫn trong không khí, từ rất xa thôi qua.- Không tốt, Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đã xảy ra chuyện rồi!Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng hỏa diễm, liếc về phía sáu trăm dặm phía trước, chứng kiến có mấy tôn bóng người đang đại chiến,huyết khí bốc lên, linh quang chiếu sáng một phương thế giới.Tiếng quát lớn của Vương Mãnh phá tan trời cao, chấn vỡ cả mây trên bầu trời.Bọn hắn gặp phải mấy cường giả tuyệt đỉnh đánh lén, tu vị đối phươngthật sự quá cường đại, trong lúc không kịp đề phòng, một cánh tay củaLưu Thân Sinh đã bị đối phương chặt đứt, đoạn tí rơi trên mặt đất, bịđối phương dùng chân giẫm nát.Mấy người này đã theo sau vài ngày, thẳng đến khi Phong Phi Vân rời khỏi đoàn xe, tiến tới trước dò đường thì bọn hắn mới đột nhiên phát độngcông kích.- Hừ!Chân Phong Phi Vân hung hăng dẫm lên lưng đại trùng lân, đại trùng lânbị đau phát ra một tiếng thét dài, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.Cách đoàn xe còn vài chục dặm, Phong Phi Vân liền thả người nhảy xuốngkhỏi lưng đại trùng lân, trượt đi trong không khí, vọt nhanh tới phíatrước.- Chuyện gì xảy ra?Phong Phi Vân nhìn qua đất khô cằn và tử thi nô lệ ở trước mắt, tâm đãchìm xuống, hắn đã sớm cảm ứng được có người đang theo sau mình, khôngnghĩ tới chỉ vừa mới rời đi không đến một canh giờ đối phương đã xuấtthủ rồi.Lúc mình vừa trở lại, đối phương lại nhanh chóng rút lui khỏi, hiểnnhiên là đã lên kế hoạch chặt chẽ và suy tính kỹ càng chu đáo, tuyệt đối không phải do những Thi Tà chưa sinh ra trí tuệ kia gây nên.Hơn ba mươi tên nô lệ mang theo đều chết hết, rất nhiều đều là thân thểbạo liệt, bị linh khí cường đại đè ép mà chết, khiến huyết nhục mơ hồ,tựa như hơn ba mươi viên thịt máu chảy đầm đìa vậy, ngay cả bộ dáng bọnhắn trước đây là thế nào cũng không thể thấy rõ.Dưới uy áp của tu tiên cường giả, tánh mạng người bình thường thật sự hết mức yếu ớt.Đây là ra oai phủ đầu sao?Phong Phi Vân cảm giác được đối phương đây là cố ý muốn chấn nhiếp hắn, muốn cảnh cáo hắn, cho nên ra tay mới cay độc như vậyDùng máu tươi đầy đất để cảnh cáo Phong Phi Vân!- Là Đại sư huynh Bộ Thiên Nhai của Thiên Nhất Tiên Môn và Tử Xuyên, Tử Thanh của Tử Vân động phủ.Trên ngực Vương Mãnh mang theo một lỗ máu chừng nắm đấm, chính là bị TửThanh đánh lén, một kiếm từ phía sau lưng xuyên thủng, nếu không phảithân thể hắn cường hãn, hơn nữa một kiếm này không đâm rách trái tim thì hắn đã khó toàn mạng rồi.Áo giáp nặng cả ngàn cần trên người hắn đã rách nát vài chỗ, toàn thânđều chảy máu, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nếu Phong Phi Vân trở về chậm thêm chút nữa thf hắn chỉ sợ đã bị người một kiếm phân thây rồi.Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, nói:- Lại là nghịch thiên tài tuấn của Trừ Ma Liên Minh, ta không đi tìm bọn hắn gây chuyện, bọn hắn ngược lại còn đến thăm trước, không đúng, bangười bọn họ sao lại biết lộ tuyến hành tẩu của chúng ta?- Là Kỷ Thương Nguyệt, nàng chính là vị hôn thê của Bộ Thiên Nhai, nhất định là tiện nhân kia đã âm thầm thông tri bọn hắn!Cánh tay trái của Lưu Thân Sinh đứt từ tận sống vai, lộ ra xương vaitrắng hếu, hắn ghé vào trong bụi cỏ, hữu khí vô lực nói, lộ ra suy yếudị thường.Sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm dọa người, máu tươi tràn đầy chung quanh đều là từ trên người hắn chảy ra cả.Phong Phi Vân đi tới, muốn đỡ hắn lên, nhưng lúc đi vào bụi cỏ mới pháthiện, hai chân của hắn đã bị người đánh bể tam tiết, mắt cá chân, đầugối, đùi đều giống như bị loạn côn đánh lấy vô số lần, xương cốt nátthành cặn bã, huyết nhục biến thành bùn.Hắn không chỉ bị chém đứt tay mà ngay cả đôi chân cũng đã bị phế đi.- Ai làm?Phong Phi Vân cắn răng nói.- Bộ...

Bộ Thiên Nhai.Lưu Thân Sinh tuy rằng đã thê thảm như thế, khóe miệng còn tràn ra máutươi, nhưng trên khuôn mặt hơi có vẻ tang thương vẫn treo dáng cười nhàn nhạt, nói:- Hắn bảo ta nhắn cho ngươi một câu, hắn nói hắn cũng sẽ đối đãi vớingươi như vậy, cắt đứt hết tất cả xương cốt trên người ngươi, cuối cùngném đi cho chó ăn, đây là kết cục vì đám đụng vào vị hôn thê của hắn.- Thế nhưng...

Ta nói cho hắn biết, hắn sẽ chết rất thảm, vì vậy hắn liền đá vào ngực ta một cước...

Một cước này...

Khục khục!Lưu Thân Sinh vẫn mang theo nụ cười.-------Chương 265: Huyết cừu (2)Phong Phi Vân trông thấy lồng ngực của hắn cũng lõm xuống, xương sườn ít nhất đã gãy hai cái, có máu đỏ thẩm chảy ra, khiến tay Phong Phi Vân cũng có chút phát run.Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh tự nhiên không phải người tốt, nhưng đối với hắn lại thập phần nghĩa khí, nhìn thấy sinh mệnh lực trong thân thể Lưu Thân Sinh đang không ngừng trôi qua, Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệt phẫn nộHắn đem cuối cùng lấy ra một giọt linh tuyền, muốn giúp hắn kéo dài tánh mạng.- Không có...

Không có tác dụng đâu...Lưu Thân Sinh run rẩy đè xuống tay Phong Phi Vân, hai mắt càng thêm vô thần, nói:- Đan điền của ta đã bị chấn vỡ, ngay cả linh tuyền cũng không cứu được ta đâu.Tay Phong Phi Vân đặt ngay chỗ đan điền Lưu Thân Sinh, vừa chạm tay vào lại có máu tươi chảy ra, Bộ Thiên Nhai ra tay cũng quá độc ác rồi.- Hỗn đãn!Nắm đốt ngón tay của Phong Phi Vân vang lên, tóc dài trên đầu cũng dựng lên,- Đều là vì ta làm liên lụy các ngươi, bọn họ là nhắm vào ta mà tới.Sau khi Phong Phi Vân trầm mặc sau nửa ngày liền để thân thể Lưu Thân Sinh nằm ngang qua, như vậy hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.- Ngươi nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì hãy... hãy giúp ta một chuyện.- Ngươi nói đi!Phong Phi Vân nói.Hai mắt Lưu Thân Sinh càng thêm tang thương, hắn tuy rằng là một tên đạo tặc, nhưng trước kia hắn cũng không phải là đạo tặc, đơn giản là do phạm vào một sai lầm cực lớn nên hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né cừu gia.Một câu chuyện từ từ được hắn kể ra:- Ta vốn là mưu sĩ của Chấn Thiên Hầu phủ, một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia, Tam phẩm trí sư, nhưng lại phạm vào một sai lầm lớn...

Aizz...Không chỉ có Phong Phi Vân, mà ngay cả Vương Mãnh và Quý gia tỷ muội cũng đều vây qua, biết rõ tánh mạng Lưu Thân Sinh đã tới điểm cuối, đây là lời nói lâm chung của hắn, khiến người có chút sầu não.- Ta ngủ với tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu, hơn nữa còn khiến nàng có thai.Hắn tuy rằng sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hào quang.Nếu là ngày thường nghe được lời kinh thế hãi tục như thế, Phong Phi Vân khẳng định phải cười to hai tiếng, trêu chọc hắn, nhưng bây giờ lại không thể nào cười nổi.Chấn Thiên Hầu là người nào, đây chính là một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia của Thần Tấn vương triều, tay nắm 3000 vạn hùng binh, ngay cả một ít đại gia tộc cũng phải sợ hắn ba phần.Ở trong triều đình Thần Tấn vương triều, đây chính là nhân vật dậm chân một phát là có thể khiến mặt đất phải chấn động, nhưng Lưu Thân Sinh vậy mà lại ngủ với tiểu thiếp thứ tám của hắn, khó trách lại chạy trốn tới biên tái chi địa phía nam.- Đó đã là chuyện hơn mười năm trước rồi, ta từng cầu khẩn Tam đương gia giúp ta tìm hiểu tin tức đứa bé kia, Tam đương gia nghĩa bạc vân thiên, đặc biệt giúp ta đi đến Thần Đô một chuyến, biết được đứa bé năm đó cũng không bị xử tử, tiểu thiếp thứ tám cũng không chết.- Tại sao có thể như vậy?Phong Phi Vân không nghĩ ra, nhân vật như Chấn Thiên Hầu, nếu bị người cắm sừng nhất định sẽ xử tử tiểu thiếp thứ tám và đứa bé kia mới đúng.- Ha ha!

Chấn Thiên Hầu ở Thần Tấn vương triều có địa vị bực nào, những loại chuyện này hắn cho dù biết rõ, cũng không dám đường hoàng với bên ngoài, chỉ có thể toàn lực đi che dấu.

Aizz!

Lần này đi Vạn Tượng Tháp, vốn định vụng trộm đi gặp đứa bé kia một lần, xem thử nó là nam hay là nữ, đã trưởng thành chưa, nhưng...

Hiện giờ đã không có cơ hội nữa...Trên mặt Lưu Thân Sinh vốn đang mang theo vài phần ánh sáng màu đỏ, nhưng sau khi nói đến chỗ này, trong họng lại phun ra một ngụm máu tới, hắn rất muốn lại nói gì đó với Phong Phi Vân, nhưng ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.- Con của ngươi ở Vạn Tượng Tháp?

Hắn tên gọi là gì...

Uy...

Ngươi rốt cuộc muốn cầu ta chuyện gì?Phong Phi Vân cảm thán tao ngộ của hắn, một phu nhân của Hầu phủ sao có thể để ý đến một tên mưu sĩ, xem ra giữa hắn và tiểu thiếp thứ tám kia cũng có một câu chuyện không tầm thường.Chỉ tiếc hắn đã không nói nên lời nữa.Người trước khi chết đều như vậy, muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả chết!Lưu Thân Sinh toàn thân đều duỗi thẳng, đôi mắt nhìn chăm chú lên vầng trăng trên trời, càng ngày càng mơ hồ, tay của hắn nâng lên, muốn phải bắt lấy gì đó, nhưng cuối lại vô lực rơi trên mặt đất.Trầm mặc, yên tĩnh!Cổ khí tức thê lương này tràn ngập trên người mỗi người, mỗi người đều có một câu chuyện không giống nhau, Lưu Thân Sinh mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cùng Phong Phi Vân tiến đến Vạn Tượng Tháp, chỉ là muốn vụng trộm xem con thân sinh của mình một lần, nhưng ngay cả nguyện vọng nho nhỏ như vậy lão thiên gia cũng không muốn cho hắn.Khiến hắn bị chết ở nửa đường, đến lúc chết ngay cả con mình bộ dạng thế nào, là nam hay là nữ cũng không biết.Đây là không cam lòng cỡ nào ah!- Ta đi làm thịt tên khốn Bộ Thiên Nhai kia!Con mắt Vương Mãnh có chút ướt át, huynh đệ chết không nhắm mắt, khiến hắn vô cùng xúc động phẫn nộ.

Hắn đuổi theo, nhưng vừa chạy được vài bước, thân hình cao lớn đã ngửa đầu ngã trên mặt đất, hắn cũng bị trọng thương, cho dù thân thể cường đại nhưng hiện giờ cũng khó mà đứng lên được.Hắn mấy lần muốn đứng lên, nhưng lại ngã trên mặt đất.Trên sơn khẩu, gió thổi được có chút gấp, khiến mùi máu trong không khí đều bị thổi tan.Một phần mộ thấp mới lập, không có mộ bia, cũng không có tế phẩm!Tu tiên giả cũng không phải bất tử, trái lại, lúc Tu tiên giả chết đi thì càng thêm bi thương, có một it Tu tiên giả sống mấy trăm năm, bằng hữu và người thân đều đã chết hết, lẻ loi trơ trọi, chôn xương trong cát vàng, ngay cả một người chăm sóc trước khi lâm chung cũng không có.Phong Phi Vân tự tay chôn Lưu Thân Sinh vào phần mộ, bỏ luôn cánh tay đã bị dẫm nát của hắn vào trong, Phật nói, người chết phải có toàn thây, kiếp sau mới có thể đầu thai làm người.Vương Mãnh nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt lớn như chuông đồng theo thần sắc phức tạp, có bi thương, cũng có cừu hận!Tu vị của Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đều không tầm thường, đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, chiến lực cũng không yếu hơn loại nghịch thiên tài tuấn như Tử Xuyên và Tử Thanh bao nhiêu, nếu không phải bọn hắn đột nhiên đánh lén thì Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh cho dù không địch lại nhưng bảo vệ tánh mạng vẫn hoàn toàn có thể làm được.Phong Phi Vân trầm mặc không nói, đi vào trong đồng xa, Kỷ Thương Nguyệt quả nhiên đã được cứu đi, nhưng hiển nhiên Bát Mạch Long Tỏa trên người nàng vẫn chưa được giải khai.- Lại là huyết dịch!Phong Phi Vân từ trong khe hẹp trên đồng xa nhìn thấy vết máu đã khô, biết rõ Kỷ Thương Nguyệt chính là dùng máu của mình để thông tri cho bọn người Bộ Thiên Nhai.Gia tộc xưng bá ở Nam Thái Phủ như Kỷ gia, Tần gia, Phong gia, lão tổ sáng lập gia tộc đều là đại nhân vật danh chấn một thời đại cả, loại người này đã tu luyện huyết mạch đến một trình độ cực cao, có thể truyền thừa huyết mạch chất lượng tốt lại cho hậu đại.-------Chương 266: Huyết mạch ấn kýTrong máu bọn họ cũng có khí tưc cổ xưa đặc biệt, được xưng là huyết mạch ấn ký của gia tộc, những đại gia tộc đỉnh tiêm đệ tử vượt qua trăm vạn, ngàn vạn chính là dựa vào huyết mạch ấn ký ẩn chứa trong thân thể đệ tử để phán đoán xem hắn có phải là truyền nhân dòng chính của gia tộc hay không.Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn quan hệ thông gia, Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, Bộ Thiên Nhai chính là đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, đều là một đời nghịch thiên tài tuấn trẻ tuổi, hai người bọn họ kết hôn với nhau cũng là Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn thông gia với nhau.Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn đều là thế lực lớn cổ xưa cao cấp nhất Nam Thái Phủ, bọn hắn nếu liên hợp lại, thế lực to lớn, hoàn toàn có thể áp chế các môn phái tu tiên và gia tộc tu tiên khác xuống, có thể đạt được càng nhiều tài nguyên tu tiên hơn nữa.Phong Phi Vân dùng ngón tay sờ lên vết máu kia, trên ngón tay lập tức nhiễm lên một tầng đỏ thẫm.- Phương Hoàng Thiên Nhãn!Đôi mắt Phong Phi Vân trở nên trong suốt, hai luồng hỏa diễm hiện ra trên đồng tử, nhảy lên tung tăng như chim sẻ nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngón tay.Nếu là người khác tự nhiên không có khả năng nhìn ra manh mối gì, dù sao thành phần huyết dịch của mỗi người đại khái đều giống nhau cả, nhưng người thiên tư tuyệt đỉnh thì phẩm chất huyết dịch siêu phàm, có được huyết mạch ấn ký cổ xưa .Nhưng huyết mạch ấn ký đều ẩn sâu trong bổn nguyên huyết mạch, cần dùng dụng cụ đặc thù hoặc trí nhớ về loại huyết mạch ấn ký này để phân biệt trong máu có chứa huyết mạch ấn ký hay không.Một mảnh huyết vụ nhàn nhạt hiện ra trong mắt Phong Phi Vân, trong huyết vụ tựa hồ cất dấu bóng dáng một cổ thú cổ xưa mọc ra bảy cái đầu nào đó, nhưng Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân mới tu luyện tới sơ nhập môn kính, căn bản không cách nào nhìn thấu mảnh huyết vụ kia, thấy rõ huyết mạch ấn ký của Kỷ gia rốt cuộc là cái gì?- Không cần nhìn nữa, lão tổ đời thứ nhất của Kỷ gia tu vị Thông Thiên Triệt Địa, đã từng luyện hóa qua chiến hồn của một đầu thiên niên linh thú, sáp nhập vào trong huyết mạch của hắn, đó là một đầu Thất Đầu Đằng Mãng, về sau đã trở thành huyết mạch ấn ký của đệ tử Kỷ gia.Mao Ô Quy từ trong ngực Phong Phi Vân thò ra cái đầu tuyết trắng, đôi mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngón tay Phong Phi Vân nói.Đầu ô quy không rõ lai lịch này cũng không biết là muốn đi theo bên người Phong Phi Vân hay là đi theo bên người Quý gia tỷ muội nữa, dù sao tên này cũng không có ý định rời đi, Phong Phi Vân mấy lần ném nó vòa dã ngoại hoang vu nhưng nó vẫn có thể đuổi theo được.- Đã biết được huyết mạch ấn ký của Kỷ gia, vậy thì muốn đuổi kịp Kỷ Thương Nguyệt cũng không khó rồi.Phong Phi Vân rét lạnh nói.- Tiểu tử, ngươi muốn giết Kỷ Thương Nguyệt báo thù?Mao Ô Quy vội vàng nhắc nhở:- Tên Bộ Thiên Nhai gì đó có thể giết, nhưng Kỷ Thương Nguyệt lại không động vào được, Kỷ gia cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, động vào nghịch thiên tài tuấn một đời tuổi trẻ của Kỷ gia sẽ rước lấy tai nạn đáng sợ đấy.Ở trong mắt người ngoài, Thiên Nhất Tiên Môn và Kỷ gia đều là tồn tại thuộc về cùng một cấp bậc, vì sao đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn có thể giết, mà Tử Linh Tử của Kỷ gia lại không thể giết?Lão ô quy này sợ rằng đang che dấu gì đó- Ta càng muốn đụng vào đấy!Phong Phi Vân tay dính lấy vết máu Kỷ Thương Nguyệt lưu lại, trên ngón tay kết xuất thủ ấn "Xích Hỏa Thuật", đốt cháy huyết dịch, một đạo huyết vụ vô hình bao vây lấy huyết mạch ấn ký Thất Đầu Đằng Mãng, bay về một hướng khác trong không khí.Huyết mạch ấn ký này chỉ có Phương Hoàng Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy, người khác cái gì cũng không thấy được cả.Quý gia tỷ muội chỉ thấy Phong Phi Vân cấp tốc chạy vội vào bầu trời đêm, rất nhanh đã biến mất trước mắt.Sát nhân không quảng ngày đêm.Cho dù đối phương có bốn vị nghịch thiên tài tuấn, Phong Phi Vân cũng muốn đi đánh một trận.Vèo!

Vèo!

Vèo!Phong Phi Vân thu liễm khí tức, tựa như một đạo quỷ ảnh đi xuyên qua giữa dãy núi, rất nhanh liền đi ra ngoài hơn hai trăm dặm, thời gian dần qua phát hiện được một ít dấu vết nhân loại đi qua, vì vậy đuổi đi càng gấp.Chợt đấy, Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, bên tai truyền đến một hồi tiếng nước chảy bàng bạc, dĩ nhiên là một đầu sông lớn rộng mấy chục thước, trên mặt sông yên ba hạo miểu, ở dưới ánh trăng nó tựa như vảy rắn màu bạc vậy.Bọn hắn ở ngay đối diện sông lớnBộ Thiên Nhai, Tử Xuyên, Tử Thanh ngồi vây quanh chỗ nước cạn trên sông lớn, trên mặt đất khắc lấy một cái mâm tròn chừng một mét vuông, Tử Xuyên thả một thanh kiếm gãy ngắn nhỏ màu trắng vào trong mâm tròn.Kiếm gãy màu trắng kia là một kiện Linh Khí tàn phá, nhưng linh tính và trận pháp ở bên trong cũng không tổn thương bao nhiêu, có thể phát huy ra một tầng uy lực của Linh Khí.Mặc dù chỉ là một tầng lực lượng của Linh Khí nhưng cũng đã tương đối khủng bố rồi, uy lực so với chuẩn Linh Khí cũng phải lớn hơn gấp 10 lần.Ba người đồng thời đánh linh khí vào trong mâm tròn, kích hoạt tàn trận trong kiếm gãy, một đạo linh khí mênh mông cuồn cuộn phóng lên trời, kiếm gãy màu trắng hóa thành một đạo Bạch Long trảm lên trên Bát Mạch Long Tỏa trên người Kỷ Thương Nguyệt.Tám tòa trận pháp trên Bát Mạch Long Tỏa đồng thời vận chuyển, khiến xiềng xích đen kịt biến thành màu hồng đỏ thẫm, từng đạo phù văn chìm nổi trên xiềng xích, chấn động ra tám cổ lực lượng, khiến đoản kiếm màu trắng phải run lên.XÍU...

UU!!Đoản kiếm màu trắng bị đánh bay, rơi xuống vào trong mâm tròn, không ngừng run rẩy.Ba vị nghịch thiên tài tuấn bị cổ lực lượng này đánh trúng khiến ngực tê rần, vội vàng thu hồi linh khí.Kỷ Thương Nguyệt bị lực lượng Bát Mạch Long Tỏa cắn trả, thân thể bị trói càng chặc hơn, da thịt tinh tế tỉ mỉ giống như bị nghiền nát vậy, dáng người ưu mỹ cũng lộ ra có chút vặn vẹo, trong bờ môi nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ.- Rõ ràng ngay cả Linh Khí tàn binh cũng không thể phá vỡ Bát Mạch Long Tỏa!Tử Xuyên thở dài một tiếng.Tử Thanh nói:- Tu vị Kỷ cô nương mặc dù cao, nhưn lực lượng của Bát Mạch Long Tỏa thật sự cũng quá mạnh mẽ, nếu không thể cởi bỏ Bát Mạch Long Tỏa, nàng chỉ sợ không qua được ba ngày liền sẽ bị lực lượng Long tỏa đánh tan Thần Cơ, tu vị hoàn toàn biến mất, hóa thành một người bình thường.- Từ nơi này đến Kỷ gia bản phủ, ít nhất cũng phải mất đến năm, sáu ngày, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Kỷ cô nương tan hết bổn nguyên sao?- Tên yêu ma Phong Phi Vân này thật sự quá độc ác rồi!Bọn hắn nói như thế, nhưng lại không suy nghĩ xem Bát Mạch Long Tỏa chính là bảo vật của Kỷ gia, Phong Phi Vân dù có độc ác, nhưng có thể độc hơn những người Kỷ gia kia sao?Bộ Thiên Nhai trong lòng âm trầm, từ sau khi cứu Kỷ Thương Nguyệt trở về, lông mày hắn chưa từng giãn ra, Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân bắt đi đã gần nửa tháng, hơn nữa còn trói nàng lại.-------Chương 267: Chiến bộ thiên nhaiPhong Phi Vân tuyệt đối không phải một người tốt, Kỷ Thương Nguyệt cũng tuyệt đối xem như một mỹ nhân khuynh thành, hắn chẳng lẽ không làm gì Kỷ Thương Nguyệt?

Liên tưởng đến đây, đạo tâm vốn bình tĩnh của Bộ Thiên Nhai liền nổi lên rung động, cuối cùng biến thành sóng to gió lớn.- Phong Phi Vân!Bộ Thiên Nhai bỗng nhiên đứng dậy, trên người chiến ý bắt đầu khởi động, đằng đằng sát khí.- Bộ huynh, ngươi muốn đi đâu thế?Tử Xuyên cảm nhận được lực lượng khủng bố trên người Bộ Thiên Nhai.- Lấy đầu của Phong Phi Vân!Hàn khí tản ra từ trên người Bộ Thiên Nhai khiến sóng cả cả đầu sông lớn đều bị đông lạnh phủ lên một tầng băng tinh.Tử Thanh nhíu đôi mi thanh tú lại, nói:- Vậy Kỷ cô nương làm sao bây giờ?

Nàng...- Trước hết giết Phong Phi Vân!Trong mắt Bộ Thiên Nhai mang theo vẻ kiên quyết, không ai có thể lay động ý chí của hắn, nếu Phong Phi Vân không chết, lòng của hắn liền khó mà yên tĩnh được.Trên sông lớn đột nhiên xoáy lên một mảnh sóng cồn cao mười mét, như Thủy Long phá sông mà lên, một cổ lực lượng bén nhọn mà đại khí huy hoàng từ bên kia bờ sông truyền đến.- Không cần ngươi đi, ta đã đến rồi đây!Trên sông lớn, một đạo thân ảnh tiêu sái màu tím lướt sóng mà đến, mỗi khí bước ra một bước, bọt nước liền theo đó thối lui, hóa thành một cái vòng xoáy.Người đến đúng là Phong Phi Vân!- Phong Phi Vân!Bộ Thiên Nhai hai mắt phát lạnh, quát lớn một tiếng, trong miệng thốt ra một mảnh khí lãng, như lệ phong cuốn đi.Phong Phi Vân mặc một bộ áo tím hoa lệ, từ bên kia sông lớn đi tới, dưới chân sinh ra vô số vòng xoáy, khiến sóng cồn trên mặt sông càng dân lên cao hơn nữa.Không bao lâu, liền chạy tới trong sông.Hắn như giẫm trên đất bằng, đứng trên mặt nước, gió sông thổi qua khiến vạt áo của hắn ầm ầm rung động.Hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đều lộ ra thần sắc đề phòng, không cách nào quên được tràng cảnh Tần Chiến chết ở trong tay Phong Phi Vân, biết rõ sự cưỡng hàn của yêu ma chi tử tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ một vị nghịch thiên tài tuấn nào cả.Hai người bọn họ tuy rằng đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, so với Tần Chiến vẫn kém một tia, tự nhiên phải e ngại Phong Phi Vân rồi.Phong Phi Vân tuy rằng chỉ có tu vị Thần Cơ sơ kỳ, nhưng trong tay hắn lại có một kiện Linh Khí, ngay cả Tần Chiến Thần Cơ trung kỳ cũng bị đè chết, nếu không phải tế ra Linh Khí, căn bản không cách nào trấn áp hắn được.- Bộ huynh, trong tay Phong Phi Vân có một kiện Linh Khí, đã từng đè chết cả Tần Chiến đấy.Tử Xuyên nhắc nhở một câu.Tu vị của Bộ Thiên Nhai cũng là Thần Cơ trung kỳ, đã tu luyện Thần Cơ đến chừng một ngón tay, cứng rắn tựa như tiên đĩnh, xem như là tồn tại Thần Cơ trung kỳ cao cấp nhất, chỉ cần tu luyện ra thần thức nữa thôi là hắn có thể lập tức bước chân vào cảnh giới Thần Cơ đỉnh cao.Tu vi của hắn so với Tần Chiến còn mạnh hơn một bậc!- Không sao, vì đối phó tên yêu nghiệt này, ta đặc biệt từ Thiên Phong mang tới Đại Phong Kỳ, đủ để chống lại Linh Khí trong tay hắn rồi.Bộ Thiên Nhai có chuẩn bị mà đến, không sợ chút nào.Tu vi của hắn cao hơn Phong Phi Vân cả một tiểu cảnh giới, lại có Đại Phong Kỳ làm hậu thuẫn, giết một tên Phong Phi Vân chỉ giống như là giết heo chó thôi.Phong Phi Vân mang theo nộ khí mà đến, nhưng cơn giận này lại bị hắn ẩn trong lòng, lộ ra tâm bình khí hòa, nói:- Bộ huynh không hổ là đại đệ tử của Thiên Nhất Tiên Môn, làm việc quả nhiên quang minh lỗi lạc, khiến người rất là bội phục ah!

Ngày đó trên tường thành Phong Hỏa Liên Thành, ta ngược lại đã nhìn sai rồi.- Ta lúc ấy cũng nhìn sai rồi, bằng không ngươi cũng không thể sống được đến giờ!Bộ Thiên Nhai đứng ở chỗ nước cạn bên bờ sông, bước chân cách nước sông chỉ chừng mấy xích, nhưng mặc cho nước sông kia sóng cả mãnh liệt thế nào đều căn bản chưa đến được giày hắn đã bị một cổ lực lượng vô hình phản đẩy ra rồi,Ngay khi Phong Phi Vân xuất hiện thì khí tức của hai người cũng đã tập trung cùng một chỗ."

Thần Cơ" chỉ lớn chừng hạt gạo ở trong Đan Điền của Phong Phi Vân bị khí tức của Bộ Thiên Nhai kích thích, cấp tốc xoay tròn lấy, bộc phát ra linh khí vô cùng vô tận."

Thần Cơ" của Bộ Thiên Nhai lớn hơn Phong Phi Vân gấp 10 lần, nhưng luận độ tinh thuần linh khí và linh tính của Thần Cơ thì lại xa xa không sánh được với "Thần Cơ" của Phong Phi Vân.Một cái là lượng, một cái là chất!Hai người đều là người có thiên tư tuyệt đỉnh, tâm chí vô cùng cường đại, sớm đã ẩn dấu đi tất cả nhược điểm tâm lý, một người như Định Hải Thần Châm đứng vững trong sông lớn, một người lại như núi cao bất động đứng bên bờ sông, đều lộ ra không chê vào đâu được, vô cùng cường đạiOanh!Tuy rằng vẫn chưa giao thủ, nhưng giữa bọn hắn đã tràn ngập sát cơ, có giọt giọt nước sông tóe lên, bị một đám sát khí va chạm vào, giọt nước cùng sát khí dung hợp, đã bay ra ngoài, đánh xuyên qua một đầu chim sơn ca ở cách đó cả ngàn mét khiến nó cắm đầu xuống mặt đất.Chung quanh trở nên càng ngày càng áp lực, không khí cũng giống như trở nên sền sệt, khiến người ngay cả hô hấp cũng không thể.- Tu vị của Bộ Thiên Nhai vậy mà đã đạt đến tình trạng như thế, nhiều nhất chỉ cần cho hắn thêm một tháng nữa thôi có thể tu luyện ra thần thức, đột phá đến Thần Cơ đỉnh phong rồi.Tử Xuyên cũng là người có thiên tư tuyệt đỉnh, ở trong rừng rậm tràn đầy dã thú khổ tu mười năm, chuyên tâm ngộ đạo, coi như là dị thú bốn trăm năm tu vị cũng từng chết dưới kiếm của hắn.Hắn tự nhận là trong một đời tuổi trẻ đã đủ để xưng hùng, nhưng sau khi ra khỏi Tử Vân động phủ mới phát hiện thiên hạ cũng không thiếu khuyết anh tài.

Tuổi của Bộ Thiên Nhai cũng không khác với hắn lắm, nhưng tu vị đã đi trước hắn một bước.Tử Thanh là mỹ nhân có thiên tư tuyệt đỉnh, mặc la bào tử kim sắc, tu vị cũng không hề thua kém Tử Xuyên, nàng nói:- Ta sao lại có cảm giác tiến bộ của Phong Phi Vân cũng không hề kém hơn Bộ Thiên Nhai nhỉ?Thiên tư đạt đến cấp bậc nghịch thiên tài tuấn, cũng có thể được xưng là bá chủ trong cùng cảnh giới, ở trong cùng một cảnh giới, nghịch thiên tài tuấn có thể đơn giản chém giết tu sĩ khác.Mà đều là nghịch thiên tài tuấn, nếu ở cảnh giới giống nhau, có lẽ có thể phân ra thắng bại, nhưng lại rất khó đánh chết đối phương.

Tựa như Bộ Thiên Nhai và Tử Xuyên đều là cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng một người sắp đột phá Thần Cơ đỉnh phong, một người chỉ vừa bước vào Thần Cơ trung kỳ, tu vị tự nhiên có chênh lệch không nhỏ.Nhưng Bộ Thiên Nhai có lẽ có thể đánh bại Tử Xuyên, nhưng tuyệt đối không giết được Tử Xuyên.Đương nhiên nếu có loại thần binh nghịch thiên như Linh Khí vậy thì lại khác, tựa như Phong Phi Vân cầm trong tay Linh Khí, có thể dùng tu vị Thần Cơ sơ kỳ đánh chết Tần Chiến vốn có tu vị Thần Cơ trung kỳ.- Yêu ma chi tử không thể đo lường theo lẽ thường được.-------Chương 268: Phong ma trấn vân không (1)Tử Xuyên cầm thanh đoản kiếm màu trắng kia trong tay, đây là một kiện Linh Khí tàn binh, có thể phát huy ra một tầng lực lượng của Linh Khí, lại nói:- Phong Phi Vân chính là thuộc hạ của nữ ma, thừa dịp nữ ma không ở đây, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải lưu tánh mạng hắn lại ở đây mới được.Với lực lượng của mình Bộ Thiên Nhai có lẽ không giết được Phong Phi Vân, nhưng nếu thêm vào hai nghịch thiên tài tuấn như Tử Xuyên và Tử Thanh, vậy thì muốn vây giết một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ cũng không phải việc khó.Phong Phi Vân nhìn trắng sáng trên màn trời, bên tai có thể nghe được tiếng Thi Tà kêu gào từ trong núi xa truyền đến, hắn cười lạnh nói:- Ta vừa rồi đã từ trong miệng một vị bằng hữu vừa qua đời biết được, Kỷ cô nương dĩ nhiên lại là vị hôn thê của Bộ huynh, hắc hắc!Bộ Thiên Nhai hai mắt nhíu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt đã có chút phát lạnh.- Nhưng mà. . .

Bộ huynh chỉ sợ cũng không hiểu rõ Kỷ cô nương bằng ta, ít nhất ta hiểu thấu triệt hơn ngươi nhiều lắm. .

Cạc cạc!Phong Phi Vân đặc biệt nhấn mạnh lấy hai chữ "Thấu triệt"Khí tức Bộ Thiên Nhai trở nên có chút hỗn loạn, một cổ hàn khí không cách nào áp chế nổi từ trong cơ thể hắn lao ra, nước sông dưới chân bắt đầu kết băng.Phong Phi Vân biết rõ đã triệt để công phá khí tràng không chút sơ hở của hắn, bởi vậy lại thêm một mồi lửa:- Kỷ cô nương thật sự là vưu vật nhân gian, đêm hôm đó, đến nay vẫn khiến ta không thể quên được. . .Oanh!Hai mắt Bộ Thiên Nhai trở nên đỏ thẫm, cả người đều phẫn nộ rồi, hắn giống như một đầu sư tử nổi giận gào thét một tiếng, trong một chớp mắt đã vọt tới trước mặt Phong Phi Vân, một quyền đánh ra một mảng lớn huyền quang.Bên trong huyền quang dần hiện ra sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ !Vừa ra tay đã là mươi hai ngàn cân lực lượng, quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn, lực lượng bực này đã vượt qua rất nhiều tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong rồi.Bá!Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, một nửa thân thể đều chìm vào trong nước, hãm không tới phần eo, vô số hơi nước ngựng tụ trên người hắn, biến thành một tòa núi nhỏ tràn đầy băng thứ, đụng tan sáu đầu kỳ ngưu chi lực kia.Nói đùa, Phong Phi Vân hiện giờ đang tu luyện Ngũ Hành chi thuật trong "Bát Thuật Quyển", Hắc Thủy Thuật đã tu luyện đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, nơi có càng nhiều hơi nước thì uy lực của Hắc Thủy Thuật càng mạnh, biến hóa càng nhiều, chiến pháp càng mãnh liệt.Trên sông lớn này có rất nhiều hơi nước, Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra chín đạo Hắc Thủy Thuật tính chất bất đồng, có biến thành Thần Thuẫn, có hình thành Hắc Thủy lao lung, càng nhiều nữa đều là công phạt chi khí trực tiếp.Bành, bành, bành!Bộ Thiên Nhai bị đánh khiến trở tay không kịp, liên tiếp thất bại chín chiêu, toàn thân đều bị vụn băng dày đặc bao trùm, khí tức lạnh như băng tuy rằng thiếu chút nữa đã đông hắn lại, nhưng cũng khiến hắn thanh tỉnh lại, biết rõ đã bị Phong Phi Vân tính kế, tâm tình bị công phá, cho nên mới rơi vào hạ phong tuyệt đối như vậy.Oanh!Bộ Thiên Nhai chấn vỡ hàn băng, bàn chân đột nhiên đạp trên mặt nước, vọt thẳng lên, chạy ra khỏi Hắc Thủy lao lung.Nghịch thiên tuấn kiệt đều không phải chuyện đùa, vô luận là thiên phú hay tâm chí đều không hề yếu hơn Phong Phi Vân.- Sát!Tâm tình Bộ Thiên Nhai lại trở nên trầm ổn, lập tức từ trên trời giáng xuống như sao chổi rơi xuống đất.Phong Phi Vân đứng trong sống lớn, hai tay huy động trong nước, một cái vòng xoáya cự đại chợt tạo ra, sóng cả mãnh liệt cuốn lên thiên mạc, nước sông lạnh như băng giống như Cuồng Long dâng lên.Đây mới là giao phong thật sự, va chạm giữa linh thông và thuật pháp cường đại nhất đánh nát vòng xoáy Hắc Thủy kia, sau đó lại lần nữa tổ hợp.So đấu cứng đối cứng, không có bất kỳ ai trốn tránh cả!Đây cũng là giao phong khí thế, khí thế càng mạnh, như vậy mới có thể áp đảo đối phương, chiếm lấy tiên cơ lớn nhất, khí thế ai yếu hơn thì thất bại cũng càng nhanh hơn.Cho nên bọn hắn không ai trốn tránh cả.Thần Cơ trong Đan Điền Phong Phi Vân tốc độ vận chuyển càng ngày nhanh, giống như một ngôi sao sáng chói vận chuyển trong vũ trụ mênh mông vậy, lực lượng đầy tính bạo tạc dũng mãnh tiến vào huyết mạch toàn thân Phong Phi Vân, huyết dịch màu vàng cũng sôi trào càng thêm mãnh liệt.Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!Tất cả hơi nước trên sông lớn đều bắt đầu chuyển động, biến thành chín đầu Hắc Thủy Cuồng Long cao đến mấy chục thước, Phong Phi Vân đứng ở phía trên Hắc Thủy Cuồng Long, ầm ầm đánh ra một quyền, tất cả Cuồng Long đều bị lực lượng của hắn dẫn dắt, đồng thời đánh ra ngoài.Một quyền đánh ra, chín đạo cột nước lao đi tựa như như Cửu Long Phi Thiên!- Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn!Bộ Thiên Nhai đứng trên một tòa núi nhỏ bên bờ sông lớn, giống như một thần inh bất diệt, cả người đều cùng dung hợp với núi nhỏ dưới chân.Cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, chính là khiến thiên, địa, nhân tam tài đều hòa hợp.Thiên có thiên chi đạo, thiên chi đạo ở chỗ "Thủy vạn vật" ;Địa có địa chi đạo, địa chi đạo ở chỗ "Sinh vạn vật" .Nhân không chỉ có nhân chi đạo, hơn nữa tác dụng của nhân chi đạo ở ngay tại "Thành vạn vật" .Thủy vạn vật, sinh vạn vật, thành vạn vật, ba thứ cộng lại mới xem như Thiên Nhân Hợp Nhất.Thiên đạo viết Âm Dương, Địa đạo viết nhu cương, Nhân đạo viết nhân nghĩa.

Thiên Địa Nhân mặc dù mỗi thứ đều có đường riêng, nhưng lại đối ứng lẫn nhau, liên hệ lẫn nhau.Bộ Thiên Nhai tuy là anh tài đương thời, thiên tư thông minh, nhưng dùng độ tuổi của hắn cũng không có khả năng chính thức lĩnh ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí không có khả năng lĩnh ngộ được bất cứ đạo nào trong Thiên, Địa, Nhân tam đạo.- Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn!Kỳ thật chính là một chiêu linh thông trong địa chi đạo sinh vạn vật, vốn là một chiêu linh thông trong "Đại Địa Đạo Thư》 của Thiên Nhất Tiên Môn, mặc dù không thể chính thức vô địch như Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng uy lực cũng vô cùng, không phải nhân kiệt tuyệt đỉnh thì tuyệt đối không cách nào tu luyện thành công được.Cự Linh Bối Sơn, Sinh Vạn VậtOanh!Tinh khí trong tòa núi nhỏ dưới chân Bộ Thiên Nhai bị hắn điều động, hóa thành một mảnh sơn vân, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.

Giờ phút này hắn lộ ra dị thường nguy nga cao lớn, tựa như một Cự Linh Chân Thần, tay nâng một tòa núi cao vậy.Phong Phi Vân điều động hơi nước trong toàn bộ sông lớn, ngưng tụ thành chín đạo cột nước khổng lồ, khiến sông lớn khô cạn, có thể thấy được khí phách kinh người, thủ đoạn thông thiên.Bộ Thiên Nhai cũng dùng thủ đoạn nghịch thiên ngưng tụ tinh khí núi cao, hóa thành hư thái chống lại Phong Phi Vân.Một cái tồi giang khô, một cái dùng lực khiêng núi khiến hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đều bị chấn kinh.Đây. . .

Đây là giao phong giữa Thần Cơ sơ kỳ cùng Thần Cơ trung kỳ sao lại có cảm giác giống như tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đang đánh cờ thế?-------Chương 269: Phong ma trấn vân không (2)Cảnh tượng này thật sự quá rung động nhân tâm rồi, giao phong giữa hai vị nghịch thiên tài tuấn một đời tuổi trẻ phảng phất như muốn đánh nát cả phương Thiên Địa này, khiến người cảm giác giống như hai Thần Chi đang chém giết vậy.Ầm ầm!Chín đạo Thủy Khí Cuồng Long va cham với đỉnh núi cao của Bộ Thiên Nhai, đầu tiên giao thủ đúng là Phong Phi Vân và Bộ Thiên Nhai, tiếp theo là sông lớn và núi lớn cũng đụng vào nhau.Có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên đều có thủ đoạn nghịch thiên, những tu sĩ khác, cho dù đạt đến Thần Cơ đỉnh phong cũng chưa chắc có được lực lượng khủng bố như thế.Trong tầm tốc độ ánh sáng, Phong Phi Vân cũng đã đánh với Bộ Thiên Nhai hơn hai mươi chiêu, hơn hai mươi tiếng nổ truyền ra giữa bóng dáng tán loạn của bọn hắn, khi thì giao thoa, khi thì nổ tung, tựa như sấm sét vô danh nổ vang trong bầu trời đêm vậy.Phong Phi Vân tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", dùng thân hình nhân loại tu luyện thiên công bảo điển của Yêu tộc, tuy rằng tư chất thân thể hắn vốn bình thường, hĩnh cốt phàm tục, nhưng sau khi trải qua ba lượt thay máu, huyết dịch trong thân thể đã tràn đầy linh tính, kim quang bắn ra bốn phía, phẩm chất không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần.Huyết nhục và xương cốt của hắn cũng bị huyết dịch đổ vào, bị thiên công bảo điển rèn luyện, trở nên cứng rắn như sắt, mềm dẻo không phá, cường độ thân thể đuổi thẳng yêu thú.Yêu thú và dị thú, linh thú là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.Một cái là yêu, một cái là thú.Yêu thú tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể huyễn hóa thành nhân hình, không chỉ có có được khí lực cường đại của Thú Tộc, càng có được thiên phú tu luyện của nhân loại.

Trí tuệ của Yêu vượt rất xa dị thú và linh thú, thậm chí có Yêu còn thông minh hơn cả nhân loại.Dị thú và linh thú mới thật sự là Thú Tộc tu sĩ, vô luận tu vị cao bao nhiêu, cũng không thể huyễn hóa ra hình người, có tu vị càng cao, thân hình càng khổng lồ, có tu vị càng cao, thân hình sẽ phát sinh dị biến.Tu vị dưới trăm năm, được xưng là "Mãnh thú" .Tu vị trên trăm năm, dưới ngàn năm được xưng là "Dị thú" .Tu vị ngoài ngàn năm, dưới vạn năm được xưng là "Linh thú" .Trên Linh thú còn có Bất Tử Thánh Thú, Bất Diệt Tiên Thú. . .Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng của Phượng Hoàng Yêu tộc, thuộc về tộc đàn "Yêu", Yêu tồn tại ở giữa nhân và thú, cũng là một loại độc đàn đặc thù nhất trong Thiên Địa, bị loài người và Thú Tộc không dung.Người có thể cùng dị thú, linh thú, chung sống hoà bình, nhưng lại không dung yêu thú.Cho nên khi mọi người biết được trong thân thể Phong Phi Vân chảy xuôi một nửa yêu thú chi huyết thì đều coi hắn là dị đoan, tất cả Tu tiên giả đều bài xích hắn, thậm chí hợp thành Trừ Ma Liên Minh muốn giết hắn.Phượng Hoàng chính là một trong các Yêu tộc cường địa nhất trong Yêu Thú tộc quần, "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" có thể nói là công pháp luyện thể cao cấp nhất trong Yêu tộc, thân thể Phong Phi Vân tự nhiên cũng vô cùng khủng bố.Bộ Thiên Nhai tuy rằng cường độ thân thể cũng thuộc loại nhân vật biến thái, nhưng nếu so với Phong Phi Vân thì vẫn yếu hơn một bậc.Trong tốc độ ánh sáng, thân thể hai người chuyển đổi hơn trăm lần, giao thủ hơn ba trăm lần, ra tay như điện, như tinh thiết đang va chạm.Chín đạo cột nước cự đại bị chấn nát, biến thành nước lũ, tràn ngược vào trong sông lớn.Cự Linh Bối Sơn chi thuật mà Bộ Thiên Nhai ngưng tụ cũng sụp đổ, một lần nữa chìm vào trong núi nhỏ nghiền nát.- Đại Phong Khởi Hề, Vân Thiên Loạn!Bộ Thiên Nhai hét lớn một tiếng, trong thân thể lao ra một cổ khí tượng màu xanh nhạt, hạo hạo đãng đãng, lập tức liền mảnh xé rách một mảng phong vân trường không dễ như trở ban tay.Hắn chính là nghịch thiên tài tuấn, có thể có được bổn nguyên khí tượng cũng không phải chuyện gì kỳ quái.Phong Phi Vân bỗng nhiên định trụ thân hình, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhận ra khí tượng mà Bộ Thiên Nhai triển khai- Phong Ma Trấn Vân Không!- Đúng vậy, chính là Phong Ma Trấn Vân Không, khí tượng vừa ra, vô địch thiên hạ, sát nhân ngay trong nháy mắt.Ở giữa thiên địa cuồng phong gào thét, tựu như từng đạo lưỡi đao dài mấy chục thước xuyên thẳng qua trong không khí, phát ra tiếng rít chói tai, mang đến cho người cảm giác tựa như Cự Thú đang tru lên vậy.Bộ Thiên Nhai hóa thân Phong Ma, xuyên thẳng qua giữa khí tượng "Phong Ma Trấn Vân Không", một cổ hạo nhiên chi khí ngày càng dày đặc, so với "Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn" vừa rồi càng thêm đáng sợ.- Bộ Thiên Nhai quả nhiên không hổ là đại sư huynh của Thiên Nhất Tiên Môn, chỉ trong mười năm ngắn ngủn đã tu luyện đủ loại tuyệt học của Thiên Nhất Tiên Môn, cho dù rất nhiều cường giả thế hệ trước cũng không lợi hại bằng hắn.Trong đôi mắt đẹp của Tử Thanh mang theo vài tia rung động, tự đáy lòng cảm thán Bộ Thiên Nhai thiên tư vô song.Tử Xuyên nhẹ gật đầu, nói:- Mấu chốt là thiên sinh khí tượng của hắn quả thật đáng sợ, Phong Ma Trấn Vân Không, quả thực manh hơn so với khí tượng ' Tử Hải Thăng Vân Phàm" của ta một tia.- Cũng mạnh hơn khí tượng "Tử Phủ Tiên Cung" của ta.Chỉ có trong thân thể nghịch thiên tài tuấn mới có thiên sinh khí tượng như thế, hơn nữa trong thân thể rất nhiều người được coi là nghịch thiên tài tuấn cũng không có khí tượng.Khí tượng mạnh yếu cũng biểu hiện thiên tư một người mạnh yếu ra sao!"

Long Mã Hà Đồ" trong đan điền Phong Phi Vân là khí tượng Hậu Thiên, hơn nữa tuyệt đối cường đại hơn "Phong Ma Trấn Vân Không" của Bộ Thiên Nhai, nhưng lại theo Thanh Đồng Linh Châu bay vào trong thân thể Tiêu Nặc Lan, bởi vậy mới khiến hắn không khí tượng làm chỗ dựa.- Phong Phi Vân, ngươi mặc dù thiên tư tuyệt đỉnh, thể chất yêu nghiệt, nhưng ta đã nhìn ra trong thân thể ngươi không hề có khí tượng, hôm nay ngươi phải thua không thể nghi ngờ.Bộ Thiên Nhai hóa thân Phong Ma, thân thể bị cuồng phong dẫn vào trời cao, thanh âm lộ ra có chút hạo miểu đại khí.Lại nói:- Khí tượng chính là ban ân của Thượng Thiên, chỉ có người đạt được thiên sinh khí tượng mới là anh tài được Thượng Thiên nhìn trúng, ở trên Tiên đạo mới có thể được quang huy của Thượng Thiên chiếu rọi, tuyệt đối không phải một tên yêu nghiệt như ngươi có thể so sánh được.người có được khí tượng đối với người không có khí tượng có được lực áp chế tuyệt đối.Giống như áp chế của thượng vị giả đối với hạ vị giả vậy.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Không biết tốt xấu, khí tượng cũng chia thành Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng.

Thiên tượng cầm đầu, Nhân tượng xếp cuối.

Phong Ma Trấn Vân Không trong thân thể ngươi bất quá chỉ là là Nhân tượng thôi, hơn nữa ở trong Nhân tượng chỉ coi là cấp độ trung đẳng, có gì để đắc ý chứ?- Nói bậy ba, nào có cái gì mà Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng, cho dù thật sự tồn tại Địa tượng và Thiên tượng, đó cũng là tự nhiên và bản thân không gian lộ ra, nhân lực không thể thay đổi, càng đừng nói đến mượn Thiên tượng và Địa tượng.Bộ Thiên Nhai nói.-------Chương 270: Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng- Đó là ngươi cô văn quả lậu!

Ta hôm nay liền mượn một đám Địa tượng, đến đánh với ngươi một trận.Phong Phi Vân đi qua sông lớn, rơi đến trên mặt đất.Hắn vậy mà công bố muốn mượn một đám Địa tượng, cùng Bộ Thiên Nhai quyết một trận tử chiến.Không ai tin tưởng hắn thật sự có thể làm được, cái này quả thật giống như là một truyền thuyết vậy.Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng bị Bát Mạch Long Tỏa cấm phong, phần cổ tuyếttrắng, một đôi cánh tay ngọc mềm mại, đùi ngọc thon dài, thậm chí ngaycả dáng người uốn lượn tuyệt mỹ kia cũng không thể nhúc nhích, nhưngnàng lại có thể mở miệng nói chuyện, âm thanh lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân tu luyện Tầm Bảo Sư thần điển "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", có lẽ thật có thể điều động Địa tượng."

Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" mặc dù chỉ là thần điển của Tầm Bảo Sư, nhưng chỉcần là đệ tử tiên môn lớn một chút đều từng nghe qua đại danh của nó,được xưng là một trong Tam đại thần điển của Tu Tiên Giới, mặc dù chỉ tu luyện một chiêu nửa thức trong đó cũng có thể hoành hành thiên hạ.Tam đại thần điển đều truyền thừa Viễn Cổ, uy lực Thông Thiên, trong đó"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" là thần kỳ và huyền dị nhất, một ít thuật pháp vàthần thông trong đó đã đạt đến hoàn cnahr không thể tưởng tượng nổi.Nếu Phong Phi Vân thật sự tu luyện "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", như vậy quả thật có khả năng điều động ra một đám Địa tượng!- Lắm miệng!Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt liếc,nhưng trong lòng Kỷ Thương Nguyệt đối với Phong Phi Vân sao không phảilà cực kỳ oán hận chứ, hai con ngươi lạnh như băng nhìn thẳng hắn, không hề có chút bị ánh mắt của Phong Phi Vân hù sợ.Nàng cũng là một nghịch thiên tài tuấn, tâm tính cường đại, cũng khôngchịu thua, từ lúc Phong Phi Vân khinh nhờn thân thể nàng, nàng đã lậpchí phải lấy mạng Phong Phi Vân, dùng máu tươi của Phong Phi Vân để rửasạch sỉ nhục trên người mình.- Phong Phi Vân, giao ra "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" ta có thể lưu cho ngươi toàn thây.Gào thét một tiếng, một đạo gió lạnh thổi gấp qua, thân ảnh Bộ ThiênNhai còn nhanh hơn cả gió lạnh, hắn lập tức chộp tới lồng ngực Phong Phi Vân, xé nát một khối vạt áo của Phong Phi Vân, để lại một đạo dấu tayhuyết sắc.Bàn chân Phong Phi Vân đạp một cái, lướt ngang 10m, nhìn nhìn đạo dấu tay huyết sắc trên lồng ngực, cười lạnh nói:- Ngươi rõ ràng xé nát một mảnh áo của ta, đợi tí nữa ta phải xé nát quần áo toàn thân ngươi.- Hỗn đãn!Kỷ Thương Nguyệt cắn môi, phun lạnh một tiếng.- Có gì mà hỗn đản chứ?

Đây cũng không phải là lần đầu tiên xé nát y phục của ngươi, hắc hắc!Lời này của Phong Phi Vân tự nhiên không phải nói cho Kỷ Thương Nguyệt nghe, mà là nói cho Bộ Thiên Nhai nghe.Kỷ Thương Nguyệt lạnh con mắt tàng sát cơ, nhưng lại không phản bác được lời của Phong Phi Vân.Hai tay Bộ Thiên Nhai chắp sau lưng, đầu ngón tay cũng sắp bị bóp nát,Kỷ Thương Nguyệt chính là vị hôn thê của hắn, mình ngay cả đầu ngón taycủa nàng cũng chưa được chạm qua, lại bị Phong Phi Vân ăn trước, đây quả thực là bị cắm sừng trắng trợn mà!Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Bộ Thiên Nhai hắn quả thực sẽ bị Tu tiên giả thiên hạ cười chết, mọi người đều sẽ nói:- Vị hôn thê của Bộ Thiên Nhai thật sự là tuyệt sắc nhân gian, tiên cơ xinh đẹp.- Hắc hắc, chỉ tiếc còn chưa về nhà đã bị Phong Phi Vân ăn trước, Bộ Thiên Nhai chẳng qua chỉ mang một đôi giày rách thôi!Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Nhai liền gần như phát điên, hung hăng trợn mắtnhìn Kỷ Thương Nguyệt, hận ý trong lòng còn đậm hơn cả hận ý đối vớiPhong Phi Vân.Một vòng sát cơ thoáng hiện trong mắt hắn, hắn không chỉ muốn diệt trừPhong Phi Vân, mà giống như còn muốn giết hết mọi người ở đây vậy, nhưthế mới có thể bảo trụ thanh danh của hắn, cũng không cần tái giángười đàn bà dâm đãng Kỷ Thương Nguyệt này nữa.Ánh mắt Phong Phi Vân lộ ra một tia cười trêu tức, Bộ Thiên Nhai thậtđúng là không có lòng dạ, lại bị mình nói kích vài câu đã lộ ra sát cơnhư vậy, ở đây ai không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, há có thểkhông nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ gì chứ?Trong đó Kỷ Thương Nguyệt là người lạnh lẽo nhất.- Bộ Thiên Nhai, ngươi giết huynh đệ ta, ta coi trọng vị hôn thê của ngươi, chúng ta coi như không thiếu nợ gì nhau!Phong Phi Vân tiếp tục cười nói.Kỷ Thương Nguyệt không lên tiếng phản bác nữa, tỉnh táo đến dị thường!- Sát!Đạo tâm vốn đã ổn định của Bộ Thiên Nhai lần nữa bị Phong Phi Vân quấyrầy, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, hóa thân Phong Ma xung phong liều chết giết tới.- Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật!Phong Phi Vân đánh ra cả hai loại thuật pháp, phân biệt tế ở hai tay,hắn đánh Hắc Thủy Thuật vào trên mặt đất, tất cả hơi nước trên mặt đấtđều bốc hơi lên, thổ địa trong phạm vi mấy ngàn thước đều biến thành cát vàng.Sau khi Xích Hỏa Thuật bị đánh vào trong cát vàng, trong cát vàng liềnvọt lên hỏa diễm đầy trời, khiến một nơi vốn thanh sơn lục thủy lập tứcbiến thành một mảnh hỏa vực.Đây kết hợp của hai loại thuật pháp, khiến Địa tượng đã xảy ra thay đổi, bất quá chỉ là trong một phạm vi nhỏ thôi.Nếu hắn có thể luyện hành cả Ngũ Hành chi thuật, diễn biến thành TiểuDiễn Thuật, như vậy liền có thể chính thức khống chế một bộ phận Địatượng, uy lực không biết cường đại hơn giờ gấp bao nhiêu lần.- Hắn vậy mà thật sự điều động Địa tượng!Tử Thanh không dám tin tưởng vào hai mắt của mình nữa,Phong Phi Vân đứng trong hỏa vực, toàn thân đều bị ngọn lửa bao phủ,cùng giao thủ với Phong Ma xông tới, cuồng phong thổi qua khiến cát vàng tung bay đầy trời, hỏa diễm cũng bị cuồng phong thôi qua khiến nó trởnên vô cùng kịch liệt.Trong phạm vi mấy ngàn thước quả thực như biến thành một cái bếp lò cự đại đang hừng hực thiêu đốt vậy.Bang bang!Không ai có thể thấy rõ bên trong đến cùng đã xảy ra đại chiến khủng bốcỡ nào, chỉ thấy ánh lửa bay loạn bốn phía, cát bụi bao phủ cả ThiênĐịa.Bành!

Một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển.Bộ Thiên Nhai từ trong hỏa vực bay ngược ra ngoài, trên mái tóc vốn đenkịt giờ dính đầy huyết dịch, trở nên cuồng loạn dị thường, trên ngườinhiều ra mấy đạo vết thương, rất nhiều chỗ đều bị ngọn lửa tổn thương,biến thành cháy đen.Khí tượng Phong Ma Trấn Vân Không chợt sụp đổ, một lần nữa thu hồi vào trong thân thể chật vật của hắn.Hỏa diễm dập tắt, cát vàng dần trở nên yên lặng, hiện ra thân ảnh PhongPhi Vân, hắn vẫn vững vàng đứng trên mặt đất, trên áo bào hoa lệ màu tím lấy mấy giọt máu tươi.Chỉ nhìn tràng cảnh này thôi cũng đủ hiểu ai thắng ai bại rồi.- Bộ Thiên Nhai. . .

Vậy mà thua ở trong tay Phong Phi Vân!Tử Xuyên cảm thấy thật bất khả tư nghị, dưới tình huống không sử dụngLinh Khí, Phong Phi Vân vậy mà vẫn có thể đánh bại Bộ Thiên Nhai sắpbước vào Thần Cơ đỉnh phong..Nếu để cho yêu ma chi tử lớn lên, chỉ sợ tương lai coi như là bát đạithiên tài cấp bậc sử thi cũng chưa hẳn có thể áp chế được hắn.- Ta tới đây để giết người!Phong Phi Vân không chỉ có đánh bại Bộ Thiên Nhai, càng muốn lấy tính mệnh của hắn, tế điện linh hồn Lưu Thân Sinh-------Chương 271: Độc nhất là lòng đàn bà (1)Oanh!Miểu Quỷ Ban Chỉ giương không mà lên, sáu bức cổ đồ trên Ban Chỉ hiệnra, tựa như sáu tòa thần trận cổ xưa mang theo Linh Khí chi uy vô thượng trực tiếp đánh bay Bộ Thiên Nhai ra ngoài, thân thể đụng vào trên mộtvách đá dựng đứng, vô số thạch đầu bị đụng nát, lăn xuống.Đây là uy lực của Linh Khí, sau khi bị dẫn động có thể chấn giết tất cả cường giả cùng cảnh giới.Nếu Phong Phi Vân đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ sẽ cường đại hơn giờ gấp cả chục lần.Huyết nhục trên người Bộ Thiên Nhai bị đánh bay một khối lớn, lộ raxương ngực trắng hếu, vừa rồi dùng một chiêu tuyệt học linh thông chặnsát uy của Linh Khí, tuy rằng bị thụ trọng thương nhưng hắn lại khôngchết.- Đại Phong Kỳ!Hắn toàn thân đều chảy máu, giống như huyết thi bò ra từ trong Tu La sát tràng vậy, hắn dùng cánh tay đã nhuộm đầy máu tươi cắm một cây đại kỳmàu đen lên mặt đất.Đây cũng là một kiện Linh Khí, chính là trấn áp chi bảo của Thiên NhấtTiên Môn, đã truyền thừa hơn một ngàn năm, một mực cắm ở trên đỉnh Thiên Nhất sơn, hấp thu lôi điện chi lực, ngưng tụ đại phong tinh hồn, rènluyện đại kỳ, và uẩn dưỡng linh khí của khí linh.Gió lớn trận trận trong chiến kỳ cực lớn ngăn trở lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ lại, hai kiện Linh Khí bắt đầu tranh đấu, cổ lực lượng này đãhoàn toàn vượt ra khỏi chiến lực cảnh giới hiện giờ của bọn hắn.Chúng điên cuồng công phạt dọc theo sống lớn, khiến đường sông rộng lớncũng bị đánh phá thành mảnh nhỏ, núi nhỏ hai bên bờ sông lớn cũng nứt ra từng đạo kẽ đất, như muốn nứt vỡ vậy.Oanh, oanh, oanh!Linh Khí va chạm, rung trời động địa, vô số Linh Khí chi uy phi dật ra ngoài, tràn ngập khắp Thiên Địa.Mỗi một đạo dư uy chấn nhiếp ra ngoài, đều có thể gạt bỏ một vị cườnggiả Thần Cơ sơ kỳ, hai cổ lực lượng Linh Khí tụa như hai đợt Liệt Nhậttại va chạm, khiến không khí cũng phát ra chấn động, phương viên trămdặm đều sinh ra cuồng phong gào thét.Áo bào toàn thân Phong Phi Vân đều bay lên, trên cánh tay như nứt ratừng đạo huyết vân, thật giống như đôi cánh tay đều muốn nứt vỡ ra vậy.Hai kiện Linh Khí đối công, đủ để chấn vỡ tu sĩ kiềm giữ Linh Khí rồi.Bộ Thiên Nhai càng thêm thê thảm, cường độ nhục thể của hắn không bằngPhong Phi Vân, không chỉ hai tay huyết nhục mơ hồ, mà ngay cả miệng vếtthương nơi ngực cũng không ngừng chảy máu .Đây là một hồi tử chiến, ai cũng không thể bức trở ra, ai lui thì người đó sẽ bị Linh Khí bắn chết.- Hai người này đều mang theo Linh Khí, càng đã đánh đến phát điên, quả thực là hai tên điên mà.Tử Thanh và Tử Xuyên tuy rằng đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng lại tự nhận là không đạt được lực công kích đáng sợ như thế.- Ngay vào lúc này, ra tay vào lúc này, nhất định có thể giết khiến Phong Phi Vân trở tay không kịp.Tử Xuyên tế ra kiếm gãy màu trắng trong tay, dẫn động một tầng Linh Khí tàn trận còn sót lại trên đó.Hai người bọn họ liên thủ, tế kiếm gãy ra ngoài, kiếm quang màu trắngbiến thành một đạo Xà Long ngang trời mà qua, lặng lẽ xuyên thấu ngựcphải Phong Phi Vân, xé rách một khối huyết nhục lớn như bàn tay.Oanh!Bộ Thiên Nhai vốn cho là mình đã thua không nghi ngờ, lại không nghĩ tới Tử Xuyên và Tử Thanh lại trợ giúp hắn một tay, khiến hắn đã tìm được cơ hội phản công.- Muốn chết!Trong miệng Phong Phi Vân phun ra máu tươi, trực tiếp đánh Miểu Quỷ BanChỉ ra ngoài, lần nữa đánh gãy kiếm gãy màu trắng, Linh Khí không ngừnglại, ầm ầm đánh cho hai người Tử Thanh và Tử Xuyên thổ huyết, thân thểbay xa vài chục trượng, quỳ một gối xuống trên mặt đất.- Phong Phi Vân, ngươi cũng đã bị Linh Khí tàn binh xuyên thủng thân thể, còn có thể đánh lại ba người chúng ta sao?Tử Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, trên thân thể lao ra một cổ sóng biến màu tím, hiển hóa thành một mảnh hải dương màu tím .Đây là khí tượng của hắn, Tử Hải Thăng Vân Phàm!Tử Thanh dáng người thanh tú, ngạo nghễ mà đứng, hai tay khép lại, một tòa Tử Phủ Tiên Cung từ trong thân thể nàng lao ra.Quá điên cuồng, một người muốn đánh ba vị nghịch thiên tài tuấn?Phong Phi Vân nhìn nhìn lỗ máu nơi ngưcj, nghĩ tới trên ngực Vương Mãnhcũng có lỗ máu như thế, chỉ sợ cũng là bị hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đánh lén.- Giết các ngươi, có gì việc khó?Phong Phi Vân lần này đã thật sự nổi giận rồi, ngay khi Bộ Thiên Nhai tế ra Đại Phong Kỳ giết tới hắn thì trên bàn tay của hắn bốc lên một đoànThi Hỏa thảm lục sắc, đơn giản liền phá vỡ sát uy của Linh Khí.Hỏa diễm lạnh như băng dọc theo Đại Phong Kỳ du tới, trực tiếp truyềnvào trên cánh tay Bộ Thiên Nhai, trong một chớp mắt đã đốt cánh tay củahắn thành tro tàn, nếu không phải hắn kịp thời một chưởng đánh gảy vaiphải thì Thi Hỏa đã đốt cả người hắn thành tro rồi.Phong Phi Vân mượn chính là Thi Cung chi hỏa của nữ ma, hắn há có thể chống đỡ được?Cánh tay cũng không còn, Đại Phong Kỳ dĩ nhiên sẽ rơi xuống, cắm ở giữalòng sông, đã mất đi linh khí gia trì, trở nên ảm đạm không ánh sáng.- Đây là hỏa diễm gì, sao lại đáng sợ như thế?Bộ Thiên Nhai cực kỳ tiếc nuối cánh tay của mình, trong lòng có chút run rẩy, đoàn hỏa diễm vừa rồi rõ ràng không có nhiệt độ, nhưng lại khôngcách nào chống lại được, ngay cả Linh Khí cũng không đỡ nổi.Tử Xuyên và Tử Thanh vốn đang định động thủ cũng bị một chiêu này củaPhong Phi Vân dọa cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời giật mình đứngnguyên tại chỗ.Phong Phi Vân vốn tuyệt đối không muốn vận dụng Thi Hỏa, dù sao hắnkhông muốn bạo lộ bí mật Thi Cung nữ ma đang ở trên người hắn, miễn chorước lấy một ít siêu cấp hung nhân.Nhưng hắn hiện giờ đã không có lựa chọn nào nữa, xem ra chỉ có thể giết hết mọi người ở đây để diệt khẩu thôi.Bá, bá!Hai người Tử Xuyên và Tử Thanh quay người bỏ chạy, cảm giác được trongthân thể Phong Phi Vân đang thai nghén lấy một cổ lực lượng cường đạiđến mức bọn hắn không cách nào chống lại, nếu giờ muốn sống sót, chỉ cóthể chạy thục mạng.Phong Phi Vân há có thể để bọn hắn đào tẩu, phi thân đuổi theo, hắn đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, đụng vào trên lưing Tử Thanh, đánh gãy cả cột sống của nàng, thân thể yểu điệu mềm mại lập tức vô lực ngã trên mặt đất.Giờ phút này Phong Phi Vân chỉ có thể ra tay ác độc vô tình, cho dù ngươi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng phải giết không tha.Không giết bọn hắn, bị chết sẽ là mình.Bành!Phong Phi Vân một cước đạp vào người Tử Thanh, giẫm nát nàng, mượn lực bay lên, ầm ầm đánh tới Tử Xuyên.- Phong Phi Vân ngươi vậy mà giết muội muội ta, ngươi gây đại họa rồi!Khó mắt Tử Xuyên giật giật, một bên chạy trốn, một bên thét dài.- Ta đã sớm xông đại họa rồi!Phong Phi Vân lần nữa đánh Miểu Quỷ Ban Chỉ ra ngoài, vô số hào quang màu đen ngăn cản trước con đường của Tử Xuyên.- Chúng ta đều là nghịch thiên tài tuấn, luôn có hộ đạo giả cấp bậcThiên Mệnh âm thầm thủ hộ chúng ta, nếu chúng ta gặp phải nguy hiểmtuyệt cảnh, hộ đạo giả sẽ sinh ra cảm ứng, sẽ trước tiên chạy đến, ngươi nhất định phải chết.-------Chương 272: Độc nhất là lòng đàn bà (2)Trong mắt Tử Xuyên tràn đầy lãnh mang, tế ra một mặt Vân Phàm, muốn ngăn trở Miểu Quỷ Ban Chỉ.Xoẹt xẹt!Vân Phàm lập tức liền bị Miểu Quỷ Ban Chỉ xé nát, sáu bức cổ đồ đụng vào trên người hắn, đánh ra trên người hắn sáu lỗ máu lớn.- Cảm ơn nhắc nhở của ngươi.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ chỉ cần là nghịch thiên tài tuấn của đạigia tộc, đại môn phái đều có người thế hệ trước làm hộ đạo giả cho bọnhắn, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.Oanh!Phong Phi Vân lôi đình một kích, trên bàn tay đánh ra vô tận kim mang.Tử Xuyên tuy rằng bị Linh Khí đánh trọng thương, nhưng dù sao cũng lànghịch thiên tài tuấn, lúc đại chiến với dị thú cùng từng bị trọngthương như thế, tâm chí kiên định, đhắn iều động linh khí toàn thân chặn lấy một kích này của Phong Phi Vân,- Đi chết đi!Phong Phi Vân đột nhiên xuất hiện ở phía sau của hắn, ngón tay điểm ra ngoài, đâm vào đỉnh đầu của hắn.- Không, ta không thể...

Chết...Tử Xuyên muốn thi triển nghịch thiên chi thuật, nhưng đã muộn, Hắc ThủyThuật đã đánh vào thân thể của hắn, khiến hắn biến thành một cỗ thây khô không có chút hơi nước- Nghịch thiên tài tuấn thì như thế nào, sau khi chết, chẳng qua chỉ là một đống cát vàng.Phong Phi Vân một ngón tay điểm vào trên thi thể, nó lập tức phát ra vệt rạn giống như mạng nhện, biến thành cát vàng vô tận rơi trên mặt đất.Sau khi Phong Phi Vân rời khỏi, cũng không lâu lắm, một lão giả mặc áoxám ngang trời mà đến, nhìn hai vị nghịch thiên tài tuấn chết không toàn thây trên mặt đất, hắn phát ra tiếng thét dài rung trời động địa, khiến đại địa đều nứt vỡ ra.- Đáng giận, giết nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân Động Thiên ta, phải dùng máu tươi để trả!Thanh âm già nua như thần lôi kinh thiên quanh quẩn giữa dãy núi, thật lâu không tan....Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi xếp bằng trên một khối đá ở bên bờ sông, tócxanh như thác nước, mỹ nhan khuynh thành, hai con ngươi như thủy tinhmàu đen, cái mũi cao nhọn mà tinh tế tỉ mỉ, đặc biệt là đôi môi tuylạnh lùng, nhưng lại hồng nhuận phơn phớt dụ người phạm tội kia.Quần áo nơi ngực nàng từng bị Phong Phi Vân dùng Đoạn Đao cắt đứt, khiến bộ ngực mê người của nàng như ẩn như hiện, nếu không phải trên ngườinàng có cột tám sợi xiềng xích màu đen to như đầu cánh tay thì quả thậtgiống như một vị mỹ nhân ngư đang yên tĩnh ngắm trăng bên bờ vậy.Lãnh diễm và mê người!Phong Phi Vân đuổi theo giết Tử Thanh và Tử Xuyên, mà Bộ Thiên Nhai thìtừng bước một đi tới chỗ Kỷ Thương Nguyệt, hắn chỉ còn lại một cánh tay, tuy bớt đi vài phần oai hùng, nhưng vẫn đứng thẳng tắp như trước, không hề có chút nhụt chí nào cả.- Ngươi muốn giết ta?Kỷ Thương Nguyệt cảm thấy sát khí trên người Bộ Thiên Nhai.Bộ Thiên Nhai lạnh luingf trầm ngâm không nói!- Ngươi quả thật nên giết ta, dù sao Phong Phi Vân đã khiến ta từ thiếu nữ biến thành nữ nhân.Kỷ Thương Nguyệt lạnh như băng nói.Bộ Thiên Nhai rốt cục mở miệng:- Ngươi biết là tốt rồi, chúng ta chỉ là công cụ liên hợp của Thiên Nhất Tiên Môn và Kỷ gia, nhưng giờ nếu ta lấy ngươi thì sẽ có vết nhơ, tấtnhiên sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.- Nếu ta chết đi, ngươi không chỉ không cần lấy một nữ nhân không sạchsẽ, mà còn có thể vu oan cho Phong Phi Vân, thật sự là nhất cử lưỡngtiện.Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng không thể nhúc nhích, hơn nữa biết rõ sẽ chếttại trong tay của hắn, nhưng bộ dáng vẫn cực kỳ bình tĩnh, chỉ là lãnh ý trong mắt càng tăng thêm.- Ngươi rất thông minh, khó trách Kỷ gia lại để người làm vị hôn thê của ta!Bộ Thiên Nhai đi tới trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, nhìn khuôn mặt hoàn mỹtựa như nữ thần của nàng, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nếu không phảisớm đã bị Phong Phi Vân chà đạp thì mỹ nhân này sẽ là nữ nhân của hắn.Hắn không hề do dự, nếu đợi thêm chút nữa thì Phong Phi Vân sẽ trở về, hắn liền chụp ra một chưởng về phía đỉnh đầu nàng.Kỷ Thương Nguyệt nhắm hai mắt hại, khóe miệng ưu mỹ có chút nhếch lên!PHỐC!Nàng không chết, chết chính là Bộ Thiên Nhai!Tay của nàng trực tiếp xuyên thủng ngực trái Bộ Thiên Nhai, bóp nát cảtrái tim của hắn, huyết dịch từ trong trái tim kia chảy ra chảy xuôitheo cánh tay trơn bóng mà ôn nhu của nàng, ửng đỏ và diễm lệ.- Giết ngươi, ta cũng có thể vu oan cho Phong Phi Vân!Tám sợi xích sắt trên người Kỷ Thương Nguyệt đã buông lỏng, rơi trên mặt đất, tay nàng đều là máu tươi, dưới ánh mắt không cam lòng của Bộ Thiên Nhai nàng chậm rãi từ từ đứng lên.Bộ Thiên Nhai ngã xuống hai bước, dùng bàn tay đè lại trái tim, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, căn bản không ngăn lại được- Ngươi...

Ngươi...- Có gì phải kinh ngạc chứ?

Bát Mạch Long Tỏa vốn chính là ta tự tayluyện chế, ta tự nhiên có thể cởi bỏ, giết ngươi từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của ta, muốn làm vị hôn phu của ta?

Ngươi còn chưa đủ tư cách.Kỷ Thương Nguyệt nói.Hai mắt Bộ Thiên Nhai càng ngày càng mờ, ngã nhào trên mặt đất, trong lòng tràn đầy không cam lòng.- Thủ đoạn của người Kỷ gia chúng ta ngươi vĩnh viễn sẽ không đoán đượcmạnh mẽ bao nhiêu đâu, mấy lão gia hỏa muốn ta gả cho ngươi, thật sự làmắt bị mù rồi, ngươi ngay cả Phong Phi Vân cũng không đối phó được, quảthực chính là một tên phế vật.Kỷ Thương Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói.Bộ Thiên Nhai trong miệng không ngừng ứa máu, đã nói không nên lời rồi,chỉ có thể nghe Kỷ Thương Nguyệt nói ra từng câu khiến hắn sởn gai óc,thì ra mình đúng là một đứa ngốc, bị Phong Phi Vân tính toán, bị vị hônthê của mình tính toán.Là mình quá đần, hay là đám bọn hắn quá thông minh.- Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật...

Phong Phi Vân căn bảnchưa từng ngủ qua với ta, ngươi kích động như vậy làm gì chứ, aizz!

Giờlại cứ như vậy chết đi rồi.!Kỷ Thương Nguyệt nhìn Bộ Thiên Nhai đã triệt để tắt thở, thất vọng lắc đầu.Cũng không biết Bộ Thiên Nhai là vì trái tim nghiền nát mà chết, hay là bị nàng làm tức chết nữa.XÍU...

UU!!

Một đạo âm thanh xé gió từ rất xa truyền đến, Tử Ảnh nhànnhạt ngang trời mà qua, Phong Phi Vân sau khi đánh chết Tử Thanh và TửXuyên giờ đã đuổi về lại đây.Khi Phong Phi Vân đáp xuống bên bờ thì Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi trên đá trắng bên ngời, trên người vẫn cột tám sợi xích sắt to như cánh tay,toàn thân cũng không thể nhúc nhích.Bát Mạch Long Tỏa đã khốn cấm nàng quá lâu, tựa hồ đã đánh tan Thần Cơtrong thân thể nàng, nàng lộ ra suy yếu dị thường, hơi thở mong manh,sinh mệnh lực trong thân thể cũng đã trôi mất hơn phân nửa.Nhìn qua giống như tùy thời đều có thể hương tiêu ngọc tổn vậy!Đêm dài, trăng sáng như bích.Một đầu trường hà uốn lượn chảy xuống, như một đầu ngân xà vắt ngang, phát ra tiếng gầm nhẹ thấp giọng vậy!Đại Phong Kỳ vốn cắm trong sông lớn giờ không thấy đâu nữa, Bộ ThiênNhai cũng không thấy rồi, chỉ có Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi ở dưới tảngđá lớn, tóc xanh rủ xuống ngực, giống như một đóa Thanh Liên chớm nở bên bờ sông vậy.-------Chương 273: Cảm giác không chân thựcNàng cực kỳ xinh đẹp, giốngnhư một mỹ nhân ngư ở bên bờ sông chờ tình lang trở về, cảm giác khiếnngười thương tiếc nói không nên lời.Không khỏi khiến người nghĩ tới câu chuyện tình yêu thê mỹ: Thiên hà hàxử?

Viễn viễn đích hải vụ mô hồ.

Phạ hữu giao nhân tại ngạn, đối nguyệtlưu châuCảm giác mà lúc này Kỷ Thương Nguyệt mang đến cho người chính là nhưvậy, không giống một Tử Linh Tử lãnh diễm hung thần mà càng giống một mỹ nhân ngư nước mắt lưu châu bên bờ hồ vậy, khiến người phải thương cảm.Phong Phi Vân nhìn nhìn vết máu vẫn chưa khô trên mặt đất, hít một hơi, ánh mắt ngưng tụ, nói:- Máu của Bộ Thiên Nhai, ai làm hắn bị thương?- Một người ngươi tuyệt đối đoán đượcKỷ Thương Nguyệt tựa dán trên tảng đá lớn, hữu khí vô lực nói.Phong Phi Vân tuy rằng thông minh hơn người, nhưng quả thật không đoánđược là ai, hắn nhíu mày, trong đôi mắt trở nên tinh sáng, hai luồng hỏa diễm nhảy lên trong mắt, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt có thể nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm.Trong vòng ngàn dặm vậy mà đều không có tung tích của Bộ Thiên Nhai.Chẳng lẽ là hộ đạo giả của Bộ Thiên Nhai đã đón hắn đi rồi sao?

Tronglòng Phong Phi Vân suy đoán như thế, ánh mắt lại rơi xuống bãi huyếtdịch trên mặt đất, nơi này đã xảy ra chuyện gì đây?Phong Phi Vân chung quy vẫn cảm thấy có một cổ khí tức quỷ dị, khôngkhỏi có chút cảnh giác, nhưng như thế nào cũng không thể liên tưởng đếntrên người Kỷ Thương Nguyệt.Tựa như Bộ Thiên Nhai vây, hắn cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn bị chết trong tay Kỷ Thương Nguyệt.Có khi người thông minh đều bị thông minh lửa, mà nam nhân bình thườngđều theo bản năng luôn xem thường nữ nhân, mà thường thường nam nhân như vậy dù bị nữ nhân lừa gạt nhưng vẫn mơ mơ màng màng.- Ngươi lại rơi vào tay ta rồi.Phong Phi Vân chậm rãi đi tới chỗ Kỷ Thương Nguyệt, nhìn chằm chằm vàovào chỗ ngực bị gió lớn thổi qua khiến càng lộ rõ hơn kia, bộ ngực tựanhư muốn nhảy ra vây, tuy vẫn bị quần áp miễn cường bao vây lấy, nhưnglại không cách nào che được hoàn toàn.Kỷ Thương Nguyệt còn đẹp hơn cả ánh trăng trên bầu trời, lan da vốntuyết trắng bị ánh trăng phủ lên một tầng xanh ngọc, óng ánh sáng longlanh.- Đúng vậy, đúng là vẫn rơi vào tay của ngươi!Trên mặt Kỷ Thương Nguyệt hối hận nói.Phong Phi Vân nói:- Cũng bởi vì ngươi, Lưu Thân Sinh mới chết, ngay cả khuôn mặt của conmình cũng không thấy được, ngươi mặc dù không giết hắn, nhưng hắn lại vì ngươi mà chết.- Ngươi đây là đang tuyên cáo tội lỗi của ta sao?Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong môi đỏ nhẹ nhàng phun ra thanh vụ, hữu khí vô lực nói.- Người đã chết, chung quy vẫn phải cần một người đền mạng.Phong Phi Vân nhìn Kỷ Thương Nguyệt tựa như nhìn một người chết vậy.Hắn cũng không phải một người thích giết người, nhưng nếu ngươi đắc tội với hắn trước thì ngươi hẳn phải chết.- Vậy ngươi vì sao còn chưa ra tay giết ta?Kỷ Thương Nguyệt nói.Phong Phi Vân đứng chắp tay, áo tím bay múa, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.- Ta hiểu rồi, ngươi còn muốn biết Kỷ gia chúng ta vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội, vấn đề này ta có thể trả lời ngươi.Kỷ Thương Nguyệt nói.Dương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọngyếu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phong Phi Vân vẫn chậm chạp khônggiết nàng.- Ngươi nên biết rõ cho dù ngươi nói cho ta biết đáp án thì vẫn phải chết trong tay ta thôi.Phong Phi Vân không cho rằng Kỷ Thương Nguyệt không rõ đạo lý này.- Đương nhiên, ta là một người tất phải chết, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể vào trước khi ta chết, lại hôn ta một lần, ta liền chết cũng khôngcòn gì hối tiếc nữa.Trong mắt Kỷ Thương Nguyệt mang theo một tia u oán, tựu như một oán nữ bị tình lang vứt bỏ.Phong Phi Vân có chút sửng sót, hắn tự nhiên không tin Kỷ Thương Nguyệtnói ra lời này là vì coi trọng hắn, ngược lại cảm thấy nàng đang giấusát cơ.- Có người nói, một nữ nhân nếu đến lúc sắp chết cũng chưa từng ân áiqua với nam nhân thì sau khi chết đến Địa Ngục cũng sẽ bị ác quỷ xấu xíchà đạp, đây là bi ai bực nào a.

Cho nên nói oán khí của nữ quỷ vĩnhviễn đều mạnh hơn các loại quỷ khác.Nàng còn nói thêm.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:- Cái kia thật sự cũng quá bi ai rồi, xem ra ta phải giúp ngươi chuyện này mới được.- Ngươi vốn nên giúp ta, ít nhất. . .

Ngươi lớn lên cũng không xấu.Kỷ Thương Nguyệt nói.- Ta cuối cùng cũng tin vào câu nói kia.- Câu nào?- Ngươi khi sắp chết, lời nói đều là thiện.Phong Phi Vân nói.Kỷ Thương Nguyệt hơi sững sờ, chợt liền cười lạnh nói:- Vậy ngươi vì sao còn không qua đây, chẳng lẽ ngươi thật đúng như đạotặc kia nói, thân thể căn bản không thể thỏa mãn nữ nhân sao?Một nữ nhân phải chết thật sự rất khó nói ra những lời thong dong nhưthế, hơn nữa lời này còn tuyệt hảo như vây, khiến bất kỳ một nam nhânnào cũng không cách nào kháng cự.Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra một tia cảnh giác, cảm giác được KỷThương Nguyệt có chút khác thường, tuy rằng giúp người làm niềm vui làlời răn của hắn, nhưng lúc này hắn lại do dự, nói:- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội?- Ngân ngân, Phong Phi Vân ngươi xem ta là kẻ đần sao, nếu ta nói chongươi thì ta cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, ngươi còn không trực tiếpgiết ta sao, căn bản sẽ không thỏa mãn nhu cầu cuối cùng của ta!Kỷ Thương Nguyệt phong tình vạn chủng nói.Lời này khiến Phong Phi Vân toàn thân đều bị tà hỏa thiêu đốt, hắn cười nói:- Nữ nhân thật sự là đủ tham lam!- Nam nhân còn tham lam hơn cả nữ nhân đấy!Kỷ Thương Nguyệt nói.Phong Phi Vân chậm rãi đi tới, ngồi xổm thân thể xuống, nhìn bộ ngựchương diễm của Kỷ Thương Nguyệt dưới lớp áo ở khoảng cách cực kỳ gần,một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Kỷ Thương Nguyệt, tán thán nói:- Ta cảm giác, cảm thấy có chút không chân thực.- Chuyện không chân thực mới khiến người khoái hoạt nất, chẳng lẽ ngươikhông muốn hưởng thụ cảm giác không chân thật này chút sao?Đôi mắt dễ thương của Kỷ Thương Nguyệt vốn nhắm lại giờ có chút mở ra một tia khe hở, như nguyêt nha cong cong.Nàng đích thật là một nữ nhân có được phong tình thiếu nữ, lại có hàmsúc thục nữ, bộ ngực sữa no đủ, đường cong ưu mỹ tựa như tiểu nhũ dêtrắng noãn đamh chờ Phong Phi Vân nhấm nháp vậy.Bá!Một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm đột nhiên đánh úp về phía trong lòngPhong Phi Vân, ngay khoảnh khắc này giống như trời sập đất sụt vâym haichân hắn đạp lấy, đột nhiên lui về phía sau, nhưng đã muộn, đôi tay máuchảy đầm đìa vốn gác sau lưng Kỷ Thương Nguyệt đắt chộp lấy ngay chỗngực hắn.Phong Phi Vân đã tương đối chú ý cẩn thận rồi, nhưng vẫn khiến mình lâm vào hiểm địa.Đăng!Hắn cưỡng ép vận chuyển linh khí, thối lui ra phía sau!Kỷ Thương Nguyệt tựa như độc xà quấn c đi, trên ngón tay toát ra một đạo linh quang, sắc bén tựa như hàn kiếm vậy, khiến ngực Phong Phi Vân chảy ra máu tươi, làn da bị đâm rách.-------Chương 274: Hỏa diễm (1)Phong Phi Vân tuy rằng luirất nhanh, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi linh khí hàn kiếm trênđầu ngón tay nàng, chỉ cần hắn hơi chậm một chút thì liền sẽ bị một ngón tay của nàng xuyên thủng ngay.Phù phù!Sau lưng chính là sông lớn, Phong Phi Vân đã rơi vào trong nước, sau khi hai chân hắn chạm nước liền lập tức đại hỉ, có nước là tốt rồi!Lui vào trong nước, Kỷ Thương Nguyệt vẫn như ảnh tùy hình, hai mắt băng hàn, mang theo khí tức tất sát.- Hắc Thủy Thuật!Phong Phi Vân điều động sông lớn chi thủy, ngưng tụ thành một đạo vằnnước chưởng ấn cự đại, giống như một mảnh sóng lớn đánh ra đẩy lui KỷThương Nguyệt về sau.Phong Phi Vân không lùi mà tiến tới, đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, mang theo linh khí chi uy vô thượng đánh bay Kỷ Thương Nguyệt ra ngoài, dángngười yểu điệu giống như lê hoa đái vũ, ngã xuống đến trên bờ.- Xem ra lời nữ nhân nói, thật sự không thể tin được.Phong Phi Vân đi theo bay thấp đến bên cạnh bờ, năm ngón tay tạo thànhtrảo bóp lấy cần cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, mang theo cổ nàngbay đi hơn mười dặm, sau đó vứt thân thể mềm mại của nàng từ trên trờixuống một khối cự thạch.- Hừ!Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng bị giữ ở cổ, treo trên bầu trời, nhưng lãnh ngạo trên người không giảm, diễm lệ như một La Sát.Phong Phi Vân nói:- Ngươi vẫn quá thiếu kiên nhẫn rồi, nếu đợi đến khi ta với ngươi đangcá nước thân mật, vào một khắc ta hưng phấn nhất, mê muội nhất liền ratay giết ta thì ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Phi, chỉ bằng ngươi cũng muốn đạt được thân thể của ta?Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng.Phong Phi Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, một đôi mắt liền nhìn chằm chằm khiến nàng có chút phát lạnh, khiến nàng cũng cảm thấy có chút sợ hãi."

Bành!

"Phong Phi Vân trực tiếp ném nàng xuống đất, sau đó xách lấy đầu tóc dàicủa nàng kéo nàng đến bên cạnh sông lớn, phù phù một tiếng, ném vàotrong nước.- Ngươi muốn làm gì vậy?Toàn thân Kỷ Thương Nguyệt đều ướt sũng đấy, uống hai phần nước sôngtrên lan da ngọc lăn xuống bọt nước, y phục ẩm ướt dính lấy thân thể,khiến thân thể mềm mại mê người của nàng đều lộ ra rõ ràng.- Ta muốn cho ngươi nếm thử loại cảm giác không chân thật kia.Phong Phi Vân bỗng nhiên cởi cẩm bào màu tím trên người ra, cũng đi vàotrong nước sông, một bả kéo lấy tóc dài của nàng, tay kia thô bạo xé nát quần áo ướt át trên người nàng, lộ ra một thân thể ngọc bạch mà xinhđẹp, hương diễm và có co dãn.BA~!

BA~!

BA~!Trên sông lớn thanh vụ lượn lờ, ánh trăng xinh đẹp trong thiên mạc, đây là một bức họa quyển động lòng người.Chỗ nước cạn, trong nước, bùn cát đều bị tóe lên.Đêm yên tĩnh bị thanh âm có tiết tấu kia đánh vỡ, khiến mấy lão langtrong bụi cỏ cách đó không xa cũng bị dọa chạy, cảm giác được một cổ khí thế khiến chúng nó sợ hãi, cổ khí tức tràn đầy công phạt chi lực kiathật sự có chút dọa người.Mà ngay cả mãnh thú và hung cầm ở xa xa cũng bị chấn nhiếp, bắt đầu chạy thục mạng, huống chi là Kỷ Thương Nguyệt đang phải thừa nhận lấy tấtcả?Đây thật là một loại cảm giác không chân thực, không chỉ đau tận xươngtủy, hơn nữa còn khiến nàng cảm giác vô cùng khuất nhục, loại khuất nhục này khiến nàng vốn lạnh lùng mà vô tình cũng chảy xuống hai hàng nướcmắt, cả đời cũng khó quên được thời khắc này.Thân thể mềm mại của nàng không cách nào động đậy được, một đôi đùi ngọc thon dài mà ôn nhu không ngừng bị sóng nược đánh lấy, cũng bị Phong Phi Vân đánh lấy, nhưng lại lại lộ ra vô lực như vậy.Loại cảm giác này tựa như một con sói đói, nhào vào trên người của nàng, từng miếng từng miếng gặm thức thịt của nàng vậy!Cuối cùng, nàng chỉ có thể bỏ qua giãy dụa, nằm ở trong bùn cát và sóngnước thở hổn hển, mái tóc ướt sũng cùng bùn cát hỗn tạp cùng một chỗ, có đính vào cần cổ tuyết trắng thon dài của nàng, mà đa số thì bị PhongPhi Vân gắt gao nắm lấy, Phong Phi Vân tựa hồ như căn bản không coi nàng như một nữ nhân, mà chỉ là vì tra tấn nàng vậy.BA~!

BA~!

BA~!Phong Phi Vân tâm chìm như sắt, lan da toàn thân đều ánh lên quang mangmàu vàng, lộ ra im sắc huyết mạch sáng chói lưu chuyển dưới làn da, hắnđang vận dụng lực lượng toàn thân toàn lực chinh phạt.- Ta. . .

Ta nếu không chết. . .

Nhất định sẽ mang ngươi ra lăng trìmười vạn đao, trả lại tất cả khuất nhục, thống khổ mà ngươi gây cho talại cho ngươi.Kỷ Thương Nguyệt hai chân nhuốm máu, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn vào trăngsáng trên bầu trời cũng giăng đầy tơ máu, hoặc có lẽ là do Phong Phi Vân thật sự là quá không thương hương tiếc ngọc rồi, thế cho nên nàng ngay cả lúc nói chuyện bờ môi cũng có chút phát run.- Đây vốn là một cái thế giới mạnh được yếu thua, hôm nay ta thắng, chonên ngươi bỏ ra một cái giá lớn, nằm trên mặt đất bị người chà đạp chính là ngươi.

Nếu hôm nay người thua là ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn nằm trênmặt đất, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không cho ta một chút cơ hội nào cả.Phong Phi Vân nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, hôn vào đôi môi nhưmột con sói đói, khiến hô hấp của nàng vốn đã dồn dâp giờ lại trở nêncực kỳ khó khăn.Thật lâu sau, Phong Phi Vân tựa hồ như đã nếm hết hương vị của nàng rồi, liền rời môi!- Ai cũng không thể cam đoan mình có thể một mực thắng được, như vậynếu giờ đã thắng thì phải hưởng thụ.

Một khắc khi ngươi thua, sẽ khôngai đồng tình với ngươi cả, thế giới rất tàn khốc, nhân tâm càng thêm tàn khốc.Lời của Phong Phi Vân l chữ chữ tru tâm, khiến nàng rốt cục không nói nên lời nữa.BA~!

BA~!

BA~!Chỉ còn thanh âm đầy tiết tấu ưu mỹ kia kéo dài thật lâu không thôi,trong đó còn kèm theo tiếng thở dốc hùng hậu và rên rỉ thống khổ.- Ha ha!

Nơi dã ngoại hoang vu này thật sự là rất thú vị, không chỉ cóthể nhặt được một cỗ tử thi, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này!Một thanh âm khàn khàn có chút chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm, lộ ra có chút không hài hòa.Bá!Một nhánh cây xuyến lấy một cỗ tử thi từ trong bóng tối bay ra, nhánhcây cắm vào một khỏa cổ mộc trăm năm, găm một cỗ huyết thi ngay cả tráitim cũng bị móc ra mất trên đỉnh cây.Dưới ánh trăng, tử thi kia treo trên cây, lộ ra đặc biệt khiến người ta sợ hãi.Đúng là thi thể của Bộ Thiên Nhai, vốn đã bị Kỷ Thương Nguyệt vứt xáctrong rừng, nhưng giờ lại bị một người nhặt lên, găm trên đỉnh cây.- Bộ Thiên Nhai!Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn qua Bộ Thiên Nhai hai mắt trừng trừng trênđỉnh cây kia, vừa vặn theo dõi hắn và Kỷ Thương Nguyệt, nhưng hắn đãchết rồi, nơi ngực còn lộ ra một lỗ máu khủng bố, huyết dịch đều khôcạn biến thành màu đen.Phong Phi Vân từ trên người Kỷ Thương Nguyệt bức ra, XÍU một phát láchmình đứng trên bờ, mặc kiện cẩm bào màu tím rộng thùng thình kia lênngười, hai mắt nhìn vào màn đêm xa xa, tìm kiếm người vừa lên tiếng.Chỉ cảm thấy trong bóng tối ẩn núp lấy một cổ lực lượng quỷ dị, tốc độdi động cực nhanh, ngay cả mắt cũng không thể bắt kịp bóng dáng đốiphương.-------Chương 275: Hỏa diễm (2)- Lá gan của Yêu ma chi tử thật lớn, cũng dám làm bẩn chất nữ của Thần Phi Kỷ Linh Huyên, quả thật khiến người phải bội phục.Thanh âm khàn khàn kia vang lên sau lưng Phong Phi Vân.XÍU...

UU!!Phong Phi Vân bỗng nhiên quay người, một đoàn hỏa diễm cực lớn đang lơlửng trên cự thạch ở bên bờ sông, hỏa diễm ửng đỏ, giống như trôi nổitrong không khí vậy.Trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người quỷ dị.Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, Phong Phi Vân hoàn toàn khôngcảm thụ được hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào, tựa như một đoàn Liệt Hỏa ULinh vậy.Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thể nhìn rõ bộ dạng bóng người trong Liệt Hỏa kia dài ngắn thế nào.- Ha ha!

Ngươi chỉ sợ không phải bội phục, mà là ghen ghét ta đi!Phong Phi Vân tùy tiện quấn lấy đai lưng, lộ ra rất là khoan thai, tuyrằng đêm nay hắn đại chiến liên tục, lại còn ngự nữ một phen, nhưng thểlực không chỉ không suy kiệt mà ngược lại càng thêm tràn đầy.- Kỷ cô nương mỹ danh truyền khắp Nam Thái Phủ, không biết bao nhiêutuấn nam tài tử muốn chiêm ngưỡng dung mạo cũng không được, ta tự nhiênlà vô cùng ghen ghét rồi.Người trong hỏa diễm kia cười nói:- Chỉ có điều ta không có lá gan lớn như người, dù sao cũng không phải ai cũng dám đắc tội Kỷ gia.Phong Phi Vân cười hắc hắc:- Lá gan của ta gần đây cũng không nhỏ!Bá!Phong Phi Vân vừa cười, thân thể liền biến thành một hồi tật phong, trên ngón tay ngưng tụ Hắc Thủy, một ngón tay điểm ra, như tia chớp vạchphá bầu trời.Tử Linh Tử mà Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng lại thất trinh dưới thân yêu ma chi tử, việc này nếu để lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho Kỷ gia cực kỳtức giận, Phong Phi Vân hiện giờ cánh chim không gió, tự nhiên tuyệtkhông cho phép chuyện như vậy xảy ra.Giết người diệt khẩu!Người này quyết không thể lưu được.XÍU...

UU!!Hỏa diễm tựa như thuấn di giống lướt ngang trăm trượng, tránh thoát khỏi một kích này của Phong Phi Vân, rơi xuống trong sông lớn, lơ lửng trênmặt nước, tựa như một đoàn U Minh Quỷ Hỏa.Tốc độ thật nhanh!Phong Phi Vân trong lòng ngưng tụ!- Phong huynh, thật sự là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã động thủ rồi!Hỏa diễm quỷ dị nhảy lên, tần suất nhảy lên vậy mà giống như đúc nhịpđập trái tim Phong Phi Vân, lực khống chế chính xác như thế quả thựckhiến người phải sợ hãi thán phục.Phong Phi Vân cười nói:- Không có biện pháp ah!

Nam nhân sau khi làm chuyện xấu khó tránh khỏi lo sợ, thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện hợp tình lý!- Ha ha!

Phong huynh thật sự là một nam nhân thành thật, ta cũng có thểrất thành thật nói cho ngươi biết, từ khi ngươi xuất phát từ Phong HỏaLiên Thành ta đã một mực đi theo sau lưng ngươi rồi, đêm nay. . .

Tất cả mọi việc đều lọt vào mắt ta!Uy hiếp!Trong lời nói của đối phương lộ ra ý uy hiếp!Phong Phi Vân trong lòng trầm xuống, đối phương dĩ nhiên là nhằm vào hắn mà đến, hơn nữa Ẩn Nặc Thuật thập phần cao tuyệt, người này là ai?

Mụcđích là gì?

Vì sao phải tiềm hành mà đến?Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân, khàn khàn cười nói:- Chúng ta là bạn không phải địch, tương lai nói không nhất định ta còncó việc cầu ngươi cũng nên, ta tin tưởng đến lúc đó ngươi nhất định sẽgiúp ta có đúng không?

Cạc cạc!- Ta đã bị ngươi nắm thóp rồi, tự nhiên không dám không đáp ứng!Phong Phi Vân âm thầm niết Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay, chuẩn bị xuất kỳ bất ý, dùng Linh Khí chấn chết người này.Chỉ có giết người này, mới có thể khiến lòng hắn an tâm lại.- Phong huynh lại không thành thật rồi, ta hảo ý cảnh tỉnh ngươi, ngươi lại muốn giết ta, uy lực của Linh Khí tuy rằng cường hãn, nhưng muốngiết ta lại không dễ dàng đâu.Giác quan của người trong hỏa diễm thật sự quá linh mẫn, chỉ một chút đã phát hiện ra Phong Phi Vân đang dẫn động trận pháp trong Linh Khí.Không chỉ có tốc độ đáng sợ, hơn nữa nhãn lực cũng rất lợi hại.Phong Phi Vân thu mu bàn tay về sau lưng, mày dạn mặt dày nói:- Ta là người tới giờ vẫn không thích giết người, ta chỉ rất là hiếu kỳngươi rốt cuộc là ai, vì sao khiến ta có một loại cảm giác lạ lẫm màquen thuộc như thế?- Cho ngươi xem một vật!Trong đoàn hỏa diễm lơ lửng trên mặt nước kia bay ra một khối "Cổ Ngọc"lớn chừng bàn tay, trên "Cổ Ngọc" treo lấy sợi tơ màu vàng.Đây không phải Cổ Ngọc, đây là Vô thượng Linh Bảo dùng "Giới Linh Thạch" điêu khắc mà thành, mặc dù chỉ là một góc mảnh vỡ linh thạch cũng cógiá trị bằng một tòa thành trì.Giới Linh Thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn,giá trị không thể dùng tiền tài để cân nhắc được, chính là tuyệt thếthạch bảo trời sinh, bên trong tự thành không gian.Có thể đào ra một khối Giới Linh Thạch, cũng tương đương với đào được một cái trữ vật không gian.Mặc dù chỉ là một khối linh thạch lớn như bàn tay như vậy, nhưng khônggian bên trong lại có thể sắp xếp một tòa núi lớn, cái này ở Tu TiênGiới Thần Tấn vương triều tuyệt đối xem như Linh Bảo đỉnh tiêm, vô cùngthưa thớt, giá trị còn đáng sợ hơn cả Linh Khí.- Ngươi là Vô Hà công tử?Khôi Giới Linh Thạch điêu khắc tinh tế này Phong Phi Vân đã từng thấy nó đeo ở bên hông Vô Hà công tử, bảo vật thế này Vô Hà công tử tự nhiênkhông có khả năng đưa cho bất luận kẻ nào, như vậy chỉ có thể nói rõngười trong hỏa diễm kia chính là Vô Hà công tử.- Vô Hà công tử?

Khanh khách, vậy ta lại cho ngươi xem một vật!Trong hỏa diễm lại bay ra một kiện bảo vật, bảo vật này là một cuốn bíquyết tu luyện, nó bay thấp đến trước người Phong Phi Vân.- Bắc Minh Thần Công!Phong Phi Vân lại hơi hơi giật mình.Bắc Minh Thần Công chính là chí cao thần điển của Bắc Minh gia tộc,không phải nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc thì không thể họcđược, quả thực có thể nói là thiên công bảo điển cao cấp nhất Tu TiênGiới.Bắc Minh gia tộc chính là một trong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vươngtriều, là một quái vật khổng lồ, Bắc Minh Thần Công tuyệt đối không cókhả năng truyền lưu vào trong tay người ngoại tộc được, đây là căn bảnđể một gia tộc đứng sừng sững ở đỉnh phong.Nếu Bắc Minh Thần Công lưu truyền ra ngoài, như vậy uy nghiêm của BắcMinh gia tộc cũng sẽ không còn, địa vị bá chủ cũng sắp bị rung chuyển.Cho dù Vô Hà công tử thân là bát đại thiên tài cấp bậc sử thi cũng không có khả năng đạt được Bắc Minh Thần Công.Vậy hắn rốt cuộc là ai?- Chẳng lẽ ngươi là một vị cao thủ của Bắc Minh gia tộc sao?Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại.- Nếu ta cho ngươi biết, Giới Linh Thạch chính là Vô Hà công tử quỳ trên mặt đất cầu ta nhận lấy, mà Bắc Minh Thần Công chính là Bắc Minh Đườngtự mình ghi cho ta, sau đó lại cầu khẩn ta ba ngày, ta mới miễn cưỡngnhận lấy thì ngươi có tin không?Thanh âm của người trong hỏa diễm kia vẫn khàn khàn như trước, giống như thạch đầu đang ma sát vậy, thập phần bén nhọn, khiến người nghĩ đến một bộ thây khô đang rên rỉ lấy.-------Chương 276: Là địch hay bạn?Lông mày của Phong Phi Vân nhếch lên, không nhịn được cười một tiếng:- Tự nhiên là không tin, ta từng gặp qua Vô Hà công tử, người này vôluận là thiên tư hay tâm chí đều vượt qua thường nhân vô số lần, coi như là cự kình cũng không thể khiến hắn khom lưng.

Về phần Bắc Minh Đường,mặc dù không được lão luyện như Vô Hà công tử, nhưng mà lại là một têncứng đầu, ta từng thiếu chút nữa trấn chết hắn mà cũng không thể để chohắn khuất phục.- Vô Hà công tử không thể nào quỳ xuống dưới chân bất luận kẻ nào, BắcMinh Đường cũng không thể đem thần điển của gia tộc đưa cho người khác,không có khả năng cầu người!Bóng đêm cùng sông nước tương liên, càng thêm mấy phần yên tĩnh.Một đoàn hỏa diễm kia ở trên đại hà phiều phù, đỏ đến giống như một đóahuyết sắc tiên liên, khí tức khiến cho người ta thấy mờ mịt mà linhđộng.- Ngươi vốn nên tin tưởng ta, trên đời này cũng không phải là chỉ có lực lượng mới có thể khiến cho nam nhân khuất phục!Thanh âm khàn khàn kia từ từ nói.Hai mắt của Phong Phi Vân tập trung nhìn về phía trước, trầm mặc hồi lâu, nói:- Trên đời này đúng là cũng không phải chỉ có lực lượng mới có thể khiến cho nam nhân khuất phục, còn có một vật cũng có thể đánh sập tự ái cùng cái lưng thẳng của nam nhân.- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!Người kia ở trong hỏa diễm cười khàn khàn, cười đến hết sức tự đắc.- Nhưng ngươi lại không phải mỹ nhân!Phong Phi Vân cũng là một anh hùng chưa qua được ải mỹ nhân, bằng không hắn cũng sẽ không chết ở trong tay của nữ nhân.Nhu tình bách chuyển hồng nhan giường,Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.Địch nhân lớn nhất của nam nhân là "sinh tử", địch nhân lớn thứ hai là "chính mình", địch nhân lớn thứ ba chính là "mỹ nhân".Ba cái này có thể chiến thắng bất kỳ một cái nào trong đó, người nàynhất định có tiền đồ bất khả hạn lượng, thành tiên thành thánh cũngkhông phải là không được, nhưng mà...Nhìn chung từ cổ chí kim, nam nhân có thể chiến thắng bất kỳ một dạng trong đó đều là rải rác không có mấy.- Làm sao ngươi biết được ta không phải là mỹ nhân?Đoàn hỏa diễm kia thiêu đốt đến càng thêm đỏ tươi, tựa như một vầng thái dương hỏa hồng lơ lửng ở trên mặt nước.Tiếng cười khàn khàn của nàng, cười đến tựa như một lão tẩu già nua.Phong Phi Vân cũng cươi:- Thời điểm ta bắt được ngươi chẳng phải sẽ biết ngươi là ai sao?- Bá!Lần này Phong Phi Vân toàn lực thôi động thân pháp, thân thể tựa như một mũi tên rời cung, khiến mặt nước ở trên sông đều bị phá ra một cái kherãnh, kích khởi bọt sóng màu trắng vô tận.Tốc độ của Phong Phi Vân quả thực đã vượt qua tốc độ âm thanh, một cáinháy mắt chính là vài trăm thước, nhưng mà tốc độ của đoàn hỏa diễm kialại là nhanh hơn, một đạo quang ảnh chợt lóe, lại đã rơi vào phía sauPhong Phi Vân hơn trăm trượng.Tốc độ như vậy quả thực có thể nói là kinh khủng để hình dung, hơn nữaquỹ tích vận hành cũng tràn đầy tính khiêu dược, cái loại vận luật nàytuyệt đối không phải là tu sĩ bình thường có thể làm được.Bá!Phong Phi Vân đứng vững cước bộ, lòng bàn chân tràn ra một đạo linh mang, giẫm ở trên mặt nước.Trong lúc cực nhanh, hai người thế nhưng đã biến hóa phương vị, PhongPhi Vân đứng ở vị trí mà đoàn hỏa diễm kia lúc trước vừa mới huyền phù,mà đoàn hỏa diễm kia hiện tại liền huyền phù ở vị trí lúc nãy hắn vừađứng.- Ai!

Ta đã sớm nói, chúng ta là bạn không phải địch, Phong huynh, vì sao lại muốn liên tục bức bách?Người ở trong hỏa diễm kia thở dài nói.Phong Phi Vân cười nói:- Hiện tại ta ở trên đời này đều là kẻ địch, bằng hữu chân chính nhưnglà một người cũng không có, ngươi làm thế nào để cho ta tin được?- Tạ nguyện làm bằng hữu thứ nhất của Phong huynh!Phong Phi Vân nói:- Muốn làm bằng hữu, dù sa cũng phải có một cái lý do?- Tương lai ta muốn đi làm một việc đại sự, cần có Phong huynh hỗ trợmới có thể thành sự, hiện tại kết giao bằng hữu với Phong huynh, tươnglai mời Phong huynh hỗ trợ cũng sẽ không khó khăn như vậy, đúng không?Trong hỏa diễm kia truyền đến tiếng cười.Tu vi cùng thủ đoạn của đối phương đều cực kỳ cao minh, hơn nữa tươngđối quỷ dị, ngay cả Phượng Hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân đều bịngăn cản ở bên ngoài hỏa diễm, nhìn không thấy hình dáng của hắn, dĩnhiên cái này cũng là bởi vì Phượng Hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vânmới vừa vặn nhập môn.Đối phương đã có tính toán che giấu thân phận, hiển nhiên là sợ PhongPhi Vân biết thân phận của mình, điều này cũng nói rõ địa vị của ngườinày rất lớn, thân phận đặc thù, hơn nữa nói không chừng đã gặp qua Phong Phi Vân, hoặc là Phong Phi Vân gặp qua hắn.- Làm bằng hữu chung quy phải xuất ra một chút thành ý chứ?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đoàn hỏa diễm kia, nói.Trong hỏa diễm truyền ra tiếng cười, phát ra thanh âm hỏa diễm thiêu đốt tách tách:- Bắc Minh thần công cùng với một khối Giới Linh thạch này Phong huynhcó thể tùy tiện chọn một thứ, nếu như Phong huynh thích cả hai, đều cầmđi cũng có thể.

Ngươi nhìn như vậy có tính là có thành ý hay không?Vô luận là điển tịch Bắc Minh thần công hay là Giới linh thạch đều làbảo vật tuyệt đỉnh đương thời, coi như là một tòa đại hình tiên môn cũng sẽ vì thế mà liều mạng cướp đoạt, cao thủ cấp bậc cự kình cũng sẽ vìthế mà đánh đến đầu rơi máu chảy.Nhưng mà người này lại tùy ý đưa cho Phong Phi Vân, giống như hoàn toànkhông để hai kiện linh bảo tuyệt đỉnh nào vào trong mắt, bởi vậy có thểthấy được Phong Phi Vân ở trong mắt nàng có giá trị cao bao nhiêu.Trong hai kiện linh bảo này tùy tiện cầm ra một thứ đều có thể mua chuộc một vị cự kình, thật sự là rất có thành ý rồi.- Còn chưa đủ!Phong Phi Vân không nhìn đến hai kiện bảo vật đang bay tới kia một chút nào, chỉ là chăm chú nhìn lên trên đoàn hỏa diễm kia.Trong hỏa diễm kia yên lặng ngắn ngủi, sau một hồi lâu, nói:- Phong huynh cần gì chấp nhất như thế, cho dù thấy diện mục thật của ta đối với ngươi cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại còn có chỗxấu rất lớn đối với ngươi.- Ha ha!

Có thể có chỗ xấu gì chứ?Phong Phi Vân cười nói.- Ta sợ chúng ta không thể làm bằng hữu được rồi!Người nọ lại nói:- Hiện tại như vậy thật tốt, ngươi nhận lấy lễ vật của ta, ta giúp ngươi giải quyết cao thủ của Trừ ma liên minh đuổi giết ngươi mà đến, màngươi chỉ cần ở tương lai đáp ứng làm giúp ta một chuyện, giữa chúng taliền thanh toán xong, ngươi không cần nhìn thấy mặt ta, thấy ta, cũngđúng là không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ngươi.Phong Phi Vân đã sớm đoán được chút ít nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh nhất định sẽ đuổi giết mà đến, dù sao Bộ Thiên Nhai đều có thể phát hiện ra hành tung của hắn, như vậy liền nhất định sẽ đi báocho người của Trừ ma liên minh, hơn mười vị cao thủ tuyệt đỉnh thế hệtrẻ tuổi kia hiện tại sợ rằng đã cách Phong Phi Vân không xa.-------Chương 277: Khách tới từ lòng đất (1)- Ta là người luôn luôn không thức thời, cho nên đắc tội tương đối nhiều người, chỉ có thể cô phụ hảo ý của các hạ rồi!Phong Phi Vân bỗng nhiên đánh Miểu Quỷ ban chỉ ra ngoài, lần này hắn đãlén giấu Miểu Quỷ ban chỉ ở đáy nước, di động đến phía dưới một đoàn hỏa diễm kia, giờ phút này đột nhiên xuất thủ ám sát, thế muốn buộc nànghiện nguyên hình.Uy lực của linh khí triển hiện, sáu bức cổ đồ phi chấn mà ra, bao phủ trời đất, biến thành một cái lồng giam sáu phương.- Oanh!Phong Phi Vân theo sát đánh ra chiêu thứ hai, điều động hơi nước ở trênđại hà, ngưng tụ hắc thủy thuật pháp mênh mông cuồn cuộn, cơ hồ đã lấyhết tất cả hơi nước ở trên con sông lớn này.- Oanh long long!Linh khí sát uy vô cực cùng Hắc Thủy thuật pháp đồng thời đánh ra ngoài, đánh cho địa phương này hôn thiên ám địa, đại điện run rẩy, chiến khíhuy hoàng.- Xem ra còn phải cho Phong huynh suy nghĩ một thời gian ngắn, lúc nàytại hạ từ biệt, chúng ta gặp lại ở Vạn Tượng tháp, trên đường nhưng phải cẩn thận với người của mấy đại mỹ nhân cùng Trừ ma liên minh, hi vọngPhong huynh có thể còn sống đi tới Vạn Tượng tháp, đến lúc đó tất sẽ đến tiếp kiến, tất có hậu lễ đưa lên.Một đoàn hỏa diễm kia huyền phù ở trên bầu trời, trực tiếp xông vào tầng mây vạn trượng, phát ra tiếng cười sảng lãng, biến thành một khỏa ngôisao, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.Tất cả công kích của Phong Phi Vân thế nhưng đều thất bại, ở trước mộtkhắc Phong Phi Vân xuất thủ công kích, người kia đã bay ra khỏi vòngchiến, linh khí cùng Hắc Thủy thuật ngay cả chéo áo của nàng cũng khôngchạm vào được.Rất hiển nhiên đối phương trước đó đã biết Phong Phi Vân giấu Miểu Quỷban chỉ ở dưới đáy nước, cho nên tốc độ phản ứng mới có thể nhanh nhưvậy.- Người này thật đáng sợ, hi vọng không nên là địch nhân!Phong Phi Vân thu hồi Miểu Quỷ ban chỉ, nhìn trường không mênh mông, tâm trí cùng thiên phú của người này chính là Phong Phi Vân bình sinh mớithấy, mặc dù từ đầu tới cuối nàng đều không xuất ra một chiêu, nhưng màlại để cho tâm của người khác cảm giác được sợ hãi.- Nguy rồi, Kỷ Thương Nguyệt đào tẩu rồi!Kỷ Thương Nguyệt chẳng biết lúc nào đã biến mất, oán khí của nàng đốivới Phong Phi Vân rất nặng, một khi chạy trốn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.Một mỹ nhân băng sơn tự cho mình là rất cao mất đi trinh tiết, hoặc làtự sát, hoặc là liều mạng với ngươi, Kỷ Thương Nguyệt tuyệt đối thuộc về loại người sau....Vạn Tượng tháp là chỗ giao giới giữa Nam Thái phủ cùng Cổ Cương phủ, tọa lạc ở dưới Kỳ Thiên sơn mạch mênh mông mà nguy nga.Ở trong mắt người bên ngoài Vạn Tượng tháp là thánh địa thiên hạ đệ nhất học thuật, vô luận là ngũ đại huyền sư hay là người có danh tiếng trong tu tiên giới, vương giả của thế hệ trẻ cơ hồ đều sẽ đi tới Vạn Tượngtháp.Chỉ có người đi qua Vạn Tượng tháp mới được xem như là một tu tiên giả hợp cách.Kỳ Thiên sơn mạch liên miên ba mươi bảy vạn dặm, cơ hồ kéo dài qua cảThần Tấn vương triều, trong sơn mạch thiên sơn san sát, dị thú như thảomãng, linh thạch quáng rất nhiều, mà tiên môn tọa lạc cũng cực nhiều.Trừ Vạn Tượng tháp ra, Đạo môn, Ngự Thú trai đỉnh đỉnh đại danh của tu tiên giới đều ở trong Kỳ Thiên sơn mạch.Liên miên ba mươi bảy vạn dặm, tụ tập không dưới một ngàn tòa tiên mônlớn nhỏ, vừa phồn hoa, cũng có giết chóc, thánh địa của tu tiên giới lại cũng là địa phương cạnh tranh kịch liệt nhất.- Oanh long long!Một chiếc xe đồng cuốn lên tảng lớn bụi mù, cuồn cuộn mà đi về phía Bắc.Phong Phi Vân ngồi ở trong đồng xa, thu lại Bát Thuật quyển, ánh mắtdừng lại ở trên hai kiện kỳ bảo khác, Giới Linh thạch cùng Bắc Minh thần công.Hai loại đồ vật này đều là kỳ bảo đỉnh cấp của tu tiên giới, nhưng lại là hai loại đồ vật có thể gây ra họa sát thân.- Nàng rốt cuộc là ai?Cái trán của Phong Phi Vân khó có thể giãn ra, mặc dù trong lòng có điều suy đoán nhưng mà lại đều bị chính mình hủy bỏ, mấu chốt là không cáchnào đoán được đối phương đến tột cùng là ôm loại mục đích nào.Sống ở chỗ nào thì theo phong tục chỗ đấy, đã đắc tội với tu tiên giớicủa cả Nam Thái phủ rồi, cũng không sợ lần nữa đắc tội với Vô Hà công tử cùng Bắc Minh gia tộc.- Bá!Phong Phi Vân cầm lấy một khối Giới Linh thạch lớn cỡ bàn tay tựa nhưđồng thô, ngón tay hướng bên trên Giới Linh thạch sờ vào, xuyên qua mộttầng bạch sắc quang hoa nhàn nhạt, toàn bộ cái tay đều biến mất ở tronglinh thạch.Giới Linh thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn,so với Chân Diệu linh thạch, Ngũ Cốc linh thạch, Đan linh thạch đều phải thần kỳ hơn nhiều lắm, bên trong tự thành một phương không gian, có thể cất trữ vật phẩm quý trọng.Không gian trong một khối Giới Linh thạch này đủ để cất chứa nửa tòa núi lớn.Đây còn là Giới linh thạch phổ thông nhất, có chút Giới linh thạch hiếmcó, không gian ở bê trong có thể so với một cái tiểu thế giới, thậm chísẽ hấp thu thiên địa tinh hoa, đại địa linh căn, dựng dục ra giới thạchsinh vật ly kỳ cổ quái.- Bắc Minh thần công!Phong Phi Vân cầm quyển sách này lên, ngón tay khe do dự một chút, cuối cùng là vẫn không mở ra.Bắc Minh thần công mặc dù chính là vô thượng thần điển của Bắc Minh giatộc, thuộc về công pháp đứng đầu nhất của tu tiên giới, nhưng mà tuyệtđối không hơn được so với Bất Tử Phượng Hoàng thân cùng Bát Thuật quyển, nếu đã như vậy, vậy còn cần thiết phải nhìn sao?Tu luyện công pháp, tinh mà không tạp!Phong Phi Vân cất Bắc Minh thần công vào trong Giới linh thạch, sau đólại cột Giới linh thạch ở ngang hông, dùng vạt áo che đậy lại.Từ đầu đến cuối hai tỷ muội Quý gia đều ngồi ở một bên, không nói câu nào, chỉ là tò mò nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Mao Ô Quy đứng ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, một đôi ánh mắt to như hạt đậu chăm chú nhìn vào một khối Giới linh thạch ở ngang hông Phong PhiVân, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, thiếu chút nữa liền nhàotới cướp lấy.Mao Ô Quy hiện tại rất quen thuộc với Quý gia tỷ muội, Quý gia tỷ muộicho là tiểu bạch quy lớn lên đặc thù này chính là Phong Phi Vân từ bờsông nhặt về, ngược lại cũng là mừng rỡ không thôi, mỗi ngày đều cùng nó dính chung một chỗ, xem nó trở thành một đầu sủng vật.- Các ngươi như thế nào rồi?Phong Phi Vân vừa ngẩng đầu liên vừa vặn nghênh đón con ngươi to tròn của Quý Tiểu Nô.Mao Ô Quy nhất thời hút một cái, khiến nước miếng đã sắp chảy xuống vaicủa Quý Tiểu Nô bay trở lại trong miệng, liền tranh thủ chuyển đầu quamột bên.Quý Tiểu Nô cũng là đối với Phong Phi Vân rất không khách khí, nói:- Nếu ngươi giết Bộ Thiên Nhai, như vậy Kỷ Thương Nguyệt đâu rồi?Cái vấn đề này vốn là ở mười bảy ngày trước nàng đã muốn hỏi, nhưng mà lại vẫn không nói ra lời.Nói đến Kỷ Thương Nguyệt, sắc mặt của Phong Phi Vân cũng có chút mất tự nhiên rồi, giả bộ ho hai tiếng nói:- Nàng về nhà rồi!- Về nhà?Quý Tiểu Nô không tin.-------Chương 278: Khách tới từ lòng đất (2)- Tại sao nàng về nhà?Quý Tiểu Nô cũng cảm thấy lời của Phong Phi Vân không thể tin được.Chỉ có Mao Ô Quy nhếch miệng ra, trên khuôn mặt rùa cười đến có chút quỷ dị, nó rất muốn mở miệng nói chuyện, nói ra sự thật cho hai nữ hài tửcó chút ngây thơ này nghe, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân trừng mắt, nóliền lại thõng đầu xuống.- Ân!

Cái này...

Khụ khụ...

Chúng ta vẫn là không nói đến cái vấn đề này nữa, à, đúng rồi, chúng ta vẫn là nói đến chuyện Dương thần thánh thaimột chút đi!Phong Phi Vân vội vàng nói sang chuyện khác, cũng không thể nói cho cácnàng biết chính mình cường bạo Kỷ Thương Nguyệt rồi, mặc dù đây là sựthật nhưng mà chỉ cần Phong Phi Vân nói ra lời này, nhất định sẽ hù dọacác nàng chạy mất.Đối với chuyện của Kỷ Thương Nguyệt, sau khi trải qua Phong Phi Vân cũng đã cảm giác hối hận, cái này căn bản cũng không phải là phong cách làmviệc của hắn, hơn nữa lúc ấy tính tình của mình cũng căn bản không cáchnào dùng lý tính để áp chế, cho nên mới làm ra loại chuyện đó.Phong Phi Vân tự nhân tâm tính của mình đã đủ kiên định, dưới tình huống bình thường hắn sẽ một chưởng giết chết Kỷ Thương Nguyệt, mà không phải là cường bạo nàng.Lại là vì sao xảy ra chuyện không bình thường như thế?Giờ phút này hồi tưởng lại, Phong Phi Vân cảm giác được trong đó lộ ra quỷ dị.Phong Phi Vân nghĩ tới có hai khả năng, trong thân thể mình chảy xuôimột nửa yêu ma chi huyết, mà cỗ yê ma chi huyết này đã bắt đầu thứctỉnh, Lưu gia gia đã từng nói, khi yêu ma chi huyết thức tỉnh, lực lượng cùng nguy cơ sẽ đến cùng lúc, nếu không thể trấn áp cỗ nguy cơ này, như vậy rất có thể sẽ chết thảm ở trên con đường tu đạo.Chẳng lẽ nguy cơ nói đến chính là cái này?Dĩ nhiên đây chỉ là khả năng thứ nhất, còn có một cái khả năng khác, cóphải là người thần bí được bao phủ ở trong hỏa diễm kia động tay độngchân với Phong Phi Vân cùng Kỷ Thương Nguyệt hay không?Thần bí nhân kia nhưng là từ đầu đến cuối đều ẩn nấp ở trong bóng tối,cho đến sau khi Phong Phi Vân xâm phạm Kỷ Thương Nguyệt, hắn mới phiêunhiên xuất hiện.Người này cũng đáng giá hoài nghi vô cùng!Dĩ nhiên những thứ này cho dù thật sự tồn tại cũng chỉ là nhân tố bênngoài, nguyên nhân chân chính vẫn là quy kết cho tâm của mình không đủcường đại, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.- Lần này thật đúng là xung động rồi, làm sao lại phạm phải một cái sai lầm cấp thấp như vậy chứ?Một nam nhân không sáng suốt nhất chính là cùng với nữ nhân có cừu hậnvới mình phát sinh quan hệ, vô luận là trên mặt tình cảm hay là trênthân thể.- Lão đại, còn có lộ trình nửa ngày sẽ đi tới Vạn Tượng tháp rồi!Thanh âm của Vương Mãnh từ bên ngoài xe truyền tới.Phong Phi Vân thu hồi suy nghĩ, đang định từ trong đồng xa đi ra ngoài,chợt có một cỗ khí tức khác thường từ dưới đất truyền đến, cảm giác nhưvậy chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng mà lại vô cùng chân thực.Sát khí!Vốn là muốn đứng dậy, Phong Phi Vân bỗng nhiên lại bất động, hai mắt trở nên có chút phát lạnh, trên ngón tay sinh ra một phiến thủy vụ, HắcThủy thuật chậm rãi ngưng tụ.Quý gia tỷ muội đều cảm thấy tò mò, rõ ràng mới vừa rồi Phong Phi Vân đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà lại bỗng nhiên dừng ở chỗ đó, thu liễm hoàn toàn khí tức trên người, bộ dáng như lâm đại địch.Các nàng tự nhiên không nhận ra được có một đạo khí tức từ dưới đất truyền đến.Mao Ô Quy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sinh quang, hiển nhiên cũng đã nhận ra một tia khí tức không tầm thường.- Hưu!

Hưu!Lại có mấy cỗ khí tức cổ quái từ phía xa đi tới, xuyên qua ở dưới lòng đất!Thế nhưng không chỉ là một cái, ít nhất là ba trở lên, rốt cuộc là người hay là thú?Phong Phi Vân tâm bình khí hòa mà nói:- Phong mỗ mới tới Vạn Tượng tháp, không biết là đắc tội với vị bằng hữu nào?Quy Tâm Nô cùng Quý Tiểu Nô đều hơi sửng sốt, không biết Phong Phi Vân đang nói chuyện với ai.Đúng lúc này mặt đất chung quanh đồng xa nứt ra, giống như là cái gươngbị rơi vỡ, nứt ra càng lúc càng lớn, dường như muốn từ trên mặt đất lúnxuống.Đồng xa bắt đầu lay động, một cái càng xe đã rơi vào trong lòng đất.Lung lay dữ dội, như muốn rơi xuống thâm uyên dưới lòng đất.Hưu!Phong Phi Vân bắt lấy Quý gia tỷ muội, bỗng nhiên từ trong đồng xa bayra, hạ xuống bên ngoài, sau khi để Quý gia tỷ muội ở trên mặt đất, liềnlà một cước dẫm lên mặt đát, lòng bàn chân truyền ra sóng lớn màu vàng,chấn xuống dưới đáy.- Oanh!Mặt đất hoàn toàn sụp đổ, lộ ra hố to phương viên mười thước.Bá, bá, bá, bá, bá!Năm đạo hắc ảnh từ phía dưới xông lên trên, thân mặc la bì hắc giáp,trên đầu riêng mình lơ lửng một con chiến thú tinh hồn, tựa như năm cáicờ màu đen rơi vào năm cái phương vị của Phong Phi Vân, vây khốn hắnlại....Động tác của năm đạo hắc ảnh giống nhau, ẩn chứa quy luật đặc thù, cóchút giống với năm tôn tử nhân khôi lỗi, nhưng mà lại là người sống xácthực.Vương Mãnh xoa xoa tay, mắt hổ nhìn chằm chằm vào năm đạo thân ảnh này, mang theo một ngụm cười lạnh.Phong Phi Vân như cũ lẳng lặng đứng đó, quét nhìn năm "người lùn" mặc la bì hắc giáp, năm người bọn họ thân cao đều chỉ chừng một thước, chỉ cao bằng thắt lưng của Phong Phi Vân, ngược lại cũng coi như là người lùn.- Là hắn?- Chính là hắn!Năm người lùn đồng thời lẩm bẩm một câu, năm đôi ánh mắt chỉ to bằng hạt gạo đồng thời bắn ra một đạo tinh mang, tựa như năm mũi kim tiễn sắcbén.Ánh mắt của bọn họ thật sự có chút kinh người, ánh mắt kia khiến cho người ta không thể nhìn thẳng vào bọn họ.- Các ngươi là ai?Phong Phi Vân nói.- Người giết ngươi!Năm người lùn đồng thời nói.- Các ngươi có biết các ngươi đang giết người nào không?Phong Phi Vân nói.- Không biết, cũng không cần biết!Năm người lùn đồng thời nói.Phong Phi Vân hiểu, nguyên lai là năm sát thủ, bởi vì chỉ có sát thủ mới không cần biết tên họ của đối phương cũng có thể giết người.Xem ra không phải là người của Trừ ma liên minh, mà là có người mời tới sát thủ chuyên vì giết hắn.Năm người lùn xuất thủ, động tác của bọn họ chỉnh tề như một, mà nămngười đồng thời động, năm đầu dị thú chiến hồn có tu vi ba trăm năm từtrong thân thể của bọn họ lao ra, có xích hổ, có song đầu báo, có kiếmxỉ tượng.Bọn họ chém giết dị thú, luyện hóa tinh hồn kia, nhét vào trong thân thể, gia tăng tu vi cùng lực lượng của mình.Năm người đều có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, hơn nữa sát khí trên người dày đặc vô cùng, hiển nhiên đều là sát thủ giết qua trăm người, vô luận làtrình độ quỷ dị của thân pháp hay là vận dụng đối với sát thuật đều đãđạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.Nơi xa, trên một tòa núi nhỏ có ba thanh niên mặc bạch sắc nho bào, khíchất trang nhã, lộ ra vẻ cao quý, từ xa nhìn về phía trước.- Tiểu tử kia quả nhiên tới Vạn Tượng tháp, Mộ Dung Trác, lần này coi như ngươi đã đón đúng.-------Chương 279: Cổ Địa tộcGiữa hai tay của La Thế Hùng chớp động lên hỏa diễm, một đôi mắt lộ ra vẻ có chút sắc bén.- Có thể đánh chết tám tôn thi tà, hơn nữa trên mặt đất còn lưu lại hỏadiễm chi khí mà Tầm Bảo sư mới có thể thi triển, rất hiển nhiên hắnchính là một gã Tầm Bảo sư.

Hắn một đường hướng bắc tự nhiên là đến VạnTượng tháp.Mộ Dung Trác hơi cười:- Ngươi nói năm trưởng lão của Cổ Địa tộc có thể đánh chết hắn hay không?Ba người thanh niên mặc bạch sắc nho bào này chính là ba người trong học viên của bảy cái Vạn Tượng tháp kia mà Phong Phi Vân gặp được ở Tam Tài quận.La Thế Hùng, Mộ Dung Trác, Cổ Liên Thu.Bọn họ đều là người có tâm tính cực cao, chịu nhục ở trước mặt Phong Phi Vân, tự nhiên muốn trả thù lại, hôm nay Phong Phi Vân đi tới Vạn Tượngtháp, ở bọn hắn xem ra chính là tự tìm đường chết.Cho nên liền dùng số tiền lớn mời năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc ámsát Phong Phi Vân, đối với thân phận của bọn họ mà nói, tiền tài đã làthứ không cần thiết, dùng để giết người xa xa so sánh với tự mình ra tay giết người càng dễ dàng hơn.- Cổ Địa tộc giết người cho tới bây giờ đều chưa từng bị thua, từng cómột vị tháp chủ của Vạn Tượng tháp đã chết ở trong tay sát thủ của CổĐịa tộc, bàn về thủ đoạn sát thủ, Cổ Địa tộc hoàn toàn có thể so sánhvới Thái Thượng Đoạt Mệnh cung.Mộ Dung Trác cười nói.- Huống chi còn là năm người có cấp bậc trưởng lão xuất thủ, tiểu tử này nhìn qua cũng là không tới mười sáu tuổi, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không được bao nhiêu, hôm nay liền muốn cho hắn biết, làm người phảinhún nhường một chút mới tốt.Bạch y mỹ nhân Cổ Liên Thu một mực không có mở miệng, ở phía xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, nói:- Một người không tiền không thế, đúng là nên cúi đầu làm người, huống chi là ở trước mặt chúng ta.La Thế Hùng cùng Mộ Dung Trác đều là gật đầu, lộ ra nụ cười tnaf nhẫn.Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều là tu sĩ thế hệ trước đã tu luyệntrên sáu mươi năm, mặc dù bởi vì nguyên nhân thể chất nên đã bị vây ở tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà dị thú chiến hồn do bọn hắn cô đọng, tuluyện các loại thủ đoạn giết người, bất kỳ một người nào trong bọn họđều có thể miểu sát tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ.Huống chi là năm người liên thủ tạo thành trận pháp, ngưng tụ lực lượngcủa năm người, chiến lực chồng chất lên bao nhiêu lần, cũng khó trách Mộ Dung Trác đối với bọn họ có lòng tin như vậy.Năm đầu dị thú chiến hồn biến thành độ cao mười thước, giống như năm tòa núi nhỏ, thú khí tuôn ra, che đậy trường không, lấy khí thế quét ngangnúi cao trùng sát mà đến.Ở trước mặt dị thú chiến hồn hạo hạo đãng đãng, Phong Phi Vân giống như là một phiến lá cây trên sông lớn.- OanH!Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, một đọa hắc quang thô to một thướctừ trong thủ chỉ của hắn bay ra, chấn vỡ năm đầu dị thú chiến hồn, thânthể giống như quỷ mị lướt ra ngoài, rơi vào phía sau một vị trưởng lãoCổ Địa tộc trong đó, một chưởng đặt ở trên bờ vai thấp bé của lão.Răng rắc!Cả cái xương vai cùng xương quai xanh đều gãy lìa, thậm chí ngay cảxương sườn nối tiếp xương quai xanh ở phía dưới đều thiếu chút nữa bịchấn gãy.- Thình thịch!Phong Phi Vân hai mắt sáng ngời mà lại kiên định, sau khi đánh trọngthương một vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, liền lại một cước đạp vỡ, thânthể biến thành bùn máu trên đất.Trong thời gian cực ngắn, Phong Phi Vân liền giết một người.Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc còn dư lại đều là hơi kinh hãi, thiếu niênnày làm sao cường đại như thế, tu vi rõ ràng là Thần Cơ sơ kỳ, nhưng màlại khiến cho bọn họ cảm giác được sợ hãi phát ra từ trong lòng, tựa như đang chống lại một vị cự kình.- Người phương nào mời các ngươi tới giết ta?Phong Phi Vân giơ giơ bàn tay dính vết máu của mình ở trong không khí.Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc không nói câu nào, đồng thời xuất thủ,riêng mình cầm một kiện bảo binh, hắc sắc, hoàng sắc, bạch sắc linhquang sát động, hội tụ ra hơn mười đạo sát phạt chi khí, đan vào thànhmột cái linh quang hồng lãng.- Thình thịch!Phong Phi Vân lấy Xích Hỏa thuật hoàn thiện triệu hồi hỏa tinh trongkhông khí, ngưng kết thành một tòa hỏa hải, chấn toái linh quang hồnglãng đầy trời kia.Trải qua tu luyện những ngày qua, Phong Phi Vân đã tu luyện Hắc Thủythuật tới đại thừa, ngay cả Xích Hỏa thuật cũng đã vận dụng thành thạo,Thần Cơ trong đan điền cũng theo đó tăng lên gấp đôi, tốc độ tu luyện so với trước kia nhanh hơn nhiều.Căn cứ vào đánh giá của Phong Phi Vân, nếu như đem loại thuật pháp thứba Thanh Mộc thuật tu luyện tới đại thừa, liền có thể mượn lực lượng của một cỗ thuật pháp này để đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ.Sau khi đạt tới cảnh giới Thần Cơ, tăng lên mỗi một cái tiểu cảnh giớiđều lộ ra vẻ khó khăn vô cùng, rất nhiều người đồng lứa đều bị vây khốn ở cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, mà có người mấy chục năm đều chưa hẳn có thểđột phá một cái tiểu cảnh giới.Phong Phi Vân cuối cùng là thấy được hi vọng đột phá cảnh giới, hơn nữalấy tốc độ lĩnh ngộ của hắn đối với Tiểu Diễn Ngũ Hành thuật thì mộtngày này đã không còn xa nữa.Bá!Thân như thiểm điện!Phong Phi Vân chế trụ cái cổ của một vị trưởng lão Cổ Địa tộc trong đó,ngón tay sinh ra hai đạo linh mang sắc bén trực tiếp chấn vỡ cổ họng của lão.Vị trưởng lão của Cổ Địa tộc này ôm cổ, trong hai tay không ngừng tràn ra máu tươi, cuối cùng ngã xuống mặt đất.Vị trưởng lão Cổ Địa tộc thứ hai liền dễ dàng chết đi ở trong tay hắnnhư vậy, thủ đoạn sát nhân lưu loát, quả thực so với những sát thủchuyên nghiệp như bọn hắn đều phải lợi hại hơn mấy phần.Thủ đoạn giết người thật là đáng sợ, đay còn chỉ là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi sao?- Đi!Ba vị trưởng lão của Cổ Địa tộc còn lại đều cảm thấy một cỗ hàn khíkhông hiểu, sinh lòng sợ hãi, rối rít chạy trốn.

Hai chân ở trên mặt đất xoay tròn, cả người liền chìm vào dưới đất.- Các ngươi không đi được!Trên ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ Hắc Thủy thuật, điều động tất cảbùn đất hơi nước ở chung quanh trăm trượng ngưng tụ thành băng tro, bùnđất nhất thời trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép, trên mặt đất cũngngưng tụ ra một tầng hàn băng thật dày.Loại kỳ thuật này nìn đến Quý Tiểu nô trợn mắt há hốc mồm, chỉ ngây ngốc mà nói:- Đây cũng là thuật pháp bên trong Bát Thuật quyển, Phong đại hỗn đảnmới tu luyện mấy ngày dĩ nhiên đã đạt tới trình độ như vậy rồi?- Thiên phú của hắn thật sự quá cao!Quý Tâm No nói.Bát Thuật quyển chính là Quý Tâm Nô đích thân giao cho Phong Phi Vân,vốn cho là Phong Phi Vân mặc dù có mấy phần thủ đoạn của Tầm Bảo sư,cũng cần ít nhất ba năm mới có thể tu luyện được một tia thành tựu,nhưng mà hôm nay còn chưa tới một tháng, hắn liền lĩnh ngộ ra một đạotrong đó, thiên phú như thế khiến cho nàng mừng rỡ không thôi.-------Chương 280: Bách tháp bảngNếu như hắn có thể tuân thủ hứa hẹn, giúp hai tỷ muội bọn họ báo thù, vậy không phải là không thể lấy Dương thần thánh thai đưa cho hắn, trong lòng Quý Tâm Nô đã nghĩ như thế.- Thình thịch!Hàn băng trên đại địa đều bạo phát ra, ba cỗ thi thể máu chảy đầm đìa từ dưới đất bị nổ bay ra ngoài, huyết nhục mơ hồ tung tóe lên mặt đất.Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều chết hết, cả quá trình không tới ba phút đồng hồ.La Thế Hùng điên cuồng nuốt nước miếng một cái, có chút không dám tin vào hai mắt của mình, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi thế nhưng giết chết năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, mà còn lộ ra vẻ nhẹ nhàng như vậy.Mộ Dung Trác cũng không cách nào bật cười, ngược lại hít một hơi lãnh khí:- Thủ đoạn của hắn thật là ngoan độc!Một trận hàn phong thổi tới để cho Mộ Dung Trác cảm giác được lưng có chút phát lạnh, Phong Phi Vân đã đứng ở phía sau hắn, thanh âm cơ hồ vang lên ở bên tai hắn:- Người nào tàn nhẫn đối với ta, ta liền sẽ trả lại tàn nhẫn gấp bội!Mộ Dung Trác sợ hết hồn, mạnh mẽ lao xuống ba bước, xoay người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cảm giác được thân thể có chút co rút, không cách nào nhúc nhích.Đây là một loại phản ứng của bản năng, mặc dù tu vi của hắn so với Phong Phi Vân cao hơn một cái cảnh giới nhưng mà lại có một loại cảm giác không thể địch nổi.Không chỉ có hắn, La Thế Hùng cùng Cổ Liên Thu đều là riêng mình lùi về phía sau, như lâm đại địch.Phong Phi Vân cười nhìn bọn hắn một cái, nói:- Mấy vị đã lâu không gặp a?- Ngươi tốt nhất đừng loạn tới, phía trước chính là Vạn Tượng tháp, phàm là dám can đảm giết người ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp đều sẽ bị chấp pháp đội chế tài.Mộ Dung Trác trấn định lại, nghĩa chính ngôn từ mà nói.Ở Vạn Tượng tháp là cấm giết người, phàm là dám ở Vạn Tượng tháp công khai giết ngời đều phải bị chấp pháp đội bắt vào trong "ngục tháp" giam giữ, thậm chí chấp pháp đội sẽ xử tử hung đồ ngay tại chỗ.Phong Phi Vân cười nói:- Đây không phải là còn chưa tiến vào địa vực của Vạn Tượng tháp đi?Ba người đều là sắc mặt biến đổi.- Ta chính là thiên kim tộc trưởng của Cổ gia Nam Thái phủ, nếu như ngươi dám đụng đến ta, vậy sẽ đưa tới họa sát thân.Cổ Liên Thu thật sự hơi sợ, dù sao nàng tuy là Ngự thú sư, ở tu tiên giới có địa vị tôn sùng, nhưng mà lực chiến đấu tự thân lại cách biệt quá xa.Bộ dáng giết người không chớp mắt mới vừa rồi của Phong Phi Vân tựa như một tôn cái thế hung ma, khiến cho vị thiên kim tiểu tử sống an nhàn sung sướng như nàng bị dọa sợ không nhẹ.- Nam Thái phủ Cổ gia?Phong Phi Vân cảm thấy quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, đó là một đại hình tu tiên gia tộc giao hảo với Phong gia, dĩ nhiên hoàn toàn không thể nào so sánh với loại gia tộc cổ xưa cấp bậc bá chủ như Phong gia được.Cũng tính là một cái thế lực đỉnh phong ở tuyến thứ hai.- Ngươi sẽ ngay cả Cổ gia đều chưa nghe nói qua chứ?Trong lòng Cổ Liên Thu thầm mắng Phong Phi Vân là một tên nhà quê, không có kiến thức, cho nên lại thêm một câu:- Cổ gia chúng ta giao hảo với bá chủ Phong gia của Nam Thái phủ, ngươi chọc không nổi.- Sư phụ ta chính là chủ nhân của Đan tháp tầng thứ ba, tu vi đã đạt tới Thiên Mệnh chi cảnh, nếu như ngươi đụng đến ta, lúc đến Vạn Tượng tháp ngươi nhất định là nửa bước khó đi.La Thế Hùng là một vị luyện đan sư, ở trên con đường luyện đan có thiên phú cực cao, nói chuyện cũng có chút nắm chắc.Bọn họ đều bắt đầu tự giới thiệu, chỉ sợ thiếu niên ở trước mắt này là một tà ma thích giết chóc, chém giết bọn họ ở chỗ này.Mộ Dung Trác tuy là đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng là một vị luyện khí sư, rất ít khi giao thủ với người khác,lại càng cho tới bây giờ đều chưa từng đích thân giết người, cũng bị bộ dáng giết người mới vừa rồi của Phong Phi Vân khiến cho kinh sợ, có chút lắp bắp mà nói:- Ta...

Ta chính là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ, nếu như ngươi đụng đến ta liền xảy ra chuyện lớn.- Ha hả!Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy rất buồn cười, chính mình liền tất cả tiên môn đứng đầu của Nam Thái phủ đều đắc tội hết, chẳng lẽ còn sợ hãi uy hiếp của bọn hắn?Di!Lông mày của Phong Phi Vân nhếch lên, nghiêm nghị nói:- Mới vừa rồi ngươi nói ngươi là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ?- Nhị thiếu gia!Mộ Dung Trác sớm đã không còn ngạo khí, gật đầu xác nhận.- Vậy bát tiểu thiếp của cha ngươi nhưng ở Vạn Tượng tháp?Phong Phi Vân có chút vội vàng mà nói.Ba người ở tại chỗ đồng loạt sửng sốt, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Đầu tiên đã hỏi thăm bát tiểu thiếp của Chấn Thiên Hậu, tiểu tử này không chỉ có tu vi nghịch thiên, càng có sắc đảm ngập trời, dĩ nhiên lời này bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, căn bản không dám nói ra.Mộ Dung Trác thì càng thêm buồn bực, kiên trì mà nói:- Bát nương đã bốn mươi hai tuổi, tuổi đã cao, hơn nữa yếu ớt nhiều bệnh, càng là tuổi già sắc đẹp xuống dốc, lại đã có hài tử, hơn nữa...Mặt già của Phong Phi Vân đỏ lên, vốn chỉ là muốn giúp Lưu Thân Sinh hỏi thăm tin tức của hài tử hắn, không nghĩ tới lại bị người hiểu lầm thành thanh niên bất lương có yêu thích đặc thù.- Khụ khụ, ta chỉ là muốn biết hài tử của Bát tiểu thiếp có ở Vạn Tượng tháp hay không?Phong Phi Vân nói.- Có...

Có...Mộ Dung Trác luôn miệng nói.Lưu Thân Sinh mặc dù ở lúc sắp chết đều không nói rốt cuộc muốn cầu Phong Phi Vân chuyện gì, nhưng mà hắn một mực tưởng niệm hài tử của hắn, như vậy Phong Phi Vân dù sao cũng đi tới Vạn Tượng tháp, như vậy tiện thể liền đi xem hài tử của hắn một chút, nếu như cần thiết còn có thể giúp đỡ một chút.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba người, nhìn đến bọn họ liên tiếp lùi về phía sau, cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, sau đó hừ một tiếng, xoay người rời đi, cũng không có giết bọn họ.Cho đến sau khi Phong Phi Vân đi xa, ba người bọn họ thở một hơi thật sâu, bạch sắc nho y trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.- Trước hết để cho hắn đắc ý đi!

Đợi đi đến Vạn Tượng tháp, ta có một trăm loại phương pháp có thể thu thập hắn.La Thế Hùng hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, lạnh lùng nói.- Tu vi của hắn tuy mạnh nhưng mà Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, phàm là nhân kiệt bài danh trước ba trăm trên Bách Tháp bảng đều có lực lượng giết hắn.

Trong đó có một người mà ta biết đã ở trong võ tháp bế quan tu luyện hai mươi ba năm, tu vi đã sắp đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, xếp hạng hai trăm bảy mươi tám ở trên Bách Tháp bảng, giết hắn như tàn sát heo chó.Mộ Dung Trác tức giận dâng trào, mới vừa rồi thật sự là mất hết thể diện....Khi màn đêm buông xuống, Kỳ Thiên sơn mạch liền bao phủ ở trong một tầng thanh sắc linh quang, tiên sơn hà quang tràn ngập, làm cho người ta tưởng tượng vô hạn.-------Chương 281: Tiểu tà maPhong Phi Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sương chiều trầm trầm loáng thoáng có thể nhìn thấy từng tòa thần tháp cao vút trong mây, mặc dù cách xa nhau trăm dặm, ngàn dặm, nhưng mà như cũ có thể cảm nhận được khí tẩy rửa từ trong thân Vạn Tượng tháp truyền ra.Một tòa tháp cách đây gần nhất đại khái ở bên ngoài một trăm ba mươi dặm, cao ngàn trượng, giống như thần phong, tọa lạc ở chỗ sâu vân hà, mơ hồ óc thể thấy được một đoạn thân tháp bàng bạc đen nhánh, lưu động kim chúc quang trạch, điêu khắc cổ xưa, có khắc kỳ trận.Vạn Tượng tháp cũng không phải là chỉ một tòa tháp, mà là chỉ một tòa thanshd dịa, bên trong có một trăm tòa tháp cao vút, chiếm diện tích mấy vạn dặm, tu sĩ cùng học viên cực nhiều.MỘt tòa tháp chính là một tòa học viện.Đây chính là một tòa trong một trăm tòa tháp, Vẫn tháp!Vẫn tháp cao gần năm trăm bảy mươi thước, nặng hơn ức cân, là do một khối vẫn thiết từ trong tinh không bay đến tế luyện mà thành, chính là cảnh cửa của Vạn Tượng tháp, bên trong tồn tại tiên hiền mộ bi của lịch đại Vạn Tượng tháp, phàm là người đến Vạn Tượng tháp cầu học cùng hành hương đều sẽ đi vào trong Vẫn tháp tế bái một phen.Dưới áng mây đỏ rực cuối ngày, trên một con đường lớn trống trải mà quanh co, từng người hành hương mặc bạch sắc trường bào kéo dài như một đầu trường long, từ trước mắt một mực nối tiếp đến tận chân trời.Bọn họ trang nghiêm túc mục, vô cùng thành kính, thậm chí có người mỗi khi đi một bước liền sẽ quỳ lạy một lần trên mặt đất.Những người này tới từ thiên nam địa bắc, không chỉ là một chút tu sĩ của Nam Thái phủ, Thần Tấn vờn triều, thậm chí là một ít tu sĩ của đất nước xung quanh đều là một thành viên trong những người hành hương.- Nhưng hành hương giả này có người là đi đến để tế điện tiên hiền, có người là đến Vạn Tượng tháp cầu học, người chạy tới đây mỗi một ngày đều không dưới mười vạn, đi rồi lại tới, tới rồi lại đi.Phong Phi Vân nhìn Vẫn tháp thâm trầm mà cổ xưa, phảng phất có thể nghe được tiên hiền thời cổ đang giảng đạo, có một đạo hà quang từ trong cửa tháp lao ra, chiếu rọi trường không.Phong Phi Vân cũng gia nhập vào hàng ngũ hành hương, đi theo phía sau mọi người, chậm chạp đi về phía trước.- Nữ ma xuất thế, Nam Thái phủ biến thành tử vong tuyệt địa, lúc này mới chỉ qua một tháng liền lại có hai tòa quận phủ thất thủ, thi tà đại quân căn bản không cách nào ngăn cản, hôm nay cũng chỉ có Vạn Tượng tháp mới có an bình như vậy.Phía sau chạy đến mấy thanh niên mặc hoa phục, khoác áo lông cừu, bọn họ đều là cưỡi bạch sắc thiên mã bay ở trên trời mà tới, trong thân thể từng người đều dựng dục Thần Cơ, song mục tinh trạm, xương cốt vượt xa thường nhân.Đều là nhân vật thiên tài, trong đó có hai người lại càng là cường đại chí cực, để Phong Phi Vân âm thầm cảnh giác.- Rất nhiều tu sĩ của Nam Thái phủ đều đã trốn đến phụ cận của Vạn Tượng tháp, muốn tìm kiếm sự che chở của Vạn Tượng tháp, tránh thoát nữ ma chi kiếp.Một thiếu niên tuấn tú mọc ra con mắt thứ ba ở trong đó nói.Con mắt thức ba của hắn sinh trưởng ở mi tâm, chính là Nguyệt Luân thiên nhãn trời sinh.Mỗi người đều có Nguyệt Luân thiên nhãn, chỉ bất quá đều ẩn nấp ở dưới mi tâm, chỉ có cực ít nghịch thiên tài tuấn ở lúc mới sinh ra thì Nguyệt Luân thiên nhãn đã được mở ra, người như thế ở thời cổ cũng xuất hiện mấy người, cuối cùng đều trở thành đại nhân vật khó lường.Kỷ Phong mặc dù nhắm con mắt thứ ba lại thật chặt, nhưng mà chỉ cần người có chút ít tu vi đều có thể cảm nhận được lực lượng phá thiên diệt địa ẩn chứa trong con mắt kia.Phong Phi Vân mặc dù đi ở phía trước, nhưng mà âm thầm đề phòng mấy tên thanh niên ở phía sau này, bọn họ mặc dù ẩn tàng tu vi nhưng mà lại không tránh được cảm ứng của Phong Phi Vân.- Đúng rồi, nghe nói trước đó không lâu, Kỷ gia các ngươi xảy ra một đại sự kinh thiên!Một nam tử mang theo long hình cổ kiếm hỏi.- Nói là một tôn cự kình xông vào bản phủ của Kỷ gia, đánh trọng thương ba vị trưởng lão cảnh giới Thiên Mệnh của Kỷ gia!Một nữ hài tử khác mang theo chiếc mũ rộng vành màu đen lộ ra thanh âm non nớt cười nói, nhìn vẻ có chút hả hê.Thanh âm này là của một tiểu nữ nhi chỉ có mười một, mười hai tuổi, mặc hồng bố hài thêu hình con vịt, tiểu cẩm bào màu đỏ, đeo một cái đai lưng huyết ngọc.Nàng lộ ra vẻ có chút gầy gò, một thân trang phục màu đỏ, đầu đội mũ rộng vành màu đen, một đôi tay nhỏ bé đang ôm một con mèo tuyết trắng, lộ ra vẻ tương đối khả ái.Mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng mà lại đi ở phía trước mấy người trẻ tuổi, Kỷ Phong cùng với nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia đều đối với nàng khẩn trương không thôi, trong chỗ sâu con ngươi có giấu mấy phần kiêng kỵ, khẽ giữa khoảng cách nhất định với nàng.Phong Phi Vân mặc dù không quay đầu lại nhưng mà lại cũng cảm giác được sự quỷ dị của tiểu cô nương kia, bởi vì không cảm thụ được bất kỳ lưu động linh khí nào trên người của nàng, càng như thế lại càng là đáng sợ.Kỷ Phong nói:- Không lâu trước đó đúng là có một vị cự kình xông vào Kỷ gia, chính là Dương giới tôn giả Sát Hành Vân, muốn lấy trộm vô thượng cổ bảo Dương Thần Thái Cực Quái của Kỷ gia, nhưng mà lại bị hai vị lão tổ của Kỷ gia ta đánh cho trọng thương, chạy về Dương giới rồi!Hí!Trong lòng Phong Phi Vân nhảy lên, Sát Hành Vân thế nhưng đi Kỷ gia, hơn nữa còn bị lão tổ của Kỷ gia đánh thành trọng thương, cái tin tức này thật có chút để cho Phong Phi Vân cảm thấy kinh dị.- Nữ ma chính là thi tà bá chủ, nếu như hoàn thành lần thi biến thứ năm, như vậy Dương giới chi vương, Âm giới chi mẫu đều sẽ không phải là đối thủ của nàng, nàng liền trở thành chí tôn của Âm Dương lưỡng giới.

Người của Dương giới nhìn đến là hoảng rồi, muốn đoạt lấy Dương Thần Thái Cực Quái đối kháng với nữ ma.Nam tử lưng mang long hình cổ kiếm kia nói.Kỷ Mang nói:- Những chuyện này đều là do những lão tổ kia đến quan tâm, không cần chúng ta phải đi lo lắng, ở hiện tại, nhiệm vụ thiết yếu vẫn là đánh chết Phong Phi Vân, phải ở trước lúc yêu ma chi huyết trong thân thể hắn thức tỉnh mà mạt sát hắn.- Một tôn nữ ma liền đã làm cho cả tu tiên giới máu chảy thành sông, nếu như là lại thêm một cái yêu ma chi tử, như vậy hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.Nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia nói.Nguyên lai bọn họ chính là nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh, mấy người ày đều là vương giả chân chính trong thế hệ trẻ, tu vi so với Tần Chiến cùng Bộ Thiên Nhai không biết cao hơn bao nhiêu lần.Tổng cộng tới sáu người, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Thần Cơ trung kỳ.Trong đó Kỷ Phong cùng với nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia lại càng đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá đến Thần Cơ đại viên mãn.-------Chương 282: Chủ nhân thần bí (1)- Meo meo!Con mèo nhỏ ở trong tay tiểu nữ hài mặc hồng sắc cẩm y kêu lên một tiếng, một đôi miêu nhãn giống như hổ phách nhìn chằm chằm vào Mao Ô Quy ở trên vai Quý Tiểu Nô phía trước, vươn ra móng vuốt, ở trong không khí cào cào.Mao Ô Quy vốn là ngồi ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, không nhịn được mà quay lại cái đầu màu trắng, nhìn chằm chằm vào đầu bạch miêu kia một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười nhếch miệng.- Meo meo!Bạch miêu lại là kêu lên một tiếng.- Tiểu Bạch ngon, Tiểu Bạch ngon, một con tiểu ô quy mà thôi, cũng không phải là mèo đực, đừng kêu nữa!Hồng y tiểu nữ hài vuốt vuốt đầu của bạch miêu, trấn an nó, một lần nữa ôm vào trong ngực.Trên trán của mấy nghịch thiên tài tuấn ở phía sau đồng loạt hiện ra hắc tuyến.- Người của Trừ ma liên minh đúng là vẫn còn đuổi tới!Phong Phi Vân đi ở trước mặt bọn hắn, cách nhau không đến mười bước, chỉ cần quay người lại sẽ bị bọn họ nhận ra trong nháy mắt.Những người này đều là anh kiệt của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, yếu nhất cũng có thể so với Bộ Thiên Nhai, hồng y nữ hài tử mạnh nhất kia càng làm cho Phong Phi Vân cảm giác được có lực lượng chống đỡ với cường giả Thiên Mệnh.Lúc này nhưng là ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận.Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội bước đi ở phía sau Phong Phi Vân, tự nhiên cũng nghe được đối thoại của mấy tên nghịch thiên tài tuấn, đều là trầm mặc không dám nói, vô cùng cẩn thận đi về phía trước, sợ lộ ra chân tướng.- Thật hi vọng đường ca đã thức tỉnh yêu ma chi huyết trong thân thể, như vậy ta liền có thể thống khoái chiến với hắn một trận.Hồng y nữ hài tử cười ngọt ngào nói, cười đến giống như là chuông bạc.Hồng y tiểu nữ hài này chính là đệ nhất cao thủ "Tiểu tà ma" của thế hệ trẻ Phong gia, lúc chín tuổi đã vô địch thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba năm nay càng là được lão tổ của Phong gia bí mật bồi dưỡng, tu vi đã không biết cao đến tình cảnh nào rồi.Ba vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia đã có người chết ở trong tay Phong Phi Vân, có người thảm bại, lão tổ của Phong gia bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tung Tiểu tà ma này ra ngoài.Tiểu tà ma còn chưa tới mười hai tuổi, trên lý luận Phong Phi Vân nếu như còn chưa bị trục xuất khỏi Phong gia, nàng hẳn là tiểu đường muội của hắn.Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào hồng y tiểu nữ hài một cái, trong lòng thở dài, tà khí trên người tiểu tà ma này so sánh với Phong Phi Vân còn phải nặng hơn, Phong gia lão tổ mang nàng tới cũng không biết là họa hay phúc.Rất nhiều nghịch thiên tài tuấn ở tại tràng đều cho rằng một khi tung tiểu tà ma này ra ngoài, coi như là lão tổ cấp bậc cự kình của Phong gia cũng không thể bắt nàng trở về mà trông coi.Đây quả thực là một cái họa hại, lực phá hoại so với Phong Phi Vân còn phải đáng sợ hơn....Đại danh của tiểu tà ma ở thế hệ trẻ Phong gia không có người nào là không biết, lúc chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, đánh cho tài tuấn thế hệ trẻ của Nam Thái phủ phải cúi đầu.Làm ra tai họa cũng là kinh thế hãi tục, từng đánh tàn phế hai chân của nhi tử Nam Thái phủ chủ, lại càng cướp sạch linh thạch khố của Đại Diễn tiên môn, ăn trộm một gốc thiên niên linh thảo vô giá của Tử Tiêu động phủ...Một một kiện đều là đại họa ngập trời, nếu như là đệ tử Phong gia khác khẳng định đều đã bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng mà thiên tử của Tiểu tà ma thật sự quá cao, có thể nói là một người có thiên tư nghịch thiên nhất từ khi Phong gia sáng lập tới nay.Ở dưới sự che chở của lão tổ Phong gia, cuối cùng cũng vẻn vẹn chỉ là mang nàng rời đi, không xử phạt nàng, ngược lại không tiếc sức lực bồi dưỡng, tu vi hôm nay lại càng sâu không lường được.Nếu như Phong Phi Vân không bị trục xuất khỏi Phong gia, tiểu tà ma cùng hắn nhất định trở thành kiêu ngạo của Phong gia, song kiệt cùng ra, vô địch thiên hạ.- Meo meo!Bạch sắc miêu nhi vừa ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Mao Ô Quy, cảm giác đầu ô quy này lớn lên có chút biến thái.- Ta đoán Phong Phi Vân đã trốn vào Vạn Tượng tháp rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể tiến vào Vạn Tượng tháp.Kỷ Phong từ rất xa nhìn tới Vẫn tháp cao vút, trên người chiến ý sinh ra, đã sớm nghe nói Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, giờ phút này mấy nghịch thiên tài tuấn đều đã nóng lòng muốn thử.Sau khi tiến vào trong Vẫn tháp tế bái tiên hiền, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối xuống, có chút hành hương giả rời đi trong đêm, nhưng cũng có người lưu lại, dọc theo một cái cổ đạo hướng Vạn Tượng cách Vẫn Tháp không xa chạy tới.Những người lưu lại này đều là muốn đi vào Vạn Tượng tháp tu tập, trong đó có thanh niên tài tuấn, cũng có cường giả của thế hệ trước.Vạn Tượng tháp chính là thánh địa đệ nhất thiên hạ học thuật, có đầy đủ công pháp tu luyện cùng điển tịch, để cho rất nhiều tu tiên giả đều vì thế mà đổ xô vào, nhưng mà muốn đi vào Vạn Tượng tháp lại cần thông qua khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, chỉ có người thông qua khảo nghiệm mới có thể trở thành một thành viên trong Vạn Tượng tháp.Phong Phi Vân, Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội tránh được mấy vị nghịch thiên tài tuấn kia, cấp tốc từ trong một đạo cửa tháp khác đi ra, không muốn chính diện xung đột với bọn họ ngay lúc này.Gió đêm thanh lãnh, thổi cho lá cây cổ mộc sa sa rung động.- Đát đát!Một cỗ hoa xa do bạch ngưu kéo từ trên cổ đạo chậm rãi đi tới, người đánh xe là một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đầy râu, cánh tay thô to chừng thùng nước, trong tay nắm một cây tê bì trường tiên.Trường tiên vốn là mềm mại ở trong tay của hắn giật đến thẳng tắp, tựa như một thanh mộc côn tinh tế, phần lực đạo này không phải là người bình thường có thể làm được.Bạch ngưu từ từ dừng ở trước mặt Phong Phi Vân, trung niên đại hán râu ria kia đi xuống, cung kính xá một cái với Phong Phi Vân, ní:- Xin hỏi các hạ có phải là Phong công tử?Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, nói:- Ta thật sự họ Phong, nhưng mà không biết có phải là vị Phong công tử mà ngươi muốn tìm hay không?- Đúng rồi!

Chủ nhân nhà ta đã nói, Phong công tử là nhân trung long phượng, khí vũ hiên ngang, thiên hạ người họ Phong tuy nhiều nhưng mà người có thể có được khí độ như vậy cũng chỉ có một người Phong Phi Vân.Đại hán râu ria cười nói.Trên làn da của đại hán râu ria này lưu động kim chúc quang mang, luyện thể thuật đã tu luyện tới cảnh giới nhân bì thiết tương, ở trong bất kỳ một cái tiên môn nào cũng đều có thể nhận được đãi ngộ của trưởng lão bình thường, nhưng mà lại khuất thân làm nô.Chủ nhân của hắn là ai đây?- Chẳng lẽ là nàng?Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ tới một ngời, chợt hỏi:- Chủ nhân nhà ngươi là ai?- Ha ha!

Chủ nhân đã ở vạn tượng tập chuẩn bị tốt tiệc rượu, tối nay tiếp nạp anh hùng tài tuán từ khắp các nơi đến đây, Phong công tử chính là khách quý mà chính chủ nhân tự minh điểm danh muốn thiện đãi, cho nên liền để cho Ngưu Nô tự mình đến đón.-------Chương 283: Chủ nhân thần bí (2)Đại hán râu ria này tên là Ngưu Nô!- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, lão đại, chúng ta vẫn là đừng đi mới tốt!Vương Mãnh đi ra, nắm lại quyền đầu lớn như bao cát, đối địch với Ngưu Nô.Hai đại hán này đều là mãnh nhân, trời sinh thần lực, một cỗ khí tràng ở giữa bọn hắn bỗng nhiên sinh ra, hai luồng kim sắc khí lãng đụng nhau, trào ra tiếng vang thật lớn, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.Vương Mãnh kinh hãi, người phu xe này không ngờ thật lợi hại, chiến lực không dưới hắn.Hắn lại không biết trong lòng Ngưu Nô kia lại càng kinh ngạc hơn, hắn mặc dù chỉ là một gã phu xe nhưng mà lại khó gặp được đối thủ, hắn vốn đang cảm thấy chủ mình đối với Phong Phi Vân thật sự nhìn đến quá cao, lại tự mình phái hắn đến đây tiếp dẫn, nhưng mà sau khi đối một chiêu với Vương Mãnh, lại thu liễm ý nghĩ khác trong lòng.Một tên tiểu đệ của người ta đều lợi hại như thế, thủ đoạn tự thân dĩ nhiên là càng thêm cao minh rồi.Phong Phi Vân nhàn nhạt cười, ý bảo Vương Mãnh lui ra, nói:- Chủ nhân nahf ngươi tối nay mở tiệc chiêu đãi khách nhân tựa hồ không ít?- Đúng là không ít, rất nhiều đều là đương thế anh tài mấy ngày gần đầy chạy tới vạn tượng tập, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cường đại của thế hệ trước, nhưng mà Phong công tử tuyệt đối là một trong những người được chủ nhân xem trọng nhất, nhất định là ngồi ở ghế khách quý.- nếu chủ nhân nhà ngươi đã có thành ý như thế, ta đây không đi ngược lại lộ ra vẻ có chút kiêu ngạo rồi.Phong Phi Vân nói xong lời này liền đạp lên càng xe, đi vào trong hoa xa.Dù sao ngày mai mới là thời gian khảo hạch một tháng một lần tiến vào Vạn Tượng tháp, tu sĩ từ bốn phương tám hướng mà tới chuẩn bị gia nhập Vạn Tượng tháp hiện tại đều tụ tập ở vạn tượng tập.Tối nay vừa lúc đi thăm dò ngọn nguồn, xem một chút lần này có những cao thủ nào đến đây khảo nghiệm.Quý gia tỷ muội tựa như một đôi tiểu nữ bộc thanh tân xinh đẹp, đi theo phía sau Phong Phi Vân mà vào.Về phần Vương Mãnh lại không tiến vào trong hoa xa, huýt sáo một tiếng, một đầu đại trùng khổng lồ liền từ trên bầu trời bay tới, vẫy cánh, hạ xuống mặt đất, sau khi hắn nhảy lên trên lưng đại trùng mới không nhanh không chậm đi theo phía sau hoa xa.Vạn Tượng tháp thành lập ở trong Kỳ Thiên sơn mạch, chiếm diện tích mấy vạn dặm, thần tháp có trăm tòa, mà vạn tượng tập chính là đệ nhất đại tập thị (chợ lớn nhất) ở bên ngoài Vạn Tượng tháp, phàm là tu sĩ mỗi một tháng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp tu luyện phần lớn đều sẽ tụ tập ở trong một tòa thiên hạ nhất đại tập thị này, đợi chờ một ngày kia khảo hạch đến.Bởi vì địa vị cùng lực ảnh hưởng của Vạn Tượng tháp ở tu tiên giới cho nên vạn tượng tập mặc dù chỉ là một tòa tập thị nhưng trình độ phồn hoa cũng không thua kém một tòa đại hình cổ thành, tụ tập trên trăm vạn tu tiên giả đi lại.Hoa xa đại khái đi được hơn một trăm dặm, dần dần cổ đạo vắng lặng trở nên náo nhiệt, ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.Vạn tượng tập không có thành tường, chỉ là một tòa đại tập, ở chỗ này tùy ý có thể thấy được một ít thương nhân buôn bán đan dược, binh khí, dị thú, đầy tớ, trong những người này thậm chí có học viên của Vạn Tượng tháp mở cửa hàng, muốn kiếm thêm chút tiền tài để vào trong Vạn Tượng tháp mua thần binh lợi khí cùng bảo điển tu luyện.Tụ tập nơi này cơ hồ toàn bộ đều là người tu tiên, trong đó lại càng không thiếu thân ảnh của huyền sư, các loại nghề nghiệp đều có.Cái gọi là Vạn Tượng tháp chính là bao la vạn tượng, một trăm tòa thần tháp bao gồm tất cả nghề nghiệp đương thời, chỉ cần người có một kỹ nghệ tinh thâm, không nhất định cần tu vi mạnh cỡ nào lại là như cũ có thể tiến vào trong Vạn Tượng tháp, trở thành học viên của một tháp nào đó ở bên trong.Xuyên qua một cái đường cái phồn hoa, bạch ngưu hoa xa dừng ở phía ngoài một tòa phủ đệ.Phía ngoài tòa phủ đệ này có hai đại hán thân cao gần bốn thước đang đứng, tựa như hai cự nhân, toàn thân đều tản ra hồng sắc quang mang, dưới thân thể bọn hắn riêng mình đều có một đầu kỳ ngưu hung mãnh.Kỳ ngưu mặc dù hung mãnh, được gọi là chiến tranh chi thú nhưng mà ở trước mặt hai địa hán tựa như cự nhân này lại giống như hai đầu sủng vật, ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất.Có hai cái kỳ ngưu chiến sĩ này trông coi đại môn của phủ đệ, đám đạo chích kia đã sớm bị kinh sợ từ rất xa, tự nhiên là không người nào dám tới quấy rối.Ở bên ngoài phủ đệ lộ ra vẻ có chút trống trải, không có một người nào đang đi trên đường.- Ngưu Nô đại nhân, rốt cuộc đón tiếp được Phong công tử rồi, mau vào đi thôi, rất nhiều đương thế anh tài đều đã đến, chỉ chờ Phong công tử vừa đến, tiệc rượu liền lập tức bắt đầu.Hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đều cung kính xá Phong Phi Vân một cái.Phong Phi Vân ngẩng đầu lên nhìn tấm biển màu vàng ở trên đỉnh đầu, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ to như rồng bay phượng múa:- Thiên tài biệt phủ!Thiên tài biệt phủ, tự nhiên chỉ có thiên tài mới có thể đi vào.Vị chủ nhân này đối với Phong Phi Vân không phải là coi trọng bình thường, thế nhưng vì chờ hắn lại đã để những nghịch thiên tài tuấn kia qua một bên, chỉ khi hắn đến, tiệc rượu mới sẽ bắt đầu.Hiển nhiên đích xác là xem Phong Phi Vân trở thành một trong những khách nhân tôn quý nhất....Phủ đệ xa hoa, phía trên khảm một viên minh châu sáng ngọc, giống như là một viên cửu thiên tinh thần.Còn chưa đi vào liền đã cảm nhận được người đến đây tối nay nhất định đều là tương đối bất phàm, có vài cỗ khí tượng thần dị phóng lên cao, làm cho người ta có cảm giác đại khí bàng bạc, chỉ cần là huyền sư hiểu được xem khí đều sẽ bị loại cảnh tượng này làm cho kinh sợ, nhiều nhân vật nghịch thiên như vậy thế nhưng tụ tập lại với nhau.- Oanh long long!Một đầu bạch dương cực lớn cao hai thước kéo một chiếc hoa xa từ chỗ xa chạy tói, phu xe là một lão nô có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ.Bắc Minh Đường từ trong hoa xa đi ra, hắn cũng là một trong những khách quý tối nay, chính là Dương Nô tự mình đi đón tiếp hắn, nhận được đãi ngộ cao nhất.Bắc Minh Đường mới từ trong hoa xa đi xuống liền thấy Phong Phi Vân đứng ở trên thềm đá cẩm thạch trắng, nhướng mày một cái, chậm rãi đi tới, trầm giọng nói:- Thật là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi, hôm nay chúng ta tái chiến, ta nhất định sẽ không lại bại bởi ngươi.Bắc Minh Đường theo bản năng liếc liếc về phía hắc sắc ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân, biết đó là một kiện linh khí uy lực bất phàm, lần trước hắn chính là thảm bại dưới uy lực của Miểu Quỷ ban chỉ, cho nên lại thêm vào một câu:- Chúng ta tay không đánh một trận!- Nếu như ngươi muốn chiến, ta tùy thời phụng bồi!Phong Phi Vân từ trên cao nhìn xuống, tư thế hiên ngang, cùng Bắc Minh Đường đối mặt nhìn nhau, trong đôi mắt chớp động lên hỏa diễm, ở trong không khí đều đánh ra tia lửa.-------Chương 284: Thiên tài biệt phủChiến đấu tựa hồ sắp bùng nổ.Gió đêm hiu hiu, hào khí băng hàn ở bên ngoài phủ đệ phảng phất đều muốn đong cứng không khí lại.- Phong công tử chính là khách quý của chủ nhân nhà ta, Bắc Minh Đường công tử tối nay nếu như cứ muốn đánh một trận với Phong công tử, đó chính là không cho chủ nhân nhà ta mặt mũi.Ngưu Nô lên tiếng nói.Trong ánh mắt của Bắc Minh Đường thoáng qua một tia kinh ngạc, khí thế trên người lại thu về, tạm thời buông xuống cừu hận với Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:- Mặt mũi của chủ nhân nhà ngươi ta tự nhiên là không dám không cho.Bắc Minh Đường cũng đối với Phong Phi Vân có chút kiêng kỵ, không muốn vào lúc này cùng hắn đánh đến sống chết, cho nên trừng mắt liếc hắn một cái, liền là nhẹ nhàng mà đi, lướt qua Phong Phi Vân, tiế vào đại môn đỏ thắm của phủ đệ kia, hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đối với hắn cũng khẽ khom người, lấy đó bày tỏ tôn kính.Khóe miệng của Phong Phi Vân cong lên, phân phó nói:- Chúng ta cũng đi vào thôi!Trong thiên tài biệt phủ đã tụ tập hơn một trăm vị tu sĩ, từng người đề là xuất ra từ danh môn, thiên tư vô song, càng là có hơn mười vị nhân vật đời trước tu vi sâu không lường được.Người tới lấy tu sĩ phái nam làm chủ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Căn, tu sĩ cảnh giới Thần Cơ lại càng có hơn hai mươi vị, hơn mười vị cường giả đời trước kia đạt tới cảnh giới gì đều đã không thể đo lường được rồi.Hơn mười vị lão giả này, từng người đều nhắm mắt dưỡng thần, trong đan điền hiện ra thần mang, hiển nhiên là đang tu luyện.- Hậu duệ của Bắc Minh gia tộc, đường đệ Bắc Minh Đường của Bắc Minh Bại Thiên cư nhiên cũng tới, đây nhưng là một nhân vật khó lường.Trong thiên tài biệt phủ tọa lạc một tòa cung điện dài tới ba mươi trượng, nền lát gạch vàng, phủ lên nhung mao hồng thảm, hai bên đặt án bài, những tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc cao quý kia ngồi ở hai bên, từng người khí độ bất phàm, thần quang nội liễm.Có người nhận ra được thân phận của Bắc Minh Đường, đây nhưng là người trong tứ đại môn phiệt, địa vị cao vượt xa nghịch thiên tài tuấn bình thường, huống chi tu vi bản thân của Bắc Minh Đường cũng đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, đây mới là chỗ để cho người ta kiêng kỵ.- Năng lực của vị thần bí chủ nhân này thực sự quá lớn, cũng không biết là có địa vị gì, lần này anh hào kiệt xuất nhất trong tu sĩ đến Vạn Tượng tháp có một nửa đều bị hắn mời tới.- Ta mới vừa rồi còn nhìn thấy một vị nhân vật kinh khủng, trên người cuộn lấy bốn đầu giao long kim xà, đều là dị thú tu luyện năm trăm năm.- Ngươi nói là hắn, ta mới vừa rồi cũng thấy hắn, người này là từ trên trời hạ xuống, thời điểm hạ xuống đất toàn thân đều là hắc sắc lôi điện, đã được thỉnh ngồi vào ghế khách quý, nhất định là người có đại địa vị.......Trong điện vũ bố trí mười ghế khách quý, chạm trổ long phượng, tựa như là long ỷ của hoàng đế, đặt ở chỗ cao nhất của điện vũ, chỉ có khách quý tối nay mới có tư cách ngồi ở chỗ đó.Những người khác chỉ có thể gồi ở trên bồ đoàn thấp hơn, nhưng mà dù vậy lại cũng là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, dù sao người có thể được mời đến chỗ này không phải là hậu duệ của danh môn quý tộc thì cũng là anh tài thiên tư hơn người.Chỗ ngồi cao nhất của điện vũ như cũ trống rỗng, thần bí chủ nhân vẫn là chưa xuất hiện.- Tửu yến rốt cuộc lúc nào thì bắt đầu, chúng ta đều đã đợi ba canh giời rồi.Có người cảm giác không nhịn được rồi.- Nghe nói còn đợi một vị khách quý, vị khách quý kia nếu như chưa đến, tiệc rượu liền sẽ chưa bắt đầu.Một vị lão giả ở bên cạnh nhắm mắt lại tu luyện.- Còn có đại nhân vật nào so với mấy vị ngồi ở trên ghế khách quý kia còn tôn quý hơn?- Người này cũng quá kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ là một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh?...Càng ngày càng nhiều người đã không còn bình tĩnh được nữa, đúng lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng hô to:- Phong công tử tới!- Phong công tử cuối cùng đã tới, tiệc rượu có thể bắt đầu!Một vị lão giả một bên phân phó hạ nhân dâng lên rượu ngon, một bên đi ra ngoài nghênh đón.Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chăm chú lên người Phong Phi Vân từ bên ngoài đi vào, thiếu niên này tuổi cũng không lớn, làm sao lại có được đãi ngộ cao như thế, rất nhiều người đều tràn đầy tò mò.Bắc Minh Đường ngồi ở trên một cái ghế khách quý trong đó, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hừ lạnh một tiếng.Phong Phi Vân thản nhiên đi đến, chỉ thấy trung ương điện vũ có tám mỹ nhân đang nhảy múa, mà những tu sĩ ở hai bên kia đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn hắn, hiển nhiên đều đang tò mò hắn rốt cuộc có thân phận gì.Trong những người này có tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, âm thầm lộ ra thần thức, muốn dò xét lai lịch của Phong Phi Vân, nhưng mà còn chưa tiến vào ba thước xung quanh Phong Phi Vân đã bị hắn vung tay lên, toàn bộ chấn tan.Phong Phi Vân cũng không muốn để cho những người này biết hắn chính là yêu ma chi tử, hôm này sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến vạn tượng tập, một khi để lộ tin tức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.Phong Phi Vân lạnh lùng quét mắt tới những người này một cái, vận chuyện Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn cho mấy cái tu sĩ ở trong đó phát lạnh trong lòng, cảm thấy ánh mắt của Phong Phi Vân so với lợi tiễn đều phải sắc bén hơn, tựa như có thể giết người.Thiếu niên này còn trẻ tuổi, tu vi thực sự là đáng sợ!- Phong công tử, bên này mời!Lão giả kia mời Phong Phi Vân đến trên ghế quý khách, lúc này mới lui xuống.Trên ghế khách quý đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người đều là tu sĩ thế hệ trước trên năm mươi tuổi, từng người đều là tinh khí thần sung mãn, hơn nữa linh khí thu liễm, tựa như sáu gốc cây khô, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.Ba người khác, một người là Bắc Minh Đường, một người là ngân phát nam tử trên người cuộn bốn đầu kim sắc giao xà, tu vi của ngân phát nam tử so với Bắc Minh Đường còn cao hơn, trên mặt uốn lên huyết sắc vân lộ, lộ ra vẻ đặc biệt tà dị.Trong đôi mắt của hắn tựa hồ ngưng tụ một tầng hàn băng, lộ ra vẻ mờ mịt, điện quang lưu chuyển trên da; cánh tay, cổ, những những bộ vị lộ ra phía bên ngoài y phục đều bao phủ từng tấm lân phiến lớn nhỏ cỡ móng tay, điện quang cũng là từ trong chút tí thiết lân này bắn ra.Người này thật sự có chút tà dị.Một người cuối cùng nhưng là một nữ tử, nữ tử này thân mặc một kiện hồng sư, bộ ngực đầy đặn, làn da như hàn tuyết, gọi cảm mà lại yêu mị, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ câu hồn,mặc dù chỉ là hơi hơi hé môi đều dẫn đến rất nhiều tu sĩ vì đó mà dục hỏa phần thân.Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, có thể ngửi thấy được cỗ hương vị hương diễm dụ nhân nhất từ trên làn da của nàng tán phát ra, khiến cho người ý loạn thần mê.-------Chương 285: Huyết Cấm huyền trạc (1)- Phong công tử, chúng ta lại gặp mặt!Nàng hướng về phía Phong Phi Vân ném ra mị nhãn, thu ba thầm tặng, đểcho tu sĩ trẻ tuổi bên trong bao gồm Bắc Minh Đường đều ghen tỵ khôngdứt.Nữ tử xinh đẹp này cư nhiên chính là thanh quan nhân "Huyết Vũ" bài danh đệ tam trong Tuyệt Sắc lâu.Mặc dù chỉ là một nữ tử thanh lâu nhưng mà tu vi lại cao đến dọa người,rất lâu trước đó đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, rất nhiều người đềuhoài nghi hiện tại nàng đã đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Nếu chỉ lấy một cái góc độ là phong trần nữ tử đến đánh giá nàng, vậy thì mười phần sai rồi.Phong Phi Vân trêu chọc nói:- Huyết Vũ cô từ nam phương biên giới cách đây mười vạn dặm đi tới Vạn Tượng tháp, chẳng lẽ là vì theo đuổi tại hạ mà đến?- Phong công tử nhưng là người có tiền, Huyết Vũ ngược lại là muốn theođuổi ngươi, chỉ sợ ngươi nhìn không tốt loại phong trần nữ tử như chúngta.Trong đôi mắt thanh tú của Huyết Vũ ẩn chứa sương khói, trêu ghẹo phongtình nói không ra lời, ánh mắt u oán để cho Phong Phi Vân cảm thấy chịukhông được.Chẳng biết tại sao, kể từ sau hôm đó vùng với Kỷ Thương Nguyệt, năng lực chống cự hấp dẫn đối với nữ nhân của Phong Phi Vân càng ngày càng thấp, lại đặc biệt là yêu nữ Huyết Vũ này, nếu như lại bị nàng trêu chọc,Phong Phi Vân cho dù tâm chí cường đại cũng phải hỏng mất.Chẳng lẽ thật sự là yêu ma chi huyết trong thân thể mình sắp thức tỉnh,yêu ma chi huyết kia đã ngầm ở trong người thay đổi tâm chí của chínhmình, năng lực khắc chế đối với nữ nhân càng ngày càng yếu.Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ nguy cơ vô hình, nếu không thể chếtrụ cỗ nguy cơ này, một khi yêu ma chi huyết thức tỉnh, cỗ dục niệm kiabộc phát ra, chính mình rất có thể sẽ hóa thành một tôn dục ma, hoàntoàn bị lạc lối....Phong Phi Vân nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi để cho mình cố gắng giữ vững thanh tỉnh, tự nhiên cười nói:- Ngày đó ở Phong Hỏa liên thành ta đi quá nhanh, lại không cùng HuyếtVũ cô nương phong lưu một đêm, quả thực là quá thiệt thòi.- Tối nay bổ sung cũng không muộn!Huyết Vũ cười như si ngốc, cười đến giống như xuân về đại địa, thấy đếnrất nhiều nam tu sĩ đều vì thế mà chảy máu mũi, chỉ có thể vội vàng xoay người, dùng ống tay áo lau khô vết máu nơi đầu mũi, nếu không liền thật là mất thể diện.Bất quá điều này cũng cho thấy vưu vật nhân gian này đúng là có mị lựcđiên đảo chúng sinh, coi như là tu tiên giả có tâm chí kiên định cũngkhông cách nào ngăn cản.Phong Phi Vân cười khan hai tiếng, vội vàng quay đầu, không dám lại nhìn nàng, trong lòng cũng là thầm mắng một câu yêu nữ, nếu như là Phong Phi Vân lúc trước tự nhiên sẽ không bị nàng trêu chọc đến thối lui thế này, nhưng mà hiện tại yêu ma chi huyết đã bắt đầu thức tỉnh, Phong Phi Vâncảm giác dược yêu ma chi huyết đang từng bước trùng kích vào ý chí lựccủa mình, đây là một việc vô cùng đáng sợ, hắn không muốn mạo hiểm nhưvậy.Trên trăm vị nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp mặc lăng la tơ lụa, nâng cáikhay màu vàng từ bên ngoài đại điện nối nhau mà vào, đặt từng bình rượungon thượng đẳng ở trên bàn của chúng tu sĩ, sau đó khẩn thiết rót đầymột chén.Tửu yến lúc này mới xem như chân chính bắt đầu, nhưng mà vị thần bí chủ nhân kia như cũ chưa tới.- Tửu yến đều đã bắt đầu rồi, vì sao chủ nhân còn chưa hiện thân, hắnrốt cuộc là có ý gì, đều mời chúng ta tới, rồi lại ra vẻ thần bí, chẳnglẽ muốn đùa giỡn chúng ta hay sao?Một nam tử sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt vỗ bàn một cái, đứng dậy, sắc mặt tràn đầy tức giận.Lại có mấy người đi theo hô hào, liên tục đứng dậy, lộ ra vẻ hết sức xúc động phẫn nộ, liền muốn phẩy tay áo bỏ đi.Bắc Minh Đường ở trên ghế khách quý nhất, uống xong một chén rượu ngon, cười nói:- Vị Phong công tử này có giao tình sâu nhất với chủ nhân nơi đây,chuyện này sợ rằng cần Phong công tử tới cấp cho mọi người một cáithuyết pháp.Mọi người nghe được lời của Bắc Minh Đường, liên tục cảm thấy hữu lý, dù sao thần bí chủ nhân đói với Phong Phi Vân thật sự là lễ ngộ có thừa,nếu như ngay cả Phong Phi Vân cũng không biết, mọi người ở tại chỗ chỉsợ cũng không ai biết được.Một tên nam tử sắc mặt tái nhợt kia từ trong đám người bước ra, chỉ làbước ra một bước lại đã đứng ở giữa đại điện, trong mắt đều là lửa giận, chỉ vào Phong Phi Vân chất vấn:- Phong công tử, ngươi tốt nhất là cho chúng ta một cái công đạo, nếu không...- Nếu không thì như thế nào?Trong lòng Phong Phi Vân cười lạnh, vốn là chuyện không liên quan đếnhắn, bây giờ lại đem mũi thương chỉa lên trên người của hắn, một chiêunày của Bắc Minh Đường thật đúng là đủ nham hiểm.Dĩ nhiên cho dù là như thế, Phong Phi Vân cũng không sợ chút nào, làmsao sẽ bị những người này hù sợ, quả thực chính là trò cười.Rất nhiều người đã sớm nhìn Phong Phi Vân không vừa mắt, giờ phút nàyđều nhảy ra ngoài, trong đó có hai người đều là cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, chính là hiền tại của một ít đại gia tộc.Tổng cộng có chín người, thế nhưng đồng thời làm khó dễ Phong Phi Vân, muốn để cho hắn từ trên ghế khách quý đuổi xuống.Trên mặt của Bắc Minh Đường lộ ra nụ cười âm hiểm, chín người này đều là hiền tài lai lịch bất phàm, một khi chọc tới mấy người này chính làchọc phải mấy cái thế lực lớn, hắc hắc, Phong Phi Vân, ta xem ngươi lầnnày làm sao hạ đài được?- Oanh!Một phiến hỏa vân trống rỗng xuất hiện ở trung ương điện vũ, hóa thànhmột phiến biển lửa đỏ ngầu, một đạo nhân ảnh di động ở trong biển lửa,như là một đầu hỏa long đang uốn lượn, liên tiếp đánh ra chín chưởng,trực tiếp đánh bay chín tu sĩ kia ra ngoài.PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!Hhisn tu sĩ này còn bay ở trên không trung, thân thể chưa rơi xuống đấtliền đã bạo liệt, biến thành chín phiến huyết vụ, sau đó bị biển lửa đốt thành khói xanh.Chín thanh niên tài tuấn cường đại ở trong nháy mắt cư nhiên liền chếtoan uổng, ngay cả tro bụi đều không lưu lại, biến thành khói xanh.Tất cả mọi người giật mình, bao gồm Bắc Minh Đường ở bên trong đồng thời đều ngừng hô hấp.- Lại dám đắc tội khách quý của ta, muốn chết!Biển lửa kia thu liễm, biến thành một đoàn hỏa diễm nhân hình, bay đến trên chỗ ngồi cao nhất của điện vũ.Thần bí chủ nhân rốt cuộc hiện thân rồi, vừa xuất hiện liền cấp chochúng tu sĩ một cái hạ mã uy, khiến cho rất nhiều tu sĩ trong lòng không phục đều sợ hãi.Dĩ nhiên trong lòng không phục vẻn vẹn chỉ là một bộ phận nhỏ, tuyệt địa đa số người đều từng thấy qua thần bí chủ nhân, đều đã quy thuận với,cho nên mới sẽ xuất hiện ở trên tửu yến.Quả nhiên là hắn, Phong Phi Vân dùng dư quang của ánh mắt liếc về phíangười được bao phủ trong hỏa diễm, vốn là đã cảm giác được sự cường đạicủa hắn nhưng mà chưa từng thấy qua hắn xuất thủ, không nghĩ tới chỉ một chiêu liền tiêu diệt chín vị tu sĩ có tu vi không thấp, Phong Phi Vântự nhận là còn không làm được gọn gàng linh hoạt như thế.-------Chương 286: Huyết Cấm huyền trạc (2)Ánh đèn như hạt đậu, hình bóng loáng thoáng!Trong điện vũ an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm cổ cầm ở trongmàn che bạch vụ kia truyền đến, duy mỹ động lòng người, dẫn tới trongkhông khí hiện ra đủ loại huyễn tượng lộng lẫy xinh đẹp, tựa như cổthành, tựa như tiên sơn, đây là huyễn trận lấy âm ba ngưng tụ, chỉ cócầm nghệ đạt tới độ cao tuyệt đỉnh mới có thể làm được điểm này.Ở Thần Tấn vương triều người có thể có được cầm nghệ như thế không nhiều hơn mười, đều là danh gia đương thế, một khúc có thể đổi lấy ngàn vạntài phú.Người đánh đàn này không chỉ có tiếng đàn ưu nhã, hơn nữa tu vi cũng khẳng định rất mạnh.Phong Phi Vân khẽ liếc Huyết Vũ ngồi ở bên người một cái, vừa lúc HuyếtVũ cũng quay qua gương mặt tinh xảo mê người, mỹ mâu nhìn vào hắn, thảnnhiên cười, khẳng định suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân.Không sai, người đánh đàn kia chính là giai nhân nghịch thiên tài tuấnxếp hạng thứ chín của Tuyệt Sắc lâu, Phong Phi Vân đã nghe ra được tiếng đàn mà nàng đánh.Tài hoa của nàng có một không hai, tiếng đàn của nàng hiên hạ vô song.nghịch thiên tài tuấn cùng Huyết Vũ thế nhưng đồng thời đến vạn tượngtập, hơn nữa xuất hiện ở trong một tòa điện vũ này, đây là một tín hiệubất thường.- Người có thể tới đây tối nay chắc hẳn đều đã biết được mục đích tới chỗ này đi?Thanh âm của thần bí chủ nhân khàn khàn trầm thấp, nhưng mà lại rõ ràngtruyền vào trong tai của mỗi người, mang theo uy nghiêm không thể khángcự, tựa như một tôn đế vương đang ban phát ý chỉ.Tuyệt đại đa số tu sĩ đều cung kính gật đầu, mà hơn mười người bao gồmPhong Phi Vân ở trong đó lại là trong mắt hơi mờ mịt, hiển nhiên trướckhi đến cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?Những người này tụ tập chung một chỗ nhưng là một cỗ lực lượng khổng lồ.Thần bí chủ nhân lại có thể đem nhiều tài tuấn đương thế như vậy, còn có cao thủ của thế hệ trước đều hiệu triệu đến đây, thủ đoạn quả thực kinh thế hãi tục, hắn rốt cuộc là dùng phương pháp gì?Những người này đều không thiếu tiền, cũng không thiếu thế, hơn nữa từng người bối cảnh bất phàm, nhưng mà lại như cũ nghe lệnh của thần bí chủnhân, năng lực của người này thật sự để cho Phong Phi Vân cảm thấy lạnhcả người.- Ngày mai chính là ngày khảo hạch mỗi tháng một lần của Vạn Tượng tháp, chỉ có người thông qua được khảo nghiệm mới có tư cách tiến vào VạnTượng tháp, các ngươi hiện tại phải làm chính là thông qua khảo hạchngày mai, về phần sau khi tiến vào Vạn Tượng tháp phải làm cái gì, đếnlúc đó ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi.Thần bí chủ nhân lại nói.Có người rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng:- Khảo hạch của Vạn Tượng tháp vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần tham dự khảo hạch đều vượt qua mười vạn người, nhưng mà có thể tiến vào trong đó lại chỉ có mấy trăm người, chúng ta mặc dù đều là nhân vật kiệt xuất, nhưng mà có thể thông qua khảo hạch chỉ sợ cũng sẽ không vượt qua năm mươingười.- Vậy thì phải nhìn vào bản lĩnh của các ngươi rồi, người không có bản lĩnh cũng không xứng làm việc cho ta!Thần bí chủ nhân nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ linh khí đại lãng baytới, một phiến hắc sắc tiểu điểm liền từ trong hỏa diễm bay ra, rơixuống ở trước mặt mỗi người.Là một vòng ngọc đen nhánh, phía trên khắc ba đạo rãnh máu, ấn vào chín tòa trận pháp, tản mát ra phiến lớn ô quang.- Đây là...

Huyết Cấm huyền trạc!Một vị thanh niên hiểu được luyện khí lên tiếng kinh hô.Tại chỗ đều không phải là người bình thường, đều nghe qua danh tự củaHuyết Cấm huyền trạc, một khi đeo cái vòng tay này vào trên cổ tay liềnsẽ lại không lấy xuống được nữa, trừ phi là chặt đi cánh tay của mình,hoặc là chủ nhân của Huyết Cấm huyền trạc tự mình lấy máu nhỏ lên trênvòng tay mới có thể tháo xuống vòng tay này.Nếu như không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân Huyết Cấm huyền trạc, cái huyền trạc này không chỉ sẽ chấn gãy tay của người đeo, thậm chí chấnvỡ trái tim, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của nó.Sắc mặt của mọi người đều thay đổi!Thần bí chủ nhân đây là muốn khống chế bọn họ, bọn họ nhưng đều là tàituấn có đại bối cảnh, có lẽ có thể nhận lấy uy hiếp mà làm việc cho thần bí chủ nhân, nhưng mà lại tuyệt đối không muốn bị hắn khống chế.Không khí trong điện vũ trở nên có chút bị đè nén, một ít tu sĩ vốn lànhắm mắt tu luyện đều mở mắt ra, trong lòng bàn tay thầm ngưng tụ thuậtpháp, chuẩn bị phản kháng.Phong Phi Vân vững vàng ngồi ở trên ghế khách quý, nhìn chằm chằm vàochín người khác ngồi ở trên ghế khách quý giống mình, chín người này đều lộ ra vẻ bình tĩnh mà tự nhiên, tựa hồ sớm đã biết chuyện Huyết Cấmhuyền trạc.- Oanh!Một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội thiết quan bỗng nhiên đứng lên, trong thânthể bay ra một tấm thiết bố rộng ba trượng, chân đạp ở trên thiết bố,hưu một tiếng liền bay ra đại môn của đại diện, chạy ra ngoài.Thanh y đạo sĩ trẻ tuổi này chính là có tu vi Thần Cơ đỉnh phong, đã tuluyện ra thần thức, có thể dùng thần thức giá ngự khí mãnh, ngự khí phithiên.Một phần tu vi này ở trong số những tu sĩ tới đây đã coi như là cực kỳcao minh, chỉ trong giây lát liền đã bay vào trong bầu trời đêm.- Hừ, muốn chạy trốn?Ngân phát nam tử tà dị kia ngồi ở trên ghế khách quý, thân thể biếnthành một phiến thiểm điện đen nhánh, hoa lạp một tiếng cũng là bay rakhỏi đại điện, xông vào trong bầu trời đêm.- Oanh!Trên bầu trời của đại điện chiến khí bôn đằng, một đạo ngân sắc quanghoa phóng thẳng lên cao, một quyền đánh vào trường không, liền như thiên lôi cuồn cuộn phá vỡ yên tĩnh trong đêm, chấn động tu sĩ của cả vạntượng tập.Vẻn vẹn chỉ là một chiêu!Một phiến huyết vũ từ trên bầu trời rơi xuống, huyết châu chuyển động ở trên lá cây!- Oanh!Một đạo hắc sắc điện quang từ trên bầu trời hạ xuống, biến thành ngânphát nam tử kia, trên làn da lưu động hắc sắc điện mang, quyền đầu bịmáu tươi nhuộm đỏ, sải bước trở lại bên trong điện vũ, một lần nữa ngồi ở trên ghế khách quý.Một chiêu liền oanh sát một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, đây quả thật là một tôn sát thần, tất cả mọi người tản đi linh mang trên tay, cảm giácđược sợ hãi khôn cùng.Có tôn sát thần này ở đây, người nào cũng không dám lỗ mãng.- Còn có ai không muốn mang Huyết Cấm huyền trạc không?Sắc mặt của ngân phát nam tử lưu động huyết văn, hai mắt u ám, nhưng mà lại không có người nào dám đối mặt với hắn.Tất cả mọi người trầm mặc không lên tiếng, có thể cảm giác rõ ràng mộtcỗ áp lực tựa như núi lớn bao phủ trên đỉnh đầu, chỉ cần dám nói một chữ "Không", lập tức sẽ bị chết ngay tại chỗ.- Làm việc vì chủ nhân, chúng ta nên là cảm thấy vinh quang, chỉ cầnchúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, chủ nhân không chỉ giúpchúng ta giải khai Huyết Cấm huyền trạc, hơn nữa người có công lao lớnnhất còn sẽ có được tưởng thưởng.Bắc Minh Đường nói một tiếng, sau đó liền dẫn đầu đeo Huyết Cấm huyềntrạc vào cổ tay, sau khi đeo vào, vòng tay co rút lại, dán vào da thậtchặt, tựa như là một cái thiết hoàn đen nhánh bọc ở trên cổ tay, lạikhông cách nào gỡ xuống.-------Chương 287: Thủ đoạnNgay sau đó ngân phát nam tử kia cùng Huyết Vũ cũng đe Huyết Cấm huyền trạc vào trong cổ tay, nhữngngười còn lại mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng mà ở dưới chiềuhướng phát triển như vậy vẫn như cũ là khuất phục, liên tục đeo HuyếtCấm huyền trạc vào trong cổ tay.Trên mặt Bắc Minh Đường mang theo nụ cười đắc ý, chính mình đầu tiên đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, khẳng định có thể nhận được hảo cảm cùng coitrọng của chủ nhân, ánh mắt của hắn nghiêng nghiêng liếc nhìn Phong PhiVân một cái, lại phát hiện một kiện hắc sắc Huyết Cấm huyền trạc như cũđặt ở trước mặt Phong Phi Vân, còn không có đeo lên cổ tay.Trong cả điện vũ cũng chỉ còn lại có Phong Phi Vân không đeo Huyết Cấmhuyền trạc, lộ ra vẻ hết sức đột ngột, ánh mắt của mọi người đều hướngvề phía hắn nhìn lại.- Phong công tử, làm sao còn không đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, chẳng lẽ là không cho chủ nhân mặt mũi?Bắc Minh Đường trêu tức cười nói.Không khí nhất thời trở nên khẩn trương, ngân phát nam tử kia cũng nhìnchằm chằm lên người Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn,ngón tay sờ sờ vào thân thể của bốn đầu giao xà đang quấn quanh thânthể, từng đạo hắc sắc điện quang bắt đầu ngưng tụ.Phong Phi Vân từ trên ghế đứng dậy, xoay người nhìn thần bí chủ nhân kia một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:- Phong mỗ cũng không phải là không cho các hạ mặt mũi, chỉ là chưa baogiờ thích bị ước thúc, lúc này cáo từ, chuyện ngày hôm nay tất nhiên một chữ cũng sẽ không nói ra, chỉ hi vọng các hạ không nên làm người kháckhó chịu mới tốt.Người được bao phủ ở trong hỏa diễm kia trầm mặc thật lâu, đang ở thờiđiểm mọi người cảm thấy Phong Phi Vân là đang tìm chết, hắn mở miệng,thanh âm như cũ là vô cùng khàn khàn, cười khan nói:- Phong huynh là bằng hữu của ta, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi, cácngươi đều nghe kỹ, Phong huynh muốn rời đi, người nào nếu như dám ngăncản hắn, ta nhất định sẽ khiến hắn chết rất khó coi.Phong Phi Vân vốn là đã làm tốt tâm tư chuẩn bị đánh một trận tử chiến,nhưng mà lại không ngờ đối phương thế nhưng nói ra những lời như vậy,quả thật khiến cho hắn ngoài ý muốn vô cùng.- Thật là một người không cách nào nhìn thấu được!Phong Phi Vân khẽ khom người đáp lễ, sau đó liền phất tay áo xoay ngườirời đi, nhưng mà mới đi đến cửa đại điện liền nghe được tiếng xé gióliên tiếp từ bên ngoài thiên tài biệt phủ truyền tới, lục đạo linh quang từ phái trên bay tới, hạ xuống phía ngoài của thiên tài biệt phủ.Năm đạo sát khí phóng lên cao, trong nháy mắt làm cho mặt đất kết thành một tầng hàn băng.Kỷ Phong hướng về phía trước bước ra một bước, hai mắt mở ra, bắn ra hai đạo xích hồng quang mang, tựa như hai đoàn hỏa cầu chiếu sáng bầu trờiđêm, lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, đi ra ngoài nhận lấy cái chết.- Oanh!Nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia, Long Uyên kiếm trên lưng bỗngnhiên xông lên trên trời, ầm ầm cắm ở trước đại môn của thiên tài biệtphủ, trên thân kiếm long hình du tẩu, kiếm khí phong tỏa trường không.- Hôm nay ta vì giết người mà đén!Lý Thái A chân đạp Long Uyên Kiếm, thân thể dung hợp với kiếm khí thành một thể, thanh âm tràn đầy lực chấn nhiếp.Sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến, đang ở bên ngoài thiên tàibiệt phủ, đây nhưng là sáu hung nhân, từng người đều có kinh lịch truyền kỳ, có thể một mình đảm đương một phía.Kỷ Phong cùng Lý Thái A càng là cao thủ trong cao thủ, khí thế trênngười như cầu vồng, coi như là đứng ở bên trong điện vũ cách bên ngoàivài trăm thước đều có thể cảm nhận được hai cỗ lực lượng đáng sợ kia.Phong Phi Vân dừng ở trước đại môn của điện vũ, nhìn năm đạo khí tượngtrùng thiên ở bên ngoài, chân mày nhíu lại thật sâu, mặc dù chỉ có nămđạo khí tượng nhưng mà hắn lại biết người tới tổng cộng có sáu, còn cómột người chính là hồng y tiểu nữ hài kia, Tiểu tà ma của Phong gia.Sáu người này làm sao lại biết mình ở chỗ này?Tới thật sự là quá trùng hợp rồi!Phong Phi Vân khẽ xoay người hướng về phía thần bí chủ nhân được bao phủ trong hỏa diễm kia nhìn thoáng qua một cái, trong lòng nhất thời sángtỏ, khó trách hắn lại đến trễ như vậy, sáu đại cao thủ của Trừ ma liênminh hẳn là hắn cố ý dẫn tới.- Phong huynh tựa hồ gặp phải phiền toái, có cần tại hạ ra tay giúp ngươi đuổi những người này đi hay không?Thần bí chủ nhân hơi nở nụ cười mà nói.Phong Phi Vân xoay người đi trở về, một lần nữa đi đến trên ghế kháchquý, không chút do dự nào đeo Huyết Cấm huyền trạc lên trên cổ tay, nói:- Thủ đoạn của các hạ thật là cao minh, để cho ta không bội phục không được a!- Ha ha!

Ta nghe không hiểu lời của Phong huynh!Sau khi thần bí chủ nhân nhìn thấy Phong Phi Vân đeo Huyết Cấm huyềntrạc vào cổ tay, cười đến càng thêm vui vẻ, giống như đã sớm biết PhongPhi Vân nhất định sẽ đeo Huyết Cấm huyền trạc ở trên cổ tay vậy.- Phong huynh hiện tại nhưng là người mình rồi, Kỷ lão, ngươi còn khôngđi mười sáu vị nghịch thiên tài tuấn ở bên ngoài đều rời đi?Thần bí chủ nhân phân phó một tiếng.Một lão giả ngồi ở trên ghế khách quý kia đứng dậy, hơi hơi bái thần bíchủ nhân kia một cái, sau đó liền đi ra thiên tài biệt phủ.- Kỷ Phong, các ngươi tới nơi này làm gì?Lão giả nói.- Bát gia gia, làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?Kỷ Phong cung kính bái một cái.- Nơi này vốn là biệt phủ mà ta thanh tu!Lão giả thản nhiên nói.- Nhưng mà chúng ta nhận được tin tức, nghe nói yêu ma chi tử đang ở bên trong.Kỷ Phong nói.- Các ngươi bị yêu ma chi tử lừa rồi...Lão giả nói....Cũng không lâu lắm, sáu vị nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liênminh đều đã rời đi, lão giả lại trở về bên trong điện vũ, ngồi ở trênghế khách quý, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.- Oanh!Mọi người đồng loạt đem ánh mắt nhìn lên trên bộ dáng già nua còng xuống của hắn.Lão giả này cư nhiên là một vị tiền bối của Kỷ gia, khó trách có thểngồi lên trên ghế khách quý, năm lão giả khác sợ rằng thân phận cũng sẽkhông thấp hơn so với vị Kỷ gia này.Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm dậy sóng chập chùng, ngay cả người có danh tiếng thế hệ trước của Kỷ gia đều cam tâm bị khống chế, thần bíchủ nhân này càng ngày càng để cho hắn cảm thấy đáng sợ.- Ngày mai Vạn Tượng tháp khảo hạch, nhất định quần hùng tụ tập, phàm là người có thể thông qua khảo hạch trở thành học viên của Vạn Tượng tháp, có lẽ liền có cơ hội nhìn thấy dung mạo chân chính của ta.Thần bí chủ nhân kính mọi người một chén, nhưng mà tất cả tu sĩ lại đãkhông có hào hứng uống rượu, sau ba tuần rượu liền liên tục cáo từ rờiđi.Phong Phi Vân đi ra thiên tài biệt phủ, trong lòng như cũ không thể bình tĩnh, căn cứ vào linh giác cảm ứng của hắn, niên kỷ của vị thần bí chủnhân này sẽ không vượt qua hai mươi lăm tuổi, nhưng mà tu vi cùng thủđoạn laijd dáng sợ như vậy, để cho cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trướcđều ngoan ngoãn nghe lời, hắn chẳng lẽ là một trong bát đại thiên tàicấp bậc sử thi?-------Chương 288: Ẩn tàm sa laCoi như là thiên tài trong cấp bậc bát đại sử thi cũng chưa chắc có năng lực lớn như vậy a!Phong Phi Vân sờ sờ Huyết Cấm huyền trạc trên cổ tay, ánh mắt ngưng tụ,chuyện trong yếu nhất hiện tại chính là gỡ xuống cái vòng tay này, nếukhông liền hoàn toàn bị người chế trụ.- Phong công tử!Một cái thanh âm kiều mỵ mà ngọt ngào từ phía sau truyền đến, qua giây lát liền đã đến bên tai của Phong Phi Vân.Một cỗ mùi thơm mê người truyền vào chóp mũi của Phong Phi Vân....Một cỗ hương phong đánh tới!Hồng ảnh chợt lóe, Huyết Vũ đã đứng ở trước người của Phong Phi Vân, làn da như bạch tuyết, hồng sa như sương, ở dưới ánh trăng nhu hòa chiếurọi lên da thịt như ngọc sáp của nàng.Thanh phong thổi tới, nhấc lên hồng sa đơn bạc trên người nàng, thêm vào vài phần quyến rũ.Hiền tài trong thiên tài biệt phủ đều đã đi hết, liền chỉ còn lại HuyếtVũ cuối cùng đi theo, cười dịu dàng nhìn vào Phong Phi Vân, một đôiphượng nhãn tràn đầy tình ý.Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:- Huyết Vũ cô nương quả nhiên là một người đáng tin, đặc biệt đi theota, chẳng lẽ thật sự muốn đền bù một đêm ôn nhu ở Tuyệt Sắc lâu?- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi lại một chỗ khác.Ánh mắt của Huyết Vũ hướng bốn phía quét một cái, sau khi xác định không có ai, lúc này mới kéo theo Phong Phi Vân biến mất ở trong màn đêm.Vương Mãnh, Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô tự nhiên cũng đi theo!Một tòa lầu các ba tầng đột ngột mọc lên, bên cạnh có thể thấy đượcngười người ở trong vạn tượng tập đốt đèn, nơi xa có thể thấy Vẫn thápcao vút vào trong mây.Phong Phi Vân cùng Huyết Vũ giờ phút này ngồi ở đỉnh của tầng thứ ba,trước mặt hai người có bày một chén thanh đồng tửu bôi của riêng mình,bên trong đã rót đầy rượu rồi, nhưng mà bọn họ đều không uống rượu.Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội đều thủ ở phía dưới, cũng không đi lên trên đỉnh.Sau khi Huyết Vũ mời Phong Phi Vân đến chỗ này liền không nói một câu,lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, trong ánh mắt lại càng nhiều thêm vài phần ưu tư.Ngón tay của Phong Phi Vân hoạt động ở trên thanh đồng tửu bôi, đánh vỡ yên lặng, nói:- Ta rất hiếu kỳ, nếu như Ngọc Thiền cô nương cùng Huyết Vũ cô nương đitới vạn tượng tập, vì sao nàng lại không cùng rời đi với ngươi?- Bởi vì chủ nhân lưu nàng lại, tối này nàng sẽ thị tẩm cho chủ nhân!Huyết Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dung nhan tuyệt sắc không che đậy được khổ sở vô tận kia.Phong Phi Vân cau mày, trầm mặc một hồi lâu, uống xong một nửa chén rượu.- Lời của chủ nhân không người nào không thể thể không nghe, đừng nói là thị tẩm, coi như là hắn muốn lấy tính mạng của chúng ta, đó cũng làchuyện dễ như trở bàn tay.

Phàm là người dám làm nghịch hắn, chỉ có conđường chết.Huyết Vũ do dự chốc lát, lại khẽ cắn đôi môi, nói:- Có lẽ người tối mai thị tẩm cho hắn chính là ta!Trong cặp mắt trong suốt kia của nàng không còn giống như một yêu cơ tuyệt sắc, càng giống như một nữ hài tử tội nghiệp.- Tu vi của ngươi cao như vậy, chẳng lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn?Phong Phi Vân nói.- Một ngón tay của hắn là có thể giết chết ta mười lần rồi!Huyết Vũ nói.- Hắn là Vô Hà công tử?Phong Phi Vân nói.- Vô Hà công tử cũng đã thua ở trong tay hắn!Huyết Vũ nói.Phong Phi Vân lại trầm mặc, uống nốt nửa chén rượu còn dư kia, từ từ nói:- Vậy hắn rốt cuộc là người nào?Trời đêm hơi lạnh, mặt trăng đã đi lên đến đỉnh đầu, đã là nửa đêm rồi,trong Kỳ Thiên sơn mạch ở bên ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng chuôngvang hùng hậu, trong vòng ngàn dặm đều có thể nghe được tiếng chuôngkia, liên tiếp vang lên chín thanh âm rồi mới dừng lại.Đó là Tử Dạ Linh Chung ở trong Vạn Tượng tháp tự động vang lên, tuyên bố một ngày mới đã đến.Huyết Vũ lắc đầu, nói:- Ta cũng không biết hắn là ai, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ biết hắn làai?

Dù sao hắn xem ngươi so với bất luận kẻ nào đều phải nặng hơn.- Ta cũng không biết hắn là người nào!Phong Phi Vân cũng là lắc lắc đầu.Huyết Vũ nói:- Hắn tụ tập nhiều anh tài như vậy đều là muốn trộm lấy một kiện linhbảo ở trong Vạn Tượng tháp, cũng là một trong chín kiện bảo vật trấntháp của Vạn Tượng tháp.- Là vật gì?Trong lòng Phong Phi Vân vừa động.- Ẩn Tàm Sa La!Huyết Vũ nói.Trong mắt Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, đây còn là kiện linh bảo lần đầu tiên hắn nghe nói đến, hiển nhiên không rõ thần bí chủ nhân tại sao phải trăm phương ngàn kế lấy được kiện linh bảo này.Đến cùng là một loại sinh vật hay là một kiện y phục?Huyết Vũ tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc trong mắt của Phong Phi Vân, cho nên lại nói:- Đồn rằng ở thời cổ có một tòa linh sơn huyền phù ở trên bầu trời, tênlà Bồng Lai sơn, trên Bồng Lai sơn có một loại tằm, tên là Ẩn Tàm, ẨnTàm Sa La chính là lấy tằm ti của Ẩn Tàm bện thành y phục, chỉ cần mặcvào y phục do tằm ti của Ẩn Tằm này bên thành không chỉ có thể khiến cho thân thể ấn giấu trong vô hình, thậm chí có thể ẩn nặc được cả khí tứctrên người.

Chỉ cần mặc vào Ẩn Tàm Sa La, cho dù là một tôn cự kình điqua bên người, hắn cũng chưa hẳn có thể phát hiện ra ngươi.Cự kình cũng không phát hiện ra người mặc Ẩn Tàm Sa La, vậy nếu như mặcẨn Tàm Sa La đánh lén cao thủ cấp bậc cự kình, đó chẳng phải có thểkhiến cho cự kình cũng bị mất mạng?Nếu như trên đời này thật tồn tại Ẩn Tàm Sa La, như vậy quả thực chínhlà một kiện vô thượng thần bảo, lợi khí phụ trợ giết người, coi như làThần Đô đế cung đều có thể đi lại tự nhiên, xuất nhập như chốn khôngngười.Phong Phi Vân nói:- Ta không tin thiên hạ thật tồn tại cái gì mà Ẩn Tàm, cho dù là tồn tại Ẩn Tàm, như vậy tàm ti mà nó phun ra tự nhiên cũng không người nào cóthể thấy được, nếu như không nhìn thấy thì lại như thế nào có thể bệntằm ti của Ẩn Tàm thành sa la?Huyết Vũ nói:- Cũng không phải là bất cứ sinh vật nào đều không nhìn thấy Ẩn Tàm, đồn rằng có một loại sinh vật chính là lấy Ẩn Tàm làm thức ăn.Vạn vật tương sinh tương khắc, nếu như tồn tại sinh vật có thể ẩn thân,như vậy liền nhất định cũng tồn tại sinh vật có thể nhìn thấu sinh vậtbiết ẩn thân.

Có thể lấy Ẩn Tàm làm thức ăn, như vậy tự nhiên cũng là có thể nhìn thấy Ẩn Tàm.- Là sinh vật gì?Phong Phi Vân nói.- Phượng Hoàng, theo lời của cổ nhân, Phượng Hoàng sinh ra có đầu gà,cằm yến, xà cổ, lưng rùa, đuôi cá, năm màu, chính là chí tôn của yêutộc, ánh mắt của Phượng Hoàng có thể nhìn một cái xuyên thấu hoàn vũ,đặc biệt là Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy hư huyễntrên thế gian.

Từng có một đầu Phượng Hoàng cư trú ở Bồng Lai sơn, lấyẨn Tàm làm thức ăn rồi bện ra Ẩn Tàm Sa La, sau đó lưu truyền đến quốcgia nhân loại.

Dĩ nhiên đây đều là thần hóa truyền thuyết ghi lại trênsách cổ về Ẩn Tàm Sa La, độ chân thật cũng không cao.-------Chương 289: Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi (1)- Là Bồng Lai đảo!Phong Phi Vân lầu bầu nói.- Ngươi nói gì?Huyết Vũ hiếu kỳ mà chớp động đôi mắt sáng, không nghe rõ Phong Phi Vân mới vừa rồi nói cái gì.- Khụ khụ...

Ta nói là cho dù Ẩn Tàm Sa La thật sự tồn tại, đó cũng chỉcó Phượng Hoàng mới có thể nhìn thấy, chúng ta tiến vào Vạn Tượng tháp,Ẩn Tàm Sa La cho dù có đặt ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc có thể phát giác ra nó.Phong Phi Vân nói.Huyết Vũ cũng là gật gật đầu, thở dài một tiếng, gương mặt xinh đẹp động lòng người ở dưới thúc dục của rượu cồn nổi lên hai vầng đỏ ửng, lạicàng lộ ra vẻ có chút mềm mại, giống như là một đóa huyết sắc mân côi nở rộ.Vừa uống xong ba chén rượu, Phong Phi Vân liền muốn đứng dậy rời đi,Huyết Vũ mang theo ánh mắt u oán nhìn theo hắn, muốn lưu hắn lại, bộdáng kia hấp dẫn tâm thần người ta đến nói không ra lời, tựa hồ muốngiao đêm đầu tiên của mình cho Phong Phi Vân, bởi vì nàng sợ tối mai sẽphải thị tẩm cho thần bí chủ nhân.Nhưng mà Phong Phi Vân lại quả quyết rời đi, không có nửa phần dừng lại.Phong Phi Vân cũng không nói cho nàng biết chính mình tu luyện PhượngHoàng thiên nhãn, bởi vì hắn không tin được Huyết Vũ, một nữ nhân lănlộn ở trong phong trần thật sự rất có thể diễn trò, trước một khắc cònphong tình vạn chủng, sau một khắc lại đã điềm đạm đáng yêu, nữ nhân như vậy mà nói, thì như thế nào có thể tin?Huống chi lấy tâm tính cao ngạo như Huyết Vũ, cho dù muốn lựa chọn người lên giường đầu tiên với mình thì cũng chỉ sẽ chọn vị thần bí chủ nhânkia, mà không phải là Phong Phi Vân hắn.Cái này thật sự quá khác thường!Một người đàn ông nếu như cho là mị lực của chính mình lớn đến mức cóthể khiến cho một nữ nhân còn mạnh hơn so với hắn ngã vào lòng, vậy sớmmuộn gì cũng bị ăn thiệt thòi.Phong Phi Vân cho tới bây giờ đều không đánh giá cao chính mình, cho nên hắn luôn là rất ít khi phạm sai lầm.Sáng sớm, sương trắng gột rửa, tựa như kẹo đường, ngửi vào một hơi còn mang theo ngọt ngào.Vạn tượng tập ở giữa tùng lâm cổ mộc, như một tòa đại thành, mà sơn môncủa Vạn Tượng tháp lại ở bên ngoài ba trăm dặm của vạn tượng tập, giữahai tòa sơn phong, hôm nay chính là ngày khảo hạch một tháng một lầncủa Vạn Tượng tháp, chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể tiến vào thiên hạ đệ nhất học thuật thánh địa Vạn Tượng tháp.Đây có thể nói là chuyện tha thiết ước mơ của bất kỳ tu sĩ nào trong thiên hạ.Điển tịch tu luyện trong Vạn Tượng tháp là cao nhất thiên hạ, cổ thưquyển bản là cấp thấp nhất, điển tịch tu luyện đê cấp, trung cấp, caocấp, tuyệt học điển tịch, thiên công điển tịch, hằng ha sa số không đếmhết.Hiện tại điển tịch tu luyện lưu truyền ở tu chân giới đa số lấy đê cấptu luyện điển tịch làm chủ, coi như là một ít tiên môn xưng bá mộtphương cũng nhiều nhất có một, hai cuốn trung cấp tu luyện điển tịch.Loại tu tiên gia tộc có thể xưng vương ở một phủ giống như Phong gia mới có tàn bản của cao cấp tu luyện điển tịch, dĩ nhiên muốn có cao cấp tuluyện điển tịch đầy đủ, như vậy chỉ có thể đi tìm ở trong Vạn Tượngtháp.Dĩ nhiên tuyệt học điển tịch ở tu tiên giới cũng không phải là không có, tỷ như đệ nhất tu luyện điển tịch Bắc Minh thần công của Bắc Minh giatộc chính là nửa phần trên của một quyển tuyệt học điển tịch.Dụa vào nửa bộ điển tịch, Bắc Minh gia tộc liền có thể trở thành mộttrong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều.

Nghịch thiên tài tuấnmỗi một thời đại của Bắc Minh gia tộc cơ hồ đều muốn đi vào Vạn Tượngtháp, chính là muốn tu luyện nửa bộ dưới của Bắc Minh thần công, nhưngmà đều là thất bại chấm dứt, ở Vạn Tượng tháp chỉ có người thiên tư càng cao, tu vi càng mạnh mới có thể nhận được công pháp tu luyện càng caominh.Chỉ cần năng lực của ngươi đủ mạnh, ở Vạn Tượng tháp là có thể nhận được tất cả linh bảo mà ngươi tha thiết ước mơ, đây là một cái thánh địavĩnh viễn mở ra cho cường giả.Cũng chính bởi vì địa vị đặc thù của Vạn Tượng tháp, cho nên đệ tử trẻtuổi của rất nhiều thế lực tu tiên đứng đầu đều tụ tập đến nơi này.Địa phương khảo hạch nhập môn của Vạn Tượng tháp ở Thái Thủy tháp.Cái gọi là Thái Thủy chính là điểm bắt đầu của vạn vật, điểm bắt đầu Vạn Tượng!Thái Thủy tháp hết sức nguy nga, tổng cộng chín mươi chín tầng, so sánhvới Vẫn tháp còn cao hơn, cũng là nhập vào tầng mây, như ẩn như hiện,linh hạc tung bay, nếu như người đứng ở đỉnh Thái Thủy tháp quả thực như lên cửu thiên cung khuyết, giá lâm tiên giới.Khi đám người Phong Phi Vân đi tới Thái Thủy tháp, nơi này đã sớm tấpnập người, nhìn một cái toàn là đầu người đang rung động, chật chội đếnkhông có khe hở, đoán chừng ít nhất cũng có mấy vạn người, hơn nữa đangkhông ngừng có tu sĩ chạy tới.Thật có thể nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.Quảng trường bạch thạch cự đại dưới Thái Thủy tháp có thể dung nạp trênvạn người giờ phút này cũng là sắp chen chúc đến vỡ tung.Bốn phía của Thái Thủy tháp có vô số tấm bia đá dựng lên, chia ra viết:- Võ tháp, luyện thể hệ!- Tử tháp, sát thủ hệ!- Vu tháp, vu thuật hệ!- Đan tháp, luyện đan hệ!- Trí tháp, Trí sư hệ!- Đạo tháp, tu đạo hệ!- Phật đà tháp, tu phật hệ!- Thần thông tháp, linh thuật hệ!...Những tấm bia đã này tổng cộng có mấy chục khối, chia ra đại biểu chomấy chục chỗ khảo hạch của thánh địa tu luyện, trước mỗi một tấm bia đáđều có một vị tôn sư đang ngồi, phía sau thì có đội ngũ thật dài đangxếp hàng.Chỉ có trước thong qua lần khảo hạch thứ nhất của tôn sư mới có tư cách tiến vào Thái Thủy tháp tham gia lần khảo hạch thứ hai.Chỉ có người thông qua hai lần khảo hạch mới có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp tiến hành lần khảo hạch thứ ba.Trong đó chín mươi phần trăm số người sẽ bị đào thải ở trong lần khảo hạch đầu tiên.Tu sĩ tới đây tham gia khảo hạch tuy nhiều, nhưng mà phần lớn đều tậptrung ở võ tháp, đạo tháp, tử tháp, thần thông tháp...

Những tu luyệnthánh địa này tương đối náo nhiệt.Có thể nói một tòa tháp chính là một tòa học viện, một tòa thánh địa tu luyện đặc biệt.Phía sau tấm bia đá của võ tháp liền có ba vạn người đang xếp hàng, mộtmực kéo dài đến chân trời, những tu sĩ này tới từ thiên nam địa bắc,không có chỗ nào mà không phải là nhân vật thiên tài một phương, nhưngmà sau khi đến nơi này rất nhiều người ngay cả lần khảo hạch đầu tiênđều không thể thông qua.Người ở phía sau tấm bia đá võ tháp xếp hàng tuy nhiều nhất, nhưng màđào thải lại cũng nhanh nhất, chỉ thấy tôn sư kia khẽ mở ra một tia khóe mắt, nhìn dòng người đứng hàng dài một chút, nói:- Phàm là chưa đạt tới cảnh giới Tiên Căn đỉnh phong, tự động xuất cục đi?Tiếng thở dài thất vọng liên tiếp vang lên, liền có gần một nửa tu sĩtrẻ tuổi tự động xuất cục, xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng cô đơn,biến mất ở trước mắt mọi người.-------Chương 290: Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi (2)Những người khác đều âm thầm cao hứng, cảm giác được một loại ưu việt đặc thù.- Ngươi ở hai mươi lăm tuổi không đạt tới Thần Cơ sơ kỳ tự động xuấtcục, ba mươi tuổi không đạt tới Thần Cơ đỉnh phong tự động xuất cục, sáu mươi tuổi không đạt tới Thần Cơ đại viên mãn tự động xuất cục đi!Vị tôn sư của võ tháp kia lại nói.Lời này vừa nói ra, vốn là đang có người âm thầm cười nhất thời đều không cười được nữa.Vạn Tượng tháp chiêu thu đều là thiên tài chân chính, trước hai mươi lăm tuổi chưa đạt tới Thần Cơ sơ kỳ tự nhiên không được tính là thiên tài,ba mươi tuổi không đột phá được Thần Cơ đỉnh phong cũng chỉ có thể coinhư tài trí bình thường, Thần Cơ đại viên mãn là một cái rãnh sâu, bamươi tuổi, bốn mươi tuổi không đột phá được Thần Cơ đại viên mãn cũng là rất bình thường, nhưng mà nếu như đến sáu mươi tuổi cũng không đột phátới Thần Cơ đại viên mãn, như vậy cũng chỉ có thể nói tiềm lực của ngươi đã hao hết, nếu như không gặp được đại cơ duyên liền cũng không có khảnăng đột phá Thần Cơ đại viên mãn nữa.Cái điều kiện này thật sự quá hà khắc, tuyệt đại đa số mọi người ảm đạmrời đi, đội ngũ vốn là hơn ba vạn người chỉ trong một thoáng lại chỉ còn không tới một ngàn người, hiện tại khảo hạch mới chính thức bắt đầu.Nhìn thấy một màn này, Phong Phi Vân cũng không khỏi gật đầu, lời đồnquả nhiên không sai, Vạn Tượng tháp tụ tập tinh anh trong thiên hạ, caothủ như mây, ngọa hổ tàng long, thiên tài nhiều như cẩu.

Cảnh giới ThầnCơ sơ kỳ ở chỗ khác có thể được làm trưởng lão, nhưng mà ở chỗ này quảthực quá bình thường rồi.- Lão đại, chỉ sợ chúng ta phải tách ra rồi!Trong mắt Vương Mãnh cư nhiên là vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm vào tấmbia đá võ tháp, trên người dâng lên một cỗ chiến ý cường thịnh.Vương Mãnh sở dĩ cùng Phong Phi Vân đi đến Vạn Tượng tháp kỳ thật chínhlà muốn đi vào võ tháp tu luyện, ở võ tháp tụ tập thiên tài cường giảtới từ bốn phương tám hướng, cũng chỉ có dưới đại hoàn cảnh như vậy mớicó trợ giúp cho đề cao tu vi lớn nhất.Không ngừng liều mạng, chiến đấu liên miên, không ngừng tôi luyện ở bênbờ sinh tử, cuối cùng dẫm tất cả đối thủ ở dưới chân, mà chính mình thìbước lên trên đỉnh phong.Đây là mơ ước cả đời của Vương Mãnh.Phong Phi Vân tựa hồ đã sớm biết hắn muốn rời đi, cười nói:- Đừng gọi ta là lão đại nữa, từ đầu tới cuối ta đều muốn đối đãi vớingươi như huynh đệ, theo số tuổi mà tính, ta nên gọi ngươi một tiếng lão đại mới đúng.Vương Mãnh nhất thời có chút đỏ mặt, tựa như đại cô nương đang xấu hổ, thấp giọng mà nói:- Kỳ thật năm nay ta mới mười ba tuổi, còn là vị thành niên đó.PHỐC!Không chỉ là Phong Phi Vân thiếu chút nữa té ngã, ngay cả Quý Tâm Nôcùng Quý Tiểu Nô ở phía sau đều là há to miệng, cằm thiếu chút nữa rơitrên mặt đất, cho là tai mình nghe nhầm.Vương Mãnh ít nhất cũng cao hai thước, thân thể cường tráng như trâu, da thịt từng khối từng khối, thấy thế nào lại có mười ba, mười bốn tuổi.Nhưng mà vẻ mặt của hắn nghiêm túc, không giống như nói giỡn, hắn lại nói:- Kỳ thật ta chính là Cổ Cương tộc nhân, Cổ Cương tộc chúng ta sau khitrưởng thành thân thể phổ biến đều cao hơn ba thước, có người dậy thìsớm, ở thời điểm tám, chín tuổi cũng đã cao hơn so với ta, ta coi như là dậy thì bình thường ở trong đó rồi.Phong Phi Vân nhất thời hỗn loạn rồi, con mẹ nó, thằng nhãi này sẽ không phải thật sự là mới mười ba tuổi chứ?Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi?Để cho Phong Phi Vân mười bốn tuổi đạt tới Thần Cơ sơ kỳ làm sao chịu nổi?Thực sự quá kinh hãi rồi, một hài tử mới mười ba, mười bốn tuổi lớn lên giống như người bình thường đã trưởng thành.Đây cũng quá có vẻ già đi!Vương Mãnh cười hắc hắc với Phong Phi Vân, sau đó liền phi đầu hướng tới tấm bia đá võ tháp, vừa chạy vừa la lớn:- Ta muốn ghi danh, ta muốn ghi danh, ta mới chỉ mười ba tuổi, đương thế nghịch thiên tài tuấn tới cũng...!Khuôn mặt nhu thuận của Quý Tiểu Nô giờ phút này còn chưa trở lại bình thường, thật lâu sau mới nuốt một ngụm nước miếng, nói:- Hắn thật chỉ mới mười ba tuổi?Phong Phi Vân đã vận dụng Phượng Hoàng thiên nhãn dò xét hắn một phen,cuối cùng cũng không thể không tiếp nhận sự thật này, gật đầu nói:- Khó trách không tu luyện bất kỳ công pháp nào, chỉ dựa vào một thâncậy mạnh liền có thể lực áp tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, thì ra thật sự làCổ Cương tộc nhân, chỉ là trong huyết mạch của hắn tựa hồ còn chảy xuôimột cỗ lực lượng kỳ dị, cỗ lực lượng này...Niên kỷ của cây cối có thể căn cứ vào vòng tuổi mà suy tính, mà niên kỳnhân loại cùng dị thú cũng là có thể suy tính, tỷ như xương cốt, máuhuyết của người có số tuổi bất đồng thì khác nhau.Người tu tiên phán đoán niên kỷ của dị thú chính là thông qua huyết dịch của dị thú, dị thú có năm tu luyện càng cao, linh khí ẩn chứa trong máu lại càng tinh khiết.Vương Mãnh đúng là chỉ có mười ba tuổi, chỉ là trong máu của hắn lạichảy xuôi một cỗ lực lượng kỳ dị, để cho Phong Phi Vân cảm thấy có chútxa lạ.- Là lực lượng của Đại Vu!Thanh âm của Mao Ô Quy truyền vào trong tay của Phong Phi Vân, nó gục ởtrên bả vai của Quý Tiểu Nô, ngưng tụ âm ba thành một luồng truyền vàotrong tai của Phong Phi Vân.Quý Tiểu Nô Cùng Quý Tâm Nô đều không nghe được thanh âm của nó, cũng không biết con tiểu bạch quy này có thể nói chuyện.Tinh mang trong mắt Phong Phi Vân chợt lóe, thì ra là như vậy, Cổ Cươngtộc không chỉ là chiến sĩ trời sinh thần lực, cũng là chỗ tụ tập của vusư bộ lạc.Mỗi một đạo tặc của Hoàng Phong lĩnh tựa hồ đều có quá khứ không giốngnhau, Lưu Thân Sinh là như vậy, Vương Mãnh đoán chừng cũng là như thế.- Đúng rồi, hai người các ngươi tính toán vào trong tòa thần tháp nào tu luyện?Phong Phi Vân nhìn các nàng hỏi.Quý Tiểu Nô không chút nghĩ ngợi, liền nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:- Tự nhiên là đi theo ngươi, ngươi thu Bát Thuật quyển của chúng ta, ởtrước lúc chưa giúp chúng ta báo thù, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ muốn bỏrơi chúng ta.Phong Phi Vân nói:- Nhưng...

Nếu như không thông qua khảo hạch thì không cách nào tiến vào Vạn Tượng tháp.- Cái này là chuyện của ngươi, dù sao nếu như ngươi không thể đưa chúngta vào Vạn Tượng tháp, như vậy Bát Thuật quyển còn trả lại cho chúng ta.Quý Tiểu Nô nhìn Phong Phi Vân một cái, lộ ra vẻ rất là đương nhiên.Hạnh mâu của Quý Tâm Nô cũng là nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trànđầy vẻ kỳ vọng, ẩn tình nói không ra lời, nhìn đến Phong Phi Vân có loại giống như là hắn không thể đưa các nàng vào Vạn Tượng tháp thì hắnchính là một nam nhân vô năng nhất.Muốn đi vào Vạn Tượng tháp nhưng không phải là khó khăn bình thường, tuvi của Quý Tâm Nô cùng Quý Tiểu Nô mặc dù không kém nhưng mà lại chưachắc có thể thông qua khảo hạch.- Có rồi, các ngươi đi tham gia khảo hạch của Ngự thú tháp đi!-------Chương 291: Tứ phẩm Tầm Bảo sưPhong Phi Vân liếc Mao Ô Quy một cái, đột nhiên có kế hoạch trong lòng.Ngự thú sư cũng là một trong ngũ đại huyền sư, vốn là số lượng vô cùngthưa thớt, hơn nữa đại đa số ngự thú sư đều xuất ra từ Ngự Thú trai, Ngự thú tháp mặc dù cường đại nhưng mà lại tuyệt đối không truyền thừa cổxưa bằng Ngự Thú trai.Địa vị của Ngự Thú trai ở tu tiên giới cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vạn Tượng tháp.Rất nhiều người có thể câu thông với dị thú, người có thiên phú Ngự thúsư, môn phái chọn lựa đầu tiên đều là Ngự Thú trai, lựa chọn thứ hai mới là Ngự Thú tháp của Vạn Tượng tháp.Võ tháp, Đạo tháp, Thần thông tháp...

Những tu luyện thánh địa chủ lưunày mặc dù nhân số đông đúc nhưng mà chỗ khảo hạch của ngũ đại huyền sưlại là vắng vẻ, lại đặc biệt là trước một khối bia đá của Ngự Thú tháp,mọi người tổng cộng tham dự khảo hạch không cao hơn hai mươi.Ngự thú tháp vì thu nạp càng nhiều nhân tài kiệt xuất cho nên cánh cửa khảo hạch cũng là tương đối thấp.Có lão vương bát tu luyện mấy ngàn năm như Mao Ô Quy ở đây, Quý Tiểu Nôcùng Quý Tâm Nô rất là dễ dàng liền thông qua khảo hạch lần đầu tiên,hơn nữa vị tôn sư Ngự thú tháp kia còn tương đối nhìn trúng hai nàng.Lại nói Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô cũng không tính là nhân loại, chínhlà dị hình dị, vốn là có một chút năng lực câu thông với dị thú, tuyệtđối có tiềm chất trở thành Ngự thú sư.Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô được đưa vào trong Thái Thủy tháp cùng tiếnhành khảo hạch lần thứ hai, mà Phong Phi Vân thì đi đến trước một khốibia đá của linh bảo tháp.Số lượng của Tầm Bảo sư so sánh với Ngự thú sư còn phải ít hơn, chính là nhân số ít nhất trong ngũ đại huyền sư, giờ phút này chỉ có bốn ngườixếp hàng.- Ta lập chí muốn trở thành Tầm Bảo sư, nếu như không thể tiến vào linhbảo tháp tu luyện Tầm Bảo bí thuật, như thế nào lại phụ sự kỳ vọng củamẹ ta, nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua.Phong Phi Vân nghe được phía sau truyền đến một cái thanh âm, quay đầulại, chỉ thấy một thiếu niên nghèo túng mặc bố y từ từ đi tới, ánh mắtcủa hắn kiên định, nắm chặt quyền đầu, không ngừng lẩm bẩm, vì vậy hồnnhiên không để ý đến mà đụng phải Phong Phi Vân.- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...Mộ Dung Thác liên tục nói xin lỗi, không ngừng bồi tội, sợ chọc giận phải Phong Phi Vân.Vị công tử trước mắt này ăn mặc cao quý, khí độ bất phàm, cũng khôngphải là hắn có thể đắc tội được, nếu như đối phương tức giận, hắn khôngtránh khỏi lại bị hung hăng đánh một trận.- Không sao!Phong Phi Vân nói.NIên kỷ của Mộ Dung Thác xấp xỉ Phong Phi Vân, nhưng mà lại không cóloại lão luyện vượt qua số tuổi như Phong Phi Vân, hắn càng giống nhưmột tên tiểu tử u mê, có chút gầy, giống như thường xuyên không được ănno, hơn nữa trên mặt còn có từng đạo vết thương thanh hắc, hiển nhiênmới vừa rồi đã bị người đánh qua.Nguyên nhân để cho Phong Phi Vân chân chính chú ý đến hắn chính là mộtđôi ánh mắt vượt xa bạn cùng lứa kia của hắn, trong suốt mà kiên định,mặc dù chỉ có tu vi Linh Dẫn sơ kỳ nhưng mà lại để cho người ta cảm nhận được bản tâm kiên định của hắn.Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng chỉ là nhìn hắn một cái mà thôi, liền xếphàng ở phía sau một nữ tử chừng hai mươi tuổi, bắt đầu chờ đợi khảohạch.Tôn sư ngồi ở dưới tấm bia đá là một lão giả thất tuần, xương gò má cao, giữ lại ria mép hoa râm, trên mặt nếp nhăn rất sâu, tựa như là vỏ câyhạch đào.Trên người lão mặc bạch sắc nho bào, trên nho bào thêu dược đỉnh, nganghông giắt một khối thiết bài Tầm Bảo sư đen nhánh, phái trên khảm bốnviên Chân Diệu linh thahcj, biểu hiện lão là một vị Tầm Bảo sư tứ phẩm.Trước mặt của lão bày ra một cái thạch thai huyền không, phía dưới thạch thai là huyền phù trận pháp cấp một, vững vàng nâng thạch thai lên.Cộng thêm Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Trác đã có sáu người rồi, vị tôn sư kia khẽ gật đầu, cất giọng nói:- Tin tưởng nếu như mọi người có thể tới nơi đây đều nên biết địa vị cao thượng của Tầm Bảo sư chúng ta ở tu tiên giới, chỉ cần có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính, vậy có thể nói khắp nơi đều có bảo vật,đi lung tung nói không chừng cũng có thể đào được một khối xích kim lớn, hắc hắc, ghê gớm chưa!

Chỉ cần có thể trở thành một gã Tầm Bảo sư, ở tu tiên giới dương danh lập vạn cũng không phải là việc khó.Lão già này vỗ vỗ tấm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo kia, lộ ra vẻ rất là phong tao.Loại lời kịch này thật sự không có ý gì mới, Phong Phi Vân đã sớm miễndịch, bất quá lại là khiến cho Mộ Dung Trác ở phía sau hắn nghe đếnnhiệt huyết sôi trào, hai tay nắm chặt, trong miệng lại bắt đầu nói lẩmbẩm.- Muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư nhất định phải trước trở thành một vị Tầm Bảo học đồ, Tầm Bảo học đồ cũng có phân cao thấp, tổng cộng chialàm cửu phẩm, linh giác, trận pháp, nhãn lực, thiên văn địa lý, tinhtượng linh mạch, vân vân, đều quyết định phẩm cấp cao thấp của một gãTầm Bảo sư.

Cho nên muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính là vôcùng khó khăn, bất quá muốn trở thành một vị Tầm Bảo học đồ lại cũngkhông khó khăn, chỉ cần các ngươ có thể đạt tới cấp bậc tam phẩm Tầm Bảo học đồ coi như là thông qua khảo hạch.Lão giả lại là vỗ vỗ một khối tứ phẩm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo,nghe được tiếng rung động leng keng, khiến cho Phong Phi Vân rất muốn đi tới đá lão hai cước.Lão hàng này thật sự quá giả bộ.- Vậy tiêu chuẩn đạt tới tam phẩm Tầm Bảo học đồ là gì?Một người đứng ở phía trước Phong Phi Vân khẩn cấp mà hỏi.Đôi môi của lão giả kia nhếch lên, ánh mắt nheo lại, cười nói:- Rất đơn giản, đầu tiên linh giác phải gấp ba thường nhân, có thể khắctrận pháp cấp một, nhãn lực cũng phải là gấp ba thường nhân.

Tầm Bảo học đồ chỉ cần đạt tới cảnh giới như vậy là được rồi, về phần Tầm Bảo bíthuật càng cao sâu hơn như Đạo pháp bảo nhãn, cổ mộ trấn hồn, cải thiênhoán địa, nghịch chuyển sinh tử, những Tầm Bảo học đồ như các ngươi cònkém đến quá xa, chỉ có Tầm Bảo sư vĩ đại cùng Đại Tầm Bảo sư vĩ đại mớicó thể hao phí tinh lực cả đời đi tu luyện cùng nghiên cứu.Lão lại vỗ vỗ Tầm Bảo sư thiết lệnh trên eo, tựa như đang gõ cái chuônggió, sợ người khác không biết lão là một vị tứ phẩm Tầm Bảo sư, không,là tứ phẩm Tầm Bảo sư vĩ dại....Đối với Tầm Bảo sư mà nói, linh giác có đôi khi còn trọng yếu hơn sosánh với Tầm Bảo bí thuật, có ít người trời sinh liền là linh giác hơnngười, coi như là khối vàng chôn sâu dưới ba thước đất cũng có thể bằngvào linh giác mà cảm ứng được, đào nó lên, người như vậy cũng thích hợptrở thành một vị Tầm Bảo sư nhất.Cái gọi là linh giác, chính là một loại cảm giác của bản năng.-------Chương 292: Khảo nghiệm linh giácĐối với Tầm Bảo học đồ mànói, cũng là một loại tu luyện đối với tự thân linh giác, linh giác cóthể đạt tới gấp một người bình thường, thuộc về nhất phẩm Tầm Bảo họcđồ; linh giác đạt tới gấp hai người bình thường thuộc về nhị phẩm TầmBảo học đồ; từ cái này suy ra, linh giác đạt tới gấp chín lần người bình thường coi như là cửu phẩm Tầm Bảo học đồ.Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là tu luyện trận pháp cùng nhãn lực cũng phải đạt tới độ cao tương ứng.- Linh giác là gấp hai người bình thường, chỉ có thể coi là nhị phẩm Tầm Bảo học đồ, không có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp.Lão giả thất vọng lắc đầu.Tu sĩ thứ nhất tham dự khảo hạch không được thông qua, tay của hắn đặt ở trên thạch bàn, thạch bàn vẻn vẹn chỉ sáng lên hai đạo vầng sáng, biểuhiện linh giác của hắn cũng chỉ là gấp hai người bình thường.Một khối thạch bàn này chính là chuyên môn khảo nghiệm cao thấp linh giác của một người.Tu sĩ thứ hai đưa tay đặt lên trên thạch bàn, thạch bàn nhất thời chớp động ra ba đạo vầng sáng.- Linh giác là gấp ba người bình thường, coi như là hợp cách!Ánh mắt của lão giả khẽ mở ra, hài lòng gật đầu.Bốn tu sĩ đầu tiên chỉ có một người thông qua được khảo nghiệm linhgiác, ba người khác đều là bị đào thải, hiện tại đến lượt Phong Phi Vân.Lão giả kia vẻn vẹn chỉ là nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng không ôm bao nhiêu hi vọng đối với hắn, Tầm Bảo sư thưa thớt, Tầm Bảo sư cao cấp thì càng thêm thưa thớt, mỗi một lần khảo hạch có thể kiếm được một họcviên liền là rất tốt rồi.Có đôi khi kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều!- Đưa tay đặt ở trên thạch bàn, tâm vô tạp niệm, nhắm mắt ngưng thần.Ánh mắt của lão giả mở ra một tia, sau đó lại nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi.Phong Phi Vân đặt tay ở trên thạch bàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cũngmuốn khảo nghiệm linh giác của chính mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Phong Phi Vân đối với linh hồn cùng linh giác của mình đều tương đối tự tin.Ba tu sĩ không thông qua khảo hcahj kia cũng đứng ở một bên, trong lòngvạn phần hi vọng Phong Phi Vân cũng không cách nào thông qua khảo hạch,như vậy trong lòng bọn họ mới có thể thăng bằng.Sau khi tay của Phong Phi Vân đặt ở trên thạch bàn, thạch abfn kia lạimột mực đều không có động tĩnh, một đạo quang mang cũng không có.- Hắc hắc!

Linh giác kém như vậy lại cũng tới tham gia khảo hạch Tầm Bảo sư, thật cho rằng a miêu a cẩu cũng có thể trở thành Tầm Bảo sư vĩ đạisao!Tên thanh niên kia thông qua khảo hạch lần thứ nhất cười châm biếm mộttiếng, nhưng mà nụ cười trên mặt của hắn liền chợt cứng đờ, bởi vì đạoquang hoa thứ nhất trên thạch bàn kia xông ra, đạo quang hao này so vớitất cả mọi người ở trước đó phải cường thịnh hơn, tựa như hỏa diễm cựcnóng, có chút chói mắt.Một đạo quang mang này khiến cho chút ít tu sĩ tham dự khảo hạch luyệnđan sư, ngự thú sư, trí sư ở bên cạnh đều kinh động, liên tục chuyển mắt nhìn qua, tất cả mọi người là huyền sư, tự nhiên biết đó là đang khảonghiệm linh giác.Linh giác của người này cũng quá mạnh đi!Mặc dù mới lộ ra một đạo quang mang, nhưng mà lại cường thịnh giống như mặt trời chói chang.Ngay cả lão đầu híp mắt kia cũng mở ra hai mắt, có chút khiếp sợ nhìnchằm chằm vào quang mang từ thạch bàn bắn ra, mẹ kiếp, tại sao lại cóquang mang cường thịnh như thế, lão thiếu chút nữa liền kích động nhảylên.- Bá!Đạo quang mang thứ hai chớp động!Đạo quang mang thứ hai so với đạo quang mang thứ nhất thì mỏng hơn,nhưng mà lại cường thịnh như cũ, cũng không có ý tứ suy kiệt, làm chongười ta không mở mắt ra được.Mộ Dung Thác đứng ở sau Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào khốithạch bàn kia, cả người đều đang run rẩy, thì ra là linh giác của conngười có thể cường đại đến mức như thế, nếu như ta cũng có linh giáccường đại như thế liền tốt rồi.Thật sự là chấn động nhân tâm rồi.- Bá!Đạo quang mang thứ ba chớp động!Đạo quang mang thứ ba lại hơi yếu hơn so với đạo quang mang thứ hai, nhưng mà lại như cũ không suy kiệt.Cái này đại biểu linh giác của Phong Phi Vân là gấp ba người bìnhthường, có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.Ba tu sĩ đã bị loại bỏ kia giờ phút này cằm cũng muốn rơi xuống mặt đất, gia hỏa này nhìn qua mới có bộ dáng mười mấy tuổi, linh giác lại đángsợ như thế, chẳng lẽ là một vị trời sinh linh nhân?- Bá!Đạo quang hoa thứ tư chớp động, quang mang lại hơi nhạt hơn một chút,nhưng cũng chỉ là so với ba đạo quang hoa trước đó mà thôi.- Bá!Đạo quang hoa thứ năm chớp động, quang mang như cũ sáng ngời lấp lánh, liền như một chiếc thần đăng.Những tu sĩ ở chung quanh đều bị một màn này hấp dẫn tới, ngay cả mấy vị tôn sư ở thánh địa thần tháp khác cũng chuyển mắt qua.Trong một thoáng, quang hoa lại chớp động một lần, đây là lần thứ sáu rồi.- Linh giác đã là gấp sáu lần người bình thường, xem ra lần này Linh bảo tháp nhặt được bảo bối chân chính rồi, chẳng lẽ thật sự là trời sinhlinh nhân?Vị tôn sư của Trí tháp kia vân vê chòm râu màu trắng, lẩm bẩm nói.Cái gọi là trời sinh linh nhân chính là trời sinh linh giác liền vượt xa thường nhân mấy lần, thậm chí là mấy chục lần, người như thế quả thựclà trăm năm cũng không có một người, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể tu luyện tới cấp bậc Đại Tầm Bảo sư.Mà tu sĩ khác cho dù có thiên phú tầm bảo, thông qua cố gắng ngày saucũng nhiều nhất chỉ có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư đỉnh phong, nhưng mà lại tuyệt đối không cách nào trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư.Phong Phi Vân kỳ thật là biết rõ chính mình cũng không phải là trời sinh linh nhân, chỉ bất quá trong thân thể ẩn chứa Phượng Hoàng linh hồn,cho nên linh giác mới cường đại như thế.- Bá!Đạo quang mang thứ bảy chớp động, linh giác đã gấp bảy thường nhân rồi.Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, đã hấp dẫn rất nhiều người đi tới chỗ này.- Meo meo!Một hồng y tiểu nữ hài tựa như một tiểu la lỵ trắng nõn từ trong đámngười đi ra ngoài, nàng mặc hòng bố hài thêu hình con vịt, trong tay ômmột con bạch miêu nhi trắng nhung, một đôi mắt căng tròn giống như haikhỏa hắc bồ đào trơn bóng.Năm đại cao thủ của Trừ ma liên minh theo sát phía sau, năm cỗ khí thếcường đại từ trong thân thể của bọn họ truyền ra, để cho người xungquanh không có người nào dám tới quá gần bọn họ.- Là Phong Phi Vân, hắn quả nhiên đi tới Vạn Tượng tháp!Long hình cổ kiếm trên lưng Lý Thái A bắt đầu rung động, phát ra từng tiếng kêu khẽ như long minh, trong đôi mắt lộ ra sát cơ.Sát khí tràn ngập khắp cả quảng trường, để cho rất nhiều tôn sư đangkhảo hạch đều cảm ứng được, liên tục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lênngười Lý Thái A.Vẻn vẹn chỉ là nhìn chằm chằm một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, chuyệnnày không liên quan đến bọn họ, cho dù xảy ra chiến đấu cũng sẽ có người của chấp pháp đội đến quản.- Ngày khảo hạch cấm tranh đấu.

Địa vực Vạn Tượng tháp, người giết người phải đền mạng.-------Chương 293: Trời sinh linh nhânMột đội học viên của chấppháp đội cầm trong tay ngân thương từ trên trời bay tới, tổng cộng cóchín người, đều cưỡi trên ngân sắc dị điểu dài tám thước, quanh quẩn ởtrên bầu trời quảng trường.Chín người này đều vô cùng cường đại, chín đạo ngân quang từ trên trời hạ xuống, chế trụ sát khí trên người Lý Thái A.Chấp pháp đội chính là học viên ưu tú nhất của Vạn Tượng tháp tạo thành, chiến lực kinh khủng, coi như là cường giả thế hệ trước cấp bậc ThiênMệnh cũng từng chết ở trong tay cao thủ Chấp pháp đội.Lý Thái A mặc dù là bá chủ của thế hệ trẻ nhưng mà lại cũng không dámkhiêu chiến uy nghiêm của chấp pháp đội, thu liễm sát khí, hừ lạnh mộttiếng.Tất cả nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh đều thu liễm khí thế,chín vị chấp pháp đội viễn cưỡi ở trên lưng dị điểu mới lại trùng thiênmà đi.Phong Phi Vân đang khảo nghiệm linh giác, tự nhiên không biết sáu đại coa thủ của Trừ ma liên minh đã đến.- Bá!Đúng lúc này, đạo quang mang thứ tám từ trên thạch bàn truyền ra!- Oanh!Tất cả mọi ngưởi trở nên rối loạn rồi, linh giác đã gấp tám lần thườngnhân, thiên tư của vị thiếu niên này cũng quá cao, chẳng lẽ thật sự làmột vị trời sinh linh nhân, nếu là như vậy, tương lai rất có thể trởthành một vị Đại Tầm Bảo sư.Phải biết rằng hôm nay Đại Tầm Bảo sư của cả Thần Tấn vương triều cũngchỉ có hai, ba vị, đều là siêu cấp đại nhân vật như thần long thấy đầumà không thấy đuôi, rất nhiều chủ nhân của đại thế lực tu tiên đều phảicầu bọn họ.Lão giả kia giờ phút này cũng là dụi dụi con mắt, cảm giác có chút mộng ảo.Linh giác cao gấp tám lần thường nhân, thiên tư này cao đến bao nhiêu a?Người chung quanh đều bị thiên tư của Phong Phi Vân làm cho khiếp sợ,từng người đều đang nghị luận rối rít, chỉ có sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh muốn xuất thủ rồi lại có điều kiêng kỵ.- Làm sao bây giờ?

Ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp không thể ra taygiết người, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể đối phó với hắn?Lý Thái A hừ lạnh một tiếng.- Hắn muốn gia nhập Vạn Tượng tháp, chúng ta cũng gia nhập Vạn Tượngtháp, chỉ cần bắt hắn lại, muốn chém muốn giết còn không phải là chuyệndễ dàng sao.Một cái nghịch thiên tài tuấn nói.- Nếu như hắn muốn vào linh bảo tháp, ta đây cũng tiến vào Linh bảo tháp!Kỷ Phong cũng là một vị tử linh tử của Kỷ gia, tu vi đã đạt tới Thần Cơ đỉnh phong.Chỉ có người của Kỷ gia mới biết được, Kỷ gia không chỉ là gia tộc tu tiên, cũng là một gia tộc Tầm Bảo sư.Đệ tử của Kỷ gia từ nhỏ sẽ tu luyện bí thuật tầm bảo, tỷ như một quyểnLinh Bảo quyển của Mộ Phủ Tầm Bảo lục liền giấu ở Kỷ gia, giá trị củaLinh Bảo quyển không dưới Bát Thuật quyển, chính là bí thuật tu luyệnchính đạo của Tầm Bảo sư.Kỷ Phong thân là một trong mấy truyền nhân kiệt xuất nhất thế hệ này của Kỷ gia, tầm bảo bí thuật tự nhiên là vô cùng cao minh, xa xa không phải là mấy Tầm Bảo học đồ kia có thể so sánh được, thậm chí là một tí TầmBảo sư cũng không lợi hại bằng hắn.- Ta cũng muốn vào Vạn Tượng tháp chơi một chút!

Ha hả!Tiểu tà ma ôm bạch sắc tiểu miêu nhi liền hướng về chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp lảo đảo chạy tới, bộ dáng kia giống như có chút còn chưa biếtđi, tùy thời đều sẽ ngã xuống đất.Mà Kỷ Phong thì hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới phía sau Phong PhiVân, một tay nhấc Mộ Dung Thác lên, ném ra phía sau người mình.Mà hắn thì xếp hàng ngay phía sau Phong Phi Vân.Mộ Dung Thác mặc dù không phục nhưng mà lại chỉ có thể nhịn, không cóbiện pháp, tu vi của đối phương thật sự quá cường đại, hắn ngay cả khílực phản kháng cũng không có.- Bá!Đạo quang mang thứ chín chớp động, quang mang kia như cũ không suy kiệt, nhưng mà cũng không lóe ra đạo quang mang thứ mười.Lão giả kia sớm đã kích động vô cùng, thẳng đến khi Phong Phi Vân mở mắt, mới lên tiếng nói:- Đây chỉ là thạch bàn dùng để khảo nghiệm linh giác của Tầm Bảo học đồ, chỉ có thể dung nạp cường độ chín lần linh giác so với thường nhân,muốn khảo nghiệm cường độ linh giác chân chính của ngươi thì phải vàotrong linh bảo tháp khảo nghiệm.Phong Phi Vân cảm giác được linh giác gấp chín lần thường nhân xa xakhông phải là cực hạn của hắn, nghe lời nói của lão giả này liền nhấtthời thoải mái, nguyên lai là như vậy.Bất quá mặc dù linh giác chỉ là gấp chín lần thường nhân cũng đã tươngđối dọa người rồi, tuyệt đối có thể nói là thiên phú dị bẩm.- Linh giác có thể gấp chín lần thường nhân, có thể không cần khảonghiệm trận pháp cùng nhãn lực, tiểu tử, ngươi coi như đã là người củaLinh bảo tháp chúng ta.Lão giả hướng về phía Phong Phi Vân cười hắc hắc, giống như là một tên sắc lang đang nhìn chằm chằm vào một mỹ nhân nũng nịu.Vô luận là ở địa phương nào, thiên tài đều là tương đối được hoan nghênh.- Linh giác gấp chín lần thường nhân thì coi là cái gì, ta cũng có thể làm được.Kỷ Phong từ phía sau Phong Phi Vân đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vàoPhong Phi Vân một cái, lúc này mới đi tới trước mặt thạch bàn kia, trựctiếp đặt tay lên phía trên.Cuối cùng vẫn là bị bại lộ, nhưng mà Phong Phi Vân không có chút sợ hãinào, ở Vạn Tượng tháp là không cho phép giết gười, coi như là muốn tranh đấu cũng phải đi diễn vũ chiến tháp, nếu như người nào dám làm trái quy củ này đều sẽ bị cường giả của chấp pháp đội đánh chết.Kỷ Phong mặc dù cường đại nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không sợ hắn,chân chính để cho Phong Phi Vân kiêng kỵ chính là tiểu tà ma kia, ánhmắt của hắn tìm ở chung quanh một phen, quả nhiên tìm được bóng dáng của tiểu tà ma.Tiểu nha đầu này đang an tĩnh xếp hàng ở chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp, một bên đùa với bạch miêu nhi trong ngực, một bên lộ ra nụ cười thiênchân vô tà, thời điểm khi nàng xoay người lại, vừa lúc đối mắt với Phong Phi Vân, lộ ra ánh mắt trong suốt, một tia sát khí trên người cũngkhông có.Tựa như là một tiểu muội muội nhà bên.- PHỐC!Phong Phi Vân vẻn vẹn nhìn nàng một cái, bộ ngực nhất thời như gặp phảiđòn nghiêm trọng, cổ họng ngòn ngọt, trong miệng phun ra một ngụm máutươi, liên tục lùi lại ba bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.Mộ Dung Thác đỡ Phong Phi Vân dậy, có chút kinh ngạc, rõ ràng người tốtnhư vậy tại sao đột nhiên lai hộc máu, chẳng lẽ phát bệnh rồi?- Đại ca, ngươi làm sao vậy?Hai tay của Mộ Dung Thác dìu lấy cánh tay của Phong Phi Vân, cảm giácđược trên tay tràn đầy máu tươi, chính là từ trên bờ vai của Phong PhiVân chảy ra.- Không có chuyện gì, cảm ơn!Trong lòng Phong Phi Vân rung động không thôi, vội vàng vận chuyển ThầnCơ trong thân thể, linh khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập toàn thân, ápchế thương thế lại, lúc này mới đứng thẳng dậy được.Phong Phi Vân lần nữa hướng tiểu tà ma nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàngcũng nhìn mình, đang ha hả cười một tiếng, dùng đầu ngón tay út ở trênkhuôn mặt nhỏ bé như quả táo vẽ vòng tròn, khả ái nói không ra lời.-------Chương 294: Linh Bảo tháp (1)Bộ dáng vô hại của nàng để cho rất nhiều người tên buôn người muốn đem nàng bán đi.- Trời ạ, lại là một thiên tài có linh giác gấp chín lần thường nhân.Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lúc này Phong Phi Vân mớiquay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Phong từ trên thạch bàn thu tay về, xoayngười, ngạo nghễ cười.Kỷ Phong cũng không phải là trời sinh linh nhân, chính là tu luyện đượcmột tia da lông của Linh Bảo quyển, cho nên tuổi còn trẻ, linh giác mớisẽ đáng sợ như thế.Linh Bảo quyển vốn chính là chính thống của Mộ Phủ Tầm Bảo lục, phíatrên tự nhiên có thần pháp tu luyện linh giác hậu thiên, linh giác cóthể đạt tới gấp chín lần thường nhân cũng không kỳ quái.Lão đầu tử kia đã sớm cười đến ngây ngốc rồi, khảo hạch lần này đúng làthu hoạch lớn, một lần thu được hai tuyệt thế thiên tài, lúc này LinhBảo tháp hãnh diện rồi, đem các thánh địa thần tháp khác đều áp xuống.- Có còn người tham gia khảo hạch hay không?Lão giả cười nói.- Ta, ta...

Ta muốn tham gia khảo hạch!Mộ Dung Thác từ phía sau Phong Phi Vân khiếp nhược đi ra, da thịt vàngkhè, bố y giày cỏ, vừa nhìn cũng biết là một tên dân nghèo.- Nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua...

Ta không thể để cho mẹ ta thất vọng, tuyệt đối không thể.Mộ Dung Thác hết sức khẩn trương, bởi vì hắn sợ thất bại, thế cho nên bàn tay nắm lại đều xuất ra mồ hôi.Kỷ Phong xem thường nhìn hắn một cái, khinh thường quay đầu đi, loại dân nghèo này cũng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp, quả thực chính là chêcười.Phong Phi Vân lại là đối với Mộ Dung Thác rất có hảo cảm, nhắc nhở:- Đừng khẩn trương, tâm vô tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí!- Cảm ơn đại ca!Mộ Dung Thác cảm động đến đều muốn khóc, mặc dù chỉ là một câu nhắc nhởmà thôi, nhưng đây lại là câu quan tâm đầu tiên mà hắn nghe được trừ mẫu thân hắn, những người khác chỉ biết cười nhạo hắn, xem thường hắn, thậm chí là đánh hắn.Có đôi khi một câu lơ đãng có lẽ có thể khiến cho đối phương cảm kích cả đời.Mộ Dung Thác nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên thạch bàn.- Thình thịch!Thạch bàn trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, vỡ ra đầy đất.Yên tĩnh!Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thiếu niên này giống như là nhìn quái vật.- Con mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, tới hai cái tuyệt đỉnh thiêntài còn chưa tính, hiện tại lại chạy đến một cái quái vật, nổ tung cảkhảo nghiệm thạch bàn rồi.Lão giả xoa xoa mồ hôi trên trán, không nhịn được muốn chửi mẹ nó.Kỷ Phong vốn là đang có chút khinh thường, giờ phút này cũng liền vộivàng quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác, nhìn nhầmrồi, chẳng lẽ hắn là một người trời sinh linh nhân?Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, tiểu tử này không phải là cố ý giả trư ăn thịt cọp đi!Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đều là thiên tài đứng đầu có linh giác hơnngười, nhưng mà so với thiếu niên này lại kém một mảng lớn.Tất cả mọi người bị khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Thác một người bị dọa sợ,cho là mình không có thông qua khảo hạch, cả người đều là hai chân mềmnhũn, co quắp nằm trên mặt đất, cắn môi, lẩm bẩm thì thầm:- Xong, xong, mẹ khẳng định sẽ thất vọng cực độ!Hắn cắn nát cả đôi môi, tràn ra nhiều tia máu.Lúc này Phong Phi Vân mới khẳng định đây là một tên thanh niên có thiênphú cao đến dọa người mà ngơ ngẩn, cũng không phải là đang cố ý giả bộ,cho nên đi tới nói:- Tiểu tử, đứng lên đi!

Ngươi khẳng định thông qua khảo hạch của Vạn Tượng tháp.Mộ Dung Thác nhất thời ngẩn ra, ngồi dậy ôm lấy ống quần của Phong Phi Vân, khẩn trương mà nói:- Đại ca, ngươi không phải là đang lừa gạt đi?- Con mẹ nó!Phong Phi Vân một cước đem hắn đạp bay, cho tới bây giờ chỉ có hắn ômchân nữ nhân, đây còn là lần đầu tiên bị một cái nam nhân ôm lấy chânmình.- Đại ca, ngươi quả nhiên không gạt ta!- Đại ca, ngươi họ gì a?

Ta gọi là Mộ Dung Thác!- Đại ca, mẹ ta kể, không trả lời vấn đề của ngươi khác là không lễ phép.Một cái bạch ngân cổ chu từ trên bầu trời hoành phi mà qua, kéo thuyềnchính là ba đầu ngân sắc dị điểu khổng lồ, hướng Linh Bảo tháp bay đi,ba đầu ngân sắc dị điểu này đều đã tu luyện gần trăm năm, vũ mao dàichừng một thước, phía trên lưu động kim chúc sáng bóng.Mộ Dung Thác an vị ở bên người Phong Phi Vân, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, lộ ra vẻ đặc biệt hưng phấn.- Ta gọi là Phong Phi Vân!Phong Phi Vân vốn là đang nhắm mắt tu luyện, thật sự không chịu được gia hỏa này mới mở miệng đáp.Gia hỏa này nói nhảm nhiều lắm.- Ta đây gọi ngươi là Phong đại ca đi, sau này chúng ta đều là đệ tử của Vạn Tượng tháp, phải chiếu cố lẫn nhau nhiều.Mộ Dung Thác cao hứng bừng bừng mà nói.Kỷ Phong cũng ngồi ở trên cổ chu, cách xa Phong Phi Vân, hai mắt lạnh lẽo giống như hai thanh đao nhọn.Phong Phi Vân cũng âm thầm cảnh giác hắn, nếu không phải là vị lão giảkia ngồi ở một bên, hai người bọn họ giờ phút này cũng đã chiến rồi.Vạn Tượng tháp hết sức rộng lớn, tổng cộng có một trăm tòa thần tháp cổxưa, mỗi một tòa thần tháp đều chiếm cứ địa vực mấy trăm dặm, quần sơnvây quanh, hiểm phong giăng đầy, tựa như một trăm tòa tu luyện thánh địa tụ tập chung một chỗ.- Đến Linh Bảo tháp rồi!Ngón tay của lão giả chỉ về phía trước.Phong Phi Vân thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước tọa lạc mộttòa son phong thẳng tắp cao mấy ngàn thước, bốn phía của sơn phong tấtcả đều là vách núi dốc đứng, vượn leo cũng khó, sức người không thể nàoleo lên được.Xuyên thấu qua sương mù giống như sa mỏng, có thể nhìn thấy từng cái cửa động mở ra trên vách núi, không dưới một trăm tòa, từ trên xuống dướiliền thành một thể, trong của động bắn ra bảo quang chói mắt, mờ mịt màcuồn cuộn, có từng đầu thần ưng ở giữa sơn phong bay quanh, còn có dịthú hình thù kỳ lạ phi thiên mà qua.Đây là một tòa sơn phong hình tháp,phái ngoài bố trí đầy trận pháp, bên trong lại đã bị đào rỗng.Đây chính là Linh Bảo tháp, không chỉ là thánh địa tu luyện của Tầm Bảosư, lại càng là địa phương chứa đựng bảo vật của Vạn Tượng tháp, có vôsố cao thủ trấn thủ ở tứ phương.Cao thủ đứng đầu của chấp pháp đội cũng thường xuyên lui tới chỗ này.- Oanh long long!Ngân sắc cổ chu cách Linh Bảo tháp mấy chục dặm liền dừng lại, cũng không có tiến vào trong Linh Bảo tháp.- Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là địa vực của Linh Bảo tháp, tổng cộng bao gồm chín tòa đại phong, năm tòa linh cốc, ba cái đại hồ,các ngươi liền đi tìm một địa phương có linh khí đầy đủ mở ra động phủ,ba ngày sau ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi đi tới Linh Bảo tháp lầnnữa khảo nghiệm độ cao linh giác, đến lúc đó các ngươi liền chính thứctrở thành đệ tử của Vạn Tượng tháp, sẽ nhận được công pháp tu luyện, nếu như có cống hiến lớn đối với môn phái, thậm chí có thể nhận được đandược cùng bảo khí tăng lên công lực!-------Chương 295: Linh Bảo tháp (2)Lão giả phân phó một câu như vậy, liền vội vã hướng phương hướng Linh Bảo tháp bay vút đi, biến mất ở trong rừng trúc, xem ra là đi hồi bẩm cái thiên đại tin tức tốt này cho tháp chủ rồi.Phương viên mấy ngàn dặm đều bị rừng trúc bao phủ, hơn nữa linh khí đầyđủ vô cùng, so sánh với chỗ khác trọn vẹn cao hơn gấp ba lần.- Oanh!Lão giả kia vừa đi, Kỷ Phong liền ngang nhiên xuất thủ, muốn xuất kỳ bất ý chế trụ Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã sớm chú ý đến hắn, thời điểm khi hắn xuất thủ cũng làtheo đó đánh ra một quyền, quyền đầu của hai người đụng vào nhau, giữaquyền đầu nhất thời kích đãng ra một đạo kim sắc khí lãng, chấn vỡ vụnmột phiến lớn rừng trúc.- Phong Phi Vân, không cần làm ra chống cự vô ích, người của Trừ ma liên minh chúng ta đều đã chạy tới Vạn Tượng tháp, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không có tác dụng.Trong thân thể của Kỷ Phong lao ra một cỗ dị tượng xích hồng, cư nhiên là một đầu kỳ lân dẫm lên hỏa diễm.Hắn xuất thủ lần nữa, lượng lượng bưu hãn trong thủ chưởng đánh ra bảy đầu kỳ ngưu hư ảnh.Thất ngưu chi lực, sáu mươi bốn vạn cân.Tu vi của Kỷ Phong thật sự quá cường hãn, Bộ Thiên Nhai cùng Tần Chiến căn bản không địch được một chiêu của hắn.Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra bảy đạo Xích Hỏa thuật, mỗi lùi một bước liền điểm ra một chỉ, mới khó khăn lắm triệt tiêu thất ngưu chi lựcnày, mà trên mặt đất lại cũng nứt ra bảy đạo đại liệt xúc mục kinh tâm.Kỷ Phong ngưng tụ linh thông, lại xuất thủ lần nữa.- Oanh!Một cái ngân sắc trường thường từ phía trên màn trời bay tới, giống nhưmột đầu ngân sắc trường long trực tiếp xuyên thủng vai phải của KỷPhong, ngân thương nhuốm máu, ở trong không khí bay một vòng rồi sau đólại bay trở về bầu trời.Một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn từ bầu trời truyền đến, một đầu ngânsắc dị điểu khổng lồ lượn vòng trên bầu trời, lãnh trầm mà nói:- Trong Vạn Tượng tháp cấm tranh đấu, phàm là có ân oán phải đi diễn vũchiến tháp quyết một trận sinh tử.

Nếu như còn dám trái lệnh, giết không luận tội.Đây là một vị cao thủ tuyệt đỉnh của chấp pháp đội!Một cỗ lực lượng này thật sự quá cường đại, có ngân quang từ trên trờigiáng xuống chấn đến hai mắt, hai tai, lỗ mũi, miệng của Kỷ Phong đềuchảy ra máu tươi.- Hừ!Kỷ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đầu ngân sắc dị điểu ở trên màntrời kia một cái, trên người như cũ sôi trào chiến ý, nói với Phong PhiVân:- Ngay mai có dám đến diễn vũ chiến tháp quyết một trận sinh tử với ta hay không?- Ta không có nhàm chán như vậy!Phong Phi Vân xoay người liền muốn rời đi.- Mới vừa rồi giao thủ ngươi đã rơi xuống hạ phong, bị thương không nhẹđi?

Diễn vũ chiến tháp quần hùng hội tụ, hào kiệt cùng giai nhân của Vạn Tượng tháp phần lớn đều sẽ tụ tập tới đó, tìm kiếm đồng minh có tiềmlực, ngươi là sợ thua ta ở trước mặt mọi người cho nên mới không dám ứng chiến!Kỷ Phong nói.- Ta sợ thua ngươi?Phong Phi Vân nhất thời dừng bước lại, nhưng mà lại cũng không xoay người, từ từ mà nói:- Giữa trưa ngày mai, gặp lại ở diễn vũ chiến tháp.Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền bước nhanh rời đi, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.Kỷ Phong đứng ở trong rừng trúc hoang tàn, đứng thẳng cao ngất, thanhphong thổi ống tay áo của hắn vang lên tiếng phốc phốc, trên mặt khôngkhỏi lộ ra nụ cười đắc ý.Mới vừa rồi hắn giao thủ với Phong Phi Vân, đã nhìn thấu được chiến lựccủa Phong Phi Vân, cho nên mới dám chủ động hạ chiến thư.Hắn dĩ nhiên cũng biết trên người Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linhkhí có uy lực cường đại, nhưng mà Trừ ma liên minh bọn hắn vì đối phóvới Phong Phi Vân cũng mang theo một kiện linh khí mà đến, đủ để chốnglại Miểu Quỷ ban chỉ.Cho nên một trận chiến ngày mai, hắn tất thắng không thể nghi ngờ.Mà Phong Phi Vân không chiến thì thôi, một khi giao chiến tất phải máutươi năm bước, đây là chênh lệch trên tu vi, không thể đền bù.- Khụ khụ!Khóe miệng của Phong Phi Vân tràn ra một tia máu tươi.Lúc trước đã bị ánh mắt của tiểu tà ma kích thương, mới vừa rồi lại giao thủ với Kỷ Phong, khiến cho thương thế tăng thêm một phần.Tu vi của Kỷ Phong đúng là hết sức đáng sợ, đã cách Thần Cơ đại viên mãn không xa, nếu như Phong Phi Vân không đột phá cảnh giới Thần Cơ trungkỳ thì ngay cả mười chiêu của hắn cũng không tiếp được.Hai người đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà Kỷ Phong so với PhongPhi Vân thì cao hơn hai cái tiểu cảnh giới, chiến lực so với Bắc MinhĐường cũng cao hơn một bậc.Chân chính để cho Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ chính là Nguyệt Luânthiên nhãn ở mi tâm của Kỷ Phong còn chưa mở ra, bên trong tựa hồ ẩnchứa lực lượng kinh khủng, giống như là phong ấn một đầu thần ma ở bêntrong, một khi mở mắt liền có thể hủy thiên diệt địa.Phong Phi Vân dừng bước lại, trên mặt ngưng trọng trước nay chưa từngcó, muốn tranh thủ một đường sinh cơ liền phải nhìn tối nay, tối nay nếu như có thể đột phá đến Thần Cơ trung kỳ, ngày mai đánh một trận mới cómột tia nắm chắc, nếu như không cách nào đột phá Thần Cơ trung kỳ, nhưvậy rất có thể sẽ máu nhuộm diễn vũ chiến tháp.Phong Phi Vân vốn là có thể không cần đáp ứng Kỷ Phong, như vậy cũng sẽkhông bức mình đến tử địa như thế, nhưng mà một khi hắn rút lui, đạo tâm của hắn sẽ có thiếu sót, tương lai gặp phải tình huống giống như thếcũng sẽ lựa chọn lùi bước, nếu như thật sự như thế vậy thì sẽ vĩnh viễnkhông thể leo lên chí cao cảnh giới trên con đường tu tiên.Tu tiên lộ sở dĩ khó khăn chính là chỉ có thể đi tới mà không thể lùi về phía sau.Một khi lùi về phía sau, chính là thâm uyên vạn trượng.Huống chi nếu không bức chính mình đến tử địa chân chính, làm sao có thể đủ kích phát ra tiềm lực trong thân thể?- Phong đại ca, Phong đại ca, ngươi cần gì phải đáp ứng chiến đấu vớicuồng nhân kia, mẹ ta nói là tranh đấu với người là chuyện không sángsuốt nhất.Mộ Dung Thác từ phía sau đuổi đến, đầu đầy mồ hôi, còn không ngừng thở hổn hển.- Lại là mẹ ngươi nói, mẹ ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, nếunhư một ngươi không tranh giành, như vậy liền không có khả năng nhậnđược?Phong Phi Vân cảm thấy thiếu niên có thiên phú cao đến dọa người này hơi có mấy phần ý tứ.- Mẹ ta nói là hết thảy tùy duyên!Mộ Dung Thác nói.- Hết thảy tùy duyên!Phong Phi Vân lẩm bẩm niệm một câu.- Không sai, duyên đến, dĩ nhiên là nhận được.

Duyên diệt, dĩ nhiên là mất đi!Mộ Dung Thác nghiêm túc nói.Phong Phi Vân gật đầu thật sâu, trong mắt hiện lên hai đạo quang hoa, cười nói:- Nói không sai.Hai người một trước một sâu hướng chỗ sâu rừng trúc bước đi, muốn tìmđược một chỗ bảo địa có linh khí nồng đậm nhất mở động phủ, hai ngườiđều là người có linh giác siêu cường, muốn tìm được một chỗ có linh khínồng đậm nhất cũng không phải là một chuyện khó.-------Chương 296: Bốn cân tiên huyếtKỳ Thiên sơn mạch kéo dàiqua đông tây của Thần Tấn vương triều, dài ước chừng mười vạn dặm, VạnTượng tháp vẻn vẹn chỉ là chiếm cứ một đoạn trong đó.Phía nam sơn mạch là Nam Thái phủ, phía bắc sơn mạch là Cổ Cương phủ.Vạn Tượng tháp ở vào vị trí phía nam sơn mạch, biên giới với Nam Thái phủ.Linh Bảo tháp nằm ở giữa quần sơn, đỉnh thiên mà lập địa, bạch vân xuyên toa, dị điểu bay lượn, không chỉ là thánh địa của Tầm Bảo sư, lại cànglà một tòa tiên gia phúc địa.Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là khu vực của Linh Bảo tháp,rất nhiều Tầm Bảo sư tu hành ở Linh Bảo tháp đềumuốn mở động phủ ở giữanhững sơn nhạc thâm cốc này.Bởi vì số lượng Tầm Bảo sư thật sự quá ít, học viên cùng tôn sư của Linh Bảo tháp cộng lại đều không đến năm trăm người, hơn nữa tuyệt đại đa số đã đi ra ngoài xông xáo, số lượng Tầm Bảo sư còn ở lại Tầm Bảo sư thìlà càng ít.Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thác đi suốt một canh giờ cũng không gặp phải một người nào, vắng lặng có chút quá phận, hoàn toàn không có tiếngngười hưng thịnh, đệ tử như mây giống như các thánh địa thần tháp khác.- Chà, Phong đại ca, ta cảm ứng được phía trước có một gốc tử sắc trúc nhưng là một kiện linh bảo.Mộ Dung Thác hướng chỗ sâu rừng trúc chỉ tới.Đây là một cây trúc vô cùng đặc biệt, thô to ước chừng thùng nước, từngđốt trúc đều cao mấy thước, hơn nữa toàn thân đều là màu tím, nếu nhưnhìn kỹ lại còn sẽ phát hiện trên thân trúc lưu động kim chúc sáng bóng.Gốc cây trúc này cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, tản ra một cỗ khítức cổ xưa, hơn nữa linh khí chung quanh cây trúc nồng đậm đến phảngphất như hóa lỏng, vẻn vẹn chỉ là hô hấp một hơi đều cảm giác được cảngười thư sướng, huyết dịch tế bào đều đang run rẩy.Nếu như có thể ở dưới gốc tử trúc này mở ra một tòa động phủ, mỗi ngàytu luyện ở chỗ này, đó quả thật là có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng gấp đôi.Tử sắc linh quang lóng lánh, mỗi một phiến lá trúc đều trong suốt giống như tử ngọc.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấu bất phàm của gốc tử trúc này, nhưng mà lại không tùy tiện đi tới.Mộ Dung Thác cực kỳ hưng phấn, nhưng mà còn chưa đi tới trước mườitrượng của tử trúc, phía trên tử trúc liền truyền đến một tiếng kêu to,một cỗ linh khí chi uy hạ xuống, ép đến hắn không thể tiến lên phíatrước một bước.- Hưu!Một thanh đại đao cấp bậc linh khí dài năm thước đột nhiên cắm ở phíatrước mặt Mộ Dung Thác, chiều rộng của đại đao tựa như cánh cửa, nặngchừng mấy ngàn cân, trên sống đao kết một tầng hàn băng thật dày, toátra từng luồng hàn khí.Cỗ hàn khí kia có thể đông kết huyết dịch của người, Mộ Dung Thác độngcũng không dám động, hàm răng run rẩy không ngừng, va vào nhau đến khanh khách rung động.- Hai tiểu bối mau thối lui, đừng làm nhiễu ta thanh tu.Phía trên tử trúc tràn đầy tử sắc thần mang, lá trúc bị gió nhẹ nhàng lay động, khiến từng đoàn tử sắc thần hoa rơi xuống.Chỉ có thể nghe được phía trên tử trúc truyền đến thanh âm già nua, nhưng mà lại không nhìn thấy vị tiền bối này ở chỗ nào.Phong Phi Vân cung kính bái một cái, sau đó liền kéo Mộ Dung Thác cấp tốc rời đi.Giữa quần sơn này có rất nhiều lão quái vật sống mấy trăm năm, nhữngngười này đều không rành thế sự, ẩn cư ngộ đạo, mặc dù cũng không danhtruyền thiên hạ nhưng mà tu vi lại kinh khủng cực độ.Vạn Tượng tháp có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất học thuật thánh địa, những lão quái vật chưa từng bước chân vào tu tiên giới này liền chiếmphân lượng rất lớn.Vạn Tượng tháp nhưng là có một trăm tòa thánh địa thần tháp, mỗi một vịtháp chủ đều là hạng người huyền pháp thông thiên, một ít lão tháp chủthoái vị đều còn chưa chết liền ẩn cư ở trong chút ít thâm sơn đại trạch này, nói không chừng lúc nào đó có thể bắt gặp một vị.- Nơi đó có một gốc linh chi hai nghìn năm, đây nhưng là linh dược chânchính a!

Có thể làm chủ dẫn cho tứ phẩm đan dược, nếu như ăn nó vào, tuvi sợ là có thể đề thăng một giáp.Mộ Dung Thác chỉ tới một cái vách đá ở nơi xa, chỗ đó lộ ra một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, tựa như là lỗ tai của đại địa, tản ra thanhsắc quang mang nhàn nhạt.Cho dù cách một phiến sơn cốc cũng có thể ngửi thấy được dược hương mà linh chi cự đại kia truyền đến.Phong Phi Vân giương mắt lên nhìn, cũng thấy một gốc linh chi kia treogiữa không rung, thật sự là quá lớn, nói không chừng không chỉ có niênkỷ hai nghìn năm, đây tuyệt đối là một gốc linh dược chân chính, giá trị không thể dùng tiền tài tới đo lường.Nếu như có thể lấy được một cánh linh chi, hoàn toàn có thể giúp hắn đột phá vào cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, thậm chí có thể trực tiếp đạt tớiThần Cơ đỉnh phong.Lần này ngay cả Phong Phi Vân cũng không thể giữ vững bình tĩnh, hướngvề phía vách đá kia chạy tới, nhưng mà thời điểm hai người bọn họ chạytới dưới vách đá dựng đứng, trong vách đá lại bay ra một đạo chưởng ấncự đại, đánh bay hai người bọn họ ra.- Tiểu bối, mau thối lui, thiên niên linh chi đã có chủ.Trong thạch bích cứng rắn như sắt kia truyền tới một thanh âm già nua.Lại là chỗ ẩn cư của một lão bất tử.Tu vi của lão gia hỏa này cũng hết sức kinh khủng, căn bản không phải là Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại, mắt thấy thiên niên linh chiđang ở trước mắt nhưng mà lại chỉ có thể thối lui.- Mẹ kiếp, sớm muộn có một ngày đem bảo vật nơi này đều tận diệt.Phong Phi Vân thầm mắng một câu, hậm hực rời đi.Chung quanh Linh Bảo tháp mặc dù có vài nơi là phúc địa linh khí đầy đủ, nhưng mà lại đều đã bị người chiếm cứ, Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thácđi tới phía trước một phiến hồ lớn, hai bên hồ trúc ảnh đưa qua đưa lại.Thanh sắc trúc lâm chiếu ảnh ngược vào trong nước, để cho hồ nước kiatrở nên càng thêm xanh ngắt, tựa như một khối ngọc bích không tì vết.Trên mặt hồ ba quang lăn tăn, sương mù bốc hơi, xuyên qua ở giữa thủy liên, mỹ lệ giống như dao trì thánh hồ.Nơi này mặc dù linh khí không tính là nồng đậm nhưng mà lại hướng hồnước, lưng dựa vào thanh sơn, phong cảnh như vẽ, Phong Phi Vân cùng MộDung Thác tính toán mở động phủ ở chỗ này, làm chỗ tương luyện trongtương lai.Phong Phi Vân ở trên vách đá bên hồ mở ra hai tòa động phủ, cũng bố tríhai tòa trận pháp đơn giản ở bên ngoài, mà Mộ Dung Thác thì là đi nhặtcủi, ở trong rừng trúc đánh bắt hơn mười con sơn tước, ở bên hồ nướcthịt.Khi Phong Phi Vân mở xong động phủ, thịt chim của Mộ Dung Thác cũng đãnướng chín, từng đạo nhục hương tản mát ra ngoài, quả thực làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.Mặt trời lặn núi tây, màn đêm buông xuống.- Không nghĩ tới ngươi còn có thể nướng thịt!Phong Phi Vân cũng ngồi ở hồ, ánh mắt nhìn một vầng trăng tròn ở trong hồ nước kia, trong lòng suy nghĩ phức tạp.-------Chương 297: La Phù công chúa (1)Mộ Dung Thác đưa một con sơn tước đã nướng chín cho Phong Phi Vân, Phong Phi Vân nhận lấy, cầm trong tay, nhưng mà lại một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.- Còn đang suy nghĩ về trận chiến ngày mai sao?Mộ Dung Thác hỏi.Phong Phi Vân gật đầu, trận chiến này không phải là chuyện đàu, khônggiống với bất kỳ một lần giao thủ nào trước kia, nếu như đánh khôngthắng còn có thể trốn, nhưng mà lần này là ở trong diễn vũ chiến tháp,hắn và Kỷ Phong nhất định sẽ có một người ngã xuống, đã không còn có khả năng khác.- Ngươi không có nắm chắc chiến thắng?Mộ Dung Thác nói.Phong Phi Vân khẽ mỉm cười:- Nếu như tối nay có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ, có lẽ có thể đánh một trận.- Nếu như thua thì sao?Mộ Dung Thác hỏi.- Đó chính là chết!Phong Phi Vân tản nhiên cười một tiếng.Mộ Dung Thác trầm mặc hồi lâu, chợt ném thịt tước ở trong tay vào đốnglửa, sau đó đứng dậy, thân thể của hắn nhu nhược, sắc mặt tái xám, ánhmắt nghiêm túc nhìn Phong Phi Vân nói:- Đợi ta nửa canh giờ!Nói xong lời này hắn liền xoay người đi vào trong màn đêm, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng của hắn biến mất, cảm giác được ánh mắt mới vừa rồi có một tia quen thuộc, nhưng mà càng nhiều lại là xa lạ, đây là một loại cảm giác tương đối kỳ quái.Hắn muốn đi làm cái gì?Phong Phi Vân như cũ ngồi ở bờ hồ, cảm giác được bằng hữu mới quen biếtngày hôm nay có cái gì đó không đúng, nhưng mà lạ thường ở chỗ nào lạinói không ra.Không tới nửa canh giờ, Mộ Dung Thác liền lại trở về, mà trên bờ vai gầy yếu của hắn cũng đã nhiều hơn một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, mùi thơm của linh chi so với sơn tước càng thêm nồng đậm, tản ra linh quang nahfn nhạt.Đây nhưng là một gốc linh dược hai nghìn năm, có thể tăng lên một giáp tu vi, chính là gốc cây mọc trên vách đá kia.Phong Phi Vân đứng dậy, nói:- Ngươi...- Có một gốc thiên niên linh chi này tương trợ, tối nay ngươi có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ đi?Sắc mặt của Mộ Dung Thác tái nhợt, thân thể vốn là suy yếu lại càng thêm lảo đảo muốn ngã, giống như tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.Hắn tựa như là đang bị bệnh nặng, cả người một chút huyết sắc cũng không có, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.Phong Phi Vân giật mình tại chỗ, thật lâu sau mới khó khăn nói:- Gốc thiên niên linh chi này ngươi lấy tới từ trong tay vị tiền bối kia như thế nào?Linh dược hai nghìn năm quả thực có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinhcơ, cho dù đối với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh đều có lực hấp dẫn cựclớn, không có người nào có thể đem linh dược như thế đưa cho người khác.- Cầm bốn cân máu tươi đổi lấy...Nói xong lời này Mộ Dung Thác liền trực tiếp ngã trên mặt đất.Phong Phi Vân một câu cũng không nói ra được!Mộ Dung Thác chính là trời sinh linh nhân, linh giác so với thường nhânkhông biết cao hơn bao nhiêu lần, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể trở thành Đại Tầm Bảo sư.

Những Tầm Bảo sư cường đại thế hệ trướckia muốn đột phá cảnh giới Đại Tầm Bảo sư nhất định phải mượn tiên huyết của trời sinh linh nhân.Hắn lấy một nửa huyết dịch trên người đổi lấy một gốc linh chi hai nghìn năm này, để cho trong lòng Phong Phi Vân chua xót vô cùng, thật lâu sau đều không thể bình tĩnh.Có người chú định một thân cô độc, nhưng cho dù là người cô độc nhất thiên hạ cũng là cần bằng hữu.- Tương lai ta bước lên đại đạo, nhất định chém người đã lấy máu của ngươi tế đạo.Phong Phi Vân đứng thẳng ở hồ, nhìn lên hạo nguyệt trên trời, lập xuống lời thề.Một đêm này lộ ra vẻ có chút khá dài, khi ngày thứ hai mây mù tan đi,trên hồ lớn kia phát ra một tiếng vang thật lớn, Phong Phi Vân từ tronghồ bay vọt lên, cả hồ nước ở trong một sát na đã bị linh khí hùng hậutrên người bốc hơi khô ráo.Linh khí như cũ bao phủ toàn thân, lòng bàn chân sinh ra một phiến hà quang tường thụy, vững vàng hạ xuống bên bờ.Trải qua một đêm tu luyện, cả người hắn giống như đều thay đổi, tronglúc giơ tay nhấc chân càng thêm phù hợp với thiên đạo, tựa như có thểkhai sơn phá thạch.Một khối thần cơ kia trong đan điền phát ra quang hoa lấp lánh, tăngthêm ước chừng mười lần, từ lớn như hạt gạo tăng lên đến lớn như ngóntay cái, tựa như một vầng mặt trời sáng chói, ẩn chứa uy năng vô tận.Diễn vũ chiến tháp ở trong bụng của Vạn Tượng tháp, chính là một tòa cửu tầng thần tháp treo trên bầu trời.Chính là do chín tòa diễn vũ trường cự đại trọng điệp mà thành, huyềnphù ở trên cao trăm thước, mỗi một tầng đều lớn chừng mười cái sân bóng, chính là lấy xích huyết kim thiết chế tạo, bên trong khắc hơn ngàn tòatrận pháp thủ hộ, đều là trận pháp đại sư khắc vào, coi như là cự kìnhcũng không thể phá hủy được nó.Bốn phía của diễn vũ chiến tháp chính là sơn phòng hình vòng cung, vâychiến tháp huyền không vào chính giữa, giống như là quan chiến thai,trên sơn phong thiết trí có đình đài lầu các, có thể cung cấp cho đệ tửVạn Tượng tháp xem chiến.Đệ tử của Vạn Tượng tháp tổng cộng lại ước chừng có vài chục vạn, mỗingày cơ hồ đều ít cũng có trăm tràng đại chiến phát sinh ở diễn vũ chiến tháp, rất nhiều người là vì giải quyết ân oán cá nhân, mà có một sốngười lại là vì nhất chiến thành danh.Một ít đệ tử của đại hình gia tộc phần lớn đều sẽ ở một bên xem chiến,nếu như thấy thiên tài tuyệt thế có tiềm lực, sẽ sử dụng một số phươngpháp lôi kéo, có dùng tiền tài, có dùng linh đan, thậm chí dùng mỹ sắc.Hôm nay liền có một vị đại nhân vật đi tới quan chiến thai, mang theotường thụy đầy trời, khống chế bốn đầu thao thế dị thú có tu vi năm trăm năm, đi theo phía sau tám chiến tướng thân mặc cổ huyền thần khải, támtên chiến tướng mở đường, đánh ra tám đạo thần hoa sáng chói giống nhưtám viên lưu tinh hoa phá thiên mạc, quả thực là không người nào có thểngăn chặn.Người này vừa đến liền đưa tới xôn xao rất lớn.- Là La Phù công chúa, tám vị cao thủ đại nội hộ giá, từng người đều có cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn!Một đệ tử võ tháp Thần Cơ sơ kỳ nhận ra được ngự xa của La Phù công chúa, vội vàng quỳ xuống, cung kính dập đầu.La Phù công chúa chính là tiểu công chúa của Thần Tấn vương triều, là nữ nhi của Hoa thần phi một trong tứ đại thần phi, được nghìn vạn sủng áivào một thân, cũng là công chúa mà Tấn đế yêu thương nhất, ở lúc nàngsinh nhật mười bốn tuổi liên tiếp đưa cho nàng ba kiện linh khí làm quàsinh nhật, cũng phong thưởng cho nàng một quận.Một quận kia nhưng là có trên trăm tòa cổ thành, lớn chừng một nửa châu, nhưng mà vẻn vẹn lại chỉ là lãnh địa tư nhân của La Phù công chúa.Có người xưng: "Thấy La Phù công chúa như thấy Tấn đế".Đây cũng là vì sao khi nhìn thấy La Phù công chúa giá lâm, ngay cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đều quỳ xuống dập đầu, bái thiên tử, càng phải báithiên nữ a!-------Chương 298: La Phù công chúa (2)- Quả nhiên là ngự xa của La Phù công chúa, bát bộ long liễn, đây nhưng là một kiện hoàng gia linhkhí, bốn đầu thao thế dị thú kia đều chỉ là bài biện mà thôi, một khithúc dục Chân Diệu linh thạch trong Long liễn sẽ lao ra tám đầu longhồn, long hồn kéo xe nhưng mà ngày đi tám mươi vạn dặm, một ngày liền có thể đi qua cả Thần Tấn vương triều, coi như là cự kình đều không đuổikịp.Một vị lão giả mặc bạch sắc nho bào cũng theo đó quỳ xuống.- La Phù công chúa thiên phú cao tuyệt, mới xuất sinh ở trong thân thểliền ẩn chứa linh dẫn tiên căn, đến chín tuổi liền đã tu luyện ra ThầnCơ, từ nhỏ liền lấy linh dược làm thức ăn, tu luyện bí điển chí cao củahoàng tộc, hôm nay tu vi càng thêm đáng sợ, xếp hạng ở trên Bách Thápbảng cực kỳ ở phía trước.Khi bát bộ long liễn bay đến trên quan chiến thai, lại có một mảng lớn học viên Vạn Tượng tháp quỳ trên mặt đất.- Tất cả các ngươi đứng lên đi!Một lão nhân mập mạp đứng ở bên cạnh bát bộ long liễn, trên măt một cáirâu mép cũng không có, nói chuyện có chút sắc nhọn the thé, tựa như nữnhân lại như nam nhân.Vừa nhìn cũng biết là một tên thái giám, chỉ bất quá lại không ai dámxem thường thái giám này, ngay cả tám đại nội cao thủ Thần Cơ đại viênmãn kia cũng khẽ cúi đầu, cung kính đối với hắn.Được cho phép, những tu sĩ quỳ xuống kia mới rối rít đứng dậy, nhưng màlại đều sinh lòng kiêng kỵ, không dám hìn về phía bát bộ long liễn kia.Ngọc công công khẽ thối lui, hai cung trang thiếu nữ dung mạo so với hoa kiều từ trong bát bộ long liễn đi ra, hai thiếu nữ này đều là mĩ nhântuyệt đỉnh, đại khái mười sáu, mười bảy tuổi, cầm nghi trượng bình phong trong tay.La Phù công chúa từ trong bát bộ long liễn chậm rãi đi ra, chỉ có thểnhìn thấy thân hình duyên dáng của nàng, tĩnh như kiều hoa theo nước,dộng như nhược liễu dìu phong, nhưng là ngọc nhan của nàng lại bị bìnhphong che đi, từng bước đi tới một tòa sơn điện thanh đình.Hai cung trang thiếu nữ kia liền đứng ở phía sau nàng, cầm trong tay thải hao bình phong, tĩnh ngạo như tùng.Tòa thanh đình này vị trí tốt nhất, ngồi ở bên trong có thể nhìn hết chín tầng diễn vũ chiến tháp không sót chút gì.- Phô trương thật lớn, nàng là cái địa vị gì?Tiểu tà ma cũng tới, ôm bạch miêu nhi ngồi ở trên một khối đá, nhìn chằm chằm La Phù công chúa ở nơi xa, lộ ra vẻ rất là không phụ, trong mộtđôi mắt to tròn chớp động lên quang mang sáng rõ.Phong Lăng Cơ giật mình, sợ tiểu tổ tông này làm ra đại họa, vội vàng nói:- Vị nay chính là La Phù công chúa, nữ nhi của Tấn đế cùng Hoa thần phi, coi như là gia chủ của Phong gia chúng ta nhìn thấy nàng cũng phải cung kính hành lễ.Phong Lăng Cơ chính là thiên tài thứ hai của Phong gia, là một vị nghịch thiên tài tuấn, cũng là một thành viên của Trừ ma liên minh, từng ởtrước mặt mọi người thua ở trong tay Phong Phi Vân, đối với Phong PhiVân oán hận cực sâu.Những nghịch thiên tài tuấn khác của Trừ ma liên minh tất cả đều ngồi ởmột bên, liền tục cảm giác được mồ hôi trên trán đang rơi, nếu như tiểutà ma thật chọc tới La Phù công chúa, đó quả thực là hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.Cũng không lâu lắm, lại có mấy đại nhân vật chạy tới xem chiến, muốntuyển chọn tuyệt thế thiên tài cho mình dùng, thu làm môn khách, trongđó không thiếu tứ đại môn phiệt cùng hậu duệ quý tộc trẻ tuổi của mườitám chư thiên hầu gia, nhưng mà sau khi thấy La Phù công chúa đến đềuliên tục đi tới thỉnh an, lúc này mới lại lui ra rất xa.Kỷ Phong giờ phút này đã đứng ở tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, mộtmình hắn đứng ở trong diễn vũ trường cao mấy trăm thước, con mắt thứ banhắm lại, đứng nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, khí tức cả người đều thuliễm trong vô hình, tựa như một khối đá không biết tức giận.Hắn đang đợi Phong Phi Vân, giờ phút này hắn đang điều chỉnh trạng tháicủa mình, cùng không gian chung quanh càng ngày càng phù hợp.Mấy tầng diễn vũ trường khác đều đã bắt đầu quyết đấu, chỉ có tầng thứ tư lại còn an tĩnh dị thường.- Di!La Phù công chúa phát ra một tiếng kêu khẽ.- Công chúa sao thế?Ngọc công công ở bên cạnh trông nom La Phù công chúa, hiền lành cười nói.- Thiếu niên ở tầng thứ tư có lai lịch gì?La Phù công chúa nhàn nhạt mà hỏi.Ngọc công công cũng nhìn đến tầng thứ tư, gật đầu tán thưởng, nói:- Nguyệt Luân thiên nhãn, nghịch thiên chi tư, chủ yếu nhất chính làlĩnh ngộ đối với thiên đạo không ngờ rất cao, cả người đều cùng diễn vũchiến tháp dung hợp lại với nhau, hôm nay hắn coi như là đã vô địchtrong cùng cảnh giới.La Phù công chúa cũng là khe khẽ gật đầu, mỹ mâu sóng gợn, liên tiếp quét qua trên người Kỷ Phong.Ngọc công công biết La Phù công chúa đã động lòng yêu tài, muốn thu KỷPhong làm môn khách, cho nên liền phân phó người đi thu thập tư liệu của Kỷ Phong.Rất nhiều tu sĩ vội vàng đi lên diễn vũ chiến tháp, nhìn thấy Kỷ Phongđộc chiếm một tầng diễn vũ trường nhưng mà lại không chiến đấu, đều làtức giận hổn hển.- Uy, tiểu tử, ngươi đến cùng có chiến hay không?

Không chiến thì lăn xuống diễn vũ chiến thai.Kỷ Phong vẫn là không động, như cũ nhắm mắt lại mà đứng.- Ta tới đuổi hắn xuống!Một tên học viên võ tháp trực tiếp bay đến tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, không nói hai lời liền là xuất thủ, một chưởng đánh ra sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh, hướng Kỷ Phong trấn áp tới.Tu sĩ có thể tiến vào Vạn Tượng tháp không có chỗ nào mà không phải là thiên tài tuyệt đỉnh, xuất thủ tự nhiên bất phàm.Sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh đã là lực lượng ba mươi hai vạn cân, hạo hạo đãng đãng, như thiên quân vạn mã trùng sát mà qua, phát ra sáu tiếng ngưukhiếu kinh thiên động địa, để cho không khí đều liên tục chấn động sáulần.- Cút ra!Ánh mắt của Kỷ Phong đều không mở một chút, trực tiếp phất phất ống tayáo, một đạo thanh sắc quang mang bay ra ngoài, xuyên phá sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ, oanh ở trên người tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong kia.- Thình thịch!Vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong kia giống như bị một tòa núi lớn đánh bay,bạch sắc nho bào trên ngực bạo liệt ra, để lại một đạo vết máu kinhkhủng, thiếu chút nữa trực tiếp chém hắn thành hai khúc.Một cỗ lực lượng trùng kích này ném bay hắn ra ngoài, bay ra khỏi diễnvũ chiến tháp, hung hăng ngã ở trên mặt đất cao mấy trăm thước, cũngkhông biết là sống hay chết.Vẻn vẹn chỉ một chiêu đã đánh cho một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong trọngthương, hơn nữa ánh mắt cũng không mở ra một chút, tu vi như thế thật sự là có chút kinh thế hãi tục.Tuyệt đỉnh thiên tài Kỷ Phong của Kỷ gia, không nghĩ tới hắn cũng tiếnvào Vạn Tượng tháp, hơn nữa còn xuất hiện ở diễn vũ chiến tháp, chẳng lẽ còn có người nào đáng giá cho hắn xuất thủ?Một học viên tới từ Nam Thái phủ nhận ra Kỷ Phong, hắn đã từng thấy quaKỷ Phong xuất thủ đánh chết bốn gã tu sĩ cùng cảnh giới, lúc ấy bị chấnđộng không nhẹ.-------Chương 299: Người nào có thể đánh một trận?- Ngyaf hôm qua ta nhìn thấy mấy vị nghịch thiên tài tuấn của Nam Thái phủ tiến vào Vạn Tượng tháp,xem ra Bách Tháp bảng lại muốn phát sinh thay đổi rồi.- Quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn, xuất thủ bất phàm, KỷPhong này ở trong nghịch thiên tài tuấn cũng coi như là cấp bậc đứngđầu, có thể nói là đệ nhất nhân cùng cảnh giới.Có mấy đại nhân vật đều sinh ra hứng thú đối với Kỷ Phong, muốn lôi kéohắn, thu làm môn khách, Kỷ gia mặc dù đang xưng bá Nam Thái phủ, nhưngmà trong mắt mấy đại nhân vật nơi này lại không coi ra gì.- Vô địch cùng cảnh giới?

Thật là chê cười!- Một cái hậu bối mới vừa gia nhập Vạn Tượng tháp mà thôi, nếu như ta muons thắng hắn chỉ cần ba chiêu.Hai cái thanh âm mới vừa rồi đều còn ở bên ngoài mười dặm, nhưng mà saumột khắc chủ nhân của thanh âm cũng đã phá gió mà đến, bay đến tầng thứtư của diễn vũ chiến tháp.Đây là hai nam tử có khí độ bất phàm, một người mặc kim sắc trường bào,một người mặc ngân sắc trường bào, chủ yếu nhất là hai người bọn họ cũng sinh trưởng con mắt thứ ba, một con mắt kia ở chỗ mi tâm bắn ra kim sắc cùng ngân sắc quang mang, lộ ra vẻ hết sức thần dị.Kim sắc Nguyệt Luân thiên nhãn cùng Ngân sắc Nguyệt Luân thiên nhãn.Chỉ bất quá Nguyệt Luân thiên nhãn của bọn họ đều là hậu thiên tu luyệnmà ra, giống như một pháp khí lợi hại, mà không giống như Kỷ Phong,Nguyệt Luân thiên nhãn của hắn chính là bẩm sinh.Hai nam tử này đều có cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, hơn nữa khí thếcường đại, thân có khí tượng, từng người đều không yếu hơn so với KỷPhong.- Đây là...

Hai hung nhân của Thần thông tháp, chín năm trước đã là Thần Cơ đỉnh phong, có thể miểu sát tu sĩ cùng cảnh giới, bế quan chín năm,tế luyện chiến hồn cốt điêu dị thú, chín năm này đều không tiếp xúc vớingoại giới, không nghĩ tới hôm nay lại xuất quan.- Chín năm này tu vi của bọn hắn sợ rằng đã tích lũy đến một cái độ cao kinh khủng.- Bọn họ đã có cơ sở để trùng kích cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn rồi,nhưng mà vì củng cố Thần Cơ đến trạng thái mạnh nhất, bọn họ như cũkhông đột phá cảnh giới.Kỷ Phong rốt cuộc mở mắt ra, hướng tới bên ngoài diễn vũ chiến tháp nhìn một chút, nhưng mà lại như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Phong PhiVân.Còn kém nửa canh giờ nữa mới tới giữa trưa, hắn còn có thể đợi thêm nữa.- Tầng chiến tháp này chính là chỗ diễn vũ của huynh đệ chúng ta, mời các hạ rời đi!Kim bào nam tử bỗng nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, cước ởtrên mặt đất hiện ra một phiến lớn kim sắc khí lãng, ngưng tụ thành quỷvân chiến vụ, gào thét nhào tới.Kỷ Phong như cũ không nhúc nhích, kim sắc khí lãng kia sau khi kéo dàiđến dưới chân của hắn, liền lấy khí thế càng hung mãnh phản công trở về.- Oanh!Kim bào nam tử hừ lạnh một tiếng, chấn tan một phiến kim sắc khí lãng kia.Nếu như các hạ đã không thức thời như vậy, ta đây sẽ tới chơi với ngươi.Trong Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm của kim bào nam tử lao ra một đầudị thú chiến hồn cao bảy thước, giống như một đầu cốt điêu, đã có niênkỷ năm trăm năm.Cốt điêu ở trong dị thú cũng coi như là tồn tại cường đại, huống chi làcốt điêu đã tu luyện năm trăm năm, lại càng là cường đại chí cực, kimbào nam tử hao tổn chín năm mới luyện hóa chiến hồn cốt điêu vào trongNguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm được, để cho lực lượng của hắn tăng lênước chừng gấp ba lần.- Không phải là ta không thức thời, mà là ngươi không xứng làm đối thủ của ta.Kỷ Phong nguy nhiên bất động, thân như cổ tùng.- Muốn chết!Kim bào nam tử ở chín năm trước cũng đã có thể miểu sát tu sĩ Thần Cơđỉnh phong, chín năm sau tu vi tăng lên gấp ba, tự tin ở Thần Cơ đỉnhphong đã là vô địch, tự nhiên không để Kỷ Phong vào trong mắt.Cốt điêu chiến hồn cùng Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm kết hợp, bộcphát ra một phiến kim sắc đại dương, có vô số cốt điêu khổng lồ ở trongkim sắc hải dương lao ra.Đây là một bộ hình ảnh chấn động nhân tâm, cả tầng thứ tư của diễn vũchiến tháp đều bị kim quang tràn ngập, có vô số cốt điêu khổng lồ đangtrường khiếu giữa kim quang.- Oanh!Một tiếng vang thật lớn từ trong diễn vũ trường truyền đến, tựa như mộttiếng thần lôi vang lên, kim quang đầy trời đều bị chấn nát, tất cả cốtđiêu đều biến thành bụi mù.Kỷ Phong vẫn đứng tại chỗ, không hề tổn hạo, chéo áo không bị bất lên, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng nhúc nhích qua.Kim bào nam tử kia cũng đã thối lui đến chừng hơn mười trượng, kim bàotrên người vỡ vụn ra mấy khối, phát quan trên đầu cũng rơi xuống mặtđất.- Đồng loạt ra tay!Kim bào nam tử cùng ngân bào nam tử đồng thời xuất thủ, trong NguyệtLuân thiên nhãn nơi mi tâm của riêng mình lao ra một đầu cốt điêu chiếnhồn, kim sắc đại dương cùng ngân sắc đại dương mỗi bên chiếm một nửa.Kim hải cùng ngân hải tựa như một bức Kim Ngân Thái Cực Đồ khổng lồ hướng Kỷ Phong đụng tới.Tất cả mọi người đều nín thở, không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vàomột màn ở trước mắt này, lực lượng của một bức Kim Ngân Thái Cực Đồ nàyquả thực quá chấn nhiếp tâm thần.- Oanh!Kim Ngân Thái Cực Đồ vỡ tan, kim bào nam tử cùng ngân bào nam tử đồngthời bị ném ra ngoài, thân thể còn đang ở giữa không trung liền tự độngvỡ thành hai mảnh, hai mảnh lại vỡ thành bốn đoạn, bốn đoạn nứt ra thành tám khúc...Hai tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong lại bị Kỷ Phong dùng một chiêu oanh nát, thân thể vỡ ra thành 128 khối, mảnh nhỏ của kim bào cùng ngân bào ở trong không khí bay múa giống như hồ điệp, phía trêncòn nhuộm máu tươi đỏ bừng.Kỷ Phong vẫn đứng tại chỗ, ngón tay gõ gõ vết máu trên ống tay áo, đạm mạc mà nói:- Hai tên tài trí bình thường, giết các ngươi quả thực là làm bẩn tay của ta.Nói xong lời này liền lại nhắm mắt dưỡng thần.Chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh!- Này...

Hai hung nhân này thế nhưng cũng một chiêu mà bại, bị Kỷ Phonggọi là tài trí bình thường, hơn nữa còn chết ở đương tràng, Kỷ Phong rốt cuộc đã cường đại đến bực nào?

Rốt cuộc người phương nào mới xứng chohắn xuất thủ?- Căn bản không có người có thể chống đỡ được với hắn, đây là một cỗ lực lượng không thể ngăn cản....- Nhãn lực của công chúa quả nhiên lợi hại, Kỷ Phong còn chưa dùng hếttoàn lực cũng đã có thể là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới rồi, tiềnđồ tương lai không thể hạn lượng!Ngọc công công cười nịnh nói.La Phù công chúa cũng không nói lời này, chỉ là thản nhiên cười, khiếncho hai thiếu nữ nâng nghi trượng bình phong đều nhìn đến ngây dại, cũng chỉ có gặp được tuyệt thế thiên tài chân chính thì công chúa mới cườiđến đẹp như vậy.- Kỷ Phong rốt cuộc là đang đợi người nào?Trong lòng của mỗi người đều đang hiện lên cái nghi vấn này, ngay cả đại nhân vật của thế hệ trẻ cùng La Phù công chúa đều không ngoại lệ.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C300-C399


Chương 300: Thiên tài chi chiến (1)Thời điểm mặt trời lên đếnđỉnh, Phong Phi Vân mới ngồi trên bạch ngân phi chu chạy tới, xuống bạch ngân phi chu liền không nhanh không chậm leo lên một tòa sơn phong,nhìn đến một tòa cửu tầng diễn vũ tháp đang huyền phù ở trên khôngtrung.Đang ở thời điểm ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn đến tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, Kỷ Phong cũng mở ra hai mắt, trng ánh mắt bắn ra hailuồng hỏa vân, giống như là có cảm ứng, từ xa xa nhìn sang.Bốn mắt nhìn nhau!Đây là một loại trùng hợp kỳ quái, không, đây không phải là trùng hợp,đây là một loại cảm ứng giữa thiên tài chân chính, cũng chỉ có loại linh giác biến thái vượt xa thường nhân hơn chín lần của Phong Phi Vân cùngKỷ Phong mới có thể sinh ra loại thời cơ này.Chiến ý của Kỷ Phong đã hoàn toàn bị kích thích, că bản cũng không cóquá trình kéo lên nửa phần, thời điểm một khắc kia khi hắn thấy PhongPhi Vân, một cỗ lực lượng vĩ ngạn cũng đã tràn ngập toàn thân hắn.Phong Phi Vân cũng là như thế, chiến ý xông lên đỉnh phong.Hai người mặc dù còn cách nhau khá xa nhưng mà lại phảng phất đã gần trong gang tấc, tay không đánh nahu.Yêu ma chi tử từng chiến cự kình, để cho Kỷ Phong nhiệt huyết sôi trào.Phong Phi Vân cũng xem Kỷ Phong trở thành một kẻ địch hết sức đáng sợ,kim sắc huyết dịch trên người liền như giang hà bôn đào, mãnh liệt trùng tới.- Rốt cuộc xuất hiện, thì ra người Kỷ Phong đợi chính là hắn.Tất cả tu sĩ đều hướng phía sau nhìn lại, thấy được Phong Phi Vân đứng ở trên đỉnh sơn phong cũng là đứng thẳng tắp, liền giống như một thanhthần kiếm sắp ra khỏi vỏ.- Hắn có thực lực đánh một trận với Kỷ Phong sao?Cũng có người tỏ vẻ hoài nghi, dù sao Kỷ Phong thật sự quá cường đại,cùng cảnh giới không có người nào có thể địch lại một chiêu của hắn.Ở một khắc mọi người ở đây quay đầu đi, lại phát hiện thân ảnh của Phong Phi Vân ở phía sau đã biến mất, không còn tung tích, chẳng lẽ hắn khiếp chiến mà chạy?Thời điểm mọi người xoay đầu lại, lại phát hiện Phong Phi Vân đã hạxuống tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, liền đứng ở đối diện với KỷPhong, tử sắc cẩm bào trên người giống như thiết thủy đúc thành, đầu tóc cũng bền bỉ giống như huyền thiết cương ti, cuồng phong thổi qua nhưnglại là không cách nào nhấc lên một phiến chéo áo, cũng không cách nàolay động một sợi tóc....Giữa trưa, liệt nhật như hỏa lô, đốt thiên địa mà nấu chảy vạn vật.Diễn vũ chiến tháp phương viên mấy trwam dặm, đều bao phủ ở trong một cỗ không khí khẩn trương, tốc độ lưu chuyển của không khí càng lúc càngnhanh, giống như giang hà đang lao nhanh, phách ra sóng lớn ngập trời.Tu sĩ trong mấy tầng diễn vũ tràng khác cũng cảm nhận được cỗ khí áp đột nhiên mà tới này, vốn là đang chém giết kịch liệt lại đều là không hẹnmà cùng chậm lại tốc độ.- Hắn là ai?

Lại dám đánh một trận với Kỷ Phong?- Ta nhìn thấy trong đan điền của hắn có một đoàn hỏa diễm đang thiêuđốt, căn bản không nhìn ra được tu vi chân thực của hắn, bất quá từ khítức phát ra trên người hắn đến xem, cũng không yếu hơn so với Kỷ Phong.- Hừ, mới vừa rồi khí thế của hai hung nhân kia cũng không yếu hơn KỷPhong, nhưng mà lại như cũ một chiêu liền bị đánh chết, có đôi khi lựcchiến đấu mới là tiền vốn để nói chuyện.- Trừ phi hắn đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, mới có thể đánh một trậnvới Kỷ Phong, Kỷ Phong đã là vô địch trong cùng cảnh giới rồi....Phong Phi Vân tới vô thanh vô tức, nhưng mà khi hắn vừa mới đứng ở tầngthứ tư của diễn vũ chiến tháp, liền hấp dẫn hơn phân nửa học viên đangxem chiến, những người này tự nhiên không thiếu thiên kiêu đương thời,có người lại càng tu luyện ra sáu đạo thần thức trở lên, nhưng mà lạiđều không thể nhìn ra tu vi chân thực của Phong Phi Vân.Vạn Tượng tháp là nơi tụ tập thiên tài, đi tới chỗ này không tránh khỏiphải nhất chiến quần hùng, nhưng mà Phong Phi Vân lại không ngờ rằng mới ngày thứ hai tiến vào Vạn Tượng tháp liền phải tiến hành một tràng sinh tử ác chiến.Tầng thứ tư của diễn vũ tháp dài chừng 400 thước, cao một trăm thước,ngẩng đầu lên, phía trên là tầng thứ năm của diễn vũ tháp, giống như một bầu trời bằng kim loại.Hai người mỗi người chiếm một bên, cách xa nhau vài trăm thước, đối mắtnhìn tới, đầu của ko tựa hồ chỉ lớn như một đồng tiền xu.- Ta cho rằng ngươi đã chạy rồi!Kỷ Phong không cách nào che giấu vẻ mừng như điên ở trong mắt, đây là một loại sắc mặt vui mừng khi báo săn gặp được con mồi.- Ta sẽ trốn, nhưng mà ngươi lại không có tư cách để cho ta trốn!Phong Phi Vân cảm giác được trên người Kỷ Phong không có một tia sơ hởnào, hắn dã hoàn toàn dung hợp lại với cửu trọng diễn vũ chiến tháp,chiếm hết địa lợi.Quả nhiên không hổ là một gã Tầm Bảo sư, cũng chỉ có Tầm Bảo sư mới cóthể chưởng khống thiên, địa, nhân tam tượng cùng thiên, địa, nhân tamthế tinh yếu như vậy.Cái này ở trong đại chiến trước kia đều là thứ mà Phong Phi Vân nắm trong tay.Ngươi đã muốn chiếm cứ địa thế, ta đây trước hết phá thế của ngươi.Trong đôi mắt của Phong Phi Vân, trên con ngươi đen nhánh hiện ra hailuồng hỏa diễm, nhẹ nhàng nhảy lên, oanh, một phiến hỏa vân bay rangoài, một phiến hỏa vân này chính là vô hình chi hỏa, chỉ có người tinh thông thuật xem khí mới có thể nhìn thấy.Nhưng mà một phiến hỏa vân này lại là tồn tại chân thật, tựa như một đầu hỏa diễm chi điểu khổng lồ vẫy hai cánh liệt hỏa, ngao một tiếng, sóngâm kia chấn đến vạt áo của Kỷ Phong đều bay lên.Ngươi ở bên ngoài nhìn thấy chính là không gió mà bay.Kỷ Phong cũng không động, giống như một cây thiết trụ trên sông, hai mắt mở ra, bạo phát ra hai phiến huyết hồng vân hà, trong vân hà ẩn Kỳ Lân, hình dáng mơ hồ, giương nanh múa vuốt tấn công ra, tràn ngập lực lượngvô cùng.- Oanh!Đây vẻn vẹn chỉ là ánh mắt của hai người, dưới tương giao một cái đã bộc phát ra uy năng kinh khủng.Tu vi của tu sĩ đạt đến cảnh giới nhất định liền có thể dùng ánh mắtgiết người, Phượng Hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân là có lực lượngnhư vậy, trưc tiếp xuyên thủng ánh mắt của Kỷ Phong.Hỏa diễm chi điểu khổng lồ hình dạng giống như Phượng Hoàng đánh rangoài, đem địa thế mà Kỷ Phong thật vất vả mới ngưng tụ được phá hết, mà cùng lúc đó một đầu hỏa diễm chi điểu kia cũng bị Kỷ Phong xé nát.- Ánh mắt thật lợi hại, lực xuyên thấu đỉ để giết chết tu sĩ cảnh giới Tiên Căn.Cước bộ của Kỷ Phong đã dời đi nửa tấc, địa thế bị công phá, mặc dù đang tán thưởng Phong Phi Vân nhưng mà lại cũng không e ngại.Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm của hắn cũng chưa mở ra, nếu như hắn mởra Nguyệt Luân thiên nhãn, hắn có tự tin dễ dàng đánh bại Phượng Hoàngthiên nhãn của Phong Phi Vân.Mặc dù Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đã tỷ thí một chiêu, nhưng mà người ở ngoài nhìn thấy bọn hắn căn bản đều chưa động chút nào, chỉ có mấy họcviên có tu vi cường đại nhất mới nhìn thấu được một chút đầu mối.-------Chương 301: Thiên tài chi chiến (2)- Thiên niên này lại là có lai lịch gì?Một đôi tuyệt sắc bích nhãn của La Phù công chúa mang theo hăng hái nồng đậm, nhìn Phong Phi Vân một cá,Nàng có thể cảm giác được trên người Phong Phi Vân dựng dục một cỗ lựclượng cực kỳ khiếp người, khiến cho nàng cảm giác được có chút kiêng kỵ, đây là một chuyện vô cùng không tầm thường.Ngọc công công khom người đứng ở một bên, âm thanh the thé cười nói:- Lại là một thiên tài tuyệt đỉnh, ngay cả lão nô cũng không nhìn ra tuvi của hắn, bất quá hắn mới vừa rồi có thể ở trong lúc vô hình phá vỡđịa thế của Kỷ Phong, cho dù tu vi không bằng Kỷ Phong thì cũng chênhlệch không nhiều.La Phù công chúa không nói thêm gì nữa, mặc dù Phong Phi Vân cùng KỷPhong đều là thiên tài tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ, nhưng mà ở nàng xem ra lại không coi là cái gì, ngay cả thiên tài cấp bậc bát đại sử thi nàngcũng gặp rồi.Thu bọn họ làm môn khách cũng đã là để mắt đến bọn họ.Ngọc công công lại phân phó một tiếng, sai người đi thu thập tư liệu về Phong Phi Vân.- Oanh!Rốt cuộc động thủ!Kỷ Phong xuất thủ trước, một bước đạp ra, cả người liền xuất hiện ởtrước mặt Phong Phi Vân, tốc độ quả thực nhanh đến ánh mắt của con người đều theo không kịp.Đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động xuất kích, muốn ở trong vòng mộtchiêu đánh bại yêu ma chi tử danh chấn thiên hạ, tựa như đánh bại ba tusĩ Thần Cơ đỉnh phong lúc trước.Ngày hôm qua giao thủ hai chiêu với Phong Phi Vân, hắn đã có suy đoánđược chín phần về tu vi của Phong Phi Vân rồi, đối với hắn mà nói, chỉcần toàn lực xuất thủ liền một chiêu có thể giết chết Phong Phi Vân.Quyền đầu của Kỷ Phong phá vỡ không khí, phía trên lưu động vô số ánhlửa, tựa như bảy, tám đầu hỏa xà đang quấn quanh ở trên cánh tay.Hoa lạp lạp!Có một loại thanh âm nhất quyền phá thủy vang lên!Đây tự nhiên không phải là phá thủy, mà là thanh âm không khí bị kéo vỡ.- Thình thịch!Tốc độ của Phong Phi Vân càng nhanh, đi sau mà tới trước, một chỉ điểmra, một đạo xích hồng hỏa quang từ giữa ngón tay lao ra, đem ánh lửa ởtrên quyền đầu của Kỷ Phong thu nạp, phản công mà về.- Oanh!Cả cái cánh tay của Kỷ Phong đều bị thiêu tới nám đen, thân thể độtnhiên lùi về phía sau, nếu như không phải hắn có linh khí trấn thân, dập tắt được hỏa diễm ở trên cánh ta, chỉ sợ một cánh tay phải này của hắnđều đã bị đốt thành tro tàn rồi.- Đây là...

Xích Hỏa thuật, ngươi tu luyện Bát Thuật quyển?Kỷ Phong chính là đệ tử kiệt xuất của gia tộc Tầm Bảo sư, tự nhiên biết được Mộ Phủ Tầm Bảo lục là một trong tam đại thần điển.Bát Thuật quyển chính là quy nạp tám loại thuật pháp tinh hoa nhất của Mộ Phủ Tầm Bảo lục, cũng được gọi là tổng cương.Cũng chỉ có Xích Hỏa thuật mới có thể hấp thu tất cả hỏa diễm trongthiên hạ cho mình dùng, mới vừa rồi Kỷ Phong bị đánh đến ứng phó khôngkịp, liền là không ngờ rằng lực lượng trên người cư nhiên bị đối thủ hút đi rồi phản công trở lại.Phong Phi Vân cũng không đáp lời của hắn, ngón tay lần nữa vươn ra, lại là điểm ra một chỉ.- Hắc Thủy thuật!Cả chín tầng diễn vũ chiến tháp đều bị sương trắng bao phủ, tất cả sương mù đều ngưng tụ lên trên đầu ngón tay của Phong Phi Vân, sương mù xuyên toa, có khí tượng của vạn pháp quy tông, tựa như đứng ở trên núi caonhìn biển mây giống như nước xoáy ở bên dưới.Kỷ Phong không thể không thi triển ra khí tượng của "Kỳ Lân Dục Hỏa",thân thể kết hợp lại với Hỏa Kỳ Lân, phá vỡ mây mù, cũng là điểm ra mộtchỉ.

Hắn đã từng tu luyện qua một chút da lông trên một quyển khác củaMộ Phủ Tầm Bảo lục, muốn ngưng tụ hỏa diễm chi lực vô biên đến va chạmvới Hắc Thủy thuật.Oanh!Một tiếng vang thật lớn từ trong bạch vụ kia truyền ra, hai người vachạm một chiêu, không biết thắng bại, chiêu thứ hai tiếp tục vang lên,chiêu thứ ba lại ra, chiêu thứ tư...

Liên tiếp chấn động ba mươi bảytiếng mới dừng lại được.Bạch vụ tản đi, chiến quang biến mất.Kỷ Phong lại cũng đứng ở tại chỗ, thân thể thẳng tắp, trên người nhiềura ba mươi bảy lỗ máu, máu không ngừng chảy ra ngoài thân thể, theo ốngquần chảy xuống mặt đất, tụ lại thành một dòng suối nhỏ huyết sắc.Phong Phi Vân cũng đứng tại nguyên chỗ, chậm rãi thu ngón tay về.Thân thể của Kỷ Phong giống như bị đâm thành cái sàng, bộ ngực, bụng,cánh tay, bắp đùi đều có lỗ máu, trong lỗ máu không chỉ chảy ra máu, màcòn hiện lên hắc sắc hàn khí.Hắn không ngăn cản Hắc Thủy thuật, nhưng mà lại tránh ra khỏi chỗ yếuhại, những lỗ máu này cũng không đả thương vào tử huyệt trọng yếu.Nếu như tu sĩ khác sợ rằng đã chết đến ba mươi bảy lần rồi!Tất cả đều không thể bình tĩnh, đây cũng quá chấn kinh rồi, mới vừa rồiKỷ Phong bách chiến bách thắng lại bị người này đánh cho chật vật nhưvậy, trên người tràn đầy máu tươi, vết thương đạt tới hơn ba mươi bảychõ, máu nhỏ trên mặt đất phát ra thanh âm "Đát đát".Nhìn lại Phong Phi Vân nhưng không nhiễm một hạt bụi, lộ ra vẻ phongkhinh vân đạm, loại tương phản này thật sự để cho rất nhiều người đềukhông kịp phản ứng.- Thiếu niên này khẳng định đã đạt đến Thần Cơ đại viên mãn, nếu không thì không thể nào cường đại như thế.Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nếu để cho bọn họ biết được Phong Phi Vân chỉ có cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, những người này sợrằng sẽ điên mất.Ánh mắt của Kỷ Phong lạnh lẽo giống như chim ưng, trên thân thể bày ra360 đạo khí toàn, 360 cái huyệt vị đều lóe lên không ngừng, che lại máuchảy ra trong ba mươi bảy lỗ máu, làn da nhanh chóng khôi phục, kết lạithành ba mươi bảy vết sẹo.Liền ở trong nháy mắt hắn lại điều chỉnh tới trạng thái đỉnh phong, giống như cho tới bây giờ đều chưa chịu qua thương tích.- 360 cái huyệt đạo toàn thân hắn như thế nào lại toàn bộ mở ra, đâynhưng là thủ đoạn chỉ có tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong mới cóthể làm được.- Hắn cũng không mở ra 360 cái huyệt đạo, vẻn vẹn chỉ là mượn một tiahuyệt đạo chi lực mà thôi, điều chỉnh huyết mạch cùng kinh mạch đến mộtloại trạng thái khác.

Bất quá đã tương đối đáng sợ rồi, Thần Cơ đỉnhphong lại có thể thức tỉnh lực lượng của huyệt đạo.- Từ đầu tới cuối Kỷ Phong đều không dùng hết toàn lực, các ngươi nhìnNguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm của hắn còn chưa mở ra, đây mới thực sựlà thần nhãn có uy năng hủy thiên diệt địa....Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đối quyết hấp dẫn rất nhiều ánh mắt củangười ngoài, để cho chiến đấu trong mấy tòa diễn vũ trường khác ảm đạmthất sắc, không chỉ là bởi vì tu vi của bọn họ cường đại, càng là bởi vì thiên phú thủ đoạn của bọn họ đã vượt xa thường nhân.- Một đêm không gặp, tu vi của ngươi đã tăng lên gấp sáu lần, xem ra đã đột phá Thần Cơ trung kỳ rồi!Kỷ Phong tỉnh táo nói.Nhưng mà một câu nói của hắn lại làm cho cả diễn vũ chiến tháp đều sôitrào lên, tất cả mọi người không thể tin được vào tai của mình.-------Chương 302: Vẫn thiết hỏa châu- Cái gì?

Thần Cơ trung kỳ?Một vị tu sĩ Thần Cơ trung kỳ mặc bạch sắc nho bào lên tiếng kinh hô.Hắn không thể tin được Phong Phi Vân chỉ có tu vi Thần Cơ trung kỳ, đồng dạng là cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lực lượng chênh lệch thậtsự quá lớn.Nhưng mà lợi này chính là từ trong miệng của Kỷ Phong nói ra, lại khiến cho người ta không thể không tin.- Thần Cơ trung kỳ!Ngay cả mấy đại nhân vật của thế hệ trẻ đều không kìm lòng được mà liêntục đứng dậy, bọn họ cũng không tin tu sĩ Thần Cơ trung kỳ có thể đạtđược lực chiến đấu cường đại như thế.- Có cái gì mà phải kỳ quái, yêu ma chi tử đã từng giao thủ với cự kìnhrồi, Kỷ Phong sẽ thua ở trong tay của hắn, đây vốn là chuyện đươngnhiên.Không ai biết lời này là do người nào nói ra, nhưng mà lại truyền vào trong tai của mỗi người.Đại danh của yêu ma chi tử hôm nay đã sớm nương theo sự quật khởi của nữ ma mà danh chấn thiên hạ, cơ hồ mỗi tu sĩ khắp thiên hạ đều biết NamThái phủ xuất ra một thanh niên chảy trong mình yêu ma chi huyết, từngnghịch thiên chiến cự kình, đích thân hồi phục cho nữ ma, được gọi là sứ giả của nữ ma, nói khó nghe một chút chính là tay sai của nữ ma.

Nhưng mà người thật sự gặp qua yêu ma chi tử đã ít lại càng ít, cơ hồtừng cái tu sĩ cho rằng yêu ma chi tử hẳn là ở bên người của nữ ma, trợtrụ vi ngược, tàn sát thương sinh, là một quái vật dữ tợn mà xấu xí.Nhưng mà yêu ma chi tử lại xuất hiện ở Vạn Tượng tháp, càng trở thànhhọc viên của Vạn Tượng tháp, không chỉ trưởng thành không dữ tợn xấu xí, ngược lại còn có chút anh tuấn, ít nhất nữ tu sĩ ở tại chỗ đều cho lànhư vậy.Nếu yêu ma chi tử bình thường như vậy, có lẽ thật chỉ có cảnh giới ThầnCơ trung kỳ, về phần hắn đã từng giao thủ với cự kình hẳn là mượn lựclượng của nữ ma.- Bại?Khóe miệng của Kỷ Phong cong lên, nói:- Ta nhưng cho tới bây giờ đều chưa thua bao giờ, ta vì đồ ma mà đến, coi như là yêu ma chi tử cũng phải chết.Cả tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừnghực, biến thành một biển lửa, Kỷ Phong liền đứng ở trung ương biển lửa,hai chân chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, huyền phù ở địa phương cao chínthước.Vô số hỏa diễm giống như hỏa long xuyên qua xung quanh thân thể của hắn.- Mới vừa rồi bất quá chỉ là làm nóng người thôi, Phong Phi Vân, giao thủ chân chính bắt đầu.- Ngũ Tinh Liên Châu!Sống lưng của Kỷ Phong đột nhiên nhô lên, năm viên xích kim sắc thiếtcầu từ trong lưng bay ra, thiết cầu vốn chỉ lớn như viên thuốc, ở suakhi bị linh khí cùng hỏa diễm kích thích biến thành lớn nhỏ như quyềnđầu, bộc phát ra xích kim sắc quang mang, giống như năm ngôi sao.Đây là một kiện tổ hợp linh khí, năm viên thiết cầu này đều là lấy vẫnthiết chế tạo, vốn là mỗi một viên đều nặng hơn vạn cân, nhưng mà ởtrong nham tương thần trì của miệng núi lửa tế luyện tám trăm năm, cũngđã biến thành như viên dược hoàn.Người Kỷ gia hao phí lực lượng mấy đời mới tế luyện năm viên vẫn thiếthỏa châu này thành linh khí, bên trong phong ấn năm đầu dị thú chiến hồn Địa Tâm Hỏa Xà làm khí linh.Vì áp chế linh khí ở trong tay Phong Phi Vân, Kỷ Phong đặc biệt mang đến một kiện trấn tộc chi bảo này.Trên năm viên Vẫn Thiết Hỏa Châu chớp động tế văn của chín tòa trậnpháp, bị thần thức của Kỷ Phong khống chế, ở trong hỏa hải bay múa, tựanhư vẫn thạch đang quay chung quanh hành tinh.Tràng đại chiến này càng ngày càng kinh người, thậm chí ngay cả linh khí đều được tế ra, uy năng của linh khí không thể đo lường được, để chomột chút học viên ở tương đối gần rối rít lùi về phía sau, sợ bị lan đến gần.Một khi bị linh khí sát thương một tia, đều có thể hôi phi yên diệt.Phong Phi Vân thân ở trong diễn vũ chiến tháp càng có thể cảm nhận đượcsự kinh khủng của năm viên vẫn thiết hỏa châu này, cho dù hắn đạt tớiThần Cơ trung kỳ, như cũ không thể nào tay không chống lại, cho nên ởđầu tiên đã tế ra Miểu Quỷ ban chỉ huyền phù ở trên đỉnh đầu mình, lúcnày mới chặn được lại xâm nhập của vẫn thiết hỏa châu.Nhưng mà Miểu Quỷ ban chỉ hôm nay chỉ có thể coi là nhất phẩm linh khícó phẩm cấp thấp nhất ở trong linh khí, mà mỗi một viên vẫn thiết hỏachâu đều tương đương với uy lực của nhất phẩm linh khí rồi, ngũ tinhliên châu đã sắp có lực lượng chống đỡ được với nhị phẩm linh khí.Dĩ nhiên năm viên vẫn thiết hỏa châu phải sử dụng chung một chỗ mới cóthể đạt được uy lực như vậy, nếu như tách ra mà đánh, như vậy căn bảnngay cả uy lực ba tầng của nhất phẩm linh khí cũng không đạt tới.Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!Kỷ Phong đã tu luyện ra năm đạo thần niệm, phân biệt điều khiển năm viên vẫn thiết hỏa châu, cuối cùng là chiếm cứ phía trên, tấn cống khiến cho Phong Phi Vân liên tiếp bại lui, chỉ có thể lấy Miểu Quỷ ban chỉ bảo vệ thân thể, ngay cả lực lượng phản kích đều không có.- Phong Phi Vân, đã sớm biết ngươi nắm giữ một kiện linh khí, có linhkhí là có thể vô địch thiên hạ sao?

Hôm nay ngươi nhất định chết ở dướivẫn thiết hỏa châu, linh khí trong tay ngươi cũng trở thành một kiệntrấn tộc chi bảo của Kỷ gia ta.Kỷ Phong huyền phù ở trên bầu trời, chắp tay trước ngực, năm đạo thầnniệm tương liên với năm viên vẫn thạch, tựa như một vị thần tướng có thể điều hành tinh hà.Cả phiến biển lửa hóa thành năm đầu hỏa diễm cuồng xà khổng lồ, xà thânước chừng có đường kính ba thước, dài đến hơn ba mươi thước, chính là dị xà khí lĩnh trong năm viễn vẫn thiết hỏa châu dẫn động, đồng thời đụngvào vòng phòng ngự của Miểu Quỷ ban chỉ.- Oanh long long!Đã không nhìn thấy thân ảnh của Phong Phi Vân, hắn bị năm đầu hỏa xàhoàn oàn bao phủ, bị hỏa diễm cắn nuốt, bị năm viên vẫn thiết hỏa châutrấn áp đến không còn bóng dáng.- Phong Phi Vân, đây mới là lực lượng chân chính của ta, cho dù ngươiđột phá đến Thần Cơ đỉnh phong cũng không thể nào là đối thủ của ta!Kỷ Phong đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối, không tới nửa khắc đồng hồ, nămviên vẫn thiết hỏa châu liền có thể công phá linh khí phòng ngự của Miểu Quỷ ban chỉ, khi đó cũng chính là tử kỳ của Phong Phi Vân.Quyền nói chuyện vĩnh viễn đều nắm ở trong tay người thắng, Kỷ Phong cho là mình đã thắng, tự nhiên có tư cách lấy tư thái của người thắng nóichuyện.Phong Phi Vân toàn thân bị hỏa diễm bao phủ, những hỏa diễm này cũngkhông phải là hỏa diễm bình thường, chính là địa tâm chi hỏa mà vẫnthiết hỏa châu hấp thu ám trăm năm, lực phá hoại so với nhất muội nguyên hỏa còn mạnh hơn, mặc dù hắn thân mang Xích Hỏa thuật cũng không cáchnào khống chế những hỏa diễm cuồng bạo này.Đây không phải là Xích Hỏa thuật không đủ cường đại, chỉ là tu vi củaPhong Phi Vân còn không có cách nào chế trụ sự đáng sợ của linh khí.

Miểu Quỷ Ban Chỉ vốn chỉ là một kiện chuẩn Linh Khí, là do Phong Phi Vân cưỡng ép phong ấn Xích Long Tinh Hồn vào trong Miểu Quỷ Ban Chỉ mớikhiến cho Miểu Quỷ Ban Chỉ tăng lên tới cấp bậc nhất phẩm Linh Khí.-------Chương 303: Máu tươi ba thước (1)- Nếu có thể lại phong ấnmột đầu dị thú tinh hồn tám trăm năm vào trong Miểu Quỷ Ban tì có lẽ cóthể khiến cho Miểu Quỷ Ban Chỉ đạt tới cấp bậc nhị phẩm Linh Khí cũngnên.Nhất phẩm Linh Khí và nhị phẩm Linh Khí tuy rằng chỉ thua kém một phẩmcấp, nhưng uy lực lại khác biệt không chỉ gấp mười lần, đương nhiên chỉcó cường giả Thiên Mệnh đệ tứ trọng mới có thể phát huy ra được uy lựcchính thức của nhị phẩm Linh Khí, người bình thường căn bản không thểkhông chế được lực lượng nhị phẩm Linh Khí, ngược lại còn không dùngthuận tay bằng nhất phẩm Linh Khí.Năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu nỳ tuy rằng uy lực có thể lực áp Miểu QuỷBan Chỉ, nhưng vẫn không đạt tới cấp bậc nhị phẩm Linh Khí cấp bậc, chỉcó thể coi là loại đỉnh tiêm trong nhất phẩm Linh Khí thôi.Tuy rằng đã bị năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu vây khốn, nhưng Phong Phi Vân vẫn không chút lộ ra kinh hoảng.Linh Khí chính là dùng thần niệm khống chế, muốn chống lại năm khỏa VẫnThiết Hỏa Châu quả thật là một việc khó, nhưng muốn phá vỡ năm đạo thầnniệm của Kỷ Phong, chặt đứt liên hệ giữa hắn và Vẫn Thiết Hỏa Châu đốivới Phong Phi Vân mà nói lại cũng không việc khó.Chỉ cần chịu trả một giá lớn nhất định thì liền có thể làm được.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc lên, hít một hơi thật sâu, mãnh liệt thu Miểu Quỷ Ban Chỉ trở về, thần kinh toàn thân đều kéo căng lên, thắng bại sẽ được quyết định ngay trong chớp mắt này rồi.Ầm ầm!Đã không còn bị Linh Khí ngăn cản, năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu liên tiếp đánh tới thân thể Phong Phi Vân, năm đầu hỏa xà bốc lên, điên cuồngcuốn tới.Bành!Vẫn Thiết Hỏa Châu chính là cấp bậc Linh khí, tuy rằng bị Phong Phi Vântránh qua, tránh né trùng kích trực tiếp nhưng nó vẫn chà sát qua vaitrái Phong Phi Vân, một mảng lớn huyết nhục lập tức biến thành cháy đen, may mắn là hắn đã sớm đánh ra Xích Hỏa Thuật, khống chế một bộ phận hỏa diễm, không để cho lực lượng Linh Khí xâm nhập thân thể.Nhưng dù vậy vẫn khiến khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa là nửa người đã không thể nhúc nhích rồi.Ngay vào lúc này!Phong Phi Vân một chưởng đánh tới khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu thứ năm.- Ông trời...

ơ... i!

Đây là muốn tay không chup Linh Khí, muốn chết phải không?Một ít tu sĩ đang quan chiến thấy Phong Phi Vân giống như kẻ ngu đi đối đấu với Linh Khí đều cảm thấy hắn đây là muốn chết.Kỷ Phong cũng hơi sửng sót, tiếp theo lộ ra vẻ tươi cười, cho rằng Phong Phi Vân bị dồn đến đường cùng, đang làm ra giãy dụa cuối cùng.- Cũng đã đến nước này rồi còn không buông bỏ, quả nhiên không hổ là Yêu Ma Chi Tử, aizz!Kỷ Phong cười thở dài một tiếng, biết rõ Phong Phi Vân đã không có đường lui nữa, cho nên mới không thể không làm vậy.- Không!

Tốc độ Linh Khí nhanh đến cỡ nào, lúc bàn tay Phong Phi Vân đập đến khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu thứ năm thì Vẫn Thiết Hỏa Châu cũng sớm đãbay ra xa mấy trượng, hắn đây không phải muốn tay không chụp Linh Khí,mà là muốn chém đứt năm đạo thần thức của Kỷ Phong, thần thức vừa đứt,năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu liền căn bản không cách nào phát huy ra được uy lực của Linh Khí nữa rồi.Trong ánh mắt Ngọc công công hiện lên một đạo tinh mang, trong miệng phát ra thanh âm chậc chậc.Nhãn lực của hắn vượt xa tu sĩ bình thường, đã phát giác ra được ý đồcủa Phong Phi Vân, nhưng Kỷ Phong lại không có nhãn lực như hắn.Dùng phương pháp chặt đứt thần sứ để phá vỡ Linh Khí, loại thủ đoạn nàycũng không phải là không có người nghĩ đến, mà là áp dụng thật sự rấtkhó khăn, coi như là tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn cũng không dám làm nhưthế, có thể nói là trong 100 người rất khó có một người thành công, 99người thất bại khác chỉ có con đường chết.Phong Phi Vân cũng là vì có Thi Cung của nữ ma ở trong thân thể làm hậuthuẫn, cho nên mới dám nếm thử, nếu không phải thế, hắn cũng tuyệt đốisẽ không đi mạo hiểm như vậy.Nhưng sự thật chứng minh, mạo hiểm lần này là chính xác.Bá!Năm đạo thần thức khống chế Vẫn Thiết Hỏa Châu bị chém đứt, năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu đã mất đi phương hướng, đâm vào trên đỉnh Diễn Võ ChiếnTháp, chấn khiến tầng năm Diễn Võ Chiến Tháp cũng có chút run lên, phátra năm âm thanh kinh thiên động địa.- Tới phiên ta!Còn không đợi Kỷ Phong kịp phản ứng, Phong Phi Vân cũng đã vọt tới trước mặt của hắn, một đạo chưởng ấn cự đại đã đập đến đỉnh đầu hắn, trựctiếp đánh bay hắn ra ngoài, sọ cũng nứt ra từng đạo vết máu, da thịttrên mặt đều như muốn vỡ vụn.Tuy rằng bị thương, nhưng Kỷ Phong lập tức xoay người mà lên, không để ý đến thương thế, hai cánh tay nhuốm máu duỗi ngón tay ra, đồng thời điểm lên trên huyệt Thái Dương, hai đạo Linh quang truyền vào đại não, chảytới con mắt thứ ba đang nhắm chặt tới mi tâm hắn.Đây là Nguyệt Luân Thiên Nhãn, mặc dù không mở ra, nhưng lại đã có đượcuy năng vô cùng, lực lượng đang thái nghen bên trong đang sống lại từngchút một.Phong Phi Vân cảm giác được toàn thân đều sinh ra hàn ý, nhiệt độ trongkhông khí bỗng nhiên hạ thấp, mà ngọn nguồn chính là từ con mắt thứ banơi mi tâm của Kỷ Phong.Tuyệt đối không thể để cho hắn mở con mắt thứ ba ra được.Oanh!Phong Phi Vân trực tiếp tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, ngang nhiên đánh rangoài, Kỷ Phong lần nữa bị đánh đi ra ngoài, phần bụng bị đánh ra mộtcái lỗ máu chừng nắm đấm, cơ hồ như muốn xuyên thủng cả thân thể hắn.Nhớ vào chu sa trận vân khắc trên làn da cho nên hắn mới không chết dưới uy năng của Linh Khí, cũng chỉ bị trọng thương.Hắn trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất, cắn chặt hàm răng, mặc chohuyết dịch chảy ra, hai ngón tay vẫn không rời khỏi huyệt Thái Dương,vô số linh khí đều dũng mãnh lao về phía mi tâm của hắn, con mắt thứ bakia rốt cục mở ra một tia.Một đạo vầng sáng màu sắc trang nhã ngưng tụ nơi mi tâm hắn, tựa như một vòng trăng sáng sắp lộ diện từ trong mây đen vây.Một cổ lực lượng tử vong đánh úp về phía nội tâm Phong Phi Vân, huyết dịch toàn thân đều giống như cứng lại vậy.Không chỉ có Phong Phi Vân mà ngay cả những đệ tử đang quan chiến ở đằng xa đều có cảm giác giống vậy, trên cột sống ứa ra hàn khí, cánh tay nổi lên một lớp da gà.Có một cổ lực lượng khiến người sởn hết cả gai ốc đang lặng yên hàng lâm.Kỷ Phong toàn thân đều đang run rẩy, thật giống như đã dùng hết lựclượng toàn thân vậy, Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm lại mở ra mộttia.'Rầm Ào Ào'!Hai chân Phong Phi Vân lập tức bị Hàn Băng đông lại!Tuyệt đối không thể để cho hắn mở con mắt thứ ba ra, thật là đáng sợ,trong trong lịch sử tổng cộng cũng chỉ có mấy người trời sinh có đượcNguyệt Luân Thiên Nhãn như vây, mà không ai lại không phải là nhân vậtkinh thiên vĩ địa cả!Nghe đồn Nguyệt Luân Thiên Nhãn chính là mảnh vỡ của ánh trăng ở thếgian, phàm là người có thể có được Nguyệt Luân Thiên Nhãn đều có thểmượn nhờ lực lượng ánh trăng, chiến lực sẽ tăng vọt đến một cấp độ khủng bố.-------Chương 304: Máu tươi ba thước (2)"Oanh!

"Phong Phi Vân chấn nát Hàn Băng nơi chân, vận dụng tất cả lực lượng toàn thân liên tiếp đánh ra chín đạo chưởng ấn.Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh.Chín chưởng liên tiếp đều đánh lên trên người Kỷ Phong, chấn khiến hắnliên tiếp nhổ ra chín ngụm máu tươi, cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất,con mắt thứ ba cuối cùng vẫn chưa mở ra được, bởi vì linh khí nhạt nhòanên đã lần nữa khép kín lại.- Ta không cam lòng!Hắn toàn thân đẫm máu, té trên mặt đất không cách nào đứng dậy, trong miệng hô lên một tiếng.Trong thanh âm này tràn đầy bất đắc dĩ và không phục, nhưng hắn thật sựđã thất bại, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, tuy rằng té trênmặt đất, nhưng chiến ý trên người lại không suy.- Ngươi nếu có thể mở ra Nguyệt Luân Thiên Nhãn, hôm nay ta nhất địnhkhông phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cuối cùng vẫn không thể mởra, cái này chỉ có thể trách thực lực ngươi còn chưa đủ.

Trên đời nàymỗi người đến lúc chết đều không cam lòng, nhưng bọn hắn vẫn chết.

Không ai có thể đào thoát được số mệnh của Thiên Đạo cả, trừ phi có thể chiến thắng Thiên Đạo.Phong Phi Vân đứng ở trước người Kỷ Phong, trên tay bắn ra linh mang,muốn triệt để gạt bỏ đối thủ đáng sợ này, muốn cho hắn vĩnh viễn nhắmmắt lại.Oanh!Một thanh cổ kiếm hình rồng ngang trời bay tới, kéo ra một cái đuôi vàng thật dài, tựa như đuôi rồng vậy.Phong Phi Vân không thể không buông tha cho gạt bỏ Kỷ Phong, thu chưởng đánh về phía sau.Bá!Chưởng ấn bị kiếm khí xoắn phá, cổ kiếm hình rồng xé nát ống tay áo Phong Phi Vân, lưu lại trên cổ tay một vết máu.NGAO!Cổ kiếm hình rồng đã bay trở về, bay trở về trên lưng Lý Thái A, chui vào trong vỏ kiếm.Phong Phi Vân nhìn nhìn cổ tay của mình, trầm giọng nói:- Đây là ân oán giữa ta và Kỷ Phong, ngươi muốn nhúng tay?- Phong Phi Vân, ngươi sai rồi, đây là ân oán giữa Trừ Ma Liên Minhchúng ta với ngươi, chúng ta sáu đại cao thủ tề tụ Diễn Võ Chiến Tháp,chỉ vì giết ngươi, hôm nay ngươi nhất định máu nhuộm ba thước.Lý Thái A đáp xuống trên Diễn Võ Chiến Tháp, ngạo nghễ mà đứng, ngôn từ chuẩn xác nói.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn thoáng qua bốn vị nghịch thiên tài tuấn kháccủa Trừ Ma Liên Minh ở xa xa, chợt lại thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói:- Đến một tên giết một tên, đến sáu tên giết sáu tên.- Phong Phi Vân ngươi đánh giá mình quá cao rồi, ngươi đánh một trận với Kỷ Phong đã tiêu hao đại lượng linh khí, còn bị Vẫn Thiết Hỏa Châu chấn cho trọng thương, tuy rằng ngươi che dấu vô cùng tốt, nhưng lại khôngthể gạt được ánh mắt của ta.

Hiện giờ nếu ta ra tay, ngươi ngay cả mộtchiêu của ta cũng không thể tiếp được. .Lý Thái A tựa hồ cảm thấy giết Phong Phi Vân chính là một chuyện vô cùng quang vinh, mặc dù Phong Phi Vân vừa mới ác chiến một hồi với Kỷ Phongxong.Oanh!Lý Thái A còn chưa dút lời liền trực tiếp bị Phong Phi Vân đánh bay rangoài, trái tim bị Hắc Thủy thuật xuyên thủng, vỡ tan trở thành mảnh vỡ, máu tươi ba thước, té thẳng trên mặt đất.Hắn hai mắt hắn trừng trừng, miệng cũng còn có chút mở ra, đến chết cũng không rõ vì sao mình lại chết trong tay Phong Phi Vân.- Khục khục!Trong miệng Phong Phi Vân ho ra hai ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bàn tay,thật sự là hắn đã bị thương không nhẹ, vừa rồi toàn lực ra tay, khiếnthương thế hắn bị dẫn động, khóe miệng tràn ra huyết dịch.Tu vị Lý Thái A cũng không yếu hơn Kỷ Phong yếu bao nhiêu, cũng lànghịch thiên tài tuấn, nhưng hắn lại quá khinh địch rồi, đây là nhượcđiểm tâm lý, không phải nhược điểm tu vị, một công liền phá.Một người khinh thị đối thủ của mình, nhất định sẽ khó mà sống lâu.Ân oán giữa Trừ Ma Liên Minh và Yêu Ma Chi Tử cơ hồ toàn bộ Tu Tiên Giới đều biết, không ai muốn vào lúc này lại xen vào chuyện người khác cả,một phương có thể sẽ đắc tội phần đông tiên môn ở Nam Thái Phủ, mộtphương lại có khả năng đắc tội nữ ma.Phong Phi Vân sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi màu vàng, tựa như một lao quỷ mới vừa khỏi bệnh không lâu vậy,hiển nhiên thân đã bị trọng thương, ngay cả đi đường cũng trở nên khókhăn, chớ đừng nói chi đến ra tay giết người.Lý Thái A ngã xuống trong vũng máu, Kỷ Phong cũng nửa chết nửa sống, hai người bọn họ đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng bọn hắn đều ngã xuống, Phong Phi Vân vẫn còn đứng đấy.- Phong Phi Vân, ta đến kết thúc tánh mạng của ngươi.Lại một vị nghịch thiên tài tuấn của Trừ Ma Liên Minh bay lên Diễn VõChiến Tháp, hắn thân mặc áo choàng màu đen, mang theo Thanh Đồng chiếnngõa nặng ba trăm cân, cầm trong tay một thanh Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao cao bằng người hắn.Vị nghịch thiên tài tuấn này chính là đệ tử của Đại Diễn Tiên Môn, thiên phú và tâm tính đều thuộc loại đỉnh tiêm, Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao trongtay càng là một kiện chiến binh chuẩn Linh Khí.Hắn cũng không phạm vào sai lầm giống như Lý Thái A, tuy rằng thấy Phong Phi Vân tựa hồ như đã lung lay sắp đổ, nhưng hắn vẫn nghiêm chỉnh đốiđãi, hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Phong PhiVân.Lý Thái A chính là do quá coi thường Phong Phi Vân cho nên mới chưa phát huy được lực lượng gì đã bị Phong Phi Vân dùng thủ đoạn xảo trá đánhchết, phơi thây tại chỗ.- Phong Phi Vân đã bị trọng thương, những nghịch thiên tài tuấn này lại vẫn ra tay với hắn sao?- Những ngững người này muốn đuổi tận giết tuyệt Phong Phi Vân, chưa trừ diệt hắn thì tuyệt đối không dừng tay.- Ngay từ khi Phong Phi Vân leo lên Diễn Võ Chiến Tháp thì kết cục nàyđã định rồi, sáu đại cao thủ của Trừ Ma Liên Minh đều tới, đây chính làsáu cái lệnh phù tử vong.- Phong Phi Vân muốn giữ mạng, nhất định phải giết chết hết sáu đại caothủ này, chỉ tiếc chiếu theo tình huống hiện giờ mà xem. . . aizz!

Tánhmạng Phong Phi Vân sắp xong đời rồi.. . .Mặc dù có rất nhiều người đều đối với việc luân chiến của Trừ Ma LiênMinh đầu cảm thấy bất mãn, nhưng lại không ai đứng ra bất bình thayPhong Phi Vân cả, bởi vì ai cũng không dám đắc tội với toàn bộ Tu TiênGiới Nam Thái Phủ.Huống chi nói chuyện giúp Phong Phi Vân rất có thể sẽ bị ngươi coi làthuộc trận doanh nữ ma, sẽ bị mọi người bài xích và đối địch, ai dámdính vào chuyện này chứ?Phong Phi Vân còn có thể ra tay sao?- Khục khục!Phong Phi Vân che miệng, lại ho khan hai tiếng, lại có máu tươi chảy ra, thấm ướt ống tay áo, giống như đã cực kỳ nguy kịch vây.Hừ!Vị nghịch thiên tài tuấn tay cầm Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao hừ lạnh mộttiếng, một đạo sóng âm đã bay ra ngoài, ngưng tụ không khí thành mộtvòng xoáy, đánh lên trên người Phong Phi Vân, khiến hắn phải lùi liềnsáu bước.- Phong Phi Vân, ngươi không phải vừa rồi rất ngưu sao, sau giờ ngay cả một đạo sóng âm của ta cũng không tiếp được thế?Vị nghịch thiên tài tuấn kia lại quát to một tiếng, một ngụm kim mang từ trong miệng thốt ra, giống như một mảnh sóng lớn đánh lên trên ngườiPhong Phi Vân, lần nữa đẩy hắn lui lại mấy bước.-------Chương 305: Người bị trọng thươngNgay cả sức hoàn thủ cũngkhông có, ngay cả sóng âm của đối phương cũng không thể chống lại, chỉcó thể thối lui, tổn thương càng thêm tổn thương.Vị nghịch thiên tài tuấn này liên tục bức bách, nhưng Phong Phi Vân ngay cả khí lực mở miệng cũng không có, chỉ không ngừng ho ra máu, thân thểlung lay sắp đổ, nhưng bất cứ khi nào mọi người cho rằng hắn sẽ ngãxuống thì hắn lại đứng thẳng thân thể.- Tên khốn kiếp nhà ngươi, cái gì Yêu Ma Chi Tử chứ, trong mắt của ta chẳng qua chỉ là heo gà chó kiểng thôi.Vị nghịch thiên tài tuấn này tuy rằng chỉ có cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng giờ phút này lại có thể hoàn toàn áp chế Phong Phi Vân, mỗi mộtlần ra tay đều cố ý lưu thêm vài phần chỗ trống, chính là muốn từ từ tra tấn Phong Phi Vân đến chết.Phong Phi Vân giờ phút này đã thối lui đến biên giới tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp, thân thể cuộn cong lại, dựa vào cạnh đồng trụ cực lớn kia, lui thêm bước nữa, chính là thâm uyên cao mấy trăm thước, một khi téxuống, vậy thì coi như là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ cũng sẽ bị ngã thànhbùn máu.Rầm rầm!Vị nghịch thiên tài tuấn kia mang theo Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao không chậmkhông nhanh chóng đi tới, đao cà trên mặt đất ma sát bắn ra ánh lửa,trên mặt của hắn mang theo nụ cười lạnh trào phúng.- Yêu Ma Chi Tử, chính là chết ở trong tay ta đấy.Hắn đề đao mà chém, lúc này đã toàn lực ra tay, muốn tiễn Phong Phi Vân về Tây Thiên.Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao dài hai mét, rộng nửa xích kéo ra một đầu thần bađen kịt, đao phong gào thét, tựa như Cự Thú đang gào thét, một đao kia đừng nói là Phong Phi Vân bản thân bị trọng thương, coi như là PhongPhi Vân vào thời kỳ toàn thịnh muốn tiếp được cũng không phải chuyện dễdàng.Vô số người đều lộ ra vẻ tiếc hận, tuy rằng là Yêu Ma Chi Tử, nhưng dùsao hắn cũng là một vị nhân kiệt, còn chưa tách ra hào quang đã bị người gạt bỏ trong trứng nước.Phong Phi Vân gian nan duỗi ngón tay ra, run rẩy điểm ra một ngón tay, một ngón tay này trực tiếp đụng vào lưỡi đa😵anh!Phong Phi Vân tựa như bóng da, bị đánh bay ra ngoài, từ tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp rớt xuống dướiRăng rắc!Nhưng Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao cũng bị Phong Phi Vân điểm nát, thân đaochặn ngang cắt thành hai đoạn, bởi vì cổ lực phản xung kia thật sự quácường đại, vị nghịch thiên tài tuấn kia cũng không ngờ rằng sẽ xảy raloại chuyện này, chuẩn Linh Khí vậy mà cũng bị điểm nát, nhất thờikhông thu kịp bước chân, cổ trực tiếp đâm vào vào một nửa thân đao gãyra ra.PHỐC!Nửa thân đao kia sắc bén cỡ nào, tốc độ nhanh đến cỡ nào chứ, nó liềntrực tiếp chém bay đầu vị nghịch thiên tài tuấn kia, trong cổ bắn ra một cổ máu tươi nóng hổi, giống như một cột máu vâyh.Bành!Bịch!Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao gãy thành hai đoạn cùng vị nghịch thiên tài tuấnkia đồng thời ngã trên mặt đất, huyết dịch vẫn còn chảy ra.PHỐC!Một màn này thật sự vượt quá dự đoán của mọi người, nghịch thiên tàituấn chiếm hết ưu thế vậy mà chết dưới đao của mình, trở thành vonghồn, cái này cũng quá buồn cười rồi, khiến người có chút không cách nàotiếp nhận được.Trong nháy mắt tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp đã có ba người nằm trongvũng máu, mỗi người đều là nghịch thiên tài tuấn, hai chết một trọngthương.- Khục khục!Lại truyền tới thanh âm ho ra máuPhong Phi Vân vừa rồi rớt xuống tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp, nhưngcũng không ngã vào Thâm Uyên mà là rơi xuống tầng ba, giờ phút này hắnđang gian nan đứng lên từ tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, sắc mặt càngthêm tái nhợt, phải dùng tay vịn lấy một căn đồng trụ, mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.- Phong Phi Vân, mạng của ngươi thật sự quá lớn, hôm nay không lưu ngươi được.Vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư xuất thủ, thân thể tựa như một mũi tiênnhọn rời dây cung bay ra, chỉ còn một đạo tàn ảnh bạch sắc.Trừ Ma Liên Minh sáu đại cao thủ đồng thời xuất mã, nhưng đã hao tổn một nửa, chuyện này quả thực khiến Trừ Ma Liên Minh mất hết mặt mũi, bảođám đỉnh tiêm tài tuấn Nam Thái Phủ như bọn họ làm sao chịu nổi?Từ trong thân thể vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư này lao ra hai đầu dịthú chiến hồn, đều là chiến hồn bốn trăm năm năm, một đầu như lân giáptê ngưu, một đầu như bát túc ngô công.Vị nghịch thiên tài tuấn này còn chưa giết đến, hai đầu dị thú chiến hồn đã xung phong liều chết lao đến trước mặt Phong Phi Vân rồi.- Ta muốn ngưng tụ lực lượng cuối cùng cùng ngươi đồng quy vu tận.Phong Phi Vân cũng không biết lấy khí lực từ đàu ra, vậy mà bỗng nhiên đứng thẳng thân thể, chủ động xung phong liều chết lao đến.Bang bang!Trên cánh tay hắn tràn đầy kim quang, xé nát hai đầu dị thú chiến hồn kia thành hai mảnh thanh vụ.Oanh!Phong Phi Vân hóa thân thành một đạo lưu toa kim sắc, đâm vào trên người vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư đang bay đến, kim sắc và bạch sắc quang mang đồng thời chợt nổ tung, tựa như hai tòa núi lớn đụng vào nhau,ngọc thạch câu phần.Oanh!Thanh âm nổ vang, hào quang chói mắt khiến thị giác bị trùng kích vôhạn, rất nhiều người đều không kìm lòng được co rút đồng tử, thẳng tắpnhìn sang.PHỐC!Răng rắc!Thanh âm huyết nhục nghiền nát vang lên, thanh âm xương cốt nứt vỡ vang lên.Chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ giữa không trung rơi xuống, toàn thân đẫmmáu, tựa như một cỗ huyết thi, không thấy rõ bộ dáng rơi vào trong vựcsâu mấy trăm mét bên dưới.Chẳng lẽ thật sự đồng quy vu tận rồi sao?- Khục khục!Lại là thanh âm ho ra máu kia.Phong Phi Vân ngã xuống tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, người đã dínhđầy máu tươi, thử mấy lần cũng không thể đứng dậy nổi, một lần cuối cùng rốt cục hai tay chống đất, đứng lên, không ngừng thở hổn hển.Hắn còn chưa chết?Chết lại là vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư kia?-Không phải đồng quy vu tận?- Vì sao còn sống?Rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong PhiVân, bị trọng thương vẫn có thể giết liền ba người, chuyện này quá điêncuồng rồi.Một ít học viên Vạn Tượng Tháp đều như rớt cả cằm xuống đất, tên này rốt cuộc là thật sự bị trọng thương hay là đang giả dạng bộ dáng như sắpchết kia, muốn gài bẫy cả sáu đại cao thủ Trừ Ma Liên Minh đây?Phong Phi Vân bị thương rất nặng, thế cho nên ngay cả đứng thẳng thânthể cũng khó khăn, suy yếu đến có chút lung lay sắp đổ, thật giống nhưmột trận gió thổi tới cũng có thể thôi bay hắn vậySắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trên trán lăn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đầu, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt.Lúc này vốn là thời cơ tốt nhất để giết hắn, nhưng lại không ai dám ratay, sợ bị tên lừa gạt này gài bẫy, dù sao đã có ba vị nghịch thiên tàituấn chết ở trong tay của hắn, một người khác thì trọng thương bất tỉnh.Sáu đại cao thủ của Trừ Ma Liên Minh cũng chỉ còn lại Phong Lăng Cơ và Tiểu Tà Ma.Phong Lăng Cơ đã sớm muốn chiến thắng Phong Phi Vân, đúng lúc này tựnhiên là thời cơ tốt nhất, hắn cho rằng Phong Phi Vân nhất định đã bịtrọng thương, một chiêu vừa rồi lại càng khiến hắn hao hết linh khí toàn thần, nếu lúc này không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.-------Chương 306: Mười đạo thần thức- Chờ một chút!Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Tà Ma hóa thành một đạo hồng ảnh, trực tiếp lướt ngang ra ngoài, ngăn cản Phong Lăng Cơ.Phong Lăng Cơ tuy rằng là đường huynh Tiểu Tà Ma, nhưng lại cực kỳ nể vị tiểu đường muội này, lập tức ngừng thân thể lại, không dám lại tiến tới trước nữa, thoáng khom người, nói:- Ta muốn đi bắt tên phản đồ kia, đưa hắn Mang về Phong gia tổ trạch, thỉnh tiểu đường muội nhường đường.Bàn tay trắng nõn của Tiểu Tà Ma khẽ vuốt ve mèo con trong ngực, cực kỳ đáng Yêu cười cười:- Hắn là Yêu Ma Chi Tử, ta là Tiểu Tà Ma, chúng ta vốn nên là song Macủa Phong gia, cho dù muốn bắt hắn, cũng nên do ta ra tay, Tiểu Tà Manhất định có thể lực áp Yêu Ma Chi Tử.Phong Lăng Cơ nghe nói đến đó lập tức vui vẻ, ôm quyền nói:- Đường muội ra tay, nhất định dễ như trở bàn tay.Trên đầu Tiểu Tà Ma buộc lấy đuôi ngược, cài trâm Hồng Hồ Điệp, nàng lắc đầu như trống lúc lắc, nói:- Nếu đã là Tiểu Tà Ma đánh một trận với Yêu Ma Chi Tử vậy thì tự nhiên phải là đánh với Yêu Ma Chi Tử chính thức.Phong Lăng Cơ nói:-. . .- Yêu Ma chi huyết trong cơ thể Yêu Ma Chi Tử chưa thức tỉnh, tự nhiên không coi là Yêu Ma Chi Tử chính thức.Tiểu Tà Ma nháy mắt, tựa như một búp bê phấn nộm.Phong Lăng Cơ biến sắc, nói:- Tiểu đường muội, ngươi cũng đừng xằng bậy.- Ha ha!Tiểu Tà Ma lại không chút để lời Phong Lăng Cơ trong tai, lầu bầu nói- Muốn kích thích Yêu Ma chi huyết triệt để thức tỉnh, vậy thì cần phảiuống Ma Huyết, thiên hạ hôm nay có thể được xưng là Ma chính thức liềnchỉ có nữ Ma thôi.Trên đời vốn không có Ma, chỉ có người lây dính Ma tính, chỉ cần cổ Matính này đạt đến trình độ nhất định thì có thể được xưng là Ma rồi.Trong thân thể Tiểu Tà Ma cũng có Ma tính, nhưng Ma tính của nàng cònchưa đạt tới Ma chính thức, cho dù nàng đưa máu tươi của mình cho PhongPhi Vân uống vào, Phong Phi Vân cũng không thể hoàn toàn kích phát raYêu Ma chi huyết trong thân thể được.Chỉ có huyết dịch của nữ Ma mới có thể chính thức đồng thời kích phát Yêu huyết và Ma huyết trong thân thể Phong Phi Vân.Người thành Ma cũng đã tương đối đáng sợ.Yêu thành Ma lại càng thêm đáng sợ, mẫu thân Phong Phi Vân chính là Yêuthành Ma, trong thân thể đồng thời chảy xuôi Ma huyết và Yêu huyết.Mà trong thân thể Phong Phi Vân không chỉ có có Ma huyết và Yêu huyết, càng có huyết dịch của người và hồn của Yêu.- Tiểu đường muội, ngươi ngàn vạn đừng hồ đồ, bằng không thì ta sẽ bẩm báo việc này cho gia chủ đấy.Phong Lăng Cơ sợ Tiểu Tà Ma không biết nặng nhẹ, xông ra đại họa, như vậy hậu quả cũng khó mà tưởng được..Dù sao Phong Phi Vân cực kỳ oán hận Phong gia, nếu để cho Yêu Ma chihuyết trong thân thể hắn thức tỉnh, vậy thì khó mà có ngươi ngăn cảnđược hắn, đến lúc đó Phong gia tất nhiên sẽ nghênh đón trả thù tàn khốccủa hắn.Trên mặt Tiểu Tà Ma lộ ra dáng cười tà dị, một đôi đồng tử đều trở nêncó chút huyết hồng, chỉ nhìn chằm chằm vào Phong Lăng Cơ đã khiến hắn có một loại cảm giác như rơi vào trong hầm băng, toàn thân đều không đượctự nhiên, không kìm lòng được lui về sau một bước.- Ngươi nếu dám nói lung tung, ta sẽ bảo Miêu Miêu cắn chết ngươi.Tiểu Tà Ma lộ ra hàm răng trắng noãn mà chỉnh tề, có chút cười.Phong Lăng Cơ cũng không hề cho rằng nàng đang nói đùa, đã từng có không ít tu sĩ thế hệ trước coi lời nàng như trò đùa, cuối cùng đều bị chếtđến hài cốt không còn.Cổ Tà khí và Ma tính kia của Tiểu Tà Ma cũng không phải là chuyện đùa.- Chính là hắn, Cố đại ca nếu là có thể lấy tính mệnh của hắn, ta tất nhiên sẽ dâng lên trọng thưởng.Mộ Dung Trác Mang theo một người trẻ tuổi mặc nho bào màu trắng đi tớiDiễn Võ Chiến Tháp, chỉ về phía Phong Phi Vân đang đứng trên Diễn VõChiến Tháp.Ba người Mộ Dung Trác, La Thế Hùng, Cổ Liên Thu vốn đã thua năm vị sátthủ của Cổ Địa Tộc, muốn đánh gục Phong Phi Vân ở ngoài Vạn Tượng Tháp,nhưng năm vị sát thủ kia lại bị Phong Phi Vân đánh chết, càng khiến bọnhắn lần nữa bị nhục nhã.Trong lòng oán hận chất chứa sâu đậm, cho nên liền mời tới Cố Thanh, thế tất phải đánh chết Phong Phi Vân mới có thể tiêu mối hận trong lòng.Cố Thanh ước chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt lưỡi đao, lôngmày như bóng kiếm, vừa có mạch văn của van sĩ, cũng có sự cường trángcủa võ giả, nhưng tuổi chân thật của hắ đã đạt đến ba mươi chín tuổi, đã không còn trẻ nữa rồi..Thần Cơ Đại viên mãn chính là một cái đại khảm, ở trong Võ Tháp bế quan23 năm cũng không thể vượt qua, cho dù lại bế quan tiếp cũng không cóbao nhiêu tác dụng.Mà ngay khi hắn sắp xuất quan thì Mộ Dung Trác lại tìm tới hắn, thỉnhhắn ra tay giết một người, cái này với hắn mà nói tự nhiên cũng không là gì, chỉ cần đối phương không phải cường giả cấp bậc Thần Cơ Đại viênmãn thì hắn đều có nắm chắc có thể đánh gục đối phương, huống chi MộDung Trác còn đồng ý sẽ đưa cho hắn một quả nhị phẩm Tụ Nguyên Đan để tạ ơn.Nếu có một quả nhị phẩm Tụ Nguyên Đan, có lẽ có thể phá tan cảnh giớiThần Cơ Đại viên mãn, hấp dẫn này thật sự không nhỏ, vì vậy hắn liền đáp ứng.- Ngươi nói chính là hắn?Cố Thanh lưng đeo một thanh bạch ngọc kiếm ba thước, tiêu sái thong dong nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, đã khó mà sống được nữa, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:- Thật không ngờ lại yếu vậy, quả thật khiến ta phải thất vọng rồi.- Hắn không yếu chút nào đâu, đã có bốn vị nghịch thiên tài tuấn thua ở trong tay của hắn rồi, ba chết một trọng thương.Cổ Liên Thu một mực canh giữ ở trong Diễn Võ Trường, chứng kiến Mộ DungTrác mời người tới, vì vậy liền nói mọi chuyện đã xảy ra lại một lần.Mộ Dung Trác và La Thế Hùng tự nhiên là nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Cố Thanh lại lộ ra thần sắc khinh thường, nói:- Cũng là Thần Cơ đỉnh phong, nhưng chênh lệch có đôi khi lên đến cả chục lần.- Đây là vì sao?Cổ Liên Thu cách Thần Cơ đỉnh phong vẫn còn chênh lệch rất lớn, cũng không rõ huyền diệu của Thần Cơ đỉnh phong.Cổ Liên Thu chính là một vị Ngự Thú Sư, xuất thân danh môn, dung mạoxinh đẹp, dáng người tuyệt lệ, tuyệt đối được cho một vị thiên kim đạitiểu thư cao quý.Ánh mắt tham lam của Cố Thanh quét qua bộ ngực sữa cao ngất của nàng, sau đó từ từ nói:- Mọi người đều biết một khi tu sĩ bước vào Thiên Mệnh đệ nhất trọng thì tuổi thọ sẽ tăng đến năm trăm năm, ở trong mắt Tu tiên giả cường đạichính thức, chỉ có tu sĩ bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh mới xem nhưTu tiên giả chính thức, mà tu sĩ không c bước vào cảnh giới Thiên Mệnh,một khi vượt qua đại quan trăm năm thì thân thể và lực lượng đều sẽxuống dốc, nhiều nhất chỉ có thể sống đến 150 tuổi, mặc dù là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng không ngoại lệ.-------Chương 307: Tuyệt học (1)- Tu sĩ có thể đột phá cảnhgiới Thiên Mệnh rải rác không có mấy, không ai không phải là người cóđược Đại Khí Vận chính thức, không chỉ cần thiên phú mà còn cần kỳ ngộ, Linh Dược và vận khí, những thứ này thiếu một thứ cũng không được.- Mà Thần Cơ đỉnh phong và Thần Cơ Đại viên mãn chính là tích lũy để đột phá cảnh giới Thiên Mệnh, tích lũy càng hùng hậu thì lúc độ địa kiếpcũng càng dễ thành công.- Thần Cơ đỉnh phong chính là một đường ranh giới, đạt đến Thần Cơ đỉnhphong có thể tu luyện ra một đám thần thức, chỉ khi đã có được thầnthức, mới có thể ngự vật phi thiên, hơn nữa thần thức còn có thể thaythay con mắt để nhìn vật, chứng kiến mọi thứ ở ngoài ngàn dặm.- Tu luyện Thần Cơ đỉnh phong chính là tu luyện thần thức, thần thứccàng cường đại, lực lượng mới càng cường đại, có người chỉ tu luyện ramột đạo thần thức, mà có người lại tu luyện ra tám đạo thần thức, lựclượng này kém đâu chỉ gấp 10 lần.Mộ Dung Trác hỏi:- Vậy Cố huynh tu luyện ra bao nhiêu đạo thần thức?- Tám đạo.Cố Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân ở phương xa, lại nói:- Theo như lời Cổ cô nương thì vị nghịch thiên tài tuấn Kỷ Phong của Kỷgia kia cũng chỉ tu luyện ra năm đạo thần thức thôi, có thể đánh vớiPhong Phi Vân đến lưỡng bại câu thương.

Đừng nói Phong Phi Vân hiện giờbị trọng thương, cho dù hắn ở thời kỳ toàn thịnh thì nếu ta muốn giếthắn cũng chỉ cần một chiêu thôi.- Tu luyện ra bao nhiêu Đạo Thần thức thì đến cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn?Mộ Dung Trác có chút sùng bái hỏi.- Người có ba hồn bảy vía, tự nhiên cần mười đạo thần thức mới xem như bước vào Thần Cơ Đại viên mãn.Cố Thanh vừa nói lấy, dưới chân liền nhiều ra từng mảnh thiết lân, tổngcộng chừng tám khối, mỗi một khối đều lơ lửng trong không khí, hắn chânđạp thiết lân, như bước chậm trong hư không, chậm rãi bước về phía DiễnVõ Chiến Tháp.Lấy người tiền tài thay người tiêu tai, huống chi cần giết chỉ là mộtngười trọng thương sắp chết, cuộc làm ăn này kiếm lợi lớn rồi.- Cố Thanh ra tay, cho dù Phong Phi Vân giả tổn thương cũng chết chắc rồi.Trong mắt Cổ Liên Thu mang theo vẻ tàn nhẫn.La Thế Hùng đột nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi:- Đúng rồi, Mộ Dung huynh, ngày đó, nữ nhân họ Kỷ kia đến cùng có quan hệ thế nào mới Phong Phi Vân?Nghe được lời đó, Cổ Liên Thu và Mộ Dung Trác đều biến sắc, nhớ lạichuyện ngày đó sau khi Phong Phi Vân rời đi, nữ nhân họ Kỷ kia thật sựquá đáng sợ.Mộ Dung Trác sờ lên vết sẹo trên cổ mình, lúc ấy thiếu chút nữa đã bị nữ nhân hung ác kia một kiếm chém bay đâu, trong lòng đến giờ vẫn còn cóchút run rẩy.- Nữ nhân kia là một người điên, Phong Phi Vân lúc ấy nghe xong chuyệntám tiểu thiếp của cha ta, đêm đó nàng đã xông vào phủ đệ tám tiểu thiếp đánh chết, ngay cả thi thể cũng bị đốt thành tro bụi.Trong mắt Mộ Dung Trác mang theo hàn ý, nói:- Nàng còn giết đệ đệ của ta Mộ Dung Thác, cũng đốt thi cốt thành tro bụi.- Xem ra lại là một người có thâm cừu đại hận với Phong Phi Vân, muốngiết hết mọi người có quan hệ với Phong Phi Vân, người Phong Phi Vân đắc tội thật sự không ít đâu.Cổ Liên Thu thở dài một tiếng.Diễn Võ Chiến Tháp lần nữa gió thôi mây phun, Cố Thanh đạp không mà đến đã tạo thành oanh động cực lớn.Chẳng lẽ ngay cả Cố Thanh cũng muốn giết chết Phong Phi Vân?- Cố Thanh xuất quan!- Không lâu trước kia, một đời thiên kiêu trẻ tuổi cường thế quật khởi,chỉ mười sáu tuổi đã bước chân vào Thần Cơ đỉnh phong, ở Vạn Tượng Thápcũng tạo thành oanh động lớn lao, sau đó bế quan 23 năm, nghe đồn đangtu luyện một môn kiếm quyết vô cùng cao thâm, hôm nay hắn xuất quan, cóphải là đại biểu đã luyện thành hay không đây?Cái gọi là bế quan cũng không phải bế tử quan, bế quan 23 năm, cũng sẽngẫu nhiên đi ra ngoài, chỉ có điều không sẽ rời khỏi Vạn Tượng Thápthôi.- Tu vị Cố Thanh có lẽ đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, ít nhất đã tuluyện ra bảy đạo thần thức, bằng không thì không có khả năng bài danhthứ 278 trên 《 Bách Tháp Bảng 》 được.- Phàm là đệ tử có thể đứng vào top 300 trên 《 Bách Tháp Bảng 》 ít nhất đều tu luyện ra bảy đạo thần thức.《 Bách Tháp Bảng 》 chính là bảng bài danh cao thủ một đời tuổi trẻ VạnTượng Tháp, chỉ có người dưới bốn mươi tuổi mới có tư cách nhập bảng,tổng cộng có 500 thứ tự.Chỉ cần có thể đưa thân vào top 500 một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp thì liền có thể leo lên 《 Bách Tháp Bảng 》.Tài tuấn trẻ tuổi có thể leo lên 《 Bách Tháp Bảng 》 đều là đối tượng màtất cả thế lực lớn tranh nhau lôi kéo, cũng là nhân vật phong vân củaVạn Tượng Tháp, được vô số đệ tử trẻ tuổi sùng bái.Dưới chân Cố Thanh bay lên tám khối thiết lân, chân đạp trên thiết lân,từ từ rơi xuống tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, lưng đeo bạch ngọc kiếmba thước, nho bào bạch sắc, tựa như một văn sĩ cao thâm mạt trắc vậy.Phong Phi Vân bộ pháp phù phiếm đứng ở biên giới Diễn Võ Chiến Tháp,trên mặt lộ vẻ trắng bệch, nơi khóe miệng và ống tay áo đều dính đầy máu tươi, tựa hồ như tánh mạng cũng không còn lâu nữa.- Ngươi là người phương nào?Phong Phi Vân nói xong liền lại ho khan hai tiếng.- Cố Thanh!Cố Thanh đạm mạc nói.- Không biết!Ánh mắt Phong Phi Vân có chút nhìn thoáng về phía bọn người Mộ Dung Trác ở trên quan đài xa xa, biết rõ đây là cường giả do mấy người kia mờiđến.Vốn Phong Phi Vân còn cảm thấy không có thâm cừu đại hận với mấy ngườikia, không cần phải đưa bọn hắn vào chỗ chết, muốn thả bọn họ một conđường sống, nhưng mấy người kia lại không biết tốt xấu, cứ nhiều lầnkhiêu khích.Đây là tự bọn hắn không muốn sống sao.Cố Thanh nhẽ nhếch miệng, cười nói:- Ta vốn khinh thường giết một người bị trọng thương, nhưng mạng ngươi lại quá đáng giá, ta không thể không giết ngươi.Phong Phi Vân khẽ gật đầu, nói:- Ngươi không hề làm sai.Tuy rằng đã trọng thương sắp chết, nhưng Phong Phi Vân lại có vẻ thậpphần tỉnh táo, sắc mặt cũng đặc biệt bình thản, mặc dù đối diện hắn làmột cường giả đã tu luyện mấy chục năm.Cố Thanh cũng thật không ngờ thiên hạ thật sự có người không sợ chết,hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, tay phải vươn ra hai ngón tay, tạo thành một đạo kiếm quyết, tám phiến thiết lân vốn lơ lửng dưới chân hắn liền đồng thời cấp tốc bay lên, tốc độ nhanh gấp mấy chục lần, biến thành vô sốlưỡi đao, quay chung quanh thân thể của hắn.Bá, bá, bá!Vô số âm thanh xé gió chói tai vang lên, từng đạo bóng đen tán loạn trong không khí.Một mạch ngự bát pháp, cũng chỉ có tu sĩ đã tu luyện ra tám đạo thần thức mới có thể làm được.- Công chúa, ngươi xem chúng ta có nên ...Ngọc công công đứng ở một bên có chút nói một tiếng, đôi mắt già nuakhép thành một đạo khe hở, chăm chú nhìn chằm chằm vào Diễn Võ ChiếnTháp.Lão thái giám này con mắt thập phần khôn khéo, đã nhìn ra La Phù côngchúa có vài phần hứng thú với Phong Phi Vân, muốn thu hắn làm môn khách, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở một câu.-------Chương 308: Tuyệt học (2)Nếu vào thời điểm này trợ giúp Phong Phi Vân một tay, sẽ không sợ hắn không mang ơn, quy thuận dưới trướng La Phù công chúa.Trên mặt La Phù công chúa ngọc mang theo mỉm cười, có chút lắc đầu, nói:- Cố Thanh tuy rằng cường đại, nhưng Yêu Ma Chi Tử không phải dễ dàng bị giết như vậy đâu, chờ một chút đi!

Đợi đến lúc Yêu Ma Chi Tử bị buộcđến sinh tử tuyệt đồ chúng ta lại ra tay, hiệu quả sẽ tốt hơn.- Công chúa nói chí lý!Ngọc công công cúi đầu khom lưng nói.- Được rồi!

Lần này ta quyết định chính thức ngưng tụ tánh mạng chi lực cuối cùng của ta đồng quy vu tận với ngươi.Phong Phi Vân còn nói ra những lời này, hắn lau khô vết máu nơi miệng,trong tay liên tiếp đánh ra chín đạo bí pháp, tựa hồ như thật sự đangngưng tụ một tia lực lượng cuối cùng.Nhưng sau khi hắn nói ra những lời này, cũng không còn ai tin hắn nữa,bởi vì lần trước khi hắn nói ra nhưng lời này đã khiến một vị nghịchthiên tài tuấn bị gài bẫy.- Mẹ nó, Yêu Ma Chi Tử thật sự quá thiếu đạo đức, mỗi lần đều là ngưngtụ lực lượng cuối cùng, kết quả ngưng tụ nhiều lần vẫn không ngưng tụxong.- Có quỷ mới tin hắn đang ngưng tụ lực lượng cuối cùng!Rất nhiều tu sĩ đều thầm mắng Phong Phi Vân thật sự quá gian trá.Tám đạo thiết lân bay múa mà đến, mang theo sát khí lăng lệ ác liệt baotrọn lấy không gian này, tựa như tiến vào một cái cối xay thịt vậy, khắp nơi đều là sát cơ.Bá, bá, bá.Oanh!Phong Phi Vân rốt cục ngưng tụ lực lượng cuối cùng, gian nan tế ra MiểuQuỷ Ban Chỉ, trên Ban Chỉ hắc mang trùng thiên, sáu bức cổ đồ hiện ra,bức đầu tiên chính là "Bát Quái Huyền Văn", Âm Dương Bát Quái Đô nhô lên cao xoay tròn, mười sáu đạo huyền văn quay chung quanh ở bên ngoài,không ai có thể xem hiểu mười sáu đạo huyền văn kia là cái gì cả, chỉtrên đó lại ẩn chứa lực lượng vô cùng khổng lồ.Bức thứ hai là "Tứ Dương Cổ Đỉnh", một Thanh Đồng cổ đỉnh thần bí màhuyền bí lơ lửng trong đồ văn, bốn đầu Thanh Dương thủ hộ bốn chân,giống như bốn căn thần trụ cao lớn vậyBức thứ ba chính là "U Minh Thần Tháp", bức thứ tư là "Thần Vương PhiThiên", bức thứ năm là "Bách Quỷ Phó Yến", bức thứ sáu là "Vạn Gia ĐăngHỏa" .Tăng thêm bức "Long Mã Hà Đồ" trên người nữ ma, tổng cộng chính là bảybức đồ cổ, mỗi một bức đều ẩn chứa đạo pháp vô cùng cổ xưa mà thâm ảo,chỉ có thể cảm giác được say mê hấp dẫn kỳ dị trên đó, nhưng lại khôngcách nào xem hiểu ý cảnh trên đó cả.Sáu bức cổ đồ vốn đều khắc lục trên Miểu Quỷ Ban Chỉ, cho tới bây giờđều chưa từng rõ ràng như hiện giờ, tựa như sáu tồn tại chân thật trênthế giới vậy.Mà ngay cả Phong Phi Vân giờ phút này cũng lộ ra một tia kinh ngạc,nhưng lại không kịp xâm nhập nghiên cứu, trực tiếp đánh Miểu Quỷ Ban Chỉ kể cả sáu bức cổ đồ ra ngoài, đánh cho tám phiến thiết lân bay ngượcvề.Đây mới là lực lượng chính thức của Linh Khí, chỉ có Linh Khí mới có thể chống lại!- Ngươi rõ ràng có được Linh Khí!Cố Thanh sắc mặt biến hóa, trước khi Phong Phi Vân ra tay hắn cũng không biết Phong Phi Vân có được thần binh như Linh Khí.- Nói nhảm!Phong Phi Vân một tay nâng Miểu Quỷ Ban Chỉ, giết nhanh về phía trước,dùng Miểu Quỷ Ban Chỉ chi uy đánh nát một nửa tám đạo thiết lân của CốThanh, từng bước ép sát, không để cho hắn sức hoàn thủ.Trong thân thể Cố Thanh linh khí hùng hậu, thần thức cường đại, lại phải liên tiếp đánh ra các chiêu tuyệt học mới có thể miễn cưỡng ngăn trởuy áp của Linh Khí được.- Ngươi không phải bị trọng thương sao?Cố Thanh liền lùi lại ba bước, hai tay đánh ra bảy đầu kỳ ngưu chi lực, miễn cưỡng ổn định thân hình.- Cái này...

Đương nhiên là bị trọng thương, chỉ có điều, ta ngưng tụ lực lượng cuối cùng, định cùng ngươi đồng quy vu tận.Phong Phi Vân càng đánh càng mạnh, xé nát cả bảy đầu kỳ ngưu chi lực,một đạo Linh khí chi lực từ bên cổ Cố Thanh bay ra, thiếu chút nữa đãxuyên phá cổ họng hắn rồi.- Con em ngươi!Cố Thanh cảm thấy hối hận, Phong Phi Vân giờ phút này thấy thế nào cũngkhông giống như người trọng thương, hắn mãnh liệt giống như một đầu trâu đực vậy,Oanh!Miểu Quỷ Ban Chỉ mang theo sáu bức cổ đồ bao trọn lấy tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, như muốn đè chết Cố Thanh vậy.XÍU...

UU!!Một đạo bạch hồng từ trong vầng sáng linh khí lao ra, tựa như một đạo cột sáng không thể ngăn cản, động phá cổ đồ vọt ra ngoài.- Cũng không phải có được Linh Khí liền có thể vô địch.

Phong Phi Vânngươi còn chưa tu luyện ra thần thức, căn bản ngay cả 1% uy lực của Linh Khí cũng không phát huy ra được, ta đánh bại ngươi cũng không phải việc khó.Thanh bạch vân kiếm ba thước bên hông Cố Thanh tựa như một đầu Bạch Long bay ra, trảm phá phong tỏa của Linh Khí, phá vực mà ra.Hắn nói không sai, Phong Phi Vân hiện giờ tuy rằng nắm giữ một kiện Linh Khí, nhưng chiến lực có thể tăng lên cũng không phải nghịch thiên nhưvậy, cũng không phải không thể phản kích.- Ta bế quan 23 năm, đã tu luyện ra một chiêu kiếm quyết cấp bậc tuyệthọc, chỉ cần không gặp phải cường giả Thần Cơ Đại viên mãn thì ta chínhlà vô địch, đủ để một kiếm phá Linh Khí.Cố Thanh vốn không muốn vào lúc này dùng ra tuyệt học của mình, dù saomỗi người đều giữ lại 1~2 chiêu át chủ bài, đợi đến thời điểm sinh tửtuyệt địa mới dùng ra, đạt tới hiệu quả nhất kích tất sát.Nhưng hôm nay ở trước mắt bao người, nếu thua trong tay một người tu vịthấp hơn mình, niên kỷ nhỏ hơn mình thì hắn sau này còn dừng chân ở VạnTượng Tháp thế nào nữa, cho nên át chủ bài cũng phải xuất ra.- Ta cũng có một chiêu tuyệt học tu luyện mấy ngàn năm, thẳng đến gầnđây đột phá Thần Cơ trung kỳ, rốt cục có thể dùng ra rồi, mượn ngươi làngười đầu tiên khai đao vậy.Phong Phi Vân thu Miểu Quỷ Ban Chỉ vào, một lần nữa mang vào trên ngón tay cái.- Ta kháo, tên lừa gạt Phong Phi Vân này lại đang nói mạnh miệng rồi, có quỷ mới tin hắn có tuyệt học tu luyện mấy ngàn năm!Một vị tu sĩ rốt cục nhịn không được nữa mắng to.Mà ngay cả La Phù công chúa và mấy vị đại nhân vật một đời tuổi trẻ trán cũng nổi đầy hắc tuyến, da trâu này thổi cũng quá lớn rồi.Một trận chiến này tuy rằng Phong Phi Vân chiến tích hiển hách, tàn sátmấy vị nghịch thiên tài tuấ, nhưng lại không ai nhớ kỹ thực lực của hắn, ngược lại nhớ kỹ một chân lý, đó là lời Phong Phi Vân nói ngàn vạn tinkhông được ah!Kiếm quyết cũng chia làm đê cấp kiếm quyết, trung cấp kiếm quyết, caocấp kiếm quyết, tuyệt học kiếm quyết, thiên công kiếm quyết.Càng về sau, kiếm quyết lại càng rườm rà, độ khó càng lớn, tu luyện càng gian nan, hơn nữa cho dù muốn học cũng chưa hẳn có thể học được.Cố Thanh 23 năm trước, thiên tư tung hoành, mười sáu tuổi đã bước chânvào Thần Cơ đỉnh phong, cho nên mới được thưởng cho một chiêu trong kiếm quyết cấp bậc tuyệt học.Chỉ là một chiêu nhưng hắn phải tu luyện 23 năm, luyện mấy chục vạn kiếm mới có thể tu luyện thành công, dựa vào một kiếm này, hắn liền có thểnói là người mạnh nhất dưới Thần Cơ Đại viên mãn rồi, ít nhất là lựccông kích mạnh nhất.-------Chương 309: Tuyệt học kiếm quyếtCho dù những cao thủ Thần Cơ đỉnh phong tu luyện ra chín đạo thần thức kia cũng chưa chắc có thể chống đở được một kiếm này.Kiếm quyết mà một thiên tài hao phí 23 năm khổ công tu luyện thành, tự nhiên không như bình thường rồi.- Là đệ nhất kiếm trong Vật Ngữ Thập Thất Kiếm.Một vị đại nhân vật trong một đời tuổi trẻ hai mắt sáng lên, chăm chúnhìn chằm chằm vào kiếm quyết của Cố Thanh, muốn nhớ kỹ một chiêu tuyệthọc kiếm quyết này, nhưng mặc cho hắn thiên tư tuyệt đỉnh, tu vị vô song nhưng vẫn xem qua liền quên mấtTuy rằng chỉ có một chiêu, nhưng lại có điến 108 biến số, hợp với sốlượng Thiên Cương Địa Sát, khi hắn mới cưỡng ép nhớ 16 loại biến số thìđã quên mất biến số đầu tiên, lúc hắn nhớ kỹ biến số mười bảy thì loạibiến số thứ hai đã quên mất.Lúc hắn muốn một lần nữa nhớ lại loại biến số thứ nhất và thứ hai thì tất cả biến số đều đã quên sạch.Tuy rằng chỉ có một chiêu, nhưng lại căn bản không ai có thể nhớ, bằng không thì Cố Thanh cũng đã không tu luyện 23 năm rồi.Không chỉ riêng bất kỳ vị đại nhân vật nào, chỉ cần là tu sĩ có tự tinvới trí nhớ của mình thì đều muốn cưỡng ép nhớ kỹ một chiêu kiếm chiêucấp bậc tuyệt học này, tuy nhiên đều phải nhao nhao bại lui.PHỐC!Một vị tu sĩ chỉ có tu vị Tiên Căn đỉnh phong cưỡng ép nhớ lấy, bị cổ kiếm ý kia tự thương hại, phải phun ra một búng máu.La phù công chúa thiên tư tuyệt đỉnh, ngón tay mảnh khảnh huy động trong không khí, hai mắt mang theo thất thải hào quang, nhưng cuối cùng cũngphải sâu kín thở dài, chỉ có thể nhớ kỹ ba mươi bốn loại biến số liềnkhông cách nào ghi nhớ được nữa.Nàng chính là Hoàng Gia Thiên Nữ, tu tập ngàn vạn sủng ái vào thân, cũng không thiếu khuyết kiếm quyết cấp bậc tuyệt học, chỉ là muốn kiểm trathiên phú của mình môt chút mà thôi.Kiếm quyết cấp bậc tuyệt học nếu dễ dàng tu luyện như vậy thì cũng sẽ không được xưng là tuyệt học rồi.Coi như là tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh cũng có thể vì một chiêu kiếm quyết cấp bậc tuyệt học mà tranh đến đầu rơi máu chảy.Lại có tiếng thở dài vang lên, có người ngay cả mười biến số trong đócũng không nhớ được, mà càng nhiều người thậm chí còn không thấy rõ bóng kiếm của Cố Thanh chứ đừng nói đến ghi nhớ sáo lộ kiếm quyết của hắn.- Tuyệt học kiếm quyết căn bản không thể vừa chạm vào đã thành, coi nhưlà tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh cũng cần tìm hiểu mấy tháng, thậm chí mấynăm mới có thể lĩnh ngộ được cổ kiếm ý kia.- Cố Thanh tuy rằng hao tốn 23 năm mới luyện thành chiêu kiếm quyết này, nhưng đối với tương lai độ địa kiếp lại có chỗ tốt rất lớn, ít nhất cóthể tăng thêm ba thành thành công.- Đối mặt với một kiếm cường đại này, Phong Phi Vân vậy mà lại thuLinh Khí về, chẳng lẽ hắn thật sự tu luyện tuyệt học cấp thần thông nàođó sao?- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Phong Phi Vân chẳngqua chỉ mới hơn mười tuổi thôi, không có hai mươi năm khổ công thì không có khả năng luyện thành tuyệt học cấp thần thông.

Hắn cho dù có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng thành công được.Cố Thanh một tay cầm kiếm, chỉ về phía Phong Phi Vân, tuy rằng chỉ làthân kiếm bỗng nhúc nhích, nhưng thân kiếm cũng đã vàng lên đến 108tiếng ngâm nhẹ, đương nhiên loại tiếng vang kỳ dị này cũng chỉ có nhântài tu vị cao thâm mới có thể nghe được.Bá!Một kiếm như điện, phá không mà đến!Hai mắt Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm mũi kiếm, tinh khí thầntoàn thân đều kéo căng, hết sức nghiêm túc, con mắt không nháy lấy mộtcái, đột nhiên hắn cũng vươn cánh tay phải, ra ngón trỏ và ngón giữaduỗi ra, cũng bỗng run lên trong không khí.- Hô, hô, hô...Cũng là 108 âm thanh nhẹ vang lên, hơn nữa tiếng nổ càng thêm trầm thấp.Có người chú ý tới động tác kỳ quái của Phong Phi Vân, lão thái giámNgọc công công thân thể khẽ run lên, mãnh liệt chỉ về phía Phong PhiVân, thất thố lên tiếng kinh hô:- Hắn làm sao có thể...Bá!Phong Phi Vân cũng hóa thân thành điện, phá không mà đi, trên ngón tay linh quang như kiếm, kiếm khí lộ ra 108 loại biến số.- Dĩ nhiên là kiếm quyết giống nhau!Vào thời khắc này, rốt cục lại có người phát giác được không đúng.- Phong Phi Vân sao cũng biết kiếm quyết cấp tuyệt học mà Cố Thanh tu luyện, chẳng lẽ hắn cũng từng luyện quá sao?- Không có khả năng, một chiêu kiếm quyết cấp tuyệt học này ở Vạn TượngTháp cũng là kiếm quyết đỉnh tiêm, không thể nào lưu truyền ra ngoàiđược.- Chẳng lẽ Phong Phi Vân là mới vừa học xong?Tu sĩ vừa lên tiếng thanh âm có chút không tự tin.- Cái này...

Cái này càng không có thể...

Nhưng cũng chỉ có khả năng này thôi.Thật sự thật là quỷ dị, Phong Phi Vân vậy mà thật sự dùng ra một chiêu kiếm quyết cấp bậc tuyệt học, mà lại còn giống như đúc kiếm quyết củaCố Thanh, một màn này tựa như ảo giác vậy, khiến mọi người không dám tin tưởng.Sự thật bày ở trước mặt, lại khiến người không thể không tin.- Chẳng lẽ thiên phú của hắn lại kinh người đến mức này?La phù công chúa lần đầu tiên chính thức nhìn thẳng vào Phong Phi Vân,nếu Phong Phi Vân thật có thể trong chớp mắt ngắn ngủi đã có thể họcxong kiếm quyết cấp bậc tuyệt học thì thiên phú như thế đã không thểxưng là nghịch thiên nữa rồi.Nhân vật như thế, tương lai nhất định tách ra hào quang sáng chói, thành tựu không cách nào đoán trước được.- Làm sao có thểNgười không thể tin vào mắt mình nhất ở đây phải kể tới Cố Thanh rồi,kiếm quyết hắn tu luyện 23 năm mới thành công, nhưng Phong Phi Vân hiệngiờ lại dùng ra, điều này thật sự quá mức đả kích lòng tin của hắn.Hắn lại không biết, Phong Phi Vân có được Phượng Hoàng linh hồn cườngđại, hơn nữa lĩnh ngộ của hắn đối với Thiên Đạo đã đạt đến một tìnhtrạng cực cao, kiếm quyết thiên hạ không đầu không tuân theo Thiên Đạo,Phong Phi Vân muốn đánh ra một kiêm này cũng không phải việc gì khó cả.Phải nói, Phong Phi Vân học tập bất luận thần thông cấp tuyệt học nàocũng đều có thể vô sự tự thông, trong thời gian cực ngắn liền có thể tuluyện thành công.Đây cũng là lý do vì sao thần điển cao thâm và cổ xưa như 《 Bát ThuậtQuyển 》 Phong Phi Vân cũng có thể trong hơn mười ngày đã nhập môn.Đó cũng không phải thiên phú của hắn cao đến mức nào, mà là cảm ngộ củabản thân hắn đối với Thiên Đạo có thể nói là đệ nhất nhân khắp Thần Tấnvương triều, cho nên hắn căn bản không tồn tại bình cảnh ở cảnh giới,chênh lệch chỉ là tích lũy linh khí thôi.Bằng không thì làm sao có thể trong vòng không đến nửa năm đã đạt tớicảnh giới Thần Cơ trung kỳ được, coi như là bát đại thiên tài cấp bậc sử thi cũng không thể làm được chuyện nàyCũng là 108 loại biến số, cũng là một chiêu ra tay tuyệt không quay đầu lại.Cố Thanh đã chìm đắm trong một chiêu này hơn hai mươi năm, nắm giữ đốivới biến số đã đạt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, một kiếm đâm vàotrong đan điền Phong Phi Vân.PHỐC!

Mũi kiếm vào thịt ba phần, có máu tươi từ trong vết thương tuôn ra.-------Chương 310: Công chúa mời (1)- Ha ha!

Phong Phi Vân đan điền nghiền nát, tu vị mất hết, vô duyên với Tiên Đạo, ngươi bị phế rồi, ha ha!Cố Thanh một kiếm đắc thủ, liền cuồng tiếu.PHỐC!Tiếng cười của hắn liền dừng lại, Phong Phi Vân một ngón tay điểm vào mi tâm của hắn, chỉ kiếm xuyên thủng đầu hắn, óc trong sọ cũng bay rangoài.Bành!Cố Thanh ngửa đầu ngã trên mặt đất, lỗ mau nơi mi tâm chảy ra từng dòng máu đỏ tươi, còn có não trắng.Lại một vị thiên tài tuyệt đỉnh chết ở trong tay Phong Phi Vân, trongvòng một ngày đã có bốn vị đỉnh tiêm thiên tài chết đi, nếu xảy ra ởtiên môn khác, đã đủ để cho một tiên môn nguyên khí đại thương, ngườimới sẽ xuất hiện đứt đoạn, không khiến những chưởng giáo tiên môn kiatức giận đến chửi mẹ mới là lạ đấy.Cho dù phát sinh ở Vạn Tượng Tháp thiên tài như mây thì đây cũng khôngphải chuyện nhỏ, đã có người vụng trộm đi thông báo cho các vị tháp chủVạn Tượng Tháp rồi.- Ai ôi!!!!

Đã xong rồi, đan điền nghiền nát, tu vị hoàn toàn biến mất,ta cảm giác được linh khí trên người ta đã xói mòn hầu như không còn...Phong Phi Vân ôm bụng kêu thảm thiết một tiếng, thiếu chút nữa đã ngãtrên mặt đất, may mắn hắn ngưng tụ lực lượng cuối cùng trong thân thểmới đứng vững bước chân được.Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy kiếm của Cố Thanh đâm vào trong đanđiền Phong Phi Vân, nếu là thường nhân thì khẳng định ngay cả khí lựckêu lên cũng không có rồi, nhưng việc này xảy ra ở trên người Phong PhiVân, hơn nữa hắn còn kêu to thảm thiết như vậy, thật sự phải khiến người nghĩ lại đấy.Vốn đang có người muốn thừa dịp Phong Phi Vân đan điền nghiền nát đánhchết hắn để dương danh lập vạn, nhưng nghe được tiếng hét thảm của hắnngược lại liền không dám ra tay nữa.Ta kháo, lời Phong Phi Vân nói không tin được ah!Mỗi lần có người muốn giết hắn, đều chết oan chết uổng, con mẹ nó ai dám ra tay chứ, mọi người đều sợ bị hắn lừa gạt.Ví dụ máu chảy đầm đìa cò bày ở trước mắt, khiến rất nhiều người xiết chặt nắm đấm rồi lại buông ra.Ngay cả cường giả đã bước chân vào top 300 《 Bách Tháp Bảng 》 như CốThanh cũng chết trong tay Phong Phi Vân, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi ngườiNghịch thiên tài tuấn có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới giết người,nhưng Cố Thanh lại là Thần Cơ đỉnh phong tu luyện ra tám đạo thần thức,xa không phải những Thần Cơ đỉnh phong bình thường kia có thể so sánh.Coi như là nghịch thiên tài tuấn cũng không có khả năng ở Thần Cơ trung kỳ đánh chết được.

Cố Thanh.Yêu Ma Chi Tử này quả nhiên không thể đo lường theo lẽ thường được!Mặc dù Phong Phi Vân giờ phút này tuyên bố đan điền mình đã nghiền nát,tu vị hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn khiến người không đám tùy tiện ratay với hắn.Ba người Mộ Dung Trác, Cổ Liên Thu, La Thế Hùng sớm đã bị dọa sợ, chạythục mạng không kịp, cũng không dám đối địch với Phong Phi Vân nữa, hỗnđản này quả thực không phải là người, căn bản không ai có thể giết đượchắn, đây chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ hiện giờ.- Phong công tử, đây Linh dược Thiếu chủ nhà ta tặng cho ngươi.Một giáp sĩ lưng đeo chiến kiếm đưa một hộp nhị phẩm đan dược đến trước mặt Phong Phi Vân.Bên trong đặt một hạt Vô Hoa Đan lớn chừng long nhãn, chỉ khẽ mở hộpngọc ra một chút liền có thể nghe thấy được đan hương từ bên trongtruyền ra, nhị phẩm đan dược đã là ngàn vàng khó mua.Phong Phi Vân cũng không nhận lấy hộp ngọc, mà hỏi:- Thiếu chủ nhà ngươi là người phương nào?- Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Lệ Phụng Tiên.Vị giáp sĩ kia mặt mỉm cười, nho nhã lễ độ, lộ ra đặc biệt thân mật.Đây là Lệ Phụng Tiên đang vươn cành ô-liu tới cho Phong PhiVô luận là từ thực lực bản thân và tiềm lực của Phong Phi Vân hay là vìnữ ma sau lưng Phong Phi Vân, đây đều là đối tượng đáng để lôi kéo, ítnhất tất cả mọi người đều cho rằng nữ ma chính là chỗ dựa của Phong PhiVân.Hổ Thiên Hầu cũng là một trong thập bát chư thiên hầu gia của Thần Tấnvương triều, tay nắm mấy ngàn vạn binh quyền, Lệ Phụng Tiên chính là con trai trưởng của Hổ Thiên Hầu, hơn nữa thiên phú bản thân lại đạt tớimức nghịch thiên thủy chuẩn, đã bước vào top 100 《 Bách Tháp Bảng 》,tương lai nhất định chính là người kế thừa hầu tước của Hổ Thiên Hầu.Vô luận là từ địa vị hay là từ quyền nói chuyện, cũng không phải Mộ Dung Trác có thể so sánh được.Mỗi một vị thiên hầu đều nhất định thê thiếp thành đàn, con nối dõi rấtnhiều, Mộ Dung Trác dù sao cũng không phải nhi tử kiệt xuất của ChấnThiên Hầu, tự nhiên địa vị và lực lượng có thể điều động đều xa xa không bằng Lệ Phụng Tiên.Mỗi tiếng nói cử động của Lệ Phụng Tiên đều phi thường thận trọng, cơ hồ đại biểu cho toàn bộ Hổ Thiên Hầu phủ.Phong Phi Vân có chút nhìn thoáng qua một nam tử long hành hổ bộ ở trênquan đài phía xa xa, đối phương cũng gật đầu có chút cười cười với hắn,thu hồi ánh mắt, trầm ngâm chốc lát nói:- Thay ta đa tạ ý tốt của tiểu hầu gia, chỉ là Phong mỗ hôm nay tu vịhoàn toàn biến mất, chỉ là một phế nhân, thật sự không muốn chà đạp linh đan diệu dược này.- Ha ha!

Phong công tử khách khí, tiểu hầu gia nói, khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan này chỉ là chút lễ vật tặng cho Phong công tử, kính xin Phong côngtử không nên nghĩ quá nhiều, giữa bằng hữu với nhau, chỉ là tình ý, màkhông phải là tài phú và lợi ích.Vị giáp sĩ kia cười nói.Hào phú đệ tử chính thức tuyệt đại đa số đều nho nhã lễ độ, lễ nghi hàophóng, tuyệt đối không thiết khuyết lễ giáo và tu dưỡng giống một ít con nhà giàu mới nổi, ít nhất biểu hiện ra cũng là việc phải làm.Đương nhiên cũng có hào phú đệ tử làm xằng làm bậy, nhưng đó đều là sốít, dù sao hào phú đệ tử chính thức muốn gì đều có thể đạt được, so ramà nói, thanh danh đối với bọn họ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.Lời cũng đã nói đến đây, vậy thì ngu sao không thu chứ!- Vậy thì thay ta đa tạ Tiểu Hầu gia!Phong Phi Vân nhận lấy nhị phẩm Vô Hoa Đan kia, nhưng cũng không ăn vào, mà thu vào trong ngực mìnhVị giáp sĩ kia đã hoàn thành nhiệm vụ liền mỉm cười mà đi.- Phong công tử, đây là Vương tử nhà ta tặng ngươi một gốc Xương Bồ támtrăm năm, tuy rằng còn không đạt tới cấp bậc linh thảo nhưng cũng kémkhông xa.

Rất có ích đối với việc khôi phục huyết khí của Tu tiên giả,Phong công tử đại chiến liên tục, mất máu quá nhiều, nhất định có thể có chỗ dùng đến.Một vị hán tử thân cao chừng hai mét năm, trên đầu quấn lấy khăn trắngdày đặc, phủ lên một kiện đại bào, bưng lấy một gốc xương bồ tám lá tảnra quang mang từ từ đi tới.Xương bồ tám trăm năm đã cực kỳ tiếp cận cấp bậc linh thảo rồi, tuyệtđối không chỉ đơn giản là trợ giúp khôi phục huyết khí, nó có lẽ đã xemnhư là Bán Linh thảo rồi, người bình thường ăn vào liền có thể gia tăng ba mươi năm thọ nguyên.Tu tiên giả sau khi ăn vào có thể cô đọng khí lực, điều hòa kinh mạch,đối với tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn mà nói, thậm chí có thể trợ giúp hắnmở ra bảy, tám cái huyệt vị.-------Chương 311: Công chúa mời (2)- Vương tử nhà ngươi là?Lễ vật quý trọng như vậy, Phong Phi Vân tự nhiên không thể dễ dàng nhận lấy rồi.- Đại Thực quốc Tam vương tử.Đại Thực quốc cũng là một trong các tiểu quốc phụ thuộc ở quanh thânThần Tấn vương triều, tuy là tiểu quốc, nhưng đó cũng chỉ là đối vớiThần Tấn vương triều thôi.

Kỳ thật nhân khẩu Đại Thực quốc lên đến batrăm triệu, địa vực khoảng cách vạn dặm, với tư cách là vương tử ĐạiThực quốc, đó tuyệt đối là một nhân vật quyền cao chức trọng.Mà trên thực tế những vương tử và công chúa các tiểu quốc phụ thuộc vàoThần Tấn vương triều phần lớn đều đến Thần Tấn vương triều tìm kiếm tiên môn cường đại bái sư học nghệ, một phương diện có thể đạt được tu tiêncông pháp rất tốt, một phương diện có thể kết giao với nhân vật quyềnthế trong một đời tuổi trẻ của Thần Tấn vương triều.- Ách!

Giờ tu vị ta đã hoàn toàn biến mất. . .Phong Phi Vân nói.- Vương tử chúng ta nói, Phong công tử tu vị hoàn toàn biến mất, nếu đến bước đường cùng thì có thể đến Đại Thực quốc, nhất định sẽ được tôn làm khách quý, chỉ là chậu Xương Bồ này kính xin Phong công tử vô luận nhưthế nào cũng phải nhận lấy.Vị hán tử kia cười nói.- Được rồi!Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười, chỉ có thể nhận lấy gốc xương bồ tám trăm năm kia.- Phong công tử!Một thanh âm âm dương quái khí đột nhiên xuất hiện ở bên tai Phong Phi Vân, khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.Thanh âm này âm thanh tiêm khí, như nam như nữ, khiến Phong Phi Vân có chút sởn hết cả gai ốc.Đúng là Ngọc công côngmặc thanh cưu trường bào, lão thái giám này khôngbiết từ lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân, quảthực tựa như U Linh vậy, trên người còn tản ra một cổ hàn khí lạnh lẽo.- Vị này. . .

Tiền bối xưng hô như thế nào?Phong Phi Vân chung quy có cảm giác con mắt lão thái giám này cứ đảo qua trên người mình, khiến Phong Phi Vân theo bản năng che che quần áo.Lão thái giám này không có ham mê bất lương gì đấy chứ?- Cạc cạc!Ngọc công công âm trầm cười, nói:- Ngọc Liễu Bính.- Sát, Ngọc Liễu Bệnh!Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau hai bước.Mẹ nó, bệnh hoa liễu a!- Là Ngọc Liễu Bính!Ngọc công công vẫn cười hì hì nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào vị trí đan điền Phong Phi Vân.Nhưng Phong Phi Vân lại cảm giác hắn đang nhìn đũng quần của mình.- Ngọc công công, sẽ không phải cũng đến đưa lễ vật đấy chứ?Phong Phi Vân lại lui về phía sau hai bước, cũng kẹp kẹp lấy đùi.Ngọc công công tiến lên trước hai bước, lắc đầu, cười nói:- Công chúa nhà ta muốn thỉnh Phong công tử lên thuyền chung du, thưởng ngoạn Nam Hồ a!- Là vì công chúa nào?Phong Phi Vân nói.- Đương triều Tần Đế chi nữ, La Phù công chúa.Ngọc công công nói.Phong Phi Vân sắc mặt hơi đổi, nếu là công chúa tiểu quốc gia mời hắnlên thuyền chung du có lẽ là muốn lôi kéo hắn, kết giao với hắn, nhưng à La Phù công chúa là thân phận bực nào chứ, đừng nói là Phong Phi Vânhắn, coi như là chưởng giáo một phương tiên môn cũng chưa chắc có tưcách ngồi ngang hàng với nàng.- Ha ha, Phong mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ thảo dân, La Phù công chúa lại là vạn kim chi thâ, tại hạ trong lòng quả thực sợ hãi, thật sự khôngdám cùng du thuyền với công chúa, như vậy cáo từ, như vậy cáo từ. . .Phong Phi Vân vội vàng xoay người rời đi, hậu duệ quý tộc cấp bậc như La Phù công chúa, cũng không phải hắn hiện giờ có thể nhúng chàm được,người ta chỉ là hộ vệ cũng đã là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, vậy thì tu vị lão thái giám càng thêm thâm bất khả trắc rồi.Nếu ở cạnh nàng, hơi không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục mất.- Công chúa, người này quả nhiên rất khôn khéo, tuyệt đối là một kẻ dối trá.Ngọc công công về tới sau lưng La Phù công chúa, trên mặt vẫn mang theo dáng cười âm trầm.- Để hắn đi thôi!La Phù công chúa ôn nhu nói, thanh âm ngọt ngào khiến người mơ màng vô hạn, lại nói:- Náo ra động tĩnh lớn như vậy, những tháp chủ Vạn Tượng Tháp kia sợcũng đã ngồi không yên, Yêu Ma Chi Tử, nếu hắn thật là sứ giả của nữ mathì nhân vật cấp bậc như tháp chủ Vạn Tượng Tháp tất nhiên sẽ tìm tớihắn.- Công chúa có ý là?Ngọc công công tự nhiên biết rõ trong lòng La Phù công chúa đang nghĩgì, nhưng đáp án này hắn cũng tuyệt đối không thể nói ra được, mang theo ngữ khí thỉnh giáo hỏi.Đây là điều tối thiểu mà một hạ nhân nên hiểu rõ.- Đợi hắn qua được cửa ải này, ta sẽ tự mình đi tìm hắn.La Phù công chúa ánh mắt thập phần thâm thúy, nàng giờ phút này coi nhưlà lão hồ ly như Ngọc công công cũng không biết được nàng đang suy nghĩgì.Giữa trưa phó ước, mặt trời treo cao!Lúc chạng vạng tối, lạc hà hồng đầy trời, ở trên mặt hồ ba quang lăn tăn kia phản chiếu ra vằn nước phi sắc.Phong Phi Vân xuyên qua mặt hồ, xuyên qua rừng trúc, từng bước một đi về trong động phủ.Mở ra trận pháp, đi vào.Bá!Trên ngón tay bắn ra một chỉ linh mang, linh mang thiêu đốt, hóa thành nhất muội nguyên hỏa, đốt đèn đầu lên.Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, hào quang lờ mờ ẩn ẩn chiếu sáng cả động phủ.Một cái giường đá, một cái bàn đá, vẫn là bốn cái ghế đá, ngoài ra không còn thứ nào khác.Trên giường đá lạnh buốt kia nằm một người gầy yếu, mặc áo vải, sắc mặttái nhợt, giống như là nghe được tiếng vang, hắn từ từ mở mắt, lộ ra vẻvui mừng, nói:- Ngươi cuối cùng vẫn còn sống trở về.Thanh âm suy yếu đến tựa như muỗi kêu vậy.- Ngươi cuối cùng cũng còn sống đợi đến khi ta trở về!Thanh âm của Phong Phi Vân cũng suy yếu dị thường, giống như bị kẹt trong cổ họng vậy.Người nằm trên giường đá kia đúng là Mộ Dung Thác, vì có thể trợ PhongPhi Vân đột phá cảnh giới đã dùng bốn cân máu tươi đổi lấy linh chi hainghìn năm.Phong Phi Vân trước nay không có bằng hữu, nhưng hắn đã xem Mộ Dung Thác như một huynh đệ của mình rồi.- Ha ha!Mộ Dung Thác thấp giọng cười, tiếng cười chợt kẹt trong cổ họng, thânthể gầy yếu liền rụt rụt, cảm giác trên người có chút rét run.Một người mất máu quá nhiều thân thể chung quy đều có cảm giác rét lạnhnhư vậy, tựa như Phong Phi Vân hiện giờ cũng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.Phong Phi Vân lấy ra Xương Bồ tám trăm năm trong ngực mà Đại Thực quốcTam vương tử đưa tặng, đối với người mất máu quá nhiều có cực kỳ có công hiệu.Phong Phi Vân bứt xuống một mảnh xương bồ thảo, sau đó cẩn thận từng litừng tí đưa vào miệng Mộ Dung Thác, sau đó lại bỏ bảy phiến xương bồthảo còn lại ở bên gối Mộ Dung Thác.- Xương Bồ tám trăm năm, dược tính thật sự quá mạnh mẽ, ngươi mỗi ngàyăn một miếng, tám ngày sau thân thể tất nhiên có thể khỏi hẳn.Đôi mắt Mộ Dung Thác đen kịt và sáng ngời, có lẽ là do ánh mắt hắn vốnđã sáng ngời, hoặc là do vừa dùng một mảnh xương bồ thảo nên thân thểcũng có chút một ít khí lực, hắn nói:- Cảm ơn.- Vốn nên là ta cảm ơn ngươi mới đúng.-------Chương 312: Một điều bí ẩnPhong Phi Vân im im lặnglặng ngồi ở bên giường bằng đá, chăm chú cắn môi, nghiêng thân thể, mộttay vụng trộm véo ở vị trí đan điền.Một mực đợi đến nửa canh giờ sau, trên mặt Mộ Dung Thác đã có chút huyết sắc, Phong Phi Vân mới lại lấy ra quả nhị phẩm Vô Hoa Đan kia cho hắnăn vào.Khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan chính là thánh dược chữa thương, ngậm vào liềntan, cả người Mộ Dung Thác đều được bao trong hào quang Linh Dược, trênngười tản ra mùi thuốc đầm đặc.Bành!Cùng lúc đó, Phong Phi Vân rốt cuộc không cách nào kiên trì được nữa,ngửa đầu ngã xuống đất, ngất đi, nơi đan điền dật tràn ra một tia huyết dịch ra, nhuộm đỏ cả y phục hắn.Thật sự là hắn đã sớm bị thương, đặc biệt là trong lúc quyết đấu với Cố Thanh là bị thương nặng nhất.Cố Thanh thật sự quá cường đại, cho dù dùng Linh Khí cũng chưa chắc cóthể chống đở được một chiêu kiếm quyết cấp bậc tuyệt học kia, Phong PhiVân chỉ có thể dùng chiêu thức lưỡng bại câu thương mới có thể có cơ hội chiến thắng.Một kiếm kia của Cố Thanh đâm vào trong Đan Điền, tuy rằng bị Thi Cungcủa nữ ma ngăn trở, nhưng cũng chấn khiến Phong Phi Vân nguyên khí đạithương, đều là dựa vào một cổ ý chí cường đại nên hắn mới về được đếnđây.Bằng không thì hắn đã chết trên Diễn Võ Chiến Tháp rồi.Mộ Dung Thác chậm rãi ngồi dậy từ giường đá, hắn nhìn thật lâu Phong Phi Vân đang hôn mê trên mặt đất, ngón tay tạo thành kiếm quyết, lại do dựthật lâu, cuối cùng vẫn thu vào.Hắn lại nằm xuống!Cảnh ban đêm trở nên có chút thê lương, tràn đầy không biết.Đến khi Phong Phi Vân lần nữa tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày thứ ba,có ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài động phủ chiếu vào, mà hắn lú nàycũng đang nằm trên giường đá, trên người vẫn đang đắp lấy thảo dược.Miệng vết thương chỗ đan điền phần bụn cũng được người vệ sinh băng bóqua, mà ngay cả vết thương trên vai, ngực, trên đùi cũng đều được đắpthảo dược, chỉ có tổn thương bên đùi là vẫn ttruyền đến cảm giác đauđớn.- Tên Mộ Dung Thác này!Phong Phi Vân khẽ lắc đầu cười cười.Phong Phi Vân tu luyện chính là Bất Tử Phượng Hoàng Thân, thân thểkhôi phục cực nhanh, có thể gấp 10 lần thường nhân, căn bản không cầnLinh Dược chữa thương gì cả cũng có thể tự mình khôi phục.Trải qua hai ngày tu dưỡng, thương thế hắn đã khôi phục ba, bốn phân,cái này theo thường nhân thấy thì tuyệt đối là một loại tốc độ khôi phục khiến người phảu kinh hãi.Đi ra động phủ, thấy được mảnh hồ nước bích lục kia, còn có một gócThanh Trúc đột ngột mọc lên từ mặt đất, góc trúc kia có lẽ vì hấp thuquá nhiều linh khí nên thông thấu trong suốt như ngọc vậy.Mộ Dung Thác phục dụng Xương Bồ và một khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan, trảiqua hai ngày tu dưỡng, thân thể đã khôi phục không ít, hắn đi vào hồ bắt được mấy con cá nước ngọt, đốt lá trúc len ngồi nướng cá ở bên bờ.Gác ở trên cây trúc là một loạt cái khoan sắt, khi thì thêm một ít giavị không biết hắn lấy từ nơi nào, công cụ đơn giản, mấy thứ gia vị đơngiản, nhưng múi cá nướng kia lại nhẹ nhàng bay xa, khiến Phong Phi Vânnhịn không được phải khịt khịt mũi.Không thể không nói Mộ Dung Thác quả thật rất có phong phạm đầu bếp!- Ngươi thường xuyên nướng đồ ăn vào ban đêm sao?Phong Phi Vân chậm rãi từ trong rừng trúc đi ra.Mộ Dung Thác ngồi dưới đất, trên gương mặt xanh xao vàng vọt mang theo vài phần vui vẻ nói:- Từ nhỏ đã phải chịu đói, nếu không tự mình tìm ăn thì ta đã sớm chết đói rồi.Hắn đưa một cái bồ đoàn do lá trúc bện thành tới cho Phong Phi Vân.Bồ đoàn này bện thập phần tinh tế, tổng cộng chia làm ba tầng, ngồi ở phía trên rất là thoải mái.- Đúng rồi, còn chưa nghe qua chuyện trong nhà ngươi đấy, thuận tiện nói cho ta biết được không?Phong Phi Vân cười nói.Sắc mặt Mộ Dung Thác chợt trở nên có chút mất tự nhiên, trầm mặc, chỉ cắm đầu vào nướng cá, thật lâu sau mới nói:- Ta không có nhà!- Một người sao có thể không có nhà được?Phong Phi Vân nói.- Từ lúc ta hiểu chuyện đến nói, tất cả mọi người nói ta là một tiểu tạp chủng, kể cả ca ta, kể cả cha ta, mà ngay cả những người hầu kia cũngnói ta như vậy, chỉ có mẹ ta mới gọi ta một tiếng Thác nhi, nhà như vậy, không cần cũng được.Mộ Dung Thác nắm chặt tay, nói ra từng lời một.- Chẳng lẽ ngươi không phải cha ngươi thân sinh sao?Phong Phi Vân nói.- Không có một người cha ruột nào lại gọi con của mình là tạp chủng cả,huống chi hắn còn là Chấn Thiên Hầu đại danh đỉnh đỉnh, Mộ Dung ThừaĐức.Mộ Dung Thác nói.- Ngươi là con trai Chấn Thiên Hầu?Phong Phi Vân sắc mặt khẽ biến thành hơi vui mừng.- Không, hắn chưa từng coi ta là con hắn, ta cũng chưa từng coi hắn làcha, trong lòng ta chỉ có mẹ, chỉ có mẹ, chưa từng có cha...Hắn không ngừng tái diễn những lời này.Phong Phi Vân lại nói:- Mẹ ngươi có phải là tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu không?Mộ Dung Thác kinh hô:- Làm sao ngươi biết?Phong Phi Vân cười hắc hắc, thì ra hắn chính là nhi tử của Lưu thânsinh, cái này chẳng lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?- Đáng tiếc mẹ ta đã bệnh chết ba tháng, khi nàng sắp chết muốn ta vôluận như thế nào cũng phải học thành tài, trở thành một gã Tầm Bảo Sư vĩ đại, bằng không thì thực xin lỗi nàng trên trời có linh thiêng rồi.Mộ Dung Thác nói.Phong Phi Vân vốn đang định nói cho hắn biết, hắn thật ra có phụ thân,nhưng sau khi nghe được lời này, hắn liền thu lại lời muốn nói, dù saomẫu thân hắn vừa mới chết nếu lại biết tin tức cha ruột đã qua đời chỉsợ sẽ càng thêm bi thương.- Ta sẽ giúp ngươi.Phong Phi Vân nói.- Ngươi có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân sao?Mộ Dung Thác nói.- Ngươi chính là thiên sinh linh giả, muốn trở thành một vị Tầm Bảo Sưvĩ đại cũng không khó, ngươi thiếu chỉ là một bản điển tịch tu luyện của Tầm Bảo Sư.Phong Phi Vân từ từ lấy 《 Bát Thuật Quyển 》 từ trong Giới Linh Thạch ra, nhưng rất nhanh lại bỏ lại.Phong Phi Vân cảm thấy thực xin lỗi Lưu Thân Sinh, muốn đền bù trênngười con hắn, nhưng giờ không thể truyền thần điển như 《 Bát ThuậtQuyển 》 cho hắn được, còn phải chờ hắn đánh chắc trụ cột mới được.Nếu Phong Phi Vân biết rõ, tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu khôngphải bệnh chết, mà đã bị chết ở trong tay Kỷ Thương Nguyệt thì khôngbiết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?Nếu Phong Phi Vân biết rõ, Mộ Dung Thác chính thức cũng đã bị chết ởtrong tay Kỷ Thương Nguyệt thì không biết hắn lại sẽ có cảm tưởng thếnào?Nhân sinh rất nhiều chuyện không như ý.Phong Phi Vân tuy rằng đồng tình với tao ngộ của Mộ Dung Thác nhưng lạikhông có tâm lý chấn động quá lớn, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng, mấu chốt còn phải xem con đường tương lai nên đi thế nào.Đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào khối Giới LinhThạch trên lưng Phong Phi Vân, vừa rồi Phong Phi Vân muốn lấy 《 BátThuật Quyển 》 ra, nhưng lấy ra một nửa liền thả vào lại, tất cả đềukhông thoát khỏi ánh mắt của hắn.-------Chương 313: Khảo thí Linh Giác (1)Hắn đưa một đầu cá nướngthơm ngào ngạt tơi cho Phong Phi Vân, con cá này tươi mới màu mỡ, khôngtiêu không sinh, mang theo một cổ mùi thơm ngát của lá trúc, Phong PhiVân tuy rằng đã từng ăn đã quen sơn trân hải vị, nhưng lại cảm giácnhững mỹ thực kia chẳng qua đều là thô thực mà thôi, căn bản không thểsánh với cá nướng này được.Đôi tay kia của Mộ Dung Thác vô luận là nướng chim hay cá đều là nhấttuyệt, có thể trở thành bằng hữu với hắn, cái miệng quả thật được hưởngphúc rồi.- Ngươi không đi làm đầu bếp, quả thực đáng tiếc!Phong Phi Vân như gió cuốn ăn liền ba đầu, ném đầu xương cá đầy đất, khóe miệng đầy dầu như đang phản xạ lấy ánh mặt trời.Từ khi bị trục xuất Phong gia, Phong Phi Vân đã thật lâu không được ăn vui vẻ như vậy, cười đến vui vẻ như vậy rồi.- Ngươi nếu mở một một tửu lâu lớn thì ta khẳng định sẽ làm chủ bếp cho người.Mộ Dung Thác trêu ghẹo cười nói.Phong Phi Vân quăng cái đầu cá thứ tư xuống, nói:- Thật sao?- Ta tới giờ đều chưa từng nói giỡnMộ Dung Thác ánh mắt thâm trầm nói.- Ha ha!

Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay đấy.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất,vẽ ra một đường cong có kỳ quái, cũng có đồ văn phức tạp, từng cái kýhiệu đều lộ ra hàm súc thú vị.Mộ Dung Thác đi tới, đứng ở bên người của hắn, nhìn nhìn đồ án trên mặt đất, nghi ngờ nói:- Ngươi đang viết gì thế?- Muốn trở thành một gã Tầm Bảo Sư, ngoại trừ cần Linh Giác vượt xathường nhân còn cần nhãn lực hơn người và một ít yếu quyết trụ cột, vídụ như trận pháp, chính là thứ bắt buộc Tầm Bảo Sư cần biết.Cánh tay Phong Phi Vân xoay chuyển, trầm xuống, rất nhanh liền khắc ra trên mặt đất một tòa trận pháp.Hoặc là nói là khung sườn của trận pháp!- Ngươi muốn dạy ta trận pháp?Mộ Dung Thác đại hỉ, thân thể gầy yếu ngồi chồm hổm xuống, tinh tếnghiên cứu đồ văn và đường cong trên mặt đất, lộ ra rất là có hứng thú.Phong Phi Vân thu cành trúc kia lại, cũng gồi xổm người xuống, cười nói:- Trận pháp thiên hạ thật sự quá nhiều, chủng loại pha tạp, hỗn tạp, thủ pháp hơn một ngàn loại, lại chia làm chín cấp bậc, cấp bậc càng cao,lại càng phức tạp, có trận pháp cao cấp cần bố trí đến vài năm mới cóthể hoàn thành.Mộ Dung Thác liền ngồi xổm bên người Phong Phi Vân, im im lặng lặng nghe Phong Phi Vân giảng giải, đôi mắt vĩnh viễn tràn đầy linh tính nhẹnhàng chuyển động.- Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, tất cả trận pháp thiên hạ khungsườn lúc ban đầu đều giống nhau.

Đây chính là theo như lời Đạo gia nói,Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh TứTượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vạn vật.

Vạn vật tuy rằngphiền phức, nhưng lúc ban đầu đều là do Vô Cực và Thái Cực diễn hóa ra.Phong Phi Vân sợ hắn nghe không hiểu, cho nên nói rất kỹ càng.Mộ Dung Thác nhẹ gật đầu, nói:- Như vậy ngươi bây giờ khắc ra chính là khung sườn của tất cả trận pháp sao?- Xem như thế đi!Phong Phi Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, đưa cành trúc cho hắn ý bảo hắn vẽ lấy.Thiên phú của Mộ Dung Thác ở mặt trận pháp khiến Phong Phi Vân cảm thấyđặc biệt kinh ngạc, thật giống như một người đã nghiên cứu trận phápnhiều năm rồi vậy, chỉ vẽ thất bại ba lượt nhưng hắn đã vẽ ra được khung sườn trận pháp nguyên vẹn.Đây chính là lý niệm trận pháp tinh túy mà rất nhiều vị tiên hiện Phượng Hoàng Yêu tộc trải qua nhiều năm nghiên cứu mới tổng kết ra được, sángchế ra loại khung sườn có thể khắc tất cả trận pháp trên thế gian này,nó cao mình hơn trận pháp điển tịch của nhân loại rất nhiều.Mộ Dung nắm thật đúng là vô thượng thiên tài của Tầm Bảo Sư nhất mạch, trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ như thế.Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác trôi qua, hai người vừa cười, vừa học, như thầy trò, cũng như bằng hữu.Lúc mặt trời lên cao, Linh Bảo Tháp tôn sư khảo hạch Linh Giác bọn hắnđã tìm đến bọn hắn, muốn dẫn bọn hắn đi Linh Bảo Tháp khảo thí Linh Thức chân chính mạnh bao nhiêu.Linh Thức có thể vượt qua chín lần thường nhân đã xem như kinh hãi thếtục rồi, sẽ được rất nhiều cường giả thế hệ trước của Linh Bảo Tháp coi trọng, hơn nữa mấu chốt là ở trong đó còn có một người là Yêu Ma ChiTử, ngay cả tháp chủ Linh Bảo Tháp cũng chuyên môn hỏi tới việc này.Sau khi biết được tin tức Phong Phi Vân chính là Yêu Ma Chi Tử, lão giảtrước sau vẫn thích giả bộ 'trang Bức' này cũng thu liễm không ít, yêntĩnh ở phía trước dẫn đường, giữa đường lúc đi qua một mảnh vách đá dựng đứng thì Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước.Mộ Dung Thác đi ngay sau lưng Phong Phi Vân, đầu thiếu chút nữa đã đâmvào trên lưng Phong Phi Vân, hắn vội vàng dừng bước chân lại.- Các ngươi làm sao vậy?Lão giả kia phát giác hai thiên tài nhân kiệt sau lưng có thần sắc khác thường, liền hỏi.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hàn ý, nói:- Trong thạch bích kia, là người phương nào ẩn cứ trong đó?Lão giả hơi híp mắt, thận trọng nói:- Ẩn cư trong đó là một vị tiền bối Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ngươi ngàn vạn chớ trêu chọc hắn, lão quỷ kia chính là một Tam phẩm Tầm Bảo Sư, đã từng tiến vào một tòa Thượng Cổ đại mộ, trên người lây dính thi độc,cho nên ẩn cư ở đây, đã hơn 100 năm không đi ra rồi.- Kì quái, ngày xưa trên tuyệt bịch kia có mọc một gốc linh chi hai nghìn năm, hôm nay sao không thấy đâu nữa?Lão giả lắc đầu, lầu bầu nói.Phong Phi Vân cuối cùng lạnh lùng liếc vách đá dựng đứng kia một cái, sau đó mới từ từ đi theo.Cái gọi là Linh Bảo Tháp, kỳ thật chính là một ngọn núi cự đại, chỉ làbốn phía ngọn núi đều là vách đá, trên vách đá dựng đứng có rất nhiều cổ tung, Trát Long linh mộc đen kịt.Ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ngọn núi nguy nga cực lớn kia xuyên thẳng đám mây, có Bạch Hạc bay quanh, tiếng thú rít gào, có linh mang phát ra từng trong khe đá, bên trong sinh trưởng lấy một gốc linh thảo ngànnăm.Trong tầm mắt Phong Phi Vân, ít nhất ở trên ngọn núi này thấy được bảy,tám gốc linh thảo hơn ngàn năm, có kim tham di động trong đất bùn, cóthủ ô lớn như cây dù, còn linh thảo tản ra hào quang đỏ thẫm ...Quả nhiên không hổ là Linh Bảo Tháp, ở nơi khác coi như là một tòa tiênmôn cỡ lớn nhiều nhất cũng chỉ có thể đào tạo hai ba gốc linh thảo,nhưng ở đây lại thấy được bảy, tám gốc.Thánh địa của Tầm Bảo Sư, quả thật không giống người thường.Cũng khó trách có tu sĩ công bố, thiên hạ bảo vật phân thập phần, TầmBảo Sư độc chiếm sáu phần, bốn phần khác người trong thiên hạ chia đều.Linh Bảo Tháp không chỉ là thánh địa Tầm Bảo Sư, mà càng là bảo khố VạnTượng Tháp gửi Linh Bảo, bảo vậ bên trong rất nhiều, mức độ trân quý quả thực đủ để so với quốc khố đế cung, coi như là Linh Khí, Linh Dược,Linh Đan, Cổ Binh đều có không ít.Trong đó trân quý nhất liền phải kể tới chín kiện Trấn Tháp chi bảo của Vạn Tượng Tháp rồi.-------Chương 314: Khảo thí Linh Giác (2)Chín kiện bảo vật này vôcùng thần kỳ, hàng năm đều có cường giả tu vị tuyệt đỉnh đến đây trộmlấy, nhưng đều nhao nhao bị cao thủ thần bí thủ hộ Linh Bảo Tháp đánhchết, không có một ai có thể thành công mang đi một vật nào ra từ trongLinh Bảo Tháp cả.Lão giả kia dẫn Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác tới tầng thứ mười bảy củaLinh Bảo Tháp, trên đường đi thường xuyên có thể nhìn thấy có Tầm Bảo Sư đi qua, những Tầm Bảo Sư này có rất nhiều đang đảm nhiệm công tác trong Linh Bảo Tháp, cũng có một ít Tầm Bảo Sư thế hệ trước đến đây học hỏitrường hỏi, đương nhiên còn có một chút Tầm Bảo Sư học đồ đang đọc sáchcổ.Linh Bảo Tháp này so với tưởng tượng của Phong Phi Vân còn phức tạp rộng lớn hơn nhiều, một tầng hợp với một tầng, mỗi một tầng đều cực kỳ rộnglớn, cao chừng chín mươi bảy tầng.Tầng mười sau bên dưới có đặt điển tịch tu luyện của Tầm Bảo Sư, ví dụnhư: 《 Tinh Tượng Học 》, 《 Cổ Mộ Trấn Hồn 》, 《 Dương Giới Tam Dị 》, 《 Âm Giới Tam Âm》, 《 Nhất cấp trận pháp đại toàn》...

V... v, bất quá đều làmột ít điển tịch sơ cấp .Còn có tu luyện tràng Linh Giác, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện Linh Giác.Có chính tu luyện tràng đặc thù nhãn lực, có tôn sư chuyên môn ở đó giảng bài.Nồng độ linh khí trong Linh Bảo Tháp cao đến có chút không hợp thóithường, cơ hồ gấp bảy lần bên ngoài, nếu có thể ở trong này tu luyện, tu luyện một ngày, quả thực tương đương với tu luyện ba ngày bên ngoai rồiPhong Phi Vân cực kỳ hoài nghi, dưới đáy tòa Linh Bảo Tháp này chắc chắn có một đầu linh mạch.Đối với một đám cổ giả Tầm Bảo Sư mà nói, muốn định trụ một đầu linh mạch để mình sử dụng cũng không phải việc khó gì.- Ông trời...

ơ... i, Linh Giác gấp mười bảy lần thường nhân, chỉ cầnđợi một thời gian liền có thể trở thành một gã nhất phẩm Tầm Bảo Sư rồi.Mới vừa đi tới tầng thứ mười thì bên trong đã truyền ra một tiếng kinh hô gấp mười bảy lần thường nhân .Linh Giác gấp đôi thường nhân chính là nhất phẩm tầm bảo học đồ; LinhGiác gấp hai thường nhân, chính là nhị phẩm tầm bảo học đồ...

Linh Giácgấp chín lần thường nhân chính là cửu phẩm tầm bảo học đồ.Nhưng muốn trở thành một vị nhất phẩm Tầm Bảo Sư, lại ít nhất cần Linh Giác gấp hai mươi thường nhân.Về phần nhị phẩm Tầm Bảo Sư càng cần Linh Giác gấp bốn mươi lần thường nhân.Đây cũng là nguyên nhân vì sao số lượng Tầm Bảo Sư lại thưa thớt nhưvậy, chỉ riêng ở phương diện Linh Giác thôi đã cự tuyệt rất nhiều ngườingoài cửa rồi, mà số lượng Tầm Bảo Sư thượng đẳng lại càng thêm ít.Sau khi đi vào cửa tháp, Phong Phi Vân nhìn thoáng qua Kỷ Phong ở trungương nhất tầng mười bảy, hắn vừa vặn đi xuống khảo thí đài, thiên tàiLinh Giác gấp mười bảy lần thường nhân vừa rồi chính là Kỷ Phong.Đám học đồ Tầm Bảo Sư kia mỗi người đều lộ ra ánh mắt hâm mộ nhìn chằmchằm vào Kỷ Phong, những Tiểu sư muội trẻ tuổi xinh đẹp ánh mắt càngnhộn nhạo gợn sóng, thiên tư của Kỷ Phong thật sự rất cao, khiến cácnàng sinh lòng ái mộ.

Thiên tư như thế, tương lai khẳng định có thể trởthành một vị Tầm Bảo Sư cao cấp, được toàn bộ Tu Tiên Giới tôn kính.Kỷ Phong tuy rằng bị Phong Phi Vân đánh trọng thương, nhưng lại được đám tôn sư lớp già Linh Bảo Tháp cứu được, cũng cho hắn ăn vào linh đan,khiến hắn trong hai ngày đã khôi phục năng lực hành động cơ bản, hắn hôm nay được tất cả mọi người tán dương, lộ ra mặt mày hồng hào, có vàiphần đắc ý, bóng mờ mấy ngày trước đây bị Phong Phi Vân đánh bại lập tức liền bị quét sạch.- Kỷ Phong sư huynh, nghe nói Tử Linh Tử mỗi đời Kỷ gia các ngươi đều là nghịch thiên tài tuấn, mỗi người tu vị đều bất phàm đúng không?Một tiểu sư muội mặc nho bào màu trắng, hàm tình mạch mạch nhìn qua Kỷ Phong, thanh âm mềm mại mà mảnh mai.- Tự nhiên là như vậy, Kỷ gia chúng ta có bốn vị Tử Linh Tử, ta cũng là một trong số đó.Kỷ Phong thong dong mà khoan thai nói.Lời Kỷ Phong lập tức khiến một đám Tầm Bảo Sư học đồ thét lên, dù sao Kỷ gia chính là đỉnh tiêm gia tộc ở Nam Thái Phủ, có thể trở thành Tử Linh Tử của Kỷ gia, như vậy thì tương lai có cơ hội trở thành người thừa kếKỷ gia rồi.Đát đát!Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác đã đi vào tầng thứ mười bảy Linh Bảo Tháp, bị hơn mười vị Tầm Bảo Sư học đồ phát giác ra, cả đám đều dời mắt qua,chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.Kỷ Phong lúc thấy Phong Phi Vân đến sắc mặt liền trầm xuống, nếu khôngphải Linh Bảo Tháp cấm đánh nhau thì nói không chừng lúc này hắn đã ratay với Phong Phi Vân rồi.Trận chiến ở Diễn Võ Chiến Tháp, hắn bị bại không phục.- Bọn hắn cũng là đệ tử thông qua khảo hạch, không biết thiên phú như thế nào?- Lại là đến khảo khí Linh Giác, sẽ không lại là đồ biến thái Linh Giác vượt qua gấp chín lần thường nhân đấy chứ?Những Tầm Bảo Sư học đồ này đều ăn mặc nho y màu trắng, cả đám đều rấttrẻ tuổi, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, rất nhiều đều sinh ra từ danh môn, chính là đệ tử gia tộc.Chỉ là những Tầm Bảo Sư học đồ này không hề giống những tu luyện cuồngnhân kia, luôn đến Diễn Võ Chiến Tháp tranh đấu à chém giết, bình thường đều dừng lại ở khu vực Linh Bảo Tháp, chuyên tâm nghiên cứu trận phápvà tu luyện Linh Giác các loại..., thẳng đến khi đạt đến cấp bậc nhấtphẩm Tầm Bảo Sư mới xem như xuất sư, sau đó chu du thiên hạ.Cũng chính bởi vì như thế, tin tức của bọn hắn tương đối bế tắc, cũngkhông biết Phong Phi Vân chính là Yêu Ma Chi Tử, cũng không biết KỷPhong bọn hắn sùng bái, hai ngày trước vừa thua ở trong tay Phong PhiVân.- Đứng trên khảo thí đài, nhắm mắt ngưng thần, trong đầu không được nghĩ gì cả.Một lão giả chừng năm mươi tuổi đánh một khôi chân diệu linh thạch sâutrong máng, một mảnh vầng sáng màu trắng lập tức bao trùm lấy Phong PhiVân.Phong Phi Vân cảm giác như ngâm mình trong nước vậy thân thể hơi cảm thấy vài phần ấm áp.Ánh mắt mọi người đều nhìn chẳm chằm vào khảo khí đài, ều muốn biết Phong Phi Vân đến cùng Linh Giác mạnh bao nhiêu.Kỷ Phong nhíu hai mắt lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào mảnh bạch quangbao lấy Phong Phi Vân, trong lòng thầm nghĩ, Phong Phi Vân cho dù đãnhận được 《 Bát Thuật Quyển 》 cũng không có khả năng trong thời gianngắn ngủi tu luyện Linh Giác tới tình trạng mạnh mẽ, tuyệt đối không cókhả năng so được với ta.Kỷ Phong đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có chút lạnh cả người,chợt quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu đang theo dõi hắn,đúng là Mộ Dung Thác.Mộ Dung Thác nhẹ nhàng cười với Kỷ Phong, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía khảo khí đài.Kỷ Phong tự nhiên cũng đã gặp Mộ Dung Thác, tự nhiên biết rõ hắn rất cóthể chính là một vị thiên sinh linh nhân, nhưng hắn lại không tin MộDung Thác chính là thiên sinh linh nhân, dù sao thiên sinh linh nhânthật sự quá ít, trăm năm cũng khó gặp được một người.-------Chương 315: Vũ hóa mộ nguyênMuội muội của hắn Kỷ ThươngNguyệt chính là thiên sinh linh nhân, nếu Mộ Dung Thác này cũng là thiên sinh linh nhân, thì thiên sinh linh nhân cũng không khỏi quá không đáng giá đi.- Bốn. . .

Bốn mươi hai lần Linh Giác!Vị lão giả khảo thí kia vuốt vuốt ánh mắt của mình, bờ môi có chút phát run thì thầm.Oanh!Toàn bộ tầng mười bảy Linh Bảo Tháp đều sôi trào lên, một thiếu niên hơn mười tuổi vậy mà có được Linh Giác gấp bốn hai lần thường nhân, điềunày thật sự là quá khoa trương, đã tương đương với trình độ Linh Giáccủa nhị phẩm Tầm Bảo Sư rồi.Nếu trận pháp và nhãn lực của hắn đều có thể đạt tới tiêu chuẩn nhị phẩm Tầm Bảo Sư, chẳng phải là có thể đạt được thiết lệnh nhị phẩm Tầm BảoSư sao.Chỉ cần có một miếng thiết lệnh nhị phẩm Tầm Bảo Sư, vậy thì cho dù đếnđâu cũng sẽ trở thành khách quý của tất cả đại tiên môn, thân phận thậmchí còn cao hơn cả tu tiên đại lão cấp bậc Thiên Mệnh.Dù sao Tầm Bảo Sư thật sự quá ít, một đại gia tộc nếu có một vị Tầm BảoSư, như vậy thì không cần quan tâm đến vấn đề tài nguyên tu luyện nữa,mà ở Tu Tiên Giới khiến gia chủ các đại gia tộc kia đau đầu nhất đúng là tài nguyên.Phong Phi Vân vậy mà đạt đến Linh Giác gấp bốn mươi hai lần thườngnhân, những người mặc dù có thiên phú Tầm Bảo Sư cũng cần tu luyện ba,bốn mươi năm mới có thể đạt tới trình độ này, có người thậm chí cả đờicũng chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc nhất phẩm Tầm Bảo Sư mà thôi.Kỷ Phong sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng Kỷ Phong rời đi, chậm rãi đi xuống đài, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, đây mới là thiên phú, ngươi không phụccũng không được ah!Vị lão giả khảo thí kia trong lòng chấn động thật lớn, hắn đã tu luyệnhơn tám mươi năm, hôm nay Linh Giác cũng mới đạt tới chừng gấp chín mươi lần thường nhân thôi, đã trở thành một gã Tam phẩm tầm bảo, thiếu niênnày tuổi tác mới bao nhiêu, cũng đã có Linh Giác có thể so với nhị phẩmTầm Bảo Sư rồi, thành tựu tương lai quả thật khó mà lường được a.Thật sự là hậu sinh khả uý ah!- Mẹ nó, Linh Giác 65 lần thường nhân!Vị lão giả khảo thí kia rốt cục nhịn không được nữa phải mở miệng nói tục, một cái tát thiếu chút nữa đã đập nát khảo thí đài.Đây là cường độ Linh Giác của Mộ Dung Thác, lần nữa khiếp sợ toàn trường.Tuy rằng đám tôn sư Linh Bảo Tháp đã sớm nghe nói có ba thiên tài TầmBảo Sư đến, đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi có kết quả khảo nghiệmvẫn khiến bọn họ toát mồ hôi lạnhMẹ nó!

Thiên phú này cũng quá đả kích người rồi.Nếu nói Linh Giác Kỷ Phong đã xem như là thiên tư tuyệt đỉnh, khiến đámtôn sư cảm thấy mừng rỡ, vậy thì Linh Giác của Phong Phi Vân và Mộ DungThác lại khiến đám tôn sư này cảm thấy nhụt chí, chứ đừng nói đến đámTầm Bảo Sư đám học đồ kia, giờ phút này cả đám đều bị đả kích không nhẹ, nguyên một không nói được nên lời.Linh Giác gấp hai mươi thường nhân chính là điểm mấu chốt để trở thànhnhất phẩm Tầm Bảo Sư, Linh Giác bốn mươi lần thường nhân chính là điểmmấu chốt để trở thành nhị phẩm Tầm Bảo Sư ; Linh Giác tám mươi lầnthường nhân chính là điểm mấu chốt để trở thành Tam phẩm Tầm Bảo Sư. . .

Đây là một quá trình điệp gia gấp mấy lần, càng lên cao, độ khó cũngđiệp gia càng lớn.Phong Phi Vân không hề có chút kỳ quái, hắn đã có chín phần khẳng định,Mộ Dung Thác chính là thiên sinh linh nhân, đối với một thiên sinh linhnhân mà nói, Linh Giác 65 lần thường nhân cũng không coi vào đâu.Rất nhanh đã có mấy lão gia hỏa nhận được tiếng gió, vọt lên trước, muốn thu Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác làm đồ đệ.Mấy lão già này mỗi người đều có mấy trăm tuổi, y phục trên người đoánchừng đã vài chục năm không đổi rồi, hẳn là đã bế quan mấy chục năm lúcnày mới vừa xuất quan.Mấy lão già này bối phận cực cao, coi như là một ít tôn sư Linh Bảo Tháp cũng phải gọi bọn hắn một tiếng tôn sư, Phong Phi Vân và Mộ Dung Thácthiếu chút nữa đã bị bọn hắn xé nát.- Các vị sư thúc, tháp chủ muốn gặp Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác.Một lão giả đi đến, cung kính cúi đầu với mấy lão gia hỏa kia.- Ta kháo, tháp chủ cũng quá độc ác đi, muốn ăn mảnh sao?Một lão giả tóc tựa như ổ gà mắng to một tiếng.- Mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi.Một lão gia hỏa mặt đen khác từ trong lòng ngực móc ra một thanh dao phay ra, muốn diệt luôn cả tháp chủ.Vị lão giả kia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, từ từ nói:- Mấy vị sư thúc, tháp chủ nói, vừa nhận được tin tức, Vũ Hóa Mộ Nguyên ở Tam Thánh Quận Nam Thái Phủ bay ra một tòa Băng cung Thượng Cổ, treotrên bầu trời chín ngày mà không rơi, tòa Băng cung này ít nhất có đượclịch sử tám vạn năm, trong vòng ngàn dặm quanh Băng cung đều bị băngphong, hàn khí tỏa ra khiến tháng tám tuyết rơi, trong tuyết rơi bay tán loạn có tuyệt thế tiên âm truyền ra, đã vang lên chín ngày, dẫn đến 600 vạn Quỷ Hồn, rất có thể có thánh bảo xuất thế. . .

Ách. . .

Mấy vị sưthúc, các ngươi. . .

Các ngươi, đừng chạy vội vã như vậy chứ!Vị lão giả này còn chưa dứt lời, mấy lão gia hỏa đã sống mấy trăm nămkia đã chạy mất không còn một ai, đều đã chạy ra khỏi Linh Bảo Tháp,hướng về phía Nam Thái Phủ Tam Thánh Quận.Vũ Hóa Mộ Nguyên chính là một trong bát đại thượng cổ di chỉ ở Thần Tấnvương triều, chỗ đó hoang tàn vắng vẻ, phạm vi ba nghìn dặm đều khônggóc ra nổi một gốc cây, chỉ có cỏ đen đầy đất.Tuy rằng được xưng là Bát đại Thượng Cổ di chỉ, nhưng vô số Tầm Bảo Sưđều từng đi vào trong đó khảo cứu và đào móc, nhưng lại không đào đượcgì, ngược lại rất nhiều Tầm Bảo Sư cường đại còn không hiểu thấu chếttrên mảnh Hoang Nguyên kia.Hôm nay bên dưới Vũ Hóa Mộ Nguyên vậy mà bay ra một tòa Băng cung, lập tức khiến mấy lão gia hỏa đã sống mấy trăm năm ngựa không dừng vó đuổitới.

Đối với Tầm Bảo Sư cường đại mà nói, không có gì hấp dẫn hơn việcnày cả.Sau khi thấy mấy lão già này đều đi hết, lão giả này mới xem như thở dài một hơi, nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân nói:- Hai vị đi theo ta, tháp chủ đã đợi từ lâu.Phong Phi Vân cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nếu thân phận Yêu Ma ChiTử đã bạo lộ, như vậy cao tầng Vạn Tượng Tháp nhất định sẽ tìm tới hắn,chỉ là khiến hắn thật không ngờ chính là, ra mặt dĩ nhiên là nhân vậtcấp bậc như tháp thủ Linh Bảo Tháp.Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển đan điền, dùng linh khí bao lấy Thi Cung nữ ma, ẩn nó vào sâu trong đan điền.Nhân vật cấp bậc tháp chủ tu vị không phải chuyện đùa, huống chi đốiphương còn là một vị Tầm Bảo Sư cường đại, nhãn lực và Linh Giác đã đạttới cảnh giới vô cùng khủng bố, nếu không cẩn thận để hắn phát hiện ratrong thân thể Phong Phi Vân có Thi Cung nữ ma vậy thì phiền toái lớn.-------Chương 316: Linh Bảo tháp chủ (1)Đi trong ngọn núi, đạp trênthang đá cứng rắn cổ xưa, cũng không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã leo lên tầng bao nhiêu, vị lão giả dẫn đường kia rốt cục cũng dừngbước.- Tháp chủ, bọn hắn đã đến.Lão giả khom mình hành lễ.- Ân, ngươi lui xuống đi!Bên trong truyền đến thanh âm của một bà lão.Tháp chủ Linh Bảo Tháp dĩ nhiên là một nữ nhân, hơn nữa nghe thanh âm kia, niên kỷ sợ rằng không nhỏ.Đi vào trong thạch thất trống trải, trên vách tường tràn đầy vầng sángmờ mịt, đỉnh thạch bích cao chừng 30m, vị trí trung ương lơ lững mộtkhối chân diệu thạch bất quy tắc đường kính chừng một mét.Chân diệu linh thạch lớn như thế quả thực mới thấy lần đầu.Trong linh thạch tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, khiến cho cả thạchthất đều phủ kín một tầng Ngân Sa, phản xạ ra quang mang nhàn nhạt.Chân Phong Phi Vân bước tới trước một bước, linh mang trên mặt đất lậptức giống như sóng gợn vậy, lăn tăn từng vòng, dùng tới Phượng HoàngThiên Nhãn, thậm chí có thể trông thấy trong gợn sóng kia có vô số đường vân trận pháp đan vào cùng một chỗ.Nếu có người dám xông vào nơi đây, mặc dù là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng sẽ bị trận pháp vô biên kia đè chết.Phong Phi Vân càng thêm bắt đầu cẩn thận, che dấu Thi Cung của nữ ma càng thêm sâu.- Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử?Tháp chủ Linh Bảo Tháp ngồi ngay phía dưới linh thạch treo cao trêntrời, đưa lưng về phía Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác vừa đi vào.Nàng mặc lấy y phục đẹp đẽ quý giá, áo khoác tơ vàng trên vai rơi trên mặt đất, hai chân xếp bằng trên ngọc đài, , giống như đang nghiên cứulấy sách cổ gì đó.Tuy rằng nàng thanh âm già nua, nhưng tóc dài trên đầu vẫn đen nhánh,chải vuốt đặc biệt chỉnh tề, cài một thanh Ô Mộc vân trâm, nếu chỉ nhìnbóng lưng thì tựa như một tiên môn thiên kim mới chỉ chừng hai mươi,xinh đẹp lệ động lòng người vậy.Cách xa nhau trăm mét, Phong Phi Vân cũng có thể cảm nhận được một cổthần thức cường đại đến cực điểm đảo qua trên người hắn, Linh Bảo Tháptháp chu này lại có tu vị cấp bậc cự kình !Chỉ riêng từ cường độ thần thức thôi Phong Phi Vân cũng đã đoán được tu vi của nàng.Loại cường giả cấp bậc này căn bản không phải hắn hiện giờ có thể chốnglại, coi như là muốn trốn cũng không hề có chút cơ hội nào cả.Trái lại Mộ Dung Thác đứng cạnh Phong Phi Vân lại không có chút phản ứng nào cả, chỉ hiếu kỳ đánh giá tháp chu ngồi ở trung ương kia, thấp giọng nói với Phong Phi Vân:- Yêu Ma Chi Tử, nàng đang nói ngươi sao?- Ân!Phong Phi Vân có chút nhẹ gật đầu, vừa trả lời Mộ Dung Thác, cũng là đang trả lời Linh Bảo tháp chủ.Tay Linh Bảo tháp chủ vốn đang lật đọc sách cổ có chút dừng một chút, lại nói:- Ngươi tới Vạn Tượng Tháp có mục đích gì?

Là nữ ma điều động ngươi tới sao?Linh Bảo tháp chủ lúc nói ra lời này tuy rằng vẫn bình thản như trước,nhưng không khí chỉ một thoáng đã trở nên sền sệt lên, trước biến thànhchất lỏng, lại biến thành thể rắn, thật giống như có thể đóng băng lấykhông gian vậy, khiến Phong Phi Vân có một loại cảm giác ngay cả hô hấpcũng không thể.Thân thể trở nên càng ngày càng nặng, thật giống như có một tòa núi lớn đặt nặng trên đỉnh đầu vậy.Xương cốt trên người Phong Phi Vân cũng xiết chặt, biết rõ đây là đốiphương đang lấy uy áp đè hắn, chỉ cần hắn nói sai nửa chữ liền sẽ bị cổlực lượng này đánh nát ngay.- Hồi bẩm...

Hồi bẩm tháp chủ, tại hạ tuy là Yêu Ma Chi Tử, nhưng têntuổi này là do người khác áp đặt lên người của ta, hơn nữa...

Ta và nữma ngay cả nửa điểm quan hệ cũng không có, ta cũng có mấy lần thiếu chút nữa đã chết trong tay nàng rồi.

Chính vì như thế cho nên mới muốn chạytrốn giữ mạng, trốn đến Vạn Tượng Tháp.Phong Phi Vân gian nan nói, không có một câu nào dối trá cả.Loại nhân vật như Linh Bảo Tháp tháp chủ, Linh Giác đã là gấp ngàn lầnthường nhân, chỉ cần có người dám ở trước mặt nàng nói một câu nói dốithì đều sẽ bị Linh Giác của nàng cảm ứng được.Đây chính là chỗ đáng sợ của Tầm Bảo Sư, nếu Linh Giác của ngươi khôngmạnh bằng nàng thì tuyệt đối không có khả năng gạt được nàng.Linh hồn Phong Phi Vân tuy rằng cường đại, nhưng bởi vì nguyên nhân tu vị nên Linh Giác lại xa xa không bằng Linh Bảo tháp chủ.- Một bên nói bậy nói bạ, nếu ngươi không phải sứ giả của nữ ma, vì sao phải giúp nàng sống lại?Linh Bảo tháp chủ lần nữa tạo áp lực, chỉ một câu nói lại có được lực lượng vô cùng vô tận.Lực lượng ẩn chứa trong câu nói kia đã đủ để đè cho một gã tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong phải nằm rạp trên mặt đất.Linh Bảo tháp chủ tuy rằng không cảm ứng được Phong Phi Vân đang nóiláo, nhưng nàng đã nắm giữ rất nhiều tình báo, đủ để xác định Phong PhiVân chính là tay sai của nữ ma, giữa hai người có quan hệ không tầmthườngPhong Phi Vân toàn thân chấn động, trước đã bị thương, giờ phút này bịcổ lực lượng này trùng kích, liền khiến thương thế vốn đã tốt lên ba bốn phần lần nữa chuyển biến xấu.Dù vậy, Phong Phi Vân cắn răng thật chặt răng, đứng thẳng tắp, căn bảnkhông khuất phục dưới cổ uy áp này, thật sự quá không nói lý rồi.Mộ Dung Thác thấy Phong Phi Vân thần thái khác thường, toàn thân runrẩy, biết rõ hắn giờ phút này ngay cả lực lượng để nói cũng không có,khẳng định là do Linh Bảo tháp chủ âm thầm ra tay với hắn.- Tháp chủ, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng, ta tin tưởng hắn tuyệt đối không nói sai đâu.Mộ Dung Thác vội vàng quỳ trên mặt đất, cầu khẩn Linh Bảo tháp chủ.- Hừ!

Cút ngay!Linh Bảo tháp chủ vung ống tay áo lên, trực tiếp đánh bay Mộ Dung Thác ra ngoài, đâm vào trên thạch bích.Mộ Dung Thác vốn đã tiêu hao quá nhiều huyết khí, thân thể cũng chưakhôi phục toàn bộ, bị Linh Bảo tháp chủ đánh một kích lưng đều thiếuchút nữa đã bị đụng gẫy, lập tức ngũ tạng quay cuồng, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.Thân thể gầy yếu, một gối quỳ trên mặt đất, dùng hai tay chống lấy thân thể, toàn thân đều sợ run.- Nữ ma thủ đoạn độc ác, Nam Thái Phủ không biết bao nhiêu dân chúng vôtội đã bị chết trong tay nàng, tất cả điều này là do một tay Phong PhiVân tạo thành, trên đời ai không biết chính là ngươi tự tay sống dậy nữma, ngươi còn dám nói là ngươi không có quan hệ gì sao?Linh Bảo tháp chủ tuy rằng đã sống hơn bốn trăm tuổi, nhưng tâm tính vẫn ghét ác như cừu, lại nói:- Mộ Dung Thác, ngươi chính là thiên sinh linh nhân, ta có ý muốn thungươi làm đồ đệ, nhưng ngươi nếu còn dám nói chuyện vì Phong Phi Vân, đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.Phong Phi Vân thừa nhận lấy áp lực lớn lao, không cách nào nhúc nhích,chỉ cảm thấy lão thái bà trước mắt này thật sự quá quá đáng, hôm nay nếu chết trong tay nàng thì thật sự quá oan ức rồi.Mộ Dung Thác đa tạ tháp chủ ưu ái, nhưng muốn ta không nói giúp PhongPhi Vân, ta làm không được.

Ta và hắn tuy chỉ ở chung vài ngày, nhưng ta tin tưởng hắn tuyệt đối là một người dám làm dám chịu, sẽ không lừa gạt tháp chủ.Mộ Dung Thác thở dốc nói.-------Chương 317: Linh Bảo tháp chủ (2)Hắn lúc nói ra bốn chữ "Dámlàm dám chịu" thanh âm hơi cao, khiến Phong Phi Vân có loại cảm giác lạlà, cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không đúng.Mộ Dung Thác kéo lấy thân thể bị thương, từng bước một gian nan đi tớibên người Phong Phi Vân, trên mặt đất để lại một loạt dấu chân huyếtsắc.Đông!Hắn lại quật cường quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào tháp chủ, cung kính dập đầu một cái, cái trán va đập với mặtđất làm vang lên một tiếng "Đông", tiếp theo liền dập cái thứ hai,"Đông" một tiếng...Trán của hắn cũng đã bể ra, vết máu thấm ướt mặt đất, nhưng hắn vẫn còn dập đầu, vừa nói:- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!Đông!- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!Đông!- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!...Linh Bảo tháp chủ đã trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên trang sách cổ kia, nhưng như thế nào cũng không lật trang kế tiếpNàng tuy rằng ghét ác như cừu, tính cách cương liệt, nhưng dù sao cũng là một người, càng là một nữ nhân.Chỉ cần là một nữ nhân vậy thì không tránh khỏi có nhược điểm đa sầu đa cảm.- Trên đời này hồng nhan khó được, bạn thân càng khó được.Linh Bảo tháp chủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một tiếng này càng thêmgià nua, tựa hồ như nghĩ tới khi mình còn trẻ không phải đã từng si mênhư thế?

Chấp nhất như thế sao?Thế nhưng cuối cùng lại không được gì, nhưng mặc dù không đạt được gì,nhưng cũng đủ rồi, chung quy vẫn tốt hơn chưa từng si qua, chưa từngchấp nhất qua nhiều.Chấp nhất của Mộ Dung Thác khiến Linh Bảo tháp chủ cảm động!Phong Phi Vân sao lại không thấy cảm động chứ, mình lại thiếu hắn một lần nữa rồi.Nếu không có Mộ Dung Thác đau khổ cầu xin, Phong Phi Vân đã định phóngxuất ra Thi Cung của nữ ma liều chết đánh một trận với Linh Bảo tháp chủ rồi, cho dù phải chết, cũng phải khiến nàng trả giá thật nhiều, đươngnhiên đây là hạ sách cuối cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽkhông dùng đến.Phong Phi Vân chỉ cảm thấy áp lực trên người chợt biến mất, thân thể lại khôi phục năng lực hoạt động, liền tranh thủ đỡ Mộ Dung Thác dậy.Giờ phút này, Mộ Dung Thác rốt cục mỉm cười ngất đi, ngã xuống trong ngực Phong Phi Vân.- Nói đi!

Ngươi vì sao phải trà trộn vào Vạn Tượng Tháp?Linh Bảo tháp chủ lại bất cận nhân tình nói.Phong Phi Vân từ trong lòng lấy ra một khối Tầm Bảo Sư thiết lệnh, khốithiết lệnh này chính là do Tả Thiên Thủ giao cho hắn, nói là mang theomột khối thiết lệnh này thì nhất định có thể tiến vào Vạn Tượng Tháp.Lúc ấy Tả Thiên Thủ đã tiến đến Thần Đô, khối Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh nàychính là giao cho Tam đương gia, sau đó chuyển giao cho Phong Phi Vân.Tả Thiên Thủ chính là một gã cửu phẩm Tầm Bảo Sư, hơn nữa trận pháp vôđịch thiên hạ, đã hắn dám đánh cược như thế thì chỉ cần cầm khối thiếtlệnh này liền nhất định có thể tiến vào Vạn Tượng Tháp, như vậy Tả Thiên Thủ khẳng định từng là đại nhân vật của Vạn Tượng Tháp, hơn nữa nóikhông chừng ở trong Vạn Tượng Tháp còn có 1~2 cố nhân ngưu bức cũngkhông chừng.Cửu phẩm Tầm Bảo Sư cũng không phải là trưng cho đẹp, toàn bộ Thần Tấnvương triều tuyệt đối không tìm được mười ngươi, nếu Tả Thiên Thủ thậtsự từng là người của Vạn Tượng Tháp, cũng khẳng định có địa vị rất caotại Vạn Tượng Tháp, đoán chừng còn là bạn cố tri của vị tháp chủ này.- Thực không dám dấu diếm, ta chính là phụng mệnh sư tôn mà đến, có một vật giao cho tháp chủ nhìn xem.Phong Phi Vân ý định giả mạo làm đồ đệ của Tả Thiên Thủ.Trên Thiết Lệnh của Cửu phẩm Tầm Bảo Sư khảm chín hạt linh thạch, toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng khó mà tìm ra mấy khối.Danh tự của Tả Thiên Thủ được khắc vào đằng sau Thiết Lệnh, trên danh tự ngưng tụ lấy thần thức người cầm được, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể làm giả và mạo danh thế thân cả.Linh Bảo tháp chủ tiếp lấy Thiết Lệnh vào tay, sau khi trông thấy danhtự đằng sau Thiết Lệnh thân hình liền có chút chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, nói:- Hắn là sư tôn ngươi?

Hắn bây giờ đang ở đâu?Thanh âm nàng vẫn già nua như trước, có chút khàn khàn, mang theo một cổ tang thương tuế nguyệt!Nhưng lúc nàng xoay người lại lại khiến Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệtkinh ngạc, đây đâu có chút nào giống một lão thái bà đã mấy trăm tuổiđâu, ngược lại xinh đẹp giống như một tiểu cô nương mới hai mươi vậy.Ung dung đẹp đẽ quý giá, làn da tinh tế tỉ mỉ và trắng nõn, tựa nhưlàn da hài nhi vậy, căn bản không giống như một nữ nhân đã qua 30, đặcbiệt là cổ khí chất trên người nàng quả thực còn cao quý hơn cả hoàngphi và công chúa của một quốc gia.Đây là Linh Bảo tháp chủ.Phong Phi Vân có chút khẽ giật mình, trong lòng lại thầm mắng một câu,lão thái bà này bảo dưỡng thật tốt, xem ra đã ăn không ít linh đan diệudược, cũng đã sống được mấy trăm tuổi rồi mà vẫn như một đại cô nươngvậy.- Sư tôn lão nhân gia ông ta đã đi Thần Đô, đi gặp một vị cố nhân.Phong Phi Vân thấy cảm xúc Linh Bảo tháp chủ chấn động lớn như thế, liền biết rõ Linh Bảo tháp chủ này khẳng định có quan hệ không bình thườngvới Tả Thiên Thủ.Linh Bảo tháp chủ nhắm chặt lấy thiết lệnh trong tay, ánh mắt nhìn xa phương bắc, thì thào tự nói:- Hai trăm năm rồi, mất tích hai trăm năm rồi, hai trăm năm sau liềncho một người đệ tử tới gặp ta, đây là kết quả chờ đợi hai trăm năm sao?

Ha ha...Tâm tình của nàng chấn động rất lớn, khi thì lầm bầm lầu bầu, khi thìcười, khi thì buồn, khi thì hồi ức, khi thì trầm tư, thật giống đangdùng hết tất cả biểu lộ của một người vậy.Phong Phi Vân chỉ im im lặng lặng đứng ở một bên, tính tình Linh Bảotháp chủ thật sự rất cổ quái, có trời mới biết sau một lúc nữa nàng sẽthế nào, vào lúc này bảo trì trầm mặc mới là cách làm tốt nhất.- Hắn đi Thần Đô là đi gặp Kỷ Linh Huyên sao?Linh Bảo tháp chủ thản nhiên nói.Kỷ Linh Huyên chính là một trong Tứ đại Thần Phi đương triều, cũng là nữ nhân đã hại Tả Thiên Thủ mất đi một cánh tay phải, cũng là thân cô côcủa Kỷ Thương Nguyệt.- Cái này...

Ta cũng không rõ ràng lắm.Phong Phi Vân ăn ngay nói thật, hắn quả thật chưa từng nghe qua tục danh của Kỷ Linh Huyên.- Hừ!

Nam nhân đều bị coi thường như vậy.Cảm xúc Linh Bảo tháp chủ ổn định lại, lỗi lạc mà đứng, lãnh khốc và nghiêm túc.- Ách...Phong Phi Vân tuy rằng rất muốn nói, nữ nhân càng bị coi thường hơn namnhân, nhưng giờ phút này cũng không dám chống đối với nàng, lời này nếunói ra miệng thì dù không chết chắc chắn cũng bị lột một lớp da.- Xem ra hắn lần này đi Thần Đô đã ôm lòng hẳn phải chết, cho nên mớibảo ngươi đưa khối Thiết Lệnh này trở về, khó trách ngươi ở trên Tầm Bảo Sư nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, thì ra là đệ tử của hắn.Linh Bảo tháp chủ lầm bầm lầu bầu.-------Chương 318: Linh đan tôi thể- Muốn trở thành một gã TầmBảo Sư cường đại, còn cần tháp chủ đại nhân chỉ điểm nhiều hơn, sư tônnói tháp chủ đại nhân chính là bạn tốt của hắn, ủy thác này người chắcchắn sẽ không chối từ.Phong Phi Vân nhìn ra quan hệ giữa Linh Bảo tháp chủ và Tả Thiên Thủ cũng không cạn, cho nên mới nói như thế.- Hừ, bạn tốt.Linh Bảo tháp chủ lạnh giọng cười cười, thanh âm cũng không hề già nua như vậy nữa, mà ngược lại còn có chút trẻ tuổi.Phong Phi Vân cũng không hề kinh ngạc chút nào, đối với Tầm Bảo Sư mànói, có rất nhiều bí thuật quỷ dị, đừng nói là đổi thanh âm của mình,coi như là đổi dung mạo, cốt cách, thân hình cũng đều có thể làm được.Trừ phi Linh Giác của ngươi vượt qua người này, bằng không thì căn bản không có khả năng nhìn thấu ngụy trang của hắn được.- Ngươi nếu là đệ tử của hắn, có thể đạt tới Linh Giác gấp bốn hai lầnthường nhân cũng không phải việc gì lạ, như vậy tu vị trận pháp khẳngđịnh cũng không tệ chứ?- Nào có...Linh Bảo tháp chủ búi tóc lên cao, đứng trên bệ đá bạch ngọc, ngón tayđiểm vào hư không, một đạo vầng sáng liền hiện ra, trước chỉ lớn chừngchiếc nhẫn, sau đó bành trướng đến bằng cái vòng tay, cuối cùng biếnthành một tòa trận bàn hình tròn, bay về phía Phong Phi Vân.Đây là một tòa nhị cấp khốn trận, bên trong có tám mươi bốn đạo cổ văn trận pháp, tựa như một tòa thiết lung quét tới.Phong Phi Vân hai tay khoanh vòng tròn trong hư không, vô số linh quangngưng tụ thành một tòa trận bàn, trên đó cũng có khắc tám mươi bốn đạotrận pháp phù văn.Híz-khà zz Hí-zzz!Hai tòa nhị cấp trận pháp đụng vào nhau, cũng không hề kinh thiên độngđịa như trong tưởng tượng, chỉ thôn phệ lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau,cuối cùng biến thành hai tia khói xanh, biến mất trong không khí.Trong mắt Linh Bảo tháp chủ hiện lên một tia tán thưởng, lại có thể nhẹnhõm khắc ra nhị cấp trận pháp như thế, còn có thể khống chế một cáchtinh chuẩn, phần năng lực khống chế đối với trận pháp này đã có thể sovới Tứ phẩm Tầm Bảo Sư rồi.Tuổi còn nhỏ, thành tựu bất phàm, quả nhiên không hổ là đồ đệ của hắn.- Khống chế đối với trận pháp coi như không tệ, bất quá muốn khắc lục ra tam cấp trận pháp, ít nhất cũng cần đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhấttrọng, việc hàng đầu ngươi cần phải làm bây giờ là tăng tu vi của ngươilên mới được.Linh Bảo tháp chủ sau khi biết được Phong Phi Vân chính là đồ đệ của Tả Thiên Thủ thì thái độ cũng thay đổi rất nhiều.Phong Phi Vân ôm quyền nói:- Đa tạ tháp chủ chỉ điểm!- Ta chưa từng chỉ điểm ngươi, ở mặt tu vị, ta cũng sẽ không chỉ điểm ngươi, tất cả đều cần nhờ vào chính ngươi mới được.Linh Bảo tháp chủ duỗi ngón tay vào trong hư không, bên trong thạch bích đằng kia mở ra một cánh cửa, một đạo vầng sáng từ bên trong bay ra, rơi xuống trong tay của nàng.Một khỏa đan dược lớn chừng long nhãn lơ lửng trong lòng bàn tay nàng,trên đó quấn quanh ánh sáng màu đỏ, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, loángthoáng có thể trông thấy có một đạo đan khí từ bề mặt bay ra, hình dạnguyển như Du Long.Phong Phi Vân chỉ ngửi một đám đan khí, cũng đã cảm giác bách hải nhẹnhàng khoan khoái, huyết dịch tràn đầy sức sống, mà ngay cả thương thế trên người cũng giảm bớt không ít.- Ăn viên linh đan này vào tđi, trong vòng hai ngày thương thế trên người ngươi có lẽ có thể khỏi hẳn.Linh Bảo tháp chủ nhẹ nhàng vung tay lên, khỏa linh đan không biết phẩmcấp kia liền bay đến trước mặt Phong Phi Vân, lơ lửng trong không khí.Linh quang lập loè, lưu chuyển lên từng đạo hào quang, tựa như một khỏa linh châu vậy.Phong Phi Vân sau khi ăn viên linh đan này vào thì toàn thân đều bị linh khí và dược khí bao lấy, như đắm chìm trong một mảnh dược đầm vậy, dược lực vô tận đều phóng vào trong huyết mạch, điên cuồng trào vào trongmáu.Dược lực còn hung mãnh hơn trong tưởng tượng của Phong Phi Vân nhiềulắm, khiến huyết mạch hắn như bị nghiền nát, cổ cảm giác đau đớn xé rách kia giống như ăn vào độc dược vậy, quấy nát bụng hắn, , nhưng là rấtnhanh dược lực kế tiếp đã khiến huyết mạch bị nghiền nát lại chữa trị,hơn nữa càng thêm cứng cỏi, càng thêm có linh tính.Nghiền nát và chữa trị như thế cứ lặp lại, vây quanh khắp các nơi thân thể tiến hành ba mươi sáu cái Chu Thiên.Huyết dịch kim mang lập loè trong người càng ngày càng tinh thuần,linh tính càng ngày càng mạnh, tốc độ chảy lại tăng thêm gấp đôi, BấtTử Phượng Hoàng Thân tiến bộ thêm một bậcBa mươi sáu cái Chu Thiên, không chỉ có độ tinh khuyết huyết dịch được đề cao mà Thần Cơ trong Đan Điền cũng được tăng lên ba phần, số lượnglinh khí cũng tăng lên ba phần, nếu dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của Phong Phi Vân thì cái này cũng cần tu luyện đến ba tháng mới đạttới cảnh giới như hiện giờ.Phong Phi Vân vốn phục dụng một phần linh chi hai ngàn năm, dược lựctrong thân thể ngay cả một tầng cũng chưa hao hết, giấu ở trong máu vàtrong xương tủy, hiện giờ ăn vào một khỏa linh đan không biết phẩm cấpgì liền khiến dược lực linh chi đã bình ổn trong cơ thể được kích phátra lại.Huyết dịch trong mạch máu Phong Phi Vân quay cuồng giống như nước sôivậy, dược lực của linh chi hai ngàn năm rất nhanh bị kích thích, hóathàng linh khí vô cùng vô tận lưu chuyển vào trong Đan Điền.Thần Cơ trong Đan Điền cũng xoay tròn rất nhanh, không ngừng thôn phệlấy những dược lực này, nó vốn chỉ lớn như ngón tay cái nhưng bây giờlại không ngừng tăng trưởng, hào quang cũng càng ngày càng cường thịnh.Phong Phi Vân toàn tâm đều đắm chìm vào trong tu luyện, tiến nhập trạngthái vong ngã, muốn mượn cơ hội này đột phá cảnh giới Thần Cơ đỉnhphong.Thời gian cũng không biết đã qua bao lâu.Mộ Dung Thác chậm rãi tỉnh lại, mở ra hai mắt, đập vào mi mắt lại làbóng lưng Linh Bảo tháp chủ, mà Phong Phi Vân giờ phút này đang xếp bằng ở một bên thạch thất, hai mắt nhắm nghiền, trên đỉnh đầu lơ lững mộttòa linh quang trận pháp thủ hộ hắn vào trong.Khí tức trên thân Phong Phi Vân ngày càng lớn mạnh, trong thân thể vàlàn da hào quang không ngừng lập lòe, linh khí vô tận không ngừng xôngra lao vào từ các lỗ chân lông.- Ngươi đã tỉnh?Linh Bảo tháp chủ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đưa lưng về phía Mộ Dung Thác.Lời này tự nhiên là đang nói với Mộ Dung Thác.Mộ Dung Thác chậm rãi bò lên từ mặt đất, thấp giọng nói:- Tháp chủ...- Ngươi đến cùng là người nào?Linh Bảo tháp chủ xoay người lại, một đôi mắt tựa như có thể nhìn thấuhết tất cả hư vọng thế gian chăm chú nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác.Mộ Dung Thác cảm giác ơ trước mặt Linh Bảo tháp chủ mình quả thật giốngnhư một người trong suốt vậy, căn bản không cách nào che dấu, chỉ có thể cúi đầu xuống, không nói câu nào.Linh Bảo tháp chủ hừ lạnh một tiếng, chấn khiến màng tai Mộ Dung Thác đau nhức, thiếu chút nữa đã ngất đi.Phong Phi Vân thân như trăng sáng ở dưới Kính Hồ, khoanh chân ngồi chỗkia, tản mát ra một cổ phiêu miểu, vào thời khắc này mang đến cho ngườicảm giác như lâm uyên xem biển, không cách nào nhìn thấu hắn.-------Chương 319: Thần Cơ đỉnh phongNhưng trong thân thể hắn lại không bình tĩnh như hiện giờ, huyết mạch quay cuồng, Thần Cơ trong ĐanĐiền như liệt nhật, trong lỗ chân lông nơi làn da có đạo đạo mây tíatràn ra, tựa như một vòng trăng sáng ẩn trong mây mù vậy, thần bí màsáng tỏ.Vô số linh khí giống như làn khói hội tụ tới Đan Điền, hải nạp báchxuyên, chúng linh quy thuận, có trào vào Thần Cơ, có trào vào trong ThiCung nhỏ nhắn mà tinh xảo kia.Ầm ầm!Bốn tòa cửa cung của Thi Cung mở ra, bên trong có khí tức phong cách cổxưa mà mênh mông cuồn cuộn phát ra, tựa như bốn cái miệng của Hồng Hoang Cổ Ma, từng sợi linh khí dũng mãnh tiến vào cửa cung giống như đá némvào biển rộng vậy, vô tung vô ảnh.Trong Thi Cung truyền ra Thiên Âm đại đạo, thần dị đen tối, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.Phong Phi Vân không cách nào ngăn chặn tò mò trong lòng, muốn đi vàotrong Thi Cung tìm hiểu xem đến tột cùng là thế nào, hắn cảm giác trongThi Cung này cất dấu vật gì đó vô cùng trọng yếu, tuyệt đối không chỉđơn giản là Thi Cung của nữ ma.Nhưng hắn dù thế nào cũng không thể ngưng tụ ra thần thức, mỗi lần đềuchỉ thiếu một bước, ngưng tụ được một nửa lại thất bại, ngược lại cònkhiến linh hồn bị chấn đến run rẩy.Chỉ cần có thể ngưng tụ ra đạo thần thứ đầu tiên liền coi như đã bướcchân vào Thần Cơ đỉnh phong, nhưng luôn kém một chút như vậy, thần thứckhông cách nào ngưng tụ, cũng không cách nào khiến thần thức thăm dò vào trong Thi Cung được.Một đạo hào quang sáng chói từ trong một cánh cửa của Bạch Cốt Thi Cungtruyền ra, tràn đầy tiên uẩn, nương theo lấy Thiên Âm đại đạo, tựa nhưthần linh Tiên Giới đang ngâm xướng, cuồn cuộn không dứt.Tựa hồ chỉ cần bước chân vào tòa Thi Cung này liền có thể đi vào một thế giới mênh mông khác.Vừa ngay được thanh âm này, trong đầu hắn liền có vẻ mơ màng, nhưng lạilộ ra đặc biệt chân thật, phảng phất như đã đưa thân vào trong đó vậy.- Nhất định phải ngưng tụ ra thần thức, tiến vào trong Thi Cung tìm hiểu rõ ràng.Phong Phi Vân cảm giác được trong Thi Cung kia tồn tại một thứ nào đókhông biết, tựa như một cỗ Thần Thi cổ xưa đang mở hai mắt ra, trong mắt tiên hà vạn trượng, dẫn dắt thần kinh của hắn vậy.Hắn lần nữa ngưng tụ thần thức.Sau mỗi một lần thất bại, Phong Phi Vân đều cảm giác được linh hồn bịthương, nhưng hắn vẫn không thể buông bỏ, cổ cảm giác bức thiết tronglòng ngược lại càng tăng thêm.Mộ Dung Thác và Linh Bảo tháp chủ đều nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân,phát hiện trong thân thể Phong Phi Vân bắn ra một đạo hào quang hoa mỹ,tựa như tiên vụ dật tán ra từ Tiên Giới vây, khiến bọn hắn đều cảm thấykhó hiểu.Hào quang nhấp nháy lóe lên trên người Phong Phi Vân, tựa như đã biến thành một khối linh thạch, tràn đầy bảo vận.- Kỳ quái, Tam phẩm Long Tu Đan, tuy rằng có thể kích thích linh khítrong cơ thể hắn tăng trưởng, nhưng lại tuyệt đối không có khả năng diễn sinh ra linh hà tinh thuần như thế, trong thân thể của hắn hẳn là cócất chứa kỳ bảo gì đó?Trong mắt Linh Bảo tháp chủ bay ra hai đạo linh hoa, muốn nhìn thấu đanđiền Phong Phi Vân nhưng lại bị một đạo vầng sáng chói mắt phản xạ trởvề, thiếu chút nữa đã khiến măt nàng bị thương.Trong mắt Mộ Dung Thác cũng lộ ra thần sắc kỳ dị, nhưng lại không dámnhìn vào đan điền Phong Phi Vân giống như Linh Bảo tháp chủ, dù sao ngay cả Linh Bảo tháp chủ cũng thiếu chút nữa phải chịu thiệt, huống chi làhắn.- Tiểu cô nương, ngươi và Phong Phi Vân đến cùng có quan hệ thế nào?Linh Bảo tháp chủ đã nhìn ra Mộ Dung Thác cũng không phải là thân namnhân, chính là dùng bí pháp Tầm Bảo Sư cải biến hình thể dung mạo, lạilàm rất nhiều thủ đoạn che dấu, mới biến thành bộ dáng như hiện giờ.Phong Phi Vân tuy rằng tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhưng là MộDung Thác lại là thiên sinh linh nhân, tăng thêm tu luyện bí pháp của 《Linh Bảo Quyển 》 trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, coi như là Linh Bảo tháp chủcũng thiếu chút nữa đã bị hắn lừa gạt, huống chi Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân mới chỉ sơ nhập môn kính.Cái gọi là thiên sinh linh nhân, chính là loại thiên tư tuyệt đỉnh, long câu hổ tương, linh cốt gia thân, huyết dịch thông linh, song đồng linhbảo, ngũ cảm không cách nào mà không thông linhLoại người này nhất định kết duyên cùng Thiên Đạo, có rất ít người có thể nhìn thấu được bọn họ.Phong Phi Vân tuy rằng nhãn lực bất phàm, thông minh hơn người, nhưngthiên sinh linh nhân lại có thể thoát khỏi sự dò xét của Phượng HoàngThiên Nhãn, trừ phi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đạt tới một cấp độ rất cao.- Ngươi tu luyện Khi Thiên Chi Thuật trong 《 Linh Bảo Quyển 》 sao?Linh Bảo tháp chủ sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm xuống, nói:- Ngươi là nữ nhân Kỷ gia?《 Linh Bảo Quyển 》 nắm giữ ở trong tay người Kỷ gia, điểm này Linh Bảo tháp chủ rất rõ..Khí chất trên người Mộ Dung Thác trở nên sắc bén lại, giống như mộtthanh hàn đao ra khỏi vỏ vậy, hai mắt trở nên lạnh buốt, trên ngón tayngưng tụ kiếm quyết vô song, coi như là Linh Bảo tháp chủ, hắn cũng dámcùng nàng đánh một trận.- Hừ!

Tiểu bối, cho dù Kỷ Linh Huyên có đến ta cũng không sợ nàng, huống chi là ngươi!Linh Bảo tháp chủ y quan hơi chính, không chút để Mộ Dung Thác vào mắt.Kỷ Linh Huyên chính là một trong Tứ đại Thần Phi, sau lưng có Tần Đế làm chỗ dựa, Linh Bảo tháp chủ vậy mà lại không để nàng vào mắt, hơn nữalời nói còn cứng rắn như vậy, hiển nhiên chuyện đó cũng không hề giả.- Ngươi nhận thức cô cô ta sao?Mộ Dung Thác rốt cục vẫn phải thừa nhận thân phận của mình, nhưng cũngkhông triệt hồi ngụy trang trên người, thần sắc vẫn lạnh lùng đề phòngLinh Bảo tháp chủ.- Đâu chỉ là nhận thức, số lần ta và nàng giao thủ không dưới mười.Linh Bảo tháp chủ nói.Trong thiên hạ người dám giao thủ với Thần Phi đã không nhiều lắm, MộDung Thác tâm tư kín đáo, rất nhanh liền nghĩ đến một người, hẳn là vịLinh Bảo tháp chủ này rồi?Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào Linh Bảo tháp chủ, lần nữa khẳng định suy nghĩ trong lòng.- Ta và Phong Phi Vân từng một đêm quấn tình, sau đêm đó, hắn phiêunhiên mà đi, ta đau khổ đi theo bên người, chỉ vì muốn ở cạnh hắn, không yêu cầu gì khác.Mộ Dung Thác nói những lời này nửa thật nửa giả, nếu là người khác khẳng định không cách nào lừa gạt được Linh Bảo tháp chủ, nhưng hắn chính làthiên sinh linh nhân, Linh Bảo tháp chủ cũng không cách nào hoàn toànnhìn thấu hắn được.Linh Bảo tháp chủ nao nao, tiếp theo quát lớn một tiếng:- Ngu muội.- Trong lòng hắn đã có người thương yêu, ta biết rõ ta chẳng qua chỉ làcon rối để hắn phát tiết dục vọng, nhưng ta lại vô oán vô hối.Thanh âm của Mộ Dung Thác biến thành thanh âm nữ tử.Đúng là thanh âm của Kỷ Thương Nguyệt, đẹp tựa tiên tước ca minh, lại như thanh tuyền lưu thạch.- Vô liêm sỉ.Linh Bảo tháp chủ đã bị Kỷ Thương Nguyệt lừa gạt, có chút tức giận, nói:- Thật sự là có dạng sư tôn nào, sẽ có đồ đệ đó, Tả Thiên Thủ thật sự là dạy được hảo đồ đệ a!-------Chương 320: Lại một nữ ma? (1)- Ta chỉ nguyện yên lặng ởbên cạnh hắn, yên lặng trả giá vì hắn, kính xin tháp chủ thành toàn,không nên nói chuyện này cho hắn biết.Mộ Dung Thác khom người cúi đầu, mặt cũng áp sát mặt đất, chỉ là trongmắt nàng lại toát ra hận ý nồng đậm, trong lòng oán độc đến cực điểm,Phong Phi Vân, giết ngươi không khỏi quá tiện nghi ngươi rồi, ngươi tànphá thân thể của ta, ta muốn dùng tình cảm của ngươi để trả lời, thẳngđến khi ngươi sống không bằng chết, ruột gan đứt từng khúc ta mới camtâm.Trên đời này chuyện thống khổ nhất không phải là tàn phá trên thân thể, mà là tra tấn từ linh hồn.Kỷ Thương Nguyệt tin tưởng Phong Phi Vân cuối cùng sẽ có một ngày phảichịu tra tấn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng sống không bằng chếtcủa Phong Phi Vân nàng đã cảm thấy đặc biệt hưng phấn, loại khoái cảmkhi trả thù và thống khổ cừu hận này tạo thành nét đối lập rõ ràng.Không sợ một nữ nhân vóc người đáng sợ, chỉ sợ nữ nhân này tâm tư độc ác.Oanh!Trong thân thể Phong Phi Vân lại có một đạo hào quang lao ra, gột rửakhông gian chung quanh, nơi đỉnh đầu có một đoàn vầng sáng lớn như nắmđấm đang ngưng tụ, chậm rãi biến thành hình người.Đây là đang ngưng tụ thần thức, đã sắp thành công rồi.Trên bàn tay Linh Bảo tháp chủ lại đánh ra một đạo trận pháp, thủ hộtrên đỉnh đầu Phong Phi Vân, biết rõ hắn sắp đột phá cảnh giới Thần Cơđỉnh phong, vào lúc này không thể bị quấy rầy dù chỉ là một chút.Thần thức chính là thứ trụ cột nhất của một Tu tiên giả, chỉ có tu luyện ra thần thức mới coi như sải một bước dài bước vào con đường Thiên Đạo.Sau khi đoàn quang vụ trên đỉnh đầu triệt để ngưng tụ thành hình người thì liền muốn xung thiên mà đi.- Trở về!Linh hồn Phong Phi Vân đang hò hét, gọi là đoàn thần thức vừa mới thành hình kia chìm vào trong đại não.Luồng thần thức đầu tiên tu luyện thành công, chính thức bước chân vào Thần Cơ đỉnh phong.- Tốc độ tu luyện thật nhanh!Mộ Dung Thác hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mới vừa đột pháThần Cơ trung kỳ không bao lâu đã bước chân vào Thần Cơ đỉnh phong, loại thiên phú này quả thực mới nghe lần đầu.Trong lòng của nàng đã bắt đầu do dự, chung quy cảm thấy Phong Phi Vânso với trong tưởng tượng của nàng càng thêm không thể đo lường được,không cách nào khống chế.Nếu để cho Phong Phi Vân tiếp tục phát triển thì không ra bao lâu nữa rất có thể sẽ bị hắn nhìn thấu ngụy trang mất.Nếu chuyện ấy xảy ra, vậy thì người sống không bằng chết chính là nàng rồi.Bá!Hai mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, trong ánh mắt thiêu đốt lên hailuồng hỏa diễm, trong con mắt giống như có hai đầu Bất Tử Thần Điểuđang bay lượn, lực thấm nhuần của đôi mắt này thật sự đáng sợ, tựa nhưthái cổ đại yêu đang nhìn qua tương lai, vừa vặn chăm chú vào tren người Mộ Dung Thác.Kỷ Thương Nguyệt khẽ run lên, cảm giác trong mắt Phong Phi Vân tựa hồthai nghén lấy lực lượng khám phá thời không, bản thân mình giống như đã bị ánh mắt của hắn nhìn thấu vậy.Ngực nàng bắt đầu phù phù phù phù nhảy lên, khẩn trương đến cực điểm,tay niết kiếm quyết, lúc tất yếu chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.!"

Đồng tử tựa như hai khỏa sao chỗi thiêu đốt, có Thần Điểu đỏ thẫm xoaynhanh ở phía trên, phát ra tiếng kêu to trầm thấp, giống như PhượngHoàng dục hỏa Niết Bàn bay thẳng Cửu Thiên.Đây là đôi mắt người sao?Phượng Hoàng Thiên Nhãn lại tiến một bước, bước chân vào Động Hư chi cảnh!Đương nhiên còn xa xa không đạt tới đỉnh cao nhất của Phượng Hoàng Thiên Nhãn, vẫn còn kém xa cả vạn dặm.Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng vẫn là bộ dáng Mộ Dung Thác, xanh xao vàngvọt, áo gai áo vải, nhưng giờ phút này thân thể nàng đã căng cứng, đôimắt kia của Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào khiến nàng chột dạ, nếukhông phải Linh Bảo tháp chủ đang đứng ở một bên thì giờ phút này nàngđã hạ sát thủ trước một bước rồi.Con mắt Phong Phi Vân rất nhanh liền nhắm lại, ánh lửa vô tận thu liễm,hắn lại im im lặng lặng khoanh chân ngồi chỗ kia, tựa như một khối lãothạch hằng cổ bất động trước điện vậy.- Thì ra hắn đang tu luyện một loại nhãn lực thần thông cao thâm.Kỷ Thương Nguyệt thở dài một hơi, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng thậtsự không muốn ra tay trực tiếp đánh chết Phong Phi Vân chút nào.Dù sao giết một người dễ dàng, tra tấn một người lại khó.Lúc Phong Phi Vân cưỡng ép ném nàng vào trong con sông kia, nàng đã cảmgiác được một loại tra tấn khuất nhục, một loại tra tấn không cách nàophản kháng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thẳng đếnkhi Phong Phi Vân xé nát tất cả quần áo trên người nàng, thô bạo làmnhục nàng, cái này không chỉ đơn giản là đâm thủng màng trinh của nàng,mà càng khiến lòng nàng cũng nứt ra một khe hở.Khi đó, không chỉ giữa hai chân nàng đổ máu, mà máu trong lòng cũng chảy không ít.Cho nên Phong Phi Vân nhất định phải trả giá thật nhiều vì những gì hắn đã làm, một cái giá lớn gấp 10, gấp trăm lần.Mỗi lần nhớ lại trường hà dưới ánh trăng kia đều tựa như nửa đêm ácmộng, oán linh quấn thân, khiến nàng không cách nào bình tĩnh được,Phong Phi Vân ở trong lòng nàng tựa như một bóng ma vậy khiến cho nàngphát điên lên, khiến nàng hận không thể cắn xuống huyết nhục Phong PhiVân, từng ngụm nuốt vào trong cổ họng.Giờ phút này, Phong Phi Vân đang chìm vào thế giới trong cơ thể, sau khi tu luyện ra đạo thần thức thứ nhất, hắn giống như đột nhiên nhiều ramột đôi mắt vậy, đôi mắt này không những có thể nhìn thấy tất cả bênngoài, cũng có thể nhìn thấy tất cả trong cơ thể.Thần thức Phong Phi Vân ngưng tụ lớn lên giống như đúc Phong Phi Vân,chỉ là nhỏ hơn vô số lần, tựa như Nguyên Thần Anh Nhi theo như lời Đạogia vậy.Nhưng lại có chỗ bất đồng, thần thức có thể tụ, cũng có thể tán, nhưng Nguyên Thần Anh Nhi của Đạo gia lại không thể tán.Thần thức ngưng tụ, lướt qua trong thân thể, cuối cùng rơi xuống trongĐan Điền, từ rất xa nhìn qua một tòa bạch cốt cung điện, đây chính làThi Cung của nữ ma, do vô số bạch cốt dựng thành, mang theo một cổ thikhí đầm đặc mà to lớn, tràn đầy lực lượng tà ác.Tà khí lẫm nhiên, khiến linh hồn của người đều cảm thấy áp lực, nhưngxuyên thấu qua cửa cung, lại có thể nhìn thấy trong cung có tiên hàtruyền ra, tựa như có một chu thiên thảo chủng ở ở bên trong, mang theođiềm lành chi quang vô tận.Cũng chính nhờ có cổ điềm lành chi quang này trấn áp lấy tà khí của ThiCung, bằng không thì đan điền của Phong Phi Vân đã căn bản không thể nào thừa nhận nổi thi tà chi khí mênh mông cuồn cuộn của Thi Cung rồi.- Bên trong đến cùng có thứ gì?Phong Phi Vân cực kỳ hiếu kỳ, đám thần thần này liền trực tiếp bay vào trong một cửa của Thi Cung.Một cổ lực lượng khiến người sợ hãi đập vào mặt.Đây là một lực lượng rất đáng sợ, có thể trực tiếp dọa lùi người nhát gan.Phong Phi Vân không sợ hãi, dù sao chỉ là một đám thần thức mà thôi, cho dù mất đi trong Thi Cung thì nhiều nhất chỉ là thần thức nghiền nát, bị đánh lại cảnh giới Thần Cơ trung kỳ thôi, không ảnh hưởng gì đến tánhmạng cả, có gì phải sợ chứ?-------Chương 321: Lại một nữ ma? (2)Bước một bước vào cửa cung, phảng phất như tiến nhập vào một thế giới khác vậyMà ngay một khắc này, nữ ma ở cách xa đây mười bảy vạn dăm cũng tâm sinh cảm ứng, lông mày nhăn lại, thân thể bỗng nhiên biến mất tại chỗ, saumột khắc đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi quái thạch lởm chởm khắp nơi.Nàng dáng người tuyệt ngạo, tựu như một cây thần liên duyên dáng yêukiều, ánh mắt trông về phía Vạn Tượng Tháp ở xa xa, có sát khí vô biêntừ trên người lao ra, giống như ma kiếm chỉa thẳng Cửu Thiên ThươngKhung vậy.Đây là một thế giới mờ mịt tràn đầy bí ẩn, sau khi đi vào, tựa như tiếnnhập vào một tòa tiên huyễn thế giới, linh khí tinh thuần mà nồng đậm,cho dù đứng ở nơi đó, cũng có thể cảm giác được rõ ràng linh khí đanglao vào trong cơ thể mình.Một người!Trong mông lung, Phong Phi Vân thấy được một bóng người, nằm ở trên mộtthạch quan treo trên bầu trời, đó là một cỗ thi thể, nhưng trong thânthể lại tản mát ra thánh quang màu trắng, tựa như một vị tiên nữ đangngủ say trên đó vậy.Trong Thi Cung của nữ ma sao lại có một cỗ nữ thi?Trong Thi Cung nữ ma lại có nữ thi, đây quả thực thật là chuyện bất khảtư nghị, vượt ra khỏi lẽ thường, khiến người không cách nào tiếp nhậnđược.Hơn nữa tiên hà trong Thi Cung này chính là từ trong thân thể nữ thi ởtrên thạch quan kia tản phát ra, quả thực quỷ dị tới cực điểm.Phong Phi Vân bị khí tức trên thân nàng dẫn động, từng bước một đi tới,chợt, không khí run lên, Phong Phi Vân cảm giác được cột sống như bị hàn khí hoàn toàn bao trùm lấy, có một ánh mắt chợt phóng đến trên ngườihắn.Phong Phi Vân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chậm rãi ngẩng đầulên, chỉ thấy nữ thi vốn nằm trên thạch quan kia bỗng ngồi dậy, đúng vậy nàng ngồi ở biên giới thạch quan, một đôi chân thon dài như ngọc liềnmất trên không trung, trên người không mảnh vải che thân, nhưng dù vậyvẫn mang đến cảm giác thánh khiết mà tiên linh, khiến người không cáchnào sinh ra được một chút suy nghĩ dơ bẩn.- Tiêu Nặc Lan.Phong Phi Vân tự nhận mình coi như là một người bình tĩnh, nhưng sau khi thấy nữ thi này lại không cách nào bình tĩnh được nữa, hắn quát to mộttiếng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.Nữ thi này rõ ràng chính là Tiêu Nặc Lan, không, chỉ là lớn lên giống Tiêu Nặc Lan như đúc, không, nàng chính là Tiêu Nặc Lan.Lạc ấn trên người nàng và nữ ma Tiêu Nặc Lan hoàn toàn thuộc về cùng một người, tuyệt đối không thể nào là hai người lớn lên giống nhau được,chỉ là khí chất trên người các nàng lại hoàn toàn bất đồng.Một người toàn thân đều ma khí, lãnh sát mà bất cận nhân tình, một ánh mắt đã khiến vạn dặm thây người nằm xuống.Trước mắt cũng là một cỗ nữ thi, nhưng toàn thân đều là tiên hà, trênmặt không có chút nào ác liệt nào, ngược lại mang theo ôn nhu hồn nhiên, có vài phần đáng yêu và dí dỏm.- Nàng. . .

Vậy mà đang cười. . .

Nữ ma lại có thể biết cười?Phong Phi Vân không cách nào tiếp nhận nổi một màn trước mắt này cả,Tiêu Nặc Lan vậy mà mỉm cười với hắn, cười đến thập phần thân mật,tràn đầy tiên linh cao thượng.Mẹ nó, đây là đang đùa sao?Hai cỗ nữ thi, hai tồn tại cực đoan, một người như ma, giết người như ngóe; một người như tiên, không chút tỳ vết.Chính yếu nhất chính là cỗ nữ thi tràn đầy thiện ý và tiên ý này vậymà lại xuất hiện trong Thi Cung của nữ ma, đây rốt cuộc là tình huốngnhư thế nào, không phải là ảo giác đấy chứ!Trong Thi Cung nữ ma còn có một nữ ma, không, là nữ tiên.Rầm rầm!Có thanh âm khóa sắt kéo động vang lên, tựa như quỷ hồn ở Địa Ngục ập thể bò lên vậy, thanh âm đặc biệt chói tai.Phong Phi Vân lúc này mới chú ý tới, cỗ nữ thi này toàn thân không mặcgì cả, lai bị bốn sợ xích sắt buộc lấy, phân biệt bao lấy hai chân vàhai tay của nàng, bên kia móc ở tứ giác thạch quan.Xích sắt to chừng cánh tay người trưởng thành, đen kịt mà lạnh như băng, tạo thành nét đối lập rõ ràng với da thị xanh ngọc, đùi ngọc mảnh khảnh và cánh tay ngọc của nữ thi.Đây là một màn cực kỳ khiến người tràn ngập tà niệm, một cô gái tuyệtsắc không mảnh vải che thân, lại bị trói lại như thế, tựu như cấm thấtbồi dục vậy, tình cảnh này khiến bất luận một nam nhân nào cũng phải suy nghĩ không ngừng.Nếu nơi này không phải là Thi Cung của nữ ma thì Phong Phi Vân khẳngđịnh đã sớm mắng hết tổ tông mười tám đời của người nhốt Tiêu Nặc Lanrồi.- Thiện thi, ác thi, bản thân; trảm Tam Thi, lại vừa chứng đạo.

Ác thinếu lại tìm đến bắt người, chỉ có Đại Diễn Chi Thuật là có thể kháng cự.Nàng vậy mà mở miệng nói chuyện, thanh âm giống như đúc nữ ma, chỉ làtrong thanh âm lại tràn đầy thiện lương và hồn nhiên, trong đôi mắt đẹpcũng tràn đầy ân cần và thuần khiết.Nàng thánh khiết đoan trang, giống như một vị Tiên tử sống trong Nguyệtcung, thản nhiên ngồi ở trên thạch quan, mặc dù trên người không hề mặtgì, lộ ra bộ ngực trắng nõn, bụng dưới hương diễm khêu gợi, cặp đùi nhỏnhắn xinh xinh. . . tất cả đều hiện ra rõ ràng.Cái gì là thiện thi?Cái gì là ác thi?Cái gì là bản thân?Phong Phi Vân không kịp hỏi nàng nói những lời này là có ý gì đã cảmgiác được ở bên ngoài hơn mười vạn dặm truyền đến một cổ lực lượng đángsợ, đó là khí tức nữ ma, từ trên đỉnh tuyệt phong xa xôi truyền đến,phảng phất như muốn phá hủy linh hồn hắn vậyLúc này hắn không thể không thu hồi thần thức, cưỡng ép thối lui ra khỏi Thi Cung.Bành, bành, bành, bành!Bốn cửa bạch cốt thi cung đóng lại, tất cả liền quay về hiện thực, mộtmàn vừa rồi giống như một giấc mộng vậy, giờ phút này nhớ lại chợt cómột loại cảm giác không chân thật..- Ta vừa rồi từng tiến vào Thi Cung sao?Phong Phi Vân không khỏi lầm bầm lầu bầu, hắn tổng chung quy cảm thấyvừa rồi chỉ là một giấc mơ, bị một đồ vật kỳ dị nào đó ảnh hưởng đến tâm thần, sinh ra ảo giác, cho nên mới thấy được một ít vật không nên thấy, gặp một ít người không nên gặp được, kỳ thật từ đầu đến cuối hắn đềuchưa từng tiến vào Thi Cung lần nào cả.Đây là một loại cảm giác kỳ quái, tràn đầy các loại không biết, khiếnngười có một loại sợ hãi không hiểu, hắn cảm giác nữ ma còn khủng bố hơn mình tưởng tượng nhiều, vừa nhắm mắt lại đã cảm giác được trái tim vàlinh hồn đều đang run sợ.Nam Thái Phủ, một nơi xa xôi.Nữ ma đứng trên đỉnh tuyệt phong, một đôi nắt băng hàn không nháy lấymột cái nhìn về phía xa xa, duỗi một ngón tay ra ngoài, một đạo vầngsáng, tựa như một vì sao rơi từ phía trên thiên mạc ngang trời mà qua.Ngày hôm nay, rất nhiều tu sĩ Nam Thái Phủ đều thấy được một màn kỳ cảnh trên bầu trời này, một đạo Bạch Hồng xẹt qua trên thiên mạc, ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa hướng bắc mà đi.Ầm ầm!Đạo Bạch Hồng này nương theo lấy lôi đình cuồn cuộn, sấm sét một mực từtam thánh quận, truyền đi mười bạy vạn dặm, rơi xuống Vạn Tượng Tháp.-------Chương 322: Phong lại tamCó sát khí mênh mông cuồncuộn từ trên trời giáng xuống, khiến cao thủ thế hệ trước trong VạnTượng Tháp đều bị kinh động, đạo Bạch Hồng kia đánh tới Linh Bảo Tháp,sắc trời cũng vì thế mà thay đổi, sát uy cuốn thần vân, dẫn tới gió lạnh lăng lệ ác liệt.- Cao nhân phương nào?Bốn vị lão nhân hộ tháp của Linh Bảo Tháp đồng thời điểm một ngón taylên trời cao, bốn đạo linh quang kết thành một mảnh tứ mang cổ trận, tựa như Huyền Quy giáp khải.Bành!Tứ mang cổ trận bị Bạch Hồng lập tức đâm phá, bốn vị hộ tháp lão nhâncường đại kia đồng thời bị thương, thân thể chấn động mạnh, từng ngườinhổ ra một ngụm máu tươi.Bọn họ đều là cường giả tiếp cận cấp bậc cự kình, thực lực có thể so với một vị tháp chủ, nhưng bốn người liên thủ cũng không thể ngăn cản đạoBạch Hồng này được- Hừ!

Nữ ma thật sự là cuồng vọng, ở ngoài vạn dặm ra tay đã muốn pháhủy Linh Bảo Tháp, cũng quá không để Vạn Tượng Tháp vào mắt rồi.Linh Bảo tháp chủ chính là cường giả cấp bậc cự kình chân chính, hơn nữa càng là một vị cửu phẩm Tầm Bảo Sư, nhãn lực vượt qua thường nhân vô số lần, liếc mắt đã nhìn ra mười vạn dặm, lờ mờ thấy được dáng ngườituyệt thế của nữ ma đang đứng trên đỉnh Thiên Vân phong, một màn này,giống như là Ma Thần lâm thế trong cổ họa vậy.Ngay một sát na ánh mắt nàng nhìn đến nữ ma, ánh mắt nữ ma cũng lạnh lùng trừng qua.PHỐC!Linh Bảo tháp chủ hai mắt đau đớn, ánh mắt vô biên như thủy triều rútvề, trong hốc mắt nhỏ ra hai giọt máu tươi, không ngờ nàng lại bị ánhmắt của nữ ma gây thương tích.Linh Bảo Tháp chủ tâm thần cực kỳ rung động, nữ ma thật sự quá kinhkhủng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy nàng một cái, may mắn mìnhđã đạt đến tu vị cự kình, bằng không vừa rồi khẳng định đã chết dưới ánh mắt nữ ma rồi.Tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng có thể ngự kiếm ngàn dặm lấy tánh mạngngười ta, mà nữ ma cách mười bảy vạn dặm cũng thiếu chút nữa trừng mùhai mắt Linh Bảo tháp chủ.Vạn Tượng Tháp dù sao chính là học thuật thánh địa đệ nhất thiên hạ,Linh Bảo Tháp càng là đệ nhất trọng địa của Vạn Tượng Tháp, có rất nhiều cường giả ẩn núp trong bóng tối thủ hộ Linh Bảo Tháp, liên thủ rốt cụccũng ngăn trở được nhất chỉ Bạch Hồng của nữ ma, bất quá cũng có rấtnhiều lão nhân nhận lấy trọng thương, bỏ ra một cái giá cực lớn.Không ai biết rõ vì sao nữ ma lại đột nhiên công kích Linh Bảo Tháp, rất nhiều người đều cảm thấy nguy cơ, nữ ma đã dám công kích Linh Bảo Tháp, nói không chừng sớm muộn cũng có một ngày sẽ xông vào Vạn Tượng Tháp.Phong Phi Vân mở hai mắt ra, thần thức lại về lại trong đại não, hắn tựnhiên biết rõ vừa rồi nữ ma xuất thủ, cái này chẳng lẽ quan hệ với việcvừa nãy mình tiến vào Thi Cung sao?Cho dù tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, vậy thì trong Thi Cung cũng khẳng định cất dấu một đại bí mật về nữ ma.- Hi vọng nữ ma đừng xông đến Vạn Tượng Tháp mới tốt.Phong Phi Vân trong lòng nghĩ như thế.Một ngày này, rất nhiều đại nhân vật trong Vạn Tượng Tháp đều đi tớiLinh Bảo Tháp, bí mật thương nghị lấy gì đó, đi một đám, lại tới nữa một đám, hiển nhiên đều đã bị nữ ma kinh động.Chỉ là một kích phát ra từ cách đây mười bảy vạn dặm đã khiến người sợhãi đến mức đó, nếu nàng tự thân giá lâm, cho dù Vạn Tượng Tháp cườnggiả như mây nhưng cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác ở trong mắt những cường giả lớp trước nàyđều là tôm tép, cho dù đi trên thang đá cũng không có bất kỳ ai liếc lấy bọn hắn một cái.- Người gặp qua nữ ma chưa?Vừa đi xuống Linh Bảo Tháp, Mộ Dung Thác đã ở một bên tò mò hỏi.- Đương nhiên từng gặp!Phong Phi Vân có chút nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo vài phần kỳquang, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hắn, sờ lên cằm, đánh giá cẩn thậnlấy.Mộ Dung Thác một quyền đánh vào ngực Phong Phi Vân, giả bộ tức giận nói:- Ta cũng không phải đại cô nương, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?- Không có, ta chỉ là đang hiếu kỳ. . .

Hai hàng lông mi ngươi vì saolại có chút không đối xưng lắm, ngươi khẩn trương vậy làm gì?Khóe miệng Phong Phi Vân lộ vẻ mỉm cười, chợt ôm lấy bờ vai gầy yếu củaMộ Dung Thác, lôi hắn qua, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:- Ta cho ngươi biết một bí mật, ở linh châu thành chúng ta, mọi ngườiđều nói, người hai hàng lông mi không đối xứng đặc biệt khó chịu. . .Uy!

Lại đánh ngực, rất đau đấy, còn đánh nữa, ta nói đều là sự thật mà.- Chỗ các ngươi thế nào thế, nào có, nào có cách nói như vậy chứ!Mộ Dung Thác kéo tay Phong Phi Vân ra, dọc theo thang đá đi xuống dưới,không hề liếc lấy Phong Phi Vân nữa, giống như đã tức giận vậy.- Này, đàn ông gì cũng quá nhỏ mọn đi!

Chỉ đùa với ngươi chút thôi mà,cùng lắm thì hai ngày nữa mang ngươi đi Vạn Tượng Tập uống hoa tửu cóđược không?Phong Phi Vân đuổi theo, lại không chút khách khí ôm lấy bờ vai hắn, lộ ra thập phần hào sảng.- Ta không thèm đến nơi dơ bẩn kia.Mộ Dung Thác lần nữa muốn kéo tay Phong Phi Vân ra, nhưng Phong Phi Vân lại ôm chặt lấy hắn, hắn căn bản không thể giãy ra được.Hảo huynh đệ mà!

Kề vai sát cánh là chuyện rất bình thường!- Mộ Dung huynh, lời này của ngươi nói cũng quá mất trình độ rồi, nếukhông có nữ tử thanh lâu thì từ xưa đến nay nào có nhiều chuyện ái ânnhư vây?

Người đang trẻ tuổi thì phải tận hoan, ngươi quá bảo thủ rồi.Phong Phi Vân kéo lấy cổ Mộ Dung Thác, thở dài thở ngắn.- Hừ, chỉ tiếc, những chuyện ái ân này cuối cùng nhất đều là nam nhânphụ lòng nữ tử nhân, thanh lâu là chỗ cực lạc của nam nhân chúng ta,nhưng lại hồn đoạn quật của nữ tử.Mộ Dung Thác ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng nồng đậm.- Tình nghĩa nhiều là loại giết chó, phụ lòng phần lớn là người đọcsách.

Chúng ta đều là loại giết chó, có tình có nghĩa, những người thaylòng đổi dạ kia tự nhiên không thể so với chúng ta được rồi.- Có tình có nghĩa!Mộ Dung Thác trào phúng cười.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn, nói:- Mộ Dung huynh vì sao lại cười khoa trương như vậy chứ?- Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một kẻ xấu thôi.Mộ Dung Thác nói.- Xấu như thế nào?Phong Phi Vân nói.- Ta cũng là khi còn bé nghe mẫu thân nói tới, kẻ xấu này là một tên tội ác chồng chất, tên là Phong Lại Tam, ba tuổi hành khất, năm tuổi giànhăn với heo chó, chín tuổi trộm cắp, sau mười bốn trưởng thành càng thêm việc ác bất tận.

Vào một ngày mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày bathước, Phong Lại Tam gặp một thiếu nữ đồng hương, chỉ thấy thiếu nữ nàyăn mặc áo vải đơn bạc, giày vải trên chân cũng đã thủng, đang chạy đitrong gió tuyết lạnh, muốn đến thị trấn để bốc thuốc cho mẫu thân đangbị bệnh nặng.

Mà Phong Lại Tam lại uốn mình trong đống tuyết, đã đóibụng ba ngày ba đêm, thiếu nữ này thương hại hắn, bố thí một cái mãnthầu cuối cùng trên người cho hắn, hắn mới không bị chết đói.Mộ Dung Thác một bên kể lấy câu chuyện, một bên dọc theo thang đá Linh Bảo Tháp đi vòng xuống dưới .-------Chương 323: Vô lượng tháp (1)Phong Phi Vân ôm lấy bờ vai của hắn, rất nghiêm túc nghe, đột nhiên nói:- Tuyết rơi phủ kín núi, thiếu nữ này còn gánh chịu lấy rét lạnh đi bốc thuốc cho mẫu thân, phần hiếu tâm này thật đáng quý.- Tự nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng nàng lại gặp tên tội ác chồng chất như Phong Lại Tam.Mộ Dung Thác nghiến răng nghiến lợi nói.- Hẳn là tên Phong Lại Tam thấy thiếu nữ này liền động sắc tâm?Phong Phi Vân nói.- Há chỉ là động sắc tâm, tên vương bát đản này sau khi ăn xong màn thầu còn cưỡng hiếp thiếu nữ này trong đống tuyết, về sau lại loạn đao chémchết mẫu thân đã bệnh nặng từ lâu của thiếu nữ, chiếm đoạt thiếu nữ nàylàm vợ.

Đồng hương có một vị chính nghĩa chi sĩ đến đây chủ trì côngđạo, ngươi đoán, tên xấu xa Phong Lại Tam kia nói như thế nào?Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.- Hắn nói như thế nào?Phong Phi Vân hỏi.- Hắn nói hắn là một người có tình nghĩa!Mộ Dung Thác cười lạnh nói.- Ha ha!Phong Phi Vân phá lên cười, nói:- Người cặn bã như vậy cũng coi là người có tình nghĩa, đó mới là trò cười lớn nhất thiên hạ.Cười cười, Phong Phi Vân liền lại nghiêm túc lên, nói:- Tên kia thật sự họ Phong?- Tuyệt đối họ Phong!Mộ Dung Thác nói.- Gọi là Phong Lại Tam?Phong Phi Vân lại nói.- Cái này thì không nhất định!Mộ Dung Thác dừng một chút, lại nói:- Dù sao loại người cặn bã này, có thể nhớ kỹ họ của hắn cũng đã là chuyện không dễ dàng rồi, huống chi là tên của hắn.Mộ Dung Thác lại hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài.Phong Phi Vân đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộ DungThác, ngón tay sờ lên cái cằm, hai mắt nhíu lại, sau đó khóe miệng nhảylên, lộ ra một vòng dáng cười mang theo thâm ý.- Này, chờ ta một chút!Phong Phi Vân lại xông lên phía trước, từ phía sau một tay ôm lấy bả vai Mộ Dung Thác, bởi vì thân thể hắn cao hơn Mộ Dung Thác một đoạn nênthiếu chút nữa đã kéo Mộ Dung Thác vào trong ngực hắn, mặt thiếu chútnữa đã đâm vào ngực hắn rồi.Linh Bảo Tháp ở trong bách tháp Vạn Tượng Tháp coi như là thánh địa bài danh gần phía trước nhất.Linh khí mênh mông cuồn cuộn, cao hơn nơi khác gấp ba lần, ở chỗ này tuluyện, tốc độ tăng lên tu vị cũng là làm chơi ăn thật, đương nhiên nếu là ở một ít mật địa tu luyện của Vạn Tượng Tháp thì tốc độ tu luyện sẽcàng thêm khủng bố.Bất quá cũng chỉ có những nghịch thiên tài tuấn trên 《 Bách Tháp Bảng 》có cống hiến rất lớn với Vạn Tượng Tháp mới có thể có tư cách vào trongđó tu luyện một ít ngày.- Nhất Thủy nhị Hỏa tam Mộc tứ Kim ngũ Thổ, Thổ thêm Thủy là lục, Thổthêm Hỏa là thất, Thổ thêm Mộc là bát, Thổ thêm Kim là cửu, Thổ thêm Thổ là thập, hợp thành Thiên Địa chi sổ ngũ thập hữu ngũPhong Phi Vân xếp bằng ở sâu trong rừng trúc, gió mát từ từ quét quathổi rơi từng mảnh lá trúc, thật giống như thành từng mảnh Cổ Ngọc phiêu trên bầu trời, nhưng lại không cách nào dính được vào trên thân thểhắn, lá trúc khi còn cách thân thể hắn chừng ba thước đã bị một tầng khí không thể thấy rõ kích ra ngoài.- Thổ không thể lại sinh thổ, vốn chỉ có ngũ, không thể thêm ngũ, nhưvậy Đại Diễn chi sổ ngũ thập, Thiên Địa chi sổ cũng ứng với ngũ thập...Trong tay hắn bưng lấy 《 Bát Thuật Quyển 》, tu luyện Thanh Mộc Thuật trong Ngũ Hành chi thuật.Ngũ Hành chi thuật sau khi hợp nhất chính là Tiểu Diễn Chi Thuật, TiểuDiễn Chi Thuật tiếp tục thôi diễn, chính là Đại Diễn Chi Thuật.Mà "Đại Diễn Chi Thuật", mới xem như một trong bát thuật chính thức.Cái gọi là Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật. . . v...v... cũng chỉ là quá trình diễn biến Đại Diễn Chi Thuật, muốn tu luyệnthành Đại Diễn Chi Thuật nguyên vẹn không sứt mẻ, quả thật là gánh nặngđường xa.Phong Phi Vân tay cầm thẻ tre, mặt trầm như nước, tâm động như lửa, haimắt có chút nhắm lại, thật giống như đã hóa thân thành một mảnh lá trúctrong rừng trúc vậy.Hô!Gió thổi qua, thân thể của hắn giống như khí cầu vậy, theo gió mà phiêu, ngồi xếp bằng phi động giữa lá trúc.Một màn này quái dị nói không nên lời, nếu phát sinh vào buổi tối thì nói không chừng sẽ bị người coi là một U Linh rồi.- Thanh Mộc chi lệnh, cỏ cây đều có hồn. . .Khóe miệng Phong Phi Vân đang thì thầm lấy gì đó, trên hai tay hiện ra linh quang, giao vào nhau, hóa thành một mảnh thanh mang.Mộ Dung Thác đứng ở bên bờ rừng trúc, mặc vào một kiện nho y màu trắng,vị trí nơi ngực đeo lấy một khối linh thạch văn dạng, đây chính là đồngphục của đệ tử Vạn Tượng Tháp, linh thạch văn dạng, đại biểu cho đệ tửLinh Bảo Tháp.Hắn khoanh lấy hai tay, một đôi mắt đen kịt mà sáng ngời nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đang tu luyện, tự nhủ:- Liên tiếp ngồi xếp bằng mười bảy ngày, dĩ nhiên đã lĩnh ngộ ra đượcNgũ Hành chi mộc, thiên phú của Phong Phi Vân ở trên Tầm Bảo Sư nhất đạo quả thực không hề kém hơn một thiên sinh linh nhân như ta.Lúc này cách Linh Giác khảo thí đã qua hơn nửa tháng.Trong thời gian này Phong Phi Vân vẫn dạy hắn trận pháp, huống chi còngiao điển tịch tuyệt học như Bắc Minh Thần Công cho hắn tu luyện, thậtgiống như đã hoàn toàn xem hắn là hảo hữu của mình rồi vậy.Cùng nhau tu luyện, cùng nhau cười đùa, thậm chí có lúc còn nằm ngủchung một chỗ, những ngày này đặc biệt khó được, tựa như hai hài tử vôưu vô lự vậy.Trù nghệ của Mộ Dung Thác thuộc hàng nhất tuyệt, khiến Phong Phi Vân được ăn đến sướng miệng.Mà trong những ngày này, lĩnh ngộ của Phong Phi Vân đối với Bát ThuậtQuyển cũng đột nhiên tăng mạnh, Xích Hỏa Thuật đã tu luyện đến Đại Thừachi cảnh, đối với Thanh Mộc Thuật cũng liên tiếp tu luyện mười bảy ngày, hôm nay rốt cục có chỗ đột phá.Mộ Dung Thác sờ lên trúc hoàn trên cổ, chính là từng vòng Thanh Trúc ống trúc xuyên thành, đây chính là lễ vật vào lúc hắn sinh nhật 14 tuổiPhong Phi Vân đã tặng cho hắn.- Này, Mộ Dung Thác, cái này tặng cho ngươi.Ngày đó Phong Phi Vân nói như vậy.- Tặng thứ này làm gì?Mộ Dung Thác nhìn nhìn mảnh ống trúc trúc hoàn kia, trong lòng thập phần chán nản, tên hỗn đản Phong Phi Vân này cũng quá nhàm chán rồi.- Hôm nay không phải là sinh nhật 14 tuổi của ngươi sao?Phong Phi Vân sững sờ nói.- Có sao?Mộ Dung Thác nói.- Ta vừa gặp ca của ngươi Mộ Dung Trác, hắn nói cho ta biết đấy.Phong Phi Vân cười nói, sau đó nhét ống trúc trúc hoàn kia vào trong tay hắn.- Ách. . .

Hình như là hôm nay, ta cũng quên mất sinh nhật mình rồi!Mộ Dung Thác chợt nói.- Người đầu tiên phát hiện sinh nhật mình đến, thường thường không phải mình, mà là người bạn tốt nhất của mình.Phong Phi Vân cười nói:- Đeo nó lên cổ xem thử.- Không cần đầu!

Giống như đeo một cái vòng cổ dành cho nữ nhân vậy, hơn nữa. . .

Còn đơn sơ, thô ráp như vậy.Mộ Dung Thác dù có chết cũng khó có khả năng đeo thứ mà Phong Phi Vân tặng.-------Chương 324: Vô lượng tháp (2)- Này, không mang thử sao,ta đã bỏ ra cả ba ngày, chọn lựa linh trúc xinh đẹp nhất trong phươngviên trăm dặm nơi này xâu chuỗi lại, tuy rằng không đắt, nhưng phần tình nghĩa huynh đệ này lại thật đấy.Bị Phong Phi Vân liên tục yêu cầu, Mộ Dung Thác tuy rằng trong lòng vạnphần không muốn, nhưng cuối cùng vẫn đeo sợi trúc liệm kia lên.Oanh!Một cổ khí lãng đại khí huy hoàng từ giữa ngón tay Phong Phi Vân truyềnra, lập tức khiến tất cả Thanh Trúc chung quanh đều nhao nhao lay độnglên, bị một cổ lực lượng nhìn không thấy ảnh hưởng lấy.Bá, bá, bá!Vô số lá trúc bay tới thân thể Phong Phi Vân, sau đó biến thành một đầulong quyển, theo hướng ngón tay hắn bay ra, một cổ lực lượng phá hủyđáng sợ thuận thế bay ra, khiến vô số lá trúc đều bị chấn đến nghiềnnát, sau đó biến thành bột phấn.Phong Phi Vân bỗng nhiên thu ngón tay về, linh khí trên người nội liễm, rơi xuống trên mặt đất.- Thanh Mộc Thuật đại thừa, Linh Giác tăng trưởng đến gấp 51 lần thường nhân.Đã sớm ngờ tới tu luyện Ngũ Hành bí thuật, Linh Giác nhất định sẽ tăngtrưởng, nhưng lại không ngờ đến vậy mà lại tăng trưởng nhiều như vậy.Từ bốn mươi hai lần, tăng trưởng đến năm mươi mốt lần, cách Tam phẩm Tầm Bảo Sư lại gần thêm một bước.Phong Phi Vân nhắm mắt nội thị, chỉ thấy trong óc, đạo thần thức thứ hai đã sinh ra đời, vầng sáng sáng ngời, giống như một người nhỏ sáng lênvậy.Đạt tới Thần Cơ đỉnh phong chính là tu luyện đối với thần thức, tổngcộng phải tu luyện ra mười đạo thần thức, mới xem như bước chân vào Thần Cơ Đại viên mãn, đây nhất định là một quá trình dài dòng buồn chán,không có khả năng nhanh chóng như tu luyện linh khí được.Hao tốn hơn nửa tháng, tu luyện ra đạo thần thức thứ hai, tốc độ như vậy, đã khiến Phong Phi Vân tương đối thoả mãn rồi.Chợt, một cổ sóng nhiệt từ phía sau truyền đến, khí tức khổng lồ, có uythế phần thiên chưng hải lăng không sinh ra trong không khí, tựa như một đoàn Liệt Nhật đánh tới.Không ngờ lại có người tiềm phục ở bên cạnh.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, cấp tốc điều động linh khí toàn thân, hội tụ ở giữa ngón tay, sau đó điểm một chỉ về phía sau lưng.Một chỉ này điều động vô tận lá trúc, mỗi một mảnh lá trúc đều bịt kínmột tầng vầng sáng, có thể đơn giản chặt đứt cả sắc thường, lá trúc đầytrời đâu chỉ mười vạn phiến, chúng nhao nhao đánh ra như phi vũ vậy.Bá, bá, bá. . .Oanh!Đoàn hỏa diễm đột nhiên bay tới kia cực kỳ nóng bỏng, khiến lá trúc đầytrời đều như muốn bốc cháy, sóng nhiệt đốt trọi cả địa thạch, hỏa quangđầy trời từ trên không trung rơi xuống, có một loại cảm giác tận thế .Xa xa, Mộ Dung Thác trong lòng hơi kinh hãi, uy lực một chiêu vừa rồicủa Phong Phi Vân không thể nói là không cường đại, coi như là thiênquân vạn mã cũng phải bị giết sạch mà về, nhưng nó lại không thể ngănđược hỏa diễm đầy trời kia.Đến đến cùng là người nào?Phong Phi Vân thu tay lại, đứng về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào ngọn hỏadiễm đỏ thẫm lơ lửng trên không trung kia, trên mặt không chút biểu lộ.- Chúc mừng, chúc mừng, tu vị Phong huynh đã lại tiến thêm một bước.Đoàn hỏa diễm đỏ thẫm kia tựa như một khỏa trái tim cực lớn đang nhảy nhót, mang theo một cổ lực lượng khiến người khiếp sự.Hỏa diễm đốt khiến không khí cũng có chút vặn vẹo, khiến người căn bản không cách nào thấy rõ bóng người được bao lấy trong đó.- Biết là ngươi mà!Phong Phi Vân nói.Đến chính là người thần bí kia, người này tu vị cao tuyệt, cho dù PhongPhi Vân đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra hai đạo thần thứcnhưng vừa rồi toàn lực ra tay vẫn bị hắn dễ dàng phá được.Hỏa diễm bao vây lấy thân thể của hắn, quả thực có thể so với nhị muội minh hỏa.- Diễn Võ Chiến Tháp đánh một trận, đại danh Phong huynh truyền khắptoàn bộ Vạn Tượng Tháp, được vô số tài tuấn trẻ tuổi ngưỡng mộ, chẳng lẽ Phong huynh cứ cam nguyện yên lặng, không muốn tranh giành cao thấp với toàn bộ tuổi trẻ tài tuấn của Vạn Tượng Tháp một phen sao?Thanh âm của người thần bí kia, khàn khàn, tựa như Quỷ Hồn đang tru lấy vậy.- Phong mỗ tu vi thấp, bất quá chỉ mới vừa đột phá Thần Cơ đỉnh phong mà thôi, ngươi bảo ta đi náo thế nào đây?Phong Phi Vân đã đoán được ý đồ đến của người thần bí này, biết rõ người này nhất định là có chuyện gì đó muốn an bài cho mình, cho nên mới uyển chuyển cự tuyệt như vậy.- Ha ha, Phong huynh quá khiêm nhường rồi, ngươi là người bài danh 287trên 《 Bách Tháp Bảng 》, danh tự đã sớm khắc trên bảng rồi.

Tu vi nhưvậy đã xem như nhân tài kiệt xuất trong một đời tuổi trẻ rồi, sao có thể xem như thấp được.Người thần bí kia cười nói.Vị trí 278 trên 《 Bách Tháp Bảng 》 vốn chính là của Cố Thanh, nhưng saukhi Cố Thanh chết ở trong tay Phong Phi Vân thì Phong Phi Vân liền thaythế vị trí của hắn, đã trở thành cường giả mới trên 《 Bách Tháp Bảng 》Phong Phi Vân cười mà không nói!Người thần bí này tiến vào Vạn Tượng Tháp có đại âm mưu, cao thủ dướitrướng tu vị mạnh hơn Phong Phi Vân ít nhất cũng có mười người, nhưng là hắn lại hết lần này tới lần khác tìm tới Phong Phi Vân, khiến Phong Phi Vân không thể không sinh lòng cảnh giác.- Ta chân thành xem Phong huynh như bằng hữu, cho nên mới không muốn vận dụng Huyết Cấm Huyền Trạc để áp chế Phong huynh, Phong huynh chẳng lẽngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cho ta sao?Thanh âm người thần bí kia trở nên có chút lạnh như băng.Phong Phi Vân hơi nhìn qua vòng tay đen kịt trên cổ tay, trong lòng cóchút thở dài, người thần bí nói lời này là có ý nếu ngươi không thứcthời thì ta đành phải hung ác rồi.Một khi đeo lên Huyết Cấm Huyền Trạc này thì coi như đã giao mạng cho hắn.Phải mau chóng mở ra Huyết Cấm Huyền Trạc, nếu một mực bị hắn quản chếnhư vậy thì sau khi hắn lợi dụng xong liền sẽ đến tử kỳ của mình ngay,trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ như thế.- Các hạ muốn ta làm gò?Phong Phi Vân hiện giờ chỉ có thể ẩn nhẫn.- Ha ha!Người thần bí lại nở nụ cười, cười đến đặc biệt vui vẻ, loại cảm giácnắm giữ người khác trong tay mình thật sự quá thoải mái, hắn nói:- Việc này đối với ngươi có trăm lợi mà không có một hại, trong VạnTượng Bách Tháp có một tòa Vô Lượng Tháp, từng đệ tử tiến vào Vạn TượngTháp đều nhất định sẽ đi xông Vô Lượng Tháp, mà ngươi cần phải làm chính là xông vào tầng thứ 8 Vô Lượng Tháp.- Vì sao nhất định phải xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ 8?Nếu Vô Lượng Tháp dễ xông như vậy. hắn cũng đã không chuyên môn đến đâytìm Phong Phi Vân rồi, hiển nhiên đây không phải một chuyện dễ dàng,hoặc có thể nói là một chuyện khó như lên trời.Vô Lượng Tháp, chính là một trong Vạn Tượng Bách Tháp!Cũng không phải tu vị càng cao thì nhất định có thể xâm nhập cấp độ càng cao.Cái này đa phần là khảo thí thiên phú của một tu sĩ, thiên phú càng cao, cấp độ có thể đạt đến cũng càng cao.-------Chương 325: Hằng cổ chi địa (1)Cơ hồ mỗi một tu sĩ đi vàoVạn Tượng Tháp đều tiến vào trong Vô Lượng Tháp thử thân thủ một lần,nếu có thể đủ xông đến tầng thứ bảy vậy thì tất nhiên sẽ được cao tầngVạn Tượng Tháp coi trọng, nói không chừng sẽ có nhân vật cấp bậc thápchủ chủ động đi ra thu đồ đệ cũng không chừng.Nếu là có thể trở thành đồ đệ một vị tháp chủ, vậy thì căn bản khôngcần lo lắng đến vấn đề công pháp tu luyện và tài nguyên tu tiên nữa, hơn nữa địa vị bản thân tại Tu Tiên Giới cũng sẽ nước lên thì thuyền lên,sau này đi đến bất cứ nơi nào ở Tu Tiên Giới cũng đều sẽ được chúng Tutiên giả tôn kính.Tháp chủ truyền nhân, đây là một khối kim tự chiêu bài.Nhưng thiên tài có thể xông đến tầng thứ bảy lại rải rác không có mấy,vài năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, có thể nói là thiên tàitrong thiên tài, phượng mao lân giác chính thức .- Nửa tháng qua, 52 vị tài tuấn dưới trướng ta trước sau đều đi xông VôLượng Tháp, nhưng có thể xông vào tầng thứ năm cũng chỉ có sáu vị, cóngười thậm chí chỉ có thể xông vào tầng thứ ba liền bại lui.Trong thanh âm người thần bí tràn đầy tiếc hận, hiển nhiên thập phần thất vọng đối với những tài tuấn kia.Tu hội thiên tài biệt viện Phong Phi Vân cũng đi rồi, lúc ấy tu sĩ trẻtuổi gặp phải không ai mà không phải là nhân kiệt vặn dặm có một, nhưngnhững người này vậy mà bại lui ở tầng thứ ba, qua đó có thể thấy đượcmuốn xông Vô Lượng Tháp là chuyện gian nan bực nào.- Chẳng lẽ ngay cả một người xông vào tầng thứ sáu cũng không có?Phong Phi Vân có chút không tin, ít nhất Bắc Minh Đường và nam tử tócbạc kia đều là nghịch thiên tài tuấn, thiên phú tuyệt cao, không có khảnăng ngay cả tầng thứ sáu cũng không qua được.Trong rừng trúc, linh yên gột rửa!Đoàn hỏa diễm đỏ thẫm treo trên bầu trời cao kia tựa như một vòng mặttrời nhọ đọng trên Thiên Mạc, cho dù Phong Phi Vân hiện giờ đã tu luyệnPhượng Hoàng Thiên Nhãn đến Động Hư chi cảnh nhưng vẫn chỉ có thể nhìnthấy một cái hình dáng, không cách nào nhìn thấu được đoàn hỏa diễm kiacả.- Bắc Minh Đường, Huyết Vũ, Luyện Nhất Phàm đều là nghịch thiên tàituấn, nhưng lại đều bại lui ở tầng thứ năm, không một ai có thể bướcchân vào đại quan tầng thứ sáu.Thần bí chủ nhân hơi thở dài nói.- Ngay cả bọn hắn cũng không thể xông đến tầng thứ sáu, ta làm sao có thể xông đến tầng thứ 8 được?Phong Phi Vân có khi tuy rằng cuồng ngạo, nhưng lại không phải là một người tự tin mù quáng.- Tầng thứ 8 chỉ là một loại giả thiết, cũng là một mục tiêu ta định racho người, kỳ thật ta đối với cái này cũng không ôm bất kỳ hi vọng nàocả, ngươi nếu có thể xông đến tầng thứ bảy đã đạt đến yêu cầu mà ta muốn rồi.Thần bí chủ nhân nói.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Ngay cả bọn người Bắc Minh Đường cũng bại lui ở tầng thứ năm, nói không chừng ta cũng sẽ bại lui ở tầng thứ năm cũng nên.Phong Phi Vân tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng cũng đã sinh rahứng thú nồng đậm đối với Vô Lượng Tháp kia, rất muốn xem một chút xemnơi đó rốt cục là tồn tại thế nào?

Mình lại có thể xông đến tầng thứmấy?Mỗi một người trẻ tuổi đều có trái tim tranh cường háo thắng, điểm nàyđều không sai, tranh vanh tuế nguyệt, nhất chiến xưng Vương.- Ta tin tưởng thiên phú của ngươi tuyệt đối cao hơn bọn hắn, nhất địnhsẽ không khiến ta thất vọng đâu, nếu ngươi có thể xông đến tầng thứ bảy, ta liền tặng Huyết Vũ cho ngươi.Thần bí chủ nhân khanh khách một tiếng.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, ánh mắt hướng nhìn vào sâu trong rừng trúc,chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở đó,hồng sam theo gió phiêu động, ở trong rừng trúc xanh ngát lộ ra đặc biệt rực rỡ tươi đẹp và bắt mắt.Huyết Vũ ở Tuyệt Sắc Lâu mỹ mạo bài danh thứ ba, gợi cảm xinh đẹp xếphàng thứ nhất, tu vị đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, tuyệt đối là mộtvưu vật mà bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ đều muốn có được.Nàng dáng người tuyệt mỹ, cao gầy động lòng người, tựa như một con Hồng Hồ Điệp nhẹ nhàng bay múa trong rừng trúc vậy.Nhưng ở trong mắt Phong Phi Vân lại cảm thấy nàng càng giống như một đầu hồ ly tinh màu đỏ, thật sự quá mê người, nhưng loại hấp dẫn này lạikhông hề có chút dung tục, ngược lại mang theo vài phần thánh khiết.Nàng tóc xanh như thác nước, da thịt như tuyết, rất xa vũ mị cười cười,chỉ hơi hé môi cười nhưng đã khiêu khích thần kinh người gấp nhiều lầnso với những phường dong chi tục phấn kia cỡi hết đồ đứng trước mặt.- Ha ha!

Phần lễ vật này, thật đúng là đủ quý trọng.Phong Phi Vân cười nói.Thần bí chủ nhân nói:- Nếu ngươi có thể xâm nhập tầng thứ 8, sẽ có lễ vật quý hơn trọng tặng cho ngươi, cam đoan cho ngươi càng thêm động tâm.Đoàn hỏa diễm trên bầu trời kia lăng không biến mất, toàn bộ rừng trúclại khôi phục yên lặng mà quạnh quẽ, vị thần bí chủ nhân kia đã đi mất.Tu vị người này quả thật đáng sợ, Phong Phi Vân vậy mà không cảm giác được hắn đến thế nào, lại rời đi thế nào.Huyết Vũ chậm rãi đi tới, trên người mang theo hương thơm mê người tựanhư mùi thơm xử nữ, đứng ở đối diện Phong Phi Vân lộ ra dáng cười tựnhiên nói:- Ngươi nếu có thể xông đến tầng thứ bảy, ta liền thuộc về ngươi...Đây là một khối bia đá cao cả trăm trượng, tọa lạc nơi miệng sơn cốctràn đầy sương mù, đã hơn một ngàn năm, bởi vì dãi nắng dầm mưa trongthời gian dài nên trên đó đã tràn đầy dấu vết phong hoá.Vô Lượng Tháp!Ba chữ cổ dùng búa tạc ra khắc ở phía trên đó, vô số thời đại qua đi,kiểu chữ đã xảy ra cải biến rất lớn, đã có rất ít người có thể nhận raba chữ kia rồi.Chỉ là mỗi một tu sĩ đi đến trước bia đá đều có thể cảm nhận được kình ý bá đạo trong chữ cổ kia, đây là một cổ đạo tắc hằng cổ bất diệt, coinhư là thời gian cũng không thể phai mờ được nó.- Vô Lượng Tháp ở nơi nào?Phong Phi Vân nhìn qua tấm bia đá nguy nga cao ngất trước mặt, nhưng lại căn bản không thấy được chút bóng dáng nào của Vô Lượng Tháp cả.Khối bia đá này cũng không biết nặng bao nhiêu ngàn cân, tuy rằng đứng ở giữa hai ngọn núi nhưng lại không hề mất đi vẻ khí phách và to lớn,thật giống như một khối Đính Thiên Thần Thạch sừng sững giữa Thiên Địavậy.Đằng sau tấm bia đá này là sơn cốc sương trắng bao phủ, bên trong gợn sóng mênh mông cuồn cuộn, tràn đầy thần bí chi khí.- Tiến vào sơn cốc này, dĩ nhiên có thể trông thấy Vô Lượng Tháp.Huyết Vũ nói.Thủ hộ Vô Lượng Tháp chính là một lão đạo mặc áo bào bát quái, lão đạonày an vị ở dưới bia đá, vẫn không nhúc nhích, tựa như một khối thạchđầu không có chút khí tức sinh mệnh nào cả vậy.Không ngừng có người lướt qua bên người lão đạo kia, tiến nhập vào sâu trong cốc, biến mất trong sương trắng tràn ngập.Phong Phi Vân mới đến không đến một phút đồng hồ đã thấy có hơn năm mươi vị thiếu niên thiên tư không tầm thường tiến nhập sơn cốc, lão đạo kialại không thấy ngăn trở, cũng không hỏi lấy một tiếng, thật giống nhưcăn bản như không chút liên quan đến hắn vậy.-------Chương 326: Hằng cổ chi địa (2)Huyết Vũ nhìn ra trong lòng Phong Phi Vân đang suy nghĩ gì, vì vậy nói:- Trừ phi có kinh thế thiên tài có thể xông vào tầng thứ sáu Vô LượngTháp thì thủ tháp lão đạo này mới có thể mở ra Vô Lượng Cổ Kính trên tấm bia đá.- Muốn xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu thật khó như vậy sao?Phong Phi Vân hiếu kỳ nói.Huyết Vũ nhẹ gật đầu, nói:- 《 Bách Tháp Bảng 》 hội tụ toàn bộ 500 thiên tài trẻ tuổi cao cấp nahát Vạn Tượng Tháp, bất cứ người nào trong đó ra khỏi Vạn Tượng Tháp đều là hiền tài được tất cả thế lực lớn tranh nhau lôi kéo, nhưng trong 500thiên tài này có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu cộng lại cũngkhông cao hơn năm mươi người.- Hơn nữa tuyệt đại đa số đều tiến nhập cảnh giới Thiên Mệnh mới xôngvào tầng thứ sáu, có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông vào tầng thứ sáu, tổng cộng cũng chỉ có bốn người, ngươi nói cái này độ khó cao bao nhiêu đây?Mặc dù nói xông Vô Lượng Tháp, đa phần là dựa vào thiên tư cao thấp củamột tu sĩ, thiên tư cao, như vậy tầng có thể xâm nhập cũng càng cao.Nhưng tu vị tu sĩ cũng chiếm lấy một tỷ trọng rất lớn, tu vị càng caothì cấp độ có thể đạt được cũng cao hơn..Nhưng tu vị lại không phải là tuyệt đối, tựa như Huyết Vũ đã đạt đếnThiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng vẫn phải bại lui ở tầng thứ năm, cái này không thể nói thiên tư của nàng thấp, chỉ có thể nói độ khó của VôLượng Tháp thật sự rất cao.- Lại thất bại, căn bản không cách nào xông qua tầng thứ năm, độ khó thật sự quá lớn, cũng quá biến thái rồi.Bắc Minh Đường toàn thân có chín chỗ vết thương, mỗi một chỗ đều vàothịt ba phần, máu tươi ửng đỏ nhuộm đỏ cả nho y màu trắng của hắn.Đây là lần thứ tư trong nửa tháng nay hắn xông vào Vô Lượng Tháp, nhưng mỗi lần đều thất bại ở tầng thứ năm, bị giết sạch mà về.Bắc Minh Đường chật vật đến cực điểm từ trong sơn cốc khập khiễng đi ra, vừa hay nhìn thấy Phong Phi Vân và Huyết Vũ, vì vậy liền đi tới.- Hừ, chủ nhân rốt cục vẫn phải điều động ngươi đến rồi.Bắc Minh Đường khinh miệt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tuy rằng hắn từng thua ở trong tay Phong Phi Vân nhưng hắn lại bại không phục, chorằng Phong Phi Vân chính là mượn nhờ vào Linh Khí mới thắng hắn, nếubằng vào bản lĩnh thật sự, hắn căn bản sẽ không thua.Phong Phi Vân không nghĩ tới Bắc Minh Đường vậy mà lại bị thương nặngnhư vậy, chẳng lẽ Vô Lượng Tháp tầng thứ năm có thứ đáng sợ gì đó, cóthể phá vỡ cả Bắc Minh Huyền Băng Khải trên người hắn sao?- Chủ nhân luôn xem trọng ngươi hơn bất kỳ ai khác, nhưng ta lại cảmthấy ngươi căn bản không có gì đặc biệt hơn người, ta cũng không tinngươi có thể xông qua tầng thứ năm.Độ khó của Vô Lượng Tháp tầng thứ năm Bắc Minh Đường thật sự rất rõ, đócăn bản không phải cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong có thể xông qua được mặc dù là đột phá đến Thần Cơ Đại viên mãn, hắn cũng chỉ có hai thành nắmchắc có thể xông qua được tầng thứ năm.Phong Phi Vân hiện giờ chỉ vừa mới đột phá đến Thần Cơ đỉnh phong màthôi, căn bản không có khả năng xông qua được tầng thứ năm, thậm chí cókhả năng căn bản không tiến được vào tầng thứ năm ấy chứ.Phong Phi Vân căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp thẳng về phía sơn cốc.Vô Lượng Tháp chính là một tòa thần tháp chọc ngược vào lòng đất, mộttầng lại một tầng kéo dài tới địa tâm, vô tận tuế nguyệt qua đi, đãkhông còn ai biết rõ Vô Lượng Tháp là do người phương nào mở ra, chỉ làtrong cổ thư của Vạn Tượng Tháp ghi lại thì Vô Lượng Tháp chính là mộttrong mấy tòa thần tháp xuất hiện sớm nhất trong Vạn Tượng Bách Tháp.Người tu kiến, không rõ.Thời gian tu kiến, không rõTừ đâu mà đến, không rõ.Phong Phi Vân nhìn qua cửa tháp mở ra trên mặt đất trước mắt, khắp nơiđều là đổ nát thê lương, thật giống như vào vô số năm tháng trước kia có một tòa thần tháp phong cách cổ xưa bị người đẩy ngã, từ trên bầu trờibay ngược mà đến, đâm thật sâu vào lòng đất vậy.Chung quanh cửa tháp lờ mờ có thể thấy được các đoạn ngấn thưa thớt,nhắm mắt lại, thậm chí có thể cảm nhận được một cổ khí tức không thuộcvề thế giới này.- Không phải là một tòa tiên tháp từ Tiên Giới rơi xuống đấy chứ?Phong Phi Vân vươn tay sờ tới các đoạn ngấn kia, nhắm mắt lại, dùng linh hồn Phượng Hoàng đi cảm thụ khí tức cổ xưa trên đó, 1000 năm, 2000 năm, 5000 năm, một vạn năm...Ngay cả linh hồn Phượng Hoàng cũng không thể cảm thụ ra được khí tứctrên đó đến cùng thuộc về bao nhiêu năm về trước, phảng phất đã ngượcdòng tìm hiểu đến thời đại Thái Cổ, đây tuyệt đối là một nơi có thể so với bát đại Thượng Cổ Di Chỉ.- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi cũng tới xông Vô Lượng Tháp rồi!Thương thế trên người Kỷ Phong đã khỏi hẳn, khí thế lợi hại, tu vị tựa hồ lại có tinh tiến.Phong Phi Vân mở hai mắt ra, cười nói:- Bị bại không phục, còn muốn đánh với ta sao?- Hừ, ta hôm nay đã tu luyện ra bảy đạo thần thức, đủ để tự do khống chế Nguyệt Luân Thiên Nhãn, chiến lực tăng lên không chỉ gấp mười lần,ngươi bây giờ nếu đánh một trận với ta thì ta có thể đánh bại ngươi mộtcách dễ dàng.Kỷ Phong tự tin nói.Nửa tháng trước, Kỷ Phong mới tu luyện ra năm đạo thần thức thôi, nhưngnhưng bây giờ đã tu luyện ra bảy đạo thần thức, tốc độ tiến bộ cựcnhanh, quả thực còn khủng bố hơn cả Phong Phi Vân.Xem ra nửa tháng này hắn lại có kỳ ngộ, bằng không thì không có khả năng tiến liền hai bước.- Vừa vặn đại môn Vô Lượng Tháp còn chưa mở ra, nếu không chúng ta đánh trước một hồi đi?Sau khi Phong Phi Vân đột phá Thần Cơ đỉnh phong tu vị cũng tăng lên một mảng lớn, căn bản không sợ Kỷ Phong.- Cầu còn không được!Kỷ Phong sau khi tu vị tiến bộ liền vẫn muốn muốn tìm Phong Phi Vân đánh một trận.Hai người đều là tuyệt đỉnh tài tuấn một đời tuổi trẻ, thiên phú của KỷPhong tuyệt đối không hề thấp hơn Phong Phi Vân, hơn nữa trong tay cònnắm giữ lấy năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu, uy lực còn cường đại hơn cảMiểu Quỷ Ban Chỉ.Chung quanh đã có trên trăm vị đệ tử Vạn Tượng Tháp đang chờ cửa VôLượng Tháp mở ra, chỉ cảm thấy có hai đạo khí tức rét lạnh đột nhiêntoát ra, lập tức liền khiến không khí cũng nổ vang không dứt, tựa như có những khối băng không nhìn thấy được đang va chạm với nhau vậy.Tất cả mọi người đều dời ánh mắt đến trên người Phong Phi Vân và KỷPhong, hai người trẻ tuổi này có địa vị gì, khí tức trên thân thật sự là cường đại đến khiếp người.- Các ngươi sao không vào trong Vô Lượng Tháp tranh giành cao thấp, aicó thể xâm nhập cấp độ cao hơn thì người đó là người thắng.Huyết Vũ cũng đi vào sơn cốc, dáng người tuyệt diệu, chậm rãi xuất hiện trong bạch vụ.Nàng cũng muốn lần nữa xông Vô Lượng Tháp!Yêu cơ như Huyết Vũ vừa xuất hiện, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt mọingười, có hơn mười càng chảy cả máu mũi, có thể không xấu mặt trước mặtyêu nữ này thì chỉ có Phong Phi Vân và Kỷ Phong thôi.-------Chương 327: Vô Lượng Tháp tầng thứ nhất- Tốt, cứ theo lời Huyết Vũ nói.Phong Phi Vân cũng không muốn vào lúc này lại giao thủ với Kỷ Phong, muốn bảo tồn linh khí để trùng kích Vô Lượng Tháp.- Ta cũng đang có ý này.Kỷ Phong trầm giọng nói.Cửa Vô Lượng Tháp mỗi ngày đều sẽ tự động mở ra bốn lần, cách mỗi bacanh giờ sẽ tự động mở ra một lần, mà trước khi cửa tháp mở ra, tất cảmọi người chỉ có thể chờ đợi.... ......Bên ngoài sơn cốc, một đoàn hỏa diễm từ trong tầng mây đáp xuống, lơlửng ở nơi cách Vô Lượng Tháp chừng mười dặm, trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người, đó đúng là thần bí chủ nhân kia.- Bái kiến chủ nhân.Bắc Minh Đường vết thương chồng chất quỳ một chân trên đất,Bắc Minh Đường là hạng người cao ngạo cỡ nào, chính là nghịch thiên tàituấn của Tứ đại môn phiệt vậy mà quỳ một gối xuống, lại còn gọi ngườinày là chủ nhân, một màn này nếu để cho người quen biết Bắc Minh Đườngtrông thấy, khẳng định sẽ không dám tin tưởng vào hai mắt mình.- Lại thất bại sao?Thần bí chủ nhân đạm mạc nói.- Ân!Sắc mặt Bắc Minh Đường khó chịu nổi, không hề có chút ngạo khí, ngượclại bởi vì sợ hãi thần bí chủ nhân thất vọng mà cảm thấy thập phần tựtrách, hận không thể tự tát hai cái vào mặt mình.- Phế vật!Thần bí chủ nhân không chút khách khí nói.Bắc Minh Đường vốn muốn nói ta là phế vật, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể càng phế vật hơn ta, nhưng lời nói đến miệng lại thu trở về, bởi vì hắn không dám chống đối thần bí chủ nhân.- Chủ nhân là vì Phong Phi Vân nên tự mình chạy đến sao?Bắc Minh Đường hỏi.- Không phải chuyện của ngươi, ít hỏi thì tốt hơn.Ánh mắt thần bí chủ nhân nhìn về hướng Vô Lượng Tháp, mang theo chờmong nồng đậm, Phong Phi Vân ngươi ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng,ngươi nếu ngay cả tầng thứ năm cũng không xông qua được thì cũng khôngxứng là Yêu Ma Chi Tử rồi.... ......Bên kia, lại có người chạy đến Vô Lượng Tháp!Đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia, Tiểu Tà Ma và Phong Lăng Cơ.- Ta cho ngươi biết, đợi tí nữa sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp tất cảđều phải dựa vào mình, ta không thể nào quản ngươi được, gặp nguy hiểmkhông thể chống lại thì cứ chủ động trốn chạy để khỏi chết, ngànvạn đừng đợi ta tới cứu ngươi, biết không?Tiểu Tà Ma ôm bạch miêu nhi, đi ở phía trước, thanh âm còn có chút trẻthơ, nhưng lại mang theo ngữ khí dạy bảo nói với Phong Lăng Cơ, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, căn bản không giống như một tiểu cô nương mười haituổi.- Tiểu đường muội nói đúng, nói đúng, ta đã nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi.Phong Lăng Cơ đi theo sau lưng Tiểu Tà Ma không ngừng gật đầu xác nhận như gà mổ thóc.Tiểu Tà Ma đột nhiên dừng bước lại, lời nói thấm thía mà nói:- Phong Lăng Cơ, ngươi cũng không nên qua loa ta.

Vô Lượng Tháp đối vớita mà nói, chỉ có thể coi là nơi tiểu hài tử chơi đùa, không có bất kỳtính khiêu chiến nào cả.

Nhưng đối với ngươi mà nói, có thể xông đếntầng thứ tư là chuyện tương đối gian nan rồi, nếu xông không qua thìngàn vạn đừng nên miễn cưỡng, bảo vệ tánh mạng mới là việc ngươi nênlàm.- Ta nào dám qua loa tiểu đường muội, cho ta mượn một cái mật gấu nữa ta cũng không dám ah!Phong Lăng Cơ trong lòng chột dạ, rất muốn phản bác, nhưng lại không dám chống đối nàng, đường ca này làm thật sự quá biệt khuất a.Đây nào giống như đường ca chứ, quả thực chính là tiểu đệ của nàng mà.Tiểu Tà Ma có gương mặt thiên sứ, tựa như một vòng trăng sáng, bộ dángsôi nổi, vô ưu vô lự, nhưng lại có một khỏa Ác Ma tâm, nếu đắc tội nàng, đừng nói là đường ca, coi như là anh ruột cũng phải chết.Tiểu Tà Ma rõ ràng cũng tới, đây chính là một tiểu nữ hài thiên phú caođêbs biến thái, lúc chín tuổi đã lực áp toàn bộ tuổi trẻ tài tuấn NamThái Phủ, hôm nay không biết đã đạt đến tình trạng nào rồi.... ......Ầm ầm!Chân trời hào quang vạn trượng, tám đạo thần hoa bay tới, tám cổ hạonhiên chi khí chấn nhiếp Thương Khung, cuồn cuộn áp áp, khí thế bàng bạc tựa như tám tòa núi lớn .Là tám vị đại nội cao thủ, mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viênmãn, bọn hắn chính là Bát Bộ Long Liễn hộ giá, những nơi đi qua, vô sốtu sĩ đều quỳ rạp xuống đất.Trong Bát Bộ Long Liễn chính là Hoàng Gia Thiên Nữ La Phù công chúa,nhìn thấy La Phù công chúa, như gặp Tần Đế, chỉ có nghịch thiên tài tuấn xuất thân danh môn mới có thể không quỳ, nhưng cũng phải khom ngườihành lễ.- Rõ ràng ngay cả La Phù công chúa cũng đến rồi!- Các ngươi nhìn bên cạnh Bát Bộ Long Liễn là ai kìa?Một vị đệ tử chỉ lên trời cao, hai mắt kinh dị, rung động rất sâu.- Đó là..

đệ nhất thiên tài Thiên Vân Phủ, Thích Dạ Lai.Thiên Vân Phủ chính là một trong bát đại phủ nha của Thần Tấn vương triều.- Dĩ nhiên là hắn, chả trách sao lại quen thuộc như vậy, Thích Dạ Laivòa nửa năm trước đã xông đến tầng thứ sáu Vô Lượng Tháp, chính là tuyệt đại thiên kiêu thứ tư trong ba mươi năm qua có thể ở cảnh giới Thần Cơđã xông đến tầng thứ sáu.- Nghe nói nửa năm qua, tu vị Thích Dạ Lai đột nhiên tăng mạnh, đã sắp độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đại cảnh rồi.- Hắn đây là muốn trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh xông qua VôLượng Tháp tầng thứ bảy, trở thành vị thiên kiêu thứ bảy có thể ở cảnhgiới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy từ trước đến nay của Vạn Tượng Tháp.Vạn Tượng Tháp đã có lịch sử mấy ngàn năm, nhưng mấy ngàn năm qua, tổngcộng cũng chỉ có sáu nhân kiệt có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, mỗi người đều là chủ nhân một thời đại.- Thích Dạ Lai nếu có thể xông đến tầng thứ bảy, tất nhiên sẽ oanh động toàn bộ Vạn Tượng Tháp.Rõ ràng có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu,chuyện này quả thật rất giỏi, khiến Phong Phi Vân cũng nhịn không đượcmuốn xem xem, đây rốt cuộc là nhân vật thế nào.Hắn ngẩng đầu nhìn lại trên bầu trời.Thích Dạ Lai cưỡi dị thú bạch câu, bay bên cạnh Bát Bộ Long Liễn, bộdáng chỉ chừng trên dưới hai mươi, một đôi mắt sáng ngời tựa như hàntinh, mặc dù cách xa mấy ngàn thước cũng có thể thấy được ánh mắt hắnđang chớp động lên hào quang.- N gươi có mấy tầng nắm chắc có thể xông đến tầng thứ bảy?Bên trong Bát Bộ Long Liễn truyền đến thanh âm của La Phù công chúa.Thích Dạ Lai chính là thủ tịch môn khách của La Phù công chúa, nàng ômhi vọng rất lớn với hắn, cho nên biết hắn muốn tới xông Vô Lượng Tháp,La Phù công chúa liền tự mình chạy đến trợ trận.Bởi vậy đó có thể thấy được trình độ coi trọng của La Phù công chúa đối với Thích Dạ Lai đến mức nào.- Nắm chắc ba phần!Thích Dạ Lai nói.- Nắm chắc ba phần, tốt, nếu ngươi có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, ta liền ban cho ngươi một kiện Linh Khí.La Phù công chúa nói.Thích Dạ Lai tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, sâu trong đồng tử cóvài phần thâm thúy chi quang, một kiện Linh Khí có lẽ có thể đơn giảnthu phục được người khác, nhưng lại không thỏa mãn được hắn.-------Chương 328: Ban thưởng sáu vạn cân lực lượng (1)Thích Dạ Lai lên tiếng, liền từ trên trời cao rơi xuống, không hề nhìn đến các học viên khác trongcốc, trong mắt hắn, những học viên này cũng chỉ là con sâu cái kiếnthôi.Cũng quả thật có rất nhiều tu sĩ đều bị khí tức vô tình tản ra từ trênngười Thích Dạ Lai đè đến mức không ngẩng đầu lên đường, cả đám đều sợhãi rụt rè lui về phía sau, trong lòng có một cổ tự ti, tư ti theo bảnnăng khi đứng trước mặt thiên nhân nhân kiệt.Nhưng có mấy người ngoại lệ, ví dụ như Phong Phi Vân, ví dụ như Kỷ Phong, lại ví dụ như Tiểu Tà Ma.Ầm ầm!Đột nhiên, đất rung núi chuyển, đại môn của Vô Lượng Tháp tự động mở ra, bên trong một mảnh đen kịt, ô quang trùng thiên, tựa như biển cátsương trắng, mênh mông cuồn cuộn mà khiếp người.Dưới cổ khí tức này, tất cả mọi người đều ngừng thở, trang nghiêm túcmục, thật giống như bên dưới đáy tháp có một Thần Linh Viễn Cổ đang cưngụ vậy.Bên trong lục tục có mười mấy tu sĩ bị thương thật nặng đi ra, thậm chícó người cánh tay gãy đoạn, con mắt nghiền nát, bị thương thập phầnnghiêm trọng.Phong Phi Vân từ trên người của bọn hắn, đã thấy được chiến ý kiên nghị, lại thấy được hưng phần vì sống sót sau tai nạn.Xem ra Vô Lượng Tháp này cũng không phải nơi thú vị gì, không cẩn thậnchút nói không chừng sẽ chết ở bên trong, thi cốt cũng không ai hốt, đây là một nơi tàn khốc, nếu không lượng sức mà đi thì chỉ tổ toi mạng.Thích Dạ Lai lắc mình một cái, đã tiến nhập vào Vô Lượng Tháp, thân hình bị Hắc Ám thôn phệ, biến mất không thấy gì nữa.Những người này rất nhiều đều không phải lần đầu tiên xông Vô LượngTháp, cả đám đều nối bước đi vào, nhưng Phong Phi Vân lại không cần gấpgáp, hắn đứng ở sau lưng mọi người, là người cuối cùng tiến vào Vô Lượng Tháp.Bành!Cửa tháp lần nữa đóng cửa!Trước mắt là một mảnh thế giới đen kịt, những người khác đã biến mất vôtung, thật giống như vào một khắc khi bước vào Vô Lượng Tháp, mỗi ngườiđều đã tiến vào trong một không gian bất đồng rồi vậy.Bỗng nhiên, một thanh âm truyền vào trong óc Phong Phi Vân:- Vô Lượng Tháp tầng thứ nhất!Thanh âm này không biết từ chỗ nào vang lên, cũng không biết là ngườiphương nào phát ra, không có đi qua tai Phong Phi Vân đã trực tiếp tựuxuất hiện trong óc hắn.Đây không phải thanh âm, đây là một đạo thần niệm từ Viễn Cổ bảo tồnxuống, hằng cổ trường tồn, vạn năm bất diệt, bất luận kẻ nào bước vào Vô Lượng Tháp, trong óc đều hiện ra thanh âm này.- Ta là thủ hộ giả Vô Lượng Tháp tầng thứ nhất, Cổ Man.Đột nhiên, trong không gian vô biên đen kịt đã một vòng vầng sáng, có ánh sáng liền có thể mơ hồ thấy rõ không gian chung quanh.Phong Phi Vân giờ phút này giống như đnag đứng trên một cái bệ đá treotrên bầu trời, bệ đá chỉ có ba bước vuông, vô luận là đi hưởng nào, chỉcần bước ra ba bước thì sẽ lập tức rơi xuống thâm uyên vạn trượng ngay.Phía dưới, sương mù lượn lờ, nhìn không thấy đáy, một khi té xuống, khẳng định sẽ phải chết không toàn thây.- Chỉ khi ngươi chiến thắng ta, mới có thể tiến nhập vào Vô Lượng Tháptầng thứ hai.

Đương nhiên ngươi có thể nhận thua, nếu không nhận thuathì ta sẽ một mực công kích đến, thẳng đến khi ngươi chết mới thôi.

"Một cự nhân thân cao sáu mét cũng đứng trên bệ đá nhỏ hẹp, hắn chính là thủ hộ giả Vô Lượng Tháp tầng thứ nhất, Cổ Man.Bệ đá vốn chỉ có ba thước vuong bị thân thể cao lớn của Cổ Man chiếm hơn nửa, không gian hoạt động của Phong Phi Vân trở nên thập phần nhỏ hẹp,hắn tùy ý xông tới một lần cũng đã có thể đụng bay Phong Phi Vân vàothâm uyên vạn trượng rồi.Cổ Man cũng không phải cự nhân chân chánh, chỉ là do khôi lỗi trận pháp tụ tập linh khí, hợp thành một đạo linh khí chi thân.Cũng giống như dị thú chiến hồn vậy, tuy rằng không phải thật thể chân chánh nhưng lại có được lực công kích chân thật.Tu vị của Cổ Man cự nhân này đương với Thần Cơ đỉnh phong, một quyền cóthể đánh ra lực lượng mười mấy vạn cân, làn da thân thể tựa như được chế tạo từ kim loại, cốt cách cứng rắn như kim cương.Khảo nghiệm tầng thứ nhất Vô Lượng Tháp chính là chiến thắng Cổ Man cự nhân tu vị ngang với bản thân.- Bắt đầu đi!Phong Phi Vân nói.Cổ Man cự nhân cách Phong Phi Vân rất gần, nắm đấy lớn như một cái cốixay lập tức đánh tới đầu Phong Phi Vân, tuy rằng thân hình hắn khổng lồnhưng động tác lại thập phần linh mẫn, hơn nữa lực lượng một quyền nàyđủ để đánh cho một người sắt cũng phải biến dạng.Bá!Thân thể Phong Phi Vân trùn xuống, trên bàn tay đánh ra sáu đầu kỳ ngưuchi lực, hóa chưởng thành chỉ, tất cả lực lượng đều ngưng tụ ở đầungón tay điểm tới lồng ngực Cổ Man cự nhân.PHỐC!Cả người Phong Phi Vân tựa như một thanh Cự Kiếm, từ trong thân thể CổMan cự nhân xuyên ra, bỗng nhiên quay người, trên hai tay tràn đầy linhmang, ngưng tụ lực lượng toàn thân, trực tiếp xé thân thể cao lớn của Cổ Man cự nhân thành hai nửa, toàn bộ động tác đều không chút dài dòng,cực kỳ gọn gàng dứt khoát.Bành!

Bành!Hai nửa thân hình bạo liệt ra, biến thành khói xanh.- Vô Lượng Tháp tầng thứ nhất thông qua.Một thanh âm từ sâu trong lòng đất vô tận truyền đến, vẫn là không hềthông qua tai Phong Phi Vân, trực tiếp xâm nhập vào trong óc.Khói xanh do thân thể Cổ Man cự nhân biến thành chậm rãi ngưng tụ, biếnthành một vầng sáng màu xanh lớn chừng đầu ngón út, trực tiếp bay vàongực Phong Phi Vân, sau đó sáp nhập vào thân thể của hắn.Sau khi đoàn vầng sáng màu xanh này dung nhập thân thể, liền khuếch tánkhắp toàn thân, sáp nhập vào cơ bắp và huyết dịch, cả người giống nhưđược ăn phải vật đại bổ vậy, khiến thân thể Phong Phi Vân lần nữa đượccải tạo một phen.Oanh!Bàn tay Phong Phi Vân đánh một chưởng vào không khí, bảy đầu kỳ ngưu hưảnh cực lớn lập tức từ trong lòng bàn tay bay ra, lực lượng hằng hunghãn, mang đến cho người cảm giác không thể ngăn cảnBảy đầu kỳ ngưu chi lực, cũng có nghĩa là lực lượng một chưởng lên đến sáu mươi bốn vạn cân.Trước khi tiến vào Vô Lượng Tháp, Phong Phi Vân căn bản không đánh rađược bảy ngưu chi lực, nhưng vừa rồi xông qua tầng thứ nhất Vô LượngTháp, vầng sáng màu xanh kia gia tăng lực lượng hắn lên sáu vạn cân, lúc này mới có thể đánh ra bảy ngưu chi lực.- Thì ra xông Vô Lượng Tháp có thể được ban thưởng, chỉ mới thông quatầng thứ nhất đã nhận được sáu vạn cân lực lượng, xông qua tầng thứ hai, tầng thứ ba... sẽ được ban thương thế nào đây?Phong Phi Vân rốt cục hiểu rõ những đệ tử Vạn Tượng Tháp kia vì sao đềukhông muốn sống đến xông Vô Lượng Tháp, thì ra mỗi khi xông qua một tầng đều có được chỗ tốt lớn như thế.Chỉ là những phần thưởng này, rốt cuộc là bản thân Vô Lượng Tháp có sẵn hay là do Vạn Tượng Tháp an bài đây?Nếu những phần thưởng này đều là Vạn Tượng Tháp an bài vậy thì những tài nguyên tu luyện này là từ đâu mà đến, căn bản không phải bất kỳ mộttiên môn nào có thể chịu nổi.-------Chương 329: Ban thưởng sáu vạn cân lực lượng (2)Nếu những phần thưởng nàyđều là bản thân Vô Lượng Tháp có sẵn, vậy thì thật người không thể không lần nữa coi trọng Vô Lượng Tháp hơn rồi, đây tuyệt đối không chỉ là một tòa thần tháp khảo thí thiên phú tu sĩ đơn giản như vậy.- Tầng thứ nhất phải chiến đấu với Cổ Man cự nhân tu vị giống mình, tusĩ bình thường căn bản ngay cả tầng thứ nhất cũng không xông qua được,độ khó đằng sau nhất định sẽ càng ngày càng biến thái.Bệ đá treo trên bầu trời này đột nhiên trầm xuống, mang theo thân thể Phong Phi Vân rơi xuống dưới trăm mét mới dừng lại.Phía dưới bệ đá vẫn là sương mù mênh mông cuồn cuộn, không thấy đượcđiểm cuối, càng không biết Vô Lượng Tháp tổng cộng có bao nhiêu tầng.- Vô lượng tầng thứ hai, từ đây tiến vào.Ở trên trăm trượng, trên thạch bích có khắc một hàng chữ cổ như thế.Vô số linh khí tu tập trong không khí, biến thành một đầu linh khí tiểuđạo treo trên bầu trời, một đầu kết nối lấy Huyền Không Thạch Đài, mộtđầu kết nối lấy mảnh thạch bích kia.Linh khí tiểu đạo tựa như một cây cầu treo bằng dây cáp kết nối lấy haingọn núi, không ngừng lay động trong không khí, người bình thường đi ởtrên đó, nói không nhất định sẽ bị vung bay ra ngoài.Phong Phi Vân dọc theo đầu linh khí tiểu đạo này đi tới chỗ thạch bích,duỗi ra một tay, chạm tới trên thạch bích đen kịt kia, thạch bích kiatựa như vằn nước, phát ra từng đạo rung động hình tròn.Xoạt!Phong Phi Vân trực tiếp xuyên thấu vào trong thạch bích.- Hoan nghênh đi vào Vô Lượng Tháp tầng thứ hai.Một bóng đen lơ lửng trong không khí nói với Phong Phi VânHắn không có thân thể chân thật, tựa như một đầu U Linh vậy, thanh âm tràn đầy âm trầm và khắc nghiệt chi khí.Đây là một thiết lao lơ lửng trên giữa không trung, dài rộng chừng 30m,bốn phía lồng sắt và trên đỉnh đều là thiết trụ to như cánh tay, quấnđầy khóa sắt, trên thiết trụ tỏa ra từng tia hàn khí.Thiết lao này không có bất kỳ lối ra nào, mà bên ngoài thiết lao cũng là Hắc Ám vô tận, tòa lao ngục này thật giống như lơ lửng trong vũ trụvậy.Phong Phi Vân chỉ biết là, sau khi bàn tay hắn lún vào trong thạch bích, trước mắt liền tối sầm, lúc lại có thể nhin thấy thì đã xuất hiện trong tòa thiết lao cự đại này rồi.- Như thế nào mới xem như xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ hai?Phong Phi Vân tỉnh táo nói.Bóng đen lơ lửng trên thiết lao, nói:- Trong Vô Lượng Đại Ngục tổng cộng có ba tàn hồn tu vị tương đươngngươi, ngươi chỉ cần có thể chém giết hết bọn chúng liền coi như là xông qua tầng thứ hai.

Đương nhiên ngươi có thể nhận thua, ngươi nếu khôngnhận thua thì bọn hắn sẽ một mực công kích đến, thẳng đến khi ngươi chết mới thôi.- Hãy bớt sàm ngôn đi, bắt đầu đi!Phong Phi Vân triển khai ra hai đạo thần niệm, bắt đầu nghiêm túc đề phòng.Vô Lượng Tháp tầng thứ hai độ khó lớn hơn tầng thứ nhất gấp ba lần, nếucứ vậy điệp gia tiếp, đến đằng sau độ khó sẽ điệp gia đến một cấp độ cực kỳ khủng bố.Tầng thứ hai là gấp ba, tầng thứ ba là gấp chín, tầng thứ tư là gấp hai bảy, tầng thứ năm chính là gấp năm mươi tư...Khó trách ngay cả nhưng người như Bắc Minh Đường, Huyết Vũ cũng khôngthể xông qua tầng thứ năm, khảo nghiệm của Vô Lượng Tháp thật sự quábiến thái rồi.Bá, bá, bá, bá!Ba đạo bóng người màu đen xuất hiện ở trong thiết lao, tựa như ba đạoQuỷ Hồn vậy, không có một chút sinh mệnh khí tức, thậm chí ngay cả thầnthức cũng không thể cảm ứng được sự hiện hữu của bọn hắn, chỉ có thể dựa vào một đôi mắt.Bọn họ đều là cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong!Ba đạo bóng đen đồng thời ra tay, bay tới chỗ Phong Phi Vân, tốc độnhanh tựa như ba đạo hắc mang, đã không thể thấy rõ bóng dáng bọn hắnđâu nữa.PHÁ...!Những tốc độ Phong Phi Vân lại nhanh hơn, một chưởng đánh vào ngực mộtbóng đen, đánh nát bóng đen này, chấn đến chia năm xẻ bảy, biến thànhmột đám sương mù màu đen .Tu vị tương đương, nhưng chiến lực của Phong Phi Vân lại cực kỳ biến thái.Nếu là một chọi một, Phong Phi Vân có thể miểu sát tu sĩ cùng cảnh giới bình thường.Nhưng đạo bóng đen này sau khi bị chấn nát thì lại lần nữa ngưng tụ thân hình, xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân, một trảo đánh úp về phía lưng hắn.Cái gì?

Không chết?Lại có thể một lần nữa ngưng tụ thân hình!Phong Phi Vân cảm giác được sát khí đậm đặc sau lưng, một cổ rét lạnhkích thích cột sống, nếu bị bóng đen kia một trảo đánh trúng, nhất địnhsẽ xuyên qua thân thể, ngay cả cột sống cũng bị bóp nát mất.Oanh!Phong Phi Vân cưỡng ép hướng lướt qua bên phải, hiểm hiểm né được mộttrảo này, nhưng quần áo sau lưng lại bị xé nát, trên lưng lưu lại đạodấu tay huyết sắc.Vừa đứng vững bước chân, hai đạo bóng đen khác đã giết đến, một cái đánh tới đầu hắn, một cái đánh tới ngực hắn, khí thế hung hung, phong kíntất cả đường lui của Phong Phi Vân.Ba đạo bóng đen này tâm ý tương thông, phối hợp đến không chê vào đâuđược, không giống như là ba người, càng giống là một người ba thân thểvậy.- Xích Hỏa Thuật!Nếu lực lượng công kích đã không cách nào có hiệu quả, vậy thì dùng hỏa diễm chi lực.Phong Phi Vân thiêu đốt linh khí trong thân thể, nơi đầu ngón tay ngưngtụ ra một đóa hỏa diễm màu đỏ, một chỉ điểm ra ngoài, trực tiếp xuyênthủng một đạo bóng đen, hỏa diễm lấy vị trí nơi ngực làm trung tâm, bắtđầu lan khắp toàn thân nó, thân thể màu đen từng chút một bị đốt thànhhư vô.Nơi ngực đạo hư ảnh màu đen này xuất hiện một lổ thủng lớn như nắm đấm,nhưng nó không cảm thấy đau đớn chút nào, vẫn đằng đằng sát khí ra tay.Mặc dù không có đánh gục đạo bóng đen này, nhưng lại chứng minh Xích Diễm Thuật quả thật có tác dung khắc chế bọn nó.Bá!Thân thể Phong Phi Vân rất nhanh tránh thoát được, áp vào trên đỉnhthiết laom từ trên xuống dưới, đánh ra một chưởng, bảy đầu hư ảnh kỳngưu từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra, cổ lực lượng này bao trùmtrọn lấy thiết lao.Bình thường, tu sĩ mới vào Thần Cơ đỉnh phong t chỉ có thể đánh ra nămngưu chi lực, cường giả trong Thần Cơ đỉnh phong có thể đánh ra sáungưu chi lực, mà rất ít tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn có thể đánh ra bảyngưu chi lực.Coi như là nghịch thiên tài tuấn, cũng khó có khả năng ở Thần Cơ đỉnh phong đã đánh ra bảy ngưu chi lực.Phong Phi Vân sở dĩ có thể đánh ra bảy ngưu chi lực, cũng là bởi vì hắn tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, hơn nữa xông qua Vô Lượng Tháptầng thứ nhất được ban thưởng sáu vạn cân lực lượng, cho nên mới làmđược một bước này.Oanh, oanh, oanh!Ba cái bóng đen căn bản không thể ngăn được cổ lực lượng này, đồng thờibị chấn nát, thân thể biến thành vô số mảnh vỡ, tựa như pháo hoa màu đen nổ tung ra.Nhưng rất nhanh, những sương mù màu đen này liền lại bắt đầu ngưng tụ.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng cho bọn hắn cơ hội lần nữangưng tụ thân thể, lúc này hắn đã ngưng tụ tất cả linh khí toàn thân,Xích Hỏa Thuật từ đầu ngón tay bay ra, biến thành một đóa hỏa liên cựclớn trấn áp xuống dưới.-------Chương 330: Vô sát tử thành (1)Xích Hỏa Thuật Đại Thừa, hỏa diễm có thể biến ảo tất cả hình thái, bao trọn lấy thiết lao.Thiên Địa chi sổ, không có gì hơn Đại Diễn chi sổ.

Xích Hỏa Thuật chínhlà trụ cột của Đại Diễn Thuật, có thể phá tận hết tất cả Si Mị VõngLượng trên thế gian.Ba đạo bóng đen bị hỏa liên trấn áp, thiêu đốt hầu như không còn, triệt để biến mất, không còn khả năng ngưng tụ thân hình nữa.- Vô Lượng Tháp tầng thứ hai thông qua.Một thanh âm truyền vào trong óc Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trước mắt tối sầm, lại xuất hiện ở cạnh mảnh thạch bíchđen kịt kia, đứng trên linh khí tiểu đạo treo trên bầu trời, bàn tay vẫn còn dán trên thạch bích, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức lạnh nhưbằng từ thạch bích truyền đến.Rầm rầm!Khắp thạch bích đột nhiên sụp đổ, vô số Hắc Thạch sụp đổ, có vô số khíthể màu đen tụ tập tới chỗ Phong Phi Vân, xông vào thân thể của hắn,ngàn vạn lần, toàn bộ đều hướng về vị trí đại não dũng mãnh lao tới,ngưng tụ thành một đạo thần thức.Trong đại não xuất hiện đạo thần thức thứ ba .Ban thường của tầng thứ hai Vô Lượng Tháp dĩ nhiên là một đạo thần thức!Nếu dựa theo tốc độ tu luyện của Phong Phi Vân, ít nhất cũng phải mấtđến một tháng mới có thể tu luyện ra đạo thần thức thứ ba, nhưng xôngqua tầng thứ hai Vô Lượng Tháp lập tức đã ngưng tụ ra đạo thần thức thứba, tiết kiệm một tháng thời gian tu luyện.Càng đi về phía sau, tu luyện thần thức cũng càng thêm gian nan, nhữngtu sĩ Thần Cơ đỉnh phong tu luyện ra bảy đạo thần thức, tám đạo thần thứ kia không người nào mà không phải là dùng mấy năm, thậm chí mấy chụcnăm khổ tu.Nếu tầng thứ ba Vô Lượng Tháp cũng là ban thưởng một đạo thần thức vậy thì thật quá tốt rồi!Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm bức thiết, rất nhanh quay lại khối bệ đá treo trên bầu trời kia, chuẩn bị lập tức tiến vào tầng thứ ba VôLượng Tháp, độ khó của Vô Lượng Tháp tầng thứ ba có thể cao hơn gấp balần so với tầng thứ hai.Sau khi ngưng tụ ra đạo thần thức thứ ba, Phong Phi Vân cảm giác chiếnlực của mình lại tăng lên một mảng lớn, đây là một loại cảm giác rất rõràng, toàn thân đều tràn đầy lực lượng, mà ngay cả giác quan cũng nhạycảm hơn không ít.Ầm ầm.Bệ đá treo trên bầu trời lại trầm xuống trăm thước, nhiệt độ lòng đấtcàng ngày càng cao, tuy rằng loại biến hóa này rất vi diệu, nhưng PhongPhi Vân lại có thể cảm giác được rõ ràng.Sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, khối bệ đá treo trên bầutrời kia rốt cục cũng biến mất, nói cách khác đường kế tiếp bản thânPhong Phi Vân phải tự mình đi lấy, sẽ càng ngày càng gian nan.Dọc theo một con đường không biết đi về phía trước, Phong Phi Vân khôngdám khinh thường chút nào cả, phải biết rằng rất nhiều thiên tài chínhlà bại lui ở Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, trong đó tự nhiên không thiếuđỉnh tiêm cường giả.Đi vào một cái huyệt động đen kịt, dưới chân là thang đá từ cổ chí kim,uốn lượn xuống phía dưới, bên trong thập phần yên lặng, chỉ có thể ngheđược tiếng cước bộ của mình.Thang đá thông đạo vô cùng vô tận, thật giống như đi thông vào sâu trong địa tâm, Địa Ngục Minh phủ vậy.Phong Phi Vân từng bước một đi xuống dưới, vừa bắt đầu còn có chútcẩn thận từng li từng tí, nhưng sau khi đi được mấy trăm bậc thang thìhắn liền đẩy nhanh bộ pháp, liên tiếp vọt xuống dưới mấy ngàn bậc thang, nhưng vẫn chưa đi đến cuối cùng, ngược lại giống như dậm chân tại chỗvây.- Lại là trận pháp, trận pháp trong Vô Lượng Tháp thật sự là quá nhiều, quá quỷ dị rồi!Phong Phi Vân hoàn toàn tỉnh ngộ, bỗng nhiên dừng bước, một chưởng đánhtới thạch bích bên trái, một chưởng này cũng có đến vài chục ngàn cânchi lực.Oanh!Tựa như một chưởng đánh vào trên núi lớn vậy, thạch bích không chút tổnhại, ngược lại còn chấn cho cánh tay Phong Phi Vân phải run lên.Chẳng lẽ không phải ảo trận, mà là thang đá thông đạo chân thật sao?Phong Phi Vân khẽ chau mày, bác bỏ đi thuyết pháp này, căn cứ theo haitầng trước mà xem thì mỗi tầng Vô Lượng Tháp đại khái cao chừng trămmét, mà mình vừa rồi đã đi xuống dưới mấy ngàn bậc thang, ít nhất cũngđã đi vào lòng đất 500m nhưng vẫn chưa đến nơi, thật sự không hợp lý.Khẳng định từng có không ít người bị nhốt chết ở trong thang đá thông đạo này cho nên mới không cách nào xông qua tầng thứ ba.Phong Phi Vân khoanh chân ngồi xuống, thân thể bất động như cổ tùng,phóng thần thức ra ngoài, dò xét khắp bốn phương tám hướng thạch bích.Càng ở trong hiểm cảnh thì lại càng phải tỉnh táo....Bên ngoài Vô Lượng Tháp!Một cỗ Thanh Đồng Xa cực lớn lơ lửng giữa không trung, bốn đầu thao thếdị thú bị khóa sắt khóa lấy, bay ở trước Thanh Đồng Xa, đây là Bát BộLong Liễn của La Phù công chúa.La Phù công chúa huệ chất lan tâm, được xưng là công chúa đẹp nhất thiên hạ, cũng là công chúa mà Tấn Đế thương yêu nhất.- Công chúa, Thích Dạ Lai đã xông đã đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, Vô Lượng Cổ Kính đã chiết xạ ra đạo hình ảnh thứ nhất!Ngọc công công đứng ở cạnh Bát Bộ Long Liễn, trên mặt tràn đầy tươi cười:- Chỉ tốn một canh giờ đã xông đến tầng thứ sáu, so sánh với lần trước lại nhanh hơn không ít.Trên khối bia đa cao cả i trăm trượng bên cạnh sơn cốc có một mặt cổkính khảm nạm trong bia đá, chiết xạ ra một đạo vầng sáng sáng chói, một bức họa diện hiển ra trên cổ kính.Trong kính đúng là hình ảnh Thích Dạ Lai cường thế xâm nhập Vô LượngTháp tầng thứ sáu, tuổi còn trẻ, lại vô cùng cường thế, đơn giản xôngqua năm tầng trước, phong thái khiến người bị thuyết phục.Tuy rằng đây là bởi vì Thích Dạ Lai đã nhiều lần xông Vô Lượng Tháp, đãquen việc dễ làm, cho nên mới có thể có chiến tích và tốc độ nhanh nhưvậy, nhưng việc này cũng rất giỏi rồi.Mà ngay cả vị lão đạo thủ tháp kia cũng phải mở hai mắt ra, nhẹ gật đầu thoả mãn .Có thể xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chính là thiên kiêu chânchính, cũng chỉ có xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, Vô Lượng Cổ Kính mới có thể phát ra hào quang, chiết xạ ra hình ảnh bên trong.- Người kia là ai?Thần bí chủ nhân cũng nhìn thấy hào quang mà Vô Lượng Cổ Kính chiết xạ.Bắc Minh Đường đứng ở sau lưng thần bí chủ nhân, cung kính nói:- Thủ tịch môn khách dưới trướng La Phù công chúa, Thiên Vân Phủ đệ nhất thiên tài, Thích Dạ Lai.- Ngươi nói thiên phú của Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai ai cao hơn?Thần bí chủ nhân hỏi.- Thích Dạ Lai năm nay gần hai mươi mốt tuổi, cũng đã bước chân vào Thần Cơ Đại viên mãn, sắp đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Bài danh thứmười trên 《 Bách Tháp Bảng 》, cũng là một người duy nhất có thể ở cảnhgiới Thần Cơ Đại viên mãn đã chen vào top 10 《 Bách Tháp Bảng 》, mặc dùkhông đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng i đã từng đánh chết một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Bắc Minh Đường nói.Thần bí chủ nhân nói:- Ngươi nói những lời này là có ý gì?- Bất luận tu vị, chỉ riêng thiên phú mà nói, Phong Phi Vân kém hơnThích Dạ Lai ít nhất ba cấp bậc.

Nếu tính cả tu vị, Phong Phi Vân càngkém xa Thích Dạ Lai cả vạn dặm.Bắc Minh Đường cười lạnh nói.-------Chương 331: Vô sát tử thành (2)Thần bí chủ nhân từ chối cho ý kiến nở nụ cười, trong lúc nhất thời gió lạnh lóe sáng, thanh âmnức nở nghẹn ngào tựa như Quỷ Hồn đang gào rú.Xoạt!Bỗng nhiên, lại một mặt Vô Lượng Cổ Kính chớp động ra hào quang!Lại có người xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chỉ hơi chậm hơn Thích Dạ Lai một bước.Trong Vô Lượng Cổ Kính hiện ra ảnh tượng một tiểu nữ hài mặc áo đỏ,nàng ôm một con mèo con màu trắng, chầm chập đi trog Vô Lượng Tháp tầngthứ sáu, không hề giống như đang đi trong Vô Lượng Tháp hung hiểm vạnphần mà ngược lại như đang du ngoạn vậy.Mà ngay cả Thích Dạ Lai đã nhiều lần xông vào Vô Lượng Tháp cũng không được thong dong như nàng.- Là Tiểu Tà Ma của Nam Thái Phủ Phong gia, lão tổ Phong gia vậy lạithả nàng ra, ông trời ơi, Tiểu Tà Ma này rõ ràng cũng tới Vạn TượngTháp.Đệ tử canh giữ bên ngoài Vô Lượng Tháp chính là người thừa kế một đạigia tộc ở Nam Thái Phủ, ba năm trước đây đã từng niếm nhiều thiệt thòitrong tay Tiểu Tà Ma, thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong tay Tiểu Tà Ma mới chỉ chín tuổiGiờ phút này, hắn nhận ra Tiểu Tà Ma, trong lòng thập phần khiếp sợ.Trong vòng một ngày, vậy mà xuất hiện hai thiên tài xông vào Vô LượngTháp tầng thứ sáu, loại chuyện này xác suất tương đối nhỏ, nhưn bây giờlại xảy ra.Trên tấm bia đá kia lóe ra hai mặt Vô Lượng Cổ Kính, một mặt hiện rahình ảnh Tiểu Tà Ma, một mặt hiện ra hình ảnh Thích Dạ Lai, hai mặt cổkính, đại biểu cho hai vị nhân kiệt sáng ngời như Hằng Tinh.- Hôm nay trong Vô Lượng Tháp thật sự náo nhiệt, ta lúc trước trông thấy Kỷ Phong và Phong Phi Vân cũng tiến nhập Vô Lượng Tháp, hai người nàyđều là đỉnh tiêm thiên tài của Nam Thái Phủ, hai người bọn họ nếu cũngxông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, đoán chừng sẽ kinh động cả mấy lãogia hỏa cấp bậc tháp chủ đến cũng nên.Lão đạo ngồi xếp bằng dưới tấm bia đá kia trong lòng cũng có chút rungđộng, trong tay áo bay ra tám đạo ngọc phù, hóa thành tám đạo Bạch Hồngbiến mất ngoài Thiên Mạc, truyền tin tức ở Vô Lượng Tháp cho mấy tên cao tầng Vạn Tượng ThápTrong vòng một ngày đồng thời xuất hiện hai thiên tài xông vào tầng thứsáu, đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu còn có thể phát sinh thêm kỳ tích vậy thì càng thêm rung động nhân tâm rồi.Tất cả mọi người đều đang chờ mong lấy kỳ tích phát sinh, tốt nhất làking động một ít lão bất tử bế quan từ lâu của Vạn Tượng Tháp ra thì mới náo nhiệt.Kỳ tích này nói không chừng thật sự sẽ xảy ra, có người cảm thấy sángtạo kỳ tích chính là Thích Dạ Lai, dù sao Thích Dạ Lai có thể dùng ThầnCơ Đại viên mãn, trọng thương cao thủ cảnh giới Thiên Mệnh, càng là anhtài bài danh thứ mười trên 《 Bách Tháp Bảng 》.Có người cảm thấy sáng tạo kỳ tích chính là Tiểu Tà Ma, dù sao tiểu cônương này rất nghịch thiên, không ai nhìn thấu nàng đã đạt đến cảnh giới gì.Đương nhiên cũng có người cảm thấy là Phong Phi Vân và Kỷ Phong, mộtngười là Yêu Ma Chi Tử, một người có được Nguyệt Luân Thiên Nhãn, bấtquá đều chỉ nói vậy thôi, không hề ôm nhiều hi vọng đối với họ.Vô Lượng Tháp, tầng thứ ba!Giờ phút này, Phong Phi Vân vẫn còn xếp bằng trong thang đá thông đạo đen kịt kia, thân thể hoàn toàn bị thần thức bao lấy.- Phá cho ta!Phong Phi Vân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thần thức vô tận từ trongthân thể lao ra, chấn vỡ tất cả thang đá, cũng chấn thạch bích thành tro tàn.Đây thật là một tòa trận pháp, nhưng dựa vào lực lượng lại không cáchnào phá vỡ trận pháp được, phải sử dụng thần thức mới có thể phá trận.Cho nên nói xông Vô Lượng Tháp, đa phần là dựa vào tâm trí và thiên phúmột người, cũng không nhất định là tu vị cao liền có thể xông đến cấp độ càng sâu.Hắc ám biến mất, thang đá thông đạo cũng không thấy đâu nữa, thân thểPhong Phi Vân phiêu nhiên nhi lạc, cảnh tượng trước mắt bỗng dưng thayđổiHắn vậy mà xuất hiện ở trên đỉnh một tòa cung điện màu son- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, Vô Sát Tử Thành.Thang đá thông đạo vừa rồi chỉ là khảo nghiệm tiến vào Vô Lượng Tháptầng thứ ba, muốn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, hiện giờ mới làlúc bắt đầu.Đây là một cái không gian độc lập, một khỏa linh thạch màu trắng hìnhtròn cực lớn lơ lửng ở trên không, hào quang hạo miểu, tựa như một vòngánh trăng trên bầu trời đêm vậy.Chỉ là đứng trên cung điện, nhìn vòng "Ánh trăng" này còn lớn hơn trongthế giới thật gấp bốn lần, càng thêm sáng ngời, ánh trăng càng thêmsáng tỏ, càng thêm yên tĩnh mà duy mỹ.Nhìn xuống phía dưới, liếc nhìn lại, kiến trúc cổ xưa tràn đầy màu nâuxanh một mảnh tĩnh mịch, không nhìn thấy một vật còn sống nào cả, tựanhư một tòa thành cổ bị chôn trong lòng đất mấy vạn năm rồi vậy.Vô Sát Tử Thành, thật sự vô sát sao?Vô Sát Tử Thành, yên tĩnh và bao la.Toàn bộ tầng thứ ba Vô Lượng Tháp giống như đều là trong Vô Sát TửThành, kiến trúc phong cách cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêunăm, cổ phố thạch bích đều vỡ ra, mà cung điện hai bên đều đóng chặt đại môn, có một cổ khí tức nguy hiểm từ bên trong truyền ra, khiến ngườikhông dám tới gần.Tòa cổ thành dưới mặt đất này thật sự rộng lớn, liếc nhìn lại không thấy biên giới, Phong Phi Vân đi thật lâu bên trog cũng chỉ bồi hồi ở mộtgóc thành cổ.Không có người nào nói cho hắn biết phải làm sao mới coi như thông quaVô Lượng Tháp tầng thứ ba, mà ngay cả cửa vào tầng thứ tư cũng cần tựhắn tìm tòi.Mà những thiên tài tiến vào Vô Lượng Tháp khác ngay cả một người cũngkhông thấy mặt, cũng không biết những người này đã tới Vô Sát Tử Thànhchưa, bất quá cho dù bọn hắn đã ở trong Vô Sát Cổ Thành này thì chỉ sợcũng rất khó gặp nhau, dù sao Vô Sát Cổ Thành thật sự quá lớn, quá baola, giống như một thế giới cỡ nhỏ vậy.- Rõ ràng có thể hình thành một cái không gian thế giới độc lập, ThầnTấn vương triều tuyệt đối không ai có thể kiến tạo ra Vô Lượng Tháp, coi như là đại thần thông giả cảnh giới Vũ Hóa cũng khó có khả năng có thủđoạn như thế.Trong thân thể Phong Phi Vân có được Phượng Hoàng linh hồn, có thể mơ hồ cảm nhận được sâu trong lòng đất có một cổ khí tức như có như không, cổ khí tức này mang đến cho hắn cảm giác tương đối cổ quái, tựa hồ toàn bộ trung tâm Vô Lượng Tháp đều tập trung ở đó vậy.Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng loại cảm giác này lại tồntại chân thật, khiến Phong Phi Vân càng thêm kỳ vọng có thể vọt vào sâutrong Vô Lượng Tháp xem thử đoàn khí tức kia rốt cục là gì.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, dừng bước lại, đứng ở một góc thành cổTrên đỉnh đầu truyền đến thanh âm chấn động nổ vang, cuồn cuộn đung đưa, đại khí khiếp người.

Một tòa cung điện khổng lồ từ đỉnh đầu trấn ápxuống, cổ thanh âm xé gió kia đặc biệt rõ ràng, giống như một tòa núilớn bị người đẩy xuống vậy.Rốt cục xuất thủ!-------Chương 332: Thần Cơ Đại viên mãnXÍU...

UU!!Thân thể Phong Phi Vân như kiếm, bắn thẳng đến mà lên, có khí tức sắcbén Bạch Hồng quán nhật trực tiếp xuyên phá cung điện, bay đến giữakhông trung, sau đó lại từ trên xuống dưới, một chưởng đè xuống.Bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu màu xanh từ trong lòng bàn tay lao ra, phát rabảy tiếng tru liên rung trời động địa, giống như một đám Thần Ngưu ngang trời mà qua vậy.- Bá!Bên trong cung điện, một cổ huy hoàng chi khí bay lên, chấn vỡ cung điện đang nhanh chóng rơi xuống, vô số vách tường và gạch ngói vụn tung baybốn phía, một đầu mãng xà dài đến 16 mét lao ra, há miệng nhổ một cái,một mảnh hắc khí ăn mòn lập tức bắn ra.Trong cung điện cực lớn kia vậy mà có một đầu Cự Mãng, trên người dàikhắp Thanh Lân, giữa lân phiên chảy ra mủ dịch, một đôi xà nhãn đen kịtmà độc ác lớn như đầu người.Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào, thập phần khiếp người!Xuy xuy!Mãng xà chi thân còn lớn hơn cả thùng nước cấp tốc bay trong không khí,đụng nát một đầu hư ảnh kỳ ngưu trong đó, trên lân phiến ứa ra ánh sángmàu đỏ, phóng về phía Phong Phi Vân.- Xà vụ thật độc!Ống tay áo Phong Phi Vân bị xà vụ dính vào, lập tức đã bị ăn mòn thành màu đen, biến thành đen xám.Thân thể trầm xuống, Phong Phi Vân rơi xuống trên mặt đất, Cự Mãng cũngtheo đó vọt xuống, thân hình bị khói đen đậm đặc bao lấy, toàn thân tanh hôi khiến người phải buồn nôn."

Oanh!

"Bên người có một tòa cung điện màu xanh bay lên, lăn áp qua, bùi mù đầyđất, đá vụn bay khắp bốn phía, một đầu hạt độc tử cao bốn mét phá vỡvách tường dày một mét, huy động hai cái cự kìm sắc bén như đao lao đến.Đát đát!Cự hạt giẫm nát phiến đá trên mặt đất, tốc độ bay nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Phong Phi Vân.Bá!Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, lướt ngang tầm hơn mười trượng, tránh thoát khỏi đợt giáp công của cự mãng và cự hạt.Đây là tình huống gì đây, chẳng lẽ ở trong Vô Sát Tử Thành, trong mỗimột tòa cung điện đều chiếm cứ một đầu độc vật cổ xưa, chiến lực quảthực không dưới dị thú bốn trăm năm năm, tăng thêm kịch độc trên ngườichúng nó, lực phá hoại quả thật còn mạnh hơn cả dị thú.Thật giống như đáp lại suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân vậy, hơn mười tòa cung điện chung quanh đồng thời bắt đầu rung động.Oanh!Hơn mười tòa cung điện đồng thời đánh tới Phong Phi Vân, đây là một màntràng cảnh to lớn, đặc biệt chấn nhiếp nhân tâm, giống như hơn mười toànúi nhỏ bay nhanh trên bầu trời vậy.Đây nào phải Vô Sát Tử Thành chứ, quả thực khắp nơi đều là sát cơ.- Hắc Thủy Thuật!Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, xuyên qua một tòa cung điện, bêntrong huyết vụ tuôn ra, truyền ra một tiếng hí thê lương, một đầu CựTích bị Hắc Thủy Thuật tiêu diệt.Bá!Phong Phi Vân tốc độ cực nhanh, đi xuyên qua giữa những độc vật này,không ngừng đánh ra từng đạo Hắc Thủy chi thuật, ngắn ngủn không đến nửa canh giờ đã có mười ba cổ thi thể khổng lồ ngang dọc trên mặt đất, cómãng xà dài hơn mười thước, độc hạt cao hơn bốn mét, có ngô công mọcra trên trăm cái chân...Tất cả thi thể đều bạo liệt, hóa thành từng đoàn từng đoàn độc vật, biến thành một mảnh độc vân, đậm đặc gắn vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, phôthiên cái địa ép xuống dưới.- Âm hồn bất tán!Phong Phi Vân không muốn lại tiếp tục dây dưa nữa, trong lòng bàn taysinh ra một đóa hỏa liên đỏ thẫm, bay thẳng trời cao, khói độc đầy trờilập tức bị đốt sạch.Khói đen tan hết, vầng sáng rơi vãi xuống!Linh thạch nhô lên cao, giống như một vòng trăng tròn không tỳ vết sáng tỏ vạn dặm, sáng ngời mà yên tĩnh.- Vô Lượng Tháp tầng thứ ba thông qua!Hào quang rơi lả tả đến đỉnh đầu Phong Phi Vân, ở trong đầu của hắnngưng tụ thành một đạo thần thức, đạo thần thức thứ tư đúng thời cơ màsinh.Thần Cơ đỉnh phong chính là tu luyện thần thức, mỗi khi luyện ra một đạo thần thức, chiến lực cũng sẽ mạnh hơn một phần, cảnh giới cũng theo đótăng lên một đoạn.Oanh!Mặt đất sụp đổ, đất thạch tan vỡ, một đầu thang đá hiện ra ra, kéo dàivào bóng tối trong lòng đất, đây là thông đạo tiến vào Vô Lượng Tháptầng thứ tư.Phong Phi Vân không hề có chút do dự lập tức đi vào.Ba tầng trước đều dễ dàng xông qua, hơn nữa còn chiếm được rất nhiều chỗ tốt, nhưng bắt đầu từ tầng thứ tư thì khảo nghiệm chính thức đã đến.- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tư!Thanh âm này, lúc này cũng không phải trực tiếp vang lên trong óc PhongPhi Vân nữa, mà là một cô gái mặc áo đen đang nói với Phong Phi Vân.Vô Lượng Tháp tầng thứ tư hoàn toàn vượt quá dự liệu của Phong Phi Vân,bởi vì nơi này thật sự bình thường, hoàn toàn phù hợp với tất cả tiêuchuẩn của một tòa Cổ Tháp, có vách tường treo cổ họa, có cửa sổ thanhmộc, có bàn học, có cái ghế, thậm chí còn có một giá sách.Giống như là tháp cao thư phòng!Cũng bởi vì nơi này quá mức bình thường, cho nên mới lộ ra quá khôngbình thường, có biến hóa rõ ràng so với ba tầng trước, tầng thứ nhất làHuyền Không Thạch Đài, tầng thứ hai là Thiết Lao, tầng thứ ba là Vô SátTử Thành, đều là nơi hung sát.Xem ra bắt đầu từ tầng thứ tư chính là một đường ranh giới!Cô gái áo đen kia an vị ở trước bàn sách, đang mở ra một bản thẻ tre, ngẩng đầu, cười nói với Phong Phi Vân.- Vô Lượng Tháp tầng thứ tư không phải sẽ an bài ngươi làm đối thủ của ta đấy chứ?Phong Phi Vân cười nói.- Ta gọi Cổ Du, Thần Cơ Đại viên mãn, ngươi nếu có thể đủ chiến thắng ta, liền xem như xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ tư.Cô gái mặc áo đen kia thu hồi dáng tươi cười, nghiêm túc nói:- Ngươi bây giờ có thể nhận thua, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về tầng thứ ba.Khảo nghiệm Vô Lượng Tháp tầng thứ tư vậy mà cũng đã là một vị cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn, cái này cũng quá biến thái rồi, cảnh giới caohơn Phong Phi Vân quá nhiều, khó trách rất nhiều người đều bại lui ởtầng thứ tư, không cách nào tiến vào tầng thứ năm.Tầng thứ tư cũng đã xuất hiện cao thủ cấp bậc Thần Cơ Đại viên mãn, tầng thứ năm, tầng thứ sáu hẳn sẽ càng thêm biến thái.Phong Phi Vân rốt cục không kỳ quái, vì sao bọn người Bắc Minh Dường vàHuyết Vũ lại thua ở tầng thứ năm, không cách nào tiến vào tầng thứ sáu,tầng thứ tư cũng đã đáng sợ như thế, độ khó của tầng thứ năm có thểnghĩ.Đương nhiên Thần Cơ Đại viên mãn cũng có phân ra cao thấp, cô gái mặc áo đen này chính là loại yếu nhất trong Thần Cơ Đại viên mãn, bất quá cũng chỉ là so với Thần Cơ Đại viên mãn thôi.Phong Phi Vân cười lắc đầu, hắn đã sớm muốn đánh một trận với cao thủcảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn rồi, hôm nay rốt cục đã được như nguyện,làm sao có thể nhận thua?- Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, một khi chiến đấu bắt đầu, ta sẽkhông lưu thủ đâu, ngươi có thể ngay cả cơ hội hô nhận thua cũng khôngcó đâu.Cô gái mặc áo đen vẫn đứng cạnh bàn học, thản nhiên nói, ngón tay còn nắm lấy cuốn thẻ tre kia.- Bắt đầu đi!Phong Phi Vân gọn gàng dứt khoát nói.-------Chương 333: Sớm nghe Đạo chiều tử vong cũng đủ (1)Cô gái mặc áo đen này cũnglà do khôi lỗi trận pháp ngưng tụ linh khí mà thành, nhưng so sánh vớinhững đối thủ ba tầng trước, nàng đã đã có được trí tuệ nhất định, cóthể trao đổi đơn giản với Phong Phi Vân.Sau khi nhìn thấy khôi lỗi nữ tử này, trong lòng Phong Phi Vân càng thêm khẳng định Vô Lượng Tháp tuyệt đối không phải là do những tổ tiên củaVạn Tượng Tháp kiến tạo, sự thần dị của Vô Lượng Tháp này khiến hắn nghĩ tới "Thánh Linh Khí MÃnh" .Chẳng lẽ Vô Lượng Tháp chính là từ Thánh Linh Khí Mãnh gãy xuống, thậmchí có khả năng chính là cổ bảo ngang cấp với Thanh Đồng Linh Châu.Không cho phép Phong Phi Vân nghĩ nhiều, cô gái mặc áo đen kia đã ratay, thẻ tre trong tay nàng bị nàng đơn giản bẻ gãy, hóa thành bốn mươiba đạo trúc kiếm, đều bị linh khí bao lấy, rời tay bay ra.Tựa như một mảnh kiếm vũ bay tới.Tổng cộng bốn mươi ba đạo, mỗi một đạo đều có lực lượng giết chết tu sĩThần Cơ đỉnh phong, phong kín lấy tất cả phương vị mà Phong Phi Vân cókhả năng di động, hơn nữa vừa đúng, vô luận di động một bước nào cũng có nguy cơ bị thẻ tre xuyên thủng thân thể.Không thể di động bước chân, chỉ có thể đón đỡ.Tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đã tu luyện ra mười đạo thần thức,trong bốn mươi ba đạo này có mười đạo bị thần trí của nàng quán chú,cũng là mười đạo cường đại nhất.- Thật là lợi hại!Phong Phi Vân trong lòng nghĩ như thế.Trong đôi mắt hỏa diễm thiêu đốt, Phượng Hoàng Thiên Nhãn trong chớp mắt vận chuyển, tìm ra mười đạo trúc kiếm mạnh nhất kia, toàn thân PhongPhi Vân cũng đã kéo căng, ngón tay liên tiếp điểm ra mười lần, tốc độnhanh như thiểm điện, mười đạo hỏa diễm đỏ thẫm bay ra.Mười thẻ tre mạnh nhất bị chấn nát!Oanh!Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón cái cấp tốc vận chuyển, Phong Phi Vân tiếnvào Vô Lượng Tháp lần đầu tiên dùng ra lực lượng của Linh Khí, một cáithủ ấn cự đại chậm rãi ngưng tụ thành hình trước ngực hắn, trực tiếpđánh ra ngoài, chấn tất cả trúc kiếm thành bột mịn.Một chưởng rơi xuống, đạo chưởng ấn thứ hai lại đúng thời cơ mà sinh, càng thêm hung mãnh mà đại khí.

Cô gái mặc áo đen cũng đánh ra một chưởng, một mảnh hàn khí từ giữa bàntay mảnh khản bay ra, hơi lạnh màu trắng khiệt giọt sương trong khôngkhí cũng bị đóng thành băng tinhChưởng ấn cực lớn như đánh vào trong ao đầm, tha nê đái thủy, lực lượng không ngừng bị tiêu giảm.- Ở trong Vô Lượng Tháp, uy lực của Linh Khí sẽ tiêu giảm đến thấp nhất, tất cả đều phải dựa vao thiên tư nói chuyện, tài trí bình thường cho dù nắm giữ lấy Linh Khí, cũng không qua được tầng thứ tư.Cô gái mặc áo đen thi triển ra thiên địa tật tốc, thân hình uyển chuyểnbiến thành một cái bóng, trong chớp mắt đã một chưởng đánh nát chưởng ấn cực lớn, xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân.Bóng người trong mắt Phong Phi Vân càng lúc càng lớn, vừa bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng đen, nhưng ngay sau nháy mắt liền có thểchứng kiến khuôn mặt cô gái mặc áo đen kia đã xuất hiện ở trước ngườihắn.Quá là nhanh!Trong thân thể tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn tu luyện ra mười đạo thần thức, không phải chuyện đùa, tốc độ quả thực biến thái, so vớigió, so với tốc độ âm thanh còn nhanh hơn nhiều.Thất âm kỳ ngưu gào rú, bảy đầu kỳ ngưu hư ảnh cực lớn hiện ra trên bàn tay của nàng, bỗng nhiên bay ra.Hai người đã cách nhau gần trong gang tấc, bảy ngưu chi lực, nặng đạt sáu mươi bốn ngàn cân!- Mang!Phong Phi Vân không tránh không né, cũng một chưởng đánh ra hư ảnh bảyđầu kỳ ngưu, cũng là bảy ngưu chi lực, đại khí huy hoàng, khí thế bàngbạc.

Hai cổ lực lượng đang trùng kích lẫn nhau, 14 đầu kỳ ngưu hiện ratrong không gian không lớn, bộc phát ra chiến uy phá núi ngược sông.Có thể dùng Thần Cơ đỉnh phong đã đánh ra bảy ngưu chi lực, chuyện này đã tương đối khó lường rồi.Một chiêu quyết đấu, đều là cứng đối cứng, hai người từng người lui vềphía sau ba bước, trên mặt đất giẫm ra ba vết sâu hơi nông, không có nửa phần chần chờ, bọn họ lại lần nữa giết ra.Cũng là công kích thuần lực lượng!Cô gái mặc áo đen làn da tựa như thép ngọc, thân thể hết sức nhỏ, nhưnglại tràn đầy linh khí dùng không cạn, dùng cảnh giới sánh ngang Thần CơĐại viên mãn ngạnh kháng với Bất Tử Phượng Hoàng Thân của Phong Phi Vân.Cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn linh khí đã cuồn cuộn không dứt, vừa tiêu hao linh khí, liền lại có vô số linh khí ở giữa Thiên Địa thông quahuyệt vị trên thân thể dũng mãnh tràn vào đan điền.Sự cường đại của Thần Cơ Đại viên mãn đã vượt qua dự đoán ban đầu củaPhong Phi Vân, cường đại hơn tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong quá nhiều, nếukhông phải hắn xông qua ba tầng trước, tu vị lại có tịnh tiến không nhỏthì chỉ sợ giờ phút này đã thua trong tay cô gái mặc áo đen này rồi.Ầm ầm!Hơn ba mươi đạo chưởng ấn cực lớn va chạm trong không khí, có rất nhiềulà do Phong Phi Vân đánh ra, có rất nhiều là do cô gái mặc áo đen đánhra, một chưởng ấn còn chưa biến mất, đạo chưởng ấn thứ hai đã tạo ra,tiếp theo là đạo chưởng ấn thứ ba, đạo chưởng ấn thứ tư...Kỳ ngưu chi lực tán loạn giữa hai người, vô số cự ngưu hư ảnh đan vàocùng một chỗ, khiến cho cả không gian đều tràn đầy uy hiếp tử vong,không cẩn thận một chút liền sẽ bị một cổ lực lượng mấy mười vạn cânchấn vỡ thân thể.Tốc độ máu chảy trong thân thể Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, huyết dịch màu vàng như là sông lớn mãnh liệt, nước cuộn trào đầm đìa, tốcđộ xuất chưởng càng lúc càng nhanh, mỗi một chưởng đánh ra đều là bảyngưu chi lực, càng ngày càng nhẹ nhàng vui vẻ, mỗi lần cô gái mặc áođen đánh ra hai chưởng, hắn đã đánh ra ba chưởng.Gần đây tu vi của hắn tăng lên thật sự quá nhanh, một mực không có thờigian tiến hành củng cố, linh khí trong thân thể pha tạp, hỗn tạp và chậm chạp, nhưng đánh một trận với cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đã triệt để khiến hắn luyện hóa những linh khí pha tạp, hỗn tạp kia, biếnthành linh khí bản thân, độ tinh thuần linh khí lần nữa đề cao.Thời gian dần qua, cô gái mặc áo đen bắt đầu bại lui, sắc mặt trở nêncàng ngày càng tái nhợt, bị Phong Phi Vân dồn đến trong góc.Oanh!Cô gái mặc áo đen không muốn tiếp tục bị động như thế, nàng chủ động ratay, trực tiếp phá tan kỳ ngưu hư ảnh, dùng chiêu số lưỡng bại câuthương phát động công kích.

Nàng muốn đưa Phong Phi Vân vào chỗ chết,mặc dù đổi lại mình cũng vẫn lạc.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không để cho nàng như nguyện, nhưng cũng không lui về phía sau, cũng vọt tới. ,Giao thủ lúc này đã càng thêm hung mãnh, vô số lực lượng biến thành kỳngưu chi ảnh, tràn ngập giữa Thiên Địa, bao trùm lấy thân thể hai ngườivào trong, chỉ có thể nghe được tiếng va chạm liên tiếp.Oanh!Sóng lực lượng hoàn toàn biến mất, khi tất cả ngưu ảnh đều tan hết thìtrong toàn bộ thư phòng liền chỉ còn mình Phong Phi Vân đứng đấy, mà côgái áo đen kia cũng đã biến thành một Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen, nằm ở trong tay Phong Phi Vân.-------Chương 334: Sớm nghe Đạo chiều tử vong cũng đủ (2)Thạch Đầu Nhân Ngẫu này thập phần xinh xắn tinh xảo, trông rất sống động, bộ dáng giống như đúc côgái áo đen kia, trong mắt mang theo vài phần linh tính sống động, cáimiệng nho nhỏ kia hơi chút mở ra, thật giống như có thể há mồm nóichuyện vậy.Phong Phi Vân thắng, nhưng cũng là thắng thảm, trên cánh tay phải trànđầy huyết dịch màu vàng, thiếu chút nữa là cả cánh tay phải đều bị côgái mặc áo đen kia phế đi rồi.Mà sau khi cô gái áo đen kia chết ở trong tay Phong Phi Vân liền biếnthành Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen này, cầm ở trong tay có vài phần lạnhbuốt, tựa như băng chạm ngọc khắc mà thành vậy.Phong Phi Vân thử qua, cho dù dùng ra lực lượng mười vạn cân cũng khôngthể làm gì được Thạch Đầu Nhân Ngẫu này, trình độ cứng rắn có thể so với một kiện Linh Khí.- Đây rốt cuộc là vật gì?

Không phải là ban thưởng thêm vào của Vô Lượng Tháp tầng thứ tư đấy chứ?Phong Phi Vân vuốt vuốt Thạch Đầu Nhân Ngẫu một phen, ngoại trừ con mắtcực kỳ linh động kia, Phong Phi Vân thật sự không nhìn ra có chỗ nào kỳlạ cả..Đương nhiên sau khi xông qua tầng thứ tư, trong đầu Phong Phi Vân đãngưng tụ ra đạo thần thức thứ năm, tu vị lại tiến thêm một bước dài,cách Thần Cơ Đại viên mãn càng ngày càng gần.Sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp, tu vị lại có tịnh tiến, so với tu luyệnbình thường không biết nhanh gấp bao nhiêu lần, đã xem như bước chân vào hàng ngũ cao thủ chân chính.Ngoại trừ ban thưởng một đạo thần thức còn có thêm một Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen như vậy!Chẳng lẽ mỗi một thiên tài xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ tư đềucó được Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen như vậy sao, không đúng, Huyết Vũ,Bắc Minh Đường đều xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ tư, nhưng bọn hắncũng không đạt được Thạch Đầu Nhân Ngẫu này.Vô Lượng Tháp không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia, tuy rằng đãnhận được thứ mà người khác không có, nhưng đây cũng chưa hẳn là chuyệntốt, nói không chừng còn là uy hiếp trí mạng nữa.Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua trong thư phòng này, lông mày nhíu lạithật sâu, Vô Lượng Tháp tầng thứ tư này thật có chút bất thường, khiếnPhong Phi Vân cảm thấy không phải mình đã đi vào một con đường sai lầmrồi dấy chứ, hoặc là nói, có người chuyên môn dẫn hắn tới một con đườngkhông hề giống với người khác.Phương thức vượt tháp cũng hoàn toàn không giống với người khác?Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, Phong Phi Vân thu Thạch Đầu Nhân Ngẫumàu đen kia vào trong Giới Linh Thạch, mà một sát na khi Thạch Đầu NhânNgẫu tiến vào Giới Linh Thạch, con mắt Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen cũngnhẹ nhàng nháy một cái.Nếu Phong Phi Vân thấy một màn như vậy, nhất định sẽ không chút do dựphá hủy khối Thạch Đầu Nhân Ngẫu này, nhưng dù sao hắn cũng không nhìnthấy.Tuy rằng vừa rồi đại chiến rất hung mãnh, nhưng ngoại trừ cuốn thẻ trekia ra, trong thư phòng không có bất kỳ vật gì bị phá hủy, điều này thật sự là có chút không hợp với lẽ thường.Trên vách tường treo một bức cổ họa, chất liệu bức hoạ cuộn tròn kiakhông phải vàng không phải mộc, trên đó vẽ một bức "Không SơnThanh VũĐồ", tiên sơn có cây hòe, sáng sớm mưa phùn tầm tã, trên con đường lòngvòng lên núi tràn đầy mưa bụi màu trắng, trên đỉnh núi, có tường đỏ ngói xanh, thiên khuyết treo trên bầu trời, phảng phất như một toà cổ miếu,hoặc như một tòa đạo tháp vậyKhông Sơn bất không, thanh vũ bất hiết!Tuy rằng chỉ nhìn bức họa quyển như vậy, nhưng lại phảng phất khiếnngười lạc vào cảnh giới kỳ lạ, không chỉ có thể chứng kiến không sơn,chứng kiến mưa bụi, thậm chí có thể nghe được tiếng mưa phùn tuôn rơitrên lá cây, còn có mùi thơm của cỏ cây hoa dại trong núi, thậm chí làcảm giác mưa phùn rơi xuống ướt sũng người.Phong Phi Vân cảm giác mình chẳng biết lúc nào đã sải bước vào trong cổhọa, xuất hiện ở trên cổ đạo trong núi, bên tai có tiếng chim hót vuisướng, có mưa phùn ướt át đôi má, đế giày dưới chân còn dính lấy bùnnhão.Vậy mà tiến nhập vào trong một họa quyển, không, đây là Vô Lượng Tháp tầng thứ năm!Quả nhiên trong óc Phong Phi Vân lại truyền tới thanh âm kia:- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ năm!Giương mắt nhìn qua, yên ba hạo miểu, một đầu cổ đạo uốn lượn trên xuống, biến mất trong mưa bụi.Nhìn như yên lặng, tràn đầy lãng mạn, nhưng Phong Phi Vân đã ngửi đượcmột cổ khí tức nguy hiểm, chỉ là cổ khí tức này được che dấu đặc biệtmịt mờ, giống như một kiều hoa xinh đẹp biết tản mát ra độc khí đã lặnglẽ tiếp cận tới hắn, nhưng hắn lại không cách nào phát ra ra đối phươngvậy.Vô số tu sĩ đều bại lui ở Vô Lượng Tháp tầng thứ năm, không cách nàotiến vào tầng thứ sáu, trong đó càng không thiếu nghịch thiên tài tuấn,thậm chí là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đều thua ở tầng này, thậm chí làbỏ mạng ở tầng này.Tu sĩ có thể đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu rải rác không có mấy.Ba mươi năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài kiệt xuất của VạnTượng Tháp xông Vô Lượng Tháp, nhưng có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xôngqua tầng thứ năm thì tổng cộng chưa tới mười người, hơn nữa bọn hắn đềulà cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.Phong Phi Vân tự nhiên không dám khinh thường chút nào, lúc ở tầng thứtư đánh với cô gái mặc áo đen cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn kia đãkhiến hắn bị thương, độ khó của tầng thứ năm chính là gấp ba tầng thứtư, tương đương với bản thân phải đối mặt chính là ba đối thủ cảnh giớiThần Cơ Đại viên mãn.Có thể xông qua tầng thứ năm hay không, cái này không chỉ phải xem thực lực, mà còn phải xem vận khí nữa.Phong Phi Vân dọc theo cổ đạo lầy lội đi lên đỉnh núi, lúc đi qua mépmột con đường núi hiểm yếu, hắn thấy được một khối Cổ Thạch tàn phá,trên Cổ Thạch có khắc một hàng chữ.- Đã hiểu được đạo, chết thì làm sao.Mưa rửa trôi tro bụi và lá khô dày đặc trên cổ thạch, Phong Phi Vân mớicó thể thấy rõ chữ viết đã bị tuế nguyệt ăn mòn đến mơ hồ trên đó, chữviết ưu mỹ, ẩn chứa một cổ Thiên Đạo Đạo Tắc, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng cổ Đạo Tắc đã dung hợp bên trong chữ viết kia lại không bị phaimờ.Tất cả ở đây đều lộ ra chân thật như vậy, căn bản không giống như làkhông gian thế giới do trận pháp huyễn hóa ra, khiến Phong Phi Vân cómột loại cảm giác đây là thế giới tồn tại chân thật, ít nhất ở đây đãtừng khẳng định đại đạo hưng thịnh, không phải quạnh quẽ như hiện giờ.- Nói hay lắm!

Đã hiểu được đạo, chết thì làm sao!Phong Phi Vân gật đầu tán thưởng, thiên hạ người có thể hiểu được đạo có bao nhiêu, nếu có thể hiểu đạo, cho dù chết ngay thì có làm sao,chung quy còn tốt hơn cứ là một con ếch ngồi đáy giết.- Cảm ơn!Thanh âm một nữ tử vang lên bên tai Phong Phi Vân.Đây không phải là vang lên trong óc Phong Phi Vân mà là trực tiếp hiệnlên bên tai hắn, tựa như có một giai nhân tuyệt đại đứng ở phía sau hắnthấp giọng nói lời cảm tạ vậy.Nhưng lúc hắn quay đầu lại, lại không thấy được người nào, một cổ hànkhí, đánh úp về phía trong lòng Phong Phi Vân, ai đang nói chuyện?-------Chương 335: Yêu ma chi tử (1)Không Sơn mưa phùn, giọt giọt tuôn rơi!Đứng trong màn mưa, chung quanh yên lặng đến mức chỉ có thể nghe đượctiến, quay đầu nhìn lại, mưa bụi mịt mờ, chỉ có cái kia một đầu hiểmtiễu sạn đạo để ngang trước mắt.Căn bản không có bất luận một nữ tử nào cả.Càng không có thanh âm nữ tử.- Chẳng lẽ là ảo giác?Phong Phi Vân nhắm mắt lại, năm đạo thần thức tán phát ra, dùng thầnthức dò xét thế giới vô biên này, nhưng lại không có bất kỳ phát hiệnnào, chung quanh đừng nói là người, mà ngay cả những chim chóc kia cũngđã bay đi xa. aMở to mắt, Phong Phi Vân không dám dừng lại quá lâu chỗ này, hắn giẫmlên trên con đường nhỏ lầy lội, tiến nhập cổ sạn đạo nơi vách đá, hướnglên trên đỉnh núi.Đây là Vô Lượng Tháp tầng thứ năm, 99% mọi người đều bại lui ở ải này,hung hiểm nơi này khẳng định đã đủ để trí mạng, bất luận chút sai lâmnhỏ nhặ nào cũng có thể khiến người xông tháp phải lập tức thất bạingay.Thế giới này tựa hồ như một thế giới chân thật thật sự vậy, nói khôngchừng còn tồn tại một ít di tích Viễn Cổ, có thể nhìn thấy một ít kýhiệu từ Viễn Cổ lưu lại cũng nên.Cũng như đầu sạn đạo trước mắt này, chính là do tu vân thạch cứng rắnnhất tạo thành, nhưng hôm nay cũng đã rách mướp, rất nhiều chỗ đều đãđứt gãy, Phong Phi Vân chỉ có thể dẫm lên trên vết nứt, bay vọt tới vách đá dựng tiến về trước.Xuyên qua sạn đạo, đã đến giữa sườn núi.Ở giữa sườn núi có một thạch nhân cao đến tám mét đứng đó, chính làdùng cả khối đá trắng điêu khắc mà thành, người mặc chiến giáp, tay cầmmột thanh thạch đao cực lớn, hai tay trượng kiếm, đứng ở trên sườn núi,hằng cổ bất động.Cỗ thạch nhân này cũng không thể thoát khỏi tuế nguyệt bào mòn, đỉnhđầu, bả vai đều chất đầy bùn đất, trong đất bùn càng mọc ra cỏ xanh rờn, bùn đất dưới thân càng chồng chất đến vị trí đầu gối, bao phủ lấy cảnửa người hắnDù vậy nhưng vẫn không thể lất át được cổ chiến ý hằng cổ vĩnh hằng trên người nó, tựa như một vị thần tướng đã từng xung phong liều chết trênsa trường, hôm nay cũng đã chôn xương đất vàng, chỉ còn một cỗ tượngthần thạch điêu.Ầm ầm!Trên bầu trời một mảnh mây đen phiêu qua, tầng tầng lớp lớp, dày đặc ápáp, bên trong đan xen điện mang, phát ra từng đợt tiếng sấm đinh tainhức óc, phá vỡ sự yên lặng của Không Sơn.Tiếng sấm ầm vang, nổ vang chấn trời cao.Rầm Ào Ào!Một đạo tia chớp to như cánh tay từ bên trong mây đen đánh xuống, vạch phá Thiên Mạc, bổ vào tượng đá bên người Phong Phi Vân.Một cổ hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên, khiến Phong Phi Vân cảm giácđược không ổn, không khí cũng khẽ chấn động, thạch nhân kia tựa hồ khẽnhúc nhích lấy.Oanh!Phong Phi Vân một cước đạp nát mặt đất, thân thể bắn ra như thiểm địa,mà cùng lúc đó một thanh thạch đao cực lớn cũng giơ lên cao, chém xuốngngay chỗ hắn vừa đứng ban nãy, khiến mặt đất phân thành hai, một gốc cổphong lớn bằng thùng nước cách đó không xa cũng bị chém thành hai khúc,vỡ vụn ra.Đây là do người đang kia huy kiếm, nó rõ ràng động, lực lượng một kiếm kia, quả thực có thể chém nát cả thạch bích dày đến 10m .Oanh!thạch nhân cao tám mét chợt rút hai chân ra khỏi bùn đất, mặt đất lộ ra hai cái hố to, mà thạch nhân cũng đã bay lên, tay nâng thạch đao lầnnữa bổ tới Phong Phi Vân.Thạch đao dài chừng sáu thước, rộng một mét, sống dao dầy như bàn tayngười, cũng không biết nặng bao nhiêu cân, một đao chém xuống, đao lãngcũng rộng đến hơn 10m.Oanh!Một đao kia đánh khiến mặt đất cũng run lên.Phong Phi Vân vọt đến sau lưng thạch nhân, trên ngón tay ngưng tụ rangàn vạn hơi nước, ngưng tụ tất cả mưa trên bầu trời vào đầu ngón tay,khiến cho không khí ướt át cũng trở nên khô ráo hơn.- Hắc Thủy Thuât!Trên ngón tay điểm ra một cột sáng đen kịt, đánh lên trên lưng thạchnhân khiến nó bay ra ngoài, đụng vào lòng núi, lộ ra một cái hố to màuđen.Phong Phi Vân cũng không hề buông lỏng, thạch nhân này chiến lực cũngtương đương với cô gái mặc áo đen kia, đều là mới vào cảnh giới Thần CơĐại viên mãn, nhưng lực phòng ngự lại đặc biệt biến thái, Hắc Thủy Thuât tuy rằng đánh trúng nó, nhưng lại không thể làm suy giảm gì đến nó cả.Oanh!Quả nhiên, thạch nhân từ trong lòng núi bay ra, hai tay huy lấy đại đao, nén giận chém xuống.Phong Phi Vân lần nữa né qua, nhưng cũng bị đao khí chấn đến phải lui về sau hơn trăm trượngLực phòng ngự của thạch nhân này không phải cường đại bình thường, nếuPhong Phi Vân tu luyện thành công chiêu thứ năm "Hoàng Thổ Thuật" thìvừa vặn có thể khắc chế nó, nhưng Phong Phi Vân hiện giờ chỉ vừa mới tuluyện đến chiêu thứ ba "Thanh Mộc thuật", cách chiêu thứ năm vẫn còn một khoảng cách.Ở trong Vô Lượng Tháp, lực lượng của Linh Khí bị tiêu giảm đến mức thấpnhất, Miểu Quỷ Ban Chỉ không cách nào phát huy ra uy lực chân chính, căn bản không thể công phá được lực phòng ngự của thạch nhân này, bị bắnngược trở về.Oanh, oanh, oanh!thạch nhân tuy rằng thân thể khổng lồ, nhưng động tác lại thập phần linh mẫn, bổ một phát, một chém, quét ngang, từng bước một bức lui Phong Phi Vân về phía sau.Tảng đá kia cũng không biết là làm từ gì, quả thực còn cứng rắn hơn cảtinh thiết, Phong Phi Vân mỗi một lần cứng rắn đánh tới, không chỉ không cách nào đánh nát thạch nhân, mà ngược lại còn khiến cánh tay bị chấnđến đau nhức.Lực lượng một chưởng của Phong Phi Vân hiện giờ chính là sáu mươi bốnvạn cân, nhưng lại không cách nào tổn thương được thạch nhân một chútnào cả.- Chẳng lẽ căn bản không thể công phá thân thể nó sao?thạch nhân lại xông giết tới đây, thạch đao trong tay chém mặt đất dướichân Phong Phi Vân ra một khe hở lớn, toàn bộ thạch đao cả 7m đều lâmvào lòng đất.Cho dù Phong Phi Vân trốn đi nhanh, nhưng vẫn bị thạch đao chém rớt mộtmảnh góc áo, nếu lại chậm thêm chút nữa thì bị chém rớt đã không phải là một mảnh góc áo, mà là chặt đứt ngang cả người Phong Phi Vân rồi.- Có cách rồi!Phong Phi Vân con mắt sáng ngời, hắn nhìn chăm chú vào thạch đao trên tay thạch nhân.Chất liệu của thạch đao này so với thạch nhân còn cứng rắn hơn nhiều,hơn nữa vô cùng sắc bén, vô kiên bất phá, nếu muốn phá thạch nhân, cũngchỉ có thể dùng thạch đao.Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân cũng không tránh nữa, hắn xung phong liềuchết tới thạch nhân, trên bàn tay ngưng tụ bảy ngưu chi lực, đợi đếnlúc thạch nhân đề đao mà chém xuống thì hắn liền ra tay công trước, tất cả lực lượng đều đánh vào chỗ khuỷa tay thạch nhân.Một cổ là lực hướng xuống dưới, một cổ là lực hướng lên, cánh tay cựclớn của thạch đầu chấn động mạnh, khiến thạch đao dài đến 7m kia bị văng ra ngoài.Bá!Phong Phi Vân xuyên thẳng qua trong không khí, hai tay nắm chặt lấychuôi đao thạch đao, giơ đao lên cao chém xuống, lưỡi đao so với thânthể Phong Phi Vân còn dài hơn gấp ba lần, người và đao hoàn toàn kém xa.Hai tay Phong Phi Vân cầm đao, tự vấn thân mà chém, lôi ra một đạo đao khí hình bán nguyệt.-------Chương 336: Yêu ma chi tử (2)Oanh!Một đao chém xuống, xẹt qua bả vai thạch nhân, chém rụng cánh tay phải của nó xuống mặt đất.Quả nhiên chỉ có thạch đao, mới có thể phá thạch nhân.Thạch nhân đã mất đi thạch đao, lại mất đi cánh tay phải liền quay người bỏ chạy, một bước có thể bước ra mười trượng, nó nhanh chóng chạy vộilên đỉnh núi.- Trốn đi đâu!Phong Phi Vân vai khiêng đại đao ngàn cân, đuổi theo phía sau, một đaobổ vào đỉnh đầu thạch nhân, chấn cho thạch nhân thành bảy, tám khối khối đá vụn, lăn xuống dưới sườn núi.Thạch đao trong tay không tổn hao gì, phong cách cổ xưa mà dày đặc, nặng tới 3 vạn 5000 cân, cũng không biết là dùng vật liệu gì tạo thành,chỉ riêng trình độ cứng rắn mà nói thì nó đã có thể so với Linh Khí rồi.Thạch đao lây dính lấy máu tươi màu vàng trên tay Phong Phi Vân, mãnhliệt run rẩy lên, trong thân đao, có một đạo thạch khí xông vào thân thể Phong Phi Vân.Giờ khắc này huyết dịch trong thân thể hắn triệt để sôi trào lên, có một cổ lực lượng yêu dị mà ma tính sinh ra trong máu, tuy rằng chỉ có mộttia, nhưng lại khiến hai mắt Phong Phi Vân có chút đỏ lên.Ầm ầm!Phong Phi Vân khiêng thạch đao 7m, chạy vội tại trên sơn đạo, chạy nhanh lên đỉnh núi, khí thế trên người càng ngày càng cường thịnh, giống hệtvới thạch đao trên vai hắn, sắc bén mà đại khí.Trên đỉnh núi, có một cổ khí tức còn đáng sợ hơn cả thạch nhân, cổ khítức kia càng ngày càng lớn mạnh, khiến Phong Phi Vân đang ở trên sườnnúi cũng có thể cảm giác được rõ ràng.Huyết dịch trong thân thể không hiểu sôi trào lên, khiến hắn toàn thân đều tràn đầy chiến ý.Quá trình phóng lên đỉnh núi cũng là quá trình tụ thế, khí thế trênngười mãnh liệt cuộn trào, nguy nga to lớn giống như núi cao vậy.Còn chưa nhìn thấy đối thủ đã giương cung bạt kiếm, khí thế trùng thiên.Mưa từ trên đỉnh đầu Phong Phi Vân không ngừng lăn xuống, chảy trên mặt, còn có thể cảm giác được đau đớn, mỗi khí bước thêm một bước lên đỉnhnúi thì khí thế trên người hắn cũng đầm đặc thêm một phần.Mà cổ lực lượng trên đỉnh núi kia cũng nổ vang ép xuống, nó đang tụ thế, ngưng tụ uy áp, đây là một mảnh mây đen hạo hạo đãng đãng, bên trongbao vây lấy hai cỗ thạch nhân, hai cổ thạch nhân này cao tới 10m, caohơn thạch nhân trên sườn núi 2m, thực lực cũng cường đại hơn một bậc.Hai cỗ thạch nhân, một trái một phải, giống như cái cái Cự Luân từ trên đỉnh núi nghiền áp xuống dưới vậy.- Một chiêu phá địch!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, tất cả khí thế trên người đều bạo phátra, dùng ra hết lực lượng toàn thân, cơ bắp và xương cốt đều bị kéo đếnnổ vang, hai tay ôm thạch đao cực lớn chém ngang raBang bang!Một đao, chỉ một đao, hai thạch nhân đồng thời bị cắt thành hai đoạn.Phong Phi Vân hai tay cầm đao, từ trên trời rơi xuống, hai chân giẫmtrên mặt đất ra một cái hố sâu, nhìn qua hai cỗ thạch nhân đứt gãy, hắnkhông ngừng thở hổn hển, hai mắt trở nên càng thêm đỏ thẫm.Cổ ma tính và yêu khí trong cơ thể kia đang lưu chuyển khắp toàn thân,tuy rằng chỉ có một tia, nhưng lại khiến cho huyết dịch vốn màu vàngbiến thành màu đen.

Có một cổ thạch khí lưu chuyển ở trong đó, sáp nhậpvào huyết dịch, khiến cổ ma tính kia trở nên càng thêm bàng bạc, khiến cổ yêu khí kia bay thẳng trời cao.Xoạt!Bên ngoài Vô Lượng Tháp, trên khối bia đá cao trăm trượng, mặt Vô LượngCổ Kính thứ ba lóe ra một đạo vầng sáng, khiến vị thủ tháp lão đạo nàyhơi kinh hãi, người thứ 3 xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu rồi.Là người phương nào?Khiến người càng kinh hãi còn ở đằng sau, một màn hình ảnh rung động nhân tâm truyền ra, hiển hiện trên mặt cổ kính😛hong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, trên hai cánh tay tràn đầy Long Lân đenkịt, trên đỉnh đầu ma vụ trùng thiên, tay nâng một thanh thạch đao dàiđến 7m, bổ lên trời cao một cái, chấn khiến mây mù rạn nứt, sau đó hungthần bức người sát nhập vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu.Một màn này hiện ra trên Vô Lượng Cổ Kính tựa như một Ma Thần xuất thế,khiến mọi người chờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp da đầu đều run lên, tâmlinh run rẩy, giống như chuông lớn ông lên trong đầu vậy, không cách nào bình tĩnh.Chỉ có xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, Vô Lượng Cổ Kính mới có thể sáng lên.Trên tấm bia đá trăm trượng kia, vốn chỉ có hai mặt Vô Lượng Cổ Kínhsáng lên, thuộc về Thích Dạ Lai và Tiểu Tà ma, nhưng sau khi mặt VôLượng Cổ Kính thứ ba sáng lên lại khiến mọi người đều kinh sợ, quá dọangười rồi, cổ sát khí kia khiến cho tất cả hình ảnh đều biến thành màuđen.Không chỉ mọi người động dung, mà ngay cả vị hộ tháp lão đạo kia cũngtrừng lớn hai mắt, trên sống lưng ứa ra hàn khí, rất nhanh rời xa tấmbia đá, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt Vô Lượng Cổ Kính thứ ba.- Cái này...Bắc Minh Đường nhìn chằm chằm vào ma ảnh của Phong Phi Vân trên Vô Lượng Cổ Kính, không dám tin vào hai mắt mình nữa, đã không tin Phong Phi Vân có thể xông đến tầng thứ sáu, càng bị cổ tà ma chi khí trên người củaPhong Phi Vân chấn nhiếp đến không cách nào hình dùng, khiến lời ở đằngsau cũng bị nghẹn trong cổ họng.- Chẳng lẽ Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân đã triệt để thức tỉnh sao>Hỏa diễm đỏ thẫm nhảy lên trong không khí, thần bí chủ nhân bị bao trong ngọn lửa, thanh âm tràn ngập hưng phấn, thật giống như vẫn đang một mực chờ mong Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân triệt để thứctỉnh, sau đó bộc phát ra chiến uy kinh thiên, hiệu lực vì hắg, chấnnhiếp một thời đại vậy.Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ suy nghĩ trong lòng, tự nhủ:- Không đúng, nếu Yêu Ma chi huyết đã triệt để sống lại, Phong Phi Vânchỉ sợ đã trực tiếp phá tan cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đạt đếnThiên Mệnh đệ nhất trọng rồi, nhưng trạng thái của hắn hiện giờ tựa hồkhông hề giống với Thiên Mệnh đệ nhất trọng.- Trên Cổ Tịch Mật Quyển ghi lại, muốn triệt để tỉnh lại Yêu Ma chihuyết, phải uống Ma Huyết, Thần Tấn vương triều có thể được xưng là Machỉ có Nữ Ma thôi.

Phong Phi Vân không có khả năng đã triệt để tỉnh lạiYêu Ma chi huyết, hắn là bị thứ gì đó kích thích, khiến trong Yêu Ma chi huyết thân thể của hắn sống lại một tia.Bắc Minh Đường mặc dù cực kỳ bất mãn đối với Phong Phi Vân, oán hận rấtsâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử Tứ đại môn phiệt, lại là đệ tử Đạo Môn,tri thức uyên bác, biết rõ một ít lời đồn về Yêu Ma Chi TửChỉ có uống Ma huyết mới có thể triệt để tỉnh lại Yêu Ma chi huyết!Nói cách khác, Phong Phi Vân muốn trở thành Yêu Ma Chi Tử chính thức, vậy thì nhất định phải uống máu trên người Nữ Ma.Nhưng Nữ Ma chính là thiên niên thi tà, tu chính là Huyết đạo, Ma huyếttrong thân thể trân quý đến cực điểm, dù chỉ là một giọt cũng cần tốnhao huyết khí của trăm vạn người mới có thể ngưng tụ thành, huyết dịch trong thân thể Nữ Ma nhiều nhất chỉ chừng ngàn giọt.Phong Phi Vân muốn tỉnh lại Yêu Ma chi huyết, ít nhất cũng phải uống ngàn giọt Ma huyết.Cho nên, Yêu Ma Chi Tử muốn chính thức xuất thế, Nữ Ma nhất định phải Ma huyết chảy tận mà chết.-------Chương 337: Thần vươngĐương thời vẫn chưa có người nào có lực lượng có thể khiến nàng chảy ra một giọt Ma huyết, huống chi là chảy hết Ma huyết, cho nên Bắc Minh Đường mới tin chắc rằng Yêu Machi huyết trong thân thể Phong Phi Vân không có khả năng hoàn toàn thứctỉnh, nhiều nhất chỉ là huyết dịch bị kích thích thôi.- Có đạo lý, nếu Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân thật sựtriệt để thức tỉnh, chỉ sợ bộ dáng còn đáng sợ hơn hiện giờ nhiều.Thần bí chủ nhân khanh khách nở nụ cười, với hắn mà nói, Phong Phi Vântrở nên càng cường đại càng tốt, dù sao đều là một con cờ trong tay hắn.Có Cấm Huyết Huyền Trạc khống chế, cho dù Phong Phi Vân biến thành YêuMa Chi Tử chính thức cũng không thoát khỏi kết cục bị khống chế, hơnnữa, cho dù Phong Phi Vân đã phá vỡ Cấm Huyết Huyền Trạc, hắn cũng cóthủ đoạn khác có thể khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.Trên trời cao, một cỗ Bát Bộ Long Liễn lơ lửng, tựu như cổ xe của thần linh, trôi nổi giữa không trung.- Yêu Ma Chi Tử quả nhiên danh bất hư truyền, thiên tư thật cao, đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu rồi.Ngọc công công nhẹ nhàng sờ lên ống tay áo, trên mặt vĩnh viễn đều mang theo một nụ cười âm trầm..Lão thái giám này híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên Vô Lượng Cổ Kính, cũng không biết giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ chuyệngì.- Mấu chốt là hắn còn là lần đầu tiên xông Vô Lượng Tháp!Thanh âm của La Phù công chúa từ trong Bát Bộ Long Liễn truyền ra, cũng tràn đầy ngữ khí ý vị sâu xa.- Ân, Thích Dạ Lai cũng là lần thứ hai mới xông qua tầng thứ năm, tiến vào tầng thứ sáu đấy.Ngọc công công gật đầu nói.Sau một lúc lâu, thanh âm La Phù công chúa lần nữa truyền ra, nói:- Ta vừa rồi đã thông qua Tế Cửu Tinh Bàn suy tính qua, Yêu Ma chihuyết đã bắt đầu thức tỉnh, nhưng bị thứ gì kích thích thức tỉnh lạikhông cách nào suy tính.Tất cả mọi người bên ngoài Vô Lượng Tháp đều bắt đầu nhao nhao nghịluận, trong vòng một ngày, ba thiên tài xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứsáu, trong đó còn có hai người là khuôn mặt mới, chỉ mới lần đầu tiênxông Vô Lượng Tháp đã đạt tới tầng thứ sáu.- Tiểu Tà Ma của Phong gia, phản đồ Yêu Ma Chi Tử của Phong gia, Phonggia thật đúng là nghịch thiên, đồng thời ra xuất hiện hai Thiên Kiêukhủng bố, nếu gia chủ Phong gia không trục xuất Phong Phi Vân khỏi Phong gia, trăm năm sau, Tiểu Tà ma và Yêu Ma Chi Tử lớn lên, song ma xuấtthế, đừng nói là một cái Nam Thái Phủ, chỉ sợ toàn bộ Thần Tấn vươngtriều cũng đều phải run rẩy.- Gia chủ Phong gia lúc ấy chỉ sợ cũng thật không ngờ, Yêu Ma Chi Tửthậm chí lại có tiềm lực lớn như thế, hiện giờ hối hận đã muộn rồi.- Phong gia gia chủ từng điều động cao thủ bốn phía đuổi giết Phong PhiVân, một khi Phong Phi Vân lớn lên, chỉ sợ cái người đầu tiên muốn thuthập chính là Phong gia gia chủ....Oanh!Tấm Vô Lượng Cổ Kính thứ tứ nổ bắn ra vầng sáng, lại có người xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu.Trên tấm kính kia lộ ra thân ảnh Kỷ Phong, Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm hắn đã mở ra, sáng chói chói mắt tựa như một vòng trăng sáng vậy,mang đến cho người cảm giác phiêu dật và cao chót vót.Nguyệt Luân Thiên Nhãn thiên sinh thật sự thật đáng sợ, ở trong các thểchất của nghịch thiên tài tuấn cũng xem như thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm,chỉ yếu hơn thiên tài cấp bậc sử thi một bậc.Lần này, lại ồ lên!Vị trên mặt vị hộ tháp lão đạo kia vừa mừng vừa sợ, thiên tài tuấn kiệttự nhiên của Vạn Tượng Tháp tự nhiên càng nhiều càng tốt, cái cũng cónghĩa là một thời đại hưng thịnh sắp đến, hắn không thể chờ đợi được nữa lại truyền hơn mười đạo tin tức ra ngoài, cơ hồ truyền khắp toàn bộ Vạn Tượng Bách Tháp.Rất nhiều tu sĩ thế hệ trước đang bế quan đều bị kinh động, trong mộtngày liền xuất hiện bốn Thiên Kiêu, hơn nữa trong đó ba người đều là ởcảnh giới Thần Cơ đã xông đến tầng thứ sáu, đây cũng không phải là việcnhỏ.- Bốn tuyệt đỉnh thiên tài a, trận động tĩnh này huyên náo không nhỏ rồi.Trương Bá Đạo từ tầng 72 của Võ Tháp đi ra, hắn đã bế quan hơn 160 năm,thân cao tám thước, cương mãnh mà cường tráng, thoạt nhìn tựa như mộttrung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi vậy.Đối với một Luyện thể tu sĩ mà nói, rất ít khi bế quan lâu như vậy,Trương Bá Đạo cũng là vì tu vi đạt tới nửa bước cự kình cho nên mới bếquan hơn 160 năm không ra, hôm nay cảnh giới đột phá nên tinh thần hắnrất tốt.Bành!Hắn một cước đá văng đại môn Thiên Nguyên động phủ, trận pháp trên đạimôn cũng bị hắn đá nát, cửa đá dày một mét bị đá thành hai nửa.Trương Bá Đạo cười lớn một tiếng, tùy tiện XÍU...

UU! tiến vào, hét lớn:- Long lão đầu, ngươi chính là tháp chủ Võ Tháp đời trước, Võ Tháp đãvài chục năm đều bị những thánh địa Thần Thông Tháp và Tử Tháp kia ápchế, cũng vì vì ngươi không dạy dỗ được đệ tử giỏi, ngươi phải phụ trách toàn bộ a!Long Xuyên Phượng xếp bằng ở trong Thiên Nguyên động phủ, thân thể giànua, như một lão già họm hẹm hơn chín mươi tuổi đối mặt với thạch bích,im im lặng lặng ngồi xếp bằng.Trên thạch bích có khắc một môn võ pháp cấp bậc thiên công, hắn đã tìm hiểu nhiều năm, ngồi xuống không dậy nổi.- Có thể tôn trọng sư phu ngươi một chút không?

Còn có, ngươi mới là Võ Tháp tháp chủ hiện giờ, Võ Tháp không xuất hiện đệ tử kiệt xuất, rõràng tính trên đầu ta sao?Long Xuyên Phượng có chút khẽ động.- Hắc hắc, Long lão đầu, lúc trước ta đạp vào con đường tu luyện, cònkhông phải đều là bị ngươi lừa gạt sao, nói cái gì mà chỉ cần đạp vào tu tiên đạo, tương lai tựu mỗi ngày đều có thịt ăn, mẹ nó, bị ngươi lừagạt thảm rồi, từ khi ăn vào ngũ cốc linh thạch, đạt tới Tích Cốc chicảnh, ta cũng đã hơn 100 năm không biết thịt có mùi vị thế nào rồi.Trương Bá Đạo ngồi xuống bên người Long Xuyên Phượng, tuy rằng trong lời nói lộ ra làm càn, nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất cung kính Long Xuyên Phượng.Long Xuyên Phượng không chỉ từng là Võ Tháp tháp chủ, mà còn một thânphận khác có thể hù chết người, thân thúc thúc của Tần Đế, cũng chính là hoàng thúc đương triều, một vị Thần Vương duy nhất của Thần Tấn vươngtriều.Chỉ có Long Xuyên Phượng có thể được phong làm "Thần Vương", còn những Vương gia khác đều không có tư cách kia.- Hừ, Võ Tháp đã từng đứng đầu Vạn Tượng Bách Tháp, chiến lực không chỉlà đệ nhất Vạn Tượng Bách Tháp, mà trong toàn bộ Thần Tấn vương triềucũng có thể đứng vào Top 3.

Tuyệt đối không thể xuống dốc, muốn Võ Tháplần nữa quật khởi, nhất định phải hấp thu thiên tài nhân kiệt cao cấpnhất, dùng chiến tích vô địch trọng chỉnh uy danh Võ Tháp.Trương Bá Đạo nghiêm túc nói.- Ân!Long Xuyên Phượng lên tiếng.Trương Bá Đạo nện cho hắn một đấm, lại nói:- Vô Lượng Tháp truyền đến tin tức, hôm nay đồng thời có bốn vị thiêntài tuấn kiệt xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, trong đó ba người đều là cảnh giới Thần Cơ...- Ân?Long Xuyên Phượng rốt cục có chút động dung, nói:-------Chương 338: Đẫm máu (1)- Cảnh giới Thần Cơ có thểxông vào tầng thứ sáu, quả thật rất phi phàm, nếu đạt tới Thiên Mệnh đệnhất trọng, rất có thể có thể xông đến tầng thứ bảy, đích thật là nhântài, chỉ là không biết có tu võ giả Luyện Thể không?Có thể được Long Xuyên Phượng xưng là nhân tài, đánh giá đã tương đối cao rồi.- Long lão đầu, động tâm sao?

Nếu không chúng ta cùng đi xem xem?Trương Bá Đạo cười nói.- Ngươi là Võ Tháp tháp chủ, tự mình đi không được sao?Long Xuyên Phượng lại nhắm mắt lại.- Hắc hắc, bốn thiên tài kia cũng không phải đệ tử Võ Tháp, mà là đệ tửthần tháp thánh địa khác, loại chuyện cướp người này tự nhiên là ThầnVương đại nhân tự mình ra tay là tốt nhất, Thần Vương thân phận hạng gì, lão nhân gia người lên tiếng muốn thu một quan môn đệ tử, cho dù đạigia biết rõ là đoạt, cũng không có ai dám nói một chữ không.Trương Bá Đạo ngôn từ chuẩn xác nói.Trương Bá Đạo cười cười, lại nói:- Nói đến loại chuyện lừa gạt đệ tử này, lão nhân gia người không phảisở trường nhất sao?

Nếu ta ra mặt, khẳng định sẽ làm hư chuyện!Long Xuyên Phượng lần nữa mở mắt, hai tay sửa sang lại y quan, ho hai tiếng, ra dáng nói:- Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?- Thần Vương đại nhân.Trương Bá Đạo nói.Long Xuyên Phượng dù sao cũng là một người tu võ, dù đã già nhưng chiếnhuyết trong thân thể vẫn đang sôi trào, nhiệt huyết đang thiêu đốt, cũng không hề dập tắt.- Được rồi!

Võ Tháp cũng nên chấn hưng rồi, nên có truyền nhân xuấtthế, lần nữa đánh đến khiến toàn bộ Thần Tấn vương triều đều run rẩy,Thần Vương đệ tử trở về, không có địch thủ.

Thật lâu đã không cao điệurồi, cũng nên tìm chút cảm giác tồn tại.

Đi thôi!

Cùng đi Vô Lượng Tháp xem thử có hạt giống tốt không!Hai đạo thần hoa phá không mà đến, rơi xuống bên ngoài Vô Lượng Tháp.Long Xuyên Phượng ôm hai tay, tựa như quân vương hàng lâm, khí độ khiếnngười khom lưng, mà ngay cả Võ Tháp tháp chủ Trương Bá Đạo cũng thànhthành thật thật đứng ở phía sau hắn.Thân thể của hắn già nua, còng xuống tập tễnh, nhưng thần khí lại không ai bì nổi, hắn ưỡn cao lồng ngực, giương mắt nhìn lên.Bên ngoài Vô Lượng Tháp, có rất nhiều cổ khí tượng cường đại trùngthiên, khiến những đệ tử một đời tuổi trẻ cảm giác cực kỳ áp lực.

Đã córất nhiều cường giả lớp trước của Vạn Tượng Tháp chạy tới, có đến từThần Thông Tháp, có đến từ Đạo Tháp, có đến từ Vu Tháp. . .

Mỗi mộtngười đều là cường giả chân chính.

Vạn Tượng Tháp cũng tương đương với100 tòa thần tháp thánh địa tổ hợp mà thành, độc lập lẫn nhau, lại cùngtồn tại với nhau.Những cường giả thế hệ trước này nhìn thấy Võ Tháp tháp chủ và ThầnVương hàng lâm, đều cảm thấy hết sức giật mình, Thần Vương rõ ràng cũngxuất quan, những người này nhao nhao đi tới khom người thỉnh an, vô cùng cung kính.

Bọn hắn tuy rằng đều là cao thủ đứng đầu Vạn Tượng Tháp,nhưng ở trước mặt Thần Vương lại không đáng giá nhắc tới.Đương nhiên cũng có người ở trong tối thầm mắng, rất hiểu rõ Trương Bá Đạo và Long Xuyên Phượng là mặt hàng gì:- Hai tên cường đạo lớn nhất Vạn Tượng Tháp rõ ràng đã đến, nhất định là đến cướp người rồi, lần này có người xui xẻo.Tuy rằng, mỗi người đều biết mục đích của Trương Bá Đạo và Long XuyênPhượng, nhưng chỉ đều có thể nói thầm trong lòng, không ai dám lên tiếng cả.- Lão nô, bái kiến Thần Vương!Ngọc công công cung kính đi tới, quỳ xuống trước mặt Long Xuyên Phượng, mặt cũng áp sát xuống mặt đất.Người trước mắt này chính là một vị ngự tứ Thần Vương duy nhất, thúcthúc của Thần Tấn vương triều đệ nhất nhân Tần Đế, Ngọc công công chỉ là một thái giám đại nội, tuy rằng tu vị cao tuyệt, nhưng cũng không thểkhông quỳ xuống đất mà bái.- La Phù, bái kiến hoàng gia gia!La Phù công chúa vạn kim chi thân cũng từ bên trong Bát Bộ Long Liễn đira, đây cũng là lần đầu tiên nàng hiển lộ chân dung ở trước mặt mọingười.La Phù công chúa tiên tư động lòng người, khí chất cao nhã, xa khôngphải những thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc bình thường có thể sosánh được, chỉ riêng phần quý khí kia đã khiến nữ tử trong thiên hạ phải cúi đầu rồi.Phong hoa tuyết nguyệt cửu trọng lâu, không bằng La Phù nhìn một lần.Đây là lời cảm thán Thần Linh Cung đệ nhất tài tử "Lý Tiêu Nam" sau khi nhìn thấy La Phù công chúa vào hai năm trước.Mà Vạn Tượng Tháp càng có quỷ tài "Thiên Toán Thư Sinh", soạn ra 《 LinhBảo Bài Danh Thủ Trát 》, 《 Thập Đại Cao Thủ Liệt Tự 》, 《 Bát Đại Sử ThiCấp Biệt Thiên Tài 》, 《 Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ 》.Mà mỹ mạo của La Phù công chúa lại được bài danh thứ tư trong 《 Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ 》.Cái gọi là "Nhân toán" không bằng "Thiên toán", Thiên Toán Thư Sinh tàitrí đệ nhất thiên hạ, không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, 《Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ 》 hắn soạn ra tự nhiên vô cùng có trọng lượng.Mà khi mọi người nhìn thấy chân dung La Phù công chúa thì đều sinh lòngcảm khái, Thần Tấn vương triều đệ tứ mỹ nhân quả nhiên danh bất hưtruyền, khí chất cao quý, tiên dung như ngọc, khiến người căn bản khôngdám nhìn thẳng vào nàng, phàm là gặp được ánh mắt của nàng liền khôngkìm lòng được phải cúi đầu xuống.Nàng tóc xanh như thác nước, cổ tuyết trắng u nhã như thiên nga caongapọ, mặc kim ti y, chân đạp minh nguyệt đang, người đầy quý khí, không hề có chút điêu ngoa tùy hứng giống những công chúa khác, ngược lạitrang trọng như một nữ thần vậy, chỉ là trên gương mặt tuyệt sắc kia lại mang theo dáng tươi cười, khiến lòng người phải kích động.Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc!Thần Vương và La Phù công chúa đều là hậu duệ quý tộc hoàng gia, mỗingười đều là nhân vật dậm chân một phát liền có thể khiến cả Thần Tấnvương triều đều phải run rẩy vài cái.Vạn Tượng Tháp thân là học thuật thánh địa đệ nhất thiên hạ, phàm lànhân kiệt kiệt xuất của hoàng gia sau khi đạt tới độ tuổi nhất định đềusẽ được đưa đến Vạn Tượng Tháp tu tập và lịch lãm rèn luyện, thứ nhất là bồi dưỡng hậu nhân kiệt xuất cho hoàng gia, thứ nhất là kết giao vớithiên tài nhân kiệt khắp bốn phương tám hướng.Mặc dù nói Thần Đô Đế Cung chính là chủ nhân của Thần Tấn vương triều,nhưng Thần Tấn vương triều thật sự quá lớn, tồn tại một ít tế gia tutiên cổ xưa vô cùng khổng lồ, thế lực đủ sức để khiêu chiến với triềuđình Thần Tấn vương triều.Hoàng tộc muốn củng cố chính quyền, nhất định phải hợp tung liên hoành,nhất định phải khiến một đời đệ tử tuổi trẻ kết giao lẫn nhau, dù saonhững người này đều chủ nhân của các thế lực lớn của Tu Tiên Giới trongtương lai.Bên ngoài Vô Lượng Tháp cao thủ tụ tập, cường giả lớp già nhao nhao xuất quan, đều là vi "cướp người" mà đến, người thiên phú càng cao thì càngchạm tay có thể bỏng, tuy rằng bốn vị nhân kiệt trong Vô Lượng Tháp vẫnchưa ra ngoài, nhưng hào khí bên ngoài đã tương đối khẩn trương, nhaonhao giương cung bạt kiếm.Nếu có người có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tiến vào tầngthứ bảy, chỉ sợ hào khí bên ngoài này sẽ càng khẩn trương hơn.Bên trong Vô Lượng Tháp cũng không bình tĩnh.-------Chương 339: Đẫm máu (2)- Sát!Phong Phi Vân toàn thân đều có ma sát khí lao ra, hai tay cánh tay hiệnđầy Long Lân, hai mắt đỏ thẫm như máu, trong thân thể huyết dịch bốclên như Đại Giang chảy xiết, hai tay nắm lấy thạch đao dài 7m, xungphong liều chết trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, những nơi đi qua tửthi đầy đất, máu chảy thành sông.PHỐC, PHỐC, PHỐC!Ý thức của hắn vẫn cực kỳ thanh tỉnh, nhưng lại có một cổ tư sát chi khí lan khắp toàn thân, khiến hắn không quản được thân thể mình, chỉ cógiết chóc điên cuồng mới có thể khiến hắn tìm được khoái cảm vô tận.Hắn tự nhiên cũng biết thân thể của mình đã xảy ra biến hóa không tốt,trong máu có ma tính đang thức tỉnh, có yêu khí đang chạy dọc, nhưngthạch đao nơi tay, cường địch ở bên, lại không có thời gian để hắn đi áp chế cổ ma tính và yêu khí kia.Chỉ có buông tay đánh cược một lần, có lẽ mới có thể càng thêm nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.Sau khi xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ năm thì đạo thần thức thứ sáutrong đầu Phong Phi Vân cũng đã xuất hiện, sáu đạo hào quang nho nhỏbóng người lập loè, chiếm giữ trong đầu.Tu vị lại tiến thêm một bước.Tốc độ tu luyện khủng bố như thế ở bên ngoài Vô Lượng Tháp tuyệt đốikhông có khả năng đạt tới, cần tu luyện hai năm mới có thể từ đạo thứhai thần thức tu luyện tới đạo thần thức thứ sáu, càng đi về phía sau,mỗi khi tu luyện thành một đạo thần thức thì thời gian tốn hao lại càngdài.Cho dù nuốt linh đan diệu dược cũng khó có khả năng trong một ngày đãliên tiếp tu luyện ra bốn đạo thần thức, chỉ có Vô Lượng Tháp mới thầndị như thế .Muốn tu luyện ra đạo thần thứ thứ bảy càng thêm gian nan, bất quá nếu có thể đủ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, có lẽ đạo thần thức thứ bảy cũng sẽ được ngưng tụ.Đây là một cơ hội không thể bỏ qua, nếu bỏ qua, thì phải hao phí thêm một năm tu luyện.Oanh!Phong Phi Vân toàn thân đẫm máu, mặt trở nên dữ tợn, ma vụ trên ngườicàng ngày càng thịnh, đầm đặc đến tựa như mực nước, càng ngày càng không cách nào khống chế thân thể của mình, một đao chém một tu sĩ Thần Cơđỉnh phong thành hai nửa, máu tươi tung tóe lên mặt hắn.Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chính là một nơi kỳ dị, Phong Phi Vân vừabướt vào đã đi tới trong một cổ thành, trong cổ thành sợ là có cả trămvạn người, mỗi người đều có tu vị cảnh giới Thần Cơ.Ngay khi hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người liền phát động công kích tới hắn.Không có bất kỳ báo hiệu nào, cũng không có bất kỳ lý do nào cả.Mà Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân đang thức tỉnh khiếnhắn chiến ý ngập trời, thị sát khát máu thành tánh, xung phong liều chết trong cổ thành, đã có hai, ba mươi tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đã chết dưới thạch đao, có người bị bổ nứt đầu, có bị chặt đứt ngang thân thể, có bị chém thành hai đoạn. . .

Dù sao cũng không có thi thể nào nguyên vẹncả.Toàn bộ đều là cường giả!Tuy rằng đã chết đến xác đầy đất, nhưng vẫn không ngừng có tu sĩ cảnhgiới Thần Cơ lao tới hắn, vây khốn hắn ở chính giữa, vô số công kíchhung mãnh đan vào cùng một chỗ.Tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đã có thể làm trưởng lão trong một tiên môn,nhưng ở chỗ này lại khắp nơi đều có, vô cùng vô tận, nếu cứ một mực tiếp tục như vậy thì coi như là tu sĩ cấp cự kình có đến cũng phải bỏ mạng ở đây mất.Quan trọng nhất là căn bản không biết phải làm thế nào mới có thể thôngqua khảo nghiệm của Vô Lượng Tháp, càng không biết thông đạo tầng thứbảy Vô Lượng Tháp ở nơi nào caả?Chỉ có thể giết chóc, có lẽ nên gọi là giết chóc bị động thì đúng hơn.Ngươi nếu không giết, vậy thì chỉ có chết.Phong Phi Vân tuy rằng hung mãnh, hơn nữa ma khí trùng thiên, nhưng vẫn đánh đến mức toàn thân tổn thương, huyết dịch màu vàng từ trên vai,trên gương mặt, trên lưng, trên cánh tay. . .

Không ngừng chảy xuống.Mặc chiến lực người vô cùng, kinh thế tuyệt diễm, nhưng dưới sự vây công của một đám cao thủ cũng sẽ sinh ra cảm giác vô lực, căn bản là giếtkhông hết, hơn nữa đối thủ còn không phải kẻ yếu.Vì sao nhiều người như vậy đều không thể xông qua tầng thứ sáu?

Dướihoàn cảnh như thế, rất nhiều người nói không chừng chỉ có thể kiên trìmột phút đồng hồ liền sẽ bị phân thây, chứ đừng nói chi đến vượt qua.- Giết!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, lại vung đại đao chém chết một người, huyết nhuộm phố dài.Hắn muốn xông về trước, nhưng lại căn bản không cách nào di động bướcchân, bởi vì đối thủ thật sự quá nhiều, có thể không chết đã rất khôngdễ dàng rồi, huống chi là chủ động đánh trả chứ?Người cảnh giới càng cao, xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, cảnh giới đối thủ gặp phải cũng sẽ càng cao, số lượng càng nhiều....Phong Phi Vân là Thần Cơ cảnh giới đỉnh cao, tu luyện ra sáu đạo thầnthức, đối thủ gặp phải cảnh giới thấp nhất cũng là Thần Cơ sơ kỳ, càngcó Thần Cơ trung kỳ và Thần Cơ đỉnh phong.Nếu là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng xông đến tầng thứ sáu,như vậy đối thủ thấp nhất gặp phải cũng là Thần Cơ đỉnh phong, thậm chícòn có Thần Cơ Đại viên mãn, Thiên Mệnh đệ nhất trọng xuất hiện.Cho nên cũng không phải cảnh giới càng cao thì nhất định có thể vượt qua.PHỐC!Vầng sáng một mặt cổ kính biến mất, một trong bốn thiên tài, có người xông đã thất bại.Là Kỷ Phong!Ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu giữ vững được một phút đồng hồ, rốt cục bị thương nặng nhận thua, bại lui trở về.Tuy rằng hắn không xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưng không aiphát ra thanh âm thổn thức, ngược lại mang theo ánh mắt sùng kính theodõi hắn, tựa như nghênh đón anh hùng trở về.

Lần thứ nhất xông Vô LượngTháp có thể xông đến tầng thứ sáu, lại giữ vững được một phút đồng hồ,đây đã là rât giỏi rồiThích Dạ Lai trước kia cũng không lợi hại như hắn.Thiên phú của hắn còn trên cả Thích Dạ Lai!Ba mặt Vô Lượng Cổ Kính còn lại vẫn chiếu sáng sáng ngời như trước, ba vị tuyệt thế thiên tài kia vẫn còn xông cửa.Mọi người bên ngoài Vô Lượng Tháp nhao nhao suy đoán, người kế tiếp xông cửa thất bại là ai, tất cả mọi người cảm thấy sẽ là Phong Phi Vân, bởivì qua trận chiến ở Diễn Võ Chiến Tháp là có thể thấy được, thiên phúcủa Phong Phi Vân có lẽ chỉ sàn sàn Kỷ Phong.Kỷ Phong giữ vững được một phút đồng hồ, trọng thương bại lui, Phong Phi Vân có lẽ cũng không sai biệt lắm.Một mảnh thành trì cổ xưa tràn đầy các tu sĩ mặc chiến giáp, cảnh giớithấp nhất cũng là Thần Cơ sơ kỳ, ngàn vạn, từng đạo chiến khí trùngthiên, khiến trời cao thất sắc, khiến đại địa sợ run.Bên trong cổ thành, có kinh chiến âm thiên động địa truyền ra, kêu thảm, rên rĩ xen lẫn, khói lửa mấy ngày liền không dứt, tựa như có đại quâncông phạt, thần binh tàn sát hàng loạt dân trong thành.Mà trên thực tế, bên trong cổ thành này chỉ có một mình Phong Phi Vân đang đẫm máu chiến đấu hăng hái.Đây là một hồi đại chiến vĩnh viễn, ngoại trừ giết chóc thì vẫn là giếtchóc, giống như muốn giết đến tận thế, giết đến Hồng Hoang sơ khai vậy.-------Chương 340: Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín (1)Ầm ầm!Tay nâng một thanh chiến kiếm cực lớn, đứng trên một mảnh bệ đá cổ xưa,hai tay nắm thạch đao, vận khởi mười vạn cự lực chém nát áo giáp màu đen của một tu sĩ Thần Cơ trung kỳ, thạch đao không tổn hại, thiết giáp bắn ra ánh lửa, thân thể vỡ thành mảnh vỡ.Một trận chiến này thập phần thảm thiết, dưới bệ đá chất đầy tử thi, ítnhất cũng có bảy, tám cỗ, mà ma vụ trên thân Phong Phi Vân đã theo linhkhí trong cơ thể tiêu hao mà trở nên nhạt hơn, hai mắt đỏ thẫm như máucũng dần khôi phục lại bình thường.Dù sao Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân mới thức tỉnh mộttia, chỉ cần linh khí trong đan điền tiêu hao quá lớn dĩ nhiên sẽ yênlặng xuống, che dấu vào sâu trong huyết mạch, trừ phi Yêu Ma chi huyếtlần nữa bị kích thích.Hai tay của hắn nắm lấy thạch đao, trong miệng không ngừng thở gấp, mộtcổ cảm giác vô cùng mệt mỏi đánh úp tới, nhưng hắn vẫn ưỡn thẳng lồngngực, cũng không xoay người, bao quát lấy vô số đối thủ bên dưới.- Đã muốn chiến, vậy thì chiến đi.Tuy rằng không thấy được hy vọng có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứsáu, nhưng chiến ý trên người Phong Phi Vân lại không hề tiêu giảm, dưới các trận ác chiến liên tục, hắn cảm giác tu vi của mình đang tăngtrưởng rất nhanh, cơ hồ gấp ba lần tốc độ tu luyện bình thường.Chiến đấu, chính là đường tắt nhanh nhất để trở nên cường đại.Cuộc chiến sinh tử, mới có thể kích phát tiềm năng vô hạn trong cơ thể.Hai tay Phong Phi Vân đã dính đầy máu tươi, chuôi đao hắn nắm cũng trởnên ướt sũng, mang theo vài phần sền sệt, chiến đao đá trắng cực lớn kia cũng đã biến thành màu đỏ như máu, bạch dao găm vào, hồng dao găm ra.PHỐC!Lại chém chết một người, nhưng trên lưng hắn lại bị tên còn lại chém ramột miệng vết thương khiến người nhìn thấy mà giật mình, làn da nứt rarộng chừng một ngón tay, huyết dịch róc rách rơi xuống, đang thôn phệlấy tánh mạng người.- Đi chết đi!Phong Phi Vân cưỡng ép quay người, chịu đựng đau nhức kịch liệt, hai tay cầm đao, xương cốt trên người phát ra thanh âm khanh khách, cơ bắp căng cứng, lực lượng toàn bộ đều vận chuyển đến trên cánh tay, huy độngthạch đao nặng ba vạn năm ngàn cân đập cho một vị tu sĩ Thần Cơ sơ kỳthành bùn máu, xương cốt cũng bị chấn thành cặn bã.Chỉ cần còn lại một tia khí lực thì vẫn phải đánh tiếp.Từ xưa đến nay, Vạn Tượng Tháp cũng chỉ có sáu người có thể ở cảnh giớiThần Cơ xông đến tầng thứ bảy, sáu người này không ai mà không phải làthiên tài cấp bậc sử thi, một thời đại cũng chưa hẳn có một nhân vật như vậy, cho dù xông không qua cũng không có gì phải mất mặt cả.- Cũng đã qua một canh giờ rồi, Phong Phi Vân rõ ràng còn chưa bại lui?Mọi người chờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp đều nhìn chăm chú vào ba mặt VôLượng Cổ Kính trên bia đá, trọn vẹn qua một canh giờ, ba mặt Vô Lượng Cổ Kính này vậy mà hào quang không chút ảm đạm, chuyện này quả thực nằmngoài dự liệu của mọi người.Rất nhiều người đều cho rằng, Phong Phi Vân nhiều nhất có thể kiên trìmột phút đồng hồ sẽ bại lui, nhưng giờ đã qua tám khắc chung (một canhgiờ = hai giờ = tám khắc) nhưng hắn vẫn không hề nhận thua, vẫn còn xông tầng thứ sáu, thời gian dài gấp tám lần Kỷ Phong.Mà Tiểu Tà Ma và Thích Dạ Lai lại tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáutrước Phong Phi Vân một bước, bọn hắn cũng chưa bại lui, đương nhiêncũng chưa đến được tầng thứ bảy, vẫn còn đang chém giết trong tầng thứsáu.- Đến cùng phải làm sao mới xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu?Có đệ tử hỏi thăm tiền bối cao nhân ở đây.Những tiền bối cao nhân này đều từng xông qua Vô Lượng Tháp, bởi vì tuvị càng ngày càng lớn mạnh, số tầng xông qua cũng xa xa không chỉ VôLượng Tháp tầng thứ sáu, tựa như Võ Tháp tháp chủ Trương Bá Đạo, cũngđã xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ 8, tiến vào tầng thứ 9.Xông Vô Lượng Tháp, thiên phú chiếm một bộ phận, tu vị cũng chiếm một bộ phận.Trương Bá Đạo nghiêm nghị nói:- Nếu chia độ khó mỗi một tầng Vô Lượng Tháp thành mười phần, vậy thìthiên tư chiếm bốn phần trong đó, tâm trí chiếm bốn phần, tu vị chỉchiếm một phần thôi, còn có một phần chính là dựa vào vận khí.Thiên tư cao, tâm trí cao, tu vị cao, số mệnh tốt, tự nhiên cũng có thể xông đến nơi càng sâu hơn trong Vô Lượng Tháp.Trong đó thiên tư và tâm trí là thứ chiếm tỉ trọng lớn nhất.- Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu không chỉ khảo nghiệm thiên tư và tâm trímột người, càng muốn khảo nghiệm ý chí lực và vận khí của một người.

Vôsố người bị ngăn ở tầng này, rất nhiều cũng không phải bởi vì thiên phúkhông đủ cao, tu vị không đủ cường đại, mà là vận khí không tốt, lực ýchí không đủ kiên định.Trương Bá Đạo nói.Long Xuyên Phượng cười nói:- Một người chưa hẳn cần đến thiên tư tuyệt đỉnh mới có thể trở thànhhùng chủ đương thời, chỉ cần lực ý chí đủ cường đại, vậy thì vẫn có khảnăng chứng đạo.Ngươi chưa xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu chỉ biết là bọn hắn nóirất có đạo lý, nhưng lại căn bản không cách nào lý giải ý của bọn hắn.Oanh!Một trong ba mặt Vô Lượng Cổ Kính lần nữa phun ra thanh mang sáng chói,lúc này càng thêm chói mắt rực rỡ tươi đẹp, tựa như một đạo Thanh Hồngtrùng thiên, khiến cả nửa bầu trời đều bị ánh thành bích sắc.Thanh thế thật sự là có chút to lớn, linh chung trên Chung Tháp cũngnhịn không được phát ra ba tiếng chấn động như sấm rền, tiếng chuôngtruyền khắp mấy ngàn dặm, khiến vô số tu sĩ đều bừng tỉnh từ trong tuluyệnĐây là có người dùng nghịch thiên chi tư xông đã đến Vô Lượng Tháp tầngthứ bảy, linh chung mới có thể phát ra ba tiếng minh hưởng, cũng như làđang chiếu cáo với thiên hạ vậy.Trên đỉnh tầng 99 Chung Tháp cao trong mây xanh, một bạch y thư sinh dựa vào lan can nhìn qua biển mây, nhìn ra hướng Vô Lượng Tháp ở xa xa, hắn duỗi tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, sau đó liền thutay lại.Một người dựa vào cái tay để ăn cơm tự nhiên càng thêm yêu quý tay củamình, giấu ở trong tay áo, chung quy vẫn an toàn hơn so với lộ bênngoài.Ít nhất Thiên Toán Thư Sinh cho rằng như vậy, người biết che dấu tay của mình, mới là người thông minh nhất.- Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín xuất thế!Bạch y thư sinh vừa dứt lời, bút Thanh Đồng cắm trong búi tóc liền tựđộng bay ra, viết lên trên mặt vách tường Chung Tháp một cái tên thứchín.Hắn không cần tay, chữ do bút Thanh Đồng kia viết ra cũng hành vân lưuthủy, đại khí tự nhiên, so với thuật pháp danh gia càng thêm phiêu dật.- Là Tiểu Tà Ma!

Thật là đáng sợ, năm nay mới gần mười hai tuổi đã xôngđến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, từ xưa đến nay, thiên tư có thể sánhđược với nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.Người thứ nhất xông đến tầng thứ bảy lại là Tiểu Tà Ma, tiểu nữ hài mười hai tuổi này về mặt thiên tư hoàn toàn vượt qua Phong Phi Vân và ThíchDạ Lai.Đương nhiên, Tiểu Tà Ma sau khi xông đến tầng thứ bảy cũng không bạilui, nàng vẫn đang xông tới, khí thế không suy, chẳng lẽ nàng còn muốnbước vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tám?-------Chương 341: Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín (2)Mười hai tuổi bước vào Vô Lượng Tháp tầng thứ 8, chuyện này sẽ khiến rất nhiều người phải xấu hổ đến chết mất.- Ta thấy chuyện này không có gì, Tiểu Tà Ma khẳng định đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, tu vị không thể nghi ngờ đã đạt đến cảnhgiới Thiên Mệnh, chiến lực chỉ sợ đã ngang hàng với bát đại thiên tàicấp bậc sử thi, chưa hẳn đã không thể xông đến tầng thứ 8.- Tiểu Tà Ma thật sự có chút cường đại đến quá phận, mười hai tuổi ah, mười hai tuổi ah!Một vị thiên tài tài tuấn không ngừng cảm thán, cảm giác ở trước mặt Tiểu Tà Ma mình quả thực không xứng với hai chữ thiên tài.- Tiểu Tà Ma có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chính là vìnàng đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, cái này tuy nói rõ nàng thiên tưvô song, nhưng cũng chỉ là ỷ vào tu vị cường đại cưỡng ép xông cửa.

Tangược lại cảm thấy, Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai nếu có thể đủ xông qua tầng thứ sáu, lực rung động sẽ càng lớn, dù sao bọn hắn mới chỉ có cảnh giới Thần Cơ, đặc biệt là Phong Phi Vân mới chỉ là Thần Cơ đỉnh phongmà thôi.Rất nhiều người đều nhẹ gật đầu theo, cảm thấy lời này nói rất có lý,cái gọi là thiên tư, tuổi nhỏ, tu vị cao liền có thể xem như thiên tưtuyệt đỉnh.

Mà cảnh giới ngang nhau, chiến lực vô địch, đây cũng làthiên tư tuyệt đỉnh.Người trước là loại hình nhanh chóng tăng trưởng, thứ hai là hậu tích bạt phá.Một cái như tinh thần sáng chói thăng không, một cái như liệt nhật chậm rãi bay lên.Tinh thần và liệt nhật vốn là tồn tại giống nhau, không ai có thể nói rõ cái nào cường đại hơn, chỉ cần có thể chiếm một trong số đó liền có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn rồi.Nhưng chỉ có tốc độ tu luyện nhanh, tăng thêm chiến lực thuộc hàng Vương giả trong cùng cảnh giới, loại người tài giỏi này mới có thể được xưnglà "thiên tài cấp bậc sử thi" .Tiểu Tà Ma chính là thiên tài cấp bậc sử thi.Mà Phong Phi Vân bây giờ so với thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn chênhlệch một một bậc, trừ phi hắn có thể tu luyện 《 Bất Tử Phượng HoàngThân 》 đến đệ tứ giai đoạn hoán huyết, phản phác quy chân, thể chất lạitiến thêm một bậc, mới có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi.Tiểu Tà Ma cuối cùng nhất vẫn không xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, bại lui mà về.- Không chơi, không chơi, một chút cũng không thú vị, đau chết, đau chết mất ...Tiểu Tà Ma từ trong Vô Lượng Tháp đi ra, quần áo vẫn chỉnh tề như trước, nàng mặc một tiểu y àu đỏ, ôm bạch miêu nhi, nàng bụm lấy ngón tay nhỏ, không ngừng hô đau.Người khác sau khi từ trong Vô Lượng Tháp đi ra không phải n thương gânđộng cốt thì cũng là toàn thần đẫm máu, hư thoát đến mức đi không nổi.Chỉ có Tiểu Tà Ma này sau khi từ Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy trở về nhưng trên người ngay cả một giọt máu cũng không có, áo quần chỉnh tề, cònsôi nổi, thật giống cô bé hàng xóm ôm một chú mèo con trở về vậy.Nàng tuy rằng bụm lấy ngón tay nhỏ kêu đau, nhưng vẫn khiến đám tu sĩ bên ngoài phải im lặng:- Nàng không phải là tự mình ngã trên mặt đất, đụng phải ngón tay đây chứ?- Tiểu đường muội, ngươi bị thương?Phong Lăng Cơ đi ra, đi đến ân cần hỏi han.- Bị thương, đau chết ta rồi.Tiểu Tà Ma bụm lấy ngón tay nhỏ, tội nghiệp nói, một đôi mắt đen bóng nháy chớp, đau đến mức sắp chảy cả nước mắt.Phong Lăng Cơ bại lui ở Vô Lượng Tháp tầng thứ tư, kém chút nữa đã xông đến được tầng thứ năm.Tiểu Tà Ma một mực kêu đau, không ngừng dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi lấy ngón tay, thật giống như tới giờ đều chưa từng chịu qua "Trọng" thươngnhư vậy bao giờ- Tiểu nha đầu này thật sự quá đả kích người rồi, nàng đây mà cũng gọi là tổn thương sao?Miệng vết thương toàn thân Kỷ Phong cộng lại cũng trên ba mươi đạo, hắnvẫn đang khoanh chân trị thương, thật sự có chút không quen nhìn tiểunha đầu khóc sướt mướt này, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi,trong lòng lại đang nhỏ máu ah!Nhân kiệt khắp nơi vốn định đi xông Vô Lượng Tháp đều cảm thấy xấu hổ, bị đả kích đến không nhẹ.Tiểu Tà ma tuy rằng bại lui ở tầng thứ bảy, nhưng trên người một chútvết thương cũng không có, khiến người hoài nghi nàng có lẽ có đủ thựclực xông qua tầng thứ bảy.Mà Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai vẫn còn chém giết ở tầng thứ sáu, đâylà một trận đánh ác liệt, nếu ai có thể xông qua được tầng thứ sáu thìcó lẽ liền có thể được phong làm vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ mười.Đương nhiên, có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi, tự nhiênkhông có khả năng dễ dàng sinh ra đời như vậy, so sánh ra mà nói, khảnăng bọn hắn không xông qua được tầng thứ sáu càng lớn hơn một chút.Phong Phi Vân cảm giác thân thể càng ngày càng không còn chút sức lựcnào, trong Đan Điền Thần Cơ cũng càng ngày càng mờ nhạt, trong kinh mạch huyết dịch lưu động tốc độ cũng càng ngày càng chậm chạp, trong miệng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.Đại chiến đã tiến hành được hai canh giờ, đây không phải là giao phongvới đối thủ bình thường, mà là chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Thần Cơcùng vô cùng vô tận, không được phép phân tâm một chút nào cả.Giao thủ liên tục với cường độ như vậy, mặc dù thân thể Phong Phi Vân vô cùng cường đại nhưng vẫn mệt mỏi đến chết lặng, linh khí trong thân thể không đến hai phần lúc toàn thịnh, động tác cũng trì hoãn không ít.Sắc trời cũng dần trở nên lờ mờ, vòng mặt trời trên bầu trời đã hạ xuống dưới tường thành, có một cổ gió rét xen lẫn mùi máu tươi thổi tới, mang theo vài phần không khí ban đêm.Ngay khi Phong Phi Vân cho là mình đã không thể không bại lui, mặt trờihoàn toàn chìm vào đường chân trời, toàn bộ thế giới đều lâm vào hắc ám.Một tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong vốn đã giết đến trước mặt Phong Phi Vânngay một sát na khi ánh mặt trời biến mất liền "Bành" một tiếng biếnthành một đám khói xanh, tiêu tán trong không khí.- Đây là có chuyện gì?Phong Phi Vân tự nhủ.Bành, bành, bành...Tất cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ trong cổ thành đều hoàn toàn biến mất,biến thành sương mù, sáp nhập vào không khí, triệt để biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Mà ngay cả những người đã chết dưới thạch đao của Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ.Sau khi tất cả địch nhân đều biến mất vô tung thì một cổ suy yếu vô biên liền tràn ngập toàn thân, vừa rồi hung hiểm vạn phần, thần kinh tùythời đều kéo căng, căn bản không dám lười biến một chút nào, nhưng saukhi nguy cơ tạm thời biến mất thì cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi kia liềnkhiến Phong Phi Vân hận không thể lập tức ngã nhào trên mặt đất ngủ mộtgiấc.Nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngủ được!An bình chỉ là nhất thời, lúc mặt trơi lần nữa nhô lên từ đường chântrời, những tu sĩ cảnh giới Thần Cơ kia sẽ lần nữa xuất hiện, tiếp tụcvây công càng thêm hung mãnh tới hắn, đây là một loại phán đoán tronglòng Phong Phi Vân.-------Chương 342: Giết chóc vô tậnPhong Phi Vân tuy rằng đãmệt mỏi đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, nhưng vẫnchậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lần nữa ngưng tu linh khí,chỉ có mau chóng khiến linh khí trong thân thể khôi phục mới có thể ứngphó được khảo nghiệm kế tiếp.Vô số linh khí bắt đầu vọt tới hắn, xuyên qua lỗ chân lông, tiến vàohuyết dịch, sau đó đi vào gân mạch, đi về hướng đan điền, tất cả tếbào trong thân thể đều giống như ruộng cạn đã khô cạn nhiều ngày, thamlam hút lấy linh khí.Sáu đạo thần thức của Phong Phi Vân chạy trong thân thể, có thần thứcbay đến trong đan điền, đan điền hải vốn mờ mịt mênh mông cuồn cuộn hômnay trở nên linh khí mỏng manh, Thần Cơ cũng gần như vỡ ra, so với thờikỳ toàn thịnh không biết kém gấp bao nhiêu lần.Thi Cung Nữ ma lơ lửng trong đan điền, nhưng sau lần đầu tiên thần thứcPhong Phi Vân tiến vào trong đó thì bốn tòa cửa tháp cũng đã đóng cửa.Nếu không phải vậy, Phong Phi Vân chỉ cần mượn nhờ tứ biến thi tà chihỏa trong Thi Cung thì đã sớm xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáurồi.Linh khí đang điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể, chảy về phía ThầnCơ, khiến Thần Cơ vốn chỉ còn chừng hạt gạo dần dần lớn mạnh, linh khíđang chậm chạp tăng trở lại.Linh khí trong máu cũng bắt đầu khôi phục, kim quang sáng ngời, nổ vangkhông dứt, hơn nữa trong máu còn chảy xuôi theo một tia thạch khí màutrắng.Vào ban ngày, Phong Phi Vân hoàn toàn không có thời gian dò xét xem nóđến cùng là vật gì lại kích thích Yêu Ma chi huyết trong thân thể mình,giờ phút này rốt cục phát hiện ra đầu sỏ gây nên.- Đám thạch khí này vậy mà lại đồng nguyên với thanh thạch đao kia, chẳng lẽ là do thạch đao kia đang quấy phá sao?Cảnh đêm tựa như lụa mỏng, từ phía trên áp xuống, bao phủ khắp thiên địa.Phong Phi Vân xếp bằng ở trên bệ đá, thạch đao cực lớn cắm ở trước người hắn, thạch đao chất phác tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiệnra trên thạch đao kia cách mỗi nháy mắt sẽ có một đạo huyết vân nhànnhạt cơ hồ mắt thường không cách nào phân biệt rõ đang lưu động lấy.Hơn nữa thạch đao cũng sẽ run lên rung lên, chỉ biên độ rung rung thật sự quá nhỏ, cho nên căn bản không bị người phát giác raTrạng thái của thạch đao tựa như trong thân đao cũng có một lòng tạngvậy, hoàn toàn trùng khớp với tần suất tim đập của Phong Phi Vân.Vết thương trên người Phong Phi Vân lên đến năm mươi bảy đảo, trong đócó hai đạo càng thiếu chút nữa đã trí mạng, mà giờ khắc này những vếtthương này cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, bắt đầu kết sẹo, dưới sự điều trị của linh khí, nội thương ngũ tạng cũng dần khôi phục lại.Trước khi sáng sớm ngày hôm sau tiến đến, linh khí trong thân thể PhongPhi Vân đã no đủ, hơn nữa so với hôm qua còn tăng trưởng thêm không chỉmột phân, tu vị lại có chỗ tinh tiến, tương đương thành quả tu luyện bangày của mình, cũng tương đối khả quan.Thương thế trên người cũng đã tốt lên nhiều, miệng vết thương cũng đãkhép lại, máu trên quần áo cũng đã khô cạn, nhẹ nhàng run lên, liền rơixuống trên mặt đất.Tuy rằng lần nữa khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí càng mạnh hơn nữa, nhưng lông mi Phong Phi Vân lại không chút dãn ra, bởi vì khảonghiệm ngày hôm nay sẽ càng thêm tàn khốc.Ngày hôm qua chỉ giữ vững được hai canh giờ đã sức cùng lực kiệt, hômnay chính là suốt một ngày, thời gian gấp ba lần hôm qua, phải nhịn đếnlúc trời tối, cũng có nghĩa là phải kiên trì đến sáu canh giờ.Đây là một hồi ác chiến, nhất định phải sớm làm ra bố trí.Thừa dịp trời còn chưa sáng, Phong Phi Vân khắp xuống trận pháp ở bốnphương tám hướng chung quanh mình, bỏ ra nửa canh giờ khắc lục ra bảymươi hai toà nhị cấp trận pháp, đã có trận pháp phòng ngự, lực lượngtrong lòng Phong Phi Vân cũng tăng lên không ít.Lúc luồng mặt trời sáng sớm ngày thứ hai vừa chiếu xuống, trong toàn bộcổ thành liền lại lần nữa trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là bóng người, nguyên một đám đằng đằng sát khí, có bay trên nóc nhà, có đang chạy vội trên cổ đạo đánh úp tới Phong Phi Vân.Đối phương có thiên quân vạn mã có thể điều động, nhưng Phong Phi Vân lại chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái.Oanh!Tu sĩ Thần Cơ trung kỳ đầu tiên bay lên cao hơn 10m, trên bàn tay đánhra bốn ngưu chi lực, một mảnh thanh mang tràn ngập, có uy lực bài sơnđảo hải.Phong Phi Vân lập tức dẫn động trận pháp.Vị tu sĩ Thần Cơ trung kỳ kia lập tức liền bị một tòa trận pháp phai mờ, cánh tay cũng bay ra ngoài, bốn đầu kỳ ngưu chi lực cũng chỉ có thểphá hủy đi một góc tòa trận pháp kia.Sau khi tên tu sĩ đầu tiên bị giết, tu sĩ ở đằng sau liền phô thiên cái địa vọt tới.Bảy mươi hai toà trận pháp căn bản không cách nào ngăn trở được bướctiến của bọn hắn, nửa canh giờ cũng không ngăn được, bảy mươi hai toàtrận pháp đã bị hoàn toàn công phá, đương nhiên trên mặt đất cũng nhiềuhơn sáu mươi cổ thi thể, bị trận pháp giết đến thi cốt không được đầyđủ.PHỐC!Tay cầm thạch đao, hời hợt gạt bỏ một tu sĩ đang xông tới.Phong Phi Vân vì bảo tồn thể lực và linh khí ở hạn độ lớn nhất nên độngtác cũng không hề hung mãnh, hơn nữa từ lúc bắt đầu liền chỉ dùng thuầnlực lượng giết địch, căn bản không sử dụng đến linh khíMà sau nửa canh giờ, khí lực bắt đầu bất lực thì hắn liền đổi lại dùng linh khí làm chủ công kích, lại bắt đầu hồi phục thể lực.Ngày hôm nay lại tràn ngập giết chóc, tổng cộng có hơn ba trăm cổ thithể ngang dọc, mỗi người đều là cảnh giới Thần Cơ, chiến tích như vậy có thể nói là cực kỳ khủng bố.Bất quá, đây cũng là bởi vì những tu sĩ này đều chỉ là vì chiến đấu vàgiết chóc đơn thuần mà sinh, chiến lực tuy rằng có thể so sánh với tu sĩ Thần Cơ chính thức nhưng trí tuệ lại căn bản không cách nào so vớinhững tu sĩ Thần Cơ ở thế giới chân thật được.Muốn Phong Phi Vân ở trong thế giới thực đồng thời đại chiến với hơn batrăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ thì khẳng định đã sớm bị mấy lão hồ lykia đánh lén chôn giết, căn bản không có khả năng đánh chết toàn bộ hơnba trăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, coi như là tu sĩ cảnh giới ThiênMệnh cũng không có bổn sự như vậyPhong Phi Vân rốt cục vẫn kiên trì tới khi màn đêm buông xuống!"

Bịch!

" thạch đao cực lớn rơi trên mặt đất.Phong Phi Vân bị thương còn nặng hơn hôm qua, trực tiếp ngã trên mặtđất, sau nửa ngày, hắn lại hai tay chống đất, cắn răng gian nan ngồi dậy từ mặt đất, dùng hết một tia lực lượng cuối cùng của toàn thân cuốicùng nghiền ép tiềm lực trong cơ thể, khiến mình lần nữa bắt đầu tuluyện, ngưng tu linh khí.Toàn thân đã đau đớn đến mức chết lặng, thân thể mệt mỏi và tiều tụy,chỉ muốn nhắm mắt một phút đồng hồ, nghỉ ngơi một phút đồng hồ, nhưnghắn biết mình nhất định không thể nhắm mắt, một khi nhắm lại thì nhấtđịnh sẽ mê mang, khi tỉnh lại vào sáng sớm ngay mai liền chỉ có thể nhận thua, chỉ có thể bại lui khỏi tầng thứ sáu.Phong Phi Vân không cam lòng, cho nên hắn vẫn dùng ý chí ương ngạnh để kiên trì.-------Chương 343: Giết chóc vô tậnĐây là khảo nghiệm đối vớilực ý chí, căn bản không phải người bình thường có thể hiểu rõ, cần linh hồn cực kỳ cường đại, tâm thần siêu việt thường nhânTiểu Tà ma tuy rằng bại lui ở tầng thứ bảy, nhưng trên người một chútvết thương cũng không có, khiến người hoài nghi nàng có lẽ có đủ thựclực xông qua tầng thứ bảy.Mà Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai vẫn còn chém giết ở tầng thứ sáu, đâylà một trận đánh ác liệt, nếu ai có thể xông qua được tầng thứ sáu thìcó lẽ liền có thể được phong làm vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ mười.Đương nhiên, có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi, tự nhiênkhông có khả năng dễ dàng sinh ra đời như vậy, so sánh ra mà nói, khảnăng bọn hắn không xông qua được tầng thứ sáu càng lớn hơn một chút.Phong Phi Vân cảm giác thân thể càng ngày càng không còn chút sức lựcnào, trong Đan Điền Thần Cơ cũng càng ngày càng mờ nhạt, trong kinh mạch huyết dịch lưu động tốc độ cũng càng ngày càng chậm chạp, trong miệng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.Đại chiến đã tiến hành được hai canh giờ, đây không phải là giao phongvới đối thủ bình thường, mà là chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Thần Cơcùng vô cùng vô tận, không được phép phân tâm một chút nào cả.Giao thủ liên tục với cường độ như vậy, mặc dù thân thể Phong Phi Vân vô cùng cường đại nhưng vẫn mệt mỏi đến chết lặng, linh khí trong thân thể không đến hai phần lúc toàn thịnh, động tác cũng trì hoãn không ít.Sắc trời cũng dần trở nên lờ mờ, vòng mặt trời trên bầu trời đã hạ xuống dưới tường thành, có một cổ gió rét xen lẫn mùi máu tươi thổi tới, mang theo vài phần không khí ban đêm.Ngay khi Phong Phi Vân cho là mình đã không thể không bại lui, mặt trờihoàn toàn chìm vào đường chân trời, toàn bộ thế giới đều lâm vào hắc ám.Một tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong vốn đã giết đến trước mặt Phong Phi Vânngay một sát na khi ánh mặt trời biến mất liền "Bành" một tiếng biếnthành một đám khói xanh, tiêu tán trong không khí.- Đây là có chuyện gì?Phong Phi Vân tự nhủ.Bành, bành, bành...Tất cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ trong cổ thành đều hoàn toàn biến mất,biến thành sương mù, sáp nhập vào không khí, triệt để biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Mà ngay cả những người đã chết dưới thạch đao của Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ.Sau khi tất cả địch nhân đều biến mất vô tung thì một cổ suy yếu vô biên liền tràn ngập toàn thân, vừa rồi hung hiểm vạn phần, thần kinh tùythời đều kéo căng, căn bản không dám lười biến một chút nào, nhưng saukhi nguy cơ tạm thời biến mất thì cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi kia liềnkhiến Phong Phi Vân hận không thể lập tức ngã nhào trên mặt đất ngủ mộtgiấc.Nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngủ được!An bình chỉ là nhất thời, lúc mặt trơi lần nữa nhô lên từ đường chântrời, những tu sĩ cảnh giới Thần Cơ kia sẽ lần nữa xuất hiện, tiếp tụcvây công càng thêm hung mãnh tới hắn, đây là một loại phán đoán tronglòng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tuy rằng đã mệt mỏi đến nỗi ngay cả một ngón tay cũngkhông muốn động, nhưng vẫn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầulần nữa ngưng tu linh khí, chỉ có mau chóng khiến linh khí trong thânthể khôi phục mới có thể ứng phó được khảo nghiệm kế tiếp.Vô số linh khí bắt đầu vọt tới hắn, xuyên qua lỗ chân lông, tiến vàohuyết dịch, sau đó đi vào gân mạch, đi về hướng đan điền, tất cả tếbào trong thân thể đều giống như ruộng cạn đã khô cạn nhiều ngày, thamlam hút lấy linh khí.Sáu đạo thần thức của Phong Phi Vân chạy trong thân thể, có thần thứcbay đến trong đan điền, đan điền hải vốn mờ mịt mênh mông cuồn cuộn hômnay trở nên linh khí mỏng manh, Thần Cơ cũng gần như vỡ ra, so với thờikỳ toàn thịnh không biết kém gấp bao nhiêu lần.Thi Cung Nữ ma lơ lửng trong đan điền, nhưng sau lần đầu tiên thần thứcPhong Phi Vân tiến vào trong đó thì bốn tòa cửa tháp cũng đã đóng cửa.Nếu không phải vậy, Phong Phi Vân chỉ cần mượn nhờ tứ biến thi tà chihỏa trong Thi Cung thì đã sớm xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáurồi.Linh khí đang điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể, chảy về phía ThầnCơ, khiến Thần Cơ vốn chỉ còn chừng hạt gạo dần dần lớn mạnh, linh khíđang chậm chạp tăng trở lại.Linh khí trong máu cũng bắt đầu khôi phục, kim quang sáng ngời, nổ vangkhông dứt, hơn nữa trong máu còn chảy xuôi theo một tia thạch khí màutrắng.Vào ban ngày, Phong Phi Vân hoàn toàn không có thời gian dò xét xem nóđến cùng là vật gì lại kích thích Yêu Ma chi huyết trong thân thể mình,giờ phút này rốt cục phát hiện ra đầu sỏ gây nên.- Đám thạch khí này vậy mà lại đồng nguyên với thanh thạch đao kia, chẳng lẽ là do thạch đao kia đang quấy phá sao?Cảnh đêm tựa như lụa mỏng, từ phía trên áp xuống, bao phủ khắp thiên địa.Phong Phi Vân xếp bằng ở trên bệ đá, thạch đao cực lớn cắm ở trước người hắn, thạch đao chất phác tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiệnra trên thạch đao kia cách mỗi nháy mắt sẽ có một đạo huyết vân nhànnhạt cơ hồ mắt thường không cách nào phân biệt rõ đang lưu động lấy.Hơn nữa thạch đao cũng sẽ run lên rung lên, chỉ biên độ rung rung thật sự quá nhỏ, cho nên căn bản không bị người phát giác raTrạng thái của thạch đao tựa như trong thân đao cũng có một lòng tạngvậy, hoàn toàn trùng khớp với tần suất tim đập của Phong Phi Vân.Vết thương trên người Phong Phi Vân lên đến năm mươi bảy đảo, trong đócó hai đạo càng thiếu chút nữa đã trí mạng, mà giờ khắc này những vếtthương này cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, bắt đầu kết sẹo, dưới sự điều trị của linh khí, nội thương ngũ tạng cũng dần khôi phục lại.Trước khi sáng sớm ngày hôm sau tiến đến, linh khí trong thân thể PhongPhi Vân đã no đủ, hơn nữa so với hôm qua còn tăng trưởng thêm không chỉmột phân, tu vị lại có chỗ tinh tiến, tương đương thành quả tu luyện bangày của mình, cũng tương đối khả quan.Thương thế trên người cũng đã tốt lên nhiều, miệng vết thương cũng đãkhép lại, máu trên quần áo cũng đã khô cạn, nhẹ nhàng run lên, liền rơixuống trên mặt đất.Tuy rằng lần nữa khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí càng mạnh hơn nữa, nhưng lông mi Phong Phi Vân lại không chút dãn ra, bởi vì khảonghiệm ngày hôm nay sẽ càng thêm tàn khốc.Ngày hôm qua chỉ giữ vững được hai canh giờ đã sức cùng lực kiệt, hômnay chính là suốt một ngày, thời gian gấp ba lần hôm qua, phải nhịn đếnlúc trời tối, cũng có nghĩa là phải kiên trì đến sáu canh giờ.Đây là một hồi ác chiến, nhất định phải sớm làm ra bố trí.Thừa dịp trời còn chưa sáng, Phong Phi Vân khắp xuống trận pháp ở bốnphương tám hướng chung quanh mình, bỏ ra nửa canh giờ khắc lục ra bảymươi hai toà nhị cấp trận pháp, đã có trận pháp phòng ngự, lực lượngtrong lòng Phong Phi Vân cũng tăng lên không ít.Lúc luồng mặt trời sáng sớm ngày thứ hai vừa chiếu xuống, trong toàn bộcổ thành liền lại lần nữa trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là bóng người, nguyên một đám đằng đằng sát khí, có bay trên nóc nhà, có đang chạy vội trên cổ đạo đánh úp tới Phong Phi Vân.-------Chương 344: Tà nguyệt đương không (1)Đối phương có thiên quân vạn mã có thể điều động, nhưng Phong Phi Vân lại chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái.Oanh!Tu sĩ Thần Cơ trung kỳ đầu tiên bay lên cao hơn 10m, trên bàn tay đánhra bốn ngưu chi lực, một mảnh thanh mang tràn ngập, có uy lực bài sơnđảo hải.Phong Phi Vân lập tức dẫn động trận pháp.Vị tu sĩ Thần Cơ trung kỳ kia lập tức liền bị một tòa trận pháp phai mờ, cánh tay cũng bay ra ngoài, bốn đầu kỳ ngưu chi lực cũng chỉ có thểphá hủy đi một góc tòa trận pháp kia.Sau khi tên tu sĩ đầu tiên bị giết, tu sĩ ở đằng sau liền phô thiên cái địa vọt tới.Bảy mươi hai toà trận pháp căn bản không cách nào ngăn trở được bướctiến của bọn hắn, nửa canh giờ cũng không ngăn được, bảy mươi hai toàtrận pháp đã bị hoàn toàn công phá, đương nhiên trên mặt đất cũng nhiềuhơn sáu mươi cổ thi thể, bị trận pháp giết đến thi cốt không được đầyđủ.PHỐC!Tay cầm thạch đao, hời hợt gạt bỏ một tu sĩ đang xông tới.Phong Phi Vân vì bảo tồn thể lực và linh khí ở hạn độ lớn nhất nên độngtác cũng không hề hung mãnh, hơn nữa từ lúc bắt đầu liền chỉ dùng thuầnlực lượng giết địch, căn bản không sử dụng đến linh khíMà sau nửa canh giờ, khí lực bắt đầu bất lực thì hắn liền đổi lại dùng linh khí làm chủ công kích, lại bắt đầu hồi phục thể lực.Ngày hôm nay lại tràn ngập giết chóc, tổng cộng có hơn ba trăm cổ thithể ngang dọc, mỗi người đều là cảnh giới Thần Cơ, chiến tích như vậy có thể nói là cực kỳ khủng bố.Bất quá, đây cũng là bởi vì những tu sĩ này đều chỉ là vì chiến đấu vàgiết chóc đơn thuần mà sinh, chiến lực tuy rằng có thể so sánh với tu sĩ Thần Cơ chính thức nhưng trí tuệ lại căn bản không cách nào so vớinhững tu sĩ Thần Cơ ở thế giới chân thật được.Muốn Phong Phi Vân ở trong thế giới thực đồng thời đại chiến với hơn batrăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ thì khẳng định đã sớm bị mấy lão hồ lykia đánh lén chôn giết, căn bản không có khả năng đánh chết toàn bộ hơnba trăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, coi như là tu sĩ cảnh giới ThiênMệnh cũng không có bổn sự như vậyPhong Phi Vân rốt cục vẫn kiên trì tới khi màn đêm buông xuống!"

Bịch!

" thạch đao cực lớn rơi trên mặt đất.Phong Phi Vân bị thương còn nặng hơn hôm qua, trực tiếp ngã trên mặtđất, sau nửa ngày, hắn lại hai tay chống đất, cắn răng gian nan ngồi dậy từ mặt đất, dùng hết một tia lực lượng cuối cùng của toàn thân cuốicùng nghiền ép tiềm lực trong cơ thể, khiến mình lần nữa bắt đầu tuluyện, ngưng tu linh khí.Toàn thân đã đau đớn đến mức chết lặng, thân thể mệt mỏi và tiều tụy,chỉ muốn nhắm mắt một phút đồng hồ, nghỉ ngơi một phút đồng hồ, nhưnghắn biết mình nhất định không thể nhắm mắt, một khi nhắm lại thì nhấtđịnh sẽ mê mang, khi tỉnh lại vào sáng sớm ngay mai liền chỉ có thể nhận thua, chỉ có thể bại lui khỏi tầng thứ sáu.Phong Phi Vân không cam lòng, cho nên hắn vẫn dùng ý chí ương ngạnh để kiên trì.Đây là khảo nghiệm đối với lực ý chí, căn bản không phải người bìnhthường có thể hiểu rõ, cần linh hồn cực kỳ cường đại, tâm thần siêu việt thường nhânKhi Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu lâm vào đêm tối, bên ngoài Vô Lượng Tháp cũng bị cảnh đêm bao phủ.Trong Vô Lượng Tháp đã qua năm ngày năm đêm, bên ngoài cũng đã qua năm ngày năm đêm!Trên tấm bia đá cao trăm trượng, hai mặt Vô Lượng Cổ Kính vẫn sáng ngờinhư trước, tựa như hai cánh đèn lông màu xanh treo bên trên, năm ngàyvẫn chưa tắt, vẫn chớp động lên thanh mang.- Năm ngày rồi!

Rõ ràng đã xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu năm ngày, đây quả thực quá biến thái rồi, hai người kia đều không bại lui, vẫn đangđau khổ kiên trì.Bên ngoài Vô Lượng Tháp vẫn có rất niều người đang chờ đợi, người không chỉ không ít đi mà ngược lại còn ngày càng nhiều.Có thể ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu liên tiếp năm ngày, loại chuyện này thật sự rất hiếm xảy ra.Cho dù đạt đến cảnh giới Thần Cơ cũng không có khả năng hoàn toàn tíchcốc, vẫn cần phải ăn uống để cung cấp thể lực, đương nhiên Tu tiên giảkhông phải người bình thường có thể so sánh được, cho dù mười ngày, támngày không ăn cơm, cũng sẽ không bị chết đói, nhưng nếu thời gian càngdài, thể lực cũng sẽ dần xuống dốc.Năm ngày, chiến đấu với cường độ cao, thể lực tiêu hao là kinh người,chiến đấu siêu phụ tải sẽ khiến ý chí lực của một người bị đè đến sụpđổ.- Rõ ràng có thể kiên trì trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu năm ngày màkhông chết, cũng không nhận thua, hai người kia cho dù cách xông quatầng thứ sáu vẫn còn chênh lệch, nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm.Trương Bá Đạo đứng ở nơi đó, trong mấy ngày này bước chân của hắn chưa từng di động qua.- Thiên phú và lực ý chí của hai người này đều không phải chuyện đùa, thành tựu tương lai nhất định không thấp.Trong đôi mắt già nua của Long Xuyên Phượng lưu động lấy một tia tinhmang, muốn từ trong Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai chọn ra một quan mônđệ tử.Tuy rằng Kỷ Phong và Tiểu Tà Ma đều là loại có thiên tư tuyệt đỉnh, hơnnữa thiên phú của Tiểu Tà Ma còn cao hơn cả Phong Phi Vân và Thích DạLai, nhưng hắn coi trọng ý chí lực hai người kia hơn, con đường tuluyện, lực ý chí có khi còn trọng yếu hơn cả thiên phú.Thiên phú của Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đã tiếp cận với thiên tàicấp bậc sử thi, hơn nữa lực ý chí vượt xa thường nhân nhiều lần, cho nên hai người này chính là nhân tuyển tốt nhất.- Hai người này cách thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn một đoạn chênhlệch, hẳn là không xông qua được tầng thứ sáu rồi, hiện giờ phải xem hai người bọn họ ai có thể kiên trì được lâu hơn.Ở đây có rất nhiều cường giả thế hệ trước đều xông qua Vô Lượng Tháptầng thứ sáu, biết rõ bên trong thập phần biến thái, người bình thườngcó thể kiên trì một phút đồng hồ cũng đã là kỳ tích, có thể ở bên trongkiên trì năm ngày năm đêm, đây quả thực là khủng bố.Rất nhiều người đều cảm thấy tràn đầy chờ mong với hai người kia.Lại qua hai ngày, trên bia đá trăm trượng kia rốt cục lại có một mặt Vô Lượng Cổ Kính mờ xuống, có người xông cửa thất bại.Giữ vững được bảy ngày sáu đêm, thể lực Thích Dạ Lai rốt cục không chống đỡ nổi nữa, trọng thương bại lui trở về.- Ta lại thất bại!Làn da trên người Thích Dạ Lai cũng kết lên một tầng vết máu dày đặc,quần áo cũng bị bùn máu hoàn toàn bao trùm, trên khuôn mặt tuấn dật cũng hoàn toàn bị bao trùm, chỉ có đôi mắt kia vẫn còn nháy động, nói rõ hắn vẫn là một người sống.Hắn tay cầm lấy kiếm, từng bước một đi ra, cố gắng khiến bước tiến củamình trở nên kiên định, nhưng lại không che dấu được vẻ mọi mệt vô tậnkia.Bành!Lúc ra khỏi Vô Lượng Tháp, nhìn thấy ánh mắt trời đầu tiên, hắn liền ngã trên mặt đất, cũng không phải chóng mặt hôn mê, mà là đã ngủ say.Bảy ngày sáu đến không được nghỉ ngơi chút nào, thần kinh tùy thời đều ở vào trạng thái căng cứng, khi đã đến được nơi an toàn liền rốt cuộckhông cách nào kiên trì được nữa, lập tức lâm vào ngủ say.-------Chương 345: Tà nguyệt đương không (2)Ngọc công công an bài hai chiến tướng mặc thiết khải đỡ Thích Dạ Lai xuống dưới, thở dài nói:- Xem ra cái này Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, căn bản không phải tu sĩcảnh giới Thần Cơ có thể vượt qua được, coi như là thiên tài cấp bậc sửthi cũng không làm được.Thích Dạ Lai thân là Vân Thiên Phủ đệ nhất thiên tài, hơn nữa đã đạt đến Thần Cơ Đại viên mãn đỉnh phong, nhưng xông sáu lần vẫn không cách nàoxông qua được tầng thứ sáu.- Trong lịch sử Vạn Tượng Tháp đã từng xuất hiện qua sáu vị thiên kiêu ở cảnh giới Thần Cơ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chỉ có điều sáungười này đều là thiên tài cấp bậc sử thi ngàn năm có một, không chỉ cónhư thế, càng bởi vì vận khí bọn hắn cực tốt cho nên mới xông qua được.Giống như vị Phật môn thiên kiệt của Phật Đà Tháp vào một ngàn tám trămnăm trước, đó là người cách thời đại này gần nhất trong sáu người, trong hơn một ngàn tám trăm năm này không hề xuất hiện người thứ hai.- Ngươi nói là Mộc Tùng đại sư về sau làm trụ trì Thương Sinh Tự sao,đây chính là thánh tăng có thành tựu cao nhất trong Phật môn một ngàntám trăm năm qua, thiên kiêu của Phật Đà Tháp, trụ trì Thương Sinh Tự,chỉ tiếc...

Aizz!Ngọc công công thở dài nói.- Một tu sĩ không đạt tới thiên tài cấp bậc sử thi, muốn xông qua tầng thứ sáu là chuyện hoàn toàn không có khả năng!La Phù công chúa thản nhiên nói.Nhưng trên tấm bía đá trăm trượng kia vẫn có một mặt cổ kính đang sánglấy, Phong Phi Vân vẫn còn kiên trì, vẫn còn chiến, mặc dù mọi người đều không cho rằng hắn có thể xông qua tầng thứ sáu, nhưng lại đều muốn xem thử hắn có thể kiên trì được mấy ngày.Phong Phi Vân giờ khắc này sao lại không muốn ngủ một giấc cho thật thỏa thích như Thích Dạ Lai chứ?Ngay một khắc khi màn đêm buông xuống, toàn bộ cổ thành liền lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một tia thanh âm cũng không có,Mỗi ngày đúng lúc này, cũng là lúc mệt mỏi nhất.Phong Phi Vân kéo lấy thạch đao, bước chân run rẩytoàn thân đều đang run sợ, dựa vào góc tường, chậm rãi ngồi xuống, một cổ bối rối vô hạn đánhúp về phía trong lòng, mí mắt hắn thiếu chút nữa đã díp lại ngủ mất.PHỐC!Một đao cắt lên trên cánh tay, bị đau, cả người lại thoáng thanh tỉnh hơn một ít.Vào lúc này ngồi xếp bằng tu luyện cũng không dám nhắm mắt lại nữa, một khi nhắm mắt lại, tất nhiên sẽ lập tức ngủ say ngay.Chỉ có thể trợn tròn mắt tu luyện, khôi phục lại linh khí, điều dưỡng thân thể.Cho dù có mệt mỏi cũng phải trợn tròn mắt!Cho dù có đau nhức cũng phải tiếp tục kiên trì!Cho dù có mệt mỏi, cũng không thể ngã xuống!Làm bất luận chuyện gì, chỉ có không ngừng kiên trì, mới có thể thành công.Đêm thứ sáu liền dài dòng buồn chán qua đi như vậy, lúc rạng sáng hômsau tiến đến, Phong Phi Vân lại hoanh đao mà đứng, thân thể đứng nghiêm, nhìn qua cực kỳ cứng cỏi sắc bén giống như đao trong tay hắn vậyNgày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười...Mọi người bên ngoài Vô Lượng Tháp đợi suốt mười ngày, nhưng lại không thấy Phong Phi Vân ra khỏi Vô Lượng Tháp- Mẹ nó, Phong Phi Vân đến cùng có phải là người không, rõ ràng ở trongVô Lượng Tháp đến mười ba ngày, cho dù lực ý chí cường đại, nhưng mườiba ngày không ăn không uống, thể lực chẳng lẻ không mất sao?- Hắn tự nhiên không phải người, hắn là Yêu Ma Chi Tử!- Cái rắm, Yêu Ma Chi Tử không ăn cơm cũng có khí lực sao?- Có lẽ là bởi vì thân thể của hắn khác hẳn với thường nhân, mới có thểkiên trì lâu như vậy, người khác cho dù lực ý chí chịu đựng được nhưngthân thể lại không kham nổi.Việc này phát sinh ở trên người Phong Phi Vân, tất cả mọi người đều quyvì trong cơ thể hắn có Yêu Ma chi huyết, thân thể siêu việt thường nhân, cho nên mới có thể ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu đánh một trận mườiba ngày cũng không bại lui.Thẳng đến ngày thứ mười lăm qua đi, rốt cục có người không đồng ý vớiđánh giá này, dù sao coi như là Yêu Ma Chi Tử cũng không có khả năng nửa tháng không ăn uống, thể lực cũng không suy giảm được.- Phong Phi Vân tu luyện 《 Bát Thuật Quyển 》 trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục》, huống chi còn tu luyện ba loại Ngũ Hành chi thuật Hắc Thủy, Xích Hỏa, Thanh Mộc đến Đại Thừa.

Thiên Địa cấu thành, không ở ngoài Ngũ Hành.Thực vật chi khí, không gì qua được Thủy Mộc, hắn có thể điều động hơinước, mộc khí, hỏa khí, coi như là một tháng không ăn uống, thể lực cũng sẽ suy giảm.Kỷ Thương Nguyệt đứng trong rừng trúc, nhìn qua hồ nước dưới ánh trăng trước mắt, nói với người ở sau lưng.Kỷ Phong từ trong rừng trúc đi ra, đứng ở sau lưng Kỷ Thương Nguyệt nói:- Thì ra là vậy, bất quá có thể ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu kiên trì mười lăm ngày, cổ lực ý chí này quả thực thật đáng sợ.Kỷ Thương Nguyệt đôi mày thanh tú, tóc đen chập chờ trong gió đêm, lãnhnhan và yên tĩnh, tuy rằng tu vị không bằng Kỷ Phong, nhưng về mặt khíchất lại hơn Kỷ Phong rất nhiều.Nàng chính là thiên sinh linh nhân, thành tựu tương lai không phảichuyện đùa, so với Kỷ Phong Nguyệt Luân Thiên Nhãn càng mạnh hơn mộtbậc.- Ngươi tiềm phục ở bên người Phong Phi Vân chẳng lẽ chính là vì 《 Bát Thuật Quyển 》 sao?Kỷ Phong đã biết rõ Mộ Dung Thác chính là Kỷ Thương Nguyệt.- 《 Bát Thuật Quyển 》?

Ngân ngân!Kỷ Thương Nguyệt ánh mắt tựa như lợi kiếm, lạnh như băng và thâm trầm,khiến mặt hồ trước mặt cũng phải kết lên một lớp băng hơi mỏng.Kỷ Phong đứng ở phía sau nàng cũng cảm giác được một cổ rét lạnh thấuxương, xem ra Phong Phi Vân đã kheién nàng tổn thương không nhẹ, thủđoạn của Kỷ Thương Nguyệt ở trong các Tử Linh Tử Kỷ gia cũng đã sớm cótiếng, đắc tội nàng, Phong Phi Vân tử kỳ không xa nữa rồi.Lúc đến ngày thứ hai mươi bảy, Phong Phi Vân rốt cục cảm thấy một loạisuy yếu, loại suy yếu này đến từ sâu trong thân thể, phảng phất như phát ra từ tận xương tủy vậy, coi như là lợi dụng Ngũ Hành chi khí cũngkhông cách nào ngăn cản được cổ suy yếu này.Đã sắp được một tháng rồi, nhưng lại không thấy được một tia hy vọng cóthể xông qua tầng thứ sáu, ngược lại tổn thương tích lũy trên người lạicàng ngày càng nghiêm trọng, cổ suy yếu và mệt mỏi kia đã khiến hắn bắtđầu có chút hít thở không thông.Có lẽ ngày mai sẽ là lúc thất bại!Cổ thành lại bị đêm tối thôn phệ, Thiên Địa trở nên rét lạnh.Phong Phi Vân cũng từng ở trong cổ thành tìm kiếm qua, muốn tìm đượcthông đạo tiến vào tầng thứ bảy, nhưng lại không có chút kết quả nào cả, căn bản không biết phải làm sao mới có thể xông qua tầng thứ sáu.Lúc nửa đêm, trên bầu trời đêm đen kịt vô biên chậm rãi nổi lên một vòng trăng sáng.Ánh trăng sáng chói, chung quanh phiêu đãng lấy vài đám mây, mang theo màu sương mù nâu xanh.Đây là lần đầu tiên sau khi Phong Phi Vân tiến vào Vô Lượng Tháp tầngthứ sáu thấy được có ánh trăng treo lên, điều này thật sự là có chút quỷ dị, còn chưa từng nghe qua có chỗ nào 27 ngày nguyệt lượng mới nhô lênmột lần cả.-------Chương 346: Tam thi trảm đạo (1)Lúc ánh trăng chiếu xạ lêntrên người Phong Phi Vân, Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen vốn đặt trong Giới Linh Thạch ở trên lưng hắn liền phát ra hắc sắc quang mang nhàn nhạt,tựa hồ như đang hấp thu lấy ánh trăng kia vậy.XÍU...

UU!!Hào quang màu đen lóe lên.Một nữ tử mặc hắc y từ trong Giới Linh Thạch bay ra, đứng ở dưới ánhtrăng sáng tỏ, tựa như một U Linh tuyệt mỹ đang tắm lấy ánh trăng vậy.Phong Phi Vân cũng bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong chốc lát tay liền nắm lấy thạch đao, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo đen kia.Cô gái mặc áo đen này chính nữ tử cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn hắn gặp được lúc xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tư, bất quá nàng giờ phút nàylại không hề giống một tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn, tu vị thâm bất khảtrắc, đang thôn phệ lấy ánh trăng bầu trời.- Rốt cục đi vào tầng thứ sáu rồi!Tà nguyệt đương không, thần niệm nên phóng xuất ra rồi, đúng thời cơ tốt nhất để cướp lấy bản tôn!Lúc ánh trăng chiếu vào trên mặt của nàng, nàng liền thay đổi bộ dáng,đồng tử trong mắt Phong Phi Vân không ngừng phóng đại, không thể tinđược một màn đang xảy ra trước mắt mình, nàng...Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu!Trăng tròn trong như gương, nhô lên cao mà chiếu.Nàng thân mặc hắc y, lỗi lạc đứng ở trong thiên địa, có một loại say mêhấp dẫn đặc biệt, như tiên liên lăng Cửu Tiêu, giới tử trôi Hoàng Tuyền, chỉ đứng ở nơi đó thôi, lại làm cho người có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.Loại sợ hãi này thật giống như một phàm nhân gặp được nữ quỷ âm trầm vậy.Phong Phi Vân cũng cảm giác được lòng bàn chân có hàn khí bốc lên, côgái mặc áo đen ở dưới ánh trăng, bộ dáng thay đổi rất lớn, tuy có sươngmù bao phủ, nhưng lại có thể thấy rõ khuôn mặt nàng đã hoàn toàn thayđổi, đương nhiên không phải là biến thành ác quỷ dữ tợn.Nhưng ở trong mắt Phong Phi Vân, quả thực so với ác quỷ dữ tợn càng thêm khiến người khó có thể tiếp nhận.Vậy mà lại có vài phần tương tự như Nữ Ma, nhưng cũng chỉ là tương tự thôi.- Ngươi rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân hai mắt kiên định, mang theo phong hàn nhìn chằm chằm vào nàng.Cô gái mặc áo đen vẫn đang hấp thu ánh trăng, đôi mắt dễ thương nhẹnhàng nhắm lại, ngẩng đầu, lộ ra phần cổ u nhã tựa như thiên nga trắng,tựa hồ căn bản không hề nghe được Phong Phi Vân đang nói gì cả.Thùng thùng!Trong đan điền Phong Phi Vân truyền đến một hồi chấn động, vốn là nhảylên nhẹ nhàng, sau đó liền nhảy càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn phá vỡ đan điền, lao ra thân thể của hắn vậy.Là Thi Cung của Nữ Ma, không biết bị cái gì cho dẫn động, vậy mà bắtđầu điên cuồng rung động trong đan điền Phong Phi Vân, có thi khí đangtán loạn, thi hỏa cũng như muốn phá thể mà ra.Có một cổ lực lượng cường đại từ trong Thi Cung bay lên, tràn ngập khắptoàn thân Phong Phi Vân, thi khí điên cuồng lưu chuyển trong thân thểPhong Phi Vân, làn da bịt kín một tầng vầng sáng màu xám, mang theo khítức khiến cho người hít thở không thông.XÍU...

UU!!Một đạo thánh hỏa bạch sắc phá tan hôi mang, đậm đặc bao lấy toàn thânPhong Phi Vân, khiến hắn vốn đã sức cùng lực kiệt lại tràn đầy lựclượng, có một cổ sức mạnh to lớn trấn áp thương sinh từ từ baỷ lên trong đan điền hắn .Bạch quang lưu chuyển, thân thể trôi nổi, tựa như một vị trích tiên không tỳ vết.Phong Phi Vân không hề dám hưởng thụ cổ lực lượng này, bởi vì cổ lựclượng này đang ăn mòn thân thể của hắn, giống như muốn đoạt xá hắn vậy.- Thiện Thi, ngươi là bị Ác Thi nhốt sao?Cô gái mặc áo đen đình chỉ hấp thu ánh trăng, khuôn mặt thần ngọc, conmắt như tinh thần, từng bước một đi tới chỗ Phong Phi Vân.Ngón tay như móng vuốt sắc bén, tựa như tia chớp chụp vào chỗ đan điềuPhong Phi Vân, năm ngón tay mảnh khảnh tựa như năm chuôi lợi kiếm, móngtay sắc bén óng ánh sáng long lanh kia tựa như như tiên nhận, phá vỡ đan điền, chụp thẳng đến Bạch Cốt Thi Cung.Oanh!Một cổ lực lượng như dòng điện lưu chuyển khắp toàn thân Phong Phi Vân,lực lượng trong thân thể liên tiếp kéo lên, hai mắt hắn bắn ra hai đạohào quang sáng chói, thủ trảo như kìm thép, bạch quang sáng chói, mộtchưởng đánh lên cổ tay cô gái mặc áo đen, đẩy lui nàng về.Cổ lực lượng này nguồn gốc đến từ Thi Cung trong đan điền, nhưng lạitràn ngập toàn thân Phong Phi Vân, cũng không đoạt xá thân thể Phong Phi Vân mà chỉ là mượn nhờ thân thể của hắn đánh lui cô gái áo đen kia.Cô gái mặc áo đen trên cánh tay nứt ra một đạo vết thương, nhưng chỉnháy mắt liền có vầng sáng màu trắng khiến đạo vết thương kia khôi phụclại, ngay cả vết sẹo cũng không để lại.Nàng không tiếp tục ra tay nữa, một kích vừa rồi khiến cho nàng biết rõ cho dù lại ra tay cung không chiếm được chỗ tốt gì cả.- Thiện Thi, vậy mà tu thành mình ý thức, cũng hoàn thành thi biến lần thứ tư.Cô gái mặc áo đen nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương ngưng tụ nơi đan điền hắn.Nàng lời này hiển nhiên là nói với vị tồn tại trong Bạch Cốt Thi Cung kiaPhong Phi Vân tuy rằng vẫn không hiểu ra sao, nhưng dù sao hắn đã từnglà tộc trưởng Phượng Hoàng tộc, cũng đã đại khái hiểu rõ một ít gì đó, ở trong Đạo gia có một loại thuyết pháp: Trảm Tam Thi, chứng đạo HỗnNguyên.Cái gọi là Tam Thi, chính là chỉ: Thiện Thi, Ác Thi, Bản thân.Chém hết Tam Thi, có thể chứng Hỗn Nguyên Đạo Quả.Bất quá đây đều là ghi lại trên Đạo Tổ Cổ Kinh, từ thời Thái Cổ đến nay, chưa từng có người nào dám thử qua, một người chém ra Thiện Thi, ítnhất còn có thể làm một ma đầu hung ác.Nếu ngay cả Ác Thi cũng chém ra rồi, vậy thì người này liền vô dục vôcầu, vô thiện vô ác, nếu không trở thành ngu ngốc vậy thì liền có thểthành thánh hiền.Nhưng nếu ngay cả bản thân cũng chém, một người còn sống thế nào được nữa?Chính nvì nguyên nhân như vậy nên từ xưa đến nay, chưa từng có người nào dám nếm thử tu luyện phương pháp này, Hỗn Nguyên Đạo Quả mặc dù diệu,nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ trí mạng.Chẳng lẽ thật sự có người đang tu luyện loại đạo pháp này sao, Nữ Machính là Ác Thi, mà nữ tử tựa như tiên tử mình nhìn thấy trong Thi Cungkia chính là Thiện Thi?Truy bản tố nguyên, các nàng đều là cùng là một người!Thiện Thi bị Ác Thi nhốt trong Bổn Nguyên Thi Cung, vậy thì cô gái mặcáo đen trước mắt này là ai?

Tại sao lại xuất hiện trong Vô Lượng Tháp?Bản tôn?Không đúng, nếu nàng tu luyện chính là Trảm Tam Thi đạo pháp, Tam Thicủa một người cũng đã chia lìa, làm sao có thể phân mà không diệt được?Phong Phi Vân cảm giác nghi vấn của mình ngày càng nhiều.- Trong lòng ngươi suy nghĩ chính là đạo Trảm Tam Thi, mà Tiêu Nặc Lantu luyện chính là Tam Thi Trảm Đạo, nghịch chuyển bí pháp Đạo gia, trước phân Tam Thi, sau đó tụ Tam Thi, dùng Tam Thi chi lực, chém ra một đầu Thiên Đạo thuộc về mình.Thi Cung bên trong đan điền truyền đến thanh âm của Thiện Thi, tiên linh trong sáng vang lên trong óc Phong Phi Vân.Nàng giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân vậy, bởi vậy nên mới nói như thế.-------Chương 347: Tam thi trảm đạo (2)- Tam Thi Trảm Đạo!Phong Phi Vân có chút không dám tin tưởng, trên đời này lại có người dám trảm Thiên Đạo.- Thuận Thiên Đạo, được Đại Đạo.

Nghịch Thiên Đạo, được Thiên Địa.Thanh âm Thiện Thi lần nữa vang lên.Phong Phi Vân hỏi:- Nói như vậy, Tiêu Nặc Lan chính là chia mình ra làm ba, Thiện Thi, ÁcThi, Bản thân, sau đó Tam Thi hợp nhất, trảm Thiên Đạo sao?- Khi vừa bắt đầu đạt được Đạo Tổ Cổ Kinh là nghĩ như vậy, nhưng về sau lại xảy ra ngoài ý muốn.Thiện Thi nói.- Ngoài ý muốn gì?Phong Phi Vân hỏi.- Ba vạn năm trước, Tây Ngưu Hạ Châu, Đạo Tổ Cổ Kinh mất trộm, một vịThánh Linh Đạo gia cách một phiến Thiên Địa, tế ra Thiên Tôn Vô LượngTháp, thu Tiêu Nặc Lan vào trong tháp.

Trên đường lại có thần bí nhân ra tay, đứng ở một phiến Thiên Địa khác đánh Thiên Tôn Vô Lượng Tháp rớtxuống nơi cằn cỗi này.Thiện Thi nói ra một bí sự cổ xưa, mỗi một câu đều như thần lôi chấn khiến toàn thân Phong Phi Vân phải run rẩy.- Ý của ngươi là, phiến thế giới này chính là Tây Ngưu Hạ Châu sao?Phong Phi Vân có chút kích động.Thiện Thi không rõ Phong Phi Vân vì sao kích động như vậy, cho rằngPhong Phi Vân kiến thức thiển cận, chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, vì vậy từ từ nói:- Tây Ngưu Hạ Châu vô cùng mênh mông, không biết bao nhiêu ức dặm, ThầnTấn vương triều chỉ là một góc của Tây Ngưu Hạ Châu cằn cỗi, đối lập như giọt nước và biển cát vậy.

Sanh ở Thần Tấn vương triều, có lẽ đã cảmthấy thế giới vô cùng khổng lồ, không cách nào từ một đầu vương triềunày vượt qua bờ bên kia, đây đều là ếch ngồi đáy giếng kiến thức thiểncận mà thôi.Phong Phi Vân sao lại không rõ đạo lý này chứ, thế giới của hắn nhìn xaxa không phải người bình thường có thể so sánh được, cũng biết Thần Tấnvương triều chẳng qua chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, biết rõ sự tồn tại của Tây Ngưu Hạ Châu, nhưng có nhiều thứ hắn tự nhiên sẽ không nói ra,nên không lại hỏi tiếp.Đã sớm nhìn ra sự bất phàm của Vô Lượng Tháp, vậy mà lại liên quan đến đến một Thượng Cổ bí sự, hơn nữa ngay cả Thánh Linh của Đạo Môn cũngliên quan trong đó.Thánh Linh, đây chính là tồn tại đứng ở trên đỉnh thế giới, vô hạn tiếpcận với Thiên Đạo, đã lánh đời không ra, vạn năm cũng chưa hẳn xuất hiện một lần, cho dù Phong Phi Vân ở kiếp trước, cũng chưa được nhìn thấyqua Thánh Linh.- Vô Lượng Tháp tuy rằng rơi xuống đây, Tiêu Nặc Lan đang ở trong VôLượng Tháp càng thiếu chút nữa thần hình câu diệt, nhưng cũng vào lúcnày tan hết một thân tu vị, thành công chia ra làm ba, một lần nữa đạpvào con đường tu luyện Tam Thi Trảm Đạo.

Một ngàn tám trăm năm trước,một vị thiên kiêu Phật môn của Phật Đà Tháp xông Vô Lượng Tháp, Ác Thihóa thân thành hắc thạch tượng nhân, mượn hắn trốn ra khỏi Vô LượngTháp.Phong Phi Vân nói:- Vị thiên kiêu Phật môn này chính là Thương Sinh Tự trụ trì sau này sao?Nghe đồn Vạn Tượng Tháp từ xưa đến nay, tổng cộng chỉ có sáu người ởcảnh giới Thần Cơ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, mỗi người đều cóthiên tư và vận khí đều tuyệt hảo, hẳn là ở trong đó đều có quan hệ vớiTiêu Nặc Lan rồi?Phong Phi Vân liên tưởng đến chính mình, ánh mắt có chút nhìn chằm chằmvào cô gái mặc áo đen kia, nàng muốn chạy ra Vô Lượng Tháp, sợ rằng cũng phải mượn nhờ mình để che dấu khí tức, bằng không thì sẽ bị Vô LượngTháp phong kín ở bên trong.- Vậy Tiêu Nặc Lan vì sao lại chết.Phong Phi Vân nghĩ tới Kính Hoàn Sơn, Nữ Ma xuất thế, đến nay còn cảmgiác có chút phát lạnh, lúc ấy thiếu chút nữa hắn đã chết trong tay NữMa rồi.Thiện Thi một mực đều dừng lại trong Thi Cung của Nữ Ma, tất cả những gì Nữ Ma trải qua nàng tự nhiên không có khả năng không biết.- Aizz!

Khi một tên hòa thượng vì một nữ nhân mà quên niệm kinh, quênPhật hiệu, thì thường thường một đời cao tăng cũng sẽ biến thành nguxuẩn.- Khi một ni cô vì một người nam nhân quên niệm kinh, quên Phật hiệu, chỉ sợ cũng sẽ không tốt hơn hòa thượng bao nhiêu.Phong Phi Vân có chút không phục nói.- Ta chỉ có thể nói Mộc Tùng hòa thượng kia dùng tánh mạng trợ Ác Thihoàn thành lần thứ tư thi biến, mà Ác Thi hiện giờ chưa hẳn có thể nhớkỹ tên của hắn, thậm chí ngay cả hắn lớn lên bộ dạng thế nào có lẽ đềuđã quên sạch.

Vốn là người qua đường, cần gì phải sân si?- Hừ, lại một kẻ đáng thương bị nữ nhân lừa bịp!Phong Phi Vân nói.- Ác Thi chưa bao giờ lợi dụng hắn, cũng khinh thường lợi dụng hắn, bấtquá chỉ là một tên hòa thượng ngu xuẩn một bên tình nguyện thôi.

Nàng đã là ma, ma tính độc tôn, dùng lực phục người, ma cần lợi dụng ngườisao?- Thì ra lại là một kẻ đáng thương một bên tình nguyện!Phong Phi Vân nói.- Ngươi sao lại có oán khí với nữ nhân như vậy chứ?

Hơn nữa mỗi lần đều bỏ thêm một chữ "lại" ?Thiện Thi khó hiểu.- Bởi vì ta cũng từng bị nữ nhân lừa bịp qua, cũng một bên tình nguyện qua.Phong Phi Vân nói.Thiện Thi đã trầm mặc, yên lặng ở trong Thi CungCô gái mặc áo đen kia đứng dưới ánh trăng, như U Linh nghênh lấy ánhsáng, ngọc thủ thon tay duỗi ra, cùng thiên so cao, như muốn hái vầngtrăng sáng trên Thiên Mạc kia xuống vậyÁnh trăng ngưng tụ, hào quang chói mắt, có một đạo môn hộ treo trên bầutrời bị nàng cưỡng ép mở ra, cao trăm trượng, tựa như một đạo Thiên Môn, bên trong một mảnh tĩnh mịch, nhìn không tới điểm cuối.Đây là môn hộ Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.Nàng vậy mà mượn nhờ lực lượng ánh trăng cưỡng ép mở ra Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.Phong Phi Vân cảm giác được trong thân hình cô gái mặc áo đen có dị thải lưu động, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn ra thân thể của nàng lại không phải thi thể chính thức, mà là một đạo thần thức.Chỉ cần tu sĩ bước chân vào Thần Cơ Đại viên mãn thì đã tu luyện ra mười đạo thần thức, người tu vị càng cao thần thức cũng sẽ càng cường đại,sau khi đạt đến một mức độ nhất định, thần thức thậm chí có thể hóathành nhân hình, tu luyện thành trí tuệ độc lập, thậm chí có thể từtrong bản tôn thoát ly ra ngoài, trở thành một cỗ phân thân.Cô gái mặc áo đen này chính là một đạo thần thức của Tiêu Nặc Lan.Chín đạo thần thức khác đã bị Vô Lượng Tháp phai mờ, chỉ có một đạothành vẫn tồn tại hậu thế, vốn cũng đã có được một bộ phận cảm xúc và tư duy của Tiêu Nặc Lan, mà hôm nay càng đã tu luyện ra trí tuệ độc lậpcủa mình, nhưng lực lượng đạo thần thức này cũng đã tương đối khó lườngrồi.Nàng vốn bị Vô Lượng Tháp ngăn cách bởi tầng thứ tư, căn bản không cáchnào tiếp xúc được với bản tôn, chính là mượn nhờ khí tức của Phong PhiVân che dấu cho nên mới đi đến được tầng thứ sáu.Hấp thu Tà Nguyệt chi lực, cưỡng ép mở ra đại môn Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.- Thi Cung ở trong đan điền ngươi, Nữ Ma sớm muộn cũng có một ngày sẽtìm tới ngươi, đến lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi.

Muốn trấn áp nàng, nhất định phải do Thiện Thi và Bản tôn đồng thời ra tay, cho nên chúng tabây giờ là người trên cùng một thuyền.-------Chương 348: Thái vi thủ tâmCô gái mặc áo đen đứng trước cánh cổng ánh sáng treo trên bầu trời, trên người hào quang chói mắt,thái độ thay đổi không ít, ít nhất cũng không tiếp tục ra tay với PhongPhi Vân nữaNữ Ma là Ác Thi.Trong Thi Cung chính là Thiện Thi.Cô gái mặc áo đen chính là một đạo thần thức.Ba người này vốn đều là từ trong thân thể Tiêu Nặc Lan tách ra, nhưng ba vạn năm qua đi, ba người này đều tu luyện ra trí tuệ riêng, đã có ýthức độc lập, điểm này chỉ sợ là Tiêu Nặc Lan năm đó cũng chưa từng ýthức được.Ý thức đều ích kỷ cả, muốn dùng ý thức của mình một lần nữa ngưng tụ Tam Thi, trảm Thiên Đạo, tu luyện ra vô thượng đạo quả.- Bản tôn chẳng lẽ ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?Đã xuất hiện ba Tiêu Nặc Lan, bây giờ lại nghe thấy còn có một cỗ bảntôn, cộng lại chính là bốn người rồi, Phong Phi Vân cảm giác da đầu cóchút run lên.Cô gái mặc áo đen nhẹ gật đầu, nói:- Ngươi giúp ta cướp lấy bản tôn, ta có thể giúp ngươi trấn áp Nữ Ma, đoạn nỗi lo về sau cho ngươi.Phong Phi Vân cười lắc đầu:- Ngươi và Thiên Thi công lại, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nữ Ma.Cô gái mặc áo đen tuy rằng cường đại, nhưng so với Nữ Ma thì vẫn còn một đoạn chênh lệch không nhỏ.- Ta nếu có thể cướp lấy bản tôn, chưa hẳn không thể chống lại Nữ Ma.Cô gái mặc áo đen ánh mắt lạnh lùng, cổ hàn khí khiếp người kia ngượclại là có thể so sánh với Nữ Ma, nhưng lại không hề bất cận nhân tìnhnhư Nữ Ma.Nữ Ma dù sao chính là một cỗ Ác Thi, đã chém hết tất cả thiện niệm trong cơ thể, một người không có thiện niệm sẽ đáng sợ bực nào chứ?Tu tiên giả có Tam Thi và mười thần thức; Tam Thi Tiêu Nặc Lan phântách, mười thần thức bị Vô Lượng Tháp làm vỡ nát chín đạo, chỉ còn lạimột mình cô gái mặc áo đen này.Cô gái mặc áo đen có thể nói vốn là Tiêu Nặc Lan, nàng cũng có tư cáchnhất cướp lấy bản tôn, sau khi thần thức dung hợp với bản tôn thì nàngchính là bản tôn chân chính, lực lượng được điệp gia mấy lần, ngược lạicũng có khả năng có được lực lượng đánh một trận với Nữ Ma.Mà muốn đoạt lấy bản tôn, hiển nhiên dựa vào lực lượng mình nàng khôngthể nào làm được, cho nên mới muốn nhờ vào lực lượng của Phong Phi Vânvà Thiện Thi.Cô gái mặc áo đen trước tiến bước vào môn hộ tầng thứ bảy, bước vào sâu trong môn hộ.- Cùng nàng đi thôi!

Nếu bản tôn xuất thế, có lẽ thật có thể đủ chống lại Nữ Ma.Thanh âm Thiện Thi lần nữa vang lên trong đầu Phong Phi Vân.Nguy cơ lớn nhất của Phong Phi Vân hiện giờ chính là đến từ Nữ Ma, mấynữ nhân này một người so với một người càng thêm cường đại, nếu đều thảra thì thiên hạ tất đại loạn, bất quá các nàng đều muốn đoạt xá đốiphương, ngược lại cũng có thể khắc chế lẫn nhau.Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phong Phi Vân tâm thần đại định, liền nối bước tiến nhập vào thông đạo tầng thứ bảy.Một đạo vầng sáng rơi xuống, toàn bộ môn hộ tầng thứ bảy lần nữa đóng lại.Oanh!Bên ngoài Vô Lượng Tháp.Vốn là đêm tối, lại có một đạo hào quang màu xanh bay thẳng Cửu Thiên, khiến cả nửa bầu trời đều biến thành màu xanh.Trên tấm bia đá trăm trượng, Vô Lượng Cổ Kính trường minh thật lâu,thanh mang chói mắt khiến cho đêm tối liền thanh minh, ở một nơi xa xôi, trên Chung Tháp lại truyền đến một tiếng chuông lớn, vô tình xé nát đêm tối yên tĩnh.Ông, ông, ông!Ba tiếng chuông lớn vang vọng trong thiên địa, thật giống như đangthông báo thiên hạ, lại có một thiên kiêu xâm nhập Vô Lượng Tháp tầngthứ bảy.

Chỉ có nhân kiệt chính thức xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì linh chung mới có thể tự động chấn vang, mà cao thủ thế hệ trướcthì sẽ không xuất hiện tình huống này.Trong vòng một tháng, linh chung hai lần chấn động.Lại có Thiên Kiêu muốn quật khởi sao?Trong Vạn Tượng Tháp có vô số thiên tài đến từ phần bốn phương támhướng, giờ phút này đều nhao nhao chịu khiếp sợ bừng tỉnh từ trong tuluyện, bọn hắn cảm thấy một cổ áp lực, trong tương lai không lâu, sẽ cóngười dùng nghịch thiên chi tư khiêu chiến với bọn họ.Đặc biệt là mấy người bài danh trên 《 Bách Tháp Bảng 》 là cảm nhận đượcấp lực lớn nhất, bọn họ đều là là tồn tại vô hạn tiếp cận với thiên tàicấp bậc sử thi, bọn hắn cảm giác được có người có lẽ muốn phá vỡ dàidanh 《 Bách Tháp Bảng 》 rồi.- Chẳng lẽ một thời đại quần hùng tranh phong sắp đến sao, tương lai không lâu sau nhất định sẽ đại chiến không ngừng rồi.- Người thắng sống, kẻ bại chết, muốn xưng hùng một thời địa, dưới chân nhất định phải chất đầy thi cốt.Những nghịch thiên tài tuấn này lại nhao nhao nhắm mắt tu luyện, bọn hắn đều kinh thái tuyệt diễm, cũng không sợ chiến, nếu thật sự có thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế, vậy thì người sống xưng Vương.Đương nhiên cũng có người không thể bình tĩnh."

Vậy mà...

Xâm nhập tầng thứ bảy, hắn mới chỉ có cảnh giới Thần Cơ mà thôi.Bên ngoài Vô Lượng Tháp có người khẽ run rẩy, cũng không biết là đang kích động hay sợ hãi nữa.- Chẳng lẽ lại một vị thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế sao?- Không, thiên tư Phong Phi Vân tuy mạnh, nhưng cách thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn một tia khoảng cách!Chẳng biết lúc nào, một bạch y thư sinh đã đi tới bên ngoài Vô Lượng Tháp.Hắn ăn mặc đạo bào màu trắng, tao nhã, trên đầu dựng thẳng lấy nho cân,giữa búi tóc cắm một cây bút Thanh Đồng, tay áo bồng bềnh, thừa lúc theo gió mà đến, tiêu sái và tuấn dật, mang theo một cổ thư hương chi khí.Tựa như một vị nho tiên từ phía trên đáp xuống, triêu du bắt hải tây thương ngô!Học thức hàm dưỡng, vô địch thiên hạ; mưu tính thôi diễn, thế gian vô song.- Vạn Tượng Tháp đệ nhất quỷ tài, Thiên Toán Thư Sinh, hắn rõ ràng cũng từ Chung Tháp đi ra.Vô số đệ tử đều phải ghé mắt, mà ngay cả La Phù công chúa cũng khôngngoại lệ, danh khí của Thiên Toán Thư Sinh thật sự quá lớn, người tínhkhông bằng trời tính, bởi vậy có thể thấy được trí tuệ của hắn cao thếnào.- Phong Phi Vân không có đạt tới trình độ thiên tài cấp bậc sử thi, vì sao có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?Rất nhiều người đều không phục, ví dụ như Kỷ Phong, Thích Dạ Lai.Hôm nay ngươi có thể cho bọn hắn đáp án có lẽ chỉ có Thiên Toán Thư Sinh thôi.Hai tay Thiên Toán Thư Sinh dấu trong ống tay áo màu trắng, thanh thản như dã hạc, đứng yên mà lạnh nhạt, từ từ nói:- Bên trong Vô Lượng Tháp có một cổ Thiên Đạo chi lực, ngăn cách tất cả khí tức, vấn đề này ta cũng không trả lời được.

Nhưng có một điểm cóthể khẳng định, ý chí lực Phong Phi Vân so với bất cứ người nào trongcác ngươi đều mạnh hơn, thiên phú cũng vô hạn tiếp cận với cấp sử thi,có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, cũng không kỳ quái, có lẽ là hắn nhiều hơn các ngươi một phần vận khí.- Vận khí?Thích Dạ Lai vẫn không phục.Thiên Toán Thư Sinh liếc mắt nhìn hắn, cười nói:- Một người nếu không có số mệnh thì nhất định không cách nào đi xa trên con đường tu luyện được.

Vận khí tốt, cũng là một loại biểu hiện củanăng lực bản thân.-------Chương 349: Lạc phượng cốc (1)Tuy rằng vẫn có người không phục cách nói của Thiên Toán Thư Sinh, nhưng lại không cách nào phản bác được.Vô luận là vì nguyên nhân gì, Phong Phi Vân quả thật đã xông đến VôLượng Tháp tầng thứ bảy, đã trở thành thiên kiêu thứ bảy từ xưa đến naydùng cảnh giới Thần Cơ đã xông đến tầng thứ bảy của Vạn Tượng Tháp.Oanh động do trận phong ma này mang đến trước tiên là truyền khắp toànbộ Vạn Tượng Tháp, thậm chí có vô số đạo ngọc phi phù phóng lên trời,truyền tin tức đến khắp thiên nam địa bắc Thần Tấn vương triều.Mỗi một tuyệt đỉnh thiên mới xuất thế, đều đánh vỡ cân đối lực lượng, sẽ phá hư sự cân đối của Tu Tiên Giới tương lai, huống chi còn là một lầnxuất hiện hai vị- Phong gia đây là muốn nghịch thiên ah!

May mắn gia chủ Phong gia đãtrục xuất Yêu Ma Chi Tử ra khỏi gia tộc, bằng không, trăm năm sau, Phong gia tất nhiên sẽ dưới sự dẫn dắt của song ma xưng bá toàn bộ Thần Tấnvương triều.Trên một tòa linh sơn, trong cung khuyết có một vị tiên môn chưởng giáo tay niết lấy ngọc phù, cảm thán nói.- Yêu Ma Chi Tử vậy mà xông đã đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, thiêntư đã có thể so với tám vị thiên tài cấp bậc sử thi, không, là chín vịthiên tài cấp bậc sử thi, chỉ sợ có ít người muốn ngồi không yên rồi.- Gia chủ Phong gia hiện giờ chỉ sợ đã hối hận đến xanh ruột rồi!

Ha ha!Trong ngày này Thần Tấn vương triều có rất nhiều người đều nhận được tin tức này, có người thoải mái cười to, cũng có người nhíu chặt lông mày,trong mắt sát cơ ẩn sâu, muốn gạt bỏ Phong Phi Vân từ trong trứng nước.Cổ Cương Phủ, Phụng Thiên Bộ.Đây là một mảnh sơn lĩnh cổ xưa, tràn ngập tiếng dị thú thét dài, xenlẫn chướng khí đen kịt, mang đến cho người một loại cảm giác Man Hoangsơ khai.Cảnh Phong đại trí sư đứng trên một tòa bệ thân cao mấy trăm thước, ănmặc trường bào màu đen, bàn tay khô héo bưng lấy một vu bồn ở trước, tóc trên đầu và râu ria đều đã bạc trắng.Hốc mắt thật sâu của hắn tràn đầy nếp nhắn, lõm sâu xuống, nhìn qua đại địa bao la mờ mịt, chỉ thấy có từng đạo thần mang trùng thiên mà lên, một đạo so với một đạo càng thêm cường đại, mỗi một đạo thần mang đềuđại biểu cho một vị thiên tài nhân kiệt.Oanh!Chợt đấy, ngôi sao trên bầu trời bắt đầu run rẩy, có hơn mười đạo ngôisao sáng rõ lướt ngang trên bầu trời, bức thẳng vào cung thái vi tinh,giống như hơn mười đạo thần kiếm phá không mà đi, khiến cho tinh tượngtrên cả bầu trời đều xảy ra nghịch chuyển cực lớn.- Quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm.Cảnh Phong đại trí sư hai mắt trợn lớn, nổ bắn ra hai đạo hào quang chói mắt, nói:- Một đại thế quần hùng cũng khởi đã đến, trong tương lai không lâu,trên phiến đại địa này nhất định còn có thiên tài cấp bậc sử thi thầnthoại xuất thế, thời đại này không còn bình tĩnh nữa rồi.Phàm là tu sĩ hiểu được quan sát tinh tượng vào thời khắc này cũng đãngửi được một cổ khí tức không tầm thường, rốt cuộc là người phương nàoxuất thế, vậy mà dẫn tới Thiên Địa tinh tượng cũng phải thay đổi?Mỗi một tầng Vô Lượng Tháp đều như một tiểu thế giới độc lập vậy, càngđi sâu vào trong, phiến thế giới này liền càng thêm mênh mông.Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, là một mảnh sơn lĩnh lơ lửng trên bầu trời,cách mặt đất không biết bao nhiêu ngàn trượng, nhìn xuống phía dưới chỉcó thể nhìn thấy biển mây vô biên, giống như Đằng Long màu trắng đangquay cuồng vậy.Sơn lĩnh không ngớt chín nghìn dặm, có từng tòa ngọn núi hiểm yếu xuyên thẳng thanh minh, cổ bạch như trát long sinh trưởng trên vách núi đádựng đứng, phảng phất như muốn rơi xuống vách núi, rơi vào biển mây, rớt xuống phàm trần vậy.Chỗ xa hơn, một tầng tiên vụ hơi mỏng gột rửa giữa một tòa Linh Phong,linh hạc màu trắng chừng ba trượng xông phi mà lên, lao xuống rơi vào cỏ cây giữa linh phong.Đây là một cảnh tượng như tiên gia phúc địa, giống như một cái cách thế động thiên vậy.Phong Phi Vân đi theo sau lưng cô gái mặc áo đen, hành tẩu trên đỉnh sơn lĩnh, trên đường đi, gặp vài chỗ dấu vết cổ xưa, có đại đại kiếm hoenrỉ cắm trên vách đá, có bàn cờ cực lớn lơ lửng trên đỉnh sơn lĩnh, nhưng cái này đều nói rõ, nơi này quả thật từng là một chỗ tu đạo chi địa,chỉ là hiện giờ đã hoang vu thôi.Cô gái mặc áo đen đi vào một tòa sơn cốc tĩnh mịch, nơi này tràn ngậpsương mù mờ mịt, linh khí dồi dào, như ẩn cư lấy một vị tu đạo thần linh vậy.Sau khi tiến vào sơn cốc, cô gái mặc áo đen liền bắt đầu trở nên cẩn thận, bộ pháp cũng thả chậm hơn không ítPhong Phi Vân cũng cảm giác được ở sâu trong sơn cốc kia có một cổ khítức mênh mông cuồn cuộn như có như không, mang theo vài phần khắcnghiệt, thật giống như tiến nhập một mảnh tử vong tuyệt địa vậy.Sàn sạt!Một hồi gió gào thét từ trong sơn cốc thổi ra, phát ra thanh âm tựa như Cự Thú gào thét vậy.Phong Phi Vân phát ra một tiếng kêu nhẹ, bỗng nhiên dừng bước, tật phong thổi bùn đất trên mặt đất đi một tầng, hiển lộ ra một khối xích cốt lớn cỡ bàn tay.Xương cốt đỏ thẫm như máu, mặt ngoài lưu động lấy vầng sáng nhàn nhat, cứng rắn giống như một khối Thần Thạch vậy.Tuy rằng chỉ lộ ra một ít, nhưng cổ linh khí kia lại bạo phát ra, vôcùng cực nóng, khiến nhiệt độ trong không khí cũng chậm rãi khô héo lại.Cô gái áo đen đi ở đằng trước cũng phát giác được khác thường, lập tứcdừng bước, xoay người lại, nàng nhìn chằm chằm vào khối xương cốt đỏ rực trên mặt đất.- Xương cốt Phượng Hoàng!Phong Phi Vân cảm giác được xương cốt của mình cũng có chút phát lạnh, có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.- Nơi này tên là Lạc Phượng Cốc, từng có một đầu Phượng Hoàng vẫn lạcchỗ này, máu tươi nhuộm hồng khắp cả sơn cốc, trên mặt đất còn sót lạimấy khối xương cốt cũng là việc rất bình thường.Cô gái mặc áo đen thản nhiên nói.Ngay cả Phượng Hoàng cũng vẫn lạc, rất hiển nhiên nơi này từng xảy rađại sự kinh thiên, nhưng cô gái mặc áo đen lại không muốn nói cho PhongPhi Vân biết, sợ Phong Phi Vân sẽ bị dọa đến lùi bước.- Ngươi ngàn vạn đừng đụng vào khối Phượng cốt kia, nhiệt độ trên đó cao đến dọa người, một khi đụng vào, thân thể sẽ đốt thành tro bụi ngay.Cô gái mặc áo đen nhắc nhở.Cô gái mặc áo đen cũng không dám đụng Phượng cốt, cổ nhiệt độ kia nàng cũng không cách nào thừa nhận nổi.Phong Phi Vân dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng liền nhặt khối Phượng cốtlớn cỡ bàn tay kia lên từ mặt đất, lau sạch sẽ bùn đất trên đó, sau đóthu vào trong Giới Linh Thạch.Cô gái mặc áo đen ngay cả cắm cũng suýt rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn Phong Phi Vân nói:- Chẳng lẽ ngươi đã từng uống qua Phượng huyết sao?- Chưa từng!Phong Phi Vân tâm tình rất trầm trọng, có tiền bối Phượng Hoàng vẫn lạc ở đây khiến hắn cảm giác được một cổ nôn nóng không hiểu, nơi này tên làLạc Phượng Cốc, phàm là Phượng Hoàng đến chỗ này, đều bị một cổ lựclượng trong tối tăm khắc chế lấy.Cô gái mặc áo đen chau mày lại, có chút khó hiểu, nhưng lại không tiếp tục truy vấn, tiếp tục bước vào trong sơn cốc.-------Chương 350: Lạc phượng cốc (2)Càng đi vào sâu bên trong,mặt đất liền càng thêm đỏ tươi, trong không khí khi thì bay ra một đạothần hà chói mắt, sắc bén tựa như Thiên Đao, không cẩn thận sẽ bị đâmrách làn da ngay.Lạc Phượng Cốc, ba chữ kia được khắc trên một tấm bia đá nghiền nát,chính là dùng máu tươi của Phượng Hoàng tụ tập mà thành, quanh co khúckhuỷu, yêu dị đến tựa như hỏa diễm.- Đã đến!Cô gái mặc áo đen dừng lại bên ngoài một động phủ bị khói đen đậm đặc bao lấy, ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào trong.Nàng dừng bước chân lại, lạnh lùng mà nghiêm túc, hắc y trên người bịgió lạnh từ trong động phủ thổi ra khiến bay lên, hoàn toàn phác họa radáng người mỹ diệu của nàng.Bạch cốt cung điện trong đan điền Phong Phi Vân cũng bắt đầu phát ra một hồi rung rung, lực lượng của Thiện Thi từ trong Thi Cung bộc phát ra,tràn ngập khắp toàn thân Phong Phi Vân, cổ lực lượng này tinh thuần màthánh khiết, có Thánh Quang màu trắng lưu động trên làn da Phong PhiVân.Cô gái mặc áo đen chậm rãi vươn ra cánh tay ôn nhu, một đạo vết cào dọctheo cánh tay bay ra, chính là linh quang ngưng tụ, tìm kiếm vào trongđộng phủ.Oanh!Bỗng dưng, trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi chấn động đáng sợ chấn vỡ vết cào do cô gái mặc áo đen đánh ra.- Bản tôn đã chết, còn lợi hại như vậy!Cô gái mặc áo đen lui về phía sau hai bước, hừ lạnh một tiếng, sau đótrực tiếp biến thành một đạo thần hoa màu đen xông vào trong động phủ.Phong Phi Vân lại chưa cùng đi vào, cẩn thận canh giữ ở bên ngoài.Sau khi tiến vào mảnh sơn cốc này, lòng hắn từ đầu đến giờ vẫn không thể an bình, bị bóng mờ tử vong đậm đặc bao lấy.- Ngươi đang lo lắng điều gì?Thanh âm Thiện Thi vang lên trong đầu Phong Phi Vân, thanh âm của nàngthanh thúy dễ nghe, như thanh tuyền chảy trên đá, khiến người có thểquên hết tất cả phiền não.Phong Phi Vân lắc đầu, tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết kiếp trước mình chính là Phượng Hoàng, từ khi chứng kiến Phượng Hoàng vẫnhuyết thì trong lòng liền thấy cực kỳ áp lực, mặc dù nàng chính là Thiện Thi cũng tuyệt đối không thể nói.- Ta suy nghĩ ngay cả Ác Thi Thiện Thi, cũng đã tu luyện ra trí tuệ củamình, bản tôn cho dù đã chết, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợcũng đã tu luyện ra trí tuệ của mình. . .Phong Phi Vân nói.Ầm ầm!Trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi nổ vang, cả sơn cốc đềubị run rẩy, mặt đất vỡ ra, vách núi lăn xuống huyết thạch, một đạo vầngsáng màu đen từ trong động phủ chạy ra.Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, ôm lấy ngực, bị thương không nhẹ.- Bản tôn đã tu luyện ra trí tuệ, lây dính huyết khí và yêu khí củaPhượng Hoàng trong sơn cốc, so với nữ ma còn tà dị hơn vài phần.Cô gái mặc áo đen lòng còn sợ hãi nói.Oanh!Một cổ khí lãng màu đen từ trong động phủ thổi ra, xen lẫn huyết khí vô biên .- Liên thủ trấn áp nàng, phai mờ trí tuệ trong cơ thể nàng.Trong thân thể Phong Phi Vân tràn ngập lực lượng Thiện Thi, hắn lấythạch đao từ trong Giới Linh Thạch ra, cánh tay vận khí, một mảng lớnbạch sắc quang mang liền xông vào trong thân đao.Một nữ ma cũng đã đủ đáng sợ, nếu lại xuất hiện thêm một người, như vậy cũng được sao?Khí lãng mãnh liệt do Phong Phi Vân bổ ra cùng cô gái mặc áo đen đồng thời đánh vào trong động phủ.Trong tòa động phủ này tràn đầy huyết khí, trong không khí càng có hỏadiễm đang lưu động, người bình thường nếu đi vào, nhất định sẽ trongnháy mắt liền biến thành tro bụi ngay.- Ta sao lại nghe thấy được một cổ yêu khí chỉ Phượng Hoàng mới có thế?Phong Phi Vân mỗi khi tiến về trước ba bước tim đập liền sẽ tăng nhanh thêm một phần.- Bản tôn đã ở chỗ này ba vạn năm, trong thân thể đã xâm nhập PhượngHoàng chi huyết, lực lượng tương đối đáng sợ.

Chỉ là trí tuệ trong cơthể nàng còn rất yếu ớt, chỉ cần có thể ngăn được nàng trong nháy mắtthì ta liền có thể đi vào thân thể của nàng, gạt bỏ đi tia trí tuệ kia,sau đó đoạt lại thân thể.Cô gái mặc áo đen mặt trầm như nước, nàng mới chính là thần thức của bản tôn, bản tôn tự nhiên cũng là thân thể của nàng.Sâu trong động phủ tĩnh mịch có một tấm giường đá tràn đầy hàn khí, trên đó có một nữ tử linh lung mà uyển chuyển nằm lấy, đã ngủ say vô tận tuế nguyệt, vẫn không nhúc nhích, tựa như do băng chạm ngọc mài mà thànhvậy.Dưới mặt đất, trên thạch bích, có từng đạo máu chảy nho nhỏ thấm ra, tụtập tới chỗ nàng, chậm rãi chảy vào thân thể của nàng, khiến làn da nàng trở nên càng thêm tinh xảo đặc sắc.Đây chính là bản tôn của Tiêu Nặc Lan sao?Trên người nàng một tia sinh khí cũng không có, cũng không có tà khí yêu dị.Nhưng khi Phong Phi Vân bước đến gần nàng mười bước thì trong thân thểmềm mại vốn lẳng lặng nằm trên giường đá liền bộc phát ra một cổ sứcmạnh to lớn khiến cho người ta sợ hãi, con mắt xinh đẹp của nàng bỗngnhiên mở ra, có hỏa diễm vô cùng vô tận từ trong ánh mắt bay ra, bao phủ toàn bộ động phủ.Vầng sáng hoa mỹ tràn ngập chung quanh, khiến người ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi.- Muốn muốn nhờ Phượng Hoàng huyết dục hỏa trùng sinh, nào dễ dàng như vậy.Phong Phi Vân ném ra xương cốt Phượng Hoàng ngăn cản lấy hỏa diễm vô biên kia, trực tiếp đánh tới bản tôn.Cô gái mặc áo đen theo sát ngay sau lưng Phong Phi Vân sau lưng, bướcnhanh theo, trong đôi tinh mâu mang theo vài phần nghi hoặc, đối vớithân phận của Phong Phi Vân đã sinh ra hoài nghi.Bản tôn vẫn nằm trên giường đá không nhúc nhích, cánh tay cứng ngắc giơlên, một cỗ nữ thi giơ tay lên, một màn này thật sự quá kinh hãi, điềunày chẳng lẽ biểu thị bản tôn sắp triệt để thức tỉnh sao.Vừa đưa tay lên, liền có một mảnh sóng lửa ngưng tụ, trực tiếp đánh bay Phượng cốt ra ngoài, đụng vào trên vách tường.Phong Phi Vân cầm thạch đao trong tay, đã phá vỡ sóng lửa, mãnh liệt giết về trước một bước, đã đứng ở cạnh giường đá.Hắn liền triệu hồi Phượng cốt, tế trong tay, gột rửa ngọn lửa trên người bản tôn.Giờ phút này, hắn có thể thấy rõ ràng nữ tử nằm trên giường đá kia, ngũquan tinh mỹ tuyệt luân, lông mi uốn lượn mà thon dài, dáng người kinhdiễm, đặc biệt là bộ ngực nhô lên cao kia, quả thực so với Nữ Ma ThiệnThi còn muốn đầy đặn hơn, eo nhỏ mảnh khảnh, còn có cặp đùi ngọc tuyếttrắng mà mảnh khảnh kia. . .- Ngươi đang nhìn gì thế?Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, cực kỳ bất mãn với Phong Phi Vân, dù sao đó là thân thể của nàng.

Đặc biệt là nhìn thấy hai vệt máu nơi đầumũi Phong Phi Vân quả thật khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi.- Ta đang xem phải làm sao mới có thể phong bế huyết mạch của nàng, ngăn cản nàng dục hỏa trùng sinh!Phong Phi Vân biểu lộ hết sức nghiêm túc, xoa xoa vết máu trên đầu mũi, mặt không đỏ sắc không thay đổi nói.- Dục hỏa trùng sinh cũng có thể ngăn cản?Cô gái mặc áo đen cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, hỏi lại.- Có thể thử một lần.-------Chương 351: Ra khỏi Vô Lượng Tháp (1)Phong Phi Vân không hề dodự, nếu lại đợi thêm lát nữa, bản tôn triệt để thức tỉnh, sẽ có thứ tônNữ Ma thứ hai xuất thế, đến lúc đó thì phiến toái lớn rồi.Trong thân thể bản tôn có lực lượng mãnh liệt lao ra, nhưng đều bị Phong Phi Vân và cô gái mặc áo đen liên thủ áp chế, khiến nàng rất khó nhúcnhích.Khiến cô gái mặc áo đen càng bi phẫn chính là Phong Phi Vân sau khi nóixong lời kia liền vươn hai tay mò tới trên gương mặt trắng nõn của bảntôn, động tác thập phần kiều diễm, khiến nàng như phát điên lên, hàmrăng nghiến ken két.- Ngươi muốn làm gì vậy?Cô gái mặc áo đen phi thường tức giận, cắt đứt động tác kế tiếp của Phong Phi Vân.Hắn thật sự quá mức quá phận, khiến nàng không thể không ra tay ngăn cản.- Ta muốn dùng miệng hút Phượng Hoàng yêu khí trong cơ thể nàng ra, sauđó mới có thể phong bế huyết mạch trong cơ thể nàng được.Phong Phi Vân hai tay áp vào khuôn mặt trơn bóng của bản tôn, biểu lộthập phần chăm chú, không giống như đang nói giỡn, nhưng cái cắm hắn lại cô gái mặc áo đen gắt gao ngăn lấy, căn bản không vào được nửa phần.Hơi quá đáng, thức sự quá mức qua phận.- Phượng Hoàng yêu khí đã triệt để sáp nhập vào trong máu huyết nàng,nếu không hút yêu khí ra thì không có khả năng phong bế huyết mạch củanàng được, đến khi nàng dục hỏa trùng sinh, chúng ta đều phải chết hết!Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.Cô gái mặc áo đen cắn chặt hàm răng, trầm giọng nói:- Ta đến!- Không được ah!

Phượng Hoàng chính là một trong Tứ đại Yêu tộc, PhượngHoàng yêu khí thức sự quá mức bá đạo, ngươi chỉ là thần thức chi thân,nếu dính vào Phượng Hoàng yêu khí sợ rằng sẽ trực tiếp biến thành yêu ma mất.Phong Phi Vân lời nói thấm thía nói, có một loại khí khái anh hung ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!Lực lượng trong thân thể bản tôn càng ngày càng lớn mạnh, hỏa diễm càngthêm cực nóng, cho dù hợp lực hai người bọn họ cũng không thể áp chế nổi nữa.- Không thể đợi thêm nữa rồi!Phong Phi Vân một tay đẩy tay cô gái mặc áo đen ra, sau đó liền mãnh liệt hôn vào trên môi bản tôn.Bờ môi bản tôn giống như hồng bảo thạch mềm mại, không chỉ có không lạnh như băng, hơn nữa còn mang theo vài phần lửa nóng, quả thực cực kỳtrong cơ thể nàng, thơm ngào ngạt khiến người rất muốn cắn một ngụm.Phong Phi Vân hai tay ôm láy mặt bản tôn, cơ hồ ôn cả nửa thân thể nàngvào ngực, động tác rất là thành thạo, biểu lộ rất là say mê.Cô gái mặc áo đen đứng ở một bên, phảng phất có thể nhìn thấy đầu lưỡiPhong Phi Vân vươn vào trong miệng bản tôn, thỏa thích mút lấy, quấy lấy chiếc lưỡi thơm tho, nàng thấy thế liền nghiến răng nghiến lợi, đôitay cũng xiết chặt lại, nếu ánh mắt có thể giết người thì Phong Phi Vânđã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi.Nàng hiện giờ tuy rằng còn chưa đoạt lại bản tôn, nhưng đó dù sao cũngtừng là bản thân mình, hôm nay Phong Phi Vân hôn hít lấy như thế, tựanhư đang cách không hôn lấy nàng vậy.May mắn là đôi tay kia của Phong Phi Vân coi như còn có quy củ, cũngkhông sờ loạn khắp nơi, bằng không nàng khẳng định sẽ không dễ dàng thacho hắn, đã trực tiếp giết chết tên hỗn đản thừa cơ làm loạn này rồi.Phượng Hoàng yêu khí trong thân thể bản tôn dị thường tà dị, nếu làngười khác dù chỉ dính vào một ít cũng sẽ bị yêu khí xâm lấn, mất đi lýtrí ngay, nhưng Phong Phi Vân có được Phượng Hoàng linh hồn, có thểtrấn áp Phượng Hoàng yêu khí, hút vào thân thể, không chỉ sẽ không bịyêu khí xâm lấn, ngược lại còn có thể luyện hóa, xúc tiến việc tu luyệnBất Tử Phượng Hoàng Thân.Phượng Hoàng yêu khí không ngừng từ trong thân thể bản tôn chảy xuôi đira, một đôi tinh mâu của bản tôn lần nữa tuôn ra hỏa diễm, bắt đầu giãydụa lấy, muốn ngăn cản Phong Phi Vân tiếp tục "Hấp nàng" .- Giúp ta đè tay nàng lại!Phong Phi Vân dùng thần thức nói cho cô gái mặc áo đen.Cô gái mặc áo đen trong lòng phi thường giãy dụa, thập phần không tình nguyện, nhưng vẫn tiến lên đè lấy tay bản tôn.- Giúp ta đè lại chân của nàng.- ...Cô gái mặc áo đen rất giống như đang muốn mắng chửi người.- Giúp ta đè eo của nàng!- ...Cô gái mặc áo đen ngay cả tâm mắng chửi người cũng đã mất đi, chỉ muốn trực tiếp tiêu diệt Phong Phi Vân ngay thôi.- Đầu gối nàng đang hất ta, ngươi đến cùng có làm theo không đấy?

Ặc,tay phải của nàng nới lỏng, lưng ta bị nàng xé rách một miếng áo, chảyra hai vết máu rồi này...May mắn Phong Phi Vân giờ phút này chính là dùng thần thức nói cho côgái mặc áo đen, bằng không nếu bị người ngoài nghe được, còn tưởng rằngPhong đại thiếu gia muốn bắt đầu chiếm đoạt thiếu nữ đàng hoàng, làm một ít chuyện táng tận thiên lương ấy chứ.Hơn nữa còn có người đang giúp hắn làm lấy.Cô gái mặc áo đen giờ phút này sao lai không có ý nghĩ như vậy chứ, nàng có cảm giác như đang trợ Trụ vi ngược, hơn nữa người bị hành hạ còn làchính bản thân mình.Bản tôn rốt cục vẫn phải bình tĩnh lại, Phượng Hoàng yêu khí trong thânthể bị Phong Phi Vân hút hết, tay tay hết sức nhỏ ôn nhu từ trên lưngPhong Phi Vân vô lực thả xuống, đôi đùi gợi cảm thon dài kia cũng chậmrãi duỗi thẳng, thật giống như hư thoát sau khi cao trào qua đi vậy.Những Phượng huyết vốn đang liên tục không ngừng chảy vào thân thể nàng cũng ngừng lại, giống như mạch máu bị chặt đứt vậy.Bở môi Phong Phi Vân có chút lưu luyến không rời tách ra khỏi nàng, đứng dậy, dùng ống tay áo lau đi nướt bọt bên khóe miệng, trên đó tựa hồ còn mang theo dư hương.Hắn thật sự rất mệt mỏi, trên trán có mồ hôi đang lăn xuống, quần áotrên lưng bị xé nát rất nhiều mảnh, còn mang theo dấu móng tay, hắn thởmột hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo một chút, quấn chặt lại đai lưngvốn đã hơi nới lỏng một chút, có chút mỏi mệt nói:- Cuối cùng cũng thu thập được nàng.Cô gái mặc áo đen trán đầy hắc tuyến, trông thấy bộ dáng Phong Phi Vângiờ phút này thật giống như một tay ăn chơi vừa làm chuyện gì đó khó coi vậy.- Huyết mạch của nàng đã bị ta phong bế, kế tiếp phải giao cho ngươi rồi.Phong Phi Vân thấy nàng ta sắc mặt bất thiện, cũng không dám ở lâu nữa, nói xong lời này liền phóng nhanh ra ngoài động phủ.Trong thân thể bản tôn tuy rằng sinh ra trí tuệ độc lập, nhưng còn rấtyếu ớt, muốn phai mờ cũng không phải việc khó gì, điểm này căn bản không cần Phong Phi Vân lo lắng.Đi ra bên ngoài động pủ, Phong Phi Vân liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa Phượng Hoàng yêu khí trong thân thể.Phượng Hoàng yêu khí đối với việc tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cólợi ích rất lớn, Phong Phi Vân muốn mượn nhờ Phượng Hoàng yêu khí, mộtlần hành động phá tan bước thứ tư Hoán Huyết, khiến thể chất lại tiếnmột bậc, trở thành thiên tài cấp bậc sử thi.Phượng Hoàng yêu khí lưu động trong huyết mạch, mang theo một cổ lựclượng cực nóng thúc dục lấy huyết dịch cấp tốc vận chuyển, thật giốngnhư hỏa diễm đang nhảy lên trong máu vậy.-------Chương 352: Ra khỏi Vô Lượng Tháp (2)Phong Phi Vân vận chuyểnpháp quyết Bất Tử Phượng Hoàng Thân tu luyện, khiến Phượng Hoàng yêu khí không ngừng dung nhập vào trong máu, khiến huyết dịch vốn đã vàng chóitrở nên càng thêm linh tính bức người.Phẩm chất huyết dịch đag vững bước tăng lên, trở nên càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng sôi trào.Chợt, một cổ ma tính bị Phượng Hoàng yêu khí kích thích, bắt đầu nổi lên từ chỗ sâu trong huyết dịch, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong ócPhong Phi Vân, ảnh hưởng lý trí của hắn.Đây là Yêu Ma chi huyết, bị Phượng Hoàng yêu khí kích thích nên lại thức tỉnh một tia.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hào quang đỏ thẫm, trên hai cánhtay có từng mảnh Long Lân hiện lên, trở nên càng ngày càng tráng kiện,có ma vụ màu đen lao ra, đậm đặc bao khắp toàn thân của hắn.NGAO!Diện mục trở nên có chút dữ tợn, trong miệng hắn phát ra tiếng thét dài giống như dã thú.Có một cổ khát máu và dâm dục đang thức tỉnh trong máu huyết hắn, lầnnày không giống với lần trước đó, lý trí của hắn cũng bắt đầu bị ma tính công kích, suy nghĩ trở nên càng ngày càng hỗn loạn, có một loại cảmgiác không cách nào khống chế được bản thân.- Khống chế được, tuyệt đối không thể bị Yêu Ma chi huyết đánh bại vào lúc này được.Hai tay Phong Phi Vân đánh vào mặt đất, cưỡng ép áp chế Yêu Ma chi huyết trong thân thể, muốn lần nữa áp chế ma tính vào trong máu, nhưng hắnlại cảm giác được lý trí càng ngày càng bạc nhược yếu kém, đã bị trùngkích càng ngày càng mạnh, đầu hắn cũng như muốn vỡ ra.Chợt, có một đạo lực lượng nhu hòa chảy xuôi ra, chậm rãi trấn áp matính trong máu, lý trí Phong Phi Vân cũng dần dần ổn định lại, thân thểdần hồi phục lại như cũ.- Cảm ơn.Phong Phi Vân sau khi triệt để luyện hóa Phượng Hoàng yêu khí liền mở hai mắt ra.- Trong thân thể ngươi chảy xuôi Yêu Ma chi huyết, tương lai tất thànhhọa lớn, ta có thể giúp ngươi một lần, chưa hẳn đã giúp được ngươi lầnhai.Thanh âm Thiện Thi vang lên trong Thi Cung, thanh âm nàng vẫn cực kỳ nhu hòa như vậy, khiến lòng người tĩnh lặng.- Ta tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.Muốn triệt để giải quyết tai hoạ ngầm này nhất định phải quay về Phonggia thu hồi Cưu Cửu Quái Bào, chỉ có Cưu Cửu Quái Bào mà mẫu thân lưulại mới có thể trấn áp Yêu Ma chi huyết.Sau khi xông qua tầng thứ sáu, trong đầu Phong Phi Vân cũng đã ngưng tụra đạo thần thức thứ bảy, cách thần cơ Đại viên mãn đã càng ngày cànggần rồi.Nhưng sau khi luyện hóa được Phượng Hoàng yêu khí hắn cũng không hoànthành Hoán Huyết, vẫn còn kém một chút xíu, thủy chung không thể nào đột phá được, tư chất Phong Phi Vân hiện giờ vẫn chỉ có thể coi là nghịchthiên tài tuấn, không tính là thiên tài cấp bậc sử thi.Liên tiếp bảy ngày qua đi, cô gái mặc áo đen mới đoạt xá bản tôn, nàngbiến thành thần thức, sáp nhập vào trong thân hình bản tôn, từ trongđộng phủ đi ra ngoài.Nói đúng ra thì đây mới là Tiêu Nặc Lan thật sự.Khi lần nữa nhìn thấy nàng, Phong Phi Vân chung quy vẫn có chút xấu hổ,hắn thậm chí còn không biết nên xưng hô người con gái trước mặt này thếnào nữa.- Gọi ta là Tiêu Nặc Lan đi!Tiêu Nặc Lan thản nhiên nhìn thẳng Phong Phi Vân, sau khi thần thức cùng bản tôn dung hợp, khí chất và khí độ của nàng đều trở nên có chút không giống, ánh mắt mang theo vài phần Không Linh, ẩn chứa một loại hàm xúcxuất trần, giống như Lăng Ba tiên tử hạ phàm trần vậy.Chẳng qua lúc nàng thấy Phong Phi Vân há miệng ra thì vẫn nhịn khôngđược giật giật bờ môi óng ánh, biểu lộ trở nên có chút cổ quái.Nếu không phải Phong Phi Vân ởt ngay bên cạnh thì chỉ sợ nàng đã lau miệng hơn mười lượt rồi.Phong Phi Vân cũng một người da mặt dày, hắn cười nói:- Chúc mừng Tiêu tiên tử đoạt lại bản tôn!Tiêu Nặc Lan không thể nào cười nổi, chỉ đạm mạc nói:- Hiện giờ chúng ta đi ra ngoài đi!

Cũng đến lúc nên gặp lại Nữ Ma rồi, ta ngược lại muốn xem thử nàng hiện giờ mạnh thế nào.Mảnh sơn lĩnh lơ lửng trên bầu trời này cũng không phải thí luyện chiđịa của Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, thí luyện chi địa chính thức chínhlà ở thế giới phía dưới sơn lĩnh.Phong Phi Vân vốn muốn đi xông Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, nhưng TiêuNặc Lan lại không cho hắn cơ hội này, cưỡng ép kéo lấy hắn, quay trở vềtầng thứ sáu.Phong Phi Vân cũng biết dùng tu vị hiện giờ của mình, xông tầng thứ bảycũng tuyệt đối không có nửa phần kết quả, cho nên liền đành phải trở rabên ngoài Vô Lượng Tháp. dù sao tương lai còn rất nhiều cơ hội, cũngkhông cần gấp trong nhất thời.Tiêu Nặc Lan lại biến thành một Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen, chui vàotrong Giới Linh Thạch trên người Phong Phi Vân để tránh né lực lượng cấm phong của Vô Lượng Tháp..Sau khi Vô Lượng Cổ Kính trên tấm bia đá trăm trượng mờ xuống, đám tu sĩ bên ngoài liền biết rõ Phong Phi Vân rốt cục muốn đi ra, thần sắc cảđám đều chuyển động, thật giống như nghênh đón anh hùng trở về vậy.Trong Vạn Tượng Tháp có mấy lão bất tử bối phận cao đến dọa người cũngchui ra, chính là những tồn tại cùng cấp bậc với Thần Vương, bọn họ đãchờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp rất nhiều ngày, đều định đến đây để cướpngười, mấy lão bất tử này đều đằng đằng sát khí, hung uy hách hách, ộtbộ "Nếu ai dám đoạt với ta, lão tử liền giết người" quả thật khiếnnhiều người phải kinh hãi.Đúng là trời tháng chín, cuối thu khí sảng.Bên ngoài Vô Lượng Tháp hào khí thập phần náo nhiệt, rất nhiều người đều đã vung tay vung chân, chăm chú nhìn chằm chằm cửa ra vào Vô LượngTháp, chỉ cần Phong Phi Vân từ trong Vô Lượng Tháp đi ra thì sẽ lập tứcra tay cướp người ngay.Đại lão cấp bậc lão bất tử đến đây thật sự quá nhiều, khiến vị hộ tháplão đạo kia cảm giác áp lực rất lớn, không ngừng dùng ống tay áo sát cái trán, chậm rãi tránh lui, sợ sẽ ảnh hưởng đến người vô tộiThần Vương Long Xuyên Phượng xung trận ngựa lên trước, đứng dưới tấm bia đá trăm trượng, trên đỉnh mái tóc màu trắng mang theo phát quan màuvàng, ngọc hư trường tu, dáng người cao ngất, giày giá trị vạn kim, đailưng cũng là do vàng ròng tạo thành, mặc một bộ áo bào màu vàng phongcách đến cực điểm, toàn thân đều váng chói, khí độ thập phần bất phàm.Đã muốn thu đồ đệ, tự nhiên phải lộ ra thể diện của mình, bằng không thì sẽ không có đồ đệ nào dám theo ngươi lăn lộn cả.Thần Vương cũng đã đứng ở chỗ đó, những người lòng dạ khó lường khác tựnhiên đều lui về phía sau, không dám tranh chấp với Thần Vương, đâychính là một lão lừa gạt nổi danh, không ai dám đắc tội với hắn cả.Đương nhiên cũng có mấy lão bất tử không hề sợ hãi Thần Vương, mấy lãobất tử này đều là tháp chủ thế hệ trước của Vạn Tượng Tháp, chính là mấy người đứng trên đỉnh thế giới này.- Hừ!

Long Xuyên Phượng, ngươi không phải đang bế quan tu luyện 《 CửuChuyển Tử Sinh Diệt 》 sao, chạy đến đây làm gì, không sợ trăm năm khổ tu hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?Một lão giả mặc Thái Cực bát quái đạo bào đứng trên tấm bia đá trămtrượng, hắn cũng già nua đến cực điểm, trên mặt tràn đầy khe rãnh, tuổikhông hề nhỏ hơn Thần Vương chút nào.-------Chương 353: Các đại lão Vạn Tượng ThápHắn gọi thẳng tục danh của Thần Vương hiển nhiên chính là nhân vật cùng thế hệ, địa vị tuyệt đối không thấp.Trong tay hắn cầm một cây phất trần trắng muốt linh quang lập loè, trênđạo bào màu trắng lưu động lấy hào quang xanh ngọc, đỉnh đầu ngưng tụtam hoa vân, trên lưng phát ra đại đạo bảo quang, lộ ra tiên phong đạocốt.Đây chính là tiền tháp chủ của Đạo Tháp̉, đạo hiệu "Phù Trần Tử", ởtrong Vạn Tượng Tháp tu vị có thể được xếp vào top 5, hơn nữa hắn còn có một thân phận khó lường, chính là một trong ba vị tán nhân của Đạo Môn, từng khai đàn diễn giải, ngay cả rất nhiều chưởng giáo các đại tiên môn đều từng đi dự thính, ở Thần Tấn vương triều Đạo gia chư phái luôn cóđược lực hiệu triệu không hề tầm thường.Ở Tu Tiên Giới, luận lực ảnh hưởng, Phù Trần Tử thậm chí còn trên cả Thần Vương.Chỉ cần Phù Trần Tử nói một câu, vậy thì mấy tiên môn đỉnh tiêm ở NamThái Phủ, ví dụ như Thiên Nhất Tiên Môn, Tử Tiêu Động Phủ, Đại Diễn Tiên Môn, cũng không dám lại đuổi giết Phong Phi Vân nữa.Đương nhiên ở triều đình thì lực ảnh hưởng của Thần Vương đương nhiên mạnh hơn Phù Trần Tử nhiều rồi.Hai người này đều là nhân vật cấp đại lão, lực ảnh hưởng tuy rằng cómạnh có yếu, nhưng cái gọi là mạnh yếu, kỳ thật đều chỉ là cách nóitương đối, lực ảnh hưởng của Phù Trần Tử tại triều đình cũng rất lớn,lực ảnh hưởng của Thần Vương tại Tu Tiên Giới cũng là cấp bậc thái đẩu.- Phù Trần Tử, ngươi không phải đang ở sinh tử nhai bế quan, nói muốn bế quan 300 năm sao, mới qua không đến hai trăm năm sao lại chay đến đâyrồi?Thần Vương trố mắt nhìn, phát ra tiếng cười khanh khách.Phù Trần Tử tự nhiên chính là được hộ tháp lão đạo thông tri nên mới gấp gáp chạy đến.Người đạt tới cấp bậc như bọn hắn, đều muốn tìm được một môn nhân phùhợp truyền thừa đạo thống, dạy dỗ một thiên kiêu, có thể lưu danh báchthế; dạy dỗ một tên ngu xuẩn, chỉ tổ để tiếng xấu muôn đời.- Hai người các ngươi đều đã có truyền giáo đệ tử, càng là thân phận tháp chủ, cần gì phải tham lam như vậy, lần này để ta đi.Một lão đầu gầy lun mang giày rơm rách nát, chẳng biết lúc nào đã xuấthiện ở trước Thần Vương và Phù Trần Tử, ngồi trên một tảng đá.Lão nhân này tay cầm một cái mũ bện từ lá trúc, trong tay còn ôm một cái đòn gánh đào mộc, trên tóc còn có vài miếng lá cây, hắn dùng mũ rơmtrong tay nhẹ nhàng vẫy lấy, thật giống như một tiều phu đang ngồi hóngmát dưới cây vậy.Lão gia hỏa này lộ ra một ngụm răng vàng, híp mắt cười với Thần Vương và Phù Trần Tử, mà hàm răng kia rõ ràng lại mất mất hai cái, nhìn qua cóchút trống trải..Lão gia hỏa này cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, tất cả mọi người đều không phá hiện ra hắn, thẳng đến khi hắn mở miệng nói chuyện, mọi người mới thấy hắn ở đó.- Mẹ nó, Lam Mộc Tiều, ngươi còn có chết sao?Thần Vương trực tiếp kéo đai lưng xuống, muốn đi hung hăng quất lão tiều phu kia hai roi.Thần Vương từng đánh cuộc thua lão tiều phu này, thiếu chút nữa đã thuađến mức ngay cả quần cũng không còn, nhưng về sau mới phát giác mình đãbị lão tiều phu này lừa gạt, đến khi muốn tìm hắn tính sổ thì lão cônđồ này lại như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, biến mất không còn thấy bóngdáng tăm hơi, một lần thất tung đã là hai trăm năm không thấy bóng dáng.Hôm nay rốt cục gặp lại lão tiều phu, Thần Vương há có thể buông tha hắn.- Vô Lượng Thiên Tôn, Lam Mộc Tiều, còn không mau trả lại Linh Khí ThầnTiêu Châm của Đạo Môn ta lại, lão đạo hôm nay liều mạng với ngươi.Phù Trần Tử sắc mặt tái nhợt, săn ống tay áo, muốn đánh nhau một trận.Lão tiều phu cũng từng lừa gạt hắn không nhẹ, từ trong tay hắn gạt lấymột kiện Linh Khí đỉnh tiêm Thần Tiêu Châm của Đạo Môn, nói là trongvòng ba ngày sẽ trở về, kết quả là sau khi mượn đi liền hai trăm nămkhông thấy bóng dáng, quả thực khiến tóc Phù Trần Tử cũng gấp đến mứcbạc trắng rồi.Lão tiều phu cũng không phải người bình thường, chính là tháp chủ củaThần Thông Tháp, có rất ít người biết rõ hắn đến cùng đã sống bao nhiêutuổi, chỉ biết là tám trăm năm trước, hắn cũng đã là tháp chủ Thần Thông Tháp rồi.Nghe đồn hắn còn một thân phận khác, đó chính là cung chủ đời trước của Thần Linh Cung.Chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ hù chết một mảng lớn người rồi,chỉ là không biết là thật hay giả, chưa từng có ai chứng thực qua, lãotiều phu cũng chưa từng thừa nhận qua.- Các ngươi...

Các ngươi bình tĩnh ah!

Rất nhiều tiểu bối ở đây, chú ý hình tượng ah!Lão tiều phu đội mũ lại lên đầu, đặt đòn gánh lên trên vai, khom người,cong lưng, tựa như một con chuột vậy, XÍU...

UU! một tiếng liền biếnmất không thấy bóng dáng đâu nữaThần Vương và Phù Trần Tử đều vồ hụt.- Chúng ta đều là người có thân phận, các ngươi cũng quá keo kiệt rồi,không phải chỉ là vài món bảo vật sao, mượn tới chơi mấy ngày thôi mà,xem các ngươi gấp đến độ nào kia.Khi lão tiều phu lần nữa xuất hiện đã đứng ở trên tấm bia đá cao trămtrượng, khiêng đòn gánh, ghé vào trên tấm bia đá, trung thực nói với bên dưới:- Chúng ta đều là người có tiết tháo, ba ngày sau khẳng định sẽ hai tay hoàn trả.- Mẹ nó, lại là ba ngày!- Vô Lượng Thiên Tôn, ba ngày con em ngươi à!Thần Vương và Phù Trần Tử cũng không thể bình tĩnh được nữa, đã hoàntoàn bị lão tiều phu chọc giận, trên người chiến khí mãnh liệt, thoángqua đã rơi xuống trên bia đá, nhưng lúc bọn hắn xuất hiện thì lão tiềuphu đã lại biến mất không thấy đâu nữa.Những đệ tử một đời tuổi trẻ bên dưới đều cả kinh đến ngay cả cằm cũngsuýt rơi xuống đất, ba vị này đều là nhân vật cao cấp nhất Vạn TượngTháp, bình thường đều được tôn kính đến cực điểm, nhưng một màn trướcmắt này lại hoàn toàn phá vỡ hình tượng trong lòng bọn họ.Đặc biệt là tháp chủ Thần Thông Tháp, lão hàng này quả thực chính là một tên côn đồ, nào giống như một nhân vật truyền kỳ chứ.- Tiểu cô nương, ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, thiên phú dị bẩm, chính là thiên tài tu luyện trong vạn người không một, có nguyện ý theo tatiến vào Thần Thông Tháp, trở thành truyền nhân y bát của ta không,tương lai sẽ kế thừa vị trí tháp thủ Thần Thông Tháp của ta?Lão tiều phu chẳng biết lúc nào chui ra từ sau lưng Tiểu Tà Ma, biểu lộ thần thánh, có vài phần bộ dáng như cao nhân đắc đạo.Lão tiều phu đã đắc tội Thần Vương và Phù Trần Tử không nhẹ, không muốnlại cùng bọn họ tranh giành Phong Phi Vân, miễn cho bị quần ẩu, vì vậyhắn liền nhắm vào Tiểu Tà Ma.Hắn nháy mắt con ngươi, tựa như một quái thúc thúc đang lừa gạt tiểu nữ hài, không, phải là quái gia gia mới đúng.Tiểu Tà Ma ôm bạch miêu nhi, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lãocôn đồ đột nhiên xuất hiện này, bờ môi trắng nõn nà giật giật, dùng ngón tay gãi gãi lọn tóc, bộ dáng rất là đáng yêu.Hiển nhiên là còn chưa kịp phản ứng.- Được rồi, nếu ngươi đã đồng ý, vậy thì hiện giờ ngươi chính là quanmôn đệ tử của ta, ngày mai ta liền truyền vị trí tháp chủ Thần ThôngTháp cho ngươi.Lão tiều phu sờ lên cái cằm, thần sắc cực kỳ cao ngạo nói.-------Chương 354: Thái tế (1)Tiểu Tà Ma há ra miệng nhỏ nhắn, không cách nào khép lại, lão côn đồ này đang lầm bầm lầu bầu gì thế?- Mau theo ta đi!Lão tiều phu thấy trên bầu trời có hai đạo quang mang bay tới, sắc mặthơi đổi, lập tức bế Tiểu Tà Ma đặt trên vai, liền phá không mà đi, láchmình mấy cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Đây mới là cướp người thật sự!- Tên khốn này!Lúc Thần Vương và Phù Trần Tử đuổi tới, lão tiều phu đã không còn bóng dáng.Không bao lâu, Phong Phi Vân cuối cùng cũng mỏi mệt từ trong Vô LượngTháp đi ra, vừa mới bước ra, còn chưa thấy rõ mặt trời ở hướng nào thìbên tai đã truyền đến một trận xé gió, trong lòng thầm hô một tiếng hỏng bét, vừa muốn ra tay ngăn cản nhưng đã muộn, một tiếng trống vang lên,trước mắt liền tối sầm, bị người một gậy gõ cho ngã xuống đất.Trương Bá Đạo lập tức thu côn sắt to như cánh tay lại, nhếch miệng cườicười, khiêng Phong Phi Vân trên vai, liền âm thầm chạy trốn khỏi đámngười.Tự nhiên có người thấy được, nhưng không có ai dám mở miệng, Trương BáĐạo chính là tháp chủ Võ Tháp, người cũng như tên, nổi danh hoành hànhngang ngược, sau lưng càng có Thần Vương làm chỗ dựa, không ai dám nhiều chuyện vào lúc này cả.XÍU...

UU!!

XÍU...

UU!!Hai đạo vầng sáng từ chân trời bay trở về, Thần Vương và Phù Trần Tửđồng thời đuổi theo lão tiều phu, nhưng vẫn không thấy được chút bóngdáng, lão côn đồ kia thật sự như một con chuột, nhanh như chớp, chỉ mộtthoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.- Phù Trần huynh, xin cáo từ.Thần Vương hơi quét mắt qua trong đám người, không nhìn thấy bóng dángTrương Bá Đạo liền biết rõ đại sự đã thành, khóe miệng lộ ra một tia độcong mịt mờ.- Long huynh, chẳng lẽ định chủ động rời khỏi sao?Phù Trần Tử cảm thấy kinh ngạc.- Một tên đồ đệ mà thôi, cần gì phải ngươi tranh ta đoạt, đây không phải là khiến bọn tiểu bối chế giễu sao?

Làm người cần có khí độ ah!Thần Vương vỗ vỗ bả vai Phù Trần Tử, đột nhiên trở nên to lớn cao ngạo hơn không ít, thần sắc cao thượng, rất có bộ dáng tiên hiền di phong,giống như một vị cổ thánh nhân không tranh danh lợi vậy.Phù Trần Tử khẽ nhưỡng mày, không chỉ có không thấy cảm động, ngược lạicòn thấy có chút không ổn, sống đến tuổi như bọn hắn rồi, đều là loạicáo già cả, Long Xuyên Phượng là mặt hàng gì, hắn rõ ràng hơn bất kỳ aikhác, không có khả năng nói ra những lời hiên ngang lẫm liệt như thếđược.- Chúc Phù Trần huynh thu được hiền đồ, tương lai trở thành một đời danh sư Tu Tiên Giới, trường lưu sử sách.

Giờ xin cáo từ vậy!Thần Vương thần sắc tiêu điều, mang theo vài phần thất lạc, sau đó biến thành một đạo cầu vồng kim sắc biến mất giữa sương mù.Hắn chạy trốn rất nhanh, sợ bị Phù Trần Tử quấn lấy.Võ Tháp, đã từng là thánh địa chiến lực đệ nhất Vạn Tượng Tháp, chỉ tiếc trăm năm qua không còn có Thiên Kiêu xuất thế, đệ tử trẻ tuổi đều không có mấy người có thể sát nhập 《 Bách Tháp Bảng 》, đã dần xuống dốc, cũng không còn huy hoàng ngày xưa nữa.Tháp cao trăm tầng nguy nga mà tráng lệ, dưới ánh sáng mặt trời lưu động lấy quang mang kim loại!Nơi này từng có vô số siêu cấp cường giả xuất thế, hoành hành trongthiên địa, trong mỗi một tầng tháp cơ hồ đều có chữ khắc do tổ tiên tiền bối lưu lại, ghi lại một ít tâm đắc tu luyện, có thể nói đây tuyệt đốilà một tu võ thánh địa chân chính.Phong Phi Vân sau khi bị Trương Bá Đạo "Đoạt" về liền làm quan môn đệ tử của Thần Vương, trở thành sư đệ Võ Tháp tháp chủ, tuy rằng hắn chính là Yêu Ma Chi Tử, nhưng có vị sư phụ tiện nghi Thần Vương này rồi liềnkhông còn ai dám nói này nói kia nữa.Thẳng đến một tháng sau.- Yêu Ma Chi Tử thì làm sao?

Liên quan đến con chim ngươi à, con mẹ nóngươi còn dám nói này nói kia, có tin lão tử đánh ngươi không?Trương Bá Đạo đứng trên Võ Tháp, chửi ầm lên với ba người mặc quan bàobên dưới, tựa như một người đàn bà chanh chua chửi đổng lên vậy, ngay cả giày cũng cởi ra, ném tới đỉnh đầu ba người kiaBa người mặc quan bào này lai lịch không phải chuyện đùa, chính là quanviên cấp bá tước của Thần Tấn vương triều, cưỡi võ báo dị thú mà đến,trong đó trong tay quan viên đứng ở trước nhất còn cầm một tấm lệnh bài, ô quang lập loè, được chế tạo từ hắc kim.Tu vi của bọn hắn đều không đơn giản, nguyên một đám tinh thần no đủ,hai mắt như tinh thần, mặc quan bào màu xanh, eo treo ba phiến kim lân,có ba cổ khí tức không giận tự uy từ trong thân bọn hắn truyền ra, tu sĩ cảnh giới Linh Dẫn bình thường cũng sẽ bị khí tức này áp bách khiếnphải quỳ gối trước mặt bọn hắn..Ba đầu võ báo dị thú cao năm mét đứng ở trên quang trường lát đá trắngbên ngoài Võ Tháp, trong mũi phun ra khói trắng, hiển nhiên là từ rất xa chạy đến, ngay cả dị thú cũng mệt đến ngất ngư.Ba vị quan viên mang theo thiết lệnh mà đến, đứng ở dưới Võ Tháp.- Yêu Ma Chi Tử chính là sứ giả của Nữ Ma, mà Nữ Ma lại đang công chiếmlãnh thổ vương triều, chính là đại địch của Thần Tấn vương triều ta.

Yêu Ma Chi Tử thân phận đặc thù, chúng ta chính là phụng mệnh Thái Tế đạinhân đến, hi vọng Thần Vương nghĩ lại cho kỹ.Người đứng trước nhất trong ba quan viên tiến lên trước một bước, lấy ra lệnh bài của Thái Tế nâng cao trước ngực, thần khí nói.Bọn họ đều là môn nhân Thái Tế, ở Thần Tấn vương triều có năng lực hôphong hoán vũ, ngoại trừ phải khom mình hành lễ trước mặt Thái Tế và Tần Đế thì bọn hắn sẽ không cúi đầu trước bất luận người nào.- Thái Tế chi lệnh. . .

Ha ha!

Chỉ là cộng lông ah!

Vậy mà cầm Thái Tế chi lệnh tới dọa Thần Vương, thực là muốn chết.Trương Bá Đạo rống lớn một tiếng, tóc trên đầu cũng dựng đứng lên, tựa như một đầu Hoàng Kim Sư Tử vậy.Ba quan viên bên dưới bị hắn rống một tiếng, chấn đến khí huyết sôitrào, ngũ tạng run run, đồng thời ra tay, từng người đánh ra chín đạolinh thông, biến thành thuật pháp hồng lưu phá được tiếng hống kia.Bất quá ba vị quan viên vẫn bị cổ lực lượng kia đánh cho phải lui về sau hơn mười trượng, mới đứng vững được bước chân.- Hừ, Thần Vương chẳng lẽ định không để ý đến cơ nghiệp ngàn năm của vương triều, cấu kết Nữ Ma, họa Loạn Thiên hạ sao?Lại có một quan viên lớn giọng quát một tiếng.- Thần Vương thân là đương triều đệ nhất Vương, lẽ ra nên làm gương tốt, giao Yêu Ma Chi Tử cho chúng ta, sau khi mang về Thần Đô, chúng ta sẽ ở trước mặt Tần Đế tranh công cho Thần Vương.Tên còn lại nói.Ba tên quan viên này đều đã có chuẩn bị, có Thái Tế ở sau lưng làm chỗdựa, bọn hắn không sợ hãi, huống chi bọn hắn còn chiếm lấy chữ lý",không sợ Thần Vương không theo.Ba người lỗi lạc đứng ở bên dưới Võ Tháp, thần khí đến cực điểm, trên mặt treo nụ cười lạnh, đang chờ Thần Vương đáp lời.- Đánh cho ta!Thần Vương từ trong Võ Tháp đi ra, mặt không đổi sắc nói.Trương Bá Đạo cũng đã sớm muốn đánh người, sau khi được Thần Vương phânphó, lập tức nhếch miệng cười cười, nhổ xuống lòng bàn tay hai bãi nướcmiếng, xoa xoa đôi bàn tay, liền rút ra một cây côn sắt lớn, từ trên VõTháp nhảy xuống dưới.-------Chương 355: Thái tế (2)Trông thấy Trương Bá Đạo từtrên Võ Tháp đằng đằng sát khí nhảy xuống, ba quan viên đều sắc mặt đạibiến, không kìm được lui về sau một bước, một người trong đó duỗi rangón tay, run rẩy nói:- Chúng ta chính là môn nhân của Thái Tế.Oanh!- Đánh đúng là môn nhân Thái Tế!Trương Bá Đạo đã rơi xuống trên mặt đất, một gậy đập vào trên lưng người này, đánh bay hắn ra ngoài, lại theo chân bay đi, thừa dịp thân thể của hắn còn không chưa rơi xuống đất lập tức bồi thêm một bước, đá vào ngay cái mông hắn.Vị quan viên cấp bậc bá tước này bị Trương Bá Đạo hung hăng dẫm nát dưới chân, mặt trực tiếp đâm vào trên đá, mũi bị đập gãy, hàm răng cũng mấtđi ba cái,- Trương Bá Đạo, ngươi rõ ràng dám đánh môn nhân Thái Tế. . .

Ai ôi!!!, mặt của ta. . .Vị quan viên này còn chưa nói hết lời, đã bị Trương Bá Đạo một gậy đánhvào mặt, cái cằm trực tiếp trật khớp, khuôn mặt in ra một đạo côn ấnhuyết hồng.Đây là Trương Bá Đạo đã lưu thủ, bằng không thì đầu hắn đã bị đập nát như dưa hấu rồi.Bành bành bành bành bành!Phía dưới Võ Tháp truyền đến một hồi oanh minh, xen lẫn tiếng kêu rêncủa ba quan viên kia, quả thực giống như ba lão xử nữ bị một đám trâuđực chà đạp vậy, tràng diện thập phần huyết tinh, thập phần bạo lực,khiến người không đành lòng nhìn.Phong Phi Vân giờ phút này cũng đứng ở trên đỉnh Võ Tháp, nhìn qua cảnhtượng thê thảm bên dưới, cảm giác trên trán đổ mồ hôi lạnh, đây chính là ba tên quan viên cấp bậc bá tước, có thể so với quận chúa một quận phủ, bình thường vẫn luôn diễu võ dương oai, vô số người đều phải khúm númquỳ rước mặt bọn họ, nhưng giờ phút này lại bị đánh đến mức khóc cha hômẹ, đánh thành ba cái đầu heo.Thật sự là quá mãnh liệt, vị sư huynh Trương Bá Đạo này quả thực là một mãnh nam.Thần Vương mạnh mẽ, căn bản là không cần nể mặt Thái Tế, quan viên màThái Tế phái tới trực tiếp điên cuồng đánh cho một trận, một chút mặtmũi cũng không cho, toàn bộ Thần Tấn vương triều chỉ sợ khó mà tìm rangười nào dám đối địch với Thái Tế như thế.- Sư tôn, Thái Tế đến cùng là người nào?Phong Phi Vân hỏi.Thần Vương ánh mắt thâm thúy, cười nói:- Thái Tế cũng không phải người bình thường, ở Thần Tấn vương triều đứng hàng Tam công, luận quyền thế đứng thứ hai khắp thiên hạ, trong mườitám chư thiên hầu gia, có một phần ba người đều là một tay Thái Tế cấtnhắc lên, ngươi nói hắn là người nào?Mười tám chư thiên hầu gia, chính là đại quân nắm giữ toàn bộ Thần Tấnvương triều, tu vị mỗi vị Hầu gia đều đạt đến cấp bậc cự kình, dướitrướng có mấy ngàn vạn quân sĩ, trấn áp mười tám phương vương triều,chính là nhân vật cấp bậc đại lão chính thức của Thần Tấn vương triều.Mà trong mười tám vị chư thiên hầu gia này thậm chí có một phần ba đềulà môn nhân của Thái Tế, cổ thế lực này, quả thực không cách nào tưởngtượng nổi, hoàn toàn có thể trong nháy mắt liền hủy diệt đi gia tộc tutiên đỉnh tiêm như Phong gia.- Quang trọng nhất là Thái Tế còn là đương đại gia chủ của một trong Tứ đại môn phiệt, Bắc Minh gia tộc!Thần Vương cười lạnh nói.- Bắc Minh gia tộc!Phong Phi Vân nhẹ nhàng thì thầm.Tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều chính là quái vật khổng lồ,truyền thừa cổ xưa, thâm căn cố đế, nội tình hùng hậu, có thậm chí đãtruyền thừa trên vạn năm, thời gian còn lâu hơn cả từ khi Thần Tấn vương triều lập quốc.Bất kỳ một môn phiệt nào đều có được lực lượng đủ để rung chuyển căn cơThần Tấn vương triều, cho nên coi như là Tần Đế cũng sẽ không dễ dàngđắc tội Tứ đại môn phiệt, nếu ví triều đình là một tòa cung điện, vậythì Tứ đại môn phiệt chính là thiên điện vây quanh ở tứ phương cungđiện, bất luận toàn thiên điện nào sụp đổ thì toàn bộ cung điện đều sẽchấn động, thậm chí sẽ theo đó mà hư hảo cực nặng.- Lão hồ ly Bắc Minh Mặc Thủ kia chẳng qua là muốn mượn lần Nữ Ma náođộng này để bài trừ đối lập, cất nhắc nhân mã, mở rộng thế lực và lựcảnh hưởng của mình.

Người đầu tiên hắn muốn diệt chính là ta, ngươichẳng qua chỉ là một cái cớ để hắn ra tay thôi.Thần Vương tuy rằng đã ẩn cư ở Võ Tháp nhiều năm, rất ít khi đi lại bênngoài, nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở Thần Tấn vương triều lại không bình thường, khiến Thái Tế tương đối cấp bách.Nữ Ma náo động, ảnh hướng đến toàn bộ Nam Thái Phủ, làm rối loạn bố cụcthế lực khắp nơi, rất nhiều người đều đã bắt đầu lần nữa bố trí, xem đây như một cơ hội, muốn từ đó tranh giành lợi ích.- Vậy phải làm sao bây giờ?Phong Phi Vân suy nghĩ sâu xa nói.- Hắn nếu đã ra chiêu, ta tự nhiên cũng phải đáp trả, đã thật lâu khônghành tẩu ở Tu Tiên Giới và vương triều rồi, có lẽ có người đã sắp quênmất ta là ai rồi.Thần Vương không giận tự uy, đứng ở trên đỉnh Võ Tháp, như là có thể tay trích tinh thần, đỉnh thiên lập địa, uy thế như bạch hồng quán nhật,tràn ngập giữa thanh minh.Vạn Tượng Tháp không thuộc về bất kỳ một thế lực nào cả, chính là thánhđịa học thuật thiên hạ, cơ hồ toàn bộ tthiên tài các thế lực lớn khắpThần Tấn vương triều đều đến Vạn Tượng Tháp tu luyện.Võ Tháp chính là nơi cường giả qua lạia, hôm nay các cao thủ đứng đầuThần Tấn vương triều có không ít đều từng tu luyện ở Võ Tháp, chính làmôn nhân của Võ Tháp, thế lực mà những người này nắm giữ to lớn, kinhkhủng đến cỡ nào chứ?Tuy rằng hôm nay bọn hắn đã ra hỏi Võ Tháp, đã trở thành hùng chủ mộtphương, nhưng lại đều coi Thần Vương như ân sư, trong đó càng có khôngít người từng chịu ân huệ của Thần Vương, chỉ cần Thần Vương nói mộtcâu, những người này đều không chút do dự cam tâm tình nguyện đầu rơimáu chảy.Phong Phi Vân biết rõ tu vi mình hiện tại còn quá thấp, đối với những Tu Tiên Giới đại lão chính thức này mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một contôm nhỏ, cơ hồ không có chút sức nặng nào cả, thậm chí ngay cả quyềnlên tiếng cũng không có.Hiện giờ duy nhất cần phải làm là không ngừng tăng lên tu vi của mình.Lại ở trong Võ Tháp tu luyện gần nửa tháng, chủ nhân thần bí kia lần nữa tìm tới hắn.Từ khi tiến vào Võ Tháp thì thần bí chủ nhân kia liền chưa từng xuấthiện qua, rất hiển nhiên là sợ bị Thần Vương và Trương Bá Đạo phát hiện.

Hôm nay Phong Phi Vân một mình một người ngồi ở trên đỉnh núi ngộ đạo,tu luyện 《 Bát Thuật Quyển 》, hắn liền xuất hiện.Hắn cũng không phải là chân thân hàng lâm!XÍU...

UU!!Có một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm từ phía trên bay tới, tựa như một mảnh mâytàn huyết hồng, bên trong bao vây lấy một quả phi phù xanh ngọc.- Tối nay thiên tài biệt viện quần hùng lại tụ họp, có một kiện thần bílễ vật muốn tặng, cam đoan Phong huynh sẽ rất muốn nhận lấy.

Mong Phonghuynh đến dự đúng giờ.Trên ngọc phi phù viết một hàng chữ như vậy.Phong Phi Vân đem ngọc phi phù cho bóp vỡ, ánh mắt nhìn xa chân trời, lông mày lần nữa nhíu.-------Chương 356: Người thừa kế Thần Vương (1)Trên cổ tay mang theo HuyếtCấm Huyền Trạc, tự do cũng bị tước đoạt, chỉ có thể mặc người bài bố,loại cảm giác này khiến Phong Phi Vân thập phần khó chịu, nhưng trướckhi gỡ Huyết Cấm Huyền Trạc xuống, vẫn không thể không đến dự tiệc.Thiên Tài Biệt Phủ ở ngay tại Vạn Tượng Tập!Vạn Tượng Tập chính là một phiên chợ cho tu luyện giả ở bên ngoài VạnTượng Tháp, rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đến Vạn Tượng Tập giaodịch hàng hóa, mua bán Linh Bảo, đương nhiên phàm là tu sĩ muốn khảohạch tiến vào Vạn Tượng Tháp phần lớn đều trước tiên dừng chân ở nơinày.Vô tận năm tháng qua đi, Vạn Tượng Tập không ngừng phát triển lớn mạnh,đã đủ để dung nạp trăm vạn người, giống như một mảnh thành vực vậy.Đêm xuống, Vạn Tượng Tập trở nên đặc biệt náo nhiệt, có một chiếc linhđăng nhỏ lơ lửng trên đường phố, chiếu cho cả phiên chợ trở nên sángtrưng.- Yêu Ma Chi Tử kia thật sự làm được, vậy mà dùng nghịch thiên chi tưxâm nhập vào Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, trở thành truyền nhân ThầnVương, danh chấn thiên hạ, rất nhiều Vương giả một đời tuổi trẻ đều đãcoi hắn như đối thủ cạnh tranh của mình.- Có mấy loại người hung ác đã lên tiếng, muốn triệt để đánh bại hắn, giẫm lên thi cốt hắn để đạp vào đỉnh phong chi lộ.- Sóng gió lần này thật sự không nhỏ, trên 《 Bách Tháp Bảng 》 có mấynghịch thiên tài tuấn vốn đang bế quan nghe nói việc này, cũng đã xuấtquan, cho rằng Yêu Ma Chi Tử chỉ là nhờ vận khí tốt mà thôi, luận thiênphú, kỳ thật không đáng giá nhắc tới....Đi trên con đường đá xanh của Vạn Tượng Tập, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận, rất nhiều đều là về Phong Phi Vân và Tiểu Tà Ma,đương nhiên Phong Phi Vân còn nghe được một tin tức không tốt.- Nghe nói trước đó vài ngày Tinh Hà nghịch chuyển, Thiên Địa tinh tượng phát sinh đại biến, hiện ra tinh tượng ' quần long phệ thiên, thái vithủ tâm ', Thái Tế đại nhân suốt đêm tiến cung, gặp mặt Tần Đế, công bốđây chính là đại hung hiện ra, trong tương lai không lâu sau, toàn bộThần Tấn vương triều sẽ phát sinh biến hóa kinh thiên.Phong Phi Vân cũng hiểu được quan tinh chi thuật, đã sớm phát giác đượctinh tượng đang nghịch chuyển, số mệnh toàn bộ Thần Tấn vương triều đềutrở nên quỷ dị khó lường, trong tương lai không lâu sau, có lẽ thật sựsẽ xuất hiện một đại thế quần hùng cùng khởi, chiến hỏa sẽ lan tràn khắp toàn bộ vương triều.Rốt cục đi tới Thiên Tài Biệt Phủ, Ngưu Nô đã từng tiếp dẫn Phong PhiVân đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Phi Vân hắn lập tức liền khom mìnhhành lễ, so với lần trước càng thêm cung kính, nói:- Bái kiến Phong công tử!Phong Phi Vân nói:- Tiệc rượu đã bắt đầu chưa?- Phong công tử còn chưa đến, tiệc rượu tự nhiên không có khả năng bắt đầu.Ngưu Nô cười nói.Phong Phi Vân biết rõ thần bí chủ nhân nhất định là có một đại âm mưu,muốn lợi dụng mình cho nên mới đối tốt với mình như vậy, lúc mình khôngcòn giá trị lợi dụng nữa thì ở trước mặt hắn cái gì cũng không phải.Theo Ngưu Nô cùng nhau tiến nhập Thiên Tài Biệt Viện, khiến Phong PhiVân kinh ngạc chính là, ngoại trừ trước những nhân kiệt lần trước đã đến kia, vậy mà lại có thêm một ít khuôn mặt mới, trong đó có mấy ngườicàng là khí độ bất phàm, đỉnh đầu có Long Hổ khí tượng, tu vị thâm bấtkhả trắc.Trong đó có hai gương mặt quen thuộc, ở Diễn Võ Chiến Tháp từng đứng ralấy lòng Phong Phi Vân, đưa cho hắn linh đan chữa thương và cây xươngbồ.- Phong huynh Diễn Võ Chiến Tháp năm chiến năm thắng, tư thế oai hùng,lúc ấy ta đã đoán được, Phong huynh không lau sau nhất định sẽ nhất phitrùng thiên.

Hai tháng qua đi, gặp lại Phong huynh nay đã trở thànhtruyên nhân Thần Vương, thật sự là một chuyện đáng chúc mừng.Con trai trưởng của Hổ Thiên Hầu đi tới, mời Phong Phi Vân một ly rượu, kéo hắn tới vị trí cạnh mình ngồi xuống.Hổ Thiên Hầu chính là một trong mười tám chư thiên hầu gia, con traitrưởng Hổ Thiên Hầu cũng chính là người thừa kế thiên hầu, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho ý chí của Hổ Thiên Hầu Phủ, hắn rất hiển nhiên là đang muốn lôi kéo Phong Phi Vân.Người này tu vị cực cao, đã nội liễm linh khí toàn thân vào trong đanđiền, chỉ có trong đôi mắt là mang theo vầng sáng khiếp người, tu vi của hắn đã đạt đến Thần Cơ Đại viên mãn.Phong Phi Vân đã từng xem qua 《 Bách Tháp Bảng 》, con trai trưởng Hổ Thiên Hầu bài danh Top 50 trên đó.Cố Thanh tu luyện ra tám đạo thần thức cũng chỉ có thể bài danh thứ haitrăm bảy mươi tám trên 《 Bách Tháp Bảng 》, đã được xưng là đệ nhất nhândưới Thần Cơ Đại viên mãn.

Bởi vậy có thể thấy được top 50 《 Bách ThápBảng 》 đều là nhân vật đứng đầu chính thức trong một đời tuổi trẻ.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nhiều lần lấy lòng, càng tặng một viên nhịphẩm linh đan cho Phong Phi Vân chữa thương, Phong Phi Vân cũng khôngnên cự tuyệt hảo ý của hắn, liền nhận lấy chén rượu trong tay, uống mộthơi cạn sạch.- Chúc mừng, Phong huynh; chúc mừng, Phong huynh.

Thần Vương tổng cộngcũng chỉ thu qua hai đệ tử là tháp chủ Võ Tháp và Phong huynh, trăm nămsau, Phong huynh sợ rằng sẽ có cơ hội kế thừa vương tước của Thần Vươngrồi.Tam vương tử Đại Thực quốc, đầu đội Xích Long quan, mặc Tử Long bào, cũng bưng một chém rượu Thanh Đồng tới mời rượu.Tam vương tử Đại Thực quốc đã từng đưa qua một cây cây xương bồ tám trăm năm cho Phong Phi Vân, đã sớm muốn kết giao với hắn.- Tam vương tử nói đùa rồi, Vương tước của Thần Vương tự nhiên nên dohậu nhân của Thần Vương kế thừa, có xoay chuyển thế nào cũng không tớiphiên ta được.Phong Phi Vân cười nói.Vương tước của Thần Vương cũng không phải bình thường, ở Thần Tấn vươngtriều chính là một mặt cờ xí, có thể quang minh chính đại thỉnh độngtiên hiền của hoàng tộc tổ địa, thanh quân trắc, tru hôn quân.Trong mười tám chư thiên hầu gia có ba vị đều là trực tiếp nghe lệnhThần Vương mỗi một thời đại, Tam đại thiên hầu, nắm giữ hơn một tỷ quânđội, ngay cả Tần Đế cũng không có quyền điều động, cổ lực lượng này mớithật sự là có thể uy chấn thiên hạ.Đây cũng là nhân nhân vì sao Thái Tế coi Thần Vương như mối họa tâm phúc lớn nhân, tìm cách muốn suy yếu lực lượng Thần Vương, thậm chí diệt trừ Thần Vương.Thần Vương càng có đất phong, tổng cộng nhiều đến năm quận.Có thể nói, sự tồn tại của Thần Vương vừa phụ trợ Tần Đế an thiên hạ,cũng phụ trách giám sát Tần Đế, nếu Tần Đế đời đó là hôn quân, ThầnVương có quyền phế bỏ, trọng lập tân đế.- Thần Vương không có hậu nhân a!Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu thấp giọng nói bên tai Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sau khi nghe thế liền có chút trầm xuống, tiếp theo liền vừa cười nói:- Cho dù Thần Vương không có hậu nhân thì người thừa kế Vương tước cũngkhông có khả năng rơi vào tay một người khác họ như ta được.Quyền lợi mà Thần Vương nắm giữ thật sự quá lớn, chính là thủ hộ thầncủa hoàng tộc, cũng là một lá bài tẩy cuối cùng của hoàng tộc, có thểđiều động một nửa lực lượng hoàng tộc, không có khả năng phó thác cổ lực lượng này vào tay người khác họ được, ít nhất Phong Phi Vân cho rằngnhư vậy.-------Chương 357: Người thừa kế Thần Vương (2)Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu lắc đầu, nói:- Thần Vương mỗi một thời đại đều là do Thần Vương đời trước chọn lựa,sau đó đưa đến hoàng tộc tổ địa, chỉ cần có thể qua được cửa các vị tiên hiền hoàng tộc thì dù là khác họ, cũng có thể được phong làm ThầnVương.- Trong lịch sử từng xuất hiện qua hai vị dị họ Vương, đều là vì ThầnVương không hậu nhân, mới từ trong số các đệ tử kiệt xuất nhất lựa chọnra người thừa kế!Tam hoàng tử Đại Thực quốc ngồi xuống cạnh Phong Phi Vân, lặng lẽ nói.- Khác họ cũng có thể phong Thần Vương, chỉ có điều, Thần Vương đời sau nhất định phải lựa chọn từ trong hoàng tộc.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu vừa cười vừa nói.Phong Phi Vân ngón tay khẽ vuốt trên chén rượu, lâm vào trầm tư.- Thần Vương không hậu nhân, môn hạ thân truyền đệ tử cũng chỉ có VõTháp tháp chủ và Phong huynh thôi, nếu thật sự muốn từ trong hai ngườichọn ra một người thừa kế Thần Vương, rất hiển nhiên Phong huynh chínhlà nhân tuyển tốt nhâ ts.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu lại nâng chén kính.- Ha ha, hai người chúng ta cũng nghe nói Phong huynh sẽ tới, cho nênmới đến đây dự tiệc, bằng không chủ nhân nơi này cũng không mời được bọn ta.Tam hoàng tử Đại Thực quốc cũng là nhân kiệt đỉnh tiêm bài danh top 50trên 《 Bách Tháp Bảng 》, chính là một vị nghịch thiên tài tuấn.Không chỉ là tam hoàng tử Đại Thực quốc và con trai trưởng Hổ Thiên Hầuđã coi Phong Phi Vân như người thừa kế tương lai Thần Vương Vương tước, ở đây có rất nhiều người đều có cùng cách nghĩ với vbọn họ, lại có mấynhân vật cấp bậc thiếu chủ các tiên môn tới mời rượu, Phong Phi Vân đềumỉm cười uống xuống, cùng những người này trò chuyện với nhau thật vuivẻ.- Hừ, chẳng qua là vận khí tốt thôi, Vạn Tượng Tháp người thiên tư cao hơn hắn, tu vị mạnh hơn hắn có cả một bó to.Một thanh âm không hài hòa vang lên, không hề hạ giọng, mặc dù không chỉ tên điểm họ nhưng mọi người đều biết hắn đang nói ai.- Bất quả chỉ là một tên bị gia tộc bỏ rơi thôi, nếu vận khí ta tốt mộtchút thì cũng có thể xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, có gì đâu chứ?Rất nhiều người đều cảm giác được hào khí được không đúng, tự giác vọtsang một bên, cả Thiên Tài Biệt Phủ đều an tĩnh hơn không ít.Phong Phi Vân mỉm cười uống rượu, có chút liếc qua, chỉ thấy trong cungđiện bên kia có hai nam tử mặc cẩm y ngồi đối diện nhau, môt người trong đó chính là Bắc Minh Đường.Sau lưng hai người này vây quanh mấy lão giả, đều tu sĩ tu vị cao tuyệt.Bắc Minh Đường cùng và nam tử cẩm y kia ngồi đối diện nhau đối ẩm,chuyện trò vui vẻ, Bắc Minh Đường coi như chỗ không người, lại nói:- Nghe nói Tần Đế đã chuyển hạ ý chỉ, mệnh lệnh ba vị thiên hầu, suấtlĩnh một trăm triệu Thần Vũ quân, muốn tiêu diệt Nữ Ma, quét sạch NamThái Phủ, cũng không biết tay sai Nữ Ma có nằm trong danh sách bị tiêudiệt không đây?Bắc Minh Đường cũng đã nói đến đây rồi, quả thực là đang cố ý đang gâyhấn, tất cả mọi người đều rõ ràng đối tượng mà hắn muốn công kích.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu hai mắt trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy,nhưng lại bị Phong Phi Vân kéo cánh tay lại, kéo hắn ngồi lại xuống ghế.- Bắc Minh huynh, đây là đang nói ai thế?Phong Phi Vân ra vẻ không biết dò hỏi.Thần bí chủ nhân còn chưa tới, trong Thiên Tài Biệt Phủ đã tràn ngập một cổ mùi thuốc súng, người trẻ tuổi bên người có mấy tu sĩ tu vị thâm bất khả trắc kia trên mặt vui vẻ, lẳng lặng nhìn chuyện tiếp tục pháttriển.- Ai ôi!!!, đây không phải là truyền nhân Thần Vương sao!

Phong huynh, thật sự là thất kính, thất kính.Bắc Minh Đường căn bản không liếc nhìn Phong Phi Vân, bưng chén rượu âm dương quái khí kêu lên một tiếng.Nam tử ngồi ở đối diện Bắc Minh Đường có chút quay đầu, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân.Hai mắt hắn có chút yêu dị, đồng tử lộ ra màu đỏ tím, chỉ quay đầu nhìnthoáng qua, rượu trong chén rượu trong tay Phong Phi Vân đã kết thànhkhối băng, toát ra một tia hàn khí.Phong Phi Vân trong lòng hơi kinh hãi, không khỏi hướng nhìn thoáng quacẩm y nam tử kia, nhưng cẩm y nam tử này cũng đã quay đầu đi, tiếp tụcuống rượu.Khóe miệng Bắc Minh Đường có chút nhếch lên, cười lạnh nói:- Phong huynh mới chỉ là Thần Cơ đỉnh phong đã xông đã đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, quả thực để khiến ta cực kỳ bội phục, cũng không biếtPhong huynh đến cùng có phải dựa vào bản lĩnh thật sự không?Bắc Minh Đường xông sáu lần, ngay cả Vô Lượng Tháp tầng thứ năm cũngkhông xông qua, mà Phong Phi Vân chỉ một lần đã xông đến tầng thứ bảy,lòng hắn sao có thể không ghen ghét cho được?Quan trọng nhất là, sức nặng của Phong Phi Vân ở trong lòng thần bí chủnhân lại tăng thêm một phần, cái này khiến hắn càng thêm ghen ghét.- Bản lĩnh thật sự?Giữa hai ngón tay Phong Phi Vân có một cổ hỏa diễm chi lực vô tung vôảnh truyền vào trong chén rượi, rượu băng chợt hòa tan, sau đó liền uống một hơi cạn sạch chén rượu đó.Bắc Minh Đường bỗng nhiên đứng dậy, có Bắc Minh hàn khí lưu chuyển toàn thân, khí vũ hiên ngang nói:- Nếu không phải sử dụng Linh Khí, bản lĩnh thật sự của ngươi chưa hẳn đã mạnh bằng ta.Bắc Minh Đường từng thua ở trong tay Phong Phi Vân, nhưng hắn cho rằngđó là Phong Phi Vân mượn nhờ Linh Khí chi uy, mới đánh bại hắn, luận tuvị hắn chưa hẳn kém hơn Phong Phi Vân.Bắc Minh Đường xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ năm, cũng đã nhận đượcrất nhiều chỗ tốt, hôm nay cũng là cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, tuluyện ra bảy đạo thần thức, tu vị quả thật không hề yếu hơi Phong PhiVân.- Nếu ngươi muốn chiến, ta một tay phụng bồi, tuyệt không sử dụng Linh Khí.Phong Phi Vân ngồi ở chỗ kia, khoan thai uống rượu, thản nhiên nói.Mọi người đều kinh hãi, Phong Phi Vân vậy mà nói ra lời này, một taynghênh chiến Bắc Minh Đường, tu vị hai người chỉ sàn sàn nhau, thắng bại còn rất khó nói, Phong Phi Vân có phải đã có chút vô lễ rồi không?Có người muốn thay Phong Phi Vân xuất chiến, nhưng đều bị Phong Phi Vân từ chối nhã nhặn.Thật sự quá cuồng vọng rồi!Bắc Minh Đường hừ lạnh một tiếng:- Phong Phi Vân nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn ngươi.- Ta cho dù ngồi ở chỗ này, một tay cũng có thể đánh bại ngươi.Phong Phi Vân mặt không đổi sắc nói.- Đáng giận!Phong Phi Vân lời này khiến Bắc Minh Đường tức giận, không hề do dự,trong thân thể có chín đạo Bắc Minh hàn khí thanh sắc lao ra, hình nhưthứu long, động như thần hà, đồng thời đánh tới Phong Phi Vân.Những thiên tài tuấn kiệt trong cung điện đều lui về phía sau, từngngười vận khởi hộ thể thần quang, lại liên thủ bố trí cấm phong đạitrận, kiềm hãm sóng chiến đấu cuồng bạo vào trong khu vực trung ương.Đây chính là tiệc rượu của thần bí chủ nhân, tất cả mọi người không muốn hủy diệt đi Thiên Tài Biệt Viện, chọc giận tới vị thần bí chủ nhân kiacũng không có chỗ tốt gì cả.Phong Phi Vân tựu như bàn thạch ngồi trên mặt ghế, một đạo linh khí baythẳng cánh tay, từ nơi ngón tay điểm ra một đạo vầng sáng màu đen, phátan tất cả Bắc Minh hàn khí.-------Chương 358: Long hoàng nhất đao sátTu vị đạt tới Thần Cơ đỉnhphong, uy lực của Hắc Thủy Thuật càng mạnh hơn nữa, có thể đơn giản điều động trong hơi nước không khí hóa cho mình dùng.Bá!Bên hông Bắc Minh Đường lao ra một đạo kiếm quang, một thanh bạch ngọcbảo kiếm liền bay vào trong tay của hắn, đây là một kiện chuẩn Linh Khí, trình độ cứng rắn của chất liệu đã có thể so với Linh Khí, chỉ là conthân kiếm còn chưa thai nghén ra linh tính ra, uy lực kém xa Linh Khí cả xa vạn dặm, nhưng so với Bảo Khí đỉnh tiêm lại cường đại hơn không ít.Bắc Minh Đường từng ở tại Đạo Môn tu luyện qua mấy chiêu kiếm quyết trên 《 Kiếm Điển 》, mỗi một chiêu đều là chiêu số cấp bậc tuyệt học, hắn giờ phút này liền đánh ra một chiêu kiếm quyết.Một kiếm xuất, Thiên Địa băng!Bảy mười sáu đạo kiếm khí liền như thực chất xuyên qua chung quanh thânthể hắn, bạch kiếm như rồng, sắc bén mà thần thánh, hắn thật giống nhưhóa thân thành một vị tuyệt thế kiếm tiên, nương theo gió mà đến vậy.- Một chiêu này chính là chiêu số trên 《 Kiếm Điển 》, Bắc Minh Đường đãlĩnh ngộ được một hai phần chân đế, đủ để nghịch thiên phạt tiên.Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ kia, ngón tay sờ lên bên hông, có vầng sáng hiển hiện trên Giới Linh Thạch bên hông, một thanh cự đao bỗng nhiênxuất hiện ở trong tay, không hề hoa mỹ bổ ra một đao, đao lãng nhưTrường Hà, lập tức chém nát Thiên kiếm đầy trời.Đây là một thanh cự đại đá trắng dài chừng hơn 7m, rộng như ván cửa,nặng đến 3 vạn 5000 cân, so với thân thể Phong Phi Vân cũng phải lớn hơn gấp bội, nắm trong tay, khí phách lộ ra ngoài.Một thanh bạch thạch cự đao này cũng không tính là Linh Khí, giống như là đao do bạch thạch đúc thành vậy, chất phác và đôn hậu.Kiếm khí trên người Bắc Minh Đường không suy, bạch ngọc bảo kiếm trongtay trực tiếp bay ra ngoài, chính là một chiêu ngự kiếm thần quyết, cũng là chiêu số trên 《 Kiếm Điển 》Bảo kiếm kéo lấy cái chuôi bạch quang dài ba xích, phát ra tiếng kêu gào chói tai, một kiếm phá không mà đến.Oanh!Phong Phi Vân xoay cự đao trong tay hai vòng như quạt gió, lần nữa chémxuống một đao, trực tiếp đánh bay thanh bạch ngọc bảo kiếm cấp bậc chuẩn Linh Khí này ra ngoài, ngược lại cắm ở trên vách tường.Trên mặt đất, có một đạo trường ngấn bị đao khí trảm liệt, sàn nhà nhao nhao vỡ ra.Bành!Đao khí rầm rộ trực tiếp chém lên ngực Bắc Minh Đường, may mắn hắn sớmđã vận chuyển Bắc Minh Thần Công, khiến Bắc Minh Huyền Băng Khải bao phủ toàn thân, bằng không thì một đao kia đã có thể trọng thương hắn rồi.Đây là đao gì, sao lại đáng sợ như thế, lại có thể hời hợt phá vỡ kiếm quyết trên 《 Kiếm Điển 》?Mỗi người đều có thể nhìn ra, bạch thạch cự đao trong tay Phong Phi Vânchính là chất phác tự nhiên, cũng chưa từng tế luyện qua, cũng khôngtính là Linh Khí, không phải Linh Khí nhưng uy lực tựa hồ còn mạnh hơncả Linh Khí.Phong Phi Vân hoành đao mà ngồi, cười nói:- Ta cho dù ngồi, chỉ dùng một tay, ngươi cũng không phải đối thủ của ta?Bắc Minh Đường không phục, mặc Bắc Minh Huyền Băng Khải, lực phòng ngựhắn đã là đệ nhất cùng cảnh giới, xem như dựng ở thế bất bại, đã như vậy còn gì phải sợ?Trên bàn tay Bắc Minh Đường tràn đầy Bắc Minh hàn khí, khiến không khícũng bỗng dưng hạ nhiệt độ, chung quanh thân thể có băng hoa bay múa,liên tiếp đánh ra chín chưởng, hàn khí kia càng ngày càng khủng bố,giống như có vô số lưỡi đao bay lượn trong không khí vậy.Trên bạch thạch cự đao trong tay Phong Phi Vân cũng phủ lên một tầngbăng cứng dày đặc, trên cánh tay và ống tay áo có sương lạnh ngưng tụ,có từng mảnh băng hoa đập vào mặt, hàn thấu nhân tâm.Đây mới thực là Bắc Minh Thần Công, truyền thừa điển tịch của Bắc Minhgia.

Nghe đồn Bắc Minh gia từng có cao thủ cấp bậc thi triển công phápnày, khiến phạm vi ngàn dặm tháng sáu tuyết rơi.Cổ hàn khí này khiến mặt đất biến thành mặt băng, chín đạo hàn khíchưởng ấn kia càng thêm đáng sợ, lạnh đế thấu xương, chín tiếng nổ vangkhông dứt bên tai.Bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành!Phong Phi Vân chậm rãi tay lên, nhấc bạch thạch cự đao lên, một tiếnglong ngâm trầm thấp từ trên thân đao truyền ra, nếu là người có nhãn lực tốt thì liền sẽ phát hiện ra trên bạch thạch cự đao có Long Văn nhànnhạt đang lưu động, phát ra một tầng thiển quang màu trắng.Chỉ có mấy tuổi trẻ tài tuấn tu vi cao thâm đã nghe được tiếng long ngâm trầm thấp kia, sắc mặt đều hơi khẽ biến đổi.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!Trong miệng Phong Phi Vân đọc ra một câu như vậy.Một đao rơi xuống, một đầu Long Ảnh màu trắng từ trong thân đao bay ra, uốn lượn gào thét, giống như lưỡi đao, lại như Long.Chín đạo chưởng ấn liền như tờ giấy, bị đơn giản trảm phá, Long Ảnh đaokhí rơi xuống đỉnh đầu Bắc Minh Đường, một cổ lực lượng rung động nhântâm trực tiếp áp bách khiến hai chân Bắc Minh Đường run lên, thiếu chútnữa đã quỳ trên mặt đất.Đao khí còn chưa chém trúng thân thể, trong thân thể đã nổi lên khiếpđảm phát ra từ sâu trong lòng, có một cổ hàn khí từ lòng bàn chân chạylên tới cột sống, sau đó xông vào sau ót.Đây là một loại Hoàng giả chi khí!Răng rắc!Bắc Minh Huyền Băng Khải cực kỳ cứng rắn lại bị Long hình đao khí cho bổ ra một đạo vết rách, phát ra thanh âm khiến Bắc Minh Đường nội tâm runrẩy, không có khả năng, không có khả năng, Phong Phi Vân dùng Linh Khícũng không thể công phá Bắc Minh Huyền Băng khải, một đạo đao khí saolại hung hãn như thế được?Bắc Minh Đường cảm giác cách tử vong càng ngày càng gần!- Ngươi dám!Mấy lão giả vốn canh giữ ở sau lưng Bắc Minh Đường giết tới ra tay ngăn cản Phong Phi Vân.Trong đó có hai lão giả đều là Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra chín đạothần thức, còn có một người càng đạt tới cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão.- Bắc Minh gia tộc quả nhiên không hổ là một trong Tứ đại môn phiệt, cao thủ vậy mà nhiều như vậy, hôm nay liền tàn sát hai tên thử xem.

LongHoàng Nhất Đao Sát!Phong Phi Vân trở tay bổ ra một đạo, lại là một đạo Bạch Long đao khíbay ra, tựu như Thiên Hà hoành tinh không, chém ngang một lão giả trongđó thành hai đoạn.PHỐC!Máu tươi nhuộm đao sắc, máu chảy khắp đầy đất.Lão giả này đã tu luyện ra chín đạo thần thức, dưới Thần Cơ Đại viên mãn có thể nói là vô địch, nhưng lại không ngăn được một đao của Phong PhiVân, bảy đạo linh thông hắn đánh ra đều bị Long hình đao khí đơn giảnchém vỡ.Một đao kia như có thể phá tận vạn pháp thế gian, khiếp sợ toàn trường.Con trai trưởng và Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử Đại Thực quốc liếc nhaumột cái, không hẹn mà cùng nói: 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.

"Phong Phi Vân vậy mà tu luyện chí cao điển tịch mà chỉ hoàng tộc mớicó thể tu luyện, 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, đây tuyệt đối là một tintức khiếp sợ thiên hạ, một khi truyền đi, toàn bộ Thần Tấn vương triềuđều sẽ phải chấn động.-------Chương 359: Đông phương mục (1)Rất hiển nhiên 《 Long HoàngĐao Quyết 》 của Phong Phi Vân chính là do Thần Vương truyền lại, ThầnVương có mục đích gì, vừa nhìn đã hiểu ngay, cái này là muốn bồi dưỡngPhong Phi Vân trở thành Thần Vương đời sau, bằng không thì không có khảnăng truyền 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 cho hắn được.Đây chính là điển tịch chỉ có đệ tử hoàng tộc mới có thể tu luyện.Có thể xuất hiện ở Thiên Tài Biệt Phủ ai mà không phải là dong nhân, sau khi khám phá ra đao pháp của Phong Phi Vân thì đồng thời đều chấn độngkhông nhẹ, có người đã lặng lẽ chạy ra Thiên Tài Biệt Phủ, muốn truyềntin tức kinh thiên động địa này ra ngoài.Thần Vương đã chọn ra người rồi sao?Hiện giờ ánh mắt tất cả mọi người nhìn Phong Phi Vân đều có chút khônggiống với lúc trước, ngay khi hắn dùng ra 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 thìđã in dấu lên tiêu chí Thần Vương tương lai, sẽ trở thành nhân vật cấpbậc bá chủ của Thần Tấn vương triều trong tương tai.Phong Phi Vân giờ phút này lại không biết chấn động do mình tạo thànhlớn thế nào, hơn một tháng qua hắn luốn đi theo Thần Vương tu luyện ĐaoQuyết, hôm nay cũng đã tu luyện thành chiêu thứ nhất "Long Hoàng NhấtĐao Sát" được ba phần chân tủy, nhưng còn chưa thành thạo lắm, vừa vặnđịnh mang mấy tên cao thủ Bắc Minh gia tộc này ra để thử đao.PHỐC!Lão giả Thần Cơ đỉnh phong thứ hai bị một đao chém nát, miệng vết thương hình thành, một đao chém đôi thân thể, từ vị trí vai phải một mực bổtới vị trí nách trái, huyết tuyền từ trong thân thể tuôn ra, tung tóeđầy người Bắc Minh Đường cách đó không xa.Chỉ trong hai cái chớp mắt ngắn ngủi, liền có hai gã cao thủ bị mấtmạng, đều là Thần Cơ đỉnh phong tu luyện ra chín đạo thần thức, mà Phong Phi Vân lại vẫn vừng vàng ngồi trên mặt ghê, một tay đề đao, phongkhinh vân đạm, chiến lực như vậy thật sự có chút nghe rợn cả người.- Quá lớn mật, giết người Bắc Minh gia tộc ta, nhất định phải đền mạng.Vị lão giả cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn kia hổn hển, thậm chí có người dám công nhiên đồ sát cao thủ Bắc Minh gia tộc, quả thực là quá khôngđể Tứ đại môn phiệt vào mắt rồi.Hắn thi triển tuyệt học linh thông, dùng thổ thạch ngưng cổ đỉnh, liêntiếp tế ra mười cái cổ đỉnh, mỗi một cái đều cao ba trượng, lơ lửngtrong không khí, bộc phát ra hào quang màu tím, lưu động lấy quang mangnhư kim loại.Tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn không phải chuyện đùa, không phảiThần Cơ đỉnh phong có thể so sánh được, mười cái cổ đỉnh tuy là do thổthạch ngưng tụ thành, nhưng lại như do tử thiết tế luyện mà thành, chiếm cứ gần một nửa không gian nơi này.Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được một cổ lực lượng đại khí huyhoàng nhét đầy Thiên Địa, chỉ có thể ngạnh kháng, không cách nào đàothoát.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!- Long Hoàng Nhất Đao Sát!- Long Hoàng Nhất Đao Sát!. . .Phong Phi Vân dùng hết khí lực toàn thân, trên người linh mang nổ bắnra, liên tiếp bổ ra mười đao, mười đầu trường không màu trắng từ giữalưỡi đao bay ra, chém cho mười cái đại đỉnh kia thành cặn bã, một lầnnữa biến thành thổ thạch.Mười âm thanh bạo liệt vang lên, cổ đỉnh nát bấy, hóa thành bùn đất màu vàng.Mười đạo Bạch Long hội tụ, đồng thời chém tới vị lão giả cảnh giới ThầnCơ Đại viên mãn, 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 không thể đỡ, trên đó ngưng tụ Hoàng giả chi khí ở giữa thiên địa, bá đạo khiếp người.Bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành!Vị lão giả cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn kia sắc mặt đại biến, trongtay không ngừng đánh ra linh thông đẹp mắt, liên tiếp lui về phía sau,nhưng tất cả linh thông đều không thể ngăn trở mười đạo đao khí, đao thứ mười đã phá vỡ linh thông thuật pháp của hắn, một đao bổ vào trên ngựchắn.Xương sườn trên lồng ngực đều đứt gãy, ngũ tạng đều bị đao khí chấn nát, thân thể biến thành một đống thịt nhão ngang dọc trên mặt đất, thi thểnằm trong vũng máu.Ông trời...

ơ... i!Vậy mà, thậm chí ngay cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng chết dưới đao của Phong Phi Vân!《 Long Hoàng Đao Quyết 》 quả thực không thể đỡ!Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt, hắnvẫn còn vừng vàng ngồi trên mặt ghế, chưa bao giờ di động qua một bước,nhưng ba vị cao thủ thế hệ trước lại máu tươi ba bước.Bắc Minh Đường kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đặc biệt là trông thấyba bộ tử thi trên mặt đất, trong lòng càng thêm phát run, Phong Phi Vânvậy mà đã cường đại đến tình trạng như thế?

Chợt, hắn cảm giác đượcmột cổ tử vong chi khí đánh úp lại, Phong Phi Vân lại nhấc đao, một đaochém tới hắn.Đây là muốn lấy tính mệnh của hắn.- Không, ta quyết không thể chết!Bắc Minh Đường trong lòng hò hét như thế, lần nữa ngưng tụ Bắc Minh hàn khí, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.PHỐC!Bắc Minh hàn khí căn bản không ngăn được Long hình đao khí, Bắc Minh Hàn Băng Khải cũng bị đánh nát!- Đường huynh ta chính là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, Bắc Minh Bại Thiên, ngươi không thể giết ta!Trong lòng Bắc Minh Đường sinh ra cảm xúc không thể ngăn cản, gào rú một tiếng.- Giết đúng là ngươi!Một đao vừa rồi đã phá vỡ Bắc Minh Huyền Băng Khải, đao thứ hai liền muốn Bắc Minh Đường nuốt hận tại đây.- Hừ, Yêu Ma Chi Tử thật sự cuồng vọng, thậm chí ngay cả người trong Tứđại môn phiệt chúng ta ũng dám giết, hôm nay nếu không giáo huấn ngươimột chút, tương lai chẳng phải người nào cũng dám đụng đến người Tứ đạimôn phiệt chúng ta sao?Nam tử một mực ngồi ở bên cạnh kia bỗng nhiên đứng dậy, thân thể tựa như U Linh, lướt ngang ba trượng xa, vươn một tay ra, trên cánh tay mangtheo một cái thiết trảo tràn đầy lân mịn.Bành!Thiết trảo kia ngang trời mà qua, rộng đến vài thước, một trảo chém ra liền bóp nát Long hình đao khí.Hắn chắn trước người Bắc Minh Đường, hai mắt đỏ tía, tay trảo lay động ô quang, chăm chú dừng ở trên người Phong Phi Vân.- Ngươi cũng là đệ tử Tứ đại môn phiệt?Phong Phi Vân thu hồi cự đao, trong lòng có chút cẩn thận nhìn chằm chằm vào nam tử kia.Nam tử này hừ lạnh một tiếng, đứng chắp tay, có chút khinh thường nói:- Phong Phi Vân, thực lực của ngươi cách cường giả một đời tuổi trẻ chân chính vẫn còn chênh lệch không nhỏ, làm người chớ nên quá cuồng vọng.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu dùng thần thức truyền âm cho Phong Phi Vân, thanh âm vang lên trong đầu:- Người này là một vị hậu duệ quý tộc của Ngân Câu gia tộc, cũng là mộttrong các nhân vật lĩnh quân của một đời tuổi trẻ Ngân Câu gia tộc.Tam hoàng tử Đại Thực quốc cũng là thần thức truyền âm cho hắn, nói:- Người này tên là Đông Phương Mục, chính là thiên kiêu bài danh top 5trong một đời tuổi trẻ Ngân Câu gia tộc, thiên phú thẳng truy một trongbát đại thiên tài cấp bậc sử thi - Đông Phương Kính Thủy.- Thi ra là đệ tử Ngân Câu gia tộc, một trong Tứ đại môn phiệt!Phong Phi Vân liền động dung.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam hoàng tử Đại Thực quốc sở dĩ mởmiệng nhắc nhở hắn, chỉ sợ cũng là sợ hắn đồng thời đắc tội với Bắc Minh gia tộc và Ngân Câu gia tộc, ai cũng không dám đồng thời đắc tội haiđại môn phiệt này, coi như là Thần Vương cũng phải suy nghĩ vài phần.-------Chương 360: Đông phương mục (2)Tứ đại môn phiệt không phảichuyện đùa, đều là tu tiên gia tộc truyền thừa cổ xưa, nội tình thậpphần dọa người, thế lực khổng lồ trải rộng mỗi một ngóc ngách Thần Tấnvương triều, có thể một tay che trời.Bắc Minh gia tộc nắm giữ một phần ba binh quyền thiên hạ, uy chấn bátphương; Ngân Câu gia tộc phú giáp thiên hạ, nắm giữ nửa số tài phú ThầnTấn vương triều, nghe đồn còn giàu có hơn cả quốc khố.Đồng thời đắc tội hai gia tộc này, tuyệt đối không phải chuyện sáng suốt.Phong Phi Vân nhíu mày, hừ lạnh nói:- Ngân Câu gia tộc có gì đặc biệt hơn người chứ, Đông Phương Kính Thủy ở đây, ta có lẽ còn cho hắn hai phần mặt mũi, về phần Đông Phương Mụcngươi, còn kém quá xa.Quá cuồng vọng rồi, quá cuồng vọng rồi!- Phong Phi Vân, ngươi quá không biết trời cao đất rộng rồi.Đông Phương Mục trầm giọng nói:- Tu vi của ngươi ở trước mặt ta, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.Đôi mắt đỏ tím kia của Đông Phương Mục mang theo tia sáng yêu dị, 99huyệt vị toàn thân đều tản mát ra vầng sáng ra, khiến tất cả linh khíchung quanh trong nháy mắt đều chui vào trong thân thể hắn.Đây là đạt đến cảnh giới cực cao trong Thần Cơ Đại viên mãn mới có thểcó được khí tức như thế, so với lão giả Thần Cơ Đại viên mãn vừa rồichết dưới đao Phong Phi Vân thì cường đại hơn gấp chục lần.Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, cũng điều động lực lượng toàn thân, tới đối mặt.- Hai vị, nơi này chính là địa bàn của chủ nhân, các ngươi cứ đánh như vậy, cũng quá không cho chủ nhân mặt mũi rồi.Một lão giả toàn thân đều bị bao phủ trong áo đen lăng không xuất hiệngiữa Phong Phi Vân và Đông Phương Mục, một cổ bình chướng đen kịt từtrong tay của hắn đẩy ra, trực tiếp đè khí thế trên người Phong Phi Vânvà Đông Phương Mục trở về.Lão giả này chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, chính là một trong các chủ sự Thiên Tài Biệt Phủ.Hắn áo đen bao phủ toàn thân, khí tức che dấu, hiển nhiên là không muốn để người khác nhận ra thân phận hắn.Thủ đoạn của thần bí chủ nhân thật sự lợi hại, thậm chí có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mặc hắn điều khiển, xưng hắn làm chủ.Lão giả áo đen này tuyệt đối là nhân vật nổi danh trong Tu Tiên Giới,lai lịch không nhỏ, trong Thiên Tài Biệt Phủ này, cũng không biết ẩngiấu bao nhiêu bí mật.Chủ sự cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã xuất hiện, Phong Phi Vân và Đông Phương Mục tự nhiên đều thu tay.Mặc dù có phần đông thiên tài tuấn kiệt thủ hộ, nhưng toàn cung điện này vẫn hư hao không nhỏ, mặt đất nghiền nát, tràn đầy vết máu, nào giốngmột bữa tiệc rượu chứ, quả thực là một tòa chiến trường mà.Tình cảnh này nếu để cho thần bí chủ nhân trông thấy, nhất định sẽ đánhxuống lôi đình chi nộ, trách nhiệm này ai cũng chịu không nỗi.Lão giả áo đen liền vội vàng thỉnh tất cả thiên tài tuấn kiệt tạm thờira khỏi cung điện, sau đó an bài hơn hai mươi hạ nhân, bắt đầu quét dọnvết máu trên mặt đất, hi vọng trước khi thần bí chủ nhân đến thì tất cảđều đã khôi phục nguyên dạng.Sau khi an bài nhân thủ, lão giả áo đen liền dọc theo một con đường mòn, vội vội vàng vàng bước vào chỗ sâu trong biệt phủ.Thiên Tài Biệt Phủ thập phần to lớn, cung điện mở tiệc rượu này cũng chỉ là một góc trong phủ.Phong Phi Vân đứng trong một góc, thu liễm khí tức trên thân, nhìn chằmchằm vào hướng lão giả áo đen kia rơi đi, lông mày có chút nhíu một cái, chẳng lẽ thần bí chủ nhân ẩn thân ở sâu trong biệt phủ kia sao?Phong Phi Vân sờ lên Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay, muốn không bịthần bí chủ nhân tiếp tục không chế, mốn tháo Huyết Cấm Huyền Trạc nàyra chỉ có hai phương pháp:Thứ nhất, dùng huyết dịch thần bí chủ nhân nhỏ lên trên vòng tay, cái vòng tay này dĩ nhiên sẽ tróc ra.Thứ hai, tìm được người tế luyện Huyết Cấm Huyền Trạc.Luyện chế Huyết Cấm Huyền Trạc tuyệt đối là một vị luyện khí đại sư, rất có thể hắn đang ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.- Phong huynh, ngươi đang nhìn gì đó?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu đã đi tới, ánh mắt nhìn sang hướng Phong Phi Vân đang nhìn, ánh mắt ngưng trọng nói:- Ngươi cũng phát hiện?Phong Phi Vân có chút giật mình!- Ta đã sớm thu được tình báo, chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ này thập phần quỷ dị, trong tòa phủ đệ này ẩn tàng rất nhiều bí mật.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu thấp giọng nói.Hổ Thiên hầu phủ chính là một thế lực lớn, tự nhiên có tổ chức tình báocủa mình, có thể tùy thời hiểu rõ động thái và đại sự kiện các nơi.Phong Phi Vân giật mình, nói:- Lời này là có ý gì?- Chủ nhân Thiên Tài Biệt Phủ trước kia vốn chính là một vị tiền bốicảnh giới Thiên Mệnh, nhưng hai tháng trước, đột nhiên thay đổi chủnhân, mà vị tiền bối cảnh giới Thiên Mệnh kia cũng biến mất vô tung, như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.- Thậm chí có việc này sao!Phong Phi Vân cũng thoáng cả kinh.- Ngày thần bí chủ nhân tiến vào Thiên Tài Biệt Phủ có người trông thấymột quan tài làm bằng Huyền Vũ Thiết cũng được chuyển vào Thiên Tài Biệt Phủ.

Quan tài kia chính là từ nam biên chở tới, dài chừng mười mét,rộng bốn thước.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.- Mang theo một cái quan tài vào Thiên Tài Biệt Phủ, chẳng lẽ trong đóchính là người chết?

Ách, ngươi mới vừa nói cái gì?

Quan tài làm bằngHuyền Vũ Thiết?Phong Phi Vân có chút kinh ngạc.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nhẹ gật đầu, nói:- Tuyệt đối sẽ không sai, một trong các kim loại nặng nhất thiên hạ,Huyền Vũ Thiết.

Một cái quan tài lớn như thế, sẽ nặng bao nhiêu đây?- Sợ là chừng 500 vạn cân.Sắc mặt Phong Phi Vân trầm trọng, nói:- Có thể tạo quan tài bằng Huyền Vũ Thiết, ít nhất cũng là thất phẩm Luyện Khí Sư mới có thể làm được.- Mấu chốt là chở quan tài chính là một đầu dị thú bảy trăm năm, tu vịloại dị thú này không dưới tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, cũng chỉ có thấtphẩm ngự Thú Sư mới có thể phục tùng.

Thần bí chủ nhân rốt cuộc có địavị gì, lại dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Huyền sư thượng đẳng vàcao thủ tuyệt đỉnh đều làm việc cho hắn?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nói.Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, nói:- Ta ngược lại có chút tò mò, một cái quan tài nặng 500 vạn cân, bên trong đến cùng chứa cái gì?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu nao nao, nói:- Ngươi muốn điều gì?

Thiên Tài Biệt Phủ nguy cơ tứ phía, vừa ẩn tàngrất nhiều sát trận, càng có mấy tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh tọa trấn, không cẩn thận. . .- Ta có chừng mực!Muốn mở ra Huyết Cấm Huyền Trạc, Phong Phi Vân cũng phải đi tìm kiếmquanh Thiên Tài Biệt Phủ này một chút, hơn nữa hắn rất muốn biết thần bí chủ nhân này đến cùng là người nào?Có lẽ có thể tìm được đáp án ở chỗ sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ.Cảnh ban đêm lờ mờ.Ở sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ, có ban công cùng thạch tháp lâm lập, hai bên đường mòn có đường vân thần bí đang lưu động, cũng chỉ có PhượngHoàng Thiên Nhãn mới có thể phát hiện ra những trận vân ẩn dấu này,Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí tránh thoát khỏi những trận vânnày, xuyên thẳng qua đến một cạnh một căn phòng thấp đen kịt.-------Chương 361: Một cái cự quan (1)Hắn chính là theo dõi vị lão giả áo đen kia mà đến, dùng Thanh Mộc Thuật ngăn cách khí tức trênthân, giống như hóa thân thành một cây cổ mộc, như thế mới lừa bịp đượcthần thức của lão giả áo đen .Lão giả áo đen này đi vòng vòng trong Thiên Tài Biệt Phủ vài vòng, điphòng sách, đi mật thất, còn đi mấy tòa đình viện, nhưng cũng chỉ nhưcưỡi ngựa xem hoa, rất nhanh đã rời đi, cuối cùng mới đi đến gian phòngthấp này, trọn vẹn ở bên trong ngây người nửa canh giờ.Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, dẫm trên không khí, vô thanh vô tức rơi xuống đỉnh căn phòng thấp kia.Két..!Cửa phòng mở ra, lão giả áo đen kia từ bên trong đi ra, trên người hắckhí cuồn cuộn, sau đó biến thành một đạo quỷ ảnh tử màu đen, lắc mìnhmột cái đã biến mất không thấy đâu nữa.- Lão nhân này đến nơi đây làm gì vậy?Phong Phi Vân từ trên nóc nhà bay xuống, nhìn nhìn căn phòng đen kịtkia, sau khi do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn đẩy cửa tiến vào.Một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh không có khả năng vô duyên vô cớ đivào trong một căn phòng nhỏ cũ nát như vậy, nơi này có lẽ cất dấu bí mật nào đó.Phong Phi Vân đã đi qua nhiều nơi, chỉ có nơi này là khả nghi nhất.Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã toát ra một đạo ánh sáng màu đỏ chói mắt,có một trận vận hình tròn cự đại đánh tới trước mặt Phong Phi Vân, đâylà một cái nhị cấp sát trận.BA~!Phong Phi Vân nhanh chóng lấy đao đao, một đao bổ ra, chém lên trậnnhãn, phá vỡ trận pháp kia, sau đó rất nhanh lách mình rơi vào trongphòng, vội vàng đóng cửa lại.Phong Phi Vân trong lòng kinh hoàng không thôi, sau áo đã bị mồ hôi chothấm ướt, may mắn vừa rồi phản ứng rất nhanh, nếu vừa rồi đạo trận phápchi quang kia lóe ra ngoài, nhất định sẽ bị tu sĩ trong Thiên Tài BiệtPhủ phát hiện, như vậy thì hắn giờ phút này đã lâm vào cảnh hẳn phảichết rồi.Đây là một căn phòng không lớn, bên trong chỉ có mấy cái bàn cổ xưa, bên trê n tràn đầy tro bụi, hiển nhiên là đã thật lâu không có người nàolau chùi qua.- Lòng đất có chấn động!Nếu người khác tới đây, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khẳng định sẽlập tức xoay người rời đi, nhưng linh giác Phong Phi Vân hiện giờ đã cóthể sánh với Tam phẩm Tầm Bảo Sư, chính là hơn chín mươi lần thườngnhân, hắn cảm ứng được một tia chấn động đến từ lòng đất.Tia chấn động này bị trận pháp che dấu, thập phần nhỏ, nhỏ đến mức giống như bảy tám mét dưới lòng đất có một con giun đang động vậy.Loại chấn động này, coi như là tu sĩ cường đại cũng sẽ xem nhẹ, nhưngPhong Phi Vân biết rõ lão giả áo đen ở chỗ này cả nửa canh giờ, vậy thìtia chấn động như vậy liền có chút bất thường rồi.- Phượng Hoàng Thiên Nhãn!Đôi mắt Phong Phi Vân cháy lên hai luồng hỏa diễm, nhìn xuống lòng đất,chỉ thấy dưới sàn nhà tràn đầy tro bụi kia, chôn lấy vô số khóa sắt tonhư cánh tay, một tầng trùng điệp lấy một tầng, một mực kéo dài xuốnglòng đất, thật giống như vong hồn địa ngục vậy, cực kỳ rung động nhântâm.Cái này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi, lòng đất Thiên Tài Biệt Phủ sao lại có nhiều khóa sắt như vậy?- Tiệc rượu cũng đã bắt đầu từ lâu, chủ nhân vì sao còn chưa xuất hiện?Đột nhiên, bên ngoài căn phòng truyền đến hai tiếng bước chân, đang đi tới hướng này.Nói chuyện là một thanh âm già nua, khô cạn và chói tai, thanh âm thật giống như từ trong xương cốt toát ra vậy.Vào lúc này lại có người đến?Phong Phi Vân trong lòng quát to một tiếng "Không ổn", vội vàng tán điPhượng Hoàng Thiên Nhãn, tế ra bạch thạch cự đạo, nếu hai người này tiến vào trong, hắn ý định sẽ tiên hạ thủ vi cường, đánh chết hai người này, sau đó chạy ra Thiên Tài Biệt Phủ.- Chuyện của chủ nhân chúng ta vẫn không nên quản thì tốt hơn...

Ài, trên mặt đất tại sao lại có dấu chân, có người đi vào sao?Một người khác kinh hô một tiếng.- Có lẽ không người nào dám xông tới đây, nửa tháng trước, một tu sĩThần Cơ Đại viên mãn xâm nhập nơi này, đã bị Ngô chủ sự đánh chết, thithể mang cho dị thú ăn đấy.Tuy rằng, bọn hắn cũng không tin có người dám xông vào Thiên Tài BiệtPhủ, nhưng lại đồng thời tế ra một kiện Bảo Khí, chậm rãi đi vào trongphòng.Phong Phi Vân đứng trong phòng, thần kinh toàn thân đều kéo căng, tựanhư biến thành một cây cung đã lên tay, tùy thời chuẩn bị ra tay.Phải một đao đánh chết cả hai người.Bằng không thì nếu có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh bị kinh động, như vậy hóa thành tử thi, cầm lấy cho dị thú ăn sẽ là hắn.- Hai người các ngươi đang làm gì thế?Bên ngoài vang lên thanh âm thứ ba.Là thanh âm vị lão giả áo đen kia.- Hồi bẩm Ngô chủ sự, trên mặt đất có dấu chân mới, chúng ta hoài nghi có người xông vào trong.Hai người ngừng bước chân, quay người khom người với lão giả áo đen.- Vậy sao, vừa rồi chính là ta đi vào.Lão giả áo đen âm trầm nói:- Người ở bên trong không phải chuyện đùa, nếu để cho hắn chạy thoát rangoài, không ai có thể nhận nổi trách nhiệm, các ngươi về sau tốt nhấtvẫn không nên đến gần căn phòng này thì hơn.- Vâng, thuộc hạ, lĩnh mệnh.Hai người đứng lên khỏi mặt đất, sau đó rất nhanh rời đi, không dám dừng lại thêm.Ngô chủ sự này chính là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, nghe đồn đã sống hơn ba trăm tuổi, một ánh mắt của hắn thôi cũng khiến người toàn thân sởnhết cả gai ốc, hai người này tự nhiên là có thể cách xa bao nhiêu thìhay bây nhiều rồi.Lão giả áo đen cũng lặng lẽ rời đi, đi về phía cung điện phía trước, tiệc rượu có lẽ đã chuẩn bị xong rồi.Hô!Thẳng đến khi bên ngoài yên tĩnh, Phong Phi Vân mới thở một hơi thậtdài, thu bạch thạch trường đao vào, ánh mắt lần nữa rơi xuống lòng đất.Dưới lòng đất này đến cùng chôn thứ gì, sao ngay cả tu sĩ cấp bạc Thiên Mệnh cũng sợ hãi như thế?- Phá cho ta!Phong Phi Vân điểm ngón tay vào mặt đất, một đạox hào quang toàn thânđánh ra, trận vân trên mặt đất thối lui đi giống như thủy triều, khóasắt đen kịt vốn vùi trong lòng đất cũng bắt đầu kéo động, phát ra từngtiếng kim loại ma sát trầm thấp.Một đạo môn hộ thẳng tắp đi thông xuống lòng đất mở ra, bên trong có ánh sáng âm u truyền đến, khóa sắt to như cánh tay nhiều đến hơn 270 sợi,chung quanh còn có từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nhảy lên trong khôngkhí.Những hỏa diễm này tuy rằng đều có thể đốt cháy thân thể tu sĩ, nhưngđối với Phong Phi Vân mà nói lại không là gì, căn bản không thể ngănđược bước chân của hắn.Lại có mấy tòa trận pháp bị Phong Phi Vân phá vỡ, biến thành từng tia khói xanh.- Quả nhiên có một cái quan tài!Phong Phi Vân đi tới lòng đất, ở đây chôn lấy cái quan tài làm bằngHuyền Vũ Thiết, cao 10m, rộng 4 mét, thập phần trầm trọng, bị hơn 270khóa sắt trói chặt lấy, che phủ tựa như một cái thiết kén cự đại vậyĐến cùng là vật gì mà cần đến quan tài do Huyền Vũ Thiết tạo thành dựnglấy, lại còn che giấu sâu như vậy, sử dụng nhiều trọng phong ấn chithuật như vậy chứ?-------Chương 362: Một cái cự quan (2)Phong Phi Vân ngày càng hiếu kỳ, đi tới chỗ quan tài Huyền Vũ Thiết kia, mỗi khi hắn đi một bước,những khóa sắt to lớn kia liền nhẹ nhàng kéo động thoáng một phát, phátra thanh âm rầm rầm.Oanh!Đột nhiên, một đạo bóng đen từ đằng sau quan tài bay ra, con mắt màuthảm lục sắc, phát ra tiếng kêu khiến người sởn hết cả gai óc.Tốc độ cực nhanh, xoát một tiếng, liền từ trước mặt Phong Phi Vân xẹt qua, ở trên cổ của hắn kéo ra ba đạo vết máu.Giọt giọt máu tươi màu vàng từ trên cổ Phong Phi Vân nhỏ xuống, khiến đạo bóng đen kia phát ra tiếng kêu hưng phấn.- Thứ quỷ gì thế?Hai mắt Phong Phi Vân nhíu lại, trên cổ có kịch độc xâm nhập thân thể,vậy mà dùng Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng rất khó bức độc ra bên ngoài cơ thể, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn.- Cạc cạc!Đạo bóng đen kia lần nữa từ trong góc bay tới, vẫn cực nhanh như trước, khó mà bắt được quỹ tích phi hành.Oanh!Phong Phi Vân trực tiếp tế ra Phượng Hoàng Cốt, nóng bỏng như hỏa lô,hào quang đỏ thẫm, đâm vào trên người bóng đen kia, lập tức phát rathanh âm "Xuy xuy", không ngừng có khói xanh toát ra.Nhiệt độ của Phượng Hoàng Cốt cao bực nào, trực tiếp đốt cháy đạo bóng đen kia, chỉ hai lượt hô hấp đã đốt nó thành tro bụi.XÍU...

UU!!Bàn tay khẽ vẫy, Phượng Hoàng Cốt liền lại bay trở về, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.- Rốt cuộc là thứ quỷ gì thế?Phong Phi Vân sờ lên cổ của mình, miệng vết thương truyền đến đau đớn nóng rát, rất khó khép lại.Tốc độ bóng đen kia thật sự quá nhanh, từ đầu đến cuối, Phong Phi Vânđều không thấy rõ bộ dạng nó thế nào, chỉ có thể cảm giác được tựa hồcũng không phải nhân loại, nếu không có Phượng Hoàng Cốt, Phong Phi Vânchưa hẳn có thể thu thập được nó.- Hẳn là lại là Dương Giới tam dị, Âm Giới tam tà rồiPhong Phi Vân đi tới, trên mặt đất chỉ còn lại có một đống tro bụi màuđen, thứ quỷ kia đã sớm bị đốt trụi ngay cả cặn bã cũng không còn.Đứng ở trước quan tài Huyền Vũ Thiết, hắn khẽ vượn tay chạm tới váchquan tài, muốn vận dụng bạch kim thuật pháp điều tra trong quan tài đếncùng có cái gì?Bạch kim thuật pháp chính là chiêu thứ tư trong Tiểu Diễn Thuật, một khi tu luyện thành công, không chỉ có có thể dò xét những kim loại hiếmtrong lòng đất, càng có thể điều tra của quý được bao trong kim loại.Đây cũng là một chiêu tối trọng yếu trong tầm bảo thuật, đương nhiên cũng khó học nhất.Phong Phi Vân đã tu luyện hơn một tháng, cũng mới chỉ hiểu được một ít da lông.- Thậm chí có trận pháp cách ly!Phong Phi Vân biết rõ Bạch Kim Thuật của mình còn chưa đủ cao minh, chonên mới không cách nào dò xét bên trong quan tài Huyền Vũ Thiết đến cùng có thứ gì.Hi vọng không nên thả ra một con quái vật mới tốt!Vốn trước khi không điều tra rõ ràng trong cự qua có gì thì Phong PhiVân rất không muốn trực tiếp mở quan tài ra, nhưng bây giờ đã không cònlựa chọn nào khác.Dùng Xích Hỏa Thuật phá vỡ chín tòa trận pháp bên ngoài hòm quan tài,sau đó hai tay vận đủ khí lực, đẩy ra nắp quan tài nặng đến mấy vạn cân, động tác thập phần chậm chạp.Ông ông!Nắp quan tài ma sát với quan tài, phát ra âm thanh chói tai.Ầm ầm!Nắp quan tài mở ra một tia, bên trong có hào quang màu xanh vọt ra, mang theo ăn mòn chi khí mãnh liệt, lập tức liền khiến hai ống tay áo PhongPhi Vân bị ăn mòn thành tro bụi.Phượng Hoàng Cốt lần nữa tế ra, ngăn trở cổ khí tức ác liệt kia, bằngkhông thì huyết nhục trên cánh tay Phong Phi Vân đều bị ăn mòn hầu nhưkhông còn, biến thành bạch cốt.- Ta... thật... hận!Trong quan tài truyền ra một thanh âm suy yếu, thật giống như Quỷ Hồn từ trong địa ngục thở dốc, thanh âm này khiến Phong Phi Vân cảm giác cóvài phần quen thuộc, tiếp theo trong quan tài lại có thanh âm khóa sắtkéo động truyền đến, lại là một câu trầm thấp:- Ta...

Ta...

Thật...

Hận...- Thanh âm này. . .Trong lòng Phong Phi Vân khẽ run lên, nhớ lại một người, thanh âm thật sự rất giống, nhưng. .

Điều này sao có thể được?Phượng Hoàng Cốt tế trong tay, đỏ thẫm như huyết ngọc, toát ra hỏa diễmnhàn nhạt ngăn trở cổ khí tức ăn mòn từ trong quan tài phát ra, lúc nàymới không bị ăn mòn huyết nhục.Khí tức trong quan tài lại khủng bố như thế, coi như là Thần Cơ Đại viên mãn cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, hơn phân nửa sẽ bị ăn mònthành một đống xương cốt,Người này tuy rằng thanh âm suy yếu, nhưng khí tức lại kéo dài, sinhmệnh lực giống như dòng suối nhỏ chảy dài cuồn cuộn không dứt, lại cóthể ngăn cản khấp lê chi khí, tu vị này quả thực không phải chuyện đùa.- Ngươi là ai?Phong Phi Vân muốn giải khai nghi hoặc trong lòng.Sau khi nghe được thanh âm Phong Phi Vân, trong quan tài lập tức bộcphát ra một cổ lực lượng mãnh liệt, tựa như núi sông đang lướt ngang,đại địa tuôn ra nham tương, trực tiếp từ khe hở chỗ quan tài lao ra,đánh tới trước mặt Phong Phi Vân.Người này trong lòng tràn đầy hận ý, nén giận một kích, cho rằng Phong Phi Vân và chủ nhân thần bí kia là cùng một bọn.Đã bị khóa ở trong quan tài mà vẫn còn hung hãn như thế.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!Phong Phi Vân một bên tế ra Phượng Hoàng Cốt, một bên lấy ra bạch thạchcự đao, hai chân đứng vững vàng trung bình tấn, hai tay nắm ở chuôi đao, một đao bổ ra một đạo đao khí bạch sắc, bổ tan cổ lực lượng kia.Ầm ầm!Cổ lực lượng kia thật sự quá mức cường hoành, khiến Phong Phi Vân phảilui về sau hơn ba trượng, thân thể dán trên khóa sắt lạnh như băng, lúcnày mới đứng vững được thân thẻChỉ một đạo nộ khí đã mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ thật là hắn?Bạch thạch cự đao thật sự quá khổng lồ, chặt đứt mấy sợi khóa sắt dướimặt đất, quan tài Huyền Vũ Thiết vốn đóng chặt cũng buông lỏng không ít.Rầm rầm!Khóa sắt trên cự quan bị một cổ lực lượng trong quan tài khu động, bắtđầu rơi lả tả, nắp quan tài kia vậy mà bắt đầu chuyển dời, phát ratừng tiếng "Ông ông" chói tai.Nhưng trong quan tài lại có trận pháp khác đang ngăn cản hắn phá quan mà ra, ba đạo trận bàn thảm lục sắc từ nắp quan tài ấn xuống dưới, trựctiếp đánh vào trong quan tài, đánh cho bên trong truyền ra kêu thảmthiết liên tiếp.Oanh, oanh, oanh!Ba tòa trận vân đánh vào quan tài, tựa như ba cái thần chùy cực lớn đánh cho người trong quan tài kia cốt cách đều đứt gãy, huyết nhục đều mơhồ.- Ta. . .

Ta. . .

Thật. . .

Hận. . .Người nọ cắn răng nói.Ngay cả Phong Phi Vân cũng có thể cảm nhận được cổ hận ý vô biên kia.Trong quan tài chậm rãi yên tĩnh lại, người nọ xem ra đã bị sợ, khôngdám lại phản kháng nữa, càng không dám chạy trốn ra khỏi cự quan.- Ta đến giúp ngươi!Phong Phi Vân bước nhanh tới phía trước, dùng hai tay đặt trên nắp quantài, lần nữa thôi động, khe hở kia càng lúc càng lớn, từ rộng một ngóntay đến một bàn tay, lại đến rộng một xích. . .

Có càng nhiều khấp lêchi khí lao ra, cơ hồ tràn ngập toàn bộ lòng đất.Vầng sáng của Phượng Hoàng Cốt chiếu sáng lên một góc quan tài.-------Chương 363: Người trong quan tàiTình cảnh này, rất giống như một tên trộm mộ trong lòng đất mở ra một chiếc cổ quan, cầm một chiếc đèn soi vào bên trong vậy.- Phong Phi Vân, là ngươi!Trong quan tài truyền ra một thanh âm vô cùng kinh ngạc, thanh âm cũng thoáng dùng một tia khí lực.Phong Phi Vân chưa từng thấy qua người nào lại thê thảm như vậy, hắn nằm ở một góc trong cự quan, cẩm tú bào trên người cũng rách nát, bị huyết dịch làm ướt sũng, trên đó tràn đầy máu khô màu đen, còn có huyếtdịch còn mới từ trong huyết nhục mơ hồ tràn ra, chảy khắp quan tài.Trên ngực hắn ghim lấy chín khỏa thần hoàn, ở vào trên chín đại huyệtvị, có chín cí khóa sắt theo xuyên qua lồng ngực, gơi ở điểm cuối quantài, cùng toàn bộ quan tài Huyền Vũ Thiết nối liền một chỗ.Ngoài ra, hai tay, hai chân, cặp xương quai xanh của hắn đều có thiết châm đóng đinh lấy, phong kín lấy lực lượng toàn thân hắn.Xương cốt trên người cũng không biết đã gãy bao nhiêu chỗ, huyết nhụctrên người cũng không biết đã bị đánh nát bao nhiêu lần, cả người muốnthê thảm bao nhiêu thì có bây nhiêu.Chỉ có thể từ mái tóc tán loạn kia thấy được một gương mặt anh tuấn đến cực điểm, nhưng lại dính đầy máu đen.- Vô Hà. . .

Vô Hà công tử!Phong Phi Vân thật sự không dám tin vào hai mắt mình nữa, đây là thiênhạ kia đệ nhất mỹ nam tử, nhân sinh vô hà, hoàn mỹ vô khuyết, Vô Hà công tử sao?Vô Hà công tử chính là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, Phong Phi Vân từng thấy qua hắn và Đông Phương Kính Thủy giao thủ, lúc đónúi cao bị san thành bình địa, tu vị khủng bố đến dọa người, hắn nếumuốn đi, cho dù nửa bước cự kình cũng khó mà ngăn được hắn, nhưng mà. . .

Giờ phút này hắn lại bị nhốt ở đây, cái này bảo Phong Phi Vân sao cóthể tiếp nhận được chứ?Đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, vậy mà chật vật đến nỗi rơi vào tình trạng như thế!- Khanh khách!Vô Hà công tử đắng chát cười, cười đến vô cùng thê lương, nói:- Vô Hà công tử, thật sự là thật buồn cười, thật buồn cười. . .- Ngươi sao lại bị nhốt ở đây, rốt cuộc là người phương nào hạ độc thủ?Phong Phi Vân sờ lên Giới Linh Thạch bên hông mình, đây vốn là bảo vậtcủa Vô Hà công tử, nhưng lại rơi vào trong tay thần bí chủ nhân, sau đógiao cho hắn.Lúc ấy Phong Phi Vân vô luận như thế nào cũng không tin thần bí chủ nhân chính là đối thủ của Vô Hà công tử, cho tới giờ khắc này, gặp được VôHà công tử bị nhốt ở đây, mới tin tưởng vài phần.- Khanh khách. . .Vô Hà công tử chỉ cười, cười đến vô cùng cô đơn.- Là thần bí nhân toàn thân bao phủ trong hỏa diễm đỏ thẫm kia đã đánh bại ngươi sao?Trong lòng Phong Phi Vân rất muốn biết thần bí nhân rốt cuộc là ai.- Ngươi cũng đã gặp nàng?Vô Hà công tử bỗng nhiên bắt đầu kích đông, lửa giận ngập trời và hận ý tràn ngập trong cự quan.- Gặp rồi!Phong Phi Vân nói.- Đã thấy mặt nàng rồi sao?Vô Hà công tử càng thêm kích động.- Cái này thì chưa.Phong Phi Vân nói.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chưa thấy mặt nàng còn có cơ hội sống sót, còn có cơ hội sống sót. . .Vô Hà công tử thoáng yên lặng, trong miệng không ngừng thì thầm.Phong Phi Vân nhíu mày, nói:- Chẳng lẽ nàng có thân phận nào đó, một khi nhìn mặt của nàng liền sẽ bị diệt khẩu sao?Rất nhiều đại nhân vật đều có mấy cái thân phận, có thân phận không thểlộ ra ngoài ánh sáng, một khi bị người phát giác, sẽ vô tình gạt bỏngười này ngay.- Nàng khó lường chính là ở khuôn mặt nàng, nếu ta không thấy qua mặtnàng, cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng như thế.

Ta quả thật đã thất bại, ta vốn tưởng rằng có thể dựa vào khuôn mặt và mị lực của mìnhkhiến tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều quỳ gối dưới chân ta như nô bộc, nhưng mà. . .

Nhưng mà. . .

Đến khi ta nhìn thấy khuôn mặt nàng, lạiphát hiện mình đã biến thành nô bộc. . .Phong Phi Vân hoàn toàn nghe không hiểu Vô Hà công tử đang nói gì, cảmgiác suy nghĩ hắn có chút thác loạn, ngôn ngữ không rõ, cho là hắn đã bị nhốt ở nơi này quá lâu, bị tra tấn quá sâu nên thần trí trở nên hỗnloạn.Thật sự nói chuyện quá giật gân rồi, hoàn toàn là yếu hóa thần bí chủ nhân kia lên rồi.Phong Phi Vân rất rõ loại cảm thụ này, khi một người bị hãm hại càngsâu, hận ý trong lòng cũng sẽ càng đậm đặc, sẽ cảm thấy người hãm hạimình càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng giống như là quỷ quái vậy.Vô Hà công tử giờ phút này sợ rằng đã lâm vào tình trạng đó.Đương nhiên điều này cũng không thể trách Phong Phi Vân hiểu lầm Vô Hàcông tử, dù sao Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều coi thần bí chủ nhânkia là nam, bởi vì mỗi lần nhìn thấy thần bí chủ nhân hắn đều là dùngthanh âm của nam, trong tiềm thức Phong Phi Vân đã xem hắn ta là namrồi.Cho nên mới có thể lý giải cảm thủ của Vô Hà công tử giờ phút này.Đương nhiên Phong Phi Vân cũng là người cực kỳ chú ý cẩn thận, tronglòng đã một mực nhớ kỹ lời Vô Hà công tử nói, trước khi không có đủ thực lực chống lại thần bí chủ nhân thì ngàn vạn không thể nhìn hình dạngcủa hắn.- Ta tới cứu ngươi ra.Phong Phi Vân lấy ra bạch thạch cự đao, một đao chém tới khóa sắt trênngười Vô Hà công tử, hỏa hoa văng khắp nơi, khóa sắt không chút nào tổnhại, ngược lại cánh tay của hắn lại bị chấn khiến run lên.- Không có tác dụng đâu, khóa sắt này chính là Huyền Vũ Thiết luyệnthành, bên trong khắc lục ngũ cấp trận pháp, coi như là Linh Khí cũngchưa hẳn có thể đánh gãy nó.Vô Hà công tử nhắc nhở:- Ngươi tốt nhất vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi, nếu bị nàng phát hiện, kết quả của ngươi sẽ còn thảm hơn cả ta đấy.Chợt, thần thức của Phong Phi Vân cảm ứng được trên mặt đất có một tia động tĩnh, có người đang đi tới đây.Vô Hà công tử cũng cảm ứng được, vội vàng mở miệng nói:- Ngươi nếu thật muốn giúp ta, chỉ có một biện pháp, lấy nhị muội minhhỏa, khai mở ngũ cấp trận pháp, nung chảy Huyền Vũ Thiết, xem như TôQuân ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, tương lai nếu ngươi có đạinạn, cho dù cách xa mười vạn dặm, cũng tất sẽ dốc sức chạy đến, liềuchết tương trợ.Phong Phi Vân cũng không phải một người tốt, nhưng có vài lúc, hứa hẹn ở ngay trong nháy mắt- Đợi ta!Phong Phi Vân đậy nắp quan tài lại, sau đó từ lòng đất đi ra ngoài, trên ngón tay đánh ra vầng sáng màu đen, khiến mặt đất kia một lần nữa khépkín lại.Tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu, vẫn là một căn phòng thấp cổ xưa, trên mặt đất tràn đầy tro bụi.- Thế sự khó liệu, một đời thiên kiêu lại bị người nhốt trong một trongcỗ quan tài.

Xem ra Vô Hà công tử đích thật là quá cường đại, bằng không thì thần bí chủ nhân cũng sẽ không dùng nhiều thủ đoạn như vậy để khốn cấm hắn, đã vùi trong lòng đất, còn chế tạo ra quan tài Huyền Vũ Thiếtnặng 500 vạn cận, càng phong chín thiên mệnh huyệt, khóa tứ chi, loạitra tấn này cũng chỉ có thiên tài cấp bậc sử thi mới có thể chịu nổi,người khác chỉ sợ đã sớm sụp đổ tinh thần mà chết rồi.-------Chương 364: Lễ vật (1)Bỗng dưng, một đạo làn gióthơm đột nhiên ập đến sau lưng Phong Phi Vân, đến thật sự quá đột ngột,quả thực vô thanh vô tức, sau khi tiến vào phòng, Phong Phi Vân mới phát giác ra nàng.Phong Phi Vân bỗng nhiên lướt ngang ba thước, đanhs ra một chưởngMột đạo hồng ảnh hiện lên, một chưởng ngưng tụ vô tận sát phạt của Phong Phi Vân chỉ dính được vào một tia góc áo của nàng, nàng liền lại rơixuống bên tay phải Phong Phi Vân, một bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhàngđặt trên đầu vai Phong Phi Vân, thanh âm vũ mị, nói:- Là ta.- Huyết Vũ!Phong Phi Vân thở dài một hơi.Cô gái này dáng người cao gầy, đẫy đà xinh đẹp, băng cơ ngọc cốt, ngườimặc một kiện hồng sa mỏng dính, khiến hai ngọn núi tuyết trắng ngạo nghễ kia như ẩn như hiện, tràn đầy hấp dẫn vô tận.Khó trách tu vị cao như thế, dĩ nhiên là nàng, Yêu cơ ài danh thứ ba của Tuyệt Sắc Lâu.- Ngươi biết đây là nơi nào không?

Thật không ngờ dám xông loạn, sẽ gây ra nạn chết người đấy.Hai con mắt vũ mị của Huyết Vũ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Phong PhiVân, lại không giấu được vẻ yêu mị phong tình vạn chủng kia.- Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?Phong Phi Vân cười nói.Huyết Vũ mắt trắng không còn chút máu, lôi kéo hắn ra ngoài phòng, đi đến cung điện ở tiền viện, nói:- Còn không phải tới tìm ngươi sao, tất cả mọi người đều đủ, chỉ có ngươi biến mất.- Vậy sao ngươi biết ta ở chỗ này?Phong Phi Vân vẫn cười nói.Phía trước đã truyền đến tiếng người náo nhiệt, đã đi tới bên ngoài cung điện rồi.Huyết Vũ bỗng nhiên dừng bước, tức giận nói:- Lá gan ngươi như vậy, tự nhiên là nơi nào cũng dám xông, lòng hiếu kỳngươi nặng như vậy, nếu không phải xông vào sâu trong Thiên Tài Biệt Phủ thì mới là chuyện lạ đấy!Sau khi ra ngoài lòng đất, Phong Phi Vân liền cảm giác được tinh thần sảng khoái, trêu chọc nói:- Ngươi quan tâm đến an nguy của ta như vậy, hẳn là muốn gả cho ta sao?Trên người Huyết Vũ tản ra mùi thơm mê người, ngón tay ưu mỹ che miệngcười cười, bộ ngực hương diễm theo đó nhẹ nhàng rung lên, nhõng nhẽocười:- Phong công tử thật sự là dễ quên, chẳng lẽ ngươi đã quên chủ nhân đãtừng nói qua, chỉ cần ngươi xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì tachính là người của ngươi sao?Phong Phi Vân nao nao!- Ha ha, Phong công tử hôm nay chính là truyền nhân Thần Vương, tươnglai thậm chí có khả năng có thể kế thừa Thần Vương tước vị, nếu là cóthể gả cho Phong công tử làm nô làm thiếp, đó cũng là phúc phận do tiểunữ tu luyện mấy đời mới được.Huyết Vũ như linh điệp nhẹ nhàng nhảy múa, hồng sa quất vào mặt, xinhđẹp thấu xương, quả thực là một vưu vật hại nước hại dân, tại cố ý kíchthích tà hỏa trong thân thể Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, Yêu Ma chi huyết trong thân thể lại bắt đầu ẩn ẩn quấy phá, dưới bụng có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, trong óc có chút mê loạn, thật giống như nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ lột sạchquần áo nằm ở dưới thân thể của mình vậy.Phong Phi Vân giờ phút này rất muốn ôm Huyết Vũ đặt lên giường, hảo hảo thu thập nàng.Huyết Vũ cũng nhìn ra ánh mắt Phong Phi Vân giờ phút này có chút khôngđúng, trở nên có chút lõa lồ, vì vậy vội vàng thu hồi mị thái, nàng cũng sợ Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân sẽ thật sự bị kíchthích thức tỉnh, cho dù muốn hiến thân, cũng không phải vào lúc này.- Ha ha, đi thôi!

Lễ vật thần bí của chủ nhân đã đưa tới cho ngươi rồi, đang chờ chính chủ như ngươi tới nhận đấy.Huyết Vũ thản nhiên cười cười, ở phía trước dẫn đường, chân thành mà đi vào trong cung điện.Phong Phi Vân trấn áp Yêu Ma chi huyết đang rục rịch trong cơ thể xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn qua bóng lưng Huyết Vũ mắng một câu:- Thật sự là một yêu cơ muốn mạng người a!Thiếu chút nữa đã thất thủ trong tay nàng, đây là một nữ tử cảnh giớiThiên Mệnh, hơn nữa trà trộn trong phong trần, thông minh tuyệt đỉnh,mạo có thể khuynh thành, nào thật sự dễ dàng hiến thân cho Phong PhiVân được.Loại nữ tử thế này vẫn không nên dễ dàng dính vào thì hơn.Bên trong cung điện, xác người trên mặt đất đã được người thanh lý sạchsẽ, còn trải lên sàn nhà kim ngọc, lưu quang trơn bóng, những thiên tàituấn kiệt kia vẫn còn đó, một người cũng không rời đi.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử Đại Thực quốc từ rất xa đi qua nghênh tiếp.- Phong huynh, ngươi xem như trở về rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đangphong lưu khoái hoạt với thiếu nữ nhà người ta đấy chứ, ha ha!Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu biết rõ Phong Phi Vân muốn đi dò xét ThiênTài Biệt Phủ, nhưng vẫn nói như thế, hiển nhiên là muốn giúp Phong PhiVân che dấu rồi.- Ha ha, cũng không biết là nữ tử nhà ai lại có phúc phận như thế?Tam vương tử Đại Thực quốc cũng cười to ba tiếng, sau đó lôi kéo Phong Phi Vân ngồi vào vị trí.Sau khi ngồi xuống, Phong Phi Vân thấp giọng nói:- Vị thần bí chủ nhân kia đã tới chưa?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu chỉ về vị trí trên nhất trong cung điện,Phong Phi Vân theo đó nhìn sang, chỉ thấy trên đỉnh cung điện có mộttầng vải tinh ngọc màu đỏ phủ xuống, ẩn ẩn ngăn chặn ánh mắt của mọingười, cũng không biết bên trong kia đến cùng có thứ gì?Huyết Vũ giờ phút này ở bên phải màn vãi, mỉm cười mà đứng, đặc biệt làlúc nhìn chằm chằm vào trên người Phong Phi Vân thì cười càng xinh đẹphơn, quả thực như muốn câu hồn đoạt phách mấy thiên tài tuấn kiệt ở đây.Nếu có thể cùng nàng phong lưu một đêm, cho dù giảm thọ mười năm cũng nguyện ý.Mà bên tay trái màn vải lại có một lão giả áo đen đứng đấy, tựa như một U Linh, phàm là người bị hắn nhìn phải đều không kìm được phải lui vềphía sau một bước, giống như bị độc vật theo dõi vậy.- Chủ nhân hôm nay thiết yến, chính là chuyên môn chúc mừng Phong côngtử trở thành truyền nhân Thần Vương, đêm nay Phong công tử chính là chủnhân của Thiên Tài Biệt Phủ.Huyết Vũ mỉm cười nói.- Vậy chủ nhân đã đi đâu rồi?Có người hỏi.Đây cũng là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm.Huyết Vũ hơi nhíu mắt, mỉm cười với người nó, lập tức khiến người nọ đại não mê muội, không kìm được xấu hổ cúi đầu, dùng ống tay áo lau đimáu nơi khóe mũi.- Ha ha!Huyết Vũ cười nói:- Chủ nhân hôm nay có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, không thểtới Thiên Tài Biệt Phủ được, nhưng lễ vật hắn tặng cho Phong công tử đãđến.Lễ vật của thần bí chủ nhân nhất định không nhẹ, Phong Phi Vân cũng có chút hiếu kỳ, cười hỏi:- Lễ vật này không phải là một kiện Linh Khí đấy chứ?- Linh Khí tuy rằng rất thưa thớt, chính là trấn giáo châu báu, nhưng cũng không đủ điên cuồng.Huyết Vũ cười nói.- Điên cuồng, chẳng lẽ là một gốc Linh Dược ngàn năm?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu giật mình.Huyết Vũ lại lắc đầu, nói:- Phong công tử chính là truyền nhân Thần Vương, tương lai muốn đạt được Linh Dược ngàn năm cũng không phải việc khó, loại lễ vật này chủ nhântự nhiên sẽ không lấy ra rồi.Tâm hiếu kỳ của mọi người đều bắt đầu chuyển động, ngay cả Linh Khí vàLinh Dược cũng không đủ cấp bậc, vậy thì cái gì mới xem như đủ cấp bậc?-------Chương 365: Lễ vật (2)Ánh mắt Phong Phi Vân có chút nhìn về phía trong màn vải, khóe miệng nhảy lên, cười nói:- Chủ nhân, sẽ không thật sự tặng ngươi cho ta thế?"

Ha ha!

Ta ngược lại rất hi vọng, chỉ có điều, chủ nhân đã chuẩn bị một phần lễ vật tốt hơn ta rồi.Huyết Vũ thần bí cười, nhẹ vỗ tay ba cái.BA~!

BA~!

BA~!- Tiểu nữ tử có một khúc đàn tranh dâng lên, không biết Phong công tử có nguyện lắng nghe không?Bên trong màn vải truyền đến một thanh âm dễ nghe, thanh âm này tràn đầy ý vị thanh nhãThanh âm nàng rất thấp, lại sướng đến rung động lòng người, điềm đạmđáng yêu, mang theo vài phần ưu thương, cổ ưu thương này lập tức trànngập ra, truyền đến trong lòng tất cả mọi người ở đây, mỗi người vậymà đều theo đó cảm thấy ưu thế, thậm chí có người không kìm lòng đượcđã rơi lệ.Cũng không biết mình ưu thương cái gì?Trong một chớp mắt, toàn bộ cung điện đều yên tĩnh lại, rất nhiều ngườithậm chí ngừng cả hô thấp. thiên hạ sao lại có thanh âm nhu nhược mà mỹdiệu như thế chứ?Chỉ nghe thanh âm này thôi liền có thể tưởng tượng được đây là giai nhân thế nào, khiến người muốn hảo hảo thủ hộ nàng, bảo hộ nàng, bảo vệ nàng cả đời.- Rửa tai lắng nghe!Phong Phi Vân cũng động dung, vận khởi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốnnhìn tháy màn vải kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là nữ tử thế nào, lại có thể có được thanh âm mỹ diệu như thếNhưng lại bị một tầng bình chướng không nhìn thấy ngăn cản, chỉ có thểnhìn thấy, đó là một thân ảnh uyển chuyển, tuyệt mỹ tới cực điểm.Đàn tranh vang lên, như Thiên Âm rót vào tai!- Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư; hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.

Hánchi quảng hĩ, bất khả vịnh tư; giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư.Kiều kiều thác tân, ngôn ngải kỳ sở; chi tử vu quy, ngôn mạt kỳ mã...Tiến đàn tranh kia cũng như tiên âm hạ phàm trần, mà tiếng ca của nàng càng tuyệt mỹ êm tai, thiên hạ không ai sánh bằng.Chợt, trong cung điện điệp bay đầy trời, Hồ Điệp ngũ thải ban lan bịtiếng ca của nàng đưa tới, bay múa trên không trung, xuyên thẳng quatrong cung điện.Không khí nhiều thêm vài phần hàn khí, lại có bông tuyết màu trắng lặngyên ngưng tụ trong không khí, bay lả tả rơi xuống, phiêu trên ngói lưuly, phiêu trên cánh Hồ Điệp.Tiếng ca này vậy mà khiến cuối thu tuyết rơi đúng lúc, có linh quang vôtận bay mua trong tuyết, cả Thiên Tài Biệt Phủ như biến thành Tiên Cảnh.- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phiTiếng ca nhanh chóng biến đổi, nhiều thêm vài phần bi thương, đàn tranhcũng theo đó chuyển thành niềm thương nhớ, trong toàn bộ cung điện lậptức tình cảnh bi thảm, tình cảm tất cả mọi người đều bị lời ca dẫn dắt,lại có người bắt đầu rơi lệ, không ngừng dùng ống tay áo lau đi lệ nóngtrên mặt.Cuối cùng tiếng đàn tranh cũng ngừng, truyền đến tiếng khóc ô ô của nàng kia!Thanh âm đàn tranh ngưng lại, phảng phất như khiến tiếng lòng của mọingười cũng theo đó đoạn mất, rất nhiều người đều có một loại cảm giácruột gan đứt từng khúc, không kìm lòng được lên tiếng hét dài.Đặc biệt là nghe được tiếng khóc của nàng kia, càng có hơn phân nửathiên tài tuấn kiệt theo đó gào khóc, mà ngay cả con trai trưởng HổThiên Hầu và Đại Thực quốc Tam vương tử tu vị cao tuyệt cũng theo đó rơi lệ, ngay cả chính bọn hắn cũng không tự biết.Phong Phi Vân du du thở dài, nói:- Khúc đàn tranh này chính là ta tiên khúc đẹp nhất động lòng người nhất mà ta từng nghe qua, phần lễ vật này của chủ nhân quả thật suy nghĩkhác người, chỉ riêng khúc đan này thôi quả thật đã nặng hơn bất kỳ Linh Khí và Linh Dược nào rồi.Trong màn vải kia truyền đến thanh âm tuyệt mỹ của nàng kia, nói:- Phong công tử, đã hiểu lầm, khúc đàn này chỉ là để trợ hứng cho Phongcông tử, hồng nhan lại không kìm lòng được nghĩ tới một ít chuyện cũ,nhất thời bi theo tâm ra, khiến mọi người đã thương tâm theo rồi.- Vậy lễ vật của chủ nhân là?Phong Phi Vân nói.- Chính là Hồng Nhan!

Sau đêm nay, Hồng Nhan chính là người của Phong công tử rồi.Nam Cung Hồng Nhan ôm một cây đàn tranh Tử Mộc, vén màn vải lên từ bên trong đi ra.Nàng thân mặc một bộ áo lụa trắng đơn bạc, khôn nhiễm một tia hạt bụi,dáng người hết sức nhỏ mà nhu hòa, tựa như đám sương buổi sáng sớm, trìyên ở Tiên Giới, khí chất khiến người có cảm giác như không ăn nhân gian khói lửa.Trên đầu tóc đen như thác nước, đen nhánh mà sáng bóng, cột búi tóc tiên nữ, cài một cây bạch ngọc trâm mộc mạc, trên ngọc tai đeo hai khuyêntai nhỏ, nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng nhạc như Phong Linh vậy.Trên mặt của nàng mang theo một tầng khăn che mặt hơi mỏng, che khuất đi dung nhan tuyệt sắc của nàng, nhưng chỉ từ dáng người và khí chất củanàng thôi cũng đã đủ miểu sát nữ tử khắp thiên hạ rồi.- Nhị bát giai nhân thể như tô, hồng nhan nhất tiếu khuynh thiên hạ!Có người nhịn không được làm thơ.- Ta vốn tưởng rằng ta đã gặp được nữ tử đẹp nhất thiên hạ, nhưng giờphút này ta sao lại có một loại cảm giác như những cô gái kia cộng lạicũng không bằng một ngón tay của Hồng Nhan cô nương.Một cường giả tuyệt đỉnh trong một đời tuổi trẻ nói như thế, hắn nói lời này cũng không phải là lấy lòng, mà chính là tiếng lòng phát ra từ sâutrong lòng.Nam Cung Hồng Nhan lụa trắng che mặt, nhưng không cách nào che dấu đượctiên tư vô thượng của nàng, nàng liên tục bước tới trước người Phong Phi Vân, khom thân cúi đầu, thanh linh ôn nhu nói:- Hồng Nhan, bái kiến Phong công tử.Nam Cung Hồng Nhan đệ nhất mỹ nhân Tuyệt Sắc Lâu, chiêu bài kia treo ởphía trước nhân Tuyệt Sắc Lâu, đã ba năm vẫn không một ai có thể rungchuyển.Ở Phong Hỏa Liên Thành, có người nói, gặp Nam Cung Hồng Nhan một lần, dù chết cũng không hối tiếc.Phong Phi Vân lúc này liền gặp được, tuy rằng là nữ tử phong trần, nhưng Phong Phi Vân lại không thấy nửa điểm tục khí trên người nàng, ngượclại loại khí chất siêu phàm thoát tục kia khiến nhân tâm phải sinh hướng về.- Hồng Nhan cô nương chính là tuyệt đại giai nhân, đàn tranh đẹp, ca hay, người còn đẹp hơn.Phong Phi Vân trông thấy Nam Cung Hồng Nhan quỳ gối ở trước mặt hắn,luôn luôn có một loại cảm giác như mình đang khinh nhờn thần linh.- Hồng Nhan tạ ơn Phong công tử.Nam Cung Hồng Nhan ôn nhu nói, sau đó ôm đàn tranh, từ từ đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, yên tĩnh đến tựa như một gốckhông cốc u lan vậy.Tất cả mọi người có một loại cảm giác không chân thực, giai nhân nhưthế, rõ ràng bị thần bí chủ nhân đưa cho Phong Phi Vân, đây quả thực làcòn trân quý hơn Linh Khí gấp trăm lần, dù là do với Linh Dược cũng muốn trân quý hơn gấp trăm lần.Rất nhiều người đều tự giác có chút lui về phía sau, thật giống như sợ đến gần quá sẽ là một loại khinh nhờn đối với nàng vậy.XÍU...

UU!!Có một đạo lưu quang màu trắng tự trong bầu trời đêm bay tới, một nho ythư sinh đạp không mà đến, rơi xuống trong Thiên Tài Biệt Phủ, đúng làđệ nhất quỷ tài của Vạn Tượng Tháp, "Thiên Toán Thư Sinh" .Thật giống như thiên hạ không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu được hắn vậy.-------Chương 366: Mỹ nhân đệ nhất thiên hạHắn một tay nắm cầm một cuốn ngọc giản, một tay cầm một cây bút Thanh Đồng, đi vào trong cung điện,ánh mắt ngưng tụ trên người Nam Cung Hồng Nhan, trong mắt tràn đầy thầnsắc không thể tưởng tượng nổi, liền thán ba tiếng, lại liền kêu ba tiếng "Tốt" .- Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Nam Cung Hồng Nhan.Thiên Toán Thư Sinh nói ra một câu.Một câu nói kia tuy rằng bình thản, nhưng lại long trời lở đất, bởi vìnhững lời này chính là từ trong miệng Thiên Toán Thư Sinh nói ra, nhưvậy có thể tưởng tượng được, hôm sau lời này nhất định sẽ truyền khắpthiên hạ.Nam Cung Hồng Nhan chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mới nhất.Tuy rằng Thiên Toán Thư Sinh chỉ mới thấy được nửa thân thể Nam CungHồng Nhan, ngay cả khuôn mặt của nàng cũng che dấu dưới lụa trắng, nhưng không ai hoài nghi tính quyền uy của lời này cả.Thiên Toán Thư Sinh tay niết bút Thanh Đồng, tinh tế viết xuống mấy chữtrên ngọc giản, Nam Cung Hồng Nhan, xếp hạng đệ nhất trên 《 Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ 》Sau khi ghi Nam Cung Hồng Nhan lên đầu bảng, Thiên Toán Thư Sinh liềnlại bước trên mây mà đi, biến mất trong bóng đêm mênh mông.Tất cả mọi người dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào PhongPhi Vân, thần bí chủ nhân đã tặng Nam Cung Hồng Nhan cho hắn, vậy thì từ nay về sau, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng đã là người của hắn.Đương nhiên cũng có người lộ ra ánh mắt tham lam và ghen ghét, nhưng chỉ có thể tạm thời ẩn nhân, dù sao ở trước mặt mọi người, ai nếu dám cướpđoạt đệ nhất mỹ nhân, vậy thì quả thật là đang khiêu khích Phong PhiVân, càng là đang gây hấn với Thần Vương.Phong Phi Vân cảm thấy vài cổ sát khí, trong lòng cũng đắng chát cườikhẽ, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng không biết là phúc hay là họa, xemra trong tương lai không lâu sau, sát cơ sẽ nối đuôi mà đến rồi.Từ đầu đến cuối Nam Cung Hồng Nhan đều im im lặng lặng ngồi ở chỗ kia,nàng đôi mắt dễ thương hàm yêun giống như có tâm sự, mang theo vài phần thống khổ và nhu thương, quả thực khiến rất nhiều người phải thở dài.- Nhất định là thần bí chủ nhân đưa nàng cho tên hỗn đản Phong Phi Vânkhiến cho nàng tinh thần chán nản, sợ là đ ruột gan cũng đứt từng khúcrồi.Rất nhiều người trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng càng ngày càng bất thiện.Vốn những người này rất nhiều người đều không oán không cừu với PhongPhi Vân, nhưng bây giờ đều như có thâm cừu đại hận với Phong Phi Vânvậy, hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn, nghiền xương thành tro, mớibằng lòng bỏ qua.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn ra hào khí không ổn, nếu lại ở tiếp,nhất định sẽ bị tất cả mọi người quần ẩu, vì vậy sau khi rượu qua batuần liền tìm cơ hội cáo từ rời đi.Một cỗ xe hoa phong cách cổ xưa đã đợi ở bên ngoài, xe hoa này chính làđược tạo từ vàng ròng, linh thạch khảm nạm, kéo xe cũng ba đầu dị cầmbốn trăm năm, cánh dài chừng bảy, tám mét, trên lông vũ lóe ra kimquang.- Phong công tử, bên này.Huyết Vũ ngồi ở cạnh xe hoa, từ rất xa kêu gọi Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngọc thụ lâm phong, sải bước đi ở phía trước, Nam CungHồng Nhan áo trắng không nhiễm bụi, ôm đàn tranh Tử Mộc cúi đầu, nhẹnhàng đi theo phía sau hắn.- Huyết Vũ, ngươi đây là?Phong Phi Vân đi tới.- Tự nhiên là đưa xe tới cho các ngươi rồi, Phong công tử, tỷ tỷ của tathuở nhỏ cơ khổ, thân thế bi thương, kính xin ngươi phải đối xử tử tếvới nàng.Huyết Vũ từ trên xe nhảy xuống, mang theo ngữ khí khẩn cầu nói.Nam Cung Hồng Nhan và Huyết Vũ đều là nữ tử của Tuyệt Sắc Lâu, Nam CungHồng Nhan xếp hàng thứ nhất, Huyết Vũ bài danh thứ ba, Huyết Vũ tự nhiên gọi Nam Cung Hồng Nhan là tỷ tỷ.Phong Phi Vân biểu lộ nghiêm túc, nói:- Ta chỉ xem Hồng Nhan cô nương như Hồng Nhan tri kỷ của ta, tuyệt sẽ không đối đãi với nàng như nô tài.- Vậy ta cũng yên tâm rồi!Huyết Vũ lưu luyến không rời cáo biệt với Nam Cung Hồng Nhan, trong mắtđẹp nước mắt lưng tròng, nếu không phải thần bí chủ nhân áp bách, cácnàng cũng sẽ không bị trở thành giống như hàng hóa tùy ý bị mang đi tặng người như thế rồi.Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan trèo lên trên xe, lái xe mà đi, bacon dị cầm vàng chói kia giương cánh phi không, lôi kéo cổ xe, hóa thành một đạo lưu quang kim sắc, bay vào trong dãy núi Vạn Tượng Tháp.Trong cổ xe, lộ ra có chút yên tĩnh.Phong Phi Vân sau khi tiến vào cổ xe liền khoanh chân ngồi xuống, ngưngthần tĩnh khí, dưới làn da có vầng sáng lưu chuyển, không ngừng trùngkích tới ba đạo vết thương nơi cổ kia.Ba đạo vết thương này chính là bị quái vật thần bí trong lòng đất kiagay nên, bị độc khí nhập vào cơ thể, một mực không thể bức ra ngoài, cho tới giờ khắc này, Phong Phi Vân mới bắt đầu luyện hóa kịch độc trong cơ thể.Nam Cung Hồng Nhan im im lặng lặng ngồi ở một góc trong xe, ngồi trêntầm nềm hồ nhung màu đỏ, đôi tay như ngọc không tỳ vết nhẹ ôm lấy đàntranh, có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mấy lần muốntới gần, nhưng lại lui trở về.- Ngươi trúng độc?Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được ôn nhu nói, thanh âm mang theo vài phần ân cần.Sắc mặt Phong Phi Vân càng ngày càng tái nhợt, miệng vết thương trên cổkhông cách nào khép lại, độc tố trong thân thể giống như có lẽ đã sápnhập vào trong máu, vậy mà không cách nào luyện hóa được .Loại chuyện này là lần đầu xảy ra.Bất Tử Phượng Hoàng Thân cường đại cỡ nào, vậy mà không cách nào luyện hóa độc tố, quái vật kia đến cùng là vật gì, sao lại đáng sợ như thếchứ?Phong Phi Vân từ từ mở mắt, nhìn nhìn cổ tay Nam Cung Hồng Nhan, chỉthấy trên cổ tay trắng như băng ngọc kia của nàng cũng mang theo một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, xem ra nàng cũng là bị thần bí chủ nhân cho khống chế.- Đích thật là trúng độc.Đã đồng bệnh tương liên, vậy thì cũng không có gì phải dấu diếm nữa.Hơn nữa, Phong Phi Vân nhìn ra, khí tức trên người nàng nhỏ yếu, hiển nhiên không có tu vị, uy hiếp đối với mình cũng không lớn.- Ta có một khỏa tam phẩm Giải Độc Đan, có lẽ có thể giúp ngươi chữa thương.Nam Cung Hồng Nhan buông đàn tranh xuống, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc xinh xắn đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lại không nhận lấy, tam phẩm Giải Độc Đan giá trị phiphàm, quả thực có thể nói là thuốc tiên giải độc, quý trọng như thế, hắn sao có thể nhận được?Nam Cung Hồng Nhan tinh mâu thống khổ, vội vàng giải thích nói:- Tam phẩm Giải Độc Đan này chính là một vị lục phẩm đan sư đưa tặng,hôm nay, ngay cả Hồng Nhan cũng đã là người của công tử, đan dược này tự nhiên cũng là đan dược của công tử rồi.Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:- Hồng Nhan, chúng ta là có thể làm bằng hữu, ngươi không cần hèn mọn như vậy.Dừng một chút, lại nói:- Ngươi nếu muốn rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở.Phong Phi Vân cũng không nhận lấy tam phẩm Giải Độc Đan, lần nữa bắt đầu vận chuyển 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 chậm chạp luyện hóa độc tốtrong máu, theo hắn thấy thì đây chưa hẳn không phải là cơ hội tốt để tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân.-------Chương 367: Công chúa giá lâm (1)Có lẽ có thể mượn nhờ uy hiếp của độc tố một lần hành động đột phá đến bước thứ tư Hoán Huyết, Phản Phác Quy Chân.- Rời đi, rời đi lại có thể đi đâu?Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt đẹp hàm yên, đắng chát lắc đầu:- Chủ nhân thủ đoạn thông thiên, không ai có thể chạy thoát được.Nam Cung Hồng Nhan thật sự ôn nhu động lòng người, từng câu từng chữ của nàng đều lộ ra khiến người si mê như vậy, tâm tình của nàng có thể ảnhhưởng đến tất cả người bên cạnh mình, bởi vì nàng mà bi thương, bởi vìnàng mà sung sướng, bởi vì nàng mà trầm mặc. . .- Ngươi đã gặp vị thần bí chủ nhân kia cưa?Phong Phi Vân cũng bị tâm tình của nàng ảnh hưởng, trong lòng có chút nghiêm nghịLoại cảm giác này quả thực khiến Phong Phi Vân có chút sợ hãi, may mắnnàng là một nữ hài tử thiện lương, là một nữ hài tử nhu nhược, bằngkhông vẻ đẹp của nàng đủ để họa loạn thiên hạ, cơ hồ không có bất kỳ một nam nhân nào có thể ngăn cản được vẻ đẹp của nàng.Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, có chút sợ hãi nói:- Hắn quả thực chính là một tên ác ma!- Hắn rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân liền vội vàng hỏi.- Ta cũng không biết, chỉ biết là hắn phi thường già nua, tóc hoa râm, thân thể tiều tụy như gốc cây già.Thân thể mềm mại của Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng run rẩy, đối với thần bí chủ nhân không phải sợ hãi bình thường.- Vậy ngươi có thể vẽ ra bộ dáng của hắn không?Phong Phi Vân đối với thần bí chủ nhân không có nửa phần hảo cảm, cảmthấy thần bí chủ nhân khẳng định chính là một đại nhân vật, giao bức họa của hắn cho Thần Vương, có lẽ có thể thỉnh Thần Vương ra tay, diệt trừthần bí chủ nhân.Chỉ cần có thể giết thần bí chủ nhân, như vậy Huyết Cấm Huyền Trạc dĩ nhiên sẽ không thể khống chế hắn được nữa.Nam Cung Hồng Nhan lắc đầu, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có nước mắt chảy xuống, nói:- Ta lúc ấy cũng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, khí thế trên người hắncũng quá cường đại, căn bản không phải dùng bút vẽ có thể vẽ ra,nhưng. . .

Chỉ cần ta có thể đủ gặp lại hắn, nhất định có thể nhận rađược.Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, nàng buồn vô cớ rơi lệ, thần sắc bi thương tiếc nuối.- Hồng Nhan cô nương tựa hồ có tâm sự gì đó sao?Phong Phi Vân lại bị tâm tình của nàng dẫn động, tuy rằng đã cố gắngkhắc chế tâm tình của mình, ngăn cản không để nàng ảnh hưởng, nhưng vẫnkhông nhịn được thở dài theo nàng.Loại cảm giác này thật sự rất không ổn.- Ta muốn. . .

Ta muốn muốn giết hắn, nhưng ta không dám. . .

Ngươi có thể giúp ta không?Nam Cung Hồng Nhan tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt kia quả thật điềm đạm đáng yêu đến cực điểm.Chỉ cần là nam nhân, thiên hạ chỉ sợ không có ai có thể cự tuyệt được nàng.Phong Phi Vân cũng là nam nhân, hơi hơi dừng một chút, nói:- Vì sao phải giết hắn?- Hắn mang đi tỷ tỷ của ta, bán nàng cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hắn chính là một tên ma quỷ, một tên ma quỷ. . .Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nắm chặt lấy góc áo, thanh âm phát run, trong miệng không ngừng thì thầm.

Một nam nhân cự tuyệt nữ nhân, tyệt đối không phải một nam nhân tốt, vôluận là cầu hoan trên giường hay là khẩn cầu trong tuyệt cảnh.Huống chi còn là ở trước mặt một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.Phong Phi Vân mặc dù có chút kiêng kị đối với nữ nhân, nhưng cũng tuyệtđối là một nam nhân tốt, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy.- Kỳ thật thần bí chủ nhân kia chính là địch nhân chung của chúng ta,cho dù ngươi không cầu ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ có một kết thúc vớihắn.Phong Phi Vân nói xong lời này, liền lại bắt đầu tu luyện, dùng Bất Tử Phượng Hoàng Thân trấn áp độc tố trong thân thể, cô đọng huyết dịch,đột phá cảnh giới.Nam Cung Hồng Nhan trong mắt tràn đầy cảm kích, có châu lệ nhỏ xuống, bộ dáng kia quả thực giống như kiều hoa trong mưa vậy.Ba con dị cầm kéo theo cổ xe ngang trời mà qua, tựa như tọa giá của Thần Tiên đang phi hành trên đỉnh núi, bay về hướng Võ Tháp.Oanh!Trên bầu trời, trong tầng mây, một bóng kiếm màu vàng cực lớn nhô lêncao chém xuống, tựa như một mảnh thủy mạc từ trên Cửu Trọng Thiên chảyxuống dưới vậy.Phong Phi Vân bỗng mở hai mắt ra, từ trong cổ xe bay ra ngoài, giơ lênbạch thạch cự đao, cũng giơ lên cao chém xuống một đao, phá vỡ bóng kiếm vô biên kia.Hai cổ lực lượng này va chạm với nhau, khiến cổ xe bay giữa không trungphải mãnh liệt trầm xuống, mà ngay cả ba đầu dị cầm cũng phát ra mộttiếng rên rĩ, có mảng lớn lông vũ trên người bị chấn nát.- Người phương nào cản đường?Phong Phi Vân đứng trên đỉnh xe, xách lấy bạch thạch chiến đao, dángngười to lớn cao ngạo, nhìn chằm chằm vào bầu trời mịt mờ kia.Hai đạo nhân ảnh ngự kiếm mà đến, từ trong mây đen bay ra ngoài, đúng là Bắc Minh Đường và Đông Phương Mục.- Phong Phi Vân, ngươi chẳng qua chỉ là một tên bị gia tộc vứt bỏ thôi,thân phận hèn mọn, chỉ như con sâu cái kiến, có tư cách gì đạt được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chứ?Bắc Minh Đường chân đạp một thanh cổ kiếm, mặc Bắc Minh Huyền Băng Khải, sát khí kinh người nói.Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mỗi người đều thèm thuồng, nhưng giờ đã rơivào trong tay Phong Phi Vân, đã trở thành nữ nhân của hắn, tự nhiên sẽcó người không phục, chuyện này quả thật khiến người càng khó tha thứhơn cả chuyện trở thành đệ tử Thần Vương.Chỗ tốt gì đều bị Phong Phi Vân hắn giành lấy rồi, tự nhiên sẽ có người không để hắn yên lành.Phong Phi Vân vác bạch thạch cự đao trên vai, cà lơ phất phơ cười nói:- Ha ha, ta không có tư cách, chẳng lẽ tên bại tương dưới tay ta như ngươi lại có tư cách sao?Bắc Minh Đường chẳng qua là ỷ có Đông Phương Mục làm chỗ dựa, cho nênmới dám đến đây cản đường, bằng không thì cho hắn thêm mười lá gan nữahắn cũng không dám lại giao thủ với Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân, ngươi thực cho rằng có Thần Vương làm chỗ dựa liền cóthể coi trời bằng vung, chọc tới Tứ đại môn phiệt trong thân thể, ThầnVương cũng không bảo vệ được ngươi đâu!Bắc Minh Đường nổi giận nói.- Vậy sao?

Giống như từ đầu đến cuối người gây chuyện đều là ngươi đi?Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói.Đông Phương Mục vẫn một mực không mở miệng nói:- Phong Phi Vân, ta mặc kệ ngươi và Bắc Minh Đường ân oán như thế nào,ta hiện giờ chỉ muốn đánh với ngươi một trận, ngươi như thất bại, HồngNhan cô nương thuộc về ta.

Nếu ta thất bại, sẽ quỳ xuống đất ba ngày đểbồi tội.Phong Phi Vân trố mắt nhìn:- Quỳ xuống đất ba ngày!Đối với một tuyệt đỉnh cường giả mà nói, không có thứ gì trân quý hơnđược tôn nghiêm bản thân, quỳ xuống đất ba ngày, bởi vậy có thể thấyđược hắn cực kỳ tin tưởng vào bản thân mình.- Ngươi có dám đánh với ta một trận không?Đông Phương Mục mở rộng 99 đại huyệt toàn thân, linh khí chung quanh đều tụ tập đến chỗ hắn, vọt vào thân thể của hắn.-------Chương 368: Công chúa giá lâm (2)Phong Phi Vân thì có vẻ chất phác hơn nhiều lắm, hắn lắc đầu cười nói:- Không chiến!- Ngươi không dám chiến?Đông Phương Mục hùng hổ dọa người.- Đánh với ngươi một trận lại không có chỗ tốt gì, nhìn người quỳ xuống để làm cái lông à?Phong Phi Vân không có nhàm chán như vậy, nếu mỗi người đều dùng cáchnày để muốn đánh với hắn một trận, vậy thì hắn không cần tu luyện rồi,khẳng định người mỗi ngày tới khiêu chiến sẽ xếp thành hàng dài, khôngkhiến mình mệt chết mới lạ đấy.- Ngươi không ra tay, ta bức ngươi ra tay!Đông Phương Mục ngang trời mà đến, chân đạp trên kim kiếm lớn đến 9m,cầm trong tay một cây chiến mâu đen kịt, trên người lao ra Hắc Hổ khítượng, cao tới trăm trượng, chiếm cứ cả nửa bầu trời.Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại, Đông Phương Mục cũng thật là bá đạo!Bên ngài Thiên Mạc, một chấp pháp giả cưỡi cự cầm màu bạc bay tới, mang theo áo giáp bạc, cầm trong tay ngân mâu, quát lớn:- Địa vực Vạn Tượng Tháp cấm tranh đấu!Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra dáng cười, có chấp pháp giả chạy đến là tốt rồi, cũng tránh cho mình phải ra tay, lãng phí khí lực.- Cút ngay!Đông Phương Mục bắn trường mâu màu đen ra ngoài, đâm thẳng đến chấp pháp giả kia, đâm thủng cự cầm màu bạc dưới chân hắn, máu tươi nhuộm đỏtrường mâu.- Một tên chấp pháp giả nho nhỏ cũng dám quản đệ tử Tứ đại môn phiệt ta, muốn chết.Đông Phương Mục ngang nhiên ra tay, chém ra màu đen trường mâu, đánh nát áo giáp màu bạc trên người chấp pháp giả kia, đánh bay hắn ra ngoài.Chấp pháp giả chính là do đệ tử kiệt xuất của Vạn Tượng Tháp tổ kiến màthành, nhưng là Đông Phương Mục càng cường đại hơn, bài danh thứ 92 trên 《 Bách Tháp Bảng 》, một chiêu đã đánh cho vị chấp pháp giả kia trọngthương, thân thể đụng vào trong lòng núi.Thật sự là ngưu bức, rõ ràng ngay cả người của chấp pháp đội cũng dámđánh, Phong Phi Vân cũng có chút bội phục đảm phách của Đông Phương Mụcrồi, cũng quá mức lớn rồi.- Phong Phi Vân, hôm nay ta muốn dùng trường mâu xuyên thủng thân thểcủa ngươi, chứng minh ngươi căn bản không xứng làm truyền nhân ThầnVương, lại càng không xứng có được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.Đông Phương Mục lần này xem ra là động thật rồi, không ai có thể ngăn cản được ý chí của hắn cả.Một phương diện, chính là bởi vì hắn là đệ tử Tứ đại môn phiệt, địa vị cao thượng, không ai có thể chế tài bọn hắn cả.Một phương diện khác, chính là vì bị mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhankích phát ra hào khí, ở trước mặt mỹ nhân, một người nam nhân nếu sợ hãi rụt rè, chỉ sẽ khiến mỹ nhân xem thường mà thôi.- Xứng hay không, không phải ngươi nói là được.Huyết khí trong thân thể Phong Phi Vân cũng bị kích phát ra rồi, ngườikhác cũng đã khiêu khích đến mức như thế, nếu hắn còn không ứng chiến,vậy chẳng phải sẽ bị người xem thường sao.Hai tay nắm chặt bạch thạch chiến đao, thân thể bắn lên, bay đến trênkhông trung cả trăm trượng, thân thể giương cung chém xuống, một đạo đao khí bạch sắc liền từ trên lưỡi đao kéo dài ra ngoài.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!Bạch Long giương nanh múa vuốt bay ra, trực tiếp đâm vào trên trường mâu màu đen trước mặt, cả hai đều chấn động kịch liệt, sóng lực lượng màutrắng và sóng lực lượng màu đen đan vào cùng một chỗ, tràn ngập trongthiên địa.Đông Phương Mục tuy rằng bá đạo, nhưng lại có tiền vốn để bá đạo, hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, trong thân thể tu luyện ra 99đại huyệt.Ầm ầm!Phong Phi Vân khua lấy cuồng đao trong tay, vô số Long Ảnh từ trong thân đao bay ra, tiếng Long ngâm chấn động Thiên Địa, không dứt bên tai, tụtập thành một mảnh hồng lưu quần long.Đông Phương Mục cũng thi triển ra đỉnh tiêm tuyệt học của Ngân Câu giatộc, trường mâu màu đen trong tay giống như biến thành một thiên trụ đen kịt quét ngang bát phương, chấn nát tất cả đám đao khí Long Ảnh kia.Đại chiến bực này, thập phần khiếp người, chỉ riêng dư âm lan ra thôicũng có thể chấn đại thụ to như thùng nước hóa thành bột mịn.Dưới ánh trăng, Nam Cung Hồng Nhan từ trong xe đi ra, áo trắng nhưtuyết, người còn trắng hơn cả áo, nhìn qua hai người đang chiến đấu ở xa xa, đôi mắt dễ thương thanh thản, giống như tiên tử hạ phàm vậy.XÍU...

UU!!

XÍU...

UU!!Hai đạo nhân ảnh cấp tốc chớp động trên đỉnh dãy núi, một lần dừng lại,tiếp theo đã xuất hiện ở trên một ngọn núi khác, cuối cùng hai người này đứng ở trên hai đỉnh núi, nhìn qua chiến đấu thập phần kịch liệt ởphương xa.- Quả nhiên là 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.Mộc Đàm Thiên cười hắc hắc.- Yêu Ma Chi Tử tu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, xem ra Thần Vươngthật sự là đang bồi dưỡng hắn làm Thần Vương đời sau rồi, cũng khó trách La Phù công chúa lại đứng ngồi không yên.Mộc Thuyết cũng là thản nhiên cười cười.Mộc Đàm Thiên là nam, Mộc Thuyết là nữ.Hai người này đều là thiên tài một đời tuổi trẻ bài danh top 100 trên 《Bách Tháp Bảng 》, cũng bởi vì nhận được tin tức, nghe nói Phong Phi Vântu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, cho nên mới từ trong bế quan chạy rangoài.Đệ tử Thần Vương tu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 và đệ tử Thần Vươngkhông tu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 là hai khái niệm hoàn toàn khácnhau.Không chỉ riêng bọn hắn, mà rất nhiều người trên 《 Bách Tháp Bảng 》 đềuvì chuyện này mà xuất quan, trong thời gian ngắn gần đây khẳng định đềusẽ tìm tới Phong Phi Vân.- Người đầu tiên xuất thủ dĩ nhiên là Đông Phương Mục, bài danh thứ 92trên 《 Bách Tháp Bảng 》, cũng không biết hắn đã luyện 《 Long Hồ ChínhKhí của 》 Ngân Câu gia tộc tới tầng thứ năm chưa nữa?Mộc Thuyết nhìn thiên mạc, ánh mắt lạnh như băng sương.- Ta ngược lại càng hi vọng Phong Phi Vân không nên thua ở trong tayhắn, như vậy truyền nhân Thần Vương cũng quá khiến người thất vọng rồi.Mộc Đàm Thiên cười nói.Ầm ầm!Trong bầu trời đêm không bình tĩnh, có linh khí gợn sóng giống như thủytriều cuồn cuộn đung đưa bay tới, một cỗ Bát Bộ Long Liễn lao nhanh màđến, tám vị tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn hộ giá hai bên.Bát Bộ Long Liễn, đây là tọa giá của La Phù công chúa, ngoại trừ tám vịđại nội cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn cảnh giới ra, Thích Dạ Lai bài danh thứ mười trên 《 Bách Tháp Bảng 》 cũng đi theo đến.Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết liếc nhau một cái, đồng thời khom người cúi đầu, cung kính nói:- Cung nghênh La Phù công chúa.Hai người bọn họ đã sớm đoán được La Phù công chúa nhất định sẽ đến, dùsao nếu Phong Phi Vân thật sự tu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, vậy thì tương lai nhất định sẽ nhấc lên quan hệ với hoàng gia, La Phù công chúa với tư cách Hoàng Gia Thiên Nữ, chuyện lớn như thế, nàng nếu không đếnmới là lạ đấy.- Quả nhiên là 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.Thanh âm của La Phù công chúa từ trong Bát Bộ Long Liễn truyền ra, trầm tư một lát, lại nói:- Hai người các ngươi đứng lên đi!Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết lúc này mới đứng thẳng thân thể.- Công chúa điện hạ, chuyện tối nay, có thể đừng huyên náo quá lớn không?Mộc Thuyết có chút lo lắng nói.-------Chương 369: Tầng năm chân tủy (1)Dù sao nơi này chính là địavực Vạn Tượng Tháp, nghiêm cấm tranh đấu với nhau, nếu bị lớp người giàVạn Tượng Tháp truy cứu thì khó ai đảm đương nổi trách nhiệm này.- Không sao, ta đã gặp qua Nạp Lan Vô Song của chấp pháp đội, tối naythành viên chấp pháp đội đều sẽ không đến nơi này, sẽ đường vòng mà đi,tránh khỏi khối khu vực này.La Phù công chúa có chút nhíu mày một cái:- Đông Phương Mục sao lại hành động trước?- Công chúa nếu lên tiếng, hắn khẳng định cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuốngthôi.Mộc Đàm Thiên cười nói.- Không cần, ta vừa vặn xem thử Phong Phi Vân đã luyện 《 Long Hoàng ĐaoQuyết 》 tới cảnh giới nào rồi, có tư cách trở thành người thừa kế ThầnVương hay không?La Phù công chúa tối nay chính là chuyên môn vì Phong Phi Vân mà đến, âm thầm làm ra rất nhiều bố trí, mời ra bảy, tám vị tuyệt đỉnh nhân kiệtbài danh top 100 trên 《 Bách Tháp Bảng 》, rất nhiều người đều đang chạyđến, Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết chính là hai người trong đó.Mảnh sơn lĩnh này kéo dài mấy vạn dặm, trong đó có rất nhiều kỳ phong và thần tháp thánh địa, đêm xuống, luôn có dị thú cao cả trăm mét cao đứng trong núi rừng như Mãng Hoang gào thét.Thần Vương đứng trên đỉnh Võ Tháp, nhìn qua Tinh Hà đầy trời, trong đôimắt chảy xuôi theo thần hoa nhỏ giọt, giống như có thể nhìn xuyên hưkhông, chứng kiến thổ địa bao la mờ mịt ngoài ngàn dặm vậy.Tuổi của hắn đã tiếp cận với chập tối, nhiệt huyết trong lòng cũng đãkhông còn như lúc trẻ, đã có lòng muốn quy ẩn, muốn tiềm tu đại đạo, trả lại sân khấu này cho người trẻ tuổi rồi.- Quần long phệ thiên, Thái Vi thủ tâm.Hắn nhìn qua hàng tỉ đầy sao, nhìn tinh tượng xoay chuyển, trong lòng có chút phức tạp, lầu bầu nói:- Cơ nghiệp vương triều không thể bị diệt, quần long cùng lên, họa loạnthiên hạ, dù sao cũng phải có một người xuất thế, trảm quần long, trấngiang sơn.- Quần long phệ thiên, mấu chốt là Thái Vi tinh khi nào xuất thế, sư tôn cho rằng Phong Phi Vân chính là khỏa Thái Vi tinh thủ tâm này sao?Trương Bá Đạo cũng đứng trên đỉnh Võ Tháp, dừng một chút, lại nói:- Ta sao lại có cảm giác hắn giống như một trong quần Long thì đúng hơn?Trương Bá Đạo duỗi ra ngón tay, chỉ vào Tinh Hà trên màn trời, có hơnmười khỏa đại tinh đều nằm trong phạm vi hắn chỉ, hơn mười khỏa đại tinh này đều là lăng không sinh ra đời trong những ngày gần đây, bộc lộ tàinăng, trực chỉ nội cung.Chỉ có một khỏa Thái Vi tinh ảm đạm đang thủ hộ trong cung.Thái Vi tinh tuy rằng ảm đạm, nhưng lại là biến số lớn nhất, một khitách ra hào quang, nhất định có thể cùng Nhật Nguyệt tranh huy, chiếusáng một mảnh tinh không.Thần Vương vuốt râu mà cười:- Ta đã gặp tháp chủ Tầm Bảo Tháp̉, hai người chúng ta đều đã thươnglượng qua, cho rằng Phong Phi Vân chính là người lựa chọn tốt nhất.- Vì sao?Trương Bá Đạo biết rõ thân phận Tầm Bảo tháp chủ không tầm thường, Thần Vương cùng nàng thương nghị cũng rất bình thường.- Bởi vì hắn không có dã tâm, chỉ có đạo tâm, hơn nữa truy cầu cũng không phải Đế Vương tôn sư, mà là Tiên Thánh tôn sư.Thần Vương từng tìm Thiên Toán Thư Sinh chuyên môn bói một quẻ, chính là muốn suy tính tâm của Phong Phi Vân.Thiên Toán Thư Sinh hao tổn đi mười năm tuổi thọ, mới suy tính ra kếtquả, nhưng tương lai vẫn là trống rỗng, Phong Phi Vân giống như là mộtngười không thể suy tính vậy, ở giữa thiên địa như có một cổ lực lượngto lớn không hiểu đang giúp hắn che dấu hướng đi vận mệnh.Cũng chính vì có kết quả suy tinh này, Thần Vương mới có thể yên tâm can đảm truyền 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 cho Phong Phi Vân, bằng không thìChí Tôn thiên công của hoàng tộc sao có thể dễ dàng truyền cho một ngoại nhân như vậy chứ?- Thì ra là thế!Trương Bá Đạo ngầm hiểu, nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ, lập tức phá lên cười ha ha .Hắn vốn là một người ngay thẳng, có một câu, nói một câu, tuyệt không che dấu.Trên Thiên Mạc, tinh không hạo miểu, tràn đầy biến số vô tận, tinh không chi tượng, là một trong các thiên tượng, thiên tượng lại ánh xạ địatượng, mà địa tượng lại ánh xạ nhân tượng.Mà thiên tượng thường thường lại ở trước địa tượng và nhân tượng, chonên người hiểu xem tinh tượng, cũng có thể phỏng đoán được vài phần xuhướng Thiên Địa đại thế và cùng xu thuế Đế Vương nhân thế.- Sư tôn, tối nay sợ là có chút không bình tĩnh, bên phía La Phù công chúa náo ra động tĩnh không nhỏ a!Trương bá chủ cười tủm tỉm chằm chằm vào dãy núi nơi xa xa, nói:- Chúng ta có nên ra tay can thiệp một chút không?Thần Vương cười lắc đầu, nói:- Xem ra đã có không ít người biết rõ Phi Vân tu luyện 《 Long Hoàng ĐaoQuyết 》, rất nhiều người cũng bắt đầu âm thầm bố trí a!

Bên phía La Phùcũng không cần ngươi quan tâm, chuyện nàng sẽ ra tay đã nằm trong dựliệu của ta rồi.Trương Bá Đạo sững sờ, nói:- La Phù công chúa chẳng lẻ không muốn Phong Phi Vân trở thành người thừa kế Thần Vương Vương tước sao?- Khác họ muốn Phong Vương, phải lấy công chúa.

Đây là quy củ mà lão tổ tông định ra, Thần Vương vị, không có khả năng truyền cho một ngoạinhân.Thần Vương cười hắc hắc, sau đó liền sải tay ra ngoài, chân đạp hư không, quay trở về tầng thứ 99 của Võ Tháp.Trương Bá Đạo hai mắt trừng lớn, hít một hơi lớn, nhắc lại:- WOW!!, lấy công chúa, ai con mẹ nó dám lấy công chúa ah!

Ha ha!

Khótrách La Phù công chúa lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, thái giám khólàm, phò mã càng khó làm.

Ha ha!Ngôi sao đầy trời, cũng đã bị bụi mù cuộn lên bao phủ, biến thành một mảnh mây đậm đặc che khuất bầu trời.Phong Phi Vân đứng giữa bụi mù cuồn cuộn, hai tay cầm đao, không ngừngchém ra "Long Hoàng Nhất Đao Sát", trong lòng hoàn toàn đi lĩnh ngộ ýcảnh Đao Quyết.Thiên công bảo điển như 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 chính là do vô số đờitiên hiền của hoàng tộc sáng chế, sau đó lại trải qua không ngừng nghiên cứu, không ngừng cải thiện, quả thực bác đại tinh thâm, thâm ảo phứctạp, cho dù cảm ngộ của Phong Phi Vân đối với Thiên Đạo đã đạt đến tìnhtrạng rất cao nhưng vẫn cần một thời gian lớn để tìm hiểu và thực chiến.Nếu nói Phong Phi Vân lúc trước lĩnh ngộ đối với chiêu thứ nhất của 《Long Hoàng Đao Quyết 》 chỉ có ba phần tinh túy, nhưng trong khi đạichiến một trận với Đông Phương Mục, hắn đã bổ ra không dưới 300 đao, mỗi khi bổ ra một đao, lĩnh ngộ đối với "Long Hoàng Nhất Đao Sát" sẽ nhiềuthêm một phần, uy lực cũng sẽ mạnh hơn một phần, hắn hiện giờ đã có thểthi triển ra bốn phần tinh túy của "Long Hoàng Nhất Đao Sát" rồi.Long Hoàng Nhất Đao Sát, chính là chiêu thứ nhất của 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.Oanh!Đông Phương Mục không hổ là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, linhkhí trong thân thể cuồn cuộn không dứt, 99 đại huyệt có uy năng thôn phệ Thiên Địa, trường mâu đen kịt trong tay đen kịt mỗi một lần đâm ra đềunhư chống trời chi trụ màu đen, khiến cho bạch thạch cự đao cũng nhẹrung lên.Phong Phi Vân đang cảm ngộ Đao Quyết, chỗ khác nhau lớn nhất giữa đao và kiếm ở chỗ, kiếm đi chính là thiên phong, động tác phiêu dật, mà đaochính là một cổ đại khí, đao đại khí mới có khí phách.-------Chương 370: Tầng năm chân tủy (2)Oanh!Phong Phi Vân giờ phút này liền chủ động công phạt, mỗi khi bước ra mộtbước, sẽ bổ ra một đao, kéo ra một đạo đao khí hình rồng, đến cuối cùngkhí thế trên người cũng càng ngày càng mạnh, tựa như hóa rồng vậy, mangđến cho người cảm giác không thể địch nổi.Bạch thạch cự đao chính từ trong Vô Lượng Tháp mang ra, lai lịch thậtkhông đơn giản, tuyệt đối không chỉ là một thanh thạch đao như vậy,Phong Phi Vân đã từng nghiên cứu qua chuôi cự đao này, từ trong thân đao hắn cảm nhận được một cổ khí tức đến từ Thượng Cổ.Chỉ là cổ hơi khí tức này đã lắng đọng trong trường hà tuế nguyệt, rất khó tỉnh lại được.Đông Phương Mục càng đánh càng kinh ngạc, cảm giác được khí tức trênngười Phong Phi Vâ càng ngày càng lớn mạnh, uy lực đao pháp cũng càngngày càng mạnh, từng bước một kéo lên, tựa hồ như không có giới hạn vậy.- Hắn đây là đang lấy ra ta để luyện đao, lý nào lại vậy.Đông Phương Mục liền lùi lại hơn chín mươi trượng, cùng Phong Phi Vânkéo ra một đoạn khoảng cách thật dài, trường mâu trong tay tựa như HắcLong, lần nữa đánh ra ngoài, lúc này càng thêm hung mãnh, vận dụng lựclượng toàn thân hấn, hắc mang mà trường mâu nhổ ra quả thực vươn chínxích.Thân thể Phong Phi Vân dừng lại, không tránh không né, eo hổ trầm xuống, hai tay lưu động lấy thần mang kim loại, nắm chuôi đao, nhô lên cao màchém, có hào quang như Long Lân màu trắng hiện ra trên thân đao, sau đóđiên cuồng phóng ra ngoài.NGAO!Bạch Long khiếu thiên, hình thái kiện toàn, tựa như một đầu Chân Long.Đạo đao khí này Phong Phi Vân đã bổ ra năm phần chân tủy, đạt đến đaophong hóa hình chi cảnh, trực tiếp chém vỡ mũi trường mâu màu đen trongtay Đông Phương Mục, biến thành vụn sắt vô tận, bay vụt ra ngoài nhưtoái tinhNghe được Long khiếu, La Phù công chúa đang ở trong Bát Bộ Long Liễn cũng có chút giật mình, nói:- Mới tu luyện không đến hai tháng, vậy mà cũng đã luyện chiêu thứnhất của 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 ra năm phần chân tủy, năng lực lĩnhngộ của hắn sao lại đáng sợ như thế?Trong lòng La Phù công chúa, người năng lực lĩnh ngộ đáng sợ nhất chínhlà Thái Tử Long Thần Nhai của hoanagà tộc, người này cùng nàng cùng chakhác mẹ, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, như minh nguyệt đương không, chính làmột trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi.Nhưng luận năng lực lĩnh ngộ, Long Thần Nhai tựa hồ cũng không đuọcnghịch thiên như Phong Phi Vân, ít nhất Long Thần Nhai, cũng không thểtrong vòng hai tháng đa lĩnh ngộ ra năm phần chân tủy chiêu thứ nhất 《Long Hoàng Đao Quyết 》.Nhưng luận thể chất, Phong Phi Vân hiển nhiên vẫn kém hơn Long Thần Nhai một bậc, chỉ sàn sàn với Thích Dạ Lai.- Phong Phi Vân vậy mà chém nát trường mâu của Đông Phương Mục, lực lượng Yêu Ma Chi Tử thực không phải thổi ra.Mộc Đàm Thiên ngồi trên một khối cổ thạch, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách.- Hai người đã giao thủ bảy trăm ba mươi hai chiêu, Phong Phi Vân cảnhgiới Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra bảy đạo thần thức; Đông Phương MụcThần Cơ Đại viên mãn, tu luyện ra 99 đại huyệt.Mộc Thuyết hai mắt sáng trong, con mắt cho tới bây giờ cũng chưa từngnháy lấy một cái, đang giúp mọi người ở đây phân tích số liệu.- Đông Phương Mục cũng là nghịch thiên tài tuấn, sao lại kém cỏi như thế chứ, ai nha!

Thất vọng ah, thất vọng ah!

Mẹ nó, Ngân Câu gia tộc quá áp chế rồi!Một thiếu niên tóc lộn xộn đặt mông ngồi ở cạnh Mộc Đàm Thiên, trực tiếp hất khiến Mộc Đàm Thiên thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất.- Ai mẹ nó nói khoác không biết ngượng như vậy, có gan ngươi đi ra sochiêu với Đông Phương Kính Thủy thì ngươi liền biết rõ Ngân Câu gia tộcáp chế hay không áp chế ngay.Mộc Đàm Thiên tức giận nói.- Ách... gia hỏa Kính Thủy kia quá ngưu bức rồi, ta mới không thèm sochiêu với hắn, hắc hắc, ta ngược lại có chút hứng thú với muội muộihắn...

Cạc cạc...Tên thiếu niên tóc lộn xộn kia hai tay chà xát, cười rộ lên, trên gươngmặt đen bóng kia liền phát ra sáng bóng như than đá, khiến hai hàng hàmrăng nổi bật lên sáng như tuyết, dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi quả thựccó thể khiến một đại hán tục tằng cũng phải sợ tới mức ác hàn.- Mẹ nó, Tất Cơ Suy, tại sao là ngươi ah, ai con mẹ nó cho ngươi đi ra hả?Mộc Đàm Thiên sau khi thấy rõ ngồi thiếu niên mặt đen ngồi bên cạnh mình liền vội vàng nhảy dựng lên, sờ lên ngực và quần áo, xem có thiếu thứgì không.Đây chính là một kẻ cắp nổi danh tay chân không sạch sẽ a!- Khục khục!

Đương nhiên chỉ có Hoàng Gia Thiên Nữ tụ tập mỹ mạo và caoquý vào một thân như La Phù công chúa mới có thể mời ta ra, bằng không,thiên hạ còn có người phương nào có thể mời được ta nữa?Hắn đột nhiên lại là rống lên một tiếng:- Còn có... xin gọi ta là Tất Ninh Suất, không phải Tất Cơ Suy.Khuôn mặt đen như đáy nồi kia của Tất Ninh Suất lại cười hắc hắc, cườiđến hiện ra bóng nhoáng, khiến mọi người ở đây đều thấy sợ hãi,Đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bi thảm.- Mẹ nó, ta biết ngay gặp được ngươi sẽ không có chuyện tốt mà, Bán Thiên Lâu Linh của ta có phải đã bị ngươi trộm không?Mộc Đàm Thiên sờ soạng trên người một hồi, phát hiện quả nhiên thiếu đi ít thứ.- Không có, tuyệt đối không có.Tất Ninh Suất đánh chết cũng không thừa nhận.- Bà mẹ nó, ba khối chân diệu linh thạch của ta cũng không thấy rồi, khẳng định là bị ngươi cuỗm rồi.Mộc Đàm Thiên ngay cả tâm muốn khóc cũng có, trực tiếp nhào tới thiếu niên mặt đen kia:- Con mẹ nó ngươi không chỉ là mặt hắc, mà ngay cả tâm cũng hắc a, trả linh thạch, trả Bán Thiên Lâu Linh lại cho ta.- Không có, thật không có, không tin ngươi lục đi!Tất Ninh Suất rất thản nhiên, chủ động vươn hai tay raKể cả Thích Dạ Lai trong đó, tất cả đỉnh tiêm tài tuấn ở đây thấy mộtmàn như vậy, đều có một loại cảm giác không an toàn, nhao nhao sờ lênbảo vật trên người, xem thứ có còn không, sau đó đều dời chúng vào vịtrí thiếp thân.Trời, vẫn là trời như vậy.Đêm tối, màu đen bao phủ khắp đại địa, tựa hồ như vĩnh viễn cũng không thể xua tan vậy.Trường mâu trong tay Đông Phương Mục vỡ vụn, chỉ còn lại một đoạn chừngnắm tay, đây chính là một kiện Bảo Khí đỉnh cấp, lại bị Phong Phi Vânmột đao chém nát, biến thành vụn sắt.- Còn chưa đạt tới Thần Cơ Đại viên mãn đã có chiến lực như thế!Đông Phương Mục tâm chìm như sắt, đứng trên mặt đất tràn đầy vết nứt, buông tay ra, ném đoạn mâu kia xuống đất.- Ta chỉ là đang mang ngươi ra luyện đao thôi!Phong Phi Vân cách xa hắn trăm trượng, khí thế trên người không suy, trên thân đao khí phách trường tồn.- Hừ!

Kết luận quá sớm rồi, cho ngươi biết một chút về tuyệt học của Ngân Câu gia tộc ta, 《 Long Hồ Chính Khí 》.Đông Phương Mục chưa từng thua ở trong tay người nào tu vị thấp hơnmình, trường mâu mặc dù đoạn, nhưng cổ khí tức trên người vẫn kéo dài,cuồn cuộn không dứt.Long Hồ ba nghìn dặm, bạch ngọc treo Ngân Câu!Phong Phi Vân đã sớm muốn kiến thức Long Hồ Chính Khí của Ngân Câu giatộc, bạch thạch chiến đao trong tay lần nữa nâng lên, chủ động giết rangoài, thân đao như rồng, thân thể cũng như rồng.-------Chương 371: Huyết nhục mơ hồ (1)Trên cánh tay Đông Phương Mục mang theo một đôi thiết trảo tràn đầy lânmịn, hai tay đột nhiên duỗi ra, một mảnh hồng ba màu vàng từ trong thânthể lao ra, chính khí hát vang, rầm rộ.Một trảo đánh ra, một mảnh thần hồ liền lăng không sinh ra trong khôngkhí, đơn giản bóp nát Long hình đao khí Phong Phi Vân chém ra.Trảo thứ hai chộp về phía trước, một mảnh thần hồ kim quang sáng ngời liền ép đến trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.Oanh!Phong Phi Vân một đao trảm phá nó, thân thể xông phi mà lên, sau đó lạiđâm ngược mà xuống, một đao tiếp lấy một đao chém ra, giống như sóngbiển trên Bích Hải vậy, một lớp nối tiếp một lớp, một đao mạnh hơn mộtđao, bức cho Đông Phương Mục phải liên tục lui về sau.- 《 Long Hồ Chính Khí 》 tầng thứ tư!Trên người Đông Phương Mục liên tục có bốn đạo linh khí sóng biển màu vàng lao ra, đánh nát bảy mươi hai đạo long hình đao lãng.Long Hồ Chính Khí và Long Hoàng Đao Quyết đều ẩn chứa Long tính, một cái chính, một cái bá, thanh âm Long ngâm vang vọng Cửu Thiên, Long hìnhđao khí và Long hình chính khí, cả hai khắc chế lẫn nhau, đối địch lẫnnhau.Phong Phi Vân vừa rồi đắm chìm trong tu luyện đao pháp, đối với chiêuthứ nhất của Long Hoàng Đao Quyết dùng đã càng ngày càng thành thạo,chân tủy trong đó cũng lĩnh ngộ được ngày càng nhiều.Nam Cung Hồng Nhan đứng trên cổ xe, dưới ánh trăng nhu hòa, dáng ngườinhu nhược tiều tụy, một đôi tinh mâu hàm yên chỉ có thể nhìn thấy yênvân nồng đậm ở ngoài trăm dặm, còn có chính khí màu vàng và đao lãng màu trắng từ trong Yên Vân truyền ra, phát ra tiếng rít xé gió khủng bố.XÍU...

UU!!Bắc Minh Đường chợt xuất hiện ở trên cổ xe, đứng sau lưng Nam Cung HồngNhan, trong mắt mang theo thần sắc kích động hưng phấn, hưng phấn đến có chút run rẩy, sau đó đáp xuống cạnh cổ xe, có thể nghe thấy được muithơm cơ thể từ trên người Nam Cung Hồng Nhan phát ra, quả thực khiếnngười phiêu phiêu dục tiên.Nam Cung Hồng Nh cứ vậy đứng ở đó, cũng đã khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, run rẩy phát ra từ trong xương tủy:- Phong Phi Vân không xứng với ngươi, theo ta đi, ta cho ngươi trở thành chủ nhân tương lai của Bắc Minh gia tộc.Bắc Minh Đường cũng không hỏi nàng có nguyện ý hay không liền nhấc liềnkhóa sắt cột vào trên cổ ba đầu dị cầm màu vàng, khống chế cổ xe, baydưới ánh trắng cực lớn, bay về phương bắc....... ...Đông Phương Mục dù sao từ nhỏ đã tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》, tuluyện gần ba mươi năm, đã luyện Long Hồ Chính Khí đến tầng thứ tư, xa xa không phải một người chỉ tu luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 có hai tháng như Phong Phi Vân có thể so sánh được.Ầm ầm!Hạo Nhiên Chính Khí, kim mang phá tầng mây, một quyền đánh ra, hư ảnhnắm đấm màu vàng kia đã lớn chừng như một căn phòng màu vàng rồi.- Luyện đao chấm dứt!Phong Phi Vân bỗng nhiên thu đao, liếc qua cổ xe ở phương bắc, trong mắt lộ ra sát cơ, vậy mà dám cướp ngươi ở trước mặt ta, Bắc Minh Đường,ngươi muốn chết.Hắn ném bạch thạch cự đao cả 7m ra ngoài, cắm ở trên mặt đất bên cạnh, giống như một tấm bia đá vậy.Phi thân rơi xuống trên chuôi đao, hắn tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, Linh Khíchi uy lập tức bị dẫn động, sáu cái cổ đồ từ trên vách ban chỉ bay ra, U Minh Thần Tháp, Bách Quỷ Phó Yến, Vạn Gia Đăng Hỏa...

Như sáu tòa khítượng đánh xuống dưới.Sau khi Phong Phi Vân xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì tu vịkhông biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, uy lực Linh Khí có thể vậndụng cũng tăng lên gấp bội.Bành!Miểu Quỷ Ban Chỉ ầm ầm đánh ra, phá tận quyển ảnh màu vàng cực lớn kia, xuyên thủng Long Hồ Chính Khí của Đông Phương Mục.Đông Phương Mục cảm giác được có một cổ lực lượng bài sơn đảo hải đánhvào trên người, có thể cảm giác được ngực đang sụp đổ, huyết dịch toàn thân giống như muốn từ trong làn da ép ra ngoài vậy.PHỐC!Lớp da nơi ngực bị chấn nát, có máu tươi bị đè ép ra, rơi vãi khắp mặtđất, Đông Phương Mục lui về sau bảy bước, quỳ một chân trên đất, lấy tay chống lấy mặt đất để chống đỡ thân thể.Lực lượng của Linh Khí quả thực không cách nào chống lại, nếu không phải hắn đã đạt đến Thần Cơ Đại viên mãn thì căn bản đã không thể ngăn đượccổ lực lượng kia, vừa rồi đã phải nuốt hận đương trường rồi.- Không có thời gian chơi với ngươi!Phong Phi Vân thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, dẫn theo bạch thạch cự đao, liền đuổi theo về hướng bắc, một bước giẫm ra, bước tiếp theo đã rơi xuốngcách đó hơn trăm trượng.Mấy lần muốn giết Bắc Minh Đường, đều không thể thành công, hắn cũng dám động vào Nam Cung Hồng Nhan, tối nay nhất định phải lưu lại tánh mạnghắn, đừng hòng ai bảo vệ được.- Phong Phi Vân chúng ta vẫn chưa xong.Trên thân thể Đông Phương Mục có huyết mạch văng tung tóe, huyết vụ đậmđặc bao khắp toàn thân, kim mang vô tận từ trong huyết nhục lao ra, biến thành một mảnh lĩnh vực màu vàng chói mắt.- 《 Long Hổ Chính Khí 》, tầng thứ năm!Đông Phương Mục cắn răng, thủ trảo vươn lên cao vỗ ra, cự trảo màu vàngthật giống như một mảnh tầng mây màu vàng, trực tiếp trấn áp xuống Phong Phi Vân.Hắn thi triển cấm thuật, trả một cái giá cực lớn, nghiền ép tiềm lực bản thân, rốt cục thi triển ra một chiêu 《 Long Hồ Chính Khí 》 tầng thứnăm.Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn lên trời, toàn bộ bầu trời giống như đềubiến thành màu vàng, tiếng oanh minh cuồn cuộn đung đưa, có thể trôngthấy một cái cự trảo màu vàng lớn chừng trăm mét đang ép xống.- Không biết sống chết, vậy cũng là Long Hổ Chính Khí tầng thứ năm?Miểu Quỷ Ban Chỉ lần nữa bay ra, cấp tốc xoay tròn, dẫn tới tất cả phong bạo trong không gian đều vặn vẹo, tạo thành một cái vòi rồng màu đenrộng mười mét, phóng lên trời, động phá cự trảo màu vàng.PHỐC!Đông Phương Mục phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run lên bần bật,trừng lớn mắt, không chỉ có không lùi, ngược lại còn tấn công mạnh rangoài.Bá, bá, bá...Thân thể Phong Phi Vân trên mặt đất hiển hóa ra bảy đạo hư ảnh, trongchốc lát liền từ hơn trăm trượng lướt ngang trở về, xoay người bổ mộtđao xuống đầu vai Đông Phương Mục, lưỡi đao trực tiếp từ vị trí bả vaichém tới vị trí trên ngực, đại lượng huyết dịch theo vết đao tuôn ra,trôi trên mặt đất.Trên người Đông Phương Mục vậyy mà cũng có khắc chu sa trận vân, chặnlấy một đao kia của Phong Phi Vân, bằng không thì một đao kia đã chémhắn thành hai nửa rồi.Phàm là nghịch thiên tài tuấn của tu tiên gia tộc thì lúc vừa ra đời đều có cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh dùng máu tươi khắc lục chu sa trận vântrên cơ thể bọn hắn, làm bạn theo suốt cuộc đời bọn hắn, trước khi bọnhắn còn chưa lớn lên, có thể vào lúc cần thiết bảo trụ bọn hắn một mạng.- Xem trên mặt mũi một vị cố nhân Ngân Câu môn phiệt các ngươi, hôm naytha cho ngươi một mạng, nếu ngươi đã nói thua phải quỳ thẳng ba ngày,vậy thì quỳ một bên cho ta đi!Phong Phi Vân nhấc lấy bạch thạch cự đao, hoành vỗ vào trên hai đùi Đông Phương Mục, khiến hai chân của hắn uốn lượn, trực tiếp đánh bay hắn ra, sau đó có một đao vỗ vào đỉnh đầu của hắn, đánh bay hắn xuống mặt đất.-------Chương 372: Huyết nhục mơ hồ (2)Bành!Hai chân Đông Phương Mục đâm vào trên bùn đất, hãm xuống mặt đất mộtxích, đầu gối cũng bị nát bấy, vững vàng quỳ gối trên mặt đất.Hắn cắn răng, muốn một lần nữa đứng dậy, nhưng lại bị một tòa trận vân đen kịt trấn áp, thân thể không thể nhúc nhích.- Phong Phi Vân, ngươi lại dám khiến đệ tử Tứ đại môn phiệt quỳ xuống,lần này ngươi xông đại họa rồi.

Đệ tử Tứ đại môn phiệt mặc dù chết cũngkhông thể nhục!Đông Phương Mục cảm giác khuất nhục vô biên, ngửa mặt lên trời hét lớn, trong nội tâm tràn đầy oán hận.- Vậy sao?Phong Phi Vân xoay người, lại điểm xuống đỉnh đầu hắn một tòa trận pháp, mười vạn cân cự lực đặt ở trên đỉnh đầu hắn, khiến hắn ngay cả lựclượng ngẩng đầu lên cũng không có.- Vậy ngươi đi mời cao thủ Ngân Câu môn phiệt các ngươi tới thu thập ta đi, ta tùy thời xin đợi!Phong Phi Vân không chút để uy hiếp của Đông Phương Mục kia vào mắt, khiêng đao, sải bước đuổi theo về hương bắc.- Mẹ nó, không chơi, công chúa điện hạ, ta không chơi, trong tay tên Yêu Ma Chi Tử kia rõ ràng nắm giữ một kiện Linh Khí, ngay cả Đông PhươngMục thi triển ra 《 Long Hồ Chính Khí 》 tầng thứ năm cũng bị đánh cho quỳ xuống, ai cùng hắn so chiêu thì xui xẻo rồi.Tất Ninh Suất liền định chạy trốn, coi như là mặt mũi của công chúa hắn cũng không cho.- Ngươi nếu không ra tay, vậy thì ta cũng chỉ có thể thông tri Lý TiêuNam của Thần Linh Cung thôi, đừng quên là hắn vẫn một mực đang tìmngươi, ngươi đoán sau khi hắn biết ngươi nấp trong Vạn Tượng Tháp thì...La Phù công chúa ở trong Bát Bộ Long Liễn thản nhiên nói.- Đừng ah!

Đừng ah!

Thân bà cô, ngươi đừng ah!

Mọi thứ đều có thể thương lượng!

Mọi thứ đều có thể thương lượng!Tất Ninh Suất vốn đã chạy đi rất xa nghe nói như thế, liền lại ngoanngoãn lui trở về, nếu Lý Tiêu Nam thật sự đi tới Vạn Tượng Tháp, hắnliền thật là lên trời không đường, xuống đất không cửa rồi.Sắc đảm Bắc Minh Đường này thật sự bao thiên, cũng dám bắt cóc Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân cấp tốc đuổi theo, sát cơ trong lòng càng ngày càng thịnh, Nam Cung Hồng Nhan chính là một người không hề biết tu luyện, chỉ làmột nữ tử nhu nhược, càng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.Nếu giờ nàng đã là nữ nhân của Phong Phi Vân hắn, vậy thì người khác tuyệt đối không thể động vào được.Lúc Phong Phi Vân đuổi theo ra ngoài năm trăm dặm thì rốt cục thấy đượccổ xe đang bay giữa không trung kia, hắn bắn ra một cái, thân thể độtnhiên đột ngột từ mặt đất phong lên, rơi xuống trên cổ xe, một cổ mùimáu tươi liền xông vào mũi Phong Phi Vân.Trong lòng chợt nổi lên cảm giác bất ổn.Trên xe máu tươi đầy đất, Nam Cung Hồng Nhan khiếp nhược trốn ở một góc trên xe, co lấy thân thể, lạnh run, thật giống như gặp phải chuyện gìđó cực kỳ đáng sợ vậy, mỹ mâu nhắm chặt, không ngừng thì thầm:- Không nên giết ta, không nên giết ta...Phong Phi Vân đi vào trong cổ xe, chỉ cảm thấy trong xe càng thêm huyếttinh, có một cỗ thi thể lạnh băng đóng đinh trên vách xe, hai mắt bị móc đi, đầu lưỡi bị cắt mất, hai tay bị gắp lấy đinh sắt, vẫn có có máutươi ấm nóng chảy ra.Tuy rằng huyết nhục trên mặt cỗ thi thể này đã bị đánh nát một nửa, thân thể huyết nhục mơ hồ, nhưng Phong Phi Vân vẫn có thể nhìn ra, hắn...Đúng là Bắc Minh Đường.Bị chết thật sự quá thảm, toàn thân chảy máu, khiến Phong Phi Vân trông thấy cũng có một cổ cảm giác sởn hết cả gai ốc.Một màn này thật sự khiến người rung động, thật giống như Vô Hà công tửPhong Phi Vân nhìn thấy trong thiết quan vậy, chỉ là Vô Hà công tử cònsống, mà Bắc Minh Đường lại bị chết đến không thể chết lại.Dạ dày Phong Phi Vân có chút nhao nhao, yết hầu có chút nhờn nhợn.Hai mắt bị móc, đầu lưỡi bị cắt, hai lỗ tai bị đóng đinh sắt, cái mũi bị đập nát, trái tim cũng bị người móc ra, rơi trên mặt đất, chảy xuôitheo nùng huyết, loại thủ đoạn giết người cực kỳ tán ác này, tuyệt đốikhông phải người bình thường có thể làm được.Hắn lúc chết khẳng định hết sức thống khổ, Phong Phi Vân có thể nhìnthấy huyết mạch toàn thân hắn đều kéo căng, loại thống khổ này quả thậtcòn tàn nhẫn hơn bị người Lăng Trì.- Không nên giết ta, không nên giết ta. . .Nam Cung Hồng Nhan lạnh run cuộn mình ở đsó, quần áo tinh khiết hoàn mỹtrên người còn dính lấy máu tươi, rất hiển nhiên là lúc Bắc Minh Đườngchết nàng cũng ở một bên, máu tươi bắn đầy người nàng khiến nàng sợ hãitới mức không nhẹ.- Hồng Nhan, Hồng Nhan, là ta, Phong Phi Vân.Trong lòng Phong Phi Vân có chút băn khoăn, đây là một loại cảm thụ phát ra từ nội tâm, lại bị tâm tình của nàng lây nhiễm.- Không nên giết ta, không nên giết ta. . .Nam Cung Hồng Nhan chăm chú nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang run động, không ngừng lắc đầu.- Ta là Phong Phi Vân, rốt cuộc là ai giết Bắc Minh Đường?Phong Phi Vân ngồi xổm xuống, ôn nhu vươn tay ra chạm vào vai nàng mộtcái, muốn trấn an nàng, thân thể mềm mại của nàng mãnh liệt run lên,phát ra một tiếng thét lên, khóc ồ lên, khóc đến bi thương như vậyCó thể thấy rõ ràng nàng khóe nàng đã chảy xuôi nước mắt, tựa như lê hoa đái vũ, yếu ớt đáng thương- Phong công tử, ngươi cuối cùng đã đến, ngươi cuối cùng đã đến, ta thật sợ, thật sợ. . .Nam Cung Hồng Nhan mở ra đôi mắt tuyệt mỹ đẫm lệ, thân hình yếu ớt mà ôn nhu loa nhào vào trong ngực Phong Phi Vân, ôm chặt lấy hắn, tựa như một người sắp chết đuối bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng vậy.- Ta thật sợ. . .

Ta thật sợ hắn sẽ giết ta. . .

Hắn quía tàn nhẫn, hắn chính ma quỷ, thủ đoạn giết người của hắn. . .

Ô ô. . .Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt lấy Phong Phi Vân, đầu tựa vào trong lồngngực rắn chắc của hắn, vẫn đang run rẩy, nàng nói năng lộn xộn, kinh hãi lần này giống như một hồi ác mộng đáng sợ vậy, ở trong đầu nàng khôngcách nào xóa nhòa đi.Trong cả hai kiếp của Phong Phi Vân, đây là lần thứ hai có nữ hài tử chủ động nhào vào trong ngực của hắn, lần đầu tiên là Thủy Nguyệt Đình, lúc Thủy Nguyệt Đình bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn thì hắn đã cảmgiác đường mình lần đầu tiên có tim đập, hơn nữa không biết làm sao.Lúc Nam Cung Hồng Nhan nhào vào trong lòng ngực của hắn thì tim đập của hắn lại một lần nữa nhanh hơn, cũng không biết làm sao.- Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này sẽ không aidám động vào một sợi tóc của ngươi, nếu ai động vào thì kẻ đó phải chết.Phong Phi Vân do dự một chút, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nàng.Nước mắt của Nam Cung Hồng Nhan giống như có thể hòa tan mất Hàn Băngcứng rắn nhất trên đời này vâu, trước hai mắt đẫm lệ của nàng, coi nhưlà một tên đồ tể giết người không chớp mắt cũng sẽ buông bỏ đồ đao.Cho dù một nam nhân hận nữ nhân tận xương cũng sẽ vì nàng mà thay đổi.- Ta vẫn sợ lắm, lời nam nhân bình thường đều là lừa gạt nữ hài tử cả. . .-------Chương 373: Mặt hắc, tâm càng thêm hắcNam Cung Hồng Nhan rúc vào trong ngực Phong Phi Vân, giống như một conmèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, thời gian dần trôi qua nàng cũng ngừngkhóc, khuôn mặt đẹp tới cực điểm nhẹ nhàng cọ xát trong ngực Phong PhiVân, một đôi cánh tay như ngó sen ôm thật chặt lấy Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Ngươi dám thề không?Thanh âm của nàng khiến nhân tâm rung động, đôi cánh tay tựa như nướcchảy trơi tháng ba, muốn hoàn toàn hòa tan lấy Phong Phi Vân.Trong đầu Phong Phi Vân hiện ra một thân ảnh yểu điệu khác, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên trong đùa, nhân tiện nói:- Nếu ngươi tin tưởng lời thế của nam nhân. . .- Ta tin tưởng ngươi!Nam Cung Hồng Nhan gối lên lồng ngực nở nang của Phong Phi Vân, đôi mắtđẹp nhắm lại, giờ khắc này nàng cảm thấy cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, bên miệng đang nói gì đó, như là nói mê vậy, khiến người không thể nghe rõ.Phong Phi Vân chưa từng bàng hoàng như hiện giờ, loại bàng hoàng nàytrước đó chưa từng có, bởi vì hắn không biết mình đến cùng là đang sợgì, chỉ cảm thấy có một cổ nguy cơ đang chậm rãi tiếp cận, tựa như loạicảm giác đại nạn sắp tiến đến vậy, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại tồn tại chân thật, khiến người sợ hãi từ tận đáy lòng.- Ta thề, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này sẽ không ai dám động vào một sợi tóc của ngươi, nếu ai động vào thì kẻ đó phải chết.Phong Phi Vân nói.- Nhớ kỹ!Nam Cung Hồng Nhan vẫn bình yên nhắm đôi mắt đẹp lại, im im lặng lặngrúc vào lồng ngực Phong Phi Vân, giống như đã ngủ, cũng như đang nói mớ.Trong cổ xe, huyết thi treo trên vách xe vẫn còn nhỏ máu, trên mặt đấtphát ra tiến tí tách, mà một góc khác lại yên tĩnh mà duy mỹ, hai ngườinhẹ nhàng ôm lấy nhau, có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương, loại cảm giác này. . . thật sự mỹ diệu, thật tốt.Cũng không biết đã qua bao lâu, Nam Cung Hồng Nhan mới sâu kín tỉnh lại, nhưng nàng vẫn rúc vào trong ngực Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Chính là chủ nhân, là hắn đã giết Bắc Minh Đường, ta tận mắt nhìn thấy Bắc Minh Đường đã bị chết trong tay hắn, mau tươi nhuộm đỏ cả mắt ta,ta đã cho rằng ta cũng sẽ chết trong tay hắn, hắn chỉ trừng ta, khi thấy ánh mắt kia của hắn thì ta thật sự rất sợ hãi. . .

Thật sự rất sợ hãi. . .Trong khi nói chuyện, mắt nàng lại chảy ra hai hàng thanh lệ, óng ánh và réo rắt thảm thiết.- Ta cũng đoán là hắn.Loại thủ pháp tàn nhẫn này quả thực giống như đúc Vô Hà công tử gặpphải, ngoại trừ thần bí chủ nhân, người khác không thể ác độc như vậyđược.Đột nhiên, Phong Phi Vân trố mắt nhìn, hai lỗ tai khẽ động, nghe đượcbên ngoài truyền đến tiếng khí lưu lưu động, tuy rằng rất yếu ớt, nhưnglại không thoát được hai tai hắn.- Người nào?Phong Phi Vân trấn an Nam Cung Hồng Nhan, sau đó từ trong xe đi ra ngoài, ngóng nhìn lấy trong màn đêm.Bá!Một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên cổ xe, đây làmột người không có mặt, không, không phải là không có mặt, mà là mặt của hắn thật sự quá đen, quả thực giống như đáy nồi vậy.Trong bóng đêm đen kịt, quả thật là không thể thấy được mặt hắn, chỉ cókhi hắn cười mới có thể chứng kiến hai hàng răng trắng như tuyết.- Ha ha!

Phong, Phong huynh, tìm ngươi đã lâu, cuối cùng cũng đã tìm được các ngươi rồi.Tất Ninh Suất cười đi tới, mặt đen kịt như mới chui ra từ mỏ than, giữlại một đầu tóc ngắn dựng đứng, tùy tiện, không chút khách khí đi tới.Thật giống như hắn rất quen thuộc với Phong Phi Vân vậy, tếng cười kia quả thực không dám lấy lòng.- Ngươi là?Phong Phi Vân cũng cười nói, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.- Ta, ta là Tất Ninh Suất ah, Thần Thông Tháp phong lưu tiểu tài tử, đệ nhất cao thủ trên 《 Bách Tháp Bảng 》.Tất Ninh Suất vẫn cười hắc hắc, một đôi tay còn đen hơn cả mặt nhẹ chà xát, tự nhận là mình cười rất "thân mật'Nếu như không phải bị La Phù công chúa uy hiếp, hắn đã sớm chạy trốnrồi, nào dám đến gây chuyện với Phong Phi Vân, dù sao vừa rồi kết cụccủa Đông Phương Mục đã rõ như ban ngày.Giờ phút này, cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.Phong Phi Vân nói:- Ngươi là đệ nhất cao thủ trên 《 Bách Tháp Bảng 》 ?- Khục khục, nghe ta nói hết lời đã, đệ nhất cao thủ trên 《 Bách ThápBảng 》 đã từng cùng ta từng có một đoạn lữ trình vui sướng, không hơn,không hơn, hắc hắc.Tất Ninh Suất tự nhiên sẽ không nói cho Phong Phi Vân niết, hắn từng đào đi thiên niên linh hoa mà đệ nhất cao thủ 《 Bách Tháp Bảng 》 bồi dưỡng, bị người khác truy sát chín ngày chín đêm, chạy như điên ba vạn bảynghìn dặm, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.- Các hạ đây là?Phong Phi Vân chung quy vẫn cmả giác thiếu niên mặt đen đột nhiên xuấthiện này ánh mắt có chút không đúng, tùy thời nhìn vào Miểu Quỷ Ban Chỉtrên tay mình, ánh mắt kia thật giống như ác hán mới được thả ra từ ngục giảm thấy được một đại cô nương như hoa như ngọc vậy.- Ta. . .

Ta. . .

Sư phụ, ngươi nhận ta đi!Tất Ninh Suất đột nhiên bổ nhào vào trên mặt đất, ôm lấy hai chân PhongPhi Vân, tê tâm liệt phế khóc rống lên, nước miếng nước mắt đều lau vàođùi Phong Phi Vân, nức nở nghẹn ngào hò hét nói:- Phong sư phụ, người ta đã sùng bái ngươi từ lâu, từ nhỏ đã lấy ngườilàm mục tiêu, làm thần tượng của ta, từ lúc ta còn trong bụng mẹ đã thềsau khi trưởng thành nhất định phải làm hán tử đỉnh thiên lập địa nhưlão nhân gia ngươi, chăm sóc người bị thương, hành hiệp trượng nghĩa, cấu kết với nhau làm việc xấu. . .

Phi, phi, cầu sư phụ thu ta làm đồđệ, truyền ta yêu ma thần pháp thông thiên triệt địa.Phong Phi Vân trên trán bốc lên hắc tuyến, hỗn đản này rõ ràng lấy vạtáo của hắn lau nước mắt, khiến ống quần Phong Phi Vân đều ướt mảng lớn,thật sự rất muốn một cước đá bay hắn ra ngoài.Ở đâu chui ra tên này vậy?- Ta còn chưa được mười lăm.Phong Phi Vân làm ho hai tiếng nói.Tất Ninh Suất ngừng khóc một chút, sau đó khóc đến càng thêm lớn, thanh âm tựa như mổ heo vậy:- Cầu Phong sư phụ nhận lấy ta, truyền ta một chiêu thần thuần nghịch thiên phản lão hoàn đồng!Phong Phi Vân đã siết chặt lấy tay, rất muốn đánh người rồi, tên nàyquả thật còn lưu manh hơn cả hắn, rất khó đối phó, một đấm trực tiếpđánh ngất xỉu chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.Ngay khi Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, muốn đánh người thì TấtNinh Suất vốn ngồi dưới đất liền ngừng khóc, thật giống như không cóviệc gì vậy, vỗ phủi bụi trên người, nói:- Phong huynh, sau này gặp lại, cáo từ.

-Nói xong lời này, Tất Ninh Suất liền lại bay vào trong màn đêm, biến mất trong hắc ám mông lungNháy mắt trước còn khóc đến tê tâm liệt phế, sau một khắc đã lủi đi thật nhanhTới không hiểu thấu, đi càng thêm không hiểu thấu.Phong Phi Vân cũng có chút khó hiểu, nhìn qua màn đêm tĩnh mịch, tronglòng đang suy đoán xem thiếu niên mặt đen này đến cùng có lai lịch gì?-------Chương 374: Diệu thủ không không (1)Đột nhiên, Phong Phi Vân sắc mặt đại biến, Miểu Quỷ Ban Chỉ vốn đeo trên ngón tay cái không biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, trênngón tay trống trơn, không có thứ gì cả.Đây chính là một kiện Linh Khí, đã cùng Phong Phi Vân có liên hệ chặtchẽ như chủ tớ, coi như là tu sĩ cấp bậc cự kình muốn từ trên tay hắnlấy đi Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng không có khả năng hoàn toàn không phát giác ra.Nhất định là tên thiếu niên mặt đen vừa rồi đã trộm lấy.- Ta kháo!Phong Phi Vân mắng to một tiếng, dẫn theo bạch thạch cự đao, điên cuồnglao vào trong màn đêm đen kịt, một bên vận chuyển thần thức, muốn bắtlấy liên lạc với Miểu Quỷ Ban Chỉ.Chỉ cần Miểu Quỷ Ban Chỉ không rời khỏi phạm vi ngàn dặm thì hắn đều có thể gọi về được.Nhưng sau khi thần thức Phong Phi Vân triển khai, Miểu Quỷ Ban Chỉ lạimột tia phản ứng cũng không có, bị người cưỡng ép ngăn cách liên hệ,phong ấn khí linh trong Linh Khí.- Cứu mạng ah!

Giết người!

Cứu mạng ah!

Yêu Ma Chi Tử điên rồi, muốn giết ngyời ah!Tất Ninh Suất ở phía trước chạy trốn, bên miệng không ngừng khóc hô,thật giống như Phong Phi Vân muốn cưỡng gian hắn vậy, cướp đường bỏchạy, lưu lại một đường bụi mù.Tiểu tử mặt đen Tất Ninh Suất tốc độ trốn chết quả thực nhanh như thỏrừng, ngay cả Phong Phi Vân vốn rất tự tin về tốc độ của mình cũng khómà đuổi theo kịp hắn.Nhưng khoảng cách đang không ngừng gần hơn, từ cách xa nhau trăm dặm lúc đầu hiện giờ chỉ còn kém bảy, tám dặm, qua trong giây lát, khoảng cáchlại kéo gần thêm không ít.Phong Phi Vân một chỉ điểm ra ngoài, ngưng tụ mộc chi tinh hoa khắp núirừng, biến thành một đạo chỉ kiếm lục sắc dài 30m đánh ra ngoài.Thanh Mộc Thuật!Ngũ Hành đối ứng năm loại nhan sắc, "Thủy" đối ứng "hắc sắc", "Hỏa" đối ứng "xích sắc", "Mộc" đối ứng chính là "lục sắc" .- Má ơi, giết người!Tất Ninh Suất từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài tử sắc, trở tayđánh ra ngoài, ngọc bài kia chính là một kiện Bảo Khí không tệ, mặtngoài khắc một tòa trận vân, so với Bảo Khí bình thường còn trân quý hơn gấp mấy lần, có thể bán ra mấy ngàn miếng kim tệ.Oanh!Thanh Mộc Thuật đụng nát cái lệnh bài kia, biến thành sáu khối mảnh vỡ, rơi xuống trên mặt đất.Tất Ninh Suất mượn cơ hội này trốn đi xa hơn, trong miệng vẫn đang hô cứu mạng.Phong Phi Vân khóe môi nhếch lên dáng tươi cười, lại điểm ra một chỉ,như một thanh chiến kiếm vô song ngang trời mà qua, gào thét truy sáttheo.- Thiên linh linh, Địa linh linh!

Vạn thiên kiếm ảnh nghe ta triệu hoán!Tất Ninh Suất bị buộc vô lại, hắn tế ra một bộ kiếm trận, tổng cộng támchuôi cổ kiếm, đều là bảo vật cấp bậc bảo khí, mỗi một chuôi đều chỉ dài chừng bàn tay, bị hắn giấu ở trên lưng, giờ phút này sau khi tế ra, tám đạo lưu quang chợt bay lên.Tám kiếm biến thành trận pháp, tập thành vòng tròn, từ trên mặt đất vọt lên, nghênh tiếp lấy đạo Thanh Mộc Thuật kia.Bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành, bành!Phong Phi Vân đuổi theo sau lưng, lại liên tục điểm ra bảy chỉ, đánh nát tám chuôi cổ kiếm của kiếm trận kia thành một mịn.- Không tệ lắm, nhiều Bảo Khí như vậy, đều là trộm được sao?Trong lòng Phong Phi Vân cực kỳ kinh ngạc, thiếu niên mặt đen này thậtsự không tầm thương, tu vị không hề bất lực như hắn biểu hiện ra ngoài.Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như hời hợt đánh nát các Bảo Khí hắn tế ra, nhưng cũng đã sử dụng cả mười thành tu vị.Tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bình thường cũng chưa hẳn có thể ngăn trở một chiêu Thanh Mộc Thuật của Phong Phi Vân.- Khục khục, ta là người trước sau trung thực như một, chưa bao giờ làmra loại chuyện trộm cắp, chính là phong lưu tiểu tài tử của Thần ThôngTháp.Tất Ninh Suất mặt mũi tràn đầy chính khí, không chút đỏ mặt, bất quá,mặt của hắn đen như vậy, cũng không cách nào xấu hổ được.- Đưa Miểu Quỷ Ban Chỉ cho ta!Phong Phi Vân giờ phút này đã cực kỳ bực bội.- Ta không lấy, không tin ngươi tới lục xem!Tất Ninh Suất đứng trên sườn núi, thản nhiên nói.- Để ta tới lục xoát.Phong Phi Vân mượn khoản thời gian ngắn ngủi này, đã đuổi theo, cầmtrong tay bạch thạch cự đao, lôi ra một đạo long hình đao lãng.Long Hoàng Nhất Đao Sát!Bạch quang trút xuống, lưỡi đao trượt dài trên mặt đất.- Mẹ nó, ngươi thu thân như vậy sao, con mẹ nó ngươi thu mệnh a!Tất Ninh Suất ném ra một cái lục lạc chung, xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng chuông không dứt bên tai.Trong miệng hắn phun ra một ngụm tiên hà, thể tích lục lạc chuông vốnchừng nắm tay chợt không ngừng tăng lớn, có đạo đạo văn tự cổ xưa lưuđộng trên đó, biến thành một cái cổ chung cao đến ba mét.Thân thể Tất Ninh Suất ngồi xổm xuống, trước khi một đao của Phong Phi Vân rơi xuống thì đã bị bao phủ dưới Bán Thiên Lâu Linh.Đăng!Một thanh âm kim thạch tương giao vang lên, giống như sóng gợn từ giữalưỡi đao và Bán Thiên Lâu Linh truyền ra, thanh âm xuyên thủng trời cao, vang vọng phạm vi ba trăm dặm, chấn khiến mặt đất đều có chút run lên.Thạch linh cự đại kia bị Phong Phi Vân một đao chến xuống lòng đất, trên mặt đất lộ ra một lổ thủng lớn, tựa như một ngụm đại tỉnh, bên trongcòn có khói vàng ứa ra.Phong Phi Vân tách rời c Bán Thiên Lâu Linh nặng chín ngàn cân kia rakhỏi lòng đất, khẩu lục lạc chung này đã mất đi linh hà gia trì, chợtlại trở nên chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng vẫn nặng đến chín ngàn cân.Thừa nhận bạch thạch cự đao chém xuống vậy mà lại không chút tổn hại.- Người đâu?Lòng đất sâu chừng hơn 10m, có thể liếc nhìn thấu, phía dưới trống rỗng, nào có bóng dáng Tất Ninh Suất chứ?Tên này chẳng lẽ là con chuột sao, coi như là lại thêm bốn tên tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn cũng chưa hẳn có thể bắt được hắn.Phong Phi Vân một tay nắm lấy bạch thạch cự đao, một tay nắm lấy BánThiên Lâu Linh, thi triển ra Thanh Mộc Thuật trong 《 Bát Thuật Quyển 》,sáp nhập thần thức vào mộc tinh hoa trong núi, ngũ giác trở nên nhạycảm, suy nghĩ trở nên rõ ràng.Thanh Mộc Thuật không chỉ có thể tầm bảo, càng có thể tìm người.- Rõ ràng đã chạy ra ngoài bảy mươi dặm?Phong Phi Vân không nghĩ nhiều g, liền lại biến thành một đạo bóng trắng, đi xuyên qua trên sơn đạo, đuổi theo ra ngoài.Miểu Quỷ Ban Chỉ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một kiện nhất phẩm Linh Khí, bảy bức cổ đồ trên đó cùng Thanh Đồng Linh Châu có liên hệ khônggiống bình thường, bằng không thì Long Mã Hà Đồ không có khả năng từtrên Miểu Quỷ Ban Chỉ tróc ra, ấn lên trên Thanh Đồng Linh Châu rồi.Miểu Quỷ Ban Chỉ tuyệt đối không thể mất đi, đây chính là một góc củaThánh Linh Khí Mãnh, nếu có đầy đủ linh tính tinh hồn đánh vào trong đó, uy lực sẽ vượt xa Linh Khí bình thường.- Mẹ nó, lại đuổi theo.Tất Ninh Suất cảm giác được phía sau mông lạnh lẽo, Phong Phi Vân cáchhắn chỉ còn chưa đầy trăm mét, hắn thậm chí đã có thể nhìn thấy dángcười âm trầm trên mặt Phong Phi Vân, cười đến mức khiến lòng hắn lạnhlẽo.Ầm ầm!Hai cổ lực lượng cuồn cuộn từ hai phía đè ép qua, bên trái là bảy đầu kỳ ngưu chi lực, bên phải cũng là bảy đầu kỳ ngưu chi lực.-------Chương 375: Diệu thủ không không (2)Bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu cơ hồ đã sắp ngưng thực, mỗi một đầu đều như một tòa núi nhỏ, lực trùng kíchkinh người, bảy ngưu chi lực, tổng cộng sáu mươi bốn ngàn cân.Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết, hai đại cao thủ đồng thời xuất thủ, từ hai phương hướng đồng thời đánh qua.Nguy rồi!Phong Phi Vân trong lòng tim đập mạnh một cái, biết rõ chính mình đã rơi vào bố cục do đối phương tỉ mỉ trí, tất cả đã sớm bố trí tốt rồi, chỉđợi đến lúc hắn mắc câu thôi.Từ khi tên thiếu niên mặt đen kia trộm đi Miểu Quỷ Ban Chỉ thì mình đãtừng bước một đi vào trong cạm bẫy của đối phương, rốt cuộc là ngườiphương nào đang tính toán mình?

Chẳng lẽ là vì mình trở thành truyềnnhân Thần Vương nên khiến người nào đó cảm thấy bất an, muốn diệt trừhắn sao?Không cho phép Phong Phi Vân nghĩ nhiều, ngay cả thời gian chém ra LongHoàng Đao Quyết cũng không có, có một cổ cảm giác hít thở không thôngđang tiếp cận, khiến da của hắn cũng thấy đau đớn.Mười bốn đầu kỳ ngưu đã nghiền ép tới hắn, như là thiên quân vạn mã hành quân qua sa trường, chấn khiến mặt đất không ngừng run rẩy.Phong Phi Vân trực tiếp xông ra phía bên phải, thân thể như rồng, dùngbạch thạch cự đao mở đường, một đầu đụng tới bảy đầu kỳ ngưu, dùng huyết nhục chi thân đụng vào bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu.Bành!Một đầu kỳ ngưu cách gần Phong Phi Vân tát tới, tranh thủ thời gian ratay, sáu đầu kỳ ngưu khác cũng vây công tới, bị Phong Phi Vân bổ liềnsáu đao, chém thành sáu đạo khói xanh.Đúng lúc này, Phong Phi Vân đã ổn định thân hình, ầm ầm đánh ra mộtchưởng, cũng đánh ra bảy ngưu chi lực tới bảy đầu kỳ ngưu đang lao tớiphía bên kia, cả hai chạm vào nhau, hóa thành khói đặc.- Phong Phi Vân, chúng ta đã đợi từ lâu.Mộc Đàm Thiên ống tay áo khẽ vậy, trên cánh tay phải, mười tám đạo vòngxoáy linh khí v tự động tạo ra, đây là mười tám cái bổn mạng đại huyệt,có thể dẫn động thần thức, thi triển linh thuật.Thạch linh vốn ở bên hông Phong Phi Vân bị thần thức Mộc Đàm Thiên dẫnđộng, chấn động kịch liệt một cái, sau đó liền đã bay ra ngoài, trởxuống vào lòng bàn tay Mộc Đàm Thiên.Bán Thiên Lâu Linh mất mà được lại, khiến Mộc Đàm Thiên hưng phấn đếnrun rẩy, đây chính là một kiện Linh Khí, nếu thật sự mất đi, vậy thì hắn sẽ phải bị gia tộc nghiêm khắc trách phạt, cuối cùng vô duyên với vịtrí gia chủ.Mộc Thuyết cũng từ bên kia chạy tới, tay niết một cây Bảo Thụ đỏ thẫm,trên người lượn lờ lấy bốn đạo linh mang, phong kín đường lui của PhongPhi Vân.- Ai nha, má ơi, hai người các ngươi cuối cùng cũng giết ra, nếu các ngươi không ra, ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này a!Tất Ninh Suất đặt mông trên mặt đất, không ngừng lấy ống tay áo lau đimồ hồi trên tran, vừa rồi hắn bị Phong Phi Vân đuổi giết, lãng phí vàikiện Bảo Khí, khiến lòng hắn đau xót không dứt.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, tâm cũng dần yên tĩnh lại, tuy rằng bị tamđại cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn vây quanh, nhưng hắn vẫn trấn định nói:- Thì ra các ngươi là cùng một bọn với tên trộm cắp kia.- Cọng lông, ai con mẹ nó cùng bọn với hắn chứ!Mộc Đàm Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với Tất Ninh Suất rất bất mãn, quảnhiên là hắn trộm đi Bán Thiên Lâu Linh, lúc ấy Mộc Đàm Thiên vốn đã lục xoát thân thể hắn, nhưng lại không thu hoạch được gì.Nếu không phải Phong Phi Vân khiến hắn không thể không sử dụng Bán Thiên Lâu Linh để bảo vệ tánh mạng, thì nói không chừng kiện trấn tốc chi bảo của Mộc gia này đã đổi thành họ của Tất Ninh Suất rồi, quả thực là lòng tham không đáy, tâm quá hắc, ba khối chân diệu linh thạch kia khẳngđịnh cũng bị hắn trộm đi.Mộc Đàm Thiên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải La Phù công chúa có mệnh lệnh, hắn căn bản không muốn ra tay với Phong Phi Vân, càng muốnhảo hảo giáo huấn tên hỗn đản tay chân không sạch sẽ kia một chút.Tất Ninh Suất thấy ánh mắt Mộc Đàm Thiên có chút bất thiện, lập tức có chút không vui nói:- Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?

Ta cũng không phải tặc, Bán ThiênLâu Linh rõ ràng là từ trên người Phong Phi Vân lấy ra, Phong Phi Vânmới là tặc ah, ngươi không tin thì tìm xem, ba khối chân diệu linhthạch của ngươi đều ở trên người hắn, chính là giấu trong túi áo ở bênphải đấy.Tất Ninh Suất thần sắc xúc động phẫn nộ, thập phần ủy khuất.Phong Phi Vân sắc mặt lại biến, sờ lên túi phải của mình, quả nhiên lấyra ba khối linh thạch màu trắng, cũng không biết là bị hắn bỏ vào lúcnào, mình lại không chút cảm giác được.Tất Ninh Suất thủ đoạn cao minh, vậy mà tránh thoát khỏi linh giác hơn chín mười lần thường nhân của Phong Phi Vân.Có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi cả Linh Khí, muốn đăt bakhối linh thạch ở trong túi Phong Phi Vân chỉ là chuyện dễ dàng.- Mẹ nó!Phong Phi Vân có một loại muốn xúc động muốn chửi thề, cho tới bây giờđều chỉ có hắn tính toán người khác, hôm nay lại hai lần bị người tínhtoán.Chờ ta Ngũ Hành hợp nhất, tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, lại đến cùng ngươi đấu pháp, xem ai thu thập ai!Chỉ cần luyện thành hết Ngũ Hành chi thuật, hơpk lại làm một sẽ thànhTiểu Diễn Thuật, Tiểu Diễn Thuật có thể khiến người cách không lấy đượckim loại trong lòng đất cách đó trăm mét, không hề kém hơn "Diệu thủkhông không" của Tất Ninh Suất.Phong Phi Vân hiện giờ cũng chỉ thiếu "Bạch Kim Thuật" và "Hoàng ThổThuật", một khi tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, nhất định phải gài bẫytên mặt đen lòng càng thêm đen này một phen, nhằm báo thù hôm nay.Có người thiết trí bẩy rập, càng mời tới tam đại cao thủ cảnh giới ThầnCơ Đại viên mãn, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, Tất Ninh Suất, tất cả đềuchỉ vì đối phó Phong Phi Vân hắ.Ở Vạn Tượng Tháp gây ra động tĩnh lớn như thế, rõ ràng lại không làmkinh động đệ tử chấp pháp đội, việc này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi, xem ra địa vị người ra tay quả thật không tầm thường.Kỳ thật, chính thức khiến Phong Phi Vân cảm giác được nguy cơ chính làđến từ khí tức nguy hiểm mà từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể phát giácra kia, đối với người Linh Giác và linh hồn đều thập phần cường đại nhưhắn mà nói, việc này càng thêm không bình thường, nhất định là có ttuyệt đỉnh trí sư đang thi triển cấm pháp, trong lúc vô hình phong tỏa ngũgiác của hắn.- Công chúa, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, có thể cáo từ được chưa?Thiên Toán Thư Sinh đứng trên đỉnh thần nhai cao ngàn trượng, tay niếtBạch Vũ phiến, trong nháy mắt liền thu một cuốn 《 Phong Thiên Đồ》 giấu ở sâu trong thiên mạc về.Phong Thiên Đồ xoáy lên, hóa thành một quyển họa trục như Thanh Đồng trục cực đại vác ở trên lưng hắn.Bốn chỉ đầu thao thế lôi kéo Bát Bộ Long Liễn từ thanh vân minh nguyệtthiên ngoại bay tới, tám tôn đại nội cao thủ như Thần Ma chiến tướng, đi theo đằng sau Long liễn, cổ xe phác vận trầm trọng, Thanh Đồng càng xedài đến bảy 7m chuyển động trong gió, có Long Văn chìm nổi, có Kim Lânẩn lộ ra.-------Chương 376: Năm cửa- Nếu không có 《 Phong Thiên Đồ 》, cũng không thể lừa gạt được Phong Phi Vân đã tu luyện 《 Mộ PhủTầm Bảo Lục 》, rất khó dẫn hắn vào bẩy rập, Thiên Toán Thư Sinh không hổ là Thiên Toán Thư Sinh.La Phù công chúa không đi ra khỏi Bát Bộ Long Liễn, tuy rằng thanh âmcũng bình thản, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tay Thiên Toán ThưSinh ở xa xôi.- Phong Phi Vân tu luyện chính là 《 Đại Diễn Thuật 》 một trong bátthuật, một khi hắn luyện thành toàn bộ Ngũ Hành chi thuật, dung hợpthành Tiểu Diễn Thuật, vậy thì Linh Giác sẽ tăng lên đến một cấp độ vôcùng khủng bố, cho dù Phong Thiên Đồ đoán chừng cũng không áp chế nổihắn!Thiên Toán Thư Sinh một thân nho nhã chi khí, rất có phong thái của thánh hiền lúc còn trẻ.- Phong Phi Vân có đạt tới mức độ thiên tài cấp bậc sử thi không?La Phù công chúa hỏi.- Thiên tài cấp bậc sử thi một thời đại chưa hẳn có một người, chính làvô thượng anh kiệt thật sự, có tiềm lực trùng kích vũ hóa bán thành.

Nếu không phải một cái Luân Hồi Kỷ Nguyên qua đi, nghênh đón một Luân HồiKỷ Nguyên mới, chính là đang vào lúc Luân Hồi luân chuyển thì Thần Tấnvương triều cũng không có khả năng đồng thời sinh ra đời chín vị thiêntài cấp bậc sử thi, so với thời đại khác gấp mười lần.Thiên Toán Thư Sinh mịt mờ nói.Tăng thêm Tiểu Tà Ma, Thần Tấn vương triều hiện giờ tổng cộng có chín vị thiên tài cấp bậc sử thi.Thiên Toán Thư Sinh tuy rằng không trả lời thẳng vấn đề của La Phù công chúa, nhưng La Phù công chúa lại hiểu rõ.Người thông minh nói chuyện không cần quá mức rõ ràng.Thiên Toán Thư Sinh nhìn qua Tinh Hà đầy trời, lại nói:- Bất quá những ngày gần đây thiên tượng đột biến, Tinh Hà thẳng xuốngdưới, lộ ra cách cục ' quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm ', thiêntượng thay đổi, địa tượng nhất định cũng sẽ cải biến, trong tương laikhông lâu sau, có lẽ là ba năm sau, có lẽ là mười năm sau, thậm chí cóthể là ngày mai, sẽ nghênh đón một đại thế chiến hỏa liên miên, có người chỉ thiếu một chút thì có lẽ có thể nắm giữ cơ hội này để trùng kích đệ độ cao thiên tài cấp bậc sử thi, thậm chí còn có thiên tài cấp bậc sửthi mới sẽ ngang trời xuất thế.Thiên Toán Thư Sinh nhìn qua bầu trời, giống như có thể nhìn thấu tất cả hư vọng của Thiên Địa vậy.Tay đưa ra ngoài, có một đoàn tinh quang sáng chói đã rơi vào lòng bàntay hắn, thân thể của hắn phiêu dật mà linh động, hóa thành một đườngcong u nhã, bay vào điểm cuối trên trời cao, cuối cùng hoàn toàn biếnmất trong bóng đêm.Phong Phi Vân nắm lấy ba khối chân diệu linh thạch, tựa như nắm lấy bacủ khoai lang nóng phỏng tay vậy, lần này có lý cũng không nói được rồi, sao lại gặp phải một tên đạo tặc vô sỉ vu oan giá họa cho người thànhthạo như thế chứ.- Phong Phi Vân, tối nay chúng ta chính là bắt giặc mà đến, ngươi têntiểu tặc to gan lớn mật này, cũng dám trộm Bán Thiên Lâu Linh và ba khối chân diệu linh thạch của Mộc đại công tử, thật sự là muốn ăn đòn mà!Tất Ninh Suất vênh váo tự đắc, trên gương mặt đen kịt tràn đầy chính khí.- Bổn thiếu gia gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc, cũng cần trộm sao?Phong Phi Vân trực tiếp bỏ ba khối chân diệu linh thạch kia lại về trong túi áo, con mẹ nó, đã nhét vào trong túi mình rồi, nào có đạo lý lạilấy ra chứ.Bị oan uổng, là không may; bị oan uổng, còn không có được chỗ tốt, đó mới là không may về đến nhà.Da mặt thật là dày ah!

Tất Ninh Suất nhìn Phong Phi Vân lần nữa bỏ linhthạch lại vào trong túi ao, trong lòng thầm đánh giá một câu.Hắn vốn tưởng rằng chỉ có da mặt của mình mới dày, không nghĩ tới Phong Phi Vân cũng không hề mỏng hơn hắn bao nhiêu.- Phong Phi Vân, chúng ta chính là nhận mệnh của người, hay người làmviệc, ngươi nếu có thể qua khỏi mười chiêu trong tay ta, liền xem như đã qua ta cửa ải này.Mộc Đàm Thiên nói:- Ngươi nếu có thể đủ tiếp ta mười chiêu, thì xem như qua cửa thứ hai.Mộc Thuyết cầm trong tay Bảo Thụ, tuy là nữ tử nhưng chiến ý lại vô song, tự tin như Bạch Hồng quan Cửu Thiên.Tất Ninh Suất đã hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại vô cùng nhẹ nhõm, đứng ở đàng xa, cười nói:- Tối nay có năm cửa, nếu ngươi không thể xông qua năm cửa này trước lúc hừng đông sáng hôm sau, vậy thì Miểu Quỷ Ban Chỉ từ nay liền đổi thànhhọ Tất rồi.- Vậy nên vượt qua thì sao?Phong Phi Vân cau mày, cảm giác được một cổ hào khí quỷ dị, đối phương tựa hồ không phải là vì giết hắn.- Hắc hắc!

Tối nay ra tay đều là nhân vật có danh tiếng trên 《 Bách Tháp Bảng 》, mỗi một cửa đều tồn tại sát cơ vô tận, cho dù ngươi có thể xông qua bốn cửa trước, cũng tuyệt đối không thể xông qua cửa thứ năm.Trong miệng Tất Ninh Suất phun ra một ngụm hào quang, Miểu Quỷ Ban Chỉliền từ trong miệng lao ra, bay đến trong tay của hắn, tung tung trongtay cười nói:- Còn có một thời thân nữa trời sẽ sáng, hắc hắc, ta đi trước tìm mỹnhân đệ nhất thiên hạ uống rượu đây, ngươi cứ chậm rãi xông cửa đi!Tất Ninh Suất vội chạy ngược mà về, biết rõ mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan đang ở trong cổ xe kia, lúc trước vì trộm lấy Miểu QuỷBan Chỉ của Phong Phi Vân nên hắn cũng không kịp nhìn mỹ nhân đệ nhấtthiên hạ lớn lên đến cùng xinh đẹp bực nào, hiện giờ tự nhiên không thểbuông tha cho cơ hội này rồi.Chỉ có một thời cơ!- Trở lại cho ta!Phong Phi Vân vỗ ra một chưởng, bảy đầu kỳ ngưu từ trong lòng bàn tay bay ra, ngưu ảnh như núi, cường tráng mà thần tuấn.- Đối thủ của ngươi là ta!Ầm ầm!Mộc Đàm Thiên ngang trời giết ra, cũng đánh ra bảy ngưu chi lực, đụngtan ngưu ảnh đầy trời, Tất Ninh Suất bay vút trên đỉnh cổ mộc, xoayngười làm một cái mặt quỷ với Phong Phi Vân, thật giống như đang nói..., lão tử đi tìm mỹ nhân đệ nhất thiên hạ phong lưu khoái hoạt, ThầnVương truyền nhân bây giờ vẫn nên thành thành thật thật khổ chiến đi,chỉ cần vượt qua rồi, công chúa điện hạ hài lòng thì về sau sẽ có vạnkim chi thân của công chúa làm ấm giường cho ngươi.Ta đây là đang giúp ngươi thoát khổ hổ hải ah, có công chúa chơi, ai lại chơi loại nữ tử phong trần này, nếu để cho công chúa điện hạ biết rõngươi cùng nữ tử phong trần anh anh em em, chỉ sợ Thần Vương truyền nhân như ngươi cũng không còn mạng đâu.

Tất Ninh Suất chung quy vẫn cảm thấy mình đây là đang làm người tốt chuyện tốt, tổn mình lợi người, công đức vô lượng.Loại hông nhan họa mỹ mỹ nhân đệ nhất thiên hạ này cứ giao cho ta tớithu thập đi, Tất Ninh Suất có chút không thể chờ đợi được nữa, lau đinước dãi bên khóe miệng, cấp tốc chạy vội đi.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên âm trầm, hắn lấy ra bạch thạch cự đao dàihơn 7m, đề trong tay, trên người có một cổ sát khí đầm đặc lao ra, khiến hai mắt hắn cũng trở nên có chút huyết hồng, một đao giở lên cao bổ rangoài.Đạo đao khí kia hóa thành bay ra, bay trăm dặm, một đao chém vào môngTất Ninh Suất, chiếc quần vốn rộng thùng thình lập tức biến thành quầnyếm, lại còn đang nhỏ máu.-------Chương 377: Sáu tầng chân tủy (1)- Phong Phi Vân, con mẹ nóngươi quá thất đức, thiếu một chút nữa đã đoạn mệnh căn lão tử rồi ...Ta muốn đi cáo trạng cho Nam Cung Hồng Nhan, nói là ngươi vì muốn trèolên hoàng tộc, muốn thành phò mã đã thông đồng công chúa, đã vứt bỏ nàng rồi...Tất Ninh Suất thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng gió, đã triệt để đi xa.- Phong Phi Vân, ngươi không cần lo lắng cho Hồng Nhan cô nương, TấtNinh Suất có một vị hôn thê địa vị thập phần lớn, nếu hắn dám đụng vàonữ tử khác, cho dù ngươi không thiến hắn, vị hôn thê hắn cũng sẽ thiênhắn.Mộc Đàm Thiên thấy thần sắc Phong Phi Vân có chút không đúng, cổ sát khí đậm đặc kia khiến loại người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử như hắncũng cảm thấy sợ hãi.Nếu khiến Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân bị kích thích tỉnh lại, vậy thì ai đến phụ trách trách nhiệm này đây?- Ngươi lại tiếp tục cản đường ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi.Phong Phi Vân trừng mắt liếc hắn một cái.Mộc Đàm Thiên mỉm cười mà đứng nói:- Bài danh thứ 76 trên 《 Bách Tháp Bảng 》, Thần Cơ Đại viên mãn!

Nếungươi có thể tiếp được ta mười chiêu, ta tự động nhường đường cho ngươi.Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như lửa giận ngút trời, giống như có lẽ đãmất đi lý trí, nhưng giờ phút này đáy lòng hắn lại rất thanh minh, suynghĩ cũng thập phần thấu triệt, chỉ là Yêu Ma chi huyết đang ảnh hưởngtâm tình của hắn, hắn tuy rằng đang cố gắng khắc chế nhưng vẫn hiển lộra.Khó trách Mộc Đàm Thiên tự tin như thế, muốn mười chiêu liền đánh bạiPhong Phi Vân, vậy mà đã đạt đến bài danh thứ bảy mươi sáu trên 《 Bách Tháp Bảng 》, so với Đông Phương Mục phải cường đại hơn rất nhiều, hơnnữa hắn còn nắm giữ lấy một kiện Linh Khí "Bán Thiên Lâu Linh", mà LinhKhí của Phong Phi Vân lại bị Tất Ninh Suất trộm lấy, cái này nếu so sánh ra, Phong Phi Vân đã rơi vào hạ phong hoàn toàn.- Ta xem qua ngươi đánh một trận với Đông Phương Mục, thiên tư của ngươi trên hắn, nhưng tu vị lại chênh lệch quá xa, nếu không phải ngươi tế ra Linh Khí, ngươi muốn thắng hắn chỉ có không đến ba thành cơ hội.Mộc Đàm Thiên mỉm cười:- Đông Phương Mục đã từng giao thủ với ta giao thủ, ba chiêu đã thuatrong tay ta, hơn nữa còn là dưới tình huống ta không sử dụng Linh Khí.- Ngươi nói nhảm thật sự nhiều lắm!Trong thân thể Phong Phi Vân linh khí điên cuồng tuôn ra, tràn ngập trên cự đao, bước ra một bước hơn 70m, hai tay cầm đao, sát khí sôi trào,dùng cự lực chém xuống.Một đao kia sợ rằng không dưới trăm vạn cân!- Đây là chiêu thứ nhất!Mộc Đàm Thiên thân như lưu vân, hóa thành một mảnh khói xanh như mây,đây mới thực là khói xanh, thân thể giống như phân giải ra vậy.Một đao kia của Phong Phi Vân chỉ trảm giá khói xanh, nhưng lại khôngchém trúng Mộc Đàm Thiên, thân pháp của hắn quả thực như ảnh tựa huyễn,không thể cân nhắc.Bá!Trong không khí, có một đoàn khói xanh ngưng tụ, lần nữa ngưng tụ thànhthân thể Mộc Đàm Thiên, vẫn cách chỗ Phong Phi Vân hơn bảy mươi mét,phương hướng vẫn vậy.- Chiêu thứ hai, đến phiên ta xuất thủ.Cánh tay phải của Mộc Đàm Thiên có mười tám tòa đại huyệt hiện ra, trêncánh tay trái cũng có mười tám tòa đại huyệt, hai chân có tất cả ba mươi sáu tòa huyệt vị, thân thể và đầu còn có bảy mươi hai toà mệnh huyệt.Toàn thân cộng lại, đã mở ra 144 tòa mệnh huyệt, linh khí cuồn cuộn trên huyệt vị, khi thì xông vào, khi thì lao ra.Đông Phương Mục cũng đã ngưng tụ ra 99 tòa mệnh huyệt, mà hắn lại nhiềuhơn Đông Phương Mục đến bốn mươi lăm tòa, chênh lệch quả thật gấp bội.Oanh!Thân thể của hắn hóa mây xanh, đã bay ra ngoài, một đạo chưởng ấn lợihại từ trong mây xanh chậm rãi vươn ra, hoàn toàn bao lấy Phong Phi Vândưới chưởng ấn.Một chưởng này hắn chính là dùng mười tầng tu vị ra tay, cũng không cónửa phần lưu tình, nói cách khác mười chiêu này đều là mười chiêu mạnhnhất của hắn, nếu Phong Phi Vân chết trong tay hắn thì cũng chỉ có thểtrách hắn tu vị không đủ thôi.Tranh hùng giữa một đời tuổi trẻ chính là như thế, có vài lúc coi như là chiến đấu đến hiểm tử nhưng vẫn còn sống, thế hệ trước đều sẽ khôngxuất thủ, người không trải qua khảo nghiệm sinh tử, cũng không có khảnăng đạp vào con đường cường giả.Phong Phi Vân hoành đao đứng dó, như lâm đại địch, cảm giác được da đầucũng bị cổ lực lượng này đè đến đau nhức, có một loại cảm giác đầu cũngnhư muốn nghiền nát.Mộc Đàm Thiên quả thật có lực lượng có thể trong ba chiêu đánh bại Đông Phương Mục.Phong Phi Vân một tay cầm đao, tay vươn lên cao giơ ra một ngón tay,điều động thảo mộc chi khí khắp rừng núi, ngưng tụ thành Thanh MộcThuật.Cỏ cây trong phạm vi mấy ngàn thước đều có thể dùng mắt thường thấy được héo rủ xuống, có thân cây còn phát ra tiếng đùng đùng không dứt. giốngnhư muốn bị người ép khô vậy.Ầm ầm!Một đạo thanh mang đường kính to như chén ăn cơm từ trong tay Phong PhiVân bắn ra ngoài, xuyên thủng đạo chưởng ấn màu xanh cự đại kia, ngaymột sát na khi chưởng ấn nghiền nát, Phong Phi Vân liền dẫn theo bạchthạch cự đao giết ra ngoài, xông vào trong mảnh mây mù màu xanh kia.Ánh đao hợp thành con thoi, chỉ trong nháy mắt, Phong Phi Vân đã bổ raba đao, mỗi một đao đều là một đạo Long Ảnh, có lực lượng trăm vạn cân,tấn công điên cuồng như vậy coi như là mười vạn Thần Vũ quân cũng sẽ bịmột mình hắn đánh đến ngươi chết ngựa đổ.Mây mù màu xanh kia càng lên càng cao, hai đạo nhân ảnh, khi thì bay vào trường thiên, khi thì rơi xuống mặt đất, đứng ở bên ngoài, có thể trông thấy trong mây mù màu xanh kia có bóng dáng một thanh bạch thạch đạiđao, giống như một cối xay cực lớn bay múa bên trong vậy.Rầm Ào Ào!Đại địa chấn động không ngớt, rốt cục có một khe đất rạn nứt, rộng chừng một chưởng, kéo dài ra đến mấy ngàn thước.Ngọn núi này đều như muốn sụp đổ xuống vậy.Oanh!Oanh!Cuối cùng hai tiếng nổ mạnh va chạm, tựa như thần lôi quay cuồng trênbầu trời, chấn khiến màng tai đau nhức, hai đạo nhân ảnh từ trong mây mù màu xanh bay ra, đáp xuống rừng cây.Phong Phi Vân vẫn mang theo bạch thạch cự đao, trên thân đao còn lưuchuyển lấy vầng sáng màu trắng, dây cột tóc trên đầu cũng đã đứt, tóctai bù xù đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ thẫm, chiến ý toái thương khung.Trên cánh tay hắn đang nhỏ máu, ngón tay cũng muốn đứt gãy, cánh taycũng đã nứt ra ba đạo khe máu, máu tươi màu vàng từ trong khe máu chảyxuôi ra, theo cánh tay chảy xuống các đốt ngón tay, nhỏ giọt trên mặtđất .Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn tổng cộng chém ra hai trăm mườiđao, coi như là tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng không chịu nổicông kích siêu phụ tải như thế, có không ít mạch máu thật nhỏ đã vỡ tanraPhong Phi Vân đây không chỉ là đang luyện đao, càng là đang cô đọnghuyết mạch trong thân thể, muốn hoán huyết lần thứ tư, khiến thể chấtđạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.-------Chương 378: Sáu tầng chân tủy (2)Trong thời gian bảy lượt hôhấp, phải ngăn cản hai trăm mười đao năm thành chân tủy của Phong PhiVân, mặc dù là dùng tu vị Mộc Đàm Thiên cũng không cách nào toàn thântrở ra, có một đạo vết đao lướt qua nơi cổ hắn, để lại một đạo vết máunhàn nhạt, thiếu chút nữa đã chém bay đầu hắn xuống rồi.Quả thực là một tên điên, Mộc Đàm Thiên lòng còn sợ hãi, giao thủ vừarồi, hắn cảm giác Phong Phi Vân thật sự quá điên cuồng, tuy rằng tu vicủa hắn cao hơn Phong Phi Vân không chỉ một bậc, nhưng lại có một loạicảm giác bị Phong Phi Vân đè nặng đánh.- Đã chín chiêu, chỉ còn một chiêu cuối cùng.Ngón tay Mộc Đàm Thiên sờ qua cổ một chút, một đạo ánh sáng màu xanh theo đầu ngón tay xẹt qua, vết máu kia lập tức biến mất.- Một chiêu cuối cùng.Trên cánh tay Phong Phi Vân máu vẫn đang chảy ra.- Đây là một chiêu toàn lực của ta, nếu ngươi có thể không chết, liền xem như đã qua cửa thứ nhất.Mộc Đàm Thiên rất thưởng thức sự tàn nhẫn kia của Phong Phi Vân, cảmthấy Thần Vương truyền nhân hoàn toàn xứng đáng, nhưng hắn vẫn phải ratay toàn lực, sẽ không chút lưu tình.Đinh đinh đinh!Hắn tế ra Bán Thiên Lâu Linh, thạch linh lớn chừng nắm đấm lập tức biếnthành cao 9m, lỗ hổng trên lục lạc chung đường kính chừng 7m, người đứng ở dưới Bán Thiên Lâu Linh kia lộ ra thập phần nhỏ bé.Uy lực Linh Khí tràn ngập ra, bao ở trên linh thạch, bên ngoài thạchlinh chợt có thêm một tầng cổ linh hư ảnh, cao tới 90m, đang không ngừng chuyển động, phát ra thanh âm như chiêu hồn, chiếm cứ cả nửa phần bầutrời.Người nếu so với cổ linh hư ản kia của thật giống như một con kiến vậy, có thể dễ dàng bị nghiền ép thành vấn phụn.Đây mới là uy lực chính thức của Bán Thiên Lâu Linh, lúc Tất Ninh Suất ra không được một phần mười như hiện giờ.Nếu là một kích toàn lực, vậy thì nhất định phải tế ra Linh Khí.Phong Phi Vân so với ai khác cũng rõ ràng hơn về uy lực khủng bố củaLinh Khí, hai chân đã bị uy lực của Bán Thiên Lâu Linh chấn xuống dướiđất, phảng phất như có một tòa núi lớn đặt ở trên người Phong Phi Vânvậy, quả thực chấn nhiếp linh hồn.Hô, hô, hô!Bạch thạch cự đao trong tay Phong Phi Vân lần nữa bắt đầu chuyểnđộng, tốc độ càng lúc càng nhanh, đao ảnh hoàn toàn bao lấy thân thểhắn, tạo thành một mảnh đao vực.Mười đao, hai mươi đao, ba mươi đao... một trăm đao!Đao ảnh chính là Long Ảnh, một trăm đạo Long Ảnh bao lấy thân thể hắn,đang không ngừng xuyên thẳng qua, tựa như một cái kén cự đại, hoàn toànbao trùm lấy thân thể hắn, giống như một con quay cực lớn đang cấp tốcchuyển động vậy.Đất đá trên mặt đất đều tung bay lên, đất trống mở ra một tầng dày đặc.Toàn bộ mặt đất đều chậm rãi lõm xuống!Bán Thiên Lâu Linh đã trấn áp xuống, đây là lực lượng của Linh Khí, bịmột vị nghịch thiên tài tuấn cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, lực lượngchấn động kia bao trùm khắp Thiên Địa.Trên mặt đất lập tức nứt ra hơn mười đạo toái ngân, có thể thấy được sựcường đại của cổ lực lượng kia, coi như là một vị tu sĩ cảnh giới ThầnCơ Đại viên mãn cũng có thể sẽ bị trấn áp đến mức bạo thể mà vong.Bán Thiên Lâu Linh cùng một trăm đạo Long hình đao khí đụng vào nhaugiống như cối xay chuyển động, thiên làm cối trên, địa làm cối dưới, màthương xinh vạn vật chính là đồ vật bị xay trong đó, đều sẽ bị hóa thành bột mịn và bùn máu.Bành!Đao Vực bị ép tới biến hình, một trăm đạo Long hình đao khí bắt đầu vỡvụn ra, Bán Thiên Lâu Linh nghiền áp tới Phong Phi Vân đã bị bao bêntrong, muốn trấn áp hắn xuống dưới đất.- Long Hoàng Đao Quyết, sáu tầng chân tủy!Một thanh Thiên Đao màu trắng từ trong đao khí chưa tận vươn ra, một đao bổ ra, phá vỡ cổ linh hư ảnh 90m kia, trực tiếp đánh lên trên bản thểcủa Bán Thiên Lâu Linh.Bành!Đây là va chạm giữa thạch đầu và thạch đầu!Bán Thiên Lâu Linh, chính là từ dưới đáy một con sông lớn cổ xưa đào ra, nghe đồn chính là một khối trấn hà bá thạch, đã trấn áp dưới đáy sôngmấy ngàn năm.Tiên hiền Mộc gia tế luyện trăm ngàn năm, mới tế luyện được khối trấn hà bá thạch kia thành Bán Thiên Lâu Linh.Sở dĩ gọi là "Bán Thiên Lâu Linh", đó là bởi vì trên trấn hà bá thạch có khắc ba văn tự cổ xưa "Bán Thiên Lâu", bị nước sông cọ rửa mấy ngànnăm, chữ viết cũng khôngphai mờ.Sau khi trấn hà bá thạch bị tế luyện tuy rằng biến thành hình lục lạcchuông nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy trên lục lạc chuông kia có bachữ "Bán Thiên Lâu" .Bạch thạch cự đao lai lịch cũng cực kỳ phi phàm, xuất từ Vô Lượng Tháp,sự thần bí của Vô Lượng Tháp hoàn toàn có thể sánh với tám Thượng Cổ dichỉ của Thần Tấn vương triều.Ầm ầm!Bán Thiên Lâu Linh chấn động mạnh, phát ra tiếng chuông ầm vang, sau đó bay ngược trở về, đã rơi vào trong tay Mộc Đàm Thiên.Mộc Đàm Thiên có chút sợ run:- Lúc này mới qua bao lâu, lĩnh ngộ của hắn đối với Long Hoàng Đao Quyết rõ ràng lại nhiều hơn một phần, đạt đến cảnh giới sáu phần chân tủy.Trên mặt đất đang phả ra khói xanh, có mặt đất biến thành mặt kính, có mặt đất tạo thành hố trời.Phong Phi Vân toàn thân đều tràn đầy hơi nước, từ trong một cái hố đenkịt bò ra, trên cánh tay vẫn đang đọng lấy hai đạo vết máu, dẫn theođao, kiên nghị mà nói:- Mười chiêu!Không có Linh Khí, lại chặn Linh Khí.Mộc Đàm Thiên có chút không thể tiếp nhận sự thật này, coi như là một ít tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn hắn cũng có thể một chiêu đánhchết, nhưng hắn lại mười chiêu cũng không thể chinh phục một tu sĩ ThầnCơ đỉnh phong, ngược lại khiến hắn từ trong nghịch cảnh chiến lực lầnnữa tăng lên một bậc.- Ngươi đã qua cửa thứ nhất!Mộc Đàm Thiên dừng một chút, lại có chút gian nan, và chua xót nói:- Ta hướng ngươi xin lỗi.Đối với nghịch thiên tài tuấn cao ngạo mà nói, nói ra hai chữ "Xin lỗi" này cũng gian nan như "Quỳ xuống" vậy.- Lần sau chớ nên cản đường ta.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn, sau đó liền đuổi tới phía trước hắn đã từng hứa hẹn với Nam Cung Hồng Nhan, vô luận là nguyên nhân gì, đã làmhứa hẹn, thì nhất định phải làm được.Máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay hắn, nhưng hắn vẫn không quản được nhiều như vậy, hắn hiện giờ chỉ muốn trở về.Bá!Lại một đạo nhân ảnh đã rơi vào trước người của hắn, chặn con đường của hắn.- Cửa thứ hai!Mộc Thuyết cầm trong tay một gốc cây Bảo Thụ, đứng còn thắng hơn so vớicây, đáp xuống trên đường Phong Phi Vân muốn đi qua, bình thản nói.Phong Phi Vân không dừng bước chân, vẫn đi về phía trên, thạch đao kéo lê trên mặt đất, còn có huyết dịch đang lăn xuống.Mộc Thuyết nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới, có một cổ khí tượngđại địa vọt lên, hình dạng như là năm tòa núi lớn hiểm trở, gia trì ởsau lưng Phong Phi Vân, nhưng lưng cõng một mảnh núi sông, chậm rãi đira, khiến cho nàng có một loại cảm giác muốn lui về phía sau, nhưng nàng lại không thể lui.-------Chương 379: Nhuộm huyết đao, đông nam hành (1)Nhuộm huyết đao, đông nam hành, nơi đó có giai nhân!Không phải đao khách, là người về.- Ta phải đi về, ngăn cản đường của ta, trước tiên phải ngăn lại đao của ta.Phong Phi Vân đi từng bước một, trên chân có vết máu.Đại địa khí tượng, so với khí tượng của tuyệt thế thiên tài càng thêmđáng sợ, chỉ riêng khí thế đã có thể ép người tới không thở nổi, mặc dùlà tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn như Mộc Thuyết cũng bị áp báchđến phải rút lui.Nàng tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng tuổi cũng đã không còn nhỏ, chỉ là có linh khí nơi thân, đúc thành thanh xuân, nàng chính là trưởng bối của Mộc Đàm Thiên, thuộc về bối phận cô c, tu vị còn trên cả Mộc ĐàmThiên.Nàng là một vị thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, nhưng thể chất lại không có đạt tới cấp bậc nghịch thiên tài tuấn.- Ta vốn không muốn ngăn trở ngươi, nhưng lại không thể không ra tay.Mộc Thuyết biết rõ ở phía đông nam, Thiên Mạc xa xa, có một vị mỹ nhân khuynh thế đang đợi Phong Phi Vân.Lời Tất Ninh Suất nói lúc rời đi đã khiến Phong Phi Vân cảm thấy bất an, trong lòng như bị gai đâm lấy.La Phù công chúa từng có ân với Mộc gia, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết không thể không ra tay, cũng không thể không ra tay.- Ta có lời hứa của ta, ngươi có lời hứa của ngươi, nếu đã thế, vậy thì chiến đi!Nếu đã nhất định, vậy thì nghênh chiến phá địch.Trên người Mộc Thuyết có một trăm sáu mươi bốn tòa huyệt vị mở rộng,phun ra nuốt vào linh khí giữa thiên địa, so với 144 tòa huyệt vị củaMộc Đàm Thiên lại nhiều hơn hai mươi cái, tu vị cung mạnh mẽ hơn Mộc Đàm Thiên.Cây Bảo Thụ kia lưu động lấy vâng sáng óng ánh sáng long lanh, chính làmột kiện cổ bảo, tuy rằng uy lực không biến thái như Linh Khí, nhưng vẫn thập phần đáng sợ, có thể đơn giản chấn vỡ Bảo Khí.Tay nàng cầm Bảo Thụ quét ngang mà qua, hoàng quang mang màu vàng bay tứ tung tới, sóng biển một tầng trùng điệp lấy một tầng, có thể thấy đượcmỗi một tầng đều có bảy đầu kỳ ngưu đang lao nhanh, tổng cộng nhiều đếntrên trăm tầng sóng biển.Một cổ cương phong đáng sợ quét tới, xới tung cả mặt đất, biến thành một vũng lõm.Ngoan thạch từ trong lòng đát bay ra, bùn đất xen lẫn cỏ, có cây cối tráng kiện bị đánh bay ra.Ầm ầm!Phong Phi Vân bước nhanh tới trước, đề đao trảm xuống, đao khí tung hoành giữa sơn nhạc.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!- Long Hoàng Nhất Đao Sát!Trên lưng có sơn hà khí tượng, năm tòa tham vân đại sơn đứng vững màlên, rầm rộ, có thể ép tới khiến kim lãng kia cũng sinh ra rung động.《 Long Hoàng Đao Quyết 》 đã đạt tới sáu tầng chân tủy, đã lĩnh ngộ hơnnửa phần tinh hoa của chiêu thứ nhất, uy lưc có thể phát huy ra cũngcàng thêm cường đại, điểm này đã vượt qua dự đoán của La Phù công chúa,thiên phú Phong Phi Vân đã khiến nàng có chút sợ hãi.- Mười chiêu đã xong!Mộc Thuyết thu hồi Bảo Thụ, thối lui sang một bên.- Mới chỉ một chiêu thôi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nàng.- Ta nói mười chiêu chính là mười chiêu.Mộc Thuyết nhìn huyết dịch trên người Phong Phi Vân, có chút không đành lòng.- Ngươi nếu nói cho ta biết, là người phương nào đang tính toán ta, ta liền xem như đây là mười chiêu.Hai mắt Phong Phi Vân có thể Vọng Khí, đã nhìn thấy nơi phía chân trời có một mảnh khí tượng "Kim Ô Thập Nhật", trong lòng đã đoán được vàiphần.Khí tượng Kim Ô Thập Nhật hắn từng ở Diễn Võ Chiến Tháp cảm ứng qua, trong lòng có một chút ấn tượng.- Chúng ta vẫn nên đánh hết mười chiêu đi!Mộc Thuyết tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ có thể bị buộc phải đánh một trận với Phong Phi Vân.Chọc đao vào mặt đất, Phong Phi Vân bắt đầu bài diễn Ngũ Hành chi thuật, nếu chủ nhân "Kim Ô Thập Nhật" đã muốn đối phó hắn, vậy thì đêm hôm nay hắn nhất định khó mà thoát thân, hiện giờ chỉ có thể tiết kiệm thể lực, không thể ngã xuống trên nửa đường.Người có thể cố chấp, lại không thể ngu xuẩn.Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật, đều đến Đại Thừa, có thể vận dụng tùy tâm sở dục.Ba loại thuật pháp từ trong tay Phong Phi Vân thay nhau điểm ra, chỉkiếm hắc sắc, xích sắc, lục sắc phô thiên cái địa, rậm rạp chằng chịt,tựa như kiếm vũ.Mộc Thuyết tế ra Bảo Thụ, quét ngang thuật pháp đánh tới, thân hình khẽđộng, xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, nhánh cây sắc bén đến cóthể so với lợi kiếm xẹt qua vai Phong Phi Vân.Oanh!Phong Phi Vân thân hình giao thoa, chủ động đánh ra một chưởng, đánh vềphía sau lưng Mộc Thuyết, thiếu chút nữa đã đánh gãy cả cột sống củanàng.Hai người đều ra tay toàn lực, cũng không có nửa phần lưu tình, hơi không lưu ý thì sẽ lập tức chết trong tay đối phương ngay.Đây cũng không phải là giao phong vô cùng đơn giản mà giống như chém giết sinh tử hơn.Không phải đại địch, nhưng chiến đấu còn ác liệt hơn cả địch nhân.Khi mười chiêu giao phong chấm dứt, trên người Phong Phi Vân lại nhiềuthêm vài chỗ tổn thương, càng như thế, Phong Phi Vân cảm giác huyết dịch trong thân thể của mình lưu động càng nhanh hơn, bị buộc đến tuyệt địa, tiềm năng thân thể đang không ngừng được kích phát ra.Nếu lại đánh thêm mấy trận, có lẽ có thể lần nữa đột phá cảnh giới.- Ngươi vậy mà thật sự tiếp được ta mười chiêu.Mộc Thuyết có chút không thể tin tưởng mọi chuyện, nàng vốn tưởng rằng,mình toàn lực ra tay, Phong Phi Vân nhiều nhất chỉ tiếp được ba chiêu sẽ bị mất mạng, cho nên nàng mới muốn cố ý phóng nước.Mười chiêu này nàng đã dùng hết toàn lực, đánh tới đằng sau nàng thậmchí đã đánh ra chân hỏa, nhưng mặc dù nàng dùng hết tất cả vốn liếngcũng căn bản không cách nào đánh bại được Phong Phi Vân.Nhìn như tùy thời đều ngã xuống, nhưng lại vĩnh viễn không ngã xuống.Phong Phi Vân tiếp tục đông nam hành, lưu lại Mộc Đàm Thiên và MộcThuyết đứng nguyên ở đó, bọn hắn trong lòng suy nghĩ phức tạp, vốn mangtheo tâm tình nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ mà đến, nhưng sau khi giaothủ với Phong Phi Vân, bọn hắn tuy đều cảm thấy trên người mình có rấtnhiều chỗ thiếu sót, cũng chưa phát huy lực lượng đến trình độ hoàn mỹnhất.Tâm tình có chút trầm trọng.- Cửa thứ ba, là ai thủ quan?Mộc Đàm Thiên nhìn qua màn đêm, đã thấy bên kia khói đặc nổi lên bốnphía, chiến thanh chấn trời cao, từng đạo Long hình đao khí màu trắng có thể xông lên Thiên Mạc.- Một tu sĩ Đại viên mãn tu luyện ra một trăm tám mươi hai tòa mệnh huyệt, so với ta càng mạnh hơn một phần.Mộc Thuyết chẳng biết tại sao lại rất hi vọng Phong Phi Vân có thể xông qua bốn cửa trước, nhìn thấy người thủ quan thứ năm kia.Đó cũng không phải chuyện dễ dàng, coi như là để nàng đến xông, nàng đều không có tin tưởng mười phần.- Long Hoàng Đao Quyết lại trở nên mạnh mẽ rồi, đã lĩnh ngộ ra bảy thành chân tủy.Mộc Đàm Thiên trông thấy Bạch Long đao khí trùng thiên kia lại ngưngthực thêm vài phần, dài chừng 30m, trông giống như là Chân Long vậy.Năng lực lĩnh ngộ với 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 quả thực đáng sợ, một đường giết qua, lĩnh ngộ liền càng ngày càng mạnh.-------Chương 380: Nhuộm huyết đao, đông nam hành (2)Mộc Thuyết cũng có cảm thụgiống vậy, chung quy vẫn cảm giác mấy người mình đến cùng không phải đểcản đường Phong Phi Vân, mà là đến trợ Phong Phi Vân luyện đao, đaoquyết tinh tiến quá mức nhanh, khiến rất nhiều người đều cảm giác khôngchân thực.Xa xa, La Phù công chúa ngồi ở trong Bát Bộ Long Liễn, nghe thanh âm một đường đánh tới, nhìn xem đao quyết không ngừng tăng vọt, ngón tay không khỏi có chút vuốt vuốt huyệt Thái Dương, từ xưa đến nay, hoàng tộc cònchưa từng có ai tu luyện biến thái như vậy cả, lĩnh ngộ đối với LongHoàng Đao Quyết thật sự quá nhanh, không cách nào khiến người tiếp nhận.Nàng chưa tu luyện qua Long Hoàng Đao Quyết, nhưng lại biết độ khó khitu luyện Đao Quyết, tốc độ tiến bộ của Phong Phi Vân đã hoàn toàn vượtqua tưởng tượng của nàng.Động tĩnh tối nay gây ra thật sự quá nhiều, tuy rằng La Phù công chúa đã đang âm thầm làm rất nhiều bố trí, nhưng vẫn kinh động rất nhiều tu sĩtrẻ tuổi.Những người này đi tới bên ngoài mảnh địa vực này, nhưng lại không bướcvào, hiển nhiên đều cấm kỵ với lệnh cấm của La Phù công chúa.- La Phù công chúa đây là đang giáo huấn ai, vậy mà mượn nhiều tu sĩThần Cơ Đại viên mãn như vậy ra tay, ta nghe nói hai người Mộc ĐàmThiên, Mộc Thuyết đều bị mời ra, đây chính là siêu cấp đại lão bài danhtop 100 trên 《 Bách Tháp Bảng 》.Một thiếu nữ cưỡi cổ thú mà đến có chút khiếp sợ nói.Vô luận là La Phù công chúa hay là mấy người Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, ở Vạn Tượng Tháp đều có danh khí thật lớn, đệ tử trẻ tuổi phần lớn chỉnghe kỳ danh, không thấy chân thân, đều là nhân vật trong truyền thuyết.Chân trời đậm mây mù cuồn cuộn, chiến khí chấn đại địa, thập phần rungđộng nhân tâm, rất nhiều đệ tử đều bị xung kích đến nhiệt huyết sôitrào.- Ta nghe nói tên lừa gạt lớn nhất Vạn Tượng Tháp cũng bị mời ra đấy!- Tên lừa gạt lớn nhất không phải là Tất Ninh Suất sao, nghe nói hắn đắc tội rất nhiều siêu cấp cường giả, như Lý Tiêu Nam của Thần Linh Cung,vị xếp thứ nhất trên 《 Bách Tháp Bảng 》 kia đều muốn thu thập hắn, hắnluôn trốn ở trong Thần Thông Tháp không dám ra ngoài mà.- La Phù công chúa bảo vệ tánh mạng hắn, mấy siêu cấp cường giả, cũngmuốn cho La Phù công chúa mặt mũi nên sẽ không xuất thủ vào lúc này.- Bất quá, ta dám khẳng định, nhất định sẽ có người bị hắn trộm.. . .Mọi người đều gật đầu, đối với nhân phẩm của Tất Ninh Suất đều hoàn toàn ngao ngán, tay chân quá không sạch sẽ, người nào cũng dám xuống tay.Không ngừng có thanh âm khủng bố truyền ra, dẫn tới cuồng phong gàothét, thổi ra bên ngoài, có thể thấy chiến đấu hung mãnh bực nào, đâymới thực giao thủ giữa tuyệt đỉnh cường giả.Tu sĩ đứng vây bên ngoài đều đang suy đoán người bị đối phó là ai?

Vậymà lại khiến La Phù công chúa phong tỏa địa vực, mời đến quần hùng đốiphó hắn.- Là Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân đã trở thành truyền nhân của ThầnVương, tu luyện hoàng gia thiên công 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, đã trởthành người thừa kế Thần Vương đời sau.

La Phù công chúa rất có thể phải gả cho hắn làm vợ, cho nên mới không thể không ra tay vây giết hắn.Một đạo tin tức truyền đến, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ!- Nghe nói La Phù công chúa đã có đối tượng trong lòng, chính là mộttrong chín vị thiên tài cấp bậc sử thi, không có khả năng gả cho PhongPhi Vân, mời người đối phó Phong Phi Vân cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Trong khoảng thời gian ngắn các loại phiên bản đều lưu truyền ra, có thậm chí còn có nhiều tin còn kém xa sự thật nữa.Trong núi rừng, chiến thanh đã biến mất.- Cửa thứ ba không thể ngăn hắn.Mộc Đàm Thiên nói.Bụi mù bên kia đã lắng xuống xuống, Phong Phi Vân dẫn theo đao, đi dướichân núi, bộ pháp kiên nghị, mang đến cho người cảm giác không thểngăn cản.- Hắn cũng tuyệt đối không xông qua được cửa thứ tư, với hắn mà nói, đó là một đạo tử quan.Mộc Thuyết thản nhiên nói.- Người thủ quan chẳng lẽ là hắn?Mộc Đàm Thiên sắc mặt hơi đổi.- Thích Dạ Lai!Hai người đồng thời nói ra cái tên này.Đệ nhất môn khách dưới trướng La Phù công chúa, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, Thích Dạ Lai ở trên 《Bách Tháp Bảng 》 bài danh thứ mười, cũng là một người duy nhất có thể ởThần Cơ Đại viên mãn có thể tiến vào top 10.Ở Vạn Tượng Tháp, Thích Dạ Lai đã là một truyền kỳ, có người nói, thiêntài cấp bậc sử thi không ra, cùng cảnh giới không ai có thể địch lại một chiêu của hắn cả.Lúc Phong Phi Vân nhìn thấy Thích Dạ Lai, bầu trời phương đông đã bắtđầu nổi lên ngân bạch sắc, cách hừng đông càng ngày càng gần rồi, ngôisao trên bầu trời cũng càng ngày càng mờ nhạt.Thích Dạ Lai đứng trên bờ một phương cổ trạch, trong tay nắm lấy mộtthanh tiểu đao dài ba tấc khắc một khối gỗ, ngón tay xoay nhanh, lưỡiđao đang chuyển động, mảnh gỗ vụn rơi xuống từng mảnh, khối đào mộc vốnđơn sơ rất nhanh đã có bộ dáng một người.Hắn đắm chìm trong điêu khắc của mình, xem khối gỗ kia như một kiện tácphẩm nghệ thuật vĩ đại, tiểu đao trong tay thập phần linh hoạt, cũngthập phần thành thạo, hiển nhiên đã không phải là lần đầu tiên điêu khắc một người như vậy.Bá, bá, bá!Khối gỗ kia càng ngày càng thêm tinh xảo, đã có thể thấy được bộ dạngngười nọ, cái mũi, con mắt, lỗ tai, tóc, ngón tay, mỗi một chi tiểt đềutỉ mĩ vừa đúng, không nhiều không ít, ẩn chứa một cổ say mê hấp dẫn,thật giống như đang giao phó tánh mạng và linh hồn cho khối gỗ kia vậyPhong Phi Vân từ trên chân núi đi xuống, ở dưới tia nắng ban mai tốinhạt có thể trông thấy cái bóng thật dài của hắn, hắn từng bước một đitới chỗ Thích Dạ Lai.- Đát, đát, đát!Tiếng bước chân của Phong Phi Vân cũng nhanh như thanh âm chuyển động cúa đao trong tay Thích Dạ Lai vậy.BA~!Lúc Phong Phi Vân đi đến trước mặt hắn liền dừng bước, mà cánh tay cầmtiểu đao của Thích Dạ Lai cũng theo đó dừng lại, mộc nhân kia cũng đãđược điêu khắc xong rồi.- Vừa vặn, vừa vặn!Thích Dạ Lai cầm tiểu mộc nhân lớn chừng bàn tay kia trong tay cẩn thậnxem xét, sau đó lại nhìn Phong Phi Vân một chút, trong ánh mắt mang theo vài phần vui vẻ, so sánh cả hai một phen, sau đó thoả mãn nhẹ gật đầu.Tiểu mộc nhân kia quả thực lớn lên giống Phong Phi Vân như đúc, ngay cảkhí thế trên người và thần vận cũng không kém một trận, bên trong ẩnchứa đạo của Thích Dạ Lai, cũng ẩn chứa đạo của Phong Phi Vân.Hắn điêu khắc đúng là Phong Phi Vân, chỉ cần là đối thủ hắn cho rằngđáng giá chết trong tay mình, hắn đều điêu khắc cho đối phương một cáimộc tượng như thế, cũng là di ảnh.Hắn dùng hai tay đào trên mặt đất một cái hố, nhấc lên một ụ đất, sau đó chôn tiểu mộc nhân kia vào trong.Thật giống như đang chôn Phong Phi Vân vậy.- Thích Dạ Lai!Phong Phi Vân nói.Có thể thỉnh động Thích Dạ Lai cũng chỉ có La Phù công chúa!Quả nhiên là La Phù công chúađang đối phó hắn, chủ nhân "Kim Ô Thập Nhật" khí tượng, nhưng vì sao nàng làm vậy chứ?-------Chương 381: Cùng cảnh giới, ta vô địchPhong Phi Vân và La Phù công chúa không oán không cừu, càng không có nửa phần liên quan, nàng thỉnhnhiều cao thủ như thế, tốn công tốn sức sắp đặt, đây tuyệt đối khôngphải là chuyện tầm thường.Nữ nhân phần lớn ngực to mà không có não, nhưng ngực La Phù công chúakhông lớn mà?

Phong Phi Vân không biết, nhưng lại biết rõ La Phù côngchúa tuyệt đối không phải một nữ nhân ngốc nghếch, ngược lại còn là mộtnữ nhân cực kỳ khôn khéo, hiểu được bố cục, hiểu được tính toán, lòng có lòng dạ thâm sâu, ngực có sông núi chi hiểm.- Phong Phi Vân, ta chờ ngươi đã lâu.

Tất cả mọi người cho rằng ngươixông không qua ba cửa trước, nhưng chỉ có ta tin tưởng vững chắc, ngươinhất định có thể xông qua được.Thích Dạ Lai cũng theo dõi hắn, trên mặt mang nụ cươi thanh thản.- Vì sao?Phong Phi Vân nói.- Có thể ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu kiên trì tiếp gần một tháng màkhông chết, không lùi bước, phần lực ý chí này căn bản không phải ngườibình thường có thể hiểu rõ.Thích Dạ Lai đã từng nhiều lần xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưngđều bại lui, hắn cũng là một người lực ý chí cường đại, nhưng hắn cũngchỉ có thể giữ vững được bảy ngày trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu thôi, cho nên hắn rất rõ ràng, Phong Phi Vân có thể xông đến Vô Lượng Tháptầng thứ bảy, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là dựa vào vận khí- Ngươi chính là cửa thứ tư của La Phù công chúa?Phong Phi Vân nói.- Đúng vậy.Thích Dạ Lai không phủ nhận, mà trên thực tế hắn cũng không cần phải phủ nhận.- Cũng phải tiếp ngươi mười chiêu?Phong Phi Vân nói.Thích Dạ Lai khóe miệng nhảy lên, lắc đầu, nói:- Ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng tiếp không được.

Nếu là cửa thứ tư này, vậy thì sợ rằng loại như Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết cũng tuyệtđối không thể xông qua cửa ngày được.Phong Phi Vân trầm mặc không nói.Thích Dạ Lai đã đạt đến cực điểm của Thần Cơ Đại viên mãn, có được lựclượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, hắn có thể nói ra lờinhư vậy, mặc dù có chút không coi ai ra gì, nhưng cũng tuyệt đối là lờinói thật.- Chúng ta đều thuộc loại chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, ta muốn cùng ngươi cùng cảnh giới đánh mộttrận, xem xem thiên chú chúng ta đến cùng ai cao hơn ai.Trong lòng Thích Dạ Lai không phục, đặc biệt là khi thấy Phong Phi Vânxông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì cổ tự tin và ngạo khí trong lòng đã bị đả kích không nhẹ, chỉ có dẫm nát Phong Phi Vân dưới chân thì hắn mới tìm lại được tự tin như ngày xưa thôi.Ở trên con đường tu luyện, nếu đạo tâm thất thủ sẽ là một chuyện rấtđáng sợ, nói không chừng sẽ từ nay về sau sẽ không thể nào tiến thêmbước nào được nữa.Cho nên một trận chiến này không thể tránh né, hắn cũng nhất định phải thắng.- Rất nhiều người đều nói ngươi là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới dưới thiên tài cấp bậc sử thi?Phong Phi Vân nghiêm chỉnh mà đối đãi.Thích Dạ Lai tự mình phong ấn tu vị, thu liễm 360 tòa mệnh huyệt vàotrong thân thể, áp chế ba trong mười đạo thần thức của bản thân.Hiện giờ hắn cũng là cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra bảy đạo thần thức.Hai người này đều là đỉnh tiêm tài tuấn một đời tuổi trẻ, Long Phượngtrong loài người, vào thời đại khác đã có thể xưng bá một vương triều.Phàm là tu sĩ tiến vào mảnh địa vực này, giờ khắc này đều đứng trên ngọn núi, rất xa nhìn qua bên này, một trận chiến này chính là cuộc chiếnđỉnh cao, có thể so với thiên tài cấp bậc sử thi giao thủ.- Cùng cảnh giới, ta vô địch!Trên người Thích Dạ Lai tản mát ra một cổ khí tức lợi hại, nhìn khôngthấy, sờ không được, nhưng lại khiến tầng mây trên bầu trời cũng bị tách ra.- Cùng cảnh giới, ta vô địch!Phong Phi Vân cũng là đồng thời quát lên, Vạn Tượng Sơn đều yên tĩnh,ngay cả những chim bay cá nhảy, thú chạy trên đất cũng yên tĩnh lại, nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.Qua giây lát, hai người đã đối mặt với nhau, đều là chiêu số cấp bậc tuyệt học, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đả đảo đối phương.Thích Dạ Lai cầm tiểu đao trong tay, phi tế mà ra, tiểu đao vốn chỉ dàiba tấc lại biến thành có thể sánh với bạch thạch cự đao, bay chém trênkhông trung, đao ảnh màu đen giống như biến cả không khí thành cối xaythịt vậy.Phong Phi Vân vận chuyển đao khí "Long Hoàng Nhất Đao Sát" bảy tầng chân tủy, đao khí càng thêm hung mãnh, Long Ảnh kia càng thêm ngưng thực,thủ hộ một phiến không gian, đao mạc tựa như màn mưa, căn bản không cókhe hở.Oanh!Một đạo chưởng ấn như Kim Cương, đột nhiên từ trong đao ảnh bay rangoài, có dài mười mét, từng vòng vân tay đều có thể thấy được rõ rnagf, lưu động lấy sáng bóng như kim loại.Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, một cột sáng màu đen bắn ra ngoài, đánh lui đạo chưởng ấn kia.Hô!Một chưởng vừa lui, sau lưng lại có một dấu bàn tay đánh úp lại, vẫn dài đến mười mét, trầm trọng như thần thiết, có thể khai sơn phá thạch,Phong Phi Vân lại điểm ra một đạo ánh sao màu đen, đánh lui nó.Đây là Thích Dạ Lai đang ra tay, hắn vậy mà một bên tế ra đao, một bên xuất chưởng, nhất tâm nhị dụng, uy lực bất phàm, nếu là nghịch thiêntài tuấn khác thì lúc này khẳng định cũng đã luống cuống tay chân lộ rasơ hở rồi.Nhưng Phong Phi Vân có được hai linh hồn, cũng có thể nhất tâm nhị dụng, hơn nữa so vơi Thích Dạ Lai lại càng thêm thuần thục, càng thêm thuậnbuồm xuôi gió.Ầm ầm!Bên trong đao mạc màu đen, có bảy đạo chưởng ấn đồng thời đánh tới,không hề khoảng cách, mỗi một chưởng đều có trăm vạn cân chi lực, không hề yếu hơn so với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân điều động khởi trong thân thể còn chưa đủ thành thạo bạchkim thuật, bàn tay biến thành màu trắng, tựa như thép ngọc, tản mát rabạch sắc quang mang, cùng Thích Dạ Lai giao phong.Hai người đều là thiên tài cấp bậc đỉnh tiêm, giờ phút này chiến đấu đến khó phân cao thấp, mỗi một lần hô hấp đều sẽ giao thủ ngoài mười chiêu, quả thực nhanh đến mức giống như có hàng chục người đang đánh vậy,trong không khí có vài chục đạo nhân hình tàn ảnh.Hai người đều muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại đối phương, nhưng lại đều không thể làm được, cho dù đã dùng ra lực lượng mạnh nhất trênngười nhưng đều bị ngăn trở.Vô luận là đối với Phong Phi Vân hay là đối với Thích Dạ Lai mà nói, đây đều là trước nay chưa có.Từ khi tu luyện đến nay, cùng cảnh giới, bọn hắn có thể đơn giản miểusát đối thủ, mặc dù là tu sĩ cao hơn bọn hắn hai tiểu cảnh giới cũng cóthể chém giết được.Đây là lần đầu tiên trong cùng cảnh giới gặp được đối thủ, không cách nào đánh bại đối phương được.Phong Phi Vân ở Thần Cơ sơ kỳ có thể đánh chết Thần Cơ đỉnh phong, đạttới Thần Cơ đỉnh phong có thể đánh chết Thần Cơ Đại viên mãn, nhưng giờphút này Thích Dạ Lai cũng là Thần Cơ đỉnh phong như hắn, nhưng lại chỉcó thể đánh ngang tay.- Ta sáu tuổi có thể đánh chết Linh Dẫn tu sĩ, mười tuổi chiến Tiên Căntu sĩ, 14 tuổi liền có thể đánh chết Thần Cơ đỉnh phong, gặp được tu sĩcùng cảnh giới, cho tới bây giờ đều là một chiêu đánh chết.

Phong PhiVân quả nhiên rất mạnh!-------Chương 382: Địa kiếp (1)Thích Dạ Lai đã đánh ra sáutrăm bảy mươi ba chiêu, mỗi một chiêu đều toàn lực ra tay, long trời lởđất, tốc độ ra chiêu nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không thể tinđược.Nhưng tốc độ ra chiêu của Phong Phi Vân còn nhanh hơn cả hắn, đã đánh ra sáu trăm bảy mươi lăm chiêu, trong đó hai chiêu nhiều hơn thiếu chútnữa đã đánh cho Thích Dạ Lai bị thương.- Tốc độ sao có thể nhanh hơn ta được.Tâm tranh cường háo thắng trong lòng Thích Dạ Lai càng thêm mãnh liệt,huyết dịch trong thân thể chảy tràn ra giống nư giang hà đang tràolên, thanh âm lưu động kia ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy đượcrõ ràng.Phong Phi Vân sao lại không như thế, hắn đang vô hạn kích phát tiềm năng trong thân thể của mình, chỉ cầu công càng mạnh hơn, công càng nhanhhơn.- Tối nay nói không chừng sẽ có một vị thiên tài cấp bậc sử thi sinh ra đời!Thiên Toán Thư Sinh đứng thẳng trên đỉnh sơn mạch cao vút trong mây,nhìn qua nơi dãy núi trùng điệp, có thể cảm nhận được một cổ sử thi mạch động đang từ từ bay lên.Thể chất một người tuy rằng là Tiên Thiên đã định, nhưng chỉ cần làngười có cố gắng, Hậu Thiên cũng có thể thay đổi, có thể thông qua cốgắng tu luyện và chiến đấu, khiến thể chất của mình phát sinh thoátbiến, trở nên càng thêm cường đại, càng thêm thích hợp với tu hành Thiên Đạo.Thân thể một người tiềm lực vô hạn, mỗi người đều giống như một cái tiểu vũ trụ, chỉ cần có thể kích phát ra cổ lực lượng tiềm ẩn này, vậy thìcoi như là hủy thiên diệt địa cũng không phải là không được.Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều là loại cao cấp nhất trong nghịchthiên tài tuấn, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới hàng ngũ thiên tàicấp bậc sử thi, giờ phút này bọn hắn đánh một trận này đều là đang kíchphát ra tiềm lực bổn nguyên nhất trong thân thể của mình.Đây chỉ là xem trong bọn họ, ai có thể kích phát ra cổ tiềm lực nàytrước một bước, tích lũy đến trình độ nhất định, thể chất đạt đến hàngngũ thiên tài cấp bậc sử thi.Ai có thể trùng kích đến cảnh giới thiên tài cấp bậc sử thi, ai có thểtrở thành người thắng, hung hăng dẫm nát người thua dưới chân đây.Thiên Đạo chính là như thế, khôn sống mống chết, thích giả sinh tồn.Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều hiểu rõ đạo lý này, bởi vì bọn hắnđồng thời cảm giác được trong thân thể của mình có một cổ tiềm năng đang chậm rãi thức tỉnh, tạp chất trong thể chất bị bài trừ ra ngoài cơ thể, xương cốt huyết nhục đều đang hấp thu linh khí, tản mát ra bảo quangcàng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng thanh minh tinh thuần.Đây là tiêu chất của thể chất đang tiến bộ!Chiến đấu giữa hai người bọn họ trở nên càng thêm hung mãnh, chiến đấuđến nổi giận, chiến đấu đến chính bọn hắn cũng rung động, vé vào cửathiên tài cấp sử thi chỉ có một tấm, người thắng có thể đạt được vé vàocửa, trở thành nhân kiệt tuyệt thế, có cơ hội trùng kích vô thượng đạiđạo.Mà người thua, có khả năng sẽ bị hung hăng dẫm nát dưới chân, cũng có khả năng sẽ thân tử đạo tiêu.- Huyết dịch bốc cháy lên a!Thích Dạ Lai tóc tai đều dựng đứng, khuôn mặt anh tuấn mà trẻ tuổi trởnên đỏ bừng, trong người giống như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốtlên vậy.Hắn thi triển ra cấm pháp, thiêu đốt huyết dịch trong thân thể củamình, chiến lực tăng lên gần gấp ba lần, tựu như Thần Lô lâm Cửu Thiên,chiến uy truyền ra tám trăm dặm.Vì tăng lên tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, hắn muốn liều mạng rồi.- Ta phải nuốt Phượng Cốt, cường luyện thân hình, chiến đấu đến long trời lỡ đất.Phong Phi Vân lấy ra khối Phượng Cốt đỏ thẫm kia, trên Phượng Cốt hỏadiễm ứa ra, nhiệt độ có thể lập tức dung huyền thiết thành nước thép,chính là Phượng Hoàng chi cốt chân chính.Trên Phượng Cốt đan xen đại đạo quy tắc vô cùng vô tận, ngưng tụ đạo quả mà cả đời Phượng Hoàng tu luyệnả, người bình thường chỉ cần chạm vàoPhượng Hoàng Cốt một chút liền sẽ bị đại đao quy tắc trên đó giảo sát,hóa thành bột máu, sau đó bị nhiệt độ cao thiêu đốt thành hư vô.Phong Phi Vân nếu không phải có linh hồn Phượng Hoàng thì cũng sẽ bị đại đạo quy tắc trên Phượng Cốt công kích.Hắn vốn định sau khi hoàn thành Hoán Huyết rồi mới nuốt khối Phượng Cốtnày, đến lúc đó thì máu của hắn cũng đã thay đổi đến trình độ tiếp cậnPhượng Hoàng huyết dịch, hoàn toàn có thể thừa nhận đại đạo quy tắctrên khối Phượng Cốt này và nhiệt độ kinh khủng của nó.Nhưng giờ hắn không đợi được đến lúc đó nữa rồi, bởi vì Thích Dạ Lai sau khi thiêu đốt huyết dịch chiến lực cũng tăng lên gấp mấy lần, khiếnhắn cũng chỉ có thể sớm nuốt Phượng Cốt, mượn nhờ lực lượng Phượng Cốtđể chèn ép hắn.Thích Dạ Lai muốn nhờ một trânh chiến với Phong Phi Vân để đột phátthiên tài cấp bậc sử thi, Phong Phi Vân sao lại không muốn vậy chứ.Ầm ầm!Thể chất và huyết dịch Phong Phi Vân hiện giờ dù sao cũng chưa đạt đếncảnh giới Phản Phác Quy Chân, cưỡng ép nuốt Phượng Cốt, thật giống nhưnuốt vào một đoàn độc hỏa vây, sau khi nhập hầu liền co một cảm giác khô nứt đau đớn từ yết hầu đến ngực, một mực chạy xuống dưới, đoàn hỏa diễm nóng cháy kia phảng phất như muốn dung luyện cả người Phong Phi Vânvậy.Ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng đang bị hỏa diễm thiêu đốt, huyết dịchtrong mạch máu đã hoàn toàn bị dẫn động, nhiệt độ kéo lên, vượt qua nước sôi, giống như nham tương trong lòng đất đang lưu chuyển khắp cơ thểvậy.- Sát!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trên người cũng bốc lên hỏa diễm, tóccũng biến thành màu hỏa diễm, có từng đoàn từng đoàn ngọn lửa đang nhảynhót.Hỏa diễm bao lấy thân thể Phong Phi Vân, tràn đầy lực lượng dùng không hết.Thích Dạ Lai đã nhuốm máu, xương cốt đều đang run rẩy, cả người đều điên cuồng, trực tiếp chém giết với Phong Phi Vân, không có bất kỳ một thanh thần binh lợi khí nào cả, chỉ có tay không vật lộn.Oanh!

Oanh!

Oanh!Mỗi một chưởng va chạm đều như hai khối thần thiết đang va chạm vớinhau, bắn ra ra ánh lửa và điện mang, chấn khiến màng nhĩ của bọn hắncũng như muốn bị nghiền nát vậy.Phượng Cốt nung lấy huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào trong huyết nhục, nhưng nhiệt độ bất diệt, giống như trong thịt chôn lấy một tòa bếplò, đại đạo quy tắc đang lưu động trên cốt đầu, huyết nhục và PhượngCốt dần giao hòa với nhau, đang chậm rãi dính liền lại.PHỐC!Phong Phi Vân lực có thể nhổ núi, năm ngón tay trực tiếp chụp vàohai vai Thích Dạ Lai, đầu ngón tay bẻ vụn da thịt, nắm lấy xương vaiThích Dạ Lai nhấc hắn lên cao, hung hăng ném xuống khiến mặt đất xuấthiện một cái hố to.Mặt đất chấn động, Thích Dạ Lai cả người đều chìm vào lòng đất.NGAO!Lòng đất, truyền đến tiếng kêu giống như dã thú, Thích Dạ Lai vọt ra,thịt nơi hai tay đều bị bóp nát, nhưng lại càng thêm điên cuồng, mộtquyền đánh lên ngực Phong Phi Vân, truyền đến mấy tiếng gãy xương thanhthúy.Hai người đều tóc tai bù xù, toàn thân đang uống máu, miệng vết thương khắp nơi, nhưng ngay cả chút cảm giác cũng không có.Ầm ầm!Trận chiến này thật sự quá thê thảm, khiến những tu sĩ đang vây xem đềuhọa sợ, có bị dọa đến chân mềm nhũn, có kìm lòng không được run rẩy, đây là hai tên điên chiến lực khủng bố.-------Chương 383: Địa kiếp (2)Không cách nào dùng bất luận ngôn ngữ nào để hình dung được độ hung hãng trong lần chiến đấu này,lực lượng bài sơn đảo hải tràn đầy trong thiên địa, cho dù tu sĩ tu vịcường đai jhơn Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai cũng không dám đến gần bọnhắn, thật giống như sợ sẽ bị bọn hắn cắn chết vậy.- Bạch Kim Thuật!Trong chiến đấu điên cuồng này, Phong Phi Vân vậy mà chấm dứt tốc độnhanh, lĩnh ngộ thuật thứ tư "Bạch Kim Thuật", ngón tay chỉ ra, dưới nền đất, tất cả khoáng thạch mang theo kim thuộc tính liền như măng mọc sau mưa vậy, toàn bộ đều nhô lên.Không biết bao nhiêu Kim Thạch bị Bạch Kim Thuật gọi ra, phát ra từngđạo vầng sáng, xông bay lên, có màu tím, có màu trắng, có màu vàng, cómàu đen.Đây là mỏ kim loại thạch, có chỉ lớn chừng móng tay, chỉ nặng chừng nửalượng; có lớn chừng cái chậu rửa mặt, nặng đến mấy trăm cân.Bạch Kim Thuật chiếm lấy bốn phần uy lực của Tiểu Diễn Thuật, so với Hắc Thủy Thuật cường đại hơn gấp bốn lần, Phong Phi Vân sau khi luyện thành nó, chiến lực lần nữa tăng vọt, đánh cho Thích Dạ Lai toàn thân đềuđang bốc lên huyết vụ, có kim chúc quáng thạch trực tiếp đụng vào trongthân thể hắn, có càng từ trong thân thể hắn bạo liệt ra, tạc ra vếtthương khiến người thấy mà giật cả mình.- Cổ thú thiên phong, thú hồn xuất thế.Thích Dạ Lai dùng ra tuyệt học cuối cùng, trong thân thể lao ra mười sáu đạo dị thú chiến hồn cổ xưa, đều là cấp bậc năm trăm năm.Hắn vậy mà luyện 16 đầu dị thú chiến hồn vào thân thể, hơn nữa khôngcái nào mà không phải chiến hồn phi phàm, có càng là dị thú chi hồn hihữu, chiến lực tương đối đáng sợ.Mười sáu đạo dị thú chiến hồn gia thân, đánh bay những kim chúc quángthạch vốn đã đâm sâu vào trong thân thể hắn r ngoài, Thích Dạ Lai muốnnghịch thiên chém giết.Phong ấn của hắn cũng không cởi bỏ, vãn là Thần Cơ đỉnh phong bảy đạo thần thức.- Hắc Thủy Thuật, Liên Thiên Nhiễu!- Xích Hỏa Thuật, Phần Địa Diệt!- Thanh Mộc Thuật, Băng Sơn Lĩnh!- Bạch Kim Thuật, Tiên Sát KiếpBốn đạo thuật pháp đều bị Phong Phi Vân đánh ra toàn bộ, một mảnh địavực này đều bị điều động, không khí, nhiệt độ, cỏ cây, địa để kim thạch, đều ngưng tụ ở giữa ngón tay Phong Phi Vân, hắn thật giống như biếnthành trung tâm vũ trụ vậy, tất cả đều vận chuyển xoay quanh hắn.- Thiên Địa Sát Kiếp.Cổ lực lượng này đã không phải là lực lượng của ngươi nữa, mà là lực lượng của Thiên Địa tự nhiên.Mặt đất đang điên cuồng chấn động, người căn bản không thể đứng vữngbước chân, tựa như thuyển nhỏ giữa cơn sóng lớn, mà lúc này đây, ThiênĐịa vạn vật lại đang ép xuống ngươi.- Không, ta không thua đâu!- NGAO!Trong lòng Thích Dạ Lai đang điên cuồng hò hét, mười sáu đạo dị thúchiến hồn tựa như biến thành mười sáu đầu Hồng Hoang Man Thú, ngửa đầugào rú, có thể tàn sát Thánh giết Tiên, nhưng đều bị cổ lực lượng kiađập vụn.PHỐC!Trong thân thể Thích Dạ Lai lần nữa nứt vỡ một mảnh huyết vụ, như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài, rơi vào giữa sơn dãPhong Phi Vân đứng ở nơi đó, bất động thật lâu, ngón tay có chút run rẩy, đột nhiên cũng nhổ ra một ngụm máu tươi.Giết địch một ngàn, tự tổn 800.Đánh bại Thích Dạ Lai, Phong Phi Vân cũng bị thương thảm trọng.- Thích Dạ Lai vậy mà thất bại.Mộc Đàm Thiên cắn chặt bờ môi của mình, cắn đến máu tươi ứa ra, hắn thật sự quá mức chấn động.- Thiền tài cấp bậc sử thi không ra, đã không ai có thể đánh bại PhongPhi Vân nữa, hắn hoàn toàn xứng đáng là Vương giả cùng cảnh giới!Không có ai cảm thấy Thích Dạ Lai yếu cả, trận chiến vừa rồi rõ như ban ngày, sự cường đại của Thích Dạ Lai hoàn toàn lộ rõ, cùng cảnh giớicũng chỉ có Phong Phi Vân mới có thể áp hắn một bậc.Bá, bá, bá!Có thanh âm tiểu đao khắc gỗ vang lên, thanh âm này rất nhỏ, cũng rấtnhỏ, nhưng giữa sáng sớm yên tĩnh này, coi như là thanh âm trùng ngưcũng không thể gạt được mọi người, huống chi là thanh âm khắc đao.Thanh âm này thập phần có tiết tấu, ẩn chứa đạo tắc và quy luật khôngnên lời từ hướng khe nhỏ sơn dã kia truyền đến, khiến người có loại cảmgiác như chạm đến bình chướng đại đạoLãnh nguyệt đương không, thanh tuyền từ trên núi cao chảy xuống!Nước chảy qua vách núi, rơi xuống hàn đàm lạnh như băng, sau đó mới chảy vào khe núi hẹp mà thanh thấu.Thích Dạ Lai giờ phút này ngồi trong khe núi kia, quần áo dính máu nhuộm đỏ cả thanh tuyền trong khe núi, mang theo một cổ mùi máu tươi, con cámàu vàng linh động bơi trong nước, bởi về phía hắn, bị một loại khí tứckỳ dị trên người hắn dẫn dắt.Trong tay Thích Dạ Lai cầm một thanh tiểu đao ba thốn, tay kia nắm mộtcái rễ cây dài như ngà voi, phi tốc điêu khắc trên đó, hắn lộ ra yêntĩnh trước nay chưa từng có, chuyên chú điêu khắc trên rễ cây.Hắn bị thương thật sự quá nặng, thế cho nên hắn ngay cả khí lực đứng lên khỏi nước cũng không có, chỉ có lực lượng nắm và lực lượng khắc gỗ.XÍU...

UU!!Một đạo thanh phong thổi tới, có thu diệp màu đỏ bay xuống.Phong Phi Vân đã đứng trong khe núi, vẫn không hề bận tâm, chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Hồng Diệp đang bay xuống trước mắt.- Trận chiến này, ta mặc dù bại, nhưng đã đạt được thứ ta muốn.Thích Dạ Lai chuyên chú điêu khắc trên gỗ, cũng không hề liếc nhìn Phong Phi Vân.Hắn chỉ như một người bình thường, ngồi ở trong nước, trên người chỉ cóđại đạo vô hình đang hội tụ, khiến hắn thiếu đi vài phần phù hoa, nhiềuhơn mấy phần chất phác.- Cái này chỉ có thể nói rõ lòng ngươi đủ kiên nghị.Phong Phi Vân cảm giác được mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, tứphương lay động, dưới nền đất có một cổ lực lượng đáng sợ đang ngưng tụ, chỉ cần là người đang trong ngàn dặm đều có thể cảm nhận được cổ nănglượng ngập trời dưới lòng đất kia.Trong đất bùn, xích quang trùng thiên, nhiệt độ tăng cao không hiểu thấu, giống như sắp có nham tương phun dũng lên vậytrên người Thích Dạ Lai vang vọng lấy Thiên Âm đại đạo, điềm lành và hào quang từ lòng đất nhảy vào, dung nhập thân thể của hắn, thân thể củahắn cũng trở nên càng ngày càng cao sâu khó lường, thật giống như tùythời đều sẽ phá không mà đi vậy.- Rốt cục khắc xong rồi!Rễ cây trong tay Thích Dạ Lai bị hắn khắc thành một tiểu mộc nhân.Khắc chính là bản thân hắn, đạo tắc ẩn chứa trên đó càng thêm tinh túy.- Địa Kiếp đã đến, nếu ngươi có thể đủ vượt qua Địa Kiếp, tương lai chúng ta nhất định còn có một trận chiến.Phong Phi Vân không hề dừng lại, quay người rời đi.Thích Dạ Lai đạt tới Thần Cơ Đại viên mãn đã rất lâu rồi, đánh một trânvới Phong Phi Vân, tuy rằng thất bại, nhưng lại khiến tiềm năng trongthân thể hắn bị kích phát ra, lĩnh ngộ được Thiên Đạo đại đồ, rốt cụcđưa tới Địa Kiếp.Địa Kiếp đến, đoạt Thiên Mệnh!Dưới lòng đất đang thai nghén một trường hạo kiếp, đây là lực lượng đại địa, khiến người phải rung động từ sâu tận đáy lòng!Tu sĩ muốn chứng đạo, không chỉ phải chịu đựng khảo nghiệm ở Thiên, mà càng phải trải qua khảo nghiệm của Đại Địa.-------Chương 384: Chín đầu nham hà (1)Phàm là tu sĩ đạt đến cảnhgiới Thần Cơ, giờ phút này đều cảm giác được rõ ràng chấn động dưới lòng đất, có bảy đầu nham tương Cuồng Long xuyên qua trong lòng đất, tụ tậptới vị trí trung tâm.- Thích Dạ Lai đánh một trận với Phong Phi Vân, tuy rằng thất bại, lạilĩnh ngộ được chúng diệu chi môn đại đạo, đây là muốn độ Địa Kiếp, đoạtThiên Mệnh.Mấy đạo hư ảnh đạp không mà đến, Vương giả một đời tuổi trẻ tụ tập, rấtnhiều tài tuấn bế quan ở thần tháp thánh địa đều bị chấn động của ĐịaKiếp làm cho bừng tỉnh.Tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn một khi đã vượt qua Địa Kiếp, có thể đoạtđược Thiên Mệnh Đạo Quả, thọ 500 năm, bước vào Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Tu đạo khó, độ kiếp càng khó, rất nhiều Thiên Kiêu kinh thái tuyệt diễmđều bị Địa Kiếp phai mờ, thân tử đạo tiêu (*), hóa thành tro bụi.Ba trăm sáu mươi tòa đại huyệt trên thân thể Thích Dạ Lai đều hoàn toànmở ra, hấp thu đại địa chi đạo, thương thế trên người đều khép lại, dưới chân có một đạo địa liệt đỏ thẫm mở ra.Hắn không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống, rơi vào lòng đất.Bành!Địa liệt một lần nữa khép lại!Lòng đất chấn động cực lớn truyền ra, nham tương trường hà đỏ thẫm cuồncuộn chảy xuôi, đang đốt luyện lấy thân hình Thích Dạ Lai.Cổ sóng lửa kia từ lòng đất toát ra, khiến cổ mộc che trời cả trăm dặmđều bốc chấy lên, đại hỏa hừng hực nhuộm cả bầu trời thành màu hỏahồng..Sóng nhiệt và khói đặc cuốn đi, bị cổ sóng biển dưới lòng đấ trùng kích, lập tức liền khiến bụi cỏ và cây cối khắp sơn lĩnh đều biến thành khóibụi màu đen.Uy lực của Địa Kiếp vượt qua tượng tượng của rất nhiều người, quả thựccó thể lập tức tươi sống nuốt chết tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn, đốt thành tro bụi.- Thích Dạ Lai là độ Địa Kiếp dưới tình huống chiến bại, trong thân thểcòn có tiềm năng đang được kích phát, nếu có thể đủ dùng kiếp luyệnthân, nói không chừng sẽ nhân họa đắc phúc, trùng kích đến cảnh giớithiên tài cấp bậc sử thi cũng nên.Mấy vị Vương giả một đời tuổi trẻ đều tâm tư trầm trọng, nếu Thích DạLai vượt qua Địa Kiếp, trùng kích đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, và đạttới hàng ngũ cấp sử thi, vậy thì sẽ lập tức trở thành đệ nhất nhân mộtđời tuổi trẻ chính thức của Vạn Tượng Tháp, không ai có thể là đối thủcủa hắn.Phong Phi Vân cách khá gần Địa Kiếp, hai mắt ngưng thực lấy, trong lòngngược lại hi vọng Thích Dạ Lai có thể đạt tới tình trạng cấp sử thi, như vậy mới có thể gây cho hắn áp lực càng lớn, có áp lực mới có động lực.Oanh!Một đạo nham tương đỏ bừng phun bừng lên, đường kính rộng chừng mườimét, như một đầu Hỏa Long mãnh liệt lập tức liệt khiến bùn đất bị đốtthành mặt kính, có đại lượng khói bụi đậm đặc bao phủ bầu trời.Địa Kiếp giống như Thiên Uy, có thể đơn giản khiến tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bị đốt chết.Người bình thường độ Địa Kiếp cũng chỉ đưa tới một đầu nham tương trường hà, rèn luyện thân hình; người thiên tư tương đối cao cũng chỉ đưa tớihai đầu nham tương trường hà hoặc là ba đầu nham tương trường hà, thếthôi cũng rất khó ngăn cản rồi, nhưng Thích Dạ Lai độ Địa Kiếp lại đưatới bảy đầu nham tương trường hà, bởi vậy có thể thấy được thiên tư hắncao thế nào.Đại địa cũng không dung hắn, muốn nuốt chết hắn, không muốn cho hắn đạp vào Thiên Đạo chi lộ.- Bảy đạo nham tương trường hà tôi thể, đã tương đối đáng sợ rồi, ngheđồn thiên tài cấp bậc sử thi độ Địa Kiếp, cũng chỉ xuất hiện chín đầunham tương trường hà thôi.Thích Dạ Lai một khi vượt qua Địa Kiếp, bài danh trên 《 Bách Tháp Bảng 》 nhất định sẽ thay đổi, Vương giả tuổi trẻ bài danh top 10 đều sẽ bịkhiêu chiến.Muốn vượt qua Địa Kiếp, thật sự quá hung hiểm, trong mười người chỉ cómột người thành công, vô luận thiên tư ngươi cao bao nhiêu, cũng có thểsẽ vẫn lạc, đã từng có thiên tài cấp bậc sử thi chính là bị chết trongĐịa Kiếp, thân thể bị nham tương hòa tan, bị chết đến hài cốt không còn.- Ta muốn Thiên kia, vì ta mà hắc ám!Lòng đất truyền đến thanh âm cuồng ngạo không bị trói buộc của Thích DạLai, khí thế đang điên cuồng kéo lên, lực lượng như sóng biển cuốn khắpThiên Mạc.Đây là muốn vượt qua Địa Kiếp sao?Cổ lực lượng này thật sự quá cường đại, quả thực cường đại hơn trước gấp mấy chục lần, hơn nữa còn đang kéo lên, như cùng đại địa dung hợp cùngmột chỗ, như đã vượt qua khỏi trói buộc của đại địa vậy.- Ta muốn Địa kia, vì ta mà run rẩy!Thanh âm dưới lòng đất càng thêm to lớn, như có một thần linh đang thức tỉnh, đại địa tựa hồ thật sự tại vì hắn mà run rẩy.Người bình thường cho dù vượt qua Địa Kiếp cũng không có khả năng cườngđại như vậy, nhưng Thích Dạ Lai lại jgác, hắn ở cảnh giới Thần Cơ Đạiviên mãn đã có thể đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, hôm naymuốn vượt qua Địa Kiếp, tu vị không biết sẽ cao đến mức nào nữa?Những Vương giả một đời tuổi trẻ kia đều hai mặt nhìn nhau, đều từ trênmặt đối phương nhìn thấy sự hoảng sợ, lực lượng của Thích Dạ Lai tăngtrưởng thật quá kinh khủng, có mấy tu sĩ vốn cường đại hơn hắn, giờ phút này đều cảm giác không cách nào chống lại hắn, sẽ bị bại thê thảm.Ánh mắt Phong Phi Vân nhíu lại, nhìn qua một đầu sơn mạch ở ngoài trămdặm, phát giác được trong sơn mạch kia có dị động, bên trong thật giốngnhư có hai đầu Cự Thú đang lao nhanhn, từ đầu kia sơn mạch chạy vội tớibên này, có rất nhiều mặt đất cũng bắt đầu đứt gãy, chảy xuôi ra nhamtương.- Đó là. . .

Đầu nham tương trường hà thứ tám và thứ chín!Có người cũng nhìn thấy dị tượng từ trong sơn mạch kia truyền đến.Chín đầu nham tương trường hà, đây chính là đại biểu cho thiên tài cấp bậc sử thi độ Địa Kiếp.Thích Dạ Lai vậy mà thật sự mượn nhờ Địa Kiếp rèn luyện bản thân,trùng kích đến thể chất thiên tài cấp bậc sử thi, đây là muốn tranh hùng với mấy nhân vật danh chấn thiên hạ rồi.Đầu nham tương trường hà thứ chín càng thêm hung mãnh, so với tám đầunham tương trường hà trước cộng lại còn đáng sợ hơn, cả đầu sơn mạch đều đang run rẩy, như muốn nứt vỡ ra.Ầm ầm!Dưới nền đất có một đạo hào quang màu trắng phóng lên trời, bên trong có tiên liên biến ảo, tinh thần đấu chuyển, đây là điềm lành chi quang,chiếu sáng nửa mảnh bầu trời, thanh thế thật sự quá lớn, khiến tất cả tu sĩ Vạn Tượng Tháp đều bị kinh động.Tháp chủ mấy chục tòa thần tháp thánh địa đều bị kinh ra, bay đến đỉnhtháp, trong đôi mắt nổ bắn ra thần hoa, ngắm nhìn phương xa.Thích Dạ Lai từ trong lòng đất bay ra, đắm chìm trong hào quang màutrắng, làn da đột nhiên rạn nứt, thật giống như vỏ trứng vỡ vụn, nơimiệng vỡ vụn, có một đạo tinh mang màu trắng lưu chuyển ra, tựa như ngọc thô chưa mài dũa tách ra hào quang từ trong ngoan thạch vậy.BA~, BA~, BA~!Tiếng nghiền nát vang lên liên tiếp, da của hắn hoàn toàn vỡ ra, rút đilão thân, nghênh đón tân thân, linh mang chói mắt khiến cho không ngườinào có thể mở to mắt, thật giống như đang đại biểu cho một khỏa ThiênTinh sáng chói ngang trời xuất thế, muốn xưng hùng giữa hoàn vũ vậy.-------Chương 385: Chín đầu nham hà (2)- Hắn. . .

Hắn đây là. . .Một vị Vương giả tuổi trẻ có chút không dám tin vào hai mắt mình, hắnvốn cảm thấy cho dù Thích Dạ Lai đột phá đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng,cũng cũng không phải không thể chống lại, nhưng vàoi thời khắc này, hắncó một loại cảm giác chùn bước, đã hoàn toàn bị chấn nhiếp rồi.Không cách nào lực địch, không thể nào chiến thắng.- Thích Dạ Lai, vị thiên tài cấp sử thi thứ mười xuất thế!Trên sơn lĩnh, gió mát quét qua, lá rụng bay đầy trời.Thiên Toán Thư Sinh mặc đạo bào màu trắng, đứng trong lá rung, lấy ramột cuốn thẻ tre, dùng bút Thanh Đồng trên đầu viết xuống dưới ba chữ"Thích Dạ Lai" .Thích Dạ Lai chỉ sợ là người bi ai nhất trong thập đại thiên tài cấp bậc sử thi, bởi vì chín thiên tài cấp bậc sử thi khác đều chưa từng thuatrận, bách chiến bách thắng, trăm trận trăm thắng, mà hắn lại thua ởtrong tay Phong Phi Vân.Hắn muốn chứng đạo, muốn chính thức sánh vai với chín thiên tài cấp bậcsử thi kia, như vậy giữa hắn và Phong Phi Vân nhất định còn một trậnchiến, chỉ có đánh bại Phong Phi Vân, mới có thể chính thức vấn đỉnhsử thi, danh tự được ghi vào trong sử sách.Ngay khi Thích Dạ Lai vượt qua Địa Kiếp, Phong Phi Vân liền lần nữa bước lên đường về, vô luận Thích Dạ Lai có thành thiên tài cấp bậc sử thihay không, đối với hắn mà nói ảnh hưởng đều không lớn.Bởi vì đối với hắn mà nói trở thành thiên tài cấp bậc sử thi chỉ là vấn đề thời gian.Nhanh thì năm, sáu tháng, chậm thì năm, sáu năm, hắn nhất định có thể hoàn thành bước thứ tư Hoán Huyết, đạt tới cấp sử thi.Huống chi, hắn hiện giờ đã luyện Phượng Hoàng Cốt vào trong thân thể,thể chất tuy rằng còn không phải cấp sử thi, nhưng lại không hề kém hơncấp sử thi.Sau khi bay qua ngọn núi này, Phong Phi Vân rốt cục gặp thấy được một cỗ Bát Bộ Long Liễn, nó dừng ở cạnh vách núi, bốn đầu thao thế dị thú cựclớn kéo xe nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lỗ mũi lớn như nắmđấm vẫn còn bốc lên khói trắng.Tám tên đại nội cao thủ mặc thiết khải canh giữ ở tám hướng Bát Bộ LongLiễn, trên mặt không có một tia biểu lộ, tựa như tám tôn người sắt vậy,mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.Rốt cục nhìn thấy chính chủ rồi!- Đệ ngũ quan là ngươi sao?Phong Phi Vân dựa đao mà đứng, tuy rằng đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hai mắt lại sáng như tuyết, thập phần có tinh thần, có chiến thêm bangàn hiệp nữa cũng sẽ không ngã xuống..Bát Bộ Long Liễn phong cách cổ xưa xa hoa, chính là một kiện Linh Khíhoàng gia, nghe đồn nếu kích hoạt linh thạch trong Long liễn kia thì sẽcó tám đầu Cổ Long lao tới kéo xe, có thể một ngày qua sông nghìn vạndặm.Trong Bát Bộ Long Liễn trầm tĩnh thật lâu, chủ nhân Long liễn tựa hồ như đã ngủ rồi vậy!- Ta rất muốn biết, ta đến cùng đã đặc tội với La Phù công chúa điện hạ ở chỗ nào?Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như hung ác, nhưng đêm nay trong lòng vẫnmột mực rất biệt khuất, bị người không hiểu thấu tính toán, chiến đấuđến toàn thân đều tổn thương, mệt mỏi đến nửa chết nửa sống.Bất luận kẻ nào phải loại chuyện này đều sẽ muốn chửi mẹ, mắng mười támđời tổ tiên đối phương một trận, bất quá mẹ La Phù công chúa lại khôngchửi được, tổ tông mười tám đời của nàng càng không chửi được, ai bảonàng là Hoàng Gia Thiên Nữ chứ?- Ngươi không đắc tội ta!La Phù công chúa cuối cùng mở miệng.Thanh âm của nàng trời sinh đã mang theo một loại cao ngạo, tựa nhu mộtđầu thiên nga trắng đang hát vang, bất luận câu nào cũng mang theo ngữkhí của thượng vị giảm có thể khiến người bình thường phải trực tiếp quỳ xuống.Đây là Long Hoàng chi khí mà chỉ người trong hoàng gia mới có, dungtrong huyết mạch cao quý lại được bồi dưỡng từ nhỏ, mặc dù là nhữngthiên kim tiểu thư của các siêu cấp đại gia tộc cũng không có khả năngcó loại khí độ và uy nghiêm này, khiến người không kìm được phải bịthuyết phục.Nhưng Phong Phi Vân lại bất khuất, cương trực công chính, đừng nói quỳxuống với nàng, coi như là khom mình hành lễ cũng không có, Hoàng GiaThiên Nữ thì đã sao, không có khả năng khiến hắn phải khom lưng.Tám tên đại nội cao thủ kia cũng không quát tháo Phong Phi Vân bất kính, bởi vì bọn họ đều biết Phong Phi Vân chính là truyền nhân của ThầnVương, tương lai rất có thể sẽ kế thừa Vương tước Thần Vương, bọn hắncăn bản không có tư cách bảo truyền nhân Thần Vương quỳ xuống.Nếu không phải La Phù công chúa đã sớm có an bài, bọn hắn hiện giờ đãquỳ xuống hành lễ với Phong Phi Vân rồi, chênh lệch thân phận khiến bọnhắn không thể không quỳ.- Vậy dù sao cũng phải có một lý do chứ?Phong Phi Vân nói.Cùng người chiến một đêm, sức cùng lực kiệt, quan trong là còn khônghiểu thấu vì sao, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy tức giận cả.- Cũng không có lý do gì.La Phù công chúa ngôn từ chuẩn xác nói.Lời của nàng giống như thánh chỉ, mang theo Thiên Uy, tựa như Đế Vươngvậy, mặc dù không có bất kỳ lý do, gì cũng có thể một câu khiến mộtngười chết; một câu, khiến một người sống.- Vậy dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?Phong Phi Vân liếm liếm bờ môi, cảm thấy nói chuyện với vị Hoàng Gia Thiên Nữ này ngôn ngữ thật sự có chướng ngại.- Cũng không có nguyên nhân.La Phù công chúa nói.Phong Phi Vân nói:- ...Thu bạch thạch cự đao vào, Phong Phi Vân xoay người rời đi, La Phù côngchúa thì ra là một người điên, gặp được một nữ nhân điên, phương thứcgiải quyết tốt nhất chính là trực tiếp chạy trốn.Hôm nay cho dù bị gài bẫy, mặc dù mỏi mệt, bị thương thảm trọng, nhưngít nhất cũng đã tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đến bảy phần chân tủy, đây là một thu hoạch không nhỏ, đợi một thời gian, có lẽ có thể bắt đầu tuluyện đao thứ hai rồi.Ầm ầm!Sau lưng truyền đến tiếng càng xe nhấp nhô nổ vang, Bát Bộ Long Liễn từtrên vách núi bay xuống, đứng ơ trước người Phong Phi Vân, ngăn cảnđường đi của hắn.Phong Phi Vân không thể không lần nữa dừng bước lại.- Công chúa còn điều gì muốn chỉ giáo?Phong Phi Vân rất không kiên nhẫn nói, nếu không phải nàng là công chúađiện hạ, hắn đã sớm lôi bà điên này ra khỏi Bát Bộ Long Liễn, lý luậnvới nàng một phen rồi.Nhưng là từ xưa đến nay, ngoại trừ Đế Hoàng ra, sợ là vẫn chưa có người nào dám lý luận với công chúa cả.- Trả lời ta một vấn đề, liền xem như ngươi đã qua ải của ta!La Phù công chúa suy tư thật lâu, mới nói ra những lời này.Phong Phi Vân đã xông qua bốn quan, một cửa gian nan hơn một cửa, La Phù công chúa là độc thủ bố trị ở phía sau màn, cũng là người thủ quan cửaải cuối cùngNăm cửa này đều là do nàng bố trí, đây rốt cuộc là vì cái gì?

Xông quanăm cửa, lại có chỗ tốt gì?

Xông không qua năm cửa, lại có gì xấu?- Đơn giản như vậy?Phong Phi Vân có chút kinh ngạc, hắn cảm giác, cảm thấy cửa thứ năm hẳn nên khó nhất mới phải.- Đơn giản?La Phù công chúa cũng không hiện thân, vẫn ngồi ở trong Bát Bộ Long Liễn, hỏi:- Tấn Đế có 3000 Tần phi, hoàng tử hai trăm bảy mươi bốn người, côngchúa ba trăm tám mươi chín người, nếu truyền Đế vị, ngươi cho rằng ailàm Tần Đế đời sau sẽ thích hợp nhất?-------Chương 386: Người và chóVấn đề này vừa hỏi ra, hào khí lập tức liền không đúng.Mà ngay cả tám tên đại nội cao thủ kia sắc mặt cũng khẽ biến, khôngngười nào dám đàm luận loại chuyện Đế vị này cả, coi như là hoàng tử,hoàng nữ cũng không được, đây là cấm kị hoàng gia, coi như là vô tìnhnghe được, đều sẽ bị xử tử.Tám vị đại nội cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn, đồng thời phong bế giácquan, không dám tiếp tục nghe tiếp, có vài lúc, làm một người câm mới có thể còn mạng.Phong Phi Vân hơi đảo mắt một lát, liền nói:- Cái này...

Đương kim Tần Đế đang tuổi tráng niên, phong nhã hào hoa,coi như là truyền thừa Đế vị sợ rằng cũng phải đợi mấy trăm năm nữa.- Ta nói là nếu như!Trong Bát Bộ Long Liễn có một cổ Long Hoàng chi khí phốc cuốn qua, khítượng Kim Ô Thập Nhật lao ra, Liệt Hỏa chiếm giữ trên bầu trời, có mườiđầu Kim Ô Thần Điểu cực lớn xoay nhanh ở phía trên.- Ta đối với người trong Hoàng tộc quả thật không hiểu rõ lắm, sợ là không thể trả lời được vấn đề của công chúa.Phong Phi Vân tự nhiên hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó, có mấy lời không thể nói lung tung được.- Ngươi không phải mới vừa nói rất đơn giản sao?La Phù công chúa nói.- Có khi chuyện càng đơn giản, độ khó ngược lại càng lớn.Phong Phi Vân nói.- Vậy được, ta hỏi vấn đề khác.Trong Bát Bộ Long Liễn lại có chút trầm mặc, hào khí trở nên càng thêm áp lực, thật lâu sau, nàng mới lại nói:- Nếu là có Nữ Đế kế vị, ngươi sẽ thuận theo hay nghịch lại?La Phù công chúa đã hoàn toàn đối đãi với Phong Phi Vân như người thừa kế Thần Vương đời sau rồi.Hô!Phong Phi Vân trố mắt nhìn, trong lòng chấn động rất lớn, do dự một lát, nói:- Đương nhiên thuận theo.Nàng lại không nói, tựa hồ đang suy tư gì đó.Tâm Phong Phi Vân thập phần ngưng trọng, chạm ngón tay vào trên GiớiLinh Thạch, tùy thời chuẩn lấy ra bạch thạch cự đạo, đã làm xong chuẩnbị liều chết chiến một trận.La Phù công chúa đã hỏi ra vấn đề mịt mờ như thế, nếu câu trả lời củaPhong Phi Vân không hợp ý nàng, vậy thì nàng tất nhiên sẽ giết Phong Phi Vân diệt khẩu.Có mấy lời, nghe được, cũng sẽ chết người đấy.- Đi!Sau nửa ngày, bốn đầu thao thế dị thú kia mới bị một đạo thần thức khuđộng, lôi kéo Bát Bộ Long Liễn phá không mà đi, tám đại nội cao thủ mặcthiết giáp kia đột nhiên bừng tỉnh, giải khai tự phong trên người, biếnthành tám đạo hắc mang, đuổi theo hướng Bát Bộ Long Liễn.Nàng đây rốt cục là đang có ý gì, tốn công tốn sức bố trí lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì hỏi một vấn đề thôi sao?Đến cùng câu trả lời của Phong Phi Vân có khiến nàng hài lòng không?Nàng một chữ cũng không có nói, cứ như vậy xoay người rời đi, thật sự là khiến người có chút cân nhắc không thấu.- Lòng dạ quá sâu!Phong Phi Vân nhìn thật sâu cổ xe đã bay ra ngoài thiên mạc, mười đầuKim Ô vẫn xoay tròn trên đỉnh xe, ẩn chứa một cổ triêu khí màu vàng, như mặt trời mới ló vậy.La Phù công chúa nhắm mắt ngồi trong Bát Bộ Long Liễn, trong lòng rấtnhiều suy nghĩ, nàng xinh đẹp tiên nga, vẫn đang ở tuổi dậy thì, nhưngtrên người lại mang theo một cổ thành thục không hợp với tuổi, không aicó thể nhìn thấu trong lòng của nàng đến cùng đang suy nghĩ gì cả.Phong Phi Vân ứng phó nàng, nàng tự nhiên cũng nghe ra được, bởi vậycũng nói rõ Phong Phi Vân không chỉ là một nhân tìa thiên tư tuyệt đỉnh, càng là một nam nhân thông minh tuyệt đỉnh.Một nam nhân cho dù đã đạt tới cảnh giới thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng nếu quá đần, thường thường cũng sẽ bị dùng như mũi thương, bị chếtkhông minh bạch.Đột nhiên, La Phù công chúa mở mắt ra, một đạo lãnh mang hiện lên ở sâutrong đồng tử, bỗng nhiên khiến bốn đầu thao thế đều ngừng lại.Có một đạo nhân ảnh ngăn ở phía trước Bát Bộ Long Liễn, đạo nhân ảnh này tư thế hiên ngang, cao thượng hút bụi, tựa như một mặt cờ xí bất hủđứng ở giữa không trung vậy- Thích Dạ Lai, ngươi ngăn cản xe của ta rồi.La Phù công chúa trầm giọng nói, có chút tức giận, một tên nô tài, vậy mà cũng dám ngăn cản xe của nàng?Dưới chân Thích Dạ Lai thăng tiên liên, trên đỉnh đầu có khí tượng quầntinh đấu chuyển, tựa như một vị trích tiên phiêu trên trời cao vậyHắn khoanh lấy hai tay, không chút hèn mọn, sau ki đạt tới thiên tài cấp bậc sử thi chi cảnh, hắn không hề thần phục trước mặt La Phù công chúanữa, không muốn tiếp tục làm môn khách của nàng, khó nghe hơn chút làkhông muốn làm nô tài..Hắn cảm giác mình đã có tư cách có thể ngồi ngang hàng với La Phù công chúa, có thể làm một ít chuyện trước kia không dám làm.- Công chúa điện hạ, ta đã bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng!Thích Dạ Lai tự tin cười nói, có vài phần tiên vận phiêu dật.- Ngươi ngăn cản xe của ta rồi.La Phù công chúa lần nữa không chút tình cảm nói.Nụ cười trên mặt Thích Dạ Lai có chút cứng đờ, lại nói:- Ta đã bước chân vào cấp bậc sử thi...- Ngươi ngăn cản xe của ta rồi, biết rõ cái gì là nô tài không?

Quỳ xuống cho ta!Thanh âm La Phù công chúa trở nên có chút vô tình lạnh như băng, thanh âm cũng sẳng giọng thêm vài phần.Bá, bá, bá...Tám tên đại nội cao thủ mặc thiết giáp vọt ra, mang theo trường thươngđen kịt rơi xuống trước Bát Bộ Long Liễn, tựa như tám đầu Hắc Long, phun ra nuốt vào vầng sáng, đồng thời chỉ về phía Thích Dạ Lai.Tám người đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.- Thích Dạ Lai, ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài thôi, công chúa điện hạ mệnh lệnh ngươi quỳ xuống, ngươi còn không quỳ?Một thiết giáp chiến tướng quát lớn một tiếng.- Có ít người cho rằng cánh cứng cáp rồi, có thể xoay người làm chủ nhân, quả thực thật là tức cười.Thiết giáp chiến tướng kjhác cười lạnh một tiếng.Thích Dạ Lai hai tay nắm chặt, hàm răng cũng nghiến chặt:- Cút ngay cho ta!Hắn phất ống tay áo một cái, một đạo hào quang bạch sắc từ trong tay áobay ra, nhấc một tên thiết giáp chiến tướng Thần Cơ Đại viên mãn trongđó lênNém bay ra ngoài, thiết giáp trên người bể thanh cặn bã, trong miệngphun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp rơi xuống dưới bầu trời, nện thẳngxuống mặt đất bên dưới.- Lớn mật, Thích Dạ Lai ngươi muốn tạo phản sao?Bảy vị đại nội cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đồng thời đỉnhthương mà ra, ánh sao màu đen hợp thành phiến, lực lượng bảy người đâmra ngoài, khiến hư không cũng run rẩy.Thích Dạ Lai hừ lạnh một tiếng, trên đỉnh đầu Tinh Hà loạn chiến, mộtmảnh vầng sáng sáng chói từ trong tay đánh ra, trực tiếp chấn vỡ trườngthương trong tay bảy tên tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn kiaPHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC!Bảy người đồng thời bị trọng thương, làn da trên người nứt ra, phun ra mảng lớn huyết vụ.Hắn lại xuất một chiêu, bảy đại cao thủ người ngã ngựa đổ, đều bị quăngra ngoài, thất linh bát lạc, tựa như hồ lô lăn trên đất vây, rơi xuốngrừng núi bên dưới.- La Phù, Thích Dạ Lai ta sẽ không vĩnh viễn ăn nhờ ở đậu, làm một conchó bên cạnh ngươi đâu, ta muốn làm một người, làm nam nhân của ngươi.-------Chương 387: Ai vì hồng nhan kẻ mày đen? (1)Thích Dạ Lai phá tan thểchất thiên tài cấp bậc sử thi, lại bước chân vào Thiên Mệnh đệ nhấttrọng, lòng tự tin đã bành trướng đến độ cao trước nay chưa từng có.Hắn không hề cố kỵ, trực tiếp liền đi tới Bát Bộ Long Liễni muốn mộtbước leo lên Bát Bộ Long Liễn, tiến vào tronh liễn xa mà trước tới giờchỉ có La Phù công chúa mới có thể ngồi kia, hắn cho là mình hiện giờ đã có tư cách vào ngồi trong đóCoi như La Phù công chúa không muốn, hắn cũng muốn đi vào, nam nhân có đôi khi phải chủ động, phải cường ngạnh.- Ngươi muốn làm người, ngươi xứng sao?La Phù công chúa ngồi ngay ngắn trong Bát Bộ Long Liễn, tiên nhan nhưnước, yên tĩnh và đoan trang, chậm rãi vươn một tay ra, trong tay nắmmột khối thần lệnh cổ xưa, ném lệnh bài ra ngài, một đạo màn nước từtrong lệnh bài bay ra, hào quang thiên vạn đạ😵anh!Chân Thích Dạ Lai còn chưa đạp vào Bát Bộ Long Liễn đã cảm giác được cómột cổ lực lượng kinh khủng vô biên đập vào mặt, hắn muốn ngăn cản,nhưng lại không ngăn cản nổi, cả người trực tiếp bị đánh bay, té xuốnggiữa không trung, ầm ầm ngã trên mặt đất, trên mặt để lại một đạo vếtmáu, khóe miệng tràn đầy huyết.- Chó, vĩnh viễn đều là chó!La Phù công chúa thản nhiên nói.Bát Bộ Long Liễn hạo hạo đãng đãng, kim mang chiếu Thiên Mạc, bị bốn chỉ đầu thao thế kéo đi, càng xe cao 7m nhấp nhô, lần nữa chạy như bay màđi, biến mất ở bên ngoài thiên mạc phương đông.Giờ phút này, phương đông có một vòng mặt trời mới mọc mới lên, chiếu xạ ra đạo ánh sáng mặt trời đầu tiên của ngày mới.Tảng sáng, ánh mặt trời ấm áp!Ba con dị điểu màu vàng kéo lấy một cỗ xe trầm trọng đứng ở trên thiênmạc đông nam, trên cao trăm trượng, treo trên bầu trời không rơi, có một mảnh đám mây nhàn nhạt lấy lấy nó, dị điểu run run mấy căn lông vũ,dưới ánh mặt trời phản xạ ra vầng sáng màu vàng.Phong Phi Vân rốt cục đã trở về, một đêm này hắn chay đi rất gấp, nhưnglại đi rất chậm, vết thương trên người không dưới hai mươi đạo, có chỗvẫn còn đang chảy máu, từ thân thể chảy xuôi mà xuống, rơi xuống trênmặt giày, huyết mặt đất in lên không ít vết chân máu.- Hồng nhan vi thùy tiếu, phương hoa hà thì phao?

Hồng trần trung, tâmbất lão.

Quân bất tại, nhân như thảo.

Độc tự mạc đăng cao, bạch phát lâu tiễu, đãi đáo giai nhân lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi.Trong cổ xe kia truyền đến tiếng ca ưu mỹ, nương theo tiếng đàn tranhthanh thúy dễ nghe, vang vọng trong gió, phiêu đãng giữa mây tía, khiếnhoàng tước khắp núi đều theo đó kêu to, đan vào thành một khúc nhạc hoàn mỹ.Đây là thiên âm bưnc nào, khiến người yên tĩnh từ sâu trong lòng, khiến người quên mất sầu não cuộc đời.Trên mặt Phong Phi Vân lộ vẻ tươi cươi, bay đến trên xe, ngón tya NamCung Hồng Nhan lập tức ngừng trên dây đàn, ngón tay đang run rẩy, đôimắt dễ thương đang có nước mắt đảo quanh.Tiếng ca dùng lại, dư âm không ngừng.

Hai măt nàng đẫm lệ lao tới PhongPhi Vân chăm chú ôm lấy hắn, không ngừng nhẹ giọng thút thít nỉ non:- Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta một mình rất sợ hãi, lúc sợ hãichỉ có thể một mình ca hát, hát lấy hát lấy, lại càng thêm sợ hãi, trong nội tâm trống rỗng, tựa như một đám lục bình không rễ cứ trôi lấy vậy.- Ta đi quá vội!Phong Phi Vân cẩn thận vuốt ve mái tóc của nàng, nhắm mắt lại hít mộthơi thật sâu, trên đời này có một người vì ngươi lo lắng, đây là chuyệnmỹ diệu bực nào chứ?- Ta biết, ta không trách ngươi, ta chỉ tự trách mình, gấp nhưng khôngthể giúp được gì, chỉ có thể ở trong lòng nghĩ đến ngươi, ở trong lòngnhớ kỹ ngươi, cầu Đại từ đại bi Bồ Tát phù hộ ngươi bình an trở về.Nam Cung Hồng Nhan nước mắt không ngừng tuôn rơi, hàng lông mi thật dàinhẹ nhàng rung rung, trong miệng không ngừng nói, kể rõ lo lắng và tựtrách trong lòng.- Ngươi thực cầu Bồ Tát phù hộ ta sao?Phong Phi Vân nói.- Thực cầu.Nam Cung Hồng Nhan rất nghiêm túc nói.- Vậy Bồ Tát nói như thế nào?Phong Phi Vân trêu ghẹo nói.- Nàng nói. . .

Ta làm sao biết Bồ Tát nói thế nào, Bồ Tát bận rộn nhưvậy, nàng nào nghe tâm sự của một người con gái như ta chứ?Nam Cung Hồng Nhan liếc Phong Phi Vân, ngón tay nhe nhéo trên cánh tay hắn một cái, tỏ vẻ bất mãn của mình.- Ai ôi!!!!Phong Phi Vân kêu thảm thiết một tiếng.Nam Cung Hồng Nhan lập tức luống cuống, liền vội vàng hỏi:- Ta vặn đau ngươi sao?- Vặn trúngvào vết thương rồi!Phong Phi Vân nói.- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu, đều tại ta, ta. . .

Ta. . .Nam Cung Hồng Nhan tự trách dậm chân, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, vộivàng xem xét vết thương trên người Phong Phi Vân, tâm thương yêu khôngdứt.Phong Phi Vân nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, giống như gà mái bị mất điđàn con vậy, trừng mắt một đôi mắt đẹp, gấp đến độ xoay quanh.- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì?Nam Cung Hồng Nhan không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của PhongPhi Vân, đôi má đỏ lên, chăm chú cúi đầu, vô cùng ngượng ngùng.- Đẹp lắm!Phong Phi Vân vừa cười vừa nói.- Vậy ngươi không đau?Thanh âm Nam Cung Hồng Nhan tựa như muỗi kêu.Phong Phi Vân lắc đầu:- Không đau.- Thực không đau sao?Nam Cung Hồng Nhan ngẩng đầu, đôi mắt còn đẹp hơn cả ánh sao nhìn chằmchằm vào Phong Phi Vân, lại nhìn ánh mắt của hắn, nhìn vết thương trênngười hắn, trong mắt lo lắng nói không nên lời, nhiều tổn thương nhưvậy, sao có thể không đau được?- Ngươi nếu có thể hát lại bài vừa rồi cho ta nghe, ta sẽ thực không đau nữa.Phong Phi Vân đạoNam Cung Hồng Nhan liền ngồi vào lại trong xe, dáng người tuyệt mỹ độnglòng người ôm một cây đàn tranh năm thước, tay ngọc thon thon nhẹ nhàngđặt trên dây, giờ khắc này, nàng lại không linh như yên, thanh tịnh nhưnước, trở nên có chút siêu phàm thoát tục.Không còn là một nữ hài tử mảnh mai nữa, mà đã trở thành một Lăng Ba tiên tử đàn tranh xinh đẹp động lòng người..- Hồng nhan vi thùy tiếu, phương hoa hà thì phao?

Hồng trần trung, tâmbất lão.

Quân bất tại, nhân như thảo.

Độc tự mạc đăng cao, bạch phát lâu tiễu, đãi đáo giai nhân lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi...Phong Phi Vân chìm đắm chìm trong tiếng cười, linh khí trong thân thểbắt đầu khởi động, ngồi ở bên cạnh người nàng, bắt đầu chữa thương, linh khí bao lấy toàn thân của hắn, phun ra nuốt vào dưới làn da.Đàn tranh như cam tuyền, lượn lờ ở bên tai.Cổ xe đã bay ra ngoài, xông về chân trời!- Có người giao một cái ban chỉ cho ta, bảo ta chuyển giao cho ngươi.Một khúc vừa dứt, Nam Cung Hồng Nhan lấy ra một ban chỉ màu đen, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhận lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ, vui vẻ nói:- Là một tên thiếu niên mặt đen đưa cho ngươi sao?- Đúng vậy a!Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu.- Hắn không làm khó ngươi đấy chứ?Phong Phi Vân hỏi.- Hắn nói ngươi xông qua năm cửa, ban chỉ này nên trả lại cho ngươi, hắn là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn!Nam Cung Hồng Nhan nghiêm nghị nói, thuật lại lời của Tất Ninh Suất.-------Chương 388: Ai vì hồng nhan kẻ mày đen? (2)- Hắn là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn sao?Phong Phi Vân quả thật không cho rằng tên lừa gạt đệ nhất Vạn Tượng Tháp sẽ một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, càng không có khả năng chủ động giao ra bảo bối đã trộm được.Người trộm đồ tự nhiên không có khả năng chủ động trả lại tang vật rồi.- Hắn kỳ thật cũng rất không tình nguyện giao ra đấy.Nam Cung Hồng Nhan nói.- Vậy hắn cuối cùng vì sao vẫn giao cho ngươi?Phong Phi Vân nói.- Ta cho đàn cho hắn một thủ khúc, hắn có lẽ là bị cảm động, lương tâm đại phát, vì vậy mới trả đồ về.Nam Cung Hồng Nhan nháy mắt nói- Cũng đúng, thủ khúc của ngươi quả thật có thể cảm hóa người.Phong Phi Vân lại nói:- Vậy hắn đi đâu rồi?- Hắn đã gãy một tay, lại cà nhắc một chân, cuối cùng liền đi mất rồi.Phong Phi Vân kinh ngạc:- Hắn lại tại sao lại gãy tay, què chân?- Hắn thật sự quá không cẩn thận, từ trên xe rớt xuống, ngã ở vào trongkhe suối, khiến tay mình bị gãy, chân cũng ngã cà nhắc rồi, cuối cùng hắn chụp lấy một cây côn gỗ, liền đi nha.Nam Cung Hồng Nhan do dự một chút, thở dài nói:- Hắn là bằng hữu của ngươi sao?

Hắn nói. . .

Hắn nói. . .- Hán nói bây bạ gì với ngươi thế?Phong Phi Vân lập tức trở nên khẩn trương, tên khốn Tất Ninh Suất sẽ không thật sự nói bậy bạ gì trước mặt nàng đấy chứ!- Hắn nói. . .

Ngươi muốn kết hôn công chúa, ta chỉ là một nữ tử phong trần ti tiện, ngươi chướng mắt ta.Nam Cung Hồng Nhan cúi đầu, Phong Phi Vân có thể trông thấy, ánh mắt của nàng cũng đã có chút đỏ lên, còn có chút óng ánh.- Ta. . .Phong Phi Vân muốn giải thích.- Thế nhưng ta căn bản không tin lời hắn nói!Nam Cung Hồng Nhan lại vội vàng nói, nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân,hàm tình mạch mạch, tựa hồ đang chờ Phong Phi Vân nói ra lời khiến nàngyên tâm- Ngươi vốn không nên tin tưởng bất luận câu nào hắn nói cả!Phong Phi Vân từ từ nói.Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan có chút khẽ cong, hóa thành hình Nguyệt NhaNhi, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, bộ dáng này thật sự vô cùng xinhđẹp.Không lâu sau, cổ xe đứng lại bên ngoài Võ Tháp, tổn thương trên ngườiPhong Phi Vân đã khôi phục lại thất thất bát bát, sau khi cùng Nam CungHồng Nhan xuống xe, liền bước vào trong Võ Tháp.Trên đường đi, gặp rất nhiều đệ tử Võ Tháp, bọn hắn nhao nhao bị dungmạo khuynh thành của Nam Cung Hồng Nhan hấp dẫn, cổ khí chất thoát tụckia khiến tất cả mọi người đều hướng về, thật giống như gặp được tiên nữ hạ phàm trần vậy, tất cả mọi người phải ghé mắt, sợ hãi thán phục không thôi.- Đó là truyền nhân Thần Vương Phong Phi Vân, đứng ở bên cạnh hắn cólẽ chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Nam Cung Hồng Nhan, ông trời...ơ... i, ta vậy mà gặp được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.Tin tức truyền đi rất nhanh, chỉ một đêm đã truyền khắp toàn bộ VạnTượng Tháp, rất nhiều đệ tử đều biết mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đã trởthành hồng nhan tri kỷ của Yêu Ma Chi Tử, vì được thấy phong thái mỹnhân, có không ít đệ tử các thần tháp thánh địa khác đều chuyên môn chạy tới, chờ ở bên ngoài Võ Tháp.Trong đó, có mấy người chính là tài tuấn trên 《 Bách Tháp Bảng 》, nhữngngười này nhìn ra xa xa, trong lòng vô cùng rung động, vẻ đẹp của một nữ tử sao có thể đạt tới tình trạng như thế?

Mang mạng che mặt cũng có thể khiến người cảm giác được khuynh thành tuyệt đại, đương thời vô song,khiến rất nhiều thiên tài đệ tử phải si mê.Nhưng không người nào dám tới gần, biết rõ Phong Phi Vân thật khôngsẽ gây, đã có thể xưng hung trong một đời tuổi trẻ rồi .Phong Phi Vân chính là truyền nhân Thần Vương, sư đệ của Võ Tháp tháp, ở trong Võ Tháp có địa vị cực cao, có thể tùy ý ra vào, đương nhiên cũngcó thể tùy ý dẫn người tiến vào Võ Tháp.Ngày hôm nay, đều vượt qua trong bình tĩnh, trải qua một trận chiến đêmqua, Phong Phi Vân cảm giác tu vi của mình đã đạt đến một cái bình cảnh, chỉ có phá tan cái bình cảnh này thì mới có thể Tiềm Long phi Thiên,Sồ Phượng đằng không, thật sự bước vào hàng ngũ Vương giả một đời tuổitrẻXếp bằng ở tầng thứ bay mươi hai Võ Tháp, bế quan tu luyện, quay mắt vềphía một mặt thạch bích màu xanh, trên đó khắc lấy từng đạo đao vân, mỗi một đạo đao vân đều đại biểu cho một chiêu đao pháp, thập phần thâm ảo, không có đại lượng thời gian chồng chất thì không có khả năng lĩnh ngộđược.Đây là năm đao trước trong Long Hoàng Đao Quyết, Phong Phi Vân vẫn cònlĩnh ngộ đệ nhất đao, đao vân kia thật sự quá thâm ảo, ẩn chứa quy tắcThiên Đạo trong đó, phải dùng tâm đi nhận thức cổ thần vận kia.Rầm rầm!Đột nhiên, Huyết Cấm Huyền Trạc màu đen trên cổ tay Phong Phi Vân nhẹnhàng chuyển động một vòng, có một đạo huyết vân lưu động trên vòng tay, có người đang dẫn động lấy Huyết Cấm Huyền Trạc.Phong Phi Vân biến sắc, cảm giác được linh khí toàn thân đều bị lựclượng Huyết Cấm Huyền Trạc áp chế, thật giống như kinh mạch bị ngănchặn, huyết mạch bị phong bế, khó chịu đến cực điểm, mười tầng tu vịngay cả một tầng cũng không phát huy nổi.- Phá cho ta!Phong Phi Vân điều động lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ, muốn phản trấnáp Huyết Cấm Huyền Trạc, không muốn lại bị thần bí chủ nhân khống chếnữa.Trong Huyết Cấm Huyền Trạc lao ra một cổ huyết lãng, đánh lên cánh tayPhong Phi Vân, chấn vỡ linh khí toàn thân hắn, ngay cả lực lượng điềuđộng Linh Khí cũng không thể làm được, đây là lực lượng của thần bí chủnhân thông qua Huyết Cấm Huyền Trạc phát ra, có uy lực chấn vỡ thân thể.Thần bí chủ nhân ở ngay gần đây, hắn đã đi tới Võ Tháp, thật to gan,chẳng lẻ không sợ bị Thần Vương và Trương Bá Đạo phát hiện, đánh chếthắn sao?Phong Phi Vân còn không kịp đứng dậy, một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm đã trống rỗng xuất hiện trong thạch thất, lơ lửng phía trên Phong Phi Vân. cổsóng lửa kia đặc biệt nóng.- Phong Phi Vân, ngươi muốn phá vỡ Huyết Cấm Huyền Trạc, thoát khỏi sự khống chế của ta sao?Thần bí chủ nhân bị bao lấy trong ngọn lửa, thanh âm khàn khàn, mangtheo vài phần hàn ý, lành lạnh nói, khiến cho cả thạch thất đều ngưngkết lên một tầng băng sương dày đặc, rét lạnh thấu xương.Thần bí chủ nhân vậy mà tiến nhập Võ Tháp, xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân, quá ngoài ý muốn rồi.Đoàn hỏa diễm kia tỏa ra sáng rọi sáng ngời, chiếu sáng cả thạch thất u tối, khiến mặt Phong Phi Vân cũng có chút đỏ lên.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, đứng thẳng trên mặt đất, hai mắt trầm xuống, nói:- Lá gan của ngươi thật sự không nhỏ a, có tin là chỉ cần ta mở miệng, tháp chủ Võ Tháp sẽ hàng lâm không. . .- Vậy ngươi mở miệng thử xem?Một tay thần bí chủ nhân bao vây lấy hỏa diễm, có một đạo khí kình đỏthẫm lượn lờ trên ngón tay, Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay Phong PhiVân chợt bộc phát ra hào quang màu đen, bắt đầu điên cuồng co rút vềphía cổ tay.Lực áp chế của Huyết Cấm Huyền Trạc lần đầu tiên bị kích hoạt, tựa nhưcó ngàn vạn cân lực lượng áp trên cánh tay, khiến huyết mạch và kinhmạch cả đầu cánh tay phải đều như bị nghiền nát, hơn nữa còn đang lantràn vào trong thân thể.-------Chương 389: Hồng Nhan dịch lão (1)Thần bí chủ nhân đây là muốn chấn nhiếp Phong Phi Vân, cho hắn một hạ mã uy, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.Bá!Miểu Quỷ Ban Chỉ cấp tốc chuyển động, sáu bức cổ đồ vọt ra, bao lấy cánh tay, hóa thành sáu tầng cổ giáp, ngăn cản lực lượng của Huyết Cấm Huyền Trạc, cả hai bắt đầu triển khai chém giết trên cánh tay, ngăn cản, công phạt liên miên không dứt.- Hừ!Thần bí chủ nhân hừ lạnh một tiếng, bàn tay duỗi ra, trực tiếp bóp nátcả sáu bức cổ đồ kia, biến thành ngàn vạn quang điểm, lần nữa bay trở về Miểu Quỷ Ban Chỉ.Lực lượng Huyết Cấm Huyền Trạc rốt cục không cách nào ngăn cản được nữa, không chỉ áp chế cánh tay Phong Phi Vân, mà càng lan tràn đến khắp toàn thân, như muốn trực tiếp trấn sát hắn vậy.- Chỉ đùa một chút, có cần nghiêm túc như vậy không?Phong Phi Vân nói.Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nếu lúc này trở mặt với thần bí chủ nhân thì quá không sáng suốt rồi.- Thì ra chỉ là một trò đùa.Thần bí chủ nhân mỗi chữ mỗi câu đều tựa như từng tòa âm chung đụng vàongực Phong Phi Vân, nếu là tu sĩ khác khẳng định đã bị trấn cho trái tim bạo liệt mà chết rồi.Phong Phi Vân mạnh mẽ ngăn trở mới có thể bảo vệ trái tim, ngăn đượcbảy tám đạo sóng âm kia, nhưng vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, tu vịcủa thần bí chủ nhân này quả thực đáng sợ, không có đạt tới cảnh giớiThiên Mệnh đệ nhất trọng thì khẳng định không ngăn được một chiêu củahắn.Tao ngộ của Vô Hà công tử và Bắc Minh Đường thật sự quá thê thảm, đều là thần bí chủ nhân hạ độc thủ, bởi vậy có thể thấy được, người này tuyệtđối không phải là thiện nam tín nữ gì cả, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.Lực lượng trên cổ tay thoát đi, Huyết Cấm Huyền Trạc thu hào quang lại,trở nên chất phác tự nhiên, tựa như một cái vòng tay màu đen bình thường vậy.- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi đã gặp Bắc Minh Đường rồi, hắn cũng là bởi vì phá hủy sắp xếp của ta, cho nên hắn liền chết.Thần bí chủ nhân âm trầm nói, thanh âm so với Lệ Quỷ còn đáng sợ hơn ba phần.- Ta n gần đây vẫn luôn rất thức thời, chuyện không nên làm, ta bình thường đều sẽ không chạm vào.Phong Phi Vân cười nói.- Nhưng có đôi lúc muốn ngươi làm chuyện, ngươi lại nhất định phải làm theo!Thần bí chủ nhân nói.Phong Phi Vân trong lòng khẽ động, ngầm hiểu, nói:- Ngươi muốn ta làm gì?- Trộm một thứ!Thần bí chủ nhân nói.Rốt cuộc đã tới!Huyết Vũ đã sớm đề cập qua trước mặt Phong Phi Vân về việc này, vốnPhong Phi Vân còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là cảnh báo trước, nhưngnên đến quả thật vẫn không thể trốn được.- Trộm cái gì?Phong Phi Vân cẩn thận hỏi.- Một trong chin kiện trấp tháp chi bảo của Vạn Tượng Tháp, Ẩn Tằm Sa La.Thần bí chủ nhân nói.Ẩn Tằm Sa La, chính là do tơ của ẩn tằm bện thành, có thể kheién thânthể người ẩn dấu trong vô hình, thậm chí ngay cả khí tức trên thân cũngcó thể hoàn toàn bị che dấu, tuyệt đối là thần bảo để trốn chết và đánhlén.Chỉ cần mặc vào Ẩn Tằm Sa La, liền có thể đơn giản tiếp cận cường giảcấp bậc cự kình, thậm chí có thể đánh chết cường giả cấp bậc cự kìnhcũng không nói chơi.So với Linh Khí bình thường cũng càng thêm thần dị, vô số người đều thèm thuồng không thôi, nhưng kiện bảo vật này lại giấu ở trong Vạn TượngTháp, đừng nói là trộm lấy, coi như là Ẩn Tằm Sa La đặt ở trước mặtngươi, ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn được thấy nó.Chưa nói đối với Trấn Tháp chi bảo như Ẩn Tằm Sa La thì nhất định sẽ cósiêu cấp cường giả thủ hộ, muốn trộm lấy, quả thực khó như lên trời.- Không có khả năng, không ai có thể trộm được Ẩn Tằm Sa La, coi như là tu sĩ cấp bậc cự kình cũng không làm được.Phong Phi Vân lắc đầu nói- Người khác làm không được, đó là bởi vì bọn hắn ngay cả đại môn VạnTượng Tháp cũng không vào được, nhưng ngươi lại khác, ngươi bây giờchính là truyền nhân Thần Vương, rất nhiều nơi cấm kỵ của Vạn Tượng Tháp người đều có thể tiến vào, so với người khác có nhiều đặc quyền hơnnhiềuThần bí chủ nhân muốn Phong Phi Vân đi xông Vô Lượng Tháp, cũng là vìmưu đồ chuyện này, bởi vì Phong Phi Vân thiên tư hơn người, chỉ cần lúcxông Vô Lượng Tháp có biểu hiện hơn xa thường nhân, vậy thì nhất định sẽ được ccác đại lão đỉnh tiêm của Vạn Tượng Tháp thu làm đồ đệ, đối vớimưu đồ bước tiếp theo của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.Muốn trộm lấy Ẩn Tằm Sa La thì cần phải nhờ vào thân phận đăc thù hiện giờ của Phong Phi Vân.- Ta đã nhận được tin tức, Ẩn Tằm Sa La được giấu ở tầng thứ tam mốtLinh Bảo Tháp, cho ngươi ba tháng, nếu ngươi không lấy được Ẩn Tằm SaLa, đến lúc đó thì Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay ngươi sẽ bắt đầuthôn phệ huyết dịch trong cơ thể ngươi, thẳng đến khi hút cạn huyếtdịch toàn thân ngươi mới ngừng lại.- Loại tra tấn sống không bằng chết này, tin tưởng ngươisẽ không muốn nếm thử đâu.Thần bí chủ nhân thanh âm đã khàn khàn, lại càng thêm âm tàn, tựa nhưmột lão quỷ đang giương nanh múa vuốt đánh tới Phong Phi Vân, muốn uốngmáu của hắn, ăn tim hắn, chỉ riêng thanh âm kia thôi đã khiến người sởnhết cả gai ốc.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, mấy lần muốn ra tay, đều bị bản thân cưỡngép ngăn chặn, hiện giờ cứ để ngươi đắc chí đi, sớm muộn cũng có một ngày cho ngươi khóc rất thoải mái.- Ta sẽ điều động một tên cao thủ trộm cắp đến giúp ngươi, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta quá thất vọng.Thần bí chủ nhân cạc cạc cười, cười đến đặc biệt thoải mái.BA~!Hỏa diễm lơ lửng trong không khí dập tắt, tất cả đều hoàn toàn biến mất, thần bí chủ nhân kia lại quỷ dị rời đi, quả thực như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, khiến người không cách nào nhìn thấu được hắn.- Ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm,thật sự là đau đầu.

Hắn đến cùng muốn trộm Ẩn Tằm Sa La làm gì chứ?Phong Phi Vân nhíu chặt mày, tĩnh tâm trầm tư, trong lòng hiện ra hơnmười khả năng, nhưng bị loại bỏ từng cái, nếu dùng phương thức tầmthường để cân nhắc vị thần bí chủ nhân kia vậy thì sai mười phần rồi.Người này khiến Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ lớn lao, bởi vì Phong Phi Vân nhìn không thấu hắn.Đát đát!Một hồi tiếng bước chấn nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến.Phong Phi Vân giãn mày ra, chỉ thấy cửa đá bị đẩy ra, dưới ánh nến lờmờ, một tuyệt đại giai nhân đi đến, dáng người nàng chập chờn như nhượcliễu trong gió, thay đổi một thân nho y màu trắng thon dài, nho y màutrắng này chính là quần áo mà chỉ đệ tử Võ Tháp mới có, sau khi được mặc trên người nàng liền mang theo vài phần điềm đạm nho nhã và trang nhã.Trên mặt của nàng vẫn đeo một khăn che mặt hơi mỏng, búi tóc rủ xuống,hiển nhiên là vừa mới rửa mặt xong, còn có vài giọt bọt nước đang lănxuống, mềm mại và đen nhánh, so với tóc của bất kỳ nữ nhân nào trênthiên hạ này đều đẹp hơn nhiều lắm.Phong Phi Vân cũng chỉ khi vận chuyển Phượng Hoàng linh hồn, mới cóthể miễn cưỡng ngăn cản được mị lực của nàng, nam nhân khác, nếu thấyđược bộ dáng này của nàng, chỉ sợ đã sớm phủ phục dưới chân nàng rồi.-------Chương 390: Hồng Nhan dịch lão (2)- Hồng Nhan, còn chưa ngủ sao?Phong Phi Vân nghe thấy được hương thơm trên người nàng, giống như hương vị Thất Thải Hải Đường tháng ba vậy.- Ta. . .

Ta sợ bóng tối!Nam Cung Hồng Nhan bưng nến đỏ cắm trên đài Thanh Đồng, ngọc nhan dướiánh nến lộ ra càng thêm mê người, nhưng loại mê người này của nàng lạimang theo một loại thánh khiết, khiến người căn bản không thể sinh ralòng khinh nhờn được.Phong Phi Vân không cho rằng mình là một quân tử ngồi trong lòng mà vẫnkhông loạn, nhưng hắn đến giờ quả thật không có bất kỳ tà niệm nào cả,đã xem nàng như hồng nhan tri kỷ chính thức, không muốn bắt buộc nànglàm chuyện mà nàng không muốn.Đúng rồi, nữ hài tử vừa đến một nơi lạ lẫm, phần lớn đều rất sợ bóngtối, không dám một mình một chỗ, Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng sống ởphong trần, nhưng lại không có tu vị, chỉ là một người con gái yếu ớtchính thức.Phong Phi Vân giờ phút này cũng không có tâm tư tu luyện, thần bí chủnhân kia lại có thể tự nhiên tiến vào Võ Tháp, khiến hắn cảm thấy bấtan, người này thật sự thật đáng sợ, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.- Ta ở với ngươi!Phong Phi Vân đi ra phía trước, nhẹ nhàng sờ lên nàng sợi tóc còn ướt át của nàng, nàng cũng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Phong Phi Vân, chỉ códựa vào ngực Phong Phi Vân, nàng mới sẽ không sợ hãi nữa, phảng phất như đã có chỗ dựa có bến bờ để ký thác thể xác và tinh thần rồi vậy.Phong Phi Vân đưa nàng về, một mực canh giữ ở bên người nàng, sau khinhìn nàng ngủ mới có lặng lẽ rời đi, lần nữa trở lại trong mật thất tuluyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.Liên tiếp bế quan bảy ngày, đều là tìm hiểu tinh túy cuối cùng của đệnhất đao "Long Hoàng Nhất Đao Sát", hắn hôm nay đã lĩnh ngộ được chíntầng chân tủy, chỉ kém một tầng cuối cùng kia là có thể hiểu thấu triệtđệ nhất đao, có thể tu luyện đệ nhị đao uy lực càng lớn hơn rồi.Nhưng đạo tinh túy cuối cùng này lại dù thế nào cũng không hiểu thấu, luôn thiếu một chút gì đó.Bảy ngày qua, Nam Cung Hồng Nhan cũng sẽ thỉnh thoảng đến bồi Phong PhiVân, có khi còn có thể làm một ít bánh ngọt, Phong Phi Vân ăn lấy, nàngliền ngồi ở một bên đạn đàn tranh, tràn đầy hòa hợp và vui vẻ, tựa nhưthanh mai trúc mã chơi đùa lớn lên từ nhỏ với nhau vậy.Nàng cũng sẽ mang đến hoa quả, ngón tay cẩn thận từng li từng tí bóc vỏra, sau đó lại tự tay đút cho Phong Phi Vân ăn, theo nàng nói thì "Ta là một nữ hài tử không được gì, cũng chỉ có làm như vậy mới cảm thấy giúpđỡ được ngươi thôi"Con đường tu luyện, thật sự quá buồn tẻ, có đôi khi sẽ ngồi xuống mấytrăm năm, lúc xuất quan thì toàn bộ thời đại đều đã thay đổi, cố nhânngày xưa phần lớn đều đã chết đi, chỉ còn lại một ít người, cũng phầnlớn đều đang bế quan.Đây là một khảo nghiệm lớn lao đối với tâm cảnh tu sĩ, người không chịuđựng nổi loại khảo nghiệm thương hải tang điền, người và vật không cònnày, rất nhiều đến cuối cùng đều bị tự mình bức đến điên lên.Nếu ở trên đường tu luyện có thể có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy làmbạn, hiểu nhau, cùng nhau hưởng tới đỉnh Thiên Đạo đi đến, đây là chuyện tốt đẹp cỡ nào ah!- Hồng Nhan, ngươi thật sự không thể tu luyện sao?Phong Phi Vân muốn dẫn nàng vào con đường tu luyện, khiến cho nàng hồng nhan không già, thanh xuân không suy.Ngón tay mảnh khảnh của Nam Cung Hồng Nhan dời khỏi đàn tranh, nhẹ nhàng thở dài:- Ta sao lại không muốn đạp vào con đường tu luyện chứ, từng có ngườinói cho ta biết, thân thể của ta không có một tia linh tính, đan điềnngoan cố không thay đổi, căn bản ngay cả linh dẫn cũng không thể ngưngtụ được.Người có thể đạp vào con đường tu luyện đều là người có thiên tư nhấtđịnh, cái gọi là thiên tư, chính là chỉ thân thể có linh tính, có thểnhưng tụ ra linh dẫn trong cơ thẻNhưng tuyệt đại đa số người, thân thể đều không có linh tính, chỉ có sốít người mới có thể ngưng tụ linh dẫn, đạp vào con đường tu luyện.Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng được trời xanh chiếu cố, xinh đẹp tiên nga,nhưng dung mạo của nàng lại bị trời ghét, thế cho nên thân thể xuất hiện chỗ thiếu hụt, căn bản không cách nào đạp vào con đường tu luyện được.Hồng nhan dịch lão, phồn hoa dịch điêuMột nữ tử phàm nhân, cho dù lúc trẻ có diễm tuyệt đương thời thế nào,nhưng mười năm sau, dung nhan cũng phải chậm rãi già đi; trăm năm sau,sẽ triệt để biến mất ở trên đời này, hóa thành một nắm đất vàng.Ngón tay Phong Phi Vân nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Nam Cung Hồng Nhan, sauđó lại buông lỏng tay ra, quả nhiên, nàng quả thật không có thiên tư tuluyện, thân thể không có được linh tính, cũng không có khả năng ngưng tụ ra linh dẫn.- Phàm nhân có sung sướng của phàm nhân, Tu tiên giả cũng có khổ lao của Tu tiên giả, không cần quá mức cưỡng cầu.Nam Cung Hồng Nhan sâu kín thở dài.- Đó cũng chưa chắc, thể chất một người có thể thay đổi, coi như là thểchất không có chút linh tính, cũng có thể tu luyện ra được linh tính.Phong Phi Vân nói.Thể chất có thể Hậu Thiên cải biến, nhưng linh tính thân thể tính làTiên Thiên quyết định, Hậu Thiên không có khả năng thay đổi, nếu có thểthay đổi, trong thiên hạ đã sớm mỗi người đều bước lên con đường tuluyện, tu luyện giả cũng sẽ không ít như vậy rồi.Nam Cung Hồng Nhan chấn động thật lớn, loại chấn động này vốn ở bản tâm, chính là tâm đang run rẩy, là chân chính bị lời của Phong Phi Vân chấnkinh, tựa như thần lôi bổ vào đỉnh đầu, khiến người nhịn không phải runrẩy.- Không có khả năng, không có khả năng...Nàng thì thào tự nói.- Trên đời này có bốn thứ cuóu linh tính mạnh nhất, nếu có được bất luận thứ nào trong đó, đều có thể mượn đó để thai nghén ra linh tính củamình.Phong Phi Vân nói.Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương chằm chằm vào đầu ngón tay, nói:- Bốn đồ vật này, sợ rằng đều là trân bảo hiếm thấy.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Bốn bảo vật này theo thứ tự là Long Mạch, Phượng Cốt, Chu Tước Mục,Huyền Vũ Tủy.

Đều là linh tính bổn nguyên của Tứ Đại Chí Tôn Yêu tộc,chính là vật có linh tính mạnh nhất trong thiên hạ, chỉ cần có thể đạtđược bất luận một thứ nào trong đó, đều có thể khiến một người tài tríbình thường, biến thành thiên tài tu luyện.Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt đẹp càng thêm ảm đạm, nhắm mắt lại, nói:- Tứ đại Yêu tộc đều là chủng tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, phảitruy đến thời kỳ thượng cổ, đừng nói là đạt được linh tính bổn nguyêntrên người bọn họ, coi như là thấy cũng chưa hẳn thấy được.Nếu có hi vọng, ai lại không muốn tánh mạng vĩnh hằng, thanh xuân vĩnh trú chứ ?Con đường tu luyện mặc dù khổ, nhưng mỗi người đều đang truy đuổi.Nhưng nàng vừa dấy lên hi vọng, lại thoáng cái tan vỡ, bốn đồ vật nàyquả thực giống như truyền thừa cổ bảo được thần hóa, chỉ nghe nói qua,nhưng chưa từng có ai thấy qua cả.Nàng cực kỳ hi vọng Phong Phi Vân cũng không nói ra những lời này, thếthì nàng cũng sẽ không cháy lên hi vọng và thất lạc như hiện giờ.-------Chương 391: Tin tức rung động nhân tâmPhong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng thật sâu, nhìn biến hóa vi diệu từ biểu lộ của nàng, nhẹ nhàng gật, sau đó liền lại bắt đầu tìm hiểu 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.- Tam đại thiên hầu, Chấn Thiên Hầu, Kỷ Thiên Hầu, Tứ Phương Thiên Hầu,suất lĩnh gần một trăm triệu Thần Võ đại quân, thảo phạt Nữ Ma, nhưnglại đại bại mà về, bị giết đến máu chảy ba nghìn dặm.- Thần Võ quân thương vong thảm trọng, nghe nói chiến trường cũng biếnthành thi tràng, thi thể chôn một tầng dày đặc, sâu chừng một mét, liếcmắt không thấy điểm cuối.Một ngày này, một đạo tin tức xuyên thấu Vạn Tượng Tháp, Thần Võ quâncủa Thần Tấn vương triều thảm bại ở Nam Thái Phủ, bị hàng tỉ Thi Tà dưới trướng Nữ Ma tàn sát ba nghìn dặm, thi thể rải đầy đất, quỷ hồn bay đầy trời, toàn bộ bầu trời đều biến thành màu đen như mực."

Tứ Phương Thiên Hầu", một trong tam đại thiên hầu đã bị chết trong tayNữ Ma, máu tươi nhuộm đỏ cả một ngọn núi lớn, hóa thành một tòa ThiênHầu Huyết Sơn, hai vị thiên hầu khác trọng thương mà trốn, có người nóiChấn Thiên Hầ bị thi độc dính vào, tán đi một thân tu vị, mới bảo trụđược một mạnh.Ngày hôm nay, tin tức thật sự quá nhiều, đều là về trận chiến kinh thiên động địa ở Nam Thái Phủ, mỗi một đạo tin tức truyền đến, đều khiếnngười cảm thấy hoảng sợ, nhân tâm xao động, không thể lại bình tĩnh tuluyện được nữa.- Một trận chiến này, quá thảm thiết rồi, chém giết suốt bảy ngày bảyđêm.

Khắp nơi đều có Thi Tà, giết chết một đầu, đầu thứ hai đã từ lòngđất bò lên, căn bản là giết không bao giờ hết, ngược lại ngày càngnhiều, cuối cùng Thần Võ quân liền bắt đầu tan tác, lập tức thất bại,chiến dịch liền biến thành đại đồ sát.- Có người biến thành Thi Tà, có người thì triệt để nằm trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.Một vị Thần Võ tướng quân từ chiến trường trốn tới, chạy trốn tới VạnTượng Tháp, những điều này đều là từ trong miệng hắn biết được.Sau đó vài ngày, lại có không ít chiến sĩ Thần Võ quân chạy trốn tới Vạn Tượng Tháp tị nạn, tránh né Thi Tà đại quân đồ sát, ngày càng nhiều tin tức được truyền lại.- Nam Thái Phủ hai mươi tám đại quận phủ đã có chín cái đều hoàn toànrơi vào trong tay Nữ Ma, Tu Tiên Giới Nam Thái Phủ căn bản không thểngăn được bộ pháp của Nữ Ma, bị buộc liên tiếp bại lui, tử thương thảm trọng.- Rất nhiều nơi trước đây là đỉnh tiêm tiên môn, hôm nay đều phải dờiphái, chỉ lưu lại một tòa tiên gia phúc địa trống rỗng, đã trở thành sào huyệt của Thi Tà mất rồi.Những ngày này, toàn bộ Vạn Tượng Tháp đều đằm chìm trong một cổ hào khí mờ mịt.- Kỳ thật Tu tiên giả còn may, ít nhất còn có thể trốn chạy đểkhỏi chết, nhưng những dân chúng binh dân kia ngay cả năng lực chạytrốn cũng không có, tránh né bốn phía, tùy thời đều có khả năng tử vong, ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.Những chiến sĩ Thần Võ quân trốn về kia không một ai mềm yếu cả, chỉ làThần Võ đại quân đều bị tách ra, căn bản không thể ngưng tụ ra một cổlực lượng phản kích lớn, đơn độc một người đi chiến đấu với những Thi Tà kia quả thật chính là chịu chết.Nhưng chỉ cần có người vung cánh tay hô lên, hiệu triệu tất cả mọi người lại thì bọn hắn tùy thời đều sẽ nguyện một lần nữa dốc sử tử chiến vớiđám Thi Tà kia một lần.- Thần Võ quân vậy mà đều thảm bại, còn ai có thể áp chế được hung uycủa Nữ Ma, chẳng lẽ thật sự cần Tần Đế ngự giá thân chinh sao!Phàm là người từng thấy Nữ Ma xuất thủ, đều cảm giác được chấn nhiếp đến từ sâu trong tâm linh, khiến người tiếp theo nhìn thấy nàng đều chỉmuốn trốn khỏi nàng càng xa càng tốt.Thần Võ quân vốn là bách chiến bách thắng, sức chiến đấu thập phần khủng bố, một trăm triệu Thần Võ quân, đã chừng quét ngang tất cả tiên môntrong một phủ, sở dĩ bị thảm bại như vậy là do Nữ Ma thật sự quá cườngđại, căn bản không ai có thể ngăn nàng lại cả, coi như là Tam đại thiênhầu cũng bị giết đến hoa rơi nước chảy.Nếu không có một người có thể chống lại nàng dẫn đầu đại quân đi thảophạt, vậy thì cho dù có phái ra cả trăm triệu Thần Võ quân cũng chỉ sẽđại bại mà về thôi.Người có thể chống lại Nữ Ma, chỉ sợ cũng chỉ có Tần Đế thôi.- Ta có thể cảm giác được, nàng trở nên mạnh hơn.Tiêu Nặc Lan nói ra,Sau khi ra khỏi Vô Lượng Tháp, nàng liền một mực ở trong Giới LinhThạchm khiến thần thức triệt để dung hợp với bản tôn, bỏ ra hai thángmới từ trong bế quan đi ra, vừa vặn nghe được tin tức Thần Võ quân đạibại truyền đến Vạn Tượng Tháp.Hôm nay thần thức và bản tôn đã xem như dung hợp chân chính, biến thành một người.Nữ Ma chính là Ác Thi.Tiêu Nặc Lan chính là Bản tôn.Mà Thiện Thi cũng nằm trong thân thể Phong Phi Vân, dừng trong Thi Cung trong đan điền.- Nàng không phải là đang tế luyện Thanh Đồng Linh Châu đấy chứ?Trong lòng Phong Phi Vân nhảy lên, thực lực Nữ Ma nếu thật sự trở nênmạnh mẽ rồi, vậy thì rất có thểt đã bắt đầu tế luyện Thanh Đồng LinhChâu, nếu thật sự để nàng tế luyện Thanh Đồng Linh Châu thành công, vậythì cũng tương đương với đã nắm giữ một kiện Thánh Linh Khí Mãnh.Ông trời...

ơ... i, tu vị Nữ Ma cũng đã đủ khủng bố rồi, nếu lại đểnàng nắm giữ Thánh Linh Khí Mãnh, thiên hạ còn ai có thể chống lại nàngnữa.- Mấu chốt là...

Thánh Linh Khí Mãnh này chính là của ta ah, nàng làm như vậy rất không đạo đức ah!Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ Nữ Ma sẽ không thể nào nói đạo lý với hắn cả, chỉ sẽ dùng nắm đấm nói chuyện thôi.- Ta phải dung luyện Thiện Thi, mới có thể chống lại lại, đưa Bạch Cốt Thi Cung cho ta.Tiêu Nặc Lan đột nhiên ra tay với Phong Phi Vân, muốn phá vỡ đan điền của hắn, lấy đi Bạch Cốt Thi Cung.- Ngươi nói đùa gì vậy, ngươi muốn liền cho ngươi, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ?Trên người Phong Phi Vân đột nhiên lao ra một mảnh thánh quang màu trắng, chặn lấy Tiêu Nặc Lan, bức lui nàng về sau.Đây là Thiện Thi trong đan điền Phong Phi Vân ra tay, chuyển giao lựclượng của nàng cho Phong Phi Vân, rất hiển nhiên nàng cũng không muốn bị bản tôn dung luyện, bởi vậy liền chống cựLực lượng Tiêu Nặc Lan và Thiện Thi chỉ sàn sàn nhau, căn bản là khônglàm gì được Phong Phi Vân, ngược lại sợ hãi động tĩnh quá lớn, kinh động đại lão của Vạn Tượng Tháp, bởi vậy chỉ có thể dừng tay.- Chúng ta phải đuổi đến trước khi Nữ Ma hoàn thành Thi Biến lần thứnăm, trấn áp nàng, bằng không, đợi nàng hoàn thành Thi Biến lần thứ năm, người thứ nhất muốn tìm chính là ngươi, sau đó là ta.

Lúc kia, chúng ta liền không thể nào ngăn được nàng nữa rồi, chỉ có thể mặc cho nàngluyện hóa.Tiêu Nặc Lan lời này, chính là nói với Thiện Thi, cũng không phải là nói với Phong Phi Vân.Nhưng trong lòng Phong Phi Vân cũng có tính toán của mình, muốn muốnđoạt lại Thanh Đồng Linh Châu, chỉ sợ cũng chỉ có thể vào trước khi NữMa hoàn thành Thi Biến lần thứ năm,- Chúng ta bây giờ liền xuất phát!-------Chương 392: Thần vương lệnh (1)Đan điền Phong Phi Vân chấnđộng mãnh liệt, một tòa bạch cốt cung điện từ trong đan điền của hắn bay ra, đại khái chỉ lớn chừng nắm đấm, do một đống xương trắng chất thành, lơ lửng giữa không trung, lóe ra thi hỏa.Tiêu Nặc Lan và Thiện Thi đều cảm giác được lực lượng Nữ Ma đang khôngngừng kéo lên, phi tốc tăng trưởng, càng ngày càng mênh mông không lường được, các nàng rốt cuộc đã không đợi được nữa, định trước liên thủ trấn áp nàng.Bằng không, hậu quả không thể lường được.Bạch cốt cung điện và Tiêu Nặc Lan đồng thời phi thiên mà đi, xông vàotầng mây, bay về phía thiên mạc hướng man, chỉ mấy hơi thở đã đến bênngoài cả ngàn dặm.- Rõ ràng ngay cả Bạch Cốt Thi Cung cũng bay mất, sao mỗi lần chịu thiệt đều là ta, tiện nghi đều bị nàng chiếm hết thế, như vậy sao được?

Không được, ta cũng phải tiến đến Nam Thái Phủ, phải đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu.Tam Thi đại chiến, nhất định có người sẽ nguyên khí đại thương, thậm chí tam bại câu thương.Tam bại câu thương thì không còn gì tốt hơn rồi!Phong Phi Vân cảm thấy đây chính là một cơ hội, nói không chừng có thểthừa cơ đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu, thậm chí từ trên người các nàngkiếm được chỗ tốt cũng nên.- Phong Phi Vân, gặp được ca, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không thấy kinh ngạc sao?Phong Phi Vân vừa đi ra khỏi Võ Tháp, đang chuẩn bị tiến đến Nam TháiPhủ, nhưng vẫn chưa ra khỏi phạm vi thánh địa Võ Tháp thì nửa đường đãgặp phải Tất Ninh Suất.Tất Ninh Suất giống như một con hắc hầu tử ngồi trên cành cây, trongmiệng còn ngậm một quả trái cây màu đỏ, tựa hồ như đã đợi Phong Phi Vântừ lâu rồi.- Là ngươi!Phong Phi Vân nhận ra được hắn, liền tranh thủ cầm lấy Miểu Quỷ Ban Chỉtrên ngón tay, lấy xuống, cầm chặt trong tay, sau đó cũng tháo xuốngGiới Linh Thạch đang đeo thu vào trong ngực.- Cũng không phải ta nha, Thần Thông Tháp phong lưu tiểu tài tử, đệ nhất mỹ nam tử thiên hạ Tất Ninh Suất.Tất Ninh Suất nở nụ cười một tiếng, từ trên cành cây nhảy xuống tới, trực tiếp giữ chặt lấy tay Phong Phi Vân, liền kéo hắn về.- Ngươi...

Làm gì vậy?Phong Phi Vân bị hắn đến quá gần, cảm giác cực kỳ không an toàn.- Có người...

Có người cầu ta giúp hắn đi Linh Bảo Tháp lấy một vật, hắn nói ngươi là người hợp tác của ta, bởi vậy ta mới tới tìm ngươi.Tất Ninh Suất sắc mặt có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là nói không đúng lòng rồi.Phong Phi Vân có chút liếc qua, chỉ thấy trên cổ tay thiếu niên mặt đennày vậy mà cũng đeo một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, trong lòng có chútkhẽ động, đã hiểu được, thì ra trợ thủ giúp hắn trộm lấy Ẩn Tằm Sa Latheo như lời thần bí chủ nhân chính là hắn.Thiếu niên mặt đen này vốn không mang Huyết Cấm Huyền Trạc, hắn từ lúcnào bị thần bí chủ nhân buộc đeo lên cái vòng tay này chứ?Phong Phi Vân vốn muốn đi theo bước chân Tiêu Nặc Lan Thiện Thi, tiếnđến Nam Thái Phủ, đoạt lại Thanh Đồng Linh Châu, nhưng lại có biến số,thiếu niên mặt đen Tất Ninh Suất giống như đã đợi hắn thật lâu, khôngmuốn thả hắn rời đi.- Thời gian đã không nhiều lắm, nếu không thể trộm ra Ẩn Tằm Sa La, hai người chúng ta đều sẽ chết.Tất Ninh Suất cũng nhìn thấy Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay Phong PhiVân, biết rõ Phong Phi Vân đã gặp phải vận rủi giống hắn.Thần bí kia chủ nhân kia chính là ác ma, tất cả mọi người chỉ là quân cờ bị hắn lợi dụng, căn bản không cách nào thoát khỏi sự khống chế của hắn cả.Huyết Cấm Huyền Trạc đã trở thành một cái gai tng lòng Phong Phi Vân,thử rất nhiều cách cũng không thể hủy diệt được, Linh Khí có lực lượnghủy diệt Huyết Cấm Huyền Trạc, nhưng uy lực thật sự quá mạnh mẽ, PhongPhi Vân thiếu chút nữa đã làm vỡ nát cánh tay của mình, cuối cùng chỉ có thể dừng tay.Phong Phi Vân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn qua trời cao, có thể trôngthấy từng đạo quang mang phá không mà đi, mang theo uy năng vô thượng,đều là nhân vật cấp bậc tháp chủ đang chạy tới vị trí trung tâm VạnTượng Tháp.- Nam Thái Phủ đã xảy ra biến đổi lớn, Thần Võ quân chưa bao giờ thấtbại binh bại trốn chết, bị tàn sát ba nghìn dặm, khiếp sợ thiên hạ, cácvị tháp chủ Vạn Tượng Tháp cũng không khỏi không bị triệu tập khẩn cấp,thương thảo kế sách ứng đối.Ông!Ông!. . .Linh chung của Chung Tháp vang vọng khắp dãy núi, suốt một ngày cũngkhông dứt, giống như đang ngân lên buồn bã vì các tương sĩ chết thảmtrên chiến trường vậy!Thỉnh thoảng lại có một đạo quang mang phá không mà qua, dẫn tới khôngkhí chấn động, không biết bao nhiêu tháp chủ đều đều bị gọi ra từ trong bế quanCó một đạo bóng người quen thuộc, phi thiên mà qua, búi tóc cao cao,mang theo khí chất ung dung quý giá, đúng là tháp chủ Linh Bảo Tháp.Nàng cũng bị linh chung triệu hoán, tham dự vào tụ hội của các thápchủ.Phong Phi Vân hai mắt bốc lên lên hỏa diễm, cách không mà trông:- Linh Bảo tháp chủ đã ra khỏi Linh Bảo Tháp, giờ phút này, chính là cơ hội tốt nhất để trộm lấy Ẩn Tằm Sa La.Phong Phi Vân đã từng gặp Linh Bảo tháp chủ, đây là một nhân vật cấp bậc cự kình, chỉ cần có nàng tọa trấn ở Linh Bảo Tháp, căn bản không có khả năng từ bên trong trộm ra Ẩn Tằm Sa La.- Linh Bảo tháp chủ cũng đã sống mấy trăm năm, nhưng lại có mỹ tư nhưvậy, tuế nguyệt không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng cả.Tất Ninh Suất ánh mắt nhìn thẳng vào đạo nhân ảnh trên bầu trời nói.- Nếu ngươi không đi, nàng sẽ quay lại Linh Bảo Tháp đấy.Phong Phi Vân đá hắn một cước, nhắc nhở hắn thanh tỉnh một chút, sau đó liền vội vàng chạy về hướng Linh Bảo Tháp.Một cước này của hắn vừa vặn đá vào trên mông Tất Ninh Suất, miệng vếtthương còn chưa hoàn toàn khép lại khiến đau đến mức miệng cũng lệch ra- Ta kháoTất Ninh Suất mắng một câu, chà xát bờ mông, liền đuổi theo.Tu vị hai người cũng có thể xưng hùng trong một đời tuổi trẻ, cước trình cực nhanh, đuổi đến địa vực Linh Bảo Tháp trước khi Linh Bảo tháp chủquay trở về.Rừng trúc màu xanh không ngớt ngàn dặm, giống như một mảnh trúc hải, có đạo đạo linh quang từ trong trúc hải bảy lên, đó là thiên niên linhthảo và linh hoa mà tiền bối của Linh Bảo Tháp từ nơi khác đào đến .Mảnh địa vực này, kỳ bảo nhiều không kể xiết, nhưng đều là vật có chủ.Tất Ninh Suất đây là lần đầu tiên đi tới mảnh thánh địa này, bị một màntrước mắt dọa cho khiếp sợ, quả nhiên không hổ là thánh địa của Tầm BảoSư, bảo vật quả thực khắp nơi đều có.Hắn chính là một cao thủ giám bảo, 《 Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát 》 màThiên Toán Thư Sinh soạn ra hắn cũng đã đọc làu làu, trong đó có vài món đang hiện ra trước mặt hắn, khiến hắn như không muốn đi, rất muốn dừnglại đào sạch một phen.- Đó là một kiện linh hoa trên 《 Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát 》, sinhtrưởng hơn ba nghìn năm, có thể vì Tu tiên giả cấp bậc Thiên Mệnh kéodài tánh mạng thêm năm mươi năm.Tất Ninh Suất nhìn qua đỉnh núi cách đó không xa, trên đỉnh núi sinhtrưởng lấy một cây hoa hồng cao chừng một người, tựa như một đoàn hỏadiễm, đứng ở n goài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.-------Chương 393: Thần vương lệnh (2)Chỉ là bên cạnh gốc hoa hồng kia có một lão giả râu bạc trắng ngồi đó, hằng cổ bất động, trên lưngđeo một thanh cổ kiếm, đã từng có tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh muốn trộmhoa, đều bị hắn chém giết, thi thể vùi dưới mặt đất, biến thành chấtdinh dưỡng cho cây.Cây hoa hồng này lai lịch không nhỏ, từng sinh trưởng trên một đại mộphần trong Thượng Cổ di chỉ, chính là bị một vị thất phẩm Tầm Bảo Sư đào về, cấy ghép vào thánh địa vực của Linh Bảo Tháp, có tuyệt đỉnh cao thủ thủ hộ.- Bà mẹ nó, chẳng lẽ là một cây Tử Trúc trên 《 Linh Bảo Bài Danh ThủTrát 》, nghe đồn từng có một vị hiền giả, Niết Bàn trên cây Tử Trúc kia, thiếu chút nữa đã thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiên Đạo thônphệ.Tất Ninh Suất nhìn qua một cây Tử Trúc trong nước ở phía trước, hai chân cứ thế mà dừng lại, lần này thật sự là không nỡ đi rồi.Đây là một cây Tử Trúc hiền giả ngộ đạo, cao tới ba trăm tám mươi mét,còn to hơn cả thùng nước, tựa như một cây thần thụ màu tím, lá trúc cũng đính vào đám mây.Tất Ninh Suất bị chấn động được không nhẹ, muốn đi đào cây Tử Trúc kia đi, nhưng lại bị Phong Phi Vân ngăn cản lại.- Trên đỉnh Tử Trúc có tuyệt thế tiền bối đang ngộ đạo, ngươi nếu muốn mất mạng thì hãy đi đi!Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác ngày đầu tiên đi vào địa vực Linh Bảo Tháp đã phát hiện ra sự bất phàm của gốc Tử Trúc này, muốn mở động phủ dướiTử Trúc, nhưng lại một thanh Thiên Đao cấp bậc Linh Khí ngăn trở, nếukhông lui được nhanh thì đã bị chết dưới đao rồi.Tất Ninh Suất tuy rằng không phải Tầm Bảo Sư, nhưng Linh Giác lại caođến dọa người, chính là hơn 100 lần thường nhân, không hề thấp hơn Phong Phi Vân, phát giác được trên đỉnh Tử Trúc có khí tức khủng bố truyềnra, khiến người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.Tuy rằng trong lòng rất không bỏ, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.- Tương lai sau khi vượt qua Địa Kiếp, hướng Thiên đọa mệnh thì ta nhất định sẽ trở về tận diệt Linh Bảo nơi đây.Tất Ninh Suất và Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng đều nghĩ thế,nhưng hai người đều không nói ra, giả bộ lạnh nhạt, trên đường đi, lạigặp rất nhiều Linh Bảo, nhưng bọn hắn đều không hề lưu luyến, trực tiếpđi qua.Sau khi tiến vào phạm vi trăm dặm của Linh Bảo Tháp, hai nam tử mặc cổgiáp màu bạc liền từ lòng đất lăng không toát ra, cầm trong tay chiếnthương, ngăn cản hai người lại.- Linh Bảo Tháp trọng địa, không phải tôn sư Linh Bảo Tháp không thể tự tiện xông vào, hai tiểu bối, nhanh chóng rời đi.Trong đó có một ngân giáp nam tử trầm giọng nói, nếu không phải thấyPhong Phi Vân và Tất Ninh Suất ăn mặc áo bào trắng đại biểu cho học viên Vạn Tượng Tháp thì bọn hắn c đã trực tiếp ra tay, căn bản sẽ không nóinhảm như vậy.Phong Phi Vân từng đi qua Linh Bảo Tháp một lần, nhưng là có tôn sư tiếp dẫn, cũng không gặp được ngân tướng thủ hộ Linh Bảo Tháp.Hai tôn ngân tướng này thập phần cường đại, mang đến cho người cảm giác thâm bất khả trắc, căn bản không thể địch nổi.- Ta chính là Thần Vương truyền nhân, phụng mệnh Thần Vương mà đến.Phong Phi Vân từ trong Giới Linh Thạch lấy ra một khối lệnh bài màu đen, lớn chừng bàn tay, nặng đến 99 cân, trên đó khắc lấy hai chữ cổ "ThầnVương", có khí tức khiếp người từ bên trong lao ra, phun ra nuốt vàovầng sáng, tựa như Thần Vương đích thân tới vậy.Đông!

Đông!Hai ngân tướng kia đồng thời dừng lại thương, quỳ một chân trên đất:- Bái kiến Thần Vương.Lệnh bài của Thần Vương đương thời chỉ có một khối, đại biểu có ý chíThần Vương, dùng tài liệu giống như "Thần Tỉ" trong tay Tần Đế, "HậuLệnh" trong tay Thần Hậu luyện thành, truyền thừa mấy ngàn năm, ẩn chứavô thượng thánh uy của Goàng gia .Thần Vương Lệnh, nặng 99 cân.Thần Tỉ, nặng 308 cân.Hậu Lệnh, nặng 63 cân.Đều là cùng một loại thần thiết hiếm thấy tạo thành, đã bị dùng hết, đương thời khó có thể tìm ra một lượng nào nữaPhong Phi Vân tuy rằng đã đạt được Thần Vương Lệnh, nhưng vẫn chưa đượcThần Vương Lệnh tán thành, chưa được phong làm Thần Vương, cũng không có khả năng lưu lại lạc ấn trên Thần Vương Lệnh, không được tán thành,cũng không thể phát huy ra Thánh uy mà lịch đại Thần Vương tích lũytrong Thần Vương Lệnh được.Gặp Thần Vương Lệnh, như gặp Thần Vương, hai ngân tướng này sao dám không bái.- Hai vị tiền bối xin đứng lên!Phong Phi Vân tự nhiên không dám quá mức 'trang Bức', rất nhanh liền thu lại Thần Vương Lệnh.Hai vị ngân tướng lúc này mới đứng dậy, vội vàng nhường đường cho PhongPhi Vân, Thần Vương và Linh Bảo tháp chủ đều là người hoàng tộc, ThầnVương điều động đệ tử đến Linh Bảo Tháp, tự nhiên là chuyện hết sức bình thường.Hơn nữa bọn họ cũng đều biết, Phong Phi Vân vốn từng là đệ tử Linh BảoTháp, xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, mới được Thần Vương thu làmđệ tử.- Thần Vương vậy mà lại truyền Thần Vương Lệnh cho hắn, xem ra thật là muốn bồi dưỡng hắn thành Thần Vương đời sau rồi.Một ngân tướng trong đó nhìn vào sâu trong rừng trúc, hai thiếu niên áotrắng kia cũng đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lưng.- Muốn trở thành Tân Thần Vương, thì nhất định phaỉ bách chiến báchthắng, tiếp nhận khiếu chiến từ Vương giả tuổi trẻ, giẫm trên từng đốngthi cốt, đạp vào vô thượng đỉnh phong.

Đương kim lão Thần Vương, khôngphải cũng như vậy đi tới sao, đó là một đường máu tươi, một đường bạchcốt.Một tôn ngân tướng khác cảm thán nói.Hai thần tướng đều hai mặt nhìn nhau, sau đó lại trầm vào lòng đất, bọnhắn chỉ là người thủ hộ, không dám lại tiếp tục nhiều lời.Qua được cửa ải hai ngân tướng kia, trên đường đi lại gặp thêm mấy người thủ tháp, tu vị một người cao hơn một người, thậm chí có nhân vật cấpbậc nửa bước cự kình đi ra ngăn cản.Nhưng sau khi thấy được Thần Vương Lệnh thì nguyên một đám đều hành lễ, sau đó tránh lui, một lần nữa ẩn thân vào chỗ tối.- Ta kháo. . .

Phong huynh, lệnh bài kia của ngươi, có thể cho ta mượn chơi hai ngày không?Từ sau khi thấy Phong Phi Vân lấy Thần Vương Lệnh ra thì Tất Ninh Suấtliền trông mà thèm không thôi, ánh mắt tùy thời đều nhìn vào trên ngườiPhong Phi Vân.Phong Phi Vân đối với hắn cực kỳ đề phòng, dấu Thần Vương Lệnh ở trongGiới Linh Thạch, lại nắm chặt Giới Linh Thạch trong tay, hắn căn bản làkhông có đường nào để động thủ cả.- Ta với ngươi rất quen thuộc sao?Phong Phi Vân không muốn ở gần hắn, cách hắn rất xa, sợ ngay cả quần lót trên người mình không cẩn thận cũng sẽ bị hắn lột mất.- Quen thuộc a!

Chúng ta chính là Đạo (trộm) môn song kiệt, thiên hạkhông chỗ nào không trộm, không gì không dám trộm, tương lai nhất địnhsẽ danh chấn thiên hạ.Ánh mắt Tất Ninh Suất nhìn chằm chằm vào Giới Linh Thạch trong tay Phong Phi Vân, trong mắt tách ra kỳ quang, hắn đã nhận ra Giới Linh Thạch.Giới Linh Thạch là linh thạch bài danh đệ thập tứ, trân quý không dưới một kiện Linh Bảo, khiến hắn cực kỳ động tâm.Phong Phi Vân nắm Giới Linh Thạch càng chặc hơn, nói:- Đã đến Linh Bảo Tháp, Ẩn Tằm Sa La bị giấu ở tầng thứ 81, ngươi mau đi rồi trở về.Phong Phi Vân phong khinh vân đạm đứng ở nơi đó, tựa hồ căn bản không định tiến vào Linh Bảo Tháp.-------Chương 394: Ma Kỳ lại hiện ra (1)- Chỉ có một mình ta sao?Tất Ninh Suất phát hiện Phong Phi Vân không hề đi lên, vì vậy lại lui trở về.- Tự nhiên là ngươi đi, ta ở bên ngoài canh gác cho ngươi rồi.Phong Phi Vân ngồi xuống trên một khối đá trắng trong rừng trúc, cười nói:- Nếu là Đạo môn song kiệt, tự nhiên phải phân công rõ ràng, vạn nhấtLinh Bảo tháp chủ đi mà quay lại, ta sẽ lập tức báo cho ngươi biết.Con em ngươi ah!

Tất Ninh Suất muốn chửi mẹ, cho dù không có Linh Bảotháp chủ tọa trấn, Linh Bảo Tháp cũng hung hiểm vạn phần, cao thủ nhiềunhư mây, muốn từ bên trong trộm ra Ẩn Tằm Sa La, không khác gì bắt thang lên trời cả.Nếu phân công rõ ràng, vì sao con mẹ nó ngươi không đi, ta đến canh gác?Linh Bảo Tháp giống như một tòa Thần Sơn, hào quang vạn đạo, trên váchđá không chút thu hút tràn đầy trận vân vặn vẹo, dù là thần thức cũng bị cắn nát.Tất Ninh Suất tuy rằng đang mắng mẹ, nhưng vẫn tiến vào Linh Bảo Tháp,hắn thân pháp quỷ dị, chân đạp một đôi linh kịch, giẫm qua trên trậnpháp, vậy mà lại như giẫm trên đất bằng, rất nhanh trèo lên vách đákia, chạy vào trong một cái cửa tháp cổ thạch .Trận vân không cách nào ngăn cản được hắn.- Quả nhiên không hổ là chuyên nghiệp.Phong Phi Vân đứng trong rừng trúc cách Linh Bảo Tháp không xa, tronglòng cũng cảm khái, lai lịch thiếu niên mặt đen này không có khả năngđơn giản như vậy, thủ đoạn ra tay đều cực kỳ cao minh, trong mơ hồ cóthể nhìn thấy bóng dáng của thiên công bảo điển.Bất kỳ một tu sĩ nào, cho dù không có sư phó, cũng khẳng định có đạothống truyền thừa, thiên tài tự ngộ Thiên Đạo không phải là không có,nhưng thật sự quá ít, so với thiên tài cấp bậc sử thi còn ít hơn nhiều..Công phu trốn chết của thiếu niên mặt đen này cực kỳ bất phàm, trơntrượt tựa như cá chạch, coi như là tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũngchưa hẳn có thể bắt được hắn, để hắn đi trộm Ẩn Tằm Sa La, quả thực làquá mức phù hợp rồi.Phong Phi Vân lưu ở bên ngoài, có thể cảm giác được, trong rừng trúc cóvài cổ khí tức ẩn núp, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cường giả, là tiềnbối thủ hộ Linh Bảo Tháp, một khi trong Linh Bảo Tháp truyền đến dịđộng, những người này sẽ lập tức phá quan mà ra ngay.Vù vù!Một hồi tiếng gió truyền tới, có một mảng lớn lá trúc bay trong đó, hànkhí ẩn trên lá trúc, đông lạnh lên một tầng băng sương màu đen.Một mảnh sương màu màu đen nhàn nhạt lặng yên từ sâu trong rừng trúcthổi ra, nhẹ nhàng đánh tới Phong Phi Vân, tựa như một đám âm linh đangtừ từ tiếp cận.Một thủ trảo bỗng nhiên từ trong hắc vụ duỗi ra, trên đó mọc ra Hắc Lânthật nhỏ, mang lưu quang như kim loại chộp tới cổ Phong Phi Vân.- Hừ!Linh giác của Phong Phi Vân hiện giờ đã là hơn thường nhân gấp chín mươi lần, sớm đã phát giác ra, căn bản không quay đầu lại, trực tiếp điểm ra phái sau lưng một ngón tay, một đạo cột sáng màu đen từ đầu ngón taybay ra, xuyên thủng thủ trảo kia, khiến nó biến thành một mảnh vân vụ.Bỗng dưng, lại có hơn mười đạo lân trảo hắc sắc từ trong mây mù duỗi ra, cực kỳ quỷ dị, mỗi một đạo lân trảo đều lớn như hình người, gào théttrong rừng trúc, nếu vào buổi tối thấy một màn như vậy, quả thực có thểdọa cho người tóc tai dựng đứng.Phong Phi Vân vẫn không quay người, chỉ đánh ra sau lưng một chưởng, một mảnh mây lửa đỏ thẫm liền từ trên bàn tay bay ra, bên trong mây lửa cóbảy đầu hư ảnh kỳ ngưu lún xuống, toàn thân đều đang đốt lên hỏa diễmhừng hực, đốt tất cả lân trảo màu đen và sương mù thành hư vô.Đây là chiêu số sau khi Xích Hỏa Thuật và kỳ ngưu chi lực kết hợp, có thể phá tận tất cả tà pháp trên thế gian.- Lại dám đến Linh Bảo Tháp sinh sự, lá gan của các hạ thật đúng là không nhỏ!Phong Phi Vân phát hiện chiếu số mà đối phương sử dụng thậm chí có vàiphần khí tức của Âm Giới tam tà, Quỷ Tà chi khí trong tam tàCó thể dùng ra Quỷ Tà chi khí, ngoại trừ Quỷ Tà, cũng chỉ có Tà Linh Tầm Bảo Sư mới có thể làm được.Tầm Bảo Sư, chính là một loại chức nghiệp quỷ dị nhất thiên hạ, tự nhiên cũng chia chính ra chính tà.

Chủ chức của Tầm Bảo Sư là vi tất cả đạimôn phái tu tiên và gia tộc tìm kiếm tài nguyên khoáng sản và bảo vật,nhưng Tà Linh Tầm Bảo Sư thì lại tương đối đáng sợ, chuyên môn hành tẩutrong Thượng Cổ đại mộ, xuyên thẳng qua giữa Âm Dương nhị giới, thủ đoạn cực kỳ độc ác và khủng bố, khiến người nghe thấy mà phát lạnh.Không có người nào đáp lại hắn, đáp lại hắn chính là một mặt Ma Kỳ.Mặt Ma Kỳ này cũng từ sâu trong rừng trúc bay ra, đen kịt như ma chướng, trên đó thêu lấy quỷ vân đan vào, cả mảnh rừng trúc này đều bị baotrong Ma Kỳ, phong tỏa Thiên Địa, khiến những tiền bối thủ tháp ở chungquanh không thể phát giác được dị thường ở đây.Ma Kỳ phần phật, tịch thiên quyển địa, trấn áp khiến cổ trúc cũng hóa thành phấn.- Đại Phong Kỳ!Phong Phi Vân hai mắt ngưng tụ, đã nhận ra mặt Ma Kỳ này, đúng là mộtkiện Linh Khí đã truyền thừa ngàn năm của Thiên Nhất Tiên Môn, chính làsát phạt thần khí cấp bậc trấn môn bảo vật.Vốn nó nằm trong tay đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, Bộ Thiên Nhai, nhưng Bộ Thiên Nhai này là một ngươi bi ai, lại bị chết trong tay vị hôn thêKỷ Thương Nguyệt của mình, từ đó về sau Đại Phong Kỳ liền hoàn toàn biến mất.Lúc đó chỉ có ba người ở đấy, Phong Phi Vân, Kỷ Thương Nguyệt, thần bíchủ nhân, Đại Phong Kỳ không phải là bị Kỷ Thương Nguyệt lấy đi thì cũng là bị thần bí chủ nhân thu lấy.Oanh!Một đạo Linh Khí chiến mang như là hắc nhật bàn bị dẫn động, từ trên MaKỳ ngưng tụ ra một đạo tia chớp màu đen, lớn chừng cánh tay người, mộtthanh thạch đao cực lớn đã bay ra ngoài, chém nát điện mang kia.Tia chớp màu đen do Linh Khí đánh ra tuy rằng khủng bố, nhưng lại khôngcách nào tạo thành chút ảnh hưởng đối với bạch thạch chiến đao cả.Oanh!Bạch thạch chiến đao bay trở về trong tay Phong Phi Vân, sau đó lại bị rời tay tế ra, muốn chém nát Ma Kỳ.Ma Kỳ hoàn toàn triển khai, như một thần quyển cổ xưa trực tiếp quất bay bạch thạch chiến đao ra ngoài, đâm vào trong lòng đất, chỉ lộ ra chuôiđao ở bên ngoài.- Phong Phi Vân, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.Thanh âm của Kỷ Thương Nguyệt vang lên trong rừng trúc, nhưng lại không thấy được thân ảnh của nàng.Quả nhiên là nàng!Kỷ Thương Nguyệt lại có thể biết xuất hiện ở địa vực Linh Bảo Tháp, thật sự có chút ngoài dự đoán mọi người, nhưng Phong Phi Vân lại không thấykinh ngạc chút nào cả, muốn xem xem cô nàng oán phụ này lại có thể gâyra trò bịp bợm gì.Phong Phi Vân lúc ăn vào viên linh đan mà Linh Bảo tháp chủ thì cũng đãtu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn đến cảnh giới Động Hư, lúc đó hắn đãbiết Mộ Dung Thác chính là Kỷ Thương Nguyệt, đối với nàng vì sạo lại ẩnnấp đến bên người mình cũng có vài phần suy đoán, nhưng Phong Phi Vâncũng không vạch trần nàng, nếu ngươi đa muốn giả, vậy thì cho ngươi giả.-------Chương 395: Ma Kỳ lại hiện ra (2)Cũng chính vì nguyên nhânnày, cho nên sau khi xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, Phong Phi Vâncũng chưa từng tới tìm Mộ Dung Thác, chính là muốn hắn đợi không nổi,chủ động ra tay.Phong Phi Vân không sợ Kỷ Thương Nguyệt muốn giết hắn, chỉ sợ nàng ngầmgiở trò, giờ phút này, nàng ra tay, cũng là việc nằm trong dự liệu củaPhong Phi Vân.- Thì ra là Thương Nguyệt muội tử, đã lâu không gặp, nhớ ta sao?Phong Phi Vân trêu chọc nói.- Ta muốn ngươi chết!Thanh âm Kỷ Thương Nguyệt rất âm trầm, tựa như vang lên bên tai Phong Phi Vân vậy.Oán khí của nàng rất nặng, tựa như một nữ quỷ đến tìm Phong Phi Vân lấymạng vậy, Ma Kỳ nhô lên cao, bay thẳng xuống, mảng lớn hắc mang giốngnhư sóng biển trên Thần Hải vậy.Chiến uy của Linh Khí đã bị hoàn toàn kích hoạt, thập phần khiến ngườisợ hãi, coi như là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng sẽ bịnghiền áp thành bột mịn.Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, tu luyện thành Tà LinhTầm Bảo Sư, đã tế luyện Đại Phong Kỳ thành một tấm Ma Kỳ.Phong Phi Vân cũng tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, chống lại ma uy của Đại Phong Kỳ, mà hai mắt hắn cũng lao ra hai đạo hỏa diễm, thi triển ra PhượngHoàng Thiên Nhãn, muốn tìm ra Kỷ Thương Nguyệt.Ầm ầm!Trên mặt đất một hồi run run, một bạch cốt già nua từ trong lòng đất leo ra, huyết nhục trên người đều đã rữa hết, nhưng tóc trên đầu vẫn đenkịt như cũ, sau khi nhìn thấy liền khiến người sởn hết cả gai óc.Đây không biết là di hài vị tiền bối nào của Linh Bảo Tháp, bạch cốt còn cứng rắn hơn cả sắt thép, vốn đã chôn xương mấy chục năm, nhưng lại bịKỷ Thương Nguyệt sử dụng Tà Linh tầm bảo thuật gọi ra từ trong lòng đất- Này, Kỷ cô nương, quấy rầy tiền bối ngủ say, đây là chuyện rất không đạo đức, sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy.Một chân Phong Phi Vân bị cỗ bạch cốt kia nắm lấy, nếu không phải hắnkịp thời triệu hồi bạch thạch chiến đao, đánh bay cánh tay bạch cốt thìnói không chừng cái chân này đã biến thành bùn máu rồi.Cô nàng Kỷ gia này thật sự đủ cay, thủ đoạn rất quỷ dị, khiến Phong PhiVân cũng không thể không thận trọng, nếu lật thuyền trong mương, rơi vào trong tay của nàng vậy thì thảm rồi.- Phong Phi Vân, ngươi tên cầm thú này, cũng biết hai chữ đạo đức sao?Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh.- Khục khục, ta là cầm thú, chung quy còn tốt hơn ngươi, bị cầm thú đè..."

Oanh!

"Một phiến ma vân đánh ra, một đạo chưởng cự đại ấn ẩn ở trong đó, lờitrêu chọc của Phong Phi Vân đã chọc giận nàng, quả nhiên chân thân ratay, muốn đánh Phong Phi Vân thành tàn phế.Đợi đến khi nàng ra tay, Phong Phi Vân một đao chém nát cổ bạch cốt kia, sau đó liền đánh tới mảnh ma vân kia.Ầm ầm!Tầm bảo chi thuật của Kỷ Thương Nguyệt thập phần cao minh, vượt quatưởng tượng của Phong Phi Vân, nàng có thể trong một lần đánh ra hơnmười đạo thuật pháp, thiếu chút nữa đã đánh bay cả bạch thạch chiến đaotrong tay Phong Phi Vân rồi.Thiên sinh linh nhân quả nhiên không phải chuyện đùa, cộng thêm nàng từnhỏ đã tu luyện tầm bảo bí thuật, Linh Giác của nàng xa xa không chỉ làtrình độ mà Linh Bảo Tháp khảo thí ra được, lúc đó nàng đã ẩn tàng không ít rồi.Chỉ riêng cường độ Linh Giác đã có thể áp Phong Phi Vân vài lần rồi.- Ngươi lại trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng so với ta vẫn có chênh lệch không nhỏ!Phong Phi Vân đánh ra một trảo, có vầng sáng màu đen, màu đỏ, màu xanh,màu trắng quấn quanh trên cánh tay, chính là Hắc Thủy thuật, Xích HỏaThuật, Thanh Mộc Thuật, Bạch Kim ThuậtHơn mười đạo bí thuật mà Kỷ Thương Nguyệt đánh ra căn bản không ngănđược một trảo này của Phong Phi Vân, bị đơn giản phá vỡ, thủ trảo củaPhong Phi Vân nắm lấy vai thơm của nàng, muốn bắt lấy nàng.PHỐC!Một đạo vết máu từ bờ vai nàng nứt ra, bị chính linh khí của cô ta cắtra, coi như là mất đi một tay nàng cũng không muốn lần nữa rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân năm ngón tay run lên, trên đó dính máu tươi, không thể không thu tay lại.Bá!Nàng mặc lấy áo đen rộng thùng thình, bay ngược trở về, rơi xuống chỗsâu trong rừng trúc, tránh xa khỏi Phong Phi Vân, bả vai bị chụp ráchmột khối, lộ ra bờ vai như bạch ngọc, trên đó có một đạo vết máu xẹtqua, vẫn còn đang nhỏ máu.- Đối với mình cũng ác vậy sao?Phong Phi Vân sờ lên huyết dịch trên ngón tay, cảm giác có chút ấm áp.- Hừ, chung quy còn tốt hơn rơi vào tay ngươi gấp trăm ngàn lần.Kỷ Thương Nguyệt thu Đại Phong Kỳ về, cuốn lấy, nắm trong tay, đứng trong rừng trúc ở xa xa.Nàng dáng người cao ngạo, tóc dài màu đen rủ xuống rên ngón tay, bị gióthổi đến mất trật tự, chỉ là ánh mắt của nàng lại đặc biệt lạnh nhưbăng, thẳng tắp như kiếm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:- Hôm nay giết không được ngươi, chỉ trách ta tu vị còn chưa đủ cao, chờ Tà Linh chi pháp của ta đại thành, nhất định sẽ khiến ngươi sống khôngbằng chết.Nàng hóa thành một mảnh mây mù màu đen, thối lui vào sâu trong rừng trúc, ý định đào tẩu.- Ha ha, ngươi trốn được sao?

Ngoan ngoãn trở về làm nữ nô cho ta, mỗi ngày làm ấm chăn cho ta đi.Cô nàng Kỷ gia này thật sự quá mức hung ác không thể lại thả nàng rời đi được, nếu là thật sự để cho nàng tu luyện thành công vô thượng thầnthông của Tà Linh Tầm Bảo Sư, đến lúc đó muốn đối phó nàng sẽ rất phiềntoái.Tốc độ Phong Phi Vân cực nhanh, giống như đạp phong mà đi, từ phía sauđuổi theo, lần nữa duỗi ra một trảo, vươn vào trong sương mù màu đen,muốn lôi nàng ra, không thể lại thả nàng rời đi được.Kỷ Thương Nguyệt bị ép bất đắc dĩ, lần nữa tế ra Đại Phong Kỳ, ngăn trởmột trảo này của Phong Phi Vân, thân thể mềm mại giống như một Xà mỹ nữ, "Bá" một tiếng, bay vút mấy trăm trượng, lách vào đại môn Linh BảoTháp.Xoẹt xẹt!Phong Phi Vân chỉ có thể từ trên lưng của nàng kéo xuống một khối áođen, không cần nghĩ ngợi, cũng đuổi theo vào, một bước bước vào đại mônLinh Bảo Tháp, hai vị đệ tử vốn thủ vệ cửa tháp đã bị nàng đánh bại,trên người tràn đầy băng sương màu đen, biến thành hai cỗ hắc thi.XIU....

XIU...!Mấy tiếng xé gió vang lên, đã có người phát giác được động tĩnh của Linh Bảo Tháp, lập tức chạy qua bên này, là hai ngân giáp chiến tướng, chỉba lượt hô hấp đã đi tới trước cổng chính của Linh Bảo Tháp, thấy đượchai cổ hắc thi nằm trên mặt đất, đều là bị Tà Linh tầm bảo thuật đánhchết.- Là Tà Linh Tầm Bảo Sư ra tay, có người xông vào Linh Bảo Tháp, mau thông tri cho người hộ tháp ở mỗi tầng cẩn thận đề phòng.Hai ngân tướng đồng thời đánh ra một mảnh vầng sáng màu bạc, từ tầng thứ nhất Tầm Bảo Tháp một mực lan tràn đến đỉnh tháp, toàn bộ tu sĩ của Tầm Bảo Tháp đều bị kinh động, tất cả mọi người đều biết có người xông vàotrong Linh Bảo ThápOanh!Tất Ninh Suất vốn đang vụng trộm tiềm nhập vào trong Linh Bảo Tháp, giẫm ra một cước, chẳng biết tại sao trận vân trên mặt đất lại đột nhiên vọt ra, thiếu chút nữa đã thôn phệ cả chân hắn.-------Chương 396: Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt (1)- Mẹ nó, chuyện gì đây?Tất Ninh Suất vội vàng bay vút trở về, từ trong trận vân đào thoát rangoài, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn là có người đã kích hoạt toàn bộtrận vân trong Linh Bảo Tháp, tiến nhập trạng thái phòng ngự tuyệt đối.Rốt cuộc là ai kinh động đến người Linh Bảo Tháp thế?Chỉ cần là tặc, lá gan đều không lớn, hắn muốn tránh lui, tạm thời rời khỏii Linh Bảo Tháp.Nhưng hắn vừa quay người lại, một đạo bóng người màu đen yểu điệu liềnbỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, đó là một nữ tử tuyệt sắc, băngsương lãnh nhan, mặc một bộ trường bào màu đen, nhưng lại không giấuđược thân thể mềm mại đặc sắc kia.Đôi mắt dễ thương như bảo thạch màu đen, mang theo một tầng sương lạnh, khiến người không dám nhìn thẳng.Tất Ninh Suất sắc đảm ngập trời, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt, trong lòng miên man bất định, nhưng vào lúc này, bên tai lại truyền đến mộttiếng quát lạnh, giống như Thiên Lôi nô vang bên tai, chấn khiên đầu hắn phải "Ông ông" vang lên:- Cút ngay!Kỷ Thương Nguyệt bay vút mà qua, một cước đạp bay Tất Ninh Suất rangoài, sau đó liền cấp tốc lao lên trên Linh Bảo Tháp, biến mất trên cầu thang cổ thạch đi thông tầng thứ tám mươi mốt.Tất Ninh Suất một đầu đâm vào trên thạch bích, phát ra một tiếng"Bành", cái mũi cũng thiếu chút nữa bị gãy, mặt xưng phù một khối lớn,chửi bậy nói:- Mẹ của ngươi, xinh đẹp liền có thế đá loạn sao, lão tử liều mạng với ngươi. . .

Ô ô. . .Bá!Phong Phi Vân từ phía dưới vọt lên, che lấy miệng hắn, thấp giọng nói:- Còn ồn ào nữa, toàn bộ cường giả của Linh Bảo Tháp đều đã chạy đến rồi.Trong Linh Bảo Thá có mấy đạo khí tức khủng bố truyền ra, phân biệt xuất hiện ở các tầng tháp bất đồng, mỗi một đạo khí tức khủng bố đều đạibiểu một vị cường giả tuyệt đỉnh.Chính là vài chỗ tuyệt mật của Linh Bảo Tháp, cho nên mới có siêu cấp cường giả thủ hộ.Trên tầng thứ tám mươi mốt, cũng có một đạo khí tức truyền ra, khiếnPhong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều vội vàng che dấu khí tức, đình chỉ hô hấp, thả chậm tốc độ huyết dịch lưu động, thân thể vẫn không nhúcnhích, như biến thành hai cổ thạch điêu vậy.Sau nửa ngày, đạo khí tức này mới thu về.Hai người lúc này mới đồng thời thở dài một hơi!- Tuyệt đối là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đang thủ hộ Ẩn Tằm Sa La, lần này đã kinh động hắn, vẫn nên đợi lần sau hẳn đến đi!Tất Ninh Suất bị dọa đến không nhẹ, vừa rồi nếu bị người nọ phát hiện ra thì hiện giờ chỉ sợ đã nằm trên mặt đất rồi.Hắn bị lưc lượng của tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh trấn trụ, không dám bước thêm bước nào nữa.- Đúng rồi, con mẹ nó ngươi không phải ở bên ngoài canh gác sao, sao lại chạy vào rồi. . .

Ta biết rồi, có phải là ngươi thấy một tuyệt sắc mỹnữ mặc áo đen. . .

Vì vậy theo đuôi phía sau, tới nơi không có ngườiliền đột nhiên ra tay, đè nàng xuống, lột đi áo ngoài của nàng, sau đólại kéo xuống áo ngực nàng, cởi luôn quần nàng. . .

Chậc chậc, ngươichính là muốn làm những chuyện không muốn người biết kia, thật sự là xem thường ngươi, thật khiến Đạo môn song kiệt chúng ta phải mất mặt ah!Tất Ninh Suất sức tưởng tượng thập phần phong phú, nói đến chỗ kíchđộng, quả thực lòng đầy căm phẫn, mắng to Phong Phi Vân là cầm thú.- Cái này. . .Phong Phi Vân đích thật là đuổi theo Kỷ Thương Nguyệt tiến vào Linh BảoTháp, nhưng cái gọi là chuyện không muốn người biết kia, hắn cũng đã sớm làm, cũng không hề phủ nhận, đương nhiên hắn tự nhiên không có khả năng nói cho Tất Ninh Suất biết rồi.- Ta kháo, ngươi là đuổi theo nàng tiến vào Linh Bảo Tháp đúng không?Những cường giả Linh Bảo Tháp kia cũng là bị các ngươi kinh động sao?

Mẹ nó, huynh đệ, tán gái cần nhẹ nhàng một chút có biết không, cũng khôngthể vội vàng như thế được?

Thế nào thì chúng ta cũng là tới trộm Ẩn TằmSa La, không phải đến trộm ngọc trộm hương đâu.Tất Ninh Suất rất khinh bỉ Phong Phi Vân, vì tán gái mà hư mất toàn bộ kế hoạch.Mà quna trong nhất là, người tán gái là Phong Phi Vân, mà bị đánh lại là hắn.- Thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, vốntrộm lấy Ẩn Tằm Sa La đối với ta mà nói quả thực chỉ như một bữa ănsáng, căn bản không cần tốn nhiều sức, aizz!

Hiện giờ xem ra không có hi vọng rồi, bên phía chủ nhân ngươi đi giải thích đi!Tất Ninh Suất thở dài thở ngắn, hoàn toàn chối bỏ sạch trách nhiệm, đổ cho Phong Phi Vân vì tán gái mà làm hỏng việc.- Ài!

Uy!

Ngươi còn dám xông tầng thứ tám mươi mốt sao?Phong Phi Vân trực tiếp chạy lên Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt,Tất Ninh Suất ở phía sau dậm chân, nhìn chung quanh một phen, cuối cùngvẫn cắn răng đi theo.- Ta cho ngươi biết, loại chuyện tán gái này, ta cũng thường xuyên làm,nhưng hiện giờ Linh Bảo Tháp đã trở thành nơi giết người, chúng ta vẫnnên lần sau lại đến đi. . .

Tiểu la lỵ kia rất hung hãn, không dễ đè đâu ah!

Cho dù muốn lột quần áo nàng, sợ rằng cũng cần đến ba, năm tên caothủ, cùng nhau đè nàng mới được, uy, ngươi đến cùng có nghe ta nóichuyện không đấy, tiểu la lỵ kia tuy rằng lớn lên khá tốt, nhưng cũngquá cay đi, vạn nhất đá cho ngươi liêt dương. . .

Ta kháo, con mẹ nóngươi thật sự là vì nữ nhân, ngay cả mạng cũng không muốn sao. . .Tất Ninh Suất lải nhải nói.Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng lại chân, nói:- Ngươi lại nói nhảm nữa thì thật sự không trộm được Ẩn Tằm Sa La đấy.- Có tuyệt đỉnh cao thủ đang thủ hộ Ẩn Tằm Sa La, căn bản không phải chúng ta có thể đánh cắp được.Tất Ninh Suất thấp giọng nói.Bọn hắn đã bước lên Linh Bảo đạp tầng thứ tám mươi mốt, đen kịt mà trống trải, bên trong có vô số giá sách, không giống như là một tòa bảo khố,mà như một tầng tàng thư trọng địa vậy.Quả thực là một mảnh biển sách, giá sách nối thành phiến, sách cổ không dưới trăm vạn cuốn.- Hư!Trong mắt Phong Phi Vân bỗng lóe lên hỏa diễm, phát hiện trong biển sách kia có khí tức người đag che dấu, người nọ đột nhiên chụp ra một cái,chính là một đệ tử của Linh Bảo Tháp, thân hình gầy gò, mặc nho bào màutrắng.Phong Phi Vân duỗi ra một tay, đơn giản liền bắt lấy tay của hắn, hắn dĩ nhiên là. . .

"Mộ Dung Thác" .Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ Mộ Dung Thác trên thực tế chính là KỷThương Nguyệt, sau khi bắt được hắn, trong khoảng thời gian ngắn, cũngkhông biết là có nên tiếp tục ra tay hay khôngNữ nhân trên đời này đều rất biết giả bộ, nếu Phong Phi Vân không có tuluyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhất định đã bị nàng lừa gạt, bị nànghoàn toàn lừa dối.- Mộ. . .

Mộ Dung Thác!Phong Phi Vân bộ dạng đầy kinh ngạc, chậm rãi thả cánh tay hắn xuốngNếu ngươi đã muốn giả, vậy ta giả theo ngươi."

Mộ Dung Thác" sau khi thấy chính là Phong Phi Vân liền lập tức thở dài một hơi, vỗ vỗ bộ ngực:- Thì ra là Phong huynh, làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng là kẻ xấu xông tháp nữa chứ.- Ta tự nhiên không phải kẻ xấu.Phong Phi Vân cười nói.-------Chương 397: Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt (2)Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu, "Mộ Dung Thác" trong tay ôm một cuốn thẻ tre, cáo từ nói:- Tháp chủ phân phó ta giúp nàng đến nơi đây lấy một cuốn sách cổ, ta đưa qua cho nàng, không thể ở cùng Phong huynh rồi.Linh Bảo tháp chủ rõ ràng không có ở Linh Bảo Tháp, nàng rõ ràng tìm ramột lý do như vậy để thoát thân, Phong Phi Vân há có thể để cho nàng như nguyện, khóe miệng không khỏi có chút cười.- Mộ Dung Thác!Phong Phi Vân liền gọi "Mộ Dung Thác" đang muốn rời đi lai, đuổi theo, cười nói:- Vòng cổ Thanh Trúc ta tặng cho ngươi, vì sao ngươi không mang thế?- Ta. . .

Không nỡ mang!"

Mộ Dung Thác" trong lòng mắng Phong Phi Vân không biết bao nhiêu lần,một cái vòng cổ rách cũng tặng được, cũng chỉ có Phong Phi Vân mới làmra chuyện nhàm chán như vậy thôi.Dưới yêu cầu mãnh liệt của Phong Phi Vân, "Mộ Dung Thác" vẫn lấy cái vòng cổ kia ra.Phong Phi Vân nhìn thấy chuỗi vòng cổ này rõ ràng không bị nàng hủydiệt, trong lòng không khỏi vui lên, chỉ sợ trong lòng nàng cũng rấtmuốn hủy diệt, nhưng lại sợ Phong Phi Vân hỏi nàng, lộ ra chân ngựa, cho nên mới mang chuỗi vòng cổ nàng bên người.- Ta tới giúp ngươi đeo lên!Phong Phi Vân muốn cố ý buồn nôn nàng một phen, nếu ngươi đã muốn giả, vậy thì ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi.Phong Phi Vân đoạt lấy vòng cổ Thanh Trúc trong tay nàng, đi tới trướcngười nàng, thân thể dán chặt vào nàng, đôi cánh tay như muốn hoàn toànôm lấy cổ nàng, tựa như đã ôm nàng vào trong ngực vậyĐôi tay Kỷ Thương Nguyệt xiết chặt lại, rất muốn lui về phía sau, nhưnglại bị cánh tay Phong Phi Vân gắt gao đặt trên cổ, chung quy vẫn cảmgiác tay Phong Phi Vân không phải là đang đeo dây, mà là đang vẽ vòngtròn trên gáy nàng vậy.Loại cảm giác này khiến cho nàng rất không thoải mái, mặt cũng muốn áptrên lồng ngực Phong Phi Vân, có thể nghe thấy mùi mồ hôi trên ngườiPhong Phi Vân, nàng cảm thấy Phong Phi Vân quả thực là đang cố ý làmthế, làm cho nàng không thể nhịn được nữa.Cách đó không xa, Tất Ninh Suất chăm chú nhìn một màn "Kinh hãi" trướcmắt này, cái cằm cũng sắp rớt trên đất, cảm giác da đầu đang run lên,tay không kìm được gãi gãi trên đầu, Phong Phi Vân. . .

Hắn rõ ràng cùng một người nam nhân anh anh em em, chịu không nổi rồi, trời xanh ah!Ngươi giết ta đi!Tất Ninh Suất tự nhiên không biết Mộ Dung Thác chính mỹ nữ áo đen mà hắn vừa thấy, còn tưởng rằng Phong Phi Vân có ham mê bất lương, hướng giớitính không bình thường:- Khó trách vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta là lạ, hắn sẽ không có ý đồ gì với ta đấy chứ?Tất Ninh Suất sờ lên mông mình, vết thương chưa khỏi hẳn, chính là bịPhong Phi Vân cách không một kiếm chém bị thương, lại nhìn nhìn hình ảnh "Kinh hãi" trước mắt kia, hắn nhịn không được liền co rút, trong lòngâm thầm thề, không thể quá thân cận với Phong Phi Vân được, mẹ nó, quákhông an toàn rồi.- Nhìn cái gì đấy?Một thanh âm già nua, đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến.- Bản thân không có mắt ah!

Không phát hiện hai nam nhân đang ôm ôm ấpấ, con mẹ nó, khó trách tên vương bát đản Phong Phi Vân kia nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan mà vẫn có thể ngồi trong lòngmà không loạn, thì ra là hắn thích nam nhân. . .Thanh âm Tất Ninh Suất két một tiếng dừng lại, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, vừa rồi là ai đang nói chuyện với ta?Mẹ nó, nơi này chính là Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt, có tuyệtđỉnh cao thủ thủ hộ, đều do tên biến thái Phong Phi Vân kia cả.Sau lưng không phải có một lão quỷ đấy chứ?Tất Ninh Suất tim đập rộn lên, cảm thấy lưng lạnh lẽo, trong lòng có vài phần sợ hãi, chậm rãi quay đầu lại.Đây là một lão đầu tử, hắn ăn mặc áo bố da dê, mang giày bông vải kiểucũ, trong tay ôm một chồng chất sách cổ, đang đứng ở sau lưng Tất NinhSuất, cười ha hả theo dõi hắn:- Tiểu bằng hữu, ngươi không phải là đệ tử Linh Bảo Tháp sao?Lão nhân này cách Tất Ninh Suất rất gần, run rẩy đứng ở đó, lộ ra có chút tuổi già sức yếu.- Cái này. . .Tất Ninh Suất trong lòng run lên, cảm giác được có một cổ khí tức tà dị đậm đặc bao lấy người hắn, khiến hắn không rét mà run.Lão giả này cứ vậy tủm tỉm nhìn hắn.Tất Ninh Suất nghiêm mặt cười cười, đột nhiên ra tay, mảng lớn linh mang từ nơi ngón tay bay ra, một chưởng đè xuống đỉnh đầu lão đầu kia.Nếu đã bị phát hiện, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.Oanh!Cũng không thấy lão nhân kia ra tay như thế nào, Tất Ninh Suất liền trực tiếp bị hắn một đấm đánh ngã xuống đất, "Bành" một tiếng nằm ở trênmặt đất, đỉnh đầu bốc lên một cái huyết phao lớn như chuông đồng.Lão nhân kia vẫn đang cười!Phong Phi Vân cũng đã nhận ra biến cố bên này, rất nhanh chạy tới, nhìnchằm chằm vào lão nhân kia, trong đan điền đối phương một mảnh hỗn độn,không thấy rõ tu vị, đôi mắt già nua tràn đầy hào quang chói mắt!- Bà mẹ nó con em ngươi ah, có thể không đánh vào đầu có được không?Tất Ninh Suất tuy rằng đang mắng chửi, nhưng vẫn xám xịt chạy thoát trởvề, trốn đến đằng sau Phong Phi Vân, thấp giọng nó bên tai Phong PhiVân:- Lão nhân này không dễ chọc, có lẽ chính là Thủ Hộ Giả tầng thứ tám mươi mốt.Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều nghiêm chỉnh mà đối đãi, bọn hắn định liên thủ tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, dùng Linh Khí chi uy, có lẽ có lựclượng trấn áp lão giả này.Hai người liếc nhau một cái, đồng thời đánh ra tất cả linh khí trênngười vào Miểu Quỷ Ban Chỉ, tế nó ra, dẫn động sáu bức cổ đồ, định tốcchiến tốc thắng, cho dù không thể trấn áp tên Thủ Hộ Giả này cũng phảimau chóng chạy ra khỏi Linh Bảo Tháp.Oanh!Một mảnh hào quang từ trong Miểu Quỷ Ban Chỉ bay ra, ngàn vạn tượngthần, hợp lực hai người, uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ xa không chỉ đơngiản là điệp gia gấp đôi.- Thật đúng là lai giả bất thiện!Lão giả kia quăng chồng sách cổ trong tay ra ngoài, trên chồng sách cổkia ây dính một tầng vầng sáng, tựa như biến thành thiết sách đồng quyển do tinh thiết tạo thành vậy, nhưng lại lập tức liền bị lực lượng LinhKhí cắn nát, biến thành từng sợi ngọn lửa.Lão giả này hơi sửng sốt, sau đó trên mặt liền sinh ra một vòng dángtươi cười, ống tay áo hất lên, một mảnh ánh lửa u lam sắc liền bay rangoài, mảnh ánh lửa này uy lực thập phần dọa người, chính là từ trongmột đồng thau cổ bình bay ra, vừa có hơi lạnh lại có cả sóng nhiệt.Uy năng Linh Khí cũng không thể ngăn trở đám hỏa diễm này, bị tầng tầng phá vỡ.- Đây là. . .

Nhị muội minh hỏa!Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.- Tiểu gia hỏa có chút kiến thức, đây là một đám nhị muội minh hỏa,chính là do lão phu đi vào Trà Mã Cổ Đạo đi thông Âm Giới, hao tốn 60khối chân diệu linh thạch mua được trong tay một tam chuyển Quỳ Tà, coinhư là Linh Khí cũng không ngăn được uy lực của nhị muội minh hỏa.Lão giả này chính là tiền bối Tầm Bảo Sư, có thể tiến vào Âm Giới cũng không phải việc khó gì.-------Chương 398: Huyết nhân thần quán- Vậy cũng chưa hẳn!Một tay Phong Phi Vân tế lên Miểu Quỷ Ban Chỉ, tay kia, ngưng tụ Xích Hỏa Thuật, muốn dùng đó để chống lại nhị muội minh hỏa.Uy năng mà Linh Khí đánh ra bị đám nhị muội minh hỏa kia tầng tầng phávỡ, Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất cũng có thể cảm giác được, trên ngọnlửa kia xen lẫn chích hàn chi khí, huyết nhục chi thân cũng bắt đầu đùng đùng rung động.- Xích Hỏa Thuật!Phong Phi Vân rốt cục đánh ra Xích Hỏa Thuật, muốn phản tế minh hỏa.- Huyết Nhân Thần Quán!Tất Ninh Suất cũng đánh ra một cái bình, cái bình này lớn bằng sọ người, trên đó có bột phấn xương cốt bạch cốt um tùm, lại có huyết tinh thịtnhão bao ở bốn phía bình, có nhiều chỗ lờ mờ còn có thể nhìn thấy cósợi tóc màu đen đang bay múa.Nhưng đây thật là một cái thần quán, trên đó có khí tức bùn đất, có mạch vân đại địa .Một cái bình trông rất giống đầu người, tuy rằng uy lực không bằng MiểuQuỷ Ban Chỉ, nhưng lại chặn lại nhị muội minh hỏa, tăng thêm đám XíchHỏa Thuật kia của Phong Phi Vân trùng kích, trực tiếp liền đánh nhị muội minh hỏa vào trong Huyết Nhân Thần Quán.Nhị muội minh hỏa có uy lực thiêu hủy Linh Khí nhưng lại bị Huyết Nhân Thần Quán thu lấy, không cách nào lao ra được nữa.Cái bình này mang đến cho người một loại cảm giác ma uẩn, khí tức bình thản, bên trong lại khủng bố.- Cái bình này ngươi lấy từ đầu?Lão giả kia quá sợ hãi, trông thấy cái bình này liền nghĩ tới một nhân vật thập phần đáng sợ.Lại nhìn Tất Ninh Suất, sắc mặt già nua của hắn đã có chút trở nên trắng bệch.- Ta nhặt đấy!Tất Ninh Suất thu m Huyết Nhân Thần Quán về.Cái thần quán này tự nhiên không phải hắn nhặt được, chính là hắn lấytrên thân một huyết y nhân, cho nên mới đặt cho nó cái tên là "HuyếtNhân Thần Quán" .Cái bình này có ma tính không thể tưởng tượng nổi, khiến hắn không kìm lòng được nghĩ tới cái tên này.Hắn lúc ấy cũng cảm thấy thú vị, nhưng sau khi hắn mang khẩu thần quánnày trên người lại cảm giác được khủng bố trước nay chưa từng có, mỗilúc trời tối, bên trong thần quán đều truyền đến một hồi Ma Âm khônghiểu, khiến hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ, luôn cảm thấy đầungười nọ sẽ từ trong bao quần áo bay ra, lơ lửng bên gối hắn, mặt mũitràn đầy huyết vụ nhìn chằm chằm vào hắn.- Không có khả năng, đây chính là đệ nhất sát khí của Dương Giới chiVương ' Huyết Y Vương ', Huyết Y Thần Quán, chính là dùng đầu lâu củamột vị Thượng Cổ đại hiền tế luyện mà thành, tuyệt đối sẽ không saiđược.Lão giả kia đối với chuyện của Âm Dương nhị giới hoặc nhiều hoặc ít vẫncó hiểu rõ, so với ai khác đều rõ ràng về sự khủng bố của Dương giới chi Vương là bực nào, hắn đã bị Huyết Nhân Thần Quán trước mắt này dọakhiếp sợ rồi.- Con. . .

Mẹ nó, người nọ là. .

Dương Giới chi Vương!Tất Ninh Suất sợ tới mức run tay, Huyết Y Thần Quán trong tay thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất, có huyết dịch bốc lên từ bên trong tràn ra,tràn đầy sương đỏ.Chân của hắn cũng có chút như nhũn ra, toàn thân cũng bị mất hết khílực, đứng không yên, trực tiếp tựa vào trên bờ vai Phong Phi Vân.Cái này chơi lớn rồi, Huyết Y Nhân kia dĩ nhiên lại là Dương Giới chiVương, mình ngay cả đồ của Dương Giới chi Vương cũng trộm, đã xong, đãxong rồi, hai mắt Tất Ninh Suất trợn trắng, cảm giác có chút hít thởkhông thông.- Ta. . .

Ta trả lại có được không?Tất Ninh Suất cho tới bây giờ đều chưa từng bị dọa như vậy.Phong Phi Vân cũng cũng đổ mồ hôi, tên này thật sự trâu bò, trộm cả đồcủa Dương Giới chi Vương, nếu chuyện này truyền đi, hắn khẳng định sẽdanh chấn thiên hạ, sẽ khiến cho rất nhiều người tự phong là Đạo thầncảm thấy xấu hổ đến chết.- Trước tiên vẫn nên ngăn cản khí tức của Huyết Y Thần Quán, nếu bịDương Giới chi Vương cảm ứng được, vậy thì thật sự muốn không chết cũngkhó.Phong Phi Vân nhắc nhở.Tất Ninh Suất như được cảnh tỉnh, vội vàng thi triển cấm pháp, lần nữache dấu khí tức Huyết Y Thần Quán lại, trong lòng âm thầm thề phải tìmmột chỗ chôn lấy Huyết Y Thần Quán, đây không phải là một kiện Linh Bảo, quả thực chính là tấm bùa đòi mạng mà.Tên này trộm đồ nhất lưu, che dấu khí tức Linh Bảo cũng hết sức lợi hại, không hổ là dân chuyên nghiệp.- Lão phu còn tưởng rằng ngươi là truyền nhân của Dương Giới chi Vương,thì ra chỉ là một tên trộm vặt, mau giao Huyết Y Thần Quán ra đây!Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, duỗi ra một cái ưng trảo khô heo, khiếnkhông khí cũng toát ra hỏa hoa, muốn đoạt lấy Huyết Y Thần Quán.Đây chính là đệ nhất sát khí của Dương Giới chi Vương, chính là mộttrong vài món sát khí cao cấp nhất cả Thần Tấn vương triều, uy lực sovới Linh Khí bình thường không biết khủng bố hơn gấp bao nhiêu lần, nếunắm giữ kiện sát khí này, hắn sắp có được thực lực rung chuyển cự kìnhrồi.Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất muốn tế ra Huyết Y Thần Quán, nhưng cómột đạo sóng lửa đột nhiên bay qua đỉnh đầu bọn hắn, đây là một mảnh mây lửa đỏ thẫm, bên trong bao lấy một người, đúng là thần bí chủ nhân, hắn cũng chạy đến.- Lão nhân này cứ giao cho ta, các ngươi nhanh chóng đi tìm Ẩn Tằm Sa La.Thần bí chủ nhân duỗi ra một tay cánh hỏa diễm đánh lui lão giả kia, ống tay áo lão giả kia toàn bộ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, lộ ra mộtcánh tay khô héo.- Ngươi lại là người phương nào?Trong lòng lão giả giật mình, nhìn cánh tay tổn thương của mình, cảmgiác được thần bí chủ nhân bao lấy trong ngọn lửa này thập phần cườngđại, nếu nhị muội minh hỏa không bị Huyết Y Thần Quán lấy đi, hắn có lẽcòn có lực đánh một trận.Nhưng đã mất đi nhị muội minh hỏa, thực lực của hắn giảm bớt đi nhiều, chưa hẳn chống đở được thần bí chủ nhân này.- Người giết ngươi.Thần bí chủ nhân thanh âm khô cạn, một chỉ điểm ra ngoài, thân thể biếnthành kiếm được hỏa diễm đan vào, xuyên phá không khí, đâm rách CànKhôn, qua trong giây lát, trực tiếp liền xuyển thủng thân thể lão giảkia.PHỐC!Phiến hỏa diễm này cực nóng như ma lô, khí tức vô cùng sắc bén, từ trong thân thể lão giả xuyên qua, trực tiếp chia lìa thân thể của hắn làm hai nửa, lập tức đã bị miểu sát.- Không chịu nổi một kích!Thần bí chủ nhân hừ lạnh một tiếng.Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng mãnhliệt nhảy lên, thần bí chủ nhân này không phải cường đại bình thường,đánh chết tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng chỉ cần một chiêu, khiến người hoàn toàn bị chấn nhiếp.- Gặp không may, lại bị nàng chạy thoát!Phong Phi Vân phát hiện Kỷ Thương Nguyệt đã thừa cơ chạy đi, biến mất khỏi tầng thứ tám mươi mốt.Chợt có lực lượng đáng sợ từ trong Linh Bảo Tháp bay lên, tựa như trênbầu trời đêm đột nhiên nhiều ra mấy cái mặt trời, đồng thời đều lao đếntầng thứ tám mươi mốt.- Lại dám xông vào Linh Bảo Tháp, chết!- Chết!- Chết!. . .Có năm chữ "Chết" vang lên, lực lượng một tiếng cường đại hơn một tiếng.-------Chương 399: Thần bí chủ nhân lại là nàng (1)Cường giả Linh Bảo Tháp đãphát giác được tầng thứ tám mươi mốt có biến cố, một người cách không ra tay, một bàn tay đánh ra, lực lượng chín đầu kỳ ngưu bay tới, chín đầungưu ảnh đột nhiên từ trong hư không lao ra, tựa như có một cánh cửa bịđánh vỡ vậy.Oanh!Chín đầu kỳ ngưu bị thần bí chủ nhân một chưởng đánh tan, ngọn lửa trênngười hắn thiêu đốt càng thêm cường thịnh, bao trọn lấy tầng thứ támmươi mốt, đồng thời cùng năm tôn cường giả tuyệt đỉnh cách không giaothủ.Những người này đều không phải chân thân hàng lâm, nhưng chiến lực lạikhông yếu hơn chân thân bao nhiêu, có người cách không đánh qua một cáicổ đỉnh, có người ngưng tụ ra chưởng ấn ngất trời từ trên trời giángxuống, càng có người tế ra hắc bút từ ngoài tháp bay tới, như thần mâuphá tan màn nước.Ầm ầm!Thần bí chủ nhân đứng trong tháp, lỗi lạc bất động, lấy một địch năm,trong thân thể lao ra một biển lửa, vô số thần lãng phốc cuốn, vậy màkhông chút rơi vào hạ phong, phần khí thế kia quả thực như Hỏa thần trấn Cửu Thiên.Nhanh, nhanh, nhanh!Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất ở tầng thứ tám mươi mốt tìm kiếm Ẩn TằmSa La, đều sử xuất ra chiêu số mạnh nhất của mình, Phượng Hoàng ThiênNhãn của Phong Phi Vân, diệu thủ không không của Tất Ninh Suất quả thựcphối hợp đến không chê vào đâu được, lục xoát trọn tầng thứ tám mươi mốt đến long trời lỡ đất.Một người động hư xem vật, một người thâu thiên trích tích, cho dù chính bọn hắn không thừa nhận là Đạo môn song kiệt cũng không ai tin cảLinh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt đã gà bay chó chạy, Tất Ninh Suấttốc độ và động tác đều cực nhanh, từ hai hàng giá sách đến trang sáchcũng đã bị hắn lật ra một lần, quả thực thần tốc.Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, cũng chỉ có PhượngHoàng Thiên Nhãn mới thấy được Ẩn Tằm Sa La, cấp tốc qua lại trong tầngthứ tám mươi mốt, những nơi đi qua, không một thứ gì có thể thoát khỏimắt hăn.- Đây là một bức thư pháp...Phong Phi Vân đứng trước một mặt trên thạch bích, trên đó treo một bứcthư pháp của đại sư vào ngàn năm trước, thẻ tre thật dài xếp đặt, dùngđồng bút điêu khắc, ba phần độ mạnh yếu, khí tức phiêu dật.Trên chữ cổ ngàn năm trước kia lưu động lấy quang mang kỳ dị, tạo thành đường vân vặn vẹo, kết hợp thành một tòa kỳ trận.- Bức thư pháp này có cổ quái, giữa thẻ tre không có sợi tơ kết nối, nhưng lại xếp đặt chỉnh tề, liền lại với nhau, có cổ quái!Đôi tặc mâu của Tất Ninh Suất cũng phát hiện ra điều dị thường của bức thư pháp này, vươn tay ra muốn thu nó lại mang đi.Oanh!Tay của hắn vừa mới vươn ra, chữ cổ trên thẻ trúc kia liền vội nhanhchóng chìm nổi, xếp đặt thành một tòa thần trận cổ xưa đánh ra một mảnhlinh quang màu trắng, phản chấn cánh tay hắn về.Làn da giữa ngón tay nghiền nát, xương cốt đau đớn đến muốn nứt, tràn ra một tia máu tươi.- Mẹ nó!Tất Ninh Suất không tin tà, lấy ra một kiện Bảo Khí như Phỉ Thúy CổNgọc, muốn phá vỡ trận pháp trên thẻ trúc, nhưng Bảo Khí kia mới vừađụng qua, đã bị trận pháp trên thẻ trúc bắn nát, biến thành ngọc phấntrên đất .- Ta đến!Trên cánh tay Phong Phi Vân quấn quanh lấy bốn đạo vầng sáng, màu đen,màu đỏ, màu xanh, màu trắng, hoàn toàn bao lấy cánh tay hắn, cưỡng épbức tới thẻ tre, ngón tay kia chậm rãi xuyên thủng vầng sáng trận vân.Hắn lấy thủ chỉ làm bút, ở trên thẻ trúc khắc ngược lại vân, muốn thay đổi quy luật trận pháp trên thẻ trúc.Oanh!Trên cánh tay Phong Phi Vân nứt ra ba đạo huyết vân, bị trận pháp trênthẻ trúc kia phá vỡ, nhưng cùng lúc đó, chữ cổ trên thẻ trúc cũng bịthay đổi, trận pháp bắt đầu nghịch chuyển, tất cả thẻ tre đều phát rađộng tĩnh đùng đùng.Lực lượng trận pháp phản công về, tác dụng lên trên thẻ trúc.BA~!Một tiếng vang nhỏ, một mảnh thẻ tre bị chấn vỡ, biến thành sương mù màu xanh.BA~, BA~, BA~...Tiếng vang liên tiếp vang lên, tất cả thẻ tre đều bạo toái, bị trận vân trên thân mình bắn cho thành cặn bã.Trên mặt Tất Ninh Suất lộ ra vẻ kinh dị, hắn tự nhận là đối với nghiêncứu trận pháp đã rất sâu, nhưng Phong Phi Vân còn lợi hại hơ ncả hắn,lại có thể sửa nghịch trận pháp, phản công trận pháp của ngươi khác trởvề, quả thực không bội phục cũng không được.Thuật pháp trên bức thẻ tre kia nghiền nát, biến thành một mảnh sương mù màu xanh!Phong Phi Vân hai mắt như lửa, trên mặt lộ ra cuồng hỉ, vươn tay chụpvào trong sương khói màu xanh kia, tựa hồ như nắm thứ gì đó trên tayvậy.- Là Ẩn Tằm Sa La, Ẩn Tằm Sa La vậy mà giấu ở bên trong một bức thẻtre, ta hiểu rồi, những thẻ tre kia cũng không phải là không có chỉnối, kết nối thẻ tre đúng là Ẩn Tằm Sa La, chỉ là chúng ta không nhìnthấy thôi.

Phong Phi Vân, con mẹ nó ngươi thực là nhân tài ah, ngươi sao lại phát hiện ra thế?Tất Ninh Suất kích động không thôi, tuy rằng nhìn không thấy trong tayPhong Phi Vân đang cầm gì, nhưng hắn suy đoán nhất định là Ẩn Tằm Sa Lakhông thể nghi ngờ.Phong Phi Vân tự nhiên không sẽ nói cho hắn biết, giữa thiên hạ chỉ cóPhượng Hoàng Thiên Nhãn mới có thể trông thấy ẩn tằm ti, mà hắn vừahay lại tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, đây là một bí mật, người nàocũng không thể nói được.Bởi vì hắn muốn dùng cái này để đối phó thần bí chủ nhân!- Đưa Ẩn Tằm Sa La cho ta!Thần bí chủ nhân hóa thành một mảnh mây lửa, một bàn tay từ trong mâylửa duỗi ra, đoạt tới Ẩn Tằm Sa La trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngăn cản tượng trưng hai cái, liền không hề tranh chấp với hắn nữa, trong lòng thầm nở nụ cười:- Ẩn Tằm Sa La với ta mà nói cũng không có gì, chỉ cần ngươi dám mặc vào Ẩn Tằm Sa La xuất hiện ở trước mặt ta, ta liền có thể biết ngươi là airồi!Thần bí chủ nhân có thể mặc vào Ẩn Tằm Sa La, đánh chết cự kình, nhưnglại tuyệt đối không thể gạt được con mắt Phong Phi Vân, giao Ẩn Tằm SaLa cho hắn, mới có thể khiến hắn lộ ra sơ hở, bắt được hắn.Sau khi thu Ẩn Tằm Sa Lau, thần bí chủ nhân cực kỳ vui mừng, không muốndừng lại trong Linh Bảo Tháp nữa, thân thể biến thành một đạo hỏa diễmthần toa, trực tiếp phá vỡ cửa tháp tầng thứ tám mươi mốt, bay về phíathiên mạc.- Lớn mật, rõ ràng đánh cắp Ẩn Tằm Sa La, còn muốn chạy trốn?- Đuổi theo!...Năm đại cao thủ Linh Bảo Tháp đồng thời đuổi theo, thân thể hóa thànhnăm đạo thanh hồng, tựa như năm khỏa lưu tinh bay trên trời.Qua trong giây lát, Linh Bảo Tháp liền trở nên yên tĩnh, rất nhiều người đều đuổi theo giết thần bí chủ nhân, muốn đoạt lại Trấn Tháp chi bảo"Ẩn Tằm Sa La" .- Chúng ta cũng chạy mau!Phong Phi Vân khắc ra một tòa độ trận liên đài, thân đứng trên độ trậnliên đài, những trận vân trong Linh Bảo Tháp căn bản không cách làm gìđược hắn, giống như đạp trên một chiếc thuyền nhỏ, đi trên mặt hồ nướcchảy xiết vậy.- Mẹ nó, chờ ta một chút!Tất Ninh Suất từ trong lòng ngực lấy ra một cái thiết bàn lớn như bánhnước, như gà đứng một chân đứng trên thiết bàn, thân thể lung la lunglay.

Thiết bàn liền chuyển động, cũng như độ trận liên đài, lướt đi trên trân vân.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C400-C499


Chương 400: Thần bí chủ nhân lại là nàng (2)Mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh của Linh Bảo Tháp tuy rằng đều đã đuổi theogiết thần bí chủ nhân, nhưng những đệ tử trẻ tuổi cũng bị kinh động,trong bọn họ có người phát hiện ra Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất, batên đệ tử liên thủ đánh ra năm ngưu chi lực.Oanh!Phong Phi Vân chỉ có thể ra tay độc ác, một chưởng đánh ra, bóp nát nămngưu chi lực kia, đánh bay ba tên đệ tử kia, đâm vào trên thạch bích,biến thành ba bộ nhân thi, đã mất đi sinh cơ.Thân phận Phong Phi Vân không thể bạo lộ, chỉ có thể giết người diệt khẩu.Trên đường giết ra Linh Bảo Tháp, Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đềutoàn lực ra tay, tuyệt không lưu lại cho đối phương một chút sinh cơnào, có mấy lần còn tế ra Linh Khí, nổ nát đối phương thành cặn bã.Có hơn mười tên đệ tử Linh Bảo Tháp một đời tuổi trẻ đều bỏ mạng trongtay bọn họ, về phần Kỷ Thương Nguyệt lại không xuất hiện, hiển nhiên làđã trốn xa, Phong Phi Vân cũng không có thời gian đi tìm nàng, chỉ muốnmau chóng rời khỏi Linh Bảo Tháp.Ẩn Tằm Sa La mất trộm, nơi này chắc chắn trở thành nơi thị phi, phải thoát đi càng xa càng tốt....... ...Trong rừng trúc, sương trắng như khói, một đám một đám, như là tiên kiều.Huyết Vũ giống như một con Hồ Điệp nhỏ bay vút trong rừng trúc, mỗi mộtlần chớp động, đều kéo dài qua tầm hơn mười trượng, đột nhiên nàng chợtdừng lại, đứng dưới một cây cổ trúc thanh giòn như ngọc, ngẩng đầu lên,nhìn qua trời cao.XÍU...

UU!, XÍU...

UU!...Mấy đạo khí tức khủng bố từ trên bầu trời bay lướt nhanh qua, tựa hồ như đang đuổi theo người nào đó.- Ngũ đại Thủ Hộ Giả của Linh Bảo Tháp, xem ra Ẩn Tằm Sa La đã tới tay rồi!Ngón tay Huyết Vũ huy động trên lọn tóc, một đôi mắt phượng uyển mị mang theo vài phần vui vẻ.Bá!Lại một đạo bóng người yểu điệu động lòng người từ sâu trong rừng trúc bay tới, phiêu lạc đến bên cạnh người Huyết Vũ.Trên người cô gái này mang theo thư hương chi khí, văn nhã đoan trang,nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn Huyết Vũ một chút, thật giống như chỉ chừngmười bốn, mười lắm vậy, dáng người động lòng người, tuy rằng không mêngười như Huyết Vũ nhưng lại có vài phần phong tình tiểu gia bích ngọc.- Tỷ tỷ còn chưa tới, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì đấy.Ngọc Thiền có chút lo lắng nói.Cô gái này đúng là Ngọc Thiền bài danh thứ chín tại Tuyệt Sắc Lâu!- Mấy lão gia hỏa Linh Bảo Tháp còn không làm gì được tỷ tỷ!Trong mắt Huyết Vũ lộ ra vẻ vui mừng, nhìn lại hướng bắc, chỉ thấy cómột đoàn hỏa vân đỏ thẫm bay tới, trong ngọn lửa bao lấy một bóng người, qua trong giây lát, cũng đã xuất hiện ở trước người của các nàng .Đúng là thần bí chủ nhân kia.- Tỷ tỷ!Ngọc Thiền và Huyết Vũ mừng rỡ vây quanh đến.Đoàn hỏa diễm đỏ thẫm kia chậm rãi thu liễm, cuối cùng hoàn toàn biếnmất, một nữ tử khuynh thành tuyệt đại hiện ra, nàng thân mặc một bộ áođỏ, trên mặt che một tầng vân sa màu trắng, tuy rằng không thấy được bộ dáng nàng dài ngắn thế nào, nhưng chỉ riêng khí chất trên người nàngthôi là đã có thể khiến nam nhân trong thiên hạ này đều phải mê đảo.Nếu Phong Phi Vân ở chỗ này, nhất định sẽ cả kinh nói không ra lời,không thể nào tin vào hai mắt mình nữa, bởi vì thần bí chủ nhân hắn mộtmực đang suy đoán, chính là...

Nam Cung Hồng Nhan mảnh mai như nước .Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này lại không mềm mại chút nào cả, mặc mộttầng sa y đỏ đến giống như hỏa diễm, trên đó lưu động lấy từng đạo vầngsáng đỏ thẫm, đây cũng là một kiện thần y không thua gì Ẩn Tằm Sa La,tên là "Hồng Loan Hỏa Thường" .Nam Cung Hồng Nhan quả thật không có một tia tu vị, hơn nữa nàng cũngquả thật không có thiên tư tu luyện, căn bản không cách nào đạp vào conđường tu tiên, cũng chính bởi vì như thế nàng mới có thể lừa gạt đươcPhong Phi Vân.Bằng không thì, dùng sự thông minh và tài trí của một người đã sống hai thế như Phong Phi Vân nàng sao có thể lừa gạt được?Nàng sở dĩ có được lực lượng cường đại như vậy, hoàn toàn là vì kiệnThượng Cổ thần y "Hồng Loan Hỏa Thường" trên người nàng, mặc vào thần ynày, có thể có được lực lượng có thể so với nửa bước cự kình!- Kiện thần y thứ hai đến tay, năm kiện thần y, còn kém Yêu Ma chiến yCưu Cửu Quái Bào của Phong gia, Nạp Lan Phật Y của Thương Sinh Cổ Tự,Cửu Ngũ Long Bào của Hoàng tộc nữa.Nam Cung Hồng Nhan thanh âm đẹp tựa thiên tốc, cầm lấy Ẩn Tằm Sa La, đôi mắt đẹp nhất thiên hạ nhìn qua Thiên Mạc phía nam:- Mục tiêu kế tiếp, Cưu Cửu Quái Bào của Phong gia!Mục đích nàng đến Vạn Tượng Tháp chính là vì lấy Ẩn Tằm Sa La.Nàng mỹ mạo đệ nhất thiên hạ, nhưng không biết sao lại bị Thượng Thiênghen ghét, thân thể không có linh tính, không thể ngưng tụ ra linh dẫn,không cách nào đạp vào tu tiên lộ, cho dù bây giờ có thể khiến ngườitrong thiên hạ đều vì nàng mà khuynh đảo, nhưng mười năm về sau, haimươi năm sau nhất định sẽ dần già yếu, mỹ mạo không thể trường tồn,thanh xuân không thể vĩnh trú được.Chỉ có lấy được thiên hạ năm kiện thần y, mới có thể duy trì trăm nămkhông già, đạt được lực lượng vô cùng, cho dù trăm năm sau chết già thìđến lúc chết nhất định cũng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, mà không phảimột túi da già nua.Mỗi người đàn bà đều sợ trở nên già nua, nữ nhân càng xinh đẹp liền càng sợ hãi, Nam Cung Hồng Nhan quả thực sợ hãi muốn chết, bởi vì nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.Không ai có thể cải lời Thiên Đạo, nàng cũng không thể, nàng chỉ muốntranh giành cả đời tao nhã, căn bản không thể tranh giành muôn đờitrường tồn.Cho dù đạt được năm kiện thần y, cũng chỉ có thể thọ một trăm năm, đpẹmột trăm năm, đây là chỗ bi ai vì không thể đạp vào con đường tu tiên,loại khổ sở này, căn bản không phải thản nhiên như lúc nàng nói ra trước mặt Phong Phi Vân.Kỳ thật đau thương của nàng trong đàn tranh, có một nửa đều là buồn chuyện này, tổn thương vì chuyện này.- Phàm là người có quan hệ với lần trộm y này, toàn bộ đều gạt bỏ, một tên cũng không để lại!Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng không cam lòng Thiên Đạo không công bình đối với nàng, nhưng lại muốn đi tranh giành với Thiên Đạo một phen.Huyết Vũ nói:- Phong Phi Vân cũng phải diệt trừ sao?- Hắn biết quá nhiều, ta cảm giác hắn đã sinh nghi với ta, phải diệt trừ hắn.

Người này cứ giao cho ta tự tay giải quyết, ta muốn dùng Yêu Machi huyết trong thân thể hắn để tế luyện kiện thần y tiếp theo, Cưu CửuQuái Bào.Nam Cung Hồng Nhan Thiên Mạc phương xa, tâm đã không ở Vạn Tượng Tháp nữa.Tiếp theo chính là Nam Thái Phủ Phong gia, lấy kiện thần y thứ ba, Huyết Vũ và Ngọc Thiền lĩnh mệnh mà đi, muốn gạt bỏ toàn bộ người tham giavào hành động lần này.Mà giữa ngón tay ngọc mảnh khảnh của Nam Cung Hồng Nhan nắm lấy mộtthanh tiểu đao ửng đỏ, một mình quay về Võ Tháp, yên lặng chờ Phong PhiVân trở về.- Hồng nhan cười vì ai, phương hoa ném khi nào?

Trong hồng trần tâmkhông già.

Quân không còn, người như cỏ.

Một mình đau khổ vì ai, tóctrắng lầu nhỏ, giai nhân chờ tới già, ai là kẻ gây họa hồng nhan?-------Chương 401: Sống đến bạc đầuVõ tháp có thiên âm quanh quẩn, có đàn tranh gảy nhẹ, ca từ đau thương nói không nên lời, nhân sinh khổ ngắn, hồng nhan bạc đầu.Phong Phi Vân ở xa xa nghe tiếng ca này cũng đau xót không gọi được tên, khiến tâm thần không kìm được sinh ra si mê, lại kìm lòng được đauthương xuất hiện.Ca từ này chỉ có hồng nhan mới có thể hát.Tiếng ca còn đó, tiên âm rải rác.Két..Phong Phi Vân đẩy cửa ra, nhìn qua giai nhân bên trong, Nam Cung HồngNhan vẫn ngồi trên giường đá như trước cầm cầm đàn tranh tử mộc trongtay.Phong Phi Vân bước chân rất nhẹ, không muốn quấy rầy nàng.Mà nàng cũng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, dường như cũng không biếthắn đã trở về, trong ống tay áo cầm một cây đao đỏ ra, thanh đao ánh lên hào quang đỏ sậm, bàn tay nhỏ nhắn niết nhẹ lên đao, nhẹ nhàng gọt vỏtuyết lê.Bá!

Bá!Tay nàng nhu nhuận mà hết sức nhỏ, ngón tay trắng như hành tây, hoàn mỹkhông tỳ vết, đao nhỏ sắc bén gọt vỏ tuyết lê lại hết sức ôn nhu, khôngcó chút sát khí nào.Phong Phi Vân đi tới sau lưng nàng, nhìn qua sợi tóc của nàng, áotrắng bồng bềnh còn mang theo hương thơm, giống như một đóa hoa thuầntrắng làm cho người ta rất muốn nâng lên trong tay.Trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, không thể nhìn ra thần sắccủa nàng hiện tại, nhưng mà ánh mắt của nàng sáng ngời đặc biệt, chẳngkhác gì sao trời.- Ta trở về!Phong Phi Vân nói ra.Vỏ mất, đao rơi!Một quả tuyết lê trắng sáng đã gọt sạch vỏ xuất hiện.- Cho ngươi!Nam Cung Hồng Nhan nháy mắt, sau đó cầm tuyết lê vừa gọt đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tiếp nhận tuyết lê, ngồi bên người nàng giống như lãng tửtrở về nhà, đang ôn chuyện với thê tử ôn nhu, rất muốn kể những vất vảkhi hắn rời nhà đi, nhưng lại sợ làm cho kiều thê quá mức lo lắng nênkhông nói những chua xót trong lòng ra, để ở trong lòng, tự mình thừanhận.- Vừa rồi ta nghe nàng hát.Phong Phi Vân cầm tuyết lê óng ánh trong tay, giống như đang cầm mỹ ngọc, không nở ăn.- Ân!Nam Cung Hồng Nhan ứng một tiếng.Phong Phi Vân nói: - Ngươi đã nói, chỉ có thời điểm ngươi sợ nhất mới thích hát một mình,hát lấy hát lấy, trong lòng lại càng sợ hãi, ngươi đang sợ cái gì?- Ngươi nhớ thật rõ ràng.Nam Cung Hồng Nhan nói.- Mỗi câu ngươi nói ta đều rõ ràng.Phong Phi Vân nói.Nam Cung Hồng Nhan cầm đao đỏ trong tay giống như đang gọt máu vậy, đao chuyển động trong tay, từ từ nói: - Ta sợ hãi có một ngày ta sẽ già đi, biến thành lão thái bà tóc bạc,lông mi bạc, da thịt trên mặt khô héo đầy nếp nhăn, còng lưng chống gậy, sau đó cô độc chết già trong gian nhà đất không người hỏi tới...

Cuốicùng hóa thành xương trắng trong hoang sơn, xương cốt lại bị chó hoangngậm mang đi...Nàng đang thở dài, thần sắc lại kích động, khiến ai nhìn thấy không nhịn được sinh ra thương cảm.- Nếu là thật sự có một ngày như vậy, bên cạnh ngươi thế nào cũng có lão công tóc bạc, ngậm một tẩu thuốc, cầm tuyết lê lão thái bà vừa gọt, hàm răng đã mất đi nhiều, ngồi xổm ở cửa ra vào bằng đất gặm từng ngụmtuyết lê, sau đó còn mắng lão thái bà gọt lê không sạch, bên trong vẫncòn hạt!Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm eo nàng, ôm thân thể mềm mại của nàng vào ngực.Nàng cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Phong Phi Vân, nhắm mắt lại giốngnhư đang tưởng tượng lời hắn nói, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nàng mở ra, tiểu đao trong tay cũng sinh ra vài phần hàn khí, nói: - Lời tốt đẹp của nam nhân chỉ nói với nữ nhân xinh đẹp, ba mươi nămsau, ta đã già, nhưng mà ngươi nhất định là trẻ tuổi tuẫn lãng, tới lúcđó...- Đến lúc đó, ngươi vẫn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như trước.Phong Phi Vân đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, lẩm bẩm: - Người cuối cùng vẫn sẽ già, cho dù tu thành thánh linh cũng khó trốnkhỏi sinh lão bệnh tử.

Hồng nhan, không phải sợ, trong lòng ta ngươivĩnh viễn vẫn là thời điểm trẻ tuổi xinh đẹp nhất, là tiểu mỹ nhân bịhoa ngôn xảo ngữ của ta lừa gạt chạy theo.Tay Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, có chút cầm đao không ổn.- Ngươi căn bản là không hiểu!Nam Cung Hồng Nhan rắm chặt hàm răng, nàng cảm giác Phong Phi Vân chínhlà kẻ đần, nhưng mà cũng bởi vì một câu thật đần này lại làm cho nàngcó chút do dự.Nàng sợ một đao hạ xuống, sau này mình rốt cuộc không gặp được kẻ đần như Phong Phi Vân nữa.- Ha ha!Đột nhiên Phong Phi Vân cười rộ lên, trực tiếp lấy đao trong tay Nam Cung Hồng Nhan ra, cười nói:- Gọt hoa quả xong nên buông đao xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm tổnthương người khác, cũng dễ dàng làm tổn thương chính mình.Nam Cung Hồng Nhan chột dạ, muốn thu hồi đao nhưng bàn tay nhỏ bé bịPhong Phi Vân cầm thật chặt, đôi mi của nàng nhíu lại, cho rằng PhongPhi Vân đã phát hiện thân phận của nàng, âm thanh lạnh lùng nói: - Ngươi muốn làm gì vậy?Trong nội tâm nàng bắt đầu chuẩn bị sát khí, một tay vòng ra sau lưng,muốn triển khai hồng loan hỏa y đánh chết Phong Phi Vân cho.- Ta muốn tặng cho ngươi một vật.Hai tay Phong Phi Vân đặt lên vai nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng ngồi xuống giường, cười nói: - Ngồi xuống, không nên lộn xộn!Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan thập phần nghi hoặc, cưỡng ép ngăn cản sát ý, muốn xem xem Phong Phi Vân rốt cuộc giở trò quỷ gì, từ biểu lộ thầnthần bí bí trên mặt của hắn, làm cho nàng cảm giác được vài phần hiếukỳ.Phong Phi Vân xoay người, khắc trận vân khắc trên vách đá, khắc ấn vânchung quanh giường đá, đường vân vô cùng cao thâm, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng chưa từng nhìn thấy.Hắn đang làm gì đó?Chẳng lẽ hắn muốn phong kín ta trong trận pháp sao?Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, mối hận trong lòng ngập trời, lờinam nhân quả nhiên không tin được, Phong Phi Vân này là kẻ xảo trá, cố ý dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta, sau đó dồn ta vào chỗ chết, tốt, quả nhiên không hổ là con của yêu ma, tâm cơ ác độc, lòng dạ thật là sâu.Muốn khốn chết ta làm gì dễ dàng như thế, nếu như ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi.Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan càng nghĩ càng tức giận, vốn đã sinh ramột tia hảo cảm với Phong Phi Vân, giờ phút này không còn nửa phần,trong lòng bàn tay đã ngưng tụ ra một đám hỏa diễm, đôi mắt phượng biếnthành băng hàn, thân thể của nàng hóa thành đám mây lửa đỏ thẫm.- Tốt, có thể bắt đầu!

Chỉ cần móc phượng cốt trong người ta ra, sau đócho ngươi ăn vào, thân thể của ngươi sẽ thai nghén ra linh dẫn, hoàntoàn có thể bước vào con đường tu tiên, hơn nữa thể chất có thể sánhngang với thiên tài cấp sử thi...

Ngươi...Phong Phi Vân xoay người, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam CungHồng Nhan, tức giận đi qua, một tay túm lấy cây đao đỏ trong tay NamCung Hồng Nhan, khiển trách:- Tại sao ngươi cầm đao trong tay làm gì, vạn nhất làm bị thương bản thân thì làm sao bây giờ?Nam Cung Hồng Nhan cảm giác đao trong tay trượt ra, nó liền lọt vào trong tay Phong Phi Vân!- Ta...

Ta...Trong đầu óc Nam Cung Hồng Nhan đã trống rỗng, nói tiếp bị cà lăm.-------Chương 402: Tay hồng nhan nhuốm máu (1)- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Phượng cốt?Phong Phi Vân cầm thanh đao trong tay, gật đầu nói: - Phượng cốt chính là xương cốt trên người phượng hoàng, cũng là mộttrong bốn loại linh tính mạnh nhất, nếu ngươi thu được một khối phượngcốt, như vậy cũng sẽ có thể bước vào con đường tu tiên, hồng nhan cũngkhông cần lại lo lắng biến thành lão thái bà...- Phượng cốt chính là đồ vật thần hóa trong truyền thuyết, trong hiện thực làm sao có thể có?Nam Cung Hồng Nhan tự chủ, tâm hồn thiếu nữ chấn động mạnh, nội tâm hỗn loạn.- Ta nói rồi, ngươi là tiểu mỹ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của ta lừa đi,như vậy nhất định phải nằm trong tay của ta, lừa gạt nữ hài tử luôn luôn phải trả giá thật nhiều.Phong Phi Vân cầm đao trong tay, phốc một tiếng, cắm vào trong ngực củamình, đâm vào trong huyết nhục, cây đao vẽ một cái liền vạch phá lồngngực, giống như muốn mở bỏ lồng ngực của mình.Nam Cung Hồng Nhan giật mình tịa chỗ, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vàotay Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào thanh đao, nhìn chằm chằm vào vếtmáu, trong tay hắn xiết chặt một khối ngọc trắng, tâm hồn thiếu nữ nhưbị xúc động, trái tim đập nhanh hơn,.Nàng vốn tới giết Phong Phi Vân, nhưng bây giờ lại lo lắng mình một đao chém giết Phong Phi Vân.Xoạt!Một đạo ánh sáng đỏ thẫm bắn ra, hào quang sáng ngời giống như lửa mộtngôi sao, ẩn chứa nhiệt độ cực cao, tia sáng này nếu không phải bị trậnvăn ngăn cản, khẳng định sẽ chiếu sáng ban đêm sáng như ban ngày.Phong Phi Vân dùng tay cầm khối ngọc, phượng cốt dính liến với huyếtnhục của hắn bị nâng trong tay, máu màu vàng đang nhỏ giọt tỏa ra hàoquang sáng ngời.- Đây là phượng cốt!Phong Phi Vân đưa cho Nam Cung Hồng Nhan.- Ta...

Ta không muốn!Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, thân thể mềm mại run lên, giốngnhư đang chạy trốn, chạy ra ngoài thạch thất, nàng chỉ cảm thấy thờiđiểm này không muốn nhìn Phong Phi Vân, thậm chí cũng không dám nhìnhắn.Hỗn đản này không chỉ là kẻ đần, còn là một tên điên.Nếu hắn biết rõ ta là chủ nhân thần bí, hắn khẳng định thương tâm đếncực điểm, chỉ tại con mắt của ngươi mù, nhìn lầm người, căn bản khôngphải là gia nhân hồng nhan gì đó, lại là nữ nhân nhẫn tâm giết ngườikhông chớp mắt.- Trở lại cho ta!Phong Phi Vân cầm lấy cánh tay ngọc của Nam Cung Hồng Nhan, trực tiếpkéo nàng quay về, ép nàng lên giường đá, đem phượng cốt cho nàng ăn.Phượng cốt vào miệng của nàng, nó đã bị huyết nhục của Phong Phi Vânluyện hóa hơn phân nửa, nhiệt độ nóng như lửa cũng đã hoàn toàn giảm đi, cho dù là thân thể phàm nhân cũng thừa nhận được.- Phong Phi Vân, ngươi không thể tốt với ta như thế!Nam Cung Hồng Nhan xiết chặt nắm đấm đánh vào ngực Phong Phi Vân, trong lòng suy nghĩ phức tạp.Khóe mắt của nàng có hai giọt nước mắt rơi xuống, lần này không có nửa phần giả dối.Nước mắt giả khóc rất mệt, nước mắt thất khóc tâm đau.- Ta không có phượng cốt còn có thể tu luyện ra, mà ngươi không có phượng cốt làm sao sống với ta đến bạc đầu?Vết máu trước ngực Phong Phi Vân đã chậm rãi khép lại, mang trên mặtmang theo vui vẻ, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên khóe mắt Nam Cung Hồng Nhan, thật giống như đang đùa giỡn tiểu cô nương.Hào quang phượng cốt vô cùng sáng ngời, sóng lửa cực nóng, nhiệt độ bao phủ toàn thân Nam Cung Hồng Nhan, làn da của nàng sũng nước, chìm vàohuyết cơ, nàng giống như sắp hóa thành phượng hoàng niết bàn.Phượng hoàng niết bàn sẽ đạt được tân sinh, Nam Cung Hồng Nhan cũng lànhư thế, ngày hôm nay có thể bước vào tiên đạo, phượng cốt không thểkhông kể công.- Oanh!Nam Cung Hồng Nhan đẩy Phong Phi Vân ra, nghiêng người chạy trốn, giống như Phong Phi Vân chính là con mãnh thú hoặc là dòng nước lũ vậy, nàngmuốn thoát đi thật xa, nhanh chóng lao ra khỏi tháp.Nội tâm của nàng hoảng loạn, vừa rồi nàng rất muốn đánh chết Phong PhiVân, sau đó lại ra đi, cuối cùng không có đắc thủ cái gì, trong lòngthầm nghĩ: - Lần này tính toán hắn mạng lớn, trước thả hắn con đường sống, lần saugặp mặt nhất định phải lấy mạng của hắn, không thể lưu người sống được.Nam Cung Hồng Nhan chạy nhanh ra khỏi võ tháp, tâm thần không cách nàobình tĩnh lại, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao nàng chạy trốn, rõ ràng chạy trốn phải là Phong Phi Vân, nhưng bây giờ hoàn toàn trái lại.Phượng cốt đã hoàn toàn dung nhập vào trong người của nàng, da thịt củanàng hiện tại tỏa ra thần hoa, xưng là băng cơ ngọc cốt còn không đủ.Bá!Một đạo linh khí nhàn nhạt lượn lờ giữa ngón tay của nàng, không ngờ đãmở đan điền ra, thai nghén ra linh dẫn, sinh ra linh khí.Nàng áo trắng như tuyết đứng trong rừng trúc, đứng rất ngạo nghễ, giốngnhư bạch mai cao ngạo, trong lòng đang suy nghĩ, hít thở thật sâu mớichậm rãi khiến tâm thần của nàng khôi phục bình tĩnh.Trên người của nàng sinh ra mây lửa đỏ thẫm, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.- Tỷ tỷ, Phong Phi Vân chết chưa vậy?Huyết Vũ thấy Nam Cung Hồng Nhan trở về, tiến lên dò hỏi.- Hắn...

Hắn sớm muộn sẽ chết, lần này tính là hắn mạng lớn, hắn đã đào tẩu.Hỏa diễm trên người Nam Cung Hồng Nhan bất diệt, lơ lửng giữa khôngtrung, có khí thế uy nghiêm bức người, trong giọng nói mang theo hàn ýkhó hiểu.Nàng không muốn cho bất cứ kẻ nào biết rõ là nàng đào tẩu trước mặtPhong Phi Vân, mà không phải Phong Phi Vân đào tâu trong tay của nàng,mặc dù là tỷ muội thân mật nhất, nàng không dám nói ra.- Phong Phi Vân người này có quan hệ không bình thường với nữ ma, trênngười có mang bí mật lớn, muốn giết hắn đúng là chuyện không dễ dàng.Huyết Vũ tiếp xúc với Phong Phi Vân khá nhiều, cũng hiểu Phong Phi Vân không ít.- Nữ ma thì như thế nào, nếu như ta có thể thu thập được năm món thần dị, nữ ma cũng có thể giết!Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm trong người như sóng cồn, bao phủ nửa bầu trời..- Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải đắc tội nữ ma!Huyết Vũ cảm giác được khí tức của Nam Cung Hồng Nhan có chút khôngđúng, giống như sinh ra địch ý với nữ ma nên lên tiếng nhắc nhở.- Người nào?Nam Cung Hồng Nhan duỗi tay ra đánh vào trong tầng mây, có vô số điện quang chớp động trong mây.Oanh!Một nam tử tóc bạc bị đánh rơi ra khỏi mây, trên người hắn có bốn congiao xà màu vàng đang quấn quanh, trên mặt có đường vân vặn vẹo màu bạc, vô cùng quỷ dị.Trên người của hắn có điện quang đan vào nhau, đôi mắt tối tăm lu mò.- Luyện Nhất Phàm!Huyết Vũ nhận ra nam tử này.Trên cổ tay nam tử này có một cái huyết cẩm huyền, chính là biểu tượngcủa thiên tài biệt phủ, thiên phú còn trên cả Bắc Minh Đường, cũng làtuấn tài nghịch thiên.- Ngày đó trong tụ hội thiên tài biệt phủ, rất nhiều người đều chết khó hiểu, hồng nhan, ngươi muốn gạt bỏ tất cả mọi người sao?Luyện Nhất Phàm vốn chính là một trong những truyền nhân tà phái Sâm LaĐiện, nhưng bởi vì nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Nam Cung Hồng Nhancho nên triệt để quỳ dưới váy quả lựu của nàng, thậm chí cho dù đeo vòng tay huyết cẩm huyền cũng cam tâm bị nàng đem ra sử dụng.-------Chương 403: Tay hồng nhan nhuốm máu (2)Không chỉ có hắn, ngay cả Bắc Minh Đường đã chết cao ngạo hạng gì, khinhìn thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Nam Cung Hồng Nhan thì camtâm tình nguyện quỳ trước mặt của nàng, ngay cả trấn tộc thần thông BắcMinh Thần Công cũng dâng hai tay lên cho nàng, nhưng mà cuối cùng lạichết vô cùng thê thảm trong tay của nàng.Quỳ dưới váy quả lựu của Nam Cung Hồng Nhan làm sa chỉ có Luyện NhấtPhàm cùng Bắc Minh Đường chứ, ngay cả đám tu sĩ lớp già Thiên Mệnh Cảnhcũng thế, còn đệ nhất mỹ nam thiên hạ là Vô Hà công tử chẳng phải cũngbị dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng hấp dẫn sao?Nhưng mà trừ Vô Hà công tử hôm nay bị giam trong quan tài, những người cũng chết rồi!Cũng chính những người này chết vô cùng thê thảm, cho nên Luyện NhấtPhàm mới cảm giác sợ hãi, hắn cảm thấy Nam Cung Hồng Nhan đã không cònlà tiên nữ, mà là ma quỷ.Nhưng mà hắn vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, cảm giác mình mới có đủ tư cách có được nàng, nói: - Hồng nhan, sư tôn của ta là phó điện chủ thứ bảy của Sâm La Điện,ngươi ở cùng với ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi cả đời.- Vậy sao?

Ngươi lấy cái gì ra thương yêu ta?Nam Cung Hồng Nhan cảm giác buồn cười, nếu như mỗi nam nhân đều nói câunhư vậy mà nữ nhân lại tin, như vậy chỉ có nữ nhân đần mà thôi.- Ta...

Ta có thể vì ngươi mà không cần cả tính mạng!Luyện Nhất Phàm nói.- Vậy thì tốt, ta cần mạng của ngươi.Giữa hai ngón tay của Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hai thiết châm, lúc nàyđâm xuyên qua hai mắt Luyện Nhất Phàm, thân hình của hắn bay ra sau,đóng lên trên vách đá, đầu dính vào vách đá, toàn thân run rẩy.Hắn muốn há miệng kêu thảm, nhưng đầu lưỡi đã bị cây đao màu đỏ cắt qua, hắn không thể phát ra được âm thanh nào, trong miệng chỉ có máu chảy ra ngoài.- Ngươi...

Ngươi thật ác độc!Hắn rất muốn nói ra một câu như vậy, nhưng mà không thể nói ra thành lời.Bởi vì trái tim của hắn cũng bị móc ra, triệt để hóa thành một cỗ tử thi, trái tim bị bóp nát vô tình, hóa thành tro bụi.- Lại là một xú nam nhân miệng đầy ân ái, nếu có một ngày ta thực biếnthành một bà lão già nua, có khả năng các ngươi muốn ta chết sớm đi chorồi.Trong đầu Nam Cung Hồng Nhan sinh ra câu nói của Phong Phi Vân, vì saocũng là hoa ngôn xảo ngữ, tên khốn kia có thể nói chân thật như vậy, làm cho tim của nàng nhảy loạn lên.- Tỷ tỷ, có một người đào thoát.Ngọc Thiền chạy đến, nhìn qua vách đá dựng đứng, nhìn thấy Luyện NhấtPhàm toàn thân đổ máu liền thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ ngạc nhiênnào cả.- Ai?Trên tay Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang nhỏ máu, ngón tay nhỏ nhắn đang cầm cây đao nhỏ màu đỏ.- Tất Trữ Suất.Ngọc Thiền nói.- Vòng tay huyết cầm huyền cũng giết không tha?- Hắn mang theo một món vô thượng sát khí, ngăn cản được lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, bị hắn đào thoát.Ngọc Thiền có chút tự trách, sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan trách tội, trựctiếp quỳ trên mặt đất, nàng rất sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.- Đứng lên đi!

Chúng ta về thiên tài biệt phủ trước, Vô Hà công tử cũnggiữ lại không được, lực ý chí của kẻ này quá cường đại, căn bản là không cách nào hỏi ra hắn cái gì đâu, đã hỏi không ra, vậy chết đi!Nam Cung Hồng Nhan mất đi kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trên người sinh ra hỏa diễm bay lên cao.Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đều buông lỏng một hơi, trước mặt Nam Cung Hồng Nhan các nàng cảm thấy áp lực thật lớn, đặc biệt là thời điểm nàng giết người khiến người khác không rét mà run.Hai nữ tử nhìn nhau, sau đó theo sau.- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, chạy mau, chạy mau, khốn kiếp, chủ nhânngười thần bí kia muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên thông tri chothần vương a!Tất Trữ Suất chạy nhanh tới chỗ võ tháp, một cước đá văng cửa đá, kéo Phong Phi Vân muốn đi gặp thần vương.Vừa rồi hắn thiếu chút nữa chết trong tay người thần bí, một lái xetrâu, một lái dê xe, một lái xe giao xà, nếu không phải hắn chạy nhanh,giờ phút này hắn đã chết trong tay ba cường giả rồi.Ba người này dẫn động lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, nếu không phải có huyết nhân thần bình trong tay, chỉ sợ hắn sống không nổi.- Không thể nói chuyện này với thần vương, thời điểm chúng ta đeo vòngtay huyết cấm huyền cũng đã là người cùng thuyền với chủ nhân thần bí,nếu thần vương nhìn thấy vòng tay huyết cấm huyền của chúng ta, chỉ sinh ra nghi ngờ chúng ta mà thôi, cho dù thần vương thông minh như thánhhiền, cũng không có khả năng cho phép một kẻ bụng dạ khó lường ở bêncạnh mình.Phong Phi Vân xử sự lão luyện, đối với đạo lí đối nhân xử thế hắn nắm chắc rất chuẩn.- Nhưng mà chúng ta không phải người bụng dạ khó lường a.Tất Trữ Suất cảm giác rất oan, rất muốn hô to một tiếng, ta bị ép buộc.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Vòng tay huyết cấm huyền là tự mình chủ động mang vào mới có thểmang lên ỏổ tay, nếu chúng ta đã chủ động mang vòng tay huyết cấm huyềnlên cổ tay, nói cái gì cũng vô dụng rồi.

Ngươi nghĩ chủ nhân thần bí kia là đồ ngu sao, hắn còn đa mưu túc trí hơn chúng ta, đã sớm cân nhắcđến điểm này rồi.- Tuyệt đối không thể để cho thần vương biết rõ việc này, bằng khôngchúng ta sẽ chết nhanh hơn thôi.

Chúng ta đều có bảo vật cấp linh khí hộ thân, chỉ cần không phải chủ nhân thần bí tự mình ra tay, vòng tayhuyết cấm huyền muốn lấy mạng chúng ta cũng không được.- Nếu như chủ nhân thần bí muốn triệt để giết người diệt khẩu, tự mình ra tay với chúng ta thì sao?Tất Trữ Suất còn lâu mới có thể bình tĩnh như Phong Phi Vân, gấp tới mức nhảy dựng lên.- Như vậy cũng chỉ có thể tìm thêm người chống lại chủ nhân thần bí màthôi, hơn nữa người này còn phải đứng chung chiến tuyến với chúng ta.Phong Phi Vân nói.- Ai?Tất Trữ Suất hỏi.- Vô Hà công tử!Phong Phi Vân nói.- Thiên tài cấp sử thi?

Đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ Tô Quân, hắn ở địa phương nào, ngươi có thể mời hắn ra sao?Tất Trữ Suất đại hỉ.Tô Quân đã nổi danh gần mươi hai năm, hai mươi năm trước cũng đã đánhcho tuấn tài thế hệ trước cúi đầu, chiến lực truy thẳng cao thủ nửa bước cự kình thế hệ trước.Trong mắt Tất Trữ Suất, Tô Quân tự nhiên chỉ có thể là đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ, bởi vì đệ nhất mỹ nam tử là hắn.- Hắn bị chủ nhân thần bí nhốt trong thiên tài biệt viện!Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.- Hắn rơi vào trong tay chủ nhân thần bí, hắn còn có lực lượng gì chống lại chủ nhân thần bí chứ?Tất Trữ Suất nhiệt tình giảm xuống không ít, mắng to: - Đồn đãi thật sự là không đáng tin cậy, Tô Quân thổi ngưu bức như thế,kết quả vẫn biến thành tù nhân, ta thật muốn đi lấy hai tay Thiên Toánthư sinh, có lẽ nên mang danh hào Tô Quân xếp sau ta mới đúng.Phong Phi Vân lắc đầu cười nói: - Tuy Tô Quân thua trong tay chủ nhân thần bí, nhưng mà chiến lực vẫn vô cùng đáng sợ, bị chủ nhân thần bí nhốt cực kỳ nghiêm mật, hiển nhiênchủ nhân thần bí cực kỳ kiêng kỵ với hắn, nếu chúng ta thả hắn ra khỏitay chủ nhân thần bí, vậy đã đủ kiềm chế chủ nhân thần bí rồi.-------Chương 404: Vô Hà công tử xảo trá (1)Thiên tài biệt phủ bị một đám mây đen bao phủ, từ xa xa có thể ngửi thấy mùi máu tươi.Trên đỉnh một tòa cung điện có một cổ tử thi, đầu đã bị người ta cắt đi, đôi tay biến thành bùn máu, máu tươi chảy ra từ cổ, dọc theo màu sơnngói lưu ly không ngừng chảy xuống, nhỏ lên mặt đất.Tích táp!Vốn ngọc thạch trải đường mòn đã biến thành máu tươi sũng nước, giốngnhư hóa thành huyết thạch, có bảy tám bộ hài cốt trải ngang trải dọcgiống như tu la tràng, ngay cả tu sĩ cũng không dám bước vào đây, cho dù có người tài cao gan lớn đi vào nơi này, cũng nhất định bị dọa sợ hãibỏ chạy ngay.- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả mọi người chết cả rồi?Phong Phi Vân nhìn qua cảnh tượng trước mặt, không cách nào liên hệ nơi này với huy hoàng ngày xưa.Trong tòa cung điện từng tụ tập vô số thị nữ xinh đẹp, thiên tài nhânkiệt, nhưng mà những thị nữ đã hóa thành tử thi xếp thành một tòa núinhỏ, bị một mồi lửa thiêu đốt, khói đặc cuồn cuộn, mỹ nhân đã hóa thànhxương trắng.Thứ lưu lại cuối cùng chính là tro cốt.Cảnh này Phong Phi Vân thấy qua tại chỗ lão giả Thiên Mệnh Cảnh phơithây, cánh tay phải bị vòng tay huyết cấm huyền chấn vỡ, ngực có một vết cào, trỏa này xuyên qua lồng ngực, là móng vuốt vô cùng sắc bén.Ở vị trí vết cào còn có một nhúm lông đen mềm giống như lông mao.- Nhất định là chủ nhân thần bí hạ thủ, phàm là người có liên quan tới hành động lần này đều chết đi.Tất Trữ Suất nhặt nhúm lông đen mềm lên chà xát một cái, sắc mặt đạibiến, đây chính là lông đen trên cánh tay của kẻ ở trên xe trâu.Chung quanh chủ nhân thần bí có mấy nhân vật khủng bố, có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, quái nhân lái xe trâu là một trong sốđó.- Hiện tại đoán chúng chúng ta sẽ không gặp độc thủ.Phong Phi Vân tâm tư trầm trọng bay vút vào sâu trong hậu viện, đi tớibên ngoài một căn phòng thấp, căn phòng này vẫn đóng chặt như lúc trước, hắn đánh một chưởng vỡ nát cánh cửa, một tòa đại trận lập tức hiện ratrên bầu trời.Bành!Đại trận này bị Phong Phi Vân đánh nát dễ dàng, sau đó đi vào trong phòng, Tất Trữ Suất theo sát phía sau.Trận pháp trong phòng này bị Phong Phi Vân phá vỡ, thông đạo đi thôngxuống đất mở ra, khóa sắt bên trong phát động, phát ra âm thanh loảngxoảng liên tục, giống như đi thông tới cánh cửa địa ngục.Vô Hà công tử bị vùi trong lòng đất, bị vây trong quan tài huyền vũ,cũng bởi vậy cho nên hắn không bị người ta đánh chết trước tiên, màPhong Phi Vân lúc này nhân cơ hội chủ nhân thần bí rời đi mới đi tớiđây.Oanh!Phong Phi Vân quen việc dễ làm, không dám phí một chút thời gian nào cả, sợ chủ nhân thần bí trở về, hai tay đẩy nấp quan tài nặng nề ra, bêntrong có lệ khí tỏa ra ngoài.May mắn hắn trước kia đã tế miểu quỷ ban chỉ ra, dùng uy áp của sáu bức bản đồ cổ ngăn cản lệ khí ăn mòn.- Ha ha, thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử đúng là quá chán nản, so với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử như ta còn kém quá xa.Tất Trữ Suất vốn sợ hãi nhìn qua Vô Hà công tử, sợ tên tuổi thiên hạ đệnhất mỹ nam tử của mình bị cướp đi, nhưng khi nhìn thấy Vô Hà công tửhiện tại thì mừng rỡ.Vô Hà công tử đúng là chán nản tới cực điểm, tóc dài mất trật tự, haitay bị đinh chết trên vách quan tài, hai chân và xương quai xanh bị khóa sắt xuyên qua, còn có chín khóa sắt xuyên qua lồng ngực của hắn, dungluyện vào quan tài.Gương mặt anh tuấn của hắn đầy máu đen, đôi mắt lợi hại có thể câu dẫnhồn phách nữ nhân giờ phút này đã nhỏ máu, kình khí trên người càng ngày càng suy yếu, giảm đi thật nhanh.Tất Trữ Suất vốn cười thoải mái, nhưng mà sau khi nhìn rõ tao ngộ của Vô Hà công tử thì khó mà bật cười được, thiên tài cấp sử thi không phảichuyện đùa, đều bị hành hạ thành tình trạng như thế còn không cúi đầu,phần ý chí này quả nhiên đáng sợ.Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm khóc lóc thảm thiết đầu hàngrồi, làm gì mà kiên trì nhiều ngày như thế còn chưa chết chứ.- Tô Quân!Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng dười nắp quan tài ra, nhìn thấy cánh tay bị quấn vào xích sắt thô đã bị đánh gãy.Vô Hà công tử chậm rãi mở mắt ra, hé bờ môi khô nứt ra.- Phong...

Phong Phi Vân, ngươi rõ ràng...

Còn không có...

Chết ở...

Trong tay nàng...- Khốn kiếp, tên này là mỏ quạ đen, đám ông mày hảo tâm cứu ngươi, ngươi còn nói điềm xấu này, nếu không phải nhìn ngươi bộ dáng nửa sống nửachết, ta đúng là muốn tát ngươi hai cái.Tất Trữ Suất nhìn Vô Hà công tử rất không thoải mái, tuy chán nản tớicực điểm, nhưng lại suất khí hơn hắn rất nhiều lần, chuyện này làm chohắn tự nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nam làm sao chịu nổi?- Lấy nhị muội minh hỏa ra, trợ hắn phá phong!Phong Phi Vân nói.Xích sắt đều là huyền vũ thiết tạo thành, chỉ có nhị muội minh hỏa mớicó thể dung luyện, mà vừa vặn Tất Trữ Suất huyết nhân thần bình có thumột đám nhị muội minh hỏa.Hỏa diễm màu xanh da trời bay ra khỏi huyết nhân thần bình, bộc phát rahai chủng hỏa diễm cực nóng cực lạnh, bắt đầu dung luyện xích sắt trênngười Vô Hà công tử.- Phong...

Phong Phi Vân, ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt quan hệ như thế nào?Vô Hà công tử phục hồi mấy phần khí lực, khi dây xích đầu tiên bị nhịmuội minh hỏa hòa tan, linh quang vô tận trong lồng ngực của hắn khởiđộng, giống như lỗ đen khổng lồ trong tinh không, không ngừng thôn phệthiên địa linh khí, rất nhanh vết thương ở lồng ngực đã khép lại nhanhchóng.Trong lòng Phong Phi Vân cũng sinh ra xúc động muốn đánh hắn, tên dâmtặc này vừa mới mở xích sắt đầu tiên rõ ràng đã nghĩ tới mỹ nhân, lạibắt đầu không thành thật một chút nào cả, rõ ràng còn nhớ Đông PhươngMinh Nguyệt không quên.Lẽ nào lại như vậy?- Khục khục...

Đừng hiểu lầm, nếu Vô Hà công tử Ta hôm nay thoát khốn,liền trai giới ba năm, ba năm này sẽ không động tới nữ nhân nào cả.Tuy Vô Hà công tử đang cười, nhưng mà hận ý trong mắt khó che dấu, đắng chát khó có thể nói rõ.Tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cho rằng chỉ cần vỗ tay một cáilà mỹ nhân sẽ nhào vào trong lòng, nhưng trước mặt một nữ nhân hắn không có chút tự tin nào cả, muốn trai giới ba năm, nghiên cứu ngự nữ chithuật, ngày rời núi chắc chắn sẽ không ăn thiệt thòi nữa.- Ngươi trai giới ba năm, có quỷ mới tin ngươi nói.Phong Phi Vân nói.- Lần này ta rất chân thành, Phong Phi Vân, xem phân thượng ngươi cứuta, ta cũng sẽ không đoạt Đông Phương Kính Nguêệt của ngươi, nói thựcra, nếu ta thiệt tình muốn đoạt Đông Phương Kính Nguyệt, quả thực dễ như trở bàn tay, ở phương diện này ta rất chuyên nghiệp.Vô Hà công tử thập phần chân thành.Khóa sắt thứ hai trên người hắn hòa tan, lại có đại lượng linh khí rótvào trong người của hắn, thân hình đã hoàn toàn bị linh mang bao phủ,ngay cả quan tài trọng huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cân cũng lunglay.-------Chương 405: Vô Hà công tử xảo trá (2)Chín xích sắt trong lồng ngực của hắn phong tỏa chín thiên mệnh huyệt, hôm nay có hai sợi bị dung luyện, làm cho hắn khôi phục một bộ phận lực lượng, khí tức hủy thiên diệt địa ngưng tụ trong người của hắn, giống như một con sông đang gào thét.- Ta thực rất muốn đánh nhau với ngươi!Nắm đấm của Phong Phi Vân cũng đã xiết chặt, cảm giác cảm thấy Vô Hà công tử thật sự là một dâm tặc nhã nhặn, thả hắn ra là một mối họa.Tất Trữ Suất và Phong Phi Vân có cảm thụ giống nhau, nói:- Lão Phong, ta cảm thấy sau khi thả tên này ra hắn sẽ đoạt bát cơm của chúng ta, nếu không chúng ta nên đậy quan tài lại lần nữa, sau đó ném quan tài này vào trong hầm cầu, thi triển cấm pháp trấn áp hắn mười năm tám năm lại vớt lên?- Trong hầm cầu...

Thối lắm!

Vô Hà công tử vĩ đại sợ rằng sẽ thối chết trong đó, nếu không mang quan tài này lên thần đô, sau đó mở quan tài này ra, đưa hắn diễu phố thị chúng ba ngày ba đêm.- Còn phải lôi ra đại hoành phi, trên đó viết bắt sống dâm tặc cưỡng gian heo mẹ, tự xưng Vô Hà công tử.Sắc mặt Vô Hà công tử biến đổi đột ngột, bị lời của hai người này nói hù sợ, kêu lên:- Thất tiết là nhỏ, mặt mũi là lớn, các ngươi không thể bởi vì mị lực thiên hạ vô song của ta liền cố ý tổn hại ta.- Được rồi!

Vậy trước tiên hủy dung của ngươi, sau đó lại thả ngươi ra.Tất Trữ Suất đã sớm rất không thoải mái với dung mạo của Vô Hà công tử, từ trong đũng quần lấy ra một con dao sát hen rỉ, muốn cắt bỏ cái mũi và lỗ tai của Vô Hà công tử.- Được rồi!

Được rồi!

Từ nay về sau nữ nhân các ngươi vừa ý, ta nhất định sẽ nhượng bộ lui binh, tuyệt đối không nhìn các nàng một cái nào cả.Vô Hà công tử nói.- Không có đủ hay không, nếu tương lai nữ nhân mà chúng ta nhìn trúng, ngươi còn phải giúp chúng ta cướp tới tay.Tất Trữ Suất tiếp tục nói.- Sau đó thì sao?Vô Hà công tử nói.- Sau đó...

Đương nhiên là chúng ta ở bồi dưỡng cảm tình trên giường, ngươi ở bên ngoài canh chừng cho chúng ta.Tất Trữ Suất nói rất đương nhiên."..."

Vô Hà công tử im lặng.Phong Phi Vân mỉm cười gật gật đầu.Mị lực của Vô Hà công tử, Phong Phi Vân đã sớm nhìn thấy rồi, rất nhiều thiên kim tiểu thư đại gia tộc đều cam tâm làm thị nữ cho hắn, có vô số tài nữ cùng thiếu nữ xinh đẹp vạn người có một đều tự nguyện đi theo hầu hạ hắn.- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.Liên quan tới tôn nghiêm, Vô Hà công tử đánh chết cũng không chịu.Tất Trữ Suất còn muốn tiếp tục uy hiếp hắn, cảm thấy lúc này là thời điểm xảo trá tên này tốt nhất, mưu đồ phúc lợi ngày sau, nhưng vào lúc này trên mặt đất có tiếng gào vang vọng, một lực lượng bàng bạc bao phủ.- Lớn mật, dám xông vào cấm địa lòng đất!Quái nhân lái xe trâu chạy về thiên tài biệt phủ trước, phát hiện có người xâm nhập lòng đất muốn cứu người, vì vậy trực tiếp ra tay.Tất Trữ Suất cầm huyết nhân thần bình đánh ra, huyết lãng bao phủ các nơi, miễn cưỡng ngăn trở một kích này.- Tên quái nhân lái xe trâu đã quay về, chủ nhân thần bí chắc sắp quay về thiên tài biệt phủ, Vô Hà công tử, con mẹ nó ngươi có nhanh lên hay không?Tất Trữ Suất chửi ầm lên, tuy vừa rồi hắn tế ra huyết nhân thần bình ngăn cản một kích kia, nhưng mà vẫn nhổ ra một ngụm máu tươi, lực lượng đối phương thật sự quá mạnh mẽ.- Ta cũng muốn nhanh...Vô Hà công tử làm sao không muốn nhanh chóng trốn đi chứ, nhưng mà giờ phút này nhị muội minh hỏa vừa mới tan rã xích sắt thứ ba, lực lượng trong người của hắn còn chưa ngưng tụ, còn không cách nào lao ra khỏi quan tài.Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ ra, hóa thành sáu tầng thần đồ, phong tỏa toàn bộ lòng đất, một cước đạp trên mặt đất, điều động thiên địa hắc thủy chi khí, xích hỏa chi lực, thanh mộc chi hồn, bạch kim chi tinh, ngưng tụ thành một phương "Vực", sau đó bao phủ tường đồng vách sắt trong lòng đất.Một chiếc xe trâu xuất hiện ngang rời, thân trâu màu trắng, sừng trâu dài một mét, cong lên như đao!Lái xe trâu là đại hán râu ria, làn da của hắn có hào quang như đồng, xem ra hắn có luyện thể, tu luyện tới cảnh giới da cứng như sắt.Hắn chỉ là nô tài lái xe trâu mà thôi.Ngồi trong xe chính là Ngưu Vương, màn xe như bố sắt, gió lạnh không làm nó rung động một chút nào.- Muốn cứu người ra khỏi thiên tài biệt phủ, là phải trả giá thật nhiều.Trong xe trâu có một gợn sóng màu đen tỏa ra, làm cho bầu trời mây đen cuồn cuộn, một cái móng trâu lớn trăm mét phá tầng mây đạp xuống, giống như man hoang thần ngưu, chỉ cần một cước là đạp nát cả đại lục.Huyết nhân thần bình lao ra khỏi lòng đất, một đạo huyết quang bắn ra ngoài, tên nhọn rời dây cung bay thẳng không trung, cùng va chạm với móng trâu, bộc phát ra hỏa mang to lớn.Bành!Âm thanh to lớn rung chuyển trời đất truyền ra các nơi.Sáu bức bản đồ cổ cũng bay lên, hóa thành sáu quyển thần tư quét qua không trung, kết hợp với huyết nhân thần binh công kích.Vô số mây máu bao phủ trời xanh, một kiện vô thượng sát khí, một kiện linh khí chiến binh đại hiển thần uy, lực lượng bộc phát của chúng làm cho tu sĩ chung quanh hoảng sợ, bắt đầu chạy thục mạng bỏ chạy thật xa.Một chút dư âm còn sót lại đã chấn vỡ con đường đá xanh sâu sáu mét, nghiền áp thành vô số mảnh vỡ, tầng tầng đứt gãy.- Vô Hà công tử, lão tử sắp không ngăn cản được rồi!Tất Trữ Suất ho ra máu, bàn tay cũng rạn nứt.Mặc dù có huyết nhân thần bình đại sát khí trong tay, nhưng mà lực lượng của Ngưu Vương quá mạnh mẽ, có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, muốn ngăn cản hắn phải bỏ ra cái giá to lớn.Phong Phi Vân cũng không tốt nhiều lắm, hắn nhất tâm nhị dụng, phải vận dụng ban chỉ, còn phải ngưng tụ bốn loại ngũ hành chi lực, giữ vững vị trí không gian trong lòng đất, nếu không phải có "Vực" chèo chống, bọn họ hiện tại đã bị chôn sống trong lòng đất.Bành!Khóa sắt thứ tư trên ngực Vô Hà công tử đã bị dung luyện, miệng vết thương khép lại nhanh chóng, linh khí từ bốn phương tám hướng ập tới, có vô số linh khí rót vào trong người của hắn, không ngừng rót vào đan điền.Hai mắt của hắn như hai viên hàn tinh, hào quang bắn ra xa ba thước, làn da giống như tinh kim thần giáp, vẻ lo lắng bị quét sạch, có một loại xu thế rồng khốn nước cạn, nhất phi trùng thiên.Ầm ầm!Quan tài trọng huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cân đều bị hắn kéo chấn động, dùng linh khí mênh mông khôn cùng trùng kích đinh đóng vào hai tay, hai chân, xương quai xanh của hắn.- Hắn đúng là rất mạnh.Chín thiên mệnh huyệt trên người của hắn còn không có hoàn toàn bỏ niêm phong, nhưng mà lực lượng của hắn hiện tại vô cùng khủng bố, lệ khí trong quan tài cũng tản ra.Chân hắn trong quan tài không ngừng rung mạnh, phát ra âm thanh "Bành bành", một tiếng, hai tiếng... bảy tiếng, tám tiếng...

Quan tài sắt không ngừng chấn động, âm thanh cuồn cuộn như thần lôi.-------Chương 406: Liên thủ tế đạoTất Trữ Suất cùng Phong Phi Vân đều cảm thấy màng tai đau đớn, sóng âm như sóng cồn làm cho cung điện trên mặt đất không ngừng sụp đổ, làm cho những đình đài lầu các hóa thành tro bụi, xương trắng chất đầy trên đất lập tức hóa thành cốt phấn, biến thành sương trắng.Oanh!Xe trâu rốt cục đã tới tầng trời thấp, đánh vỡ cánh cổng của thiên tài biệt phủ.- Chết đi cho ta!Trong xe trâu xuất hiện thần quang màu đen hóa thành con trâu lớn, nó nghiền áp những đình đài lầu các trên đất, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ nào cả, bùn trên đất cũng lõm sâu xuống.Lực lượng của Ngưu Vương quá khủng khiếp, đây là lực lượng Thiên Mệnh Cảnh, nếu không phải Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linh khí, chỉ lực lượng tỏa ra cũng đủ làm hắn trọng thương rồi- Liên thủ đối địch.Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, cùng Tất Trữ Suất cắt cổ tay, rót máu tươi và trong huyết nhân thần bình.Máu tươi của Phong Phi Vân là màu vàng, máu Tất Trữ Suất màu đỏ chói mắt.Huyết nhân thần bình giống như bị kích phát ma tính, điên cuồng thôn phệ máu tươi của hai người, trên thần binh dính huyết nhục vậy mà sinh ra mùi tanh, đầu lâu trắng hếu giống như ngọc thô được mài dũa, càng ngày càng sáng long lạnh, tơ máu hiện ra.Cạc cạc!Trong huyết nhân thần bình truyền ra âm thanh khiến người ta sởn hết gai ốc, giống như tiếng ác quỷ nuốt huyết nhục, trong cổ họng phát ra quái thanh, làm cho người ta run rẩy.Huyết nhân thần bình chính là đệ nhất sát khí của dương giới chi vương, uy lực khủng bố, một khi bị kích hoạt, trong thiên hạ người có thể chống lại nó ít càng thêm ít, thậm chí còn có thể thôn phệ cả chủ nhân của nó.Một ngàn năm trước, huyết nhân thần bình thôn phệ cả chủ nhân, nói nó là thần bình, không bằng nói đây là một ma bình.Hấp thu đầy đủ huyết dịch, vô tận huyết lãng tràn ra khỏi huyết nhân thần bình, đám mây máu bao phủ cả khu vực.Lúc này con trâu trắng kia không ngừng kêu gà😵anh!Huyết nhân thần bình giao phong với Ngưu Vương trên xe, đánh bay chiếc xe trâu đi, đại hán lái xe trâu trực tiếp trọng thương, một cánh tay nổ bay, lập tức bỏ chạy thục mạng.- Huyết nhân thần bình!Ngưu Vương trong xe phát ra tiếng rống hoảng sợ, giống như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời, chẳng lẽ dương giới chi vương đến?Dương giới chi vương cùng âm giới chi mẫu chính là một trong mấy người tà ác nhất trên đời, hắn nhìn thấy bọn họ cũng phải bỏ chạy thục mạng.Binh khí huyết nhân thần nổi danh thiên hạ, có một loại ma tính khiếp người, khiến người ta không kìm lòng được sinh ra hoảng sợ, đặc biệt là trong huyết lãng kia có một con ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, miệng lớn dính máu.- Không phải dương giới chi vương, chỉ là một tiểu bối a.Lúc này Dương nô lái xe tới, mà Dương Vương an vị trong xe, hắn thở dài một hơi.Đây là quái nhân thứ hai!- Đúng vậy, nếu là dương giới chi vương đích thân tới, vừa rồi ta đã chết không toàn thây.Ngưu Vương giật mình, ý sợ trong lòng tiêu tán, tiếp tục ra tay lần nữa, bảy tám móng trâu hiện ra, đều lớn trăm mét, đạp mặt đất thành hố nhỏ, chung quanh vũng hố đầy vết rạn.Bành, bành, bành, bành. . .Tu vị chênh lệch quá lớn, huyết nhân thần bình bị va cham phải rút lui, gào thét kinh thiên động địa, lệ quỷ khóc ròng!Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất không ngừng rót máu tươi vào, vòng phòng ngự vỡ vụn như thủy tinh, nhưng mà hai mắt vẫn kiên định như trước, chiến khí không suy, giao thủ với Thiên Mệnh Cảnh mà đánh tới cục diện này, đã khó lường lắm rồi.- Ta phá!Phong Phi Vân cầm cự đao dài bảy mét bằng hai tay, một đao phá vỡ móng trâu, thân hình lao ra khỏi mặt đất, muốn chém giết Ngưu Vương.Huyết nhân thần bình đánh xa, hắn đề đao giết gần, như vậy mới có thể chế trụ Ngưu Vương, giúp Vô Hà công tử tranh thủ thời gian.Bằng không bọn họ phải chết ở đây.Ầm ầm!Vô Hà công tử lại làm sao không biết Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đang liều mạng, trong lòng cảm động vạn phần, hét lớn một tiếng, tóc dài bay lên, hắn đã nổi giận, đinh sắt đóng vào hai tay bay ra ngoài, đôi tay bảo quang tràn ngập, một chưởng vỗ vào quan tài, một đạo kim sắc khí lãng chấn động sinh ra.Bang bang!Đinh đóng vào hai chân của hắn cũng bị đánh bay, tứ chi của hắn đã khôi phục tự do, đang ngưng tụ lực lượng, kim sắc quang mang rót vào người, vô cùng sáng ngời.Bành!Khóa sắt thứ sáu phong ấn trên ngực bị hòa tan, nhị muội minh hỏa vẫn còn thiêu đốt, đốt huyền vũ thiết thành nước thép.- Hỏng bét, có người muốn thả Vô Hà công tử ra!Huyết Vũ bay vào trong thiên tài biệt phủ, đứng trên tường cao bị tàn phá nhìn qua huyết lãng quay cuồng trước mặt.- Rốt cuộc là người phương nào lớn mật như thế?Một đạo hỏa diễm đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống, lơ lửng cách mặt đất mấy mét, có sóng nhiệt lao ra khỏi người của nàng.- Chủ nhân đến!Dương Vương bay ra khỏi xe dê, cung kính cúi đầu trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, giống như nô bộc vô cùng thành kính.Nam Cung Hồng Nhan có sáu quái nhân nô bộc, chỉ xuất hiện hai người là Ngưu Vương cùng Dương Vương, Ngưu Vương đang công phạt huyết nhân thần bình, không cách nào phân thân ra, nếu không hắn đã tới đây quỳ rồi.Oanh!Trường đao bảy mét bay ra khỏi lòng đất, chém ra một đao vô cùng sắc bén, phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, xuất kỳ bất ý, chém phá xe trâu, chiếc xe bị chém nát.- Long Hoàng Nhất Đao, giết!Phong Phi Vân lĩnh ngộ Long Hoàng Nhất Đao tới chín thành chân tủy, phá vỡ xe trâu xong thì chém vào đỉnh đầu của Ngưu Vương.Lưỡi đao băng hàn, long khí chạy quanh, không biết mang theo bao nhiêu ngàn cân lực lượng.- Tiểu tử, muốn chết!Hai tay Ngưu Vương đánh thẳng vào thanh đao, đánh toái long ảnh bắn ra, đánh bay Phong Phi Vân ra ngoài, thân thể đâm vào vách tường kín mít, rơi vào phế tích, nhưng mà hắn nhanh chóng đứng lên, tay cầm chiến đao như trước, dáng người cao ngất, lao tới tấn công thật nhanh.Móng trâu của Ngưu Vương biến thành hai tay đã lưu lại vết máu.- Là Phong Phi Vân!Huyết Vũ từ xa xa nhìn qua, nói:- Lần này hắn chắp cánh cũng khó thoát, tỷ tỷ, có muốn ta ra tay hay không, nhất định sẽ không lưu hắn sống sót.Hành động trộm lấy ấn tầm sa la, cơ hồ tất cả người liên quan đều chết hết, chỉ còn Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đào thoát, hắn vốn trốn khỏi võ tháp, không ngờ bây giờ gặp lại ở đây.Quả thực đây là cơ hội trời ban.Oanh!Mặt đất chấn động mãnh liệt.- Chủ nhân, loại chuyện nhỏ này nên để ta làm đi.Xà Vương chạy đến.Một con giao xà thô nhám như thùng nước kéo một chiếc xe gỗ ra khỏi lòng đất, trên xe là gương mặt đầy bùn đất, mang theo dịch ăn mòn màu xanh lá cây.Con giao xà này vô cùng đáng sợ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, con mắt đỏ tươi như máu, hai cây răng độc chẳng khác gì hai thanh đao sắc bén.Thiên tài biệt phủ bị hào quang bao phủ, ngay cả bầu trời cũng ảm đạm.Con giao xà này trên người đầy lân phiến, hé miệng có thể nuốt sống một người vào bụng, trên đầu mọc ra cái mào gà đỏ tươi như máu, nhìn qua chẳng khác gì bướu thịt..-------Chương 407: Lực địch tam vương (1)Xà Vương ngồi trên xe gỗ do giao xà kéo đi, trực tiếp lao tới chỗ Phong Phi Vân, một mùi máu tanh ập vào mặt, làm cho người gan dạ cũng choáng váng, cơ hồ có thể bị giao xà làm ngất đi.Xà Vương ra tay tự nhiên chém giết địch nhân dễ như trở bàn tay, vì vậy Huyết Vũ lui ra phía sau.Nam Cung Hồng Nhan bị hỏa diễm đỏ thẫm bao phủ, phiêu phù giữa không trung, nếu có người nào nhìn thấu qua hỏa diễm hừng hực quanh người của nàng, có thể phát hiện ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt hết sức phức tạp.Vì sao hắn xuất hiện ở đây?

Tại sao phải xuất hiện ở chỗ này?Hắn thật sự là quá xen vào chuyện của người khác, ta nên làm cái gì bây giờ?Nam Cung Hồng Nhan tâm loạn như ma, nàng trước sau vẫn là người sát phạt quyết đoán, nhưng mà giờ phút này lại do dự, thập phần khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.Hắn quả thực chính là kẻ ông trời phái xuống tra tấn ta, Nam Cung Hồng Nhan ngươi ngàn vạn không nên bị lời ngon ngọt của hắn lừa dối, hắn chính là một kẻ lừa đảo, một đại lừa gạt, sẽ lừa tất cả của ngươi...- Hừ!

Phong Phi Vân, ngươi cho rằng một khối phượng cốt là có thể lừa gạt ta sao, quả thực ngu không ai bằng, nam nhân đều không phải là đồ tốt, chết thì chết đi, ta mới không có nửa điểm thương tâm, ta còn muốn bổ một đao lên người của ngươi, miễn cho ngươi luôn đối nghịch với ta...Nam Cung Hồng Nhan nghiến răng, trong lòng không ngừng nhắc lại lời này, bàn tay nắm chặt, giống như muốn niết Phong Phi Vân trong tay của nàng.Oanh!Một tiếng vang thật lớn truyền đến phá tan suy nghĩ của Nam Cung Hồng Nhan, ánh mắt của nàng hiện tại rỗng tuếch, tràn đầy khói thuốc súng, chỉ thấy đuôi cự xà quét qua, đầu rắn to lớn ngẩng cao, hai mắt đỏ như máu.Giao xà phun lưỡi ra vẫy vẫy, Xà Vương thân mặc hắc bào đứng trên đầu giao xà, tay cầm Ô Mộc Thiện Trượng, giống như một yêu tăng hắc ám.Vốn còn cho rằng Ngưu Vương và đại chiến Phong Phi Vân, nhưng không ngờ lại biến mất vô tung, giống như bị Xà Vương dùng vô thượng linh thông gạt bỏ.- Phong Phi Vân đâu rồi?Nam Cung Hồng Nhan sẳng giọng quát, sóng lửa quét qua các nơi, chấn đắc hai lỗ tai Xà Vương tràn huyết.Bá!Nàng bay vút qua, tìm kiếm trong lo lắng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Phong Phi Vân, giống như bị đánh thành cặn bã, xương cốt không còn lại cái nào cả.Chẳng lẽ thực đã...

Chết!Nam Cung Hồng Nhan không tin, không tin vào mắt của mình, ống tay áo vung lên, một đám phế tích bị vạch ra, những vách tường và ngói bay loạn lên, nhưng mà phía dưới không có cái gì cả.Hỏa diễm đỏ sẫm thiêu đốt tất cả, ai cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Hồng Nhan đáng sợ, giống như sư tử cái bạo phát.Xà Vương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhịn không được lui về phía sau, hắn cảm giác Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này muốn giết hắn.- Chủ...

Chủ nhân, ta...Xà Vương không biết tại sao chủ nhân có sát ý, nhưng mà hắn lại hiểu nàng tàn nhẫn hơn ai khác, nhịn không đượcquỳ trên mặt đất, bờ môi run rẩy.- Ngươi muốn chết!Nam Cung Hồng Nhan nộ khí trùng thiên, ngón tay hóa thành trảo hình, từng bước tiến tới chỗ Xà Vương, mỗi khi đi một bước sát khí dâng trào.Dương Vương, Huyết Vũ, Ngọc Thiền hiện tại không dám đi lên cầu tình, câm như hến, bọn họ cũng không biết vì sao Nam Cung Hồng Nhan tức giận, càng không dám hỏi, ngay cả hô hấp cũng không dám.Bành!Phong Phi Vân lao ra khỏi mặt đất, phá vỡ đất đá, đột ngột từ mặt đất bay lên trời, XÍU...UU!

Một tiếng, hạ xuống đất.- Chủ nhân thần bí, rốt cuộc ngươi là kẻ nài?

Vì sao có thể khống chế dị hình trong dương giới?Phong Phi Vân cầm theo cự đao nhìn chằm chằm vào bóng dáng bao phủ trong hỏa diễm.Vừa rồi hắn cùng với Xà Vương đang giao thủ thì bị một đạo lực lượng đánh thẳng vào mặt đất, mặc dù lực lượng này đã là Thiên Mệnh Cảnh, nhưng mà hắn vẫn giữ được mạng.Xà Vương, Ngưu Vương, Dương Vương đều là dị hình trong dương giới, Phong Phi Vân trong lúc giao thủ vừa rồi đã phát hiện ra bí mật này.Bỗng nhiên Nam Cung Hồng Nhan quay người, trong lòng buông lỏng một hơi, nhưng mà lập tức chửi mình bất tranh khí, Nam Cung Hồng Nhan ah, Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng khẩu thị tâm phi a, rõ ràng nên nói ước gì hắn chết, nhưng mà vừa rồi lại thất thố như thế, ngươi thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn, còn dại dột không có cốt khí.Quá không có cốt khí!

Nàng hận chính mình, hận tới mức chui xuống đất trốn đi cho xong.Xa xa Ngưu Vương cũng áp chế được huyết nhân thần bình, đánh cho Tất Trữ Suất không ngừng thổ huyết, mặc dù có tuyệt đỉnh sát khí nơi tay, cũng không cách nào ngăn cản tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh công kích.Rầm rầm!Lòng đất có âm thanh khóa sắt nứt vỡ.Một đạo hào quang bảy màu bắn ra ngoài, hào quang chói mắt, một đạo cột sáng xông lên chín tầng trời, giống như cự nhân thức tỉnh trong lòng đất, mang cho người ta áp lực khổng lồBành!Vô Hà công tử đứng dậy trong quan tài huyết vũ, vết thương trên ngực đã có một khóa sắt đứt ra, lực lượng bản thân không ngừng tăng lên, hào quang bảy màu bắn ra khỏi đan điền.Oanh!Hắn bằng vào lực lượng của mình chấn vỡ khóa sắt cuối cùng, sụp đổ thành vụn sắt.Hắn tự tay đánh ra một chưởng, đánh bay bùn đất trên cao, một tay mang theo quan tài nặng năm trăm ngàn cân, trực tiếp bay lên, đánh bay Ngưu Vương không ai bì nổi, đánh bay vài dặm.Trên mặt Ngưu Vương mang theo thần sắc kinh hãi, dùng chân đạp không, cưỡng ép ổn định thân hình, chắp tay trước ngực, trong bàn tay ngưng tụ ra một tầng mây đen, đánh ra một chỉ mang theo hư ảnh long hổ, muốn ngăn trở Vô Hà công tử sát phạt.Hư ảnh long hổ mọc ra thân hình lão hổ, đầu rông và cái đuôi đáng sợ lắc lư, toàn thân bị lân phiến bao trùm, tràn ngập thần uy như biển.Long hổ chính là vương của dị thú, lực lớn khôn cùng, nghe đồn có thể cõng cả ngọn núi.Một đầu kỳ ngưu lực lượng =một ngàn cân.Hai đầu kỳ ngưu lực lượng = hai ngàn cân.Ba đầu kỳ ngưu lực lượng = bốn ngàn cân....... ...Dùng cách tính này điệp gia lên,bảy đầu kỳ ngưu là sáu mươi bốn ngàn cân, tám đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một trăm hai mươi tám ngàn cân, chín đầu kỳ ngưu lực lượng bằng hai trăm năm mươi sáu ngàn cân.Lực lượng long hổ càng trên kỳ ngưu.Mười đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một đầu long hổ chi lực = năm trăm mười hai ngàn cân.Đây là lực lượng long hổ, tu sĩ cường đại có thể dừng khí ngưng lực, ngưng tụ ra một hổ chi lực cũng đã mạnh hơn kỳ ngưu cả trăm ngàn lần.Hai hổ chi lực càng điệp gia gấp mấy lần.Đương nhiên có thể đánh ra long hổ chi lực cũng đã là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.Tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn rất nhiều đều chỉ có thể đánh ra bảy đầu kỳ ngưu chi lực mà thôi, có thể đánh ra tám đầu kỳ ngưu đã ít càng thêm ít.Ngưu Vương có thể đánh ra lực lượng một long hổ, phần tu vị này rất đáng sợ, không phải giống tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh nhất trọng sánh bằng.-------Chương 408: Lực địch tam vương (2)Oanh!Trên người Vô Hà công tử tràn đầy máu đen, tay vặn quan tài đánh tan lực lượng một long hổ, lại tiếp tục đánh lên người Ngưu Vương, phốc, vai phải của hắn nghiền nát, huyết vụ bắn ra bốn phía.- Khốn kiếp!

Tên mặt trắng nhỏ này mạnh quá!Tất Trữ Suất nhìn thấy Vô Hà công tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong lòng rung động không hiểu, đây không giống như người sắp chết vừa lao ra khỏi quan tài, tương phản thật sự quá lớn, chiến lực quá đáng sợ.Đây mới là lực lượng thiên tài cấp sử thi, có thể chiến đấu với tu sĩ cao hơn mình ba tiểu cảnh giới, cùng cảnh giới xưng vương.Dương Vương cùng Xà Vương đồng thời ra tay!Dương Vương tế ra ba thanh cổ kiếm màu tím, nó cổ xưa rỉ sắt mang theo chiến khí bất hủ, bộc lộ hào quang khiếp người.Xà Vương cầm Ô Mộc Thiện Trượng trong tay, vẽ trên mặt đất một cái, đại địa lập tức tan vỡ thành khe hở, Ô Mộc Thiện Trượng bay lên cao, có một đạo xà ảnh đan vào thiện trượng, há to miệng táp tới.Tam vương liên thủ nhưng lại bị Vô Hà công tử áp chế, không ngừng lui ra phía sau.- Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!Vô Hà công tử triển khai khí tượng của mình, sau lưng lao ra hào quang bảy màu, làm cho nửa bầu trời biến sắc, hỗn độn chi khí sáng ngời bất diện, một hư ảnh thần thuyền mang theo khí chất hỗn độn bay ra.Đây là khí tượng của hắn, Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!Phốc!Ngực Xà Vương bị một ngón tay của hắn xuyên thủng, huyết tuyền phun ra, xương cốt bị kéo ra một cây.Hai mắt Xà Vương có tinh quang bắn ra, cưỡng ép chấn vỡ xương cốt của hắn, vội vàng bay ngược, trên mặt kinh hãi không thôi, hắn bị tu sĩ trẻ thế hệ này kích thương?Bành!Dương Vương và Vô Hà công tử cách nhau trăm mét, cách không một chưởng và cánh tay phát ra âm thanh "Khanh khách", giống như vừa va chạm với ngọn núi thép, xương cốt tay phải xuất hiện khe nứt.Quả thực thật đáng sợ, không thể địch.Vô Hà công tử vừa mới thoát khốn, thân thể suy yếu, lực lượng trên người không có phục hồi tới đỉnh phong, nhưng lại có thể đả thương ba vương liên tục, khí thế vô lượng, ra tay không cách nào ngăn cản.- Hắn bị nhốt quá lâu, mạch máu cùng kinh mạch nhiều chỗ bị thương, lực ngưng ngưng tụ không nhiều, sức bật cao thế thì không có khả năng bền bỉ.- Lực lượng của hắn không đủ duy trì mười chiêu.Tuy tam vương sợ hãi chiến lực khủng bố của Vô Hà công tử, nhưng mà bọn họ là kẻ túc trí đa mưu, nhìn ra Vô Hà công tử cũng không có hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong.- Vậy sao?

Không cần mười chiêu, ba chiêu là có thể chém giết bất cứ kẻ nào trong các ngươi rồi.Tóc dài Vô Hà công tử mất trật tự, trong một chớp mắt liền kéo dài qua trời cao, hám thiên nhất kích, trực tiếp đánh Xà Vương vào lòng đất, da đầu nghiền nát, có thể nhìn thấy xương trắng bay ra.Thiên tài cấp sử thi há có thể là chuyện đùa?Đông Phương Kính Nguyệt từng nói qua, Phong Phi Vân tu luyện hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới của bọn họ, lời này cũng không phải nói lung tung.

Đương nhiên nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy Phong Phi Vân hôm nay thì chỉ sợ phải đánh giá lại một phen, hai mươi năm có lẽ quá dài, nhưng lại không phải thời gian ngắn có thể đuổi kịp.Phong Phi Vân cầm theo cự đao màu trắng, đứng trong khu vực đổ nát, cũng không có nhìn đại chiến trên cao, mà là nhìn chằm chằm vào chủ nhân thần bí bao phủ trong hỏa diễm, bởi vì hắn cảm giác được đối phương đang theo dõi hắn.Trên mặt hắn cảm nhận được sóng nhiệt to lớn, trong lỗ chân lông có mồ hôi chảy ra từng giọt.- Phong Phi Vân, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác đối nghịch với ta?

Chúng ta vốn có thể làm bằng hữu...Nam Cung Hồng Nhan đang bao phủ trong ngọn lửa, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, âm thanh già nua mà khô cạn giống như lão đầu tử.Hỏa diễm vờn quanh thân thể mềm mại, thiêu đốt mạnh hơn trước, giống như sợ Phong Phi Vân nhận ra tướng mạo của nàng.- Ta không muốn kết giao bằng hữu với kẻ độc ác, lãnh huyết vô tình.Phong Phi Vân nói.- Thủ đoạn ác độc...

Lãnh huyết vô tình...Trong hỏa diễm đỏ sẫm truyền đến âm thanh già nua, tại lầm bầm lầu bầu, ngọn lửa bốc cháy mạnh lên, biểu hiện tâm tình của nàng chấn động lớn cỡ nào.Thiên hạ này bất cứ kẻ nào nói như thế nàng cũng có thể không quan tâm, nhưng mà vì sao Phong Phi Vân nói ra lời này, nàng lại thương tâm muốn chết?- Chúng ta đi!Nam Cung Hồng Nhan thật sự không dám nhìn ánh mắt Phong Phi Vân nữa, cảm giác cảm thấy có chút sợ hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi qua, càng không có ủy khuất như hiện tại.Thầm nghĩ né ra, tránh càng xa càng tốt.Thật giống như gặp vợ lớn, mà nàng chính là vợ bé nho nhỏ, bị đánh tát không dám tránh, muốn rời nhà trốn đi về nhà mẹ đẻ.Phong Phi Vân tự nhiên không có quan tâm tới nàng, nàng cũng không phải là vợ bé nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà trong lòng của nàng sinh ra cảm xúc khó hiểu, có chút làm cho nàng phát điên.Nàng hóa thành mây lửa, chẳng khác gì hải đăng trong bóng tối, biến mất giữa tầng trời.Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đã sớm theo nàng rời đi, mà Xà Vương, Dương Vương, Ngưu Vương cũng bị thương bỏ chạy, trong khoảnh khắc đi sạch sẽ.Thiên tài biệt phủ đã sớm thay đổi hoàn toàn, bị san thành bình địa, còn có máu của vương giả Thiên Mệnh Cảnh nhuộm đỏ cả phiến thổ địa này, tràn ngập ma tính.Mấy chục năm sau nơi này sẽ biến thành hoang viên ma địa, oan hồn tụ tập, có sinh vật kỳ dị xuất hiện, gặm máu thiên mệnh trên đất.- Ta vừa xuất tràng đã dọa hắn bỏ chạy, cái gì chủ nhân thần bí cũng không thể chống lại chiến uy của ta.Thẳng tới khi chủ nhân thần bí đi xa, Tất Trữ Suất lén lút mới từ lòng đất leo ra, hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười dài, hung hăng càn quấy không ai bì nổi.Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử đều lắc đầu liên tục, nhìn nhau mang theo vài phân vui vẻ.- Hôm nay có thể thoát khốn, toàn bộ nhờ hai vị tương trợ, Tô Quân vô cùng cảm kích.Tóc dài Vô Hà công tử rủ xuống vai, lỗi lạc đứng trên đất, thả quan tài lớn xuống đất.Thiên tài cấp sử thi khí chất phi phàm, mặc dù vừa tao ngộ tai nạn, nhưng mà sau khi thoát khốn lại có tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, không phải vương tôn tuấn tài có thể so sánh.- Lời cảm kích đừng nói nhiều, trên người của ngươi có thứ gì đáng tiền thì mang ra hai món.Da mặt Tất Trữ Suất rất dầy, cũng thập phần sự thật, trực tiếp đưa tay tới trước mặt Vô Hà công tử.- Cái này...Trên mặt Vô Hà công tử mang theo thần sắc khó xử, bảo vật trên người của hắn sớm bị lấy đi, ngay cả kho bảo vật giới linh thạch cũng bị Nam Cung Hồng Nhan lấy đi đưa cho Phong Phi Vân.- Tương lai tất có trọng bảo dâng lên với tư cách đáp tạ.Vô Hà công tử mặt đỏ lên, đặc biệt là nhìn thấy hai hàng lông mày của Tất Trữ Suất nhíu lại, càng làm da mặt của hắn không khỏi co rúm lại.-------Chương 409: Lại viết Bách Tháp BảngTất Trữ Suất đúng là rất thiếu đạo đức, biết rõ trên người Vô Hà công tử không có một đồng, hết lần này tới lần khác lại đòi thù lao của hắn, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu hiện như muốn nói "Con mẹ nó ngươi không phải thiên tài cấp sử thi? sao Vương tử ba la quốc?

Vì sao ngay cả chút đồ vật đáng giá cũng không có?", biểu lộ này khiến Phong Phi Vân buồn cười.Tuy Tất Trữ Suất không nói câu nào nhưng mà gương mặt đen sì của hắn lại nói ra tất cả lời cần nói.- Phong huynh, hôm nay cáo từ, chờ ta dưỡng tốt thương thế trên người, tất nhiên sẽ đưa đại lễ tới nhà đáp tạ.Sắc mặt Vô Hà công tử hơi tái nhợt, đúng như lời tam vương nói, gân mạch cùng huyết mạch của hắn bị thương nghiêm trọng, tuy nhìn thì vô cùng cường thế, nhưng lại không thể đại chiến bền bỉ.Nếu không tâm hồn thiếu nữ của Nam Cung Hồng Nhan đại loạn, chủ động rút lui đi, cuối cùng ba người bọn họ còn có thể nói chuyện vui vẻ như hiện tại hay không, thật sự là chuyện khó nói được.Đương nhiên còn có một nguyên nhân, Vô Hà công tử đúng là không chịu nổi Tất Trữ Suất xảo trá, không dám lại mỏi mòn chờ đợi tiếp nữa.- Chủ nhân thần bí thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, tất nhiên sẽ trảm thảo trừ căn, Tô huynh, cũng nên cẩn thận a!Phong Phi Vân nói.Khóe miệng Vô Hà công tử hơi động động, dường như có lời gì muốn nói, nhưng mà lời này vừa tới miệng hắn lại nuốt trở về, cuối cùng nhất còn không có nói chủ nhân thần bí chính là Nam Cung Hồng Nhan, không mang bí mật này nói cho Phong Phi Vân.Không có biện pháp, hắn là người sỉ diện, thật sự không muốn để cho người ta biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam như hắn lại bại trong tay một nữ nhân, nếu truyền đi, Tô Quân hắn cũng không cần lăn lộn nữa.- Chủ nhân thần bí đã rời khỏi địa vực Vạn Tượng Tháp, mục tiêu của nàng có thể là nam thái phủ Phong gia yêu ma chiến y, cưu cửu quái bào.Vô Hà công tử hơi thâm ý nhìn qua Phong Phi Vân .Hắn biết rõ Phong Phi Vân chính là phản đồ Phong gia, mà yêu ma chiến y càng là do mẫu thân Phong Phi Vân lưu lại, đây là chuyện truyền khắp cả tu tiên giới, cũng không phải là bí mật gì.- Phong gia!Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu niệm một câu, trong mắt bắn ra hai đạo hàn mang.- Sau khi nữ ma xuất thế, nam thái phủ sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả Tử Tiêu phủ cũng bị công phá, Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn truyền thừa cổ xưa trong nam thái phủ cũng đã chết tổn thương thảm trọng, mang sơn môn và gia tộc che dấu trong rừng sâu, tránh né đại quân thi tà của nữ ma công phạt.- Về phần cụ thể dời đến nơi nào thì không phải ngoại nhân biết được, nhưng nhất định chính là động thiên phúc địa!Sở dĩ Vô Hà công tử nói nhiều như vậy, đó là bởi vì hắn biết rõ Phong Phi Vân tất nhiên sẽ quay về Phong gia, thu hồi di vật của mẫu thân.- Đa tạ Tô huynh nói cho ta biết nhiều như vậy, Phong gia tổ địa cũng có mấy nơi, đã kinh doanh nhiều năm, cho dù muốn dời cũng phải dời vào tổ địa, muốn tìm cũng không khó.Phong Phi Vân nói.- Vậy là tốt rồi!Thương thế trên người Vô Hà công tử không nhẹ, không có chờ lâu, sau khi bàn giao những chuyện cần nói thì rời đi.Tất Trữ Suất thấy không có lợi để kiếm, đem ánh mắt nhìn vào quan tài cực lớn trên mặt đất, đây chính là do huyền vũ thiết tạo thành, chính là tài liệu luyện khí, ngược lại là có thể bán đi giá tiền rất lớn.Một cái quan tài huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cần, hắn không thể bỏ qua, cũng không biết hắn tìm đâu ra tám con dị thú, dùng tám chiếc xe kéo song song chở quan tài đi.Đúng là chết cũng đòi tiền, nhạn bay qua cũng nhổ lông, món lợi nhỏ cũng phải tham, đúng là chỉ cần là lợi thì không bỏ qua.Phong Phi Vân trở lại võ tháp, không có nhìn thấy giai nhân hồng nhan ca hát, trên bàn chỉ có một phong thư, trên phong thư lưu lại mùi hương chỉ có của Nam Cung Hồng Nhan, làm cho hắn mê luyến.Trên thư có viết:Kia hái cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này!Kia hái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này!Kia hái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi này!Phong Phi Vân, tâm tình của ta hiện giờ chỉ có như thế mà thôi, giống như "Hái cát", lại không thể không rời đi, ta chỉ hận ta không đủ dũng cảm, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.Một khối phượng cốt, định một phần tình!Nhưng mà hai người hữu tình cũng không thể ở cùng một chỗ!Thời điểm ta ghi lại thư này, ta cũng đã xác định, ngươi chính là người khiến tim ta loạn nhịp, tâm thần rối loạn làm ta đau lòng, nhưng, vậy thì thế nào?

Ta cũng chỉ có thể một mình đi thừa nhận tim đập loạn, tâm đau, ta chỉ có thể tự mình trải qua.Bởi vì ta sợ hãi, ta sợ hãi ngươi không có yêu ta như ta đã nghĩ, có một ngày ngươi thậm chí sẽ bỏ ta, sẽ đánh ta, sẽ mắng ta, sẽ giết ta...Ta không dám nghĩ tiếp nữa, ta chỉ muốn yên lặng giữ phần mỹ hảo này trong lòng, càng không muốn phá hư mỹ hảo trong tưởng tượng của ta.Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt.Thế gian có tám vạ văn tự, chỉ có chữ tình là giết người.Cho nên ta lựa chọn lui, ta lựa chọn trốn tránh, đừng trách ta đi quá gấp, nếu có duyên, chúng ta hồng trần gặp lại.Hồng nhan, bút rơi!Phong Phi Vân cầm thư trong tay, thật lâu không nói gì, hít sâu một hơi, gấp thư lại bỏ vào bao.Hắn không có đi đuổi theo, đúng như hồng nhan nói "Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt."

Có lẽ nàng lựa chọn là chính xác, làm cho phần tình cảm này lắng đọng trong lòng, hóa thành tương tư nồng đậm, cảm thấy đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.- Hồng nhan, đi đường cẩn thận!

Hồng trần gặp lại.Ngay lúc Phong Phi Vân đọc phong thư này, trên dãy núi bên ngoài Vạn Tượng Tháp, trên con đường cổ có một chiếc xe hoa lệ chạy đi về hướng nam.Trong xe có đàn tranh khảy đàn, khúc đàn hồng nhan cười vì ai quanh quẩn trong dãy núi, chim nhạn bay theo tiếng ca, bạch hạc theo sau xe, trên đường đi chim ca vượn hót, tiến thẳng về nam thái phủ.- Bách Tháp Bảng có thứ hạng mới?Phong Phi Vân đứng trên đỉnh võ tháp, đối diện chính là thần vương mặc trường bào màu vàng.Thần vương khoanh tay, khí độ như biển mây cuồn cuộn, mênh mông không lường được, trên mặt mang theo nét tươi cười, nói:- Nữ ma xuất thế, cả nám thái phủ hai mươi tám quận đều lâm vào trong chiến hỏa, những thi tà sắp ra làm loạn thiên hạ, cho dù là tu tiên giả của cả nam thái phủ hay là dân chúng bình thường đều sinh hoạt trong khủng hoảng, thời khắc đều lo lắng tránh né thi tà, sợ hãi thi tà lại tới.- Vạn Tượng Tháp chúng ta thân là đệ nhất thiên hạ học thuật thánh địa, tự nhiên có trách nhiệm trừ ma vệ đạo.

Trải qua trăm vị tháp chủ và hơn mười vị tiền bối tiên hiền, quyết định trước tiên cho một đời đệ tử trẻ tuổi đi tới nam thái phủ lịch lãm rèn luyện, xuất phát ngay hôm nay.- Có quan hệ gì tới thứ hạng mới của Bách Tháp Bảng cơ chứ?Phong Phi Vân khó hiểu hỏi.-------Chương 410: Mười vạn kim tệ một tấm (1)- Tự nhiên có quan hệ, gần đây thiên tài tuấn kiệt liên tiếp xuất thế, Bách Tháp Bảng bài danh không còn chính xác nữa, cần phải chế định bài danh mới, dùng để cân nhắc ai mới là vương giả trẻ tuổi chính thức.- Mà lần này Bách Tháp Bảng sinh ra bài danh khác vói lúc trước, sẽ thông qua số lượng tà linh mà các ngươi đánh chết đổi thành điểm tích lũy, sau đó chế định bài danh.

Điểm tích lũy càng cao, bài danh cũng càng cao.- Đổi điểm tích lũy như thế nào?Phong Phi Vân hứng thú, cảm thấy huyết dịch trong người không có an phận.- Đánh chết một gã thi tà biến đổi, đoạt được thi cung của nó xem như một điểm tích lũy; đánh chết một gã nhị biến thi tà, đoạt được nó thi cung sẽ được một ngàn điểm tích lũy.- Lần này quy định thời gian cho các ngươi rất dài, chừng ba năm, trong lúc này các ngươi có thể quay về Vạn Tượng Tháp đưa thi cung, đổi được điểm tích lũy.

Đạt tới số điểm tích lũy nhất định còn có thể đổi được linh bảo tháp đổi được linh thạch; tới đan tháp đổi linh đan; đến tàng kinh tháp hối đoái công pháp tu luyện...- Chỉ cần điểm tích lũy đủ cao, thậm chí có thể đổi được linh khí, tứ phẩm linh đan, thiên công bảo điển, ngàn năm linh dược, chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch...- Ví dụ như mười điểm tích lũy có thể miễn phí hối đoái một cây trăm năm dị thảo; một trăm điểm tích lũy có thể hối đoái một hạt chân diệu linh thạch, một ngàn điểm tích lũy có thể hối đoái một khối chân diệu linh thạch hoàn chỉnh...

Mười vạn điểm tích lũy có thể hối đoái một viên tứ phẩm linh đan, ba mươi vạn điểm tích lũy có thể hối đoái một kiện thượng cổ linh khí.- Sau khi hối đoái bảo vật cứ đi săn thi tà tiếp, tiếp tục tranh giành điểm tích lũy, tiếp tục tranh giành bài danh Bách Tháp Bảng, hai chuyện này không xung đột với nhau.Thần vương vừa cười vừa nói.- Không ngờ cần thời gian tới ba năm.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ mục đích trong đó, nhất định là cao tầng Vạn Tượng Tháp muốn dùng chuyện này kích thích tiềm lực của đệ tử, làm cho bọn họ cố gắng phấn đấu trong ba năm, tu vị đột nhiên tăng mạnh, có thể đánh giết thi tà, cạnh tranh lẫn nhau.Thậm chí là cướp thi cung lẫn nhau, đệ tử chém giết sinh tử với nhau.Một chiêu này quả nhiên là độc ác, Vạn Tượng Tháp muốn trước khi thiên hạ đại loạn "Quần long phệ thiên", bồi dưỡng ra cường giả tuyệt đỉnh chính thức, lần này đã hạ vốn gốc.- Bát đệ tử tháp chủ võ tháp?Phong Phi Vân dùng ánh mắt kinh dị nhìn qua đại hán mình đồng da sắt trước mặt của mình.- Ách, ai kêu ta tuổi còn nhỏ, tu vị cao, thiên phú mạnh!Trên cằm đại hán này có râu ria rậm rạp như lông gấu, hắn cao ít nhất hai mét, cánh tay thô to như thùng nước, nhưng lại mới năm gần mười ba tuổi.Bởi vì thiên phú dị bẩm, bị tháp chủ võ tháp Trương Phách Đạo thu làm đệ tử thứ tám.Đại hán này đứng cùng chỗ với Phong Phi Vân chẳng khác gì người khổng lồ và em bé, Phong Phi Vân cuối cùng vẫn tiếp nhận sự thật này, đàn ông cổ cương tộc đúng là cường tráng như trâu.- Sư thúc, chúng ta đi thôi!Vương Mãnh cười cười, hai bờ môi dày giống như là bướu thịt đọng trên miệng.- Hắc hắc, ngươi lên đường đi!Phong Phi Vân chính là truyền nhân thần vương, đệ tử tháp chủ võ tháp, tự nhiên là sư thúc của Vương Mãnh.- Vẫn là sư thúc lên đường trước đi!- Ngươi đi trước!- Sư thúc đi trước!...- Vậy được rồi!

Ta trước!Phong Phi Vân cảm giác càng nói càng nhàm chán, có chút là lạ, vì vậy xoay người nhảy lên lưng kỳ ngưu cao năm mét, tay vặn khóa sắt, đi thẳng về hướng nam.Vương Mãnh bay lên lưng con kỳ ngưu khác, theo sát phía sau.Hai còn kỳ ngưu to như quái vật khổng lồ, sừng trâu mọc trên đầu trâu lớn, cứng rắn mà đen kịt chẳng khác gì hai cây răng rồng.Bốn cái đùi to như cây cột đen kịt, lông trâu màu đen dài một thước, còn có từng khối lân phiến mọc ra trên lông trâu, phản xạ ra hào quang đen đen.Hai người mặc nho y màu trắng, đầu đội khăn trắng, đai lưng màu đen, quần áo và phục sức tiêu chuẩn của đệ tử Vạn Tượng Tháp, nhưng khí chất của hai người khác nhau hoàn toàn.Phong Phi Vân lỗi lạc cưỡi trên kỳ ngưu đi trước, thân hình so với mấy tháng trước lại cao không ít, bớt đi một phần ngây thơ, nhiều ra mấy phần tiêu sái phiêu dật.Khổ người Vương Mãnh càng lớn giống như cự nhân khổng lồ, trong tay cầm phụng thiên họa kích to như chén ăn cơm, nặng một vạn tám ngàn cân, đây là thần binh lợi khí Trương Phạch Đạo truyền cho hắn, uy lực tuy không nghịch thiên bằng linh khí, nhưng mà lực sát thương vẫn biến thái như cũ, người bình thường căn bản là không chịu nổi một kích.Bách Tháp Bảng thay đổi làm cho tất cả đệ tử trong Vạn Tượng Tháp chấn động lớn, nhao nhao chạy như điên tới nam thái phủ, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đương nhiên cũng gia nhập vào đội ngũ này.Chỉ cần chém giết nhiều thi tà, đạt được điểm tích lũy càng cao, như vậy có thể hối đoái bảo vật cũng càng phong phú, huống chi còn có thể bộc lộ tài năng trên Bách Tháp Bảng, rất có thể nhất chiến thành danh thiên hạ biết, không ai ngăn cản nổi chuyện danh lợi song thu này.- Nam thái phủ hai mươi tám quận, có chín quận đã hoàn toàn nằm trong tay của ma nữ, thi tà đầy đất chạy, trở thành vùng đất tà ác.

Còn có mười hai quận đã bắt đầu bị thi tà xơi tái, tu sĩ bản thổ nam thái phủ chống lại ương ngạnh, nhưng trước mặt đại quân thi tà cũng liên tục bại lui, triệt để rơi vào tay giặc chỉ là vấn đề thời gian.- Hai mươi tám quận, cũng chỉ còn lại bảy quận còn hoàn toàn không có bị thi tà xâm lấn, có siêu cấp tông môn truyền thừa cổ xưa tọa trấn mới có thể ngăn cản đại quân thi tà.- Hừ, chỉ cần nữ ma vừa ra tay, cho dù là siêu cấp tông môn hoặc là gia tộc tu tiên gì đó cũng nhất định tan thành mây khói trong khoảng khắc.Nghe nói như thế, mọi người im lặng, không ai có thể phản bác.Đi suốt một ngày, Phong Phi Vân và Vương Mãnh tiến tới một tòa thành cổ trong "Thiên Hoa Quận", đây là con đường từ Vạn Tượng Tháp đi tới nam thái phủ.Trong thành cổ tụ tập rất nhiều tu tiên giả tránh né nam thái phủ, tất cả đại tiên môn đều có, đều là tới cầu Vạn Tượng Tháp che chở, cảm thấy chỉ cần ở gần Vạn Tượng Tháp một ít, có thể tránh thoát đại quân thi tà đồ sát.Có lẽ bởi vì có Vạn Tượng Tháp, cho nên người đi lại trong thành nhiều như nước, ngựa xe tấp nập chẳng khác gì động thiên phúc địa, hoàn toàn không có chút mùi chiến hỏa thuốc súng nào cả.Đệ tử trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đã tới tòa thành này rồi, trong thành xuất hiện rất nhiều tuấn tài trẻ tuổi sinh ra bạo động rất lớn.Nhưng mà tuần tài trẻ tuổi ở đây chỉ đi ngang qua, cả đám như rất vội, có thuê nô bộc, mua sắm đại lượng đan dược chữa thương, ngừng lại đây không tới hai giờ đã vội vàng ra khỏi tòa thành này.Đương nhiên cũng có người không vội ở lại đây, nghỉ ngơi trong tòa thành này một đêm, tìm tới thanh lâu có danh kỹ nổi danh nhất, đàm tiếu gió trăng, sau một đêm triền miên thì sáng ngày thứ hai mới phiêu nhiên mà đi, bước vào hành trình của mình.-------Chương 411: Mười vạn kim tệ một tấm (2)- Ngày hôm qua ta nhìn thấymột thiên tài tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, mang theo hơn hai trăm nôbộc, lái mười chiếc hoàng kim chiến xa đi ngang qua ngoài thành, chạy đi rất gấp, chiến xa xu thế khí thôn sơn hà, hôm nay sợ rằng đã đi đượcvạn dặm rồi.- Tối hôm qua ta nhìn thấy một nhân kiệt Thần Cơ đại viên mãn trên người tử khí như mây, ở trong nội thành phong lưu một đêm với Yên Hồng cônương, sáng nay đi ra ngoài cũng cưỡi Bạch Ngân Thần Sư, tiến đến phíanam.Vạn Tượng Tháp đại động tác, kinh động tất cả tu sĩ, mỗi người đang suyđoán xảy ra chuyện gì, thẳng đến giữa trưa có một tin tức truyền tới.- Bách Tháp Bảng thay đổi, mười vạn tài tuấn xuất quan.- Vạn Tượng Tháp rốt cục ra tay, tuổi trẻ tài tuấn có lẽ đều tiến tớimười hai quận còn chưa bị công phá kia, mười hai quận phủ này sẽ biếnthành chiến trường tranh giành của bọn họ.- Ta đoán cũng là như thế, dù sao tu sĩ dám xông vào chín quận do thi tà nắm giữ quá ít, thi tà đông nghịt xông tới, cho dù là ai cũng bị đánhchết.- Nghe nói có vài tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh lớp già đã chết trong chín quậnnày, từ đó về sau, không có người nào dám bước vào đó một bước....... ...Trong tòa cổ thành này, Phong Phi Vân đạt được rất nhiều tin tức, nghe được rất nhiều đại sự ở nam thái phủ gần đây.Chín quận lớn đã nằm trong tay của thi tà, tức thì trở thành ma quậttrong lời tu sĩ, nhân loại xâm nhập trong đó sẽ chết không chỗ chôn.Những thiên tài nhân kiệt ở Vạn Tượng Tháp này tuy có suy nghĩ đi săngiết thi tà, nhưng lại cũng không dám xông vào chín quận lớn, nhao nhaotiến đến mười hai quận phủ còn chưa bị xâm chiếm.- Sư thúc, mức độ nguy hiểm của mười hai quận phủ không giống nhau, cóquận phủ mới vừa vặn bị thi tà tấn công, tương đối nguy hiểm thấp mộtít, có quận phủ đã lâm vào mức dầu sôi lửa bỏng, cho dù là tu sĩ ThiênMệnh Cảnh cũng không dám đi vào.Vương Mãnh dò hỏi.Nơi càng nguy hiểm, số lượng thi tà cũng càng nhiều, cũng thuận tiện thu thập thi cung, nhưng mà tùy thời sẽ bị thi tà vây công tới chết.Nơi có nguy hiểm thấp nhất, khẳng định số lượng thi tà không nhiều lắm,hơn nữa nhiều thi tà vừa mới thi biến, chiến lực không có khủng bố bằnglão thi, nhưng khuyết điểm là tốc độ thu thập thi cung thấp hơn nhiều.- Bán tình báo, bán tình báo, phân tích tình hình chiến đấu ở tiềntuyến, phân bố thế lực của thi tà, hướng đi của tiên môn còn sót lại,sắp xếp nguy hiểm của mười hai quận phủ, cái gì cần đều có, rời tay bánphá giá, đi qua, đi ngang qua, không nên bỏ qua!

Ài!

Mỹ nữ, có muốn mộtphần hay không, chỉ cần mười vạn kim tệ, tuyệt đối là giá trị siêu việt.Phong Phi Vân nhìn qua người rao, chỉ thấy vẻ mặt của thiếu niên này đen hơn đáy nồi, trên lưng vác một cái sọt da đầy đồ quyển dê lớn, chồngchất dày đặc, đoán chừng có trên trăm quyển.Giờ phút này thiếu niên mặt đen đang ngăn trước mặt hai thiếu nữ xinhđẹp mặc nho y màu trắng, đại lực chào hàng, nước bọt tử phun nhưsương.- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mười hai quận phủ củanam thái phủ quá nguy hiểm, địa vực rộng lớn dọa người, người bìnhthường cho dù đi ba đời cũng không thể đi hết được.

Căn bản không cóngười nào trong thời gian ngắn vẽ ra bản đồ tình báo như thế.- Nhất định là gạt người, tên thanh niên mặt đen này tim quá đen, mộttấm đồ quyển gạt người mà bán giá mười vạn kim tệ, hắn đúng là dám mởmiệng.- Đầu năm nay lừa đảo không ít, kẻ đần cũng nhiều...

Sáng hôm nay tênthanh niên mặt đen này bán ra hơn hai mươi đồ quyền, tấm đắt nhất cũnggiá tám mươi vạn kim tệ, tấm rẻ nhất chỉ bán ra chừng ba trăm kim tệ,thành phẩm còn thấp hơn nhiều.- Hắn kiếm tiền quá dễ dàng...Nếu tên thanh niên mặt đen này bán ra được một đồ quyển tình báo là đổiđịa phương ngay, từ sáng tới trưa đã bán ra hai trăm vạn kim tệ rồi, mấu chốt là mua phải đồ giả, làm cho rất nhiều tu sĩ đều ghen ghét khôngthôi, trong lòng rất không cân bằng.- Mười vạn kim tệ quá đắt, nếu không năm kim tệ đi?Một thiếu nữ ánh mắt trong veo như nước giơ năm ngón tay lên lắc lắc trước mặt đen này, nháy nháy con mắt đáng yêu.Thanh niên mặt đen nói:- Mỹ nữ, ngươi ra tay quá ác rồi, giá năm kim tệ căn bản không bán,trung thực nói cho ngươi biết a!

Đồ phổ này do một nhân vật vô thượnglàm ra, ta dùng giá vốn mua từ trong tay của hắn chín...

Vạn kim tệ, lợi nhuận không nhiều lắm, xem cô nương lớn lên mỹ mạo động lòng người,thanh thuần đáng yêu, ta giảm cho ngươi, chín vạn năm ngàn kim tệ.- Thế nhưng mà ta chỉ có năm kim tệ!Tiểu cô nương lấy ra năm kim tệ rực rỡ nằm trong bàn tay, không nhiều không ít, chỉ năm kim tệ.- Thua lỗ ah!

Mỹ nữ ra tay nên đại khí, sinh ý năm kim tệ, ta thực làmkhông được.

Được rồi!

Xem ra hai vị đều là đệ tử Vạn Tượng Tháp, xem như nửa cùng trường, bán giá vốn cho các ngươi, chín vạn kim tệ.Tên thanh niên mặt đen làm ra bộ dáng đấm ngực dậm chân, hàm răng cắn chặt, nói ra cái giá rất đau lòng.Hắn giống như sắp thổ huyết.- Chỉ có năm kim tệ, tỷ tỷ của ta hái thuốc bán thuốc, vốn ý định tới mua hai kiện xiêm y, hiện tại toàn bộ cho ngươi.Tiểu cô nương này đôi mắt như trân châu, lộ ra dáng đáng yêu động lòng người, lông mi thật dài rung rung, lộ ra nét hồn nhiên.Thanh niên mặt đen nhìn qua hai thiếu nữ này mặc quần áo mộc mạc, cũngrất đơn thuần, đúng là không giống kẻ có tiền, nhưng lại còn đẹp hơnthiên kim tiểu thư của đại gia tộc vài phần.Nếu có thể bán các nàng cho đám thiếu gia giàu có, nhất định có thể bánvới giá tiền rất lớn, nhưng mà hắn rất phản cảm với chuyện lừa bán thiếu nữ, cũng đành nhịn cơ hội phát tài xuống.Thật con mẹ nó xui, lần này xem như nhìn lầm!

Gặp được hai cô nương nghèo!- Được rồi!

Năm kim tệ thì năm kim tệ, khốn kiếp, hôm nay xem như bángiá thấp nhất.

Mỹ nữ, giá tiền này ngươi ngàn vạn không nên nói vớingười khác!

Xem như tặng cho ngươi.Thanh niên mặt đen ném đồ quyển cho thiếu nữ, túm lấy năm miếng kim tệ,sau đó lẫn vào trong đám người, đến nơi khác tiếp tục hét to.Rất hiển nhiên đồ quyển này giá năm kim tệ rất không đáng, bằng không hắn cũng không bán với giá này.- Đại ca, năm mươi vạn kim tệ một tấm, nếu ngươi muốn mua, ta giảm nửa giá rồi!Thanh niên mặt đen giữ một người lại, người nọ bị hắn nói được động tâm, trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng dùng mười lăm vạn kim tệ muamột tấm, bị kích động rời đi.Con mắt thanh niên mặt đen nhảy lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới,khóe miệng nói một câu xui xẻo, liền muốn rời đi, nhưng mà hắn vừa mớiquay người lại, phát hiện Phong Phi Vân đã ngăn cản trước mặt của hắn,đang cười tủm tỉm theo dõi hắn.- Tất Trữ Suất, ngươi đúng là lừa gạt không bỏ qua một chút cơ hội nào cả!Phong Phi Vân nói.-------Chương 412: Tổ địa Phong giaTên thanh niên mặt đen "Kẻ cắp" này chính là Tất Trữ Suất!- Khục khục, thì ra là Phong huynh, Phong huynh thật oan uổng cho ta, ta mua đều là chính phẩm, tuyệt không có giả dối!Lấy một tấm da dê sau lưng Tất Trữ Suất đều giao cho Phong Phi Vân, cười nói: - Ta cùng Phong huynh xem như sinh tử chi giao, tấm da dê này bán cho ngươi hai trăm vạn một tấm.Tất Trữ Suất biết rõ Phong Phi Vân sau lưng có núi dựa lớn, căn bản không thiếu tiền cho nên dùng chiêu sư tảm ngoạm.Phong Phi Vân mở da dê ra, phía trên có vẽ đường cong, vòng tròn, hìnhtam giác các loại ký hiệu, đánh dấu được thập phần tinh tế, có phân chia hai mươi tám quận, nơi tiên môn đóng quân, thi tà tụ tập, nhất địa nơinguy hiểm, nơi xảy ra đại chiến nhiều lần các loại...Tấm da dê này phía trên đánh dấu thập phần tinh tế, còn có một chút lộtuyến là con đường tắt của hai mươi tám quận, còn có một ít mật địathượng cổ.Những thứ đánh dấu trên da dê này, rất nhiều đều tương xứng với kết cấuđịa lý mà Phong Phi Vân biết rõ, dường như không phải đồ giả.Một góc của da dê vẽ lấy một điểm nhỏ màu đỏ, thập phần bắt mắt.- Đó là một trong tám đại di tích thượng cổ, vũ hóa mộ nguyên, ở vàoquận Tam Thánh, nghe nói gần đây dưới đáy vũ hóa mộ nguyên có một tòathượng cổ băng cung bay lên, đến nay vẫn còn lơ lửng giữa không trung,có người khảo cứu, tòa băng cung này đã ít nhất tám vạn năm rồi Mấytháng qua đã hấp dẫn không ít đại nhân vật tiến tới, nhưng lại không có người nào đi vào nội cung băng cung.Tất Trữ Suất thần thần bí bí nói với Phong Phi Vân.Trong lòng Phong Phi Vân khẽ động, vũ hóa mộ nguyên có băng cung baylên, hắn đã sớm nghe tháp chủ Linh Bảo tháp đề cập qua, ngược lại cóviệc này thật, chẳng lẽ "Kẻ cắp" mua là đồ thật?- Đồ quyển là có từ nơi nào?Phong Phi Vân dò hỏi.Tất Trữ Suất khôn khéo đến cực điểm, nhìn ra Phong Phi Vân đã động tâm, liền tranh thủ đoạt da dê trong tay của hắn, cười nói: - Là một vị đại nhân vật vẽ ra, ta dùng giá năm trăm vạn kim tệ để mua,chúng ta là huynh đệ sinh tử, ngươi xuất ra hai trăm vạn kim tệ, tachuyển cho ngươi.Vừa rồi nói giá vốn có chín vạn kim tệ, hiện tại rõ ràng cố định lên giá đến năm trăm vạn kim tệ, hắn đúng là dám mở miệng, xem Phong Phi Vântrở thành dê béo.- Cái này...

Ta đã gặp qua là không quên, vừa rồi cũng đã nhớ kỹ toàn bộ, căn bản không cần mua.Phong Phi Vân nói xong xoay người muốn đi.Tất Trữ Suất sững sờ, trong lòng mắng to Phong Phi Vân vô sỉ, vội vàng đuổi theo, nói: - Phong huynh, một trăm vạn kim tệ cũng có thể bán.Phong Phi Vân không để ý tới hắn.- Mười vạn kim tệ, cũng thành, không thể ít hơn nữa.Phong Phi Vân vẫn không nhìn hắn, giống như có lẽ đã hạ quyết tâm sẽ không mua.Tất Trữ Suất nghiến răng nghiến lợi, hét lớn:- Tặng miễn phí, ngươi muốn không?- Đương nhiên muốn!Bỗng nhiên Phong Phi Vân quay người đoạt da dê trong tay Tất Trữ Suất, cấp tốc ném vào giới linh thạch, cười nói: - Có mấy nơi còn chưa nhớ kỹ, đã Tất huynh muốn tặng, ta miễn cưỡng nhận lấy.Tất Trữ Suất nói: "..."

- Như vậy cáo từ, Tất huynh cũng không cần tiễn nữa!Phong Phi Vân không hề dừng lại nhiều, sợ hãi Tất Trữ Suất đổi ý, sảibước chạy đi, rất nhanh đã đi ra khỏi cửa thành, đi cùng Vương Mãnh sauđó cưỡi kỳ ngưu đi về phía nam.- Khốn kiếp, Phong Phi Vân, ta thao đại gia ngươi.Tất Trữ Suất biết rõ bị Phong Phi Vân gài bẫy, cầm hai tấm da dê ra, tếra hai bộ cổ kiếm, tổng cộng mười chuôi, ngự kiếm mà đi, muốn đuổi theobắt Phong Phi Vân trở về.Tin tức trên da dê rất khổng lồ, cho dù có người thật gặp là không quên cũng không có khả năng chỉ một lát là nhớ kỹ.Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu, đem da dê mở ra, cẩn thận nghiên cứu đánh dấu trên đó, còn có phân bộ hai mươi tám quận.- Sư thúc, ta phát hiện rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đi tới quận Tam Thánh.Vương Mãnh nhìn lên chân trời, mỗi cách một đoạn có một đạo lưu quang bay qua trên đỉnh đầu.Những người này đều là ngự khí phi hành, tuy tốc độ rất nhanh nhưng vôcùng tiêu hao linh khí, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cũng chỉbay tối đa ba giờ phải hạ xuống đất nghỉ ngơi.

Mà Thần Cơ đỉnh phong,Thần Cơ trung kỳ chỉ có thể bay một giờ là ngừng lại.Cho nên chưa đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, tuyệt đại đa số tu sĩ đều lựa chọn dị thú thay đi bộ, như vậy cũng không mệt mỏi như thế, còn có thể tùy thời bảo trì thực lực đỉnh phong.Ngón tay Phong Phi Vân chỉ vào khu vực quận Tam Thánh, cười nói: - Chỗ vào vũ hóa mộ nguyên nằm trong nội địa quận Tam Thánh, băng cungxuất thế, khiếp sợ thiên hạ, phàm là thiên tài tuấn kiệt có tự tin vàothực lực của mình, tự nhiên sẽ không bỏ qua thịnh hội như thế, nhưngmà...- Nhưng mà cái gì?Vương Mãnh nhìn thấy Phong Phi Vân nhíu mày thì hỏi.- Nhưng mà quận Tam Thánh là một trong mười hai quận phủ bị thi tà xâmlấn, mức độ nguy hiểm xếp hàng thứ nhất, cơ hồ sắp rơi vào trong tay của ma nữ rồi.Trong tay của hắn nắm giữ đồ quyển da dê đánh dấu như thế, quận TamThánh mức độ nguy hiểm ngay cả tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng vẫn lạc, mộtđời tu sĩ trẻ tuổi đi vào sẽ phải bỏ mạng.Mặc dù là cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng nếu mù quáng mạo hiểm thì cuối cùng sẽ chết nhanh hơn.- Phong Phi Vân, lão tử cuối cùng cũng đuổi theo ngươi, nhanh đưa chota hai trăm vạn kim tệ, bằng không ta tố cáo ngươi cướp bóc.Trong tầng mây, mười đạo kiếm quang lao ra, Tất Trữ Suất ngự kiếm baytới, mười đạo cự đại cổ kiếm cắm trước cổ đạo, giống như mười cây cộtngăn cản kỳ ngưu đi.Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!Mười chuôi cổ kiếm tạo thành kiếm trận, kiếm quang bắn ra, sắc bén tới cực điểm.Vương Mãnh hừ lạnh một tiếng, muốn ra tay, lại bị Phong Phi Vân quát lớn.- Tất huynh, người không thể vô sỉ tới mức độ này nha, rõ ràng là ngươinói muốn tặng cho ta, ta mới nhận lấy, hiện tại ngươi muốn cướp trở về?Phong Phi Vân cười nói.- Lại còn nói ta vô sỉ...Tất Trữ Suất tức giận mặt đen hơn trước, nói: - Phong Phi Vân, đừng con mẹ nó giả thuần khiết, ngươi lừa người khác,lừa được ta sao?

Nghe nói tứ tiểu thư Ngân Câu gia tộc vừa ý ngươi, cónúi tiền của Ngân Câu gia tộc làm chỗ dựa, hai trăm vạn kim tệ đối vớingươi mà nói chẳng phải chín trâu mất sợi lông sao?

Chút tiền nhỏ nàyngươi cũng gạt ta, cũng không sợ tổn thương hòa khí huynh đệ sao?- Chúng ta đi!Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, một đạo bạch mang lao ra, mười cổ kiếm tung bay, rơi thất linh bát lạc trên đất.Tất Trữ Suất vội lên, ở phía sau hét lớn: - Phong Phi Vân, ta nắm giữ một thiên đại tin tức, là về Nam Cung Hồng Nhan.Trong lòng Tất Trữ Suất cũng có chút tâm thần bất định, sợ Phong PhiVân căn bản bỏ qua hắn, trực tiếp rời đi, như vậy hắn lỗ lớn.-------Chương 413: Lăng mộ (1)Cổ tay Phong Phi Vân nhắc khóa sắt trên tay lại, làm cho kỳ ngưu dừng lại, nói: - Ra giá?- Hai trăm vạn kim tệ.Tất Trữ Suất trong lòng vui vẻ, rất không lưu tình hô cái giá này.- Cho ngươi!Phong Phi Vân không chút do dự từ trong giới linh thạch ném ra một tờ kim phiếu, ném cho Tất Trữ Suất.Đây là kim phiếu lần trước Ngân Câu Phương đưa cho, tổng cộng hơn ba ngàn vạn kim tệ, vẫn đặt trong giới linh thạch.Tất Trữ Suất không nghĩ tới Phong Phi Vân lại hào sảng như thế, duy nhất một lần ném ra ngoài hai trăm vạn kim tệ, quả thực quá không có thiênlý, nội tâm của hắn vô cùng hối hận, xem ra lần này báo giá quá thấp.Tuy hối hận nhưng hắn không có cò kè mặc cả.- Có người trông thấy Nam Cung Hồng Nhan đi quận Tam Thánh, tiếng ca của nàng câu dẫn vạn điểu cùng bay.Tất Trữ Suất nói.- Chuyện này là thật?Phong Phi Vân nói.- Nửa phần không giả.Tất Trữ Suất cẩn thận thu tấm kim phiếu này lại, đây là lợi nhuận lớn nhất hôm nay.Nàng đi quận Tam Thánh làm gì vậy?

Phong Phi Vân nhíu mày suy nghĩ.Tất Trữ Suất trực tiếp xoay người ngồi lên kỳ ngưu, ngồi ở vị trí đuôi trâu, cười nói: - Người trong thiên hạ cũng biết, yêu ma chi tử cùng mỹ nhân đệ nhấtthiên hạ chính là hồng nhan tri kỷ, quận Tam Thánh chính là hiểm địa thi tà đầy đất, chẳng lẽ Phong huynh cam tâm để nàng lẻ loi một mình mạohiểm sao?- Đi!Phong Phi Vân ném một tấm truy phong linh phù vào lưng kỳ ngưu, kỳ ngưu vốn có tốc độ chạy đi nhanh kinh người, bây giờ càng nhanh hơn, có thểnói là nhanh như gió.Trong nháy mắt vượt qua vài ngọn núi, đi thẳng tới hướng quận Tam Thánh.Tất Trữ Suất ngồi ở đuôi kỳ ngưu, thiếu chút nữa rớt ra ngoài, may mắn hai tay ôm được đuôi kỳ ngưu.Căn cứ kế hoạch của Phong Phi Vân, hắn có ý định đi tới quận Tam Tài cóít nguy hiểm lịch lãm rèn luyện, nhưng mà giờ phút này hắn đã cải biếnchủ ý, quyết định tiến đến quận Tam Thánh, căn bản không phải chỉ vì Nam Cung Hồng Nhan, hắn còn có ý định khác.Hắn nhớ rõ Phong gia có một chỗ tổ địa nằm tại mật địa ở biên giới quậnTam Thánh, Phong gia nói không chừng chuyển gia tộc tới đó, hắn cảm thấy không có manh mối nào khác đi tìm.Phong gia tổ địa có lăng mộ tiên hiền Phong gia, có tu sĩ tiền bối Phong gia ẩn cư, có cất dấu đại bí cổ xưa của Phong gia.Dù sao mỗi một tổ địa đều không đơn giản, đệ tử Phong gia có tư cách đi vào cũng chỉ thước tiếc tiền nhân mà thôi.Kỳ ngưu ngày đi tám nghìn dặm, đi nửa tháng rốt cục đi vào biên thùy quận Tam Thánh.Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào quận Tam Thánh, mà làđường vòng, tiến tới một khu rừng cổ, tại đây có bảy mươi ba ngọn núilớn, toàn bộ đều bị rừng rậm cổ xưa bao phủ, trong núi mây mù phiêuđãng, mang theo tiên vận ung dung.Trong dãy núi có tiếng cổ chung vang lên, tiếng chuông kéo dài, thật lâu không dứt.Phong Phi Vân lần đầu tiên đi vào nơi này, chỉ từng nghe phụ thân nóiqua, trong vân lĩnh có đệ nhất tổ địa của Phong gia, gia chủ Lăng MộPhong gia đời thứ nhất ở trong tổ địa này.Nếu như đã tới quận Tam Thánh, vậy tiện đường tới đây xem sao.Bảy mươi ba ngọn núi thẳng tắp dốc đứng, xuyên thẳng qua tầng mây, trong núi có nhiều bạch hạc dị cầm, nhưng lại chỉ có thể nghe được chim hót,nhìn bóng chim bay.Sương mù thật sự quá lớn, tu sĩ thiên nhãn thần thông cũng bị ngăn cách.- Này, Phong Phi Vân, chúng ta không nên đi đi quận Tam Thánh săn giếtthi tà, kiếm lấy điểm tích lũy, chạy đến nơi đây làm gì vậy?Tất Trữ Suất hỏi.- Săn giết thi tà có tới ba năm, không vội trong nhất thời.Phong Phi Vân nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, dọc theo con đường nhỏ phủ đầy cỏ dại đi vào trong rừng.Vương Mãnh cầm theo Phương Thiên Họa Kích, hở ngực lộ lưng theo sátPhong Phi Vân, Tất Trữ Suất cũng không có biện pháp, cũng đi theo vào.Trong rừng sương mù càng nhiều hơn, cây cao hơn trăm mét cũng rất nhiều, ánh sáng khó chiếu vào đây.Đi không bao xa, Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, trên ngón tayngưng tụ ra ánh sáng màu vàng đánh vào lòng đất, đây là một chiêu "Hoàng thổ thuật", cũng là pháp thuật cuối cùng trong tiểu diễn ngũ hành, uylực lớn nhất, cũng khó tu luyện nhất.Trong khoảng thời gian này Phong Phi Vân đều nghiên cứu hoàng thổ thuật, mặc dù cách đại thừa còn rất xa, nhưng đã có được một bộ phận uy lựcrồi.Hào quang pháp thuật màu vàng tiến vào trong đất, trên mặt đất nứt rakhe hở nhỏ, một đạo tinh quang bay ra theo khe hở, một viên chân diệulinh thạch to như chén rượu lớn bay ra, rơi vào trong tay phong Phi vân.Tuy chân diệu linh thạch bài danh chót nhất trong mười tám loại linhthạch, nhưng mà nó vẫn có giá trị phi phàm, một khối chân diệu linhthạch này ít nhất có thể bán hai mươi vạn kim tệ.- Móa, ngươi rõ ràng còn có Tầm Bảo Thuật?Tất Trữ Suất mang vẻ mặt nghi hoặc, tham lam nhìn chằm chằm vào lòng đất, cười nói: - Phong huynh quả nhiên không thành thật một chút nào, nơi này chắc làmột bảo địa, trong lòng đất có nhiều linh thạch đúng không?- Đương nhiên không phải!Phong Phi Vân cười cười, thu hồi khối chân diệu linh thạch này, liền đi lên phía trước.Phong Phi Vân cũng là lần đầu tiên đến vân lĩnh, nhưng mà phát hiện nơinày bảo vật thừa thải, mới đi cả buổi liền từ trong đất đào ra bảy khốichân diệu linh thạch, bốn khối xích đồng cổ thiết, còn hái hai gốc dịthảo vượt qua năm trăm năm.Đây đúng là không bình thường, chẳng lẽ ngày thường đều không có tầm bảo sư đi tới địa vực này sao?

Đây tuyệt đối không có khả năng, nhưng không rõ vì nguyên nhân nào mà nhiều bảo vật như thế nhưng không ai đi đào?Chẳng lẽ Phong gia phái cao thủ tới thủ hộ tổ địa này?- Đây nhất định là một tòa bảo địa, lòng đất có rất nhiều tài nguyên khoáng sản.

Phong Phi Vân lừa gạt không sao?Tất Trữ Suất đi theo sau cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân thu từng khối linh thạch vào trong linh giới thạch, nếukhông phải Phong Phi Vân thu nhanh, hắn sớm đi lên trộm linh giới thạch.Đi nửa ngày ngắn ngủi, Phong Phi Vân móc bảo vật trong lòng đất ra giátrị cũng đã vượt qua năm trăm vạn kim tệ, quả thực tương đương với mộttiên môn cỡ trung thu nhập một năm.Đây là bảo vật hiếm có dọa người, thật giống như mấy ngàn năm qua không có người nào khai thác.Đi vào ngọn núi hiểm yếu có một con sông lớn rộng mấy chục thước chảyqua, bên kia bờ sông có một con đường nhỏ đi từ dưới lên trên, cũngkhông biết đã mở ra bao nhiêu năm rồi, mang theo một cảm giác tangthương cổ xưa.- Rốt cục có dấu vết nhân loại hoạt động qua, vì sao ta cảm thấy đâykhông phải là tòa núi lớn, ngược lại giống như một lăng mộ thế?Tất Trữ Suất linh giác rất cao, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.Vương Mãnh gật gật đầu, nói: - Hình dạng là một ngôi mộ lớn, nhưng mà to tới mức dọa người.Ngọn núi lớn này cao tới mấy ngàn thước, phía trên có nhiều nham thạchvà cổ bách, hiển nhiên là một ngọn núi lớn tự nhiên, cũng không phải làlăng mộ con người kiến tạo ra.-------Chương 414: Lăng mộ (2)Đúng là cuối mùa thu trênđỉnh núi có vài lá cây màu đỏ rơi xuống, hình dạng rất giống nhân tâm,hỏa hồng như tuyết ngọc, phiến lá mạch lạc cũng giống như mạch máuLoại lá cây này quả thật chưa từng thấy qua.Trên ngọn núi này đầy cổ bách, nhìn qua xanh tươi ngút ngàn, không cómột cây màu đỏ nào cả, vì sao có lá cây huyết hồng quái dị như thế?Lá cây từ đỉnh núi cao mấy ngàn thước rơi xuống, rất thưa thớt, chỉ có ba phiến.Ba người theo gió bay lên, thu lấy một lá cây cho mình, cẩn thận cầm vào trong tay, lại bay xuống, bọn họ phát hiện lá cây huyết hồng này khôngtầm thường.Lá cây này có nhiệt độ như lửa, đặt ở trong núi đủ khiến núi sôi trào.- Ta ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, đây là hương vị trên lá cây phát ra!Vương Mãnh nâng lá cây trong tay lên, cảm giác lá cây giống như có sinh mạng đang hoạt động.- Ông trời...ơ...i...

Chẳng lẽ là Hóa Đạo Thụ Diệp trong truyền thuyết?Tất Trữ Suất cả kinh kêu lên, cầm chắc lá cây trong tay, sợ làm mất.- Thật là Hóa Đạo Thụ Diệp!Phong Phi Vân khẳng định suy đoán của Tất Trữ Suất.Hóa Đạo Thụ còn hi hữu hơn Hóa Đạo Thạch nhiều, chưa từng nghe qua ThầnCơ vương triều có Hóa Đạo Thụ, không có nghĩ tới nơi này có một cây,rất có thể mọc ở đỉnh núi.Mỗi một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp đều là kỳ bảo ngộ đạo, đối với tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mà nói có hấp dẫn trí mạng.Cho dù là nhân vật cấp bạc Cự Kình, vì một lá Hóa Đạo Thụ Diệp sẽ chém giết lẫn nhau.- Ha ha!

Lần này phát tài, nếu bán Hóa Đạo Thụ Diệp này cho Ngân CâuPhường, ít nhất cũng sẽ bán ra ngàn vạn kim tệ, không, không, kim tệ đãkhông thể cân nhắc giá trị của Hóa Đạo Thạch, có lẽ có đổi được mấychục khối chân diệu linh thạch.Tất Trữ Suất rất hưng phấn, giá trị của Hóa Đạo Thạch quá cao, dù saogia tộc lớn như Phong gia một năm cũng chỉ có thể thu nhập mấy trăm khối linh thạch a.Một mảnh lá cây có giá trị mấy chục khối linh thạch, đây quả thực còn trân quý hơn linh dược ngàn năm.Hóa Đạo Thụ Diệp rơi xuống đất sẽ lập tức hòa tan, chỉ có thân thể huyết nhục mới tiếp được, ba người đều cẩn thận từng li từng tí, sợ Hóa ĐạoThụ Diệp rơi xuống đất, như vậy tài phú ngàn vạn sẽ biến thành hư ảo.- Nếu như chúng ta tìm được gốc Hóa Đạo Thụ kia, quả thật còn mạnh hơn cả bảo khố thượng cổ.Tất Trữ Suất cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đặt vào trong quần lót, tuy Hóa ĐạoThụ Diệp nhiệt rất cao, hắn bị phỏng "Trứng dái ", nhưng mà lại cảmthấy như vậy rất đáng, hơn nữa cho dù bị người khác đoạt đi, người kháccũng chưa chắc nguyện ý ăn vào.Lần này thật là "Nhức cả trứng dái ", nhưng mà cho dù nhức cả trứng dái hắn cũng nhịn.Vương Mãnh cột Hóa Đạo Thụ Diệp vào đùi, hắn ngược lại da dày thịt béo,cho dù Hóa Đạo Thụ Diệp nhiệt độ đủ cao, với hắn mà nói cũng không cóchút cảm giác gì.- Đều là cường nhân ah!Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán, đặt Hóa Đạo Thụ Diệp vào trong tay áo, dùng linh khí bao phủ nó.- Ngọn núi lớn này không được xông lên!Phong Phi Vân gọi Tất Trữ Suất lại khi hắn định bay lên.- Hôm nay ai cũng không ngăn được ta phát tài!Tất Trữ Suất cảm thấy Phong Phi Vân nói rất không thể tin, căn bản không nghe khuyên bảo, đạp sóng mà đi, vượt qua sông dài, nhưng mà còn chưacó đặt chân lên đường nhỏ bên kia, một đạo điện quang hình người từtrong núi bay ra đánh thẳng vào hắn.Phốc!Trong miệng hắn thổ huyết rất nhiều, bay xa vài trăm thước, hắn giốngnhư chó chết nằm trong bụi cỏ, run rẩy cả buổi mới đứng lên.Làn da của hắn rất đen, giờ phút này càng cháy đen hơn, có thể nhìn thấy khói bay lên.- Phong Phi Vân, rốt cuộc đây là nơi nào, ngươi sẽ không mang chúng ta vào cấm địa tử vong chứ?Tất Trữ Suất toàn thân đau đớn, xương cốt toàn thân rung động, nếu không phải vừa rồi hắn cảm thấy nguy hiểm, đánh ra pháp thuật phòng thủ, nóikhông chừng giờ phút này đã bị lôi điện đánh thành cặn bã.- Ta vừa rồi đã nhắc nhở ngươi, chính ngươi còn xông qua.Phong Phi Vân nói.Ngọn núi lớn này rất có thể chính là lăng mộ gia chủ đầu tiên của Phonggia, ai cũng không biết ẩn trong lòng núi trên tầng mây có Hóa Đạo Thụhay không?Tuy đây chính là tổ địa Phong gia, nhưng cũng là cấm địa của Phong gia,chỉ có lịch đại gia chủ Phong gia mới có tư cách tới đây tế bái.Đã từng có đệ tử Phong gia vụng trộm xâm nhập, muốn đi vào lăng mô giachủ đầu tiên của Phong gia, nhưng mà hắn gặp nguyền rủa vô danh, sau khi đi ra ba ngày thì thân thể hóa thành băng điêu, trước khi chết trời rơi nhiều tuyết.Loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần, sau đó càng ngày càng nhiềungười chết đi, đệ tử Phong gia không dám xông loạn nữa.

Cho dù đi vào tổ địa cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài rừng mà tế báo, sợ đi tới quá gần,đụng phải nguyền rủa tử vong trong truyền thuyết.Tuy nơi này là cấm địa tồn tại lực lượng nguyền rủa thần bí, nhưng màgia chủ lại có lực lượng khắc chế nguyền rủa, Phong gia chưa hẳn làkhông dời tới đây.- Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, nếu cả tộc Phong gia chuyển tới đây, rất có thể sẽ diệt tộc.Tuy đây là tổ địa Phong gia, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm nhận đượckhí tức khủng bố, hỗn loạn mà pha tạp, khiến người ta hít thở khôngthông, mặc dù là đệ tử Phong gia cũng không dám đụng vào khí tức này.Xác định Phong gia không có dời tới đây, Phong Phi Vân liền ý định mau chóng rời khỏi.- Các ngươi nhìn sông lớn...

Nước sông biến sắc!Vương Mãnh kêu lên.Nước sông vốn màu xanh, không biết lúc nào biến thành màu đỏ như máu,giống như sông máu, đưa mắt nhìn qua thì ánh mắt cũng phải đỏ lên.Phong Phi Vân cảm giác trước mắt chính là ảo giác, vì vậy vận chuyểnphượng hoàng thiên nhãn, nhưng mà thời điểm ánh mắt của hắn nhìn vào đáy sông, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn sởn gai ốc, nơi phát ra màu đỏ của sông này chính là xương cốt nhân loại to lớn.Xương trắng này dài hơn hai trăm mét, nằm ở đáy sông, có bộ phận chìm vào trong bùn, mỗi một cục xương đều thô to hơn cây cột.Vì sao xương cốt nhân loại lớn như thế?Cho dù là cổ cương tộc nhân lớn nhất cũng chỉ cao bốn mét, đó cũng là cự nhân trong cổ cương tộc.Nhưng mà dưới đáy sông lớn này có bộ xương khổng lồ tồn tại không biếtbao nhiêu năm tháng, đã dài hơn hai trăm thước, một màn này quá rungđộng nhân tâm, không cách nào làm cho người ta tiếp nhận.Rốt cuộc là xương cốt của ai?Hoặc đây không phải là xương người, đây là hài cốt của Cổ Thần, Cổ Ma?May mắn Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh không có nhìn thấy một màn này, bằng không bọn họ sẽ bị dọa hai chân mềm nhũn ra.- Trên mặt sông xuất hiện hình chiếu, là một tiểu nữ hài, trong tay cònôm con mèo nhỏ, chẳng lẽ có người đã đi trước chúng ta một bước leo lênđỉnh núi?Tất Trữ Suất chỉ vào mặt sông, trong lòng rất không bình tĩnh.Hắn tự nhiên không nhìn thấy hài cốt khổng lồ dưới đáy sông, nhìn thấybóng người trải rộng mặt sông, đó là một hình ảnh tiểu nữ hài tà khí lẫm lẫm, nàng ôm một con mèo nhỏ, từng bước một đi lên đỉnh núi, cuối cùngbiến mất trong sương mù trắng xóa.-------Chương 415: Con đường nhỏ vong hồn (1)Đây là chuyện xảy ra rất lâu, nhìn thấy chính là hình ảnh lưu lại mà thôi.Một màn này càng dọa người, quả thực giống như nữ tử đi vào mộ phần.- Tiểu tà ma!Khóe miệng Phong Phi Vân hơi co rút lại.Sông lớn huyết sắc như khói sương, trên mặt sông bày biện hình ảnh chânthật đã biến mất, nhưng mà chấn động lại không nhỏ, làm cho lòng ngườirất khó bình tĩnh, tiểu tà ma lại leo lên núi kia.Chẳng lẽ nàng không sợ tử vong nguyền rủa?Phong Phi Vân vốn cũng định rời khỏi, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnhnày lại dừng bước, hắn phát hiện bộ pháp của tiểu tà ma quỷ dị, đi lênđường nhỏ lên núi nhưng không bị lòng núi công kích.Chẳng lẽ có một con đường đặc thù có thể leo lên đỉnh núi sao?Nàng làm thế nào biết, nàng lên núi làm cái gì?- Bộ pháp thật quái dị, có lẽ đi theo dấu chân của anngf là có thể lên.Tất Trữ Suất kích động, vẫn ngấp nghé Hóa Đạo Thụ trên núi.Hắn tế huyết nhân thần bình ra, lần nữa đi lên núi lớn, bay qua sông dài huyết sắc, thân thể bay bổng hạ xuống bên kia sông, dẫm lên bước chânđầu tiên của tiểu tà ma cho nên không bị công kích.- Ha ha!

Quả nhiên đúng vậy!Thân thể Tất Trữ Suất rơi xuống, không có lọt vào công kích thì hưng phấn không thôi.Đây chính là nơi mai táng gia chủ đầu tiên của Phong gia, hung hiểm ngập trời, Phong Phi Vân trầm tư một lát, cũng bay qua sông lớn, thời điểmbay qua sông lại nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy xương cốt khổng lồ nằmdưới đó, làm cho người ta cảm giác có chút sởn hết gai ốc.Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào đáy sông, nhanh chóng vượt qua con sông.Tất Trữ Suất đã đi dọc con đường hẹp lên đỉnh núi, đi rất xa, thật giống như sợ Phong Phi Vân đoạt lấy Hóa Đạo Thụ của hắn vậy.- Sư thúc, tiểu cô nương kia là tiểu tà ma của Phong gia, rốt cuộc đây là phương nào?Vương Mãnh cũng bay qua sông, đi theo sau lưng Phong Phi Vân hỏi.- Mức độ nguy hiểm của nơi này không thua gì cấm địa cổ, đừng hỏi quá nhiều, theo ta đi là được.Phong Phi Vân hết sức cẩn thận, đi lên con đường núi, vừa nghiên cứu cấu tạo địa thế nơi này, muốn từ đó nhìn ra chút ngọn nguồn.Bình thường một đạo điện quang từ trên rơi xuống, nhưng đây là điệnquang hình người, từ trong lòng đất bay ra, thập phần khác thường, cócảm giác âm dương thác loạn, thiên địa nghịch cảnh.- Ngàn vạn không được làm nghịch ý chí thiên địa, bằng không thì...Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý niệm này trong đầu, phía trước có tiếng kêu thảm thiết.Huyết vụ bay ra ngoài.Tất Trữ Suất lại lọt vào công kích không hiểu, ngực bị đánh ra một rãnhmáu, ngay cả cơ hội tế ra huyết nhân thần bình cũng không có, bị đánhbay ra phía sau, nếu không nhờ Phong Phi Vân giữ chặt lấy hắn, hắn giờphút này đã rơi vào dòng sông đầy máu kia rồi.- Không có khả năng, không có khả năng, ta rõ ràng đi dọc theo bộ phápcủa tiểu cô nương kia, như thế nào nàng không có bị công kích, ta lại bị công kích?Tất Trữ Suất ăn nhất phẩm linh đan vào miệng, rãnh máu trên ngực khôi phục cực nhanh.- Hỏng bét, vì sao dấu chân chúng ta bước qua biến thành rãnh máu, bắt đầu khởi động huyết tuyền?Vương Mãnh đi ở sau cùng, thời điểm quay đầu nhìn lại thì phát hiện đấuchân trên mặt đất lõm xuống, trong dấu lõm này có máu chảy ra.Một bước này giống như giẫm vào bùn máu, quả thực là đáng sợ, cảnh này khiến người ta hoảng sợ.- Xem ra đây là nơi nghịch lại thiên địa!Phong Phi Vân nhíu mày càng sâu, con đường nhỏ này đã rời khỏi ngọn núi, nhưng mà mắt thường không cách nào phân biệt được, dọc theo con đườngnhỏ đi lên chưa hẳn có thể nhìn thấy đỉnh núi, nói không chừng sẽ tiếnvào dị viện nào đó, rốt cuộc không cách nào trở lại thế giới ban đầu.Quy tắc trên đường nhỏ không ngừng biến hóa, sau khi tiểu tà ma đi quathì nơi này cũng sinh ra cải biến, nếu đi theo bộ pháp của nàng sẽ bịtrừng phạt.- Ta cảm thấy được...

Chúng ta nên lui lại.Tất Trữ Suất nhìn thấy không ổn, đã muốn chuồn đi.- Lui không được, đường chúng ta đi đã biến thành máu, lui lại càng hung hiểm hơn.Phong Phi Vân nói,Tất Trữ Suất tự nhiên không tin, nhưng mà khi nhìn thấy lỗ máu thì hắnkhông dám xông loạn, hai lần ăn thiệt thòi hắn cũng học khôn ra.- Nếu như tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật là tốt rồi, khẳng định có thể phá vỡ xu thế nghịch thiên địa ở đây.Phong Phi Vân tu luyện Bát Thuật Quyển, vừa vặn có thể điên đảo địa thế, sửa nghịch thiên thế.- Vậy ngươi bây giờ tu luyện thành bao nhiêu?- Hoàng thổ thuật chưa đại thừa, Tiểu Diễn Thuật tu thành chưa được bốn một phần mười uy lực. (là 4% ấy mà)Phong Phi Vân nói.Tiểu diễn số lượng bốn mươi, hắn dùng ba mươi bảy!- Bốn một phần mười cũng được, có thể đạt được Hóa Đạo Thụ hay không phải dựa vào ngươi.Tất Trữ Suất không dám đi trước nữa, trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, lại dùng ngũ hành chithuật sắp xếp địa thế, khắc ba tòa sen trên mặt đất, thập phần cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, né qua rất nhiều sát phạt, nhưng mà lúc đitới sườn núi thì xúc phạm một ít thiên địa trừng phạt.Ba người đồng thời lọt vào công kích, may mắn liên thủ sử dụng huyết nhân thần bình mới không có bị mất mạng.Con đường nhỏ này giống như đường hoàng tuyền, tuy nhìn thấy đỉnh núi,nhưng mà mỗi một bước lại tràn ngập sát cơ, một bước không tốt sẽ thântử đạo tiêu, rơi vào vạn kiếp bất phục.Càng đi về phía trước, sát cơ càng đáng sợ, Phong Phi Vân mới tu thànhbốn một phần mười Tiểu Diễn Thuật, đã không cách nào hoàn toàn sắp xếpra, liên tiếp ba lượt lọt vào công kích, mỗi một lần thiếu chút nữakhiến bọn họ vạn kiếp bất phục.- Không thể càng đi về phía trước, ta cảm giác một hạt cát trước mặt đều ẩn chứa sát khí, từng bị ma huyết xâm nhuộm qua, tràn ngập năng lực hủy diệt linh hồn.Làn da trên người Vương Mãnh bắt đầu rạn nứt, bị một quỷ thủ trên váchđá duỗi ra đánh trúng, thiếu chút nữa thân thể chia năm xẻ bảy.- Đi lên phía trước là chết, chẳng lẽ chúng ta thật đi vào tử địa?Tất Trữ Suất rất không cam lòng.- Đợi ta một lát, ta dùng Hóa Đạo Thụ Diệp ngộ đạo, có lẽ có thể trong thời gian ngắn lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật sâu hơn.Phong Phi Vân cầm Hóa Đạo Thụ Diệp ra, nâng trong tay, gân lá như mạch máu đang hoạt động, tràn ngập khí tức sinh mạng.Cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đưa vào trong miệng, ngậm lấy, thân thể tiến vàotrạng thái vong ngã, muốn mạng sống thì Tiểu Diễn Thuật nhất định phảitinh tiến, trong đó đặc biệt là tu luyện Hoàng Thổ Thuật.Vô số đạo tắc tụ tập quanh người Phong Phi Vân, đạo tâm tươi sáng trướcgiờ chưa từng có, lý giải về Thổ Hoàng Thuật càng ngày càng thấu triệt,càng ngày càng hoàn thiện.Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đều canh giữ bên cạnh Phong Phi Vân, tếhuyết nhân thần bình ra bảo hộ ba người vào trong, âm dương thác loạntrên đỉnh núi càng ngày càng đáng sợ, mỗi lần có thác loạn xảy ra đều bị huyết nhân thần bình ngăn cản.Nếu không phải có một món đồ sát khí đỉnh cấp hộ thân, ba người bọn họ sớm đã chết trong vùng đất ngỗ nghịch thiên địa này rồi.-------Chương 416: Con đường nhỏ vong hồn (2)- Tiểu tà ma quá hại người mà, nếu không phải nàng, chúng ta cũng sẽ không xông vào nơi quỷ quái này!Vương Mãnh nghiến răng nghiến lợi nói.- Ta hoài nghi phiến Hóa Đạo Thụ Diệp là do nàng cố ý ném từ đỉnh núixuống, muốn dụ vào trong vào trong mộ địa tử vong này, chết trong khuvực âm dương thác loạn.Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi, trên đỉnh núi không có chútgió nào, ba phiến Hóa Đạo Thụ Diệp làm sao có thể rơi xuống chuẩn xácnhư thế?

Rất có thể là tiểu tà ma cố ý tính toán bọn họ.Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Phong Phi Vân tu luyện Tiểu Diễn Thuật, đây chính là linh thâật trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chuyên môn khắc chếcác nơi hỗn loạn.Đây là sinh cơ duy nhất của bọn họHô!Phong Phi Vân đã hấp thu Hóa Đạo Thụ Diệp rồi, hai mắt mở ra, trở nênthanh minh thấu triệt, có thể nhìn thấy đạo tắc tỉ mỉ nằm trên đường.- Như thế nào rồi?

Lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật viên mãn chưa?Hai người đồng thời nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Mới lĩnh ngộ bốn hai phần mười mà thôi.Hóa Đạo Thụ Diệp cũng chỉ giúp hắn lĩnh ngộ số đếm, bởi vậy có thể thấy được tiểu diễn thuật khó luyện cỡ nào.Tất Trữ Suất hơi thất vọng, lấy mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp trong quần lót ra, muốn giao cho Phong Phi Vân trợ hắn ngộ đạo.- Ách...

Hay là thôi đi, Bốn hai phần mười Tiểu Diễn Thuật có lẽ cũng đã đủ đi rồi.Trong lòng Phong Phi Vân rất im lặng, nếu không phải Hóa Đạo Thụ Diệpkhông phải lấy ra từ quần lót, hắn khẳng định sẽ không do dự nhận lấy.Vương Mãnh vốn chàm vào đũng quần, muốn lấy Hóa Đạo Thụ Diệp ra giao cho Phong Phi Vân, nhưng mà nghe lời này thì thu tay về.Tuy ngũ hành còn không có biện pháp hợp nhất, số lượng tiểu diễn chỉ thứ hai, nhưng mà uy lực đã rất bất phàm, có thể thôi diễn hung cát, né qua sát kiếp.Tiếp tục đi lên trên, trong một khe đá Phong Phi Vân đã nhặt một khối xương trắng ra.Đây là xương sườn nhân loại, trơn bóng như ngọc, có hào quang như nướclưu động, ẩn chứa linh khí nồng đậm, không dưới một khối linh thạch.Cũng không biết người này khi còn sống tu vị cao bao nhiêu mới có thể tu luyện xương cốt tới mức giống như linh thạch?- Tại sao có một khối xương?Trên năm ngón tay phải của Phong Phi Vân xuất hiện ngũ hành chi khí, màu đen, màu đỏ, màu xanh, màu trắng, màu vàng tiến vào trong khối xươngnày, những hào quang này hội tụ lại thành người xa lạ.Sóng!Đây là "Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ", có thể dùng ngũ hành chi khí ngưngtụ ra hình ảnh nhân sinh kiếp trước, nếu có thể tu luyện thành "TiểuDiễn Trọng Sinh Thuật ", thậm chí có thể bằng vào một sợi tóc ngưng tụra một khôi lỗi kỳ thi giống như đúc người khi còn sống.Nếu có thể đủ tu luyện thành "Đại Diễn Trọng Sinh Thuật", có thể dùngxương cốt của cổ nhân giúp cổ nhân này phục sinh, đương nhiên cũng chỉlà truyền thuyết, bởi vì cho tới bây giờ chưa ai tu Đại Diễn Trọng SinhThuật tới đại thành.Đừng nói Đại Diễn Thuật, có thể tu luyện Tiểu Diễn Thuật tới đại thừa cũng là tồn tại trong truyền thuyết.Trên khối xương có quang mang sương mù ngưng tụ, dần dần một bóng ngườihiện ra, là bộ dáng xương trắng khi còn sống, là một giai nhân tuyệtthế, sau đó vô tận tuế nguyệt xuất hiện giữa đại địa, nhưng chỉ là mộtđạo hư ảnh.Nàng giống như u hồn phiêu phù giữa không trung, dáng người uyển chuyểnmà linh động, con mắt quang linh hoạt kỳ ảo, tóc dài như nước, năm đónhất định từng là mỹ nhân tuyệt diễm, làm cho tất cả mọi người bị nàngmê đảo.Đây là xương cốt của tổ tiên Phong gia, ảo ảnh này lớn lên có vài phầntương tự tiểu tà ma, nhưng mà tuổi của tiểu tà ma quá nhỏ, không cóphong hoa tuyệt đại, yểu điệu uyển mị như cô gái này, thêm nữa...

Làđáng yêu cùng dí dỏm, còn có tà khí.Ba!Dùng Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ngưng tụ ảo ảnh nữ tử, không thể bền bỉ, tự động nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ năm màu.- Là xương cốt tổ tiên Phong gia, vì sao xuất hiện ở nơi này?Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, chẳng lẽ có người đào xuống cốt trong lăng mộ ra?Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân lại bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì tuy chủ nhân xương trắng khi còn sống cường đại, nhưng tuyệt đối không phảigia chủ đầu tiên của Phong gia.- Phong huynh, chuyển nhượng xương trắng này cho ta nhé, ta ra mười vạn kim tệ!Ánh mắt Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào khối xướng trắng óng ánh trong tay Phong Phi Vân, nước miếng sắp chảy ra.- Không bán!Phong Phi Vân quả quyết bác bỏ.- Ta ra hai mươi vạn kim tệ!Tất Trữ Suất trực tiếp tăng giá lên gấp đôi.- Hai trăm vạn kim tệ cũng không bán!Tuy Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia, nhưng trong người chảy xuôihuyết dịch tổ tiên Phong gia, không có khả năng bán xương cốt tổ tiêncho người khác.Linh tủy giữa xương cốt này tản ra hương thơm mê người, loại linh tủynày rất hấp dẫn thi tà, một khi tích một giọt lên mặt đất, thi tà từngàn dặm cũng tới bằng được.Tất Trữ Suất coi trọng chính là điểm này!Đát đát!Phía trên có tiếng bước chân truyền tới, vốn vô cùng trầm thấp, dần dầncàng ngày càng rõ ràng, từ xa đã nhìn thấy một tiểu nữ hài, đi xuốngđường nhỏ.Nàng mặc áo nhỏ màu đỏ, một đôi giày hoa thiêu "con vịt", trên lưngquấn quít đai lưng màu đen, hai bím tóc nhỏ, hai tay ôm một con mèotrắng đi xuống núi.Meow!Con mèo trắng kêu một tiếng.Nàng mỗi một bước đều có thể tránh đi bàn núi trên đường nhỏ giết tắc thì, trên mặt treo mê người cười, một đôi tròn căng mắt to, đều cườithành Nguyệt Nha Nhi (nàng tiên ánh trăng), - Đường ca, trả xương của tổ tiên cho ta, cám ơn!Giọng của nàng non nớt, nhưng lại thập phần ngọt ngào như tiểu hoàng yến.- Tiểu cô nương nhà ai, lớn lên thật đáng yêu, đến đây, cho Tất ca niết hai cái.Tất Trữ Suất nói xong duỗi hai tay ra niết gương mặt trắng nõn nà củatiểu tà ma, rất là nhu thuận, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, đúng làngười ta rất muốn xoa bóp.Oanh!Răng rắc!Hai tay Tất Trữ Suất gãy xương, hán đau tới mức kêu to, một lực lượng từ tay hạ xuống đầu gối, làm cho đầu gối của hắn đau đớn, "Đông" mộttiếng, quỳ trên mặt đất.- Ha ha!

Tất ca, thực nghịch ngợm!Tiểu tà ma nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, duỗi bàn tay nhỏ ra vẽ vòng tròn lên trán Tất Trữ Suất.Tất Trữ Suất đâu ngờ tiểu nha đầu nghịch thiên như thế, ngón tay lạnhbuốt vẽ lên trán của hắn, làm cho hắn động cũng không dám động, từng hạt mồ hôi lăn xuống.Sợ bị tiểu tà ma một ngón tay đâm xuyên qua đầu!- Tất ca ca, đừng sợ, tiểu Khanh Khanh xoa xoa cho ngươi!Con mèo nhỏ trong tay nhảy lên vai của nàng, liền duỗi hai tay văn vê đầu của Tất Trữ Suất.Tất Trữ Suất lúc này kêu thảm như heo bị chọc tiết.Hai tay của tiểu tà ma vuốt ve đầu của hắn, nhưng lại có huyết dịch chảy ra từ trong tay của nàng, đỏ tươi như hoa, xoa nát sợ đầu của Tất TrữSuất, huyết dịch nhuộm đỏ thẫm vạt áo của hắn.Meow, Meow!Con mèo trắng ngồi xổm lên vai của nàng, tròng mắt màu hổ phách của nó mở ra nhìn qua đầu của Tất Trữ Suất bị vỡ nát.-------Chương 417: Trấn quan thiết bàiTiểu tà ma thật sự quá tàkhí, tuy tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà làm việc không theo lẽ thường, cườinói giết người càng ngây thơ đơn thuần.Hiện tại nàng vẫn chỉ là tiểu nha đầu, nếu như lớn lên, chẳng khác gì ma nữ thứ hai.- Cứu mạng ah!

Má ơi, cứu mạng ah!

Phong Phi Vân, cứu ta...Tất Trữ Suất rốt cục cảm giác tử vong uy hiếp, muốn tế huyết nhân thầnbình ra, nhưng hai tay bị tiểu tà ma đánh gãy thành ba bốn khúc, sứclực động nửa ngón tay cũng không có, chớ nói chi là tế huyết nhân thầnbình ra..- Đây là xương cốt tổ tiên, là ngươi đào trong lăng mộ ra sao?Phong Phi Vân giận dữ mắng mỏ tiểu tà ma, tổ tiên không thể phạm, đây là nhân tính như thế, tuy Phong Phi Vân chỉ có một nửa linh hồn thuộc vềPhong gia, nhưng lại bị gia chủ Phong gia trục xuất Phong gia, nhưng hắn vẫn không có đi đào xương cốt tổ tiên.Đào phần mộ tổ tiên và mộ người khác không có gì khác nhau, nhưng đó là vũ nhục tổ tiên..Tiểu tà ma vốn cũng muốn phá sợ của Tất Trữ Suất ra nhìn xem, nghe đượcPhong Phi Vân nói lời này thì thu tay lại, hai bàn tay nhỏ lau lau quầnáo, con mắt nhìn lên, cười nói: - Đúng vậy, đường ca, có phải ngươi động tâm với xương cốt tổ tiên không?- Tổ tiên an nghỉ, hậu nhân khoét xương, loại chuyện này ngươi cũng làm ra được?Phong Phi Vân không phải một người cổ hủ, nhưng thực sự đã vi phạm nguyên tắc của hắn.Giống như lão đại ca giáp huấn tiểu sư muội tinh nghịch không nghe lời.- Xương cốt tiền nhân, không phải vì tạo phúc cho hậu nhân sao, đường ca, đem xương cốt cho ta, ta muốn cho miêu miêu ăn!Tiểu tà ma duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cười cười nói ra.- Cho con mèo này ăn xương?Vương Mãnh nói.- Đạm đạm của ta muốn ăn xương cốt.Tiểu tà ma nhìn qua Vương Mãnh chằm chằm sau đó cười nói.Con mèo trắng này có tên là đạm đạm!Vương Mãnh chỉ cảm thấy ngực của mình như có núi lớn đụng vào, yết hầungòn ngọt, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hai mắt đổ máu, ngửa đầu téxuống đất.Tiểu tà ma không cần ra tay, ánh mắt cũng đủ giết người!Có quỷ mới tin con mèo ăn xương, tiểu tà ma đào xương ra khẳng địnhlà muốn lấy linh tủy bên trong ra, dùng để hấp dẫn thi tà, đồ sát thità, điên cuồng thu thập điểm tích lũy.Nói tới chuyện này, Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất cũng đã phóng ra sau,con ngươi tiểu tà ma vẫn nhìn chằm chằm vào khối xương trong tay PhongPhi Vân, đột nhiên ra tay đoạt lấy.Oanh!Nàng ra tay cực nhanh, nhưng mà Phong Phi Vân đã đề phòng nàng rồi, thời điểm nàng khẽ động liền trực tiếp một chưởng đánh vào vách đá, dẫn động đạo tắc trên đó.Ầm ầm!Trong lòng núi có vô số lôi điện hình người lao ra, đồng thời đánh xuống, khu vực này hóa thành lôi vực.Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu tà ma biens hóa, vội vàng lui về phía sau,nhưng mà đã trễ, bị lôi điện dánh trúng, cơ hồ tất cả điện quang đềuđánh lên người của nàng.Phong Phi Vân vẫn đứng trong lôi điện, nhưng mà cơ hồ tất cả điện quangđều bị khối xương trong tay của hắn hấp thu, không có một đạo lôi điệnnào đánh vào người của hắn.Điện quang biến mất!Tiểu tà ma vẫn đứng trước mặt Phong Phi Vân như trước, nhưng mà trêngương mặt trắng như tuyết đã đen sì, sợi tóc vẫn còn điện quang chạyqua, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nháy hai cái, có khói xanh tràn ra.Con mèo trắng đạm đạm ngồi trên vai của nàng cũng bị lôi điện biến thành mèo đen, toàn thân có điện quang lưu động, trong miệng phun khói đen,bị thương không nhẹ.Nếu là người khác bị lôi điện bổ trúng, khẳng định cũng hóa thành trobụi, nhưng mà tiểu tà ma lại ôm được, áo nhỏ màu đỏ trên người biếnthành tro bụi, lộ ra lộ ra áo nhỏ tơ bạc thủy tinh bên trong.Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!Một khối tượng thần thiết bia giấu trong áo đỏ của nàng rơi xuống đất, bắn ra hoa lửa.Tượng thần thiết bài toàn thân ngăm đen, phía trên nửa xích có khắc cổhọa, có khắc ba văn tự cổ đại vặn vẹo, bởi vì thời đại đi qua quá lâu,kiểu chữ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã rất khó nhận ra ba chữ trêntấm bia này.- Ngươi lấy linh vị của tổ tiên xuống?Phong Phi Vân cảm thấy tiểu tà ma mới thật sự là tà ma, nàng là yêu machi tử, bình thường nhìn qua không có chút ma tính nào, ít nhất cònkhông làm ra chuyện khi sư diệt tổ, đào phần mộ tổ tiên, móc cốt tổ tiên như hiện tại.Phong Phi Vân nhặt tượng thần thiết bia lên, cầm vào trong tay thấynặng, hàn khí lạnh lẽo, khối sắt này không tính là lớn, hắn thiếu chútnữa không cầm lên nổi, ít nhất cũng nặng mười vạn cân.- Đây không phải là linh vị tổ tiên, đây là lấy từ trên quan tài gia chủ gia gia xuống, vốn là dùng trấn trên quan tài, nhưng mà nhiều năm quađi như thế, đã không cần trấn hòm quan tài, tượng thần thiết bài nàyđương nhiên có thể lấy đi.Làn da của tiểu tà ma lúc này có hào quang màu ngà sữa lưu động, làn davốn bị đánh cháy đen, lập tức trở nên sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm.Ngón tay Phong Phi Vân chạm vào khối tượng thần thiết bài này cũng đãkhẳng định đây không phải linh vị tổ tiên, bởi vì linh giác của hắn cảmgiác được thứ này tồn thế hơn vạn năm, so với gia chủ đời thứ nhất cònlâu hơn nhiều.Đây là đồ vật thượng cổ.Rất nhiều đại nhân vật lúc tuổi già đều tu luyện một kích cấm cố duyênthọ, trong đó có ít người đi vào tà đồ, diên thọ kéo dài không có thànhcông, ngược lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.Cho nên dùng một dụng cụ trấn lên trên quan tài, sợ hãi sau khi hắn chết hóa thành quái vật leo ra khỏi quan tài.mà khối tượng thần thiết bài này vốn dùng trấn áp trên quan tài của giachủ đầu tiên, nhưng mà tiểu tà ma xâm nhập vào lăng mộ thì lấy nó đi.- Sau khi gia chủ đầu tiên chết đi, lại muốn dùng tới tượng thần thiếtbài đi trấn hòm quan tài, chẳng lẽ gia chủ đời thứ nhất lúc về già tuluyện tà pháp, biến thành quai vật người không ra người, quỷ không raquỷ.Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài trong tay, đột nhiên tronglòng nghĩ đến rất nhiều, ví dụ như khô lâu dài hai trăm mét ngủ say dưới đáy sông, còn có truyề thuyết tử vong nguyên rủa trong tổ địa.Mọi thứ nơi này đều là một nghi vấn, mỗi một cái đều khiến người ta sinh ra mơ màng vô hạn, nếu như biết rõ trong đó che giấu cái gì, chỉ sợlão tổ Phong gia còn không muốn bước vào đó một bước.Tiểu tà ma lá gan thật sự quá lớn, không ngờ lấy tượng thần thiết bài ra khỏi quan tài, quả thực là vi phạm cấm kị!- Đã nhiều năm như vậy, cho dù trong quan tài thật sự có đồ vật âấu gìđó, cũng đã bị tuế nguyệt ăn mòn, hóa thành hư vô, có cái gì phải sợ...Tiểu tà ma nói lời này chỉ một nửa, trên đỉnh núi có tiếng kêu quái dịvang vọng, tiếng kêu rất dọa người, truyền ra xa ngàn dặm.Trên đỉnh ngọn núi mây mù bao phủ, đó là mộ địa an táng gia chủ đầu tiên.Tiếng kêu này khủng bố tới cực điểm, không giống như là tiếng người kêu, cũng không giống như dị cầm tẩu thú, ai nghe cũng chấn động lông tóc,nghe được tiếng kêu này, tiểu tà ma bị dọa sắc mặt trắng bệch.Đây là tiếng kêu gì?

Là từ trong lăng mộ trên đỉnh núi truyền ra...-------Chương 418: Pháp danh bần tăng, rượu thịt! (1)Trong núi không khí trầm lặng, ngay cả gió cũng không có một chút nào cả.Một tiếng hét vang lên, quả thực làm cho người ta sởn hết gai ốc, liên tưởng đến một ít chuyện đáng sợ.- Oanh!Lại một tiếng vang thật lớn từ đỉnh núi truyền tới, cả núi cao đều runlên, làm cho người ta không thể đứng vững bước chân, đỉnh có có vạn tảng đá rơi xuống, tảng đá như dính đầy máu nhìn qua rất đáng sợ.Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh vốn cũng đã nửa chết nửa sống, nhưng thờiđiểm này tuy từ mặt đất bò dậy, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu khủng bố vừa rồi, bị dọa không nhẹ.- Trên đỉnh núi có quỷ vật gì, tiếng kêu vừa rồi thiếu chút nữa đánh linh hồn của ta xơ xác.Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích chống thân thể, cách tiểu tà ma khá xa, càng kiêng kỵ nữ hài này.Tất Trữ Suất lại nuốt vài viên thanh linh đan, bị tiểu tà ma đánh gãyxương tay đã khôi phục lại, liền tế huyết nhân thần bình ra, vô cùngkhẩn trương đề phòng chung quanh.- Ngươi gặp rắc rối!Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài, bên trong truyền ra hànkhí lạnh thấu xương, vô cùng lạnh như băng, cả đầu cánh tay như muốnđông thành khối băng.Cái tượng thần thiết bài này là vật trấn quan tài, sau khi bị lấy đithì bên trong có tiếng hét vang vọng, khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra tưởng tượng.Tiểu tà ma cũng có nghĩ mà sợ, ôm miêu miêu vào trong tay, thân thể hơi co rúm, nói: - Cho dù trời sập xuống, cũng có người cao hơn chống lên, ca, giao thiết bài và xương cốt tổ tiên cho ta.- Không có khả năng!Phong Phi Vân nói.Tiểu tà ma khuôn mặt nhăn lại, chu miệng ra, ra tay cướp đoạt, lần này nàng cẩn thận không ít, sợ bị sét đánh.Phong Phi Vân lại dẫn động ngọn núi, đưa tới ngàn vạn lôi điện, nhưng lại bị tiểu tà ma né qua.- Tiểu cô nương này thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta liên thủ trấn áp nàng.Trong lòng Tất Trữ Suất sinh ra oán khí với tiểu tà ma thật lớn, vừa rồi thiếu chút nữa bị chơi chết, trực tiếp tế huyết nhân thần bình ra, hợplực ba người mới miễn cưỡng ngăn cản tiểu tà ma.NGAO!Trên đỉnh ngọn núi lần nữa có tiếng thét dài vang lên, lần này càng thêm rõ ràng, mặc dù Phong Phi Vân ba người có huyết nhân thần bình ngăn cản vẫn bị âm thanh này chấn đắc khí huyết sôi trào, không ngừng thổ huyết.Phốc!Tiểu tà ma cũng không chịu nổi, lui về phía sau, dùng đạo pháp khôn cùng ngăn cản lực lượng này.Ầm ầm!Núi lớn lại lắc lư, khí thể màu xám từ trong khe nứt tràn ra, đậm đặc bao phủ thiên địa.- Đây là khí thể gì, còn đáng sợ hơn lệ khí nhiều, làn da của ta bị ăn mòn thành màu đen...Vương Mãnh trốn trong huyết nhân thần bình, cũng bị khí thể màu xám nàynhuộm dần, hai đùi biến thành màu đen, không thể nhúc nhích.Khí thể màu xám càng ngày càng nhiều, bao phủ thiên địa, bao phủ toàn bộ ngọn núi lớn, mặt đất biến thành màu đen, cỏ cây tàn lụi, ngàn vạnloài chim bay đều hóa thành tro bụi màu đen.Phàm là bị khí thể màu xám dính vào sẽ hóa thành bụi đất màu đen.Tuy tu vị tiểu tà ma cao tuyệt, nhưng lại cũng không thể ngăn cản, giẫmbộ pháp kỳ dị, muốn chạy ra khỏi núi này, nhưng mà nàng vừa đi đượct răm trượng đã bị một đám lôi điện bổ trung, toàn thân bốc khói xanh, khuônmặt nhỏ nhắn bị đánh cháy đen.- Không có khả năng, ta rõ ràng đã dựa vào ghi chép trên thần phổ quay về, vì sao còn có thể xúc động đạo tắc?Tiểu tà ma trong lòng sinh ra cảm giác điềm xấu, lần nữa lui ra phía sau một bước, nhưng lại xúc động đạo tắc chém giết, thiếu chút nữa bị mộtít huyết tuyền trên mặt đất thôn phệ.- Ngươi gỡ trấn quan thiết bài xuống, làm cho thần tiên ma quái khôngbiết tên sống lại, quy luật cả ngọn núi này cũng cải biến, ngươi lại đivề phía trước một bước, rất có thể sẽ bị đánh chết.Phong Phi Vân thôi diễn không ngừng, phát hiện trên mặt đất có sát đạotắc, biến hóa càng lúc càng nhanh, giống như cá chép dài hẹp chạy đithật nhanh.Trong thời gian này biến hóa nghiêng trời lệch đất sinh ra, ẩn chứa lực lượng tử vong hủy thiên diệt địa.Oanh!Mặt đất chấn động mạnh!Một khe nứt như bàn tay xuất hiện, xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, chặtđứt đường đi của nàng, trong khe nứt đó có huyết dịch chảy ra, trútxuống ngàn trượng, rơi vào dòng sông máu bên dưới, phát ra tiếng nướcchảy "Ầm ầm".- Ca, tiểu Khanh Khanh sợ hãi...Tiểu tà ma tuy tà khí lẫm liệt, nhưng mà dù sao tuổi nhỏ, liên tục gặpba lần sát kiếp, càng bị lôi hải bổ hai lần, trong lòng đã sớm sinh rakhủng bố với nơi này rồi.Tiểu tà ma nhíu lông mày nhỏ lên, ôm miêu miêu ngồi chồm hổm trên đất, không dám lại đi loạn nữa.Phong Phi Vân dùng ngũ hành chi lực sắp xếp địa thế trên mặt đất, muốn tìm ra một con đường sống.- Phong Phi Vân, ngươi nhanh lên ah!

Ta phát hiện thứ quỷ quái kia thét to càng khủng bố hơn gấp trăm lần rồi!Tất Trữ Suất lỗ tai rung lên.Lại có một khe hở sinh ra, lần này mở rộng càng lớn hơn, lại có huyết dịch chảy ra ngoài, hóa thành nước trút xuống từ đỉnh núi.Cả ngọn núi lớn giống như sắp bị nghiền nát, có đồ vật gì đó muốn chạy ra ngoài.- Theo ta đi!Phong Phi Vân tìm được con đường sống, tuy đã vạn phần hung hiểm, nhưngcòn tốt hơn chờ chết cả vạn lần, hắn không có chạy xuống phía dưới,ngược lại chạy lên đỉnh núi.Tiểu tà ma xông lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Phong Phi Vân,trốn sau mông của hắn, dọc theo dấu chân của hắn đi lên, giống như cáiđuôi nhỏ của hắn, duỗi đầu nhỏ ra nhìn chằm chằm về phía trước.- Meo meo!Con mèo trắng nhỏ cũng nhìn các nơi.Phong Phi Vân hết sức chăm chú đi theo địa thế, mặc cho nàng nắm chặc góc áo của mình.- Ca, ngươi định mang tượng thần thiết bài thả lại lần nữa sao?Tiểu tà ma nhãn sinh ra hiểu rõ trong lòng, lông mi thon dài, lông mi cong cong nhăn lại, giọng nói ngọt ngào hỏi thăm.- Thả lại cũng vô dụng...Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, tiểu tà ma đi theo sau lưng của hắn đụng vào lưng của hắn.- Đau quá!Tiểu tà ma xoa xoa cái trán trắng nõn.Sau lưng tiểu tà ma là Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cũng dừng bước lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước.- Đó là thứ quỷ gì, Phong Phi Vân, ngươi có phải mang chúng ta đi vào đường chết không?Tất Trữ Suất có xúc động muốn quay người bỏ chạy.Đi tới cuối con đường núi, nơi này vốn có cổ bách xanh tươi, nhưng bâygiờ đều biến thành màu đen, có từng đám quạ đen đậu trên đó, ít nhấtcũng hơn ngàn con.Những con quạ đen này còn đen hơn bình thường, hơn nữa lớn hơn bảy, támlần, con mắt dọa người, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đám người Phong Phi Vân đi tới.Cạc cạc!Cơ hồ tất cả quạ đen đều kêu vang, âm thanh khô khốc như lão thi, dường như đã thật lâu không có ăn thịt người.- Ca, lúc trước ta đi lên không có những con quạ này, chúng là vừa bay tới.Tiểu tà ma ở sau lưng Phong Phi Vân, mở con mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám quạ trên cây.- Ta cảm giác đây là quỷ quạ thai nghén ra từ trong quan tài, bị giam mấy trăm năm, vừa bay ra khỏi phần mộ.-------Chương 419: Pháp danh bần tăng, rượu thịt! (2)Vương Mãnh đùi như nhũn ra, tựa vào lưng Tất Trữ Suất, thiếu chút nữa đè Tất Trữ Suất đè té trên mặt đất.- Quỷ quạ ăn thi trùng mà sống, chắc có lẽ không ăn chúng ta a!Tất Trữ Suất một cước dẫm lên giày Vương Mãnh, to con bị đau, kêu thảm một tiếng, vội vàng lui ra xa xa.- Vậy cũng không nhất định, ta từng thấy trong thượng cổ di chỉ có mườiba con quỷ quạ, phân thây huyết nhục mấy tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.- Mấy tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh bị phanh thây?Tất Trữ Suất sợ tới mức đại chuột rút.- Ăn chỉ còn xương trắng!

Quỷ quạ ở đây còn lớn hơn di tích ta thấy gấpba lần, nói không chừng sẽ phanh thây cả Cự Kình làm thức ăn.- Cự Kình cũng biến thành thức ăn?Vương Mãnh sợ hãi tựa vào lưng Tần Trữ Suất.- Đúng vậy a, dùng tu vị hiện tại của các ngươi, không đủ nhét kẽ răng của một con quạ.- Vậy làm sao bây giờ?Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh hoang mang lo sợ, thật sự sợ hãi tới cực điểm, đang ôm chằm lấy nhau.- Quỷ quạ cũng là một loại quỷ tà, thuộc về âm giới tam tà, nếu ngươicấp huyết nhục thần bình cho lão nạp, lão nạp có lẽ sẽ trấn áp chúng.- Nói lâu như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?- A Di Đà Phật, lão nạp pháp danh, rượu thịt!

Vừa vặn đi ngang qua nơiđây, người xuất gia xưa nay thích làm việc thiện, ý định cứu các vị thíchủ trong lúc nguy nan.Không biết lúc nào, sau lưng xuất hiện đại hòa thượng mặt mũi dữ tợn,bên ngực trái có hình xăm thanh long, ngực phải có hình xăm bạch hổ,trên cổ mang theo phật châu, mỗi một hạt đều to như quả đấm lớn.Hắn hở ngực lộ vú, đầu trọc mang đai lưng đỏ thẫm, nhìn qua chẳng khác gì đồ tể bán thịt.Mà đồ tể cầm dao mổ, hắn lại cầm thiền trượng to như chén ăn cơm.- Tên này là ai?Vương Mãnh xoay người nhìn lại, kêu to một tiếng, tránh ra xa ba trượng.- Lão nạp pháp danh, rượu thịt, chuyên làm hoạt động cứu khổ cứu nạn.Thỉnh tiểu thí chủ giao huyết nhân thần bình cho lão nạp hàng ma!Rượu thịt hòa thượng lộ ra hai hàm răng trắng, tự cho là cười rất uynghiêm, nhưng trong mắt của người ta lại là nụ cười xảo trá, làm cholòng người càng thêm bất an.- Nếu ta cảm giác không lầm, ngươi chuyên làm hoạt động đốt nhà cướp của!Tất Trữ Suất ôm chặt huyết nhân thần bình, sợ bị hòa thượng rượu thịt đoạt chạy đi.- Khốn kiếp, ngươi là hòa thượng vương bát đản, vì sao xuất hiện ở tổ địa Phong gia?Phong Phi Vân nhìn thấy hòa thượng rượu thịt xuất hiện, trong lòng không thể bình tĩnh, rất muốn xông lên đá nát trứng của hắn.Hòa thượng này đã từng đá Phong Phi Vân trước mặt nữ ma, thiếu chút nữađã khiến Phong Phi Vân chết trong ma thủ của nữ ma, thù này Phong PhiVân không quên.- Khục khục!

Lão nạp trên đường đi qua nơi đầy, bỗng nhiên mỗi thấy bầutrời tử khí trùng thiên, quỷ sát kêu to kinh thiên động địa, vì vậy bấmchỉ tính toán, biết rõ các vị thí chủ lâm vào thời khắc sinh tử, cho nên mang theo phật hiệu cứu khổ cứu nạn!

A Di Đà Phật!Hòa thượng rượu thịt ngôn từ chính nghĩa, cương trực công chính.- Đừng kéo những thứ giả dối kia ra trước mặt ta, ta hỏi ngươi vì vì cái gì xuất hiện ở tổ địa Phong gia?Phong Phi Vân cảm giác chuyện này không có trùng hợp như thế, hòa thượng rượu thịt không phải đi ngang qua đây, nói không chừng đã đi tới đây từ mấy ngày trước rồi, thậm chí muốn đào mộ phần tổ tiên Phong gia.- Cái này...

Cái này...

A Di Đà Phật!

Phong tiểu thí chủ, chuyện này nói rõ chúng ta hữu duyên a!

Hòa thượng rượu thịt sắc mặt nghiêm túc, chắp tay trước ngực, hô vang phật hiệu.- Có quỷ mới muốn hữu duyên với ngươi!Trong lòng Phong Phi Vân càng nhìn hòa thượng rượu thịt càng khó chịu.sHòa thượng rượu thịt này đã xuất hiện tại tổ địa của Phong gia, thật sựquá kỳ quặc, trong đó tất nhiên có nguyên nhân, mục đích tuyệt đối không thuần khiết.Cạc cạc!Đám quỷ quạ đậu trên cây có một đám quạ bay lên, con mắt xanh lục, cánh đen kịt, miệng của nó sắc bén như kiếm.Những quỷ quạ này tương đối đáng sợ, chiến lực còn khủng bố hơn Thần Cơviên mãn, mười con quạ tụ tập có thể phanh thây tu sĩ Thiên Mệnh Cảnhnhất trọng.Có hơn bảy mươi con quạ bay tới, lạnh lẽo tới mức khiến người ta sợ hãi, còn âm hàn hơn u linh vài phần.- A Di Đà Phật!Hòa thượng rượu thịt lúc này mở to mắt, hai mắt không ngừng chuyển động, nhìn xuyên thiên địa, phật hiệu diệu trời xanh.Trong miệng của hắn có phật khí màu vàng bay ra, trùng kích hơn bảy mươi con quạ này!Đùng đùng (*không dứt)!Lông vũ quỷ quạ bốc cháy lên, chúng kêu thảm trong phật khí, âm thanh này giống như người kêu gào, nghe rất dọa người.- Ở trước mặt lão nạp còn dám can đảm làm càn!Hòa thương rượu thịt đứng trên mép vách đá, đón gió mà đứng, tay cầmthiền trượng to lớn như chén cơm cắm xuống đất, khí thế trên người tănglên, ảo ảnh cổ phật hiện ra sau lưng hắn.Ầm ầm!Những con quạ kia cả kinh, nhưng mà đỉnh núi có mây trắng bồng bềnh lại truyền ra tiếng thét to giống như thiên lôi nghiền áp.Đông, đông, đông...Có âm thanh quan tài nổ tung vang lên, tiếng đập nát này còn lớn hơnngày đó Vô Hà công tử đập huyền vũ quan tài, giống như có bàn tay mạnhmẽ đập thẳng vào vách quan tài, truyền ra xa mấy ngàn dặm.Núi cao lắc lư, dưới núi có dòng sông máu không ngừng chảy ra, sóng cuồn cao mấy chục mét.Vô số khe hở trong khe núi hiện ra, mỗi một khe hở có máu phun ra ngoài, giống như có thác nước trong núi chảy ra ngoài, nước chảy xuống nhuộmđỏ cả nửa bầu trời.Đứng ở xa xa nhìn qua sẽ thấy nước chảy khắp cả ngọn núi, đậm đặc còn mang theo tử khí màu xám.Oanh!Đột nhiên một lực lượng thiên băng địa liệt xuyên qua đỉnh núi, ma quái trong lăng mộ rống to, muốn xông ra khỏi đỉnh núi.Lôi hải không ngừng trấn áp, lôi hải này so với lôi hải tấn công tiểu tà ma còn khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần, tia chớp như rồng, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng bị đánh thành cặn bã ngay lập tức.- Xem ra đã thật sự hóa tà!Hòa thượng rượu thịt lẩm bẩm một câu, tế thiền trượng ra, đón gió baylên giống như cột thu lôi, hấp dẫn lôi hải đang đánh xuống.Thiền trượng không ngừng rung động trên không trung, phía trên có phật hoàn không ngừng kêu vang, hấp dẫn tất cả lôi điện.Không chờ mọi người buông lỏng một hơi, lại có một lực lượng đáng sợ hơn truyền ra từ trên đỉnh núi, đây là quỷ thủ màu xám, xem chừng cũng lớnmấy trăm mét.- Giao huyết nhân thần bình cho ta mượn, ta đến trấn áp nó!Căn bản không cho Tất Trữ Suất cự tuyệt, hòa thượng rượu thịt trực tiếp cầm lấy huyết nhân thần bình trong tay của hắn.Đầu người giống như cái bình rơi vào trong tay của hòa thượng rượu thịt, trở nên vô cùng khủng bố, trực tiếp chấn vỡ quỷ thủ màu xám tan thànhmây khói, căn bản không ngăn cản được sát uy của huyết nhân thần bình.Phốc, phốc...Huyết nhân thần bình dư uy tỏa ra, làm cho quỷ quạ rơi xuống đất, chết một mảng lớn, hóa thành bùn máu màu đen.-------Chương 420: Một trong mười đại cao thủ đương thờiHòa thượng rượu thịt thúc dục huyết nhân thần bình đánh thẳng về đỉnh núi, mỗi bước bước ra, sát tắc trên đất phai mờ đi nhiều, khí thế trên người tỏa ra giống như phật, cũng giống như ma, hắn muốn dùng huyết nhân thần bình đi trấn áp quỷ thần.- Hòa thượng khốn nạn này cũng quá mạnh.Vương Mãnh nhịn không được nói tục.Sắc mặt Tất Trữ Suất hiện tại ngưng trọng chưa từng có, trong lòng của hắn suy nghĩ về cái gì đó, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hòa thượng rượu thịt trên đỉnh núi, hoảng sợ nói:- Hẳà hòa thượng này chính là người trong truyền thuyết?- Ai?Phong Phi Vân rất ngạc nhiên về thân phận của hòa thượng rượu thịt, có thể giao thủ với nữ ma, hơn nữa còn khiến nữ ma không thể làm gì được bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường.Ầm ầm!Trên đỉnh núi phát sinh đại chiến kinh thiên động địa.Huyết nhân thần bình bộc phát hào quang giống như mặt trời, tia máu đậm đặc bao phủ thiên địa, mang tất cả tất cả tử khí trong địa vực này hút vào trong người của nó.Trong tầng mây mơ hồ có thể thấy được một con quỷ thần to lớn hiện ra, còn cao hơn cả núi cao, mặc dù là huyết nhân thần bình cũng không thể làm gì được nó.Bảy mươi ba ngọn núi chung quanh đều đang chấn động, chim bay cá nhảy trong khu rừng phía dưới bị đánh chết, rơi trên mặt đất, hóa thành bùn máu.Người ở đây đều bị trọng thương, bọn họ đoạt đi rất nhiều linh đan trên người Tất Trữ Suất và bỏ vào trong miệng, bằng không sẽ bị người ta đánh chết.Tất Trữ Suất cũng không biết trên người bị trộm bao nhiêu linh đan, bốn người một người không ngừng nuốt nhưng không có nuốt hết được.Oanh!Phong Phi Vân bị một đạo lực lượng lôi điện đánh trúng, trên người hắn lôi điện chạy quanh, sau đó điện quang xuyên qua tượng thần thiết bài, tượng thần thiết bài lúc này bắn ra một đạo quang mang, vô số hàn khí từ bên trong chạy vào trong người Phong Phi Vân.Rầm rầm!Ngón tay Phong Phi Vân kết thành băng hàn, sau đó cả cánh tay bị hàn băng bao phủ, băng tinh vẫn tiếp tục lan tràn ra chung quanh, vẫn bao phủ thân thể các bộ phận thân thể hắn- Đây là...

Nguyền rủa?Phong Phi Vân vội vàng vận huyển bất tử phượng hoàng thân, huyết dịch trong người không ngừng lưu động, luyện hóa những hàn khí này, dung nhập vào trong máu cho bản thân sử dụng.Những hàn khí này bị huyết dịch luyện hóa, chúng tiến vào trong đầu của hắn và ngưng tụ thành một đạo thần thức.Ngưng tụ ra thần kinh đỉnh phong đệ bát đạo thần thức.- Tượng thần thiết bài là đồ trấn yểm, vì sao hàn khí bên trong lại giúp ta ngưng tụ thần thức?Nếu như là người khác bị hàn khí xâm lấn, khẳng định hóa thành một đạo băng điêu, nhưng mà bất tử phượng hoàng thân chuyên môn khắc chế hàn khí, hóa ra cho mình dùng, ngưng tụ thành bát đạo thần thức.Tu vị Phong Phi Vân lại tiến thêm một bước, cách Thần Cơ đại viên mãn càng gần.Nếu như là thiên lôi bổ xuống, có lẽ có thể ngưng tụ ra cửu đạo thần thức.Thiên lôi không có bổ xuống, hòa thượng rượu thịt lại trốn trở về, tay hắn cầm lấy thiền trượng, một tay nhấc lấy huyết nhân thần bình trốn xuống núi, ngay cả giày khi chạy trốn cũng mất đi một cái, quần bị đánh nát một khối lớn, bộ dáng vô cùng chật vật.- Đi mau, nó đã hóa tà, đây là địa bàn của nó, nó có thể ngưng tụ địa thế, cho dù ta nắm giữ huyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp nó được.Hòa thượng rượu thịt đánh ra một đạo phật quang kim sắc cuốn lấy đám người Phong Phi Vân, hóa thành lưu quang màu vàng phá vỡ sát tắc của mộ địa, phóng thẳng lên trời bỏ chạy đi.Thẳng tới khi rời xa mấy trăm dặm mới dừng lại, buông đám người Phong Phi Vân ra.Nhìn ra xa xa, dùng mộ địa và huyết hà làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm đều bị tử khí màu xám đậm đặc bao phủ, cỏ cây tàn lụi, mặt dất biến thành màu đen, khu rừng rậm cổ xưa đã rụn lá, biến thành khu rừng quỷ, gió lạnh trận trận, không người nào dám tiến vào bên trong.Ngao!Tiếng kêu khiến người ta sởn hết gai ốc vang vọng ra ngoài, giống như tu la địa ngục đang gào thét, đặc biệt chấn nhiếp nhân tâm.- Phong Phi Vân!Một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, qua trong giây lát, đã chạy tới sau lưng và ôm lấy hắn.- Tuyết Tiên!Phong Phi Vân không cần quay người cũng biết là Nạp Lan Tuyết Tiên.Hòa thượng rượu thịt nhìn thấy cảnh này thì lập tức mất hứng, đứng ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên không thèm quan tâm tới hắn.- Phong Phi Vân, ta không muốn làm tiểu ni cô, ngươi nói chuyện được không?Nạp Lan Tuyết Tiên ôm thật chặt Phong Phi Vân, dán gương mặt tuyệt mỹ vào lưng của hắn, thật giống như sợ hơi xa cách một chút sẽ bị hòa thượng rượu thịt kéo đi.Lần trước chính là hòa thượng rượu thịt cưỡng ép mang nàng đi, nàng khóc cầu đều vô dụng.- Ta...

Ta nói cái gì?Phong Phi Vân giả ngu.- Ngươi thực quên?Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận dậm chân.- Chuyện ta nói quá nhiều, cũng không biết ngươi đang nói câu nào?Phong Phi Vân hỏi.Nạp Lan Tuyết Tiên càng giận, lông mày kẻ đen dựng lên, nói:- Trước kia ngươi không có gọi ta là Tuyết Tiên, ngươi gọi ta...- Vợ!Phong Phi Vân cười nói.- Đúng vậy, đã gọi là vợ, chẳng lẽ ngươi muốn vợ mình đi làm ni cô sao?Nạp Lan Tuyết Tiên cười rộ lên, trong lòng thầm vui sướng, thì ra hắn không có quên.Phong Phi Vân im lặng, xem ra sau này không thể tùy tiện gọi bậy được rồi, đặc biệt là nữ hài tử dễ gạt như Nạp Lan Tuyết Tiên này.- Các ngươi có hết hay không?Hòa thượng rượu thịt thật sự không nhìn được, lên tiếng quát lớn, cảm giác cảm thấy Phong Phi Vân đang chiếm tiện nghi của Tuyết Tiên, sợ hãi tiểu đồ đệ của mình bị lừa gạt đi.- Ngươi quản được sao?Phong Phi Vân vốn nhìn hòa thượng rượu thịt này rất không thoải mái, nếu không bởi vì tu vị chênh lệch quá lớn, đã sớm đánh hắn một trận.- Hắn tự nhiên là không xen vào!Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn ôm lấy Phong Phi Vân, khóe miệng cười mê người.Nghe nói như thế, hòa thượng rượu thịt tức giận muốn thổ huyết.- Phong Phi Vân lá gan cũng quá lớn, thậm chí ngay cả hòa thượng rượu thịt cũng dám chọc, càng dám câu dẫn đồ đệ của hắn, quả là trâu bò mà.Tất Trữ Suất đã sớm đoán ra được thân phận của hòa thượng rượu thịt, trong lòng chấn động thật lớn, nếu như có thể, hắn rất muốn bái làm môn hạ của hòa thượng rượu thịt, cho dù làm một tiểu hòa thượng thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.- Rốt cuộc hòa thượng vương bát đản này là ai, chẳng lẽ địa vị rất lớn?Vương Mãnh rất ngạc nhiên nói.Tất Trữ Suất lườm hắn một cái, nói:- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không có được qua danh sách mười đại cao thủ do Thiên Toán thư sinh biên soạn sao, nếu như ta không có đoàn sai, hòa thượng này chính là một vị tổ tiên nào đó của Nạp Lan gia tộc trong bốn đại môn phiệt của Thần Tấn Vương triều, hắn đã xuất gia hơn một ngàn tám trăm năm trước.- Không có khả năng, cho dù là Thiên Mệnh cửu trọng Cự Kình cũng không có khả năng sống hơn một ngàn năm!Vương Mãnh cảm thây Tần Trữ Suất đang nói khoác.-------Chương 421: Bổng đánh uyên ương (1)- Trao đổi với ngươi thật sự là vũ nhục trí thông minh của ta, rượu thịđại sư chính là tăng nhân sống sót cuối cùng của Thương Sinh Tự.

Mộtngàn tám trăm năm qua hắn còn sống, tu vị khẳng định đã vượt qua ThiênMệnh Cảnh rồi.

Là người cùng cấp độ với Tấn Đế, Thần Linh cung chủ mấynhân vật đứng đầu, nếu ta bái ông ta làm thầy, tương lai trời đất nàymặc ta tung hoành.

Tần Trữ Suất kích động không nói nổi, trực tiếp chạy tới ôm đùi hòa thượng rượu thịt, khóc lớn nói:- Đại sư, mệnh ta số khổ quá, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ, gia đạosa sút, mồ côi hiu quạnh một mình, đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộcđời chìm nổi, một lòng quy y phật môn, kính xin đại sư thu ta làm đồ đệ.

Tất Trữ Suất ôm đùi hòa thượng rượu thịt, thống khổ nghẹn ngào, tê tâmliệt phế, nước mắt nước miếng chảy rồng, vô cùng đáng khinh.- A Di Đà Phật!Bộ dáng hòa thượng rượu thịt cao thâm mạt trắc, duỗi hai ngón tay ra gõ lên đầu Tất Trữ Suất hai cái, âm thầm truyền âm nói: - Nếu ngươi có thể chia rẽ hai người bọn họ ra, lão nạp có thể thu ngươi làm đồ đệ.Phương hướng ngón tay hòa thượng rượu thịt chỉ đúng là Phong Phi Vâncùng Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn tươi cười âm hiểm, đang ám chỉ cho Tất TrữSuất.Tất Trữ Suất ngẩng đầu lên, lập tức hiểu ý mà hòa thượng rượu thịt nói, cũng híp mắt, đi lên cười âm hiểm.- Hiểu rồi!

Chút lòng thành!Tất Trữ Suất chỉnh lại y phục, đứng dậy nở nụ cười vô cùng thân thiết,đi qua chỗ Phong Phi Vân hai người, chặn ngang giữa hai người với nhau,ngăn cản Nạp Lan Tuyết Tiên qua một bên, ôm quyền nói với Phong Phi Vân: - Ai nha!

Thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn, Phong huynh hồng nhan tri kỷ thật nhiều, làm cho ta thật hâm mộ.Tên này đột nhiên chạy tới làm cái gì?- Nạp Lan cô nương, thật sự là chúc mừng, chúc mừng!Đột nhiên Tất Trữ Suất quay người lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên.Nạp Lan Tuyết Tiên mặc phật y, dùng dây lụa màu xanh da trời cột tóc,mặt như kiều hoa, lông mi như lá liễu, dáng người hết sức nhỏ, bộ dángyêu kiều đáng yêu, giống như thanh liên trong hồ, không nhiễm hạt bụitrần.Trên người của nàng có thể nhìn thấy phật vận tùy ý, đã tu luyện ThươngSinh Cổ Kinh, trong người có sáu viên xá lợi, cũng đã hoàn toàn dung hợp vào người của nàng, càng ngày càng thánh khiết, càng lúc càng giống một nữ Bồ Tát.Nàng vốn là nữ hài đẹp như tranh vẽ, thời điểm nữ giả nam trang còn tuấn dật hơn cả Vô Hà công tử, lúc mặc quần áo con gái thì không kém ĐôngPhương Kính Nguyệt, Nam Cung Hồng Nhan bao nhiêu.Thân có tiên thiên phật cốt, mặc phật y, có phật quang nhàn nhạt quanhngười, người bình thường nhìn thấy nàng khẳng định cho rằng nhìn thấy nữ Bồ Tát, còn trang nghiêm hơn cả tượng phật trong chùa miếu, càng thầnthánh hơn, sẽ có người không nhịn được quỳ xuống bái lạy.- Chúc mừng ta cái gì?

Chúc mừng ta cái gì?Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phật châu phỉ thúy, phật y chập chờn, cònthuần khiết không ai dám xâm phạm, đôi mắt phượng không có tạp chất, hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, ngay cả khi hắn da mặt rất dày cũng phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng nàng.Tất Trữ Suất cúi đầu, cảm giác đây chính là nữ phật thần thánh giáng trần, nhìn thẳng vào nàng là đại bất kính.- Phong Phi Vân hôm nay chính là truyền nhân thần vương, tương lai hắnsẽ kế thừa vương vị, Nạp Lan cô nương, tương lai có thể trở thành tình thân của thần vương a!Trong miệng Tất Trữ Suất chậc chậc lưỡi và tràn ngập hâm mộ.- Tại sao là tình nhân?Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu mày một cái.- Hắc hắc, muốn trở thành thần vương thì phải lấy công chúa, Phong PhiVân không chỉ là thần vương tương lai, càng là phò mã gia tương lai.

Làm phò mã gia, tự nhiên cũng không thể lấy nữ nhân thấp kém rồi.

Nạp Lancô nương có thể làm tình nhân của thần vương đã khiến người ta hâm mộ!Tất Trữ Suất nói.- Lấy công chúa!Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến hóa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, nói: - Đừng nghe đến hắn nói lung tung, ta ngay cả công chúa bộ dáng gì còn chưa gặp qua đấy.Tất Trữ Suất lại kéo dài khoảng cách giữa hai người, chắp tay sau lưng và ngửa mặt lên trời, nói: - Đúng vậy a!

Công chúa tính toán cái gì, Phong huynh đã có thiên hạđệ nhất mỹ nhân làm bạn, không hề cô độc trên thiên đường, thật sự làkhiến người ta ao ước.- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ai?Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận hỏi, ngón tay của nàng se se lọn tóc, âm thầm bứt tóc.Không đợi Phong Phi Vân mở miệng, Tất Trữ Suất đã nói tiếp: - Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là hồng nhantri kỷ của Phong huynh, hai người từng trải qua một thời gian khó quên ở Vạn Tượng Tháp, khi đó giai nhân đạn khúc, đêm khuya làm bạn, cũng đãtrở thành giai thoại thần tiên quyến lữ.- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan có đẹp hơn ta không?Nạp Lan Tuyết Tiên phất ống tay áo, một đạo phật quang cuốn bay Tất Trữ Suất là gia hỏa chướng mắt ra ngoài.Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, vừa rồi Nạp Lan Tuyết Tiên không ra tay, hắn cũng muốn ra tay ném Tất Trữ Suất miệng rộng này ra ngoài, quảthực quá quấy rối, rất hiển nhiên là có người sai sử nên cố ý làm vậy.Mà độc thủ sau này ngoài hòa thượng rượu thịt ác nhân này, còn có thể là ai?Nạp Lan Tuyết Tiên chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn với PhongPhi Vân, nàng có tình cảm sâu đậm với Phong Phi Vân, sức ghen cũng rấtlớn, trong lòng đã dán nhãn hiệu địch nhân với công chúa và Nam CungHồng Nhan rồi.- Đương nhiên ngươi đẹp hơn nàng.Phượng Phi Vân nói.Không nói dối trước mặt nữ nhân, không phải nam nhân tốt.Nam nhân ưa thích nói dối, đây không phải bọn họ sai, sai chính là nữ nhân, là do nữ nhân ép mà thành.- Thật?Nạp Lan Tuyết Tiên ánh mắt vui vẻ, trong lòng đắc ý nói không nên lời.- Tự nhiên là thật!Phong Phi Vân thản nhiên nói.- Hắn lừa ngươi, Nam Cung Hồng Nhan mỹ lệ đệ nhất thiên hạ, Phong PhiVân từng tốn hai trăm vạn kim tệ mua hành tung của nàng, thật sự là nhớmãi không quên nha.Tất Trữ Suất ở xa quát to lên.Hắn lại chạy qua, nói:- Nạp Lan cô nương, ta là người chán ghét những gia hỏa bại hoại lừa gạt nữ hài tử, mặc dù hắn là hảo huynh đệ của ta, ta cũng muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn.

Trước mặt nhân tính đạo dức, ta kiên quyết đứng ởchính nghĩa, tuyệt không cô tức dưỡng gian.Tất Trữ Suất cắn hàm răng, chỉa chỉa Phong Phi Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận, thở dài nói: - Ngươi nha. . .

Thật sự là quá khiến ta thất vọng!Phong Phi Vân thật sự không chịu nổi hắn, cầm vai của hắn ném bay ra ngoài, lần này ném xa hơn, không thấy bóng người...- Phong Phi Vân, ngươi quê quá hóa khùng đúng không!

Ha ha, Nạp Lan cônương, loại người này nói chuyện ngươi không nên tin, cách hắn càng xacàng tốt. . .

Ah. . .Giọng của Tất Trữ Suất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng "Oanh" được một tiếng ngã vào trong rừng rậm, phát ra tiếng hét thảm.-------Chương 422: Bổng đánh uyên ương (2)Phong Phi Vân rất muốn xông tới đánh hắn một trận, Vương Mãnh đã đi trước hắn một bước, nói:- Sư thúc, hỗn đản này giao cho ta đi, ta không đập nát miệng của hắn là không được mà.Vương Mãnh vuốt ống tay áo, cầm theo vũ khí xông vào trong rừng.- Tuyết Tiên, ngươi nghe ta giải thích...Phong Phi Vân cảm giác nhức đầu!- Không cần giải thích, ta biết rõ nàng khẳng định đẹp hơn ta, tốt hơn ta, mị lực hơn ta...Nạp Lan Tuyết Tiên nói.- Kỳ thật...Phong Phi Vân cảm giác mình ăn nói quá vụng về, chưa từng có ngốc như hiện tại, ngay cả nói dối cũng không biết...- Cho dù nàng tốt hơn thì như thế nào?

Tình địch mà!

Rất bình thường,ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng thích ngươi, đó là nói rõ ánh mắtcủa ta rất chuẩn, thưởng thức đủ cao.Nạp Lan Tuyết Tiên cười nói.Phong Phi Vân sững sờ nhưng lại cười lên: - Tuyết Tiên...

Ngươi tâm tính thật tốt!- Ha ha, ta giết nàng là được!Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn tươi cười như trước, nhưng mà cười rất u ám, ngay cả phật quang thánh khiết trên người của nàng cũng không ngăn cản nổisát ý.Trong hai mắt của nàng đều ngưng tụ nguyệt kiếm, có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, rất là dọa người.Phong Phi Vân lại cười không nổi!Nạp Lan Tuyết Tiên đã bắt lấy Tất Trữ Suất trong tay Vương Mãnh, vứt trên mặt đất, một chân giẫm lên ngực của hắn, hỏi: - Nam Cung Hồng Nhan ở nơi nào?- Nàng, nàng, nàng hẳn là đi quận Tam Thánh, cụ thể ở đâu, ta cũng không biết!Tất Trữ Suất bờ môi phát run, nói chuyện không rõ ràng, trong lòng nói thầm, nữ nhân ăn dấm chua quả nhiên đáng sợ.- Nàng chết chắc!Nạp Lan Tuyết Tiên nắm chặt nắm đấm, trong tay có phật quang hiện ra,phật y màu nâu xanh trên người có thanh quang tươi đẹp bắn ra ngoài, đan vào thành phật môn thánh ấn.XÍU...UU!!Phật quang trên người của nàng càng ngày càng sáng, dưới chân ngưng tụra cửu phẩm phật liên, khống chế phật liên, bay lên trời mà đi.Hòa thượng rượu thịt càng thỏa mãn với Tất Trữ Suất, sau đó cũng hóathành phật quang màu vàng bay theo Nạp Lan Tuyết Tiên, quận Tam Thánh đã bị thi tà xâm lấn, cực kỳ hung hiểm, hắn sợ nha đầu này xông loạn.Chuyện này hỏng bét, nếu như Nạp Lan Tuyết Tiên thực tìm được Nam Cung Hồng Nhan, nói không chừng sẽ hạ sát thủ.Phong Phi Vân chà xát hai tay, cười lạnh đi qua chỗ Tất Trữ Suất!- Phong huynh, ngươi đang làm gì vậy?

Có chuyện từ từ nói...

Đừng nhưvậy...

Rất mất cảm tình...

Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ...Được rồi!

Đừng đánh mặt....

Ah...Tất Trữ Suất hét thảm lên như heo bị chọc tiếtPhong Phi Vân cùng Vương Mãnh không ngừng quyền đấm cước đá với hắn, đánh cho mặt mũi bầm dập, chạy trối chết.- Đừng đánh, con mẹ nó bị lần hòa thượng t*ng trùng lên não lừa gạt rồi, không chỉ không được thu làm đồ đệ, ngay cả huyết nhân thần bình cũngkhông có trả cho ta, ta mới là người bị hại lớn nhất...Tất Trữ Suất tâm muốn chết đều có.- Đáng đời ngươi!Vương Mãnh đá lên mông của hắn hai cái, đánh cho Tất Trữ Suất lăn vào trong bùn, bò dậy cũng không được.Bị ngược đãi không thuộc về con người tiếp tục trọn vẹn nửa canh giờ mới chấm dứt, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đều đánh mệt mỏi, không ngừngthở gấp.Tổ địa Phong gia bị tử khí đậm dặc bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng trukhủng bố vang lên, không thuộc người không phải thú, chẳng khác gì ngànvạn lệ quỷ rống to.Cho dù trên núi thật sự có Hóa Đạo Thụ, bọn họ cũng không dám xông lên,chỗ đó đã hóa thành tử địa tuyệt đối, ngay cả ở bên ngoài cũng khó đivào được.- Chúng ta bây giờ đi quận Tam Thánh!Phong Phi Vân nhìn qua bảy mươi ba ngọn núi xa xa, hôm nay đều biến thành hắc sơn, không khí trầm lặng, sát khí bức người.- Quận Tam Thánh địa thế phức tạp, hiểm địa rất nhiều, trong đó có mộttrong tám di tích là vũ hóa mộ nguyên, đây là vùng đất không lành, rấtnhiều tu tiên giả không ngừng chết đi khó hiểu.- Có chết ở nơi hiểm yếu, có chết ở trong rừng hoang, có chết ở vũ hóamộ nguyên...

Bọn họ đều xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, cho nên mới phải bị mất mạng, nhưng mà ta biết một cổ đạo đi thông tới quận TamThánh, thập phần an toàn, phàm là tu sĩ muốn đi tới quận Tam Thánh, cơhồ đều đi qua nơi này.Tất Trữ Suất mở một tấm da dê ra, ngón tay của hắn vẽ lên lộ tuyến vòng vèo.- Lần này thiên kiêu trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đi tớiquận Tam Thánh săn giết thi tà, nhất định sẽ đi qua con đường này, đâychính là nơi quần hùng tụ hội, chúng ta phải mau chóng tiến tới đó thamgia náo nhiệt, bằng không danh tiếng sẽ bị người ta cướp đi.Hắn chỉ vào cổ đạo, nói: - Nhìn thấy đốm này không, nơi này có một cái hồ lớn cổ xưa, chính lànơi phải qua khi đi tới quận Tam Thánh.

Trong hồ có một khối bia đá,trong lịch sử có rất nhiều nhân vật thần hóa lưu tên của mình lên đó.- Còn có nơi nay là một ngọn núi hoàng thạch lớn, trên đỉnh núi có mộttế đàn viễn cổ, nghe nói ngàn năm trước có người ngồi xếp bằng trên tếđàn, lĩnh ngộ vô thượng chiến pháp, trong vòng một đêm từ Thần Cơ đạiviên mãn tăng lên tới Cự Kình, chiến lực xưng hùng đương thời.

Chậcchậc, đây cũng là đường phải qua khi đi tới quận Tam Thánh.Trên đời này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường, không người nào cóthể lý giải, thật giống như Vương Mãnh hiện tại, hắn rất thất vọng!- Rõ ràng là thời tiết cuối thu, vì sao mới qua một đêm liền tiến vào mùa đông giá rét thế này?Vương Mãnh đứng trên lưng kỳ ngưu, trên người mang theo hồng bào lớn,trên tóc, trên bờ vai rơi đầy tuyết, mỗi khi thở ra một hơi thì nhìnthấy sương trắngTrên trời cao tuyết rơi tán loạnTrận tuyết rơi này quá đột ngột, giống như lông thiên nga bay lả tả rơixuống, đưa mắt nhìn chung quanh thì thấy núi sông trắng xóa.Núi rừng cổ xưa, cây cối từ nhỏ cho tới đường kính hơn một mét, lá câycòn chưa rơi xuống đều phủ đầy băng tuyết trắng xóa, sợ rằng ngay cảcành cũng gãy.Gió lạnh gào thét, trên cánh đồng tuyết trắng đầy bông tuyết bao phủ.Gió hiện tại đang gào thét như cụ thú.- Một đêm này chúng ta đi năm ngàn dặm, đã tiến vào phía bắc quận TamThánh, nơi này có lẽ là rừng hoang bạch mộc, nghe nói nơi này bốn mùanhư mùa hè, khí hậu nóng bức, dị thú chiếm giữ, cổ mộc bao trùm támnghìn dặm, người bình thường căn bản không cách nào xuyên qua cánh rừnghoang này.Tất Trữ Suất mang cái áo bố dày trên người, nhìn qua tuyết rơi đầy trời, trong lòng cũng đặc biệt khó hiểu, vô cùng hoang mang.Rừng hoang bạch mộc tám ngàn dặm không ngờ hóa thành cánh đồng tuyết, còn khó hiểu hơn là bây giờ là mùa thu.Khác thường tất có yêu nghiệt!Đám người bọn họ lên đường, cưỡi hai đầu kỳ ngưu, suốt đêm đi tới quận Tam Thánh, hôm nay đã cách tổ địa Phong gia mấy ngàn dặm.Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất ngồi chung một đầu kỳ ngưu, ở phía trước mở đường.Phong Phi Vân và tiểu tà ma ngồi trên một đầu kỳ ngưu theo sát phía sau, gót sắt to mấy mét của kỳ ngưu đạp sâu vào trong tuyết, lưu lại haihàng dấu chân dị thú thật sâu.-------Chương 423: Một đêm gió tuyếtTiểu tà ma ngoan ngoãn ngồi sau lưng Phong Phi Vân, mặc cát y trắng trên người, trên cổ có khăn choàng trắng vòng qua, hai tay ôm con mèo trắngnhỏ, đôi mắt mang theo tà tính sáng ngời, lông mi thật dài còn dínhtuyết trắng, nháy hai cái giống như tiểu tinh linh trong băng tuyết.Hô!Một hồi gió rét sắc bén như đao hiện ra, nàng liền tranh thủ vạch áo bào trắng trên lưng Phong Phi Vân sau đó cả thân thể nhỏ bé chui vào trongáo bào của Phong Phi Vân, vẻn vẹn chỉ lộ nửa gương mặt đỏ bừng ra ngoài, con mắt thủy tinh như bồ đào nhấp nháy.- Ca, ngươi nói thần tiên ma quái hung nhân trong tổ địa Phong gia chính là tổ tiên sống lại sao?Tiểu tà ma thủ chỉ nắm lấy góc áo, buộc bản thân mình vào Phong Phi Vân, sợ thân hình nhỏ bé của mình bị gió thổi bay.Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu bốn bề yên tĩnh, tay niết một thẻtre phong cách cổ xưa, đang nghiên cứu Bát Thuật Quyển, nhưng mà tronglòng không an tĩnh, rất đau đầu với tiểu tà ma.Dựa theo quan hệ huyết thống mà nói, tiểu tà ma xem như đường muội củaPhong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân hôm nay đã bị trục xuất khỏi Phong gia, hơn nữa tiểu tà ma xuất quan vốn chính là tới giết hắn.Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không biết vì sao, tiểu tà ma chậm chạpkhông ra tay với hắn, hơn nữa cũng không hỏi tới chuyện xương sườn tổtiên và tượng thần thiết bài, ngược lại giống như thân muội muội dínhbên cạnh hắn, có đuổi cũng không đi.Sống ở đâu theo phong tục nơi đó.- Có lẽ vậy!

Nhưng mà cũng không nói được, dù sao gia chủ đời thứ nhấtPhong gia đã chết hơn ngàn năm, hơn một nghìn năm ngay cả cự kình cũngchết già...

Hắn làm sao có thể còn sống?Phong Phi Vân cũng có chút không thể xác định.Tổ địa Phong gia hóa thành khu vực tử vong phạm vi mấy trăm dặm, còn cóquỷ quái thần bí trên đỉnh núi, ngay cả hòa thượng rượu thịt mang theohuyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp được, vô cùng đáng sợ.Còn có bộ xương trắng khổng lồ ngủ say trong huyết hà, cũng không biếtnằm ở đáy sông bao nhiêu năm tháng, rất có thể là không thuộc về thếgiới này, không thuộc về thời đại này.

Phong Phi Vân có cảm giác mộtngày nào đó nó sẽ chui ra khỏi đáy sông, làm cho thiên địa không anbình.- Thế nhưng mà...

Ta nghe nói Cự Kình cũng không phải là cực điểm của tu luyện, phía trên còn có cảnh giới, cao hơn Thiên Mệnh cửu trọng thiên,Niết Bàn chưởng sinh tử...Tiểu tà ma nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, thân mật vuốt con mèo trong ngực của nàng.- Tu vị của ngươi bây giờ là Thiên Mệnh mấy trọng?Phong Phi Vân hỏi.Con ngươi tiểu tà ma sáng lóng lánh, cười nói: - Ha ha, ta không nói cho ngươi biết!- Sư thúc, có biến!Giọng của Vương Mãnh từ phía trước truyền tới, vô cùng kinh ngạc!Hai đầu kỳ ngưu chạy nhanh như gió đã dừng lại.Phía trước có dấu chân đen kịt, ở bên phải rừng hoang có một ngọn núicao, trong không khí hàn tuyết bay thấp, che khuất ánh mắt người ta,nhìn ra xa khó nhìn thấy cái gì khác.- Ta ngửi được hương vị người chết.Hai con mắt tiểu tà ma sáng ngời như sao, lông mày cong cong, nhìn qua ngọn núi cao trước mặt.- Là thi tà!Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấy trênđồi núi xa xa có tử khí xung thiên, tràn ngập khí tức khắc nghiệt.- Nơi này chính là phía bắc quận Tam Thánh, không nghĩ tới thi tà đãchạy tới nơi này, xem ra cả quận Tam Thánh chỉ sợ đã hoàn toàn biếnthành địa bàn của thi tà.Vương Mãnh nói.Tất Trữ Suất cười hắc hắc, nói:- Chỉ cần không gặp được nữ ma, mấy thi tà này chỉ là rau cải rắng, vừa vặn chém giết đoạt thi cung, đổi điểm tích lũy.Vương Mãnh lườm hắn một cái, nói:- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không biết thi tà tambiến cũng đã có thể sánh ngang lão tổ Cự Kình, tùy tiện gặp một con cũng bị ăn xương cốt không còn.

Cho dù là thi tà nhị biến, có chút lão thichiến lực khủng bố dọa người, có thể dễ dàng đồ sát tu sĩ Thiên MệnhCảnh.Tất Trữ Suất lập tức cười không nổi!- Thi tà!Tiểu tà ma bờ môi động động, đột nhiên nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, xuyênqua mà tuyết bay tới trên không ngọn núi kia, sau đó hạ xuống.Trên người nàng mũi nhọn xông lên trời, tử khí bị chấn vỡ.Cũng không lâu lắm, nàng lại từ đằng xa chậm rãi đi về, trên lưng mangtheo túi vải lớn hơn thân hình nàng bốn năm lần, bên trong gập ghềnh, có huyết thủy và thi dịch chảy xuống.Rầm rầm!Nàng mở cái túi ra, một đống lớn xương trắng thi cung hiện ra, xếp thành một tòa núi nhỏ, chừng hai trăm ba mươi bảy cái.- Ca, giúp ta chứa vào!Nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.Ba người đều trợn mắt há hốc mồm, tiểu tà ma cũng quá mạnh, phải biếtrằng cho dù là thi tà nhất biến, lực phòng ngự có thể sánh ngang vớiThần Cơ đỉnh phong, chiến lực chấn động Tiên Căn sơ kỳ đến Thần Cơ đỉnhphong không đều.Hơn hai trăm thi tà đủ để phanh thây tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, nhưng màtiểu tà ma lại tốn một chút thời gian liền đánh chết toàn bộ, đào lấythi cung.Cái này tương đương với hai trăm ba mươi bảy điểm tích lũy.Phong Phi Vân có được giới linh thạch, không gian bên trong có thể xếpthành núi lớn, trong tay đánh ra một đạo bạch quang, thu thi cung trênmặt đất lại, bay vào giới linh thạch.Một đoàn người cấp tốc chạy đi, nhưng lại cẩn thận không ít, thi tà xuất hiện là tín hiệu nguy hiểm.Mấy trăm thi tà có lẽ không coi là cái gì, nhưng nếu tao ngộ đại quânthi tà, đây chính là là lực lượng có thể tiêu diệt tiên môn, cho dù tiểu tà ma cũng không có khả năng bỏ chạy đào mạng.Trên đường đi lại tao ngộ vài đám tiểu thi tà, đều là thi biến chưa lâu, toàn bộ đều bị đám người Phong Phi Vân đánh chết.Tiểu tà ma ra tay nhanh nhất, cũng mạnh nhất, đã thu hơn một trăm tám mươi tòa thi cung.Phong Phi Vân, tiếp theo thu thập một trăm bốn mươi tòa thi cung.Vương Mãnh, thu thập ba mươi bảy tòa thi cung.Tất Trữ Suất, thu thập bốn mươi ba tòa thi cung.Đây là chiến tích dọc đường của bọn họ, tiểu tà ma một người chiếm tám thành trong đó, thật sự là đoạt tận danh tiếng.Trong lòng mỗi người đang tính toán, quyết định tiến vào quận Tam Thánhthì phải tách ra, bằng không sẽ bị tiểu ma tiên chèn ép, rất khó ló đầura.Dọc theo cổ đạo này, lại đi hai ngày, rốt cục bắt gặp tu sĩ xuất hiện, trong đó tự nhiên không thiếu thiên tài Vạn Tượng Tháp.Một tuấn kiệt trẻ tuổi Vạn Tượng Tháp khống chế mười chiếc hoàng kimchiến xa, có trên trăm nô bộc cùng chiến tướng, vào lúc trời sắp tối bay qua đầu.Mười hoàng kim chiến xa này có năm trăm con dị cầm tu vị năm trăm nămkéo xe, bánh xe nhấp nhô giữa không trung, phát ra âm thanh ông ông,tách tuyết trên bầu trời ra.- Đó là một tuấn kiệt kiệt xuất bài danh top năm mươi của Bách ThápBảng, Trữ Phong Đao, chính là người của Tứ Phương Thiên Hầu phủ.

Khônglâu trước đó đại quân thần vũ đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu chết trong ta nữ ma, máu tươi nhuộm đỏ ngọn núi, sau đó Trữ thiếu chủ của Tứ PhươngThiên Hầu kế thừa hầu vị.-------Chương 424: Thánh bia (1)- Trưc Phong Đao là con trai đôc nhất của Trữ thiếu chủ, Trữ Phong Đaothiên phú cực cao, xưng bá Vạn Tượng Tháp, phụ thân hắn kế thừa hầu vị,cho nên thân phận địa vị của hắn nâng cao một bước, rất nhiều tuấn kiệttrẻ tuổi đi theo tùy tùng hắn.Tên Tất Trữ Suất này quả nhiên là vạn sự thông, chuyện gì hắn cũng biết một chút.- NGAO!Một cổ cầm màu xanh dài hơn mười thước bay qua ngang trời, trên cổ cầmlà một nam tử tuấn tú hiên ngang, mặc nho bào màu trắng, hai tay chắpsau lưng, có một thanh kiếm màu đen bay trước mở đường, rất nhanh biếnmất ở chân trời.- Đó là Đại Chân Quốc tam vương tử, người này tu vị cũng tương đương đáng sợ, Thần Cơ đại viên mãn, cơ hồ chưa bại bao giờ.Trước khi đêm xuống, lại nhìn thấy mấy cường giả bay ngang qua, cấp tốclao về một hướng, những người này dùng thiên kiêu của Vạn Tượng Thápchiếm đa số, có một ít người Tất Trữ Suất cũng không thể nói tục danh.Tu vị đáng sợ xuất hiện liên tục, đều là thiên tài xưng hùng trong cùng thế hệ.Đương nhiên trừ thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp ra, còn có mấynhân vật tà khí lẫm liệt, trên đầu có mây máu lơ lửng, cầm miếng vãibuồm đen phần phật trong gió lạnh.Nhìn thấy mấy người này, Tất Trữ Suất lúc ấy sợ tới mức tiến vào trong đống tuyết, vẫn là Vương Mãnh kéo hắn ra.- Móa, đó là truyền nhân tà đạo xuất thế, nhất định là là mấy thiếu chủ và điện hạ của tà tông.Tất Trữ Suất vô cùng kiêng kỵ đám người vừa bay qua.Nhìn thấy những người này đều bay tới cùng một hướng, dường như có chuyện trọng yếu gì đó!Cổ đạo đi thông tới quận Tam Thánh có một vùng đất phải qua.Cuối rừng hoang bạch mộc là sẽ tới, trong vùng đất bằng phẳng này có một cung điện đột ngột mọc lên trong lòng đất, vươn thẳng lên mây xanh.Hai núi đặt song song ngăn cản con đường phía trước, một ngọn núi có cổmiếu, một ngọn núi trên đỉnh có đạo quan, đều là tường đỏ ngói xanh,sương mù lượn lờ, nhìn ra xa xa giống như tiên phật đang ẩn cư.Giữa hai ngọn núi là một cái hồ lớn giống như ngọc thô chưa mài giũa,trong hồ có tấm bia lớn nhô lên, cao ba mươi ba trượng, giống như hònđảo giữa hồ.Gió tuyết phiêu linh bay lả tả, chân trời xa xăm vạn dặm biến thành băng thiên tuyết địa, nhưng mà hồ nước này không có đông cứng lại, còn cómấy cái linh thiết thần mộc kiến tạo thành cổ thuyền đang neo đậu bênhồ.Thần thuyền xa hoa như thế cũng không biết chủ nhân là adidj nhân vật nào?- Vũ hóa mộ nguyên, một tòa thượng cổ băng cung bay từ dưới đất lên, lơlửng giữa bầu trời mấy tháng không rơi xuống, khiến cho khí hậu của quận Tam Thánh mấy tháng này đại biến, tuyết rơi nhiều mấy tháng khôngngừng.Có một giọng nam tử từ trong thuyền truyền ra, nghe ra âm thanh chủ nhân này chừng hai mươi tuổi.Thần thuyền này chỉ rộng mươi mét, dài trăm mét, toàn thân cũng do tửngọc tạo thành, phía trên có ba tấm buồm vải trắng, tuy đã bỏ neo venhồ, nhưng lại cho người ta cảm giác như nó sắp bay lên.- Vũ hóa mộ nguyên khẳng định có thiên bảo xuất thế, nhưng mà cũng bịmấy thế lực lớn phong tỏa, người khác căn bản là không thể tiến vào vũhóa mộ nguyên một bước, bằng không sẽ bị giết chết.Một cô gái xinh đẹp giọng như sơn ca vang lên, mang theo một loại cảm giác thần bí.- Tần gia cùng Kỷ gia đều là gia tộc cổ lão, xưng bá Nam Thái Phủ hơnmột ngàn năm, thế lực lớn phong tỏa vũ hóa mộ viên khẳng định khôngthiếu hai nhà này.

Tần huynh cùng Kỷ cô nương trong gia tộc địa vị caothượng, muốn đi vào vũ hóa mộ nguyên chỉ sợ không ai dám ngăn cản.Trữ Phong Đao giơ chén rượu lên, giống như đang uống với hai người.Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân cùng nói cười uống với nhau.Tuy Trữ Phong Đao là con của tân nhiệm tứ phương thần hầu, nhưng mà TầnMinh cùng Kỷ Vân Vân thân phận địa vị cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu, một là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tần gia, một là hòn ngọc quý trong tay gia chủ Kỷ gia.Ba người ngồi trong thuyền, giống như đang thương nghị đại sự gì đó,tổng cộng bố trí ba tầng kết giới cách âm, không muốn cho người khácnghe thấy.Đám người Phong Phi Vân đi tới đây, rốt cục trước lúc trời tối đã đi tới bờ hồ nước.- Đây là hồ lớn thượng cổ đấy, mỗi đời chỉ có một nhân vật đứng đầu mới có thể lưu danh trên tấm bia trong hồ lớn?Vương Mãnh nhìn qua mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong lòng hào khí vạntrượng, muốn cầm theo Phương Thiên Họa Kích đi khắc tên lên đó.Tất Trữ Suất nhìn qua thần thuyền bỏ neo trên hồ nước, trong lòng như có điều suy nghĩ, nói: - Ngươi muốn tìm cái chết thì đi đi.- Đi thì đi!Vương Mãnh hít một hơi, phủi sạch bột tuyết trên người, hắn bay lên vàđạp bước vào hồ nước, hai tay cầm Phương Thiên Họa Kích, dùng kích làmbút viết tên của mình lên, khắc lên tấm bia đá.Phong Phi Vân nhìn bộ pháp của Vương Mãnh thì gật gật đầu, thằng nàyđúng là thiên phú hơn người, đã đến gần vô hạn Thần Cơ đại viên mãn,tăng thêm hắn trời sinh thần lực, trước mặt Thần Cơ đỉnh phong đã có rất ít người là đối thủ của hắn.Oanh!Ven hồ, trên tử tinh thần thuyền có một đạo linh quang bay ra, kíchthích sóng nước và đâm vào ngực Vương Mãnh, thân hình của hắn bị đánhbay tới bên cạnh hồ, chui vào trong đống tuyết.- Hừ, thật sự là không hiểu quy củ, chỉ bằng kẻ bất nhập lưu như ngươi cũng muốn lưu tên trên thánh bia!Trữ Phong Đao hừ lạnh một tiếng, trong lòng cảm giác buồn cười, cảm thấy Vương Mãnh thật sự quá vô tri.Nếu như thánh bia dễ lưu tên như thế, bọn họ cần gì chờ ở đây ba ngày.- Móa, con mẹ nó ngươi mắng ai bất nhập lưu, có giỏi đi ra đấu với ta này!Vương Mãnh xoa xoa bờ mông, bò ra khỏi mặt tuyết.- Cùng là đệ tử Vạn Tượng Tháp, ta không muốn ở trước mặt người ngoài nhục nhã ngươi, miễn cho người khác chế giễu.Hai mắt Trữ Phong Đao mang theo tinh mang, thập phần cao ngạo.Hắn tại Vạn Tượng Tháp địa vị cao thượng, tự nhiên không muốn phá hư hình tượng của mình.Hắn nói ngoại nhân, không hề chỉ Kỷ Vân Vân cùng Tần Minh, còn có nhânkiệt của các đại tông phái tụ tập ở đây, ở đây cao thủ rất nhiều, rấtnhiều đều nấp trong bóng tối không đi ra.Vương Mãnh bị tức đỉnh đầu bốc khói, Trữ Phong Đao nói lời này quả thậtlà giáo huấn hắn, nói hắn không hiểu chuyện, ném mặt mũi Vạn Tượng Tháp, ai nghe cũng không chịu nổi.Huống chi Vương Mãnh còn là đệ tử tháp chủ võ tháp, Trữ Phong Đao cho dù tu vị cường đại cũng không có tư cách nói ra lời này với hắn.- Ngươi đánh với hắn, Trữ Phong Đao đã sớm đạt tới Thần Cơ đại viên mãnnhiều năm, trên Bách Tháp Bảng bài danh thứ bốn mươi, cho dù đồng thờigiao thủ với mười tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn, hắn vẫn có thể thủ thắngnhẹ nhàng.Tất Trữ Suất giội nước lã nói: - Hôm nay tụ tập rất nhiều thiên tài ở đây, nếu ngươi thật đánh với hắn, hắn vì thể diện chắc chắn sẽ giết ngươi.Bước chân của Vương Mãnh dừng lại, Tất Trữ Suất nói lời này tuy khó nghe, nhưng đây là sự thật.Cảnh đêm như mực, trăng sáng nhô cao!-------Chương 425: Thánh bia (2)Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, dĩ nhiên là trăng tròn, bầu trời được ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào tấm bia đá giữa hồ chẳng khác gì khối bạch ngọc thuần khiết.Trên tấm bia đá, những khắc văn cổ xưa hiện ra, mỗi chữ sáng lóng lánh.Mỗi cái tên trên bia đại biểu cho thiên tài tuấn kiệt cao cấp nhất, có tên của vài nhân vật thần thoại đều xuất hiện trên tấm bia đá.- Long Khương Linh, đây không phải là nữ đế duy nhất trong lịch sử Thần cơ vương triều, tu vị vô song, uy danh cái thế, trấn thiên hạ tông môn khom lưng cúi đầu.

Không ngờ nàng cũng lưu tên trên tấm bia đá.- Nạp Lan Hồng Đào, đây là gia chủ đầu tiên của Nạp Lan gia tộc trong tứ đại môn phiệt.

Nạp Lan gia tộc là một trong những gia tộc truyền thừa xưa nhất Thần Tấn vương triều, còn cổ xưa hơn cả hoàng tộc Thần Tấn vương triều, thiếu một ít đã trở thành chủ nhân Thần Tấn vương triều, đáng tiếc cuối cùng vẫn kém một bước, thua trong tay Long gia.- Cả gia tộc, từ nay về sau rời khỏi thần đô ở ẩn, trở thành một phủ chủ, đã thật lâu không có tham gia vào tranh đấu của quần hùng.

Nạp Lan gia tộc ít nhất cũng sáng lập vạn năm, nội tình thập phần khủng bố, luận cổ xưa còn vượt qua ba môn phiệt khác.

Vạn năm trước một thế hệ hùng, Nạp Lan Hồng Đào đã lưu tên ở đây.Nhìn thấy cái tên Nạp Lan Hồng Đào xuất hiện trên thánh bia, rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đồng thời nghĩ ngay tới vị vua thần trí mưu lược ở phía bắc Thần Tấn vương triều, Nạp Lan gia tộc.Tuy Nạp Lan gia tộc không giống Ngân Câu gia tộc phú khả địch quốc, cũng không giống Bắc Minh gia tộc quyền thế vô song, nhưng mà vào vạn năm trước lại có thể tranh giành thiên hạ với Long gia, tuy sau này bại vẫn chiếm cứ một khối địa bàn thật lớn.Có thể dưới thánh uy hoàng tộc mấy ngàn năm bất diệt, từ trình độ nào đó cũng nói rõ Nạp Lan gia tộc cường đại.- Phật Tàm Tử, đây chính là nhân vật được thần hóa, là người ba vạn năm trước, đoạt được thiên đạo, về sau biến mất trong Thần Tấn vương triều, có người nói hắn chết, tọa hóa tại đỉnh Sư sơn.

Cũng có người nói hắn hất áo cà sa, đi ngàn dặm một mình, một đường đi về phía tây, rời khỏi Thần Tấn vương triều, đi tìm phiến thiên địa rộng lớn hơn.Những cái tên trên thánh bia đều vang vọng cổ kim, xưng vương nhất thời, cơ hồ về sau đều bị ghi vào sử sách.Trừ Long Khương Linh, Nạp Lan Hồng Đào, Phật Tàm Tử ra, còn có vài cái tên đặc biệt rung động nhân tâm.Đây là do bọn họ khi còn trẻ tự tay viết, cũng không phải bọn họ sau khi thành danh lưu tên ở đây.Cũng chính bởi vì như thế, những chữ viết ở nơi này ẩn chứa lực đạo chưa đủ, bằng không bất luận người nào trong bọn họ lưu tên lại, đều có thể cách mấy ngàn năm dùng dư uy đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.Nhiều cái tên của nhân kiệt tụ hội ở đây, nếu không phải bọn họ còn trẻ đã lưu tên nơi này, lực lượng kia cũng đủ đánh bọn họ thành cặn bã.Những người này quá cường đại, là người mạnh nhất đương thời.- Chỉ có vào đêm trăng tròn, giờ Tý bốn khắc, nhật thực, cả thế giới đều lâm vào hắc ám mới có thể có người ghi tên lên tấm bia này.

Mỗi cái tên được ghi lên tấm bia này, phàm là người có thể ghi tên vào sẽ được ông trời chiếu cố, trở thành người mạnh nhất đương thời.- Nghe đồn có thể lưu tên trên thánh bia, cũng sẽ được đại hiền vương giả tiên hiền chiếu cố, tu vị sẽ tăng lên rất lớn.- Nghe nói có người vốn chỉ là Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà sau khi lưu tên biến thành Thần Cơ đỉnh phong.- Vậy coi như cái gì?

Từng có Thần Cơ đỉnh phong khắc tên, sau một đêm đột phá Thần Cơ đại viên mãn, tu luyện tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Thọ năm trăm năm, quả thực khiến người ta hâm mộ, ngay cả địa kiếp cũng không cần độ.Thời điểm này bầu trời vừa vặn tối lại, cách nhật thực còn thời gian rất dài.Nhưng mà có người cũng đã chờ không được!- Ta cũng không tin, không phải thời khắc tối nhất mới có thể khắc tên lên thánh bia.Một tu sĩ mặc trường bào màu vàng từ trên cao lao xuống, trên người kim khải lưu quang, cầm thanh trường thương màu vàng đâm thẳng vào thánh bia giữa hồ.Bá!Một màn sáng từ trong thuyền bắn ra ngoài, muốn ngăn cản tên này, nhưng tu vị kẻ này cực cao, trên lưng có bốn dị thú chiến hồn lao ra, công phá màn sáng.Một thương đâm lên mặt thánh bia!Hắn muốn khắc chữ!Cho dù là những người bí mật ẩn nấp gần đó hay là mấy thiên kiêu trên thuyền, giờ khắc này đều khẩn trương, muốn ngăn cản nhưng đã trễ rồi, chẳng lẽ mặc cho người này giữa đường giết ra, lưu tên trên thánh bia.Phong Phi Vân đứng ở ven hồ, hai mắt nhìn qua thánh bia, lắc đầu, nói:- Phải chết người!Oanh!Trường thương màu vàng còn cách thánh bia ba thước, trên thánh bia có cường quang bắn ra nòoài, biến ảo thành một bóng dáng nữ đế.Đây là cái tên "Long Khương Linh"!Tuy đã lưu chữ từ mấy ngàn năm trước, nhưng mà ba chữ "Long Khương Linh" trên bia lại ngưng tụ lực lượng nữ đế, tương đương với lực lượng nữ đế khi lưu tên trên thánh bia.Long Khương Linh!Nếu như thời gian hai ngàn năm trước, tên của nữ nhân này đủ làm tất cả nam nhân trong thiên hạ hoảng sợ biến sắc.Vào thời đại đó bất cứ nam nhân nào gặp nàng không ai mà không cúi đầu, mà không quỳ.Mặc dù là thời đại đó có mấy kiêu hùng mạnh mẽ, đều tránh nàng từ xa, không muốn quá gần nàng.Nữ tử có thể xưng đế, đây không chỉ cần tu vị cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, trí tuệ tuyệt đỉnh, tâm vô tình, càng phải vượt qua tất cả nhược điểm của nữ nhân.Nữ nhân như thế một vạn năm chưa có một!Nhưng một nữ nhân nếu quá mạnh mẽ, luôn sẽ có nhược điểm trí mạng, cho dù tu vị thông thiên, cũng không cách nào vượt qua được.Long Khương Linh cuối cùng vẫn chết oan chết uổng, tại vị hai trăm năm mươi năm, khi chết còn tươi đẹp như hoa, trẻ tuổi như giai nhân mười sáu.Ngày đó máu tươi nhuộm đỏ thần đô đế cung, cửu thiên buồn bã nổ chín tiếng.Một đời nữ đế, xinh đẹp như tiên, đột nhiên băng hà, ai cũng không biết vì sao nàng chết, cũng không người nào biết ai giết nàng?Nhưng mà thời đại đó, chỉ có một người có thể giết được nàng.Đó chính là nàng ta!Long Khương Linh đã chết đi hai ngàn năm, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn chết cô độc, hậu nhân chỉ có thể tìm ra tên của nàng trong sách lịch sử.Nhưng mà hôm nay, thân ảnh của nàng lại hiện ra lần nữa.Chính là từ ba chữ "Long Khương Linh" mà nàng tự tay viết, khi đó nàng còn không có mặc cửu ngũ long bào, nhưng mà trên người cũng đã có được long hoàng chi khí, cao quý bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.Đây là hư ảnh thiên cổ bất diệt, nàng lúc ấy cũng chỉ là Thần Cơ đỉnh phong.Oanh!Uy áp của nàng khiến người ta lui ra phía sau, tiện tay vỗ một cái liền đánh gãy trường thương màu vàng, nứt vỡ thành ba đoạn.Phốc!Tên nam nhâm áo bào vàng này tu vị Thần Cơ đỉnh phong, lĩnh ngộ ra chín đạo thần thức, thân hình hóa thành huyết vụ, ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn.-------Chương 426: Phong thái nữ đếHình chiếu nữ đế quay về tấm bia, hóa thành ba chữ cổ, Long Khương Linh!Một màn này thật sự quá thần dị, nhân vật cái thế hai ngàn năm trướcvậy mà rót một đám thần hồn vào tấm bia, chiến lực quả thực vượt quavương giả cùng cảnh giới mấy lần, căn bản không thể địch.- Đây là phong thái nữ đế khi còn trẻ sao?Trên bầu trời có một cái long liễn bị mây đen che chắn, trong long liễn có giọng của La Phù công chúa.Nàng lầm bầm tự nói.Thích Dạ muốn đạt tới thiên tài cấp sử thi thì chỉ có thể làm một conchó của La Phù công chúa, nội tâm của hắn đương nhiên không cam chịu,không có người nào cam nguyện làm một con chó, nhưng mà hắn chỉ có thểchịu đựng.Hắn đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể khiến La Phù công chúa vạnkiếp bất phục, như vậy hắn mới có thể xoay người làm chủ nhân, mà biếnthành chó chính là La Phù công chúa.Mỗi lần nghĩ tới La Phù công chúa như con chó quỳ trước mặt hắn, cầukhẩn hắn, mặc cho hắn hét đến đuổi đi thế nào, mặc cho hắn đánh chửi chà đạp, máu trong người sôi trào lên.Nếu như thật sự có một ngày đó, cho dù hiện tại làm một con chó thì có gì không?Đương nhiên La Phù công chúa biết con chó này không an phận, nhưng màđây là con chó hung hãn nhất, biết cắn người nhất, muốn trở thành nữ đếnhư Long Khương Linh mà không thể khuất phục một con chó, thì nàng làmsao khuất phục thiên hạ?- Long Khương Linh cũng không gì hơn cái này, ta mà ra tay chắc chắn có thể đánh tan thần hồn lạc ấn của nàng.Thích Dạ mặc trường bào màu trắng, đứng bên cạnh long liễn, cung kính không dám vượt qua nửa phần.- Hừ!

Nữ đế thời điểm lưu danh chỉ là Thần Cơ đỉnh phong.

Nếu ngươi hiện tại xông tới thánh bia, giao thủ với ngươi không phải là nữ đế, xuấthiện khẳng định sẽ là bá chủ tiên hiền có cảnh giới như ngươi, ngươi mới chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp sử thi thì bỏ đi, muốn so chiêu với nhữngtiên hiền kia, ngươi còn kém xa lắm.Mộc Đàm Thiên cười khinh thường.Mộc Đàm Thiên chính là thiên tài tuyệt đỉnh của Mộc gia, là thiên tàituấn kiệt tu vị Thần Cơ đại viên mãn, cũng là chiến tướng đắc lực dướitrướng La Phù công chúa.Muốn lưu danh trên thánh bia, nhất định phải đánh bại tiên hiền cùng cảnh giới, đây chỉ là bước đầu tiên.- Dọa tiểu ra quần rồi, nữ đế ngày xưa quả nhiên không phải chuyện đùa,lực lượng thật cường đại, đây là thực lực Thần Cơ đỉnh phong sao?Tất Trữ Suất nhìn thấy hư ảnh nữ đế ra tay, quả thực quá rung động nhântâm, trước kia hắn căn bản không có cảm tưởng gì, không ngờ hiện tạibiết được Thần Cơ đỉnh phong còn khủng bố như thế.- Sư thúc, ngươi có thể cường đại như vậy không?Tu vị Vương Mãnh yếu hơn nam tử áo bào vàng vài phần, nhưng mà tên namtử áo bào vàng bị nữ đế miểu sát tại chỗ, hắn tự nhiên không dám xôngtới thánh bia.Tất Trữ Suất cũng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đây cũng là kẻ biếnthái a!

Thần Cơ trung kỳ có thể giết Thần Cơ đỉnh phong có tám thầnthức, xông Vô Lượng Tháp, tu vị càng cao không tính nổi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Chiến lực của nàng gấp ta mười lần, cho dù ta tu luyện ra chín đạothần thức cũng chỉ có thể tiếp nàng một chiêu, chiêu thức hai phải chếttrong tay của nàng.Phong Phi Vân hôm nay tu luyện ra tám đạo thần thức, cách Thần Cơ đạiviên mãn chỉ kém hai bước, vừa rồi hắn suy tính ra, chính mình cùng nữđế lúc trẻ tuổi chênh lệch quá lớn, ngay cả hắn cũng không dám lên.Thiên phú nhân loại quả nhiên cao dọa người, quả thực cũng đã vượt qua phượng hoàng.- Nếu ngươi sử dụng linh khí thì sao?Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân nói: - Vô dụng, linh khí sẽ bị lực lượng thánh bia trấn áp, căn bản khôngphát huy ra uy lực gì, muốn lưu tên trên thánh bia, chỉ có thể dựa vàobổn sự của ngươi.- Ca, vậy chẳng phải ngươi không có hy vọng sao?Tiểu tà ma nắm ống tay áo Phong Phi Vân, ngẩng đầu hỏi hắn.Rất hiển nhiên nàng cũng muốn đi lưu danh trên thánh bia, nhưng mà không rõ đối thủ mạnh tới mức nào.- Vậy thì chưa chắc, nếu có thể làm cho...Phong Phi Vân lại nói một nửa thì dừng lại, ánh mắt ngưng tụ nhìn quatấm bia cao ba mươi ba thước, một đôi đồng tử bốc lửa hừng hực.Hắn phát hiện một tia mánh khóe, muốn nhìn thấu tấm bia này, hắn cảmthấy trong thánh bia này có một lực lượng truyền thuyết, loại lực lượngnày từng gặp qua trong cổ điển phượng hoàng yêu tộc, nhưng chỉ là tươngtự, không dám khẳng định.Ánh trăng lên cao, hào quang thánh bia sáng như ngọc, tràn ngập linh tính.- Nếu thật sự là linh thạch này, như vậy những người lưu tên trên thánhbia này, có lẽ có một ngày sẽ đoạt thạch nhân, luyện chân thân, từ trong viên đá đi ra, nghịch thiên sống lại.Trên đời này tồn tại mười tám loại linh thạch, một loại thần dị hơn mộtloại, bài danh càng lên cao thì càng thưa thớt, thậm chí là độc nhất vônhị trong thiên địa.Ví dụ như bài danh thứ mười Long Linh Thạch, cả Thần Tấn vương triều chỉ có một khối, có thể trấn áp vận mệnh quốc gia, trong tối tăm bảo vệThần Tấn vương triều an bình trong mấy ngàn năm.Lại nói bài danh thứ bảy Hóa Đạo Thạch, đây là tảng đá thánh linh saukhi hóa đạo sinh ra, nếu như có thể lĩnh ngộ chân tủy của Hóa ĐạoThạch,, trăm ngàn năm sau có thể tu thành nửa bước thánh tôn.Mà trong truyền thuyết, còn có một linh thạch trân quý và thưa thớt, cóthứ thậm chí vá trời, có thể trấn giới, có thể chiếu sáng một mảng tinhkhông...Mà tấm bia đá trước mặt làm cho Phong Phi Vân liên tưởng đến một khốilinh thạch tồn tại trong truyền thuyết, nhưng mà hắn chưa từng nhìn thấy linh thạch này, càng không tin trong quốc gia nhân loại có loại linhthạch này, cho nên không có nói ra.Không có người nào còn dám xông thánh bia, không muốn bước theo gót tên nam tử áo vàng.- Sau nhật thực, thiên địa sẽ lâm vào trong bóng tối triệt để, lực lượng thánh bia lực lượng sẽ hạ thấp một nửa, thời điểm này chính là thời cơra tay tốt nhất.Rất nhiều người cũng biết, những tiên hiền kia rất cường đại, muốn đánhbại họ quả thực khó như lên trời, cũng chỉ có thời điểm tối nhất, lựclượng thánh bia giảm đi một nửa mới có cơ hội.- Cho dù lực lượng thánh bia giảm đi một nửa, đương thời có thể tìm rangười nào Thần Cơ đỉnh phong đánh bại nữ đế sao?

Có thể tìm ra một ThầnCơ đại viên mãn đánh bại Nạp Lan Hồng Đào sao?

Có thể tìm ra một thiêntài Thiên Mệnh tam trọng đánh bại Phật Tàm Tử sao?Có người nghi hoặc, hỏi tất cả mọi người, nhưng ai cũng trầm mặc.- Vậy cũng không nhất định!Một âm trầm truyền đến.Một thần buồm bao phủ trong vải đen hiện ra, giống như một đám mây đen từ phía tây bay tới, che khuất ánh trăng trên bầu trời.Bá!Trên đỉnh đầu hắc y nhân có huyết vụ, lăng không đứng trên mặt hồ, hắn duỗi một tay ra, thần buồm thu nhỏ nằm trong tay của hắn.Đây là nam tử mặt không chút máu, làn da còn trắng hơn tuyết trên mặt đất, còn trắng hơn người chết.Mặt trắng hắc y bào!Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người an tĩnh lại.-------Chương 427: Ba vị điện hạ (1)- Khốn kiếp, bọn chúng thật sự tới đây?Tất Trữ Suất đâm đầu vào trong đống tuyết, chỉ lộ ra cái mông và hai đùi, giống như một con đà điểu.Đây là môt trong những truyền nhân của tà tông, cũng không biết Tất TrữSuất nói tà tông là tà tông nào lại khiến hắn biến thành như vậy.Vương Mãnh ôm hai chân của hắn kéo ra ngoài đống tuyết, hỏi: - Mấy người kia rốt cuộc là ai?

Cho dù là Diêm vương gia, ngươi cũng không cần dọa thành như vậy chứ?- Bọn chúng chính là Diêm vương gia, tiểu Diêm vương gia!Tất Trữ Suất dùng hai tay che mặt, sợ hãi bị người ta nhận ra.- Nếu ngươi không nói, có tin ta ta ném ngươi qua không?Vương Mãnh cười lên, ôm Tất Trữ Suất đung đưa trong không khí.Tu vị Tất Trữ Suất vốn còn cao hơn Vương Mãnh, nhưng giờ phút này bị dọa không nhẹ, ngay cả tu vị cũng không dùng tới.- Đừng, đừng ah!

Ta nói, ta nói còn không được sao?Tất Trữ Suất đúng là sợ Vương Mãnh ném hắn qua, như vậy hắn sẽ chết chắc, từ từ nói: - Tên mặt trắng hắc y nhân này chính là điện hạ của Sâm La Điện thứ tư.Hắc y nhân mặt trắng, Tiết Trường Tiếu.Nhưng mà chưa ai nhìn thấy hắn cười qua.Hắn là tứ điện hạ của Sâm La Điện, chính là đệ tử thân truyền của điện chủ, đại biểu cho ý chí của Sâm La Điện.Truyền nhân tà tông xuất thế lần nữa, người nơi này lặng ngắt như tờ, bị tà khí và ma khí chấn nhiếp.Ngay cả mấy trên thần thuyền, ngọn đèn đều ảm đạm, các thiên tài tuấnkiệt trẻ tuổi đều thu liễm khí tức, nếu có khả năng, đều rất không muốndính vào tà tông.XÍU...UU!!Lại một bóng đen như thiên quân bay qua, tay hắn nâng lên một cung điện, rơi xuống mặt hồ đứng gần Tiết Trường Tiếu.- Lão tam, ngươi tới chậm!Tiết Trường Tiếu đứng ở trên mặt hồ, như giẫm trên đất bằng, tuyết bay tán loạn, tóc dài bay múa nhưng không có bị hòa tan.Tuyết rơi xuống đương nhiên rất đẹp.Nhưng mà rơi xuống đầu của hắn lại tràn ngập cảm giac tang thương như lão nhân tóc bạc.- Đó là bởi vì trên đường đi ta gặp một người, giao thủ với hắn ba chiêu.Nam tử gọi là lão tam cầm một tòa cung điện.Cung điện này làm bằng huyền vũ thiết, còn nặng hơn đại điện hoàng cunggấp mười lần, nhưng mà lơ lửng trong tay của hắn như một cục sắt.- Ah!

Vì sao chỉ có ba chiêu?Tiết Trường Tiếu hỏi.- Bởi vì nếu như giao thủ nhiều hơn, ta có khả năng chết trong tay của hắn.Lão Tam cười khanh khách.Lão tam này đương nhiên không phải là người bình thường, chính là tamđiện hạ của Sâm La Điện, truyền nhân tà tông không ai không phải thiêntài vạn dặm chọn một, bách chiến bất bại.Nhưng mà lão lão tam giao thủ ba chiêu đánh bại cũng không cảm thấy có chút mất mặt nào, ngược lại cảm thấy rất quang vinh.Ngay cả Tiết Trường Tiếu cũng khó hiểu, hỏi: - Người kia là ai?- Vô Hà công tử, Tô Quân!Trong ánh mắt lu mờ tối tăm của lão tam có hai đám ma trơi thiêu đốt, giống như con sói cô độc trên hoang nguyên.Trên mặt của hắn không có chút khí sắc nào cả.- Thì ra là hắn!Tiết Trường Tiếu chợt bừng tỉnh đại ngộ, người có thể tiếp được mộtchiêu của Tô Quân không nhiều, có thể tiếp Tô Quân ba chiêu càng khó tìm hơn.Không hổ là tam điện hạ.- Tô Quân cũng không phải là người ưa thích giao thủ với nam nhân, vì sao hắn không có xuất chiêu thứ tư lấy mạng của ngươi?Giọng nói vang lên.Lão tam đứng trên hồ lớn nhìn qua nơi phát ra giọng nói ở ngọn núi cáchđó xa xa, chỉ thấy ở đó có một thiếu niên, thiếu niên này còn cầm taytiểu nữ hài đáng yêu, đứng trong đống tuyết như đôi huynh muội.Nói đúng hơn là tiểu nữ hài đang cầm ống tay áo của hắn.Vừa nhìn qua là biết đệ tử Vạn Tượng Tháp, bởi vì hắn mặc trường bào đệtử Vạn Tượng Tháp; muội muội rất đáng yêu, con mắt nháy nháy, khuôn mặttrắng nõn nà, trong tay ôm con mèo nhỏ.Con mắt lão tam nháy một cái, cười nói: - Bởi vì hắn đang đuổi theo một người.- Người phương nào?Phong Phi Vân hỏi.Tô Quân không phải đi dưỡng thương sao?Vì sao lại đến quận Tam Thánh?Chẳng lẽ là tìm người kia?- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Nam Cung Hồng Nhan!Lão tam nói ra lời này càng khiến gió tuyết thổi nhanh hơn.- Không có khả năng!Phong Phi Vân quả quyết không tin.Tuy Vô Hà công tử là lãng tử, thiên hạ đệ nhất lãng tử, nhưng mà tuyệtđối là người làm việc có nguyên tắc, làm việc có chừng mực, bằng khôngPhong Phi Vân cũng không xem hắn là bằng hữu.Hắn biết rõ Nam Cung Hồng Nhan và Phong Phi Vân quan hệ không giống bình thường, làm sao có thể theo đuổi nàng, nhưng lại còn đuổi theo tới quận Tam Thánh?- Vì cái gì không có khả năng?Lão tam cười nói.- Bởi vì Tô Quân nếu nhúng chàm Nam Cung Hồng Nhan, hắn cũng không phải là Vô Hà công tử.Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.- Tô Quân đuổi theo Nam Cung Hồng Nhan, lại không phải nhúng chàm nàng, mà là đi giết nàng.Lão tam nói ra.Lời này vừa nói ra, lập tức khiến người ở nơi này khiếp sợ, không ai có thể đoán được Tô Quân vì sao lại làm như vậy?Thậm chí có người nghĩ hắn sẽ tán được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa ra tay còn là thiên hạ đệ nhất lãng tử.Lão tam chính là tam điện hạ của Sâm La Điện, hắn không cần nói dối.- Chẳng lẽ Vô Hà công tử bị điên sao, lại hạ sát thủ với Nam Cung HồngNhan, nhưng lại gạt chúng ta nói đi dưỡng thương, trong hồ lô của tênnày bán thuốc gì?Tất Trữ Suất lại vùi đầu vào đống tuyết, âm thanh truyền ra từ bên trong.Dường như hắn rất sợ bị Tiết Trường Tiếu cùng lão tam này nhận ra, giống như con rùa ngủ đông, co thân thể thành một đống nhỏ.Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu, lại hỏi lần nữa: - Vì sao hắn truy đuổi Nam Cung Hồng Nhan?- Tự nhiên là đuổi theo!Lão tam nói.- Kết quả thì sao?Phong Phi Vân khẩn trương lên.- Kết quả...

Kết quả Vô Hà công tử con mắt bị mù, mà Nam Cung Hồng Nhan thì không biết sinh tử, hành tung không rõ.Lão Tam thở dài một hơi, "Từ nay về sau Vô Hà công tử tựu trở nên có hà!"

- Đúng là...

Nam Cung Hồng Nhan chọc mù hai mắt của hắn?Phong Phi Vân vốn muốn hỏi Nam Cung Hồng Nhan mất tích ở nơi nào, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Tô Quân trước.Một nam nhân chọn lựa giữa nữ nhân và bằng hữu, đúng là khó cân nhắc nặng nhẹ.- Đây cũng không phải!

Chọc mù mắt của hắn chính là hắn, bởi vì hắn nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan thì chỉ có chọc mù mắt của mình mới có thểvượt qua mị lực của Nam Cung Hồng Nhan, mới có thể hạ sát thủ với NamCung Hồng Nhan.- Chỉ cần là nam nhân không có mù, tuyệt đối không hạ thủ giết nàng.Phong Phi Vân không rõ vì sao Vô Hà công tử hận Nam Cung Hồng Nhan mạnh như thế.Hận tới mức chọc mù mắt của mình.Lão tam lại nói:- Tâm giết người của hắn vô cùng kiên định, mặc dù là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không bỏ qua.Phong Phi Vân lúc này nội tâm không bình tĩnh, giống như tảng đá ném vào mặt hồ, kích động gợn sóng lăn tăn.Ánh trăng vô cùng sáng ngời.Tuyết không ngừng rơi!-------Chương 428: Ba vị điện hạ (2)Trăng và tuyết đan xen vàonhau trong cảnh đêm, đêm nay vốn là một đêm tuyệt diệu, ôm tình nhân,ngồi dưới cửa ngắm tuyết, ngắm trăng, nhưng mà cảnh đẹp này đã trở nênxa vời.Bị vài đạo tà khí lẫm liệt phá tan, tuyết không đẹp, trăng càng không đẹp.- Sau nhật thực là lúc trời tối nhất chỉ diễn ra trong một phút.

Trongthời gian ngắn này chúng ta đồng loạt xông lên, đến lúc đó nhất địnhtranh chấp không dưới, ngược lại không ai tới trước mặt thánh bia.

Ta có một đề nghị, thừa dịp trời còn chưa tối nhất, chúng ta sao không quyếtchọn ra người mạnh nhất?Tiết Trường Tiếu nói ra.- Đề nghị này có thể thực hiện được, nhưng mà đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây thật sự quá nhiều, chúng ta là đồng môn, như vậy quá thiệt thòi.Có người nói như thế.- Vạn Tượng Tháp, ha ha!

Chỉ là một đám ô hợp, nói xằng thành thánh địavõ học đệ nhất thiên hạ, những năm qua đã sớm suy sụp rồi.Trên chiếc Hồng Nha Phi Hạm ở giữa hồ có âm thanh mang theo lực xuyên thấu rất mạnh.Chiếc Hồng Nha Phi Hạm vô cùng khổng lồ, có thể cưỡi vạn người, phíatrên đen kịt, ngay cả một cái đèn cũng không đốt lên, cho không người ta cảm giác thần bí.- Ai kiêu ngạo như vậy, dám không đặt Vạn Tượng Tháp vào trong mắt?Trữ Phong Đao ngồi trên kim thuyền, đối diện với Hồng Nha Phi Hạm ở xa xa.- Chẳng lẽ ta nói sao sai?Trong Hồng Nha Phi Hạm truyền ra tiếng cười lạnh: - Nhớ năm đó Vạn Tượng Tháp thánh địa, mỗi một thần tháp đều là tồn tạichí cao vô thượng, thiên hạ anh kiệt, chín tầng đều là từ trong VạnTượng Tháp đi ra, khi đó Vạn Tượng Tháp phong quang bực nào, lực ảnhhưởng còn mạnh hơn vương triều rất nhiều.- Nhưng mà hôm nay Vạn Tượng Tháp đã suy sụp lơi hại, trong thiên hạ bát đại thiên tài cấp sử thi, Vạn Tượng Tháp không có một ai.- Vạn Tượng Tháp đã có hai thiên tài cấp sử thi!

Một đệ tử Vạn Tượng Tháp không nhịn được lên tiếng nói.Trong Hồng Nha Phi Hạm có tiếng cười truyền ra, cười đến rung trời, nói: - Ngươi nói là Thích Dạ Lai cùng Phong gia tiểu tà ma!Một bóng người yểu điệu xuất hiện trên đầu thuyền Hồng Nha Phi Hạm, mặcthần bào mặt trời đứng trên dây buồm giống như cây cỏ đung đưa tronggió.Tay nàng cầm một bông hoa, chính là Địa Ngục Hồng Liên!Nhìn thấy cô gái trước mặt này, ngay cả Tiết Trường Tiếu cùng lão tam là điện hạ của tà tông đều phải lui ra sau hai bước, không dám quá gần với nàng.Nữ nhân này cũng là một điện hạ của tà tông, địa vị cao như Tiết TrườngTiếu, lão tam, nhưng mà luận trình độ đáng sợ thì Tiết Trường Tiếu cùnglão tam có thúc ngựa cũng không theo kịp nàng.Nghe giọng của nữ tử này, hai chân của Tất Trữ Suất ló ra khỏi đốngtuyết lại run lên, đang noi thầm một câu gì đó nhưng mà nhưng không ainghe được hắn nói là cái gì.- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hai người bọn họ không có tư cách xưng là thiên tài cấp sử thi sao?Thích Dạ Lai cười lạnh một tiếng.Tà Hồng Liên cười lạnh nói: - Thích Dạ Lai cũng xứng gọi là thiên tài cấp sử thi?

Cho dù là tu vị,tâm chí, chiến lực, hắn còn kém tám thiên tài cấp sử thi quá nhiều, cănbản chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.

Tuy tiểu tà ma thiên tư vô song,nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, cũng không có lực tranh phong với tám đạithiên tài.- Các hạ đang làm thấp Vạn Tượng Tháp, xem ra tu vị khẳng định đảm đương không nổi đâu, tại hạ đúng là muốn lãnh giáo một chút.Trữ Phong Đao quát một tiếng, phá không bay lên, ở trên tử kim thầnthuyền, mười chiếc hoàng kim chiến xa cùng lao nhanh lên, kim mang lậploè, bánh xe xé nát không khí, lao thẳng về phía Tà Hồng Liên.- Đối phó ngươi, không cần đại tỷ ra tay, để ta nói cho ngươi biết, VạnTượng Tháp suy sụp lợi hại thế nào!

Muốn bài danh trên thánh bia, khôngphải đại điện hạ của Sâm La Điện thì không ai hơn.Lão tam bay ra phía trước, trong tay cầm cung điện bằng huyền vũ thiết trực tiếp đánh tới, đụng vào mười chiếc chiến xa.Đại chiến hết sức căng thẳng!Một phương là mấy điện hạ của Sâm La Điện, một phương khác là thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp.Một là thiên hạ đệ nhất tà tông, một là thiên hạ đệ nhất thánh địa, hômnay sắp xảy ra đại chiến long trời lở đất, không chỉ tranh giành cơ hộilưu danh thánh bia, càng tranh giành xem ai cường đại hơn.Ba điện hạ của Sâm La Điện trước sau chạy tới quận Tam Thánh, đoán chừng có nguyên nhân rất lớn cũng là vì thế, bọn họ muốn chiến, muốn thắngthiên hạ đệ nhất thánh địa, muốn nói cho người trong thiên hạ biết tàtông đã tái hiện trên thế gian.Một tòa cung điện làm bằng huyền vũ thiết, đen kịt mà trầm trọng, bamươi ba cây cột kết nối với nền, ngay cả mái ngói là nước thép đổ vào,không ngừng kết nối với nhau.Cũng không biết nặng bao nhiêu cân!Oanh!Mười chiếc hoàng kim chiến xa bị cung điện va chạm thất linh bát lạc,chiến xa đứt xích không chịu nổi, sức lực lớn làm cho nó đứt gãy.Phù phù!Phù phù!Phù phù!Ba chiếc hoàng kim chiến xa đã rơi vào mặt hồ lạnh như băng, giống nhưcát bụi chìm vào biển cả, không sinh ra chút biến hóa nào.Còn có ba chiếc hoàng kim chiến xa, bị cung điện huyền vũ làm biến hình, kim quang phía trên ảm đạm đi thật nhiều, trận pháp khắc lên đó bịnghiền nát không chịu nổi, không cách nào chèo chống hoàng kim chiến xatiếp tục bay lên không trung, trực tiếp rơi vào trong cánh đồng tuyết,lưu lại dấu vết thật sâu.- Tứ Phương Thiên Hầu phủ hoàng kim chiến xa quá không đáng tiền, mộtchiếc chiến xa địch vạn quân, ta thấy sức chiến đấu không có gì đặc biệt cả!Lão tam phất tay áo lên, thu lấy cung điện trở về, nó xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn.Uy lực hoàng kim chiến xa tự nhiên không tầm thường, tu vị Trữ Phong Đao cũng cực cao, nhưng mà vừa thấy mặt đã ăn thiệt thòi lớn, mười chiếchoàng kim chiến xa tổn thất sáu chiếc.Lúc này cũng chỉ mới một chiêu mà thôi.Bá!

Bá!Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân bay ra khỏi tử tinh thần thuyền, đứng trên bong thuyền, trên người hào quang tỏa ra, linh khí bắn lên cao.Hai người bọn họ là khách quý của Trữ Phong Đao, giờ phút này hiện thân tự nhiên là trợ uy cho Trữ Phong Đao.- Truyền nhân tà tông quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc ngày hômnay đã thất thế, tu tiên chính đạo được thiên hạ, các ngươi còn dám xuất thế, đây chẳng phải tìm chết sao?Tần Minh hừ lạnh một tiếng.- Thật sự là lắm miệng!Lão tam giẫm lên mặt hồ, kích thích vô số giọt nước, ống tay áo vunglên, một đám linh quang bắn lên cao, giọt nước băng hàn lập tức tỏa rahào quang kim loại, bay thẳng về phía địch nhân.Tất cả mọi người vô cùng kiêng kỵ truyền nhân tà tông, không dám có nửa phần khinh thường.Tần Minh kiếm quyết nâng cao một bước, đã tu luyện Vạn Kiếm Quy Nhất của Tần gia lên cao nhất, một kiếm vừa ra, kiếm quang một phân thành hai,hai phân thành bốn, bốn phân thành tám,...

Đã hóa thành bốn trăm haimươi hai bóng kiếm.Bóng kiếm ngưng tụ thành một hàng dài, giống như vạn kiếm cùng lao ra.Trên lưng Kỷ Vân Vân bắn ra một thiết quyển cổ xưa, phía trên là bức họa dùng đao khắc thành, đây không chỉ là tranh vẽ, càng là một tòa trậnđồ, có thể giết, có thể thủ.-------Chương 429: Mười chiêu chiến bại- Phốc!- Phốc!Bốn trăm hai mươi hai đạo bóng kiếm bị giọt nước đánh tan, thiết quyển cũng bị bọt nước xuyên thủng!Tu vị lão tam rất cao, mặc dù chỉ đánh ra hai giọt nước, cũng đã phá tận thủ đoạn của bọn họ, đánh hai người trọng thương.Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân đồng thời bại lui, thân hình bay ra sau trămtrượng, ngã vào cánh đồng tuyết ven hồ, trong đống tuyết xuất hiện haihố sâu.Ngực Tần Minh bị đánh ra một lỗ máu, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, rất nhanhbị đông cứng thành bột tuyết; tay phải của Kỷ Vân Vân suýt nữa bị cắtđứt, có từng đạo linh quang chảy ra từ vết thương.Hai đệ tử thiên tài của gia tộc đỉnh cấp trong Nam Thái Phủ liên thủ còn không tiếp được một chiêu của lão tam, dễ dàng bị đánh trọng thương.- Tần Minh lại bại dễ dàng như thế, hắn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tần gia thế hệ này đấy.Vương Mãnh không thể tin vào con mắt của mình, cho dù lão tam rất cườngđại, nhưng mà cũng không thể dễ dàng đánh bại hai thiên tài đứng đầu hai gia tộc đỉnh cấp được.Bị bại quá nhanh, làm cho tu sĩ Nam Thái Phủ không cách nào tiếp nhận được.- Không phải thiên phú, là tu vị chênh lệch quá lớn!Phong Phi Vân tự nhận tốc độ tu luyện đã rất nhanh, đủ để dừng chântrong thế hệ trẻ, nhưng khi thấy tu vị Tô Quân cùng lão tam thì cảm thấy mình so với thiên tài đỉnh cấp chính thức trong thế hệ trẻ chênh lệchcòn rất lớn.Tu vị còn quá thấp, làm sao mới có thể trong thời gian ngắn tăng tu vị lên đây?Trong những người ở đây đều là thiên tài kiệt xuất trẻ tuổi, rất nhiềungười tu vị đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, cũng chỉ có đạt tới cảnhgiới này mới có tư cách tham gia giác đấu của thiên tài, bằng không thìchỉ có thể như hiện tại đứng ngoài nhìn mà thôi.Phong Phi Vân cũng muốn chiến, cũng muốn bộc lộ tài năng, trong lòng càng ngày càng khát vọng lực lượng mãnh liệt. . .Thiên phú cao có làm được cái gì?

Vẫn là chiến lực cường đại mới cótiền vốn xưng hùng, giống như Thích Dạ Lai có thiên phú thiên tài cấp sử thi, nhưng còn không phải bởi vì tu vị chỉ là Thiên Mệnh nhất trọng,không cách nào so sánh với thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm a, thậmchí còn không thể chống lại La Phù công chúa.Muốn bách chiến bất bại, trước tiên phải tăng chiến lực của mình lên.Thiên tài chỉ là cường giả tương lai, còn hiện tại là sân khấu của cường giả.Oanh!Trữ Phong Đao đạt tới Thần Cơ đại viên mãn từ lâu, đứng hàng thứ bốnmươi trong Bách Tháp Bảng, nhưng mà hiện tại bị lão tam đánh bại, bịcung điện huyền vũ đánh trọng thương, đang quỳ một chân ven hồ, trongmiệng máu tươi chảy ròng.- Ta đã sớm nói Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, Trữ Phong Đao, thiên phú củangươi không tồi, để cho dùng ba thành thực lực mới đánh bại ngươi.

VạnTượng Tháp đã suy sụp, ngươi không bằng quy thận vào Sâm La Điện đi, tacam đoan trong ba năm ngươi sẽ cường đại hơn bây giờ gấp mười lần.Lão tam cười mang theo âm trầm, tiếng cười vang vọng thật lâu không tiêu tán.Lão Tam cũng là một người trẻ tuổi, tuổi thậm chí còn nhỏ hơn cả TrữPhong Đao, nhưng mà tu vị đã cực kỳ đáng sợ, làm cho vô số đệ tử VạnTượng Tháp nơi này phải cúi đầu.Trong lòng Trữ Phong Đao có chút do dự, hắn không chỉ bị lão tam đánhbại, ngay cả tâm cũng bị đánh bại, chẳng lẽ Sâm La Điện thật sự cườngđại hơn Vạn Tượng Tháp, công pháp tu luyện của Sâm La Điện còn lợi hạihơn Vạn Tượng Tháp sao?Nếu không vì sao mình bại?Nhất định là như vậy!Nhất định là như vậy!Bái vào môn hạ Sâm La Điện thì càng có tiền đồ hơn.Phong Phi Vân đứng bên cạnh một cây liễu già nua, tiểu tà ma lúc này ômcon mèo trắng, tay còn lại cầm ống tay áo của hắn, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn qua Trữ Phong Đao.- Ca, hắn ở bài danh bốn mươi trên Bách Tháp Bảng, là thiên tài tuấn kiệt thế hệ trẻ, vì sao quỳ trên mặt đất mà không đứng lên?Giọng của tiểu tà ma ngọt ngào, nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều cho nên có chút chuyện không hiểu.- Hắn bị đánh sợ.

Một người bị đánh tàn thân thể, còn có thể đứng lên;nhưng một người tâm bị đánh bại, sẽ vĩnh viễn quỳ trên mặt đất.Phong Phi Vân nói.- Ca, ngươi gạt người, hắn đứng lên!Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào Trữ Phong Đao đang đứng lên.- Kỳ thật hắn đang quỳ!Phong Phi Vân lúc này nắm chặc bàn tay nhỏ bé của hắn, lúc này dẫn nàngrời đi, bước đi trong hoang nguyên đầy bông tuyết, lưu lại hai đạo dấuchân một lớn một nhỏ.Gió lạnh gào thét mang theo gió tuyết chồng chất bao phủ hai thân ảnh của hai người.Có không ít cường giả Vạn Tượng Tháp ở nơi này, ví dụ như Đại Chân quốctam vương tử, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có một ít người bí mật đứng ở nơi khác, nhưng mà chiến đấu sau đó Phong Phi Vân đã không muốnnhìn nữa.Cho dù có người đánh bại lão tam đi nữa, thậm chí đánh bại cả ba điện hạ này, nhưng mà Vạn Tượng Tháp đã thua người.- Ca, chúng ta không tranh giành lưu danh trên thánh bia sao?Tiểu tà ma nói.- Nếu ngươi muốn tranh giành, ta có thể đưa ngươi trở về.Phong Phi Vân chỉ tiến lên phía trước, bộ pháp càng đi càng nhanh, bước chân càng bước càng lớn.- Ca không tranh giành, ta cũng không tranh giành!Tiểu tà ma chân đi theo Phong Phi Vân, bước chân nhỏ hơn Phong Phi Vân nhưng tốc độ không chậm hơn Phong Phi Vân chút nào.Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma rời đi, nhưng mà đại chiến ven hồ không có dừng lại, thật giống như không ai biết hai người rời đi, cũng không cóngười nào để ý bọn họ rời đi hay lưu lại.Tất Trữ Suất cũng chạy đi, hắn không phải thất vọng vì đệ tử Vạn TượngTháp mới rời đi, mà là sợ hãi người nào đó trong ba điện hạ, thầm nghĩtránh càng xa càng tốt, vĩnh viễn không nên gặp lại người nọ.Vương Mãnh thì lưu lại, hắn là người ưa thích xem náo nhiệt, càng náo nhiệt thì hắn càng phải lách vào xem mới được.Một đêm này nhất định rất náo nhiệt....Bốn ngày sau, vẫn trên vùng đất tuyết bao la.Gió vẫn thổi gấp, rất mạnh, rất lạnh.Tuyết rơi như hạt bụi trắng bao phủ bầu trời, vẫn không ngừng, tuyếttrên mặt đất càng ngày càng dày, giống như cả thế giới trở về thời đạibăng hà.- Trận chiến ở thánh hồ, Vạn Tượng Tháp xem như triệt để thua trong taySâm La Điện, mười chiến mười bại, ai!

Rốt cuộc là tà tông quá cường đạihay là Vạn Tượng Tháp thực suy sụp?Trong một miếu sơn thần rách nát trên núi nhỏ, nơi này đầy mạng nhện,vách tường còn có một góc sụp đổ, có gió lạnh từ khe hở mang theo vô sốbông tuyết thổi vào.Không khí càng lạnh hơn trước, trong lư đồng lớn ở giữa miếu đã tích đầy nước, đông cứng thành băng.Trên tượng thần đổ nát có một đống lửa đang cháy, đám người này đang bàn luận cuộc chiến bốn ngày trước, đang thổn thức chuyện ở thánh hồ.- Nghe nói thiên tài cấp sử thi của Vạn Tượng Tháp cũng ra tay, là ratay thứ mười, nhưng mà chỉ giao thủ ba ngàn chiêu với tứ điện hạ của Sâm La Điện, sau ba ngàn chiêu thì thảm bại quay về.Đám người này đều là tu sĩ bản thổ quận Tam Thánh, nhưng mà thi tà xâmlấn quận Tam Thánh thì tiên môn của bọn họ cũng bị công phạt, đồng mônchết tổn thương không còn bao nhiêu người.-------Chương 430: Ca con em ngươi a! (1)Thẳng tới hiện tại rất nhiều thiên tài tuấn kiệt tràn vào quận Tam Thánh, chém giết vô số thi tà,thời gian bọn họ trốn đông chạy tây mới có một ít thở dốc.- La Phù công chúa không có ra tay, nếu nàng ra tay có thể thắng một trận cho Vạn Tượng Tháp!Có người nói.- Sâm La Điện có Tà Hồng Liên đại điện hạ cũng không có ra tay, có người nói hai nữ nhân này từng cách không giao thủ, thắng bại không biết.- Ai!

Bất kể nói thế nào, Vạn Tượng Tháp được xưng là thiên hạ đệ nhấtthánh địa, nhưng mà truyền nhân bại mười lần liên tục, chỉ sợ trong thời gian rất dài, đệ tử Vạn Tượng Tháp sẽ không ngẩng đầu lên được.- Đây là tà tông sắp xuất thế, muốn giẫm Vạn Tượng Tháp, chấn nhiếp thiên hạ!- Rốt cuộc có ai bài danh trên thánh bia hay không?Một giọng nói trẻ tuổi từ ngoài miếu truyền vào.Bên nòoài miếu thờ gió thổi gấp.Tiếng gió xé rách vẫn không thể át tiếng của người này.Người tị nạn trong miếu đổ nát này đều nhao nhao ngậm miệng không nói, nhìn qua cửa sổ rách rưới quan sát bên ngoài!Đát đát!Bên ngoài miếu sơn thần có hai tiếng bước chân.Một thiếu niên mặc trường bào đệ tử Vạn Tượng ta dắt theo một tiểu nữ hài đi trên con đường đầy tuyết.Phong Phi Vân cảm thấy sau lưng truyền ra hàn khí, dường như đóng băngcả cột sống của hắn, ngay cả cái ót cũng cảm thấy đau đớn như kim châm.Thi khí này thật sự mạnh mẽ, căn bản không phải thi tà biến đổi có thể so sánh.Phong Phi Vân vẽ vào giới linh thạch một cái, một đạo bạch sắc quang hồ, cự kiếm dài bảy mét bay ra, trực tiếp chém miếu nát này thành hai nửa,sụp đổ qua hai bên, chung quanh trở nên to lớn.Vô số bông tuyết bay ngược, bị đao khí trùng kích, bay cuồn cuộn trên bầu trời.NGAO!Thi tà vốn đứng sau lưng Phong Phi Vân bá một tiếng, lướt ngang quamười trượng, trên một cây màu tím đã chết héo, giống như cương thi thắtcổ treo lơ lửng.Bẹp bẹp!Trong miệng thi tà nhỏ máu, huyết nhục trên mặt đã hư thối, da mặt vỡ ra hai bên tai giống như máu chảy đầm đìa, làm cho cả đầu của nó vỡ ra làm hai nửa, hàn răng trong miệng dài ra, giống như biến thành cây đinh màu trắng.Tóc dài màu đen rủ xuống, tụ lại ở cái eo, con mắt xanh của nó giống nhau hai ngọn lửa ma trơi nhảy nhót, vô cùng kinh người!- Đây là thi tà nhị biến sao?Phong Phi Vân cầm theo thạch đao cực lớn đứng trên mặt tuyết, thận trọng nhìn qua thi tà bên kia.Sau khi thi tàn thuế biến lần đầu, thân hình thi tà trở nên cứng rắn như thép, chiến lực thập phần khủng bố.Một khi xảy ra thi tà dị biến, đủ để giết chết mấy vạn người bình thường.Mà thi tà biến hóa lần đầu, muốn thi biến lần hai quá gian nan.Thứ nhất sau khi nuốt huyết nhục của một vạn người thường, đương nhiên nếu là huyết nhục của tu luyện giả thì càng tốt.Thứ hai còn phải luyện hóa thần thức của một tên tu luyện giả, tu luyện ra một tia trí tuệ bản thân.Thứ ba, còn phải độ địa thi kiếp.Thỏa mãn ba điều kiện này mới có thể trở thành thi tà nhị biến, mà mộtkhi trải qua thi biến lần thứ hai, thi tà có thể tu luyện ra kim cươngbất hoại chi thân, rất khó đánh nát thi thể của chúng.Nếu như là lão thi trong thi tà nhịn biến, lực phòng ngự quả thực có thể so với nửa bước Cự Kình.Hơn nữa sau khi thi biến lần thứ hai, phần lớn thi tà sau khi sinh rabiến dị, diễn hóa ra một loại sát phạt chi lực thuộc về mình, có thi tàđạt được năng lực biến thái; có thi tà lực tăng lên rất nhiều; có thểsinh trưởng ra ba đầu sáu tay; có thân hình bành trướng gấp mười lần,biến thành một cự thị...Thần Vũ Quân chưa từng bị bại, vì sao bại?Đơn giản bởi vì thi tà quá cường đại, hơn nữa số lượng cũng thật sự quánhiều, một khi tao ngộ lão thi của thi tà nhị biến, cho dù là tu sĩThiên Mệnh Cảnh cũng bị phanh thây."

Khanh khách" thi tà không ngừng rống lên, thật giống như đang cười, cười làm cho người ta sởn hết gai ốc.Đây là thi tà vừa mới thi biến lần thứ hai, chiến lực còn không có đạt tới cảnh giới khủng bố!- Ca, ngươi đánh thắng được nó không?Tiểu tà ma hỏi.- Đánh thắng được!Phong Phi Vân nói.- Ngươi xác định?Tiểu tà ma lại hỏi.- Tự nhiên xác định!Phong Phi Vân nói chém đinh chặt sắt.- Thế nhưng mà...Tiểu tà ma còn muốn nói điều gì, nhưng mà Phong Phi Vân đã lao ra ngoài, lưu lại bóng lưng một tư thế oai hùng trác tuyệt, đề đao mà đi.Bá!Thi tà cảm giác được sát khí, hóa thành ngân ảnh, chuẩn bị ra tay.Thi vân áp xuống, trong tối tăm lu mờ kinh người này, một bàn tay khôquắt không có chút máu nào từ bên trong duỗi ra, vô số điện quang lưuđộng trên trảo của nó, phát ra âm thanh "Xuy xuy".Bành!Phong Phi Vân chém ra một đao, long ảnh màu trắng từ lưỡi đao bay ra ngoài, Long Hoàng Đao Quyết, chín tầng chân tủy.Thạch đao chém lên thi trảo sinh ra tia lửa, phát ra va chạm chói tai.Thi tà bị đánh bay ra ngoài, đụng gãy gốc cây màu tím chết khô kia, rơi vào trong đống tuyết dày đặc.Lực lượng một đao kia đủ mạnh, đủ để đánh chết bất cứ Thần Cơ đại viênmãn nào, nhưng mà không thể bổ cánh tay thi tà, chỉ chém ra một vết ngấn mà thôi.Oanh!Phong Phi Vân vừa định đuổi theo tiếp tục ra tay, nhưng mới bước đi mộtbước thì trên mặt đất tuyết bay tung tóe, giống như có tường đồng váchsắt ngăn cản hắn đi tới.NGAO, NGAO!Một đao chém phá tuyết trước mặt, một phân thành hai, vô số tuyết rơi trên đất.Phong Phi Vân tiến lên phía trước ba bước, mỗi một bước không chỉ tiếnlên phía trước, càng bay lên cao, tới khi bước ra bước thứ ba, thân thểcủa hắn đã nhảy lên cao ba trượng, hai tay cầm đao bổ mạnh xuống.Thi tà vừa đứng tứng lên, thân thể như đạn pháo lao tới, đánh ra một quyền vào thân đa😵anh!Trên thân đao truyền ra lực lượng to lớn, chấn đắc thạch đao sinh ratiếng "Ông", cánh tay Phong Phi Vân không bị khống chế vung ra ngoai,ngay cả thạch đao suýt chút nữa thì rời tay.Lực lượng thi tà quá lớn, quả thực có thể so với tám ngưu chi lực, đơn thuần lực lượng mà nói còn mạnh hơn Phong Phi Vân.- Ca, ngươi rốt cuộc có đánh thắng được không?Tiểu tà ma ngồi xuống một tảng đá, lót con mèo nhỏ dưới mông, một đôitay nâng cằm và chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không kiên nhẫn hỏi.- Phải đánh thắng!Phong Phi Vân cắm thạch đao vào trong tuyết, chắp tay trước ngực, ngưngtụ ngũ hành chi lực, màu đen, màu đỏ, màu trắng, màu xanh, màu vàng bayra khỏi hai tay.Trên mặt đất tuyết đọng tan thành nước, sau đó hóa thành khí vụ giốngnhư vòng xoáy phong bạo, quay chung quanh Phong Phi Vân thật nhanh, đâychỉ là lực lượng của nước.Hỏa lực lượng, mộc lực lượng, kim lực lượng, thổ lực lượng đang ngưng tụ, đang quay chung quanh người Phong Phi Vân.Đây là chiêu số trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chuyên môn dùng để khắc chếdương giới tam dị cùng âm giới tam tà, thi tà tự nhiên cũng bị khắc chế.Thi tà cảm thấy lực lượng đáng sợ này đang ngưng tụ lại, giống như muốnphân giải kim cương bất hoại chi thân của nó, nó gào thét một tiếng,cấp tốc bay ra, thi khí trên người càng đậm đặc.-------Chương 431: Ca con em ngươi a! (2)Đánh ra một quyền, thiên băng địa liệt.Phong Phi Vân điểm ngón tay nghênh tiếp nắm đấm.Ngón tay Phong Phi Vân có năm loại hào quang xoay tròn, sau lưng ngưng tụ vô số ngũ hành chi lực tụ tập vào ngón tayBành!Cánh tay thi tà vỡ nát, lực lượng ngũ hành rót vào người của nó, trực tiếp phân giải nó thành huyết vụ.Một cái thi cung màu trắng rơi xuống đất, đây là thi cung của thi tà nhị biến, có thể hối đoái một ngàn điểm tích lũy, tương đương với đánh chết một ngàn thi tà biến đổi.Phong Phi Vân thu thi cung của thi tà nhị biến vào giới linh thạch, xoay người nhìn qua tiểu tà ma.- Như thế nào?- Ca, ngươi thật là đẹp trai!Tiểu tà ma cười ha hả, theo sau lưng Phong Phi Vân.Trên trán Phong Phi Vân sinh ra hắc tuyến, xoay người rời đi, tiểu tà ma vẫn theo sát sau lưng hắn, tiểu bất điểm này tốc độ cũng không chậm.- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn sao?Tiểu tà ma đi nhanh vài bước, cầm ống tay áo của Phong Phi Vân.- Ân!Bộ pháp Phong Phi Vân nhanh hơn, một bước đi xa mười mét, một hô hấp có thể bước đi mười bước.- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn làm gì vậy?

Là đi tìm tế đàn cổ xưa sao?Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải Phong Phi Vân.- Ân!Phong Phi Vân hai chân nhanh như gió, một bước có thể bước xa hai mươi mét, một hô hấp bước đi hai mươi bước.- Ca, ngươi muốn ngộ đạo trên tế đàn sao?

Thế nhưng mà ta nghe nói mấytrăm năm qua, cho tới bây giờ không ai ngộ ra nửa phần đạo tắc gì đó,chỗ đó sớm đã hoang vu rồi.Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải của hắn, còn nháy mắt nhìn qua hắn.Rốt cuộc Phong Phi Vân vẫn phải dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào nàng, nói: - Ta chỉ đi xem không được sao?- Không được, chỗ đó có thi tà tụ tập, quá nguy hiểm a!Tiểu tà ma cố chấp nói.Phong Phi Vân kinh ngạc, nói: - Chẳng phải ngươi ước gì ta chết sao?

Đúng rồi, ngươi đi theo ta như thế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?Tiểu tà ma đứng ở nơi đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói câu nào.Tuổi của nàng thật không lớn, bộ dáng này cũng thập phần đáng thương,thập phần ủy khuất, ủy khuất không nói được một câu nào cả.- Đừng giả bộ đáng thương, chúng ta không quen, mỗi người đi một ngả.Phong Phi Vân phất ống tay áo, bước đi trong tuyết như bạch long, cấptốc chạy đi, trong lòng thoải mái, cuối cùng vẫn vứt bỏ được quả bomkhông ổn định, nhưng mà khi cúi đầu xuống nhìn qua ống tay áo, tiểu tàma vẫn cầm ống tay áo của hắn.- Ngươi có đi hay không?Phong Phi Vân thiếu chút nữa chửi mười tám đời tổ tông của nàng, nhưngmà vừa muốn trách mắng lại cảm thấy một tia không đúng, vì vậy vội vàngnuốt lời mắng chửi trở về.Tiểu tà ma vẫn không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu lên, ngẩng cằm lên tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.Meo meo!Con mèo trắng trong ngực của nàng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo nhìnchằm chằm vào Phong Phi Vân, còn hai móng vuốt chộp tới dò xét Phong Phi Vân.- Meow con em ngươi ah!Phong Phi Vân chộp con mèo trong ngực tiểu tà ma, ném con mèo bay vào trong đống tuyết, con mèo càng gấp, không ngừng kêu lên.- Đạm đạm!Tiểu tà ma vội vàng chạy xuống sườn dốc, ôm con mèo đầy tuyết vào ngực,dùng tay phủi bột tuyết trên người của nó, một bên trấn an nó: - Đạm đạm đừng nóng giận, đều là ca ca không tốt, hắn là quỷ hẹp hòi, hắn là đại ác nhân...Phong Phi Vân tự nhiên là nhân cơ hội này trực tiếp hóa thành một đạotàn ảnh, xông thẳng vào trong rừng hoang, thoáng cái bay qua bốn ngọnnúiTiểu tà ma thật sự là đại phiền toái, tính cách rất khó cân nhắc, aicũng không biết nàng ra tay với hắn lúc nào, tự nhiên là càng sớm vứt bỏ nàng càng tốt.Ách!Phong Phi Vân đã bay qua mười bảy ngọn núi, nhưng mà hắn vừa cúi đầu,phát hiện ống tay áo lại bị cầm, hơn nữa không biết nàng theo kịp lúcnào, nhưng mà nàng vẫn đứng bên tay phải của hắn.- Tại sao ngươi theo ta?Phong Phi Vân nhụt chí.- Ha ha, ngươi là ca ta ah!Tiểu tà ma nghiêng đầu qua, nói đương nhiên.- Ca con em ngươi ah!Phong Phi Vân nhịn không được nói tục.Tiểu tà ma hơi sững sờ, hơi khó hiểu, ngón tay gãi gãi cái trán, nói: - Ca con em ngươi là ta mà!Gió lạnh thổi qua xoáy tuyết đọng bay lên, qua sông núi cao, làm cho vùng đất lạnh này càng tăng thêm vài phần khắc nghiệt.Gió thổi càng gấp, một chiếc xe từ phương xa bay tới, trên mặt đất cólưu lại dấu bánh xe thật sâu, không chỉ nghiền nát tuyết trên đất, càngnghiền nát một phần không thể xa rời trong nội tâm của nàng.- Thế nhân đều nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lại không biết, mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng!Nam Cung Hồng Nhan lại u thán một tiếng, nàng chưa từng có thở dài qua,cũng chán ghét thở dài, bởi vì một nữ nhân thở dài nhiều sẽ nhanh nhàhơn, nhưng mà gần đây nàng lại luôn thở dài.Một nữ nhân nếu thở dài thì khẳng định đã tịch mịch!Trên đời này nam nhân có thể làm cho Nam Cung Hồng Nhan tịch mịch, cũngchỉ có một, nàng muốn gặp nam nhân này, nhưng mà mỗi lần lại trốn tránhhắn.Nàng cho tới bây giờ cũng không tin tịch mịch sẽ đáng sợ như thế, nhưngmà hiện tại nàng lại sợ hãi muốn chết, thời điểm nàng sợ hãi thì nàngchỉ biết ca hát một mình, cho nên nàng lại đặt bàn tay lên đàn tranhđàn.Huyết Vũ lái xe, xua đuổi dị điểu màu vàng, nghe trong xe có tiếng ca buồn, cũng thở dài theo.- Thì ra cho dù là nữ nhân tàn nhẫn lãnh khốc thế nào, đều có thời điểmyếu ớt như thế, chỉ sợ nam nhân trong thiên hạ còn chưa chết hết.Tiếng ca rất hay, đàn tranh càng có một không hai!Nạp Lan Tuyết Tiên ăn mặc phật y màu vàng, tay niết một quả phật châuphỉ thúy, chân cưỡi thanh liễn ngăn cản đường đi của chiếc xe này, ngheđược tiếng ca trong xe thì nghe được thâm tình ẩn chứa trong đó.Chiếc xe này cuối cùng vẫn dừng lại, bởi vì Huyết Vũ ghìm chặt khóa sắt!Tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan cũng ngừng, ngón tay dừng bên đàn tranh.- Ngươi chính là Nam Cung Hồng Nhan?Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ mặc áo bào đỏ đơn bạc, cô gái này đúng là rất đẹp, da thịt còn trắng hơn tuyết, còn tỉ mỉ hơn cảtuyết, giống như tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác.Huyết Vũ tự nhiên là một tiểu mỹ nhân, nhưng lại gợi cảm đến cực điểm, áo đỏ tuyết trắng, rất mê người.- Ha ha, ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!Huyết Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương này, đúng là nói Nạp Lan Tuyết Tiên đã không phải là một tiểu cô nương, duyên dáng yêu kiều, dángngười cao gầy, bộ ngực sữa hơi đứng thẳng, vòng eo uyển mị, tuy khôngbằng Huyết Vũ vũ mị xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không nhỏ.Thời điểm ở Tuyệt Sắc Lâu, Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng gặp qua HuyếtVũ, cho nên cũng không có nhận ra nàng, cho rằng nàng thật sự là NamCung Hồng Nhan.- Mặc đơn bạc như thế, chẳng lẻ không lạnh không?Nạp Lan Tuyết Tiên nói.Huyết Vũ sờ sờ áo đỏ bên ngoài, vuốt bờ vai tuyết trắng, ngón tay thondài trực tiếp sờ vào trong vạt áo, dường như đang sờ lên bộ ngực mêngười của nàng, hình ảnh này nếu nam nhân nhìn thấy sẽ phun máu.-------Chương 432: Nữ nhân chiến đấuĐây tâật sự là một vưu vật,nàng cho dù ở trong băng thiên tuyết địa, trực tiếp cởi toàn bộ quần áora, trần như nhộng đứng trong băng tuyết cũng không kỳ quái.- Ta từ nhỏ đã mặc như thế.

Nếu ngươi cảm thấy mặc quá ít, ngươi cởi y phục trên người ra đi, ta cũng nguyện ý mặc vào.Huyết Vũ trêu chọc.- Không biết xấu hổ!Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận, không chỉ đang giận Huyết Vũ, càng giậnPhong Phi Vân, tên khốn này còn sắc quỷ hơn cả sắc quỷ, không ngờ ưathích nữ nhân lẳng lơ như thế.- Ta chỉ là nữ tử phong trần, nếu muốn mặt mũi thì không cơm ăn!

Ha ha!Huyết Vũ cười nói.- Vậy ngươi cũng không cần gương mặt làm gì!Nạp Lan Tuyết Tiên cầm phật châu trong ta ném ra ngoài, chín lỗ trongphật châu bắn ra chín đạo quang mang, giống như cột sáng bao phủ thiênđịa.- Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi muốn giết ta?Huyết Vũ tự nhiên không sợ Nạp Lan Tuyết Tiên, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.- Chúng ta thù hận không đội trời chung!Chín đạo thanh sắc phật quang đồng thời đánh tới, giống như cột chốngtrời, Huyết Vũ duỗi cánh tay trắng nõn ra, năm ngón tay thon dài bắn ranăm vầng sáng, đánh nát chín đạo phật quang.Bành!Một chưởng này cách không đánh vào ngực Nạp Lan Tuyết Tiên, tóc xanhphật y lưu động, ngưng tụ thành ngàn vạn phật ấn, phản hồi lực lượng của Huyết Vũ trở về.Nhưng mà Huyết Vũ dù sao cũng là Thiên Mệnh Cảnh, cho dù là phật y cũngkhông thể phản hồi quá nhiều lực lượng của nàng, Nạp Lan Tuyết Tiên trực tiếp ngã vào trong tuyết, thân thể mềm mại quay cuồng, trên quần áo,trên tóc, trên giầy đều là bột tuyết.- Ha ha, muội tử, tu vị của ngươi còn kém xa!Huyết Vũ cười như chuông bạc, lái xe rời đi.- Đợi một chút!

Nàng mặc nạp lan phật y trên người, cởi quần áo nàng ra.Bên trong có giọng nói Nam Cung Hồng Nhan truyền ra.Huyết Vũ ứng một tiếng, cũng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên, khótự trách một chưởng vừa rồi không làm nàng bị thương, thì ra quần áo của nàng là Nạp Lan phật y.Thật sự là không uổng phí công sức.- Ngươi muốn làm gì vậy?Nạp Lan Tuyết Tiên cầm vạt áo của mình lại, hoảng sợ nói.- Tự nhiên là cởi quần áo của ngươi rồi.Huyết Vũ bắt lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, mang theo tươi cười cởi áo của nàng ra.- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng quá vô sỉ.Nạp Lan Tuyết Tiên muốn chạy thục mạng, nhưng lại lại bị Huyết Vũ bắttrở về, trực tiếp đè xuống đất, sau đó cởi phật y của nàng ra một nửa.- Ta chính là vô sỉ, có tin ta cởi sạch ngươi hay không, sau đó treo lên trên cây, làm cho mỗi nam nhân đi ngang qua đây đều nhìn thấy thân thểmềm mại lung linh của tiểu mỹ nhân như ngươi?Huyết Vũ tự nhiên không khác gì mụ tú bà bất lương, nhưng mà cười lên rất đẹp, càng giống như dâm tặc tội ác tày trời.Nạp Lan Tuyết Tiên đúng là bị hù sợ, mặt tái lại, con mắt nhỏ lệ, quát:- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chết không yên lành, ta sẽ nói cho Phong Phi Vân, nếu hắn biết rõ ngươi khi dễ ta như vậy, hắn khẳng định sẽ bỏngươi.Huyết Vũ nghe được cái tên Phong Phi Vântự, vốn đã giật vạt áo của NạpLan Tuyết Tiên ra, để lộ cặp thỏ trắng lung linh trước ngực, nhưng mànàng vẫn ngừng tay, quay đầu lại nhìn vào trong xe.- Phong Phi Vân!Nam Cung Hồng Nhan nói một câu trong xe, trầm tư một lát, nói: - Ta hiểu rồi, bởi vì hắn, ngươi mới tới giết ta đúng không?- Ta muốn giết là Nam Cung Hồng Nhan!Nạp Lan Tuyết Tiên ngã vào trong đống tuyết, hai tay nắm thật chặc bộngực sữa, cảm thấy Huyết Vũ sẽ ăn nàng, trong lòng tự nhiên rất sợ hãi.- Ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!Nam Cung Hồng Nhan đi ra khỏi xe, đi đến trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, ý bảo Huyết Vũ lui ra.Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên quần áo mấttrật tự, đôi mắt dễ thương dưới khăn che mặt màu tắng, nhiều ra mấy phần vui vẻ, nụ cười này khiến Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn qua liền si mê.Thiên hạ thậm chí có mỹ nhân đẹp như vậy!- Ta là vợ của Phong Phi Vân!Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn che ngực của mình, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng thậm chí sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.- Ngươi quá ngây thơ!Nam Cung Hồng Nhan thở dài.- Ta không ngây thơ chút nào cả!Nạp Lan Tuyết Tiên nói.Nam Cung Hồng Nhan gật gật đầu, nói: - Được rồi!

Ngươi đã là vợ Phong Phi Vân, vậy càng phải lột sạch quần áo của ngươi, không chỉ muốn lột sạch quần áo của, càng không giữ mạng của ngươi.- Ngươi muốn giết ta?Nạp Lan Tuyết Tiên không nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan dĩ nhiên là nữ nhân ngoan độc như thế, nói giết người, liền giết người, nói giết người rấttùy ý, thật giống như là giết quen tay rồi.- Ta giết là vợ Phong Phi Vân!Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này đúng là muốn giết người, cũng không phải hù dọa Nạp Lan Tuyết Tiên.Bàn tay Nam Cung Hồng Nhan dấy lên hỏa diễm, hỏa diễm bao vây bàn tay,tràng cảnh này vô cùng rung động lòng người, muốn bóp cổ Nạp Lan TuyếtTiên.- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nữ thí chủ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!Một câu phật hiệu vang lên như chuông lớn.Nạp Lan Tuyết Tiên đang nằm trên đất đã không thấy đâu.Nam Cung Hồng Nhan thu tay lại, quay người nhìn qua hướng bắc, Nạp LanTuyết Tiên đã đứng trong gió tuyết xa xa, bên người còn có một đại hòathượng ôm bình rượu, hòa thương này đầy mùi rượu.- Ta sợ là không thể thành phật!Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua hòa thượng rượu thịt, cười lạnh một tiếng.- Vậy chỉ đổ thừa tâm ma trong lòng ngươi quá sâu, hòa thượng ta có mộtcuốn Khu Ma Chú, nếu ngươi mỗi ngày niệm ba trăm lượt, nhất định có thểtâm thanh như nước, mọi việc sẽ dễ dàng!Hòa thượng rượu thịt lấy trong túi áo một quyển sách cổ đầy nếp nhăn, ném qua cho Nam Cung Hồng Nhan.Nam Cung Hồng Nhan cầm Khu Ma Chú trong tay, căn bản không có xem mộtchút, giữa ngón tay có hỏa diễm hiện ra thiêu đốt Khu Ma Chú lập thànhkhói bụi.Nàng cười lạnh, nói:- Xen vào việc của người khác, thường thường đều sống không lâu!Hòa thượng rượu thịt lắc đầu thở dài!Bàn tay nhỏ của Nam Cung Hồng Nhan chậm rãi sờ lên lỗ tai, muốn gỡ mạn che mặt xuống.- Đừng nhúc nhích, hòa thượng ta còn muốn sống thêm vài năm, dung mạo nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi!Hòa thượng rượu thịt biết rõ thiên hạ có một vũ khí giết người lợi hạinhất, chính là dung mạo nữ nhân, là dung mạo của đệ nhất mỹ nhân trongthiên hạ càng là không nên xem, một khi nhìn thấy thì tuyệt đối mạng khó bảo toàn.Cho nên hòa thượng rượu thịt nắm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, liền đào tẩu, thoát đi nhanh chóng chưa từng có.Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng thu hồi lại, đôi mắt dễ thươngnhìn qua tuyết bay đầy trời, khăn che mặt màu trắng làm cho nàng thầnbí, bên tai lại vang lên giọng của hòa thượng rượu thịt.- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...-------Chương 433: Cản thi nhân (1)- Có lẽ ta nên cho hắn nhìnthấy dung mạo của ta, như vậy cho dù có một ngày, ta không còn tồn tại,hắn cũng nhất định sẽ nhớ kỹ ta, chỉ nhớ kỹ một mình ta, cũng nhất địnhsẽ giống như ta nhớ kỹ tới hắn...

Nhưng mà...

Ai!

Lại là một tiếng u thán!Chiếc xe tiếp tục đi trong gió tuyết mịt mờ.Tiến vào cổ đạo quận Tam Thánh!Bán Đạp Sơn, đây vốn là cổ địa hành hương, nhưng hôm nay lại bị thi khínồng đậm bao phủ, che phủ bầu trời, thi rống vang lên liên tục, khiếpđảm nhân tâm, căn bản không người nào dám tới gần nửa bước.Phốc!Phong Phi Vân bổ ra một đạo, khí hồn màu trắng bay ra ngoài, đồng thờicắn nát ba con thi tà, đây klaf chiêu thứ nhất của Long Hoàng Đao Quyết"Long Hoàng Nhất Đao Sát", vẫn chỉ lĩnh ngộ chín tầng chân tủy, một tầng chân tủy cuối cùng không có lĩnh ngộPhất ống tay áo lên, thu ba cái thi cung ném vào trong giới linh thạch.- Tám trăm ba mươi ba tòa đệ nhất thi cung, một tòa thi cung thi tà nhịbiến, tương đương với một ngàn tám trăm ba mươi ba điểm tích lũy.Phong Phi Vân nói.Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã không xa, nhìn ra xa xa, khổng lồ sơn thể,nhìn thấy rất nhiều thi tà bao phủ hoàn toàn con đường phải đi.Trên tấm da dê cổ có ghi lại, muốn bay qua Bán Đạp Sơn, người bìnhthường phải tốn hao thời gian nửa tháng, cho dù là tu tiên giả cũng khócó thể vượt qua ngọn núi này được.Phong Phi Vân đã quan sát bên ngoài Bán Đạp Sơn vài ngày, nhưng khôngnhìn thấy con đường nào dễ đi, cho dù con đường hiểm trở nhất cũng córất nhiều thi tà ngăn cản, một khi xông vào sẽ bị vây công.Nơi này tụ tập thi tà vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy thi tà cả đàn cả lũ đang cúng bái sơn thể, giống như cái xác không hồn đi tuần tra, còn có số ít thi tà nhịbiến đang tu luyện trên dốc đứng, đang hấp thu tinh hoa thiên địa, hấpthu khí huyết trong đất.Tràng cảnh này giống như tu la địa ngục, thi tà tụ tập, oán khí bao phủ bầu trời, trong không khí đầy vị đạo huyết tinh.- Ca, chúng đang tìm cái gì thế?

Hình như đang đào xương cốt trong đất...Tiểu tà ma giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân, hiếu kỳ hỏi.- Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc chưa lâu, thi cốt bị nữ ma đánh nát vùitrong lòng núi, những thi tà này định đào thi cốt của hắn ra, chỉ cầnđạt được một khối xương Cự Kình, thi thể của chúng sẽ tăng thêm một cấpđộ.Phong Phi Vân mấy ngày nay nghiên cứu Bát Thuật Quyển, phía trên có ghi lại thi tà.Âm giới tam tà, thi tà, quỷ tà, thần tà, đây là quỷ vật xen giữa vật còn sống, không phải là tử vật, cũng không phải vật còn sống, rất khó xácđịnh chúng là cái gì, đương nhiên cũng rất khó bị giết chết.Giống như thân thể thi tà vô cùng cứng rắn, một khi đạt tới thi biến nhị giai, quả thực đã không khác gì kim cương bất hoại, cho dù là nổ nátlinh hồn của hắn cũng phải xem tu vị tu sĩ có đủ mạnh hay không, nếu như tu vị không đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản là không đánh chếtchúng được.Quỷ tà, càng là biến thái, căn bản không phải thân thể thực chất, đốivới công kích vật lý chúng hoàn toàn miễn dịch, cho dù là linh khí cũngtổn thương chúng có hạn, chỉ có một chút dụng cụ đặc thù mới có thểphong ấn chúng, thu phục chiếm được, trấn áp, ma diệt.Về phần thần tà càng huyền bí, càng thêm mờ ảo thần dị.Đương nhiên đây chỉ là với người bình thường, đối với tầm bảo sư mà nói, bọn họ là chuyên môn khắc chế dương giới tam tà, âm giới tam dị, cóđược bí pháp đặc thù, có thể trấn áp chúng.Tứ Phương Thần Hầu vẫn lạc, máu tươi xuyên vào bùn đất, đem trọn Bán Đạp Sơn nhuộm đỏ máu tươi, nhưng mà sơn thể đỏ như máu bao phủ các nơi.Bá!Một đạo hào quang chói mắt xuyên qua mặt đất, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng, là một khối xương nhân loại, chỉ có hào quang óng ánh như ngọc, nhiệtđộ nóng hổi giống như khai quật một khối bảo thạch.Đây là một khối xương của Tứ Phương Thần Hầu.Khối xương này bị một thi tà hư thối đào ra, chợt khiến cho thi tà chung quanh chú ý tới và công kích nó.Xương cốt Cự Kình có hấp dẫn trí mạng với thi tà, có thể làm cho chúng tu luyện tới cảnh giới cao hơn.Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, lẳng lặng nhìn qua tất cả, quá điên cuồng, những thi tà tranh giành khối xương đánh nhau thiên hôn địa ám, ngay cả thi tà nhị biến cũng có ba con lao tới, vô số thi tà bị đánh nát thânhình.Đây là thi triều, thời điểm này cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đều bị chúng đánh thành thịt vụn dễ dàng.Ầm ầm!Bên cạnh một vách đá sụp đổ, ngàn cân cự thạch lăn xuống, bên trong bụimù cuồn cuộn, hai đạo hàn quang bắn ra truyền ra hơn mười dặm xa, đây là ánh mắt người, không, là mắt thi tà.NGAO!Một thi tà rống to truyền ra xa xa, chấn thân thể mấy trăm thì tà nát bấy.Thi tà này đánh giết đám thi tà tranh giành xương cốt, từng tảng đá rách nát bay ra xa xa, âm thanh đổ nát không ngừng truyền tới.Phong Phi Vân đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể cảm giác được lựclượng bài sơn đảo hải ập tới, liên tiếp bổ ra chín đao mới chém tan lựclượng thi tà này rống to.- Quá cường đại, chẳng lẽ nơi này có thi tà tam biến sao?Phong Phi Vân hai mắt như lửa, đứng xa nhìn qua thì tà bò ra khỏi bùn.Oanh!Vách đá lại sụp đổ!Bầu trời xuất hiện một đám thi vân, từng đám mây di động trên bầu trời, hình thành vòng xoáy khổng lồ trên cao.Một thi thể bị tàn phá bay ra khỏi sườn đồi, bá một tiếng, bay đến giữa núi.Trong thi vân trên bầu trời có mấy trăm tia chớp hàng lâm, đánh lênngười của nó, không chỉ không thể giết nó được, ngược lại khiến thi thểcủa nó càng thêm cứng cỏi, từng dòng điện như con giun không ngừng lưuđộng trên thi thể của nó, quả thực là hóa thành một thi tà mạnh mẽ.- Lực lượng thật cường đại!Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào tàn thi giữa sườn núi, nàng sợ hãi trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.- Không phải là...

Tứ Phương Thiên Hầu chứ?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào huyền bào trên tàn thi, huyền bào đãsớm bị nghiền nát khó nhận ra, nhưng vẫn nhìn thấy chiến vân của TứPhương Thiên Hầu, thêu nửa cái đầu kim sư trên chiến bào.Thi thể tàn phá bị nghiền nát dữ dội, đầu lâu đều bị đánh nát, tay trái, bả vai bên phải, phần lưng bên trái tan nát, nhiều bộ vị trên người bịthiếu thốn.Khi nó còn sống chắc chắn bị siêu cấp cường giả đánh qua, coi như thân hình Cự Kình cũng bị đánh nát thành cả ngàn khối.Người ra tay khẳng định là nữ ma không cần nghi ngờ, tàn thi này chính là Tứ Phương Thiên Hầu không sai.Một đời thiên hầu lại hóa thành thi tà, chiến lực không chỉ có không cótan rã, còn tăng lên khủng khiếp, một ngụm thi khí nhổ ra có thể biến cỏ cây trong phạm vi mười dặm thành màu đen.- Ca, chúng ta còn muốn đi Bán Đạp Sơn sao?Tiểu tà ma hỏi.- Ngươi sợ hãi?Phong Phi Vân nói.- Ân!Tiểu tà ma gật gật đầu.-------Chương 434: Cản thi nhân (2)Thậm chí có thi tà tam biếnxuất thế, trấn thủ tại Bán Đạp Sơn, nó thu thập toái cốt cô đọng thânhình, những thi tà cấp bậc thấp không ngừng run rẩy, giống như bái vương giả.Phong Phi Vân nhìn qua ngọn núi lớn cao ngất kia, rất nhiều địa phươngđều bị mây mù che đậy, có địa phương bảo quang trùng thiên, có địaphương nước chảy xuống, trong nước có con cá bạc dài vài thước xuấthiện.Trong núi lớn, trên vách đá có khắc bích họa, chữ cổ, điêu khắc tượng phật bằng đá giống như người.Nơi này từng vô cùng phồn vinh, rất nhiều nhân loại tu vị cao đều mộdanh mà đến, một ít tiên hiền cũng lưu dấu chân ở đây, chỉ là bây giờ nó biến thành tử địa, bị thi tà chiếm cứ.Phong Phi Vân vẫn muốn đi lên tế đàn ỏổ xưa, hắn cảm giác, cảm thấy tếđàn không phải chuyện đùa, trong tối tăm có lực lượng không cách nàonhìn thấy đang chỉ dẫn hắn tới đây.Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không có rời đi, chạy bốn phía Bán Đạp Sơn,mở một động phủ cách đó cả trăm dặm làm nơi tạm cơ, chờ đợi thời cơ.Thoáng cái đã qua một tháng.Trong thời gian một thán này, tàn thi kia vẫn ngồi tu luyện ở giữa sườnnúi, thi khí càng đậm đặc, thi tà chung quanh chạy đến càng ngày càngnhiều, mà ngay thi tà nhị biến cũng có vài con.Đương nhiên chuyện này cũng tiện nghi cho Phong Phi Vân, mỗi ngày hắnsăn giết mười mấy thi tà lạc đàn, thu thập thi cung cũng càng ngày càngnhiều, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.Tiểu tà ma luôn đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều ôm một túi thi cung,cái túi còn lớn hơn thân thể của nàng, giống như người lùn ôm tòa núilớn.

Nhìn ra xa xa chẳng khác gì con ốc sên.Chuyện này làm cho Phong Phi Vân chán nản, chính mình lén lút đánh lén,lại là đào bẩy rập, sợ kinh động thi tà trên Bán Đạp Sơn, một ngày mớiđánh chết mấy chục thi tà.

Nhưng mà tiểu tà ma lại nhiều hơn hắn gấpbội, còn nhiều hơn nhiều...Tiểu tà ma buông cái túi đầy máu thi tà xuống, dùng bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ lên túi, ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên trán, nói: - Ca, có muốn ta phân một nửa cho ngươi không?- Ách... không cần đâu!Phong Phi Vân nói.Lại đi qua vài ngày!Trên bầu trờ, truyền đến âm thanh Nhiếp Hồn Linh!Một cái chuông lục lạc lớn màu đen từ bầu trời phía bắc bay tới, phát ra tiết tấu câu hồn của người ta.Tiếng chuông quanh quẩn trong thiên địa, thật lâu không dứt.Một lão già mặc trường bào từng bước tiến về phía Bán Đạp Sơn, cái lụclạc treo trên đầu của hắn, hắn đi một bước thì lục lạc vang lên.Hắn mặc trường bòa màu đen có chút giống đạo bào, nhưng cũng không phảiđạo bào, bên trái là màu trắng, bên phải là màu đen, tượng trưng cho âmdương hai giới, chính giữa còn có ấn ký Thái Cực Bát Quái Đồ, phía trênquái đồ có linh quang lưu động, hai con âm dương ngư lưu động.- Âm Thi mượn đường, người dương gian tránh lui!Lão giả này đầu đội thiết quan, thân thể còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, con mắt nhỏ hẹp, mũi ưng cao thẳng.Oanh, oanh, oanh...Những nơi hắn đi qua tiếng chuông vang lên, những thi tà đi theo sau hắn, xếp thành một đội, giống như nô bộc đi theo chủ nhân.Phía sau hắn có mấy trăm con thi tà, giống như một hàng dài màu đenchỉnh tề đi trên cánh đồng tuyết, thập phần bắt mắt, cũng thập phần quỷdị.Một màn rung động nói không nên lời, thậm chí có người có thể khống chếthi tà, còn khống chế mấy trăm thi tà, loại thủ đoạn này quả thực cònlợi hại hơn tầm bảo sư nhiều.- Bắc Cương phủ cản thi nhân đã chạy tới đây.

Dùng tu vị của lão già này, chỉ sợ chính là nhân vật cấp bậc động chủ thi động.Bắc Cương phủ nằm ở cực bắc Thần Tấn vương triều, cách Nam Thái Phủmười mấy vạn dặm, người bình thường cả đời còn không đi ra khỏi NamThái Phủ, đi đến Bắc Cương phủ đối với bọn họ chẳng khác gì hai thế giới khác nhau.Tu sĩ Bắc Cương phủ không giống với nơi khác, chỗ đó là thiên hạ của thi nhân, tu sĩ cường đại đều là cản thi nhân.Đặc biệt là Bắc Cương có vài tòa thi động khủng bố, bên trong cản thi nhân cường đại có thể tế sống Cự Kình thành thi nô.Trước đây thật lâu, một đoạn thời kì, cản thi nhân suýt nữa xưng hùng ởThần Tấn vương triều, có lão tổ thế lực lớn bị bọn họ tế sống, bởi vìnhư thế cho nên bị tu luyện giới thù hận, lọt vào vây công.Vào thời đại đó, cản thi nhân tuy cường đại, xuất hiện vài nhân vật vượt qua Cự Kình, nhưng không thể địch lại công phẫn của tu tiên giới, có ba thi động truyền thừa cổ xưa bị xóa bỏ, thi động cũng bị đánh sập.Cuối cùng nhất cản thi nhân bại lui, lui giữ Bắc Cương phủ!Khi đó tu luyện giới cũng nguyên khí đại thương, chết trên trăm vị CựKình cao cấp, nếu đánh vào Bắc Cương phủ, nhổ tận gốc cản thi nhân thìphải trả cái giá quá lớn.Thời điểm song phương không muốn đại chiến tiếp, tại Bắc Cương phủ cómấy động chủ địa vị tối cap, lại ký hiệp ước ngưng chiến với các đại lão tu tiên giới, cản thi nhân hứa hẹn không còn tế người sống nữa, cuốicùng nhất giữ được truyền thừa ở Bắc Cương phủ.Chuyện này đã rất lâu, khi đó Thần Tấn vương triều còn không thành lập.- Âm thi mượn đường, người dương gian tránh lui!Lão giả cản thi nhân chạy tới Bán Đạp Sơn, đội ngũ thi tà sau lưng hắn đã nhiều ra hơn ngàn con, rất là đồ sộ.Ánh mắt lão giả cản thi nhân nhìn qua tàn thi ở giữa sườn núi, đó là tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu.- Nữ ma không ngờ mạnh tới mức này, nàng chỉ bằng một đám thi khí là cóthể trong thời gian ngắn khiến cao thủ Cự Kình hóa thành thi tà.Lão giả cản thi nhân cười âm trầm.Phong Phi Vân đoán đúng, lão giả cản thi nhân này là động chủ Bắc Cươngphủ "Vô Pháp Thi Động", chính là tới đây vì thi thể Tứ Phương Thiên Hầu.Thần Vũ quân đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, tintức sau khi truyền ra đã có không ít động chủ thi động chạy tới.Hắn là đến nhặt xác!Tu sĩ cấp bậc Cự Kình tuổi thọ quá dài, hơn nữa sau khi chết phần lớnđược an táng trong tổ địa, có cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, cho nên mộtthi thể cấp bậc Cự Kình quá khó tìm, cơ hồ tất cả cản thi nhân đều thèmthuồng.Tên động chủ thi động cười khô khốc, từ trong lòng lấy ra một ngọc phùcỡ lớn, phù lục đỏ tươi như máu, phía trên có ấn văn vặn vẹo.- Coi trời bằng vung, tế nhân phong thiên!Trấn thi thần phù trấn áp Tứ Phương Thiên Hầu trên sườn núi, vốn chỉ làngọc phù như bàn tay, bỗng nhiên biến thành cao bảy tám mét, giống nhưtấm bia đá đỏ như máu, nguy nga như trời, khiến vô số thi tà trong BánĐạp Sơn nằm rạp trên mặt đất.Bành!Trấn thi thần phù lực lượng thật sự quá cường đại, đã trấn áp thi tà xuống lòng đất, thi thân bắt đầu rạn nứt.Một tấm trấn thi thần phù này chính là bảo vật truyền thừa của thi động cổ xưa, chuyên môn dùng để trấn áp thi thể Cự Kình.Mặc dù thi thể cự kình hóa thành thi tà tam biến khủng bố, cũng có thểbị trấn áp, lực lượng trấn thi thần phù không thể đo lường được, đối với thi tà mà nói, nó không khác gì vạn ngọn núi cao.-------Chương 435: Xâm nhập Bán Đạp SơnTứ Phương Thiên Hầu hí dài,trong người bắn ra ngàn vạn đạo lôi điện, giống như đạn pháo từu trênmặt đát bắn lên không trung, không khí đều bị xé nứt, tầng mây bị đánhtan.Trấn thi thần phù không thể trấn áp nó, lại bị đánh bay ngược trở về.- Hừ!

Không hỗ là Tứ Phương Thiên Hầu, sau khi chết trở nên cường đại hơn, cạc cạc, càng cường đại, ta càng thích...Tên động chủ Vô Pháp Thi Động này lắc cái lục lạc, tiếng lục lạc reo vang, thi tà kêu rên đầy đất.Bán Đạp Sơn chiến khí tung hoành, một thi tà tam biến không cách nàođộng thủ với động chủ thi động, tuy một ở sườn núi, một tại chân núicách xa nhau hơn mười dặm.Đánh tới mức mặt đất hóa thành dung nham, bầu trời biến sắc.- Ngay vào lúc này!Thi tà cả Bán Đạp Sơn lâm vào trong hỗn loạn, Phong Phi Vân ý định thừadịp này xông lên núi, hắn đã quan sát suy tính suốt cả tháng qua, hắnphát hiện sáu con đường có thể lên núi, thập phần che giấu, hơn nữa mỗi một con đường đều hung hiểm tới cực điểm.Hắn chọn một con đường hẻo lánh hung hiểm, tại đó có thể tránh được động chủ thi động và thi tà tam biến chú ý, giảm nguy hiểm xuống thấp nhất.Nhưng mà Phong Phi Vân mới đi chưa được mấy trăm mét, thì có một thi tàtừ trong vết lõm bò ra, hắc khí đầy người lao về phía trước.Phốc!Bạch quang lóe lên, thi tà này biến thành hai nửa.Phong Phi Vân không lưu lại chút nào, phải trước khi hai cao thủ chém giết xong thì hắn phải lên núi.Hắn thu thi cung, tiếp tục xuyên qua con đường đá hoang vu, đi vào mộtđường núi hẹp đây u ám mà âm trầm, bên trong có vô số bóng đen, thi tàđầy đất.Có hơn ba mươi thi tà!Thân thể thi tà bắt đầu hư thối, y phục trên người nghiền nát không chịu nổi, thi thân đã dựng dục ra linh khí, bởi vì nuốt máu Cự Kình trên mặt đất cho nên chúng mạnh hơn thi tà bình thường nhiều lắm.- Xích hỏa thuật!Phong Phi Vân điểm một ngón tay, một đạo hỏa diễm đỏ thẫm xuyên thấu qua mi tâm một thi tà, từng sợi hỏa diễm từ mi tâm thiêu đốt toàn thân thità.Cường độ thân thể thi tà cứng như sắp thép, nhưng mà xích hỏa thuật lạidễ dàng đốt cháy chúng, tu sĩ khác tuyệt đối không làm được dễ dàng nhưPhong Phi Vân.Một biển lửa trong lòng đất dấy lên, ngũ hành chi thuật bị Phong Phi Vân điều động.Mấy chục thi tà, chiến lực có thể chống lại một Thân Cơ đại viên mãn,nhưng lại bị ngũ hành chi thuật trấn áp, không cách nào phản kháng được.Ba mươi tám thi cung rơi trên mặt đất, một đạo bạch quang đảo qua, toàn bộ bay vào trong giới linh thạch.- Tiểu diễn thuật có thể phát huy ra bốn hai phần mười uy lực, có thểngưng tụ ngũ hành chi thuật, nếu có thể hoàn toàn tìm hiểu Hoàng ThổThuật, có lẽ có thể lĩnh ngộ ra bốn bốn phần mười tiểu diễn thuật,chiến lực tăng lên gấp đôi.Ngũ hành chi thuật cũng không thể xem như "Bát thuật", chỉ có tiểu diễnthuật mới miễn cưỡng xem như một trong bát thuật, tiểu diễn thuật diễnhóa đại diễn thuật mới xem như "Bát thuật" chân chính.Bát Thuật Quyển bác đại tinh thâm, mặc dù chỉ là một thuật trong đó cũng đã cần mọi người tốn hao thời gian cả đời nghiên cứu, có rất ít ngườicó thể đồng thời tu hành của bát thuật, đừng nói bát thuật, có thể tuluyện hai thuật trong đó có chút thành tựu, đều ít càng thêm ít.Cả Bán Đạp Sơn lâm vào bóng tối, mây đen không ngừng chồng chất, có thểnghe được tiếng thi tà rống vang, còn có động tĩnh của cản thi nhân.Trong mười dặm chỉ còn lại hai âm thanh này mà thôi, đã có thể trực tiếp đánh chết tu sĩ Tiên Căn Cảnh.Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ ra, lơ lửng lên đỉnh đầu, dùng linhkhí ngăn cản hai âm thanh này ăn mòn, giẫm lên thi cốt đầy đất đi trongnúi đá, dưới chân giẫm nát xương cốt "Lộp bộp".Những xương cốt này là thi tà kéo tới, có xương người, cũng có xương dịthú, huyết nhục đã bị thi tà ăn sạch, chỉ còn lại xương trắng dọa người.Tê tê!Phía trước truyền tới tiếng kêu kinh người, mơ hồ có thể trông thấy mộtbóng trắng lóe lên rồi biến mất, biến mất trong sương mù phía trước.Trên con đường đi có không ít di tích cổ.Vách đá bên phải có khắc hai tượng đá, trông rất sống động, đường congtrôi chảy, trên thạch bích có chú văn, ghi chép một chuyện xảy ra mấytrăm năm trước.Nếu không có thi tà uy hiếp, Phong Phi Vân nhất định sẽ ngồi xuống tinhtế quan sát, nhưng mà hiện tại không được, đi ngang qua vài chỗ di tích cổ, đều vội vàng mà đi.Mỗi khi đi một đoạn thì có thi tà giết ra, đều là thi tà nhất biến, bị Phong Phi Vân đánh chết dễ dàng.Cạc cạc!Đi qua khe đá, mặt đất biến thành màu đỏ như máu, kéo dài qua con đườngdốc đứng, quả thực có thể nói không có đường, có chỉ là bệ đá cài rănglược.Nhảy lên trên bệ đá, đi lên một đoạn, Phong Phi Vân vừa mới bước vàocuối bệ đá, còn không có đứng vững thì phát hiện một bóng người, tronglòng nhịn không được tim đập mạnh.Đây là một lão thi, ăn mặc áo giáp màu trắng chỉnh tề, tuy là lão thi,nhưng mà hắn hết sức trẻ tuổi, cái gọi là lão, chính là vì hắn chếtnhiều năm mà thôi.Hắn không giống một thi tà, càng giống nam tử u buồn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như đang trầm tư.Nhưng mà hắn cũng đã chết, chết rất nhiều năm, mới bò ra khỏi mộ khônglâu, thân hình bất hủ, huyết nhục không hư thối, ngay cả ánh mắt vẫncòn, chỉ là ánh mắt trống rỗng mà ảm đạm.Hắn có làn da tái nhợt dọa người, không có chút huyết sắc nào cả.Hắn vẫn đứng nơi đó, đã có một lực lượng gia trì khiến Phong Phi Vân hít thở không thông, làm cho Phong Phi Vân không dám động đậy, lực lượngnày rất đáng sợ, hoàn toàn không thua gì Tứ Phương Thiên Hầu.Ở nơi này không ngờ xuất hiện một thi tà tam biến, hắn có địa vị gì?- Ca, phía sau hắn có một cái huyệt, hắn không phải mới bò ra khỏi mộ sao?Tiểu tà ma chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, hiếu kỳnhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo giáp trắng đứng xa trăm thước kia.- Nghe nói Bán Đạp Sơn chính là thánh địa thượng cổ, đã có một tòa tếđàn cổ xưa, như vậy có chôn mấy người chết từ thượng cổ cũng không có gì là lạ.Phong Phi Vân khẽ cắn đầu lưỡi, trong lòng thầm mắng, nữ ma thật sự làmột đại tai họa, trên người thi khí cũng quá đầm đặc, những nơi đi quakhiến thi thể chết không biết bao nhiêu năm tháng cũng sống lại.Nếu như nữ ma đi qua Bán Đạp Sơn, những xác ướp cổ này chắc chắn sẽ hồi sinh.Thực hy vọng thiện thi cùng bản tôn đều thu thập nàng!- Ồ!

Ca, ngươi nhìn kìa, trong mộ huyệt của hắn có linh tinh màu tímđang nhảy nhót, linh khí thật nồng đậm, sẽ không thai nghén ra thượng cổ thần bảo đấy chứ?Tiểu tà ma kinh hô một tiếng.Nàng nói ra câu này đã khiến cổ thi kia bị kinh động, rốt cuộc hắn quay đầu lại!Oanh!Ánh mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm, một đạo khí tức tử vong từtrong mắt của nó bắn ra ngoài, giống như mắt địa ngục, có thể cắn nuốtlinh hồn con người.-------Chương 436: Thần thoại Phong gia (Thượng)Không khí như cứng lại, thân thể đông lại như đang ở trong khối ăng, không cách nào nhúc nhích.Xác ướp cổ mặc áo giáp màu trắng chậm rãi đi tới, lòng bàn chân tự nhiên sinh ra từng khối thi vân, một tay chậm rãi duỗi ra, tuy còn cách xamấy chục thước nhưng mà thân thể hai người như bị khóa lại.Một thi tà tam biến có thể sánh ngang Cự Kình.Meo meo!Chỉ có con mèo nhỏ trong ngực tiểu tà ma còn có thể động đậy, mèo connhảy ra khỏi ngực tiểu tà ma, hóa thành một đạo bóng dáng trắng chui vào huyệt mộ sau lưng thi tà, đôi mắt mèo như hổ phách nhìn chằm chằm vàođạo linh quang màu tím trong mộ.Nam tử áo giáp trắng dừng lại, hai mắt trống rỗng bắn ra hai đạo quangmang màu xám, không khí rung động từng hồi đuổi theo sát đuôi mèo, nhưng không có làm cho con mèo bị thương.Bá!Mèo con xông vào huyệt!- Đạm đạm!Tiểu tà ma kêu lên.Nam tử áo giáp trắng này thi khí quá nồng, nàng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể trốn sau lưng Phong Phi Vân, thập phần sốt ruột.Nam tử áo giáp trắng dừng bước, thi khí rất mạnh thu liễm vào trongngười của hắn, xoay người đi vào trong mộ huyệt, đuổi theo con mèo nhỏkia.Hắn đi rất chậm, nhưng lại rất cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt đã tới trước một huyệt, thân ảnh biến mất.- Ca, đạm đạm!Tiểu tà ma lo lắng cầm ống tay áo Phong Phi Vân, nước mắt như muốn chảy ra.- Ngươi ở lại đây, ta vào xem!Phong Phi Vân nói.- Ta cũng muốn đi vào, đạm đạm nhất định sẽ vào trong đó ăn xương cốt!Tiểu tà ma nói.- Mèo mới không ăn xương cốt.Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật sắp xếp mặt đất, tìm được một conđường sống, lúc này nhặt một tấm da người bị thi khí ăn mòn theo người,cẩn thận đi vào trong mộ huyệt.Bởi vì nơi này có thi tà tam biến, thi khí rất đáng sợ, bùn đất và tảngđá đều có thi khí, nếu như không cẩn thận bị thi khí rót vào người, rấtcó thể trong trúng thi độc, hóa thành thi tà.Thi khí trên mặt đất giống như thủy triều, không ngừng lui ra hai bên.- Đạm đạm nó muốn ăn xương cốt, nó không phải con mèo bình thường!Tiểu tà ma nắm tay áo Phong Phi Vân, đi theo sau lưng hắn.- Chẳng lẽ nó là một con chó?Phong Phi Vân chán nản.- Mỗi khi tới lúc ánh trăng tròn thì nó sẽ học chó sủa, nó cho rằng bầutrời treo cái bánh bột ngô lớn, nó muốn ăn, lại ăn không tới.Tiểu tà ma gật gật đầu nói.- Ách...Phong Phi Vân tự nhiên là không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu này nói chuyện không đáng tin.Ầm ầm!Xa xa giữa sườn núi lên, toàn thân Tứ Phương Thiên Hầu bị thi khí baophủ, thiên địa giống như bị dòng nước đen bao phủ, đồng thời chống cựcản thi linh cùng trấn thi thần phù.Từng đạo khí lãng oanh tới, làm cho vách núi vỡ ra, ngàn vạn tảng đá rơi xuống.Nếu không phải Bán Đạp Sơn đủ khổng lồ, không chỉ dài ba trăm dặm, chỉ sợ núi cao đã sớm bị san bằng.Nơi này chỉ là một khe núi, còn không có đạt tới giữa sườn núi, huyệt mộ nằm ở nơi hoang vu, thời gian trôi qua, những ngọn núi nhỏ chôn xươngcũng bị mài bằng.Nếu không phải xác ướp cổ tự mình ra khỏi mộ địa, chỉ sợ không người nào biết nơi này là mộ huyệt của Cự Kình.Mặt đất không ngừng chấn động, run lên như người đang đi trên thuyền lắc lư, phía trên có cự thạch lăn xuống, một ít thi tà lăn xuống núi.Trong huyệt mộ thập phần tĩnh mịch!Bên tai chỉ có tiếng bước chân quanh quẩn!Tiểu tà ma vẫn đi theo sau lưng Phong Phi Vân, cái miệng nhỏ đang cắn ngón tay, giống như tiểu nữ hài ngây thơ.- Nơi này bùn đất cổ lão, nơi này đã mai táng ít nhất cả ngàn năm rồi.Phong Phi Vân cầm một đám bùn trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi.Trong huyệt mộ càng ngày càng u ám, thi khí đậm đặc bốc lên, chỉ có tế miểu quỷ ban chỉ ra mới có thể ngăn cản được.Nếu không có linh khí hộ thân, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đivào một huyệt, đều bị thi khí tiến vào cơ thể, hoặc hóa thành huyết bùn, hoặc biến thành thi tà.Một hồ nước màu đen xuất hiện trong mộ huyệt, nước đen bên trong đangsôi trào, từng đạo khói đen bốc lên, có một đoàn tử sắc quang hoa lơlửng giữa hồ nước, không ngừng nhấp nháy, là một hạt châu màu tím.Những khí đen bay ra khỏi hồ rất giống từng cái quỷ thủ, thật giống nhưtrong nước tai nghén ra ngàn vạn quỷ hồn, còn có âm thanh phù phù xuấthiện.Bỗng nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, bành, tiểu tà ma đi đường không chuyên tâm nên va vào lưng của hắn, lúc này không ngừng vuốt trán.- Âm khí thật mạnh!Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hạt châu màu tím, nhìn thấy cótừng đạo hoa văn quấn quanh hạt châu, sau đó tiến vào trong hạt châu.- Đây không phải là tứ phẩm linh đan sao?Con ngươi tiểu tà ma chớp động tinh quang, trong miệng có tiếng nuốt nước miếng.- Thật là một quả tứ phẩm linh đan, dùng nước luyện thành, một xác ướp cổ không ngờ luyện đan trong mộ huyệt, cái này...Phong Phi Vân nói.Nhị phẩm linh đan cũng đã là hi hữu trân bảo, tam phẩm linh đan khôngphải tiền có thể mua được, tứ phẩm linh đan rất thưa thớt có thể so sánh với linh khí, cả Thần Tấn vương triều luyện đan sư có thể luyện ra tứphẩm linh đan quả thật không vượt qua mười người.Thi tà trải qua thi tà nhị biến cũng đã có được trí khôn nhất định, đạttới thi tà tam biến trí tuệ đã không thấp hơn người bình thường.Xác ướp cổ luyện đan, mặc dù có chút kinh hãi thế tục, nhưng cũng không phải là không được.- Meo meo!Xác ướp cổ mặc áo giáp trắng đứng bên bờ hồ nước, thân thể cứng ngắc,vẫn không nhúc nhích, trong ngực hắn ôm đạm đạm dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm, mắt mèo nhìn chằm chằm vào hào quang màu tím trên hồ nước.Tu vị xác ướp cổ này tự nhiên không thể nào không phát hiện ra Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma, nhưng mà hắn vẫn không quay người lại, chỉ đứng ởnơi đó, lưu lại bóng lưng lỗi lạc như thạch điêu.- Ca, ngươi nhìn áo giáp của hắn kìa...Tiểu tà ma lại giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân.Trên áo giáp trắng của thi tà này dù cả ngàn năm qua đi vẫn không mụcnát, ngay cả dấu gỉ sét cũng không có, lưu động bạch sắc quang mang,hiển nhiên không là phàm phẩm.Sau vai có tấm áo choàng màu đỏ, áo giáp trắng không có gì nhưng mà áochoàng đã hư thối, nghiền nát không chịu nổi, tuy đã nghiền nát nhưnggiống như lá cờ tàn, vẫn phất phơ trong gió.Có thể tưởng tượng hắn trước khi chết có tư thế oai hùng bừng bừng, uy phong lẫm lẫm.Nhưng chính thức làm cho Phong Phi Vân chú ý chính là lạc ấn tròn ở trên áo giáp, lạc ấn có một chữ "Phong", giống như cái kiên tròn bắt mắt.- Chẳng lẽ...

Hắn là...

Một vị nhân kiệt Phong gia?Bàn tay Phong Phi Vân vận chuyển tiểu diễn thuật, muốn suy tính lai lịch xác ướp cổ, nhưng lại bị một lực lượng vô hình chặt dứt, không chỉ cókhông cách nào suy tính, bàn tay của hắn suýt vỡ ra.Rầm rầm!Bàn tay nhỏ bé của tiểu tà ma chạm vào trong ngực, lấy ra một mộc giảnmàu vàng, thiết khắc gỗ thành, kim tuyến tương liên, tổng cộng có hơn ba trăm khối nhỏ, mỗi một khối nhỏ có khắc tên và ngày tháng.-------Chương 437: Thần thoại Phong gia (Hạ)Tay của nàng cầm một cái mộc giản, duỗi ngón tay ra tìm kiếm mộc giản, tìm rất chuyên tâm.- Trong tay ngươi cầm cái gì?Phong Phi Vân nhìn qua mộc giản.- Thần phổ!Tiểu tà ma vẫn đang tìm kiếm.- Thần phổ...

Ngươi sẽ không trộm gia phả tộc phổ đấy chứ?Phong Phi Vân một tay túm lấy mộc giản của nàng xem xét, quả nhiên làtộc phổ Phong gia, từng tục danh tổ tiên Phong gia khắc lên trên, thậpphần kỹ càng.Nàng đã trộm nó...Mỗi gia tộc cổ xưa chỉ có một phần gia phả, không chỉ khắc tục danh vàcuộc đời của tiên hiền, còn ghi lại một vài che dấu của gia tộc, ví dụnhư Phong gia bốn tổ địa đều có ghi rõ ràng trên gia phả.Bởi vì trong gia phả có nhiều che giấu, cho nên bình thường đều đặttrong nhà thờ tổ, do cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, trừ gia chủ mỗi thờiđại, ngoại nhân căn bản không gặp được.Phong Phi Vân cầm gia phả xem nửa ngày, hắc tuyến trên trán càng ngàycàng sâu, khó trách tiểu tà ma có thể tiến vào tổ địa Phong gia, còn móc xương cốt tổ tiên ra ngoài, thì ra nàng từ tộc phổ tìm ra phương phápđi vào tổ địa.- Thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng!Phong Phi Vân cảm thán.- Ta không có trộm, là đạm đạm lén mang ra.Tiểu tà ma lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người con mèo.Một con mèo có thể trộm tộc phổ từ trong nhà thờ tổ đề phòng xâm nghiêm lén mang ra ngoài hay sao?Nếu thật sự là như vậy, đám cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia đều là một đám bao cỏ phế vật rồi.- Ồ, chẳng lẽ là hắn!Phong Phi Vân tìm ra manh mối trên gia phả, có lẽ chính là thân phận chân thật của nam tử chết hơn ngàn năm năm trăm năm này.Phong gia thành lập hơn một ngàn năm trăm năm trước, gia chủ Phong giađời thứ nhất tài hoa hơn người, thiên tư tung hoành, nhưng mà một ngườicho dù tu vị cao đều khó có khả năng dùng sức một mình, thành lập mộtgia tộc khổng lồ như Phong gia.Trên gia phả có ghi lại, gia chủ Phong gia đời thứ nhất có một đệ đệ,thiên tư càng hơn cả huynh trưởng, là vương giả xứng đáng ở thời đại đó, bình sinh đại chiến bảy trăm tám mươi tràng, không một thua trận.Phàm là người dám không phục Phong gia đều bị hắn cường thế trấn áp,người không phục, đánh phục, ngay cả phủ chủ Nam Thái Phủ lúc đó cũngthua ba lượt trong tay hắn.Trên gia phả đánh giá hắn cực cao, không tới ba mươi tuổi suýt chút nữađột phá Cự Kình, đạt tới cảnh giới rất cao, được xưng là "Phong gia đệnhất nhân!

Nếu không phải chết, rất có thể dẫn đầu Phong gia trở thànhsiêu cấp môn phiệt sánh ngang tứ đại môn phiệt."

Có rất ít người biết rõ tên thật của hắn, trên gia phả chỉ ghi hai chữ "Phong Si" .Ai!

Một đời anh kiệt lại mất tích ở quận Tam Thánh, từ nay về sau không xuất hiện trên nhân gian.Đây là một cọc án lịch sử mà Phong gia không giải quyết được, ai cũngkhông biết hắn đi nơi nào, chỉ có người nhìn thấy hắn xuất hiện bênngoài Phong gia tổ địa, về sau thì đi tới quận Tam Thánh, sau đó triệtđể bốc hơi giữa nhân gian.Nếu như nam tử mặc áo giáp trắng này thật sự là một tiên hiền của Phonggia, như vậy có thể tìm ra tin tức về hắn trên tộc phổ, chỉ có hắn màthôi..Chẳng lẽ Phong gia đệ nhất nhân lại chết ở Bán Đạp Sơn, chôn xương dưới ngọn núi nhỏ?Chuyện này quá thê lương rồi, nếu không có nữ ma xuất thế, chỉ sợ bị thần thoại của Phong gia lúc trước đã không xuất thế rồi.Mèo con nhìn thấy tiểu tà ma, lại nhảy ra khỏi ngực Phong Si, đã chạy tới và cầm lấy làn váy của tiểu tà ma!Phong Si vẫn đứng lặng ở bờ hồ như trước, đứng thẳng nhìn chằm chằm vàohạt châu màu tím, vẫn không nhúc nhích, giống như có lẽ đã hóa thành tấm bia to.Phong Phi Vân kéo tiểu tà ma ra khỏi mộ, tứ phẩm linh đan tuy mê người,nhưng đó là của người khác, nếu mạnh mẽ bắt lấy, chỉ biết sẽ uổng mạng.Cho dù Phong Si đã từng là tiên hiền Phong gia, nhưng đã chết, chỉ là một xác ướp cổ, một thi tà tam biến.Đi ra khỏi huyệt, trực tiếp đi thẳng lên đỉnh núi, không hề dừng lại nửa phần.Sau khi Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma leo tới sườn núi, xa xa có tiếng rống t😵anh!Vô Pháp Thi Động động chủ cầm theo đuổi thi linh đánh bại tàn thi, trấnthi thần phù nằm trên đỉnh đầu Tứ Phương Thiên Hầu, Tứ Phương Thiên Hầuphản kích mấy lần và bị trấn áp.- Tứ Phương Thiên Hầu, ngươi cũng đã chết, vinh nhục đã ném đi, nên ngoan ngoãn làm thi nô cho bản tôn đi.Phốc!

Phốc!

Phốc...Vô số thi tà đều bị lực lượng trấn thi thần phù bắn vào nát bấy, ápthành cốt phấn, rơi vãi trên mặt đất, trên đất có tới mấy ngàn thi cung.Những thi tà cường đại bị đuổi thi linh trấn áp, toàn bộ quỳ rạp trênđất lên, vô cùng thành kính cúng bái tên động chủ này, giống như vạn thi hành hương.- Bắc Cương cản thi nhân đúng là quá cường đại, không ngờ có thể thuphục thi tà sánh ngang Cự Kình.

Vô Pháp Thi Động cũng không phải lànhững thi động khủng bố, không biết mấy thi động truyền thừa cổ xưa mạnh tới mức nào?Phong Phi Vân nhìn thấy Tứ Phương Thiên Hầu bị trấn áp, lại ngẩng đầunhìn qua xa xa, nhìn thấy lão giả mặc đạo bào trắng đen đứng trên không, tuy già nua nhưng lại không có suy yếu, ánh mắt như chim ưng, khí tứclạnh thấu xương.Ầm ầm!Đột nhiên trên đỉnh Bán Đạp Sơn truyền tới lực lượng hủy thiên diệt địa.Lực lượng này làm cho thiên địa biến sắc, hoàn vũ run rẩy, giống như thần vực rơi xuống.Bành!Sắc mặt Phong Phi Vân cuồng biến, lực lượng này ép hai chân của hắn khụy xuống, cự đạo cắm xuống đất, hai tay cầm chặt chuôi đao mới có thểgian nan bảo trì đứng thẳng.Đây là cảnh khủng bố, mây đen trên bầu trời tách ra, một bàn tay khủngbố áp xuống, thân thể động chủ thi động đổ máu, hắc bạch cản thi bàocũng bị xé rách, thân thể bị đánh vào lòng đất, xuất hiện một hố to.Lực lượng này không cách nào chống cự được!Cho dù là Cự Kình cũng bị trấn áp.Bành, bành!Trấn thi thần phù và cản thi linh bị đánh bay, sinh ra vết rách vỡ nát, hai kiện linh khí đuổi thi này xuất nữa bị đánh tan nát.Một bàn tay có thể đánh tan linh khí...Cơ hồ tất cả thi tà quỳ xuống, đầu áp xuống mặt đất, toàn thân đang run rẩy.- Trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cường giả tuyệt thế!Phong Phi Vân nhìn qua đỉnh núi, lại nhìn qua dấu chưởng ấn lúc nãy rộng mấy ngàn trượng, sâu vày chục trượng, trực tiếp hóa thành thâm cốc.Khói đặc bay lên, quả thực suýt chút nữa làm thiên địa đảo ngược.- Nữ...

Nữ ma!Toàn thân Vô Pháp Thi Động động chủ đổ máu, hắn gian nan leo ra khỏi bùn đất.Hắn thụ thương rất nặng, thu hồi trấn thi thần phù và cản thi linh, cũng không quay đầu lại chạy về phía bức, một động chủ địa vị cao thượng lại thất bại, quả thực thoát đi vô cùng chật vật.Hắn sợ hãi không nhẹ, càng chạy càng nhanh!Một hồi gió lạnh thổi qua, tuyết lại rơi xuống.Cả Bán Đạp Sơn đều trở nên yên tĩnh!Phong Phi Vân một tay che ngực, cảm giác đau đớn, tuy chưởng ấn từ trênđỉnh núi đánh xuống, công kích động chủ thi động kia ở cách mười dặm,nhưng mà hắn lại bị chấn thương.Lực lượng này mạnh tới mức khó nói nổi.-------Chương 438: Nữ ma ngồi tế đànTrong thiên địa còn có thikhí chí cao vô thượng tỏa ra, cơ hồ tất cả thi tà đều quỳ xuống, chỉ cótàn thi Tứ Phương Thiên Hầu còn đứng thẳng, sừng sững trên vách đá.Không, còn có một bóng trắng đứng trước khe núi, hai mắt đạm mạc nhìnqua phương bắc, bóng dáng này mặc thần khải màu trắng, giống như lãng tử tịch mịch tìm đường trở về nhà.Phong Si tịch mịch như tuyết.Im ắng và thê lãnh!- Lực lượng này...

Khí tức này...Phong Phi Vân nhìn qua núi cao mây khói lượn lờ, nhưng lại càng khắc nghiệt hơn trước.Nữ ma vẫn còn ở lại Bán Đạp Sơn sao?Trên ngón tay Phong Phi Vân đeo miểu quỷ ban chỉ tự hành chuyển động,sáu bức bản đồ cổ nhấp nháy liên tục, nó giống như cảm nhận được khí tức thanh đồng linh thuyền.- Ca, chúng ta còn đi lên đỉnh núi không?Tiểu tà ma hỏi.Trong mắt Phong Phi Vân tràn ngập kiên nghị, lực lượng dẫn dắt trong tối tăm kia càng ngày càng mãnh liệt, trầm tư một lát, nói: - Ta phải lấy được, ngươi đừng có đi!Trên đỉnh núi có lực lượng quá mức cường đại, cho dù không phải nữ ma,cũng nhất định là tồn tại vô cùng khủng bố, quả thực làm cho người taphải chùn bước, nhưng mà Phong Phi Vân không có lựa chọn.Trên đường tu hành, chỉ khi bức bản thân mình vào tuyệt cảnh mới có thể tìm được đột phá.- Tốt, ta không đi!Vượt quá Phong Phi Vân dự kiến, lần này tiểu tà ma không có lại dính người, quay người đi xuống núi.- Tiểu nha đầu này tư duy đúng là không đoán ra!Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng nho nhỏ của nàng, cảm giác cảm thấynàng nàng đang đánh chủ ý quỷ gì đó, không có khả năng thật sự bị dọasợ.Trên đường núi trở nên bình tĩnh không ít, rất ít gặp được thi tà.Cho dù cực nhỏ có thi tà nhị biến cường đại, Phong Phi Vân đều tránh đi, đi đường vòng.Trên đỉnh núi luôn có khí tức đậm đặc nhiếp người, tuy nhìn không thấynhưng lại tồn tại chân thật, nếu là tu sĩ khác, chắc chắn sẽ bị khí tứcnày dọa sợ bỏ chạy thật xa.Rốt cục đã đi tới đỉnh Bán Đạp Sơn, nơi này vô cùng hoang vu, cỏ cây hóa thành tro bụi, bùn đất và đá biến thành cát vàng, trên bầu trời có bông tuyết rơi xuống, còn không có rơi xuống đất đã hóa thành khí.Cát vàng bay đầy trời, gió lạnh gào thét khiến người ta đau tai, giống như đang đi trong sa mạc.Rốt cuộc Phong Phi Vân nhìn thấy tế đàn cổ xưa, nó là mấy ngàn tấm biađá xếp thành tế đàn, chôn sâu trong cát vàng, hằng cổ bất động, cho dùlà vòi rồng quét qua cũng không thể di động chúng một chút nào cả.Nói là tấm bia đá, kỳ thật là một khối đá thô lậu mà thôi.Phong Phi Vân đứng bên ngoài tế đàn, bên cạnh có một tấm bia đá màutrắng cao hơn hắn gấp ba lần, lộ ra khí tức không giống tầm thường, cổxưa, trầm trọng, còn ẩn chứa một ít thứ gì đó, loại cảm giác này khôngnói ra được.- Kỳ quái, chẳng lẽ đây là một tòa tế đàn, dùng số lượng tiểu diễn xếp thành?Tế đàn này vô cùng to lớn, bên trong như rừng đá mê cung, ngay cả thần thức cũng không thể tiến vào, ẩn chứa quy luật nào đó.Trong mắt của người khác, rừng đá này chẳng khác gì một đám đá nát màthôi, nhưng mà dùng nhãn lực Phong Phi Vân lại nhìn ra chúng không tầmthường.Phong Phi Vân ngồi dưới đất, muốn dùng tiểu diễn thuật suy tính, trongtế đàn phía trước có cát vàng quét qua, một đạo thanh sắc quang mang từsâu trong tế đàn bắn lên trời.Miểu quỷ ban chỉ chấn động kịch liệt, thiếu chút nữa bay ra khỏi tay.- Trong tế đàn có người, chẳng lẽ nữ ma thật ngộ đạo bên trong sao?Phong Phi Vân căn bản không có tâm tư suy tính nữa, chậm rãi đi một bước vào trong tế đàn!Oanh!Chỉ bước vào trong một bước, lập tức vật đổi sao dời, thiên địa như đảongược, một vòi rồng mang theo cát vàng đụng vào người Phong Phi Vân,thổi hắn bay ra ngoài.Lúc hắn rơi xuống đất đã không biết đang ở hướng nào trong tế đàn.Phong Phi Vân mới đứng vững bước chân, lại giật mình, lui ra phía sau một bước, nói:- Quả nhiên là nàng!Một thân ảnh yểu điệu xếp bằng ở đó, nổi trên cát vàng giống như ngồitrên hoa sen bệ thần, ngay cách đó không xa, mặc dù chỉ là một bónglưng, nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm người.Toàn thân nàng bao phủ trong màu vàng, trở nên mờ ảo mà linh động, cómột loại ma vận, cũng có một loại tiên ý, hai chủng hoàn toàn trái ngược nhau tụ tập trên người của nàng.Một thanh đồng linh thuyền đang lơ lửng giữa bàn tay của nàng!Tay nàng có lực lượng quái dị giống như biển cát, vô biên vô hạn, thanh đồng linh thuyền không thể bay ra khỏi tay nàng.Tinh quang đầy trời hạ thấp, đều rơi vào thanh đồng linh thuyền, cũng rơi vào người nàng, không ngừng giao thoa với nhau.- Móa!

Quá không biết xấu hổ, không ngờ đang tế luyện thanh đồng linhthuyền, cướp đi Hóa Đạo Thạch, hiện tại còn muốn luyện hía thanh đồnglinh thuyền, tại sao nàng không làm cường đạo đi?Trong lòng Phong Phi Vân thập phần tức giận, lại không có trách mắng,trong óc bắt đầu mưu tính làm sao đoạt lại thanh đồng linh thuyền, đâychính là một kiện thánh linh khí mãnh, cho dù trả giá bao nhiêu cũngphải thu hồi trở về.Tế đàn ỏổ xưa này có lực lượng thần kỳ, hơn nữa lại bị nữ ma bố trí lạimột phen, nàng đã có thể nắm giữ một phần lực lượng của tế đàn, tuynhìn thì đang toàn lực tế luyện thanh đồng linh thuyền, nhưng chỉ cần có người quấy nhiễu, nàng sẽ dùng sát chiêu vô tình, tên động chủ Vô PhápThi Động chính là ví dụ tốt nhất.Nàng ngồi xếp bằng cách Phong Phi Vân không xa, nhưng mà nháy mắt lại xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng.Kỳ thật nàng từ đầu đến cuối không có di động chút nào cả.- Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai!Đồng tử Phong Phi Vân bốc lửa, hắn nhìn thấy trên đất có một đạo văn,tuy có thể nhìn thấy, nhưng lại không cách nào phá giải, bởi vì đây làma nữ khắc xuống.Trong lòng âm thầm may mắn bản thân mình vừa rồi không ra tay đánh lén,tuy nhìn thì hắn và nữ ma cách nhau không xa, nhưng lại có khả năngcách nhau mấy ngàn thước, đây là Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, cho dùphượng hoàng thiên nhãn cũng có vượt qua.Không phá được Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, căn bản không tới gần thân thể của nàng.Giờ phút này nếu cưỡng ép hiếp cướp lấy thanh đồng linh thuyền, chẳngkhác gì đi tìm chết, còn không bằng âm thầm tăng tu vị lên, chờ cơ hội.Một khi xuất hiện chuyện xấu, Phong Phi Vân sẽ có cơ hội.- Nếu ngươi đang ngộ đạo, ta đây sẽ tới mượn đường, ăn cắp đạo quả của ngươi.Phong Phi Vân ngồi xuống, ngồi bên cạnh tấm bia đá, lĩnh ngộ một tia đạo tắc ở đây, thu nạp vào trong thân thể.Thượng cổ tế đàn ẩn chứa một lực lượng thần bí, lực lượng này có thểgiúp rất ít người ngộ đạo, nhưng mà nữ ma kinh thái tuyệt diễm, nàng tìm ra được lực lượng bổn nguyên của tế đàn, ở chỗ này nàng ngộ đạo liêntục..Nàng vừa ngộ đạo, vừa tế luyện thanh đồng linh thuyền.Phong Phi Vân hiện tại muốn vận dụng phượng hoàng bí pháp, ăn cắp một tia đạo quả của nàng đến đề thăng tu vị của mình.Lực lượng của thượng cổ tế đàn nằm ở đâu?Thường nhân không thể đo lường được, cũng rất khó suy tính, nhưng mà nữma lại có thể từ trong tối tăm tìm ra lực lượng đó, đang luyện hóa vàobản thân.-------Chương 439: Thần Cơ đại viên mãnPhong Phi Vân ngồi tại biêngiới tế đàn, đang dẫn trộm đạo quả của nàng, tuy chỉ có thể trộm lấy một tia, nhưng đã vô cùng hưởng thụ rồi.Đã từng có người ngồi xếp bằng một đêm trên tế đàn, tu vị từ Thần Cơ đại viên mãn đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cấp bậc Cự Kình, bởi vậy có thểthấy được lực lượng của tế đàn mênh mông cỡ nào?Bành!Từng sợi đạo tắc vô hình chảy vào thân thể, trong đầu ngừng tụ ra đạo thần thức thứ chín.Thật sự quá nhanh, không tới nửa canh giờ đã tăng lên một bước, tu luyện ra thần thức thứ chín, cách Thần Cơ đại viên mãn chỉ thiếu chút nữa.Đây là lực lượng thượng cổ tế đàn!Thần cơ đỉnh phong là một đại cảnh, vô số tu sĩ cả đời bị khốn chết ởcảnh giới này, những trưởng lão môn phái phần lớn đều là Thần Cơ đỉnhphong.Không cách nào tu luyện ra mười đạo thần thức, không thể trở thành Thần Cơ đại viên mãn.Có thể đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, dù sao đều là số ít, mặc dù làthiên hạ đệ nhất thánh địa Vạn Tượng Tháp, tụ tập không biết bao nhiêuthiên tài, Thần Cơ đại viên mãn cũng chưa tới ba trăm người.Mười vạn tuyệt đỉnh thiên tài mới có ba trăm người, xác suất này thấp cỡ nào?Ở nơi khác Thần Cơ đại viên mãn thì càng ít, cho dù có phần lớn cũng làThần Cơ đại viên mãn thế hệ trước, tu luyện sáu, bảy mươi năm, thậm chítrên trăm năm mới đạt tới Thần Cơ đại viên mãn.Ngay cả gia tộc như Phong gia mà nói, trưởng lão đạt tới Thần Cơ khôngdưới mấy trăm, kể cả Thần Cơ sơ kỳ, Thần Cơ trung kỳ, Thần Cơ đỉnhphong, Thần Cơ đại viên mãn.

Nhưng mà Thần Cơ đại viên mãn cảnh khôngtới mười người.Đệ tử trực hệ của Phong gia có gần mười sáu mạch, tu sĩ nhiều không kểxiết?

Số lượng trăm vạn mà tính, nhưng mà có thể đạt tới Thần Cơ đạiviên mãn chưa tới mười người, loại xác suất này quá thấp.Cũng từ phản ứng này mà nói, muốn tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn là khó khăn bực nào.Một khi bước vào Thần Cơ đại viên mãn, tương đương với mở ra sân khấu mới hơn, sơ bộ bước vào con đường cường giả.Phong Phi Vân hôm nay đã cô đọng ra chín đạo thần thức, chỉ cần cô đọng thêm một đạo, có thể bước vào Thần Cơ đại viên mãn.Cái gọi là Thần Cơ đại viên mãn, kỳ thật cũng là thần thức đại viên mãn.- Nhất định phải mượn nhờ cơ hội này trộm lấy đạo quả của ma nữ, một lần hành động trùng kích đến Thần Cơ đại viên mãn, bằng không nếu theo tốcđộ tu luyện bình thường, ta phải tu luyện hai năm mới có thể đạt tớiThần Cơ đại viên mãn.Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng bức thiết tăng cảnh giới lên, hiệntượng thiên văn cũng đã bày biện ra "Quần long phệ thiên, thái vi thủtâm ", như vậy không lâu sau hỗn loạn càng gấp mười lần hiện tại, trongchiến hỏa mà không có thực lực, chỉ biến thành con kiến dưới chân ngườikhác, bị giết chết dễ dàng.Phong Phi Vân đặt mục tiêu cho mình trong ba năm phá tan Thần Cơ đại viên mãn, bước vào Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Nếu nói Thần Cơ đại viên mãn xem như sơ bộ bước vào cánh cửa cường giả,như vậy Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới xem như chính thức là cường giả.Ba năm này là đại chiến Bách Tháp Bảng, cũng là đại chiến của bản thân Phong Phi Vân.Bành!Ngưng tụ ra mười đạo thần thức quá khó, đã nghiền nát tám mươi bảy lần,mỗi một lần gần đạt tới thì tan vỡ, căn bản không cách nào ổn định, muốn đạt tới Thần Cơ đại viên mãn thật sự rất khó khăn, mặc dù Phong Phi Vân lĩnh ngộ thiên đạo cực cao, vẫn không cách nào thành công trong thờigian ngắn.Suốt hai ngày qua đi!Nữ ma đã xếp bằng ở trung tâm tế đàn, mà Phong Phi Vân đang ngồi ở bêngiới, hai người hình thành một loại xu thế, một ngộ đạo, một trộm lấy.- Ngưng tụ ba ngàn bốn trăm lần cũng không thể thành công, không được, không thể lại tiếp tục như vậy.Phong Phi Vân quyết đoán tỉnh lại, giương đôi mắt nhìn, không tiếp tụcngưng tụ thần thức thứ mười, cho dù tiếp tục ngưng tụ cũng không thànhcông, ngược lại càng tổn thương lớn tới chín đạo thần thức.- Có lẽ có thể dùng số lượng tiểu diễn nếm thử ngưng tụ thần thức.Trong tế đàn có đạo vô hình tiến vào trong người của Phong Phi Vân,nhưng mà hắn không có tiếp tục ngưng tụ thần thức thứ mười, ngược lạinhường đường cho chín đạo thần thức khác xông lên.Tiểu diễn số lượng là bốn mươi, nhưng mà trong người Phong Phi Vân cũngchỉ có chín đạo thần thức, vì vậy Phong Phi Vân làm ra quyết định lớnmật, vậy mà đem chín đạo thần thức phân cách ra thành bốn mươi.Đây là hành vi cực kỳ mạo hiểm, không cẩn thận là thần thức vỡ vụn, té xuống Thần Cơ trung kỳ.Nhưng mà hắn lại không phải mù quáng làm như vậy, người khác sở dĩ tuluyện ra mười đạo thần thức, chính là thàn thức đại viên mãn, không thểtu luyện ra thêm thần thức nữa đó là bởi vì nhân loại linh hồn chia làmba hồn bảy vía, cộng lại là mười.Cho nên tu luyện ra mười đạo thần thức, chính là thần thức đại viên mãn, cũng là Thần Cơ đại viên mãn.Nhưng mà Phong Phi Vân thì khác, trong thân thể của hắn không chỉ cólinh hồn nhân loại, càng có linh hồn phượng hoàng, linh hồn phượng hoàng mạnh hơn linh hồn nhân loại gấp ba lần.Nhân loại linh hồn là ba hồn bảy vía!Phượng hoàng linh hồn là chín hồn hai mươi mốt phách!Cho nên Phong Phi Vân có khả năng tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức,đương nhiên đây chỉ là giả thuyết, bởi vì còn chưa từng xảy ra chuyệnmột người có linh hồn nhân loại và phượng hoàng cùng tồn tại trong mộtthể.

Hắn tuyệt đối thuộc về dị loại.Đây cũng là điểm khác biệt giữa hắn và người khác, tu luyện thành khácbiệt, cần Phong Phi Vân tự đi lục lọi, đi nếm thử và tìm kiếm.Bốn mươi đạo thần thức, đối với đừng tu sĩ mà nói, quả thật là không dám nghĩa.Bốn mươi đạo thần thức đã nhiều gấp bốn lần người khác, nếu thật sự tụluyện ra bốn mươi đạo thần thức, khẳng định không chỉ cường đại hơnngười khác bốn lần đơn giản như thế, bởi vì đây không phải là phép cộng, đây là cấp số nhân.Nếu là bình thường, cho dù có suy nghĩ điên cuồng như thế, Phong Phi Vân cũng không dám dễ dàng nếm thử, bởi vì cần linh khí khổng lồ làm trụcột tu luyện, cho dù chuẩn bị một trăm khối chân diệu linh thạch, đoánchừng cũng không đủ hấp thu.Nhưng mà hôm nay đang ở trong tế đàn, có thể trộm lấy đạo quả của nữ mamà dùng, đây quả thực chính là ăn cướp trần trụi, hơn nữa vô cùng vôtận, điều này cũng làm cho Phong Phi Vân miễn trừ nỗi lo về sau, đưa raquyết định điên cuồng này.Vẫn bị nữ ma cướp đoạt, lần này cũng phải cướp lại.Chín đạo thần thức bị phân cách thành bốn mươi đám nhỏ!Thần thức tự nhiên là không thể phân cách, dưới tình huống bình thườngmột khi phân cách thì chúng sẽ tiêu tán nhanh chóng, hóa thành từng sợisương mù.Nhưng mà bốn mươi đoàn thần thức lại bị Phong Phi Vân dùng tiểu diễn vận chuyển, lại có đạo tắc không ngừng rót vào trong đó, quả thực sinh sinh bất tức, không chỉ có không có tiêu tán, chúng càng ngưng thực lớnmạnh.Giống như thai nghén ra bốn mươi phôi thai, muốn thai nghén chúng thànhhài nhi, sau đó lớn lên, độc lập sinh tồn, thậm chí độc lập tu luyện.Đây là một quá trình khá dài!-------Chương 440: Đoạt linh chu (1)Lại trôi qua bảy ngày!Bốn mươi đoàn thần thức đã lớn hơn gấp đôi, giống như trứng gà bắt đầuấp trứng, ngưng tụ thành bốn mươi quả bóng nhỏ, tản ra hào quang màuxanh, trong đầu xếp đặt thành tiểu diễn đồ, giống như bốn mươi viên bảothạch khảm vào một khúc vải, xếp đặt quy luật tương tự tế đàn.Trong óc có hào quang sáng ngời hiện ra, giống như tinh không lập lòe, linh khí tỏa sáng như sao trời.- Cái này...

Đến chính là Thần Cơ đại viên mãn?Phong Phi Vân cũng không biết thực lực của mình hiện tại tăng trưởng tới mức nào, chỉ biết linh khí trong đan điền tinh thuần hơn mấy lần, trànngập đan điền của hắn, bao phủ toàn bộ thân thể, mỗi tế bào đều có linhkhí sung túc.Oanh!Đột nhiên cửu mệnh huyệt trên ngực Phong Phi Vân mở ra, giống như mở nút chai ra, trong thân thể linh khí bành trướng, điên cuồng lao ra ngoàidung nhập vào trong thiên địa.Đan điền một người lớn cỡ nào cũng có giới hạn, nhưng mà thiên địa là vô hạn, muốn dung nạp thêm linh khí, nhất định phải cho đan điền câu thông với thiên địa, có thể tùy thời điều động linh khí trong thiên địa hóathành cho mình dùng.Mà huyệt đạo giải khai, chính là câu thông đan điền với thiên địa.Muốn chính thức đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, không chỉ cần tu luyện ramười đạo thần thức, càng phỉa mở chín mệnh huyệt ra, câu thông đan điềnvới thiên địa.Mười đạo thần thức, tạo hóa thiên địa, mệnh huyệt làm cầu, linh khí vô cùng vô tận, đây mới là Thần Cơ đại viên mãn.Đương nhiên Thần Cơ đại viên mãn cũng có phân chia cao thấp, mấu chốt là số lượng "Cầu" câu thông thiên địa, cũng chính là số mệnh huyệt đã mởra.Thân thể có ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, con người sinh ra thì ba trămsáu mươi mệnh huyệt đều phong bế, thân thể cũng phong bế, chỉ có đạt tới Thần Cơ đại viên mãn mới có thể mở những mệnh huyệt này.Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra cửu tòa mệnh huyệt bỏ đi, còn có batrăm năm mươi mốt tòa mệnh huyệt đều là phong bế, tương lai tiềm lực vôcùng, mỗi nhiều mở ra một đạo mệnh huyệt, lực lượng sẽ tăng thêm mộtphần.Sau khi mở ba trăm sáu mươi mệnh huyệt ra, như vậy có thể độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Hô!Phong Phi Vân thở ra một hơi.- Đây là Thần Cơ đại viên mãn, thần thức đại viên mãn, thân thể kết nốithiên dịa, linh khí cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không khô kiệt.- Hôm nay lực lượng đã đạt tới mức nào rồi?Phong Phi Vân cảm giác mình cường đại hơn Thần Cơ đại viên mãn khôngnhỏ, dù sao hắn từ Thần Cơ đỉnh phong đã có thể đánh chết tu sĩ Thần Cơđại viên mãn yếu nhược.Mà tu ra bốn mươi đạo thần thức, tuy vẫn là Thần Cơ đại viên mãn như cũ, nhưng mà chiến lực đã không thể dùng Thần Cơ đại viên mãn đi cân nhắc.- Long Hoàng Nhất Đao SátPhong Phi Vân một tay ngưng chưởng thành đao, một đạo bạch sắc đao lãngbắn ra ngoài, hình dạng một thần long, uốn lượn trong không khí khôngtiêu tán.Phong Phi Vân vẫn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ Long Hoàng Đao Quyếtchiêu thứ nhất, hôm nay lại lĩnh ngộ tự nhiên, đạt tới mười tầng chântủy, một đao này vừa ra có thể chém giết mấy tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn.Bốn mươi đạo thần thức lơ lửng trong đầu, xếp đặt thành tế đàn tiểu diễn hào, giống như bốn mươi ngôi sao, đặc biệt sáng chói chói mắt.Đây rốt cuộc là cảnh giới gì?

Mặc dù là Phong Phi Vân cũng không tìm rađáp án, chưa từng có tao ngộ qua tình huống này, trong thiên hạ cũngkhông có bất kỳ sinh vật nào tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức.Người, là mười đạo thần thức.Phượng hoàng, là ba mươi đạo thần thức.Chân long, là ba mươi ba đạo thần thức.- Thần Cơ đại viên mãn, mở ra chín mệnh huyệt, còn có ba trăm năm mươi mốt cái, con đường tu luyện cần tích lũy.- Tu đạo khó, chỗ khó khăn nhất là nhập môn, linh dẫn là nhập môn, tiêncăn là nhập môn, thần cơ cũng là nhập môn, có thể vượt qua ba tiểu cảnhgiới này mới xem như chính thức trở thành tu tiên giả, nhưng mà chúngsinh đâu chỉ có ngàn tỷ, nhưng có thể nhập môn không có bao nhiêu người.- Thần Cơ lại là chỗ khó khăn nhất, không biết bao nhiêu anh kiệt bị vây khốn ở cảnh giới này mấy chục năm hơn trăm năm không vượt qua được, qua đi một thân tài hoa, cuối cùng giống như phàm nhân chết già.- Tu tiên khối thứ nhất olaf cơ sở, đúng là rất khó tu thành, Thần Cơlà bước mấu chốt của tu đạo, đạo hạnh vạn năm không sánh bằng một lầnThần Cơ hư hỏng.Phong Phi Vân từ từ thở dài, chợt trong mắt bắn ra thần quang, Thần Cơđại viên mãn là một khảm, hôm nay vượt qua cấp độ này mới tính là tinhanh, bày ở trước mặt mình chính là "Luyện mệnh huyệt" cùng "Độ địa kiếp", hai đại quan này phải vượt qua, có thể đoạt được thiên mệnh, thọ nămtrăm năm, từ nay về sau có thể có thêm thời gian tu đạo!Trên bầu trời đầy sao rậm rạp, ngân hà kéo dài qua bầu trời, kết nối thành hai mảnh tinh không.Hai đạo lưu tinh từ phương bắc bay tới, xuyên qua ngân hà, phương hướngtrực chỉ Bán Đạp Sơn, qua trong giây lát cũng đã hạ xuống bên ngoài tếđàn.

Hai đạo uy áp này hàng lâm, giống như hai con man hoang ma thúxuyên qua bình chướng thái cổ đi tới thế giới này.- Là các nàng!Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau một bước, cát vàng trên đất xoáy lên vòng xoáy, che dấu chính mình.Thân thể biến mất trong cát vàng.Nữ ma cũng cảm nhận được hai khí tức này, nhưng không có bừng tỉnh từtrong tu luyện, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại ngồi ở đó.Ánh sao đầy trời chiếu vào thân nàng, nàng vẫn cô đọng thanh đồng linh chu, khóe mắt không nhúc nhích chút nào cả.- Tam thi trảm đạo, trước phân tam thi, lại tụ họp tam thi, tam thi gặp nhau, có thể trảm thiên đạo.Bên ngoài tế đàn gió núi lạnh giá đêm tối tuyết bay!Bông tuyết giống như lông nhung của phượng hoàng, mười vạn non sông,bông tuyết phiêu linh, làm cho đêm tối tịch mịch càng lạnh giá, càngxinh đẹp.Tieu Nặc Lan chống cây dù giấy đứng bên ngoài tế đàn, quần áo thiếp thân màu trắng vòng quanh đường cong mê người của nàng.Bên phải nàng có một cung điện bạch cốt lơ lửng, bốn cửa cung mở ra,không có thi khí gay mũi, lại tràn ngập khí tức tiên linh, ngửi một hơiđã cảm thấy vô cùng ngọt ngào mê người.- Ngươi rõ ràng cũng ra khỏi Vô Lượng Tháp!Nữ ma vẫn nhắm mắt, trong nội tâm không sợ hãi, da thịt tuyết trắng nhưngọc có hào quang màu xanh lưu động, lông mi thật dài rung động, nhưngkhông có mở to mắt, lại nói: - Ta sắp hoàn thành thi biến lần thứ năm, lại quay về Vô Lượng Tháp đoạt đạo cơ của ngươi, không ngờ ngươi lại trốn ra ngoài.- Vô Lượng Tháp không vây ngươi được, tự nhiên cũng không thể làm khó ta, ngươi là ác thi của ta, cũng nên quay về bản tôn đi.Bộ dáng Tiêu Nặc Lan có một ít khác biệt với nữ ma, nhưng mà một thờigian ngắn không gặp, bộ dáng của nàng biến hóa không ít, giống nữ ma như đúc.Nếu như hai người đứng chung một chỗ, có rất ít người có thể phân biệt bọn họ, ai là ác thi?

Ai là bản tôn?- Ngươi đạo cơ lui bước!

Ác thi cũng là bản tôn, bản tôn cũng là ác thi, thế giới này cường giả vi tôn, ta mạnh hơn ngươi, ta chính là bản tôn.-------Chương 441: Đoạt linh chu (2)Trên người nữ ma có uy áp mạnh mẽ, mang theo khí tức tà ác, muốn làm cả trời xanh quỳ gối trước mặt của nàng.Thiện nhân, lấy đức thu phục người; ác nhân, dùng lực phục người.Bá!Nữ ma mở mắt ra, đôi mắt đen mang theo tĩnh mịch, tinh quang đầy trời vặn vẹo, dọc theo ánh mắt của nàng nhìn ra phương xa.Tiêu Nặc Lan khép dù lại, một ngón tay điểm nát tinh quang, dáng ngườiyểu điệu bay tới trước, một bước bước vào trong tế đàn cổ xưa, dẫm lêntấm bia đá, nàng giống như thần hạc trong núi rừng.Oanh!Trong lòng bàn tay của nàng chịu tải mấy tòa núi cao, lật tay tầm đãvạch nát thiên địa áp thẳng vào tế đàn, giống như muốn một chưởng đánhBán Đạp Sơn thành bình địa.- Bản tôn không ngờ cũng cường đại tới mức này!Phong Phi Vân tàng hình dưới một tấm bia đá, miểu quỷ ban chỉ thủ hộbản thân, nhưng vẫn cảm giác được tử vong như cũ, tùy thời tùy khắc đềucó thể có một đạo khí lưu đánh chết mình.May mắn tế đàn này có lực lượng không cách nào phá hủy, muôn đời vẫnkhông hủy diệt, mặc dù là nữ ma cùng Tiêu Nặc Lan có tu vị khủng bố khôn cùng, nhưng mà không thể rung chuyển cả ngàn khối đá ở đây.Oanh!Tòa cung điện xương cốt lơ lửng giữa không trung, bay vào tế đàn tấncông nữ ma, lực lượng mạnh mẽ này Phong Phi Vân trước kia nhận thức rồi.Cung điện xương cốt bốc cháy lên, thi hỏa vô cùng vô tận, hóa thành vôsố thi ảnh cực lớn, một kích hàng lâm khiến cả trăm dặm Bán Đạp Sơn chìm sâu ba mét.- Thiện thi, ngươi cũng tới, vừa vặn, tối nay luyện hóa các ngươi, giúp ta thành đại đạo.Trên người nữ ma có tinh quang bắn ra, duỗi một tay ra tụ tập thi khí vào tầng mây, một bàn tay lớn đập thẳng vào nữ ma.Đây là một cái ma thủ, có nghịch chuyển lực lượng, có thể một chưởng chấn vỡ một con sông lớn.Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt liên thủ, không ngừng dùng sátchiêu của bản thân, hai đạo thủy triều quét qua, đánh vỡ bàn tay ở trêntrời giáng xuống.Ầm ầm!Có điện quang vô tận từ đỉnh Bán Đạp Sơn truyền ra, ảnh hướng tới phạmvi ngàn dặm, tràng cảnh này khiến người ta sợ hãi, bầu trời trong ngàndặm có điện thiểm lôi minh, cực giống lực lượng khai thiên tích địa thời xa xưa.Đứng ở ngoài ngàn dặm nhìn qua một màn này, tất nhiên sẽ cho rằng cả thế giới sắp hủy diệt, thiên địa đang sụp đổ.Trong tế đàn càng long trời lỡ đất, cho dù nữ ma lưu lại ma vân Chỉ Xích Thiên Nhai trên tế đàn, đánh ra vài đạo thủ hộ, nhưng vẫn không ngănđược lực lượng hủy diệt này.Phong Phi Vân trốn sau tấm bia đá, bên người có ma vân bao phủ, huốngchi sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ vẫn bao bọc hắn, nhưng màthân thể vẫn bị xuyên thủng, sáu lỗ máu xuất hiện.Bành!Rốt cuộc nữ ma đứng dậy, dáng người mỹ diệu như yêu xà, nàng bước tớimột bước thì sườn núi Bàn Đạp Sơn đứt gãy, nửa sơn thể khổng lồ bay lêncao.Bán Đạp Sơn to lớn cỡ nào, nhưng lại thừa nhận không nổi một bước củanàng thì đứt gãy thành hai đoạn, thần phong này bay lên trời, xuyên phátầng mây, bay thẳng lên ngân hà cao cao.- Quá biến thái!Phong Phi Vân phát hiện thân thể đang bay lên trời, cách mặt đất đã mấy ngàn trượng, bay lên tầng mây.Tam thi vẫn đại chiến như cũ, các nàng bay rất cao, thoát ly tế đàn cùng sơn thể, giống như muốn bay lên bầu trời xa xa, lọt vào tinh không,đương nhiên đây chỉ là ảo giác thị giác bởi vì tinh không đúng là quá xa xôi.Nữ ma tế thanh đồng linh chu, chiếc thuyền vốn lỡn cỡ bàn tay trở nênkhổng lồ, mười tám cột bườm và mười tám thần đồ hiện ra, đón gió biếnlớn.Một màn trên đường hoàng tuyền hiện ra, đây mới là bộ mặt thật của thanh đồng linh chu.Thanh đồng linh chu tế ra, trực tiếp đánh Tiêu Nặc Lan và cung điệnxương cốt không có lực hoàn thủ, huyết vụ trên người chiếu vào rực rỡ.Nữ ma chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nếu như nàng nguyện ý, có thể một chiêu đáh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt thành tro bụi.- Cơ hội tới, đoạt thuyền!Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu bản thânkhắc cổ trận trên mặt đất, muốn đoạt lấy thanh đồng linh chu.Tiêu Nặc Lan và thiện thi không phải kẻ yếu, nữ ma dù có năng lực áp chế hai nàng, toàn bộ nhờ thanh đồng linh chu, thời điểm này là thời khắcmấu chốt nữ ma khống chế thanh đồng linh chu, cũng là thời cơ duy nhấtcủa Phong Phi Vân đoạt lại linh chu.Đầu mối then chốt của thanh đồng linh chu chính là "Long Xuyên Mã Đồ", lơ lửng trên linh đồ, như một mảnh thần vân.Mà Long Xuyên Mã Đồ lại tróc ra khỏi miểu quỷ ban chỉ, có liên hệ thần bí giữa miểu quỷ ban chỉ cùng sáu bức bản đồ cổ.Phong Phi Vân hiện tại muốn làm chính là dùng miểu quỷ ban chỉ cưỡng épthu hồi "Long Xuyên Mã Đồ ", do đó đoạt lấy quyền khống chế thanh đồnglinh chu.- Thu!Miểu quỷ ban chỉ bỗng nhiên bay ngược lên cao, xoay tròn thật nhanh,phát ra âm thanh như quỷ linh, sáu bức bản đồ cổ hiện ra từng cái, ẩnchứa lực lượng nguy nga và cao quý, sáu đạo quang mang xông lên trờicao.Thanh đồng linh "Long Xuyên Mã Đồ" đã bị dẫn dắt, vậy mà không bị nữ ma khống chế bay xuống tế đàn.Nữ ma biến sắc, mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào phía dưới, trực tiếpnhìn thấy thanh niên áo trắng đứng đó, khẽ vươn tay đã nắm thanh đồnglinh chu vào trong tay, sau đó thu vào trong đan điền.

Cả quá trình nhưhành vân lưu thủy, trôi chảy đến cực điểm, giống như vốn phải là nhưthế.Oanh!Nữ ma hơi dừng lại một chút, cho Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt cơ hội, chiến sự của các nàng lập tức nghịch chuyển.Một đạo hào quang chói mắt bắn ra, quả thực giống như sao băng bay qua.Vầng sáng đâm vào Phong Phi Vân, trước mắt tối sầm!Đột nhiên dưới chân truyền tới lực lượng khổng lồ, sơn thể to lớn củaBán Đạp Sơn đã từ trên trời rơi xuống, "Oanh" một tiếng, dính vào đoạnphong lúc trước.Đầu của Phong Phi Vân trầm xuống, sau đó triệt để mất đi ý thức!Thời điểm tỉnh lại lần nữa cũng đã là một tháng sau, vẫn không có biến hóa khác, hắn vẫn ở trong tế đàn cổ xưa.Phi, phi...Phong Phi Vân chui ra khỏi cát vàng, trong miệng phun ra một đám cát, ngồi xuống thở dốc.- Thì ra vẫn còn sống.Phốc!Phong Phi Vân còn không có ngồi vững vàng, đột nhiên liền nhảy dựng lên, cuồng lui ba bước, trong cát vàng gần hắn có một nữ thi nằm đó, một nửa thân thể bị chôn trong cát, một nửa thân thể lộ ra bên ngoài, toàn thân đều trần trụi, một chân thon dài hiện ra trên cát.Ánh mắt Phong Phi Vân dọc theo chân dài như tuyết nhìn lên, sau đó nhìnthấy bắt chân tinh tế, lại nhìn thấy đùi mượt mà, lại hướng lên... bịcát vàng bao phủ, sau đó là cái cằm gợi cảm, một gương mặt quen thuộckhông thể quen thuộc hơn hiện ra, tuyệt mỹ như tranh vẽ.Nhưng nhìn thấy gương mặt này, Phong Phi Vân nhịn không được lui ra sauba bước, sau khi xác định nàng không bò dậy thì thở ra một hơi.Nữ thi này là nữ thi hoàn mỹ không tì vết!Nàng nằm trong cát vàng không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại bịchôn một nửa, nhưng chẳng thể che lấp được thân thể yểu điệu, bộ ngựcsữa cao ngất, bụng dưới bằng phẳng, còn có eo nhỏ mềm mại như rắn.-------Chương 442: Nữ thi hương diễmHai mắt nàng nhắm chặt, khóe mắt cong cong, lông mi có thể nhìn rõ từng cọng, bờ môi nữ thi vốn táinhợt, nhưng mà môi nàng đặc biệt trơn bóng óng ánh.Phong Phi Vân là một người xấu, từ nhỏ hắn đã là người xấu, chơi đùa nữnhân đúng là quá nhiều, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ hứng thú với thi thể nữ nhân, mặc dù nữ thi này thướt tha lung linh tới cựcđiểm, cũng không có dục vọng gì đó.Đây là thiên tính!Tuy hắn vẫn cho rằng mình vẫn như trước, chính mình là một nam nhân cóphẩm vị, tuyệt không khom lưng trước nữ thi, nhưng mà thân thể vẫn không bị khống chế, máu trong người sôi trào, dưới bụng có tà hỏa thiêu đốt,có chút thứ vốn ngũ đông bây giờ lại cứng rắn...- Tội lỗi lớn nhất của nam nhân, chính là không phải mỹ nhân thì khôngchịu trách nhiệm, là không có lý trí khi gặp nữ nhân khỏa thân.Phong Phi Vân tự nhiên là người lý trí, bởi vì hắn có bốn mươi đạo thần thức.Nếu như thật sự chôn nữ thi trong cát vàng, đây là một chuyện mất thưởng thức, càng là một chuyện liều mạng.Phong Phi Vân vỗ ót của mình một cái, thở dài một tiếng, cưỡng ép tà hỏa trong người xuống, cẩn thận từng li từng tí đi qua đào cát lên.Thân thể nàng lạnh như băng, còn lạnh hơn cả băng tuyết bên ngoài, ngóntay đụng vào đùi gợi cảm rất nhẵn mịn, rất co dãn, có cảm giác như bịđiện giật.Phong Phi Vân rất muốn đại lực xoa bóp chân của nàng, muốn xem co dãnmạnh thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao chân nữ thi co dãnhơn nữa, cũng không thể nào bằng nữ nhân còn sống.Phong Phi Vân bóp qua không ít bộ ngực, có cứng rắn no đủ, có màu trắngsữa; có xinh xắn lung linh, có như cây đào mật; còn có to đến thần kỳ,một bàn tay không thể bao phủ một nửa, loại chuyện này quá mệt mỏi mộtchút, ngược lại không bằng cây đào mật và tiểu lợn sữa.Phong Phi Vân tự nhiên không có ý đi niết bộ ngực nữ thi rồi, hắn cảmgiác, cảm thấy nam nhân sờ ngực nữ thi là biến thái, hơn nữa rất khôngcó thưởng thức, cho nên hắn không có niết, hắn chỉ nhìn, ngưng mắt nhìn, trang trọng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.Cuối cùng vẫn đào nữ thi ra khỏi cát, trên người không có một tia khítức sinh mệnh, thân thể mềm mại rất thon dài, dáng người cao gầy, đoánchừng cao 1m8, hoàn toàn tương xứng với Phong Phi Vân.Một nữ nhân nếu như quá cao luôn có khí chất, càng gợi cảm, càng phong tình.- Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là bản tôn Tiêu Nặc Lan?Phong Phi Vân mặc nho bào màu trắng co nữ thi, bởi vì chiều cao của nàng không khác gì Phong Phi Vân, mặc đạo bào miễn cưỡng vừa vặn, chỉ rộngthùng thình không ít, thân thể mềm mại của nàng quá nhỏ nhắn.Đương nhiên có nhiều chỗ cũng mất tự nhiên, ví dụ như ngực nàng, ngựcnàng là tiểu lợn sữa cứng rắn điển hình, vạt áo căng lên không ít, nếuhơi cúi người sẽ khiến xuân quan tiết ra.Đương nhiên đây cũng là Phong Phi Vân không cho nàng mặc áo ngực, khôngcó biện pháp, giới linh thạch bên của hắn không có áo ngực, càng khôngbiến thái thu thập áo ngực làm gì.Xoẹt xẹt!Phong Phi Vân buộc dây lưng cho nàng, lập tức khiến đường cong hoàn mỹcủa nàng hiện ra, tiêu chuẩn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp, hơn nữa còn là sưtỷ xinh đẹp gợi cảm.- Bất kể nàng là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan, dù sao cũng đã chết, ngay cả một tia sinh khí cũng không còn, đào hầm vùi đi!Phong Phi Vân cảm giác mình không có phụ lòng nàng, ít nhất không để cho nàng khỏa thân, có thể chôn cất, càng không có khinh bạc thân thể nàng, nếu bán thân thể nàng chắc chắn cũng được cái giá trên trời.Thi thể vượt qua cấp Cự Kình, không biết bao nhiêu cản thi nhân cùng TàLinh tầm bảo sư tranh nhau mua sắm, cho dù táng gia bại sản cũng phảimua về.Lúc tay của hắn đặt lên cổ nàng, tay kia ôm nàng mềm mại của nàng cõng lên.- Chân...

Thì ra rất co dãn, chỉ tiếc...

Là một cỗ nữ thi, nếu sống thì quá tốt...

Ách...

Vẫn không nên sống lại.Phong Phi Vân cõng thi thể nữ thi ra khỏi tế đàn, bên ngoài tế đàn vẫn tuyết rơi như cũ.Cảnh đêm như mực, không khí thê lãnh.Bông tuyết bay lên đỉnh đầu Phong Phi Vân, cũng bay sợi tóc thật dài của nàng.- Mặc kệ ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan hay là ác thi nữ ma, cho dù xinhđẹp thế nào, cho dù đương thời vô địch thì thế nào chứ, cuối cùng cũngkhó thoát khỏi cái chết, thiên mệnh như thế, nhân mạng cũng như thế.

Tachính là người tốt, nếu như gặp được người khác, hắc hắc, ngươi thảmrồi, khẳng định bị hiếp thi, sau đó bị quất quát thi, sau đó lại bị hiếp thi, lại quất thi...Phong Phi Vân đào hố to, vừa quay người lại đã phát hiện nữ thi nằm bêncạnh đã không thấy, hư không tiêu thất, chỉ có dấu vết nàng từng nămqua, nhưng không có dấu chân nào cả.- Này...

Nói đùa gì vậy!Giọng nói vang lên.Phong Phi Vân lạnh run, cái ót đau đau, giống như có lệ quỷ đứng sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cổ của hắn.Bỗng nhiên quay người, lại phát hiện nàng quả nhiên đứng ở phía sau,đứng cách Phong Phi Vân nử mét, đều có thể thấy lông mi của nàng dínhtuyết, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt nàng.- Hắc hắc, cái đó...

Ngươi, ngươi làm sao đứng lên...

Thật sự là, thật sự là chúc mừng ah!Trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, cười còn khó coi hơn khóc.- Vừa rồi chỉ là nói đùa, thực chỉ tùy tiện nói mà thôi, đừng nhìn tađược không, ta là người thành thật, ngươi xem...

Ta giúp ngươi mặc quầnáo, giúp ngươi đào hầm...

Phi phi!

Cái hầm đương nhiên không phải chônngươi, Ặc, tự nhiên cũng không phải chôn ta...Nữ thi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dưới cái nhìn này lông tơ của hắn dựng đứng, hai chân không nghe sai sử.Bành!Thân thể nàng đi tới trước, trực tiếp tựa vào ngực Phong Phi Vân, thânthể mềm mại lại trở nên mềm mại, một tia khí lực đều không có, chỉ có hô hấp yếu ớt của nàng, có thể chứng minh, nàng thật sống lại.Hai tay Phong Phi Vân cầm lấy cự đao, tự nhiên là không dám đi ôm nàng,mặc cho nàng tựa vào ngực của mình trượt rơi xuống mặt đất.- Làm cái quỷ gì thế, thực sống lại, tại sao có thể như vậy, rõ ràng sinh cơ đã hao hết rồi mà.Phong Phi Vân tay sờ cổ nàng, cảm giác có một tia ấm áp, rõ ràng cónhiệt độ cơ thể, tuy vẫn rất thấp, nhưng cũng tốt hơn lúc trước nhiều.- Làm sao bây giờ?

Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan?Phong Phi Vân lại nói thầm.Nếu nàng là nữ ma, vậy quả thật là khát máu thành tính, thừa dịp nàng hôn mê, một đao chém nàng là được.Nhưng nếu nàng là Tiêu Nặc Lan, vậy khác rồi, dù sao Tiêu Nặc Lan cũnglà cường giả tuyệt đỉnh, nhưng lại thiếu nợ nàng ân tình, giết quá đángtiếc.

Cứu nàng một mạng, nàng trả ân tình, cho dù nàng không lấy thânbáo đáp, tương lai chọc nhân vật Cự Kình cũng có thể thỉnh nàng ra taytiêu diệt đối thủ.Đây là lần nhức đầu nhất của Phong Phi Vân, nàng rốt cuộc là ai?- Đưa ra quyết định đi!Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, giơ cự đao lên.-------Chương 443: Sâm La Điện, điện thứ tư (1)- Một đao, một đao nếu ngươi không chết, nói rõ mạng ngươi không tuyệt, rất có thể chính là Tiêu Nặc Lan.

Nếu một đao này giết ngươi, cái kia nói rõ vận mệnh đã như vậy,ông trời không không có giúp ngươi.

Đừng trách ta tàn nhẫn, muốn tráchthì trách ông trời già đi!

Là hắn muốn ngươi chết, ta cũng bảo vệ khôngđược ngươi.Phong Phi Vân dùng hết khí lực vận dụng mười thành chân tủy Long Hoàng Nhất Đao Sát, trảm vào cổ trắng nõn của nàng.Bành!Đao bắn ngược ra ngoài, ngược lại cắm vào đống tuyết sau lưng Phong Phi Vân trăm mét, chuôi đao vẫn đang rung rung, phát ra âm thanh "Boongboong", trên mặt đất bắn ra từng đám bông tuyết.

Hai cánh tay Phong PhiVân đều run lên, lui ra sau bảy bước mới đứng vững chân, tay của hắnsuýt gãy xương.Trái lại nữ tử trên đất, cổ không có chút máu nào cả.- Thân hình cường đại tới mức này, mụ nội nó, được rồi!

Xem ra hôm nay mạng ngươi chưa tuyệt.Phong Phi Vân nhặt cự đao về, muốn xuống núi, nhưng cuối cùng vẫn lui về, cõng nàng đi xuống núi.Muốn giết người, phải giết đến cùng.Muốn cứu người, cũng phải cứu đến cùng.Nếu đã quyết định không giết nàng, tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìnnàng tự diệt ở đây, vạn nhất nàng thật sự là Tiêu Nặc Lan, đây là kếtđại thiện duyên, cho dù nàng da mặt dày, với một tu sĩ tìm kiếm tiên đạo mà nói, nàng cũng không có khả năng lấy oán trả ơn.Thiếu nợ nhân tình, là phải trả.Bán Đạp Sơn vẫn có thi tà đầy đất, xa xa có thể nhìn thấy tàn thi đang tu luyện giữa sườn núi, trên người thi khí càng dày.Mà một huyệt trong khe núi vẫn mở rộng, nhưng không thấy xác ướp cổ áo giáp trắng nữa, hẳn là đang thủ hộ tử đan.Trên một tòa núi cao đồng thời chiếm giữ hai thi tà tam biến, đã biếnnơi này thành tử địa tuyệt đối, cho dù Cự kình tới cũng phải chết ở đây.Trong khe núi có mấy ngàn thi cung đã biến mất, cũng không biết bị ainhặt đi, một cũng không còn lại, cũng không biết là ai làm.Phong Phi Vân cuối cùng vẫn né qua tai mắt thi tà chạy ra khỏi Bán Đạp Sơn.- Cũng không biết tiểu tà ma còn dưới núi hay không, tốt nhất không gặp nàng mới tốt.Phong Phi Vân có cảm giác thi cung trong Bán Đạp Sơn đều bị nàng thu đi.Phong Phi Vân muốn tránh thoát tiểu tà ma, cũng không muốn ở Bán Đạp Sơn thị phi này nữa, vì vậy vượt qua động phủ tiểu tà ma mở bên ngoài BánĐạp Sơn, lưng cõng không biết là Tiêu Nặc Lan hay là nữ ma, trực tiếp đi lên hướng bắc.Một tháng trước trải qua đại chiến kinh thế, đem vô số cao thủ hấp dẫntới bên ngoài Bán Đạp Sơn, không chỉ có thiên tài tuấn kiệt tới, càng có cường giả tuyệt đinh thế hệ trước, Phong Phi Vân muốn rời khỏi Bán ĐạpSơn sợ là không dễ dàng như vậy.Bên ngoài Bán Đạp Sơn tràn ngập hào khí khẩn trương, mỗi một phươnghướng đều có sát cơ bao phủ, từ xa có thể nhìn thấy khí tượng từ mặt đất cho tới bầu trời.- Hỏng bét, thậm chí có nhiều cường giả chạy tới Bán Đạp Sơn như vậy!Phong Phi Vân đứng trên núi thấp nhìn qua bầu trời xa xa, nhìn thấytrong tầng mây có nhiều chiến kỳ, còn có một chút khí tượng bàng bạcchiếm giữ không trung.Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã ba mươi dặm, nhưng lại khó đi ra ngoài, bênngoài đã bị cường giả khắp nơi phong tỏa, một khi có người từ Bán ĐạpSơn đi ra, tất nhiên sẽ bị đám cường giả này bắt lại.Bây giờ là trời đông giá rét, lạnh tới mức quá phận.Lúc này hắn nhìn thấy dưới lớp băng trong suốt có một đám cá bơi lội.Phong Phi Vân nghĩ đến Mộ Dung Thác, hoặc là nói là Kỷ Thương Nguyệt,nàng nướng cá chính là món ngon nhất mà Phong Phi Vân nếm qua.Phong Phi Vân buông nữ tử trên lưng xuống, cho nàng ngồi tựa vào cây ngô đồng to như cối xay.Sau đó đi tới dòng suối nhỏ điểm một ngón tay, xuyên thủng mặt băng, thò tay một trảo bắt ra ba con cá nhỏ màu đỏ, học theo thủ pháp của KỷThương Nguyệt, cạo vảy, mổ bụng, đào má, sau đó móc nhánh cây.- Chuyện thích ý nhất trên đời này không phải không phải là ở trong khuê phòng ôm mỹ nhân hưởng thụ rượu ngon, mà là tìm vui trong đau khổ, vàothời điểm nguy hiểm nhất thỏa mãn cái mồm của mình.Cây ngô đồng cực lớn bị băng tuyết bao phủ, nó giống như cây dù khổnglồ, phía dưới đốt đống lửa, ba con cá hồng bị nhánh cây xuyên qua nướngchín.Phong Phi Vân cau mày, hắn cầm con cá lên nếm thử vị thịt cá tươi, hắn nhíu mày càng chặt, thở dài nói: - Làm sao lại không nướng ra mùi vị đó?Một tiếng hanh nhỏ vang lên sau lưng.Nữ tử vốn ngồi dựa vào cây ngô đồng đã mở ra một con mắt, tuy vô cùngsuy yếu, nhưng mà ánh mắt thông thấu tới cực điểm, một chút tạp chấtcũng không có.Nàng chỉ mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó.Phong Phi Vân quay đầu nhìn mắt của nàng, trong lòng tim đập mạnh, mặcdù nàng hiện tại không có chút lực sát thương nào, vẫn có thể hù sợ rấtnhiều người, trên người có một loại khí tức vô cùng guy hiểm.Giống như thời điểm nhiều người nhìn thấy thi thể rắn độc, biết rõ nó đã không có lực công kích, không có độc tính giết chết người, nhưng mà vẫn rất dọa người, làm cho người ta nhìn thấy con rắn thì sởn gai ốc, nhìnthấy lân phiến và răng độc, lưỡi rắn sẽ sợ hãi lui ra phía sau.Phong Phi Vân nhìn thấy cô gái này cũng có cảm giác như vậy, nhưng màcũng chỉ trong lúc bốn mắt nhìn nhau mà thôi, rất nhanh đã không sợ, dùsao nội tâm của hắn mạnh hơn người thường quá nhiều.Cho dù nàng là nữ ma thì như thế nào, hôm nay còn phát huy ra bao nhiêu phần tu vị?

Sợ nàng cái quái gì chứ!- Ngươi tỉnh?Phong Phi Vân trấn định tự nhiên đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt nàng.Cô gái này căn bản không nhìn hắn, lại chậm rãi nhắm mắt lại.- Ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan?Phong Phi Vân lại nói.Nàng hơi thở mong manh, hô hấp nhẹ nhàng, bộ ngực đẫy đà cũng hô hấp lên xuống, hiển nhiên là thực tỉnh.Nàng ngồi dưới đất, Phong Phi Vân nửa ngồi trước mặt nàng, giống như từtrên cao nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ ngực sữa lớn của nàng.- Lại nhìn, ta móc mắt của ngươi!Nàng lại mở mắt ra, âm thanh rất suy yếu, nhưng lại rất băng hàn, làm cho Phong Phi Vân cảm giác như rơi vào hầm băng.Bành!Đột nhiên Phong Phi Vân lui về phía sau một bước, tế cự đao ra, hoành đao mà đứng, như lâm đại địch, nói: - Ngươi là nữ ma.Nàng mềm nhũn dựa vào thân cây, không nói câu nào, có lẽ nàng không còn chút khí lực gì.Bá!Phong Phi Vân thu hồi đao, thở dài ra một hơi, nói: - Sợ bóng sợ gió một hồi.

Ngươi đã là nữ ma, ta đây không phụng bồi, ngươi ở nơi này chậm rãi chờ chết đi.Phong Phi Vân vác cự đao dài bảy mét đi, muốn nghênh ngang rời đi, nhưng mà mới đi ra bảy bước thì dừng bước, cảm giác được mấy đạo sát khí vôcùng cường hãn.Tuy che dấu được rất sâu, nhưng vẫn không trốn được linh giác của Phong Phi Vân.Mà nữ ma ngồi dưới tán cây cũng mở mắt ra, sau đó liền nhắm mắt lại.- Lén lén lút lút, đã tới còn không hiện thân?Phong Phi Vân âm thanh lạnh lùng nói.-------Chương 444: Sâm La Điện, điện thứ tư (2)Bá, bá, bá!Một tiếng khóa sắt chậm rãi xuất hiện trong tuyết, tốc độ rất chậm, chính là âm thanh dây leo xuyên qua đất sinh ra.Không biết khóa sắt dài bao nhiêu, cách mặt đất hơn mười mét, vẫn còn xuyên qua đống tuyết.- Giả thần giả quỷ!Phong Phi Vân đưa tay, đề đao, một đao chém ra, một đao dài mấy chục bay ra ngoài, trong đống tuyết có vầng sáng đen kịt, cũng thời điểm này phá tuyết mà ra, một người mặc áo giáp đen cầm theo khóa sắt phá tan đaolãng, rầm rầm, khóa sắt quét qua.Áo giáp màu đen bao phủ toàn thân của hắn, kể cả con mắt, miệng, ngóntay, các đốt ngón tay, hơn nữa áo giáp vô cùng nặng nề, đoán chừng cũng dày nửa xích, làm cho thân hình hắn mập mạp, thân thể lớn hơn ngườithường gấp đôi.Trên khải giáp còn ngưng tụ khói đen bốc lên.Bành!Phong Phi Vân một đao chém lên khóa sắt, đánh ra hoa lửa lớn, càng có điện mang, chém đứt một khóa sắt bay ra ngoài.- Cạc cạc!Người mặc giáp đen cười nói: - Vạn Tượng Tháp là một đám bao cỏ, rõ ràng còn có một cao thủ, đúng là ngoài ý muốn.Giọng của hắn rất chói tai, giống như kim loại ma sát sinh ra.Oanh!Trọng giáp áp xuống mặt tuyết, bởi vì áo giáp thật sự quá nặng, đầu gốicủa hắn lún vào trong tuyết, kích thích từng bông tuyết bay lên.Rầm rầm!Đoạn dây xích này đứt, trong khải giáp của hắn mọc ra mấy chục dây xích khác, mỗi khóa sắt dài hơn hai mươi mét.Giống như con mực mọc ra mấy chục cái xúc tu.- Thì ra là người tà tông, đều lăn ra đây đi!Phong Phi Vân lẳng lặng đứng tại chỗ, liên tục tại bổ ra ba đao, đao khí như long ảnh, đao ảnh qua đi, ba đạo đạo nhân ảnh bị buộc ra khỏituyết.Bọn họ đứng ở đàng xa, chỉ nhìn thấy ba bóng dáng mơ hồ, có thể xác định là ba người.Bọn họ tiếp một đao của Phong Phi Vân, tu vị đều là nhân vật thiên tài trẻ tuổi đứng đầu.- Một đao chém đứt cửu hàn tỏa, Vạn Tượng Tháp có thể có được đệ tử tu vị như ngươi, thật đúng là không nhiều lắm.Nam tử mặc trọng giáp đứng gần nhất, cửu hàn huyền thiết bao phủ toàn thân, giống như núi thép lớn.Xa xa một giọng nói mờ ảo vang lên: - Hắc Phong Nham, là tu vị của ngươi lui bước a!

Luyện khí dù sao cũngchỉ là tiểu đạo, hoang phế tu luyện, cho nên thua một tiểu tử tóc vàngcủa Vạn Tượng Tháp, ném mặt mũi Sâm La Điện điện thứ tư.- Hừ, ai nói ta bại, vừa rồi ta mới dùng một tầng thực lực, bỏ đi, mà dù hắn dùng mười thành thực lực, dù sao cửu hàn tỏa ta vừa mới luyện bịhắn chém đứt.Trong trọng giáp truyền ra giọng ồm ồm, vô cùng chói tai.- Điện hạ nói chiến lực Hắc Phong Nham có thể bài danh thứ năm trong Sâm La Điện điện thứ tư, Bạch Như Tuyết ta đúng là không tin, ha ha...Ở xa xa có âm thanh con gái vang lên, âm thanh mang theo khí tức rétlạnh, cũng có yêu mị mê người, tuổi cũng không lớn, đại khái mười tám.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ từ xa đi tới.Hắc Phong Nham, Hoàng Đạo Nam, Bạch Như Tuyết, Hồng Ma Phương bốn ngườinày là cao thủ tuyệt đỉnh tẻ tuổi của tà tông, mỗi một người đều là nhân vật phi phàm.Mỗi người đều là đệ tử Sâm La Điện diện thứ tư, đã từng là người được đề cử điện hạ, nhưng bởi vì trong cạnh tranh thảm thiết bại bởi hắc y nhân mặt trắng là tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.Nhưng mà bọn họ vẫn là thiên tà của điện thứ tư, vẫn là thiên kiêu đỉnh cấp, cũng là tồn tại đứng vào top mười.Sâm La Điện chính là thiên hạ của tà tông, tuy đã phân liệt thành mườiđiện, thế lực không còn khủng bố như trước, có thể rung chuyển Thần Tấnvương triều, nhưng mà thực lực mười điện này vô cùng khủng bố.Sâm La Điện bất luận là thế lực của diện nào, đều mạnh hơn gia tộc tutiên cỡ lớn như Phong gia gấp mười lần, cường giả rất nhiều, hoàn toàncó thể đủ xưng bá một phương.Sâm La Điện bài danh càng gần trước, thế lực càng cường đại.Mượn điện thứ tư Sâm La Điện mà nói, nếu như thật sự nghĩ sẽ tiêu diệtPhong gia, hoàn toàn có thể trong một đêm huyết tẩy Phong gia.Bốn người này là tứ điện hạ của Sâm La Điện phá ra, đi đầu tìm hiểu BánĐạp Sơn, nhưng mà bọn họ nửa đường gặp Phong Phi Vân ra khỏi Bán ĐạpSơn, trông thấy Phong Phi Vân mặc trường bào đệ tử Vạn Tượng Tháp thìchạy tới.Hôm nay cả Thần Tấn vương triều cũng biết thiên hạ đệ nhất tà tông chống lại thiên hạ đệ nhất thánh địa, bọn họ mỗi nhân vật thiên tài trẻ tuổigiao phong, Vạn Tượng Tháp mười chiến mười bại, thể diện mất hết, ngaycả thiên tài cấp sử thi Thích Dạ Lai cũng thua trong tay tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.Một cái tát này thật sự vang dội, vẽ mặt hết mức, mỗi một đệ tử Vạn Tượng Tháp đều không ngẩng đầu lên được.Bọn họ là tuấn kiệt đỉnh cấp của tà tông, gặp được đệ tử Vạn Tượng Thápthì không dễ dàng buông tha, huống chi học viên này còn đi ra khỏi BánĐạp Sơn, cho dù không nhục nhã một phen, cũng nên mang về cho điện hạ xử trí.- Ai ôi!!!!

Rõ ràng còn có nữ đệ tử mỹ mạo như thế, Vạn Tượng Tháp đệnhất mỹ nhân không phải La Phù công chúa sao?

Cô gái này tuyệt đối sắcnước hương trời, làm cho người ta thèm thuồng, mỹ tư không dưới La Phùcông chúa.

Cạc cạc, t Hoàng Đạo Nam ta hôm nay đụng đại vận, rõ ràng đểcho ta cầm được mỹ nhân như thế, chính yếu nhất còn là nữ đệ tử VạnTượng Tháp.

Tối nay nhất định là một đêm tiêu hồn.- Mỹ mạo như thế, nhất định ở Vạn Tượng Tháp thanh danh không thấp, nếunhư mang nàng thông cáo thiên hạ, truyền nhân tà tông chơi nữ đệ tử đẹptuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, tin tức này thực mẹ nó vang dội, ha ha,đả kích Vạn Tượng Tháp càng sâu một tầng, mất mặt càng lớn.Tên nam tử mặc đạo bào màu đỏ bá một tiếng, lướt ngang tới, dâm tà nhìnchằm chằm vào nữ ma dưới cây ngô đồng, chà xát chà xát tay, đi tới từngbước.Việc mà hắn cần làm hiện tại, trực tiếp bỏ qua Phong Phi Vân trong mắt chỉ còn lại giai nhân tuyệt sắc áo trắng mà thôi.Nữ Ma đích thật bị thương rất nặng!Nhưng coi như Nữ Ma bị thương nặng thì vẫn là Nữ Ma.Lúc Hoàng Đạo Nam trông thấy một tia ánh mắt của nàng liề cảm giác toànbộ Thiên Địa đều như sụp đổ, tim cũng như muốn ngừng đập, loại cảm giácnày trước đó chưa từng có qua.Hoàng Đạo Nam chính là cao thủ trẻ tuôi của Sâm La Điện đệ tứ điện, nămnay gần hai mươi, tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm, làm việc quyếtđoán, giết người càng không chút nương tay, thiên tìa tu tiên chết trong tay hắn hai cánh tay cũng đếm không hết, nữ tử xinh đẹp bị hắn ngủ quacàng nhiều hơn người hắn giết....Nhưng chưa từng có một nữ tử, có thể khiến hắn sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, chỉ một ánh mắt của nàng thôi đã khiến hắn không nhấc nổi tay,cũng không ngốc đầu lên được.Tuyết rơi lạnh buốt, nhưng lại không lạnh bằng tâm Hoàng Đạo Nam giờ phút này, lạnh đến độ sắp đông cứng lại.- Có nữ nhân khong thể đụng vào được đâu.Phong Phi Vân nói.Hoàng Đạo Nam không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt Nữ Ma, nhưng vẫn có thể nói chuyện:- Nàng là ai?-------Chương 445: Đi ra lăn lộn luôn phải trả (1)Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi cách nàng hơn, ngươi tự đi hỏi nàng đi!- Ta lại hết lần này tới lần khác đang hỏi ngươi mà?Hoàng Đạo Nam nói.- Ngươi không dám hỏi nàng!Phong Phi Vân giọng mỉa mai cười.- Ai nói ta không dám, thiên hạ không có chuyện ta không dám làm!Hoàng Đạo Nam hừ lạnh một tiếng, đạo bào màu vàng hơi đỏ bành trướng lên, tựa như một khí cầu bị thổi căng, sớn hơn thân thể hắn cấp bảy lần.Đạo bào màu vàng hơi đỏ của hắn là một kiện bảo vật, có thể nạp Thiên Địa trong giới tử!Bành!Một thi thể đen kịt từ trong áo bào của hắn bắn ra ngoài.Hắn vậy mà giấu một cổ thi thể trong quần áo.Hắn đây là muốn làm gì vậy?

Chẳng lẽ cho rằng một cỗ thi thể, có thể hù sợ Phong Phi Vân?

Hoặc là nói có thể hù sợ Nữ Ma sao?Thi thể này tuy rằng đã bị thiêu đốt, nhưng mặt vẫn còn nguyên vẹn, cổ áo màu trắng cũng còn nguyên vẹn, chứng minh hắn là một đệ tử Vạn Tượng Tháp.- Nhận ra hắn không?Hoàng Đạo Nam sắc mặt âm trầm, đạo bào màu vàng hơi đỏ co rút lại, thân thể lại trở nên thấp bé.Trong tay hắn còn nắm một đoàn huyễn quang màu vàng, chìm nổi lấy một vòng Thái Cực Đồ huyền huyễn, chỉ lớn chừng hộp diêm, nhưng lại bộc phát lấy hào quang như ngôi sao, hoàng được trắng bệch.Hắn chính là mượn nhờ một đoàn Huyền Hoàng chi khí này để giết chết tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia.Phong Phi Vân tròng mắt hơi híp, nhẹ gật đầu, nói:- Nhận ra, Đông Phương Mục.- Hắn cường đại không?Hoàng Đạo Nam cười đắc ý.Phong Phi Vân lại nhẹ gật đầu, nói:- Tự nhiên rất cường đại, Thần Cơ Đại viên mãn, mở ra 99 tòa mệnh huyệt, huống chi còn tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 của Ngân Câu gia tộc đến tầng thứ năm, thiên tư của hắn cho dù ở trong một đời tuổi trẻ của Ngân Câu gia tộc cũng không tìm ra được mấy người.- Ha ha!

Chỉ tiếc hắn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, lại quấy rầy chuyện tốt của ta, cho nên mặc dù hắn là đệ tử Ngân Câu gia tộc nhưng vẫn chết rồi.Hoàng Đạo Nam cười nói.Dám giết thiên kiệt của Ngân Câu gia tộc, người như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.Ai chống đở được lửa giận của Đông Phương Kính Thủy?

Hoàng Đạo Nam khẳng định không ngăn được, mặc dù là điện hạ của Sâm La Điện đệ tứ điện tới, đoán chừng có thể tiếp được ba chiêu trong tay Đông Phương Kính Thủy cũng rất cố sức rồi.- Như vậy xem ra lá gan của ngươi quả thật không nhỏ.Phong Phi Vân nói.Hoàng Đạo Nam cười đến càng thêm thoải mái, cười đến càng thêm tùy ý, nói:- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn quấy rầy chuyện tốt gì của ta sao?- Ngươi có thể nói!Phong Phi Vân nói.- Đệ tử Vạn Tượng Tháp chạy đến Tam Thánh Quận thật sự không ít, nữ đệ tử mỹ mạo động lòng người quả thực một người xinh đẹp hơn một người, ta đã bắt được một người trong đó.

Cạc cạc!Hoàng Đạo Nam cười nói.Phong Phi Vân cau mày, bạch thạch cự đao trong tay cũng lưu động ra một tia vầng sáng, đó là sát mang.Hoàng Đạo Nam như không thấy hắn, tiếp tục sinh động như thật nói:- Nàng mới mười sáu tuổi, là đệ tử đích truyền của một vị tôn sư Đan Tháp thánh địa, khuôn mặt tựa như thủy tố, đặc biệt là lúc nàng khóc, quả thực giống như một chú dê nhỏ vậy, khiến người thấy mà chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, tùy ý chà đạp, nhưng ta nhịn được, ta có cách chơi tốt hơn.- Ta cột nàng lên một cây đại thủ, trước chậm rãi cởi nho bào màu trắng của nàng ra, nàng đang giãy dụa, đang khóc hô, đang cầu khẩn, nhưng lại vô dụng thôi, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn y phục trên người mình bị cỡi sạch, mà ngay nội y cũng bị ta cởi sạch không còn lại gì.- Làn da của nàng thật sự rất trắng, so với bộ ngực cao ngất như bông tuyết của nàng còn muốn trắng hơn, hơn nữa rất nhẵn mịn, đặc biệt là cái cổ thon dài kia, quả thực non giống như đậu hủ hoa mới ra lò vậy, rất muốn cắn một ngụm, vì vậy. . .

Ta thật sự cắn. . .

Cạc cạc!

Ta có thể cảm nhận được cổ nàng thơm ngon như vậy, còn pha lấy hương vị nước mắt của nàng nữa.Hoàng Đạo Nam thân thể thấp bé, cái miệng như một hầu tử, nếu thật sự cột một thiếu nữ vào trên cây, ở nơi băng thiên tuyết địa thế này, bị hắn cỡi hết y phục của nàng, còn hôn lấy toàn thân nàng, đó quả thật là một cảm giác sống không bằng chết.Ba tên Tà Tông truyền nhân Sâm La đệ tứ điện đứng ở đàng xa đều nở nụ cười âm trầm, mang theo dáng vẻ dâm uế, thật giống như Tà Tông chơi đệ tử Vạn Tượng Tháp là một chuyện cực kỳ thoải mái vậy.- Nàng khóc càng thêm lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, luôn miệng cầu xin tha thứ, kêu cứu, lúc đó ta đã không thể nhịn được nữa, muốn hung hăng chơi tiểu mỹ nhân thánh địa kia một trận, nhưng vào lúc này, Đông Phương Mục rõ ràng đuổi đến, ngươi nói cái này có tức không chứ?Ngữ khí Hoàng Đạo Nam biến đổi, trở nên có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói:- Đại danh của Đông Phương Mục ta tự nhiên có nghe qua, đây chính là một vị nhân kiệt của Vạn Tượng Tháp, tu vị rất cường đại, nhưng công pháp Vạn Tượng Tháp thật sự quá kém cỏi, quá mức suy sụp rồi.- Cái gọi là nhân kiệt đều thật sự quá cặn bã, hắn bị ta trực tiếp dùng Huyền Hoàng chi khí trấn áp liền nằm sấp dưới tàng cây, không phục trừng mắt nhìn ta, mà ta cũng một cước dẫm lên lưng của hắn, dùng lưng của hắn đệm lên chân của ta, tay của ta nắm hài đùi ngọc của cô gái kia, ta thoáng một cái, sau đó liền vang lên tiếng BA~, BA~, BA~, ha ha. . .- Ta suy nghĩ, lúc ta đang cưỡng hiếp cô gái kia thì vị gọi là nhân kiệt Vạn Tượng Tháp kia trong lòng khẳng định như bị đao xoắn, nhưng hắn vẫn không thể làm gì, chỉ có thể trở thành đá kê chân dưới chân ta.

Khục khục, không có cách nào a, ta thật sự quá thấp, mà hai chân cô gái kia lại quá dài, chỉ có thể dùng hắn để lót chân thôi.

Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi rất hâm mộ ta sao, được chơi một vị nữ tu sĩ thánh địa xinh đẹp?Hoàng Đạo Nam híp mắt cười, chằm chằm vào Phong Phi Vân, thật giống như chằm chằm vào Đông Phương Mục lúc đó vậy.Ngay cả nhân kiệt danh chấn thiên hạ của Vạn Tượng Tháp cũng bị ta dẫm nát dưới chân, ngươi một tên hoàng mao tiểu tử, cho dù không phục thì có thể làm được gì đây?Phong Phi Vân nói:- Vậy về sau thì sao?

Tiểu sư muội Đan Tháp kia sau khi bị ngươi cưỡng hiếp, ngươi có giết nàng không?- Ta sao có thể cam lòng chứ, nàng đã bị ta đã luyện hóa thần thức, cho ăn...

Nửa cân dâm dược, để cùng một chỗ với những nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp khác, chở về Sâm La đệ tứ điện, nơi đó còn rất nhiều huynh đệ đang chờ.

Hắc hắc, đúng rồi ngay cả ten khổ nhân Hắc Phong Nham kia cũng nói nàng bộ dạng thùy mị tao mị, thân thể mềm mại linh lung, là một hạt giống nữ nô không tệ.Hoàng Đạo Nam giương giọng nói:- Đúng không!

Hắc Phong nham?- Đúng vậy a!

Khiến người dư vị vô cùng, sau khi trở về, còn phải lại chơi nàng một lần mới được.Trong cổ trọng giáp màu đen nặng nề kia truyền đến một tiếng cười tục tằng.-------Chương 446: Đi ra lăn lộn luôn phải trả (2)Bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, muốn xem sắc mặt khôngchịu nổi, bộ dạng bị nhục nhã của Phong Phi Vân, nhưng khiến bọn hắnthất vọng chính là, Phong Phi Vân vẫn rất bình tĩnh.Chỉ là bạch thạch cự đao trong tay hắn sát khí càng thêm nồng nặc.Phong Phi Vân có chút nhắm mắt, sau đó bỗng nhiên mở ra, nói:- Xem ra Tà Tông các ngươi đã sớm có dự mưu, không chỉ muốn bắt bắt nữđệ tử Vạn Tượng Thá, càng muốn hung hăng nhục nhã các vị thiên kiệt VạnTượng Tháp một phàn.

Lần này trọng phổ 《 Bách Tháp Bảng 》, xem như chocác ngươi cơ hội.- Ai kêu Vạn Tượng Tháp là thánh địa đệ nhất thiên hạ, Tà Tông muốn xuất thế, cũng nên giẫm lên mình thánh địa đệ nhất thiên hạ mới có thể lầnnữa khiến người trong thiên hạ đều phải quỳ gối chứ.Hoàng Đạo Nam cười nói:- Tiểu tử, nói cho ta biết cô gái tuyệt sắc dưới cây ngô đồng kia ở VạnTượng Tháp có thân phận gì, bằng không, ngươi có thể sẽ gặp phải kết quả bi thảm giống như Đông Phương Mục đấy.Phong Phi Vân nhịn cười không được đi ra, nói:- Ngươi muốn cột nàng trên cây, sau đó dẫm nát ta dưới chân ngươi để làm đồ kê cho ngươi sao?- Tự nhiên là như vậy.Hoàng Đạo Nam tuy rằng sợ hãi khí tức trên thân Nữ Ma, nhưng hắn tintưởng nếu mình nguyện ý thì vẫn có thể dùng tu vị cường đại ngăn cảnđược cổ khí tức kia.Một nữ nhân đang hấp hối có gì phải sợ chứ?- Ngươi cho rằng ta là Đông Phương Mục?Phong Phi Vân cười càng thêm lớn.Hoàng Đạo Nam cũng cười:- Ít nhất ngươi cũng thuộc đám phế vật Vạn Tượng Tháp, chỉ có nước bịnhục nhã.

Nhìn xem nữ nhân Vạn Tượng Tháp bị ta chơi, ngươi cũng chỉ cóthể hận đến đập đầu xuống đất, trông thấy trán Đông Phương Mục không,cũng đã bị đập nát, đây không phải là do ta đánh, mà do tự hắn đập đầuxuống đất đấy.Hoàng Đạo Nam nói nhiều lời như vậy cũng chỉ là muốn thiếu niên trướcmắt này, ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt của hắn, miễn cho bị vũ nhục, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, thiếu niên này chẳng những không quỳ,ngược lại còn nhấc đao lên.- Hừ, thật sự là không biết sống chết, ngay cả Đông Phương Mục cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn dám. . .Hoàng Đạo Nam phát hiện đao của Phong Phi Vân đã bổ ra rồi, hắn rõ ràng thật sự động thủ, đây là không muốn sống nữa mà.Huyền Hoàng Thái Cực Đồ trong tay bị hắn đánh ra, biến thành một mảnh thần thuẫn, hào quang đẹp mắt, tà khí lao ra cao trăm mét.Bành!Huyền Hoàng Thái Cực Đồ bị một đao chém nát, lưỡi đao xoáy lên, PHỐC,Hoàng Đạo Nam kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, cánh tay trái phải bị đao khí cắn nát, một tấc thốn biến thành bùn máu.Tiếng kêu thảm thiết, thật giống như một dao găm đâm vào cổ heo khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết vậy.BA~ BA~!Hoàng Đạo Nam còn chưa rơi xuống mặt đất đã cảm giác trên mặt tê rần,trên không trung, bị Phong Phi Vân tát liền mười phát, hàm răng trongmiệng đều gãy hết, tất cả đều rơi vào trong bụng.Hắn rơi trên mặt đất, lăn liền ba vòng trong đống tuyết, trên gương mặtnhư khỉ ốm sưng lên giống như đầu heo vậy, hắn chỉ vào Phong Phi Vânmuốn nói gì đó, nhưng nhục nhục trong miệng đều rữa hết, một chữ cũngnói không nên lời.- Ta đã sớm nói, ta không phải Đông Phương Mục mà.Phong Phi Vân đi qua, đè lên đầu Hoàng Đạo Nam dập xuống mắt đất, cáitrán đụng vào trên mặt băng, bành, bành, bành, khiến mặt băng cũng bị đập nát, máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.- Lớn mật, tên ngu xuẩn Vạn Tượng Tháp lại dám làm tổn thương đến thiên kiêu Tà Tông ta!Xa xa, trong tuyết bay tán loạn, một đạo thân ảnh bạch sắc bay tới, tốcđộ nhanh đến cực điểm, chỉ có thể nhìn thấy đó là một đạo mị ảnh vô cùng uyển chuyển, còn có tóc trắng dài trôi nổi trong không khí.Bạch Như Tuyết, không chỉ có chỉ tên của nàng, mà càng chỉ da thịt củanàng, tóc của nàng, một một góc toàn thân nàng đều trắng như tuyết.

Đâylà nữ tử đẹp nhất một đời tuổi trẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, càng là nữ tử lạnh nhất, cũng là nữ tử mạnh mẽ nhất.Bá!

Bá!Nàng thân như bạch sắc U Linh, ở trong tuyết, quả thực ngay cả bóng dáng của nàng cũng không thể thấy rõ.- Đến đúng lúc lắm, lão tử cũng muốn chơi một mỹ nhân thiên tài của Tà Tông đ thử xem, miễn cho người khác đều cho rằng đệ tử Vạn Tượng Thápta dễ khi dễ, đến mà không chào không phải hảo hán.

Làm nữ nhân mà!

Aisẽ không?

Ta kinh nghiệm rất phong phú.

Đi ra chơi, luôn sẽ bị chơingược đấy.PHỐC!Phong Phi Vân một cước đạp lên lưng Hoàng Đạo Nam, chân xoay chuyển, đạo bào màu vàng hơi đỏ nổ bay thành khối vụn, thân thể cũng nổ thành huyết khối, xương cốt biến thành bột phấn.Sau đó, thân thể bay vút vào cánh đồng tuyết, nhanh đến giống như thuấndi vậy, hắn duỗi hai ngón tay ra, vạch phá bầu trời, kẹp lấy hai sợi tóc trắng phiêu trong không khí nắm vào tay, hung hăng kéo một cái.Tóc trắng 30 trượng, đây là tóc người sao?Cho dù tóc trắng của nàng có thể dài ra ba mươi trượng, vậy cũng tấtnhiên đã sống mấy trăm tuổi, làn da già nua giống như vỏ cứng vậy.Nhưng Bạch Như Tuyết lại là một nữ tử trẻ tuổi, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.Da thịt của nàng trắng như tuyết, sợi tóc mảnh như tuyết, thần sắc lạnhnhư tuyết, đặc biệt là hàm răng của nàng còn trắng hơn cả tuyết, mà ngay cả cái lưỡi thơm tho của nàng cũng trắng đến tựa như ôn ngọc vậy.Bá!Phong Phi Vân nắm hai sợi tóc nàng, nhưng lại cảm giác nắm chính là hairơi thep huyền băng băng hàn rét thấu xương, sợi tóc mảnh khảnh còn sắcbén hơn cả thần đao để giết người.- Muốn chết!Trong tuyết, ngàn vạn sợi tóc màu trắng quấn quanh qua, tựu như ngàn vạn chuôi phong đao sắc bén, ở trong không khí phát ra thanh âm "Vèo, vèo" .Khóe miệng Phong Phi Vân lộ ra một tia đường cong, trên hai cánh tay lưu động lấy năm đạo hào quang nhan sắc khác nhau, màu đen, màu đỏ, màuxanh, màu trắng, màu vàng, thật giống như vô số xúc tu kéo dài ra ngoàivậy.Trong mảnh khu vực này, hàn tuyết hóa hơi nước, đại địa bị vạch nổi lênmột tầng, bùn đất biến cát bụi, bao phủ trong một mảnh quang hỏa mờ mịt, điên cuồng đánh tới Bạch Như Tuyết.- Đệ tử Vạn Tượng Tháp thật cường đại, Bạch Như Tuyết đừng để bên ngoài hắn đánh lừa!Hắc Phong Nham trên người mang trọng giáp, từ trong đống tuyết bắn ra,hai cái cửu hàn tỏa co lại trên mặt đất, rồi đột nhiên đánh tới Ngũ Hành quang hoa.Bành!Một thanh bạch thạch cự đao dài đến 7m bay ra, một đao bổ vào trên trọng giáp, đánh cho Hắc Phong Nham bay ngược về, hung hăng ngã trong đốngtuyết, đập ra một cái hố to đường kính tám mét, vết rạn kéo dài về phía xa xa.Loong coong!Bạch thạch cự đao bay trở về, cắm ở dưới cây ngô đồng.- Làm sao có thể mạnh như vậy?Hắc Phong Nham từ trong hố lớn bò lên, khóa sắt trên trọng giáp lại bị đứt ba sợi.Cửu hàn huyền thiết giáp mặc dù không nghiền nát, nhưng cũng bị một đao chém ra một đạo vết rách.Bốn người bọn họ đều là hung nhân bài danh top mười trong một đời tuổitrẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp phải đệ tử Vạn Tượng Tháp mạnh mẽ như thế, quả thực quá hung ác rồi, vậy màlại giết chết Hoàng Đạo Nam, một đao đánh bại Hắc Phong Nham.-------Chương 447: Buộc trên câyOanh!Ngũ Hành chi khí đâm đặc đâm vào trên mặt tuyết tan vỡ, hai đạo nhân ảnh hiển lộ ra.- Ngươi rốt cuộc là ai?Bạch Như Tuyết mặc sa y màu trắng mang theo lông tơ, vạt áo khép mở,lạnh nhan và gợi cảm, đặc biệt là đôi chân dài lộ ra bên ngoài của nàng, quả thực giống như chạm ngọc vậyTóc dài màu trắng trên đầu nàng còn sắc hơn cả đao, giờ không còn tung bay trong không khí nữa.Tay Phong Phi Vân đã nắm lấy toàn bộ tóc nàng, nàng chỉ cần dám nhẹnhàng động một chút thì da đầu của nàng cũng sẽ bị giật xuống ngay.- Đệ tử Vạn Tượng Tháp.Phong Phi Vân kéo lấy tóc nàng kéo nàng đến bên người mình.Nàng kia quả thật lãnh nhan, nhưng lại có vẻ yêu mị câu hồn đoạt phách.- Ngươi biết ta là người thế nào không?Bạch Như Tuyết cảm giác đỉnh đầu đau đớn, đau đến toàn thân co rút, thân là một hung nhân Tà Tông, nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị một ngườibắt lấy như vậy.- Tuyệt đỉnh thiên tài của Sâm La Điện đệ tứ điện, truyền nhân Tà Tông, ta tự nhiên biết rất rõ.Phong Phi Vân vươn tay bóp lên ngực nàng một cái cảm giác được một cổmềm mại truyền đến, tựa như bóp lên một cục bông mềm mại vậy, nhưng lạicó tính co dãn tốt hơn bông nhiều.- Người chọc tới Tà Tông, cho tới giờ đều không được sống lâu.

Ta khuyên ngươi tốt nhất là thả ta ra, sau đó quỳ xuống cầu ta, ta có lẽ sẽ thungươi làm nô lệ...

Ngươi...

A......Hàm răng của Bạch Như Tuyết quả thật rất trắng, giống như vò sò sáng ngời nhất vậy.Môi của nàng cũng rất óng ánh sáng long lanh, hơn nữa...

Hương vị ngọtngào ngon miệng, cắn môi của nàng, thật sự là một chuyện mỹ vị.Phong Phi Vân khiến nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, nàng muốncắn đứt đầu lưỡi hung ác của Phong Phi Vân, nhưng hàm răng của nàng phát lực thì trên đầu đã đau đớn mãnh liệt, đau đến mức khiến toàn thân nàng không còn chút khí lực.- Hương vị mỹ nhân Tà Tông thật sự khác biệt.Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, lau nước miếng nơi miệng.- Ta chỉ cho là bị chó cắn đầu lưỡi thôi.Đôi mắt màu đen của Bạch Như Tuyết mang theo sát ý điên cuồng, hai tayngưng tụ ra hai mảnh vầng sáng màu trắng, đồng thời đánh ra "Tám ngưuchi lực" .Tám đầu hư ảnh kỳ ngưu từ trong lòng bàn tay của nàng đánh ra, tiếngngưu hống chấn khiến màng tai Phong Phi Vân cũng thấy đau đớn, nàng đâylà muốn dốc sức liều mạng rồi.Bành!Phong Phi Vân bóp nát "Tám ngưu chi lực" do nàng đánh ra, bàn tay niếtlên cổ tay của nàng, mãnh liệt uốn éo, răng rắc, tay trái của nàng liềntrực tiếp đứt gãy, mềm nhũn buông xuống.Thân thể mềm mại của n run lên, nhẹ giọng kêu thảm thiết.- Hỏa Ma Phương, hỗn đản này thật sự khinh người quá đáng, lại dám bấtkính với Tà Tông truyền nhân như thế, chúng ta liên thủ đối phó hắn...Hỏa Ma Phương, ngươi đi đâu?Hắc Phong Nham hướng về phía Thiên Mạc phương bắc gào thét một tiếng,chỉ thấy Hỏa Ma Phương giẫm trên một đám mây lửa, đã đào tẩu.Phương xa, truyền đến một hồi cười dài mỉa mai!- Hắc Phong Nham, ngươi thật sự là một tên đần độn, cho dù chúng ta liên thủ cũng khó mà địch lại hắn.

Ngươi còn không nhận ra thân phận của hắn sao?

Hắn chính là Thần Vương truyền nhân, Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân.Thanh âm của Hỏa Ma Phương càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong gió rét, đã đến bên ngoài năm mươi dặm rồi.- Yêu Ma...

Yêu Ma Chi Tử.Hắc Phong Nham nhìn chằm chằm vào xa xa thiếu niên nho bào màu trắng ởphương xa, ánh mắt từ trong thiết khải dày đặc bắn ra ngoài.Bạch Như Tuyết tự nhiên cũng đã nghe được lời Hỏa Ma Phương nói khi đào tẩu lời..., chăm chú nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử?- Ta chính là Phong Phi Vân!Phong Phi Vân cười nói.Răng rắc!Tay phải của nàng cũng bị bẻ gãy, lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm.- Phong Phi Vân...

Ngươi chết không yên lành, cho tới bây giờ chỉ có TàTông chúng ta khi nhục Vạn Tượng Tháp, cho dù ngươi hôm nay giết ta,điện hạ cũng sẽ lấy mạng ngươi thôi.Bạch Như Tuyết kêu lên.- Ngươi xinh đẹp như vậy, ta sao nỡ giết ngươi chứ?

Ta chơi ngươi!Phong Phi Vân kéo lấy tóc dài của Bạch Như Tuyết, liền đi tới chỗ cây ngô đồng:- Tà Tông các ngươi kiêu ngạo như vậy, giết thiên tài Vạn Tượng Tháp ta, nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp tam hôm nay cũng phải để Tà Tông các ngươicũng nếm thử tư vị khi bị khi nhục.Bành!Phong Phi Vân lôi Bạch Như Tuyết đến đằng sau cây ngô đồng, đặt trêncành cây, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tà tà cười, sau đó dùng tóc trắng dài ba mươi trượng trên đầu nàng cột nàng lên cành câyNàng dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, chỉ khiến da đầu của mình càng thêm đau đỡn, đều đau chảy ra mauí, nhưng nhưng không cách nào giãygiụa ra được.- Phong Phi Vân, ta sớm muộn cũng giết ngươi, đánh gãy hai tay củangươi, chém đứt hai chân của ngươi, móc mắt ngươi.

Cắt đầu lưỡi củangươi, cho ngươi phơi nắng dưới ánh mắt trời chói chang...- Thù này bất cộng đái thiên, nam nhân dám đụng vào một sợi tóc của Bạch Như Tuyết ta thì sẽ bị ta cắt thành mười vạn khối.... ......Phong Phi Vân mặt lạnh lấy, tát một cái lên mặt nàng, nàng lập tức liềnyên tĩnh lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn in dấu một bàn tay đỏ tươi.- Tà Tông các ngươi chẳng phải rất thích loại cách chơi này sao, ta cũng thích.Phong Phi Vân nói.- Phong Phi Vân, uổng cho ngươi là truyền nhân Thần Vương, khi dễ một nữ nhân thì có bổn sự gì chứ?Lúc Phong Phi Vân cởi hết quần áo nàng, nàng rốt cục cảm thấy bất an, cũng có chút mềm yếu rồi.Hai mắt Phong Phi Vân đã biến thành màu đỏ như máu, Yêu Ma chi huyếttrong thân thể đều sôi trào lên, phương thức cởi quần áo rất thô bạo,xoẹt xẹt một tiếng liền xé nát một khối lớn sa y, lộ ra nội y lụa bố màu ngã sữa bên dưới.Trên nội y kia thêu lên vài tia ngân nhung, tản ra một cổ mùi thơm như hoa lan, thập phần khiến người mê tình.Nội y trắng sữa bao lấy hai ngọn núi ngọc bạch của nàng ở bên trong, chỉ lộ ra một chút tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, mà ngay cả lụa trắng rộngbằng bàn tay cũng không thể bao hết bộ ngực ngạo nhân của nàng.Băng thiên tuyết địa, bị người xé nát quần áo, còn bị trói trên tàng cây, cảm giác này tự nhiên cực kỳ không thoải mái.Nhưng Phong Phi Vân lại cảm thấy rất thoải mái, cách chơi nữ nhân này,đều là nhờ tên Tà Tông truyền nhân Hoàng Đạo Nam kia dạy hắn, cái nàygọi là gậy ông đập lưng ông.- Hắc hắc, nữ nhân Tà Tông ăn mặc làm dáng như thế, đoán chừng không biết đã bị bao nhiêu nam nhân xài qua rồi.Ma khí trên người Phong Phi Vân quá nặng, một bả nhấc lên đùi ngọc mảnh khảnh của Bạch Như Tuyết vách lên trên vai.- Phong Phi Vân, nàng là nữ nhân của điện hạ chúng ta, nếu ngươi dámđộng đến nàng, cho dù ngươi chạy ra cả vạn dặm cũng sẽ không có sơ hộisống sót đâu.Oanh, oanh, oanh!Trọng giáp trên người Hắc Phong Nham nặng đến mấy vạn cân, hắn chạy tớitrong cánh đồng tuyết, mỗi một bước đều giẫm khiến mặt đất rạn nứt, trên người hơn mười đạo cửu hàn tỏa liền giống như độc xà gào thét lao đến.-------Chương 448: Cửu long bão trụ (1)Chiến lực của Hắc Phong Nham còn trên cả Hoàng Đạo Nam, cảnh giới ThầnCơ Đại viên mãn, đã mở ra 180 tòa mệnh huyệt, tăng thêm cửu hàn huyềnthiết khải trên người hắn, thực lực ổn cư ở top 5 một đời tuổi trẻ SâmLa Điện đệ tứ điện.Phong Phi Vân vác lấy đùi ngọc của Bạch Như Tuyết, khóe miệng nhe răngcười, nhéo nhéo khuôn mặt gởi cạm của nàng, trong mắt bắn ra bốn mươiđạo thần thức bám lên trên bạch thạch cự đa😵anh!Bốn mươi đạo thức thức cưỡng hãn thế nào?

Bạch thạch cự đao mãnh liệt từ trên mặt đất bay đi, phát ra một tiếng "Long ngâm", bốn mươi đầu Longhình đao khí màu trắng đồng thời chém ra ngoài.Một đao chém ra bốn mươi chiêu, mỗi một chiêu đều là "Long Hoàng Nhất Đao Sát" mười tầng chân tủy.Bành, bành, bành...Hắc Phong Nham sát khí nghiêm nghị, cách hơn 10m, bị bốn mươi đạo đaokhí bắn cho phải nằm sấp trên mặt đất, cửu hàn huyền thiết khải trênngười cũng bị nghiền nát thành từng khối sắt vụn.

Hắn miệng lớn thổhuyết, nhưng không cách nào đứng lên được nữa.- Phong Phi Vân, ngươi lăng nhục nữ nhân Tà Tông ta, ngươi sẽ trả mộtcái giá lớn thảm trọng, sẽ trở thành công địch của toàn bộ Sâm La ĐiệnThập Điện.

Thủ đoạn ngon độc của Tà Tông chúng ta không phải ngươi cóthể tưởng tượng đâu.

Mặc dù là những cao thủ đứng đầu một đời tuổi trẻVạn Tượng Tháp cũng không dám chính thức đắc tội Tà Tông, sợ gặp phảitrả thù điên cuồng, bọn hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, huống chi làngươi.Hắc Phong Nham cắn một răng máu, vẫn không tin Phong Phi Vân dám làm loại chuyện tày đình này.- Vậy ngươi trở về đi nói cho một ít điện hạ Tà Tông kia biết, nữ nhânnày là bị Phong Phi Vân của Vạn Tượng Tháp chơi, bị buộc trên cây chơiđấy.

Ngươi tà, ta càng tà hơn ; ngươi ác, ta càng ác.

Chuyện đệ tử VạnTượng Tháp khác không dám làm, Phong Phi Vân ta dám làm.

Hắc hắc!Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, một tay kéo bay hung y màu trắngsữa của nàng, lộ ra bộ ngực nửa hình bát kia, hương diễm đến khiến chongười phún huyết.Hắn mãnh liệt ép chặt lấy Bạch Như Tuyết, tách ra đôi chân tuyết trắng,chen vào giữa hai chân nàng, lực lượng khổng lồ khiến nàng không cáchnào phản kháng được.(Thiếu text nguồn, mong độc giả thông cảm)- Chơi rồi!Thiếu niên mặt đen vỗ lên đùi, rất là hào khí vượt mây nói.Hai chữ này vốn tục tằng đến không thể tục tằng hơn, nhưng giờ phút nàylại có một loại ma lực thần kỳ, khiến người toàn thân chấn động, tinhthần phấn khởi.Thiếu niên mặt đen bưng chén lên cuồng uống một hớp, cười cười, lại nói:- Mà để ta nói rõ cho các ngươi biết, tình huống lúc đó là thế này, dáng người Bạch Như Tuyết tự nhiên là tuyệt diệu, lớn lên càng đẹp như tiênnữ, nhưng khi nàng nhìn thấy bảo bối của Phong Phi Vân thì lại bị dọađến sắc mặt trắng bệch, một đời Tà Tông yêu nữ, thiếu chút nữa đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.- Chẳng lẽ Phong Phi Vân lại là một cây kình thiên trụ?Có người lên tiếng kinh hô.- Thông minh!Thiếu niên mặt đen dựng lên một ngón tay cái, tán thưởng nhìn hắn một cái, cười nói:- Nhưng ngươi vẫn xem thường Phong Phi Vân rồi, đó há chỉ là một câyKình Thiên Trụ?

Phải biết rằng Phong Phi Vân là ai?

Đây chính là Yêu MaChi Tử, trong thân thể chảy xuôi theo một nửa Yêu Ma chi huyết, mà hắncây bảo bối của hắn cũng chính là...

Cửu Long Bão Trụ trong truyềnthuyết.

Hắc hắc, sợ rồi chứ, các ngươi hiện giờ biết rõ Bạch Như Tuyếtlúc ấy bị dọa đến thảm cỡ nào chưa?Đát đát!Một đại hán mang quần lớn, mang theo Phương Thiên Họa Kích to như cái chén, lộ ra lồng ngực đi tới, cười hắc hắc, nói:- Phong Phi Vân trong một đời tuổi trẻ có thể xưng hùng, tu vị cường đại cỡ nào, ngươi trốn ở một bên, hắn lại không biết?- Đúng vậy!

Nghe đồn Linh Giác của Phong Phi Vân cực kỳ đáng sợ, ngươiđã có thể nhìn rõ ràng Cửu Long Bão Trụ của hắn, hắn lại không phát hiện ra ngươi sao?Lại có người tỏ vẻ hoài nghi.Thiếu niên mặt đen trừng mắt nhìn đài hán kia, hiển nhiên là đang tráchhắn hủy đi đài của mình, sắc mặt khẽ biến thành hơi nghiêm chỉnh nói:- Các ngươi biết cái gì, tất cả tinh lực của Phong Phi Vân lúc ấy đềuđặt ở trên người Bạch Như Tuyết, huống chi, chung quanh còn có mấy caothủ Tà Tông cực kỳ cường đại nhìn chằm chằm, ta lại trốn ở nơi bí ẩnnhất, hắn tự nhiên không phát hiện được ta.Nghe xong lời này, một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp sắc mặt đều thay đổi, tu vị của Bạch Như Tuyết cũng đã cực kỳ đáng sợ, lúc ấy lại có cao thủ TàTông ở bên, Phong Phi Vân chẳng lẽ địch nổi nhiều cường giả như vậy sao?Thiếu niên mặt đen thành công chuyển dời tầm mắt mọi người, khiến lựcchú ý của mọi người đều chuyển đến trên người đám siêu cấp cường giả TàTông kia.- Mấy tên siêu cấp cao thủ Tà Tông kia đến cùng là ai?Thiếu niên mặt đen lạnh lùng cười, nói:- Nói ra, sợ là sẽ dọa chết các ngươi.

Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham, Hồng Ma Phương.Hí!Tất cả mọi người ngược lại hít một hơi hơi lạnh.Hung danh của mấy người này gần đây đều đã truyền khắp thiên hạ, chuyênmôn săn giết đệ tử Vạn Tượng Tháp, không biết có bao nhiêu thiên tàituấn kiệt đều chết trong tay của bọn hắn.Ở trong Thần Cơ Đại viên mãn, bọn họ đều là cường giả như vậy, khiến người nghe thấy mà sợ hãi.Mấy tên hung nhân này, trong tay mỗi người đều nhiễm đầy máu của hùngchủ một đời tuổi tr, đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều phải trốn xa bọnhắn.- Chỉ tiếc bọn hắn quấy rầy chuyện tốt của Phong Phi Vân, Hoàng Đạo Nambị Phong Phi Vân một cước giết chết, hài cốt không còn.

Đầu Hắc PhongNham cũng bị Phong Phi Vân băm xuống dưới, treo trên đỉnh cây.

Chỉ cóHồng Ma Phương chạy đi như chó nhà có tang, hắc hắc, nếu hắn không chạyđi nhanh, chỉ sợ cũng không còn mạng rồi.Thiếu niên mặt đen thổ mạt hoành phi, tất cả lời hắn nói, ngoại trừ CửuLong Bão Trụ ra đều thập phần ăn khớp với tình huống lúc ấy, khiến người hoài nghi, chẳng lẽ hắn lúc ấy thật sự ở đấy sao?Đại hán trần truồng kia cũng lộ ra nghi ánh mắt mê hoặc, trầm tư một lát, nói:- Hắc hắc, ta vẫn muốn nghe đoạn giữa Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết.- Rất đúng, rất đúng, đây mới là trọng điểm....Mọi người đã cực kỳ tin tưởng lời thiếu niên mặt đen kia, muốn nghe vào trọng điểm.Thiếu niên mặt đen ngửa đầu thở dài một tiếng, phiền muộn nói không nên lời, nói:- Đó là một bức hình ảnh thê thảm, Phong Phi Vân ma tính bộc phát, tựanhư Thái Cổ Thần Viên, giống như Địa Ngục Cuồng Long, cây Cửu Long BãoTrụ dưới thân tựa như một cây thần thương vô địch, đâm đến khiến BạchNhư Tuyết kêu cha gọi mẹ, kêu thảm thiết liên tục, huyết tuyền chảy nhỏgiọt.- Phong Phi Vân bộc phát ra tiếng cuồng khiếu như dã thú, vò nát kiềuhoa, xé rách cỏ non, hắn dậm chân, toàn bộ đại địa liền đều bị run rẩy;hắn ngẩng đầu thét dài một tiếng, bầu trời cũng ảm đạm thất sắc.

Khí lực của hắn thật sự quá cường đại, thật giống như vô cùng vô tận, có thể hạ gục cả một đầu mẫu kỳ ngưu ...

Khục khục, gần đó chỉ là lời tượng trưng thôi.Tất cả mọi người lần nữa ngược lại hít một hơi hơi lạnh, phảng phất như đều sáp nhập vào không khí lúc đó.-------Chương 449: Cửu long bão trụ (2)Chỉ có đại hán trần truồng kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niênmặt đen, rất muốn xông tới, dùng Phương Thiên Họa Kích trong tay đâmthủng cái miệng tiện của hắn.Tiểu tử này quả thực khoác lác quá mức rồi, nếu Phong Phi Vân thật sựmạnh như vậy, mười Bạch Như Tuyết cũng sẽ bị chơi cho chết khô.- Aizz!

Đây thật sự là một hồi tằng tịu với nhau vô cùng thê thảm, đạichiến ba ngày ba đêm, không, là năm ngày năm đêm, là mười ngày mười đêmah!

Trời xanh ah!

Tiểu mỹ nhân Bạch Như Tuyết nũng nịu cỡ nào, giờ phútnày hai chân đều nhuốm máu, hơi thở mong manh, Phong Phi Vân lúc này mới bứt ra a vẫn chưa thỏa mãn mặc áo bào vào, quát to một tiếng, qua đêmnay, lão tử còn muốn chơi ngươi!Thiếu niên mặc áo đen quát to một tiếng.Đại hán trần truồng kia chính là Vương Mãnh, giờ phút này thật sự lànghe không nổi nữa, Phương Thiên Họa Kích trong tay trực tiếp quét ngang ra ngoài:- Tất Ninh Suất, đừng con mẹ nó phỉ báng sư thúc ta, có tin ta quất chết ngươi không.Thiếu niên mặt đen đang thổn thức cuồng giảng kia dĩ nhiên lại là Tất Ninh Suất.Hắn thật giống như đã sớm biết rõ Vương Mãnh sẽ ra tay với hắn, thân thể tựa như một con khỉ, lóe lên, đã đến trên nóc nhà cao hơn 10m, cườinói:- Ta mới không có phỉ báng Phong Phi Vân, sự thật vốn là như thế, con mẹ nó chứ hâm mộ hắn còn không kịp, Bạch Như Tuyết thật sự rất đẹp ah!Phong Phi Vân lúc ấy cũng quả thật rất bạo lực ah!- Cút đi, ngươi dám nói câu cuối cùng kia là hắn nói sao?Vương Mãnh nói.- Ách!Tất Ninh Suất ngồi xổm trên nóc nhà, ngón tay gãi gãi da đầu, nói:- Cái này...

Phong Phi Vân nếu đã không giết Bạch Như Tuyết, tự nhiên là muốn giữ lại buổi tối chơi rồi, cái này rất hợp tình hợp lý ah!Lại nói:- Đúng rồi, hắn còn lưu lại chữ trên cây a- Lưu chữ gì?Vương Mãnh cười lạnh nói.- Người ta giết, Bạch Như Tuyết ta chơi rồi, đều ở dưới gốc cây này.

Ta mang nàng đi, đêm nay tiếp tục chơi.

Hắn lưu lại chính là hàng chữ này, nếu hắn đã lưu lại hàng chữ này, như vậy buổi tối hắn tất nhiên sẽ tiếp tục chơi rồi.Tất Ninh Suất nghiêm nghị thở dài, ngôn từ chuẩn xác nói.- Người bình thường, chơi nữ nhân sẽ lưu danh sao?

Ta sao có cảm giác là chữ này do ngươi lưu lại thế?Vương Mãnh trong lòng càng tức giận.- Ách...

Nói đùa gì vậy, ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao?

Trôngthấy chữ này, những điện hạ Tà Tông kia còn không tức chết sao?Tất Ninh Suất sắc mặt có chút không đúng, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.Vậy chữ kia nhất định là do tên này lưu rồi!Vương Mãnh mang theo Phương Thiên Họa Kích, lại giết tới hắn, một đạophong mang bạch sắc tựa như tia chớp bổ ra.

Tất Ninh Suất vội vàng chạytrốn, Vương Mãnh lập tức đuổi theo phía sau.Ai cũng không rõ, Tất Ninh Suất sao biết được chuyện xảy ra lú đó, nhưng tin tức này cứ vậy bị hắn truyền ra ngoài, hơn nữa tất cả mọi người đều tin.Sau đó không lâu, mười vị điện hạ của Sâm La Thập Điện, đồng thời phónglời nói, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tru sát Phong Phi Vân.Ai có thể bắt giữ Phong Phi Vân, thưởng cho mười vị nô bộc mỹ nữ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp, càng có ngàn vạn kim tệ làm thù lao.Sau khi tin tức này truyền ra, mọi người càng thêm tin tưởng không nghingờ, xem ra Phong Phi Vân thật sự đã chơi nữ tử Tà Tông, bằng không thìcường giả Tà Tông cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.Lại còn cố ý thưởng mười vị nữ nô Vạn Tượng Tháp, đây không phải là khiêu khích trắng trợn sao?Hiển nhiên Phong Phi Vân lần này đã đắc tội Tà Tông không nhẹ!- Sự kiện Phong Phi Vân chẳng lẽ là một lần phản kích của học viên VạnTượng Tháp sao?

Xem ra trận giao phong giữa một đời tuổi trẻ của ThánhĐịa đệ nhất thiên hạ và Tà Tông đệ nhất thiên hạ này sẽ càng ngày càngthảm thiết, thời đại so ai càng ác hơn ai đã đến.Người ánh mắt sâu sa đã thấy được một tia mánh khóe.Giao phong giữa một đời tuổi trẻ, thế hệ trước cũng không thể ra tay được, đây là quy củ của Tu Tiên Giới.Nếu thế hệ trước ra tay, vậy thì đại biểu đại chiến toàn diện bắt đầu,lúc đó sẽ thảm thiết hơn giờ gấp trăm lần, nghìn lần, không cẩn thận thì một thế lực lớn đỉnh tiêm sẽ xóa tên hoàn toàn khỏi Tu Tiên Giới ngay.Loại tình huống này, bất luận kẻ nào cũng không muốn nhìn thấy, cho nêntranh phong chính thức của Tu Tiên Giới đều giao cho một đời tuổi trẻ,như vậy không chỉ có thể giảm bớt thương vong, mà còn có thể tôi luyện tâm tính đệ tử trẻ tuổi.Chỉ có ở trước mặt địch nhân, người trẻ tuổi mới có thể chính thức phát triển.Hùng chủ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp cũng không phải là không có, tu vị kỳ thật cũng không hề yếu hơn truyền nhân Tà Tông bao nhiêu, nhưngvì sao lại bị áp chế toàn diện?Mấu chốt ngay ở chỗ truyền nhân Tà Tông ra tay ngoan độc, tâm cơ đủ sâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Chỉ riêng tà sát khí trên người bọn họ thôi là có thể ép khí thế những học viên Vạn Tượng Tháp kia xuống baphần rồi ....Giờ phút này Phong Phi Vân tự nhiên không biết sự tích phong lưu củamình đã bị Tất Ninh Suất thêm mắm thêm muối truyền khắp thiên hạ, cái gì Cửu Long Bão Trụ, mười ngày mười đêm, Yêu Ma chi huyết thức tỉnh, chơitận nữ đệ tử Tà Tông, giết tới mười vị điện hạ Tà Tông ...Những lời này hôm nay đều đã truyền lưu giữa đệ tư Tà Tông, Vạn TượngTháp, thậm chí ngay cả những tiên môn đệ tử truyền thừa cổ xưa cũng đãbiết được, mỗi người đều cảm thán không thôi, có người nói hắn hào khívượt mây, có người nói hắn hung hăng càn quấy cuồng vọng.Nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đang làm gì?Vào đêm, không khí trở nên lạnh hơn.Tuyền phủ kín núi đồi, phản xạ một tầng bạch quang trong suốt, trên mặttuyết có các dấu chân cực lớn, dấu chân kia giống như móng bò, nhưng sovới móng bò bình thường lớn hơn không chỉ gấp mười lần.Dấu chân cô độc, ngay cả gió tuyết cũng không thể xóa nhòa.Một đầu kỳ ngưu cao năm mét ở dưới ánh trăng, trên mặt tuyết, chậm rãi đi về phía trước.Đát đát!Phong Phi Vân nắm lấy khóa sắt bọc trên mũi kỳ ngưu, một tay vắt chéosau lưng, trên người áo trắng bồng bềnh, đạp tuyết vô ngân, thập phầntiêu sái, nhưng trong lòng lại không chút tiêu sái.Hắn hai mắt thỉnh thoảng nhấc lên, nhìn về phía sơn lĩnh dày đặc ở xaxa, thi vân quay cuồng cả nửa dãy núi, đã càng ngày càng gần.Cuối cùng vẫn quay lại rồi.Nữ Ma tựu xếp bằng ở đỉnh đầu kỳ ngưu, bên người là hai cây sừng trâuthật dài, tựa như hai tòa thần phong màu đen, khiến cho nàng tăng thêmvài phần ma khí.Tinh quang đầu trời rơi xuống, chiếu vào trên người Nữ Ma, nếu là ngườitinh thông quan khí liền sẽ phát hiện những tinh quang kia đều đang chui vào mi tâm của nàng.Nàng lại có thể hấp thu lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần, toàn bộThần Tấn vương triều, đã rất khó tìm ra người thứ hai như vậy.Phong Phi Vân dừng bước, đã đến dưới Bán Đạp Sơn.Trong núi, bóng đen lắc lắc, tràn đầy âm trầm và tử khí.Rất xa, còn truyền đến tiếng kêu của Thi Tà.-------Chương 450: Nữ nhân không chọc được nhất (1)Đây là một tòa ác sơn tràn đầy Thi Tà, phạm vi ba trăm dặm, hiểm sơn ácthủy, quả thực không dưới một tòa tuyệt sát tử địa cổ xưa, Phong Phi Vân quả thật vạn phần không muốn quay lại đây.Tinh Hà đầy trời, sáng chói mà vĩnh hằng, mặc dù trời tuyết bay liên tục cũng không cách nào khiến cho ngôi sao ảm đạm.Dưới Bán Đạp Sơn, gió lạnh phần phật, ngay cả tuyết rơi trên bầu trời cũng mang theo một cổ mùi máu tươi.- Đã đến!Phong Phi Vân đứng trong tuyết, phun ra một ngụm khí màu trắng.Tinh Hà run lên, tinh quang đầy trời cuốn ngược xuống quay lại thiên mạcTrên đỉnh kỳ ngưu, Nữ Ma cũng mặc nho y màu trắng, trên người ánh sáng chói lọi trong suốt, giống như một chiếc tiên đăng trong bóng tốivậy.Đôi mắt không chút cảm xúc của nàng chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vàoBán Đạp Sơn như Cự Thú nằm ngang, con mắt cong cong có chút nhíu lại,mang theo vài phần hàn mang.Bán Đạp Sơn thật sự rất cao lớn, đứng dưới chân núi, trước mắt, tất cảánh mắt đều bị sơn thể ngăn trở, thật giống như đứng ở dưới thần bíchkết nối với Cửu Thiên vậy, khiến người có một loại cảm giác hít thởkhông thông.- Ta đưa ngươi đến Bán Đạp Sơn, cũng đến lúc nên mỗi người một ngã rồi.Phong Phi Vân buông lỏng khóa sắt trong tay, 'Rầm Ào Ào', sờ lên cái mũi tràn đầy lân phiến của kỳ ngưu, cự thú vốn hung mãnh giờ phút này lạidịu dàng ngoan ngoãn giống một chú nghé con vậy.Phong Phi Vân ôm Bạch Như Tuyết cột trên lưng kỳ ngưu xuống, nàng cũngđã sớm tỉnh, nhưng toàn thân đều bị trói lại, không cách nào nhúc nhích, dưới làn da màu trắng, đôi mắt dễ thương như trân châu đen kia lộ rađặc biệt chói mắt.- Trừng ta làm gì vậy?

Rất tức giận sao?Phong Phi Vân trêu tức cười nói.- Ngươi vì sao không giết ta?Bạch Như Tuyết vẫn trừng mắt nhìn Phong Phi Vân.- Ta giết ngươi làm gì?

Ta hiện giờ thả ngươi về nhé?Phong Phi Vân cười cười.Bạch Như Tuyết chau mày lại, có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đãhiểu rõ ý đồ của Phong Phi Vân, mình chẳng qua chỉ là công cụ để hắnphản kích Tà Tông thôi, một khắc khi hắn cột mình lên cây thì kỳ thậtmình đã không còn giá trị gì nữa.Thả mình về hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng là ..., mục đích của hắn đã đạt được.Phong Phi Vân chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng lại khôngmuốn trơ mắt ếch ra nhìn nữ nhân vừa bị mịnh chơi chết cóng dưới cây ngô đồng, cho nên mới mang nàng đi.Giờ phút này, Bạch Như Tuyết đã khôi phục vài phần tu vị, thả nàng rời đi thì đã làm sao?Bạch Như Tuyết khôi phục tự do, liền vội nhanh chóng lướt ra hơn bảytrượng, kéo xa khoảng cách với Phong Phi Vân, lạnh lùng cười:- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, đây là quyết định sai lầm nhấtđời ngươi.

Ngươi hoàn toàn không hiểu tâm lý trả thù của một nữ nhân sẽcường đại đến mức nào đâu?Nàng lại lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi nàng cảm thấy Phong Phi Vân đã không cách nào uy hiếp được nàng nữa thì mới dừng bước.- Ah!

Ngân ngân, cho dù ngươi lại luyện mười năm, một trăm năm, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.Phong Phi Vân cười nói.- Ngươi sai rồi, có đôi khi trả thù người, chưa hẳn cần nhờ lực lượng.Tóc trắng trên đầu Bạch Như Tuyết như ngàn vạn thác nước trắng, bay múatừ từ trong không khí, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vẻ mỉa mai và xinh đẹp.Phong Phi Vân nói:- Chẳng lẽ ngươi còn những biện pháp khác sao?Bạch Như Tuyết nói:- Ta có thể tra tấn tự mình, ngươi nói đây có phải là một phương thức trả thù không?- Ha ha, ta vốn nghĩ ngươi là một nữ nhân thông minh, lại không nghĩngươi cũng ngu xuẩn như vậy, cho dù ngươi chém mất hai tay hai chân củamình, ta cũng sẽ không có nửa phần đồng tình đâu!Phong Phi Vân lắc đầu thở dài.- Vậy nếu ta ngủ với nam nhân khác thì sao?Bạch Như Tuyết uyển mị cười cười, cười đến phong tình vạn chủng.Quần áo trên người nàng nhẹ nhàng chảy xuống, lộ ra ngọc thể hoàn mỹkhông tỳ vết, đẫy đà, hết sức nhỏ, thon dài, quả thực giống như tinhlinh trong tuyết, vưu vật trời sinh.Chỉ cần là nam nhân có mắt, sau khi chứng kiến thân thể của nàng khẳng định sẽ muốn ngủ với nàng ngay.Phong Phi Vân nhướng mày, chằm chằm vào nàng.Bất kỳ một nam nhân nào nếu nghe nói nữ nhân từng ngủ qua với mình lạingủ với nam nhân khác cũng không phải chuyện vui vẻ gì, mặc dù hắn cănbản không thích nữ nhân này.Ham muốn chiêm giữ của nam nhân rất mạnh, ai cũng thế cả.- Ta tin tưởng nếu ta cởi sạch quần áo, khẳng định sẽ có vô số nam nhân muốn lên giường với ta.Ánh mắt Bạch Như Tuyết không giống nói đùa chút nào, tràn đầy vẻ căm hận đối với Phong Phi Vân, hắn cười nói:- Những nam nhân này, nhất định sẽ có bằng hữu của ngươi, có cừu nhâncủa ngươi, có ngươi người ghét, thậm chí là thân nhân của ngươi, ta đềunguyện ý ngủ với bọn hắn, cùng bọn hắn trên giường, khiến bọn hắn nếmthử ngọc thể câu hồn, nghe ta âm thanh rên rỉ của ta.Phong Phi Vân giờ khắc này không thể không thừa nhận, thật sự mình không hiểu rõ sinh vật nữ nhân này.- Ha ha, còn chưa đủ, ta lên giường với lão đầu xấu xí nhất, lên giườngvới tên ăn mày bên đường, ta lên giường với mỗi một nam nhân trong thiên hạ một lượt.

Nếu ta biến thành một nữ nhân đê tiện phóng đãng hơn cả kỹ nữ vậy thì cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách ngươi, đều làngươi một tay tạo thành đấy, ngươi phải bị tra tấn tâm lý.Bạch Như Tuyết âm trầm cười, cười đến đặc biệt điên cuồng.Nàng tựa hồ thật sự đã điên rồi.- Ngươi cảm thấy ta sẽ đau lòng?Phong Phi Vân nói.- Ngươi chẳng lẽ sẽ không?Bạch Như Tuyết nói.- Ha ha!

Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, lúc ngươi đang lãng phí bản thân, ta nói không chừng đã ôm một tiểu mỹ nhân khác ngủ,thoải mái không biết bao nhiêu.Phong Phi Vân bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên đỉnh đầu kỳ ngưu, trựctiếp thân mật ôm Nữ Ma vào ngực, cười nói với Bạch Như Tuyết:- Ngươi phải biết rằng, Phong Phi Vân ta cho tới bây giờ đều không thiếu mỹ nhân, thêm ngươi một người không nhiều, thiếu ngươi một người khôngít.Nữ Ma vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi hơi liếc qua Phong Phi Vân, còn chưa từng có nam nhân nào dám ôm nàng như vậy, nhưng Phong Phi Vân giờ phútnày lại ôm chặt nàng, ôm giống như nàng là tình nhân của hắn vậy.Bạch Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Nữ Ma trên lưng kỳ ngưu, hừ lạnh một tiếng:- Phong Phi Vân, chúng ta chờ xem, tương lai đừng hối hận.Nói xong lời này, nàng liền nhặt lên quần áo trên mặt đất, bọc lấythân thể, hóa thành một đạo nhân ảnh bạch sắc bay vút vào rừng rậm.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, ưu thương khônghiểu, khoái cảm lúc trước không còn chút nào, trong lòng lại có một loại cảm giác tội ác, nếu nàng thật sự sa đọa trong hồng trần, mình thật sựsẽ không đau lòng chút nào sao?Bành!Phong Phi Vân ngực tê rần, một cổ lực lượng khổng lồ đánh tay hắn ra,thân thể đụng một tiếng, rơi trong đống tuyết, cả người đều bị chôntrong đó.-------Chương 451: Nữ nhân không chọc được nhất (2)- Phi!

Phi!

Uy, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, muốn khuyênBạch Như Tuyết lạc đường biết quay lại, ngươi hạ thủ nặng như vậy, sẽchết người đấy.Phong Phi Vân từ trong tuyết bò ra, run rẩy, trong quần áo rơi ra mảng lớn bông tuyết.- Ta nếu thật muốn giết ngươi, ngươi bây giờ còn bò lên được sao?Nữ Ma trầm giọng quát, hai con ngươi tựa như ma đồng, cực kỳ dọa người.- Vậy ngươi vì sao không giết ta?Phong Phi Vân vừa rồi cũng không kìm lòng được, đích thật đã bị lời Bạch Như Tuyết nói làm xúc động, bằng không hắn thật sự không dám đụng vàomột ngón tay của Nữ Ma, chứ đừng nói đến ôm nàng vào ngực.Bởi vì Nữ Ma vốn không phải là nữ nhân, nàng là một ma quỷ, là một thanh hung kiếm, là băng sơn rét lạnh, là địa vực núi thây biển máu, dù saonàng tuyệt đối không phải một người, lại càng không phải một nữ nhân.Ôm Nữ Ma, quả thực còn nguy hiểm hơn ôm một con rắn cực độc, bò cạp ăn thịt người.Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy sợ, da đầu un lên, ngay cả sau lưngcũng mồ hôi lạnh, chỉ có thể may mắn mình bây giờ vẫn còn sống, vẫn cònhoàn hảo không tổn hao gì.- Bởi vì hiện giờ tu vi của ta còn chưa khôi phục, ngươi phải làm người hầu của ta.Thanh âm Nữ Ma không thể kháng cự, giống như một nữ thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy.- Ta chưa bao giờ làm người hầu.Phong Phi Vân nói.- Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết thôi.Nữ Ma vô tình nói.- Chết còn tốt hơn làm người hầu của ngươi!Phong Phi Vân nói.- Ngươi sai rồi, sau khi ngươi chết, chính là một cỗ Thi Tà, không chỉcó làm được người hầu, còn chỉ có thể làm nô bộc của ta, vẫn phải bị tasử dụng.

Một cái là người hầu, một cái là nô bộc, tuy rằng chỉ chênhlệch một chút, nhưng lại có cách biệt một trời đấy.Nữ Ma nóiPhong Phi Vân gõ đầu, nói:- Người hầu là người, nô bộc lại không phải người!- Ngươi rất thông minh, cho nên ta chọn ngươi làm người hầu của ta.Nữ Ma nói.- Vậy ta còn nên cảm thấy vinh hạnh sao?Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười.- Ngươi vốn nên cảm thấy vinh hạnh, chỉ đơn giản việc ta nói với ngươinhiều như thế, cái này đã không phải đãi ngộ người bình thường nên córồi.Nữ Ma nói.Phong Phi Vân gật đầu cười cười:- Đây là đãi ngộ của người hầu.- Ngươi có thể cho rằng như vậy.Nữ Ma nói- Có thể đổi một cách xưng hô không?Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dù sao chết tử tế không bằng cònsống, huống chi, chết ở trong tay Nữ Ma tuyệt đối sẽ không được tử tế.- Tùy ngươi!Nữ Ma cũng thỏa hiệp rồi, bởi vì nàng bị thương thật sự quá nặng, lúcnày nhất định phải lưu Phong Phi Vân lại, bằng không thì cuộc sống củanàng cũng sẽ không tốt đẹp gì.Hơn nữa nàng còn tính toán khác, Thanh Đồng Linh Châu bị Phong Phi Vânthu về, nàng sao có thể dễ dàng thả Phong Phi Vân rời đi vậy được?- Vậy thì gọi là sứ giả Nữ Ma đi?Phong Phi Vân nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ được một xưng hô coi như có mặt mũi một chút.- Sứ giả Nữ Ma.Nữ Ma niệm theo một câu.Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử từ đằng xa truyền đến, theo gió thổi qua, đặc biệt chói tai.Phong Phi Vân và Nữ Ma đồng thời động dung, nhìn về phía rừng rậm.Bá!Nháy mắt khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, thân thể Phong Phi Vân liền giống như tiễn rời cung, đạp gió bay ra ngoài, mấy lượt hô thấp đã đếnbên ngoài hơn mười dặm, đứng trong rừng cây tĩnh mịch.Hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào một màn vô cùng thê thảm trước mắt.Đây là một cỗ nữ thi, hai tay đều bị đinh sắt xuyên thủng, quấn quít hai cây khóa sắt, găm ở giữa hai hai cây cổ mộc màu đen, máu chảy đầm đìa,da trên người đều bị lột xuống, con mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt mất,trong tai cũng cắm hai cây đinh sắt, toàn thân đều đang nhỏ máu.Đây là đã gặp phải hạng tra tấn thê thảm thế nào chứ?Đây là hận thù cỡ nào mới phải chịu tàn phá như thế ?Nàng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ tóc trăng dài ba mươi trượng của nàngvẫn có thể chứng minh nàng chính là Bạch Như Tuyết, hiện giờ lại trởthành hồng như huyết rồi.Khó trách kêu thảm thiết tuyệt vọng như vậy, người giết nàng lòng dạ cũng quá ác độc rồi.Loại thủ pháp sát nhân này Phong Phi Vân quá quen thuộc, cũng chỉ cóthần bí chủ nhân mới tàn nhẫn như vậy, hắn vậy mà cũng tới Tam ThánhQuận, đầu tiên lại đưa tới một phần lễ vật lớn như vậy nữa.Thần bí chủ nhân là cố ý giết cho Phong Phi Vân xem, nói cho Phong Phi Vân biết, ta đã đến rồi!Cạc cạc!Một bầy quạ đen vẫy cánh, từ trên nhánh cây bay lên, một đôi mắt đen kịt to như hạt đậu chăm chú nhìn chằm chằm vào nữ thi máu chảy đầm đìa kia, mở ra cái miệng sắc bén, muốn mổ lấy.Tử vong chi khí tràn ngập, rõ ràng là nữ thi còn mới nhưng giờ đã mục nát.- Súc sinh, thịt người nào cũng có thể ăn sao?Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, điểm ra một đạo chỉ quang màu đen xuyênthủng một con qua đen, bạo liệt thành mưa máu, một đoàn hỏa diễm bốclên, thiếu đốt không dứt.Hắn gỡ cổ nữ thi này xuống, đặt trên mặt đất, trên người một tia sinhkhí cũng không có, trên người còn có nhiệt độ cơ thể, chứng minh nàngchỉ vừa mới chết không lâu.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, quan sát trên nữ thi mặt đất, trầm mặc nửangày, sau đó đào một cái hố, chôn nàng trong rừng, rất nhanh tựu biếnthành một tòa hoang nguyên cô phầnHàn phong, lương dạ, cô phần.Một đời Tà Tông yêu nữ, khi còn sống mỹ tư khuynh thành, nhưng sau khichết lại là một cỗ huyết thi, chôn xương ở nơi hoang vu nhất này, nhiềunăm về sau cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng.Đến lúc đó, toàn cô phần này có lẽ cũng sẽ bị tuế nguyệt bào mòn mất.Trăm ngàn năm sau, ai còn biết trên đời này từng có một nữ nhân như nàng chứ?Lúc kia, Phong Phi Vân có lẽ còn sống, có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại nàng, nhưng khẳng định đã quên mất mặt nàng, quên mất tên nàng, thậm chí cònkhông nhớ rõ ràng vùi thân ở nơi nào cũng nên.Cũng chỉ có thể biết được, lúc kia có một nữ nhân như vậy từng vội vàng đi qua trong sinh mạng mình.- Mỗi người đều là một khách qua đường trong Bà Sa thế giới này, lúcsinh ra thì đã có nghĩa là từng bước một đi đến tử vong, không ai có thể thoát được.Phong Phi Vân chỉ yên lặng đứng trước mộ phần, ngưng thực lấy, suy nghĩsâu xa lấy, tâm tình có chút trầm trọng, nhưng lại không có cảm xúc chấn động quá lớn .Người tu đạo, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với mọi chuyệnKhi đã nhìn thấu thế giới này rồi, cũng sẽ phai nhạt đối với mọi chuyện!

Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh số, Thiên Đạo chi uy, nhân lực sao có thể phản kháng chứ?. . .Phong Phi Vân và Nữ Ma cũng không tiến vào Bán Đạp Sơn, chỉ đặt chândưới Bán Đạp Sơn, bố trí trận vân ẩn nấp thân tích, tu sĩ thế lực khắpnơi đều đi vào phụ cận Bán Đạp Sơn dò xét, nhưng lại không một ai pháthiện ra bọn hắn cả.-------Chương 452: Mệnh huyệtNữ Ma xếp bằng trên một phương đá lớn, vẫn không nhúc nhích, ngồi xuốngđã là ba ngày, trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cổ lực lượng vô hình đangchui vào trong cơ thể nàng, trợ nàng khôi phục tu vị.Căn cứ theo suy đoán của Phong Phi Vân, nàng sở dĩ phải về đến Bán ĐạpSớn hình như là muố hấp thu lực lượng của Thượng Cổ tế đàn kia.Phong Phi Vân xếp bằng trong một tòa trận pháp, bảo quang trên người dịu dàng, trong tay một khối chân diệu linh thạch sáng chói, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu giảm, bị hấp thu cực kỳ nhanh chóng.Bành!Khi khối chân diệu linh thạch này bị hấp thu tận, trên cánh tay phải của Phong Phi Vân, từng đạo linh khí tụ tập tại một điểm, một tòa mệnhhuyệt xuất hiện.Quang mang màu vàng từ trong mệnh huyệt nổ bắn ra, câu thông Thiên Địa và đan điền.Linh khí vô tận lại xông ngược về thân thể, giống như một tuyền cam lâm đang đổ vào huyết nhục chi thân trong người vậy.- Tòa mệnh huyệt thứ ba mươi bốn!Phong Phi Vân mở hai mắt ra, mặt ngoàn làn da trên mệnh huyệt trầmxuống, che dấu vào trong gân mạch, ba ngày qua, tu vị của Phong Phi Vânquả thực là đột nhiên tăng mạnh, liên tục mở ra hai mươi lăm tòa mệnhhuyệt, tăng thêm chín tòa mệnh huyệt mở ra ban đầu thì tổng cộng đã làba mươi bốn tòa mệnh huyệt.Mệnh huyệt chính là cầu nối để câu thông đan điền và Thiên Địa.Số lượng mệnh huyệt mở ra càng nhiều, Thiên Địa linh khí có thể điều động sẽ càng nhiều, tu vị tự nhiên cũng cường đại hơn.- Tổng cộng tiêu hao hai cây thiên niên linh thảo, năm khối chân diệulinh thạch.

Một cây thiên niên linh thảo, có thể giúp ta mở ra mười ngọn mệnh huyệt, một khối chân diệu linh thạch, có thể giúp ta mở ra một tòa mệnh huyệt.Vô luận là thiên niên linh thảo hay là chân diệu linh thạch, đều là trân bảo của Tu Tiên Giới.Đặc biệt là thiên niên linh thảo, quả thực thưa thớt đến cực điểm, mỗimột cây đều giá trị ngàn vạn kim, có thể khiến cho tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh phải tranh đoạt lẫn nhau.Hai gốc thiên niên linh thảo này của Phong Phi Vân đều là từ trong tổđịa của Phong gia đào ra, hiện giờ muốn đạt được một cây quả thật cực kỳ gian nan.- Trong thân thể người tổng cộng có 360 tòa mệnh huyệt tiềm ẩn, muốn mởra tất cả 360 tòa mệnh huyệt này, cái này cần phải tiêu hao bao nhiêutài nguyên đây chứ?Tu luyện Thần Cơ Đại viên mãn vừa có thể dựa vào thời gian chồng chất, cũng có thể dựa vào tài nguyên chồng chất.Chỉ là số tài nguyên phải tiêu hao cực kỳ khổng lồ, coi như là loại thếlực như Tứ đại môn phiệt cũng không tiêu hao nổi, chỉ có thiên kiệt caocấp nhất, mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, dùng vô số tàinguyên đến chồng chất ra một tên tuyệt thế thiên tài.Bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, những điện hạ kia của Tà Tông, La Phùcông chúa. . .

Những người này, cơ hồ đều là dùng vô tận tài nguyênchồng chất ra, bằng không bọn hắn cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà tu vị đã đáng sợ như vậy.Ví dụ như, người bình thường ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn phải tuluyện hai mươi năm, mới có thể luyện ra toàn bộ 360 tòa mệnh huyệt, đâylà nhân kiệt thiên tư tung hoành mới có thể làm được.Nhưng đối với La Phù công chúa bọn hắn mà nói, hoàn toàn có thể dựa vàolinh vật tài nguyên khổng lồ, trong vòng hai tháng, tu luyện ra 360 tòamệnh huyệt.Đây là chênh lệch giữa cả hai.Cho nên những thiên tài địa vị càng cao thì tranh đấu càng lợi hại,tranh giành chính là tài nguyên có hạn trong tiên môn, như vậy mới cóthể tu luyện nhanh hơn, chênh lệch với người cùng thế hệ càng lớn hơn.Mở ra ba mươi bốn tòa mệnh huyệt, khiến tu vị của Phong Phi Vân lại tăng lên một mảng lớn.Bỗng dưng, thiên mạc phương bắc truyền đến một hồi tiếng trống trận nước cuộn trào, đông, đông, đông, thanh âm này mang theo một cổ ma uy khiếpngười, sau khi nghe thấy, khiến tâm của người cũng theo đó chấn độngmãnh liệt.Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng to, chấn khiến người như muốn ngất đi.Trong không khí cuồng phong phần phật, tiếng trống như tiếng sấm.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt sinh ra hỏa diễm, nhìnra xa phương bắc, chỉ thấy một mặt cự cổ đường kính đạt đến 30 trượngđang lơ lửng dưới tầng mây.Cự cổ, có xác ngoài Thanh Đồng, phủ lên một tầng da tràn đầy lân phiến.Một cái thần chùy mang theo lôi điện đánh lên trên cổ bì, phát ra thanh âm chấn thiên động địa.Vung chùy chính là một cổ cương nô cao bốn mét, cơ bắp như hàn thiết,làn da bốc lên kim mang, một búa của hắn sợ là có trên trăm ngàn cânlực, có thể san bằng cả một ngọn núi nhỏ.- Tế đàn cổ xưa vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động, chẳng lẽ nói thậm chí có người đang hấp thu lực lượng bí mật kia sao?Một bầy Tông trưởng lão mặt áo đen từ đằng sau cự cổ kia bay ra, mỗingười đều giẫm lên mây đen, trên làn da lưu động lấy huyết vân, nhìn lên đỉnh Bán Đạp Sơn ở phương xa.Đây là Tà Tông tu sĩ Sâm La Điện đệ tứ điện, điện hạ của đệ tứ điện Tiết Trường Tiếu cũng bỗng nhiên khẽ động, ăn mặc hắc y, cùng những Tà Tôngtrưởng lão kia sóng vai mà đứng.Đỉnh Bán Đạp Sơn, tế đàn cổ xưa có lực lượng thần bí khó lường, đã thậtlâu không ai có thể lĩnh ngộ được thần lực của tế đàn, khiến nơi đâyhoang phế lâu ngày, nhưng lại không ai có thể khinh thị nó được.Không lâu trước, nơi này đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, khiếnrất nhiều nhân vật thế hệ trước của nhiều thế lực lớn bị kinh động, nhao nhao chạy đến, trải qua hai tháng dò xét, phát hiện tế đàn trên đỉnhnúi, ngày gần đây vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động.Những tu sĩ thế hệ trước này cũng nhịn không được nữa, định tiến lên tìm tòi.Ầm ầm!Một tòa Thần Điện màu đen khổng lồ từ trong tầng mây chậm rãi trầmxuống, hiển lộ ra nửa cái cung điện, bên kia giấu ở trong tầng mây.Trong cung điện khổng lồ truyền đến một cổ tà lực kinh khủng, khiếnkhông khí cũng trở nên không cách nào lưu động, toàn bộ thế giới, cũnggiống như biến thành ao tù nước đọng vậy.Trưởng lão và điện hạ của Sâm La đệ tứ điện đều có chút khom mình hành lễ, cùi đầu thật sâu với Thần Điện trên thiên mạc.- Đó là một vị Phó điện chủ của Sâm La đệ tứ điện, chính là một vị siêu cấp hung nhân.Tất Ninh Suất ngồi chồm hổm trên mặt đất, rất xa nhìn qua tòa Thần Điện kia.- Làm sao ngươi biết?Vương Mãnh cũng ngồi xổm xuống, rất không tin lời hắn nói.- Thật sự là cô lậu quả văn, chẳng muốn giải thích cho ngươi.Tất Ninh Suất lắc đầu, đột nhiên ánh mắt co rụt lại, nhìn chăm chú vàomột phương hướng khác, mí mắt mãnh liệt nhảy dựng, hoảng sợ nói:- Tình huống như thế nào, cản thi nhân sao cũng tới thế?Vương Mãnh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên đường tuyết lờmờ, một lão giả mặc hắc bạch cản thi bảo bất động đứng ở nơi đó, đỉnhđầu lơ lững một khẩu lục lạc chuông cực lớn, như một tòa thần chungvậy.Sau lưng lão giả này còn theo hơn 100 cổ Thi Tà, đứng thành thật thành một hàng dài, trong ánh mắt đều lóe lên lục quang.-------Chương 453: Khó bề phân biệt (1)Vương Mãnh chỉ nhìn qua lão giả này đã cảm thấy da đầu run lên, tâm cũng như lâm vào hầm băng, bờ môi có chút phát run hỏi:- Đây là cản thi nhân của Bắc Cương Phủ trong truyền thuyết đó sao?- Nói nhảm, đây là động chủ của Vô Pháp thi động, đây chính là một lão quái vật cấp bậc cự kình ah!Tất Ninh Suất đã nhận ra lão giả mũi ưng kia, cả người đều chui vào trong đống tuyết- Xem ra hắn là vì thu cự kình cổ thi mà đến, nghe nói Tứ Phương ThiênHầu chính là vẫn lạc ở Bán Đạp Sơn, biến thành một cỗ Thi Tà.Vương Mãnh nói.- Sách, sách, tuyệt đối là vì cự kình cổ thi không thể nghi ngờ, đám cản thi nhân Bắc Cương Phủ kia nhất định sẽ điên cuồng, ta dám cam đoantuyệt đối không chỉ có động chủ Vô Pháp thi động, âm thầm khẳng định còn ẩn tàng không ít cản thi nhân cường đại, thậm chí mấy cái cản thi nhâncủa các thi động truyền thừa cổ xưa cũng đã đến.Tất Ninh Suất thi khí quay cuồng trên thiên mạc, cắn hàm răng, trảm kim đoạn thiết nói.Động tĩnh dưới Bán Đạp Sơn thật sự quá lớn, lại có mấy cự kình lớp người già hiện thân, từng người chiếm giữ một phương, nhìn chằm chằm vào BánĐạp Sơn.Có rất nhiều vì tế đàn trên đỉnh núi, có rất nhiều vì cổ thi cấp bậc cựkình, có rất nhiều vì mật địa cổ bảo trong Bán Đạp Sơn, còn có người làmuốn từ Bán Đạp Sơn mượn đường, tiến vào nội địa Tam Thánh Quận, tiếnđến Vũ Hóa Mộ Nguyên.Nữ Ma đình chỉ tu luyện, mở ra tinh mâu, bình tĩnh như thạch điêu, tuyrằng từng đạo uy áp trong không khí có thể đánh nát cả thạch đầu nhưngnàng lại bình thản như nước, không chút sợ hãi.- Sao lại có nhiều siêu cấp cường giả đến như vậy?

Đến cùng là vật gì có thể khiến bọn hắn động tâm như thế?Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn quan sát trong hưkhông, thật sự là càng ngày càng kinh hãi, mới chỉ qua nửa canh giờ, đãcó năm thế lực lớn đến, mỗi cái đều có nhân vật cấp bậc cự kình tọatrấn, tu sĩ thế hệ trước càng xuất hiện một nhóm lớn.- Hừ, cổ chi truyền ngôn, tòa tế đàn kia trên Bán Đạp Sơn chính là từphía trên thiên mạc rơi xuống, ai có thể khai quật ra bí ẩn bên trongliền có thể vũ hóa thành Thánh.Nữ Ma lạnh giọng nói.Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, có chút liếc qua nàng nói:- Ngươi có phải đã tra xét ra bí ẩn trong tế đàn kia không?Nữ Ma có thể hấp thu lực lượng tế đàn, nàng rất có thể đã dò xét tra ra nơi phát ra lực lượng của tế đàn!Vũ hóa thành thánh hấp dẫn thật sự quá lớn, coi như là cự kình cũng phải động tâm.- Hừ!Nữ Ma hừ lạnh một tiếng, nhưng lại một chữ cũng không nói, hiển nhiên cảm thấy Phong Phi Vân căn bản không xưng hỏi nàng vấn đề.Dưới Bán Đạp Sơn, cường giả tụ tập, thế lực khắp nơi đều có nhân vật lớp người già giá lâm.Thỉnh thoảng liền có một đạo tinh mang từ phía trên bay tới, lại cócường giả chạy đến, chưa đến gần đã rất nhanh che dấu vào trong tầngmây.Trong Bán Đạp Sơn thi vụ lượn lờ, vô số Thi Tà kia cũng cũng cảm thấybất an, phát ra từng tiếng kêu khủng bố, như lang sói, như ác quỷ, nhưTu La.- A Di Đà Phật, tranh đấu thế gian không ngớt không dứt, sau đó không lâu, nơi này sẽ máu tươi rải đầy, cô hồn giăng khắp núi.Rượu thịt hòa thượng ôm một vạc rượu lớn, đặt mông ngồi dưới đất, ngửađầu liền nốc một ngụm, tửu thủy cay độc theo khóe miệng của hắn chảyxuống, theo cổ, ướt đẫm mảng lớn Phật y.Nạp Lan Tuyết Tiên đứng ở bên, tóc xanh rủ xuống, khóe miệng cau lại,giờ phút này nàng rất không vui, hung hăng lay động vô địch thiền trượng một chút, phát ra tiếng "Rầm rầm rầm", nhưng rượu thịt hòa thượng lạikhông để ý tới nàng, thật giống như căn bản không biết nàng đang tứcgiận vậy.Nạp Lan Tuyết Tiên càng thêm phát hỏa, trực tiếp cầm vô địch thiền trượng đập tới đỉnh đầu rượu thịt hòa thượng.- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nha đầu, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?Rượu thịt hòa thượng thật giống như cái ót mọc ra một con mắt vậy, trởtay liền chụp lấy vô địch thiền trượng, sau đó đặt ở bên cạnh.- Còn yên tĩnh, sao mà yên tĩnh đợc?

Ngươi đến cùng có phải tổ gia gia của ta không?Nạp Lan Tuyết Tiên đi qua, liền đoạt tới bình rượu trong tay rượu thịthòa thượng, sau đó BA~ một tiếng, ngã trên mặt đất, nện đến nát bấy.Mùi rượu tràn ngập trong không khí, còn nương theo tiếng thở dài của rượu thịt hòa thượng, một vò rượu cứ vậy bị đập nát.- Tự nhiên là tổ gia gia!Rượu thịt hòa thượng vẫn đau lòng rượu trên mặt đất, bưng lên một mảnhvạc rượu bị bể trên đất, bên trong còn có một ngụm rượu, bị hắn coi nhưtrân bảo cẩn thận từng li từng tí rót vào t miệng.- Vậy ngươi có phải sư phụ ta không?Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu chiếc mũi đẹp lại tức giận nói.- Tự nhiên cũng là sư phụ.Rượu thịt hòa thượng cười cười, cười đến tựa như một vị Phật gia vậy.- Ta thấy ngươi vốn cũng không phải tổ gia gia ta, cũng không phải sư phụ ta mới đúng.Nạp Lan Tuyết Tiên nói.Rượu thịt hòa thượng nói:- Nha đầu, ngươi nói lời này khiến vi sư rất ưu thương ah!

Vi sư có chỗ nào đắc tội ngươi chứ?- Vậy ta hỏi ngươi, ta bị người khi dễ rồi, ngươi vì sao không giúp ta?Nạp Lan Tuyết Tiên nói.- Bị ai khi dễ thế?Rượu thịt hòa thượng giả bộ ngu nói.- Nam Cung Hồng Nhan.Nạp Lan Tuyết Tiên nói.Rượu thịt hòa thượng lắc đầu, hít một tiếng, sau đó lại ngồi xuống, nói:- Phật từng nói qua, ghen ghét che mắt nhân tâm, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân?- Ta mới không ghen ghét.

Ta cho ngươi biết, nàng chính là một nữ nhânxấu, tiểu tử Phong Phi Vân kia quá ngu ngốc, nhất định là bị nàng lừagạt rồi, tương lai sẽ gặp nhiều thua thiệt, chúng ta nhất định phảigiúp hắn thoát ly khổ hải.Nạp Lan Tuyết Tiên ngồi xổm người xuống, đong đưa cánh tay rượu thịt hòa thượng nói- A Di Đà Phật, bần tăng sao lại cảm thấy, đây không phải đang giúpngười thoát ly khổ hải, mà là tham dự vào trong chiến đấu của hai nữnhân thế?Rượu thịt hòa thượng thật sự đau đầu, xoa xoa cái trán, lại đấm đấmngực, cuối cùng vẫn không chịu nổi Nạp Lan Tuyết Tiên, bất đắc dĩ thỏahiệp.Xa xa, trong một tòa rừng rậm, ngừng lại một cổ xe hoa lệ, chế tạo từvàng ròng, linh thạch khảm nạm, kéo xe cũng là ba con dị cầm lớn tớibảy, tám mét.Chỉ riêng rèm cổ xe kia thô cũng là do Bạch Ngân sa man dệt thành, giátrị vạn kim, chủ nhân trong xe này lại tôn quý bực nào chứ?Trong cổ xe, một cánh tay ôn nhu trắng nõn thả rèm xuống, thu hồi con nhãn quang, thanh âm xinh đẹp thiên tốc, nói:- Nhìn thấy Đại hòa thượng và thiếu nữ mặc Phật y kia chưa?Nam Cung Hồng Nhan cười nhìn chằm chằm vào một nữ tử khác ngồi trong xe.- Nhìn thấyNàng cung kính nói.Nàng an vị ở phía dưới Nam Cung Hồng Nhan, có chút kính sợ nhìn chằmchằm vào Nam Cung Hồng Nhan, tu vị nữ nhân này thật sự quá đáng sợ,khiến nàng không sinh ra nổi lòng phản kháng.Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hồng Nhan như có thể thấy rõ tất cả mọi vật trong thế gian, nói:- Biết rõ ngươi bây giờ vì sao vẫn chưa chết không?-------Chương 454: Khó bề phân biệt (2)- Ta càng muốn biết ngươi là ai?Nàng chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, bị mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhanthuyết phục, mặc dù mặt của đối phương bị che lại, cũng không thể chedấu được khí chất nghiêng thế kia.- Nam Cung Hồng Nhan!Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói.- Ngươi chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?Cô gái ngồi ở đối diện kia theo bản năng đứng lên, muốn lao ra cổ xe, mình vậy mà rơi vào tay nàng.- Quỳ xuống cho ta!Nam Cung Hồng Nhan một tay duỗi ra, đầy tay đều là hỏa diễm, trực tiếptrấn áp nữ tử muốn trốn kia, quỳ gối trước mặt nàng, không cách nào nhúc nhích.- Thế nhân đều cho rằng Nam Cung Hồng Nhan là một nữ tử yếu đuối, nhưngkhông ngờ tu vị ngươi lại mạnh như thế, đã rơi vào trong tay của ngươi,xem ra ta không sống được rồi!Khuôn mặt vốn tựa như ngọc kia của nàng trở nên càng thêm tái nhợt.Nam Cung Hồng Nhan ha ha cười cười, duỗi ra một ngón tay, nâng cằm nàng lên, nói:- Nếu ta muốn giết ngươi, vậy thì nữ nhân bị Phong Phi Vân mai táng kia đã là chính ngươi rồi.Nữ nhân Phong Phi Vân mai táng kia tự nhiên không phải Bạch Như Tuyết,Bạch Như Tuyết chính thức giờ phút này đang quỳ gối trước mặt Nam CungHồng Nhan, chỉ đầu tóc trắng kia của nàng đều đã bị cạo xuống, tựa nhưmột ni cô tuyệt sắc vậy.Tóc trắng dài ba mươi trượng của Bạch Như Tuyết bị cấy ghép vào trênngười nữ thi kia, bằng không thì cũng không thể gạt được Phong Phi Vân.Nam Cung Hồng Nhan so với ai khác càng hiểu rõ Phong Phi Vân hơn, biếtrõ Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi dò xét thân thểmột nữ nhân, càng sẽ không dùng thần thức đi dò xét thi thể một nữ nhân.Không còn đầu tóc trắng kia, Bạch Như Tuyết không chỉ không biến dạng,ngược lại càng thêm đẹp, mang theo một loại hàm súc mê người nói khôngnên lời, ngũ quan tinh điêu tế trác trở nên càng thêm rõ ràng, lông mithon dài, con mắt sáng ngời, quỳnh tị cao thẳng, bờ môi hồng nhuận phơnphớt, chính yếu nhất chính là, nàng còn có một cái đầu trọc.Nhưng lại không giống một nữ ni, bởi vì không có một nữ ni nào tràn đầy nữ nhân vị như nàng.Nam Cung Hồng Nhan là hồng nhan tri kỉ của Yêu Ma Chi Tử, đây là chuyệncả thiên hạ đều biết, Bạch Như Tuyết vốn tưởng rằng đã rơi vào trong tay Nam Cung Hồng Nhan thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại không giết nàng.Nam Cung Hồng Nhan lại vén màn xe lên, nhìn về phía Nạp Lan Tuyết Tiên,đôi mắt dễ thương có chút nhíu lại, đặc biệt mê người, cười nói:- Ngươi hận Phong Phi Vân không?- Ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn.Bạch Như Tuyết nói.- Một nữ nhân bị người chà đạp có phải sẽ rất bi thảm không?Nam Cung Hồng Nhan lại nói.Bạch Như Tuyết hơi sững sờ, rất không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy.- Một nữ nhân bi thảm có phải đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền thì xuống tóc làm ni cô, quy y Phật môn cũng là một chuyện quámức bình thường phải không?Nam Cung Hồng Nhan cười nói.Bạch Như Tuyết càng thêm khó hiểu, nói:- Ngươi...

Đến cùng có ý gì?Bạch Như Tuyết tự nhận là coi như thông minh, nhưng lại hoàn toàn đoán không ra Nam Cung Hồng Nhan.Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm nàng, cười nói:- Ta muốn ngươi bái Đại hòa thượng kia làm sư, trở thành một nữ ni Phật môn.- Hòa thượng sao có thể thu nữ ni?Bạch Như Tuyết cũng nhìn thấy rượu thịt hòa thượng, mặt mũi tràn đầy dữtợn, một thân ác khí, hiển nhiên không phải một tên thiện hòa thượngrồi.- Hòa thượng này thật không đơn giản, trong thiên hạ đoán chừng cũngkhông tìm ra hòa thượng thứ hai như vậy, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi quỳ ở trước mặt của hắn, hắn cũng chưa hẳn sẽ liếc mắt nhìn.

Nhưngnếu ngươi đi khóc cầu hắn, hắn tất nhiên sẽ thu ngươi làm đồ đệ.Nam Cung Hồng Nhan lộ ra dáng cười bí ẩn.- Vì sao lại thế?Bạch Như Tuyết nói.- Bởi vì ngươi là nữ nhân bị Phong Phi Vân chà đạp.Nam Cung Hồng Nhan cười nói.Bạch Như Tuyết nghe được ba chữ Phong Phi Vân kia, ánh mắt liền lại trởnên âm tàn, có hai luồng tà khí bắt đầu khởi động trong mắt.- Vì sao ta phải bái ông ta làm thầy?- Giúp ta lấy hai thứ.Nam Cung Hồng Nhan nói.Bạch Như Tuyết nói:- Hai thứ gì?- Nạp Lan Phật Y và mạng của Nạp Lan Tuyết Tiên.Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang cười, lấy ra một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, ném cho Bạch Như Tuyết.- Giết người đoạt bảo, ngươi xem như đã tìm đúng người rồi.

Hắc hắc.Bạch Như Tuyết cười lạnh một tiếng, biết rõ không thể phản kháng đượcNam Cung Hồng Nhan, vì vậy thành thật đeo Huyết Cấm Huyền Trạc lên cổtay lên, từ trên cổ xe đi xuống.Bạch Như Tuyết từ xa nhìn qua tăng nhân và thiếu nữ kia, trong mắt mang theo nụ cười tàn nhẫn.- Ta phải nói như thế nào, hòa thượng kia mới có thể thu ta làm đồ đệ?Bạch Như Tuyết hỏi một câu cuối cùng.- Cứ nói rõ ràng, nói những gì ngươi gặp phải cho bọn hắn nghe, nói lạihết chuyện ác của Phong Phi Vân, tin tưởng với ngươi thì chút bổn sự ấyvẫn phải có.Trong xe truyền đến thanh âm của Nam Cung Hồng Nhan.Bá!Bạch Như Tuyết ngầm hiểu cười, chợt liền cắt nát hai tay của mình, thầnsắc trở nên héo rũ, thất hồn lạc phách, toàn thân đều là máu đen, lảođảo chạy tới chỗ rượu thịt hòa thượng và Nạp Lan Tuyết Tiên, trong mắtnàng nước mắt tràn đầy, mang theo một loại tuyệt vọng và đau thương.- Học thật nhanh, nữ nhân này không thể giữ lại được.Nam Cung Hồng Nhan trong tay cầm một thanh tiểu đao màu đỏ, nhẹ nhànggọt lấy một trái lê, gọt rất nhanh, lập tức đã gọt sạch sẽ, nắm ở trongtay cẩn thận xem xét kỹ càng....Dưới Bán Đạp Sơn, tu sĩ tụ tập quá nhiều, Nữ Ma, rượu thịt hòa thượng,Nam Cung Hồng Nhan v... v, bọn hắn cũng chỉ ẩn núp trong bóng tối, cóngười là đến xem náo nhiệt, có người là có mục đích riêng, có người làmuốn vòa thời khắc cuối cùng ra tay, không muốn bạo lộ quá sớm, bị mangtheo tiếng xấu.Nhưng có người lại đời không kịp.- Trước liên thủ thanh lý Thi Tà trong Bán Đạp Sơn, sau đó lại lên, tìm tòi Thượng Cổ tế đàn.Trong một tòa thần điện màu đen lơ lửng trên tầng mây truyền đến mộtthanh âm nguy nga, truyền khắp mấy trăm dặm, trầm hồn mà trầm trọng.- Loại chuyện thanh lý Thi Tà này vẫn nên do người Bắc Cương Phủ chúng ta đến làm a!Động chủ Vô pháp thi động vẫn nhớ mãi không quên thi thể Tứ Phương Thiên Hầu, hôm nay trên đỉnh Bán Đạp Sơn đã không còn khí tức Nữ Ma, hiểnnhiên nàng đã đi ra.Hắn định lần nữa ra tay, thu phục Tứ Phương Thiên Hầu làm thi nô.Động chủ Vô pháp thi động đã lần nữa tế luyện Cản Thi Linh và Trấn ThiThần Phù, chữa trị vết rách trên đó, một tay cầm linh, một tay cầm phù.Hắn mặc hắc bạch cản thi bảo, lơ lửng giữa không trung, thân thể như bịgió thổi động, trực tiếp thổi vào trong Bán Đạp Sơn tràn đầy thi khí.Cản Thi Nhân đại chiến với Thi Tà lần thứ ba thi biến!Hô!Trên sườn núi Bán Đạp Sơn, Tứ Phương Thiên Hầu thân hình nghiền nát, làmột cỗ tàn thi, nhưng lại có được uy năng lay trời, mỗi một khối huyếtnhục đều có thể đè chết một vị tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.-------Chương 455: Tử Minh thi động (1)Hắn mở ra thi khẩu, nhổ ra một mảnh điện quang.Bành, bành. . .Có mấy tu sĩ trẻ tuổi cách Bán Đạp Sơn khá gần bị điện mang rơi xuống bổ trúng, thân thể biến thành cháy đen, sau đó "Bành" một tiếng, văng tung tóe thành một mảnh bụi đất màu đen .Đây là công kích của Thi Tà lần thứ ba thi biến, căn bản không phải người bình thường có thể ngăn cản được, mặc dù chỉ bị một tia lực lượng lướt qua thôi cũng phải tan thành mây khói.Leng keng!Cản Linh Linh rung lên trong Bán Đạp Sơn, mang theo một cổ lực lượng chấn nhiếp linh hồn người, khiến tu sĩ bên ngoài đều cảm thấy đầu cháng váng não trướng, như muốn nứt ra.Một ít tu sĩ tu vị thấp, càng trực tiếp ngất liệm, hai lỗ tai tràn máu.Đây là chiến đấu giữa cấp bậc cự kình, trong ba mươi dặm, có thể đứng thẳng người dưới cự kình chi uy hạ cũng không phải người bình thường.Trấn Thi Thần Phù huyền phù trên Cửu Thiên, giống như một khối thần bi sáng chói chói mắt chậm rãi đè xuống trong núi, khiến vô số Thi Tà đều bị chấn nát bấy.- Động chủ Vô Pháp thi động vậy mà cường đại đến trình độ như vậy, mấy thi động truyền thừa cổ xưa ở Bắc Cương Phủ không biết đã cường đại đến tình trạng nào rồi nữa?Tu sĩ thế hệ trước nhìn qua một màn trước mặt, trong lòng kinh hãi nói không nên lời, nhớ tới tuế nguyệt xa xôi trước kia, Cản Thi Nhân thiếu chút nữa đã trở thành chủ nhân Tu Tiên Giới rồi..Đó là một thời đại chỉ tồn tại trong sử sách, nhưng lại không ai có thể quên được.- Tứ Phương Thiên Hầu sau khi chết, tu vị mạnh hơn, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cản thi lão giả kia.Tứ Phương Thiên Hầu phát ra tiếng thi hống kinh thiên động địa, vô tận lôi điện nổ vang, nhưng lại không oanh phá được Trấn Thi Thần Phù.Mấy thế lực khổng lồ cũng đã bắt đầu chuẩn bị, rục rịch, chỉ chờ Tứ Phương Thiên Hầu bị bắt liền giết lên Bán Đạp Sơn.Oanh!Trên thiên mạc tuyết như đại tịch.Một đạo bạch sắc quang mang từ trong Bán Đạp Sơn bay ra, phá tan thi vân màu đen, trực tiếp đánh lên Trấn Thi Thần Phù trên thiên mạc.Trấn Thi Thần Phù chính là một kiện Linh Khí cổ bảo, nhưng lại bị đạo bạch quang này đánh bay, như một đạo lưu tinh không bị khống chế bay ngược xuống khỏi thiên mạc, đè sập cả một ngọn núi nhỏ.- Trấn Thi Thần Phù lại bị đánh bay?Tất cả mọi người cả kinh, là ai ra tay?- Chẳng lẽ. . .

Là Nữ Ma, không, không phải lực lượng của Nữ Ma. . .Động chủ Vô Pháp thi động trong lòng mãnh liệt nhảy lên, điều khiển Cản Linh Linh lơ lửng trên đỉnh đầu, thân thể già nua cũng đã kéo căng, cảm giác được trong thiên địa có một cổ khí tức đáng sợ ập tới.Cổ khí tức này là từ trong Bán Đạp Sơn truyền đến, nhuệ khí động thiên, khiến người cực kỳ sợ hãi.Tứ Phương Thiên Hầu cũng cực kỳ cường đại, nếu Động chủ Vô Pháp thi động không có Trấn Thi Thần Phù và Cản Linh Linh thì lực lượng của hắn đã có thể né nát Động chủ Vô Pháp thi động thành hai nửa rồi.Nhưng cổ khí tức này lại cường địa hơn Tứ Phương Thiên Hầu quá nhiều.Tu sĩ vây ngoài Bán Đạp Sơn, hai mặt nhìn nhau, có người suy đoán là Nữ Ma, cũng có người suy đoán là cự kình cổ xưa của tiên môn nào đó, mà ngay cả mấy cự kình của Tà Tông cũng trở nên ngưng trọng, cổ lực lượng này khiến bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.- Là hắn. . .Phong Phi Vân đứng dưới chân Bán Đạp Sơn, Phượng Hoàng Thiên Nhãn xuyên thấu qua tầng tầng thi vụ, thấy được một nam tử đứng trước huyệt, thân mặc áo giáp màu trắng không nhuộm bụi, khoáng lên áo choàng đỏ sậm mục nát.Hắn im im lặng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù đã thành thi, nhưng dáng người lại vô cùng to lớn cao ngạo, như một thần tướng bất hủ vậy.- Cạc cạc!

Dĩ nhiên là một cỗ cổ thi, vậy thì cùng thu luôn.Động chủ Vô Pháp thi động nhãn lực kinh người cỡ nào, ánh mắt xuyên thấu thi vân, chăm chú nhìn vào trên cổ thi mặc áo giáp trắng kia.Đây là cổ thi thiên cổ bất hủ, nếu có thể luyện thành thi nô, chiến uy quả thực có thể trấn thiên hạ.Ầm ầm!Động chủ Vô Pháp thi động cời xuống hắc bạch cản thi bào trne người, Hắc Bạch Âm Dương Ngư trên Cản Thi Bào cấp tốc chuyển động.Cản Thi Bào tế lên, mang theo Hắc Bạch Âm Dương Ngư Đồ, hóa thành một mảnh hắc bạch thần vân, muốn thu cổ thi mặc bạch khải kia vào trong.Hắc bạch Cản Thi Bào là một kiện bí bảo cường đại hơn cả Trấn Thi Thần Phù và Cản Linh Linh, cũng chính vì hắn mặc Cản Thi Bào này mới có thể thừa nhận một chưởng của Nữ Ma mà không chết, đương nhiên đây chẳng qua chỉ là một chưởng tùy ý của Nữ Ma thôi.Bởi vậy có thể thấy được uy năng của Hắc Bạch Cản Thi Bào cường đại thế nào.Bành!Trước huyệt, thi vụ đằng đằng.Phong Si đứng ở nơi đó, nhìn một mảnh dốc đá đứng, đôi mắt không có bất kỳ thần thái nào, chỉ chậm rãi vươn một tay, một bàn tay tái nhợt mà hữu lực sờ vào không khí.XÍU...

UU!!Hắc Bạch Cản Thi Bào thần uy lay trời liền bay vào trong tay của hắn.Đây vốn là Cản Thi Bào để thu phục Thi Tà, nhưng nhưng bây giờ lại bay vào trong tay một cổ Thi Tà.Một màn này quả thực quá dọa người rồi, khiến cằm rất nhiều người đều như muốn rớt trên mặt đất, cổ thi này đến cùng có địa vị gì, sao lại cường đại như vậy?- Vậy mà khẽ vươn tay đã nắm Hắc Bạch Cản Thi Bào trong tay, nam tử này khi còn sống tuyệt đối là cường giả vô địch.Một vị trưởng lão Tà Tông hít một hơi khí lạnh, bị hoàn toàn bị chấn nhiếp.Động chủ Vô Pháp thi động càng kinh hãi không thôi, sống mấy trăm năm, gặp qua vô số sinh vật cường đại, có chiến lực có thể so với cự kình, nhưng lại đều bị hắn trấn áp, hôm nay gặp được cỗ Thi Tà này lại mang đến cho hắn cảm giác không thể nào cản nổi.Bỗng dưng, một đạo bạch quang bắn tới hắn.Thi Tà này lại muốn phản giết hắn?PHỐC!Đạo bạch quang này lợi hại dọa người, phá tan mười tám đạo linh thuật mà Động chủ Vô Pháp thi động đánh ra, đánh xuyên qua thân thể già nua của hắn, lộ ra một lỗ thủng huyết hồng.- Trốn!- Trốn!- Trốn!Lúc này trong lòng Động chủ Vô Pháp thi động chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Hắn mới thoát ra không bao xa, một bàn tay khổng lồ màu trắng liền từ trong Bán Đạp Sơn duỗi ra, nắm lấy thân thể hắn..- Không, muốn giết ta, nào có dễ dàng như vậy, ta đã tu luyện đến cấp bậc cự kình, không người nào có thể giết được ta. . .Động chủ Vô Pháp thi động thét dài một tiếng, nhiều nếp nhăn trên làn da sinh ra từng khối thi vân, mỗi một khối thi vân đều là dùng thân hình Thi Tà tế luyện thành, còn chắc chắn hơn cả thần giáp.Bành!Động chủ Vô Pháp thi động dãy dụa trong tuyệt vọng, thi vân bị bóp nát, thân thể của hắn biến thành một mảnh huyết vụ, bị niết đến nát bấy.Bàn tay màu trắng cực lớn kia lại thu trở về, biến mất trong tầng tầng thi vân.- Cái này. . .

Vậy mà bóp chết một cự kình, đây chính là động chủ một tòa thi động, một nhân vật mấy trăm năm a. . .Trong không khí tràn ngập hàn ý, lòng của mỗi người đều sinh ra sợ hãi.-------Chương 456: Tử Minh thi động (2)Cự kình đã là nhân vật đứng ở đỉnh phong Tu Tiên Giới, lại bị tay không bóp chết, người ra tay tu vi cao cường đại, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.Chẳng lẽ trong Bán Đạp Sơn có một vị vô thượng cự kình sao?Vô thượng cự kình, chính là xưng hồ của nhân vật đỉnh phong nhất trong cự kình.Gió lạnh gào thét, lại có một hồi tiếng chuông vang lên.Leng keng!Leng kengLeng kengPhương bắc, trên cánh đồng tuyết, ba lão giả mặc Cản Thi Bào từ từ đi tới.Trong tay ba lão giả này đều cầm một cái Cản Thi Linh nho nhỏ, phát ra ánh sáng tím, mặc trên người áo tím, chân mang giày rơm bện từ cây tử đằng.Phía sau của bọn hắn phân biệt đi theo ba bộ cổ thi, thân thể có chút cứng ngắc đi tới, trên đầu cổ thi mang tử quan, giống như vương miện đế vương vậy, vầng sáng chói mắt, ngoài mấy chục dặm cũng có thể trông thấy ánh sáng tím trên đỉnh đầu- Thật sự là trời trợ giúp Tử Minh thi động ta, cổ thi cường đại như thế nếu có thể đủ thu nhập dưới trướng Tử Minh thi động ta thì nhất định sẽ trở thành một thanh thần nhận trảm thiên.Một lão giả trong đó u ám cười, dáng tươi cười như lão quỷ trong đêm tối, tử chung trong tay cũng dồn dập thêm vài phần.Tử Minh thi động, chính là một trong mấy thi động cổ xưa nhất Bắc Cương Phủ, so với Vô Pháp thi động cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần.- Đây là Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động, còn có ba vị Thi Vương.Lần này là thật sự bị chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua Cản Thi Nhân của Tử Minh thi động ra khỏi Bắc Cương Phủ, cái này không biết ý vị thế nào đây?Trong quá khứ xa xôi, Cản Thi Nhân từng làm cho cả Tu Tiên Giới đều phải run rẩy, tế luyện lão tổ tiên môn làm thi nô, rất nhiều gia chủ tu tiên gia tộc đều bị bọn hắn tế luyện thành thi, thiếu chút nữa đã trở thành chủ nhân phiến Thiên Địa này rồi.Lúc kia, Thần Tấn vương triều vẫn chưa thành lập, nhưng Tử Minh thi động cũng đã tồn tại, chính là một trong mấy thi động cao cấp nhất lúc đó, thế lực so với Tứ đại môn phiệt hiện giờ còn cường đại hơn nhiều.Sau đại chiến, Cản Thi Nhân bại lui Bắc Cương Phủ, không biết bao nhiêu thi động bị đồ diệt, nhưng Tử Minh thi động lại không nằm trong số đó, vẫn truyền thừa xuống dưới, từ đó về sau liền không ra khỏi Bắc Cương Phủ nữa.Nhiều tuế nguyệt trôi quaa, Tử Minh thi động đến cùng lại cường đại đến mức nào?Hôm nay Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động mang theo ba tôn Thi Vương, đi tới Nam Thái Phủ, đây tuyệt đối là một tin tức không tốt có thể sánh ngang với việc Tà Tông xuất thế.Tam đại Thi Vương đều là cổ thi trải qua ba lượt thi biến, chiến lực có thể so với cự kình.Chỉ riêng ba tôn Thi Vương này thôi cũng đã có thể quét ngang nửa cái Nam Thái Phủ rồi.Mà ngay cả người Tà Tông cũng không muốn đắc tội Tử Minh thi động, nhường đường cho ba vị trưởng lão này.- Bán Đạp Sơn thậm chí có Thi Tà cường đại như thế, vừa vặn, vừa vặn, sau khi thu phục nó, có lẽ có thể luyện hóa thành ta Thi Vương chi Vương của Tử Minh động phủ ta.Đệ Thất trường lão chạy tới dưới Bán Đạp Sơn, hai mắt mang theo hào quang màu xám nhìn qua thi vụ trong núi.- Quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm.

Loạn thế đã thành, đại thế sụp đổ, Tử Minh thi động ta ngay hôm nay muốn tái nhập thiên hạ, xưng hùng trong loạn thế.Đệ Bát trường lão thanh âm chấn thiên động địa, truyền vào trong tai mỗi người.- Tử Minh thi động muốn xuất thế, tất phải trước kinh thiên hạ, lần này chúng ta là đến Nam Thái Phủ để thu phục nữ thi lần thứ tư thi biến, luyện nàng thành thi nô của Tử Minh thi động.Đệ Cửu trưởng lão cười nói.Toàn bộ Thần Cơ vương triều cũng chỉ có Nữ Ma là Thi Tà lần thứ tư thi biến, chẳng lẽ Tử Minh thi động vậy mà lại không để Nữ Ma vào mắt, muốn luyện hóa Nữ Ma làm thi nô sao?Nhiều năm tích lũy như vậy, lực lượng Tử Minh thi động đã đến mức nào, có phải thật sự có thực lực trấn áp Nữ Ma hay không?Nếu không có lực lượng tuyệt đối, làm sao dám thả ra hào ngôn như thế?Tất cả mọi người đều chấn kinh, bọn hắn lại muốn ra tay với Nữ Ma, đây rốt cuộc là nói khoác không biết ngượng, hay là thực sự đã cường đại đến tình trạng khủng bố này rồi?Tam đại trưởng lão mang theo ba tôn Thi Vương một đường xuôi nam, cổ lực lượng này tuyệt đối khủng bố, hơn nữa căn bản là không che dấu, khiến tất cả mọi người biết rõ Tử Minh thi động đã xuất thế, quả thực càng cao điệu hơn cả Tà Tông.Bọn hắn đây là dùng hành động thực tế nói cho người trong thiên hạ biết "Chúng ta không phải đang nói đùa.

"Leng keng!Leng keng!Leng keng!Ba vị trưởng lão Tử Minh thi động, đệ thất trưởng lão, đệ bát trưởng lão, đệ cửu trưởng lão, đứng trên mặt tuyết, đồng thời lay động Cản Thi Linh tinh xảo trong tay, mang theo một cổ thần khí áp đảo trên mọi người.Bọn hắn mặc Cản Thi Bào màu tím, trên đó đan xen một sợi tơ vàng, ngăn nắp xinh đẹp, quả thực so hoàng đình hậu duệ quý tộc cùng muốn quý khí hơn.Mi tâm Đệ Thất trưởng lão ấn lấy một đóa tà diễm màu đen, như một cái thiên nhãn, cười lạnh một tiếng:- Một cổ thi đã chết cả ngàn năm, trước ngươi chính là tuyệt đại cự kình, gần đây mới từ trong phần mộ leo ra.Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm hắn cũng không mở ra, nhưng đã nhìn thấu lai lịch của cổ thi ăn mặc bạch khải kia.Tam đại trưởng lão đồng thời lay động Cản Thi Linh, Tam đại Thi Vương đứng ở đằng sau bon họ con mắt biến thành màu tím, đồng thời từ trên mặt đất bắn lên.Bá, bá, bá!Sau một khắc, Tam đại Thi Vương đã rơi xuống trong Bán Đạp Sơn, vây cổ thi mặc bạch khải kia vào chính giữaTừ quan trên đỉnh đầu Thi Vương hào quang càng lớn, từ xa nhìn lại, tựa như ba cái yêu đăng màu tím trong núi vậy, ẩn chứa một cổ tử khí tà dị, khiến Thi Tà trong Bán Đạp Sơn đều quỳ rạp trên mặt đất.Ba tôn Thi Vương này đều chiến lực vô cùng, đã từng là nhân vật cái thế, xưng hùng một thời đại.Tôn Thi Vương, đầu tiên mặc Phật y màu trắng, đầu trọc rất tròn, làn da tản ra xanh ngọc óng ánh, tuổi gần 140 đã tu luyện tới cấp bậc cự kình.Chỉ tiếc cuối cùng vẫn không ngăn được số mệnh Thiên Đạo, đại nạn vừa đến, cô độc tọa hóa, chôn xương trong cô sơn dã lĩnh, bị một vị lão tổ của Tử Minh thi động đào ra, tế luyện ngàn năm, biến thành một Thi Vương chiến lực vô song.Tôn Thi Vương thứ hai địa vị rất lớn, đã là cổ thi hơn hai nghìn năm trước, bị phong ấn trong Tử Minh động phủ 2000 năm, gần đây mới tỉnh lại nó, sau đó mang đến Nam Thái Phủ.Tôn Thi Vương thứ ba cao chừng chừng năm mét, chính là một cỗ cự thi, từng là tộc trưởng một bộ lạc của Cổ Cương Tộc, trời sinh thần lực, có thể xé nát cả cự kình.Bọn họ đều là Thi Tà chi Vương chính thức, bất luận một cổ nào đều chiến lực tràn đầy, trong số Thi Tà lần thứ ba thi biến cũng thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm.-------Chương 457: Nhất phu đương quan, vạn phu nan quá (*)(*) Một người giữa ải, vạn người khó qua,Oanh!Tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu bị cự thi Thi Vương cao năm mét một quyền nổ nát, nứt thành bốn khối, đầu lâu cũng bay ra ngoài.NGAO!Cự thạch Thi Vương thét dài một tiếng, sau đó nuốt lấy thi thân của Tứ Phương Thiên Hầu, phát ra tiếng "Bẹp bẹp", giống như đang ăn một khối sắt vậy.- Tu vị Tứ Phương Thiên Hầu có thể so với cự kình, lại bị hắn một quyền đánh nát, Thi Vương này đến cùng đã cường đại đến mức nào chứ?Vương Mãnh cũng là thiên tài Cổ Cương Tộc, cũng là trời sinh thần lực, nhưng so sánh với cự thi Thi Vương kia thì lại cách xa cả vạn dặm.Tu sĩ ở đây không ai không rung động, ba tôn Thi Vương này đều cường đại đến biến thái, khó trách Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động dám công bố muốn bắt sống Nữ Ma, loại hực lực cấp bậc này, quả thật không phải thế lực bình thường có thể so sánh được.Phong Phi Vân cách Bán Đạp Sơn rất gần, vừa rồi cự thi đánh nát Tứ Phương Thiên Hầu, lực lượng ảnh hưởng lan đến hơn mười dặm, một quyền rung chuyển đại địa, chấn khiến hắn không vững nổi bước chân.- Tử Minh thi động vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!Phong Phi Vân cảm giác ngũ tạng lục phủ mình đều bị chấn đến đau đớn, nếu không có Miểu Quỷ Ban Chỉ hộ thể, chỉ sợ đã bị cổ lực lượng lan ra kia chấn thành huyết vụ rồi.- Sớm muộn gì cũng diệt bọn hắn!Nữ Ma đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, mới vừa rồi là Phong Phi Vân dùng Linh Khí chi uy, giúp nàng chặn được cổ sóng xung kích kia.Bên ngoài Bán Đạp Sơn, cường giả lớp người già thật sự quá nhiều, cự kình cũng tụ tập vài vị, nàng người bị thương nặng, một khi sử dụng lực lượng của mình, tất nhiên sẽ bị một ít người khôn khéo trong đó phát hiện, đến lúc đó, nàng sẽ chính thức nguy hiểm.Cho nên nàng hôm nay chỉ có thể trốn ở sau lưng Phong Phi Vân, nửa phần lực lượng cũng không thể tiết ra ngoài.- Ta thấy. . .

Nếu không chúng ta vẫn nên trốn đi?Phong Phi Vân đối với ngoan thoại của nàng rất không có lòng tin, nàng bị thương thật sự quá nặng, tu vị trăm không còn một, giờ phút này cũng cần Phong Phi Vân đến bảo hộ nàng, nàng rõ ràng còn dám nói ra lời như vậy?Ở trước mặt cường địch tuyệt đối, đánh không thắng, tự nhiên phải trốn ah!Có câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. . .

Khục khục, nàng tựa hồ quả thật không phải hảo hán.Vạn nhất nàng đột nhiên giết ra ngoài, khẳng định sẽ bị nàng hại chết mất.Cản Thi Nhân muốn bắt nàng, mà người Phong Phi Vân đắc tội cũng không ít, chỉ cần bọn hắn lộ ra chút dấu vết, vậy thì quả thật chỉ có đường chết.- Trốn, ta cần trốn sao?Thanh âm Nữ Ma nổ vang bên tai Phong Phi Vân tựa như thần âm, thiếu chút nữa đã chấn vỡ màng tai Phong Phi Vân.Nàng uy phong lẫm lẫm, như một nữ hoàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ma khí trong mắt quay cuồng, tựa như Nhật Nguyệt treo trên bầu trời vậy- Nữ Ma đại nhân, vô địch thiên hạ, tu vị cái thế vô song, tự nhiên không cần trốn, nên trốn thì phải là đám chuột nhắc bọn hắn rồi.Phong Phi Vân cảm giác sau lưng cũng như muốn kết băng, cột sống cũng như muốn đông lạnh đoạn liền vội vàng nói.Đang khi nói chuyện, trong Bán Đạp Sơn thi khí càng tăng lên, đầm đặc đến giống như một ma huyệt màu đen vậy.Ba tôn Thi Vương cùng tồn tại, uy năng như ba tôn Tham Thiên Sơn Nhạc, đồng thời ra tay với bạch khải cô thi vẫn ở cạnh mộ huyệt không nhúc nhích kia.Ầm ầm!Trong Bán Đạp Sơn, thi vân ngưng tụ, sau đó bị gió lạnh xoáy lên, hóa thành ba đạo cái thế Cuồng Long màu đen.Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như một gốc Thanh Tùng bất động bên vách đá, hai mắt tĩnh mịch như biển, chậm rãi vươn một ngón tay điểm về phía trước.Đầu ngón tay sinh ra một mảnh vằn nước màu trắng, cao chừng 300 trượng, kết nối với Thiên Địa, như một đạo bình chướng hơi mờ.Công kích của ba vị Thi Vương vậy mà hoàn toàn bị đạo bình chướng hơi mờ này ngăn trở, chỉ là phát ra ba đạo rung động, không thể công phá.Đây là một màn cực kỳ quỷ dị.Phong Si nhẹ nhàng vươn một ngón tay, liền chắn ba vị Thi Vương ở ngoài mười trượng, bất động treo trên giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, mà ngay cả tử quan trên đỉnh đầu Thi Vương cũng trở nên ảm đạm.- Tại sao có thể như vậy. . .Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động kinh hãi không thôi, trên gương mặt có mồ hôi rơi xuống, trên người nổ bắn ra linh khí, toàn lực thúc dục Cản Thi Linh.Lực lượng của bạch khải cổ thi này vượt quá dự đoán của bọn hắn.- Đại. . .Phong Si miệng có chút hé ra, hộc ra một chữ mơ hồ.- Phong. . .Chữ thứ hai càng thêm mơ hồ, càng thêm mơ hồ.- Kình. . .Chữ thứ ba giống như đã hỗn tạp với tiếng gió, cơ hồ không ai phân biệt được rõ ràng.Thanh âm tuy rằng mơ hồ, nhưng Phong Phi Vân lại nghe rõ ràng, sắc mặt bỗng nhiên chấn động, 《 Đại Phong Kình 》 chính là thần pháp tu luyện của Phong gia, bạch khải nam tử này chẳng lẽ thật là một vị tuyệt thế thiên tài của Phong gia, Phong gia cổ kim đệ nhất nhân, Phong Si sao?Oanh!Sau khi ba chữ từ trong miệng hắn mơ hồ nhổ ra thì đầu ngón tay hắn truyền đến một mảnh thanh âm nghiền nát, đây là không khí đang nghiền nát, biến thành một mảnh cuồng phong bao phủ Thiên Địa.Cuồng phong bao trùm mấy trăm dặm, tựa như ngàn vạn chuôi đao đang bay múa trong không khí vậy.PHỐC, PHỐC, PHỐC!Ba vị Thi Vương đứng mũi chịu sào, bị sức gió cắn nát, biến thành mảnh vỡ, sau đó lại bị cắn nát thành bụi phấn, cuối cùng biến thành từng hạt bụi, theo gió bay đi.Mà ngay cả Thi Cung trong thế nội Thi Vương cũng bị Đại Phong Kình cắn nát, biến thành bột mịn.Phong Si điểm ra một ngón tay này che lấy mất trăm dặm, không chỉ có ba vị Thi Vương bị đánh thành cặn bã, tu sĩ bị dư âm còn lại đánh chết cũng có hơn trăm người, trong đó càng không thiếu tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh.Phong Phi Vân tế ra Thanh Đồng Linh Châu chắn phía trước hai người, mới tránh thoát một kiếp này, nhưng vẫn bị cương phong xé nứt, tính cả Thanh Đồng Linh Châu đều bị đánh vào lòng đất.- 《 Đại Phong Kình 》 làm sao có thể có được lực lượng cường đại như thế, chẳng lẽ đây chính là tầng thứ chín chí cao của 《 Đại Phong Kình 》 trong truyền thuyết sao?Chỉ cần là đệ tử Phong gia đều có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》, nhưng có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 tới tầng thứ sáu đã ít càng thêm ít, Phong gia hiện giờ cũng chỉ có ba vị lão tổ mới tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ bảy.Trong truyền thuyết, cũng chỉ có một mình Phong Si là có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ chín chí cao.Tam đại Thi Vương đều bị một chiêu đuổi giết, biến thành bột phấn.Toàn bộ Bán Đạp Sơn, tất cả Thi Tà đều bị chấn nát, đống cát đen đầy đất, trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió liền không còn thanh âm nào khác nữa.Nhưng giờ phút này, tiếng mà mỗi người ở đây sợ nghe nhất cũng chính là tiếng gió.-------Chương 458: Cửu thiên thập địa, không người có thể địch (1)Phong Si vẫn cứ vậy yên tĩnh đứng cạnh mộ huyệt, một con mèo con màu trắng từ trong huyệt mộ bò ra, nhảy lên đầu vai của hắn lên, "Meow", con mắt mèo con nhìn qua phương xa, nhìn ra tu sĩ ở dưới núi không có chút sợ hãi.Trong núi độc đứng một cổ thi, đổ thiên hạ, chấn nhiếp mọi người, vô luận là Tà Tông, chính đạo, Cản Thi Nhân, không một ai dám tiến lên một bước, ngay cả động cũng không dám động chút nào.Đây là tư thế oai hùng bực nào chứ?

Chính như một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu đều khiếp sợ!- Các ngươi xem, áo giáp trên người hắn trên đó còn khắc một văn tự cổ xưa, đó là một chữ "Phong"Không biết yên lặng bao lâu, rốt cục có người quát to một tiếng, chỉ vào bạch khái nam tử trong Bán Đạp Sơn kia.- Áo giáp trên người hắn thập phần tương tự với áo giáp của Phong gia hộ pháp đường, chẳng lẽ hắn khi còn sống chính là một nhân vật kinh thiên vĩ địa của Phong gia sao?- Không có khả năng, Phong gia tuy rằng ở Nam Thái Phủ coi như tương đối cường đại, nhưng trong toàn bộ Thần Tấn vương triều lại không thể lên được mặt bàn, làm sao có thể đản sinh ra một vị nhân vật tuyệt thế như thế chứ?Một vị trưởng lão Tà Tông quả quyết bác bỏ.Phó điện chủ của Sâm La Điện đệ tứ điện nói:- Ta đã đoán được hắn là ai, đích thật là một vị thiên kiêu của Phong gia, chỉ tiếc đã vẫn lạc hơn một nghìn năm, thân sau khi chết, từ trong phần mộ leo ra, hào quang vẫn chiếu rọi thiên hạ như trước.- Ta cũng đoán được hắn là ai rồi, có lẽ chính là Phong gia chí cổ đệ nhất nhân.

Thập đại chí cường cao thủ không ra, thiên hạ không tìm ra ba người có thể địch lại hắn.Một lão giả tóc bạc trên đầu ngưng tụ Tam Thanh Cổ Liên hai mắt sáng ngời nhìn qua Bán Đạp Sơn.- Cho dù cường đại hơn nữa, cũng chỉ là một cỗ Thi Tà. . .

"PHỐC!Tà Tông trưởng lão này còn chưa dứt lời, đã bị một đạo bạch quang từ trong Bán Đạp Sơn bay ra xuyên thủng, thân thể bạo liệt thành huyết vụ, sinh tử đạo tiêu.

Phó điện chủ đệ tứ điện muốn cứu hắn nhưng lại không ngăn được một kích của Phong Si.- Phong gia đã từng có nhân vật tuyệt thế như thế, khó trách ở thời đại này, sẽ xuất hiện loại nhân kiệt tuyệt đỉnh như Song Ma.Có con người l cảm giác thán, nghĩ tới Tiểu Tà Ma và Yêu Ma Chi Tử trong một đời tuổi trẻ, đều là tiểu bối của Phong gia, chỉ là Yêu Ma Chi Tử đã bị đương đại gia chủ trục xuất khỏi Phong gia rồi.Ba tôn Thi Vương biến thành bụi, đi ra không bao lâu đã tan biên, đây chính là ba tôn siêu cấp chiến lực có thể so với cự kình, đối với Tử Minh thi động mà nói tổn thất thật sự quá lớn.Cản Thi Linh trong tay Tử Minh Tam trưởng lão bạo liệt, ngực bị Đại Phong Kình xuyên qua, trên người thần khí không còn, chỉ có khiếp sợ, ngoài khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.Tử Minh thi động tích lũy nhiều năm, chính là để hôm nay bỗng nhiên nổi tiếng, rung động thiên hạ, nhưng không ngờ vừa tới được Bán Đạp Sơn đã gặp phải đại kiếp nạn, ba tôn Thi Vương đều bị người đơn giản xóa xổ.Tử Minh Tam trưởng lão không dám ở chỗ này thêm nữa, ống tay áo vung lên, một đạo sương mù ngưng tụ thành thiên kiều, từ dưới chân, một mực kéo dài đến bên ngoài Thiên Mạc, đây là "Quỷ Tiên Kiều" .Bước vào Quỷ Tiên Kiều, ngàn dặm một bước xa.Cản Thi Nhân và Tầm Bảo Sư cũng giống nhau, đều là nhân vật biên duyên của Tu Tiên Giới, thường thường đều tiến vào một ít Âm Dương tuyệt địa, một khi gặp được hung hiểm và điềm xấu, cách làm sáng suốt nhất chính là mở ra Quỷ Tiên Kiều.Bước lên Quỷ Tiên Kiều, một bước có thể độ ngàn dặm, thần quỷ khó truy.Tử Minh Tam trưởng lão đã cảm nhận được sát ý của Phong Si cổ thi, cho nên bọn hắn mới mở ra Quỷ Tiên Kiều, chỉ có như vậy mới có thể giữ được một mạng.PHỐC!PHỐC!PHỐC!Tử Minh Tam trưởng lão bước chân vào Quỷ Tiên Kiều, chạy trốn tới ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn không thóat khỏi sát kiếp, bị Phong Si cách ngàn dặm đánh chết, ba người đều bị bóp nát, thân thể biến thành bột máu, đầy trời đều là hương vị huyết tinh.Tay Phong Si vẫn có chút duỗi về phía trước, ở ngoài ngàn dặm mây đen cuồn cuộn, huyết lãng tầng tầng lớp lớp, thẳng đến khi hắn thu tay về, một mảnh hung vân màu đen kia mới chậm rãi tán đi.Quá bị đè nén, Tử Minh Tam trưởng lão đều là cường giả lớp người già, nhưng lại bị cách ngàn dặm đánh chết, căn bản không thể thoát được.Đây mới thực là lực lượng của vô thượng cự kình.Hô!Dưới Bán Đạp Sơn, một ít tu sĩ tuổi trẻ đã bắt đầu lui lại, có Phong Si canh giữ ở Bán Đạp Sơn, coi như là thiên quân vạn mã đánh tới cũng không làm được gì, đây quả thực là nhân vật cái thế trong truyền thuyết Thần Thoại.Sâm La Thập Điện, có Phó điện chủ năm điện đều tề tụ dưới Bán Đạp Sơn, vô số cường giả Tà Tông cũng không thối lui, ở dưới Bán Đạp Sơn trông ba ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông tha cho.Tuy rằng bọn hắn liên hợp lại, có lực lượng đánh một trận với Phong Si, thậm chí có khả năng có thể đánh bại Phong Si, nhưng nhất định sẽ trả một cái giá cực lớn, Tử Minh thi động Tam đại trưởng lão bị mất mạng chính là ví dụ tốt nhất.Cái giá cực lớn này khiến bọn hắn do dự, cuối cùng vẫn quyết định lui lại.- Vốn cho rằng trận tranh đoạt này sẽ chết rất nhiều người, lại không nghĩ bị một mình Phong Si trấn trụ tràng diện, khiến tất cả mọi người thối lui.Dưới Bán Đạp Sơn chỉ có Phong Phi Vân và Nữ Ma vẫn chưa rời đi.Nữ Ma muốn nhờ lực lượng của tế đàn cổ xưa để khôi phục tu vị, lại tiến nhập vào trong tu luyện, ngồi xuống chính là bảy ngày, vẫn không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở ra một cái.Những ngày qua, cũng có người không hết hy vọng quay lại Bán Đạp Sơn, nhưng khi thấy bạch khải cổ thi trong khe núi thì nguyên một đám liền lại rất xa rút đi, không một ai dám bước vào trong Bán Đạp Sơn mười dặm.Có lẽ là bởi vì thi khí trong Bán Đạp Sơn quá nặng, lục tục ngo ngoe, lại có vô số Thi Tà hội tụ đến đây, mới mấy ngày liền lại có hằng hà Thi Tà chiếm giữ trong núi, khiến nơi này biến thành một chỗ tử địa người sống không thể tiến vào.- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 chiêu thứ hai, Long Hoàng Lâm Cửu Thiên.Phong Phi Vân bay giữa không trung, khí thế bá đạo, thân hình ngã ngửa, hai tay nắm lấy bạch thạch cự đao, giơ lên cao đánh xuống, đao khí biến thành một đầu Thần Long màu trắng.Đao khí dài chừng mười tám mét, giống như một đầu Chân Long ngang trời mà ra, trên Long thủ còn lơ lững vương miện, ngưng tụ tất cả lực lượng đao khí.Oanh!Ba đầu Thi Tà máu chảy đầm đìa bị đao khí cắn nát, rơi xuống ba tòa Bạch Cốt Thi Cung lớn chừng nắm tay, trên Thi Cung còn nhuộm một tia vết máu.- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 thật sự là bác đại tinh thâm, rất khó tu luyện, tìm hiểu bảy ngày cũng chỉ có thể lĩnh ngộ một tầng chân tủy của chiêu này.Phong Phi Vân thu đao mà đứng, trên lưỡi đao Long khí vẫn đang lưu động, mang theo từng đạo Long văn nhàn nhạt.-------Chương 459: Cửu thiên thập địa, không người có thể địch (2)Sau khi tu luyện chiêu thứ nhất "Long Hoàng Nhất Đao Sát" tới mười tầng chân tủy, hắn cũng đã tìm hiểu chiêu thứ hai "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên", hiện giờ cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng một tầng chân tủy.Phong Phi Vân phất ống tay áo một cái, ba tòa Thi Cung đã thu vào Giới Linh Thạch.- Lại nhiều ra ba tòa Thi Cung, cộng lại ngàn lẻ tám tòa, tăng thêm một tòa Thi Cung của Thi Tà lần thứ hai thi biến, tương đương với 2008 điểm tích lũy rồi.Hôm nay Tà Tông xuất thế, đối với đệ tử Vạn Tượng Tháp mà nói, khiêu chiến gặp phải sẽ càng lớn, ba năm này không chỉ phải giết Thi Tà, thu thập Thi Cung, càng phải ngăn cản xung đột với một đời tuổi trẻ của Tà Tông.Không chỉ có phải cạnh tranh với người một nhà, mà còn phải chiến đấu với thiên kiêu Tà Tông nữa.Đây là một hồi khảo nghiệm đối với lực lượng và tâm trí.Đương nhiên, người chính thức có thể chịu đựng khảo nghiệm, tương lai mới có thể trở thành cường giả đỉnh tiêm.- Đã qua ba tháng, còn ba tháng nữa sẽ là Thiên Cẩu thực Nguyệt Dạ, bên bờ Thánh Hồ, khẳng định sẽ lại là một hồi long tranh hổ đấu, không biết lần này Vạn Tượng Tháp còn có thể bị bại thảm như vậy hay không đây?Phong Phi Vân nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên trong lòng tim đập mạnh một cú, cười hắc hắc, xoay người, chắp tay cúi đầu:- Chúc mừng Nữ Ma đại nhân tu vị tận phục, chiến lực trở lại đỉnh phong, cửu thiên thập địa lại vô địch thủ.Nữ Ma mặc nho bào màu trắng, như một mỹ nữ sư tỷ của Vạn Tượng Tháp, đứng ở ngoài trăm trượng, dưới một cây gỗ khô màu đen, tóc đen theo gió bay múa, cũng không biết là khi nào đã đứng ở chỗ đó.Thấy Phong Phi Vân đã phát hiện nàng, vì vậy nàng liền lướt ngang một bước, bá, lưu lại trong không khí một bóng dáng liên tục, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân .Nàng chắp hai tay sau lưng, lườm Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:- Tu vi của ta nếu tận phục, ngươi phát hiện được ta sao?- Vậy không biết tu vị Nữ Ma đại nhân đã khôi phục bao nhiêu?Phong Phi Vân cười hắc hắc, tự nhiên biết rõ tu vị Nữ Ma vẫn chưa khôi phục, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là nịnh nọt thôi.- Hừ!Nữ Ma sắc mặt sát khí đồ sinh, bước về phía trước một bước, duỗi ra một cánh tay ma diễm lượn lờ trực tiếp nắm lấy cổ Phong Phi Vân, hai mắt nghiêm nghị nhìn hắn, nói:- Giết ngươi, tuyệt đối không có vấn đề.Phong Phi Vân cảm giác được yết hầu cũng bị phong bế, huyết dịch hóa thành băng, ngay cả hô hấp cũng không thể, cổ cũng như muốn bị nàng vặn xuống, khiến hắn ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc, cất cao giọng nói:- Nữ Ma đại nhân, chiến lực vô song; cửu thiên thập địa, không người có thể địch.- Ngươi biết là tốt rồi!Nữ Ma hừ lạnh một tiếng, thả hắn ra, đạm mạc nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, lưng vác hai tay hướng về phía xa xa, nói:- Còn không theo kịp.Phong Phi Vân hai tay ngưng tụ ở đan điền, điều động Ngũ Hành Xích Hỏa Lực trong đan điền, hóa đi Hàn Băng trong mau, trên cổ một đạo hàn khí bị buộc ra bên ngoài làn da.Khó trách được xưng là Nữ Ma, quả thực quá hỉ nộ vô thường, nếu không phải tu vị nàng chư khôi phục, ta còn giá trị lợi dụng với nàng thì vừa rồi đã chết trong tay nàng rồi.Cũng theo như lời Nữ Ma:- Tại trước mặt của ta, có lẽ không tồn tại vật sống nào cả.Bởi vì nàng cũng không phải là một vật còn sống, ngàn vạn không thể coi nàng là người được, càng không thể trở thành một nữ nhân.Ngày đó mang nàng hạ sơn, đây quả thực là tự mình đào hầm, tự mình nhảy.

Nhưng hắn lại không hối hận, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, không có tuyệt đối đúng, cũng không có tuyệt đối sai, nói không chừng ngày sau mình sẽ còn may mắn vì đang mang nàng xuống khỏi Bán Đạp Sơn cũng nên.Ánh mắt của người không nên chỉ giới hạn ở trước mắt.Phong Phi Vân nâng lên bạch thạch cự đao, đi theo.Tam Thánh Quận nhiều cổ xưa chi địa, Thiên Hoa Thành chính là một tòa thành cổ có hơn một ngàn năm lịch sửThiên Hoa Cổ Thành tọa lạc ở trên thông đạo cổ xưa đi thông nội địa Tam Thánh Quận, chỉ có thể coi là biên giới của Tam Thánh Quận, cũng là một trong vài tòa cổ thành hiếm hoi không bị Thi Tà xâm chiếm.Cổ thành ở vào địa vực giữa thánh hồ và Bán Đạp Sơn, tu sĩ đến từ khắp nơi đều hối tụ ở đây, khiến tòa cổ thành này trở nên náo nhiệt trước nay chưa từng có.Lúc hoàng hôn, tuyết rơi xuống năm tháng rốt cục cũng ngừng lại.Gió lạnh lại thổi trúng càng gấp, khiến tuyết dày trên mặt đất cũng bị xoáy lên, đụng vào trên vách kỳ ngưu chiến xa, phát ra thanh âm "Bành bành" .Kéo xe chính là một đầu kỳ ngưu cao năm mét, đạp vỡ tuyết đọng, cấp tốc chạy như điên trên cánh đồng tuyết, nghiền áp ra hai đạo vết xe thật sâu, rốt cục trước lúc trời tối đã chạy tới dưới Thiên Hoa Cổ Thành.Quân gia ngồi ở trên lưng kỳ ngưu, ăn mặc áo giáp Thần Võ Quân, áo giáp kia đen kịt như mực, ngay cả trên mặt cũng bao trùm một tầng sắt lá, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.Đây là một đôi mắt thâm thúy khó lường, hơn nữa rất trẻ tuổi, có một loại linh động tri âm tri kỷ, lại có một loại gảy nhẹ và không bị trói buộc.- Nữ Ma đại nhân, ngươi không phải là muốn vào trong tòa cổ thành này ăn người đấy chứ?

Nghe nói Thi Tà ăn người có thể gia tăng huyết khí và tu vị.Vị nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia xoay người, áo giáp trên người va chạm rầm rầm, hỏi người đang ở trong chiến xa.- Muốn khôi phục tu vị, chỉ là dựa vào lực lượng tế đàn xa xa không đủ, phải hấp thu huyết khí khổng lồ.Trong chiến xa vang lên thanh âm một nữ tử lạnh như băng.Nếu bên ngoài chiến xa có người nào đó, nghe được thanh âm của nàng, cho dù không bị tươi sống chết cóng, cũng phải nằm rạp dưới đất không cách nào đứng lên nổi.- Ngươi thật sự là đến ăn người sao?Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia trong lòng tim đập mạnh một cú.- Ngươi đã đoán đúng, ta chính là đến ăn người đấy.Thanh âm Nữ Ma càng lạnh hơn.- Ăn người thế nào?- Ai thịt ngon thì ta ăn người đó.

Ai máu đủ hương thì ta sẽ uống máu người đó.Nữ Ma nói.- Ách. . .

Đủ khí phách!

Nữ Ma đại nhân, quả nhiên không hổ là chiến lực vô song, thế gian đệ nhất nhân, cửu thiên thập địa, không người có thể địch ah!Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia dĩ nhiên là Phong Phi Vân, nghe được lời Nữ Ma nói, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hàn ý, Thi Tà cuối cùng vẫn là Thi Tà, tu sĩ trong tòa cổ thành này phải xui xẻo rồi.Thiên Hoa Cổ Thành, chính là một tòa thành trì duy nhất giữa Bán Đạp Sơn và thánh hồ, tụ tập rất nhiều cường giả tu tiên, một đời tuổi trẻ, thế hệ trước, cự kình cấp bậc đều có cả.Nữ Ma muốn ăn thịt người, tự nhiên phải chọn nơi nhiều người, nhưng lại muốn che giấu tung tích, lặng yên lẫn vào Thiên Hoa Cổ Thành, vì vậy mới có trang phục hiện giờ của Phong Phi Vân.-------Chương 460: Ba gốc linh thảo (1)Thần Võ Quân mới vừa đại bại ở Tam Thánh Quận, chiến xa và áo giáp vứt bỏ thật sự không ít, muốn lấy được một bộ trang phục và đạo cụ như vậy cũng không khó khăn gì.Tuyết cũng ngừng, màn đêm buông xuống.Một quân gia Thần Võ Quân khí phách bức người đi theo phía sau một cỗhắc thiết chiến xa, diễu võ dương oai tiến nhập vào Thiên Hoa Cổ Thành.Đây là một đầu huyết hà vùi trong lòng đất, từ nam chảy tới bắc, rộng lớn trăm trượng.Trên mặt sông đỏ như máu, sóng cả mãnh liệt, va chạm vào thạch bích trên mặt đất, phát ra thanh âm nổ vang, giống như chuông đồng quan thạch,âm vang khiếp người.Nữ Ma giờ phút này đang đứng trên mặt sông huyết hồng, bị huyết thủy bao lấy, huyết khi vô tận đều đang chảy xuôi vào cơ thể nàng.- Dưới đáy Thiên Hoa Cổ Thành vậy mà chảy xuôi một đầu huyết hà, chẳng lẽ huyết dịch của toàn bộ người chết trong Nam Thái Phủ đều tụ tậpxuống đất, dung hội đến trong đầu huyết hà này sao?Dưới mặt đất hắc ám, nhưng hắc ám lại không ngăn được ánh mắt Phong Phi Vân.Đây chính là nơi sâu vài trăm mét dưới lòng đất Thiên Hoa Cổ Thành, cómột cái lối đi từ trong cổ thành một mực kéo xuống đây, nếu không có NữMa dẫn đường, Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không đoán được dưới lòng đất lại có cảnh tượng như vậy.Như Hoàng Tuyền trong địa ngục vậy.- Nữ Ma không ăn người, nhưng còn đáng sợ hơn cả ăn người.Phong Phi Vân ở bên cạnh huyết hà chờ đợi hai ngày, Nữ Ma vẫn không hềcó ý ra khỏi huyết hà, vẫn đang thông phệ huyết khí, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.- Lúc này không đi, chẳng phải là đồ đần sao?Phong Phi Vân dọc theo thông đạo hướng bước lên mặt đất, ước chừng nửacanh giờ đã lại thấy ánh mặt trời, cửa ra vào thông đạo là một tòa dịchquán âm trầm, trong dịch quán đặt mấy chục cỗ quan tài ngổn ngang lộnxộn.Thông qua Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể trông thấy từng đoàn từng đoàn khấp lê chi khí thảm lục đậm đặc trong quan tài, trong khấp lê chi khíbao vây lấy vô số cỗ Thi Tà diện mục dữ tợn.Mặc dù đang là giữa ban ngày, nhưng trong dịch trạm vẫn hàn khí khiếpngười, trong quan tài cũng phủ lên một tầng tuyết thật dày.Bá, bá!Canh giữ trong dịch quán là một lão giả tóc hoa râm, thân thể tiều tụy tựa như vật liệu gỗ, cầm một cái chổi đang quét rác.Hai ngày trước, lúc Phong Phi Vân và Nữ Ma đến lão giả này cũng đứng ởnơi đó quét rác, hiện giờ vẫn đang quét, mặc dù trên mặt đất ngay cả một mảnh lá cây cũng không có nhưng hắn vẫn không dừng lại.- Thi Tà thật cường đại, nhất định là một cỗ Thi Tà lần thứ ba thi biến.Linh Giác của Phong Phi Vân phát hiện trên người lão giả này một tiasinh mệnh lực cũng không có, có chẳng chỉ là một cổ thi khí.Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí đi qua cạnh hắn, thẳng đến khi ra khỏi tòa dịch quán cổ xưa kia hắn mới thở dài một hơi, Thi Tà lần thứba thi biến khí tức thật sự quá khổng lồ, có thể đè né cả linh hồnngười.Mấy ngày nay, vô số tu sĩ đều tụ tập đến Thiên Hoa Cổ Thành, có rấtnhiều vì Thượng Cổ tế đàn của Bán Đạp Sơn, có rất nhiều vì Thánh Hồ đạichiến không lâu sau, trong lúc nhất thời, cổ thành bị Thi Tà vây quanhnày vậy mà trở nên phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước.Rầm rầm!Phong Phi Vân mặc khải giáp màu đen của Thần Võ Quân Thiên phu trưởng,sắt lá che khuất cả nửa mặt hắn, cưỡi một đầu kỳ ngưu còn to hơn cả voidiễu võ dương oai đi trên đường cái.Trên lưng treo một thanh huyền thiết chiến đao, chừng bảy trăm tám mươicân, quả thật có vài phần phong phạm của một đời mãnh tướng.- Cút ngay, cút ngay, tránh xa lão tử một chút, coi chừng lão tử một đao bổ ngươi.Phong Phi Vân chứa giọng quan, nâng cao lồng ngực, rống to lên với mộttu sĩ chặn đường, đối phương thấy hắn ăn mặc áo giáp của Thần Võ Quânliền bị dọa sợ, vội vàng tán qua một bên.- Ngân Câu phường!Phong Phi Vân dừng bên ngoài Ngân Câu phường ở Thiên Hoa Cổ Thành, haitay chống nạnh, ngẩng đầu, nhớ kỹ ba chữ trên tấm biển này.Chỉ cần là nơi có người, thì tuyệt đối sẽ không thiếu khuyết sản nghiệpcủa Ngân Câu gia tộc, chỉ cần là nơi có thành trì, thì khẳng định sẽ cóNgân Câu phường.Trong thiên hạ nơi nào Linh Bảo nhiều nhất?

Không phải Thần Tấn đế cung, cũng không phải Vạn Tượng Tháp, lại càng không là Sâm La Thập Điện, màlà Ngân Câu phường.Phong Phi Vân đạt đến cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, muốn nhanh chóngtăng lên tu vị, cũng chỉ có dựa vào linh thảo và linh thạch, chỉ cần cótiền, thì hai thứ này đều có thể mua được ở Ngân Câu phường.Một cây thiên niên linh thảo có thể mở ra mười tòa mệnh huyệt; một khối chân diệu linh thạch, có thể mở ra một tòa mệnh huyệt.BA~ BA~!Phong Phi Vân đi tới cửa lớn của Ngân Câu phường, dùng chiến đao trong tay vỗ vỗ đại môn, dắt cuống họng kêu lên với bên trong:- Có người sống hay không?- Chỉ cần ra đủ giá, người sống cũng có bán.Một trung niên nhân có chút mập mạp từ bên trong đi ra.Trung niên nhân này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ cẩm bào,trên mặt tràn đầy tươi cười, trong đôi mắt híp lại chớp động lấy tinhmang, tựa như một con hồ ly vừa chui ra khỏi đất vậy.- Chỗ các ngươi rõ ràng bán người sống?Phong Phi Vân nói.- Bán.

Ngươi muốn mua nô bộc, cái này tổng cộng phân tam đẳng.

Ngươimuốn mua nữ nhân, ở đây phân tam đẳng.

Nếu có người nguyện ý xuất tiền,người chết chúng ta cũng muốn bán.

Ngân Câu phường, không có sinh ýkhông làm.Trung niên nhân cười nói.Phong Phi Vân tự nhiên là người thông minh, cười nói:- Thiên hạ này có người mua người chết sao?- Tự nhiên có, hơn nữa còn rất nhiều.Trung niên nhân nói.- Ngươi nói người chết, là Thi Tà sao!Phong Phi Vân nói.Trung niên nhân hiểu ý cười, có chút nhẹ gật đầu.Mua Thi Tà chỉ có hai loại người, một loại là Cản Thi Nhân, một loại là đệ tử Vạn Tượng Tháp.Cản Thi Nhân mua Thi Tà, tự nhiên là dùng để tế luyện thi nô.Đệ tử Vạn Tượng Tháp mua Thi Tà, tự nhiên là vì đổi được càng nhiều điểm tích lũy hơn nữa.- Sinh ý Ngân Câu gia tộc làm thật lớn, khó trách được xưng là gia tộc giàu có nhất thiên hạ.Phong Phi Vân cảm thán một câu, hỏi:- Ngươi chính là chủ sự của tòa Ngân Câu phường này sao?- Hồi bẩm Thiên Phu đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Phương Nhất Dạ, hôm qua vừa mới đến Thiên Hoa Cổ Thành.Đông Phương Nhất Dạ con mắt cười đến híp lại thành một đạo khe hở, chỉ là vầng sáng trong ánh mắt vẫn không giảm.Tu vị người này không phải chuyện đùa, đã tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 đến cảnh giới tuyệt cao, ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không thể thấy rõ tu vị chân thực cúa hắn.Phục họ Đông Phương, xem ra là cường giả mà Ngân Câu gia tộc sai pháitới, muốn phát tài tại Tam Thánh Quận đang đại loạn này rồi.Tam Thánh Quận thế cục phức tạp cỡ nào, Tà Tông và Cản Thi Nhân đều lầnlượt xuất thế, Ngân Câu gia tộc không có khả năng phái tới một người đơn giản.Một người đơn giản cũng không thể trấn được tràng diện, càng không khả năng kiếm tiền trong loạn thế được.-------Chương 461: Ba gốc linh thảo (2)- Đông Phương chủ sự thật sự khách khí, ta chỉ là một tên Thần Vũ Thiên Phu nho nhỏ thôi.Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận.- Chỉ cần là người đi vào Ngân Câu phường tiêu tiền, mặc dù chỉ là một tên ăn mày, đó cũng là đại gia.Đông Phương Nhất Dạ vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cười, đôi mắtkia tựa hồ có thể nhìn thấu thiết giáp trên người Phong Phi Vân vậy.- Khó trách Ngân Câu phường phú khả địch quốc!Phong Phi Vân nói.- Ai bảo chúng ta là người làm ăn.

Người làm ăn có thể kiếm tiền, cũng là người có thể xem khách hàng là đại gia.Đông Phương Nhất Dạ cười nói.- Nhưng đến cuối cùng, mọi người mới phát hiện, đại gia chính thức lại các ngươi.Phong Phi Vân cũng cười.Sau khi trầm mặc nửa ngày, hai người đều nở nụ cười.Đông Phương Nhất Dạ mời Phong Phi Vân vào trong Ngân Câu phường, bêntrong càng thêm khoáng đạt, trang trí vàng son lộng lẫy, tựa như mộttòa hoàng cung cổ điện vậy.Ngân Câu phường thật sự là lớn đến thần kỳ, có cầu thang một mực kéo dài lên trên, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu tầng nữa.- Không biết Thiên Phu đại nhân muốn mua thứ gì?Đông Phương Nhất Dạ hỏi.- Thiên niên linh thảo.Phong Phi Vân nói.Đông Phương Nhất Dạ dừng bước, lần nữa đánh giá Phong Phi Vân một phen, đôi mắt sắc bén kia hào quang cũng càng thêm sáng chói.- Chẳng lẽ Ngân Câu phường không có thiên niên linh thảo?Phong Phi Vân nhíu mày.- Ngân Câu phường không có thứ không mua được, mấu chốt là có mua nổi hay không thôi.Đông Phương Nhất Dạ cười hắc hắc:- Ngươi vốn không phải là Thần Võ Quân Thiên Phu trưởng.Hắn ngữ khí khẳng định nói.Ánh mắt người này thật cay độc, quả thực thật là đáng sợ.- Hắc hắc!Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến cười cười.- Có phải là Thần Võ Quân Thiên Phu trưởng hay không cũng không trọngyếu, quan trọng là ..., hôm nay Ngân Câu phường tổng cộng có ba gốcthiên niên linh thảo, hai cây Bạch Hạc Lăng và một cây Tam Thanh Mẫu TưHoa, mỗi một cây 500 vạn miếng kim tệ, chỉ cần Thiên Phu đại nhân đưa ra đủ tiên, ta sẽ bán cho ngươi ngay.Đông Phương Nhất Dạ cười nói.Năm trăm vạn miếng kim tệ mua một cây thiên niên linh thảo, giá tiền này tuy rằng mắc một tí, nhưng nếu thật là "Bạch Hạc Lăng" và "Tam ThanhMẫu Tư Hoa" vậy thì cũng coi như là đáng giá.Hai loại này đều là linh thảo hiếm thấy, dược lực so với thiên niên linh thảo bình thường phải mạnh hơn chừng hai tầng.Trên người Phong Phi Vân còn kim phiếu tử trị giá 1600 vạn miếng kim tệ, vừa dễ dàng mua lấy ba gốc linh thảo này.Ba cái hộp ngọc được ba nha đầu xinh đẹp phấn la sa y bưng lên, hộp ngọc chứa linh tuyền màu vàng ở bên trong, có thể bảo trì linh khí của linhthảo trong hộp ngọc không xói mòn.Phong Phi Vân kiểm tra ba hộp ngọc kia một phen, sau đó liền thu vào trong Giới Linh Thạch.Thiên niên linh thảo thật sự là đắt đến không hợp thói thường, một câythiên niên linh thảo cũng có thể mua vài môn phái tu tiên cỡ nhỏ rồi.Tuy rằng hao tốn 1500 vạn miếng kim tệ, nhưng Phong Phi Vân lại cảm thấy đáng giá, có ba gốc thiên niên linh thảo này rồi, có thể trong thờigian ngắn lần nữa mở ra 30 tòa mệnh huyệt, tu vị lại có thể mãnh liệttăng lên một mảng lớn.Thánh Hồ đại chiến sắp tới, đệ tử tinh anh Vạn Tượng Tháp và tất cả điện hạ của Tà Tông sẽ lần nữa quyết đấu đỉnh phong, trước đó, tu vị có thểtăng lên càng cao càng tốt.- Chỗ ta còn một tin tức, có lẽ thiên phu đại nhân sẽ cảm thấy rất hứng thú.Đông Phương Nhất Dạ đếm lại kim phiếu tử trong tay, sau khi xác nhậnkhông sai mới thu vào trong tay áo, một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên,liền từ trong tay áo biến mất không thấy gì nữa.- Tin tức gì?Phong Phi Vân nói.- Tin tức này được mua một trăm vạn kim tệ.Đông Phương Nhất Dạ dừng một chút, vừa cười nói:- Ta dám cam đoan, tin tức này hoàn toàn xứng với cái giá kia.Phong Phi Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người trung niên trước mặt,tên này sẽ không biết trên người ta tộng cộng có bao nhiêu kim phiếu tửđấy chứ?

Vốn chỉ có ba gốc linh thảo, giá trị vừa vặn 1500 vạn kim tệ.Hiện giờ lại là một tin tức, giá trị một trăm vạn kim tệ.Quả thực là đã sắp ép khô tiền trên người Phong Phi Vân, hơn nữa còn ép khô vừa đúng nữa chứ.Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, lấy ra một xấp kim phiếu tử cuối cùng giao vào tay hắn.Đông Phương Nhất Dạ cười tủm tỉm nhận lấy trăm vạn kim phiếu, vội vàng thu vào, lúc này mới rì rì nói:- La Phù công chúa đang tìm kiếm cường giả vô địch trong Thần Cơ Đạiviên mãn, để chuẩn bị cho Thánh Bi lưu danh không lâu về sau.

Phàm làngười bị nàng nhìn trúng đều sẽ được ban thưởng năm gốc linh thảo, trong thiên hạ cũng chỉ có La Phù công chúa mới có thủ bút như vậy.- Năm gốc linh thảo!

La Phù công chúa đang ở nơi nào?Phong Phi Vân quả thật động tâm, năm gốc linh thảo đã có thể khiến chobất kỳ một tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn nào cũng phải điên cuồng rồi.Đừng nói năm gốc linh thảo, coi như là một gốc linh thảo cũng cực kỳ khó được.- Thiên Hoa Cổ Thành Bắc Giao, Thiên Mai trang viên.

Theo ta được biết,đêm nay nghịch thiên tài tuấn của Tà Tông và truyền nhân mấy cái thiđộng ở Bắc Cương đều sẽ đến.- Đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng đều tiến đến không ít, nhưng kết quả có thểđoán trước, nhất định sẽ bị nghịch thiên tài tuấn Tà Tông trấn áp, nămgốc linh thảo kia không phải rơi vào trong tay Tà Tông thì cũng làtruyền nhân thi động.

La Phù công chúa cho dù trong lòng bất mãn, cũngkhông thể nuốt lời, chỉ có thể đưa ra năm gốc linh thảo.

Aizz!

Xem raVạn Tượng Tháp thật sự suy sụp rồi."

Bạch hạc lăng" và "Tam thanh mẫu tư hoa" đều là linh thảo, được tinhkhí đại địa thai nghén thiên niên tuế nguyệt, ngưng tụ quá nhiều linhlực và dược tính.Cái gọi là linh thảo, chính là tinh hoa của đại địa tự nhiên, năm sinh trưởng càng lâu, tinh hoa ngưng tụ lại càng thuần túy.Phong Phi Vân luyện hóa ba gốc linh thảo, trong lòng bàn tay, chỉ cònmột dúm bột phấn, đầu, ngực, hai chân, hai tay, đều có vầng sáng màuvàng lao ra, lại có 30 tòa mệnh huyệt được mở ra, như 30 tòa thần kiềumàu vàng, kết nối với thiên địa.Đến tận đây, Phong Phi Vân tổng cộng mở ra sáu mươi bốn tòa mệnh huyệt,Thần Cơ trong đan điền càng ngày càng ngưng thực, linh khí trong thânthể tuôn ra, kinh mạch tựu như một mảnh linh hà dài hẹp.Tu vị lại tăng lên một mảng lớn, mà ngay cả huyết khí cũng trở nên càngthêm tràn đầy, giơ tay nhấc chân, không khí đều sẽ phát ra động tĩnhđùng đùng không dứt.- Vậy mà lực lượng tăng lên gần ba phần, Thần Cơ Đại viên mãn, một cái tiểu cảnh giới, lực lượng chính là chênh lệch mấy lần.

Nếu là có thể có được năm gốc linh thảo kia, ta liền có thể mở ra một trăm mười bốn tòamệnh huyệt, đến lúc đó cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng cólực đánh một trận.-------Chương 462: Phong Đại Ngưu tái xuất giang hồ (1)Phong Phi Vân tu luyện rabốn mươi đạo thần thức, tuy rằng vẫn là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn,nhưng chiến lực lại hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới.Trong cùng cảnh giới, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, màn đêm rốt cục buông xuống.Ở Bắc Giao tòa cổ thành này, có một tòa mai viên, đã có 300 năm lịch sử, từng là chỗ ở của thành chủ Thiên Hoa Cổ Thành, La Phù công chúa đã đến Thiên Hoa Cổ Thành, thành chủ đại nhân liền chủ động dâng ra tòa maiviên này, trở thành chỗ tạm cư của La Phù công chúa.Tuyết trắng bay đầy trời, hương hoa mai xông vào mũi.Tiết giá lạnh, bách hoa tàn lụi, chỉ có hoa mai ngạo, hoa hồng như máu người, hương hoa truyền ngàn dặm.Nhưng hoa mai tuy đẹp nhưng lại không đẹp bằng một ngón tay của La Phùcông chúa, hoa mai có thơm cũng không thơm bằng một sợi tóc của La Phùcông chúa.- La Phù công chúa dã tâm thật lớn, rất giống Nữ Đế Long Khương Linh lúc tuổi còn trẻ, nàng đây là muốn lại đi đường Nữ Đế, trước tiên lưu danhtrên Thánh Bi, sau đó phế thái tử, cuối cùng đoạt Đế vị.con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử màu vàng đứng ở bên ngoàiThiên Mai trang viên, hai người đều là hùng chủ một đời tuổi trẻ top 50trên 《 Bách Tháp Bảng 》, tư chất nghịch thiên, địa vị cao thượng.Bọn hắn đều mặc nho bào màu trắng, đứng trên mặt tuyết, chung quanh thân thể linh khí vờn quanh, trên đỉnh đầu có khí tượng vô hình chiếm giữ.- Nếu không phải Thái Tử đương triều Long Thần Nhai là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi thì nói không chừng ta cũng đã đứng ở trậndoanh của La Phù công chúa rồi, dù sao La Phù công chúa đã ngưng tụHoàng Long chi khí, hơn nữa đã nhận được Hậu Lệnh Thần Phi truyềnthừa...Trên vai con trai trưởng Hổ Thiên Hầu mang theo một tầng Hổ Giáp màu vàng, khiến hắn hêm thêm vài phần uy nghiêm.- Đây là Đế vị chi tranh, chúng ta vẫn không nên nhiều lời thì tốt hơn.Tam vương tử Đại Thực quốc thấp giọng nói.Hai người tuy rằng đều thân phận tôn quý, sau lưng có thế lực lớn làmchỗ dựa, nhưng năm gốc thiên niên linh thảo, đối với bọn họ mà nói vẫnkhông phải chuyện đùa.Bình thường bọn hắn có thể xuất ra một gốc linh thảo cũng là việc khó, cũng chỉ có La Phù công chúa mới có được thủ bút như vậy.Hai người cũng là vì năm gốc linh thảo này mà đến, không hề đàm luận, trực tiếp đi thẳng vào Thiên Mai trang viên.PHỐC!Một mảnh huyết dịch vẩy ra, nhuộm đại môn màu son của Thiên Mai trangviên càng thêm tươi đẹp, một đệ tử mặc nho bào trắng kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong vũng máu, chăm chú bụm lấy bả vai phải, giữa ngón taytràn đầy huyết dịch.Một cánh tay của hắn cũng bị ném bay, rơi vào trên thềm đá.- Lá gan Tà Tông các ngươi thực quá lớn, nhục đệ tử Vạn Tượng Tháp ta, quá đáng.Triệu Điền lạnh giọng nói, hung hăng chằm chằm vào thân mặc hắc bào đệ tử Tà Tông, không có chút nào khuất phục chi sắc.Triệu Điền cũng là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đệ tử Võ Tháp, vốn đến Thiên Mai trang viên để tham gia thịnh hội lần này.Nhưng ở bên ngoài Thiên Mai trang viên lại gặp phải đệ tử Tà Tông, những đệ tử Tà Tông này thập phần hung hăng càn quấy, vậy mà ngang nhiêndùng khóa sắt trói bốn nữ đệ tử của Vạn Tượng Tháp lại, bị bọn hắn sửdụng giống như nữ nô vậy.Bọn hắn đây nào phải đến tham gia thịnh hội của La Phù công chúa?

Quả thực là đến nhục nhã học viên Vạn Tượng Tháp mà.Triệu Điền đã sớm nghe nói đệ tử Tà Tông thường xuyên bắt nữ đệ tử VạnTượng Tháp tùy ý chà đạp, rót dâm dược, tù nữ nô, chuyện ác gì cũng cóthể làm ra.Vốn hắn còn không tin, nhưng hôm nay tận mắt thấy, trong lòng lập tứclửa giận cao ba trượng, lập tức liền muốn ra tay chém giết đám cuồngnhân Tà Tông này.Người khác không dám đắc tội Tà Tông, Triệu Điền hắn dám, chỉ cần có thể xả được ngụm ác khí trong lòng này, dù có chết thì đã sao?Nhưng đệ tử Tà Tông lại cường đại hơn hắn nghĩ, chín đạo võ pháp hắnđánh ra bị người một đao phá vỡ, còn bị chém bay tay, ngã xuống nơi cửara vào của Thiên Mai trang viên.- Cạc cạc!

Tiểu tử, chúng ta hung hăng càn quấy đấy thì đã sao>Một tên đệ tử Tà Tông hai tay như màu kim loại đi tới trước mặt TriệuĐiền, chân mang giày da kỳ ngưu, lân phiến như sắt, một cước giẫm náttay đứt của Triệu Điền, hóa thành một đoàn bùn máu.Tổng cộng chừng tám tên đệ tử Tà Tông, đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, mặc áo choàng màu đen, tóc dài xõa xuống, tựa như tám tôn Địa Ngục Tà Ma.Tên đệ tử Tà Tông đã luyện hai tay đến giống như huyền thiết kia chỉ làmột trong số đó, vừa rồi chính là hắn đã một đao phá vỡ chín đạo võ pháp của Triệu Điền, cũng chém bay cánh tay hắn xuống.Hắn còn không phải là người mạnh nhất trong tám gã đệ tử Tà Tông nữa.Một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp mặc nho bào màu trắng kia da thịtnhư tuyết, nhỏ tuổi nhất chừng mười lăm, lớn nhất cũng chỉ hai mươi, đều tư sắc hơn người, chẳng qua hiện giờ đã biến thành tù nhân, hai tay vàhai chân đều bị đóng dấu.Trên người các nàng có rất nhiều vết thương, quần áo rất không chỉnh tề, đối với mấy tên đệ tử Tà Tông này cảm thấy rất sợ hãi, chỉ cần nhữngtên đệ tử Tà Tông này cười nhìn chằm chằm vào các nàng thôi các nàngcũng dọa đến quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run.Cũng không biết các nàng đã trải qua tao ngộ đáng sợ cỡ nào mới có thểbị dọa đến yếu ớt như vậy, nào còn giống thiên tài tu tiên chứ, hôm nayquả thực ngay cả nữ bộc bình thường cũng không bằng.- Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, cái gọi là tinh anh đệ tử cũng trở thànhcon mồi của Tà Tông chúng ta, cái gọi là nghiêng thế mỹ nhân, cũng chỉlà công cụ cho đệ tử Tà Tông chúng ta tiết dục tập thể.Một tên đệ tử Tà Tông nhe răng cười, đi đến bên người một nữ tử Ngự ThúTháp chỉ có mười bảy tuổi, thân thể mềm mại của nữ tử thanh thuần tĩnhnhã lập tức lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lập tức quỳ trên mặtđất.- Đã thấy vị thiên tài mỹ nữ Ngự Thú Tháp này chưa, nàng ít nhất đã ngủvới bốn mươi đệ tử Tà Tông, dâm dược đã bị cho ăn sợ là không dưới bacân, hắc hắc...Vị này đệ tử Tà Tông này hung hăng bóp một cái lên ngực nàng.Thiên tài mỹ nữ Ngự Thú kia vẫn không nhúc nhích, mặc hắn dưới ban ngàyban mặt chà đạp, mặt mũi tràn đầy nước mắt, ướt đẫm vạt áo.- Cầm thú...

Ta liều mạng với các ngươi...Triệu Điền xoay người từ mặt đất bò lên, trong thân thể lao ra ba đầu dị thú chiến hồn, một chưởng đánh ra lực lượng bảy đầu kỳ ngưu, nhưng lựclượng bảy đầu kỳ ngưu và ba đầu dị thú chiến hồn liền bị một cánh taynhư kim loại dễ dàng bóp nát.PHỐC!Bàn tay kim loại kia trực tiếp xuyên thủng thân thể Triệu Điề, huyết vụ vung đầy đất.Nhưng cánh tay kia lại kẹt lại trong thân thể Triệu Điề, vị đệ tử TàTông kia biến sắc, Triệu Điền thật sự quá điên cuồng, trực tiếp dùng đầu của mình, đập tới ngực tên đệ tử Tà Tông kia.-------Chương 463: Phong Đại Ngưu tái xuất giang hồ (2)Bành!Một mảnh hắc mang từ giữa thân thể hai người đãng ra, đệ tử Tà Tông bạo lui, xương sườn nơi ngực đứt gãy hai cây.Triệu Điền lại bay ngược ra ngoài, đâm vào trên vách tường, đầu cũngmuốn vỡ vụn, nhưng lại không chút uể oải, ngược lại còn điên cuồng cườito, thoải mái nói không nên lời.- Muốn chết!Vị đệ tử Tà Tông kia sẳng giọng quát lên, trên cánh tay điện mang xuyênthẳng qua, ngưng tụ ra lực lượng tám đầu kỳ ngưu, lực lượng tám đầu kỳngưu chính là 128 ngàn cân, đây quả thực là muốn đánh Triệu Điền thànhcặn bã mà.Oanh!Một mảnh ánh đao, từ đằng xa bay tới.Đao quang quả kia quả thật còn sáng hơn cả hào quang mặt trời, ẩn chứamột cổ sát uy kinh khủng, một đao bay ra, mặt đất cũng nứt ra một đạođường vân.PHỐC!Gã đệ tử Tà Tông kia tự nhiên cảm nhận được sát uy sau lưng, liền cưỡngép nghịch chuyển tám ngưu chi lực trên tay đánh về phía sau lưng, nhưng tám ngưu bị chém vỡ, ánh đao chém bay một cánh tay hắn.Một đạo huyết tuyền từ đầu vai của hắn lao ra, tung tóe ra xa ba trượng.Hắc y trên người hắn cũng nhiễm lên từng mảnh vết máu, tựa như hoa mai đêm tối vậy.Bành!Tay đứt rơi vào giữa đường, bị một Thần Võ Quân Thiên phu trưởng mặcthiết khải giẫm nát, biến thành bùn máu, sau đó bị đầu kỳ ngưu đi đằngsau hắn nuốt vào trong bụng.Trên vai tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này còn khiêng một thanh chiến đao, hiển nhiên một đao vừa rồi là do hắn bổ ra.Triệu Điền vốn cho là mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ nửa đường giết ra một quân gia, đao pháp quả thực cường hoành đến không hợp thóithường, một đạo đao khí cũng có thể lôi ra dài hơn mười thước.Thần Võ Quân quả nhiên cường đại, một Thiên phu trưởng, thậm chí có tuvị chặt đứt cánh tay của tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.- Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, vậy mà dám ở trước mựt Thần VõQuân Thiên phu làm ra chuyện coi trời bằng vung bực này, các ngươi phảibị tội gì đây?Vị Thiên phu Thần Võ Quân kia rất là bá đạo, đi đường tư thế chữ bát, nâng cao lồng ngực, nắm kỳ ngưu, từng bước một đi tới.- Hừ!

Một tên Thần Võ Quân Thiên phu nho nhỏ vậy mà cũng dám quản chuyện Tà Tông chúng ta, ngươi là ngại mạng quá dài sao?- Coi như là nhân vật câó Thần tướng Thần Võ Quân, đắc tội Tà Tông chúng ta thì cũng chỉ còn đường chết.Vị Thần Võ Quân Thiên phu này lập tức phát hỏa, một cước giẫm trên mặtđất, giẫm vụn một khối đá xanh cổ xưa, thô lấy giọng, hét lớn:- Dám uy hiếp lão tử, ngươi là người của điện nào thuộc Tà Tông ha?- Sâm La Điện đệ thất điện!Đệ tử Tà Tông cùng kêu lên lạnh lùng, trên người sát khí ngưng tụ, ở trên không kết thành một mảnh mây đen, tương đối dọa người.Bọn hắn cho rằng danh tự Sâm La Điện đệ thất điện có thể dọa cho tên Thần Võ Quân Thiên phu này phải quỳ trên mặt đất.Nhưng mà...- Tốt!

Các ngươi không chỉ có giết người, lại còn nhốt nữ nhân, quả thực không có vương pháp rồi!

Không có vương pháp rồi!

Nữ nhân đẹp nhất SâmLa Điện đệ thất điện các ngươi là ai?Vị Thần Võ Quân Thiên phu kia giận dữ, thanh âm cường tráng đến giống như sấm công.Mấy tên đệ tử Tà Tông đều sững sờ, dừng một chút, có người nói:- Đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ thất điện chúng ta tự nhiên là Đệ thất điện Điện hạ Vạn Hương Sầm.- Vậy các ngươi trở về nói cho đệ thất điện điện hạ các ngươi biết.

TàTông các ngươi thích chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, lão tử lại thíchchơi nữ nhân Tà Tông, bảo Vạn Hương Sầm rửa sạch sẽ thân thể, trong vòng ba tháng không thể lấy trinh nàng, con mẹ nó, Phong Đại Ngưu ta cùng họ với nàng.Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia tính tình như trâu, giống chút nàogiống nói giỡn, thanh âm lớn đến truyền khắp cả nửa Thiên Hoa Cổ Thành.Quá kiêu ngạo rồi, quả thực quá kiêu ngạo rồi!Thần Võ Quân, chính là chiến lực cường đại nhất Thần Tấn vương triều, đây là điều mà tất cả mọi người đều công nhận.Nhưng một tên Thiên phu trưởng của Thần Võ Quân lại cuồng ngạo như vậy,vậy mà công bố muốn chơi điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện "Vạn HươngSầm", cái này bảo đệ tử Tà Tông ở tràng làm sao mà chịu nổi chứ?Tám tên nam tử thân mặc hắc bào này đều là tuổi trẻ tài tuấn cao cấpnhất Sâm La đệ thất điện, nhưng mặc dù là bọn hắn, ở trước mặt Vạn Hương Sầm quả thật ngay cả heo chó cũng không bằng.Trong Tà Tông, tàn khốc đến cực điểm, chế độ đẳng cấp càng thêm sâm nghiêm, càng thêm mạnh được yếu thua.Cao cấp nhất chính là thần; thấp một cấp, là cẩu.- Thật sự là nói khoác không biết ngượng, quả thực là muốn chết.Tên đệ tử Tà Tông bị chém đứt cánh tay kia miệng vết thương đã bị linhkhí phong bế, bao lấy một tầng hào quang tinh hồng sắc dày đặc.Hắn đối với tu vi của mình thập phần tự tin, vừa rồi chỉ là bị đánh lén, bị đánh không kịp đề phòng cho nên mới bị chém đứt một cánh tay nhưthế.Nếu là giao thủ chính thức, mình sao có thể bại bởi một tên Thần Võ Thiên phu chứ?Thật sự là chê cười!Cái gọi là Thần Võ Thiên phu, chính là quản lý một ngàn Thần Võ Quân,Thần Võ Quân đâu chỉ một trăm triệu, một tên Thiên phu trưởng quả thựcchính là cặn bã, thông tục chút chính là rau cải trắng, vừa nắm đã đượcmột bó to.Thua ở trong tay một tên "Rau cải trắng", thân là nghịch thiên tài tuấn Tà Tông, sao có thể chịu phục được?Oanh!Một cổ sát ý từ trong không khí ngưng tụ lại, Thiên Địa linh khí trở nên sắc bén, một đầu kim điểu đậu trên đỉnh cây bị một đạo sát khí im ắngphân thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.Đệ tử Tà Tông đứt tay trên người bắn 180 đạo hắc sắc thần hoa, khiến hắc y cũng bị trùng kích tung bay lên.Hắn đã mở ra 180 tòa mệnh huyệt, ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng thuộc về hàng ngũ cường giả.- Mẫu Điện Ma La!Hắn chỉ còn một cánh tay trái, bàn tay như làm bằng thần thiết, trên đócó bảy đạo dòng điện, hình dạng như Trát Long, mọi người còn đứng ở đàng xa, nhưng cánh tay tràn đầy điện mang của hắn cũng đã bổ nhào tới trước người Phong Phi Vân.PHỐC!Chiến đao nhoáng một cái, một mảnh ánh đao bay qua.Một cái tay đứt liền văng lên trên bầu trời, còn có điện mang đan vào ở phía trên, chỗ đứt gãy chảy ra một đạo máu tươi.- Đao của ngươi...Hai tay tên đệ tử Tà Tông kia đều bị phế đi, hơn nữa cũng không biết là bị chém xuống thế nào nữa.- Đao của ta rất nhanh.Vị này Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia vươn tay phủi phủi chiến đaotrong tay, đánh ra thanh âm "Bành, bành" giống như một thô hán bán dao phay bên đường vậy.Nhưng một tên thô lỗ như vậy lại chém xuống hai tay một vị nghịch thiên tài tuấn Tà Tông.Hắn trở tay một đao, một đạo đao khí liền chém tên đệ tử Tà Tông đã đứthai tay đứng cách đó hơn mười trượng thành hai khúc, thân thể hóa thànhhai mảnh, tả hữu bay ra.Hắn chỉ nhẹ nhang bâng quơ bổ ra một đao như vậy, nhưng vị đệ tử Tà Tông kia lại không thể trốn thoát.Sâm La Điện đệ thất điện chó má gì chứ, tu vị cũng quá kém, Tà Tông những năm này xem ra đã xuống dốc rồi.-------Chương 464: Lấy một địch bảyVị Thần Võ Quân Thiên phutrưởng kia thở dài thở ngắn, quả thực vô cùng làm dáng, mấy vị đệ tử TàTông thấy thế đều nghiến răng nghiến lợi.- Liên thủ tiêu diệt hắn.Bảy tên đệ tử Tà Tông cùng kêu lên, trong thân thể mệnh huyệt nổ bắn ra, linh quang tràn ngập, khiến linh khí chung quanh đều bị trùng kích đếnhỗn loạn.Bảy người này đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, tu vị thấp nhấtcũng mở ra 60 tòa mệnh huyệt, tu vị cao nhất càng mở ra 280 tòa mệnhhuyệt.Tên đệ tử Tà Tông mở ra 280 tòa mệnh huyệt kia cường đại đến không hợpthói thường, trong tay tế ra một khối thần ma, đây đã là nửa kiện LinhKhí, có thể phát huy ra một tầng chiến uy của Linh Khí.Mặc dù chỉ có một tầng uy lực Linh Khí, nhưng cũng đã cực kỳ đáng sợ, có thẻ cách mấy trăm dặm giết người.Bảy người đồng thời bay lên, tất cả mọi người đều đánh linh khí vàotrong khối thần ma kia, một kích lay trời, khiến cả cổ phố đều tanhoang, phòng ốc hai bên đường bị chấn sụp một mảnh lớn.- Mẹ nó, lão tử phải đánh bảy tên!Thần Võ Quân Thiên phu trưởng hét lớn một tiếng, trong miệng có lôi khiếu, chấn thiên động địa.Hắn uy phong lẫm lẫm đứng ở giữa đường, áo giáp màu đen chiếu ra lãnhquang, chiến đao trong tay vọt lên linh mang cao mười mét, hai tay cầmđao, mãnh liệt chém ra một đao, một đạo đao lãng hình bán nguyệt đánhlên khôi thần ma kia.Linh Khí chiến uy đầy trời bị đao lãng xuyên thấu, dễ dàng giống như phá vỡ màn nước vậy.Oanh!Thần ma cực lớn bị đánh bay ra ngoài, bảy tên đệ tử Tà Tông kia đồngthời thổ huyết, thật giống như diều đứt dây, từ giữa không trung té rớttrên mặt đất.Quá dữ dội rồi, một đao đánh bay bảy tên Thần Cơ Đại viên mãn, toàn bộ trọng thương.Triệu Điền sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ, vị Thần VõThiên phu đại nhân này thật sự giống như thần binh giáng trần, chiến lực bưu hãn, ghét ác như cừu, giết cho đám nghịch thiên tài tuấn Tà Tôngkia thất linh bát lạc.Bành!Vị Thần Võ Thiên phu đại nhân kia mặc giày sắt, một cước dẫm nát lồngngực một tên đệ tử Tà Tông, kéo theo huyền thiết chiến đao đen kịt, từtrên cao nhìn xuống, chỉ vào cổ hắn, quát:- Hô theo ta, Sâm La Điện chính là chó má!Thanh âm cao ngất, thiếu chút nữa đã chấn cho hắn ngất đi.Lưỡi đao băng hàn, đao khí phun ra nuốt vào, chăm chú chỉ vào cổ tên đệ tử Tà Tông kia.Đây là một cổ hàn khí khiến yết hầu người như muốn đông lại vậy.Tên Thần Võ Thiên phu trưởng này quả thực giết người như điên, hơn nữatánh khí táo bạo, vừa rồi tên đệ tử Tà Tông kia bị chém thành hai nửa,nội tạng lưu đầy đất, tràng diện kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.Đệ tử Tà Tông tuy rằng lãnh ngạo, hơn nữa trải qua tôi luyện sinh tử,nhưng bị tên Thần Võ Thiên phu trưởng này trừng lấy, trực tiếp khiếnmười đạo thần thức trong đầu hắn bị phai mờ chín đạo.Ý chí lực không sợ sinh tử cũng hỏng mất!- Đừng giết ta, ta hô, Sâm La Điện chính là chó má!Tên đệ tử Tà Tông kia bị bốn mươi đạo thần thức áp chế, tinh thần cũng thiếu chút nữa hỏng mất.- Thanh âm lớn thêm chút nữa!Thần Võ Thiên phu trưởng hét lớn.- Sâm La Điện chính là chó má!- Hắc hắc!Thần Võ Thiên phu trưởng giọng mỉa mai cười, lại nói:- Tiếp tục hô, điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm, là tình phụ của Phong Đại Ngưu.- Cái này...

đệ hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm, là tình phụ của Phong Đại Ngưu.Tên đệ tử Tà Tông kia cũng sắp khóc lên rồi.- Giống như không đúng lắm ah!

Phong Đại Ngưu ta phong lưu phóng khoáng, tiêu dao tung hoành thiên hạ, đang lúc tuổi trẻ hăng hái, nếu không làm ra một phen đại sự kinh thiên động địa, chẳng phải thực xin lỗi cổ thân thể vô địch thế gian này của ta sao?Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lầm bầm lầu bầu nói, lại giống như là đang hỏi tên đệ tử Tà Tông nằm trên mặt đất vậy.- Ách!

Vậy người muốn làm đại sự kinh thiên động địa gì!Tên đệ tử Tà Tông kia khiếp nhược nói.- Ta muốn bắt tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất của mỗi một điện Sâm La Điệnvề, nhốt vào tù giam, làm tình phụ của Phong Đại Ngưu ta, Sâm La Điệntổng cộng có Thập Điện, như vậy cộng lại chính là thập đại mỹ nhânkhuynh thành tuyệt đại rồi, Phong Đại Ngưu ta thật sự là diễm phúc sâua.Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia nghiêm nghị nói, rất là chăm chú.- ...Tên đệ tử Tà Tông kia lập tức một chữ cũng không nói được, tên này làmột tên điên, nữ tử đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện không một ai mà không phải là hạt độc tử, không một ai không phải là đỉnh tiêm cường giả.Có thể lên giường với bất kỳ người nào trong đó cũng là một chuyện rất giỏi rồi.Phải biết rằng trong Tà Tông, cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, có đôi khicanh tranh giữa nữ nhân so với nam nhân càng thêm hung ác độc ác.Nữ nhân càng xinh đẹp, sẽ càng khiến người đố kỵ, chết cũng sẽ càng nhanh.Cho nên có thể trở thành nữ nhân đẹp nhất một điện, nhất định đều là nữnhân có thủ đoạn và tu vị đều cực kỳ lợi hại mới có thể sống sót, cũngnhư Bạch Như Tuyết của đệ tứ điện, điện hạ Vạn Hương Sầm của đệ thấtđiện vậy..Vạn Hương Sầm có thể trở thành điện hạ đệ thất điện, đây nhất định là một nữ nhân thủ đoạn và tu vị hơn xa Bạch Như Tuyết.Phong Phi Vân nói ra lời này, cũng chỉ là vì thấy nữ học viên Vạn TượngTháp gặp phải tao ngộ bi thảm, trong lòng cực kỳ phẫn nộ với người TàTông nên mới nói ra ngoan thoại như thế thôi.Nếu hắn thật sự nbăt hết nữ nhân xinh đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện,tuy rằng có thể hung hăng đả kích Tà Tông, giống như liên tục đánh mườibạt tai vào mặt người ta vậyThoải mái là sướng rồi, nhưng hắn muốn sống quả thật khó như lên trời.Tà Tông nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết hắn, thậm chí là một ít lão tổ Tà Tông cũng sẽ ra tay với hắn, dù sao không ai chịu nổi loại đả kích này cả.Dù sao hắn bây giờ là Thần Võ Quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu, tùytiện hung hăng càn quấy như thế nào đều được, tùy tiện phóng ngoanthoại lung tung thế nào đều được, cho dù có chọc ra mười vị điện hạ TàTông cũng không sao, cùng lắm thì thoát khỏi áo giáp, quay lại làm Phong Phi Vân thôi.Đương nhiên, nếu Phong Phi Vân biết rõ, chuyện hắn chơi Bạch Như Tuyếtthiên hạ đều đã biết, toàn bộ Sâm La Điện đệ tứ điện cũng đã coi hắn làtử địch tất sát, vậy thì hiện giờ hắn cũng đã không lạnh nhạt thế rồi.PHỐC!Phong Phi Vân một đao chém bay đầu tên đệ tử Tà Tông hắn đang giẫm dưới chân, đá văng hắn ta ra ngoài như bóng da.Đây tên đệ tử Sâm La Điện đệ thất điện thứ hai chết dưới đao của hắn.Sáu người khác, đều bị trọng thương, trong lòng đã có vài phần sợ hãitên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, từng bước một lui về phía sau.- Ai mới vừa nói muốn lấy trinh Vạn Hương Sầm thế?Một thanh âm mềm mại đáng yêu tới cực điểm từ trong gió truyền đến,truyền vào trong tai người, phàm là người nghe được thanh âm này toànthân đều co rút một hồi, xương cốt cũng như tê dại vậy.-------Chương 465: Hồng trần gặp lại (1)Mà trước khi nghe được thanh âm này, một cổ mê điệp hương hoa cũng đã trước một bước tràn ngập nơichóp mũi, loại mùi thơm này quả thực còn mê người hơn cả mùi thơm cơ thể của nữ tử.Chỉ một tia làn gió thơm, một thanh âm, cũng đã khiến người không thể tự chủ, trước mắt sinh ra tưởng tượng mê ly, như thấy được một yêu cơtuyệt đại không mảnh vải che thân.Sáu tên đệ tử Tà Tông, nghe được thanh âm này, toàn bộ biến sắc, mãnhliệt quỳ trên mặt đất, áp sát đầu trên mặt đất, cùng kêu lên nói:- Cung nghênh điện hạ!- Một đám phế vật, mặt mũi Sâm La đệ thất điện đều bị các ngươi làm mất hết, biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ?Thanh âm kia lại trở nên sẳng giọng bá đạo, khiến tóc gáy toàn thân người đều dựng đứng lên.Mùi thơm trong không khí cũng lập tức biến đổi, biến thành tuyết liên lãnh hương.Đây là mùi thơm cơ thể của nàng, theo tâm tình nàng biến hóa mà mùi thơm phát ra cũng bất đồng.Sáu tiếng kêu thảm trầm thấp đồng thời vang lên.Sáu tên đệ tử Sâm La Điện đệ thất điện này vậy mà đều chém xuống một ngón tay của mình, bàn tay biến thành đỏ như máu.- Một điện hạ Tà Tông...

Cái này chơi lớn rồi...Phong Phi Vân sờ lên chóp mũi của mình, đây là lần đầu tiên nghe đượcmùi thơm mê người như vậy, nhưng ngoại trừ mùi thơm và thanh âm của nàng ra thì ngay cả một cái bóng của Vạn Hương Sầm cũng không thấy.Trong không khí, lưu hương hoa.Vạn Hương Sầm không xuất hiện, nhưng mùi thơm vạn hoa mê điệp trên người nàng vẫn đang lượn lờ, hiển nhiên nàng đã ở ngay tại phụ cận.Sáu tên đệ tử Tà Tông kia từ trên mặt đất bò lên, trong tay cầm lấy đoạn chỉ máu chảy đầm đìa, vô cùng kính sợ đứng ở đó, thân người cong lại,thật giống như đang thăm viếng Thần chi vậy.Triệu Điền khiếp sợ nói không nên lời, những đệ tử Tà Tông này đều thuộc hàng đỉnh tiêm, tiến nhập Thần Cơ Đại viên mãn, ở bất kỳ nơi nào cũnglà một phương hùng chủ, nhưng giờ phút này lại kính sợ một nữ nhân nhưvậy.Chẳng lẽ vị điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện kia lại đáng sợ vậy sao?- Điện hạ chúng ta cố ý mời chào các hạ, trở thành Hộ Điện Giả của SâmLa Điện đệ thất điện, không biết Thiên phu đại nhân định như thế nào?Một nam tử sắc mặt hiện hồng, mặc một bộ áo đen, đứng trên đỉnh một gốc tuyết tùng đầy tuyết đọng nói.Nam tử này thanh âm lanh lảnh, có một loại cảm giác ẻo lả, trường bàomàu đen bị gió lạnh thổi bay một góc, lộ ra nho bào màu trắng phía dưới.Hắn tới thập phần quỷ dị, bóng đen lóe lên, hắn đã xuất hiện ở chỗ đó.Phong Phi Vân cảm thấy một cổ hàn ý khiếp người giống như Cừu Hàn HuyềnBăng dưới lòng đất, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên ngọncây kia, cười nói:- Hộ Điện Giả, đây là chức vụ gì thế?Phong Phi Vân con mắt co rụt lại, tự nhiên thấy được áo đạo màu trắng dưới áo đen mà nam tử kia mang.- Ha ha!Nam tử này lãng tiếng cười dài, nói:- Sâm La Điện Thập Điện, mỗi một điện đều có một vị điện hạ, chính làngười mạnh nhất trong một đời tuổi trẻ mỗi điện.

Mà dưới trướng mỗi mộtvị điện hạ lại có ba gã hộ điện giả, tu vị nghịch thiên, gần với điệnhạ.- Trăm năm sau, khi điện hạ kế thừa điện chủ vị, Hộ Điện Giả cũng sẽ trở thành Hộ Điện thần tướng, địa vị chỉ dưới Điện chủ và Phó điện chủ.Ngươi nói chức quan này thế này?

Đừng nói là một tên Thần Võ Quân Thiênphu, coi như là Thần tướng thống lĩnh trăm vạn hùng binh Thần Võ Quân so ra vẫn kém một đầu ngón tay của Hộ Điện thần tướng!Thần Võ Quân, chính là chiến lực mạnh nhất Thần Tấn vương triều, có thểchỉ huy diệt tiên giáo, đồ diệt một phương tu tiên gia tộc cấp bá chủ.Quan giai chia làm: Thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Vạn phu trưởng, Tướng quân lệnh, Thần tướng, Thiên hầu.Tướng quân lệnh, có thể thống lĩnh mười vạn Thần Võ Quân.Thần tướng, có thể thống lĩnh trăm vạn Thần Võ Quân.Thiên hầu, địa vị tuyệt cao, bình thường đều là tồn tại từ lúc Thần Tấnvương triều thành lập, chính là thừa kế vương hầu, truyền thừa mấy ngànnăm, sau lưng có được gia tộc khổng lồ cổ xưa, Thần Võ Quân dưới trướngít nhất cũng có mấy ngàn vạn.Một ít Thiên hầu, thậm chí có thể có được hơn một tỷ Thần Võ Quân.Ở Thần Tấn vương triều, gia tộc môn phiệt quá nhiều, cao cấp nhất tựnhiên chính là Tứ đại môn phiệt, mà gia tộc của mười tám chư thiên hầugia chính là gia tộc đỉnh tiêm tầng thứ hai.Về phần như Nam Thái Phủ Phong gia, Tần gia, Kỷ gia, những gia tộc xưngbá một phương này tuy rằng nhìn như cường đại cường thịnh, nhưng so vớiThiên hầu gia tộc lại kém mấy chục lần, so với gia tộc cấp bậc như Tứđại môn phiệt thì lại càng không cần phải nói.Mười támThiên hầu phủ và Tứ đại môn phiệt chính là vương hầu tướng tướng của Thần Tấn vương triều, Vương tôn quý tộc hầu hết đều là môn hạ cácgia tộc này.Như những gia tộc như Phong gia, Tần gia tuy rằng cũng truyền thừa ngànnăm, nhưng lại không cách nào so với nội tình mấy ngàn năm của ngườikhác, chỉ có thể coi là địa chủ hào phú ở một nơi nhỏ bé thôi.Có thể nói Thần Võ Quân quả thật vô cùng cường đại, nhưng Thần Võ Quândưới trướng một Thiên hầu đã là mấy ngàn vạn, có mấy vạn tên Thiên phutrưởng.Một Thần Võ Quân Thiên phu quân gia, quả thật chỉ có thể coi là "Rau cải trắng" .Nếu Phong Đại Ngưu thật là Thần Võ Quân Thiên phu, có người muốn mờichào hắn làm Hộ Điện Giả cho Tà Tông điện hạ, hắn khẳng định sẽ đồng ý,nhưng Phong Đại Ngưu lại không phải Phong Đại Ngưu.-------Chương 466: Hồng trần gặp lại (2)Luật Tam Xuyên, ngươi cũngxứng làm nam nhân sao, thấy nữ tử Vạn Tượng Tháp bị ác đồ Tà Tông khinhục, trong lòng ngươi ngay cả chút xúc động cũng không có sao?Triệu Điền tê tâm liệt phế rống lớn, trong miệng cũng hộc ra máu.Huyết bị hàn khí ngưng tụ thành huyết khối.- Chỉ sợ hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ khi nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp.Phong Phi Vân đứng ở trước mặt Triệu Điền, thiết khải màu đen trên người hàn quang trùng thiên, vận hết lực lượng toàn thân, lôi ra một đạo đao cung, ánh đao tựa như đại hải thần lãng, tuôn ra mà lên, chém vỡ tòabăng sơn kia thành mảnh vụn.Rầm Ào Ào!Luật Tam Xuyên quả thật tu vị khủng bố, chiến đao trong tay Phong PhiVân ầm ầm đứt gãy, một mảnh đao rơi xuống trên mặt đất, đây là bị hànkhí của băng sơn kia đông lạnh gãy mất.- Tu vi của ngươi cũng không gì hơn cái này, ha ha!Luật Tam Xuyên tự cho là cường đại hơn Phong Phi Vân, đã đánh gãy được đao của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngược lại không nói gì, dù sao tu vị Luật Tam Xuyên quảthật khủng bố, nhưng cũng không phải là không thể địch lại.Cây chiến đao này vốn là quần sĩ đao của Thần Võ Quân, không phải làthần binh gì, không chịu nổi 《 Địa Vực Hàn Băng Quyết 》 của Luật TamXuyên cũng là chuyênj hợp tình lý.Nếu đổi thành bạch thạch cự đao thử xem?Triệu Điền cảm kích cúi đầu với Phong Phi Vân, nói:- Đa tạ Thiên phu đại nhân xuất thủ tương trợ, những người Tà Tông nàythủ đoạn tàn nhẫn, thế lực khổng lồ, Thiên phu đại nhân đắc tội bọn hắn, khẳng định hậu hoạn vô cùng, không bằng gia nhập Vạn Tượng Tháp ta...Triệu Điền nhìn ra tu vị vị Thần Võ Thiên phu đại nhân này rất cao minh, hơn nữa đảm lượng siêu phàm, muốn kéo hắn vào Vạn Tượng Tháp để chốnglại Tà Tông.- Ha ha!

Vạn Tượng Tháp ở trước mặt Tà Tông chúng ta chính là thịt cátrên thớt, Tà Tông chúng ta muốn ăn thì ăn, muốn chà đạp thì chà đạp.Tiếng cười của Luật Tam Xuyên càng thêm bén nhọn, tuy rằng ngọc diệnlăng phong, dáng người trác tuyệt, nhưng thanh âm kia lại như thái giámtrong cung vậy.Phong Phi Vân kéo theo đoạn đao, hừ lạnh một tiếng:- Bổn tướng quân ghét nhất chính là loại chó chết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như ngươi!Luật Tam Xuyên ánh mắt rét lạnh, toàn thân đều bị băng tinh bao trùm, có chín tòa băng sơn vô cùng khổng lồ ẩn hiện phía sau hắn, trong lúc nhất thời, trong không khí hàn ý khắc nghiệt, ngay cả sáu tên đệ tử Tà Tôngkia cũng nhao nhao thối lui về phía xa, mới có thể ngăn cản được cổhàn ý này.Đây là khí tượng của Luật Tam Xuyên, "Cửu Sơn Hàn Băng Thiên" .Phong Phi Vân lỗi lạc mà đứng, dùng thân thể chống khí lạnh, một mảnhmây lửa từ trong áo giáp tỏa ra, sóng nhiệt đốt đến đá xanh trên mặt đất cũng thành mặt kính.- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi...Tiếng ca Đàn tranh từ trong Thiên Mai trang viên truyền ra, đàn tranh rõ ràng, giống như tiên cơ thần nhạc từ Cửu Thiên giáng xuống vậy.Tiếng đàn tranh theo gió mà phiêu, truyền khắp Thiên Hoa Cổ Thành bị băng tuyết bao trùm .Tuyết rơi trên bầu trời lại càng đẹp hơn, tựa như một múi linh hoa từphía trên bay xuống, không phải vì bản thân tuyết đẹp, mà là vì có đàntranh phiêu trong tuyết.Tiếng ca tự nhiên cũng cực đẹp, thiên hạ rất khó tìm ra được thanh âm thứ hai đẹp như vậy.Phong Phi Vân và Luật Tam Xuyên vốn đã giương cung bạt kiếm, muốn chiếnđấu một hồi, nhưng nghe được tiếng ca từ trong Thiên Mai trang viên bayra lại đồng thời bị hấp dẫn, nửa phần chiến ý cũng không dấy lên nổi.Phong Phi Vân thần sắc kích động, ngón tay nắm hoa mai giống như huyếthồng từ trong trang viên bay ra, đặt nơi chóp mũi khẽ ngửi, phảng phấtđã nghe thấy được mùi thơm của người ấy.Thiên hạ nà có thể gảy nhạc khúc đến tình trạng như thế, Phong Phi Vânchỉ biết hai người. 《 Hồng Nhan Vi Thùy Tiếu 》 bằng đàn tranh của NamCung Hồng Nhan và 《 Vũ Trung Miên 》 bằng hồng ngọc tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt.Một cái niềm thương nhớ, khiến người không kìm được phải rơi lệ; một cái ôn nhu, khiến người ngủ say trong mộng đẹpĐây là thanh âm.

đàn tranh ..Chỉ cần duyên phận đã hết, trong hồng trần vẫn có thể gặp lại.Là nàng, nhất định là nàng, nàng ở ngay trong Thiên Mai trang viên, nàng đây là đang vì ai đánh đàn, vì ai mà ca?- Chúng ta đi!Một mảnh làn gió thơm từ trên không thổi qua, trong đó mơ hồ có thểchứng kiến một bóng người tuyệt đẹp bay vút, tiến nhập vào Thiên Maitrang viên, mà ngay cả Triệu Điền chứng kiến bóng người này cũng thấtthần, nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đối với nàng lại không có chúthứng thú, trong đầu của hắn đã bị người kia hoàn toàn chiếm giữ.Ở trước mặt người kia, nữ tử thiên đều chỉ là mây khói, không đáng giá nhắc tới.Sáu đệ tử Sâm La đệ thất điện và Luật Tam Xuyên đều lần lượt tiến nhập Thiên Mai trang viên, đi theo.Bành, bành, bành, bành!Phong Phi Vân bổ liền bốn đao, thả bốn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp bị khóasắt trói lại kia rả, khóa sắt rơi trên mặt đất, bốn nữ tử mỹ mạo độnglòng người kia vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thật giống như đã hóa đá vậy.Sau nửa ngày sau, trên mặt các nàng đều có tuyệt nhiên chi sắc, đây làmột loại cảm giác sỉ nhục, cảm giác được thân thể của mình dơ bẩn, loạidơ bẩn đã đã hoàn toàn đánh sụp vinh dự và lãnh ngạo trước kia của cácnàng.Đồng thời một chưởng đập về cái trán mình, không muốn lại mang theo sỉ nhục, sống ở trên đời này nữa.May mắn Phong Phi Vân sớm đã nhận ra ánh mắt của các nàng không ổn, ratay chế trụ các nàng, dùng linh thuật phong bế hai tay các nàng .- Đồ vật quý giá nhất của người chính là tánh mạng, tánh mạng chỉ có một, một khi chết rồi, cái gì cũng sẽ mất.Phong Phi Vân nói.- Nhã Nhân đa tạ Thiên phu đại nhân cứu chúng ta ra Khổ Hải, nhưng cầuThiên phu đại nhân, vô luận như thế nào cũng nên thành toàn chúng ta, để cho chúng ta chết mới có thể chấm dứt khuất nhục mà người Tà Tông gâyra cho chúng ta được.Nhã Nhân nói xong liềnc rơi lệ đầy mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu,tao ngộ của các nàng đã khiến các nàng không muốn sống nữa.Tao ngộ bực nào mới có thể khiến cho Tu tiên giả tâm chí cường đại lại không muốn sống nữa chứ?Tánh mạng rất yếu ớt đấy!Các nàng cuối cùng vẫn không qua được cửa ải kia trong lòng, tự tay kết thúc tánh mạng của mình.Một người muốn chết, không ai có thể ngăn được cả.Máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả tuyết trên mặt đất, đỏ tươi chói mắt,không có mùi máu tươi, ngược lại mang theo một cổ hương nhàn nhạt, thệthủy lưu hương.Tựa như đóa hoa đẹp nhất đã héo tàn!Triệu Điền nằm chặt hai tay, hàm răng cũng như muốn cắn nát, các nàngtại sao lại không sống nổi, còn không phải là bị người Tà Tô làm hạisao, thân là đàn ông, không thể bảo hộ nữ tử Vạn Tượng Tháp thì sao cóthể xem là đàn ông gì chứ?- Ah!Hắn rống dài một tiếng, trong mắt hiện đầy tơ máu.-------Chương 467: Thiên Mai trang viên (1)Mới vừa rồi còn là bốn nữ tử mỹ mạo sống sờ sờ, nhưng qua trong giây lát đã ngã trên mặt đất, trởnên lạnh như băng, lúc chết đi, các nàng còn mang theo nụ cười được giải thoát.- Ngươi tên là gì?Phong Phi Vân hỏi.- Đệ tử Võ Tháp, Triệu Điền.- Khâm liệm các nàng, đưa về Vạn Tượng Tháp.Trong mắt Phong Phi Vân chớp động tinh mang, kéo theo đao bước vào trong Thiên Mai trang viên, nói:- Giết người thì đền mạng.

Mạng bốn nữ tử, Tà Tông phải có bốn người chôn cùng các nàng!Giết người thì đền mạng, dùng một bồi mười!Triệu Điền nhìn chằm chằm vào áo giáp kia, chỉ thấy bóng lưng, tronglòng tràn đầy khâm phục, trong thiên hạ lại vẫn còn chân hán tử không sợ Tà Tông.Hôm nay, La Phù công chúa cho mời thiên hạ hào kiệt, tề tụ tại Thiên Mai trang viên, phàm là hào kiệt một đời tuổi trẻ chạy đến Tam Thánh Quậnthì phần lớn đều đã đến.Không chỉ vì năm gốc linh thảo, càng muốn thấy phong thái của vị đệ tử mỹ nhân Thần Tấn vương triều này một lần.Thiên Mai trang viên mở ra đại môn, không có bất kỳ ai ngăn trở, hôm nay tất cả mọi người đều có thể tiến vào.Phong Phi Vân sau khi đi vào đại môn đã nhìn thấy một mảnh mai viên,tuyết trắng hồng mai, hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ và tuyết baymàu trắng cùng múa, thập phần xinh đẹp.Đi nửa canh giờ, mới xuyên qua phiến mai viên này, lại đi qua một mảnhhồ lớn, bay qua hai tòa núi lớn tràn đầy hoa mai, trước mắt xuất hiệnmột mảnh cung điện, tường đỏ ngói xanh, linh điểu xông phi, sợ là có hơn 100 tòa lâu đài và cổ điện.Thiên Mai trang viên thập phần to lớn, đã từng là tư phủ của thành chủ, không thể dùng trang viên bình thường để cân nhắc được.Phong Phi Vân cố gắng khiến tầm tình phẫn nộ của mình bình tĩnh trở lại, nhàn nhã dạo chơi, một bên xem xét phong cảnh, một bên nghe đàn tranhvui vẻ mà đi, nhắm mắt say mê, thẳng đến khi đi vào trong một quần thếcung điện thì tiếng đàn tranh kia mới biến mất.Ầm ầm!Có linh thông thuật pháp đang va chạm trên bầu trời, rất xa có thể nghe được thanh âm đánh nhau.Đây vốn là một hồi thịnh hội long tranh hổ đấu, đã bắt đầu từ lâu rồi, chiến đấu cũng đã qua mấy chục tràng.Chậm rãi đi giữa cung điện, thanh âm chiến đấu kia càng ngày càng rõ ràng.Dọc theo con đường này gặp rất nhiều tu sĩ một đời tuổi trẻ, có thiênkiêu Tà Tông thân mặc hắc bào, có truyền nhân Đạo Môn mặc đạo bào, còncó tiểu ni cô áo trắng của Ngự Thú Trai, thiên tài tuấn kiệt Vạn TượngTháp cũng không ít..Nhưng những người này đều hừng hực mà qua, có ngự không phi hành, có giá hạc mà đến, có đứng trên lưng bạch cốt ngô công, không ai chú ý tớiPhong Phi Vân, bọn hắn đều có bối cảnh cường đại, chính là thiên tài vôđịch đương thời.Một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng cũng chẳng khác gì một lùm cỏ, thật sự không lọt vào nổi pháp nhãn của bọn hắn.Rốt cục đi qua mảnh cung điện này, trước mắt bỗng nhiên khoáng đạt, nơinày là ở trong Thiên Mai sơn trang, quả thực người ta tấp nập, một đờituổi trẻ thế lực khắp nơi tề tụ, có thể chứng kiến rất nhiều tài tuấndanh chấn thiên hạ.La Phù công chúa an vị trong một tòa phong đình, hoàng bào tiên lữ y,tóc xanh như thác nước, trên mặt mang khăn che mặt màu vàng, có LongHoàng chi khí lượn lờ trên người nàng, người bình thường liếc nhìn nàngmột cái cũng nhịn không được phải quỳ rạp trên đNgọc công công mặc thanh cưu trường bào, mặt mỉm cười đang đứng ở ngay bên người La Phù công chúa.Tám tên đại nội cao thủ, mặc cổ huyền thần khải, cũng như tám tôn vôđịch chiến thần đứng ở đằng sau phong đình, xếp thành một hàng, trênngười ẩn chứa vô thượng chiến uy.Căn bản không có người dám đến gần La Phù công chúa một bước, nhưng bênngười La Phù công chúa lại ngồi một vị bạch y nữ tử, ôm một cây đàntranh Tử Mộc, cũng mang mạng che mặt, trên người có một cổ tiên vậnkhông linh.Tu sĩ ở đây thật sự quá nhiều, Phong Phi Vân đứng dưới một gốc mai cổ ởbên ngoài, cách nhau khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng ngườirung rung, muốn lách vào cũng không thể được.Trong Thiên Mai trang viên, tụ tập rất nhiều đại nhân vật, Sâm La ĐiệnThập Điện đã có điện hạ của bốn điện đến, đệ tam điện, đệ tứ điện, đệthất điện, đệ thập điện, mỗi một vị điện hạ đều là người mạnh nhất mộtđời tuổi trẻ của Tà Tông, mang theo cường giả đỉnh tiêm của Tà Tông.Tà Tông mỗi một điện đều độc lập lẫn nhau, thế lực cực kỳ đáng sợ, chỉlà vì Tà Tông muốn liên thủ đối phó Vạn Tượng Tháp, cho nên mới tạm thời liên hợp cùng một chỗ.Nhưng Tà Tông đã phân liệt hơn một ngàn năm, giữa lẫn nhau có đề phòngsâu đậm, thậm chí có một ít Tà Tông còn ở vào trạng thái đối địch, không có khả năng bền chắc như thép.Ngoại trừ Tà Tông, Đạo Môn, Ngự Thú Trai, mười tám Thiên hầu phủ, Tứ đại môn phiệt, những thế lực này đều có tài tuấn một đời tuổi trẻ và thiênkim tiểu thư tụ tập ở đây, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của La Phù công chúa trong một đời tuổi trẻ không phải lớn bình thường.- Hôm nay La Phù công chúa mới là chủ nhân, người Tà Tông các ngươi quả thực quá cuồng vọng, chẳng lẽ ngay cả mặt mũi công chúa cũng không chosao?Tam vương tử Đại Thực quốc Trác Quý Văn hét lớn một tiếng.- Ha ha!

Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tuyệt đỉnh cường giảVạn Tượng Tháp các ngươi sáu người liên tiếp bại lui, chỉ có thể nói...Vạn Tượng Tháp thật sự đã suy bại, không một ai có thể lên mặt bàni.Aizz!

Sao có thể trách Tà Tông ta cuồng vọng được?Hồng Ma Phương lãng thanh cười cười, trên bàn tay nở rộ một mảnh mây lửa màu đỏ, trực tiếp đánh trọng thương một vị thiên kiêu Vạn Tượng Thápbài danh thứ sáu mươi ba trên 《 Bách Tháp Bảng 》, đánh rơi trên mặt đất, thân thể cũng bị đốt trọi, run rẩy trên mặt đất.Hồng Ma Phương chính là tuyệt đỉnh nhân kiệt của Sâm La Điện đệ tứ điện, là một vị "Hộ Điện Giả", chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng TiếtTrường Tiếu, vô luận là tu vị, hay là tâm chí, đều ít người sánh bằng.- Hôm nay La Phù công chúa chính là vì tìm kiếm đệ nhất cường giả trongThần Cơ Đại viên mãn, tự nhiên là bao gồm tất cả tu sĩ thiên hạ, Tà Tông ta chiến pháp vô địch, vì sao không thể tham gia?

Chẳng lẽ Vạn TượngTháp các ngươi sợ sao?- Cái gọi là nghịch thiên tài tuấn của Vạn Tượng Tháp, muốn tìm Tà Tôngta báo thù, nhưng lại sáu chiến sáu bại, cái này chỉ có thể trách cácngươi quá kém cỏi thôi.- La Phù công chúa chính là thiên kiệt Vạn Tượng Tháp, độ lượng sẽ không nhỏ như vậy đâu, sao có thể không dung Tà Tông ta chứ?... ......Tất cả đệ tử Tà Tông đều nở nụ cười, mang theo cười nhạo và xem thường,bọn hắn sớm đã biết rõ trong đệ tử Vạn Tượng Tháp có rất nhiều ngườikhông phục, hôm nay muốn rửa sạch sỉ nhục lúc trướcVì vậy thiên tài Tà Tông tứ điện ra hết, chính là muốn ở trước mặt baongười trấn áp những người không phục này, ngươi không phục, vậy thì đánh cho ngươi phục.Hơn nữa còn muốn từ trong tay La Phù công chúa trong tay lấy đi năm gốclinh thảo, khiến vị Hoàng Gia Thiên Nữ kiêu ngạo này cũng nếm thử sự lợi hại của Tà Tông.-------Chương 468: Thiên Mai trang viên (2)- Ân oán giữa Vạn Tượng Tháp và Tà Tông, ba tháng sau, bên bờ Thánh Hồ tự nhiên sẽ quyết một trậnsống mái, ai là Vương, ai là Khấu, đến lúc đó, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng.

Hôm nay vô luận là ai, chỉ cần có thể ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãnxưng Vương, vậy thì có thể lấy đi năm gốc linh thảo.La Phù công chúa rốt cục lên tiếng.Hồng Ma Phương đứng ở giữa sân, ánh mắt cố ý nhìn quét qua những đệ tử Vạn Tượng Tháp kia, cười nói:- Hôm nay xem ra chính là sân khấu để Tà Tông ta xưng bá, Vạn Tượng Tháp quả thực không tìm ra ai có thể đánh một trận, ta mới dùng nằm phần lực lượng đã trấn áp được sáu tên nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp...- Ta đến đánh với ngươi.Trác Quý Văn thật sự nghe không nổi nữa, nho y màu trắng trên ngườiphồng lên, vèo một tiếng, cũng đã bay đến trên đỉnh đầu Hồng Ma Phương,một cái đại thủ ấn đè xuống.Trác Quý Văn chính là Tam vương tử Đại Thực quốc, từ nhỏ đã thiên tư hơn người, gia nhập Vạn Tượng Tháp tu hành, tu vị càng thêm cao tuyệt,chính là hùng chủ một đời tuổi trẻ của Vạn Tượng Tháp.Đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng biết sự cường đại của Trác Quý Văn, cơ hồ chưa từng bị bại, có hắn ra tay, nhất định có thể đè ép khí diễm hung hăngcàn quấy của Tà Tông xuống.Oanh!Hồng Ma Phương chân đạp một mảnh mây lửa, phóng lên trời, trên ngườitriển khai khí tượng "Xích Hà Thiên Hải", thân thể như là biến thành một mảnh thanh thiên, có từng mảnh mây lửa trôi nổi trên đỉnh đầu, tựa nhưLạc Nhật Xích Hà, vừa giống như Địa Tâm Hỏa Hải.Trác Quý Văn nào ngờ Hồng Ma Phương lại cường đại như vậy, thân có khítượng, lệ khí khiếp nhân tâm, mới một phát tay, đã bị một đạo hỏa lãngđánh trúng, khiến đầu tóc bị đốt trọi một đám.La Phù công chúa cau mày, nhẹ khẽ lắc đầu, giống như có lẽ đã thấy được kết quả.Quả nhiên cũng không lâu lắm, Trác Quý Văn liền bị "Hám Thế Lục Diễm"của Hồng Ma Phương đánh trúng, nửa người đều thiêu đốt lên, huyết nhụckhông ngừng chủ xuống.Trác Quý Văn trong lòng hoảng hốt, "Hám Thế Lục Diễm" quả thực khủng bố, thậm chí ngay cả hộ thể Thần Vân cũng không thể ngăn trở.Cứ như vậy thất thần, Hồng Ma Phương vỗ chưởng xuống, ẩn chứa tám ngưuchi lực, đánh cho Trác Quý Văn miệng lớn thổ huyết, trên người nứt rabảy, tám đạo miệng máu, thân thể thiếu chút nữa đã phân liệt..Một vị hùng chủ một đời tuổi trẻ nằm trên mặt đất, chỉ không ngừng ho ra máu, bò cũng không đứng dậy được.Toàn trường nghẹn ngào!Trác Quý Văn chính là người thừa kế tương lai của Đại Thực quốc, là đệnhất cao thủ một tòa thần tháp thánh địa, rất nhiều người đều nghe quatên của hắn, nhưng hắn vẫn thất bại, vô cùng thê thảm .Là Tà Tông cường đại đến tình trạng vô địch?

Hay thật là đệ tử Vạn Tượng Tháp quá mức bất lực?- Ha ha!

Vạn Tượng Tháp bảy chiến bảy bại, thánh địa đệ nhất thiên hạchó má gì chứ, chỉ có thể liếm cho Tà Tông thôi, ha ha, không, liếm chân cũng ngại đầu lưỡi quá lớn...

Ah!Một tên đệ tử Tà Tông đang cười dài, đột nhiên bị một tia ánh mắt trừngchết, bành một tiếng, té trên mặt đất, đầu cũng trực tiếp nổ tung.Đây là một đạo thiên mục, hào quang sắc bén như kiếm!Một tia ánh mắt, có thể trừng chết một đệ tử Tà Tông, hơn nữa còn không ai phát hiện ra ánh mắt đó là từ hướng nào.- Ai nói Vạn Tượng Tháp không ai có thể đánh một trận?Một âm thanh lạnh như băng vang lên, chấn nhiếp tại chỗ.Phong Phi Vân linh giác khẽ động, ánh mắt hướng về phía rừng mai ở xa xa, khóe miệng có chút nhảy lên, hắn vậy mà đã đến.- Người nào lén lén lút lút, còn chưa lăn ra đây?- Chỉ là loại dấu đầu lộ đuôi, lá gan chuột nhắt thôi...PHỐC!PHỐC!PHỐC!Lại mấy tia ánh mắt cách không bay ra, xuyên thủng mấy tên đệ tử Tà Tông cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, toàn bộ đều là trái tim vỡ nát, ngãnhào xuống đất.Mấy vị điện hạ Tà Tông muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng cũng không kịp, ánh mắt này thật sự quá kinh khủng, giống như con mắt của U Minh Quỷ Vươngvậy.Đây là một loại cảm giác hít thở không thông, không khí cũng phảng phất như đọng lại!Qua trong giây lát đã có bốn gã đệ tử Tà Tông nằm trong vũng máu, mộttên đầu bị nổ nát, ba tên trái tim bị xuyên thủng, nhưng lại không thấyđược người ra tay ở phương nào?Chỉ là một tia ánh mắt, ánh mắt thật đáng sợ!Đệ tử Tà Tông đều không dám nói tiếp nữa, thật giống như miệng bị phongbế vậy, mấy tên đệ tử Tà Tông vừa rồi cũng là vì không để ý miệng mồmcho nên mới ngã trên mặt đất.Áo đen trên người Hồng Ma Phương cũng bị gió lạnh cuốn bay lên, trongđôi mắt lưu động thần hoa, quét nhìn tứ phương, trầm giọng nói:- Xem ra là tuyệt đại anh kiệt của Vạn Tượng Tháp đã đến, Hồng Ma Phương ta ngược lại rất muốn chiếu cố ngươi đấy.Hồng Ma Phương tuy rằng hào khí vạn trượng, sát khí mười phần, nhưngtrong lòng lại không bình tĩnh như vậy, hắn rất sợ người đến chính làYêu Ma Chi Tử, dù sao ở dưới Bán Đạp Sơn, tràng cảnh Hoàng Đạo Nam vàHắc Phong Nham chết ở trong tay Phong Phi Vân hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.Hừ!

Cho dù đến chính là Yêu Ma Chi Tử, ta cũng cũng không phải là không có cơ hội thắng!- Ngươi...

Không đủ tư cách!Thanh âm này không phải thanh âm của Yêu Ma Chi Tử.Hồng Ma Phương trong lòng lập tức bình tĩnh, cũng đúng, Yêu Ma Chi Tử đã chơi Bạch Như Tuyết, đắc tội với toàn bộ Tà Tông, hắn căn bản không dám tới Thiên Mai trang viên.- Vậy ngươi tới thử xem ta có tư cách không!Hồng Ma Phương trong lòng càng thêm không sợ, trên lưng mây lửa ngấttrời, dị tượng "Xích Hà Thiên Hải" lần nữa triển khai, hắn đã theo thanh âm vừa rồi tìm ra được phương vị của người nọ.

đánh ra một đạo thủ ấn,một mảnh mây lửa liền áp xuống trong rừng mai kia.Nhưng phiến mây lửa kia còn chưa đánh xuống, lại là một đạo ánh mắt lạnh lùng xuyên qua mây lửa, cách một phiến hư không, đâm vào trên bàn tayHồng Ma Phương.Tia mắt kia dĩ nhiên là từ một phương hướng khác bay ra !- Là ta phán đoán sai lầm, hay là tốc độ của đối phương đã nhanh đến mức vượt qua tốc độ ra tay của ta?Trên ngón tay Hồng Ma Phương có máu tươi nhỏ xuống, may mắn thu chưởng nhanh, bằng không thì bàn tay hắn đã phế đi rồi.Huyết dịch theo đầu ngón tay chảy xuống, đát đát nhỏ trên mặt đất.Chúng anh kiệt Vạn Tượng Tháp, Tam vương tử Đại Thực quốc, con traitrưởng Hổ Thiên Hầu, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, giờ phút này đều hai mặt nhìn nhau, đến rốt cuộc là vị thiên kiêu nào của Vạn Tượng Tháp?Tam vương tử Đại Thực quốc vừa rồi đã thảm bại trong tay Hồng Ma Phương, mấy người khác tu vị cũng không sai biệt với hắn lắm, biết rõ Hồng MaPhương tuy rằng cuồng ngạo, nhưng tu vị lại thuộc cấp bậc đỉnh tiêm.Thậm chí có người một chiêu đả thương Hồng Ma Phương, tu vị này cũng quá cường đại đi.Liễu Thuận Phong cười nói:- Hồng Ma Phương, ngươi lại bị một tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kích thương, buổi tối hôm qua vất vả quá độ trên bụng nữ nhân rồi sao?- Ha ha!

Ai bảo nữ nhân Vạn Tượng Tháp đều thủy nộn như vậy chứ!-------Chương 469: Tuyệt đại thiên tàiTrên ngón tay Hồng Ma Phương hiện lên một đạo tinh mang, miệng vết thương lập tức khép lại, mà ngaycả huyết dịch cũng bốc hơi trong không khí.Liễu Thuận Phong tu vị càng ở trên Hồng Ma Phương, chính là Hộ Điện Giảcủa Sâm La đệ tam điện, có thể nói trong cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn Tà Tông đến đây, Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất nhân.Liễu Thuận Phong là một người tiêu sái, cũng là một nam nhân anh tuấn,cực kỳ truy cầu hoàn mỹ, mỗi một động tác đều lộ ra đặc biệt tiêu sái.- Vậy có cần ta tới giúp ngươi đánh một trận không?Liễu Thuận Phong mặc áo đen, áo khoác ngắn tay mỏng, lạnh nhạt đàm tiếu, nói quả thật vô cùng nhẹ nhàng.- Vạn Tượng Tháp có thể có cường giả vô địch gì chứ, không cần Liễuhuynh ra tay?

Vừa rồi chỉ là ta nhất thời chủ qua mới thua nửa chiêuthôi.Hồng Ma Phương đại biểu chính là Sâm La đệ tứ điện, há có thể đơn giảnbại, huống hồ hắn còn có rất nhiều cấm pháp chưa thi triển, nếu thitriển ra, cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đoán chừng không có mấy ngườichống đở được.- Người Tà Tông các ngươi thật sự là việc ác bất tận, công nhiên nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp ta!Thanh âm rét lạnh trong gió kia quả thực tựa như đao, bay múa trong không khí.Hồng Ma Phương cẩn thận đề phòng, trường thanh cười cười:- Đệ tử Tà Tông ta chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đều đã chơi ngán, tiểutử, ngươi chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đoán chừng còn không bằng mộtphần mười ta đâu đấy!- Vậy sao?

Sao ta nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện đệ tứ điệncác ngươi cũng bị một vị mãnh nam của Vạn Tượng Tháp chúng ta buộc trêntàng cây cưỡng gian thế?Thanh âm kia mang theo vài phần trêu tức.Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều thoải mái phá lên cười.Trác Quý Văn vốn đã bị trọng thương nhưng vẫn cười to nói:- Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, da thịt như ngọc, tóc dài như tuyết, chính là một vị vưu vật tuyệt thế, ta rất khó tưởngtượng nàng lúc ấy bị trói trên tàng cây, kêu trời trời không biết, kêuđất đất chẳng hay là bộ dạng thế nào nữa?- Vậy khẳng định là kêu cha gọi mẹ, rơi lệ đầy mặt, chỉ tiếc nàng gặpphải chính là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, đã chơi nàng mười ngày mười đêm, thiếu chút nữa đã không sống nổi rồi.Mộc Đàm Thiên gần đây ổn trọng cũng mỉm cười nói, có một loại cảm giác trả thù sảng khoái.- Nghe nói Bạch Như Tuyết là nữ nhân được đệ hạ Sâm La Điện đệ tứ điệnnhìn trúng, chỉ tiếc còn chưa chơi qua lại bị Phong Phi Vân chơi trước.Phong Phi Vân này quả quá xấu rồi, ta cũng cảm thấy biệt khuất thay điện hạ đại nhân ah!

Ha ha!- Phong Phi Vân thật không hỗ là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, nghe nói có được một căn bảo bối Cửu Long Bão Trụ!... ......Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều là ngươi một lời ta một câu, cười đến cực kỳ vui vẻ.Ngược lại đệ tử Tà Tông nguyên một đám mặt đều tức đến trắng bệch, có đệ tử Sâm La Điện đệ tứ điện sau khi nghe nói như thế trên đỉnh đầu cũngnhư muốn bốc khói rồi.- PHỐC...Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã hộc máu, cái gì Cửu Long Bão Trụ?

Cái gì mười ngày mười đêm?

Vạn Tượng Tháp đệ nhất mãnh nam?

Cái này mẹ nó rốtcuộc là ai truyền đi thế?Xong rồi, xong rồi, ngàn vạn đừng để cho Hồng Nhan ở bên ngoài ngheđược, bằng không nàng khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng về ta mất.- Yêu Ma Chi Tử nếu xuất hiện, ta là người đầu tiến chém hắn!Hồng Ma Phương bị mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào xanh cả mặt, xanh đến giống như một khối sắt.- Ta đang muốn chém ngươi đây!Thanh âm lạnh lùng kia nương theo một đạo ánh mắt bạch sắc bay ra, giống như một thanh Tiên Kiếm xuyên trời vậy.Trên đỉnh đầu Hồng Ma Phương lơ lửng "Xích Hà Thiên Hải", hai tay bàntay giống như bàn ủi nung đỏ, bị gió thổi qua, hỏa tinh bay tán loạn bốn phía, một tòa thần t háp cao hai mươi trượng bị hắn dùng hỏa diễm ngưng tụ, tổng cộng có bảy tầng, tựa như xích làm bằng sắt tạo, nặng đạt trăm vạn cân.Oanh!Xích Hỏa Thần Tháp, nắm trên bàn tay hắn, ngang nhiên đánh ra, bắn nát tia ánh mắt kia.- Nếu ngươi không hiện thân thì không thể nào là đối thủ của ta được.Hồng Ma Phương rống lạnh một tiếng.- Vậy tốt, ta hiện thân cũng chính là tử kỳ của ngươi.Một thiếu niên mặc nho bào trắng từ trong rừng mai đi ra, trên đầu củahắn quấn lấy đạo kỵ, mang theo đạo quan vải xanh, cầm trong tay một câyphất trần Thanh Đồng, phất trần lưu tu kia quả thực giống như một mảnhtiên thác màu trắng, chính là từ lông đuôi Thiên Mã bện tành, có đượclinh khí có thể so với Linh Khí.Khiến người kinh dị nhất là con mắt thứ ba trên mặt hắn, nơi mi tâm dàira một cái Nguyệt Luân Thiên Nhãn, tuy rằng con mắt thứ ba đó nhắm lại,nhưng vẫn có thể cảm nhận được bên trong thai nghén lấy lực lượng hủythiên diệt địa.Vừa rồi chính là thiếu niên này ra tay, chém liên tục mấy vị đệ tử Tà Tông.- Là Kỷ Phong!Có người đã nhận ra thiếu niên này.- Kỷ Phong ở Thần Cơ đỉnh phong đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, thiên phú đuổi thẳng thiên tài cấp bậc sử thi!- Nghe nói hắn được một vị đại nhân vật Đạo Tháp thu làm đệ tử, ở trênđỉnh Đạo Tháp bế quan, một đời nhân kiệt, rốt cục xuất quan.Phong Phi Vân đã sớm đoán được là hắn, cũng chỉ có Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn mới có uy lực đáng sợ như vậy.Phong Phi Vân tuy rằng từng đánh bại Kỷ Phong, nhưng cũng vô cùng cố hết sức, hơn nữa lúc ấy Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong vẫn chưa mở ra.Hôm nay Tiên Thiên Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn đã có thể mở ra, tuyrằng không phải thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng trong cùng cảnh giới,lại không hề yếu hơn so với thiên tài cấp bậc sử thi, đây chính là chỗcường đại của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.Ngày đó xông Vô Lượng Tháp, Phong Phi Vân, Tiểu Tà Ma, Kỷ Phong, chính là tân sinh nhân kiệt cao cấp nhất.Phong Phi Vân được Thần Vương thu làm đệ tử, Tiểu Tà Ma được lão tiềuphu thu làm đệ tử, mà Kỷ Phong lại được một trong Tam đại tán nhân ĐạoMôn "Phù Trần Tử" thu làm đệ tử.Đạo Môn Tam đại tán nhân, đều là nhân vật siêu cấp khủng bố thế hệ trước, chính là ba người mạnh nhất trong Đạo Môn.Kỷ Phong bái vào môn hạ Phù Trần Tử, tự nhiên là đã nhận được chântruyền Đạo Môn, tu vị tiến cảnh, nói không chừng còn nhanh hơn Phong Phi Vân.Bất quá, hai người hiện giờ nếu tái chiến...Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức, còn đánh không lại Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn sao?Thắng bại rất khó nói!- Ngươi là người phương nào?Hồng Ma Phương tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo đạo quan vải xan, cười lạnh nói.- Kỷ Phong.Kỷ Phong áo trắng bồng bềnh, chân đạp một mảnh tường vân, cũng không dính mặt đất, có một cổ thần vận Đạo gia lánh đời.Hồng Ma Phương cười lạnh một tiếng, cười nói:- Chưa từng có nghe nói qua Vạn Tượng Tháp có nhân vật như ngươi a?- Ngươi không nghe qua tên của ta!-------Chương 470: Ai là đệ nhất thiên tài? (1)Kỷ Phong vung ống tay áolên, một mảnh đám mây màu xanh từ trong tay cuốn ra, phất trần trong tay cuốn ra ngoài, tựa như một đầu sông lớn tuôn ra, trực tiếp cuốn bayXích Hỏa Thần Tháp trong tay Hồng Ma Phương, đánh bay ra ngoài, đâmngược vào lồng ngực Hồng Ma Phương.Hồng Ma Phương hoảng hốt, vội vàng đánh ra ba đạo cấm thế thần thông,đều là vô thượng tuyệt học của Tà Tông mới có thể ngăn trở Xích Hỏa Thần Tháp.Vừa thở dài một hơi, lại phát hiện cổ của mình, đã bị phù trần quấn lấy, yết hầu càng co lại càng nhỏ, cuối cùng vỡ tan ra.Hồng Ma Phương vô cùnghoảng sợ, trên hai tay huyết khí tuôn ra, muốn thi triển huyết luyện cấm pháp, nhưng đã muộn, cổ của hắn bị phất trần tiên quang cắt đứt, đầu trực tiếp từ trên cổ bay ra ngoài.Oanh!Một đạo huyết lãng từ nơi cổ hắn tuôn ra, huyết dịch nóng hổi làm bốc hơi tuyết trên mặt đất.Bành!Đầu Hồng Ma Phương rơi trên mặt đất, còn bắn hai cái, hai mắt trừngtrừng, đến chết cũng không rõ, mình sao lại chết nhanh như vậy?- Người chết tự nhiên không cần phải nghe qua tên của ta rồiKỷ Phong thản nhiên nói.Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ.Toàn trường đều tĩnh lặng!Quả thực thật là đáng sợ, chỉ trong hai lượt hô hấp, một vị đỉnh tiêm cường giả Tà Tông đã bị chết trong tay của hắn.- Đây chẳng lẽ chính là đệ nhất thiên tài của Vạn Tượng Tháp sao?Điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm trong đôi mắt tuyệt mỹ lộ ra vài phần rung động, mê người nói không nên lời.Thiên tư của Kỷ Phong quả thực dọa người, khiến mấy vị điện hạ Tà Tông đều phải động dung.- Hừ!

Đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp chính là Phong Phi Vân, Kỷ Phong chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay Phong Phi Vân thôi.Luật Tam Xuyên cung kính nói với Vạn Hương Sầm.Kỷ Phong giẫm trên một mảnh tường vân màu trắng, đạo bào trên người baymúa trong gió tuyết, ống tay áo vén lên một góc, mang theo một cây phấttrần.Hắn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.Không chỉ riêng người Tà Tông, Đạo Môn, Ngự Thú Trai, hoàng đình hậu duệ quý tộc v... v đều khiếp sợ không thôi, Hồng Ma Phương liên tiếp đánhbại bảy tên nghịch thiên tài tuấn vậy mà lại chết trong tay thiếu niênnày?Kỷ Phong!Vô số người ở đây đều nhớ kỹ cái tên này, xem ra Vạn Tượng Tháp vẫn cókinh thế nhân kiệt, Kỷ Phong này rất có thể chính là đệ nhất thiên tàicủa Vạn Tượng Tháp.Mà ngay cả La Phù công chúa sắc mặt vẫn một mực khó coi, giờ phút này cũng lộ ra một tia tươi cười động lòng người.- Ngươi là đệ nhất thiên tài của Vạn Tượng Tháp?Liễu Thuận Phong chắp hai tay sau lưng, khóe miệng mang theo một tia cười âm trầm.- Hiện giờ còn không phải!Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào trên người nam tử Tà Tông.- Ngươi không phải đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp?Lông mày Liễu Thuận Phong có chút cau lại.- Không có khả năng, tu vi như thế, Vạn Tượng Tháp không thể tìm ra người thứ hai?- Đây là muốn hù dọa ai?

Thiên tài Vạn Tượng Tháp thực mạnh như vậy, bên bờ Thánh Hồ sao lại mười chiến mười bại chứ?...Đệ tử Tà Tông tứ điện cũng không tin, cảm thấy Kỷ Phong chính là đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp, ít nhất ở dưới Thiên Mệnh, Vạn Tượng Thápkhông thể tìm ra người thứ hai mạnh hơn hắn được.Hai mắt Kỷ Phong tựa như lôi điện, mang theo một cổ lực lượng chọc mùmắt người, khiến những tên đệ tử Tà Tông kia đều nhao nhao ngậm miệnglại, cả đám đều câm như hến.- Thiên tài chính thức của Vạn Tượng Tháp nếu xuất thế, Tà Tông các ngươi chống đở được sao?Kỷ Phong lạnh giọng nói.- Ngay cả thiên tài cấp bậc sử thi Thích Dạ Lai của Vạn Tượng Tháp cácngươi cũng thua trong tay điện hạ chúng ta, Vạn Tượng Tháp còn có nhânvật khó lường nào chứ?Liễu Thuận Phong cười nói.Kỷ Phong giọng cười mỉa mai:- Thích Dạ Lai?

Ha ha!

Chẳng lẽ ngươi không biết Thích Dạ Lai từng ở cùng cảnh giới thua Phong Phi Vân sao?Nhắc đến cái tên Phong Phi Vân, đệ tử Tà Tông lập tức lại bắt đầu chửi mẹ.Đệ tử Tà Tông, đối với danh tự này cực kỳ kiêng kị, sợ nhất có người nhắc đến mấy từ như Cửu Long Bão Trụ gì đó!- Ta đã từng thua ở trong tay Phong Phi Vân.Kỷ Phong thừa nhận thập phần thản nhiên.Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng, tất cả mọi người xôn xao.Tuy rằng người Tà Tông biết rõ Yêu Ma Chi Tử thiên phú tuyệt cao, đượcThần Vương thu làm truyền nhân, nhưng lại căn bản không biết Phong PhiVân từng đánh bại Thích Dạ Lai, mà t vị thiếu niên tu vị cao tuyệt trước mắt này, vậy mà cũng thừa nhận từng thua ở trong tay Phong Phi Vân.Yêu Ma Chi Tử này đến cùng yêu nghiệt đến mức nào đây?Tà Tông vừa mới xuất thế, rất nhiều người đều chỉ nghe kỳ danh, mà không thấy một lần.Nếu Vạn Tượng Tháp thật sự còn một thiên tài thiên phú cao hơn cả Thích Dạ Lai và Kỷ Phong vậy quả thật cực kỳ đáng sợ.- Nếu sư thúc ta ở đây, thiên kiêu Tà Tông các ngươi ra hết cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.Vương Mãnh hét lớn tiếng, vang vọng toàn trường, hắn ngồi ở trên một gốc cây mai, tựa như một đầu đại tinh tinh, như muốn đè sập cả cành cây.Tất Ninh Suất ở cùng một chỗ với hắn, cũng ngồi ở trên cây mai, tựa nhưmột con sấu hầu tử, trên đầu đội mũ rơm, che khuất lấy gương mặt đen của mình, sợ bị người nhận ra.Hắn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang tìm người nào đó, loạitrường hợp này, Phong Phi Vân không có khả năng không đến, nhưng vì saokhông thấy hắn xuất hiện.- Hừ, thật là buồn cười, Phong Phi Vân không đến còn may, nếu hắn đến đây, ta nhất định sẽ lấy tính mệnh của hắn.Liễu Thuận Phong lại nói:- Tà Tông ta cao thủ dưới Thiên Mệnh nhiều không kể xiết, Hồng Ma Phương chỉ coi như miễn cưỡng xếp vào Top 10, cường giả chân chính còn chưa ra tay đâu.Mười vị điện hạ Tà Tông đều là nhân vật cấp bậc Thiên Mệnh, chính là chí cường phía sau màn, hôm nay, chính thức ra tay chính là tuyệt đỉnhthiên tài Thần Cơ Đại viên mãn, trong những tuyệt đỉnh thiên tài này cómấy nhân vật khủng bố, Hồng Ma Phương cũng không nằm trong đó.- Ai là cường giả chân chính?- Ta, Liễu Thuận Phong!Trong thanh âm tràn đầy lạnh lẽo.Kỷ Phong cảm nhận được có một mảnh núi cao đè xuống hắn, trên đỉnh đầu tối sầm, một cái cự ảnh áp xuống dưới...Thật là một tòa núi lớn!Ngọn núi lớn này tổng cộng có năm tòa ngọn núi, trên đó ma diễm ngậptrời, hình dạng cực kỳ giống bàn tay người, có uy lực trấn áp muôn đời.Đây là một trong thập nhị đại tà công của Sâm La Điện, "Vô lượng Ngũ Chỉ Sơn" .Sâm La Điện thập nhị đại tà công đều là thần thông vô địch hậu thế, mỗimột loại đều bác đại tinh thâm, tu luyện tới trình độ nhất định, có thểphần thiên chưng hải, truy tinh đuổi nguyệt.Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn, nghe đồn là do một vị ma tăng sáng chế, thân làđiện chủ đời thứ ba Sâm La Điện, lúc k đó Sâm La Điện Thập Điện còn chưa phân liệt, Sâm La Điện chính là Tà Tông chi chủ trong thiên hạ, địa vị trong Tu Tiên Giới có thể so với Thần Tấn vương triều hiện giờ.Ở thời đại kia, không ai dám làm trái với ý chí của Sâm La Điện.-------Chương 471: Ai là đệ nhất thiên tài? (2)Liễu Thuận Phong vậy mà tu luyện thành loại tà công này, chỉ trở tay một chưởng đã đánh ra một tòa núi cao thiêu đốt ma diễm.Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một cổ ma uy đáng sợ, thật giống như một mảnh thiên không sụp xuống, mọi người nhao nhao tế ra thần pháp hộthể, sợ bị tòa núi cao trên bầu trời kia chấn chết.Kỷ Phong ánh mắt kiên định, phất trần trong tay bắt đầu chuyển động, vẽra trong không khí một vòng xoáy, tạo thành một bức Thái Cực Thần Đồ.- Thái Thanh Bát Trận Đồ.Đây là một chiêu thần thông Đạo Môn cổ xưa, nghe đồn chính là chiêu sốtrong "Tam Tắc Đạo Ngôn" do Đạo Tổ truyền xuống, tư trong đệ nhất tắcđạo ngôn "Thái Thanh Minh Kính" diễn hóa ra.Đây là một chiêu Đạo Môn thần thông đã thất truyền 300 năm, khiến mấy vị Đạo Môn tiên tử mặc đạo bào màu xanh ở trong tràng đều phải khiếp sợ,các nàng tiên tâm đ*o cốt, tựa như Thanh Liên tọa thần hồ, nhưng giờphút này lại không thể bình tĩnh được nữa.Thái Thanh Bát Trận Đồ, chính là truyền thế thần pháp của một trong ĐạoMôn Tam đại tán nhân "Phù Trần Tử", nhưng tử ba trăm năm trước, sau khiPhù Trần Tử giá hạc nam hành thì môn thần thông này cũng chưa từng hiệnthế trên thế gian.Chẳng lẽ thiếu niên thiên tư tuyệt đỉnh này chính là truyền nhân của Phù Trần Tử sao, thân phận này quả thực quá dọa người, bối phận ở Tu TiênGiới quả thực có thể sánh vai với một ít cự kình.Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn và Thái Thanh Bát Trận Đồ đánh nhau, tựa như mộtmảnh biển cát cùng thần nhạc đang tranh phong, cuối cùng nhất hai loạithần thông đều phai mờ, bạo liệt ra trong không khí một mảnh khí lãngmàu vàng cực lớn.Rất nhiều tu sĩ vào thời khắc này, đều bị cổ lực lượng này trùng kíchkhiến té trên mặt đất, đầu một ít người như bị cự chung va chạm, ngấtđi.Liễu Thuận Phong mãnh liệt lui về phía sau một bước, bàn tay đau đớn muốn nứt, phảng phất như xương cốt đều đứt gãy.BA~!Tường vân dưới chân Kỷ Phong bị đánh xơ xác, hai chân chìm vào mặt đất,xương nơi hai đùi đều phát ra thanh âm "Khanh khách", phảng phất nhưmuốn vỡ vụn vậy.Một kích thật cường đại!Liễu Thuận Phong chính là thiên tài cao cấp nhất Tà Tông, chiến lực caohơn Hồng Ma Phương gấp đôi, chính là nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất.Tất cả Tà Tông đệ tử đều cho rằng Liễu Thuận Phong có thể một chiêu trần áp tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp này, nhưng "Vô Lượng Ngũ ChỉSơn" cũng đã đánh ra, mà Kỷ Phong vẫn đứng ở đó, thân thể thẳng tắp nhưtùng.Lại có thể đánh ngang tay với Liễu Thuận Phong, thiên niên gọi là KỷPhong này quả thực quá cường đại, Vạn Tượng Tháp có hắn ở đây thì cũngkhông tính là quá suy sụp.Đây mới thực sự là làm vẻ vang cho Vạn Tượng Tháp.- Tốt!La Phù công chúa cũng nhịn không được nhẹ nhàng hô lên, phân phó Ngọccông công đứng bên cạnh một câu, Ngọc công công gật đầu cười, sau đó đivề phía chiến pháp cổ đài.- Chúc mừng Kỷ công tử, công chúa điện hạ rất coi trọng ngươi, ngươi cũng đừng khiến cho nàng thất vọng ah!Ngọc công công cười tủm tỉm nói.- Kỷ Phong cho dù liều chết, cũng không dám khiến công chúa điện hạ thất vọng.Kỷ Phong có chút khẽ khom người.La Phù công chúa có bao nhiêu năng lượng, Kỷ Phong rõ ràng hơn ai hết,ngay cả thiên tài cấp bậc sử thi như Thích Dạ Lai cũng cam tâm làm mônkhách của nàng.Có thể được nàng nhìn trúng, đích thật là một vinh hạnh đặc biệt lớn lao.Ngọc công công nhẹ gật đầu, cười nói:- Hồng Ma Phương đã bị chết, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng Liễu Thuận Phong thì coi như đã chiến thắng đệ tứ điện và đệ tam điện, như vậy coi như đã vãn hồi được thể diện cho Vạn Tượng Tháp chúng ta rồi.Ngọc công công cũng không nói tiếp, liền xoay người rời đi.Tuyệt thế thiên tài của Tà Tông thật sự quá nhiều, tàng long ngọa hổ, Kỷ Phong tuy rằng cường đại, nhưng muốn chiến hết tất cả nhân kiệt Tà Tông thì vẫn là chuyện không thể nào.Có thể đánh bại hai vị đỉnh tiêm thiên tài của đệ tứ điện và đệ tam điện cũng đã là chuyện rất giỏi rồi.Trong lòng đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây cũng nghĩ vậy, không dám nghĩ cóthể đánh bại hết nghịch thiên nhân kiệt của Tà Tông, đó quả thật làchuyện không thể nào.Liễu Thuận Phong cũng đã khủng bố như thế, trong Tà Tông còn có mấy điện hiện giờ còn chưa có thiên tài tới, nói không chừng trong đó có che dấu người còn cường đại hơn cả Liễu Thuận Phong.- Hôm nay Vạn Tượng Tháp quyết không thể bại!Kỷ Phong trong lòng có một cổ ngạo khí, ngạo khí bách chiến bách thắng .- Không thể bại, cũng phải bại!Liễu Thuận Phong ống tay áo phồng lên, không ngừng tăng lớn trong khôngkhí, tựa như biến thành hai mảnh mây xanh, có vô số Thiên Địa đạo tắcđang ngưng tụ.- Liễu huynh, điện hạ phân phó, để cho ta tới thay ngươi đánh một trận.Hứa Cao bước ra, bay qua bên người Liễu Thuận Phong, thanh âm nhanh đếntựa như một đạo quỷ ảnh tử, tàn ảnh không dứt, giống như một đạo LongẢnh màu đen vậy.Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất thiên kiêu của Sâm La Điện đệ tamđiện, nếu hắn thất bại, vậy thì chẳng khác nào Sâm La Điện đệ tam điệnthất bại, điện hạ đệ tam điện không muốn hắn thất bại cho nên liền điềuđộng nhân vật tuyệt đỉnh khác ra tay.Hứa Cao đã ra tay, Liễu Thuận Phong lập tức lui trở về.Hứa Cao và Liễu Thừa Phong đều là Hộ Điện Giả của đệ tam điện hạ, tu vị không yếu hơn Liễu Thuận Phong bao nhiêu.Hứa Cao tế ra một chỉ cái bình sắt màu trắng, hình dạng tựa như bìnhhoa, trên đó ấn lấy thú đồ, một chưởng đập lên bình sắt, một đầu hỏa lân khổng lồ từ bên trong bay ra.NGAO!Hỏa lân cao chừng núi nhỏ, lân phiến trên người tựa như từng khối thiếtthạch, đây là một đầu dị thú chiến hồn sáu trăm năm, dùng tu vị của HứaCao cũng không thể luyện nhập nó vào trong thân thể, chỉ có thể để nóvào ngự thú bảo bình.Dị thú chiến hồn sáu trăm năm sức chiến đấu đã là cao cấp nhất trongThần Cơ Đại viên mãn, một khi bước vào bảy trăm năm năm liền có thể chém giết tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng.PHỐC!Kỷ Phong mở rộng Nguyệt Luân Thiên Nhãn, ban ngày trên Thiên Mạc có mộtmảnh ánh trăng nhìn không thấy nhảy vào trong mắt của hắn, một đạo ánhmắt khủng bố vô biên bắn ra ngoài, đánh cho hỏa lân tinh hồn phải xơxác.Ánh mắt như kiếm, hình như thực chất.Oanh!Thân thể Hứa Cao ầm ầm té xuống, thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi quả thực còn đỏ hơn cả hoa mai.Chỉ một chiêu, Hộ Điện Giả của đệ tam điện đã chết rồi.Bị chết vô thanh vô tức.Hứa Cao ngã xuống, lại một vị tuyệt đại anh kiệt của Tà Tông bị mất mạng!Hai tiếng hừ lạnh vang lên!Trong Sâm La Điện đệ tam điện, có hai vị đệ tử Thần Cơ Đại viên mãn giết ra, đều là tuyệt đỉnh thiên kiệt, một người mở ra 210 tòa mệnh huyệt,một người mở ra 230 tòa mệnh huyệt.Hai tên đệ tử thân mặc hắc bào này lớn lên giống như đúc, đôi má hẹpdài, lông mày cung nhô lên, hai mắt hẹp dài tựa như cá chuối.Bọn hắn đều cầm một cây ma thương, bay thẳng mà ra, thân thể cơ hồ dunghợp với trường thương, tựa như biến thành hai tòa núi vậy.-------Chương 472: Cửu u ma đồ (1)Chúng đệ tử Vạn Tượng Thápđều giận dữ, vậy mà lấy hai địch một, nhưng còn chưa kịp trách móc bên tai đã truyền đến hai tiếng huyết nhục nổ tung.Ma thương trong tay hai tên đệ tử Tà Tông kia bị lực lượng Nguyệt LuânThiên Nhãn đứt đoạn, thân thể bị xuyên thủng, từ giữa không trung rơixuống, lúc rơi xuống trên mặt đất liền chỉ còn lại có hai cái áo đennhuốm máu.Hai gã đỉnh tiêm cường giả còn chưa tới được trước mặt Kỷ Phong đã thân tử đạo tiêu.Trong tốc độ ánh sáng, Sâm La Điện đệ tam điện liền có ba gã cao thủ chết tại chỗ.Mấy ngàn người ở đây đều không kịp phản ứng, sau khi qua trọn ba lượt hô hấp mới có người nhịn không được thét lên.Toàn trường sôi trào!Kỷ Phong chiến lực quả thực quá nghịch thiên, đánh cho Tà Tông phảinghẹn ngào, thật sự là quá mức lấy lại mặt mũi cho Vạn Tượng Tháp rồi!Thân ảnh thiếu niên Vạn Tượng Tháp giờ phút này, đã khắc thật sâu vào trong đầu đệ tử Tà Tông, không thể xóa nhòa.- Chiêu số của ngươi ta đã thấy rõ, Thái Thanh Bát Trận Đồ và NguyệtLuân Thiên Nhãn là chỗ dựa lớn nhất của ngươi.

Người khác không ngănđược hai thứ linh thông này, mà ta lại có thể ngăn được.

Trong 50 chiêusẽ đánh ngươi nằm trên đất!Liễu Thuận Phong bàn tay hóa tinh bàn, tựa như nắm lấy một mảnh tinhkhông sáng chói, vừa rồi hắn đã suy tính ra phương pháp phá giải TháiThanh Bát Trận Đồ và Nguyệt Luân Thiên Nhãn.Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất thiên tài của Sâm La Điện đệ tam điện, chiến lực chính là đệ nhất nhân dưới điện hạ, có được tự tin phi phàm,từng ở Thần Cơ trung kỳ chém giết qua tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.Đây là một trong các nhân vật đại biểu lớp trẻ Tà Tông, khiến rất nhiềuđệ tử Tà Tông đều phải phấn chấn, Liễu Thuận Phong nói 50 chiêu, vậy thì chắc chắn sẽ không dùng ra chiêu thứ 51.- Vậy ngươi đến thử xem!Kỷ Phong trả lời rất vắn tắt, tay trái và tay phải đều duỗi ra một ngóntay, điểm lên vị trí Huyệt Thái Dương, Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm mở ra, nó không giống như một con mắt người, mà ngược lại như một vòngThần Nguyệt vậy.Một đạo thần hoa như kiếm từ trong mắt bay ra dài chừng hơn hai mươithước, hình dạng tựa như ngọc kiếm màu trắng, xuyên thủng cả "Vô LượngNgũ Chỉ Sơn" do Liễu Thuận Phong đánh ra, từ nơi cổ Liễu Thuận Phongxuyên qua.Một giọt máu tươi bay ra!Đạo công kích kia thiếu chút nữa đã chặt đứt cổ Liễu Thuận Phong.Liễu Thuận Phong ngón tay sờ lên cổ, hừ lạnh một tiếng, trong trái timbay ra một khối thần thiết hình tâm, hóa thành một mặt cổ thuẫn trầmtrọng, bay múa ở chung quanh thân thể, sau đó nhanh chóng lướt tới KỷPhong.Oanh!Cái cổ thuẫn này đã thông linh, cũng không biết là Thiên Bảo nào tếluyện thành, có thể ngăn cản cả công kích của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.- Nguyệt Luân Thiên Nhãn tuy rằng đáng sợ, nhưng Huyền Vũ Tư Mẫu Thuẫn của ta vẫn có thể ngăn trở...Oanh!Liễu Thuận Phong vừa mới dứt lời, Huyền Vũ Tư Mâu Thuẫn đã bị NguyệtLuân Thiên Nhãn xuyên thủng, vỡ vụn ra một đạo vết rách, coi như làHuyền Vũ Tư Mẫu vẫn không ngăn được nhuệ khí của Kỷ Phong.Bất quá, Liễu Thuận Phong cũng đánh tới gần Kỷ Phong.Trong lúc giao thủ vừa rồi, Liễu Thuận Phong đã quan sát ra, linh thôngvà đạo pháp của Kỷ Phong vô cùng cường đại, đánh xa quả thực có thể nóilà cảnh giới vô địch, nhưng chỉ cần đến gần hắn mười bước, dùng thânhình đối chiến thì Kỷ Phong còn chống đở được sao?Oanh!Liễu Thuận Phong một chưởng đánh ra tám ngưu chi lực, lực lượng cuộntrào 128 vạn cân đánh cho Kỷ Phong phải lùi liền về sau ba bước, giẫm ra trên mặt đất ba cái hố to.Hắn quả nhiên không thiện cận chiến!Thân thể Liễu Thuận Phon biến thành từng đạo mị ảnh, vây quanh Kỷ Phong, không ngừng đánh ra "Tám ngưu chi lực", đây là công kích thuần lựclượng, trong không khí đều là bóng dáng kỳ ngưu, tựa như đi tới cổ chiến trường phong hỏa mấy ngày liền vậy.Liễu Thuận Phong không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài của Tà Tông, thân thểthập phần cường hãn, lực lượng trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, dùngkhông kiệt, hoàn toàn áp chế lấy Kỷ Phong chỉ có thể bị động hoàn thủ,ngay cả linh thông và đạo pháp cũng không dùng ra được.Tám ngưu chi lực, cũng đã phá sơn liệt địa, tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãnbình thường có thể đánh ra một chưởng "Tám ngưu chi lực" cũng đã kiệtlực, nhưng Liễu Thuận Phong lại liên tiếp đánh ra bảy mươi hai chưởng,như khí tức vẫn như cầu vòng, tựa như thần kình khiếu hải vậy.Năm trăm bảy mươi hai đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ bao lấy Kỷ Phong, trời và đất đều biến thành lao lung, có một loại khí tức của Mãng Hoang cổthú phát ra.Cổ lực lượng này quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ, mà ngay cả đệtử Tà Tông cũng im lặng thật lâu, Liễu Thuận Phong vậy mà đã đã cườngđại đến tình trạng như thế.PHỐC PHỐC!Huyết nhục trên hai đùi Kỷ Phong đều nứt vỡ ra, căn bản không chịu nổicổ cực lực này, thật giống như cả người đều như bị cắt thành hai đoạnvậy.- Năm mươi chiêu không thể lấy tính mệnh của ngươi, Kỷ Phong ngươi quảnhiên rất mạnhg, nhưng chiêu thứ bảy mươi ba, ngươi nhất định phải bỏmạng.Liễu Thuận Phong từ trên trời giáng xuống, áo đen trên người tựa như một phiến ma vân, ma vân theo một thủ ấn đánh xuống, lại là tám đầu kỳ ngưu khổng lồ đánh ra.- Vậy cũng chưa hẳn!Kỷ Phong hai tay giơ cao, trong miệng ho ra máu, trong cột sống có nămcái thiết cầu vàng ròng bay ra, tựa như Kim Đan trong truyền thuyết,thành bộ dáng Ngũ Tinh Liên Châu muốn oanh phá vồng chiến của kỳ ngưu.Đâu là Linh Khí, Vẫn Thiết Hỏa Châu!Năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu tựa như năm luân Liệt Nhật, Linh Khí chi uybị kích phát ra, khiến kỳ ngưu hư ảnh không khí đều bị chấn vỡ, có nămđạo thần quang màu vàng như lợi kiếm trùng thiên, tựa như năm căn kimtrụ đỉnh thiên lập địa.- Trong tay Kỷ Phong vậy mà nắm giữ lấy một kiện Linh Khí, chuyển bại thành thắng?Chân trời truyền đến một tiếng hừ lạnh như Thiên Lôi, đệ hạ Sâm La Điệnđệ tam điện quăng ra một tòa cung điện màu đen vào tay Liễu Thuận Phong, đây cũng là một kiện Tà Tông Linh Khí.

Điện hạ Sâm La Điện đệ tam điệntừng mượn Linh Khí này để đánh bại Thích Dạ Lai.Liễu Thuận Phong cũng có Linh Khí nơi tay, cùng Kỷ Phong lần nữa đốichiến, hai người lần nữa oanh kích 270 chiêu, hai loại Linh Khí đánh đến thiên hôn địa ám, bóng người hai người bọn họ cũng biến mất trong chiến uy Linh Khí.Oanh!Tòa cung điện màu đen này từ phía trên không rớt xuống, đập sâu vào mặt đất 30m, vô số đất đá bị đánh bay lên.Liễu Thuận Phong cũng từ trên bầu trời rơi xuống, bành một tiếng ngãtrên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không cách nào đứnglên, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía tênKỷ Phong từ trên trời giáng xuống, đáp xuống mặt đất, hai chân cũng đãhuyết nhục mơ hồ, có chỗ đã có thể thấy được bạch cốt, nhưng hắn vẫnvừng vàng đứng ở đó.Tuy rằng đánh bại Liễu Thuận Phong, nhưng hắn cũng bỏ ra một cái giáthật lớn, toàn thân đều chảy máu, trong mắt, trong tai, trong miệng,trong lỗ mũi, làn da đều không ngừng có huyết châu lăn xuống.Bởi vậy có thể thấy được trận chiến này thảm thiết đến bực nào.-------Chương 473: Cửu u ma đồ (2)Toàn trường lần nữa nghẹn ngào!- Liễu Thuận Phong làm sao có thể bại?Rất nhiều đệ tử Tà Tông đều điên cuồng rống lên, bọn hắn không thể tiếp nhận sự thật này.Nhưng sự thật bày ở trước mặt, lại khiến bọn hắn không thể không tin,tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp đánh bại đệ nhất thiên tài Sâm La Điện đệ tam điện Liễu Thuận Phong, thần thọai bất bại bị đánh phá.Tà Tông không phải là không thể chiến thắng!Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều vô cùng phấn chấn, cơ hồ toàn bộ đứng dậy, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, hô lớn:- Kỷ Phong, vô địch!

Quét ngang Tà Tông!- Kỷ Phong, vô địch!

Quét ngang Tà Tông!- Kỷ Phong, vô địch!

Quét ngang Tà Tông!...Một giọng cười mỉa mai vang lên:- Vô địch?

Quét ngang Tà Tông?

Còn có chuyện gì buồn cười hơn nữa không?Lúc tiếng cười này vang lên, một thiếu niên áo đen sau lưng thân thể lơlững chín chuôi cổ kiếm, dọc theo rừng mai mà đi, đàm tiếu dạo bước,bước chân có một loại vận luật thần kỳ.Hắn rõ ràng đang đi, lại mang đến cho người cảm giác không cách nào thấy rõ thân ảnh hắn được.Đệ tử Vạn Tượng Tháp lập tức đều phẫn nộ, một người quát lớn:- Ngay cả đệ nhất thiên tài Liễu Thuận Phong của Tà Tông cũng thất bại, Tà Tông còn có người nào là đối thủ của Kỷ Phong nữa?- Liễu Thuận Phong...

Ha ha!Thiếu niên mặc áo đen lưng đeo cửu kiếm kia không biết như thế nào lạichạy vào trong cổ pháp chiến đaià, nhưng rõ ràng lại đi lại trong rừngmai, xuất hiện thật sự quỷ dị, hắn sờ lên càm của mình, âm thanh lạnhlùng nói:- Sâm La Điện đệ tam điện và đệ tứ điện thật sự là khiến Tà Tông chúng ta mất mặt, rõ ràng bại bởi một tên đệ tử Vạn Tượng Tháp.Đám đệ tử Vạn Tượng Tháp trợn mắt nhìn nhau, muốn trách mắng lại bịthiếu niên mặc áo đen kia trừng mắt liếc qua, con mắt trực tiếp vỡ vụn ra, tròng mắt cũng hóa thành hai luồng bùn máu.- Hẳn là hắn chính là nhân vật trong truyền thuyết kia của Sâm La đệ thập điện sao?- Các ngươi nói chẳng lẽ là...Mà ngay cả đệ tử Tà Tông cũng cảm thấy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thiếuniên lưng đeo cửu kiếm kia, thật giống như thấy được Địa Ngục Yêu Mavậy.- Năm tuổi ăn mẹ, giết cha luyện kiếm; Cửu U Ma Đồ, Nạp Lan Tuyết Táng!Thiếu niên sau lưng lơ lửng chín chuôi cổ kiếm kia có tên là "Nạp LanTuyết Táng", nhưng trong Tà Tông đều gọi hắn là "Cửu U Ma Đồ", đây làmột nhân vật ngay cả đệ tử Tà Tông cũng phải hoàng sợ, từng ăn mẹ giếtcha, máu lạnh đến cực điểm.Nạp Lan Tuyết Táng chính là một trong ba người khiến người hoảng sợ nhất trong lớp trẻ Tà Tông Thập Điện.Mặc dù là Liễu Thuận Phong vào lúc toàn thịnh nhìn thấy ba người này,cũng tuyệt đối sẽ không đánh một trận với bọn họ, sẽ trực tiếp tránhlui.- Kỷ Phong, ha ha!Nạp Lan Tuyết Táng cười cười, nói:- Ngươi có tư cách cùng ta đánh một trận, ta cho ngươi ba canh giờ dưỡng thương, sau khi thương thế lành, ta sẽ đánh phế ngươi.Nạp Lan Tuyết Táng tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười kia lại khiến người không rét mà run.- Không cần, nếu ngươi muốn chiến, kỳ thật trong só thiên kiêu nhân kiệt ở đây có người có thể đánh với ngươi một trận.Kỷ Phong lại ho ra hai ngụm máu tươi, thương thế của hắn thật sự quánặng, đừng nói ba canh giờ, coi như là ba ngày cũng không thể khỏi hẳn.Nạp Lan Tuyết Táng nhíu mày, nói:- Hắn cũng là đỉnh tiêm đệ tử của Vạn Tượng Tháp sao?Kỷ Phong lắc đầu, nói:- Hắn tuy rằng không phải đệ tử Vạn Tượng Tháp, nhưng lại có giao hảovới Vạn Tượng Tháp, vừa rồi ở bên ngoài Thiên Mai trang viên chém liêntục hai vị cao thủ Tà Tông, đã cứu bốn nữ tử của Vạn Tượng Tháp ta.

Khục khục, hơn nữa hắn còn công bố muốn bắt nữ tử đẹp nhất của Sâm La ĐiệnThập Điện về làm tình phụ!Lời này vừa nói ra, toàn trường sôi trào!Bắt nữ tử đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện về đem làm tình phụ!Những lời này quả thực quá vô địch rồi!Đệ tử Tà Tông toàn trường đều sợ run, tiếp theo chửi ầm lên, mà ngay cảđệ hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm cũng hừ lạnh một tiếng.Trong Tà Tông có mấy mỹ nhân tuyệt sắc, đều là đệ nhất mỹ nhân của cácđại Tà Điện, mỹ mạo khuynh thiên hạ, so với tiên tử Đạo Môn còn muốnxinh đẹp hơn.

Chính là đến đây đển quan chiến, muốn xem xem những nhânvật kinh thái tuyệt diễm khắp thiên hạ?Giờ phút này, các nàng đều sắc mặt xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng đằng đằng sát khí, các nàng đều là thiên chikiều nữ của Tà Tông, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đệ tử Tà Tôngcũng không dám đụng các nàng, rốt cuộc là người phương nào vậy mà dámđánh chủ ý lên người các nàng thế?Đệ tử Tà Tông toàn bộ đều phẫn nộ rồi, một cổ sát khí xông trời cao, mỗi người đều như Ma Thần đến thế gian.- Người nọ rốt cuộc là ai?- Còn chưa cút đi ra nhận lấy cái chết, quá ghê tởm, lại dám công bốmuốn bắt đệ hất mỹ nhân Sâm La Điện đệ tam điện ta, Bích Tiên Tiên, vềlàm tình phụ, đây là đang muốn đối địch với toàn bộ Sâm La đệ tam điệnchúng ta.- Quá tức giận rồi, đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ thất điện ta chínhlà điện hạ đại nhân, tên vương bát đản này chẳng lẽ muốn bắt điện hạ làm tình phụ sao...BA~ BA~!Đệ tử Tà Tông của Sâm La Điện đệ thất điện còn chưa hết lời đã bị VạnHương Sầm tát hai bạt tai, thân thể cũng xoay tròn vài vòng, bay rangoài lăn vài vòng trên mặt đất.Không thể không nói một câu của Kỷ Phong quả thật đã lần lướt tát cho Sâm La Thập Điện một bạt tai.Bất quá sự cường đại của Kỷ Phong tất cả mọi người ở đây đều rõ như ban ngày, mặc dù hắn đã bị trọng thương nhưng vẫn không người nào dám ratay với hắn cả.Nạp Lan Tuyết Táng tà khí cười cười, nói:- Đã giao hảo với Vạn Tượng Tháp vậy thì hắn cũng là địch nhân Tà Tông ta.

Tu vi của hắn có bằng ngươi không?Nạp Lan Tuyết Táng cảm thấy, chỉ có nhân vật cấp bậc như Kỷ Phong mới có tư cách đánh với hắn một trận, người khác hắn ngay cả tay cũng khôngmuốn nhấc lên.- Chưa so qua, bất quá hắn một đao có thể đánh bại bảy tên cường giả Thần Cơ Đại viên mãn của Sâm La Điện đệ thất điện.Ở trước mặt Nạp Lan Tuyết Táng, rất nhiều người ngay cả đầu cũng khôngngẩng lên nổi, càng có người sẽ sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nhưng KỷPhong tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể nhìn thẳng Nạp Lan TuyếtTáng, quả thực không kiêu ngạo không siểm nịnh.Một đao đánh bại bảy tên cường giả Thần Cơ Đại viên mãn!Đao này kinh khủng đến cở nào?Chỉ riêng những lời này đã đủ rồi, tu sĩ ở đây đều phát ra tiếng kinhhô, mà ngay cả bọn người Tam vương tử Đại Thực quốc, Mộc Đàm Thiên, MộcThuyết cũng lộ ra vẻ mặt, đương thời còn có nhân vật đáng sợ như thếsao?Thiên kiêu như thế, không có khả năng không có tiếng tăm gì!Mà ngay cả La Phù công chúa ánh mắt cũng gợn sóng, nhìn về trong đámngười, chẳng lẽ còn có người thiên phú có thể sánh với Kỷ Phong sao?Khóe miệng Nạp Lan Tuyết Táng có chút khẽ nhếch một cái, cười nói:- Hắn ở ngay trong Thiên Mai trang viên?-------Chương 474: Sôi trào, chiến đầu vùng lên!Kỷ Phong có chút vừa quay đầu, nhìn về phía xa xa, duỗi ra ngón tay máu chảy đầm đìa chỉ tới một gốc mai cổ xưa.Ánh mắt mọi người, kể cả La Phù công chúa, mấy vị tiên tử và đạo quâncủa Đạo Môn, tiểu ni cô áo trắng Ngự Thú trai, mấy đệ nhất mỹ nhân cáctoàn tà điện của Tà Tông, nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều nhaonhao dọc theo hướng ngón tay Kỷ Phong chỉ mà nhìn lại.Dòng người lập tức tản ra, lộ ra một không gian trống trải bên trong!Quả thực là mọi người chú mục!Mấy ngàn ánh mắt đồng thời nhìn vào một người.Cây mai cổ xưa, đường kính chừng một mét, thân cây than đen, tựa như một đầu Hắc Long co lại trên mặt đất, trên đó nở rộ lấy ngàn vạn hồng mai.Hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ từ trên đầu cành bay lả tả xuống!Bông tuyết trên trời đính vào trên mặt cánh hoa, rơi vào trên khải giápmàu đen, dính trên chiến đao màu đen đứt gãy, rớt trên thiết hài lạnhnhư băng.Đây là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, chỉ cần nhìn áo giáp trên người hắn là có thể nhận ra quân hàm của hắn trong quân.Tất cả mọi người có một loại cảm giác bị lừa gạt, rốt cuộc là Kỷ Phongchỉ sai người, hay là Kỷ Phong căn bản đang lừa dối mọi người?

Một tênThần Võ Quân Thiên phu trưởng, có thể một đao đánh bại bảy tên tuyệtđỉnh thiên tài của Tà Tông sao?Đệ tử Vạn Tượng Tháp có một loại cảm giác thất vọng không hiểu, vốntưởng rằng thật sự có người có thể ra tay đả kích Tà Tông, nhưng khithấy là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng thì đều có một loại cảmgiác nhụt chí.Nhưng Nạp Lan Tuyết Táng lại nhìn ra một tia bất phàm, rất xa cười nói:- Ngươi có giao hảo với Vạn Tượng Tháp?Trên mặt Phong Phi Vân có lá sắt chắn ngang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đứng trong hoa mai tuyết trắng, nói:- Bổn tướng quân vốn không có chút quan hệ nào với Vạn Tượng Tháp, nhưng vừa rồi có bốn nữ tử Vạn Tượng Tháp đã bị chết ở trước mặt Bổn tướngquân.

Các nàng khi còn sống từng bị đệ tử Tà Tông vũ nhục, không cáchnào sống trên đời nữa, cho nên tự tay chấm dứt tánh mạng trẻ tuổi củamình, lúc ấy máu tươi nhuộm tuyết trắng, còn tươi đẹp hơn cả hồng mai.Lời bình tĩnh này theo thanh âm tục tằng của Phong Phi Vân nói ra, nhưng không ai không nghe ra phẫn nộ trong lời hắn nói!Những thiên kiêu Vạn Tượng Tháp kia, kể cả bọn người Mộc Đàm Thiên, MộcThuyết, Tam vương tử Đại Thực quốc, Kỷ Phong thần sắc đều xúc động phẫnnộ, thiếu chút nữa đã không bị lý trí khống chế, trực tiếp liều chết với tu sĩ Tà Tông rồi.Vậy mà khiến cho những nữ tử tu tiên tâm chí kiên định kia tự sát, chuyện họ gặp phải thảm thương bực nào chứ?Không ai có thể bình tĩnh.Phong Phi Vân lại nói:- Giết người luôn phải đền mạng, Tà Tông quả thực quá không có vươngpháp rồi, người khác không dám là địch với Tà Tông, Bổn tướng quân lạikhông sợ, muốn lấy bốn mươi cái đầu đệ tử Tà Tông chôn cùng các nàng.Thanh âm này cực kỳ khí phách, như Thiên Lôi lăn mây xanh, chấn kiếnkhông khí chấn động một hồi, khiến đầu người "Ông ông" nổ vang, có mườitên tu sĩ cách hắn gần nhất trực tiếp bị một rống này của hắn chấn bayra ngoài, quăng đến giữa không trung.Phong Phi Vân không muốn bị người nhận ra thân phận, cho nên khiến thanh âm trở nên vô cùng tục tằng, như một đại hán trải qua sa trường vậy.Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nam tử mặc thiết khải màu đen này, trong lòng chấn động thật lớn!- Trong Thần Võ Quân vậy mà lại có một chân hán tử như vậy, huynh đài,ngươi là Thần Võ Thiên phu trưởng dưới trướng vị Thiên hầu nào?Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng là thiên tài nhân kiệt Vạn Tượng Tháp, bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy.Hắn cảm thấy Thần Võ Thiên phu trưởng trước mắt này quả thực hào khívượt mây, muốn chiêu nhập vào môn hộ Hổ Thiên Hầu, một cái Thiên phutrưởng, quá ủy khuất hắn rồi.Phong Phi Vân cùng con trai trưởng Hổ Thiên Hầu từng có hai lần duyênphận, cũng coi như có chút giao tình, không kiêu ngạo không siểm nịnhnói:- Chiến bại chi tướng, nào phải chân hán tử gì chứ?

Ta chỉ là một người thô hào, tiểu hầu gia, gọi ta Phong Đại Ngưu là được a!Phong Đại Ngưu!Chiến bại chi tướng?

Tất cả mọi người ở đây lập tức hiểu ro, có lẽchính là chỉ trận chiến khiếp sợ thiên hạ không lâu trước kia, ba vịthiên hầu, một trăm triệu Thần Võ đại quân bị Thi Tà đại quân đánh bại,phơi thây ba nghìn dặm.Đó là một trận chiến bi tráng, nếu không phải Nữ Ma quá cường đại, đánhchết Tứ Phương Thiên Hầu, đánh cho Chấn Thiên Hầu tu vị hoàn toàn biếnmất, Thần Võ Quân sao có thể bị bại thảm như vậy chứ?Một trăm triệu Thần Võ đại quân chết sợ là cũng có bốn ngàn vạn, còn lại toàn bộ đều bị tách ra, bại lui ở các nơi Nam Thái Phủ, rải rác phânbộ, vẫn đang đại chiến với Thi Tà.Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này hẳn cũng là một trong số bại quân.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cao giọng cười cười, nói:- Nếu ngươi đã không phải là đệ tử Vạn Tượng Tháp, vậy thì thù này dùthế nào cũng không đến phiên ngươi báo, muốn báo thù cũng nên do ta đến.- Nói không sai, thù của Vạn Tượng Tháp, vốn nên do đệ tử Vạn Tượng Tháp ta báo lại, Mộc Đàm Thiên ta cho dù liều chết, cũng muốn chém mấy tênđệ tử Tà Tông.

Bốn mươi cái đầu người, tính ta hai cái.- Ta cũng tới góp vào, chuyện nhục nhã của Vạn Tượng Tháp, chỉ có máu tươi của đệ tử Tà Tông mới có thể rửa sạch....Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều bị kích thích nhiệt huyết, vốn có ítngười còn có chút sợ hãi Tà Tông, nhưng một ngoại nhân còn không sợ,thân là đàn ông Vạn Tượng Tháp thì sợ gì?- Một đám phế vật, Tà Tông tích lũy nội tình ngàn năm, chỉ vì hôm nayxuất thế trấn thiên hạ, các ngươi cho dù dốc sức liều mạng, cũng khônglật nổi sóng gió gì đâu!Nạp Lan Tuyết Táng nhổ ra từng chữ, từng lời như thần kiếm có thể xuyên thấu Thiên Địa, chấn khiến toàn trường đều yên tĩnh.Hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều bị chấn khiến màngtai vỡ ra, trong tai tràn ra máu tươi, có ba người đều "Bành" mộttiếng, ngửa đầu té trên mặt đất, lại bị chấn đến ngất đi.Mà ngay cả đám hùng thủ một đời tuổi trẻ như con trai trưởng Hổ ThiênHầu, Mộc Đàm Thiên cũng bị chấn nát hộ thể cương khí trên người, sắc mặt hơi trắng bệch, hai chân cũng có chút giật giật, thiếu chút nữa đã bịchấn lui ra ngoài.Cửu U Ma Đồ, Nạp Lan Tuyết Táng!Hắn thật sự quá cường đại, chỉ nói ra một câu, liền đẩy lui hơn mườiđỉnh tiêm thiên kiêu của Vạn Tượng Tháp, không cách nào nhấc nổi chiến ý nữa.Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiệt huyết trong lòng nhân kiệt VạnTượng Tháp lần nữa bị đè ép xuống, cho dù dốc sức liều mạng, cũng khôngcó khả năng làm bị thương Nạp Lan Tuyết Táng chút nào.Không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp, mà ngay cả thiên tài nhân kiệt cácthế lực tu tiên khác cũng cảm thấy rung động, Nạp Lan Tuyết Táng nàycũng quá cường đại đi, trăm năm sau, nhất định chính là một hung nhân vô địch thiên hạ.-------Chương 475: Tướng quân vô địch (1)Tà Tông lần này xuất thế, xem ra thật là đã mưu đồ từ lâu, tất cả đại Tà Điện đều xuất hiện hoàng kim thịnh thế, nghịch thiên quỷ tài thật sự quá nhiều, chỉ sợ không chỉ muốn trấn áp Vạn Tượng Tháp, càng muốn nhúng chàm toàn bộ Thần Tấn vương triều.Ngay khi tất cả mọi người im lặng, vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lại nói:- Tà Tông muốn trấn thiên hạ, chẳng lẽ có thể coi trời bằng vung, tùy ý làm bậy sao?

Thần Võ Quân chúng ta tiêu chí ở an thiên hạ, Tà Tông các ngươi muốn trấn thiên hạ, các ngươi trấn được ta sao?Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này thật sự quá trâu bò rồi, Nạp Lan Tuyết Táng cũng đã mạnh như thế, hắn lại vẫn dám nhảy ra, chẳng lẽ Thần Võ Quân thật sự không sợ chết?

Hay là não hắn thiếu nếp nhăn đây?- Tà Tông chúng ta thật là coi trời bằng vung đấy!Nạp Lan Tuyết Táng trên người tà khí trùng thiên, khí thế khinh người, chỉ riêng cổ tà khí kia thôi đã khiến một phiến không gian cũng biến thành đen kịt, tựa như ban ngày biến đêm tối, còn có vô số điện quang xuyên thẳng qua bên trong, tựa như Thiên Địa đã biến thành luyện ngục vậy.Trong hai mắt hắn thai nghén lấy hai cái ma ảnh, bắn ra hai đạo ánh mắt màu đen, hình dạng cực kỳ giống ma kiếm trong truyền thuyết, đâm ra hơn trăm trượng.PHỐC PHỐC!Mục tiêu của hai chuôi Cửu U Ma Đồng Kiếm kia vốn là Phong Phi Vân, nhưng ở trên đường đã có hai tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bị kiếm quang dính vào một tia, lập tức thân thể bị cắt thành hai nửa, máu chảy đầy đất.- Bổn tướng quân chuyên đánh coi trời bằng vung!Phong Phi Vân không sợ kiếm quang khiếp người kia, lỗi lạc dựng dưới cây mai, trong óc, bốn mươi đạo thần thức, dựa theo số lượng Tiểu Diễn, cấp tốc xếp đặt, hóa thành một cái thần chùy hào quang vô cùng từ trong ánh mắt bay ra.- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!Đây là một cực chùy màu đen do bốn mươi đạo thần thức ngưng tụ, vắt ngang thiên mộ, dài mấy trăm mét, che đậy cả nửa bầu trời!Cổ lực lượng này quá bưu hãn rồi, tựa như Long Hổ khiếu thanh thiên, có thể quét ngang núi cao!Ầm ầm!Một búa đánh xuống, Thiên Địa cũng như bị rung chuyển, hai đạo Cửu U Ma Kiếm trong mắt Nạp Lan Tuyết Táng lập tức bị chấn vỡ, một cổ cực lực đánh cho hắn phải lui về sau ba bước mới đứng vững.Sau ba bước, thân thể cả người có một nửa đều lâm vào lòng đất, từ phần eo trở xuống đều chui vào trong đất bùn.Tru Thiên Hám Thiên Chùy!Đây là một loại thần binh tồn tại ở thời đại thần thoại, nghe đồn từng từ Ngoại Vực bay tới, chấn vỡ một góc đại lục, rung chuyển đại địa, đương thời đã không thể gặp.Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này vậy mà sử dụng nghịch thiên linh thông, ngưng tụ ra hư ảnh Tru Thiên Hám Tiên Chùy, mặc dù ngay cả một phàn ức vạn lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chùy cũng không đến, nhưng uy lực vẫn cực kỳ bất phàm.Có thể đánh lui cả Cửu U Ma Đồ Nạp Lan Tuyết Táng!Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Nạp Lan Tuyết Táng phải lui về sau trong chiến đấu, trong chiến đấu trước kia, hắn vô luận gặp phải đối thủ cường đại cỡ nào, hắn đều chưa từng lui, có thể đơn giản miểu sát đối phương ngay.Hí!Giờ khắc này, tất cả mọi người như đá hóa vậy, bị trước một màn trước mắt này chấn động thật sâu.Ánh mắt lần nữa dừng ở trên người tên Thiên phu trưởng mặc thiết khải Thần Võ Quân kia, rất nhiều người con mắt cũng như muốn rớt ra:- Cái này. . .

Làm sao có thể?Mà ngay cả La Phù công chúa trước sau vẫn bình tĩnh như nước giờ phút này cũng bỗng nhiên đứng dậy, Lưu Vân bào màu vàng cũng va chạm ra thanh âm "'Rầm Ào Ào'" .Những đệ nhất mỹ nhân các điện Tà Tông giờ phút này trong lòng suy nghĩ phức tạp, tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng cuồng vọng công bố muốn bắt các nàng về làm tình phụ này còn cường đại hơn các nàng nghĩ gấp trăm ngàn lần.Kỷ Phong nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân, sau đó im lặng đi xuống chiến pháp cổ đài, thối lui xuống bên dưới, đứng ở một góc, đệ tử Tà Tông cũng không dám đến gần hắn, biết rõ đây là một thiếu niên đáng sợ.Liễu Thuận Phong bị trọng thương cũng được hai đệ tử Tà Tông giúp đỡ xuống dưới, ngồi ở xa xa, cũng không dưỡng thương, ánh mắt giống như Kỷ Phong nhìn vào người kia.

Một tu sĩ có thể đánh lui cả Nạp Lan Tuyết Táng đáng giá hắn mang thương thể mà quan chiến.- Ha ha!

Phong Đại Ngưu, ngươi có tư cách giao thủ với ta.Nạp Lan Tuyết Táng trên thân linh quang xoay chuyển, thân thể liền lăng không bay lên, lơ lửng ở trên cao ba trượng.Một chiêu vừa rồi, chiến uy của Tru Thiên Hám Tiên Chùy đã được Nạp Lan Tuyết Táng khẳng định, hiện giờ bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ trước mắt nàng.Nạp Lan Tuyết Táng ở trong Tà Tông xưng hùng vài năm, địch nhân có thể được hắn nhìn thẳng vào, tăng thêm Phong Phi Vân và Kỷ Phong, cũng chưa tới năm người.Phong Phi Vân đứng dưới cây mai, nói:- Bổn tướng quân hôm nay tất nhiên sẽ mang đám tà ma ngoại đạo các ngươi ra thi pháp tại đây.Có một cổ chiến uy từ trong thân thể Phong Phi Vân tóe phát ra, hai tia ánh mắt từ trong khải giáp xuyên ra, nhưng phương hướng lại không phải Nạp Lan Tuyết Táng, mà là cô gái áo trắng che mặt ngồi cạnh La Phù công chúa trong phong đình ở xa xa, nàng ôm đàn tranh Tử Mộc, ống tay áo phiêu diêu, quay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng tuyệt mỹ động lòng ngườiPhong Phi Vân rất muốn đuổi theo, lưu nàng lại, nhưng giờ lại không thoát thân được.Cái này là một loại bất đắc dĩ muốn gặp không thể gặp, thật vất vả tương kiến trong hồng trận, rồi lại chỉ gặp thoáng qua, lần nữa gặp nhau lại không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đây ?Bóng lưng yểu điệu khuynh thành của Nam Cung Hồng Nhan đi xa trong gió, cuối cùng triệt để biến mất trong tuyết rơi trắng xóa.Nàng lại đi rồi!Một tiếng hét to, khiến suy nghĩ Phong Phi Vân thu lại.Nạp Lan Tuyết Táng còn chưa ra tay, Sâm La Điện đệ thập điện liền có một đầu hắc ảnh giết ra:- Chu Long, phụng mệnh điện hạ thay Nạp Lan thiếu gia đánh trước một hồi.Điện hạ Sâm La Điện đệ thấp điện tự nhiên nhìn ra sự cường đại của tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, sợ Nạp Lan Tuyết Táng sẽ thất thủ, vì vậy mới điều động Chu Long ra trước dò xét hư thật của đối phương.Chỉ cần có thể bức tên Phong Đại Ngưu này dùng ra linh thông thần pháp chính thức, vậy thì Nạp Lan Tuyết Táng ở bên có thể sớm lưu tâm, sẽ không bị đánh cho vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí nghĩ ra cả cách hóa giải cũng nên.Liễu Thuận Phong đối chiến Kỷ Phong, sử dụng chính là chiến thuật như vậy.- Người Tà Tông thật sự quá thiếu đạo đức, loại chiến thuật này quá không công bình.Tất cả mọi người cảm thấy bất mãn, tức giận không thôi, cảm thấy vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này cực kỳ thua thiệt.Chu Long đã bay đến trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, tóc đỏ như lửa, làn da như hồng thép, thân cao chín xích, đã mở ra 250 tòa mệnh huyệt, thân thể tựa như một con quay, cấp tốc chuyển động trong không khí, dẫn xuất một đầu vòi rồng đường kính trăm mét.Phong nhãn mang theo lực xé rách cường đại trực chỉ Phong Phi Vân phía dưới.-------Chương 476: Tướng quân vô địch (2)Tiếng gió gào thét, tựa như cự thú hí dài!Phong Phi Vân giơ tay lên chiến đao trong tay, tùy ý bổ một đao lên bầu trời, một đạo đao lãng dài hơn mười thước cuốn ra, ánh đao màu trắng tựa như một mảnh trăng lưỡi liềm.PHỐC!Một mảnh huyết hoa trên trời rơi xuống, tựa như một mảnh huyết vũ.Chỉ trong tích tắc, Thiên Địa liền lại quay về bình tĩnh, thân thể Chu Long đã không thấy nữa, ngay cả thi thể cũng không để lại, vỡ vụn trở thành hạt mưa, hạt mưa huyết sắc.Chỉ một đao tùy ý, không có bất kỳ linh thông nào, cũng đã có một loại uy lực vô kiến bất phá.Vèo, vèo, vèo!Không có bất kỳ gián đoạn, sâu trong gió tuyết, lại có ba đạo hắc ảnh giết ra, vẫn là tuyệt định thiên tài của Sâm La đệ thập điện, ba người như sao chổi đụng mặt đất, thế tới cực kỳ đáng sợ, mang đến cho người ta áp lực vô hạn .Trên người bọn họ không có bất kỳ khí tức tánh mạng nào cả, nhưng lại lại có huyết khí cuộn trào của sinh vật có huyết nhục!Đây tuyệt đối không phải nhân loại!Phong Phi Vân tròng mắt hơi híp, thông qua Phượng Hoàng Thiên Nhãn, đã nhìn thấu bản chất của ba "Người" này, chính là ba tôn "Dị Hình Dị", thuộc về một trong Dương Giới tam dị.Bản thể bọn hắn rất khác với thân thể nhân loại, thân cao 10m, mọc ra chín cái đầu người, đôi cánh tay dài đến quá phận, đến bảy, tám mét, cơ hồ có thể chạm đến đến vị trí đầu gối.Đương nhiên ba tôn Dị Hình Dị lại có chỗ bất đồng, một tên không có miệng, một tên không có lỗ tai, một tên không có lỗ mũi, không phải là Dị Hình Dị thân thể hoàn toàn giống nhau như Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô.Trên người chúng nó bị một cổ lực lượng thần bí bao phủ, che dấu bản tướng bọn hắn lại, bao phủ trong áo đen, thân thể không khác nhân loại lắm.Ba tôn Dị Hình Dị che dấu bản tướng, lại không dấu được chín chín đôi mắt tối như mực dưới áo choàng đen của bọn chúng, chỉ là ngoại nhân đều cho rằng đây là linh thông quỷ dị của Tà Tông, cũng không đa nghi.Khí tức trên thân ba tôn Dị Hình Dị đều cường đại hơn Chu Long, ba người liên thủ, dưới Thiên Mệnh, cơ hồ không có bất kỳ có thể chống đở được.Bá!Phong Phi Vân giương đao chém qua, cây mai trên đỉnh đầu có vô số phiến cánh hoa mai đã rơi vào trên thân đao, lưỡi đao vung lên, một mảnh đao lãng quấn ba tôn Dị Hình Dị mặc hắc bào này vào trong đao khíBa tôn Dị Hình Dị cũng biết đao khí đối phương lợi hại, áo đen trên người phồng lên, có một đạo hắc vụ lượn lờ chung quanh thân thể bọn hắn, ba "Người" này thật giống như hóa thành ba phiến bầu trời màu đen vậy.Trên mỗi một mảnh bầu trời màu đen đều có chín ánh mắt, tựa như ngôi sao sáng chói trong bầu trời đêm vậy.Ba phiến bầu trời màu đen chặn một đao kia của Phong Phi Vân, nhưng vẫn truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết!Ba phiến bầu trời màu đen cực lớn co rút lại, lại biến thành hình người, chỉ là chín ánh mắt của bọn hắn đều bị cánh hoa mai đâm nát, trên mặt tràn đầy máu đen.Chín ánh mắt đều mù!Sau khi mù mắt, ngược lại đã khơi dậy hung tính của bọn hắn, chúng phát ra tiếng kêu tựa như dã thú vậy, một tên Dị Hình Dị trong đó trước hết đánh ra một chưởng, cánh tay to hơn cả thùng nước, dài đến bảy, tám mét.Oanh!Chỗ Phong Phi Vân vừa đứng bị nó một chưởng đánh vụn.Thân thể Phong Phi Vân xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng, vừa đứng vững, cánh tay cực lớn của tôn Dị Hình Dị thứ hai đã thăm dò hư không, đánh tới phía hắn.Lực lượng ẩn chứa trong thân thể ba tôn Dị Hình Dị này thập phần cường đại, so với tám ngưu chi lực, cũng cao hơn ra một bậc.Phong Phi Vân không hề lui, cứ đứng ở nguyên tại chỗ, duỗi ra một cánh tay, vậy mà đón lấy một chưởng này của đối phương.Cánh tay của hắn so với cánh tay của ba tôn Dị Hình Dị này quả thực chẳng khác gì que diêm, mang đến cho người cảm giác đụng nhẹ một cái sẽ gãy.BA~!Một cánh tay bảy, tám mét bị vừng vàng tiếp được, sau đó bị xé nứt xuống, tôn Dị Hình Dị đầu tiên cánh tay đứt gãy, bị vung bay ra ngoài.PHỐC!Một đạo ánh đao hiện lên, thân thể liền vỡ thành hai mảnh, huyết dịch màu đen nhuộm trời cao.Nắm đấm của Phong Phi Vân tựa hồ đáng sợ hơn, một quyền đánh cho cánh tay tôn Dị Hình Dị thứ hai đứt gãy, xương cốt nứt thành năm đoạn.Hắn thả người bay lên, một cước dẫm nát đỉnh đầu nó, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên tiếp, từ đỉnh đầu tôn Dị Hình Dị thứ hai một mực nổ đến cahân, sau đó thân thể liền như một đoàn thịt nhão, co quắp trên mặt đất.Chiêu số vô cùng đơn giản, hai tên Dị Hình Dị đã mất mạng tại chỗ, tôn Dị Hình Dị thứ ba điên cuồng gào thét một tiếng, miệng hóa thành lớn như một miệng giếng cổ, có một cổ hấp lực khổng lồ từ trong miệng hắn truyền ra, như muốn nuốt lấy Phong Phi Vân vậy.Phong Phi Vân duỗi ra một ngón tay, điểm về phía trước một vầng sáng màu đen, tôn Dị Hình Dị thứ ba lập tức biến thành một cái xác khô, tất cả hơi nước trong thân thể đều xói mòn, bị Hắc Thủy Thuật luyện hóa mất.Người ở ngoài thấy thì bọn hắn chính là ba vị tuyệt đỉnh thiên tài của Sâm La Điện đệ thập điện, tu vị còn cường hãn hơn cả hùng chủ một đời tuổi trẻ, nhưng chỉ trong hai, ba chiêu liền đều bị mất mạng trước mặt vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này.PHỐC!PHỐC!PHỐC!Ba cổ thi thể này bạo liệt ra, biến thành nùng huyết màu đen, thấm vào lòng đất, có người đang hủy thi diệt tích, không muốn để cho người khác phát hiện Sâm La Điện đệ thập điện có liên hệ với Dương Giới tam dị.Ra tay chính là Nạp Lan Tuyết Táng, cũng chỉ có hắn mới có thực lực kia, hủy thi diệt tích ở trước mặt Phong Phi Vân.- Vị Thần Võ Quân Thiên phu đại nhân này quả thực quá cường đại, ngắn ngủn một phút đồng hồ đã có bốn vị tuyệt đỉnh thiên tài Thần Võ Quân Thiên phu chết ở trong tay của hắn.Rất nhiều người đã thay đổi cách xưng hô với hắn thành Thiên Phu đại nhân.- Đáng tiếc có tài nhưng không gặp thời, tu vi như thế chỉ có thể làm một nghìn người chi trưởng.

Sau ngày hôm nay, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn duỗi ra cành ô-liu với hắn, thu hắn làm môn hạ.Một Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, tu vị vậy mà khủng bố như vậy, đánh giết hung nhân Tà Tông như tàn sát heo chó, một cái quân hàm Thiên phu trưởng cũng không tránh khỏi quá ủy khuất hắn rồi.Tuy rằng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lịch sử cũng không phải không có chuyện như vậy, một ít tuyệt thế thiên tài sinh ra lùm cỏ, khắc khổ tu luyện, kỳ ngộ không ngừng, nhưng vì sinh ra hèn mọn, chỉ có thể dấn thân vào quân ngũ mới có thể trở nên nổi bật.Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này có lẽ chính là một thiên tài vô địch bị mai một trong quân ngũ, tương lai có thể trở thành người hùng uy chấn thiên hạ.Bọn người con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Tam vương tử Đại Thực quốc đều lộ ra lòng yêu tài, nếu không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn không tiếc thỉnh Hổ Thiên Hầu và Đại Thực quốc chủ ra mặt cũng muốn thu hắn vào môn hạ của mình.-------Chương 477: Chạm tay có thể bỏng (1)Mấy tên điện hạ Tà Tông cũng nhìn ra tiềm lực vô cùng của tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, muốn thu phục hắn làm Hộ Điện Giả cho mình.Mà ngay cả mấy đệ nhất mỹ nhân các Tà Điện Tà Tông vốn hận thấu xương tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, nhưng giờ phút này nguyên một đám đều thay đổi cách nghĩ trong lòng, trong lòng bắt đầu nổi lên mưu đồ, trên gương mặt tuyệt mỹ nộ ra nụ cười sáng tỏ .Nắm giữ một tên tuyệt thế thần tài, chẳng khác nào nắm giữ một vô thượng cao thủ tương lai, có thể quét ngang thiên hạ.Vạn Hương Sầm cũng phải lau mắt mà nhìn với vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, động lòng thu phục, nhẹ nhàng vén khăn che mặt màu xanh lên một góc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, da ngọc vô cùng mịn màng, nhẹ giọng phân phó một câu.Luật Tam Xuyên nhẹ gật đầu, liền hóa thành một đạo cầu vồng, bay tới ôm quyền cười nói với Phong Phi Vân:- Phong Tướng quân thật không hỗ là anh kiệt đương thời, cùng cảnh giới quả thực không người có thể địch.Lời nói xoay chuyển, hắn bỗng thở dài nói:- Chỉ tiếc tướng quân tính cách quá cứng, hôm nay đã xông đại họa, chỉ sợ sống không đến khi ánh mặt trời ngày mai nhô lên từ phương đông.- Nghiêm trọng vậy sao?Phong Phi Vân ra vẻ kinh dị nói.Luật Tam Xuyên lại thở dài:- Phong Tướng quân làm người quá mức cương trực, vốn đã đắc tội Sâm La Điện đệ thất điện, hiện giờ lại chém giết bốn gã thiên kiêu của Sâm La Điện đệ thập điện, coi như là nửa bước cự kình xông ra họa lớn như thế, cũng phải thân tử đạo tiêu.Có câu là, Tà Tông muốn hắn canh ba chết, Diêm Vương cũng không bảo vệ được hắn quá canh năm. r- Ngươi chẳng lẽ cho rằng Bổn tướng quân là loại người sợ phiền phức sao?Phong Phi Vân chứng kiến nho y màu trắng dưới hắc bào của Luật Tam Xuyên cũng rất khó chịu, một đời tuyệt đỉnh thiên tài, lại tâm chí không kiên, cam tâm làm nô tài cho Tà Tông, giết hại đồng môn.Luật Tam Xuyên lắc đầu, nói:- Phong Tướng quân nếu là loại người sợ phiền phức thì đã không đứng ở chỗ này rồi.

Chỉ có điều, Luật mỗ e sợ cho Phong Tướng quân không biết lợi hại trong đó.

Dưới trướng Tứ Phương Thiên Hầu có một vị thần tướng chiến lực vô song, tên là Cơ Vô Bá.- Có thể ngồi vào hàm Thần tướng, quả thật có thể nói là chiến lực vô song rồi.Phong Phi Vân lộ ra thần sắc kinh hãi mà hưng phấn, một tên Thiên phu trưởng nghe được đại danh Thần tướng, tự nhiên nên kích động, đây là biểu hiện bình thường nhất.Thần tướng chính là có thể thống lĩnh trăm vạn Thần Võ Quân, quân hàm cao hơn Thiên phu trưởng cả nghìn lần.- Thế nhưng giờ hắn đã chết rồi.

Cũng bởi vì hắn nửa năm trước đắc tội một vị trưởng lão Sâm La Điện đệ thất điện, vào một đêm trời tối tháng một, Thần tướng phủ ba ngàn tám trăm bảy mươi ba người, chết ba ngàn tám trăm năm mươi bốn người, ngay cả đầu Cơ Vô Bá cũng bị cắt xuống, treo ở đại môn Thần tướng phủ.Luật Tam Xuyên bình thản nói.Cơ Vô Ba đích thật là chết vào nửa năm trước, trong vòng một đêm, bị người huyết tẩy Thần tướng phủ, đến nay đây vẫn là một chuyện bí ẩn, hôm nay nếu không phải từ trong miệng Luật Tam Xuyên nói ra thì chỉ sợ vẫn không ai biết là do Tà Tông làm.- Đây không phải là còn mười chín người còn sống sao!Phong Phi Vân cười nói:- Xem ra Tà Tông cũng không phải có thể một tay che trời, vẫn có người có thể trốn được.Luật Tam Xuyên lắc đầu, nói:- Mười chín người còn sống kia còn thê thảm hơn cả chết.

Năm người là tiểu thiếp Cơ Vô Bá, mười bốn người là con gái Cơ Vô Bá, hôm nay đang bị nhốt trong Lục Dục cung tại Sâm La Điện đệ thất điện, phàm là đệ tử có cống hiến đối với Tà Điện đều có thể đi hưởng dụng các nàng.

Nửa năm qua đi, mười chín nữ nhân này còn sống bảy người, cũng đã rách tung toé, không lâu trước mới bị đưa đến thanh lâu rồi.Phong Phi Vân đã trầm mặc, tiếp theo cười to nói:- Ha ha!

Nhưng mà..

Ta một mình một người, không có có lão bà, cũng không có con gái a?Luật Tam Xuyên mắt trắng không còn chút máu, có chút chán nản, mẹ nó, tên Phong Đại Ngưu này quả thực chính là một người hồ đồ, ta là đang đàm luận vấn đề lão bà và con gái sao?- Ta là đang nói cho Phong Tướng quân một đạo lý, đắc tội Sâm La Điện đệ thất điện chúng ta, hậu quả rất nghiêm trọng.Luật Tam Xuyên hừ lạnh một tiếng.- Chiếu theo ngươi nói, quả thực có chút nghiêm trọng.Phong Phi Vân nói.Luật Tam Xuyên trong lòng cười lạnh, tên này còn biết sợ hãi, sợ hãi là tốt rồi, nói:- Điện hạ chúng ta cố ý mời Phong Tướng quân, tiến vào Sâm La Điện đệ thất điện, trở thành Hộ Điện Giả của nàng, ân oán lúc trước có thể xóa bỏ, Phong Tướng quân ngươi thấy thế nào?Rốt cục cũng nói đến chính sự.Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lộ ra thần sắc suy tư, Luật Tam Xuyên im im lặng lặng chờ, hắn tin tưởng cho dù người có ngu xuẩn hơn nữa thì vẫn sợ chết.- Đó là chuyện không có khả năng, chức trách của Bổn tướng quân chính là quét sạch đám tà ma ngoại đạo các ngươi, duy trì thái bình và công đạo, há có thể thông đồng làm bậy cùng các ngươi.

Sâm La Điện đệ thất điện là thá gì, dù sao lão tử cũng đã đắc tội rồi, các ngươi muốn giết ta, còn phải hỏi nắm đấm trong tay ta đây.Phong Phi Vân nghĩa chính ngôn từ, rất có phong độ, nước bọt trong miệng phun ra xa hơn mười trượng, tung tóe lên mặt Luật Tam Xuyên.- Nói hay lắm!Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu đứng ở đàng xa nhịn không được trầm trồ khen ngợi.Hắn đã từng ra ngoài mang binh, từng ở qua trong Thần Võ quân doanh một thời gian ngắn, Thần Võ quân sĩ tuy rằng mỗi người đều là hán tử thiêt huyết, nhưng lại rất ít thấy người không sợ chết lại tâm chí kiên định như Phong Đại Ngưu.Lòng yêu tài trong lòng hắn càng thêm kiên định.- Trong quân ngũ Thần Tấn vương triều ta lại có lương tướng như thế, thật sự là phúc của vương triều.

Phong Đại Ngưu này, Bổn công chúa định rồi.La Phù công chúa thanh âm rất kiên định, hết sức coi trọng Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, không để cho ngoại nhân nhúng chàm.Thiên phú vô địch cái này cũng đã rất khó được, nhưng càng khó được chính tâm không sợ chết, không cúi đầu, lại trung với vương triều này.

Ở trong lòng La Phù công chúa, nếu có thể thu Phong Đại Ngưu vào dưới trướng, bồi dưỡng thành tâm phúc, vậy thì giá trị quả thật còn lớn hơn cả Thích Dạ Lai.Nàng lời này là đang nói cho Phong Đại Ngưu, ngươi là chiến tướng Thần Tấn vương triều ta, có ta ở đằng sau làm chỗ dựa cho ngươi, không cần sợ hãi uy hiếp của Tà Tông.Đương nhiên, nàng đây cũng là đang cảnh cáo tất cả mọi người ở đây, đừng nên đánh chủ ý gì, Thần Võ Thiên phu trưởng này ta đã định ra rồi, ai cũng chớ tranh giành với ta.La Phù công chúa tuy rằng địa vị cao thượng, thân phận tôn quý, nhưng cũng không có khả năng chân trụ hết mọi người, dù sao hùng chủ tuổi trẻ địa vị cực lớn ở đây thật sự không ít, trong lòng rất nhiều người đều đã có kế sách ứng đối, không có khả năng buông tha cho một thiên tài vô địch như vậy.-------Chương 478: Chạm tay có thể bỏng (2)Quan trọng nhất là, tên thiên tài này còn không sợ trời không sợ đất, lại rất có nguyên tắc, mặc cho ai cũng muốn có được một cấp dưới như vậy.Điện hạ Sâm La Điện đệ thập điện cũng động tâm, truyền âm cho Nạp Lan Tuyết Táng.Nạp Lan Tuyết Táng lỗ tai có chút giật giật, sau đó âm u cười, nói:- Phong Đại Ngưu, hiện giờ có hai con đường bày trước mặt ngươi.- Hai con đường gì?Phong Phi Vân nói.- Thứ nhất, quy thuận Sâm La Điện đệ thập điện ta.

Thứ hai, chết trong tay ta.Nạp Lan Tuyết Táng nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay, khóe miệng nhảy lên, tuy rằng đang cười, nhưng dáng tươi cười lại thập phần chấn nhiếp người.Không thể thu phục được, vậy thì cũng chỉ có thể diệt trừ.Phong Phi Vân thanh âm càng thêm tục tằng, hét lớn:- Lão tử hôm nay vốn đã ôm một bụng tức giận, chỉ vì giết đám con cháu rùa Tà Tông các ngươi mà đến, nếu đầu nhập vào môn hạ Tà Tông, chẳng phải tự mình cũng biến thành cháu con rùa rồi sao?Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đứng dậy toàn bộ, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, trong lòng mỗi người đều vô cùng khâm phục vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, tràn đầy hảo cảm.Luật Tam Xuyên hừ lạnh một tiếng, biết rõ Phong Phi Vân đây là đang mắng hắn:- Thật sự là một tên cuồng đồ không biết tốt xấu, nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.Hiển nhiên Luật Tam Xuyên cũng nhận được chỉ thị giống thế, nếu Phong Đại Ngưu không quy thuận, vậy thì chỉ có thể đánh chết.Luật Tam Xuyên trên đỉnh đầu ngưng tụ một mảnh lãnh vân, nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống gấp 10 lần, hoa mai mềm mại trên cành cũng đông lạnh đến cứng rắn hơn sắt, ba tòa hàn băng núi lớn toàn bộ từ bên trong lãnh vân lao ra.Băng sơn từ trên trời giáng xuống, đỉnh băng sắc bén hơn cả kiếm, nhiệt độ trong không khí lần nữa hạ thấp, khiến mặt đất như bị đóng băng nứt vỡ.- 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ sáu, Địa Ngục Hàn Băng Sơn!Mộc Đàm Thiên có chút cả kinh, biết rõ đây là tuyệt học của Luật Tam Xuyên.Luật Tam Xuyên vốn là tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp, thiên phú vẻn vẹn chỉ dưới Thích Dạ Lai, hai năm trước, Mộc Đàm Thiên và Luật Tam Xuyên đã giao thủ, chín chiêu bại trận, lúc ấy Luật Tam Xuyên mới tu luyện thành 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ năm mà thôi.Hai năm qua đi, tu vị Luật Tam Xuyên lại không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, mà ngay cả mệnh huyệt cũng mở ra 330 tòa, cách 360 tòa chỉ còn cách một bước ngắn.Một cái Vạn Tượng Tháp đệ tử muốn thăm dò Địa Ngục Hàn Băng Sơn uy lực, đem một quả trung giai Bảo Khí cấp bậc thiết châu nghĩ đến trên không ném đi.Bành!Nhưng thiết châu cách Địa Ngục Hàn Băng Sơn, còn có hơn 10m đã bị hàn khí kinh khủng kia đông lạnh ra vết rạn, xuất hiện đường vân tựa như mạng nhện vỡ vụn thành từng khối vụn sắt.Luật Tam Xuyên tuy rằng tâm chí mềm yếu, nhưng thiên phú của hắn quả thật khủng bố, đến gần vô hạn thiên tài cấp bậc sử thi, có thể tranh phong với Liễu Thuận Phong và Kỷ Phong.Phong Phi Vân bàn chân mãnh liệt đạp mạnh trên mặt đất, thân thể xông ngược lên, hai tay cầm đao, mãnh liệt chém lên, một đạo đao lãng màu trắng dài hơn ba mươi thước cuốn ra, như một vòng trăng sáng chiếu bầu trời, hào quang đâm vào khiến người không mở nổi mắt.Hàn khí như đao, nhưng lại không ngăn được đao trong tay Phong Phi Vân!Ba mười sáu đạo đao khí đồng thời bay ra, bá, bá, bá, bay trong không khí, phát ra tiếng xé gió kịch liệt.Ầm ầm!Ba tòa Địa Ngục Hàn Băng Sơn suy sụp xuống, hóa thành vô số Hàn Băng, rơi trên mặt đất, tựa như mây thiên thạch bay xuống, va chạm ra vô số hố to.Phong Phi Vân dẫn theo đao rơi xuống, chiến khải màu đen trên người cũng đông lại một tầng băng cứng dày đặc, chiến đao trong tay "BA~" một tiếng vỡ vụn ra một đạo đường vân.BA~, BA~, BA~...Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp, thanh chiến đao kia lập tức biến thành mảnh vỡ, chỉ còn một chuôi đao còn nắm trong tay.Ngay cả đao cũng bị đông lạnh vỡ nát, bởi vậy có thể thấy được nhiệt độ của Địa Ngục Hàn Băng Sơn kia thấp cỡ nào.- Ha ha!

Phong Đại Ngưu chiến lực của ngươi cũng không gì hơn cái này, ngươi ngay cả đao cũng không có, còn đánh với ta thế nào đây?Luật Tam Xuyên giọng mỉa mai cười, tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này cũng không gì hơn cái này.Có vài người rất không quen nhìn tên cẩu nô tài của Tà Tông Luật Tam Xuyên này, rất nhiều thiên chi kiều nữ Vạn Tượng Tháp sở dĩ bị người Tà Tông bắt, đều là vì Luật Tam Xuyên chỉ điểm, cuối cùng rơi vào trong ma chưởng.Loại bại hoại Vạn Tượng Tháp khuất thân làm nô, vương bát đản giết hại đồng môn này quả thực càng đáng giận hơn cả đệ tử Tà Tông.Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp định đưa thần binh lợi khí của mình cho Thần Võ Thiên phu trưởng, trợ hắn chém giết tên chó chết Luật Tam Xuyên kia, nhưng lại đều bị Phong Phi Vân từ chối nhã nhặn.- Không có đao thì như thế nào, tay không tấc sắt, chiến lực ta càng mạnh hơn nữa!Trong đầu Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức lần nữa ngưng tụ, hóa thành một tòa Tiểu Diễn tế đàn, hào quang xoay chuyển, liền từ trong thân thể nổ bắn ra.Một mảnh thần mang màu đen lơ lửng trời cao, có lôi điện và hỏa diễm nhảy lên trong đó.- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!Lại là một thanh thần chùy màu đen cao mấy trăm thước, chiến uy nước cuộn trào, như cự thân lôi thần hàng kâm, cầm chùy hám thiên, trực tiếp ép xuống Luật Tam Xuyên.Luật Tam Xuyên thi triển "Địa Ngục Hàn Băng Sơn", muốn ngăn cản Tru Thiên Hám Tiên Chuy, ba tòa băng sơn, đứng vững giữ may xanh, nhưng lại bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy đánh nát bàn tay dễ dàng.Tru Thiên Hám Tiên Chuy vô kiên bất tồi, căn bản không cách nào ngăn cản.Oanh!Bàn tay Luật Tam Xuyên bị đánh ra một vết máu, máu tươi chảy dài trên bàn tay trắng nõn, thân thể bị đánh chìm xuống đất giống như bị chôn sống.Lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chuy quả thật quá lớn, chính là dùng tiểu diễn thuật biến hóa mà thành, có thể mượn một tia cấm khí viễn cổ trong truyền thuyết cho mình sử dụng, giống như linh thông trên thiên công bảo điển cũng chưa chắc ngăn cản được.Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ ra tiểu diễn chi thuật bốn hai phần mười, có thể dùng hai chiêu thần thông, Tru Thiên Hám Tiên Chuy chính là một chiêu trong đó.- Viễn cổ cấm khí không thể địch, cho dù là một đạo hư ảo cũng có thể nhất kích phát vạn pháp.Luật Tam Xuyên bay ra khỏi bùn đất, nho y màu trắng trên người xuất hiện vết rách dài, lập tức cởi ra, nó bay trong không khí và biến lớn trăm trượng, giống như một cái tui càn khôn.Bộ nho y này bên trong có dán phù lục giới linh thạch, chừng bảy trăm hai mươi tấm, hào quang lập loè, giống như ảy trăm hai mươi cái đèn lập lòe, cô đọng thành thế giới.Khó trách hắn đầu nhập vào điện thứ bảy của Sâm La Điện nhưng không có cởi nho y ra, thì ra là như thế.Phong Phi Vân lật tay đánh một chưởng, hào quang màu đen bay ra, lại đánh ra Tru Thiên Hám Tiên Chuy, bàng bạc như núi sắt va chạm với nhau, chấn vỡ mấy chục tấm phù lục trong nội y, nhưng mà không có công phá được nó, giống như tảng đá ném vào trong biển rộng.-------Chương 479: Cửu kiếm hộ chủBộ nho y màu trắng này có mây xanh lượn lờ, thu Phong Phi Vân vào trong.- Ha ha!

Dễ dàng bắt ngươi như thế, quả nhiên là người thô kệch chỉ biết sử dụng man lực.Luật Tam Xuyên khinh thường cười cười, trên bàn tay ngưng tụ hào quang, thu hồi nho y và nắm trên tay.Áo trắng như túi, có thể dung nạp thiên địa, thu một người tự nhiên không nói đùa.Sắc mặt đệ tử Vạn Tượng Tháp khó chịu nổi, Phong Đại Ngưu thua trong tay Luật Tam Xuyên tên chó chết này, ngay cả thân thể cũng bị thu vào trong túi càn khôn nhỏ, chết chắc rồi.- Oanh!Áo trắng càn khôn chấn động kịch liệt, bành trướng lớn như một cái đại điện, nó sắp nứt vỡ ra.Cái thằng này...Sắc mặt Luật Tam Xuyên đại biến, vội vàng đánh địa ngục hàn băng khí ra, muốn đóng băng túi càn khôn nhưng mà trễ rồi, túi càn khôn bị thanh đồng linh thuyền nứt vỡ, thanh đồng linh thuyền bành trướng tới bảy mươi mét, dài như hai cái đại điện.Thần Vũ quân Thiên phu trưởng lao tới, trong tay cầm một góc thanh đồng linh thuyền như cầm một tòa núi lớn, trực tiếp đập mạnh vào đỉnh đầu Luật Tam Xuyên, đánh nửa cái đầu Luật Tam Xuyên bay ra ngoài, có một khối sợ trắng bay ra.Bành!Luật Tam Xuyên quay năm vòng trong không khí, "Bành" một tiếng lăn trên mặt đất.- Đánh chết t*ng trùng lên não hại đồng môn.Giọng của Phong Phi Vân như sấm, tiếp tục cầm thanh đồng linh thuyền công kích, Luật Tam Xuyên liều chết chống cự, tế ra năm kiện bảo khí, nhưng bị hào quang của thanh đồng linh thuyền chấn vỡ, hóa thành bột phấn.Răng rắc!Luật Tam Xuyên một chân bị đánh gãy tới đùi, bị thanh đồng linh thuyền đánh bay ra ngoài, bọt máu bắn tung tóe lên người của hắn, áo đen trên người bị chấn vỡ thành từng mảnh, giống như hồ điệp bay múa.- Đánh chết loại nhu nhược đầu nhập vào tà tông.Thanh đồng linh thuyền khổng lồ, dấu gỉ sét loang lổ đánh xuống lần nữa, đánh cánh tay Luật Tam Xuyên vỡ nát, hóa thành bãi bùn máu trên bả vai.Luật Tam Xuyên đánh ra chín chưởng Địa Ngục Hàn Băng Sơn, nhưng căn bản không thể ngăn cản thanh đồng linh thuyền, bị nghiền nát dễ dàng.Thanh đồng linh thuyền thánh uy bực nào, nếu muốn giết hắn chỉ một kích là đủ, nhưng mà Phong Phi Vân không muốn hắn chết dễ dàng như vậy.- Đừng đánh, van cầu ngươi đừng đánh!Luật Tam Xuyên đúng là kẻ nhu nhược, bắt đầu cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần cốt khí của tu tiên giả.Toàn trường náo động lên, không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp xem thường hắn, mà ngay cả đệ tử điện thứ bảy Sâm La Điện cũng không chịu nổi, rất xem thường Luật Tam Xuyên kẻ nhu nhược này.Đệ tử tà tông cùng hung cực ác, nhưng vẫn là người có cốt khí, giống như Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham là thiên kiêu tà tông chết trong tay Phong Phi Vân, cho dù chết cũng không cầu khẩn nửa câu.Tu tiên giả không chỉ có được ngạo khí, càng có được cốt khí, bằng không bị đánh hai cái liền quỳ trên mặt đất xin tha thứ, vậy tu tiên làm cái gì?- Ta không đánh, đánh ngươi ta cũng ngại bẩn tay, ta giết con chó ngươi chỉ để biểu diễn thôi.Phong Phi Vân sát khí đằng đằng, con mắt đỏ lên, thật sự có tâm giết người.Luật Tam Xuyên tự nhiên cũng cảm nhận được sát khí đậm đặc của hắn, trong lòng biết cho dù cầu khẩn thế nào thì đối phương cũng không buông tha mình, cắn chặt hàm răng, một chân đứng lên, có ý định chiến đầu liều chết.- Đây là ngươi bức ta, ngươi đi chết đi!

Thiêu đốt huyết dịch, lực lượng trời ban.Vị trí cánh tay đứt của Luật Tam Xuyên có huyết dịch chảy ra như suối, chúng bốc cháy trong không khí, ba trăm ba mươi mệnh huyện mở ra như ba trăm ba mươi vòng xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí trong không khí.- Địa Ngục Hàn Băng Quyết tầng thứ bảy, Địa Ngục Hàn Băng Giới!Đây là át chủ bài cuối cùng của Luật Tam Xuyên, muốn thiêu đốt một nửa tuổi thọ, tăng thêm một nửa tiềm lực thi triển lực lượng nghịch thiên, Địa Ngục Hàn Băng Giới.Thiên địa như biến thành thế giới hàn băng, trời là màu xanh, hơn là màu xanh, không khí cũng là màu xanh, còn lơ lửng vô số núi băng lớn, bao phủ toàn bộ Thiên Mai trang viên vào trong, vô số cây mai trong nháy mắt bị băng đông cứng.Địa Ngục Hàn Băng uy lực còn lớn gấp năm lần Địa Ngục Hàn Băng Sơn.- Đánh ngươi không có thương lượng!Toàn thân Phong Phi Vân bị hàn băng đông cứng, trên cánh tay đã kết băng dày đặc, nhưng không thể ngăn cản tâm giết người của hắn, tay cầm thanh đồng linh thuyền đi lên nhanh chóng, Địa Ngục Hàn Băng Giới bị đánh sụp đổ một đám lớn.Thu hồi thanh đồng linh thuyền, trực tiếp xông vào Địa Ngục Hàn Băng Giới, đi tới nhắc thân thể Luật Tam Xuyên lên sau đó nện mạnh vào đất, thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy dài trên người Phong Phi Vân.Oanh!Luật Tam Xuyên bị Phong Phi Vân đập chết trên mặt đất.Địa Ngục Hàn Băng Giới sụp đổ, lộ ra một nam tử toàn thân đẫm máu, đứng trong gió rét, dáng người to lớn cao ngạo.Tình cảnh này giống như chiến sĩ đứng thẳng cuối cùng trên chiến trường, trên đất toàn là tử thi, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn không ngã xuống, không người nào có thể ép hắn ngã xuống.Liễu Thừa Phong là tuyệt đại thiên kiêu, giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông, cảm giác được áp lực cực lớn, rốt cuộc sát tinh này xuất hiện từ đâu, chẳng lẻ muốn giết hết đệ tử tà tông mới cam tâm?Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào Thiên phu trưởng trước mặt, trong mắt hiện ra một đạo tinh quang, một màn này làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, chẳng phải lúc đó Phong Phi Vân cũng như vậy, gài bẫy người ta không đền mạng, rất nhiều tuyệt đại thiên tài đều chết trong tay của hắn.- Phong Đại Ngưu quá trâu bò rồi, ngay cả Luật Tam Xuyên cũng bị hắn đập chết.Tuy đệ tử Vạn Tượng Tháp đều hy vọng Luật Tam Xuyên chết trong tay Thiên phu trưởng Thần Vũ quân, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh chính thức này, đột nhiên sinh ra không tin, dù sao Luật Tam Xuyên tại Vạn Tượng Tháp danh khí quá lớn, xây dựng ảnh hưởng nhiều năm, hôm nay phơi thây tại chỗ khiến người ta có cảm giác không chân thật.Nụ cười trên mặt Nạp Lan Tuyết Táng đã sớm biến mất, con mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, xem hắn thành đối thủ đáng sợ, chín chuôi cổ kiếm lơ lửng sau lưng hắn không ngừng run run.Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!Cửu kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, hóa thành chín bóng kiếm lơ lửng trước mặt Nạp Lan Tuyết Táng, mũi kiếm trực chỉ Phong Phi Vân, vẫn kêu vang "Đăng đăng".Đây là khi gặp được cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể dẫn phát dị tượng "Cửu Kiếm hộ chủ", ngay cả kiếm cũng cảm nhận uy hiếp, tự động bay ra, thủ hộ chủ nhân.- Trở về!Nạp Lan Tuyết Táng quát một tiếng, chín chuôi cổ kiếm giống như hài tử nghe lời quay trở về trong vỏ.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, Nạp Lan Tuyết Táng thật không đơn giản, không ngờ huấn luyện kiếm tới mức độ này, cũng không biết hao phí bao nhiêu công sức mới đạt tới cảnh giới "Luyện kiếm như nô".Hắn đã là nô lệ của kiếm, mà kiếm cũng là nô lệ của hắn.Đây là cảnh giới kiếm đạo của cổ kiếm tu, ngay cả rất nhiều Cự Kình cũng chưa chắc tu luyện được như thế.Nạp Lan Tuyết Táng mới là Thần Cơ đại viên mãn đã đạt twois cảnh giới này, khó trách được xưng là một trong ba người đáng sợ nhất thế hệ trẻ tà tông, ngay cả đệ tử tà tông cũng sợ hắn.-------Chương 480: Huyết dịch rung động- Phong Đại Ngưu!Khóe miệng Nạp Lan Tuyết Táng nhếch lên, đọc cái tên này một tiếng, nói:-Nạp Lan Tuyết Táng ta lúc năm tuổi đã nẫu mẫu thân, ăn huyết nhục của nàng, sau lại kích sát phụ thân, lấy máu của hắn huyết tế cửu kiếm.

Chặt đứt thân tình, chặt đứt nhân tính, chỉ vì tu luyện Cửu U Tuyệt Tình Ma Kiếm.- Lúc mười tuổi ta ra khỏi gia tộc, đi nửa Thần Tấn vương triều, dùng giết người để tu luyện kiếm quyết, dùng ăn thịt người để tự nói với mình, nếu ngươi không ăn người sẽ bị người khác ăn mình.Tuổi của Nạp Lan Tuyết Táng cũng chỉ mười bốn mười lăm, ăn mặc áo choàng hoa y gấm vóc, sau lưng buộc một cái túi đen, lớn lên vô cùng thanh tú, rất giống một vương tôn công tử.Nhưng mà hắn nói ra những lời này thì khiến người ta không rét mà run.Ngay cả thân tình cũng có thể chém giết, tuyệt tình kiếm này đáng sợ bao nhiêu?- Vì sao ngươi nói với ta những chuyện này?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của Nạp Lan Tuyết Táng, đây là con mắt còn lạnh hơn cả Địa Ngục Hàn Băng Sơn.- Bởi vì ngươi đã có tư cách nghe câu chuyện của ta.Nạp Lan Tuyết Táng cười lạnh nói.- Vậy thì đúng là vinh hạnh rồi.Phong Phi Vân nói.- Ngươi cũng không cần vinh hạnh.

Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, sau khi giết ngươi, ta sẽ uống máu ngươi, ăn thịt ngươi, bởi vì ngươi đã có tư cách kia.Nạp Lan Tuyết Táng cười lộ ra hàm răng trắng nõn, vô cùng lạnh lẽo.- Cái này...

Dường như không phải là chuyện vinh hạnh gì.Phong Phi Vân nói như vậy, kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng cũng bay ra.- Kiền Ảnh Kiếm!Đây là một thanh kiếm dày như đá, đại khí cổ xưa, cho người ta cảm giác nặng nề, nó dài hai mét.Một kiếm bay ra, kiếm khí nhanh như tia chớp.Phong Phi Vân cũng dùng Hoàng Thổ Thuật khống chế lực lượng thổ thuộc tính, nhưng lại hoàn toàn không ngăn được Kiền Ảnh Kiếm, bị kiếm khí đâm thủng cánh tay, áo giáp bị đâm rách, nếu không phải tốc độ của Phong Phi Vân rất nhanh, một kiếm này đã chém cánh tay của hắn xuống..- Trong kim hàm thổ, trong thổ hàm kim.Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn nhìn thấu chất liệu của thanh cổ kiếm này, khó trách dùng Hoàng Thổ Thuật không cách nào ngăn cản được, bên trong còn có "Kim" lực lượng.Chuôi cổ kiếm này trong lịch sử Thần Tấn vương triều thập phần nổi danh, nghe đồn chính là thanh kiếm thiên sinh dịa dưỡng, nơi ra đời là một trong tám đại di tích Cửu U Phong.

Vừa bắt đầu chỉ sinh ra cái bóng, thời điểm mặt trời mọc thì bóng kiếm dựng đứng trên vách đá.Không có thật thể, chỉ là một cái bóng!Thẳng đến ngàn năm sau thì kiếm thế mới mọc dài ra khỏi đất, cũng bởi vậy được gọi là "Kiền Ảnh Kiếm" .XÍU...UU!!Kiền Ảnh Kiếm hóa thành một đạo hình cung, lần nữa bay tới, thanh đồng linh thuyền hiển hóa ra, đánh bay ra ngoài, trên vách đá sinh ra hoa lửa, hỏa tinh tung tóe hơn mười thước.Thanh đồng linh thuyền đã bị nữ ma tế luyện qua, tuy còn không có thức tỉnh thánh linh chi khí, nhưng chỉ bằng thân tàu khổng lồ cũng đã có thể phát huy ra lực lượng vượt qua linh khí bình thường..Kiền Ảnh Kiếm xuất liên tục tám kiếm, Phong Phi Vân cũng tám lần tế thanh đồng linh thuyền ra ngoài, tám lần bị đánh bay.- Thiên Lộc Kiếm!- Địa Tuyền Kiếm!- Nhân Hoàng Kiếm!Ánh mắt Nạp Lan Tuyết Táng lăng lệ, ngón tay niết kiếm quyết, sau đó bay ra ba thanh kiếm hợp với Kiền Ảnh Kiếm, tổng cộng bốn chuôi, muốn chém Phong Phi Vân.Nạp Lan Tuyết Táng dĩ vãng đối địch xuất ra một thanh kiếm, công một chiêu có thể đánh chết chín thành địch nhân.Người có thể buộc hắn dùng hai thanh kiếm, tổng cộng cộng lại cũng không cao hơn hai mươi.Có thể làm cho hắn tế ba thanh kiếm chưa tới ba người.Nhưng mà hiện tại hắn trực tiếp sử dụng bốn thanh kiếm, bởi vậy có thể thấy được hắn coi trọng Phong Phi Vân như thế nào.Bốn kiếm cũng ra, kiếm khí giao tung, có bốn đạo uy áp khác nhau tỏa ra, nếu như người tâm trí không kiên định, lúc bốn thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ cũng đã không còn can đảm, sẽ bị kiếm đâm nội thương.Người ngoài có lẽ không cảm nhận được sự đáng sợ của bóng kiếm, nhưng mà Phong Phi Vân đứng trong phạm vi của bốn thanh kiếm lại nhìn thấy bốn con cự long.Bốn kiếm lực uy hiếp vượt xa Địa Ngục Hàn Băng Giới!Bá!Thiên Lộc Kiếm chém vào cổ Phong Phi Vân, lôi ra một đạo kiếm quang mỏng manh, cắt lấy một sợi tóc, sợi tóc phân thành hai nửa trong không khí.Nguy hiểm thật!Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm Nhân Hoàng Kiếm đều xuất thân từ cùng một nơi, cùng một người, chính là đệ nhất luyện khí đại sư Mộc Liên Tam của Thần Tấn vương triều từ trước tới nay.Ngay cả ngọc tỉ, thần vương lệnh, hậu lệnh ba thánh vật của hoàng tộc cũng xuất ra từ trong tay Mộc Liên Tam.Người này chuyên tâm vào nghiên cứu thiên địa nhân, đều dùng ba cái này làm cơ sở, một lần luyện sẽ ra ba thứ.Thiên Lộc, Địa Tuyền, Nhân Hoàng, ba thanh kiếm chọn dùng chất liệu hoàn toàn giống nhau, nhưng mà sau khi tế luyện thì hoàn toàn khác nhau, đại biểu cho ba kiếm đạo khác nhau.Ba kiếm này liên hệ chặc chẽ, uy lực còn đáng sợ hơn Kiền Ảnh Kiếm nhiều, mỗi một lần đều đâm vào chỗ hiểm của Phong Phi Vân, có mấy lần đâm xuyên áo giáp chạm vào làn da của hắn.Uy lực bốn kiếm này cũng không bá đạo, nhưng mà chúng như du long, lại có thể làm cho thanh đồng linh thuyền không có đất dụng võ, bức Phong Phi Vân càng thêm nguy hiểm.- Tiểu diễn thuật chi thiên đấu linh đài!Phong Phi Vân thu hồi thanh đồng linh thuyền, tế ra tiểu diễn thuật đệ nhị chiêu.Trong không khí truyền tới chấn động kịch liệt, giống như gợn sóng nước xuất hiện, bốn mươi đạo sóng nước hiện ra, hóa thành một tế đàn hình tròn bao phủ Phong Phi Vân, xoay tròn thật nhanh, bỏ qua bốn thanh kiếm này lại phía sau.Bành!

Bành!

Bành. . .Thiên đấu linh đài hộ thân, bốn kiếm căn bản không thể chạm vào thân thể Phong Phi Vân, bị ngăn ở bên ngoài.- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu a!Thân thể Phong Phi Vân đột ngột mọc lên từ mặt đất, sát khí bao phủ Nạp Lan Tuyết Táng, bốn mươi cổ đài không ngừng xoay tròn, hào quang lập lòe, toàn bộ đều đánh về phía Nạp Lan Tuyết Táng.Ầm ầm!Thiên đấu bệ thần không ngừng xoay quanh mặt đất, lực lượng cuồn cuộn không dứt, Nạp Lan Tuyết Táng không thể không lần nữa niết động kiếm quyết, tế ra thanh kiếm thứ năm.- Cự Khuyết Kiếm!Đây là thanh cự kiếm dài ba trượng, cự khuyết có thể trảm long, một kiếm vừa xuất đã chém nát bốn mươi tòa thiên đấu linh đài.Nhưng trong nháy mắt linh đài vỡ vụn, một bàn tay lớn đánh ra ngoài, phía trên có năm sắc thái bao phủ lực lượng ngũ hành, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Nạp Lan Tuyết Táng, chấn vỡ mũ trên đầu của hắn, tóc dài mất trật tự rủ xuống.Nếu không phải năm kiếm quay về hộ chủ, một chưởng này không chỉ đánh vỡ cái mũ của Nạp Lan Tuyết Táng đơn giản như thế.- Nạp Lan Tuyết Táng cũng đã dùng tới năm thanh kiếm rồi!Liễu Thừa Phong chậc chậc rung động, Phong Đại Ngưu này quả nhiên không phải kẻ tầm thường.Một trận chiến hôm nay, cái tên Phong Đại Ngưu nhất định vang vọng cả Thần Tấn vương triều, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn không chết trong tay Nạp Lan Tuyết Táng.-------Chương 481: Lôi điện gia thân (1)Một kích không có đắc thủ, Phong Phi Vân lui ra xa, bay tới trên không rừng mai, đứng trên hoa mai đỏ thẫm, ngưng tụ linh khí lần nữa, huyễn hóa ra bốn mươi tòa thiên đấu linh đài, thủ hộ thân hình.Nạp Lan Tuyết Táng càng cường đại hơn dự đoán của Phong Phi Vân, đã tu luyện kiếm đạo tới cảnh giới cực kỳ khủng bố, trong thế hệ trẻ, người tu hành kiếm thuật không ai có thể vượt qua hắn.Nội tâm Phong Phi Vân bình thản, con mắt nhìn chằm chằm vào năm thanh cổ kiếm kia, không dám thư giãn nửa phần, bởi vì một khi sơ ý đều có thể thân tử đạo tiêu.Bá!Năm thanh cổ kiếm bay tới lần nữa, dùng Kiền Ảnh Kiếm cầm đầu, Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm theo sau, Cự Khuyết Kiếm bay ở sau cùng, kiếm quang kéo dai ra mấy chục thước, giống như năm ngôi sao băng vượt qua không trung.Chỉ trong tích tắc năm đạo hào quang đâm thẳng vào thiên đấu linh đài, oanh, năm kiếm này có uy lực không thể ngăn cản, ngay cả thiên đấu linh đài cũng run lên mãnh liệt, bị công phá một góc.Năm kiếm bay bay vòng qua linh đài, đâm thẳng vào trái tim Phong Phi Vân.Oanh!Thanh đồng linh thuyền bay ra lần nữa, ngang nhiên đụng một cái, năm thanh cổ kiếm lúc này ảm đạm lại và rơi ra ngoài, sau đó nằm im tại chỗ nhưng không có đứt gãy.Sau khi năm thanh kiếm bị đánh tan, chúng lại bay về.Rõ ràng chỉ có năm chuôi kiếm, nhưng mà bóng kiếm lại đầy trời, thật giống như có ngàn vạn thanh kiếm công kích Phong Phi Vân, bao phủ thân thể của hắn không có khe nứt nào cả.Đăng, đăng, đăng.Không có bất kỳ người nào có thể thấy rõ Phong Phi Vân ra tay như thế nào, chỉ có thể nghe được âm thanh kim loại va chạm, đây là cổ kiếm đụng linh thuyền, âm thanh này rất lớn và vang dội, giống như hạt mưa rơi trên mái hiên.Nạp Lan Tuyết Táng hiện tại không thoải mái, muốn đồng thời toàn lực khống chế năm chuôi cổ kiếm, nhưng mà tiêu hao linh khí và thần thức cực kỳ lớn, tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn bình thường không cách nào phát động công kích, một hô hấp cũng có thể ép khô linh khí trong người, thần thức cũng bị trọng thương.Nạp Lan Tuyết Táng đã mở ra ba trăm năm mươi cái mệnh huyệt, chỉ thiếu chút nữa là độ địa kiếp, đoạt thiên mệnh.Ba trăm năm mươi mệnh cung trên người của hắn đồng thời mở ra, giống như ba trăm năm mươi dòng linh tuyền, toàn lực cướp đoạt linh khí rót vào trong người của hắn.Máu trong người Phong Phi Vân sôi trào, vận chuyển càng lúc càng nhanh, huyết dịch màu vàng cuộn trào, giống như dòng sông đang ngập nước, có một loại cảm giác không bị khống chế.Biến trái tim thành lò luyện, biến huyết mạch thành dòng sông.Huyết dịch bắt đầu lột xác, mặt ngoài từng giọt máu của hắn có linh khí bao phủ, bắt đầu lắng đong sâu vào trong huyết dịch, có dấu hiệu phản phác quy chân.Phong Phi Vân đại hỉ, Bất Tử Phượng Hoàng Thân bắt đầu tới cảnh giới thứ tư hoán huyết , huyết dịch sắp từ màu vàng biến thành màu đỏ, trong quá trình này cần hấp thu rất nhiều linh khí.Nếu hoàn thành lần thay máu thứ tư, thể chất tăng lên một bước dài, không những chiến đấu vượt cấp ba tiểu cảnh giới, càng có thể tiến vào cấp sử thi.- Nạp Lan Tuyết Táng không chỉ là đệ tử điện thứ mười đơn giản như vậy, nghe đồn hắn đạt được thượng cổ Cửu U Phong truyền thừa, cho nên được xưng là Cửu U ma đồ.- Chín chuôi kiếm của hắn đều có lai lịch, là truyền thừa bất hủ thượng cổ lưu lại, không biết nguyên nhân gì mà bay tới ao kéếm trong Cửu U Phong, bị Nạp Lan Tuyết Táng kế thừa.- Hắn từng giết cha luyện kiếm, trên thân mỗi chuôi kiếm đều có máu của cha hắn....Trận đại chiến này hoàn toàn vượt qua mọi người suy nghĩ, rung động khó tin, ngay cả mấy điện hạ tà tông cũng động dung, bọn họ tại Thần Cơ đại viên mãn đều chưa có tu vị cường đại như thế.Tất cả mọi người nghị luận nhao nhao, một đám người không che giấu cái gì cả- Nghe đồn Nạp Lan Tuyết Táng chính là thiếu công tử của Nạp Lan gia tộc, đáng tiếc bởi vì mẹ hắn sinh ra hắn thân phận hèn mọn, nàng bị cha hắn cưỡng hiếp nên sinh ra hắn, cho nên hắn tại Nạp Lan gia tộc địa vị thập phần thấp, ngay cả nô bộc cũng khi dễ hắn, ngay cả cơm cũng không cho hắn và mẹ hắn ăn.- Mùa đông khắc nghiệt, đói khổ lạnh lẽo, đám người ở bên ngoài căn phòng đều cho rằng hai mẹ con của hắn đói chết, Nạp Lan Tuyết Táng miệng đầy máu tươi đi ra ngoài, sau đó chém giết toàn bộ đám người bên ngoài phòng, một cũng không lưu, sau đó đi ra khỏi Nạp Lan gia tộc, biến mất trong gió tuyết lạnh thấu xương.- Về sau, có người đi vào gian phòng xem xét, bị cảnh tượng rung động làm hoảng sợ, phát hiện trong nồi có một người, đúng là mẹ của Nạp Lan Tuyết Táng.

Nạp Lan Tuyết Táng ăn thịt mẹ mình mới sống sót.- Lại năm năm, Nạp Lan Tuyết Táng lưng cõng cửu kiếm đi xuống Cửu U Phong, tru sát cha hắn, dùng máu cha hắn tế luyện cửu kiếm, sau đó một đường đi về phía tây.

Lại qua ba năm đi chín vạn dặm, một đường giết người luyện kiếm, những nơi đi qua không còn vật sống, cuối cùng bái nhập vào điện thứ mười Sâm La Điện.- Nạp Lan Tuyết Táng lại bái vào trong điện thứ mười từng có một trận chiến với thập điện hạ, khi đó Nạp Lan Tuyết Táng tu vị mới đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, mà thập điện hạ đã là Thiên Mệnh nhất trọng.

Cửu kiếm của hắn đều xuất hiện, ngay cả thập điện hạ cũng không làm gì được hắn....Đây là một thiếu niên đáng sợ, rất nhiều người nghe được chuyện hắn trải qua cũng bắt đầu run sợ, đừng nói chiến đấu với hắn, cho dù bị hắn nhìn cũng khiến người ta run sợ nội tâm.Cũng khó trách muốn Liễu Thừa Phong là thiên kiêu tuyệt đỉnh cũng không muốn giao thủ với hắn, giao thủ với loại người này gánh nặng tâm lý quá lớn.- Sau khi giao thủ với thập điện hạ Sâm La Điện, kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng cũng ít khi ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ thì phải thấy máu tươi.- Ta vốn cho rằng Thần Vũ quân Thiên phu trưởng có thể ngăn cản ba thanh kiếm của hắn cũng đã coi như không tệ, lại không ngờ hắn đồng thời ngăn cản năm thanh kiếm.Đối với người hơi am hiểu Nạp Lan Tuyết Táng, giờ phút này đều khó bình tĩnh được.Mà đám thiên kiêu Vạn Tượng Tháp sắc mặt vô cùng khó chịu, như Mộc Đàm Thiên, Mộc Ngôn, Đại Thực Quốc tam vương tử, con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng đang suy tính có thể ngăn cản mấy kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà suy tính ra kết quả, tuy khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, không ngừng lắc đầu.- Phố Kiếm!Chuôi kiếm thứ sáu bay ra.Một thanh cổ kiếm này mảnh như ruột cá, thân kiếm như châm, dài đến hai mét, có một đạo hào quang màu trắng vờn quanh thân kiếm, rất giống như ánh trăng trên biển, kiếm trong nước.Kiếm âm bén nhọn, ngoài ba trăm dặm có thể nghe được.Oanh!Sau khi thanh kiếm thứ sáu hiện ra, triệt để trấn áp Thần Vũ quân Thiên phu trưởng!Phố Kiếm quả thực không kiên không phá, lúc đâm vào trong áo giáp đã đâm phá da ngoài đan điền của Phong Phi Vân, có máu chảy ra.Bàn tay Phong Phi Vân bài xuất lực lượng tám đầu kỳ ngưu, đánh lệch Phố Kiếm ra ngoài, nhưng vẫn lưu lại vết máu trên kiếm.-------Chương 482: Lôi điện gia thân (2)Nếu như chỉ chậm hơn một chút, như vậy chỉ sợ không phải có vết máu đơn giản như vậy, thân thể cũng bị chém ngang lưng.Một giọt máu màu vàng mang theo tơ máu màu đỏ hiện ra.Trong lòng Phong Phi Vân hoảng sợ, kiếm quyết này thật đáng sợ!Toàn lực thúc dục Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch màu vàng tuôn ra, tốc độ nhanh gấp hai lần, vô số linh khí không ngừng rót vào trong người của hắn.- Thanh kiếm thứ sáu, trong ba mươi chiêu Phong Đại Ngưu nhất định chết tại chỗ, ồ, không đúng...

Xảy ra chuyện gì...Một ít tu sĩ cường đại ở đây cảm nhận được khí tức không đúng, cảm giác thiên địa linh khí không ngừng hỗn loạn, không ngừng hội tụ vào gió lốc, mà phong nhãn chính là áo giáp của Phong Đại Ngưu.Đây là một loại thoát biến, giống như thiên địa bổn nguyên rung động.Loại cảm giác này giống như cái kén trên nhánh cây rung động, trong tích tắc kén sẽ phá vỡ, sẽ biến thành bướm bay đi.Vốn La Phù công chúa cũng đã chuẩn bị ra tay, cho dù chủ động nhận thua cũng phải bảo vệ Phong Đại Ngưu một mạng, không muốn thiêu tài tuyệt đỉnh chết trong tay Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà bàn tay trắng như ngọc của nàng vừa vươn lên đã thu hồi lại, nàng cũng cảm giác được khí tức không tầm thường.Đây là sắp đột phá cảnh giới?Rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh vào lúc sống chết trước mắt đều có thể kích phát tiềm lực thân thể, do đó phá tan bình cảnh, đột phá cảnh giới.Rất nhiều người ở đây đều cho rằng như thế.- Phong Đại Ngưu này đúng là không đơn giản, không chỉ có có thể bức Nạp Lan Tuyết Táng xuất ra sáu thanh cổ kiếm, lại có thể trong lúc sống chết kích phat tiềm lực bản thân, tăng cảnh giới lên.- Nếu cảnh giới của hắn tăng thêm một bước, có lẽ có thể bức Nạp Lan Tuyết Táng sử dụng kiếm thứ bảy.Một ít người tu vị cường đại đều nhìn ra Phong Đại Ngưu mới mở ra sáu mươi bốn tòa mệnh huyệt, tiềm lực cực lớn, tu vị sau khi tăng lên sẽ vô cùng cường đại.- Nhưng mà Nạp Lan Tuyết Táng tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội tăng tu vị lên.Tất cả mọi người vận chuyển ra linh nhãn, nhìn xuyên qua ảo diệu của sáu thanh kiếm quan sát Phong Đại Ngưu, trong khoảng thời gian ngắn hắn trúng năm vết kiếm, xem ra Nạp Lan Tuyết Táng đã động sát cơ chân chính.Năm đạo kiếm thương này kiếm khí không tiêu tán, cắt nát làn da và tiến vào trong người đối thủ.Oanh!Trên người Phong Đại Ngưu kim quang bắn ra, vị trí ngực có linh quang sáng ngời xuất hiện, phun ra hào quang mờ mịt, có một mệnh huyệt mở ra.Đây là mệnh huyện thứ sáu mươi năm.Linh thạch cùng linh dược có thể phụ trợ tu sĩ phá tan mệnh huyệt, nhưng mà Phong Đại Ngưu hiện tại mở mệnh huyệt không phải bằng vào lực lượng linh thạch cùng linh dược, mà là hắn kích phát tiềm năng bản thân, nứt vỡ thân hình, xông phá mệnh huyệt.Mỗi khi mở một mệnh huyệt thì lực lượng sẽ tăng thêm một ít.Oanh, oanh, oanh!Lại có ba tiếng nổ vang lên.Ba mệnh huyệt ở đùi trái Phong Đại Ngưu đã mở ra, trong mệnh huyết có ba đạo linh quang bắn ra ngoài, lốc xoáy lưu động như ba phong nhãn nhỏ.Mệnh huyệt thứ sáu mươi sáu, sáu mươi bảy, thứ sáu mươi tám đã mở ra.Mệnh huyệt trên đùi mở ra, có thể vận chuyển linh khí tới chân, tốc độ trở nên nhanh hơn.Bất Tử Phượng Hoàng Thân thay máu lần thứ tư rất gian nan, huyết dịch muốn theo linh động, chuyển chất phác, đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân và trở lại thành màu đỏ cũng không phải giống như người bình thường.Quá trình này nhất định phải hấp thu rất nhiều linh khí vào trong cơ thể, những linh khí này đa số sẽ lắng đọng trong huyết dịch, nhưng mà thân người thừa nhận linh khí có hạn, điều này sẽ dẫn tới câu thông với linh khí và thiên địa càng càng bức thiết.Vì vậy quá trình này sẽ phải dẫn phát xông phá mệnh huyệt, để hoàn thành tiến trình thay máu.Oanh, oanh, oanh...Tiếng oanh minh vang lên liên tục, thân thể Phong Phi Vân không ngừng có máu chảy ra, vô số mệnh huyệt bị cưỡng ép va chạm bắn ra ngoài.Mệnh huyệt thứ sáu mươi chín, thứ bảy mươi...

Thứ chín mươi ba, thứ chín mươi bốn!Tốc độ lưu chuyển huyết dịch trong người không ngừng nhanh lên, cũng đã vượt qua hạn chế cực hạn thân thể thừa nhận, phát sinh va chạm bắn ra ngoài cuối cùng hoàn toàn va chạm ở vị trí trái tim.Mỗi một lần hoàn thành vận hành, đều là một lần rèn luyện với thân thể.Trải qua một ngàn bốn trăm lần rèn luyện, tốc độ chảy của huyết dịch đạt tới đỉnh.Oanh!Thân thể Phong Phi Vân chấn động mạnh một cái, một đám huyết vụ lớn bắn ra khỏi người, làn da đều bị chấn nát, bị máu tươi nhuộm đỏ, đó là máu tươi, máu tươi không ngừng bắn vào mặt đất.Máu tươi màu đỏ giống như hoa mai rơi trên đất!Phong Phi Vân nửa quỳ trên mặt đất, giáp đen trên người bị nghiền nát hơn phân nửa, có thể nhìn thấy trong áo giáp có huyết dịch đầm đìa, ai nhìn thấy cũng giật mình.Sáu chuôi cổ kiếm bay tới đỉnh đầu của hắn, kiếm khí lăng liệt, giống như tùy thời sẽ giáng công kích hung mãnh xuống.- Mệnh huyệt một trăm lẻ sáu!Phong Phi Vân chậm rãi đứng dậy, không khí chấn động kịch liệt theo vận động của hắn!Ba!Một đạo lôi điện to như bàn tay ngưng tụ thành trong không khí, đánh vào thân thể của hắn.Thời điểm mọi người còn không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đạo lôi điện thứ hai đã ngưng tụ xong trong không khí, lại đánh vào thân thể của hắn.Lôi điện này tới từ nơi nào?Vì sao lại giáng vào thân thể của hắn?Một màn này thật sự quá quỷ dị, lôi điện kia không có chút sát ý nào, ngược lại cho người ta cảm giác được vận luật thiên địa hài hòa.Phong Phi Vân đứng ở chỗ đó, huyết dịch trên da bị lôi điện đánh cháy đen, giống như một lớp bùn dán vào người của hắn, giống như lôi điện đánh hắn thành than cốc.Khí tức của hắn giống như biến mất.Chẳng lẽ một đời thiên kiêu bị lôi điện đánh chết khó hiểu như thế sao?Nạp Lan Tuyết Táng niết động kiếm quyết, điều động Cự Khuyết Kiếm từ trên cao chém vào người Phong Phi Vân.Loong coong!Trong không khí ngưng tụ một đạo lôi điện lớn đánh thẳng vào Cự Khuyết Kiếm, đánh bay Cự Khuyết Kiếm cắm vào bùn đất.Đạo lôi điện thứ năm ngưng tụ trong không khí, nó giống như điện xà uốn lượn trên không trung, bay thẳng vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, điện quang chạy dọc toàn thân của hắn, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể.Hắn giống như đứng lặng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, áo giáp trên người bị lôi điện hòa tan, hóa thành nước thép, nước theo bao phủ thân thể của hắn, nước thép cứng lại khiến hắn giống như người sắt.Những lôi điện này quá quỷ dị, có được thiên đạo uy, không thể nào ngăn cản được.Nước thép đổ vào người nọ, triệt để phong bế toàn thân của hắn, điện quang cũng biến mất, nước thép cứng lại và lạnh như băng.Người sắt đứng dưới cây mai, có vô số hoa mai thổi tới, hoa mai xen lẫn với tuyết vô cùng thê lương!Triệt để mất đi sinh khí!Một tia tánh mạng cũng không cảm thụ được..- Chẳng lẽ là tà tông không có cao thủ, lại đi ném đá dấu tay, gạt bỏ vị Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này?Rất nhiều người có suy nghĩ này trong lòng.- Người tà tông quá hèn hạ, sợ hãi uy danh của Thiên phu trưởng đại nhân, không ngờ dùng phương pháp này hại hắn!-------Chương 483: Yến tử vũ- Đây là thủ đoạn của tà tông sao?

Binh đấu binh, tướng đấu tướng.

Một đời tuổi trẻ tranh phong, thế hệ trước nhúng tay vào làm gì?...Rất nhiều người nơi này đều bất bình thay cho Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vừa xuất hiện, đương nhiên cũng có người tiếc hận, cảm thán tuyệt địa nhân kiệt vừa tỏa hào quang đã bị người ta chém giết.Ngay cả Nạp Lan Tuyết Táng cũng thu hồi sáu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trời cao, sau đó quát lớn:- Người phương nào xen vào chuyện của người khác?Lôi điện vừa rồi xuất hiện quá kỳ quái, ngay cả hắn cũng cảm thấy cường giả thế hệ trước ra tay.Trong hư không xuất hiện rung động, một lão giả áo đen phá không hiện ra, thần hình hư ảo, âm thanh mờ ảo nói:- Một đời tuổi trẻ tranh phong, người thế hệ trước tuyệt đối sẽ không ra tay!

Sinh tử do mệnh, không thắng thì chết!Lão giả nói lời này rất kiên định, không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi, nói xong lại biến mất trong hư không.Trong Thiên Hoa thanh cổ quả nhiên có tu sĩ trưởng bối tà tông.- Ai mà tin chứ?

Người tà tông các ngươi không làm theo quy củ, coi chừng gặp cả tu tiên giới chế tài.Vương Mãnh hét lớn một tiếng, trong lòng rất tức giận.Những người khác thần sắc xúc động phẫn nộ, cảm xúc bị lừa dối tăng vọt, một đời tuổi trẻ tranh hùng, tu sĩ lớp người già không được can thiệp, một khi can thiệp, vậy ý nghĩa hai thế lực bộc phát chiến tranh toàn diện.- Ta tin tưởng!Một âm thanh vang lên.Sâu trong rừng mai có một bệ đá, có hai nam tử mặc nho y trắng đang đánh cờ tại đó, nam tử vừa mới nói chuyện ngồi ở bên trái.Bọn họ từ đầu tới cuối đều đang đánh cờ, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới có người phát hiện bọn họ tồn tại, trước đây chưa có ai chú ý hai người đánh cờ ở sâu trong rừng mai.Nam tử ngồi bên trái trên đầu đeo khăn, có một cây bút đồng cắm vào búi tóc, vững chắc búi tóc, một tay đang cầm quân cờ suy tư, một tay cầm thẻ tre, hắn đang nhất tâm nhị dụng.Nếu có người khác như thế, nhất định sẽ làm cho người này bất mãn, đã đánh cờ, nên toàn lực ứng phó.Vừa đánh cờ vừa xem sách, đối với kỳ thủ nào cũng là sỉ nhục.Nhưng mà nam tử ngồi đối diện không có chút tức giận nào cả, thậm chí hận không thể giao thêm vài quyển sách cho hắn, tốt nhất là an trí một giai nhân tuyệt sắc trong ngực của hắn thì tốt nhất.Chỉ cần có thể làm hắn phân tâm, làm cho hắn thua một ván thì thế nào cũng được, nhưng mà chưa từng thua qua.- Đó là đệ nhất quỷ tài Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán thư sinh.

Ngồi đối diện hắn là...Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nhìn ra xa xa, kích động không thôi, nhận ra Thiên Toán thư sinh.Tất Trữ Suất giờ phút này an vị trên một cây mai ở góc tây bắc, mang theo mũ rơm trên đầu, từ xa xa nhìn xuyên thấu qua rừng mai, nhìn thấy hai nam tử áo trắng đánh cờ.- Là hắn!Trong lòng Tất Trữ Suất nhảy dựng lên, chân trượt một cái, té xuống gốc mai.- khốn kiếp...

Ai ôi!!!...Hai nam tử áo trắng tới đã lâu, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới khiến người ta phát giác được, tu vị quả thực thâm bất khả trắc.Hừ!Hừ lạnh một tiếng vang lên trong tầng mây, như thần sét xuyên qua trời cao.- Vạn Tượng Tháp vẫn chỉ có một đám người này, ta tới thăm các ngươi một chút xem có bao nhiêu cân lượng.Ầm ầm!Một thiên đao màu đen phá vỡ tầng mây, dài đến mấy chục thước, thân đao dày nhưng mang theo sắc bén khôn cùng.Một đao chém xuống không khí run rẩy vỡ nát, giống như một tòa núi lớn bị chém thành hai nửa.Mấy chục tu sĩ tu vị thấp, không chịu nổi đao uy này, làn da bị cắt vỡ, thân thể trực tiếp bị áp nằm rạp trên mặt đất.Lực lượng này đã không phải là lực lượng phàm tục, không phải tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh thì không cách nào thi triển được.Bành!Nam tử nho y ngồi đối diện Thiên Toán thư sinh vẫn chuyên chú cầm quân cờ, đang suy tư nên hạ cờ thế nào, nhíu mày thật lâu.Hắn duỗi hai ngón tay thon dài ra trực tiếp kẹp lấy một góc nhỏ của thiên đao.Đây là một thanh linh khí ngưng tụ thành thiên đao mấy chục thước, không biết ẩn chứa bao nhiêu uy lực, nhưng mà bị hắn kẹp lấy giống như không dùng nửa phần khí lực, lộ ra bộ dáng nhẹ nhõm.Một màn này dọa nhiều người, trong hư không truyền ra tiếng hít khí lạnh.Cái này...

Làm sao có thể...Oanh!Ngón tay của hắn bắn ra, thiên đao vỡ vụn, mảnh vỡ bay trở về như mưa, trong hư không máu tươi vẩy ra, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bóng người mặc hắc bào rơi xuống đất.- Đệ tứ điện hạ, ngươi an tâm chớ vội mới tốt.

Vạn Tượng Tháp và tà tông tất có một trận chiến, nhưng mà phải chờ ở bờ thánh hồ, không phải hôm nay.Nam tử mặc nho y màu trắng lúc này hạ cờ, vị trí hạ cờ có một mảnh hoa mai trắng.Người vừa ra tay chính là tứ điện hạ Sâm La Điện, nhưng bị nam tử áo trắng này dùng ngón tay đánh nát thiên đao, đoạn đao bay trở về chém giết ba tên tu sĩ trưởng bối, bọn họ té xuống thành thịt nát.Một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp đại hỉ, trực tiếp nhảy dựng lên, hét lớn:- Rốt cuộc ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là người xếp thứ nhất Bách Tháp Bảng.- Tuyết sơn cô yến, Yến Tử Vũ.Có người trực tiếp hô to danh hào của hắn.- Đúng, chắc chắn sẽ không có sai.

Có thể đánh cờ với Thiên Toán thư sinh cũng chỉ có Yến Tử Vũ, hai người chính là một đời trẻ tuổi một văn một võ của Vạn Tượng Tháp, hai người cao cấp nhất.- Người tính toán có sai sót, tuyết sơn cô yến Yến Tử Vũ!...Đệ tử Vạn Tượng Tháp kích động không thôi, có hai người này tới đây, tà tông không thể càn quấy.Tuy Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng mà thôi, vẫn không thể chống lại thiên tài cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp.Yến Tử Vũ chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, đã thành danh hơn mười năm, đã từng giao thủ với bát đại thiên tài cấp sử thi Bắc Minh Phá Thiên tám mươi chiêu mà không lâm vào hạ phong.- Yến Tử Vũ không phải đang bế quan trong tầng tám Vô Lượng Tháp hay sao, từng thề, không xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ chín thì không xuất quan, hôm nay hắn xuất quan, có phải đại biểu cho hắn...Thiên Toán thư sinh mỉm cười, khẳng định suy đoán của người nói.- Yến Tử Vũ đã xâm nhập tầng thứ chín của Vô Lượng Tháp, cũng đạt được một loại truyền thừa thượng cổ, bước vào thiên tài cấp sử thi.

Đây là chuyện ba tháng trước rồi.Oanh!Trong lúc nhất thời, cả Thiên Mai trang viên sôi trào lên, tin tức này quả thực khiến người ta khiếp sợ, đừng nói là bọn họ, cho dù cả tu tiên giới cũng chấn động.Một thiên tài cấp sử thi sinh ra, ý nghĩa không phải chuyện đùa.- Cho nên tới trễ, đó bởi vì Yến huynh đi gặp một vị bằng hữu cũ, đại chiến một hồi, trận chiến này đánh năm ngày bốn đêm, nhưng lại không thắng không bại.Thiên Toán thư sinh nói.Yến Tử Vũ là nhân vật bậc nào, huống chi hôm nay bước vào thiên tài cấp sử thi, có thể giao thủ với hắn năm ngày bốn đêm, cũng nhất định là nhân vật thiên tài cấp sử thi lâu năm.-------Chương 484: Thiên tài cấp sử thi, Phong Đại Ngưu (1)Rất nhiều người cũng biết Yến Tử Vũ có ân oán với Bắc Minh Phá Thiên, xem ra giao thủ với Yến Tử Vũ chính là Bắc Minh Phá Thiên.Nếu không phải quận Tam Thánh truyền tin tức tà tông xuất thế, chỉ sợ Yến Tử Vũ và Bắc Minh Phá Thiên sẽ tiếp tục đại chiến, thẳng đến khi phân thắng bại mới thôi.Mấy điện hạ của tà tông động dung, Thiên Toán thư sinh tuyệt đối không có khả năng nói dối, xem ra kình địch của tà tông đã xuất hiện.- Hôm nay ta chính là soạn thiên tài sử thi sách mà tới, muốn ghi thiên tài cấp sử thi thứ mười một và mười hai vào.Thiên Toán thư sinh từ từ nói ra.Mọi người xôn xao!Hiện tượng thiên văn "Quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm" đã xảy ra mấy tháng, cách thiên hạ đại loạn càng ngày càng gần, thiên tài cấp sử thi nhao nhao xuất thế, số lượng vượt xa bất cứ thời đại nào.Nhưng mà cộng thêm "Thích Dạ Lai" cùng Phong gia "Tiểu tà ma" vừa xuất thế, tổng cộng cũng mới có mười vị, Yến Tử Vũ tự nhiên xem như thứ mười một, người thứ mười hai là ai?Một vị thiên tài cấp sử thi xuất thế, nhất định danh chấn thiên hạ, chẳng lẽ sắp tới xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế sao?Nhưng mà gần đây chưa từng có nghe nói có thiên tài cấp sử thi lại sinh ra.Thiên Toán thư sinh vẫn tươi cười như trước, ngón tay điểm về phía người sắt, trong nháy mắt hắn điểm ngón tay, trong thân thể người sắt xuất hiện tiếng vang nhỏ.Ba!Là âm thanh vỡ vụn.Một vết rách xuât hiện trên thân người sắt, có một đạo hào quan màu trắng bắn ra khỏi vết rách, hào quang sáng chói mắt, có thể chiếu sáng cả một vùng tối lớn.Ba, ba, ba...Âm thanh vỡ vụn vang lên liên tục.Vết rạn trên thân người sắt càng ngày càng nhiều, vô số hào quang từ trong vết rạn bắn ra ngoài, giống như một khối ngọc thô chưa được mài giũa, nhìn thấy hào quang này mọi người kinh hỉ.- Phong Đại Ngưu không có chết, hắn tìm đường sống trong chỗ chết, sinh mệnh lực trong người tăng lên như bay.- Hắn chẳng lẽ chính là thiên tài cấp sử thi thứ mười hai sao?- Ông trời...ơ...i!

Quá không thể tưởng tượng nổi!Lúc này càng sôi trào hơn, so với nghe Yến Tử Vũ trở thành thiên tài cấp sử thi còn sôi trào hơn nữa, bởi vì bọn họ chứng kiến một thiên tài cấp sử thi ra đời.Yến Tử Vũ lại hạ cờ, nhìn Thiên Toán thư sinh cười nói:- Một trận chiến ngày hôm nay mới bắt đầu, cũng không biết thiên tài mới xuât hiện của tà tông có thể ngăn cản nổi không.Lại hạ một con cờ xuống.- Ha ha!

Phong...

Đại Ngưu cũng không phải người tốt!

Ta lo lắng chính là mười đệ nhất mỹ nhân của tà tông ah!Thiên Toán thư sinh cười vui.Dưới cây mai, hai người cười to không dứt.Oanh!Thân thể người sắt rách nát, vết rạn xuất hiện liên tục, tinh quang bắn ra xa.Rầm rầm!Hai chân của hắn khẽ cong xuống, thân thể nổ tung, đánh ra một chưởng mang theo nhuệ khí chấn nhiếp thiên địa.Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Táng hơi trầm xuống, cảm nhận được một uy áp lớn lao ập vào mặt, thân thể bạo lui, ngón trỏ cùng ngón giữa bắt kiếm quyết, chỉ về phía trước, cửu kiếm đồng thời bay ra, hóa thành một đầu kiếm long!XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!.Chín đạo cổ kiếm, kiếm khí xông trời cao, chân khí huy hoàng ngưng tụ cùng một chỗ.Trên bàn tay người sắt có một tấm thần đồ giống như long mã, lúc này theo chưởng bay ra đánh vào cửu kiếm!Bảy tiếng nổ vang lên liên tục, bàn tay và cửu kiếm va chạm ảy lần, cuối cùng đánh cửu kiếm bay ra ngoài, có cổ kiếm cắm vào mặt đất, chìm vào trong đất bùn; có cổ kiếm xuyên qua vách tường, bay ra khỏi Thiên Mai trang viên; có cổ kiếm bị đánh vào tầng mây, biến mất vô tung.Hắn chỉ dùng chưởng đã đánh bay chín chuôi cổ kiếm.Oanh!Người sắt không ngừng lại chút nào, tốc độ như ánh sáng bay thẳng tới đỉnh đầu Nạp Lan Tuyết Táng, đánh ra một chưởng, một chưởng mang theo thần quang áp đỉnh, đừng nói là một người, cho dù là một cục sắt cũng bị đánh bẹp.Tuy sắc mặt Nạp Lan Tuyết Táng trầm ổn, nhưng mà cũng đã hoảng sợ, ngón tay liền niết tám mươi mốt đạo kiếm quyết, cửu kiếm lại bay về, hóa thành một tòa kiếm tháp.Bành!Một chưởng này đánh tan kiếm tháp, một chưởng đánh vào người Nạp Lan Tuyết Táng, đánh Nạp Lan Tuyết Táng máu tươi ba thước, thân thể bay ra xa mấy chục trượng, đụng gãy một cây mai lâu năm.Nhưng mà Nạp Lan Tuyết Táng lại không có ngã xuống, chân vững vàng đứng trên mặt đất, trên người máu tươi chảy ra như suối.Bá, bá, bá...Cửu kiếm cũng rơi xuống vây quanh thân thể của hắn, cắm trong bùn đất.Bành!Người sắt hạ xuống đất, lá sắt trên người rơi xuống không ít, lộ ra làn da hoàn mỹ như trẻ sơ sinh.Lá sắt ở hai mắt rơi xuống, lộ ra đôi mắt đen nhánh, ánh mắt và tròng mắt phân biệt rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Táng, ánh mắt lợi hại tới cực điểm.- Không hổ là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà trong cùng cảnh giới, thiên tài cấp sử thi chưa hẳn là vô địch.Ngực của Nạp Lan Tuyết Táng có vết chưởng ấn lõm xuống, thân thể của hắn lung lay sắp đổ, nhưng mà chiến ý của hắn không giảm đi chút nào.- Đánh thắng ta nói sau!Giọng nói nặng nề của người sắt vang lên.- Ta cũng không muốn nói nhảm nhiều, hôm nay ta cho ngươi biết một chút về Cửu U Ma Kiếm kiếm thứ mười.Nạp Lan Tuyết Táng hai tay giơ lên, hai tay chắp lên đỉnh đầu và trước ngực, trong bàn tay có hào quang lợi hại bắn ra ngoài.Cửu kiếm bay lên, lơ lửng chung quanh người của hắn, kiếm quang bắn ra, chuyển động chậm rãi.Một đạo kiếm ý như có như không bắn ra khỏi người của hắn, trong thân thể hắn có biến thành hình kiếm, bay thẳng lên không trung, cửu kiếm theo sau hắn.Thân thể Nạp Lan Tuyết Táng bay trước nhất, Phố Kiếm, Kiền Ảnh Kiếm theo sát phía sau, Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm tạo thành đội thứ ba, Cự Khuyết Kiếm, Thái A Kiếm, Tinh Đấu Kiếm, Bà Sa Kiếm theo sát phía sau.Mười kiếm phi không, hào quang chói mắt, giống như sao chổi bay qua bầu trời.Mười kiếm hợp nhất, mới thật sự là Cửu U Ma Kiếm.Người sắt cũng bay lên, bay lên trời cao, nghênh chiến mười kiếm.Ầm ầm!Trên bầu trời đại chiến hỗn loạn, căn bản không giống như hai tu sĩ thiên tài thế hệ này đại chiến, chẳng khác gì thế hệ trước chiến đấu dữ dội.Kiếm khí tung hoành, đồ thần sát phật!Bóng người và bóng kiếm hòa vào nhau, chỉ có thể nghe được từng tiếng oanh minh bén nhọn khiến nhân tâm rung động.Nạp Lan Tuyết Táng vừa mới tiến vào Thần Cơ đại viên mãn, tế ra cửu kiếm, có thể khiến thập điện hạ là Thiên Mệnh nhất trọng không làm gì được hắn, hôm nay đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, chiến lực hoàn toàn có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, thậm chí còn có thể đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.Thiên tài nghịch thiên có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới giết địch, Thần Cơ đại viên mãn đến Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng lại cách một đại cảnh giới tương đương với hai tiểu cảnh giới.Mà Thần Cơ đại viên mãn tuy chỉ là một tiểu cảnh giới, nhưng mà tiểu cảnh giới này chênh lệch rất lớn, cũng tương đương với hai tiểu cảnh giới.-------Chương 485: Thiên tài cấp sử thi, Phong Đại Ngưu (2)Cho nên một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cho dù là thiên tài nghịch thiên cũng cần đạt tới Thần Cơ đại viên mãn tối đỉnh phong mới có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, hơn nữa điều kiện tiên còn là Thiên Mệnh nhất trọng tư chất bình thường,Nhưng mà tu sĩ có thể bước vào Thiên Mệnh nhất trọng ít nhất đều là thiên tài, trăm vạn dặm có một.Cho nên trong hiện thực, chính thức có thể dùng Thần Cơ đại viên mãn chống lại Thiên Mệnh nhất trọng đã ít càng thêm ít, chỉ có thiên tài cấp sử thi, hoặc là còn kém thiên tài cấp sử thi một đường mới có thể làm được.Mà Nạp Lan Tuyết Táng cùng Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra một trăm linh sáu mệnh huyệt a.Đăng, đăng, đăng...Tiếng nổ vang lên không dứt, giao thủ vượt qua ba trăm chiêu.Bỗng dưng một đạo nhân ảnh từ trên không trung hạ xuống, vẫn không ngừng xuất chiêu.Bóng người cùng bóng kiếm đánh vào lòng đất, mặt đất chấn động không thôi, qua trong giây lát lại bay lên, đồng thời đứng trên mặt đất không nhúc nhích.Trên người người sắt có ba vết kiếm, huyết dịch chảy ròng, nhưng mà chỉ trong tích tắc ba vết kiếm khép lại, làn da trở nên trơn bóng không tỳ vết.Trên người Nạp Lan Tuyết Táng lưu lại bảy chưởng ấn toàn máu, máu không ngừng đổ ra ngoài, nhưng mà không có ai đi lên đỡ hắn, hắn đứng thẳng vững vàng.Chín chuôi cổ kiếm ảm đạm không ánh sáng, tự động bay trở về vỏ kiếm.- Giao thủ năm trăm bốn mươi hai chiêu, ta đâm trúng ngươi bảy kiếm.Nạp Lan Tuyết Táng cắn răng, cười lạnh nói.- Ta cũng đánh trúng bảy chưởng!Người sắt nói.- Nhưng mà trên người ngươi không lưu lại vết thương nào.Nạp Lan Tuyết Táng hàm răng cắn chặc hơn.- Cho nên ngươi thua!Người sắt nói được.- Nhưng mà ngươi lại không thể giết ta.

Hôm nay bại trận, chỉ có thể nói rõ thân thể ngươi quá cường đại, chờ ta dùng máu bản thân tế cửu kiếm, tu cửu kiếm thành ma, ta sẽ khiêu chiến ngươi.Nạp Lan Tuyết Táng khống chế cửu kiếm, hóa thành đám kiếm vân bay ra khỏi Thiên Mai trang viên, bay ra khỏi Thiên Hoa cổ thành, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ quần áo, ánh mắt nhìn qua bầu rời, tràn ngập kiên nghị cùng lãnh tuyệt....Ngay cả Cửu U Ma Đồ "Nạp Lan Tuyết Táng" cũng bại!Nhưng mà bại không oan, bởi vì tất cả mọi người biết rõ Phong Đại Ngưu đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp sử thi.Tà tông bốn định có ý định đoạt linh thảo, nhục nhã một đời tân sinh của Vạn Tượng Tháp, nhưng lại thật không ngờ nửa đường giết ra một Phong Phi Vân, đánh thiên tài đỉnh cấp nhất của tà tông bại lui.Đệ tử tà tông nhìn qua người sắt trong gió tuyết, đều cảm giác sợ hãi, cũng không dám chiến tiếp.- Tuy Phong Đại Ngưu đánh bại Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà cũng bị kiếm khí của Nạp Lan Tuyết Táng xâm nhập thân thể, ngoại thương dễ dàng khôi phục, kiếm khí thì khó phai mờ.- Phong Đại Ngưu đã bị thương, nếu hiện tại có ai đi lên chiến với hắn, nhất định có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Đánh chết một thiên tài cấp sử thi, nhất định có thể dương danh lập vạn!...Trong một góc rừng mai, nơi có sương mù mờ mịt bao phủ, bên trong truyền ra âm thanh đứt gãy.Nếu là thật sự có thể đánh chết một thiên tài cấp sử thi, đây đúng là chuyện trọng đại, muốn không thành danh cũng khó khăn, như vậy, làm cho nhiều tu sĩ đứng ngồi không yên.Nếu không phải kiêng kị dư uy khủng khiếp của Phong Đại Ngưu vừa rồi, chỉ sợ đã có người ra tay.- Bổn tướng quân sẽ cho các ngươi biết, ta có bị thương hay không!Người sắt "Bá" một tiếng biến mất tại chỗ, xông vào trong khu vực sương mù mờ mịt, bên trong truyền tới âm thanh binh khí gãy vụn xuất hiện, có tàn khối bảo khí bay ra khỏi sương mù, còn có từng tiếng kêu thảm thiết sợ hãi vang lên.Sương mù màu trắng hóa thành sương mù màu máu.Oanh!Một chưởng ẩn đánh tan sương mù ở đây, thân thể người sắt đầy máu tươi, lỗi lạc đứng ở nơi đó, trên đất là thi hài mặc áo đen, trên người có một chưởng ấn đánh xuyên qua người của chúng.- Đó là đệ tử điện thứ tám của Sâm La Điện, ta nhận ra một người trong đó, chính là Thần Cơ đại viên mãn, là thiên tài tuyệt đỉnh của điện thứ tám Sâm La Điện.- Điện hạ thứ tám của Sâm La Điện cũng không có tới Thiên Mai trang viên, bằng không những đệ tử tà tông này không có chết.- Đúng vậy a!

Ngay cả đệ tử điện thứ ba, thứ tư của Sâm La Điện cũng không dám nói lung tung, bọn chúng còn dám khiêu khích chiến uy vô địch của Phong Đại Ngưu hiện giờ, đây không phải muốn chết sao?Tuy điện hạ thứ tám của Sâm La Điện không có ở đây, nhưng mà trong điện thứ tám Sâm La Điện có tới chín thiên tài tuyệt đỉnh cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà vừa rồi không ai có thể ngăn cản một chiêu của Phong Đại Ngưu.Trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủi, hơn mười cao thủ tà tông chết trận.Hơn mười cao thủ tà tông trẻ tuổi này cũng đã hơn phân nửa đệ tử tinh anh của điện thứ tám Sâm La Điện, đối với điện thứ tám thì đây là đả kích không nhỏ.Sâm La mười điện hiềm khích lẫn nhau, thậm chí cạnh tranh lẫn nhau, cũng không phải tuyệt đối thân mật, điện hạ các điện khác cũng không giúp đỡ, lẳng lặng nhìn tinh anh điện thứ tám bị tru sát, trên mặt còn mang theo vui vẻ.Vốn mấy thế lực có ý định ra tay đều lặng lẽ rút đi, Phong Đại Ngưu sát phạt thật sự quá hung mãnh, những thế lực này không muốn đệ tử tinh anh chết ở đây.Ngay cả mấy truyền nhân thi động cổ xưa của Bắc Cương phủ cũng do dự liên tục, cuối cùng vẫn không có ra tay, tuy bọn họ có thể khống chế chiến thi, nhưng không có nắm chắc chiến thắng Phong Đại Ngưu.Đột nhiên xuất hiện Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, lại đột nhiên tấn thăng làm thiên tài cấp sử thi, khiến cho rất nhiều người đau đầu, quấy rầy bố cục của nhiều người.- Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân...

A...

A......Tất Trữ Suất kinh ngạc nghẹn ngào, lại bị Vương Mãnh dùng bày tay đầy lông che miệng của hắn lại.- Hư!

Nhỏ giọng một chút.- Tuyệt đối sẽ không sai, sư thúc đã từng dùng danh tự này làm cường đạo ở Thanh Đường Sơn, chiếm lấy một thiếu nữ đường hoàng.Vương Mãnh thấp giọng nói.Tất Trữ Suất giãy ra khỏi bàn tay của hắn, trong miệng phun một đám lông mao ra, con mắt quay tít một vòng, lúc này sáng tỏ.- Hắc hắc, Phong Phi Vân đã từng đi làm cường đạo, xem ra chúng ta thật sự là đạo môn song kiệt (*Đạo ở đây có nghĩa là đạo tặc, ăn cướp), vậy thì quen việc dễ làm, ta đang muốn tìm hắn làm một chuyến lớn đây!- Làm chuyến lớn gì?Vương Mãnh trừng to mắt, cảm giácTất Trữ Suất tên này rất tặc, tại Thiên Mai trang viên nhìn chằm chằm vào hư không bốn phía, cũng không biết đánh chủ ý quỷ quái gì.Kẻ cắp này muốn kéo Phong Phi Vân nhập bọn, làm chút ít chuyện không thể để lộ ra ngoài sáng sao?Có Yến Tử Vũ, Thiên Toán thư sinh, La Phù công chúa ba người ở đây, Sâm La Điện bốn vị điện hạ cũng chỉ có thể rút đi.-------Chương 486: Con ba ba trở mình- Ba tháng sau, bờ thánh hồ, tà tông thập điện và Vạn Tượng Thp nhất định còn có một trận chiến, đến lúc đó hai vị điện hạ cường đại nhất của tà tông sẽ xuất hiện, cũngkhông phải Vạn Tượng Tháp mới có tuyệt đại thiên tài cấp sử thi.Giọng nói tam điện hạ vang vọng trong Thiên Mai trang viên.Đệ tử tà tông đã đi hết.Anh kiệt các thế lực khác ảm đạm rời di, Phong Đại Ngưu đã xưng vươngdưới Thiên Mệnh Cảnh, cơ hồ không người nào là đối thủ của hắn, vốn chorằng ở Thiên Mai trang viên lần này sẽ là thịnh hội va chạm của tà tôngvà Vạn Tượng Tháp, không ngờ lại có kết cục như thế.- Công chúa điện hạ mời Phong tướng quân tới bàn chuyện!Ngọc công công mặt tròn núc ních tươi cười như hoa, nhìn chằm chằm vàoPhong Phi Vân đã biến thành người sắt, đôi mắt híp lại rất giảo hoạt.Lá sắt trên người Phong Phi Vân không có tan mất, bị máu tươi nhuộm đỏ,lúc này dưới cái nhìn của lão gia hỏa này thì rùng mình, lão gia hỏa này có hứng thú với nam nhân, từ ánh mắt của hắn, Phong Phi Vân nổi da gà.- Khục khục!

Mạt tướng làm người thô kệch, không hiểu cấp bậc lễ nghĩagì đó, sợ làm tức giận công chúa, nào dám gặp ngọc dung của công chúa.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ La Phù công chúa định thu hắn làm mônkhách, nhưng mà Phong Phi Vân không có hứng thú với tranh giành quyềnlợi của hoàng gia, cho nên cũng không muốn gặp La Phù công chúa.Nếu không phải trở ngại thân phận đặc thù hiện tại, hắn căn bản sẽ không để ý tới La Phù công chúa.- Tướng quân chẳng lẽ cam tâm chỉ làm một Thiên phu trưởng?Xa xa truyền đến giọng nói mỹ diệu của La Phù công chúa, trong âm thanhxen lẫn long hoàng chi khí, cho người ta cảm giác như hoàng giả tôn sư.Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Đại Thực Quốc Tam vương tử đều nhìn nhau,nhẹ nhàng thở dài, La Phù công chúa xem ra thật sự động lòng yêu tài,ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.Phong Phi Vân hơi khom người cúi đầu với La Phù công chúa, dùng tư tháikính sợ đối diện, chợt đổi thành quan minh lỗi lạc, không kiêu ngạokhông siểm nịnh, nói: - Thiên phu trưởng thì như thế nào?

Thần Tấn vương triều pháp quy, giếtđịch ba người, thăng Thập phu trưởng; giết địch ba mươi người, thăngBách phu trưởng; giết địch ba trăm người, mới có thể thăng Thiên phutrưởng.

Có thể ngồi vào vị trí Thiên phu trưởng cũng là do ta dùng quân công tích lũy nên, công chúa điện hạ tuy sinh ra cao quý, nhưng đã giết địch trên sa trường chưa?

Đã không có lập được quân công, có tư cách gì xem thường quân hàm Thiên phu trưởng này?Phong Phi Vân vốn đã theo Cát quân sư học binh pháp, từng ý định dấnthân vào quân ngũ, trở nên nổi bật, cho nên vô cùng rõ ràng chế độ củaquân ngũ.Những tên trẻ tuổi tuấn tài còn chưa có rời đi cảm thấy run sợ, mộtThiên phu trưởng cũng dám quở trách công chúa đương triều, Phong ĐạiNgưu này lá gan thật sự không phải lớn bình thường a.Trong mắt La Phù công chúa phóng dị sắc, không chỉ nhìn hắn thêm vài lần, đột nhiên vỗ tai, nói: - Tốt, nói hay lắm, có ngạo khí, có nguyên tắc.

Ngươi có thể trở thànhthuộc hạ của bổn cung, ta bảo vệ ngươi trong vòng mười năm ngồi lên bảotọa Thần tướng, thậm chí...- Ý tốt của công chúa đương nhiên không có người nào cự tuyệt.

Nhưng màPhong Đại Ngưu chỉ là tướng bại trận, thi tà không chém hết, không dámrời khỏi Nam Thái Phủ.

Đây là chiến trường của Thần Vũ quân, cũng làchiến trường của ta.Nói xong lời này Phong Phi Vân liền xoay người rời đi, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.- Tướng quân chậm đã!La Phù công chúa phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, cung nữ này duỗi bàn ngọc phỉ thúy phủ tơ lụa ra, kéo tấm lụa thì xuât hiện năm hộp ngọc, đi đến trước mặt Phong Phi Vân, nói: - Đây là Phong Tướng quân nên được.Trong năm hộp ngọc này chính là năm gốc linh thảo.Phong Phi Vân vốn tới đây vì năm gốc linh thảo, tự nhiên không khách khí, thu năm hộp ngọc lại: - Đa tạ linh vật của công chúa.- Ba tháng sau lại ngày nhật thực, dùng thiên tư của tướng quân có lẽ có thể đi tới thánh bia lưu danh.La Phù công chúa xa xa nói ra.- Nếu có thời gian rãnh, có lẽ sẽ tiến đến!Phong Phi Vân không quay đầu lại, xuyên qua rừng mai, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.Trong Thiên Mai trang viên phồn hoa tan mất, chỉ còn La Phù công chúacòn lẳng lặng ngồi trong đỉnh ngắm tuyết, bàn tay trắng như ngọc duỗira, một cánh hoa mai đỏ thẫm rơi vào lòng bàn tay của nàng.XÍU...UU!!Gió lạnh thê lương, bông tuyết bay lả tả.- Tiểu tỳ khó hiểu, Phong Đại Ngưu có thiên tư như thế, lại có tàitướng soái, công chúa điện hạ vì sao thả hắn rời đi, vạn nhất bị ngườikhác mời chào...Một tiểu cung nữ nhíu mày hỏi.- Người bổn công chúa muốn, hắn nhất định là người của bổn công chúa.Giọng của La Phù công chúa kiên định, âm vang hữu lực, lập tức khiến tiểu cung nữ không dám nói thêm lời nào.Phong Phi Vân rời khỏi Thiên Mai trang viên, vứt bỏ mọi người sau lưng,sau đó trở về vùng đất yên lặng, lá sắt trên người tróc ra, thật giốngnhư rơi một lớp da khô, lộ ra làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân.- Đây là lần thay máu thứ tư, phản phác quy chân!Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ nước thanh tịnh, nước sông như gương, nhìnqua thân ảnh anh tuấn tiêu sái trong dòng nước, nhịn không được cười lên một tiếng: - Không ngờ đẹp trai như vậy!Phù phù!Phong Phi Vân nhảy vào trong nước sông, rửa sạch máu đen trên người, nửa canh giờ sau thì bò lên bờ, mặc nho bào màu trắng vào, búi tóc vén lên, lại có phong độ nhẹ nhàng, rất giống thư sinh đi thi.- Nòng nọc nhỏ, tìm mụ mụ, vây quanh ba ba mụ mụ, ta chỉ là con ếch nhỏ, con ếch xanh, mọc ra cái đuôi, cái đuôi nhỏ...Trên cây liễu lớn trên bờ sông truyền đến tiếng ca của một tiểu nữ hài, hát rất vui vẻ.Phong Phi Vân nghe tiếng ca, đi tới dưới gốc liễu kia, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài trên cây, nói: - Tiểu Khanh Khanh, ngươi ở trên đó làm gì?Tiểu cô nương này vẫn ca hát như trước, dường như mới chú ý tới ngườidưới gốc cây, tiếng ca dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Phong PhiVân, kinh ngạc nói: - Ca, sao ngươi ở đây?Tiểu tà ma nhảy ra khỏi cây, nàng vẫn ôm con mèo nhỏ đạm đam, nhảy tới bên người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trên trán đầy hắc tuyến, nói: - Là ta hỏi ngươi trước, không phải ngươi ở Bán Đạp Sơn sao?- Bán Đạp Sơn không có đồ ăn, đạm đạm đói, ta mang nó đi tìm thức ăn.Tiểu tà ma sờ đầu con mèo nhỏ.- Vừa rồi ngươi leo lên cây làm gì?Phong Phi Vân tự nhiên không tin nàng nói.Tiểu tà ma con mắt nhìn qua chung quanh, thấp giọng nói: - Vừa rồi ta nhìn thấy trong sông có một con ba ba lớn trở mình...- Mắng ai đó?Phong Phi Vân trợn mắt nhìn nàng, chắp tay đi về phía trước.- Mắng con ba ba ah!Giọng của tiểu tà ma non nớt, bộ dáng đáng yêu nói: - Ca, ta mắng con ba ba, sao ngươi mất hứng thế?

Muốn tiểu Khanh Khanh đấm lưng?

Bóp chân không?Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, nói: - Ngươi đi dấm lưng cho con ba ba, bóp chân cho con ba ba đi.-------Chương 487: Hành động liệp ưng (1)Ca, ngươi giận sao?Tiểu tà ma hấp tấp chạy tới trước người Phong Phi Vân, con mắt nháy nháy, có nước mắt hiện ra, nói:- Ca, ngươi cười được không, tiểu Khanh Khanh chỉ đùa với ngươi, lần sau không so sánh ngươi với con ba ba nữa.Phong Phi Vân biết rõ tiểu nha đầu này thập phần nguy hiểm, tùy thời có thể ra tay đánh chết mình, nhưng có đôi khi thật sự xem nàng trở thành thân sinh muội muội của mình.Loại cảm giác này không cách nào dùng lý trí phân tích được.Phong Phi Vân cười cười!Nhìn thấy Phong Phi Vân cười, tiểu tà ma cũng cười rộ lên, sôi nổi đi ở phía trước, nói:- Kỳ thật ta vừa rồi mới gặp một người...- Ai?Phong Phi Vân hỏi.- Tất ca!Tiểu tà ma thần cười thần bí.- Tất Trữ Suất!Phong Phi Vân hơi kinh ngạc, nói:- Kẻ cắp kia ở Thiên Hoa cổ thành, lại không biết có bao nhiêu tu sĩ không may a.- Nhưng mà bây giờ người xui xẻo chính là hắn!Tiểu tà ma nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Người có thể làm cho hắn xui xẻo, không nhiều!- Mỗi người đều nhất định có một khắc tinh, cho dù là kiêu hùng lãnh khốc nhất thiên hạ, phía sau lưng cũng nhất định có một nữ nhân, có thể làm cho hắn rơi lệ, có lẽ là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng có lẽ là mẹ hắn, càng có lẽ là con gái hắn.Tiểu tà ma nhãn trong mắt mang theo cơ trí không thuộc về tiểu hài tử.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Nói không sai, một người nếu ngay cả nước mắt cũng không có, như vậy không tính là người.

Xem ra thật sự mỗi người đều có khắc tinh a.- Huống chi Tất ca còn chưa tính là một kiêu hùng!Tiểu tà ma cười nói.- Hắn còn không tính là con gấu đấy.Phong Phi Vân nói.- Cho nên hắn không may cũng là bình thường, bởi vì hắn gặp được khắc tinh của hắn.Tiểu tà ma nói.- Khắc tinh của hắn là mẹ của hắn sao?Phong Phi Vân cười nói.- Tuy không phải mẹ hắn, nhưng không khác bao nhiêu đâu.Tiểu tà ma cười tươi như hoa.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, con mắt nhíu lại:- Hắn có hai mẹ sao?- Ha ha, nam nhân thành gia lập thất sẽ có hai mẹ!Tiểu tà ma tuổi tuy không lớn, nhưng mà hiểu được không ít.Phong Phi Vân giật mình, nhưng lại cảm thấy kinh ngạc, chậc chậc, có chút không tin nói:- Người như Tất Trữ Suất có thể dễ dàng thành gia lập thất sao?- Đúng vậy a!

Tất ca đúng là nam nhân không dễ dàng bị một nữ nhân trói buộc, cho nên hắn hiện tại mới bị hôn thê của mình đuổi giết.Tiểu tà ma dùng tay chống cằm, phiền muộn nói.Phốc!- Vị hôn thê!

Hắn thực sự có vị hôn thê?Phong Phi Vân khiếp sợ lần nữa.- Hắn tự nhiên là có vị hôn thê, nhưng mà vào ngày đại hôn, hắn mới biết được vị hôn thê của hắn là một nữ đồ tể giết người không chớp mắt, vì vậy hắn đào hôn.Tiểu tà ma nói.- Hắn vậy mà đào hôn vào ngày đại hôn, hắn chẳng phải tìm chết sao?Phong Phi Vân nói.- Đúng vậy!

Cho nên lần này hắn chết chắc.Tiểu tà ma nói.Loại trò hay này Phong Phi Vân làm sao bỏ qua, huống chi Phong Phi Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nữ nhân thế nào lại khiến Tất Trữ Suất không tiếc đào hônt, trốn trong Vạn Tượng Tháp mấy năm.- Ca, vừa rồi con ba ba trên sông là ngươi sao?Tiểu tà ma hiếu kỳ hỏi.- Ách...

Vì sao còn nhắc tới chuyện con ba ba rồi?Phong Phi Vân nói.- Ah!Từ khi vũ hóa mộ nguyên Băng Cung xuất thế , cả quận Tam Thánh lâm vào băng thiên tuyết địa, tuyết rơi liên tục không dứt, đúng là không có dừng lại bao giờ.Trận tuyết rơi này với người bình thường ở quận Tam Thánhmà nói, tuyệt đối là một hồi tai nạn, có người bị đông cứng chết, có người bị chết đói, có người rơi vào miệng thi tà...

Người có thể sống sót quá ít.Những nơi chính thức có người ở, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Hoa cổ thành.Mà cả Thiên Hoa thành cổ an toàn nhất, không ai qua được Ngân Câu Phường, bởi vì không người nào dám đi quấy rối Ngân Câu Phường.Ngân Câu Phường tổng cộng có chín tầng, đồng trụ mái cong, cây cột thô to hai trượng, đây là một cung điện cao ngất.Ngân Câu Phường tự nhiên cũng là cấm địa, thủ hộ sâm nghiêm, cho dù con ruồi bay vào cửa sổ đều bị trận pháp giết chết, chỉ có thể lưu lại một dúm tro.Nhưng mà Ngân Câu Phường lại có một nơi sâm nghiêm nhất, đó là nơi để những linh bảo cao cấp, có tu sĩ lớp già của Ngân Câu gia tộc trấn thủ, quả thực không ai có thể bước vào đó một bước.Nơi sâm nghiêm nhất Thiên Hoa cổ thành cũng là nơi an toàn nhất.Phong Phi Vân ở nơi này nhìn thấy Tất Trữ Suất, thằng này gương mặt hay tâm tư đều quá đen, thân thể chẳng khác gì cục than, hắn giờ phút này không giống như đang đào mạng, càng không có bộ dáng Phong Phi Vân tưởng tượng.Không chỉ không có bộ dáng suy sụp, ngược lại còn rất hưởng thụ.- Mùi vị cánh hồng loan không tệ!

Mập mà không ngán, nhai giòn mười phần, khẳng định chỉ có hương vị của hồng loan ba trăm năm mới có, hương vị hồng loan hai trăm năm kém đi một ít.- Đây là tây mai thiên đao tử đã bảy trăm năm, nghe đồn cả Thần Tấn vương triều không tìm được một trăm đàn, thật sự là rượu ngon ah!Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đang ở đây, vừa ôm một cái cánh hồng loan dài một mét mà gặm, một bên uống rượu chén lớn, bên người còn có bốn năm thị nữ trát bím tóc, mặc áo tím hầu hạ bọn họ.Cảnh này và tràng cảnh trong tưởng tượng của Phong Phi Vân quá khác nhau a.- Phong huynh, ngươi rốt cục đến rồi.- Sư thúc, chờ ngươi đã lâu!Nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới, hai người bọn họ vội vàng buông thịt và rượu xuống, kéo ghế cho Phong Phi Vân ngồi vào, bộ dáng rất ân cần.Phong Phi Vân đầy nghi hoặc, còn không hỏi ra miệng, hai thị nữ đã bưng chén rươu thành đồng tới, chậm rãi châm một ly tây mai thiêu đao tử, mùi rượu rất tốt.Tiểu tà ma cũng leo lên ghế, căn bản không để ý tới Phong Phi Vân trừng mắt nàng, chỉ dùng đũa gắp một cục xương bò cho tiểu miêu miêu, không ngờ con mèo này lại ăn xương, trong miệng nhai "Khanh khách".Cũng đã đến mức này, Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ không thể làm gì được tiểu tà ma.Tiểu nha đầu này bộ dáng đáng yêu, hồn nhiên như tiểu loli, nhưng mà lừa gạt người ta con mắt cũng không nháy một cái.- Chúc mừng Phong huynh bước vào thiên tài cấp sử thi, Tất Trữ Suất ta bội phục nhất chính là ngươi đấy, đến, mời ngươi một ly.Tất Trữ Suất đứng dậy, kéo ống tay áo, bưng chén rượu thanh đồng lên, bộ dáng rất quen thuộc.Phong Phi Vân vẫn ngồi yên, không có nhúc nhích!Con ngươi Vương Mãnh đảo một vòng, cũng vỗ đùi, đứng dậy cầm chén rượu nói:- Chúc mừng sư thúc quét ngang tuyệt đỉnh thiên tài của tà tông, uy danh chấn tứ phương.

Ta cũng kính sư thúc một ly.Phong Phi Vân khẽ cười cười, nói:- Hai người các ngươi hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, rượu này sẽ không uống được.Hai người này đều thật sự quá khác thường, trăm phương ngàn kế dẫn Phong Phi Vân tới Ngân Câu Phường, chẳng lẽ chỉ vì khánh công, mời rượu hắn sao?-------Chương 488: Hành động liệp ưng (2)Tất Trữ Suất là gia hỏa con nhạn bay qua cũng phải nhổ lông, cho tới bây giờ chỉ có hắn đào hố chôn người khác, làm gì có chuyện hắn chịu thiệt?

Hắn đừng nói là mời người uống rượu, cho dù mời ngươi uống nước cũng đau lòng muốn chết.Chuyện khác thường, nhất định có quỷ!Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, uống người khí thế kém.Rượu này, Phong Phi Vân còn không dám uống!Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh liếc nhau, lại ngồi trở lại.- Nếu Phong huynh nên ăn ít đồ đi,bàn đồ ăn này mỗi món hơn trăm kim đấy.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân cười nói:- Nếu các ngươi không nói trước, vậy ta đi đây.Nói xong hắn đứng lên, Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh lập tức sốt ruột, bỗng nhiên xông tới ngăn cản Phong Phi Vân:- Kỳ thật chúng ta tìm Phong huynh đến, chính là muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho Phong huynh.- Trên trời có bánh miễn phí rơi xuống sao?Phong Phi Vân vẫn muốn đi.- Lần này trên trời thật sự có bánh rơi xuống, hơn nữa còn có kim rơi xuống.Vương Mãnh từ phía sau ôm cổ Phong Phi Vân lại, Tất Trữ Suất cũng ôm hai chân Phong Phi Vân, bọn họ cho dù thế nào cũng không cho Phong Phi Vân dễ dàng rời đi.Phong Phi Vân cuối cùng vẫn ngồi trở lại, nói:- Nói đi!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?- Hắc hắc!

Chúng ta chuẩn bị làm mua bán lớn, việc này chỉ có Phong huynh ngươi gia nhập mới có thể làm được.Tất Trữ Suất thần thần bí bí cười nói.Ngón tay Phong Phi Vân vuốt nhẹ chén rượu, vừa uống một ngụm, Tất Trữ Suất ngưng âm thành tuyến trực tiếp truyền vào trong tai Phong Phi Vân, hiển nhiên việc này quan hệ trọng đại, sợ hãi bị người ta nghe được.- Hắc hắc, Phong huynh, việc này có phải vừa ý ngươi không?Phốc!Phong Phi Vân phun ngụm rượu vào mặt Tất Trữ Suất:- Các ngươi đúng là dám làm, không sợ bị người tà tông bầm thây vạn đoạn sao?- Ngân ngân, Vạn Tượng Tháp và tà tông chúng ta đã sớm có ma sát với nhau, cho dù chúng ta không làm, nếu như bị tà tông bắt, chúng ta còn không phải vẫn bị bầm thây vạn đoạn sao?Vương Mãnh tính tình rất lớn, vỗ bàn một cái, "Bành" một tiếng vang thật lớn.Tất Trữ Suất lau rượu trên mặt, thêm mắm thêm muối nói:- Hắc hắc, đây tuyệt đối là chuyện tốt, đã có thể dương danh thiên hạ, còn có thể thu mỹ nhân, chủ yếu nhất là, còn có thể hung hăng đả kích khí diễm càn quấy của tà tông, cớ sao mà không làm?Phong Phi Vân trầm ngâm một lát:- Chuyện này chính là nguyên nhân ngươi tới tìm ta sao?Tất Trữ Suất cười nói:- Nghe nói Phong huynh từng làm qua mua bán chiếm núi xưng vương, chuyện đoạt nữ nhân cũng là hảo thủ, việc này nếu không tìm Phong huynh, còn tìm ai khác chứ?Phong Phi Vân trừng Vương Mãnh nhìn nhau, Vương Mãnh cũng đã cúi đầu xuống, cũng uống rượu, dường như căn bản không nhìn thấy Phong Phi Vân quan sát hắn.- Sâm La thập điện mười vị đệ nhất mỹ nhân, không phải là nữ nhân bình thường, muốn bắt người nào trong các nàng cũng không dễ dàng, huống chi còn là bắt cả mười?Phong Phi Vân trừng Tất Trữ Suất.Tuy hắn đã từng nói qua muốn bắt thập đại mỹ nhân của tà tông, nhưng mà đó chỉ là tranh miệng lưỡi hơn thua, chính thức áp dụng độ khó cực lớn, hơn nữa nói không chừng sẽ chọc cường giả thế hệ trước của tà tông đi ra, đây cũng không phải là chuyện thú vị.- Đúng là độ khó lớn, cho nên chúng ta mới thương lượng với nhau.Tất Trữ Suất thấp giọng nói:- Chỉ cần bắt một người sẽ có được ba gốc thiên niên linh thảo làm thù lao.

Bắt mười người chính là ba mươi gốc linh thảo, ngươi nói có phải bánh trên trời rơi xuống hay không?Phong Phi Vân hiện tại chính là Thần Cơ đại viên mãn, cần nhất chính là linh thảo, chỉ cần có đủ linh thảo, hắn hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Chuyện này khiến Phong Phi Vân không cách nào cự tuyệt, nhưng hắn dễ dàng bị người ta giật dây như vậy, hắn cũng không phải là Phong Phi Vân.- Nói quá đơn giản, ngươi xem thiên niên linh thảo là rau cải trắng sao, đừng nói là ba gốc, cho dù là một gốc thiên niên linh thảo cũng khó tìm, ba mươi gốc linh thảo, ai lấy ra được?Tuy trong lòng Phong Phi Vân đã có một ít suy đoán, nhưng vẫn hỏi lại.- Người khác không cầm ra được, Ngân Câu Phường lại lấy ra được.Đông Phương chủ sự của Ngân Câu Phường đẩy cửa đi tới, trên mặt hơi mập mang theo dáng tươi cười.Phong Phi Vân dường như đã sớm biết hắn ở ngoài cửa, cũng không kinh ngạc chút nào, vẫn lẳng lặng ngồi đó trầm tư.- Ngân Câu Phường đúng là sinh ý gì cũng dám làm, chẳng lẽ sẽ không sợ đắc tội Sâm La thập điện sao?Phong Phi Vân cảm thán từ đáy lòng.Xem ra cái gọi là mua bán người chính là mua bán với Ngân Câu Phường, Ngân Câu Phường muốn mua tự nhiên là mười đại mỹ nhân của Sâm La Điện, về phần giá cả của Tất Trữ Suất cùng Đông Phương chủ sự bàn thì không biết.Đây đúng là mua bán lớn.- Ngân Câu Phường chỉ là nơi buôn bán, chúng ta không có làm chuyện xấu, có gì mà không dám?Đông Phương chủ sự đa mưu túc trí, hắn được Ngân Câu gia tộc phái tới nơi quan trọng này, có được thủ đoạn ước lượng thiên hạ, thật không nhân vật đơn giản.Phong Phi Vân giật mình, gật gật đầu, cười nói:- Thì ra các ngươi tới tìm ta, chính là muốn đẩy danh tiếng của ta lên trước, làm đạo tặc cướp sắc sao?

Thành đối tượng bị cao thủ tà tông đuổi giết?- Không phải đạo tặc, là trừ tà hộ đạo.

Vạn Tượng Tháp nhiều thiếu nữ tử bị đám con cháu rùa kia hãm hại, sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, thời điểm này nếu xuất hiện một người thay đổi càn khôn, đây là chuyện phấn chấn nhân tâm cỡ nào!

Sư thúc, thời khắc quyết định ghi tên ngươi lên sổ sách đã tới.Vương Mãnh nói vào.- Phong huynh, trong mắt ngươi, huynh đệ ta là kẻ bất nghĩa hay sao?Tất Trữ Suất che mặt lệ rơi, bi phẫn nói không nên lời, ném chén rượu trong tay xuống đất, đến cuối cùng giọng biến thành nức nở nghẹn ngào, ủy khuất nói không nên lời.Đông Phương chủ sợ tươi cười, nói:- Phong công tử lần này thật oan uổng Tất công tử, kỳ thật làm cũng không phải yêu ma chi tử Phong Phi Vân làm, mà là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, lại lâm vào trầm tư, sau nửa ngày mới nói:- Người nọ, vì sao nhất định phải là ta?- Bởi vì ngươi ở bên ngoài Thiên Mai trang viên phóng lời, hiện tại chuyện đã xảy ra, quả thực chính là hợp tình hợp lý.Tất Trữ Suất trong mắt nước mắt qua trong giây lát tựu biến mất.- Chủ yếu nhất là, việc này có thể đả kích tà tông thật nặng, thậm chí có thể quyết định thắng bại đại chiến thánh hồ.

Sư thúc, ngươi không phải một người chiến đấu, chúng ta đều là trợ thủ đắc lực của ngươi.Thần sắc Vương Mãnh nghiêm nghị.- Đúng, ngươi không phải một người chiến đấu.

Ta đã vì trận chiến đấu đặc thù này, định ra một cái tên, gọi là ' Hành động liệp ưng ', các ngươi thấy thế nào?Tất Trữ Suất nhìn khắp bốn phía, lộ ra cảm giác thành tựu, cái danh hiệu này hắn suy nghĩ thật lâu rồi.Trong lòng Phong Phi Vân co rụt lại, hắn có cảm giác đi lên thuyền hải tặc, đây không phải là chuyện tốt lành gì.-------Chương 489: Điện thứ ba Sâm La Điện, Bích Tiên TiênTất Trữ Suất thò tay cầm một sách cổ da trâu đưa ra, tấm da nhiều nếp nhăn, phía trên còn có treo ngọc phù, không biết là người phương nào truyền thư da trâu này tới.Hắn mở ra xem một lần, chợt đại hỉ nói:- Nếu như đã có tin tức Sâm La thập mỹ nhân Bích Tiên Tiên, căn cứ vào lời người này, trong vòng hai ngày, Bích Tiên Tiên sẽ tới Thiên Hoa cổ thành, đi trên con đường này!Ngón tay Tất Trữ Suất chỉ vào một con đường trên sách cổ, sách cổ này vô cùng huyền diệu, nó khắc lại địa hình Thiên Hoa cổ thành thập phần kỹ càng.Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:- Hành tung của Bích Tiên Tiên là người nào truyền tới?- Ngươi không cần quản, dù sao tuyệt đối sẽ không có sai được.Tất Trữ Suất đã ngồi không yên, giống như hăng máu gà, nói:- Hiện tại chúng ta xuất phát, đến chặn con đường Bích Tiên Tiên phải qua.

Thêm nữa...

Chỉ cần bắt nàng, có thể có tám...

Khục khục, ba gốc ngàn năm linh thảo ah!Phong Phi Vân, Tất Trữ Suất, Vương Mãnh ba người nối đuôi nhau đi ra, tiểu tà ma nháy mắt hai cái, cũng nhảy ra khỏi ghế, giống như cái đuôi nhỏ đi theo ba người....Cách Thiên Hoa cổ thành ba ngàn dặm.Tại một khu vực hiểm trở, cây cối khô héo, ngọn núi che trời các nơi, cả ngọn núi bị tuyết bao phủ chẳng khác gì cự kiếm màu trắng hướng lên trời.Giữa hai ngọn núi có một đạo hào quang màu đỏ hiện ra, trong phạm vi hào quang bao phủ không có chút tuyết nào cả, lưng chừng vách núi có ánh đỏ xuất hiện.Đạo hào quang màu đỏ phát ra từ đáy một con suối, con suối nhỏ này tràn ngập linh khí, có sương mù đỏ bay lên cao.XÍU...UU!!Một đạo thanh sắc lưu quang phá không mà ra, nhưng mà rất nhanh đã quay trở lại, từ trên trời lao xuống, đáp xuống bờ con suối kia.Đây là một nữ tử yểu điệu mặc áo xanh, nàng ngũ quan rõ ràng, mắt ngọc mày ngài, có đeo ruybăng màu hồng choàng qua vai, rất giống như tiên nữ hạ phàm.- Thật sự là kỳ quái, con suối nhỏ này nằm trên cổ đạo, đáy nước lại có thể thai nghén ra một gốc xích nham linh tảo ngàn năm, điều này chẳng lẽ chính là đụng tiên vận?Bích Tiên Tiên tế ra một cây thứ huyết châm, chớp động hào quang màu xanh, chú ý cẩn thận dò tìm bốn phía.Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của nàng, còn có linh giác hơn người của tu tiên giả, cảm giác được có người đang đào hố chờ nàng nhảy vào.Thần thức của nàng quét qua các nơi, nhưng trong phương viên mấy trăm dặm không có khí tức của người nào cả.- Chẳng lẽ là ta đa nghi?Ngón tay thon dài của nàng thu hồi thứ huyết châm, duỗi bàn tay nhỏ bé đưa vào trong suối, suối nước lập tức bị phân ra, nàng mò xích nham linh thảo lên, hình dạng như rong biển, cũng như nham thạch.Một đạo linh khí nồng đậm ập vào mặt, mang theo hương thơm kỳ dị, vừa ngửi thấy đã cảm giác thoải mái tới tận linh hồn.- Quả nhiên là xích nham linh tảo, sợ là đã sinh trưởng một ngàn hai trăm năm!Bích Tiên Tiên kích động không thôi, một cây ngàn năm linh thảo thật sự quá rất thưa thớt, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng phải tranh nhau đầu rơi máu chảy.Dưới đáy con suối nhỏ này kiếm ra một cây xích nham linh tảo, vận khí đúng là quá tốt.Nhưng mà nàng vừa có ý định thu xích nham linh tảo lại, thân thể mềm mại run lên, cảm giác thân thể mềm nhũn ra, một tia khí lực cũng không có, đan điền bị khí tức màu đỏ bao phủ.- Kỳ Lân...

Mê...

Vụ...Nàng nhìn chằm chằm vào xích nham linh tảo trong tay, trước mắt tối sầm, yếu đuối ngã xuống bờ dòng suối, nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.Sau nửa ngày có hai đạo nhân ảnh bay tới, đáp xuống bờ suối.- Ha ha!

Quả nhiên mắc lừa.Trong đó một đại hán, thân thể cao hơn hai mét, trên vai cầm Phương Thiên Họa Kích, lộ ra dáng vẻ uy vũ khí phách, nhìn qua giai nhân tuyệt sắc nằm trên bờ suối đang nhìn quaUy phong chập chờn, làn váy Bích Tiên Tiên đung đưa theo gió, lộ ra cặp đùi tuyết trắng mê ngườigió càng thổi càng cao, từ mắt cá chân tới bắp đùi, cái đùi bóng loáng, trong lúc mơ hồ thậm chí có thể nhìn thấy quần lót màu trắng trong làn váy xanh.Thân thể mềm mại của nàng có hương thơm mê người, từ hương thơm này đã biết rõ đây là hương thơm trinh nữ, khiến người ta mê muội.Phốc!Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào cảnh này không nhúc nhích, con mắt sững sờ, ngẩn người ra đó, cái mũi dùng sức hít, khốn kiếp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ ba Sâm La Điện, quả thực thật đẹp, cũng quá thơm.Đầu mũi của bọn họ chảy máu.Bỗng nhiên hai người cảm thấy đầu óc mê muội, đôi mắt trở nên mơ hồ.- Hỏng bét, mắc lừa...Trong lòng Tất Trữ Suất hô một tiếng, chợt té xuống đất, mà Vương Mãnh đã sớm té trước và hôn mê.Bích Tiên Tiên kéo làn váy trở về, sau đó ngồi dậy, dung nhan tuyệt sắc mang theo vẻ trào phúng, cười nói:- Bích Tiên Tiên ta nếu dễ dàng bị người ta tính toán như thế, cũng không có khả năng sống đến bây giờ.

Không ngờ có được xích nham linh thảo, đa tạ.Nàng đứng dậy, giữa ngón tay cầm theo hai cây thứ huyết châm, đôi mắt dễ thương trở nên băng lạnh.- Nhìn chân của bổn cô nương phải trả giá thật nhiều, trước móc mắt các ngươi, sau đó lại đâm mười vạn tám châm mới được.Hai đạo linh mang sinh ra giữa tay nàng, hai cây thứ huyết châm rời tay.Đinh!

Đinh!Một thanh chiến đao từ trên trời xoay tròn lao xuống, đánh bay hai cây thứ huyết châm, bắn ra hai luồn hoa lửa, bắn vào hai cây cổ mộc xa xa.- Người nào?Bàn tay nhỏ nhắn của Bích Tiên Tiên xuất hiện vầng sáng màu xanh, một độc xà dị thú chiến hồn lao ra, đánh bay chiến đao trở về.Bá!

Bá!

Bá!Chiến đao xoay tròn bay trở về, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân mặc một bộ thiết khải Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, toàn thân bao phủ trong giáp đen, đứng bên kia dòng suối nhỏ.- Hai tên đần, đúng là sắc quỷ hơn cả sắc quỷ.Kỳ Lân Mê Vụ tính toán Bích Tiên Tiên, kết quả lại bị Bích Tiên Tiên tính toán, nếu không phải Phong Phi Vân lo lắng chạy tới, nói không chính xác hai người đã bị Bích Tiên Tiên đâm thành cái sàng.Bích Tiên Tiên nhìn qua tuổi chừng mười bảy, dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, tóc dài màu đen tán loạn sau lưng, tóc xanh như thác nước, cổ thon dài làn da tinh tế như tuyết, hình thành nét tươi sáng đối lập.Không hổ là đệ nhất mỹ nữ điện thứ ba Sâm La Điện, phong hoa tuyệt đại, mỹ tư có thể so với Bạch Như Tuyết, thoát tục tuyệt trần.- Thần Vũ quân Thiên phu trưởng?Bích Tiên Tiên nhíu mày lại, nhìn qua nam tử mặc áo giáp ở đối diện, nàng cảm thấy nội tâm bất an, hàn khí trên người đối phương làm nàng cảm thấy đau.Phong Phi Vân hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh một tiếng:- Đúng vậy, lão tử chính là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, thức thời thì cởi váy, thúc thủ chịu trói, bằng không, hắc hắc, Bổn tướng quân sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.Bích Tiên Tiên chưa từng nghe qua chuyện cười như thế, lại bị một Thần Vũ quân Thiên phu trưởng uy hiếp, nàng không giận còn cười, âm thanh mềm nhũn, ngọt ngào nói:- Quân gia, ngươi biết ta là ai không?-------Chương 490: Lục Ly Vi cùng Tô Huyết (1)- Vậy là ngươi aiPhong Phi Vân cũng thật sự cảm mạo với giọng của đối phương, quá mềm nhũn, nghe giọng nàng khiến xương cốt của hắn mềm ra.Nếu như để nàng đi khắp nơi cười lớn, đoán chừng không có bao nhiêu nam nhân cứng rắn được.Cho dù muốn cứng rắn cũng không cứng nổi.- Quân gia, có thể nghe qua Sâm La Điện...Bích Tiên Tiên muốn hù dọa Thần Vũ quân Thiên phu trưởng trước mắt một chút.- Cái gì?

Chẳng lẽ ngươi...

Ngươi là yêu nữ Sâm La Điện?Tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này đúng là bị dọa sợ, sợ tới mức ngay cả nói cũng không rõ ràng, hai chân đang phát run, lui ra sau từng bước.Kết quả như vậy chính là kết quả Bích Tiên Tiên muốn xem, nàng che miệng cười cười, lời nói vũ mị mê người:- Ta chính là yêu nữ, tiểu yêu tinh giết người không chớp mắt.Giữa ngón tay của nàng xuất hiện ba thanh thứ huyết châm, đều dài một thước, tỏa ra hào quang màu xanh.- Ông trời...ơ...i, cứu mạng ah!Phong Phi Vân quay đầu chạy vào cánh rừng đối diện, chạy một bước đã ngã ba lượt, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.- Còn muốn chạy trốn!Đôi mắt dễ thương của Bích Tiên Tiên lạnh như băng, dáng người như mây xanh, bay qua dòng suối nhỏ, hóa thành bóng hình xinh đẹp đuổi theo hướng Phong Phi Vân đào tẩu.Trong rừng cây tĩnh mịch tới cực điểm, không thấy sắc trời, đêm dài tháng dài, lá cây chồng chất sâu hơn một mét, còn mang theo hương vị ẩm ướt của lá cây mục.Bích Tiên Tiên xâm nhập vào trong rừng cây, không có nhìn thấy bóng dáng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng thì nội tâm nhảy dựng lên, thầm kêu một tiếng không ổn, vừa định quay người bay ngược ra sau, trước mắt có lá cây rựng nhiều, chúng bao phủ lấy nàng.Oanh!Hai tay nàng chém ra, một trăm sáu mươi tám đạo linh quang màu xanh thật nhỏ bay ra từ ngón tay của nang, đây là một trăm sáu mươi tám cây thứ huyết châm, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cũng bị đánh chết tại chỗ.Phía dưới truyền đến một đạo hàn khí!Đột nhiên nàng cảm thấy hai chân không thể động đậy, có người từ lá cây lao ra, ôm lấy hai chân của nàng, sau đó kéo nàng xuống dưới.- Cũng dám tính toán ta, muốn chết!Sắc mặt Bích Tiên Tiên trầm xuống, trên bàn tay có dị thú chiến hồn muốn đem đánh chết tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng ôm nàng, nhưng mà dị thú chiến hồn của nàng bị đối phương bóp nát dễ dàng, hóa thành mảnh vỡ linh khí.Nàng cũng đã không thể thong dong, một đạo lực lượng khổng lồ truyền tới, nàng định ra tay phản kháng, nhưng lại bị người ta bắt được cổ tay, trở tay kéo ngược ra sau lưng ngọc.- Đã sớm bảo ngươi thúc thủ chịu trói rồi!Một thiết thủ lạnh như băng đặt lên đỉnh đầu của nàng, một lực lượng khổng lồ truyền vào khiến hai mắt nàng tối sầm, lập tức hôn mê.- Điện thứ ba Sâm La Điện đệ nhất mỹ nhân Bích Tiên Tiên vào lúc chạy tới Thiên Hoa cổ thành đã mất tích trên đường.Tuycao tầng điện thứ ba Sâm La Điện đã ngăn cản tin tức này lộ ra ngoài, nhưng mà tin tức này vẫn bị người ta biết tới và truyền đi.Tu sĩ cả Thiên Hoa cổ thành không ngừng xôn xao!Bích Tiên Tiên không phải nữ nhân bình thường, nghe đồn rằng ngay cả tam điện hạ cũng ăn thiệt thòi trong tay của nàng, nữ nhân thông minh và tu vị cao như thế bị mất tích, xôn xao là đương nhiên.Các đệ tử tà tông thập điện đều ngửi được khí tức không tầm thường, cảm giác được nguy cơ đang tiếp cận từ từ.- Không phải là bị Phong Đại Ngưu bắt đi đấy chứ?Rất nhiều người liên tưởng tới Thần Vũ quân Thiên phu trưởng danh tiếng cao gần đây, tên này là kẻ không sợ trời không sợ đất, hơn nữa hắn còn phóng lời nói muốn bắt toàn bộ thập đại mỹ nhân của Sâm La Điện, chưa qua vài ngày thì Bích Tiên Tiên đã gặp chuyện không may, đúng là quá trùng hợp rồi.Đương nhiên cũng có người hoài nghi là Phong Phi Vân làm, dù sao Phong Phi Vân đã từng làm lúc trước rồi, Bạch Như Tuyết đã bị hắn buộc lên cành cây, nói không chính xác yêu ma chi tử này lại "Đi săn" .Nhưng mà không có ai liên tưởng Phong Phi Vân cùng Phong Đại Ngưu cùng với nhau, dù sao hai người sử dụng công pháp chênh lệch quá lớn, một kẻ là thiếu niên tâm tư kín đáo, một là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng thô kệch, không thể nào là cùng một người.Tam điện hạ Sâm La Điện đệ vô cùng tức giận, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng bị kinh động, bắt đầu khung chiêng gõ trống đi tìm kiếm tung tích Bích Tiên Tiên.Điện thứ tư Sâm La Điện Bạch Như Tuyết bị Phong Phi Vân cưỡng hiếp, cũng đã trở thành chê cười của cả tà tông, điện thứ ba Sâm La Điện không thể bước theo được.- Nếu như Bích Tiên Tiên cũng tao ngộ bất hạnh giống như Bạch Như Tuyết, như vậy sau khi tìm được cũng không cần mang nàng về.Đây là phó điện chủ điện thứ ba Sâm La Điện nói ra, đệ tử tà tông cũng hiểu nên làm thế nào.Thời điểm điện thứ ba Sâm La Điện sứt đầu mẻ tráng, trong tửu lâu của Thiên Hoa cổ thành có một đĩa thịt kỳ ngưu chưng với rễ hồ lô, được một thị nữ mặc áo bào trắng bưng lên, tiến vào gian phòng chữ thiên số 7 trang nhã.Tửu lâu này còn tráng lệ hơn cả hoàng cung, lượng người thật lớn, thức ăn và rượu đắt không hợp thói thường, chỉ có tu tiên giả mới tiêu phí nổi.Mỗi gian phòng nơi này vô cùng rộng lớn, bốn phía đều có màn che, có thiếu nữ cười nói ca hát, có thị nữ đưa đồ ăn, rót rượu, cả quận Tam Thánh này muốn tìm nơi hưởng thụ quả thật khó khăn.Gian phòng chữ thiên số 7 có mấy đệ tử tà tông tụ tập, đều có lai lịch không nhỏ, đều là thiên tài mới nổi của tà tông..Nam tuấn lãng tiêu sái, nữ càng phong hoa tuyệt đại, trong đó có một nữ tử đẹp như thiên tiên hạ phàm, trên người có mị lực khó nói nên lời, khiến cho người ta phải khuynh đảo.- Việc này thật sự là quá quỷ dị, nơi xảy ra chuyện là một dòng suối nhỏ, ngày hôm qua ta tự mình đi qua điều tra, cũng không có phát hiện dấu vết đại chiến kinh thiên động địa.Thương thế của Liễu Thừa Phong đã khỏi hẳn, khí sắc càng hơn lúc trước, sau khi chiến một trận với Kỳ Phong, làm cho tu vị của hắn tinh tiến, cách độ địa kiếp còn thiếu một chút.Hắn cẩn thận từng lấy một hộp sắt ra, mở hợp và xuất hiện một cây thứ huyết châm nhỏ, dài chừng một thước.Một đám cao thủ tà tông nhìn thấy cây châm này, đều vội vàng ngừng thở:- Đây là thứ huyết châm của Bích Tiên Tiên.- Tu vị Bích Tiên Tiên cũng đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, mở ra ba trăm hai mươi mệnh huyệt, chẳng lẽ nàng bị người ta bắt mà không có khả năng phản kháng?- Dòng suối nhỏ kia nằm cách Thiên Hoa cổ thành chỉ có ba nghìn dặm, một khi xảy ra đại chiến thì cao thủ tà tông trong Thiên Hoa cổ thành sẽ phát giác, như vậy chứng tỏ người ra tay chỉ dùng chưa tới ba chiêu đã bắt được nàng.Bờ môi Lục Ly Vi hồng nhuận phơn phớt nói ra một câu.Lục Ly Vi chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười Sâm La Điện, tràn ngập cơ trí, nàng là nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, càng là thất phẩm trí sư.Nàng duỗi ngón tay tinh tế như ngọc ra chạm vào thứ huyết châm, ngóng tay của nàng rung động, một bộ mặt kính tỏa hào quang hiện ra trước mặt mọi người.-------Chương 491: Lục Ly Vi cùng Tô Huyết (2)Đây là thủ đoạn của trí sư "Thấm nhuần chi kính ", có thể cách thời gian cùng không gian hiện ra chuyện trong quá khứ.Linh quang tỏa ra, hình ảnh xuất hiện, rốt cục hình ảnh hoán đổi tới chỗ dòng suối nhỏ kia.Bành!Mặt kính vỡ tan, một đạo lực lượng giữa thiên địa chấn ngón tay Lục Ly Vi chảy máu, vết máu này lan ra cánh tay của nàng, như muốn chấn vỡ thân thể của nàng.Mấy tuấn tài tà tông liên thủ trợ giúp nàng mới ngăn cản được lực lượng thời không cắn trả.Trong lòng Lục Ly Vi lòng sợ hãi, trong mắt tràn ngập ngưng trọng, nói:- Có người chặt đứt thiên cơ, không cho người ta suy tính ra kẻ bắt Bích Tiên Tiên.- Người phương nào lợi hại như vậy, chặt đứt thiên cơ của mấy ngày trước?Một đệ tử tà tông động dung.- Không chỉ chặt đứt thiên cơ, còn dẫn động thiên phạt, nếu không phải vừa rồi các vị tương trợ, Ly Vi đã chết dưới thiên phạt rồi.Lục Ly Vi nói.Tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí, không biết là kẻ nào đáng sợ như vậy, lại có thể trảm thiên cơ, dẫn thiên phạt, đây quả thực chính là nhân vật không tầm thường.- Ngươi có thể đoán được là người nào ra tay không?Tô Huyết bất cận nhân tình nói ra.Tô Huyết chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ năm Sâm La Điện, ăn mặc hắc y, đeo mũ rộng vành, ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, trong tay ôm một thanh thiết kiếm bình thường nhất, không có kẻ nào dám tiếp cận nàng.Mỗi người lần đầu tiên nghe được tên của nàng, đều cho rằng gọi là "Tô Tuyết ", kỳ thật chỉ có mình nàng mới biết nàng tên là "Tô Huyết" .Nhưng mà nàng cho tới bây giờ không có đi giải thích, cũng chẳng muốn đi giải thích.Nàng là người phi thường khác loài, chưa từng có một bằng hữu, thậm chí không cho phép kẻ nào tới gần nàng ba bước.Chỉ có một người có thể đi tới gần nàng ba thước mà không có chết, người nọ chính là ngũ điện hạ, nhưng mà ngũ điện hạ cũng bị chém đứt một cánh tay.Có rất ít người có thể nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng mà tất cả mọi người nói nàng chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ năm Sâm La Điện, có lẽ nàng căn bản không đẹp, thậm chí lớn lên cực xấu, nhưng mà càng thần bí càng khiến người ta tưởng tượng vô hạn, có lẽ nàng thật sự là một mỹ nhân cũng không chừng.Đám đệ tử tà tông, kể cả Liễu Thừa Phong cũng phải kiêng kỵ nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng khác thường, tận lực tránh nàng khá xa một ít.Bởi vì Tô Huyết chính là một trong những thiên tàu tuần kiệt nguy hiểm nhất của tà tông, đáng sợ như Nạp Lan Tuyết Táng, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Nạp Lan Tuyết Táng.Bởi vì Nạp Lan Tuyết Táng có chín chuôi kiếm, mà nàng chỉ có một chuôi kiếm, nhưng mà nàng giết người còn nhiều hơn Nạp Lan Tuyết Táng.Trong mắt Lục Ly Vi mang theo vài phần dị sắc, con ngươi còn sáng hơn sao trời, nói:- Có thể trảm thiên cơ, lại có thể dẫn động thiên phạt, nhân vật như vậy cả Thần Tấn vương triều không tìm ra người thứ ba, mà bây giờ trong Thiên Hoa cổ thành chỉ có một người có thể làm được.Thời điểm nàng nói ra lời này, tất cả mọi người đã đoán ra là ai.- Thiên Toán thư sinh.Liễu Thừa Phong thì thầm.- Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ vừa tới quận Tam Thánh, tà tông cùng Vạn Tượng Tháp sẽ bắt đầu chiến đấu đỉnh phong, lúc này bọn họ bắt đi Bích Tiên Tiên, có lẽ chính là muốn phản kích.- Lục cô nương cùng Tô cô nương cũng thân cận, Bạch Như Tuyết cùng Bích Tiên Tiên lần lượt gặp chuyện không may, quân cờ tiếp theo của bọn họ chính là các ngươi.Một đệ tử tà tông nói ra.Bành!Đúng lúc này, trong phòng có tiếng của nam tử tục tằng vang lên.- Bỏ đi, bỏ đi, bổn tướng quân chỉ tới đây uống rượu, mau mang rượu ngon nhất của các ngươi tới đây, mang mười bình.- Quân gia, rượu của chúng ta không rẻ.Thị nữ mười tám mười chín tuổi nói ra.Quán rượu này chính là sản nghiệp của Ngân Câu Phường, có làm thị nữ ở đây cũng không phải tầm thương, tự nhiên nhìn ra nam tử trước mặt chỉ là Thiên phu trưởng mà thôi, đừng nói là mười bình rượu ngon, cho dù một chén rượu ngon cũng không có tiếng trả.Tuy thị nữ nói năng cung kính, nhưng mà nói chuyện không mang theo chút cung kính nào.Bành!Vị Thần Vũ quân Thiên phu trưởng đập bàn một cái, đánh cái bàn đồng dày hai thước lõm xuống hình bàn tay.- Ngươi có ý tứ gì, sợ quân gia ta không trả nổi sao, ngươi biết quân gia ta là ai không?Thần Vũ quân Thiên phu trưởng hiển nhiên tính tình táo bạo, âm thanh giống như sấm sét, khiến cho thị nữ hoảng sợ biến sắc, thiếu chút nữa té xuống đất.Động tĩnh ở đây hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của chủ sự, lập tức giận dữ mắng mỏ thị nữ một trận, lại vội vàng trấn an Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, chuyện cũng nhanh chóng bình thường lại, mười bình rượu ngon được mang lên.Rượu này quả nhiên là rượu ngon, mùi rượu bao phủ cả cung điện.Chủ sự này cũng đứng bên cạnh Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, trong lòng tâm thần bất định, không ngừng nói:- Quân gia, đây chính là ' Thất Dạ Thần Tiên Đảo ', rượu này rát mạnh, người bình thường cho dù uống một giọt cũng say ngay lập tức, cho dù là tu tiên giả uống ba chén cũng đã không chịu nổi.

Cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, uống bảy chén cũng phải ngã xuống đất không dậy nổi.Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này chỉ uống mà thôi, trong nháy mắt đã uống năm chén vào bụng, nhưng hoàn toàn không thấy say.- Quân gia, ngươi nên uống chậm một chút, đừng lãng phí, mỗi giọt rượu này giá năm mươi kim đấy!Vị chủ sự nhìn thấy rượu không ngừng chảy ra khỏi mép của hắn, cũng cảm giác đau lòng.Người khác uống "Thất Dạ Thần Tiên Đảo" đều dùng chén nhỏ uống chậm, hắn ngược lại uống liền mười chén.Tên này có phải tửu thần chuyển thế không, vậy mà uống mười chén không say?Ánh mắt mọi người kinh hãi, chăm chú quan sát Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, ai cũng biến sắc, muốn xem hắn uống được bao nhiêu chén.Một đám thiên tài tuyệt đỉnh của tà tông ở đây cũng chú ý tới Thần Vũ quân Thiên phu trưởng trong hành lang, hai mắt nhìn nhau.- Là Phong Đại Ngưu!Một vò rượu đủ mười chén rượu.Nhưng bây giờ sáu vò đã không còn, rượu bên trong chảy vào miệng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng.Thất Dạ Thần Tiên Đảo này chẳng lẽ bị hỏng rồi, đừng nói bảy chén, cho dù bảy bình cũng không làm gì được hắn.Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đại hán đầu trọc không tin tà, cũng gọi một vò "Thất Dạ Thần Tiên Đảo ", nhưng mà mới uống ba chén thì đã nhịn không được, ngửa đầu té xuống đất ngáy o o...- Đã ghiền ah!

Đã ghiền!Thần Vũ quân Thiên phu trưởng uống tới vò cuối cùng, đã uống rất sướng khoái, cầm chén thanh đồng trong tay ném "Bành" một tiếng xuống đất, chủ sự bị giật mình, tránh ra phía sau, sợ tửu quỷ này tất một cái bay đầu của hắn.Hắn trực tiếp ôm vò rượu cuối cùng lên, ngửa đầu rót vào trong miệng, sau khi uống xong, người của hắn đứng không vững, ném vò rượu xuống bàn, thân thể lung la lung lay đi ra bên ngoài.Chủ sự nhìn thấy một màn này thì gấp lên, vội vàng đi tới trước mặt, nói:- Quân gia, mười vò rượu ngon tổng cộng ba vạn sáu ngàn miếng kim tệ?-------Chương 492: Nữ nhân thông minh- Cái gì?

Ba, ba vạn sáu ngàn...

Cái gì?Tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này thật sự quá say rồi, ngay cả nói chuyện cũng có chút không rõ.- Là ba vạn sáu ngàn miếng kim tệ.Trong lòng chủ sự này cảm thấy không ổn.- Không có tiễn!Tửu lượng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng rất lớn, đầu lưỡi như bị rút đi.- Không có tiền?Tươi cười trên mặt chủ sự biến mất, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh quang bay thẳng lên trời, qua trong giây lát, chỉ thấy mười tên quân sĩ mặc giáp bạc đi ra như thần binh trời giáng, cầm ngân thương ngàn cân trong tay, vây tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vào giữa.Nơi này chính là sản nghiệp Ngân Câu gia tộc, những chiến sĩ giáp bạc này chính là tử sĩ do Ngân Câu gia tộc huấn luyện, đều là cường giả thân kinh bách chiến.- Dám ăn chùa trên địa bàn Ngân Câu gia tộc, thật sự là không muốn sống, đánh gãy hai tay hai chân của hắn cho ta.Lão giả chủ sự hất ống tay áo lên, lạnh giọng phân phó.Tuy Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này uống nhiều khí lực không đủ, nhưng mà đầu óc rất thanh tỉnh, tư thế phòng ngự sẵn sàng, nhưng mà tay rất run rẩy, linh khí trong đan điền chấn động.Những thiên tài tà tông trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người cười rộ lên, Phong Đại Ngưu này đúng là hiếm thấy, đi ăn chùa lại ăn chùa của Ngân Câu gia tộc, xem ra hôm nay không tránh khỏi đánh một trận.Ngón tay Lục Ly Vi mang theo một tia máu tươi, ánh mắt chớp động hào quang trí tuệ, trong ánh mắt có dị thường, nàng lấy một xấp kim phiếu trong ống tay áo ra, cười nói:- Hắn là bằng hữu của ta, tiền rượu của hắn tính cho ta.Một đạo kim mang bay ra khỏi ngón tay của nàng, sau một khắc đã lọt vào trong tay của chủ sự, đây là kim phiếu trị giá năm vạn kim tệ.Nhìn thấy kim phiếu, con mắt lão giả chủ sự này híp lại, có người tính tiền tự nhiên là rất tốt, vội vàng phân phó đám chiến sĩ kia lui ra.Sau khi giật mình, Thần Vũ quân Thiên phu trưởng tỉnh rượu một nửa, nhìn lên lầu và hỏi:- Vị bằng hữu này trượng nghĩa như vậy?- Tự nhiên là bằng hữu trượng nghĩa.

Phía trên còn rượu ngon hơn Thất Dạ Thần Tiên Đảo, chẳng lẽ Phong Tướng quân không muốn nếm thử?

Giọng của Lục Ly Vi ngọt ngào, cho dù là nam nhân nào nghe được giọng nói này đều khẳng định phải đi gặp chủ nhân giọng nói để biết nàng dài ngắn thế nào.Nữ tử có giọng đẹp như thế, lớn lên cũng tuyệt đối không quá kém.Mỗi nam nhân đều muốn gặp được chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên nếu như gặp chuyện mỹ nhân cứu anh hùng cũng rất tốt.Gặp được chuyện tốt như vậy, làm sao không đi lên gặp mỹ nhân một lần chứ?Những tuấn tài tà tông trẻ tuổi khó hiểu vì sao Lục Ly Vi làm như vậy, Phong Đại Ngưu tại Thiên Mai trang viên đánh tà tông xám xịt rời đi, hiện tại thời điểm hắn tự mất mặt, cứu hắn làm cái gì?Liễu Thừa Phong lại hiểu một ít, trong lòng thầm than:- Không hổ là nữ nhân thông minh, Phong Đại Ngưu này là mãng phu không đầu óc, tuyệt đối là thiên tài cấp sử thi dễ thu mua nhất, Lục Ly Vi thủ đoạn cao minh, chỉ sợ muốn thu phục hắn làm tọa hạ!Bành!Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Đại Ngưu tùy tiện đi tới, ánh mắt quét qua chung quanh, cũng nhận ra những người này là đệ tử tà tông, con mắt co rụt lại, vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn rời khỏi nơi này.- Phong Tướng quân không cần khẩn trương, hôm nay chúng ta uống rượu, không nói chuyện ân oán.Bàn tay trắng nõn thon dài của Lục Ly Vi rất đẹp, hai tay cầm chén rượu kính dâng.Lục Ly Vi đúng là mỹ nhân ưu nhã, căn bản không có một tia lệ khí như đệ tử tà tông khác, ngược lại giống như cung nữ được học thi thư lễ nghĩa, có được lực tương tác không ai có thể cự tuyệt.Con mắt Phong Đại Ngưu nhìn thẳng, ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm vào dáng tươi cười mê người của Lục Ly Vi.Đám đệ tử tà tông này thầm mắng trong lòng, Phong Đại Ngưu này đúng là cuồng đồ, khó trách lại thả lời muốn lấy trinh của thập đại mỹ nhân tà tông.- Khục khục, vừa rồi là vị cô nương này trả tiền giúp ta, ngươi xem ta phải thế nào mới có thể báo đáp ngươi đây?Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn qua Lục Ly Vi từ trên xuống dưới, bộ dáng còn hơn cả sắc quỷ, đi qua bưng chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên, huống chi còn bưng cả tay của Lục Ly Vi không buông.Lục Ly Vi không nghĩ tới Phong Đại Ngưu này dễ dụ dỗ như vậy, chỉ cần có rượu ngon gái đẹp, như vậy thiên tài cấp sử thi này sẽ là của nàng.Một thiên tài cấp sử thi, trăm năm sau chính là một sử thi Cự Kình.Cái gọi là sử thi Cự kình, chính là vô thượng Cự kình, thiên tài cấp sử thi đạt tới Cự Kình tự nhiên là thiên tài siêu cấp.Cũng chỉ có thiên tài cấp sử thi tu luyện tới Cự Kình mới xứng được gọi là vô thượng, chiến lực khủng bố khôn cùng, khí thế vô địch.- Khục khục!Chu Hiểu Liêm thật sự không nhịn được, ho khan hai tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Chu Hiểu Liêm cũng là thiên tài nghịch thiên điện thứ mười Sâm La Điện, truy cầu Lục Ly Vi mấy năm, đối với mỹ nhân trí tuệ hơn người này quả thực chính là nói gì nghe nấy, tự nhiên không chịu được khi thấy người thương bị chiếm tiện nghi.Phong Đại Ngưu tùm chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên uống cạn, sau đó lại nện cái chén vào người Chu Hiểu Liêm.- Tiểu tử, trừng cái gì trừng?Tuy chỉ là động tác quăng chén mà thôi, nhưng mà khí lực cực kỳ to lớn, quả thực chẳng khác gì sao chổi nhỏ nện qua, chén rượu ma sát với không khí sinh ra hỏa diễm, nhiệt độ cao khiến chén rượu tan chảy một quả cầu sắt.Bàn tay Chu Hiểu Liêm xuất hiện một trần bàn đường kính một mét, vân ấn lưu động, giống như một mặt thuẫn.Bành!Trận bàn lập tức nghiền nát, cầu sắt đánh vào bàn tay của hắn, đánh cho xương cốt nổ vang, một đầu cánh tay đã bị phế.- Phong Đại Ngưu, ta chiến với ngươi một trận.Cánh tay Chu Hiểu Liêm gãy ngang, bộ dáng của hắn vẫn hung thần ác sát, muốn tế huyết buồm ra.- Chu Hiểu Liêm lui ra!Lục Ly Vi khiển trách.- Ly Vi!Chu Hiểu Liêm không lùi.- Phong Tướng quân là bằng hữu của ta, ta bảo ngươi lui ra, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy?Đôi mắt dễ thương của Lục Ly Vi trở nên lạnh như băng.- Lần này ta không có khả năng lui ra...Chu Hiểu Liêm còn chưa nói xong, trong miệng máu tươi tung tóe, trong mắt ôm hận, ngón tay rực rỡ chậm rãi té trên mặt đất, trong miệng còn mọc ra một cây thứ huyết châm, máu tươi đâm xuyên qua người, máu tươi ba thước.Cây châm nằm trên bàn bị ống tay áo Lục Ly Vi quét qua, xen lẫn linh mang, thứ huyết châm đâm xuyên từ ót qua miệng của Chu Hiểu Liêm.- Ngươi không nghe lời, cũng không cần phải sống sót.Lục Ly Vi đạm mạc nói ra.Quả nhiên không hổ là nữ nhân tà tông, chỉ dựa vào mặt ngoài đánh giá mỹ nhân, vậy mười phần sai, các nàng giết người còn quyết đoán hơn nam nhân, mặc dù nam nhân ưa thích các nàng.Đám đệ tử trẻ tuổi tà tông khác cũng chẳng cảm thấy có gì không khỏe, ánh mắt nhìn qua Lục Ly Vi đã khác trước.-------Chương 493: Đẩy ngã Ly Vi (1)Chỉ có Tô Huyết ngồi trong góc vẫn không nhúc nhích, chỉ có Phong Đại Ngưu tiến lên thì nàng mới nhìn qua, sau đó lẳng lặng ngồi nơi đó, ngón tay thon dài vuốt thiết kiếm.- Ha ha, thật sự khiến Phong Tướng quân chê cười.Lục Ly Vi tươi cười mê người như trước, bộ dáng như chim non nép vào người, nhìn thấy bô dáng này của nàng, không ai nghĩ tới nàng lại sát phạt quả quyết lúc trước.Phong Đại Ngưu cười hắc hắc:- Không biết cô nương có phải là giai nhân của Sâm La Điện hay không?- Điện thứ mười Sâm La Điện, Lục Ly Vi.

Phong Tướng quân gọi ta Ly Vi vẫn được.Lục Ly Vi cười nói.- Ly Vi cô nương.Phong Đại Ngưu hơi ngượng ngập nói.- Phong Tướng quân, cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện của ta thế nào?Lục Ly Vi nói bóng nói gió.Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm vào nàng, nếu không phải bên cạnh còn có mấy thiên tài của tà tông, chỉ sợ hắn đã bị Lục Ly Vi dụ dỗ nhào lên.- Hắc hắc, trước kia ta nhất định cho rằng đó là nơi quỷ quái chướng khí mờ mịt, nhưng mà bây giờ cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện có ngươi, khẳng định chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian.- Ha ha, Phong Tướng quân có muốn tới tiên cảnh nhân gian làm khách không?Lục Ly Vi hết sức chủ động, muốn dọn dẹp mãng phu như Phong Đại Ngưu này, với nàng mà nói quá dễ dàng.- Hắc hắc, chỉ cần nơi nào có Ly Vi cô nương, khắp nơi đều là tiên cảnh nhân gian.Phong Đại Ngưu cười rất ngu ngốc.- Trong tửu lâu này ta đã đặt một sương phòng, vốn có ý định ở một mình, hiện tại xem ra...Lục Ly Vi bày mưu nghĩ kế, muốn dọn dẹp mãng phu trước mặt, biện pháp tốt nhất chính là câu dẫn hắn, chỉ cần làm cho hắn ngoan ngoãn nằm xuống, như vậy kế tiếp hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.- Không phải sương phòng, quả thật là tiên cảnh nhân gian.Lục Ly Vi cười si ngốc, sau đó liền lôi kéo ống tay áo Phong Đại Ngưu đi lên sương phòng.Trong gian phòng trang nhã chỉ còn mấy tên thiên tài tà tông nhìn nhau, đều thở dài:- Phong Đại Ngưu đã rơi vào tay giặc, hãy chờ xem!

Lục Ly Vi nhất định sẽ khiến tên này trở thành nô tài dưới váy quả lựu của nàng, hơn nữa mãng phu này tuyệt đối không chiếm được nửa phần tiện nghi từ Lục Ly Vi.Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.Mỹ nhân dưới đèn còn mỹ lệ hơn trước!Lục Ly Vi hiện tại đang an vị dưới ánh đèn, bên dưới mặt sàn phù một lớp lông tuyết hồ, chung quanh có hương liệu thơm nức, trên thảm còn bày rượu ngon.Lục Ly Vi mặc áo bào dán sát người, nhưng lại không che được dáng người lồi lõm hoàn mỹ của nàng, nàng ôm một vò rượu ngon, nằm nghiêng trên mặt giường, vò rượu lạnh như băng dán sát vào bộ ngực cao ngạo của nàng.Mùi rượu mang theo từng sợi khóc xanh bay lên, mùi rượu đều có thể ngưng tụ ra cảnh đẹp trăm hoa đua nở tung bay trong phòng, cũng bao quanh thân hình mềm mại của nàng.Đôi chân ngọc của nàng lộ ra ngoài, cũng không béo, cũng không gầy, tinh tế tỉ mỉ mà nhu thuận, đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta có xúc động muốn vén váy của nàng lên.- Ly Vi cô nương đúng là giai nhân khuynh thành đương thời...Phong Đại Ngưu nói rất đần, cuối cùng cũng nghẹn cả buối nói ra một câu.- Ha ha!Lục Ly Vi cười thản nhiên, đôi mắt híp lại như trăng non, làn thu thủy tỏa ra ngoài, câu nhân tâm phách, giọng nói điềm nhiên:- Phong Tướng quân đúng là người biết nói chuyện.

Ly Vi biết tướng quân thích uống rượu ngon cho nên mới nói ra lời này.- Làm sao có thể, rượu ngon làm sao bằng mỹ nhân.Phong Đại Ngưu đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nói không nên lời, thật giống như nam nhân vừa ra đời lần đầu tiên.Lục Ly Vi nhíu mày đáng yêu, ảo não nói:- Vậy sao ngươi cách Ly Vi xa như thế, chẳng lẽ sợ Ly Vi ăn ngươi sao?- Muốn ăn cũng là ta ăn ngươi!Rốt cuộc Phong Đại Ngưu chịu không nổi, trực tiếp nhào qua người nàng, nhưng mà hắn nhào vào trong vò rượu.Thân hình mềm mại của Lục Ly Vi giống như xà mỹ nhân, uốn lượn chạy đi, hóa thành làn gió thôi bay qua dưới nách Phong Đại Ngưu, đứng một bên vuốt cằm cười cười.- Thật sự là sắc quỷ vội vàng, nếu hôm nay không chọc đầu óc của ngươi choáng váng, quên hết tất cả, cuối cùng ngoan ngoãn quỳ liếm ngón chân của bổn cô nương, ta sẽ không gọi là Lục Ly Vi.Trong nội tâm nàng nghĩ như vậy, trong mắt tươi cười mỉa mai.Phong Đại Ngưu ôm bình rượu, quay người lại và ngồi xuống, trong mắt mang theo hào quang cuồng nhiệt, lại cười to, nói:- Ngươi là tiểu yêu tinh!- Ta chính là tiểu yêu tinh, đến đây!

Tới bắt ta đi!Lục Ly Vi híp mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay, dưới ánh đèn dáng người của nàng càng trở nên yểu điệu, mỗi một động tác đều khiến người ta máu huyết sôi trào, đúng là yêu nghiệt hại người.Bành!Phong Đại Ngưu đặt bình rượu trên giường, vừa rồi uống rất nhiều rượu, phản ứng trì độn không ít, nhưng màđoộng tác của hắn vẫn không chậm, nhanh như tốc độ ánh sáng, hắn bay tới ôm Lục Ly Vi vào trong ngực.Mỹ nhân trong ngực bị nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ, không ngờ chỉ là hư ảnh.- Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này...Giọng của Lục Ly Vi từ trong màn tơ truyền tới, mang theo tiếng cười như chuông bạc, Phong Đại Ngưu nhào vào trong màn tơ, lại trông thấy mỹ nhân đã ngồi vào trong thùng gỗ tắm rửa, áo nàng khoác trên thùng gỗ, kể cả đồ lót màu hồng phấn.Đây là cảnh vô cùng kích thích con mắt của người ta, khiến máu huyết nam nhân sôi trào, cho dù Phong Phi Vân biết rõ đây là diễn trò, nhưng mà giờ phút này cũng không thể kiềm nén được, đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười của tà tông quả nhiên là không kém.Hắn từng bước đi tới bên thùng gỗ.Lục Ly Vi mị nhãn mê ly, lại gỡ cây châm bích lục xuống, cái cổ trắng nõn gợi cảm, tóc dài phiêu tán dính nước, chẳng khác gì cánh hoa trên cành.Phong Đại Ngưu đã đứng bên cạnh thùng gỗ, có thể ngửi thấy hương hoa, mùi hương trên mái tóc nàng, lại nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, vai thơm bọt nước lăn tăn, bộ ngực như ẩn như hiện trong nước.- Ha ha, nhìn được không?Ngón tay Lục Ly Vi nhẹ nhàng vuốt vai, cổ, hai ngọn núi của mình, thật giống như muốn hấp dẫn ánh mắt trần trụi của Phong Đại Ngưu.Không có người nào không muốn đạt được thánh nữ tài trí và ưu nhã như Lục Ly Vi, không nam nhân nào không thích nhìn nàng tắm rửa.- Đương nhiên là rất đẹp.Đây là suy nghĩ chân thật của Phong Đại Ngưu.- Vậy ngươi có muốn nhìn nhiều một chút hay không?Lục Ly Vi cười nói.- Không nhìn mới là đồ ngu!Phong Đại Ngưu nói ra.- Đưa tay của ngươi cho ta.Lục Ly Vi duỗi bàn tay ngọc ra, giữa ngón tay còn mang theo bọt nước, có cánh hoa mai màu đỏ dính lên người chẳng khác gì cánh hoa hồng.Phong Đại Ngưu hơi khom người, vươn tay, ngón tay của nàng niết lên cổ tay của hắn, sau đó lại kéo vào bộ ngực trong nước, nàng rất hài lòng nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của Phong Đại Ngưu hiện tại.Tay của Phong Đại Ngưu xuyên qua cánh hoa, chìm vào trong nước, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyết trắng của nàng, bộ ngực sữa đã lộ ra một nửa, làm cho hắn cảm giác được bờ môi đỏ ửng, trong cổ họng có tà hỏa bắn ra ngoài.-------Chương 494: Đẩy ngã Ly Vi (2)XÍU...UU!!Đột nhiên một đạo khí tức nguy hiểm chạy lên não, Phong Đại Ngưu muốn thu hồi cánh tay chìm trong nước, đôi mắt Lục Ly Vi biến thành đen kịt thâm thúy, một đạo tà quang bay ra khỏi mắt.Đây là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, Bổ Thiên Tà Nhãn, có thể gạt bỏ linh hồn con người, giam cầm thần thức.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hỏa diễm hừng hực, có hai đạo hào quang màu đỏ bay ra khỏi mắt, xóa nhòa tà nhãn.Lục Ly Vi cả kinh, nhưng mà cũng không có hoảng loạn, bỗng nhiên đứng dậy, thân thể mềm mại tuyết trắng lung linh hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, giống như phù dung nhâm trong nước.Tay của nàng nắm cổ tay Phong Phi Vân, ngón trở bắn ra hào quang màu đen, hóa thành một vòng tay đen kịtn bay về phía ỏổ tay Phong Phi Vân.Đây là vòng tay huyết cẩm huyền, nếu vừa rồi tay của Phong Phi Vân tiến vào trong nước thêm một chút, như vậy vòng tay huyết cẩm huyền đã đeo vào tay của hắn rồi.Nữ nhân này tâm tư kín đáo, hoàn hoàn đan xen, có Bổ Thiên Tà Nhãn, lại luyện chế vòng tay huyết cẩm huyền, có hai thứ đồ vật này, cho dù là thiên tài cấp sử thi cũng phải làm nô bộc cho nàng.Trên bàn tay Phong Đại Ngưu bắn ra hào quang năm màu, đánh bay vòng tay huyết cẩm huyền ra ngoài, đụng vào cửa sổ, linh quang tỏa ra chung quanh, cổ tay không bị vòng tay huyết cẩm huyền đeo vào.Trong sương phòng này nàng sớm bố trí kết giới, cách ly toàn bộ gian phòng.Lục Ly Vi biến sắc, vội vàng cuốn sa y trên thùng gỗ lên, bao phủ thân thể của nàng, thân thể mềm mại u nhã, hóa thành đường cong mỹ diệu bay ra ngoài.Hai tay chuẩn bị đều bị phá vỡ kết giới, nàng không dám tiếp tục ỏ lại đây.- Ha ha!

Ly Vi cô nương muốn chạy đi đâu?Tốc độ của Phong Đại Ngưu còn nhanh hơn nàng gấp nhiều lần, bàn tay lớn bắt được cổ của nàng, hất mạnh nàng lên, ném vào trên giường.- Ngươi không có uống say?Lục Ly Vi kinh dị nói.Phong Đại Ngưu đi từng bước tới gần nàng, giống như sài lang dồn chú dê nhỏ vào góc tường, cười nói:- Uống chỉ là uống nước, đừng nói mười vò, cho dù là một trăm vò cũng không có gì.Lục Ly Vi thông minh cỡ nào, qua trong giây lát đã hiểu ra mọi thứ, bản thân nàng là thất phẩm trí sư, không ngờ bị người ta tính toán, đây mới thực sự là thông minh quá bị thông minh hại.- Lại là Thiên Toán thư sinh chặt đứt thiên cơ, bằng không sao ta không có một chút cảm giác nguy hiểm nào.Ánh mắt dễ thương của Lục Ly Vi phát lạnh, hàm răng cắn chặt.- Ha ha!

Trong sương phòng này mới thật sự là tiên cảnh nhâ gian.Phong Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn qua bốn phía, đặc biệt là Lục Ly Vi quần áo tán loạn, hắn cười khiến nữ hài tử sởn gai ốc.- Hừ, Phong Đại Ngưu, nếu ngươi dám đụng một ngón tay vào người ta, điện thứ mười Sâm La Điện sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.Trong mắt Lục Ly Vi không biến hóa, bởi vì nàng không tin Phong Đại Ngưu thật có can đảm làm gì nàng.- Ai!

Nữ nhân thông minh luôn tự cho là đúng.Phong Đại Ngưu đã cởi bỏ giáp trụ trên người của mình.Đây là một thiếu niên mặc nho y màu trắng, hoàn toàn không như tưởng tượng của nàng, chính là một mãng phu to lớn thô kệch, có lẽ tất cả mọi người vẫn lâm vào nhầm lẫn như thế.Hắn mặc nho bào màu trắng của Vạn Tượng Tháp.Lục Ly Vi bừng tỉnh đại ngộ, nói:- Thì ra cái gọi là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, dĩ nhiên là đệ tử Vạn Tượng Tháp giả mạo, không ngờ ngươi có thể lừa gạt tất cả tinh anh của tà tông.- Bây giờ ngươi còn cho rằng ta không dám làm gì ngươi không?Phong Phi Vân lại biến thành âm thanh vốn có của mình, lại bòn lên giường, duỗi hai ngón tay vuốt cằm Lục Ly Vi, nâng mặt nàng lên.- Không tin!Lục Ly Vi nói.- Vậy ta cho ngươi biết, ta chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, ngươi có tin hay không?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào biến hóa đặc sắc trên mặt Lục Ly Vi.Phong Phi Vân là người nào?

Trong mắt tất cả đệ tử tà tông, thằng này cũng không phải là người, bởi vì hắn dám cưỡng hiếp đệ nhất mỹ nhân điện thứ tư Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, trong thiên hạ rất khó tìm ra người gan lớn như thế, vậy hắn còn là người sao?- Ngươi...Lục Ly Vi lần này đã sợ thật rồi, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, tên trước mặt chính là Phong Phi Vân.

Trong lúc nhất thời trong lòng nghĩ tới nhiều đồn đãi về Phong Phi Vân, cái gì Cửu Long Bão Trụ, cái gì mười ngày mười đêm, cái gì cưỡng hiếp tới chết...Nếu như biết rõ Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân, nàng tuyệt đối không dám dụ dỗ yêu ma chi tử sắc đảm ngập trời này.Dụ dỗ bất luận kẻ nào, cũng không thể dụ dỗ Phong Phi Vân ah!Nhưng mà nàng muốn hối hận đã chậm rồi!Nàng muốn chạy thục màng lần nữa, nhưng lại bị Phong Phi Vân bắt về dễ dàng, lúc này hắn bắt nàng về, trên người của nàng bị cởi sạch quần áo.Nàng muốn kêu to, nhưng mà bờ môi đã bị Phong Phi Vân lấp lại; nàng muốn giãy dụa nhưng hai tay bị khốn trụ, đôi chân thon dài bị hai tay của Phong Phi Vân ôm chặt.Một nữ nhân thông minh luôn dễ dàng bị thông minh nói dối, mà một khi phát sinh sai lầm như vậy, cái giá phải trả cực kỳ thảm trọng.Phong Phi Vân không phải nam nhân tùy tiện, nhưng nếu như một nữ nhân chủ động đưa tới cửa mà không "Ăn ", vậy hắn tuyệt đối phải xin lỗi lương tâm của mình rồi.Trong sương phòng tiếng tiên nhạc mỹ diệu vang lên.Tuy đã có kết giới, bên ngoài căn bản nghe không được tiếng động mỹ diệu bên trong, nhưng mà người tinh thông "Cách không nghe hơi" vẫn có thể nghe được âm thanh mỹ diệu mê hồn bên trong.- Gặp hoa phải hái, gặp xinh đẹp phải chơi, cũng không hỏi xem người khác có nguyện ý hay không, quả thực chỉ có một!Tất Trữ Suất là người tinh thông bí thuật "Cách không nghe hơi", bằng không hắn cũng không thầm than như thế.Hắn như con thạch sùng ghé vào cửa sổ, lỗ tai nghe tiếng vang bên trong truyền tới, nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng.- Quá đáng giận, đã sớm nghe nói Phong Phi Vân đã từng là thiếu nhân hư hỏng 'dâm' bá một phương, hiện tại cũng lộ ra tướng mạo sẵn có rồi.- Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì?Vương Mãnh đứng bên cạnh lo lắng hỏi.Tất Trữ Suất nói:- Nghe được một ít thứ rất kích thích.- Thứ kích thích gì?

Nói mau!Vương Mãnh vội vàng thúc giục.- Cái này...

Không tốt lắm đâu!Sắc mặt Tất Trữ Suất hơi xấu hổ.- Ngươi nói hay không?Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích lên, trực tiếp liền đâm vào đũng quần Tất Trữ Suất.- Ta nói, ta nói...Tất Trữ Suất nghẹn cả buổi, đang chuẩn bị công tác, rốt cục ma sát đũng quần vào cửa sổ, giọng cổ quái phong tình lẳng lơ:- Ah...

Ah...

Không được...

Không được...

Cầu ngươi...

Không được...

Ah...

Cứu mạng ah...

Ah...- Ngươi gào cái quỷ gì thế?Vương Mãnh nói câu này Tất Trữ Suất đang bám vào cửa sổ rơi xuống đất.- Đều là con mẹ nó ngươi bức ta, bằng không lão tử làm gì học tiếng lẳng lơ của con nữ nhân dâm đãng kia?Tất Trữ Suất cảm giác vô cùng tức giận, xoa xoa đũng quần, lại đứng dậy dốc sức liều mạng với Vương Mãnh, nhưng vào lúc này một đạo linh mang phá không bay tới, một bóng người màu đen đã đứng trước người của hắn, một thanh kiếm đặt trước yết hầu của hắn.-------Chương 495: Tô Huyết bất tửTất Trữ Suất cảm giác linh hồn của mình bị kiếm quang này khóa lại, không dám động cả ngón tay.Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích, mũi kích nhanh như điện quang đâm thẳng vào hắc y nhân vừa xuất hiện.Bành!Hắc y nhân kia cũng không quay người, chỉ đưa tay ra sau điểm một cái vài mũi kích, một tầng hàn băng màu đen lan tràn, trực tiếp đong băng cả đầu cánh tay của Vương Mãnh, bàn tay lại dính vào Phương Thiên Họa Kích, không cách nào nhúc nhích.Hắc y nhân chỉ một tay đơn giản là xong, không có xoay người lại dễ dàng chế phục Vương Mãnh.- Nói các ngươi là người nào?Hắc y nhân trầm giọng hỏi, kiếm trong tay càng băng hàn.Dĩ nhiên là giọng của nữ nhân.- Mỹ nữ, chúng chính là người tốt ah!

Trước tiên, trước thu hồi kiếm được không?Toàn thân Tất Trữ Suất đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy nói.- Người tốt?

Ta chuyên giết người tốt.Tô Huyết nói.- Kỳ thật ta là người xấu, việc ác bất tận.Tất Trữ Suất sắp khóc lên.- Ta giết người xấu càng nhiều hơn....Tô Huyết không mang theo hương vị nhân gian.Tất Trữ Suất đã sắp khóc rồi, nói:- Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?- Nói cho ta biết bên trong xảy ra chuyện gì?Tô Huyết nói.- Ta sẽ không làm chuyện bán bằng hữu...

Ah!

Đừng, kỳ thật hiện tại bên trong kích tình bắn ra bốn phía, mỹ nữ, ngươi không nên xông vào thì tốt hơn.Hai chân Tất Trữ Suất mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất.Tô Huyết xem thường nhìn hắn, trở tay một kiếm bổ kết giới ở cửa sổ ra, thân thể như ảo ảnh xuyên qua cửa sổ.Phong Phi Vân đã mặc đạo bào vào, đang buộc dây lưng, khải giáp nặng nề cũng mang một nửa, nhìn chằm chằm vào Tô Huyết xông vào, cười nói:- Tô cô nương tính cảnh giác quả nhiên là nóng vội, đáng tiếc đến chậm một bước, ha ha, bỏ qua trò hay.Phong Phi Vân mang bao tay và nẹp chân vào, cười nói sảng khoái.Toàn thân Tô Huyết bao phủ trên áo choàng đen, càng mang mũ rộng vành, nhìn qua bên cạnh, nhìn thấy thân thể tuyệt sắc nằm đó, bộ ngực tuyết trắng có hai hạt đậu đỏ tươi mê người, trên thảm lông cáo tuyết cũng mang theo một ít máu trinh.Nàng cấp tốc thu hồi ánh mắt, kiếm trong tay lơ lửng trước người, cẩn thận đề phòng nhìn qua Phong Phi Vân, kiếm quang màu đen như hóa thành thực chất dài ba xích.- Lá gan thật sự là không nhỏ, dám ngủ với Lục Ly Vi, nếu nàng khôi phục thân thể, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.Tô Huyết nói.Phong Phi Vân đã mặc xong thiết khải ngón tay vuốt chiến đao, cười nói:- Phàm là nữ nhân ngủ qua với ta, đều nói với ta như vậy, thế nhưng mà ta vẫn còn sống rất tốt.- Đó là bởi vì ngươi còn không có gặp được nữ nhân có thể giết ngươi.Tô Huyết nói.Phong Phi Vân cười nói:- Tô cô nương nếu ngủ với ta, ta khẳng định chết chắc.- Ta ghét nhất là nam nhân cười đùa tí tửng.Thân thể Tô Huyết nhanh chóng biến mất, ngay cả thanh kiếm cũng biến mất trong không khí, chỉ có thể nghe được tiếng kiếm minh nguy hiểm truyền tới.Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, lướt ngang qua ba trượng, Tô Huyết xuất hiện ngay chỗ hắn đứng vừa rồi, kiếm quang chém nát tàn ảnh Phong Phi Vân lưu tại tại chỗ, một kích không trúng, nàng liền biến mất.Tô Huyết cường đại vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, so với Nạp Lan Tuyết Táng không yếu hơn chút nào, hơn nữa nàng tu luyện tà tông cấm thuật "Huyết Ảnh Vô Tung", ngay cả thần thức cũng không tìm ra thân ảnh của nàng.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bổ một đao vào bên trái, thân ảnh Tô Huyết vừa hiện ra đã bị lưỡi đao bổ trúng, mũ rộng vành màu đen trên đầu vỡ vụn, thân thể nàng bị lưỡi đao chấn vỡ, hóa thành đám huyết vụ.Chẳng lẽ một đao là có thể giết nàng?Không!Phong Phi Vân vội vàng lui ra sau, một đạo kiếm quang bay qua bên tai của hắn, cắt sợi tóc của hắn xuống.Huyết vụ tiếp tục ngưng tụ lại, hóa thành nữ tử lạnh lùng như băng, cô gái này dung mạo cũng không tính là đẹp, ánh mắt rất bình thường, cái mũi không cao, bờ môi không đủ gợi cảm, nhưng mà ngũ quan bình thường tổ hợp cùng một chỗ lại có mỹ cảm khác, chẳng kém gì mỹ nhân ngũ quan tinh tế.Kiếm của nàng càng đáng sợ hơn, thật giống như nước vô khổng bất nhập (Không đâu không vào được), một kiếm này bóng kiếm đầy trời, hóa thành một đám kiếm vũ cực lớn.Phong Phi Vân cũng không hề giữ lại, toàn lực mà làm, Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên ", một đao phá tận tất cả bóng kiếm, chém Tô Huyết thành huyết vụ.XÍU...UU!!Lại một đạo kiếm quang bay qua đỉnh đầu Phong Phi Vân, một đạo hàn khí có thể đông cứng da đầu của người ta, Phong Phi Vân ngang nhiên đánh ra một quyền, một quyền này mang theo ba đạo tám ngưu chi lực, lúc này mới đánh tan kiếm quang.Bóng dáng Tô Huyết hiện ra, bộ dáng hoàn toàn khác vừa rồi, giờ phút này nàng giống như thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, thanh thuần tú lệ, đôi mắt băng lãnh.Phong Phi Vân lần đầu tiên gặp chuyện cổ quái như thế, thậm chí ngay cả phượng hoàng thiên nhãn cũng không biệt đâu là tướng mạo sẵn có của nàng, có lẽ cả hai đều không phải tướng mạo sẵn có của nàng.Loại thủ đoạn này còn quỷ dị hơn huyễn hình chi thuật của tầm bảo sư, thật giống như mỗi lần bị đánh tan đều có thể ngưng tụ ra chân thân.- Ta là bất tử, ngươi căn bản không giết được ta.Tô Huyết nói.- Thiên hạ không có người không chết, chỉ là huyết trì luyện thể thuật mà thôi, nếu ta giết ngươi một trăm lần, ngươi vẫn phải chết.

Nhưng mà ta không phải tới giết ngươi, ta tới bắt ngươi.Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, tiếng nói còn không có truyền ra ngoài đã xuất hiện bên cạnh Tô Huyết, thò tay chế trụ cổ tay của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.Bành!Đột nhiên cánh tay của nàng hóa thành huyết vụ, thân ảnh lui ra sau chín bước, chân đạp đường vân kỳ dị, bay ra khỏi sương phòng, vừa tới hành lang gấp khúc, một đạo huyết vụ thần bình giống như đầu người bay trong không khí, trấn áp nàng.Đây là huyết nhân thần bình, vốn bị hòa thượng rượu thịt thu đi, nhưng đã bị Tất Trữ Suất trộm trở về.- Chạy đi đâu?Tất Trữ Suất liên thủ với Vương Mãnh, tế một kiện sát khí ra, một đạo uy áp trấn áp xuống đỉnh đầu Tô Huyết.- Huyết nhân thần bình.Tô Huyết cả kinh, trong đan điền có hào quang bảy màu bắn ra ngoài, một hình người cổ xưa bay ra ngoài đây là một lão già mặc áo đen, gầy gò chỉ còn da bọc xương, lưng còng xuống, trong người tỏa ra sát ý khủng bố.Lão giả này chính là người hung ác, tuy chỉ là một phân ảnh, nhưng vẫn khủng bố khôn cùng, không ngờ có thể ngăn cản huyết nhân thần bình.Tô Huyết dùng kiếm mở đường, muốn phá tan vách tường thoát khỏi nơi đây, nhưng mà lúc sắp bay ra, trên không có bảy tấm bản đồ cổ trấn áp xuống, hào quang xán lạn giống như phong tỏa hư không, có một ban chỉ màu đen cổ xưa lơ lửng trước bảy tấm bản đồ cổ.Oanh!Phong Phi Vân đứng ở trên không, sử dụng miểu quỷ ban chỉ, mượn linh khí chi uy từ trên cao áp xuống, chèn ép Tô Huyết trở về.Thực khách trong tửu lâu bị cả kinh, uy áp của miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình áp bọn họ không thể nhúc nhích, càng có người hôn mê té xuống đất.-------Chương 496: Thiên Toán tìm hiểu (1)Đương nhiên trong đó cũng không ít người tu vị cao thâm, có thể ngăn cản được linh khí uy áp.- Thiên tài cấp sử thi Phong Đại Ngưu đang tán gái, người không có phận sự, tốt nhất an phận chút ít.Tất Trữ Suất quát một tiếng.Những người vốn định ra tay, nghe được cái tên Phong Đại Ngưu thì lui trở về, đây chính là một cuồng nhân cấp sử thi, ngay cả cao thủ của tà tông cũng dám giết, ai dám đi tìm rủi ro?- Nữ nhân giao thủ với hắn là ai?Mấy tên thiên tài nghịch thiên của tà tông nhìn thấy cảnh này, nhao nhao lao ra khỏi gian phòng, một người trong đó quát lớn:- Phong Đại Ngưu, ngươi quá cuồng vọng, cũng dám nhúng chàm đại mỹ nhân của tà tông chúng ta?Phốc!Tên thiên tài tà tông này sử dụng chín lá bùa, còn không có đánh ra đã bị một đạo linh khí uy bắn xuyên tim, trước ngực xuất hiện lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.- Một lũ ngu ngốc, bổn tướng quân há chỉ muốn nhúng chàm, hôm nay cũng đã ngủ với Lục Ly Vi của các ngươi rồi, còn là lần đầu tiên của nàng, thật sự là tư thái mê người, ngọc thể lung linh, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười Sâm La Điện, hắc hắc, thật sự là đa tạ!Phong Phi Vân cười nói.Đám thiên tài tuấn kiệt của tà tông không ngừng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang nhỏ máu, bọn họ ngay cả ngón tay của Lục Ly Vi còn chưa chạm qua, lại bị mãng phu này cướp sạch, bọn họ không cách nào tưởng tượng cảnh Lục Ly Vi bị Phong Đại Ngưu áp lên người.Chuyện này quá đáng giận.Trong tửu lâu tiếng hô giết như sấm, những tuấn kiệt của tà tông cảm thấy bị sỉ nhục, loại sỉ nhục mà bọn họ gây ra cho anh kiệt Vạn Tượng Tháp thì bây giờ bị trả trở về.Phong thủy luân chuyển, nhân quả tuần hoàn!Hai thiên tài nghịch thiên của tà tông đều là Thần Cơ đại viên mãn, một người áo đen trên người như bố sắt, sau lưng có dị xà dài chín đầu, một người tay cầm loan đao, đao quang như điện.Hai người này đều thầm mến Lục Ly Vi, xem nàng như nữ thần trong lòng mình.Phong Phi Vân đã bắt đầu thức tỉnh yêu ma chi huyết trong người, con mắt trở nên yêu dị, trên người đều mang theo ma tính, tuy bị thiết giáp trên người che dấu, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn qua, khí thế của hai tên thiên tài nghịch thiên này lập tức suy yếu vài phần.- Muốn chết!Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, đánh vào đỉnh đầu một tên thiên tài nghịch thiên của tà tông, nghiền nát dị xà chín đầu, đánh nát xương cốt của tên thiên tài nghịch thiên này, thân thể hóa thành một viên thịt.Ba!Viên thịt rơi xuống mặt đất, ngay cả cái bàn đồng cũng lõm xuống.Huyết dịch trong người Phong Phi Vân đã phản phác quy chân, nhưng mà yêu ma chi huyết không ngừng mạnh hơn nữa, cái gọi là ma, chính là không sợ hãi, không chỗ cố kỵ, theo tính mà làm.Nếu ta muốn giết người, vậy phải giết người, mặc dù ngươi là bá chủ một phương cũng phải chết.Nếu ta muốn nữ nhân, vậy ngươi chính là nữ nhân của ta, mặc dù ngươi là thiên nữ hoàng gia, yêu nữ tà tông cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của ta.Ma chưởng, thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa!Ma tính, không phải nhân tính!Yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân đã bắt đầu rục rịch, tu vị càng cường, yêu ma chi huyết càng ngày càng cường đại.Phốc!Thiên tài nghịch thiên thứ hai của tà tông bị Phong Phi Vân lật tay hóa thành đao, chém bay đầu.Hai thiên tài nghịch thiên Thần Cơ đại viên mãn của tà tông không tiếp được một chiêu của hắn đã bị chém giết, cảnh này đã trấn trụ đám thiên tài nghịch thiên còn lại của tà tông, bọn họ lui ra phía sau, không dám tranh phong.Liễu Thừa Phong vốn muốn ra tay, nhưng lại bị một đệ tử điện thứ ba của Sâm La Điện giữ chặt, nhìn hắn lắc đầu.Hiện tại chỉ còn mỗi Tô Huyết đang chiến đấu, nàng dùng sức một mình, đồng thời chống cự miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình, thiết kiếm của nàng thật sự đáng sợ, kiếm khí bộc lộ tài năng, không ngờ phá tan miểu quỷ ban chỉ và đánh rơi bảy thần đồ.- Thật là lợi hại, ngay cả linh khí cũng không trấn áp được.Vương Mãnh hai tay chống lấy huyết nhân thần bình, miệng hổ đều bị đánh rách tả tơi mở.Tất Trữ Suất phun ra một ngụm máu tươi, phun máu vào trong huyết nhân thần bình, một đám huyết khí như sương mù bao phủ các nơi, hình ảnh lão giả kia bị đánh phai mờ, thân thể bị trấn áp thành mảnh vỡ.- Tốc chiến tốc thắng!Trong đầu Phong Phi Vân diễn biến bốn mươi đạo thần thức, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy, cho dù không có khí thế to lớn như trong Thiên Mai trang viên, nhưng mà uy lực càng cường hãn hơn trước. .Tất Trữ Suất thả minh hỏa trong huyết nhân thần bình ra, sát khí càng khiến người ta sợ hãi, những cái bàn thanh đồng, trụ lương...

Lập tức bị hòa tan, không gian bị thiêu đốt vặn vẹo.Ầm ầm!Hắc y thiếp thân và thân thể Tô Huyết bị đánh nát mười bảy lần, nhưng vẫn chiến đấu như trước, ánh mắt lạnh giá chẳng khác gì hàn tinh.XÍU...UU!!Tay của nàng vẫn trầm ổn, một kiếm đâm ra mang theo hào quang chiếu rọi tứ phương, giống như ánh mặt trời thứ ha, tuy không có chói mắt nhưng lại chiếu sáng cả thế giới.Trong tích tắc ngắn ngủi, thân thể nàng lại bị đánh nát ba lượt, khóe miệng có một tia máu tươi, nhưng mà một đạo kiếm quang lại bị xé ra khe hở, bóng đen lóe lên, nàng đã lao ra khỏi vòng vây của ba người.- Ngươi chạy thoát sao?Giọng của Phong Phi Vân vang lên trên đỉnh đầu của nàng, thanh đồng linh thuyền khổng lồ từ bên trên trấn áp xuống, kiếm của Tô Huyết bị trấn áp vỡ vụn, cuối cùng ánh mắt tối sầm, té trên mặt đất.Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhìn qua Phong Phi Vân bắt lấy Tô Huyết, đều buông lỏng một hơi, đồng thời nói:- Cô nàng này đúng là đáng sợ, thậm chí ngay cả sát uy huyết nhân thần bình cũng bị xé rách một đường, kiếm thuật của nàng kém hơn Nạp Lan Tuyết Táng một bậc, nhưng mà kiếm còn đáng sợ hơn Nạp Lan Tuyết Táng.Lưng cõng Tô Huyết, sau đó lại khóa Lục Ly Vi, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay ra khỏi tửu quán.Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đuổi theo Phong Phi Vân.Cũng không lâu lắm, rất nhiều cao thủ tà tông chạy tới, ngay cả Sâm La thập điện có sáu điện hạ đi tới đây, vẫn chậm một bước.Một trận chiến này khiếp sợ cả Thiên Hoa cổ thành, giữa ban ngày ban mặt, hai tuyệt đại mỹ nhân của tà tông đã bị người ta bắt đi, sáu điện hạ của Sâm La Điện nổi điên, trực tiếp san bằng tửu quán thành bình địa.Rất nhiều tu sĩ đều ngửi được khí tức gió nổi mây phun....Phong Phi Vân ngồi trong mật thất tối tăm và lạnh như băng, cởi áo giáp ra, có một đạo đạo huyết vân đang chạy dưới làn da, mơ hồ có thể trông thấy trong làn da có hắc khí tỏa ra.Sắc mặt Phong Phi Vân vặn vẹo, hết sức thống khổ, đặc biệt là đồng tử của hắn, trong tròng đen còn có tơ máu.- Tại sao có thể như vậy, ta trải qua bốn lần thay huyết, huyết dịch vốn biến trở về màu đỏ, vì sao trong đó lại xen lẫn màu đen?Thời điểm ở tửu quán, Phong Phi Vân cũng cảm giác được thân thể có chút không đúng, cho nên sau khi quay về Ngân Câu Phường đã tự giam mình lại.-------Chương 497: Thiên Toán tìm hiểu (2)- Chẳng lẽ là yêu ma chi huyết?Phong Phi Vân điều động lực lượng của thanh đồng linh thuyền, Long Mã Hà Đồ bay ra khỏi thân thể, lại vận dụng sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ, cộng lại là bảy bản đồ cổ, lúc này mới trấn áp huyết dịch màu đen xuống.Nhưng mà huyết dịch màu đen này không có biến mất, chỉ lắng đọng lại sâu trong huyết dịch mà thôi.Đát đát!Bên ngoài mật thất có tiếng bước chân, Phong Phi Vân mở mắt ra, đồng tử đã khôi phục thanh minh, không còn mang theo tạp sắc.- Ta có thể vào không?Người bên ngoài nói.- Ta đoán, thời điểm này ngươi cũng nên tới gặp ta.Phong Phi Vân rời khỏi giường băng, giống như đã biết rõ người nào tới.- Chúng ta lần đầu nói chuyện với nhau!

Ngươi biết ta là ai?Người nọ cười nói.- Người tính không bằng trời tính.

Thiên hạ đoán chừng không có ai không biết Thiên Toán thư sinh.Phong Phi Vân cũng mỉm cười, điểm ngón tay một cái..Cánh cửa mật thất mở ra, đi tới chính là Thiên Toán thư sinh.Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong tay áo, có khí chất của thư sinh truyền thống, cười nói:- Thiên Toán thư sinh quen không ít người, nhưng muốn quen nhất chính là yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã sớm đoán được người suy tính ra hành tung của đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười nhất định là Thiên Toán thư sinh, cho nên hắn hiện tại xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.- Ngươi có lời gì thì nói đi.Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh nói:- Ta đến chỉ vì ba chuyện.- Xem ra ba chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan tới ta.Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh cười gật gật đầu, nói:- Chuyện thứ nhất, Phong huynh có đại nạn, yêu ma chi huyết trong người đã bắt đầu thức tỉnh, nếu không thể khắc chế, chỉ sợ...

Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...- Những chuyện này ta biết rồi, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết chuyện ta không biết.Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh do dự chốc lát nói:-

Sau này vẫn nên ít tiếp xúc với nữ ma cùng tiểu tà ma, ma tính trên người các nàng sẽ kích thích yêu ma chi huyết trong người của ngươi thay đổi một cách vô tri vô giác, yêu ma chi huyết sẽ thức tỉnh nhanh hơn.- Khó trách...Phong Phi Vân nhướng mày, tự nhủ.Tiểu tà ma luôn ở bên cạnh mình, cũng không phải là không có nửa phần tâm cơ, nàng muốn kích thích yêu ma chi huyết trên người của mình.Ma tính trên người nữ ma còn mạnh hơn tiểu tà ma nhiều, từ khi gặp được nữ ma, sau khi đưa nàng tới dưới Bán Đạp Sơn, ma tính trên người của nàng thay đổi tư duy của hắn trong vô tri vô giác.Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, Phong Phi Vân là một người thông minh tuyệt đỉnh, một điểm đã thông, căn bản không cần nói lời thừa.Hắn lại nói:- Chuyện thứ hai, không lâu sau là ngày nhật thực, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh trên thánh bia sao?Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, cười nói:- Ngươi có ý gì?- Hiện tượng thiên văn đã biến, quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm, đây là điềm báo độc nhất vô nhị trước loạn thế, tất nhiên sẽ có người lưu danh trên thánh bia, lưu danh quá trọng yếu, tuyệt đối không thể bị người khác khắc lên đó.Ánh mắt Thiên Toán thư sinh hìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Còn hai tháng là ngày nhật thực, đến lúc đó tà tông thập điện hạ sẽ tề tụ, trên bờ thánh hồ khẳng định sẽ có đại chiến, cũng không phải ai muốn lưu danh thì có thể lưu danh.Thiên Toán thư sinh cười cười, lại lắc đầu:- Hai tháng sau, lúc nhật thực sẽ không có cao thủ tà tông tới thánh hồ, ngày nào đó bọn họ có chuyện khác cần hoàn thành.- Ngươi biết bọn họ muốn gì?Phong Phi Vân nhíu mày.Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, cười nói:- Tuy ta không biết ngày đó bọn họ muốn làm gì, nhưng lại có thể bức bọn họ làm một ít chuyện.- Lợi hại như vậy?Phong Phi Vân cười nói.- Đến lúc đó, ngươi đã biết rõ.

Ngày nhật thực một mình ta có thể trấn áp cao thủ tà tông, ngươi, Kỷ Phong, Yến Tử Vũ, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có thiêu kiêu cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp, trong các ngươi bất cứ kẻ nào lưu danh trên thánh bia, tương lai không lâu sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế.Thiên Toán thư sinh nói.Phong Phi Vân nhìn hắn thật lâu, tiếp theo cười nói:- Chuyện thứ ba là gì?- Có người muốn gặp ngươi.Thiên Toán thư sinh cười thần bí.- Người nào?Phong Phi Vân nói.Hai chuyện trước Phong Phi Vân bao nhiêu cũng sớm đoán ra một ít, nhưng mà chuyện thứ ba lại ngoài dự đoán của hắn.- Một bằng hữu cũ của ngươi, hắn nói, hắn và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có chút giao tình...Thiên Toán thư sinh cười nói.Đêm xuống, tuyết rơi nhỏ lại một ít..Thế giới bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có đệ tử tiên môn cầm dị thú, có thương nhân kéo xe kỳ hoa dị thảo đi trên đường, còn có, còn có nàng!Tô Quân đang im lặng ngồi trong cổ lâu, đôi mắt của hắn mê người, ít đi vài phần hào quang, nhiều ra vài phần u buồn.Hắn nghe được tiếng kêu và bước chân của dị thú, hắn ngửi thấy hương hoa, mười lăm loại hoa hương.Hắn cảm giác được thế giới này!Hắn mỗi ngày đều ngồi trên cổ lâu như thế, im lặng nhìn mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đã một tháng, cho dù tuyết rơi nhiều che khuất mặt trời, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mặt trời.- Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây.Tô Quân từ từ nói.Kỷ Vân Vân đứng phía sau hắn, đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần thái u oán, nói:- Nghe tin ánh mắt của ngươi bị mù, ta nghe ngóng tin tức của ngươi khắp nơi, ta tìm thật lâu, hỏi rất nhiều người, cầu rất nhiều người, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi cảm thấy ta còn có thể đi sao?Tô Quân trầm mặc hồi lâu, lại trở nên an tĩnh lại.Hắn vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam được yêu thích nhất thiên hạ, Kỷ Vân Vân cũng là nữ tử xinh đẹp đa tài, nhưng mà hắn bây giờ muốn đuổi nàng đi.- Ngươi không nên nói chữ ' Mù ' trước mặt ta.Tô Quân nói.- Ngươi tức giận?Kỷ Vân Vân nói.- Ta rất tức giận.Giọng của Tô Quân đạm mạc.Loại đạm mạc này khiến nàng cảm thấy đau lòng, còn đau lòng hơn bị hắn mắng.- Từ nay về sau ta không nhắc tới chữ này nữa, nửa chữ cũng không đề cập tới.Kỷ Vân Vân cắn môi, trong mắt có nước mắt óng ánh lưu động.Tô Quân lắc đầu, nói:- Trễ rồi, hiện tại ta càng giận ngươi, ngươi đứng trước mặt ta khiến ta cảm thấy tức giận.

Ngươi đi, đi càng xa càng tốt.- Ngươi cứ chán ghét ta như vậy sao?

Ta chỉ muốn làm thị nữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi, có thể thời điểm ngươi cần thiết, ta chiếu cố ngươi.

Có thể thời điểm ngươi cần ta, ta làm ánh mắt ngươi.

Ta chỉ cầu ngươi không nên đuổi ta đi, ta...Nước mắt Kỷ Vân Vân đã rơi xuống, lướt qua đôi má, rơi xuống đất.Hai mắt Tô Quân càng thêm u buồn, nói:- Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi rời khỏi ta, là bởi vì nguyên nhân gì không?Kỷ Vân Vân nói:- Tự nhiên nhớ rõ.

Chính là khi ngươi đưa ta cho Phong Phi Vân, chỉ muốn thay đổi Đông Phương Kính Nguyệt.-------Chương 498: Tình nhân và bằng hữu- Rất đúng, rất đúng.

Ngươitrong lòng ta còn không bằng tên của nữ nhân khác.

Đưa ra ngoài, ngườikhác đều không muốn ah!

Nữ nhân như ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm giác như bị sỉ nhục...Tô Quân nói câu này, định nói thêm gì đó, nhưng mà hắn cũng đã nghe được sau lưng có tiếng khóc nức nở, Kỷ Vân Vân quay người bỏ chạy, tiếngbước chân càng ngày càng xa, cuối cùng tiếng bước chân biến mất.Vô Hà công tử là nhân vật bậc nào, có thể dễ dàng đạt được nữ nhân, tự nhiên cũng có thể dễ dàng bức nữ nhân đi.Kỷ Vân Vân đã chiếu cố hắn một tháng, không oán không hối, nói gì nghenấy, không giống như nữ nhân hắn, thậm chí còn không giống nữ bộc.- Ta phải chịu đựng được...Tô Quân từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu nói không nên lời, con mắt bị mù, tâm lại sáng.

Có lẽ một nam nhân quá đa tình, chỉ có khi con mắt bị mù mới nhìn rõ ai là nữ nhân chính thức quan tâm mình.Tô Quân mở mắt ra, giọng lạnh lùng nói: - Tại sao ngươi quay về?- Ta...

Ta không có chạy, ta cảm thấy đang đêm, trời càng mát, có lẽ ngươi cần y phục.Kỷ Vân Vân rụt rè nói ra, cầm hồ cầu cẩn thận đưa cho Tô Quân.- Cút!Tuy giọng của Tô Quân rất bình thản, nhưng mà trong tai Kỷ Vân Vân chẳng khác gì sấm sét, tay cầm hồ cầu càng chặt, nước mắt rơi càng nhiều.Nếu một nam nhân nói ra chữ "cút" với nữ nhân, đây chẳng khác gì một thanh đao đâm vào tim nàng.

- Ta sẽ...

Cút!Bờ môi Kỷ Vân Vân đã bị cắn nát, nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùngcủa Tô Quân, cuối cùng lưu luyến nhìn qua, nàng hi vọng Tô Quân có thểxoay người lại, nhưng mà khi nàng đi tới góc khuất, Tô Quân vẫn khôngnhúc nhích.Hai mắt Kỷ Vân Vân đẫm lệ, che mặt muốn chạy ra khỏi cửa, lại trông thấy Phong Phi Vân, tư thế oai hùng trác tuyệt đứng trong gió tuyết, từ từđi tới: - Kỷ cô nương thật sự là đã lâu không gặp.- Phong Phi Vân!Kỷ Vân Vân đề phòng nhìn hắn, nói: - Ngươi muốn làm gì vậy?Phong Phi Vân cười hắc hắc: - Ta đến tìm Vô Hà công tử!- Hắn không ở chỗ này!Kỷ Vân Vân ngăn cản đường đi của Phong Phi Vân.- Hắn mời ta đến, làm sao không có ở đây?

Ha ha!Phong Phi Vân là hảo thủ nhìn mặt nói chuyện, cười nói: - Khóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ ngươi bị hắn mắng sao?- Ta không có khóc!

Hắn cũng không có mắng ta!Kỷ Vân Vân nói.

- Ha ha!

Còn nói hắn không ở đây, nữ nhân ah!

Nữ nhân nói chuyện thật không đáng tin.Tay áo Phong Phi Vân bồng bềnh, chân đạp mây xanh, đi vào bên trong.Kỷ Vân Vân biết rõ Phong Phi Vân cùng Tô Quân từng có ân oán, e sợ Phong Phi Vân sẽ bất lợi cho Tô Quân, liền vội vàng đi trở về, vào thời khắctất yếu sẽ liều mạng với Phong Phi Vân.Lúc Phong Phi Vân đi tới, Tô Quân vẫn đứng ở nơi cao nhất của lầu các,dưới chân là con phố cổ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người càng ngày càngnáo nhiệt, nhưng mà nơi này rất yên tĩnh.- Trốn ở chỗ này bao lâu rồi?Phong Phi Vân đứng bên cạnh Tô Quân, ôm quyền đứng đó nhìn lên cao, cóthể nhìn thấy xa xa chính là Ngân Câu Phường khảm linh thạch, xa hơn nữa là Hồng Mai Ánh Tuyết Thiên Mai trang viên.- Một tháng!Tô Quân nói.Phong Phi Vân cười nói: - Ta cuối cùng cho rằng chỉ có ta mới có thể khi dễ nữ nhân, không nghĩtới Vô Hà công tử đại danh đỉnh đỉnh cũng là hảo thủ khi dễ nữ nhân ah!- Ngươi gặp được nàng?"

ô Quân thở dài.- Mới vừa vào cửa đã gặp được.Phong Phi Vân nói.- Nàng khóc có thương tâm không?Tô Quân lại thở dài, giống như muốn thổi tan toàn bộ u uất.- Không có ah!

Nàng cười rất vui vẻ, còn nói muốn tới chỗ ta ở vài ngày...Một đạo linh khí màu trắng ngưng tụ thành kiếm đã treo trên đỉnh đầu của hắn.- Phong Phi Vân ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể đánh chủ ý lên bất cứ nữ nhân nào, cũng không thể đánh chú ý lên nàng.Giọng của Tô Quân rất lạnh, sau đó phất tay áo, linh kiếm trên đỉnh đầu Phong Phi Vân bị chấn vỡ.Phong Phi Vân tươi cười như trước: - Vì sao ta không thể đánh chủ ý lên nàng?- Chẳng lẽ ngươi không biết vợ của bạn không thể lấn?Tô Quân nói.Phong Phi Vân nói: - Ngươi cũng biết vợ của bạn không thể lấn sao?

Vậy sao ngươi còn muốn đi giết Nam Cung Hồng Nhan?Hai người thở sâu một hơi, bắt đầu trầm mặc, xa xa có vô số kiếm quangđầy trời như lưu tinh phá không bay tới, chỗ xa hơn có tiếng hung thúgào thét, âm thanh vang vọng các nơi.- Ngươi cũng biết?Tô Quân từ từ nói.- Nếu không phải ta biết rõ, có phải ngươi không có ý định nói cho ta biết sao?Phong Phi Vân nhìn chằm chăm vào hắn, nói: - Ngươi tính toán bằng hữu, ngươi cũng còn nói là sinh tử chi giao?

Vợcủa bạn không thể lấn?

Ngươi không phải nói đi dưỡng thương sao?

Vì saochạy tới nơi này?

Hắc hắc, con mắt còn bị mù nữa?Tô Quân trầm mặc không nói.

Lại lâm vào trầm mặc!- Vậy vì sao ngươi không ra tay?Ánh mắt Tô Quân mê ly, thản nhiên nói.- Ta đúng là muốn đánh ngươi một trận, nhưng mà càng muốn nghe ngươi giải thích.Ánh mắt Phong Phi Vân co lại hít thở sâu một hơi.Tô Quân ah!

Tô Quân!

Ngươi ngàn vạn đừng làm cho ta thất vọng, ta không có mấy bằng hữu.Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!- Lần này ta mời ngươi tới, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này.Tô Quân nhắm mắt lại.- Chuyện gì?Phong Phi Vân nói.Tô Quân nói: - Ngươi biết tại sao ta phải trốn tới đây không?Lần này đến phiên Phong Phi Vân trầm mặc!Tô Quân lại nói: - Ngươi có biết rõ vì sao nàng khóc lóc thương tâm muốn ở lại đây, nhưng mà ta vẫn nhẫn tâm bảo nàng đi không?Phong Phi Vân trầm mặc như trước!- Bởi vì Nam Cung Hồng Nhan!

Nam Cung Hồng Nhan muốn giết ta, nàng chính là chủ nhân thần bí!Tô Quân nói.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng lại trầm mặc, một câu đơn giảnnhưng chẳng khác gì sấm nổ bên tai, nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó.- Nàng muốn giết ngươi?- Kỳ thật ta vốn định giết nàng, nhưng mà không thể giết nàng được, tuvị của nàng càng cường đại hơn, mặc dù ta chọc mù hai mắt của mình, tavẫn không phải đối thủ của nàng, trong nửa tháng ta suýt nữa chết ba lần trong tay của nàng.Tô Quân nói: - Ta trốn ở đây một tháng, vài ngày trước đã cảm giác được nàng đi vàoThiên Hoa cổ thành, lần này ta đoán chừng trốn không thoát.- Ngươi sợ liên lụy Kỷ cô nương, cho nên mới bảo nàng đi?Phong Phi Vân cười nói.Phong Phi Vân càng bình tĩnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng rằng Phong Phi Vân nghe được tin tức này thì càng tức giận phẫn nộ, nhưng mà nhưng bây giờ không có.- Đúng vậy.Tô Quân gật gật đầu.- Chỉ tiếc sau khi một nữ nhân yêu mến một nam nhân, cho dù luôn bị coi thường cỡ nào, nàng vẫn chạy trở về.Phong Phi Vân cười nói.Sắc mặt Tô Quân hơi đổi, chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm trên người KỷVân Vân, nàng đứng bên cạnh hắn, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực củahắn.Loại thời điểm này Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không thể làm kỳ đà cảnmũi, cũng sớm ra khỏi lầu các, nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, trong lòngcàng bình tĩnh lại.-------Chương 499: Thần thức quyết đấu (1)Nam Cung Hồng Nhan...Nửa canh giờ sau, Tô Quân vẫn đứng trên lầu các như cũ.Phong Phi Vân cũng không xoay người nói:- Ngươi ý định xử trí nàng thế nào?Phong Phi Vân nói chính là Kỷ Vân Vân.- Vậy ngươi ý định xử trí nàng thế nào?"

Tô Quân nói đương nhiên là Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân lắc đầu, cười khổ nói: - Ngươi không làm gì được nàng, ta càng không thể xử trí...

Ai!Hắn cũng bắt đầu thở dài, nói: - Cảm ơn!- Vì sao nói cảm ơn ta?Tô Quân nói.Phong Phi Vân nhìn hắn, ánh mắt không còn hào quang như xưa, đây chính là Vô Hà công tử từng mê đảo nữ nhân sao?Sở dĩ Tô Quân muốn gạt Phong Phi Vân đi giết Nam Cung Hồng Nhan, khôngtiếc thân sinh chọc mù hai mắt, một mặt là bởi vì muốn tìm Nam Cung Hồng Nhan báo thù, nhưng nguyên nhân trọng yếu chính là vì bằng hữu PhongPhi Vân này.Tô Quân quá hiểu nữ nhân như Nam Cung Hồng Nhan rất tâm ngoan thủ lạt,nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận Phong Phi Vân nhất định có mưu đồ,nàng không chết thì tương lai sẽ lợi dụng Phong Phi Vân, chết chính làPhong Phi Vân.Vì bằng hữu, mù mắt có là cái gì?Phong Phi Vân tự nhiên không phải mù lòa, cũng hiểu rõ đạo lý kia, cho nên nói một tiếng cám ơn.Bằng hữu chính thức không cần cảm ơn.Nếu như nói ra, đó là bởi vì thiếu nợ ân tình quá nặng.Ban công tầng bảy, đồng trụ ngói vàng!Hai mắt Tô Quân bị mù, thế giới của hắn trở thành bóng tối, nhưng mà trên người hắn có khí chất xuất trần càng nhiều hơn trước.- Ta cũng muốn nói một tiếng cám ơn!Tô Quân cười nói.Phong Phi Vân ghé mắt nhìn, nói: - Ngươi không có gì phải cảm ơn ta cả.Tô Quân lắc đầu, nói: - Ta cảm ơn vì ngươi tín nhiệm ta.

Ngươi không có hoài nghi lời ta nói,mặc dù người nọ là Nam Cung Hồng Nhan, ngươi vẫn không do dự lựa chọntưởng ta.

Loại tín nhiệm này không đáng cảm ơn sao?Có đôi khi tín nhiệm quý so vàng.Phong Phi Vân cười nói: - Nếu Vô Hà công tử là người nói dối, như vậy cũng không xứng với hai chữ ' Vô Hà '. (*Vô hà có nghĩa là không tỳ vết)Có đôi khi tín nhiệm một người càng vi diệu như thế, có thể không nói hai chữ cảm ơn sao?Sắc mặt Tô Quân trở nên nghiêm túc, nói: - Phong Phi Vân, nói chuyện ngoài lề đủ rồi, chúng ta nói chính sự đi.Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:- Vừa rồi đàm chẳng lẽ cũng không phải chính sự?Tô Quân lắc đầu, nói: - Tự nhiên không phải chính sự.- Cái gì là chính sự?Phong Phi Vân nói.Tô Quân nói: - Chính sự chính là, Tô Huyết là cửu công chúa Bà La Quốc, cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta.Phốc!Phong Phi Vân nghe được Nam Cung Hồng Nhan nói tới chủ nhân thần bí cũng không có khiếp sợ như vậy, cẩn thận dò xét Tô Quân một hồi, cười nói: - Các ngươi lớn lên không giống nhau a!

Ngươi không nói đùa đấy chứ?- Ngươi nhìn bộ dáng của ta giống nói đùa sao?Sắc mặt Tô Quân rất nghiêm túc, lại nói: - Ngươi nhìn thấy dung mạo chính thức của nàng chưa?Phong Phi Vân sờ mũi, lắc đầu, cười nói: - Vậy thì chưa, nhưng mà thân muội muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam chắc không kém được rồi.- Hiện tại ta không cười nổi.Tô Quân nói.Phong Phi Vân cũng không cười, nói: - Yên tâm đi!

Ta dùng nhân cách cam đoan với ngươi là Tô Huyết rất an toàn, kể cả kẻ nào cũng không thể đụng vào nàng.- Cũng kể cả ngươi?Tô Quân hỏi thêm một câu.- Được rồi!

Được rồi!

Cũng kể cả ta.Phong Phi Vân xoa xoa cái trán....Một giờ sau, Tô Quân cùng Kỷ Vân Vân lái cổ xe bay lên trời, bay thẳng lên cao, hóa thành một đạo cầu vồng.Mà Phong Phi Vân vẫn đứng ở đó, ngay trên lầu các tầng bảy, ngồi ở ghếTô Quân vẫn ngồi, nhìn qua đạo lưu quang càng bay càng xa, trên mặt tươi cười hâm mộ.- Ngay cả người như Tô Quân cũng đã thành lãng tử hồi đầu, tìm đượcngười mình yêu nhất trong lòng, Phong Phi Vân, ngươi đang theo đuổithiên đường hay là địa ngục cô độc đây?Trong đầu Phong Phi Vân nhớ tới Nam Cung Hồng Nhan, một ngọn lửa thần bí bay tới bên cạnh hắn, lư lửng trên hư không sau lưng Phong Phi Vân.Hỏa diễm đỏ thẫm phập phồng trong gió, ngọn lửa này không có chút hơi ấm nào, giống như ma trơi.Phong Phi Vân cũng không quay người, nói: - Ngươi đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi.Trong hỏa diễm có giọng nói già nua khô khốc truyền ra.- Phong Phi Vân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi cho rằngngươi tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn thì có thể chống lại ta sao?Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua ánh đèn trong thành, tự cười nhạo nói: - Nếu ngươi muốn giết ta, tại Vạn Tượng Tháp ta đã chết rồi.- Biết rõ là tốt rồi.

Ngay cả Vô Hà công tử cũng không phải đối thủ củata, ngươi còn mưu toan đối nghịch với ta, quả thực chính là lấy trứngchọi đá.Giọng nói âm trầm truyền ra từ ngọn lửa, hơn nữa thập phần chói tai.Phong Phi Vân nói: - Nếu ngươi muốn giết ta, trực tiếp dẫn động vòng tay huyết cẩm huyềntrên tay ta là được, cần gì phải để máu tươi nhuộm đỏ tay của ngươi?- Hừ!Chủ nhân thần bí hừ lạnh một tiếng.

- Nếu ngươi không muốn dùng vòng tay huyết cầm huyền giết ta, làm sao không tháo nó ra khỏi tay của ta đi?Phong Phi Vân lại nói.Chủ nhân thần bí cười lạnh.Phong Phi Vân cười nói: - Ngươi luôn dùng hỏa diễm bao vây thân thể, cất dấu chính mình, ngươiđang sợ cái gì?

Chẳng lẽ người cường đại như ngươi cũng không dám dùngchân diện mục bày ra hay sao?- Ngươi muốn xem ta có bộ dáng gì sao?Chủ nhân thần bí nói.Phong Phi Vân di động cái ghế, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm lơ lửng trên không trung, nói: - Ta tự nhiên muốn biết người đánh bại thiên tài cấp sử thi là ai?- Ha ha!Chủ nhân thần bí cười rộ lên.Phong Phi Vân vẫn bình tĩnh như trước, nói: - Chúng ta đánh cược nhé?- Đánh bạc cái gì?Chủ nhân thần bí nói.- Ngươi có tin ta có thể trong vòng ba chiêu đánh bại ngươi không?Phong Phi Vân tự tin cười nói.Chủ nhân thần bí bao phủ trong ngọn lửa, không kiêng nể gì cả cười vang lên.- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá tự phụ.- Ngươi có dám đánh cuộc hay không?Phong Phi Vân hết sức nghiêm túc, ép hỏi.Chủ nhân thần bí nói: - Đánh bạc.- Nếu ngươi thua, nhất định phải thu liễm hỏa diễm, lộ ra bộ dáng chính thức của ngươi.Phong Phi Vân theo dõi hắn, phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn xuyên qua hồng loan hỏa thường.Hồng loan hỏa thường là một trong năm món thần y, có thể ngăn cách tất cả khí tức, thần thức cũng không thể dò xét.

- Hiện tại ngươi có thể ra tay, đừng nói ba chiêu đánh bại ta, cho dù ba mươi chiêu ngươi cũng không thể chạm vào góc áo của ta.Chủ nhân thần bí nói.Phong Phi Vân cười nói: - Trong Thiên Hoa cổ thành che dấu rất nhiều cao thủ thế hệ trước, mộtkhi chúng ta chiến đấu sẽ dẫn đám người này tới.

Tin tưởng ngươi cũngkhông hy vọng gặp phải đám lão quái vật này.- Là ngươi muốn chiến, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?Chủ nhân thần bí cười lạnh nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta chỉ là muốn đổi phương thức tỷ thí mà thôi, có thể thay thế chiến đấu, lại hợp lý.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C500-C599


Chương 500: Thần thức quyết đấu (2)Có chiến đấu như thế sao?Chủ nhân thần bí kinh ngạc nói.- Tự nhiên có, chúng ta so thần thức!

Tu vị tu sĩ càng cao, thần thức cũng lại càng cường đại.

Trái lại, có thể áp đảo thần thức của đối phương, như vậy tu vị cũng càng cường đại.Phong Phi Vân nói.- Phong Phi Vân, ngươi quá coi thường ta.

Ngươi cho rằng thần thức của ngươi mạnh hơn ta sao?Chủ nhân thần bí nói.Phong Phi Vân nói:- Ngươi không dám so?- Có gì không dám!Thần thức chủ nhân thần bí cũng bao vây lấy hỏa diễm, mười đạo thần thức như thần lô bay ra ngoài, mỗi một đạo thần thức vô cùng sáng ngời, thần uy mạnh mẽ.Thần thức tự nhiên là vô hình, chỉ có tu sĩ tu luyện đặc thù mới có thể nhìn thấy thần thức hóa thành thực chất.Phong Phi Vân bởi vì tu luyện phượng hoàng thiên nhãn, mới có thể nhìn thấy mười đạo thần thức của chủ nhân thần bí, đồng tử co rút lại, có bốn mươi đạo thần mang chói mắt bay ra ngoài, xếp đặt thành một tòa tiểu diễn tế đàn, đánh lui mười đạo thần thức của chủ nhân thần bí.Bốn mươi đạo thần thức xoay tròn thật nhanh, nối thành một mảnh, giống như bánh răng lớn nghiền áp trời cao, tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, không khí nổ tung.- Bốn mươi đạo thần thức!Chủ nhân thần bí cả kinh, trong giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ, vì sao Phong Phi Vân trở nên cường đại như thế?

Chuyện này hoàn toàn vượt qua lẽ thường.Chủ nhân thần bí bắt đầu toàn lực làm, mười đạo thần thức tỏa ra hỏa diễm càng mạnh, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hỏa loan.Hồng loan hỏa thường là một kiện thần y, cũng có thần thức, thần y thần thức đã dung hợp với thần thức của nàng, cũng rất cường đại.- Tiểu diễn thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chuy!Phong Phi Vân điều động bốn mươi đạo thần thức, dựa theo một loại phương pháp sắp xếp đặt thù, bốn mươi đạo thần thức diễn biến thành cự chuy cổ xưa, đánh lui mười đạo thần thức hỏa diễm, ánh lửa đầy trời.Thần thức hỏa loan kêu thảm thiết, thiếu chút nữa bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy cho chấn vỡ vụn ra.Tuy thần thức chủ nhân thần bí hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng lại bị chấn nhiếp, không ngừng lui ra phía sau, chỉ có thể phòng ngự.- Tiểu diễn thuật Thiên Đấu Linh Đài!Lại điều động bốn mươi đạo thần thức, dựa theo loại phương thức xếp đặt thứ hai.Không khí rung rung kịch liệt, bắn ra từng văn thủy, bốn mươi đạo thần thức diễn biến thành bốn mươi tòa cô đài bay ra khỏi văn thủy, hóa thành một tế đàn hình tròn.Bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Đài bao phủ và trấn áp mười đạo thần thức kia.Oanh!Mười đạo hỏa diễm thần thức phản kháng, muốn bay lên trời nhưng lại bị áp xuống.Cảnh ban đêm lạnh giá.Một đám huyết hoa bay ra ngoài.- Ngươi thua.Phong Phi Vân vẫn ngồi trên ghế, duỗi một tay ra, tiếp huyết hoa vào trong tay.Một đoàn hỏa diễm lơ lửng giữa không trung, hỏa quang lập lòe, dường như không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này, trầm mặc thật lâu, nói:- Vừa rồi ngươi có thể trấn áp thần thức của ta, đánh chết ta, vì sao không làm vậy?- Ta chỉ muốn xem bộ dáng của ngươi, vừa rồi không có muốn giết ngươi, muốn giết ngươi, tự nhiên còn có biện pháp khác.Phong Phi Vân nói.- Ha ha!

Xem ra Vô Hà công tử nói cho ngươi rất nhiều thứ.Chủ nhân thần bí cười nói.- Đúng là hắn nói cho ta nghe rất nhiều thứ, nhưng mà ta càng muốn tự mình chứng minh một lần.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hỏa diễm kia, trong lòng suy nghĩ đặc biệt phức tạp.- Ngươi không nên nhìn thì tốt hơn.

Ta có thể lấy vòng tay huyết cẩm huyền của ngươi lại, từ nay về sau, hai chúng ta không liên quan, ngươi đi phía đông, ta đi phía tây, trong lòng nghĩ nhiều một chút, không phải rất tốt?Chủ nhân thần bí nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Một chút cũng không tốt!- Nếu ngươi muốn nhìn bộ dáng của ta, sợ rằng càng không tốt, làm sao phải khổ như thế?Chủ nhân thần bí nói.- Ngươi sợ ta nhìn thấy bộ dáng của mình như thế sao?

Ngươi đang sợ cái gì?Phong Phi Vân hỏi ngược lại.Chủ nhân thần bí trầm mặc nửa ngày, tiếp theo lạnh lùng nói:- Ta mới không có sợ hãi, ta cũng không cần sợ hãi, cho dù sợ hãi cũng là ngươi sợ hãi.

Bởi vì ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ngươi đánh không lại ta, ngươi sẽ chết rất thảm, đúng vậy, ngươi sẽ chết rất thảm...- Ngươi nói nhảm quá nhiều.Phong Phi Vân cười nói:- Người thắng làm vua, người thua làm giặc, nguyện đánh bạc chịu thua, Hồng Nhan, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục che dấu sao?Chủ nhân thần bí hừ một tiếng, hỏa diễm trên người càng mờ nhạt, nó như thủy triều rút vào trong người của nàng.Thời điểm hỏa diễm trên người chủ nhân thần bí biến mất, một nam tử tuấn lãng tư thế oai hùng hạ xuống đất.Hắn mặc nhuyễn khải, ngọc diện tiên tuấn!Vô Hà công tử chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng mà so với hắn vẫn còn kém hơn một bậc, mặc dù dung mạo giấu sau giáp mềm, nhưng mà đôi mắt vẫn có thể khuynh đảo bất cứ nữ nhân nào.Bỗng nhiên Phong Phi Vân đứng lên, ánh mắt híp lại:- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi nữ giả nam trang?- Ta là Nam Cung Hồng Bích!Hắn chắp hai tay sau lưng, thập phần lãnh ngạo.Vóc người cả hai giống nhau, nhưng mà khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.Phong Phi Vân nói:- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi đang chơi xấu, ngươi biết không?Nam Cung Hồng Bích đổi giọng, đưa lưng về phía Phong Phi Vân, nói:- Vậy ngươi có muốn ta cởi quần áo ra cho ngươi kiểm tra một chút ta là nam hay nữ không?Phong Phi Vân: "..."

- Phong Phi Vân, sở dĩ ta không giết ngươi, đó là bởi vì muội muội ta, nàng cầu ta đừng giết ngươi, bởi vì nàng yêu mến ngươi, nàng yêu không cách nào tự kiềm chế...

Nếu không phải như vậy, ngươi cũng đã sớm chết rồi.Trên người Nam Cung Hồng Bích tỏa sát khí lăng lệ, chỉ tỏa ra một tia cũng khiến cả tòa lầu sụp đổ.Một tòa lầu các chỉ qua mấy hô hấp đã sụp đổ, tường cao vỡ vụn, dưới đất đầy ngón, biến thành phế tích.Nam Cung Hồng Bích đã đi!Chỉ chừa lại Phong Phi Vân đứng trong phế tích, gió tuyết thổi qua mặt của hắn, cắt làn da của hắn đau đớn, cũng không biết hắn giờ phút này đang suy nghĩ cái gì trong lòng.Sau nửa ngày hắn mới nhìn vào bóng tối khôn cùng, kêu lên:- Này, muội muội của ngươi rốt cuộc là ai?...Bóng tối qua đi, môt ngày mới bắt đầu.Đêm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa, sáng sớm hôm nay tu sĩ cả Thiên Hoa cổ thành nghị luận nhao nhao.- Phong Đại Ngưu quả thực quá nghịch thiên, vốn đã bắt Bích Tiên Tiên, sau đó giữa ban ngày ban mặt bắt lấy Lục Ly Vi cùng Tô Tuyết, đêm qua càng bá đạo hơn, lại có ba đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện bị hắn bắt đi, trong đó còn có điện chủ thứ bảy Sâm La Điện Vạn Hương Sầm.Trong một nơi tụ tập, mấy tu sĩ tụ tập lại không ngừng cảm thán.- Việc này đã chấn kinh cả tà tông, cao thủ thế hệ trước của Sâm La thập điện cũng đã chạy đến Thiên Hoa cổ thành.- Sự kiện lần này khắp nơi lộ ra hương vị không tầm thường, ta có cảm giác không đúng, Phong Đại Ngưu này cho dù là thiên tài cấp sử thi cũng không có khả năng dùng sức một mình, trước mắt nhiều cao thủ tà tông bắt lấy sáu đệ nhất mỹ nhân đi.-------Chương 501: Hồng nhan, hồng bích- Nghe nói trong tà tông có siêu cấp cường giả Cự Kình xuất quan, trong thời gian ngắn trong Thiên Hoa cổ thành sẽ sinh ra đại sự kinh thiên....Trong phố lớn ngõ nhỏ, mỗi tu sĩ ở trong Thiên Hoa cổ thành đều bàn luận chuyện đêm qua, rất nhiều người đều đang suy đoán, người bố cực sau lưng làm chuyện này cũng không đơn giản như thế.- Trong hồ lô Thiên Toán thư sinh bán thuốc gì?Phong Phi Vân nhíu mày trầm tư.Người ra tay đêm qua không phải là Phong Phi Vân, khẳng định chính là cường giả tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, bọn họ làm như vậy, không có khả năng chỉ bắt thập đại mỹ nhân đơn giản như thế.Tuy Phong Phi Vân tạm thời vẫn không đoán ra bố cục của Thiên Toán thư sinh, nhưng có thể kết luận liên quan tới đại chiến thánh hồ không lâu sau.Tiếng đàn tranh vang lên cùng với tiếng ca u nhã, từ khu vực xa xôi lan tới.XÍU...UU!!Phong Phi Vân nao nao, thân thể hóa thành một đạo lưu vân bay về hướng đàn tranh, tốc độ quả thực nhanh đến cực điểm, những tu sĩ trên đường cổ chưa kịp nhìn thấy đã biến mất.Sau một khắc, Phong Phi Vân đi tới một con sông thanh tịnh bên ngoài Thiên Hoa cổ thành, bờ sông có một nữ tử áo trắng đang đánh đàn tranh, bóng lưng yểu điệu động lòng người, khí chất xinh đẹp.Thời điểm Phong Phi Vân đứng ở sau lưng nàng, tay nàng nâng nhẹ lên, âm thanh đàn tranh ngừng lại.- Ngươi rốt cục đã đến, ta cho rằng sẽ không còn gặp lại ngươi nữa.Nam Cung Hồng Nhan mang khăn che mặt, đôi mắt thanh tịnh dễ thương nhìn qua dòng sông xanh biếc, nước mắt không ngừng chảy xuống.Phong Phi Vân nói:- Tối hôm qua không phải đã gặp sao?- Tối hôm qua?

Ngươi đã gặp hắn?Nam Cung Hồng Nhan xoay người lại, mái tóc bay lên, đôi mắt đầy lo lắng.Phong Phi Vân nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp mê người, giờ phút này lại cảm thấy có một tia lạ lẫm.- Hắn là anh ta, chúng ta là huynh muội song bào thai, hắn là Nam Cung Hồng Bích.Nam Cung Hồng Nhan hai mắt đẫm lệ, bộ dáng đáng thương.Phong Phi Vân cười nói:- Thật sự là trùng hợp ah!

Ngươi cũng có lão đại ca.- Tại sao ta không thể có lão đại ca?Nam Cung Hồng Nhan nói.- Được rồi!

Giả thiết, ngươi cũng có lão đại ca, hắn là Nam Cung Hồng Bích, nhưng mà ta thật không rõ ràng, một thân ca ca lại có thể biến muội muội của mình thành lễ vật, tặng cho người khác?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn vào đôi mắt kia.- Nam Cung Hồng Bích vốn không phải là người, trong mắt hắn chỉ có lợi ích, người khác, trong mắt hắn chỉ là công cụ, mặc dù ta là muội muội của hắn, hắn cũng không có xem ta là người.Nam Cung Hồng Nhan cắn môi, không cẩn thân ngã xuống, nằm rạp trên mặt đất, nàng bộ dáng nhu nhược, làm cho nàng không có khí lực đứng lên.Hai tay Phong Phi Vân đã xiết chặt, xương cốt kêu vang "Khanh khách", muốn tiến lên vịn nàng, muốn lau khô nước mắt trên mặt nàng.Nam nhân ưa thích nhìn nữ nhân yêu mình khóc, tuyệt đối không phải một nam nhân tốt.Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn không có bước lên, ngẩng đầu, nhìn qua trời cao, nói:- Ý của ngươi là, Tô Quân gạt ta?- Tô Quân?

Hắn cũng là người bị Nam Cung Hồng Bích cướp lấy năm kiện thần y, nhưng hắn là một trong những thiên tài cấp sử thi lâu năm, loại người như hắn không cần thiết nói dối.Nam Cung Hồng Nhan u oán nhìn qua Phong Phi Vân, ánh mắt thật sự quá thống khổ, nàng cho dù là người có ý chí sắt đá, đều không thể kìm nén bi thươngNàng chính là nữ nhân, trong lúc vô hình đã nhiễm tư tình nữ nhân.- Hắn không có nói sai, chẳng lẽ ngươi đang nói láo?Phong Phi Vân giờ phút này lại như là so ý chí sắt đá người rất vô tình, như trước đạm mạc nói ra.- Hắn nói với ngươi cái gì?Nam Cung Hồng Nhan hỏi.- Hắn nói ngươi chính là chủ nhân thần bí?Phong Phi Vân không hề giữ lại nói rõ.- Hắn tự nhiên sẽ không nói dối, nhưng mà hắn nhìn lầm người.Nam Cung Hồng Nhan nói.- Hắn xem Nam Cung Hồng Bích, xem thành Nam Cung Hồng Nhan?Phong Phi Vân nói.- Đúng vậy.

Nhất định là như vậy, ngươi phải biết rằng Tô Quân chính là thiên hạ đệ nhất lãng tử, trong mắt hắn chỉ có mỹ nhân, căn bản không có nam nhân, người như hắn xem nam nhân thành nữ nhân, đó cũng là thập phần bình thường.Nam Cung Hồng Nhan nói.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng!Nam Cung Hồng Nhan lại nói:- Chúng ta là tri kỷ tốt nhất đúng không?- Đương nhiên!Phong Phi Vân nói.Nam Cung Hồng Nhan lại nói:- Ngươi có phải nhìn Nam Cung Hồng Bích nhận thức thành ta?Phong Phi Vân gật gật đầu.- Vậy đúng rồi, ngay cả tri kỷ tốt nhất như ngươi cũng không nhận ra, huống chi là hắn?Nam Cung Hồng Nhan u oán nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân có cảm giác trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, cho dù mình là phương chiếm lý, kiểu gì cũng biến thành không chiếm lý.Phong Phi Vân cười cười:- Chiếu theo ngươi nói, thật sự là Tô Quân nhận lầm người?- Ta không hận hắn nhận lầm người, ta chỉ hận ngươi oan uổng ta.Nước mắt Nam Cung Hồng Nhan giống như vô cùng vô tận, quả thực ai nhìn cũng cảm thấy cõi lòng chua xót.Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng rơi lệ, nam nhân trong thiên hạ không cảm thấy tim đau?Phong Phi Vân vẫn đứng nơi đó, cũng không trả lời nàng, phân rõ phải trá với nữ nhân, độ khó thật sự quá lớn, huống chi nữ nhân này còn có chuẩn bị.Phong Phi Vân thở ra, nói:- Vậy ngươi dùng tiếng ca dẫn ta đến, chính là nói cho ta biết chuyện này?Nam Cung Hồng Nhan lắc đầu, nói:- Kỳ thật ta cũng không muốn gặp ngươi, ngày đó tại Thiên Mai trang viên, ta cũng đã nhận ra Phong Đại Ngưu, kỳ thật chính là ngươi.

Ngươi đã lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả La Phù công chúa cũng bị ngươi lừa gạt, nhưng mà ngươi lại không thể lừa được ta.

Thế nhưng mà ta không dám gặp ngươi, ta chỉ có thể trốn.Phong Phi Vân nói:- Vì sao không dám gặp ta?- Bởi vì ta có thể cảm giác được tâm của ngươi, trong lòng ngươi còn chứa một nữ nhân khác, ta không biết nàng là ai, nhưng mà ta chỉ là nữ tử phong trần, làm sao so được với nàng?

Cho nên ta sợ, ta sợ hãm vào quá sâu, đến cuối cùng chỉ còn bản thân mình đau khổ.Nam Cung Hồng Nhan nói.Phong Phi Vân nói:- Vậy vì sao hôm nay ngươi dẫn ta tới đây?- Bởi vì ta sợ ca của ta sẽ giết ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, ta cũng không sợ cái gì, mặc dù người trong tương lai bị tổn thương là ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.Nam Cung Hồng Nhan nói.Phong Phi Vân cười nói:- Cũng bởi vì như thế sao?- Còn cần quan tâm nguyên nhân sao?Nam Cung Hồng Nhan nói.Phong Phi Vân lắc đầu, không cần, có đôi khi một lần làm đồ ngốc còn tốt hơn biết được sự thật tàn khốc.Nước sông từ từ chảy, trời đông giá rét, nhưng không cách nào khiến nó đông lại.Phong Phi Vân đi về phía trước, ngồi xổm xuống, ôn nhu duỗi tay vịn nàng, để nàng rúc vào ngực của hắn, cảm giác rất ấm áp.Hai người an vị bên bờ sông nhỏ, nhìn qua mặt sông, nhìn qua tuyết trắng đầy trời.- Ngươi muốn biết nàng là ai chăng?Phong Phi Vân vuốt vai Nam Cung Hồng Nhan, ôm nàng thật chặt.-------Chương 502: Vị hôn thê của Tất Trữ Suất (1)Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?Nam Cung Hồng Nhan rúc vào trong lòng của hắn, giọng nói thấp như muỗi kêu.Phong Phi Vân trầm tư một lát, sau đó nói về câu chuyện Thủy Nguyệt Đình, nhưng mà "Phượng Phi Vân" bị đổi thành Phong Phi Vân, Thủy Nguyệt Đình cũng bị Đông Phương Kính Nguyệt thay thế, cuối cùng Phong Phi Vân không chết trong tay Thủy Nguyệt Đình, mà là bị Đông Phương Kính Nguyệt trọng thương.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, chính mình chính là tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc, dung hợp linh hồn với thiếu gia Phong gia, cho dù nói thì nàng cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.

Cho nên chỉ có thể uyển chuyển nói khác đi.Tuy tên người đã biến hóa, nhưng cũng câu chuyện, cũng không tính là đang dối gạt Nam Cung Hồng Nhan.Nhưng mà không ngờ Đông Phương cô nương không nghĩ tới, vô duyên vô cớ nhiều ra một kẻ thù, chôn xuống rất nhiều mầm tai vạ trong tương lai.Gần một tháng lại xảy ra vài đại sự, đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện trước sau bị tập kích, sau đó mất tích thần bí, tất cả mọi người đều cho rằng chính là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu gây nên.Phong Đại Ngưu lá gan đúng là lớn tới cực điểm, mười đại mỹ nhân của Sâm La Điện, có chín người rơi vào ma chưởng của hắn, chỉ có nhị điện hạ điện thứ hai của Sâm La Điện "Tà Hồng Liên" là ngoại lệ.Tà Hồng Liên là nhân vật bậc nào, đây chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, cũng là nữ tử duy nhất trong bát đại thiên tài cấp sử thi.Cho dù là nửa bước Cự Kình ra tay cũng chưa chắc bắt được nàng, Phong Đại Ngưu ra tay với nàng chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.Trong một tháng này Phong Phi Vân không có ở Thiên Hoa cổ thành, mà là ở cạnh Nam Cung Hồng Nhan, đoạn thời gian này yên tĩnh mà mỹ hảo, giống như quên đi tất cả tranh đấu.Mượn nhờ thời gian một tháng này, Phong Phi Vân đã luyện hóa năm gốc linh thảo, mở ra năm mươi mệnh huyệt trong người, cộng lại chính là một trăm năm mươi sáu mệnh huyệt, tu vị tăng lên một mảng lớn.Nhưng mà ngày hôm nay, yên lặng rốt cục bị đánh phá.- Phong Phi Vân, cứu mạng ah!

Lần này cho dù thế nào ngươi cũng phải cứu ta, ta chết chắc!Tất Trữ Suất chạy như điên tới động phủ Phong Phi Vân ở lại, nho y trên người bị đánh rách mướp, làn da bị cháy đen, vô cùng chật vật.Tóc của hắn dựng đứng, giày của hắn cũng bị mòn, cũng không biết trốn bao nhiêu dặm đường, mới chạy tới nơi này.Phong Phi Vân cảm giác kinh ngạc, cười nói:- Ngươi không đi cầu Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ, tại sao lại cầu cứu ta?- Thiên Toán thư sinh nói, lần này hắn không cứu ta được, chỉ có tìm được ngươi, ta mới có thể còn sống.

Hắn nói ngươi ở chỗ này, cho nên ta tới đây.Tất Trữ Suất ôm chặt lấy ống quần Phong Phi Vân, nước mắt nước mũi trào ra.Phong Phi Vân nhíu mày, phiền toái mà Thiên Toán thư sinh không thể giải quyết, xem ra người Tất Trữ Suất chọc không phải chuyện đùa.- Ngươi rốt cuộc chọc người nào?

Không phải là dương giới chi vương tìm ngươi yêu cầu huyết nhân thần bình đấy chứ?

Nếu là như thế, ngươi nên tránh xa ta ra một chút, ngàn vạn chớ liên lụy ta.Phong Phi Vân trêu chọc.Nếu thật là dương giới chi vương, chỉ sợ Tất Trữ Suất ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, điểm này Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết rõ.- Tuy không phải dương giới chi vương, nhưng lại còn đáng sợ hơn cả dương giới chi vương.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân cười không nổi, nói:- Rốt cuộc là ai?- Vị hôn thê của ta!Tất Trữ Suất khóc tang.Phong Phi Vân nghe xong lập tức một cước đá bay Tất Trữ Suất, nói:- Lại muốn gạt ta?- Lần này là thật!Tất Trữ Suất ánh mắt nhìn lên cao, chỉ thấy trên bầu trời phía nam có một đám mây đen bay tới, một đạo mây đen pha lẫn màu đỏ đáp xuống đỉnh núi đối diện, đứng trên vách núi nhìn qua nơi này.Nàng mặc thần bào đỏ tươi như mặt trời, tay vuốt ve một gốc Địa Ngục Hồng Liên, như u linh phiêu phù trước mặt của nàng.Tất Trữ Suất nhìn thấy Tà Hồng Liên, lập tức trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.Nam Cung Hồng Nhan vốn múc nước bên bờ sông, trong tay cầm một hũ nước, muốn nấu trà cho Phong Phi Vân, nhìn thấy nữ tử áo đỏ ngang trời xuất thế, trong mắt hiện ra một tia tinh mang, sau đó không nhanh không chậm đi về động phủ.- Vị hôn thê của ngươi là nhị điện hạ của Sâm La Điện sao?Phong Phi Vân kinh ngạc không hiểu.Lúc ở bên bờ thánh hồ Phong Phi Vân đã nhìn thấy cô gái này từ xa, tự nhiên biết rõ thân phận nàng.- Ai!

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!Tất Trữ Suất thở dài không ngớt.Tà Hồng Liên vừa đến, bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao trùm, ngay cả thiên đạo quy tắc cũng lấy nàng làm trung tâm, quay vòng quanh nàng, nàng giống như bá chủ của thế giới.Hai mắt nàng băng lãnh giống như hai thanh kiếm sắc bén, nói:- Tất Trữ Suất, sao ngươi không trốn đi?- Hồng Liên, chuyện này là không thể nào, cảm tình là không thể miễn cưỡng.Tất Trữ Suất núp sau lưng Phong Phi Vân, giọng nói mang theo vài phần phiền muộn.Phong Phi Vân ngây người, dường như tình huống còn khác biệt lớn hơn suy nghĩ của hắn.Tà Hồng Liên cười lạnh một tiếng:- Ngươi trốn bốn năm lẻ ba tháng, chẳng lẽ cũng chỉ nói được một câu với ta sao?- Vậy ngươi cho rằng thế nào?

Tất Trữ Suất ta đường đường nam nhi bảy thuớc, sao có thể khuất phục dưới dâm uy của ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng là sẽ không kết hôn với ngươi.Tất Trữ Suất thái độ kiên quyết.Phong Phi Vân lúc này càng khó hiểu, rốt cuộc tình huống thế nào?Nữ vương?

Khổ dâm?

Phản áp chế?Tà Hồng Liên dù nói thế nào cũng là nữ nhân xinh đẹp, dùng tính cách lòng tham không đáy của Tất Trữ Suất, không có khả năng không muốn tiểu mỹ nhân nũng nịu, trong đó tất có nguyên nhân.Chẳng lẽ bởi vì Tà Hồng Liên quá mạnh mẽ cho nên hắn cảm thấy áp lực?Phong Phi Vân gật gật đầu, một nữ nhân nếu như quá mạnh mẽ, thực sự khiến nhiều nam nhân sinh ra suy nghĩ trốn chết.

Ví dụ như, nếu là nữ ma muốn bức Phong Phi Vân kết hôn với nàng, Phong Phi Vân nhất định liều chết không theo.Nhưng mà Phong Phi Vân nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này.- Nếu ngươi nguyện ý ở cùng ta, ta có thể không làm nhị điện hạ của Sâm La Điện, thậm chí có thể tán tu vị, chỉ nguyện ở bên cạnh ngươi.Tà Hồng Liên nói.Nghe lời này, Phong Phi Vân càng nghi hoặc.Khốn kiếp, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?Chẳng lẽ mị lực Tất Trữ Suất lớn như thế, có thể để nữ nhân tán tu vị vì hắn?

Vì hắn mà hi sinh lớn thế?Nếu việc này sinh ra trên người Vô Hà công tử, Phong Phi Vân có lẽ còn có thể tiếp nhận, dù sao Vô Hà công tử đúng là nam nhân mị lực mười phần, có thể làm cho nữ nhân si mê, đó cũng là chuyện bình thường.Nhưng mà chuyện sinh ra trên người Tất Trữ Suất, Phong Phi Vân có cảm giác kỳ lạ.- Hồng Liên, đây không phải tu vị cao thấp hay không, cũng không phải ngươi quá mạnh mẽ, mà là ta thật sự không có một chút cảm giác với ngươi, ngươi không nên tiếp tục quấn quít lấy ta được không?Tất Trữ Suất nói.-------Chương 503: Vị hôn thê của Tất Trữ Suất (2)Chậc chậc!

Trong lòng Phong Phi Vân có cảm giác chán ngấy, Tất Trữ Suất nói ra lời này vì sao lại có mùi vị biến hóa?Phong Phi Vân có xúc động muốn đánh hắn..Nam Cung Hồng Nhan cũng đi tới cửa ra vào động phủ, đôi mắt đẹp đánh giá Phong Phi Vân, đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ, hai người bọn họ đều không hiểu nổi, Tất Trữ Suất cùng Tà Hồng Liên rốt cuộc có quan hệ gì?Sát khí trên người Tà Hồng Liên tăng cao, thân hình càng trở nên lăng lệ, nói:- Nếu ngươi vô tình như thế, vậy ngươi cũng không cần phải sống thêm trên đời này nữa.

Sau khi giết ngươi, ta sẽ tự sát chôn cùng.- Chôn cùng con em ngươi ah!Tất Trữ Suất khóc nức nở:- Phong Phi Vân, lần này ngươi nhất định phải cứu ta, nữ nhân này đã điên rồi, điên không còn thuốc chữa.Nam Cung Hồng Nhan lườm hắn một cái, nói:- Ta thấy ngươi điên là ngươi, nữ hài tử tốt như thế, ngươi cảm thấy ngươi xứng đôi với nàng sao?Tất Trữ Suất lắc đầu, nói:- Ngươi căn bản không hiểu, nàng đúng là bà điên, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta ah!Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Ta tin tưởng ngươi.

Nhưng mà cho dù hai chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của nàng, nếu không ngươi nên đáp ứng nàng đi, lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt?- Phong huynh, làm người phải phúc hậu ah!

Hảo huynh đệ, có nạn cùng chịu, vì sao ngươi đẩy ta vào hố lửa?Tất Trữ Suất nắm chặc cánh tay Phong Phi Vân, tội nghiệp nói.Phong Phi Vân gãy đầu, cười nói:- Ta cũng không có đẩy ngươi vào hố lửa!

Ngươi vì sao đần thế!

Ta đây đang giúp ngươi, vừa rồi nàng không phải nói, chỉ cần ngươi nguyện ý ở cùng với nàng, nàng có thể vì ngươi mà tán tu vị sao.

Hắc hắc, sao ngươi không lá mặt lá trái với nàng, đợi nàng tán tu vị đi, biến thành một nữ nhân bình thường, ngươi muốn đi thì đi, cũng không phải do nàng...

Hắc hắc!Con mắt Tất Trữ Suất càng trợn càng lớn, vui mừng quá đỗi:- Đúng vậy!

Tại sao ta không nghĩ tới chứ?

Đến lúc đó ta gọi nàng đi hướng đông, nàng không dám đi hướng tây, nếu nàng còn dám chém chém giết giết, ta bỏ nàng...

Ha ha!Tất Trữ Suất không tiếp tục cố kỵ, nâng cao lồng ngực, hào tình vạn trượng, đi "Quy hàng" Tà Hồng Liên.Nam Cung Hồng Nhan khinh bỉ Phong Phi Vân, nói:- Ngươi đưa ra chủ ý cùi bắp gì thế, ngươi đang giúp hắn hại người sao?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Hãy chờ xem!

Quan hệ của bọn họ không đơn giản như thế đâu.Oanh!Bỗng dưng bầu trời có tiếng vang thật lớn, chấn động mặt đất run lên, một đạo khí lãng ngập trời hiện ra.Tim Phong Phi Vân đập mạnh, Tất Trữ Suất sẽ không bị Tà Hồng Liên đánh thành cặn bã chứ?Sự thật cũng không phải là như thế, vừa mới ra tay cũng không phải Tà Hồng Liên, mà là một thanh trường thương màu trắng, cây trường thương này từ ngàn dặm bay tới, là tập sát Tà Hồng Liên, nhưng lại bị Tà Hồng Liên dùng Địa Ngục Hồng Liên trong tay ngăn cản.Lúc này chủ nhân cây thương màu trắng bay tới, cũng đã vượt qua ngàn dặm mà đến, dáng người anh vĩ, đứng ở hướng đông bầu trời, giẫm một đám mây trắng bay đi.Chính là Bách Tháp Bảng đệ nhất cao thủ Yến Tử Vũ.NGAO, NGAO, NGAO, NGAO!Tiếng rống của bốn con Thao Thiết từ xa truyền tới.Không bao lâu Bát Bộ Long Liễn xuất hiện, nghiền nát một đám mây đen.La Phù công chúa cũng đến.Khi La Phù công chúa tới còn có Thích Dạ Lai!- Ha ha!

Nòng nọc nhỏ, tìm mụ mụ, vây quanh ba ba mụ mụ, ta là một con nòng nọc nhỏ, nòng nọc nhỏ...Tiểu tà ma chẳng biết lúc nào đã đi tới nơi này, ôm con mèo trắng, ngồi trên núi cao đối diện Tà Hồng Liên.Mấy người trẻ tuổi cường đại nhất Vạn Tượng Tháp đã chạy tới, vây khốn Tà Hồng Liên vào giữa, hiển nhiên đã có chuẩn bị, bằng không thì cũng không có khả năng tụ tập tại đây.Từng đạo khí tức cường đại bắn lên trời, cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ thẳng vào Tà Hồng Liên.Ngay cả Tất Trữ Suất cũng sửng sốt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.Ánh mắt Phong Phi Vân co rụt lại, xem như hiểu một ít thứ gì đó.Oanh!Không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, bỗng nhiên Yến Tử Vũ ra tay, trong tay cầm trường thương màu trắng xuyên phá trời cao, hóa thành một con giao long khổng lồ công kích Tà Hồng Liên.Mũi thương mang theo điện quang cực lớn, điện quang kết nối với hai ngọn núi lớn.Hai mắt Tà Hồng Liên băng lãnh, tiếp tục vận dụng Địa Ngục Hồng Liên, hóa thành một đám mây màu đỏ ngăn cản bên này.Bá!Thích Dạ Lai cũng ra tay, một kiếm ngang trời, khí thế vô lượng, kiếm tiên phi kiếm, đánh Tà Hồng Liên rơi xuống chân núi.Ầm ầm!Kiếm khí tung hoành xuyên qua không khí, kiếm khí sắc bén có thể xuyên thấu núi cao, xuyên qua cả thân núi.Thích Dạ Lai đã có được tu vị Thiên Mệnh nhất trọng, chiến lực trở nên đáng sợ, có thể vững bước đuổi theo thiên tài cấp sử thi lâu năm.Hai đại cường giả đồng thời ra tay, nhưng mà Tà Hồng Liên vẫn trấn định tự nhiên như cũ, Địa Ngục Hồng Liên trấn áp tứ phương, cỏ cây trên đất trong phạm vi mười dặm bị thiêu đốt, ánh lửa xuyên thấu trời cao.- Các ngươi còn không ra tay, tốc chiến tốc thắng!Thích Dạ Lai thi triển thiên công kiếm quyết, một kiếm đâm ra, một nghìn bóng kiếm ngưng tụ trong không khí, hóa thành một kiếm như cuồng long.Bá, bá, bá...Cảnh tượng này rất đồ sộ, cả bầu trời tràn ngập bóng kiếm, một tòa núi cao bị kiếm khí cuồng loạn bắn xuyên qua cả ngọn núi.Nhưng mà Thích Dạ Lai ra tay chỉ để quấy rối Tà Hồng Liên, thực sự đánh với Tà Hồng Liên chính là Yến Tử Vũ.Tà Hồng Liên là một trong những thiên tài cấp sử thi lâu năm, Yến Tử Vũ cũng là người nổi bật trong cùng thế hệ, xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ chín, tấn thăng làm thiên tài cấp sử thi, đủ để chống lại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm..Hai người này giao thủ bắn ra hai đạo thần lôi, va chạm trên bầu trời, cả hai chiếm cứ một phương trời, là cường giảo chân chính giao phong với nhau.XÍU...UU!!Tiểu tà ma vốn ngồi trên đỉnh môt ngọn núi, chợt, thân thể biến mất, sau một khắc đã xuất hiện sau lưng Tà Hồng Liên, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, bóng trảo bay đầy trời.Bá!Tà Hồng Liên điểm ra một ngón tay, một đạo kiếm quang xuyên thấu qua cánh tay tiểu tà ma, nhưng mà chỉ đâm thủng quần áo, cũng không có làm tiểu tà ma bị thương chính thức.Nhưng mà trên vai Tà Hồng Liên xuất hiện năm vết máu, miệng vết thương sâu đậm, máu tươi nhuộm đỏ nửa người.- Ha ha!Tiểu tà ma tươi cười, nhìn ngón tay đầy máu, sau đó lại biến mất, trở lại đỉnh núi ban nãy.- Muốn chết!Tà Hồng Liên sát ý nổi lên, muốn truy kích tiểu tà ma, nhưng mà sau lưng có thủy văn hiện ra, một cây trường thương đâm thủng hư không, lại đánh vào lưng của nàng.Nàng đành phải thu tay lại chiến đấu với Yến Tử Vũ.Thích Dạ Lai cùng tiểu tà ma cũng phân biệt phi thân lên, liên hợp Yến Tử Vũ công kích Tà Hồng Liên.Trên bầu trời, máu tươi phiêu tán.Trên người Tà Hồng Liên xuất hiện hơn mười vết thương, tóc dài tung bay, trên sợi tóc có vết máu loang lỗ, giống như ma đầu khát máu.- Các ngươi làm cái quỷ gì thế!

Nàng là hôn thê của ta!-------Chương 504: Thiên kiêu quyết đấuTất Trữ Suất hai mắt trợn tròn, trong mắt mang theo tơ máu, hai tay xiết chặc thành nắm đấm, lao lên trời quát to.Nhưng mà không ai quan tâm tới hắn, Yến Tử Vũ, Thích Dạ Lai, tiểu tà ma vẫn liên thủ vây công, cũng không có dừng tay, thi triển ra sát phạt chi thuật càng đáng sợ hơn, muốn đánh địa vực này thành phế tích.- Ngươi không cần trốn Tà Hồng Liên nữa đâu, vừa vặn bọn họ sau khi giết nàng thì ngươi cũng không cần sợ hãi nữa.Phong Phi Vân đi đến bên cạnh Tất Trữ Suất, nhìn mấy thân ảnh trên bầu trời, khóe miệng mỉm cười.- Một đám nam nhân vây công một nữ nhân, tính toán cái gì?

Hơn nữa nữ nhân này còn là hôn thê của ta, cũng không phải là hôn thê của bọn họ, có tư cách gì khi dễ nàng?Tất Trữ Suất nộ khí trùng thiên, muốn bay lên nhưng bị Phong Phi Vân duỗi tay ấn bả vai xuống, không nhúc nhích được.Phong Phi Vân trầm giọng nói:- Ngươi đi hữu dụng sao?

Bất cứ kẻ nào trong bọn họ cũng đủ giết ngươi thành tro bụi.- Phong Phi Vân, nếu như bọn họ liên thủ khi dễ là Nam Cung Hồng Nhan, ngươi có thể lạnh nhạt như hiện tại không?Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, ngay từ đâu ngươi bị bọn họ lợi dụng, Thiên Toán thư sinh bảo ngươi tới tìm ta, kỳ thật chính là muốn ngươi dẫn Tà Hồng Liên đến nơi đây, mấy người cường đại nhất Vạn Tượng Tháp đều đi theo sau lưng ngươi, kỳ thật chính là vì bắt Tà Hồng Liên.Vì bắt thập đại mỹ nhân của tà tông, đúng là không từ thủ đoạn nào, ngay cả người mình cũng có thể lợi dụng.Tất Trữ Suất cũng không phải đồ đần, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, mắng to:- Thiên Toán thư sinh, thật khốn nạn!Tất Trữ Suất cũng giãy ra khỏi tay Phong Phi Vân, thân hình lóe lên, ngự không bay lên, bay về phía Tà Hồng Liên.Phong Phi Vân không có tiếp tục ngăn cản, thời điểm này muốn ngăn cũng không ngăn được.- Nếu có một ngày, ngươi cũng có thể vì ta mà làm như thế, như vậy ta chết cũng cam tâm.Nam Cung Hồng Nhan chẳng biết lúc nào chạy tới bên tay phải Phong Phi Vân, ôm cánh tay, tựa đầu vào vai hắn.Phong Phi Vân ôm eo nàng, cười nói:- Ngươi đang suy nghĩ gì?- Ta suy nghĩ có nên giúp bọn họ một tay hay không?Ánh mắt Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua bầu trời cao.Đây là quyết định gian nan, nếu nàng ra tay thì ý nghĩa lời nói dối của nàng sẽ sụp đổ, nàng rốt cuộc cũng không làm Nam Cung Hồng Nham nép vào ngực Phong Phi Vân như chim non được nữa.Nhưng mà nàng nếu không ra tay, Tất Trữ Suất cùng Tà Hồng Liên sẽ nguy hiểm..Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, hít thở sâu một hơi, ôm nàng chặc hơn, e sợ sau một khắc nàng sẽ biến mất.Bành!"

Yến Tử Vũ rót toàn bộ linh khí vào trường thương trong tay, đây là cây thương cấp bậc linh khí, linh tính bên trong bị dẫn động toàn bộ, hóa thành một cây thương dài trăm mét.Uy lực cây thương này đáng sợ hơn gấp mười lần, một đoàn bạch sắc hàn khí bao phủ thân thương, chấn vỡ Địa Ngục Hồng Liên, cánh hoa rơi xuống.Phốc!Miệng Tà Hồng Liên phun một ngụm máu tươi, bị lực lượng linh khí làm tổn thương, máu trên tay phải nhuộm đỏ cả cánh tay, lại dùng linh khí ngăn cản máu chảy ra ngoài.- Tà Hồng Liên, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi.Xa xa, La Phù công chúa đang ngồi trong Bát Bộ Long Liễn nói vọng ra, long hoàng chi khí lơ lửng trên đỉnh long liễn, giọng của nàng mang theo khí thế đế vương, không cho phép bất luận kẻ nào làm trái.- Các ngươi cũng quá coi thường Tà Hồng Liên ta rồi, chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt ta?Tóc đen của Tà Hồng Liên biến hóa, biến thành màu trắng, điểm một ngón tay, một đám mây bay lên, bao phủ phạm vi ngàn dặm.Nàng đã mở Quỷ Tiên Kiều, muốn rời khỏi nơi đây.Oanh!Một lệnh bài mang theo lực lượng khủng bố từ trên trời giáng xuống, lực lượng bàng bạc, không thể ngăn cản, nghiền nát Quỷ Tiên Kiều.Tà Hồng Liên cũng bị lực lượng này bắn ngược trở về, lại phun một ngụm máu tươi, bị thương quá nặng, cắn răng nói:- Sao có thể như vậy?- Đây chính là hậu lệnh, hậu lệnh vừa hiện, vạn dân quỳ bái.La Phù công chúa duỗi một tay ra, lệnh bày này nằm trong lòng bàn tay của nàng.- Nói nhảm với nàng ta làm cái gì!

Mọi người cùng nhau ra tay, trước phế một thân tu vị của nàng, miễn sinh ra biến hóa.Thích Dạ Lai lại tế cổ kiếm ra, định xuất thủ trước, lại dùng một chiêu kiếm quyết trong thiên công bảo điển.Tà Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, tay không cầm lấy cổ kiếm của hắn, cổ kiếm rung rung trong tay của nàng, cắt tay của nàng ra một vết thương thật sâu, máu tươi lăn dài, nhưng không thể thoát ra được.Thích Dạ Lai cả kinh, Tà Hồng Liên cũng quá lợi hại, không ngờ có thể tay không bắt được kiếm quyết của hắn.Khanh khách!Tà Hồng Liên khép tay lại, trực tiếp bóp nát cổ kiếm này, tàn kiếm bắn ngược trở lại..Phốc, phốc, phốc!Trên ngực Thích Dạ Lai xuất hiện ba lỗ thủng, đã bị tàn kiềm đâm xuyên qua thân thể.- Tà Hồng Liên, Yến Tử Vũ ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, sẽ không đả thương tính mạng của ngươi.Yến Tử Vũ nói.Tà Hồng Liên ngửa đầu cười dài:- Muốn đánh thì đánh, không cần nói nhảm nhiều như thế!Meow!Một bóng dáng màu trắng bay tới trước mặt của nàng, trên cánh tay của nàng nhiều ra vết máu do mèo quào.Con mèo trắng nhỏ lại bay vào trong ngực tiểu tà ma.Tiểu tà ma nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đáng yêu cười nói:- Hồng Liên tỷ tỷ, đạm đạm vừa mới nói, nó vốn có thể một trảo phá yết hầu của ngươi, nhưng mà nó không nỡ giết ngươi.

Ha ha!- Không thể đợi lát nữa, cao thủ tà tông sẽ nhanh chóng chạy tới đây, mọi người cùng nhau ra tay.Người nói là La Phù công chúa, nàng nói ra lời này, tất cả mọi người động thủ.- Có thể bắt một thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, thật sự là hưng phấn ngoài sức tưởng tượng.Thích Dạ Lai cười lạnh một tiếng, một hình chiếu chiến ảnh long hổ hiện ra.Long hổ to như ngọn núi nhỏ, lực lượng chừng mấy trăm ngàn cân.Tiểu tà ma cùng Yến Tử Vũ, La Phù công chúa cũng đồng loạt đánh ra chiến pháp mạnh nhất, lần này bất chấp giá nào, phải trấn áp nàng.- Huyết nhân thần bình!Một đầu người bay tới mang theo đám mây huyết sát, sát khí kinh người, Tất Trữ Suất mang theo huyết nhân thần bình bay lên, đứng bên cạnh Tà Hồng Liên.- Tất Trữ Suất, còn không mau tránh ra!Yến Tử Vũ quát lớn.Tất Trữ Suất không động đậy, bóng dáng kiên nghị, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ kiên định như hiện tại.- Không cần phải quản hắn, cùng trấn áp!Thích Dạ Lai hừ lạnh một tiếng, căn bản không thu tay, long hổ đánh ra, đánh tan huyết vụ, tiếng hổ gầm thét, công kích vào huyết nhân thần bình.Tuy Tà Hồng Liên đã toàn thân nhuốm máu, lại cười thảm, một chưởng đánh Tất Trữ Suất rơi xuống đất, cầm huyết nhân thần bình giết vào bốn người kia.Ầm ầm!Huyết nhân thần bình chống lại hậu lệnh của La Phù công chúa, ngăn cản Yến Tử Vũ đả thương, chiến Thích Dạ Lai, phá sát pháp quỷ dị của tiểu tà ma.Cả bầu trời mây đen hỗn loạn, khí tức sát phạt bao phủ trời cao.-------Chương 505: Hồng Nhan giận dữ (1)Tuy Tà Hồng Liên cường thế, nhưng dù sao nàng giao thủ với bốn người đã yếu thế, đều là thiên kiêu cao cấp nhất, cuối cùng vẫn thảm bại, máu nhuộm trời cao.Tà Hồng Liên té trên mặt đất, trên người đầy vết thương, khiến người ta nhìn qua thê lương vô hạn.Bành!Thích Dạ Lai sát khí nghiêm nghị, từ trên trời giáng xuống, đã giẫm lên người nàng, hét lớn:- Bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm cũng không gì hơn thế này, ta xem ngươi còn có cái gì càn quấy nữa?Thân thể Tà Hồng Liên bị hắn giẫm vào mặt đất.- Thích Dạ Lai, là tên chó đẻ!Tất Trữ Suất lại vận dụng một bộ kiếm trận, mỗi một chuôi kiếm đều là cấp bậc bảo khí, ngang nhiên ra tay, một đám kiếm quang bay ra ngoài.Tà Hồng Liên chính là hôn thê của Tất Trữ Suất, tuy nhiên Tất Trữ Suất bị bức phải chạy trốn trối chết, nhưng mà quan hệ hai người phức tạp không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.Nhìn thấy Tà Hồng Liên bị một đám thiên kiêu vây công, nội tâm của hắn sao dễ chịu được?Vừa rồi Tất Trữ Suất ra tay muốn trợ Tà Hồng Liên, nhưng mà Tà Hồng Liên bảo hộ hắn, đánh hắn rơi xuống đất, hiện tại Tà Hồng Liên bị Thích Dạ đạp dưới chân, hắn sao có thể thờ ơ?Thích Dạ Lai quay đầu khinh miệt lườm Tất Trữ Suất, trên bàn tay ngưng tụ thủy văn màu trắng, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, một kiếm bổ ra, chém nát kiếm trận này.Mười hai chuôi bảo khí tạo thành kiếm trận, hóa thành mảnh vỡ rơi trên đất.Phốc!Tất Trữ Suất không phải đối thủ của Thích Dạ Lai, vội vàng bạo lui, tuy tốc độ cực nhanh nhưng mà trên ngực vẫn có vết thương thật sâu, từ dưới cổ kéo dài tới rốn.Huyết nhân thần bình đã rơi vào trong tay Thích Dạ Lai, đây chính là sát khí tuyệt đỉnh, Thích Dạ Lai hưng phấn không thôi, có sát khí này, hắn có thể chiến với thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm.- Nàng là hôn thê của ta, các ngươi có tư cách gì khi dễ nàng?Tất Trữ Suất giận dữ hét lên, lại tiếp tục lao về phía Thích Dạ Lai.Yến Tử Vũ cùng La Phù công chúa đều trầm mặc không nói!Thích Dạ Lai lại một cước giẫm lên người Tà Hồng Liên, nhe răng cười nói:- Yêu nữ tà tông, mỗi học viên Vạn Tượng Tháp chúng ta đều có thể đánh chết, Phong Phi Vân có thể ngủ với hai yêu nữ tà tông, ta vì cái gì lại không thể giẫm Tà Hồng Liên hai cước?

Hừ, Tất Trữ Suất ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không ta ngay cả ngươi cũng thu thập.Tất Trữ Suất căn bản không để ý tới hắn, đã lao tới, nhìn bộ dáng là phải liều mạng.- Muốn chết!Thích Dạ Lai hừ lạnh một tiếng, một tay nâng huyết nhân thần bình, một bàn tay ngưng tụ long hổ cực lớn, đây là nhất hổ chi lực, đạt năm trăm mười hai ngàn cân.Một chưởng này đánh xuống sẽ lấy mạng của Tất Trữ Suất.Oanh!Một thanh đồng linh thuyền bay tới, dài mấy chục thước, phía trên gỉ sét loang lổ, tang thương cổ xưa, trực tiếp đâm vào đỉnh đầu long hổ.Long hổ bị thanh đồng linh thuyền nghiền nát, Thích Dạ Lai cũng lui ra sau ba bốn bước.Phong Phi Vân đứng đối diện Thích Dạ Lai, vươn tay cầm thanh đồng linh thuyền trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào hắn, nói:- Thích Dạ Lai, ngươi làm quá mức nóng tính rồi đấy?Thích Dạ Lai cười lạnh, nói:- Phong Phi Vân, ngươi cũng có tư cách nói ta?

Thời điểm ngươi chơi hai yêu nữ tà tông, chỉ sợ còn tốt hơn ta hiện tại đấy.Phong Phi Vân tự nhiên không nói cho hắn biết, bởi vì yêu ma chi huyết của mình đã bị nữ ma cùng tiểu tà ma kích thích, suy nghĩ bị yêu ma chi huyết ảnh hưởng, cho nên mới phải ngủ với Bạch Như Tuyết cùng Lục Ly Vi, bằng không cho dù các nàng cởi sạch nằm trong ngực Phong Phi Vân, Phong Phi Vân cũng không quan tâm tới.Yêu ma chi huyết trong vô tri vô giác đã thay đổi tư duy của hắn.Nhân tính có dục vọng, mặc dù là tiên nhân cũng không thể bỏ qua dục vọng của mình.Yêu ma chi huyết còn cường đại hơn nhân tính, căn bản không cách nào khống chế.Đương nhiên yêu ma chi huyết biểu lộ ra rất tự nhiên, trong mắt người khác là không bình thường, nhưng mà trong mắt yêu ma lại quá bình thường.Ví dụ trong mắt của ma nữ, giết người chính là một chuyện vô cùng bình thường; trong mắt tiểu tà ma thì nàng chính là tiểu nữ hài đáng yêu nhất thiên hạ.Trong mắt mỗi người đều có thứ bình thường với bản thân.Bản thân mình trong mắt yêu ma cũng như thế, theo tính mà làm, theo dục mà làm.Tiểu tà ma cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đã nhìn ra một tia yêu ma chi huyết trong máu Phong Phi Vân đã bị trấn áp xuống, lúc này ánh mắt có hào quang giảo hoạt, cũng không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.- Ta ngủ, ta đúng là đã ngủ với các nàng, ta không có ngủ với mẹ của ngươi, mắc mớ gì tới ngươi?Phong Phi Vân nói.Thích Dạ Lai gương mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:- Bắt Tà Hồng Liên chính là quyết định được các thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất Vạn Tượng Tháp nhất trí quyết định, việc này ngươi không quản được.- Thích Dạ Lai, ngươi chớ nên rống to trước mặt ta, việc này ta quản chắc rồi!Phong Phi Vân lạnh lùng nói.- Phong Phi Vân, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?

Người không ra người?

Yêu không ra yêu?

Ma không ra ma?

Ta đã sớm muốn tái chiến với ngươi, nếu còn xen vào chuyện của ngươi khác, đừng trách ta trấn áp ngươi.Giữa ngón tay Thích Dạ Lai xuất hiện một thanh đao do tử tinh tạo thành, lưỡi đao còn mang theo hương vị huyết tinh.Tay kia của hắn cầm huyết nhân thần bình giống như đầu người đẫm máu, xương trắng lành lạnh, dính huyết nhục, một đám huyết vụ sôi trào.Phong Phi Vân không yếu thế chút nào, trong lòng bàn tay, thanh đồng linh thuyền biến lớn, gió lạnh thổi qua, thánh uy ngưng tụ trên thân thuyền.Chỉ một đạo khí tức kia, cũng đã áp mọi người hít thở không thông.Thanh đồng linh thuyền bị nữ ma tế luyện qua trên đỉnh Bán Đạp Sơn, còn chưa có tế luyện hoàn toàn đã bị Phong Phi Vân đoạt lại.Thanh đồng linh thuyền từ đầu đến cuối có một tầng hào quang bao phủ, thanh đồng linh thuyền màu xanh rực rỡ, có phong cách cổ xưa, có Thiên Đạo Minh Vương Đài, có cánh cửa nặng nề và tĩnh mịch, nối thẳng trong thân thanh đồng linh thuyền.Nhưng mà cánh cửa đã bị cánh cửa bao trùm hoàn toàn, ngưng tụ thân thuyền, căn bản không cách nào mở ra.Thanh đồng linh thuyền mới tế luyện một nửa, hiện tại thân tàu nhiều nhất chỉ biến lớn trăm thước, mà Phong Phi Vân nhìn thấy thanh đồng linh thuyền, nó biến dài ngàn dặm, giống như một tòa sơn mạch.Hiện tại Phong Phi Vân chỉ có thể biến thanh đồng linh thuyền thành một khối ngoan thiết, căn bản không thể phát huy ra lực lượng ngàn vạn cân.Phong Phi Vân chỉ có hoàn toàn luyện hóa một góc nhỏ của thanh đồng linh thuyền, khôi phục bộ dáng bổn nguyên của nó mới có thể chính thức khống chế khu vực hạch tâm, nắm giữ lực lượng bản chất mạnh nhất của thánh khí này.Nhưng mặc dù thanh đồng linh thuyền hiện tại chỉ là một khối ngoan thiết nhưng không phải một kiện linh khí có thể so sánh, thậm chí có thể khắc chế khí linh của những linh khí này, làm cho linh khí không thể phát ra mười thành uy lực.- Ngươi có cảm nói lại lời lúc nãy lần nữa không?-------Chương 506: Hồng Nhan giận dữ (2)Nam Cung Hồng Nhan áo trắng bồng bềnh, tay ôm đàn tranh, lụa trắng che mặt, đôi mắt dễ thương nhìn qua, lạnh như băng nhìn thẳng vào Thích Dạ Lai.Nam Cung Hồng Nhan vốn không có ý định ra tay, nhưng mà Thích Dạ Lai dám mắng Phong Phi Vân, chuyện này đã làm cho nàng tức giận, ngay cả nàng cũng không nỡ mắng hắn, Thích Dạ Lai ngươi tính là acis gì, cũng dám mắng Phong Phi Vân, người không ra người, yêu không ra yêu, ma không ra ma.Cơn tức này nàng làm sao nhịn được?Thích Dạ Lai cũng bị đôi mắt lạnh giá của Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua khiến nội tâm rung rẩy, lòng bàn chân sinh ra hàn khí, nhưng mà dù sao hắn là thiên tài cấp sử thi, làm sao có thể dễ dàng bị dọa lui như thế, cười lạnh nói:- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Phong Phi Vân là kẻ không ra gì, ngươi không nên quá thân cận với hắn...Ba!Bàn tay của nàng sáng lên.Cánh tay Nam Cung Hồng Nhan có hỏa diễm thiêu đốt, vung tay lên, một tát đánh Thích Dạ Lai bay ra ngoài, thân thể của hắn xoay tròn trên không trung, xoay tròn bảy vòng mới té xuống mặt đất.Tất cả mọi người khiếp sợ, nghe đồn rằng tu vị của Nam Cung Hồng Nhan không cao, thật không ngờ đáng sợ như thế, cách không một tát đánh thiên tài cấp sử thi Thích Dạ Lai bay ra ngoài.- Nàng...

Che dấu tu vị!Yến Tử Vũ cầm chặt trường thương màu trắng, từ trên người Nam Cung Hồng Nhan hắn cảm giác được sát khí lăng lệ.- Nam Cung Hồng Nhan, tốt, không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!La Phù công chúa cũng cả kinh, nàng từng mời Nam Cung Hồng Nhan đến Thiên Mai trang viên hiến khúc, không ngờ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại mạnh mẽ như vậy.Nam Cung Hồng Nhan mặc váy hỏa nghê thường, có thể ngăn cách thần thức Cự Kình, ngay cả phượng hoàng thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu nàng, huống chi là người khác.Ở đây cũng chỉ có Phong Phi Vân bình tĩnh như trước, bình tĩnh hơn tất cả mọi người, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.Trong lòng Phong Phi Vân biết rõ vì sao Hồng Nhan giận dữ, cũng đại biểu cho nàng không cách nào ngụy trang trước mặt mình nữa, mình cũng không thể giả như cái gì cũng không biết.Nàng tội gì phải khổ như thế...Nàng tát bay hàm răng Thích Dạ Lai, đồng thời thời gian an bình của nàng bên cạnh Phong Phi Vân cũng đã hết, từ nay về sau, nàng sắp phải đối mặt với hoàn cảnh hung hiểm gấp trăm ngàn lần.

Nhưng mà, nàng lại không hối hận.- Ta...

Ta...

Ta biết rõ, ngươi chính là chủ nhân thần bí ăn cắp ẩn tằm sa la, chính là ngươi, Nam Cung Hồng Nhan, ngươi che dấu thật sâu.Thích Dạ Lai bò dậy, trong mắt đầy kinh hãi.Vừa rồi Nam Cung Hồng Nhan ra tay với hắn, hồng loan hỏa thường hiện ra trên làn da tuyết trắng của nàng, bị Thích Dạ Lai nhận ra, nàng chính là chủ nhân thần bí bao phủ trong hỏa diễm ở Linh Bảo tháp đánh cắp ẩn tằm sa la.Nam Cung Hồng Nhan vừa ra tay thì cũng đã chuẩn bị tâm lý bị nhận ra, cười lạnh nói:- Đúng vậy là ta.Oanh!Nam Cung Hồng Nhan lật tay đánh ra một kích, một cánh tay bao phủ trong hỏa diễm hiện ra, đánh cây đao tử tinh Thích Dạ Lai tế ra nát bấy, trấn áp huyết nhân thần bình.Sắc mặt Thích Dạ Lai trắng bệch, đồng tử co rút lại, toàn lực chống cự, đánh ra mười bốn chưởng "Long Hổ chi lực", nhưng cũng bị đánh nát toàn bộ, một chưởng đánh hắn quỳ trên đất, đầu lâu cũng không ngẩng lên nổi.- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi tội ác ngập trời, có hơn một trăm thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp chết trong tay của ngươi, càng đánh cắp ẩn tằm sa la, ngươi đã trở thành tử địch của Vạn Tượng Tháp.Yến Tử Vũ lên tiếng nói.- Vậy ngươi tới giết ta sao?Nam Cung Hồng Nhan không sợ hãi, đôi mắt dễ thương mang theo vẻ tùy ý, căn bản không quan tâm uy hiếp của hắn.Yến Tử Vũ lại nói:- Việc này ta mới không quản, tự nhiên có trưởng lão chấp pháp của Vạn Tượng Tháp tới tìm ngươi.

Nhưng mà Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, ngươi lại giết không được...Phốc!Giọng của hắn còn chưa dứt, đầu của Thích Dạ Lai đã bay lên cao, trên cổ có máu tươi phun lên cao ba thước.Một vị thiên tài cấp sử thi đã chết như vậy.- Hắn đáng chết, vậy phải chết!Nam Cung Hồng Nhan nói rất lạnh nhạt, lấy một khăn lụa trắng ra, lau sạch vết máu dính trên ngón tay của nàng.Thiên tài cấp sử thi đều là một đám người thiên tư tuyệt đỉnh, một thế hệ chỉ có một hai người.Hiện tượng thiên văn đại biến giống như cải biến gì đó.

Thế gian sắp sửa nghênh đón một hồi đại thế chưa từng có, cho nên vào thời đại này thiên tài cấp sử thi không ngừng xuất thế, có xu thế quần long phệ thiên.Một thiên tài cấp sử thi có thể hưng thịnh một thế lực lớn, tiềm lực không phải chuyện đùa, đối với mỗi thế lực tu tiên mà nói, đều không thể dùng giá trị bình thường mà cân nhắc.Nhưng mà giờ phút này một thiên tài cấp sử thi đã táng thân nơi hoang dã, tinh khí trong người trả về cho thiên địa, cuối cùng biến thành thi thể lạnh như băng.Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối!Ngay cả con mèo nhỏ trong ngực tiểu ma tiên cũng mở to mắt ra, dường như nó cũng bị dọa sợ.Sát phạt quá quyết đoán, căn bản không cho người ta cơ hội cứu viện.- Ngươi...Yến Tử Vũ không cách nào bình tĩnh, tay cầm trường thương không ngừng run lên.- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi giết người của ta!Giọng nói lạnh lẽo của La Phù công chúa xen lẫn với long khí, long khí màu vàng bốc lên trong Bát Bộ Long Liễn.Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói:- Giết có thế nào?- Đánh chó phải ngó mặt chủ!Bát Bộ Long Liễn có long khí cuồn cuộn, nghiền nát tầng mây, mang theo khí thế huy hoàng xuyên qua tất cả.Bát Bộ Long Liễn chính là thượng cổ linh khí, chính là thần vật của hoàng gia.Nam Cung Hồng Nhan còn không có ra tay, Phong Phi Vân đã bước lên một bước, tay cầm trường đao bảy mét, một đạo chém về phía long ảnh kia.Đao khí như rồng, đao khí phá không bay tới.Phốc, phốc, phốc, phốc!Bốn con thao thiết kéo Bát Bộ Long Liễn bị đao khí chém huyết nhục tứ tung, không ngừng rú thảm, khóa sắt trên người bị chặt đứt.Oanh!Không có bốn con thao thiết kéo xe, Bát Bộ Long Liễn dừng di động, lơ lửng ở giữa không trung.- Phong Phi Vân, ngươi dám là địch với bổn công chúa?La Phù công chúa thịnh nộ, màn che màu vàng của Bát Bộ Long Liễn mở ra, mơ hồ trong đó có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo và cao ngạo của La Phù công chúa.Phong Phi Vân hoành đao đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:- Hôm nay nếu ai dám động tới Nam Cung Hồng Nhan, kẻ đó là địch nhân của ta.Cự đao có hào quang màu trắng di động, long lân bao phủ thân đao.Phong Phi Vân chính là truyền nhân thần vương, địa vị Vạn Tượng Tháp cao tuyệt, mặc dù La Phù công chúa cùng Yến Tử Vũ muốn liên thủ đối phó đại địch Nam Cung Hồng Nhan, nhưng mà không muốn đắc tội Phong Phi Vân.Tuy La Phù công chúa và thần vương là người hoàng gia, nhưng mà quan hệ không tính là thân mật, dù sao đệ tử hoàng gia quả thật quá nhiều.La Phù công chúa dã tâm thật lớn, nghĩ cách lôi kéo thần vương, tự nhiên không muốn đắc tội Phong Phi Vân.-------Chương 507: Luân hồiCác ngươi làm cái gì vậy, người một nhà nội đấu sao?Thiên Toán thư sinh bước trên mây, ngăn trước mặt Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa.Ống tay áo Thiên Toán thư sinh vung lên, một đạo hào quang màu trắng bay ra, điều động thiên cơ thần lực, sát cơ trên người Phong Phi Vân cùngLa Phù công chúa bị tách ra.- Các ngươi một là truyền nhân thần vương, một là thiên nữ hoàng gia,đều là nhân kiệt tuyệt thế của Vạn Tượng Tháp, còn không nhận ra ai làkẻ địch của mình hay sao?Thiên Toán thư sinh không ngừng kêu khổ, vốn hắn không muốn hiện thân,nhưng mà vừa vặn ngăn cản Thích Dạ Lai, nếu để cho Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đấu nhau, căn bản là không cần mười điện hạ của tà tôngra tay, thiên kiêu tuyệt thế của Vạn Tượng Tháp đã nội đấu trước rồi.La Phù công chúa, Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan ba người, giờ phút này ai tới khuyên bảo cũng vô dụng.Bay về bầu trời phía nam, một đám mây huyết sắc phiêu phù.Một đạo hào quang trực chỉ nơi này.Thiên Toán thư sinh suy tính một chút, sắc mặt biến hóa, nói: - Không có thời gian, năm vị điện hạ tà tông chạy tới, thời điểm nàykhông phải thời cơ bọn họ chống lại, trước rời khỏi nơi này.- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi có một ngày phải trả giá vì chuyện ngày hôm nay.La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng!Bát Bộ Long Liễn bắn ra tám đạo hào quang, cả thiên địa bao phủ trongkim quang, mơ hồ trong đó có thể nghe được âm thanh thiên long gào thét.Kim sắc quang mang rút lui như thủy triều!Bát Bộ Long Liễn đã biến mất vô tung!Nghe đồn Bát Bộ Long Liễn có phong ấn tám cái long hồn, đó mới là lựclượng chính thôi động long liễn, một khi dẫn động, có thể ngày đi trămvạn dặm, một ngày có thể xuyên qua Thần Tấn vương triều.Sau khi La Phù công chúa lui đi, Thiên Toán thư sinh cũng thở ra một hơi, nhìn Phong Phi Vân cười cười, trêu chọc: - Thiên nữ hoàng gia quả là khó hầu hạ, cho nên nói, lấy nữ nhân gì đềungàn vạn không nên lấy con gái đế vương, thật sự là không thoải mái chút nào.Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ cũng nhanh chóng rút đi.Mây máu trên bầu trời càng ngày càng gần, có năm đạo thần thức trong mây máu bay ra, đang tìm kiếm bên này.Lúc năm điện hạ của tà tông đuổi tới, Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan, Tất Trữ Suất, Tà Hồng Liên, cũng đã rời đi.- Lại là người Vạn Tượng Tháp, đáng giận, lần này bọn chúng dám ra tay với đại tỷ.Tam điện hạ Sâm La Điện hừ lạnh một tiếng.- Đây chính là...

Thích Dạ Lai!

Thích Dạ Lai lại chết ở chỗ này, chẳng lẽ là đại tỷ ra tay đánh chết hắn?Một điện hạ khác kinh hãi, đáp xuống đất quan sát tử thi không đầu kia.- Đáng đời, tu vị đại tỷ cường đại cỡ nào, lần này xem như cho Vạn Tượng Tháp một giáo huấn thê thảm, ngay cả thiên tài cấp sử thi cũng vẫn lạc.

Nếu như chết là Phong Phi Vân vậy rất tốt, ha ha!Tiết Trường Tiếu lạnh giọng cười cười.Đám điện hạ tà tông khác hiểu ý cười lên, đều cho rằng Thích Dạ Lai chết trong tay Tà Hồng Liên.Trong tà tông đều là người thông minh, đã có người theo dấu vết dò xétmọi chuyện, tìm được một ít mánh khóe, suy tính ra Phong Đại Ngưu rất có thể là yêu ma chi tử Phong Phi Vân.Tất cả điện hạ của tà tông đều biết chuyện này, nhận được lệnh của cấp trên, nếu gặp được Phong Phi Vân, liền giết không tha.Phong Phi Vân đã ngủ với hai thiên chi kiêu nữ của tà tông, đối với tàtông đả kích không phải bình thường, đã trở thành người trong danh sáchtuyệt sát của tà tông....Tại khu vực núi non trùng điệp của quận Tam Thánh, vết chân càng ngàycàng thưa thớt, ngược lại số lượng thi tà nhiều hết mức, cơ hồ sắp biếnthành âm giới thứ hai.Phong Phi Vân đang ở trên một đỉnh núi chém giết thi tà, giết ba ngày ba đêm, dưới chân chỉ còn lại thi thể chất đống, dày hơn mười thước, cũngkhông biết có bao nhiêu hài cốt thi tà.Nam Cung Hồng Nhan đã rời đi vào ba ngày trước!Nàng không đi không được, bởi vì ngụy trang của nàng không còn nữa.Nàng vốn có thể lưu lại, trở thành Nam Cung Hồng Nhan nép vào lòng củaPhong Phi Vân, nhưng mà nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, nàngnhất định không thể làm tiểu nữ nhân trong ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không có giữ nàng lại, nếu hắn thật không buông tay, NamCung Hồng Nhan khẳng định cũng không đi được, nhưng mà lưu được nàngnhất thời, không thể lưu nàng cả đời.Lưu được tâm nàng nhưng không thể lưu được người của nàng.Tất Trữ Suất cùng Tà Hồng Liên cũng đi!Quan hệ của bọn họ, Phong Phi Vân đến bây giờ còn không có hiểu rõ.Bọn họ chạy tới, trên người Tất Trữ Suất còn có một sợi dây xích, bị TàHồng Liên lấy đi, bọn họ một đường đi về hướng bắc, rời khỏi quận TamThánh, không biết muốn đi nơi nào.Có lẽ bọn họ là về nhà, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy.Những thi tà không ngừng tụ tập lại, vô số thi tà ngã xuống dưới chânPhong Phi Vân, từng thi cung của chúng không ngừng bay ra, sau đó bịPhong Phi Vân thu vào trong giới linh thạch.- Ba...Không ngừng có thi tà ngã xuốngNgay cả Phong Phi Vân cũng không biết mình chém giết bao nhiêu thi tà.- Đi thì đi a!

Mỗi một lần rời đi đều lặp lại.Phong Phi Vân tự nhủ, thu hồi cự đao, hắn đưa tay cầm khối bạch cốt lơlửng trên đỉnh đầu của mình, đây là bạch cốt của Phong gia lão tổ, bịtiểu tà ma đào trong tổ địa ra.Cốt tủy trong bạch cốt này đối với thi tà có sức hấp dẫn thật lớn, chỉ một giọt cốt tủy có thể hấp dẫn thi tà chung quanh tới.Đây là biện pháp tốt đánh giết thi tà, cũng chỉ có tiểu tà ma có suynghĩ tinh quái mới nghĩ ra, nhưng mà cuối cùng vẫn thành toàn cho PhongPhi Vân.Phong Phi Vân dùng linh khí phong bế khe hở trong bạch cốt, khí tức cốt tủy bên trong bị phong bế, không có xối mòn.Một mình một người đi trên cánh đồng tuyết, xuyên thẳng qua núi nontrùng điệp, chẳng phân biệt được ngày đêm, hắn đi bộ giống như lĩnh ngộđược đại đạo nào đó.Phong Phi Vân giống như một người bình thường, một bước một bước đi trong gió tuyết, mỗi một bước đều có quy luật chỉnh tề.Hắn đi con đường thẳng, nhưng mà dấu chân lưu lại trên mặt đất là khúc khuỷu.Mười ngày sau.Bộ pháp của hắn càng ngày càng chậm, vẫn đi con đường thẳng như trước,nhưng mà dấu chân trên tuyết trắng lại uốn lượn, là hình nửa vòng tròn.Ánh mắt của hắn ngay từ đầu vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng mà dấuchân trên mặt đất lại không như thế, thật sự vô cùng quỷ dị, cho dù hiện tại có người đứng ở nơi này, đều không thể biết rõ đây rốt cuộc xảy rachuyện gì, còn tưởng rằng gặp quỷ rồi.Lại qua mười ngày.BỘ pháp của Phong Phi Vân bắt đầu chậm rãi biến nhanh, vẫn đi thẳng tắp, nhưng mà dấu chân trên mặt đất biến thành vòng tròn, những nơi đi qualưu lại đồ vân quỷ dị trên mặt đất, giống như đang biến mặt đất thànhhình tròn, vẽ phác thảo một bức quỷ đồ.Tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng đã không còn bóng người, chỉ có thể nhìn thấy cuồng phong thổi qua gió tuyết mà thôi.Lúc ba mươi ngày thì chấm dứt, Phong Phi Vân đã đứng dưới tường thành cổ xưa của Thiên Hoa cổ thành, tường cổ màu nâu xanh, trải qua thời giandài, trên tường thành này lưu lại dấu vết tuế nguyệt rõ ràng.-------Chương 508: Cường thế (1)Từ xa có thể nhìn thấy tu sĩ không ngừng bay lên, còn có kỳ ngưu dị thú, kim tước dị cầm...

Đều tiến vào Thiên Hoa cổ thành, tu sĩ càng ngày càng nhiều, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng xuất hiện nhiều.- Tốn thời gian một tháng, rốt cục lĩnh ngộ tiểu diễn chi thuật bốn ba phần mười, đệ tam chiêu, tiểu diễn thuật Luân Hồi Tật Tốc.Bỗng nhiên Phong Phi Vân biến mất tại chỗ, sau một khắc đã tiến vào Thiên Hoa cổ thành, đứng ở bên ngoài Ngân Câu Phường.Một diễn chu kỳ, chính là một vòng luân hồi!Tiểu diễn số lượng là bốn mươi, trong đó dùng đến chỉ có ba mươi bảy.Một tu sĩ muốn ngự không phi hành, tự nhiên không có ly khai thần thức gia trì, dùng tiểu diễn chi thuật sắp xếp thần thức, ngưng tụ thiên địa luân hồi, đây là chân lý "Luân Hồi Tật Tốc".Một bước tương đương với tốc độ của tu sĩ bình thường, nhưng mà Phong Phi Vân bây giờ bước bốn mươi bước, tương đương tốc độ nhanh gấp bốn mươi lần tu sĩ cùng cảnh giới.Một khi thi triển Luân Hồi Tật Tốc, cho dù là thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm đều không thể đuổi kịp hắn.Lợi ích, bất kỳ nơi nào, bất luận thời đại nào, đây đều là chân lý vĩnh hằng bất biến.Vì lợi ích, hai kẻ thù không đội trời chung đều có thể trở thành bằng hữu.Vì lợi ích, hai bằng hữu tri kỷ có thể trở mặt thành thù.Vì lợi ích, Đông Phương và đệ tử Vạn Tượng Tháp sẵn sàng lên "Thuyền hải tặc".Bắt thập đại mỹ nhân Sâm La Điện, Ngân Câu Phường tự nhiên cũng ra một phần lực, bởi vì bọn họ có được hồi báo cực lớn.Đông Phương là người đa mưu túc trí, có thể thò tay vào quan tài, có thể bài trừ đối lập.Trong Ngân Câu Phường, ở đại điện yên tĩnh, thiên tài cao cấp của Vạn Tượng Tháp đều tụ tập ở nơi này, tuần tài Bách Tháp Bảng bài danh trước một trăm, có một nửa tụ tập ở đây.Thiên Toán thư sinh, Yến Tử Vũ, La Phù công chúa, Mộc Đàm Thiên huynh muội, Đại Thực Quốc tam vương tử...

Những người này đều là thiên tài tuấn kiệt, tề tụ một đường, rất nhiều tuấn kiệt đa mưu túc trí, sau lưng có thế lực to lớn ủng hộPhần lớn địa vị của bọn họ cực kỳ hiển hách, chính là người thừa kế gia tộc hiển hách, hoặc là thiếu chủ tiên môn, thiên hầu chi tử, một vương tử và công chúa một quốc gia.Trong tương lai, bọn họ chính là chủ nhân thế giới này.Tuy Vạn Tượng Tháp chính là thiên hạ đệ nhất thánh địa, nhưng mà cũng không tính là thế lực gì, giống như một học viện, tương đương với nơi học viên tu luyện và học tập, tụ tập nhân kiệt các thế lực lớn.Một khi những học viên này tu luyện tới trình độ nhất định, thành tài học đủ, sẽ ra khỏi Vạn Tượng Tháp, trở lại gia tộc, tiên môn, Hầu phủ, quốc gia của mình.Còn lần này cuộc chiến Bách Tháp Bảng sẽ diễn ra trong ba năm, kỳ thật tương đương với khảo nghiệm tốt nghiệp, chém giết số lượng thi tà chính là điểm tốt nghiệp.Mỗi thiên tài tuấn kiệt cầm số điểm thế nào, trở về gia tộc của chính mình, đạt được đãi ngộ tự nhiên cũng khác nhau.Có thể bài danh càng cao trên Vạn Tượng Tháp Bách Tháp Bảng thì lớp người già của các thế lực càng có tiền vốn khoe khoang.Nhưng mà ai cũng không ngờ rằng, thời điểm này Sâm La Điện ngủ đông lại xuất thế, công nhiên chống lại Vạn Tượng Tháp, muốn giẫm lên thiên hạ đệ nhất thánh địa, một lần nữa xác lập vị trí bá chủ của tà tông.Vạn Tượng Tháp có thế lực đối địch, thiên tài tuấn kiệt mới không thể không tụ tập tại quận Tam Thánh, dùng Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ cầm đầu, liên hợp lại đánh bại đệ tử Sâm La thập điện- Phong Phi Vân lần này phá hư đại sự, nếu không phải hắn và Nam Cung Hồng Nhan, Tà Hồng Liên đã bị bắt rồi.La Phù công chúa cũng không có hiện thân, thiên nữ hoàng gia ngồi trong đại điện có sương mù bao phủ.Tất cả mọi người cảm giác nàng rất tức giận.- Đúng vậy, Tà Hồng Liên chính là nhân vật số hai trong thế hệ trẻ tà tông, càng là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi, nếu như bắt được nàng, như vậy sẽ đả kích tà tông to lớn.Bắc Minh Liệt trầm giọng nói.Bắc Minh Liệt chính là thiên tài tuấn kiệt đỉnh cấp của Bắc Minh gia tộc, bài danh trên Bách Tháp Bảng.Bắc Minh gia tộc đối nghịch với thần vương, Bắc Minh Liệt từng thu được mật thư của gia tộc, lúc trọng yếu phải diệt trừ Phong Phi Vân, như vậy sẽ tạo thành đả kích to lớn với Thần Vương.Nhưng mà Phong Phi Vân tại Vạn Tượng Tháp địa vị cực cao, không có bất kỳ người dám hiển nhiên ra tay với hắn, hiện tại tốt rồi, Phong Phi Vân lại cấu kết với Nam Cung Hồng Nhan, cơ hồ tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp có thể danh chính ngôn thuận ra tay với hắn.Nam Cung Hồng Nhan giết hàng trăm hàng ngàn đệ tử Vạn Tượng Tháp, lại còn đánh cắp ẩn tằm sa la, quả thực chính là công địch của Vạn Tượng Tháp, Phong Phi Vân đấu với nàng, tự nhiên cũng là công địch với Vạn Tượng Tháp.- Nghe nói Nam Cung Hồng Nhan cũng bị trời ghét, phàm là nam nhân nhìn thấy dung mạo của nàng, đều như ngu ngốc si mê nàng, Phong Phi Vân chỉ sợ đã bị Nam Cung Hồng Nhan mê hoặc, biến thành nô lệ dưới váy quả lựu của Nam Cung Hồng Nhan, loại người này căn bản không có tư cách làm truyền nhân của thần vương.Một tên nam tử có hai chòm râu nói ra.Nam tử này tên là Lăng Phong, chính là con của một thần tướng trong Thần Vũ quân, xem như người trong triều đình Thần Tấn vương triều.Người làm việc cho triều đình Thần Tấn vương triều, tự nhiên là muốn nịnh nọt La Phù công chúa.Đông Phương với tư cách chủ nhà, chỉ ngồi ở chỗ kia, ngửa đầu ngủ, giống như náo động kịch liệt ở đây không liên quan tới hắn.Đám người Thiên Toán thư sinh, Yến Tử Vũ trầm mặc không nói, bọn họ là người biết chuyện, không nên nhiều lời.Ở đây đều là thiên tài mới nổi của thế lực lớn, sau lưng có thế lực tranh giành với nhau, không hề đơn giản như mặt ngoài, ai tiến tới cũng lâm vào vũng bùn này.Một thiếu nữ mặc nho y màu trắng từ bên ngoài đại điện nói ra.- Phong Phi Vân đến, hắn muốn tiến vào?Một tiếng cười âm dương quái khí vang lên:- Ha ha, hắn còn có mặt mũi trở về?- Lại nói hai ngày nữa là nhật thực, ta còn tưởng rằng hắn đầu nhập vào tà tôgn, sẽ không trở về.- Vốn hắn phản loạn Phong gia, hiện tại phản loạn Vạn Tượng Tháp, phản đồ này tuyệt đối không cho hắn tiến vào....Trong thế hệ trẻ này đều là thiên tài tuấn kiệt, vì nịnh nọt La Phù công chúa, một đám không ngừng chỉ trích Phong Phi Vân.Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ nhìn nhau, đều lắc đầu cười khổ.- Yên tĩnh!Yến Tử Vũ quát nhẹ, giọng của hắn chấn lỗ tai của bọn họ run lên, ở đây đều là một đám nhân kiệt trẻ tuổi, bọn họ câm như hến, an tĩnh lại,Bọn họ địa vị tôn quý, mặt mũi người khác có thể không cho, nhưng mà đối với Yến Tử Vũ, bọn họ bao nhiêu cũng phải có kiêng kị, đây chính là một cường nhân đánh chết tu sĩ thế hệ trước.Thiên Toán thư sinh nói:- Hắn tới đây một mình?Thiếu nữ đứng trong đại điện, nói:- Hắn chỉ có một mình.- Mời hắn vào.Thiên Toán thư sinh nói.-------Chương 509: Cường thế (2)Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ chính là anh kiệt cầm đầu Vạn Tượng Tháp, ngay cả hắn cũng lên tiếng, người khác tự nhiên là không dám có dị nghị gì.Được cô gái dẫn dắt, Phong Phi Vân từ từ đi vào trong đại điện, dáng người phiêu nhiên, bộ pháp nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn qua người trong đại điện, tự nhiên nhìn ra hiện trường hào khí không đúng.- Phong Phi Vân, ngươi đi có một mình, hồng nhan tri kỷ của ngươi đâu?Giọng của La Phù công chúa lạnh lùng, giọng nói truyền ra rất xa.La Phù công chúa ở trong nhà đế vương, tụ tập ngàn vạn sủng ái trên người, Nam Cung Hồng Nhan chính là môn khách của nàng, Phong Phi Vân là người đầu tiên dám dùng đao kiếm chỉ vào nàng.Thiên nữ hoàng gia này làm sao không tức giận?- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Hồng Nhan đã đi rồi.Phong Phi Vân giống như không có nghe ra La Phù công chúa tức giận, trả lời túy ý.- Ha ha, nói nghe hay lắm, ngươi là bị nàng vút bỏ a.Lăng Phong giọng mỉa mai cười cười.Tiếng cười lập tức vang vọng trong đại điện!Ánh mắt Phong hong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Lăng Phong, làm cho tên tuấn kiệt này cảm thấy con mắt bị đau, tiếng cười lập tức dừng lại, cảm giác thân thể như bị đông cứng.- Nghe nói Nam Cung Hồng Nhan mê hoặc không ít nam nhân, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng nghe lệnh của nàng, các ngươi nói nàng chỉ dùng bộ mặt mê hoặc nam nhân, hay là dùng thân thể mê hoặc nam nhân?Lại có giọng nói chanh chua vang lên.Phong Phi Vân nói:- Người vừa nói là ai?Một đạo hàn khí bao phủ cả đại điện.Tất cả mọi người cảm giác sát ý ngập trời, đông lạnh sống lưng của mọi ngườiThiên Toán thư sinh nhíu mày, vội vàng nói:- Chúng ta nên bàn đại sự nhật thực hai ngày sau, trong nội tâm của ta đã lập kế hoạch, đang muốn giao lưu trao đổi với mọi người...- Vừa rồi là ai nói?Phong Phi Vân nói lần nữa.Ánh mắt Phong Phi Vân cuối cùng nhìn lên người Bắc Minh Liệt, nhìn thẳng vào hắn.Bắc Minh Liệt bị Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào toàn thân không được tự nhiên, yêu ma chi tử này đúng là cuồng vọng, mới xuất đạo bao lâu, cũng dám đối nghịch với ta, chẳng lẽ không biết ta chính là đệ tử trực hệ Bắc Minh gia tộc sao?Bắc Minh Liệt không sợ hãi, tự tin đối phó Phong Phi Vân là không có vấn đề, đứng lên nói:- Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Nam Cung Hồng Nhan vốn chính là một nữ nhân, nàng trừ dựa vào...Phốc!Thân thể Phong Phi Vân khẽ động, không biết như thế nào, cũng đã xuất hiện trước người Bắc Minh Liệt, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Bắc Minh Liệt, một đạo lực lượng bàng bạc đánh từ đầu tới chân của hắn.Cách cách!Xương cốt toàn thân Bắc Minh Liệt bị đánh thành bụi phấn, cơ bắp biến thành bùn máu, chỉ có làn da không tổn thương gì, mềm nhũn co quắp trên mặt đất, biến thành viên thịt.Quá nhanh!Quá nhanh!Chỉ có mấy người ở đây nhìn thấy bóng dáng Phong Phi Vân, người khác ngay cả bóng dáng Phong Phi Vân cũng không nhìn thấy.Phong Phi Vân làm sao trở nên cường đại như thế, mấy tháng trước chỉ là Thần Cơ đỉnh phong, hiện tại tu vị tăng lên không biết bao nhiêu lần, đám thiên tài tuấn kiệt ở trong đại điện không ngừng sợ hãi.Vậy mà ở trước mặt mọi người, một chưởng đánh chết thiên tài của Bắc Minh gia tộc, Phong Phi Vân này quá bá đạo, chẳng lẻ không sợ bị Bắc Minh gia tộc trả thù sao?Bắc Minh gia tộc thế có một thiên tài cấp sử thi, nếu như dẫn xuất người nọ, vậy chẳng khác gì đi tìm chết.Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn qua mọi người ở đây, nói:- Nếu ai còn dám nói loạn, ta không quan tâm giết nhiều thêm mấy người.La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường, nhưng mà không có nói nhiều.- Phong Phi Vân, ngươi định là địch với Vạn Tượng Tháp sao?Lăng Phong lạnh lùng quát lên.Phong Phi Vân nói:- Ta không muốn là địch với kẻ nào, nhưng mà, nếu ai muốn là địch với ta, như vậy ta sẽ khiến kẻ đó hối hận vì sống trên đời này.- Ngươi...Lăng Phong vốn còn muốn nói gì, nhưng mà Phong Phi Vân không biết như thế nào đã tới bên cạnh hắn, thật sự quá nhanh, vượt qua tốc độ thần thức cảm ứng.Lăng Phong nhìn qua Bắc Minh Liệt trên mặt đất, trong lòng cảm giác phát lạnh, cuối cùng vẫn nuốt những lời vừa định nói vào bụng, biệt khuất ngồi trở lại.Phong Phi Vân đứng chắp tay, khinh thường nhìn mọi người, nói:- Phong Phi Vân ta vẫn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, lần này đến đây, chỉ vì mang một người đi, cũng không muốn giết chóc quá nhiều, đừng có ép ta.- Ngươi muốn dẫn người nào đi?Mộ Lăng Hoa nhướng mày nói.Mộ Lăng Hoa tại Bách Tháp Bảng bài danh thứ mười một, đã đạt tới Thiên Mệnh nhất trọng, cũng là đám người cao cấp nhất, sau lưng cũng có thế lực lớn làm chỗ dựa, địa vị cực cao.- Tô Huyết!Phong Phi Vân nói.- Không có khả năng!Mộ Lăng Hoa nói:- Tám yêu nữ tà tông, một cũng không thể ít, vào lúc nhật thực, các nàng sẽ có tác dụng.- Bích Tiên Tiên, Tô Huyết, Lục Ly Vi đều bị ngươi bắt, dựa theo bảng giá bàn ban đầu, một yêu nữ là ba gốc linh thảo, ngươi có thể cầm chín gốc linh thảo.Yến Tử Vũ cau mày, nhắc nhở một câu.Bọn họ cũng biết Phong Phi Vân hiện tại chính là Thần Cơ đại viên mãn, cần gấp linh thảo tăng tu vị, muốn dùng linh thảo chắn Phong Phi Vân trở về.- Ta xem hắn đã đầu nhập vào dưới cờ tà tông rồi, không ngờ muốn mang yêu nữ tà tông đi.Một đệ tử Vạn Tượng Tháp lạnh giọng cười nói.- Giao chín gốc linh thảo cho hắn, bảo hắn nhanh cút đi, thực không muốn làm bạn với hắn.Mộ Lăng Hoa mặt mũi không vui.Mộ Lăng Hoa tu vị cao tuyệt, đã đạt tới Thiên Mệnh, đạt tới Thiên Mệnh nhất trọng, có thể sống năm trăm năm, hắn vốn còn trẻ đã là cường giả, đã rất ít đi ra đi đi lại lại, nhưng mà đối phó tà tông thập điện, cao thủ trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp cũng chạy tới, trong đó tự nhiên cũng có tuấn tài đạt tới Thiên Mệnh Cảnh.Bách Tháp Bảng tu sĩ bài danh top mười đều có tu vị Thiên Mệnh Cảnh.Mộ Lăng Hoa xếp hạng thứ mười một vị, cách đây không lâu đã bước vào Thiên Mệnh Cảnh.Phong Phi Vân nói:- Hôm nay ta phải mang Tô Huyết đi.- Ngươi...Mộ Lăng Hoa trực tiếp đứng dậy, khí thế sắc bén như hóa thành thực chất áp qua Phong Phi Vân.Phàm là người vượt qua địa kiếp đều có thể mượn khí thế đại địa trùng điệp với khí thế bản thân, tu sĩ không có vượt qua địa kiếp thì không ngăn cản được, thậm chí dựa vào khí thế có thể ép chết đối phương.Thiên Mệnh Cảnh mới xem như chính thức bước vào cảnh giới tu tiên, không có đạt tới Thiên Mệnh Cảnh chỉ là phàm nhân, một khi đạt tới Thiên Mệnh Cảnh mới xem là tu tiên giả.Đây là khác biệt giữa trời và người.Người tự nhiên là không thể chống lại trời.Phong Phi Vân đứng trong đại điện, thân thể cao ngất, ánh mắt không sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Lăng Hoa, bốn mươi đạo thần thức xoay tròn trong đầu, dễ dàng ngăn cản khí thế của Mộ Lăng Hoa.Cả đại điện tuy nhìn như bình tĩnh, nhưng mà không khí giữa Phong Phi Vân cùng Mộ Lăng Hoa đã cứng lại, không có lưu động.-------Chương 510: Chiến thiên mệnh cảnhTrong thiên tài tuấn kiệt cao cấp nhất ở đây, tự nhiên cũng biết Mộ Lăng Hoa đang dùng khí thế trấn áp Phong Phi Vân, đều lộ ra thần sắc hả hê.Tâm tính của những kẻ này đơn giản chỉ có hai loại.Một loại bởi vì ghen ghét, ghen ghét Phong Phi Vân trở thành truyền nhân thần vương, tương lai có kế thừa vương tước, trở thành một nhóm người cao cấp nhất ở Thần Tấn vương triều.Đương nhiên cũng ghen ghét Phong Phi Vân có thể được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ưu ái, tuy bọn họ ngoài miệng nói Nam Cung Hồng Nhan mê hoặc Phong Phi Vân, nhưng mà Nam Cung Hồng Nhan có thể vì Phong Phi Vân đánh chết Thích Dạ Lai, càng bạo lộ thân phận của mình, điều này chẳng lẽ còn không nói rõ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân động tình với Phong Phi Vân sao?Bọn họ không ăn được bồ đào, cho nên chê bồ đào xanh.Trừ ghen ghét còn có một nguyên nhân khác, chính là nịnh nọt La Phù công chúa.La Phù công chúa là người nào?

Đây là con gái được hoàng đế yêu thích nhất, là thiên nữ hoàng gia hàng thật giá thật, lại còn có được thánh vật hoàng gia "Hậu lệnh", đã có tư cách tranh đoạt vị trí thái tử, tương lai nói không chừng chính là một vị nữ đế.Ở đây, luận thân phận địa vị, ai có thể vượt qua La Phù công chúa?Giữa Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa, bọn họ tự nhiên chọn La Phù công chúa.Oanh!Rốt cuộc không khí ở đây nổ tung, có mảnh vỡ không khí bắn ra bốn phía, mấy tuần tài ở gần đó bị bay ra ngoài.Mộ Lăng Hoa liền lùi lại ba bước và đứng vững, trong lòng kinh hãi không hiểu, Phong Phi Vân sao mạnh mẽ như thế, lúc này mới là Thần Cơ đại viên mãn a.Phong Phi Vân chỉ lui ra sau một bước đã đứng vững.Còn không có tấn chức thiên tài cấp sử thi, tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức, thiên tư của Phong Phi Vân đã đủ chống lại thiên tài cấp sử thi.Sau khi hoàn thành lần thay máu thứ tư, đạt tới thiên tài cấp sử thi, thể chất Phong Phi Vân tự nhiên tăng lên một bậc, so với thiên tài cấp sử thi bình thường còn lợi hại hơn.Mà thiên tài cấp sử thi bình thường đều có thể vượt qua ba tiểu cảnh giới đối địch, Phong Phi Vân tự nhiên càng mạnh hơn nữa.Tất cả mọi người ở đây kinh sợ, bọn họ vốn cho rằng kẻ bị áp chế là Phong Phi Vân, nhưng mà kết quả lại là Mộ Lăng Hoa thua một bậc.Mộ Lăng Hoa thế là tuấn kiệt nghịch thiên, chẳng lẽ còn bị người thấp hơn một cảnh giới đánh bại sao?Có thể bảo trì thong dong ở nơi này cũng chỉ có Thiên Toán thư sinh, hắn dường như đã sớm nghĩ tới kết quả này.

Còn có tên còn lại chính là Đông Phương đang ngủ.Mặt mũi Mộ Lăng Hoa không chịu nổi, chính mình đường đường tuấn kiệt nghịch thiên Thiên Mệnh nhất trọng, có thể đánh chết lão tu sĩ mấy trăm năm, nhưng mà bây giờ bại trong tay một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn.- Phong Phi Vân, ngươi muốn mang đi Tô Huyết, trước chiến thắng ta.Mộ Lăng Hoa sử dụng một khối dị thạch màu xanh da trời, đây là khối đá do trời sinh, nó ra đời trong động thiên phúc địa linh khí dồi dào.Linh vật do trời sinh ra, uy lực cũng rất mạnh, tuy còn kém linh khí, nhưng không kém nhiều lắm, chỉ có người mang đại khí vận mới có được.- Chiến thắng ngươi, có thể mang đi Tô Huyết?Phong Phi Vân nhìn qua khối dị thạch chừng ba mét kia.- Nếu ngươi có bổn sự đó, tự nhiên có thể.Mộ Lăng Hoa lạnh lùng nói.- Ta giết ngươi thì sao?Phong Phi Vân nói.Mộ Lăng Hoa mặt mũi vặn vẹo, cười lạnh nói:- Phong Phi Vân, ngươi quá cuồng vọng, ngươi cho rằng có Nam Cung Hồng Nhan làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi có thể bỏ qua người trong thiên hạ?Đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng biết, Thích Dạ Lai cũng bởi vì đắc tội Phong Phi Vân mới bị Nam Cung Hồng Nhan làm thịt, tự nhiên càng kiêng kỵ nữ nhân ra tay vô tình như Nam Cung Hồng Nhan.Đương nhiên, tất cả mọi người biết rõ chỗ dựa chính thức của Phong Phi Vân chính là thần vương, Mộ Lăng Hoa tự nhiên không dám đắc tội thần vương, cho nên chỉ có đề Nam Cung Hồng Nhan, như vậy còn có thể đả kích Phong Phi Vân khí thế không ai bì nổi.- Có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm chỗ dựa cho ta, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào?

Ngươi không phải đang ghen ghét đấy chứ?Phong Phi Vân cười nói.Mộ Lăng Hoa lại biết rõ, kỳ thật tu vị Nam Cung Hồng Nhan mới đạt tới Linh Dẫn mà thôi, sở dĩ có lực lượng mạnh như thế, đều là vì hồng loan hỏa thường và ẩn tằm sa la.Nàng có thể đạp vào con đường tu tiên, đều là vì Phong Phi Vân đưa phượng cốt cho nàng!Nếu Phong Phi Vân không mang phượng cốt đưa cho nàng, mà là cho chính mình luyện hóa, hiện tại chỉ sợ đã đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, đi tranh hùng với bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm.Cho nên chính thức muốn nói là chỗ dựa, cũng là Phong Phi Vân cấp cho Nam Cung Hồng Nhan chỗ dựa.- Ngươi...Mộ Lăng Hoa tự nhiên ghen ghét, có thể được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ưu ái, bất luận kẻ nào đều ghen ghét.Dị thạch tỏa ra hào quang màu xanh, hào quang mặt ngoài có hỏa diễm lượn lờ, một đạo sóng lửa quét qua tất cả.Mộ Lăng Hoa toàn lực ra tay, muốn dùng tốc độ nhanh nhất trấn áp Phong Phi Vân.- Làm sao bây giờ?Yến Tử Vũ muốn ra tay ngăn cản Mộ Lăng Hoa, dù sao Phong Phi Vân chính là truyền nhân thần vương, cũng không thể có bất kỳ sơ xuất nào, bằng không sẽ không thể bàn giao với thần vương bên kia- Không cần lo lắng!Thiên Toán thư sinh khẽ cười nói.Yến Tử Vũ do dự một chút, trong tay xuất hiện một đạo bạch quang bao phủ đại điện, hai người này muốn giao thủ, đã rất khó ngăn cản, hiện tại cũng chỉ bảo vệ mọi người trước rồi nói sau.Mộ Lăng Hoa không hổ là tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, đã có thể tiếp địa khí, ngưng khí thế, linh khí trong người đã lột xác, diễn biến tới mức độ thuần túy nhất, còn tinh thuần hơn linh khí lúc ở Thần Cơ đại viên mãn mấy lần.Cũng chỉ có linh khí của tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mới chính thức phát huy uy lực của linh khí, tu vị càng mạng thì uy lực của linh khí càng mạnh.Tu vị Thần Cơ Cảnh không thể phát huy uy lực của linh khí.Thiên Di Thạch tuy không phải linh khí, nhưng mà uy lực của nó không phải chuyện đùa, một kích đánh tới, cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu ngàn cân lực lượng.Phong Phi Vân thần tình lạnh nhạt, nhìn Thiên Di Thách như cục đá thường, bước lên phía trước một bước, liền trực nghênh đón Thiên Di Thạch.- Hắn định làm cái gì?

Chẳng lẽ là muốn tìm cái chết, muốn dùng thân thể tiếp linh vật trời sinh sao?Rất nhiều người đều bị cảnh này làm kinh sợ, cho dù Phong Phi Vân thiên tư siêu phàm, nhưng mà thiên tư có cao hơn nữa cũng phải phấn thân toái cốt.Bá!Rõ ràng trông thấy thân thể Phong Phi Vân đụng vào Thiên Di Thạch, nhưng mà hắn vẫn đứng đó không hao tổn gì, thật giống như Thiên Di Thạch xuyên qua người hắn./Cái này...Một màn này thật sự quá quỷ dị!Một ít tuấn kiệt nghịch thiên rớt cằm xuống, có người lau lau con mắt, cho là mình hoa mắt.Ngay cả Yến Tử Vũ cùng Thiên Toán thư sinh hai người hai mắt cũng ngưng tụ lại.-------Chương 511: Bổn mạng pháp khí (1)Thiên Toán thư sinh bấm tay tính toán, bọn họ tuyệt đối không có khả năng hoa mắt, như vậy chỉ có thể nói rõ Phong Phi Vân tu luyện công pháp kỳ dị nào đó.Yến Tử Vũ nhìn sang Thiên Toán thư sinh, Thiên Toán thư sinh thu tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu.Vậy mà không thể suy tính, bị lực lượng kỳ dị chặt đứt thiên cơ, điểm này cũng có thể thấy được đây là công pháp huyền diệu, dường như đến từ rất xa, có thể ảnh hưởng tới thiên cơ.Mặc dù không suy tính ra Phong Phi Vân tu luyện cái gì, nhưng mà Thiên Toán thư sinh lại nhìn ra một ít thứ gì đó, làm cho hắn cảm giác sợ hãi không nói rõ, không dám lại tiếp tục suy tính Phong Phi Vân, sợ tao ngộ tai nạn nào đó.Phong Phi Vân thi triển tự nhiên là Luân Hồi Tật Tốc, tuy nhìn thì hắn bước thẳng tới trước, nhưng mà trên thực tế đã quay chung quanh Thiên Di thạch một vòng, đây là chỗ đáng sợ nhất của Luân Hồi Tật Tốc, quỷ dị khó lường không thể tìm.Mộ Lăng Hoa không hiểu, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, một bước tiến lên, một trận pháp đỉnh cấp hiện ra dưới chân Phong Phi Vân.Muốn dùng trận định trụ Phong Phi Vân, dù cho chỉ trong tích tắc thì Thiên Di Thạch đủ lấy mạng Phong Phi Vân.Hắn biết Phong Phi Vân có tạo nghệ trận pháp rất cao, cũng tiến lên một bước, một tòa trận pháp cấp hai đỉnh cấp tiến tới, dưới chân Mộ Lăng Hoa nổ tung ầm ầm, nho bào màu trắng của Mộ Lăng Hoa bị nghiền nát.- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu!Cự đao bay ra, treo ở giữa không trung, một đạo đao lãng xuất hiện, đao khí như cầu vồng, giống nhau bạch long, đao khí sắc bén giống như long uy cuồn cuộn.Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu, Long Hoàng Lâm Cửu Thiên!Đây là đao quyết chỉ có hoàng tộc mới có thể tu luyện, khí phách đến cực điểm, cả Thần Tấn hoàng tộc có nhiều hoàng tử, có thể tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu không nhiều.Những hoàng tử này rất nhiều đều chìm đắm trong đao đạo hơn mười năm, mà Phong Phi Vân mới tu luyện không tới một năm.Oanh!Đao kính thật sự bá đạo, áp đảo tất cả đao quyết khác.Mộ Lăng Hoa vội vàng di chuyển Thiên Di Thạch, muốn ngăn cản một đao kia, nhưng mà đao khí đánh lên Thiên Di Thạch lại run lên bần bật, thiếu chút nữa bay ra khỏi tay của Mộ Lăng Hoa.Tuy hắn ngăn cản, nhưng vẫn lui ra sau một bước.Oanh!Hắn còn chưa phản kích, đao thứ hai của Phong Phi Vân đã đánh xuống, vẫn như cũ là "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên ", đao pháp càng thêm bá đạo, mang theo khí thế bài sơn đảo hải.Mộ Lăng Hoa chỉ có thể dùng Thiên Di Thạch ngăn cản đao chiêu, lúc này Thiên Di Thạch rung lên càng lợi hại, lưỡi đao có thể chém vỡ linh khí, đánh lên cự thạch.Hắn tiếp tục bước lên một bước, đá trên đại điện bị giẫm nát, lưu lại một dấu chân thật sâu.Long Hoàng Lâm Cửu Thiên!Đây là đao thứ ba!Đao quyết như thủy triều, một lớp mạnh hơn một lớp, quả thực hoàn toàn áp chế Mộ Lăng Hoa, chỉ có thể lui ra sau từng bước, không có lực hoàn thủ.Tình huống hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của mọi người, một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn lại đè đánh một tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, chuyện này vượt qua dự đoán của mọi người.Cho dù là thiên tài tuyệt đỉnh trong Thần Cơ đại viên mãn có thể đánh bại Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng mà bị đánh bại chỉ là Thiên Mệnh Cảnh bình thường.Nhưng mà Mộ Lăng Hoa chính là thiên tài nghịch thiên, thiên tư tuyệt đỉnh, cho dù Phong Phi Vân là thiên tài cấp sử thi, muốn đánh bại Mộ Lăng Hoa cũng không thể nào.- Không ngờ đã tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu tới tình trạng như thế.La Phù công chúa nhẹ giọng lầm bầm.Long Hoàng Lâm Cửu Thiên, một lớp hợp với một lớp, tổng cộng cửu trọng thiên, một chiêu mạnh hơn một chiêu.Thời điểm Phong Phi Vân bổ ra một chiêu thứ bảy, đao khí đã hóa thành thực chất, giống như một con thần long lao tới, muốn nghiền nát kết giới Yến Tử Vũ bố trí xuống.Lại có mấy đệ tử Thiên Mệnh Cảnh Vạn Tượng Tháp bắn ra một đạo hào quang màu trắng, lại vững chắc kết giới.Bá đạo, cường hãn, hung mãnh!Hai tay Mộ Lăng Hoa như vỡ ra, hai tay có từng giọt huyết dịch chảy dài, đôi mắt ưng tràn ngập lệ quang, linh quang thiêu đốt trong đan điền, muốn ngưng tụ thuật pháp nghịch thiên.Oanh!Phong Phi Vân chém ra đao thứ tám, nương theo tiếng long ngâm, mặt đất đá vụn vỡ nra, thiên hôn địa ám, mặt đất trên đại điện bị đánh nát.Một đao màu trắng này lờ mờ bổ mặt đất ra, bổ vào Thiên Di Thạch, một kiện linh vật trời sinh lập tức bị một đao chém bay ra ngoài, đâm vào kết giới màu trắng.Ba!Kết giới màu trắng thừa nhận trùng kích nhiều lần, bị phá vỡ một khe hở, Thiên Di Thạch trực tiếp bay xuyên qua khe hở, đánh vỡ vách tường, xuyên thủng ra một lổ thủng khổng lồ.Đông Phương Tiếu vốn ngủ, con mắt hé ra một tia, khóe miệng co rút như đau đớn, xem ra tổn thất không ít tiền.Hai tay Mộ Lăng Hoa run lên, đau như muốn ngất đi, hai chân lún vào mặt đất, Long Hoàng Đao Quyết quả nhiên bá đạo, quả thực không thể đỡ.- Tiễn ngươi lên đường!

Long Hoàng Lâm Cửu Thiên!"

Đao thứ chín chém xuống như thiên địa trấn áp, lại xuất hiện hai đạo long khí màu trắng, hình như rồng, động như gió, bén như đao, từng đạo long ngâm gào rú, giống như tiếng sấm liên tục.Tất cả đệ tử trong đại điện đều bắn hào quang màu trắng ra ngoài, sợ kết giới nghiền nát, một đao của Phong Phi Vân nghiền nát cả đại điện.- Làm gì dễ dàng như vậy, ngươi quá coi thường Thiên Mệnh Cảnh rồi.Trong đan điền Mộ Lăng Hoa bắn ra hào quang chói mắt, một con thoi màu xanh dài đến bảy mét, thô to như thân cây, phía trên đầy lân văng, lạnh như hàn khí.Đây là một con thoi, chính là thượng đan điền của Mộ Lăng Hoa, cũng dung hợp hoàn toàn với Mộ Lăng Hoa, giống như một phần thân thể của hắn.Linh dẫn, tiên căn, cảnh giới Thần Cơ tu luyện ra chính là đan điền.Nhưng mà đan điền tổng cộng chia làm ba tầng, chỉ có vượt qua địa kiếp chính là Thiên Mệnh nhất trọng, mới có thể lao ra khỏi đan điền.- Mộ Lăng Hoa tế bổn mạng pháp khí ra rồi, Phong Phi Vân mạnh như thế?Một đệ tử Vạn Tượng Tháp giật mình.Chỉ cần đạt tới Thiên Mệnh nhất trọng, có thể thai nghén bổn mạng pháp khí trong đan điền.Bổn mạng pháp khí dung làm một thể với tu sĩ, tuy hai mà một, đối với một ít bổn mạng pháp khí của tu sĩ mà nói, linh tính thậm chí còn mạnh hơn linh khí.Phong Phi Vân ỏổ đao thứ chín bị con troi của Mộ Lăng Hoa ngăn cản, lần đầu tiên hắn triển khai phản kích.Đầu ngón tay của Mộ Lăng Hoa có một giọt huyết dịch bay ra ngoài, rơi vào con thoi, trực tiếp chìm vào trong con thoi.XÍU...UU!!Tốc độ của con thoi nhanh như thiểm điện, xuyên qua đầu vai Phong Phi Vân, tốc độ nhanh quả thực không thấy, thiếu chút nữa xuyên qua thân thể của hắn.- Phong Phi Vân, bổn mạng pháp khí cũng dùng ra, ngươi còn muốn mạng sống?Mộ Lăng Hoa cười như điên.Hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm mục đích giết Phong Phi Vân, cũng không phải là tranh thắng thua đơn giản như thế.- Ngươi cũng quá tự cho là đúng, bắt ngươi luyện đao!Nói xong lời này, thân thể biến mất tại chỗ, tốc độ kia quả thực còn nhanh hơn con thoi, trực tiếp đứng trước người Mộ Lăng Hoa, cách hắn chỉ gang tấc.-------Chương 512: Bổn mạng pháp khí (2)Trong mắt Mộ Lăng Hoa, thân ảnh Phong Phi Vân càng lúc càng lớn.XÍU...UU!!Con thoi quay trở về lần nữa, nhưng lại bị Phong Phi Vân lật tay nắm trong tay, bị miểu quỷ ban chỉ trấn áp, trở nên ảm đạm không ánh sáng, không xuất ra nửa phần lực lượng.- Ngươi...Mộ Lăng Hoa hiện tại khẩn trương, tay không cầm bổn mạng pháp khí của hắn trong tay, đây còn là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn hay sao?Phong Phi Vân vung tay lên, con thoi đập vào đỉnh đầu Mộ Lăng Hoa, da đầu của hắn chảy máu, hai chân phát run, thiếu chút nữa té trên đất.Phong Phi Vân đã động sát cơ, muốn diệt trừ Mộ Lăng Hoa.- Tốt, tốt, Phong Phi Vân, Tô Huyết ngươi có thể mang đi!Thiên Toán thư sinh khôn khéo cỡ nào, tự nhiên nhìn thấy sát khí trong mắt Phong Phi Vân, thân thể khẽ động, cũng đã xuyên qua kết giới, xuất hiện giữa Phong Phi Vân cùng Mộ Lăng Hoa.Tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh ngàn vạn khó có một, cho dù ở nơi nào đều là đại nhân vật, nếu như vẫn lạc ở đây, vậy chính là tổn thất lớn.Phong Phi Vân cầm lấy con thoi, nhìn chằm chằm vào Thiên Toán thư sinh, nói:- Ngươi đúng là người hòa giải, bao khuyên can, vì sao ngươi đều xuất hiện vào thời khắc cuối cùng thế?Thiên Toán thư sinh cười nói:- Ta cũng không có biện pháp ah!

Hai người nếu đánh nhau, thời điểm ban đầu đã dùng chiêu mạnh nhất, ta ngay từ đầu nhảy ra khuyên can, các ngươi ai sẽ nghe ta?

Vậy ta còn không phải bị đánh sao?

Sao không chờ các ngươi đánh cho sức cùng lực kiệt, thời điểm phân thắng bại đứng ra khuyên can, như vậy không phải rất tốt sao?- Ah, vậy nếu hôm nay ta không dừng tay thì sao?Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh nói:- Mạng của Mộ Lăng Hoa, đổi Tô Huyết cùng chín gốc linh thảo, mua bán này ngươi làm không, người khắp thiên hạ đều làm.- Chín gốc linh thảo?Phong Phi Vân hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt nhin chằm chằm vào Mộ Lăng Hoa toàn thân đẫm máu, người này tuy chỉ là Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng mà đối với Phong Phi Vân uy hiếp cũng không lớn.Cho dù lưu hắn một mạng cũng không sinh ra sóng gió gì.Nếu như mạng của hắn đổi lấy một gốc linh thảo, như vậy có thể mở ra chín mươi mệnh huyệt, tu vị lại có thể tăng thêm một đoạn.- Chín gốc linh thảo, một cây cũng không ít!Thiên Toán thư sinh nói.Phong Phi Vân cười nói:- Thiên Toán thư sinh quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự là người khôn khéo.Mạng của Mộ Lăng Hoa đối với Phong Phi Vân mà nói, khả năng không đáng chín gốc linh thảo, nhưng mà đối với Thiên Toán thư sinh mà nói, tuyệt đối có giá trị.Thiên Toán thư sinh hôm nay xem như cứu Mộ Lăng Hoa một mạng, dùng thiên tư của Mộ Lăng Hoa, thành tựu tương lai há chỉ là Thiên Mệnh nhất trọng đơn giản như thế, trăm năm sau nói không chừng là Cự Kình.Ân cứu mạng, há có thể không báo!Cho nên Thiên Toán thư sinh xem như khôn khéo.Bành!Phong Phi Vân trực tiếp bóp vỡ con thoi trong tay, bóp vỡ một đạo thần thức của Mộ Lăng Hoa, bổn mạng pháp khí lập tức bị hủy trong chốc lát/Máu tươi trong miệng Mộ Lăng Hoa trào ra ngoài, mười đạo thần thức, chỉ còn chín đạo, tu vị của hắn không có khả năng đạt tới Cự Kình.- Phong Phi Vân, ngươi thật ác độc...Thần thức Mộ Lăng Hoa bị trọng thương, trực tiếp ngã xuống đất, đã hôn mê.- Không có giết ngươi đã rát không tồi rồi!Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh vẫn không đổi sắc, mang theo Phong Phi Vân đi ra khỏi đại điện, đi tới nơi nhốt tám yêu nữ.Sau khi Thiên Toán thư sinh cùng Phong Phi Vân rời khỏi, trong đại điện lập tức nổ tung!- Phong Phi Vân thật sự là ma tính khó thuần, quả thực quá cuồng vọng, thậm chí ngay cả mặt mũi của Thiên Toán thư sinh cũng không cho.Lăng Phong tức giận nói,- Công chúa điện hạ, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ liên thủ tru ma!Một công tử phủ chủ nói ra, cũng là một thiên tài kiệt xuất, chính là người trong triều đình.- Rất đúng, rất đúng, ta đã sớm nhìn không quen dị đoan này, không cho hắn biết lễ độ thế nào, hắn cho rằng hắn là đại gia!Lại có một đệ tử Vạn Tượng Tháp bất mãn nói.Thời điểm Phong Phi Vân còn ở đây, đám người này ngay cả rắm cũng không dám phóng, Phong Phi Vân vừa đi đều nhảy ra- Không, trước mắt trọng yếu nhất chính là đối phó Sâm La thập điện, hai ngày sau chính là nhật thực.La Phù công chúa nói.Mọi người ở đây ầm ĩ, chỉ có Đông Phương Tiếu ngủ gà ngủ gật không biết đã chạy đi nơi nào, cái ghế đã trống trơn.Đây là không gian đặc thù trong Ngân Câu Phường, chính là tầm bảo sư đỉnh cấp nhất mở ra, tồn tại ở thế giới này, nhưng lại ở không gian khác.Đây chính là không gian nhốt tám yêu nữ tà tông, cho nên cường giả tà tông không tìm được nơi đây, bằng không cường giả tà tông đã sớm tới đây cứu người.- Ngươi thật muốn đi?Thiên Toán thư sinh dẫn đường ở phía trước.Phong Phi Vân nói:- Đắc tội La Phù công chúa, ta cũng không có nơi dung thân.Lại cười nói:- Nếu như ta không đi, chỉ sợ sẽ có người lại chết trong tay của ta.Cho dù Phong Phi Vân muốn giết người, cũng sẽ có người chủ động tìm tới cửa, hắn lưu lại sẽ có nhiều chuyện xảy r.Thiên Toán thư sinh ho khan hai tiếng, nói:- Hai ngày sau chính là ngày nhật thực, ta rất hy vọng ngươi có thể đi thánh hồ nếu như có thể lưu danh trên thánh bia, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.-

Sau này hãy nói.Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến.- Được rồi!

Ta nói đến thế thôi!

Đúng rồi, Tất Trữ Suất cùng Tà Hồng Liên đã rời khỏi quận Tam Thánh?Thiên Toán thư sinh nói.Phong Phi Vân theo sát phía sau, cười nói:- Thiên Toán thư sinh quả nhiên biết chuyện thiên hạ, không dậy nổi, không dậy nổi!- Bắt lấy Tà Hồng Liên cũng không phải ý của ta, chính là mấy tên nửa bước Cự Kình thế hệ trước của Vạn Tượng Tháp quyết định, bọn họ đã tớiThiên Hoa cổ thành, chủ trì đại cục là bọn họ.Thiên Toán thư sinh thở dài một hơi.Phong Phi Vân giật mình, một đời tuổi trẻ tranh phong, thậm chí ngay cả thế hệ trước cũng chạy đến, chẳng lẽ sắp khai chiến toàn diện sao?Không nghĩ tới, Thiên Hoa cổ thành sợ sẽ xảy ra đại chiến kinh thiên động địa.- Tất Trữ Suất, Tà Hồng Liên, kỳ thật cùng tới từ một nơi.Thiên Toán thư sinh từ từ nói.Phong Phi Vân đã sớm đoán được, Thiên Toán thư sinh cùng Tất Trữ Suất nhất định là có quan hệ, cũng không cảm thấy kinh ngạc.Thứ nhất, Tất Trữ Suất lấy bản đồ da dê phân bố thi tà ở Nam Thái Phủ, nhất định là Thiên Toán thư sinh vẽ.Thứ hai, Phong Phi Vân tại Bán Đạp Sơn cưỡng hiếp Bạch Như Tuyết, chỉ có Phong Phi Vân, nữ ma, Bạch Như Tuyết ba người biết được, Tất Trữ Suất căn bản không có khả năng thật sự ở đó, như vậy tin tức này để lộ ra ngoài, chỉ có thể nói rõ chính là Thiên Toán thư sinh suy tính ra, sau đó Tất Trữ Suất miệng rộng tuyên dương khắp nơi.Thứ ba, Tất Trữ Suất trộm dương giới chi vương huyết nhân thần bình, rõ ràng lâu như thế dương giới chi vương còn không có tới tìm hắn, chuyện này nói rõ có Thiên Toán thư sinh giúp hắn ngăn cách thiên cơ, cho dù dương giới chi vương cũng không thể suy tính ra tung tích huyết nhân thần bình.-------Chương 513: Yêu nữ khó dây vàoĐủ loại dấu hiệu cho thấy, Thiên Toán thư sinh cùng Tất Trữ Suất có quan hệ không tầm thường.Quan hệ giữa ba người rất phức tạp.Kỳ thật Phong Phi Vân biết ba người tới cùng nơi nào sao?Thiên Toán thư sinh cũng không nói gì, Phong Phi Vân cũng không có hỏi.Hai người tiếp tục đi về phía trước, phía trước càng lờ mờ, đi vào một không gian đá xám rậm rạp, vách tường như núi, điêu khắc huyễn vân, cấm pháp cùng trận pháp, một bước đi nhâm là tan thành mây khói.Trên bệ đá đỏ sẫm xa xa, một đám lão giả râu tóc hoa râm ngồi ở đó, bọn họ bất động như núi, giống như vĩnh viễn không thay đổi.Phong Phi Vân cảm giác được có thần thức quét qua người của mình, thập phần cường hoành, rất nhanh lại biến mất.Hai người một đường đi về phía trước, xuyên qua một khu rừng đá, đi qua một huyệt động, đi vào một hạp cốc đầy tinh thiết, tám yêu nữ tà tông bị nhốt ở đây.Đệ nhất mỹ nhân điện thứ ba Sâm La Điện, Bích Tiên Tiên áo xanh như vẽ, tóc đen như thác nước, dáng người yểu điệu, nàng xếp bằng trên bình đài cổ hình tròn, nhìn thấy Thiên Toán thư sinh cùng Phong Phi Vân đi tới, lập tức bay vút tới, một cây thứ huyết châm đâm tới hai người.Nàng hận Phong Phi Vân thấu xương!Ba!Trong không khí sinh ra màn nước, Bích Tiên Tiên bị màn nước bắn ngược trở về, một lần nữa rơi vào bình đài tinh thiết.Phong Phi Vân nhìn nàng cười cười, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía trước.Những yêu nữ tà tông này giết người như ngóe mỗi một người như bò cạp độc, xem nam nhân trong thiên hạ như đồ chơi, cho nên phải khiến các nàng si ngốc đau khổ mới được.Thất điện hạ điện thứ bảy Sâm La Điện Vạn Hương Sầm, bị Thiên Toán thư sinh bố trí cạm bẫy, lại có Yến Tử Vũ tự mình ra tay, nhưng mà nàng suýt nữa đã đào thoát, cuối cùng nàng rơi vào ma thủ của tiểu tà ma.Vạn Hương Sầm được tự do hơn nhiều lắm, đang ở trong động phủ trên bầu trời, đứng ở cửa động phủ nhìn chằm chằm vào phạm vi vài trăm mét bên dưới, Phong Phi Vân cùng Thiên Toán thư sinh trong mắt nàng nhỏ như kiến.- Thiên Toán thư sinh, ngươi cho rằng có thể lừa gạt cả tà tông, trong tà tông cũng có tuyệt đại trí sư, nhất định đã biết được thủ đoạn của các ngươi.Vạn Hương Sầm nói.- Vạn cô nương không nên tức giận, hai ngày sau các vị sẽ có thể rời khỏi Ngân Câu Phường, nhưng mà...Thiên Toán thư sinh cung kính cúi đầu, lộ ra vẻ nho nhã lễ độ.- Nhưng mà cái gì?Vạn Hương Sầm hừ lạnh nói.- Đến lúc đó sẽ biết rõ!Thiên Toán thư sinh không muốn trêu chọc điện hạ tà tông này, đối phương lai lịch không nhỏ, nếu như dẫn sát thần sau lưng nàng ra, phiền toái sẽ lớn lắm.Thiên Toán thư sinh không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, nhìn Phong Phi Vân nói:- Những yêu nữ tà tông này đều có lai lịch lớn, tuy bắt giữ các nàng, nhưng mà không có chính thức tạo thành tổn thương với các nàng, bằng không sẽ chọc một đám lão ngoan đồng xuất hiện.- Vạn Hương Sầm, rất không được, nghe đồn nàng là con tư sinh của động chủ thi động truyền thừa cổ xưa ở Bắc Cương, nếu thật sự nàng có cái gì, cho dù là Cự Kình cũng phải bỏ mạng trong ba ngày.- Tuy lai lịch Bích Tiên Tiên không bằng Vạn Hương Sầm, nhưng mà cũng có gia gia là nửa bước Cự Kình, có địa vị cực cao trong điện thứ ba.Một đời tuổi trẻ tranh phong, tuy thế hệ trước không thể nhúng tay, nhưng nếu gặp phải người cực kỳ bao che khuyết điểm, vậy sẽ chọc chuyện lớn lắm.Thi động cổ xưa ở Bắc Cương xác thực khủng bố, Phong Phi Vân cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của cản thi nhân, đều không phải tầm thường.Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, vội vàng nói- Lục Ly Vi sẽ không có bối cảnh gì chứ?Bước chân Thiên Toán thư sinh dừng lại, nhìn qua Phong Phi Vân thật sâu, nhíu mày trầm tư một chút, nói:- Nếu không ngươi thỉnh thần vương ra mặt, đi Phổ Đà sơn cầu hôn, có lẽ dùng mặt mũi của thần vương sẽ có chuyển cơ.Phong Phi Vân hơi sững sờ:- Nói đùa sao!Thiên Toán thư sinh lắc đầu:- Cả Thần Tấn vương triều có ba người là trí sư đỉnh cấp, trong đó một người ở Cổ Cương Phủ, phụng thiên bộ Cảnh Phong đại trí sư, thứ hai ở trên Phổ Đà sơn.- Người thứ ba là ngươi?Phong Phi Vân nói.Thiên Toán thư sinh gật gật đầu,- Phổ Đà sơn rốt cuộc là nơi nào?Phong Phi Vân hỏi.- Nghe nói qua Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung chưa?Thiên Toán thư sinh nói.- Tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, người gặp người sợ, người người sợ hãi, ngay cả mạng Cự Kình cũng dám mua, đã từng đỉnh phong một thời đại, còn ám sát qua một vị Tấn đế, nhưng mà lại thất bại.Phong Phi Vân làm sao không nghe qua tổ chức này chứ.- Không, có một lần thành công.Thiên Toán thư sinh nói.- Cái gì?Phong Phi Vân vô cùng kinh ngạc, nói:- Thế nhưng mà sách cổ ghi lại vị Tấn đế này không chết trong tay Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, bởi vì tại thời đại đó không ai có thể giết được nàng, nàng là chết trong tay của mình.Thiên Toán thư sinh lắc đầu nói:- Đối với Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung mà nói, cũng không phải chỉ có thần binh linh khí có thể giết người.

Nữ đế chết đúng là Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung gây nên.Thiên Toán thư sinh có chút kiêng kị, trong ống tay bắn ra hào quang màu trắng, ngăn cách địa vực này, nói ra một đoạn bí tân.Hai ngàn năm trước, nữ đế "Long Khương Linh ", kinh thái tuyệt diễm, đương thời vô địch, nhưng lại đột nhiên băng hà, chết trong đế cung, trở thành một đoạn bí sử không người nào biết, ai có thể ngờ tới trong đó lại có bóng dáng của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung.Trong hoàng gia có lẽ có lỗ thủng gì đó, nhưng bởi vì giữ gìn danh dự hoàng gia, chỉ có thể che dấu sự thật, không có người bình thường nào biết cũng là chuyện bình thường.- Nói như vậy, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung nằm ngay trên Phổ Đà sơn?Trái tim Phong Phi Vân đập mạnh, vận khí sẽ không đen như thế a, nếu như chọc một đám sát thủ đệ nhất thiên hạ, như vậy đúng là không có ngày tốt lành.Thiên Toán thư sinh lại lắc đầu, nói:- Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung cũng phải nghe lệnh của Phổ Đà sơn!Lại nói:- Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Nhai Nô Đãi Tràng, chủ nhân chính thức sau lưng chính là người của Phổ Đà sơn.Phong Phi Vân nghe xong có xúc động muốn thổ huyết!Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, không biết có bao nhiêu người hung ác kiếm cơm bên trong.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, là thiên hạ đệ nhất, nhưng thật sự không đơn giản chỉ là một tửu lâuThiên Nhai Nô Đãi Tràng là chợ giao dịch nô lệ lớn nhất, cả Thần Tấn vương triều mấy chục ức nô lệ, cơ hồ có một nửa nằm trong tay Thiên Nhai Nô Đãi Tràng.- Phong huynh, ngươi thế nào?Thiên Toán thư sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.- Không có gì, không có gì...

Chỉ cảm thấy giật mình mà thôi.Phong Phi Vân bình tĩnh cười cười.- Tuy vị kia trên Phổ Đà sơn bối phận còn cao hơn thần vương, nhưng mà có quan hệ không tầm thường với thần vương, nếu như thần vương ra mặt, việc này cũng không phải không thể giải quyết.

Dùng thân phận thiên tài cấp sử thi của Phong huynh, nếu thật sự muốn lấy Lục Ly Vi, vị đó của Phổ Đà sơn không chừng sẽ đồng ý.Thiên Toán thư sinh nói.-------Chương 514: Nấu rượu luận thiên hạ (1)Thế lực lớn trong tu tiên giới phức tạp có rất nhiều nhân vật cấm kỵ, thời điểm không vạch mặt thì đừng đắc tội.Hai người tiếp tục đi về phía trước, rốt cục nhìn thấy Lục Ly Vi.Lục Ly Vi ngồi trong một cung điện trên bầu trời, đứng ngay trước cửa điện, tóc dài như sóng nước, gió thổi váy dài, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vài phần ý cười yếu ớt, không hề tức giận như trong tưởng tượng.Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cùng Thiên Toán thư sinh đi qua dưới cung điện, đặc biệt là chăm chú vào Phong Phi Vân, cười càng đẹp hơn.Nhưng mà Phong Phi Vân đã thấy nụ cười kia của nàng, lại càng không thích ứng, nữ nhân này rất thông minh, nữ nhân thông minh cười đẹp như thế so với lúc độc ác còn khiến người ta tâm thần bất định hơn.Cũng không lưu nhiều, Phong Phi Vân cùng Thiên Toán thư sinh đã đi khỏi ánh mắt Lục Ly Vi, rốt cục đi tới nơi nhốt Tô Huyết.Phong Phi Vân đi ở phía trước, Tô Huyết đi ở phía sau, đã đi ra khỏi không gian đặc thù kia.Hai người từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.- Phong Phi Vân, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?Rốt cuộc Tô Huyết cũng không nhịn được lên tiếng.Phong Phi Vân không đáp, tiếp tục đi về phía trước!Bá!Thân hình Tô Huyết khẽ động, xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, thiết kiếm rời vỏ, hàn mang phun ra nuốt vào, chỉ vào yết hầu Phong Phi Vân, đôi mắt của nàng mang theo hàn quang.Đã đi ra khỏi cửa lớn của Ngân Câu Phường, Phong Phi Vân một chân đã vượt qua cửa.Phong Phi Vân ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:- Ngươi có thể đi.Tô Huyết nao nao, chợt trầm giọng nói:- Ngươi bắt ta, hiện tại lại thả ta, rốt cuộc đánh chủ ý quỷ quái gì?- Không có bất kỳ chú ý quỷ quái gì cả, đừng ngăn đường của ta, chính mình nên đi đường của mình đi.Thân thể Phong Phi Vân lóe lên, đã đứng ở sau lưng nàng, đi tới phố cổ.- Ngươi...

Đừng mơ tưởng bỏ ta lại.Tô Huyết nhíu mày, cái mũi cao cao nhăn lại, cái cằm hếch lên, ngọc nhan đặc biệt.Nàng mặc một bộ hắc y, đường cong bó chặc, ngay cả bộ ngực no tròn bị nàng dùng lụa bao lại đè xuống, nhưng mà nó vẫn nhô lên hơi cao.Dáng người của nàng cao gầy, nhưng mà hai đùi quá ngắn, nàng đi sau lưng Phong Phi Vân.Trong mắt của nàng Phong Phi Vân giảo hoạt đến cực điểm, mà ngay cả Lục Ly Vi dùng trí tuệ mà thành danh vẫn ăn thiệt thòi, giờ phút này thả nàng rời khỏi, làm cho nàng cảm giác có quỷ dị, cảm thấy Phong Phi Vân đang muốn tính toán nàng.Phong Phi Vân dừng bước lại, xoay người, cười nói:- Ngươi lá gan thực không nhỏ, cũng dám đi theo ta, chẳng lẽ quên ta là ai?- Hừ, Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ta là Lục Ly Vi cùng Bạch Như Tuyết sao, nếu ngươi dám tiến tới gần ta ba bước, ta cho dù không phải đối thủ của ngươi, bổn sự đồng quy vu tận bổn sự vẫn có.Tô Huyết nói chuyện, hàn khí bức người, trên đất đầy băng sương.Phong Phi Vân vẫn mỉm cười, đi tới tới gần nàng, hai bước, ba bước...

Bá, một đạo kiếm quang chém vào đầu Phong Phi Vân, chém một dám tóc trên đầu Phong Phi Vân xuống.Kiếm của Tô Huyết rất đáng sợ, không có bất kỳ xinh đẹp, chỉ nói hai chữ "Nhanh ", "Hung ác" .Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cười nói:- Là Tô Quân bảo ta cứu ngươi, hiện tại ngươi thoả mãn chưa, trong nội tâm an tâm, có thể ra đi?- Phong Phi Vân, ngươi lừa Lục Ly Vi được, ngươi có thể lừa được ta sao?

Người trong thiên hạ người nào không biết quen hệ giữa ngươi và Nam Cung Hồng Nhan, Tô Quân hắn muốn giết Nam Cung Hồng Nhan, ngươi và Tô Quân rốt cuộc là địch nhân vẫn là bằng hữu?Tô Huyết thu hồi kiếm, khoanh tay đứng đó- Cái này...

Ngươi thật không tin?Phong Phi Vân nói.- Ngươi nói nửa chữ cũng không đáng tin.Tô Huyết lạnh lùng nói.- Vậy không có biện pháp!Phong Phi Vân tiếp tục đi về phía trước, Tô Huyết vẫn đi sau sau hắn, bảo trì khoảng cách ba bước.- Phong công tử, Phong công tử, chờ một chút, chờ một chút...Ngân Câu Phường chủ sự Đông Phương Tiếu đuổi theo, từ xa đã hô to.Nhân vật thần bí của Ngân Câu gia tộc mặt mũi tươi cười, bộ pháp trầm ổn, từ từ chào đón.Phong Phi Vân dừng bước lại, xoay người, cười nói:- Đông Phương chủ sự, có gì muốn làm?Đông Phương Tiếu nói:- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là có nghi hoặc lưu lại trong lòng của ta, muốn tìm Phong công tử giải thích nghi hoặc.- Đông Phương chủ sự cũng có chuyện nghi hoặc sao?Phong Phi Vân cười nói.- Phong công tử tương lai có tính toán gì không?Đông Phương Tiếu nói.Tô Huyết đứng ở đàng xa, ôm kiếm đứng đó, khinh thường lườm hai người bọn họ, quay mặt sang chỗ khác.Tùy ý nghe ngóng hành tung của ngươi khác, chuyện này đương nhiên không lễ phép, nhưng mà Đông Phương Tiếu nói ra, lại có vẻ đặc biệt bình thường, không có nửa phần không thích hợp.Phong Phi Vân hơi suy nghĩ một chút, nói:- Đông Phương chủ sự có ý gì?Đông Phương Tiếu híp mắt, nói:- Nơi này không phải nơi nói chuyện, đi theo ta.Trong hồ lô lão hồ ly này bán thuốc gì?Phong Phi Vân mang theo lòng hiếu kỳ, lúc này đi nhanh theo Đông Phương Tiếu, cuối cùng đi vào quán rượu tốt nhất Thiên Hoa cổ thành, nơi này cũng là sản nghiệp của Ngân Câu Phường, Phong Phi Vân đã tới qua, cũng không xa lạ gì.- Trong vòng năm năm, thiên hạ sẽ sinh biến, quần hùng cũng lên, đại thế hàng lâm, Phong công tử có ý định gì với tiền đồ của mình không?Đông Phương Tiếu quen việc dễ làm, dẫn Phong Phi Vân tới một nhã các.Có hai thị nữ mặc quần áo trắng bưng bếp lò cùng vò rượu tới, đặt ở vị trí trương ương gian phòng.Bếp lò này do bùn đất luyện thành, vò rượu cũng là bình đất nung, nhưng mà rượu trong vò cũng đã gửi hơn sáu trăm năm, bởi vì thời gian trôi qua, trong lúc vô hình đã bốc hơi chỉ còn một nửa.Hai thị nữ mỹ mạo đi tới, lại đi lên nấu rượu, tài nấu rượu không tầm thường.- Đông Phương chủ sự, đây là tới mời ta uống rượu?

Rượu này thật là thơm.Phong Phi Vân ngửi một hơi, hắn nghe được hương vị ngọt ngào, có chút giống mật ong, nhưng lại xen lẫn mùi rượu.Đông Phương Tiếu tươi cười, nói:- Thật là rượu ngon, hồng hà trần nhưỡng, cũng chỉ có Ngân Câu Phường mới có thể mua được, ta đặc biệt mang tới.

Phong công tử, chính là thiên tài cấp sử thi, tiền đồ bất khả hạn lượng, trong vòng năm năm nhất định nhất phi trùng thiên, chẳng lẽ không có tính toán tiền đồ của mình sao?ÁNh mắt Phong Phi Vân nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy dưới tầng lầu có một cô gái mặc áo đen đứng ôm kiếm dựa vào cột trên phố cổ, canh giữ cửa quán rượu, lúc này ngẩng đầu nhìn qua Phong Phi Vân, sau đó hừ lạnh một tiếng, sau đó dời mắt sang hướng khác.Nàng không có đi!Phong Phi Vân mỉm cười, nhân tiện nói:- Thì ra Đông Phương chủ sự cũng là người yêu rượu, chỉ sợ trân tàng không ít hảo tửu a?Sắc mặt Đông Phương Tiếu không thay đổi, cười nói:- Hảo tửu tự nhiên còn nhiều, rất nhiều, nếu như có một ngày Phong công tử đi Long hồ, đó mới là nơi hảo tửu nhiều như biển.

Vạn Tượng Tháp quá mức trung lập, cũng không phải nơi kiêu hùng ở lâu, loạn thế vừa đến, Vạn Tượng Tháp có lẽ sẽ biến thành cái xác không.

Nếu không mưu đồ đường lui cho mình sớm, thiên hạ anh kiệt tranh phong sẽ phải nằm dưới đất vàng.-------Chương 515: Nấu rượu luận thiên hạ (2)Phong Phi Vân nhìn qua lò lửa nấy rượu, tránh trả lời chính diện với Đông Phương Tiếu, nói:- Đông Phương chủ sự tại Ngân Câu gia tộc địa vị không thấp a?Đông Phương Tiếu vuốt râu, nhẹ nhàng lắc đầu:- Chỉ là chân chạy.- Đông Phương chủ sự kiến thức phi phàm, làm sao có thể chỉ là chân chạy chứ?Phong Phi Vân nói.Đông Phương Tiếu ngẩng đầu lên, dạo bước vài vòng, sau đó nói:- Phong công tử gan dạ sáng suốt cũng là người tài trí, chẳng lẽ không nhìn ra tình thế trước mắt?

Lần này mời Phong công tử cho dù như thế nào cũng phải trả lời chính diện.Phong Phi Vân trầm tư một lát, nói:- Được rồi!

Nếu Đông Phương chủ sự đã nói rõ như thế, ta đây cũng không hề đi vòng vèo.

Tuy Vạn Tượng Tháp chính là thiên hạ đệ nhất thánh địa, nhưng chỉ là nơi thiên tài tuấn kiệt trong thiên hạ tụ tập mà thôi, một khi thiên hạ đại loạn, cách cục của tu tiên giới sẽ bị đánh phá, những tuấn tài này sẽ rời khỏi Vạn Tượng Tháp, quay về gia tộc chính mình, tiên môn, quốc gia, cái gọi là thiên hạ đệ nhất thánh địa sẽ lập tức biến thành cái xác không.Đông Phương Tiếu gật gật đầu.Phong Phi Vân lại nói tiếp:- Lần này Vạn Tượng Tháp tranh phong với tà tông, kỳ thật cũng là nhiều thế lực giao phong vô hình mà thôi, dù sao tiên môn cao cấp nhất đã thật lâu không có chính thức phát sinh đại chiến, mọi người không có hiểu rõ thực lực chân chính của nhau, chỉ có mượn nhờ giao phong này thăm dò thực lực của đối phương, cho rằng làm chuẩn bị cho loạn thế không lâu sau.Đông Phương Tiếu gật gật đầu khen ngợi, nói:- Vạn Tượng Tháp trăm tháp chi chủ, kỳ thật có thể nói tới, đều là nhân vật đỉnh cấp của thế lực lớn.

Lần này Vạn Tượng Tháp giao phong với tà tông, thật là đạt được chủ thượng mấy phương thế lực ngầm đồng ý, người trẻ tuổi có thể nhìn ra được điểm này, không quá năm người.- Nếu thật sự tình huống là như vậy, như vậy không lâu sau sẽ có va chạm càng thêm kịch liệt, nói không chừng tu sĩ thế hệ trước sẽ ra tay.Phong Phi Vân nói.Đông Phương Tiếu trầm mặc, lại cười lên ha hả.Phong Phi Vân cũng cười cười.Hai thị nữ đã nấu rượu xong, lúc này rót rượu ra ché nhỏ.Hai người nâng chén nhỏ lên, uống rất vui vẻ.Sau khi Đông Phương Tiếu uống chén rượu, thần sắc nghiêm túc, nói:- Phong công tử, không bằng trả lời thẳng ta đi.Phong Phi Vân đặt chén rượu xuống, cười nói:- Nói cái gì chứ?- Sau khi Bách Tháp Bảng mới sẽ xuất hiện, có tính toán gì không?Đông Phương Tiếu sợ Phong Phi Vân tiếp tục quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ vấn đề, lại nói:- Tuy thần vương đức cao trọng vọng, tại Thần Tấn vương triều có được địa vị dưới một người trên vạn người, nhưng lại có mấy trăm năm không hỏi chuyện triều chính, rất nhiều thân tín đã bất hòa, dòng chính nắm giữ trong tay cũng không nhiều.Phong Phi Vân vẫn tận lực lãng tránh vấn đề này, nhưng mà Đông Phương Tiếu hiện tại đã ép hắn, giờ phút này muốn lảng tránh cũng đã không thể, vì vậy nói:- Ta cho tới bây giờ không có nghĩ sẽ kế thừa tước vị thần vương, thầm nghĩ một lòng tìm kiếm thiên đạo.Đông Phương Tiếu lắc đầu, nói:- Đại thế không thể nghịch, con người đứng trong dòng nước, ngươi không tiến về phía trước, cũng sẽ bị dòng nước đẩy về phía trước...Bỗng nhiên hắn cười lớn, hỏi:- Phong công tử, cho rằng đương kim đại thế, từ tổng thể Thần Tấn vương triều mà nói, có thể trở thành người đánh cờ, là người nào?Phong Phi Vân chớp mắt, cười nói:- Thần Tấn vương triều thành lập đất nước hơn sáu nghìn năm, trong hoàng tộc nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, tích lũy phong phú, nội tình không thể diễn tả bằng lời.

Có thể nói rõ ai là người đánh cờ đây?- Hoàng tộc Long gia thật là gia tộc thiên kiêu, cơ hồ mỗi thời đại đều có thiên tài cấp sử thi xuất thế, nội tình xác thực đáng sợ, có một người đánh cờ, nhưng mà cũng không thể coi là người đánh cờ lớn nhất. (định dịch là kỳ thủ, nhưng nói rõ là người đánh cờ thì rõ nghĩa hơn)Đông Phương Tiếu nói.Phong Phi Vân gật đầu.Hai người bọn họ hiện tại nấu rượu luận thiên hạ, rất nhiều lời lẽ đại nghịch bất đạo, nhưng mà gian phòng trang nhã này Đông Phương Tiếu đã bố trí kết giới, mỗi câu mỗi chữ của bọn họ khó có khả năng tiết lộ ra ngoài.- Tuy hoàng tộc Long gia nội tình cường thịnh, có thể đánh cờ thiên hạ, bát phủ chi chủ, mười tám thiên hầu, đều là nhân trung long phượng.

Nhưng hiện tại có xu thế quần long phệ thiên, long hoàng nhất tộc nhất định phải thừa nhận thiên hạ anh kiệt chung phạt, tuy nhìn như cường thịnh, nhưng mà gặp phải hung hiểm lớn nhất, không cẩn thận sẽ lật úp.Phương đông chậm rãi nói ra, trong lời nói không có bất kỳ kiêng kị gì.Thị nữ lại bưng vò rượu lên, rót hai chén nóng bỏng, phóng tới trước mặt hai người..Các nàng thật giống như người bị câm, đã không nói lời nào, cũng không nghe nói chuyện.- Tà tông thế lực khổng lồ, cường thế xuất thế, một đời tuổi trẻ lại có thể cường thế áp chế các anh kiệt Vạn Tượng Tháp, tích lũy hơn một ngàn năm, hôm nay nội tình cũng bành trướng không biết bao nhiêu người, đây xem như người đánh cờ sao?Phong Phi Vân nói.- Không hẳn vậy, không hẳn vậy!Đông Phương Tiếu hào tình vạn trượng, chỉ điểm giang sơn, nói:- Tà tông chia làm một điện, hai núi, ba vực, một điện đương nhiên là chỉ ' Sâm La Điện ', hai núi chỉ là ' Phổ Đà sơn ', ' Âm Dương Lưỡng Giới Sơn ', ba vực chính là ' Cửu U Vực ', ' Ám Vực ', ' Vô Sinh Vực '.- Ngươi nói tà tông, cũng chỉ là Sâm La Điện, trước khi Sâm La thập điện phân liệt, thật sự là thiên hạ đệ nhất tà tông, có thể lực áp Phổ Đà sơn cùng Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, nhưng mà hai ngàn năm trước điện chủ Sâm La Điện ' Phong Hoàng ' mất tích thần bí, trong hai trăm năm ngắn ngủi Sâm La Điện nội loạn mười ba lần, mỗi một lần đều máu chảy thành sông, quả thực nguyên khí đại thương, nhất là sau khi tà tông phân liệt thành mười điện.

Hiện tại Sâm La Điện, một mình một điện, đừng nói còn kém Phổ Đà sơn cùng Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, ngay cả ba vực còn không bằng.Đông Phương Tiếu uống một ly, lại nói:- Nhưng mà Sâm La thập điện trải qua hơn một nghìn năm tĩnh dưỡng, nguyên khí khẳng định đã khôi phục không ít, nếu như xuât hiện nhân vật như Phong Hoàng, nhất thống Sâm La thập điện, như vậy cũng là người đánh cờ mạnh mẽ.Thế lực tà tông không ngờ phức tạp như vậy.Sâm La Điện đã từng là thiên hạ đệ nhất tà tông, thiếu một ít nhất thống cả tà đạo, mười hai đại tà công danh chấn thiên hạ.

Lục Ly Vi sở dĩ được đưa tới Sâm La Điện tu luyện, kỳ thật cũng không kỳ quái.- Hai ngàn năm trước nữ đế thiên uy chấn thế, thiên hạ anh hùng cúi đầu, cũng chỉ có Phong Hoàng là có thể tranh hơn thua với nữ đế, nhưng mà Phong Hoàng xuất thế sau nữ đế một trăm năm, hai người nếu sinh ra cùng thời đại, có lẽ sẽ trở thành địch nhân của nhau.

Nhưng mà nhân vật như Phong Hoàng quá khó xuất thế.Phong Phi Vân từng trong sách cổ ghi lại không ít về Phong Hoàng, sau khi nữ đế chết, chỉ qua tám mươi năm, Phong Hoàng cũng mất tích thần bí, một đời tà tông thánh hoàng cũng chỉ lưu lại truyền thuyết vô địch mà thôi-------Chương 516: Thiên hạ đại thếNhư vậy Phổ Đà sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn có thể xem là người đánh cờ không?Phong Phi Vân nói.Đông Phương Tiếu lắc đầu, nói:- Phổ Đà sơn dưới trướng có Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Nhai Nô Đãi Tràng, thế lực không thể nói không khiến người ta sợ hãi, nhưng mà vị đó của Phổ Đà sơn có sâu xa lớn lao với Long gia, cho dù quần long phệ thiên, chỉ sợ Phổ Đà sơn cũng không đi phân một chén canh.- Về phần Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, chỗ đó chính là cửa ra vào âm giới cùng dương giới, phàm là dương giới tam dị cùng âm giới tam tà tiến vào tu tiên giới, đều quy Âm Dương Lưỡng Giới Sơn quản, nếu là âm dương hai giới bất loạn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn cũng không tham dự vào phân tranh thiên hạ.Phong Phi Vân càng ngày càng cảm thấy Đông Phương Tiếu này không đơn giản, chuyện thiên hạ có thể biết được một hai phần, kiến thức rộng rãi, quả thực không có bao nhiêu người theo kịp.Hắn cũng chỉ là chân chạy của Ngân Câu gia tộc, đây mới là chuyện lạ.- Bắc Minh gia tộc với tư cách một trong thiên hạ tứ đại tu tiên môn phiệt, người cầm đầu gia tộc tu tiên này có thế lực trải rộng triều đình, môn nhân vô số, trong Thần Vũ quân có ba phần thế lực thuộc về dưới trướng Bắc Minh gia tộc.

Có thể xem là người đánh cờ hay không?Phong Phi Vân nói.Đông Phương Tiếu trầm tư, dứt khoát nói:- Tính toán!

Nhưng mà Bắc Minh gia tộc thế lực đều tập trung ở trên triều đình, thế lực trong tu tiên giới bạc nhược yếu kém tới cực điểm, cho nên hơi quá sức một chút, hơn nữa tính ỷ lại vào Thần Tấn vương triều rất mạnh.

Nhưng mà luận thế lực trên triều đình, Bắc Minh gia tộc có thể so sánh với Long gia sao?Phong Phi Vân bưng chén rượu lên, cười nói:- Như vậy Đông Phương chủ sự cho rằng, người đánh cờ thiên hạ chân chính là ai?Đông Phương Tiếu nói:- Phong công tử có nghe qua Nam Thái Phủ chưa?Phong Phi Vân gật gật đầu.- Tuy Nam Thái Phủ chính là một trong tám vương phủ của Thần Tấn vương triều, nhưng lại chiếm một góc, xem như nam man hoang địa, căn bản không thể so sánh với Hoàng phủ, Địa Tử phủ những quái vật trung nguyên, diện tích địa vực lại nhỏ, đại địa linh mạch càng kém quá nhiều.

Nếu có một ngày ngươi đi tới Nam Thái Phủ, mới biết thế giới này thật sự còn có nơi như vậy.Đông Phương Tiếu nói:- Trong mắt của ta, thiên hạ này người có tư cách đánh cờ, cũng chỉ có hoàng tộc Long gia, Nạp Lan Sơn Khuyết, Sâm La Điện, Bắc Cương phủ mấy thi động truyền thừa cổ xưa, Ngân Câu gia tộc, Bắc Minh gia tộc, Tây Việt gia tộc, còn có Địa Tử phủ mấy tiên giới cổ xưa, tà tông tam vực cũng miễn cưỡng được tính là người đánh cờ, còn có hơn mười thế lực hơi yếu, nhưng mà tư cách tranh giành thiên hạ lại quá nhỏ bé.Thế lực tu tiên rắc rối phức tạp, vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, một Thần Tấn vương triều đã cho người ta cảm giác ngọa hổ tàng long.Đông Phương Tiếu chỉ nói tới những thế lực tu tiên đi lại trên thế tục, còn có mấy thế lực đã vượt qua thế tục, chỉ cầu tiên giới, không hỏi thế sự.

Nếu như thiên hạ thật sự đại loạn, truyền nhân của bọn họ sẽ xuất thế.Phong Phi Vân cười nói:- Như vậy Đông Phương chủ sự cho rằng ai mới là người đánh cờ lớn nhất?Đông Phương Tiếu mỉm cười cúi đầu, nói:- Lời này hiện tại ta vẫn không nói, đợi đến lúc thiên địa biến thiên, tự nhiên sẽ nhìn thấy rõ ràng.Đây là bộ dáng chậm rãi như lão hồ ly, nhưng thời khắc mấu chốt lại lại bắt đầu giả ngẩn ngơ lừa đảo.- Phong công tử, chính là nhân trung long phượng, sử thi nhân kiệt, cảm thấy Ngân Câu gia tộc ta như thế nào?Đông Phương Tiếu cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề hạch tâm của buổi nói chuyện lần này.Đây cũng là mục đích lớn nhất hắn mời Phong Phi Vân đến uống rượu.- Cái này...

Tốt!

Ngân Câu gia tộc phú khả địch quốc, đúng là rất tốt.Phong Phi Vân cũng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.Đông Phương Tiếu nhíu mày, thấp giọng nói:- Nếu Phong công tử tận lực lảng tránh vấn đề này, như vậy xem như người nào đó chưa từng hỏi qua.

Chỉ có thần đô thật tốt, chỗ đó mới thật sự là tu tiên thánh địa, Phong công tử nếu đi tới thần đô, nhất định phải tới Long hồ làm khách.Phong Phi Vân tự nhiên gật đầu xác nhận!Đông Phương Tiếu mỉm cười, giống như có lời gì muốn nói, nhưng mà trong lòng đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, cuối cùng nhất không có nói lời muốn nói, sau đó cười ha hả phất áo rời đi.Két.Đông Phương Tiếu đóng cửa lại, đã đi.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị, lại đưa chén rượu lên uống, tự nhủ:- Thiên hạ đại sự có quan hệ gì tới ta, Thần Tấn vương triều, đây cũng chỉ là một góc của thiên hạ mà thôi.Đông Phương Tiếu hơi thất vọng, cảm thấy Phong Phi Vân ánh mắt không đủ cao xa, đại thế tương lai đã tới, nhưng mà hắn làm sao hiểu đại thế trong lòng Phong Phi Vân cơ chứ?Phong Phi Vân ở lại trong tửu lâu, tiếp tục luyện hóa ba gốc linh thảo, lại mở ra ba mươi mệnh huyệt, hiện tại cộng lại chính là một trăm tám mươi sáu mệnh huyệt.Tại Ngân Câu Phường hắn lấy được chín gốc linh thảo, luyện hóa ba gốc, còn thừa sáu gốc, chỉ cần tốn thêm hai ngày là có thể mở ra sáu mươi mệnh huyệt, đến lúc đó tu vị sẽ tăng lên thật lớn.Thời gian trôi qua, sáng sớm sương mù bao phủ.Thu hồi sáu gốc linh thảo lại, Phong Phi Vân lại ra khỏi quán rượu, vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy ở đối diện có một thân ảnh áo đen đang đứng.Nàng vẫn đứng thẳng ở nơi đó, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng nhúc nhích qua, vẫn đang ôm kiếm, ánh mắt lạnh giá nhưng càng sắc bén hơn.Trên người nàng có kiếm ý, phàm là cách nàng ba bước đã có thể cảm giác được hàn khí đông lạnh huyết dịch người ta, đêm qua nàng vẫn đứng lẻ loi một mình ở góc đường, kẻ có ý đồ muốn đánh chủ ý lên nàng đã biến thành tử thi.Nàng dung nhan khuynh thành, lãnh diễm tuyệt sát, không ngờ đứng đó một đêm, rất nhiều tu sĩ đi qua lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cô gái này, nhưng lại không người nào dám tiến lên một bước, trên mặt đất có vết máu, làm cho lòng người sợ hãi.- Này!

Ngươi còn chưa đi sao?Phong Phi Vân trêu chọc nói ra.Tô Huyết hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đi đến cửa thành phía bắc, Tô Huyết lại đi theo hắn.- Đại sự kiện, đại sự kiện, đêm mai là nhật thực, Ngân Câu Phường sắp sửa cử hành một hồi đấu giá cỡ lớn.- Hôm nay đã sớm nghe nói qua, Phong Đại Ngưu bắt Sâm La Điện bảy yêu nữ, sắp sửa tiến hành đấu giá công khai, cơ hồ tất cả tu sĩ đều có thể tham gia.- Không ngờ dám đấu giá bảy yêu nữ, xem ra sắp sửa đắc tội không ít người a.- Đắc tội bao nhiêu người, đó là chuyện của Phong Đại Ngưu, không liên quan tới Ngân Câu Phường, Ngân Câu Phường chỉ là nơi cung cấp đấu giá mà thôi, cho dù là người Sâm La Điện cũng phải ra bài theo quy củ, không thể quấy rối Ngân Câu Phường!- Đêm mai chính là đại chiến thánh hồ, hiện tại Ngân Câu Phường lại cử hành đấu giá liên quan tới tà tông, sao ta nghe ra hương vị âm mưu trong đó thế?-------Chương 517: Tịch Thần cổ miếu (1)Đêm mai đại chiến thánh hồ là không tránh khỏi, người Sâm La Điện lại tụ tập ở Ngân Câu Phường, nếu như thật sự để bảy yêu nữ bị người khác mua đi, tương lai Sâm La Điện có thể đứng chân trong tu tiên giới sao?- Nói đúng, nói đúng, xem ra đêm mai sẽ có trò hay trình diễn tại Ngân Câu Phường, người Sâm La Điện muốn mua bảy yêu nữ về, chỉ sợ phải xuất huyết nhiều.- Tại thánh hồ xuất hiện biến hóa, nói không chừng có người sẽ thừa cơ đi lưu danh a....Sau khi tin tức này truyền đi, rất nhanh truyền khắp cả Thiên Hoa cổ thành, cơ hồ tất cả tu sĩ đều chấn động, thậm chí có người dám ngang nhiên mang bảy yêu nữ của Sâm La Điện ra đấu giá, Phong Đại Ngưu đã triệt để đắc tội với một nửa tu tiên giới.Nhưng mà có bao nhiêu người biết được, kỳ thật Phong Đại Ngưu chỉ là một vỏ bọc?Đây là thế giới băng thiên tuyết địa, ra khỏi Thiên Hoa cổ thành càng có nhiều gió tuyết, mười vạn non sông đã phủ một màu trắng xóa.- Phong Phi Vân, ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?Tô Huyết đi theo Phong Phi Vân ra khỏi Thiên Hoa cổ thành, hơn nữa còn đi về hướng bắc, càng đi càng xa.- Ta thích đi đâu thì đi, ngươi quản được ta sao?Phong Phi Vân cười cười, bộ pháp càng lúc càng nhanh, trên mặt tuyết không có lưu chút dấu vết nào.Tô Huyết vốn tưởng rằng Phong Phi Vân sẽ không rời khỏi Thiên Hoa cổ thành, cho dù muốn rời khỏi cũng phải sau đấu giá hội đêm mai, nhưng mà Phong Phi Vân bây giờ đã rời khỏi Thiên Hoa cổ thành mấy trăm dặm, dọc theo cổ đạo mờ mịt, tiếp tục đi thẳng về hướng bắc.Lần này đi một ngày, tốc độ của Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, có khi vừa bước ra cũng đã đến vài trăm mét, thân ảnh nhanh tới tận cùng.Tô Huyết theo sát phía sau hắn, cũng càng ngày càng cố hết sức, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng mà nàng vẫn đi theo Phong Phi Vân, Phong Phi Vân đi tứước nàng bộ dáng thong dong nhàn nhã, nhìn qua rất đáng giận.Trên đường đi, bọn họ gặp nhiều tu sĩ, nhưng mà bọn họ cũng chỉ nhìn thấy hai thân ảnh xẹt qua mà thôi, trong lòng đang suy đoán mình gặp được hai tiền bối cao nhân.Ngày hôm nay Phong Phi Vân lại luyện hóa ba gốc linh thảo, trong thân thể đã mở hai trăm mười sáu mệnh huyệt, mệnh huyệt như thần kiều, kết nối đan điền và thiên địa, thân thể câu thông với thiên địa càng ngày càng tự nhiên.Thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau, sương mù màu tím hiện ra ở chân trời, khí tiếp vân hà, Phong Phi Vân xuyên qua rừng hoang, rốt cục đi tới bờ thánh hồ.Trong vùng đất bằng phẳng này, hai ngọn núi đứng vững, xuyên thẳng mây xanh, nguy nga mà đại khí.Hai ngọn núi này trường tồn từ xưa tới giờ, một ngọn ở phía đông thánh hồ, một ngọn ở phía tây thánh hồ, giống như hai cự nhân chống trời bảo hộ thánh bia vào giữa.Trên đỉnh núi phía đông tên là Triêu Mộ Phong, đỉnh núi có có một tòa Triêu Mộ Quan.Trên đỉnh núi phía tây có tên là Tịch Thần Phong, trên đỉnh núi có Tịch Thần Miếu.Một quan một miếu này nổi tiếng cả quận Tam Thánh, có rất nhiều người nổi danh cổ xưa tá túc trên hai nơi này, trên đỉnh núi có rất nhiều di tích cổ, những đại hiền lưu danh trên thánh bia cũng đã lưu lại nhiều dấu chân tại đây.Đêm nay chính là nhật thực, tuy tại Thiên Hoa cổ thành đấu giá hội hấp dẫn vô số tu sĩ, nhưng mà nơi này vẫn có nhiều tu sĩ ẩn hiện.Bá!Phong Phi Vân thân như chim én, mỗi một bước đạp lên vách đá đi rất xa, tiến lên Tịch Thần Phong.Tịch Thần Phong cao tám vạn mét, bị băng tuyết bao trùm, đã có một ít thực vật đặc thù, cũng không sợ giá lạnh, sinh trưởng trên vách đá hiếm trở, cây cối ở đây có lá màu tím, còn có dây leo màu đỏ.Trên đỉnh núi có một gốc cổ mộc ngàn năm, gió mạnh thối tới, thổi tuyết đọng trên cổ mộc rơi xuống, lộ ra nhiều lá xanh, trong nơi giá lạnh này vẫn không diệt tuyệt sinh cơ.Trong rừng có rất nhiều tượng phật, đều là kim loại cứng rắn mài thành tượng phật, sợ rằng có mấy trăm pho tượng đã chôn sâu ở trong đất bùn, không sợ gió lạnh thổi qua.Phong Phi Vân mang theo thần sắc thành kính đi lên núi, hắn nhìn thấy cổ miếu trong rừng tượng phật, cảm giác tang thương chạy thẳng lên đầu.- Những thiên kiêu của Sâm La thập điện bị chuyện ở Thiên Hoa cổ thành cuốn thân, đêm nay không thể tham gia cuộc chiến Vạn Tượng Tháp cùng Sâm La Điện tại thánh hồ, chỉ sợ sắp sửa kéo dài thời hạn.Trong mơ hồ nghe được tiếng người trong cổ miếu truyền ra.Phong Phi Vân cũng không có tiến vào cổ miếu, mà là vượt qua cổ miếu, đi lên đỉnh Tịch Thần Phong, đứng trên vách đá cao chọc trời, bàn tay đánh ra một chưởng, biển mây sương khói lượn lờ tản ra, hiển lộ khung cảnh thánh hồ bên dưới.Đứng trên đỉnh, nhìn qua thánh bia cao ba mươi ba trượng, thật giống như hòn đá nhỏ lóng lánh tỏa sáng nhàn nhạt.- Quả nhiên có chút kỳ diệu, cúi xem thánh bia, nó không giống thánh bia, ngược lại giống cái đĩa hình tròn.Cũng chỉ đứng ở nơi cao mới nhìn thấy toàn cảnh thánh bia.Phong Phi Vân khoa tay múa chân, cảm giác trên đỉnh thánh bia có khắc đường vân, nhưng lại bị lực lượng nào đó ngăn cách, không cách nào xem thấu.Tô Huyết ôm kiếm đứng dưới gốc cây cổ mộc, từ xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, bên tai nghe được Phong Phi Vân nói thầm cái gì đó, nhưng không cách nào nghe rõ.Tên này đang giở trò gì?Đột nhiên một bóng người màu đen bay vút qua trước mặt Tô Huyết, tốc độ cực nhanh, giống như quỷ ảnh.- Cạc cạc, trong nơi băng thiên tuyết địa này đều có thể gặp được người đẹp như thế, thật sự là duyên phận ah!Một giọng nói vang lên, bóng người hiện ra.Tô Huyết vẫn đứng thẳng nơi đó, tóc dài màu đen, bị gió thổi tung bay như lá liễu, đôi mắt băng hàn không mang theo nửa điểm cảm tình.- Ngươi muốn chết sao?- Tính tình rất nóng, ta thích, ta chưa từng thử cảm giác ngủ với nữ nhân trong băng tuyết, cũng không biết tư vị thế nào, ha ha ha...Một đạo âm phong bay qua cổ mộc, bàn tay trắng hếu duỗi ra khỏi cổ mộc, chế trụ một cánh tay của Tô Huyết.Bành!Thân cây hai mét vỡ vụn ra, một thi tà mặc quần áo màu tím hiện ra, làn da thi tà này trắng bệch, lưu động ánh sáng tím nhàn nhạt, giống như tử thiết, trên trán còn mang theo phù lục màu tím.NGAO!Thi tà phát ra tiếng thét dài, trong mắt mang theo hào quang màu xanh.Xoát!Kiếm quang lóe lên, cánh tay trắng hếu của thi tà bay ra ngoài, bị kiếm khí cắn nát thành thịt nát, rơi trên mặt đất.Cánh tay thi tà bị đứt gãy, lại thét dài một tiếng, chỗ đứt gãy có hào quang bao phủ, vô số linh khí hội tụ vào cánh tay cụt, sau đó cánh tay sinh ra.- Bắc Cương Cản Thi Thuật!Ánh mắt Tô Huyết khinh thường, không thấy nàng ra tay, nhưng lại có một bóng kiếm bay ra, trực tiếp chém thi tà thành hai nửa, ngay cả phù lục trên trán của hắn cũng bị chém đứt.Lần này thi tà không thể bò dậy, đã chết được không thể chết lại, ngay cả thi cung cũng bị chém nát, tàn thân chìm vào trong tuyết.- Dám hủy chiến thi của ta, tiểu tiện nhân, hôm nay nếu không chơi ngươi chết đi sống lại, ngươi không biết lợi hại của Tử Minh thi động của chúng ta.-------Chương 518: Tịch Thần cổ miếu (2)Thân thể Từ Đào lao tới, ăn mặc cản thi bào màu tím, trên người có một cổ tử khí bao phủ, sắc mặt tái nhợt dọa người.Chiến thi này sau khi Từ Đào đi vào Nam Thái Phủ, thật vất vả mới tế luyện ra được, nhưng lại bị Tô Huyết một kiếm miểu sát, hắn làm sao không đau lòng?- Không biết sống chết!Tô Huyết tay cầm chuôi kiếm, thân thể khẽ động, bay ra như thiểm điện, kiếm quang lóe lên, trên cổ Từ Đào lưu lại vết máu thật sâu, thiếu chút nữa một kiếm chém bay đầu hắn.- Thế mạng khôi lỗi!

Ah, ngươi thế mạng được mấy lần?Tô Huyết giọng nói lạnh lẻo vang lên.Ở xa xa có một thi tà té xuống, đầu và cổ ở riêng, chính là Từ Đào sử dụng thế mạng khôi lỗi, nếu thi tà không chết, kẻ chết chính là hắn.Nữ nhân này ra tay đủ cay và hung ác, Từ Đào nghĩ tới lại sợ, sờ lên cổ một cái.Tô Huyết đánh tới, Từ Đào vội vàng chạy trốn, tay phải cầm cẩn thi linh, trong đống tuyết không ngừng có thi tà bay ra công kích Tô Huyết, nhưng mà những thi tà này không thể ngăn được kiếm của Tô Huyết.Kiếm của Tô Huyết thật sự đáng sợ, một đường đuổi theo, chỉ còn lại tàn thi của thi tà.Nàng quả thật còn đáng sợ hơn cả thi tà.- Tiểu nương, ta biết sai rồi, cầu ngươi tha mạng cho ta.Từ Đào nhanh chóng chạy trốn, cảm giác sau lưng có sát ý bài sơn đảo hải, từng tiếng kiếm ngân khiến hắn sởn tóc gáy.Phong Phi Vân giống như không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, chỉ đứng ở vách đá, ánh mắt cẩn thận cúi nhìn thánh bia, đã tìm ra một ít mánh khoe.s- khí tức này gần giống tế đàn cổ xưa trên Bán Đạp Sơn, chẳng lẽ thánh bia này có liên hệ với tế đàn kia sao?Thánh bia trong thánh hồ và tế đàn trên Bán Đạp Sơn đều là trên trời rơi xuống, nhưng mà cũng không có ghi lại chúng đồng thời bay xuống hay không, cho nên cũng không có ai đi khảo cứu chúng có liên quan hay không.Phong Phi Vân nhìn thấy tế đàn vận chuyển, lúc ấy lưu vào trí nhớ quy luật vận chuyển của đám đá kia, cảm giác có đường vân giống như thánh bia, nếu có thể thấy rõ đường vân là gì, có thể hiểu rõ về chúng.Đêm nay có nhật thực là cơ hội hiếm thấy.Phong Phi Vân tiếp tục tâm vô tạp niệm, quan sát thánh bia.Tô Huyết muốn giết một người, há dễ dàng để người đó trốn đi như thế, đã có hơn ba mươi bộ thi tà chết dưới kiếm của nàng, đuổi theo Từ Đào tới gần cổ miếu.- Cứu mạng ah!

Cứu mạng ah!Từ Đào tiến vào trong Tịch Thần cổ miếu.Trong cổ miếu có âm thanh cá gỗ và phật đăng lóe lên.- Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!Thân ảnh Tô Huyết lóe lên, liền rút kiếm đuổi vào Tịch Thần cổ miếu, không tốt, chân còn chưa chạm đất đã vội vàng rút về.Nhưng mà đã chậm.Bành!Cửa miếu đột nhiên đóng lại, cửa sổ khép lại toàn bộ, một đám thi quan màu tím hiện ra, hóa thành một trận bàn to lớn, lơ lửng trên cổ miếu, phong tỏa không gian nơi này.Tiếng cười của Từ Đào tiếng truyền ra trong cổ miếu:- Ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao?

Chỉ muốn dẫn ngươi mắc câu thôi.Trong cổ miếu có âm thanh khác, không chỉ có một mình Từ Đào, tiếng cười tục tằng vang vọng.- Từ Đào, thực sự tại nơi chim không thèm ỉa này có thể tìm ra nữ nhân xinh đẹp như thế, thật sự là phúc của mọi người.- Nữ nhân này rất lợi hại, còn phải làm phiền mấy sư huynh chữ địa giúp đỡ.Từ Đào cười nói.- Không sao, ta ở trong thi động mang theo chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, đủ để chế phục nữ nhân này.Một tên cản thi nhân chữ địa nói ra.- Ta cũng mang theo một xác ướp cổ Thiên Mệnh nhất trọng, hôm nay chúng ta trong phật đường này làm một ít chuyện khoái hoạt.Lại có một cản thi nhân chữ địa cười nói.- Không nghĩ tới nữ tử ở Nam Thái Phủ đúng là xinh đẹp, Bắc Cương phủ chúng ta muốn tìm được mỹ nhân như thế, thật sự là khó hơn lên trời, may mắn Sở Cực Bắc sư huynh chữ thiên không ở đây, bằng không làm gì có chuyện tốt cho chúng ta.Trong cổ miếu truyền ra tiếng cười dâm đãng, cửa sổ đóng chặt, không biết bên trong tụ tập bao nhiêu đệ tử Tử Minh thi động muốn bắt sống Tô Huyết.Thánh bia trong thánh hồ và tế đàn cổ xưa trên Bán Đạp Sơn có liên hệ kỳ diệu, quan hệ giống như mặt trăng và quần tinh vây quanhCũng chỉ có đứng trên đỉnh Tịch Thần Phong mới có thể nhìn thấy tòa cảnh thánh bia, mới nhìn ra mánh khóe.Phong Phi Vân dùng tiểu diễn chi thuật thôi diễn, muốn trước khi trời tối tìm hiểu ra bí ẩn của thánh bia..Mà lúc này trong cổ miếu đã có đại chiến ngập trời.Tòa cổ miếu này đã không có tăng nhân thủ hộ từ lâu, bị đệ tử Tử Minh thi động chiếm lấy, Tô Huyết hiện tại đã chém ba tên chữ huyền dưới kiếm, nằm dưới chân tượng phật.Máu tươi ửng đỏ bao phủ mặt đất, nhuộm đỏ tượng phật.Tô Huyết một thanh thiết kiếm quét ngang tại chỗ, kiếm khí chém trọng thương mấy tên đệ tử Tử Minh thi động.- Kiếm quyết thật lợi hại, băng thi, trấn áp nàng cho ta.Một tên chữ địa của Tử Minh thi động quát to một tiếng, trong lòng bàn tay bắn ra ánh sáng màu tím, một cái lục lạc màu tím bay ra.Nghe được cản thi chung, phía sau tượng phật có quan tài dúc bằng huyền thiết hiện ra, mặt ngoài quan tài có phù văn bao phủ, một đạo thi khí từ trong quan tài truyền ra.Oanh!Nắm quan tài song song bay ra, đột nhiên bắn thẳng về phía Tô Huyết, Tô Huyết chém bay nắp quan tài.Trong quan tài này có thi tà đi ra, âm thanh như cười như khóc.Oanh!Một đạo hàn khí ập tới, uy thế quan tài này càng hơn trước, giống như núi cao đè xuống, thân thể Tô Huyết bị lực lượng này trấn áp vỡ vụn, thân thể hóa thành huyết vụ.Bá!Huyết vụ lại ngưng tụ lần nữa, hóa thành nữ tử yểu điệu động lòng người, trở tay một kiếm, kiếm lãng màu đen xuất hiện, bổ quan tài huyền thiết này ra, thi khí bên trong tràn ra ngoài, mơ hồ trong đó có thể thấy cánh tay hư thối bao phủ trong băng tinh.Đây là tay băng thi.Băng thi này đào ra từ trong hàn đàm ngàn năm, bị trưởng lão Tử Minh thi động tế luyện mấy trăm năm, mới luyện thành một cỗ chiến thi, chiến lực có thể so với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.Cũng chỉ có đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động mới có tư cách có được thi nô Thiên Mệnh nhất trọng.Đệ tử chữ địa trong Tử Minh thi động địa vị tương đối cao, số lượng cực ít, mỗi một người đều là tuấn tài nghịch thiên.Trong Tịch Thần Miếu này có ba tên đệ tử chữ địa, Đàm Thiên, Diêu Kính Việt, La Hoành, ba người bọn họ đều là thiên kiêu khó lường trong Tử Minh thi động, đã chờ đợi ở đây hai tháng, chính là vì lưu danh thánh bia đêm nay.Giờ phút này người ra tay là La Hoành, băng thi chính là thi nô của hắn.Một xác ướp cổ tóc bạc xơ xác đi ra khỏi quan tài, toàn thân đều là băng tinh, rất nhiều nơi của thân thể đã hư thối, cho dù là nhiệt độ thấp cũng khó bảo tồn thân thể của nó hoàn hảo.Băng thi há mồm thét dài, trong miệng đầy răng nanh, đầu lưỡi phun ra nuốt và😵anh!Băng thi đánh ra một chưởng, đập nát kiếm khí của Tô Huyết, một chưởng đánh vào vai phải của nàng, đánh nửa người của nàng thành huyết vụ.-------Chương 519: Đàn sói đùa giỡn cừu nonBá, bá, bá...Ánh mắt Tô Huyết bắn ra hàn quang, thiết kiếm dài hơn mười mét, rộng chừng hai mét, một kiếm chém vào đỉnh đầu băng thi, lột bỏ tầng ngoài cái sọ của nó, nửa đầu bay ra ngoài.Thân thể băng thi cứng rắn hạng gì, tuyệt đối còn cường đại hơn thân thể Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng lại bị một Thần Cơ đại viên mãn tổn thương, phải phí không biết bao nhiêu tài nguyên mới có thể khôi phục lại.NGAO!Băng thi trở nên luống cuống, ngón tay điểm ra hàn băng, một tay chém ra biến thành chuôi băng kiếm, tay kia lại điểm ra năm thanh băng kiếm.Trong khoảng thời gian ngắn, hàn khí bao phủ, kiếm khí giao nhau.Một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn có thể chiến đấu với băng thi Thiên Mệnh nhất trọng thật lâu.- Nàng tu luyện huyết trì luyện thể thuật, thân hình bất tử, dùng trấn hồn phù lục có thể phong bế khả năng huyết luyện trọng sinh của nàng.Từ Đào trốn đằng sau cây cột, trong lòng đang buồn bực, cô gái này cường đại vượt qua hắn tưởng tượng.Phốc!Hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm khí bay ra từ mũi kiếm của Tô Huyết, cắt nát cánh tay phải của hắn, huyết nhục sinh nước mủ, chỉ còn lại xương trắng.Từ Đào sững sờ sau nửa ngày, lúc này kêu lên thảm thiết.- Thật sự là hung hăng càn quấy, hôm nay nếu không trấn áp ngươi, mặt mũi Tử Minh thi độn ở đâu?Chín tên đệ tử chữ huyền đồng thời đánh ra một đạo phù lục màu tím, chín đạo trấn hồn phù lục chia ra chín phương vị bay tới chỗ Tô Huyết, nhưng lại bị Tô Huyết một kiếm xé rách toàn bộ, chín đạo kiếm khí bay tới, lưu lại chín lỗ máu lên người đám đệ tử chữ huyền, trong đó có hai người trọng thương, lập tức xếp bằng chữa thương.Đàm Thiên đệ tử chữ địa hừ một tiếng, ống tay áo vung lên, một đám hào quang màu tím bay ra ngoài, tám mươi đạo trấn hồn phù lục đồng thời bay ra, trong đó hơn phân nửa bị Tô Huyết sử dụng kiếm đâm rách, nhưng mà vẫn có ba tấm trương trấn hồn phù lục đính vào sau lưng nàng.Tô Huyết biến sắc, cảm thấy lưng như cõng ba ngọn núi, bộ pháp của nàng hiện tại mất đi linh hoạt.- Hừ, thối kỹ nữ, ta xem ngươi hôm nay còn trốn chỗ nào.Đàm Thiên cười rộ lên, lộ ra răng nanh vàng.- Ha ha!

Nghe nói yêu ma chi tử Phong Phi Vân, từng chơi tứ điện hạ đệ nhất mỹ nhân Bạch Như Tuyết, buộc trên tàng cây chơi thật sướng, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Nữ nhân này mỹ mạo không kém gì yêu nữ, hôm nay chúng ta dù thế nào cũng phải cột nàng ta lên phật trụ, từng người chơi nàng, phải chơi tới tận đêm khuya, không khiến nàng kêu cha gọi mẹ, kêu rên không ngừng là không được.Giọng của Diêu Kính Việt tục tằng, cười lớn một tiếng, ria mép trên miệng tỏa ra hào quang màu vàng.- Các ngươi không có bản lĩnh đo.sTô Huyết ánh mát lạnh lẽo, thân hình bạo lui, một kiếm chém vào cửa miếu, muốn bỏ chạy.Thiết kiếm của nàng không gì không phá, nhưng mà cánh cửa miếu chẳng khác gì tường đồng vách sắt, một đạo khí lãng màu tím công kích trở về, đánh nàng lui ra sau.Oanh!Trên đỉnh cổ miếu có trận bàn xoay tròn, hào quang màu tím trút xuống vô tận, ngăn cách toàn bộ cổ miếu.Xoẹt xẹt!Băng thi lại điểm ra năm thanh băng kiếm, cắt lên người Tô Huyết, tuy nàng nhanh chóng ngăn cản, nhưng ngực vẫn bị cắt qua, lộ ra da thịt trắng tuyết như ngọc, trên da thịt còn có vết máu nhàn nhạt, có thi khí xâm nhập vào máu của nàng..Trong cổ miếu lại có tiếng cười dâm đãng, nhìn thấy dáng người yểu điệu mê người của Tô Huyết, bọn chúng có cảm giác như đàn sói đùa giỡn cừu non.- Không được, không được, nữ tử này còn mê người hơn những nữ nhân trong Âm Hư thi động, lão tử hôm nay bắt được nàng, phải đại chiến với nàng ba trăm hiệp.- Ha ha!

Diêu Kính Việt ngươi không được, yêu ma chi tử Phong Phi Vân chơi chín ngày chín đêm, thành tựu danh hiệu đệ nhất của Vạn Tượng Tháp, ngươi mới ba trăm hiệp, quá ít.- Hừ!

Cho dù yêu ma chi tử thực sự có Cửu Long Bão Trụ, cũng không có khả năng ngự nữ chín ngày chín đêm, cho dù hắn chịu đựng được, Bạch Như Tuyết cũng sớm chết rồi, trong đó cũng có thành phần nói khoác.Diêu Kính Việt có chút không vui nói ra.- Lão tử nửa năm không chạm qua nữ nhân, không nhịn được nữa.Diêu Kính Việt không nhịn được lại ra tay, ống tay áo có linh quang lóe lên, một cái địa võng huyễn quang bay ra khỏi tay, địa võng này cứng cỏi tới cực điểm, tài liệu luyện chế giống như tài liệu luyện linh khí, là chuyên môn dùng bắt thi tà nhị biến.Bá!Tô Huyết đang giao thủ với băng thi, còn có mấy tên đệ tử chữ huyền tập kích quấy rối, địa võng của Diêu Kính Việt bao phủ, lập tức trói lấy nàng, bị thi độc trên địa võng dính vào da, toàn thân càng ngày càng tê dại, một loại cảm giác vô lực xông lên não.- Ha ha!

Tiểu mỹ nhân, đợi tí nữa sẽ khiến ngươi sung sướng.Diêu Kính Việt trực tiếp cầm thiết kiếm trong tay Tô Huyết đi, sau đó trên gương mặt đen nhánh cười dâm tà.- Hôm nay trước khoái hoạt, sau đó lại lưu danh thánh bia, thật sự là chuyện vui nhân sinh a.La Hoành thu hồi băng thi, cũng nhếch miệng cười cười.- Mọi người đừng nóng vội, mỗi người có phần.Đàm Thiên nhịn không được bóp ngực Tô Huyết vài cái.Thân thể Tô Huyết bị thi độc xâm nhập càng ngày càng mãnh liệt, ngay vào lúc lý trí mơ hồ, lớn tiếng kêu lên:- Phong Phi Vân...Đàm Thiên vốn duỗi tay ra, lại rụt về, cười nói:- Thời điểm này cô nàng còn kêu tên của yêu ma chi tử, hẳn là nàng bề ngoài lãnh diễm, nội tâm là kỹ nữ, ưa thích Cửu Long Bão Trụ của Phong Phi Vân a.Một đám đệ tử Tử Minh thi động vây lại, cất tiến cười to.- Tuy chúng ta không có Cửu Long Bão Trụ, nhưng mà chín người cộng lại cũng đã vượt qua Cửu Long Bão Trụ, đứa nhỏ phóng đãng đừng gọi Phong Phi Vân, hôm nay sẽ có một người lại một người tiếp ngươi, cũng có thể giúp ngươi thoải mái thăng tiên.

Ha ha!Bây giờ là giữa trưa, có ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho thánh bia óng ánh, giống như trăng rằm.Phong Phi Vân đang ở vách núi suy diễn, toàn tâm vùi đầu nghiên cứu thánh bia, rốt cục nhíu mày, khóe miệng mỉm cười.Đột nhiên linh giác Phong Phi Vân chấn động, quay đầu nhìn lại:- Ồ!

Tô Huyết đâu rồi?Chỉ thấy trên tuyết dày có thi thể thi tà, toàn bộ đều là kiếm khí cắn nát, ra tay thập phần tàn nhẫn, xem ra là kiếm của Tô Huyết.- Muội tử này thật không khiến người ta bớt lo.

Vì sao có địch nhân là Bắc Cương cản thi nhân?Trong lòng Phong Phi Vân không thể yên tâm, một đường đuổi theo, đi tới bên ngoài cổ miếu, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cổ miếu có trận bàn xoay tròn, phong tỏa không gian nơi đây.Đúng lúc này bên trong có giọng nói truyền ra.- Đứa nhỏ phóng đãng đừng gọi Phong Phi Vân, hôm nay sẽ có một người lại một người tiếp ngươi, cũng có thể giúp ngươi thoải mái thăng tiên.

Ha ha!- Trói lại, trói lại, cô nàng này rất hung hăng, nên trói cả hai tay và hai chân đi....Nghe nói như thế, sắc mặt Phong Phi Vân trầm xuống, Tử Minh thi động quả thực chính là tìm chết, lấy tay hóa đao, một đao bổ ra, một đạo đao khí màu trắng lập tức chém trận bàn trên đỉnh cổ miếu thành hai nửa, phát ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên.-------Chương 520: Đệ nhất mãnh namNgười nào?Tiếng cười trong cổ miếu dừng lại, trong đó một tên chữ huyền bay ra, áo bào tím gia thân, trên áo bào có hình bàn long, tay cầm cản thi linh sinh ra sóng âm khiếp người.Phốc!Phong Phi Vân điểm một ngón tay ra, cản thi linh màu đen tan nát, một đạo hắc quang bay xuyên qua tên đệ tử chữ huyền này, một đạo huyết kiếm bay xuyên qua ngực của hắn.Qua trong giây lát, thi thể liền té trên mặt đất.Phong Phi Vân đi nhanh về phía trước, trận pháp bên ngoài bị đạp nát, căn bản không ngăn được bước chân của hắn.- Tu sĩ phương nào, xưng tên đi!- Dám giết đệ tử Tử Minh thi động, ăn tim hùm gan báo sao?...Lại có bốn nam tử áo bào túm bay ra, cả đám sắc mặt trắng bệch, chung quanh thân thể có u hỏa màu lam hiện ra, bọn họ từ trên cao nhìn xuống Phong Phi Vân, mặt mũi tràn đầy tức giận.Tiểu tử xuất hiện ở đâu, dám đối nghịch với Tử Minh thi động?Sau lưng bốn tên đệ tử này đều là chiến thi mạnh mẽ, có chút băng tinh đầy người, có lôi điện gia thân, có lân phiến bao phủ toàn thân, trên mặt có hỏa diễm hừng hực.Phong Phi Vân không nói bất cứ câu nào, trực tiếp vượt qua...Phốc, phốc, phốc...Phong Phi Vân đi qua, bốn nam tử áo tím nằm trong vũng máu, mi tâm bị kiếm chỉ xuyên thủng, những chiến thi này vỡ vụn, huyết nhục bay tứ tung, chỉ còn có từng tòa thi cung, tự động bay vào giới linh thạch của Phong Phi Vân.Bành!Phong Phi Vân một cước đá văng ra khỏi cổ miếu, hai cánh cửa bay ra ngoài, có kim loại sáng bóng hiển hiện trên cánh cửa, giống như hai khối thiết bản kim loại.Bành!

Bành!Toàn thân băng tinh, tóc băng thi tái nhợt bay ra, đánh ra hai quyền, hai cánh cửa tan nát.Diện mục băng thi dữ tợn, mặc chiến bào màu tím, một quyền đánh ra mang theo xu thế mạnh mẽ, trên tay còn có một cầm quả cầu, đây là một quyền tương đương với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, có xu thế long hổ khai thiên tích địa.Oanh!Phong Phi Vân duỗi một tay ra, trên bàn tay có ngàn vạn vân hà, ngũ thải quang hoa cùng tồn tại, trực tiếp đánh ra một quyền vào băng thi, cơ hồ tất cả khối băng đều bị bóp nát, thừa nhận mấy trăm ngàn cân lực, thân thể không chút sứt mẻ.Răng rắc!Cánh tay băng thi bị Phong Phi Vân bóp nát, xương cốt vỡ vụn, bị Phong Phi Vân đánh bay ra ngoài, đụng vào cây cột.Hắn đã bước một đi vào trong cổ miếu.Một tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, lập tức kinh động ba tên đệ tử chữ địa, đầu cánh tay của băng thi bị đánh nát, rốt cuộc là nhân vật cấp bậc gì?Trong lòng Đàm Thiên, Diêu Kính Việt, La Hoành hoảng sợ, rất sợ có tiền bối cao nhân xuất hiện ở đây.Trong cổ miếu này đã từ lâu không có người quét dọn qua, năm tháng dằng dặc, thời gian trôi qua, tám tượng phật bên trong đã đầy tro bụi, bị gió tuyết ăn mòn nhiều năm nên đã mục nát.Trong cổ miếu có một phật đăng đang cháy, dầu thắp bên trong mới được rót vào.- Ta nói là nhân vật nào, không ngờ là tiểu tử miệng còn hôi sữa.Đàm Thiên yên lòng, tới đây chỉ là một thiếu niên Thần Cơ đại viên mãn, căn bản không đủ gây sợ.- Mặc nho bào màu trắng, xem ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!La Hoành gọi băng thi trở về, một đạo huyết mạch trên ngón tay chảy ra, rót vào trong người băng thi, cánh tay bị đứt đã mọc ra.- Vạn Tượng Tháp hiện tại đang giao phong với tà tông, chẳng lẽ còn muốn chọc thêm Tử Minh thi động sao!Đàm Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không có đặt Phong Phi Vân vào mắt, một Thần Cơ đại viên mãn cũng bỏ đi, Bách Tháp Bảng bài danh phía trên đều là Thiên Mệnh Cảnh cả.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chung quanh, phát hiện Tô Huyết đang bị trói ở góc điện, nàng bị buộc lên trên phật trụ, đang vận toàn lực chống cự thi độc, chỉ hơi nhìn Phong Phi Vân và nhắm mắt lại.Cũng không biết vì sao nàng mừng rỡ vì nhìn thấy Phong Phi Vân hay là tức giận hắn tới chậm.Đây là Tô Huyết, mặc dù lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, bị người ta trói lại vẫn lãnh khốc vô tình như cũ.Trên người nàng hắc y, có nhiều vết rách, có xuân quang tiết ra, nhưng mà nàng lại không quan tâm, vẫn chống cự thi độc như trước, ý định trong thời gian ngắn nhất khôi phục tu vị đỉnh phong.Đám người Tử Minh thi động tuy không phải người tốt, định ngấp nghé thân thể của nàng, muốn chiếm lấy nàng, nhưng mà Phong Phi Vân lại là người tốt?Trong mắt của nàng còn tệ hơn thế.Phong Phi Vân đã nhìn thấy bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hắn có cảm giác như mình hình như thiếu nợ nàng rất nhiều tiền, nếu không phải nàng là muội muội của Tô Quân, Phong Phi Vân hiện tại đã quay đầu rời đi.- Nói nhảm với hắn làm cái gì?

Làm thịt tiểu tử này, sau đó chúng ta tiếp tục khoái hoạt!Diêu Kính Việt đã sớm không nhịn được, tế kiếm gỗ đào ra, kiếm gỗ đào màu trắng đã nhuộm đỏ thi huyết.Hắn tế Cản Thi Thuật ra, kiếm gỗ đào vung lên, một đám thi quang bắn ra, một huyết thi không biết bắn ra từ nơi nào.Huyết thi này cao chừng ba mét, làn da toàn thân rách nát, huyết nhục mơ hồ, trên đầu lâu huyết nhục đã thối rữa sạch, chỉ hiện ra đầu lâu màu trắng.Đây là lão thi ngàn năm, đào ra từ quốc gia cổ, từng là một cường giả tuyệt đỉnh của một tộc.Thi thể bị chở về Tử Minh thi động, đã bị ngâm trong huyết trì, dùng máu trong huyết trì luyện thành huyết thi, thức tỉnh một tia thần trí của nó, sau đó lại bị luyện hóa thành chiến thi.Chiến lực có thể so với Thiên Mệnh nhất trọng.Huyết vụ lượn lờ quanh người huyết thi, trong cặp mắt bắn ra hào quang đỏ ửng, hóa thành huyết quang, bổ nhào qua phía Phong Phi Vân.Lực lượng huyết thi vô cùng khủng bố, công kích Phong Phi Vân tám lần, mỗi một lần khiến mặt đất run lên.Ba!Phong Phi Vân hoàn thành thay máu lần thứ tư của Bất Tử Phượng Hoàng Thân, cường độ thân thể đáng sợ bực nào, đã có thể so với phượng hoàng con, cho dù huyết thi có được thân thể kim cương bất hoại, cũng bị hắn đánh trúng chín chưởng và xuất hiện ba vết rách, thi thể sắp vỡ vụn ra.Diêu Kính Việt hoảng sợ không dứt, liền tranh thủ gọi huyết thi trở về, sợ hãi bị tên thanh niên này đánh phế.Một chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng đối với đệ tử chữ địa mà nói, thập phần khó được, còn trân quý hơn tính mạng của bọn họ nhiều.Thiếu niên này là mãnh nhân, không ngờ tay không có thể đả thương huyết thi và băng thi, cường độ thân thể quá biến thái.- Đạo hữu, ngươi rốt cuộc là ai?Thái độ của Đàm Thiên không còn cuồng ngạo như trước nữa, bởi vì đối thủ quá cường đại.Phong Phi Vân nói:- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, ta chính là Phong Phi Vân.- Khó trách thân thể cường hoành như vậy, thì ra là danh nhân Vạn Tượng Tháp!Diêu Kính Việt nói thầm một câu- Sẽ không thật có thể ngự nữ chín ngày chín đêm a!Vốn Diêu Kính Việt là đánh chết cũng không tin, trên đời này có người mạnh như thế, nhưng mà bây giờ lại hơi tin rồi.Đàm Thiên cùng La Hoành hít một hơi lãnh khí, liếc nhau, Đàm Thiên nói:- Thì ra là yêu ma chi tử, khó trách cường đại như thế, chúng ta bội phục.- Đã sớm nghe nói yêu ma chi tử là cao nhân đạo này, cô gái này hôm nay tặng cho ngươi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàn, chúng ta sẽ không quấy rầy.La Hoành nói.-------Chương 521: Máu nhuộm cổ miếu (1)Các ngươi rất thức thời.Phong Phi Vân nói.- Trước mặt yêu ma chi tử, chúng ta chỉ là hạng vô danh, tự nhiên phải thức thời mới có thể sống lâu.Đàm Thiên, La Hoành, Diêu Kính Việt ba tên đệ tử chữ địa, mặt mỉm cười, lại lui ra tránh xa Phong Phi Vân, đám đệ tử chữ huyền cũng lui theo.- Đồ đần, mắc lừa!Trong lòng Tô Huyết cuồng hô, nhưng mà thi độc trong người lại mạnh hơn, căn bản không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hy vọng có thể khiến cho hắn cảnh giác.Nhưng mà hỗn đản này dường như không biết, đang thờ ơ.Phong Phi Vân tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Tô Huyết, nhưng mà hắn vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt còn mang theo nụ cười, bộ dáng bất cần đời.Bộ dáng của hắn như vậy làm cho Tô Huyết có cảm giác tức điên lên.

Ngu ngốc ah!

Ngu ngốc!Oanh!Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Diêu Kính Việt, Đàm Thiên, La Hoành ba người xuất thủ tước, đồng thời phát động công kích vào Phong Phi Vân.Bọn họ chri cách Phong Phi Vân chưa đủ ba bước, vốn định chạy ra khỏi miếu mới đột ngột ra tay, quả thật là công kích như sấm sét.Vừa ra tay, qua trong giây lát đã tới trước mặt Phong Phi Vân, công kích như thạch phá thiên kinh.Băng thi cùng huyết thi, còn có Đàm Thiên tế ra lão thi ngàn năm cũng đồng thời công kích Phong Phi Vân, hung mãnh đến cực điểm, muốn đánh cho Phong Phi Vân trở tay không kịp, lập tức trấn áp hắn.Mười bảy tên đệ tử chữ huyền đồng thời thúc dục trấn hồn phù lục màu tím, ánh sáng tím đầy trời, cũng không biết đánh ra bao nhiêu đạo phù văn.- Phong Phi Vân, ngươi thực nghĩ rằng mạnh hơn chúng ta, chúng ta sẽ sợ ngươi?

Ngươi chỉ là quái vật người không ra người, yêu không phải yêu mà thôi, ha ha!- Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.Diêu Kính Việt đâm ra một kiếm, kiếm gỗ đào bộc phát, trực tiếp đâm thủng tim Phong Phi Vân, hắn cười như điên, thì ra yêu ma chi tử không gì hơn thế này.Nhưng mà nụ cười của hắn cứng đờ, trong tay có một loại cảm giác không có lực!Một kiếm này chỉ đâm vào cái bóng của Phong Phi Vân mà thôi.Phong Phi Vân lại đi đâu?Tốc độ nhanh như vậy?- Thật sự là ngu xuẩn, ngươi cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt ta như vậy sao?Giọng của Phong Phi Vân vang lên sau lưng hắn, mang theo giọng mỉa mai, Diêu Kính Việt lưng phát lạnh, cảm giác sát ý xuất hiện sau lưng, muốn rút kiếm công kích phía sau, nhưng mà thân thể như lâm vào vũng bùn, động tác chậm chạp đến cực điểm.Lực lượng rung trời chuyển đất đánh tới.Bành!Lưng Diêu Kính Việt như tao ngộ thần sơn công kích, thân thể trực tiếp cắt thành hai đoạn, đồng thời bay ra ngoài, rơi vào đống tuyết.Nửa thân trên còn chưa chết, con mắt nhìn qua nửa đoạn thân thể khác của mình, hai chân vẫn đang co rúm.

Loại cảm giác này làm cho hắn phát điên, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai mắt tối sầm, chết đi.Phốc!Phong Phi Vân điểm ra ba chỉ liên tiếp, ba đạo hào quang bay ra, đánh chết ba tên đệ tử chữ huyền, một chỉ này đâm xuyên qua ngực của đám đệ tử kia.Huyết thi công kích lần nữa, mặt đất dưới chân của huyết thi có máu tươi nhuộm đỏ, đạp lên đá vụn lao thẳng công kích Phong Phi Vân.Diêu Kính Việt đã chết, huyết thi cuồng bạo, vô tận thi khí tràn ngập cả cổ miếu.Trong cổ miếu này đã sớm có ấn ký đại hiền lưu lại, bị một lực lượng cổ xưa thủ hộ, vĩnh hằng không phá, tiêu diệt chiến uy này trong vô hình.Nhưng chỉ có một ít cây cột và cửa sổ mục nát hư hỏng, chủ thể chính thức vẫn hoàn hảo không có bị gì.Oanh!Một tiếng đao minh.Phong Phi Vân tế cự đao ra, hoành trước mặt, một đao âm vang, long ảnh trong đao hiện ra, đánh huyết thi bay ra ngoài.Một thi cốt máu tươi đầm đìa bay ra, một nửa thân thể huyết thi bị chém nát, tính cả cánh tay phải và bả vai của nó, thân thể bị chia lìa.Răng rắc!Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra bốn mươi đạo linh quang, ngưng tụ thành một cây Tru Thiên Hám Tiên Chuy, một lực lượng mênh mông cổ lão áp xuống, trực tiếp trấn áp rung động trong người huyết thi, cuối cùng nó bị phá thành mảnh nhỏ.Đây chính là chiến thi có tu vị tương đương với Thiên Mệnh nhất trọng, lại bị người ta làm tổn hại triệt để, một chiến thi cường đại như thế, giá trị còn cao hơn đệ tử chữ địa như Diêu Kính Việt nhiều lắm.- Phong Phi Vân, lần này ngươi xông đại họa rồi.Một đêu tử áo tím chữ huyển chỉ vào Phong Phi Vân, bờ môi hơi rung rung.Phốc!Một ánh đao hình rồng bay qua, kết thúc tính mạng của tên đệ tử này, trên thi thể xuất hiện vết đao to, bị chém thành hai nữa.Toàn trường nghẹn ngào, Phong Phi Vân này khác xa những đối thủ trong dĩ vãng của bọn họ, tên này quả thật là cuồng đồ không sợ trời không sợ đất, nghe qua tục danh của Tử Minh thi động lại không sợ chút nào, chiếu giết không tha.Nếu là dĩ vãng, cho dù địch nhân cường đại cỡ nào, chỉ sợ cũng đã bị bốn chữ "Tử Minh thi động" làm sợ hãi.- Phong Phi Vân, vì một nữ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, ngươi có bản lãnh đó sao?Giọng của La Hoành phát lạnh, băng thi đứng sau hắn giống như lão quỷ vậy.- Các ngươi động tới nàng, chính là tử tội, đừng nói là Tử Minh thi động, cho dù là người Phổ Đà sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn thì ta cũng giết không tha.Lại điểm ra một chỉ, một đạo hỏa diễm bay ra, xuyên thấu qua thân thể hai chiến thi, thi thể bốc cháy, thi khí tỏa ra ngoài.Đệ tử Tử Minh thi động đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại đồng thời ra tay, thuật pháp và bảo khí như bao phủ bầu trời đập vào Phong Phi Vân.Tô Huyết đã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nàng thật sự không rõ, Phong Phi Vân là gia hỏa tội ác tày trời đang chơi bịp bợm gì, không ngờ vì nàng mà đắc tội cả Tử Minh thi động.Hắn có âm mưu gì?Đám đệ tử Tử Minh thi động này đều là tinh anh vạn người có một, đồng thời ra tay, những thuật pháp và bảo khí này có thể đánh chết Thiên Mệnh nhất trọng.Phong Phi Vân duỗi ra một bàn tay, trong bàn tay ngưng tụ bảy bức bản đồ, miểu quỷ ban chỉ xoay tròn thật nhanh, một đạo linh khí bàn bạc tỏa ra ngoài, chấn vỡ hơn mười kiện bảo khí, những thuật pháp này phai mờ đi.Phốc, phốc, phốc...Có năm vị đệ tử chữ huyền không ngăn cản nổi hung uy bực này, huyết dịch trong người bành trướng, thân hình nứt ra, lập tức tan xác.Còn có bảy chiến thi bị lực lượng linh khí nghiền nát, hóa thành thi cốt trên đất.Đám đệ tử Tử Minh thi động còn lại huyết khí sôi trào, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu.- Là linh khí!Đàm Thiên nhìn thấy miểu quỷ ban chỉ trên ngón tay cái của Phong Phi Vân thì kinh hãi.Uy thế của linh khí không thể ngăn cản, đám đệ tử Tử Minh thi động đệ tử sinh ra thoái ý, giống nhau chó nhà có tang, định chạy ra ngoài.Phong Phi Vân vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc, lập tức xuât hiện ở cửa lớn, giống như môn thần, duỗi hai tay ra đè vào vai của hai tên đệ tử áo tím, lực lượng đáng sợ xuất hiện từ tay của hắn.Đều là chín ngưu chi lực, có hư ảnh chín đầu kỳ ngưu hiện ra trên cánh tay của Phong Phi Vân.-------Chương 522: Máu nhuộm cổ miếu (2)Bành!Trong đó một đệ tử áo tím không chịu nổi, xương vai nứt vỡ, cánh tay hóa thành cốt phấn, toái cốt, xương sườn, hai chân đều đứt gãy, trực tiếp thất khiếu chảy máu, thi thể té xuống đất.Tên đệ tử áo tím thứ hai không ngăn cản được bao lâu, lưng gãy nát, máu chảy ra từ làn da.- Phong Phi Vân, ngươi khinh người quá đáng, đừng ép ta dốc sức liều mạng!Đàm Thiên cùng La Hoành tu vị cường đại nhất, đồng thời công kích Phong Phi Vân, bên cạnh hai người bọn họ có hai lão thi, một lão thi toàn thân băng tinh rậm rạp, tóc và làn da trắng bệch.Một con khác trên làn da có lân phiến rậm rạp.- Ta chỉ sợ các ngươi không liều mạng thôi.Sắc mặt Phong Phi Vân ngưng trọng, đây là thi tà có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng, chiến lực cực kỳ đáng sợ, nhất định phải toàn lực chiến đấu, không được phép có nửa phần chủ quan.Đàm Thiên cùng La Hoành đều là bá chủ trong hàng chữ địa, là thiên kiêu của Tử Minh thi động.Miểu quỷ ban chỉ bị Phong Phi Vân tế ra, linh quang màu đen khiến không gian này biến thành hắc ám, sáu bức thần đồ hiện ra trên vịn chỉ.Long Mã Hà Đồ trong đan điền bay ra, tổng cộng bảy bức thần đồ, uy năng sáng ngời, có linh khí lưu động.Đàm Thiên cùng La Hoành liên thủ, đã vận dụng toàn bộ chiến thi mới miễn cưỡng ngăn cản được miểu quỷ ban chỉ ba hô hấp.Trong thời gian ba hô hấp này, có mười tám chiến thi phai mờ, đám đệ tử chữ huyền của Tử Minh thi động nằm chết trên đất, không một người sống.Đàm Thiên cùng La Hoành, băng thi cùng lân thi bốn cường giả đồng thời ra tay, trong thời gian ba hô hấp này giao thủ với Phong Phi Vân một trăm lần.Cự đao trong tay Phong Phi Vân chém ra hơn trăm đao lãng hình rồng.Bành!Băng thi cuối cùng bị đao khí chém nát, hóa thành mảnh vỡ băng tinh, vẻn vẹn lưu lại thi cung trên mặt đất.Đây chính là chiến thi có thể so sánh với Thiên Mệnh nhất trọng.Nhưng mà dưới một lần công kích điên cuồng này, bọn họ cuối cùng bức Phong Phi Vân lùi lại mấy bước, chạy ra khỏi cổ miếu, tiến vào trong rừng.Hai đạo nhân ảnh, một đạo thi ảnh bạo lui, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Tịch Thần Phong, nhanh chóng chạy thoát.Tên yêu ma chi tử này quả thực thật đáng sợ, không ngờ có thể vượt qua đại cảnh giới giết ngời, cùng cảnh giới đã vô địch, cao hơn hắn một cảnh giới cũng phải tránh lui.- Trốn chỗ nào!Phong Phi Vân đứng trên thiềm đá cao, đón gió mà đứng, áo trắng không nhiễm bụi bậm, điểm một ngón tay, một đạo hao quang như ngón tay cái bắn ra ngoài, hấp tụ khắp núi mộc chi khí trong rừng, bay qua trời cao, đánh trúng một đạo nhân ảnh.Phốc!Tiếng hét thảm truyền tới:- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ hối hận...Đây là âm thanh của La Hoành, đã bị trọng thương, bị lân thi cõng trốn xa.Phong Phi Vân không có lại ra tay, La Hoành cùng Đàm Thiên đều là cườn giả tuyệt đỉnh, khoảng cách xa như thế không thể giết bọn chúng.Đương nhiên nếu là Phong Phi Vân đuổi theo, dựa vào Luân Hồi Tật Tốc, vẫn có thể đuổi theo như cũ, nhưng mà hắn lại sợ hãi bị người ta dùng kế điệu hổ ly sơn, dù sao trong cổ miếu còn có Tô Huyết bị trói trên cây cột.Nếu như Tô Huyết lại có sơ xuất gì, hắn thật không thể bàn giao với Tô Quân, hắn cảm giác mình nợ bằng hữu này quá nhiều...Đát đát!Phong Phi Vân đi vào trong cổ miếu, trên mặt tươi cười, sờ cằm, từng bước đi tới gần Tô Huyết:- Ngũ điện hạ Sâm La Điện Tô Huyết người gặp người sợ, lại bị người ta trói lại, người này lá gan quá lớn rồi.- Ngươi ít châm chọc đi.Tô Huyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đi tới từng bước, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.- Tô đại mỹ nhân, đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng mà ta không biết bộ dáng của ngươi hiện tại có phải bộ dáng chân chính hay không?

Hiện tại vừa vặn...

Có thể kiểm nghiệm một chút.Tô Huyết tu luyện huyết trì luyện thể thuật, dung mạo tùy thời tùy khắc đều có thể thay đổi, ai cũng không biết bộ dáng chính thức của nàng.- Phong Phi Vân, ngươi dám!Tô Huyết lạnh lùng nói.- Ta có gì không dám?Phong Phi Vân nói.Bành!Một tia máu nổ trên người Tô Huyết, làn da trắng như tuyết của nàng như ngâm vào trong huyết trì, thân thể bị nổ thành mảnh nhỏ.Nàng vung tay lên, thiết kiếm trên mặt đất chợt bay vào trong tay của nàng, thân ảnh hơi biến hóa, kiếm quang lóe lên, thiết kiếm đâm vào cổ Phong Phi Vân.Thiết kiếm này dài ba mét, thẳng như ruột cá!Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cách nàng ba bước.- Nói, vì sao ngươi phải giết đám người Tử Minh thi động kia?Tô Huyết trầm giọng nói.- Cái này...

Nguyên nhân còn không phải rõ ràng sao?Phong Phi Vân cười nói.- Nói!Thiết kiếm của Tô Huyết bắn ra hàn khí bức người.- Đương nhiên ta vì cứu ngươi...Phong Phi Vân im lặng.- Hừ!

Ngươi có hảo tâm như vậy sao?

Lại nói ngươi lấy tu vị Thần Cơ đại viên mãn có thể ngăn cản mấy cường giả Thiên Mệnh nhất trọng công kích sao?

Nếu ngươi đánh chủ ý quỷ quái lên người của ta, ngươi chết rất thảm.Tô Huyết cảm thấy Phong Phi Vân có đại âm mưu, rất có thể chuyện vừa rồi chính là Phong Phi Vân cùng Tử Minh thi động diễn một tuồng kịch, giống như tại Thiên Hoa cổ thành đối phó Lục Ly Vi.

Mà thi thể của đám đệ tử Tử Minh thi động chỉ là...

Tưởng tượng.Nàng không tin Phong Phi Vân thật sự có thể vượt đại cảnh giới chém giết Thiên Mệnh nhất trọng.- Rời khỏi trước rồi nói sau.Phong Phi Vân nói.- Nếu ngươi không nói, hôm nay không đi được.Tô Huyết rất cố chấp.- Ngươi...Phong Phi Vân đau đầu.Bên ngoài cổ miếu có vô số tiếng xé gió truyền ra, có vài đạo khí tức khủng bố lao tới.- Yêu ma chi tử đang ở bên trong, hắn làm tổn hại hai chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, ngay cả Diêu Kính Việt cũng chết trong tay của hắn.Giọng của Đàm Thiên vang lên.Hắn không ngờ đi rồi quay lại, có rất nhiều cường giả đi theo phía sau hắn, bao quanh cổ miếu này.Vô số chiến thi gào rú ở bên ngoài, thi khí trùng thiên, có âm thanh mạnh mẽ chấn sụp vách đá.Mây đen áp núi, khí thế mạnh mẽ.Âm thanh cản thi linh vang vọng trên núi, trên thánh hồ, ngay cả ngọn núi bên cạnh cũng nghe thấy, có đại lượng thi tà tụ tập, vây quanh cổ miếu, có thi tà mặc áo bào rách nát, có mặc thiết khải, có chút nửa người đã mục náts.Chiến thi không ngừng theo chân đám người mặc áo tím, nam tuấn dật, nữ xinh đẹp, trên người bọn họ ẩn chứa sát khí cường đại, cũng có hàn khí âm tầm khiếp người.Tuyết rơi nhiều, còn không có dính vào áo tím của bọn họ, đã bị một tầng hào quang màu tím ngăn cản, trượt ra ngoài.Đàm Thiên cùng La Hoành cũng ở trong đó, đứng ở mặt sau cùng.

Tuy bọn họ là đệ tử hàng chữ địa, nhưng mà tu vị kế cuối, cho nên đứng sau cùng là đương nhiên.La Hoành bị thương nặng, sau khi nuốt một viên đan dược nhị phẩm, ngoại thương đã khỏi hẳn, ánh mắt vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cổ miếu.NGAO!Một tiếng thú gào vang lên!Một con cọp toàn thân có lân giáp bao phủ, lớn có cánh dài ba trượng, từ trời cao bay xuống, tuyết bay tứ tung.-------Chương 523: Bấp bênhMột nam tử mặc áo tím đứng trên người con cọp này, nửa bên trái tóc bạc, nửa bên phải chính là tóc đen, mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, nhảy xuống đất, thân thể phiêu dật giống như lá cây trong tuyết.Hắn chính là đệ tử chữ thiên của Tử Minh thi động, Sở Cực Bắc!Sở Cực Bắc vừa đến, đám đệ tử áo bào tím bái hắn, đặc biệt cung kính, tránh ra một con đường cho hắn đi qua.- Xảy ra chuyện gì?Sở Cực Bắc nhíu mày, ánh mắt nhìn qua cổ miếu.Trước cổ miếu có hai thi thể ngang dọc, chính là thân hình Diêu Kính Việt, hắn bị chém thành hai đoạn, bị băng tuyết đông cứng.La Hoành tiến lên, nói:- Là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, hắn ăn gan hùm mật gấu, giết Diêu sư huynh, còn có gần hai mươi đệ tử chữ huyền bị hắn đồ sát, chết không toàn thây.Ánh mắt đám đệ tử chữ địa trở nên băng lãnh, cũng dám giết đệ tử Tử Minh thi động, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.- Hắn còn làm tổn hại huyết thi và băng thi.Đàm Thiên mở miệng nói.- Cái gì?

Yêu ma chi tử cũng dám tổn hại chiến thi Thiên Mệnh Cảnh của Tử Minh thi động?Một đệ tử chữ địa đằng đằng sát khí, trong mắt hung quang tỏa ra.- La Hoành, Đàm Thiên, hai người các ngươi cũng quá vô dụng, thậm chí ngay cả một Thần Cơ đại viên mãn Phong Phi Vân cũng không thu thập được, quả thực làm mất mặt Tử Minh thi động của chúng ta.- Lần này quá mất mặt, Tử Minh thi động chúng ta vừa đi vào tu tiên giới, không ngờ bị yêu ma chi tử áp mặt mũi.- Hừ, xem ra chỉ có thể làm thịt yêu ma chi tử, sau đó tế luyện hắn thành thi nô, mới có thể giết một người răn trăm người, răn đe....Đám đệ tử chữ địa đều mang tuyệt học, là bốn người cường đại nhất dưới đệ tử chữ thiên, còn cường đại hơn "La Hoành" cùng "Đàm Thiên" là hai tên đệ tử lót đáy trong hàng chữ địa.Sở Cực Bắc mặc áo tím, eo quấn kim mang, thân cao tám thước, khí độ bất phàm, nhìn vào trong cổ miếu, nói:- Phong Phi Vân, ngươi giết đệ tử Tử Minh thi động của ta, lại tổn hại chiến thi, trốn ở trong miếu, định làm hòa thượng sao?Giọng nói của hắn mang theo sóng âm cường thế, mang theo khí lãng hóa thành thực chất, rót vào trong cổ miếu, âm thanh này bành trướng muốn nghiền nát cổ miếu.- Cho dù ta làm hòa thượng, cũng tốt hơn đám Tử Minh thi động làm tặc!Giọng của Phong Phi Vân truyền ra.Một đạo khí lẵng cường đại từ trong bắn ra ngoài, cuồng phong quét qua tất cả, vô số chiến thi ngã xuống đất.Sở Cực Bắc và sáu tên đệ tử hàng chữ địa không chút sứt mẻ đứng đó, trong đó một đệ tửu áo tím phẫn nộ quát:- Phong Phi Vân, ngươi mắng ai là tặc?- Đệ tử Tử Minh thi động các ngươi ban ngày ban mặt, ức hiếp phụ nữ, còn nói không phải tặc?

Ngươi giẫm chân ta làm gì vậy?Trong cổ miếu có tiếng chưởng phong và kiếm khí va chạm, sau nửa ngày mới dừng lại, yên lặng xuống.Trong cổ miếu trừ Phong Phi Vân, còn có người khác, hơn nữa người này rất bất mãn với lời của Phong Phi Vân.Sở Cực Bắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đàm Thiên cùng La Hoành, hai người này lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng mà trong mắt bọn họ sát ý càng đậm.Xa xa, trên tầng mây có một cổ mộ khổng lồ, dùng Thiên Cân Thạch xây thành, hình dạng như núi nhỏ lơ lửng giữa không trung.Trong cổ mộ này có vô số thi tà xinh đẹp, đều là thi tà tuyệt sắc, trong đó có không ít những mỹ nhân tuyệt diễm mẫy trăm năm trước, các nàng đều là hồng nhan bị cắn xé, bị người ta ám sát, thi thể cũng bị trộm đi, bị tế luyện thành diễm thi.Các nàng sắc mặt tái nhợt, ăn mặc cung trang, cứng ngắt đứng trên cổ mộ, có hơn bảy mươi thi tà.Trên cổ mộ có một khối mộ bia, trên bia mộ có khắc bốn chữ lớn "Âm Hư thi động" .Diêu Cát tư thái khuynh thành đứng trên đỉnh cổ mộ, mặc cản thi bào, tay vuốt lọn tóc, tươi cười nhìn chằm chằm vào đỉnh núi, đang xem trò hay.- Tử Minh thi động lần này xem như ném mặt mũi, tại Bắc Cương phủ hoành hành không sợ, một bộ dáng thiên hạ vô đối, nhưng mà vừa tới quận Tam Thánh lại té ngã hai lần.Thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa cười nói.- Sở Cực Bắc mang theo sáu đệ tử chữ địa đi tới đây, chỉ sợ yêu ma chi tử hôm nay khó tránh khỏi tai nạn.Một nữ cản thi nhân cười như chuông bạc.- Sở Cực Bắc tu vị xưng vương trong thế hệ trẻ ở Bắc Cương, từng tuyên bố muốn khiêu chiến thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, lần này cũng không biết hắn có thể tự mình ra tay hay không.- Diêu sư tỷ, lúc trọng yếu chúng ta có nên trộn lẫn vào không?Một thiếu nữ cản thi nhân ít tuổi nhất cười nói.- Gấp cái gì, trước xem kịch vui!Diêu Cát đứng ở vị trí cao nhất, da thịt trắng noãn, thân thể thon dài, giống như tiên hạc giữa bầy gà.Bên kia thánh hồ chính là Triều Mộ Phong, trong đạo quan ngói đỏ trên đỉnh núi.- Phong Phi Vân này đúng là kẻ gây chuyện, vừa đắc tội Sâm La Điện, hiện tại lại xung đột với Tử Minh thi động, chẳng lẽ tên này không học yên tĩnh được hay sao?Mộc Đàm Thiên đứng ở cửa lớn đạo quan, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn về phương xa.- Công chúa điện hạ, lần này tốt rồi, có người Tử Minh thi động ra tay hả giận cho ngươi, Phong Phi Vân hôm nay rất khó còn sống đi ra khỏi Tịch Thần Phong.Một thân mặc đồ trắng sắc nho y thiếu nữ đứng tại Bát Bộ Long Liễn đằng sau cười nói.La Phù công chúa ở trong Bát Bộ Long Liễn nói vọng ra, nói:- Hắn đang gieo gió gặt bảo, đối nghịch với bổn cung chỉ có đường chết.La Phù công chúa vốn hết sức coi trọng Phong Phi Vân, rất muốn mời chào hắn dưới trướng mình, nhưng mà Phong Phi Vân rõ ràng dám động đao với nàng, thiên nữ hoàng gia cao ngạo đã tức giận thật sự.Bên ngoài cổ miếu Tịch Thần Phong đã tụ tập hơn một ngàn thi tà, trong đó tuyệt đại đa số đều là đệ tử Tử Minh thi động dùng bí pháp gọi tới, chỉ có số ít là chiến thi mang tới từ Bắc Cương.Điểm khác nhau lớn nhất giữa chiến thi và thi tà, chiến thi chiến lực càng thêm đáng sợ, thi thể càng mạnh hơn nữa, khống chế càng tự nhiên.Sở Cực Bắc tự nhiên biết rõ Đàm Thiên cùng La Hoành là mặt hàng gì, cũng không có ở ngay lúc này xử phạt bọn họ, dù sao đêm nay chính là nhật thực, chung quanh tụ tập rất nhiều tu sĩ, tất cả thế lực lớn đều có, trong đó có người tới từ Bắc Cương, những người này hiện tại khẳng định đang ở xa nhìn qua nơi này, đang xem kịch vui.Làm không tốt uy danh của Tử Minh thi động sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.- Chuyện của Tử Minh thi động ta há để người ngoài xen vào?

Phong Phi Vân, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, ngươi muốn tự mình động thủ hay ta tới giúp ngươi?Sở Cực Bắc cường thế nói ra.- Người quấn đai lưng vàng kim, ngươi là người nào?Phong Phi Vân xuyên thấu qua cửa sổ nhìn qua bên ngoài, đúng là khiến người ta sợ hãi, thi vân đầy trời bao phủ tầm mắt, đại kỳ phần phật, có cảm giác áp bách binh lâm thành hạ.- Sở Cực Bắc!Sở Cực Bắc thong dong nói.-------Chương 524: Khốn thú đấu (1)Danh tự này tại Bắc Cương phủ tuyệt đối có uy danh chấn thế, khiến vô số người run rẩy.- Chưa nghe nói qua!Phong Phi Vân nói.- Ngươi...Sở Cực Bắc nói.Phong Phi Vân tiến vào tu tiên giới thời gian ngắn ngủi, ngay cả Nam Thái Phủ cũng chưa bước ra ngoài, đúng là chưa nghe qua tục danh của Sở Cực Bắc.- Ngươi biết chỗ dựa sao lưng ta là ai không?Phong Phi Vân đáp lại một câu.Bên ngoài cửa gió lạnh thổi vào, ngọn lửa trong phật đăng sắp tắt.- Thần vương!Sở Cực Bắc nói.- Đúng vậy chính là thần vương!Phong Phi Vân cười nói.Sở Cực Bắc giọng mỉa mai cười cười:- NẾu như thần Vương đại nhân đích thân tới, Sở Cực Bắc ta tự nhiên không dám làm càn trước mặt lão nhân gia, một chữ cũng sẽ không nói, trực tiếp quay người rời đi.

Nhưng mà thần Vương đại nhân không có ở đây...- Lại nói một đời trẻ tuổi, chết sống có số, thần Vương đại nhân đức cao vọng trọng, sẽ không làm ra chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.Phong Phi Vân vẫn ngồi trước phật đăng trong nội đường, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên, Sở Cực Bắc đúng là một nhân vật, thậm chí ngay cả thần vương cũng không thể dọa hắn.Một bóng dáng màu đen đứng trước cửa miếu, nhìnnhìn qua đại quan thi tà và đệ tử Tử Minh thi động, nói:- Việc này vốn không có nửa điểm quan hệ tới Phong Phi Vân, các ngươi không tìm địch nhân chính thức, tìm một kẻ chết thay có ý gì?

Thật cho rằng có thể bóp quả hồng mềm sao?Đã đến giờ này khắc này, Tô Huyết làm sao không rõ tình huống hôm nay?Nàng hiếu thắng cỡ nào, làm gì có chuyện đứng sau lưng Phong Phi Vân, việc này vốn là chuyện của nàng, không dính nửa điểm quan hệ với Phong Phi Vân.Tử Minh thi động một đời cao thủ trẻ tuổi đã tới đây, bên ngoài hung hiểm thế nào, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mấy trăm năm, gặp được tư thế này cũng phải tránh lui.

Phong Phi Vân vốn định ngăn nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, nàng đã đứng trước cửa.- Ngươi nói ai là kẻ chết thay?Sở Cực Bắc nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo đen kia.- Tự nhiên là Phong Phi Vân!Tô Huyết khinh thường nói.- Ngươi nói ai là quả hồng mềm?Sở Cực Bắc lại nói.- Tự nhiên cũng là Phong Phi Vân, so sánh ra, hắn chính là quả hồng mềm.Tô Huyết nói.Sở Cực Bắc cảm giác có chút buồn cười, nói:- Nói như vậy ngươi mới là địch nhân chính thức của chúng ta?- Sai, các ngươi là địch nhân của ta.Thân thể Tô Huyết như kiếm, oán khí thật lớn với đệ tử Tử Minh thi động, đặc biệtlà với Đàm Thiên cùng La Hoành, hận không thể cắt từng miếng thịt trên người hai kẻ này ra.Nàng không phải đang giúp Phong Phi Vân thoát thân, mà là nàng quả thật cho rằng, chuyện này vốn là của nàng, Phong Phi Vân chỉ là kẻ xen vào chuyện của người khác, hơn nữa khẳng định có mục đích không ai biết, bằng không thì sao hắn hảo tâm như vậy?- Nha đầu cuồng vọng tới từ nơi nào, đối thủ chính của Tử Minh thi động chính là Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất nên tránh qua một bên!Tử Khuê đi ra khỏi đám người, sắc mặt tức giận, ngón tay điểm ra, thi hỏa từ trên trời giáng xuống, giống như một cơn mưa lửa bay thấp.Cản thi nhân, cũng không phải chỉ tu luyện Cản Thi Thuật, như Tử Minh thi động là thi động truyền thừa cổ xưa, có rất nhiều bí điển có thể tu luyện, có điển tịch khống chế thi hỏa, như điển tịch luyện chế thi độc, còn có một chút điển tịch, sau khi tu luyện thì cản thi nhân có thể dung hợp với chiến thi.Tử Khuê đánh ra một đạo thi hỏa, chính là tinh luyện trong nội cung chín tôn thi tà nhị biến mà thành, một đóa hỏa diễm hạ xuống, có thể nấu sôi một dòng sông.- Tử Khuê không hổ là một trong những người cầm đầu trong chữ địa ở Tử Minh thi động, không ngờ tu luyện thi hỏa tới mức này rồi.Trong lòng La Hoành hoảng sợ, cảm giác chênh lệch giữa mình và Tử Khuê càng lúc càng lớn.Tuy hắn cũng là đệ tử chữ địa, nhưng mà tu vị còn kém hơn Tử Khuê gấp ba lần.- Lão tử trước đốt luyện nha đầu kia, lại đi thu thập Phong Phi Vân.Tử Khuê dù biết Tô Huyết chính là một tiểu mỹ nhân nũng nịu, vẫn lạt thủ tồi hoa, không chút nào nương tay.Thi hỏa này hóa thành mây lửa, tuyết đọng dày đặc bốc hơi, những cổ mộc ngàn năm dẫn lửa, chúng bốc cháy như đèn cầy.Cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh tới, cũng sẽ bị đốt cháy, Tô Huyết tự nhiên không thể đỡ nổi.Bá!Bỗng nhiên Phong Phi Vân bay ra khỏi cổ miếu, đứng trước mặt Tô Huyết, điểm một ngón tay, điều động hơi nước trên Tịch Thần Phong, ngưng tụ thành băng thuẫn dày hơn mười trượng, ngăn cản thi hỏa ngắn ngủi.Sau đó kéo hắc y Tô Huyết lôi nàng vào trong cổ miếu.Trong cổ miếu có tiên hiền lưu lại ấn ký, cho dù nửa bước Cự Kình cũng không thể công phá, đã trở thành công sự che chắn tự nhiên, giống như tòa thành vững chắc, dễ thủ khó công.- Ngươi muốn tìm cái chết?

Đám người bên ngoài không kẻ nào không phải cường giả tuyệt đỉnh đương thời, ngay cả tu sĩ thế hệ trước nhìn thấy bọn họ đều phải tránh lui, ngươi còn dám lao ra solo với bọn chúng?Phong Phi Vân răn dạy một phen.Tô Huyết chém ra một kiếm, thiếu chút nữa chặt cánh tay của Phong Phi Vân xuống, nàng giãy ra khỏi tay Phong Phi Vân, kiếm chỉ yết hầu của Phong Phi Vân:- Ta cảnh cáo ngươi, chớ tiến gần ta ba bước, càng không nên đụng vào ta.Phong Phi Vân có cảm giác như chó cắn Lữ Động Tân, nói:- Ngươi sợ người ta tiến tới gần ngươi ba bước, chẳng lẽ ngươi bị hôi nách?- Ngươi muốn chết!Tô Huyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngự kiếm bay ra, kiếm quang đâm thủng cổ áo của Phong Phi Vân, cách cổ của hắn chỉ một đường.Giống như tình thế nghiêm trọng ở bên ngoài là hư ảo, hai người lại đánh nhau, kiếm của Tô Huyết vừa nhanh lại hung ác, Phong Phi Vân nếu không luyện thành Luân Hồi Tật Tốc, chỉ sợ cũng đã bị nàng đâm mười lỗ thủng.- Phong Phi Vân rốt cục hiện thân!Tử Khuê một kích không trúng, ra ra chiêu thứ hai, thi hỏa tràn ngập bàn tay, ngưng tụ thành tiểu nhân đỏ thẫm, hóa thành một đạo hào quang chói mắt.Tiểu nhân đỏ thẫm này chính là dùng thi hỏa ngưng tụ, bên trong dung hợp một đầu thi hồn, uy lực còn lớn hơn vừa rồi.Nhưng mà tiểu nhân này vừa bay vào trong cổ miếu, lại như đá chìm đáy biển, không có chút tiếng động nào cả.Tử Khuê nhíu mày nghi hoặc, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Phong Phi Vân lợi hại tới mức cắn nuốt thi hỏa hay sao?Tuy Tử Khuê tứ chi phát triển, nhưng mà ý nghĩ không đơn giản, chính là nhân vật hung danh hiển hách, có mấy tu sĩ thế hệ trước chết trong tay của hắn, toàn bộ bị hắn tế luyện thành thi nô.Trong mấy trăm vạn đệ tử Tử Minh thi động, đã tính là nhân vật có số má.- Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linh khí, có lẽ hắn đã sử dụng linh khí mới trấn áp được thi hỏa.La Hoành mở miệng nhắc nhở.- Thì ra là thế, khó trách Phong Phi Vân có thể tổn hại băng thi cùng huyết thi.Tử Khuê giật mình, lạnh lùng nói:- Nắm gi một kiện linh khí thì như thế nào, Phong Phi Vân không có đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, căn bản không thể xuất ra một phần ngàn uy lực của linh khí, không đủ gây sợ.-------Chương 525: Khốn thú đấu (2)Tử Khuê lấy một xấp giấy ra, chính là phù văn màu vàng, phía trên có đầy đường vân khô nứt.Xé phù văn này, một thi quang hiện ra, thi thể thi tà chung quanh run lên, nhao nhao lui ra phía sau, chỉ có một ít chiến thi cường đại vẫn đứng vững.Hí!Có âm thanh cổ quái sinh ra, làm cho người ta nghe sợ nổi da gà.Một cánh tay nhân loại đầm đìa máu tươi duỗi ra, trên da thịt có điện quang màu đen chạy quanh.- Tử Khuê muốn thử thứ kia ra ngoài.Trên cổ mộ xa xa, một nữ cản thi nhân đống tử phóng đại.Danh khí Tử Khuê tại Bắc Cương phủ tuy không bằng Sở Cực Bắc, nhưng lại là hung nhân, phàm là cản thi nhân đều cố kị hắn ba phần.Bá!Một đạo bóng đen hiện ra, nó có ba cặp mắt, quay đầu lại chằm chằm vào tu sĩ trong hư không, linh hồn bọn họ hoảng loạn, trực tiếp té xuống đất, phân thân nát cốt.Đây là Tử Khuê đào được thi thể ở phần đuôi Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, nhưng mà thi thể này có rất nhiều điểm khác nhân loại, rất có thể chính là thi thể dị hình.Tử Khuê mang thi thể này trở về Tử Minh thi động, thỉnh cầu cao nhân trong thi động tế luyện thành chiến thi, nhưng mà chiến thi này khác với các chiến thi khác, vô cùng hung lệ, thậm chí còn lấy chiến thi khác làm thức ăn.Nó căn bản không bị khống chế, chỉ có thể bị phong ấn trong lá bùa.Tử Khuê giờ phút này thả nó ra, muốn dùng nó đối phó Phong Phi Vân.Cạc cạc!Thi tà sáu mắt này tươi cười âm trầm, không ngờ phát động công kích vào Tử Khuê, một trảo lưu lại vết máu trên vai Tử Khuê, máu đen chảy ra ngoài.- Súc sinh!Tử Khuê nổi giận gầm lên, lập tức thúc dục ấn ký âm dương xoay tròn.Thi tà sáu mắt này sợ hãi ấn ký âm dương, vội vàng thối lui bay vút vào trong cổ miếu, trong lúc nhất thời thi khí tràn ngập cả miếu thờ, vùng đất phật môn thanh tịnh tràn ngập thi khí.- Lần này xong rồi, thi tà sáu mắt này cực kỳ hung lệ, gặp người sống thì công kích, nhìn thấy thi tà sẽ muốn ăn sống, Phong Phi Vân sợ rằng ngay cả bột phấn cũng không thừa.Kỷ Phong mặc đạo bào trắng, kéo đạo kỵ, tay cầm phất trần thanh đồng, hắn đứng trên bờ hồ nhìn qua đỉnh núi, hắn rất không hy vọng Phong Phi Vân chết trong tay người khác.Nhưng mà hắn cũng biết Tử Minh thi động cường đại, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ.Không chỉ có hắn, ngay cả tu sĩ trên Triều Mộ Phong nhiều không kể xiết, nhưng mà không ai dám bước tới Tịch Thần Phong một bước, bởi vì, Tử Minh thi động quá cường đại, là một đời trẻ tuổi đáng sợ của cản thi nhân, không người nào dám đắc tội.Đây là một hồi khốn thú đấu (vây khốn con thú và giết nó), dùng lực lượng của Phong Phi Vân, căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi mấy cường giả của Tử Minh thi động vây giết, tử vong chỉ là chuyện sớm muộn.Vạn Tượng Tháp cũng có rất nhiều đệ tử ở gần đó, trong đó còn có Đại Thực Quốc tam vương tử và con trai trưởng Hổ Thiên Hầu có giao tình với Phong Phi Vân, nhưng mà bọn họ cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, căn bản không dám viện thủ.Sau nửa ngày đi qua, trong cổ miếu trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng gió gào thét.Một chiếc phật đèn tắt ngấm, hào quang từ khe cửa truyền ra.- Chẳng lẽ yêu ma chi tử đã bị thi tà ăn sạch?Một nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động nháy mắt mấy cái, trong mắt linh quang ứa ra, muốn nhìn rõ tình hình bên trong miếu.Nhưng mà trên vách tường cổ miếu có ấn ký cổ xưa, ngăn cản ánh mắt và thần thức của nàng- Nếu như yêu ma chi tử thật sự bị thi tà ăn, như vậy thi tà sáu mắt rất mạnh, có ý tứ, có ý tứ...Ánh mắt Diêu Cát mang theo vài phần cơ trí, tươi cười gợi cảm.- Chẳng lẽ yêu ma chi tử và thi tà sáu mắt cùng chết sao?Nữ cản thi nhân ít tuổi nhất nói ra.- Ngươi nghĩ không đúng!Diêu Cát thản nhiên cười cười, lắc đầu.Tình hình hiện tại quái dị, không chỉ đám tu sĩ ở xa xa khó hiểu, ngay cả Tử Khuê cũng nhíu mày, vì sao xuất hiện tình huống này?- Ta đúng là muốn nhìn rõ mê hoặc trên đỉnh núi!Tử Khuê tài cao gan lớn, một bước tiến vào miếu lớn, vừa mới bước vào đã lui nhanh ra sau, hơn nữa lui còn nhanh hơn đi vào, thật giống như gặp quỷ.Khi hắn lui nhanh, thì tà sáu mắt nhanh chóng lao ra, trực tiếp đè hắn ngã xuống đất, mở miệng lớn dính máu cắn huyết nhục trên cổ của hắn, máu tươi tuôn ra ngoài như suối.Nhưng mà Tử Khuê không hổ là người cầm đầu đệ tử chữ địa, tu vị rất tốt, đánh ra một quyền, đánh bay thi tà sáu mắt- Vô liêm sỉ, súc sinh!Tử Khuê lại sử dụng ấn ký âm dương, thu hồi thi tà sáu mắt vào ấn ký, vết thương trên cổ của hắn đã biến thành màu đen, có thi độc xâm nhập thân thể của hắn.May mắn hắn từ nhỏ đã ngâm trong thi độc, cho nên trong thời gian ngắn có thể bức thi độc ra khỏi người, máu đen tiêu tán trong gió.- Phong Phi Vân, ta lần này tự mình đến bắt ngươi, ta xem ngươi còn trò bịp bợm gì.Tử Khuê tự nhiên không phải đồ đần, biết rõ lần này là bị Phong Phi Vân tính toán, trong lòng càng tức giận hơn.Tử Khuê muốn xông vào cổ miếu, lại bị Sở Cực Bắc ngăn lại, nói:- Phong Phi Vân nổi danh quỷ kế đa đoan, cần gì phải một mình mạo hiểm, ba tôn chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng đủ trấn áp hắn rồi.Tử Khuê suy nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy trong ống tay bắn ra ba tấm phù lục màu tím rơi vào đỉnh đầu ba chiến thi, ba chiến thi vốn trầm lắng mở mắt ra, chúng sống lại.Tử Khuê cảm thấy lo lắng, vì vậy đánh ra mười tấm phù lục màu tím, dán lên trán mười thiết thi.Mười ba tôn chiến thi đồng thời xông vào cổ miếu, sát khí trùng thiên, có khí thế âm thi phạt thiên.Phật đăng lờ mờ, có âm thanh sát phạt kinh thiên động địa từ trong cổ miếu truyền ra.Ba tôn chiến thi Thiên Mệnh Cảnh tay nâng chiến thương, mười lão thi mặt thiết khải xông vào, cho dù là tu sĩ đứng ở xa xa đều có thể cảm nhận được sát khí cực kỳ đáng sợ.Bành!Có chiến thi đầu tiên bị ném ra ngoài, thi cung trong người bị móc ra, thi thể mục nát cực kỳ nhanh chóng, hóa thành máu đen.Bành, bành, bành...Lại có chín âm thanh phá không vang lên liên tục.Chín thi thể bị ném ra, trên người đều có lỗ thủng máu, hóa thành khói đen, tiêu tán trong thiên địa.Mười chiến thi nhanh chóng bị tiêu diệt.Sắc mặt đệ tử Tử Minh thi động rất khó coi, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, dù sao trong miếu còn có ba chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, đây mới là lực lượng chủ yếu nhất, lực lượng trấn áp Phong Phi Vân.Oanh!Cửa sổ cổ miếu nứt vỡ, một đạo thân ảnh bay ra từ bên trong, phía trên có dấu vết chém giết, óng ánh chói mắt, giống như lôi cầu màu tím.Tử Khuê thò tay ra, cầm đạo ánh sáng màu tím này vào trong tay, thượng diện lực lượng bị đâm cho hắn cánh tay run lên, ánh sáng tím tán đi, cái này...

Đúng là một khỏa thi đầu!Đây là đầu lâu của chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, bị người ta chặt xuống.-------Chương 526: Sát cơ liên tụcĐáng giận!Tử Khuê ném cái đầu lâu này xuống đất, nện nát cái đầu, sau đó lại bóng dáng bay ra.Bá!Bá!Bá!Ba đạo ánh sáng tím bay ra ngoài, hợp thành một chuỗi rơi xuống đất, thi cốt tứ tán vỡ ra.Đúng là ba bộ chiến thi lúc nãy, trong đó có một chiến thi không đầu.Ba bộ chiến thi có hai bộ bị thương thảm trọng, thi khí xói mòn hơn phân nửa, biến thành tàn thi, còn có một chiến thi trực tiếp biến thành thi thể, triệt để mất đi năng lực chiến đấu, tinh khí xói mòn hầu như không còn.- Phong Phi Vân, lão tử sẽ tự mình tìm ngươi.Tử Khuê tiến vào cổ miếu lần nữa, lần này cẩn thận không ít, sợ bị Phong Phi Vân tính toán lần nữa, trong hai tay nhưng tụ long hổ khổng lồ, đánh vào trong cổ miếu, mở đường cho hắn.Không có bất kỳ hung hiểm nào, Tử Khuê đã đi vào cổ miếu.Phong Phi Vân đang ngồi ghế bên dưới tượng phật, bên cạnh có phật đăng đang cháy, cười nói:- Vừa rồi chính các hạ đang giao thủ với ta, lợi hại, lợi hại, ngươi tên là gì?- Tử Khuê!Tử Khuê thập phần trầm ổn, tuy tu vị cao hơn Phong Phi Vân một mảng lớn, nhưng mà hắn không có xem thường địch nhân.Tô Huyết cách Phong Phi Vân rất xa, đứng trong góc, trước người có thiết kiếm lơ lửng, thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động.Nàng đã bị Phong Phi Vân chế trụ.- Không thể ngờ Tử Minh thi động lại có nhiều cường giả trẻ tuổi như thế, lợi hại, lợi hại.Phong Phi Vân nói.Tử Khuê âm thanh lạnh lùng nói:- Ghét nhất là khi ta đứng mà người khác lại ngồi.Một đạo phù lục màu tím hiện ra, dài một mét, rộng nửa mét, toàn thân có hào quang màu tím chói mắt, trên phù lục còn có "Thi" văn cổ xưa.Thi phù lực lượng nặng như núi, tử khí mê mang, giống như là mây.Phong Phi Vân ngồi ở chỗ kia, trực tiếp ném miểu quỷ ban chỉ ra ngoài, bàn tay vươn về phía trước, ống tay áo như lưu vân, lưu động linh hoạt.Bảy bức thần đồ hiện ra va chạm với thi phù màu tím, khí lãng sinh ra giữa vị trí hai bên trùng kích, cái ghế dưới chân Phong Phi Vân lui ra sau bảy mét.Tử Khuê lui ra sau năm bước, mang theo nét kinh dị, nói:- Yêu ma chi tử, đúng là có tài!Trong đan điền Tử Khuê có điện quang bắn ra, một cái điện thoi như khóa sắt màu tím bay ra, một tiểu kiếm giấu bên trong điện quang, mang theo sát khí lợi hại.Chuôi tiểu kiếm này chính là bổn mạng pháp khí của Tử Khuê, uy lực không phải chuyện đùa.Bành!Phong Phi Vân vận dụng thần vương lệnh, dùng lệnh bài này ngăn cản tiểu kiếm, hỏa tinh bắn ra, lực lượng bị áp chế.Tiểu kiếm vô kiên bất tồi, tự nhiên không thể phá được thần vương lệnh.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra bốn mươi điện quang, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy, thể tích của cự chuy như muốn phá tan cổ miếu, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Tử Khuê, đánh thân thể của hắn lui ra sau.Oanh!Lại đánh ra kích thứ hai Tru Thiên Hám Tiên Chuy lại đánh lui Tử Khuê ra sau.Oanh!Lúc đánh ra kích thứ ba, Tử Khuê cũng đã lui ra ngoài miếu, hai tay bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy trấn gãy!Kích thứ tư đánh vào tiểu kiếm màu tím và cả Tử Khuê, cả hai bay ra ngoài, bay tới chỗ đám đệ tử Tử Minh thi động, thi bào mất trật tự, bộ dáng chật vật.- Vì sao không giết hắn!

Nếu ngươi không chế trụ ta, vừa rồi chúng ta liên thủ đủ để giết hắn.Tô Huyết rất giận dữ, lãnh diễm và sát khí.Tuy Phong Phi Vân vẫn thong dong lạnh nhạt ngồi ở chỗ cũ, nhưng lại che ngực, khục khục, cảm giác đau đớn, đánh bại Tử Khuê nói dễ vậy sao?Nếu không phải Tử Khuê đoán không ra hư thật của Phong Phi Vân, không dám toàn lực chiến một trận, tỷ lệ thắng bại đúng là khó nói.- Giết hắn làm gì vậy?Phong Phi Vân nói.- Giết hắn sẽ ít đi địch nhân.Tô Huyết khinh bỉ Phong Phi Vân:- Tu vị giống như ngươi, nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, quả thực là còn không bằng nữ nhân.Phong Phi Vân nói:- Ngươi nói có ý nghĩa hay sao?

Bên ngoài chiến thi và cường giả Tử Minh thi động nhiều không kể xiết, giết được hết sao?

Nếu giết Tử Khuê, như vậy hiện tại những người này sẽ xông lên hết, chúng ta không phải đi tìm chết sao?- Ngươi có ý gì?Tô Huyết khó hiểu hỏi.Phong Phi Vân tự tin nói:- Bọn chúng muốn chơi mèo vờn chuột, như vậy chúng ta hãy chơi với chúng, chơi thật chậm.

Đợi đến lúc cứu binh của chúng ta tới, chúng ta sẽ chơi lại.- Còn có người cứu chúng ta?Tô Huyết không tin, dù sao người dám đắc tội Tử Minh thi động cũng không nhiều.- Nhất định phải có!Phong Phi Vân nói.Tử Khuê là người thế nào, trong đệ tử chữ địa hắn là tồn tại đứng đầu, nhưng lại bị một yêu ma chi tử đánh hoa rơi nước chảy, thanh danh hao tổn.- Ha ha!

Yêu ma chi tử đúng là hung hãn, đánh bại Tử Khuê ngươi sao?- Ta thấy là tu vị Tử Khuê lui bước, bằng không vì sao còn không địch lại tiểu tử Thần Cơ đại viên mãn....Đám đệ tử chữ địa khác trên mặt vui vẻ, trêu chọc Tử Khuê.- Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không dễ chịu, ta đi lấy mạng của hắn.Tử Khuê hừ lạnh một tiếng, muốn lại xông vào cổ miếu.- Nên để ta đi vào!

Tử Khuê huynh, ngươi nên nghỉ ngơi một chút, Phong Phi Vân loại tiểu nhân vật này cần gì ngươi ra tay, ta sẽ đi thu thập hắn.Đàm Thiên xông vào trong cổ miếu.Đàm Thiên cho rằng Phong Phi Vân giao thủ với Tử Khuê đã bị trọng thương, giờ phút này giết vào cổ miếu, chính là thời điểm chiến lực Phong Phi Vân yếu nhất, không những báo thù, còn có thể giết yêu ma chi tử, dương danh thiên hạ.Tử Khuê cũng không muốn tranh chấp với Đàm Thiên, vì vậy lui ra sau.Phốc!Đàm Thiên vừa xông vào cổ miếu liền hét thảm thiết, ôm bụng máu tươi chạy ra khỏi cổ miếu, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, vừa trốn về đã té xuống đất.Đệ tử chữ địa tiến lên kiểm tra một phen, nói:- Đan điền Đàm Thiên bị một đao chém nát, kiếp nầy vô vọng đạp vào tiên đạo.Sắc mặt Sở Cực Bắc trở nên âm trầm, không muốn dông dài với Phong Phi Vân, muốn dùng đại thần thông vận dụng toàn bộ chiến thi, toàn bộ xông vào cổ miếu, đánh chết Phong Phi Vân, tránh tổn thất không cần thiết.- Lão đại, ta đi chiến hắn, nhất định lấy mạng của Phong Phi Vân.Lý Hoàn Sinh áo tím tung bay, chủ động xin đi giết giặc.Lý Hoàn Sinh cũng là người cầm đầu trong đám đệ tử chữ địa, tu vị cường hãn, hơn nữa Cản Thi Thuật đặc biệt thành thạo, là kẻ cầm đầu trong bốn tên cầm đầu.- Vậy ngươi đi đi!

Mang hỏa thi cùng âm thi theo!Sở Cực Bắc nói.- Vậy thì thật quá tốt!Lý Hoàn Sinh đại hỉ, ống tay phất lên, hai thi tà cổ lão trong chiến thi đi ra.Hỏa thi mặc một bộ áo giáp, tầng ngoài có lửa cháy bừng bừng, đôi mắt như lửa, răng nanh trong miệng dài như tay người, giống như rễ cây màu đỏ.Âm thi chính là cô gái áo tím, khuôn mặt mỹ lệ, trên trán có ấn ký nhật nguyệt, làn da bị tế luyện như đá hoa cương.Có hỏa thi cùng âm thi tương trợ, Lý Hoàn Sinh tin tưởng mười phần, đừng nói một yêu ma chi tử, cho dù mười yêu ma chi tử vẫn giết được.-------Chương 527: Cứu binh tới (1)Oanh!Lý Hoàn Sinh vừa bước vào trong cổ miếu, lòng bàn chân có một đám khí lãng màu tím đẩy ra, nhưng mà phóng nhãn nhìn lại, trong cổ miếu chỉ có tượng phật và cô gái áo đen, căn bản không có bóng dáng của Phong Phi Vân.Hô!Một cơn gió lạnh ập tới.Lý Hoàn Sinh trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm, trên bàn tay ngưng tụ long hổ chi khí, không suy nghĩ chút nào, đánh lên trên đỉnh đầu của mình.Bành!Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, trên bàn tay cũng có long hổ chi khí, một chưởng đánh vào lòng bàn tay của Lý Hoàn Sinh, trực tiếp đánh thân thể Lý Hoàn Sinh lún vào mặt đất.Bành, bành...Mặt đất vỡ vụn ra, nửa người của Lý Hoàn Sinh lún vào đất.Phong Phi Vân không muốn cho hắn cơ hội hoàn thủ, tế miểu quỷ ban chỉ ra, linh khí uy áp sáng bóng huy hoàng, bảy tấm thần đồ biến lớn, ẩn chứa khí tức hủy diệt cường hãn.NGAO!NGAO!Hỏa thi cùng âm thi nhào lên, đồng thời tấn công Phong Phi Vân, làm cho hắn không thể không đánh miểu quỷ ban chỉ ra ngoài, trấn áp hai chiến thi này.Lý Hoàn Sinh lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, vận chuyển toàn lực tránh né Phong Phi Vân.Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt nữa mất mạng trong tay yêu ma chi tử, trong lòng Lý Hoàn Sinh sợ hãi, không muốn cho Phong Phi Vân cơ hội ra tay nào nữa, dẫn đầu xuất một cái cản thi linh ra, tiếng chuông vang lên, lập tức chấn vỡ ba cây cột trong cổ miếu.Cái chuông đỏ thẫm, vẫn còn bốc hỏa diễm, không ngừng chuyển động trong không trung.- Tiểu diễn thuật Thiên Đấu Linh Đài.Bốn mươi đạo thần thức hóa thành bốn mươi tòa cổ đài, lơ lửng chung quanh thân thể, thủ hộ thân hình, ngăn cản lực lượng cản thi linh.Tiếng long ngâm vang vọng.Một thanh đao màu trắng ngang trời, nó hóa thành long khí đánh xuống.Đao lãng một trọng lại một trọng, chín đạo đao lãng khí thế mạnh mẽ, thiên địa bị đao khí bao phủ..Lý Hoàn Sinh ngăn cản tất cả đao khí, cười lạnh một tiếng:- Long Hoàng Đao Quyết, cũng không gì hơn cái này...Bành!Một thanh đồng linh thuyền khổng lồ hiện ra, bay ra khỏi đao lãng nện vào đỉnh đầu Lý Hoàn Sinh, đập nát cản thi linh, đánh vào xương trán của hắn, xương trán vỡ vụn, xương cốt tan vỡ lan ra khắp đầu.- Đây là vật gì?Lý Hoàn Sinh hoảng sợ biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi cổ miếu.Bành!

Bành!Hỏa thi cùng âm thi bị thanh đồng linh thuyền nện bây, có tổn thương, có xương cốt bị trấn đoạn, thi thể không thể hoàn hảo.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, áo trắng bồng bềnh, đứng trước cửa chính cổ miếu, khinh thường tất cả mọi người, nói:- Tử Minh thi động hư danh nói chơi, không thể chiến với địch nhân.Mấy đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động tức giận xì khói.Những tên đệ tử chữ huyền đứng xa xa càng mắng chửi, yêu ma chi tử thật sự quá cuồng vọng, nếu không ngăn cản hung uy của hắn, uy nghiêm Tử Minh thi động sẽ tổn hao nhiều.- Ha ha!

Yêu ma chi tử thật đúng là lợi hại, không ngờ có thể đánh bại Tử Khuê cùng Lý Hoàn Sinh hai người cầm đầu đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động té ngã!Một nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động cười nói, nhìn thấy Tử Minh thi động ăn thiệt thòi thì có cảm giác hưng phấn.- Yêu ma chi tử đúng là kỳ tài, có thể ở Thần Cơ đại viên mãn đánh hai người hung danh hiển hách thế hệ này của Tử Minh thi động té ngã, đánh răng rơi đầy đất.

Tin tức này mà truyền về Bắc Cương phủ, đệ tử Tử Minh thi động tương lai sẽ không dám ngẩng đầu nhìn người.Diêu Cát cười đẹp như hoa, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng đứng trước cổ miếu, bộ áng rất hưng phấn.- Công chúa, Phong Phi Vân vì sao đột nhiên trở nên cường đại như thế, ta cảm giác hắn có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nói.- Lúc này mới qua bao lâu, hắn từ một đệ tử chán nản của Phong gia biến thành người đánh bại các lộ hào kiệt của Tử Minh thi động, kẻ này tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.Ngọc công công cung kính đứng sau Bát Bộ Long Liễn, hắn quen biết bao người, nhìn người rất chuẩn.La Phù công chúa khinh thường nói:- Đối nghịch với bổn công chúa, cho dù hắn thiên tư vô song, ta cũng muốn hắn chết trong trứng nước.- Thế nhưng mà hắn là truyền nhân của thần vương, tương lai nói không chừng chính là hoàng thất...

Phò mã!Ngọc công công nhắc nhở một tiếng.- Ngươi cho rằng ta sẽ để hắn còn sống quay về thần đô sao?

Một truyền nhân thần vương không nghe lời của ta, còn muốn làm phò mã?

Ta sẽ khiến hắn phải chết không chỗ chôn.Trong Bát Bộ Long Liễn hàn khí bức người, long hoàng chi khí tỏa ra ngoài, giống như hoàng khí chiếm cứ thiên địa.Kể cả Ngọc công công, không ít tu sĩ quỳ chung quanh Bát Bộ Long Liễn.Sắc trời dần dần tối lại, sương chiều nặng nề.Tuyết rơi nhiều dần dần chậm lại, ánh trăng sáng ngời xuất hiện trên cao, ánh mặt trăng vô cùng chói mắt, chiếu vào bông tuyết, làm cho bông tuyết mang theo hào quang như ngọc.Mặt khác hai người cầm đầu chữ địa khác muốn thỉnh chiến, nhưng lại bị Sở Cực Bắc ngăn cản.Ngay cả Tử Khuê cùng Lý Hoàn Sinh cũng lần lượt bại trận, Tử Minh thi động không thể bại nữa, nếu như bốn người đứng đầu chữ địa đều bại, mất mặt lớn lắm.- Phong Phi Vân, thừa nhận ngươi đúng là rất mạnh, cùng cảnh giới đã không người nào là đối thủ của ngươi, nhưng mà ngươi cho rằng chỉ bằng lực lượng của ngươi thì có thể chống lại thế hệ trẻ cả Tử Minh thi động sao?Sở Cực Bắc nói.Phong Phi Vân nói:- Tự nhiên không thể.- Vậy ngươi còn muốn chống cự sao?Sở Cực Bắc giọng mỉa mai cười cười.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ngươi cho rằng, chỉ bằng các ngươi có thể giết được ta?- Nếu ta ra tay, trong một hô hấp có thể lấy tính mệnh của ngươi.Sở Cực Bắc nói.Phong Phi Vân cười nói:- Vậy sao ngươi còn đứng bên ngoài, lại phái một đám ô hợp đến mất mặt?- Đó là bởi vì ngươi còn không xứng để ta ra tay, cho dù ngươi tu vị cao hơn gấp năm lần, cũng còn chưa đủ tư cách.Sở Cực Bắc nói.- Ha ha!

Nếu ngươi có tự tin như thế, còn không thử xem?Phong Phi Vân cười nói.Ánh mắt Sở Cực Bắc lập tức ngưng tụ, trong đôi mắt bắn ra một đạo tử sắc quang hoa, hình dáng như hai hình thoi xuyên phá hư không, có thể chấn vỡ linh hồn người khác.Không khí như nước sôi, phát ra âm thanh sôi sục.Thân thể Phong Phi Vân không chút sứt mẻ, trong đôi mắt tinh mang mạnh hơn, hoàn toàn không sợ tà mục của Sở Cực Bắc công phạt.Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, yêu ma chi tử quả nhiên cũng không phải là kẻ yếu, Sở Cực Bắc nhân vật bậc nào, có thể bảo trì đứng thẳng trước mặt của hắn cũng là bổn sự.Hừ!Sở Cực Bắc chân đạp khí lãng, thân hình khẽ động, hóa thành bóng người liên tiếp đuổi theo Phong Phi Vân.XÍU...UU!!Tốc độ của hắn không chậm, cũng chỉ có cường giả cao cấp nhất mới có thể nhìn thấy bóng dáng, người khác chỉ thấy hắn biến mất, còn lại không có gì cả.Loại tốc độ này, trong thế hệ trẻ quá khó gặp.Phong Phi Vân hiện tại khẽ động, biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh hơn, trực tiếp nhảy lên trời cao, sau một khắc lại xuất hiện trên đỉnh cổ miếu, tiếp theo lại biến mất không thấy gì nữa.-------Chương 528: Cứu binh tới (2)Tốc độ Sở Cực Bắc cũng cực kỳ rất nhanh, lại đuổi theo Phong Phi Vân, vốn bay lên trời cao, sau đó lại đuổi theo dưới đát, vây quanh cổ miếu ba vòng, cuối cùng lại nhớ tới cái gì đó, đứng lại.Cùng lúc đó Phong Phi Vân cũng trở về chỗ cũ, đứng ở cửa lớn cổ miếu.Từ đầu đến cuối, rất nhiều tu sĩ không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ nhìn thấy hai người biến mất.Những tu sĩ tu vị cao, giờ phút này cũng bị kinh sợ, tốc độ hai người vừa rồi như tia chớp, hoặc như là sét đánh lôi đình, quá nhanh.- Ngươi bây giờ còn cảm thấy giết được ta?Phong Phi Vân cười nói.Sở Cực Bắc nói:- Cho dù tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng mà ngươi mang theo một nữ nhân, tuyệt đối không thể thoát khỏi Tử Minh thi động vây khốn.Sở Cực Bắc nhìn rât chuấn, nếu Phong Phi Vân muốn đi, bọn họ căn bản không ngăn được, nhưng mà Phong Phi Vân muốn mang theo Tô Huyết cùng đi, tuyệt đối không làm được.Tất cả chiến thi luỗng cuống, những đệ tử Tử Minh thi động chiến ý sôi trào, tất cả mọi người đằng đằng sát khí, nhất trí xông vào cổ miếu.Nếu như Tử Minh thi động đồng thời tấn công cổ miếu, cho dù Phong Phi Vân có Luân Hồi Tật Tốc, hắn cũng bị đánh thành cặn bã, dù sao đối phương dùng lực lượng biến người, căn bản không phải sức người có thể chống lại.Trong không khí xuất hiện hương hoa thơm ngát lòng người!Gió mát thổi, tiếng xe vang lên, chỉ thấy tiếng xe từ trong mây truyền tới.Một chiếc xe lao ra khỏi tầng mây, nghiền nát bông tuyết, bay dưới ánh trăng, đánh vỡ phong thiên kết giới do đệ tử Tử Minh thi động bố trí, đánh mười tên đệ tử chữ huyền thổ huyết.Có đệ tử chữ địa tế hỏa thi, muốn chém giết người tới, nhưng mà hỏa thi cũng đã bị đánh bay, chia năm xẻ bảy, giống như bị dã thú phanh thây.Chiếc xe đáp xuống đỉnh Tịch Thần Phong.- Cứu binh đến!Phong Phi Vân mỉm cười.- Tử Minh thi động làm việc, người rảnh rỗi tránh lui!Tử Khuê bay qua, đứng trước chiếc xe, trên bàn tay bắt đầu ngưng tụ long hổ chi khí.- Người rảnh rỗi?

Ta không phải người rảnh rỗi!Giọng nói nam tử mười phần vang lên.Giọng của nam nhân này còn hay hơn cả nữ nhân, nhưng lại mang theo khí chất dương cương, không có âm nhu.Nghe giọng nam nhân này, rất nhiều nữ tu sĩ ánh mắt gợn sóng, trong lòng hiếu kỳ nam nhân trong xe là người thế nào.Nam tử trong xe đương nhiên không làm cho bọn họ thất vọng.Kỷ Vân Vân cuốn rèm xe lên, chiếc xe này rộng rãi, treo cổ họa, bày biện đồng lô đỏ lửa, phủ một tấm nhung đỏ tươi, giống như cung điện di động, cực kỳ xa hoa..Một nam tử cực kỳ tuấn tú đang ngồi trong xe, tóc tai chỉnh tề, quần áo cũng nghiêm túc, nhưng mà đôi mắt của hắn trống rỗng, mê mang.Nhìn thấy nam tử này, cơ hồ tất cả nữ tu sĩ đều si mê, trong khoảng khắc sinh lòng ái mộ.Ngay cả những nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động đều trợn mắt há hốc mồm, bàn tay như ngọc không ngừng đặt lên ngực, tâm hồn thiếu nữ chạy loạn như con nai tơ.- Thì ra là tiểu bạch kiểm!Tử Khuê không quen nhìn dung mạo không tỳ vết của Vô Hà công tử, hắn phun nước bọt trên mặt đất.Hắn nói những lời này đã đắc tội không ít nữ tử, cả đám như gà mái xù lông bảo vệ gà con, giống như muốn hả giận cho nam tử kia.- Không phải tiểu bạch kiểm, là Tô Quân!Tô Quân cười nhạt.Oanh!Sôi trào.Giọng của hắn tuy bình thản, nhưng lại như viên đá ném vào hồ nước.Nhân vật truyền kỳ trong bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, cơ hồ không có tu sĩ nào chưa từng nghe qua tên của bọn họ, nhưng mà gặp được lại rất khó khăn.Tám người này đã là cường giả có thể tranh phong với thế hệ trước, chính là thần tượng của vô số tu sĩ trẻ tuổi, hiện tại chính là thời đại của bọn họ.Hiện tại một thần thoại xuất hiện ở trước mặt mọi người.- Thì ra hắn chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Vô Hà công tử, quả nhiên đẹp trai tới mức yêu nghiệt.Một nữ cản thi nhân nhìn chằm chằm vào Tô Quân, cắn chặt môi.- Đừng nằm mơ, Vô Hà công tử là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, đương thời vô địch, sao có thể vừa ý nha đầu ngốc như ngươi chứ.Diêu Cát cười nói.Vô Hà công tử vừa đến, lập tức không thể bình tĩnh, rất nhiều tu sĩ ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện, trong đó có không ít tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.- Nghe nói Vô Hà công tử có đại thù với Nam Cung Hồng Nhan, ngay cả ánh mắt cũng vì Nam Cung Hồng Nhan mới mù lòa, chẳng lẽ hắn tới đây giết Phong Phi Vân?Trong lòng rất nhiều người có suy nghĩ này.- Rất có thể, ngay cả Vô Hà công tử đều đi ra, yêu ma chi tử hôm nay chạy trời không khỏi nắng.- Thì ra...

Là công tử Vô Hà!Sắc mặt Tử Khuê trở nên tái nhợt, lúc nói đều trở nên có hơi run run.Hắn kìm lòng không đậu mà lui về phía sau hai bộ.Tô Quân chậm rãi nói:- Phong Phi Vân, lần này ngươi chính là lấy hết danh tiếng!Phong Phi Vân dựa lưng vào cổ miếu Tịch Thần, cười nói tự nhiên phóng khoáng không câu nệ:- Ta đúng là nửa phần cũng không muốn, ngươi tới vừa đúng lúc.

Có lẽ nên mang đi tức thì muội muội của ngươi.

Thiết Kiếm trong tay nàng đã vài lần đâm trên cổ của ta, kiếm kia càng lúc càng nhanh.- Ha ha!

Tô Huyết, còn không mau nói một tiếng cám ơn với Phong Phi Vân.Tô Quân cười nói.Tô Huyết mặc một bộ quần áo đen, mang theo Thiết Kiếm, xinh đẹp vô song đi ra từ trong cổ miếu.

Nàng đi tới bên cạnh Phong Phi Vân, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó liền phi thân lên rơi xuống bên cạnh cỗ xe Cổ Xa.Phong Phi Vân thật sự cũng không lưu ý, nàng đi là tốt rồi.

Những ngày qua, có nàng ở phía sau thật đúng là sinh rất nhiều điều bất tiện, hiện tại rốt cục thì cũng tốt rồi.- Công tử Vô Hà, ngươi có ý gì.

Rốt cuộc có coi trọng Tử Minh Thi Động chúng ta hay không ?Lý Hoàn Sinh có hơi tức giận.

Cho dù là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, hiện tại đôi mắt đã bị mù, còn có thể lợi hại được sao ?Tô Quân cười nói:- Đôi mắt ta đây chính là còn thật sự không nhìn thấy Thi Động gì hết !- Thật sự là đáng ghét, công tử Vô Hà ngươi rốt cuộc có ý đồ gì.

Chẳng lẽ hôm nay thật sự muốn đối địch với Tử Minh Thi Động chúng ta ?Một tên đệ tử lớp chữ Địa khác cũng có chút bất mãn.Lúc trước, Tử Minh Thi Động đã bị mất mặt mũi trong tay Phong Phi Vân, hiện tại lại mọc ra một công tử Vô Hà.

Nếu như để cho hắn mang người đi như vậy thế thì Tử Minh Thi Động có muốn nổi danh Tu Tiên Giới, quả thực chính là một truyện cười.Tô Quân đáp:- Các ngươi đúng là đã nhắc nhở ta, đệ tử Tử Minh Thi Động các ngươi cũng dám động vào muội muội của ta.

Đây chính là tử tội, mau giao kẻ chủ mưu ra đây đi!- Ai là... muội muội của ngươi?Sở Cực Bắc hỏi.- Tô Huyết chính là muội muội!Ngón tay Tô Quân chỉ về hướng nữ nhân áo đen đang đứng bên cạnh cỗ xe Cổ Xa.-------Chương 529: Vô cùng hào hoa (1)Trời ạ!

Nữ nhân áo đen này, lại chính là muội muội!

Gương mặt Đàm Thiên và La Hoành biến thành trái khổ qua, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn liền tê liệt ngồi bệt ở trên mặt đất.Ánh mắt bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Sở Cực Bắc, mang theo vẻ khẩn cầu.Ở đây, đệ tử thuộc lớp chữ Thiên thì chỉ có Sở Cực Bắc, tất cả mọi người nghe hắn.

Nếu như hắn giao ra Đàm Thiên và La Hoành, như vậy, bọn họ nhất định chỉ có một con đường chết.Sở Cực Bắc nhướng mày, nói với âm thanh lạnh lùng:- Rõ ràng là Yêu Ma Chi Tử đang trêu chọc cô nương Tô Huyết, đệ tử Tử Minh Thi Động chúng ta ra tay tương trợ.

Hiện tại lại bị đổ vấy, công tử Vô Hà, không hay là đôi mắt của ngươi bị mù nên không nhìn rõ sự thật?Những người khác, đương nhiên không dám ở trước mặt Tô Quân mà đề cập chuyện hắn mù mắt.

Sở Cực Bắc lại dám, bởi vì hắn đã sớm muốn khiêu chiến thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.

Mặc dù Tô Quân bị mù đôi mắt, nhưng mà tu vi lại vẫn còn, vẫn đáng giá cho hắn xuất thủ.- Đúng vậy!

Phong Phi Vân vốn là con quỉ đói háo sắc, hai vị giai nhân tuyệt sắc của Sâm La Điện đều bị hắn làm nhục.

Vào lúc chúng ta chạy tới, hắn đã trói Tô Huyết cô nương vào cột vào, quả thực chính là không bằng cầm thú.La Hoành nhe răng cười, muốn khiêu khích chia rẽ Tô Quân và Phong Phi Vân, tốt nhất là khiến cho Phong Phi Vân chết ở trong tay Tô Quân.Phong Phi Vân lấy cái ghế từ trong cổ miếu mang ra ngoài rồi ngồi ở cánh cửa.

Hắn tràn đầy hứng thú nhìn chăm chú, căn bản không tính toán ra tay, chỉ là đang xem kịch vui.Tô Huyết đôi môi hé mở, muốn giải thích hộ hắn.

Nhưng mà thấy nụ cười gian trên mặt Phong Phi Vân thì nàng liền lại lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, cũng không nói một câu nào.- Nói như vậy, lúc ấy ngươi đã ở đây?Tô Quân cười hỏi.- Đương nhiên ta ở đây, tận mắt nhìn thấy!La Hoành nói như chém đinh chặt sắt.- Vậy ngươi có thể đi chết!Ngón tay Tô Quân có hơi cong lại một cái, một luồng khói xanh từ trong Tử Đồng Lô ùa ra tràn ngập xung quanh.

Nó hóa thành một đạo lửa khói xuyên thấu qua thân thể La Hoành.- Rầm!La Hoành thất khiếu máu chảy, đôi mắt trợn to.

Hắn không giải thích được nhìn chăm chú Tô Quân, sau đó ngửa đầu ngã trên mặt đất, sức sống trong thân thể đã hoàn toàn đoạn tuyệt.Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân càng đậm hơn, hắn vẫn còn nháy mắt với Tô Huyết, lộ ra một hàm răng trắng lóa.Tô Huyết chỉ là mắt trợn trắng, căn bản là không nhìn đến hắn.Tất cả đệ tử Tử Minh Thi Động đều bị chọc giận, vội vàng quay sang bao vây Cổ Xa, ngược lại bỏ mặc Phong Phi Vân sang một bên không để ý tới.- Rõ ràng là Yêu Ma Chi Tử có ma tính quá đáng, làm ác trong cổ miếu.

Nhưng ngươi lại giết đệ tử Tử Minh Thi Động ta.

Tô Quân, ngươi có đúng cần phải giải thích cho ta không ?Lý Hoàn Sinh lạnh lùng vừa giận vừa quát.Tô Quân mỉm cười:- Ngươi là ai?

Vì sao ta phải lí giải cho ngươi ?

Ngươi có tư cách đó sao?- Khinh người quá đáng!

Lý Hoàn Sinh ta coi như chỉ là một kẻ thuộc hạng người vô danh, cũng muốn đến đánh một trận với công tử Vô Hà nhà ngươi!Từ trong đan điền Lý Hoàn Sinh bay ra một tia chớp tím ngắt, một thanh Tiểu Kiếm ẩn náu trong tia chớp tím ngắt đó.

Nó mang theo dòng khí sáng rực mà chém giết về phía trước.- Ngươi mà cũng có tư cách đánh một trận với ta ?Tô Quân ngồi ở trong xe Cổ Xa, có hơi phất một ống tay áo.

Một đám hào quang trắng tinh bay ra, nó hất cho Tiểu Kiếm màu tím kia bay ngược trở về, trực tiếp xuyên thấu qua mi tâm Lý Hoàn Sinh,làm cho thân thể của hắn bị đánh bay xa hơn mười trượng, đầu bị cắm vào một cây cổ thụ ngàn năm.Máu tươi trào ra từ mi tâm, mặt mày đều là Huyết Hồng Sắc.Lý Hoàn Sinh lại bị pháp khí bổn mạng của mình giết chết.- Một người chết, tự nhiên không có tư cách đánh một trận với ta.Tô Quân nói chậm rãi.Quá cường đại, vẻn vẹn chỉ là phất một ống tay áo, liền giết chết Lý Hoàn Sinh thuộc về loại đệ tử đứng đầu cấp bậc lớp chữ Địa.

Đây chính là lực lượng của thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa sao?Trên đỉnh đầu hơn bốn mươi cỗ chiến thi đều toát ra những ánh sáng tím ngắt.

Chúng gào lên một tiếng, rồi bay lên từ trên mặt đất.

Những chiến thi này đều vô cùng cường đại, toàn bộ đều khoác áo giáp.

Ở trên các thi thể tản ra điện mang màu tím.Bọn họ đồng thời xông ra, khí thế mãnh liệt đặc biệt kinh người.Tổng cộng bốn mươi chín cỗ chiến thi, đều là mang đến từ Bắc Cương phủ.

Bọn chúng được tế luyện trên trăm năm, thân thể cứng rắn có thể so với Huyền Thiết.

Giờ chúng tạo thành một tòa thi trận, mà giáng xuống từ trên trời.Tô Quân nhẹ nhàng khoát tay, một cái thủ ấn thật lớn hạ xuống từ đám mây, đè bốn mươi chín cỗ chiến thi thành bụi.

Trên mặt đất lưu lại một cái hố thủ ấn thật lớn.Tê!Vô số người đều lạnh toát sống lưng.

Vẻn vẹn chỉ là ở trong lúc lật bàn tay liền có được lực lượng hủy thiên diệt địa.

Đây là tu vi cấp bậc gì?Tu vi của Tô Quân trở nên mạnh hơn, ít nhất so sánh thời điểm hắn đại chiến với Đông Phương Kính Thủy thì cường đại hơn không ít.

Trong lòng Phong Phi Vân có chút kêu lên, đồng thời với chính mình đang tiến bộ, thì những người khác cũng tiến bộ.

Đặc biệt thiên tài cấp bậc Sử Thi thì tốc độ tu luyện đều nhanh kinh người.Nghĩ muốn đuổi kịp bọn họ, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng.- Ta đến đánh một trận với ngươi.Sở Cực Bắc rốt cục không nhịn được muốn xuất thủ, những người khác căn bản không có khả năng địch nổi một chiêu của Tô Quân.Những tu sĩ đứng ở xa xa đang xem cuộc chiến, rất nhiều người đều chờ mong Sở Cực Bắc xuất thủ.

Đây chính là đệ tử lớp chữ Thiên của Tử Minh Thi Động, tu vi cực kì đáng sợ, đã tu luyện qua ba loại tà thuật cấm thế.

Như vậy đủ để một chiêu giết chết một vị lão tu sĩ đã tu luyện hơn bốn trăm năm.Hắn đã sớm muốn xuôi nam để đánh nhau với thiên tài cấp bậc Sử Thi, hiện tại rốt cục có khả năng đạt được tâm nguyện.Sở Cực Bắc vừa mới bước ra một bước hướng về phía trước, toàn bộ những đệ tử Tử Minh Thi Động này liền đều rút khỏi đỉnh Tịch Thần Phong, không dám dừng lại thêm một chút nào.

Bọn họ cũng đều biết vị sư huynh lớp chữ Thiên này mạnh mẽ ra sao.

Một khi xuất thủ, một vùng mấy chục dặm đều sẽ bị hủy diệt.Tô Huyết và Kỷ Vân Vân cũng tạm thời rút đi.Đây là một trận cường giả giao chiến, mỗi một chiêu đều sẽ kinh động lòng người.

Nếu không phải trên Tịch Thần Phong có vô số ấn ký của các bậc tiên hiền lưu lại, rất có thể nó sẽ trực tiếp sụp đổ.Trăng tròn lơ lửng giữa trời!Dưới ánh trăng, một tòa miếu cổ, một chiếc Cổ Xa, còn có gió lạnh và tuyết bay!Công tử Vô Hà người mặc cẩm y, ngồi ở trong xe Cổ Xa, đôi mắt có vẻ có hơi u buồn, tựa như một mỹ nam tử đang nhìn ngắm tuyết.

Hắn kết hợp cùng cảnh đêm chung quanh thành một bức họa duy mỹ.-------Chương 530: Vô cùng hào hoa (2)vipvandan.vn :Chương 530: Vô cùng hào hoa. (2)Sở Cực Bắc liền đứng ở trên mặt tuyết, đứng thẳng tắp, giống như một cọc tiêu.

Ánh trăng sáng ngời kia chiếu vào trên người của hắn tạo ra một cái bóng thật dài.Đỉnh núi Tịch Thần Phong còn có người thứ ba, cũng là một người sống duy nhất còn dám ở lại đỉnh núi.Phong Phi Vân ngồi ở bên cánh cửa miếu cổ, căn bản không có ý định lùi lại.

Một trận đặc sắc như vậy thì làm thế nào hắn có thể bỏ qua.

Trong đầu của hắn đang suy tính, Sở Cực Bắc có thể tiếp được mấy chiêu của Tô Quân ?Tất cả mọi người biết Phong Phi Vân có tốc độ nhanh đáng sợ thế nào, ngay cả Sở Cực Bắc đều không thể đuổi kịp và vượt hắn.

Cũng chỉ có hắn mới dám ở lại đỉnh núi Tịch Thần Phong để xem cuộc chiến.Xa xa, giữa trời cao mênh mông, có rất nhiều tu sĩ cường đại đều xuất hiện.

Họ đều nhìn chăm chú đỉnh núi Tịch Thần Phong.Không có bất cứ một lời nói thừa nào, Sở Cực Bắc ra tay xuất thủ trước.

Một đạo tà thuật cấm thế được đánh ra, những thi hài đã sớm vỡ vụn trên mặt đất trong nháy mắt đoàn tụ, trong đó vẫn còn bao gồm Diêu Kính Việt, Băng thi, Huyết thi.v..v..., những Thi Tà này đều đã hóa thành tro bụi, nay lại đoàn tụ, trên thân toát ra thi hỏa hừng hực mà cùng đánh tới.Tựa như ngàn vạn ngôi sao băng từ bầu trời bên ngoài đang rơi xuống.Tô Quân vui vẻ bất động, bàn tay hướng về phía trên mà nhấn một cái.

Một đạo chưởng ấn vô hình đã chấn vỡ tất cả Thi Tà thành vô hình.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Mà cùng lúc đó, Sở Cực Bắc đã đứng ở phía trên Tô Quân, ngay trên đỉnh chóp của Cổ Xa.

Thân thể của hắn lại đã biến thành một khối xác ướp cổ.

Xác thực mà nói, đó là thân thể của hắn và một khối xác ướp cổ ngàn năm đã dung hợp lại cùng nhau, lực lượng trở nên khủng bố vô biên vô tận.Một quyền nện xuống, đánh xuyên qua đỉnh chóp Cổ Xa, một cỗ lực lượng lớn lao kia nện xuống làm cho cả Tịch Thần Phong đều run lên.

Những cây cổ thụ ngàn năm trên đỉnh núi đều biến thành tro bụi.Chỉ có một tòa miếu cổ kia cũng vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở nơi đó.Trên mặt Tô Quân lộ ra sự không vui, hắn cũng tung ra một quyền nghênh đón.

Một cỗ lực lượng dời núi lấp biển bắn về phía trên.Nó đánh bay Sở Cực Bắc lên cao vài trăm thước, bảy thẳng vào bầu trời đêm.Cùng lúc đó, Tô Quân lẫn cả Cổ Xa cũng bay lên, tốc độ nhanh hơn nhằm phía trời cao.

Lại là một quyền đánh ra, đánh Sở Cực Bắc bay lên cao hơn nữa trên bầu trời.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!...Trên bầu trời tổng cộng vang lên bẩy tràng tiếng nổ, Tô Quân và Sở Cực Bắc đã sớm đã không còn thấy bóng người, cũng không ai biết bay đến bầu trời cao như thế nào.Sau một hồi lâu, Tô Quân và Cổ Xa lại rơi xuống trở về, cứ thế nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất.

Tô Quân quần áo sạch sẽ, mặt vẫn tươi cười, vững vàng ngồi ở trong Cổ Xa.

Hắn cầm lên một chén trà trên bàn, nhẹ nhàng hớp một cái.Vừa mới đại chiến, nhưng mà nước trà trên bàn lại cũng không hề bị tràn ra.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Sở Cực Bắc cũng rơi xuống trở về.

Hắn tựa như một khối đá Hắc Thạch ngã trên mặt đất.

Đất đá tung bay, thân thể của hắn tựa như một khúc cây, đầu dưới chân trên mà cắm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.Dưới ánh trăng, hiện ra một cái bóng thật dài.Vầng trăng đang lên.Trong không khí mang theo một cơn ớn lạnh thấu xương, cả thiên địa đều yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người gắt gao ngậm miệng lại, nói không ra một câu nào.Đây chính là thiên tài có tu vi cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa?Trước sau tổng cộng Sở Cực Bắc cũng không tiếp được mười chiêu, liền bại trận, ngã cắm đầu trên mặt đất.

Cảnh tượng này có vẻ cực kì buồn cười, nhưng mà lại không người nào có thể cười được.Đệ tử Tử Minh Thi Động đào đất moi Sở Cực Bắc lên, sau đó khiêng đi.

Ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.- Nguyệt thực !Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.Tất cả mọi người bị bừng tỉnh từ trong nỗi kinh ngạc vừa rồi, trong lúc bất tri bất giác không để ý lại đã là lúc nửa đêm.

Trên bầu trời mênh mông sáng tỏ kia, một vầng trăng tròn sương mù tràn ngập, có một đạo khí tức với lực lượng khổng lồ mênh mông đang vận chuyển trên chín tầng trời.Đúng vào lúc này, tất cả tu sĩ đều có thể cảm giác được sự đồ sộ của nó.Đó là một ngôi sao rất lớn, nó đang che đi vầng trăng, mặc dù vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen, nhưng mà cũng đã khá là đáng sợ.Trăng tròn đã bắt đầu khuyết!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phía dưới, trên Thánh Hồ, một chiếc Thần Thuyền cao trăm trượng đang rẽ sóng mà đi.

Thần Thuyền kia chính là dùng xích ngọc chế tạo ra, có Cung Khuyết trôi nổi bên trên bề mặt, có hoa văn trận pháp dày đặc bên thân thuyền.Ba chiếc buồm lớn dệt từ tơ xanh sợi đồng đang phát ra âm thanh phần phật ở trong gió rét.Trên đầu thuyền, là bánh lái chế tạo từ Xích Thiết ( sắt đỏ).Một nam nhân người mặc áo giáp, ngang hông mang theo chiến đao đang đứng ở trên Thần Thuyền, nó đi về hướng Thánh Bia ở chính giữa Thánh Hồ.- Đó là một vị thần tướng trẻ tuổi nhất trong Thần Vũ Quân, thuộc hạ dưới cờ của Bạo Thiên Hầu, là nhân mã thuộc về gia tộc Bắc Minh.

Thiên tư tuyệt đỉnh, vào năm mười lăm tuổi cũng đã bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, thiên phú bẩm sinh cực cao, sau các thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, thì hắn và Phong Phi Vân đủ để giương cao đại kỳ của thiên tài thế hệ mới sinh.Ngọc công công đối với các hệ nhân mã trong triều đình thì biết rất rõ.Ngọc công công đã xem xét vô số người, trong số thiên tài thế hệ mới sinh thì cũng chỉ có Phong Phi Vân và Lệnh Đông Lai, mới cho lão một loại cảm giác không nhìn thấu.- Mười lăm tuổi là có thể ngồi trên ngôi vị thần tướng, xem ra không chỉ có thiên phú bẩm sinh cao, mà thông minh tài trí cũng tuyệt đối không thấp.

Hắn tên gọi là gì?Công chúa La Phù hỏi.- Lệnh Đông Lai!Ngọc công công đáp.- Lệnh Đông Lai!Công chúa La Phù nhớ kỹ tên này.Phong Phi Vân và Tô Quân đều đứng ở trên đỉnh núi Tịch Thần Phong, trước vách đá dựng đứng mà nhìn sóng nước Thánh Hồ lấp lánh dưới chân núi.

Gió lạnh thổi áo bào trắng tung bay, đúng là có một loại cảm giác thần tiên.- Ngươi có đối thủ !Tô Quân cười nói.Phong Phi Vân hai tay khoanh ở trước ngực, cười nói:- Ta chưa bao giờ thiếu đối thủ!- Lần này không giống, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút.Tô Quân lên tiếng nhắc nhở.Thần Thuyền đi trên Thánh Hồ, Lệnh Đông Lai mặc dù còn khá trẻ tuổi, nhưng mà lại mạnh mẽ dị thường.

Một đôi mắt sáng như điện đang gắt gao nhìn chăm chú Thánh Bia cao ba mươi ba trượng, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một mảnh sóng nước thổi quét đến gần.

Trong màn đêm, có hai anh tài nghịch thiên đến từ Tử Phủ đồng thời xông ra, ngăn cản đường đi của Thần Thuyền.-------Chương 531: Lệnh đông laiHai anh tài nghịch thiên đều mặc Thái Dương Thần Giáp trên người, mang theo chiến qua ( giáo), chính là anh tài tuyệt đỉnh Tiên Giáo của Tử Phủ, đều là cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.- Lệnh Đông Lai, nếu muốn lưu danh Thánh Bia, trước hay cửa ải này của chúng ta.Lan thị huynh đệ mạnh mẽ xông ra, cao giọng quát điệu Sư Tử Hống.

Hai con thần sư màu vàng lao ra từ trong miệng bọn họ, hào quang vàng chói chiếu sáng Thánh Hồ.

Chúng giương nanh múa vuốt vọt tới.- Lưu danh Thánh Bia, không người có thể kháng cự!Lệnh Đông Lai tay xách chiến đao, hắn vung lên giữa trời.

Một đạo đao mang cuốn đến, Lan thị huynh đệ liền đồng thời bị đánh bay đi ra ngoài, rơi xuống trên Thánh Hồ mà quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.- Tướng sĩ Thần Vũ Quân chúng ta cũng không giết loạn người vô tội, hôm nay liền lưu cho các ngươi một tính mạng.Lệnh Đông Lai thu đao vào vỏ, căn bản không có sử dụng toàn lực.Thần Thuyền lại xuất phát, sóng nước cuồn cuộn rẽ đi.- Khoe tài cũng không tệ lắm!Phong Phi Vân cười nói.Tô Quân bảo:- Một đao vừa rồi kia, hắn chỉ dùng hai tầng tu vi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên Thánh Hồ đang sinh ra một vòng xoáy cực lớn.

Hồ nước đang bắt đầu khởi động hào hùng như thể muốn khuấy sông lật biển, những cơn sóng cực kỳ lớn cao đến mấy chục thước.Sóng nước và vòng xoáy đã biến thành một bức Thái Cực Thần Đồ, chặn đường Thần Thuyền.Kỷ Phong mặc đạo bào trắng tinh đang đứng ở trung tâm vòng xoáy.

Đầu đội Đạo Cơ, tay cầm Thanh Đồng phất trần, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng hắn lại có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.Phất trần trong tay của hắn đang xoay tròn, có một loại khí thế khống chế thiên địa.- Thái Thanh Bát Trận Đồ!Lệnh Đông Lai đứng ở trên Thần Thuyền, nhìn chăm chú thiếu niên mặc đạo bào ở trung tâm vòng xoáy mà hỏi:- Ngươi chính là đệ tử của Phù Trầm Tử tiền bối, Kỷ Phong?- Ngươi biết được đúng là không ít.Kỷ Phong đáp.- Thái Thanh Bát Trận Đồ, chính là thuộc về Tam Tắc Đạo Ngôn ( ba qui luật của đạo) do đạo tổ truyền lại.

Nó do Đệ Nhất Tắc Đạo Ngôn 'Thái Thanh Minh Kính ' ( gương sáng) biến hóa ra, chỉ tiếc Thái Thanh Bát Trận Đồ của ngươi tựa hồ còn có một vài chỗ thiếu hụt.Lệnh Đông Lai nói.Ánh mắt Kỷ Phong khựng lại, nhãn lực của Lệnh Đông Lai này cũng thật cao siêu.

Thái Thanh Bát Trận Đồ của hắn đích xác có đôi chỗ thiếu hụt.- Ngươi đã từng thấy Thái Thanh Bát Trận Đồ đích thực?Kỷ Phong hỏi.- Đương nhiên là không.

Nhưng mà ta đã có may mắn chứng kiến đạo tổ Tam Tắc Đạo Ngôn ở trong một tòa Thượng Cổ bí phủ.Lệnh Đông Lai cười nói.Đạo tổ Tam Tắc Đạo Ngôn, mỗi một phép tắc đều có xuất xứ từ thời cực kì viễn cổ, trong đó phép tắc thứ ba đều đã thất truyền, hai phép tắc còn lại tất cả cũng không trọn vẹn.

Mặc dù không trọn vẹn, nhưng mà vẫn là bí pháp chí cao của Đạo Môn.Lệnh Đông Lai lại đã từng thấy Tam Tắc Đạo Ngôn đầy đủ, quả thực rất làm cho lòng người kinh ngạc.- Lệnh Đông Lai thật là lợi hại, vẫn còn không hề ra tay mà cũng đã khiến cho tâm tư Kỷ Phong đại loạn.Tô Quân kêu lên một câu.- Kỷ Phong cũng đã vượt qua Địa Kiếp, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Với thiên tư của hắn, trong cùng cảnh giới mà có thể sánh vai với hắn thì đều không tìm ra được mấy người.Phong Phi Vân và Kỷ Phong đã giao đấu, nên hiểu rõ thực lực của hắn.Mới qua thời gian mấy tháng, Kỷ Phong mượn Linh Thảo đã mở ra ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt, bước lên con đường thiên mệnh.Kỷ gia cũng không phải đơn giản như bề ngoài vậy.

Vì chính là một gia tộc Tầm Bảo Sư, nên việc không ngừng ùn ùn cung cấp Linh Thảo cho hắn cũng không phải việc gì khó.

Tốc độ tiến bộ tu vi của hắn đương nhiên so sánh với Phong Phi Vân không có gia tộc làm chỗ dựa nên sẽ nhanh hơn.Tô Quân nói:- Đều là nhân tài đứng đầu Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, tính toán thắng bại thật đúng là khó lòng mà nói.- Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong so sánh với Thái Thanh Bát Trận Đồ thì càng đáng sợ hơn.

Nếu như hắn mở Nguyệt Luân Thiên Nhãn ra thì trong cùng cảnh giới, ta cũng chưa chắc chống đỡ được.Tuy hắn không phải thiên tài cấp bậc Sử Thi, nhưng mà chiến lực cũng không thua kém gì thiên tài cấp bậc Sử Thi.Phong Phi Vân nói.- Chính là...

Tối nay có nguyệt thực.Tô Quân nói.Phong Phi Vân ngẩng đầu, trăng tròn trên trời cao đã chỉ còn một nửa, tựa như một chiếc thuyền ngọc đang trôi lơ lửng giữa trời cao.Đêm nguyệt thực !Lệnh Đông Lai quả nhiên đáng sợ, vẫn là một thanh chiến đao kia, vẻn vẹn phát huy ra ba đao liền phá được Thái Thanh Bát Trận Đồ, đánh lui Kỷ Phong, khiến cho hắn phải lui về trên Thánh Hồ.Vòng xoáy cực lớn kia biến mất, cả Thánh Hồ lại khôi phục sự yên tĩnh.- Ngươi tốt nhất có lẽ đóng Nguyệt Luân Thiên Nhãn lại.

Tối nay nguyệt thực, Nguyệt Luân Thiên Nhãn căn bản không phát huy được uy lực đích thực.

Ngay cả một đao của ta đều không ngăn được.Lệnh Đông Lai nói.Hai tay Kỷ Phong lúc trước đã đặt trên huyệt Thái Dương, hắn muốn mở Nguyệt Luân Thiên Nhãn ra.

Nhưng mà sau khi thấy trên trời cao không có mặt trăng thì cuối cùng lại liền buông hai tay xuống.- Được rồi!

Tối nay liền không tranh chấp cùng ngươi!Kỷ Phong nói.Lệnh Đông Lai cười nói:- Ta đến quận Tam Thánh này, chính là để bắt Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân, còn việc lưu danh Thánh Bia chẳng qua cũng chỉ là thuận đường thôi.

Ngươi đã giao đấu cùng hắn, ngươi cho rằng ta và hắn ai mạnh hơn ?- Ngươi muốn bắt hắn?Kỷ Phong hỏi.- Phong Phi Vân giả mạo Thiên Phu trưởng Thần Vũ Quân ta làm xằng làm bậy, chuyên làm những việc lừa nam cướp nữ, làm bẩn danh tiếng của Thần Vũ Quân ta.

Ta vâng mệnh Phụng Thiên Hầu đặc biệt đến bắt hắn về Thần Đô.Lệnh Đông Lai nói năng ngời ngời chính nghĩa.Kỷ Phong lập tức cười:- Vậy thì đúng lúc, ác ôn Phong Phi Vân này đang ở đây, ngươi có thể đi bắt hắn.- Ở đâu?Lệnh Đông Lai vội vàng hỏi.Kỷ Phong chỉ một ngón tay về hướng đỉnh núi Tịch Thần Phong, cười nói:- Đang ở trên núi!Một cỗ chiến ý trên người Lệnh Đông Lai bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Hắn ngẩng đầu lên, một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào đám mây trên đỉnh núi, lại vẻn vẹn chỉ thấy được Tô Quân áo quần trắng tinh, nào có còn bóng dáng của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã bay đến chân trời, như cầu vồng tỏa sáng lung linh.-Phong Phi Vân, ngươi chạy đi đâu?Lệnh Đông Lai quát một tiếng chói tai.Người khác thì không thấy gì, nhưng mà Lệnh Đông Lai lại thấy được.

Thân thể vừa động liền kiên quyết vọt lên, hắn hóa thành một làn khói xanh dài, đuổi theo ra ngoài vòm trời.Lệnh Đông Lai lại cũng không để ý việc lưu danh Thánh Bia chút nào.

Bởi hắn xem ra, đuổi bắt Phong Phi Vân thì việc này càng quan trọng hơn.Chỉ thoáng chớp mắt, bóng dáng Lệnh Đông Lai cũng mất tiêu.Giờ phút này, vầng trăng trên trời cao trở nên càng cong hơn, tựa như một lưỡi câu trắng lóa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lại có ba chiếc Thần Thuyền hiện ra, cũng có cao thủ tuyệt đỉnh tọa trấn trên đó.

Chúng bơi về hướng Thánh Bia ở giữa hồ, giờ khắc này cuộc tranh đấu trở nên càng kịch liệt hơn.-------Chương 532: Vào lúc tối nhất (1)Không chỉ có bảo khí bị đâm cháy mà rơi vào trong hồ, còn có Linh Khí được tế xuất ra.

Chúng chiếu rọi tứ phương, nên cho hồ nước bốc lên như biển.Lúc tối nhất đã sắp sửa đến, Thần Tiên từ mọi hướng đều đã hiện thân, bay về hướng Thánh Bia, rồi đánh cho bầu trời đen kịt.Một chiếc đỉnh cổ sáu chân được tế xuất ra.

Đây là một kiện Linh Khí, nắm giữ ở trong tay một vị Thiếu chủ Tiên Giáo.

Nó trấn áp một chốn, đánh cho ba tên tu sĩ cường đại trong nháy mắt trở thành đám huyết vụ.Một con Ngân Lang tu vi bảy trăm năm lao ra từ trong cánh đồng tuyết, so sánh với voi thì đều phải lớn hơn mấy lần.

Lớp lông sói trên người màu bạc, giữa hồ nước ánh sáng lung linh mà gầm dài một tiếng, cả thiên địa đều phát âm thanh những vụ nổ vang động.Một người thiếu nữ mặc phật y, liền cưỡi trên lưng Ngân Lang, phía sau còn có một đám dị thú đi theo.

Nàng đánh cho các tu sĩ khác đột phá vào bị thất điên bát đảo.Đây là truyền nhân của Ngự Thú Trai Phật Môn, lần đầu tiên hiện thân.Một đạo hào quang trắng toát rơi xuống đỉnh núi Tịch Thần Phong, đứng ở bên cạnh Tô Quân, đúng là Phong Phi Vân.- Thoát được rồi à?Tô Quân hỏi."

Trong thế hệ trẻ tuổi thì người có thể đuổi kịp và vượt ta cũng không nhiều.Phong Phi Vân cười nói.Từ phía chân trời, một đạo chiến quang như Thiên Lôi đang cuốn lại đây.

Nó mang theo âm thanh của Lệnh Đông Lai:- Phong Phi Vân, ngươi không trốn thoát đâu.Phong Phi Vân có hơi nhụt chí vuốt vuốt trán, thật đúng là âm hồn không tiêu tan.

Như vậy cũng không thể bỏ rơi hắn.Tô Quân nở nụ cười, nói:- Đi thôi!

Chúng ta cũng đi gặp các vị tiên hiền trên Thánh Bia một chuyến!Phong Phi Vân cười cười- Ta cũng đang có ý đó.Hai đạo hào quang trắng xóa bay xuống từ trên đỉnh núi.

Chúng đạp sóng mà đi, thẳng hướng tới trung tâm Thánh Hồ.- Xích xích xích!Thánh Hồ vô biên vô tận như biển, sóng xanh vạn lớp, sóng nước quay cuồng, hào quang phóng lên cao, khiến cho chín tầng trời rối loạn.Một cái đỉnh cổ sáu chân hóa thành một quả núi nhỏ xoay tròn trên Thánh Hồ.

Nó vội vã bay về Thánh Bia ở chính giữa hồ.

Phàm là tu sĩ dám tới gần đều sẽ bị lực lượng Linh Khí ép cho văng đi, miệng phun đầy huyết.Vị Thiếu chủ Tiên Giáo, đứng ở trên đỉnh cổ, dáng người khôi ngô cao lớn, tựa như một vị trích tiên.Tại một phương hướng khác, vị Phật Môn nữ nhân của Ngự Thú Trai đứng ở trên đầu Ngân Lang, càng là khí thế kinh người.

Những ngón tay ngọc mảnh dẻ nắm một chuỗi Bạch Ngọc Phật Châu, trong miệng niệm xuất ra chữ phật kim quang lấp lánh.

Chúng xé rách ra một con đường, một mực kéo dài đến dưới Thánh Bia.- Hưu, hưu!Phong Phi Vân và Tô Quân có tốc độ đều giống như sao băng, hai đạo hào quang trắng bay qua trên mặt hồ, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản bọn họ chỉ một khoảnh khắc.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cái đỉnh cổ sáu chân từ phía trên nện xuống phía dưới, đầy trời ráng lành rực rỡ.

Linh Khí thượng cổ trận kích động ra, ngăn cản bước tiến hai người.Phong Phi Vân nhếch miệng cười một tiếng, vung tay lên.

Miểu Quỷ Ban Chỉ liền từ trên ngón tay bay ra, đánh về hướng chiếc đỉnh cổ sáu chân làm phát ra một tiếng nổ như trời long đất lở, mực nước cả Thánh Hồ đều bị phân thành hai.- Hay thật, Yêu Ma Chi Tử!Vị Thiếu chủ Tiên Giáo, bàn tay bắt đầu vận dụng một mảnh Linh Mang màu xanh, lại lần nữa tế ra đỉnh cổ sáu chân để đánh xuống, không muốn cho Phong Phi Vân tiếp cận Thánh Bia.- Tô Quân, đã lâu không gặp, hôm nay coi như không đi lưu danh Thánh Bia, cũng muốn đánh một trận cùng ngươi.Một âm thanh quả cảm vang lên từ trên cao, nện cho mọi người ở đây đều ù tai.Một cây Bạch Yến Đà Thương phá rách tầng mây, tựa như một cây cây cột chống trời màu trắng, ẩn chứa vô cùng linh uy nối liền bầu trời và mặt hồ, nện cho vô số tu sĩ đều bị bắn văng đi ra ngoài.- Yến Tử Vũ!Tô Quân nói.Yến Tử Vũ chính là cùng thế hệ thiên kiêu với Tô Quân, sau khi bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc Sử Thi thì hắn hận không thể khiêu chiến tất cả thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.

Nếu không hắn vĩnh viễn cũng không thể sánh ngang hàng cùng thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi.Yến Tử Vũ và Tô Quân đều là nhân vật cực kì tài ba hàng đầu, xếp hạng thứ nhất 《 Bách Tháp Bảng 》, đương nhiên là không chỉ có được hư danh.

Vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt, hắn liền đánh nhau hơn mười chiêu với Tô Quân, mỗi một chiêu đều kinh động lòng người.

Có rất nhiều tu sĩ bị chiến uy của bọn họ đánh cho trọng thương.Hai người không hẹn mà cùng bay đi, hóa thành hai đạo cầu vồng, chỉ trong một cái hô hấp đã đến ngoài mấy trăm dặm.

Đó là nơi hai người bọn họ chiến đấu.Sau khi Yến Tử Vũ và Tô Quân đi rồi, trên Thánh Hồ lại lần nữa lâm vào trong cuộc truy đuổi điên cuồng.

Càng ngày càng có nhiều tu sĩ xông vào, trở nên càng hỗn loạn hơn.- Phong Phi Vân, đánh một trận cùng ta.

Nếu như ngươi chiến bại, bó tay chịu trói, cùng ta về Thần Đô đền tội.Lệnh Đông Lai truy theo về Thánh Hồ, thân mặc chiến giáp màu đen, trên người có một cỗ chính khí dâng trào bốc thẳng tới chín tầng trời, đã đạt tới cảnh giới Khí Tiếp Vân Hà.- Hiện tại, không rảnh đánh một trận với ngươi.Phong Phi Vân thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, bước đi trở nên vô cùng quỷ dị, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.Một dòng chữ phật màu vàng bay tới, bắn cho một mảnh hư không trước người Phong Phi Vân đều vỡ vụn, phá tan Luân Hồi Tật Tốc nên một lần nữa hắn phải ngừng lại.Phong Phi Vân quay đầu vừa nhìn, người mới ra tay đúng là nữ nhân Phật Môn từ Ngự Thú Trai, gương mặt khuynh thành, thánh khiết vô song.

Trên người có một cỗ khí chất Vô Trần không dính bụi bậm, nhưng mà xuất thủ lại cực kỳ lợi hại.Trong thế hệ trẻ tuổi, số người có thể cưỡng lại được với nàng cực kì ít ỏi đến đáng thương.Nàng chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, sau đó liền cưỡi Ngân Lang, vững vàng bay vọt đi theo ánh trăng, cách Thánh Bia chỉ có mấy trăm thước.- Ai cũng đừng nghĩ chuyện tới gần Thánh Bia!Vị Thiếu chủ Tiên Giáo, trên lưng triển khai một đôi thiết dực xòe rộng quanh thân hơn mười trượng.

Hắn đánh ra chiếc đỉnh cổ sáu chân, đẩy lui nữ nhân Phật Môn Ngự Thú Trai kia.Đây là một hồi đại hỗn chiến, căn bản không có đối thủ đích thực.Bởi vì, phàm là người nào dám tiếp cận Thánh Bia liền đều là kẻ địch, tất cả mọi người sẽ khởi xướng công kích đối với hắn.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Công chúa La Phù khống chế Bát Bộ Long Xa, khí thế hào hùng, có long khí xoay quanh trên xe, lao xuống từ đỉnh núi.

Nàng trực tiếp mở ra một con đường, phàm là người nào dám chắn đường nàng, đều bị lực lượng Long Xa đánh bay, hài cốt không còn tồn tại.Ba tên cường giả vô song Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng đều trong nháy mắt bị nàng nghiền nát, máu bắn lên, không có nửa phần hoài niệm.- Công Chúa, dừng lại!Diêu Cát dáng người xinh đẹp, bay xuống từ giữa đám mây, trên người sáng bóng lấp lánh rất giống Lăng Ba tiên tử xuống phàm trần.-------Chương 533: Vào lúc tối nhất (2)Nàng vẻn vẹn chỉ là kêu một câu như vậy, không thể ngăn cản Bát Bộ Long Xa, nhưng lại thật sự miễn cưỡng ngừng lại.

Càng xe thật lớn chuyển động trong nước, nhưng mà Bát Bộ Long Xa lại cũng không có tiến được thêm nửa bước.Nàng kêu dừng lại, không ngờ liền thật sự ngừng lại.- Âm Hư Thi Động, Cản Thi nữ!Công chúa La Phù nói.Âm Hư Thi Động, cũng là một trong mấy Thi Động tối cao nhất truyền thừa từ thuở xa xưa ở phủ Bắc Cương, trong Thi Động toàn bộ đều là nữ nhân.

Hơn nữa chiến thi bọn họ tế luyện lại toàn bộ đều là tuyệt đại mỹ nhân khuynh thành nhất mỗi một thời đại.Mỗi một thời đại, thi thể nữ nhân đẹp nhất cơ hồ đều sẽ bị bọn họ đào đi, tỉ mỉ bảo tồn, rồi tế luyện thành Diễm Thi có chiến lực đáng sợ.Âm Hư Thi Động, còn có một tên hiệu "Mỹ nhân sát thủ".Mỗi một thời đại, đều sẽ phát sinh một số sự kiện mĩ nhân tuyệt đẹp đương thời thần bí chết đi, ngay cả thi thể đều biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa.

Những chuyện bí mật giết người lấy thây này phần lớn đều là do cao thủ tiền bối Âm Hư Thi Động gây nên.Mà ngay cả một số công chúa và thần phi Thần Tấn Vương Triều, đều từng ly kỳ tử vong, xác chết bị tặc đạo trộm đi.- Tiểu nữ tử Diêu Cát, ra mắt công chúa điện hạ!Diêu Cát hạ xuống bên cạnh Bát Bộ Long Xa, mang theo nụ cười vui vẻ như vậy.- Âm Hư Thi Động liền không có tiểu nữ tử!Âm thanh của Công chúa La Phù mang theo một vẻ cao ngạo và lạnh lùng như vậy, từ trong Bát Bộ Long Xa lao ra tám con Long Hồn vàng chói, mỗi một con cũng dài có hơn một trăm thước.

Chúng ngửa đầu rống dài, long thanh chấn động thế gian.Phía dưới Bát Bộ Long Xa, hai cỗ chiến thi bị kéo ra ngoài, hai tay của hai cỗ chiến thi xiết chặt đáy của Long Xa.

Giờ phút này, chúng bị đánh bay đi ra ngoài, biến thành phấn vụn.Bát Bộ Long Xa lại lần nữa lăn bánh bắt đầu di động với tốc độ nhanh hơn.- Công Chúa, dừng lại!Diêu Cát mặt mày vui vẻ.

Nàng đứng ở phía sau, lại lần nữa gọi một tiếng.Bát Bộ Long Xa lại dừng lại lần nữa, mà ngay cả tám con Long Hồn đều không thể kéo nó chuyển động.Phía dưới Long Xa, trong hồ nước, thi khí bắt đầu khởi động.

Mấy trăm cỗ chiến thi đồng thời kéo lại Bát Bộ Long Xa, khiến cho công chúa La Phù vô phương trước tiến thêm một bước.- Dám khiêu khích Bổn công chúa, lá gan của ngươi không nhỏ.Công chúa La Phù xuất Hậu Lệnh ra.Diêu Cát cười nói:- Tiểu nữ tử, nào dám khiêu khích công chúa điện hạ, chỉ là đến đây nói cho công chúa điện hạ một việc.

Nhưng công chúa điện hạ lại luôn không chịu nghe lời nói của ta, ta cũng chỉ có thể xin công chúa điện hạ ngừng lại.- Chuyện gì?Công chúa La Phù hỏi.- Âm Hư Thi Động chúng ta cố ý trợ công chúa điện hạ lưu danh Thánh Bia.Diêu Cát nói nghiêm túc.Công chúa La Phù liếc mắt nhìn nàng, sau đó thu Hậu Lệnh lại.Diêu Cát mặc dù vẻn vẹn chỉ là nói một câu như vậy, nhưng mà công chúa La Phù thông minh như thế nào, há có thể không biết ý tứ mà nàng muốn nói ra.Âm Hư Thi Động đây là muốn ủng hộ nàng bước lên địa vị Nữ Đế.Một nữ nhân khống chế thiên hạ, đối với Âm Hư Thi Động mà nói, là một chuyện có ý nghĩa không phải tầm thường.

Muốn trợ công chúa La Phù bước lên địa vị Nữ Đế, như vậy tự nhiên là trước hết trợ giúp nàng lưu danh trên Thánh Bia.- Lúc tối nhất đã đến !Ánh trăng đã hoàn toàn biến mất, cả thiên địa đều trở nên đen ngòm, giơ tay không thấy được năm ngón.Một cỗ âm hàn khí, quanh quẩn ở trên Thánh Hồ.

Mà ngay cả Thánh Bia hào quang lấp lánh kia thì giờ phút này đều lờ mờ thất sắc.

Tên của những vị tiên hiền trên Thánh Bia cũng thu bớt ánh sáng, không hề cường thịnh như vậy nữa.Vào lúc tối nhất, lực lượng trên Thánh Bia sẽ giảm xuống một nửa.

Lúc này, lực lượng của những tiên hiền lưu lại tên cũng bị trở nên yếu đi một nửa, chính là thời cơ tốt nhất để lưu danh Thánh Bia.- Xoạt!- Xoạt!- Xoạt!...Tất cả tu sĩ đều xuất ra toàn lực, hóa thành từng đạo ánh sáng lung linh, bay về hướng Thánh Bia, khiến cho dấu vết những vị tiên hiền trên Thánh Bia đều bộc phát ra hào quang của lực lượng.Nữ Đế "Long Khương Linh", ba chữ của cái tên từ thuở xa xưa này đột ngột xuất ra một đạo hào quang.

Rồi hiện ra bóng dáng Nữ Đế, phong thái khiếp người, có một cỗ Long Hoàng khí của bậc đế vương.Nữ Đế xuất thủ, không người nào địch nổi một chiêu của nàng, toàn bộ bỏ mạng, đều không ngoại lệ.Gia chủ đời thứ nhất của Nạp Lan gia tộc "Nạp Lan Hồng Đào", bốn chữ này của cái tên từ thuở xa xưa cũng là bắn ra Linh Mang, biến thành một bóng người cực kì uy nghiêm.

Một chưởng đánh ra, làm bảy vị tu sĩ tuyệt đỉnh cấp bậc Thần Cơ đại viên mãn đều bị bắn bay, toàn bộ trọng thương, trên người máu chảy ròng ròng."

Phật Tàm Tử", cũng hiện ra, chính là nhân vật thần thoại của Phật Môn.

Hư ảnh của Phật có vẻ đặc biệt hiền lành và trang nghiêm, đánh nhau cúng ngài chính là một người thần bí, cực kì cường đại.

Đánh nhau được mười hai chiêu, cuối cùng bại trận mà chạy....Mỗi một cảnh giới cũng có tiên hiền coi ải, chỉ có đánh bại những vị tiên hiền này thì mới có thể đi vào trong vầng sáng bảo vệ Thánh Bia.Người giữ ải Thần Cơ đỉnh cao chính là Long Khương Linh.

Bởi vì Long Khương Linh chính là tại cảnh giới Thần Cơ đỉnh cao đã lưu lại tên trên Thánh Bia.Người giữ ải Thần Cơ đại viên mãn chính là Nạp Lan Hồng Đào.

Nạp Lan Hồng Đào chính là vào lúc Thần Cơ đại viên mãn, đã lưu lại tên trên Thánh Bia.Phật Tàm Tử chính là người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng.Cảnh giới khác, đều có tiên hiền bảo vệ, đều là nhân vật thần thoại ghi chép trong sách cổ, vô địch suốt một thời đại.

Nếu muốn trong cùng cảnh giới đánh bại bất cứ người nào trong bọn họ, cơ hồ đều là chuyện không có khả năng.Vào lúc tối nhất, chính là cơ hội duy nhất.

Khi mà lực lượng dấu vết bọn họ lưu lại sẽ giảm xuống một nửa.

Chỉ cần tại cùng cảnh giới, có thể đạt tới một nửa tu vi của bọn họ liền có cơ hội lưu lại tên trên Thánh Bia.- Mặc dù là lực lượng của bọn họ giảm xuống một nửa, người có thể ngăn cản bọn họ xuất một chiêu vẫn cứ cực kì ít ỏi đến đáng thương.Phong Phi Vân có hơi kêu lên.Phong Phi Vân hiện tại chính là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, đối thủ sẽ là hư ảnh của Nạp Lan Hồng Đào.Nạp Lan Hồng Đào, Gia chủ đời thứ nhất của gia tộc Nạp Lan, tên của lão đã được khắc vào trên Thánh Bia hơn một vạn năm.Hơn một vạn năm này, không biết ra bao nhiêu thiên tài cấp bậc Sử Thi, cơ hồ mỗi một người đều đã đến đây khiêu chiến hư ảnh của lão trên Thánh Bia.

Nhưng mà không có một ai có thể đánh bại lão, thay thế tên của lão.Mặc dù chỉ là đánh bại một nửa tu vi của lão, cũng không có một người nào.Phong Phi Vân nếu như có thể tại cùng cảnh giới đánh bại lão, như vậy nhất định phải làm kinh ngạc thiên hạ, trở thành thiên tài hàng đầu hơn một vạn năm qua của Thần Cơ Vương triều này.-------Chương 534: Còn chưa kết thúc (1)Gấu ăn trăng - nguyệt thực, chỉ có kéo dài một canh giờ, mỗi người đều phải tranh thủ lúc này.Nếu muốn nổi danh vạn năm, đúng là vào lúc này.Nếu muốn xưng hùng một thời đại, cũng vào lúc này.Nếu muốn lưu danh muôn đời, ghi vào sử sách, chính là vào lúc này.Các tu sĩ đến từ mỗi đại thế lực tu tiên như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trong lòng có một dục vọng mãnh liệt.

Chỉ cần có thể lưu lại tên trên Thánh Bia, là có thể trở thành người quyền thế rất mạnh trong cả Thần Tấn Vương Triều.Nhưng mà người có thể tiếp được một chiêu do những vị tiên hiền này xuất ra đều cực kì ít ỏi đến đáng thương.Vị Thiếu chủ Tiên Giáo đánh nhau năm chiêu cùng một vị tiên hiền với vầng hào quang trên đỉnh đầu đã bị trọng thương, sau đó bại trận đành rút lui khỏi bờ Thánh Hồ.Vị thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai, cũng là tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, đánh nhau sáu chiêu cùng một vị tiên hiền với vầng hào quang trên đỉnh đầu kia cũng đã bị thương nặng.

Ngay cả Ngân Lang nàng cưỡi đều bị sét đánh thủng một lỗ thật lớn phun đầy máu, thiếu chút nữa bị xẻ thành hai nửa.Vị thiếu nữ Phật Môn này cũng bại lui.- Xoạt!Phong Phi Vân bay về hướng Thánh Bia.

Hắn xuất ra Bạch Thạch Chiến Đao dùng lực lượng toàn thân, từ giữa trời bổ một đao ra ngoài.

Một đạo Long Hình đao mang bay ra, Bạch Long bay lướt qua lên không mà gợn nước gợn đều bị xẻ bay tứ tán.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Nhưng mà, một đạo đao mang này lại bị Lệnh Đông Lai phá vỡ, nên cũng không tiếp xúc đến Thánh Bia.- Phong Phi Vân, bó tay chịu trói đi!

Cùng ta trở về phục mệnh.Lệnh Đông Lai cũng mang theo chiến đao, chiến đao kia chính là rèn bằng sắt Chu Tước, nặng tới một vạn sáu ngàn cân.

Có ánh lửa phủ khắp trên thân đao, soi đỏ hồng cả một vùng nước rộng.- Muội a!

Đừng chắn lối ta.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, hắn muốn vòng qua Lệnh Đông Lai.Tốc độ của Phong Phi Vân mặc dù cực nhanh, nhưng mà linh giác của Lệnh Đông Lai lại cao hơn, lại có thể sớm biết trước hướng đi của Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân còn chưa chuyển động thì hắn liền đã chém ra đao quyết, chắn đường Phong Phi Vân định đi.Phong Phi Vân đích thật là cho tới bây giờ đều không hề gặp phải đối thủ như vậy, hắn có một loại cảm giác không biện pháp nào đánh được.Tuổi của Lệnh Đông Lai và Phong Phi Vân tương tự, nhưng mà hắn lại cực kì nghiêm túc, điềm tĩnh, kín đáo, kiên nghị, quả cảm, nhìn xa trông rộng.

Hắn mặc áo giáp trông như một vị lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ngón tay Lệnh Đông Lai chuyển động, thiên địa xoay tròn, phong tỏa tứ phương, cơ hồ đã biến nửa Thánh Hồ thành Thái Cực Thần Đồ.

Hồ nước kia chia làm hai phương hướng mà chuyển động, có ánh sáng hai màu hắc bạch từ trong nước phóng lên cao.- Đây là...

Thái Thanh Bát Trận Đồ!Lệnh Đông Lai chính là một người có mạng lớn, đã qua trải qua một tầng Thượng Cổ bí phủ, thấy được Tam Tắc Đạo Ngôn do đạo tổ truyền lại.

Thái Thanh Bát Trận Đồ của hắn càng đáng sợ hơn.

So sánh với Bát Trận Đồ không hoàn thiện của Kỷ Phong thì cường đại hơn nhiều lắm.Có bóng dáng một vị Đạo Ảnh thật lớn đang chậm rãi nổi lên từ phía sau hắn.

Đây là hình ảnh một vị lão đạo cao mười trượng, da dẻ hồng hào, tiên phong đạo cốt, rất giống như tượng Đạo Tổ trong truyền thuyết.Từ xa xa, Kỷ Phong gắt gao nhìn chăm chú cảnh tượng này, trong miệng thì thào tự nói- Thái Thanh Minh Kính, đạo tổ kính tượng.

Đây là nguồn gốc đích thực của Đệ Nhất Tắc Đạo Ngôn.- Gặp phải ngươi, thật đúng là không may!Phong Phi Vân lắc đầu, thân thể vừa động, liền bay ngược về hướng phía sau.Đồng thời lúc đó, Thái Cực Thần Đồ trong Thánh Hồ, dựng lên ngất trời.

Những cột nước ngập trời cao chừng trăm trượng, trực tiếp nện thẳng về phía trước vào người Phong Phi Vân.Cái này mới thật sự là Thái Thanh Bát Trận Đồ!Luân Hồi Tật Tốc cực nhanh như thế nào.

Nó đã bay đến hơn hai trăm dặm nhưng vẫn bị "Thái Thanh Bát Trận Đồ" đuổi kịp và vượt.

Từ cách hơn hai trăm dặm phát ra một tiếng nổ thật lớn, một đám rùng cây cổ thụ đều bị nghiền nát, sức sống hoàn toàn biến mất.Những tu sĩ đã bại trận đành lui về bờ Thánh Hồ thì lúc này đều hai mặt nhìn nhau, Lệnh Đông Lai này cường đại đến có hơi khủng bố.

Vẻn vẹn chỉ là dựa vào một chiêu "Thái Thanh Bát Trận Đồ" này, ắt đủ cho hắn đứng vững vàng hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.- Yêu Ma Chi Tử, tuy rằng vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng dù sao vẫn còn chưa vượt qua Địa Kiếp.

Nếu muốn tiếp được một chiêu này, cơ hồ là không có khả năng làm được.Rất nhiều người đều đang suy đoán, một chiêu này của Lệnh Đông Lai có thể nện Phong Phi Vân thành mảnh vụn hay không.Lệnh Đông Lai từ ngoài hai trăm dặm bay trở về Thánh Hồ, rơi trên mặt nước Thánh Hồ, sắc mặt cũng khá nặng trịch.

Hắn không hề tìm được thi thể của Phong Phi Vân, chỉ nhìn thấy một hố thật lớn, trong hố khói đen cuồn cuộn, một mẩu xương cũng không có.Chẳng lẽ Yêu Ma Chi Tử thật sự đã biến thành phấn vụn?Không đúng!Linh giác của Lệnh Đông Lai bỗng giật thột một cái.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng đỉnh núi Tịch Thần Phong.

Trên đỉnh núi cao tám ngàn thước, một người thiếu niên áo trắng đang đứng ở nơi đó, tràn đầy hứng thú nhìn hắn.Không phải Phong Phi Vân thì là ai!- Rất có tính khiêu chiến !Lệnh Đông Lai nở nụ cười, cười đến kích động không thôi, đột nhiên hắn thốt ra một câu:- Phong Phi Vân, ngươi bị mắc mưu rồi.Nguyệt thực, sắp sửa sẽ trôi qua.Hiện tại cách khi kết thúc lúc tối nhất, chỉ còn thời gian hai lần hô hấp.Lệnh Đông Lai thì đứng ở trong Thánh Hồ, gần trong gang tấc với Thánh Bia nên hắn còn có một cơ hội ra tay cuối cùng.Nhưng mà Phong Phi Vân ở cách quá xa, ngay cả một cơ hội ra tay cuối cùng này cũng không có.- Xoạt!Lệnh Đông Lai là tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, vẻn vẹn chỉ là một khoảnh khắc cũng đã xuất hiện ở trước Thánh Bia.

Hắn đánh nhau cùng vị tiên hiền có vầng hào quang trên đỉnh đầu.Vị tiên hiền này cũng là một nhân vật thần thoại, tên gọi "Tử Ngọ", đã xuất hiện vào thời gian quá mức xa xưa, trên sách cổ cũng chỉ có ghi chép linh tinh vớ vẩn cực kì mơ hồ.

Có người phân tích ra, rất có thể ông ta chính là một trong mấy vị sáng lập ra Vạn Tượng Tháp.Tử Ngọ chính là người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, vừa rồi nhiều vô số kể tu sĩ đã đánh nhau cùng ông ta.

Trong đó cường đại nhất chỉ có hai người, đó là Thiếu chủ Tiên Giáo xuất ra được đỉnh cổ sáu chân, và nữ phật tu Ngự Thú Trai đứng ở trên đỉnh đầu Ngân Lang kia.Thiếu chủ Tiên Giáo tiếp được năm chiêu của Tử Ngọ.Ngự Thú Trai nữ phật tu, tiếp được sáu chiêu của Tử Ngọ.Thời gian còn lại cho Lệnh Đông Lai vẻn vẹn chỉ đủ cho hai lần hô hấp.

Nhưng mà Lệnh Đông Lai cảm giác được, thế này đã là đủ rồi.-------Chương 535: Còn chưa kết thúc (2)Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!....Âm thanh đánh nhau liên tiếp vang lên, cả Thánh Hồ đều long trời lở đất, lửa chiến bao phủ hết thảy, lấp kín trời cao.

Có rất ít người có thể thấy rõ bóng dáng của Lệnh Đông Lai, thậm chí đều không nhìn rõ cảnh tượng trong Thánh Hồ.Lệnh Đông Lai cho rằng Phong Phi Vân bị mắc mưu hắn, mất đi cơ hội ra tay cuối cùng.

Nhưng mà hắn có lẽ xem thường tốc độ của Phong Phi Vân.

Nếu như Phong Phi Vân muốn đi tiến hành một lần đánh cược cuối cùng, thì với Luân Hồi Tật Tốc, hắn hoàn toàn có khả năng đồng thời tới dưới Thánh Bia cùng Lệnh Đông Lai.Nhưng mà Phong Phi Vân lại không hề làm như vậy, bởi vì chiến lực của hắn đích xác còn không bằng Lệnh Đông Lai.

Đây là sự thật không cần tranh cãi.

Dù sao thấp hơn một đại cảnh giới, căn bản hắn không có khả năng giống như đánh bại các tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng khác, để có thể đánh bại Lệnh Đông Lai.Phong Phi Vân suy đoán, Lệnh Đông Lai hẳn là đã đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc Sử Thi.

Chỉ là hắn che giấu rất sâu, còn không bị người ngoài biết được thôi.Đúng là bởi vì Lệnh Đông Lai cường đại, hắn đánh một trận với hư ảnh của Tử Ngọ, nhất định sẽ là trời long đất lở, rồi đều hủy diệt tất cả chung quanh.

Cho nên Phong Phi Vân không hề ra tay.Trong thiên hạ, căn bản không có bất cứ một người tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn nào có khả năng sống sót ra khỏi vòng chiến giữa Lệnh Đông Lai và Tử Ngọ.Mặc dù là "Nạp Lan Hồng Đào" tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, cũng không có khả năng tiếp nhận được một chiêu do "Tử Ngọ" có cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng xuất ra.Bọn họ là hai nhân vật chí cường sống tại hai thời đại khác nhau.

Nếu cùng cảnh giới, bọn họ ai mạnh ai yếu có lẽ không ai biết.

Nhưng mà người cao hơn một cảnh giới, nhất định có thể thắng được người thấp hơn một cảnh giới kia.Đây không phải chênh lệch về thiên phú bẩm sinh, đây là chênh lệch về cảnh giới.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên Thánh Hồ, tất cả mọi mây khói đều tan đi.Lệnh Đông Lai lại rút lui trở về, vẫn đứng nổi bật ở bờ Thánh Hồ, đôi mắt vẫn kiên nghị mà trí tuệ, hắn nhìn chăm chú Thánh Bia nguy nga ở giữa hồ.Cùng lúc đó, trên bầu trời lộ ra một ánh trăng, vầng trăng sáng lại lần nữa hiện ra.Lúc tối nhất đã trôi qua.Lệnh Đông Lai không hề tiến vào nổi vầng sáng bảo vệ của Thánh Bia, hắn đã bị Tử Ngọ đánh lui trở về.- Lệnh Đông Lai thật là lợi hại, chính là người thứ nhất có thể đánh đến hư ảnh của Tử Ngọ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai lần hô hấp đã đánh nhau hơn bốn trăm chiêu.

Chỉ tiếc nhưng cuối cùng vẫn bị Tử Ngọ đánh bại.Một vị đại nhân vật thế hệ trước thấy rõ trận quyết đấu vừa rồi trong Thánh Hồ, trong lòng kêu lên không thôi.Dấu vết của Tử Ngọ bị Lệnh Đông Lai đánh nát một mảng, nhưng mà đến lúc ánh trăng hiện ra thì nó liền lại đã hoàn toàn khôi phục.

Cũng chỉ có những người nhãn lực cao siêu nhất mới phát hiện ra được điểm này.Phong Phi Vân tự nhiên cũng thấy được.

Nếu đã có thể đánh sứt mẻ dấu vết của tiên hiền, vậy thì khoảng cách đến đánh bại tiên hiền liền đã chỉ còn cách có một bước chân.Đánh vỡ tan dấu vết, mới có thể khắc lên được dấu vết của chính mình.Mặc dù Lệnh Đông Lai bại lui trở về, nhưng mà lại vẫn làm kinh ngạc tất cả mọi người.

Sau ngày hôm nay, ba chữ Lệnh Đông Lai này nhất định vang danh thiên hạ, thiên tài cấp bậc Sử Thi đã là không nghi ngờ.Thiên phú bẩm sinh hay là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.- Lệnh Đông Lai quá cường đại, Thần Tấn Vương Triều đã thật lâu không hề xuất hiện thiên tài có thể đánh nát dấu vết của tiên hiền.

Sau ngày hôm nay, danh tiếng của Lệnh Đông Lai rất có thể sẽ vượt qua thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.- Cái đó cũng không nhất thiết, thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, xây dựng ảnh hưởng đã lâu, rất khó bị rung chuyển.

Huống hồ trong tám vị nhân tài này, có mấy vị cũng còn chưa xông vào Thánh Bia, thiên phú bẩm sinh của bọn họ chưa chắc liền kém hơn Lệnh Đông Lai.- Nói cũng phải, Lệnh Đông Lai có thiên phú bẩm sinh tuy mạnh, nhưng mà muốn trong vòng mười năm đuổi kịp và vượt thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, thì vẫn là một việc khó.- Điều đáng tiếc nhất vẫn là Yêu Ma Chi Tử, tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn có thể nói vô địch.

Nhưng mà lại bị Lệnh Đông Lai làm cho vô phương đến gần Thánh Bia.- Đích thật là đáng tiếc.

Tại trong số thiên tài thế hệ mới sinh cũng chỉ có song ma Phong gia là đáng sợ nhất, có lực lượng và địa vị ngang nhau với Lệnh Đông Lai.

Chỉ tiếc Tiểu Tà Ma tuổi quá nhỏ, tu vi tăng quá nhanh, cùng cảnh giới chưa chắc có thể vô địch.

Cũng chỉ có Yêu Ma Chi Tử có khả năng đánh bại Nạp Lan Hồng Đào tu vi chỉ còn một nửa, chỉ là...

Ai!

Đáng tiếc!Rất nhiều người, đều cảm giác tiếc rẻ cho Phong Phi Vân, cảm giác hắn chính là bị Lệnh Đông Lai dùng mưu để hại nên mới không thể đánh một trận với Thánh Bia, mất đi cơ hội tuyệt hảo này.- Xông vào lúc tối nhất, thì có bản lĩnh gì?

Coi như có thể tại lưu danh trên Thánh Bia, cũng chỉ là đánh bại một nửa lực lượng tiên hiền mà thôi.

Muốn xông vào thì cứ chọn lúc tu vi tiên hiền cường thịnh nhất.

Như vậy đánh bại tiên hiền, lưu lại tên thì mới xem như bản lĩnh.Phong Phi Vân đứng ở đỉnh núi Tịch Thần Phong, âm thanh hào hùng, có một cỗ khí thế uy phong hơn tứ phương.Lời này vừa nói ra, tất cả những ai có mặt kinh ngạc, hắn muốn cái gì ?Thời gian gấu ăn trăng - nguyệt thực đã trôi qua, vầng trăng lại tròn vành vạnh giữa trời.Phong Phi Vân tựa như một chim trắng to bay từ đỉnh núi xuống.

Hắn lao về hướng Thánh Bia, có vẻ đặc biệt sáng lòa chói mắt.Lệnh Đông Lai liền đứng ở bờ Thánh Hồ, nhưng lại không hề ra tay ngăn cản.

Vừa rồi hắn đánh một trận cùng với hư ảnh của tiên hiền nên đã bị thương không nhẹ, lúc này hắn đang khôi phục lực lượng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên người Phong Phi Vân có một cỗ khí thế làm cho Thánh Hồ đều bắt đầu sôi sùng sục, tên huý của vị tiên hiền kia trên Thánh Bia đều đã lờ mờ thất sắc."

Nạp Lan Hồng Đào", bốn chữ cổ này đang di chuyển trên Thánh Bia, nay bị khí thế của Phong Phi Vân đột phá vào mà bộc phát ra một mảnh hào quang trắng lóa.

Một bóng dáng nam nhân tư thế oai hùng nổi bật, đi ra từ trong hào quang, thân thể bán trong suốt, nhưng mà lại có vẻ cực kì cao lớn, làm cho người ta thấy một sự uy nghiêm không thể chiến thắng nổi.Phong Phi Vân liền đứng ở trên Thánh Hồ, Long Mã Hà Đồ lao ra từ trong thân thể, một dòng Tiên Hà ( con sông tiên) sương khói mịt mờ mênh mông vô tận trôi nổi lên đỉnh đầu.

Có Long Mã ngẩng đầu từ trong Tiên Hà nhìn lên trời cao, ba trăm sáu mươi quang điểm trên người đều bắt đầu vận chuyển.Đây chính là hình ảnh thần đồ hóa !-------Chương 536: Ý định giết người (1)Không ngờ Yêu Ma Chi Tử lại muốn đánh nhau với Nạp Lan Hồng Đào trong thời kỳ toàn thịnh?Tất cả mọi người không thể bình tĩnh, có người cảm giác Phong Phi Vân quá mức mơ tưởng ngông cuồng, cũng có người cảm giác được hắn can đảm và quyết đoán hơn người.Lệnh Đông Lai đứng ở bờ Thánh Hồ, gắt gao nhìn chăm chú hồ Thánh Bia ở trung tâm hồ.

Không ngờ ngay cả phục hồi chỗ bị thương đều quăng sang một bên, hắn muốn trước hết được xem cuộc chiến.- Khá lắm Phong Phi Vân!Kỷ Phong cũng đứng ở bờ Thánh Hồ, mới rồi hắn cũng xuất thủ nhưng mà cũng vẫn kết thúc bằng thất bại.Thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai đứng ở trên đỉnh đầu Ngân Lang, dáng người uyển chuyển, thánh khiết trang nghiêm, quanh thân có phật quang, sau lưng có vô số dị thú bảo vệ.

Còn đám Thao Thiết, Kỳ Ngưu, Kim Sư....v..v..., giờ phút này trái lại đều đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mà nhìn về phía trung tâm Thánh Hồ.Còn một vị Thiếu chủ Tiên Giáo kia đang ngồi ở trên một chiếc Thần Thuyền, ánh mắt khẽ nhướn lên, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.Cản Thi nữ của Âm Hư Thi Động, ai nấy đều mắt nhung không ngừng ràn rụa, con ngươi phóng ra ánh sáng khác thường mà cũng cảm thấy khá hứng thú nhìn một màn này.- Đây là giao chiến vượt qua vạn năm, thiên tư của Phong Phi Vân thì đúng là lão phu xưa nay mới thấy, có lẽ có thực lực chống lại Nạp Lan Hồng Đào năm đó.Ngọc công công lão mắt nhíu lại, nhẹ nhàng gật đầu.- Hừ, một tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng cũng dám khiêu chiến Nạp Lan Hồng Đào thời kỳ toàn thịnh, quả thực chính là đang tìm chết.Diêu Cát đứng ở bên cạnh Bát Bộ Long Xa, mắt nhung mỉm cười, có hơi liếc nhìn công chúa La Phù sau bức màn xe.Công chúa La Phù không nói một lời, lần đầu tiên không có chê bai Phong Phi Vân, cũng không biết trong lòng nghĩ đến cái gì.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân rốt cục khởi xướng công kích.Hắn vừa công kích một cái, Nạp Lan Hồng Đào liền bành trướng khí thế.

So với hắn thì ra tay xuất thủ còn nhanh hơn, liền quấn lấy hắn vào trong vòng xoáy.

Đây là do vòng xoáy do chiến uy tạo thành, căn bản vô phương bỏ chạy.Tại cùng cảnh giới, Nạp Lan Hồng Đào so sánh bất kì đối thủ nào mà Phong Phi Vân từng gặp phải trong dĩ vãng thì đều đáng sợ hơn.

Đây là đại biểu của một thời đại thần thoại, chưa từng có bị bại.Phong Phi Vân vừa ra tay, nương theo đó đánh ra tất cả thủ đoạn.

Miểu Quỷ Ban Chỉ, Bạch Thạch Cự Đao, thậm chí cả Thanh Đồng Linh Chu đều xuất ra hết.

Giao chiến cùng đối thủ như Nạp Lan Hồng Đào, căn bản cũng không thể giữ lại nửa phần.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Uy lực của Linh Khí mặc dù bị lực lượng Thánh Bia áp chế, nhưng mà lại vẫn không thể coi thường.

Sáu bức thần đồ trên Miểu Quỷ Ban Chỉ triển khai toàn bộ, mỗi một bức thần đồ đều giống như một tiểu thế giới.Bạch Thạch Cự Đao khai triển Hóa Long Hoàng Đao Quyết, lúc nào cũng đều có trên trăm con Bạch Long được chém ra.Chúng dài chừng mấy chục trượng chiếm cứ cả Thánh Hồ, có khí thế quần long công thành, không ngừng phát ra âm thanh long ngâm.Thanh Đồng Linh Chu dài đến trăm thước, mang phong cách tang thương cổ xưa với uy năng không lường được.

Mặc dù nó không hề dẫn động lực lượng nguồn gốc Bản Nguyên cao nhất, nhưng mà vẫn khá đáng sợ, nên đánh cho thành Thánh Hồ đều phải tan vỡ.Thần kinh Phong Phi Vân đều đã hoàn toàn căng thẳng, không dám buông lỏng nửa phần.

Chỉ mỗi một sai lầm nhỏ nhất, đều có thể dẫn đến kết cục bỏ mạng đạo tiêu.Nạp Lan Hồng Đào vào lúc lưu danh Thánh Bia cũng là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà cũng đã tu luyện ra rất nhiều Linh Thông nghịch thiên.

Trong đó còn có bí pháp do hắn tự nghĩ ra, trở thành nền tảng để Nạp Lan gia tộc sau này xưng hùng thiên hạ.Một dòng nước lũ đánh ra từ trong tay Nạp Lan Hồng Đào, cuốn cho sáu bức thần đồ trên Miểu Quỷ Ban Chỉ đều bị trôi mất đi, biến thành sáu chữ cổ mà rơi xuống trên Miểu Quỷ Ban Chỉ.Nhưng mà Phong Phi Vân lại mạnh mẽ dẫn động Miểu Quỷ Ban Chỉ, lại lần nữa nện ầm ầm ra ngoài.Bạch Thạch Cự Đao và Thanh Đồng Linh Chu đều bị đánh bay mấy lần.

Nhưng mà lại đều trong vòng thời gian cực kì ngắn ngủi được Phong Phi Vân triệu hoán trở về, lại lần nữa khởi xướng công kích.Đây là một hồi cuộc chiến vô cùng sôi nổi, ra ngoài dự liệu tất cả ở đây.Dù sao Nạp Lan Hồng Đào chính là thời kỳ toàn thịnh.

Bọn họ đều cho là, Phong Phi Vân sẽ bị Nạp Lan Hồng Đào xuất một chiêu giết chết.

Coi như không bị Nạp Lan Hồng Đào xuất một chiêu giết chết, cũng tuyệt đối sẽ nhanh chóng bị bại.- Không ngờ... không ngờ đã đánh nhau hơn bốn mươi chiêu, tên...

Cái...tên Yêu Ma Chi Tử này...Một vị tu sĩ Thiên Mệnh thế hệ trước vốn ẩn náu trong bóng tối, giờ phút này cũng không nhịn được đi ra, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc nói không ra lời, mở miệng cũng có chút phát run.Điều này đích thật là rất kinh ngạc, đây chính là Nạp Lan Hồng Đào thời kỳ toàn thịnh a!Phong Phi Vân tự nhiên cũng không dễ dàng, có bảy lần đều thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay Nạp Lan Hồng Đào.

May là hắn có Luân Hồi Tật Tốc nên mới tránh né được trong đường tơ kẽ tóc, tránh được tử kiếp.Mặc dù là Nạp Lan Hồng Đào sức mạnh vô song, tu vi đạt cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn.

Nhưng tốc độ của hắn cũng không có khả năng theo kịp Phong Phi Vân.- Tiểu Diễn Thuật Tru Thiên Hám Tiên Chùy!Phong Phi Vân ngừng lại, lấy Thanh Đồng Linh Chu, Bạch Thạch Cự Đao, Miểu Quỷ Ban Chỉ bảo vệ bản thân.

Hắn ngưng tụ bốn mươi đạo thần thức, khai triển Tiểu Diễn Thuật mà ngưng tụ thành một thanh cự chuỳ đen nhánh.Đây là Tru Thiên Hám Tiên Chùy thần thoại trong truyền thuyết.

Trong rất nhiều sách cổ cũng có ghi chép, Phong Phi Vân lại lần nữa triệu hoán ra hư ảnh của nó, hung hãn nện về hướng trên Thánh Bia.Cùng lúc đó, Thanh Đồng Linh Chu nối đuôi bay theo ở phía sau, Bạch Thạch Cự Đao, Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng hợp thành một chuỗi, Phong Phi Vân đi theo cuối cùng.

Đây là hắn muốn khởi xướng một kích mạnh mẽ dữ dội nhất.Có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào hay không, liền nhìn một kích này.Các tu sĩ chung quanh Thánh Hồ đều đã giống như hóa đá, ánh mắt cũng không dám chớp một cái mà đều nhìn một màn này.

Cảnh tượng này nhất định sẽ là một màn ghi vào sử sách.Phong Phi Vân truy theo phía sau Miểu Quỷ Ban Chỉ, trong lòng vô cùng bình tĩnh, trong mắt chỉ có một đối thủ Nạp Lan Hồng Đào này.

Cả thế giới đều tựa hồ biến thành bóng tối hắc ám, chỉ có trên người Nạp Lan Hồng Đào vẫn còn tỏa ra ánh sáng.

Hiện tại hắn sẽ đi đánh nát vầng ánh sáng này.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tru Thiên Hám Tiên Chùy nện xuống trước hết, đánh cho Thánh Bia đều run lên.

Nhưng cuối cùng vẫn còn bị Nạp Lan Hồng Đào nện một quyền đánh nát, biến thành khói đen.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thanh Đồng Linh Chu ngay sau đó đã đâm tới, nhưng mà cũng bị đánh cho bay ngang.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Bạch Thạch Cự Đao phát ra một tràng đao reo, Long Hoàng bay lên chín tầng trời, liên tiếp chín đao hạ xuống, nhưng đều bị phá vỡ.-------Chương 537: Ý định giết người (2)Nạp Lan Hồng Đào nện một quyền vào trên đao phong, Cự Đao cũng bị bay đi ra ngoài.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng không thể đón nhận nổi quyền kình của Nạp Lan Hồng Đào, đành rơi vào trong Thánh Hồ.Tất cả điều này đều phát sinh trong khoảnh khắc nhanh như chớp giật, các Linh khí liên tục tiến lên, không có khoảng cách thời gian ít ỏi nào.Quyền của Phong Phi Vân lần đầu tiên đối đầu với quyền của Nạp Lan Hồng Đào, phát ra âm thanh sắt thép va vào nhau.

Sóng nước cả Thánh Hồ đều bị hất bay lên, trên bầu trời cũng có không khí đang nổ vang.Phong Phi Vân hoàn thành hoán huyết lần thứ tư, cường độ thân thể có thể so với phượng hoàng con.Lần giao chiến này đây cũng không hề duy trì liên tục bao lâu, quyền va chạm nhau mười tám lần thì cánh tay Nạp Lan Hồng Đào bị Phong Phi Vân nện cho vỡ, hư ảnh xuất hiện sự không trọn vẹn.Nhưng mà Phong Phi Vân lại toàn thân đều là máu tươi, da đều bị rách văng tung tóe, đầu khớp xương cánh tay đều bị vỡ vài đoạn.

Trong một lần giao chiến cuối cùng, thân thể hắn bị Nạp Lan Hồng Đào đánh, trực tiếp nện cho Phong Phi Vân bay đi ra ngoài, máu tươi rơi khắp Thánh Hồ.

Cuối cùng hắn rơi xuống bờ Thánh Hồ, sau đó lấy tay chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất.Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn còn kém một chút, bị Nạp Lan Hồng Đào đánh cho trọng thương mà lui trở về.

Thế nhưng hắn lại vẫn cắn chặt hàm răng, ánh mắt kiên nghị, không bị ngã xuống.Miểu Quỷ Ban Chỉ, Bạch Thạch Cự Đao, Thanh Đồng Linh Chu đều vội vàng bay trở về, đều là lờ mờ không ánh sáng.Phong Phi Vân thua ở trong tay Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, nhưng mà nhưng không ai dám nói ra nửa câu trào phúng.

Bởi vì đây là Nạp Lan Hồng Đào đang trong thời khắc tu vi tối cao nhất.Chỉ có rung động!- Phong Phi Vân đánh nát một đoạn cánh tay Nạp Lan Hồng Đào, xem như đập vỡ một khối dấu vết.

Đây chính là Nạp Lan Hồng Đào vào lúc cường thịnh nhất a!- Nếu như vào lúc tối nhất, tu vi Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, Phong Phi Vân rất có thể sẽ đánh bại hắn.- Thiên tư của Phong Phi Vân đã hơn Lệnh Đông Lai, đã được xem như thiên tài hàng đầu của thời đại này, cùng cảnh giới không người có thể so sánh với hắn....Lệnh Đông Lai, Kỷ Phong, Diêu Cát, thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai, Thiếu chủ Tiên Giáo kia...

Những người này giờ phút này trong lòng đều có một loại tâm tình không sao diễn tả nổi, có một loại cảm giác thất bại.- Coi như vô địch trong cùng cảnh giới thì tính sao?

Chỉ là nếu không được lưu danh trên Thánh Bia, thì vẫn không coi là cái gì, căn bản không chiếm được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, không có khả năng xưng hùng thời đại này.Vị Thiếu chủ Tiên Giáo hừ lạnh một tiếng.Hắn nói cũng không có sai, những người này sở dĩ đều muốn tại lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải muốn nổi danh.

Đối với bọn họ mà nói thì bọn họ có tiếng tăm đã đủ lớn, thứ mà bọn họ đích thực muốn có được chính là số mệnh trên Thánh Bia.Từ cổ chí kim, chỉ cần có thể có được số mệnh trên Thánh Bia, là có thể xưng hùng một thời đại, chèn ép cho các thiên tài cấp bậc Sử Thi khác phải lờ mờ thất sắc.- Phong Phi Vân còn có thể chờ lần nguyệt thực kế tiếp sau nửa năm.

Với thiên phú bẩm sinh của hắn, chỉ cần lực lượng Nạp Lan Hồng Đào giảm xuống một nửa, hắn rất có khả năng đánh bại Nạp Lan Hồng Đào.Có người nói.- Buồn cười, sau khi tin tức hôm nay truyền ra, nhất định sẽ làm kinh động thiên hạ.

Không ai sẽ nguyện ý thấy Phong Phi Vân lưu danh trên Thánh Bia, sẽ có vô số người đến đây loại trừ hắn, thậm chí Cự Kình đều sẽ xuất thủ.

Đừng nói nửa năm, Phong Phi Vân có thể sống quá nửa tháng hay không, đều xem như đã mừng lắm rồi.- Ai!

Gỗ tốt trong rừng, tất bị chặt....Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ ràng đạo lý này.

Nhưng mà những người này cũng không biết, Phong Phi Vân hiện tại mới mở được hai trăm mười sáu mệnh huyệt thôi,hắn tịnh không hề đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đứng đầu.Nếu như có thể luyện hóa ba gốc Linh Thảo còn lại trên người, là tu vi có thể lại tăng lên một nấc quan trọng.

Khi đó căn bản là không cần chờ đến sau nửa năm mà vẫn có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu danh trên Thánh Bia.Chỉ cần lưu danh trên Thánh Bia, là có thể lại được Thánh Bia chiếu cố số mệnh.

Có người muốn giết hắn, thì cũng không là một chuyện dễ dàng.Hiện tại mấu chốt nhất chính là, làm thế nào chống đỡ qua được mấy ngày này?Giờ phút này, cũng đã có người rục rịch, muốn nhanh chóng loại trừ Phong Phi Vân, không muốn thấy hắn sống đến sau nửa năm.Phong Phi Vân đang bị thương nặng, hiện tại, chính là thời khắc tốt nhất để giết hắn.Trên bờ Thánh Hồ, tu sĩ đông đảo, rất nhiều người có tu vi cường đại.

Họ đều nhìn ra lực lượng của Phong Phi Vân và Nạp Lan Hồng Đào có chênh lệch không lớn, chỉ phải chờ tới lần nguyệt thực sau nửa năm, thì có bẩy phần có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia, muôn đời không hủy hoại.Thiên tư của Phong Phi Vân đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất an.Một lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm bay ra từ chỗ sâu trong cánh đồng tuyết, một mảnh sóng huyết cuồn cuộn nện về hướng chính giữa lưng Phong Phi Vân.Âm thầm, đã có người xuất thủ.Người này sợ hãi Thần Vương trả thù, nên cũng không có hiện thân.Dù sao Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, người mà dám công khai ra tay đối với hắn cũng không nhiều.- Rầm!Một thanh Thiết Kiếm ngang trời bay ra, nó đánh bay lưỡi Huyết Nhận đỏ đậm kia.Thân hình Tô Huyết chợt lóe lên, liền rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, Thiết Kiếm trong tay nàng Ngự Kiếm bay ra, bay vào trong cánh đồng tuyết.

Bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm.Thiết Kiếm mang theo vết máu bay trở về, rơi xuống trong tay nàng.Phong Phi Vân khóe miệng có vết máu, nhưng mà lại cười cười:- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, ngươi lại sẽ ra tay tương trợ.Tô Huyết cũng không buồn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tứ phương- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, chúng ta thanh toán xong.- Thanh toán xong, thanh toán xong...Phong Phi Vân đang âm thầm phục hồi chỗ bị thương, nhưng mà trên mặt cũng không quên nở nụ cười.

Hắn cảm giác rằng Tô Huyết cũng không phải lạnh lùng như ở bề ngoài vậy.Ý định giết người lén lút xuất hiện tứ phía, rất nhiều người đều đã rục rịch.

Ít nhất có hơn mười đạo sát khí cường thịnh, trong đó còn có tu sĩ thế hệ trước.Xoạt!Một đạo hào quang trắng xé gió bay đến, rơi xuống bên bờ Thánh Hồ.

Người mới tới ống tay áo đu đưa trong gió, tư thế oai hùng khắp cổ kim, không phải Tô Quân thì là ai.

Hắn lại cười nói:- Ta không có trở về chậm chứ?- Ha ha!

Nếu Tô huynh đã trở về thì cái mạng của ta đây, hôm nay xem như đứng vững được.Phong Phi Vân cười nói.Tô Quân vốn là đang đánh một trận với Yến Tử Vũ, nhưng mà sau khi nhận được tin tức của Tô Huyết, liền vội vàng chạy trở về.-------Chương 538: Thiên tài hàng đầuSau khi Tô Quân xuất hiện, tu sĩ thế hệ trẻ tuổi ở đây liền đều thu hồi sát khí, nghĩ đến giết người trước mặt Tô Quân thì bọn họ còn không có bản lĩnh này.Từng đạo Ngọc Phi Phù bay trên màn trời đi khắp tứ phía.

Những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đang truyền tin tức đi ra ngoài.Đỉnh núi Tịch Thần Phong.Trong miếu cổ, một ngọn đèn Phật Đăng đang cháy bất diệt.Phong Phi Vân liền ngồi xếp bằng phía dưới tượng một vị phật ngủ, thân thể được linh quang bao bọc.

Hắn đã uống đan dược chữa thương, hiện tại cấp tốc phục hồi chỗ bị thương.Những người khác chịu tổn thương nặng như vậy, nếu không có nửa tháng tĩnh dưỡng thì căn bản không có khả năng khỏi hẳn.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại vẻn vẹn tốn hao ba canh giờ liền đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.Đây chính là chỗ lợi hại của Bất Tử Phượng Hoàng Thân.- Phong huynh, hôm nay thật đúng là đại triển thần uy, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ của Thần Tấn Vương Triều.Tô Quân đi đến, trong âm thanh bình thản mang theo nụ cười.

Kỷ Vân Vân đứng ở bên cạnh hắn, yên lặng không tiếng động.Tô Huyết ôm Thiết Kiếm, đi theo ở phía sau.

Nhưng nàng đứng ở cửa miếu, chứ không có đi vào.Phong Phi Vân sắc mặt nghiêm trang mà nói:- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không người nào dám xưng đệ nhất.Tô Quân tán dương gật đầu- Ngươi có thể hiểu rõ ràng điểm này, ta đây cũng yên tâm hơn nhiều.

Vết thương của ngươi khôi phục cũng quá nhanh, ta cảm giác khí tức của ngươi đầy đủ, huyết khí tràn đầy.

Chẳng lẽ ngắn ngủi mấy canh giờ liền khôi phục được ba thành tu vi ?- Đã khôi phục trạng thái đỉnh cao!Phong Phi Vân không có giấu diếm chút nào.Ngay cả Tô Huyết đứng ở cửa đều có hơi chấn động, tốc độ phục hồi chỗ bị thương thế này quả thực quá nhanh.

Khóe miệng nàng giật giật, không biết nói một câu cái gì đó, nhưng cũng không một ai nghe rõ.Tô Quân dừng một chút, lại nói:- Cứ mau chóng rời khỏi nơi này, những tu sĩ thế hệ trẻ tuổi này đã truyền tin tức đi ra ngoài.Chả mấy chốc sẽ có tu sĩ thế hệ trước chạy tới, nhất định có rất nhiều người muốn lấy tính mệnh của ngươi.- Đi đâu?Phong Phi Vân hỏi.- Đi đâu cũng được, chỉ cần bọn họ không tìm được ngươi, đợi đêm nguyệt thực sau nửa năm, ngươi xông qua Thánh Bia, khắc tên lên đó.

Có Thánh Bia chiếu cố số mệnh, bọn họ có muốn giết ngươi liền không được dễ dàng.Tô Quân đáp.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Vô dụng, đợi được đêm nguyệt thực sau nửa năm, bên bờ Thánh Hồ nhất định có nhiều cường giả phục kích giết ta hơn.

Căn bản sẽ không cho ta cơ hội lưu danh trên Thánh Bia.Tô Quân tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này, hắn nói:- Đến lúc đó có lẽ có khả năng xin Thần Vương ra mặt.Phong Phi Vân lắc đầu:- Trền đường quay về Vạn Tượng Tháp, nhất định là có vô số cường giả đang đợi ta nạp mạng.

Căn bản là không quay về Vạn Tượng Tháp được, mà sẽ chết ở nửa đường.Tô Quân hỏi:- Vậy ngươi tính toán như thế nào?- Cho ta thời gian hai ngày, ta nắm chắc có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu lại tên trên Thánh Bia.Phong Phi Vân đáp với vẻ vô cùng tự tin.Tô Quân gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân, hai mắt của hắn mặc dù đã mù, nhưng mà đôi mắt kia lại vẫn có thể Truyền Thần.

Sau một hồi lâu hắn mới nói:- Hảo!

Thời gian hai ngày này, không có bất luận kẻ nào có thể đi vào miếu cổ một bước.Âm thanh của hắn vô cùng kiên định.Tô Quân biết, tu vi của Phong Phi Vân còn có chỗ để tăng lên.

Vậy hắn khẳng định là tính toán mượn thời gian hai ngày này để khiến cho tu vi của chính mình lại tăng lên một nấc mới.Thời gian hai ngày này, số lớn cao thủ còn chưa kịp chạy tới Thánh Hồ, xem như một khoảng thời gian còn chưa nguy hiểm.

Đây là cơ hội duy nhất để Phong Phi Vân có thể lưu danh trên Thánh Bia hay không.Trong miếu cổ, chỉ còn Phong Phi Vân ngồi một mình, hắn lấy ra ba gốc Linh Thảo còn lại cuối cùng, có khả năng trợ giúp hắn mở ra ba mươi tòa mệnh huyệt.Hiện tại đã mở ra hai trăm mười sáu tòa mệnh huyệt!Số lượng Linh Thảo vẫn quá ít, nếu như Phong Phi Vân có được Linh Thảo vô tận, như vậy là có thể trực tiếp đột phá đến Thần Cơ đại viên mãn tối cao nhất.Khi đó chuyện nắm chắc đánh bại Nạp Lan Hồng Đào liền càng lớn hơn.Trời đã sáng!Mặt trời mới lên, đuổi hắc ám đi, nghênh đón một ngày mới.Bên bờ Thánh Hồ sóng gió mãnh liệt, có đại sự trời long đất lở phát sinh.

Mà ở trong Thiên Hoa Cổ Thành, đêm qua so sánh Thánh Hồ cũng là càng náo nhiệt hơn.Bảy vị yêu nữ Sâm La Điện được mang ra đấu giá tại Ngân Câu Phường, cơ hồ toàn bộ cường giả Tà Tông Sâm La Thập Điện có mặt ở đây, muốn mua bảy vị yêu nữ trở về.Đây vốn là Thiên Toán Thư Sinh và Đông Phương Nhất Dạ mưu tính tốt !Mục đích chính của Thiên Toán Thư Sinh là phải khống chế cao thủ Tà Tông, làm cho lúc các anh tài kiệt xuất Vạn Tượng Tháp có thể xông vào Thánh Bia thì sẽ không gặp phải kình địch như các vị điện hạ của Sâm La Điện.Mục đích của Đông Phương Nhất Dạ tự nhiên là muốn kiếm nhiều tiền.Lại bán bảy vị yêu nữ trở về Sâm La Thập Điện, chuyện này vốn chính là kế hoạch ban đầu đã trù tính tốt lắm.Nhưng mà, lại xảy ra biến số.Một người trẻ tuổi gọi là Nam Cung Hồng Bích, đêm qua trong Ngân Câu Phường đã tiêu tiền như nước.

Hội đấu giá vốn là chuẩn bị cho cao thủ Tà Tông của Sâm La Thập Điện, tình thế lại đều bị nàng bẻ queo đi.Cuối cùng bảy vị yêu nữ cao thủ Tà Tông đều được bán ra với cái giá trên trời, bị Nam Cung Hồng Bích mua mất, làm cho cao thủ Sâm La Thập Điện tức đến thổ huyết.Bị mất mặt ở trước mặt Nam Cung Hồng Bích, quả thực so sánh mất mặt ở trước mặt Phong Phi Vân thì còn lớn hơn nữa.Sâm La Thập Điện liền điều động ra cao thủ đi chặn giết, muốn âm thầm giết chết Nam Cung Hồng Bích, như vậy là có thể không cần uổng một gốc cây Linh Thảo mà đã đoạt lại được bảy vị yêu nữ.Nhưng mà cao thủ Sâm La Thập Điện điều động ra, lại đều một đi không còn quay về nữa.

Cuối cùng, ngay cả Nam Cung Hồng Bích và bảy vị yêu nữ Tà Tông đều biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa, giống như đã bốc hơi từ nhân gian.Chuyện này đã lan truyền ầm ĩ xôn xao tại Thiên Hoa Cổ Thành, huyên náo dư luận sôi nổi.Tại Thiên Hoa Cổ Thành, trong một tòa phủ đệ.Vạn mai nở rộ, hồng đua với đỗ quyên.

Ở chỗ sâu trong rừng mai, có một tòa trúc đình từ thuở xa xưa.

Từ trong đình truyền đến tiếng đàn tranh nhẹ nhàng, nghe tiếng nhạc trong tuyết bay có vẻ cực kì hư ảo.Nam Cung Hồng Nhan ngồi ở trong đình, dáng người như thần tiên, trên mặt phủ một tầng lụa trắng, che đi một đôi mắt nhung cùng dung nhan tuyệt trần làm kinh động thế gian.

Mái tóc dài đen nhánh như nước đang tung bay trong bão tuyết, ngón tay mảnh khảnh của nàng lướt nhanh trên dây đàn.Đột nhiên, tiếng đàn tranh im bặt, ngón tay nàng nhẹ nhàng khẽ nâng lên.-------Chương 539: Tình nghĩa vô song (1)Trong rừng mai, Huyết Vũ đạp qua lớp tuyết rơi mà đến.

Khi đi đến bên ngoài đình, nàng chống một cái ô cán gốm sứ mà cười nói:- Tỉ tỉ, tỉ vẫn còn có tâm tình gảy khúc đàn 《 Mạch Thượng Tuyết 》."

Nam Cung Hồng Nhan dùng lụa trắng nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, từ từ cười hỏi:- Những người đó của Sâm La Điện vẫn còn tìm chúng ta?Huyết Vũ gật đầu, đáp:- Bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ, chúng ta sẽ ở trong Mai Trang Viên của công chúa La Phù.

Kỳ thật, ta một mực không nghĩ ra, vì sao tỉ tỉ phải trả giá trên trời, để mua trở lại cả bẩy yêu nữ kia, căn bản không đáng.- Đáng giá.Nam Cung Hồng Nhan đáp:- Người của Sâm La Thập Điện, cũng dám hạ Tất Sát Lệnh đối với Phong Phi Vân, khiến cho bọn họ một lần mất mặt, đều đã thấy nhẹ nhõm đi.Trên mặt Huyết Vũ mang theo vẻ lo lắng, không đồng ý với cung cách của Nam Cung Hồng Nhan.

Bởi như vậy sẽ thành đắc tội với cả Sâm La Điện, như thế rất không đáng.

Nhưng mà nàng lại không dám nói ra khỏi miệng, đành bảo:- Vậy bẩy yêu nữ này thì xử lý như thế nào, giữ lại chúng cũng là một mối tai họa.Nam Cung Hồng Nhan cười nói:- Bọn họ đều đã đội Huyết Cấm Huyền Trạc, từ đó liền là người hầu của ta.

Nếu muốn làm nghịch ý ta, như vậy chính là một con đường chết.

Thả bọn họ trở về đi thôi!- Tốt lắm, ta đây liền thả bọn họ đi.Trên mặt Huyết Vũ mang theo nụ cười sáng tỏ, nàng đã hiểu được dụng ý của Nam Cung Hồng Nhan.

Dừng một chút, nàng nói nghiêm túc:- Có một việc, có lẽ tỉ tỉ còn không biết.Nam Cung Hồng Nhan đặt ngón tay trên dây đàn, lơ đễnh hỏi:- Chuyện gì?- Đêm qua bên bờ Thánh Hồ, Phong Phi Vân thiếu chút nữa đánh bại Nạp Lan Hồng Đào ở thời kỳ toàn thịnh, trở thành người xứng đáng với cái danh thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều.Huyết Vũ đáp.Nam Cung Hồng Nhan hít một hơi thật sâu, trái tim khó lòng bình tĩnh, nàng cười nói:- Đây là việc vui lớn nhất mà ta được nghe hôm nay.Nam Cung Hồng Nhan đột nhiên nhướn mày lên, trong mắt nhung sinh ra một vẻ lo lắng mà nói:- Không đúng, đây không phải việc vui.Nam Cung Hồng Nhan thông minh như thế nào, chỉ thoáng chớp mắt liền phân tích ra chỗ nguy hiểm trong đó.Sắc mặt Huyết Vũ cũng bối rối, nàng nói:- Đích xác không phải việc vui, hiện tại tất cả tu sĩ đều đang chạy về hướng Thánh Hồ.

Có người phân tích ra, Phong Phi Vân đang đột phá cảnh giới, trong vòng hai ngày sẽ lại xông vào Thánh Bia.

Điều này đối với tỉ tỉ mà nói là việc vui cực lớn.

Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện xấu cực lớn.

Rất nhiều người đều muốn ra tay tron vòng hai ngày để loại trừ Phong Phi Vân, sẽ không cho hắn cơ hội lưu danh Thánh Bia.- Ai dám?

Ai dám động thủ, kẻ đó chết!Nam Cung Hồng Nhan lạnh lùng quát một tiếng, một cỗ sát khí bắt đầu xuất hiện từ trên người của nàng, khiến cho Huyết Vũ ở bên ngoài đình đều phải rùng mình một cái theo.Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sát khí trên người Nam Cung Hồng Nhan vốn vẫn lạnh lùng như vậy.Đỉnh núi Tịch Thần Phong, gió lạnh như đao.Một chiếc Cổ Xa trắng tinh bay tới, nó được hai con Đại Trùng Lân kéo bay xuyên trời cao.

Khi bay lên đỉnh núi thì hạ xuống bên ngoài ngôi miếu cổ.Nạp Lan Tuyết Tiên đi ra từ trong xe Cổ Xa.

Nàng mặc phật y trắng tinh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ đặc biệt ngượng nghịu, nhưng mà trong sự ngượng nghịu đó lại tiết lộ một vẻ thánh khiết vượt khỏi đời thường.- Sư tỷ, thật sự không cần muội thay tỉ giáo dục hỗn đản Phong Phi Vân kia?Nạp Lan Tuyết Tiên môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ hơi tức giận.- Không cần, ta đã là người xuất gia, việc hồng trần đã sớm quên mất.

Sư muội, nếu như muội phiền lòng vì chuyện của ta, như vậy như tuyết phật tâm sẽ trọn đời không được an bình.Một người nữ nhân da trắng như mỹ ngọc, thò đầu ra từ trong xe Cổ Xa để lộ nửa gương mặt tiên nhan.

Mặt mũi xinh xắn, da không tỳ vết, đặc biệt một đôi mắt nhung đen huyền kia quả thực so sánh Hắc Trân Châu đều đẹp hơn.Thiên hạ cũng rất khó tìm ra người đẹp thứ hai như vậy nữa.Đúng là Bạch Như Tuyết!Hiện nay Bạch Như Tuyết mặc phật y, tu luyện thánh pháp của Phật Môn nên trên da có được ánh sáng phật mang lấp lánh, có một loại cảm giác xinh đẹp nói không ra lời.Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân trên mặt tuyết mà nói:- Hôm nay thời gian đặc thù, ta tạm tha cho hắn.

Lần sau dứt khoát phải giáo huấn hắn thật tốt một phen.

Tức chết ta, chuyên làm việc hạ lưu.Nạp Lan Tuyết Tiên cắn hàm răng, gắng nuốt xuống cơn tức giận kia mà bước về hướng miếu cổ trên đỉnh Tịch Thần.- Ngươi là ai a?

Cút ngaycho Bổn tiểu thư.Nạp Lan Tuyết Tiên lên tiếng trách mắng.Tô Huyết xuất ra Thiết Kiếm chặn đường Nạp Lan Tuyết Tiên, không cho nàng tiến vào miếu cổ.

Phải đợi Phong Phi Vân mở miệng thì nàng mới cho đi vào.Nạp Lan Tuyết Tiên đi vào miếu cổ, thấy Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại nghĩ tới cảnh ngộ của Bạch Như Tuyết, một ngọn lửa Vô Danh liền bốc lên từ trong lòng.

Nhưng mà nghĩ đến bây giờ thời cuộc khẩn cấp, nàng liền lại mạnh mẽ đè nén cơn tức giận xuống.- Tuyết Tiên, sao ngươi lại tới đây?Phong Phi Vân cười hỏi.Hắn đã luyện hóa một gốc cây Linh Thảo, trong thân thể ánh sáng thần thánh vạn trượng, mở ra hai trăm hai mươi sáu tòa mệnh huyệt.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được tu vi lại tăng lên một phân.- Lúc trước Đại hòa thượng muốn mang ta đi Ngự Thú Trai, nhưng mà trên đường nghe nói chuyện của ngươi, ta liền vừa khóc vừa cầu ngài mang ta trở về.- Ngài vốn là không thuận theo, nói ngươi là một kẻ bại hoại, chuyên bắt nạt nữ hài tử.

Nhưng ta cũng không thuận theo.

Ngài không mang theo ta trở về, ta liền cắn lưỡi tự vận, ta mượn đao đâm vào tim.

Cuối cùng, ngài thật sự không có biện pháp, đành đồng ý để cho ta tới gặp ngươi một lần cuối cùng...

Phì... hừ phì... hừ...

Nói cái gì thì nói đi!Nạp Lan Tuyết Tiên vốn là mang theo tức giận đi tới đây, nhưng mà giờ phút này cũng là không thấy nửa phần cơn giận nào được tung ra ngoài.Phong Phi Vân có hơi cảm động- Ngươi thật sự là rất ngốc nghếch !Nạp Lan Tuyết Tiên nhét một cái Ngọc Hạp ( hộp ngọc ) dài một thước vào trong lòng Phong Phi Vân rồi nói:- Đó cũng là thứ ta sống chết cầu xin từ Đại hòa thượng, đối với ngươi có lẽ có trợ giúp.Phong Phi Vân mở Ngọc Hạp ra, bên trong tỏa ra màu xanh thần hóa, một cỗ Thanh Tỉnh Chi Khí( khí làm tỉnh táo ) liền tràn ngập ra, tràn ngập cả miếu cổ.

Đây là một khối "Đan Linh Thạch".Đan Linh Thạch, trong mười tám chủng loại Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu, cực kì hiếm có.

Chỉ cần là luyện chế đan dược Tam Phẩm trở lên, liền nhất định phải thêm vào chút ít Đan Linh Thạch.Một quả Đan Linh Thạch = mười miếng Ngũ Cốc Linh Thạch = một trăm miếng Chân Diệu Linh Thạch.Một gốc cây Linh Thảo giá trị = mười miếng Chân Diệu Linh Thạch.Cho nên, năng lượng của một quả Đan Linh Thạch có thể so với mười gốc Linh Thảo, giá trị đâu chỉ ngàn vạn đống vàng.-------Chương 540: Tình nghĩa vô song (2)Có một quả Đan Linh Thạch này tương trợ, Phong Phi Vân có thể trực tiếp mở ra một trăm tòa mệnh huyệt.

Hơn nữa Đan Linh Thạch rất loãng nên tốc độ hấp thu so sánh mười gốc Linh Thảo thì nhanh hơn.Đôi mắt Nạp Lan Tuyết Tiên chớp chớp, nàng hỏi với vẻ rất là căng thẳng:- Cái này, rốt cuộc đối với ngươi là có trợ giúp hay không?Trong lòng Phong Phi Vân càng cảm động hơn.

Hắn đậy Ngọc Hạp lại, rồi nói:- Thật sự là có trợ giúp rất lớn.

Tuyết Tiên, vì sao ngươi phải đưa ta vật quí giá như thế ?Hàng mi của Nạp Lan Tuyết Tiên nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt đỏ lên mà nói:- Ta...

Ta làm sao biết.

Không thèm nghe ngươi nói nữa, Đại hòa thượng khẳng định sắp đuổi theo.- Đuổi theo tới đây?

Rốt cuộc chuyện đáng để ý đến thế sao?Phong Phi Vân bật thốt lên.Nạp Lan Tuyết Tiên đã xoay người chạy đi ra ngoài, tốc độ lao đi so sánh con thỏ còn nhanh hơn.Bên ngoài miếu cổ vọng vào tiếng mắng của Tửu Nhục hòa thượng- Nha đầu, ngươi ăn trộm Đan Linh Thạch của ta đi đưa cho tên Vương Bát Cao Tử Phong Phi Vân kia sao ?- Ngươi không cần xen vào.Nạp Lan Tuyết Tiên đáp.- Đây chính là Đan Linh Thạch của ta, làm thế nào mà ta lại không được xen vào ?Tửu Nhục hòa thượng hỏi.- Nếu như ngươi mà muốn thu hồi Đan Linh Thạch, vậy ngươi trước cứ giết ta đi!Nạp Lan Tuyết Tiên nói.- Cái này...

Thôi, thôi, hiện tại người cũng đã gặp, bảo bối cũng tặng, đúng là lúc cùng ta đi Ngự Thú Trai.Tửu Nhục hòa thượng vô phương tức giận đối với Nạp Lan Tuyết Tiên, cuối cùng thỏa hiệp.Nạp Lan Tuyết Tiên nước mắt rưng rưng, quay về hướng cổ miếu nhìn thoáng qua một lần cuối cùng.

Lần từ biệt này, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.Dẫu không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.Nhìn cỗ xe Cổ Xa trắng tinh kia bay xa, Tô Huyết hừ lạnh một tiếng:- Không nghĩ tới Phong Phi Vân bại hoại như vậy, mà lại còn có nữ hài tử thích hắn giống như thế này, thật sự là mắt bị mù.Tô Quân đứng ở cách đó không xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.- Xích!Một màn nước đột nhiên hiện ra phía trên miếu cổ.

Sóng nước lấp lánh, có những vòng rung động.

Một cây Thiết Thụ bay ra từ trong màn nước, nó mang theo một cỗ sát khí có tính hủy diệt.Đây là một kiện Linh Khí!Có người đã xuất ra Linh Khí, từ cách mấy trăm dặm, khởi xướng công kích đối với miếu cổ.- Rốt cục có người không nhịn được đã xuất thủ !Tô Quân đánh ra một chưởng.

Sáu con long hổ khổng lồ bay ra từ trong tay của hắn.

Hổ ảnh hùng dũng, khí thế động trời.

Nó đánh cho Linh Khí Thiết Thụ kia phải bay trở về trong màn nước.Sáu con Kỳ Ngưu lọt vào trong màn nước.Ở ngoài mấy trăm dặm phát ra một tiếng kêu thật lớn, tiếp theo vang lên hai tiếng kêu thảm.

Hai bóng người rơi xuống từ giữa không trung.Màn nước trên không trung Miếu cổ lập tức biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa.Nhưng mà lại cũng còn chưa yên tĩnh trở lại, thì đã có người xuất thủ, lần này càng mạnh mẽ cường thịnh hơn.

Một cái thi phù màu tím dài chừng trăm thước bao trùm cả đất trời, nó hướng về Tịch Thần Phong mà đè nén trấn áp lại đây, tựa hồ phải nện đổ cả ngọn núi.Đây là năm ông lão ở Tử Minh Thi Động đang liên thủ xuất ra Thi Phù, uy lực không phải chuyện đùa.Năm ông lão đều là tóc hoa râm, ánh mắt sâu lắng đứng ở giữa không trung xa xa.

Hai tay héo quắt đều giơ lên đỉnh đầu, để phát lực cho Thi Phù.Công tử Vô Hà đứng ở trước miếu cổ, bạch y trên người chìm vào lớp Thiết Bố ( vải sắt ), một chưởng liền đánh nát Thi Phù.

Thân thể hắn như tia chớp bay vút đi ra ngoài, lượn một vòng giữa năm lão già rồi liền quay trở về đỉnh núi Tịch Thần Phong.- Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!Toàn bộ năm vị cao thủ tiền bối Tử Minh Thi Động nổ tan xác mà chết, trên không trung tạo thành năm đám mây máu.- Công tử Vô Hà, ngươi cho là chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể ngăn cản mọi người chúng ta sao ?Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ trên tầng mây, sóng âm tựa như sóng nước từ trên trời mà rơi xuống.- Phốc!Không có nói lời dư thừa, Tô Quân duỗi tay ra.

Một cỗ thiên trảo lợi hại bay lên tầng mây, bắt luôn người mới vừa lên tiếng nói chuyện kia rồi trực tiếp bóp nát thân thể.

Máu tươi từ phía trên trời rơi xuống.- Phong Phi Vân, tuyệt đối không thể để sống sót.

Tô Quân, một người không ngăn được...Người này còn chưa nói hết câu liền bị thần thức của Tô Quân tìm ra.

Một chỉ xuất ra, một đạo chỉ quang dài trăm thước liền đã xuyên thủng thân thể tu sĩ tiền bối Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng ẩn thân ở cách hơn ba mươi dặm, thây hắn phơi trên mặt đất.Trong miếu cổ, từng đạo hào quang lao ra.

Có vô số linh khí tụ tập về hướng trong miếu cổ.Phong Phi Vân đã luyện hóa ba gốc Linh Thảo, mở ra hai trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, tu vi lại tăng lên một bậc nhỏ.

Hiện tại hắn bắt đầu luyện hóa Đan Linh Thạch.Chỉ cần có thể luyện hóa xong Đan Linh Thạch, là có thể mở ba trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, tu vi là có thể tăng lên một bậc lớn, việc nắm chắc chiến thắng Nạp Lan Hồng Đào liền càng lớn hơn.Đó cũng là thời khắc mấu chốt nhất, nhưng mà không có ai muốn thấy phát sinh chuyện như vậy.Phong Phi Vân bắt đầu luyện hóa Đan Linh Thạch.

Hai tay hắn nâng Linh Thạch, ngưng tụ tại vị trí đan điền rồi bắt đầu toàn lực hấp thu năng lượng của Đan Linh Thạch.

Mệnh huyệt trên thân thể đang không ngừng bùng nổ mở ra.Bên ngoài miếu cổ, ý định giết người càng ngày càng nhiều hơn hẳn.

Càng ngày càng có nhiều cường giả chạy tới, trong đó cũng không thiếu một chút tu sĩ thế hệ trước.Trong thời gian mới được nửa ngày cũng đã có mười hai người tập kích, đều bị Tô Quân sớm phát giác rồi mạnh mẽ loại trừ.

Không có người nào có thể uy hiếp đến Phong Phi Vân trong miếu cổ.Trên ống tay áo Tô Quân đều đã nhiễm đầy vết máu, đó là máu của kẻ địch.- Sau lúc trời tối, sẽ càng thêm nguy hiểm.

Tô Huyết ngươi và Vân nhi tiến vào trong miếu cổ, bên ngoài liền giao cho ta.Tô Quân đứng trong gió rét, đặc biệt thê lương.Trên làn da của hắn linh quang mờ mịt.

Nó mang theo một khí tức cường giả vô địch, ai có thể nhìn ra hắn là một người đui?Tô Huyết vốn là không muốn tiến vào miếu cổ, nàng muốn lưu lại để giúp Tô Quân, nhưng mà lại bị Tô Quân đánh một chưởng bay vào miếu cổ.

Mà cùng lúc đó một đám mây đen sì từ chân trời bay tới, tà khí đan xen, sát khí ngút trời.Người của Sâm La Điện rốt cục đến !Một cái thần buồm đen tuyền bay ra từ Hắc Vân.

Trên bề mặt có hoa văn núi non sông ngòi.

Từng cột khói màu đen bốc lên, trực tiếp biến cả Tịch Thần Phong thành một chốn Tà Địa.Tiết Thường Tiếu liền đứng ở trên thần buồm, mặc áo đen, sắc mặt tái nhợt tựa như Cương Thi.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một tòa cung điện màu đen cũng bay ra, khí thế hào hùng, hoa văn rực rỡ lượn lờ, có khí thế nện sụp đổ cả quả núi cao.Lão Tam giơ cung điện màu đen, cười một tiếng dài:- Tô Quân, chúng ta lại gặp mặt.-------Chương 541: Quyết đấu đỉnh cao (1)Tô Quân đứng ở trên đỉnh núi cười nói:- Thì ra là đệ Tam điện hạ và đệ Tứ điện hạ của Sâm La Điện đến, khó trách sát khí cường thịnh như thế, thật đúng là vẫn còn có chút làm cho người ta sợ hãi.- Ha ha!

Tô Quân, ta biết tu vi của ngươi cường đại.

Với hai người chúng ta thì cũng không phải là đối thủ của ngươi.Tiếng cười của lão Tam càng nham hiểm hơn.Lão đã từng giao đấu cùng Tô Quân, ba chiêu bại trận, cho nên đối với tu vi của Tô Quân thì khá hiểu rõ.Có thể ngăn cản Tô Quân xuất một chiêu mà không chết người thì đều cực kì ít ỏi đến đáng thương.

Lão Tam có thể ngăn cản hắn ba chiêu, mà có thể chạy trối chết, từ đó có thể thấy được điện hạ Sâm La Điện đều là nhân tài siêu quần xuất chúng.- Vậy mà các ngươi vẫn còn đi tìm cái chết.Tô Quân nói.- Hừ, Sâm La Thập Điện chúng ta có bảy vị điện hạ đến đây.

Tô Quân, ngươi vẫn còn chống đỡ được sao?Lại có năm tên điện hạ Tà Tông bay ra từ trong mây đen.

Mọi người đều là nhân vật nổi bật, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi mỗi một điện.Bảy vị điện hạ trôi nổi tại bẩy phương hướng, vây quanh Tô Quân ở chính giữa.

Mỗi một người bọn họ đều mang theo một kiện Linh Khí, có một loại khí thế muốn giết hại thiên tài cấp bậc Sử Thi.Sâm La Điện là đứng đầu Tà Tông, truyền thừa từ rất xưa, nếu tìm hiểu đến ngọn nguồn thời kỳ đại nạn thì mỗi một điện đều có nền tảng từ thuở xa xưa, bồi dưỡng ra được anh tài vô song nên tự nhiên càng là bộc lộ năng lực rõ mồn một.Các vị điện hạ của Sâm La Thập Điện đã đến đây bảy vị, mỗi một vị đều là nhân vật cấp bậc xưng vương trong thế hệ trẻ tuổi, đủ sức làm cho trong thế hệ trẻ tuổi không người không sợ hãi.Từ bẩy phương vị cũng có Linh Khí nổi lên, phong tỏa trời cao, có thần buồm đen tuyền, có cung điện khổng lồ, có Huyết Kỳ khiếp người...

Đây là một hình ảnh rầm rầm rộ rộ, bẩy món Linh Khí đồng thời xuất hiện ở trên một vùng trời rồng lớn.Các tu sĩ chung quanh đều bị lực lượng Linh Khí ép tới vô phương hai chân đứng thẳng.Phong Phi Vân giờ phút này đã tiến vào cảnh giới Vong Ngã quên hết mọi thứ.

Tất cả tâm thần đều bắt đầu thu lại để toàn lực hấp thu năng lượng của Đan Linh Thạch, chỉ có hấp thu Đan Linh Thạch càng nhanh hơn thì hắn mới có thể xuất quan trước khi càng nhiều cường giả chạy tới đây.Hắn không muốn bởi vì chính mình, mà liên lụy bằng hữu.- Tô Quân, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lui một bên đi thôi!

Lực lượng của một người dù sao có hạn, ngươi không ngăn được chúng ta.Thần buồm trong tay Tiết Trường Tiếu đã che một nửa bầu trời.Tô Quân đứng ở trước miếu cổ, tựa như đã đóng đinh ở trên mặt đất, vững như bàn thạch, không có nửa phần ý định rời khỏi chỗ này.- Vậy có thêm ta nữa cũng đủ rồi chứ!Trong màn trời đêm truyền đến một âm thanh cực kì mạnh mẽ.Một cây Bạch Yến Đà Thương đã xuyên thủng mây đen trên trời cao.

Yến Tử Vũ mang theo trường thương, bay xuống trên đỉnh miếu cổ, một đôi mắt hổ quét nhìn chung quanh.Bảy vị điện hạ Sâm La Điện đều có hơi xao động.

Cao thủ đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp lại đã đến đây.Tu vi của Yến Tử Vũ không kém gì Tô Quân.- Yến Tử Vũ, lần này không liên quan chuyện của ngươi?Điện hạ Đệ Thập Điện của Sâm La Điện lạnh lùng quát một tiếng.Yến Tử Vũ kiêu ngạo đứng ở chỗ cao, hắn nói:- Phong Phi Vân chính là học viên Vạn Tượng Tháp ta.

Chúng ta chính là đi cùng, làm thế nào lại nói cũng không quan chuyện của ta ?- Nói thật hay!

Vạn Tượng Tháp và Tà Tông đã sớm hẹn rõ ràng muốn đánh một trận tại bờ Thánh Hồ.

Đêm qua, Tà Tông điện hạ các ngươi không đến, tối nay vừa lúc đánh đến long trời lở đất đi.Công chúa La Phù khống chế Bát Bộ Long Xa xông qua phong tỏa của bảy vị điện hạ Sâm La Điện, Long Xa hạ xuống đỉnh núi Tịch Thần Phong, có Long Hoàng khí xoay quanh Cổ Xa.Nằm ngoài dự liệu của mọi người, công chúa La Phù lại xuất hiện đúng vào lúc này.- Meo meo, meo meo!Vài tiếng mèo kêu vang lên.Một tiểu cô nương trắng nõn mũm mĩm ôm con bạch miêu nhi đang đi trên Quỷ Tiên Kiều đến, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve con miêu nhi.Tiểu Tà Ma cũng đi lên Tịch Thần Phong, nó ngồi ở trên ngưỡng cửa miếu cổ, hai ngón tay đang nắm cái tai rất dài của miêu nhi.Mấy người đạt trình độ cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp lại đồng loạt xuất hiện.Tình thế chợt thay đổi, có mấy người này ở đây, đội hình cường đại như thế, cho dù là mười vị điện hạ của Sâm La Điện đều xuất hiện thì cũng không nhất thiết có thể đủ sức giành được kết quả tốt đẹp.Lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào!Tô Quân hai tay chắp tay trước ngực, một đạo Thất Thải Hà Quang bay ra từ lòng bàn tay của hắn, biến thành một vòng chiến thật lớn, đồng thời cuốn Tiết Trường Tiếu và lão Tam vào trong vòng chiến.Lấy một địch hai, lại vẫn hoàn toàn áp chế hai người.Yến Tử Vũ xuất ra Bạch Yến Đà Thương, một cột sáng trắng lóa chiếu thẳng hướng trời cao.

Nó đồng thời đối đầu với ba món Linh Khí, có ba vị điện hạ Sâm La Điện đồng thời đánh nhau với hắn.Còn lại hai vị điện hạ, chia nhau xuất ra Huyết Kỳ và Thiết Oản.

Hai món Linh Khí này, một thứ công phạt sắc bén, một cái phòng thủ kiên cố.

Chúng đang muốn đánh lén Phong Phi Vân trong miếu cổ.Chỉ cần uy lực chết chóc của một đạo Linh Khí là có thể đem giờ phút này giết được Phong Phi Vân.Nhưng mà hai kiện Linh Khí này lại bị Tiểu Tà Ma đón tiếp !Thiết Oản kia vốn cao chừng bẩy thước, trên bề mặt có những đường linh vân trong truyền thuyết, trong phong ấn có thú hồn Khí Linh.

Nhưng mà nó lại bị bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tà Ma dễ dàng bắt lấy, rồi đè ở trên mặt đất.Linh Mang trên Thiết Oản bị nó hủy hoại, biến thành bát bạc áng chừng chỉ to bằng một nắm tay.

Nó ném cho con miêu nhi "Đạm Đạm".Nhìn ý định của nó thì muốn lấy cái bát bạc này làm thứ đựng đồ ăn cho con Đạm Đạm.Mà một lá Huyết Kỳ kia cũng bị nó bắt được.

Nó bóp nát Linh Mang trên bề mặt, rồi không nương tay chút nào mà đút vào trong lòng mình, thật giống như đó vốn là món đồ của nó.Hai vị điện hạ Sâm La Điện kia bị tức tối đến trên đầu bốc khói xanh.

Bọn họ sớm đã nghe nói Tiểu Tà Ma kia cực kì quái dị.

Nhưng mà bọn họ xem ra một tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi, coi như là quái dị tới đâu thì cũng chỉ có lớn hơn một chút như vậy, có thể lợi hại được đến đâu ?Nhưng mà giờ phút này nó vừa ra tay, liền thu mất hai kiện Linh Khí, khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.- Nàng, nàng tu luyện một loại phép cấm, có thể cướp đi Linh Khí của người khác, chẳng lẽ là Trích Tinh Thuật?Xa xa, không ngừng có ánh sáng lung linh bay tới, số tu sĩ tụ tập càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều người là đến đây xem náo nhiệt, đương nhiên cũng có một bộ phận đến đây để loại trừ Phong Phi Vân, chính lúc đang chờ đợi thời cơ.-------Chương 542: Quyết đấu đỉnh cao (2)Tiểu nha đầu Phong gia, tốt nhất trả lại đây Độ Thế Bát.

Nếu không ta diệt cả nhà Phong gia của ngươi.Điện hạ đệ ngũ điện của Sâm La Điện, gương mặt đều méo mó khi nhìn thấy Linh Khí của mình bị một con tiểu miêu đặt dưới móng vuốt của nó.

Quả thực hắn tức tối đến mặt mày méo xệch.- Tiểu Tà Ma, mau trả lại Vương Phong Kỳ, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.Vị điện hạ đệ bát điện của Sâm La Điện cũng thấy khó lòng nói được nổi.

Hắn thấy trong lòng Tiểu Tà Ma kia có một góc Huyết Kỳ lộ ra thì các cơ trên mặt liền không nhịn được mà giật giật.Nàng cũng quá tùy tiện.Tiểu Tà Ma ngây thơ đến động người nhìn chăm chú hai vị này, đôi mắt tím trợn thật lớn- Các ngươi muốn cướp đồ?Phốc!Hai vị điện hạ Sâm La Điện đều phải thổ huyết, rốt cuộc ai mới là kẻ đoạt đồ của người khác đây?- Meo meo!Miêu nhi Đạm Đạm biến thành một đạo bóng trắng, từ trong không khí lắc mình lóe lên, tốc độ của nó cũng nhanh vô cùng.

Tức thì nó ngoạm đứt một vành tai của vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện, đặt ở trong chén bạc rồi lại trở xuống dưới chân Tiểu Tà Ma.Vành tai máu chảy đầm đìa bị miêu nhi cứ thế trực tiếp ăn.Công chúa La Phù có hơi kinh ngạc, con miêu này rốt cuộc có lai lịch gì?

Nó lại có thể một kích cắn đứt vành tai của vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện.

Loại bản lĩnh này thì coi như là nàng, cũng chưa chắc có thể làm được.Vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện nổi cơn thịnh nộ, hắn ôm vành tai đang không ngừng tuôn máu xuống má phải của mình, đôi mắt tựa như biến thành điện lôi, trực tiếp đánh tới trước đại môn miếu cổ.

Hắn thề phải đánh chết Tiểu Tà Ma và con miêu chết tiệt kia.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một trận linh quang nổ mạnh, có bóng người xuyên qua không gian.Sau một hồi lâu, vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện bị đánh bay đi ra ngoài, thân thể bay ngược mấy ngàn thước mới đứng vững lại được.

Trông hắn có vẻ chật vật không chịu nổi, trang phục rách tung toé, trên da đầy vết mèo cào, những giọt máu đang không ngừng lăn xuống.Trên mặt của hắn vẫn còn để lại dấu vết một bàn tay, chính là bị Tiểu Tà Ma tát bay đi.- Ai u, đau quá a, đau chết mất!Tiểu Tà Ma bưng bàn tay nhỏ bé máu chảy đầm đìa, đang không ngừng kêu đau, đau đến mức nó liền ngồi bệt ở trên mặt đất.Vị điện hạ đệ bát điện Sâm La Điện cũng xuất thủ, nhưng mà còn chưa kịp bước lên Tịch Thần Phong, liền bị công chúa La Phù xuất ra Hậu Lệnh đánh bay.

Hắn đã mất đi Linh Khí, nên căn bản là không ngăn được lực lượng của Hậu Lệnh.- Xoạt!Tô Quân hạ xuống trở về trước miếu.

Hắn đã đánh bại Tiết Trường Tiếu và lão Tam, đánh cho trọng thương.Cũng không lâu lắm, Yến Tử Vũ cũng mang theo trường thương máu chảy đầm đìa, bộ nho y trắng tinh trên người đều dính những giọt máu bắn vào.

Hắn lại đứng ở trên đỉnh miếu cổ.- Sâm La Điện cũng chỉ đến như vậy, nếu muốn so với Vạn Tượng Tháp chúng ta thì còn kém quá xa.Công chúa La Phù nói với vẻ lạnh buốt.Bảy vị điện hạ Sâm La Điện đều bị đánh cho đến vô cùng mất mặt, mỗi một người đều hoặc nhiều hoặc ít bị thương.

Nếu muốn đánh cho bọn họ bị thương thì dễ dàng, nhưng mà muốn giết chết bọn họ thì lại cực kì gian nan.Coi như là Tô Quân và Yến Tử Vũ, cũng phải trả giá rất lớn thì mới có thể giết chết bọn họ.Sắc mặt Tiết Trường Tiếu càng tái nhợt hơn, khóe miệng có vết máu, trầm giọng nói:- Trong Sâm La Thập Điện, hai vị điện hạ cường đại nhất cũng không đến.

Nếu như là bọn họ đến đây, các ngươi chưa chắc có thể chống đỡ được.- Không sai, nếu như điện hạ đệ nhất điện xuất quan, coi như là Yến Tử Vũ và Tô Quân thêm vào cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.Một vị điện hạ Sâm La Điện khác lạnh giọng nói.- Các ngươi chờ xem!

Không lâu sau, sẽ có đại nhân vật thế hệ trước đến đây.

Phong Phi Vân là không có khả năng lưu danh trên Thánh Bia.- Một vị Bán Bộ Cự Kình của Sâm La Điện chúng ta đã đang trên đường chạy tới đây, trước giữa ngày mai thì sẽ đến.Bảy vị điện hạ Sâm La Điện đều bị thương, nên cũng không lại ra tay công kích.

Nhưng mà lại tịnh không hề rời khỏi Thánh Hồ, chỉ thối lui đến một chỗ xa xa dưỡng thương.Lại có một vị Bán Bộ Cự Kình muốn đuổi đến!Sắc mặt Tô Quân và Yến Tử Vũ đều trở nên bắt đầu nghiêm túc.

Bọn họ mặc dù có thể vô địch với thế hệ trẻ tuổi, nhưng mà so cùng Bán Bộ Cự Kình thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.Mặc dù Tu Tiên Giới có văn bản quy định rõ ràng, tu sĩ thế hệ trước không thể chủ động ra tay đối với tu sĩ thế hệ trẻ tuổi, nhưng đó là trong tình huống thông thường.

Lưu danh Thánh Bia, chuyện này uy hiếp thật sự quá lớn, đã đủ để dẫn tới tu sĩ thế hệ trước không tuân theo quy củ để nhanh chóng loại trừ hắn.Trong miếu cổ, linh khí càng ngày càng đậm đặc, toàn thân Phong Phi Vân đều bị linh khí bao bọc, khí tức trên người càng ngày càng cường đại.

Từng đạo mệnh huyệt đang không ngừng nổ tung, bắn ra từng đạo hào quang.- Rầm, rầm, rầm...Tòa mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi mốt, mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi hai, mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi ba...

Mỗi một tòa mệnh huyệt mở ra, lực lượng trên người liền cường đại hơn một phần.Đến lúc ánh bình minh xuất hiện, trên người của hắn đã có ba trăm đạo hào quang đang nở rộ, ánh sáng lóng lánh chói mắt tỏa ra từ trong miếu cổ, chiếu rọi bốn phương tám hướng.Có mấy vị cường giả tuyệt đỉnh Tô Quân và Vạn Tượng Tháp bảo vệ, một đêm này căn bản không có bất luận kẻ nào dám xông lên Tịch Thần Phong.

Tất cả tu sĩ muốn loại trừ Phong Phi Vân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Họ bị khí tức của tứ đại cường giả làm kinh động sợ hãi.Nhưng mà một cỗ nguy cơ kia lại tịnh không hề biến mất, ngược lại càng ngày lại gần, khiến cho rất nhiều người đều có cảm giác bất an.Đến đúng giữa trưa, Linh Mang trong miếu cổ càng cường thịnh hơn, từng đợt từng đợt linh khí bay lượn vờn quanh, ùa vào tuôn ra trong thân thể Phong Phi Vân.Đan Linh Thạch trong hai tay Phong Phi Vân cũng đã bị hấp thu hơn phân nửa, thể tích của Linh Thạch từ to bằng nắm tay trở nên chỉ còn áng chừng bằng trứng chim bồ câu.Trong thân thể Phong Phi Vân đã mở ra ba trăm ba mươi mệnh huyệt, trên đầu, ngực, hai tay, hai chân, lưng, dưới chân, lòng bàn tay cũng có mệnh huyệt được mở ra, toàn thân đều là đốm sáng.Có đại đạo Thiên Âm ngân nga ở trong thân thể Phong Phi Vân, vang vọng cả Tịch Thần Phong.Lại có âm thanh Phượng Hoàng gáy rõ ràng truyền ra, có một đám Hỏa Vân ngưng tụ trong không trung miếu cổ làm cho người ta có được cảm giác thần kì vô hạn.Trời hiện dị tượng, Hỏa Vân và Phượng Hoàng gáy làm bạn, điều này khiến cho một mảnh xứ sở này đều sẽ phát sinh sự thay đổi đáng sợ.Chung quanh Thánh Hồ có không ít thiên tài tuấn kiệt, họ đều bị những gì chứng kiến tận mắt và nghe thấy làm cho kinh ngạc.

Bọn họ có một loại dự cảm nếu như để cho Phong Phi Vân đột phá cảnh giới, rất có thể sẽ đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu danh trên Thánh Bia.-------Chương 543: Bán bộ cự kình (1)Một khắc này tuyệt đối là có tính lịch sử, sẽ được ghi nhớ vào trong sách cổ.

Ba chữ "Phong Phi Vân" này sẽ giống như đám người Nữ Đế và Phật Tàm Tử, muôn đời bất diệt.Lúc này đã là giữa trưa ngày hôm sau, tu sĩ đến càng ngày càng nhiều.

Ráng lành chiếu khắp nơi, dị thú rít gào, hình như đã biến nơi đây thành một chốn thánh địa tu tiên phồn vinh.Một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn không sao diễn tả nổi từ bầu trời phía nam thổi lại đây.

Trên nửa bầu trời đều ngưng tụ những vòng xoáy linh khí, một bóng người mặc hắc bào hiện ra trên màn trời bên ngoài.Tô Quân, Yến Tử Vũ và Tiểu Tà Ma đều đã sớm phát giác ra người này.

Có thể cảm nhận được trên người đối phương uy thế hào hùng, quả nhiên là một vị Bán Bộ Cự Kình.

Cũng chỉ có Bán Bộ Cự Kình mới có được uy năng như thế.- Đây sẽ là vị Bán Bộ Cự Kình nào của Sâm La Điện, chẳng lẽ đại nhân vật thế hệ trước cũng muốn xuất thủ?- Tà khí trên người quá nồng nặc, nhất định là một vị lợi hại nào đó của Sâm La Điện, nhưng mà sợ hãi lọt vào sự trả thù của Thần Vương, nên căn bản hắn không dám xuất hiện ra chân thân.- Cũng không biết công tử Vô Hà, Yến Tử Vũ bọn họ, có thể ngăn cản công kích của cấp bậc Bán Bộ Cự Kình hay không.- Khó khăn a!

Có thể tu luyện tới cảnh giới Bán Bộ Cự Kình, người nào không phải anh tài trong thế hệ, có trên trăm năm khổ tu, chỉ trong nháy mắt là có thể phá hủy thành trì....Một vị Bán Bộ Cự Kình của Sâm La Điện đã tìm đến, đứng ở trời cao ngoài mấy chục dặm.

Một đôi mắt lạnh lẽo xuyên thấu qua màn sương mù, hắn phát giác ra dị tượng trên miếu cổ.

Tu vi của Phong Phi Vân trở nên càng cường đại hơn.Hắn liền không hề nửa phần chần chờ nữa, một đạo Hủy Diệt Chi Quang đen nhánh được đánh ra.Đây là đại nhân vật cấp bậc Bán Bộ Cự Kình đang ra tay, không phải chuyện đùa.

Nó làm cho người ta có một loại cảm giác trận hồng thủy vỗ vào làm vỡ đê, vẻn vẹn chỉ là một đạo Hủy Diệt Chi Quang mà đã có lực lượng hủy diệt tất cả.Yến Tử Vũ và Tô Quân cơ hồ đồng thời xuất thủ, hai người đều xuất ra pháp khí bổn mạng của mình, hai luồng Linh Mang bay thẳng về hướng lên bầu trời.Pháp khí bổn mạng của Tô Quân chính là một cái cung Thất Thải Lưu Ly, nó tản ra Thất Thải hào quang.

Cây cung lớn tự động bị trương ra thành hình trăng tròn, phát ra âm thanh rộp rộp.

Một mũi tên Thất Thải tự động sinh ra trên dây cung, nó kéo theo một cái đuôi dài hơn mười trượng mà bay đi ra ngoài.- Xoạt!Thất Thải mũi tên bắn ra Hủy Diệt Chi Quang!Pháp khí bổn mạng của Yến Tử Vũ đích xác là một khối ngọc thô trắng toát, hình dáng mũi dùi giống như một quả núi trắng nho nhỏ có ba đỉnh núi.Hai người đều là anh tài đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, hợp lực của hai người mới đủ sức chặn một đạo quầng sáng sát khí của Bán Bộ Cự Kình.- Thật đúng là hậu sanh khả úy, lại có thể ngăn cản một kích của ta.

Nhưng mà các ngươi vẫn còn rất trẻ tuổi.Vị Bán Bộ Cự Kình cưỡi trên đám mây đen mênh mông chợt quát lớn:- Các ngươi không ngăn được ta, tốt nhất hãy tránh sang một bên, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.Bán Bộ Cự Kình chợt quát một tiếng, âm thanh tựa như Thiên Lôi nổ vang ở trong không khí, nện cho rất nhiều tu sĩ đều bị chấn động mà ngã xuống đất.- Tu sĩ thế hệ trước lại ra tay đối với thiên tài thế hệ trẻ tuổi, chẳng lẽ cũng không sợ Vạn Tượng Tháp trả thù?Yến Tử Vũ đứng nổi bật không sợ hãi, nhìn chăm chú vị Bán Bộ Cự Kình trên trời cao.- Hừ, các ngươi quá ngây thơ rồi.

Phong Phi Vân hiện tại có giá trị đã vượt qua một vị Cự Kình.

Chỉ cần có thể giết chết hắn, coi như bồi thượng tính mạng một vị Cự Kình đều là đáng giá.Vị Bán Bộ Cự Kình nói với giọng mỉa mai.Vị Bán Bộ Cự Kình nói những lời cũng không có nửa phần giả dối.

Thiên phú bẩm sinh của Phong Phi Vân thật sự rất đáng sợ, rất có thể đã cao hơn Nạp Lan Hồng Đào một vạn năm, thành tựu trong tương lai quả thực vô phương lường được.Nhất định phải loại trừ hắn từ trong nôi.

Nếu không mấy chục năm sau, một vị cao thủ vô địch sẽ xưng vương một thời đại, không ai có thể đủ sức ngẩng đầu lên ở trước mặt của hắn.Rất nhiều thế lực tu tiên cũng không nguyện thấy phát sinh chuyện như vậy.- Rầm, rầm, rầm!Ở trong miếu cổ, trên người Phong Phi Vân lại có thêm ba tòa mệnh huyệt được đột phá vào.

Đột ngột xuất hiện thêm ba đạo hào quang, khí tức trên người càng cường thịnh hơn.Đã mở ra ba trăm ba mươi lăm tòa mệnh huyệt.

Khi đi bước một rảo bước tiến lên về hướng đỉnh núi, mỗi một bước đều đi khá gian nan.Không đủ sức cũng phải cố.Vị Bán Bộ Cự Kình này xuất ra một cây Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha dài chừng hơn mười trượng.

Nó quay tít ở trong không khí đánh bay Thất Thải Lưu Ly Cung và ngọc thô Linh Sơn.

Yến Tử Vũ và Tô Quân đều bị đánh đến bay ngược trở về, sắc mặt trở nên trắng bệch.Bán Bộ Cự Kình lại xuất thêm ngay cả Linh Khí, căn bản không phải tu sĩ thế hệ trẻ tuổi bọn họ có khả năng chống đỡ được.Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha bay qua bên người bọn họ, phóng về hướng miếu cổ.Tiểu Tà Ma muốn lấy Trích Tinh Thuật đoạt lại đây, nhưng mà lực lượng trên Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho trên tay nàng bị cắt ra một vết rách chảy máu, đau đến mức nàng ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ra ròng ròng.- Xoạt!Công chúa La Phù bay ra từ trong Bát Bộ Long Xa.

Nàng đứng ở trước cửa miếu cổ, cầm trong tay Hậu Lệnh.

Người mặc kim y giống như một vị Nữ Đế, hồi lâu bất động.

Rồi nàng vung tay lên, Hậu Lệnh bộc phát ra một cơn gió giật màu vàng, nó đánh bay Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha đi ra ngoài.- Rầm!Lực lượng của Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha đều đã bị ba người phía trước triệt tiêu hơn phân nửa, nên công chúa La Phù mới có thể ngăn cản nó.

Bằng không cho dù có Hậu Lệnh trong tay thì nàng cũng chưa chắc có thể chống đỡ được một kích của Bán Bộ Cự Kình.- Công chúa La Phù, làm như vậy đối với ngươi không có lợi.Bán Bộ Cự Kình lên tiếng có hơi kiêng kỵ.Thân phận của công chúa La Phù thật sự rất cao, coi như là nhân vật cấp bậc Bán Bộ Cự Kình đều không muốn đắc tội nàng.

Đắc tội nàng chính là đắc tội Tấn Đế, thử hỏi tại Thần Tấn Vương Triều lại có mấy người dám đắc tội Tấn Đế?- Ai nói cho ngươi đối với ta không có lợi?Công chúa La Phù khí thế ép người.

Nàng vốn có Long Hoàng khí, quả thực so sánh khí thế Bán Bộ Cự Kình thì còn muốn bá đạo hơn.Công chúa La Phù đứng ở trước miếu cổ, làm cho người ta e sợ ném chuột vỡ đồ.Giết Phong Phi Vân thì có khả năng, nhưng mà nếu như đả thương công chúa La Phù, trách nhiệm này là quá lớn.

Ngay cả Điện Chủ Sâm La Điện đến đây thì đều phải cẩn thận suy nghĩ một phen.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một quả ấn hình bàn chân thật lớn từ phía trên tầng mây hạ xuống, bóng đen khổng lồ tựa như một quả núi cao.-------Chương 544: Bán bộ cự kình (2)Một cái chưởng ấn hình bàn chân này tới rất đột nhiên, hơn nữa khí tức rất chính trực.

Nó mang theo khí lạnh, từng đạo từng đạo khí lưu bắt đầu khởi động thổi xuống.Lại có vị Bán Bộ Cự Kình thứ hai xuất thủ.Vị Bán Bộ Cự Kình thứ hai này lại là đến từ một chốn nào?Âm thầm thì rốt cuộc có bao nhiêu hung nhân thế hệ trước?Có vị Cự Kình thứ hai xuất thủ, cũng rất có thể sẽ có Cự Kình thứ ba, vị Cự Kình thứ tư...

Trừ phi Thần Vương chạy tới, Phong Phi Vân hôm nay rất khó giữ được mạng sống.Người xuất thủ thật sự rất đột nhiên, đánh cho người ta không hề đề phòng.Mái ngói của miếu cổ đều bắt đầu lăn xuống, rơi loảng xoảng xuống trên mặt đất.

Những dấu vết do tiên hiền lưu lại hình như đều bị một quả ấn hình bàn chân thật lớn đè vỡ vụnLiền tại lúc tất cả mọi người cho là Phong Phi Vân hẳn phải chết không nghi ngờ, quả ấn hình bàn chân thật lớn trên màn trời kia bị người ta đánh nát.- Rầm!Cũng không phải bất cứ người nào trong số Tô Quân, Yến Tử Vũ, công chúa La Phù, Tiểu Tà Ma xuất thủ.

Không ai thấy rõ rốt cuộc là người nào đã phá vỡ một kích của Bán Bộ Cự Kình.Có thể phá vỡ một kích của Bán Bộ Cự Kình, xác định vững chắc chính là cường giả tuyệt đỉnh.Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trên bầu trời truyền đến:- Là ngươi...- Phịch!Khí tức Bán Bộ Cự Kình như thủy triều chợt biến mất.

Trong một trận mưa máu, một khối thi thể Bán Bộ Cự Kình rơi từ bầu trời, nện xuống ở trên mặt đất đã đập vỡ một tảng đá lớn ngàn cân.Có người đã giết chết một vị Bán Bộ Cự Kình, thế này...

Quả thực rất khó có thể tin nổi.

Rốt cuộc là người phương nào ra tay, chẳng lẽ thật sự là Thần Vương chạy đến?Không, không có khả năng là Thần Vương.Thần Vương là cỡ nhân vật thế nào.

Nếu như chạy tới, nhất định sẽ mạnh mẽ ra mặt, không có khả năng giấu đầu lòi đuôi giống như hiện tại.Yến Tử Vũ và công chúa La Phù liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã có suy đoán, chẳng lẽ là nàng ?- Vị Bán Bộ Cự Kình bị chết này, lại là lão nhân của gia tộc Bắc Minh.Yến Tử Vũ ngồi xổm người xuống, lấy từ trên người một khối tử thi ra Thiết Lệnh của gia tộc Bắc Minh.Bán Bộ Cự Kình lại đều chết ngay tại chỗ, bị nhân vật thần bí giết chết.

Theo tình hình xem ra, là có cao thủ đang bảo vệ Phong Phi Vân.Trong miếu cổ Linh Mang càng thêm dày đặc, nhiều nhất còn cần một canh giờ là Phong Phi Vân liền có thể hấp thu hoàn Đan Linh Thạch.- Cho dù là ai, hôm nay đều không ngăn cản được Phong Phi Vân đi xuống Hoàng Tuyền Lộ.Vị Bán Bộ Cự Kình của Sâm La Điện lại ngưng tụ Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha lần nữa, ngưng tụ lực lượng toàn thân rồi hung hãn đánh ra.Lực lượng Linh Khí bị hoàn toàn dẫn động, nửa bầu trời đều ánh thành màu xanh, trực tiếp đánh về hướng Tịch Thần Phong, muốn nện sụp đổ cả quả núi cao.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một bóng người toàn thân bị Hỏa Diễm bao bọc xuất hiện ở giữa không trung, hắn vươn một bàn tay Hỏa Diễm thật lớn đánh bay Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha trở về, nện cho vị Bán Bộ Cự Kình Sâm La Điện đều đột nhiên lui về phía sau vài trăm thước.Người thần bí kia rốt cục hiện thân.- Là Nam Cung Hồng Nhan!Một người giật mình la lên thành tiếng.Hồng Loan Hỏa Thường chính là dấu hiệu của Nam Cung Hồng Nhan.

Hỏa Thường xuất hiện, như vậy người bị bao bọc trong Hỏa Diễm liền nhất định là Đệ Nhất Thiên Hạ mỹ nhân Nam Cung Hỏa Diễm.Mặc dù không ai có thể thấy rõ tiên nhan tuyệt thế trong Hỏa Diễm, nhưng mà lại có thể tưởng tượng, mỹ nhân Đệ Nhất Thiên Hạ tuyệt đối không phải chỉ có được hư danh.- Phong Phi Vân muốn xông vào Thánh Bia, không nghĩ tới lại thu hút cả mỹ nhân Đệ Nhất Thiên Hạ đến đây.- Ngươi biết cái gì, Phong Phi Vân có nguy nan, Nam Cung Hồng Nhan không có khả năng không xuất hiện.

Người đời đều lan truyền nàng chính là một nữ nhân máu lạnh tàn nhẫn, nhưng mà đối với Phong Phi Vân cũng là nặng tình nặng nghĩa....- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trong miếu cổ, một đạo bóng trắng phóng lên cao, mang theo một âm thanh gầm rú vang lên đi xa ngàn dặm.Phong Phi Vân tư thế oai hùng rắn rỏi, trên người có ba trăm bốn mươi mốt tòa mệnh huyệt được mở rộng.

Hắn đứng ở trên đỉnh núi cao nhất, chắp hai tay sau lưng, mái tóc dài trên đầu xõa xuống vai, hai mắt giống như biển rộng không lường được.Sau khi hoàn toàn luyện hóa Đan Linh Thạch, hắn đã xuất quan.Một con sông Tiên Hà trôi nổi trên đỉnh đầu ầm ầm sóng dậy.

Những cơn sóng thần không dứt, rất giống sông Hằng Hà kết từ mười ức vì sao trên màn trời.

Lại có một con Long Mã ở trong Tiên Hà đang nhìn trời mà rít gào,Trên bờ Thánh Hồ tu sĩ quá nhiều, ai nấy đều nhìn về phía vị trí trên đỉnh núi mà rung động không sao diễn tả nổi.

Khí thế này quả thực rất khổng lồ, chẳng lẽ Phong Phi Vân vẫn còn là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn sao?Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn về Thánh Bia ở trung tâm Thánh Hồ, hắn mang theo một cỗ chiến ý hừng hực, lưu danh Thánh Bia đã là cái gì?

Chẳng qua chỉ là chiếm được một chút số mệnh thôi.Bởi Phong Phi Vân xem ra, chiến thắng loại nhân vật thần thoại như Nạp Lan Hồng Đào này, ý nghĩa càng quan trọng hơn.Phong Phi Vân rốt cục xuất quan, hắn còn chưa bước vào trong Thánh Hồ, liền lại có hai vị chính là nhân vật cấp bậc Bán Bộ Cự Kình xuất thủ, chỉ muốn tại thời khắc cuối cùng thì loại trừ được hắn.Đây là hai lão thi người mặc tử bào, trên đỉnh đầu trôi nổi Thi Phù màu tím, đều là có chiến lực có thể so với Bán Bộ Cự Kình.

Chúng đều muốn triển khai Sát Phạt mạnh nhất trước khi Phong Phi Vân xông vào Thánh Bia.Vị Bán Bộ Cự Kình của Sâm La Điện cũng xuất thủ, Thanh Đồng Bán Nguyệt Nha lại lần nữa xuất ra, đồng thời khởi xướng công kích về hướng Phong Phi Vân.Lực lượng của ba vị Cự Kình này làm cỏ cây đều bị trấn áp thành phấn vụn, khiến đá tảng đều bị nghiền nát.

Trên mặt đất đều bốc lên ngọn lửa hừng hực, đặc biệt dọa người.Nhưng mà ba người lại đều bị một đám Hỏa Diễm ngăn cản!Một người toàn thân đều bị Hỏa Diễm bao trùm kia đã đánh nhau cùng ba vị Bán Bộ Cự Kình, mọi người bay lên tầng mây, biến mất giữa trời cao.Phong Phi Vân biết thời gian khẩn cấp, thân hình vừa động liền trực tiếp biến mất đỉnh núi Tịch Thần Phong, xuất hiện ở dưới Thánh Bia.

Cùng lúc đó, trên Thánh Bia tỏa ra hào quang vạn đạo, bốn chữ cổ "Nạp Lan Hồng Đào" di chuyển trên thân bia xuất ra ánh sáng lóng lánh chói mắt, rồi biến thành bóng người cao lớn nguy nga kia.Tất cả tu sĩ giờ phút này đều bắt đầu hết sức chăm chú.

Mặc dù rất nhiều người đều không mong muốn Phong Phi Vân đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, nhưng mà trong lòng đã có một tia chờ mong.

Dù sao ai đều muốn chứng kiến thời khắc lịch sử sinh ra.Phong Phi Vân đứng trên mặt hồ, tâm tình cực kì bình tĩnh, trong mắt hiện rõ sự sắc sảo, có một sự tự tin đã đánh là thắng.-------Chương 545: Uổng công làm áo cưới (1)Nhưng mà hắn cũng không hề vội vã xuất thủ, mà đang âm thầm tích lực, làm tăng lên chiến ý trên người.

Giao chiến với một đối thủ như Nạp Lan Hồng Đào, nhất định phải để cho chính mình đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất.

Chỉ hơi có sai lầm thì sẽ bị thua, thậm chí mất mạng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân ra tay trước, không có bất cứ màu mè gì, nện trực tiếp chính là công kích mạnh nhất.

Tất cả thủ đoạn đều cơ hồ đánh ra trong cùng một lúc.

Pháp thuật như nước lũ, bao trùm cả Thánh Hồ.Một đạo dấu vết của Nạp Lan Hồng Đào kia cũng đánh ra lực lượng mạnh nhất.Vừa mới khai chiến, cũng đã tiến vào trạng thái quyết liệt, toàn bộ đều là lực lượng mạnh nhất va chạm nhau.

Ngay cả đánh nhau có tính chất thăm dò thì đều không cần, hiện tại thứ mà bọn họ muốn chỉ là thắng bại.Mặc dù Bán Bộ Cự Kình giao chiến càng khủng bố và hùng tráng hơn, nhưng mà hiện tại tất cả tu sĩ lại đều đưa ánh mắt chú ý tới trung tâm Thánh Hồ.Sóng nước trong Thánh Hồ hóa thành băng, rồi lại bị luyện hóa thành hơi nước.- Rốt cuộc Phong Phi Vân có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới hay không?Ánh mắt mỗi người cũng không dám chớp lấy một phen, chỉ sợ chớp một cái là sẽ bỏ qua cuộc tranh giành đặc sắc nhất.- Phá cho ta !Một tiếng rống to của Phong Phi Vân truyền đến từ vị trí trung tâm Thánh Hồ.- Xèo xèo!Những tiếng xé rách do bị lực lượng đột phá vào vang lên, hào quang trắng lóa chói mắt như muốn đều phải chọc mù con mắt người ta.Bóng dáng Nạp Lan Hồng Đào cuối cùng vỡ vụn, tựa như thần tượng thật lớn kia bị người đánh bại.

Từng đạo vết rạn xé nát thân thể, mây khói quanh thân đều tan đi.Trên Thánh Bia, cái tên cứng cáp mạnh mẽ kia bắt đầu trở nên mơ hồ, dấu vết trở nên mờ nhạt đi, cuối cùng biến mất trên Thánh Bia.- Phong...

Phong...

Phong Phi Vân, không ngờ có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, tại cùng cảnh giới đánh bại một nhân vật thần thoại.Mặc dù rất nhiều người đều dự cảm điều sẽ phát sinh, nhưng mà thật sự đúng lúc phát sinh thì lại đều kích động đến run rẩy.Dù sao ý nghĩa đại biểu phía sau thật sự quá lớn, loại lực rung động này không thua gì vị thần trong lòng mình bị đánh bại.- Chỉ cần Phong Phi Vân khắc được tên húy của mình trên Thánh Bia là có thể sẽ được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, trở thành là kiêu hùng tối cao thời đại này, thời đại này hắn chính là vai chính, không người có khả năng nghĩ đến việc so sánh với hắn.......Thánh Bia cao chừng ba mươi ba trượng tựa như một tòa núi nhỏ, bên ngoài có một tầng hộ quang bao bọc.

Nếu như không thể đánh bại dấu vết của tiên hiền trên Thánh Bia, thì cho dù là Cự Kình đều không thể phá vỡ vầng sáng bảo vệ.Đứng ở phía dưới Thánh Bia, trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ lại thực sự không phải là đi khắc tên mình trên Thánh Bia.

Bởi hắn xem ra rốt cuộc có một loại cảm giác lập bia cho mình.Hắn càng quan tâm hơn chính là mối liên lạc giữa những hoa văn trên đỉnh chóp Thánh Bia này và ở Tế Đàn từ thuở xa xưa trên đỉnh núi Bán Đạp Sơn.Hoa văn trên đỉnh chóp Thánh Bia tại chỗ cao thì vô phương thấy rõ, nó bị vầng sáng bảo vệ che mất.

Có lẽ phải đi vào bên trong vầng sáng bảo vệ thì mới có thể tìm ra một chút đầu mối.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên vầng sáng bảo vệ Thánh Bia có một kẽ nứt đang mở ra, tựa như một khe cửa chật hẹp.

Như thể vừa mới mở ra liền lại muốn lập tức bế quan.Nhất định phải xông vào đó trước khi Thánh Bia bế quan !Phong Phi Vân vừa định xông vào, đột nhiên một đạo xé gió lợi hại từ phía sau truyền đến, tốc độ quả thực nhanh hơn một phân.

Mặc dù là Phong Phi Vân thi triển ra Luân Hồi Tật Tốc thì vẫn thiếu chút nữa bị chèn ép.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một đạo hào quang vàng chói lướt qua bên người Phong Phi Vân, nó đụng vào Phong Phi Vân là hắn bay ra hơn mười trượng.Là một chiếc Cổ Xa!

Không, là Bát Bộ Long Xa.- Phong Phi Vân, ngươi cho là Bổn công chúa thật tâm giúp ngươi như vậy sao.

Chẳng qua chỉ là đang lợi dụng ngươi.

Cho dù là ngươi chiến thắng Nạp Lan Hồng Đào thì đã làm sao?

Chẳng qua chỉ là làm áo cưới cho ta mà thôi.Công chúa La Phù khống chế Bát Bộ Long Xa, nàng đang quất tám con Long Hồn màu vàng phóng tới.

Trong nháy mắt cũng đã lọt vào trong vầng sáng bảo vệ Thánh Bia.Trong thiên hạ, cũng chỉ có tốc độ của Bát Bộ Long Xa mới nhanh như vậy.

Một ngày là có thể chạy ngang dọc cả Thần Tấn Vương Triều, coi như là Cự Kình đều không đuổi kịp Bát Bộ Long Xa.

Cũng chính bởi vì vậy, nên công chúa La Phù mới có thể trong khoảnh khắc nháy mắt vầng sáng bảo vệ mở ra đã đoạt được tiên cơ mà xông đi vào.- Mẹ, nữ nhân ti tiện, ngươi còn chưa lấy chồng mà đã dám mặc áo cưới của ta.Phong Phi Vân bị chọc tức đến ma huyết sôi sùng sục, bóng dáng vừa động thì trước một khắc khi mà hồ quang hé ra bế quan, đã kịp thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc mà xông đi vào.Tu sĩ ở bên ngoài xem ra, sau khi xông vào vầng sáng bảo vệ Thánh Bia, Bát Bộ Long Xa và Phong Phi Vân liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

Căn bản không thấy được bóng hình của bọn họ.- Công chúa La Phù suy tính thật sự sâu, chỉ cần vầng sáng bảo vệ Thánh Bia mở ra, thì nàng đều có thể khống chế Bát Bộ Long Xa xông vào trước một bước.

Nàng lợi dụng cũng không phải một mình Phong Phi Vân, mà tất cả tu sĩ ở đây đều bị nàng lợi dụng.- Hẳn đây là nàng muốn lưu danh trên Thánh Bia, sẽ được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, sau này đi lên địa vị Nữ Đế liền càng cực kì hợp lệ hơn.- Chỉ tiếc Phong Phi Vân liều chết liều sống chiến thắng Nạp Lan Hồng Đào, lại là làm áo cưới cho người khác.......Tất cả tu sĩ bên bờ Thánh Hồ đều vây quanh lại đây.

Mọi người đứng ở bờ Thánh Hồ, nhìn Thánh Bia ở trung tâm hồ, ai nấy đều đang chờ đợi kết quả.

Xem hai người Phong Phi Vân và công chúa La Phù đều xông vào vầng sáng bảo vệ Thánh Bia, rốt cuộc ai có thể lưu danh trên Thánh Bia?Công chúa La Phù xông vào trước một bước, hơn nữa tu vi của nàng so sánh Phong Phi Vân thì mạnh hơn, cho nên cơ hội của nàng hẳn là phải lớn hơn nhiều lắm.Phong Phi Vân xông vào vầng sáng bảo vệ, Thánh Bia trước mắt và Thánh Bia nhìn từ bên ngoài có khác biệt rất lớn.Đây là một không gian độc lập, không gian thuộc về Thánh Bia.Thánh Bia vốn cao gần ba mươi ba trượng, hiện tại trở nên càng cao lớn hơn.

So sánh với quả núi cao vạn thước thì đều phải khổng lồ hơn.

Nó có một cỗ khí tức khiếp người, cứ tự nhiên mà phát tán ra ngoài, làm cho người ta không nhịn được phải vái lạy thánh thần.Cái này căn bản chính là một quả núi thật lớn màu trắng !Vách núi có những độ cao không giống nhau, nó có những bóng người trôi nổi, trên người tỏa ra hào quang trắng lóa hoàn toàn bất động, trông có vẻ thần thánh mà trang nghiêm.

Bọn họ đều là những người bảo vệ ngọn núi này.-------Chương 546: Uổng công làm áo cưới (2)Dưới chân núi, trong một vùng đá tảng ngổn ngang, có một đồng tử môi hồng răng trắng đang trôi nổi tại một nơi cao ba thước, trông hắn tựa như tiên đồng đi ta từ bên trong bức họa.

Thân thể hư ảo, ánh mắt thành kính ngoan đạo nhìn chăm chú đỉnh chóp quả núi.Phong Phi Vân tâm tình nặng nề, hắn nhìn bóng người nửa trong suốt này.

Hắn còn nhớ đây là đích xác người giữ ải Linh Dẫn sơ kỳ của Thánh Bia, tên gọi là "Kỷ Tát Lãnh".Kỷ Tát Lãnh đã lưu lại tên huý trên Thánh Bia vào lúc Linh Dẫn sơ kỳ, cũng từng là một thiên kiêu (người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là thiên kiêu) vô thượng của thời đại.Nhưng mà ánh mắt của hắn giờ phút này, cũng không biểu hiện ra sự kiêu căng ngạo mạn giống như trên Thánh Bia.

Ngược lại còn bị một cỗ lực lượng áp chế được nên trông có vẻ cực kì khiêm tốn.Tiếp tục đi về hướng phía trước, cũng không lâu lắm liền gặp phải người giữ ải Linh Dẫn trung kỳ.

Đây là một tiểu nữ đồng ( bé gái), nếu so sánh Tiểu Tà Ma thì tuổi đều phải nhỏ hơn.

Nàng cũng từng lưu danh trên Thánh Bia, tên gọi là Hoa Thanh Dao.Ánh mắt của nàng cũng tụa như Kỷ Tát Lãnh, đều là mặt hướng lên đỉnh núi, cực kì khiêm tốn giống như kẻ hành hương.Tiếp tục đi về hướng phía trước, liền gặp được người giữ ải tại các ải Linh Dẫn đỉnh cao, Tiên Căn sơ kỳ, Tiên Căn trung kỳ, Tiên Căn đỉnh cao, Thần Cơ sơ kỳ, Thần Cơ trung kỳ... mỗi một người đều chính là nhân vật vang dội cổ kim, có tên trên Thánh Bia bất diệt, được ghi vào sử sách.Nhưng mà Phong Phi Vân lại không thấy được một tia nhuệ khí trên người của bọn họ, ngược lại có một loại cảm giác đó là người hầu bị người ta thuần phục.

Loại cảm giác này khiến cho Phong Phi Vân cảm thấy hơi khó có thể tin nổi, cũng có chút e dè và sợ hãi.Không phải chứ, nhất định sẽ không.

Bọn họ đều là những người ưu tú nhất tại mỗi một cảnh giới, kiêu ngạo bẩm sinh, thiên tư đáng kinh ngạc.

Không có khả năng có người có thể đều khuất phục tất cả bọn họ.Phong Phi Vân cảm giác rằng chính mình đang sinh ra ảo giác.Tiếp tục tiến lên, dưới một vách núi hắn gặp người giữ ải Thần Cơ đỉnh cao, Long Khương Linh.Đây chính là một vị Nữ Đế duy nhất từ lúc Thần Tấn Vương Triều khai triều tới nay, vô địch một thời đại.

Tại thời đại đó, thánh uy của nàng áp chế làm cho quần hùng phải quỳ mọp vái lạy.Nữ Đế là nhân vật như vậy, mấy ngàn năm cũng không chắc xuất hiện một người thứ hai.Phong Phi Vân thấy hư ảnh của Long Khương Linh, thân thể bán trong suốt, đang đứng ở dưới vách núi, vẫn không nhúc nhích, cũng không có nửa phần uy áp và đế vương khí.Bát Bộ Long Xa cũng dừng ở bên cạnh Nữ Đế, công chúa La Phù vẻ mặt đờ đẫn đang đứng ở bên cạnh Nữ Đế, vô phương đón nhận sự thật nhìn thấy trước mắt.Phong Phi Vân cũng không cách nào đón nhận.

Một đời Nữ Đế, chính là nhân vật vang dội cổ kim như thế nào, không ngờ nay lại cũng thành kính ngoan đạo nhìn về phương hướng đỉnh núi.Điều đó làm cho người ta cảm giác, phảng phất nàng đều sắp phải quỳ xuống.Đây là một loại cảm giác bị lường gạt, làm cho không người nào có thể đón nhận.- Ha ha!Công chúa La Phù nở nụ cười cay đắng- Tên lường gạt, tên lường gạt...Phong Phi Vân đứng ở phía dưới cách đó không xa, liền nói:- Muốn có được Thánh Bia chiếu cố số mệnh, luôn cần phải trả giá đắt, trời cao nào bỗng đột ngột có chuyện nhân bánh rơi xuống ?- Ngươi có ý gì?Công chúa La Phù trên mặt vẫn dùng một cái khăn màu vàng che đi, trong mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm, trên người mặc kim bào lộng lẫy, ung dung đẹp đẽ quý giá.

Rõ ràng nàng mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng lại làm cho người ta có một loại kinh nghiệm đã từng trải lão luyện.- Nếu muốn lưu danh trên Thánh Bia, phải lưu lại đó một tia linh hồn của chính mình.Phong Phi Vân nói với ánh mắt nghiêm trang.Tri thức Phong Phi Vân thu được qua sự từng trải rộng như thế nào, xưa nay hắn đã chứng kiến vô số chuyện quỷ dị, nhưng giờ phút này cũng không tránh nổi có hơi băn khoăn.- Lưu lại một tia linh hồn...Công chúa La Phù lầu bầu nói.Chẳng lẽ vì lưu danh Thánh Bia, chính là lưu lại một tia linh hồn, tương tự chính mình bán đứng một tia linh hồn cho Thánh Bia, do đó chiếm được sự chiếu cố số mệnh của Thánh Bia, trở thành một anh tài tối cao của thời đại.Điều này mặc dù có vẻ rất khó có thể tin nổi, nhưng mà cũng là giải thích duy nhất.Kỳ thật, giờ này khắc này làm phức tạp trong lòng Phong Phi Vân và công chúa La Phù nghi hoặc lớn nhất là" Vẻn vẹn chỉ là Thánh Bia sao?"

Phong Phi Vân nhìn chăm chú công chúa La Phù mà hỏi:- Ngươi còn muốn lưu danh trên Thánh Bia?Trong mắt của công chúa La Phù hiện lện một sự giằng co, đây là một loại lựa chọn gian nan.

Lưu danh Thánh Bia dễ như trở bàn tay, nhưng mà sau khi lưu danh thì lại phải dâng lên một tia linh hồn.Đối với những người khác mà nói, đừng nói là dâng lên một tia linh hồn, coi như là trao hết tính mạng đều cũng nguyện ý.

Có điều là đối với nữ nhân kiêu ngạo như công chúa La Phù mà nói, cái này cũng là sánh ngang với việc muốn lấy mạng của nàng, nên còn phải gian nan.Có khả năng tưởng tượng, những người đã đạt tới danh xưng tiên hiền đó, vào lúc đưa ra sự lựa chọn như vậy, e rằng tâm tình cũng giống như công chúa La Phù giờ phút này.Bởi cũng không ai biết, sau khi gửi một tia linh hồn ở lại chỗ này, tương lai sẽ gặp phải ách khó khăn như thế nào.

Đối với cường giả chân chính mà nói, đều không mong muốn giao tánh mạng của mình để cho người khác nắm giữ ở trong tay.Công chúa La Phù cắn chặt hàm răng rồi nói:- Thế giới này vốn là một tòa Kim Tự Tháp, mỗi người đều nhất định có chỗ để dựa vào, không có khả năng hoàn toàn dựa vào một người là có thể tranh được cả thiên hạ.

Lưu một tia linh hồn ở chỗ này, cũng không phải là làm hỏng.Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến mà chỉ hỏi:- Ngươi đã quyết định ?- Chỉ cần có thể lưu danh trên Thánh Bia, là có thể có được số mệnh của Thánh Bia, càng có thể có được vô số người ủng hộ.

Khi đó việc đi lên địa vị Nữ Đế sẽ là ở trong tầm tay.Mắt nhung của công chúa La Phù cũng gần giống đôi mắt của Nam Cung Hồng Nhan, đều rất đẹp.

Chỉ là trong ánh mắt của nàng lại sinh ra sát ý.Phong Phi Vân tự nhiên nắm bắt được sát ý trong mắt của nàng.

Đây không phải là nàng sợ Phong Phi Vân tranh giành sự lưu danh trên Thánh Bia, mà là ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.Nàng không muốn cho bất luận kẻ nào biết được tình cảnh thật sự trong Thánh Bia, chỉ cần loại trừ Phong Phi Vân ở chỗ này, như vậy người đời sẽ không thể biết nàng đã dâng hiến một tia linh hồn cho Thánh Bia.Chuyện này, đối với tương lai đăng cơ Nữ Đế của nàng có quan hệ rất lớn.

Nàng không cho phép phát sinh chút xíu lỗi lầm.- Xoạt!Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, trong tích tắc đã lướt ngang đến hơn trăm trượng.

Còn vị trí hắn vừa mới đứng bị một đạo Linh Mang đánh thành một cái hố to.-------Chương 547: Muôn người chú ýThoát được rất nhanh!Công chúa La Phù mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà tịnh không để ý quan tâm đến.

Bởi nàng cho rằng muốn giết chết Phong Phi Vân cũng không phải một việc khó.Nàng lại ra tay lần nữa, liên tiếp đánh ra chín chưởng với lực lượng long hổ.

Nhưng mà lại cũng vẫn không hề đánh trúng Phong Phi Vân.

Tốc độ của hắn, so sánh với trong tưởng tượng của nàng thì nhanh hơn nhiều.Bóng dáng của Phong Phi Vân đã biến thành làn gió, coi như với thị lực của công chúa La Phù thì cũng chỉ có thể thấy được một hình ảnhmờ nhạt của hắn.

Tốc độ quả thực so sánh tốc độ của nàng thì còn nhanh hơn nhiều.- Công chúa điện hạ, đối với ta thì việc ai làm chủ nhân tương lai của Thần Tấn Vương Triều, đều cũng không có hứng thú chút nào.

Đối với ta ngươi có địch ý quá lớn.Âm thanh của Phong Phi Vân cực kì mờ ảo, tựa như tiếng gió lưu động trong không khí.Công chúa La Phù đứng ở nơi đó, yểu điệu mà nghiêm trang thần thánh, thật giống như một vị nữ vương nghìn đời.

Nàng cười lạnh nói:- Trừ phi ngươi chết, nếu không trong lòng ta trọn đời sẽ khó an tâm.- Nhưng mà ngươi hôm nay lại nhất định không giết được ta.Phong Phi Vân cười lạnh nói.Tốc độ của Bát Bộ Long Xa đương nhiên đủ truy theo được Phong Phi Vân.

Nhưng mà, do có Thánh Bia áp chế nên Linh Khí căn bản không phát huy ra được uy lực.

Bát Bộ Long Xa cũng là Linh Khí, tốc độ cũng bị áp chế, nên căn bản không đuổi kịp Luân Hồi Tật Tốc của Phong Phi Vân.Công chúa La Phù tự nhiên cũng biết điểm này.- Hừ!

Phong Phi Vân, nếu như ngươi dám đi ra bên ngoài nói lung tung, ta dám cam đoan, ngươi không sống quá ba ngày.Công chúa La Phù hừ lạnh một tiếng, sau đó đi lên Bát Bộ Long Xa.

Nàng cưỡi Long Xa liền đã lao nhanh xuống núi, bay ra khỏi vầng sáng bảo vệ của Thánh Bia.Bóng dáng Phong Phi Vân hiện ra, ánh mắt sâu lắng nhìn theo phương hướng công chúa La Phù rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Hắn hơi liếc mắt nhìn về vách đá cách đó không xa.

Một người nữ nhân uyển chuyển mặc áo vàng đang trôi nổi ở nơi này, thân thể bán trong suốt.Đây là công chúa La Phù lưu lại một tia linh hồn!Lúc này vẫn là Phong Phi Vân lần đầu tiên tận mắt đánh giá dáng người của công chúa La Phù.

Không hổ là mĩ nhân xếp hạng trong năm bậc hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều, trước lồi sau vểnh, vòng eo mảnh mai.

Nàng vẫn còn cực kì trẻ tuổi, trên vành tai trắng nõn có đeo một chuỗi tua rua hoa tai màu bạc.

Vẻ duyên dáng làm cho người ta mê muội, cái cổ tinh tế mà trắng nõn, như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.Có một vẻ gian xảo và tùy hứng của thiên nữ hoàng gia, nhưng nhiều hơn cũng là một loại thông minh nhìn xa trông rộng.Nó cho cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được, một cảm giác vô phương hiểu rõ.Nhưng mà giờ phút này, một tia linh hồn này lại cũng giống như linh hồn của các tiên hiền khác, đều đã mất đi sự kiêu ngạo và thần sắc.

Thứ được lưu lại chỉ có một vẻ khiêm tốn, khi nhìn lên vị trí đỉnh chóp bia.- Vận mệnh hẳn là nắm giữ ở trong tay chính mình, ta cũng muốn nhìn rốt cuộc là một dạng lực lượng gì mà muốn khống chế vận mệnh của người khác?Trong ánh mắt của Phong Phi Vân mang theo một vẻ kiên định, hắn nhìn ra đỉnh Thánh Bia xa xa.

Nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại cũng vẫn có vẻ quả cảm và bất khuất.Hắn đi bước một về hướng tới đỉnh Thánh Bia.......Các tu sĩ tụ tập ở bên Thánh Hồ, toàn bộ nhìn về phương hướng Thánh Bia đang chờ đợi kết quả.Trên Thánh Bia, một mảnh hào quang vàng rực chói mắt lóe ra.

Có ba chữ cổ lóng lánh tựa như vì sao trên bầu trời đã xuất hiện ở trên Thánh Bia "Long La Phù".- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Toàn thể mọi người sôi sùng sục!- Trời ạ, công chúa La Phù đã lưu danh trên Thánh Bia!- Công chúa La Phù cuối cùng vẫn cứ cướp đi thành quả thắng lợi của Phong Phi Vân, trở thành tiên hiền muôn đời lưu danh.

Buồn thay cho Phong Phi Vân a, đáng thương a!- Nghe nói sau khi lưu danh Thánh Bia, tu vi sẽ tăng lên một nấc rất lớn.

Không biết công chúa La Phù sẽ tăng lên tới cái dạng cấp bậc gì ?- Dạng cảnh giới gì thì không ai có thể biết được, nhưng mà nàng đã khẳng định được số mệnh Thánh Bia, được tấn chức xếp vào hàng thiên tài cấp bậc Sử Thi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Vầng sáng bảo vệ Thánh Bia mở ra, Bát Bộ Long Xa lao nhanh ra từ bên trong, bay đến trên bầu trời.

Tám long hồn trôi nổi giữa trời cao, giương nanh múa vuốt rít gào.- Chúc mừng Công Chúa lưu danh Thánh Bia, sau ngày hôm nay, cả Thần Tấn Vương Triều đều phải run rẩy dưới chân công chúa điện hạ.Ngọc công công sắc mặt vui mừng, vội vàng nghênh đón.

Lão trực tiếp quỳ gối trước mặt công chúa La Phù.Với thân phận của Ngọc công công, trước kia căn bản là không cần quỳ xuống trước mặt công chúa La Phù.

Nhưng mà hiện tại cũng không giống nữa, thân phận và địa vị của công chúa La Phù đã tăng lên không chỉ gấp hàng chục lần.Tám vị cao thủ đại nội và những môn khách này đều chạy lại đây, đều quỳ trên mặt đất, mỗi một người đều hưng phấn cực kỳ, cao giọng ca tụng công đức của nàng.- Sau khi lưu danh Thánh Bia, công chúa điện hạ liền trở thành đệ nhất nhân của thời đại này, lấy hết ánh hào quang của thiên tài cấp bậc Sử Thi.- Sau khi Đại đế nghe nói tin tức kia, nhất định sẽ thật cao hứng, cả Vương triều đều sẽ hơi bị phấn chấn.

Thuộc hạ đã truyền tin tức kia về Thần Đô.- Tối nay Thần Đô nhất định sẽ là một đêm không ngủ.......Những người này ai nấy đều kích động không thôi, không ngừng dập đầu trước mặt công chúa La Phù, tựa như đang quỳ lạy đế vương.

Cũng khó trách bọn hắn lại kích động như vậy, nếu như công chúa La Phù đăng cơ, như vậy bọn họ cũng được hưởng cảnh một người quang vinh tất cả quang vinh.- Hiện tại ta liền về Thần Đô.Công chúa La Phù nói với âm thanh bình thản.Hào quang trên Bát Bộ Long Xa tăng vọt, ánh hào quang vàng chói tràn ngập trời cao, chỉ thoáng chớp mắt đã tựa như thủy triều mà biến mất trên màn trời.

Chỉ còn những tiếng long ngâm, vẫn còn không khí gầm rống.Ngọc công công và những cao thủ đại nội này, còn có các môn khách đứng lên từ trên mặt đất, sau đó bay về hướng bầu trời phương bắc, cũng quay về Thần Đô.Đương nhiên cũng có người không mong muốn công chúa La Phù còn sống trở lại Thần Đô, muốn xuất thủ giết chết nàng.

Nhưng mà tốc độ Bát Bộ Long Xa thật sự quá nhanh, coi như Cự Kình đều không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn công chúa La Phù rời đi.- Về cái này thì Thần Đô có trò hay để nhìn.

Hiện tại cấp thiết nhất vẫn là Thái Tử đương triều Long Thần Nhai.

Ngôi vị thái tử chỉ sợ không dám đảm bảo.Có người đã đoán trước, Thần Đô sẽ phát sinh một trận gió tanh mưa máu.- Hắc hắc, hiện ở trong triều vẫn còn rất nhiều thế lực đang đứng nhìn, sợ là cũng đến lúc nên đứng vào hàng.

Trong vòng năm năm, Thần Đô sẽ có đại biến.-------Chương 548: Địa cực cổ trận đài (1)Cuộc tranh giành giữa công chúa và Thái Tử, vốn là Thái Tử chiếm thượng phong.

Nhưng mà công chúa La Phù được lưu danh trên Thánh Bia, nhất định phải nhận được rất nhiều thế lực ủng hộ.

Không thể nói sẽ trong thời gian cực kì ngắn ngủi mà lật ngược thế cờ hạ bệ Thái Tử xuống.- Sau lưng Thái Tử có gia tộc Bắc Minh làm hậu thuẫn, lại là cháu ngoại trai của Thái Tể đại nhân.

Công chúa La Phù không dễ dàng đánh bại Thái Tử được....Trên bờ Thánh Hồ tụ tập vô số tu sĩ, rất nhiều người đều có tầm nhìn xa trông rộng, đã thấy được ở Thần Đô cách đây mấy chục vạn dặm nhất định đã có sóng ngầm bắt đầu khởi động.Với tốc độ của Bát Bộ Long Xa, tối nay là có thể đến trung tâm tu tiên Cổ Thành của Thần Tấn Vương Triều, Thần Đô.Xem ra tối nay Thần Đô, thật đúng là không người nào có thể ngủ.Giờ phút này đã không còn người nào lại chú ý Phong Phi Vân.

Tất cả mọi người cảm giác được, Phong Phi Vân khẳng định là bị công chúa La Phù giết chết, không bao giờ có thể đi ra từ bên trong nữa.Rất nhiều tu sĩ đều đã bắt đầu rời đi, có người Ngự Kiếm bay trên không, có kẻ cưỡi dị thú, có người đang đứng ở cánh đồng tuyết cũng đều rời khỏi quận Tam Thánh, chạy nhanh về hướng tới Thần Đô.Đương nhiên cũng có người nói vài tiếng tiếc rẻ cho Phong Phi Vân.

Một đời anh tài, vốn là hắn trở thành tiêu điểm muôn người chú ý.

Nhưng mà hiện tại không chỉ có không được lưu danh trên Thánh Bia, ngược lại vẫn còn bỏ mạng đạo tiêu, trở thành hòn đá lót đường trên đường thành công của người khác.Đối với đám người Yến Tử Vũ mà nói, giữa Phong Phi Vân và công chúa La Phù thì ai lưu danh trên Thánh Bia đều không quan trọng, quan trọng là... người này là học viên Vạn Tượng Tháp.- Tại sao có thể như vậy?Tô Quân tuyệt đối tín nhiệm đối với Phong Phi Vân, nhưng mà kết quả như vậy khiến cho hắn cảm giác có hơi vô phương đón nhận.Chẳng lẽ Phong Phi Vân thật sự đã chết ở trong tay công chúa La Phù ?Tô Huyết gắt gao cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chú Thánh Bia.

Trong lòng có hơi thất vọng đối với Phong Phi Vân, cái tên cặn bã này không ngờ lại bị bại bởi một nữ nhân.

Coi như muốn thua ở trong tay nữ nhân, cũng nên thua ở trong tay của ta.Kỷ Vân Vân chính là kín đáo thở dài, cảm thấy tiếc rẻ cho Phong Phi Vân....Phong Phi Vân lao nhanh về hướng đỉnh Thánh Bia, dọc theo đường đi lại gặp được hư ảnh các vị tiên hiền khác.

Như người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng là "Tử Ngọ", người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng "Tượng Bắc", người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng "Phật Tàm Tử"...Bọn họ không có chỗ nào mà không phải là tồn tại như một thần thoại, được đám tu sĩ lưu truyền ca tụng mấy ngàn năm, trên vạn năm.Mỗi một cảnh giới, đều sẽ có một vị tiên hiền giữ ải, mãi cho đến Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng.Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng tự nhiên không phải nấc cuối của tu tiên, trên Thiên Mệnh Cửu Trọng Thiên còn có Niết Bàn Cửu Trọng Thiên, trên nữa lại còn có Vũ Hóa Cửu Trọng Thiên, ở trên Vũ Hóa Cửu Trọng Thiên còn có Thánh Linh...Nhưng mà ở trên Thánh Bia này vẻn vẹn chỉ có hư ảnh tiên hiền Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng.

Còn đi cao xa hơn thì cũng đã đến đỉnh chóp của đài tế.- Tuyệt đối không có khả năng vẻn vẹn chỉ có tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng trở xuống mới có thể lưu danh trên Thánh Bia, khẳng định còn có các cường giả siêu cấp khác đã lưu linh hồn tại nơi này.

Có lẽ chỉ là tu vi của ta quá thấp, nên vô phương thấy bọn họ mà thôi.Phong Phi Vân đã một bước bước lên đài tế.

Đài tế này cực kì khổng lồ, rộng chừng bằng mấy sân đá banh vậy.Khi đứng ở đỉnh núi Tịch Thần Phong bên bờ Thánh Hồ mà nhìn Thánh Bia, đỉnh chóp Thánh Bia liền hiện ra hình dáng bàn tròn.Giờ phút này, khi Phong Phi Vân bước lên đỉnh chóp Thánh Bia, hình tròn trước mắt liền có vẻ càng hợp quy tắc hơn, không có nửa phần thiếu hụt.

Trên mặt đất có những đường vết lõm nho nhỏ, vẽ phác thảo ra thì nhìn như hoa văn bừa bộn.Phong Phi Vân quan tâm nhất chính là những đường hoa văn này.

Rốt cuộc hắn có cảm giác Thánh Bia và Tế Đàn từ thuở xa xưa trên đỉnh núi Bán Đạp Sơn có mối liên lạc nào đó.

Hiện tại rốt cục có thể thấy rõ những đường hoa văn này, hắn bắt đầu trấn tĩnh tâm thần để quyết tâm nghiên cứu cẩn thận.- Tựa hồ là hoa văn hiến tế của bộ lạc viễn cổ.Phong Phi Vân chính là tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu Tộc, kiến thức không phải tầm thường.

Nhưng mà đối với nghiên cứu văn minh của nhân loại từ thuở xa xưa thì lại cực kì có hạn.

Hắn chỉ là nhớ mang máng cái đó và dấu vết văn minh bộ lạc viễn cổ nhân loại thì rất tương tự.Văn minh Phượng Hoàng Yêu Tộc so sánh với văn minh nhân loại thì càng xa xưa hơn, thậm chí có sách cổ ghi chép rằng nhân loại cũng là một chi của Yêu Tộc.Phong Phi Vân bị hoa văn khắc trên Thánh Bia cực kì hấp dẫn.

Hắn đi bước một về hướng vị trí trung tâm, dưới chân xuất hiện một cái hố to màu đen thật lớn, đường kính đại khái lớn đến bốn thước, bên trong có những hoa văn rực rỡ đan xen.

Chúng tỏa ra Linh Mang, như một cái giếng thiêng.Trong đôi mắt Phong Phi Vân bốc lên Hỏa Diễm hừng hực, nhưng mà ở bên trong lại không có nửa phần phát hiện, thật giống như chỗ này vẻn vẹn chỉ là một cái hố to.Hố to này đại khái sâu một thước, Phong Phi Vân nhặt lên một chút đá vụn ở vị trí bên rìa hố.

Chất đá chất cực kì đặc thù, so với loại đá ở một dàn tế từ thuở xa xưa trên đỉnh núi Bán Đạp Sơn thì có hơi tương tự.Tại đỉnh chóp Thánh Bia, hố to như vậy thì vô cùng nhiều, hình dáng cũng không có quy luật nào.

Còn quy luật phân bố thì có vết tích có thể suy tính ra, cực kì kỳ diệu.

Trông chúng rất giống như phân bố các vì sao ở một góc khoảng không vũ trụ.

Nhưng mà trải qua Phong Phi Vân cẩn thận cân nhắc, thì hắn lại phát hiện cũng không phải như thế.

Có rất nhiều thứ không giống, trong đó có những biến số phức tạp mà thần thức hiện tại của Phong Phi Vân cũng không cách nào suy tính ra được.Càng là đi về hướng trung tâm, trọng lực trên người liền càng ngày càng nhỏ, thân thể đều hình như muốn đạp đất để bay lên.Dọc theo một đường hoa văn, rốt cục hắn đi tới vị trí trung tâm nhất.

Phong Phi Vân cảm giác được phía trên có một cỗ lực hút đang ra sức kéo chính mình.

Hắn chỉ có ngưng tụ lực lượng, sử dụng thân thể của mình đè xuống phía dưới thì mới có thể không bay lên trời.Ở vị trí trung tâm nhất, trên mặt đất có một vết lõm lòng máng hình vuông, đại khái chỉ dài nửa thước, sâu hai phân.

Dưới đáy điêu khắc đường hoa văn cổ.

Lại còn có ba chữ viết từ thuở xa xưa.

Bởi vì thời gian trôi qua đã quá lâu, ba chữ cổ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì thì đã không thể phân rõ.- Hoa văn này...Phong Phi Vân càng ngày càng nhìn quen mắt.

Đột nhiên, thân thể chấn động, hắn móc ra từ trong Giới Linh Thạch một khối Thiết Bài toàn thân ngăm đen.-------Chương 549: Địa cực cổ trận đài (2)Thiết Bài này cũng là dài một thước, trên mặt cũng có hoa văn ấn ký cổ xưa, còn có ba chữ vết cổ khắc sâu.Không ngờ nó lại giống nhau như đúc với đường hoa văn khắc ở trung tâm Thánh Bia này.

Vậy rốt cuộc nó là trùng hợp, hay là nói một khối Thiết Bài này lúc trước vốn là để ghép thêm vào ở chỗ này?Một khối Thiết Bài này chính là Tiểu Tà Ma gỡ xuống từ trên quan tài lão tổ Phong gia, là dùng để trấn áp quan tài Gia chủ Phong gia đời thứ nhất.Khối Thiết Bài này thực sự không phải là Gia chủ Phong gia đời thứ nhất luyện chế, mà là lão nhặt được trong lúc vô ý, thời gian nó có trên đời đã vượt qua vạn năm.- Điều này cũng quá khó có thể tin nổi.Một khối Thiết Bài này ít nhất nặng mười vạn cân, cầm vào tay thì đặc biệt lạnh giá như băng.

Nó lạnh đến mức làm cho đầu khớp xương người ta phát đau.Tổ Địa của Phong gia, Thánh Bia trong Thánh Hồ, Tế Đàn trên Bán Đạp Sơn.

Ba điểm này đều nằm ở trong quận Tam Thánh, cơ hồ sắp hàng trên cùng một đường thẳng, được một con đường Cổ Đạo rất xưa nối liền.Giữa chúng rốt cuộc có cái gì liên lạc hay không ?Thiết Bài đen nhánh trong tay Phong Phi Vân đã nhận được cảm ứng nào đó, nó phát ra những vòng ánh sáng màu đen.

Ở trong vết lõm lõng máng hình vuông trên mặt đất cũng có ánh sáng đồ án lung linh, thậm chí còn đang lan tỏa về khắp tứ phía, khiến cho những hoa văn này và hố to đều bắt đầu bị kích hoạt, làm tản mát ra ánh sáng trong suốt.Những hố to này, càng là đột ngột xuất ra từng cột sáng vọt lên cao mấy ngàn trượng, phảng phất muốn nối liền cùng các vì sao ở Vực Ngoại xa xăm.Sau khi những ánh sáng này được nối thành một mảnh, Phong Phi Vân lại nhìn khắp về hướng bốn phía.

Hắn phát hiện những đường hoa văn trên mặt đất và những cột sáng này lại đan thành một tòa Tế Đàn khổng lồ, có một cỗ khí tức phong cách cổ xưa mà tang thương từ trên bầu trời trút xuống, cũng không biết đến từ chính phương nào.- Ta rốt cục đã biết, đây là một tòa Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài.

Làm thế nào mà Thần Tấn Vương Triều lại xuất hiện Truyền Tống Trận Đài?

Địa Cực Truyền Tống Đài ít nhất có thể truyền tống đi những xứ sở ở cách ngàn vạn dặm, thậm chí trên ức dặm.

Thần Tấn Vương Triều mới to tới đâu, căn bản là không cần phải có Truyền Tống Trận Đài a!Coi như kiếp trước của Phong Phi Vân cũng rất ít khi nhìn thấy Địa Cực Truyền Tống Trận Đài.

Coi như tồn tại thì cũng là đi thông một vài không gian vị diện và linh vực đặc thù.Tòa Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài này bị bỏ hoang phế đã không biết bao nhiêu thời đại, hơn nữa đã tàn phá kinh khủng, cũng không biết là từ địa phương nào bay tới nơi đây?Kỳ thật trong lòng Phong Phi Vân quan tâm nhất vẫn là một tòa Địa Cực Cổ Trận Đài này tồn tại với thời kỳ Thượng Cổ, thì đầu bên kia rốt cuộc nối thông đến địa phương nào?Khẳng định là ở ngoài xứ sở của Thần Tấn Vương Triều, rốt cuộc là ở đầu đại lục phía bên kia, chính là nối thông được một mảnh của dải thiên hà Vực Ngoại nào đó, hoặc là nó nối với quá khứ và tương lai.Trong lòng Phong Phi Vân rung động rất lớn, hắn cảm giác được một tòa Thánh Bia này rơi xuống Thần Tấn Vương Triều cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên, những anh tài kiệt xuất nhất đó của nhân loại mà đã lưu một tia linh hồn trên Thánh Bia, có lẽ có quan hệ lớn lao với đầu bên kia Thượng Cổ Truyền Tống Trận này.Nếu muốn làm sáng tỏ đáp án này, thì cũng chỉ có kích hoạt Thượng Cổ Truyền Tống Trận này, đi tới đâu bên kia trận đài thì có lẽ mới có thể tìm ra đáp án.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Cả Thánh Bia đều bắt đầu di động kịch liệt, nước trong Thánh Hồ nổi sóng như muốn khuấy sông lật biển !Trên bầu trời, từ chỗ xa xôi kia có một lực kéo ngày càng hung dữ mạnh mẽ hơn, cơ hồ phải nhấc Phong Phi Vân rời khỏi mặt đất mà bay đi.Khổi Thiết Bài màu đen trong tay Phong Phi Vân càng không ngừng rung động, nó phóng về hướng vết lõm hình máng trên mặt đất kia, như muốn được lắp ghép vào với vết lõm hình máng.Trên đỉnh Thánh Bia, từng đạo cột sáng lao ra từ trong hố to, hào quang nối liền thiên địa đến vài ngàn dặm mà cũng đều có thể nhìn thấy.- Nguy rồi, một tòa Thánh Bia này vốn đã yên lặng năm tháng vô tận, nay lại bị lực lượng của Thiết Bài kích hoạt.

Chẳng lẽ là nó muốn Phi Thiên,đi tới đầu bên kia trên bầu trời ở ngoài vạn dặm ?Tại Thần Tấn Vương Triều, Phong Phi Vân còn có quá nhiều việc chưa kịp làm.

Nếu như thật sự bị Địa Cực Cổ Trận Đài truyền tống đến đại lục bên kia, như vậy không biết năm nào tháng nào mới có thể quay trở về.Hắn mạnh mẽ giam cầm Thiết Bài màu đen cầm trong tay, rồi ném vào trong Giới Linh Thạch.

Sau đó liền triển khai Luân Hồi Tật Tốc, bỏ chạy về hướng dưới chân núi.Thánh Bia lay động càng ngày càng kich liệt.

Nó chậm rãi nổi lên từ đáy nước.

Với hình khối thật lớn, nó bộc phát ra năng lượng khủng bố làm nước trong Thánh Hồ bị bốc hơi lên trong nháy mắt, biến thành hồ cạn.- Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!- Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!Hai tràng tiếng nổ!Hai ngọn núi bên trên Thánh Hồ, Tịch Thần Phong và Triêu Mộ Phong đều bị chấn động đến sụp đổ.

Ngọn núi cao sụp đổ làm rung động rất lớn, mặt đất không ngừng run rẩy theo.- Trời ạ, thế này rốt cuộc là làm sao vậy?Những tu sĩ vẫn còn chưa đi xa, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh động sợ hãi.

Trên đỉnh Thánh Bia lại phóng lên vô số cột sáng, mà ngay cả Thánh Bia đều bay lên.Thế này rốt cuộc vì sap lại phải ầm ĩ như vậy?Rất nhiều người đều bắt đầu hộc tốc quay trở về, nhưng mà ở cách Thánh Bia xa đến trăm dặm liền bị một cỗ lực lượng dồi dào trên Thánh Bia công kích đến bay ngược trở về, căn bản là không người nào có thể bước vào một bước trong vòng trăm dặm xung quanh Thánh Bia.Không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.- Xoẹt!Có một bóng người bay ra nhanh như tia chớp từ trong vầng sáng bảo vệ Thánh Bia.- Các ngươi nhìn, người kia là ai?- Cái...kia...

Cái...kia không phải Yêu Ma Chi Tử, hắn không phải đã bị công chúa La Phù cấp loại trừ.

Chẳng lẽ chết mà sống lại?"...Tất cả tu sĩ vừa mới gấp trở về đều bắt đầu kinh hãi, không ngờ lại dĩ nhiên thấy Phong Phi Vân bay ra từ trong vầng sáng bảo vệ Thánh Bia, điều này quả thực rất khó có thể tin nổi.Một chiếc Cổ Xa dừng ở cách xa mấy trăm dặm, Tô Quân an vị ở trong xe Cổ Xa, trên mặt hiện lên một nụ cười thoáng qua mà lẩm bẩm:- Đã biết rõ hắn không dễ dàng chết được.Kỷ Vân Vân ngồi ở một góc Cổ Xa, cũng lộ ra một tiếng cười hiểu ý.- Tiện nhân sống lâu!Tô Huyết mặc hắc y, đầu đội chiếc mũ màu đen, tay ôm Thiết Kiếm màu đen, đứng ở vị trí cách Cổ Xa ba bước.

Nàng lạnh lùng thốt lên một tiếng.Một đệ tử Sâm La Điện, đấm ngực dậm chân nói:- Ta dám xác định, khẳng định lại là chuyện Yêu Ma Chi Tử đang làm.

Ở trong thiên hạ không có chuyện gì mà hắn không dám làm.-------Chương 550: Ý định giết người lại xuất hiện (1)Không sai, không sai, Yêu Ma Chi Tử, thật sự to gan lớn mật.

Chẳng lẽ ngay cả Thánh Bia mà hắn cũng dám hạ thủ?

Nếu không như thế thì làm sao mà Thánh Bia đều bị chọc giận?Trước mắt là một cảnh tượng thiên địa hủy diệt, hồ nước khô cạn nứt nẻ, núi non sụp đổ, thật giống như muốn lan ra khắp cả thế giới.Một số người tâm trí không kiên định đều đã run rẩy quì ở trên mặt đất, tưởng Phong Phi Vân chọc giận Thánh Bia làm Thánh Bia giáng xuống tai ách, muốn hủy diệt thế giới.Thánh Bia cao ba mươi ba trượng, giống như ngọn núi đã bay đi, lao về hướng phương xa, đúng là phương hướng đến núi Bán Đạp Sơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Sau một khắc, Thánh Bia rơi xuống trên Bán Đạp Sơn, trấn áp Thi Tà trên Bán Đạp Sơn, làm toàn bộ bọn chúng đều phủ phục trên mặt đất.Một tòa Tế Đàn từ thuở xa xưa trên đỉnh núi kia trực tiếp bay lên, muôn vàn khối đá lớn đều kiên quyết bay dựng lên, bay đến trên đỉnh Thánh Bia, đặt trên vào trong cái hố to của Địa Cực Cổ Trận Đài.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thánh Bia rơi trên Bán Đạp Sơn, cả vùng núi cao đều rung chuyển theo.

Một vết nứt thật lớn hé ra từ đỉnh núi, vết nứt như con Trát Long bò loằng ngoằng về hướng dưới chân núi.Lực lượng thật lớn này đánh vào khiến cho Bán Đạp Sơn đều vỡ vụn làm xuất hiện một khe sâu.Tế Đàn từ thuở xa xưa bay lên từ trong Hoàng Sa, muôn vàn tảng đá lớn đều rơi xuống hố to trên đỉnh Thánh Bia.

Chúng lăn lăn bên trên bề mặt làm phát ra âm thanh cọ xát rất lớn, ở ngoài ngàn dặm đều có thể nghe được.- Ong ong!Đỉnh núi Bán Đạp Sơn tỏa ra vầng sáng lóng lánh trong suốt, tựa như một chiếc đèn thần trong thiên địa, nó chiếu sáng cả một vùng xứ sở.Tế Đàn từ thuở xa xưa ở trên đỉnh Thánh Bia, sau khi hoạt động một canh giờ liền lại lần nữa bay lên, hướng về phía nam xa xa mà bay đi, thật giống như đã bị lực lượng nào đó dẫn dắt, một mực bay đến trung tâm quận Tam Thánh.Đúng là phương hướng Di chỉ Thượng Cổ, Vũ Hóa Mộ Nguyên.Có cường giả tuyệt đỉnh, tầm mắt nhìn hết mọi thứ trong mấy ngàn dặm, đã thấy được Thánh Bia và Tế Đàn đều lọt vào trong Vũ Hóa Mộ Nguyên.Vũ Hóa Mộ Nguyên có một tòa băng cung xuất thế, trôi nổi trên trời cao, Thánh Bia và Tế Đàn liền bay đến trong băng cung, rồi cùng băng cung lại lần nữa chìm vào trong Mộ Nguyên.Một màn này, khiến những tu sĩ và Tầm Bảo Sư đang thăm dò tại Vũ Hóa Mộ Nguyên đều kinh ngạc.

Ai nấy đều bắt đầu khai quật vào sâu trong lòng đất, rốt cuộc bọn họ có cảm giác sẽ đào được một đại bí mật làm kinh động thế gian.Đương nhiên, đây đều là chuyện phát sinh ở ngoài ngàn dặm.......Thánh Hồ khô cạn, trong khi nứt ra có Hỏa Diễm phun ra.

Hai quả núi cao sụp đổ, đá lăn ngang dọc, cây cổ thụ đều biến thành tro bụi, đúng là một cảnh tượng thiên địa bị hủy diệt.Chỉ có Phong Phi Vân đi ra từ bên trong, lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn bầu trời phía nam, trong lòng đang suy đoán Thánh Bia rốt cuộc bay đến nơi nào đây?- Vù!Phong Phi Vân lấy ra một khối Thiết Bài màu đen kia, chỉ thấy trên Thiết Bài có ánh sáng mê hoặc lưu động, có những hình ảnh mọi người đều hiện ra trên Thiết Bài, đều chỉ có to như đầu ngón tay.Sau khi đi ra từ vầng sáng bảo vệ Thánh Bia, Thiết Bài này cũng nhận được sự kích thích của Thánh Bia nên xảy ra một chút biến hóa, hoặc là nói Thánh Bia tự dành cho nó một lực lượng nào đó, khiến cho một khối Thiết Bài nặng mười vạn cân trở nên không giống với trước kia.Vậy thì bóng người như thế nào sẽ được khắc ghi vào trên Thiết Bài ?Phong Phi Vân đã nhận ra vài bóng người trên Thiết Bài.

Có Long Khương Linh, có công chúa La Phù, có Tử Ngọ, có Phật Tàm Tử...

Đều là những vị tiên hiền đang lưu danh trên Thánh Bia, là những đệ nhất nhân trong mỗi một cảnh giới của nhân loại.Bọn họ không phải đã lưu lại một tia linh hồn trên Thánh Bia, hiện tại làm thế nào mà xuất hiện ở trên một khối Thiết Bài này ?Ánh mắt của Phong Phi Vân gắt gao nhìn chăm chú bóng người nho nhỏ trên Thiết Bài, trong lòng nảy ra một sự tưởng tượng can đảm:- Chẳng lẽ Thiết Bài nho nhỏ này mới thật sự là Thánh Bia, mà một quả núi và Tế Đàn kia cũng chỉ là Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài đã truyền tống Thánh Bia đến nơi này ?- Hẳn là...

Hẳn là không có khả năng đi!Phong Phi Vân cảm giác có hơi khó có thể tin nổi.

Nếu như thật sự đúng như suy nghĩ ở trong lòng mình, như vậy một khối Thánh Bia này lại có tác dụng gì, lại là Linh Bảo của người phương nào ?- Sư thúc, ngươi vẫn chưa chết a!

Ha ha, ta đã biết rõ sư thúc ngươi sẽ không chết ở trong tay Xú bà nương kia...Một người cường tráng mặt mày râu ria xồm xoàm, mang theo một cây phương thiên họa kích to như miệng bát đang cười lớn chạy lại đây.Đúng là Vương Mãnh!Phong Phi Vân thu Thiết Bài đen nhánh lại, chờ sau này có thời gian thì lại từ từ nghiên cứu.

Hắn cười nói:- Ngươi nói là chỗ nào có Xú bà nương vậy?- Còn không phải tiện nhân công chúa La Phù kia.

Rõ ràng là sư thúc ngươi đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, trở thành thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều.

Cũng không nghĩ cuối cùng người lưu danh Thánh Bia lại là nàng, thật sự là tức chết ta.

Nếu không phải ta không đánh thắng được nàng, thì dứt khoát phải bắt giữ nàng, trói nàng vào trên cây, để cho sư thúc ngươi trừng phạt nàng ta một chút.Vương Mãnh tức tối đến phẫn nộ.- Khụ khụ!Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, cười nói:- Người ta chính là công chúa điện hạ, ngươi nói chuyện với người khác phải cẩn thận một chút.

Nếu như lời này truyền tới trong tai người để tâm thì sẽ rơi đầu.Vương Mãnh vốn là cường đạo Thanh Phong Lĩnh, khi nói chuyện tự nhiên là miệng đầy lời lẽ đạo tặc.

Đừng nói là công chúa La Phù, coi như là tứ đại thần phi thì hắn cũng dám mắng to một câu, "con mẹ nó chứ."

- Sư thúc, tâm trạng ngươi cũng thật tốt quá.

Công chúa La Phù tiện nhân kia, cướp đi cơ hội của ngươi để lưu danh trên Thánh Bia, nếu như ta đủ sức thì hiện tại dứt khoát phải đi Thần Đô, bắt nàng từ trong phủ đệ Công Chúa, nện dừ tử hai bàn tay, sau đó ném lên giường lò, cưỡi nàng một trận khiến cho nàng kêu cha gọi mẹ, không xuống giường được.

Tránh nàng làm ra vẻ Thiên Vương lão tử, nhìn thấy là lão tử cũng rất tức giận.Vương Mãnh thấy Phong Phi Vân cho là không đáng nói tới nên nghiến răng nghiến lợi thay.- Không sao, không sao!Trên mặt Phong Phi Vân vẫn giữ nụ cười.

Hiện tại chỉ sợ người trong thiên hạ đều đang cười nhạo hắn may áo cưới cho người khác, bỗng nhiên đánh mất cơ hội lưu danh Thánh Bia.Nhưng mà cũng chỉ có Phong Phi Vân và công chúa La Phù mới hiểu được tình huống chân thực của việc lưu danh Thánh Bia, cái này cũng không phải chuyện gì tốt a!Phong Phi Vân hỏi:- Tô Quân và Kỷ cô nương, bọn họ đi đâu ?- Bọn họ đã đánh xe rời khỏi đây, còn về phần đi nơi nào liền không rõ ràng lắm.Vương Mãnh chất phác cười một tiếng.-------Chương 551: Ý định giết người lại xuất hiện (2)Phong Phi Vân dừng một chút, môi giật giật, lại hỏi:- Còn hồng nhan kia?Tiếng cười của Vương Mãnh chợt tắt, hắn nói nghiêm túc:- Sư thúc, Nam Cung cô nương chính là nặng tình nặng nghĩa đối với ngươi, đồng thời đánh nhau cùng ba vị Bán Bộ Cự Kình.

Vì không cho bọn họ quấy nhiễu ngươi xông vào Thánh Bia, Nam Cung cô nương bị ba vị Bán Bộ Cự Kình liên thủ đả thương, từ giữa không trung rơi xuống, áo bào trắng nhiễm đỏ máu.Phong Phi Vân tóm lấy vạt áo Vương Mãnh, cơ hồ phải nhấc hắn lên, trầm giọng hỏi:- Nàng bị làm sao vậy?- Lúc trước nàng mặc Ẩn Tàm Sa La, nếu như đánh lén, đừng nói là ba vị Bán Bộ Cự Kình, chính là một vị Cự Kình đều sẽ chết ở trong tay nàng.

Nhưng mà trong loại tình huống này, nàng nhất định chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.

Nếu không, Bán Bộ Cự Kình tùy ý một kích, đều có thể loại trừ sư thúc ngươi thành tro...Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi nói thừa nhiều như vậy để làm chi, ta hỏi ngươi nàng như thế nào ?- Lúc ấy... hừm, được rồi, Nam Cung cô nương bị thương thoát đi, đã dẫn ba vị Bán Bộ Cự Kình đi.

Hiện tại rốt cuộc như thế nào, ta cũng không biết a!Vương Mãnh nói có hơi vô tội.Phong Phi Vân buông lỏng tay ra, trong mắt lộ vẻ suy tư sâu sắc.Một đám hỏa cầu từ xa xa lao đến, mang theo Hỏa Diễm cực nóng, bên trong vẫn còn bao vây lấy một tảng đá đường kính hơn mười thước lớn.

Phong Phi Vân và Vương Mãnh vội vàng tránh sang hai bên.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Vị trí bọn họ mới rồi còn đứng đã bị quả hỏa cầu cực lớn nện xuyênqua, để lộ ra một cái hố lửa thật lớn.- Hưu hưu!Hai đạo âm thanh xé gió truyền đến, hai đệ tử Sâm La Điện mặc áo bào đen đã tìm đến, đều là khoảng hai mươi tuổi.Trên người có dị thú chiến hồn màu đen đang quay quanh, sát khí trên người khiến mặt đất đều biến thành nám đen.Hai người đều là anh tài nghịch thiên cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, chiến lực không phải chuyện đùa.Một người trong đó cười lạnh- Yêu Ma Chi Tử, mạng của ngươi thật đúng là đủ lớn, ngay cả công chúa La Phù cũng không thể giết ngươi.- Phong Phi Vân, ngươi thật sự là đủ bi kịch, lại bị người khác đoạt đi cơ hội lưu danh Thánh Bia.

Hôm nay chúng ta sẽ tiễn đưa ngươi lên đường.Tên còn lại cười một tiếng lạnh lẽo nham hiểm, lại lần nữa giở Linh Thông ra.

Hắn ngưng tụ ra một quả hỏa cầu thật lớn, cũng vẫn có đường kính hơn mười thước như trước, trông tựa như một chiếc Hỏa Lô Đồng Sơn.Phong Phi Vân khinh thường cười một tiếng:- Ta coi như không lưu danh trên Thánh Bia, cũng không phải hai người các ngươi có thể giết được ta.- Rầm!Phong Phi Vân xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, thi triển ra chiến uy của Linh Khí, trực tiếp giết chết tươi một đệ tử Sâm La Điện, mà ngay cả hỏa cầu do hắn ngưng luyện ra đều bị chia năm xẻ bảy, cứ thế dính vào áo bào trên người hắn rồi bốc cháy, đốt thân thể hắn thành Hư Vô.Chỉ một chiêu, liền loại trừ một tu sĩ cấp Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.Anh tài nghịch thiên khác của Sâm La Điện lúc trước cho là Phong Phi Vân mới ở cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn mà thôi, chính mình so với hắn vẫn còn cao hơn một đại cảnh giới, sao lại sợ hắn?Nhưng mà giờ phút này lại bị hù dọa !Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chòng chọc vào làm cho anh tài nghịch thiên Sâm La Điện này sợ đến lui về phía sau một bước, vội vàng nói:- Phong...

Phong Phi Vân, cường giả thế hệ trước của Sâm La Điện chúng ta sẽ đến đây hơn mười vị, lập tức sẽ chạy tới.

Trong đó còn có phó Điện Chủ cực mạnh cấp bậc Cự Kình, đều là vì loại trừ ngươi.

Ngươi không trốn thoát đâu.Vị anh tài nghịch thiên này bị khí thế trên người Phong Phi Vân áp chế đến không ngừng lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp quay đầu bỏ chạy.- Chạy thoát được sao?Phong Phi Vân mang theo Bạch Thạch Cự Đao, thân thể hóa thành ánh sáng lung linh, tốc độ nhanh đến không thấy bóng dáng.

Chỉ thoáng chớp mắt liền lại xuất hiện ra ở trước mặt vị anh tài nghịch thiên củaSâm La Điện.

Một đạo Long Ảnh trắng xóa bổ đi ra ngoài, ngay cả lực để đánh lại hắn cũng không có, thân thể liền xẻ ra làm hai bay về hai bên văng đi ra xa, nội tạng rơi vãi cùng đường.Vương Mãnh có hơi kinh ngạc nhìn chăm chú Phong Phi Vân, thế này cũng quá kiêu ngạo mạnh mẽ, lại nhảy một đại cảnh giới giết người mà đều như vậy dễ dàng.

Hắn hỏi có hơi run rẩy:- Sư thúc, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn trời cao, cảm giác được từ chân trời có một cỗ sát khí dời núi lấp biển đang vọt tới, không biết bao nhiêu cường giả muốn lấy tính mạng của hắn.Phong Phi Vân mặc dù không có lưu danh trên Thánh Bia, nhưng mà cũng là thật sự đánh bại Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới, có thể nói là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, tiềm lực vô cùng vô tận, tương lai liền không có giới hạn.Phàm là những người từng có khúc mắc với Phong Phi Vân, thì cũng không muốn nhìn thấy hắn thực sự trưởng thành, phải loại trừ hắn từ trong nôi.- Trên đường Cổ Đạo ra khỏi quận Tam Thánh khẳng định đã có vô số cường giả mai phục.

Hiện tại nếu như quay về Vạn Tượng Tháp, quả thực chính là một con đường chết.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần dáng vẻ lo lắng.Vương Mãnh nói:- Chính là cường giả Sâm La Điện đã chạy tới, trong đó nhất định là có tu sĩ cấp Thiên Mệnh khác, thậm chí thật sự có thể có mạnh nhất cấp bậc Cự Kình.

Những người này thần thức cường đại, trong đó càng là tinh thông suy tính đạo người.

Nếu như ở lại quận Tam Thánh, đó cũng là một con đường chết.Hắn lại nói:- Sư thúc, nếu không chúng ta thừa dịp lúc những cường giả này còn chưa tìm đến, nhanh chóng mở một đường máu, có lẽ có khả năng xông ra được.Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:- Đi, chúng ta đi Thiên Hoa Cổ Thành.Vương Mãnh không giải thích được, ngây ra như vậy mà hỏi:- Đi Thiên Hoa Cổ Thành để làm chi?

Nơi đó tụ tập tu sĩ càng nhiều, có rất nhiều người đều muốn lấy mạng của ngươi.- Cứ đi rồi ngươi sẽ biết rõ, Thiên Hoa Cổ Thành chính là con đường sống duy nhất.

Lần này ta muốn cho những người muốn giết ta phải chịu không nổi.Trong mắt Phong Phi Vân hiện lên một tia sáng vui vẻ....Sau khi băng cung của Vũ Hóa Mộ Nguyên chìm vào lòng đất, khí trời cả quận Tam Thánh liền bắt đầu ấm lại.

Đại tuyết tan rã, mây mù tan đi, một vầng mặt trời chói chang lại ló ra từ trong tầng mây.Đúng là lúc cuối xuân đầu hạ, vốn là ánh nắng tươi sáng, thái dương chiếu trên soi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, có hình bóng con cự mãng ( rắn lớn) đang lao vun vút ở bên trong mây.Một ông lão trênngười mặc chiến giáp Huyền Vũ màu đen đang đứng ở trên đỉnh đầu con cự mãng.Còn có con Kim Sư thân hình dài mấy chục thước đang đập cánh hăng hái phi hành....Trên màn trời sát khí cuồn cuộn, long gầm hổ rống, không biết có bao nhiêu cường giả đang đuổi giết Phong Phi Vân.-------Chương 552: Trở về Thiên Hoa Cổ Thành (1)Đã có ba đạo thần thức xẹt qua trên người của ta, đều mạnh mẽ đến dọa người, ít nhất cũng có tu vi cấp bậc Bán Bộ Cự Kình.Phong Phi Vân và Vương Mãnh đang cấp tốc chạy trốn về hướng Thiên Hoa Cổ Thành, dùng mắt thường đều có thể thấy chân trời có sát khí sôi sùng sục, mấy đạo uy áp khổng lồ làm kinh động sợ hãi khiến hai chân người ta như nhũn ra.Tu sĩ trong Thiên Hoa Cổ Thành đều bị kinh ngạc, một màn trước mắt này thật sự rất rầm rầm rộ rộ.

Có hai người mặc nho y màu trắng của đệ tử Vạn Tượng đang chạy trốn về hướng Cổ Thành, ở phía đằng sau có mấy chục vị hung nhân cực kì mạnh mẽ đang truy theo.- Là Yêu Ma Chi Tử, gia hỏa này rốt cuộc là gây ra đại họa tày trời gì, lại dẫn tới nhiều cường giả tiền bối đuổi giết hắn như vậy ?Trên tường thành Thiên hộ Cổ Thành, một người tu sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào đang nhìn ra rất xa.- Ngươi còn không biết?

Nghe nói Yêu Ma Chi Tử đánh bại nhân vật thần thoại Nạp Lan Hồng Đào, thiên tư không gì hơn nổi.

Hiện tại rất nhiều người đều muốn phải loại bỏ hắn, không muốn để hắn trưởng thành.- Cái gì?

Lại ngay cả Nạp Lan Hồng Đào cùng cảnh giới đều không phải đối thủ của hắn, Yêu Ma Chi Tử này cũng thật là đáng sợ....Trong Thiên Hoa Cổ Thành tụ tập rất nhiều tu tiên giả, có người là tu sĩ bản địa quận Tam Thánh, có kẻ là trốn tránh đến nơi này.

Cũng có một số vị đến từ chính một ít tu tiên đại giáo, chính là đi tới Vũ Hóa Mộ Nguyên để khai quật băng cung.Những người này đều bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.Một bóng đen cao vài trăm thước hiện ra, bóng dáng tựa như một vị thần đủ để làm cho nửa bầu trời đều bị che kín đang truy đuổi ở phía sau hai người Phong Phi Vân.

Thỉnh thoảng còn có thể đánh ra một cột sáng đen sì khiến trên mặt đất liên tiếp khoét ra những hố to.- Ta biết đó là một vị Bán Bộ Cự Kình Sâm La Đệ Thập Điện, đã tu luyện 'Tà Đế Mị Ảnh' trong mười hai đại tà công.

Ở trong tà đạo đều là một vị độc ác người gặp người sợ.- Một tên Yêu Ma Chi Tử, lại dẫn đến được chính là nhân vật cấp bậc Bán Bộ Cự Kình xuất thủ.

Coi như là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, thì cũng không có vinh quang đặc biệt như thế.- Không có biện pháp, ai bảo Yêu Ma Chi Tử đã ngủ với đệ nhất mỹ nhân Lục Ly Vi của đệ thập điện Sâm La Điện.Nghe nói Lục Ly Vi và Phổ Đà Sơn có quan hệ lớn lao.

Nếu như đệ thập điện Sâm La Điện không thể lấy được đầu trên cổ Phong Phi Vân, vậy làm thế nào để báo lại với Phổ Đà Sơn ?Một lão nhân áo đen trên lưng mọc ra bốn cái cánh màu đen, cắt ngang bầu trời lướt đến, hai mắt đen nhánh tựa như chim ưng.

Lão liền đánh ra một đạo ánh mắt.Vẻn vẹn chỉ là một đạo ánh mắt, trực tiếp nện cho Phong Phi Vân đến thổ huyết.Vương Mãnh càng là thê thảm hơn, đầu khớp xương trên người bị chặt đứt bẩy tám cái, bị gây tổn thương rất nặng.

Nếu không phải hắn dựa vào sức lực cường đại để bám theo thì đều đã hôn mê.- Mẹ nó, hỗn đản!Phong Phi Vân nhấc Vương Mãnh lên, dưới chân đạp Luân Hồi Tật Tốc nhanh hơn mà hóa thành một đạo gió thoảng, lọt vào Thiên Hoa Cổ Thành.- Minh Vực Ma Dực Quyết, đây chính là công pháp xếp hạng thượng thừa trong mười hai đại tà công, lại có người đã tu luyện ra ma dực bốn cánh, chẳng lẽ là vị Bán Bộ Cự Kình kia của Đệ Tứ Điện Sâm La Điện.- Hẳn chính là hắn.

Yêu Ma Chi Tử đã cưỡi luôn cả người đẹp đứng đầu Bạch Như Tuyết, giới cao cấp Sâm La Điện khẳng định đều bị tức đến trên đầu bốc khói xanh.

Nhất định sẽ có chí cường xuất thủ loại trừ hắn.- Yêu Ma Chi Tử chạy đến Thiên Hoa Cổ Thành!- Không trốn thoát đâu, Yêu Ma Chi Tử có khả năng xưng vương trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng mà so sánh với Bán Bộ Cự Kình thì vẫn còn kém quá xa.

Trốn tới chỗ nào cũng đều là như nhau, không thoát khỏi được thì kết cục hẳn phải chết.......Tu sĩ Thiên Hoa Cổ Thành đều cảm giác được ý định giết người, ai nấy đều trốn ra khỏi Thiên Hoa Cổ Thành.

Nhưng mà vẫn có người không còn kịp trốn ra khỏi cửa thành nữa, liền bị những người đuổi giết Phong Phi Vân bắt quay trở về, chỉ có thể chạy khắp nơi trốn kĩ.Trong không trung cả Thiên Hoa Cổ Thành đều bị những đám mây đen sì bao phủ dày đặc, có dị thú đang rít gào, có những đạo ánh sáng lung linh đang xuyên qua không gian.Trong số những người đang đuổi giết Phong Phi Vân này, tuyệt đối không chỉ thuộc về Sâm La Thập Điện.

Còn có tu sĩ Tử Minh Thi Động, cường giả gia tộc Bắc Minh, thậm chí còn có một vài người thuộc về thế lực tu tiên khác.

Mọi người đều là nhân vật đỉnh cao.Đã có người bắt đầu bố trí trận pháp, bao bọc lấy cả Thiên Hoa Cổ Thành vào bên trong.

Biến một tòa Cổ Thành này thành một nhà giam khổng lồ, chuẩn bị làm ông già bắt ba ba.- Yêu Ma Chi Tử thật sự là một kẻ ngu xuẩn, lại chạy trốn tới nơi này.

Thế này quả thực chính là tự chui vào nhà giam, thế này hắn có chắp cánh cũng không thể bay.Một đệ tử Tử Minh Thi Động trào phúng cười lạnh một tiếng.- Coi như tế luyện tất cả Thiên Hoa Cổ Thành thì cũng phải loại trừ Yêu Ma Chi Tử cho bằng được.

Người như thế tuyệt đối không thể để cho hắn trưởng thành, uy hiếp thật sự quá lớn.Một vị điện hạ Sâm La Điện nói như thế.Tụ tập nhiều cường giả siêu cấp như vậy đều chỉ là vì muốn giết chết một tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, chuyện thế này trong lịch sử vẫn còn chưa từng có xuất hiện.

Coi như Phong Phi Vân hôm nay chết ở trong tay bọn họ, thì cũng có thể danh truyền nghìn đời.Những người này cũng không vội vã xông vào Thiên Hoa Cổ Thành, tính toán thiết lập xong xuôi trận pháp.

Sau khi hoàn toàn phong bế cả Cổ Thành mới lại từ từ xuất thủ, để tránh cho Phong Phi Vân có dịp thừa cơ đào tẩu.Đều là kết cục hẳn phải chết, có cái gì phải thật gấp.- Đám Vương Bát Cao Tử này cũng quá độc ác, nếu như rơi vào trong tay Lão Tử, thì dứt khoát phải một quyền nện vỡ đầu bọn chúng như dưa bở.Vương Mãnh mặt mày đều be bét máu, hắn tức giận không thôi mà nhìn lên không trung Cổ Thành, phảng phất nghe được từng tràng tiếng cười vọng xuống từ tầng mây.Thiên Hoa Cổ Thành lúc trước náo nhiệt phi phàm, hiện tại là không thấy được một người nào, yên tĩnh đến dọa người.

Chỉ có thể nhìn ra những chiếc đèn cầu may vẫn còn treo ở mái hiên đang lắc lư theo gió, phát ra âm thanh "loạt xoạt".Còn có tiếng bước chân!Phong Phi Vân đột nhiên ngừng bước chân lại, đứng ở bên ngoài Ngân Câu Phường.Ngân Câu vẫn nguy nga mà khí thế, xây dựng cực kì tráng lệ.

Nhưng mà hiện tại lại đều đã trở nên hoàn toàn thay đổi, đại môn dùng vàng bạc hoàng kim nấu chảy chế luyện đã bị gỡ xuống, sàn nhà lát ngọc từ dung nham núi lửa cũng bị bóc đi.

Mà ngay cả mái ngói trên đỉnh các lầu đều không còn một khối dư thừa, toàn bộ bị chở đi.-------Chương 553: Trở về Thiên Hoa Cổ Thành (2)Ha ha, cái tên Đông Phương Nhất Dạ này thật đúng là một nhân tài.

Hắn tựa hồ đã sớm ngờ tới, Thiên Hoa Cổ Thành sẽ có tai kiếp, nên trước tiên đã đem cả Ngân Câu Phường đi.

Phàm là những gì hơi chút đáng giá thì đều bị hắn chở đi.Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống, hắn phát hiện ngay cả đinh cửa đều bị đào đi.Cả Ngân Câu Phường, liền chỉ còn lại có một đám tường đá đơn sơ.- Người làm ăn, chính là người làm ăn, làm thật sự là đủ quyết liệt.

Gia tộc Ngân Câu có thể phú khả địch quốc ( cực kỳ giàu có), cũng không phải không có có đạo lý a!Phong Phi Vân kêu lên tự đáy lòng.- Sư thúc, đã đến lúc nào mà ngươi vẫn còn quan tâm chuyện của gia tộc Ngân Câu.Vương Mãnh thoáng lo lắng, lại lên tiếng tiếp:- Chúng ta có lẽ trước cứ sống sót qua được tối hôm nay rồi nói sau!Phong Phi Vân vẫn cứ không nóng không vội.Hắn đứng dậy, cười nói:- Vương Mãnh, ngươi có sợ chết không?- Không sợ, có thể chết cùng một chỗ với sư thúc, Lão Tử liền cảm giác được chết cũng không tiếc.Vương Mãnh đáp.Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi không sợ, nhưng ta sợ hãi!

Đi thôi!

Mang ngươi đi một chỗ!Bốn phía Thiên Hoa Cổ Thành đều đã bố trí đại trận, có vài vị cường giả tuyệt đỉnh đang bảo vệ trận pháp, thật giống như một cái chụp màu đen bắt đầu bao trùm cả Thiên hộ Cổ Thành.Mấy đạo ánh sáng lung linh, xuyên qua trận pháp, tiến vào Thiên Hoa Cổ Thành.Mấy người kia đều là vương giả thế hệ trẻ tuổi, để cho bọn họ ra mặt giết chết Phong Phi Vân tự nhiên là việc tốt nhất trên đời.

Như vậy bên phía Thần Vương cũng không có lý do trả thù.Đương nhiên, nếu như mấy vị vương giả thế hệ trẻ tuổi đều không thể giết chết Phong Phi Vân, như vậy cường giả thế hệ trước tất nhiên cũng sẽ ra tay mà không để ý quy củ.Mây đen trên trời cao càng đè thấp xuống, cả Thiên Hoa Cổ Thành đều hoàn toàn đen sì.

Chỉ có trên những phố cổ trống trải vẫn còn một hai ngọn đèn dầu đang sang.

Nó biến cả Thiên Hoa Cổ Thành tựa như một tòa Quỷ Thành.- Lộc cộc !Tiếng bước chân hai người xuyên qua không gian trong cổ phố.Phong Phi Vân người mặc nho y màu trắng, tư thế oai hùng nổi bật đi ở phía trước.

Đến bên ngoài một tòa dịch quán u ám thì ngừng bước chân lại.Cái dịch quán này có vẻ đặc biệt cổ xưa, đại môn mở rộng.

Phía trên đại môn vẫn còn treo một tấm biển, trên bề mặt phân bố đầy mạng nhện.

Trên đó có viết bốn chữ xấu như gà bới "Người chết là quí".- Sư thúc, chỗ này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì, làm thế nào mà ta cảm giác sau khi tới đây thật giống như tiến vào hầm băng, tựa hồ đi tới âm phủ.Vương Mãnh vẫn chưa đi vào dịch quán, cũng đã có cảm giác dựng ngược tóc gáy, đôi chân không nghe sai bảo.Bên trong đại môn dịch quán, có những tia ánh sáng đùng đục chiếu ra, còn có ma trơi đang nhảy lên làm cho người ta liếc mắt nhìn một lần liền sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược.Phong Phi Vân cũng là vội vàng nuốt vào một câu thóa mạ.

Nếu không phải kẻ địch quá mức cường đại, hắn sẽ không nghĩ đến lại tới đây, cũng chỉ có nơi này mới là con đường sống sót duy nhất.Lần trước, lúc đi cùng với Nữ Ma đến nơi này, Phong Phi Vân còn không có cảm giác như thế.

Còn lần này sau khi đến đây, hắn có cảm giác cực kì tương tự như Vương Mãnh.- Đi thôi!

Lần này chỉ có thể dẫn hổ đuổi sói.Trong lòng Phong Phi Vân rất không nắm chắc.

Đến đây tìm Nữ Ma, việc này đã là hạ sách.

Nhưng mà tối nay muốn giữ được mạng sống, tại quận Tam Thánh cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của Nữ Ma.Sau khi đi vào dịch quán, trong nhà toàn bộ đều là quan tài nằm ngổn ngang.

Có chừng mấy chục chiếc có vẻ cực kì u ám.Những đám nước mắt bách tính bao vây lấy quan tài, còn có ma trơiđi ra từ trong quan tài phong bế.- Sư thúc, nơi này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì.

Ta cảm giác những người chết trong trong quan tài này lúc nào cũng có thể đi ra.Vương Mãnh cảm giác hai chân của mình như nhũn ra, có hơi đi không nổi.- Ngươi thì ngay cả chết còn không sợ, nay lại sợ người chết?Phong Phi Vân mở miệng trêu chọc.- Mẹ ơi, địa phương quỷ quái này so sánh với cái chết thì càng đáng sợ hơn...

Má ơi, có một người!Vương Mãnh toàn thân run run, nhằm thẳng vào bên trên góc tường, sợ đến đặt mông ngồi trên mặt đất.Là một Đệ Tam Biến Thi Tà trông coi dịch quán, thân thể của lão già nua, khô gầy như tấm gỗ, mái tóc trên đầu đều đã bạc hết, trong tay nắm một cây chổi đang quét rác.Một đôi mắt già nua thâm lõm, mang theo một cỗ tà khí lộ rõ đang nhìn lại đây.Lão vẻn vẹn chỉ là liếc mắt, nhưng mà ánh mắt kia lại làm cho người ta có cảm giác bị rơi vào hầm băng.Vương Mãnh đứng ở phía sau Phong Phi Vân, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói nhỏ:- Sư thúc, ông lão này có lai lịch gì, tại sao thịt trên cổ lão đều rơi ra.

Hơn nữa y phục trên người lão phỏng đoán đến mấy trăm năm mà không có thay, đều sắp sửa tan thành tro.

Thi trùng trên cánh tay lão rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?Phong Phi Vân vẫn duy trì điềm tĩnh như trước, đây chính là một vị Lão Thi đã xảy ra lần Thi Biến thứ ba, mấy miếng thịt thối rữa trên người đã tính là cái gì?Thi Tà xảy ra lần Thi Biến thứ ba đều đã sinh ra một tia trí tuệ!Lão già kia tựa hồ là đã nhớ được Phong Phi Vân, thiếu niên này đã đi cùng với Nữ Ma đến đây, ánh sáng trong mắt của lão biến mất, sau đó lại cầm lấy cái chổi bỏ đi mà bắt đầu quét rác.Phong Phi Vân và Vương Mãnh đều thở phào một hơi, ánh mắt của vị lão thi này thật sự rất dọa người.- Phong Phi Vân, lăn ra đây tìm cái chết.Một tiếng quát lên vọng vào từ bên ngoài dịch quán.

Bắc Minh Phong thân mặc một bộ chiến giáp Hỏa Diễm, một tay cầm Huyền Vũ Thiết Thuẫn, tay phải mang theo Tam Xoa Lưỡng Nhận Mâu, dáng người đường bệ giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống.

Hắn hạ xuống bên ngoài dịch quán.Bắc Minh Phong chính là đệ tử chi thứ của gia tộc Bắc Minh, mặc dù còn chưa tu luyện bảo điển 《 Bắc Minh Thần Công 》, nhưng mà số mệnh của hắn rất lớn, đã gặp được tiên vận, trong số đệ tử chi thứ thì chiến lực có thể tiến vào ba người đứng đầu.Tam Xoa Lưỡng Nhận Mâu trong tay của hắn chính là một kiện Chuẩn Linh Khí, còn cách cấp bậc Linh Khí đã không xa.- Người phương nào tới đây?Phong Phi Vân trực tiếp nhảy tới trên nắp một cái quan tài, cao giọng hỏi đối với âm thanh bên ngoài dịch quán.- Bắc Minh Phong.Bắc Minh Phong vô cùng kiêu ngạo hô lên tên mình.

Một người nếu như cũng không thể kiêu ngạo nói ra tên mình, thì còn có cái gì có khả năng kiêu ngạo?- Ta còn tưởng rằng là Bắc Minh Phá Thiên.

Ngươi đã không phải Bắc Minh Phá Thiên, liền không có tư cách khiến cho ta đi ra gặp ngươi, vậy thì ngươi đi vào gặp ta đi!Phong Phi Vân cười vang đáp.-------Chương 554: Nhà bằng hữuThực sự đã cho là gia tộc Bắc Minh ta cũng chỉ có một cường giả Bắc Minh Phá Thiên.

Nói cho ngươi biết, ở trong thế hệ trẻ tuổi gia tộc Bắc Minh thì người có thể giết ngươi ít nhất có hàng chục.Bắc Minh Phong nói.Bắc Minh Phong tay xách Tam Xoa Lưỡng Nhận Mâu giơ lên.

Hắn đâm ra một đạo ô quang, muốn phá tan tường vây quanh dịch quán.

Nhưng mà một cái quan tài lại tự động bay đi từ trên mặt đất, trực tiếp đụng vào trên một đạo ô quang kia, khiến cho Tam Xoa Lưỡng Nhận Mâu trong tay Bắc Minh Phong thiếu chút nữa bị đánh bay đi ra ngoài.Bắc Minh Phong trực tiếp bay ngược ra ngoài, lần lượt đâm xuyên làm cho một loạt kiến trúc cổ đều bị sụp đổ.- Chết tiệt, những kẻ trong quan tài này đều là người sống sao, lực lượng kiêu ngạo như thế, không ngờ vẫn còn tự mình bay lên.Vương Mãnh bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng trốn vào một góc tường.

Nhưng mà lại đụng vào người ông lão quét rác kia khiến cho hắn thiếu chút nữa sợ đến ngồi phịch ở trên mặt đất.Từ bên ngoài dịch quán lại truyền đến âm thanh của Bắc Minh Phong- Phong Phi Vân, ngươi cho là sử dụng một chút bàng môn tà đạo là hôm nay có thể bảo vệ tính mạng?Bắc Minh Phong mang theo Tam Xoa Lưỡng Nhận Mâu định lại xông vào dịch quán.- Bắc Minh huynh chậm đã, nơi này chính là một chỗ tụ tập của Âm Thi, hãy để cho ta đến đối phó hắn đi!Một nam nhân mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống.

Hắn bồng bềnh bay rơi xuống, phía sau hắn có ba cỗ xác ướp cổ khí tức cường đại đi theo.Người vừa tới đúng là đệ tử lớp chữ Thiên "Sở Cực Bắc" của Tử Minh Thi Động.

Sau khi Sở Cực Bắc bị công tử Vô Hà đánh bại, hắn cũng không đánh mất lòng tin, ngược lại ý chí chiến đấu càng sục sôi hơn, tu vi lại có đột phá.Người này Đạo Tâm chắc chắn, khó trách có thể trở thành đệ tử lão luyện lớp chữ Thiên của Thi Động.- Thì ra là Sở huynh.

Nghe nói Yêu Ma Chi Tử giết rất nhiều thiên kiêu của Tử Minh Thi Động.

Nếu như Sở huynh đã đến, như vậy Yêu Ma Chi Tử xem ra là khó tránh đại họa.Bắc Minh Phong tránh lui sang một bên.Lời của hắn tự nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ai cũng đều muốn giết chết Yêu Ma Chi Tử để nổi danh, làm sao Bắc Minh Phong có thể là ngoại lệ?Nhưng mà một tòa dịch quán này đích xác là cực kì quái dị, vừa rồi hắn liền nếm một thiệt hại nhỏ.

Nếu như Sở Cực Bắc muốn tranh giành xông lên phía trước, vậy thì liền lợi dụng hắn đi mở đường là được rồi.Sở Cực Bắc đứng ở bên ngoài dịch quán, ánh mắt lộ ra vẻ toan tính.

Âm Sát Chi Khí ở nơi này so với trong tưởng tượng của hắn thì còn đậm đặc hơn.

Nhưng mà đậm đặc thì đã làm sao, chẳng lẽ còn làm khó được người Cản Thi?Cho dù dạng Thi Tà nào thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi.Trong mắt Sở Cực Bắc tràn đầy vẻ khinh thường, từ trong ống tay áo màu tím có một chùm ánh sáng màu xám quang tuôn ra.

Ba con Cản Thi Linh tinh xảo trắng lóa bay ra, chúng tản mát ra hào quang trắng mãnh liệt mà trực tiếp bay vào trong dịch quán.- Rầm, rầm, rầm!Ba con Cản Thi Linh biến thành những mảnh nhỏ màu trắng, dùng tốc độ nhanh hơn bay ra từ bên trong cửa, đánh cho Sở Cực Bắc trở tay không kịp.

Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng lui về, nhưng mà đã muộn.Tàn phiến bị nghiền nát của Cản Thi Linh trực tiếp bắn cho Sở Cực Bắc bay ra đi, trên người đầy những đốm máu rỉ ra.

Nhưng mà lại đều bị hắn chặn ở vị trí guy hiểm nên cũng không có thực chất bị thương nặng.Bắc Minh Phong đứng ở một bên, cũng không có tiến lên để tương trợ, trên mặt còn hiện ra nụ cười hài hước.

Đệ tử lớp chữ Thiên cái quái gì, cũng chỉ đến như vậy.Sở Cực Bắc đi ra từ trong phế tích, gương mặt bừng bừng tức giận- Đáng ghét, một cái Âm Thi Sát Địa nho nhỏ, ngay cả Phong Phi Vân cũng có thể xông vào, chẳng lẽ còn có thể làm khó được ta?Hắn liên tiếp đánh ra ba cỗ Thi Phù, trôi nổi ở tại đỉnh đầu ba xác ướp cổ, ba cỗ xác ướp cổ chiến lực dũng mãnh này liền lọt vào dịch quán.- Rầm!Trong dịch quán, nắp một cái quan tài đột nhiên bay lên.

Một nữ thi tóc đỏ từ bên trong bay ra, bắt lấy ba cỗ xác ướp cổ rồi trực tiếp kéo vào trong quan tài.- Rầm!Nắp quan tài lại đóng lại lần nữa.Quan tài đang kịch liệt lay động, nó phát ra âm thanh "Bẹp bẹp" rất giống tiếng dã thú đang gặm huyết nhục.

Cũng không lâu lắm, nắp quan tài mở ra, tàn cốt của ba cỗ xác ướp cổ bị ném ra, đã hoàn toàn biến thành các đầu khớp xương lẻ loi rơi lả tả.

Trên khúc xương vẫn còn dính nước bọt.Thi Phù vốn trôi nổi trên ba cỗ xác ướp cổ kia lại đều bị nàng ăn mất, quả thực khiến cho Phong Phi Vân và Vương Mãnh trong dịch quán trợn mắt há hốc mồm.Trong những quan tài này đều là chứa những thứ báu vật gì vậy, mà ngay cả thịt Thi Tà cũng đều ăn?Phong Phi Vân vội vàng bay xuống từ trên nắp quan tài, hắn đứng cách khá xa.

Những Thi Tà trong quan tài này đều rất khủng bố.- Sư thúc, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?Vương Mãnh lại hỏi lần nữa, nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Phong Phi Vân, trong lòng có hơi phát lạnh.Phong Phi Vân cười khan nói:- Chớ có lo, nhà bằng hữu.Ba cỗ xác ướp cổ bị ăn sống nuốt tươi, Sở Cực Bắc lại đã bị cắn trả, trên ngực xuất hiện một mảng đẫm máu.- Âm Thi Sát Địa thật đáng sợ, Sở Cực Bắc đều bị thương nặng, nên chăng mời các vị tiền bối lại đây trước hết phá tan Âm Thi Sát Địa ở nơi này?Lục Ly Vi cũng đi tới bên ngoài dịch quán, thấy Sở Cực Bắc bị cắn trả thì trong đôi mắt nhung hiện lên vẻ lo lắng.Điện hạ Đệ Thập Điện Sâm La Điện đi theo Lục Ly Vi tới đây, hắn suy tư chỉ chốc lát rồi nói:- Không phải chỉ là một Phong Phi Vân, cần gì phải các vị tiền bối xuất thủ.Điện hạ Đệ Thập Điện đứng ở bên ngoài dịch quán, cười nói:- Đã sớm nghe nói Yêu Ma Chi Tử là vô địch thiên hạ trong cùng cảnh giới, là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều.

Ta lại không thể nào tin được, ngươi có dám ra đây đánh một trận với ta?- Ngươi là ai?Phong Phi Vân hỏi.- Điện hạ Đệ Thập Điện Sâm La Điện !Phong Phi Vân đứng ở trong phòng, có hơi trầm tư rồi liền vừa cười vừa đáp:- Vì sao ta phải đánh một trậnvới ngươi ?Điện hạ Đệ Thập Điện đáp:- Nếu như ngươi chiến thắng ta, chúng ta liền có khả năng thả cho ngươi một con đường sống.Phong Phi Vân tự nhiên là không tin chuyện ma quỷ của hắn.

Hôm nay bày ra tình thế này há là hắn có khả năng làm chủ được.

Nhưng mà Phong Phi Vân vẫn tương kế tựu kế, mà cười nói:- Hảo, ta đây sẽ tới cùng đánh một trận với ngươi.Nghe nói như thế, điện hạ Đệ Thập Điện lập tức hé ra một tiếng cười đầy thông thái.

Thì ra Yêu Ma Chi Tử cũng chỉ đến như vậy, cũng quá dễ lừa gạt.

Hôm nay nhất định phải trừng trị hắn thật tốt một phen.Điện hạ Đệ Thập Điện một mực đều theo đuổi Lục Ly Vi, Lục Ly Vi chính là hậu duệ quý tộc Phổ Đà Sơn, thân phận không phải chuyện đùa.

Chỉ cần ôm được nàng vào trong tay, liền tương đương với là chiếm được sự ủng hộ của cả Phổ Đà Sơn.-------Chương 555: Nữ Ma xuất quan (1)Nhưng mà hắn ngay cả một cây ngón tay của Lục Ly Vi cũng chưa chạm qua, cũng không nghĩ là hỗn đản Phong Phi Vân này lại đã ngủ với nàng, quả thực cực kì đáng hận.Hôm nay không ra sức làm cho Phong Phi Vân nhục nhã một phen, thì thật khó tiêu mối hận trong lòng hắn.- Sư thúc, tên kia khẳng định chỉ là muốn lừa ngươi đi ra ngoài thôi.Vương Mãnh lo sợ Phong Phi Vân trúng kế.- Ta biết, ta biết!Phong Phi Vân cười cười, sau đó liền tay cầm xích sắt, kéo một cái quan tài mà đi về hướng ra ngoài dịch quán.Căn cứ suy đoán của Phong Phi Vân, những quan tài trong dịch quán này đều là đang được ông lão quét rác canh chừng, những Thi Tà này ở trong quan tài đều có tu vi cực kỳ đáng sợ, chính là cấp bậc Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao.Lại liên tưởng đến một dòng Huyết Hà ( sông máu) kia phía dưới dịch quán, trong lòng Phong Phi Vân cũng đã suy đoán ra- Các Thi Tà đang nằm trong mấy chục quan tài trong dịch quán, hẳn là đều là đang chuẩn bị lần Thi Biến thứ ba.Hay nói một cách khác, dịch quán này kỳ thật chính là nơi mà những Thi Tà này dưới trướng Nữ Ma sẽ tiến hành lần Thi Biến thứ ba.

Những Thi Tà trong quan tài này đều là Thi Tà sắp sửa phát sinh lần Thi Biến thứ ba, đang bị kẹt ở cấp bậc Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao.Phong Phi Vân đã đi cùng Nữ Ma đến dịch quán này, Nữ Ma khẳng định đều đã căn dặn cho ông lão quét rác, cho nên khi Phong Phi Vân rời khỏi dịch quán và quay về dịch quán thì ông lão kia cũng không hề khởi xướng công kích đối với hắn.Giờ phút này Phong Phi Vân đang kéo một cái quan tài, bước đi về hướng bên ngoài, ông lão quét rác kia cũng vẻn vẹn chỉ là có hơi liếc liếc mắt, rồi liền lại vùi đầu quét rác.Thi Tà trong quan tài cũng không có công kích Phong Phi Vân, có vẻ cực kì im lặng.Bên ngoài dịch quán, Bắc Minh Phong, Sở Cực Bắc, điện hạ Đệ Thập Điện, Lục Ly Vi đều đã ngưng tụ chiến pháp, chỉ chờ Phong Phi Vân đi ra đại môn liền thi triển ra công kích mạnh mẽ dữ dội nhất đối với hắn, tuyệt đối không để cho hắn lại có cơ hội quay về dịch quán.Điện hạ Đệ Thập Điện giấu ở phía sau một cái lưới lớn lấp lánh vô số ánh sao.

Chỉ cần Phong Phi Vân bước ra cánh cửa một bước, liền cấp tốc xuất cái lưới lớn ra, cuốn lấy hắn kéo lại đây.Phong Phi Vân nhất định phải chết ở trong tay của hắn.Hai mắt Lục Ly Vi chớp chớp hàng lông mi dài cong cong, trên cánh tay vẫn còn mang theo một cái vòng tay màu đen.

Đây là Nam Cung Hồng Nhan bức bách nàng phải mang.

Hôm nay nhất định phải bắt Phong Phi Vân cho bằng được.

Chỉ có bắt Phong Phi Vân, mới có thể bức Nam Cung Hồng Nhan gỡ Huyết Cấm Huyền Trạc xuống.Một Phong Phi Vân, một Nam Cung Hồng Nhan, đều đã trở thành bóng ma trong lòng Lục Ly Vi.- Lộc cộc!Tiếng bước chân vang lên.Phong Phi Vân kéo một cái quan tài, rốt cục đi ra từ trong đại môn.- Ha ha, Phong Phi Vân ngươi đã trúng kế !Điện hạ Đệ Thập Điện dẫn đầu ra tay trước, hắn tung ra cái lưới lớn cầm trong tay, quyết phải bắt Phong Phi Vân mà kéo lại đây.Cái lưới lớn này là dùng Cửu Hàn Thiết để chế tạo ra, trên bề mặt có những lớp băng, cực kì cứng cỏi.

Coi như là dị thú tu vi bảy trăm năm cũng không thể phá nổi lưới sắt.Điện hạ Đệ Thập Điện vốn mạnh mẽ như thế nào.

Là một thiếu niên tài năng khó thấy, mắt sáng lấp lánh, ngón tay vươn ra tựa như một cái móc sắt tóm chặt lấy phần đuôi của lưới sắt.Lưới sắt hạ xuống, như bầu trời đầy sao từ Thiên Vực rơi xuống.Phong Phi Vân trực tiếp ném cỗ quan tài cầm trong tay ra, nện vào trong lưới sắt.

Lưới sắt tựa như cái lồng co lại, rồi được điện hạ Đệ Thập Điện thu trở về.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên quan tài có một vũng nước mắt oán giận âm u lạnh lẽo của dân lành, phô thiên cái địa bay về hướng điện hạ Đệ Thập Điện.

Cỗ khí lạnh kia làm đông lạnh đến nỗi đầu khớp xương người ta phải tê dại, máu thịt cứng lại, cái lành lạnh như Địa Ngục này quả thực đáng sợ.Bắc Minh Phong, Sở Cực Bắc, Lục Ly Vi đều bị một cỗ khí tức âm hàn này làm cho sợ hãi đến lui về phía sau.

Vị điện hạ Đệ Thập Điện đương nhiên cũng cảm giác được không ổn.

Hắn muốn bỏ lại cái lưới sắt trong tay, rời khỏi quan tài càng xa càng tốt.Đến lượt quan tài hơi hơi hé mở ra.Roẹt roẹt!Một nữ thi tóc đỏ trên đầu bay ra từ trong quan tài, hai mắt đỏ đậm, giữa mi tâm có chấm đỏ trang trí.

Nàng tựa như bóng hình ma quỉ tóc đỏ đêm khuya, xé nát lưới sắt Cửu Hàn Thiết, rồi trực tiếp mạnh mẽ kéo điện hạ Đệ Thập Điện vào trong quan tài.Điện hạ Đệ Thập Điện hoảng sợ vạn phần.

Từ trong đan điền tỏa ra hào quang vạn trượng, một đạo dị thú chiến hồn bay ra từ bên trong, như muốn chạy trốn khỏi thủ trảo của nữ thi.Đây là Bản Mệnh Thú Hồn mà hắn tu luyện, tương tự như có một con thần tước lông bạc.- Rầm!Bản Mệnh Thú Hồn đều bị nữ thi nuốt vào trong bụng, điện hạ Đệ Thập Điện khó thoát sát kiếp, đã bị nàng kéo vào quan tài, quan tài lại lần nữa đóng sập nắp.Quan tài còn chưa khép kín đã rung động, từ bên trong vọng ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm người nào nghe được phải sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược.Sắc mặt Bắc Minh Phong và Lục Ly Vi đều trở nên xanh mét, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.Sở Cực Bắc là người Cản Thi, có loại tà thi nào mà chưa từng gặp qua.

Thế nhưng giờ phút này hắn cũng kinh hãi không thôi.

Nữ thi này cũng quá khủng bố, quả thực có thể so với Thi Vương.

Trong một cái dịch quán nho nhỏ này, làm thế nào mà lại có tà thi đáng sợ như thế ?Không bình thường, không bình thường!Sau một hồi lâu, tiếng kêu thảm thiết trong quan tài tắt lịm đi, nó cũng đình chỉ rung động.

Quan tài mở ra, từng hào quang đẫm nước mắt lê dân lao ra từ bên trong, từng khúc từng khúc bạch cốt được ném ra từ bên trong.- Rầm!Điện hạ Đệ Thập Điện vốn cực kì dũng mãnh, chỉ thoáng chớp mắt liền biến thành một đám khung xương chết.

Một màn này quả thực rất làm người ta kinh động sợ hãi, mấy nhân tài tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi đều biến sắc mặt mà nhìn chăm chú một cỗ quan tài kia, kìm lòng không đậu đành lui về phía sau.- Xoạt!Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể hóa thành một đạo Quỷ Ảnh, rồi bay đi ra ngoài.

Hắn xuất một chiêu khống chế Lục Ly Vi, một tay bóp xương quai xanh nàng, tay kia túm lấy tay nàng.

Sau một khắc, hắn lại đã lui trở về phía sau cánh cổng dịch quán.- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm chi?Trong mắt nhung Lục Ly Vi lóe lên một tia bối rối, trong óc trong hồi tưởng lại một màn đáng sợ trước kia.

Lần trước rơi vào trong tay Phong Phi Vân, khiến cho nàng suốt đời khó quên, hạ thân hiện tại đều còn có chút đau đớn.Hiện tại lại rơi vào trong tay Phong Phi Vân, trong lòng nàng có thể nào không hoảng hốt.- Lục cô nương, chúng ta đã lâu không gặp, đúng là ta đang tưởng nhớ quá mức tới cô nương.Phong Phi Vân mặt mày tươi cười, nhìn chăm chú vị yêu nữ tà đạo này.-------Chương 556: Nữ Ma xuất quan (2)Lục Ly Vi tóc dài tới eo, hông thắt đai lưng bạc, mặc bộ lụa tím La Lan, gương mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt vời vô cùng mịn màng, dáng người tuyệt trần trước nhô sau vểnh đang cũng không thể nhúc nhích.

Mặc dù trong đôi mắt tràn đầy ánh thông thái, nhưng mà lại vẫn có một tia bối rối.Phong Phi Vân Vương bát đản này không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Hắn không sợ trời không sợ đất.

Rơi vào trong tay của hắn, quả thực so sánh nhảy vào hang hổ còn tệ hơn.Trong mắt nhung của Lục Ly Vi lóe lên một vẻ trong sáng, nàng điềm tĩnh cười hỏi:- Phong Phi Vân, chẳng lẽ ngươi không sợ Nam Cung Hồng Nhan tức giận?Phong Phi Vân đương nhiên đã sớm thấy được chiếc vòng Huyết Cấm Huyền Trạc trên cánh tay Lục Ly Vi, hiển nhiên mỹ nhân yểu điệu đang trong tay mình này đã bị Nam Cung Hồng Nhan khống chế.- Hồng Nhan là Hồng Nhan, ngươi là ngươi.

Lục Ly Vi, ngươi đã là nữ nhân của ta, không trốn thoát bàn tay của ta.

Không bằng tối nay chúng ta liền mai khai nhị độ ( hoa nở lần nữa)?Phong Phi Vân cười to một tiếng, cười đến nỗi gương mặt Lục Ly Vi cứng lại.

Lồng ngực cao ngất đều bị tức tối đến nỗi không ngừng phập phồng.- Phong Phi Vân, ngươi dám...

A...

Ngươi...Lục Ly Vi hoảng sợ thét chói tai.Phong Phi Vân một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh như xà của nàng, liền bắt đầu bế nàng lên.

Hắn nhếch miệng cười một tiếng với Bắc Minh Phong và Sở Cực Bắc, rồi đi về hướng vào trong dịch quán.Một cỗ quan tài kia vẫn đứng án ngữ ở cánh cửa đại môn, âm khí bức người.

Nó làm cho người ta không dám tới gần dịch quán một bước.Bắc Minh Phong và Sở Cực Bắc mấy lần muốn xuất thủ, nhưng mà cuối cùng cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Cỗ quan tài kia thật sự rất dọa người, ngay cả điện hạ Đệ Thập Điện Sâm La Điện đều bị gặm nhấm thành một đám đầu khớp xương, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Phi Vân ôm Lục Ly Vi vào trong dịch quán.- Yêu Ma Chi Tử, không ngờ ngay cả Lục Ly Vi cũng dám ngủ, thật sự là một Ngưu Nhân ( kẻ kiêu ngạo ngang bướng).- Chỉ có thể mời cường giả thế hệ trước xuất thủ.Bắc Minh Phong và Sở Cực Bắc đều rút đi, không dám dừng lại thêm một khắc ở bên ngoài dịch quán.- Phong Phi Vân, ngươi chỉ cần thả ta ra.

Ta có thể cam đoan, ngươi có khả năng còn sống đi ra Thiên Hoa Cổ Thành.Lục Ly Vi trái tim đại loạn, rơi vào trong tay Phong Phi Vân, nàng có một loại cảm giác dê vào miệng hổ, chẳng lẽ thật sự lại bị hắn cưỡng bức một lần nữa?Lục Ly Vi cắn chặt hàm răng, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bất lực nhưu hiện tại.- Lục Ly Vi, ngươi cho Phong Phi Vân ta là đứa trẻ ba tuổi ?

Tối nay ta đã không tính toán mạng sống, chỉ nghĩ lại triền miên một đêm với ngươi.

Nếu như ngươi có thể giúp ta sinh hạ một con trai giữa hai con gái, thì Phong Phi Vân ta đây cũng không tính là không có nối dõi, nếu chết cũng được yên lòng mà chết.Phong Phi Vân buồn bã nói.Lục Ly Vi ngạc nhiên, thì ra Vương bát đản này là muốn để cho chính mình sinh hậu duệ cho hắn, làm công cụ nối dõi tông đường của hắn, nghĩ thật cũng quá hay.- Phong Phi Vân ta coi như là thiên tư tuyệt vời, ngươi Lục Ly Vi cũng là xinh đẹp khuynh thành.

Ngươi sinh con nối dõi cho ta, tương lai nhất định là một đời thiên kiêu.

Nếu như sinh con gái, thì đó cũng khẳng định là xinh đẹp tuyệt vời làm giai nhân đương thời.Phong Phi Vân tiếp tục than vãn.Lục Ly Vi toàn thân cũng không thể nhúc nhích, nàng đã bị Phong Phi Vân phong bế đan điền và huyết mạch.

Nàng hận không thể bịt kín lại lỗ tai của mình, nếu như tiếp tục nghe Phong Phi Vân giảng giải tiếp thì dứt khoát phải phát điên mất sao.Phong Phi Vân ôm Lục Ly Vi đã đi vào trong phòng, Vương Mãnh kinh dị không thôi.

Vừa mới được một lát, sư thúc liền bế một nữ nhân xinh đẹp trở về, thật sự là bản lãnh cao a!Phong Phi Vân thả Lục Ly Vi ở trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng mà nói với tình ý sâu xa:- Tối nay thời gian đã không còn nhiều lắm, chúng ta cần tranh thủ thời gian, tránh để sớm nắng chiều mưa thất thường, cứ thẳng đảo Hoàng Long.

Giờ thì liền làm ở chỗ này đi.

Trước khi chết, ta để lại cho nàng một đêm khó quên.Khó quên muội muội nhà ngươi a!

Lục Ly Vi khóc không ra nước mắt!- Sư thúc, thật sự là một ngày không gặp, như cách ba thu a!

Tình cảm lại sâu như vậy !Vương Mãnh ở một bên nói.- Đi, đi, ngươi biết cái gì.

Ly Vi, nàng nhớ ta thật sâu sắc a!Phong Phi Vân vuốt ve gương mặt trái xoan của nàng, đột nhiên lại thu tay lại mà hỏi:- Đúng rồi, ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì với Phổ Đà Sơn?Lục Ly Vi lúc trước đều đã bị Phong Phi Vân sờ soạng làm toàn thân đều căng thẳng, không nghĩ tới Phong Phi Vân đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Nàng có hơi thở dốc, trừng mắt hỏi lại:- Ngươi hỏi cái này để làm chi?- Thì trước khi chết, rốt cuộc cũng cần phải biết nữ nhân sinh con cho mình rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân thở dài nói.Lục Ly Vi thông minh hơn người, cười lạnh:- Ha ha, thì ra là ngươi muốn moi tin của ta, muốn hiểu cho rõ thân phận của ta.

Sau đó lợi dụng ta để làm con tin cho ngươi, như vậy ngươi còn có cơ hội thoát thân.

Không tồi a, Phong Phi Vân, ta thiếu chút nữa thật đúng là bị ngươi làm cho kinh sợ.

Ha hả... nhưng mà hiện tại, ngươi muốn mai khai nhị độ với ta ( hoa nở lần nữa), thì cứ tới đi!

Dù sao đều đã ngủ đêm thứ nhất, ngủ tiếp một lần thì có cái gì đáng ngại!Đôi mắt nàng ngất ngây mơ màng, âm thanh ngọt mê người, thật giống như đã tính toán chủ động đón ý nói hùa Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lại thấy tẻ nhạt không thú vị.

Lục Ly Vi không hổ là một vị Trí Sư, rất khó từ trong miệng moi ra được cái gì.

Nếu như vào lúc khác thì Phong Phi Vân cũng không ngại mai khai nhị độ với nàng, nhưng mà cũng tuyệt đối không phải hiện tại.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Ba ông lão mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống, da nhăn nheo già nua được tựa như vỏ cây, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm.

Tóc trên đầu đã rụng gần như không còn, trong tay đều nắm mộc trượng đen tuyền, mặc Cản Thi bào cổ xưa màu tím.Đây là cường giả tiền bối của Tử Minh Thi Động, nắm giữ vô số thuật pháp Cản Thi, Diệt Thi.- Âm Thi Sát Khí quá nặng!- Trong quan tài này có một khối nữ thi Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao, đang ngưng tụ huyết khí, sắp sửa phát sinh lần Thi Biến thứ ba.- Đây chính là một kiện bảo bối, chúng ta liên thủ hàng phục nàng mang về Thi Động, có khả năng tế luyện thành một khối Chiến Thi cường đại....Bên ngoài dịch quán vọng vào những tiếng nổ như trời long đất lở.

Ba vị cường giả tiền bối Tử Minh Thi Động liên thủ trấn áp nữ thi trong quan tài, từng đạo Thi Khí đỏ rực lan ra, có rất nhiều kiến trúc cổ đều trong nháy mắt biến thành phế tích.Bên ngoài chiến đấu quả thực rất khủng bố, một cỗ lực lượng cường giả kia đột phá vào, làm cho cả Thiên Hoa Cổ Thành đều rung động không ngừng.-------Chương 557: Khiêu khích (1)Sư thúc nguy rồi, cường giả thế hệ trước đang ra tay, nơi này chỉ sợ chả mấy chốc sẽ bị công phá.Vương Mãnh lo lắng.Lục Ly Vi cười nói:- Phong Phi Vân, ngươi cùng ta hợp tác.

Ngươi tìm Nam Cung Hồng Nhan, bảo nàng ta gỡ xuống Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay ta.

Ta có biện pháp để ngươi chạy thoát một mạng.Lời của nàng, Phong Phi Vân đều không tin nửa câu.

Hắn nhảy tới trên quan tài rồi nhìn ra xa bên ngoài dịch quán.

Ba vị lão nhân Tử Minh Thi Động đang xuất ra Chấn Thi Thần Phù, mỗi một bùa chú đều dài đến mấy chục thước, tựa như ba cái đại ấn màu tím ngất trời, đang công kích nữ thi trong quan tài.Ba ông lão này mặc dù vẫn còn không hề đạt tới cấp bậc Bán Bộ Cự Kình, nhưng mà cũng không kém nhiều lắm.

Ba người đã tu luyện mấy trăm năm, hiểu được bí pháp khắc chế Thi Tà, không ngờ áp chế quan tài kia đến không thể nhúc nhích.Một hồi gió lạnh thổi qua.Trong phòng dịch quán không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một nữ nhân.Nàng mặc nho y màu trắng, lưng quấn một dải Yêu Đái.

Nó cuốn lấy vòng eo mảnh mai mượt mà, dáng người cao dong dỏng, ngực đẫy đà đến có hơi quá phận.

Phong Phi Vân đứng ở trên quan tài, thậm chí đều có thể nhìn thấy hai vú như cái bát bên trong vạt áo xanh ngọc của nàng.Nàng lại không mặc áo ngực.

Cũng đúng, bộ nho y màu trắng trên người này đều là Phong Phi Vân mặc vào cho nàng, chưa từng có cởi ra.

Nên đương nhiên bên trong cũng không có mặc cái gì.Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ là có hơi liếc liếc mắt, liền đón nhận ánh mắt lạnh như băng của nàng.

Toàn thân đều như rơi vào hầm băng, còn thiếu chút nữa mà ngã xuống từ trên quan tài.Nữ Ma xuất quan!Trên bầu trời, mây đen như sa xuống thành trì.Trong dịch quán, thi khí âm trầm.Nữ Ma mặc nho y màu trắng của học viện Vạn Tượng Tháp, thơm mát thanh nhã.

Trên người không có một tia thi khí, ngược lại có được một cỗ khí chất tiên nhân thoát tục.Cũng không ai biết là nàng đã đi ra từ lòng đất khi nào, giờ đã đứng ở trong phòng.

Một đôi mắt nhung có ánh nhìn lạnh như băng, nhưng còn nhiều hơn là sự hờ hững.Phong Phi Vân tự nhiên biết nàng đã dưỡng thương trong dòng Huyết Hà dưới lòng đất.

Lúc trước hắn cho là không có thời gian vài năm thì vết thương của nàng không thể khỏi hẳn.

Dù sao tu vi càng cao, sau khi bị thương mà muốn khỏi hẳn cũng càng khó.Không nghĩ tới lại đúng vào giờ này khắc này thì xuất quan.

Đây chính là một nhân vật so với Cự Kình thì vẫn còn khủng bố hơn, mừng giận vô thường, coi nhân mạng như cỏ rác.

Cũng không ai biết giờ phút này nàng xuất quan là chuyện tốt hay là xấu ?- Chà, vị học tỉ này tại sao lại mặc học bào của sư thúc?Vương Mãnh nhìn theo bóng lưng Nữ Ma, nhận ra bộ nho y trắng mà Nữ Ma mặc trên người chính là học bào của Phong Phi Vân.Ở chỗ chéo áo hắn thấy được tên của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng!Vương Mãnh lập tức cảm giác được không thích hợp, nhìn bóng lưng trước mắt này, càng ngắm càng nhìn càng quen mắt.Nhưng mà Lục Ly Vi lại không có ý thức được sự nhắc nhở của Phong Phi Vân, cứ cười nói:- Yêu Ma Chi Tử thật sự là giống đa tình, tại Vạn Tượng Tháp chỉ sợ có không ít nhân tình chứ?Nữ Ma đôi mắt huyền đen nhánh, trong mắt ánh sao trời sáng lạn, tựa hồ căn bản nghe không được những lời bọn họ đã nói.Nàng chỉ là mải miết nhìn không khí chiến tranh bên ngoài dịch quán.- Phịch!Lục Ly Vi còn muốn cười nhạo Phong Phi Vân vài câu, đột nhiên nhìn thấy Vương Mãnh quì ở trên mặt đất.Vương Mãnh thấy rõ hình dáng của Nữ Ma thì bị dọa đến hai chân như nhũn ra, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, trong lòng mắng to đại xạo.

Lần này bị sư thúc lừa thảm, không phải nói đây là nhà bằng hữu, tại sao vị nữ sát thần này lại chạy đến ?- Bái, bái kiến Nữ Ma đại nhân!Vương Mãnh không dám liếc mắt nhìn Nữ Ma nữa.Cái gì?

Nàng chính là Nữ Ma, làm sao có thể!Lục Ly Vi sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn một chút dáng vẻ của Vương Mãnh giờ phút này, lại nhìn một chút sắc mặt cứng lại của Phong Phi Vân, hẳn đây là thật sự, đây chính là Nữ Ma trong truyền thuyết.Chẳng lẽ truyền thuyết là thật sự, Phong Phi Vân thật là sứ giả của Nữ Ma.- Chúc mừng Nữ Ma đại nhân đã khỏi hẳn vết thương, chiến lực trở lại đỉnh cao, chín tầng trời mười tầng đất lại không có địch thủ.Phong Phi Vân chắp tay vái một cái.- Biết là tốt rồi.Nữ Ma có hơi liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi:- Đối với ngươi ta thấy rất quen thuộc, ngươi tên là gì?Phong Phi Vân toát mồ hôi hột.

Chỉ không thấy một đoạn thời gian, mà Nữ Ma lại đã quên tên của hắn không còn một mảnh.

Lần này còn đỡ, may là nàng đối với Phong Phi Vân vẫn còn có một chút ngờ ngợ.

Nếu như không có nguyên nhân này thì tất cả ở đây đều đã bị nàng giết sạch.- Nữ Ma đại nhân, ta gọi là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đáp.Nữ Ma cau hàng mi một cái, bắt đầu ghi nhớ cái tên Phong Phi Vân, rồi nhàn nhạt nói:- Thì ra là ngươi, ngươi không phải chính là một gia nhân của ta sao.Gia nhân đại gia ngươi a!

Trí nhớ cũng quá kém!Phong Phi Vân rất muốn mắng chửi người, nhưng cuối cùng là không hề mắng.

Hắn chỉ nghiêm túc nói:- Nữ Ma đại nhân, là sứ giả a!- Được rồi!

Phong Phi Vân đúng không!

Ngươi đã có tư cách tiến vào trong trí nhớ của ta, sau này ta cũng sẽ không lại quên ngươi.Nữ Ma nói.Phong Phi Vân rốt cuộc cảm giác những lời này có rất nhiều chỗ tương tự với câu "Ngươi hóa thành tro ta cũng nhận được ngươi".Rất nhiều người tu vi cường đại, vì chuyên tâm với Tiên Đạo nên đều sẽ tự động quên những người và vật khác không có quan hệ cùng Tiên Đạo, Nữ Ma hẳn là cũng là tu luyện loại Tịnh Tâm Thuật Pháp.Nhưng mà hiện tại nàng đã nhớ được Phong Phi Vân, như vậy coi như trôi qua ngàn năm, trăm năm thì nàng đều sẽ không quên.Nữ Ma đi tới, vươn một ngón tay ngọc mảnh khảnh, chỉ vào mi tâm của Phong Phi Vân mà nói:- Trả lại Thanh Đồng Linh Chu cho ta!Trả lại muội muội ngươi a!

Thanh Đồng Linh Bảo vốn chính là đồ của ta.Ngón tay của Nữ Ma, so sánh kiếm bén thì đều phải đáng sợ hơn.

Nó chỉ vào mi tâm của Phong Phi Vân, mà đã có thể làm đông lại linh hồn của hắn.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng giao Thanh Đồng Linh Chu cho nàng.

Đây chính là một nữ cường đạo, từ trong tay Phong Phi Vân cứ thẳng tưng cướp đoạt đi Hóa Đạo Thạch, hiện tại lại muốn cướp đi Thanh Đồng Linh Chu lần nữa.

Thiên hạ nào có chuyện thật là tốt như vậy.Phong Phi Vân đã sớm ngờ tới Nữ Ma sẽ nhớ tới Thanh Đồng Linh Chu, cho nên đã dùng Long Mã Hà Đồ bọc kín Thanh Đồng Linh Chu, giấu ở dưới đáy đan điền.Có Long Mã Hà Đồ che đậy, coi như Nữ Ma có tu vi thông thiên thì cũng không có khả năng tìm ra Thanh Đồng Linh Chu trên người Phong Phi Vân.

Trừ phi nàng xé đôi thân thể Phong Phi Vân.-------Chương 558: Khiêu khích (2)- Nữ Ma đại nhân, Thanh Đồng Linh Chu một mực bảo quản trên người của ta, chính là chờ đợi vào lúc ngài xuất quan thì sẽ tự tay giao vào trong tay của ngài.Phong Phi Vân nói với vẻ mặt chân thành tha thiết.Ngón tay Nữ Ma vẫn chỉ vào mi tâm của hắn, đôi mắt như khoảng không vũ trụ mênh mông đang gắt gao nhìn chăm chú hắn.- Nhưng mà, liền mới vừa rồi, Thanh Đồng Linh Chu đã bị người cướp đi.Phong Phi Vân ra hiệu cho Vương Mãnh, muốn hắn phối hợp.Vương Mãnh ngầm hiểu, đột nhiên khóc lớn tại chỗ, bắt đầu kêu rên- Nữ Ma đại nhân, đều trách tu vi chúng ta quá thấp, mới không thể giữ được thần vật này.

Ta và sư thúc vốn định đi đoạt lại Thanh Đồng Linh Chu, cung kính giao vào trong tay của ngài, cũng không nghĩ lại vẫn thất bại, còn bị bọn họ đánh cho trọng thương.

Bọn họ hiện tại đã đến trước cửa, muốn giết người diệt khẩu a!- Nữ Ma đại nhân, bọn họ quả thực quá kiêu ngạo, ngay cả đồ vật của lão nhân gia người mà cũng dám động, không biết có còn thiên địa hay không a!Trong mắt Nữ Ma mang theo vài phần nghi ngờ, chậm rãi thu hồi ngón tay.

Nàng nhìn về hướng bên ngoài dịch quán mà có thêm vài phần sát ý.Bên ngoài dịch quán, đã có rất nhiều tu sĩ hiện thân, ai nấy đều có khí tức như cầu vồng, đằng đằng sát khí, có người vẫn còn cầm giữ Linh Khí.Cỗ quan tài kia đã bị ba vị lão nhân Tử Minh Thi Động đánh nát, họ đang toàn lực trấn áp nữ thi tóc đỏ kia.

Đánh cho nữ thi tóc đỏ toàn thân đều là vết máu.Phong Phi Vân ngấm ngầm không lưu dấu vết nhìn chăm chú Nữ Ma.

Mặc dù nàng có tu vi cường đại, nhưng cuối cùng chỉ là một người si đạo một lòng theo đuổi Tiên Đạo, đối với đạo lí đối nhân xử thế thì hiểu biết quá ít.

Nếu muốn lừa gạt nàng thì cũng không phải một kiện chuyện khó khăn lắm.Điểm này liền rất giống một đời trước của Phong Phi Vân, đó là tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu Tộc.

Tu vi cường đại như thế nào, nhưng mà lại chỉ biết là theo đuổi lực lượng cao nhất, quanh năm đều bế quan tu luyện, đối với bốn chữ "Lòng người hiểm ác" này thì hiểu được quá ít, cho nên mới bị một nữ nhân lừa gạt, chết ở trong tay một nữ nhân.Sau khi mượn Thanh Đồng Linh Chu, chuyển thế trọng sanh, mặc dù dung hợp linh hồn với một kẻ bất cần đời quần áo lụa là, nhưng mà cũng hiểu có được có mất.Phong thiếu gia mặc dù ngu ngốc hơn người hàng chục lần, nhưng lại tội ác đầy đầu.

Có điều hắn lại có một vài thứ mà tộc trưởng Phượng Hoàng không có.

Đó chính là hiểu biết đối với làm chuyện xấu, hiểu rõ đối với nữ nhân thì hắn hoàn toàn có khả năng vượt xa tộc trưởng Phượng Hoàng mấy dãy phố.Sau khi hắn dung hợp linh hồn với Phong thiếu gia, kỳ thật đó cũng là một loại bù đắp nhược điểm trong tính cách.- Nữ Ma đại nhân, đám người này đã phao tin muốn bắt ngài, tế luyện ngài thành thi nô.Phong Phi Vân tiếp tục khiêu khích, nếu như có thể khiến cho Nữ Ma ra tay, thì những cường giả bên ngoài này, coi như lại nhiều gấp đôi đều không đáng để ý.Vương Mãnh mặt mày rưng rưng, nói với vẻ xót thương:- Bọn họ nói muốn trừ ma vệ đạo, đánh với Nữ Ma, tế trời.

Ngài xem bọn hắn đều muốn phong tỏa cả Cổ Thành, chính là muốn tế luyện toàn bộ chúng ta.

Chúng ta chết không quan trọng, chỉ mất một mạng.

Nhưng mà bọn hắn cũng dám bất kính như thế đối với Nữ Ma đại nhân, quả thực ta không chịu được.- Chỉ cần Nữ Ma đại nhân nói một câu, chúng ta sẵn sàng lao ra đi liều mạng cùng bọn họ.

Cho dù là đánh không thắng, vì Nữ Ma đại nhân mà chết thì cũng là đáng giá.Phong Phi Vân và Vương Mãnh vẻ mặt xúc động phẫn nộ, đều đã lấy ra Thần Binh, lao về hướng bên ngoài dịch quán.

Nhưng mà Nữ Ma nhanh hơn so với bọn hắn, đã đứng ở ngoài dịch quán trước một bước.Khóe miệng Phong Phi Vân lộ ra nụ cười, cái này có trò hay để nhìn.Bên ngoài dịch quán, đều đã biến thành phế tích, nửa tòa Cổ Thành đều bị hủy diệt, trên mặt đất đầy cảnh đổ nát thê lương, phố cổ tan vỡ, tường thành sụp đổ.Tòa thành trì từ thuở xa xưa, lại bởi vì một hồi đại chiến mà biến thành đất khô cằn, chỉ còn vài tòa kiến trúc cổ vẫn còn hoàn hảo.- Ha ha!

Cuối cùng cũng là đã trấn áp được ngươi, quả nhiên là Đệ Nhị Thi Biến đỉnh cao, sắp sửa bước vào lần Thi Biến thứ ba.

Cừ thật, sau khi trở về có lẽ có khả năng tế luyện thành một vị Thi Vương.Một ông lão mặc áo bào tím phá lên cười, trên người của lão còn dính một vết máu, chính là bị nữ thi đánh cho bị thương, nhưng mà giờ phút này cũng đã không tồn tại.- Rầm!Ba chiếc bùa chú Trấn Thi Thần Phù đã trấn áp nữ thi tóc đỏ, xác chết bị sứt vài chỗ.

Nó đang gầm rống trong ký hiệu, nhưng mà lại không cách nào tránh thoát ra nổi.Nữ Ma liền đứng ở trong phế tích, lạnh lùng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt này.

Bộ nho bào màu trắng trên người không gió tự đu đưa, nay ở trong gió rét đang phát đi âm thanh phần phật.Phong Phi Vân và Vương Mãnh đứng ở phía sau Nữ Ma, không nhanh không chậm đi ra.- Cửu sư thúc, Phong Phi Vân đã ra !Sở Cực Bắc thấy Phong Phi Vân đi ra từ trong dịch quán, bèn hô lên trước tiên.Sau đó, một ông lão áo bào tím đưa mắt nhìn sang đây.

Rồi lão trực tiếp nhảy vọt qua Nữ Ma và Vương Mãnh, chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân.

Đây mới là công việc chủ yếu đích thực chiều nay, giết chết Yêu Ma Chi Tử.- Hay cho ngươi lão già kia, cũng dám trấn áp Thi Tà dưới trướng Nữ Ma đại nhân, lá gan đúng là không nhỏ.Phong Phi Vân không sợ hãi điều gì, trầm giọng mà quát.Ông lão áo tím này có huyết khí trên người đậm đặc, khí tức khổng lồ, không biết so sánh Sở Cực Bắc thì cường đại hơn bao nhiêu lần.

Lão đã tiếp cận cấp bậc Bán Bộ Cự Kình, nhưng mà lại cũng không nhận ra Nữ Ma, còn tưởng rằng chỉ là một đệ tử bình thường của học viện Vạn Tượng Tháp.Ông lão áo tím khinh thường cười lạnh:- Lại đem Nữ Ma ra hết cả đây, tiểu tử kia, ngươi hù dọa ai?

Nói thiệt cho ngươi biết, Tử Minh Thi Động chúng ta lần này đến phủ Nam Thái chính là vì định bắt Nữ Ma, đem nàng tế luyện thành thi nô mạnh nhất của Tử Minh Thi Động chúng ta.Ông lão áo tím cảm giác được một đạo ánh mắt đang lạnh lùng nhìn chăm chú chính mình.

Đúng là nữ học viên Vạn Tượng Tháp đang đứng chung một chỗ với Yêu Ma Chi Tử kia.

Nữ học viên này quả thực khuynh thành tuyệt mỹ, dáng người linh lung, tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp.Một tiểu bối Vạn Tượng Tháp thôi, ông lão áo tím trong lòng khinh thường cười lạnh.Phong Phi Vân và Vương Mãnh trong lòng cười thoải mái.Vương Mãnh dõng dạc nói:- Lão gia hỏa này thật sự rất đáng ghét, những lời đại nghịch bất đạo như thế mà đều nói được.

Điều này làm cho mặt mũi Nữ Ma đại nhân còn biết giấu vào đâu?- Thôi thôi, Tử Minh Thi Động này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ lại muốn tế luyện Nữ Ma đại nhân thành thi nô, là điều cho dù nhẫn thì cũng không thể nhẫn a!Phong Phi Vân cũng là tức giận không thôi.-------Chương 559: Huyết vũ cô thành (1)Trời cao mây trắng bay, sát khí ngút tầng mây.- Muốn chết!Đôi mắt đen nhánh của Nữ Ma tựa như hai đầm nước đen kịt.

Hai tia sáng phóng ra từ trong đôi mắt, như thanh kiếm sắc đâm thủng ông lão áo tím kia.

Ngực và đan điền đều xé toạc ra hai vòi máu, xé rách thân thể thành những khối đẫm máu.Ra tay thật sự rất đột nhiên, ông lão tiếp cận cấp bậc Bán Bộ Cự Kình liền bị ánh mắt của nàng giết chết, ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có.Mưa máu trút xuống, rơi vũng vãi khắp mặt đất, nhìn có vẻ cực kì thấy ghê người.Tất cả mọi người bị một màn này làm kinh sợ, nhìn chăm chú nữ học viên Vạn Tượng Tháp trước mắt này mà cằm đều phải rơi trên mặt đất.- Cái này... này...Một ông lão áo tím khác trố mắt đứng nhìn, kinh ngạc nhìn chăm chú Nữ Ma.Hai ông lão Tử Minh Thi Động còn lại đồng thời xuất ra hai cỗ Chiến Thi, toàn thân hai cỗ Chiến Thi này đều đang tỏa ra điện hỏa, ánh mắt liền như quả sét cầu, trong đôi mắt sáng lên những tia xanh lè.Hai cỗ Chiến Thi này đều không phải chuyện đùa, chúng được thai nghén luyện thi trong Huyết Trì suốt ba trăm năm.Nữ Ma mặt không chút thay đổi, ánh mắt tựa như dải Ngân Hà.

Hơi thở mang mùi đàn hương tuôn ra từ cái miệng đang hé mở, thổi ra một tia khí xanh.

Một cỗ khí lưu này liền trực tiếp chém hai cỗ Chiến Thi này làm hai đoạn.

Thi Cung trong thân thể bọn chúng đều bị nghiền nát.Hai ông lão Tử Minh Thi Động này thật sự bị hù dọa, trên trán túa ra mồ hôi lạnh liền bỏ chạy về hướng Thiên Hoa Cổ Thành.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ thoáng chớp mắt đã chạy ra mấy chục dặm, mắt thấy sẽ lướt qua tường thành từ thuở xa xưa.- Rầm, rầm!Nữ Ma vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua theo hướng bọn họ, hai vị lão nhân đã sống mấy trăm năm này liền rơi thẳng tắp từ trên bầu trời xuống, ngã ở trên mặt đất, thân thể biến thành nước mủ.Đây chính là ba vị lão nhân chiến lực tiếp cận với Bán Bộ Cự Kình, đã tu luyện hơn bốn trăm năm.

Ngay cả đệ tử lớp chữ Thiên đều phải cung kính gọi bọn họ là sư thúc.Loại cường giả, tại Tử Minh Thi Động coi như là đại nhân vật, nhưng mà chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp liền bị một cô nương tuổi còn trẻ giết chết.

Nhưng lại là bị nàng dùng ánh mắt nhìn chằm chằm để giết chết.Sắc mặt Sở Cực Bắc thay đổi mãnh liệt, khó trách Phong Phi Vân chạy trốn về hướng tới trong Thiên Hoa Cổ Thành.

Thì ra tới nơi này lại có một vị cường giả đáng sợ như thế.Bán Bộ Cự Kình của Tử Minh Thi Động hiện thân, chính là một người trung niên mặc áo bào tím, đầu đội nón tơi, ngực hùm vai gấu, thân thể tráng kiện.

Hắn vừa mới đi ra, trong Thiên Hoa Cổ Thành liền phát ra một tiếng vang thật lớn.

Có hơn mười tòa nhà biệt thự đền đài sụp đổ, chìm vào mặt đất, hóa thành một cái dấu chân dài mấy chục thước.Đây là khí thế của hắn đang ngưng tụ thành hư hóa ảnh thân thể, dẫm đạp cho mọi thứ trên mặt đất đều vỡ vụn.Bán Bộ Cự Kình vừa xuất hiện, nửa Thiên Hoa Cổ Thành đều đã rung chuyển, lại có một đoạn tường Cổ Thành sụp đổ.- Ngươi là người phương nào, chưa bao giờ nghe nói qua Vạn Tượng Tháp có một vị cường giả như ngươi vậy?Bán Bộ Cự Kình của Tử Minh Thi Động, hai mắt lấp lánh, tựa như hai vầng trăng lạnh trên bầu trời đêm.Phía sau hắn, có hơn mười cỗ Chiến Thi cường đại, đều có khí thế như cầu vồng, Thi Khí ngưng tụ thành một đám mây đen.Nữ Ma trầm lặng không nói, như một pho tượng điêu khắc đứng ở nơi này.Vương Mãnh kháng cự uy áp lớn lao của Bán Bộ Cự Kình, giống như trên lưng bị đè nặng một quả núi lớn.

Hắn gắng gượng nói:- Đây là lão đại của chúng ta, Tử Minh Thi Động các ngươi muốn giết người, còn phải hỏi lão đại của chúng ta có đồng ý hay không.Phong Phi Vân cười nói:- Vạn Tượng Tháp chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, kiến thức của lão cũng quá nông cạn.Vị Bán Bộ Cự Kình của Tử Minh Thi Động hừ lạnh một tiếng, âm thanh tựa như quả chuông lớn đang rung, lão nói:- Yêu Ma Chi Tử, đừng tưởng rằng ngươi mời một vị trợ thủ, thì chiều nay có thể chạy thoát sát kiếp.

Mặc Yên huynh, Lục Đào huynh, các ngươi còn không hiện thân, giết chết Yêu Ma Chi Tử mọi người có phần.Một bóng đen thật lớn xuất hiện ở trong Thiên Hoa Cổ Thành, chân cao vài trăm thước, nhưng mà lại vẻn vẹn chỉ có một bóng dáng, rất giống một vị thần tượng.

Có điều căn bản không thấy được thân thể của hắn.Đây là người tu luyện "Tà Đế Mị Ảnh", một trong mười hai đại tà công.

Đó là Lục Đào, Bán Bộ Cự Kình của Đệ Thập Điện Sâm La Điện.Mặc Yên cũng bay ra từ trong đám mây đen, trên lưng có bốn cánh ma dực đen sì đang vỗ, làm phát ra từng đợt âm thanh xé gió.Nữ Ma đứng ở trên phế tích, thân thể tựa như quả núi cao bất động hồi lâu.

Mái tóc đen trên đầu như thác nước đang tung bay ở trong gió.- Nữ Ma đại nhân, những người này cũng quá kiêu ngạo.

Ở trước mặt của ngài lại đều ra vẻ như thể một đại gia.

Nếu như không cho bọn họ biết một chút lợi hại, tương lai chẳng phải con chó con mèo nào cũng có thể nhảy nhót trước mặt ngài.Phong Phi Vân đứng ở phía sau Nữ Ma, nhỏ giọng góp lời bên tai nàng.Mặc Yên chính là một vị Thái Thượng trưởng lão Đệ Tứ Điện Sâm La Điện.

Lão đã tu luyện Minh Vực Ma Dực Quyết tới tầng thứ tư, trên người đã mang theo một tia ma khí nhàn nhạt, ánh mắt già nua, nụ cười băng giá- Yêu Ma Chi Tử, ngươi có lẽ tự giết bản thân đi!

Hôm nay ai tới cũng đều không cứu được tánh mạng của ngươi.- Thả Ly Vi ra, ta có thể lưu ngươi toàn thây.Âm thanh Lục Đào vang lên.Mặc Yên có hơi liếc mắt nhìn Nữ Ma- Tiểu nữ oa tử, chỉ bằng ngươi có thể ngăn cản ba vị Bán Bộ Cự Kình chúng ta sao.

Ta dí một ngón tay, là có thể phán ngươi án tử.Vừa nói Mặc Yên thật đúng là vươn một ngón tay.

Đầu ngón tay có một đạo Xích Long Hồn Kình đang lượn lờ, rất giống là một ngọn núi màu đỏ bị thiêu đốt cho đỏ bừng lên.Nữ Ma vung ống tay áo lên, một vầng sáng trắng bay ra.

Răng rắc một tiếng, ngón tay của Mặc Yên liền gãy lìa, mà ngay cả thân thể cũng giống như con quay đang chuyển động, lộn nhào mấy trăm vòng trên không trung, sau đó rầm một tiếng ngã nhào ở trên mặt đất.Một cái chân hung hăng dẫm nát trên lưng của lão, thân thể bị đạp vỡ vụn, tựa như quả khí cầu bị nổ.- Rầm!Một vị Bán Bộ Cự Kình liền ngã xuống như vậy, chết ở dưới chân Nữ Ma.Lục Đào muốn len lén xông vào dịch quán để cứu Lục Ly Vi ra.

Nữ Ma vươn tay, hướng về trong bóng tối chộp một cái, liền túm hắn lôi ra, khiến lão chật vật không chịu nổi lảo đảo trên mặt đất.Tà Đế Mị Ảnh cao vài trăm thước mà lão tu luyện ra, bị một mảnh ống tay áo của Nữ Ma trấn áp, bị đánh cho nát bấy.- Phốc!Bóng hình ma quỉ bị đánh nát, từ trong miệng Lục Đào phun mạnh ra một ngụm tiên huyết, bị thương nặng, trong lòng kinh động sợ hãi đến mức độ cao nhất.Lão hỏi:- Ngươi rốt cuộc là ai, coi như là Cự Kình cũng không có lực lượng cường đại như thế?-------Chương 560: Huyết vũ cô thành (2)Nữ Ma có tu vi rất đáng sợ, trong lúc khẽ động chân tay là có thể đánh cho một vị Bán Bộ Cự Kình thành mảnh vụn.Phong Phi Vân cười nói:- Tiền bối coi như là nhân vật cái thế tu luyện mấy trăm năm, không ngờ ngay cả nàng đều không nhận ra.

Còn dám tới phủ Nam Thái, ngươi đây không phải muốn chết ư!- Không sai, không sai, lão đại chúng ta chính là Giang Bả Tử phủ Nam Thái.

Đừng nói là một Bán Bộ Cự Kình nhà ngươi.

Coi như là nhân vật cấp bậc Điện Chủ Sâm La Điện các ngươi đến đây thì đúng là cũng phải quỳ rạp trên mặt đất.Vương Mãnh thoải mái phá lên cười.Vị Bán Bộ Cự Kình của Tử Minh Thi Động nhìn chăm chú nữ học viên Vạn Tượng Tháp trước mắt này, đồng tử không ngừng phóng đại.

Đột nhiên lão hoảng sợ quát to lên:- Trên người nàng có một tia tịnh hoá thi khí, chẳng lẽ nàng là một vị Thi Tà.

Không, không, Thi Tà làm sao có thể có thân thể không thối rữa, thân thể bất diệt.

Lại vẫn còn tu luyện ra trí tuệ độc lập.

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, trừ phi...Người Cản Thi vốn hàng năm tiếp xúc với Thi Tà, nghiên cứu đối với Thi Tà so với ai khác đều sâu hơn.

Vị Bán Bộ Cự Kình Tử Minh Thi Động này liền nhìn ra trên người Nữ Ma có một tia thi khí.- Trừ phi cái gì?Lục Đào hỏi.- Trừ phi là trải qua Thi Biến Thi Tà lần thứ tư...Vị Bán Bộ Cự Kình Tử Minh Thi Động kia đột nhiên ngẩng đầu lên, hai chân đều bắt đầu run rẩy- Chẳng lẽ, chẳng lẽ... nàng chính là Nữ Ma...Lục Đào và Bán Bộ Cự Kình Tử Minh Thi Động đều bị dọa đến hoảng sợ, chia làm hai phương hướng chạy trốn.

Tốc độ của bọn họ đều nhanh đến khó có thể tin nổi, chỉ thoáng chớp mắt cũng đã chạy trốn tới chân trời, biến thành hai đốm sáng.Nữ Ma là ai, đây chính là một vị đại thần thông cao hơn Cự Kình, dưới trướng có ngàn vạn Thi Tà, tại phủ Nam Thái nàng thật đúng là Giang Bả Tử.Coi như là nhân vật cấp Điện Chủ Sâm La Điện, nhìn thấy nàng đều phải chạy thoát thân.Nữ Ma sao lại để cho bọn họ đào tẩu, nàng chậm rãi giơ lên một ngón tay.

Một đạo hào quang lóng lánh bay ra từ ngón tay, một đạo lôi điện sấm chớp vang lên tại chân trời, bổ vào đỉnh đầu Lục Đào, thân thể bị chém thành một đám khói đen.Vị Bán Bộ Cự Kình Tử Minh Thi Động kia đều đã chạy trốn tới ngoài ngàn dặm, nhưng mà vẫn cứ bị Nữ Ma dùng một ngón tay xuyên thủng thân thể, ở cách ngàn dặm mà giết chết hắn.Đối với nhân vật như Nữ Ma mà nói, đừng nói ngàn dặm, coi như là một vạn dặm, mười vạn dặm, đều có thể giết người đoạt mệnh.- Đều lăn ra đây đi!Ánh sáng trong đôi mắt Nữ Ma như những vì sao, xuyên thủng trận pháp phong tỏa Thiên Hoa Cổ Thành.

Có mấy chục người lão nhân bị buộc xuất hiện, ai nấy đều là cường giả tuyệt đỉnh đến từ mỗi thế lực lớn.

Trong đó Tử Minh Thi Động, Sâm La Điện, gia tộc Bắc Minh liền chiếm hơn phân nửa.Những người này cơ hồ đều là nhân vật cấp bậc Thái Thượng trưởng lão tu luyện mấy trăm năm, trên người tràn đầy tinh khí, khí tức dồi dào, thật giống như mấy chục quả núi trôi nổi trên không.Mấy chục người này cũng biết Nữ Ma có tu vi đáng sợ, vì vậy liên thủ đánh ra công kích mạnh nhất.

Có trên trăm đạo Linh Thông biến thành biển sấm sét từ bầu trời giáng xuống.Nữ Ma vẻn vẹn chỉ là vừa lộn bàn tay, liền đánh toàn bộ Linh Thông đều quay trở về.

Mấy chục vị lão nhân toàn bộ miệng phun ra máu, rơi rụng như sung từ trên bầu trời, ngã nhào trên mặt đất, bị Nữ Ma dùng bàn tay đè thành huyết bùn.Vương Mãnh nhìn thấy mà nuốt nước miếng, y phục trên người đều bị mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm.

Nữ Ma quả thực cũng không phải là người a, chính là một cối xay thịt người.Phong Phi Vân đã sớm không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

Nữ Ma đã khôi phục tu vi, đây là muốn giết người lập uy.Trên bầu trời xa, có một vị phó Điện Chủ Sâm La Điện đằng vân mà đến.

Người mặc bộ giáp đen, đầu đội thiết mào ( mũ sắt), quanh hông có một con kim mãng to bằng cánh tay quấn quít.Đây chính là một nhân vật cấp bậc Cự Kình đích thực.Nhưng mà vị phó Điện Chủ này, từ cách mấy trăm dặm, vẻn vẹn chỉ là từ rất xa liếc mắt nhìn Nữ Ma liền bị ánh mắt của nàng hù dọa, vội vàng mở Quỷ Tiên Kiều ra mà cấp tốc bỏ chạy.- Đã sớm nghe được đồn đại, Nữ Ma thức tỉnh chính là do Phong Phi Vân gây nên, vốn đang không thể nào tin được.

Nhưng mà sau buổi chiều nay, ta cũng là tin tám, chín phần.Tất cả mọi thứ phát sinh trong Thiên Hoa Cổ Thành được rất nhiều tu sĩ đứng ở trên núi xa nhìn thấy.

Vô số người đều lâm vào cảnh thân thể phát run, trố mắt đứng nhìn.

Bọn họ vốn tưởng rằng Yêu Ma Chi Tử hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ.

Ai cũng không ngờ rằng, Yêu Ma Chi Tử lại thỉnh Nữ Ma xuất hiện, đại sát tứ phương, một người không lưu.

Tất cả những kẻ truy sát hiện tại đều rơi vào cảnh hài cốt không còn tồn tại.Vào lúc tin tức Nữ Ma xuất hiện ở Thiên Hoa Cổ Thành truyền ra, vô số tu sĩ đều bắt đầu chạy xa khỏi quận Tam Thánh.

Đặc biệt những người từng có khúc mắc với Phong Phi Vân, so với người khác đều chạy nhanh hơn.- Giao Thanh Đồng Linh Chu ra đây đi!Nữ Ma đứng nổi bật ở trên một đoạn vách tường đổ nát, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đột nhiên cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt, trên làn da trong nháy mắt hiện lên một tầng da gà.

Hắn ho khan hai tiếng, hỏi:- Nữ Ma đại nhân, ngài đang nói cái gì?- Thực sự khinh ta dễ lừa như vậy, ngươi mà không giao ra, ta đây cũng chỉ có thể tự mình đến lấy.Nữ Ma bồng bềnh bay xuống, trên năm ngón tay ẩn chứa uy lực chết chóc vô cùng vô tận đang xé nát không khí, năm đạo chấn khí mãnh liệt, đều đè ép về hướng thân thể Phong Phi Vân.Một trảo này, giống như phải xé nát thân thể Phong Phi Vân.Nữ Ma dù sao cũng là Nữ Ma, đã biết bị Phong Phi Vân lừa gạt, phải xé rách thân thể Phong Phi Vân, lấy ra Thanh Đồng Linh Chu.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Bỗng dưng, từ trong thân thể Nữ Ma chạy ra một đám hào quang trắng lóa, lại có một đạo bóng người ngưng tụ trên đỉnh đầu của nàng.

Một trảo có sát khí bức người lúc trước chợt đều tan thành mây khói.Nữ Ma rơi xuống trên mặt đất, trên người có hào quang trắng lóa bao quanh vẫn không nhúc nhích.

Một tòa bạch cốt thi cung xuất hiện ra trong mi tâm nàng đang không ngừng nhảy lên, làm cho người ta thấy có một cỗ khí tức thánh khiết không tỳ vết.Sát khí vừa rồi làm Vương Mãnh sợ đến bắp đùi đều phát run, hắn lắp bắp:- Sư thúc, tại sao nàng đột nhiên bất động.Trong đôi mắt Phong Phi Vân có Hỏa Diễm đan xen, có Hỏa Điểu đỏ đậm đang lượn lờ trong đôi mắt, hắn đáp:- Ta hiểu rồi, thì ra bổn tôn và thiện thi đều ở trong thân thể Nữ Ma, bị lực lượng của Nữ Ma áp chế.

Giờ phút này bổn tôn thiện thi lại lần nữa phản kích, mới chế ngự được Nữ Ma.

Nếu không thì vừa rồi ta cũng đã chết ở trong tay Nữ Ma.-------Chương 561: Đường về (1)Có ý tứ gì?

Cái gì là thiện thi?

Cái gì là bổn tôn?Vương Mãnh nghe trả lời như vậy mà đầu phình to gấp hai.- Ngươi không cần biết, thừa dịp Nữ Ma đang chống cự với thiện thi và bổn tôn, chúng ta mau chạy đi!Ngày đó sau trận đánh tại đỉnh núi Bán Đạp Sơn, thiện thi và bổn tôn liền biến mất.

Lúc trước Phong Phi Vân cho là bọn họ cũng bị thương nặng rút lui, cũng không nghĩ đó là tam thi lại hợp nhất.

Không, xác thực mà nói cũng không phải tam thi hợp nhất, vẻn vẹn chỉ là đồng thể thôi.Thiện thi và bổn tôn vẫn còn tồn tại, chỉ là ý thức của Nữ Ma chiếm thượng phong.Cũng chính bởi vì vậy, Phong Phi Vân mới giữ được một mạng.......Sau nửa tháng.Phủ Nam Thái, quận Thiên Hoa, nơi này cách Vạn Tượng Tháp đã không xa.Phủ Nam Thái có hai mươi tám quận, rất nhiều quận đều đã bị Thi Tà xâm lấn.

Cũng chỉ có ít ỏi mấy quận bao gồm cả quận Thiên Hoa thì vẫn còn phồn vinh hưng thịnh.Có vô số tu sĩ và thương nhân giàu có trong phàm tục trốn tránh đến nơi này, tránh né Thi Tà giết chóc, tìm kiếm sự che chở của Vạn Tượng Tháp.Những người này dọc theo đường đi nghe được nhiều nhất những chuyện giống như các loại chuyện lạ Tu Tiên Giới phát sinh ở quận Tam Thánh.- Cuộc tranh đấu giữa Sâm La Điện và Vạn Tượng Tháp cuối cùng vẫn phải hạ màn.

Mấy vị điện hạ Sâm La Điện đều đại bại mà về.- Sâm La Thập Điện lần này coi như là vô cùng mất mặt.

Mấy vị yêu nữ khuynh thành đều bị bắt sống, bỏ vào trong Ngân Câu Phường để đấu giá.

Chuyện như vậy từ lúc Sâm La Điện khai tông lập phái tới nay, cũng không từng phát sinh.- Lần này Vạn Tượng Tháp có vài anh kiệt đều thể hiện hết danh tiếng, Yến Tử Vũ xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ chín, bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc Sử Thi, chiến lực có khả năng tranh giành với thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.- Công chúa La Phù lưu danh trên Thánh Bia, cũng bước chân vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc Sử Thi, tu vi tiến nhanh, vẫn còn chiếm được Thánh Bia số mệnh.

Rất có thể sẽ trở thành vai chính thời đại này, trấn áp tất cả thiên tài cấp bậc Sử Thi.- Nghe nói Thiên Toán Thư Sinh sẽ lại soạn ra 《 bảng thiên tài cấp bậc Sử Thi 》mới, Yến Tử Vũ và công chúa La Phù đều xếp hạng ở tron này.- Kỷ Phong cũng là thiên tư tuyệt đỉnh, mặc dù không phải thiên tài cấp bậc Sử Thi, nhưng mà chiến lực lại có khả năng so sánh với thiên tài cấp bậc Sử Thi.Vạn Tượng Tháp lại mở rộng cuộc chiến 《 Bách Tháp Bảng 》.

Mới qua nửa năm, cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, quả thực ngoài dự liệu của mọi người.

Ai nấy đều là nhân tài cực kì nổi bật như mặt trời mới mọc, hào quang chiếu khắp mặt đất.Đương nhiên đàm luận càng nhiều hơn cũng là về Phong Phi Vân.

Đối với Phong Phi Vân, mỗi người đều khen chê không đồng nhất.- Yêu Ma Chi Tử thiên tư thật sự hoảng sợ, không ngờ tại cùng cảnh giới đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, có thể nói là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều.

Thời đại này người có thể tranh giành với công chúa La Phù e rằng cũng chỉ có hắn.- Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, tương lai rất có thể sẽ kế thừa ngôi vị Thần Vương.

Hắn thiên phú bẩm sinh đáng sợ như thế, những lão nhân này của hoàng thất không có khả năng khiến cho hắn và công chúa La Phù đối địch.

Rất có thể sẽ để cho bọn họ mạnh mẽ liên hợp, khai sáng ra một thần triều muôn đời.- Nói cũng phải, hoàng thất lão tổ, ai nấy đều cực kì khôn khéo, nhìn xa trông rộng, rất có thể đều đã bắt đầu bố trí an bài cho Phong Phi Vân và công chúa La Phù thông gia.

Nếu như Phong Phi Vân thật sự kết hợp với công chúa La Phù, như vậy sau mấy chục năm, ai còn có thể rung chuyển địa vị tối cao của hoàng thất ?- E không được dễ dàng, tên của Phong Phi Vân và công chúa La Phù đều đã khắc trên vách Thái Thượng Đoạt Mệnh.

Có rất nhiều thế lực đều treo giải thưởng lấy tánh mạng của bọn họ, sẽ không để cho bọn họ thực sự trưởng thành....Dọc theo đường đi, Phong Phi Vân luôn có thể từ tu sĩ khác trong miệng nghe được tên mình, cũng có không ít người đang nói chuyện giữa hắn và Nam Cung Hồng Nhan, cũng có người đang nói đến những chuyện phong lưu giữa hắn với yêu nữ Sâm La Điện.

Còn có người nói hắn đã gia nhập vào dưới trướng Nữ Ma, muốn chỉ huy đại quân Thi Tà công chiếm cả Thần Tấn Vương Triều...Các loại đàm luận, các loại lời đồn, Yêu Ma Chi Tử lần này xem như đích thực danh chấn thiên hạ.

Mà ngay cả rất nhiều thiên kim tiểu thư và trẻ nhỏ của các nhà phàm nhân cũng biết tên của hắn.Trải qua trận chiến ấy ở Thiên Hoa Cổ Thành, rất nhiều cường giả muốn loại trừ Phong Phi Vân đều bị hù dọa mà rút lui.

Ai nấy đều trốn ra khỏi quận Tam Thánh, thậm chí trốn ra khỏi phủ Nam Thái.

Bên trong quận Tam Thánh vốn là tấp nập trong khoảnh khắc liền trở nên yên lặng đi,bị Thi Tà công chiếm toàn bộ.Phong Phi Vân phản hồi về Vạn Tượng Tháp, trên đường xá đều không hề gặp phải một kẻ địch nào.Trải qua thời gian nửa tháng, đã rời khỏi quận Tam Thánh, vượt qua vạn dặm, tiến vào quận Thiên Hoa.- Thánh Bia và Đàn Tế lại đều bay vào Vũ Hóa Mộ Nguyên.

Chuyện kỳ lạ, Quỉ Địa ở quận Tam Thánh thật đúng là không ít, khó trách chính giữa vùng có một tòa di chỉ Thượng Cổ.Phong Phi Vân từ trong miệng tu sĩ khác nghe được những chuyện về Thánh Bia, cuối cùng cảm giác Vũ Hóa Mộ Nguyên không giống tầm thường.

Nhất định sẽ không đơn giản giống như ở mặt ngoài vậy, tương lai có lẽ sẽ có đại sự động trời bùng phát dữ dội ở nơi này.Vương Mãnh cưỡi một con Kỳ Ngưu mở đường ở phía trước.

Bỗng nhiên, Kỳ Ngưu phát ra một tiếng ngao dài rồi đột nhiên ngừng lại.Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng một con Kỳ Ngưu phía sau.

Hắn có hơi ngẩng đầu lên, phát hiện có một đội tướng sĩ mặc chiến giáp Thần Vũ Quân đang ngăn cản đường đi.

Có chừng hơn ba trăm người, ngang hông đều treo chiến đao to bản.Một đội tướng sĩ Thần Vũ Quân này đều cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu, trên người linh quang đan xen, hai mắt như mãnh hổ đang đứng trật tự chỉnh tề.

Tuyệt đối là tinh nhuệ trong Thần Vũ Quân.Bọn họ lui ra một con đường, một người thiếu niên thân thể rắn rỏi mặc áo giáp, cưỡi một con di điểu màu vàng cao hơn mười thước đi ra.Thiếu niên này trời sinh lạnh lùng mày kiếm, nhìn qua cũng áng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng mà lại cực kì điềm tĩnh lão luyện.

Hắn nói:- Phong Phi Vân, tốc độ của ngươi cũng quá chậm, ta đã chờ ngươi năm ngày ở chỗ này.Phong Phi Vân cưỡi Kỳ Ngưu, từ phía sau đi tới, hắn cười nói:- Ơ, thì ra là ngươi, Lệnh tướng quân lâu nay vẫn khỏe chứ a!Thiếu niên này đúng là Lệnh tướng quân trẻ tuổi nhất Thần Vũ Quân, Lệnh Đông Lai.Thiên tư của Lệnh Đông Lai so với Phong Phi Vân cũng không kém hơn bao nhiêu, thiếu chút nữa liền lưu danh trên Thánh Bia.- Phong Phi Vân bó tay chịu trói đi!

Cùng ta về Thần Đô chịu phán xét.-------Chương 562: Đường về (2)Lệnh Đông Lai khí phách hơn người, đã sớm ngờ tới Phong Phi Vân sẽ đi theo con đường này để phản hồi về Vạn Tượng Tháp.

Cho nên liền sớm chờ ở đây, chính là muốn trước khi Phong Phi Vân phản hồi về Vạn Tượng Tháp thì chặn hắn lại.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Lệnh huynh, ngươi muốn bắt ta, phải hỏi qua thần Vương đại nhân có đồng ý hay không ?Lệnh Đông Lai đáp:- Ta chỉ nghe lệnh của Thiên Hầu đại nhân, coi như ngươi là truyền nhân của Thần Vương, ta cũng cứ bắt không sai.Ánh mắt của Lệnh Đông Lai hướng về phía sau Phong Phi Vân nhìn một chút, chỉ thấy trên lưng Kỳ Ngưu vẫn còn buộc một thiếu nữ tuyệt sắc mặc la sam màu tím, dáng người xinh đẹp.

Nàng đang nằm ở trên lưng Kỳ Ngưu, đan điền bị phong bế nên không thể nhúc nhích, vừa nhìn đã biết rõ lại là nữ nhân bị Phong Phi Vân bắt đi.Lệnh Đông Lai lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:- Phong Phi Vân, ngươi thân là truyền nhân của Thần Vương, lại không biết thân phận như vậy.

Giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám cưỡng đoạt dân nữ, cũng không sợ bôi nhọ danh tiếng của Thần Vương.Phong Phi Vân nhìn qua Lục Ly Vi trên lưng Kỳ Ngưu, sờ sờ đầu của nàng mà cười nói:- Ha ha, Lệnh huynh, ngươi quản cũng quá rộng.

Đây chính là chuyện riêng của ta.

Chẳng lẽ Thần Vũ Quân các ngươi còn muốn quản vấn đề tác phong cuộc sống của người khác sao?Lệnh Đông Lai không muốn lại tranh luận cùng Phong Phi Vân.

Nếu đã lĩnh quân lệnh, vậy thì liền nhất định phải đem bắt Phong Phi Vân trở về.

Chiến đao đen nhánh liền rời khỏi vỏ bay ra, một tảng lớn đao lãng đen huyền liền tản ra từ trên đao phong.Lệnh Đông Lai đã trải qua Địa Kiếp, bước chân vào Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, tu luyện Thần Vũ đao pháp của Thần Vũ Quân tới cảnh giới tầng thứ bảy.Bổ ra một đao, hắn chém Kỳ Ngưu bên dưới Phong Phi Vân thành hai nửa, trên mặt đất nứt ra ra một cái rãnh dài gần trăm thước.- Đao pháp của Lệnh huynh thật lợi hại, chỉ tiếc hơi chậm một chút.Phong Phi Vân ôm Lục Ly Vi bay lên rồi rơi xuống trên đỉnh núi ở ngoài năm dặm.- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi không trốn thoát đâu.

Để đối phó ngươi, ta đặc biệt mượn bằng hữu một con Kim Sư Tước, tốc độ đủ để đuổi kịp và vượt ngươi.Lệnh Đông Lai khống chế Kim Sư Tước bay dựng lên, lại lần nữa đuổi theo về hướng Phong Phi Vân.Vương Mãnh vốn muốn ngăn trở Lệnh Đông Lai, nhưng mà lại bị những tinh nhuệ Thần Vũ Quân này cuốn lấy, căn bản không thoát được thân.Thiên tư Lệnh Đông Lai thật kinh ngạc, mặc dù hắn tu luyện vẻn vẹn chỉ là Thần Vũ Đao Quyết bình thường nhất, nhưng mà vào trong tay của hắn thì lại có thể phát huy ra được uy lực trời long đất lở.Hắn đã dung hợp Thần Vũ Đao Quyết và dị thú tinh hồn, sáng chế ra Thần Vũ Dị Thú đao pháp, uy lực trực tiếp tăng thêm gấp đôi.Luân Hồi Tật Tốc mặc dù nhanh đến kinh người, nhưng mà tốc độ của Kim Sư Tước cũng không chậm, gắt gao truy theo tại phía sau Phong Phi Vân.Trên trời cao, kim điểu bay nhanh.Lệnh Đông Lai đứng ở trên đầu hoàng sư, nhìn bóng người ở phía dưới đang vội vã nhảy lên.

Mỗi một bước nhảy đều có thể vượt qua nửa quả núi mà trong lòng có chút cảm khái.

Tốc độ của Phong Phi Vân đích xác làm cho người ta sợ hãi.

Vẫn ôm một người, mà đều có thể so sánh tốc độ với Kim Sư Tước.

Coi như là khủng bố như Tô Quân đều không làm được điểm này.- Thái Thanh Bát Trận Đồ!Lệnh Đông Lai hai tay triển khai, hai đám mây xanh bay ra từ trong ống tay áo, biến thành hai màu hắc bạch.

Nó ngưng tụ thành một tòa trận đồ đường kính lớn trăm thước, biến thành hình dáng bát quái Âm Dương Ngư, biến cả bầu trời thành vòng xoáy.Đạo tổ Đạo Ngôn tự nhiên là không phải chuyện đùa, Thái Thanh Bát Trận Đồ càng là có uy lực trấn phong thiên địa, thật giống như một Thái Thanh thế giới từ trên bầu trời đè xuống.Một tia sáng xanh bay ra từ trong đan điền Phong Phi Vân, một cái Thanh Đồng Linh Chu thật lớn trôi nổi lên đỉnh đầu.

Nó dài chừng trăm thước, được Linh Vụ ( sương mù linh thiêng) che đi một nửa.

Mười tám chiếc thần buồm làm bằng vải sắt rỉ quèn bay phấp phới trên bầu trời, giống như là chiến thuyền đi ra từ thời từ Thái Cổ.Tốc độ đạp chân của Phong Phi Vân nhanh hơn, hắn vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc tới trình độ cao nhất.

Thân thể biến thành cơn gió lớn, vừa mới chợt lóe liền đã bay qua một quả núi cao, đi vội về hướng phương bắc, tiến vào một mảnh đầm lầy lớn rộng mênh mang.Tại một mảnh xứ sở của phủ Nam Thái này, tổng cộng có hai mươi tám quận nha.

Mỗi một quận đều mở mang vô biên vô tận, người bình thường cần phải bỏ ra thời gian mấy năm mới có thể đi từ một đầu này tới đầu bên kia.

Cho nên tại mỗi một quận, đều có rất nhiều rừng hoang và đầm lầy lớn, vẫn còn có vô số mật địa với những thứ hiếm có mà ít người biết.

Nếu không phải có Thần Tấn Vương Triều này là một vị bá chủ cực lớn thống trị, một quận đều có thể phân chia thành mấy chục đến hàng trăm quốc gia.Cũng chỉ có tu tiên giả cường đại mới có thể dễ dàng đi ngang một quận.

Nhưng mà đối với người bình thường mà nói, đây là một chuyện khó như lên trời vậy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thái Thanh Bát Trận Đồ do Lệnh Đông Lai đánh ra bị Thanh Đồng Linh Chu làm tan mất hơn phân nửa uy năng, còn có một bộ phận nữa bị Long Mã Hà Đồ trôi nổi trên Thanh Đồng Linh Chu triệt tiêu.Kim Sư Tước chính là một con dị cầm có được Chu Tước Thượng Cổ huyết mạch, tốc độ của nó cũng rất nhanh.

Trong số dị cầm thì loài có thể so sánh được tốc độ với nó cực kì ít ỏi đến đáng thương.Lệnh Đông Lai chính là bạn tốt với nữ truyền nhân Phạm Tư Tĩnh của Ngự Thú Trai Phật Môn, cho nên mới có thể mượn được một con Kim Sư Tước này.Tốc độ của Phong Phi Vân vốn đang so sánh với Kim Sư Tước phải nhanh hơn một chút, nhưng mà bởi vì có thêm một Lục Ly Vi, nên trong khoảng thời gian ngắn lại vô phương bỏ xa Lệnh Đông Lai.Lục Ly Vi thân thể vẫn không thể nhúc nhích, bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực.

Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười hài hước, cực kì tao nhã động lòng người.

Nàng hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi không phải vô địch trong thế hệ trẻ tuổi à, ngươi chạy cái gì a?- Ta vội vã đi tìm một nơi không người để đại chiến ba nghìn hiệp với ngươi.Phong Phi Vân xuyên qua không gian ở trong đầm lầy lớn, thân thể biến thành một luồng sáng.- Vậy thì ta chờ.Lục Ly Vi cắn răng lạnh giọng cười cười.Sau khi tiến vào đầm lầy lớn, chướng khí tràn ngập bầu trời, độc vật bò khắp mặt đất.

Phong Phi Vân có được Bất Tử Phượng Hoàng thân, những chướng khí ngàn năm không tiêu tan này mặc dù có độc tính cực mạnh, có thể đầu độc tu tiên giả đến chết hóa thành huyết mủ, nhưng mà lại không làm gì được hắn.Kim Sư Tước dừng ở bên ngoài đầm lầy lớn, không dám tiến vào trong chướng khí.

Trong miệng nó phát ra những tiếng sư tử hống!.Nó tuy là dị thú, lại cũng không dám tiến vào đầm lầy lớn ngàn năm hơi độc này.-------Chương 563: Mai khai nhị độLệnh Đông Lai chỉ có thể bay xuống từ trên lưng Kim Sư Tước, một thân một mình xông vào đầm lầy lớn.

Lệnh Đông Lai có số mệnh cực mạnh, chiếm được vô số ban thưởng của trời cao, vận số hảo.

Vào lúc ra bờ sông tắm rửa đều có thể nhặt được Linh Khí, moi một hố đất đều có thể đào ra Linh Thạch.

Lúc ngã xuống sườn núi đều có thể xông vào Thượng Cổ bồng lai.Tại điểm này, hắn hoàn toàn là một cực đoan ngược với với Phong Phi Vân.

Vận số của Phong Phi Vân cho tới bây giờ cũng không được tốt, mỗi lần đều sẽ không hiểu ra sao cả lại xuất hiện ra một đám địch thủ kéo đến.

Đầu tiên là không hiểu ra sao cả mà bị Phong gia trục xuất, rơi vào cảnh bị cả Phong gia đuổi giết.

Sau đó lại không hiểu ra sao cả mà đắc tội Nữ Ma, bị Nữ Ma đuổi giết.

Lại rơi vào sự đuổi giết của Tử Minh Thi Động, Sâm La Điện.

Gia tộc Bắc Minh cũng muốn lấy tính mệnh của hắn, hiện tại càng là thế lực tu tiên khắp thiên hạ đều muốn hắn chết.Phong Phi Vân cho tới bây giờ đều không phải dựa vào vận số mà có cơm ăn, ngược lại chuyện không may thì quả thực hắn liên tiếp gặp phải.Nếu như nói Lệnh Đông Lai là có phúc thần phụ thể ( nhập xác), như vậy Phong Phi Vân chính là ôn thần phụ thể.Nếu không phải hắn có sức sống ngoan cường, có vài phần âm hiểm xảo trá, còn có linh hồn tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu Tộc thì chỉ sợ sớm đã bởi vì vận số quay lưng, bị người dùng phá hài ( người đàn bà hư hỏng ) nện chết.Trên người Lệnh Đông Lai mang theo năm món Linh Khí, đủ để ngăn cản chướng khí nên căn bản hắn không sợ, trực tiếp xông vào đầm lầy lớn mà đuổi theo.Một bãi đầm lầy lớn này cũng không biết là sinh ra từ bao nhiêu năm trước, bùn đất bên trong đều trở nên đen nhánh, trong đất ngấm đầy đạo chướng khí màu đen, bên trong không có bất cứ sinh vật nào còn sống, ngoài mười trượng đều không nhìn thấy bóng người.Phong Phi Vân tiến vào chính giữa đầm lầy lớn, xông vào một cái hang động bí ẩn.

Huyệt động này cực kì nhỏ hẹp, người bình thường rất khó phát hiện.Phong Phi Vân liên tiếp bố trí ra bảy tòa trận pháp, bắt đầu hoàn toàn che kín cửa hang động.- Gia hỏa này rốt cuộc là mọc ra từ địa phương nào, trên người có được một cỗ sương mù khiến cho ta không nhìn thấu.

Trước khi vượt qua Địa Kiếp mà chính diện đánh nhau cùng hắn, cơ hồ không có chút xíu phần thắng.Phong Phi Vân hiện tại đã mở ra ba trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, chặn đánh giết chết tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng cũng không phải việc khó.

Nhưng mà Lệnh Đông Lai này cũng không phải hạng người tầm thường.Chỗ hang động này đã hoang phế nhiều năm, bên trong có dấu vết nhân loại hoạt động.

Nhưng mà bởi vì thời gian quá lâu nên mọi thứ đều đã rách nát, bị bùn đất chôn hơn phân nửa.- Nguy rồi, nàng trúng chướng khí độc.Phong Phi Vân liền phất ống tay áo một cái, nhấc lên một tầng bùn đất để lộ ra phía dưới một cái giường đá.

Hắn đặt Lục Ly Vi ở trên giường đá.Lục Ly Vi không biết đã chết ngất từ khi nào, mắt nhung nhắm chặt, trông xanh cả mặt.

Trên cánh tay và trên da đùi đều phủ kín một tầng màu xám ngắt, màu sắc huyết dịch trong thân thể biến thành thâm đen, chúng chảy rất chậm rãi.Phong Phi Vân cũng không có vội vã giúp nàng bức ra chướng khí trong thân thể, ánh mắt ngược lại mang theo vài phần suy tư.

Lục Ly Vi chính là một người Trí Sư, cực kì thông minh, vạn nhất nàng cũng không có trúng độc, chỉ là làm bộ để dụ chính mình mắc bẫy, như vậy chẳng phải phải tự đưa chính mình lâm vào hiểm địa.Phong Phi Vân hai mắt như lửa, hắn nghĩ đến việc dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn để thấy rõ hư thực trong thân thể nàng.

Chỉ thấy trong thân thể nàng đã bị chướng khí hoàn toàn xâm lấn, mà ngay cả trái tim đều bắt đầu biến thành màu đen, chướng khí đã bắt đầu tràn ngập về hướng về thần thức đại não của nàng.Nếu như nếu không cứu nàng, e rằng một vị giai nhân khuynh thành chỉ trong khoảnh khắc sẽ hóa thành một vũng Độc Huyết đen sì.- Lục Ly Vi có thân phận không đơn giản, trong thân thể không có khả năng không có bí bảo hộ thể.

Làm sao có thể dễ dàng bị chướng khí xâm lấn thân thể như vậy?Phong Phi Vân vẫn có sự nghi ngờ trong lòng.Phong Phi Vân tự nhận là làm việc rất quyết đoán trước sau như một, nhưng mà giờ phút này đã có chút do dự.- Ọc!Từ trong miệng Lục Ly Vi đã bắt đầu tràn ra máu đen!- Có lẽ trước cứu người vậy!Phong Phi Vân không hề do dự nữa, cầm lấy hai tay Lục Ly Vi, ba trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt trên thân thể đều mở ra, ánh vàng rực rỡ bắn ra khơi thông thiên địa, hấp thu linh khí dưới mặt đất, tụ tập vào trong huyết dịch.

Trong linh khí liền xuất ra một tia Phượng Hoàng Chi Khí thuần khiết, sau đó đi theo lòng bàn tay mà chảy về hướng sang thân thể Lục Ly Vi.Phượng Hoàng Chi Khí cực kì điên cuồng thịnh nộ, Phong Phi Vân cũng nhất định phải tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào trong đó.

Hắn cẩn thận khống chế, đi bước một đuổi đánh chướng khí trong thân thể Lục Ly Vi.Phượng Hoàng Chi Khí chảy vào cánh tay Lục Ly Vi, làn da vốn đã biến thành màu xám đen trong nháy mắt trở nên trắng nõn mượt mà, ẩn chứa được linh khí, tràn ngập sức sống và co dãn.Tiếp theo Phượng Hoàng Chi Khí đuổi đánh chướng khí trên đầu nàng, dung nhan tuyệt sắc lại xuất hiện ra lần nữa.

Khuôn mặt chỉ có to bằng bàn tay, những lọn tóc xanh từng đợt từng đợt rủ xuống, dính bết vào cùng mồ hôi trên trán.Mũi ngọc thanh tú của nàng đang nhẹ nhàng hô hấp, đôi môi cũng trở nên hồng nhuận, óng ánh ướt át, trên cằm nhọn lúc trước còn dính vài giọt máu bầm đen, giờ phút này đều bốc hơi trong nháy mắt khiến nó trở nên trơn bóng động lòng người.Phượng Hoàng Chi Khí tiếp đi xuống phía dưới,xuyên qua hai vú cao ngất, tiến vào vòng lưng mảnh khảnh.

Nhưng vừa mới tiếp xúc cùng đan điền nàng thì liền bị một cỗ lực hút cường đại hấp dẫn đến.

Phượng Hoàng Chi Khí và linh khí đều bắt đầu điên cuồng chảy về hướng vào trong đan điền nàng.Đan điền của nàng thật giống như đã biến thành vòng xoáy, bắt đầu hút lực lượng của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sắc mặt sầm xuống, quả nhiên có chuyện.

Hắn muốn thu hồi bàn tay, Lục Ly Vi so với hắn đã nhanh hơn một bước.

Năm ngón tay khống chế ngược lại ngón tay của hắn, bàn tay của hai người tựa như dính tại một chỗ, vô phương tách ra.Hai tròng mắt Lục Ly Vi bỗng nhiên mở ra, đồng tử sáng ngời tựa như Trân Châu, như thác nước đổ trông đặc biệt mê người.

Nàng cười nói:- Phong Phi Vân, hôm nay ta muốn đoạt đạo cơ của ngươi, hấp thu thiên phú bẩm sinh của ngươi.

Ngươi sẽ thành bạch cốt, ta thì thành vương.- Chỉ bằng ngươi đều có thể khiến cho ta biến thành bạch cốt, thì ta đây sớm hơn cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, trong óc trong bay ra bốn mươi đạo thần thức, mạnh mẽ đẩy cho Lục Ly Vi bắn đi ra ngoài, Phượng Hoàng Chi Khí lập tức ngăn ra.-------Chương 564: Nữ nhân như thi (1)Lục Ly Vi chưa từng nghĩ thần thức của Phong Phi Vân lại mạnh đến như thế, lại có thể hóa thành công kích thực chất.

Điểm tính sai này, khiến cho tất cả bố trí của nàng đều trở nên vô dụng, giờ phút này chỉ có thể trước cứ chạy ra khỏi lòng bàn tay của Phong Phi Vân rồi hãy nói sau.- Trở về cho ta!Thân thể Phong Phi Vân vừa động, hắn đã như đứng ở trước người Lục Ly Vi, chặn đường đi của nàng.

Một tay đặt ở bên hông nàng, lại kéo trở về trên giường đá.Tu vi trong thân thể Lục Ly Vi lại lần nữa bị Phong Phi Vân phong bế, vô phương phát huy ra được lực lượng vốn có.

Một quyền đánh vào ngực Phong Phi Vân giống như gãi ngứa cho hắn.Phong Phi Vân mỉm cười trong mắt, hắn véo gương mặt trái xoan của nàng mà cười nói:- Đã sớm tính toán mai khai nhị độ ( hoa nở lần nữa) với ngươi, hiện tại vừa lúc không người quấy rầy chúng ta, đại chiến ba nghìn hiệp thì nàng thấy thế nào?Lục Ly Vi thân thể cao dong dỏng, nhưng mà lại có chút nhỏ nhắn xinh xắn, rất giống một con gái cưng đã đọc đủ thứ thi thư.

Trong thân thể thai nghén được một cỗ linh tính, hoặc như là bác học tài nữ trong khuê phòng, rất có thể kích thích dục vọng của nam nhân đối với nàng.- Muốn lên liền lên, ta sẽ sợ ngươi sao?Lục Ly Vi đều đã bị Phong Phi Vân ngủ một lần.

Nàng biết đối với Phong Phi Vân, bất kể là uy hiếp hay là đe dọa cũng không có chút xíu tác dụng.

Phí sức mắng vài câu với hắn, còn không bằng tiết kiệm chút khí lực, tu dưỡng thân tức, ngưng tụ thể lực.

Lần đầu tiên đều đã tới, lần thứ hai còn có cái gì phải sợ?Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không khách khí.

Nam nhân nếu như ngay cả nữ nhân đều không dám cưỡi, vậy thì vẫn còn gọi là nam nhân cái gì?Có điểu ắt sẽ dùng, không phải để xem.Roẹt roẹt!Một mảnh sa y màu tím trên người Lục Ly Vi bị xé toạc, cánh tay ngọc bên phải và đầu vai mềm mại lộ ra, một mảnh trắng như tuyết, hương thơm mê người.

Vị trí ở gần xương quai xanh đều lộ ra, có vẻ cực kì gợi cảm.Lục Ly Vi không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Đệ Thập Điện Sâm La Điện, da thịt trơn mịn đến trêu ngươi, trắng nõn không tỳ vết.

Phong Phi Vân lấy tay cầm một mảnh sa y Tử La đưa lên chóp mũi ngửi một cái.Có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt.Bị người đuổi giết đến sinh tử hiểm địa, còn có thể có một vị giai nhân yểu điệu bên người.

Chuyện kích thích như vậy càng không thể bỏ lỡ.Lục Ly Vi có thể tự do nhúc nhích, nhưng mà hiện tại nàng lại vốn không muốn phản kháng.

Bởi vì coi như phản kháng cũng không có khả năng chạy ra khỏi ma chưởng của Phong Phi Vân, hà tất tự làm khổ mình khiến cho chính mình phải chịu tội kia?Nàng thân thể mềm mại, nằm ở trên giường đá, đôi mắt nhung đã mở ra, ánh mắt như thác nước đổ nhìn thẳng chăm chú vào Phong Phi Vân, có một loại hàm xúc ý tứ khiêu khích.Lại là "Roẹt roẹt" một tiếng!Cái áo của Lục Ly Vi đã bị lột ra, cái cổ trắng ngọc tinh tế, mang theo đường cong duyên dáng của thiên nga, có những sợi tóc đen bóng rải rác trên cổ, như ẩn như hiện.Lần trước, thật sự là có hơi vội vàng, càng là lúc đang bị Yêu Ma Chi Huyết trong cơ thể quấy phá, nên không còn kịp cẩn thận nhấm nháp nữa.

Nhưng mà lần này cũng không giống, ngọc thể mềm mại đang nằm ở trên giường, Lục Ly Vi cũng không hề có ý định phản kháng khiến cho Phong Phi Vân có khả năng cẩn thận từng bước cởi trang phục của yêu nữ này.Nàng đích thật là yêu nữ, yêu dị đến làm cho người ta không thể tự kiềm chế.Lục Ly Vi khẽ cắn hàm răng, muốn lạnh lùng phun ra một câu thì một cỗ sóng nhiệt đã ập vào mặt.

Đôi môi đã ép sát vào làn môi óng ánh của nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng.

Một đầu lưỡi đã đẩy đẩy lợi nàng, tách hàm răng trắng tinh của nàng ra rồi luồn vào trong miệng.

Nó khéo léo quấn quít chung một chỗ với cái lưỡi thơm tho của nàng.- Ngô ngô...

Ngô ngô...Lục Ly Vi có hơi căng thẳng lên.

Mặc dù nàng sinh hoạt tại chốn Tà Địa nhưu Sâm La Điện, mắt đã chứng kiến rất nhiều chuyện không chịu nổi, nhưng mà lúc này vẫn còn là lần đầu tiên bị người hôn, lập tức nàng hoảng loạn cả lên.Hai tay nàng đặt trên vai Phong Phi Vân muốn đẩy hắn ra, nhưng mà lại căn bản không thể lay chuyển nổi Phong Phi Vân.

Làn môi trơn mềm bị hôn gắt gao, có những giọt trong suốt rỉ ra từ khóe miệng của nàng.Hai tay của Phong Phi Vân đã du ngoạn ở trên người nàng, chạm tới rất nhiều vị trí mẫn cảm, khiến cho thân thể mềm mại của Lục Ly Vi không ngừng run lên bần bật, tựa như con cá vừa rời khỏi nước đang không ngừng quẫy đành đạch trên mặt đất.- Bập!Rời môi!Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra một nụ cười vui vẻ, hôn loại mỹ nhân như Lục Ly Vi quả thực so sánh ăn mật còn phải ngọt hơn.Lục Ly Vi lạnh lùng hung hăng trợn mắt nhìn Phong Phi Vân.

Nàng vuốt vuốt môi, lau lau nước miếng bên môi- Ta thực sự hối hận là địch với ngươi, cả đời của ta đều đã bị ngươi hủy hoại hết sạch.- Cả đời tu tiên giả chính là rất dài, đừng xem thường tự buông tay.

Thân thể dẫu có xinh đẹp đến đâu thì chẳng qua cũng là một khối túi da.

Túi da của ngươi mặc dù bị ta cưỡi, nhưng mà linh hồn của ngươi vẫn thuần khiết không tỳ vết như trước.

Nếu như ngay cả điểm này mà ngươi đều nhìn không thấu, tất nhiên trên con đường tu tiên sẽ không đi được lâu dài.Vào lúc đang nói những lời này, Phong Phi Vân đã cởi đôi giày tơ vàng của nàng ra, để lộ ra một đôi kim liên bảy tấc.

Bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, dùng một bàn tay đều có thể nắm được toàn bộ.Lục Ly Vi có một loại cảm giác bị làm nhục, đặc biệt Phong Phi Vân không dùng chữ "Ngủ", lại dùng chữ "Kỵ", tựa hồ coi nàng trở thành một con ngựa, một con la.- Kỵ liền kỵ đi!

Phong Phi Vân ngươi tốt nhất sau khi cỡi ta thì hãy giết ta.

Nếu không rốt cuộc sẽ có một ngày ta để ngươi nếm thử cảm giác bị kỵ.Lục Ly Vi nói.- Ha ha, cái đó thì cầu còn không được.Phong Phi Vân ngạc nhiên, yêu nữ này thật đúng là không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.- Ta để ngươi bị một bọn đàn ông kỵ.Lục Ly Vi cười lạnh một tiếng.- Tâm lý trả thù của nữ nhân thật đúng là đủ mạnh.

Đáng tiếc con người của ta chưa bao giờ giết nữ nhân đã ngủ với ta...

Đương nhiên, lại càng sẽ không để bị người kỵ, tâm trạng của ta cũng không có tốt như ngươi.Tay Phong Phi Vân trượt dần từ bàn chân nàng hướng về phía trên, vuốt ve qua bắp chân xinh đẹp tuyệt trần đang khép chặt.

Hắn vén lên chiếc váy màu tím tới tận trên bắp đùi tinh tế trắng như tuyết chỉ to như miệng bát, rồi siết mạnh, quả là cực kì co dãn.Lục Ly Vi thân thể đã có hơi khép chặt, không hề thong dong giống như vừa rồi nữa.

Trên đùi bị Phong Phi Vân sờ soạng làm ngứa ngáy, thật giống như có những dòng điện đang chảy trên lớp da.Nửa người dưới của nàng thì cả làn váy đều bị tốc lên, để lộ ra khố da cừu xinh xắn màu tím nhạt, nó gắt gao có thể che khuất một mảnh thần bí chi địa ở phần cuối bắp đùi kia.-------Chương 565: Nữ nhân như thi (2)Thân thể bại lộ như vậy trước mặt một người đàn ông, khiến cho tâm tình nàng thiếu chút nữa sụp đổ, có một loại cảm giác tự ái vừa đi một bước đã bị đánh tan.

So với dự tính lúc ban đầu của nàng thì hoàn toàn không giống nữa, Phong Phi Vân này rõ ràng chính là đang đùa với nàng.- Ngươi có đúng là nam nhân không, chậm rãi thì có một chút dáng vẻ nam nhân sao?

Có thể... gọn gàng dứt khoát nhanh hơn hay không?Lục Ly Vi cắn răng, khép chặt một đôi chân ngọc thon thả thẳng tắp, nhưng mà rồi lại bị hai tay Phong Phi Vân tách ra.- Ngươi đã vội vã như vậy, thế thì chúng ta làm mạnh mẽ hơn một chút vậy !

Khụ khụ, có thể... mở rộng ra hơn một chút hay không?Phong Phi Vân cũng có hơi môi khô lưỡi khô.

Yêu nữ này thật đúng là một vưu vật, đặc biệt hiện tại khi la sam đều bỏ đi hơn phân nửa, chín mươi phần trăm thân thể đều lộ ở bên ngoài, trong mắt chỉ còn thấy sự trắng bóng óng ánh, hỏi người phương nào vẫn còn chịu được.Phong Phi Vân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bỏ đi trang phục, nửa thân trên để trần, nửa người dưới hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Thật sự có Long Uy của Cửu Long cuốn quanh.

Làm cho Lục Ly Vi sợ đến mắt nhung sinh khiếp, thân thể mềm mại co rụt lại, chỉ tiếc lại bị Phong Phi Vân bắt được cổ chân kéo trở về.Phong Phi Vân chen vào giữa hai chân nàng, đột nhiên lại ngừng lại.Ở trên trán Lục Ly Vi mồ hôi thơm ngát đã rơi như mưa, còn chưa bắt đầu mà nàng cũng đã có cảm giác bị Phong Phi Vân hành hạ đến ăn không tiêu, chỗ cuối bắp đùi có một cây lửa nóng chống vào, tựa hồ phải hòa tan ngọc thể của nàng.Lục Ly Vi đã không chịu được, hít thật sâu một hơi, hai tay đều xiết chặt.

Nàng tóm lấy chỗ y phục bừa bộn mà chuẩn bị đón nhận một vòng mưa to gió dữ này.

Lần trước chính là nàng bị Phong Phi Vân thô bạo phá thân, phải trải qua trong đau đớn, cuối cùng trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.

Lần này hy vọng có thể khá hơn một chút.Nhưng mà nàng đợi một hồi lâu, cũng không có nghênh đón cái đau như trong dự tính.Không tốt!Phong Phi Vân nhìn chăm chú về phương hướng cửa hang động, đã cảm giác được trận pháp bố trí đã bị người lạ phá vỡ.

Có người đã đi vào trong hang động, tiếng bước chân chậm rãi vang lên.Người mới tới có tu vi cực cao, có thể ngưng tụ địa thế, đều đã phong tỏa cả mặt đất.

Coi như muốn độn thổ chui vào trong bùn đất để đào tẩu, thì đều không thể làm được.Mẹ ơi, lúc này lại có người xông vào, chẳng lẽ là Lệnh Đông Lai?Mà ngay cả Lục Ly Vi nằm ở trên giường đá đều vội vàng ngẩng đầu lên, vội vàng kéo váy trở về phủ lên bắp đùi trắng như tuyết, hai tay bưng kín ngực cho hai con Tiểu Bạch.Mặc dù nàng không sợ bị Phong Phi Vân ngủ, nhưng mà lại sợ hãi bị người khác thấy một màn như vậy.Người này rốt cục đi vào trong tầm mắt của Phong Phi Vân và Lục Ly Vi, nhưng mà người này lại cũng không phải Lệnh Đông Lai, cũng là một nữ nhân hoàn toàn xa lạ.Thiếu nữ này chậm rãi hiện ra, nàng mặc một bộ quần áo xanh nhạt, khí chất lạnh lùng thanh nhã giống như hoa thanh hà nở rộ.

Vòng eo thon nhỏ có đeo một sợi Yêu Đái màu trắng, nó đã vẽ bề ngoài đường cong vòng eo đặc biệt mê người.

Mái tóc xanh như thác nước rủ xuống qua vai, cho đến tận chỗ vòng eo mảnh mai kia thì mới ngừng lại.Dáng người dong dỏng cao hiện ra trong chướng khí u ám, giống như bông Thanh Liên ( sen xanh) nở rộ trong Địa Ngục U Minh, quả là siêu phàm thoát tục.

Còn linh khí khác thì tuyệt đẹp đến làm cho người ta choáng đầu hoa mắt.Thiếu nữ hé miệng mỉm cười, nhìn chăm chú Lục Ly Vi trên giường đá và Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh giường đá.

Nàng cũng không có ý trách chút nào tư thế cơ thể của bọn họ giờ phút này, chỉ tự giới thiệu- Âm Hư Thi Động, Diêu Cát, ra mắt Lục cô nương và Phong công tử.Thiếu nữ này đúng là Cản Thi nữ kia của Âm Hư Thi Động, lai lịch thập phần thần bí.

Đã từng xuất hiện tại bờ Thánh Hồ, tu vi sâu không lường được.

Ý tưởng để công chúa La Phù khống chế Bát Bộ Long Xa cướp lấy cơ hội lưu danh Thánh Bia của Phong Phi Vân chính là do nàng hiến kế.Âm Hư Thi Động cũng là mấy Thi Động truyền thừa xa xưa nhất, bên trong người Cản Thi, toàn bộ đều là tuyệt sắc mỹ nhân, mà bọn họ lại đều nghe lệnh của Diêu Cát.Chỉ là tại sao nàng lại tìm tới nơi này, chẳng lẽ nàng một mực liền đi theo phía sau Phong Phi Vân và Lệnh Đông Lai, hoặc là nói tu vi của nàng so sánh Lệnh Đông Lai còn cao hơn?Phong Phi Vân bắt đầu cảnh giác:- Hình như ta không có bất cứ giao thiệp gì cùng Âm Hư Thi Động các ngươi?Mắt nhung của Diêu Cát tựa như vầng trăng trong veo, thuần khiết động lòng người, tuổi tác tựa như thiếu nữ trăng tròn.

Nàng nói:- Ta cũng là đặc biệt đến trợ giúp hai vị thoát thân, Lệnh Đông Lai đã bị ta đuổi đi.Nữ nhân trước mắt này, cũng tạo cho Phong Phi Vân một loại cảm giác không thể hiểu rõ.

Rốt cuộc hắn cảm thấy nàng đang che giấu bí mật nào đó, mức độ nguy hiểm vẫn còn hơn cả Lệnh Đông Lai.

Đặc biệt một đôi mắt đơn thuần thánh khiết kia, càng là thuần khiết động lòng người, lại càng làm cho người ta cảm giác được không đúng sự thực.- Vậy thật sự là cảm tạ Diêu cô nương!Phong Phi Vân cười khan hai tiếng.Phong Phi Vân mặc dù giờ phút này toàn không còn mảnh vải, hơn nữa nửa người dưới có "Tiểu Phong Phi Vân" vẫn còn dựng đứng như trước.

Nhưng mà Diêu Cát cũng không kiêng dè chút nào, thản nhiên nhìn chăm chú, vẫn giữ gương mặt thánh khiết thanh tao như trước.- Không cần cảm tạ ta, ta chính là được người ủy thác, muốn đem Lục cô nương từ chỗ Phong công tử về Phổ Đà Sơn, không biết Phong công tử có thể nguyện thả người?Diêu Cát mỉm cười nói, ngón tay nắm chặt nhẹ nhàng khẽ động.- Còn không thả ta?Lục Ly Vi vui vẻ, rốt cục có người đến cứu chính mình, Phong Phi Vân lần này không chịu nổi.Phong Phi Vân xuất ra Bạch Thạch Cự Đao, tì vào cái cổ trắng như tuyết của Lục Ly Vi, khiến cho nàng tựa như con thỏ bị kinh động, không dám nhúc nhích mảy may.Phong Phi Vân tay cầm chuôi đao, cười một tiếng nói với Diêu Cát:- Diêu cô nương, ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt.

Nếu như lúc này ngươi mang nàng đi, coi như ta đồng ý thì thân đệ đệ của ta cũng không đồng ý a!Phong Phi Vân thấy được trên người Diêu Cát có ba loại khí tượng, "Bích Hải Sinh Thanh Liên", "Bạch Nhật Quán Thanh Hồng", "Thanh Loan Cửu Dực Vũ".

Cả ba loại khí tượng này đều là đạt đến tình trạng đỉnh cao.

Coi như là thiên tài cấp bậc Sử Thi đều chỉ có thể cầm giữ có một loại khí tượng, nhưng mà nàng lại có được ba loại, thật sự làm cho người ta giật mình.Giờ phút này đã không phải vấn đề tha hay không tha người, mà là vấn đề có thể giữ được tánh mạng hay không.Diêu Cát thản nhiên cười một tiếng, cười đến làm cho người ta khuynh đảo.

Nàng nói:- Ha hả, Phong công tử thật sự là người có cá tính.

Nếu ta muốn dẫn Lục cô nương đi, như vậy tự nhiên sẽ đưa ra đền bù.-------Chương 566: Phản hồi Vạn Tượng Tháp (1)Lấy cái gì đền bù?Phong Phi Vân cười hỏi.- Ta đưa chính mình ra để đền bù, thế nào?Diêu Cát vừa nói liền cởi sợi Yêu Đái bằng tơ trắng ra, một đôi tay ngọc chầm chậm cởi trường bào màu xanh trên người, để lộ ra một thân thể mềm mại tinh xảo đặc sắc.Ngón tay của nàng vừa chuyển, lại gỡ sợi dây xanh ra.

Cái yếm màu xanh lục nhạt liền chảy xuống trên mặt đất, trước ngực là hai vú đặc biệt ngạo người, hình như có linh khí đang lượn lờ, làm cho người ta liếc mắt nhìn một lần là sẽ phun huyết.Ngón tay nàng duyên dáng gỡ một cái, mảnh nội khố cuối cùng dưới hông cũng bay xuống, để lộ ra một mảnh cỏ thơm, chốn sâu thăm thẳm cũng đều xuất hiện ra.Phong Phi Vân nhìn nàng chăm chú, hắn hít một hơi, kìm lòng không đậu sờ sờ cằm- Thiệt hay giả?- Phong công tử nếu như nguyện ý, đó chính là thật sự.Diêu Cát Thi Thi cười một tiếng như vậy, xinh đẹp động lòng người, thân thể mềm mại tựa ngọc sáng như không có xương, nó giống như một cơn gió thoảng đã chen vào trong lòng Phong Phi Vân.

Một đôi cánh tay ngọc như ngó sen ôm lấy cổ Phong Phi Vân, ngọc thể cọ cọ trên người hắn.Phong Phi Vân chưa từng thấy thiếu nữ chủ động như thế thì làm sao khách khí, trực tiếp kéo nàng lên giường đá, rồi đè ép đi xuống.Trên đời này có hai sự kiện, là để cho nam nhân không thể cự tuyệt.

Thứ nhất, một nữ nhân cởi hết, nằm ở trước mặt của ngươi; thứ hai, hai nữ nhân cởi hết, nằm ở trước mặt của ngươi.Phong Phi Vân đương nhiên biết những nữ nhân chung sống với đám tà đạo có thể tàn khốc, rất nhiều người cũng có một tâm địa rắn rết, nhưng mà hắn lại cũng không sợ rắn rết.Diêu Cát có vóc người xinh xắn đáng yêu, Lục Ly Vi dáng người dong dỏng cao lồi lõm đâu ra đó.Diêu Cát muốn dùng thân thể của mình để giúp Phong Phi Vân hạ hỏa, nhưng mà Phong Phi Vân đều đã cởi hết sạch Lục Ly Vi, há sẽ bỏ qua cơ hội mai khai nhị độ ( hoa nở lần nữa) với nàng.- Phạch phạch phạch...Âm thanh không ngừng vang lên trong hang động, còn có tiếng Diêu Cát và Lục Ly Vi yêu kiều rền rĩ, cùng với tiếng thở dốc hồng hộc của Phong Phi Vân.

Cả một tổ khúc đan vào, thật lâu không thôi.Ở trong một mảnh đầm lầy lớn chứa đầy tử khí này, giờ phút này cũng là cảnh xuân vô hạn.Cũng không biết bao lâu trôi qua, bọn họ mới đi ra từ trong đầm lầy lớn.

Lúc này tựa hồ đã là hoàng hôn ngày hôm sau.Diêu Cát mặt mày bệch bạc, tóc dài rối tung rủ xuống phía dưới.

Nàng có hơi nhích lại gần về hướng Phong Phi Vân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm vui.Lục Ly Vi hai chân đều cũng không vững, bước đi đều cực kì gian nan, ở chỗ dưới lưng đau đớn không thôi đang đi theo phía sau bọn họ, nàng gắt gao cắn chặt môi.Phong Phi Vân đột nhiên ngừng lại một chỗ, nghiêm túc liếc mắt nhìn Diêu Cát mà hỏi:- Ngươi thật cao hứng sao?- Chẳng lẽ ngươi không cao hứng?Diêu Cát có hơi nghiêng người, ngón tay thon thả khẽ giơ lên.Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:- Nếu như ta biết ngươi là một xử nữ, ta căn bản cũng sẽ không động đến ngay cả một ngón tay của ngươi.Diêu Cát Thi Thi cười một tiếng như vậy, thân thể mềm mại lại dựa vào trong ngực Phong Phi Vân, khẽ hỏi:- Nam nhân không thích có được lần đầu tiên của nữ nhân?- Một nữ nhân thích chủ động cởi quần áo trước mặt nam nhân, làm sao có thể là một xử nữ?Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười, chuyện này khiến cho hắn có cảm giác kỳ quái.Dung nhan tuyệt mỹ của Diêu Cát trở nên có hơi không vui:- Nếu như ta nói cho ngươi, chỉ ở trước mặt một người đàn ông như ngươi thì ta mới cởi hết trang phục, ngươi tin sao?Phong Phi Vân vẫn không nhúc nhích, chỉ là trên mặt vẫn giữ nụ cười như trước.- Vậy có muốn ta thề với trời hay không, Phong đại quan nhân?Bàn tay nhỏ bé trơn bóng của Diêu Cát sờ lên gương mặt Phong Phi Vân, trong mắt mang theo nụ cười rạng rỡ.- Diêu cô nương, nữ nhân xuất sắc giống như ngươi vậy, thiên hạ không biết bao nhiêu người theo đuổi, vì sao lại cởi bỏ y phục trước mặt ta ?Phong Phi Vân nắm tay nàng, không cho nàng sờ loạn ở trên người.Diêu Cát có hơi ngước mắt lên mà cười nói:- Thiên hạ tu sĩ nhiều như vậy, nhưng mà lại có một ai có thể có thiên phú bẩm sinh cao hơn so với quan nhân của ta?Phong Phi Vân không nói.Diêu Cát lại nói:- Phong Phi Vân, ngươi quá khinh thường một mình ngươi.

Có lẽ người trong thiên hạ đều xem thường ngươi, nhưng mà ta thì không.

Ta tin chắc nhiều nhất hai mươi năm, cả Thần Tấn Vương Triều đều không có người nào là đối thủ của ngươi, điểm này ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, ha hả!- Ha ha!

Ta cho tới bây giờ cũng không xem thường chính mình.

Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại đánh giá ta cao như vậy.Phong Phi Vân cười nói.Diêu Cát đưa tay vuốt ve lồng ngực cường tráng của Phong Phi Vân, cười quyến rũ dễ thương mà nói:- Việc ta thích làm nhất chính là đánh bạc, được ta coi trọng thì có mấy người.

Nhưng mà trên người của ngươi thì vốn liếng ta bỏ ra lại nhiều nhất.- Cho nên, ngươi đem thân thể đều đánh cuộc cho ta?Phong Phi Vân hỏi.- Lần này chính là bỏ ra vốn gốc, ngươi cũng đừng làm cho người ta thất vọng a!Diêu Cát mím môi.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, năm ngón tay mềm mại đi từ trên gương mặt Phong Phi Vân, lượn tới trên ngực.

Bỗng nhiên, từ trên ngón tay phun ra năm đoàn thi vụ, tựa như năm con hắc giao bao bọc kín mít thân thể Phong Phi Vân.

Thi vụ cuộn tròn tạo ra những vòng rối loạn, hình thành một tòa vực lung ( cũi tù) đen nhánh.- Ngươi quả nhiên vẫn ra tay đối với ta !Phong Phi Vân lúc trước đều vẫn luôn luôn cảnh giác với nàng.

Nàng vừa ra tay, thì hắn cũng đã xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ để bảo vệ thân thể.- Ha hả!

Ta nào dám động thủ với quan nhân, chỉ là muốn mang đi Ly Vi muội muội, lại sợ quan nhân không tha người, cho nên chỉ có thể dùng đến hạ sách nầy.Diêu Cát che miệng cười một tiếng, ôm lấy Lục Ly Vi.

Từ trong ống tay áo sặc sỡ có một con Thanh Điểu dị cầm tinh hồn bay ra.

Lông chim như thể đầm nước sáng lung linh.

Nó xoay quanh trên trời cao mà kêu to, hai bóng người yểu điệu bay lên không trung rồi hạ xuống trên lưng dị cầm.Diêu Cát mắt nhung mơ màng, nhìn chăm chú Phong Phi Vân phía dưới mà cười nói:- Quan nhân, chúng ta còn có thể gặp mặt, ta vẫn muốn.Xoạt!Con dị điểu màu xanh bay ngang trời lướt đi, rồi biến mất giữa bầu trời, biến thành một chấm nhỏ màu đen.- Rầm!Phong Phi Vân rốt cục phá vỡ thi vụ vực lung, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, mặt mày vui vẻ nhìn chăm chú chân trời- Hay cho một Yêu Cơ!Đại danh của Âm Hư Thi Động, Phong Phi Vân tự nhiên là nghe qua.

Rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đều chết ở trong tay bọn họ, bị tế luyện thành Diễm Thi.

Nhưng mà Phong Phi Vân tin tưởng Âm Hư Thi Động hẳn là còn không dám động tới Lục Ly Vi, dù sao Phổ Đà Sơn không phải người bình thường có khả năng đắc tội.Diêu Cát mang đi Lục Ly Vi, khẳng định là có mục đích sâu xa nào đó, Yêu Cơ này lòng dạ sâu sắc, không dễ suy đoán.-------Chương 567: Phản hồi Vạn Tượng Tháp (2)Trên màn trời một mảnh linh hà ( mây thiêng) bay xuống, tựa như một màn nước treo trên bầu trời.

Một con sư tử đầu kim điểu bay ra từ trong linh hà.

Lệnh Đông Lai người mặc thiết giáp đen tuyền đang đứng ở trên đỉnh đầu Kim Sư Tước.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Bốn phương tám hướng cũng có Thần Vũ Quân tinh nhuệ cưỡi Kỳ Ngưu vây quanh chỗ này, ai nấy đều đều sát khí bốc tận mây xanh, chiến đao nắm trong tay, nhằm thẳng trời cao.Phong Phi Vân bình tĩnh nhìn tất cả điều này mà lắc đầu cười khổ.

Lệnh Đông Lai thật đúng là cố chấp, không bắt được hắn thì xem ra là không có ý định rời đi.- Phong Phi Vân, ngươi cũng đã biết hôm qua ta có khả năng dẫn dắt ba nghìn Kỳ Ngưu của Chiến kỳ doanh Thần Vũ Quân tiến công vào trong đầm lầy lớn, chôn sống ngươi bên trong hang động.Lệnh Đông Lai nói với âm thanh nặng trịch.Phong Phi Vân sờ sờ cái mũi, cười nói:- Vậy vì sao Lệnh huynh không làm như vậy?- Bởi vì con người của ta rất không thích quấy rầy chuyện tốt của người khác.Lệnh Đông Lai lại nói:- Yêu Cơ của Âm Hư Thi Động kia vào một tháng trước cũng đã đi tìm ta, nhưng mà cuối cùng nàng lại lựa chọn ngươi.- Ngươi nhìn thế có hơi mất mát!Phong Phi Vân nói.Lệnh Đông Lai lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:- Đó là bởi vì trong lòng ta đã có chốn.- Phụt phụt !Phong Phi Vân ôm bụng, cười đến phát đau mà nói:- Không nghĩ tới Lệnh huynh vẫn là một nam nhân chuyên tình như thế, hiếm có, hiếm có....- Ngươi cho là mọi nam nhân đều giống như ngươi vậy sao, ai đến cũng không cự tuyệt.

Cho dù không đến thì vẫn còn muốn cướp đoạt.

Loại Lãng Tử giống như ngươi, nhất định sẽ không nhận được tình yêu đích thực chứ?Trong óc Lệnh Đông Lai lại hiện ra một bóng hình xinh đẹp tuyệt sắc kia, tựa hồ đã trở lại bờ Long Hồ, sóng xanh vạn dặm, nàng tay ôm tỳ bà đang gảy đàn ở ven hồ.Lệnh Đông Lai hiện tại cũng chỉ muốn sớm bắt được Phong Phi Vân, sau đó áp giải về Thần Đô, như vậy là có thể mau chóng lại lần nữa nhìn thấy nàng.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Ngươi chẳng lẽ không biết đạo nữ nhân rất thích Lãng Tử, hay thích bại hoại.

Nam nhân thành thật nhất định chỉ có trơ mắt nhìn.

Ta đành đón nhận, Lệnh huynh là người thông minh như vậy, làm thế nào mà không biết lòng của phụ nữ?Lệnh Đông Lai cười cười- Ta không cần hiểu rõ lòng của phụ nữ, ta chỉ cần hiểu rõ lòng mình là đủ rồi.Một lá chiến kỳ trong tay Lệnh Đông Lai phi xuống, phù phù..., nó nằm ở trên mặt đất.

Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỳ vây quanh Phong Phi Vân vốn đã kết thành một tòa chiến trận tứ phương liền đồng thời đột phá lại đây.Kị binh Kỳ Ngưu Chiến chính là một đội tinh nhuệ của Thần Vũ Quân, đều là lão binh thân kinh bách chiến, mọi người đều có tu vi không tầm thường.

Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ đủ để giết hại mười vạn đại quân đến hầu như không còn.

Coi như là lão nhân tu luyện mấy trăm năm đều phải quá ư sợ hãi.Bóng hình bốn con Kỳ Ngưu thật lớn hiện ra, chúng đánh về hướng Phong Phi Vân.Ba nghìn tu sĩ liên thủ, một cỗ sát khí kinh nghiệm sa trường kia cũng đã đậm đặc đến đọng lại trong không khí, tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn bình thường đều sẽ bị nó đè ép đến nổ tung.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Cả một mảnh xứ sở này đều biến thành đất khô cằn, khói đặc cuồn cuộn, mặt đất đều đang run rẩy.- Phong Phi Vân đã trốn ra khỏi vòng chiến, truy theo!Lệnh Đông Lai đứng ở trời cao, nhìn chăm chú phương bắc, dẫn đầu đuổi theo.

Tốc độ của Phong Phi Vân thật sự đã nhanh ra ngoài dự tính của Lệnh Đông Lai, không ngờ ngay cả ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ đều không thể vây khốn hắn.Ba nghìn Kỳ Ngưu Chiến kỵ trong vòng thời gian cực kì ngắn ngủi liền đã sắp thành trận hình xong xuôi, rồi chúng làm nổi lên cuồn cuộn một mảnh bụi bặm đen sì mà đuổi theo.Phong Phi Vân bước chân thong thả, nhưng mà mỗi một bước đều có thể vượt qua một ngọn núi cao, tốc độ làm cho người ta phải trố mắt đứng nhìn.

Chỉ sau nửa canh giờ, cũng đã có thể nhìn thấy ở phía chân trời có những chiếc tháp cao dựng thẳng lên, có mây mù lượn lờ, dị thú bay qua giữa Cao Tháp.- Ong ong!Linh chung trên tháp chuông lại đã tự động vang lên, ở ngoài ngàn dặm đều có thể nghe được.Trên đường có thể thấy có người mặc nho y màu trắng của học viện Vạn Tượng Tháp đang tiến vào xứ sở Vạn Tượng Tháp.

Trên bầu trời, đã có thể thấy cường giả Chấp Pháp Đội cầm trong tay ngân thương, cưỡi chim lớn màu bạc.Phong Phi Vân quay về phía sau nhìn thoáng qua.

Lệnh Đông Lai quả nhiên đã ngừng lại, không dám tiếp tục đuổi theo.

Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ, đâu phải là chỗ hắn có thể quấy rối.Phong Phi Vân cười cười, liền trực tiếp bay vút về hướng về Võ Tháp.

Hành trình đến quận Tam Thánh lần này, có rất nhiều thứ cần phải bẩm bảo với Thần Vương.- Tướng quân, hiện tại làm sao bây giờ?Một người nam nhân phong thái hiên ngang bay lên trời, hắn đứng ở bên cạnh Kim Sư Tước, rồi vái một vái với Lệnh Đông Lai.- Hài thật, cứ chờ đi!

Phong Phi Vân khẳng định sẽ phải đi ra.Ngày lập 《 Bách Tháp Bảng 》 sẽ tới sau ba năm, hiện tại mới trôi qua nửa năm mà thôi.

Coi như không phải vì xếp hạng, vì dùng điểm tích lũy đổi báu vật Linh Bảo Tháp, thì hắn cũng khẳng định lại lần nữa sẽ đi chém giết Thi Tà.Trong mắt Lệnh Đông Lai mang theo một vẻ nhìn xa trông rộng, hạ thấp giọng nói với nam nhân kia những thứ gì đó, nam nhân kia liền lĩnh mệnh đi.Phong Phi Vân hóa thành một đạo ánh sáng lung linh, bay xuống dưới Võ Tháp.

Vương Mãnh đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy Phong Phi Vân bình yên vô sự trở về thì hắn lập tức vui vẻ đón chào:- Sư thúc, Thần Vương muốn gặp ngươi.Phong Phi Vân gật đầu, chuyện này vốn là ở trong dự liệu.- Linh Bảo Tháp Chủ cũng đã đến đây, đang hội đàm với Thần Vương.

Ngài chờ ngươi tại tầng thứ chín mươi mốt của Võ Tháp.Vương Mãnh nhắc nhở một câu.Linh Bảo Tháp Chủ lại cũng đến đây.

Đồn đại lão cũng là một vị Cự Kình của Hoàng tộc, địa vị cực cao.

Hai vị đại nhân vật Hoàng tộc đều đang chờ hắn, khiến cho hắn cảm giác được một bầu không khí không giống tầm thường.Thần Vương mặc dù đầu đã đầy tóc bạc, cũng đã sinh ra một chút nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng mà tinh thần lại vẫn tỉnh táo, huyết khí tràn đầy.Ngài ngồi ở phía trên, trên người có một sự uy phong vương giả.Linh Bảo Tháp Chủ đã vào chỗ của mình, ngồi ở vị trí phía dưới.- Đồ nhi, ra mắt sư phụ, Linh Bảo Tháp Chủ!Phong Phi Vân cung kính khom người vái một vái.Thần Vương lộ ra một nụ cười ảm đạm rồi hỏi:- Hành trình lần này đi quận Tam Thánh, thu hoạch như thế nào?- Chém giết Đệ Nhất Biến Thi Tà năm nghìn tám trăm sáu mươi bốn cỗ, chém giết Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà mười hai cỗ.

Thu được một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.Phong Phi Vân đáp.- Cuộc chiến Bách Tháp Bảng mặc dù có khả năng chứng minh thực lực của một người, nhưng đó chẳng qua chỉ là tranh chấp với Thi Tà, kỳ thật khảo nghiệm người ta tốt nhất chính là tranh chấp cùng người khác như thế nào !-------Chương 568: Trong võ tháp (1)Thần Vương âm thanh cao lên, có một loại áp lực như thiên uy.Phong Phi Vân ngầm hiểu, đáp:- Lần này Sâm La Thập Điện lại tới Tu Tiên Giới, đích xác đánh cho chúng ta trở tay không kịp.

Những tu sĩ tà đạo này đã nghỉ ngơi lấy lại sức nhiều năm, mỗi một điện đều cường đại đến đáng sợ.Thần Vương gật đầu, đáp:- Sâm La Điện trước khi bị chia xẻ càng đáng sợ hơn.

Lần này thế hệ trẻ tuổi các ngươi va chạm, cũng đã có thể thấy được một chút manh mối.- Vạn Tượng Tháp tụ tập thiên tài nhân kiệt trời nam đất bắc, cơ hồ tụ tập một phần ba thiên tài thiên hạ.

Nhưng mà thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có thể xem như đang sàn sàn như nhau với Sâm La Thập Điện.

Về thực lực tổng thể mà nói, thậm chí chúng còn cao hơn học viện Vạn Tượng Tháp một bậc.Phong Phi Vân trải qua phân tích cẩn thận mới mở miệng nói.Mặc dù đánh một trận Thánh Hồ, bảy vị điện hạ Sâm La Điện tất cả bại, nhưng mà hai vị điện hạ cường đại nhất Sâm La Điện đều không hề xuất hiện, cũng không xem như đã đánh bại Sâm La Điện.- Vậy ngươi cảm giác được nguyên nhân căn bản nhất trong đó là ở chỗ nào?Thần Vương hỏi.Phong Phi Vân đáp:- Về thiên tư mà nói, rất nhiều học viên Vạn Tượng Tháp so sánh với đệ tử Tà Tông thì cũng không yếu hơn.

Nhưng mà nói về âm hiểm xảo trá, nói thủ đoạn, nói kinh nghiệm chiến đấu, nói khí thế thì đều yếu đi không ít.

Cho nên mới xảy ra tình trạng ở một đoạn thời gian ban đầu bị đệ tử Sâm La Điện chèn ép.- Ngươi nói không sai, đệ tử Tà Tông từ nhỏ liền sinh hoạt tại địa phương cạnh tranh tàn khốc nhất, lúc nào cũng đều ở bên bờ sinh tử.

Cho nên bọn họ càng hiểu được cách sống sót như thế nào, cũng càng hiểu được đi giết người như thế nào.

Cho nên tại cùng cảnh giới, những thiên tài tuấn kiệt sống an nhàn sung sướng của Vạn Tượng Tháp, có rất ít người có thể tranh chấp cùng bọn họ.Thần Vương nói.Thần Vương lại nói thêm:- Lần này cần các ngươi đi chém giết Thi Tà, để lập 《 Bách Tháp Bảng 》.

Nguyên nhân quan trọng nhất chính là muốn các ngươi trưởng thành ở trong chiến đấu, tìm kiếm đột phá trong sinh tử.- Đồ nhi đã hiểu!Phong Phi Vân đáp.Giới cao cấp của Vạn Tượng Tháp không có khả năng không biết chuyện Sâm La Điện xuất thế.

Chỉ là có lẽ bọn họ cũng không ngờ rằng, Sâm La Điện lại xuất thế đúng vào lúc này, đánh cho học viên Vạn Tượng Tháp một trận trở tay không kịp.Thân phận thật sự của Linh Bảo Tháp Chủ chính là Đại Công Chúa Thần Tấn Vương Triều, tỷ tỷ của Tấn Đế, trong Hoàng tộc có địa vị cực kì cao.Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ, thiên tài tuấn kiệt tụ tập, Hoàng tộc không có khả năng không khống chế nó ở trong tay.

Thần Vương và Linh Bảo Tháp Chủ phân biệt quản lý Võ Tháp và Linh Bảo Tháp, hai tòa thần tháp quan trọng nhất của thánh địa.

Từ đó có thể thấy được mức độ coi trọng của Hoàng tộc đối với Vạn Tượng Tháp.Đương nhiên, khẳng định còn có cường giả khác của Hoàng tộc xếp vào trong Vạn Tượng Tháp.- Phong Phi Vân, ngươi vẫn là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn?Linh Bảo Tháp Chủ nghiêm túc đoan trang mà hỏi.Phong Phi Vân đối với Linh Bảo Tháp Chủ có chút kính trọng, hắn đáp:- Còn cách việc dẫn động Địa Kiếp một khoảng cách.- Ngươi tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, đánh bại dấu ấn của Nạp Lan Hồng Đào trên Thánh Bia ?Linh Bảo Tháp Chủ lại nói.Đây là nàng biết rõ mà vẫn cố hỏi, hiển nhiên còn có gì đó bên dưới.

Phong Phi Vân gật đầu, yên lặng nghe nàng nêu những lời cần nói kế tiếp.Thần Vương cũng là mỉm cười không nói, nhìn chăm chú dáng người rắn rỏi của Phong Phi Vân đang đứng ở trong phòng.

Ở trước mặt hai vị cường giả tuyệt đỉnh mà đều có thể đúng mức thoả đáng như vậy, thật đúng là đã thu được một đồ đệ tốt.- Trong lòng ngươi ghi hận La Phù sao?Âm thanh Linh Bảo Tháp Chủ liền chuyển, bắt đầu trở nên có hơi uy nghiêm.

Một vẻ sang trọng của hoàng gia đã xuất hiện không nghi ngờ gì nữa.Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:- Lưu danh Thánh Bia đối với ta mà nói cũng không quan trọng, ta càng quan tâm thực lực của bản thân hơn.

Vì Thánh Bia số mệnh, chẳng qua là một loại biểu hiện không tự tin của người yếu mà thôi.Nụ cười của Thần Vương càng rạng rỡ hơn.Linh Bảo Tháp Chủ lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, trên mặt đất ngưng tụ một tầng Hàn Băng thật dầy, tiện đà, lại nói:- Ngươi có thể nghĩ như vậy liền tốt nhất trên đời.

Với thiên phú bẩm sinh của ngươi, căn bản là không cần Thánh Bia số mệnh, thành tựu trong tương lai đã có chúng ta.Trong lòng Phong Phi Vân làm thế nào mà không biết ý đồ của Thần Vương và Linh Bảo Tháp Chủ.

Đây đều là đang làm người hoà giải cho công chúa La Phù, không muốn thấy hắn và công chúa La Phù bắt đầu tranh đấu.

Điều này đối với Hoàng tộc mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.Hai vị đại nhân vật Hoàng tộc đều đã ra mặt, Phong Phi Vân coi như bất mãn đối với công chúa La Phù thì cũng không có khả năng nói ra đúng vào lúc này.- Có điều La Phù nha đầu lần này cũng đích xác làm hơi quá mức một chút, sư phụ cũng không có cái gì để đền bù.

Thôi thì đưa cho ngươi một kiện Linh Khí vậy!Thần Vương xòe bàn tay ra, một mảnh Linh Mang vàng chói xuất hiện trong lòng bàn tay.

Một viên hạt châu màu đen to chừng đầu ngón tay hiện lên trong lòng bàn tay.Hạt châu màu đen rơi xuống trong tay Phong Phi Vân, sau khi vào tay thì có vẻ đặc biệt nóng bỏng, thật giống như nắm một đám Hỏa Diễm.- Đây là một viên Lôi Hỏa Châu, sinh ra trong nham thạch nóng chảy tại địa tâm ( tâm quả đất), bên trong thai nghén Hỏa Diễm Chi Lực vô cùng.

Nó vốn là một viên Thạch Châu, nhưng mà được tiền bối hoàng gia dùng Lôi Điện Chi Lực tế luyện trên trăm năm, lại đặt ở trong Lôi Trì thai nghén tám trăm năm, rồi mới thai nghén ra linh tính, biến thành một viên Linh Châu có tính năng hòa trộn lôi hỏa.- Lúc trước tổng cộng chiếm được một trăm bảy mươi hai viên Thạch Châu, nhưng mà có hơn phân nửa đều bị nổ tan ở trên đường tế luyện, cuối cùng thực sự trở thành Linh Khí Lôi Hỏa Châu cũng cũng chỉ có năm viên mà thôi.

Đây là một viên trong đó, uy lực có thể so với nhị phẩm Linh Khí.

Nếu như có thể thu được năm viên Lôi Hỏa Châu, uy lực có khả năng khả năng so sánh với Tam Phẩm Linh Khí.Phong Phi Vân thật cũng không khách khí.

Lúc trước hắn nhìn công chúa La Phù nha đầu kia rất khó chịu, hiện tại có thể được nhận một kiện Linh Khí Hoàng tộc đền bù, coi như là một chuyện không tồi.Miểu Quỷ Ban Chỉ của Phong Phi Vân cũng gượng gạo xem như Nhất Phẩm Linh Khí thôi, uy lực trong Linh Khí xem như thấp nhất.

Lôi Hỏa Châu này chính là nhị phẩm Linh Khí, uy lực so sánh Miểu Quỷ Ban Chỉ hiện tại thì không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần.

Nó chính là cùng một cấp bậc Linh Khí với Hạo Thiên Linh Cảnh trong tay Đông Phương Tịnh Nguyệt.Về phần mấy món sát binh như Huyết Nhân Thần Quán, là phải bình luận cao thấp về Linh Khí.-------Chương 569: Trong võ tháp (2)Bởi vì tu vi của Phong Phi Vân quá thấp, nên trái lại không có nhìn ra.

Có điều đây chính là đệ nhất Linh Khí Dương Giới Chi Vương, uy lực khẳng định phi phàm, phỏng đoán chính là một trong vài món Linh Khí tối cao nhất của Thần Tấn Vương Triều, có khả năng so sánh với Thần Tỳ trong tay Tấn Đế, ít nhất đều hẳn là loại cao hơn Tứ Phẩm Linh Khí.- Hiện tại chúng ta có khả năng bắt đầu nói chuyện chánh sự !Linh Bảo Tháp Chủ nói với vẻ mặt không chút thay đổi.Phong Phi Vân hỏi:- Còn chính sự gì nữa?Thần Vương đáp:- Đương nhiên là mang ngươi về Tổ Địa Hoàng tộc, đón nhận khảo nghiệm của các vị Hoàng tộc lão tổ.

Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm của bọn họ, như vậy là ngươi có thể trở thành người kế thừa thế hệ sau của Thần Vương.Phong Phi Vân đang tu luyện Long Hoàng đao quyết đến nấc cuối cùng.

Hắn cũng đã ngờ tới, Thần Vương gửi gắm kỳ vọng cao đối với hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành Thần Vương thế hệ sau.

Nhưng mà Phong Phi Vân chỉ một lòng cầu Tiên Đạo, đối cái địa vị Thần Vương gì đó thì thật đúng là không có có bao nhiêu hứng thú.Chỉ có tu vi đạt tới nhất định trình độ, tùy thời đều có thể rời khỏi Thần Tấn Vương Triều.Nhưng mà hiện nay vây cánh không gió, lại bị vô số thế lực tu tiên coi là uy hiếp.

Nếu như không có Thần Vương che chở, rất khó có thể sống sót tại Thần Tấn Vương Triều.Nếu như có thể trở thành người kế thừa Thần Vương, lại được cả Hoàng tộc bảo vệ, như vậy người phương nào còn dám hiển nhiên giết hắn?Cái này chưa chắc không phải một chuyện tốt.- Chính là bây giờ còn trong lúc chinh chiến《 Bách Tháp Bảng 》.Phong Phi Vân nói.Thần Vương bảo:- Với tu vi hiện tại của ngươi, coi như mang ngươi đi Thần Đô thì ngươi cũng không vượt qua được Thần Vương phong thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất).

Coi như muốn dẫn ngươi quay về Hoàng tộc Tổ Địa, cũng phải chờ tới sau khi cuộc chiến 《 Bách Tháp Bảng 》kết thúc.

Trong thời gian ba năm này, ngươi không chỉ cần phải cố gắng đột phá cảnh giới, càng phải đạt đến một vị trí xếp hạng vừa lòng trên 《 Bách Tháp Bảng 》.- Trong Hoàng tộc có vô số thiên tài tuấn kiệt, rất nhiều người đều mơ ước vị trí người kế thừa Thần Vương.

Người khác họ mà muốn được Phong vương, đó là cực kì khó khăn.

Nếu như ngươi có thể xếp hạng càng cao trên 《 Bách Tháp Bảng 》, là có thể khiến cho rất nhiều người đều không còn lời nào để nói.- Đồ nhi nhất định sẽ không khiến cho sư phụ thất vọng.Phong Phi Vân nói như chém đinh chặt sắt.Linh Bảo Tháp Chủ kiêu ngạo nói:- Vị trí người kế thừa Thần Vương, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức.

Với thiên tư của ngươi, sớm đã được nhóm Hoàng tộc lão tổ biết, bọn họ đều rất xem trọng ngươi.

Vẫn còn có một việc, ngươi trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.Thần Vương lại nở nụ cười, sắc mặt trở nên có hơi kì dị cổ quái.- Chuyện gì?Phong Phi Vân hỏi.- Nếu muốn trở thành người kế thừa Thần Vương, vẫn còn nhất định phải kết hôn với một Công Chúa.

Ta xem ngươi và La Phù coi như là trai tài gái sắc, càng là thiên tư tuyệt với.

Hai người các ngươi quả thực chính là trời sinh một đôi, ta đã hướng Tấn Đế dâng khải tấu về chuyện hôn sự của hai người các ngươi, hẳn là không lâu sau sẽ phê duyệt.Linh Bảo Tháp Chủ nói.- Trời ạ.

Trời sinh một đôi...

Mẹ ơi, điểm nào xem ra giống như trời sinh một đôi nhất?Trong lòng Phong Phi Vân có một loại xúc động muốn chửi má nó, coi như muốn kết hôn một Công Chúa nào đó thì cũng không nên Long La Phù a.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, đáp:- Cái...này...

Ta cảm giác được...- Chuyện này liền định ra như vậy rồi.

Nhóm Hoàng tộc lão tổ đều cực kì xem trọng hôn sự này, cảm giác hai người các ngươi cực kì xứng đôi, đế vương chiếu lệnh hẳn là sẽ nhanh chóng ban phát.Thần Vương cười híp mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân, nói thêm:- La Phù nha đầu năm nay mới mười tám, còn là mỹ nhân thứ tư của Thần Tấn Vương Triều, tin tưởng ngươi không sẽ cự tuyệt cửa hôn sự này chứ!Phong Phi Vân có thể cự tuyệt sao?

Tấn Đế hạ chỉ, hắn nếu như không tuân theo thì chính là đối kháng chỉ không tôn trọng, đối mặt chính là thảo phạt của cả Thần Tấn Vương Triều.Linh Bảo Tháp Chủ có hơi không vui, nói nghiêm túc:- Phong Phi Vân, từ nay về sau có lẽ bớt trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chuyện ngươi với mấy vị yêu nữ Sâm La Điện, huyên náo đến mọi người cả Tu Tiên Giới đều biết, bản lãnh của ngươi đúng là không nhỏ a.- Không sao!

Không sao!

Người không phong lưu uổng tuổi thiếu niên, vào lúc còn trẻ mà không phóng túng, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi già lão mới hối hận?Thần Vương coi như là một lão Lãng Tử, vào lúc trẻ tuổi thiên tư kiêu căng, lại là hậu duệ quý tộc của Hoàng tộc.

Không biết bao nhiêu tuyệt đại giai nhân chủ động dâng lên tận miệng.Nữ nhân từng có tình một đêm quấn quít với Thần Vương, nói ít thì cũng có mấy chục vị, trong đó đương nhiên không thiếu yêu nữ tà đạo, tuyệt đại nữ truyền nhân Đạo Môn, nữ tiên tử Tiên Giáo, phong trần thiên nữ trong thanh lâu.

Nói trình độ phong lưu, không biết so sánh Phong Phi Vân lợi hại hơn bao nhiêu lần.Có lẽ điều tiếc nuối duy nhất của Thần Vương lúc tuổi còn trẻ, chính là không có cơ hội để lại tình cảm nam nữ với Công Chúa Hoàng tộc.Không ngờ lại muốn kết hôn cùng công chúa La Phù thông, chuyện này đích thật là có hơi ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, nhưng mà đã ở trong tình lý.

Người Hoàng tộc khôn khéo như thế nào, nên sẽ không trơ mắt nhìn một thiên tài vô song đi tới chuyện đối lập với Hoàng tộc.Khiến cho công chúa La Phù kết hôn với Phong Phi Vân, đối với bọn họ lợi ích quá lớn.Vào lúc Phong Phi Vân rời khỏi Võ Tháp, Linh Bảo Tháp Chủ lại cảnh cáo hắn một lần nữa.

Nhưng Phong Phi Vân không để ý quan tâm đến.

Đúng như Thần Vương nói, người không phong lưu thì uổng thời thiếu niên.

Ngươi không phong lưu, chẳng lẽ để cho người khác giúp ngươi phong lưu?Làm người không thể rất thành thật, người thành thật luôn dễ dàng có hại.

Nếu như ở trước mặt nữ nhân đều rất thành thật, như vậy nữ nhân ở sau lưng ngươi, khẳng định cũng sẽ không rất thành thật.Thử hỏi kiêu hùng đương thời lại có mấy người không phải thuộc loại có tình phong lưu, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ?Phong Phi Vân đời trước dùng tu luyện để thay thế cuộc sống, đây là bị cuộc sống lừa gạt.

Nay đã có một lần cơ hội trọng sanh, như vậy vì sao không thể lừa gạt lại cuộc sống ?- Phong thiếu gia mặc dù là một người căn bã bại hoại, nhưng mà có một chút vẫn còn đáng học hỏi.

Muốn làm cái gì, hắn liền dám đi làm cái đó, căn bản không bị truyền thống lễ giáo ràng buộc.

Cái này có lẽ chính là tộc trưởng Phượng Hoàng đều không làm được.Phong Phi Vân đi ra khỏi Võ Tháp, đi về hướng Linh Bảo Tháp, trong miệng đang tự nói một mình.Tộc trưởng Phượng Hoàng Phượng Phi Vân cũng là thế hệ thiên kiêu, tính cách có lẽ tương đối giống như Lệnh Đông Lai.

Nhưng mà cuối cùng lại chết ở trong tay nữ nhân chính mình yêu mến nhất.

Đây không phải nói tộc trưởng Phượng Hoàng không đủ thông minh, mà là lão không đủ thông minh trước mặt nữ nhân.-------Chương 570: Bách tháp bảngNăm đó tại sao ta lại ngốc như vậy.

Rõ ràng bên người có bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu, làm thế nào liền bỗng nhiên từ bỏ bọn họ, ngược lại quyết một lòng đối với Thủy Nguyệt Đình ?Phong Phi Vân lắc đầu thở dài.

Nếu như còn có thể lại quay về Phượng Hoàng Sơn, như vậy nhất định phải phổ cập thật tốt cho các nàng tri thức thông dụng vệ sinh sinh lý.Không lâu lắm, hắn đã đi tới dưới Linh Bảo Tháp.

Có rất nhiều học viên Vạn Tượng Tháp đều đang quay về từ chinh chiến, mang theo xe ngựa xe đẩy chở bạch cốt thi cung.

Có dị thú vận chuyển, có người hầu hỗ trợ mang vác.Cũng không phải mỗi người đều có được loại trữ vật Linh Thạch như Giới Linh Thạch, cho nên vận chuyển trở nên cực kì phiền toái.

Cứ cách một đoạn thời gian, đều sẽ vận chuyển bạch cốt thi cung quay về Vạn Tượng Tháp, dùng điểm tích lũy đổi Linh Bảo, sau đó lại...đi chém giết Thi Tà.Trong thời gian này đã có rất nhiều học viên Vạn Tượng Tháp phản hồi, đổi được rất nhiều báu vật.Dưới Linh Bảo Tháp, có một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt.

Bên trong màn khói linh dày đặc đang trôi nổimột Linh Đồ dài đến mười tám trượng.

Rất nhiều học viên Vạn Tượng Tháp đều đứng ở phía dưới Linh Đồ, nhìn đồ bảng mà sôi nổi bàn luận ồn ào.- Thời gian mới nửa năm cũng đã tạo ra khoảng cách lớn như vậy.

Có người lại đã tích lũy hơn hai vạn tám nghìn điểm tích lũy.

Thế này phải chém giết bao nhiêu Thi Tà mới có thể làm được a?- Người xếp hạng thứ nhất chính là Phổ Chi Hiên, đã từng đứng thứ ba 《 Bách Tháp Bảng 》.

Nghe nói tu vi lại có đột phá, đang sắp đuổi kịp Yến Tử Vũ.- Hừ, Yến Tử Vũ chính là phải chạy đi quận Tam Thánh để đối phó với đám Tà Nhân kiêu ngạo của Sâm La Điện, cho nên mới tụt lại.

Hiện nay thế hệ trẻ tuổi của Sâm La Điện đều đã lui bước, cuộccạnh tranh《 Bách Tháp Bảng 》 kịch liệt nhất vừa mới bắt đầu....Phong Phi Vân quay sang nhìn thoáng qua Linh Đồ kia ở chỗ sâu trong rừng trúc.Hắn phát hiện trên đó đã ghi chép mấy ngàn tên học viên, xếp hạng theo thứ tự.

Có một số người đã đạt tới hơn một vạn điểm, mà có một số người mới là vài điểm.Đối với tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh mà nói, chặn đánh giết chết Đệ Nhất Biến Thi Tà tự nhiên cực kì dễ dàng.

Nhưng mà đối với học viên Tiên Căn đỉnh cao, Thần Cơ sơ kỳ mà nói, giết chết một Thi Tà đều phải trải qua cửu tử nhất sanh.Ánh sáng trắng trên Linh Đồ chợt lóe, bảng đồ lại xảy ra biến hóa khiến cho gây ra một trận xôn xao.

Có người lại chen vào trong mười người đứng đầu, duy nhất một lần đã nộp về bốn ngàn cỗ thi cung.- Ha ha, mất tám mươi điểm tích lũy, đổi được một gốc Hồng Long Thảo hai trăm năm, cái này làm tu vi lại có khả năng bước thêm một bước dài về phía trước.Một học viên Vạn Tượng Tháp tay bưng hộp ngọc, hết sức phấn khởi đi ra từ trong Linh Bảo Tháp.Một học viên Vạn Tượng Tháp đi ra cùng lúc với hắn, khinh thường cười một tiếng:- Vừa rồi ta tiêu hết năm trăm điểm tích lũy, đổi năm viên Chân Diệu Linh Thạch, không sai biệt lắm tương đương với nửa khối Linh Thạch, giá trị cao gần mười lăm vạn Kim tệ, cũng đủ ta tăng tốc tu luyện một năm....Học viên Vạn Tượng Tháp đang xếp hàng, đổi bạch cốt thi cung đều hâm mộ không thôi.

Năm trăm điểm tích lũy, đây chính là phải chém chết năm trăm cỗ Thi Tà, đâu phải là người bình thường có khả năng làm được.Có Linh Thạch tu luyện, có thể tăng lên gấp đôi tốc độ tu luyện, tự nhiên là làm cho người ta hâm mộ lẫn ghen tị.Trong lòng Phong Phi Vân đã tính toán, một viên Chân Diệu Linh Thạch Lạp giá trị không sai biệt lắm có thể bán được ba vạn kim tệ, mười viên Linh Thạch Lạp, tương đương với một khối Linh Thạch, giá trị không sai biệt lắm ba mươi vạn Kim tệ.Một cây Linh Thảo ngàn năm giá trị tương đương với mười khối Chân Diệu Linh Thạch, giá trị ba trăm vạn kim tệ.Cũng chỉ có tại vùng đất xa xôi như phủ Nam Thái mới là dùng kim tệ làm đơn vị giao dịch.

Còn bình thường tại các quận phủ Tu Tiên Giới, đều là dùng Linh Thạch Lạp và Linh Thạch để giao dịch, hoặc là dùng Linh Thảo như đơn vị tiền tệ.Bên ngoài Linh Bảo Tháp đội ngũ xép hàng rất dài, Phong Phi Vân đứng ở phía sau cùng.

Đột nhiên phía sau vọng đến một âm thanh quen thuộc- Ca, ca còn sống, thật sự là quá tốt.

Chỗ thi cung kia mà muội gửi ca thì có bao nhiêu?Tiểu Tà Ma thân hình nho nhỏ, trên lưng lưng đeo một cái túi vải so sánh hắn thì lớn gấp hàng chục lần.

Túi phình ra, bên trong chứa đầy bạch cốt thi cung, từ bên trong túi vẫn còn máu đang nhỏ giọt.Thân thể của nó thật sự quá nhỏ, thật giống như lưng cõng cả một quả núi lớn.

Phong Phi Vân đều phải ngồi xổm xuống mới nhìn thấy cái đầu đầy mồ hôi với khuôn mặt nhỏ nhắn.- Meo meo meo meo!Phía sau nàng vẫn còn đi theo một con bạch miêu nhi, trên lưng miêu nhi cũng đè nặng một cái túi lớn, tất cả đều là thi cung.- Rầm!Tiểu Tà Ma thả cái túi to như quả núi nhỏ ở trên mặt đất, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, xếp hàng phía sau Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tự nhiên biết muội muội ngang đường này, đối với chính mình không có hảo ý.

Nhưng mà hắn không muốn chiếm lấy lợi lộc từ nàng, nên dùng thần thức quét mắt một lần trong Giới Linh Thạch rồi đáp:- Ngươi gửi thi cung tại ta đây tổng cộng có hơn sáu ngàn tám trăm cỗ.- Như vậy a!Tiểu Tà Ma mấp máy miệng, vẻ cực kì chăm chú, bắt đầu bấm đầu ngón tay- Hơn sáu ngàn tám trăm cộng thêm ba nghìn hai nữa...

Thêm ba cỗ thi cung Đệ Nhị Biến Thi Tà, lại thêm một ngàn hai trăm cỗ trên người Đạm Đạm...

Ơ, ca, tổng cộng vào là bao nhiêu?- Hửm...Phong Phi Vân tỏ vẻ ngay cả miệng nàng đang lẩm bẩm những thứ gì cũng không có nghe rõ.Qua ba canh giờ, rốt cục đến lượt Phong Phi Vân và Tiểu Tà Ma.Đổi điểm tích lũy chính là một vị tôn sư Linh Bảo Tháp, người mặc nho bào màu trắng sạch sẽ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, lão hỏi:- Bỏ thi cung của ngươi ở trên Bạch Thạch Linh Đài, thi cung Đệ Nhất Thứ Thi Biến đặt ở bên trái, thi cung Đệ Nhị Thi Biến đặt ở bên phải.Ở trong Linh Bảo Tháp, đang đặt hai cái Bạch Thạch Linh Đài thật lớn, trên bề mặt khắc đầy hoa văn, lưu động được Linh Mang.Tác dụng của Bạch Thạch Linh Đài này, kỳ thật chính là để cân đo trọng lượng thi cung, căn cứ vào trọng lượng thi cung là có thể biết số lượng thi cung.Ông lão này nhìn thấy Phong Phi Vân lấy ra Giới Linh Thạch, ánh mắt già nua có hơi nhíu lại.

Học viên có thể có được Giới Linh Thạch, nếu không phải tu vi cực cao, chính là thân phận đặc biệt không bình thường, không biết hắn đã chém giết bao nhiêu Thi Tà.Trong lòng ông lão này có hơi chờ mong.- Rắc rắc rắc!Một vầng sáng trắng bay ra từ từ trong Giới Linh Thạch, rơi vào trên Bạch Thạch Linh Đài bên trái, khiến cho Bạch Thạch Linh Đài rộng mười thước vuông đều đã đầy đến một nửa.Hào quang trên Bạch Thạch Linh Đài bắt đầu "Thình thịch" nhảy lên, hoa văn trên mặt di chuyển về hướng một cái bảng đá ở bên cạnh.

Cuối cùng trên bảng đá xuất hiện một vài chữ số.-------Chương 571: Mộ dung thác, kỷ thương nguyệt (1)Năm nghìn tám trăm sáu mươi bốn!Ông lão có hơi gật đầu, vài con số này đã rất không tồi rồi, có thể tạm thời chen vào trong mười người đứng đầu.Ông lão vừa định lấy bút ra, ghi lại trên Linh Đồ thành tích này.Phong Phi Vân liền lại lấy ra mười hai cỗ Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà thi cung từ trong Giới Linh Thạch, bỏ vào trên Bạch Thạch Linh Đài bên phải.Hàng mi ông lão đều giật thột một cái, lại giết chết mười hai cỗ Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà, học viên này thật không đơn giản a!Một cỗ thi cung Đệ Nhị Thi Biến có khả năng đổi một ngàn điểm tích lũy, đối diện chặn giết Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà, khó khăn so sánh giết chết Đệ Nhất Thứ Thi Biến Thi Tà lớn hơn đến hơn một ngàn lần.Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà yếu nhất, chiến lực đều sánh ngang tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đứng đầu, lực lượng mạnh nhất thì ngang ngửa với Bán Bộ Cự Kình.Nếu muốn giết chết Đệ Nhị Thi Biến Thi Tà, một khi gặp phải Lão Thi trong đó, rất dễ dàng liền bị mất tính mạng.

Phong Phi Vân cũng là tu luyện Luân Hồi Tật Tốc, mới dám đi giết chết Đệ Nhị Thứ Thi Biến Thi Tà.

Nếu gặp phải lão thi cường đại trong đó thì liền trực tiếp chạy trối chết, gặp phải con yếu ớt trong đó thì mới chủ động đi giết.- Tổng cộng một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy, tạm thời đứng hàng thứ năm《 Bách Tháp Bảng 》.Ông lão ghi chép vài con số này lên Linh Đồ đồng thời cũng thiết lập một cái Ngọc Bài rồi giao cho Phong Phi Vân, nói cho Phong Phi Vân có thể đi Linh Bảo Tháp tầng thứ sáu, dùng điểm tích lũy đổi báu vật.Kế tiếp đến phiên Tiểu Tà Ma, tiểu gia hỏa này vẫn còn đang kéo đám túi lớn túi nhở của nàng.

Nó bị kẹt chết cứng ở ngoài cửa tháp, có làm thế nào cũng đều không kéo đi vào nổi.

Nàng khẩn cấp xoay quanh, cuối cùng vẫn có lão già kia đi hỗ trợ, khiến cho phá vỡ cái túi to như quả núi nhỏ, sau đó lấy bạch cốt thi cung ở bên trong, rót vào trên Bạch Thạch Linh Đài.Phong Phi Vân cũng đổ ra số bạch cốt thi cung trong Giới Linh Thạch, những bạch cốt thi cung này số lượng thật sự quá nhiều, cơ hồ chiếm hết cả Bạch Thạch Linh Đài.- Một vạn một ngàn ba trăm bảy mươi sáu điểm tích lũy.Ông lão cảm giác được khá kinh ngạc.

Bình thường coi như nửa tháng đều khó xuất hiện đồng thời học viên có trên vạn điểm tích lũy, hôm nay lại liên tục xuất hiện hai người.Tiểu Tà Ma lại lấy ra hai cỗ thi cung Đệ Nhị Thi Biến, lại có thêm hai ngàn điểm tích lũy, tổng cộng vào chính là một vạn ba nghìn ba trăm bảy mươi sáu điểm tích lũy, xếp hạng phía sau Phong Phi Vân, tạm thời đứng hàng thứ sáu trên 《 Bách Tháp Bảng 》.Sau khi làm xong tất cả điều này, Phong Phi Vân liền đi về hướng tầng thứ sáu Linh Bảo Tháp, chuẩn bị dùng điểm tích lũy đổi Linh Thảo và Linh Thạch.

Hiện tại hắn đã mở ra ba trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, cách Thần Cơ đại viên mãn đỉnh cao chỉ kém mười sáu tòa mệnh huyệt.- Một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy, cũng không biết có thể đổi bao nhiêu Linh Thạch, hẳn là sẽ không quá nhiều.

Dù sao Linh Thạch và Linh Thảo đều quí giá dị thường, cực kì hiếm hoi, coi như Vạn Tượng Tháp cũng sẽ không có quá nhiều dự trữ.Phong Phi Vân hiện tại bức thiết nhất chính là đột phá cảnh giới.

Chỉ cần vượt qua Địa Kiếp, bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, liền có thể đi tranh hùng với những anh tài trẻ tuổi cấp bậc đứng đầu Tà Tông Điện Chủ, đối đầu với đối thủ như Lệnh Đông Lai thì cũng có nắm chắc giành thắng lợi.Linh Bảo Tháp tầng thứ sáu, có rất nhiều học viên Vạn Tượng Tháp cầm Ngọc Bài điểm tích lũy đi vào chỗ này.

Sau đó lại hết sức phấn khởi ôm các loại báu vật đổi được rồi vội vã rời đi.Nơi này so sánh với chỗ đổi điểm tích lũy thì người xếp hàng còn nhiều hơn, thủ tục cũng rườm rà hơn không ít.

Dù sao những thứ muốn đổi đều là trân bảo, coi như là Vạn Tượng Tháp tiền của như núi thì cũng khá thận trọng.Tiểu Tà Ma vẫn giống như một cái đuôi nhỏ, đi sát theo phía sau Phong Phi Vân.

Bàn tay nhỏ bé túm thật chặt vạt áo sau lưng Phong Phi Vân.Đổi Linh Bảo, là một học muội mặc áo bào trắng của Tầm Bảo Sư, vóc người thanh tú, dung mạo xinh xắn.

Nàng vừa mới nhìn thấy Phong Phi Vân liền nhận ra được ngay nên có chút kinh ngạc, không nhịn được kêu thất thanh:- Yêu ma...

Tử.Phong Phi Vân đã từng đến Linh Bảo Tháp thi kiểm tra linh giác, rất nhiều học viện Linh Bảo Tháp đều nhận ra hắn.

Hơn nữa hắn đã vượt qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tiếng tăm tại Vạn Tượng Tháp vốn cũng không nhỏ.Gần nhất tại quận Tam Thánh, Phong Phi Vân càng tự tạo ra cho mình một danh tiếng lớn.

Không chỉ có là ngủ với yêu nữ Sâm La Điện, đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, trở thành thiên tài hàng đầu Tu Tiên Giới, mà quả thực đã trở thành danh nhân không người không biết ở Tu Tiên Giới.- Xuỵt!Phong Phi Vân làm một động tác nhắc nhở chớ có lên tiếng, quả thật hắnkhông muốn làm con khỉ bị người ta xúm lại vây xem.Chờ sau khi vị học muội Linh Bảo Tháp này bình tĩnh trở lại, Phong Phi Vân mới cười híp mắt lấy ra Ngọc Bài điểm tích lũy, đưa cho nàng mà cười nói:- Học muội, ngươi nhìn những điểm tích lũy này có khả năng đổi được báu vật nào ?Phong Phi Vân mặc dù là một người Lãng Tử, nhưng mà đích xác vóc người là tuấn tú lịch sự.

Đặc biệt sau khi hoán huyết lần thứ tư, một cỗ khí chất trên người kia liền càng thêm tiêu sái tuấn tú hơn người, nữ nhân bình thường thật đúng là dễ dàng bị hắn mê hoặc.Học muội Linh Bảo Tháp bị Phong Phi Vân nhìn đến đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, bối rối lấy ra một quyển thạch giản, hạ giọng nói nhỏ:- Tiêu chuẩn những thứ đổi đều ghi ở trong đó.Phong Phi Vân tiếp nhận thạch giản, chỉ thấy trong đó có ghi chép cực kì cặn kẽ rất nhiều phương thức đổi điểm tích lũy lấy báu vật.Ví dụ như, hàng chục điểm tích lũy có khả năng đổi một gốc cây dị thảo đã sống một trăm năm.Tám mươi điểm tích lũy, có khả năng đổi một gốc cây dị thảo thời hạn hai trăm năm.Một trăm điểm tích lũy, có khả năng đổi một viên Chân Diệu Linh Thạch Lạp.Một ngàn điểm tích lũy, có khả năng đổi một khối Chân Diệu Linh Thạch.Một vạn điểm tích lũy, có khả năng đổi một cây Linh Thảo ngàn năm.Mười vạn điểm tích lũy, có khả năng đổi một viên Tứ Phẩm linh đan.Ba mươi vạn điểm tích lũy, có khả năng đổi một kiện Linh Khí.......Chủng loại Linh Bảo có nhiều hơn một ngàn món, trong đó tối cao nhất cần phải một ngàn vạn điểm tích lũy, có khả năng đổi một kiện trấn tháp chi bảo của Vạn Tượng Tháp.

Vì trấn tháp chi bảo, đều là báu vật cấp bậc tương tự như Ẩn Tàm Sa La, cả Vạn Tượng Tháp tích lũy trên vạn năm mà cũng cũng chỉ có vài món như vậy.Đương nhiên muốn thu được một ngàn vạn điểm tích lũy, quả thực cực kì khó khăn, tu sĩ thế hệ trẻ tuổi cơ hồ là không có khả năng làm được.

Trừ phi có người thực lực có thể đủ sức giết chết Đệ Tam Biến Thi Tà.-------Chương 572: Mộ dung thác, kỷ thương nguyệt (2)Một cỗ thi cung Đệ Tam Biến Thi Tà, có khả năng đổi lấy một trăm vạn điểm tích lũy.Nhưng mà Đệ Tam Biến Thi Tà có tu vi đã là cấp bậc Cự Kình, thế hệ trẻ tuổi căn bản không có khả năng có người có thể làm được.Phong Phi Vân không có bất cứ suy nghĩ, trực tiếp thả thạch giản trở về rồi nói:- Cho ta đổi một cây Linh Thảo, sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch.

Số điểm tích lũy còn thừa lại liền cứ để trong Ngọc Bài.Học muội Linh Bảo Tháp đã xem số lượng điểm tích lũy trong Ngọc Bài, tổng cộng là một vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.

Khấu trừ một vạn sáu ngàn điểm tích lũy, vẫn còn lại một ngàn tám trăm sáu mươi bốn điểm tích lũy.Sau khi Phong Phi Vân lĩnh Linh Thạch và Linh Thảo, ngay lập tức rời khỏi Linh Bảo Tháp.

Lần này cuối cùng cũng đã thoát khỏi tai họa mang tên Tiểu Tà Ma này.Có một cây Linh Thảo ngàn năm này và sáu miếng Chân Diệu Linh Thạch, Phong Phi Vân có thể mở ra toàn bộ ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt, hiện tại đây là chuyện lửa sém lông mày vô cùng cấp bách nhất.Nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không lập tức bắt đầu bế quan tu luyện.

Ra khỏi Linh Bảo Tháp, hắn liền đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi qua những chiếc động phủ mà tiền bối từng bế quan, đi tới một chỗ linh hồ.Dọc theo ven hồ, hắn đi về hướng động phủ chính mình đã mở.

Cũng không biết Kỷ Thương Nguyệt phải đi giết chết Thi Tà hay là vẫn đang bế quan tu luyện?Phong Phi Vân đi tới bên ngoài động phủ, dễ dàng mở ra trận pháp ở ngoài cửa động phủ rồi đi vào.

Hắn phát hiện trong động phủ đã phủ kín một tầng bụi bặm thật dầy, hiển nhiên thật là lâu không ai ở lại.Phong Phi Vân có hơi thất vọng, xem ra lần này là không gặp được nàng.

Liền vào lúc hắn đi ra khỏi động phủ, lại thấy có người chạy tới bên này.

Người này toàn thân đều là vết thương, gầy yếu thân thể nghiêng ngả sắp ngã, bộ nho y trắng trên người đều đã bị máu me nhuộm đỏ, nhưng là trong mắt của hắn lại vẫn tràn đầy kiên nghị và bất khuất.

Hắn gian nan khó nhọc đi về hướng tới động phủ.- Vô Lượng Tháp thật không phải là khó lòng xông qua một cách bình thường.

Khi mà chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, căn bản không có khả năng xông qua tầng thứ sáu.

Lúc ấy Phong Phi Vân làm được như thế nào ?

Nếu như ta không thể xông qua tầng thứ sáu tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, như vậy lấy cái gì đi tranh đấu với Phong Phi Vân ?

Không được, tuyệt đối không thể chịu thua...Mộ Dung Thác vốn đang tự nói một mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phong Phi Vân đang cười híp mắt đứng ở cửa động phủ.

Phong Phi Vân trực tiếp đi về phía hắn nghênh đón, bàn tay chụp trên vai gầy yếu của hắn, cười to mà bảo:- Ta nghĩ tiểu tử ngươi đi giết chết Thi Tà, không gặp được ngươi.

Không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, đúng lúc này thì ngươi đã trở về, duyên phận a!Một cái chụp này của Phong Phi Vân khiến cho từ trong miệng Mộ Dung Thác phun ra hai búng máu.Phong Phi Vân vội vàng thu tay lại, đỡ lấy hắn mà ân cần hỏi:- Ngươi làm sao vậy?

Ai đả thương ngươi?- Đừng đụng vào ta!Mộ Dung Thác trực tiếp hất tay Phong Phi Vân ra, sắc mặt khá là không vui.

Hắn bước nhanh về phía động phủ.Trên mặt Phong Phi Vân hiện lên vài phần nụ cười suy tư, sau đó liền đuổi theo, bật thốt lên:- Mộ Dung Thác, chúng ta chính là bạn thân thiết, ngươi sao lại giận ta?

Nếu như là có người đả thương ngươi, ta khẳng định giúp ngươi đánh cho hắn răng rơi đầy đất.Phong Phi Vân Vương bát đản này lại đúng vào lúc này quay về Vạn Tượng Tháp.

Rốt cuộc hắn có biết ta chính là Kỷ Thương Nguyệt hay không, hẳn là không biết đi!

Không, Vương bát đản này cực kì thông minh gian trá, rất có thể đã biết thân phận chân thật của ta...Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy có vẻ mệt mỏi.Nàng thật sự quá mệt mỏi, đã vô lực lại tiếp tục suy nghĩ.Nửa năm thử xông vào Vô Lượng Tháp, nhưng lại vẫn không xông qua nổi tầng thứ sáu, mỗi lần đều trọng thương mà về.

Một lần lâu nhất, nàng kiên trì nửa tháng tại tầng thứ sáu, sức mạnh ý chí so sánh Thích Dạ Lai và Kỷ Phong đều phải mạnh hơn.Kỷ Thương Nguyệt chính là Linh Nhân trời sinh.

Nói về thiên tư, vẫn còn hơn cả Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong.

Có Kỷ gia cung cấp cuồn cuộn không ngừng Linh Thảo cho nàng, nàng cũng sớm đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh cao, mở ra ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt.

Vốn là nàng đã sớm có khả năng dẫn động Địa Kiếp, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Nhưng mà trong lòng nàng chính là không phục Phong Phi Vân có thể tại Thần Cơ đại viên mãn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, cho nên mới một mực chậm chạp không có đi độ Địa Kiếp.Trong lòng nàng là không chịu thua, đều đã xông tám lần tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu.

Lần này đây thiếu chút nữa sẽ thành công, cuối cùng vẫn bởi vì một cỗ lực lượng không thể kháng cự khiến cho nàng lại trọng thương lần nữa, bại lui trở về.Vào lúc Phong Phi Vân tiến vào động phủ, nàng đã ngủ thiếp đi.Xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu là một chuyên tin tưởng hao phí tinh lực.Mười lăm ngày không ngừng không nghỉ, tinh thần lúc nào cũng bị nằm trong trạng thái căng thẳng, nàng có thể kiên trì đi trở về động phủ, thế này đều đã là chuyện khá ngoan cường.Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là ngày thứ ba.

Những chỗ tổn thương trên người đã khỏi hẳn, trong động phủ không nhiễm một hạt bụi, trên người vẫn còn đắp một bộ nho bào trắng rộng rãi.

Mà Phong Phi Vân cũng không ở trong động phủ.Năm ngón tay Kỷ Thương Nguyệt gắt gao nắm bộ nho bào trắng trên người, lúc này mới hồi tưởng lại lúc chính mình đang ngủ say tựa hồ nhìn thấy Phong Phi Vân, Phong Phi Vân kia hiện tại đi đâu ?Sau khi Kỷ Thương Nguyệt nghĩ tới Phong Phi Vân, vội vàng ngồi dậy kiểm tra thân thể của mình.

Hoàn hảo, vẫn mặc bộ y bào bị máu nhuộm đỏ, may là Phong Phi Vân không có thay quần áo hộ mình, nếu không liền thật sự bại lộ thân phận.Kỷ Thương Nguyệt cầm bộ nho bào trắng, đi ra khỏi động phủ.

Giờ phút này đúng là sáng sớm, khói linh trong rừng trúc đã tan hết.

Có đàn chim màu tím đang bay giữa tán lá trúc mà kêu to, xa xa ở ven hồ, có một ánh lửa vọng đến.Phong Phi Vân đang lúc châm một đám lửa, dùng cành trúc xuyên qua thân cá, trong miệng ngâm nga một khúc hí kịch.

Nhìn thấy Kỷ Thương Nguyệt đi ra động phủ, hắn vội vàng thét to:- Mộ Dung Thác, ta thật buồn bực.

Tại sao mỗi lần ngươi nướng cá liền thơm như vậy, ta cũng nướng thì mùi vị liền không giống, có đúng là ngươi có phương pháp bí truyền hay không?Kỷ Thương Nguyệt liếc xéo một cái, rất không muốn để ý tới hắn.

Nhưng mà nếu hắn không hề phát hiện thân phận của mình, như vậy trước hết cứ tiếp tục giả vờ cùng hắn !

Sớm muộn có một ngày, mình sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.Kỷ Thương Nguyệt vẫn là dung mạo Mộ Dung Thác, thân thể lùn yếu, da vàng như nghệ, hình dạng bình thường, tựa như một thiếu niên nghèo túng thường xuyên ăn đói mặc rách.-------Chương 573: Tà linh tầm bảo sư (1)- Phong Phi Vân, ngươi biết tại sao ta lại giận ngươi không?Kỷ Thương Nguyệt đi tới, ngồi ở trên đệm lá trúc bên cạnh đống lửa.Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân cứng đờ, hắn nói nghiêm túc:- Mộ Dung Thác, chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất.- Bằng hữu tốt nhất?

Hay thật, nếu là bằng hữu tốt nhất, vì sao ngươi một khi bị mất dấu tích chính là nửa năm?Kỷ Thương Nguyệt có hơi nghiêng người, ném bộ nho bào trắng đang cầm trong tay sang, trả lại cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đón lấy bộ nho bào, cười nói:- Nửa năm nay ta đều tranh thủ tu luyện a!

Chờ lần này quay về Vạn Tượng Tháp, định báo thù cho ngươi.- Báo thù cho ta?Kỷ Thương Nguyệt khinh thường nói.Phong Phi Vân đứng dậy, nói với vẻ nghiêm túc:- Không nói gạt ngươi, tiến vào Vạn Tượng Tháp ngày thứ nhất, Kỷ Phong liền khởi xướng khiêu chiến sinh tử với ta, lúc ấy ta mới có tu vi Thần Cơ sơ kỳ.

Nhờ ngươi dùng bốn cân Linh Nhân tiên huyết trên người đổi lấy Linh Chi ngàn năm, trợ giúp ta trong một đêm đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, dó đó mới không bị chết ở trong tay Kỷ Phong.- Ngươi lại còn nhớ rõ!Kỷ Thương Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi.

Mặc dù biết rõ tất cả điều này đều là tiến hành vì tranh thủ tín nhiệm của Phong Phi Vân, nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nói ra những lời này, thì vẫn khiến cho nàng có hơi xúc động.- Làm sao ta có thể quên!Trên người Phong Phi Vân tản mát hiện ra một cỗ uy phong Long Hoàng khí phách, sát khí bức người mà nói:- Ta đã sớm nói, kẻ đã lấy đi chỗ máu tươi từ trên người của ngươi, ta nhất định phải khiến cho hắn trả về gấp bội.

Không phải là tiền bối Linh Bảo Tháp, cao thủ cấp bậc thiên mệnh thì đã làm sao.

Nếu hắn dám lấy máu ngươi,nhất định phải phải trả giá đắt.

Lần này trở về, ta mang ngươi đi giết người.Kỷ Thương Nguyệt quay đầu, có hơi không tin lời như thế là nói ra từ trong miệng Phong Phi Vân.

Sau khi nàng kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, mới có chút tức giận kêu lên:- Cháy !Khí phách trên người Phong Phi Vân mất hết, hắn sửng sốt hỏi:- Cái gì cháy ?- Ngu dốt, cá nướng cháy rồi!Kỷ Thương Nguyệt vội vàng đi tới, cầm lên con cá nướng đã nám đen trên đống lửa.

Thịt cá vẫn còn bốc ra ngọn lửa xèo xèo, có khói đen tỏa ra.Bên ngoài Linh Bảo Tháp là một mảnh rừng trúc, sinh trưởng ở đây đều là loại Tụ Linh Lục Trúc được trồng từ mấy vạn năm trước.

Hiện nay một vùng ngàn dặm đều là loại linh trúc xanh biếc như ngọc bích.Sau khi trời tối, nơi này vẫn có khói linh như sương mù, có dị thảo sinh trưởng dưới khóm trúc phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt.Phong Phi Vân dẫm trên lớp lá khô rất dầy, ống tay áo trắng đong đưa nhẹ nhàng, dáng người như tiên giáng trần vượt qua đầm rộng.

Đi qua một vùng cảnh tượng thần tiên, xuyên qua không gian giữa rừng trúc, hắn đi ở phía trước.Kỷ Thương Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong mắt hiện lên vài phần tức giận.

Nàng rất hoài nghi Phong Phi Vân đã biết thân phận của nàng, nhưng mà rồi lại không thể khẳng định.

Điều đó khiến cho nàng muốn ra tay trực tiếp loại trừ hắn, nhưng mà lại có hơi không cam lòng.

Dù sao đã làm nhiều bố trí như vậy, nếu như hiện tại ra tay thì chẳng khác nào thất bại trong gang tấc.Nhưng mà hiện tại ra tay như thế, cũng báo được mối thù khác, cũng không phải mệt.Phong Phi Vân chân đạp trên Linh Vụ, khóe môi hơi nhếch lên một vòng cung, rốt cục xuyên qua phiến rừng trúc lờ mờ này, đi tới trước một vách đá đen sì.Trên vách đá này những tảng đá nhô ra dày đặc, cài răng lược.

Khi mà ánh trăng chiếu rọi bên trên mặt, còn thấy có một làn thi vụ nhàn nhạt đang dâng lên, rất giống là Tà Bích nhiễm thi huyết.Sau khi lại tới đây, nụ cười trên gương mặt Phong Phi Vân liền hoàn toàn biến mất.

Hắn trở nên nghiêm túc.

Có một cỗ sát khí nổi lêntừ dưới chân, xuyên qua hai chân, bụng, lưng, thẳng đến đỉnh đầu.

Sát khí cơ hồ cô đọng lại, biến thành một đám sương mù đen.Kỷ Thương Nguyệt đi tới, khuyên nhủ:- Phong huynh, lão gia hỏa này tất nhiên đáng chết.

Nhưng mà tu vi của hắn thật sự rất cao, đã đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, hơn nữa lại là Tà Linh Tầm Bảo Sư.

So sánh với tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng bình thường thì càng đáng sợ hơn.

Trước khi trải qua Địa Kiếp, cho dù chúng ta liên thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn, nếu không chờ thêm một thời gian...Phong Phi Vân ánh mắt lạnh buốt, nhìn chăm chú vách đá dựng đứng mà nói:- Không thể đợi thêm nữa, hắn lấy đi một nửa Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ) trên người của ngươi, rất có thể chính là vì đột phá vào cảnh giới cao hơn.

Nếu như đợi sau này, để cho hắn đột phá Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng, hoặc là cảnh giới càng cao hơn, như vậy trừng trị hắn liền càng phiền toái hơn.Phong Phi Vân trực tiếp đi tới phía dưới vách đá dựng đứng, trên bàn tay bao bọc lấy một đám Linh Vụ.

Hắn áp bàn tay vào vách đá dựng đứng, trên cả vách đá dựng đứng lập tức hiện ra trên trăm chủng loại trận đồ.

Có cái hơi tỏa ra Hỏa Diễm, có loại chớp động điện mang, có thứ mang phi kiếm xuyên qua không gian...

Trong nháy mắt liền biến cả vách đá thành một chốn sinh tử tuyệt sát chi địa.Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú bóng lưng Phong Phi Vân, trong mắt lóe lên một nụ cười tàn nhẫn.

Phong Phi Vân đây là một mình ngươi muốn tìm chết.

Tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn liền dám đi giết Tà Linh Tầm Bảo Sư cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, ngươi thực sự cho rằng Tà Linh Tầm Bảo Sư là thứ gì dễ đối phó ư?Kỷ Thương Nguyệt trước kia là không muốn trực tiếp giết chết Phong Phi Vân như vậy.

Dù sao Phong Phi Vân khiến cho nàng phải nếm trải sỉ nhục lớn nhất của nữ nhân.

Nàng cũng muốn Phong Phi Vân trả lại gấp bội.

Không phải muốn hắn chết, mà là muốn hắn sống không bằng chết.Nhưng mà hiện tại cũng không như vậy.

Phong Phi Vân hiện nay là được Thần Tấn Vương Triều công nhận thiên tài hàng đầu, không biết bao nhiêu người muốn lấy tánh mạng của hắn.

Nếu như có thể giết chết hắn, chỉ là thu được tiền trả thù lao đủ để có thể làm cho một vị Cự Phách cũng phải động tâm.Kỷ Thương Nguyệt cảm giác được giữa lợi ích và trả thù Phong Phi Vân, lợi ích có tỉ trọng càng lớn hơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân nện một chưởng khiến trên trăm trận đồ trên vách đá này đều bị nện vỡ, tất cả sát trận đều tan đi như mây khói.

Thân thể hắn trực tiếp xuyên một mảnh rung động, đi vào trong vách đá.Thân hình Kỷ Thương Nguyệt chợt lóe, cũng đi theo rất nhanh.Bên trong một vách đá này chính là một động phủ khổng lồ, bên trong vô cùng tối om, cơ cấu giết chóc tứ phía.

Nó có những con lân giáp dị thú cao bẩy thước bảo vệ, còn có những cỗ xác ướp cổ cầm trong tay chiến qua ( thương giáo).Phong Phi Vân nhẹ nhàng từng bước đi về chỗ sâu trong động phủ.

Nơi nào đi qua, dị thú cao bẩy thước liền biến thành tử thi, những khối xác ướp cổ kia cũng toàn thân nứt toác ra mà ngã trên mặt đất.

Tất cả trận đồ đều bị một cước đạp vỡ nát, căn bản không ngăn được hắn dù chỉ một khoảnh khắc.-------Chương 574: Tà linh tầm bảo sư (2)Kỷ Thương Nguyệt đi theo phía sau hắn, trong lòng cự kì kinh động sợ hãi.

Tu vi của Phong Phi Vân lại đáng sợ đến mức độ như thế, chẳng lẽ đã vượt qua Địa Kiếp, tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng?Hẳn là vẫn chưa, nếu như hắn đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, trên người khẳng định sẽ có Đại Địa Chi Khí thêm vào, có thể điều động Đại Địa Chi Lực.

Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại lại vẫn còn không hề đạt tới cảnh giới này.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một tràng tiếng vang thật lớn, rung động khiến cả động phủ đều xuất hiện những lỗ hổng thật lớn, tựa hồ muốn sụp đổ.Một cơn gió lạnh từ chỗ sâu trong động phủ thổi ra, có xác ướp cổ gầm rống, có ác quỷ rít gào, vẫn còn có những đạo bóng dáng không nhìn rõ xuyên qua không gian ở trong không khí, giống như đi tới âm minh địa phủ.Phong Phi Vân đứng ở trên bờ một tòa Huyết Trì, huyết dịch trong ao tựa như nước sôi đang tỏa ra bọt khí màu xanh.

Bên trong ao ngâm những khối bạch cốt, đầu khớp xương trắng ngần sáng bóng, tựa như cương ngọc ngàn năm.Mái tóc trên đầu những bạch cốt này vẫn còn dài ra được, có thể dùng mắt thường thấy những tia huyết nhục sinh trưởng trên bạch cốt, thật giống như mầm thịt.Một bà lão đầu đầy tóc bạc cũng ngâm mình ở trong Huyết Trì, ngâm mình chung một chỗ với đám bạch cốt.

Làn da trên người đen sì tựa như vỏ cây bị cháy, nếp nhăn trên mặt tựa như vỏ hạt hắc đào.

Một gương mặt khô quắt già nua kia quả thực so sánh ác quỷ còn đáng sợ hơn.- Chính là bà ta.

Đây là bà ta muốn lợi dụng Linh Nhân tiên huyết để luyện hóa thi độc trong thân thể, muốn phản lão hoàn đồng.Kỷ Thương Nguyệt đi tới, nhìn Huyết Trì, ngón tay chỉ về hướng bà lão lưng còng kia trong Huyết Trì.Bà ta là một vị Tầm Bảo Sư tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng Tam Phẩm, từng bị nhiễm phải thi độc trong một tòa đại mộ, khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ.- Đây là thủ đoạn của Tà Linh Tầm Bảo Sư tế Huyết, làm sao ngươi biết?Phong Phi Vân đang nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thương Nguyệt, khiến nàng kìm lòng không đậu mà chân lui về phía sau một bước.

Nguy rồi, bị hắn vạch trần.Tiên hạ thủ vi cường!Hưu!Kỷ Thương Nguyệt ra tay trước.

Một lá đại kỳ đen ngòm quét ngang ra, đây là Linh Khí "Đại phong kỳ".

Trên bề mặt ngưng tụ uy năng Linh Khí ngập trời, có khả năng trấn áp một chốn xứ sở.Phong Phi Vân vốn là tính toán sau khi giúp nàng giết chết bà lão này, trả hết nợ ân tình với nàng, cũng không lại giả vờ quanh có với nàng nữa, giải quyết ân oán với nàng.Nhưng mà thật không ngờ, còn chưa giết chết bà lão này thì nàng liền sớm đã bại lộ thân phận của mình, đồng thời đoạt tiên cơ, ra tay đối với Phong Phi Vân trước.- Xèo xèo!Phong Phi Vân cước đạp Luân Hồi, hóa thân thành một mảng sương mù, nhảy lên tránh thoát uy lực chết chóc của đại phong kỳ, rơi xuống phía sau Kỷ Thương Nguyệt.

Hắn cũng không xoay người, có chút cay đắng nói:- Ta vốn nhiều hy vọng ngươi lại làm Mộ Dung Thác thêm được vài ngày, bằng hữu của ta thật sự không nhiều lắm a!Kỷ Thương Nguyệt thân hình biến hóa, thân thể cao lớn không ít, hai chân trở nên càng thêm thon thả, da cũng bắt đầu mất đi sự khô vàng, một gương mặt xanh xao vàng vọt kia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Nàng từ một thiếu niên nhu nhược, chỉ thoáng chớp mắt liền biến thành một mỹ nữ cao dong dỏng động lòng.

Hàng mi như Liễu Diệp, mắt như sóng tiên Hằng Hà, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hiếm có, dáng người thướt tha động lòng người.

Những đường cong u nhã vẽ ở bề ngoài, có rất ít nữ nhân có khả năng so sánh được với nàng.Ngón trỏ và ngón giữa thon thả của Kỷ Thương Nguyệt nặn ra linh quyết, phất cao lá đại phong kỳ.

Nàng lạnh nhạt hầm hừ nói:- Phong Phi Vân, xem ra ngươi đã sớm biết rõ thân phận chân thật của ta.- Mộ Dung Thác đích thực ở đâu?Phong Phi Vân vẫn quay lưng lại phía nàng.- Sớm đã chết ở trong tay của ta.Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh nói:- Có chết hay không thì cảm giác rất thương tâm.

Hắn chính là đứa con của người bạn độc nhất của người.

Cái này đã xong, một nhà bọn họ có thể đoàn tụ trên Hoàng Tuyền Lộ.Trong miệng Phong Phi Vân phát ra một tiếng thở dài.Kỷ Thương Nguyệt đã muốn nhìn thấy dạng này của Phong Phi Vân, có một loại niềm vui trả thù.Nàng cười lạnh nói:- Vào lúc ngươi lăng nhục ta, nên biết rõ ràng sẽ có kết quả như vậy.

Có đúng ngươi cảm giác rất hối hận không?Phong Phi Vân nở nụ cười, đáp:- Ban đầu là ngươi muốn giết ta, ta thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay của ngươi.

Mặc dù cuối cùng ta thắng, lúc ấy ta hoàn toàn có khả năng một đao chặt ngươi.

Nhưng mà như vậy đối với ta mà nói thì không có chút xíu chỗ tốt.

Ta thiếu chút nữa sẽ chết trong tay của ngươi, từ trên người của ngươi tìm lấy một chút vui vẻ gì đó, coi như là đền bù về tinh thần, ngươi thử nói đúng không?

Việc này, đến bây giờ, ta cũng không cho rằng ta làm sai.- Vô sỉ!Kỷ Thương Nguyệt lại lần nữa tế xuất đại phong kỳ, vô số trận pháp chìm nổi trên mặt lá cờ.

Một cơn sóng đỏ thổi quét lại đây, làm cho vô số dụng cụ trong động phủ đều bị chèn ép thành phấn vụn.Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, linh quang lao ra từ trên thủ chưởng.Một viên Lôi Hỏa Châu hiện lên từ lòng bàn tay, trôi nổi trong không khí.

Nó bộc phát ra ngàn đạo Lôi Đình, lại có một mảnh Hỏa Diễm lao ra, tràn ngập cả động phủ, biến nơi này thành biển lửa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Đại phong kỳ thiếu chút nữa bị Lôi Hỏa Châu đánh nát rách ra.

Kỷ Thương Nguyệt mặc dù là Linh Nhân trời sinh, nhưng mà thiên tư so với Phong Phi Vân đã có chênh lệch không nhỏ.

Mà nay Phong Phi Vân xuất ra lại là nhị phẩm Linh Khí, nên đã trực tiếp đánh cho nàng bị quẳng đi ra ngoài, thân thể đâm vào trên vách đá động phủ.Phong Phi Vân thu hồi Lôi Hỏa Châu, nhặt lên đại phong kỳ trên mặt đất, không khách khí thu vào trong Giới Linh Thạch, sau đó đi tới trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, ngồi xổm xuống.

Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt bất khuất của nàng mà nói:- Giết người là phải đền mạng!Kỷ Thương Nguyệt dựa vào vách đá, ngồi dưới đất.

Nàng cắn hàm răng, từ đôi môi thơm ngát bắn ra một tia huyết dịch.

Ở trong huyết dịch quay vòng khói linh, ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị.

Nó tản mát ra mùi vị hương thơm, đây là Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ), một giọt đều giá trị mười vạn kim.Ánh mắt của nàng tràn ngập sự quật khởi và không phục, một cỗ khí lạnh không thay đổi kia ở trên người.

Thua ở trong tay bất luận kẻ nào, cũng không thể thua ở trong tay Phong Phi Vân.Huyết Trì phía sau Phong Phi Vân bắt đầu điên cuồng sôi sục.

Bà lão ngâm trong Huyết Trì bỗng nhiên mở ánh mắt già nua ra, đồng tử tựa như hai cái giếng cổ tử vong, hai tia sáng màu đen bay ra từ trong đồng tử, biến thành hai đạo điện mang.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Cả Huyết Trì đều nổ tung, những bạch cốt ngâm trong Huyết Trì đều bắt đầu quay cuồng.

Một nửa huyết nhục đã sinh trưởng trên người bọn chúng, kéo theo mái tóc dài trên đầu liền đua nhau lao ra từ bên trong với vẻ cực kì hung ác, đánh về phía Kỷ Thương Nguyệt ở bên bờ.Huyết dịch của trời sinh Linh Nhân, đối với chúng có sự dụ dỗ trí mạng....-------Chương 575: Thiên bạn địa kiếp (1)Dám quấy phá ở trước mặt ta, muốn chết!Phong Phi Vân vung tay lên, một con Trường Long trắng tinh bay ra từ lòng bàn tay.

Đây là hắn lấy bàn tay hóa đao khí, có uy lực phá núi xẻ đồi.Chừng bẩy cỗ bạch cốt xông lên kia, trên người đều dính đầy huyết nhục mới sinh trưởng ra, những đường kinh lạc đều rõ ràng có thể thấy được.

Linh Nhân tiên huyết (máu tươi ) dung luyện trong Huyết Trì lại khiến cho bạch cốt của bọn chúng sinh cơ bắp, biến thành huyết thi.Phong Phi Vân đánh ra một đạo Long Hoàng đao khí này, chém một cỗ bạch cốt xông vào trước nhất thành hai đoạn, huyết nhục trên người biến thành huyết thủy.

Trên mặt đất chỉ còn hai con bạch cốt.Thủ đoạn của Tà Linh Tầm Bảo Sư thật sự quỷ dị, quả thực so sánh người Cản Thi ở Bắc Cương thì còn đáng sợ hơn.Những bạch cốt này khi còn sống đều là tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh, xương cốt trải qua Địa Kiếp rèn luyện nên cứng rắn như ngọc.

Mặc dù là Long Hoàng Đao Quyết, thì lực phá hoại đối với bọn chúng cũng có hạn.Phong Phi Vân xuất ra Bạch Thạch Cự Đao, thân đao dài bẩy thước mang theo một cỗ khí phách Long Hoàng với uy năng vô cùng.

Hắn hoành đao lập tức bổ ra, đao lãng điên cuồng cứ thế chém trúng ba cỗ bạch cốt khiến chúng đều biến thành bột phấn.- Răng rắc!- Răng rắc!- Răng rắc!Đầu khớp xương và khí tức tà thi đều bị chém nát, bị Long Hoàng đao khí xử trảm thành khói bay đi.Những bạch cốt có chiến lực kinh người này đều đã rèn luyện ở Huyết Trì, hấp thu huyết dịch Linh Nhân bẩm sinh, nhưng mà vẫn không ngăn được một đao của Phong Phi Vân.Trong hai ngày Kỷ Thương Nguyệt ngủ say kia, Phong Phi Vân đã luyện hóaxong một cây Linh Thảo ngàn năm.

Trong thân thể mở ra ba trăm năm mươi sáu tòa mệnh huyệt, cách cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng đã càng ngày càng gần.- Xoạt!Một đạo nhân ảnh bay vút qua bên người Phong Phi Vân, tốc độ nhanh như quỷ mị.

Sau đó, phù phù một tiếng nhảy vào Huyết Trì.

Phong Phi Vân vươn tay, một hư ảnh bàn tay chộp tới, muốn kéo người kia quay về.Bà lão tóm được Kỷ Thương Nguyệt, trở tay về hướng phía sau mà đánh ra một mảnh Linh Mang.Nó biến thành một tòa Kim Quang Trận đồ, trên bề mặt có từng đạo hoa văn như mai rùa.

Nó tựa như một guồng nước thật lớn quay tít, với ánh vàng rực rỡ đột ngột đánh về hướng Phong Phi Vân.- Cạc cạc!Trong miệng bà lão phát ra tiếng cười khô khan, tay nắm Kỷ Thương Nguyệt mà trực tiếp nhảy vào Huyết Trì.

Bà hé miệng một cái táp vào trên cần cổ trắng như tuyết của Kỷ Thương Nguyệt.Xích!Máu của Linh Nhân bẩm sinh chảy ra, trôi vào trong miệng bà lão.

Huyết dịch kia tựa như một loại thuốc bổ thần tiên, trong nháy mắt liền bị hấp thu.

Trên người bà lão này bộc phát ra huyết mang chói mắt.Huyết thủy trong Huyết Trì kia cũng bắt đầu cấp tốc vận chuyển, nhưng chữ viết bằng máu trên bề mặt nó đang chìm nổi, biến thành một tòa trận đồ ở thể lỏng.

Vô số tiên huyết chảy về hướng vào trong thân thể của bà lão.- Ta muốn đoạt huyết khí của Linh Nhân bẩm sinh, ngưng tụ vô cùng vô tận lực lượng sinh mệnh, phản lão hoàn đồng, làm lại thanh xuân.Những đường hoa văn linh thiêng hiện lên dày đặc trên người bà lão này, làn da già nua khô vàng cùng các nếp nhăn bắt đầu trở nên nhỏ đi, màu sắc cũng bắt đầu biến thành trắng.

Mái tóc bạc trên đầu từ trên đỉnh bắt đầu chậm rãi biến thành đen, mà ngay cả hàng lông mi trắng đều bắt đầu trở nên đen nhánh.Bà bắt đầu trở nên trẻ ra.

Từ tám, chín mươi tuổi, đến sáu mươi tuổi, đến năm mươi tuổi, đến bốn mươi tuổi...

Đến hai mươi tuổi.

Lão thái bà lúc đầu xấu xí già nua lập tức biến thành một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi như hoa như ngọc.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân đánh nát trận đồ màu vàng kia.

Hắn phá vỡ trận đồ bay ra, hạ xuống bên bờ Huyết Trì rồi nhìn chăm chú một màn trước mắt này.

Điều ày thật sự làm cho người ta có loại cảm giác vô phương đón nhận.Một người nữ nhân tuổi còn trẻ biến thành một lão bà, đó là cả một quá trình thong thả.

Cả quá trình này đối với nữ nhân mà nói tất nhiên đáng sợ.

Nhưng mà đến khi một bà lão xấu xí đột nhiên biến thành một thiếu nữ như hoa như ngọc, điều này đối với nam nhân mà nói thì cũng là một chuyện đáng sợ.Đây là đang khảo nghiệm năng lực chấp nhận của lòng người.Bỗng dưng, bà lão kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan, dung mạo lại thay đổi trở về như cũ.

Làn da trơn bóng như ngọc trở nên càng khô héo hơn, thân thể trở nên càng còng lưng hơn.Mái đầu đầy tóc xanh trở nên trắng như tuyết, tóc thậm chí đều bắt đầu rơi rụng.- Ngươi, ngươi lại cũng là Tà Linh Tầm Bảo Sư...Bà lão hoảng sợ nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt, muốn tránh khỏi nàng càng xa càng tốt.

Nhưng mà căn bản là bà ta lại không đẩy được Kỷ Thương Nguyệt.Bộ nho bào màu trắng trên người Kỷ Thương Nguyệt đều đã bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ, da thịt nhẵn mịn trắng như tuyết bị phủ kín một tầng vảy huyết thật dầy.

Nàng đứng ở trong Huyết Trì, tựa như một gốc cây Bạch Liên mọc ra từ trong huyết thủy, trên đỉnh đầu ngưng tụ một loại thánh quang thuần khiết.Bà lão tu luyện chính là đạo Tà Linh Tầm Bảo Sư, muốn cướp lấy Linh Nhân thể trời sinh của Kỷ Thương Nguyệt để cải lão hoàn đồng.

Nhưng mà lại thật không ngờ Kỷ Thương Nguyệt tu luyện đúng là 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, cũng là đi theo đạo Tà Linh Tầm Bảo Sư.Răng rắc!Thân thể bà lão trở nên càng già nua hơn, bị Kỷ Thương Nguyệt hút ngược mà biến thành xương khô.

Đến cuối cùng ngay cả đầu khớp xương cũng không còn lại, biến thành một đám cốt phấn.Mái tóc đen trên đầu Kỷ Thương Nguyệt khẽ phất phơ, đôi mắt đen nhánh tựa như hai đầm nước lặng.

Bởi vì huyết thủy làm ướt đẫm quần áo, dáng người uyển chuyển hoàn mỹ không tỳ vết liền hiện hết ra bên ngoài.- Tà Linh Chi Khí thật mạnh mẽ, Linh Nhân Chi Huyết bẩm sinh trên người nàng đã bắt đầu biếny đổi thành Tà Linh Chi Huyết.Phong Phi Vân không có do dự chút nào, trực tiếp xuất ra Lôi Hỏa Châu.

Ngàn vạn đạo lôi điện sấm chớp bay ra từ trong hạt châu màu đen.Uy lực của Linh Khí nhị phẩm so sánh Nhất Phẩm Linh Khí phải cao hơn mấy lần.

Bất kể là linh tính hay uy lực thì đều cực kì đáng sợ.

Một tòa động phủ này cứ như thế bị phá huỷ một nửa, vô số đất đá đều sụp xuống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Mặt đất nứt ra một khe hở, một cỗ sóng nhiệt cháy bỏng thiêu đốt phun lên từ dưới mặt đất.

Nham Tương đỏ quạch phun trào đã bao trùm kín cả Lôi Hỏa Châu.- Không tốt!

Kỷ Thương Nguyệt cướp được đạo cơ của bà lão, lại dẫn động Địa Kiếp.Phong Phi Vân cảm giác được dưới mặt đất có một luồng khí mãnh liệt đang ngưng tụ, bốn phương tám hướng cũng có đáng sợ kiếp khí truyền đến, làm cho người ta cảm giác bất an.Phong Phi Vân giờ phút này đã không dám ở lại trong động phủ.

Dù sao hắn cũng sắp sửa đến kì Địa Kiếp.

Nếu như bị kiếp khí Địa Kiếp của Kỷ Thương Nguyệt khiến cho chính mình cũng Địa Kiếp, như vậy hậu quả liền thiết tưởng không chịu nổi.-------Chương 576: Thiên bạn địa kiếp (2)Phong Phi Vân thiên tư cao như thế nào ?

Thiên tư càng cao, Địa Kiếp cũng lại càng mạnh mẽ.

Coi như Phong Phi Vân lấy tu vi hiện tại, cũng không có nắm chắc có thể vượt qua Địa Kiếp.Trong lịch sử rất nhiều thiên tài cấp bậc Sử Thi, đều là bởi vì độ Địa Kiếp mà chết, đó cũng không phải chuyện gì kỳ quái.Thu hồi Lôi Hỏa Châu, thân thể Phong Phi Vân bay dựng lên, phá tan tầng đất đá thật dầy, hóa thành một đạo ánh sáng lung linh mà bay thẳng lên trời cao, rồi rơi xuống trên vách đá ở một chỗ lưng chừng núi cách đó hai trăm dặm.Đứng ở trên vách đá dựng đứng, đón gió đứng thẳng, hắn nhìn về phương hướng ở chỗ sâu trong rừng trúc kia.Rất nhiều chỗ trên mặt đất đều bắt đầu xuất hiện vết rạn, dưới lòng đất có nham hỏa khí đang bắt đầu khởi động.

Từ tám phương hướng cũng có nham thạch nóng chảy trào lên từ địa tâm, chúng ập về hướng tới Kỷ Thương Nguyệt.Nhiệt độ nham thạch nóng chảy đáng sợ như thế nào, coi như là khối sắt đều phải bị hòa tan, huống chi là thân thể người.- Kỷ Thương Nguyệt không hổ là trời sinh Linh Nhân, không ngờ đưa tới tám dòng nham thạch nóng chảy, thế này đã kém thiên tài cấp bậc Sử Thi chỉ có một bước.

Không biết vào lúc ta độ Địa Kiếp thì có thể đưa tới bao nhiêu dòng nham thạch nóng chảy để Tôi Thể?Phong Phi Vân đưa mắt nhìn về phương xa.Vào lúc độ Địa Kiếp, số lượng dòng nham thạch nóng chảy kéo đến càng nhiều, như vậy đã nói rõ người này có tiềm lực càng lớn, thiên tư càng cao.

Ví dụ như thiên tài cấp bậc Sử Thi có thể đưa tới chín dòng nham thạch nóng chảy, đương nhiên đây chỉ là người yếu nhất trong số thiên tài cấp bậc Sử Thi.Ví dụ như, khi Thích Dạ Lai độ Địa Kiếp, đưa tới chín dòng nham thạch nóng chảy; Tô Quân vào lúc độ Địa Kiếp liền đưa tới mười một dòng nham thạch nóng chảy.Đồng dạng là thiên tài cấp bậc Sử Thi, nhưng mà trong đó chênh lệch cũng vẫn rất lớn.Đó cũng là vì sao uy danh thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, khác rất xa so với một số tu sĩ sau này trở thành thiên tài cấp bậc Sử Thi.Những vị tiên hiền vào lúc lưu danh trên Thánh Bia, phần lớn khi độ Địa Kiếp đều đưa tới mười hai dòng nham thạch nóng chảy.Trong lịch sử Thần Tấn Vương Triều đã từng xuất hiện kì nhân khi độ Địa Kiếp đưa tới mười ba dòng nham thạch nóng chảy.

Đây đã là thiên tài cấp bậc Sử Thi có thiên tư tối cao từ trước tới nay ở Thần Tấn Vương Triều.Nhưng mà Phong Phi Vân biết, thế giới này to lớn vô biên vô tận, còn có một số nhân tài khủng bố mà thiên tư so sánh thiên tài cấp bậc Sử Thi thì càng đáng sợ hơn, được xưng là "Thiên tài cấp truyền kỳ", "Thiên tài cấp thần thoại".Chỉ có điều là Thần Tấn Vương Triều từ trước tới nay đều không hề xuất hiện qua cấp bậc thiên tài truyền kỳ.

Có lẽ đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, căn bản là không biết có chuyện về cấp bậc thiên tài truyền kỳ này.Một đời trước của Phong Phi Vân chính là một vị thiên tài cấp bậc truyền kỳ, vẻn vẹn tu luyện ngàn năm liền đạt tới Vũ Hóa Đệ Cửu Trọng.- Nếu như có thể thu được Dương Thần Thánh Thai, ta có lẽ có thể lấy thân thể nhân loại đột phá vào thiên tài cấp bậc truyền kỳ, thậm chí cao hơn.

Nhưng mà hiện tại còn cách thiên tài cấp bậc truyền kỳ xa đến vạn dặm.Trong lòng Phong Phi Vân âm thầm suy đoán, chính mình hiện tại nếu như độ Địa Kiếp, phỏng đoán cũng có thể dẫn động mười hai dòng nham thạch nóng chảy.

Bởi vì giới hạn bẩm sinh của thể chất, đã rất khó lại đột phá đến cao hơn.

Trừ phi... xông vào Vô Lượng Tháp, có lẽ có khả năng lại lần nữa nâng cao thể chất thân thể lên một bước.Yến Tử Vũ chính là xông vào Vô Lượng Tháp, thể chất càng tiến thêm một bước, khiến cho chính mình phá tan cảnh giới thiên tài cấp bậc Sử Thi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Địa Kiếp tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn, làm cho rất nhiều tu sĩ trong Vạn Tượng Tháp đều bị kinh động.

Từng đạo thần thức đều quét về hướng bên này, thậm chí có người lại còn giáng xuống chân thân, đứng ở trong đám mây.- Hưu!

Hưu!

Hưu!Vô số bóng người bay tới.Đối với tu sĩ bình thường đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, căn bản là không sẽ tạo thành chấn động lớn như vậy, nhưng mà đối với một anh tài nghịch thiên có khả năng dẫn động tám dòng nham thạch nóng chảy mà nói, cái này không phải chuyện đùa.

Một khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, là có thể vượt cảnh giới mà chiến, trở thành một vị cường giả đích thực có khả năng chống lại tu sĩ tiền bối.Dẫn động tám dòng sông nham thạch nóng chảy lớn, đều đã là nhân vật đứng đầu anh tài nghịch thiên, có được lực lượng giết chết tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng, thậm chí chống lại một số tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng.Linh giác của Linh Nhân bẩm sinh đương thời có một không hai, thiên tư lại cách thiên tài cấp bậc Sử Thi có lẽ chỉ một chút.

Nhưng mà nói chiến lực đích thực, so với một số thiên tài cấp bậc Sử Thi khi Địa Kiếp có chín dòng nham thạch nóng chảy đều phải mạnh hơn.Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra một cơn ớn lạnh.

Trên đỉnh đầu chợt lạnh toát không sao diễn tả nổi.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời đêm bên ngoài màn sao còn có một điểm đen đang lao về hướng mặt đất rất nhanh.

Một cỗ uy áp phô thiên cái địa kia làm cho lòng người kinh động sợ hãi không thôi.- Đây là...

Đây là Thiên Bạn Địa Kiếp, tinh hà giáng xuống!Phong Phi Vân cả kinh, Kỷ Thương Nguyệt độ Địa Kiếp, không ngờ lại đưa tới một tia Thiên Kiếp.

Đây chính là chỉ có Cự Kình Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng độ Thiên Kiếp, mới có thể đưa tới uy lực Thiên Kiếp như thế.Mặc dù chỉ có một tia Thiên Kiếp, nhưng mà lại vẫn vô cùng dọa người.Trời sao rung động, giáng xuống thiên uy thẳng đánh tới trên mặt đất, Hỏa Diễm bao vây lấy tảng thiên thạch nện cho mặt đất vốn đã bị đào xới tơi tả tạo ra một cái hố thật lớn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Hiện ra một cái hố to đường kính ba trăm thước, bên trong Hỏa Diễm hừng hực, khói đen cuồn cuộn, tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt.

Mà ngay cả tám dòng nham thạch nóng chảy trong lòng đất đều bị đánh tan, phải hoàn toàn rút đi.Thiên Bạn Địa Kiếp rất ít phát sinh, một vạn tu sĩ độ Địa Kiếp cũng không chắc có một người sẽ gặp phải Thiên Bạn Địa Kiếp.

Cái này bình thường đều có ý nghĩa thiên địa bất dung yêu nghiệt xuất thế, sẽ gặp phải sự loại trừ của trời cao.Tu sĩ có thể vượt qua Thiên Bạn Địa Kiếp ít đến đáng thương, trong một ngàn người mới có thể có một người đủ sức vượt qua.

Nhưng mà một khi vượt qua Thiên Bạn Địa Kiếp, thì thành tựu tương lai cũng không thấp, đều sẽ đón nhận khảo nghiệm Thiên Kiếp - cũng chính là có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng.Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!Tu sĩ bị kinh động chạy ra ngày càng nhiều, Thiên Bạn Địa Kiếp đã thật lâu cũng không hề phát sinh, rốt cuộc là ai đang độ Địa Kiếp?- Chẳng lẽ đã chết ở trong uy lực Thiên Kiếp ?-------Chương 577: Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy (1)Một ông lão đầu đầy tóc bạc bay đến phía trên cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trong đôi mắt đột ngột xuất ra hai tia sáng màu sắc rực rỡ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cánh tay màu đen thật lớn vươn ra từ trong cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trực tiếp túm chặt ông lão này, kéo lão đi xuống.

Lão bị một bóng đen hút khô huyết dịch, sau đó ném thi thể lên trên.Ông lão này chính là một vị tôn sư cấp bậc Thiên Mệnh, giờ phút này cũng đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng.Thân thể Phong Phi Vân chấn động, hắn cũng xuất hiện đến phía trên cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, bồng bềnh đứng thẳng trong không trung, trong tay mang theo thanh Cự Đao, trên người vắn vèo đường nét của một con Long Ảnh màu trắng.

Hỏa Diễm thiêu đốt trong đôi mắt, bống nhiên hắn bổ ra một đao.Ánh đao như Cuồng Long!Bàn tay vươn ra từ trong cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trực tiếp bị đao mang chém vỡ.Phong Phi Vân khí thế như cầu vồng, thân thể biến thành một tia sáng trắng lao đi xuống.

Thân còn đang giữa không trung nhưng hắn lại liên tiếp bổ ra chín đạo đao lãng, Long Hoàng bốc lên chín tầng trời, đạo nọ so với đạo kia đều dũng mãnh hơn.- Đó không phải Yêu Ma Chi Tử sao, hắn trở lại Vạn Tượng Tháp khi nào vậy?- Nghe nói chuyện mấy ngày nay, những thiên tài thế hệ trẻ tuổi này thật sự là càng ngày càng đáng sợ, khiến cho tu sĩ thế hệ trước đều phải e ngại.- Tà Linh trong cái hố do vẫn thạch khoét này lại đã vượt qua Thiên Bạn Địa Kiếp, giết tu sĩ thế hệ trước đều giống như xắt thức ăn.

Yêu Ma Chi Tử không hổ là đương thời thiên tài hàng đầu, cũng dám nhảy vào lòng đất đi đánh một trận với Tà Linh kia....Đây là một hồi đại chiến rung động rất lớn, vô số đao long trắng xóa lẫnnhau.

Có những cổ trận đen tuyền nện ra tầng tầng lớp lớp, khiến cho một mảnh xứ sở Linh Bảo Tháp này đều bị đánh cho khắp nơi rạn nứt.Một tiếng kêu thảm vang lên.Một bóng đen uyển chuyển bay ra từ trong hố, nó phóng thẳng lên trời cao- Phong Phi Vân, hôm nay coi như mạng ngươi lớn.

Chờ ta củng cố cảnh giới, tu luyện ra pháp khí bổn mạng, nhất định sẽ đến đây gặp ngươi.- Yêu tà phương nào, giết tu sĩ Vạn Tượng Tháp chúng ta lại còn muốn rời khỏi đây ư?Ba học viên Chấp Pháp Đội cưỡi trên lưng dị điểu màu bạc cản đường, họ cầm ngân thương trong tay, chặn đường đi của Kỷ Thương Nguyệt.- Phốc!

Phốc!

Phốc!Ba tên học viên Chấp Pháp Đội này bị bóp nát, thân thể nổ tung, biến thành huyết vụ.Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân bổ trúng lưng một đao, bị Long Hoàng đao khí xâm lấn nên bị thương không nhẹ.

Giờ phút này không muốn ở lâu liền hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, phá không bay đi.Phong Phi Vân từ trong hố do vẫn thạch khoét đuổi theo ra, Kỷ Thương Nguyệt đã bay xa, ánh mắt nheo nheo lại- Lực lượng thật đáng sợ, lại có thể nuốt chửng tu vi và huyết dịch của người khác, biến thành lực lượng của bản thân.

Đây cũng là tu luyện thuật Tà Linh trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》.《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 tổng cộng chia làm ba quyển, trong đó "Linh Bảo quyển" liền nắm giữ ở trong tay Kỷ gia.Phong Phi Vân cũng tu luyện "Bát Thuật Quyển" trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, vẻn vẹn chỉ là tu luyện sơ qua tám thuật trong "Đại diễn thuật", cũng đã luyện ra ba loại Vô Thượng Thần Thông "Tru Thiên Hám Tiên Chùy", "Thiên Đấu Linh Đài", "Luân Hồi Tật Tốc" này.Mặc dù, đó cũng là nhờ Phong Phi Vân có được bốn mươi Đạo Linh cảm giác, mới có thể phát huy ra được lực lượng đáng sợ như vậy.

Nhưng mà cũng có thể thấy được 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 đáng sợ như thế nào.Nuốt chửng lực lượng và huyết dịch người khác, phương thức tu luyện như thế quả thực giống như là cướp đoạt.

Nếu như truyền ra ngoài, nhất định lọt vào cả Tu Tiên Giới vây công.- May là nàng vừa mới vượt qua Địa Kiếp, bị trọng thương, hơn nữa tu vi còn chua kịp củng cố.

Bằng không ta không có khả năng dễ dàng đánh bại nàng như vậy.Phong Phi Vân mơ hồ cảm giác được, một kẻ địch đáng sợ chính là đang cấp tốc trưởng thành, cuối cùng có một ngày sẽ làm cho cả Thần Tấn Vương Triều đều phải run rẩy.Nữ nhân Kỷ gia, quả nhiên không đụng vào được.......Bất kể là Lệnh Đông Lai, hay là Kỷ Thương Nguyệt, hai người kia hiện tại đều khiến cho Phong Phi Vân rất đau đầu.

Nếu muốn không đau đầu, nhất định phải mau chóng đột phá cảnh giới.Mà trước khi đột phá cảnh giới, Phong Phi Vân tính toán lại sấm Vô Lượng Tháp!Mỗi khi xông qua một tầng Vô Lượng Tháp, đều sẽ nhận được bản thân phần thưởng của Vô Lượng Tháp, đồng thời lực lượng tăng lên.

Đó chính là cảnh giới tăng lên, hoặc là thiên tư tăng lên...Hơn nữa cảnh giới càng thấp, sau khi xông qua lại được phần thưởng cũng càng lớn.Bên ngoài Vô Lượng Tháp có vẻ tương đối yên tĩnh, chỉ có ông lão mặc đạo bào kia vẫn còn đang canh chừng.Học viên Vạn Tượng Tháp đều đã vội vàng đi giết chết Thi Tà, đổi điểm tích lũy.

Rất nhiều người đều là đi ra ngoài mấy tháng đều không trở lại, số người xông vào Vô Lượng Tháp tự nhiên ít đi.Lần trước Phong Phi Vân lấy tu vi Thần Cơ đỉnh cao xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tạo thành chấn động lớn lao.Ông lão mặc đạo bào kia đối với Phong Phi Vân có trí nhớ đặc biệt sâu sắc.

Nhìn thấy Phong Phi Vân lại xuất hiện lần nữa bên ngoài tháp, lão mở mắt ra, mỉm cười:- Phong Phi Vân, ngươi lại tới xông vào Vô Lượng Tháp ?Phong Phi Vân cười gật đầu!- Vẫn chưa đột phá Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng à ?Ông lão mặc đạo bào vô phương nhìn ra tu vi của Phong Phi Vân, cho nên mới hỏi như vậy.- Vẫn chưa!Phong Phi Vân đáp.Ông lão mặc đạo bào nhướng mày, lên tiếng nhắc nhở:- Trước khi vượt qua Địa Kiếp, đạt tới tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, có lẽ không nên xông vào tầng thứ bảy.Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao lại như vậy?- Chưa từng có người có thể dưới thiên mệnh mà xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.

Coi như là cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, từ xưa đến nay số người xông qua tầng thứ bảy cũng cực kì ít ỏi đến đáng thương.Ông lão mặc đạo bào rất xem trọng Phong Phi Vân, sợ hắn cậy mạnh quá đáng rồi ngã xuống ở trong Vô Lượng Tháp thì liền rất đáng tiếc.Lão lại nói:- Với thiên tư của ngươi, nếu như đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, có lẽ có xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì vẫn có thể.Phong Phi Vân suy nghĩ một chút, sau đó vẫn kiên trì mà bảo:- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta chỉ là muốn nhanh chóng đến xem chính mình còn kém bao nhiêu mới có thể xông qua được.

Nếu như thật sự xông không qua, tự nhiên sẽ lui về.Ông lão mặc đạo bào gật đầu, sau đó liền lại nhắm hai mắt, tĩnh tâm tu luyện, đạo khí trên người chìm nổi, giống như cây tùng xanh trên đỉnh núi, cực kì tự nhiên linh động.Phong Phi Vân cũng trực tiếp đi vào khe núi, chỉ chờ cửa tháp mở ra.-------Chương 578: Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy (2)Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Không lâu lắm, đại môn Vô Lượng Tháp liền mở ra.

Một cỗ khí tức thần bí từ thuở xa xưa tuôn trào ra từ trong cửa tháp, làm cho linh hồn người ta đều bắt đầu đập dồn, giống như đi vào một cái cửa này là có thể một bước bước vào vùng đất Thượng Cổ cao chót vót.Vô Lượng Tháp, sáu tầng đầu thì Phong Phi Vân đều đã xông qua.

Nên lần này đây có vẻ dễ dàng không ít.

Chỉ có vào lúc xông qua tầng thứ sáu thì tốn hao thời gian một canh giờ, còn mấy cửa ải khác đều là vượt qua trong nháy mắt.Một mảnh Linh Mang đang hiện lên trước mắt, rốt cục bước chân vào Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.Đây là một thế giới mênh mông vô biên vô tận, lớn đến ngay cả thần thức đều không khuếch trương hết nổi.

Nơi này cỏ cây phồn thịnh, những cây cổ thụ chọc trời cao chót vót.

Ở giữa những dải núi xa xa có mọc một cây đại thụ đỏ đậm, so sánh quả núi đều phải cao gấp ba.Nhìn từ rất xa lại đây, những quả núi cao mấy ngàn thước này ở trước mặt cây đại thụ đỏ đậm kia thì nhỏ thấp tựa như khe rãnh trên mặt đất.Cũng giống như mấy tầng phía trước, nơi này cũng chứa đầy tử khí.

Ngoại trừ thực vật, không có bất cứ sinh vật nào còn sống.Phong Phi Vân ngẩng đầu, nhìn về hướng trên bầu trời.

Chỉ thấy trên màn trời có một biển mây, giữa một biển mây trôi nổi một dãy núi thật lớn, tựa như một con Hắc Long khổng lồ nằm ngang trên trời cao.Tiêu Nặc Lan vì đoạt lại bổn tôn nên đã mang theo Phong Phi Vân đi tới Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, chính là xuất hiện ở trên dãy núi kia.

Trên dẫy núi đều có vài chỗ chiến địa cổ xưa, còn có một con Phượng Hoàng đã ngã xuống ở nơi này.- Hưu!Phong Phi Vân phi thân lên, nghĩ muốn bay đến không trung trên dãy núi kia, nhưng mà mới bay đến một nửa liền bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy ngăn cản, căn bản vô phương lại tiến thêm một bước.

Cuối cùng hắn chỉ có thể lại lui trở về.- Vô Lượng Tháp không hổ là dụng cụ Thượng Cổ Thánh Linh, nơi này cũng không biết đã che giấu những bí ẩn lớn lao như thế nào.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, bay nhanh về hướng cây đại thụ đỏ đậm kia.Hắn cũng không biết làm thế nào mới xem như xông qua tầng thứ bảy.

Nhưng mà nếu đã xuất hiện ở tầng thứ bảy, như vậy có lẽ nhìn cẩn thận khắp nơi là được, tránh khỏi do không chú ý mà chết ở tại nơi này.Rốt cục cây đại thụ đỏ đậm cao lớn càng ngày càng gần, phỏng đoán cao trên vạn thước, thân cây to đến có thể ngăn cản tầm mắt của người.

Trên bầu trời có những chiếc lá to hơn một thước đang tung bay, nương theo một đám Hỏa Diễm này mà hạ xuống.Trên thân cây mọc ra hoa văn giống như lông chim.

Có sương mù quay vòng quanh thân, có những đám Hỏa Diễm sinh ra từ thân cây, lá cây.- Quả nhiên là Tê Phượng Ngô Đồng, nơi này làm thế nào lại có một cây Phượng Hoàng thụ?Phong Phi Vân nhìn chăm chú gốc cây thật lớn đỏ đậm trước mắt này, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.Phượng Hoàng số lượng rất cực kì thưa thớt, tổ của nó nhất định là phải làm trên cây Tê Phượng Ngô Đồng.

Nơi có Tê Phượng Ngô Đồng liền nhất định có Phượng Hoàng, cho nên Tê Phượng Ngô Đồng mới được xưng là "Phượng Hoàng thụ".- Hoan nghênh đi tới Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, chỉ cần chiến thắng phượng hoàng con, coi như là xông qua được tầng thứ bảy.Một âm thanh truyền vào trong óc của Phong Phi Vân.Âm thanh này hẳn là chính là do Khí Linh Vô Lượng Tháp phát ra.Vô Lượng Tháp mặc dù bị đánh thành hai đoạn, nhưng mà Khí Linh lại ở trong nửa đoạn bên này.Một tiếng phượng hót từ trên đỉnh cây Tê Phượng Ngô Đồng truyền đến, một ánh lửa lớn từ trên trời rơi xuống.

Nhiệt độ Hỏa Diễm tựa như trong lò Đồng Lô, trong nháy mắt đã khiến cho mặt đất biến thành sa mạc.Một con Phượng Hoàng dài đến chín thước bay ra, trên người tất cả đều là màu đỏ Hỏa Diễm.

Trên người lông chim đủ sắc màu đẹp lộng lẫy, mỏ chim trắng ngần sáng bóng long lanh rực rỡ giống như đao kiếm, đôi mắt tựa như Hồng Bảo Thạch thật lớn, móng vuốt tựa như thần câu.

Một cỗ uy năng Phượng Hoàng kia quả thực đã nện cho mặt đất chấn động đến run rẩy.Không ai hiểu rõ hơn so với Phong Phi Vân về lực lượng của phượng hoàng con.

Chỉ là cường độ thân thể liền có khả năng so sánh với Phong Phi Vân sau lần hoán huyết thứ tư.

Mà tu vi của nó càng là có thể so với Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.Thánh uy Phượng Hoàng mặc dù khiếp người, nhưng mà đối với Phong Phi Vân vốn có được Phượng Hoàng linh hồn mà nói, lại không coi là cái gì.- Khó trách không ai tại Thần Cơ đại viên mãn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.

Chỉ là uy áp Phượng Hoàng này là có thể đè cho tu sĩ dưới cấp Thiên Mệnh phải gục xuống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, trên người có một cỗ Phượng Hoàng Chi Khí càng thêm hào hùng lao ra.

Một con Phượng Hoàng hư ảnh tràn ra từ trong thân thể, hai mắt hếch lên trời, ngước nhìn chăm chú.Phượng hoàng con bay xuống từ trên Tê Phượng Ngô Đồng, lông chim toàn thân đều dựng đứng lên.

Nó đã cảm nhận được một cỗ khí tức của kẻ ngồi trên cao.Thân hình vừa động, Phong Phi Vân liền đã đứng ở trên lưng phượng hoàng con, Miểu Quỷ Ban Chỉ và Lôi Hỏa Châu đồng thời xuất ra.

Sáu bức vẽ cổ trong khoảnh khắc liền bay ra, ngàn vạn điện mang cũng bổ ra theo.Một tiếng phượng hót!Phượng hoàng con trực tiếp bay đi từ dưới thân Phong Phi Vân, tốc độ quả thực có thể so với "Luân Hồi Tật Tốc".

Chỉ thoáng chớp mắt, liền bay ra khỏi tầm công phạt của Miểu Quỷ Ban Chỉ và Lôi Hỏa Châu.Tốc độ của Phượng Hoàng có thể nói Đệ Nhất Thiên Hạ.

Mặc dù chỉ là phượng hoàng con, cũng không có được tu sĩ nhân loại có khả năng đem đuổi kịp và vượt.Phượng hoàng con giương cánh một cái, hai mảnh hỏa lãng liền cuốn lại đây.

Hỏa Diễm này cũng không phải Hỏa Diễm bình thường, đã có khả năng bằng được Nhị Muội Minh Hỏa, biến một quả núi cao thành biển lửa,Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, Lôi Hỏa Châu liền trôi nổi phía trên lòng bàn tay.

Cũng có Hỏa Diễm phun ra từ bên trong, biến thành một mảnh Hỏa Vân rồi tranh chấp cùng phượng hoàng con.- Xích Hỏa Thuật!Một tay kia của hắn điểm ra.

Một đạo chỉ quang màu đỏ thẫm bay đi ra ngoài, không ngờ nó lại bắt đầu điều động tất cả Hỏa Diễm Chi Lực, làm cho toàn bộ đều cuốn trở về, công kích về hướng phượng hoàng con.- Lại đùa hỏa diễm cùng ta, tiểu tử kia, lại đi tu luyện thêm mấy trăm năm đi!Dưới chân Phong Phi Vân sinh ra một mảnh Linh Vân, thân thể bay lên trên không, cơ hồ vị trí ngang nhau cùng phượng hoàng con, đứng ở trên trời cao giống nhau.Từ trong đôi mắt hắn lao ra bốn mươi đạo quang điểm, ngưng tụ thành một thanh Tru Thiên Hám Tiên Chùy thật lớn mà nện thẳng về phía trước.

Nó đánh cho trên lưng phượng hoàng con đều xuất hiện một mảnh đẫm máu, lông chim nhuộm đỏ bầm rớt xuống.Gào thét một tiếng!Phượng hoàng con xoay người bỏ chạy.

Nó đã nhìn ra Phong Phi Vân không dễ chọc, không giống với các học viên khác đến đây vượt ải.

Hắn không chỉ có không sợ hãi uy áp Phượng Hoàng Chi Khí của nó, ngược lại còn muốn phản áp chế lại nó.-------Chương 579: Dị thú Hồn CảnhPhong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc mà đuổi theo.

Lôi Hỏa Châu và Miểu Quỷ Ban Chỉ không ngừng đánh ra, mỗi một lần đều đánh cho hào quang trên người phượng hoàng con lờ mờ đi một phần.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!...Một mực đuổi theo hơn năm trăm dặm, thân thể phượng hoàng con ít nhất bị oanh kích trúng hai mươi lần, cuối cùng thân thể bùng nổ tung, biến thành Hư Vô, làm rơi vãi một trận quang ngọc.Phong Phi Vân lúc này mới ngừng lại được, thu hồi Lôi Hỏa Châu và Miểu Quỷ Ban Chỉ.- Quả nhiên lại là một đạo ảo ảnh, Vô Lượng Tháp lại có thể bắt chước xuất ra Phượng Hoàng hư ảnh...Phong Phi Vân vươn tay, một giọt dung dịch đỏ hồng trong suốt rơi xuống từ trên bầu trời, rơi vào lòng bàn tay của hắn.Phượng Hoàng Huyết!Mặc dù chỉ có một giọt Phượng Hoàng Huyết, nhưng mà năng lượng thai nghén trong đó lại vô cùng khủng bố.

Trên đó có linh khí đan xen, có những đạo hình thái rất giống khí lưu của Phượng Hoàng chảy trên bề mặt.Căn cứ suy đoán của Phong Phi Vân, đây là một giọt Huyết dịch Phượng Hoàng đạt tới cảnh giới Niết Bàn.

Nếu như con Phượng Hoàng này còn sống, một giọt huyết dịch bay ra từ trong thân thể nó có nhiệt độ nóng bỏng và năng lượng thai nghén trong đó, có khả năng trực tiếp giết chết một vị Cự Kình.Nhưng mà hiện tại một giọt huyết dịch này đã làm lạnh, coi như ẩn chứa uy lực khó có thể tin nổi thì tất cả cũng ngưng tụ vào bên trong huyết dịch, lực sát thương đối với người ta là có hạn.Phượng Hoàng tiên huyết sau khi rơi vào lòng bàn tay của Phong Phi Vân liền nhanh chóng kết làm tinh thể, biến thành một viên tinh thể Huyết Hồng Sắc lớn như đầu ngón tay vậy, khói linh ẩn tán, Hỏa Diễm trôi nổi.- Không nghĩ tới xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, lại có thể thu được một giọt Phượng Hoàng Huyết.

Xem ra nơi này đã thật sự ngã xuống một con Phượng Hoàng.Trong lòng Phong Phi Vân mừng như điên, có một giọt Phượng Hoàng Huyết này, là hắn có thể bắt đầu tu luyện 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 giai đoạn thứ hai "Luyện Cốt".Giai đoạn thứ nhất "Hoán huyết", bốn lần hoán huyết đều đã hoàn thành.Giai đoạn thứ hai là tu luyện phượng cốt.

Tổng cộng phải tu luyện một ngàn khối phượng cốt mới xem như đạt tới 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 Đại Thừa, có thể sống được chín vạn năm.Lúc trước muốn tu luyện phượng cốt, nhất định phải phải chờ tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Nhưng mà hiện tại sau khi có một giọt Phượng Hoàng Huyết này, Phong Phi Vân liền có khả năng trước tiên bắt đầu Luyện Cốt.

Mặc dù hắn vẫn vô phương tu luyện ra phượng cốt, nhưng mà cũng đã có khả năng rèn luyện một lần toàn bộ đầu khớp xương trong thân thể, là tiến hành chuẩn bị tu luyện phượng cốt.Phong Phi Vân cũng thu Phượng Hoàng Huyết lại, chỉ chờ ra khỏi Vô Lượng Tháp là lại bắt đầu rèn luyện đầu khớp xương toàn thân- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tám !Phong Phi Vân bước vào thông đạo đi thông Vô Lượng Tháp tầng thứ tám, tiến vào một thế giới quỷ dị.

Trong thế giới này lại có sinh vật, chỉ có điều là sinh vật nơi này đều cực kì cường đại, tu vi thấp nhất đều là Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.Phong Phi Vân mới đi vào, kiên trì vẻn vẹn nửa canh giờ, cũng còn chưa đi ra khỏi một hẻm núi nhỏ, liền cảm giác được có sinh vật cấp bậc Bán Bộ Cự Kình chạy tới, vì vậy vội vàng bại lui trở về.May là trốn thoát kịp thời, nếu như bị Bán Bộ Cự Kình nhìn chằm chằm, chỉ cần đối phương vươn một ngón tay, là có thể coi như dí mình thành mảnh thịt vụn.- Vô Lượng Tháp quả nhiên không phải dễ xông vào như vậy.

Coi như ta đột phá đến Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng cũng tuyệt đối xông không qua nổi tầng thứ tám.Phong Phi Vân đi ra đại môn Vô Lượng Tháp, lại gặp được ông lão trông tháp thân mặc đạo bào kia.Ông lão này dùng ánh mắt kích động nhìn chăm chú Phong Phi Vân, lão đã biết được Phong Phi Vân xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, trong miệng không ngừng thì thầm:- Không hổ là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, không phụ danh là thiên tài hàng đầu, Yêu Ma Chi Tử sáng tạo kỳ tích.Phong Phi Vân cười cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải có được linh hồn Phượng Hoàng, có thể có lực áp chế nhất định đối với phượng hoàng con, bằng không coi như Phong Phi Vân có thiên tư vô địch thì cũng vẫn không xông qua nổi Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy.Lần này tạo thành chấn động tự nhiên cũng không nhỏ.

Nhưng mà trước khi những tu sĩ này chạy tới thì Phong Phi Vân liền đã nhanh chóng rời đi.

Tất cả mọi người mất công ùa đến, chỉ là từ lão đạo trông tháp mà biết được, người xông qua tầng thứ bảy chính là Yêu Ma Chi Tử.Danh tiếng thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều càng tăng lên !- Sư đệ, đã tìm được ngươi !Đại đệ tử tháp chủ Võ Tháp Thần Vương tìm được Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười hỏi:- Sư huynh, tìm ta có chuyện gì?- Thần Vương lão nhân kia muốn ta nhắn lại một câu nói cho ngươi, bảo ngươi trước không nên độ Địa Kiếp.

Cảnh giới Thần Cơ, chính là một cảnh giới quan trọng nhất của tu tiên giả.

Trụ cột nền móng càng đắp vững chắc càng tốt, thì trên con đường tu tiên mới có thể đi được càng xa.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười nói.Phong Phi Vân gật đầu, đáp:- Cảnh giới Thần Cơ đích xác cần phải kết tinh nhiều hơn.Rất nhiều tu sĩ chính là rất hay chỉ bởi vì cái trước mắt, cho nên sau khi đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng liền lại cũng không cách nào tiến thêm một bước.- Ngươi có thể rõ ràng đạo lý này là tốt rồi, hiện tại ngươi mới tu luyện tại cảnh giới Thần Cơ nửa năm.

Thông thường thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, cơ hồ đều kết tinh ở cảnh giới Thần Cơ mười năm rồi mới đột phá đến Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Thần Vương cảm giác được ngươi thiên tư hơn người, hơn nữa cường độ thân thể cũng hơn xa người cùng cảnh giới, căn bản không cần kết tinh mười năm.

Có điều ít nhất cũng phải ngưng tụ luyện ra trong thời gian hai năm, không ngừng đè ép và rèn luyện Thần Cơ, tu luyện Thần Cơ tới trình độ tối cao nhất.Phong Phi Vân dẫu đã từng có tu vi vô địch thiên hạ, nhưng mà bắt đầu tu luyện từ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, thì hắn căn bản không có đi qua cả quá trình Linh Dẫn, Tiên Căn, Thần Cơ này.

Cho nên hiểu biết tại phương diện này ngược lại không bằng Thần Vương.Nếu Thần Vương bảo chính mình lại kết tinh thêm hai năm, như vậy nhất định không có sai, đối với độ Địa Kiếp trong tương lai thì mức độ nguy hiểm cũng không lớn lắm.- Sư phụ có gì an bài?Phong Phi Vân hỏi.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp nói:- Su phụ muốn ngươi cầm Thần Vương Lệnh đi Ngự Thú Tháp, xin Ngự Thú Tháp chủ mở 'Dị thú Hồn Cảnh' ra.

Muốn ngươi đến trong dị thú Hồn Cảnh rèn luyện hai năm, thuận tiện luyện hóa dị thú chiến hồn vào trong thân thể, lại vẫn còn tăng lên thực lực của mình và tư chất một lần nữa.- Dị thú Hồn Cảnh?Phong Phi Vân hỏi.-------Chương 580: Ngự thú tháp (1)Dị thú Hồn Cảnh, chính là một trong số lượng không nhiều lắm mấy cái tu luyện bí cảnh đứng đầu ở Vạn Tượng Tháp.

Chỉ có học viên có cống hiến đặc thù đối với Vạn Tượng Tháp, hoặc là học viên nòng cốt nhất mới có tư cách tiến vào bên trong tu luyện.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười nói.- Như vậy ta có khả năng vào trong dị thú Hồn Cảnh mà luyện hóa dị thú chiến hồn vào thân thể huyết dịch?Phong Phi Vân đã sớm hâm mộ đệ tử đại gia tộc như thế, có khả năng luyện hóa dị thú chiến hồn nhập vào trong thân thể, cường hóa thể chất, tăng chiến lực lên.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp cười thoải mái nói:- Đương nhiên có khả năng, ngươi muốn luyện hóa bao nhiêu con dị thú chiến hồn, liền có khả năng luyện hóa bấy nhiêu dị thú chiến hồn, càng nhiều càng tốt.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp thầm nghĩ, dị thú chiến hồn điên cuồng mãnh liệt như thế nào.

Coi như một số nhân tài có thiên tư cực cao đều không thể luyện hóa một con dị thú chiến hồn, có thể luyện hóa hai con dị thú chiến hồn đều chính là nhân vật nghịch thiên.

Còn về phần tu sĩ luyện hóa được ba con dị thú chiến hồn, bốn con dị thú chiến hồn liền càng ít.- Luyện hóa dị thú chiến hồn khó khăn, muốn luyện hóa dị thú chiến hồn cường đại lại càng khó.

Sư đệ, ta biết ngươi thiên tư độc nhất vô nhị, nhưng mà cũng còn chưa có luyện nhập dị thú chiến hồn nào vào trong thân thể.

Dị thú chiến hồn tốt ở chỗ cường đại, mà không phải về số lượng.Đại đệ tử Tháp chủ Võ Tháp lên tiếng nhắc nhở.- Đa tạ sư huynh chỉ điểm!Phong Phi Vân tự nhiên cũng hiểu rõ ràng đạo lý này....Phong Phi Vân bế quan một tháng trong Võ Tháp, luyện hóa một giọt Huyết dịch Phượng Hoàng kia vào trong thân thể, toàn thân xương cốt đều được rèn luyện.

Các đầu khớp xương trắng mọc ra từng đạo sợi tơ màu đỏ, tựa như kinh mạch trong huyết thịt.Nhưng mà tính dai kia lại căn bản không phải kinh mạch có khả năng bằng được.Phong Phi Vân hiện tại thân thể đã ưu việt, cho dù có người có thể dùng Thần Binh chém làm tổn thương huyết nhục của hắn, thì cũng tuyệt đối vô phương gây tổn thương đầu khớp xương hắn.

Coi như là đứng trên mặt đất, để cho tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng tu sĩ khác nện ầm ầm thì cũng không có khả năng gây tổn thương đến mảy may xương cốt của hắn.Trên da lưu động một mảnh ánh lửa lấp lánh, phủ kín một tầng Linh Mang nhàn nhạt, thể chất lại vẫn còn tăng lên một bước nữa.

Nếu như hiện tại độ Địa Kiếp, chỉ sợ sẽ đưa tới mười ba dòng nham thạch nóng chảy.- Hai tỷ muội Quý gia kia không phải đang tu luyện tại Ngự Thú Tháp, từ sau khi đi tới Vạn Tượng Tháp vẫn còn chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không biết bọn họ hiện tại đạt tới tu vi như thế nào.Phong Phi Vân cũng không vội đi chém giết Thi Tà, tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》.

Dù sao Lệnh Đông Lai đang rình ở bên ngoài, trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, một khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp, liền nhất định gặp mặt bộ đôi Lệnh Đông Lai và Kỷ Thương Nguyệt.

Hai kẻ này chính là nhân vật làm đau đầu nhất.Phong Phi Vân chạy về hướng đến Ngự Thú Tháp.Ngự Thú Tháp ở chính giữa Vạn Tượng Tháp, bên cạnh phía tây dãy núi Thiên Kỳ.

Chính là một tòa tháp có diện tích rộng nhất trong Bách Tháp Thánh Địa.Một vùng một ngàn ba trăm dặm, đều là xứ sở Ngự Thú Tháp.Trong xứ sở này sinh sống vô số dị thú và dị cầm, có loài thạch tượng mọc sáu chân, có những con dị thú rất lớn cao hơn hai mươi thước, còn có loại chim tước ( sẻ) mọc bốn cánh, còn có con Ngốc Thứu (kên kên ) mọc ba đầu...Phong Phi Vân và Vương Mãnh cứ đi một mạch, trên đường thấy vô số khí tức của các loại sinh vật kì dị cổ quái.

Nghe được rất nhiều những điều chưa từng nghe, nhìn thấy những điều chưa hề thấy.

Đối với Vương Mãnh mà nói tự nhiên là mới lạ không thôi, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói cũng đã lấy làm bình thường.- Sư thúc, ngươi nhìn đó là một con Thao Thiết tu vi hai trăm năm.- Oa!

Bên này có con Kim Sư tu vi năm trăm năm, hình thể quả thực tựa như một quả núi nhỏ....- Sư thúc, trên người những dị thú này và dị cầm này, vì sao đều có treo một cái bạch linh ( chuông trắng )?Vương Mãnh đi theo phía sau Phong Phi Vân, trên vai vác một cây phương thiên họa kích to bắng miệng bát.Là tháp chủ Võ Tháp gọi hắn đến, sai bảo hắn đi theo Phong Phi Vân cùng đến dị thú Hồn Cảnh tu luyện.- Không có gì ngạc nhiên, số lượng dị thú ở Ngự Thú Tháp gần bằng Ngự Thú Trai của thánh địa Phật Môn.

Những chiếc bạch linh này giống như là thêm vào lệnh triệu tập trên người bọn chúng.

Một khi có người lắc lư chủ linh, thì những con dị thú đang bôn ba chạy nhảy giữa dãy đồi núi liền đều phải chịu người đó quản lý.Phong Phi Vân chân đạp mây mù, bước đi khoan thai nhẹ nhàng nhưng mà tốc độ lại cực kì nhanh.

Vương Mãnh chỉ có thể bước dài hấp tấp chạy ở phía sau mới có thể gượng gạo đuổi kịp và vượt.Không lâu lắm, liền đã có thể thấy Ngự Thú Tháp cao ngất trong mây.

Chung quanh thân tháp có linh hạc bay lượn vòng, sương trắng lảng bảng, có một loại cảm giác đất lành thần tiên.Một người nữ nhân linh hoạt mặc áo trắng, bay ra từ cửa sổ trên tháp ở giữa không trung, cứ như thế cưỡi lên trên người một con linh hạc trắng tinh mà lao xuống phía dưới- Học viên của một tòa thần tháp thánh địa nào đây, chẳng lẽ không biết rằng nếu không phải học viên của Ngự Thú Tháp thì không thể đi vào phiến xứ sở này à?Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, tác phong nhanh nhẹn, ngẩng đầu nhìn chăm chú nàng.- Phong Phi Vân, lại là ngươi?Nữ nhân áo trắng này lại chính là Quý Tâm Nô!Thời gian đã gần một năm không hề nhìn thấy nàng, vốn là cô nương hái thuốc ở trấn nhỏ, thay bộ nho bào màu trắng đúng là linh hoạt kỳ ảo vượt khỏi đời thường, có một loại khí chất gần như là thanh nhã thánh khiết.Con gái đến mười tám tuổi sẽ thay đổi, quả là không sai chút nào.Quý Tâm Nô dáng người cao dong dỏng, áo quần trắng tinh, cầm trong tay một cái bạch linh ( chuông trắng).

Nàng tao nhã lướt xuống từ trên lưng linh hạc, tựa như bông tuyết bay chốn quan ải.- Quý cô nương, đã lâu không gặp!Phong Phi Vân rất có thiện cảm đối với Quý gia tỉ tỉ này.

Mặc dù nàng không phải nhân loại, nhưng mà so với rất nhiều người cũng có nhân tính, cũng có tình yêu, lại rất lương thiện.Quý Tâm Nô có hơi ân cần hỏi:- 《 Bát Thuật Quyển 》 của ngươi tu luyện tới trình độ nào rồi?- Mới nhập môn một thuật trong đó !Phong Phi Vân và nàng có ước định, chiếm được 《 Bát Thuật Quyển 》 thì hắn sẽ giúp nàng làm một chuyện, về phần là chuyện gì, chờ hắn tu luyện tới cảnh giới "Thượng khuy thiên, hạ khuy địa" ( trên thấy trời, dưới ngó đất) thì mới có thể nói cho hắn.Phong Phi Vân thông minh như thế nào.

Mặc dù nàng cũng không nói gì, nhưng mà cũng đoán được chuyện này nếu không phải có liên quan đến một vị đại nhân vật nào đó của Dương Giới, thì chính là có liên quan tới Kỷ gia.-------Chương 581: Ngự thú tháp (2)Phong Phi Vân mặc dù có tính lưu manh khá nặng, cũng không xem như người tốt.

Nhưng mà loại chuẩn tắc "Nói là làm", thì vẫn có thể làm được.Quý Tâm Nô gật đầu, nàng cũng biết 《 Bát Thuật Quyển 》 cực kì khó tu luyện, có thể nhập môn đã rất khá rồi.

Trầm tư chỉ chốc lát, lúc này nàng mới lại hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi hôm nay đến Ngự Thú Tháp chính là muốn tìm ta nói chuyện cũ?Vương Mãnh muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân một cước đạp bay trở về.

Hắn cười nói:- Quý cô nương nói không sai, ta đích thật là tới tìm ngươi nói chuyện cũ, nhiều ngày không gặp nên rất là nhớ mong a!

Chà!

Đúng rồi, tại sao không thấy muội muội Quý Tiểu Nô của ngươi?Quý Tâm Nô vẻ mặt cao nhã thanh khiết, sóng vai mà đi với Phong Phi Vân, trên người mang theo một mùi vị hương thơm hoa lan.Nàng nói:- Làm sao nó có thể nhàn được, đã sớm đi tranh đoạt xếp hạng《 Bách Tháp Bảng 》 với Tiểu Bạch quy.

Nó đã đi ra ngoài nửa năm, đến nay vẫn chưa về.Quý Tâm Nô nhăn trán, có hơi lo lắng.

Dù sao 《 Bách Tháp Bảng 》 cạnh tranh hung hiểm, nàng rất sợ hãi muội muội của mình bị hại.Phong Phi Vân thì lại là cũng không lo lắng chút xíu.

Có một lão Vương Bát "Mao Ô Quy" đã sống mấy ngàn năm ở chung một chỗ với nàng, kẻ không may nhất định là người khác.Hai người coi như là kết giao tình cảm thâm hậu, hàn huyên với nhau không ít.

Phong Phi Vân cũng biết tình trạng gần đây của nàng.

Thì ra nàng bái vào làm môn hạ cho một vị Thái Thượng tôn sư của Ngự Thú Tháp, địa vị khá cao.

Hơn nữa nàng chính là Dị Hình Dị, cùng với dị thú có năng lực bắt chuyện cực mạnh, đã có được quyền lực quản lý ba vạn con dị thú.Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô là hai tính cách hoàn toàn không giống nhau.

Quý Tâm Nô thích im lặng, đi theo đại đạo, nghe thấy tự nhiên, tâm tình trong sáng, hiện nay là càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo làm cho người ta một loại cảm giác như bồng bềnh ở ngoài thiên địa.- Ta có một việc, một mực nghĩ muốn hỏi Quý cô nương, về Dương Thần Thánh Thai...Tà nhãn của Phong Phi Vân có hơi liếc xéo sang một cái, không lưu dấu vết mà hỏi.Đuôi hồ ly của hắn rốt cục lộ ra, đây mới là mục đích thật sự của hắn.Nghe được bốn chữ "Dương Thần Thánh Thai" này, gương mặt trắng nuột của Quý Tâm Nô lập tức có hơi đỏ lên, trong mắt nhung lóe lên một tia bối rối, rồi nói:- Ta không biết rõ ngươi nói có ý tứ gì!Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm.

Nếu không phải bởi vì Dương Thần Thánh Thai, Kỷ gia và Dương Giới sẽ phái người đến bắt hai tỷ muội các ngươi làm chi?

Muốn dấu diếm ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ lấy Dương Thần Thánh Thai từ trong tay các ngươi.Dương Thần Thánh Thai là loại thần bảo hiếm có trên đời.

Phong Phi Vân bất kể phải trả giá đến đâu thì đều phải đoạt cho bằng được.

Đây tuyệt đối là một thứ độc nhất vô nhị đương thời, so sánh với các báu vật khác gì đó thì nó có giá trị đều phải cao hơn.- Tâm Nô, người kia là ai a?

Làm thế nào mà ngươi lại đi cùng một chỗ cùng hắn ?Một nam nhân có vóc người coi như khôi ngô tuấn tú, sắc mặt có hơi khó chịu đang lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.

Trong mắt mang theo một vẻ khinh thường và thù địch.Quý Tâm Nô vội vàng bước ra vài bước, nghênh đón, khom người vái một cái rồi nói:- Lục Vân sư thúc, đây là một người bạn tốt của ta, cũng là học viên Vạn Tượng Tháp, có ý tới thăm ta.- Bạn tốt?

Làm thế nào ta chưa từng có nghe nói qua ngươi có bằng hữu tại Vạn Tượng Tháp ?Lục Vân chắp hai tay sau lưng, trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân mà hỏi:- Chẳng lẽ không biết đạo lí nhìn thấy trưởng bối là phải hành lễ sao?

Rốt cuộc ngươi có quy củ hay không?Ánh mắt của Lục Vân nhìn Quý Tâm Nô hoàn toàn không giống, đó là một loại trắng trợn muốn chiếm giữ.

Chỉ cần là người có con mắt quan sát thì đều nhìn ra được.Nữ nhân giống như Quý Tâm Nô vậy, bất cứ nam nhân nào đều muốn chiếm giữ nàng.

Nhưng mà có được hay không thì phải nhìn vào thực lực.Phong Phi Vân cảm giác có hơi buồn cười, hắn khịt mũi, cười nói:- Tại Vạn Tượng Tháp, người khiến cho ta phải hành lễ với họ thật đúng là không có mấy người.- Ngươi...Lục Vân gắt gao xiết chặt quyền, mà nói:- Tâm Nô, bằng hữu này của ngươi rất không có giáo dục.- Cái tên kia, cũng dám nói chuyện như thế cùng sư thúc của ta, có tin Lão Tử nện một quyền đập nát đầu ngươi hay không ?Vương Mãnh huy động cánh tay to như thùng nước, quyền nắm lại làm các khớp xương phát ra âm thanh "rốp rốp".Vương Mãnh chính là một người cao lớn không ít, áng chừng hai thước rưỡi.

Hắn trực tiếp đứng ở trước mặt Lục Vân, quả thực giống như là lão ưng nhìn chằm chằm con gà con.Quý Tâm Nô hiểu rõ tu vi của Lục Vân, dù sao cũng là sư thúc cấp bậc Thái Thượng tôn sư.

Nàng sợ Phong Phi Vân và Vương Mãnh bị hắn gây tổn thương, vội vàng khuyên nhủ:- Lục sư thúc chớ trách, bằng hữu của ta chỉ là chỉ đùa một chút với ngươi.

Bọn họ mới vào Vạn Tượng Tháp một năm thôi, nào dám đối địch với sư thúc ngươi.Ngự Thú Tháp bị ngăn cách khá chặt chẽ với bên ngoài, rất nhiều tin tức cũng không có truyền tới nơi này.

Nếu như Quý Tâm Nô biết tu vi hiện tại của Phong Phi Vân, chỉ sợ nàng nên lo lắng chính là cho Lục Vân.- Hừ!

Hôm nay nể mặt Tâm Nô, ta tạm bỏ qua cho hai người các ngươi.Sắc mặt Lục Vân trở nên êm dịu không ít, lại nói:- Tâm Nô, tối nay đến tầng thứ mười một tầng Ngự Thú Tháp, sư thúc truyền cho ngươi một chiêu Ngự...

Thú đạo pháp.

Hắc hắc!Lục Vân trên mặt mang theo vài phần nụ cười kín đáo, nhưng rồi lại là lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân và Vương Mãnh, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.- Chết tiệt, báu vật chó gì.

Sư thúc, nếu không phải ngươi ngăn ta, ta khẳng định đánh cho hắn răng rơi đầy đất.Vương Mãnh thấy sắc mặt kia của Lục Vân, thì cũng tức đến đấm vào không khí một cái.Trong mắt Quý Tâm Nô cũng mang theo vài phần cảm giác lạnh buốt, trong mắt nhung, đồng tử đều biến thành màu lam, nàng nói:- Các ngươi có lẽ không nên trêu chọc vào hắn.

Phụ thân Lục Vân chính là một vị phó tháp chủ Ngự Thú Tháp, hơn nữa tu vi của bản thân cũng khá cường đại, đã đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh.Phong Phi Vân cũng nhìn ra Quý Tâm Nô bất mãn đối với Lục Vân.

Nàng chính là Dị Hình Dị, chứ tịnh không phải nhân loại.

Mặc dù tâm địa lương thiện, nhưng nếu mà bức nàng đến mức quá khẩn cấp, thì nàng cũng sẽ đành giết người đoạt mệnh.- Tối nay, ta đi cùng ngươi.Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát rồi nói.- Hắn sẽ giết ngươi...Quý Tâm Nô muốn cự tuyệt ý tốt của Phong Phi Vân, nhưng mà lại phát hiện Phong Phi Vân đã trực tiếp đi vào Ngự Thú Tháp....Cảnh đêm giáng xuống, chung quanh Ngự Thú Tháp vẫn có thể nghe được dị thú tru lên âm thanh.Đến khi Phong Phi Vân cùng đi Quý Tâm Nô đồng thời xuất hiện ở tầng thứ mười một, Lục Vân lập tức giận dữ.

Hắn trực tiếp vỗ án đứng lên-------Chương 582: Tiến vào dị thú Hồn Cảnh (1)Tâm Nô, ta chỉ muốn một mình ngươi đến, làm thế nào ngươi cũng mang đến tiểu tử này ?Phong Phi Vân bước ra một bước, hắn nói:- Nàng dẫn ta tới, tự nhiên là để giết ngươi.

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không ngâm nước tiểu mà đi soi chính mình có bộ dáng gì nữa?- Tiểu tử, ngươi muốn chết!Lục Vân tức đến đỉnh đầu đều bắt đầu bốc khói, trực tiếp liền tấn công về hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trực tiếp nghênh đón, tốc độ nhanh đến đã không còn thấy bóng dáng.

Một ánh đao từ trong tay bay ra, bóng dáng Bạch Long xuyên qua không gian, trực tiếp cắt đứt đầu Lục Vân rơi xuống.

"Bịch" một tiếng, nó rơi trên mặt đất.Phong Phi Vân một cước đá bay thân thể của hắn đi ra ngoài.Tất cả điều này đều phát sinh trong lúc nhanh như chớp giật, Phong Phi Vân liền lại đã đứng trở về chỗ cũ, trên người vẫn không nhiễm một hạt bụi.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cỗ khí tức khổng lồ vô biên vô tận từ trên trời giáng xuống, mang theo uy phong Lôi Đình, làm cho người ta vô cùng vô tận cảm giác bị đè nén.

Trong khoảnh khắc, liền có một ông lão uy nghiêm xuất hiện ở trong tầng thứ mười một tầng.

Đôi mắt già nua của lão phát lạnh, nhìn chăm chú thi thể không đầu của Lục Vân trên mặt đất, lại nhìn về phía Phong Phi Vân.- Cũng dám giết con ta...Lửa giận trên người ông lão này so sánh Lục Vân thì cường thịnh hơn, quả thực tức thì phải nhanh chóng bao phủ Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng nổi bật ở nơi này, vui vẻ không sợ sệt lấy ra Thần Vương Lệnh.

Hắn nắm ở trong tay, vươn tay ra, lệnh bài cơ hồ gí sát đến trên mặt lão già kia.- Thần...

Thần Vương Lệnh!Lão già này trong lòng kinh động sợ hãi, tựa như quả bóng cao su bị xì hơi.- Bịch!Trực tiếp quì ở trên mặt đất!- Bái kiến Thần Vương!Ông lão này không dám nửa phần lỗ mãng, cung kính quỳ gối trước mặt Phong Phi Vân, thấy Thần Vương Lệnh như thấy Thần Vương.Thần Vương Lệnh vô phương làm giả, đương thời chỉ có một khối như vậy.Phong Phi Vân thu lại Thần Vương Lệnh rồi nói:- Phó tháp chủ, con của ngươi đáng chết, ta giết hắn chính là thay trời hành đạo.- Hắn tự nhiên là đáng chết, Phong công tử, giết được là tốt.Ông lão này đã đoán ra thân phận của Phong Phi Vân.

Người có thể cầm Thần Vương Lệnh trong tay, trừ Thần Vương ra thì cũng chỉ có là Yêu Ma Chi Tử.- Ngươi không có câu oán hận?Phong Phi Vân hỏi.- Nghịch tử kia gieo gió gặt bão, bị chết làm hả hê lòng người, ta làm sao có câu oán hận.Ông lão đều đã tu luyện hơn hai trăm năm tại Vạn Tượng Tháp.

Thần Vương là cỡ nhân vật ra sao thì so với ai khác lão đều rõ ràng hơn.

Đắc tội với truyền nhân của Thần Vương, như vậy cách cái chết cũng không xa.Nếu như Thần Vương muốn muốn giết lão, coi như cách mấy ngàn dặm đều có thể một kích diệt bỏ lão.Nếu muốn giữ được mạng sống, phải nén giận.Mhững vị tôn sư của Ngự Thú Tháp đều bị kinh động, mà ngay cả Thái Thượng tôn sư đều có mấy vị đi đến đây.

Những ông lão này nhìn qua một chút thi thể của Lục Vân trên mặt đất, lại nhìn một chút phó Điện Chủ quì ở trên mặt đất, đều là hai mặt nhìn nhau.Mà ngay cả tháp chủ Ngự Thú Tháp đều bị kinh động, lấy phân thân giáng xuống.

Ngàn vạn ánh hào quang bay đi vào, thân thể hư ảnh ngưng tụ thành một hình người xinh đẹp.Tháp chủ Ngự Thú Tháp giáng xuống, đó là một người nữ nhân mặc áo đỏ, dung mạo tuyệt vời, uy nghiêm khiếp người.

Mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, cũng đã làm kinh động sợ hãi mọi người có mặt ở đây.

Tất cả tu sĩ đều quì ở trên mặt đất, mà ngay cả phó Điện Chủ, nhân vật cấp bậc Thái Thượng tôn sư cũng không ngoại lệ.Phong Phi Vân đứng ở vị trí chính giữa, đứng thẳng lưng.

Mặc dù là tháp chủ Ngự Thú Tháp có được tu vi Bán Bộ Cự Kình thì cũng không thể đè được hắn quỳ xuống đất.

Hắn nói đúng mức thoả đáng:- Phong Phi Vân, phụng lệnh của Thần Vương tiến vào dị thú Hồn Cảnh tu luyện.Tháp chủ Ngự Thú Tháp thản nhiên hỏi:- Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử xưa nay chưa từng thấy?Tên tuổi của Phong Phi Vân đã sớm truyền khắp Tu Tiên Giới, mà ngay cả nhân vật tuyệt đỉnh thế hệ trước, dân chúng bình dân thế giới phàm tục cũng biết có một người như thế.Thần Tấn Vương Triều có hơn một ngàn ức dân cư, hơn một ngàn ức người này cơ hồ cũng biết danh hiệu Yêu Ma Chi Tử.- Đúng là tiểu tử.Phong Phi Vân đáp.Tháp chủ Ngự Thú Tháp gật đầu, rồi nói:- Ta đã nhận được thông báo của Thần Vương, Thần Vương Lệnh ta cũng đã xem.

Tâm Nô, ngươi mang hai người bọn họ đi dị thú Hồn Cảnh.Quý Tâm Nô có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, trong mắt hiện ra một vẻ tán thưởng khen ngợi.

Hỗn khất nhi trước đây chỉ có thể trốn ở trong kho củi, hiện nay đã lại trở thành Yêu Ma Chi Tử mà thiên hạ đều biết tiếng.Phong Phi Vân và Vương Mãnh cùng với Quý Tâm Nô đi về hướng tầng trên của Ngự Thú Tháp.

Không lâu lắm liền đi tới tầng thứ sáu mươi sáu, nơi này có hai vị bà lão bảo vệ.

Muốn tiến vào bên trong cần tổng cộng hai chiếc chìa khóa, chia ra nắm giữ ở trong tay hai người bọn họ.Hai bà lão này ngồi xếp bằng giữa không trung, thân thể tựa như biến thành hai khối cổ thạch, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đã ngồi xếp bằng ở chỗ này bao nhiêu năm.Đến lúc ba người Phong Phi Vân đi tới phía trước đại môn, hai bà lão cơ hồ mở mắt trong cùng một lúc.

Ánh mắt mênh mông như bầu trời sao, mang theo một cỗ thần uy khiếp người, làm cho lòng người sinh khiếp đảm.

Còn những kẻ nhát gan sẽ trực tiếp bị ánh mắt của bọn họ hù dọa đến vỡ mật.Quý Tâm Nô tiến lên giao thiệp một lúc với hai bà lão.

Hai bà lão này mới thu hồi ánh mắt, nhưng mà lại đều mang theo một vẻ khác thường mà nhìn Phong Phi Vân.

Trong ánh mắt đó có bừng tỉnh, khen ngợi, chờ mong...- Vào đi thôi!Hai vị bà lão vẫn không nhúc nhích như trước, trong mắt đều tự phóng ra một đạo ánh vàng rực rỡ.Đạo ánh vàng rực rỡ bao vây lấy một cái chìa khóa, nó mở ra đại môn đến đi thông dị thú Hồn Cảnh.Quý Tâm Nô nói:- Phong Phi Vân, ngươi cần phải bế quan hai năm trong dị thú Hồn Cảnh.

Cứ mỗi nửa tháng ta sẽ đưa thức ăn một lần đến cho ngươi.- Cám ơn, quý cô nương!Phong Phi Vân cười nói.- Ta đây đúng là lúc thân thể đang cần cao hơn, tốt nhất có thịt Kỳ Ngưu, càng nhiều càng tốt.

Ta thích ăn cả cái chân con Kỳ Ngưu.Vương Mãnh cười to mà bảo.Phong Phi Vân đã đi trước một bước tiến vào trong đại môn.

Sau khi tiến vào trong đó giống như là vượt qua một màn nước, tiến vào một không gian hoàn toàn độc lập.Dị thú Hồn Cảnh!Hắn đứng ở trên một khối đá vuông vức mỗi chiều ba trượng,trước mắt là hoàn toàn đen kịt, chỉ có thể mơ hồ thấy, có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ khác nhau đang trôi nổi ở trong không khí.

Có tảng chỉ lớn như nắm tay, có tảng so với vài quả núi vẫn còn lớn hơn.Nơi này lạnh như băng mà cô quạnh, giống như là vũ trụ mênh mông, vô biên vô hạn.Mà sự thực bố cục nơi này cùng vũ trụ cực kì tương tự, chỉ là bị thu nhỏ vô số lần.-------Chương 583: Tiến vào dị thú Hồn Cảnh (2)Đây là một tòa bí cảnh cấp thấp tồn tại trong kẽ hở không gian.

Mà Ngự Thú Tháp chính là đầu mối then chốt nối liền Nguyên thế giới và dị thú Hồn Cảnh.

Không nghĩ tới tại Thần Tấn Vương Triều cũng xuất hiện bậc đại hiền như thế, lại có thể đả thông bí cảnh thông đạo.Phong Phi Vân kiến thức rộng rãi.

Đừng nói là bí cảnh cấp thấp, coi như là bí cảnh trung cấp bí cảnh cao cấp, Tiểu Thiên thế giới, đại thiên vị diện... thì hắn đều đã tùng đi qua không ít nơi.Loại thế giới tồn tại trong không gian kẽ hở là quá nhiều, căn bản vô phương làm công tác thống kê.

Bí cảnh cấp thấp này là một trong số đó.Bí cảnh, tựa như một cái bọt khí nhỏ trong biển khơi, chỉ cần người có đủ tu vi hoặc là mượn dụng cụ đặc thù nào đó là có thể mở ra " vách bọt khí ", tiến vào trong không gian "Bọt khí".Dị thú Hồn Cảnh, liền tương đương với một mảnh đại lục ở trong không gian của một cái bọt khí.Mặc dù cái này chỉ là một bí cảnh cấp thấp, nhưng mà nó vẫn rộng lớn vô biên vô hạn, có xứ sở trên vạn dặm, những tảng đá trôi nổi bên trong thật sự quá nhiều, tính ra có đến ngàn vạn cái, tựa như một tiểu vũ trụ.Ở trong bí cảnh đều không có thành hình mặt đất và bầu trời, mà rơi vào trạng thái không ổn định, lúc nào cũng đều có thể sụp đổ, căn bản không thích hợp cho nhân loại ở lại.

Nó chỉ có thể dùng để lưu đày tù phạm, trang bị làm nơi tu luyện, thành lập thị trường ngầm không thể lộ ra....v..v....Chỉ có Tiểu Thiên thế giới và đại thiên vị diện mới thành hình, thì có được bầu trời và mặt đất, ánh mặt trời và đại dương, có thể có sinh mệnh đặc thù do chính mình sinh ra.Thân thể Phong Phi Vân vừa động, liền xuất hiện ở trên một tảng vẫn thạch thật lớn trôi nổi cách đó xa hơn mười dặm.

Một khối vẫn thạch trôi nổi cao gần vạn trượng, dài đến năm mươi dặm, có thể so với một dãy núi nhỏ.- Không có linh khí, không có phép tắc của đạo để ngăn cách khí tức.Trong miệng Phong Phi Vân đang tự nói một mình.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên đỉnh đầu, Hằng Hà gột rửa một mảnh mây mù từ chân trời lao nhanh mà đến.

Hào quang vạn đạo, dị thú tru lên, phô bày ra một cảnh tượng hào hùng của thời Thái Cổ hồng hoang.Có trên vạn con dị thú chiến hồn đang vút ngang trời, biến thành một nước lũ được tạo thành từ dị thú, cực kì rung động lòng người.

Trông rất giống như trong khoảng không vũ trụ, khi mà hai dải thiên hà đâm vào nhau.Dẫn đầu chính là một con Tù Ngưu cao ba trăm thước, so sánh với thú chiến Kỳ Ngưu thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Trên người nó phát tán ra ngoài một cỗ lực lượng kia làm cho tất cả đá tảng trôi nổi chung quanh đều đua nhau vỡ nát, biến thành phấn vụn.- Linh Thú hồn ngàn năm !Trong lòng Phong Phi Vân cả kinh, hắn nhìn chăm chú con Tù Ngưu kia đang lao ở phía trước nhất vạn thú.

Rồi hắn vội vàng che giấu khí tức trên người, bay đến phía sau tảng đá mà ẩn dấu đi.Dị thú tu vi sáu trăm năm, chiến lực có thể so với Thần Cơ đại viên mãn đứng đầu.Dị thú tu vi bảy trăm năm, chiến lực có thể so với Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng.Dị thú tu vi tám trăm năm, chiến lực có thể so với Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng, Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng.Dị thú tu vi chín trăm năm, chiến lực có thể so với Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng.Tu vi ngàn năm, liền được xưng là Linh Thú, chiến lực có thể so với Cự Kình....Đương nhiên, đây đều là chỉ những con dị thú bình thường.

Nếu như một số dị thú có được Thái Cổ Thánh Thú huyết mạch, như vậy chiến lực phải tính toán khác đi.Đương nhiên ở nơi này huyết nhục thân thể của dị thú đều đã bị hủy diệt, còn lại vẻn vẹn chỉ là dị thú chiến hồn, lực lượng so sánh với dị thú đích thực thì yếu hơn đến một phần ba.Một dòng nước lũ dị thú chiến hồn này liền nhanh chóng bay đi, biến mất ở trong không gian đen ngòm của bí cảnh loạn thạch.Phong Phi Vân lúc này mới bay ra từ phía sau tảng đá lớn, rung động trong lòng vẫn cực kì lớn.

Khó trách Ngự Thú Tháp lại cấm chỉ người ngoài đột nhập vào bên trong, chỉ là một tòa dị thú Hồn Cảnh thì giá trị liền không phải chuyện đùa.

Không ngờ có được nhiều dị thú chiến hồn như vậy, nhưng lại còn có cả Linh Thú chiến hồn.

Nếu như là bị người đoạt đi, tổn thất nặng nề a.Vạn Tượng Tháp không hổ là thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ, nội tình thật sự thâm hậu, căn bản không phải thế lực tu tiên khác có khả năng bằng được.- Với tu vi hiện tại của ta, gặp phải dị thú chiến hồn tu vi tám trăm năm có lẽ còn có thể chạy thoát.

Nhưng mà gặp phải dị thú chiến hồn tu vi chín trăm năm, đó là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Dị thú Hồn Cảnh mặc dù là một chỗ thánh địa tu luyện, nhưng mà lại bất kì lúc nào cũng đều có thể mất mạng ở chỗ này.Trong lòng Phong Phi Vân suy tính như thế.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Đột nhiên, tảng đá dưới chân bắt đầu di động, một dòng khí lạnh từ phía đông lan tràn đến đây.

Khí lạnh đi qua nơi nào, trên bề mặt tảng đá liền đóng lại một tầng băng tinh thật dầy.- Ngao!Một con dị thú chiến hồn dài năm thước bay ra từ trong một cái hang động trên tảng đá.

Đây là một con Băng Vân Thử tu vi năm trăm năm, trên người bao phủ một tầng ánh sáng lành lạnh màu lam.

Nó há ngoác cái miệng, lộ ra một loạt hàm răng sắc bén.Phong Phi Vân một cước đạp trên tảng đá, nện vỡ lớp băng tinh trên bề mặt tảng đá.

Vô số tảng băng lạnh giá như lưỡi dao sắc bén bay ngược trở về, đánh lên Băng Vân Thử chiến hồn.- Rầm!Chiến hồn thật lớn trực tiếp bị chấn nát, biến thành một từng đợt từng đợt khói rồi mất đi trong bí cảnh.Vạn Tượng Tháp tích lũy trên vạn năm, dị thú chiến hồn trong dị thú Hồn Cảnh quá nhiều.

Coi như một ngày chỉ thả một con dị thú chiến hồn vào trong chỗ này, thì đến hiện tại ít nhất cũng là có mấy trăm vạn con dị thú chiến hồn ở đây.Chết một con dị thú chiến hồn, căn bản là không coi là cái gì.Những Đại gia tộc cũng có chỗ để nhốt dị thú chiến hồn, nhưng mà số lượng còn kém rất xa vô phương so sánh với Vạn Tượng Tháp.

Dù sao bọn họ không có bí cảnh khổng lồ vô biên vô tận để lưu đày dị thú chiến hồn.

Nếu có thể cầm giữ khoảng một ngàn con dị thú chiến hồn cũng rất không tồi rồi.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tảng đá dài mấy chục dặm này bắt đầu chấn động mãnh liệt.

Khí lạnh hết đạo nọ tiếp đến đạo kia thổi tới, có trên trăm con dị thú chiến hồn bay ra từ trong hang động.Đều là Băng Vân Thử, một mảnh Linh Mang tràn ngập trong không gian, toàn bộ bọn chúng đều mang theo địch ý nhìn chăm chú Phong Phi Vân.Cả tảng đá đều đã bị một lớp băng tinh thật dầy bao phủ, biến thành một tòa băng thạch thật lớn.- Mẹ ơi!

Chọc phải hang ổ Lão Thử rồi !Phong Phi Vân vội vàng triển khai Luân Hồi Tật Tốc, bay đi từ trên tảng đá, hóa thành một luồng sáng trắng lóa rồi nhảy tới trên một tảng đá khác trôi nổi ở ngoài vài trăm thước.

Thân hình lại mờ đi, hắn lại đã đến trên một tảng đá khác trôi nổi ở ngoài ngàn thước...-------Chương 584: Kim Nghê (1)Trên trăm con Băng Vân Thử đều điên cuồng đuổi theo, tựa như một cơn sóng đỏ.Bí cảnh đen ngòm mà lại lạnh như băng, bên trong trôi nổi những tảng đá lớn tựa như các vì sao trong vũ trụ, căn bản không rõ số lượng.Tốc độ của Phong Phi Vân, há là những con Băng Vân Thử này có khả năng đuổi kịp và vượt.

Chả mấy chốc hắn liền bay đến một xứ sở khác, nơi này những tảng đá trôi nổi lại càng to lớn hơn, có tảng quả thực đường kính đạt tới trên trăm dặm, tựa như những tảng thiên thạch trôi nổi trong khoảng không vũ trụ.Một cỗ khí tức nguy hiểm, từ phía sau tảng đá trôi nổi kia truyền đến, một cái đầu Huyết Hồng Sắc nhô lên, hình dáng rất giống một con sư tử.

Chỉ có điều là cái đầu đã cao đến mười thước, một đôi mắt màu vàng tựa như hai ngọn đèn lồng trong đêm tối, rất là khiếp người.- Ùm!Tiếng kêu của nó đặc biệt to, tựa như Thiên Lôi giáng xuống.

Tức thì làm ngoài mười dặm một tảng đá lớn to đến vạn khoảnh đều bị vỡ vụn ( khoảnh là diện tích rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta).Phong Phi Vân bị chấn khí khi nó rít lên thổi đến phải rút lui, bay đi ra ngoài.

Khí tức thật cường đại, chẳng lẽ là một con dị thú chiến hồn tu vi tám trăm năm ?Không.Có lẽ nó còn kém dị thú chiến hồn tu vi tám trăm năm một chút.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một nửa thân thể của con dị thú chiến hồn này đều xuất hiện ra, đầy người đều là ánh vàng rực rỡ.

Một vùng mấy chục dặm đều biến thành đại dương màu vàng.

Dưới cái đầu sư tử lại là cái cổ như long lân.

Từ cổ trở xuống đều lớp đại lân phiến bao trùm như mái ngói, thân thể cực lớn, vừa giống như rồng, vừa giống như sư tử.Mới là một con dị thú chiến hồn tu luyện bảy trăm năm, tại sao lại đáng sợ như thế?- Đây là...

Kim Nghê, đời sau của Thái Cổ Thánh Thú Toan Nghê.

Nó có được Thần Long huyết mạch, khó trách lại đáng sợ như thế.Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận coi chừng, hắn lui xa đến ngoài trăm dặm rồi mới đứng nhìn con dị chiến thú hồn to như quả núi nhỏ kia.Thời kì Thái Cổ hồng hoang đã trở thành quá khứ quá lâu rồi.

Thái Cổ Thánh Thú đều đã tuyệt diệt, chết ở trong thời đại kia.

Cho dù hiện tại có một số dị thú cùng tên với Thái Cổ Thánh Thú, thì căn bản cũng không có lực lượng cường đại như Thái Cổ Thánh Thú.

Ví dụ như Thao Thiết, Tù Ngưu....v..v..., tại Thái Cổ đều là hung danh hiển hách, có khả năng diệt gọn Thánh Linh.Nhưng mà những đời sau đó lại nhỏ yếu đi quá nhiều, căn bản không thể kế thừa huyết mạch tổ tiên của chúng, nên biến thành vật cưỡi hoặc là chiến thú cho tu sĩ nhân loại.Toan Nghê cũng là một trong những loại Thái Cổ Thánh Thú, huyết mạch cực kỳ cường đại.

Nó goạm một cái là có thể nuốt Bắc Hải, nhưng mà những đời sau của nó thì tất cả cũng xuống dốc ghê gớm, chiến uy không bao giờ có thể so sánh với tổ tiên của chúng.Đương nhiên cũng có một số cực nhỏ Toan Nghê, trong thân thể có một tia huyết mạch tổ tiên thức tỉnh.

Mặc dù chỉ có một tia, nhưng mà lại có thể cường đại gấp hàng chục lần trở lên so sánh với các Toan Nghê khác.Loại Toan Nghê mà huyết mạch tổ tiên đã thức tỉnh rồi, toàn thân đều phát ra ánh vàng rực rỡ, cũng liền trở thành "Kim Nghê".- Ùm!Con Kim Nghê này để lộ ra toàn bộ thân thể, nó tựa như một quả núi cao màu vàng đang đổ nước cuồn cuộn, cao ngất hung dữ.

Nó ngồi ở trên tảng đá đang trôi nổi kia, đôi mắt ngưng tụ ra một đạo ánh vàng rực rỡ, nện về hướng Phong Phi Vân.Một cỗ uy năng công phạt khổng lồ của Thánh Thú phóng ra, khiến cho một tảng đá đang trôi nổi đều bị nát bấy.- Hay cho một con Kim Nghê, nếu như có thể luyện nhập ngươi vào trong thân thể của ta, thì nhất định có thể khiến cho thể chất của ta càng tiến thêm một bước, lực lượng trở nên càng cường đại hơn!Phượng Hoàng linh hồn ẩn giấu trong thân thể Phong Phi Vân tản mát hiện ra.

Một hư ảnh thật lớn Phượng Hoàng bao vây lấy thân thể Phong Phi Vân, hai cánh triển khai liền che kín trời, trên đôi cánh còn có Hỏa Diễm đang thiêu đốt.Kim Nghê cũng không phải dị thú đích thực, là một chiến hồn thôi.

Mà linh hồn Phượng Hoàng của Phong Phi Vân cũng chỉ là một đạo khí tức thôi.Phượng Hoàng chính là một cấp bậc tồn tạisánh ngang với Thần Long, chính là một trong bốn loại yêu thú trong thiên địa mà có được thần thú huyết mạch, so sánh huyết mạch của thượng cổ Thánh Thú thì còn cường đại hơn, tác dụng làm kinh động sợ hãi đối với Kim Nghê đều rất lớn.

Xác thực mà nói thì đúng là nó cũng có tác dụng làm kinh động sợ hãi với dị thú.- Chỉ là Kim Nghê mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt Phượng Hoàng.

Hôm nay liền lấy chiến hồn của ngươi làm chủ đạo, đúc ra vạn thú chiến thể của ta.Phong Phi Vân đứng ở trên tảng đá lớn, dáng người rắn rỏi, có một loại uy nghiêm vô hình làm kinh động sợ hãi trời cao.Lúc trước rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên, đều nhất định phải đợi đến sau khi Phong Phi Vân đạt tới cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng mới có thể tu luyện.

Nhưng mà sau khi dùng Phượng Hoàng Huyết làm vỡ vụn đầu khớp xương toàn thân, Phong Phi Vân liền đã có khả năng dùng trí nhớ của kiếp trước, tu luyện một số thứ khủng bố vô biên vô tận, nằm ngoài sự tưởng tượng của tu sĩ nhân loại bình thường.Ví dụ như nói, hắn hiện tại tính toán tu luyện vạn thú chiến thể.Tại Phượng Hoàng Yêu Tộc, cũng có các loại cung cách tu luyện Phượng Hoàng, nuốt chửng một vạn chủng loại Linh Thú chiến hồn để đúc luyện vạn thú chiến thể.Phong Phi Vân hiện tại đã là thân thể con người, nhưng lại đã tu luyện 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 tới lần hoán huyết thứ tư, càng là lấy Phượng Hoàng Huyết để rèn luyện xương cốt toàn thân.

Mặc dù không thể luyện hóa một vạn chủng loại Linh Thú chiến hồn nhập thể, nhưng mà luyện hóa một vạn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể lại chưa chắc không thể làm được.Thân thể nhân loại, có thể dung luyện một con dị thú chiến hồn đã là việc khá không dễ dàng, có thể dung luyện bốn con dị thú chiến hồn, đã là tư chất tột đỉnh.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại muốn dung luyện một vạn con dị thú chiến hồn, điều này nếu như bị tu sĩ khác nghe được thì không thể không mở miệng chê cười hắn là đồ điên.Từ lúc trước khi tiến vào dị thú Hồn Cảnh, Phong Phi Vân liền đã có tính toán như vậy.

Nhưng mà bởi vì số lượng một vạn con dị thú thật sự quá nhiều, rất khó áp dụng khiến cho hắn chỉ có thể nghĩ đến mà thôi.Sau khi tới được dị thú Hồn Cảnh, sau khi phát hiện nơi này có vô số dị thú chiến hồn đã khiến cho hắn thấy được hy vọng, bắt đầu mừng như điên.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Miểu Quỷ Ban Chỉ đánh đi ra ngoài, sáu bức thần đồ bao bọc một mảnh trời cao, chặn đứng lực lượng công kích của Kim Nghê.Phong Phi Vân cước đạp Luân Hồi Tật Tốc, chủ động xông lên phía trước.

Hắn hạ xuống trên lưng Kim Nghê, xòe bàn tay ra mà lập tức phóng Lôi Hỏa Châu.

Uy năng của nhị phẩm Linh Khí đã phát động ra vạn đạo lôi điện sấm chớp.-------Chương 585: Kim Nghê (2)Ba, ba, ba, ba...Lôi điện sấm chớp như đàn trường xà tràn ngập cả không gian, toàn bộ đều đánh về hướng con Kim Nghê bên dưới hắn.Kim Nghê rống dài một tiếng, nó trợn mắt nhìn trời, trong miệng lại cũng phun ra vạn đạo lôi hà, biến thành một mảnh lôi hải để chặn công kích của Lôi Hỏa Châu.Tiếng rống thật lớn kia càng là như thiên chung ( quả chuông trời) vang dội, đập cho đôi tai Phong Phi Vân tuôn đầy huyết, thân thể lắc lư mãnh liệt, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng Kim Nghê.- Không hổ có được Thượng Cổ Thánh Thú huyết mạch, lại cường đại như thế, chiến lực quả thực có thể so với tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng.Phong Phi Vân vội vàng lui xa, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ và Lôi Hỏa Châu mà bỏ chạy đi thật xa.Kim Nghê bị chọc giận.

Trước kia cũng có học viên trung tâm Vạn Tượng Tháp đến đây rèn luyện, nhưng mà đều tránh né nó từ rất xa, không dám nửa phần đắc tội nó.

Học viên này ngược lại, không ngờ chủ động khởi xướng công kích đối với nó, quả thực vô pháp vô thiên.Nó đuổi theo.Kim Nghê có hình thể khổng lồ.

Nó đi qua nơi nào liền như long trời lở đất, những tảng đá lớn vỡ vụn bay loạn khắp mọi nơi.

Từ rất xa nhìn lại thì giống như là một cơn sóng lớn màu vàng đang cuốn đi qua đây.Tốc độ của Phong Phi Vân mặc dù nhanh chóng, nhưng mà so với hắn thì Kim Nghê cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Nó đuổi theo không bỏ, trong miệng vẫn còn phun ra từng đạo lôi điện sấm chớp vàng rực, đánh cho Phong Phi Vân chật vật không chịu nổi.- Xèo xèo!Phía trước, một mảnh quang ảnh màu lam bay tới, khí lạnh ngút trời, băng tinh bay đầy trời.

Đúng là một đàn Băng Vân Thử kia, có chừng trên trăm con.Toàn bộ đều đằng đằng sát khí, sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân thì tốc độ của bọn chúng càng là nhanh hơn, toàn bộ đều rít lên.- Tới hay lắm!Phong Phi Vân không chỉ là không sợ hãi, ngược lại trong lòng vui vẻ chạy thẳng về phía trước mặt.Những con Băng Vân Thử này lúc trước chính là đến đây để truy theo hắn, giờ phút này thấy hắn chủ động nghênh đón thì toàn bộ thân thể đều phát sáng tăng vọt, bắt đầu công kích.- Xoạt!Phong Phi Vân mang theo Bạch Thạch Cự Đao, vung lên chém nát bốn năm con Băng Vân Thử chiến hồn, rồi nhanh chóng chạy xuyên qua đàn chuột này.

Kim Nghê ở phía sau cũng đuổi kịp, vừa lúc lọt vào trong công kích của Băng Vân Thử.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Vô số khí lạnh đều đánh vào trên người Kim Nghê.Mặc dù một con Băng Vân Thử có lực lượng còn kém rất xa Kim Nghê, nhưng mà trên trăm con Băng Vân Thử đồng thời công kích, đó chính là một chuyện khác hẳn.Đây là một cỗ lực lượng có tính hủy diệt.Kim Nghê bị đánh cho trở tay không kịp, trên trăm đạo lực lượng đánh cho ánh vàng rực rỡ trên người nó đều bị tối sầm lại, thân thể bị ngăn chặn, vô phương tiến thêm một bước về phía trước.Nó càng tức giận, một đám Băng Vân Thử cấp thấp hơn mà cũng dám khởi xướng công kích đối với nó, quả thực không thể tha thứ.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Liền tại lúc Kim Nghê bị Băng Vân Thử vây khốn, có một cái thuyền cổ thật lớn màu xanh từ phía trên trấn áp đè xuống.

Chiếc thuyền này to lớn như thế nào, nó mang theo lực lượng càng là không gì sánh kịp, trực tiếp đánh cho ánh vàng rực rỡ trên người Kim Nghê bị lờ mờ đi một phần.- Ùm!Kim Nghê nổi cơn thịnh nộ rồi, trong đôi mắt bắn ra hai đạo thần hoa vàng chói, lập tức liền có mấy chục con Băng Vân Thử biến thành Hư Vô, bị một cỗ hào quang vàng chói kia chấn vỡ.- Rầm, rầm, rầm...Nó chạy ra khỏi vòng chiến của Băng Vân Thử, đánh ra một trảo nện về hướng Thanh Đồng Linh Chu xa xa.Phong Phi Vân đứng ở trên Thanh Đồng Linh Chu.

Hắn vừa khống chế Thanh Đồng Linh Chu trốn thật xa, vừa đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Sáu bức thần đồ chắn trước người, chống đỡ ngăn chặn công kích của Kim Nghê.- Kim Nghê có lực lượng quá cường đại.

Nếu muốn trấn áp nó thật sự quá khó khăn.Phong Phi Vân lại bắt đầu trốn xa.Kim Nghê vẫn điên cuồng đuổi theo ở phía sau!- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Một dòng sông dài từ dị thú chiến hồn xuất hiện ở trước mắt.

Mấy ngàn con dị thú chiến hồn nối đuôi nhau đi chung một chỗ.

Chúng đang chạy vội về một phương hướng nào đó, dẫn đầu đàn dị thú chiến hồn chính là một con thạch tượng chiến hồn tu vi chín trăm năm.Thạch tượng chiến hồn có khí tức khổng lồ vô biên vô tận, cuốn lên tận trời cao, có một loại khí thế như thái dương thần thánh giữa trời.Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ.

Hắn nảy ra ý hay liền trực tiếp bay về hướng đàn thú kia.

Hắn nâng Luân Hồi Tật Tốc đến mức độ cao nhất, Kim Nghê thì theo đuổi không bỏ, tốc độ của cả hai đều nhanh tới cực điểm.- Liều mạng!Chỉ thoáng chớp mắt, Phong Phi Vân cũng đã bay vào giữa dòng sông dài của mấy ngàn con dị thú.

Hắn vừa xông đi vào, dị thú chiến hồn bên trong đó đều phát hiện ra người này là từ bên ngoài đến, toàn bộ đều khởi xướng công kích đối với Phong Phi Vân.Lực lượng đạo chồng chất, biến thành nước lũ.Mấy ngàn con dị thú chiến hồn đồng thời công kích, đây là sức mạnh khủng bố vo song như thế nào.

Không biết bao nhiêu tảng đá lớn trôi nổi bị đánh cho thành phấn vụn.Phong Phi Vân cước đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân thể tựa như con cá trong nước, thân pháp cự kì quỷ dị.

Những bước tiến của hắn có cái giống độ cung, cũng có cái giống như vòng tròn, giúp cho hắn né tránh được hơn phân nửa công kích của những dị thú cấp thấp khác.

Đương nhiên cũng có lực lượng rơi trên người của hắn, nhưng mà lại đều được thể chất mạnh mẽ của hắn gánh chịu, cứ thế mà hắn xông qua vòng công kích.Nhưng Kim Nghê không có thân pháp tốt như hắn.

Sau khi thấy mấy ngàn con dị thú công kích, nó liền dừng phắt lại, rồi chạy trốn về phía sau.

Có điều vẫn có mấy trăm đạo công kích đánh vào trên người nó, khiến chiến hồn của nó đều bị đánh cho trọng thương, ánh sáng vô cùng lờ mờ.Nếu không phải thoát được nhanh chân, chỉ sợ lúc này đều tan thành tro bụi.Kim Nghê bị thương, chật vật chạy trốn, không dám đối đầu với đàn những con dị thú chiến hồn này.Thạch tượng tiếp tục bay về hướng phía trước.

Mấy ngàn con dị thú chiến hồn kia cũng bay đi theo, cũng không có đi đuổi giết Kim Nghê.Nhưng mà Phong Phi Vân lại không bỏ qua Kim Nghê.

Hắn cưỡi Thanh Đồng Linh Chu mạnh mẽ giáng xuống, lại lần nữa rơi xuống trên lưng Kim Nghê.

Ầm một tiếng, hắn trấn áp được thân thể Kim Nghê phải sa xuống, phát ra một tiếng rên rỉ.Phong Phi Vân lại lần nữa xuất ra Lôi Hỏa Châu, một mảnh biển lửa lao ra từ trong Lôi Hỏa Châu, bao bọc lấy toàn thân Kim Nghê vào bên trong.- Lần này đây ta xem ngươi vẫn còn chống lại Linh Khí trấn áp như thế nào.Phong Phi Vân hành động toàn lực, linh khí toàn thân đều đánh ra.

Kim Nghê vốn đang giãy dụa mãnh liệt, nhưng mà lại căn bản không thoát được nổi vòng chiến của Linh Khí.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng bay ra.

Sáu bức thần đồ bay ra, tựa như sáu thế giới lớn trấn áp đè về hướng Kim Nghê, lập tức chúng ép tới Kim Nghê không thể nhúc nhích, thân thể đều trở nên càng ngày càng nhỏ.-------Chương 586: Vạn thú chiến thể (1)Kết hợp hai kiện Linh Khí mới trấn áp được nổi Kim Nghê, nó biến thành Kim Nghê chiến hồn chỉ lớn như một nắm tay rồi rơi vào trong tay Phong Phi Vân.

Ánh sáng lóng lánh, đặc biệt chói mắt, vẫn đang dập dờn mãnh liệt.- Hiện tại phải dung luyện nhập thể ngươi !Phong Phi Vân bay đến trên một tảng đá đen nhánh trôi nổi, chung quanh yên tĩnh trống trải, không có dấu vết dị thú chiến hồn đã từng hoạt động.

Đúng là một nơi thật là tốt để bế quan.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một quyền nện xuống khoét thành một cái hang động trên tảng đá lớn đang trôi nổi, tại cửa hang động hắn bố trí tầng tầng trận pháp, để phòng ngừa vào lúc chính mình đang dung luyện dị thú chiến hồn thì bị người khác quấy rầy.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong hang động, nắm Kim Nghê chiến hồn trong lòng bàn tay của hai tay.

Từ trong đôi mắt bay ra bốn mươi đạo thần thức bao bọc kín mít Kim Nghê chiến hồn, rồi lấy thần thức của bản thân bắt đầu luyện hóa Kim Nghê chiến hồn.Hao phí thời gian suốt mười ngày, Phong Phi Vân mới hoàn toàn nấu chảy dung luyện Kim Nghê chiến hồn vào trong thân thể, biến thành một bộ phận của thân thể.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân phá thạch ra, hắn Huyền Không đứng thẳng, trên người tỏa ra ánh vàng rực rỡ lấp lánh.

Một con Kim Nghê hồn ảnh hiện lên từ sau lưng của hắn, cao như quả núi lớn, đồ sộ hung dữ.Sau khi bị Phong Phi Vân nấu chảy dung luyện nhập thể, Kim Nghê cũng đã hoàn toàn bị thuần phục, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Phong Phi Vân.Một quyền nện ra !Một quyền ảnh thật lớn màu vàng bay đi ra ngoài, có một Long Hổ Chi Khí ( khí thế long hổ ) ngưng tụ bên trên bề mặt, một mực bay ra hơn một ngàn thước mới tiêu tan.

Nơi nào nó đi qua, những tảng đá trôi nổi toàn bộ vỡ tan.Đây chính là lực lượng!- Dị thú chiến hồn của Kim Nghê không ngờ cường đại như thế, lực lượng ít nhất tăng lên hai thành.Trong lòng Phong Phi Vân kinh ngạc không sao diễn tả nổi.

Lúc trước hắn cho là đạt đến tu vi hiện tại, trừ phi là cảnh giới tăng lên, nếu không lực lượng thật là khó khăn lại gia tăng.

Nhưng lại thật không ngờ sau khi dung luyện dị thú chiến hồn thì lực lượng lại có khả năng tăng lên nhiều như vậy.Kim Nghê có được Thượng Cổ Thánh Thú huyết mạch quả nhiên không có khiến cho chính mình thất vọng.Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm chờ mong đối với vạn thú chiến thể.Nếu như đều nấu chảy dung luyện một vạn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, như vậy lực lượng sẽ bành trướng đến tình trạng như thế nào?Phong Phi Vân bắt đầu bước lên con đường khổ tu trấn áp dị thú chiến hồn.

Phần lớn hắn chọn đều là dị thú chiến hồn tu vi sáu trăm năm, đương nhiên còn có chút ít dị thú chiến hồn tu vi bảy trăm năm.Qua ba tháng, Phong Phi Vân đã nấu chảy dung luyện hai trăm bảy mươi bốn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể.

Trong đó có hai trăm sáu mươi chín con đều là dị thú chiến hồn tu vi sáu trăm năm, chỉ có năm con là dị thú chiến hồn tu vi bảy trăm năm.- Không được, tốc độ có lẽ quá chậm.

Nếu như cứ theo đà này, sau hai năm ta cũng chỉ có thể nấu chảy dung luyện hai ngàn con dị thú chiến hồn, so với một vạn con dị thú chiến hồn cần thiết thì chênh lệch thật sự quá lớn.Phong Phi Vân giảm bớt yêu cầu, coi như là dị thú chiến hồn tu vi năm trăm năm thì hắn cũng bắt đầu trấn áp, bắt lấy.Dị thú chiến hồn tu vi năm trăm năm mặc dù lực lượng yếu hơn một chút, nhưng mà tốc độ nấu chảy dung luyện lại nhanh hơn, hơn nữa càng dễ dàng tìm kiếm hơn.Tốc độ Phong Phi Vân nấu chảy dung luyện dị thú chiến hồn trở nên nhanh hơn, thân thể cũng trở nên càng cường đại hơn.Mỗi nấu chảy dung luyện một con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, thân thể liền sẽ phát sinh một lần tẩy trừ biến đổi, huyết nhục và xương cốt đều phải cố nén một phân, lực lượng cũng được tăng lên một phân.Đến sau khi Phong Phi Vân nấu chảy dung luyện một ngàn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, cả người đều trở nên điên cuồng hẳn lên, mà ngay cả Yêu Ma Chi Huyết ở chỗ sâu trong huyết dịch đều bắt đầu rục rịch, tựa hồ bị lực lượng của dị thú chiến hồn kích thích, muốn thức tỉnh từ trong huyết mạch.Phong Phi Vân hoàn toàn dựa vào bốn mươi đạo thần thức cùng với linh hồn Phượng Hoàng khổng lồ, mới có thể trấn áp trên ngàn con dị thú chiến hồn.

Nếu như đổi là một người khác, đừng nói là một ngàn con dị thú chiến hồn, coi như là mười con dị thú chiến hồn đã đều có thể làm cho thân thể của hắn căng phồng sắp sửa bùng nổ, dồn ép linh hồn của hắn sắp vỡ.Cũng chỉ có linh hồn cường đại của Phượng Hoàng mới có thể tu luyện vạn thú thánh thể.

Còn linh hồn các sinh vật khác căn bản không có khả năng trấn áp được vạn con dị thú chiến hồn.Trong dị thú Hồn Cảnh, thời gian trôi qua cực nhanh, chả mấy chốc chính là một năm đã qua.Phong Phi Vân đã nấu chảy dung luyện bốn ngàn bốn trăm bảy mươi tám con dị thú chiến hồn vào trong thân thể.

Hiện nay thân thể của hắn trở nên rắn chắc mấy lần, vẻn vẹn chỉ là đứng ở một chỗ cũng đã thấy huyết khí như cầu vồng, khí tức nồng đậm, tràn ngập một chốn xứ sở.Chỉ cần hắn triển khai linh hồn, bốn ngàn bốn trăm bảy mươi tám con dị thú liền bay ra từ trong thân thể của hắn, giống như là một mảnh đại dương dị thú chiến hồn, làm cho những dị thú chiến hồn ở chung quanh đều bị sợ đến chạy trốn.Có mấy người học viên Vạn Tượng Tháp rèn luyện trong dị thú Hồn Cảnh, cũng bị khí tức trên người Phong Phi Vân làm cho kinh sợ chỉ dám nhìn từ rất xa.

Đến khi nhìn thấy một cảnh rung động lòng người trên những tảng đá lớn đang trôi nổi kia, quả thực khiến cho bọn họ trọn đời khó quên.- Trời ạ!

Ta rốt cuộc nhìn thấy gì!Một học viên Vạn Tượng Tháp trẻ tuổi hai tay ôm chặt lấy đầu, cảm giác được sự rung động vô bờ.- Ta nhận ra được hắn, kia không phải là Yêu Ma Chi Tử sao.

Hắn lại đã rèn luyện ở trong dị thú Hồn Cảnh.

Mấy ngàn con dị thú chiến hồn bên cạnh hắn kia là xảy ra chuyện gì ?Không ai tin tưởng Phong Phi Vân có thể nấu chảy dung luyện mấy ngàn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, đều cho là hắn là lấy phương pháp nghịch thiên để thuần phục dị thú chiến hồn.- Không hổ là Yêu Ma Chi Tử, thủ đoạn quả thực rất đáng sợ.

Ngay cả chiến hồn trong dị thú Hồn Cảnh đều có thể thuần phục.- Thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều danh bất hư truyền, lại có thể khiến cho mấy ngàn con dị thú chiến hồn đi cùng ở phía sau.

Loại Ngự Thú thuật pháp này có thể so với Thái Thượng tôn sư của Ngự Thú Tháp....Số lượng dung luyện dị thú chiến hồn cũng không phải lấy thể chất quyết định, mà là lấy linh hồn cường đại quyết định.

Linh hồn càng mạnh, tự nhiên có thể trấn áp càng nhiều dị thú chiến hồn.Mỗi lần dung luyện một con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, thể chất sẽ tăng lên một tia, lực lượng cũng gia tăng một phần.-------Chương 587: Vạn thú chiến thể (2)Nhưng mà loại lực lượng gia tăng cũng là có cực hạn, không có khả năng một mực vĩnh viễn gia tăng tiếp được.

Đến khi đạt tới một điểm tới hạn, lực lượng tăng lên cũng càng ngày càng thong thả.Một vạn con dị thú chiến hồn lực lượng mặc dù cường đại, nhưng mà sau khi dung luyện vào trong thân thể thì không phải liền thật sự có một vạn con dị thú chiến hồn thêm vào cho lực lượng.

Ngược lại bởi vì giữa các dị thú chiến hồn có sự bài xích lẫn nhau, cho nên lực lượng phát huy ra được kỳ thật cũng khá có hạn.Phong Phi Vân hiện nay đều đã dung luyện hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, nhưng mà lại cũng không có hoàn toàn kế thừa lực lượng của hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn.

Lực lượng tăng lên kỳ thật là có hạn, đại khái là chỉ khoảng gấp ba ban đầu.Nói cách khác, sau khi Phong Phi Vân dung luyện hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn, vẻn vẹn chỉ là lực lượng tăng lên gấp ba thôi, thể chất cũng tăng lên một nấc.Nếu như đích thực kế thừa toàn bộ lực lượng của hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn, như vậy quả thực hắn sẽ có khả năng một quyền đều giết chết Cự Kình.

Có điều đó chỉ là lý luận thôi, căn bản không có khả năng thực hiện.Bất cứ lực lượng gì, một khi có nhiều chủng loại thì sẽ bài xích lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau.Lực lượng càng nhiều chủng loại, mức độ bài xích và triệt tiêu cũng lại càng lớn.- Chín ngàn tám trăm bảy mươi sáu con dị thú chiến hồn!Phong Phi Vân bóp vỡ một đám dị thú chiến hồn cuối cùng, thân thể của hắn đã đạt tới cực hạn, vô phương lại dung hợp bất cứ dị thú chiến hồn nào.Nếu muốn lại lần nữa nấu chảy dung luyện dị thú chiến hồn, đạt tới vạn thú chiến thể đích thực, nhất định phải đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng mới được.Cuối cùng bởi vì là cảnh giới quá thấp, hắn không thể hoàn toàn tu luyện thành công vạn thú chiến thể.- Cũng tốt, chờ sau khi tu vi của ta đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, ta sẽ lại đi tìm một số dị thú chiến hồn cường đại, dùng để trấn áp vạn thú chiến hồn.

Chỉ là dựa vào một con Kim Nghê có lẽ thật xa không đủ, vô phương phát huy ra được uy năng của vạn thú chiến thể.Phong Phi Vân có hơi suy tính một chút, hắn phát hiện trong bất tri bất giác thì thời gian hai năm đều đã trở thành quá khứ rồi, cũng nên đến lúc xuất quan.Phong Phi Vân lại lần nữa thu hơn chín nghìn đầu dị thú chiến hồn vào trong thân thể, khí thế trên người trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Chỉ khẽ động chân tay đều không thể che dấu một cỗ khí tức cường giả kia.Trước khi đi ra khỏi dị thú Hồn Cảnh, Phong Phi Vân lại gặp được Vương Mãnh, hắn cũng đang rèn luyện ở chỗ này.Hai năm không gặp, tên này lại cao hơn một mảng lớn, thân thể đều sắp sửa đạt đến chiều cao ba thước.

Chòm râu trên mặt, túm lông ở lồng ngực, lông trên đùi đều dài ra không ít.

Trông hắn tựa như một Dã nhân còn sống sờ sờ.- Sư thúc, không phải ngươi ăn linh trân nào đó trong dị thú Hồn Cảnh, tại sao khí tức trên người lại trở nên điên cuồng mãnh liệt như thế?Vương Mãnh nện xuống cây phương thiên họa kích máu chảy đầm đìa, hắn bị một cỗ khí tức kia trên người Phong Phi Vân làm kinh động sợ hãi.

Nó cực kì hùng mạnh mà điên cuồng thịnh nộ, quả thực tựa như một con thần thú đang đứng ở trước mặt mình.Phong Phi Vân chỉ cười mà không nói, hắn hỏi:- Rèn luyện hai năm liệu có thu hoạch?- Ha ha!

Thu hoạch không ít, thu phục tám con dị thú chiến hồn, nấu chảy dung luyện vào trong thân thể ta.

Ta cảm giác hiện tại ta có thể một quyền đánh vỡ đầu một tu sĩ tiền bối.Vương Mãnh phá lên cười.Phong Phi Vân cũng là có hơi ngạc nhiên một chút.

Hắn cẩn thận đánh giá Vương Mãnh một phen, quả nhiên đã nấu chảy dung luyện tám con dị thú chiến hồn, hơn nữa mỗi một con đều là mãnh thú, thuộc về loại có lực lượng mạnh.Tộc người Cổ cương quả nhiên có thể chất dũng mãnh, Vương Mãnh lúc trước đã có thần lực trời sinh, hiện nay lực lượng càng đáng sợ hơn, thành tựu trong tương lai tuyệt đối không nhỏ.Lại là một kẻ ngoại tộc a!- Đi thôi!

Ra khỏi dị thú Hồn Cảnh còn có một trận đánh ác liệt cần phải đánh!Phong Phi Vân khí thế bức người mà lên tiếng.Hôm nay cả Vạn Tượng Tháp nhất định sẽ chấn động ghê gớm.Phong Phi Vân một khi đi ra dị thú Hồn Cảnh, khẳng định sẽ đưa tới Địa Kiếp!Phong Phi Vân hiện nay đã vô phương khống chế được cảnh giới, cũng căn bản không cần áp chế nữa.

Khổ tu hai năm, cũng nên là lúc độ Địa Kiếp, đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng rồi.

Không biết khi Địa Kiếp đó có thể đưa tới bao nhiêu dòng nham thạch nóng chảy?Vào lúc giữa trưa, thái dương rực rỡ.Mặt trời tựa như một hỏa lò sấy cho không khí đều phải vặn vẹo, những con dị thú ở khu vực Ngự Thú Tháp đều phủ phục nghỉ ngơi trên mặt đất, khói trắng bốc ra từ trong lỗ mũi mà hắt xì hơi.Mấy học viên Ngự Thú Tháp cưỡi trên lưng ngân điêu, bay trên không trung dò xét.

Nữ có nam có, đều là Ngự Thú sư trong Ngũ Đại Huyền Sư.- Thời gian ba năm, đã trôi qua hai năm rưỡi.

Cuộc tranh đoạt 《 Bách Tháp Bảng 》 càng ngày càng kịch liệt.

Nghe nói hiện tại đã không phải chỉ là giết Thi Tà đơn giản như vậy, rất nhiều học viên đều canh giữ ở những con đường nhất định phải đi qua khi quay về Vạn Tượng Tháp, trắng trợn cướp lấy thi cung mà người khác góp nhặt vài năm.- Yến Tử Vũ lại lần nữa bước chân vào đệ nhất 《 Bách Tháp Bảng 》, điểm tích lũy đạt tới trên mười vạn, bỏ xa các học viên khác ở phía sau.- Hai năm nay cả Thần Tấn Vương Triều biến hóa rất lớn, lại có mấy vị thiên tài cấp bậc Sử Thi xuất hiện một cách kinh ngạc, danh chấn thiên hạ.- Nghe nói Thiên Toán Thư Sinh đã sắp soạn xong 《 Thượng Sử Thi Bảng 》 và 《 Hạ Sử Thi Bảng 》, chia ra cũng có hàng chục suất.

Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa đều được phân vào 《 Thượng Sử Thi Bảng 》, còn muốn tăng thêm hai suất nữa.

Yến Tử Vũ và công chúa La Phù của Vạn Tượng Tháp chúng ta đều là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của 《 Thượng Sử Thi Bảng 》.- Có tin tức tiết lộ, xếp hạng đệ nhất 《 Thượng Sử Thi Bảng 》chính là một người thần bí.

Ngay cả Thiên Toán Thư Sinh cũng không biết hắn rốt cuộc là ai, chỉ là có thể mơ hồ cảm giác được khí tức người này đã xuất thế, chỉ là còn chưa hiện thân tại Tu Tiên Giới.- 《 Hạ Sử Thi Bảng 》 đều là thế hệ thiên tài cấp bậc Sử Thi mới sinh.

Nếu như công chúa La Phù không tiến vào được《 Thượng Sử Thi Bảng 》, rất có thể sẽ xếp hạng đệ nhất ở 《 Hạ Sử Thi Bảng 》.- Các ngươi đừng quên còn có hai con ma của Phong gia kia.

Yêu Ma Chi Tử thiên phú bẩm sinh đương thời có một không hai, một khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh, nhất định như tiềm long nhập hải sẽ rong ruổi vạn dặm.

Tiểu Tà Ma cũng mới mười bốn tuổi mà thôi, tu vi đã có khả năng sắp so sánh được với Yến Tử Vũ.

Hai người bọn họ đều là người cạnh tranh mạnh mẽ cho ngôi vị đệ nhất nhân của 《 Hạ Sử Thi Bảng 》.-------Chương 588: Địa Kiếp và sát kiếp (1)Ta nghe nói Thiên Toán Thư Sinh vẫn còn đang soạn 《 bảng xếp hạng thế lực lớn 》mới.

Mỗi ngày đều đứng ở trên tháp chuông ngắm sao trời, nghiền ngẫm thiên tượng và khí hậu khác nhau ở từng khu vực, sau vài bữa cũng sẽ đưa ra.- Chuyện này ta cũng nghe nói, đồn đại triều đình Thần Tấn Vương Triều cũng không xếp hạng đệ nhất, có thế lực truyền thừa từ thuở xa xưa đã vượt qua Thần Tấn Vương Triều...- Những lời này các ngươi có lẽ ít nói thì tốt hơn, căn bản không phải cảnh giới những người chúng ta có khả năng đàm luận.Quý Tâm Nô lên tiếng nhắc nhở.Mấy học viên Ngự Thú Tháp này lập tức không dám nói nữa, loạn tượng thiên hạ đã bắt đầu xuất hiện, ai dám nói lung tung nếu như truyền ra ngoài, ngày hôm sau phỏng đoán sẽ gặp ách khó khăn.Một người học viên Ngự Thú Tháp phá vỡ sự yên lặng, nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời, trong mắt đột nhiên cả kinh mà nói- Các ngươi thử nhìn xem tại sao lại có một đám mây đen đang trôi lại đây, chẳng lẽ có Tà Nhân tiến vào Vạn Tượng Tháp?Quý Tâm Nô ngước mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một đám mây đen phô thiên cái địa đè ép lại đây, tựa như ngàn vạn quân mã bay qua trời cao, nửa bầu trời đều bị tràn ngập.Một cỗ khí tức khủng bố vô song, đè nén làm cho mấy con ngân điêu mà bọn họ đang cưỡi đều lạnh run, không thể khống chế đành lao xuống đến mặt đất.Dưới mặt đất cũng không yên tĩnh, thật giống như cả vỏ quả đất đều đang vận động, làm cho người ta kìm lòng không đậu hai chân như nhũn ra.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Chỉ thoáng chớp mắt, cả bầu trời đều đã bị mây đen dày đặc bao phủ, khiến mặt trời đều hoàn toàn bị che khuất, cả thiên địa đều trở nên đen ngòm, đưa tay không thấy được năm ngón.Những tôn sư và Thái Thượng tôn sư của Ngự Thú Tháp đều sớm bay ra, đứng trên dị thú, trên người lượn lờ Linh Mang, tựa như ngàn vạn vị thần phật đang Huyền Không đứng thẳng.Một vị Thái Thượng tôn sư ra tay, thu lại Quý Tâm Nô cùng mấy vị học viên trở về, rơi xuống dưới chân Ngự Thú Tháp, sợ bọn họ bị uy lực Địa Kiếp gây tổn thương.- Kiếp khí Địa Kiếp thật mạnh mẽ, rốt cuộc là người phương nào muốn độ Địa Kiếp !Bốn vị phó tháp chủ Ngự Thú Tháp cũng bị kinh động, đứng ở trên Cao Tháp cao mấy chục tầng mà nhìn bầu trời, rồi lại nhìn chăm chú mặt đất.Cả dị thú và dị cầm trong Ngự Thú Tháp đều bắt đầu bất an, vội vàng bắt đầu di động.

Có con ngửa đầu lên trời rống to, có con quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một dòng sông dài dị thú chiến hồn bay ra từ tầng thứ sáu mươi sáu của Ngự Thú Tháp.

Mấy ngàn con dị thú chiến hồn bay ra từ bên trong, tựa như Thiên Hà vắt ngang trời, dị thú lao nhanh, khí thế hào hùng.Một người thiếu niên áo trắng bay tại phía trước tiên, tựa như một đạo sao băng xẹt qua màn đêm.Mấy ngàn con dị thú chiến hồn đều đi theo phía sau hắn, tựa như một bộ phận linh hồn của hắn đang chạy vội theo hắn.Kiếp Vân ( mây độ kiếp) trên bầu trời, Nham Hà (dòng nham thạch )dưới mặt đất cũng bắt đầu khởi động bay đi theo phương hướng cùng với hắn, đều đuổi theo hắn.Một người, đã dẫn động phong vân thiên địa.- Thiếu niên áo trắng kia là Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân, hắn bế quan hai năm trong dị thú Hồn Cảnh, hiện nay xuất quan lại dẫn tới cảnh tượng long trời lở đất, xem ra là hắn muốn độ Địa Kiếp.- Thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều quả nhiên không phải chỉ là có được hư danh, khí thế Độ Kiếp dường này, căn bản không người có thể so sánh.- Ta sớm nên đoán được là hắn.- Mấy ngàn con dị thú chiến hồn phía sau hắn kia là chuyện gì xảy ra ?...Ngự Thú Tháp tôn sư, Thái Thượng tôn sư, phó Điện Chủ, cơ hồ các tu sĩ thế hệ trước đều đuổi theo về hướng về chân trời, muốn nhìn thấy cảnh tượng đẳng cấp thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều độ Địa Kiếp ra sao.Quý Tâm Nô mắt nhung mơ màng, nhìn chăm chú đàn dị thú chiến hồn ở chân trời tựa như đại dương bao la hùng vĩ.

Phong Phi Vân trở nên càng cường đại hơn, có lẽ hắn thật sự có thể giúp chính mình báo thù, chính mình không có nhìn lầm người.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Phong Phi Vân bay tại phía trước tiên, phía sau là đàn dị thú chiến hồn khổng lồ, còn có Kiếp Vân trên trời cao.

Trên mặt đất bắt đầu khởi động Nham Hà, nơi nào nó đi qua đều khiến rất nhiều tu sĩ tiền bối thần tháp thánh địa đều phải kinh ngạc xuất hiện.Trên Cao Tháp, một ông lão tóc bạc râu bạc trắng nhìn thấy dưới Hắc Vân có dòng nước lũ dị thú chiến hồn đang bay qua, trong mắt đúng là kinh hãi nên cũng đi đuổi theo.Phong Phi Vân rốt cục bay đến một mảnh núi non trùng điệp hoang dã, đã đến bên rìa Vạn Tượng Tháp thì chợt ngừng lại "Liền độ Địa Kiếp ở chỗ này."

Rất nhiều tu sĩ tiền bối Vạn Tượng Tháp đều đã chạy tới, đứng ở xa xa, không hề tiến vào gần.

Bọn họ cũng đều biết Yêu Ma Chi Tử đã tuyển xong xuôi chỗ để Độ Kiếp.Thần Vương và tháp chủ Võ Tháp tự mình giáng xuống, trôi nổi trên bầu trời, hộ tống cho Phong Phi Vân Độ Kiếp.Kiếp khí Địa Kiếp càng ngày càng mạnh mẽ, cả mặt đất đều bắt đầu rung động, rất nhiều nơi đều vỡ vụn, một dòng sóng lửa nóng bỏng phun trào ra từ lòng đất.Phong Phi Vân hai mắt kiên định, thân thể chấn động, chín ngàn tám trăm bảy mươi sáu con dị thú chiến hồn đều bay vào trong thân thể, dung nhập hòa tan vào huyết nhục, cả người trực tiếp lọt vào lòng đất, trong nháy mắt liền nhập vào trong lòng đất.- Vừa rồi ta có nhìn hoa mắt ?Tháp chủ Võ Tháp Trương Phách Đạo trố mắt đứng nhìn, không thể tin được quanh cảnh vừa mới nhìn thấy kia.Chung quanh đã sớm là một chốn âm thanh dựng tóc gáy.

Tất cả mọi người cho là chính mình nhìn hoa mắt.

Có người đồng thời thu mấy ngàn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể, điều này đã vượt qua phạm vi chấp nhận được của sức tưởng tượng của bọn họ.Mà ngay cả Thần Vương đều là hai mắt khựng lại.Rất khó có thể tin nổi !- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Dòng nham thạch nóng chảy thứ nhất đã chảy tới từ phương bắc xa xôi.

Nó tỏa ra sóng lửa hừng hực, tuy rằng thân đang ở trong lòng đất, nhưng mà một cỗ sóng nhiệt kia đã đập vào mặt mà đến.

Những cây cổ thụ chọc trời trên mặt đất Tham Thiên Cổ Mộc trong nháy mắt héo rũ.Dòng nham thạch nóng chảy thứ hai cũng lao ra từ một vùng núi non trùng điệp, tựa như con Hỏa Long dưới lòng đất với khí thế kinh người.

So sánh với tu sĩ khác độ Địa Kiếp thì càng hung dữ mạnh mẽ hơn, thật giống như nó muốn phải cuốn trôi lại đây cả mặt đất....Phong Phi Vân chui vài trăm thước xuống trong lòng đất, lượn lờ trong dòng nham thạch nóng chảy.

Trên thân thể hào quang bùng phát, dày đặc như một tầng sương mù.

Chúng vật lộn với những dòng sông lớn từ nham thạch nóng chảy này.Dòng nham thạch nóng chảy thứ nhất có đường kính ước chừng một trượng, dòng nham thạch nóng chảy thứ hai cũng đã có đường kính to hai trượng, dòng nham thạch nóng chảy tứ ba cũng đã đạt tới đường kính ba trượng...-------Chương 589: Địa Kiếp và sát kiếp (2)Nham thạch nóng chảy so sánh Hỏa Diễm đều phải đáng sợ hơn.

Chúng bao vây lấy một vùng khí đỏ đậm, trong nháy mắt liền nấu chảy dung luyện đất đá thành chất lỏng, so sánh Thiết Thủy đều phải nóng bỏng hơn.Đến khi dòng nham thạch nóng chảy thứ sáu chạy tới, nó đã có kích cỡ to sáu trượng, cũng chính là hai mươi thước, tựa như một dòng sông cuốn đến.Dòng nham thạch nóng chảy thứ bảy đạt tới kích cỡ bảy trượng, hình dáng biến thành một con mãng xà lớn đang quay cuồng không dứt trong lòng đất.

Một quyền tung ra đã đánh đầu của nó vỡ sọ vụn ra, lại ngưng tụ trong nháy mắt rồi roạt một cái đã nuốt Phong Phi Vân vào trong nham thạch nóng chảy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân phá vỡ thân thể con mãng xà lớn, bay ra từ trong nham thạch nóng chảy, lớp sương mù bao bọc trên thân thể bị nham thạch nóng chảy làm cháy đến mỏng đi không ít.- Khó trách Địa Kiếp khó độ như thế, hơn phân nửa tu sĩ đều chết ở trong Địa Kiếp.

Nham thạch nóng chảy thật sự là dòng nọ so sánh dòng kia khủng bố hơn, uy lực tăng lên theo lần.Từ lòng đất truyền đến rung động điên cuồng mãnh liệt, dòng nham thạch nóng chảy thứ tám xuất hiện, tựa như một mảnh biển lửa xuất hiện đã hút lấy Phong Phi Vân vào bên trong.Dòng nham thạch nóng chảy thứ chín ngay sau đó lao nhanh ra ngoài, cự kì lợi hại.PHần đầu của nó tựa như mũi kiếm sắc nhọn, thân dài mấy chục dặm, phần duôi tựa như một sông lớn bằng Hỏa Diễm....- Long lão đầu, ngươi thử nói sư đệ hắn có thể đưa tới bao nhiêu dòng nham thạch nóng chảy?Trương Phách Đạo tuy là đại đệ tử của Thần Vương, nhưng mà lại lúc nào cũng có thể có dáng vẻ tùy tiện, dám gọi thẳng Thần Vương là lão đầu.Thần Vương nhìn vào Hắc Vân ở trên trời cao, im lặng không đáp.- Ta cho rằng hẳn là sẽ có mười hai dòng.

Sách cổ ghi chép, năm đó Nạp Lan Hồng Đào độ Địa Kiếp liền đưa tới mười hai dòng nham thạch nóng chảy, cũng không biết dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai rốt cuộc là có hình dáng như thế nào ?

Sư đệ có thể đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, hẳn là cũng có thể đưa tới mười hai dòng nham thạch nóng chảy.Trương Phách Đạo nói.Trên người Thần Vương đột nhiên nổi lên một cỗ Long Hoàng khí, cũng không có chút xíu dáng vẻ tuổi già sức yếu, cả người đều bắt đầu trở nên lợi hại, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời- Rốt cục đến đây đi!Một cái bàn tay thật lớn xé rách lớp Hắc Vân, từ trên bầu trời rơi xuống.

Nó to như một quả núi cao lớn vậy, uy thế đặc biệt cường thịnh khác thường đang nệ về hướng mặt đất.- Lớn mật, cũng dám đánh tới Vạn Tượng Tháp.Trương Phách Đạo cầm trong tay một cây gậy màu đen, vung lên giữa trời.

Cây gậy biến thành một ngọn núi lớn như vậy, đánh cho một bàn tay thật lớn kia nát vụn ngang trời.Có người không muốn thấy Phong Phi Vân vượt qua Địa Kiếp, để rồi trưởng thành nên đã ra tay từ cách mấy ngàn dặm, muốn phải loại trừ hắn.Người vừa mới ra tay chính là một Bán Bộ Cự Kình, nhưng mà chỉ là thử dò xét tính công kích, chứ cũng không đem hết toàn lực.Tại một phương hướng khác, một màn nước sinh ra trên bầu trời, có khí tức Cự Kình dao động.

Một cái đỉnh cổ bay ra từ trong màn nước mà đánh lại đây.

Đó là một kiện Linh Khí cổ, đầu mâu liền nhằm thẳng Phong Phi Vân đang độ Địa Kiếp trong lòng đất.Yêu Ma Chi Tử uy hiếp thật sự quá lớn, khiến cho rất nhiều người cảm giác bất an.

Thần Vương đã cảm giác được ít nhất có năm cỗ khí tức Cự Kình, đều ẩn náu ở ngoài ngàn dặm, ngăn cách Thiên Cơ trên người để vô phương tra ra chuẩn xác vị trí của bọn họ.Đỉnh cổ này cao chừng trăm thước, nó có bảy cái chân, mười sáu đôi tai, dùng trăm vạn cân Thanh Đồng chế tạo.

Trên bề mặt khắc ấn thú vân, lưu động Hỏa Diễm, chính là một kiện Linh Khí cổ, đã từng xuất hiện tại Tu Tiên Giới, được xưng là "Sơn Nguyệt Đỉnh".Đây là một kiện Tam Phẩm Linh Khí, uy lực tuyệt đối khủng bố, đã từng có hai vị Cự Kình đều bị đánh chết dưới Sơn Nguyệt Đỉnh.Trăm năm không xuất hiện.

Lúc này Linh Khí lại xuất hiện lần nữa, ý nghĩa không thể so sánh tầm thường.

Phủ Nam Thái là tuyệt đối không có khả năng có được Linh Khí cấp bậc Tam Phẩm, khẳng định đến đến từ một tòa tiên gia đại giáo hoặc là môn phiệt tu tiên đứng đầu.Ống tay áo Thần Vương vung lên một cái, một con Trường Long màu vàng bay ra từ ống tay áo, nện vào trên Sơn Nguyệt Đỉnh.

Trường Long đập vào Sơn Nguyệt Đỉnh làm nó bay ngược trở về, biến mất trên trời cao.- Loại sát khí khủng bố đến mức như Sơn Nguyệt Đỉnh đều xuất hiện, đối phương chỉ sợ có siêu cấp Cự Kình cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng đến đây.Trương Phách Đạo có hơi lo lắng, chiến ý trên người tràn đầy, mắt hổ trợn lên nhìn một chỗ hoang dã ở ngoài vài ngàn dặm.Cự Kình sở dĩ được xưng là Cự Kình, đó là bởi vì bọn họ đã đứng ở vị trí tối cao nhất, thuộc về những người trên đỉnh cao nhất trong Tu Tiên Giới của Thần Tấn Vương Triều, tựa như cây cột chống trời chống đỡ cho cả một mảnh thế giới.Loại người này đều được xưng là cấp bậc lão tổ.Đồng dạng là Cự Kình, nhưng tu vi cũng có chênh lệch tương đối lớn, chỉ có điều là các tu sĩ tu vi thấp vô phương biết được mấy thứ này thôi, nên vẫn cho rằng Cự Kình chính là tồn tại hạng vô địch.Lão tổ đã sống mấy trăm năm, khí tức trên người đã lớn lao vô biên vô tận, có rất nhiều đệ tử tu tiên cả đời cũng không nhất thiết có thể nhìn thấy mặt bọn họ.

Nên cuối cùng có cảm giác bọn họ chính là tồn tại như thể Thần Tiên, làm sao còn dám đi suy đoán lực lượng của bọn họ.Mà sự thật thực lực của Cự Kình cũng là mỗi người không giống nhau, Cự Kình bình thường chính là cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng, đó cũng là thực lực phổ thông nhất, cơ hồ chín mươi phần trăm Cự Kình đều là cảnh giới này.Tu vi đạt tới Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng, liền được xưng là "Siêu cấp Cự Kình".

Hạng người này đã lĩnh hội được Vô Thượng Thiên Đạo, rất ít tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực, số lượng ít đến đáng thương, so sánh Cự Kình bình thường phải cường đại hơn nhiều.Cự Kình Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng được xưng là "Thượng Vị Cự Kình", loại nhân vật cấp bậc này càng rất ít ỏi hơn, cơ hồ hoàn toàn ẩn dật lánh đời, đã chuẩn bị bắt đầu độ Thiên Kiếp.

Nếu không phải phát sinh thiên địa đại nạn, nhân vật như vậy căn bản sẽ không xuất hiện.Đương nhiên còn có "Vô thượng Cự Kình", cũng được xưng là "Sử thi Cự Kình", cũng chính là thiên tài cấp bậc Sử Thi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng, người như thế có chiến lực Thiên Hạ Vô Song, đương thời khó tìm.Dù sao trước khi thiên địa biến hóa, cả một thời đại mới xuất một thiên tài cấp bậc Sử Thi mà thôi.

Hơn nữa thiên tài cấp bậc Sử Thi chưa chắc có thể tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng, một nửa trong đó đều chết non trên đường tu luyện, căn bản không đạt được cấp bậc "Vô thượng Cự Kình".- Hai năm trôi qua, cả Thần Tấn Vương Triều đều đã bắt đầu rung chuyển.

Các nơi nhìn như yên tĩnh, cũng đã có sóng ngầm mãnh liệt, nhân vật cấp bậc siêu cấp Cự Kình xuất thế thì cũng không coi là điều kỳ quái.Thần Vương đáp.-------Chương 590: Sát cự kìnhMột khi loạn thế bắt đầu, thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ Vạn Tượng Tháp này nhất định sẽ biến thành một cái xác không.

Không chỉ có học viên thế hệ trẻ tuổi sẽ rời khỏi đây mà ngay cả nhân vật cấp bậc tháp chủ Bách Tháp Thánh Địa đều sẽ rời đi không ít.- Người vừa mới ra tay là thuộc về đâu?Trương Phách Đạo cũng không lại tùy tiện nữa, mà hỏi nghiêm túc.Thần Vương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đáp:- Nhân vật cấp bậc Cự Kình đều đã Siêu Phàm thoát tục, tự che giấu được chính mình khá sâu.

Nhưng mà người có thể mang theo loại cấp bậc Linh Khí như Sơn Nguyệt Đỉnh cũng không nhiều, ít nhiều ta cũng đã đoán được một chút.Những người này đều đến có chuẩn bị, không có khả năng liền như vậy mà hù dọa bọn họ rút lui.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Trên mặt đất lại bị vỡ ra vô số lỗ hổng, có nham thạch nóng chảy tràn ra trên mặt đất.

Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười đã phun trào ra rồi, nó dẫn đầu chín dòng nham thạch nóng chảy khác đan vào thành một cái võng, vây khốn Phong Phi Vân ở bên trong.Không gian trong nham thạch nóng chảy càng ngày càng nhỏ, nhiệt độ càng ngày càng đáng sợ, dòng nham thạch càng ngày càng dày đặc.Đây là nham thạch nóng chảy sinh ra trong Địa Kiếp, nếu dính vào trên người là có thể hòa tan da người, coi như là thân thể tu tiên giả cũng không thể đỡ nổi.Long Hổ Chi Khí do Phong Phi Vân đánh ra trên bàn tay đều bị nham thạch nóng chảy làm hao mòn trong nháy mắt, cuối cùng hắn không thể không xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, lấy vật thần hộ thân mới có thể ngăn cản đạo nham thạch nóng chảy này.Đây mới là dòng nham thạch nóng chảy thứ mười mà thôi, cũng đã làm cho Phong Phi Vân phải dùng tới Linh Khí.

Địa Kiếp quả nhiên không phải ngon ăn như vậy độ, tu vi càng cao, tính nguy hiểm cũng lại càng lớn.Kế tiếp phải đối mặt chính là khiêu chiến càng khủng bố hơn, dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một!Thông thường thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, tuyệt đại đa số nhân vật cấp này vào lúc độ Địa Kiếp đều là đưa tới mười một dòng nham thạch nóng chảy mà thôi.

Những người này không có chỗ nào mà không phải là hạng người tinh hoa vô song, nhưng mà dưới sự công kích của dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một, rất nhiều người đều trọng thương mà chết.Phong Phi Vân cũng không dám nơi lỏng một chút xíu, thân thể đã căng lên, bốn mươi đạo thần thức đều thả đi ra ngoài.

Hắn chỉ cần dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một xuất hiện, liền lập tức ra tay, nắm giữ tiên cơ.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Không lâu lắm, dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một xuất hiện.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một xuất thế, đất đá ở chỗ lòng đất quanh Phong Phi Vân, toàn bộ bắt đầu hòa tan trong nháy mắt, toàn bộ đều công kích về hướng tới Phong Phi Vân.Sáu bức thần đồ trên Miểu Quỷ Ban Chỉ bị công kích đến liên tiếp bại lui!- Hoàng Thổ Thuật!- Xích Hồng Thuật!Phong Phi Vân đánh ra hai đạo Ngũ Hành thuật pháp để chống đỡ lực lượng của nham thạch nóng chảy.Nham thạch nóng chảy chính là bao hàm "Thổ Chi Lực" và "Hỏa Chi Lực", Xích Hồng Thuật và Hoàng Thổ Thuật chính là để dùng vào khống chế nham thạch nóng chảy, hóa thành thứ có ích cho chính mình.Trong lúc Phong Phi Vân ngăn cản lực lượng nham thạch nóng chảy, chân thân của dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một xuất hiện, hình dáng rất giống như một "Thủ trảo" to đến mấy chục dặm.

Nó bay ra từ trong lòng đất, kéo thân thể Phong Phi Vân vào "lòng bàn tay ".Thủ trảo thật lớn !Nhiệt độ của ham thạch nóng chảy càng đáng sợ hơn, lực lượng của thủ trảo cũng không gì sánh kịp.Phong Phi Vân để Miểu Quỷ Ban Chỉ trôi nổi trên đỉnh đầu, sáu bức thần đồ bảo vệ tại sáu phương vị.

"Bát Quái Huyền Văn" nổi trên đỉnh đầu, "Vạn Gia Đăng Hỏa" được dẫm dưới chân, phía trước là "U Minh Thần Tháp", phía sau là "Tứ Dương Cổ Đỉnh", bên trái "Thần Vương Phi Thiên", bên phải "Bách Quỷ Phó Yến".Sáu bức thần đồ, tựa như sáu thế giới.- Tiểu Diễn Thuật Thiên Đấu Linh Đài!Chung quanh thân thể Phong Phi Vân hiện ra bốn mươi tòa đài cổ trắng tinh, chúng bảo vệ tại bốn mươi góc độ nhỏ xung quanh thân thể.

Có hai tầng bảo vệ, hắn không tin vẫn còn không ngăn được dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thủ trảo của nham thạch nóng chảy rốt cục xiết lại, nó ép cho sáu bức thần đồ đều phải co rút thu nhỏ lại, đành tiếp xúc với Thiên Đấu Linh Đài vào cùng một chỗ.- Phá cho ta !Phong Phi Vân hai tay hướng về phía trước mà chống đỡ, bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Đài lao ra về bốn mươi phương hướng, sáu bức thần đồ cũng phóng về hướng sáu phương vị.

Cứ như thế trực tiếp làm nứt vỡ dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một, cả người liền bay nhanh đi ra ngoài.Mà đúng lúc này dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai xuất hiện !- Yêu Ma Chi Tử vượt qua dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một, thiên tư quả nhiên cao hơn các thiên tài cấp bậc Sử Thi khác.- Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai trong truyền thuyết rốt cục xuất hiện, đây chính là loại Địa Kiếp mà chỉ có nhân vật cấp bậc tiên hiền Thánh Bia mới có thể gọi tới....Rất nhiều tu sĩ đều là vì thấy dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai trong Địa Kiếp mà mới chạy tới.

Đây chính là một thời điểm có tính lịch sử, mấy ngàn năm cũng không nhất định có thể được nhìn thấy một lần.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai cũng không phải lao ra từ dưới mặt đất, mà chính là từ phóng xuống từ trên bầu trời.

Có người nhìn thấy là lao ra từ một ngôi sao, rồi như thác nước thần đỏ đậm trút xuống, cảnh tượng kia thật thần kì không sao diễn tả nổi, vô phương dùng ngôn ngữ để diễn đạt.- Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai lại đáng sợ như thế, không chỉ có có uy lực Địa Kiếp của Vực Ngoại ( bên ngoài vòm trời), còn có một tia uy phong Thiên Kiếp, hai thứ dung hợp vào cùng với nhau.- Thiên Kiếp uy và Địa Kiếp uy kết hợp hòa tan vào với nhau, rất giống là Thiên Bạn Địa Kiếp.

Nhưng so sánh với Thiên Bạn Địa Kiếp thì càng lợi hại hơn.- Người nào có thể vượt qua Địa Kiếp với dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai, thiên tư đều đã là cấp bậc yêu nghiệt.

Do đó đưa tới Thiên Kiếp uy để loại trừ là một điều rất bình thường.- Đó là...

Lại có người ra tay xuất thủ liền giấu ở phía sau dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai.Một tiếng thét kinh hãi vang lên!Phía sau nham thạch nóng chảy có ba món Linh Khí cùng rơi xuống theo.

Lấy Sơn Nguyệt Đỉnh làm chủ, ngoài ra còn có hai món nhị phẩm Linh Khí khác, đều là loại có lực công kích Siêu Phàm, chính là được Cự Kình xuất ra.Một cỗ Linh Khí chi uy này trực tiếp nện cho rất nhiều tu sĩ thế hệ trước đều phải bị gây tổn thương, miệng phun tiên huyết (máu tươi ).

Mặc dù cách xa nhau trên trăm dặm, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi lực lượng Linh Khí.Linh Khí do tu vi cấp bậc Cự Kình phóng ra, cho dù chỉ là Nhất Phẩm Linh Khí thì cũng đều có thể lấy uy lực của Linh Khí để hủy diệt một tòa thành trì, đây mới là lực lượng đích thực của Linh Khí.-------Chương 591: Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba (1)Huống chi bây giờ còn là một món Tam Phẩm Linh Khí cùng với hai món Nhị Phẩm Linh Khí nữa cùng xuất hiện, uy lực liền càng đáng sợ hơn.Thần Vương trước tiên liền đánh ra món Linh Khí thứ nhất của chính mình, cũng là một món Tam Phẩm Linh Khí, hình dáng giống như Ngọc Ấn.

Nó đồng thời đón đỡ được ba món Linh Khí, không có để cho uy lực Linh Khí ảnh hưởng việc độ Địa Kiếp của Phong Phi Vân.- Lại nhiều lần ra tay xuất thủ, thực sự đã khinh ta già lão, không dám giết người ư?Thần Vương lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, cầm trong tay Ngọc Ấn trực tiếp xông đi ra ngoài, long khí trên người vờn quanh, uy thế chấn động trời cao.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thần Vương vẻn vẹn xuất ra một tòa Ngọc Ấn, trực tiếp đánh bay cả ba món Linh Khí trở về, đó cũng không phải nói Linh Khí của đối phương không đủ lợi hại, mà là lực lượng của Thần Vương thật sự quá cường đại.- Xoạt!Thân thể Thần Vương vừa động, liền đã đuổi giết đi tới, xuất hiện ở cách ngoài ngàn dặm, bắt đầu cùng đánh đồng thời với ba vị Cự Kình mới ra tay.Hai tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời cao.

Có hai vị nhân vật cấp bậc Cự Kình không ngăn được Thần Vương công phạt, trong nháy mắt bị đánh cho trọng thương liền bỏ chạy về hướng chân trời.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thần Vương phóng ra Ngọc Ấn, hung hãn nện một kích nện trúng một vị Cự Kình mà giết chết!Một vị Cự Kình ngã xuống khiến mặt đất bị nhuộm đỏ.

Trên mặt đất có Hỏa Diễm đỏ rực màu máu thiêu đốt, thật lâu không tắt.

Đây là năng lượng cuối cùng sau khi một vị đại nhân vật ngã xuống, huyết dịch có khả năng thiêu đốt ba tháng trong đất đá mới có thể dập tắt do năng lượng đã cạn kiệt.Nhân vật cấp bậc Cự Kình đã rất khó bị giết chết, cho nên mới được trở thành Cự Kình.

Nhưng mà hiện tại một người trong đó lại chết ở trong tay Thần Vương, tuyệt đối làm kinh động sợ hãi lòng người.- Long Xuyên Phượng, ngươi đã sống hơn tám trăm năm, huyết khí đều còn không có suy yếu.

Chẳng lẽ ngươi đã đạt tới tu vi Thượng Vị Cự Kình ?Một âm thanh vang dội cất lên.Người này xuất ra Sơn Nguyệt Đỉnh để chặn Thần Vương giết chết một vị Cự Kình bị thương khác.Đây là một ông lão đã ngoài lục tuần, đầu đội mũ cổ, quanh thân có sương lạnh lượn lờ, bản thân cao quí bức người.

Lão xuất ra Sơn Nguyệt Đỉnh để đối đầu với Thần Vương.- Đã biết rõ là ngươi, Bắc Minh Chức Thương.Thần Vương nói.Người này là chú của Thái Tể đương triều Bắc Minh Mặc Thủ, cũng là một trong các cường giả đứng đầu gia tộc Bắc Minh.

Là thiên kiêu cùng một thời đại với Thần Vương, đã từng đánh nhau ba lần thì Bắc Minh Chức Thương đều thua ở trong tay Thần Vương.- Phong Phi Vân chính là kẻ hẳn phải chết, Long Xuyên Phượng ngươi không giữ được hắn.Bắc Minh Chức Thương cười lạnh nói.- Động vào truyền nhân của ta, đó chính là đang tìm chết!Ánh vàng láp lánh trong đôi mắt trợn lên giận dữ của Thần Vương, hai đạo hoa văn vàng rực bay ra, như hai tia chớp chém qua trong không trung.

Bắc Minh Chức Thương vội vàng bật lui mà bay lên đám mây.

Lão xuất ra Sơn Nguyệt Đỉnh, ngăn chặn đạo hoa văn vàng rực này.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Thần Vương cầm lấy linh khí màu vàng, ở trong tay ngưng tụ ra một thanh Cự Đao, một đao liền chém đi ra ngoài.Đây là đệ ngũ đao của Long Hoàng Đao Quyết, Long Ảnh vàng rực đã ngưng tụ thành thực chất.

Nó chém cả bầu trời thành hai nửa, so sánh với Long Hoàng Đao Quyết của Phong Phi Vân thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Năng lượng của Sơn Nguyệt Đỉnh bị nện đến thiếu chút nữa tan vỡ, trên bả vai Bắc Minh Chức Thương bị nứt ra làm xuất hiện một vết máu thật lớn.

Lão bị Long Hoàng Đao Quyết chém gây tổn thương, lượng lớn tiên huyết (máu tươi ) phun trào ra.- Long Xuyên Phượng ngươi...

Ngươi thật sự đã đạt tới Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng, Thượng Vị Cự Kình.Bắc Minh Chức Thương mặt lộ vẻ kinh ngạc.Thần Vương đáp:- Coi như chỉ dùng lực lượng Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng, cũng có thể trong vòng ba chiêu đánh cho ngươi bị thương nặng.Thần Vương và Bắc Minh Chức Thương lại giao đấu lần nữa, các loại tuyệt học Linh Thông đều đánh ra.

Có uy lực của Linh Thông thì có thể so với chiến uy của Linh Khí.Vẻn vẹn ba chiêu, Bắc Minh Chức Thương miệng phun tiên huyết, lại lần nữa bại lui.

Thất bại này liền làm lão không dám dừng lại, phải cướp đường bỏ chạy- Long Xuyên Phượng, coi như ngươi lợi hại.

Nhưng mà hôm nay cũng không phải chỉ có gia tộc Bắc Minh ta ra tay, còn có kẻ so với ta càng mạnh hơn.

Muốn giữ được Phong Phi Vân, là phải trả giá đắt.Bắc Minh Chức Thương thoát cực nhanh.

Lão thi triển thuật pháp nghịch thiên, trong nháy mắt đều đã không thấy bóng người.- Ngươi đi được sao?Thần Vương hôm nay là thật sự nổi giận, tính toán muốn giết người lập uy.Đã yên lặng quá lâu, uy lực chết chóc ngày nào đều bị người quên lãng, lại đều bắt đầu xông đến định giết truyền nhân của chính mình, thật đúng là chẳng khác nào không thèm để ý đến chính mình.Không giết người, liền không thể dọa người.- Xoạt!Thần Vương bàn tay vung lên, một đạo đao lãng bay ra từ trong tay, biến thành một con long ảnh mà bay đến chân trời, chém về phía Bắc Minh Chức Thương.Long Hoàng đao quyết đệ lục đao!Tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa truyền đến, vang vọng ngàn dặm.

Một trận mưa máu từ trên bầu trời rơi xuống, cực kì diễm lệ.

Lại có Cự Kình ngã xuống.- Long Xuyên Phượng...

Xem như ngươi lợi hại...Bắc Minh Chức Thương đã dùng viên Cự Kình bị trọng thương kia để chặn Long Hoàng đao khí của Thần Vương, còn lão thì nhân cơ hội đào tẩu.- Chạy trống đúng là rất nhanh.Thần Vương muốn tiếp tục ra tay xuất thủ, nhưng mà phía sau lại truyền đến dao động cường đại.

Có người thừa dịp thời gian ngắn ngủi bà rời khỏi đây, lại hạ sát thủ đối với Phong Phi Vân.Thân hình Thần Vương vừa động.

Một mặt bà vừa bay nhanh về, một mặt xuất ra Ngọc Ấn trong tay, lực lượng Linh Khí liền ầm ầm bay ra, làm cho cả bầu trời đều bị Lôi Đình bắn ra bốn phía.Lại có hai vị Bán Bộ Cự Kình và một vị Cự Kình bị nện thẳng vào người, thân thể đều bị trấn áp thành huyết vụ, mà nổ tung trong hư không.Uy lực của Thần Vương, quả thực không người có thể ngăn.

Trên người có những đóa huyết hoa, trăm đạo long khí đều lượn lờ quấn quanh ở trên người.

Bà trấn giữ ở ngay tại chỗ- Nếu kẻ nào muốn chết, lại ra tay thử xem.Âm thanh giống như trận sóng nện cho tầng mây loạn lạc.Chung quanh đều im lặng đến dị thường, những kẻ đang ẩn náu tại chỗ này lại không có một người nào dám lên tiếng trả lời.Huyết dịch Cự Kình đang thiêu đốt, huyết dịch Bán Bộ Cự Kình nhuộm đỏ cả nửa quả núi, làm cho người ta có một loại cảm giác như Tu La tràng trong ngày tận thế.Khí thế của Thần Vương quá mạnh mẽ, đều đã gết chết ba vị Cự Kình và hai vị Bán Bộ Cự Kình, uy lực chết chóc đến mức này, người phương nào có thể địch?-------Chương 592: Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba (2)Phong Phi Vân độ Địa Kiếp ở trong lòng đất, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được đại chiến như trời long đất lở ở trên mặt đất, tuyệt đối là những người cấp bậc Cự Kình đang đánh nhau.Lực lượng dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai, so sánh với trong tưởng tượng của Phong Phi Vân đều đáng sợ hơn.

Nó phá vỡ cả sáu bức thần đồ trên Miểu Quỷ Ban Chỉ và Thiên Đấu Linh Đài, hòa tan tầng hào quang bao trùm bề mặt lớp da của Phong Phi Vân.

Làn da và huyết nhục bị Địa Kiếp Chi Khí phạm tới, may là hắn đã nấu chảy dung luyện hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn, nên mới chặn được nham thạch nóng chảy luyện hóa.Mái tóc trên đỉnh đầu Phong Phi Vân bị cháy xém một nửa, rất nhiều chỗ trên người đều là máu thịt lẫn lộn.

Hắn phá vỡ dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai rồi vọt ra từ bên trong.- Phong Phi Vân vượt qua được dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai, chẳng lẽ đã bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng...Người này còn đang nói chưa dứt lời, lại im bặt mà ngừng.- Phong Phi Vân lại không lao ra từ lòng đất, mà ngược lại chui về hướng chỗ sâu trong lòng đất, cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?Rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đều dùng thần thức cảm ứng được Phong Phi Vân, phát hiện thân thể của hắn đang chui xuống rất nhanh hướng về địa tâm.Từ ban đầu chỉ sâu vài trăm thước dưới lòng đất, hắn đã chui xuống đến hơn một ngàn thước, tiếp theo là hai ngàn thước...

Vẫn còn cắm đầu lao xuống phía dưới, đều nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi thần thức của mọi người.Thần thức bị tầng đất thật dầy ngăn cản, mặc dù là tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, đều chỉ có thể thi triển thần thức thăm dò sâu một ngàn thước dưới đất.Trên gương mặt Thần Vương có sự mừng rỡ mà cũng có âu lo, bà nói:- Đây là dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba trong truyền thuyết.Tất cả mọi người bao gồm Trương Phách Đạo trong đó đều bị sửng sốt, lần đầu tiên nghe nói đến việc có dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba.

Bọn họ đều cho là độ Địa Kiếp vượt mười hai dòng nham thạch nóng chảy cũng đã là cực hạn.Thần Vương nói:- Trong《 Kỳ Sự Lục 》 ( ghi lại những chuyện kì lạ) từng ghi chép, trên một vùng đất tại Thần Tấn Vương Triều này đã từng xuất hiện một vị nhân tài tuyệt thế, thiên phú bẩm sinh thực đáng kinh ngạc vô cùng.

Vào lúc độ Địa Kiếp từng kéo tới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba.

Mà dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba kia tồn tại ở địa tâm, nhất định phải chìm vào trong biển dung nham ở địa tâm thì mới có thể Độ Kiếp.- Tại sao ta chưa nghe nói qua chuyện này?Trương Phách Đạo trợn mắt há hốc mồm.

Tu Tiên Giới có rất nhiều chuyện lạ, nếu như tu vi không hề đạt tới một bước kia, liền vĩnh viễn đều không thể biết.Đó cũng là nguyên nhân vì sao có nhiều người như thể ếch ngồi đáy giếng vậy.Thần Vương liếc xéo hắn một cái, rồi nói:- Vị nhân tài tuyệt thế này chính là nhân vật sinh ra vào mấy vạn năm trước.

Đúng lúc đó thì Thần Tấn Vương Triều đều còn chưa có sinh ra.- Vậy vị nhân tài tuyệt thế kia sau này đạt tới trình độ như thế nào ?Trương Phách Đạo trở nên hưng phấn.Nhân tài có thể đưa tới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười hai, thành tựu tương lai đều không phải chuyện đùa, có thể vô địch tại một thời đại.

Mà sư đệ của chính mình lại kéo tới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba, điều này có ý nghĩa thiên phú bẩm sinh của hắn càng cường đại hơn, tương lai thành tựu càng đáng sợ hơn.Trương Phách Đạo tự nhiên kích động mà hưng phấn.Thần Vương lắc đầu, đáp:- Biển dung nham ở địa tâm kia, há là người tu vi Thần Cơ đại viên mãn có thể đi ư.

Vị nhân tài tuyệt thế kia bị ở trong dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba, Độ Kiếp thất bại, bị nham thạch nóng chảy thiêu thành tro tàn.Nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Trương Phách Đạo lập tức biến mất.Địa Kiếp càng mạnh, như vậy khó khăn vượt qua Địa Kiếp cũng lại càng lớn, một khi thất bại, liền tan thành tro bụi.......Địa tâm, có một cỗ lực lượng đang kéo Phong Phi Vân, khiến cho thân thể của hắn không kìm nén nổi cứ chìm xuống phía dưới.

Những đất và đá tảng này đều phải nhường đường cho hắn.Càng là xuống phía dưới, cũng càng tỏ ra nóng bức.

Cuối cùng xèo xèo một tiếng, nó rơi vào trong đại dương từ nham thạch nóng chảy.Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, bèn xuất ra Thanh Đồng Linh Chu.

Hắn đứng ở trên Linh Chu trên, đỉnh đầu trôi nổi Long Mã Hà Đồ, cứ như vậy mà chắn dòng nham thạch nóng chảy cấp chắn Linh Chu ở ngoài.Nham thạch nóng chảy ở nơi này đều là tình trạng bình thường của nham thạch nóng chảy, mà cũng không hung dữ mãnh liệt giống như nham thạch nóng chảy Địa Kiếp, cũng không có lực phá hoại mạnh như nham thạch nóng chảy Địa Kiếp.- Lại đi tới địa tâm nham hải.Phong Phi Vân đầu đầy mồ hôi, đánh ra tất tần tật linh khí toàn thân, toàn lực xông vào trong Thanh Đồng Linh Chu.Nơi này chính là địa tâm, không biết là chỗ sâu bao nhiêu dưới đất.

Căn bản không phải tu sĩ có tu vi như hắn có khả năng tới được, chỉ là một cỗ lực đè ép của lớp đất thì cũng đã có thể ép cho thân thể người ta tức thì nổ ung.May là hắn có được Thanh Đồng Linh Chu, lúc này mới có thể gượng gạo ngăn cản.Đi tới một chỗ như vậy, quả thực không thua đi tới Địa Ngục, chỉ cần một vận động hơi mạnh một chút của địa tâm thì Phong Phi Vân nhất định chết không toàn thây, coi như là có được Thanh Đồng Linh Chu cũng vô dụng.Quá trình độ Địa Kiếp trong biển dung nham ở địa tâm này, tỉ trọng thành phần may mắn rất lớn.

Nếu như vận số không tốt, căn bản không cần nham thạch nóng chảy Địa Kiếp đến công kích đánh, thì cũng đã chết ở dưới lực lượng tự nhiên của lớp đất.Đây không phải một chốn để nán lại lâu dài !- Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba để độ Địa Kiếp vì sao vẫn còn không hề xuất hiện?Phong Phi Vân vừa mới xuất hiện ý nghĩ như vậy, thì trong biển dung nham kia liền có một đạo Hỏa Diễm khổng lồ cuốn đến đây, nó đi qua trong biển dung nham.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba trong quá trình độ Địa Kiếp xuất hiện.

Không ngờ nó lại biến thành một hình người khổng lồ, một chưởng tức thì nện về hướng Phong Phi Vân.Đây là sức mạnh mặt đất và nham thạch nóng chảy ngưng tụ mà thành.Nắm đấm này, so cùng thủ trảo ở dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một thi rất giống nhau.Chỉ có điều là dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một vẻn vẹn chỉ có một thủ trảo, mà dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba cũng là một hình người Cự Nhân nham thạch nóng chảy với hình hài trọn vẹn.Phong Phi Vân đứng ở trên Thanh Đồng Linh Chu trên.

Hắn vừa phải gánh chịu lực đè ép cua mặt đất, vừa phải ngăn cản Cự Nhân làm bằng nham thạch nóng chảy này.

So sánh với việc ngăn cản dòng nham thạch nóng chảy thứ mười một thì khó khăn lớn gấp hàng chục lần, làm cho người ta cảm giác bị nghẹt thở, cảm giác không thể ngăn cản.Không thể chịu thua!Tuyệt đối không thể chịu thua!Một khi chịu thua chính là bỏ mạng.-------Chương 593: Thánh Bia màu đen (1)Phong Phi Vân cắn răng, trong mắt chiến ý lại sinh ra lần nữa, đánh cho ta !- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Phong Phi Vân xuất hết tất cả thủ đoạn ra ngoài, muốn liều chết đánh cược một lần, Miểu Quỷ Ban Chỉ, Lôi Hỏa Châu, Bạch Thạch Đao, lại thêm dùng thần thức để ngưng tụ Tru Thiên Hám Tiên Chùy.Chín ngàn tám trăm bảy mươi sáu đạo dị thú chiến hồn trong thân thể cũng đều xuất ra toàn bộ, biến thành một dòng sông dài từ dị thú chiến hồn i, phô thiên cái địa xông tới.Chân thân của Phong Phi Vân cũng khống chế Thanh Đồng Linh Chu, rẽ sóng mà đi, xông về hướng Cự Nhân từ nham thạch nóng chảy để xông tới.- Rầm, rầm, rầm!Có hơn một ngàn con dị thú chiến hồn bị nấu chảy dung luyện thành khói xanh, Phong Phi Vân há to miệng thổ huyết, hắn đã bị thương nặng.

Mà ngay cả bốn mươi đạo thần thức đều bị đánh cho ỉu xìu, thiếu chút nữa tiêu tan đành bay trở về trong óc.Nhưng mà đúng là hắn vẫn còn đánh nát dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba.Hắn không tiếc sức đánh cược một lần, cuối cùng cũng là thu được hồi báo.- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền bị Đại Địa Chi Khí giết chết.

Vận số thật sự là xui, không ngờ lại đưa tới Địa Kiếp đáng sợ như thế.

Cuối cùng may là vượt qua...Trong lòng Phong Phi Vân đột nhiên giật thột một cái, hắn cảm giác được từ chỗ sâu hơn trong lòng đất lại truyền đến một cỗ lực kéo ra.

Thân thể lại lần nữa chìm về hướng biển dung nham rồi chìm xuống đi.Biển nham thạch ở Địa tâm, tồn tại dưới đáy mặt đất.

Nó hòa tan đá thành bùn, nấu chảy kim loại, nhiệt độ cực kỳ cao, là một chốn nhân loại tuyệt tích.

Cuộc sống tại thế giới này đối với mọi người mà nói, thì nơi đó thần bí khó lường, tồn tại rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi.Cũng như thể khoảng không vũ trụ mênh mông, rất có thể tồn tại một chút sinh vật kỳ dị không sao diễn tả nổi.Ngọn nguồn Địa Kiếp chính là biển dung nham ở địa tâm, là một cỗ lực lượng mặt đất kỳ dị đáng sợ.

Có tu sĩ nói, cỗ lực lượng này đến từ chính Địa Ngục trong truyền thuyết, cũng có người tưởng tượng mặt đất kỳ thật chính là một vị chúa tể, là bậc tồn tại cùng chủng loại như Thiên đạo thần bí, nằm ở chính giữa địa tâm.Thân thể người ta là có giới hạn, những giới hạn này căn bản vô phương thay đổi.

Ví dụ như người bình thường không có khả năng trong một phút đồng hồ chạy một trăm dặm, cũng không có khả năng tuổi thọ vượt qua hai trăm tuổi, những điều này là do thân thể giới hạn.Mục đích của tu tiên chính là để phá bỏ giới hạn này!Một khi lực lượng thân thể đạt tới một điểm tới hạn, liền sẽ đưa tới một trận kiếp nạn.

Chỉ có vượt qua kiếp nạn, thân thể mới có thể phá bỏ giới hạn, vượt qua điểm tới hạn để phát sinh tẩy trừ biến đổi về bản chất.Tu tiên giả gọi nó là "Siêu Phàm thoát tục".Tu sĩ một khi vượt qua Địa Kiếp, thân thể sẽ tiếp nhận "Địa Khí ", có khả năng dễ dàng dẫn động " Địa Tượng".

Đây chính là một loại tẩy trừ biến đổi, phá bỏ gông cùm xiềng xích cho thân thể, cho nên có khả năng sinh sống năm trăm năm, vượt rất xa tuổi thọ người bình thường.Đây là bản chất của việc tẩy trừ biến đổi, dựa hết vào tu luyện là vô dụng, chỉ có Độ Kiếp mới có thể làm được.Ở trong mắt người bình thường, tu tiên giả có thể sinh sống năm trăm năm quả thực cũng đã là Thần Tiên.Phong Phi Vân đứng ở trên Thanh Đồng Linh Chu, đỉnh đầu có Long Mã Hà Đồ, linh khí toàn thân đều sáp nhập vào trong Linh Chu.

Hắn khởi động một khu vực rộng để ngăn chặn lực lượng của biển dung nham.Thân thể chìm về hướng phía dưới.- Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba có lực phá hoại thật là kinh người.

Không ngờ lại đã hủy hoại một ngàn ba trăm bốn mươi lăm con dị thú chiến hồn, còn làm cho ba nghìn bốn trăm tám mươi hai con dị thú chiến hồn bị thương nặng.

Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn không biết sẽ khủng bố đến mức độ như thế nào ?Trong tay Phong Phi Vân nắm hai khối Chân Diệu Linh Thạch, hai mắt nhắm nghiền.

Hắn đang cấp tốc hút ra linh lực trong Linh Thạch, cố gắng đến mức lớn nhất khôi phục lực lượng của bản thân.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn, khẳng định đã là một dòng cuối cùng, không có khả năng lại sẽ xuất hiện dòng nham thạch nóng chảy thứ mười lăm.Chỉ có thiên tài cấp bậc truyền kỳ thì lúc độ Địa Kiếp mới có thể đủ sức đưa tới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười lăm.Phong Phi Vân có đánh giá rất đúng đắn đối với thể chất của bản thân mình.

Mặc dù đã kéo tới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn, nhưng mà so với thiên tài cảnh giới cấp bậc truyền kỳ thì hắn vẫn có chênh lệch rất lớn.Thể chất lúc đầu của Phong Phi Vân vốn không thích hợp tu tiên, đều là do hắn tu luyện《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, mạnh mẽ tăng lên phẩm chất huyết dịch.Lại dùng Phượng Hoàng Huyết rèn luyện đầu khớp xương.Còn dùng hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn để tăng thêm sức bật cho thân thể, mới đạt tới thiên tư hiện nay.Mấy người giống như Tô Quân và Đông Phương Kính Thủy là thiên tài bẩm sinh, còn Phong Phi Vân cũng là thông qua chính mình cố gắng để trưởng thành lên thiên tài sau này.

So với bọn hắn tu luyện thì càng khó khăn gian nan hơn.Đối với việc vượt qua dòng nham thạch nóng chảy Địa Kiếp thứ mười bốn thì Phong Phi Vân cũng không hề nắm chắc một chút xíu nào.

Nhưng mà hắn lại nhất định phải chiến, hơn nữa không thể sợ chiến.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thanh Đồng Linh Chu rốt cục ngừng lại, nó trôi nổi trong nham thạch nóng chảy dày đặc.

Linh Mang bao bọc, như ngọn đèn chiếu rọi trong biển lửa, thật lâu không thôi, không ngừng dao động.Phong Phi Vân thu hồi viên Chân Diệu Linh Thạch vẫn chưa hấp thu xong đang cầm trong tay, chuẩn bị nghênh đón một vòng khiêu chiến mới.- Thần Cơ đã bắt đầu tẩy trừ biến đổi, trắng ngần sáng bóng long lanh rực rỡ, giống như tiên ngọc, linh khí trong đan điền đã khôi phục bẩy tầng, dị thú chiến hồn không sai biệt lắm đều đã đạt tới trạng thái hưng thịnh.

Còn sống hay là chết, liền ở một lần đánh cược này.Phong Phi Vân thân như cây tùng đứng thẳng tắp, trên người có một cỗ khí tức sắc bén tựa như một tảng thần thạch chôn sâu trong lòng đất đang sắp sửa phá tan gông cùm xiềng xích, hào quang chiếu rọi trong thiên địa.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn thật lâu không thấy đến, ngược lại là ở vị trí trong đan điền của Phong Phi Vân cũng không biết bị lực lượng gì làm xao động, mà lại bắt đầu rung động kịch liệt.

Ở trong đan điền có chấn khí va đập làm sinh ra một cỗ lực lượng nhiệt.Là một điểm ánh lửa đỏ đậm, sinh ra trong đan điền.- Nguy rồi, dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn lại không phải công kích từ bên ngoài đến, mà là công kích từ trong cơ thể ra.Sắc mặt Phong Phi Vân hơi đổi.Đan điền chính là bộ phận quan trọng nhất mà cũng là yếu ớt nhất của tu tiên giả.

Một khi có tổn hại, liền biến thành một phế nhân, không bao giờ có thể bước lên con đường tu tiên nữa.

Cho nên tu tiên giả bình thường đều sẽ làm nhiều loại bố trí để bảo vệ đan điền.-------Chương 594: Thánh Bia màu đen (2)Nhưng mà lực lượng Địa Kiếp lại đột nhiên sinh ra từ trong đan điền, cực kỳ quỷ dị.

Điều này làm cho Phong Phi Vân có hơi trở tay không kịp, Linh Khí và dị thú chiến hồn đều không thể tiến vào trong đan điền, hiện tại nửa phần tác dụng đều không phát huy ra ngoài nổi.Chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình.Mặc dù ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, nhưng mà hắn không hoảng loạn, bình tĩnh trả lời.Trong đan điền có Thần Cơ, nền tảng hàng đầu trên con đường tu tiên.

Nó đã ngưng tụ luyện ra khá kiên cố, trực tiếp nhằm về hướng đốm lửa mới sinh ra kia mà đánh tới.

Hắn muốn kết liễu nó đi trước khi dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn sinh ra.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thần Cơ đụng vào đốm lửa, không chỉ có không khiến cho đốm lửa nhỏ này bị diệt, ngược lại khiến cho nó bành trướng gấp hàng chục lần, biến thành một con thoi chất lỏng nho nhỏ, tựa như con rắn nhỏ bằng nham thạch nóng chảy.Trong Đan điền hoàn toàn trắng xoá, ánh lửa bắt đầu trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.

Bất kể Phong Phi Vân dùng dạng công kích gì thì dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn này cũng không bị diệt, hơn nữa càng ngày càng to lớn, đã trở nên như con mãng xà lớn hung ác.- Không thể lại tiếp tục như vậy, nếu không đan điền nhất định sẽ bị nham thạch nóng chảy làm căng phồng sắp sửa nổ tung toác ra.

Đến lúc đó ta cũng chỉ có thể bị thiêu đốt chết tại đây, ở chỗ sâu trong địa tâm, hóa thành một đám tro bụi.Lúc trước Thanh Đồng Linh Chu có khả năng tiến vào trong đan điền, lấy lực lượng thần bí của nó thì có lẽ có khả năng trấn áp dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn.

Nhưng mà một khi Thanh Đồng Linh Chu bị thu vào đan điền, như vậy bản thân Phong Phi Vân phải gánh chịu chính là biển dung nham phô thiên cái địa, cũng là một con đường chết.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn đã bắt đầu trưởng thành, bắt đầu đánh vào đan điền, mà ngay cả Thần Cơ đều không thể ngăn cản nó.

Lực lượng mãnh liệt mênh mông, khiến cho thân thể Phong Phi Vân rung mạnh, trong miệng không ngừng trào máu ra.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lại đánh lần nữa, đan điền đều bắt đầu xuất hiện vết rách, có linh khí tràn ra từ bên trong.Không thể lại ngồi chờ chết, nhiều nhất chỉ đánh ba lần nữa thì đan điền sẽ bị nghiền nát, tu vi bản thân đều sẽ phó mặc sự đời.Nhưng mà hiện tại lại không thể tránh được, dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn này quả thực miễn dịch đối với bất cứ công kích gì.

Hơn nữa càng công kích nó, nó ngược lại trở nên càng cường đại.Không chống cự, là chết.Chống cự, bị chết nhanh hơn.Khó trách nhiều thiên tài như vậy với tài hoa hơn người đều chết ở dưới Địa Kiếp.

Thiên phú bẩm sinh càng cao, Địa Kiếp cũng càng biến thái.

Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn này, căn bản là vô phương chống đỡ, không người có thể vượt qua.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn công kích càng lợi hại hơn, đan điền đều đã có vô số vết rạn, linh khí trên người Phong Phi Vân cũng không biết trôi đi bao nhiêu.

Mà ngay cả vầng sáng trên Thanh Đồng Linh Chu đều trở nên càng ngày càng tối tăm ảm đạm, tựa hồ sắp bị nham thạch nóng chảy phá vỡ phòng ngự.- Không có khả năng không phá giải được dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn, trên đời này nhất định là có người cũng có thể vượt qua dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn.

Nếu như hắn đều có thể thành công, tại sao ta không thể?- Tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.

Trời muốn tiêu diệt ta, ta liền phá trời.

Đất muốn tiêu diệt ta, ta liền phá đất.Thân thể Phong Phi Vân đều đã bị rách vài chỗ, có những đạo huyết vân kéo dài trên thân thể.Những thứ có trong Giới Linh Thạch đều bay ra, có Linh Thạch, có Linh Khí, có bạch cốt...

Các loại đồ đều được điểm qua một lần trong đầu.

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hoặc có thể tìm ra biện pháp phá giải.Ơ!Đó là...Phong Phi Vân đưa tay tìm tòi, cầm lấy một khối thẻ bài màu đen vào trong tay.

Đúng là một cái thần bài trấn quan tài gỡ xuống từ trên quan tài Gia chủ Phong gia đời thứ nhất.Thần bài này tỏa ra khí lạnh bức người, sau khi được lực lượng Thánh Bia kích thích thì nó đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Toàn thân đều tỏa ra ánh sáng đen, trên mặt trên có khắc ấn ba chữ cổ xem không hiểu.

Còn có những hình người khắc ở trên bề mặt.Những người này giống như đều tựa hồ có linh hồn, chìm nổi trôi dạt, nhảy lên trên thần bài.

Những người này đều cực kỳ giống như những nhân tài Phật Tàm Tử, Tử Ngọ, Long Khương Linh, công chúa La Phù được lưu danh trên Thánh Bia.- Mặc kệ, liều mạng!Phong Phi Vân cầm thần bài màu đen dài một thước vào trong tay, mạnh mẽ dung nhập hòa tan nó vào thân thể, đánh về hướng về trong đan điền.Thể tích Linh Khí có khả năng trở nên to lớn hơn hay nhỏ đi.

Một món Linh Khí khổng lồ có khả năng giấu ở trong tai, trong tay áo, thậm chí là trong lỗ chân lông trên da, Lôi Hỏa Châu liền được Phong Phi Vân giấu ở trong lỗ chân lông lòng bàn tay, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể dung nhập vào thân thể.Chỉ có dụng cụ Thánh Linh mới có thể dung nhập vào thân thể, ví dụ như Thanh Đồng Linh Chu.Thần bài màu đen này đương nhiên không có khả năng là dụng cụ Thánh Linh, sau khi dung nhập hòa tan vào thân thể thì thân thể rất có thể sẽ không chịu nổi cỗ lực lượng này mà nổ tung.

Nhưng mà hiện tại Phong Phi Vân cũng không có biện pháp khác, chỉ là cảm giác được trên thần bài màu đen này có khí lạnh thấu xương, theo bản năng hắn muốn dùng nó để ngăn cản dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn.Lúc này căn bản không cho phép hắn suy nghĩ nhiều hơn, chỉ chậm một khoảnh khắc liền có thể sẽ bị dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn nện đến phá vỡ đan điền.- Có lẽ có khả năng dùng thân thể cường đại để ngăn cản...Phong Phi Vân làm như vậy mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng mà lại cũng không phải không có nửa phần suy nghĩ.

Dù sao hiện tại đã là đang vượt qua một vòng Địa Kiếp cuối cùng.

Một khi vượt qua, sẽ bước vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.Đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, liền có khả năng dung nhập hòa tan luyện pháp khí bổn mạng vào trong đan điền.Nếu như thời gian đắn đo được chuẩn, tốc độ cũng đủ nhanh, sau khi thần bài màu đen tiến vào đan điền mà phá hủy được dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn.

Vậy trước khi cả khối thần bài màu đen vỡ ra thì sẽ tế luyện nó thành pháp khí bổn mạng.Một chữ, nhanh!Hai chữ, tốc độ!Thần bài màu đen biến thành chùm tia sáng đen, lọt vào trong đan điền mênh mông rộng lớn, đột nhiên trở nên vô cùng khổng lồ, nguy nga mà to lớn.

Tựa như một khối Thánh Bia màu đen, trôi nổi ở trong đan điền.Ba chữ cổ trên Thánh Bia màu đen trở nên yêu dị, giống như đang nhỏ máu.

Tất cả hình ảnh tiên hiền đều hiện ra, trở nên càng thêm sống động hơn, ánh mắt thành kính, khí thế hèn mọn, giống như người hầu thấy chủ nhân.Biến hóa này, lại lần nữa nằm ngoài dự liệu của Phong Phi Vân.-------Chương 595: Tử phủ trung cung (1)- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thánh Bia màu đen phóng ra khí lạnh, tràn ngập cả đan điền.

Nó trực tiếp trấn áp về hướng dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn mà đè nó đi xuống.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn cũng đều không chịu thua chút nào, hung tính bừng bừng, tựa như con đằng xà ( rắn biết bay) cuồng mãng xông lại đây, rồi đâm đầu vào Thánh Bia màu đen.Trên Thánh Bia màu đen có uy danh khiếp người, có mây thần đen tuyền chấn động.

Những người trên đó giống như đang niệm chú, làm phát ra những tràng Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn.Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn bị nó mạnh mẽ trấn áp, mà xẹp dần về phía đáy đan điền, đâm thủng bức vách vô cùng lớn của đan điền hải, không ngờ đã mở ra Trung Đan Điền.Đan điền chia làm ba phần: Thượng Đan Điền, Trung Đan Điền, Hạ Đan Điền.Tu sĩ dưới cấp Thiên Mệnh, tu luyện chính là Thượng Đan Điền.Tu sĩ trên cấp Thiên Mệnh, tu luyện là Trung Đan Điền, cũng được xưng là "Tử Phủ Trung Cung".Trung Đan Điền so sánh Thượng Đan Điền khổng lồ gấp vạn lần, mênh mông khó lường, che giấu vô tận thần bí.

Coi như tu tiên giả bỏ ra một đời cũng không cách nào thăm dò xong xuôi Trung Đan Điền.Thân thể chính là một kho báu lớn, thai nghén được lực lượng khổng lồ có thể sánh với vũ trụ.

Mà đan điền liền chiếm cứ tầng thứ bẩy của kho báu này.Chỉ có mở được Trung Đan Điền, mới xem như sơ bộ bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.Phong Phi Vân tu luyện ra Thần Cơ, vào lần thứ nhất xông vào trong Trung Đan Điền, bị dòng khí mù mịt trong Trung Đan Điền Tử Phủ hòa tan, biến thành những đạo thần mang, sau đó lại ngưng tụ thành hình một "lồng", ở trong Trung Đan Điền khởi động một mảnh không gian nho nhỏ.Kỳ thật một mảnh không gian này cũng không coi là nhỏ, chỉ là so với cả Trung Đan Điền mà nói, thì lại chỉ là một góc núi băng.- Xoẹt!Thánh Bia màu đen cũng biến thành một luống sáng đen, lọt vào trong Trung Đan Điền, xoay quanh Thần Cơ đang khởi động ở trong không gian, hấp thu dòng khí mù mịt bên trong Tử Phủ.Đây là mở đầu việc tế luyện pháp khí bổn mạng.Khối Thiết Bài màu đen này có lai lịch thần bí, lực lượng càng là không thể suy đoán.

Trên bề mặt có hình ảnh mười tám vị nhân tài, đại biểu cho ý chí người mạnh nhất tại mỗi một cảnh giới.Nếu như có thể tế luyện nó thành pháp khí bổn mạng của mình, cũng chưa chắc không thể.Giờ phút này Địa Kiếp đã trôi qua, Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên Thanh Đồng Linh Chu, bắt đầu toàn lực tế luyện pháp khí bổn mạng.

Một bước này vẫn là cực kì mấu chốt, một kiện pháp khí bổn mạng cường đại rất nhiều lúc đều là con bài chưa lật cuối cùng của tu sĩ, có thể phát huy ra được tác dụng nghịch chuyển sinh tử.Thượng Đan Điền tự động chữa trị các vết rạn, linh khí bên trong đều trút về hướng xuống trong Trung Đan Điền, tựa như chảy vào một cái động không đáy, căn bản là vô phương lấp đầy.Toàn bộ ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt trong thân thể Phong Phi Vân đã mở cả ra, liền như ba trăm sáu mươi vòng xoáy cấp tốc hấp thu linh khí trong thiên địa, trước chảy vào Thượng Đan Điền, sau đó lại rơi xuống Trung Đan Điền...

Đây là một quá trình cuồn cuộn không dứt.Sao khi Linh khí chảy vào Trung Đan Điền, liền bị sương mù mờ mịt bên trong Tử Phủ đồng hóa, chuyển biến thành linh khí của Tử Phủ, mức độ thuần khiết so sánh với trước kia thì cao hơn mấy lần, uy lực trở nên càng cường đại hơn.Thánh Bia màu đen đang hấp thu sương mù mờ mịt của Tử Phủ, khí tức cũng càng ngày càng gần giống với Phong Phi Vân.

Thật giống như muốn dung hợp chung một chỗ cùng với hắn, hóa thành một bộ phận thân thể của hắn.Vô tận linh khí, cũng như nước thủy triều tụ tập lại đây, tràn vào mệnh huyệt, rồi cuồn cuộn không dứt lọt vào đan điền, chuyển biến thành linh khí Tử Phủ.Không gian Trung Đan Điền mặc dù khổng lồ vô biên vô tận, nhưng mà có thể để cho Phong Phi Vân lợi dụng lại chỉ có một mảnh không gian kia do Thần Cơ khởi động, kích cỡ tương đương với Thượng Đan Điền vậy.Trừ phi tu vi lại tăng lên lần nữa, thì Thần Cơ mới có thể khởi động không gian lớn hơn nữa, dung nạp càng nhiều Tử Phủ linh khí, tiếp xúc với Tử Phủ linh khí càng thuần khiết hơn.Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao "Thần Cơ" lại được tu sĩ xem trọng như vậy.

Bởi vì chỉ có "Thần Cơ" mới có thể mở rộng không gian trong Trung Đan Điền thành không gian vô biên vô hạn.Nếu như Thần Cơ không đủ chắc chắn, thì sau khi khởi động một mảnh không gian nho nhỏ, liền không thể lại bành trướng lần nữa.Thần Cơ mà không thể bành trướng, tự nhiên không thể tích góp càng nhiều linh khí hơn, tu vi cũng vì thế mà dừng lại ở đây, sẽ không tăng trưởng một phân.Rất nhiều tu sĩ chính là bởi vì Thần Cơ không yên, cho nên tu vi suốt đời đều đình chỉ tại cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Cho dù có tu luyện mấy trăm năm, thì cũng vẫn chỉ có tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng như trước, cuối cùng một khi đại nạn năm trăm năm đến, liền hưởng áo xô gà cúng.Đương nhiên cũng có tu sĩ bởi vì là thể chất không tốt, trong Trung Đan Điền Tử Phủ nhân khí không đủ, cuối cùng cũng chỉ có thể đình chỉ tại Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, cả đời cũng không thể lại có thành tích.Có điều tu sĩ thế này đã rất khá, ít nhất đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Mệnh, tại Thần Tấn Vương Triều tuyệt đối được xem như đại nhân vật, còn có thể tiêu dao sống thêm mấy trăm năm.

So với những người bình thường không thể tu luyện kia thì tốt hơn nhiều lắm.Phong Phi Vân theo đuổi tự nhiên không chỉ có thế.

Bởi trong mắt của hắn, Thiên đạo liền không có điểm cuối.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!"

Thánh Bia màu đen được hoàn toàn tế luyện thành pháp khí bổn mạng, nối liền với Tử Phủ Trung Cung của Phong Phi Vân thành một khối, thật giống như biến thành một bộ phận thân thể.Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của nó, một luồng tin tức khí tức từ trên Thánh Bia màu đen tuôn ra, truyền vào trong óc Phong Phi Vân.- Vũ Hóa Đài!Phong Phi Vân lẩm nhẩm trong miệng ba chữ này, chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa thực sự của ba chữ cổ trên Thánh Bia màu đen sao ?Vậy khối Thánh Bia màu đen này đích thực có tên gọi là "Vũ Hóa Đài" !Tin tức trong Vũ Hóa Đài có niên đại từ thuở cực kì xa xưa, hơn nữa mang theo một cỗ khí tức cực kỳ dũng mãnh.

Bởi vì văn hóa khác biệt thật sự quá lớn, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể từ trong một luồng tin tức này hiểu rõ một số thứ mấu chốt, "Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài...

Võ Hóa Thiên Cung...

Khí Vận Thạch...

Ách Nan Thân Vẫn..."

Những từ này cũng có hơi lộn xộn, căn bản không đoán được rốt cuộc nó muốn biểu đạt ý tứ gì.

Trong những từ này, Phong Phi Vân chỉ biết tới "Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài".

Chính là trên Bán Đạp Sơn kia có một tảng đá cao ba mươi ba trượng từ xưa đến nay ở trong Tế Đàn và Thánh Hồ.Những thứ khác liền cũng không có một chút đầu mối nào.-------Chương 596: Tử phủ trung cung (2)Phong Phi Vân phát hiện một chuyện kỳ quái.

Mười tám người trên Vũ Hóa Đài giống như lại đều đã rơi xuống, biến thành từng đạo bóng người hư ảo đang trôi nổi tại mười tám phương vị của Vũ Hóa Đài.- Bọn họ lưu lại một tia linh hồn, dĩ nhiên thật sự bị in dấu lên trên một khối Vũ Hóa Đài này.

Vì lưu danh Thánh Bia, lại chính là dâng hiến một tia linh hồn cho Vũ Hóa Đài.Phong Phi Vân nhìn bóng dáng mười tám người này, có thể cảm giác được trong Linh Hồn Chi Lực của bọn họ truyền đến một sự hèn mọn kia.- Long lão đầu, như thế nào lại không hề có động tĩnh gì cả, chẳng lẽ...Trương Phách Đạo nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt đất.

Ánh mắt kia, thật giống như hắn khi còn bé bị Thần Vương lừa đi tu tiên thì giống nhau như đúc.

Muốn ăn bánh bao, vậy liền tu tiên đi!

Muốn húp canh thịt nóng, vậy liền tu tiên đi!Bánh bao ở đâu?

Canh thịt ở đâu?Trương Phách Đạo giờ phút này cũng đang tìm kiếm, chỉ hy vọng Phong Phi Vân có thể đi ra từ trong lòng đất.

Nhưng mà lão lại thất vọng cực độ, trên mặt đất cũng không có một chút động tĩnh nào.

Thần thức vô phương dò biển dung nham ở địa tâm, cũng không cách nào biết ở địa tâm kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.Thần Vương mặc dù cố nén tinh thần, nhưng mà sau khi đợi ba canh giờ thì cũng không nhịn được bắt đầu gãi đầu.

Dù sao cho tới bây giờ cũng không có người nào vượt qua dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba, mặc dù là vị nhân tài đã từng ngang dọc trời đất, cuối cùng cũng chết ở trong dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba.- Phong Phi Vân xem ra là chết ở dưới dòng nham thạch nóng chảy thứ mười ba.Từ chỗ tối vọng đến đây một âm thanh, chính là một vị Cự Phách, không có hiện thân, tựa hồ là đang trao đổi với người nào đó.Lại một âm thanh khác nói:- Ừ, đã không có động tĩnh, sợ là Độ Kiếp thất bại, chết ở chỗ sâu trong địa tâm, hài cốt không còn tồn tại.- Dù vậy, hắn cũng đã làm kinh ngạc thiên hạ, dù sao đưa tới Địa Kiếp thứ mười ba.

Tại phiến xứ sở Thần Tấn Vương Triều này, từ xưa đến nay, nhân vật như vậy chỉ xuất hiện có hai người.- Mặc dù chết vẫn còn quang vinh, tên sẽ được đưa vào sử sách.

Sau vạn năm cũng có người sẽ từ sách cổ đọc thấy tên của hắn.Ở cách đó không xa, trên một đỉnh núi cao đen ngòm, có năm ông lão người mặc thanh cưu quan bào, sắc mặt âm trầm, mặt trắng không râu.Một ông lão đứng ở phía trước nhất kia, cái mũi khoằm khoằm, mắt một mí, môi mỏng lạnh nhạt.

Ở trong tay như ưng trảo có cầm một quyển màu vàng đút vào tay áo, trên bề mặt có thêu hình Long Đồ.Mặc dù ống quyển này không hề mở ra, nhưng mà đều có thể cảm nhận được trên bề mặt ẩn chứa một cỗ uy năng đáng sợ kia, có thể đè cho tu sĩ cảnh giới thấp, bị ép tới quỳ trên mặt đất.- Tây cung Tổng quản, xem ra Phong Phi Vân đã chết ở trong Địa Kiếp.

Đế chỉ này đã không hề cần phải mở ra, có khả năng đưa về Thần Đô.Một ông lão âm thanh the thé, mềm mại êm ái vô lực như là nữ nhân, nhưng mà lại mang theo vài phần thô kệch.Năm ông lão này chính là thái giám truyền chỉ chạy tới từ Thần Đô.

Dẫn đầu đúng là "Tây cung Tổng quản", một trong năm vị Đại thái giám của Đế Cung.- Trước khi chúng ta xuất cung lần này, Hoa Thần Phi nương nương cũng đã nhắc nhở qua.

Đế chỉ nhất định phải phải chờ tới sau khi Phong Phi Vân vượt qua Địa Kiếp mới có thể mở ra, sợ rằng chính là hắn chết ở trong Địa Kiếp.Tây cung Tổng quản hai mắt âm u, nhưng mà lại ẩn chứa hai chủng loại Cực Âm chi lực, khiến cho bốn vị lão thái giám phía sau hắn kính sợ không thôi.- Hoa Thần Phi nương nương quả nhiên tính toán không lộ chút sơ hở.

Xem ra nàng đã sớm ngờ tới Phong Phi Vân không qua được cửa ải này.Hoa Thần Phi chính là một trong tứ đại thần phi, cũng là mẹ đẻ của công chúa La Phù.Tây cung Tổng quản có hơi tiếc rẻ nói:- Phong Phi Vân đích thật là thiên tài hàng đầu từ lúc Thần Tấn Vương Triều khai triều tới nay, không ngờ lại đưa tới đợt Địa Kiếp thứ mười ba.

Chỉ tiếc là không đánh lại được Địa Kiếp mà bỏ mạng.

Ai!

Thật sự đáng tiếc !

Đi thôi!

Xuất cung hai năm, là lúc nên về Thần Đô.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một áng mây lành thần thánh lấp lánh lao ra từ lòng đất, tựa như một vầng mặt trời chói chang phá vỡ mặt đất, bay thẳng lên chín tầng trời.

Trên người tỏa hào quang vô biên vô tận, chiếu sáng một nửa bầu trời.Phong Phi Vân chạy ra khỏi mặt đất, mấy ngàn con dị thú chiến hồn bay tại phía sau hắn, tựa như một dòng sông dài, ào ào mênh mông, từ mặt đất bay thẳng lên trời cao, cuối cùng toàn bộ đều lọt vào thân thể Phong Phi Vân.- Rốt cục vượt qua mười bốn dòng nham thạch nóng chảy Địa Kiếp, lại thấy ánh mặt trời!Phong Phi Vân huýt sáo một tiếng, trong miệng thốt ra trăm đạo linh khí của Tử Phủ, trực tiếp bắn tan nát Kiếp Vân trên bầu trời.

Mây mù tan đi, thiên địa lại lần nữa có ánh sáng rực rỡ.Những tu sĩ lúc trước đều đã tính toán buồn bã rời khỏi đây, ai nấy đều đều vội vàng xoay người, khó có thể tin nổi nhìn chăm chú trăm đạo linh khí của Tử Phủ trên bầu trời, cằm đều phải rơi rụng ở trên mặt đất.Phong Phi Vân lại đã vượt qua Địa Kiếp, lao ra từ lòng đất, cái này... cái này...Rất nhiều tu sĩ đều không chịu nổi công kích làm cho người ta không thể tin này, tâm linh đang run rẩy.

Hắn vừa mới vượt qua Địa Kiếp mà thôi, lại liền hộc ra một trăm đạo linh khí của Tử Phủ.

Chẳng lẽ hắn thật sự vượt qua dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn trong Địa Kiếp sao?Không có khả năng, không có khả năng......Ở chỗ này sửa chữa một cái(người) lổi chính tả "Cự Kình" kỳ thật là "Cự Phách".

Cự Phách (bo): so sánh tại mỗ một phương diện ở vị trí cao nhất chính là nhân vật.Phong Phi Vân Độ Kiếp không chết, một bước lên trời cao, trở thành một vị Độ Kiếp giả duy nhất trong lịch sử Thần Tấn Vương Triều còn sống đi ra từ biển dung nham ở địa tâm.Đệ nhất nhân kiệt trong lịch sử!Tu sĩ thế hệ trước đều phải kinh động sợ hãi, ai nấy đều nhìn thiếu niên áo trắng đang Huyền Không đứng thẳng.

Dáng người anh kiệt, liền giống như ngôi sao Tử Vi cuồn cuộn quật khởi phía chân trời.

Mây tím đầy trời làm hắn càng có phong thái vị tiên giáng trần trước khi hạ phàm.- Chúc mừng Thần Vương, chúc mừng Thần Vương, lệnh đồ hiện nay vượt qua Địa Kiếp, tiến vào Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, không bao lâu nữa nhất định một bước lên trời, thiên hạ đều nhường bước.- Ai nha!

Vừa mới đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng còn có uy thế như vậy, không đầy mười năm, nhất định vô địch khắp thiên hạ....Những tôn sư này của Vạn Tượng Tháp đều đến đây chúc, Thần Vương cũng là có chút tự đắc, cảm thấy kiêu ngạo vì cái tên đồ đệ này của mình.

Quả nhiên không có nhìn lầm tiểu tử này, tương lai có thể đạt tới độ cao như thế nào, sẽ nhìn trình độ cố gắng.- Phốc!Tai ách phát sinh!-------Chương 597: Tai ách (1)Một cây thần mâu xé gió mà đến.

Nó như con Thần Long bay lên không, xuyên thủng ngực Phong Phi Vân mới bay ra từ lòng đất.

Trên ngực hắn lộ ra một lỗ thủng thật lớn, máu tươi rơi xuống từ trời cao, vãi khắp mặt đất.Ngoài dự liệu của mọi người.Có cường giả vô địch lại ra tay đúng vào lúc này, làm cho Phong Phi Vân bị thương nặng.Bộ quần áo trắng trên người Phong Phi Vân nhuộm đỏ máu, hắn rơi xuống từ trên bầu trời mà ôm lấy ngực, bàn tay dính đầy huyết.

Hắn mạnh mẽ đánh ra một chưởng hướng về mặt đất, lúc này mới đứng vững thân hình.

"Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!", hai chân tiếp xúc đến mặt đất, một tay chống đỡ, thân thể gắng giữ ở tư thế nửa quỳ, bụi mù bay khắp mọi nơi.- Vẫn còn dám ra tay!Thần Vương giận dữ, biết rõ ngài tọa trấn ở chỗ này, lại vẫn còn lại nhiều lần triển khai sát thuật, cũng không có nể mặt ngài chút nào.Thân hình chợt lóe, Thần Vương liền đã biến mất ngay tại chỗ, lọt vào trong hư không.

Từ bên trong truyền đến âm thanh va chạm kịch liệt, tiếng Long Ngâm vang dài, không dứt bên tai.Trương Phách Đạo bay xuống trước mặt Phong Phi Vân, rồi đỡ hắn lên- Sư đệ, thế nào?- Không chết được!Phong Phi Vân ho khan hai tiếng rồi đứng dậy, trên bàn tay tràn ngập mây tím.

Một chưởng đặt vào ngực, lỗ thủng trên ngực liền lấy khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Người mới ra tay chính là một nhân vật cấp bậc Cự Phách.

Nếu không phải Phong Phi Vân thể chất dũng mãnh, đã dùng phượng huyết Luyện Cốt thì một mâu vừa rồi kia là có thể xé cho thân thể của hắn thành mảnh nhỏ.Trên mặt Trương Phách Đạo đầy vẻ tức giận, lão nói:- Bọn họ cũng là nhìn ngươi vượt qua Địa Kiếp, khiến cho những người nào đó cảm giác sợ hãi, cho nên mới chẳng nề hà trả giá mà ra tay đối với ngươi như thế.- Phốc!Một cái lỗ thủng kia trên ngực Phong Phi Vân lại lần nữa nổ tung, trên mặt bao phủ một cỗ khí xoáy quỷ dị, căn bản vô phương khép lại.Trương Phách Đạo bị dọa đến hoảng sợ, rõ ràng thấy vết thương kia đều đang khép lại, hiện tại lại bục ra lần nữa.

Phong Phi Vân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.Vết thương này không phải tầm thường!Lão vội vàng đánh ra linh khí trong thân thể, trợ giúp Phong Phi Vân dưỡng thương.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Mây mù tan đi, Thần Vương dưới chân đạp một vị Cự Phách người mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đạp vị Cự Phách này nằm trên mặt đất, nện cho mặt đất nứt ra tạo thành từng lỗ hổng.Rất bá đạo, lại dùng chân đạp Cự Phách, khiến cho đối phương ngay cả lực để đánh lại cũng không có.- Thiên hạ không người có thể cứu hắn, trong vòng ba ngày sẽ toàn thân hư thối hóa thành huyết mủ.Vị Cự Phách Tử Minh Thi Động này cất tiếng cười dài.- Diêm Vương Hủ Huyết .Khụ khụ, Thần Vương, ngươi coi như giết ta cũng vô dụng, Phong Phi Vân đã trúng Chí Tôn thần độc của Tử Minh Thi Động.- Diêm Vương Hủ Huyết...Phàm là tu sĩ nghe được cái tên này đều toàn bộ trong lòng phát lạnh, kìm lòng không đậu mà lui về phía sau, tránh Phong Phi Vân càng xa càng tốt.Tại thời đại từ thuở xa xưa, Diêm Vương Hủ Huyết của Tử Minh Thi Động khiến cho mọi người thiên hạ phải sợ hãi, quả thực giống như là lá bùa Địa Ngục Diêm vương đòi mạng.

Phàm là tu sĩ dính vào một giọt Diêm Vương Hủ Huyết, bất kể tu vi rất cao thì đều khó thoát khỏi cái chết.Hơn nữa phàm là người trúng Diêm Vương Hủ Huyết, những tu sĩ ở quá gần hắn thì cuối cùng cũng chết đi mà không hiểu ra sao cả, thân thể biến thành Thi Tà, trên người mọc đầy thi mao.Loại thần độc trân quý dị thường, coi như là Tử Minh Thi Động cũng chỉ còn lại có vài giọt, trở thành món đồ trân quí nhất, so sánh Linh Khí đều quý giá hơn.

Cơ hồ đều là dùng để đối phó nhân vật tối cao nhất của Tu Tiên Giới.

Cũng không nghĩ Tử Minh Thi Động vì định giết Phong Phi Vân, lại cũng mang đến một giọt Diêm Vương Hủ Huyết.Thần Vương nổi giận, mái tóc bạc trên đầu phá vỡ mũ vàng Kim Mào, trực tiếp một cước đạp chết vị Cự Phách này.

Khiến cho máu tươi bắn ra,bắt đầu bùng cháy trong không khí, biến thành một mảnh Hỏa Vân.- Thật sự là đáng sợ, Thần Vương vẫn có uy lực chết chóc vô song như trước.

Trong cùng một ngày liền giết chết bốn vị Cự Phách.

Một trận chiến này chỉ sợ sẽ làm người đời lại rung động lần nữa, không ai còn dám đến khiêu khích.- Ai!

Thần Vương đó cũng là bị buộc nổi giận, dù sao thật vất vả thu được một đệ tử tài hoa hơn người, lại bị người ta đánh cho trọng thương.

Nhưng lại trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chỉ sợ là muốn phế.- Diêm Vương Hủ Huyết...

Ai!...Thần Vương quay lại, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, một tay đặt lên trên cổ tay của hắn.

Ánh vàng rực rỡ lóng lánh từ giữa ngón tay tràn vào trong thân thể Phong Phi Vân.Lỗ thủng trên ngực Phong Phi Vân liền bắt đầu khép lại lần nữa, nó bị linh khí vàng rực bao trùm, mắt thấy sẽ hoàn hảo không tổn hao gì.

Không ngờ lại nứt ra từng đạo huyết vân, vẫn còn tỏa ra những tia huyết khí.Thần Vương ánh mắt như điện, lại ngưng tụ lần nữa khí tức Trung Cung Tử Phủ khí, điều động Long Hoàng Chi Khí của bản nguyên ( nguồn gốc ) thân thể, mạnh mẽ khiến cho các tia máu trên ngược Phong Phi Vân ngưng lại.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Diêm Vương Hủ Huyết ngưng tụ thành một vị Quỷ Ảnh, hung ác đáng sợ, in dấu ở vị trí trên ngực Phong Phi Vân, phát ra một cỗ tà khí hủ thực, trực tiếp đẩy lui Thần Vương ra ngoài.Đây là hơi độc ngưng tụ thành Diêm vương hồn ảnh, nó đang di chuyển khắp toàn thân, rồi hủ thực thân thể.Phong Phi Vân sắc mặt càng tái nhợt hơn, có vẻ cực kỳ bệnh nặng, hắn nói:- Vô dụng, sư phụ có lẽ không nên mạo hiểm, tránh bị Diêm Vương Hủ Huyết xâm nhập thân thể.- Một ngày vi sư, cả đời vi sư.

Đi theo ta, ta mang ngươi đi đan tháp.Thần Vương phất ống tay áo một cái, mang theo Phong Phi Vân bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng thần thánh, bay về hướng trung tâm Vạn Tượng Tháp.Trương Phách Đạo hung hăng dậm chân, nghiến chặt hàm răng, trong lòng cũng cực kì khó chịu.

Lão cũng bay về hướng Đan Tháp.Tất cả những tu sĩ còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, biến hóa này nằm ngoài dự liệu của mọi người, Vạn Tượng Tháp thật vất vả bồi dưỡng ra một vị thiên tài ngang dọc trời đất, lại đã gặp tai ách như vậy.- Đan Tháp chính là con đường sống duy nhất của Phong Phi Vân.

Nghe nói trong Đan Tháp ẩn cư một vị Đại Đan Sư, mà ngay cả Thái Sư đương triều đều phải gọi ông ta một tiếng sư thúc, bối phận so sánh tháp chủ Đan Tháp đều phải cao hơn gấp hai.- Thần Tấn Vương Triều cũng chỉ có hai vị Đại Đan Sư, một vị là Thái Sư, một vị chính là vị tiền bối ẩn cư này.

Nói về y thuật, vị tiền bối ẩn cư này vẫn còn trên cả Thái Sư.

Tuyệt đối là đệ nhất nhân trong Đan Đạo giới của Thần Tấn Vương Triều.

Nhưng mà nghe nói vị tiền bối ẩn cư này đã không xuất hiện mấy trăm năm, rất có thể đều đã chết già.-------Chương 598: Tai ách (2)- Vị tiền bối ẩn cư này đã mắc nợ Thần Vương một nhân tình rất lớn.

Thần Vương giờ phút này đi Đan Tháp, rất hiển nhiên chính là đi tìm ông ta.

Vị tiền bối ẩn cư tất nhiên còn chưa chết.- Thiên hạ nếu như vẫn còn có một người có khả năng giải độc Diêm Vương Hủ Huyết, cũng chỉ có ông ta....Rất nhiều người đều muốn hiểu cho rõ Phong Phi Vân rốt cuộc có thể sống sót được hay không, đều cũng bay đi về hướng tới Đan Tháp.Năm lão thái giám kia cũng là hai mặt nhìn nhau, biến hóa này cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ.Tây cung Tổng quản gắt gao túm túm đế chỉ trong tay áo mà nói:- Chúng ta cũng đi xem một chút.

Nếu như Diêm Vương Hủ Huyết trên người Phong Phi Vân không thể giải, một đạo đế chỉ này có lẽ không nên mở ra thì tốt hơn.- Một phế nhân lấy đâu ra tư cách nghe đế chỉ, càng không có tư cách lấy công chúa La Phù.Năm lão thái giám biến thành năm vệt sáng xanh, rồi bay về phía bầu trời.Tại đỉnh Đan Tháp, trong một gian phòng không nhiễm một chút bụi bậm.Một ông lão gầy đét tóc dài hơn mười thước, đôi mắt trũng sâu đến đều đã không nhìn thấy ánh mắt.

Lão đặt một ngón tay trên cổ tay của Phong Phi Vân.Nơi này chỉ có Đại Đan Sư Bách Quả, Thần Vương, Trương Phách Đạo, còn có Phong Phi Vân.

Những người khác cũng không dám đi vào.Sau một hồi lâu, Bách Quả Đại Đan Sư mới thu hồi ngón tay, chau mày, không ngừng lắc đầu, trong miệng liên tục thở dài.Phong Phi Vân cực kì hiểu rõ đối với tình huống trong thân thể của mình, Diêm Vương Hủ Huyết căn bản không thể ngăn cản.

Loại thần độc này làm ngay cả hắn đều đã nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy.- Tiền bối không cần buồn rầu, sinh tử có mệnh phú quý tại trời.Phong Phi Vân thản nhiên ung dung, bắt đầu ho khan, khóe miệng lại tràn ra huyết dịch.

Hắn vội vàng dùng ống tay áo lau khô.Bách Quả Đại Đan Sư tán dương gật đầu, rồi nói:- Người trẻ tuổi có thể nhìn sinh tử xem ra không sợ sệt như thế, đó là một chuyện tốt.

Nhưng mà nhân mạng chính là thứ quí giá nhất trên đời này, cũng không thể xem thường từ bỏ.Phong Phi Vân cười nói:- Nếu như có thể có lựa chọn, ai lại nguyện ý lựa chọn cái chết?- Ngươi có thể nói như vậy, liền tốt nhất trên đời.Bách Quả Đại Đan Sư đứng dậy, vuốt vuốt vầng trán, nếp nhăn trên mặt vẫn không dãn ra.Thần Vương đã đi tới, hỏi:- Liệu có biện pháp giải Diêm Vương Hủ Huyết ?Bách Quả Đại Đan Sư lắc đầu, đáp:- Loại thần độc Diêm Vương Hủ Huyết chính là được luyện ra từ trên thân thể một loại sinh vật ta mới nghe lần đầu.

Muốn giải loại thần độc như vậy, ta ít nhất đều cần phải nghiên cứu hai trăm năm, mới có thể tìm ra biện pháp giải độc.

Chính là chờ cho đến lúc đó...

Ai!Thần Vương có hơi thất vọng, nhìn nhìn Phong Phi Vân.

Đây chính là đệ tử mà chính mình xem trọng nhất, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn liền chết đi như vậy, bà hỏi với vẻ có hơi không cam lòng:- Chẳng lẽ ngay cả một biện pháp nhỏ nhoi cũng không có?Bách Quả Đại Đan Sư đáp:- Nếu như người khác, tự nhiên là chết chắc rồi.

Nhưng mà thân thể của hắn có cường độ hơn xa người bình thường.

Hơn nữa trong thân thể có lực lượng dị thú chiến hồn khổng lồ, hơn nữa đưa tới kịp thì...- Có biện pháp giải độc?Trương Phách Đạo hưng phấn không thôi.Bách Quả Đại Đan Sư lắc đầu thở dài nói:- Ta có một quả Ngũ Phẩm Linh Đan, trân quý năm trăm năm, có khả năng đảm bảo tính mạng nhất thời cho hắn.

Nếu như không tranh giành đấu đá cùng người khác, chỉ an tâm tĩnh dưỡng thì có lẽ có khả năng sống thêm hai năm.Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Đều là người đã chết một lần, còn có cái gì có khả năng làm hắn sợ hãi.

Hắn nói:- Cả Thần Tấn Vương Triều đều không tìm được vài viên Ngũ Phẩm Linh Đan, cần gì phải lãng phí trên người một kẻ hẳn phải chết như ta đây.Thần Vương đương nhiên khác tiếc nuối.

Vốn tưởng rằng chính mình tại tuổi già đã tìm được một vị truyền nhân, tiếp nhận tước vị Thần Vương, nhưng mà hiện tại lại vướng vào tai ách.- Bách Quả Đại Đan Sư, lấy một viên Ngũ Phẩm Linh Đan kia cho hắn ăn vào đi!

Món nợ nhân tình ngươi thiếu với ta liền xem như đã được trả hết.Thần Vương thương cảm nói không ra lời, đôi mắt già nua có hơi ướt át.Thần Vương vốn tóc trắng xoá, một cỗ nhuệ khí trên người kia biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa.

Thật giống như bỗng nhiên liền già đi mấy trăm năm, cũng không sinh ra sự uy nghiêm khinh thường thiên hạ nữa.Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.Tất cả hy vọng trong lòng ngài đều gửi gắm trên người Phong Phi Vân, hiện tại lại như từ đám mây rơi xuống trên mặt đất.Cuối cùng Phong Phi Vân vẫn ăn vào một viên Ngũ Phẩm Linh Đan kia, Diêm Vương Hủ Huyết trên người tạm thời được áp chế, nhưng Diêm vương ấn ký ở trên ngực lại vẫn còn như trước, sắc mặt có vẻ bệnh hoạn, không có chút hồng hào nào, thỉnh thoảng lại ho ra máu.Tựa như một người bị bệnh lao lâu ngày không khỏi.- Tiểu bằng hữu này, hai năm tới ngươi liền an tâm tĩnh dưỡng tại Vạn Tượng Tháp, cũng đừng lại để ý thêm tới tranh giành 《 Bách Tháp Bảng 》 làm chi.

Nhớ lấy nên tránh tranh đấu cùng người, nhường nhịn nhiều hơn, bớt tức giận, như vậy mới có được tuổi thọ hai năm, nếu không...

Ai!Bách Quả Đại Đan Sư dài dòng nói thêm mấy câu, cuối cùng đành là một chữ cũng nói không ra lời.Phong Phi Vân sắc mặt trầm tĩnh, nhưng mà cũng đã bắt đầu vận chuyển linh khí, căn bản không có ý tứ ngừng nghỉ.

Nếu như mất đi tâm huyết, như vậy còn không bằng cứ chết được rồi.- Vì sao tu vi của ta không tiến lại lui, đang không ngừng trôi đi?Phong Phi Vân kêu lên.Bách Quả Đại Đan Sư đáp:- Diêm Vương Hủ Huyết không chỉ có hủ thực được thân thể của ngươi, lại còn đang hủ thực tu vi của ngươi.

Trong hai năm này tu vi của ngươi sẽ càng ngày càng thấp, cho đến lúc tu vi trôi đi ết sạch thì cũng là thời điểm sinh mệnh như hoa héo tàn.- Trương Phách Đạo, mang ngươi sư đệ quay về Võ Tháp.Đôi mắt già nua của Thần Vương nheo lại, thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Phi Vân thật sâu liền buồn bã đi.Trong lòng Phong Phi Vân có chút cảm động, Thần Vương tuyệt đối là một vị sư phụ tốt.

Một tiếng sư phụ này gọi lên cũng không uổng chút nào.Thân trúng Diêm vương hủ độc, coi như là thiên tài vô song đều biến thành phế tài, mất đi tất cả giá trị.

Nhưng mà Thần Vương lại vẫn coi hắn trở thành đệ tử của mình, không chỉ có tự mình chữa thương cho hắn, vẫn còn lãng phí một nhân tình, chỉ vì để cho hắn sống lâu được thêm hai năm.Nếu như thay đổi một người khác thì khẳng định đều đã là tránh không kịp đối với Phong Phi Vân, để mặc cho hắn tự sanh tự diệt.

Nhưng mà Thần Vương không có như thế.Lúc này mới có thể nhìn ra ai mới thật sự là người tốt đối với chính mình?

Ai lại là tình vờ nghĩa giả?Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.- Trong lòng ngài là thất vọng cỡ nào a!Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Thần Vương buồn bã hơn nữa, trong lòng có chút cảm khái.-------Chương 599: Từ đó anh kiệt là người đi đường (1)Trương Phách Đạo bảo:- Sư đệ, cùng ta quay về Võ Tháp đi!

Võ Tháp có ta và sư phụ tọa trấn, ai cũng không dám làm gì ngươi.Người mà Phong Phi Vân đắc tội cực kì nhiều, hiện nay hắn bị trọng thương không thể khỏi hẳn, những người đó liền không còn băn khoăn.

Nếu như đã không còn Thần Vương bảo vệ, rất có thể hắn sẽ bị người làm nhục, sẽ bị người giết chết.Đi Võ Tháp yên tâm thanh thản chờ chết, chính là lựa chọn tốt nhất.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta còn có rất nhiều chuyện nhất định phải đi làm.

Hai năm cuối cùng này cũng không thể co đầu rút cổ trong Võ Tháp, bằng không chết cũng sẽ không cam tâm.Trương Phách Đạo tính cách kì quặc nhưng là người trọng tình nghĩa, làm người cũng cực kì thẳng thắn.

Sau khi nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói thì không chỉ có không buồn, ngược lại vẫn còn vỗ đùi trầm trồ khen ngợi.

Lão nói:- Đây mới là sư đệ của Trương Phách Đạo ta.

Mặc dù là sẽ phải chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt, làm một người đàn ông thực sự.Phong Phi Vân cũng cười theo, vừa cười thì từ trong miệng liền tràn ra huyết dịch.

Hắn lau khô huyết dịch, cười nói:- Sư huynh chẳng lẽ sẽ không sợ Diêm Vương Hủ Huyết trên người của ta.

Nghe nói đi gần ta quá, cũng sẽ bị gặp tai ách.Trương Phách Đạo sắc mặt có hơi buồn bã, hắn nói:- Ta là sư huynh duy nhất cửa ngươi, tự nhiên sẽ không quan tâm cái này.

Cho dù có tai ách, Lão Tử cũng nện một quyền đánh trở về.

Nhưng mà...

Rất nhiều người trước kia thân cận với ngươi, có lẽ...

Sư đệ, hai năm tiếp theo cần phải xem nhẹ chuyện nhân tình ấm lạnh một chút.

Nếu không ngươi sẽ phát hiện sống ở trên đời này đích xác không là chuyện gì tốt đẹp.Phong Phi Vân gật đầu, chỉ có lúc mà ngươi đứng ở chỗ thấp nhất, thì mới có thể nhìn ra ai mới là người tốt thực lòng đối với ngươi.Phong Phi Vân lấy Thần Vương Lệnh ra, giao cho Trương Phách Đạo, để cho hắn chuyển giao trả lại Thần Vương.

Chiếc lệnh bài này hiện nay đã mất đi giá trị, không cần phải...

Lại đặt ở trên người của hắn.Trong cùng một ngày tin tức truyền ra, nhanh chóng liền truyền khắp cả Vạn Tượng Tháp, sau đó là cả phủ Nam Thái, tiếp theo là cả Thần Tấn Vương Triều.

Tất cả mọi người biết Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, biến thành một phế nhân.- Vốn tưởng rằng đệ nhất thiên kiêu Thần Tấn Vương Triều sau khi vượt qua Địa Kiếp, là có thể thần ưng giương cánh một bước lên trời, cũng không dự đoán rớt xuống khỏi đám mây.- Ngay cả Bách Quả Đại Đan Sư đều chỉ có thể bảo lãnh hai năm tính mạng cho hắn.

Xem ra Yêu Ma Chi Tử là thật sự bị phế đi.- Sống được thêm hai năm chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, nghe nói tu vi của hắn đang trôi đi, sẽ càng ngày càng yếu, cho đến lúc tu vi trôi đi hết thì chết.- Chỉ một phế nhân, quả thực chính là lãng phí Ngũ Phẩm Linh Đan.

Nếu như có thể đưa Ngũ Phẩm Linh Đan cho ta, ta có thể tu luyện tới cấp bậc Bán Bộ Cự Kình....Tất cả mọi người đang nghị luận về chuyện của Phong Phi Vân, có người đang tiếc rẻ, cũng có người lại vỗ án trầm trồ khen ngợi.- Yêu Ma Chi Tử làm quá nhiều chuyện xấu, đây chính là báo ứng a!Mấy vị yêu nữ Sâm La Điện đều nói ra những lời giống như nhau.

Chẳng bao lâu sau, bốn chữ "Yêu Ma Chi Tử" này từng khiến cho bọn họ đêm không dám ngủ, ăn cũng không yên sẽ mất đi.Năm lão thái giám kia cuối cùng vẫn không hề mở Đế Chỉ ra, trực tiếp quay trở về Thần Đô.

Phong Phi Vân đã mất đi giá trị, căn bản tư cách tiếp chỉ cũng không có.Cái này giống như một trò khôi hài, vô số người đều cười nhạo ở sau lưng Phong Phi Vân.

Quả nhiên là ôn thần nhập thể, tai ách lần này đây khiến cho hắn lại cũng không cách nào vùng lên.Ngày tiếp theo, Thần Vương truyền lệnh, thông cáo thiên hạ:- Phong Phi Vân mặc dù trúng Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng vẫn là truyền nhân của Thần Vương như trước.

Nếu như ai dám động vào hắn, chính là đối địch với Thần Vương, phải giết.Sau khi Thần Vương truyền lệnh, mọi người liền càng đích xác tin hơn.

Đích thật là tuổi thọ của Phong Phi Vân không còn nhiều lắm, đã không có khả năng lại trưởng thành, hoàn toàn sa vào làm phế nhân.Thần Vương trong vòng một ngày giết chết bốn vị Cự Phách, uy lực chết chóc hiển hách, kinh ngạc thiên hạ.Dù sao Phong Phi Vân đều đã là người hẳn phải chết, mất đi uy hiếp.

Những tu sĩ thế hệ trước tự nhiên sẽ không lại ra tay đối với hắn.

Một phế vật thôi, căn bản không đáng vì hắn mà đắc tội Thần Vương.Đương nhiên tu sĩ thế hệ trẻ tuổi sẽ không xuất thủ lại là chuyện khác.

Dù sao thế hệ trẻ tuổi tranh giành, coi như là Thần Vương cũng không xen vào, nhưng Phong Phi Vân trong thế hệ trẻ tuổi đã gây thù hằn không ít, con đường tương lai xem ra khó đi dị thường.Phong Phi Vân rời khỏi Vạn Tượng Tháp.

Trước khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp, hắn và Quý Tâm Nô đã gặp nhau một lần.

Quý Tâm Nô không có nói chút nào về chuyện《 Bát Thuật Quyển 》, chỉ là muốn giữ Phong Phi Vân ở lại Vạn Tượng Tháp, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân từ chối khéo.Sắp tới lúc rời khỏi Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán Thư Sinh đến đây đưa tiễn, cũng xem xét vết thương của Phong Phi Vân.

Nhưng mà vị nhân tài thiên hạ không gì không biết này lại cũng không biết biện pháp hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết.- Phong huynh, ngàn vạn lần không nên từ bỏ.

Thế giới này to lớn vô biên vô tận, tồn tại rất nhiều cao nhân tiền bối thần kì, ẩn cư tại chốn núi hoang đầm lầy lớn.

Có lẽ sẽ có người có thể phá giải Diêm Vương Hủ Huyết.Thiên Toán Thư Sinh mở miệng an ủi.Phong Phi Vân sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, thản nhiên cười một tiếng, rồi nói:- Ta sẽ không chịu từ bỏ sinh mệnh, mặc dù chỉ có khả năng sống thêm hai năm, thì cũng muốn sống cho đặc sắc.Thiên Toán Thư Sinh nói:- Lúc trước trong suy tính của ta, Phong huynh và Tử Vũ chính là người cạnh tranh mạnh nhất ngôi vị đứng đầu 《 Bách Tháp Bảng 》.

Nhưng mà cũng không nghĩ thiên ý khó dò, lại xảy ra biến đổi nguy hiểm đến mức này, quả thực khiến cho ta đều không thể dự liệu.

Sau khi Phong huynh rời khỏi Vạn Tượng Tháp thì có tính toán gì không?Phong Phi Vân cười nói:- Ta muốn trở về lấy một vài món đồ thuộc về chính mình.Phong Phi Vân ngồi trên một chiếc đồng xa vàng úa, tay vung vẩy một cây roi, rút xuống trên lưng Kỳ Ngưu, rồi trên con đường Cổ Đạo tràn đầy lá rụng, hắn nghênh ngang đi.Lá vàng tung bay, sương chiều nặng nề, trời thu này có hơi hiu quạnh.Thiên Toán Thư Sinh đứng ở bên ngoài Vạn Tượng Tháp, áo trắng như tuyết bay.

Nó múa phất phới ở trong gió thu.

Hắn đưa mắt nhìn theo cỗ đồng xa biến mất trong chôn hoang dã mênh mông vô tận, đang thì thầm tự nói một mình:- Vận mệnh và Thiên Cơ trên người hắn vẫn làm cho người ta không nhìn thấu như trước.

Con đường phía trước ở phương nào?Lái xe mà đi, một mạch về hướng nam.

Phong Phi Vân ngồi ở trên đầu xe, mặc áo vải chất phác, đầu đội một cái mũ cỏ để che gió lạnh.

Hắn cũng không muốn để cho người thấy gương mặt bệnh tật của chính mình.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C600-C699


Chương 600: Từ đó anh kiệt là người đi đường (2)Thân thể của hắn có vẻ cực kì yếu ớt, thỉnh thoảng lại ho ra máu, nhưng mà trong miệng lại vẫn còn ngâm nga được một khúc hí kịch.- Hiện tại là lúc quay về Phong gia, trước khi chết, rốt cục vẫn có vài thứ cần thu hồi, có đôi người còn phải giết.Đồng xa đi đến bên ngoài một mảnh rừng tùng, trước mắt bắt đầu trở nên rộng rãi, một tòa Cổ Thành xuất hiện ở trước mắt.Đã ra khỏi xứ sở Vạn Tượng Tháp, đi tới quận Thiên Hoa.

Tòa Cổ Thành này chính là cánh cửa Vạn Tượng Tháp, cũng là chỗ mà ra vào Vạn Tượng Tháp nhất định phải trải qua.Phong Phi Vân đánh xe tiến vào Cổ Thành.

Trong Cổ Thành có rất nhiều tu sĩ, trong đó càng là có thể nhìn thấy học viên Vạn Tượng Tháp mặc nho y màu trắng.

Những học viên này vội vã đi qua, mang theo lượng lớn bạch cốt thi cung quay trở về Vạn Tượng Tháp.Bọn họ vẫn còn tranh đấu vì xếp hạng 《 Bách Tháp Bảng 》, mà Phong Phi Vân cũng đã hoàn toàn thối lui khỏi trận tranh đấu này.

Thậm chí còn rút lui khỏi võ đài người đời.Ở trong Cổ Thành này, Phong Phi Vân nghe được rất nhiều đàm luận về chính mình, cũng nghe được rất nhiều tiếng thở dài.

Mọi người đều có cảm giác Phong Phi Vân hắn đã hoàn toàn suy sụp, không bao giờ có thể trở lại đến năm tháng cao chót vót đã qua.Yêu Ma Chi Tử đã hoàn toàn phế đi.Đột nhiên hai tướng sĩ người mặc thiết giáp Thần Vũ Quân ngăn ở trước đồng xa, bọn họ mang theo chiến đao, cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu, trên người tỏa ra dị thú chiến hồn, mắt hổ lấp lánh hữu thần, từ trên cao nhìn xuống chăm chú vào Phong Phi Vân.Trong đó một vị tướng sĩ Thần Vũ Quân, nói vô tình lạnh như băng:- Phong Phi Vân, đi theo chúng ta một chuyến đi!Đã sa vào là phế nhân, không cần lại phải tôn kính đối với hắn.Phong Phi Vân nhấc một góc mũ rơm lên, khóe miệng hơi nhướn một cái mà nói:- Không nghĩ tới như vậy cũng có thể bị người nhận ra.- Chúng ta theo Lệnh tướng quân chờ ngươi đã hai năm.Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác nói không khách khí.- Lệnh tướng quân?

Lệnh Đông Lai?Phong Phi Vân hình như có linh tính liền hơi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn về hướng phố cổ bên cạnh có một tòa lầu các dùng băng ngọc tạo ra.

Lại chỉ thấy Lệnh Đông Lai với thần khí uy nghiêm đứng ở trên đó, lưng đeo chiến đao, thân thể thẳng đứng, hồi lâu bất động tựa như một vị thần tượng.Người này quả là đích xác thật cố chấp, vì bắt hắn quy án mà lại chờ đợi ở bên ngoài Vạn Tượng Tháp hai năm đều không rời đi.

Xem ra hắn là thật sự lập quân lệnh trạng, không bắt được Phong Phi Vân là sẽ không trở về.Thật đúng là một người quá ư nguyên tắc.Lệnh Đông Lai mắt nhìn xuống Phong Phi Vân ở phía dưới.

Trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Vừa rồi hắn mới nhận được Ngọc Phi Phù từ Thần Đô truyền đến.

Không cần lại bắt Phong Phi Vân về Thần Đô, trực tiếp giết chết tại chỗ.Đây là quân lệnh, hắn cũng phải làm theo.Phong Phi Vân tự nhiên cảm giác được trên người hắn có sát ý, đột nhiên linh giác vừa động, liền cảm giác được tại một phương hướng khác nổi lên đạo sát ý thứ hai.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía đối diện, bên dưới trà phòng có một nữ nhân yểu điệu đang ngồi.

Nàng đang đưa lưng về phía hắn mà thưởng trà.Gió thu xào xạc, thổi cái lạnh lẽo đến.Đạo sát ý thứ hai chính là truyền ra từ trên người thiếu nữ này.Cuối tiết thu, lá rụng phủ vàng con đường.Trên con đường cổ, gió mát hiu hiu, sát khí làm lạnh lòng người.Những tu sĩ này ai nấy đều đều cảm giác có điều không ổn, thân như chim yến lặng yên rời đi.

Mà những con dị thú mọc đầy lân phiến, các loại đại cầm lông vàng lông trắng cũng ngửi được khí tức nguy hiểm, chậm rãi rút đi.Đương nhiên cũng có tu sĩ tài cao mật lớn, ví dụ như mấy người trẻ tuổi mặc nho sam trắng tinh kia đang ngồi uống rượu dưới sân rồng cột đồng, hay là mấy ông lão tóc hoa râm ngồi trên lầu vàng gác ngọc cao cao.

Những người này đều giữ vẻ mặt dửng dưng, rất có tự tin đối với tu vi của chính mình, nên không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho bọn họ phải né tránh.Phong Phi Vân lấy ra từ trong ngực một tấm vải lụa trắng tinh, để tại khóe miệng ho khan hai tiếng.

Trên tấm vải lụa liền tràn đầy vết máu, sắc mặt trở nên càng tái nhợt hơn, khiến cho rất nhiều tu sĩ đều đang suy đoán ma ốm này rốt cuộc là ai.Hai vi tướng sĩ Thần Vũ Quân đứng ở đối diện Phong Phi Vân, cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu, bộ thiết giáp màu đen trên người tỏa ra vầng sáng đen tuyền tối sầm.

Một người trong đó rút ra chiến đao cầm trong tay, mắt lộ ra ánh sáng lành lạnh liền hỏi:- Phong công tử, ngươi đã nghĩ tốt chưa ?Phong Phi Vân cười mà không nói.Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác quát lên:- Phong Phi Vân, ngươi đều đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chẳng qua chỉ là một người sắp chết.

Hôm nay ngươi nhất định phải đi theo chúng ta, bằng không đừng trách Thần Vũ Quân chúng ta ức hiếp kẻ yếu, đối phó một người thương tật tàn phế như ngươi.- Cạch!Hắn quăng ra một bộ gông xiềng Huyền Vũ Thiết xuống trước mặt Phong Phi Vân, thật giống như đang trách mắng phạm nhân- Tự mình đeo lấy gông sắt đi, nếu không chúng ta giúp ngươi.Phong Phi Vân ngồi ở trên đồng xa vàng úa.

Trên đầu đội mũ, hắn trầm lặng không nói, ánh mắt vô thần, thân thể đang run rẩy, cũng giống như ông lão bị bệnh nguy kịch lúc chập tối.- Thì ra là Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân!Dưới sân rồng cột đồng, một nữ học viên Vạn Tượng Tháp xoay người lại, đúng là đang tuổi đôi tám rạng rỡ, dáng vóc cũng coi như xinh đẹp, vừa lúc nàng nhìn chăm chú phu xe của cỗ đồng xa kia.Một người nam nhân mặc nho sam màu trắng ngồi bên cạnh nàng nói thương tiếc:- Ai!

Đáng tiếc anh tài của thế hệ, vốn có khả năng trở thành đệ nhất nhân kiệt Thần Tấn Vương Triều, hiện tại lại sa sút đến như thế, bị người bức bách tựa như chó nhà có tang.- Vận mệnh làm trò đùa với hắn, phồn hoa tan tác, thiên mệnh sớm suy.- Phong Phi Vân mặc dù còn sống, nhưng mà cũng đã chỉ có hai năm tuổi thọ, hơn nữa căn bản không thể động võ với người khác.

Nếu không Diêm Vương Hủ Huyết sẽ chảy nhanh hơn, như vậy bị chết nhanh hơn....Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp đều thổn thức không thôi.

Trong đó có ba người trước đây đã từng có quen biết với Phong Phi Vân, đều là học viên Võ Tháp.

Nhưng mà hiện tại lại cũng không có người nào tính toán đi giúp hắn một tay.

Dù sao hắn đã không phải truyền nhân thiên tư kiêu căng của Thần Vương, chẳng qua chỉ là một phế nhân đang có bệnh nguy kịch.Ai nguyện ý vì một người như thế mà đắc tội loại đại nhân vật như Lệnh Đông Lai ?Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp quen biết với Phong Phi Vân này đều quay đầu, làm bộ cũng không hề thấy cái gì.Đây là lòng người dễ thay đổi a!Phong Phi Vân môi có hơi phát run, hắn hỏi:- Ta đều đã là người hẳn phải chết, chẳng lẽ các ngươi cũng không thể tha ta một mạng?- Ha ha!

Tha cho ngươi một mạng.

Cười chết ta, cười chết ta.

Yêu Ma Chi Tử đại danh đỉnh đỉnh lại cũng đều nói ra những lời như vậy.-------Chương 601: Tử chiến đến cùngÂm thanh của hắn trầm xuống, liền bảo:- Phong Phi Vân, nếu như ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin chúng ta, chúng ta có lẽ sẽ đến chỗ Lệnh tướng quân nói mấy câu cầu tình giúp ngươi.Tên tướng sĩ Thần Vũ Quân khác cũng là giữ nụ cười mỉa mai trên mặt, có chút cân nhắc nhìn chăm chú Phong Phi Vân.- Ai!

Ta vốn là không muốn giết người, các ngươi lại không nên ép ta.Phong Phi Vân run rẩy vươn một tay ra, chậm rãi giơ lên.

Sau đó hắn chém xuống, một cơn gió lạnh thổi qua trên phố cổ.- Phốc!Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân đứng ở bên trái kia, cả người lập tức xé ra.

Từ mi tâm đến dưới hông đều đặn chia thành hai mảnh, bắn máu ra tưới khắp mặt đất.

Ngay cả trên mình con Kỳ Ngưu hắn cưỡi đều sinh ra một vệt máu, thân thể cao lớn nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.- Roạt roạt roạt!Trên con đường cổ để lại một vết đao sâu chừng một thước.

Từ dưới chân Phong Phi Vân, một mực kéo dài cho đến cuối phố, trên mặt đất tràn đầy đá vụn.Đây là một đao do con ma ốm chém ra !Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác bị dọa đến toàn thân co rúm, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.

Nếu không phải Thần Vũ Quân quanh năm rèn luyện thành ý chí không sợ hãi sinh tử, chỉ sợ giờ phút này hắn đều đã bị hù dọa rớt xuống khỏi từ Kỳ Ngưu.- Phong Phi Vân, ngươi lại vẫn còn dám động thủ.Viên tướng sĩ Thần Vũ Quân này gào thét một tiếng, cánh tay duỗi ra, cái còng Huyền Vũ Thiết nằm trên mặt đất liền bay lên, rơi vào trong tay.

Rồi hắn cưỡi Kỳ Ngưu, tựa như một cơn gió đen quay cuồng xông lên mãnh liệt.Tiếng chân Kỳ Ngưu làm rung động Cổ Thành.Cái còng Huyền Vũ Thiết phát ra âm thanh kim loại va chạm, leng keng lạch cạch.- Xoạt!Đạo đao khí thứ hai bay đi ra ngoài, vô cùng điên cuồng hỗn loạn.

Nó trực tiếp xẻ vị tướng sĩ Thần Vũ Quân này, khiến hắn rơi vào cảnh phân thây tám khối.

Bốn chân của con Kỳ Ngưu khổng lồ cũng gãy lìa, cứ như thế nó ngã lăn ra trên mặt đất.Nữ nhân ngồi ở cuối phố uống rượu có hơi dừng một chút, cũng không quay đầu mà lại tiếp tục uống rượu.- Khụ khụ!Phong Phi Vân run rẩy nhặt lên cái mũ rơm dính đầy bụi bặm, sau đó lại đội lên trên đầu- Lệnh Đông Lai, ngươi có lẽ tự mình ra tay đi!

Đã sớm muốn tranh tài một trận đến nơi đến chốn cùng ngươi.Lệnh Đông Lai đứng ở trên lầu cao, diện mạo hiên ngang, trên người có một cỗ khí thế lâm vào cảnh trời sập cũng không dao động, hắn nói:- Ngươi thân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, càng đánh sẽ chết càng nhanh.

Nay đánh một trận với ta, chỉ sợ mệnh ngươi cũng không còn.- Trước khi chết có thể đánh một trận với cường giả như ngươi, có chết cũng không uổng phí.Phong Phi Vân đáp.- Vậy ta đây liền thành toàn cho ngươi!Chiến đao ngang hông Lệnh Đông Lai tự động bay ra, như vầng trăng giữa tháng treo giữa trời.

Ánh đao khủng bố vô song, ngưng tụ dị thú chiến hồn trong đao mang, rồi nó dung hợp với Thần Vũ đao pháp.Một đao hạ xuống, nghiền nát vạn vật.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một thanh Bạch Thạch Cự Đao bay lên từ phía dưới, có long khí bắt đầu khởi động phóng về hướng phía trước, chặn Thần Vũ chiến đao.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!...Liên tiếp va chạm hơn bảy mươi lần, cuối cùng Thần Vũ chiến đao bị chém thành mảnh nhỏ, biến thành bột sắt vụn.

Nó bay vọt lên theo chiều ngược lại, như cơn mưa đao mà công kích về hướng Lệnh Đông Lai.Lệnh Đông Lai vươn tay ra về phía trước.

Trong lòng bàn tay có một mảnh Vân Phi xuất hiện.

Những bột sắt vụn này lập tức biến thành phấn vụn, mây khói đều tan đi.- Ngao!Bạch Thạch Cự Đao chém tới, một đạo Long Ảnh màu trăng bay lên trời, trông rất là thật.

Tựa như một con Thần Long thần tiên đang ngao du mà đến, hung uy hiển hách.Đây đã là chiêu thứ hai của Long Hoàng đao quyết - Đại Thừa, Long Hoàng thì lao đến gần chín tầng trời.Nếu như những người khác khẳng định đều đã bị một chiêu đao quyết này làm sợ hãi đến bỏ chạy.

Nhưng mà Lệnh Đông Lai lại vẫn bất động như tùng, áo choàng trên lưng tung bao theo gió.

Xem ra Phong Phi Vân là thật sự liều mạng, nghĩ muốn toàn lực đánh một trận với ta.Đây là cuộc đấu với thú đến đường cùng, căn bản không cần liều mạng với một kẻ hẳn phải chết.

Thân thể Lệnh Đông Lai bồng bềnh bay lên, chân đạp một đám mây tím như muốn bay lên trời, phải làm cho Phong Phi Vân bị tiêu hao sạch mà giết chết.Lệnh Đông Lai không phải một người vũ phu, mà là một Trí Sư có được đại trí tuệ, nếu không cũng sẽ không trở thành tướng quân Lệnh trẻ tuổi nhất.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tốc độ của Phong Phi Vân so với hắn nhanh hơn quá nhiều, đã đứng ở đám mây, mang theo Bạch Thạch Chiến Đao, một mảnh đao vân từ chân trời bay tới.

Nó ép cho Lệnh Đông Lai phải trở về, không thể liều mạng với Phong Phi Vân.- Nhất Chỉ Thượng Thanh!Lệnh Đông Lai đứng ở trên đỉnh lầu các cao cao, một đạo chỉ quang cuộn sóng bay ra, biến thành một cột sáng chiếu thẳng lên bầu trời.

Có một loại chấn khí như màn nước trào ra, phá hủy tất cả mọi thứ chung quanh.Phòng ốc, đền, phố cổ trong Cổ Thành, đường lát đá xanh, dị thú cổ cầm, cả một tảng lớn đều biến thành phấn vụn, bị một đạo chỉ quang này xé nát.

Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp kia đều không chạy trốn kịp, trên người cũng có vết máu, thiếu chút nữa sẽ chết ở trong chỉ quang.

Lúc trước bọn họ cũng đủ tự tin đối với tu vi của chính mình, nhưng mà chỉ vẻn vẹn là làm dư âm cơn sóng từ một ngón tay của Lệnh Đông Lai đã làm cho bọn họ bị thương nặng.Đó cũng là tuyệt học mà Lệnh Đông Lai lĩnh hội ra Tam Tắc Đạo Ngôn từ đạo tổ, lực công kích so sánh với "Thái Thanh Bát Trận Đồ" đều phải đáng sợ hơn.Phong Phi Vân người mặc áo vải, đầu đội mũ rơm, đứng ở đám mây, trong đan điền một đám mây đen chấn động.

Một pho bia cổ màu đen bay ra từ trong đan điền, cao gần ba mươi ba trượng, giống như một mảnh thông thiên thần ấn từ trên trời hạ xuống.Có hào quang của trăm đạo Tử Phủ ở đây, chúng vờn quanh Thánh Bia màu đen !Có mười tám bóng người nhìn không rõ lắm đang đứng ở mười tám phương hướng của Thánh Bia màu đen để bảo vệ, trong miệng niệm ra đại đạo Thiên Âm.Phong Phi Vân đứng ở trên Thánh Bia màu đen, trực tiếp đè về hướng phía dưới.

Hắn đã điều ra pháp khí bổn mạng, toàn lực xuất thủ, muốn tốc chiến tốc thắng.

Hắn như một vị từ Thiên Giới rơi xuống, ép tới người ta không thở nổi.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Lệnh Đông Lai đánh ra "Nhất Chỉ Thượng Thanh" mà cũng không ngăn được Thánh Bia màu đen.

Chỉ quang tựa như đánh vào giữa một biển mây đen ngòm, một chút rung động đều không hề phát ra.Mặt đất đã bắt đầu trũng, lún xuống thành hình dấu vết một cái Thánh Bia.Chốn lầu gác cao nơi Lệnh Đông Lai đứng đã sụp đổ, biến thành phấn vụn- Pháp khí bổn mạng cường đại như thế !Lệnh Đông Lai vung ống tay áo lên, năm đạo Linh Mang xoay tròn cuốn lên trời cao, không ngờ đồng thời đánh ra năm món Linh Khí.-------Chương 602: Loạn thế mở mànMột thứ là thanh bạch kiếm dài ba trượng, một vật là nửa đoạn gỗ mục, một cái là một tòa Thiết Tháp, còn có hai kiện đều là Linh Châu xanh tím, nửa xanh nửa tím màu sắc diễm lệ, uy lực có thể san bằng một thành, phá vỡ một quả núi.Lệnh Đông Lai là một người có được mạng lớn.Năm món Linh Khí này đều là hắn xông vào trong di chỉ Thượng Cổ nhặt được.

Không chỉ có những Linh Khí này, vẫn còn có rất nhiều Linh Thạch, linh đan, mật quyển và công pháp.Năm món Linh Khí tựa như năm vầng mặt trời nhỏ, ánh sáng tỏa ra cực kì chói mắt.

Chúng được Lệnh Đông Lai dùng hai tay nâng, trên bàn tay ngưng tụ ra một cái Thái Thanh Bát Trận Đồ.Năm món Linh Khí liền Huyền Không dựng lên trên trận đồ, đánh vào Thánh Bia màu đen kia.Một màn này khiến cho vô số người đều phải chấn động.

Thiên tài cấp bậc Sử Thi đánh nhau, quả thực có thể hủy diệt một tòa thành trì.- Lệnh Đông Lai thiên tư tuyệt đỉnh, số mệnh đương thời không người có thể sánh bằng.

Từng có một vị Tán Nhân Đạo gia muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng mà lại bị hắn cự tuyệt.- Coi như là nhân vật cấp bậc thiên tài đều không có khả năng đồng thời mang theo năm món Linh Khí ở trên người.

Tu sĩ thế hệ trẻ tuổi có thể có được một kiện Linh Khí, cũng đã có khả năng xưng vương xưng bá.

Nhưng mà hắn lại đồng thời xuất ra năm món Linh Khí, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.- Phong Phi Vân cũng rất cường đại, đều đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, lại vẫn dũng mãnh như thần long vậy.

Đã từng là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều thật đúng là không thể xem thường, ít nhất trong khi tu vi của hắn còn chưa giảm xuống đến trình độ nhất định, có muốn động vào người hắn cũng sẽ không có món gì ngon ăn.Những người lúc trước vốn khinh thường Phong Phi Vân, giờ phút này một câu nói đều nói không ra lời.Tu sĩ trong Cổ Thành đã trốn ra ngoài thành, sợ hãi hai người đại chiến rồi sẽ hủy diệt một tòa Cổ Thành này.Trong một tòa Cổ Thành này mặt đất đang rung động, những đoạn tường Cổ Thành đang sụp đổ, những bức tường nhà gỗ biến thành vách đổ, Linh Khí dao động, khiến cho trời cao thất sắc.Thái Thanh Bát Trận Đồ nâng năm món Linh Khí, hào quang chói mắt.

Chúng cưỡng lại được với Thánh Bia màu đen, có một loại cảm giác nó sẽ bay dựng lên để trấn áp ngược lại.Phong Phi Vân đứng ở trên bầu trời, chân đạp Thánh Bia màu đen, một chưởng đặt trên Thánh Bia màu đen, từ trên bàn tay đánh ra hơn tám nghìn con dị thú chiến hồn.

Dẫn đầu đúng là con Kim Nghê có được huyết mạch Thượng Cổ Thánh Thú, thân cao vài trăm thước, đầu sư tử, bán long thân, toàn thân đều bộc phát ra hào quang vàng chói.Hơn tám nghìn đầu dị thú chiến hồn đều đã đánh nát Thái Thanh Bát Trận Đồ đang nện vào trên Thánh Bia màu đen.

Chúng tựa như những ngôi sao đầy trời rơi xuống, Thánh Bia màu đen lấy thế nghiền nát vạn vật ầm ầm đè ép đi xuống.Năm món Linh Khí mặc dù mạnh mẽ, nhưng vẫn không đánh lại được Thánh Bia màu đen, bị đánh cho từ trên trời rơi xuống, hào quang lờ mờ.Lệnh Đông Lai vang bàn tay lên, thu hồi năm món Linh Khí, thân thể biến thành một vệt sáng xanh, như hóa thân của Thanh Liên.

Chỉ thoáng chớp mắt hắn liền bay đến ngoài mấy chục dặm, hai mắt nheo lại còn trong lòng thầm nghĩ, Phong Phi Vân mặc dù đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng mà thật sự có tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

Khi mà tu vi còn chưa có mất đi bao nhiêu, nếu như hiện tại đánh một trận cùng hắn thì thật sự rất có hại.Lệnh Đông Lai ánh mắt biến hóa, đang suy tư cái gì đó.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Thánh Bia màu đen đánh cho mặt đất sinh ra một cái hố sâu hơn mười thước, có vô số vết rạn từ cái hố chậm chạp lan tới, khiến cho nửa Cổ Thành đều đua nhau đổ vỡ.Khối Thánh Bia màu đen này đúng là pháp khí bổn mạng "Vũ Hóa Đài" của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân phất ống tay áo xuất một chiêu, liền thu lại hơn tám nghìn con dị thú chiến hồn.

Hắn vươn một tay, nhẹ nhàng nâng Vũ Hóa Đài, trên người có Linh Mang trắng xóa bao trùm thân thể, nhưng mà lại không che dấu được một gương mặt tái nhợt kia- Tốc độ của ngươi trở nên nhanh hơn.- Phong Phi Vân, hai năm nay đồng thời với việc ngươi đang tiến bộ thì ta cũng đang tiến bộ.

Ta biết tốc độ của ngươi nhanh cho nên ta cũng tu luyện ra một chiêu Đạo Môn gấp rút 'Tam Thanh Thăng Tiêu'.

Đó chính là kết hợp Tam Tắc Đạo Ngôn mà ngộ ra, đủ để đuổi sao cản trăng.Lệnh Đông Lai chân đạp Tam Thanh Chi Khí, chắp hai tay sau lưng, tư thế oai hùng lỗi lạc, có phong thái của anh hào cái thế.- Ta cũng muốn nhìn 'Tam Thanh Thăng Tiêu' của ngươi rốt cuộc có nhanh bằng 'Luân Hồi Tật Tốc' của ta hay không.Phong Phi Vân nói.Nhưng Lệnh Đông Lai không tiến về phía trước, ngược lại bồng bềnh lui về phía sau.

Hắn vừa lui vừa cất cao giọng nói:- Kỷ cô nương, Phong Phi Vân đều đã đi ra từ trong Vạn Tượng Tháp.

Con ma ốm này liền giao cho ngươi thu thập.

Ta có chuyện quan trọng, phải đi trước một bước.Lệnh Đông Lai khẽ mỉm cười, chân đạp Tam Thanh Chi Khí, dưới chân trải ra một dòng Tiên Hà.

Hắn bồng bềnh đạp sông đi, cũng khá thong dong, nhưng mà tốc độ cũng rất khoái.

Khi hắn bước ra bước thứ ba thì cũng đã biến mất ở cuối bầu trời.Đây là hắn muốn mượn tay Kỷ Thương Nguyệt để loại trừ Phong Phi Vân.Sau khi Lệnh Đông Lai đi, Phong Phi Vân liền rơi xuống trên cỗ Cổ Xa vàng nhạt, thân thể cũng có hơi lắc la lắc lư, sắc mặt càng khó nhìn hơn.

Nó trắng tựa như tờ giấy.- Khụ khụ!Phong Phi Vân hai tay ngưng tụ ra linh khí của Tử Phủ, trấn áp chỗ Diêm vương ấn ký trên ngực, nhưng mà lại cũng không có một chút hiệu quả, Diêm vương ấn ký kia khuếch tán càng lợi hại hơn.- Lại muốn đoản mệnh một tháng.Phong Phi Vân lầu bầu nói, vừa nói liền lại bắt đầu ho khan.Nửa Cổ Thành đều bị hủy diệt, nhưng mà trong đám loạn thạch kia lại còn có một nữ nhân đang uống rượu.

Một bàn, một ghế, một bình rượu, một chén, tất cả không tổn hại mảy may, ngay cả một ít tro bụi cũng không có.Chén rượu đặt ở trên bàn.Lọc cọc!Người nữ nhân yểu điệu động lòng này đang chậm rãi đi tới, trên người nàng mang theo cả linh khí và tà khí, chiếc áo bào đen bay phấp phới trong gió thu, đôi mắt tím vô cùng yêu dị làm cho người ta không nhịn được phải lui về phía sau.Kỷ Thương Nguyệt!Phong Phi Vân nhìn chăm chú nữ nhân đang bước một đi tới, không có nửa phần kinh ngạc.

Hắn đã sớm biết rõ nàng ngồi ở cối phố uống rượu, trên mặt chỉ có nụ cười miễn cưỡng mà nói:- Thật đúng là dậu đổ bìm leo, khụ khụ, ngươi cũng muốn ra tay đúng vào lúc này ?- Vậy ngươi cho rằng thế nào?Kỷ Thương Nguyệt vẫn như vậy,lạnh lùng vô tình.Nàng bước đi trên đống gạch đá vụn đổ nát, từng bước một mà dấu chân đã đi tới.

Tà Linh Chi Khí bao phủ ở trên người, mà ngay cả trên đầu đều đang đội một cái nón rộng vành lớn màu đen.-------Chương 603: Bên bờ Tấn Hà (1)Một mực đi tới trước mặt Phong Phi Vân, đến khi chỉ còn các có hai bộ thì nàng mới hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.

Trong đôi mắt nhung kia có một loại thần sắc làm cho người ta nhìn không hiểu, ngay sau đó nói với giọng mỉa mai:- Ngươi thử nhìn một chút dáng dấp đáng sợ hiện tại của mình, thật sự là khiến cho ta quá thất vọng rồi.Phong Phi Vân hai chân đều đã không đứng vững, trực tiếp ngồi thở dốc ở trên đồng xa màu vàng nhạ.

Có máu tươi rỉ ra từ trong miệng, một tay hắn chống càng xe mà hỏi với vẻ có hơi suy yếu:- Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thế này của ta, có đúng là ngươi rất vui vẻ không ?Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh nói:- Ta đương nhiên hy vọng ngươi sống không bằng chết, đây chính là báo ứng, đây chính là báo ứng...Âm thanh biến đổi, nàng tức giận nói:- Chính là ngươi đều đã suy sụp như vậy, vẫn còn sống ở trên đời này để làm chi?- Ta càng suy sụp, ngươi liền càng là cảm giác được sự sỉ nhục.Phong Phi Vân cười nói.Khuôn mặt lạnh lẽo của Kỷ Thương Nguyệt càng có vẻ tức giận hơn, tức thì nàng liền đi về hướng Phong Phi Vân.- Ngừng!Phong Phi Vân cười nói:- Đừng trách ta không hề nhắc nhở ngươi, ta bị trúng chính là Diêm Vương Hủ Huyết.

Phàm là người nào dám đến gần ta quá, đều là sẽ phải gặp tai ách.Kỷ Thương Nguyệt có hơi dừng lại, nhưng mà vẻn vẹn chỉ là có hơi dừng lại.Nàng liền lại đi tới, một tay đặt lên trên cổ tay Phong Phi Vân, trong tay có Linh Nhân tiên huyết bẩm sinh tràn ra, thẩm thấu về hướng cổ tay Phong Phi Vân.Huyết quang đột ngột xuất hiện, huyết khí như linh hoa mang theo một mùi thơm đặc thù.Phong Phi Vân cũng không hề phản công, dù sao đều đã là người hẳn phải chết, còn có cái gì để sợ?Đây là nàng muốn kiểm nghiệm xem Phong Phi Vân có phải thật sự đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết hay không.

Dù sao những lời Phong Phi Vân đã nói đích xác không thể nào tin nổi, nhưng mà lần này cũng là thật sự.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Diêm vương ấn ký đã hủ thực hết Linh Nhân huyết dịch trời sinh, biến nó thành Độc Huyết màu đen.

Vẻn vẹn chỉ là nhỏ một giọt trên mặt đất cũng đã hủ thực đá vụn thành bề mặt đen bóng như gương.- Quả nhiên là Diêm Vương Hủ Huyết...

Phong Phi Vân, lần này ngươi nhất định phải chết, Thần Tiên đều không cứu được ngươi.Trong mắt Kỷ Thương Nguyệt mang theo vài phần tán thưởng, có hơi lui về phía sau hai bộ, gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân.

Hàm răng gắt gao cắn chặt, trong đầu nàng đã không biết bao nhiêu lần hy vọng nam nhân trước mắt này không được chết già, phải chết không toàn thây.

Nhưng mà đến sau khi xác định hắn thật sự đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì trong lòng lại có một sự mất mát không sao diễn tả nổi.Nguyên nhân là bởi vì hắn không bị chết ở trong tay chính mình ?Có lẽ nói trong lòng của mình còn có một chút bóng dáng của Mộ Dung Thác?Phong Phi Vân nhìn ra ánh mắt của Kỷ Thương Nguyệt có gì khác thường, hắn hỏi:- Ngươi có đúng là đã biết lai lịch của Diêm Vương Hủ Huyết sao?- Nhìn thấy ngươi cũng không sống lâu, nói cho ngươi cũng không sao.

Diêm Vương Hủ Huyết là do một vị tiên hiền của Tử Minh Thi Động thu thập từ trong thân thể một khối Thi Tà đào được dưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên.

Theo lời đồn đại, khối Thi Tà này vô cùng kì dị cổ quái, mặc dù là tu sĩ cấp bậc Cự Kình thì đều chỉ có thể thu thập được ba giọt hủ huyết trên người Thi Tà.

Một khi lấy nhiều hơn một giọt, như vậy Cự Kình đều phải bỏ mạng ngay tại chỗ.- Hơn nữa, phàm là tu sĩ đã từng đi thu thập hủ huyết, cuối cùng cũng không được chết già, toàn bộ đều chết oan chết uổng trong vòng mười năm.

Cái này quả thực đã trở thành một bùa ma.- Một khối Thi Tà này liền được xưng là Diêm vương, lấy mạng Diêm vương.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy khối Thi Tà này hiện tại vẫn còn ở Tử Minh Thi Động như trước?Kỷ Thương Nguyệt lắc đầu, đáp:- Hơn một ngàn tám trăm năm trước, có một vị Cự Nhân cao đến vài trăm thước, xông vào Tử Minh Thi Động tựa như thiên tướng giáng trần, đã lấy Diêm vương đi.- Thiên hạ làm sao có thể có Cự Nhân cao vài trăm thước.Phong Phi Vân kiến thức rộng rãi, nhưng mà cũng không có nghe nói qua trên đời có Cự Nhân cao vài trăm thước.Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn Phong Phi Vân thật kĩ, giống như có cái gì muốn nói.- Nhưng mà chỉ là đồn đại thôi, ta cũng không tin...Bỗng nhiên, truyền đến bốn đạo âm thanh xé gió lợi hại.- Hưu!

Hưu...Bốn ông lão tóc hoa râm bay vọt đến, đều là mặc áo bào đen, ánh mắt hung ác, đôi mắt lấp lánh linh lợi.

Họ liền rơi ở bốn góc xung quanh Phong Phi Vân, bao vây lấy hắn vào chính giữa.Phong Phi Vân ngồi ở trên Cổ Xa, có hơi nhìn chăm chú bốn vị khách không mời mà đến.

Chỉ cần từ bộ áo bào đen mặc trên người của bọn họ liền đã nhìn ra, bọn họ chính là người của đệ thất điện Sâm La Điện, hơn nữa địa vị vẫn còn rất cao.Bộ áo bào trên người bọn họ có in hình biển hoa, đúng là dấu hiệu của đệ thất điện.Phong Phi Vân cười khan hỏi:- Hôm nay người muốn giết ta thật đúng là không ít.

Các vị tiền bối, chẳng lẽ không hề nghe được Thần Vương truyền lệnh?Phong Phi Vân đã sớm ngờ tới, sau khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp tất nhiên sẽ là sát kiếp vô số, lại thật không ngờ nhân vật tu vi thế hệ trước cũng không thèm để ý Thần Vương truyền lệnh, định hạ sát thủ đối với hắn.Trong đó một ông lão có vầng trán cực cao, rất giống Thọ Tinh công ông lão, nói u ám:- Chúng ta đích thực không có hứng thú đối với một kẻ hẳn phải chết.

Lại càng không muốn đắc tội Thần Vương, chỉ là nghĩ muốn mượn ngươi một món đồ.- Vật gì vậy?Phong Phi Vân hỏi.- Yêu Ma Chi Huyết có khả năng luyện hóa Cưu Cửu Quái Bào, chúng ta chỉ cần một chén, một mình ngươi động thủ lấy đi!

Đừng ép chúng ta phải ra tay.Một ông lão khác có xương gò má cao ngất lên tiếng.Cưu Cửu Quái Bào, chính là vật duy nhất mà mẹ Phong Phi Vân để lại cho hắn.

Nó có được yêu ma lực khổng lồ, hiện tại bị mấy vị lão tổ Phong gia trấn áp ở từ đường của gia tộc.

Chỉ có Yêu Ma Chi Huyết trên người hắn thì mới có thể hoàn toàn tế luyện Cưu Cửu Quái Bào.Đôi mắt Phong Phi Vân bỗng chớp một cái, sắc mặt có hơi biến đổi....Ở ngoài tám trăm dặm.Một vị tướng sĩ Thần Vũ Quân cưỡi con Đại Trùng Lân hoả tốc chạy về, từ trên trời giáng xuống, quỳ rạp xuống trước đại doanh.- Báo, tướng quân, hai vị phó Điện Chủ đệ thất điện Sâm La Điện chỉ huy sáu vị Cự Kình, mười sáu vị Thái Thượng trưởng lão, tám vạn hắc bào Sâm La, một mạch đi về hướng nam, vây công Phong gia ở phủ Nam Thái.Lệnh Đông Lai đứng ở trên một đài chiến đấu, đôi mắt mang theo Linh Mang, nhìn về phương hướng Cổ Thành.

Hắn cho là Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt sẽ phát sinh một hồi đại chiến, nhưng mà đợi một canh giờ, lại cũng không có một chút động tĩnh.

Ngược lại thì chờ được được một tin tức như vậy đưa đến đây.-------Chương 604: Bên bờ Tấn Hà (2)- Đệ Thất Điện Sâm La Điện thực sự là rất mạnh tay a!Lệnh Đông Lai khẽ cau mày, không có lợi ích tuyệt đối, làm sao có thể khiến cho những kẻ Tà Tông này gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn hỏi:- Phong gia rất béo bở sao?

Ta không nhìn thấy được.

Ngươi xác định là người của đệ thất điện Sâm La Điện ?- Nơi nào bọn họ đi qua, đệ tử họ Phong đều thành ma không đầu tất cả, toàn bộ nữ nhân họ Phong thành kĩ nữ.

Tuyệt đối là phong cách làm việc của Sâm La Điện.Viên tướng sĩ Thần Vũ Quân kia đáp.Lệnh Đông Lai nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cười nói:- Cái này có trò hay để nhìn!

Quả nhiên vẫn là mở màn từ từ phủ Nam Thái.

Bắt đầu từ hôm nay, Thần Tấn Vương Triều liền phải nghênh đón một thời đại hỗn loạn nhất trên đời.Bốn ông lão Đệ Thất Điện Sâm La, hắc bào trên người tung bay, sát khí khắp người, đều là cường giả siêu quần xuất chúng đã tu luyện hai trăm năm trở lên.Đó đều chính là nhân vật Tà Tông hung danh hiển hách, hai tay hiện rõ huyết khí làm cho người ta sợ hãi.Phong Phi Vân ngồi ở trên đồng xa, thân thể suy yếu, lại vẫn còn cười:- Trong huyết dịch của ta có Diêm Vương Hủ Huyết, coi như cho cho các ngươi một chén, các ngươi dám cầm sao?- Buồn cười, thực sự coi chúng ta cũng không biết tí gì.

Ngươi ăn vào một viên Ngũ Phẩm Linh Đan, đã tạm thời ngưng tụ Diêm Vương Hủ Huyết ở trong Ngũ Phẩm Linh Đan, nên còn chưa có ăn mòn toàn thân.

Chỉ cần từ vị trí đan điền của ngươi mở ra một miệng máu, thì máu chảy ra liền không có Diêm Vương Hủ Huyết.Ông lão có vầng trán cực cao lạnh lẽo nham hiểm cười nói.Phong Phi Vân bảo:- Mở ra miệng máu tại đan điền, như vậy tương đương là khiến cho linh khí của ta trôi đi nhanh hơn, bị chết cũng nhanh hơn.- Cái đó cũng không quan chuyện của chúng ta.

Phong Phi Vân, ngươi cho chúng ta là đến để thương lượng với ngươi sao?- Ngươi sau bao lâu sẽ chết thì không quan hệ với chúng ta.

Chúng ta chỉ là muốn Yêu Ma Chi Huyết trên người của ngươi, không hơn.

Ngu xuẩn!Phong Phi Vân nở nụ cười vui vẻ, liền nói:- Nếu không được thương lượng, ta đây trước hết đưa các ngươi lên đường.Phong Phi Vân lúc trước đều trông có vẻ vẫn còn bệnh tật, vẻn vẹn chỉ là một khoảnh khắc thì thân thể đột ngột bay lên, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Ngay cả bóng dáng của hắn đều không thể thấy.Bốn ông lão Đệ Thất Điện Sâm La đều là cả kinh, đồng thời xuất thủ, triển khai Hộ Thể Chi Quang ( vầng sáng bảo vệ) để phòng ngự.- Phốc, phốc, phốc!Âm thanh của ba thanh đao chém ngập vào trong thịt vang lên !Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ là đi lượn một vòng về phía bọn họ.

Hắn liên tiếp bổ ra ba đao, liền đánh bại ba lão già, dòng máu trên người chảy róc rách, Hộ Thể Chi Quang của bọn họ cũng không gây ra trở ngại cho đao của Phong Phi Vân được nửa phần.Đến khi Phong Phi Vân lại trở về trên đồng xa, ba ông lão này mới ngã trên mặt đất, tinh khí trong thân thể trôi đi, đan điền bị nghiền nát.

Mà ngay cả pháp khí bổn mạng trong đan điền bọn họ đều bị chém nát.Phong Phi Vân lấy Bạch Thạch Cự Đao chống thân thể, toàn thân đều đang toát mồ hôi, hai tay đang không ngừng run rẩy.

Nhưng mà đôi mắt kia lại trừng lên làm một ông lão cuối cùng trong lòng phát lạnh.Ông lão Đệ Thất Điện Sâm La này, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Không phải nói hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, vì sao vẫn còn lợi hại như vậy, tên tiểu bối này quả thực làm cho người ta sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược.- Xoạt!Phong Phi Vân để ngang Bạch Thạch Cự Đao trước mặt lão già kia, sát mang bập bùng thụt thụt thò thò trên lưỡi đao, có long vân đang nhẹ nhàng rung động.

Hắn nói với âm thanh lạnh lùng:- Nói cho ta biết, vì sao phải lấy Yêu Ma Chi Huyết?Ông lão Đệ Thất Điện Sâm La kia vội vàng lui về phía sau hai bộ, bị đao mang đâm vào ngực phát đau, môi có hơi phát run mà đáp:- Cái này... cái này...- Nói!Phong Phi Vân quát lên một tiếng, trong âm thanh mang theo thần thức áp bách lớn lao, bốn mươi đạo thần thức đè ép tới với khí thế như dời núi lấp biển, cuồn cuộn không ngừng.Nó trấn áp đầu óc lão già kia trở nên trống rỗng, tức thì bịch một tiếng quì ở trên mặt đất, khiếp sợ nói:- Điện Chủ của chúng ta nghe nói Phong gia có một bộ yêu ma chiến y Cưu Cửu Quái Bào, mặc chiến y vào là có thể vô địch khắp thiên hạ.

Cho nên liền mệnh Cơ Nộ phó Điện Chủ và Anh Túc phó Điện Chủ tiêu diệt đệ tử Phong gia.

Không chỉ có muốn đoạt Cưu Cửu Quái Bào, càng muốn đoạt lấy tài nguyên Phong gia tích lũy ngàn năm, để chuẩn bị cho đại thế hỗn loạn không lâu sau.- Ngươi đã có thể đi chết.Phong Phi Vân nhắc chiến đao lên, từ trên thân đao bay ra một con Trường Long uy thế bức người, trấn áp đến làm người ta run rẩy.- Không nên, không nên...

A...Âm thanh của ông lão Đệ Thất Điện Sâm La này bất chợt dừng lại.Phong Phi Vân thu hồi Bạch Thạch Cự Đao lại, sắc mặt khá là nặng nề.

Đệ Thất Điện Sâm La không ngờ muốn tiêu diệt Phong gia.

Chuyện này tại thời kỳ khác là không có khả năng phát sinh, dù sao Phong gia cũng là gia tộc tu tiên hàng đầu ở phủ Nam Thái, đệ tử Phong gia không có hơn một ngàn vạn thì cũng có mấy trăm vạn.

Muốn tiêu diệt một gia tộc tu tiên như vậy, nhất định sẽ rước lấy sự chỉ trích của cả Tu Tiên Giới.Nhưng mà Đệ Thất Điện Sâm La hiện tại lại không kiêng nể gì triển khai giết hại.

Không có kiêng nể chút nào, xem ra loạn thế này đã bắt đầu mở màn.Đệ Thất Điện Sâm La vây công Phong gia, rất có thể đem trở thành kẻ châm ngòi lửa thời đại hỗn loạn.

Rút giây động rừng, cả Tu Tiên Giới đều phải nghênh đón một trận gió tanh mưa máu.Đệ Thất Điện Sâm La thế lực lớn, tuyệt đối gấp hàng chục lần Phong gia trở lên.

Muốn tiêu diệt một Phong gia cũng không coi là việc gì khó.- Khụ khụ!Phong Phi Vân ói ra hai ngụm máu trên mặt đất, sau đó liền lại ngồi trên cỗ đồng xa màu vàng nhạt.

Chiếc roi trong tay vung lên, Kỳ Ngưu liền tiếp tục chạy về hướng phía trước, lao nhanh về hướng phía nam.Trong Cổ Thành, đổ nát thê lương, khắp nơi đều là gạch ngói vụn.Kỷ Thương Nguyệt đứng ở trên một nửa Lâu Các đã đổ nát, dưới chân là một khúc gỗ xà ngang đã gãy rời khỏi trần,đôi mắt nhìn theo một chiếc đồng xa kia ở chân trời, môi anh đào có hơi nhếch lên- Đệ Thất Điện Sâm La Điện vây công Phong gia, thật sự là quá tốt.

Phong Phi Vân trở về, nhất định là cửu tử nhất sanh.

Lần này ta muốn ngươi đích thực sống không bằng chết.Phủ Nam Thái là một mảnh đất rộng mênh mông, ngang dọc mười vạn dặm, có hai mươi tám quận.

Nhưng mà đã có hai mươi hai quận đều rơi vào trong tay Nữ Ma, trở thành chốn Thi Tà tụ tập.Tu sĩ vốn ở phủ Nam Thái đều lui vào Tổ Địa đã dựng xây lâu ngày, hoặc là vào trong sáu quận Thi Tà còn không có xâm lấn, làm nơi chống cự cuối cùng.Phong gia làm một trong gia tộc tu tiên cao nhất cấp ở phủ Nam Thái, có hơn một ngàn năm lịch sử.-------Chương 605: Bên bờ Tấn Hà (3)Đệ tử Phong gia có đến ngàn vạn, trải rộng cả phủ Nam Thái.

Tất cả được chia làm mười sáu mạch trực hệ, bốn mươi tám mạch chi thứ.

Mỗi một hệ đều phồn vinh hưng thịnh, tráng đinh thịnh vượng, tại phủ Nam Thái là một bá chủ tuyệt đối.Mỗi một đệ tử Phong gia từ nhỏ lại bắt đầu tu luyện, trong đó tự nhiên không thiếu đệ tử thiên tư tuyệt đỉnh.

Cứ cách mỗi hai mươi năm đều sẽ xuất hiện mấy vị anh tài nghịch thiên, trở thành trụ cột của gia tộc.Nhưng mà sau khi Nữ Ma xuất thế, phủ Nam Thái liền sa vào vùng đất chiến loạn.

Đại quân Thi Tà đầu tiên là công phá thành Tử Tiêu Phủ, rồi lại chiếm lĩnh hơn phân nửa lãnh thổ khiến cho tu sĩ phủ Nam Thái bị tổn thất nặng nề.Phong gia tự nhiên cũng không thể là ngoại lệ.

Không biết có bao nhiêu đệ tử Phong gia bị mất mạng, cuối cùng chạy trốn tới quận Long Chiết xa xôi.

Nơi này chính là một trong sáu quận lớn mà Thi Tà còn chưa xâm lấn.Phong gia có một chỗ Tổ Địa nằm trong quận Long Chiết.

Trên trăm vạn đệ tử Phong gia đều lui về giữ nơi này, cùng tồn tại với các gia tộc tu tiên và tiên môn khác.Muốn đi vào quận Long Chiết, so sánh tiến vào quận Tam Thánh đều phải gian nan hơn, nơi hiểm yếu rất nhiều, đặc biệt có Tấn Hà nước chảy xiết và dãy núi Ngũ Chiết cao như bức tường thần.

Quả thực chính là hai bức chướng ngại vật thiên nhiên.

Chúng đã ngăn chặn tu sĩ và Thi Tà muốn đi vào quận Long Chiết ở bên ngoài.Trên bờ Tấn Hà, gió lạnh thổi vù vù.Trên bờ sông có một mảnh rừng phong đỏ.

Đang giữa mùa thu, lá đỏ đầy trên cành, chúng rơi xuống theo gió tựa như một cơn mưa màu đỏ.

Rồi chao liệng rơi xuống dòng nước Tấn Hà trong suốt, như những chiếc thuyền nhỏ phiêu lưu.Nước sông trong suốt, dòng nước thật sự chảy xiết làm tung lên những đám bọt nước màu trắng.Liền ở trên dòng sông lớn này có thành lập một tòa quan ải như Thiên Môn ( cổng trời ).

Tòa Cổ Thành đứng cao vút soi bóng trên mặt nước, cao gần mười trượng, xung quanh nạm đồng có khắc hoa văn trận pháp.Trên mặt sông cũng có rất nhiều hoa văn trận pháp, cực kì dày đặc, có lẽ là do Đại Trận Pháp Sư thời Thượng Cổ thiết lập.

Nó có uy lực chết chóc ẩn hiện, tựa như một bức thiên đồ trôi nổi giữa không trung.

Phàm là tất cả sinh vật muốn bay qua từ trên mặt sông, đều phải bị treo cổ.Ở dưới Thiên Môn mặt sông kia đang bốc lên một đám khói bếp.

Có mười mấy đệ tử Sâm La Điện mặc áo bào đen đang nấu rượu, bọn họ chính là đội phụ trách trông coi một tòa Thiên Môn này, không cho phép bất luận kẻ nào xông qua.- Ha ha!

Phủ Nam Thái dù sao chỉ là một chốn Nam Man xa xôi, là bá chủ Tu Tiên Giới mà quả thực không chịu nổi một kích.

Ở trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta liền như gà đất chó sành.Một người nam nhân mặc áo giáp màu đen, khoác áo choàng vàng đen ngồi ở bên trong Thiên Môn cao giọng mà cười.Bốn ngày trước hắn tham gia vào một hồi đại chiến, đệ tử tinh anh của Phong gia ở trong tay hắn tựa như đồ chơi, một chưởng liền đánh nát nửa thân thể.

Mà ngay cả đệ Lục trưởng lão Phong gia đều chết ở trong tay của hắn.- Sâm Lâm lão đại, ngài chính là một trong mấy cường giả cao cấp nhất của thế hệ trẻ tuổi Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta.

Cũng chỉ có Vạn Hương Sầm điện hạ có khả năng hơn ngài một đầu, đối phó những nhân vật nho nhỏ như Phong gia này, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.Một tên đệ tử áo đen dáng người gầy gò như khỉ nịnh nọt nở nụ cười.Sâm Lâm lớn tiếng cười một tiếng, cười đến cực kì kiêu ngạo, hắn nói:- Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta đối phó một Phong gia, quả thực chính là dễ như trở bàn tay.

Hiện tại chỉ sợ Phong gia có thể có cứu binh chạy tới, phiền toái như vậy liền lớn hơn.

Dù sao Phong gia đã thành lập hơn một ngàn năm, cũng có kết giao tình cảm với rất nhiều thế lực tu tiên.- Chúng ta cứ bảo vệ cho tốt cánh cửa tiến vào quận Long Chiết.

Một khi có người dám đi trợ giúp Phong gia, liền lập tức phát tin thông báo cho các Thái Thượng trưởng lão, bọn họ sẽ chạy tới đánh giết kẻ dám ứng cứu này.Một tên đệ tử áo đen cười nói:- Đệ Thất Điện Sâm La chúng ta làm việc, người nào dám nhúng tay?

Mà ngay cả mấy tu tiên thế lực lớn ở phủ Nam Thái đều vội vàng rút lui, thật giống như chuột thấy mèo, cực kì sợ hãi đối với Tà Tông chúng ta, huống chi là người khác?- Ha ha!Một chiếc chiến thuyền dài trăm thước đi từ phương hướng quận Long Chiết lại đây, trên bong thuyền có rất nhiều đệ tử Sâm La Điện đứng, ai nấy đều sát khí bức người, lạnh lùng dữ tợn.Chiến thuyền rẽ sóng mà đi, chả mấy chốc đã đến được bên ngoài Thiên Môn.Một người nam nhân khoác áo choàng màu vàng đen đi tới trên boong thuyền, hắn cười cười nói với hơn mười tên đệ tử Sâm La Điện trông coi Thiên Môn- Sâm Lâm, lần này bạn thân cũng không có quên ngươi.

Biết các ngươi ở chỗ này không có khả năng kiếm nước uống, nên đặc biệt đưa mấy thiên kim tiểu thư Phong gia cho các ngươi chơi đùa, toàn bộ làm tiêu khiển.Sâm Lâm phi thân nhảy lên, liền đứng ở trên một chốn thủy đài tại cửa Thiên Môn, cười vang mà bảo:- Không hổ là hảo huynh đệ của ta, mau áp giải lại đây cho ta xem, đều là những mặt hàng gì.- Tuyệt đối là nữ nhân trực hệ Phong gia, mọi người đều sống an nhàn sung sướng, đều thật sự xinh đẹp.Tiết Ích vung tay áo lên, liền có mấy tên đệ tử Sâm La Điện áp giải bẩy, tám người thiếu nữ từ trên chiến thuyền đi xuống.Bẩy, tám người thiếu nữ này đều là mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, mặc quần áo lộng lẫy, mang theo đồ trang sức, ngang hông còn đeo Lưu Kim ngọc đái.

Nó xiết chặt làm đường cong của vòng eo uyển chuyển được vẽ hết ra bên ngoài.Bọn họ tóc rối tung, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn máu chảy, trên người mang theo gông sắt có rất nhiều vết roi đã làm rách quần áo của bọn họ, để lộ ra những mảng lớn trắng như tuyết, còn có vết máu đo đỏ.Tiết Ích cao giọng cười dâm đãng:- Mấy người này là sư huynh đệ chúng ta khi công phá một tòa Cổ Thành Phong gia, bắt được từ phủ Thành Chủ.

Đó chính là thiên kim tiểu thư chi thứ ba Phong gia, ngươi nhìn da thịt mịn màng mềm mại kia, thật sự là làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Ta chính là phải mất đi bao nhiêu sức lực mới ngăn lại nổi các sư đệ này.

Bằng không mấy nàng này đều đã bị chơi đùa tổn hại, làm sao còn có thể để các ngươi thích thú.

Hiện tại đều còn chưa có khai bao, lần này ngươi tính toán cám ơn ta như thế nào a?

Ha ha!Một người thiếu nữ đầu đội thoa đỏ ở trong đó vừa khóc vừa mắng:- Các ngươi là đám cầm thú, đồ tể.

Cường giả Phong gia chúng ta nhất định sẽ bầm thây bọn ngươi vạn đoạn.- Ha ha!

Nàng này thật sự là ngây thơ, cường giả Phong gia các ngươi ở trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta chính là một đám phế vật.Sâm Lâm tiếng cười hung hăng ngang ngược.

Hắn đi tới, liền lấy tay nắm chặt lấy cằm mịn màng của Phong Thanh Dục, nhe răng cười nói:- Tiểu thư, vóc người làm ta rất không dằn lòng được, hôm nay trước hết bắt ngươi khai bao.

Các huynh đệ, hôm nay chúng ta thật có phúc.-------Chương 606: Yêu Ma Chi Tử đã đến (1)Bốp!Sâm Lâm trực tiếp vung một cái tát khiến nàng bay đi ra ngoài, trên gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết xuất hiện một dấu ấn năm ngón tay.

Rầm một tiếng, nàng ngã trên mặt đất.- Những kẻ Tà Nhân các ngươi đều không chết tử tế được, Phong gia chúng ta có vô số cường giả, nhất định có người có thể cho các ngươi bài học đau đớn.Một thiếu nữ khác của Phong gia nổi giận quát.Thiếu nữ này chính là muội muội của Phong Thanh Dục, cũng là thiên kim tiểu thư chi thứ ba Phong gia, gọi là Phong Thanh Lan, cũng có dáng vẻ mười bốn, mười năm, vóc người thanh tú tao nhã.Đêm qua, nàng mới trở về từ học viện Niệm học, còn chưa kịp bước xuống từ xe hương liền bị hai tên tu sĩ Sâm La Điện bắt lấy, dẫn tới nơi này.- Phong gia các ngươi cũng chỉ có thể xưng bá tại phủ Nam Thái, trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La chúng ta, chẳng qua chỉ là một đám phế vật thôi.Một tên đệ tử Tà Tông khinh thường cười một tiếng.Bỗng nhiên, một tiếng sấm sét Lôi Đình từ trên Tấn Hà truyền đến.

Một người trung niên áng chừng năm mươi tuổi đang đạp nước mà đến.

Trên người mang theo một cảm giác tang thương, trên mặt lộ vẻ lo buồn.

Ánh mắt kia của lão tuyệt đối không phải người năm mươi tuổi có khả năng có được.Đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La đều bị khí tức trên người lão làm kinh động, nhất tề đưa mắt quay sang nhìn kĩ.- Là trưởng lão thứ tám, chúng ta được cứu rồi.Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia đều kích động đến rơi lệ, rốt cục thấy được hy vọng.

Trưởng lão thứ tám có tu vi cao đến đáng sợ, đã tu luyện trên trăm năm, tại Phong gia có được địa vị cực cao.Phong Thanh Dục nằm trên mặt đất, có hơi ngẩng đầu lên, nói:- Cường giả tuyệt đỉnh Phong gia chúng ta đến, những kẻ Tà Nhân Sâm La Điện các ngươi khó tránh dược tai nạn.Tiết Ích cười một tiếng mỉa mai, từ trong người lao ra hai đạo dị thú chiến hồn.

Hắn mang theo một cây thần mâu, bay lên không bay lên, tà khí hào hùng quát:- Người phương nào tới đây?Người trung niên đạp sóng mà đi kia lập tức ngừng bước chân lại.

Lão đứng ở trên mặt nước, nhàn nhạt cười nói:- Phong gia trưởng lão thứ tám, Phong Duy Đình.Một đệ tử Tà Tông như con khỉ ốm bay xuống từ Thiên Môn, thân thể tựa như con thoi lướt trên mặt nước.

Hắn bay về hướng Phong Duy Đình- Những trưởng lão này của Phong gia chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy, chỉ có thể bạo ngược tại gia đình.

Lão đại Sâm Lâm của chúng ta đều đã làm thịt Phong gia đệ Lục trưởng lão, chặt rụng đầu nó như con chó.

Cái tên trưởng lão thứ tám này liền để cho ta tới đối phó hắn.Phong Duy Đình đứng ở trên mặt nước, bàn chân nhẹ nhàng đi một bước trên nước gợn.

Một cơn rung động liền chấn động ra ngoài, sóng nước càng ngày càng mạnh mẽ, dao động làm cho mặt sông cơ hồ như muốn khuấy sông lật biển.- Phốc!Hai chân của tên đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La bị một cỗ chấn khí vô hình đánh gãy, một mảnh máu huyết bắn tung tóe tại nửa người dưới của hắn, nửa thân thể phía trên cứ như thế mà chìm vào đáy sông.- Người của Đệ Thất Điện Sâm La Điện các ngươi thật sự là khinh người quá đáng, thực sự đã cho Phong gia chúng ta là dễ bắt nạt đến như vậy sao?Ngón tay trưởng lão thứ tám Phong Duy Đình búng một cái trong không khí.

Lập tức liền có mười hai đạo Linh khí bay ra từ ngón tay lão, làm mặt nước trong hồ nước bị kích động lan tới, như muốn phải nện vỡ chiến thuyền Tà Tông.Tiết Ích nhếch miệng cười một tiếng, hai tay đồng thời xuất ra một chưởng, hai con dị thú chiến hồn mãnh liệt như nước cuộn trào, liền bay ra từ trong bàn tay.

Hồn thú giương nanh múa vuốt, phát ra những tiếng gầm rống như trời long đất lở, mười hai đạo Linh khí do trưởng lão thứ tám đánh ra đều bị chấn vỡ.Hai con dị thú chiến hồn lao điên cuồng trên mặt sông, kéo theo hai vệt sóng trắng cuồn cuộn.Sắc mặt trưởng lão thứ tám trở nên cực kì nghiêm túc, những đệ tử Tà Tông này quả nhiên cường đại.

Chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi, cũng đã so sánh hơn được trăm năm tu hành của lão.Hai chân trưởng lão thứ tám chùng xuống, đứng thành thế trung bình tấn.

Lão búng ra một ngón tay, trên đầu ngón tay hình thành một cỗ phong kình.

Đó là tuyệt học 《 đại phong kình 》của Phong gia.Một mảnh gió giật cuồn cuồn thổi quét trên mặt nước tới, khiến cho dòng nước Tấn Hà đang chảy xiết đều phải dừng hết lại.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Hai con dị thú chiến hồn bị công kích nện vào mà bay ngược trở về, trưởng lão thứ tám cũng liền lui lại bảy bộ, huyết khí trong thân thể bốc lên, đầu khớp xương trên ngón tay đều đau đớn muốn nứt ra.Sâm Lâm cười nói:- Tiết Ích, tu vi của ngươi đã thụt lùi, ngay cả loại nhân vật này đều không thu thập được, có muốn ta đến trợ giúp ngươi hay không.Tiết Ích lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, châm chọc cười nói:- Hắn dẫu có nói gì đi chăng nữa cũng là tiền bối Phong gia.

Nếu như ta xuất một chiêu liền đánh gục hắn, thì cũng quá không nể mặt mũi hắn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tiết Ích sắc mặt trầm xuống, tay xách thần mâu trực tiếp xông lên phía trước.

Chiến khí mãnh liệt trên người như nước cuộn trào, thần mâu tựa như con rồng lượn đâm thẳng ra ngoài, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện ở vị trí ngực của trưởng lão thứ tám.Trưởng lão thứ tám sắc mặt biến đổi đột ngột, tốc độ của hắn làm thế nào lại nhanh như vậy.

Lại lần nữa lão đánh ra một đạo 《 đại phong kình 》, nhưng mà lại bị dễ dàng đánh bại, vị trí ngực bị thần mâu xuyên thủng ra một lỗ huyết.- Phốc!Từ trong miệng trưởng lão thứ tám phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị một cỗ tà khí màu xám xâm lấn, toàn thân đều không thể động đậy, lục phủ ngũ tạng đều như đang bị nướng ở trên đống lửa đỏ, khô nóng mà đau đớn.- Rầm!Tiết Ích nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp tóm lấy đầu trưởng lão thứ tám, ném bay lão đi ra ngoài.

Cứ như vậy lão chật vật không chịu nổi mà rơi xuống trên chiến thuyền.Hắn bay trở về chiến thuyền từ trên Tấn Hà, một cước dẫm trên lưng trưởng lão thứ tám.

Trong lòng trưởng lão thứ tám cảm giác đặc biệt sỉ nhục, lại bị một kẻ tiểu bối cấp đánh bại, còn bị hắn dẫm dưới chân.Lão muốn giãy dụa đứng lên, nhưng mà lại bị Tiết Ích một lần nữa hung hăng dậm ở trên người, trên lưng tràn đầy huyết dịch.- Đây chính là cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia các ngươi, thật sự là không chịu nổi một kích.Tiết Ích nhe răng cười mà nói, ánh mắt quét qua mấy thiên kim tiểu thư kia của Phong gia.Phong Thanh Dục, Phong Thanh Lan và mấy thiếu nữ Phong gia khác đều tuyệt vọng rơi lệ, cúi đầu, không dám nhìn những ánh mắt trần trụi này của đệ tử Sâm La Điện.

Ngay cả đại nhân vật như trưởng lão thứ tám đều thua ở trong tay những tà ma này, còn có người phương nào có thể là đối thủ của bọn chúng.Đối với bọn họ những thiên kim tiểu thư Phong gia này mà nói, trưởng lão thứ tám đều đã là người không tầm thường như Thần Tiên.

Ngay cả cha của mình và gia gia, đều phải cung kính đối với lão.

Nhưng mà trưởng lão thứ tám lại bị một Tà Nhân dẫm đạp dưới chân, khiến cho thế giới quan trong lòng bọn họ bị sụp đổ trong nháy mắt.-------Chương 607: Yêu Ma Chi Tử đã đến (2)Ha ha, cô nương, ta đã sớm nói cường giả Phong gia, ở trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La chúng ta chính là một đám gà đất chó sành.Sâm Lâm ngồi xổm người xuống, nâng lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Phong Thanh Dục rồi ra sức vuốt ve.

Hắn nắm chặt làm nàng đau đến phát khóc, càng là như thế thì Sâm Lâm liền càng hưng phấn.

Hắn nói:- Hôm nay ta liền trước mặt trưởng lão thứ tám của các ngươi, biến ngươi từ thiếu nữ thành đàn bà.Tất cả đệ tử Sâm La Điện đều ha ha phá lên cười, số đệ tử còn lại của Đệ Thất Điện Sâm La đều chiếu ánh mắt đến trên người mấy nàng thiếu nữ, lộ ra nụ cười dâm tà.

Chỗ hạ thân nổi lên như cắm lều trại cũng đều rục rịch.Thành là vương, bại là tặc.

Một gia tộc tu tiên không đủ cường đại, nhất định sẽ bị người khác ức hiếp, của cải gia tộc sẽ bị người cướp đoạt, nữ nhân gia tộc sẽ sa vào cảnh làm công cụ cho người khác tiết dục, đệ tử gia tộc cũng sẽ biến thành nô lệ hèn mọn...Đây đều là qui luật lục lâm sống sờ sờ.

Chỉ có trở nên cường đại, mới có thể không bị người làm nhục, mới có thể ức hiếp người khác.Roẹt roẹt!Âm thanh trang phục bị xé nát, lại thêm những tiếng khóc lóc cầu xin của những thiếu nữ Phong gia này, âm thanh thét chói tai, âm thanh bất lực hỗn tạp đan chung vào một chỗ, tạo ra một khúc bi ca.Bọn họ vốn là thiên kim tiểu thư, ngồi mát ăn bát vàng, giờ phút này lại biến thành công cụ tiết dục cho người khác.- Đám hỗn đản các ngươi này...Trưởng lão thứ tám cực kỳ phẫn nộ, lại lần nữa nện một chưởng vào trên chiến thuyền, muốn giãy dụa nhổm lên.

Nhưng mà lại bị Tiết Ích một lần đạp gục xuống, trong miệng thổ huyết.Trưởng lão thứ tám phát ra tiếng rên rỉ không cam lòng, hai mắt nhắm nghiền, không muốn thấy một màn như vậy.

Nhưng mà lại bị hai tên đệ tử Sâm La Điện vạch ra mở hai mắt, khiến cho lão không thể không nhìn.Tiết Ích cười nói:- Hôm nay để cho ngươi nhìn tốt một chút nữ nhân Phong gia bị đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta chà đạp.

Bọn họ khẳng định sẽ rất thích, hình ảnh kia tất nhiên là khá mất hồn.Trưởng lão thứ tám hai tay gắt gao nắm chặt, không thể nhúc nhích, toàn thân đều đang run rẩy.

Đôi mắt bị người ta vạch ra, nhìn chăm chú vào thiếu nữ Phong gia bị người xé nát quần áo, đang chạy lẩn trốn nhưng lại trốn không thoát.

Cuối cùng bị vài tên cường tráng đè xuống thân thể mềm mại xinh xắn lanh lợi, rồi đặt trên mặt đất, tách ra hai chân thon dài...- Khụ khụ!Có âm thanh ho khan từ Thiên Môn truyền ra ngoài.Đây là âm thanh của một người đang nhuốm bệnh, mặc dù rất thấp trầm, nhưng mà lại truyền vào trong tai tất cả đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện.Một người thiếu niên mặc áo vải, đầu đồi mũ rơm từ bên bờ chậm rãi đi đến.

Trên chân tràn đầy linh vân, trôi nổi trên mặt nước, trong tay chống một cây gậy gỗ.

Cứ đi vài bước, hắn lại khom lưng ho khan vài tiếng.Sắc mặt của hắn trắng bệch đến dọa người, vừa nhìn đã biết đang bị bệnh nguy kịch.- Con ma ốm từ nơi nào tới, còn không mau cút đi, nơi này là chỗ ngươi nên tới sao?Những đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện này đang lúc cao hứng, đều đã lột được hai thiếu nữ chỉ còn áo lót, nhưng mà không thể không tạm thời ngừng lại.

Chơi đùa nữ nhân tự nhiên là có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo Thiên Môn được an toàn, bất cứ lỗi nào cũng không thể xảy ra.Những đệ tử Tà Tông này mặc dù hung hăng ngang ngược gian ác, nhưng mà lại đều cẩn thận coi chừng, không chấp nhận nửa phần qua loa.Thiếu niên không ngừng ho khan này đi bước một vào Thiên Môn, đứng ở dưới tấm cửa đồng cao mười trượng.

Hắn nhìn chăm chú một màn trước mắt này, bước chân lập tức ngừng lại.Thân thể của hắn mệt mỏi tựa vào trên cánh cửa đồng, có hơi ngẩng đầu dưới cái mũ rơm, để lộ ra nửa gương mặt bệnh tật, hắn nói:- Quả nhiên là người của Đệ Thất Điện Sâm La Điện, đều thả bọn họ đi!

Ta có khả năng tha các ngươi một mạng.Âm thanh có hơi khàn khàn!Đám đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện này đều là có hơi sửng sốt, chợt liền bắt đầu cười ha hả, trong đó một tên vạm vỡ thân cao tám thước mở miệng nói:- Tiểu tử này thật đúng là bệnh cũng không nhẹ, đều bắt đầu nói mê sảng.Tên vạm vỡ thân cao tám thước này xách lên một cây đại giản vạn cân, đi về hướng thiếu niên bệnh tật này.

Một giản nện ầm ầm xuống, từ trên đại giản tuôn ra một vầng sáng xanh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Cây đại giản vạn cân cứ như thế bị cắt thành hai đoạn.Thân thể tên vạm vỡ cao tám thước này cũng bị cắt thành hai đoạn, trực tiếp bay ra.

Hai nửa xác chết văng cách xa nhau hơn mười trượng, những chỗ bị cắt vẫn còn máu chảy.Tất cả đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện đều kinh sợ, toàn bộ xuất ra binh khí, xông tới.Sâm Lâm đứng ở phía trước nhất, hắn nói:- Xem ra cường giả Phong gia đích thực đã đến.- Sai, ta không phải người của Phong gia.Thiếu niên bệnh tật này chậm rãi lấy xuống cái mũ rơm trên đầu, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú nhưng mà mặt tái nhợt, hắn nói:- Ta đã sớm bị Phong gia trục xuất ra khỏi cửa.Thấy hình dáng thiếu niên trước mắt này, Sâm Lâm theo bản năng lui nhanh xa hơn ba trượng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, bật thốt lên thất thanh:- Yêu Ma Chi Tử đã đến.Sâm Lâm từng nhìn thấy Phong Phi Vân tại bờ Thánh Hồ, ấn tượng đối với hắn đặc biệt sâu.

Phải nói ấn tượng của đệ tử Sâm La Thập Điện đối với Phong Phi Vân đều rất sâu, đây chính là một nhân vật khiến cho bọn chúng cực kì đau đầu.Sâm Lâm nhanh chóng liền ổn định bước tiến, hít sâu một hơi.

Tại sao chính mình lại thất thố như thế, không phải chỉ là một Yêu Ma Chi Tử đã bị trúng Diêm Vương Hủ Huyết, có cái gì phải sợ.Thì ra là Yêu Ma Chi Tử!Tiết Ích và các đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện đều có hơi ngưng thần tập trung, bắt đầu cảnh giác.

Kẻ đã từng là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, cho dù đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì vẫn không thể khinh thường.Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia kia đều nhổm lên từ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, bộ la sam trên thân thể mềm mại có rất nhiều chỗ đều bị xé nát.

Họ gắt gao ôm ngực, nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mắt này khiến cho tất cả đệ tử Sâm La Điện đều như lâm đại địch.Mắt nhung bọn họ mang theo vẻ tò mò, đã sớm nghe nói đến vị anh tài Phong gia có được dáng dấp truyền kỳ.

Mặc dù hắn bị trục xuất ra khỏi Phong gia, nhưng mà vẫn có rất nhiều thiên kim tiểu thư và công tử xuất sắc mới nổi lên của Phong gia đều cực kì ngưỡng mộ đối với hắn, biến hắn trở thành đệ tử kiêu ngạo của Phong gia.Phong Thanh Dục đối với Phong Phi Vân vẫn có si mê sùng bái, đây chính là thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều.

Người anh họ đã đánh cho vô số anh hào phải cúi đầu.

Nàng đã sớm muốn gặp mặt người anh họ này, hôm nay rốt cục thỏa giấc mộng.-------Chương 608: Bệnh sư cường tựa như một con rồng (1)Nàng kích động đến có hơi run rẩy, mắt nhung cẩn thận nhìn chăm chú Phong Phi Vân, trong mắt lộ vẻ sùng bái giống như nhìn thần tượng.

Mặc dù hiện nay hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, sắc mặt tang thương, nhưng mà trong cái nhìn của nàng lại vẫn có một vẻ anh hào tài hoa kiêu ngạo, những người khác căn bản vô phương so sánh cùng hắn.- Nếu như anh họ đã trở về, như vậy đám Tà Nhân này tất nhiên chịu không nổi.Trong lòng Phong Thanh Dục nghĩ như thế, đối với Phong Phi Vân thì nàng có một sự sùng bái mù quáng.Phong Phi Vân có hơi liếc mắt nhìn sang nàng, lập tức gương mặt Phong Thanh Dục đỏ bừng, tim đập nhanh hơn.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.- Anh họ, những tên đệ tử Tà Tông này muốn ức hiếp ta và tỷ tỷ, anh nhất định phải báo thù cho chúng ta, đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất.Phong Thanh Lan tuổi còn khá nhỏ, bị đệ tử Sâm La Điện lột sạch chỉ còn cái khố cừu màu hồng nhạt, nàng đang ngồi dưới đất, đau khổ lau nước mắt.Phong Phi Vân chậm rãi đi tới, hắn cởi chiếc áo vải rộng rãi trên người, khoác lên trên người nàng rồi nói:- Ta mặc dù đã không phải đệ tử của Phong gia, nhưng mà ngươi đã kêu ta một tiếng ạnh họ.

Như vậy ta liền không cho phép bất luận kẻ nào lại ức hiếp ngươi.Phong Phi Vân cũng không phải một người lạnh lùng, đời trước hắn là một con Phượng Hoàng ấp ra từ vỏ trứng, không có cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội, cũng không biết chính mình từ đâu mà đến.

Cho nên đời này hắn xem ra rất coi trọng tình thân, mặc dù bị trục xuất khỏi Phong gia, nhưng mà trong lòng hắn thì kẻ đáng hận cũng vẻn vẹn chỉ là mấy vị lão tổ Phong gia kia và Gia chủ Phong gia.

Còn đối với các đệ tử Phong gia khác thì hắn cũng không có hận ý.Ngón tay trắng như tuyết của Phong Thanh Lan gắt gao nắm chặt chiếc áo vải ở trên người, trái tim nhảy lên cực kì nhanh, thật giống như cảm giác chính mình được người yêu ôm vào trong ngực.- Xoạt!Tiết Ích bay xuống từ trên chiến thuyền, mang theo một cây trường mâu màu đen, trên người vờn quanh hai con dị thú chiến hồn.

Hắn cười lạnh nói:- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn là Yêu Ma Chi Tử mà ngay cả Nạp Lan Hồng Đào đều có thể đánh bại ư.

Hiện tại chẳng qua ngươi chỉ là một phế vật mệnh không còn được bao lâu.Phong Phi Vân bỗng nhiên xoay người, đôi mắt trở nên sắc bén, hai đạo hỏa mang đột ngột phóng ra từ trong mắt của hắn.

Một cỗ thần thức chi lực vô hình khổng lồ đè ép ra ngoài, lập tức khiến cho hai chân Tiết Ích run lên, đứng không vững nổi nên bước chân liên tiếp rút lui về phía sau ba bước, đôi giày sắt Kim Kiều Thiết đều bị xuyên thủng.- Yêu Ma Chi Tử chẳng qua chỉ là một con quỉ đoản mệnh, ta tới lấy Yêu Ma Chi Huyết trên người hắn, mang về hiến cho Thái Thượng trưởng lão.Một đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện giống như con khỉ ốm bay ra, hắc bào từ trên người rơi xuống, biến thành một mảnh Tà Phong đen sì bao phủ một chốn thiên địa.- Giết Yêu Ma Chi Tử, có thể nổi danh giữa ngàn vạn người.- Phong Phi Vân dám quản chuyện của đệ thất điện chúng ta, chính là sờ vào mông con cọp cái.

Không giáo huấn hắn một chút thì hắn thực sự cho là chính mình rất giỏi đến đâu.Lập tức, lại có hai đệ tử đệ thất điện xuất ra binh khí, đều tự đánh ra chín đạo tà thuật, biến thành những làn sóng trôi nổi trong không khí, uy lực cực kì đáng sợ.Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia kia đều sợ đến trốn chung một chỗ.

Những đệ tử Tà Tông này đều quá cường đại, tùy tiện một tên đều có tu vi cao hơn bậc cha chú của bọn họ, quả thực tựa như Tu La đi tới từ Địa Ngục- Vị anh họ trong truyền thuyết này, thật sự có thể đánh bọn chúng chạy sao?Chỉ có hai tỷ muội Phong Thanh Dục và Phong Thanh Lan đối với Phong Phi Vân tin chắc không nghi ngờ, có một loại sùng bái cuồng nhiệt.

Họ chỉ muốn thấy Phong Phi Vân đánh giết tứ phương với tư thế oai hùng, đây mới là người anh họ một mực trong cảm nhận bọn họ đã trở thành thần tượng, nam nhân giống như thần linh.Phong Phi Vân vươn bàn tay, tốc độ cũng không nhanh, nhưng mà trên bàn tay lại hình thành một long hổ ảo ảnh, đây là lực lượng long hổ.Lực của một hổ tương đương lực của mười ngưu, có lực lượng một ngàn lẻ hai mươi bốn vạn cân.Lực lượng long hổ, có khả năng vác núi.

Coi như là một số tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, cũng không nhất thiết có thể đánh ra lực lượng một con long hổ.Long hổ ảo ảnh cao hơn mười trượng hiện ra, đầu long thân hổ, trên người phủ đầy lân phiến, tựa như một con long hổ Thượng Cổ đích thực đã xuất thế.

Nó to như một quả núi nhỏ, làm cho người ta sợ hãi không thôi.- Phốc, phốc, phốc!Ba tên đệ tử đệ thất điện này đều bị lực lượng long hổ đánh bay, thân thể nổ tung biến thành ba đám huyết vụ mang theo những giọt huyết tinh mịn, rơi ở trong dòng nước chảy xiết của Tấn Hà.Phong Phi Vân chủ động xuất thủ, Sát Phạt quyết đoán.

Thân thể so sánh tốc độ làn gió không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Vẻn vẹn chỉ là đi lượn một vòng liền vang lên bẩy âm thanh kêu thảm thiết, có bảy tên đệ tử đệ thất điện đều bị người ta đánh nát lục phủ ngũ tạng, tựa như một đám bùn nhão nằm ở trên mặt đất.Một màn này quả thực dọa người, khiến cho các đệ tử đệ thất điện còn sống sợ đến bắp đùi bị chuột rút.

Có hai tên đệ tử xoay người bỏ chạy, thân thể bắn lên, hóa thành hai tia sáng đen.

Chỉ vẻn vẹn trong thời gian một cái hô hấp liền bay đến bên kia dòng Tấn Hà, chỉ còn thấy hai điểm đen lớn như vậy, đang cấp tốc chạy trốn theo phương hướng về quận Long Chiết.- Phốc, phốc!Phong Phi Vân đứng ở ngoài Thiên Môn, hắn búng ra hai ngón tay.

Hai đạo chỉ quang đen tuyền trực tiếp xuyên thủng hai tên đệ tử đệ thất điện này.

Chúng rơi thẳng tắp xuống nằm ở trên mặt đất, trên người máu tươi chảy ròng ròng.- Mọi người liều mạng, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy, vẫn còn không đánh lại được một kẻ hẳn phải chết.Tiết Ích cầm trong tay trường mâu màu đen dẫn đầu xông đi ra ngoài, hai con dị thú chiến hồn quấn ở trên người cũng lao theo ra.

Hắn dẫn theo mười ba đệ tử tinh anh của đệ thất điện xông tới đằng đằng sát khí.Tiết Ích đương nhiên không phải hạng người dễ dàng đối phó.

Trong thế hệ trẻ tuổi đệ thất điện có khả năng xưng hùng, thiên tư bản thân càng là phi phàm, đã đạt tới cảnh giới anh tài nghịch thiên.- Long Hoàng Nhất Đao Sát !Trong tay Phong Phi Vân toát ra một mảnh hào quang trắng lóa, một thanh thạch đao thật lớn đã nắm ở trong tay, thân thể đứng thẳng tắp.

Hắn bổ ra một đao, phát ra một tiếng Long Ngâm cao vút, một con Trường Long trắng tinh bay đi ra ngoài.Sau khi một đao đi qua, tất cả mười ba đệ tử tinh anh đệ thất điện bị chém thành hai đoạn, chặt đứt ngang người, lục phủ ngũ tạng đều biến thành huyết bùn mà chảy xuôi xuống.- Rầm!Thanh trường mâu màu đen trong tay Tiết Ích gãy lìa, hai con dị thú chiến hồn bị cắn nát, trên thân thể có vết đao dài một thước.

Đao khí bá đạo tràn vào thân thể của hắn, chém vỡ linh hồn của hắn, thân thể cứ như thế té xuống.-------Chương 609: Bệnh sư cường tựa như một con rồng (2)Vẻn vẹn một đao, liền chém chết hết mười bốn vị tinh anh đệ thất điện, trong đó vẫn còn bao gồm loại nhân vật vương giả thế hệ trẻ tuổi Tiết Ích có tài trí mưu lược kiệt xuất.Phong Phi Vân thu đao, chống đỡ thân thể, lại bắt đầu ho khan.Những thiên kim tiểu thư này của Phong gia cả kinh đến cằm đều phải rớt xuống.

Đây chính là thiên tài hàng đầu trong truyền thuyết của Thần Tấn Vương Triều, quả thực rất tướng soái, quá cường đại.

Giết một vài Tà Nhân, quả thực liền như xắt thức ăn.Ở đây, liền chỉ còn lại có Sâm Lâm còn sống, giờ phút này hắn đã có hơi đứng không vững thân thể, ở trên trán đổ mồ hôi lạnh.- Hưu!Một đạo Ngọc Phi Phù bay ra từ trong tay Sâm Lâm.

Nó hóa thành một con thoi trắng bay đi về hướng bầu trời.

Hắn muốn đưa tin cho cường giả siêu cấp của đệ thất điện.Phong Phi Vân lại là phát huy ra một đao, đi sau mà tới trước, chém vỡ một quả Ngọc Phi Phù kia.Sâm Lâm nhân cơ hội này muốn đào tẩu, tiên huyết trên người bắt đầu bùng cháy.

Hắn thi triển phép cấm tà đạo làm tăng lên tốc độ chính mình, trên chân sinh ra một mảnh Huyết Vân, hắn muốn Phi Thiên đi.- Trở về đi!Âm thanh của Phong Phi Vân vang lên từ đỉnh đầu của hắn.Một bàn tay cực lớn ấn từ trên trời xuống, trên đó có Hỏa Diễm lượn lờ, hoa văn vô số, trực tiếp ép Sâm Lâm tới khi người vỡ vụn, bị đánh thành phấn vụn.Tất cả điều này đều phát sinh trong lúc nhanh như chớp giật, thời gian từ đầu đến cuối cũng không vượt qua một phút đồng hồ.

Tất cả đệ tử đệ thất điện liền đều đã bỏ mạng ngay tại chỗ.Mặc dù là như thế, Phong Phi Vân lại vẫn không hề cảm nhận được đến nửa phần cảm giác thành tựu.

Tu sĩ đệ thất điện so sánh với Phong gia thì cường đại hơn không chỉ một cấp bậc.

Bọn chúng đã tiến vào quận Long Chiết bốn ngày, rốt cuộc có công phá được Tổ Địa Phong gia hay không?Nếu như để cho người của đệ thất điện công phá được Phong gia Tổ Địa, Phong gia khẳng định sẽ bị diệt tộc.

Mà Cưu Cửu Quái Bào cũng bị cướp đi, đây là điều mà vô luận như thế nào thì Phong Phi Vân cũng không nhìn từ xa đến.- Cưu Cửu Quái Bào là vậy duy nhất mẫu thân để lại cho ta.

Nếu như ai dám có chủ ý với nó, ta sẽ cho hắn biết sinh tử khó cả đôi đường.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, liền không hề dừng lại nữa.

Hắn cấp tốc chạy đi về hướng quận Long Chiết.- Phi Vân đường huynh, chờ một chút.Phong Thanh Dục lấy hết dũng khí đuổi kịp.Phong Phi Vân dừng bước, tịnh không quay đầu lại, chỉ hỏi:- Chuyện gì?Phong Thanh Dục trong mắt hoàn toàn óng ánh, hai mắt đẫm lệ mà nói:- Đệ Thất Điện Sâm La Điện Tà Nhân giết hại người nhà của ta, phụ thân của ta, chú bác ông bà đều chết ở trong tay bọn chúng.

Ta và muội muội đã không nhà để về, chúng ta có khả năng đi theo ngươi chứ?Phong Thanh Lan cũng nhẹ nhàng cắn môi, hàm chứa nước mắt, tội nghiệp nhìn chăm chú Phong Phi Vân.- Không thể.Phong Phi Vân vừa nói dứt lời, liền vội vàng chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, biến thành một cơn gió thoảng, băng qua ngàn vạn con sóng biếc của Tấn Hà, vượt qua dãy núi Ngũ Chiết, tựa như một u linh xuyên qua không gian ở trong không khí, vội vàng chạy đi về hướng Tổ Địa Phong gia.Nếu như không bị trúng Diêm Vương Hủ Huyết, Phong gia cũng không gặp khốn cảnh diệt tộc, thì Phong Phi Vân tự nhiên không ngại mang theo hai cô em họ nũng nịunày.

Cho dù có ngủ với bọn họ thì hắn cũng sẽ không có chút xíu băn khoăn.Loại ví dụ tiểu nữ sinh sùng bái Đại ca ca, sau đó bị sa ngã thì thật sự quá nhiều.Mặc dù cùng là đệ tử Phong gia, nhưng là huyết mạch trong thân thể bọn hắn đã rất nhạt, cách xa nhau rất nhiều, cũng không tính là họ hàng gần giao hợp với nhau.

Loại mỹ nữ dâng lên tận miệng, Phong Phi Vân cho tới bây giờ cũng sẽ không cự tuyệt, chủ động đè ra cũng là điều sinh lý cần phải có.Nhưng mà hiện tại thời gian cấp bách, Phong Phi Vân làm sao có thời giờ chiếu cố mấy nữ hài tử?

Rồi hãy nói phía sau có trưởng lão thứ tám ở đó, đủ sức để bảo vệ bọn họ được an toàn.

Hiện tại hắn càng muốn trước khi chết, thu hồi chiếc y bào mà mẫu thân lưu lại.Quận Long Chiết ở vào phía Đông phủ Nam Thái, tiếp giáp với quận Tam Thánh.

Nó cũng là một mảnh đất tràn đầy chuyện cổ tích, có rất nhiều cường giả tu tiên đều từng du ngoạn đến nơi này, để lại dấu chân.Cả một quận lớn này tràn đầy màu xanh đen của núi non trùng điệp, mây trẳng lảng bảng trên đỉnh núi, có đàn vượn chuyền qua vách núi, để lại dấu chân lõm sâu trên vách đá dốc đứng cao chót vót.Phong Phi Vân thuận gió mà chạy, dọc trên đường đi gặp phải ba đạo tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện.

Bọn chúng đều là dạng hai tay dính đầy máu tươi, có rất nhiều đệ tử của Phong gia đều chết ở chốn núi non hoang vu, thi thể đều không còn hoàn toàn trọn vẹn, bị lang sói ăn mất.Phong gia đã từng huy hoàng như thế nào, tại phủ Nam Thái đó là gia tộc tu tiên tuyệt đối đứng đầu.

Nhưng mà chỉ bởi vì một món Cưu Cửu Quái Bào mà đưa tới vô tận sát kiếp, không chỉ có là tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện Sâm La Điện, mà ngay cả mấy tiên môn và gia tộc đứng đầu khác ở phủ Nam Thái đều ra tay ám toán lập kế ở sau lưng, cướp đoạt tài nguyên khoáng sản, thành trì, ruộng vườn của Phong gia.Thất phu vô tội, giữ ngọc có tội!Cá lớn nuốt cá bé, kẻ biết thì sống!Đây là qui luật không thay đổi của thế giới này.Phong gia tổng cộng có mấy Tổ Địa, trong đó một chỗ liền nằm tại Huyền Tinh Phúc Địa ở quận Long Chiết.

Nơi này vốn là nằm trên một con linh mạch, chính là nơi ra đời của Gia chủ Phong gia đời thứ nhất.

Huyền Tinh Phúc Địa chính là nơi Ngộ Đạo của ngài.Sau khi Nữ Ma xuất thế, có rất nhiều đệ tử của Phong gia đều chết ở trong tay Thi Tà.

Còn một bộ phận đệ tử trong đó liền rút lui đến quận Long Chiết.

Huyền Tinh Phúc Địa trở thành nơi đóng quân dòng chính của Phong gia.Huyền Tinh Phúc Địa, ở vào giữa chín mươi chín tòa Vân Phong, Phong gia xây dựng nhiều năm.

Nơi này vô số cửa ải hiểm yếu, còn có Huyền Tinh Đại Trận do Gia chủ Phong gia đời thứ nhất bố trí.

Coi như là vài vị Cự Kình đồng thời xuất thủ, cũng không thể trong một hồi lâu công phá được nó.Đến khi Phong Phi Vân chạy tới bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa, cường giả Đệ Thất Điện Sâm La Điện đã tấn công nơi đây bốn ngày, mà ngay cả Huyền Tinh Đại Trận đều đã xuất hiện vết rạn.Chín mươi chín tòa Vân Phong đột ngột hiện ra chín mươi chín cột sáng chiếu thẳng vào trong không trung.

Chúng nâng một tòa trận bàn khổng lồ, trận cổ này tựa như một mảnh sao trời trôi nổi giữa núi cao, đón nhận công kích của trên vạn tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện.Đây là một cuộc đối chiến khủng bố vô song, các thế lực lớn tu tiên chiến đấu, ánh sáng của các thuật pháp nhuộm cho bầu trời ánh lên đủ mọi màu sắc.-------Chương 610: Huyền tinh phúc địaTrên bầu trời dày đặc tu sĩ mặc áo bào đen.

Có kẻ cưỡi Thanh Dương dị thú, có vài tên đang điều khiển Tứ Dực Đại Cầm.

Chúng vây khốn cả Huyền Tinh Phúc Địa, không ngừng đánh ra từng đạo thuật pháp, tìm kiếm vị trí yếu nhất để ra tay xuất thủ.Cứ tiếp tục công kích dày đặc như vậy, muốn công phá Huyền Tinh Đại Trận chỉ là vấn đề về thời gian.Phong Phi Vân đứng ở trên một đỉnh núi xa xa, hai mắt nhìn về phía này.

Tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện thật sự quá nhiều, đã vây chặt mỗi một phương vị của Huyền Tinh Phúc Địa đến chật như nêm cối, căn bản không có khả năng len lén lẻn vào.- Sâm La Điện không hổ là Tà Tông Đệ Nhất Thiên Hạ trước đây.

Chỉ vẻn vẹn là một đệ thất điện liền cường đại như thế.

Vì muốn diệt tộc Phong gia, lại đồng thời đưa ra sáu vị Cự Kình.Trong lòng Phong Phi Vân kêu lên không thôi.

Sáu vị Cự Kình, đây là một cỗ chiến lực khổng lồ như thế nào.

Bất cứ một gia tộc tu tiên nào của phủ Nam Thái đều không có khả năng có được sáu vị Cự Kình.Phong gia đã xem như xếp hạng hàng đầu trong các Đại gia tộc ở phủ Nam Thái.

Nhưng mà hơn một ngàn năm tích lũy, cũng mới xuất hiện ba vị lão tổ cấp bậc Cự Kình, trong đó còn có hai vị đều đã đi vào tuổi già, huyết khí đều đã không còn nữa, chiến lực đã không biết bị xói mòn đến tình trạng như thế nào.Một vị Cự Kình là có thể khởi động một gia tộc tu tiên hàng đầu.

Nhưng mà với Sâm La Thập Điện, trước mặt bất cứ một điện nào thì đều có thể dễ dàng tiêu diệt một gia tộc tu tiên hàng đầu.Tu sĩ Tà Tông tấn công Huyền Tinh Phúc Địa nhiều hơn vạn người, nhưng mà Phong Phi Vân biết đây vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ trong đó.

Còn các tu sĩ Tà Tông khác đều đã đi giết trụi đám đệ tử Phong gia đóng tại mỗi đại Cổ Thành.Tà Tông làm việc cho tới bây giờ đều là nhổ cỏ tận gốc, lòng dạ độc ác, kể cả những chuyện không ra gì đều có thể làm được.

Cũng chính bởi vì vậy, tu sĩ Tu Tiên Giới mới sợ hãi người Tà Tông như thế.Đến sau khi màn đêm buông xuống, Tà Tông mới ngừng lại.

Trên vạn tu sĩ Tà Tông đều canh giữ ở bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa.

Chúng đốt sáng lên ba mươi sáu chiếc đồng trụ, bên trong đồng trụ vọt lên dầu hỏa, nhóm lên đống lửa.Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt, nhuộm đỏ cả chín mươi chín tòa Vân Phong.Những tu sĩ Tà Tông này liền bắt đầu ngồi xuống tu luyện tập thể, khôi phục linh khí tiêu hao ban ngày, chuẩn bị một vòng tiến công mới vào ngày mai.Lúc này có hai đạo Linh Mang lao ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa.

Đây là hai tu sĩ tiền bối Phong gia, tóc hoa râm, thân thể lưng còng.

Họ muốn thừa dịp cơ hội này chạy ra khỏi vòng vây của tu sĩ tà đạo đệ thất điện.- Hưu!Trên màn đêm phương đông, một tòa cung điện trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống.

Từ xa nhìn lại, tựa như một ngôi sao sáng ngời rơi xuống từ trên bầu trời.

Một âm thanh uy nghiêm mà lạnh lùng truyền ra từ trong cung điện- Phong Tinh Nghiên, Phong Bình, các ngươi chạy thoát được sao?Một bàn tay thật lớn màu đen bay ra từ trong cung điện, trong bàn tay nâng một đám mây màu đen, trực tiếp đè dí hai tu sĩ Phong gia muốn chạy thoát ở trên mặt đất.- Đừng, ta không muốn chết.- Các ngươi...

Các ngươi quá độc ác.......Rầm!

Rầm!Hai vị tu sĩ tiền bối Phong gia trực tiếp bị đánh thành bánh thịt, huyết nhục đều bị lẫn vào trong đất đá, quả thực máu thịt lẫn lộn.Phong Phi Vân đứng ở trong gió lạnh, trong lòng cảm giác cực kì cay đắng, tự nhủ:- Phong Tinh Nghiên và Phong Bình, chính là đệ Nhị trưởng lão và đệ Ngũ trưởng lão của Phong gia.

Ngay cả bọn họ đều bắt đầu chạy trối chết, xem ra đệ tử Phong gia trong Huyền Tinh Phúc Địa đều bị hù dọa đến vỡ mật.

Tu sĩ tà đạo đệ thất điện còn chưa tiến vào, mà cũng đã tự rối loạn đầu trận tuyến.Lại có đệ tử của Phong gia chạy ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa, tiền tiền hậu hậu chừng hơn trăm người.

Toàn bộ đều bị tu sĩ tà đạo đệ thất điện giết chết, thi thể bị giắt vào đồng trụ nướng trên lửa đỏ.Trong đó còn có một chút đệ tử Phong gia ý chí không kiên định, muốn đầu hàng trước đệ thất điện, trở thành người hầu của tu sĩ tà đạo.

Nhưng mà sau một hồi bị trêu và làm nhục, cuối cùng cũng đã bị giết chết.Dưới chín mươi chín tòa Vân Phong, ánh lửa rực rỡ, huyết khí nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.Điện hạ đệ thất điện Vạn Hương Sầm cưỡi trên một mảnh hoa vũ, rơi xuống cửa núi dưới Huyền Tinh Phúc Địa.

Hai bên là đồng trụ cao ba mươi trượng đang thiêu đốt Hỏa Diễm hừng hực.Vạn Hương Sầm không chỉ có là điện hạ đệ thất điện, mà cũng chính là đệ nhất mỹ nhân đệ thất điện.

Trên người nàng có mùi thơm trêu ngươi, như tiên mật tỏa vào trong không khí, bay ra xa trăm dặm.Nàng mặc chiếc áo Bạch Vũ Lưu Sa, vóc dáng xinh đẹp động lòng người, thanh cao thoát tục, mái tóc dài thả xuống từ trên đầu mãi cho đến ngang hông.

Nàng có sự dụ dỗ của yêu nữ, cũng có dáng dấp của Lăng Ba tiên tử không thực giữa chốn nhân gian khói lửa.Phía sau nàng có bốn thiếu nữ người mặc hắc bào đi theo.

Đều là tóc túm đuôi ngựa, xinh đẹp tuyệt vời mà thanh tú, tuổi không vượt qua hai mươi.

Trên đỉnh đầu ngưng tụ thành một đóa tà liên ( hoa sen) màu đen.Vạn Hương Sầm ngừng bước chân, quyến rũ cười một tiếng.

Nàng cười đến vầng trăng cũng phải e thẹn thất sắc, âm thanh vang lên thật ngọt ngào:- Dẫn tới.Một đội tu sĩ tà đạo đệ thất điện, dẫn tới một đám đệ tử trẻ tuổi Phong gia bị trói gô đến trước mặt Vạn Hương Sầm.

Chừng bốn mươi sáu vị anh tài hiếm có thuộc trực hệ Phong gia, trên người có vô số vết roi và vết máu.

Họ đều bị mạnh mẽ trấn áp phải quì ở trên mặt đất.- Quỳ xuống!- Hỗn đản, quỳ xuống cho ta!......Những đệ tử trẻ tuổi Phong gia này đều bị phong bế đan điền lại, trên người cũng không có một tia linh khí.

Đầu gối bọn họ đều bị đá gãy, lúc này mới quỳ rạp trên mặt đất.Vạn Hương Sầm mắt nhung như trái hạnh đào, đôi mắt sáng ngời nếu được so sánh với những vì sao trên trời cao thì vẫn còn sáng hơn.

Nàng cao giọng cười nói:- Mỗi vị tiền bối Phong gia, tiểu nữ tử biết các ngươi đều đang nhìn từ bên trong, tin tưởng các ngươi cũng không nguyện thấy anh tài trẻ tuổi của Phong gia liền chết đi như vậy.

Không bằng các ngươi mở Huyền Tinh Đại Trận ra, ta đem những anh tài trẻ tuổi này của Phong gia cho các ngươi vào trong đó?Từ bên trong Huyền Tinh Phúc Địa truyền đến một âm thanh lạnh lùng- Tiểu yêu nữ, những quỷ kế này của ngươi, há có thể lừa được chúng ta.

Một khi chúng ta mở Huyền Tinh Đại Trận ra, đám tu sĩ tà đạo đệ thất điện các ngươi nhất định sẽ xông vào toàn bộ.

Phong gia ta chẳng phải sẽ bị diệt tộc như vậy?Âm thanh này rất già nua, chính là một vị đại nhân vật Phong gia, ẩn thân giữa chín mươi chín tòa Vân Phong.Lão cũng không có hiện thân, nhưng mà khẳng định có khả năng nhìn thấy mấy chục vị anh tài trẻ tuổi Phong gia đang quỳ trên mặt đất.-------Chương 611: Thiếu nữ Tiểu Tà Ma (1)Vạn Hương Sầm phong tình vạn chủng cười một tiếng:- Tiền bối thật sự là quá thông minh.Ngón tay mảnh dẻ như ngọc xanh của nàng nhẹ nhàng vung lên trong không khí, hạ xuống mệnh lệnh.Ba tên tu sĩ tà đạo đứng ở sau lưng nàng đợi mệnh đã lâu rồi.

Chúng nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời vung đao.- Phốc, phốc, phốc!Đầu lâu của ba anh tài trẻ tuổi Phong gia liền bị rơi xuống, ba cái đầu máu chảy đầm đìa tựa như quả bóng cao su lăn đi ra ngoài.- Yêu nữ, ngươi...- Đệ thất điện khinh người quá đáng!- Các ngươi phát rồ......Cường giả Phong gia ẩn thân trong Huyền Tinh Phúc Địa đều vội vàng lên tiếng, ai nấy đều tức giận mắng chửi, nhưng mà không ai dám lao ra khỏi Huyền Tinh Đại Trận.Vạn Hương Sầm vẫn cười xinh đẹp như trước, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm ngọc trơn bóng mà nói:- Hại chết bọn họ đâu phải là ta, là các ngươi a!

Nếu như không mở Huyền Tinh Đại Trận ra, những anh tài trẻ tuổi Phong gia này đều sẽ phải chết hết sạch a!

Ha hả!Phong Phi Vân đứng ở xa xa, cũng là ngừng lại hô hấp, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú những đệ tử Phong gia đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phương hướng Huyền Tinh Phúc Địa ở giữa chín mươi chín tòa Vân Phong.Trong Huyền Tinh Phúc Địa yên lặng không tiếng động.Vạn Hương Sầm ung dung vươn người một cái.

Những đường cong dáng ngọc, eo thon, mông vểnh mê người, đều hiện ra hoàn mỹ.

Nhưng âm thanh ngọt ngào lại chợt biến đổi, nàng nói:- Giết sạch toàn bộ cho ta.Ra lệnh một tiếng, tất cả tu sĩ tà đạo đệ thất điện đều ồn ào theo.

Âm thanh hô "Sát" đua nhau vang lên.- Phốc, phốc...Những chiếc đầu người rơi rụng lăn trên mặt đất, những sinh mệnh hiếm có chợt biến thành thi thể lạnh như băng.

Những người này đều là anh tài trẻ tuổi Phong gia, tương lai hy vọng của Phong gia.

Nhưng mà hiện tại lại đều bị mất mạng.Không chỉ có là Phong Phi Vân nhìn một màn này.

Tin tưởng trong Huyền Tinh Phúc Địa vẫn còn có vô số tiền bối và lão tổ Phong gia cũng đều nhìn một màn này, nhưng mà lại đều chịu bó tay.Đây chính là bi kịch của người yếu, đây chính là qui luật lục lâm sống sờ sờ, đây là quy tắc của Tu Tiên Giới, "Cường giả là vương, người thắng là chủ".Vạn Hương Sầm hơi hơi cười một tiếng, có hơi vẫy tay một cái rồi nói:- Các tiền bối Phong gia không đau lòng cho anh tài trẻ tuổi, chúng ta đây liền chơi đùa một trò càng kích thích hơn.

Dẫn tới.Một vạn "Hắc bào Sâm La" trấn thủ tại chỗ này, còn có mười sáu vị Thái Thượng trưởng lão, ngồi ở trong hành cung đen sì đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trên người ráng lành rực rỡ chói lọi như mười sáu vị thần trong thần miếu.Sáu vị cường giả cấp bậc Cự Kình, khí tức của bọn họ như ẩn như hiện.Đây chính là lực lượng trấn áp làm mỗi vị tiền bối Phong gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi có chỗ sơ xuất, cả Phong gia sẽ bị diệt tộc.Lần này đây bị dẫn tới chính là một đám thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Cũng giống như Phong Thanh Dục bọn họ, đó đều là thiên kim tiểu thư Phong gia trực hệ.

Nếu không phải con gái Thành Chủ thì chính là Đại tiểu thư một tòa phủ đệ, đã từng có được cuộc đời xa hoa xa xỉ, hiện tại lại sa vào làm tù nhân.Các bậc cha chú bọn họ đều đã bị tu sĩ tà đạo Sâm La Điện giết chết.

Chỉ bởi vì bọn họ là nữ nhân, nữ nhân vóc người xinh đẹp cho nên bọn họ còn sống.Tổng cộng có một trăm ba mươi sáu thiếu nữ, trong đó có một nửa đều là thiếu nữ từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi.

Gương mặt bọn họ bị dọa đến tái nhợt, thân thể mềm mại đang lạnh run.Những thiếu nữ này đều là những nàng dung mạo đẹp nhất trong Phong gia trực hệ, ai nấy đều như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.Tất cả tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đều trở nên hưng phấn, nụ cười dâm đãng không dứt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú những nữ nhân xinh đẹp này, hận không thể lập tức xông lên đi, lột sạch sẽ bọn họ rồi đè xuống phía dưới thân thể.Vạn Hương Sầm lại cười nói:- Các vị Phong gia tiền bối, các ngươi đều nhìn thấy, tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta đối với nữ nhân Phong gia các ngươi đều là thèm nhỏ dãi...Trong Huyền Tinh Phúc Địa có người không nhịn được mở miệng quát mắng:- Yêu nữ, nếu như ngươi là dám động bọn họ, Phong gia chúng ta chỉ cần vẫn còn có một người sẽ tử chiến tới cùng với Đệ Thất Điện các ngươi.Vạn Hương Sầm che miệng cười một tiếng:- Đừng vội giận, đừng vội giận.

Phong gia coi như bị diệt tộc, cũng không phải sợ tuyệt hậu.

Mấy ngàn tu sĩ Đệ Thất Điện chúng ta sẽ giúp các ngươi tiếp tục truyền thừa đời sau.

Ha hả, các ngươi còn chờ đợi cái gì nữa, còn không mau lột hết trang phục bọn họ.Vạn Hương Sầm dáng người thon thả, khóe miệng khêu gợi đang khẽ nhếch lên một đường cong.

Nàng tin tưởng những lão tổ Phong gia này có thể chịu được việc anh tài thế hệ trẻ tuổi bị giết hại, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chịu để cho nữ nhân Phong gia bị làm bẩn.

Bằng không Phong gia bọn họ coi như tránh được một kiếp này, cũng vĩnh viễn vô phương ngẩng đầu lên tại Tu Tiên Giới.Đây là tâm lý chiến, từ ban đầu, nàng liền đứng ở phía trên.- Ha ha, đang chờ điện hạ ban phát những lời này!Một đám tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đứng lên từ trong tu luyện, phát ra âm thanh như sài lang đang nhe răng cười, đồng thời nhào về hướng về đám nữ nhân Phong gia kia.- Không nên, không nên, lão tổ, cứu mạng.- Ô ô, cứu mạng a, gia gia cứu mạng a!...- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Huyền Tinh Đại Trận rốt cục bị mở ra, tựa như một cánh cửa ánh sáng hiện ra trước mắt từ trong thiên địa.

Một ông lão da dẻ hồng hào bay ra từ bên trong, giữa ngón tay điểm ra một cột sáng màu xanh, trực tiếp đánh cho một đám tu sĩ Đệ Thất Điện xông lên đều bay ngược đi ra ngoài, mỗi người đều miệng phun ra máu.Tựa như có cơn gió thu cuốn hết lá vàng, có khí thế nghiền nát vạn vật.

Đến hơn hai mươi vị tu sĩ Tà Tông đều bị đánh chết như thế, thất khiếu máu chảy.

Các tu sĩ khác cũng bị trọng thương ngã xuống đất, vô phương đứng lên.Vạn Hương Sầm không chỉ có không tức giận, ngược lại hé miệng cười một tiếng, rốt cục đã dẫn ra một con cá lớn.- Ha ha.

Phong Hàn Nghiêu, lão ô quy nhà ngươi này rốt cục đã thò đầu ra.

Nếu đã ra, vậy thì liền để cho ta tới tiễn ngươi chầu trời đi.Một vị Cự Kình Đệ Thất Điện bay xuống từ trên màn đêm, người mặc một khối áo giáp đỏ bầm, một chưởng nện về hướng lão già kia.Phong Hàn Nghiêu đúng là một trong ba vị lão tổ Phong gia, đã sống hơn tám trăm năm, tuổi thọ còn không nhiều, huyết khí đã đang bị trôi đi.

Nhưng cho dù huyết khí trôi đi, thì lão vẫn là Cự Kình.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Hàn Nghiêu tế ra một chiếc Đồng Lô khéo léo tinh xảo, có hai tai, hình dáng tứ giác.

Trên thân của nó có khắc chữ cổ ẩn chứa linh tính.

Vật này chính là một trong ba món Linh Khí Phong gia, có tên gọi "Tấn Hà Đồng Lô".

Chính là một vị tổ tiên Phong gia đã đào được trong Tấn Hà.

Nó đã mục nát đến không còn hình dáng.-------Chương 612: Thiếu nữ Tiểu Tà Ma (2)Tấn Hà Đồng Lô có lực lượng dung thiên nạp địa, từng có một vị lão tổ Phong gia sử dụng Đồng Lô, nhét cả một quả núi lớn vào bên trong, rồi luyện hóa thành một khối Ngoan Thiết to như nắm tay.Phong Hàn Nghiêu chân dẫm một mảnh Long Quyển đại phong ( cơn lốc lớn), thân thể tựa như lá rụng trong gió.

Lão đánh ra Tấn Hà Đồng Lô đã giết chết một tảng lớn tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La.Cự Kình Đệ Thất Điện tung ra một huyết sắc chưởng ấn nện xuống ầm ầm, trực tiếp đập vào trên Tấn Hà Đồng Lô, làm phát ra một tiếng leng keng hữu lực, tựa như lôi thần giáng xuống đỉnh núi.- Phốc!Phong Hàn Nghiêu dù sao cũng đã già, huyết khí trôi đi khá nhiều.

Lão bị một chưởng này nện đến thổ huyết, muốn bay ngược chạy trốn.Đạo huyết sắc chưởng ấn thứ hai lại phóng ra ầm ầm, đầy trời đều là huyết mang.

Những vòng tròn rất giống làn sóng gợn rung động lại một lần nữa đánh cho Phong Hàn Nghiêu phun ra một ngụm máu tươi.- Ha ha!

Cự Kình Phong gia có chiến lực thật sự quá yếu, cho dù đã xuất ra Linh Khí, cũng vô lực xoay chuyển tình thế.

Hôm nay phải để thây lại trong tay Lục Quân ta.Lục Quân là một trong các hộ điện Pháp Vương của Đệ Thất Điện, cũng là Cự Kình tu luyện năm trăm trở lên, lực công kích tại Đệ Thất Điện có khả năng xếp vào năm bậc hàng đầu.Hai vị Cự Kình đại chiến, lực lượng lan đến cực kì khủng bố.

Có quả núi cao bị sụp đổ theo, đá lăn loạn xuống, cây cổ thụ biến thành những mảnh nhỏ.

Chỉ tùy tiện dư âm làn sóng kia cũng đã đáng sợ như giống như Địa Ngục Tử Mang ( ánh tím địa ngục), hủy diệt tất cả mọi thứ.Phong Hàn Nghiêu không ngăn được công kích của Lục Quân đành liên tiếp bại lui, mũ mãng trên đầu đều vỡ tung, tóc bạc rủ rơi xuống.Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn trận Cự Kình đại chiến này.

Đối với ba vị lão tổ Phong gia kia thì hắn cũng không có một chút thiện cảm, ba lão hỗn đản tham lam mà thôi.

Chỉ vì Cưu Cửu Quái Bào do mẫu thân lưu lại mà đem trục xuất Phong Phi Vân khỏi Phong gia, sai người nhốt gia gia, phái người đi truy bắt phụ thân.Vì luyện hóa Cưu Cửu Quái Bào, thậm chí không tiếc sức muốn vây giết Phong Phi Vân.

Những cừu hận này, Phong Phi Vân đều khắc sâu ghi nhớ ở trong lòng.

Cho dù tu sĩ Đệ Thất Điện không giết ba lão cẩu này, nếu như hắn có cơ hội thì tất nhiên cũng sẽ ra tay giết người.Khi sư diệt tổ thì đã làm sao, ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa.Nhưng mà đối với các đệ tử Phong gia khác, Phong Phi Vân lại không có loại cừu hận này, có đôi khi thậm chí sẽ ra tay cứu giúp.- Lục Quân, Đệ Thất Điện các ngươi khinh người quá đáng, không phải là muốn đoạt Cưu Cửu Quái Bào, hà tất ra tay đối với những bé gái và anh tài trẻ tuổi vô tội Phong gia ?Một đạo ánh vàng rực rỡ bay ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa, vị lão tổ thứ hai của Phong gia cũng bay ra, cùng với Phong Hàn Nghiêu đồng thời bắt đầu chiến đấu với Lục Quân.Ba vị Cự Kình cùng đánh chung một chỗ.Hai vị Cự Kình Phong gia, khó khăn lắm mới chặn được một mình Lục Quân.Đồng thời đối đầu hai vị Cự Kình, Lục Quân lại càng đánh càng hăng.

Chiến khí toàn thân đều ngưng tụ thành một tầng mây, cười thoải mái mà nói:- Hai lão thất phu các ngươi này, thủ đoạn so với Đệ Thất Điện chúng ta cũng chẳng quang minh được hơn là bao.

Năm đó vì chiếm lấy Cưu Cửu Quái Bào, chính là ngay cả tiểu bối gia tộc của chính mình đều phải ra tay giết chết.Hai vị Cự Kình Phong gia đều có sắc mặt âm trầm, đều tự xuất ra một kiện Linh Khí, đồng thời nện thẳng về hướng Lục Quân ở phía trước, làm cho lớp bùn trên mặt đất bị thổi lên cao trăm trượng.Đây là đại chiến của cấp bậc Cự Kình, quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Tu sĩ còn chưa đạt tới cấp bậc Cự Kình, nếu như nhúng tay thì sẽ bị giết chết tươi trong nháy mắt.Bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa đã lâm vào một cảnh hoàn toàn hỗn loạn.Ánh mắt Phong Phi Vân chợt khựng lại.

Hắn thấy một thiếu nữ vung tay vung chân chạy ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa.

Thiếu nữ này cũng áng chừng mười ba, mười bốn tuổi, vóc dáng thanh tú, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe tựa như bồ đào màu đen thạch anh.Phong Phi Vân lúc đầu vừa nhìn, thật đúng là cũng không nhận ra nàng ngay được.

Cho đến lúc nhìn thấy con Bạch Miêu Nhi trong lòng nàng thì mới dám khẳng định thiếu nữ duyên dáng yêu kiều lại chính là Tiểu Tà Ma.Hai năm trôi qua, cái đuôi nhỏ đã từng đi theo phía sau lưng hắn đã cao lên khá nhiều.

Mà ngay cả bộ ngực đều đã bắt đầu có hơi nhú lên.

Nữ hài tử phát dục thì trong thời gian hai năm này sẽ đột nhiên liền trưởng thành, từ một tiểu La Lỵ dễ thương, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp dung mạo thanh nhã.Nhìn thiếu nữ dịu dàng ít nói mà thanh nhã như vậy, ai mà biết nàng chính là Tiểu Tà Ma tà khí kinh hoàng kia ?Tiểu Tà Ma mắt nhung sáng ngời thanh nhã, trong tay lấy ra một cái túi Lưu Kim màu tím.

Một đám mây màu tím ùa ra từ trong túi.

Nó bao bọc lấy một trăm ba mươi bốn nữ nhân Phong gia kia vào trong đám mây màu tím.- Thu hoạch!Đám mây màu tím lui về như nước thủy triều, rồi thu vào trong Lưu Kim túi.

Một sợi dây vừa quấn lấy, liền lại bị nàng buộc lại ở trên vòng eo nhỏ- Đại công cáo thành.- Lớn mật, cũng dám cứu đi nữ nhân Phong gia, giao ra cho ta đây.Vạn Hương Sầm biến thành một mảnh hoa vũ, mang theo hương thơm đầy người mà bay về hướng Tiểu Tà Ma.Có mười hai ông lão cảnh giới Thiên Mệnh, theo sát ở phía sau Vạn Hương Sầm, như mười hai đạo khói bụi màu đen, cuồn cuộn cuốn lại đây.- Ha hả, đến a!

Đến a!

Bắt được ta, ta liền cho ngươi.

Thơm quá, thơm quá, không chịu được, thật sự là không chịu được!Tiểu Tà Ma thụt thò đầu lưỡi, liếc mắt nhìn Vạn Hương Sầm rồi xoay người liền chạy.Meo meo!

Meo meo!Bạch Miêu Nhi bay ra từ trong lòng nàng, trên người bốc lên một đám hào quang màu trắng.

Đến khi hào quang tan hết, Bạch Miêu Nhi liền đã lớn chừng như con cọp vậy.

Nó có chín cái đuôi, trên trán vẫn còn hiện rã những đường hoa văn như một chữ "Cửu".

Meo meoTrên trán con cọp là hình chữ "Vương", trên trán con mèo Đạm Đạm chính là chữ "Cửu".- Mỹ nữ, cúi chào!Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng Đạm Đạm, vững vàng đi lên trên bốn phiến Hỏa Vân, nó bay lên không.

Còn nha đầu kia vẫn còn xoay người, vẫy tay cáo biệt tươi cười đối với Vạn Hương Sầm.Đạm Đạm có tốc độ phi hành cực nhanh, coi như Vạn Hương Sầm là cấp tu sĩ khác mà cũng kém thật xa không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tà Ma trốn.- Tiểu Tà Ma Phong gia, sớm muộn sẽ có một ngày, ta muốn ngươi không cười nổi.Vạn Hương Sầm mang theo một làn gió thơm, bay xuống từ giữa không trung, rồi đứng ở trên tột đỉnh núi, nhìn chăm chú thiếu nữ cưỡi miêu nhi ở phía chân trời kia, trong mắt nhung lộ vẻ sắc lạnh.Gió thu lạnh lùng, thổi cho mái tóc xanh của Vạn Hương Sầm tung bay.Mà ngay cả những sợi tóc mảnh mai kia cũng tỏa ra hương thơm mê người.-------Chương 613: Cầm nã yêu nữ (1)Dưới nửa vầng trăng, da thịt trên mặt nàng óng ánh tựa như ngọc, hàng mi như liễu, giống như nàng tiên từ Tiên Giới giáng xuống.Liền vào lúc nàng tính toán quay về, từ phía sau truyền đến một tiếng ho khan của nam nhân, khụ khụ rất nặng.

Tựa hồ phải moi hết lục phủ ngũ tạng từ trong thân thể ra ngoài.- Ai?Vạn Hương Sầm cả kinh, lại có người có thể không một tiếng động tiếp cận chính mình.- Khụ khụ, một nam nhân để ngươi không cười nổi.Trong bóng tối, chậm rãi đi ra một nam nhân có vẻ bệnh tật, ống tay áo che tại miệng, vẫn còn ho khan.

Nhưng mà đôi mắt kia của hắn lại đặc biệt sáng ngời, sáng ngời tựa như hai ngôi sao lạnh.Khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười khẽ, cười đến khiến cho bất cứ một người nữ nhân nào trong thiên hạ đều sẽ sợ hãi trong lòng....Màn đêm như làn sương lạnh giá, gió lạnh thổi bay áo khoác, trong không khí tràn ngập mùi vị đắng chát sơn dã của cây khổ chá.- Là ngươi!Vạn Hương Sầm mắt nhung chớp động tỏa ra màu sắc khác thường.

Nàng nhìn chăm chú thiếu niên đi ra từ trong bóng tối này.

Đôi tay ngọc thon thả chắp ở phía sau, từ lòng bàn tay tỏa ra một vầng ánh sáng.

Nó biến thành cánh hoa linh khí màu hồng nhạt, sắc bén tựa như lưỡi dao, tỏa ra Hỏa Diễm.Từ trong da thịt ngọc ngà của nàng tản ra một mùi hương thơm mát.

Nàng đứng ở trên đỉnh núi mà tựa như một cây linh hoa tinh khiết.Mùi thơm trời sinh mà đến này đã thu hút tới một số lớn linh điệp.Phong Phi Vân từ từ đi tới, hắn hỏi:- Đang kinh ngạc là ta còn chưa chết?Vạn Hương Sầm mảnh mai chập chờn, dải lụa màu trên vai được một cỗ linh khí màu tím dẫn động bắt đầu nhẹ nhàng nâng lên như cánh bướm sặc sỡ.

Mấy sợi tóc trên đầu phớt qua gương mặt có vẻ đặc biệt phong tình vạn chủng, nàng lại cười nói:- Ta chỉ là đang rất ngạc nhiên, vào lúc sinh mệnh của ngươi không còn nhiều, thì hẳn phải là đi tìm mĩ nhân Đệ Nhất Thiên Hạ của ngươi, làm thế nào mà lại tới đây?Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!Bốn đạo bóng dáng thon thả yểu điệu bay từ trong đêm tối.

Bốn người nữ nhân mặc trường bào màu đen, dáng người cao dong dỏng, hai chân thon thả bay xuống.

Mọi người bọn họ đều có tu vi không tầm thường, trên làn da trắng lưu động được tinh quang, trên đỉnh đầu trôi nổi một tòa Hắc Liên.

Trên mỗi một sợi tóc đều tràn ngập linh khí, nhổ xuống một sợi tóc, đều có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất.Mười hai Lộ bụi mù đen tuyền cuồn cuộn vọt tới, mười hai ông lão đã sống mấy trăm năm chạy tới.

Bọn họ đều là cảnh giới Thiên Mệnh, liền đứng ở phía sau Vạn Hương Sầm, tinh mang đen tuyền ở sau lưng bọn họ bắt đầu khởi động, tựa như lưng đeo một mảnh Hắc Vân Ma tôn.Bốn vị nữ hộ điện và mười hai Lộ Điện Hạ Hộ Đạo Nhân đồng thời chạy tới, sức mạnh bên Vạn Hương Sầm lập tức tăng nhiều.Lúc trước tu vi của nàng đã trên Phong Phi Vân, giờ phút này càng không sợ.

Dưới chân dẫm một mảnh hoa vũ, thân thể bắt đầu bồng bềnh, nàng đứng ở giữa không trung trên một tòa Thất Phẩm Liên Thai nở rộ.- Bắt sống Yêu Ma Chi Tử, ai có thể lấy được Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn, Điện Chủ tất có trọng thưởng.Vạn Hương Sầm ngồi ở trên Thất Phẩm Liên Thai, gương mặt tinh xảo tuyệt vời đắm chìm trong ánh trăng trong trẻo, càng tôn thêm vài phần cao quý.- Nếu hắn đi tìm cái chết, ta đây sẽ tới đưa hắn một đoạn đường.Một ông lão hai tay kết xuất ấn quyết, giữa hai tay phát ra một vầng sáng xanh.

Một thanh kiếm cổ màu xanh dài ba thước bay ra từ trong vầng sáng xanh.

Nó nâng cái đuôi thật dài mà lao về hướng tới Phong Phi Vân.Phong Phi Vân chậm rãi vươn một ngón tay, một chùm tia sáng màu vàng hiện ra trên ngón tay.

Nó ngưng tụ một nửa khí lực của vùng rừng núi, một ngón tay đã đập vỡ thanh kiếm cổ màu xanh này.Chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân thể đột nhiên mất đi bóng dáng.

Vào lúc lại xuất hiện lần nữa thì hắn đã đứng ở phía sau lão già kia, lại qua loa hời hợt điểm ra một ngón tay.Chỉ quang bay ra.Tức thì xuyên thủng hộ thể chỉ quang bên ngoài lớp da của ông lão, đâm tới phá vỡ gáy lão, cắn nát thần thức trong đầu lão.- Rầm!Thân hình già nua chợt ngã thẳng cẳng xuống trên mặt đất, trong hai mắt trống rỗng có một tia tiên huyết chảy ra.Một ông lão đã sống hơn ba trăm năm, liền chết như vậy ở trong tay Phong Phi Vân.- Tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện cũng chỉ đến như vậy, phế vật thôi.Phong Phi Vân quay đầu, nhìn chòng chọc về hướng Vạn Hương Sầm ở giữa không trung, thân thể chợt biến thành một đạo khói trắng.

Hắn bay lên, bụi mù liền cuốn về hướng Vạn Hương Sầm.- Lớn mật, cũng dám bất kính đối với điện hạ chúng ta.Bốn nữ nhân khoác áo choàng vàng đen đồng thời phi thân lên, dáng người thon thả mà lại nhanh nhạy.

Trên đỉnh đầu xuất ra Hắc Liên làm bộc phát ra bốn cỗ lực lượng khí thế sáng ngời, như bốn vầng mặt trời đen.Bốn vị nữ hộ điện này đều là tu sĩ thiên tư tuyệt đỉnh, đã trải qua tôi luyện sinh tử, xông qua cấm địa chết người, đều có thể sinh tồn trong ma sơn mà dị thú thường lui tới.

Số tu sĩ chết ở trong tay bọn họ, quả thực vô số kể.Bông Hắc Liên trên đỉnh đầu bọn họ chính là một loại tà pháp cấp bậc tuyệt học, mặc dù so sánh không bằng mười hai đại tà công, cũng đã không còn kém nhiều.Đặc biệt bốn người bọn họ liên thủ thì chiến lực càng không phải chuyện đùa, đã từng đánh một vị tu sĩ tiền bối Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng đến trọng thương.Thân thể Phong Phi Vân tựa như u linh, xuyên qua không gian giữa bốn đóa Hắc Liên, xuất nhập như chỗ không người.

Bốn vị nữ hộ điện căn bản là không thể ngăn cản cước bộ của hắn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Hai quyền nện ầm ầm từ phía dưới lên, ánh vàng lấp lánh, quyền đầu lớn như cái đấu.

Đây là quyền pháp do hai ông lão mặt vàng đánh ra, trên quyền ngưng tụ được sức mạnh cần thiết của long hổ.Hai ông lão này chủ tu lực lượng, đã có thể đánh ra lực lượng một hổ, huyết khí trên người có thể ngăn sông lật biển.Phong Phi Vân trực tiếp duỗi tay ra, một cái chưởng ấn cực lớn vỗ ra ngoài, trên đó ngưng tụ được năm chủng loại sắc thái, đen, xanh, vàng, trắng, đỏ, tựa như năm đám Linh Vân tràn ngập ở lòng bàn tay.Bàn tay cực lớn hạ xuống, trực tiếp đánh nát quyền ảnh màu vàng.

Hai ông lão này tức thì bị chưởng ấn đánh cho chia năm xẻ bảy, toàn bộ không còn lực để đánh lại.Đã có ba ông lão cấp bậc Thiên Mệnh chết ở trong tay Phong Phi Vân, ở trước mặt của hắn không chống đỡ được quá một hiệp.- May là Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bằng không đương thời không người có thể tranh giành cùng hắn.Vạn Hương Sầm nhìn Phong Phi Vân đang đi bước một tới gần, bốn vị nữ hộ điện và mười hai vị Điện Hạ Hộ Đạo Nhân cũng không thể ngăn nổi bước tiến của hắn.Đây chính là một vị sát thần, cho dù là trúng Diêm Vương Hủ Huyết, thì vẫn có nhuệ khí động trời.

Số người trong thế hệ trẻ tuổi có thể ngăn cản hắn, cực kì ít ỏi đến đáng thương.-------Chương 614: Cầm nã yêu nữ (2)Vạn Hương Sầm đã đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng, thiên tư tuyệt đỉnh, chính là điện hạ một điện, tương lai có khả năng kế thừa vị trí Điện ChủVới tu vi này căn bản là nàng không sợ hãi Phong Phi Vân, coi như Phong Phi Vân không có trúng Diêm Vương Hủ Huyết, muốn tại cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng mà đánh bại nàng thì đó cũng là chuyện không có khả năng.Có thể trở thành điện hạ một điện, đó đều là thiên kiêu không tầm thường, ai cũng đều không phải dễ chọc.- Rầm!Phong Phi Vân đánh ra nhị phẩm linh khí Lôi Hỏa Châu, dẫn động Lôi Kiếp tứ phương, một mảnh lôi hải ngưng tụ ra trên đỉnh đầu Vạn Hương Sầm rồi giáng xuống.Vạn Hương Sầm ngồi xếp bằng yên tĩnh, trôi nổi trên Thất Phẩm Liên Thai.

Ống tay áo xanh bằng lụa mỏng vung lên, một đám mây màu xanh cuốn tới liền trực tiếp phá vỡ lôi hải.Nàng vươn tay ngọc thon thả, muốn cướp lấy Lôi Hỏa Châu.- Một kiện Nhị Phẩm Linh Khí nắm giữ ở trong tay kẻ sắp chết như ngươi thì thật sự rất đáng tiếc, hãy để cho ta đến thay ngươi bảo quản đi!Vạn Hương Sầm đôi mắt mơ màng, hàng lông mi dài đang chớp chớp, có vẻ hơi cười khẽ.Đây chính là một kiện Nhị Phẩm Linh Khí, giá trị phi phàm, coi như là cường giả cấp bậc Cự Phách đều sẽ phải động tâm.- Cái đó thì còn phải xem ngươi có bản lĩnh kia hay không.Âm thanh của Phong Phi Vân vang lên trong gió lạnh.Một đạo gió xoáy lướt qua bên cạnh Vạn Hương Sầm, một đạo chưởng ấn thật lớn đánh ra từ trong gió xoáy, ngay sau đó bóng người Phong Phi Vân cũng bay ra từ trong gió xoáy.Tốc độ thật nhanh.Vạn Hương Sầm hơi kinh hãi, tốc độ của Phong Phi Vân cũng thật là đáng sợ, quả thực có thể so với Bán Bộ Cự Phách, tu sĩ dưới cấp Bán Bộ Cự Phách, không người có thể so sánh tốc độ cùng hắn.Một chưởng này giống như tia chớp bay tới gần.Vạn Hương Sầm mặc dù gặp nguy không loạn, vươn một cánh tay trắng nõn, năm ngón tay mảnh dẻ tựa như con rắn trắng nhỏ.

Một mảnh cánh hoa xanh ngọc lấp lánh bay ra từ lòng bàn tay nàng, xé nát một chưởng này của Phong Phi Vân.- Hưu!Thất Phẩm Liên Thai dưới trướng nàng biến thành một đạo ánh sáng lung linh bay đi ra ngoài.

Tu vi của Phong Phi Vân mặc dù không bằng nàng, nhưng mà tốc độ lại nhanh đến đáng sợ, khiến cho nàng cảm giác được một tia nguy hiểm.Nàng không muốn mạo hiểm.

Dù sao nữ nhân rơi vào trong tay Phong Phi Vân cũng không có kết cục tốt.

Quả thật là nàng không muốn không cẩn thận để rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sao lại để cho nàng toại nguyện.

Hắn vốn chính là vì muốn bắt Vạn Hương Sầm, nên mới có thể hiện thân, đương nhiên không có khả năng để cho nàng đào tẩu.Vạn Hương Sầm chính là một con riêng của Thi Động động chủ truyền thừa từ thuở xa xưa ở phủ Bắc Cương, có được thân phận không phải tầm thường.

Cho dù là những Thái Thượng trưởng lão Đệ Thất Điện đều phải kiêng kỵ nàng ba phần.Chỉ cần bắt được nàng, như vậy liền có được lợi thế đàm phán với tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện.

Cho dù Cưu Cửu Quái Bào bị tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện đoạt đi, Phong Phi Vân cũng có thể lấy Vạn Hương Sầm làm con tin, đổi lại Cưu Cửu Quái Bào.Đây là xuất một nước cờ hiểm, dù sao tu vi Vạn Hương Sầm so với hắn cao hơn năm lần trở lên, huống chi còn có bốn vị nữ hộ điện tu vi không thấp hơn so với Phong Phi Vân và mười hai ông lão cảnh giới Thiên Mệnh.Nếu muốn bắt nàng, nhất định phải phối hợp thiên thời địa lợi, nhưng lại nhất định phải trong thời gian ngắn ngủi nhất là đã bắt được nàng.

Bằng không nếu như kinh động đến Cự Phách của Đệ Thất Điện, như vậy tất cả bố trí đều sẽ thất bại trong gang tấc.Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp, hơn nữa một khi thất bại vẫn còn có thể chết không toàn thây, nhưng mà Phong Phi Vân đều không sợ hãi chút nào.Hắn cảm giác được đáng giá mạo hiểm, nếu muốn cướp thịt miệng hùm, tự nhiên phải mạo hiểm.- Xoạt!Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân thể giống như gió xoáy, trực tiếp đuổi theo về hướng Vạn Hương Sầm.

Nếu như để cho nàng bay trở về trong trận doanh Đệ Thất Điện, như vậy liền không còn có cơ hội.- Phong Phi Vân, lá gan của ngươi thật sự quá lớn, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh nhau với điện hạ ?- Trước qua cửa ải này của chúng ta rồi hãy nói sau.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Bốn vị nữ hộ điện đồng thời vươn cánh tay ngọc mảnh khảnh, trên cổ tay chảy ra một vết máu, tràn ra một mảnh huyết vụ rồi nhập vào trong bốn đóa Hắc Liên.Bốn đóa Hắc Liên xoay quanh lẫn nhau, rồi nhập vào chung một chỗ hình thành một đóa ma hoa thật lớn.

Nó bộc phát ra lực lượng có tính hủy diệt, tựa như cơn lốc xoáy xoay tròn bay ra.Ma hoa dẫn tới gió lạnh Hóa Long, lực lượng có tính xé rách cuốn tận trời cao, làm cho thể xác và tinh thần của người ta đều sợ run.Bốn vị nữ hộ điện này đều chính là nhân vật không thể coi thường, mỗi một nàng đều tài hoa hơn người, thuộc về cấp bậc anh tài nghịch thiên, chiến lực so với Phong Phi Vân không kém bao nhiêu.Bọn họ liên thủ xuất một chiêu, một cỗ khí thế hào hùng khiến cho chín ông lão còn sống kia đều phải né tránh, sợ bị lực lượng của ma hoa làm tổn thương đến.Phong Phi Vân cũng ngừng bước chân lại, điều động ra "Vũ Hóa Đài" trong đan điền.Thần đài màu đen chỉ cao có ba mươi ba trượng, tựa như một mặt Thánh Bia mang theo linh khí của Tử Phủ từ trên trời hạ xuống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Trên Vũ Hóa Đài ngưng tụ linh hồn của mười tám vị nhâ tài chí cao vô thượng, uy thế đáng sợ như thế nào.

Nó xuất ra một chiêu, từ trên vòm trời cũng có Lôi Đình giáng xuống, trực tiếp đánh bay ma hoa màu đen đi ra ngoài.Phong Phi Vân mượn một cỗ lực lượng phản xung này, đạp lên Vũ Hóa Đài mà trực tiếp bay đến phía trên Vạn Hương Sầm, từ trên trời áp xuống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Tiên nhan Vạn Hương Sầm mang theo vài phần châm chọc, Thất Phẩm Liên Thai dưới thân đã bay đến phía trên một con sông lớn thì ngừng lại.

Vòng ngực vểnh lên kiêu ngạo với người, vóc dáng xinh đẹp khuynh thành đứng ở trên đài sen xanh, như tiên nữ băng qua biển xanh, thanh nhã vượt khỏi đời thường.Nàng chậm rãi vươn một cánh tay ngọc.Cánh tay của nàng nhỏ như thanh ngọc, làm tung bay những cánh hoa đỏ rực, không ngờ lấy tay ngăn cản được Vũ Hóa Đài khổng lồ.Phong Phi Vân đứng ở trên Vũ Hóa Đài, đánh ra kình lực toàn thân, trong thân thể có tiếng thú gầm không dứt.

Hơn tám nghìn con dị thú chiến hồn bay ra, có con như sư tử, có con như mãng xà, có con thân người với bốn đôi cánh, có con lân phiến bao trùm toàn thân...Lực lượng của dị thú chiến hồn đột phá xuống phía dưới, khiến cho Vũ Hóa Đài biến thành Phiên Thiên Ấn, phát ra lực lượng rung trời chuyển đất.- Lực lượng của Phong Phi Vân lại đáng sợ như thế, khó trách có thể được xưng là chiến lực đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới.Vạn Hương Sầm dù sao cũng là nữ nhân đã trải qua sóng to gió lớn, cũng không phải những thiên kim tiểu thư quanh hàng năm sống trong khuê phòng có khả năng bằng được.-------Chương 615: Tổ Địa rơi vào tay giặc (1)Mùi hương thơm mát trên người bắt đầu trở nên đậm đặc, hương khí đều phô ra sắc thái hồng nhạt, trở thành mắt thường có thể thấy được.Thân thể và Thất Phẩm Liên Thai ở dưới chân liền dung hợp, toàn thân đều là màu xanh thánh khiết.

Một thanh Lưu Ly Thiên Chiếu Cung nắm ở trong tay, một tay căng dây biến cây cung thành vầng trăng tròn.Một mũi tên với đuôi ánh sáng dài hơn mười thước rời cung bay ra, đánh cho Vũ Hóa Đài đều bị rung mạnh, mười sáu con dị thú chiến hồn tu vi năm trăm năm bị chấn nát biến thành trận mưa nhỏ.Nàng nhanh chóng lôi ra mũi tên thứ hai, nhắm ngay vào ngực Phong Phi Vân.

Ngón tay vừa buông, một mũi tên với đuôi ánh sáng dài hơn hai mươi thước bay ra, uy lực so sánh một mũi tên vừa rồi kia thì còn lớn hơn bẩy, tám lần.Phong Phi Vân vội vàng xuất ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, sáu bức thần đồ hiện ra trước người, bao bọc lấy thân thể.Thất Phẩm Liên Thai và Lưu Ly Thiên Chiếu Cung đều là Nhất Phẩm Linh Khí, trên đó có thiết lập hoa văn trận pháp, trải qua mấy trăm năm mới thai nghén ra linh tính, uy lực không phải chuyện đùa.Thất Phẩm Liên Thai có thể làm tăng lên chiến lực của nàng, ngưng tụ linh khí nhanh hơn, phát huy ra được cảnh giới lực lượng cao hơn.Lưu Ly Thiên Chiếu Cung có lực công kích có thể xuyên núi phá đất, nắm giữ ở trong tay nàng có thể bắn chết tu sĩ với cảnh giới cao hơn so với nàng.Uy lực của hai kiện Linh Khí mà Vạn Hương Sầm có lực lượng với tính áp đảo, đã đánh bay Vũ Hóa Đài.

Sức mạnh mũi tên thứ ba đã đạt tới cái đuôi ánh sáng dài hơn ba chục thước, quả thực tựa như một ánh mặt trời.Sáu bức thần đồ bảo vệ Phong Phi Vân bị một đạo quang tiễn này đánh đến lõm xuống, đầu mũi tên sắc bén không ngừng tiếp cận vị trí ngực của Phong Phi Vân."

Ba!"

Thần đồ bị đâm thủng, mũi quang tiễn đụng vào thân thể Phong Phi Vân, xuyên luôn qua người.Phong Phi Vân phát ra một tiếng hét thảm, từ giữa không trung rơi xuống, trên người bắn ra đầy tiên huyết.

Bùm bùm một tiếng, rơi vào trong dòng nước chảy xiết.Trong mắt Vạn Hương Sầm lộ ra nụ cười đắc ý, khoác cây Lưu Ly Thiên Chiếu Cung ở trên lưng, thu Thất Phẩm Liên Thai rồi bay đến trên mặt sông.

Một đôi mắt nhung như Đan Phượng bắn ra hai đạo linh quang, tìm kiếm tung tích của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân muốn bắt nàng, làm sao nàng không muốn bắt Phong Phi Vân.

Chỉ có chiếm được Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân, mới có thể tế luyện Cưu Cửu Quái Bào, đây là mục đích lớn nhất của Đệ Thất Điện Sâm La Điện trong lần tấn công Phong gia này.Đây là một dòng sông lớn chảy qua giữa hai quả núi, hai bên bờ sông mọc đầy những cây phong đỏ xanh um tươi tốt.

Dưới bóng đêm trông chúng có vẻ cực kì thần bí, có những con sinh vật chưa biết ẩn núp trong rừng, ánh mắt xanh lè.Những con này là dị thú sinh ra trong núi hoang đầm lầy lớn.

Dưới uy áp khổng lồ của Vạn Hương Sầm, toàn bộ đều chậm rãi lùi bước.

Bọn chúng biết nữ nhân xinh đẹp trước mắt đang trôi nổi trên mặt sông này không dễ chọc.Nước sông lạnh lẽo, tạo ra rất nhiều dòng nước xoáy.Trong nước có rất nhiều Thủy Sinh vật, trong đó có con đã hiểu được đạo tu luyện, còn sống trăm năm trở lên đã biến thành dị thú trong nước.- Kỳ quái, chẳng lẽ Phong Phi Vân đã chết?

Xác chìm đáy nước ?Chung quanh Vạn Hương Sầm lượn lờ hoa vũ, mùi thơm trên người làm cho người ta say mê.

Những Thủy Sinh vật dưới nước này sau khi ngửi được mùi thơm trên người nàng, đều đầu váng mắt hoa, lặn sâu xuống đáy nước.Một nữ nhân thơm phức, luôn càng làm cho nam nhân mê luyến.Từ dưới mặt nước có một bóng đen bay vút tới, tốc độ của nó cũng rất nhanh.

Chỉ trong nháy mắt liền lại xuất hiện ra ở phía dưới thân thể Vạn Hương Sầm.Bóng đen này tự nhiên chính là Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân che giấu khí tức, chìm ở trong nước mà nhìn về hướng phía.

Xuyên thấu qua nước sông trong suốt, có thể thấy quần lụa mỏng màu xanh trên người Vạn Hương Sầm, từng lớp từng lớp, lờ mờ.Còn có đôi chân ngọc thon thả và mượt mà kia bên trong cái váy.

Vẻn vẹn chỉ là liếc mắt nhìn một lần, liền dẫn đến tiểu phúc người ta căng cứng phát đau.

Hắn rất muốn đưa tay đến trên bắp đùi nàng mà véo một cái, nếm trải sự mịn màng và co dãn kia.Vóc người yêu nữ này quả nhiên thuộc về tuyệt phẩm, một đôi chân kia quả thực dụ hoặc người ta tới cực điểm.

Chỉ là bình thường đều giấu ở dưới váy sam, nhưng lúc này lại bị phong Phi Vũ nhìn thấy sạch sẽ.Chỉ sợ cũng chỉ có Phong Phi Vân mới dám dưới váy Vạn Hương Sầm mà ngắm nhìn cảnh xuân mê người kia.

Những người khác, ai cũng không có lá gan đó.Lông mày lá liễu của Vạn Hương Sầm nhướn lên một cái.

Nàng cảm giác dưới đáy nước truyền đến một tia dao động rất nhỏ tới cực điểm, nàng vừa mới tính toán xuất ra Thất Phẩm Liên Thai...- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân đã sớm một bước nhô lên khỏi mặt nước.

Hắn vươn một đôi tay to, trực tiếp túm lấy hai chân của Vạn Hương Sầm, kéo giật nàng xuống phía dưới một cái.

Bùm bùm một tiếng, trực tiếp kéo nàng vào trong nước sông.Tốc độ của Phong Phi Vân so sánh Vạn Hương Sầm nhanh hơn mấy lần, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đều đã bị kéo tới đáy sông, ấn vào trong lớp bùn sông thật dầy.Vạn Hương Sầm dù sao chính là tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng, tài trí cao siêu, đã trải qua vô số sát kiếp, đối với nguy cơ có năng lực ứng biến cực mạnh.

Phong Phi Vân tóm lấy hai chân nàng, vẫn còn kéo nàng về hướng vào chỗ sâu trong nước bùn.Hai tròng mắt nàng phát lạnh, trong nháy mắt liền xuất ra pháp khí bổn mạng trong đan điền.Một vệt sáng xanh bay ra từ vị trí tiểu phúc của nàng, đánh thẳng vào ngực Phong Phi Vân.Đây là một cái vòng cổ, lại làm cực kì khéo léo.

Nhưng mà lực lượng lại vô cùng khổng lồ, làm cho nước ở đáy sông đa phần bốc hơi lên thành thủy khí trong trong nháy mắt.Phong Phi Vân khóe miệng có hơi nhếch lên một cái, đẳng cấp chính là cơ hội này.Pháp khí bổn mạng của nàng vừa mới bay ra đan điền, Phong Phi Vân và nàng cách nhau cực kì gần nên hắn lấy tốc độ nhanh hơn để xuất thủ.

Một quyền đánh thẳng vào vị trí tiểu phúc đan điền của nàng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Một cỗ lực lượng xẻ núi phá đá từ quyền của Phong Phi Vân truyền ra, làm cho đan điền của Vạn Hương Sầm bị nện đến có vết rạn nhiều chỗ.Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, trực tiếp khiến cho vị Tà Tông điện hạ này đau đến ngất đi.

Thân thể co giật một cái, hai mắt trở nên trắng dã, từ trong miệng trào ra huyết, thân thể mềm mại liền mềm nhũn chìm ở trong nước bùn.Uy lực khủng bố của chiếc vòng cổ kia đều đã đánh tới vị trí ngực của Phong Phi Vân, lại đột nhiên mất đi khống chế, miễn cưỡng ngừng lại, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Tất cả quá trình, đều phát sinh trong lúc nhanh như chớp giật.

Mỗi một bước của Phong Phi Vân, tất cả được cho là cực kì tuyệt diệu.

Muốn bắt cao thủ như Vạn Hương Sầm thế này, chỉ có một chữ "nhanh".-------Chương 616: Tổ Địa rơi vào tay giặc (2)Nếu so với pháp khí bổn mạng thì tốc độ giết người của hắn còn nhanh hơn.Vạn Hương Sầm có tu vi cao hơn Phong Phi Vân quá nhiều, Phong Phi Vân vừa rồi nếu là chỉ chậm trong một tích tắc, như vậy người bị chết chính là hắn.

Pháp khí bổn mạng mà Vạn Hương Sầm đánh ra, có thể nện hắn thành mảnh vụn.Sau một hồi lâu, bốn vị nữ hộ điện và chín vị thiên mệnh hộ đạo nhân Đệ Thất Điện Sâm La Điện, từ xa xa bay tới, trực tiếp nhảy vào trong sông lớn.

Nhưng mà lại căn bản không tìm được bóng dáng của Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm.- Nguy rồi, điện hạ bị Phong Phi Vân bắt đi.Bốn vị nữ hộ điện sắc mặt đại biến, thân phận của Vạn Hương Sầm thì bọn họ so với ai khác đều biết rõ ràng.

Thế này là thật sự xảy ra đại sự.Một đêm này, hai vị Cự Kình lão tổ Phong gia chết thảm, bị Anh Túc phó Điện Chủ Đệ Thất Điện tự mình ra tay giết chết, thi thể bị treo tại một thác nước trên tòa Vân Phong.Huyền Tinh Đại Trận bị công phá, tu sĩ Đệ Thất Điện xông vào Huyền Tinh Phúc Địa, Tổ Địa Phong gia hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Trên trăm vạn đệ tử Phong gia sa vào làm tù nhân.Những đệ tử Phong gia thề chống cự toàn bộ bị giết chết, thi thể xếp thành một quả núi lớn, máu tươi tụ tập thành một dòng nước lũ.Nhưng mà Cưu Cửu Quái Bào lại bị một vị lão tổ cuối cùng của Phong gia mang đi, trốn ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa.

Có hai vị Cự Kình tà đạo đuổi giết, đến nay không có phản hồi.Mặc dù tạm thời không có thu được Cưu Cửu Quái Bào, nhưng mà lại chiếm được của cải Phong gia thu thập hơn một ngàn năm.

Có đại lượng Linh Thạch, linh đan, trăm năm dị thảo, Linh Thảo ngàn năm, còn có hai kiện Linh Khí....v..v....Liền vào lúc tất cả tu sĩ tà đạo đều đang mừng công hát vang, một tin tức không tốt truyền đến- Chủ nhân tương lai của Đệ Thất Điện, điện hạ Vạn Hương Sầm, bị Phong Phi Vân bắt đi.Sau khi tin tức thứ nhất truyền tới trong tai tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện, tất cả mọi người tập thể kêu thất thanh, ai nấy đều không cười nổi.Cái tên Phong Phi Vân, bọn chúng tự nhiên không người không biết.

Đây chính là một cái tên khiến cho tu sĩ tà đạo Sâm La Thập Điện đều phải đau đầu.Cũng chính bởi vì vậy, tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện mới không cười nổi.

Phong Phi Vân là ai?

Đây chính là một kẻ so với tu sĩ tà đạo bọn hắn thì còn phải vô sỉ hạ lưu hơn.

Đệ nhất mỹ nhân Bạch Như Tuyết Đệ Tứ Điện Sâm La Điện, đệ nhất mỹ nhân Lục Ly Vi Đệ Thập Điện Sâm La Điện đều là bị hắn cưỡng gian.Đến nay tu sĩ Tà Tông Đệ Tứ Điện và Đệ Thập Điện đều không ngẩng đầu lên làm người nổi, thường xuyên bị người cười nhạo.

Ở trong tà đạo, xem như bị mất hết mặt mày.Nếu như nói tu sĩ Sâm La Điện, đều là Tà Nhân người gặp người sợ.

Như vậy Sâm La Điện sợ nhất gặp phải chính là Phong Phi Vân.So sánh tu sĩ tà đạo càng vô sỉ hơn, so sánh tu sĩ tà đạo càng không biết xấu hổ hơn.Quả thực chính là kẻ không tiết tháo, không mặt mũi nào, vô liêm sỉ.

Sản phẩm ba không chính hiệu, gặp phải người như thế, ai đều cũng sẽ đau đầu.Hai vị phó Điện Chủ Đệ Thất Điện Sâm La Điện, sau khi nghe nói chuyện này thì nổi giận Lôi Đình.

Vạn Hương Sầm tuyệt đối không thể có nửa phần sơ xuất, sau lưng nàng có một vị Tà Nhân hung ác.

Nếu như nàng gặp phải chuyện gì, coi như bọn họ là phó Điện Chủ Đệ Thất Điện cũng chịu không nổi.- Cái tên Phong Phi Vân này đều đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, vẫn còn có thể gây sức ép như vậy.

Xem ra những đệ tử Phong gia này tạm thời đều đừng động tới.Nội trong ngày hôm sau, tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện truyền ra tin tức, truyền khắp cả quận Long Chiết- Hai vị phó Điện Chủ Đệ Thất Điện Sâm La Điện muốn định ngày hẹn Phong Phi Vân, hy vọng ba ngày sau hắn có khả năng đến Tổ Địa Huyền Tinh Phúc Địa của Phong gia để gặp mặt.Nhân vật cấp bậc Phó Điện Chủ, không ngờ lại muốn định ngày hẹn một tiểu bối, chuyện này quả thực chính là việc phá lệ.

Lúc này tất cả tu sĩ trong quận Long Chiết cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện có gì khác.Phong Phi Vân cũng phao tin- Nếu muốn đổi lại Vạn Hương Sầm, tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện nhất định phải rút lui toàn bộ khỏi quận Long Chiết, hơn nữa không thể gây tổn thương bất cứ một vị đệ tử Phong gia nào.Sau khi tin tức kia truyền ra, mọi thứ càng thêm sôi sùng sục.

Phong Phi Vân lại bắt cả điện hạ đệ thất điện, khó trách tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện nói năng mịt mờ như vậy.

Thì ra là sợ hãi tin tức để lộ ra ngoài.Dù sao tu sĩ cả Tu Tiên Giới cũng biết, một nữ nhân rơi vào trong tay Phong Phi Vân, nếu như còn có thể giữ được trinh tiết thì chỉ có một khả năng, nữ nhân này vóc người thật sự rất xấu.Vạn Hương Sầm chính là đệ nhất mỹ nhân Đệ Thất Điện, tự nhiên không phải một sửu nữ.

Cũng khó trách hai vị phó Điện Chủ Đệ Thất Điện Sâm La Điện đều phải hành động giống như hỏa thiêu dưới mông.Quận Long Chiết là một quận nha từ thuở xa xưa, tồn tại rất nhiều danh thắng cổ tích, rất nhiều tiên hiền đều đã để lại dấu chân ở chỗ này.Phong Phi Vân mang theo Vạn Hương Sầm liền đi ở giữa những chốn cổ tích này, trong những nơi cổ tích này phần lớn cũng có chữ khắc do tiên hiền lưu lại.

Chúng có khả năng ngăn cản tu sĩ tà đạo đứng đầu suy tính.Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hành tung của Phong Phi Vân mới có vẻ cực kì mờ ảo.

Mà ngay cả những Cự Kình vô song của Đệ Thất Điện đều không thể suy tính ra vị trí của hắn.Trong một mảnh phế thành đổ nát thê lương, một tòa phế thành mà có một nửa đều bị chôn ở dưới cát vàng Hoàng Sa, các kiến trúc khác cũng bị tàn phá không chịu nổi.

Ngay cả một bức tường hoàn hảo cũng đều không thể tìm được.Ở chính giữa phế thành nổi lên cao vút một bức tượng phật bằng đá.

Nó cao hơn một trăm thước, cũng bị hư hại rất nhiều.

Bàn tay tượng phật bằng đá đều đã biến mất không thấy tăm tích đâu nữa, trên mặt có rất nhiều vết nứt, mang theo một cỗ khí tức tang thương.Phong Phi Vân đứng ở phía dưới tượng phật bằng đá, thấy được họ tên hai vị nổi danh trong sách cổ lúc này được khắc trên tượng phật bằng đá.

Một người mặc long bào, một người mặc đạo y trang nghiêm.Một tòa phế thành này trước đây chính là một tòa phật thành, vô số tu sĩ đều đã tới đây hành hương.

Nhưng mà tình huống thay đổi, nơi này đã thật lâu không ai nhòm ngó tới, con đường trong phế thành đều đã chìm sâu dưới ba thước Hoàng Sa."

Khụ khụ!"

Phong Phi Vân có hơi ho khan, Diêm vương ấn ký trên ngực khuếch tán càng mạnh mẽ hơn.

Hiện nay tuổi thọ của hắn trở nên ngắn hơn, căn bản không có khả năng sống đến hai năm.

Còn việc có thể sống đến một năm hay không, đều phải nhìn tánh mạng của hắn có gắng gượng nổi không.Vạn Hương Sầm đứng cách hắn chừng mười thước, đan điền bị hắn phong bế.

Nàng không thể điều động nổi một tia linh khí trên người ra ngoài.

Mấy lần nàng muốn đào tẩu, đều bị Phong Phi Vân tóm lại về.-------Chương 617: Hoàng tước tại hậuThân là điện hạ Sâm La Điện, có thể lâm vào cảnh bị đè nén như thế, quả thực khiến cho nàng nghiến răng nghiến lợi.Biến thành tù nhân của bất luận kẻ nào, nàng cũng có thể không sợ hãi chỗ nào.

Bởi vì nàng tin chắc không người nào dám động đến một sợi lông của nàng.

Nhưng mà Phong Phi Vân cũng là một ngoại lệ.Nàng không dám nửa phần đến gần Phong Phi Vân, không chỉ có là sợ hãi lây dính Diêm Vương Hủ Huyết trên người hắn, càng là sợ hãi bị hắn xâm phạm thân thể.Sàn sạt!Phong Phi Vân đang từ từ đi tới về phía nàng !Tiên nhan Vạn Hương Sầm có hơi biến đổi, kìm lòng không đậu lui về phía sau mà nói:- Phong Phi Vân, nếu như ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của ta, người của Phong gia các ngươi tất nhiên sẽ chết sạch.Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi, cười nói:- Ta mặc dù đã không phải người Phong gia, nhưng nếu mà Phong gia bị diệt tộc, như vậy ta sẽ nhờ ngươi giúp ta sinh ra một Phong gia tộc nữa.- Ngươi đừng hòng.Vạn Hương Sầm nhắc tay lên, một chưởng đánh về phía ngực của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dễ dàng liền vặn lại cổ tay của nàng, cứ thế làm nàng ngã nhào trên mặt đất, ngã vào trong Hoàng Sa.

Những hạt cát li ti chảy vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của nàng, chui vào cổ áo, chui vào ống tay áo, bắn toé đến toàn thân nàng cũng vậy.Phong Phi Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Vạn Hương Sầm.

Nữ nhân này đích thật là mỹ nhân, sắc đẹp so sánh Bạch Như Tuyết và Lục Ly Vi đều phải cao hơn một bậc.

Hơn nữa mùi hương thân thể từ lúc sinh ra của nàng rất cám dỗ nam nhân, cực kì dễ làm cho người ta phạm tội.Nếu như Phong Phi Vân không có trúng Diêm Vương Hủ Huyết, có lẽ đã sớm trèo lên bụng nàng.

Nhưng mà hiện tại căn bản lại không có tâm tình cưỡi nàng, càng không có thời gian lãng phí trên bụng nữ nhân.- Hưu!Một tia sáng trắng như ngọc bay từ chân trời tới.Đây là một quả Ngọc Phi Phù, Phong Phi Vân duỗi tay ra liền tóm vào trong tay, rót linh khí vào trong Ngọc Phi Phù.

Một bản chữ viết liền bay ra, trôi nổi trên không trung.Đệ tử của Phong gia số lượng đông đảo.

Mặc dù tuyệt đại đa số đều bị tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La Điện khống chế, nhưng mà vẫn có cá lọt lưới.

Một quả Ngọc Phi Phù này chính là một vị đệ tử Phong gia truyền cho Phong Phi Vân.Đây là tin tức mới nhất.Hiện tại những đệ tử Phong gia tránh được kiếp này, đều coi Phong Phi Vân trở thành vị cứu tinh cuối cùng của Phong gia, coi hắn trở thành người đáng tin cậy.

Tất cả mọi chuyện đều nghe Phong Phi Vân thu xếp.- Ba ngày sau, Huyền Tinh Phúc Địa, Phong gia từ đường...Phong Phi Vân thu lại Ngọc Phi Phù, trong miệng đang thì thầm tự nói một mình:- Bọn họ lại lấy thân nhân của ta để áp chế ta, trao đổi Vạn Hương Sầm với ta.Gia gia của Phong Phi Vân, còn có mấy vị thúc bá ruột thịt đều ở trong Huyền Tinh Phúc Địa, đã rơi vào trong tay tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện Sâm La Điện.

Đây là bọn họ hạ thông điệp cuối cùng cho Phong Phi Vân, nếu như Phong Phi Vân lại không xuất hiện, sẽ mỗi ngày giết một người, cho đến khi giết hết thân nhân của hắn.Vạn Hương Sầm tức giận bò lên từ trong Hoàng Sa.

Nàng cũng đọc được nội dung trên Ngọc Phi Phù bèn cười nói:- Phong Phi Vân, Đệ Thất Điện chúng ta muốn chỉ vẻn vẹn là Cưu Cửu Quái Bào, đối với Phong gia các ngươi thì cũng không có một chút hứng thú với tính mạng những người đó, ngươi chỉ cần thả ta trở về, ta có khả năng cam đoan với ngươi, Phong gia một người cũng sẽ không chết.Phong Phi Vân thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, rồi nói:- Nữ nhân ngực to đều luôn thích gạt người.

Muốn ta tin tưởng lời của ngươi...

Hay thật, ngươi thực sự khinh ta là dễ lừa như vậy?Thủ đoạn của người trong tà đạo, Phong Phi Vân cực kì rõ ràng.

Cho dù có thả Vạn Hương Sầm về, Phong gia cũng sẽ chỉ rơi vào kết quả diệt tộc.

Mà ngay cả chính hắn cũng bị dâng mạng theo.Coi như muốn gặp người Đệ Thất Điện Sâm La đàm phán, cũng nhất định phải có thực lực đàm phán.

Không có thực lực, sẽ bị người khác ăn sống nuốt tươi.Dựa vào lực lượng một mình Phong Phi Vân, căn bản là không có thực lực kia.Nhất định phải đi tìm một cỗ lực lượng cường đại làm thực lực đàm phán, chính là tìm ai đây?

Ai có lực lượng có khả năng mạnh mẽ để trấn áp được một điện?Phong Phi Vân trước tiên nghĩ tới Thần Vương, nhưng mà hắn đã mắc nợ Thần Vương quá nhiều.

Làm sao vẫn còn không biết xấu hổ đi xin Thần Vương hỗ trợ.

Huống chi Thần Vương lúc trước liền gây thù hằn vô số, nếu như lại đắc tội với Đệ Thất Điện Sâm La Điện, như vậy đối với tuổi già của Thần Vương liền rất bất lợi.Nhưng mà trừ Thần Vương ra, còn có người phương nào ?- Hưu!Lại một quả Ngọc Phi Phù bay tới, bị Phong Phi Vân bắt được trong tay.- Có đệ tử Phong gia biết được, Độc Long lão tổ mang theo Cưu Cửu Quái Bào, đi theo phương hướng tiến đến quận Tam Thánh.Phong Phi Vân bóp vỡ Ngọc Phi Phù cầm trong tay, bắt đầu suy nghĩ rất nhanh.Ba vị Cự Kình lão tổ Phong gia đã chết hai vị, chỉ còn một vị cuối cùng này chạy thoát đi ra ngoài.

Phong Độc Long, hiện đang bị hai tên tà đạo Cự Kình đuổi giết.- Vị Phong gia lão tổ này chỉ biết bỏ chạy đến một chỗ!Phong Phi Vân nhanh chóng xác định đầu đuôi sự việc.

Hắn nghĩ tới một chỗ, miệng nói:- Tổ Địa thứ hai của Phong gia, nơi Phong gia tiên hiền mai táng.Vừa lúc ở bên ngoài quận Tam Thánh, chính là Tổ Địa thứ hai của Phong gia.Vừa nghĩ đến đây, Phong Phi Vân lập tức nghĩ tới Gia chủ Phong gia đời thứ nhất, nghĩ tới một ngôi phần mộ thật lớn giống như núi cao kia, tới bộ bạch cốt thật lớn trong Huyết Hà, hóa đạo thụ...Còn có Gia chủ Phong gia đời thứ nhất rất có thể đã cảm giác tỉnh lại, đây chính là một tồn tại hung thần khủng bố, ngay cả Tửu Nhục hòa thượng đều không thể trấn áp lão.- Nếu như Gia chủ Phong gia đời thứ nhất thật sự là đã hóa tà thức tỉnh, dẫn lão tới quận Long Chiết, nhất định có thể làm cho những tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện Sâm La Điện này đều sợ đến mông vãi nước tiểu.

Đúng rồi, còn có Cưu Cửu Quái Bào...

Cưu Cửu Quái Bào đã bị Phong Độc Long mang theo đến đệ nhị Tổ Địa, tuyệt đối phải đoạt lại.Sau khi Phong Phi Vân nghĩ đến đây liền không hề do dự nữa.Hắn túm Vạn Hương Sầm nhấc lên, sau đó liền bay thẳng lên trời,Quận Long Chiết và quận Tam Thánh tiếp giáp nhau, cách nhau cũng không xa.

Với tốc độ của Phong Phi Vân có thể so với Bán Bộ Cự Kình, đến sáng ngày thứ hai thì hắn cũng đã bay ra khỏi quận Long Chiết, đi tới bên ngoài quận Tam Thánh.Sau đó, liền vội tăng tốc độ chạy đi về hướng tiên hiền Phong gia chôn cốt.

Đó là một vùng đất cấm, Phong Phi Vân không thể không lại xông vào lần nữa.Thời gian khẩn cấp, cấp bách....Phong Độc Long, chính là vị trẻ tuổi nhất trong ba vị Cự Kình Phong gia, cũng chính là nhân vật tài hoa hơn người.

Vẻn vẹn chỉ mất thời gian một trăm năm mươi năm liền bước chân vào cảnh giới Cự Kình.-------Chương 618: Tái nhập Phần Sơn (1)Lão chính là một vị Cự Kình đang lúc huyết khí cường thịnh, căn bản không phải hai vị Cự Kình Phong gia khác có khả năng bằng được.

Cũng chính bởi vì vậy, lão mới có thể chạy ra khỏi vòng vây của tu sĩ tà đạo Đệ Thất Điện, phá vỡ bao vây, trốn ra khỏi quận Long Chiết.Lão mặc dù trốn thoát, nhưng mà cũng bị thương nặng, trên người có bẩy vết thương, trong đó có ba vết càng là gây tổn thương ở trên mệnh huyệt.Nơi Phong gia tiên hiền mai táng, chính là đệ nhất cấm địa của Phong gia.

Nói về mức độ nguy hiểm thì hơn xa Huyền Tinh Phúc Địa, nơi này chính là con đường sống duy nhất của lão.Chỉ có chạy đến đại mộ của tổ tiên, thì mới có thể trốn được hai vị tà đạo Cự Kình kia đuổi giết.Nhưng mà đến lúc Phong Độc Long đi tới bên ngoài Tổ Địa, lại phát hiện một vùng mấy trăm dặm của Tổ Địa đều bị khí tức tử vong màu xám bao trùm.

Mấy trăm dặm nơi này đều biến thành vùng đất tử vong, phàm là ai dám bước vào trong đó một bước đều phải bị Tử Vong Chi Khí xâm nhập thân thể, da hóa thành huyết mủ.- Nơi này rốt cuộc xảy ra đại biến gì?Phong Độc Long trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn ra rất xa.

Lấy mồ và Huyết Hà làm trung tâm, cỏ cây điêu linh, mặt đất trở nên đen kịt.

Chỗ đã từng là rừng tùng hoa, lá cây rơi rụng sạch sẽ, biến thành đích xác quỷ lâm với màu đen trụi lủi.- Ngao ngao!Có tiếng kêu sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược vọng đến từ chỗ sâu trong mồ cách mấy trăm dặm, không thể phân biệt rõ là vật gì vậy đang kêu, làm cho toàn thân người ta đều đổ mồ hôi lạnh.Phong Độc Long đã từng đến nơi này.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn không giống với lúc ấy, quả thực tựa như đi tới âm phủ Địa Ngục.

Trong khoảng thời gian ngắn, dĩ nhiên lão không dám xông vào.Đúng lúc này, bên tai lão truyền đến âm thanh đàn tranh tao nhã, có tiếng ca của một nữ nhân cực kì tuyệt đẹp bay tới từ rất xa.- Hồng nhan cười vì ai, tao nhã khi nào bỏ ?

Trong chốn hồng trần, trái tim không già.

Quân vắng mặt, người như cỏ.

Đợi cho hồng nhan già, ai sẽ thay đổi vì hồng nhan...Tiếng ca từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng duy mỹ.

Quả thực tựa như Thiên Âm hạ phàm trần, tiên nga chín tầng trời đang ca vang.Đến cuối cùng, tiếng ca kia đều tựa hồ đến bên tai Phong Độc Long, nhưng mà lão lại ngay cả một bóng người cũng không hề thấy.- Phốc!Một đạo sóng âm bay qua, trực tiếp cắt đứt đầu Phong Độc Long, máu tươi phun ra từ trong cổ, sau đó tưới lên thảm cỏ xanh trên mặt đất.Một bóng người tuyệt mỹ, ôm đàn tranh hiện ra từ trong không khí, tựa như đi ra từ trong màn nước.

Nàng lấy đi Cưu Cửu Quái Bào từ trên người Phong Độc Long, sau đó cưỡi trên một làn gió thơm bay đi.Bên ngoài Tam Thánh Quận, nơi này là một mảnh sơn vực, đứng vững bảy mươi ba tòa ngọn núi màu đen, cổ vận du du, tử khí tràn ngập, có bạch cốt cự điêu bay ra từ trong tử khí màu xám, móng vuốt xé nát sơn thể, miệng mở ra, phát ra tiếng kêu khô cạn như xương cốt ma sát.Đã từng là tùng hoa cổ lâm, giờ biến thành rừng cây trụi lủi, trong đất màu đen còn tràn ra huyết tuyền.Vạn Hương Sầm đứng ở trên phiến bùn đất màu đen này, nhìn qua khí lưu màu xám khiếp người kia từ trong quỷ lâm lao ra, trong lòng chấn động thật lớn, nói:- Phong Phi Vân, đây là nơi nào?

Chúng ta vì sao lại tới đây?- Khí tức của nó trở nên càng thêm cường đại rồi.Phong Phi Vân ngắm nhìn Phần Sơn ở sâu trong tử khí kia, sơn thể đã nứt ra rất nhiều chỗ, có một mảnh huyết thác dài hẹp nước như Thiên Hà chảy xuôi xuống dưới.Một cổ hung sát khí từ trên đỉnh Phần Sơn truyền ra, tựa như có một đầu hồng hoang cuồng thú ngủ đông ở ẩn ở bên trong, phát ra tiếng kêu cổ quái mà khủng bố.- NGAO đào!Tiếng kêu giống như thú như quỷ, rất giống như ma lôi từ trên Cửu Thiên truyền xuống.Đây là ách biến mấy năm gần đây mới xảy ram tựa như Tử Vong chi vực từ trên trời giáng xuống, phàm là tu sĩ đi qua nơi này đều xa xa tránh lui, không dám đến gần dù chỉ một chút.Vạn Hương Sầm thân là Tà Đạo điện hạ, đã gặp rất nhiều sát địa âm trầm, nhưng giờ phút này tiên mạo tuyệt sắc cũng biến sắc, có chút lui về phía sau, thân hình nhích lại gần Phong Phi Vân.- Phong Độc Long đã bị trọng thương, rất có thể đã trốn vào trong Phong gia tổ địa rồi.Phong Phi Vân ở ngoại vi không có cảm nhận được khí tức của Phong Độc Long.Phiến tử vong chi địa này tuy rằng tràn ngập tử vong chi khí, có thể ăn mòn làn da người, nhưng là đối với nhân vật cấp bậc cự kình mà nói, vẫn có thể dùng tu vị cường hoành đến chống cự.- Ngươi muốn làm gì vậy?Vạn Hương Sầm giống như nhìn tên điên nhìn Phong Phi Vân đang từng bước một đi vào trong rừng cây màu đen kia.Phong Phi Vân dừng bước, xoay người lại, duỗi ra cánh tay tái nhợt bắt lấy Vạn Hương Sầm, một cổ làn gió thơm mê người đập vào mặt, hương nhu nhẹ nhàng thân thể mềm mại liền rơi vào trong ngực hắn.

Nàng hoa chân múa tay, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, muốn giãy dụa ra khỏi ngực Phong Phi Vân, nhưng thân thể Phong Phi Vân to lớn cỡ nào, nàng đánh vào trên người Phong Phi Vân chỉ giống như đang gãi ngứa vậy.Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân bay ra sáu đạo vầng sáng, biến thành sáu bức thần đồ, bao vây hắn và Vạn Hương Sầm vào trong, sau đó liền xâm nhập vào rừng cây màu đen.Tron rừng cây màu đen gột rửa lấy tử vong chi khí màu xám, có thể ăn mòn thân thể người và linh khí, nhưng có sáu bức thần đồ thủ hộ ở chung quanh thân thể bọn hắn, những khí thể màu xám kia căn bản không thể dính vào thân thể bọn hắn, bị ngăn cách rất xa.Càng bước vào sâu trong dãy núi, cổ lực lượng kinh khủng kia càng khiến nhân tâm run sợ, đi gần hai canh giờ, bay qua hơn mười tòa sơn lĩnh, Phong Phi Vân mới đi đến được tòa Phần Sơn nguy nga cao ngất kia.Trên đường đi gặp vài con sinh vật cổ quái, đều bị Phong Phi Vân giết lui, phải bỏ chạy vào sâu trong Phần Sơn.Sơn thể khổng lồ hình dạng như nấm mồ, có vài chục đầu huyết thác từ phía trên chảy xuống, bên trong có bạch cốt và hủ thi chìm nổi, cảnh tượng kia khiến người đặc biệt sợ hãi, người bình thường sợ rằng đã sợ tới mức không đứng vững nổi bước chân rồi.Đây là nơi Phong gia liệt vị tổ tiên chôn xương, nơi này sau khi xảy ra tà biến đã biến thành một nơi vong hồn quỷ địa.Dưới Phần Sơn, là một đầu huyết hà mênh mông cuồn cuộn chảy xuôi, huyết thủy chảy xuôi, phát ra từng đạo huyết lãng cao hơn 10m.- Khục khục!Phong Phi Vân để Vạn Hương Sầm xuốngg, đứng ở bên bờ Huyết Hà, nhìn qua một cổ bạch cốt khổng lồ dưới đáy sông, cổ bạch cốt này nằm dưới đáy sông, ngủ say thiên cổ, trải qua vô tận tuế nguyệt bị huyết thủy cọ rửa, cũng không khiến xương cốt của nó có nửa phần nhạt nhòa.Bạch cốt khô lâu cao mấy trăm thước!Sau mỗi một lần Phong Phi Vân trông thấy một cổ xương khổng lồ, trong lòng đều có một loại rung động không hiểu.-------Chương 619: Tái nhập Phần Sơn (2)Lúc này đây càng thêm rõ ràng, mà ngay cả Diêm Vương Lạc Ấn nơi ngực hắn cũng bắt đầu nhảy động, Diêm Vương hung ảnh tựa hồ cũng như muốn sống lại vậy.Ngực Phong Phi Vân đau đớn kịch liệt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.- Quá cổ quái rồi, đến cùng là vật gì lại kích thích Diêm Vương Hủ Huyết lực lượng vậy?Phong Phi Vân linh giác hơn người, cảm nhận được một cổ dẫn dắt chi lực từ trên đỉnh Phần Sơn bên kia bờ huyết hà truyền dến.Chẳng lẽ cổ lực lượng kia lại đến từ đỉnh Phần Sơn sao?- Có thể kích thích Diêm Vương Hủ Huyết thì rất có thể có thể áp chế Diêm Vương Hủ Huyết a!Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, thật giống như một người đang rơi xuống sông, ngay khi cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ lại đột nhiên bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng vậy.Đây là một loại hi vọng sống sót.Bất kỳ vật gì đều tương đối lẫn nhau, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, tử cực tất sinh, phủ cực thái lai.Vạn Hương Sầm đứng ở một bên, cũng bị cảnh tượng như Địa Ngục trước mắt khiến rung động, huyết khí bốc lên từ huyết ha, huyết tuyền chảy xuống từ trên đỉnh Phần Sơn, đối mặt với hiểm địa hung ác như vậy, Phong Phi Vân rõ ràng còn có thể cười được?- Phong Phi Vân, có phải ngươi muốn xâm nhập vào Tử Vong Phần Sơn kia không?Vạn Hương Sầm môi anh đào có chút phát run.Phong Phi Vân đã tìm được một tia sinh cơ, tâm tình thật tốt, nói:- Phong gia liệt tổ liệt tông chính là mái táng trong Phần Sơn này, ta tự nhiên phả đi tế bái một phen.- Ngươi muốn đi chịu chết thì đừng kéo theo ta chôn cùng ngươi. . .

Ah, trong đó có tồn tại đáng sợ, tiến vào đó thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. . .

Ah, tên điên!Phong Phi Vân kẹp Vạn Hương Sầm dưới nách, từ trên huyết hà bay vút mà qua, lần thứ hai bước chân vào vong hồn tiểu đạo, vừa đạp một bước vào chân núi đã có một đạo màu đen tia chớp từ trên bầu trời bổ xuống.Phong Phi Vân tu vị xưa đâu bằng nay, tránh thoát được đảo thiểm điện này, thân thể biến thành một đạo lưu toa, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, mau chóng lại lên trên đỉnh Phần Sơn.Trong núi tử khí tràn ngập, tồn tại rất nhiều sinh vật cổ quái!Lòng đất và trên bầu trời có lôi điện đánh xuống, điện quang biến thành hải dương, lập tức đánh cho huyết sắc thạch đầu thành tro tàn, ở trên người Phong Phi Vân đã lưu lại ba đạo vết thương, làn da cũng trở nên cháy đen, phả ra khói xanh.Lúc đi lên sườn núi, trước mắt dài khắp bích thanh cổ bách, trên đó đậu đám Quỷ Nha đen kịt, chừng gần ngàn con, lông vũ đen nhánh, thân thể to lớn Ô Nha bình thường gấp bảy, tám lần.- Đây, đây là Quỷ Nha, Phong Phi Vân, trong Phong gia tổ địa các ngươi vậy mà chăn nuôi Quỷ Nha, đây chính là sinh vật thuộc về Âm Giới a!Vạn Hương Sầm duỗi chiếc cổ tuyết trắng, ngẩng đầu lên nhìn qua Quỷ Nha màu đen kia.Trong lòng của nàng thầm giật mình, sinh vật Âm Giới sao lại xuất hiện trong Phong gia tổ địa được chứ?- Cạc cạc!Một mảnh Quỷ Nha nhìn qua hai người Phong Phi Vân, phát ra thanh âm như quỷ khóc, con mắt xanh mơn mởn, phốc động cánh bay lên.Quỷ Nha âm khí rất nặng, như một mảnh đám mây màu đen phốc cuốn qua.Cạc cạc!Phong Phi Vân tế ra Lôi Hỏa Châu, lơ lửng trong lòng bàn tay, một biển lửa từ trong hạt châu màu đen kia lao ra, trong biển lửa còn kèm theo nghìn vạn đạo tia chớp.Xoẹt xoẹt!Hơn mười đầu Quỷ Nha đều bị biển lửa thiêu đốt, lông vũ nhuộm lên, biến thành tro bụi, Quỷ Nha khác vội vàng bay ngược, chạy trốn lên cành cổ bách ở xa xa, cánh vẫn đang run rẩy lấy.Phong Phi Vân tế lên hỏa hải, bay về phía đỉnh Phần Sơn, trên đường gặp phải mấy lần sát kiếp, đều là do sinh vật đến từ Âm Giới và Dương Giới, trong đó có sinh vật chiến lực có thể so với nửa bước cự kình, may mắn bị Phong Phi Vân sớm cảm giác được, trốn tránh nó dọc theo đường vòng mà đi.Nơi này sinh vật kỳ dị, cũng không biết là tự mình sinh ra hay là bị thứ gì đó hấp dẫn tới, khiến Phong Phi Vân mấy lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống.Xuyên qua một mảnh hồ khô cạn giữa sườn núi, đi qua một đầu hạp cốc tràn đầy tấm bia đá, leo lên một nghìn bậc cầu thang, lúc này mới tới được đỉnh Phần Sơn.Càng leo lên đỉnh núi, Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực Phong Phi Vân liền càng nhảy lên đến lợi hại, Phong Phi Vân tế ra Vũ Hóa Đài trấn áp nơi ngực, mới có thể trấn áp nó xuống.Đỉnh Phần Sơn là một tòa chân núi vòng tròn, trung ương lõm xuống, phía dưới một mảnh đen kịt, có cành lá màu đen từ phía dưới dài ra, tựa như xúc tu dài ra từ lòng núi vậy.Như một thiên tinh trên đỉnh núi, thẳng tắp hướng phía dưới, tràn đầy tứ khí màu đen.Ô ô!Gió lạnh từ phía dưới chảy ngược lên, khiến trên da Phong Phi Vân nổi lên da gà, nhan sắc làn da phủ đầy một tầng sương lạnh.Vạn Hương Sầm bị hắn ôm vào trong ngực càng nhéo nhéo lấy tay hắn, tinh mâu nhìn thẳng vào thiên tỉnh màu đen phía dưới, nói:- Vừa rồi hàn phong thổi ra còn nặng hơn cả hàn khí của khấp lê hàn phong, phía dưới này nhất định có tà vật cái thế, coi như là cự kình xông vào cũng chỉ có thể hữu tử vô sinh.- NGAO đào!Một tiếng tru kinh thiên động địa từ phía dưới truyền lên, lao ra một cổ cuồng phong màu đen, thiếu chút nữa đã chấn cho Phong Phi Vân lăn xuống khỏi Phần Sơn, rơi vào huyết hà.May mắn, Phong Phi Vân kịp thời tế ra Vũ Hóa Đài, cắm trong bùn đất trước người, chặn lấy cổ sóng xung kích này.Nương theo tiếng rống to này, hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp màu đỏ như máu từ phía dưới bay ra, bị Phong Phi Vân không chút dấu vết thu vào trong tay, sau đó rất nhanh thu vào Giới Linh Thạch.Hóa Đạo Thụ Diệp đối với tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có hấp dẫn trí mạng, có thể trợ giúp tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh ngộ đạo.Một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp giá trị còn trên một gốc thiên niên linh thảo.Đây chính là bảo vật tuyệt đỉnh, một khi truyền đi sẽ dẫn tới toàn bộ Tu Tiên Giới điên cuồng, tự nhiên không thể để cho Vạn Hương Sầm biết rõ rồi.- Hóa Đạo Thụ Quả nhiên ở trong Phần Sơn, rất có thể sinh trưởng ở dưới tòa thiên tinh tĩnh mịch này.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn xuống phía dưới, nhưng ánh mắt của hắn mới vừa bắn ra, đã bị một cổ lực lượng lành lạnh phản xung trở về, thiếu chút nữa đã bị chọc mù mắt.Gia chủ Phong gia đời thứ nhất chính là được mai táng ở bên dưới này, rượu thịt hòa thượng nói hắn đã tỉnh lại, còn đã xảy ra biến cố "Hóa Tà", biến thành một quái vật.Gia chủ Phong gia đời thứ nhất rốt cục vì sao lại hóa tà?

Vì sao đã chết hơn một nghìn năm lại sống lại?

Đến cùng biến thành thứ ì.Cái này lại có liên quan gì đến Diêm Vương Hủ Huyết?- Phong Phi Vân, ngươi sẽ không thật sự muốn nhảy xuống đấy chứ?Vạn Hương Sầm đều có chút mang theo khóc nức nở rồi, sợ Phong Phi Vân mang theo nàng cùng nhau nhảy vào trong Phần Sơn thiên tinh này.Phong Phi Vân không chút do dự, tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, Lôi Hỏa Châu, Vũ Hóa Đài, thủ hộ ở bên người, sau đó ôm Vạn Hương Sầm nhảy xuống.-------Chương 620: Diêm Vương truyền thuyết (1)Vạn Hương Sầm hiện giờ chính là con tin của mình, mình ở đâu, nàng nhất định phải ở đấy.Sơn thể khổng lồ, chảy xuôi theo huyết tuyền, bốc lên tử vong chi khí màu tro, hình dạng giống như một phần mộ ngồi nam triêu bắc vậy.Đỉnh Phần Sơn, là một tòa chân núi hình vòng cung, tử vong thiên tỉnh kia càng giống như một cái hố to khổng hồ, một cái hố trời bị thiên thạch đập lún xuống vậy.Phía dưới dài khắp hắc sắc thụ mộc, có vô số tử vong chi khí tràn ngập ở bên trong.Toàn thiên tỉnh này sâu đến mấy trăm mét, vừa nhảy xuống, Phong Phi Vân đã thấy một tòa mộ đàn.Tòa mộ đàn này chính là từ một phương cẩm thạch xây mà thành, khắc lục lấy âm thi quỷ vân, giữa khe đá còn dật tán lấy vầng sáng bạch sắc, chung quanh mộ đàn dựng 16 căn bạch sắc ngọc trụ, phía trước lơ lững một khối bạch sắc thạch bi.- Lão tổ đời thứ ba Phong gia Phong Tỉnh Ý chi mộ.Trên tấm bia đá có khắc một hàng chữ cổ như trên, trên đó có ghi chép thời gian, vị Phong gia lão tổ này đã chết đi hơn 1200 năm rồi.Đây là một tòa cự kình chi mộ, bên trong chôn cất một cái thế nhân kiệt.Tòa mồ đàn này lơ lửng trong không khí, có một Đồng Sư thủ hộ ở trên mộ đàn, một khi có người trộm mộ, thì đầu Đồng Sư kia sẽ sống lại, công kích người đến trộm mộ.XÍU...

UU!!Mộ đàn bay vào trong hắc sắc tử vong chi khí liền biến mất không thấy gì nữa.Sau khi tới đây, ngay cả Tà Đạo điện hạ Vạn Hương Sầm này cũng yên tĩnh đến dị thường, một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm tòa bạch sắc mộ đàn này biến mất trong bóng đêm.Cũng không lâu lắm, Phong Phi Vân thấy tòa bạch sắc mộ đàn thứ hai, chính là nhân kiệt đời thứ năm Phong gia, cũng lơ lửng trong không khí, giống như một khỏa sao chổi đang lướt đi vậy, rất nhanh cũng biến mất không thấy gì nữa.Sàn sạt!Phong Phi Vân giẫm lên lá rụng dày đặc, ánh mắt bình tĩnh, từng bước một đi tới vị trí trung tâm, nơi này chính là một tòa mộ viên lơ lửng, an táng nhân vật ưu tú nhất Phong gia các đời, tu vị thấp nhất cũng có cảnh giới nửa bước cự kình.Mỗi một thời đại chung quy đều có 1~2 đỉnh tiêm tài tuấn, hơn một nghìn năm tích lũy, Phong gia cũng xuất hiện không ít nhân vật cự kình và nửa bước cự kình, có đến vài chục vị, đều an táng ở chỗ này.- Không đúng, cự kình huyết khí cường thịnh cỡ nào, cho dù sau khi chết thân thể huyết dịch đã lạnh, nhưng cũng không có khả năng yên lặng như thế, có vấn đề, có vấn đề. . .Khi thấy được tòa mộ đàn thứ ba, Phong Phi Vân rốt cục nhịn không được bay đến trên mộ đàn.Đây là phần mộ gia chủ Phong gia đời thứ bảy, Phong Phi Vân tế ra bạch thạch cự đao, phá vỡ phần mộ kia, một màn hiện ra trước mắt khiến lòng hắn phát lạnh: quan tài trong mộ đã bị thứ gì đó gặm ra một cái động lớn, bên trong trống rỗng, căn bản không có thi thể gì cả.Gia chủ Phong gia đời thứ bảy chỉ mới chết đi chừng sáu trăm năm thôi, tự nhiên không có khả năng tự mình từ trong quan tài leo ra được..Chẳng lẽ đã bị những Cản Thi Nhân của Bắc Cương kia trộm mất thi thể sao?Phong Phi Vân phát hiện sự thật cũng không phải như thế, hắn từ trong quan tài gia chủ Phong gia đời thứ bảy tìm thấy một đoạn xương cốt, đây là một đoạn xương cánh tay, trong suốt như bạch ngọc, ẩn chứa khí tức khổng lồ.Đây là một đoạn xương cốt cự kình, nặng hơn xương cốt thường nhân gấp mười lần, nếu là tu sĩ tu vị quá thấp thì chỉ cần đụng vào đoạn xương cốt này một chút thôi cũng bị lực lượng trên đó đánh chết.Ngoại trừ đoạn xương cốt này ra, Phong Phi Vân còn từ cuối quan tài tìm được một sợi tóc dài hơn mười thước, sợi tóc này yêu dị đến cực điểm, trên có một loại tà lực khủng bố, tất tương tự với Diêm Vương Hủ Huyết mà Phong Phi Vân gặp phải.Phong Phi Vân không hề dám chạm vào sợi tóc kia, rất nhanh thối lui ra khỏi mộ đàn, trong lòng rung động thật lớn.Sợi tóc này nhất định là do một sinh vật quỷ dị lưu lại, nó đã ăn mất thi thể gia chủ Phong gia đời thứ bảy.Rốt cuộc là sinh vật gì, vậy mà dùng thi thể cự kình và nửa bước cự kình để làm thức ăn?Vạn Hương Sầm nhìn dấu răng còn lưu lại trên đoạn cự kình cự cốt trong tay Phong Phi Vân, ngược lại hít một hơi hàn khí, nói:- Không phải là vật trong truyền thuyết kia đấy chứ?Vạn Hương Sầm chính là nhân vật cấp Tà Đạo điện hạ, khẳng định đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, kiến thức vượt xa người thường, đã từng đọc qua không ít sách cổ bí ẩn, biết rõ một ít bí văn người khác không biết.Phong Phi Vân nói:- Thứ gì?Cặp tinh mâu như trăng lưỡi liềm của Vạn Hương Sầm có chút hoảng sợ nhìn quét nhìn chung quanh, thật giống như đang kiêng kị gì đó, thấp giọng nói:- Nghe đồn Tử Minh thi động có một tiên hiền, từng từ trong lòng đất Vũ Hóa Mộ Nguyên, một trong bát đại Thượng Cổ di chỉ đào ra được một cỗ thi thể Viễn Cổ, cỗ thi thể này tà dị đến cực điểm, hơn nữa còn không trọn vẹ, cũng chỉ có mấy bộ vị thân thể thôi, về phần là bộ vị gì thì lại không biết được.- Vị tiên hiền Tử Minh thi động kia lúc đào được cổ Tà Thi này liền cực kỳ hưng phấn, vác nó về Tử Minh thi động.

Nhưng tai nạn cũng từ đó xảy ra, vị tiên hiền này tu vị đã đạt tới cấp bậc cự kình, vào ngày thứ ba sau khi vác Tà Thi trở lại Tử Minh thi động thì đã gặp chuyện không rõ, có đệ tử Tử Minh thi động thấy hắn bị cổ Tà Thi này gặm mất.Phong Phi Vân có chút sửng sốt, cười nói:- Thân là Cản Thi Nhân, lại bị Thi Tà ăn thịt, quả thật là buồn cười.- Đích thật là có chút buồn cười, nhưng tai nạn cũng không chấm dứt như vậy.

Cổ Tà Thi này quả thực chính là một cỗ tà ác chi nguyên, khi còn sống cũng không biết tà ác đến mức độ nào, khí tức trên đó vạn ác đến cực điểm, mà ngay cả Thi Vương trong Tử Minh thi động cũng bị khí tức trên thân nó hấp dẫn, cuối cùng bị Tà Thi ăn thịt.- Về sau việc này rốt cục kinh động đến Tứ đại Tử Minh Vương Tử Minh thi động, ngay lúc đó Tử Minh thi động còn lợi hại hơn giờ nhiều lần, lực ảnh hưởng ở Tu Tiên Giới còn cường đại hơn cả Sâm La Điện và Phổ Đà Sơn.

Bốn vị Tử Minh Vương kia đều là nhân vật cùng cấp bậc với Tần Đế đương triều, tu vị khủng bố tuyệt luân, vượt qua cảnh giới cự kình.- Hợp lực lượng bốn vị Tử Minh Vương, hao phí bốn năm mới trán áp được cổ Tà Thi này.

Ngay khi Cản Thi Nhân Tử Minh thi động đều cho rằng chuyện đã chấm dứt thì bốn vị Tử Minh Vương đầu lần lượt gặp phải tai nạn, bị chết ly kỳ, trong vòng ba năm toàn bộ đều qua đời.- Lúc bốn vị Tử Minh Vương bị chết, chỗ phong ấn Tà Thi đêm dài gào rú, có tiếng buồn bã và ai oán truyền ra, kéo dài không dứt.- Đó là thời kỳ ảm đạm nhất trong lịch sử Tử Minh thi động, tin tức bốn vị Tử Minh Vương vẫn lạc truyền đến trong tai các thi động cổ xưa khác, những Cản Thi Nhân kia đều muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn chiếm đoạt Tử Minh thi động.-------Chương 621: Diêm Vương truyền thuyết (2)- Tử Minh thi động cũng quả thật thiếu chút nữa đã bị diệt, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, có một vị đệ tử thi động xâm nhập chỗ Tà Thi phong ấn, từ trên người Tà Thi lấy ra một giọt hủ huyết, giết chết một tên địch nhân cấp bậc cự kình.- Đệ tử khác cũng nhao nhao noi theo phương pháp này, mang theo Tà Thi hủ huyết, chỉ cần một giọt liền có thể giết chết cả cự kình.

Những người dính phải hủ huyết cũng đều nhao nhao gặp phải tai nạn, tử vong ly kỳ.- Sau khi hai mươi vị cự kình vẫn lạc thì những người vây công Tử Minh thi động rốt cục cảm thấy sợ hãi, bị Tà Thi hủ huyết kia hù sợ, nhao nhao thối lui.

Tử Minh thi động rốt cục bảo trụ truyền thừa, đối với cổ Tà Thi bị phong ấn kia cung kính như thần minh, gọi nó là. . .Phong Phi Vân mặt sắc ngưng trọng, nhìn ấn ký trên ngực mình nói:- Diêm Vương.- Đúng vậy, chính là Diêm Vương.

Trong truyền thuyết của Cản Thi Nhân, Diêm Vương chính là chúa tể âm gian, nắm giữ sinh tử và luân hồi, cũng được xưng là Thẩm Phán chi chủ, có thể phán sinh tử người, Tu tiên giả, Tiên nhân, không chỉ là chúa tể âm gian, càng là chúa tể Thiên Địa vạn vật.Vạn Hương Sầm nói:- Có thể đánh giá một cổ Tà Thi cao như thế, bởi vậy có thể thấy trình độ kính sợ của bọn họ đối với Tà Thi này.

Tuyệt đối đáng sợ hơn Nữ Ma mới xuất thế vô số lần.Phong Phi Vân nhìn qua tòa mộ đàn bay xa kia, nói:- Sinh vật có thể dùng thi thể cự kình làm thức ăn, thật sự quá ít. . .- Không phải quá ít, mà là cơ hồ không có, theo ta biết rõ trong truyền thuyết, cũng chỉ có Diêm Vương là ngoại lệ, có thể ăn thi thể cự kình, có thể làm được chuyện mà những sinh vật khác không làm được.Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Vạn Hương Sầm nắm chặt lại, vô cùng khẩn trương nhìn qua bóng tối tĩnh mịch kia, rất xa thấy được bóng dáng tòa mộ đàn kia lơ lửng trong không khí.Có thể tu luyện tới cảnh giới cự kình, huyết dịch trong thân thể rơi vãi rơi xuống mặt đất cũng có thể khiến mặt đất thiêu đốt mấy tháng, huyết nhục cường đại như Man Thú, mặc dù là sau khi chết, năng lượng trong thi thể vẫn cực kỳ khủng bố, sinh vật bình thường cắn một ngụm huyết nhục cự kình sẽ bị cổ năng lượng kia trực tiếp làm nổ tung.Cho dù sinh vật có cường đại thế nào, tu vị không dưới cự kình, nhưng sau khi ăn huyết nhục cự kình cũng sẽ bị đạo tắc ẩn chứa trong huyết nhục cự kình ăn mòn đạo tắc của mình, cuối cùng nhất lực lượng bạo động, bạo thể mà vong.Ở mảnh địa vực Thần Tấn vương triều này, từ xưa đến nay, cũng chỉ có Diêm Vương trong truyền thuyết, có thể ăn thi thể cự kình, không chỉ không chết, ngược lại càng lúc càng mạnh.- Nghe đồn hơn một nghìn năm trước, có một cự nhân cao mấy trăm thước tựa như Thiên Giới thần binh từ trên trời giáng xuống, xâm nhập Tử Minh thi động, đã phá vỡ Diêm Vương phong ấn, vác theo Diêm Vương phi thiên mà đi.

Từ nay về sau Diêm Vương liền biến mất giữa thiên địa, chừng từng xuất hiện qua. . .Vạn Hương Sầm ngược lại hít một hơi khí lạnh, nửa câu sau nàng đã không dám nói tiếp nữa.Chẳng lẽ Diêm Vương vậy mà lại xuất hiện ở Phong gia tổ địa?Phong Phi Vân trái tim kinh hoàng không ngớt, trong mắt đồng tử không ngừng phóng đại, hơn một nghìn năm trước, gia chủ Phong gia đời thứ nhất không phải đã bị chết ly kỳ, bị an táng đến nơi này sao?Tòa Phần Sơn này chính là do gia chủ Phong gia đời thứ nhất tự tay lập nên, mai táng chính mình.Tất cả không khỏi cũng quá xảo hợp rồi, thời gian cũng ăn khớp đến quá phận, khiến trong đầu người vô cùng hồ nghi.- Chết tiệt... rượu thịt hòa thượng nọ khẳng định biết được không ít chuyện!Phong Phi Vân cảm thấy rượu thịt hòa thượng và gia chủ Phong gia đời thứ nhất có sâu xa lớn lao, chỉ tiếc hòa thượng này đi Ngự Thú Trai, hiện giờ căn bản không cách nào cho hắn đáp án.Muốn biết đáp án, vậy thì chỉ có tự mình đi tìm!Phong Phi Vân bước vào sâu trong hắc ám, dù sao cũng đã là người hẳn phải chết, còn có gì phải sợ nữa?Một đường bước vào sâu bên trong, lại gặp vài toà mộ đàn lơ lửng, thi thể bên trong mộ đàn cũng đã bị ăn mất, trên quan tài rách rưới còn lưu lại lấy một tia tà khí.

Có chút giống khí tức Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng lại có chỗ bất đồng, tràn đầy không biết và biến số.Lại là một tòa mộ đàn, lơ lửng trong tử khí, chung quanh dựng ba mươi sáu cái cột đá đường kính ba mét, trên cột đá trạm trỗ long phượng, có chỗ còn dính lấy vết máu, khiến người nhìn thấy mà giật mình.Trên tấm bia đá trước mộ đàn có khắc: Gia chủ Phong gia đời thứ hai Phong Tịch Diệp chi mộ.Trong này mai táng dĩ nhiên là gia chủ Phong gia đời thứ hai, là thân tử của gia chủ đời thứ nhất.Sau khi Phong Phi Vân mở ra tòa mộ đàn này, có một cổ làn da gió lạnh từ trong quan tài thổi ra, phàm là thứ bị cổ gió lạnh này dính vào, đều lập tức biến thành tro bụi, mà ngay cả cột đá trên mộ đàn cũng bị ăn mòn năm cột, biến thành cát trắng trên đất.Phong Phi Vân dùng thần đồ hộ thể, mới có thể tránh thoát một kiếp này.- Chẳng lẽ thật là Diêm Vương?

Cổ Tà Thi này ở ngay trong Phong gia tổ địa, dùng Phong gia tổ tiên làm thức ăn, luyện đúc bản thân sao?Thi thể gia chủ Phong gia đời thứ hai cũng bị ăn mất, bên trong có vết máu, còn có hai sợi tóc dài hơn mười, tà khí bức người, nếu không phải Phong Phi Vân có được Bất Tử Phượng Hoàng Thân, hơn nữa đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì khẳng định đã bị tà khí trên sợi tóc kia xâm nhập thân thể rồi.Đây mặc dù chỉ là một sợi tóc, nhưng lực sát thương của nó lại có thể so với Linh Khí bình thường.Phong Phi Vân bảo tồn lấy những sợi tóc nhặt được trong quan tài, nếu có thể may mắn sống sót ra khỏi đầy, cũng hóa giải độc tính Diêm Vương Hủ Huyết trên người, vậy thì những sợi tóc này đều là bảo vật có thể bán với giá rất lớn.Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng sinh động, thật giống như một đóa tà diễm màu đen, thân thể của hắn cũng trở nên càng ngày càng suy yếu, sinh mệnh lực đang biến mất rất nhanh, mà ngay cả thái dương cũng xuất hiện mấy sợi tóc bạc.Diêm Vương Hủ Huyết đang thôn phệ tánh mạng của hắn, khiến hắn rất nhanh già đi, mà ngay cả xương cốt đã trải qua Phượng Hoàng Huyết rèn luyện cũng trở nên cứng ngắc.Tiếp tục hướng bước vào sâu trong hắc ám, một mảnh huyết sắc vầng sáng từ nơi xa xôi phía trước truyền đến, trong vầng sáng vậy mà sinh trưởng lấy một gốc cây già, sinh trưởng ở trên một tòa mộ phần.Gốc cây già này vỏ cây sắc thái trần hạt, tràn đầy khe rãnh, tựa như Bàn Long, mang theo một cổ phong cách xa xưa, trên đó tràn đầy cành cây to như tay người, mọc ra hơn một vạn phiến lá cây màu đỏ như máu.Lá cây hình dạng tựa như bàn tay người, mọc ra mạch lạc vân tay, như hơn một vạn đoàn hỏa diễm đọng ở ngọn cây, phát ra sắc thái huyết hồng.- Đó là cây gì?

Đạo kính thật nồng đậm.Vạn Hương Sầm sợ hãi than nói.-------Chương 622: Gia chủ Phong gia đời thứ nhấtTu vi của nàng tuy rằng bị phong ấn, nhưng Linh Giác vẫn còn, cảm nhận được đạo nguyên kình khí trên Hóa Đạo Thụ, đó là một cổ đạo khí ngay cả cự kình cũng không biết làm gì.Chỉ ngửi lấy một đám cũng đã khiến thân người tâm ích lợi, xương cốt toàn tân đều rung động không dứt.

Nếu có thể tu luyện dưới Hóa Đạo Thụ thì coi như là một tên ngu cũng có thể nhẹ nhõm tu tu luyện tới cảnh giới cự kình.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, đó chính là Hóa Đạo Thụ, đây là một khỏa thần thụ, nếu truyền đi, sẽ khiến toàn bộ Tu Tiên Giới rung chuyển.Phong Phi Vân không nói một lời bước về phía Hóa Đạo Thụ, nếu có thể đào gốc thần thụ này đi thì có thể sáng lập ra một tu tiên đại giáo.Càng là bước vào sâu trong hắc ám, ngược lại càng ngày càng an bình, những sinh vật quỷ dị kia đều biến mất tung tích, càng yên tĩnh, ngược lại càng khiến người cảm thấy sợ hãi.Phong Phi Vân đi gần một canh giờ, xuyên qua một mảnh đại chiểu màu đen đi qua ba tòa cầu đá, gặp hơn mười tòa mộ đàn, nhưng lại cảm giác Hóa Đạo Thụ cách mình vẫn cực kỳ xa xôi, thật giống như mình vẫn một mực dậm chân tại chỗ, khoảng cách giữa cả hai căn bản không hề rút ngắn vậy.Vạn Hương Sầm một mực đều theo sát sau lưng Phong Phi Vân, tự nhiên cũng đã nhận ra chỗ quỷ dị trong đó, nói:- Mảnh địa vực này có cổ quái, gốc cây già huyết hồng kia tựa hồ căn bản không cùng thế giới với chúng ta, chúng ta cho dù có đi cả đời, cũng không có khả năng đi đến dưới cây.- Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật.Phong Phi Vân nói.Vạn Hương Sầm có chút kinh ngạc nói:- Ngươi nói cái gì?- Khục khục, không có gì!Phong Phi Vân ho khục, không tiếp tục đi về trước nữa, cúi thân thể xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng cục đá thôi diễn Thiên Địa quy tắc.Hắn hiện giờ đã lĩnh ngộ được tiểu diễn chi sổ tứ thập phân chi tứ, đối mặt với loại tử vong tuyệt địa này đã có rất nhiều biện pháp ứng đối.Tăng thêm hắn hiện giờ đã đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, có một ít Phượng Hoàng bí thuật trước kia không thể dùng ra hiện giờ cũng có thể sử dụng, coi như là ở trong Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật cũng có thể tìm ra một tia quy tắc và sinh lộ.- Đã có, đi theo ta!Phong Phi Vân đứng dậy, trên chân giẫm ra bộ pháp kỳ dị, bước ra phía trước một bước, toàn bộ không gian đều có chút run lên, không khí cũng tựa hồ biến thành trạng thái dịch, loại cảm giác này, giống như xuyên qua một tầng nước vậy.Bá!Lúc chân Phong Phi Vân rơi xuống đất, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến hóa cực lớn.Vạn Hương Sầm theo sát phía sau của hắn, đi ra, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt liền vội vàng dùng tay che miệng, nói:- Phần mộ kia đã biến mất...Đúng vậy, phần mộ biến mất.Vốn Hóa Đạo Thụ là sinh trưởng ở trên phần mộ, nhưng sau khi xuyên qua bố cục của Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật thì Hóa Đạo Thụ vẫn còn, nhưng phần mộ đã biến mất, mà đổi thành một tòa nhà tranh.Hóa Đạo Thụ chính là sinh trưởng ở trước nhà tranh, trên cây quang vũ rơi vãi, huyết diệp theo gió mà phiêu.Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào Hóa Đạo Thụ, con mắt cực kỳ tập trung.Vạn Hương Sầm mang theo vẻ tò mò theo ánh mắt Phong Phi Vân nhìn đi, chỉ thấy trên cây ki vậy mà treo một cổ Tà Thi, chỉ là Tà Thi này đã thập phần tàn phá, không có đầu lâu, không có tay trái phải, không có chân trái, không có lồng ngực...Thi thể quả thực cực kỳ rách nát, cũng chỉ có một cái đùi phải và một cái sống lưng, hơn nữa chúng cũng đã hư thối không chịu nổi, khô quắt đến cực điểm, không có một giọt máu huyết, giống như là bị người dùng đao búa đập nát, dùng Liệt Hỏa nướng thành thây khô vậy.Nhưng một cổ thi thể tàn phá đến không tàn phá hơn như vậy lại cho người một loại cảm giác cực kỳ sợ hãi, còn cách rất xa nhưng đã khiến người cảm giác toàn thân đều không được tự nhiên.Tà lực ẩn chứa trong đó quả thực có uy lực đập vụn một phiến Thiên Địa.Phong Phi Vân sắc mặt vốn đã thương trắng như tờ giấy, giờ phút này lại càng thêm tái nhợt, Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực như muốn bay ra, khiến hắn thập phần khó chịu.- Vì sao Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể ta đã bắt đầu không bị khống chế rồi, chẳng lẽ Tà Thi tàn phá treo trên cây kia chính là Diêm Vương trong truyền thuyết sao?Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, điều động lực lượng toàn thân, toàn lực trấn áp Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể.Két..!Dưới cây, cửa nhà tranh mở ra, một lão giả từ bên trong đi ra, lão giả này một mực vẫn ở trong nhà tranh kia, mặc trên người tử kim linh bào, lộ ra đặc biệt tinh thần.Phong Phi Vân vội vàng thu liễm linh khí, từ trên mặt đất đứng lên, cảnh giác lão giả này, Vạn Hương Sầm có chút di động bước chân, không lưu dấu vết đứng ở sau lưng Phong Phi Vân.Thật là quỷ dị, ở nơi thế này, rõ ràng còn một người sống, quả thực quá không thể tưởng tượng nổi.Lão giả này thập phần hòa ái hiền lành, trên người mang theo một cổ tường hòa chi khí, trên đỉnh đầu lơ lững Tử Thanh tiên quang, quả thực giống như đúc bức họa gia chủ Phong gia đời thứ nhất.Hắn chẳng lẽ chính là gia chủ Phong gia đời thứ nhất?

Hắn vậy mà không chết?

Điều này sao có thể?Coi như là sử thi cự kình cũng không sống được đến một ngàn năm, gia chủ Phong gia đời thứ nhất rõ ràng đã chết đi hơn một nghìn năm, làm sao có thể ở trong nhà tranh này được?Trong hai mắt Phong Phi Vân cháy lên hỏa diễm, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hắn cảm thấy rất có thể là gia chủ Phong gia đời thứ nhất đã biến thành Thi Tà, từ trong phần mộ leo ra.Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, ở trên người lão giả này một tia thi khí cũng nhìn thấy, là một người sống.- Ta ở trong thân thể của ngươi cảm nhận được huyết mạch người Phong gia ngươi là hậu bối đệ tử Phong gia sa?Lão giả này trên mặt hiền lành mỉm cười, mang đến cho người một loại cảm giác như gió xuân quất vào mặt.Hắn vậy mà mở miệng nói chuyện...Phong Phi Vân cưỡng ép khiến mình trấn định lại, nói:- Không phải đệ tử Phong gia.Lão giả kia lông mày có chút cau lại, nhô lên một đống nếp nhăn.Phong Phi Vân nhanh chóng nói tiếp:- Chính là bị gia chủ Phong gia đời thứ chín trục xuất Phong gia, tự nhiên không còn là đệ tử Phong gia nữa?- Phong gia tổ huấn, không phải người đại gian đại ác, không phải người khi sư diệt tổ, không phải người làm phản gia tộc thì sẽ không bị trục xuất Phong gia.

Ngươi đến cùng phạm vào điều nào trong ba điều mới bị trục xuất Phong gia?Lão giả sắc mặt trở nên nghiêm túc, có chút khiếp người, cổ khí tức uy nghiêm kia trực tiếp đè tới khiến Vạn Hương Sầm phải quỳ trên mặt đất.Đây không phải lực lượng áp chế, mà chỉ là một loại chấn nhiếp phát ra từ linh hồn.Lão giả này vậy mà biết rõ Phong gia tổ huấn, chẳng lẽ thật là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, hắn không chết, vẫn còn sống?

Sống hơn một nghìn năm?Thế nhưng mà rượu thịt hòa thượng vì sao nói hắn đã hóa tà?-------Chương 623: Yêu Ma chi huyết và Diêm Vương Hủ Huyết (1)Ít nhất Phong Phi Vân giờ phút này lại không thấy chút tà khí nào từ trên người hắn, ngược lại có một cổ đạo vận tiên phong.Phong Phi Vân vẫn lỗi lạc mà đứng, ngay cả lưng cũng không khom một chút, cười lạnh nói:- Bởi vì ta đắc tội một thiên kim tiểu thứ của thế lực lớn siêu cấp, đương đại gia chủ Phong gia vì bảo vệ cả gia tộc, dĩ nhiên chỉ có thể bỏ qua loại tiểu tốt tử như chúng ta.- Không có khả năng, Phong gia coi như là toàn tộc đều bị diệt, cũng sẽ không cùi đầu trước bất kỳ ai, càng sẽ không bởi vì áp bách mà buông tha cho bất kỳ một đệ tử gia tộc nào.Lão giả nhìn bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh của Phong Phi Vân, lại có thể dưới áp bách của mình mà vẫn bảo trì đứng thẳng, thiên tư bực này quả thực đương thời vô song, tuyệt đối không thể nào là một tiểu nhân gian nịnh có thể làm được.Phong Phi Vân phá lên cười, cười cười liền lại ho khan, ho ra máu tươi, thần sắc cũng không héo rũ, nói:- Xin hỏi tiền bối là người phương nào?- Phong Mặc.Lão giả nói.Sau khi nghe được cái tên này, trong lòng Phong Phi Vân lại nhẹ nhàng run lên, quả nhiên là tên của gia chủ Phong gia đời thứ nhất.Phong Mặc và Phong Si, chính là hai người kinh tài tuyệt diễm nhất Phong gia, một người là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, một người là thần thoại kinh tài tuyệt diễm nhất Phong gia.Phong Mặc là huynh.Phong Si là đệ.Phong gia vốn có thể dưới sự dẫn dắt của hai người bọn họ trở thành loại gia tộc có thể so với Tứ đại môn phiệt, nhưng hai người bọn họ lại lần lượt thần bí chết đi, lưu cho hậu nhân tiếc nuối vô hạn.Chẳng lẽ hắn thật là gia chủ Phong gia đời thứ nhất?

Nhưng rõ ràng là người đã chết đi hơn một nghìn năm, vì sao lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt?Ở phiến Tử Vong Mộ Địa này, gặp một lão nhân xây nhà mà sống, còn là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, thật sự khiến người cảm thấy không được chân thật.Lão giả này cẩn thận nghe Phong Phi Vân nói xong, rốt cuộc hiểu rõ tiền căn hậu quả.- Thật vô liêm sỉ, Phong gia vậy mà xuất hiện mấy phế vật như thế, rõ ràng bởi vì e ngại Ngân Câu gia tộc mà hi sinh tộc nhân mình.

Vô liêm sỉ, thật sự vô liêm sỉ.Phong Mặc vân vê chòm râu trên cằm, trợn mắt trừng trừng, lão nhân vốn hiền lành hòa thiện thần sắc liền trở nên sắc bén.Lão nhân ở bên ngoài nhà tranh dạo bước, chợt liền đứng ở bên cạnh người Phong Phi Vân, ngón tay giữ lấy cổ tay Phong Phi Vân.Tốc độ thật nhanh, Phong Phi Vân cũng không kịp triển khai Luân Hồi Tật Tốc đã bị đối phương bắt lấy.Lão nhân tán thưởng nhẹ gật đầu, nói:- Không tệ, không tệ, tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng, thiên tài cấp bậc sử thi.Hắn thả cánh tay Phong Phi Vân ra, ánh mắt chú ý tới mấy sợi tóc trên trán Phong Phi Vân, lông mày có chút nhíu lại, trẻ tuổi như vậy, sao lại chưa già đã yếu?Hắn đột nhiên giật vạt áo Phong Phi Vân ra, chỉ thấy trên lồng ngực hùng vĩ của Phong Phi Vân có một cái ấn kỳ tà dị bao trùm cả nửa lồng ngực, đã sắp ăn mòn đến vị trí ngay tim rồi.Đôi mắt lõm sâu của lão nhân co rụt lại, hơi kinh hãi nói:- Diêm Vương Hủ Huyết, khó trách thiên tư của ngươi cao như vậy, huyết khí lại yếu như vậy.Phong Phi Vân trong lòng khẽ động, vội vàng nói:- Tiền bối có biết phải làm sao mới hóa giải được Diêm Vương Hủ Huyết không?Phong Phi Vân không gọi hắn lão tổ, mà gọi là tiền bối.Lão nhân sắc mặt khẽ biến thành hơi không vui, nhưng Phong Phi Vân đã bị trục xuất Phong gia, chưa tính là đệ tử Phong gia, tự nhiên cũng không cần gọi hắn là lão tổ.Lão nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, nói:- Diêm Vương Hủ Huyết, thiên hạ không cách nào có thể giải được, ngươi có thể còn sống tới được đây, cũng đã rất tốt rồi.Phong Phi Vân trên mặt hơi thất vọng, bất quá cũng trong dự liệu, nếu Diêm Vương Hủ Huyết thật sự dễ giải như vậy, cũng đã không khiến ngay cả cự kình cũng hoảng sợ rồi.Chết sống có số, phú quý tại thiên.- Khục khục!Phong Phi Vân nhìn qua cổ Tà Thi tàn phá trên Hóa Đạo Thụ, trong lòng đầy bụng nghi vấn, nhưng lại không hỏi ra, nói:- Phong gia đang ở vào nguy cơ diệt tộc, không biết tiền bối có thể rời núi cứu viện không?Lão giả kia nói:- Ta cũng sớm đã biết được Phong gia tất nhiên sẽ gặp phải một kiếp, sau một kiếp này, Phong gia sẽ quật khởi như đế vương tinh thần.

Ta ở chỗ này đợi đã quá lâu, cũng đến lúc nên ra ngoài rồi.Lão giả đứng ở bên ngoài nhà tranh, trong mắt lộ vẻ trách trời thương dân chi sắc, chợt, thấy được Vạn Hương Sầm đứng sau lưng Phong Phi Vân, một cổ tinh khí sắc bén liền từ trong mắt toát ra, lạnh lùng nói:- Không phải đệ tử Phong gia, không thể tiến vào lăng mộ tổ địa, người đi vào chết.Vạn Hương Sầm trong lòng cũng sớm đã rung động không hiểu, gia chủ Phong gia đời thứ nhất vậy mà chưa chết, lại ẩn cư trong Phong gia tổ địa, tu vị không biết đạt đến mức nào rồi?Loại nhân vật cấp bậc này nếu xuất thế, chỉ sợ coi như là tất cả cường giả Sâm La Điện đệ thất điện đồng loạt ra tay cũng không thể tranh phong với hắn.Ở trước mặt Phong Mặc, Vạn Hương Sầm tự nhiên căn bản không cách nào như lạnh nhạt như Phong Phi Vân, nàng đã quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại có chút phát run, nói:- Phong Phi Vân cũng không phải đệ tử Phong gia, hắn tiến nhập lăng mộ tổ địa, cũng phải chết.Vạn Hương Sầm thông minh cỡ nào, nhìn ra lão giả rất thưởng thức Phong Phi Vân, tuyệt đối sẽ không giết chết Phong Phi Vân, cho nên mới nói như vậy.Lão giả nói:- Hắn bây giờ không phải là đệ tử Phong gia, nhưng chờ sau khi ta ra ngòai, hắn vẫn sẽ trở lại Phong gia, nhân tài như vậy, há lại bị đám tử tôn bất tài kia nói trục xuất khỏi gia môn là trục xuất khỏi gia môn chứ, không có sự đồng ý của ta thì hắn vẫn là người Phong gia.Lão giả mỉm cười nhìn Phong Phi Vân một chút, trong ánh mắt mang theo thâm ý nồng đậm.Phong Phi Vân dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn, không chút lùi bước, trong lòng đang phỏng đoán dụng ý của vị gia chủ Phong gia đời thứ nhất này, biết rất rõ hắn đã là một người hẳn phải chết, rõ ràng còn coi trọng hắn như vậy.

Chẳng lẽ gia chủ đời thứ nhất biết rõ làm sao hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết nhưng chưa nói ra sao?Đúng rồi, lão nhân chỉ nói qua Diêm Vương Hủ Huyết thiên hạ khó giải, cũng không có nói Phong Phi Vân đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Phong gia lăng mộ tổ địa, quả thật chính là cấm địa, ngoại nhân sau khi tiến vào đây sẽ biết mọi chuyện ở đây, nếu truyền đi, như vậy quả thật không phải một chuyện tốt gì.Lão giả chứng kiến sắc mặt trắng bệch kia của Vạn Hương Sầm, thoáng cái lại nở nụ cười hiền lành, nói:- Ha ha!

Lão hủ chỉ đùa với ngươi chút thôi, nha đầu, đứng lên đi!

Vợ tương lai của Phong gia ta, tự nhiên cũng có thể tiến vào lăng mộ tổ địa.Lão giả lại tự tay đỡ Vạn Hương Sầm đứng lên.-------Chương 624: Yêu Ma chi huyết và Diêm Vương Hủ Huyết (2)Rất hiển nhiên vị gia chủ Phong gia đời thứ nhất này đã hiểu lầm, chứng kiến Phong Phi Vân mang theo Vạn Hương Sầm đi vào lăng mộ tổ địa, liền cho rằng Vạn Hương Sầm chính là người trong lòng của Phong Phi Vân.Gia chủ đời thứ nhất cực kỳ coi trọng Phong Phi Vân, càng hi vọng hắn có thể quay lại Phong gia, dĩ nhiên là đối với "Người trong lòng của hắn" tiên lễ hậu binh, muốn cho hậu bối kiệt xuất này thỏa hiệp.Nhưng Phong Phi Vân lại không có chút tỏ vẻ nào, tỉnh táo đến đáng sợ, càng như thế, gia chủ Phong gia đời thứ nhất càng thưởng thức Phong Phi Vân hơn.Phong Phi Vân không mở miệng, Vạn Hương Sầm tự nhiên cam tâm tình nguyện giả mạo làm vợ tương lai của Phong gia, như vậy không những giữ được tánh mạng, nói không chừng còn có thể từ trên người lão nhân tu vị thâm bất khả trắc này đạt được một ít chỗ tốt, chuyện tốt như vậy cớ sao không làm chứ?Lão nhân lấy ra một cái bình ngọc lưu động tơ máu, giao cho Phong Phi Vân, nói:- Trong lúc này chính là Quy Thiền Hương trước đây thật lâu một vị bằng hữu tặng ta, sau khi ăn nó vào liền có thể kéo dài cho ngươi ba tháng.Hắc Ô Quy chính là sinh vật tuổi thọ dài nhất giữa thiên địa, cái gọi là Quy Thiền Hương chính là nước bọt linh quy, có thể bổ dưỡng huyết nhục chi thân, trì hoãn già yếu.Như Hắc Ô Quy mà nói, Quy Thiền Hương, tư âm bổ dương, dưỡng già kháng suy, nữ nhân dùng tuổi trẻ, nam nhân dùng lực cường, thật có thể nói là cư gia lữ hành, tất bị lương dược.Quy Thiền Hương của Hắc Ô Quy sống càng lâu, linh tính cũng lại càng mạnh.Phong Phi Vân nhận lấy Quy Thiền Hương, cẩn thận thu vào, trong lòng thầm nghĩ, Quy Thiền Hương lại có thể kéo dài tuổi thọ của ta, nếu bắt được Hắc Ô Quy, hầm cách thủy ăn hết, có thể sống lâu vài năm cũng không chừng.Lão nhân đã ra khỏi nhà tranh, nói là có một chuyện quan trọng muốn đi làm, bảo Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm ở trong nhà tranh chờ hắn về, ngày mai cùng nhau quay lại Phong gia.Sau khi lão nhân đi, hào khí chung quanh lập tức trở nên quỷ dị, đặc biệt là Diêm Vương Tà Thi treo trên Hóa Đạo Thụ, thật giống như bỗng nhúc nhích, khiến Diêm Vương Lạc Ấn nơi ngực Phong Phi Vân cũng theo đó rung rung.PHỐC!Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, khí lực toàn thân đều giống như bị tháo nước, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể đã tràn ngập đến ngực, sáp nhập vào trái tim Phong Phi Vân, cùng dung hợp với máu của hắn.Sinh mệnh lực đang gia tốc xói mòn.Phong Phi Vân liền tranh thủ lấy bình ngọc kia ra, cũng không quản bên trong đến cùng có phải là Quy Thiền Hương hay không, liền rót một tia vào miệngKhông đúng, đây căn bản không phải Quy Thiền Hương!Quy Thiền Hương chính thức căn bản không cần phục dụng, trực tiếp đổ vào lòng bàn tay là có thể thẩm thấu vào trong thân thể, nhưng lọ Quy Thiền Hương mà lão nhân kia cho Phong Phi Vân coi như là sau khi tiến vào yết hầu vẫn không hòa tan, ngược lại có một loại cảm giác như xông ngược lên đầu.Vạn Hương Sầm nhìn Phong Phi Vân đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, lộ ra một tia cười lạnh tàn nhẫn, Phong Phi Vân ngươi cũng có hôm nay, lòng bàn tay của nàng ngưng tụ ra một đoàn linh mang nhàn nhạt, biến thành một thanh linh quang chiến kiếm.Nàng chính là Tà Đạo điện hạ, cũng đã sớm vụng trộm phá vỡ một tia phong ấn, khôi phục một tầng tu vị, nàng tế ra linh quang chiến kiếm đi tới Phong Phi Vân, cười lạnh nói:- Nhìn ngươi thống khổ như vậy, hiện giờ khẳng định rất khó chịu, hãy để ta giúp ngươi thoát ly khổ hải đi!- NGAO!Phong Phi Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt màu đỏ như máu, tựa như mắt của dã thú hung mãnh nhất, trông thấy đôi mắt như yêu ma kia, Vạn Hương Sầm trong lòng run lên, lại càng hoảng sợ, vội vàng bay ngược về sau.Bành!Phong Phi Vân xông lên, trực tiếp dùng thân thể đụng nát linh quang chiến kiếm trong tay nàng, duỗi hai cánh tay ra chụp lấy thân thể suy nhược mềm mại của nàng, ném bay ra ngoài, phá vỡ cửa nhà tranh, rơi vào trong nhà tranh.Xuyên thấu qua cánh cửa nghiền nát kia, có thể trông thấy trong nhà tranh vậy mà đặt một cỗ thiết quan, thiết quan kia vốn là quan tài của gia chủ Phong gia đời thứ nhất, nhưng nắp quan tài đã bị thứ gì đó đánh nát, có thứ gì đó từ bên trong chạy ra.Nếu Phong Phi Vân thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, nhất định sẽ phát hiện một màn này, nhưng giờ phút này Yêu Ma chi huyết và Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể của hắn đồng loạt bị kích thích, tán loạn khắp toàn thân, chỉ có thể bảo trì bộ phận thần trí, không cách nào ngăn chặn lý trí.Phong Phi Vân đạp nát mảnh gỗ vụn, vọt vào nhà tranh, bắt lấy Vạn Hương Sầm đang ngã trên đất, không chút nào thương hương tiếc ngọc, xoạt một tiếng, lập tức xé nát quần áo lụa mỏng trên người nàng, lộ ra đôi chân trắng noãn hương diễm.- Đừng, Phong Phi Vân, nhẹ chút, đau quá. . .- NGAO, NGAO, đàn bà thối, ta chơi chết ngươi!Phong Phi Vân tát một bạt tai, thân thể tuyết trắng lõa lồ của Vạn Hương Sầm lần nữa bay ra ngoài, lần này ngọc thể nàng ngang dọc nằm trên mặt đất, đã ngất đi, rốt cuộc không cách nào giãy dụa được nữa, cũng kêu không ra tiếng nữa.Phong Phi Vân hai mắt như lửa, toàn thân cơ bắp bành trướng, huyết khí nổ vang, có từng mảnh Long Lân lộ ra trên cánh tay, trên người có Long ngâm và Phượng minh vang lên, khí tức cuồng bạo, trực tiếp ép lên trên ngọc thể mềm mại của Vạn Hương Sầm. . .Bên ngoài nhà tranh, một hồi âm phong thổi tới.Phong Mặc đứng ngay bên ngoài nhà tranh, xuyên thấu qua cửa gỗ nghiền nát, trông thấy tất cả bên trong, bên tai có thể nghe đượ tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.Khóe miệng của hắn lộ ra một tia dáng cười âm trầm, lầu bầu nói:- Trong thân thể quả nhiên có Yêu Ma chi huyết, Yêu Ma chi huyết lại có thể tranh chấp với Diêm Vương Hủ Huyết, đây là huyết mạch cường đại cở nào ah!

Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, khanh khách, ngươi nhất định phải quay lại Phong gia, theo ta chinh phục thiên hạ.

Vận mệnh của ngươi đã như thế rồi, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.Đạo vận và tiên khí trên người Phong Mặ biến mất vô tung, mà biến thành một cổ tài khí bành trướng mãnh liệt, tóc trắng trên đầu cũng biến thành màu đen, dài chừng hơn mười thước, sát khí bức người.Phong Phi Vân từ trong mơ hồ tỉnh lại, thụy nhãn mông lung, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, chóp mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm thân thể nữ tử, giữa ngón tay mang theo vài phần ôn hòa, đang đặt ở vùng eo một nữ tử.Rõ ràng không chết!

Đây là ý niệm đầu tiên xuâts hiện trong đầu Phong Phi Vân, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy.Hào quang u ám rơi vãi trên lồng ngực rắn chắc của Phong Phi Vân, trên cánh tay, trên eo bụng, trên lồng ngực, đều nổi lên từng khối cơ bắp cân xứng, vừa lộ vẻ vô cùng tráng kiện, lại mang đến cho người một loại cảm giác khí lực dày đặc.Có mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, là từ trên người nữ tử trên mặt đất phát ra.-------Chương 625: Sống lưng Diêm Vương (1)Váy lụa mỏng trên người nàng bị xé thành rách mướp, trâm cài Tử Kim trên đầu cũng bị kéo xuống, tóc dài đen nhánh phủ lên trên thân thể mềm mại của nàng, che khuất đi một nửa chiếc cổ thon dài của nàng, cặp nhũ hoa trước ngực như ẩn như hiện giữa làn tóc, còn có hai điểm đào hổng trên ngọn núi kia nữa.Nàng khẽ nắm chặt lấy chiếc quần lót màu trắng đã bị kéo xuống vương trên chiếc chân trái.Giữa cặp đùi bạch ngọc có từng mảnh lạc hồng, hai chân vẫn còn đang run rẩy, xem ra cổ cảm giác đau đớn vì bị xé rách kia vẫn chưa tiêu tán.Cánh tay như ngó sen của Vạn Hương Sầm nhẹ nhàng chống lấy thân thể, một đôi mắt to ngập nước nghênh tiếp ánh mắt Phong Phi Vân, bốn mắt nhìn nhau, Vạn Hương Sầm thật giống như chú chim sẻ bị chấn kinh, lại vội vàng cúi đầu xuống.Nàng cảm giác mình có chút sợ hãi Phong Phi Vân rồi, trông thấy ánh mắt của hắn cũng có chút sợ hãi.Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại một vết bàn tay đỏ bừng, bên miệng còn một tia vết máu, bộ dáng kia quả thực giống như một vợ bé vừa bị ăn đòn vậy.Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, trời ạ!

Mình rốt cuộc đã làm ra chuyện thô bạo gì với nàng, vậy mà khiến một Tà Đạo điện hạ cũng sợ hãi mình như vậy.Phong Phi Vân bắt đầu nghĩ lại, đầu tiên là Diêm Vương Hủ Huyết phát tác trong cơ thể, mình uông vào một lọ "Quy Thiền Hương", tiếp theo Yêu Ma chi huyết ở sâu trong huyết mạch cũng bị kích thích ra, sau đó lý trí của mình đã bị cuồng tính của Yêu Ma chi huyết hoàn toàn áp chế, đánh Vạn Hương Sầm một trận, sau đó còn cưỡng gian nàng nữa.Hí!Phong Phi Vân vội vàng nhìn về phía lồng ngực của mình, Diêm Vương Ấn Ký kia vẫn chưa biến mất, Diêm Vương Hủ Huyết vẫn còn trong thân thể, mà Yêu Ma chi huyết trong huyết mạch lần nữa hiện ra, chảy xuôi trong thân thể, đương nhiên cũng chỉ mới thức tỉnh một tia Yêu Ma chi huyết thôi.Tia Yêu Ma chi huyết này đã không cách nào áp chế xuống như trước đươjc nữa, nó đag vô tri vô giác ảnh hưởng đến phán đoán của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhu cầu đối với nữ nhân lại càng thêm mãnh liệt, dục vọng tùy thời đều đang trùng kích lấy phòng tuyết lý trí của Phong Phi Vân.Lúc Phong Phi Vân trống thấy Vạn Hương Sầm ngồi ở góc tường, trong lòng liền sinh ra một cổ xúc động muốn nhào tới, loại cảm giác này thật sự quá cường liệt rồi, cái này rất giống như một người đói khát có nhu cầu với đồ ăn; một người khát khô trong sa mạc có nhu cầu với nước; một người đang vùng vẫy giẫy chết có nhu cầu với sinh mạng vậy.Đây là một loại rung động tà tính.Phong Phi Vân biết rõ đó cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không ngăn chặn cổ dục vọng này thì sớm muộn cũng có một ngày mất phương hướng trong dục vọng, biến thành một dục ma chỉ biết tìm nữ nhân thõa mãn.Đây nhất định là bị một nửa Yêu Ma chi huyết khác trong cơ thể ảnh hưởng.Yêu tộc và Thú tộc rất khác, Yêu tộc và Thú tộc tuy rằng đều là cùng bản đồng nguyên, nhưng Yêu tộc lại có thể hóa thân thành hình người, trong đó có một ít Yêu tộc thiên tính háo dâm, ví dụ như Yêu Long tộc, Yêu Hồ tộc, Yêu Xà Tộc. . .

Còn có ngũ thông ngũ Thánh tộc trong Yêu tộc, thiên tính vốn háo dâm, cách mỗi một cái tiểu diễn luân hồi thậm chí có chút ít Yêu tộc còn có thể cử hành nhục tự, dâm tế nữa.Yêu và người tự nhiên không giống nhau, ví dụ như Yêu càng cổ xưa, lực lượng cũng càng cường đại.

Nhưng người nhưng càng tiến hóa thì lại càng trở nên lớn mạnh.Điều này cũng khiến "Yêu tính" càng nguyên thủy hơn "Nhân tính", càng thêm hứng thú với dâm tính, nhục tính, lệ tính, cuồng tính.Đối với những Yêu tộc đặc thù kia mà nói, háo dâm là chuyện rất bình thường, từ xưa đến nay, đã là như thế, nhưng đối với người mà nói, đây lại không phải là chuyện bình thường.Phong Phi Vân nếu để cho cổ Yêu Ma chi huyết háo dâm này hoàn toàn thức tỉnh, như vậy Yêu tư duy và Người tư duy tất nhiên sẽ công kích lẫn nhau, cuối cùng sẽ lưỡng bại đều vong, Phong Phi Vân sẽ mất đi tư duy, rất có thể sẽ hóa thành một Yêu Ma có thân hình Nhân loại.Mà dựa theo tu vị Phong Phi Vân tăng lên, lực lượng Yêu Ma chi huyết trong thân thể cũng trở nên càng ngày càng mạnh, nếu không phải có thể có được Cưu Cửu Quái Bào áp chế, cuối cùng sẽ có một ngày Yêu Ma chi huyết hoàn toàn thức tỉnh, đến lúc đó thì hậu quả không thể lường được.- Đừng mà. . .

Van cầu ngươi, đừng. . .Vạn Hương Sầm thấy Phong Phi Vân lại đi tới nàng liền vội vàng rụt rụt ngọc thể mềm mại, muốn dùng cánh tay chống lấy thân thể, nhưng một cổ nhức mỏi từ eo thon truyền đến lập tức khiến nàng vô lực ngã trên mặt đất.Nàng cảm giác mình suy yếu đến đáng sợ, ngay cả lực đứng dậy cũng không có.Phong Phi Vân dừng bước, ngồi xổm xuống, mũi hít hà trên gương mặt nàng, say mê cười nói:- Ha ha!

Thật là thơm.Vạn Hương Sầm gắt gao che lấy trán, trông thấy nụ cười kia của Phong Phi Vân, nàng cũng nhịn không được muốn run rẩy.Phong Phi Vân từ trong Giới Linh Thạch lấy ra một cái áo bào trắng ném cho nàng, liền quay người ra khỏi nhà tranh, trong lòng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tuy rằng Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể vẫn chưa thể hóa giải, nhưng đã không còn khó chịu như trước nữa.Đỉnh đầu chính là Hóa Đạo Thụ đỏ như máu, thân cây cao chừng hơn 100m, cỗ Diêm Vương Tà Thi tàn phá được treo ngay vị trí giữa cây, chỉ có một cái sống lưng và một cái đùi phải, bộ vị khác cũng không biết là bị người đoạt cướp đi hay là đã hư thối trong dòng sông tuế nguyệt dài dòng buồn chán nữa.Bất luận kẻ nào trông thấy cổ tàn thi này đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi, sợ hãi không hiểu, thật giống như một phàm nhân, thấy được thần thi vậy.Gào thét...Một hồi âm phong thổi tới, vốn treo ở trên Hóa Đạo Thụ, sống lưng huyết hồng kia của Diêm Vương tàn thi bỗng rơi xuống, mang đến cho Phong Phi Vân cảm giác giống như một sơn mạch từ trên không trung rơi xuống vậy.Phong Phi Vân thân thể bạo lui, sợ dính vào một tia, loại tà vật thế này, dính vào một chút cũng sẽ khiến hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.Nhưng Phong Phi Vân lại phát hiện thân thể của mình căn bản không thể núc nhích.Oanh!Cái sống lưng Diêm Vương này trực tiếp rơi đập lên lưng Phong Phi Vân, thật giống như một tòa núi lớn đột nhiên đè lên hắn vậy.Phong Phi Vân vận hết lực lượng toàn thân mới khó khăn lắm vác được cái sống lưng kia, không bị nó đè gãy thân thể.Hai chân Phong Phi Vân đang run rẩy, cổ lực lượng khổng lồ và khí tức lạnh như băng trên lưng quả thực như muốn đè chết hắn, khiến hắn bị chết cóng.Đúng lúc này, trên Vũ Hóa Đài đen kịt trong đan điền Phong Phi Vân đường vân lưu động ra từng chút huyết quang, mang theo một cổ lực lượng kỳ dị, vậy mà đang kéo dẫn cái sống lưng Diêm Vương trên lưng hắn.Khanh khách!Sống lưng Diêm Vương đè ép vào trong thân thể Phong Phi Vân, ở trên lưng hắn in ra một vệt máu đỏ tươi, trực tiếp chen vào trong huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào dưới làn da.-------Chương 626: Sống lưng Diêm Vương (2)Sống lưng Diêm Vương vậy mà dung nhập vào trong xương sống lưng của Phong Phi Vân.Một cổ tà khí bàng bạc khiến cho người ta sợ hãi từ trong sống lưng tán phát ra, chui thẳng vào óc Phong Phi Vân, Phong Phi Vân vội vàng vận dụng Phượng Hoàng linh hồn trấn áp cổ tà khí kia xuống, một lần nữa tụ tập đến trong sống lưng.Dục vọng, chính là nhân tính bổn nguyên, coi như là bốn mươi đạo thần thức và Phượng Hoàng linh hồn cũng không thể trấn áp.Nhưng là, tà khí nhưng có thể trấn áp.

Dùng Phong Phi Vân Phượng Hoàng linh hồn cường đại, đã có rất ít trấn áp không được tà khí.Phong Phi Vân lần nữa khôi phục năng lực hành động, kinh hỉ phát hiện, Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể vậy mà đều chảy vào trong sống lưng Diêm Vương, tựa như hải nạp bách xuyên, quy bản truy nguyên vậy.Nguy cơ sinh tử dĩ nhiên lại cứ vậy bị giải trừ rồi.Tuy rằng sống lưng Diêm Vương sáp nhập vào thân thể, đây chưa hẳn là một chuyện tốt, nhưng ít nhất nó đã hấp thu Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể, khiến Phong Phi Vân nhịn không được thoải mái cười phá lên.- Ha ha!

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Diêm Vương Hủ Huyết khiến ta trôi mất hơn hai trăm năm tuổi thọ, nhưng tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng có chừng năm trăm năm tuổi thọ, mỗi khi đột phá một tiểu cảnh giới, tuổi thọ cũng sẽ tăng thêm năm mươi năm.

Tuổi thọ đã xói mòn, ta hoàn toàn có thể tu luyện trở về.Phong Phi Vân đối với bản thân tin tưởng mười phần.- Chúc mừng, chúc mừng, Phong Phi Vân, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.Gia chủ Phong gia đời thứ nhất, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, đột nhiên quay đầu lại.Vẫn là lão nhân kia, nhưng khí tức trên thân lại hoàn toàn bất đồng rồi, uy nghiêm, bá đạo, hung lệ, trên người có được một cổ tà lực đáng sợ, tựa như một lão ma vậy.Tóc trắng trên đầu hắn biến thành màu đen như mực, lưu động lấy tử vong chi khí, dài chừng hơn mười thước, trôi nổi trong không khí, như một thanh kiếm sắc bén vậy.Phong Phi Vân có chút nuốt nước miếng một cái, phát hiện tóc trên đầu gia chủ Phong gia đời thứ nhất vậy mà hoàn toàn giống như đúc những sợi tóc trong các quan tài kia.Trong lòng Phong Phi Vân toát ra một ý niệm đáng sợ, chẳng lẽ thi thể những liệt tổ liệt tông Phong gia kia đều là bị hắn ăn thịt sao?Nghĩ tới đây, Phong Phi Vân da đầu run lên.- Ngươi rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân tế ra Lôi Hỏa Châu, lơ lửng ở lòng bàn tay, tùy thời chuẩn bị ra tay.- Hừ, tiểu gia hỏa, thu linh khí của ngươi lại đi!

Phong gia có thể xuất hiện một thiêu kiêu như ngươi rất không dễ dàng, ta không muốn ngươi chết trong tay ta đâu.Lão nhân âm trầm nói, trong mắt lưu động lấy tà vân màu đen, trong miệng phun ra nuốt vào tử vong chi khí.Phong Phi Vân nhìn thẳng hắn, cũng không có ý thu Lôi Hỏa Châu lạiVạn Hương Sầm mặc vào một kiện áo bào trắng, bao lấy thân thể hương diễm mềm mại, gian nan di động bước chân, chống đỡ thân thể mềm mại suy yếu đi tới cạnh nhà tranh, vụng trộm nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoàiLão nhân có chút liếc qua nàng, sau đó khóe miệng lộ ra một tia cười tà dị, ống tay áo vung lên, xoáy lên một mảnh đám mây tử vong vô biên mênh mông cuồn cuộn:- Đi thôi!

Chúng ta cùng nhau quay lại Phong gia.Lão nhân giẫm lên đám mây tử vong, bao vây lấy Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm bay lên trời mà đi.Phần Sơn chi đỉnh, một mảnh đám mây màu xám bay lên, trên đám mây có ba bóng người đứng, hướng về phương bắc bay đi.Ầm ầm!Sau khi ba đạo thân ảnh kia bay đi, toàn bộ Phong gia lăng mộ tổ địa đã xảy ra biến hóa cực lớn, tử vong chi khí chảy ngược về trong Phần Sơn, biến mất sạch sẽ.Vốn địa vực chung quanh ngọn núi đã biến thành tử vong tuyệt địa, nhưng bây giờ lại lần nữa toả sáng ra sinh cơ.Chỉ có trên đỉnh Phần Sơn vẫn tràn ngập tử khí, huyết thác chảy xuôi, quỷ nha kêu to.Đương nhiên tất cả biến hóa này, Phong Phi Vân cũng không thể nào biết được, bọn hắn đã bay ra ngoài ngàn dặm, xuyên thẳng qua trong tầng mây.Gia chủ Phong gia đời thứ nhất lại trở nên tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, biểu lộ hòa ái, tựa như một vị trưởng lão hiền lành, đứng trên đám mây, hoa bào màu tím trên người đón gió mà ba, trên đỉnh đầu ngưng tụ lấy một mảnh linh mang tư thanh.Đám mây dưới chân biến thành một mảnh lưu quang, từ trên bầu trời bay vút qua.Phong Phi Vân không nói một lời đứng ở sau lưng lão nhân, trên mặt không lộ chút thần sắc nào, dù sao tu vị đối phương thực sự rất cao, hiện giờ cho dù muốn trốn cũng không trốn được.- Thi thể Diêm Vương là từ dưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên đào ra, lúc đào ra cũng không trọn vẹn, chỉ có một nửa thi hài, và một cái đầu lâu.

Một nửa thi hài này bao gồm sống lưng, tay trái, đùi phải, ba cây xương sườn, còn có một tâm tạng, cộng thêm đầu lâu, tổng cộng là tám bộ vị.Gia chủ Phong gia đời thứ nhất nói.Phong Phi Vân cũng không biết hắn vì sao lại đột nhiên nói chuyện này, rất hiển nhiên đây đều là bí văn đỉnh cấp ở Tu Tiên Giới, người bình thường căn bản không có khả năng biết được.Phong Phi Vân không nói chen vào, nghe hắn nói tiếp.Quả nhiên, hắn lại nói:- Trong thi thể Diêm Vương ẩn chứa có một cổ lực lượng khổng lồ, một cổ lực lượng siêu việt cự kình gấp trăm lần, một nghìn lần, mặc dù chỉ là một giọt Diêm Vương Hủ Huyết cũng có thể giết chết một vị cự kình.

Mà những lực lượng này lại ẩn chứa trong tám bộ vị của tàn thi, nếu ai có được bất kỳ bộ vị nào trong đó đều có thể đạt được một loại lực lượng cường đại không gì sánh kịp.Phong Phi Vân rốt cục nhịn không được hỏi:- Vậy trên gốc cây Hóa Đạo Thụ kia treo chính là Diêm Vương hài cốt sao?- Đúng vậy.Lão nhân nhẹ gật đầu.- Vì sao chỉ còn một cái sống và một cái đùi phải?Phong Phi Vân hỏi.Lão nhân nói:- Cái này thì phải nói cho ngươi một câu chuyện.

Vốn Diêm Vương thi hài là bị Tứ đại Tử Minh Vương phong ấn trong Tử Minh thi động, nhưng vào hơn một nghìn năm trước, đại khái là 1500 năm trước a!

Có mấy nhân vật cấp bậc kiêu hùng của các thế lực lớn định liên thủ trộm Diêm Vương ra từ trong Tử Minh thi động, sau đó chia cắt Diêm Vương thi hài.- Nhưng người mấy thế lực lớn kia trước sau phái đi trộm thi đều chết trong Tử Minh thi động, rất nhiều người ngay cả bóng dáng Diêm Vương cũng không trông thấy đã bị những Cản Thi Nhân cường đại kia gạt bỏ.- Cuối cùng, bọn hắn rốt cục nghĩ tới một biện pháp có thể mang Diêm Vương từ trong Tử Minh thi động ra lại không cho thế nhân biết là bọn hắn gây nên.Phong Phi Vân hỏi:- Biện pháp gì?- Dùng huyết dịch Dương Thần Thánh Thai Song Sinh Dị mở ra Dương Thần Thái Cực Quái, dùng lực lượng Thái Cực Quái triệu hồi ra một Cự Linh Dương Thần.

Cự Linh Dương Thần cũng không phải sinh vật ở thế giới chân thật, căn bản không sợ lực lượng tà ác của Diêm Vương, hơn nữa thân cao ba trăm bảy mươi bốn mét, vô cùng to lớn, cự kình cũng không thể ngăn được lực lượng của nó.Lão nhân nói.-------Chương 627: Tiền căn hậu quảCự Linh Dương Thần!Trong đầu Phong Phi Vân lập tức hiện ra một hình ảnh cự nhân cao mấy trăm thước, cự nhân đỉnh thiên lập địa, ngửa mặt lên trời thét dài, núi động địa chấn, tiếp theo lại nghĩ tới cổ bạch cốt khổng lồ ngủ say trong huyết hà, chẳng lẽ. . .Lão nhân nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân, mỉm cười nói:- Đúng vậy, cổ bạch cốt trong huyết hà dưới Phần Sơn chính là xương cốt của Cự Linh Dương Thần.- Cự Linh Dương Thần tuy rằng không thuộc về thế giới này, nhưng vẫn là huyết nhục chi thân, căn bản không ngăn được cổ khí tức tà ác trên người Diêm Vương, huyết nhục trên người biến thành huyết thủy, hội tụ thành một nhánh sông, mà bạch cốt của hắn thì ngủ say dưới đáy huyết hà.

Chỉ có đợi khi Dương Thần Thánh Thai Song Sinh Dị lần nữa sinh ra đời, dùng huyết dịch Song Sinh Dị mới có thể lần nữa tỉnh lại nói.Cự Linh Dương Thần chính là tồn tại một quyền có thể đánh chết cự kình, có thể cường thế xâm nhập Tử Minh thi động, phá vỡ phong ấn của Tứ đại Tử Minh Vương, mang Diêm Vương ra khỏi thi động.Loại tồn tại cấp bậc này lại vẫn có thể tỉnh lại, nếu thế thì lực phá hoại không biết sẽ kinh khủng tới mức nào nữa.Phong Phi Vân trong lòng tim đập mạnh một cú, nói:- Muốn tỉnh lại Cự Linh Dương Thần, nhất định phải có huyết dịch Dương Thần Thánh Thai Song Sinh Dị sao?Lão nhân nhẹ gật đầu, nói:- Còn phải cần đến Kỷ gia Dương Thần Thái Cực Quái nữa."

Dương Thần Thánh Thai Song Sinh Dị" cũng là một loại dị hình dị, chính là hai tỷ muội Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô, khó trách người Kỷ gia, uốn bắt được các nàng, người Dương Giới cũng muốn bắt được các nàng, thì ra dùng máu của các nàng có thể khởi động Dương Thần Thái Cực Quái, tỉnh lại Cự Linh Dương Thần.Khá lắm, ai có thể tỉnh lại Cự Linh Dương Thần liền tương đương với nắm giữ một chiến tướng vô địch, có thể quét ngang thiên hạ.Phong Phi Vân nói:- Như vậy lúc trước tham dự vào hành động trộm lấy Diêm Vương là các thế lực nàoLão nhân đối chuyện này không hề có giữ lại:- Dương Giới chi vương, Âm Giới chi mẫu, tầm bảo gia tộc Kỷ gia, Sâm La Điện đệ nhất điện.Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, đó đều là siêu câp bá chủ của Tu Tiên Giới ah!

Dương Giới chi vương, Âm Giới chi mẫu và Sâm La Điện đệ nhất điện, một người khống chế Dương Giới, một người khống chế Âm Giới, một người là đứng đầu Sâm La Thập ĐiệnTrong Sâm La Thập Điện cũng chỉ có đệ nhất điện là vẫn chưa xuất thế, lộ ra đặc biệt thần bí.Phong Phi Vân hiếu kỳ nói:- Nếu những đại nhân vật này đã trộm Diêm Vương ra khỏi Tử Minh thi động, vì sao bộ phần tàn thi của Diêm Vương lại xuất hiện trong Phong gia lăng mộ tổ địa?Lão nhân giọng mỉa mai cười nói:- Tám bộ phận Diêm Vương tàn thi, mỗi bộ phần đều vô cùng cường đại, những người này chia của không đều, ngược lại liền nội đấu.- Cũng chính vì nguyên nhân này, mới cho Phong gia chúng ta một cơ hội, tuy rằng đoạt thức ăn trước miệng cọp, từ trong tay những nhân vật cường đại kia cướp đi một bộ phận Diêm Vương hài cốt, nhưng trận chiến ấy ở Bán Đạp Sơn, thiên tài kinh tài tuyệt diễm nhất Phong gia lại trọn đời chôn xương ở dưới chân núi.

Thiên tư của hắn cũng cao như ngươi vậy, cũng cực kỳ chói mắt.Trong mắt gia chủ Phong gia đời thứ nhất sinh ra vẻ đen tối, khiến Phong Phi Vân cảm giác được, giờ khắc này hắn mới là người chân tình nhất, mà không phải một cỗ thể xác giả vờ.Vị thiên tài kia trong lời lão nhân có lẽ chính là thần thoại Phong gia, "Phong Si" rồi .Phong Phi Vân rất muốn nói cho hắn biết, Phong Si đã từ trong lòng đất leo ra rồi, bất quá đã biết thành một cỗ Thi Tà, không còn là một anh kiệt vô địch khắp thiên hạ như năm đó nữa.- Hai mắt Diêm Vương bị người Kỷ gia lấy đi.- Đầu lâu Diêm Vương bị Dương Giới chi vương lấy- Tay trái Diêm Vương bị Âm Giới chi mẫu cướp đi.- Ba cây xương sườn Diêm Vương bị Sâm La Điện đệ nhất điện cướp đi.- Trái tim, sống lưng, đùi phải Diêm Vương liền rơi vào tay Phong gia chúng ta.Vốn Diêm Vương tổng cộng có tám bộ phận, nhưng hiện giờ hai mắt lại bị người từ trong đầu sọ móc ra, biến thành mười bộ phận.Lão nhân lại nói:- Thân hình Diêm Vương tuy rằng bị hủy đi chia làm mười bộ phận, nhưng cường đại nhất vẫn là hai mắt, sống lưng, trái tim.

Sống lưng Diêm Vương đại biểu chính là lực lượng vô cùng vô tận, dùng lưng khởi động núi cao, dùng lưng khởi động một đại thế, Phong Phi Vân ngươi dung hợp sống lưng Diêm Vương, đến khi ngươi có thể hoàn toàn vận dụng cổ lực lượng này vậy thì ngươi có thể dựa vào một đôi nắm đấm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.Phong Phi Vân lại không quan tâm đến lực lượng khổng lồ gì cả, sống lưng Diêm Vương có lợi hại, nhưng sánh được với Bất Tử Phượng Hoàng Thân đại thừa sao?Phong Phi Vân hỏi:- Như vậy trái tim Diêm Vương đại biểu hẳn là tánh mạng chi lực tà ác, vậy trái tim này đi đâu?Khóe miệng lão nhân hiện ra một tia tà ý, tay có chút sờ lên trái tim của mình, đây là một khỏa trái tim không biết đập, chỉ có khi gặm thi thể cự kình thì trái tim này mới có thể nhảy lên vài cái.Đây chính là trái tim hắn bỏ ra hơn một nghìn năm mới dung hợp được, một trái tim có thể khiến cho tánh mạng hắn kéo dài.Không cần phải nói gì nữa rồi, Phong Phi Vân đã hiểu!Gia chủ Phong gia đời thứ nhất dung hợp trái tim Diêm Vương, thân thể đã "Hóa tà", nhưng chính bản thân hắn lại không thể tự biết, cái này có lẽ chính là chân lý của "Hóa tà" .Ngay cả Phong Phi Vân hiện tại cũng có chút nói không rõ, gia chủ Phong gia đời thứ nhất rốt cuộc là đã chết?

Hay là vẫn còn sống?Có lẽ gia chủ đời thứ nhất thật sự đã chết vào 1500 năm trước, hắn hiện giờ đã bị Diêm Vương tà khí cho ăn mòn, biến thành một người khác.. . .Long Chiết Quận, Huyền Tinh Phúc Địa.Tại đây vốn là một chỗ tu hành của Phong gia, hiện giờ lại trở thành địa bàn của Sâm La Điện đệ thất điện, trên trăm vạn đệ tử Phong gia đều biến thành tù nhân.Đây đã là ngày thứ ba.Người rất nhiều thế lực lớn trong Tu Tiên Giới đều chạy tới Huyền Tinh Phúc Địa, tham gia thịnh hội lần này.Một ít là tới mượn gió bẻ măng, ví dụ như mấy tên môn và tu tiên gia tộc đặt song song với Phong gia ở Nam Thái Phủ, như Đại Diễn Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên, Tần gia, Thiên Nhất Tiên Môn. . .Mấy thế lực tu tiên này đều là bá chủ Nam Thái Phủ, tồn tại cùng cấp bậc với Phong gia.Bọn họ đều là đến đây làm giao dịch với Sâm La Điện đệ thất điện, muốn chi cắt địa bàn của Phong gia.Đương nhiên còn có một chút người là đến xem náo nhiệt, ví dụ như Sâm La Điện đệ tứ điện, Sâm La Điện đệ thập điện, đều có đại nhân vật đến đây, vào trước giữa trưa đã tiến vào Huyền Tinh Phúc Địa.Phong Phi Vân bắt đi Sâm La Điện đệ thất điện điện hạ, đã tạo thành oanh động rất lớn, rất nhiều tu sĩ đều tại cười nhạo tu sĩ đệ thất điện, ngay cả một tên Yêu Ma Chi Tử phải chết không thể nghi ngờ cũng đánh không lại, người thừa kế điện chủ lại bị bắt đi, quả thực là thiên đại chê cười.-------Chương 628: Một người hô, trăm người ứng (1)Rất nhiều tu sĩ đều ở trong tối cười, nữ nhân rơi vào trong tay Phong Phi Vân khẳng định là trinh tiết khó giữ được rồi, coi như là Sâm La Điện đệ thất điện điện hạ, cũng sẽ không ngoại lệ.Có đồn đãi, Sâm La Điện đệ thất điện điện chủ cũng cực kỳ tức giận, sẽ đích thân hàng lâm Huyền Tinh Phúc Địa.Huyền Tinh Phúc Địa ở vào đoạn cuối một tòa linh mạch, đứg vững 99 tòa vân phong, trên vân phong, cây phong lá đỏ, trúc xanh rậm rạp, trên từng vách đá dựng đứng sương trắng lượn lờa, có bốn đầu Bạch Hạc lớn chừng ba mét từ trong sương mù bay tới, trên lưng Bạch Hạc đứng đấy bốn người tu đạo mang kim ti đạo bào.Bốn đầu Bạch Hạc tiếng kêu thanh linh dễ nghe, xông lên đỉnh núi, tiến nhập vào trong phúc địa.Xuyên qua tít mãi bên ngoài Duyệt Lai Phong, có thể nhìn thấy có ba tòa vân phong sụp đổ, chặn ngang giữa vách đá, như cự nhân nằm lăn, tiên điện cung khuyết trên đó cũng đã sụp đổ, trong đổ nát thê lương lộ ra một cổ khắc nghiệt chi khí, đây đều là do một hồi đại chiến ba ngày trước tạo thành.Cao thủ Phong gia cơ hồ đều chết hết, đệ tử khác đều bị cường thế trấn áp, nhốt trong dãy núi, rất nhiều động phủ hiện giờ đều đã biến thành lao ngục.Hôm nay Huyền Tinh Phúc Địa, đã bị Sâm La Điện đệ thất điện chiếm cứ.Một ngày này, tu sĩ chạy đến Huyền Tinh Phúc Địa rất nhiều nhiều, có Tà Đạo hung nhân, cũng có triều đình tướng hầu, tiên môn tiền bối.Thần tướng trẻ tuổi nhất trong triều đình "Lệnh Đông Lai" tay nắm trăm vạn Thần Võ Quân, chính là một người tuổi trẻ tài cao, tài trí hơn người.Hắn mặc một bộ thiết khải, cưỡi một đầu thằn lằn dị thú cao mười mét tiến nhập Huyền Tinh Phúc Địa, hắn là đại biểu triều đình mà đến, có bốn tướng quân Thần Võ Quân tu vị cường hãn theo hắn chạy đến, đó là bốn gã thuộc hạ cường đại nhất dưới trướng hắn, đều thiên tài tu luyện, nhân trung long phượng, có được nghị lực bách chiến bất tử .Kỷ Thương Nguyệt mặc một bộ áo đen, như sứ giả đi lại giữa Địa Ngục Minh Uyên, chân đạp Quỷ Tiên Kiều, kéo dài qua núi non trùng điệp mà đến, cũng tiến nhập Huyền Tinh Phúc Địa.Hai năm trước nàng đã bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, tu luyện Tài Linh chi thuật trên Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, đã trở thành một gã Tà Linh Tầm Bảo Sư, có thể thôn phệ tu vị người khác cho mình dùng, loại thức phương thức tu luyện cướp đoạt này khiến cho tiến cảnh tu luyện của nàng cực nhanh, hôm nay tu vị thâm bất khả trắc.Hôm nay, Huyền Tinh Phúc Địa mở ra với tất cả mọi người, nếu Phong Phi Vân không đưa Vạn Hương Sầm về, vậy thì đệ tử Phong gia sẽ bị giết hết từng người một.- Sau lưng Vạn Hương Sầm có một phụ thân cấp bậc bá chủ, Phong Phi Vân rõ ràng dám động nàng, cũng khó trách lại khiến Sâm La Điện đệ thất điện tức giận như vậy.Một nam tử mặc hắc y sắc mặt trắng bệch như quỷ từng bước một đi tới Huyền Tinh Phúc Địa.Đây chính là Sâm La Điện đệ tứ điện điện hạ Tiết Trường Tiếu, đến cùng hắn còn có hai vị lão giả đệ tứ điện, chính là hộ đạo nhân của hắn, đi theo ngay phía sau hắn.Một lão giả trong đó khinh thường cười, nói:- Phong Phi Vân đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chính là người hẳn phải chết, thiên hạ còn có chuyện gì mà một người hẳn phải chết không dám làm chứ?- Nói cũng phải.Tiết Trường Tiếu dưới chân sinh ra một mảnh mây đen, hoành độ hư không, bay về phía ngọn núi ở trung ương Huyền Tinh Phúc Địa, chỗ đó chuông đồng như loại, tiên quang hạo đãng, cung khuyết mọc lên san sát như rừng.Đây quả thực đã trở thành một hồi thịnh hội, tu sĩ chạy đến có rất nhiều, môn chủ mấy siêu cấp đại tiên môn và gia chủ các gia tộc bản thổ ở Nam Thái Phủ đều mang theo môn nhân, tự mình chạy đến.Tần gia lão tổ lái một cỗ đồng xa nghiền nát hư không, bay về phía ngọn núi trung ương, lái xe chính là một thiếu niên tuấn lãng mặc kim y, lưng cõng trường kiếm, trên cổ mang theo khóa bạc, đúng là Tần gia đệ nhất thiên tài Tần Minh.Đại Diễn Tiên Môn lão tổ Nhạc Trùng Tử cũng mang theo môn nhân kiệt xuất chạy đến, Nhạc Trùng Tử từng bị Nữ Ma đánh thành trọng thương, trải qua mấy năm này tu dưỡng, phục dụng đại lượng linh đan và linh dược, thương thế đã tốt hơn phân nửa.Thiên Nhất Tiên Môn và Tử Vân Động Thiên, đều có đại nhân vật ngang trời mà đến, đây đều là tu tiên tông môn số một Nam Thái Phủ, môn nhân đệ tử mấy chục vạn, trên trăm vạn, truyền thừa hơn một ngàn năm, nội tình thập phần hùng hậu.Bọn họ là vì chia cắt sản nghiệp của Phong gia tại thế tục mà đến, dù sao những sản nghiệp trong thế tục ki đối với Sâm La đệ thất điện mà nói không coi vào đâu, nhưng đối với bọn họ lại là một miếng thịt mỡ.- Phong gia đã từng huy hoàng cỡ nào, không nghĩ tới hôm nay lại bị người khi dễ đã đến tận cửa nhà mình.Phong Mặc đứng dưới một tòa vân đỉnh sụp đổ trong Huyền Tinh Phúc Địa, nhìn qua qua hai bộ hài cốt treo giữa không trung, tay vê râu bạc trắng cảm khái ngàn vạn.Hai bộ hài cốt này, chính là hai vị lão tổ Phong gia bị Sâm La Điện đệ thất điện Anh Túc phó điện chủ đánh chết, thi thể bị treo trên ngọn núi phơi nắng, đưa tới một đám Ô Nha.Thi cốt cự kình không thể ăn, những Ô Nha này nuốt chửng một khối huyết nhục, thân thể liền thiêu đốt lên, đốt thành tro bụi, nhưng dù vậy, vẫn không ngừng có Ô Nha bay tới ăn thịt, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.Huyết nhục trên người hai vị Phong gia lão tổ này đã bị ăn sạch một nửa, rất nhiều chỗ còn lộ ra xương cốt trắng như tuyết, bạo lộ trong không khí.Phong Phi Vân đứng ở sau lưng Phong Mặc, cũng nhìn qua hai cỗ cự kình thi cốt xâu trên không trung kia, vốn hắn đối với ba vị lão tổ Phong gia không có chút cảm tình gì, trong lòng cũng không có chút bi thương nào.Trước khi đi vào Huyền Tinh Phúc Địa Phong Phi Vân đã được tin tức, vị lão tổ thứ ba của Phong gia đã chết đi, Cưu Cửu Quái Bào trên người cũng mất tích, thi thể vị lão tổ kia bị người chuyển đến phòng đấu giá Ngân Câu phường đấu giá, bị một tên Cản Thi Nhân dùng giá trên trời mua đi.Ba vị lão tổ Phong gia đều đã chết đi, đối với đệ tử Phong gia mà nói quả thật là một đả kích trí mệnh.Bên tai Phong Phi Vân ruyền đến tiếng gào khóc, những đệ tử Phong gia bị giam giữ trong động nhìn qua thi thể lão tổ treo trên đỉnh vân phong biến thành thức ăn của Ô Nha, cả đám đều bi thương khóc rống.Khóc đến đặc biệt tuyệt vọng.Ba vị lão tổ đều chết hết, Phong gia cũng sắp sửa diệt vong.- Phong gia muốn diệt tuyệt, chúng ta đều phải chết ở chỗ này, chết ở trong Phong gia tổ địa.- Gia tộc đã vong, còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn.

Nghe nói đám tà nhân Sâm La Điện đệ thất điện còn muốn biến chúng ta thành nô lệ nữa.- Thà làm quỷ dưới đao, không làm nô quỳ gối.Giữa dãy núi đều là nguyên một đám động phủ tu luyện, hiện giờ lại biến thành lao ngục, một đường đi qua, đã nghe được rất nhiều tiếng nkhocs của đệ tử Phong gia, còn có tiếng gào thét tuyệt vọng.-------Chương 629: Một người hô, trăm người ứng (2)Đi đến dưới một ngọn núi tràn đầy kỳ thạch, xuyên qua một lối nhỏ, bên trong có một động phủ, truyền đến một tiếng rống to:- Phong Phi Vân, không thể đưa ả đàn bà chết tiệt kia của Tà Tông trở về, ngươi đó là tự tìm đường chết ah!Phong Phi Vân dừng bước, nhìn lại trong động phủ, đệ tử Phong gia bị giam ở bên trong nhiều đến trăm người, mới vừa kêu lên chính là Phong gia nghịch thiên tài tuấn Phong Lăng Cơ.Phong Lăng Cơ chính là một người thiên tư cao nhất trong một đời tuổi trẻ Phong gia ngoại trừ Phong Phi Vân và Tiểu Tà Ma ra, đã từng là một thành viên trong Trừ Ma Liên Minh, đuổi giết qua Phong Phi Vân, nhưng lại thua trong tay Phong Phi Vân.Trước kia hắn luôn bị bại không phục, nhưng hiện tại hắn lại phục rồi.

Ở trước mặt đệ thất điện, bọn hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, nhưng Phong Phi Vân lại có thể bắt đi đệ thất điện điện hạ, đây là chênh lệch.Lại có người rơi lệ đầy mặt tru lớn:- Phong gia hôm nay phải diệt tộc, Phong Phi Vân ngươi là hạt giống cuối cùng của Phong gia chúng ta rồi, ngươi không thể đi chịu chết ah!- Đúng vậy!

Tuổi thọ của ngươi đã không nhiều lắm, vẫn nên thừa dịp trước khi chết, lưu lại cho Phong gia chúng ta một mầm mống đi!

Phong gia cứ như vậy tuyệt hậu, ta không cam lòng ah!- Đừng suy nghĩ nhiều, chơi yêu nữ Tà Tông kia đi, lưu cho Phong gia một hạt giống.- Chơi yêu nữ Tà Tông, lưu cho Phong gia một hạt giống!- Chơi yêu nữ Tà Tông, lưu cho Phong gia một hạt giống!...Những đệ tử Phong gia ia đều cho rằng hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cảm thấy Phong gia phải tuyệt hậu, đều đang cổ động Phong Phi Vân làm thịt Vạn Hương Sầm, lưu lại cho Phong gia một hạt giống, bằng không đợi đến khi Phong Phi Vân cũng chết đi, vậy thì Phong gia liền thật sự tuyệt hậu rồi.Khắp núi khắp nơi đều là tiếng kêu gào như thế, khiến Phong Phi Vân cực kỳ xấu hổ, Vạn Hương Sầm đi theo đằng sau Phong Phi Vân càng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nỗi, chẳng lẽ nàng lại nói cho những đệ tử Phong gia này biết, nàng đã bị Phong Phi Vân cưỡng gian rồi sao?- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, tất cả mọi người xuất hiện đi!

Cùng ta đi ngọn núi trung ương, Phong gia tổ trạch, đi vào trong đó tìm nữ tu sĩ Tà Đạo, ai có bản lĩnh thì lưu lại hạt giống cho các nàng đi!Trong tay Phong Phi Vân lóe lên bạch quang, một thanh bạch thạch cự đao nắm trong tay, chém về phía trận pháp trong động phủ.Bạch Long từ trên thân đao xông ra bay tới, phát ra tiếng Long ngâm rung trời động địa, trực tiếp chém nát bảy tầng cấm trận, thả hơn 100 tên đệ tử Phong gia bên trong ra.Đây chính là trận pháp do tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh Tà Tông bày ra, những đệ tử Phong gia này liên thủ cũng không thể i rung chuyển, nhưng Phong Phi Vân lại một đao phá vỡ cả bảy tầng trận pháp, lực lượng bực này, khiến những đệ tử Phong gia kia rung động không thôi, rất nhiều người trong mắt đều lộ ra vẻ sùng bái.Những đệ tử Phong gia này đều tràn ngập nhiệt huyết, sau khi trốn ra, liền đều đánh tới Vạn Hương Sầm, muốn tìm yêu nữ Sâm La đệ thất điện này tính sổ, đương nhiên trong đó cũng không ít người muốn Vạn Hương Sầm giúp Phong gia lưu lại chủng tử.Phong Phi Vân hoành đao mà đứng, trên người lao ra một cổ khí phách Long ngâm Phượng minh, bảo hộ Vạn Hương Sầm trong ngực, nói đùa, dù nói thế nào, yêu nữ này hiện giờ cũng đã là nữ nhân của hắn, há có thể để những đệ tử Phong gia này đánh nàng tàn phế chứ..- Các ngươi muốn tìm người Sâm La Điện đệ thất điện báo thù thì theo ta đi ngọn núi trung ương, chỉ cần đánh tan bọn hắn thì nữ nhân của Sâm La Điện đệ thất điện đều là của các ngươi.Phong Phi Vân ôm thân hình như rắn nước của Vạn Hương Sầm cười nói:- Nhưng tiểu mỹ nhân này, các ngươi lại không thể động.Vạn Hương Sầm trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, không chỉ đối với những đệ tử Phong gia kia, đồng thời cũng kể cả tên Phong Phi Vân đang sờ loạn khắp người nàng này, nếu không phải khổ nổi tu vị bị phong ấn thì nàng sớm đã giết hết mọi người ở đây rồi.- Tốt!

Dù thế nào hiện giờ chúng ta cũng nghe lời ngươi, coi như là lấy trứng chọi đá, chúng ta cũng phải cùng đám tà nhân Sâm La Điện đệ thất điện kia liều đến cá chết lưới rách.Phong Lăng Cơ kêu lên.- Phong Phi Vân, ngươi bây giờ chính là lão đại của chúng ta, hôm nay đàn ông Phong gia chúng ta sẽ cùng bọn họ liều mạng.

Cho dù chết, cũng phải dùng máu tươi chứng minh chúng ta là người Phong gia thiết cốt boong boong.Tất cả đệ tử Phong gia, đều đi theo sau lưng Phong Phi Vân, hạo hạo đãng đãng chạy tới ngọn núi trung ương, trên đường đi, nguyên một đám được thả ra, đội ngũ cũng càng ngày càng lớn mạnh, lúc đến dưới ngọn núi trung ương, đã có mấy vạn đệ tử Phong gia đi theo sau lưng Phong Phi Vân.Quả thực chính là một người hô, mà vạn người ứng, dựng cờ khởi nghĩa, tịch quyển thiên hạ.Tất cả đệ tử Phong gia đều ôm lòng hẳn phải chết, dù sao lực lượng cách xa thật sự quá lớn, hơn nữa bọn hắn cũng không chú ý tới lão giả vẫn một mực đi theo bên cạnh Phong Phi Vân kia, nếu có người chú ý tới, liền sẽ phát hiện lão giả này quả thật giống như đúc với bức họa mà hàng năm bọn hắn vẫn bái tế.Tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều bị kinh động, mấy trăm vị Hắc Y Sâm La từ trên ngọn núi trung ương như một đám chim to màu đen bay xuống, tiếng xé gió không dứt bên tai.Mấy trăm tên Hắc Y Sâm La đều là tinh anh đệ tử đệ thất điện, trên người mang theo một cổ hung lệ chi khí, bọn đệ tử Phong gia batf thật sự là phản rồi, phải lần nữa trấn áp bọn chúng mới được.Oanh!Phong Phi Vân ngửa mặt lên trời bổ ra một đao, một đạo Long hình đao lãng đã bay ra ngoài, cuốn khắp Thiên Mạc, chém chết mười tên Hắc Y Sâm La, huyết vũ bay lả tả, thi cốt văng khắp núi, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang "BA~ BA~"Những đệ tử Phong gia kia đều hung tính đại phát, cả đám đều đánh ra thuật pháp và kình khí, hơn vạn đạo quang hoa vọt thẳng lên, đánh cho mấy trăm tên Hắc Y Sâm La kia đến nỗi ngay cả cặn bã cũng không cònPhong Phi Vân đầu lĩnh, đi trên cổ đạo trên núi, gặp địch giết địch, gặp khấu tru khấu, những nơi đi qua đều lưu lại tử thi, những tử thi kia đều bị đệ tử Phong gia đập nát, hận ý trong lòng đều bạo phát ra..Gia chủ Phong gia đời thứ nhất thì vẫn không nhanh không chậm đi theo sau lưng Phong Phi Vân, từ đầu đến cuối đều không nói qua một câu, nhìn qua bóng lưng Phong Phi Vân, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, có chút nhẹ gật đầu.Lúc đi đến sườn núi, Sâm La Điện đệ thất điện rốt cục có cao thủ chạy đến, đây là ba lão giả mặc tử kim hắc y, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt như vỏ cây khô..Ba vị lão giả này đã tu luyện hơn bốn trăm năm, chính là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhân vật cấp bậc trưởng lão trong Sâm La Điện đệ thất điện.Cảnh giới Thiên Mệnh tổng cộng có cửu trọng thiên, một khi đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng là có thể có được năm trăm năm tuổi thọ.-------Chương 630: Ngón núi trung ươngNhưng cảnh giới Thiên Mệnh mỗi một trọng đều rất khó đột phá, hơn phân nửa số tu sĩ đều bởi vì thiên tư không đủ mà sau khi đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng liền không thể tiến thêm, cả đời đều bị khốn chết ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Làm một ví dụ, nếu là nói Thần Tấn vương triều tổng cộng có một trăm tỷ nhân khẩu, nhưng tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh ít đến thương cảm, xác suất thấp đến đáng sợ, có lẽ cũng chỉ có một phần mười vạn.Nói cách khác trong mười vạn người, mới có một người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tổng cộng cộng cũng chính là một trăm vạn người.Nhưng trong một trăm vạn tu sĩ Thiên Mệnh này, có một nửa đều dừng lại ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, bởi vì nguyên nhân thiên tư nên trọn đời cũng không thể đột phá, cho dù tu luyện 300 năm, 400 năm thì vẫn là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, chỉ có điều bởi vì mấy trăm năm tích lũy nên chiến lực cường đại hơn tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bình thường rất nhiều.Đây là một loại đào thải tàn khốc, cảnh giới càng hướng lên thì đào thải càng mạnh, ví dụ như nửa bước cự kình muốn tấn chức cự kình, chỉ có một phần mười xác suất.Trong mười người nửa bước cự kình, mới có thể có một người đạt tới cảnh giới cự kình.Tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng muốn đạt tới cảnh giới nửa bước cự kình, cũng là xác suất một phần mười.Có thể đứng ở đỉnh phong vĩnh viên rất ít.Cảnh giới Thiên Mệnh, mỗi một trọng thực lực đều sẽ chênh lệch cực lớn, theo cảnh giới đề cao, muốn vượt cấp mà chiến lại càng thêm gian nan, dù sao có thể tu luyện tới cảnh giới siêu cao thì đều là nhân vật đỉnh phong đã qua tầng tầng sàng chọn, thiên tư cũng sẽ không quá kém.Cho nên, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, thiên tài cấp bậc sử thi cũng không thể vượt qua ba cảnh giới giết người, cho dù vượt qua hai cảnh giới giao thủ với người cũng cực kỳ cố hết sức, thậm chí còn có thể bị đánh bại nữa.- Phong Phi Vân, thả ra điện hạ chúng ta ra, lưu ngươi toàn thây.Một lão giả có chút khô gầy trong ba lão giả áo đen kia lấy tay chỉ vào Phong Phi Vân, mang theo ngữ khí mệnh lệnh nói.Phong Phi Vân kéo theo bạch thạch cự đao, chủ động nghênh đón lấy, cười nói:- Thả người nhà của ta ra, sau đó cút ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa, ta lập tức sẽ trả nàng cho các ngươi.- Lớn mật, ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với chúng ta sao?Lão giả khô gầy kia biết rõ Phong Phi Vân không dễ chọc, vì vậy trực tiếp tế ra bổn mạng pháp khí, trong đan điền sánh chói trăm đạo, một cái Thanh Đồng chiến thương bay ra, tựa như một đạo thanh sắc tia chớp.Phong Phi Vân căn bản không liều mạng với bọn họ, dù sao mục đích của hắn là tới cứu người, mà không phải giết người, loại chuyện giết ngươi này đương nhiên phải lưu lại cho cường giả làm, mình không cần phải vọt lên tuyến đầu.Hắn bắt lấy cái cổ thon dài của Vạn Hương Sầm, đặt ở ngực mình, đưa bạch thạch cự đao kề lên cổ nàng, bộ dáng rất giống đại thúc bán thức ăn ngoài chợ lấy đao giết ngỗng vậy.Vạn Hương Sầm hiện giờ chính là một con ngỗng trong tay Phong Phi Vân.- Ai mẹ nó dám tới, có tin ta ta chặt đầu nàng không?Thanh âm Phong Phi Vân cực kỳ hữu lực.Nhưng sắc mặt của hắn lại rất yếu ớt, không có một tia huyết sắc, tựa như một con ma ốm vậy.Hắn cũng không muốn để cho người khác biết rõ, hắn đã hóa giải được Diêm Vương Hủ Huyết, nếu để cho những đại nhân vật thê hệ trước kia biết được, chỉ sợ cuộc sống hằng ngày khó có thể bình an a, bọn họ sẽ coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ muốn giết đi cho thống khoái.Cho nên, Phong Phi Vân nhất địn phải tiếp tục giả vờ làm đoản mệnh quỷ sống không được bao lâu nữa.Vạn Hương Sầm năm ngón tay mảnh khảnh đều bóp chặt đến "Khanh khách" rung động, quá ghê tởm, Phong Phi Vân rõ ràng ở trước mặt nhiều người như vậy nắm lấy đầu của nàng, còn đè nàng xuống đất, kề đao vào cổ nàng nữa, cái này làm bảo nàng về sau phải ngẩng đầu làm người thế nào đây?Sau khi Phong Phi Vân làm như vậy quả nhiên đã khiến ba lão giả cảnh giới thiên Mệnh đệ nhất trọng kia sợ tới mức lui về phía sau, sợ sẽ ép tên liều mang này, nếu vì thế mà làm bị thương đến một sợi lông của điện hạ, ba người bọn hắn chỉ sợ cũng phải biến mất khỏi Tu Tiên Giới mất.Tất cả mọi người biết rõ, Phong Phi Vân tuổi thọ không nhiều lắm rồi, căn bản không sợ chết, cũng chính bởi vì như thế, cho nên không ai dám đánh bạc mạng với hắn cả.Bá!

Bá!

Bá!

Bá!Sâm La Điện đệ thất điện bốn vị nữ hộ điện cũng từ trên đỉnh núi bay xuống, trên lưng phủ lên áo choàng màu đên, trên đầu tết tóc đuôi ngựa, đổi một cái đai lưng màu vàng, phát họa ra vòng eo mảnh khảnh như rắng nước kia.Bốn người các nàng đều là Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đều có nghịch thiên chi tư, trên người khí tức nồng hậu dày đặc, chiến lực mỗi người đều không hề yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu.Một nữ hộ điện tuổi hơi lớn trong đó, áp giải một trung niên nam tử mang theo gông sắt đi ra, mặt như băng sương nói:- Phong Phi Vân, có nhận ra hắn không?Trung niên nhân này làn da hơi có vẻ ngăm đen, nhưng lại không mất đi văn nhã chi khí, một đôi mắt sáng ngời phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nữ hộ điện mới vừa đẩy hắn kia.- Nhị bá!Trong mắt Phong Phi Vân thoáng vài phần nhu hòa, mới vài năm không gặp, Nhị bá lại già đi không ít.Gia gia Phong Phi Vân tổng cộng có ba con trai, phụ thân của hắn gọi là Phong Vạn Bằng, đứng hàng thứ ba.Trung niên nhân trước mắt này gọi là Phong Vạn Lý, cũng là nhị ca của phụ thân hắn, cho nên Phong Phi Vân gọi người trung niên này là Nhị bá.- Phi Vân!Phong Vạn Lýcó chút kích động nhìn Phong Phi Vân, thế sự xoay vần trong mắt, kìm lòng không được chảy ra nước mắt, thở dài nói:- Ngươi không nên tới ah!Phong Phi Vân nếu cũng chỉ có linh hồn lớn lên ở Phượng Hoàng tộc thì hắn có lẽ căn bản sẽ không để ý đến cái gọi là thân tình, càng sẽ không gọi một nhân loại là phụ thân và Nhị bá.Mà trên thực tế, Phong Phi Vân mặc dù có Phượng Hoàng linh hồn, nhưng thân thể này dù sao cũng là thân thể nhân loại, chính thức chiếm chủ đạo chính là linh hồn nhân loại, cũng là linh hồn của Phong thiếu gia.Mà cuộc sống nhân sinh trong Phượng Hoàng tộc kiếp trước càng giống như một đoàn trí nhớ khổng lồ, có thể ảnh hưởng rất lớn đến hỉ nộ ái ô và phán đoán tư duy của Phong thiếu gia, nhưng cũng không phải là chủ ddaonj.Dĩ nhiên thù hận đối với Thủy Nguyệt Đình, là khắc cốt minh tâm, coi như là trải qua thế sự luân hồn cũng khó giảm đi nửa phần.Cũng chính bởi vì như thế, Phong Phi Vân đối với thân nhân của mình cực kỳ coi trọng, xem bọn họ như trưởng bối khả kính của mình, cho nên hắn mới có thể đến đây, bằng không, hắn cũng không thèm quản đến Phong gia làm gì.Phong Phi Vân cười khổ nói:- Nhị bá, ngươi yên tâm ta đã dám đến thì có nắm chắc tuyệt đối có thể cứu các ngươi ra khỏ ma chưởng.-------Chương 631: Cường giả Phong gia trở về hết (1)Phong Vạn Lý nhắm hai mắt lại khẽ lắc đầu, Sâm La Điện đệ thất điện thật sự quá cường đại, há một tiểu bối có thể chống lại, vì không liên lụy đến cháu trai mình, hắn đã làm tốt chuẩn bị tự mình kết thúc.Trong lòng của hắn hiện giờ cũng chỉ có một lo lắng, mở mắt, nói:- Tiên Tuyết cùng ngươi rời đi, nàng hiện giờ có tốt không?Phong Vạn Lý là nghĩa phụ Phong Tiên Tuyết, hắn cũng không biết, Phong Tiên Tuyết kỳ thật chính là rượu thịt hòa thượng vì tìm kiếm Phong gia lăng mộ tổ địa nên mới an bài nàng đến Phong gia "Nằm vùng" tìm hiểu tin tức, tên gọi chân thật là Nạp Lan Tuyết Tiên.Phong Phi Vân có chút dừng một chút, nói:- Nàng...

Rất tốt, gặp một vị sư phó đức cao vọng trọng, phẩm hạnh cực tốt, hôm nay đừng hòng ai khi dễ được nàng.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nha đầu kia thật có phúc khí, ngươi sau này phải hảo hảo chiếu cố nàng ah!Phong Vạn Lý đã triệt để yên tâm, lo lắng duy nhất của mình đã không còn, có thể an tâm rời đi rồi.Phong Phi Vân sao có thể nghe không ra hắn là đang nhắn nhủ hậu sự, vừa muốn ngăn cản hắn tự sát, chợt, trong không khí truyền đến một đạo lôi điện mãnh liệt, chém nát không gian, trực chỉ đỉnh đầu Phong Phi Vân.Oanh!Có tuyệt đỉnh cường giả muốn đánh lén Phong Phi Vân, muốn nhất kích tất sát hắn, sau đó cứu đi Vạn Hương Sầm.Gia chủ đời thứ nhất đứng bên cạnh Phong Phi Vân trong mắt bắn ra một đạo tà quang, vừa muốn ra tay, chợt nhìn thoáng qua phương xa, lại thu liễm khí tức trên thân, yên tĩnh đứng ở một bên.Một thanh âm già nua mà to lớn từ trên trời truyền đến, tựa như thiên chung hồng âm, chấn khiến người mang tai đau nhức:- Hừ!

Thân là nửa bước cự kình, rõ ràng đánh lén một tên tiểu bối, cũng không sợ chê cười sao?Sau một khắc, thanh âm đã rất gần, một căn quải trượng từ trong đám người đưa ra ngoài, điểm nát đạo tia chớp muốn đánh chết Phong Phi Vân kia.Sâm La Điện đệ thất điện nửa bước cự kình từ trên sườn núi bay xuống, nhìn chằm chằm vào đám người nói:- Mới vừa rồi là người phương nào ra tay, rõ ràng dám quản chuyệ giữa Phong gia và đệ thất điện chúng ta, lá gan không nhỏ, cút ra đây cho ta.Vị nửa bước cự kình này thanh âm cũng như hồng chung thiên âm, chấn khiến hơn mười tên đệ tử Phong gia trong lỗ tai đổ máu.Một lão giả thân hình còng xuống, tóc trắng xoá từ trong trong đám người lách ra, lão giả này chống một căn quải trượng, mặc quần đó, vác trên lưng lấy một thanh Đại Khảm Đao, thiếu một nửa hàm răng trong miệng, trên miệng còn cắm một trái lê lớn.Lão giả này bộ pháp tập tễnh, sợ là đã bước nửa chân vào mồ, nhưng ăn mặc cũng rất làm dáng, trên người mang theo một cổ phỉ khí.PHỐC!Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã phút ra, lão hàng này không phải alf Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia saoLúc ở Hoàng Phong Lĩnh thì hắn đã sớm đoán được lão bất tử kia và Phong gia khẳng định có sâu xa lớn lao, quả nhiên Phong gia gặp nạn, hắn liền từ trong hốc cây chui ra rồi.Phong Phi Vân cũng không biết lão hàng này chính là gia gia của gia gia hắn, Phong Độc Cô, cao hơn Phong Phi Vân bốn bối phận.Tam đương gia vốn là tuyệt đỉnh thiên tài Phong gia, càng là người thừa kế gia chủ, nhưng vì đi Thần Đô cứu bạn tốt của mình, cho nên mới phải chủ động rời khỏi Phong gia, sau khi cứu được người về, lại mai danh ẩn tích trốn đến Nam Man biên thuỳ, trở thành một phương đạo tặc.Nhưng hôm nay Phong gia nguy ở sớm tối, Phong Độc Cô dù sao chính là người Phong gia, cuối cùng vẫn đuổi trở về.Tam đương gia chống quải trượng, run rẩy nói:- Sâm La Điện đệ thất điện là vật gì, có thể ăn được không?- Lão gia hỏa, ta đến nói cho ngươi biết có ăn được không!Lão giả khô gầy kia đánh Thanh Đồng chiến thương ra ngoài, như một đạo thanh điện, vạch phá bầu trời.Tam đương gia ném trái lê đang gặm dở ra ngoài, nhấc lên Đại Khảm Đao trên lưng, một đao chém lão giả kia thành hai nửa, "PHỐC", ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều chảy ra, rầm rầm, huyết vãi trên đất.- Sao thế!

Sâm La Điện trong truyền thuyết không phải da trâu hò hét rất hay sao?Phong Độc Cô nhếch miệng cười cười, lộ ra miệng đầy răng gẫy.Tuy rằng hắn đã già khọm rồi, nhưng phỉ khí bức người, thật sự là một tên sơn đại vương vào nhà cướp của, đốt giết đánh cướp.Vị đệ thất điện nửa bước cự kình kia sắc mặt tái nhợt:- Không biết sống chết.- Oanh!Vị nửa bước cự kình này chắp tay trước ngực, tràn ra một mảnh hàn khí lạnh như băng, nhiệt độ không khí lập tức hạ thấp, trên bầu trời thậm chí có từng mảnh bông tuyết phiêu rơi xuống.Bị hàn khí trên người hắn dẫn động, tầng mây trên bầu trời chậm rãi đẩy ra, một thanh Hàn Băng cự đao từ trên bầu trời bổ xuống, thân đao tựa như một đầu sơn mạch cực lớn.Ầm ầm!Đây là cao thủ cấp bậc nửa bước ra tay, chỉ khí thế từ một chiêu cũng đã ép khiến hơn một ngàn tên đệ tử Phong gia nằm sấp trên mặt đất, lực lượng cường giả ép tới khiến rất nhiều người đều thổ ra máu tươi.Tam đương gia dẫn theo dao bầu, một đao chém nát Hàn Băng Sơn mạch trên bầu trời, cười lớn một tiếng, hai chân đạp đất, nhảy dựng lên, bổ một đao tới tên nửa bước cự kình kia.Một đao rắn chắc bổ khiến vị nửa bước cự kình kia người ngã ngựa đổ.- Hắc hắc, đao thứ hai của lão tử lại tới nữa.Tam đương gia liên tiếp bổ ra đao thứ hai, đánh bay luôn bổn mạng Linh Khí của vị nửa bước cự kình kia ra ngoài.Đao thứ ba rơi xuốngPHỐC!Vị nửa bước cự kình kia cũng bị chém thành hai nửa, máu chảy đầy đất, xác nằm trên mặt đất.Một màn này khiến tất cả mọi người há hốc mồm, lão giả này rốt cuộc có địa vị gì, vậy mà ba đao đánh chết một vị nửa bước cự kình, đây chính là một vị nửa bước cự kình a, tổn thất một vị, coi như là Sâm La đệ thất điện cũng sẽ thịt đau a!Một tu sĩ lớp già Phong gia đột nhiên kinh hô một tiếng, kêu lên:- Là phụ thân sao?Tam đương gia ăn mặc quần đỏ xái, lưng cõng thân thể, dáng người vô cùng làm dáng, nói:- Hôm nay lão tử là tới giết người, không phải đến nhận thân đâu.Đỉnh ngọn núi trung ương, vị lão tổ kia của Tần gia cười khan vài tiếng, nói:- Phong gia cuối cùng cũng có một vị cự kình trở về rồi, Phong Độc Cô đã rời khỏi Phong gia hơn một trăm tám mươi năm, không nghĩ tới lại vào lúc này quay lại tìm cái chết.Tần gia và Phong gia chính là địch nhâń, cũng chính bởi vì như thế, chỉ có Tần gia lão tổ là nhận ra thân phận chân thật của Phong Độc Cô.- Nếu là một vị cự kình cuối cùng của Phong gia, vậy thì ta tới tiễn hắn quy thiên.Một thanh âm âm u vang lên, lúc một chữ cuối cùng rơi xuống, hắn cũng đã bay ra Phong gia tổ trạch, trực tiếp hàng lâm đến sườn núi.Trong Huyền Tinh Phúc Địa, ngoại trừ hai vị Phó điện chủ ra, Sâm La Điện đệ thất điện còn có sáu vị cự kình, giờ phút này ra tay chính là người cường đại nhất trong sáu vị cự kình, Lục Cuồng.-------Chương 632: Cường giả Phong gia trở về hết (2)Không có bất kỳ lời nói thừa thải nào cả, Lục Cuồng liền trực tiếp với Tam đương gia, hai người đều là nhân vật cấp bậc cự kình, mỗi một chiêu đều kinh thế hãi tục, sơn băng địa liệt.Tam đương gia bay thấp đến đỉnh một tòa vân phong xa xa, Lục Cuồng theo sát phía sau, một quyền đánh sập cả vân phong, chiến lực quả thực vô cùng bưu hãn, Thương Khung cũng phải chấn động.- Ha ha!

Công pháp mà Phong gia tu luyện thật sự quá thấp rồi, cái gọi là Đại Phong Kình chẳng qua chỉ là đê cấp công pháp mà thôi, mặc dù tu luyện đến cảnh giới cự kình, chiến lực cũng còn xa mới sánh được với cự kình Sâm La Điện ta.Lục Cuồng một chưởng đánh ra, trên bàn tay Long Hổ âm thanh chấn động một mảnh, lại có hãi tòa núi lớn bị ảnh hưởng, nhanh chóng sụp đổ, biến thành đất bằng.Tu vị của hắn quả thật khủng bố, cũng đã sắp lọt vào hàng ngũ siêu cấp cự kình rồi, dao bầu của Tam đương gia bị chưởng ấn chấn vỡ, khiến hắn càng đánh càng cuồng, sức chiến đấu tăng lên cực nhanh.- Phong gia hôm nay nhất định phải diệt tộc, nam bán làm nô lệ, nữ bán làm kỹ nữ, người dám can đảm tạo phản, giết không tha.Một cự kình khác của Sâm La Điện đệ thất điện giết ra.Sâm La Điện đệ thất điện muốn tốc chiến tốc thắng, hợp lực lượng hai cự kình trấn giết Tam đương gia.Phong Phi Vân trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nhìn thoáng qua gia chủ đời thứ nhất, lão gia hỏa này vì sao còn chưa ra tay?Gia chủ Phong gia đời thứ nhất ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bầu trời phương nam, Phong Phi Vân theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy có một con bạch miêu cực lớn bay trên Thiên Mạc, trên lưng bạch miêu còn ngồi một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, không phải Tiểu Tà Ma thì ai nữa.Nhưng chân chính khiến Phong Phi Vân giật mình lại là nam tử tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn bên cạnh Tiểu Tà Ma, hắn mặc bạch khải, muôn đời không gỉ, trên lưng khoát áo choàng đỏ tàn phá, tựa như một mặt thần kỳ rách nát vậy.Trên áo giáp màu trắng khảm nạm lấy một phương khiên tròn, trên đó còn có một chữ "Phong" cực lớn.Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như thanh tùng lơ lửng giữa không trung, hai mắt tĩnh mịch tựa như hai mảnh vũ trụ, si ngốc nhìn qua mảnh dãy núi này.- Phong Si!Phong Phi Vân nhịn không được nói.Tiểu Tà Ma vậy mà dẫn Phong Si từ Bán Đạp Sơn đến đây, nhìn xem tiểu nha đầu này hẳn là vào lúc gia tộc tồn vong nên mới dẫn nhân vật thần thoại Phong gia trở về.Phong Si tuy rằng đã chết đi hơn một nghìn năm, nhưng chiến lực vô cùng, ở Bán Đạp Sơn, hắn dùng lực lượng một người dọa sợ cự kình Tử Minh thi động và Sâm La Điện không dám nhúc nhích.Cổ khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu phải khiếp sợ kia đến giờ Phong Phi Vân vẫn còn ký ức mới mẻ.Lúc này có trò hay để nhìn rồi, mấy người cường đại nhất Phong gia đều trở về rồi, Sâm La Điện đệ thất điện lần này không trả một cái giá lớn thảm trọng thì đoán chừng không thể ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa được.Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng Miêu Miêu, đôi sáng tỏ tựa như ngôi sao tìm kiếm trong đám người, cuối cùng rốt cuộc tìm được Phong Phi Vân, bờ môi phấn hồng lập tức có nhếch lên, không biết trong lòng của nàng lại đánh chủ ý xấu xa gì nữa.Mà Phong Si ở cạnh nàng thì lại nhu một cỗ thạch điêu vẫn không nhúc nhích, hai mắt đang nhìn lấy mảnh sơn vực quen thuộc này, nhìn thấy từng tòa ngọn núi sụp đổ, trong ánh mắt không chút thần sắc cũng lộ ra một tia chấn động.Hắn khoát tay, cứng ngắc vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay bắn ra một đạo bạch sắc ánh sao, bay thẳn đến chân trời.Trên bầu trời, lập tức truyền đến một tiếng hét thảm .Một mảnh máu tươi từ trên bầu trời phiêu tán xuống.Một cánh tay Lục Cuồng bị vừa một đạo tinh mang vừa rồi chém rụng, trên mặt hoảng sợ từ trong tầng mây bay ra, phong bế miệng máu nơi cánh tay, đứng ở vị trí sườn núi nhìn qua nam tử mặc bạch khải trên thiên mạc phía nam.Tam đương gia và một cự kình khác cũng ngừng lại, không tiếp tục ra tay nữa, đều bị biến cố xuất hiện này dọa cho kinh sợ.Một đạo tinh mang vừa rồi, tựa như Thiên Đạo Cực Quang, bọn hắn ba vị cự kình đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong đó, căn bản không cách nào chống cự nổi.Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng bạch miêu, tiếng cười như phong linh, nói:- Tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều nghe cho bổn tiểu thư, đệ nhất cao thủ vô thượng cự kình Phong gia chúng ta trở về rồi, các ngươi đều cút đi, bằng không cả đám đều phải chết!Tất cả mọi người có một loại cảm giác sờ không được ý nghĩ, dù sao Phong Si đã chết đi hơn một nghìn năm, thời gian trôi qua quá lâu, căn bản không ai nhận ra hắn cả.Các đại nhân vật của đại tiên môn đứng trên đỉnh ngọn núi trung ưởng, cả đám đều có chút giật mình, ở trong tối tự suy đoán bạch khải nam tử đột nhiên giết ra nà đến cùng là thân phận gì, rõ ràng tùy ý điểm ra một ngón tay liền có thể khiến Lục Cuồng đứt một cánh tay.Mà ngay cả Tần gia lão tổ, lần này cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, Phong gia làm sao có thể có cường giả đáng sợ như thế, nếu có người mạnh như thế, Phong gia chỉ sợ sớm đã trở thành đệ nhất bá chủ Nam Thái Phủ rồi.- Hừ, toàn bộ Thần Tấn vương triều vô thượng cự kình không quá một bàn tay, tiểu nha đầu, ngươi hù dọa ai chứ?Lục Cuồng tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng vẫn chiến ý tràn đầy, hắn không phục, cho rằng đối phương nhờ đánh lén mới đắc thủ, nếu chính diện đánh một trận, hắn chưa chắc sẽ thua.Tiểu Tà Ma nắm lấy nắm đấm, trên khuôn mặt tuyệt xinh đẹp tức giận, tựa như một con gà mái nhỏ, nói:- Ta là nữ hài nhi nghe lời, ta không gạt người đâu!Lục Cuồng hừ lạnh một tiếng, tế ra một huyết sắc thạch ma, hai mảnh thạch ma cao tới trăm trượng hợp với một cây trục Thanh Đồng, thạch ma chuyển động, "Ông ông", âm thanh chói tai.Đây là một kiện Linh Khí!Lục Cuồng cũng biết lực lượng Phong Si vô cùng cường hãn, cho nên không dám có chút khinh thường, trực tiếp tế ra Linh Khí, nhưng thần sắc Phong Si vẫn ngốc trệ như trước, vẫn không nhúc nhích, hằng cổ không thay đổi.Lục Cuồng phẫn không thôi, cho rằng Phong Si đây là đang coi rẻ hắn, liền toàn lực đánh thạch ma ra ngoài, bầu trời chung quanh đều sấm sét vang dội, khí thế bàng bạc tới cực điểm, tựa như Lôi Thần đang tức giận.Ầm ầm!Phong Si duỗi ra một tay, hời hợt sờ một cái, thạch ma cao trăm trượng liền vỡ vụn ra, rơi trên mặt đất, ném ra bảy, tám cái hố to.Vậy mà tay không bóp nát một kiện Linh Khí.Quá kinh khủng, Lục Cuồng sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cảm giác không ổn, quay đầu bỏ chạy...Oanh!Một bàn tay ấn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập hắn vào lòng đất, nghiền ép thành bùn máu.Phong Si thu tay về, lại hằng cổ bất động đứng ở nơi đó, như một khối phong bi bất hủ trong gió, bất động, trọn đời trường tồn.Toàn trường đều sợ hãi, không cách nào bình tĩnh được nữa.-------Chương 633: Thần thoại bất bại (1)Bầu trời rơi xuống từng mảnh từng mảnh huyết hoa, mang theo một cổ mùi tanh nhàn nhạt.Vô luận là những đệ tử Phong gia hay là tu sĩ các phải trên đỉnh ngọn núi trung ương, hoặc là các vị cự kình Sâm La Điện đệ thất điện giờ phút này đều giống như lôi điện giội vào đầu, toàn thân đều sợ run.Lật tay tầm đó, liền đánh chết vị cự kình, đương thời có mấy người có thể làm được?- Thật là một vị cái thế nhân kiệt bị di vong của Phong gia quay về sao?Trong đầu rất nhiều người đều phát ra nghi vấn như vậy.Thần Tấn vương triều địa vực thật sự quá khổng lồ, đừng nói là một phủ, coi như là một quận cũng mênh mông cuồn cuộn vô biên, không ai có thể in dấu chân khắp thiên hạ này.Rất nhiều cự kình thọ nguyên không nhiều lắm vào lúc tuổi già, đều sẽ rời đi gia tộc và tiên môn, đi đến Mãng Hoang Đại Trạch, hoặc là trốn ở một góc, có đi tìm kỳ ngộ phiêu miểu và tiên vận, hy vọng có thể đột phá gông cùm xiềng xích, lại lần nữa thu hoạch tân sinh, mà có thì lại muốn bình thản chết đi.Cũng chính vì thế nên nếu ngươi ở trong một sơn động hoang dã gặp được một vị tiền bối ẩn cư cũng là chuyện rất bình thường.

Lão khất cái ăn xin bên đường cũng có thể có thể đã từng là một phương tông chủ, chỉ là bọn hắn đều đang dùng một loại phương thức khác tìm kiếm đột phá, lĩnh ngộ chân lý Thiên Đạo.Cho nên mấy trăm năm sau, một vị cái thế nhân vật đột phá cảnh giới, tăng thêm ngàn năm thọ nguyên, quay về gia tộc cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là tuế nguyệt biến thiên, người và vật không còn, không ai có thể nhận ra hắn thôi.Phong gia đã có hơn một nghìn năm lịch sử, cho dù cách mấy trăm năm, có tiền bối trở về cũng là chuyện rất bình thường.- Chẳng lẽ là...

Chẳng lẽ là Phong gia Thần Thoại trở về rồi.Có đệ tử Phong gia nhìn chằm chằm vào dáng người to lớn cao ngạo của Phong Si kích động dâng trào nói.- Anh kiệt vô địch đã tu luyện Đại Phong Kình tới tầng thứ 9, thiên tài khoáng cổ tuyệt kim trong truyến thuyết, Phong Si?- Ân, thật sự rất giống!... ......Tất cả đệ tử Phong gia đều nhớ lại bức họa tổ tiên, thật sự quá tương tự, chỉ là Phong gia Thần Thoại trên bức họa càng thêm bộc lộ tài năng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mà vị bạch khải nam tử trước mắt này lại lạnh như băng ngốc trệ, mang theo vài phần tang thương và cứng ngắc.Phong Phi Vân trong lòng hiếu kỳ không thôi, Phong Si cũng đã biến thành Thi Tà, Tiểu Tà Ma làm sao có thể dẫn hắn ra được?

Chẳng lẽ Phong Si mặc dù chết, nhưng thần hồn hắn lại không hoàn toàn minh diệt, còn bảo lưu lấy một tia thần trí sao?- Meo meo!Đạm đạm liếm đầu gối Phong Si.Có lẽ, cũng không phải Tiểu Tà Ma dẫn hắn Phong Si đến nơi đây, mà là đạm đạm đưa hắn tới, đây chính là một con mèo từ trong Phong gia từ đường chạy ra, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi nữa.Phong Phi Vân suy đoán Đạm Đạm rất có thể chính là mèo Phong Si nuôi, ở trong Phong gia đợi chủ nhân của mình trở về, một lần đã là cả ngàn năm.Không đợi được Phong Si, lại đợi được Tiểu Tà Ma, bị Tiểu Tà Ma ôm ra khỏi Phong gia tổ trạch.- Hừ, một người đã chết đi ngàn năm người mà thôi, cho dù tu vị cường đại, cũng chỉ là một cỗ Thi Tà.Một đại hán thân cao ba mét râu quai nón đạp trên một đầu hắc ưng từ trên đỉnh ngọn núi trung ương bay xuống.Đại hán nay hai chân như trụ, làn da trên người hiện ra đồng quang, mặc trên người một tầng thiết khải dày đặc, vác trên lưng lấy sáu cây thiết mâu to bằng cánh tay, trên người mang theo một cổ khí tức hùng hậu mãnh liệt.Hắc ưng dưới chân hắn cũng trang bị áo giáp màu đen, chính là làm bằng Huyền Vũ Thiết, nặng hơn ngàn cân.Hắc ưng giương cánh bay thấp đến sườn núi, như một con Côn Bằng đứng trên tiên sơn, phát ra tiếng kêu to chói tai, chấn động nhân tâm.Võ Kính Phu cũng là một trong các cự kình Sâm La Điện đệ thất điện, một đôi mắt to như chuông đồng mang theo hào quang lạnh buốt, quang sát ra cổ thi khí nhàn nhạt trên người Phong Si, phát hiện ra đối phương chính là một cỗ Thi Tà.Thi Tà quả thật chiến lực khủng bố, nhưng nhược điểm lớn nhất là trí tuệ chưa đủ, phản ứng không đủ linh mẫn.Cũng chính bởi vì như thế Võ Kính Phu mới dám ra đây khiêu chiến.Thi Tà quả thật trí tuệ chưa đủ, nhưng đó chỉ là Thi Tà lần đầu và lần thứ hai thi biến, lúc Thi Tà đạt tới lần thứ ba thi biến thì trí tuệ đã rất cao, có thể so với một ít hài đồng bảy, tám tuổi.Lúc đạt tới đệ tứ biến, trí tuệ cũng đã có thể sánh với người bình thường, giông như nữ ma, nàng chẳng khác gì tu sĩ đỉnh tiêm nhân loại cả.Phong Si cũng chú ý tới địch ý trên người Võ Kính Phu, quăng ánh mắt tới, chậm rãi giơ chân lên, bước ra trước một bước.Sau một khắc, hắn cũng đã đứng ở trước mặt Võ Kính Phu.Nhanh như vậy!Võ Kính Phu trong lòng tim đập mạnh một cái, một cỗ Thi Tà lại có thể cảm nhận được địch ý của hắn.Võ Kính Phu dù sao cũng là cự kình, thân kinh bách chiến, cường giả gì lại chưa gặp, trong lòng mặc dù kinh, nhưng lại không sợ, trên hai tay ngưng tụ ra Long Hổ chi lực, chín đầu Long Hổ hư ảnh ngưng tụ trên bàn tay, tựa như chín toà núi nhỏ bay lên không, cổ lực lượng kia đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, không biết bao nhiêu ngàn cân lực lượng đánh đến.Chỉ có đánh ra chín đầu Long Hổ chi lực, mới có thể được xưng là cự kình, đây là một loại lực lượng chỉ thuộc về cự kình, nghịch núi đoạn sông, đều chỉ trong một chưởng.Răng rắc!Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.Phong Si cũng vươn quyền, làn da tái nhợt, trên nắm tay bao phủ thanh mang, cương phong dọc theo cánh tay xông thẳng ra, trực tiếp đánh tan thiết khải trên cánh tay Võ Kính Phu, xương cốt đã tu luyện như thần ngọc cũng bị chấn gãy.Võ Kính Phu mang trên mặt thần sắc kinh khủng, tốc độ phản ứng của Phong Si không chỉ hông chậm, ngược lại còn phát sau mà đến trước, nhanh hơn cả hắn.- Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn!Bàn tay Võ Kính Phu biến thành kim đồng sắc, một chưởng chống thiên, chợt bầu trời thay đổi bất ngờ, lôi khiếu phong đằng, một tòa Ngũ Chỉ Sơn Nhạc từ phía trên ép xuống dưới, năm tòa ngọn núi liệt diễm cuồn cuộn, hình dạng như bàn tay cự nhân.Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn, chính là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, chính là điện chủ Sâm La Điện đời thứ ba sáng chế, người này Phật Tà song tu, thiên tư vô cùng, sáng chế ra loại tà công này uy lực cực kỳ khủng bố.Mười hai đại tà công có loại nào không phải là công pháp tuyệt đỉnh, tu thành một loại, cũng có thể trở thành cùng giai chi Vương.Phong Si thi thán một tiếng, mặc cho Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn đánh lên người, bao phủ lấy thân thể hắn.XÍU...

UU!!Một đạo bạch quang từ trong Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn trong xông phi mà lên, chợt liền lại hạ xuống tới, "Bành", một bàn tay đặt trên đỉnh đầu Võ Kính Phu.Răng rắc!Đầu một vị cự kình đầu tựa như dưa hấu vỡ vụn, máu tươi tung tóe ra, thiêu đốt lên trong không khí, ngọn lửa kia khiến bùn đất trên mặt đất cũng theo đó hừng hực thiêu đốt, sôi sôi cuồn cuộn, sóng nhiệt đập vào mặt.-------Chương 634: Thần thoại bất bại (2)Loảng xoảng Đ-A-N-G...

G!Thiết khải, sáu cây chiến mâu trên người Võ Kính Phu đều rơi đầy đất, bị ngọn lửa đốt đến đỏ bừng.Lại một vị cự kình vẫn lạc!Loại tràng diện này đối với Phong Phi Vân mà nói cũng không tính rung động, nhưng đối với tu sĩ khác mà nói lại rung động đến toàn thân phát run, liên tiếp hai cự kình đều vẫn lạc, giống như là hai tòa núi lớn sập xuống vậy.Đặc biệt là những tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện càng là có người hét lên, hai vị cự kình này đều là tổ sư của bọn hắn, bình thường coi như là bọn hắn cũng rất ít nhìn thấy, trong mắt bọn hắn chính là thần linh không thể chiến thẳng, nhưng giờ đều máu tươi nhuộm đất, khiến người như đang trong mơ vậy.Tất cả mọi người không thể bình tĩnh, thật giống thấy quỷ mà nhìn lấy Phong Si, nam tử như thần này lúc đứng đó chỉ bình thản không có gì lạ, nhưng một khi ra tay, quả thực tựa như Địa Ngục Tu La vậy.Trên bầu trời giáng xuống một mảnh hoa vũ mảnh màu, đầy trời đều là cánh hoa, mang theo một cổ mùi thơm kỳ dị .Giữa không trung, trong mưa hoa, nở rộ ra một đóa Anh Túc màu đen cực lớn, trong đóa hoa vầng sáng thiên vạn đạo, tựa như một vòng mặt trời màu đen vậy.Bầu trời xuất hiện hai đợt mặt trời, một vòng sáng chói chói mắt, một vòng đen kịt vô biên.Trong Anh Túc đen kịt vô biên kia sinh trưởng ra một nữ tử lãnh diễm, mặc quần áo bó sát người, dáng người cao gầy, đeo giày cũ thải vân, có một loại sát khí cao ngạo mà lạnh lùng.Nàng ngũ quan lập thể, hai đầu lông mày lộ rõ khí khái hào hùng, trên cánh tay nho nhắn mang theo một tầng lôi ti sa la hình lưỡi, nắm lấy một thanh tiểu kiếm, cổ nhuệ khí kia khiế tất cả mọi người ở tràng đều không cách nào nhìn thẳng.- Anh Túc Phó điện chủ, đây chính là một trong mấy người cao cấp nhất đệ thất điện rồi, tuyệt đối là tồn tại siêu cấp cự kình, Lục Cuồng và Võ Kính Phu cũng chỉ là hãn tướng dưới trướng nàng thôi.Nhân vật cấp Sâm La Điện đệ thất điện Phó điện chủ xuất hiện, Anh Túc chính là một trong số đó, một thân tu vị khiến người ta sợ hãi vô biên, ở trong Tà Đạo chí cường cũng là một nữ nhân hung danh hiển hách.Anh Túc Phó điện chủ vừa ra tay, khí thế kia so với hai vị cự kình trước càng thêm tàn nhẫn vô tình, ngón tay mảnh khảnh giống một thanh chiến kiếm sắc bén nhất trên đời.Một ngón tay điểm ra, kiếm quang dài đến ngàn trượng.Đây là giao thủ giữa tuyệt đỉnh cường giả, rất nhiều tu sĩ đều bị ngộ thương, mặc dù chỉ là một đạo khí lưu lan đến cũng có thể chém bay một góc ngọn núi.Phong Si đứng trong cuồng phong kiếm vũ, vẫn không nhúc nhích, áo choàng màu đỏ tàn phá trên lưng phần phật run run trong gió, phát ra thanh âm "PHỐC!

PHỐC!

"Anh Túc Phó điện chủ hai mắt sắc lạnh, trong đôi mắt nổ bắn ra một trong mười hai đại tà công, "Bổ Thiên Tà Nhãn", hai đạo ánh sao màu đen xuyên thẳng qua trời cao, đâm vào trong hai mắt Phong Si.- Đại!- Phong!- Kính!Bờ môi Phong Si có chút rung rung, truyền đến ba chữ mơ hồ đến cực điểm, duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay truyền đến một tiếng nghiền nát, đây là một mảnh không khí bị nát bấy, biến thành một mảnh sức gió tịch thiên cuốn địaMảnh sức gió kia ngưng tụ thành một đầu "Cuồng mãng" .PHỐC!"

Cuồng mãng" đụng nát hoa vũ đầy trời, từ trong thân thể Anh Túc Phó điện chủ xuyên qua, thân thể mềm mại yểu điệu tuyệt mỹ lập tức kịch liệt run lên, sắc mặt tái nhợt, thân thể theo gió mà biến mất, vai trái bị thổi đi, đầu lâu biến thành huyết sa, bộ ngực vỡ thành bột mịn, hai chân thon dài cũng bị gió thổi đi, triệt để tiêu tán.Một vị tuyệt đại mỹ nhân, một gã siêu cấp cự kình, một Tà Đạo Phó điện chủ cứ như vậy bị một trận gió thổi đến không còn gì, biến thành huyết sa, sáp nhập vào trong gió, bị dẫn tới bên ngoài Thiên Sơn, rơi đầy cả mảnh đại địa này.Yên tĩnh!Ngoại trừ yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh!Anh Túc Phó điện chủ hung danh ở tu đạo giới có mấy người không biết, ngay cả hai vị cự kình của Phong gia cũng chết trong tay nàng, nhưng giờ phút này nàng lại bị Phong Si một ngón tay điểm thành hạt cát, bị gió thổi đến không còn lại gì.Ai còn dám nói công pháp Phong gia không lên được mặt bàn?

Ai còn dám nói cự kình Phong gia nhỏ yếu vô năng?

Hơn vạn đệ tử Phong gia đều vô cùng phấn chấn, tiếng hò hét không dứt, thấy được uy năng chính thức của Đại Phong Kình, không ai có thể dẹp loạn được nhiệt huyết trong lòng cả, nếu có một ngày mình cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như thế thì thật là tốt biết bao, hoành hành Tu Tiên Giới, người phương nào có thể ngăn?Tất cả tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều không thể nói ra lời, kể cả hơn mười tên thái thượng trưởng lão kia, cũng kể cả bốn vị cự kình và một vị Phó điện chủ còn lại, cảm thụ trong lòng bọn hắn đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ được nữa, tựa như đang đứng trước mặt một bức tường cao vút, không cách nào chiến thắng vậy.Những tu sĩ vốn muốn đến xem mượn gió bẻ măng giờ phút này đều đã nhận ra không ổn, ví dụ như: gia chủ Tần gia, cự kình Thiên Nhất Tiên Môn, chưởng giáo Tử Vân Động Thiên, Đại Diễn Tiên Môn, những người này cả đám đều sinh ra thoái ý.Rầm Ào Ào!Trên bầu trời sinh ra một mảnh màn nước, màn nước như sông ngang tinh không, một trung niên nam tử mặc Hắc Long đại bào, đỉnh đầu đeo bảo quan, mang theo một đám lão giả bước trên mây mà đen.Đây là điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện.Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện lần đầu tiên vách ra màn che thần bí, tiến vào tầm mắt chúng nhân, có thể trở thành điện chủ một tòa Tà Điện, tuyệt đối là nhân vật kiêu hùng.Tất cả tu sĩ Sâm La Điện đều quỳ xuống nghênh đón, kể cả những thái thượng trưởng lão và cự kình kia cũng không ngoại lệ, quả thực giống như là triều bái quân vương vậy.Ở trong tu sĩ Tà Đạo, cường giả vi tôn, đẳng cấp chế độ sâm nghiêm, điện chủ chính là tồn tại chí cao vô thượng, môn hạ tu sĩ, đều phải quỳ xuống.- Cường giả đệ thất điện nghe lệnh, tất cả mọi người cùng ta ra tay.Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện ra lệnh một tiếng, tu sĩ Tà Đạo đệ thất điện toàn bộ đều hưởng ứng, từng đạo tà khí phóng lên trời, ngưng tụ thành một mảnh mây đen, hạo hạo đãng đãng bay thấp tới, những nơi đi qua, nguyên một đám tu sĩ đều bị khí thế của đám bọn họ đè nát thân thể, làn da, huyết nhục bạo liệt ra.Lấy điện chủ cầm đầu, tăng thêm một vị Phó điện chủ, còn có bốn vị cự kình, 16 vị thái thượng trưởng lão, đội hình như thế chỉ vì chém giết Phong Si.Phong Si lỗi lạc mà đứng, bạch khải như Băng Thiên tuyết giáp, thần sắc cô đơn mà cô tịch, tựa như một người si tình thất lạc trong băng thiên tuyết địa vậy.Đã rất nhiều năm chưa xảy ra tràng cảnh đồ sộ như thế, nhiều cự kình như vậy đồng thời giết ra, cổ sát khí kia, người ở bên ngoài hơn một nghìn dặm cũng có thể cảm nhận được.Nửa bầu trời đều biến thành đen kịt, khiến trong lòng người tràn đầy áp lực.-------Chương 635: Chân nhânMột tiếng u thán già nua truyền vào trong tai mỗi người:- Sâm La Thập Điện, từ nay về sau, liền chỉ có cửu điện rồi.Bá!Gia chủ Phong gia đời thứ nhất đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân bước về phía trước một bước, đằng không bay lên, trên đầu hất lên tóc đen dài hơn mười thước, hai mắt nghiêm nghị, chỉ riêng tà khí trên người hắn thôi đã đậm đặc hơn so với tất cả cường giả Sâm La Điện đệ thất điện cộng lại rồiCảnh tượng kia quả thật giống như một vòng trăng sáng nhô lên cao, ngôi sao chung quanh đều ảm đạm không ánh sáng.Ngay khi mọi người còn chưa thấy rõ thân hình lão giả này thì hắn đã chậm rãi đánh ra, trong nhu hòa mang theo lành lạnh, chỉ một chưởng lại như là có uy năng khai thiên tích địa.Một đạo chưởng ấn khủng bố tuyệt luân đẩy ra, giống như là từ trong tinh vũ đầy trời bay ra, một chưởng đánh cho tất cả cường giả Sâm La Điện đệ thất điện bay ra ngoài.PHỐC!PHỐC!PHỐC!...Mười sáu vị thái thượng trưởng lão cấp bậc nửa bước cự kình trong nháy mắt liền toàn bộ biến thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, đã bị một đợt chưởng phong đánh chết.Bốn vị cự kình kia cũng bị lực lượng chưởng phong chấn cho chia năm xẻ bảy, huyết cốt bay khắp, máu tươi thiêu đốt trong không khí, hóa thành một hỏa cầu, rơi xuống mặt đất bên dưới, tràng diện như tận thế hàng lâm.Vị Phó điện chủ kia cũng thân tử đạo tiêu, huyết nhục bị chưởng kình chấn thành huyết sa, chỉ để lại một cỗ xương cốt óng ánh sáng lóng lánh như bạch ngọc từ giữa không trung rơi xuống dưới, lăn trên mặt đất, phát ra tiếng vang binh binh.Chỉ có vị Điện chủ đệ thất điện kia là không chết, nhưng cũng bị đánh cho người đầy lỗ máu, thất khiếu đổ máu, thân thể rất nhiều chỗ đều bị gió quét đi, trở nên huyết nhục ma phù, bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng.Phong Mặc đứng trên trời cao, đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, càng lâu càng dày, tà sát khí trên người quả thực khiến Thiên Địa phải run rẩy, không biết có bao nhiêu người vào thời khắc này đều không bị khống chế quỳ trên mặt đất.Khí tức quá cường đại, cực kỳ giống một Ma Thần vô địch.Trên Thiên Mạc, nhật tiêu nguyệt xuất, đấu chuyển tinh di, lộ ra một bức thiên tượng thần bí mà tà dị.Bầu trời triệt để ảm đạm, một vòng trăng tròn cực đại nhô lên cao, lơ lửng ngay trên vị trí đỉnh đầu Phong Mặc, ngôi sao đầy trời đều đang vận chuyển quay chung quanh trăng tròn.0 Đây là...

Nhật Nguyệt luân chuyển, đấu chuyển tinh di!Phong Phi Vân nhìn qua thiên tượng quỷ dị giờ phút này.Lần trước phát sinh ra loại thiên tượng này là khi nữ ma xuất thế, lại trước đó nữa thì phải ngược dòng tìm hiểu đến hơn sáu nghìn năm trước, từ khi Thần Tấn vương triều lập quốc.Chỉ có đại thánh nhân xuất thế, hoặc là đại ma vương xuất thế mới sẽ phát sinh loại thiên tượng này.Giờ khắc này, toàn bộ cao thủ cao cấp nhất Thần Tấn vương triều đều cảm nhận được một cổ tà khí từ nam phương truyền đến, khiến rất nhiều tu sĩ đã bế quan cả trăm năm phải bừng tỉnh.Sơn lĩnh xa xôi, trên đỉnh một tòa cổ phật đường của Ngự Thú Trao, rượu thịt hòa thượng ôm một bình lớn rượu, nhìn qua phía nam, trường thanh thở dài:- Một ma còn chưa đủ, hiện giờ lại ra một tà!

Thời đại quần long phệ thiên đã đến, ai cũng không thể ngăn cản loạn thế xưa nay chưa từng có này, núi thây biển máu, vạn người chôn xương.Tu sĩ đang trong Huyền Tinh Phúc Địa cả đám đều sợ không hiểu, tựa như tiến vào trong hầm băng vậy, lạnh run, không nói nên lời.- Một chưởng đánh chết năm tôn cự kình, cái này...

Đây tuyệt đối không phải là lực lượng tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có thể có được, đây là một chân nhân cảnh giới Niết Bàn.Tất cả tu sĩ trong ngọn núi trung ương đều toàn thân lạnh buốt, ánh mắt kinh hãi nhìn qua lão giả lơ lửng trên không trung kia, cả đám đều nhịn không được quỳ lạy, mà ngay cả cự kình cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều quỳ rạp trên đất.Toàn bộ Thần Tấn vương triều, tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Niết Bàn chỉ có chừng mười ngươi, mỗi người đều được xưng là "Chân nhân" .Hơn nữa, trong mười người này, còn có mấy người đã là nhân vật vào vài ngàn năm trước, đã hơn một ngàn năm không xuất hiện qua ở Tu Tiên Giới rồi, rất nhiều người đều cho rằng bọn họ kỳ thật đã hao hết thọ nguyên, tọa hóa ở một nơi không muốn người biết nào đó.Dù sao coi như là chân nhân, cũng là sẽ gặp phải thiên nhân ngũ suy, thân tử đạo tiêu.Chân nhân chính thức được xác nhận còn sống ở nhân thế không quá năm ngón tay, bởi vậy có thể thấy được những cự kình này vì sao lại sợ hãi Phong Mặc như vậy, nguyên một đám liền tự động quỳ trên mặt đất.- Đó là tổ sư, đó là tổ sư...Không biết là đệ tử Phong gia nào rống lên:- Ông trời...

ơ... i!

Thật là tổ sư, giống như đúc với trên bức họa.- Tổ sư vậy mà không chết, Thiên hữu Phong gia ta, Thiên hữu Phong gia ta.Rất nhiều đệ tử Phong gia thậm chí gào khóc rống lên.Phong Mặc muốn chính là hiệu quả như vậy, hoặc là không ra tay, hoặc là ra tay liền phải chấn nhiếp người trong thiên hạ, muốn nói cho người trong thiên hạ biết, Phong gia không phải dễ khi dễ, thiên hạ đại loạn, Phong gia cũng muốn kiếm một chén canh.Phong Mặc giam giữ lại Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện đã bị trọng thương, giống như ném một con chó chết, ra lệnh:- Phong Phi Vân giết hắn đi!Điện chủ đệ thất điện kiêu hùng cỡ nào, tuy rằng bị trọng thương, nhưng vẫn ngạo nhân mà đứng, trường bào trên người vỡ vụn, lại không mang theo một tia uể oải, ánh mắt bất khuất, ngược lại rất uy nghiêm.Phong Mặc cũng đã sớm định Phong Phi Vân là người thừa kế của mình, hắn quay lại Phong gia, tiếp tục làm gia chủ Phong gia, Phong Phi Vân chính là gia chủ Phong gia đời sau, cho nên Phong Phi Vân nhất định phải dựa theo con đường hắn vạch ra đi tới, trở nên thiết huyết vô tình, trở nên hung ác.Nhưng đây lại không phải là tác phong của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã bị trục xuất Phong gia, cũng không nghĩ qua sẽ quay lại Phong gia, ai cũng không thể khiến hắn khuất phục, ai cũng không thể khiến hắn vi phạm nguyên tắc của mình.Phong Phi Vân thật giống như không nghe được lời Phong Mặc nói, trực tiếp lao tới một vũng mau, nâng Phong Vạn Lý, ân cần kêu lên:- Nhị bá, Nhị bá...Một chưởng vừa rồi của Phong Mặc không chỉ giết chết hết cự kình và nửa bước cự kình của Sâm La Điện đệ thất điện, càng lan đến rất nhiều người vô tội gần đó, Phong Vạn Lý bị bốn vị nữ hộ điện bắt chính là một trong số đó.Bốn vị nữ hộ điện đều bị dư âm chưởng ấn kia chấn chết, mà Phong Vạn Lý cũng toàn thân là máu, ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều bị hao tổn, đã hấp hối.Phong Phi Vũ đánh Tử Phủ linh khí trong thân thể vào người Phong Vạn Lý, chữa trị nội thương của hắn, bảo vệ tâm mạch của hắn, trong lòng đối với Phong Mặc cực kỳ bất mãn, lão tà này ra tay thật sự quá tàn nhẫn, ngay cả tánh mạng người mình cũng không để ý tới.Không chỉ riêng Phong Vạn Lý, một thủ ấn vừa rồi của Phong Mặc không biết đã đánh chết bao nhiêu đệ tử Phong gia.

Nếu là hắn còn là một người có nhân tình, đối với cường giả cấp bậc như hắn mà nói, cái này hoàn toàn có thể tránh a!-------Chương 636: Dụng tâm ác độc (1)Thay vì nói, hắn chính là gia chủ sắp thượng nhiệm của Phong gia thì chi bằng nói Phong gia chỉ là một bậc thang để hắn xưng hùng thiên hạ thì đúng hơn.Phong Mặc sau khi hóa tà đã mất đi "nhân tình vị" mà "người" nên có rồi.Phong Phi Vân lại càng không thể làm bạn với hắn.Địch nhân không đánh lại, Phong Phi Vân sẽ trốn, nhưng muốn hắn khuất phục Phong Mặc thì lại không thể nào.Phong Mặc toàn thân lạnh như băng, tức giận không thôi, hậu nhân gia tộc mình coi trọng nhất, rõ ràng không nghe lời như vậy, trong mắt của hắn mang theo tà mang tàn nhẫn, hai tay không nhịn được phát run, vung tay lên, trực tiếp xé nát Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện.- Phong Phi Vân, ngươi lớn mật, ngay cả lời lão tổ nói cũng dám không theo, quả nhiên không hổ là phản đồ Phong gia, loại nghiệp chướng này, nên xử tử.Đương đại gia chủ Phong gia nhảy ra ngoài.Trước khi Phong Si và Phong Mặc chưa xuất hiện, vị gia chủ này luôn trốn trong đám người, lời cũng không dám nói một câu, sau khi cường giả Sâm La Điện đệ thất điện đều chết thì hắn liền nhảy ra ngoài.Vị gia chủ Phong gia này sao có thể nhìn không ra lão tổ tông đã nhịn trúng Phong Phi Vân, phải biết rằng lúc trước Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia đều là do chủ ý của hắn, phái người đuổi giết Phong Phi Vân cũng là hắn, nếu để cho Phong Phi Vân thượng vị, vậy thì hắn không cần sống nữa rồi.- Nhiều lời!

Ta làm việc còn cần ngươi tới dạy ta sao?Phong Mặc trực tiếp một tát chụp chết gia chủ Phong gia, đánh thành huyết vụ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:- Người tới, giam giữ Phong Phi Vân vào lao ngục gia tộc cho ta.Phong Mặc tuy rằng hóa tà, đã mất đi nhân tình vị, nhưng cuối cùng vẫn là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, càng là một kiêu hùng, biết rõ lực lượng một người dù cường đại thế nào, cũng không có khả năng thành lập một vương triều, hắn cũng cần dưới trướng có nhân tài tuyệt đỉnh, Phong Phi Vân chính là người thích hợp mà hắn chọn.Phong Phi Vân không thể chết được, chỉ có thể bị hắn sử dụng.Bảy ngày sau, Huyền Tinh Phúc Địa.Nơi này đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt trước kia, mà ngay cả vân phong sụp đổ cũng nị người dùng đại thần thông nâng dậy, bỏ ra linh tuyền, sinh trưởng ra từng khỏa kỳ thụ màu tím, màu xanh, màu đỏ.Trong chín mươi chín tòa vân phong, tiên chung thỉnh thoảng vang lên, vô số dị thú khổng lồ bay trong mây mù, hí dài phẫn nộ gào thét, nguyên một đám tu sĩ tuấn tú trẻ tuổi đạp trên cổ kiếm, xông phi lên trời, lại có lão giả râu bạc trắng tóc trắng giá hạc mà đến.Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, một mảnh chiến trường tràn đầy khói thuốc súng liền biến thành một cảnh tượng tiên gia an lành..Bởi vì cái gọi là: núi không ở cao, có tiên thì có tiến!Nước không ở sâu, có Long thì có linh.Một chân nhân xuất thế, cũng đã khiến cho mảnh Huyền Tinh Phúc Địa này biến thành tu tiên thánh địa chính thức, tăng thêm linh mạch dưới lòng đất, ở đây linh khí mỗi ngày đều đang trở nên càng thêm nồng đậm.Trên đỉnh ngọn núi trung ương càng là tiên hà vạn trượng, có rất nhiều cung điện ngọc bích đều mới tu kiến mấy ngày gần đây, nguy nga mà đường hoàng.Mấy ngày nay phàm là tu sĩ có danh tiếng ở Nam Thái Phủ cơ hồ đều chạy đến triều bái chân nhân, khiến Huyền Tinh Phúc Địa trở nên phi thường náo nhiệt.Mà các đại lão của các đại tiên môn ngày đó muốn mượn gió bẻ măng thì đều tiền mất tật mang, dưới sự chấn nhiếp của chân nhân cả đám đều phải nhập vào dưới trướng Phong gia.Ví dụ như mấy thế lực nhất lưu từng đặt song song vớ Phong gia ở Nam Thái Phủ như: Tần gia, Thiên Nhất Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên, Đại Diễn Tiên Môn...Tổng cộng cần mười thế lực lớn nhất lưu, đều dưới sự uy hiếp của chân nhân đã trở thành phụ thuộc Phong gia.Trong những thế lực lớn này, có mấy thế lực lớn, cũng có nhân vật cấp bậc cự kình, ví dụ như Tần gia thì có hai vị lão tổ cấp bậc cự kình, Đại Diễn Tiên Môn cũng có một vị, Thiên Nhất Tiên Môn có một vị...Nhưng những cự kình này căn bản không có một ai dám phản kháng, ngược lại ngay hôm sau khi chân nhân xuất thế thì cả đám đều chủ động chạy tới Huyền Tinh Phúc Địa, quỳ lạy chân nhân.Chân nhân là nhân vật bậc nào, một khi muốn giết ngươi, cho dù ngươi là cự kình, trốn ở ở bên ngoài mấy vạn dặm cũng sẽ bị đánh chết, trừ phi khí tức của ngươi đã có thể thoát khỏi thần thức của chân nhân.Khi Nữ Ma xuất thế, tất cả thế lực lớn Nam Thái Phủ đều đã bị trọng thương, tử thương hơn phân nửa, hiện giờ Phong gia lại ra một vị chân nhân, bọn hắn căn bản không có lực lượng phản kháng, cả đám đều chỉ có thể bị buộc phụ thuộc vào dưới trướng Phong gia.Trong các thế lực từng là nhất lưu ở Nam Thái Phủ, cũng cũng chỉ có Kỷ gia là đã sớm rút lui khỏi Nam Thái Phủ, tránh được nguy hiểm bị thâu tóm.Nam Thái Phủ hai mươi tám quận, đã có hai mươi hai quận đều bị Thi Tà xâm lấn, rơi vào trong tay Nữ Ma, mà sáu quận còn lại thì đã trở thành lãnh địa của Phong gia.Tất cả thế lực lớn Nam Thái Phủ chưa từng thống nhất.

Cái này trong lịch sử đã từng phát sinh qua loại chuyện này, nhưng loại lực lượng này, chỉ có chân nhân mới có thể làm được.Hôm nay, Phong gia đã có được chín tôn cự kình, thế lực tuy rằng không thể so với Tứ đại môn phiệt nội tình thâm hậu, nhưng đã có thể chống lại bất luận một điện nào trong Sâm La Điện, tăng thêm một chân nhân tọa trấn, đã có thể uy chấn phía nam, mặc dù là Nữ Ma cũng phải kiêng kị ba phần.Những Thi Tà kia cũng bắt đầu thu liễm, không tiếp tục xâm lấn tới sáu quận phía đông Nam Thái Phủ nữa.Đây là một cách cụ Nam Thái Phủ mới tinh, một tà một ma cùng tồn tại, khiến cho cả Thần Tấn vương triều đều cảm nhận được khí tức khủng bố đến từ phía nam, chỗ đó không còn là man di hoang địa nữa, mà là chỗ nguy hiểm tà ma cùng tồn tại....Phong Phi Vân ngồi trong lao ngục đen kịt lạnh như băg, đỉnh đầu là một mảnh hư vô, chỉ có một tòa trận bàn đường kính dài sáu thước lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, từ nơi cao tám mét rơi vãi xuống từng mảnh quang vũ màu đen, khốn cấm hắn vào trong.Đây là trận pháp mà Phong Mặc tự tay bố trí xuống, Phong Phi Vân dùng hơn mười loại phương pháp, cũng không cách nào phá vỡ nó, tự nhiên cũng không cách nào thoát khỏi tòa lao ngục này rồi.Phong Phi Vân đã bị nhốt ở chỗ này một tháng.Đoạn thời gian này, Phong Phi Vân cũng không lười biếng tu luyện, đã triệt để củng cố cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, về phần sống lưng Diêm Vương tren lưng, Phong Phi Vân lại không đào móc lực lượng trong đó, ngược lại còn toàn lực áp chế nó.Dù sao thứ này không thuộc về mình, nếu giống như Phong Mặc tùy ý dung nhập nó vào thân thể, không thêm vào khắc chế, tương lai có lẽ sẽ gây thành họa lớn.Trong thời gian này Phong Mặc cũng đã tới hai lần, Phong Phi Vân cũng không khuất phục, đó cũng không phải nói hắn muốn bị nhốt trong lao ngục đen kịt này, cũng không phải nói Phong Phi Vân hắn là một đồ đần, không hiểu được hư dĩ ủy xà, chẳng qua là hắn không quen nhìn tác phong làm việc của Phong Mặc, khiến trong lòng của hắn cảm thấy chán ghét, mặc dù là hư dĩ ủy xà cũng không làm được.-------Chương 637: Dụng tâm ác độc (2)Nữ Ma giết người nhưng cũng không giết Thi Tà dưới trướng mình, nhưng Phong Mặc lại xem tánh mạng đệ tử Phong gia như cọng rơm cái rác, loại người này lại há có thể khiến hắn khuất phục.Phong Phi Vân dù có kêu Nữ Ma đại nhân, cũng gọi từng gọi Thần Vương là sư tôn, nhưng lại tuyệt đối sẽ không gọi Phong Mặc là lão tổ.- Ha ha, ca, ngươi đoán tiểu khanh khanh lần này mang đến cho ngươi món ngón gì đây?Một thanh âm thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào đáng yêu vang lên, trước khi thanh âm vang lên cũng đã nghe được tiếng cười của nàng.Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, mở to mắt, trên hai tay đều mang theo khóa sắt, kéo động ra thanh âm "Rầm rầm", sau khi trông thấy thiếu nữ này lập tức lộ ra vẻ mĩm cười:- Vậy phải để ta đoán mới được.Phong Phi Vân hít hà, cười nói:- Ngươi không phải là nướng một cánh của nhai tước sáu trăm năm tu vị đấy chứ?- Đúng rồi!

Đúng rồi!

Lại đoán!

Lại đoán!Tiểu Tà Ma phụ hai tay sau lưng, mang theo dáng tươi cười mê người, tóc xanh trên đầu tựa như thác tiên rủ xuống, thẳng đến chỗ eo.Tiểu nha đầu ngày xưa đi theo sau mông Phong Phi Vân nắm lấy góc áo hắn, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mà ngay cả trước ngực cũng có chút nhô lên, buộc vòng quanh đường cong lồi lõm mê người.Phong Phi Vân hít một hơi, vui vẻ nói:- Ngươi không phải thật sự mang đến một vò tinh oánh quỳnh nhưỡng năm trăm năm đấy chứ?- Ha ha, lại đã đoán đúng.Tiểu Tà Ma lấy ra cánh nhai tước nướng và tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm ra, tiến dần vào thiết lao, bỏ vào trước mặt Phong Phi Vân.Nàng khom thân thể xuống, trên vai phủ lên nhung hồ cừu tuyết trắng, ngồi xổm ở trước mặt Phong Phi Vân, hai cái bàn tay nhỏ nâng cằm lên, một đôi mắt dễ thương xoay tròn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bị nhốt ở đây đã mộ tháng, đến gặp hắn nhiều nhất chính là Tiểu Tà Ma, nha đầu kia cơ hồ mỗi ngày đều tới một lần, mỗi lần đều mang đến cho Phong Phi Vân đồ ăn, ca hát giải buồn cho Phong Phi Vân, bất quá hát đều là nhạc thiếu nhi.Ngược lại Phong Phi Vân cảm thấy, nha đầu kia thật là rãnh rỗi đến nhức cả trứng dái, những người khác vội vàng tu luyện, chỉ riêng nàng thì cực kỳ rãnh rỗi, không phải cùng Đạm Đạm đi tìm xương cốt ăn thì cũng đến bồi Phong Phi Vân, nhưng ngược lại tốc độ tu luyện của nàng lại nhanh đến dọa người, Phong Phi Vân mỗi ngày nhìn thấy nàng, cũng có thể cảm giác được tu vi của nàng có chỗ tăng trưởng, tuy rằng tăng trưởng không nhiều lắm, nhưng cũng cực kỳ khó lường rồi.Phong Phi Vân hôm qua mới nói giỡn một câu, muốn uống tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm, hôm nay nàng rõ ràng thật sự mang đến, quả thật khiến Phong Phi Vân cảm thấy ngoài ý muốn.Tiểu Tà Ma cũng mang đến cho Phong Phi Vân rất nhiều tin tức, ví dụ như biến hóa Nam Thái Phủ hiện giờ, còn có tình hình gần đây của những thân nhân Phong Phi Vân...Đương nhiên tin tức khiến cho nhất Phong Phi Vân coi trọng nhất chính là Phong Mặc rõ ràng mang Phong Si đi, mang hắn đến một nơi bí ẩn, Phong Phi Vân trong mơ hồ cảm thấy không ổn, cảm giác, cảm thấy Phong Mặc dụng tâm không tinh khiết.Thậm chí Phong Phi Vân hoài nghi, Phong Si năm đó chết ở Bán Đạp Sơn, rất có thể có quan hệ với vị huynh trưởng Phong Mặc này.Không cần phải hoài nghi, Phong Mặc tuyệt đối là một người có dã tâm, từ đầu đến cuối đều dã tâm bừng bừng, trải qua hơn một nghìn năm yên lặng, đã luyện hóa được Diêm Vương Tâm Tạng, hôm nay lần nữa leo lên sân khấu đại thế, Nam Thái Phủ sáu quận, tuyệt đối không thể khiến hắn thỏa mãn.... ......Đêm dài.Gió đêm lạnh lùng, mang theo vài phần sương lạnh cùng với lá rụng nhợt nhạt đầy đất, một nữ tử mặc áo đen đi qua trên cổ đạo cổ xưa.Nàng đi qua trên đường dài, những người đi trên đường kia lại không một ai thấy được bóng dáng của nàng.Gió đêm dừng lại, Kỷ Thương Nguyệt cũng dừng bước, đứng ở dưới một tòa ngọc điện lâu các màu đèn, trong đó ca vũ thanh bình, người đến người đi tới lui không dứt, , trên tấm biển có viết mấy chữ "Tuyệt Sắc Lâu" .Thân thể Kỷ Thương Nguyệt bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lúc nàng lần nữa rơi xuống đất thì đã xuất hiện ở trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, dưới một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung.Lúc nàng đứng trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, đồng môn tòa cung điện kia cũng bỗng nhiên mở ra, bên trong bay ra một mảnh ánh lửa cực nóng, khiến khăn che mặt lụa đen trên mặt Kỷ Thương Nguyệt cũng bị ánh lên đến phản quang.- Người phương nào lá gan lớn như vậy, dám xông đến chỗ ta bế quan?Trong cung điện ruyền đến một thanh âm nữ tử, thanh âm rất đẹp, như tiên âm vậy.Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, cười lạnh nói:- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ..., ta biết rõ ngươi là ai.

Nam Cung Hồng Nhan, ta tìm ngươi đã lâu rồi, không nghĩ tới ngươi ẩn thân kín như vậy.- Ngươi tìm ta có chuyện gì?Trong cung điện thật sự chính là Nam Cung Hồng Nhan, sau khi nàng nhận được Cưu Cửu Quái Bào liền ẩn thân vào tòa cổ thành này, lợi dụng bí pháp tế luyện Cưu Cửu Quái Bào.Người khác có lẽ không cách nào tế luyện năm kiện thần y, nhưng nàng lại có cách, hôm nay Cưu Cửu Quái Bào đã tế luyện một nửa, đã áp chế Yêu Ma chi khí ở trên đó xuống hơn phân nửa.Kỷ Thương Nguyệt nói:- Ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bị nhốt ở Huyền Tinh Phúc Địa, tuổi thọ không nhiều lắm, hắn muốn gặp ngươi lần cuối cùng.- Cái gì?Nghe nói như thế, Nam Cung Hồng Nhan trực tiếp ném Cưu Cửu Quái Bào ra ngoài, chạy ra khỏi cung điện, một hồi ánh sáng màu đỏ xoắn tới, tay Nam Cung Hồng Nhan đã nắm lấy cổ Kỷ Thương Nguyệt:- Ngươi mới vừa nói cái gì?Kỷ Thương Nguyệt không chút sợ hãi, mặc cho Nam Cung Hồng Nhan chế trụ cổ của nàng, cười lạnh nói:- Đây là đại sự mới xảy ra hai tháng gần đây, thiên hạ đều đã biết, tin tức của ngươi quá bế tắc rồi.

Phong Phi Vân, chính miệng nói cho ta biết, hắn nói hắn không muốn chết trong lao ngục lạnh như băng, cho dù phải chết, cũng phải chết ở trong ngực của ngươi.Nam Cung Hồng Nhan nghe nói như thế, thân thể như bị sét đánh, thất hồn lạc phách, đôi mắt dễ thương ngốc trệ, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.Hạ huyền nguyệt, nguyệt như câu.Ánh trăng như nước, rơi vãi xuống sa mềm mại màu bạc, choàng lên dãy núi.Miệng sơn môn Huyền Tinh Phúc Địa, hai cánh thương cổ thạch môn cắm trong núi, bên ngoài cửa đá đứng thẳng hai cái cổ nhân tượng thạch điêu già nua, ẩn chứa đạo vận và hối ám chi quang, như hai cái thạch tượng trích tiên nhân vậy.Có hai thiếu niên lưng cõng ngọc kiếm bảo phong canh giữ ở sơn môn khẩu, đứng thẳng tắp, mặt hướng ngoài núi, trong mắt mang theo vài phần ngạo nghễ.Đây là hai vị đệ tử trẻ tuổi Phong gia, dùng địa vị Phong gia hiện giờ, bọn hắn tự nhiên có tư cách ngẩng đầu lên, ngạo thị người thiên hạ.Giữa núi xa, bay tới một mảnh gió mát, mang theo vài phần cảm giác man mát, lá rụng đỏ tía bay lả tả, bay vào trong sơn môn.-------Chương 638: Nữ tử si tình (1)Một đóa hỏa diễm nhàn nhạt nhảy lên vài cái trong không khí, sau đó liền lại biến mất trong không khí, bay về phía nhà tù gia tộc trong Huyền Tinh Phúc Địa.Cửa nhà tù có một lão giả mặc đạo bào màu tím đứng đó, trong đôi mắt mang theo vầng sáng sáng ngời, mỉm cười mà đứng, nhọ giọng cười nói:- Cô nương, xuất hiện đi!Trong không khí đãng ra một đoàn rung động, một đoàn hỏa diễm lơ lửng giữa không trung, Nam Cung Hồng Nhan nói:- Ta cũng đã mặc vào Ẩn Tằm Sa La, ngươi làm sao phát hiện được ta?Nam Cung Hồng Nhan nghe xong lời Kỷ Thương Nguyệt nói thì tâm hồn thiếu nữ liền đại loạn, sau khi xác nhận Phong Phi Vân quả thật trúng Diêm Vương Hủ Huyết, cũng bị nhốt ở Huyền Tinh Phúc Địa thì nàng liền đêm tối chạy đến, sợ đến chậm một bước liền không thể gặp Phong Phi Vân lần cuối cùng.Một nữ nhân dù thông minh thế nào, một khi lâm vào bể tình vậy thì tùy thời đều phải chuẩn bị nguy hiểm bị chết đuối.Trên đường tơi đây, nàng cũng đã biết rõ trong Huyền Tinh Phúc Địa cường giả như mây, càng có một chân nhân tọa trấn, nàng lần này đến khẳng định cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh, nhưng nàng vẫn không hề chùn bước.Ở trước mặt tình yêu thì cũng đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ càng nhiều thì ngược lại càng không dám yêu nữa.Nếu không phải nghĩ nhiều như vậy, ngược lại càng có thể thấy rõ được mình phải làm gì, phải nghĩ gì?Nam Cung Hồng Nhan tuy là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhưng cũng là người tịch mịch nhất thiên hạ, nam nhân nhìn nàng sẽ si mê, nữ nhân nhìn nàng sẽ ghen ghét, chỉ có Phong Phi Vân thấy được sợ hãi trong lòng nàng, sợ hãi đối với tử vong, sợ hãi đối với tịch mịch, cho nên Phong Phi Vân liền cắt ra Phượng Cốt trong cơ thể mình cho nàng, khiến cho nàng không hề sợ hãi tử vong, không hề sợ hãi hồng nhan tóc trắng nữa.Cũng là Phong Phi Vân khiến nàng không hề tịch mịch nữa, ít nhấi khi nàng mệt mỏi thì dù mệt mỏi, tịch mịch đến đâu nhưng trong lòng vẫn có một người để nghĩ đến.Nếu Phong Phi Vân chết rồi, nàng còn có thể nghĩ đến ai nữa?Nếu một người trong lòng ngay cả người mình tưởng niệm cũng mất đi, vậy thì chẳng khác nào cái xác không hồn cả.Nàng trước kia chính là sống như vậy, nhưng nàng không muốn tương lai cũng sống như vậy.Phong Phi Vân muốn gặp mặt nàng lần cuối, nàng sao có thể không đến?- Ha ha!

Đã sớm có người nói cho chúng ta biết, nói mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đêm nay muốn tới cướp ngục, lão hủ chờ ở đây đã lâu rồi.Lão giả đạo bào tím kia cười lạnh nói.Lão giả đạo bào tím này chính là một vị nửa bước cự kình của Tử Vân Động Thiên, tu vị đã cực kỳ tiếp cận cấp bậc cự kình.Ẩn Tằm Sa La có thể hoàn toàn ngăn cách khí tức trên thân nàng, coi như là cự kình cũng không cách nào cam giác được nàng, cũng chính vì có Ẩn Tằm Sa La nên nàng mới có thể dùng chiến lực nửa bước cự kình đánh lén giết chết cả cự kình.Nàng vốn tưởng rằng mượn nhờ lực lượng đặc thù của Ẩn Tằm Sa La, xâm nhập vào Phong gia tộc ngục là chuyện dễ dàng, nhưng lại không nghĩ tới có người đã sớm báo co người Phong gia, bạo lộ hành tung của nàng, người này rốt cục là ai đây?Lại có ba vị nửa bước cự kình phi thân mà ra, trên người vầng sáng lập lòe như tinh thần, vây quanh ở ba hướng quanh Nam Cung Hồng Nhan, đều là cường giả lớp già đã sống mấy trăm tuổi, cả đám đều bịt kín hai mắt, dùng thần thức nhìn phiến Thiên Địa này.Bọn họ cũng đều biết Nam Cung Hồng Nhan mỹ mạo có thể giêt người nên không dám nhìn thẳng, đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không sợ dung mạo đoạt mạng của nàng.Oanh!Một tòa trận đài từ phía trên rơi xuốn, trấn áp ở phía trên, như một mảnh tinh thần ngăn cách phiến không gian này.Bọn hắn biết rõ Nam Cung Hồng Nhan có mặc Ẩn Tằm Sa La, nếu ẩn nấp thân hình thì cho dù cự kình cũng không thể nào tìm ra, vì vậy mới dùng trận pháp trấn áp nàng, khiến cho nàng không cách nào ẩn thân.Hai tên nửa bước cự kình dẫn đầu xuất thủ trước, một người là lão giả mặc đạo bào màu tím, một người là trung niên nam tử mi tâm mọc ra một khỏa nốt ruồi, hai người đều là tu đạo cường nhân, tu vị mấy trăm năm khiến tâm trí của bọn hắn vô cùng kiên định, mặc dù là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng muốn giết.Ánh mắt của bọn hắn đều bị che kín, nhưng động tác lại nhanh đến thần kỳ.- Vạn Kiếm Quy Nhất!Trung niên nam tử triển khai một loại vô thượng kiếm tuyệt, tế ra chiến kiếm, có hơn một ngàn đạo bóng kiếm cuốn ra ngoài, biến thành một mảnh kiếm vũ khắc nghiệt.- Tử khí Hạo Nhiên!Sau lưng lão giả kia bay lên một mảnh đám mây màu tím, khí thế cả người không ngừng kéo lên, một chiêu đánh ra, khiến trời cao cũng phải chấn động.Hai vị nửa bước cự kình khác cũng nhao nhao ra tay, từng người triển khai nghịch thiên chiến pháp, không chút nương tay, thủ đoạn vô cùng hung ác.Dưới trận pháp kia, Nam Cung Hồng Nhan một người độc chiến bốn vị nửa bước cự kình, đây mới thực là tử chiến, không có nửa phần hoa chiêu nào.Hỏa diễm vốn thiêu đốt trên thân thể nàng càng thêm đầm đặc, không ngừng bành trướng, bao phủ cả nửa bầu trời, tựa như muốn phần thiên chưng hải vậy, thật sự khiến người phải sợ hãi.Đụng Phanh!Bốn vị nửa bước cự kình từ trong biển lửa bay ra ngoài, chiến bào trên người cũng bị ngọn lửa đốt lên, "Đùng đùng" không dứt, như bốn hỏa cầu bị đánh bay, đều bị thương thế không nhẹ.Lúc bọn hắn dập tắt lửa trên người thì Nam Cung Hồng Nhan cũng đã biến mất tại chỗ, vọt vào trog Phong gia tộc ngục.- Cuối cùng vẫn để nàng tiến vào.- Không sao, nàng đã trúng một kiếm của ta, đâm xuyên qua thần y hộ quang, nàng nhất định đã bị kiếm khí gây thương tích.- Thiên Lam Thủ Trạc của ta cũng đã cắt đứt một đoạn xương của nàng, nàng tất nhiên sẽ không dễ chịu.- Nàng đã bị trọng thương, cho dù gặp được Phong Phi Vân, cũng không có khả năng chạy ra khỏi nhà tù, chúng ta ở bên ngoài trông coi, một khí bọn hắn chạy ra, liền trực tiếp giết chết, đây là ý của gia chủ.Bốn vị nửa bước cự kình cũng bị thương không nhẹ, xếp bằng ở đấy, canh giữ ở bốn phương vị bên ngoài, bắt đầu dưỡng thương.Nam Cung Hồng Nhan xâm nhập vào trong huyệt động đen kịt, hai bên đại ngục chất đầy bạch cốt, trên tay bạch cốt còn mang theo khóa sắt, những người này đều từng phạm vào sai lầm lớn, bị nhốt ở chỗ này trên trăm năm, cuối cùng đều chết trong lao ngục.- Lão hủ phụng mệnh gia chủ, đã chờ ở đây từ lâu.Nhạc Trùng Tử từ trên đỉnh một cây đồng trụ nung đỏ bay xuống, trên lưng một thanh toái không linh kiếm, đứng ngay giữa đường.Một cổ lực lượng cự kình từ trên người của hắn bạo phát ra, trong sơn động phong bế này cũng nổi lên cương phong, ma sát khiến đồng trụ nung đổ kia cũng bắn ra hỏa tinh, như đom đóm bay trong không khí vậy.Ngọn lửa trên người Nam Cung Hồng Nhan biến mất, dáng người yểu điệu, đi trên mặt đất lạnh như băng, mỗi đi một bước, trên mặt đất đều lưu lại một dấu chân huyết sắc, ửng đỏ đến cực điểm.-------Chương 639: Nữ tử si tình (2)Áo trắng trên người nàng lây dính mảng lớn huyết dịch, một thanh cổ kiếm xuyên thấu qua bối tâm của nàng, cắm vào trong thân thể, giọt giọt huyết dịch từ trên mũi kiếm chảy xuống, rơi trên mặt đất.Khăn che mặt che khuất dung nhan tuyệt sắc của nàng cũng điểm chút vết máu, tựa như hồng mai trong tuyết vậy.Nhạc Trùng Tử hai lông mày đều đã bạc trắng, nhìn qua Nam Cung Hồng Nhan từng bước một đi tới, trong lòng có chút thở dài, nếu không phải gia chủ có lệnh, hắn cũng rất muốn làm người tốt một hồi, để cho nàng đi qua.

Dù sao trên đời này nữ tử si tình quá ít, nữ tử có thể si đến nỗi ngay cả mạng cũng không cần lại càng hiếm có.Chết một người, cũng liền ít đi một người.- Nam Cung cô nương, hôm nay ngươi không gặp được Phong Phi Vân đâu, nếu ngươi lại tiến lên trước một bước, đừng trách lão hủ ra tay không lưu tình.Nhạc Trùng Tử ngón trỏ và ngón giữa niết cùng một chỗ, đầu ngón tay toát ra kiếm ấn, Linh kiếm trên lưng cũng phát tiếng gào rú, thanh âm rất giống như Kỳ Lân đang gọi.Đát đát!- Ta chỉ muốn gặp mặt hắn lần cuối, có mấy lời ta phải nói cho hắn biết!Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương ngốc trệ, không dừng bước lại, nàng sợ đi trễ, Phong Phi Vân đã chết đi thì lời của nàng nói cho ai nghe đây?Chẳng lẽ còn phải ở trong đêm tối tịch mịch tự mình nói cho mình nghe sao?Nhạc Trùng Tử tế ra chiến kiếm, bỗng nhiên ra tay, hắn không thể không ra tay, chỉ có Nam Cung Hồng Nhan chết, hắn mới có thể sống.Một đạo kiếm quyết bay ra, vô số kiếm khí, cắn nát thiết ngục chung quanh, tựa như cuồng phong cuốn khắp đại địa, tất cả đều bị hủy diệt.Trên người Nam Cung Hồng Nhan bị xuyên thấu ra mấy lỗ máu, cũng không ngã xuống, một đạo bóng kiếm ngày càng lớn trong mắt nàng, cổ kiếm khí hung mãnh kia như muốn xé nát cả người nàng thành thiên vạn đạo vậy.- Không!Ở sâu trong nhà tù truyền đến một tiếng gào gú điên cuồng giống như dã thú.Phong Phi Vân cảm thấy phía trên phát sinh chấn động cực lớn, hắn liền thôi động khóa sắt, bỗng nhiên đứng dậy, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, xuyên thấu qua tầng tầng sắt thép, thấy được Nam Cung Hồng Nhan đang giao thủ với Nhạc Trùng Tử.PHỐC PHỐC!Kiếm khí do cự kình đánh ra trong sức mạnh mang theo cực lực, mặc dù là Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu được.Phong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, sống lưng Diêm Vương trên lưng bộc phát ra một cổ tà lực cực lớn, tựa như một căn chống trời chi trụ, chậm rãi khởi động trận bàn trên đỉnh đầu.Ầm ầm!Trận bàn dần bị đẩy lên.Phong Phi Vân cũng bị ép, không tiếc dẫn động lực lượng của sống lưng Diêm Vương muốn lao ra, Hồng Nhan tuyệt đối không thể chết được, tuyệt đối không thể. . ..... . .Ánh trăng trên bầu trời trở nên có chút tối hồng, tựa hồ đang biểu thị tối nay sẽ có một vị giai nhân nghiêng thế phải từ biệt thế giới này vậy.Kỷ Thương Nguyệt đứng trên một ngọn núi ở xa xa, mặc áo đen rộng thùng thình bao phủ cả người vào trong, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách:- Nam Cung Hồng Nhan, không nghĩ tới ngươi cũng có lúc ngu xuẩn như vậy, tối nay ngươi như bị mất mạng, ngàn vạn đừng trách ta, muốn trách chỉ có thể trách Phong Phi Vân.Muốn một người sống không bằng chết, biện pháp tốt nhất chính là khiến người hắn yêu nhất chết đi, nữ tử có thể làm cho Phong Phi Vân động tình thật sự quá ít, nhưng Nam Cung Hồng Nhan tuyệt đối là một trong số đó.Nếu Nam Cung Hồng Nhan chết rồi, Phong Phi Vân còn không đau xót gần chết sao?Nghĩ đến bộ dạng Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan khóc rống, Kỷ Thương Nguyệt cũng cảm nhận được một cổ khoái cảm khi trả được thù, không kìm lòng được nở nụ cười lạnh, tiếng cười tràn đầy oán khí.Vĩnh viễn không nên xem thường lòng trả thù của nữ nhân, các nàng sẽ như hạt độc tử che dấu trong góc, tùy thời đều có thể leo ra cắn ngươi một phát, cắn cho ngươi toàn tâm đau nhói.Nữ nhân như thơ, mới có thể vận vị vô cùng.Nữ nhân như si, mới có thể nghĩa vô phản cố.Nam Cung Hồng Nhan áo trắng hóa váy hồng, một đôi mắt đẹp như thơ như nhã tú, si mê lấy người khác, cũng bị người khác si mê lấy.Toái Không Linh Kiếm, lao ra linh tính, có bóng dáng một đầu Kỳ Lân màu xanh da trời hiển hiện trên mũi kiếm, mang theo một cổ túc sát trảm phá thương khung, phát ra tiếng cự minh cao vút có thể chấn phá núi cao.Ba!Nam Cung Hồng Nhan tế ra một cây đàn tranh màu tím, đây là do tiền bối Tuyệt Sắc Lâu lưu lại, cầm can bằng Tử Tương Đàn Mộc, dây đàn bằng Tuyết Vực Băng Tằm, không biết bị bao nhiêu gia nhân phong trần nâng niu, trên đó ngưng tụ một cổ mùi thơm xa xưa mà hinh mị.Ngón tay mảnh khảnh khẽ gảy, một đạo sóng âm cuồn cuộn không dứt liền bay ra ngoài, hóa thành từng vòng trận bàn hình tròn, như hơn mười đạo cổ thuẫn ngăn trở Toái Không Kiếm.Bành, bành...Lực lượng cự kình tăng thêm uy năng Linh Khí căn bản không phải chiến lực nửa bước cự kình có thể ngăn cản được, từng đạo âm sóng bị đánh nát, tiêu tán trong gió.Trong miệng nàng tràn ra một tia huyết dịch, mang theo một cổ tanh hương, từ chiếc cổ trắng nón chảy xuôi xuông, hội tụ thành một đạo huyết suối diễm lệ.Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng chảy nhiều máu tươi như vậy, nhưng nàng lại không thể cảm thấy đau đớn.Oanh!Nàng trực tiếp tế đàn tranh lên, đánh ra ngoài, dưới Toái Không Kiếm, đàn tranh bị chém thành hai đoạn, "Bành", "Bành", rơi xuống một góc trong nhà tù.Mà cùng lúc đó nàng biến thành một đạo hỏa diễm lưu toa, bay tới điểm cuối nhà tù.- Chạy đi đâu, chết đi!Nhạc Trùng Tử điểm ngón tay ra, ngàn vạn khí lưu ngưng tụ nơi đầu ngón tay, hóa thành nghìn vạn đạo bóng kiếm xông ra ngoài, ngưng tụ thành một đầu kiếm quang hồng lưu, đuổi theo đạo hỏa quang ở phía trước.PHỐC!Nam Cung Hồng Nhan phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình lảo đảo, ngã xuống trong vũng máu, nhưng nàng không dừng lại, vẫn đứng lên, tiếp tục bay về phía sâu trong nhà tù.- Đáng chết!Nhạc Trùng Tử trong lòng phát lạnh, chân đạp Linh kiếm, hóa thành một đạo thanh hồng đuổi theo, nếu để cho Nam Cung Hồng Nhan gặp được Phong Phi Vân, vậy thì gia chủ Phong gia chắc chắn sẽ không để hắn sống khá giả.Khải!Phong Phi Vân đứng trong đại ngục, hai tay đều toát ra ma diễm, cơ bắp nứt vỡ ống tay áo, khóa sắt trên cánh tay cũng bị kéo đến thẳng tắp, như muốn đứt đoạn ra.Trên lưng dấy lên hỏa diễm hừng hực, sống lưng Diêm Vương bộc phát ra một cổ lực lượng có thể khởi động núi cao, Phong Phi Vân tóc tai dựng đứng, toàn thân đều chảy xuống mồ hôi, hai tay nâng lên trận bàn trên đầu, gian nan giống như đang đẩy lên một phiến Thiên Địa vậy.Thiết thạch cứng rắn trên mặt đất cũng bị giẫm ra dấu chân sâu lõm, đá vụn đầy đất, hắn hét lớn một tiếng để biểu đạt phẫn nộ trong lòng.Đúng lúc này, hai mắt Phong Phi Vân cứng lại, hai mắt đỏ thẫm cũng trở nên nhu hòa, nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt mỹ bên ngoài song sắt, trong lòng rất khó chịu..-------Chương 640: Có một loại yêu, nhất định phải nói ra miệngPhong Phi Vân cuối cùng vẫn không thể đánh vỡ được cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, hắn lại để trận bàn xuống kéo lấy khóa sắt trầm trọng, cách các thiên trụ tràn đầy vân ấn, đau lòng như đao cắt, yết hầu như bị chế trụ, thanh âm có chút khàn khàn nói:- Hồng...

Nhan...Nam Cung Hồng Nhan đứng ngay bên ngoài, da thịt toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên người có hơn mười đạo vết thương, trên lưng còn đâm vào một thanh kiếm gãy.Phong Phi Vân chưa từng thấy nàng bị thương như thế bao giờ, nàng là nữ nhân thích cái đẹp cỡ nào, nhưng giờ phút này lại khiến mình chật vật như vậy, thê lương như vậy.Thanh âm của nàng cũng có chút khàn khàn, hơi khô khốc, yếu ớt nói:- Ta...

Ta đúng hẹn mà đến, không khiến ngươi thất vọng đấy chứ?- Ngươi vì sao phải đến?

Đây không phải là nơi ngươi nên đến?Phong Phi Vân gần như gào thét nói, trong đôi mắt mang theo vài phần óng ánh, thanh âm giống như đang ai oán.Nam Cung Hồng Nhan lộ vẻ sầu thảm cười cười:- Nơi có ngươi, chính là nơi ta muốn đến.

Không có gì nên hay không nên cả, ta chỉ biết là, nếu như ngươi chết, ta cũng không biết nơi nào sẽ là nơi ta nên đi nữa.Phong Phi Vân nói:- Ngươi tội gì khổ như thế chứ?Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:- Phong Phi Vân ngươi cho tới bây giờ còn chưa từng nói qua ngươi yêu ta.- Ta yêu ngươi!Phong Phi Vân vốn cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nói với nữ nhân lời này, nhưng giờ phút này hắn lại nói cực kỳ nhanh.- Ngươi cũng chưa từng nghe qua ta nói với ngươi là ta yêu ngươi.Nam Cung Hồng Nhan thở dài nói.Nàng cũng không phải một nữ nhân thích nói ra những lời như vậy, nhưng nàng sợ nếu không nay không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, nàng cảm giác mình đã không còn sống được lâu nữa, có lẽ còn chết sớm hơn cả Phong Phi Vân.- Ta vẫn luôn đợi ngươi nói.Phong Phi Vân run rẩy vươn tay, muốn chạm vào mặt nàng, giúp nàng lau khô nước mắt và máu trê nawmtj, nhưng lại bị một đạo lôi điện bổ về.Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan tràn ngập nước mắt nói:- Ta cũng không biết nên biểu đạt tình yêu thế nào nữa, ta chỉ biết là mỗi đêm lúc đếm sao dưới trời đêm, luôn cảm giác ngươi đang cùng đếm sao với ta, ánh sao trên bầu trời phía nam có ba vạn tám ngàn linh bốn mươi hai khỏa, ánh sao bầu trời phía tây có một vạn hai ngàn bốn trăm khỏa, ánh sao bầu trời phương bắc có bảy vạn bốn ngàn năm trăm sáu mươi mốt khỏa, phía đông...

Lúc ta đang đếm bầu trời phía đông thì trời đã sáng.

Ngươi có đếm được không?

Là bao nhiêu khỏa thế?- Ta...Phong Phi Vân trong lòng đau xót, gian nan lắc đầu.Hắn biết rõ, chỉ có khi một nữ nhân nhớ nhung người khác, suy nghĩ đến tịch mịch khó nhịn thì mới có thể đếm những ngôi sao trên bầu trời kia.Nàng sở dĩ đếm từ nam qua, bởi vì nàng biết rõ Phong Phi Vân và nàng đều ở dưới bầu trời phương nam, lúc đếm đến phía đông thì ban đêm tịch mịch thê lãnh đã qua.Phong Phi Vân chưa từng đếm qua vì sao, trong lòng xấu hổ, lúc mình nói ra lời yêu lại nhanh như vậy, dễ dàng như vậy, mà nàng yêu còn chưa nói gì cũng đã khiến người đắng chát vạn phần rồi.Thời gian không có Phong Phi Vân, nàng thật sự rất tịch mịch.Đát đát!Một cổ sát khí lăng lệ ác liệt từ ben trên đáp xuống, mang theo một đạo kiếm quang lành lạnh, rơi xuống trên mặt đất, Nhạc Trùng Tử vừa đứng vững bước chân, liền phát hiện Phong Phi Vân trong thiết ngục đã biến mất không thấy gì nữa.Nguy rồi, chẳng lẽ hai người bọn họ đã đào tẩu.Nhạc Trùng Tử bị trận pháp Nam Cung Hồng Nhan một đường bố trí xuống cản trở bước chân, cho nên mới đến chậm một lát.Chợt, trong hư không không chút dấu hiệu lòe ra một đạo nhân ảnh, một cổ lực lượng kinh khủng tuyệt luân đánh ra, ngàn vạn lôi điện đều bổ vào trên lưng Nhạc Trùng Tử.Một kích này thật sự quá xuất kỳ bất ý, lúc Nhạc Trùng Tử phát giác được không ổn thì chỉ có thể bị động phòng ngự, nhưng dù thế nào cũng không chống đỡ được công kích của Lôi Hỏa Châu, bị trực tiếp đánh ra ngoài.Bành!Thân thể Nhạc Trùng Tử bị đánh vào vách t ường, đụng ra một cái hố to hình người, bên trong máu chảy ra, một vị cự kình lại bị đánh cho hấp hối, chỉ có thể gian nan từ bên trong leo ra.Da đầu trên đầu hắn đều đã bị nghiền nát, có chút không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng trước mặt hắn nói:- Ngươi...

Ngươi sao trốn ra được?Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan máu tươi chảy đầm địa vào trong ngực, nàng đã hôn mê, thân thể đang nhanh chóng trở nên lạnh, Phong Phi Vân hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trùng Tử trên mặt đất, trên người bốc cháy lên một mảnh hỏa diễm đỏ thẫm, biến thành một hỏa nhân, vọt thẳng lên.Dùng lực lượng của Phong Phi Vân tự nhiên không thể đánh phá đạo cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại cởi Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa ra giao cho hắn.Mặc vào hai kiện thần y gì, chiến lực Phong Phi Vân tăng mạnh, lập tức liền đánh nát cấm trận trốn ra được.Nam Cung Hồng Nhan dưới tình huống không có tu vị mặc vào hai kiện thần y này chiến lực cũng có thể sánh với nửa bước cự kình, tu vị Phong Phi Vân cao hơn nàng không biết cao ra bao nhiêu lần, mặc vào hai kiện thần y này tuy rằng không nói có thể đơn giản chiến thắng cự kình nhưng ít nhất lực lượng chống lại cự kình vẫn có,- Hồng nhan, ngươi không thể chết được!

Ta sẽ mang người ra ngoài, mời thần y tốt nhất đến cứu ngươi.Phong Phi Vân nhẹ nhàng xoa xoa máu đen trên trán nàng, có thể cảm nhận được tánh mạng trong cơ thể nàng đang nhanh chóng trôi qua, thân thể càng thêm lạnh như băng.Nam Cung Hồng Nhan vốn cũng chỉ có tu vị Tiên Căn sơ kỳ, bị trọng thương như thế đối với nàng mà nói chính là trí mạng, căn bản không có khả năng có khí lực mạnh mẽ như Phong Phi Vân, có thể ngạnh kháng qua mấy ngày vẫn hoàn hào không việc gì.Phong Phi Vân có thể, nàng lại không thể.Sau khi cởi thần y ra, nàng kỳ thật chính là một nữ tử si tình nhu nhược hơn bất kỳ ai khác.Ngay khi Phong Phi Vân bước ra sơn động, chân trời đã sinh ra ngân bạch sắc, ngôi sao bầu trời phía đông cũng trở nên nhạt trắng xuống.Hắc ám qua đi, sáng sớm thật sự sẽ tới tới sao?Ầm ầm!Bỗng nhiên, trên bầu trời cuồng phong phẫn nộ gào thét, trên ngọn núi trung ương lao ra một đạo lưu quang, đều đáp xuống trên bầu trời cạnh hang động này.Có đến vài chục vị, cả đám đều khí tức khổng lồ, tất cả đều có tu vị nửa bước cự kình, mà ngay cả tám tôn cự kình khác cũng hàng lâm, đây đã là tất cả cường giả cao cấp nhất Phong gia hiện giờ rồi.Bọn hắn rất nhiều người đã sống mấy trăm tuổi, từng là một phương đại giáo lão tổ, mấy ngày nay đều tụ tập ở Huyền Tinh Phúc Địa, triều bái chân nhân, trong Huyền Tinh Phúc Địa xảy ra chuyện lớn như thế, những người này vì nịnh nọt chân nhân, cả đám đều nối bước chạy đến.- Phong Phi Vân, ngươi quả nhiên vẫn trốn thoát, ngươi cảm thấy ngươi hôm nay đi được sao?-------Chương 641: Hồng nhan không già (1)Bốn tên nửa bước cự kình canh giữ bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa đồng thời bay ra ngoài, đứng chung một chỗ với hơn mười vị lão giả kia, đều lơ lửng trên trời cao, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Những người này khí thế toàn bộ đều tụ tập lại, bài sơn đảo hải đặt ở trên người Phong Phi Vân, đây là một cổ lực lượng áp khí, giống như trọng lực vạn trượng gia thân, coi như là một tòa thiết sơn cũng sẽ bị đập vụn mất.- Có đi được hay không cũng không phải do ngươi nói.Phong Phi Vân hai mắt cố định, coi như là trời sập xuống, cũng không biến sắc, tế ra Vũ Hóa Đài, hóa thành một tòa thánh bi cao ba mươi ba trượng, trên cổ văn mang theo một cổ lực lượng tích lũy từ lâu.Mưới tám người trên thánh bi kia chính là một đám tàn hồn của mười tám vị nhân kiệt thiên tư vô thượng, chặn lại uy áp của hơn mười vị nhân vật cấp bậc lão tổ.Phong Phi Vân chân đạp một đầu Thanh Đồng Cổ Thuyền dài trăm thước, đỉnh đầu Vũ Hóa Đài, một tay ôm Nam Cung Hồng Nhan, một tay nắm lấy một thanh bạch thạch cự đao, xông thẳng tới.Như một đầu cuồng lòng trên nộ hải, nghịch sóng mà đi.Đêm thê lương đã qua đi, nghênh đón sáng sớm.Chân trời, một mảnh mây đen chậm rãi bao trùm tới, hào quang màu xanh che lấy ánh sáng trắng nơi bầu trời phương đông!Sáng sớm còn chưa đến đã bị mây đen che dấu, truyền đến tiếng sấm nặng nề, một trận mưa lớn muốn trút xuống.Trong Huyền Tinh Phúc Địa hào khí càng thêm nặng nề, vang lên chiến thanh còn thấm nhuần hơn cả tiếng sấm, cuồn cuộn đương đương, chấn nhiếp nhân tâm.- Phong Phi Vân, ngươi thực cho rằng lực lượng một người có thể chống lại toàn bộ Phong gia sao?Tên nửa bước cự kình mặc đạo bào màu tím kia đứng ở phía trên, trên người lưu động lấy một cổ Tử Phủ hào quang, đỉnh đầu một vòng Thái Cực Ấn Ký.Lão giả này chính là một trong bốn vị nửa bước cự kình lúc trước đối phó Nam Cung Hồng Nhan.Bốn người bọn họ vốn là người phụ trách thủ hộ tộc ngục, không cho phép bất luận người ngoài nào tiến vào, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại xông vào, cái này đối với bọn họ mà nói chính là tội lớn, chỉ có lưu lại Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan thì bọn hắn có lẽ mới không bị xử phạt.Cho nên bốn người bọn họ đứng mũi chịu sào, công kích cùng mãnh liệt nhất, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bước Phong Phi Vân quay về trong ngục.- Phong gia các ngươi, ngân ngân, ngươi họ Phong sao?Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, chấn khiến vị lão giả đạo bào tím kia hai lỗ tai đau đớn, tựa như chiêng đồng gõ vang bên tai, thất thần trong chốc lát.Trong nháy mắt này, Phong Phi Vân liền ngang nhiên ra tay, hai tay cầm đao, dùng lực xu thế bổ Thần Sơn chém ra một đạo đao mang trăm trượng, hình dạng như Thần Long.- Long Hoàng Nhất Đao Sát!Một đao kia lực lượng khí phách thấy đủ, thương vũ chấn động, .- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》, đao quyết chí cương, chí phách.Lão giả đạo bào tím lộ vẻ kinh hãi, vội vàng bạo lui, nhưng cuối cùng vẫn muộn, bị một đầu Bạch Long đao khí chém lên sau lưng.Nửa bước cự kình sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, hắn lại không chết.Lão giả áo đạo tím chạy thục mạng, chỉ cần chạy trốn tới bên người lão tổ cấp bậc cự kình thì liền an toàn rồi.Thanh Đồng Cổ Thuyền vắt ngang trời cao, tựa như bay trong một mảnh hằng cổ tinh hà, Phong Phi Vân đứng ở đằng trước cổ thuyền, sắc mặt tái nhợt, lại bổ sung một đao.PHỐC!Ánh đao xuyên thấu qua thân hình nửa bước cự kình kia, lão giả đạo bào tím kia không cam lòng rên rĩ, cuối cùng thì Tử Phủ linh khí trên thân thể vãn trôi đi mất, nhạt nhòa giữa Thiên Địa và tự nhiên.Thân hình già nua từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới, té giữa núi non trùng điệp, huyết nhục mơ hồ.Một vị cự kình vốn muốn cứu hắn nhưng chưa kịp, tốc độ Phong Phi Vân thật sự quá nhanh, trong tốc độ ánh sáng đã bổ ra hai đao.Phong Phi Vân tay ôm lấy Nam Cung Hồng Nhan, cảm giác được nhiệt độ trong tay tựa hồ đã không còn nữa, mặc dù Phong Phi Vân luôn truyền linh khí vào trong thân thể nàng nhưng vẫn không thể duy trì tần suất tim đập của nàng được, bắt đầu nhanh chóng suy giảm, càng ngày càng chậm.Không thể kéo dài được nữa!Lại kéo thêm một lát thì chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn nàng chết trong ngực mình thôi.Nếu vậy thì Phong Phi Vân sắp sửa khổ sở một mình rồi.Phong Phi Vân chân đạp Thanh Đồng Cổ Thuyền, thúc dục lực lượng Luân Hồi Tật Tốc, hóa thành một đạo thanh ảnh ngang trời mà qua.Hắn muốn đi, nhưng những cường giả Phong gia kia lại không để hắn như nguyện, ba tôn nửa bước cự kình trấn giữ ngay trên con đường của Phong Phi Vân, bọn hắn đồng thời đánh ra một thủ ấn.Đều là Long Hổ chi lực, mấy chục đầu hổ ảnh khổng lồ ngưng tụ thành ba chưởng ấn to như núi nhỏ, đại khí huy hoàng, đưa tới khí lãnh mãnh liệt cuộn trào.- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!"

Tiểu Diễn Thuật" Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ bốn phần mười, lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chùy lại mạnh thêm một phần."

Tru Thiên Hám Tiên Chùy" vốn chính là dùng lực lượng trứ danh, mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng lại ẩn chứa một tia khí cảm của Tru Thiên Hám Tiên Chùy thời Thượng Cổ.Một búa đánh xuống khiến ba gã nửa bước cự kình phải thổ huyết, trong đó có hai tên càng bị gảy bảy, tám cây xương, trên người huyết tuyền chảy nhỏ giọt, theo lòng bàn chân chảy xuống dưới.Ba tên nửa bước cự kình này đều bị trọng thương, rơi xuống trên mặt đất, bọn hắn lập tức ăn vào linh đan, trốn đến chỗ an toàn dưỡng thương, đã không thể lại ra tay được nữa.Những nhân vật cấp lão tổ kia hai mặt nhìn nhau, Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La không hổ là thần y trong truyền thuyết, sau khi mặc vào, vậy mà có được sức bật cường đại như thế, khiến một tu sĩ trẻ tuổi có lực lượng chống lại nhân vật đứng đầu thế hệ trước như bọn hắn.Cứ mỗi khi trì hoãn một chút, mạch đập trên người Nam Cung Hồng Nhan cũng sẽ càng chậm hơn.Phong Phi Vân lòng nóng như lửa đốt, thúc dục Thanh Đồng Cổ Thuyền bay về phía chân trời.Oanh!Thanh Đồng Cổ Thuyền đâm vào một tầng bức tường vô hình, kịch liệt chấn động, đó là một tòa Chu Thiên đại trận ngăn cách địa vực.

Trên đó có viết vô số mật vân, sau khi va chạm thì mật vân đều hiện ra, phát ra vạn đạo kim quang.- Trở về!Một vị lão giả cấp bậc cự kình hô một tiếng, tầng mật vân kéo dài qua giữa trời và đất kia liền bay về phía hắn.Mật vân thôi động Thanh Đồng Cổ Thuyền bay ngược về.Cổ lực lượng này không thể chống cự, tựa như một con cá nhảy vào trong lưới, hiện giờ có người đang thu lưới lại.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đã nhìn ra tầng mật vân này cũng là một loại trận pháp, chỉ là loại trận pháp này tương đối đặc thù, cùng loại với "Kết giới" .Chỉ cần là trận pháp vậy thì nhất định sẽ có trận nhãn.- 《 Long Hổ Đao Quyết 》 đao thứ ba.

Long Hoàng Quán Nhật!NGAO!Một đạo Bạch Long từ trên lưỡi đao bừng lên, tựa như một đạo Bạch Hồng, bay thẳng trời cao, xuyên phá mật vân, "Đùng", mật vân tầng tầng nghiền nát, tựu như thần tường lấp kín đang sụp đổ.-------Chương 642: Hồng nhan không già (2)Tốc độ tìm hiểu điển tịch của Phong Phi Vân cực nhanh, cũng đã sớm hiểu được 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 đao thứ ba, trước kia là bởi vì lực lượng còn thiếu một ít cho nên mới không cách nào đánh ra được.Hôm nay có lực lượng nửa bước cự kình, đừng nói đao thứ ba, coi như là đao thứ tư cũng có thể bổ ra được.Một cự kình cưỡi đại phong thú từ trong sơn dã vọt lên, còn muốn ngăn cản Phong Phi Vân rời đi, lại bị Phong Phi Vân chém ra trăm đạo Đằng Long, trực tiếp chấn nát đại phong thú dưới người hắn.Vị cự kình này tế ra một mảnh linh hồ mênh mông, chặn được đao quang sắc bén, bằng không thì đã bị thương rồi.Vị cự kình này bay ra hơn mười dặm, đứng trên đỉnh một tòa Vân Phong, quần áo như kỳ, phiêu diêu trong gió, xòe bàn tay ra, lòng bàn tay có một đạo bạch ngân, ẩn ẩn đau đớn.Thật sự là hậu sinh khả uý, một đao vừa rồi của Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã cách ngàn mét phá vỡ làn da hắn, khiến hắn chảy máu rồi.- Hắn sau khi mặc vào thần y, lực lượng vậy mà cường đại đến có thể so với cự kình, xem ra năm kiện thần y trong truyền thuyết không phải chuyện đùa, bất luận kiện nào đều có được năng lực gia tăng không chỉ gấp mười lần thuộc tính.Tất cả tu sĩ lớp già ở đây đều động tâm, vốn dùng tu vi của bọn hắn, đối với cái gọi là thần y còn có điều khinh thường, nhưng hôm nay sau khi kiến thức uy lực của nó, lại phá vỡ nhận thức của bọn hắn trước kia.Tựa hồ tu vị càng cao, lực lượng mà thần y phát huy ra lại càng mạnh.Hồng Loan Hỏa Thường, có thể khiến một người không có tu vị có được chiến lực sánh với nửa bước cự kình.Ẩn Tằm Sa La, có thể khiến tu sĩ ẩn tàng thân hình, cự kình cũng không thể pahts hiện ra, tuyệt đối là thần bảo đánh lén tuyệt đỉnh cường giả.

Đỉnh tiêm sát thủ mặc vào Ẩn Tằm Sa La, thậm chí có khả năng khiến vô thượng cự kình cũng phải nuốt hận.Cưu Cửu Quái Bào, nghe đồn rằng là Yêu Ma chiến y, một khi mặc vào có thể đạt được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, so với Hồng Loan Hỏa Thường còn thần bí khó lường hơn, có thể trợ thượng vị cự kình đại chiến chân nhân.Ầm ầm!Đầy trời đều là lôi đình, vô số điện xà cuồng vũ, một hồi mưa to đánh xuống, không kiêng nể gì cả rửa sạch máu tươi trên mặt đất, ướt đẫm quần áo mọi người.Tia chớp bổ xuống, xuyên thẳng qua trong thiên địa!Phong Mặc đứng ở trên ngọn núi trung ương, bên ngoài một tòa cung điện như cửu thiên cung khuyết, đứng ở trong mưa, một nữ tử dung mạo tuyệt lệ đứng ngay phía sau cầm dù che cho hắnMưa rơi tren df, phát ra thanh âm "Tí tách" .Vạn Hương Sầm nắm lấy cán dù, nói:- Lão tổ, quả thật là không ai ngăn được hắn.- Hắn đi không được đâu, hắn nhất định là người Phong gia.Phong Mặc đứng dưới dù, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn về Thiên Mạc phía phương xa, mang theo một loại vầng sáng mưu tính sâu xa.Ầm ầm!Lại một đạo lôi đình ngang trời mà qua, phát ra thanh âm đầy tính bạo tạc, chấn khiến mây đen trên bầu trời cũng run lên.Mưa thu liên tục, nhưng mưa thu sáng nay lại hung mãnh hơn bất cứ lúc nào khác, tiếng sấm kia không biết đã đánh vỡ mộng đẹp bao nhiêu người.Oanh!Thanh Đồng Cổ Thuyền đã bay đến ngoài sáu trăm dặm đột nhiên ngừng lại, cứ thế mà từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện một cái hố to.Phong Phi Vân toàn thân đều ướt sũng, tóc lộn xộn, trong đôi mắt mang theo vài phần sợ hãi, hai tay run rẩy đưa về phía chóp mũi Nam Cung Hồng Nhan.Dưới màn mưa lạnh như băng cọ rửa, máu đen trên người Nam Cung Hồng Nhan dung thành huyết thủy, rơi trên mặt đất, khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt như một tờ giấy trắng, cánh tay ngọc lạnh như băng tựa như hai cây băng côn.Áo trắng trên người bị cọ rửa chỉ còn vết hồng nhàn nhạt.Đã không có hô hấp...Đình chỉ tim đập...Thân thể của nàng lạnh như băng đến đáng sợ, trên mặt còn mang theo một tia mỉm cười cứng ngắc, đã mất đi sinh cơ, mà tâm Phong Phi Vân lại càng thêm lạnh như băng, lạnh đến tựa hồ như huyết dịch cũng muốn đông lại.Nàng chết trong ngực người mình yêu, mỉm cười mà đi.- Ah...Phong Phi Vân ôm thân thể Nam Cung Hồng Nhan đứng dưới mưa, thét dài một tiếng, thét đến tê tâm liệt phế.- Hồng nhan vi thùy tiếu, phong hoa hà thì phao? hồng trần trung, tâm bất lão. quân bất tại, nhân như thảo...

đãi đáo hồng nhan lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi?Tiếng ca tuyệt mỹ kia, tiếng đàn tranh động lòng người kia tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, khi đó nàng phong hoa tuyệt đại, nhân gian tiên tử, tiếng ca kia ngay cả Tiên Tử cũng không sánh bằngHồng Nhan dáng tươi cười cứng lại trên mặt, thiên hạ không có bất kỳ nữ tử nào có thể cười đẹp như nàng.Nàng sợ nhất già đi, sợ nhất hồng nhan đầu bạc, hôm nay cũng không cần sợ nữa.Chung quanh núi cao, cây phong rơi lá, lá phong đỏ thẫm bay múa trong mưa, tựa như hồng diệp đầy trời, cuối cùng rơi trên mặt đất, rơi vào trong bùn nhão.Phong Phi Vân đứng trong màn mưa lạnh thấu xương, mặc cho mưa rơi trên đầu, trên mặt, giống như là trời cũng đang cười nhạo kẻ đáng thương như hắn vậy.Trong mưa, bên tai của hắn lờ mờ nghe được, nàng hát từ chữ một:- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y; kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. thiên địa du du, ngã tâm củ củ; thử tâm miên miên, tái vô tha cầu...Đêm mưa, gió gấp, thanh âm kia cũng bị gió thổi tan.Chỉ lưu lại một người cô tịch bi thương.Thanh Đồng Cổ Thuyền hóa thành một đạo thanh mang, bay trở về trong thân thể Phong Phi Vân, nơi này chỉ còn mình Phong Phi Vân đờ đẫn đứng ở nơi đó, ôm lấy nữ tử trong ngực.Mưa thật lâu không dứt.Tóc, lông mi, mắt Phong Phi Vân đều có bọt nước lăn xuống, mặt mũi ướt đẫm, đứng thẳng thật lâu trong mưa.Chợt, trong bàn tay truyền đến một tia ấm áp...Phong Phi Vân vẫn ngẩn ngơ đứng đó, thẳng đến khi nhiệt độ cao đến mức khiến hắn đau nhức thì Phong Phi Vân mới đột nhiên bừng tỉnh từ trong bi thương- Ồ, đây là lực lượng của Phượng Cốt!Phong Phi Vân hai mắt ngưng mắt nhìn nơi vị trí ngực Nam Cung Hồng Nhan, một đoàn hào quang đỏ thẫm đang nhảy nhót, nhiệt độ cực cao, tựa như một đóa thịnh thế hỏa diễm đang chậm rãi nhảy lên vậy.Phù phù!Phù phù!...Thanh âm yếu ớt mà chậm chạp này giờ phút này lọt vào tai Phong Phi Vân lại rõ ràng như vậy, đây là tiếng trái tim nhảy lên, trái tim của nàng lần nữa nhảy bắt đầu chuyển động, huyết dịch vốn đã lạnh như băng cũng bắt đầu ấm áp, chậm rãi lưu động.Một người vốn đã chết, lại toả sáng ra sinh cơ.Hỏa diễm nơi ngực nàng nhảy lên càng lúc càng nhanh, vầng sáng cũng sáng ngời hơn trước kia, thật giống như một khỏa ngôi sao khảm nạm trong trái tim vậy.Phong Phi Vân kích động không thôi, thì thào tự nói:- Tánh mạng của nàng cũng không xói mòn hết, lực lượng Phượng Cốt giúp nàng tỉnh lại một tia sinh cơ.

Vậy khối Phượng Cốt dung nhập vào trong cơ thể nàng, nhất định là Phượng Hoàng Tâm Cốt.Cơ hồ tim của tất cả động vật đều là bằng thịt, nhưng tim Phượng Hoàng lại là một khối xương cốt, hồng như lưu ly, tươi đẹp như hỏa diễm.-------Chương 643: Thiếu chủ Phong giaPhượng Hoàng Tâm Cốt chính là thứ giống như "Thần Cơ" của Tu tiên giả vậy, chính là khối Phượng Cốt đầu tiên Phượng Hoàng tu luyện ra, cũng là khối xương cốt bổn nguyên nhất.Cái gọi là Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh, kỳ thật chính là Tâm Cốt niết bàn, tâm hoả đốt cốt, tâm cốt lần nữa ngưng tụ, cũng là tánh mạng lần nữa trọng sinh.Phượng Hoàng chỉ cần niết bàn thành công, tâm cốt sẽ trở nên càng thêm cứng cỏi, sinh mệnh lực Phượng Hoàng cũng sẽ theo đó trở nên càng thêm cường đại.Một khối Phượng Cốt bình thường tự nhiên không thể tỉnh lại sinh mệnh lực một tu sĩ nhân loại, nhưng là Tâm Cốt lại có thể.Tuy rằng huyết dịch trong cơ thể Nam Cung Hồng Nhan lần nữa bắt đầu vận chuyển, sinh mệnh lực cũng bắt đầu sống lại, nhưng cũng không tỉnh lại, tựa như một mỹ nhân đang trong ngủ say vậy- Không có lực lượng niết bàn, lại không có linh khí cần thiết để niết bàn, nhiều nhất một canh giờ nữa thì sinh mệnh lực trong cơ thể nàng sẽ lần nữa nhạt nhòa, triệt để chết đi.Một thanh âm già nua vang lên bên tai Phong Phi Vân.Tiếng bước chân vang lên.Sương mù phủ kín trong mưa, một lão giả từ từ đi tới!Phong Mặc dẫm lên bùn đất lầy lội, chân đạp trên lá cây ướt, tư trong sương mờ từ từ đi tới, Vạn Hương Sầm đứng ở bên cạnh hắn, cầm dù che cho hắn, dáng người linh động, mang theo hương thơm mê người.Mưa từ trên tán dù lăn xuống, tựa như hợp thành tuyến trân châu, một chuỗi lại một chuỗi.Phong Phi Vân nhìn thoáng qua Phong Mặc.Hắn tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cái gọi là linh khí cần để niết bàn chỉ chính là niết bàn chân khí mà chỉ chân nhân mới có.Cảnh giới chân nhân chính là cảnh giới Niết Bàn.Muốn Nam Cung Hồng Nhan có thể sống lại, nhất định phải do chân nhân ra tay, toàn bộ Thần Tấn vương triều lại có mấy chân nhân?Huống chi còn phải vòng một canh giờ tìm ra được vị chân nhân này.Chỉ có Phong Mặc.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm chặt của Nam Cung Hồng Nhan, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên bờ mi nàng, vô luận phải trả giá lớn thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể chếtVạn Hương Sầm đứng trong mưa, tóc dài mất trật tự Phong Phi Vân, nhìn Nam Cung Hồng Nhan trong ngực hắn, trong lòng lại có chút ít ghen tuông không hiểu.Phong Mặc thở dài một tiếng:- Tiểu hài tử luôn có lúc phản nghịch, luôn có lúc không nghe lời, đến khi phản nghịch đủ rồi, ở bên ngoài gặp phải nhiều trắc trở, khiến cho vết thương từng đống, đến bước đường cùng rồi thì kỳ thật chỉ có nhà mới là nơi ấm áp nhất.

Hài tử, trở về đi!Phong Phi Vân hai tay nắm chặt, hàm răng cũng cắng chặt lấy.Khi có một người xấu đánh cho ngươi trọng thương sắp chết, sau đó lại đứng ra, giả bộ làm người tốt, cho ngươi Linh Dược giúp ngươi chữa thương, lúc này sẽ lựa chọn khuất phục hay chờ chết?Nếu người chết chính là bản thân Phong Phi Vân thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn khuất phục.Nhưng, nhưng...

Hắn không có lựa chọn.Một người nếu quá yếu ớt, có đôi khi thật không có lựa chọn.Nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn nữa, làm một người có thể quyết định được vận mệnh người khác.... ......Nửa tháng sau.Khi có một nữ nhân vì ngươi cởi đi quần áo, thân làm một nam nhân, ngươi cũng phải nên giúp nàng mang lại từng cái một.Phong Phi Vân liền mặc lại Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa La cho Nam Cung Hồng Nhan, đưa nàng về Huyền Tinh Phúc Địa, lúc ra đi, nàng ngoái đầu nhìn lại cười cười, cười đến sơn dã hoa nở tận.Nàng một câu cũng không nói, tất cả đều trong ánh mắt.Phong Mặc chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua thân ảnh đã đi xa kia nói:- Nàng ở lại Huyền Tinh Phúc Địa chỉ sẽ chậm trễ ngươi tu hành, để cho nàng ly khai, đối với các ngươi đều tốt.Phong Mặc không cho phép Nam Cung Hồng Nhan ở lại bên người Phong Phi Vân, bởi vậy nàng chỉ có thể rời đi, bởi vì hiện giờ toàn bộ Nam Thái Phủ sáu quận, đều là địa bàn của hắn, hắn chính là chủ nhân nơi này.Lời hắn nói, chính là thánh chỉ.- Lão tổ, nói rất đúng.Phong Phi Vân không nhìn thân ảnh đã đi xa nơi phía chân trời kia nữa.Phong Mặc tán thưởng nhẹ gật đầu, nói:- Với tư cách là người thừa kế Phong gia tương lai, tu vi của ngươi vẫn quá yếu, trong một đời tuổi trẻ có rất nhiều người đều có thể đánh bại ngươi.

Hương Sầm, mang Phi Vân đi địa để linh mạch bế quan, ta giao hắn cho ngươi đấy, hắn có yêu cầu gì thì phải toàn lực thỏa mãn hắn.

Ngươi nếu chiếu cố hắn không tốt, ngươi cũng sẽ không có tư cách làm con dâu Phong gia.Vạn Hương Sầm gật đầu nghe lệnh, mang theo Phong Phi Vân, bước vào cửa vào địa để linh mạch.Phong Mặc vác lấy hai tay, đứng ở đỉnh núi trung ương, nhìn qua mười vạn non sông trước mắt, trong đôi mắt lõm sâu kia mang theo một đạo vầng sáng thâm trầm.... ......Huyền Tinh Phúc Địa, vốn ở vào cuối một đầu linh mạch, linh khí vốn đã nồng đậm đến cực điểm.Nhưng Phong Mặc lại thấy không đủ, dùng đại thần thông dẫn dắt đầu địa để linh mạch này đến ngay phía dưới Huyền Tinh Phúc Địa, lại đưa tới bốn đầu linh mạch loại nhỏ lớn chừng trăm dặm, hiện lên xu thế chúng tinh bàng nguyệt, khiến Huyền Tinh Phúc Địa nằm ở vị trí trung ương.Cũng ở trong lòng đất thành lập nên năm cung điện tu luyện cung điện, phân biệt là: Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, Tây Cung Điện, Đông Cung Điện, Nam Cung điện, Bắc Cung Điện.Chỉ có đệ tử làm ra cống hiến lực lớn với Phong gia mới có thể nhập năm tòa cung điện này tu luyện, linh khí ở đây gấp mấy lần bên ngoài, hơn nữa nói không chừng còn có thể từ trong linh mạch nhặt được linh thạch, như vậy tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.Đã có điều kiện tu luyện tốt như vậy, tự nhiên khiến những tu sĩ không phải người Phong gia kia nguyên một đám đều hướng tới Huyền Tinh Phúc Địa, có thể tiến vào trong địa để linh mạch tu luyện, cũng đã trở thành một loại vinh quang lớn lao.Trong đó, Trung Cung Ngọc Hoàng Điện ở vào phía trên địa để chủ linh mạch, linh khí nồng đậm nhất, chỉ có đệ tử trực hệ Phong gia mới có thể tiến nhập vào trong đó tu luyện.Trên đường tiến vào địa để linh mạch, Phong Phi Vân gặp rất nhiều anh tài kiệt xuất, có nghịch thiên tài tuấn đến từ Tử Vân Động Thiên, cũng có tiểu sư muội Thiên Nhất Tiên Môn, còn có thiếu chủ Đại Diễn Tiên Môn...Những thế lực này hiện giờ đều phụ thuộc vào Phong gia, gặp phải đệ tử trực hệ Phong gia bọn hắn đều phải hành lễ, bằng không thì sẽ gặp phải xử phạt nghiêm khắc.Phong Mặc sửa đổi tộc quy, không phải đệ tử trực hệ Phong gia địa vị sẽ thấp một bậc, càng thành lập nên chế độ giai cấp sâm nghiêm, người địa vị thấp hơn ba cấp nhìn thấy thượng cấp, đều phải quỳ xuống.Tộc quy, so pháp quy của Thần Tấn vương triều còn nghiêm khắc hơn.Trong Huyền Tinh Phúc Địa còn thành lập nên hình ngục đường đơn độc, phàm là người dám vi phạm ý chí gia chủ đều bị đưa vào Hình Ngục Đường, gặp phải hình phạt sống không bằng chế.Đây chỉ là mới bắt đầu, sau khi hoàn thiện hệ thống gia tộc, củng cố vương quốc của mình, tay Phong Mặc nhất định sẽ vươn khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều.-------Chương 644: Một năm sau (1)Một mảnh tiếng ầm ỹ vang lên!- Thiếu chủ đã tới, Thiếu chủ đã tới...Những tuổi trẻ tài tuấn các thế lực phụ thuộc dưới trướng Phong gia, tuấn nam mỹ nữ, kể cả đệ tử chi thứ Phong gia cả đám đều câm như hến nhìn Phong Phi Vân đang đi tới.- Bái kiến Thiếu chủ!Quỳ xuống một mảnh, cả đám đều vô cùng cung kính.Chỉ có đệ tử trực hệ Phong gia là có thể không quỳ, nhưng cũng có chút khom người, không người nào dám dùng ánh mắt nhìn thẳng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân có chút dừng bước chân, nhìn nhìn những người này, liền đi vào thông đạo, mà ngay cả hai vị lão giả trông coi thông đạo cũng có chút khom người, chủ động mở ra đại môn cho Phong Phi Vân.- Các ngươi đều đứng lên đi!Vạn Hương Sầm phân phó một câu, liền đi theo đằng sau Phong Phi Vân tiến nhập cửa thông đạo.Thẳng đến khi được Vạn Hương Sầm cho phép, những người tài giỏi này mới nhao nhao đứng lên, nhìn qua hướng cửa thông đạo, nghị luận nhao nhao, có người nói:- Yêu Ma Chi Tử cũng đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ chỉ được hai năm, thực không hiểu nổi gia chủ tại sao lại chọn hắn làm Thiếu chủ Phong gia.- Gia chủ chính là vô thượng chân nhân, thượng khuy thiên, hạ khuy địa, ngươi rõ ràng dám hoài nghi ý chí của lão nhân gia ông ta sao, coi chừng bị đưa vào Hình Ngục Đường đấy.Một nam tử hơi lớn tuổi bên cạnh nghiêm nghị nói.Nghe nói như thế, thiếu niên vừa rồi sắc mặt trắng bệch, ngậm miệng không dám nói nữa.Phong Phi Vân đứng ở tầng thứ bảy Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, cũng là tầng cao nhất, nhìn qua linh mạch trường hà mênh mông cuồn cuộn trước mắt, linh khí cũng đã nồng đậm đến mức biến thành chất lỏng, như tiên hà gột rửa.Thật sự không thoát khỏi vận mệnh, biểu hiện ra là Thiếu chủ Phong gia mỗi người đều tôn kính, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một con cờ trong tay Phong Mặc, hắn muốn ngươi hướng đông, ngươi phải hướng đông, hắn muốn ngươi hướng tây, ngươi phải hướng tây.Tất cả đều là do tu vị quá yếu!- Ta muốn trở nên mạnh mẽ!Phong Phi Vân hai mắt vững vàng, mặc thanh y, đeo đai lưng ngọc, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đứng trên linh hà chi đỉnh, đôi mắt trở nên sáng ngời hơn cả ngôi sao.Quay người, đi vào Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, bắt đầu tu luyện.Tu luyện cảnh giới Thiên Mệnh kỳ thật chính là tu luyện trong Tử Phủ Trung Cung.Tử Phủ Trung Cung cũng chính là Trung Đan Điền, mặc dù ở trong cơ thể con người, nhưng lại mênh mông khó lường, cũng giống như đại não người vậư, rất khó bị khai phát hoàn toàn.Mặc dù chỉ khai phát ra 10% cũng đã cực kỳ khó lường rồi.Tu luyện giả mở Tử Phủ Trung Cung, kỳ thật giống như mọi người khai phát đại não vậy, chỉ là một bên là tăng lên lực lượng và cảnh giới, một bên lại tăng lên thông minh tài tríMuốn mở Tử Phủ Trung Cung là một chuyện rất khó sự tình, mỗi một lần mở rộng, đều có thể đều cần tốn hao vài năm, thậm chí vài chục năm, cũng chính bởi vì khó tu luyện, cho nên tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mới có được năm trăm năm tuổi thọ, hơn nữa mỗi khi tăng lên một trọng, cũng sẽ tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ.Phong Phi Vân ngồi ở trong linh mạch vô biên mênh mông cuồn cuộn, mở ra hết 360 tòa mệnh huyệt toàn thân, hóa thành 360 tòa vòng xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí trong không gian chung quanh, sau đó ở trong Trung Đan Điền chuyển hóa thành Tử Phủ linh khí.Tu sĩ bình thường khi đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng đều chỉ có một đạo Tử Phủ linh khí đến mười đạo Tử Phủ linh khí, mà Phong Phi Vân khi vừa mới tấn chức cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã có đến trăm đạo Tử Phủ linh khí, khí tiếp vân hà, tử khí hạo nhiên.Tu luyện Thiên Mệnh đệ nhất trọn chính là quá trình chuyển hóa linh khí thành Tử Phủ linh khí, chỉ có luyện Tử Phủ linh khí trong thân thể đến 3000 đạo thì mới xem như tiến nhập Thiên Mệnh đệ nhị trọng.Chuyển hóa từ linh khí đến Tử Phủ linh khí là một quá trình cực kỳ chậm chạp, một ngàn phần linh khí, mới có thể chuyển hóa được một phần Tử Phủ linh khí.Cho nên sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh nếu chỉ dựa vào thu nạp linh khí giữa Thiên Địa tự nhiê để chuyển hóa thành Tử Phủ linh khí thì tốc độ sẽ cực kỳ chậm chạp.Lúc này phải nhờ vào linh mạch và linh thạch.Tu sĩ không có hai thứ này sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, căn bản không cách nào chuyển hóa ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí, đạt tới Thiên Mệnh đệ nhị trọng.Đây cũng là lý do vì sao tu luyện giới cạnh tranh khốc liệt như vậy, vì tài nguyên, hai thế lực sẽ liều đến ngươi chết ta sống, máu chảy thành sông.Đồng thời khi chuyển hóa Tử Phủ linh khí, Phong Phi Vân cũng nghiên cứu Thanh Đồng Linh Châu, cái thần thuyền phong cách cổ xưa này là hắn gặp được ở trên đường hoàng tuyền, tràn đầy vết rỉ, rách mướp, bên trong thuyền khẳng định có giấu đồ vật kinh thiên động địa.Chỉ có điều dùng linh khí trong thân thể Phong Phi Vân hiện giờ cũng chỉ có thể khiến nó dài đến 300m thôi, nếu lại dài thêm nữa thì linh khí cũng sẽ bị nó hút khô.Dài 300m, xa xa không phải chiều dài chính thức của Thanh Đồng Linh Châu, hình thái nguyên thủy nhất của nó đoán chừng dài khoảng ngàn dặm khổng lồ như một núi cao vậy.Không thể khôi phục hình thái nguyên thủy nhất của Thanh Đồng Linh Châu thì càng thêm không thể mở ra nó.Phong Phi Vân thử qua tế luyện Thanh Đồng Linh Châu, nhưng lại bị một cổ lực lượng thần bí trong linh châu bắn về, đó cũng không phải do Phong Phi Vân lực lượng không đủ cường, mà là lực lượng trong Thanh Đồng Linh Châu thật sự quá cường đại.Mặc dù là Nữ Ma cũng phải mượn nhờ lực lượng tế đàn mới có thể tế luyện Thanh Đồng Linh Châu được một nửa.Đã không thể khống chế Thanh Đồng Linh Châu, Phong Phi Vân liền bắt đầu bắt đầu từ tế đàn có quan hệ với Thanh Đồng Linh Châu, căn cứ theo Phong Phi Vân suy đoán, Miểu Quỷ Ban Chỉ rất có thể chính là một kiện Linh Khí phôi thai có thể thăng cấp.Phong Phi Vân lúc đầu khi đạt được Miểu Quỷ Ban Chỉ nó vẫn chỉ là một kiện chuẩn Linh Khí, sau khi dẫn Xích Long Tinh Hồn vào trong mới tấn thăng đến cấp bậc nhất phẩm Linh Khí..- Nếu có thể dẫn một đầu dị thú hồn tu vị tám trăm năm vào Miểu Quỷ Ban Chỉ, có lẽ có thể thăng cấp nó đến cấp bậc nhị phẩm Linh Khí.Phong Phi Vân một lần này ngồi xuống chính là một năm, trong lúc này Vạn Hương Sầm và Tiểu Tà Ma đều có tới.Một năm qua, tu vị Phong Phi Vân đột nhiên tăng mạnh, đã tu luyện ra hơn 2800 đạo Tử Phủ linh khí, đã cực kỳ tiếp cận cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng.- Phong Phi Vân, lão tổ đang ở Thiên Luân Cung chờ ngươi.Vạn Hương Sầm đi tới địa để Trung Cung Ngọc Hoàng Điện, đứng ở ngay phía dưới Phong Phi Vân, ăn mặc hoa y gấm vóc, trên đầu quấn vải xanh, làn da như ngọc.Cường giả Sâm La Điện đệ thất điện bị một mình Phong Mặc đánh cho chết hơn một nửa, những tu sĩ Tà Đạo đến đánh Phong gia càng đã chết thì chết, bắt thì bắt, chỉ có Vạn Hương Sầm lại bình yên vô sự, không chỉ không bị giết chết, ngược lại còn trở thành người tâm phúc dưới trướng gia chủ, quyền lực không nhỏ.-------Chương 645: Một năm sau (2)Rất nhiều tu sĩ Phong gia, đều ở trong bóng tối gọi nàng là Phong gia thiếu nãi nãi.Có một chân nhân tọa trấn Phong gia, hưng thịnh là chuyện hiển nhiên, có thể trở thành Phong gia thiếu nãi nãi, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng người lên, thân thể theo gió bay xuống, nhẹ nhàng tựa như một mảnh lá rụng, nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, trong lòng Phong Phi Vân rất nhiều cảm xúc.- Ngươi rõ ràng không rời khỏi Phong gia, thật khiến ta ngoài ý muốn.Trên mặt Phong Phi Vân treo vài phần vui vẻ.Vạn Hương Sầm từng là đệ nhất mỹ nhân của đệ thất điện, càng là đệ thất điện điện hạ, thiên hạ không biết bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi muốn ôm vào lòng mà không thể.- Phong Phi Vân, ngươi nếu là cho rằng ta là vì ngươi mới ở lại Phong gia, vậy ngươi cũng quá tự mình đa tình rồi.Vạn Hương Sầm khinh thường cười nói.Luận tu vị nàng đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tam trọng, coi như là dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện giờ cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng, mà nàng hiện giờ thấp kém như vậy, tựa như vợ bé của Phong Phi Vân cũng đều có lý do của mình.Loại nữ nhân như nang tuyệt đối sẽ không bởi vì thân thể bị nam nhân nào đó chiếm hữu mà sẽ khăng khăng một mực đi theo cạnh hắn.Nàng không nói, Phong Phi Vân cũng có thể được được đại khái một chút, trận chiến Nam Thái Phủ, Sâm La Điện đệ thất điện nguyên khí đại thương, rất có thể đã bị chín đại Tà Điện khác chèn ép, Vạn Hương Sầm đã có thể được Phong Mặc tín nhiệm, ở Phong gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vì sao phải quay về Sâm La đệ thất điện làm gì chứ?Phong Phi Vân sờ lên mũi, sau đó liền dẫn đầu ra khỏi địa để linh mạch, rốt cục có thể lần nữa thấy được ánh mặt trời.Trời trong nắng ấm, mặt trời treo trên cao.Một năm thời gian, Huyền Tinh Phúc Địa biến hóa thật lớn, 99 tòa vân phong trở nên càng thêm tiên linh, có từng con linh thú kéo lấy cổ thuyền bay qua trên không, trong cổ thuyền ngồi hơn mười vị tu sĩ tu vị không tầm thường, cả đám đều tinh thần no đủ, như là đi vào Tiên Cảnh.Huyền Tinh Phúc Địa rất nhiều chỗ đều mở ra động phủ, tu kiến cung điện, có Chu điện Long đài cao tới trăm trượng, chọc thẳng vào đám mây, tựa như một tòa Thành Tiên Đài vậy.Vạn Hương Sầm nói cho Phong Phi Vân, đó là chỗ đệ tử hạch tâm Phong gia tu luyện, hôm nay đệ tử hạch tâm Phong gia tổng cộng chỉ có 14 vị, đều là tuổi trẻ tài tuấn đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, tuổi không quá 30.Phong gia hôm nay cơ hồ đã kéo hết toàn bộ mười thế lực cao cấp nhất Nam Thái Phủ vào trong, có được nhiều tuổi trẻ tài tuấn như vậy cũng không kỳ quái.Lúc Phong Phi Vân đi vào trong Thiên Luân Cung thì Phong Mặc đã ngồi trên một cái ghế long thai ngọc điêu cao chín trượng.Phong Mặc có chút nhẹ gật đầu:- Một năm thời gian có thể đạt tới cảnh giới như thế, đã coi như không tệ rồi, trong ba tháng, có lẽ có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng.- Đều là nhờ lão tổ ban tặng, nếu không có linh mạch tương trợ, ta sợ phải tu luyện hai năm, mới có thể đạt đến cảnh giới bây giờ.Phong Phi Vân nói.Nghe được Phong Phi Vân gọi một tiếng lão tổ, Phong Mặc chợt lộ ra vẻ tươi cười, nói:- Một năm ngươi bế quan, Thần Tấn vương triều đã xảy ra rất nhiều đại sự kiện, trong đó có ba chuyện càng chấn động toàn bộ Tu Tiên Giới, phải nói cho ngươi biết mới được.Phong Phi Vân đứng thẳng bên dưới, khí vũ hiên ngang, tĩnh tâm lắng nghe.- Chuyện thứ nhất, sau Sâm La Thập Điện thì Tà Đạo Tam Vực cũng lần lượt xuất thế, Cửu U Vực, Ám Vực, Vô Sinh Vực, Tà Đạo Tam Vực từ chỗ tối đi ra chỗ sáng, đều là giết người lập uy, chiếm cứ một phương quận phủ, trở thành một phương bá chủ.Tà Đạo nhất điện lưỡng sơn tam vực, đều là truyền thừa từ Thượng Cổ, không phải chuyện đùa, trong đó vai trò thấp nhất không ai qua được Tam Vực này, bất luận một vực nào đều cường đại hơn Phong gia hiện giờ, hôm nay loạn thế kéo đến, bọn hắn không có khả năng không xuất thế.Đây là việc trong dự liệu của Phong Phi Vân.- Chuyện thứ hai, ba tòa cổ tiên giáo cường đại nhất Địa Tử Phủ đồng thời tuyên bố độc lập, không còn chịu sự quản hạt của Thần Tấn vương triều, hơn nữa còn trục xuất hết phủ chủ trong Địa Tử Phủ, quan viên triều đình chết thì chết, bị khu trục thì bị khu trục.

Toàn bộ Địa Tử Phủ, đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi quản hạt của Thần Tấn vương triều, đã trở thành một phủ độc lập, do Tam đại cổ tiên giáo và trên trăm tòa đỉnh cấp tiên môn cùng thống trị.Sau khi nghe thấy tin tức đó, Phong Phi Vân rốt cục hơi kinh hãi, "Địa Tử Phủ" chính là một phủ lớn nhất ngoại trừ "Trung Hoàng Phủ", địa vực lớn gấp bảy lần Nam Thái Phủ, mật độ nhân khẩu càng gấp cả chục lần Nam Thái Phủ.Nam Thái Phủ chính là một phủ xa xôi nhất trong Thần Tấn vương triều bát phủ, diện tích nhỏ nhất, hơn nữa bởi vì không đủ dồi dào, bởi vậy được xưng là Nam Man hoang địa.Ở trước mặt những trung nguyên nội địa như "Địa Tử Phủ" và "Trung Hoàng Phủ", quả thực là một nơi chật hẹp nhỏ bé, số lượng địa để linh mạch, thiên địa linh bảo và địa để quáng tàng càng khác biệt ngày đêm.Đây cũng là lý do vì sao Phong gia ở Nam Thái Phủ được coi là một phương bá chủ, nhưng ở trước mặt loại quái vật khổng lồ như Tứ đại môn phiệt thì muốn diệt liền diệt, chỉ như đập chết một con muỗi.Mặc dù thực lực Phong gia hiện giờ có một chân nhân tọa trấn, thế lực cũng kém xa những tiên giáo ở Trung Nguyên kia, càng không cách nào so sánh với loại thế lực như Tứ đại môn phiệt.

Dù sao người ta nội tình thật sự quá sâu dày, cũng từng xuất hiện qua chân nhân, khẳng định để lại thủ đoạn có thể chống lại chân nhân, khẳng định không kém hơn ngươi bao nhiêu.Hơn nữa số lượng cao thủ của người ta cũng xa xa không phải Phong gia hiện giờ có thể so sánh được, tu sĩ tầng giữa càng nhiều như lông trâu, trải rộng khắp một ngóc ngách Thần Tấn vương triều.Chỉ dựa vào một chân nhân khởi động một gia tộc quả thật xa xa không đủ.- Ngoài ra, mấy thi động truyền thừa cổ xưa nhất ở Bắc Cương Phủ cũng tuyên bố độc lập, những Cản Thi Nhân kia càng thêm điên cuồng, trực tiếp tàn sát toàn bộ quan viên và quân đội của Thần Tấn vương triều không còn một ai, tế luyện thành chiến thi.Phong Mặc hơi vui vẻ nói.Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, những thi động ở Bắc Cương Phủ này không ngờ lại khai chiến với Thần Tấn vương triều.Xem ra "Quần long phệ thiên" thật sự đã đến, cộng thêm Nam Thái Phủ, Thần Tấn bát phủ, đã có ba phủ không nằm trong sự khống chế của Thần Tấn vương triều nữa rồi.- Chuyện thứ ba, không lâu trước 《 Thần Tấn Vương Triều Đại Thế Lực Bài Danh Bảng 》 đã xuất hiện, Thần Linh Cung xếp hạng đệ nhất, Thần Tấn vương triều đành phải thứ hai, Tứ đại môn phiệt đều xếp hạng Top 10, mà Phong gia chúng ta xếp hạng thứ mười chín.Phong Mặc từ từ nói.- Thần Tấn vương triều vậy mà không xếp hạng đệ nhất?-------Chương 646: Thần Đô chi hành (1)Phong Phi Vân lần này thật sự đã bị kinh trụ, Thần Tấn vương triều chỉ riêng 1 tỷ Thần Võ Quân kia thôi cũng đã có thể quét ngang thiên hạ chứ đừng nói đến một vị Tần Đế được xưng là Thần Tấn vương triều đệ nhất nhân, nhưng vậy vẫn phải xếp hạng thứ hai.Phong Mặc thản nhiên nói:- Thần Tấn vương triều nếu xếp hạng thứ nhất thì Địa Tử Phủ tiên giáo, Bắc Cương Phủ thi động, làm sao có thể to gan đến mức tự lập môn hộ, không tôn triều đình chứ?

Đương nhiên loạn thế thiên tượng 'Quần long phệ thiên, Thái Vi thủ tâm' mới là nguyên nhân lớn nhất!Thiên tượng chiếu rọi địa tượng, mà địa tượng chiếu rọi nhân tượng.Thần Tấn vương triều thiên hạ đại loạn, đã là chuyện tất nhiên.- Lần này nhập bảng tổng cộng có 100 thế lực cao cấp nhất, trong đó không chỉ có tất cả các đại tiên môn, gia tộc, quý tộc lưu phái, mà ngay cả máy tiểu quốc chung quanh phụ thuộc vào Thần Tấn vương triều cũng có thế lực nhập vi.Thần Tấn vương triều to lớn vô biên, tiên môn và gia tộc rất hiếm có tựa như hạt cát trong sa mạc, có thể được đứng vào top 100, tuyệt đối đều là thế lực lớn đỉnh tiêm, uy chấn một phương.Phong gia có thể được đứng vào thứ 19 cũng là vì có một vị chân nhân tọa trấn, nếu không có chân nhân, chỉ sợ còn không có tư cách nhập bảng.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vẻ ngưng trọng nói:- Địa Tử Phủ và Bắc Cương Phủ lần lượt náo động, chẳng lẽ triều đình không ra mặt trấn áp sao?Đây là chuyện không bình thường, phải biết rằng Thần Tấn vương triều có thể lập quốc hơn sáu nghìn năm không suy, nội tình tuyệt đối khủng bố, sáu ngàn năm này cũng đã gặp qua nhiều lần đại biến.Trong đó có một lần "Thất phủ" đều rơi vào tay giặc, triều đình chỉ giữ vững vị trí Trung Hoàng Phủ, về sau hoàng tộc có tuyệt đại nhân kiệt xuất thế, cuối cùng trấn áp được náo luyện.Người kia chính là Nữ Đế Long Khương Linh.Vào thời đại kia, không biết có bao nhiêu kiêu hùng chết ở trong tay của nàng, mà ngay cả chân nhân cũng bị giết mấy người, cuối cùng biến thành Nữ Đế người trong thiên hạ đều sợ hãi, ở thời đại kia, nàng chính là vô địch.Thần Tấn vương triều sóng to gió lớn gì lại chưa trải qua, không có khả năng chẳng quan tâm đến phản loạn.Phong Mặc lắc đầu, nói:- Thần Tấn vương triều tuy rằng không sợ khiêu chiến, nhưng lại sợ hãi thiên tượng, thiên tượng cũng đã cho thấy 'Quần long phệ thiên " như vậy đây chính là đại biểu cho ý của thượng thiên, cho dù hiện giờ Thần Tấn vương triều toàn lực trấn áp hai phủ này thì nhất định cũng sẽ xuất hiện địch nhân mới.- Chẳng lẽ cứ mặc cho các nơi náo động sao?Phong Phi Vân nói.Phong Mặc thần bí cười:- Thần Tấn vương triều đang đợi 'Thái Vi' xuất hiện.- Quần long phệ thiên, Thái Vi thủ tâm!Phong Phi Vân nói.Phong Mặc nhẹ gật đầu, nói:- Thiên ý không thể làm trái ah!

Mặc dù là Tần Đế đoán chừng cũng đang vì thế mà nhức đầu, cho nên hắn phải mau chóng tìm được 'Thái Vi'.- Chỉ có nắm giữ 'Thái Vi' trong tay của mình, tiếp theo trấn phục quần long, cũng như Long Khương Linh năm đó, dùng lực lượng một người, khởi động toàn bộ Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân nói.Phong Mặc càng ngày càng ưa thích Phong Phi Vân rồi, không chỉ thiên tư cao tuyệt, hơn nữa còn thông minh hơn người, lại nói:- Triều đình cũng không phải là loại ngồi chờ chết, đã làm ra kế sách ứng đối.Phong Phi Vân hơi suy nghĩ một chút, nhân tiện nói:- 《Thần Tấn Vương Triêu Đại Thế Lực Bài Danh Bảng 》.- Đúng vậy, bảng này tuy rằng không phải triều đình soạn, nhưng bảng vừa ra, toàn bộ Tu Tiên Giới đều một mảnh xôn xao.

Tu tiên giả cũng là người, cũng hám danh và lợi, được bài danh cao trên bảng đơn, tự nhiên cũng sẽ đắc chí, mà ngay cả môn nhân dưới trướng cũng sẽ ưỡn cao lồng ngực ra ngoài, tựa hồ tài trí hơn người.- Nhưng thế lực bài danh thấp, hoặc không nhập bảng thì ai lại chịu phục?Phong Mặc vẫn mang theo dáng tươi cười, nói:- Một chiêu này không thể nói là không cao ah!Phong Phi Vân nói:- Đích thật là cao minh, giữa hai thế lực lớn đỉnh tiêm, ai cũng không biết ai cường đại hơn, xếp hạng thứ sáu khẳng định không phục xếp hạng thứ năm, xếp hạng thứ năm cũng tuyệt đối không phục thứ tư ...- Chỉ là một cái bảng lại khiến cho tu sĩ trong thiên hạ đấu đá lẫn nhau, như vậy triều đình ứng đối cũng sẽ thong dong hơn rất nhiều.Phong Mặc nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Thế thì không nhất định.

Dù sao mỗi tiên môn khẳng định đều có trí sư trí tuệ siêu phàm, không có khả năng không nhìn ra chút tiểu xảo kia của triều đình.

Lại nói Thần Tấn vương triều địa vực khổng lồ, hai thế lực đỉnh tiêm cách xa nhau mấy vạn dặm cũng là chuyện thường, cho dù có mâu thuẫn, cũng không cách nào trở nên gay gắt được!Phong Mặc gật đầu cười, nói:- Cho nên, Tần Đế liền phát ra một chiếu lệnh, mời tài tuấn thiên hạ tề tụ ở Thần Đô, lựa chọn phò mã cho La Phù công chúa.- Cái gì?Phong Phi Vân nhịn không được nghẹn ngào.La Phù công chúa chính là một vị công chúa được Tần Đế yêu thích nhất, càng là một trong mấy nữ tử ưu tú nhất trong thiên hạ, trên người có vô số vầng sáng:- Thần Tấn vương triều đệ tứ mỹ nhân, thiên tài cấp bậc sử thi, con gái Hoa Thần Phi, đại khí vận giả lưu danh trên Thánh Bi...Bất luận ưu điểm nào trên người nàng lấy ra đều khiến nữ tử trong thiên hạ phải theo đuổi, giai nhân như thế không biết có bao nhiêu nhân kiệt thiên kiêu thèm thuồng, đạo chiếu lệnh này ban ra, chỉ sợ là tuyệt đại thiên kiêu khắp thiên hạ đều sẽ tề tụ ở Thần Đô.Phong Phi Vân thật lâu sau, mới dẹp loạn gợn sóng trong lòng, nói:- Một chiêu này càng thêm lợi hại, quả thực là một lần hành động được cả năm.- Nói thử xem!Phong Mặc nói.Phong Phi Vân nói:- Thứ nhất, anh kiệt thiên hạ tề tụ Thần Đô, như vậy 'Thái Vi' khẳng định cũng sẽ đến, đây có lẽ là một trong các dụng ý của hoàng tộc.- Thứ hai, tất cả nhân vật thiên kiêu các thế lực đều đi Thần Đô, như vậy sẽ xảy ra mâu thuẫn với nhau, sinh thù với nhau, ví dụ như mâu thuẫn của 《 Đại Thế Lực Bài Danh 》 cũng nhất định sẽ thăng cấp ở Thần Đô.- Thứ ba, ta và La Phù công chúa coi như đã gặp mặt vài lần, nàng tuyệt đối là một vị thiên chi kiều nữ, luận mưu lược, luận thủ đoạn, luận tài trí, luận cao ngạo, toàn bộ tài tuấn Thần Tấn vương triều, người có thể ngăn chặn được nàng chỉ sợ vẫn còn chư xuất thế.

Coi như là lấy nàng làm vợ, vậy thì cũng không thể nắm nàng ở trong tay, rất có thể sẽ bị nàng nắm giữ trong tay.- Thứ tư, nếu là thật sự thông gia thành công, triều đình kỳ thật cũng nhận được một vị minh hữu cường đại.- Thứ năm, cũng là trọng yếu nhất, những tuyệt đại anh kiệt này đi Thần Đô...

Còn có thể sống được ra khỏi Thần Đô sao?Nụ cười trên mặt Phong Mặc càng ngày càng thịnh, rất vừa ý vì Phong Phi Vân có thể cân nhắc chu toàn như vậy, nói:- Những điều này, kỳ thật tất cả mọi người đều rõ, nhưng lại không thể không đến.

Phải biết rằng hiện giờ Thần Đô đang phát sinh chuyện thái tử và công chúa tranh giành thái tử vị La Phù công chúa sau khi lưu danh trên Thánh Bi đã nhận được rất nhiều thế lực trong triều đình ủng hộ, trong mơ hồ đã có xu thế chiếm thượng phong, nếu để cho La Phù công chúa trừ đi thái tử, vậy thì cưới được không phải chỉ là một vị công chúa, mà là một vị Nữ Đế tương lai.-------Chương 647: Thần Đô chi hành (2)Dù sao Thần Tấn vương triều vẫn vững vàng như trước, muốn bị người bị diệt, nói dễ vậy sao, hiện giờ tất cả đại tu tiên thế lực kỳ thật vẫn là lấy Thần Tấn vương triều làm trung tâm, có thể leo lên, dĩ nhiên sẽ tận lực leo lên rồi.- Ai cũng không thể cam đoan Long La Phù không phải là Long Khương Linh tiếp theo.Phong Phi Vân nói.- Cho nên, mỗi một vị thiên kiêu, coi như là tranh đến bể đầu, cũng muốn lấy La Phù công chúa về nhà.Phong Mặc hai mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Lão tổ muốn ta đi Thần Đô?- Thần Đô ngươi tự nhiên nhất định phải đi, nhưng ta sẽ không bức ngươi đi cạnh tranh phò mã, mà có một kiện khác muốn ngươi đi làm.Phong Mặc nói.Gánh nặng trong lòng Phong Phi Vân liền được giải khai, nói:- Chuyện gì?Lúc này Vạn Hương Sầm từ bên ngoài đi đến, uyển chuyển động lòng người, khuynh thành tuyệt mỹ, một bộ váy xanh đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân.Phong Mặc vân vê ngón taym một đạo linh mang theo đầu ngón tay bay ra, trong linh mang bao vây lấy một cái hộp huyền ngọc màu đen dài 1 thước, tựa như một cỗ quan tài cỡ nhỏ, ầm ầm rơi vào trước mặt Phong Phi Vân.Trên hộp Huyền Ngọc này khắc đầy lấy cấm vân, còn vẻ hai cái quỷ tượng, tuy rằng nắp đóng chặt, nhưng là Phong Phi Vân linh giác hơn người, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một tà khí khổng lồ từ bên trong truyền ra, khiến người phải run sợ.Phong Mặc nói:- Mang theo kiện lễ vật này, đi Thần Đô gặp mặt với truyền nhân kiệt xuất nhất Binh Tiển thi động, Ngọa Long Sinh, thương thảo chuyện Phong gia kết minh với Binh Tiển thi động."

Binh Tiển thi động" và "Tử Minh thi động", "Âm Hư thi động", đều là một trong mấy thi động truyền thừa xa xưa nhất Bắc Cương Phủ, nội tình cường đại đáng sợ, bị người trong thiên hạ đố kỵ kiêng kị.- Gặp mặt ở nơi nào?Phong Phi Vân nói.Rất hiển nhiên Phong gia và Binh Tiển thi động khẳng định đã đạt thành nhận thức chung nào đó, cũng sớm đã trao đổi thỏa đáng, Phong Phi Vân lần này đi, cũng chỉ là đại biểu cho một đời tuổi trẻ gặp mặt, ký kết hiệp nghị nào đó, trao đổi tín vật kết minh.Phong Mặc nói:- Việc này Hương Sầm sẽ thay ngươi an bài.Phong Phi Vân có chút chau mày, đã sớm nghe nói Vạn Hương Sầm chính là con gái tư sinh của một động chủ Thượng Cổ thi động nào đó, xem ra chính là Binh Tiển thi động rồi.Chỉ là trong lòng Phong Phi Vân còn có chút nghi kị, Phong gia ở phía nam Nam Thái Phủ, Binh Tiển thi động ở phía bắc Nam Thái Phủ, hoàn toàn là hai cực đoan, liên minh giữa hai bên dường như ẩn chứa chút sâu xa nào đó.Nếu hắn đã không nói thêm gì, vậy Phong Phi Vân cũng không hỏi, hắn thu cái hộp Huyền Ngọc kia vào Giới Linh Thạch, liền quay người ra khỏi Thiên Luân Cung.Suốt một năm, rốt cục có thể rời khỏi đây rồi, trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy chờ mong, thiên hạ anh kiệt khẳng định đều tề tụ ở Thần Đô, đây tuyệt đối là một hồi phong vân tế hội.Bằng hữu và địch nhân tề tụ, lại sẽ va chạm ra hỏa hoa thế nào đây?Bằng hữu...

Phong Phi Vân nghĩ tới Vô Hà công tử, Tất Ninh Suất, cũng không biết bọn hắn có đi hay không.- Tất Ninh Suất nếu thoát khỏi tay vị hôn thê của hắn thì nhất định sẽ đi tham gia náo nhiệt, loại thịnh hội này sao có thể thiểu một kẻ cắp như hắn chứ?Phong Phi Vân lại nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan, nàng có lẽ cũng sẽ đi!Từ Nam Thái Phủ tiến đến Thần Đô, đường xá xa xôi, phải vượt qua mấy mười vạn dặm, coi như là đi xa nhà rồi, Phong Phi Vân đi tới chỗ gia gia và đại bá, nhị bá cáo biệt về sau, mới lên đường rời khỏi Huyền Tinh Phúc Địa.Phong Phi Vân gặp được Tam đương gia, rốt cuộc cũng biết được lão này rõ ràng lại là gia gia của gia gia mình.Trước lúc trời tối, Phong Phi Vân rốt cục ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa, đi theo chỉ có Vạn Hương Sầm, hai nha hoàn, bốn tên hộ vệ mặc thiết khải.Nha hoàn và hộ vệ cũng không phải nhân vật tầm thường.Hai nha hoàn chính là nữ truyền nhân kiệt xuất Tử Vân Động Thiên, chính là hai song bào thai, đều là cảnh giới Thần cấp Đại viên mãn, tên là Tử La Lan và Tử La Tâm.Bốn hộ vệ kia chính là từ trong đệ tử hạch tâm Phong gia chọn lựa ra, đều là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Tuy rằng, Phong gia của cải mỏng, nhưng công phủ mặt mũi vẫn phải làm tốt, dù sao lần này chính là đi Thần Đô, nếu quá khó coi chẳng phải sẽ ném đi thể diện Phong gia sao?

Thế lực tu tiên xếp hạng thứ 19 ở Thần Tấn vương triều, không thể bị người xem thường được.Đầu đầu đại đạo thông Thần Đô.Thần Đô ở vào trung tâm Thần Tấn vương triều, chiếm cứ số mệnh, đứng trên thiên vận, là thiên hạ chung chủ chi địa, tích thiên hạ Long Mạch chi thủ.Trung Hoàng Phủ, bên bờ Tấn Hà.Đã từng tên là "Tấn Đô", sở dĩ đổi thành "Thần Đô" đó là vì hơn bốn ngàn năm trước, có người ở bên bờ Tấn Hà đào ra một cái tượng thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng, thần tượng xuất thế, thiên hạ chấn động, lập tức liền đổi "Tấn Đô" thành "Thần Đô", dùng hợp Thiên Ý.Thần tượng đứng ở bên bờ sông lớn, nguy nga mà nước cuộn trào, bao quát thiên hạ, khinh thường thương khung, lúc trước có một vị công chúa hoàng tộc cắt tóc làm ni, ở quanh thần tượng xây ra một am ni cô, tên là "Khâu Am" .Bốn ngàn năm trước Khâu Am chỉ là một gian nhà tranh, hôm nay Khâu Am đã phát triển lớn mạnh thành một tòa Phật môn thánh địa.Những điều này đều là Phong Phi Vân nghe Vạn Hương Sầm nói!- Có lẽ còn một ngày nữa là sẽ đến Khâu Am, đến Khâu Am rồi thì cách Thần Đô chỉ còn nửa ngày đường thủy thôi.Vạn Hương Sầm ngồi ở dưới đèn, khuôn mặt như ngọc, một đôi mắt đẹp lộ ra đặc biệt thanh tịnh, như hai khỏa thủy tinh.Ngoài khoang thuyền, vang lên tiếng sóng nước vỗ tới, có dạ vụ từ chỗ cửa sổ dật tán đến, làn khói như sợi thô.Hiện giờ đang ở trên Hồng Nha Phi Hạm tiến về Thần Đô, đi thuyền trên Tấn Hà, ra khỏi Nam Thái Phủ đã được chừng nửa tháng, đã tiến vào địa vực Trung Hoàng Phủ.Hồng Nha Phi Hạm có thể ngày đi ba vạn dặm, so với tốc độ phi hành của tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh còn nhanh hơn, Đại Luyện Khí Sư hao phí mấy trăm năm, dùng ngàn vạn cân linh tài mới có thể luyện ra được một chiếc như thế.Người tu hành vượt qua phủ đi xa thì nhất định phải nhờ vào Hồng Nha Phi Hạm.Hồng Nha Phi Hạm hấp thụ huyền dương tinh hoa của mặt trời làm năng lượng, ban ngày tốc độ đi sẽ nhanh nhất, mà ban đêm thì tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều, giờ phút này vừa tiến vào đêm không lâu, tu sĩ trên Hồng Nha Phi Hạm đều đã tiến vào tu luyện, chỉ có số ít tu sĩ trẻ tuổi chưa từng xa nhà còn đứng ở trên boong thuyền cao trăm mét ngắm trăng rằm.Phong Phi Vân nói:- Thần tượng cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng, còn là ở bên bờ sông đào ra, cái này nhất định phải đi xem một chút mới được.-------Chương 648: Một cỗ thần tượngVạn Hương Sầm cười nói:- Phàm là tu sĩ đi Thần Đô đều sẽ không có người đi bái thần tượng, gần đầy tuổi trẻ tài tuấn tiến về Thần Đô quả thực quá nhiều, ngày mai ở Khâu Am nói không chừng có thể gặp được không ít nhật vật trẻ tuổi cấp bậc đỉnh tiêm cũng nên.- Vậy thì chuyện không liên quan đến ta rồi.Phong Phi Vân đi vào Thần Đô, hoàn toàn là vì hoàn thành nhiệm vụ mà Phong Mặc giao cho, thuận tiện biết một chút về thiên cổ đệ nhất thành phồn hoa trong trong truyền thuyết, những thứ khác hắn thật sự không nghĩ nhiều.Vạn Hương Sầm chợt liền rời đi, tiến vào trong phòng của mình nghỉ ngơi, lần đi Thần Đô này nàng không được thích ý như Phong Phi Vân, có rất nhiều thứ đều phải do nàng tự mình an bài,- Thật không hỗ là từng là đệ thất điện điện hạ, rõ ràng có thể thản nhiên đêm khuya hội đàm với một nam nhân từng cưỡng gian nàng như thế, tâm tình này cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh đượcPhong Phi Vân trên mặt vui vẻ, nhìn chằm chằm vào Vạn Hương Sầm đã đi ra, mũi khẽ hít thật sâu, trong không khí còn lưu lại mùi thơm mê người trên thân thể nàng.Nếu là nữ tử khác, sau khi bị cưỡng gian cho dù không muốn chết thì cũng tuyệt đối không dám liếc nhìn nam nhân từng cưỡng gian mình, nhưng Vạn Hương Sầm lại thản nhiên như thế, vẫn cùng Phong Phi Vân trò chuyện với nhau thật vui.Chỉ riêng điểm này mà nói, Vạn Hương Sầm đã đáng sợ hơn đám nử tử Kỷ Thương Nguyệt, Lục Ly Vi, Bạch Như Tuyết rất nhiều, không vui mừng lộ rõ trên mặt, không bị hận ý và khuất nhục khiến bản thân mất đi lý trí.Phong Phi Vân âm thầm cảnh giác đối với Vạn Hương Sầm, trong lòng khuyên bảo bản thân, đây chính là một vị điện hạ Tà Tông mà không phải một cô gái yếu ớt chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.Sau khi ra khỏi Nam Thái Phủ, Phong Phi Vân mỗi ngày đều đắm chìm trong tu luyện, muốn nhanh chóng đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, nhưng tối này dù thế nào cũng không thể nhập định, thật giống như có thứ gì đó đang quấy nhiễu tâm tình hắn vậy.Cuối cùng Phong Phi Vân từ trong phòng đi ra ngoài, đứng ở tầng thứ sáu hành lang gấp khúc bằng thiết mộc màu đỏ, ngẫng đầu, có thể trông thấy Bát Quái Trận Đồ ở trên không kia, còn có linh quang la bàn ở trung ương trận bàn, đây là thứ ngưng tụ động lực và chỉ dẫn phương hướng cho Hồng Nha Phi Hạm.Dưới hành lang gấp khúc tầng sáu chính là boong tàu dài ngàn mét, một chiếc cự hạm khổng lồ như thế quả thực tựa như quái thú bằng sắt thép đang ngao du trên sông lớn vậy.- Ngày mai, Thai Trụ Tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sẽ đi Khâu Am thượng hương cầu phúc, chủ nhân ra lệnh cho chúng ta vô luận như thế nào cũng phải bắt lấy nàng, bí mật mang về Thần Đô.Một thanh âm hơi âm trầm từ trong một gian thuyền các vang lên.Tuy rằng phía trên thuyền các kia có bố trí kết giới cách âm, nhưng thính lực Phong Phi Vân kinh người cỡ nào, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được, đặc biệt là sau khi nghe được mấy chữ "Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu" thì lại càng để bụng, trong lòng thầm nghĩ:- Hồng Nhan có một vị tỷ tỷ, không phải là bị mua vào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao, đây chính là nơi gió trăng đệ nhất thiên hạ a!Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân liền ngưng tụ nhĩ lực, cẩn thận lắng nghe.Trong thuyền các truyền đến một thanh âm khác:- Chủ nhân chỉ chính là động tiêu giai nhân, âm luật đại dam, Dạ Tiêu Tương.- Hừ!

Chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần thôi!

Cái gì mà âm luật đại gia, thật sự là kỹ nữ lập đền thờ mà!Thanh âm âm trầm kia nói:- Loại lời này ngươi tốt nhất vẫn không nên nói ở trước mặt người ngoài, Dạ Tiêu Tương nhạc mê thiên hạ, rất nhiều tuyệt đại anh tài đều xem nàng là âm luật tiên tử, trong đó càng là có thiên tài cấp bậc sử thi.Phong Phi Vân đã sớm nghe nói, Thần Đô chính là chỗ của vương công quý tộc, triều đình hơn sáu nghìn năm lịch sử, sinh ra đời vô số quý tộc lưu phái, trong đó cầm đầu chính là Tam Công Phủ và Thập Bát Thiên Hầu Phủ, phía dưới còn có quan lớn quan nhỏ hoạn gia tộc phủ đệ, số lượng đạt tới thiên thiên vạn vạn, không thể tính toán.Những quý tộc này đều cực kỳ có thế lực, lực lượng bản thân cũng rất cường đại, bồi dưỡng được rất nhiều cường giả tu luyện, một ít quý tộc không chút thu hút, nói không chừng có được lực lượng có thể tiêu diệt một tòa tiên môn.Ở Thần Đô mỗi người đều phải làm việc điệu thấp, bất cứ người nào ở đó, nói không chừng đều có được thân phận địa vị không giống bình thường.Những tập đoàn quý tộc này lại chia làm rất nhiều lưu phái, trong đó phổ biến nhất chính là "Nhã lưu", những vương công quý tộc này coi trọng mặt mũi, đặc biệt là nữ tử trong quý tộc càng thích phong tình nhã tụng, tôn sùng âm luật, văn học đến cực hạn.Cái này ở nơi khác bên ngoài Thần Đô tuyệt đối không thấy được, tất cả các đại tiên môn và đại gia tộc, đều vì tài nguyên mà tranh đến đầu rơi máu chảy, chỉ muốn tu vị càng cường đại càng tốt, ai sẽ đi vũ văn lộng mặc, đánh đàn tấu nhã chứ.Cũng chính vì những vương quốc hậu duệ quý tộc này nên đã tạo ra địa vị của nghệ nhân ở Thần Đô, được xưng là "Đại gia".

Rất nhiều Vương Hầu công tử vì nghe nghệ nhân một khúc, mà không tiếc một trịnh thiên kim, thậm chí quyết đấu sinh tử.Đã từng có tu sĩ lớp người già cấp bậc cự kình bởi vì so xem hai vị "Đại gia" ai ca hay hơn mà đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng dẫn tới anh kiệt một đời tuổi trẻ cũng nhảy ra, ủng hộ người mình thích, loại chuyện này ở Thần Đô cũng không tính hiếm thấy.Mà "Dạ Tiêu Tương" của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là "Âm luật đại gia" đệ nhất Thần Đô hiện nay, người đẹp, ca bi, không biết bao nhiêu người nghe lời cả của nàng mà chảy nước mắtMà ngay cả một ít thiên tài cấp bậc sử thi danh chấn thiên hạ cũng là hạ khách của nàng, nếu ai dám nói bậy với nàng nửa câu, , sợ là sẽ có một đoàn anh kiệt giết ra, băm kẻ đó thành thịt vụn cũng nên.- Chủ nhân cũng người hâm mộ Dạ đại gia, các ngươi chỉ bắt nàng thôi, , nếu đả thương nàng một chút, chủ nhân sợ rằng cũng sẽ mất hứng.Thanh âm dần dần trầm thấp xuống, đã không thể nghe rõ nữa.Trên mặt Phong Phi Vân lộ ra vẻ cười cười hiểu ý, còn chưa tiến vào Thần Đô, rõ ràng đã có một hồi trò hay để xem, vị gọi là chủ nhân kia kỳ thật chính là một vị đại nhân vật nào đó trong Thần Đô bên, muốn thu nữ thần trong lòng mình vào tư phủ, nhưng lại sợ bị người biết được, cho nên mới thỉnh người ngoài ra tay.- Thần Đô bầu không khí xa hoa lãng phí như thế, không tôn trọng tu hành, tựu tất nhiên sẽ tang bại xuống, khó trách tu sĩ thiên hạ đều động lòng phản nghịch, xem ra cũng không phải chỉ là do thiên tượng a!Phong Phi Vân trong lòng cảm thán nói.Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Nha Phi Hạm rốt cục đã đến Khâu Am, không chỉ có chiếc Hồng Nha Phi Hạm mà Phong Phi Vân ngồi, còn có rất nhiều cổ thuyền cũng đổ ở chỗ này, có vô số tài tuấn tuổi trẻ đi xuống.-------Chương 649: Cố nhân gặp nhau (1)Có Man Nhân chiến sĩ đến từ Cổ Cương Phủ, cũng có tiên giáo môn đồ đến từ Địa Tử Phủ, còn có Cản Thi Nhân Bắc Cương Phủ ...

Những tuổi trẻ tài tuấn này đến từ thiên nam địa bắc, đều ở Khâu Am rời thuyền, dọc theo một đầu đường đá cổ xưa có mấy ngàn năm lịch sử, tiến đến tế bái dâng hương.- Thần tượng cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng kia chính là ở bờ sông đối diện kia đào ra, hiện giờ bị núi cao che mất, nhưng sau khi leo lên núi là có thể thấy được.Vạn Hương Sầm nói.Phong Phi Vân đi theo phía sau, đằng sau là hai nha hoàn áo tím song bào thai và bốn tên thiết giáp hộ vệ.Lúc leo lên núi cao, trông thấy thần tượng cao lớn tựa như ngọn núi kia, Phong Phi Vân cả người đều như hóa đá, giống như bị lôi điện bổ trúng vậy, trong lòng rung động không hiểu, một cổ cảm xúc không lời nào hình dung được tràn ngập, quả thực khiến hắn như muốn sụp đổ.- Sao lại..

Làm sao có thể?

Là tượng đá của nàng, tượng đá của nàng sao lại được đào ra bên bờ Tấn Hà, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Phong Phi Vân trong miệng thì thào tự nói, hai mắt nhìn chăm chú vào thần tượng kia.Vạn Hương Sầm phát giác được Phong Phi Vân sắc mặt khác thường, tái nhợt đến dọa người, trên trán còn lăn xuống hồ hôi to như hạt đầu, chẳng lẽ Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể của hắn lại phát tác?- Ngươi làm sao vậy?Phong Phi Vân bắ lấy cánh tay Vạn Hương Sầm, hỏi:- Ngươi xác định cỗ thần tượng này là được đào ra từ bờ Tấn Hà vào hơn bốn nghìn năm trước sao?Vạn Hương Sầm bị hắn hỏi đến sững sờ.Bên cạnh có một vị tu sĩ trẻ tuổi cũng đi tế bái thần tượng, sau khi nghe được lời Phong Phi Vân nói liền nói:- Tự nhiên là khai quật vào bốn ngàn năm trước, trong Khâu Am còn có ghi lại tình hình cụ thể lúc đó vị huynh đài này nếu không tin thì có thể tìm đọc qua.Đi cùng vị tu sĩ tuổi trẻ kia còn có một vị nam tử mặc cẩm y hoa lệ, hắn nói:- Dạ Tiêu Tương của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu hôm nay sẽ đến Khâu Am dâng hương, rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều đã sớm chờ ở 'Vấn Phật Thai', nghe nói thiên tài cấp bậc sử thi Đông Phương Kính Thủy cũng sẽ đến đây.Suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân thật lâu không thể bình tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua thần tượng cao hơn một ngàn trượng kia, thở một hơi thật sâu, khuôn mặt trắng bệch vẫn không có một tia huyết sắc.- Hai vị huynh đài xưng hô như thế nào?Phong Phi Vân tận lực điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảm xúc, chấn động không cách nào dẹp loạn khiến tâm linh phải run rẩy.Thần tượng được đào ra hơn bốn nghìn năm trước sao lại tương tự nàng như vậy, mọi chuyện giống như trong mộng ảo vậy.Hai người trẻ tuổi đứng trên đỉnh núi quan sát thần tượng kia đều quần áo ngăn nắp, hình dạng đường đường, vừa rồi bọn hắn hảo tâm mở miệng nhắc nhở Phong Phi Vân, hiển nhiên cũng là nhìn ra Phong Phi Vân khí độ bất phàm nên cố tình muốn kết giao.Nam tử đứng ở bên trái hơi có vẻ cao gầy, lông mày rậm rạp, lộ ra hơi ngạo nghễ, cười nói:- Hổ Thiên Hầu phủ, Lệ Phụng Tâm.

"Hổ Thiên Hầu nắm trong tay ức Thần Võ Quân, là Vương tôn quý tộc quan trọng, Hổ Thiên Hầu đời thứ nhất chính là công thần theo Thần Tấn đế vương nam chinh bắc chiến, có thể được phép kế thừa hầu tước vị.Nói cách khác "Hổ Thiên Hầu phủ" cũng có nội tình hơn sáu nghìn năm lịch sử, đã từng xuất hiện không ít vĩ nhân kinh thiên động địa, thế lực ở Thần Đô tuyệt đối có thể nói là thông thiên triệt địa.Đây chính là gia tộc nắm thực quyền chân chính, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, cũng khó trách Lệ Phụng Tâm lại tự ngạo như thế, treo lên ba chữ "Hổ Thiên Hầu" kia, quả thật có thể đi ngang ở Thần Đô.Nam tử đứng ở bên phải kia mặc thanh y đạo bào, tuổi tác còn hơi nhỏ, cũng chỉ chừng mười bảy, tám tuổi, nói:- Huyền Chân Lưu, Chu Danh.Huyền Chân Lưu, chính là một trong Đạo gia ngũ lưu, đa số Đạo gia tán tu, phụ thuộc vào một ít vương công quý tộc tại Thần Đô, trở thành môn khách dưới trướng.Hai người trẻ tuổi này đều tu vị không tầm thường, trong đan điền bảo quang như huyền dương, mang theo một cổ làn gió cao nhã.- Không biết huynh đài từ nơi nào đến?Lệ Phụng Tâm chú ý đến quần áo Phong Phi Vân, tu vị không cách nào nhìn thấu, hơn nữa bên người còn làm bạn lấy một vị tuyệt sắc giai nhân hương diễm chọc người, nha hoàn và hộ vệ đi theo thần thái đều sáng láng, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, nhất định là đến từ tiên môn hoặc là gia tộc nào đó.Phong Phi Vân ánh mắt lại liếc qua trên mặt thần tượng kia, hơi thất thần một chút, Vạn Hương Sầm đứng ở cạnh hắn liền đoạt trước một bước nói:- Chúng ta chính là đệ tử tiểu môn tiểu phái ở Nam Thái Phủ, đến Thần Đô này cũng chỉ là muốn tăng trưởng kiến thức thôi.Nam Thái Phủ chẳng qua chỉ là Nam Man hoang địa, đối với những đệ tử vương hầu gia tộc ở Thần Đô mà nói, quả thật không coi là gì, theo bọn hắn thấy thì cường giả chân chính có chín thành đều tụ tập ở Trung Hoàng Phủ và Địa Tử Phủ, nơi này mới là trung tâm.Phong Phi Vân tự nhiên hiểu Vạn Hương Sầm vì sao nói như vậy, dù sao bọn hắn lần này đến Thần Đồ này là vì thương thảo chuyện kết minh với Binh Tiển thi động, tất cả mọi việc phải cẩn thận thì hơn.Lệ Phụng Tâm mang trên mặt vẻ kích động, nói:- Nghe nói Nam Thái Phủ Phong gia ra một vị Yêu Ma Chi Tử, được xưng là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên hạ, không biết huynh đài có từng gặp hắn không?Ngay cả Huyền Chân Lưu Chu Danh cũng dời ánh mắt qua, hiển nhiên cảm thấy hết sức hứng thú.Vạn Hương Sầm vốn cho rằng có thể ít xuất hiện, nhưng lại không biết hôm nay Nam Thái Phủ sớm đã chấn kinh thiên hạ, căn bản không còn là Nam Man hoang địa như trước, cực kỳ bị người chú ý.Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm có chút liếc nhau một cái.Phong Phi Vân hơi có vẻ xấu hổ, cười nói:- Yêu Ma Chi Tử chính alf nhân trung long phượng, minh châu sáng chói ở Nam Thái Phủ, há những tiểu nhân vật như ta có thể gặp được.Lệ Phụng Tâm cũng nhẹ gật đầu, nói:- Ngay cả Sâm La Điện đệ thất điện điện hạ cũng bị hắn ngủ, loại nhân kiệt to gan lớn mật này quả thật đương thời hiếm thấy.Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân chợt cứng đờ!Mà Vạn Hương Sầm lại vẻ mặt tái nhợt.- Aizz!

Chưa thấy qua cũng không sao, nghe nói Yêu Ma Chi Tử trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ chỉ có hai năm, hôm nay cũng đã qua hơn một năm, khẳng định đã huyết khí suy yếu, tu vị hạ thấp, nói không chừng đã bị chết trong một mãng hoang chiểu trạch nào đó rồi.Chu Danh nói.Phong Phi Vân liên thanh ứng phải, đoàn người lập tức bước về phía Khâu Am.Phong Phi Vân tâm thần không yên, trên đường đi sắc mặt đều thập phần khó chịu nổi, thần tượng của Thủy Nguyệt Đình sao lại xuất hiện bên bờ Tấn Hà, còn là vào hơn bốn nghìn năm trước được đào ra từ bên bờ Tấn Hà, nói cách khác cái thần tượng này đã tồn tại từ rất lâu trước, xa xa không chỉ là hơn bốn nghìn năm.-------Chương 650: Cố nhân gặp nhau (2)Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Chỉ có đi đọc qua sách cổ trong Khâu Am thì có lẽ mới tìm được chút ít manh mối."

Khâu Am" ở vào phía bắc thần tượng, ngọn núi cao vút trong mây, không biết có bao nhiêu ngàn trượng.Con đường đá cổ xưa nối thẳng đỉnh núi, trên đó có tiếng chuông như sấm, Phật âm yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể gặp được một vị tiểu sa di đang gánh nước, một bên nhớ kỹ kinh Phật, một bên chạy về phía đỉnh núi.Ngự Thú Trai cũng là Phật môn thánh địa.Nhưng khác với Ngự Thú Trai là Ngự Thú Trai chỉ thu nữ đệ tử, có thể để tóc tu hành, nhưng đệ tử Khâu Am lại phải quy y cửa Phật, hơn nữa chia làm "Già Lam Viện" và "La Hán Viện" .Già Lam Viên là "Nữ ni", tu 《 Pháp Hoa Lan Kinh 》, cầu không như hợp nhất, siêu thoát trần thế, vạn vật đều là không.La Hán viện là "Khổ hạnh tăng", tu 《 Kim Cương Bát Nhã Kinh 》, chủ yếu tu luyện bản thân, chủ trương nhận thức rời xa mọi thứ không liên quan, tức buông tha cho nhận thức và truy cầu đối với thế giới sự thần, dùng bát nhã trí tuệ khế chứng nhận không tính.Kỳ thật chỗ khác nhau lớn nhất giữa Ngự Thú Trai và Khâu Am chính là đệ tử Ngự Thú Trai chú trọng nhập thế, ma luyện tâm tính trong cuộc sống; mà đệ tử Khâu Am lại chú ý xuất thế, không tham dự vào tranh đấu hồng trần.Tu sĩ đến Khâu Am bái Phật dâng thương có rất nhiều, hơn nữa dùng một đời tuổi trẻ tài tuấn làm chủ.Dưới sự dẫn dắt của Lệ Phụng Tâm, một đoàn người đi tới Khâu Am Tàng Kinh Điện, trong đó cũng không phải đặt điển tịch tu luyện Phật môn mà chỉ là một tí kinh Phật bình thường nhất và một ít kỳ văn điển tịch, cho nên trông coi Tàng Kinh Điện cũng chỉ có bốn vị nữ ni, đều là tu vị Tiên Căn sơ kỳ.Bốn vị nữ ni này áo trắng xuất trần, có một vị canh giữ ở cửa ra vào, ba vị khác đều ở bên trong sửa sang lại điển tịch.Sau khi nói rõ ý đồ đến, vị nữ ni này liền dẫn Phong Phi Vân tiến nhập Tàng Kinh Điện, đi lấy bản sách cổ chuyên môn ghi chép về thần tượng kia, bản cổ tịch này bình thường kỳ thật có rất ít người đọc qua, cũng được để ở nơi hẻo lánh nhấtVề phần hai người Lệ Phụng Tâm và Chu Danh, bọn hắn đối với mấy cái kinh Phật này lại không có chút hứng thú, đã đi "Vấn Phật Thai", vốn bọn hắn chính là vì gặp "Dạ Tiêu Tương" một lần mà đến, tự nhiên là không thể chờ được nữa rồi.Vạn Hương Sầm nhận được một tấm ngọc phi phù từ trên trời bay tới, nàng mở ngọc phi phù ra đọc, sau khi thấy nội dung trong đó liền dẫn theo hai nha hoàn Tử La Lan và Tử La Tâm vội vàng rời đi, chỉ lưu lại bốn tên hộ vệ, canh giữ ở bên ngoài Tàng Kinh Điện chờ đợi Phong Phi Vân.Phong Phi Vân một mình một người, đứng dưới giá sách gỗ tử đàn, từ từ mở ra thẻ tre trong tây, đây là một cuốn thẻ tre ghi chép sự tích hơn bốn nghìn năm trước, tuy rằng bị niêm phong kĩ càng nhưng vẫn có nhiều chỗ chữ viết mơ hồ.Phong Phi Vân hết sức chăm chú ngưng mắt đọc qua "Thành Phong cửu niên, Tấn Hà thủy khô, thủy diện hạ trầm, hữu thần tượng thiên nữ lộ xuất thủy diện, viết vi thạch nhân...

"Bỏ ra suốt nửa canh giờ, Phong Phi Vân mới đọc xong thẻ tre, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cả, trên này đại khái là nói: Vào hơn bốn nghìn năm trước Thần Tấn vương triều phát sinh đại hạn hiếm thấy, mặt nước Tấn Hà hạ thấp, thần tượng này cũng vì đó lộ ra phần đầu, lúc ấy triều đình vận dụng ba vạn Thần Võ Quân, trước thay đổi tuyến đường Tấn Hà, hao phí hai năm mới có thể hoàn toàn đào thần tượng ra từ trong bùn đất.Thần tượng xuất thế, trời ban điềm lành, đánh xuống mưa to, Thần Tấn vương triều đại địa bốn phía đều có linh vật xuất thế, hưng thịnh một thời đại.Cũng chính vì thế nên Tần Đế tại vị lúc ấy mới đổi tên "Tấn Đô" thành "Thần Đô" .Phong Phi Vân nhíu mày, trên thẻ trúc hoàn toàn tìm không thấy một tia manh mối, căn bản không giới thiệu thần tượng này là từ đâu mà tới, chẳng lẽ là tự mình mọc ra từ trong lòng đất sao?- Xem ra chỉ có từ trong thần thoại bờ Tần Hà tìm kiếm manh mối.Phong Phi Vân cuốn thẻ tre lại, sau đó đặt lại trên giá sách, mà lúc hắn đặt thẻ tre lại, lại thấy được một đôi mắt ở đối diện, một đôi mắt của nữ nhân thập phần xinh đẹp.Cách một giá sách, hai người bốn mắt đối nhau.Trong mắt nàng kia mang theo một tia kinh hãi, hiển nhiên nàng thật không ngờ đối diện lại đột nhiên toát ra một người, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.- Tiểu thư, làm sao vậy?Thanh âm nữ tử khác vang lên, bước nhanh tới.- Không có... gì, không có gì!Phong Phi Vân cũng thật không ngờ trong Tàng Kinh Điện này cũng có thể gặp được người quen, cô gái này không phải ai khác, dĩ nhiên cũng là một thanh quan nhân của Tuyệt Sắc Lâu, "Ngọc Thiền" .Vài năm không gặp, vị nữ tử đã từng cầm thi song tuyệt này lại càng thêm tự nhiên hào phóng, lúc nào cũng lộ ra một cổ khí chất tài nữ tú nhã.Ngọc Thiền nói cho Phong Phi Vân, Tuyệt Sắc Lâu đã dời đến Thần Đô.Nghe được tin tức này, trong lòng Phong Phi Vân có chút kích động, nói:- Hồng Nhan còn ở Tuyệt Sắc Lâu không?Ngọc Thiền thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, nói:- Tỷ tỷ đã mất tích một năm, một năm này không hề có tin tức- Một năm, một năm trước không phải là lúc nàng rời khỏi Phong gia sao!Trong lòng Phong Phi Vân thoáng thất vọng, vốn tưởng rằng gặp Ngọc Thiền thì nhất định có thể nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan, lại thật không ngờ Nam Cung Hồng Nhan vậy mà không trở lại Tuyệt Sắc Lâu.Không trở lại Tuyệt Sắc Lâu, nàng có thể đi đâu đây?Phong Phi Vân nhìn nhìn bạch y nữ tử văn nhã tú lệ đứng ở bên kia giá sách, hỏi:- Ngươi và Huyết Vũ ở Tuyệt Sắc Lâu vẫn tốt chứ?Phong Phi Vân cũng không biết có phải vì yêu ai yêu cả đường đi hay không nên mới mở miệng quan tâm, dù sao nữ tử trong phong trần, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trên thực tế lại chịu rất nhiều khổ sở, căn bản không cách nào nói rõ được.Nha hoàn đứng đằng sau Ngọc Thiền là Lam nhi, đây là một tiểu cô nương có đôi mắt sáng răng trắng tinh, cũng không biết thân phận Phong Phi Vân nên dương dương đắc ý nói:- Tiểu thư nhà chúng ta và Huyết Vũ tiểu thư, hiện giờ đã là hai trong ba vị thanh quan nhân nổi bật nhất của Tuyệt Sắc Lâu.

Chỉ có điều...- Chỉ có điều cái gì?Phong Phi Vân hỏi.Ngọc Thiền u hít một tiếng, nói:- Thần Đô chính là nơi phồn vinh nhất thiên hạ, tụ tập tu sĩ nhiều đến tam vạn vạn, mà nơi phong hoa tuyết nguyệt có thể đánh xuống căn cơ ở Thần Đô bình thường đều có vương công quý tộc ở sau lưng làm chỗ dựa, hoặc là có tiên môn và gia tộc ủng hộ.

Tuyệt Sắc Lâu đến Thần Đô không lâu, căn cơ bất ổn, lại bị thế lực khắp nơi xa lánh và bài xích...Nàng nói xong liền có chút ít nức nở nghẹn ngào, trong đôi mắt dễ thương mang theo một chút sương mù, không ngờ lại lã chã rơi lệ.-------Chương 651: Nữ thần Tấn Hà (1)Phong Phi Vân tự nhiên nghe ra được nàng không được như ý, ngạc nhiên nói:- Tuyệt Sắc Lâu không phải nơi phong hoa tuyết nguyệt gần với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?

Ở nơi tôn trong tư tưởng phong nhã như Thần Đô này đáng lẽ ra phải lăn lộn phong sinh thủy khởi mới đúng chứ?Ngọc Thiền lắc đầu nói:- Các tỷ muội từng bài danh top 10 ở Tuyệt Sắc Lâu hơn phân nửa đều bị người Tam đại hoa cung đào đi rồi, mất đi Hồng Nhan tỷ tỷ, Tuyệt Sắc Lâu hôm nay đừng nói là tranh giành không lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, coi như là so sánh với Thần Đô Tam đại hoa cung cũng phải kém một đoạn.Lam nhi tức giận nói:- Kỳ thật luận khúc đàn, luận kỹ thuật nhảy, những hoa hoàng kia của Tam đại hoa cung cũng không thể nào qua được tiểu thư và Huyết Vũ tiểu thư.

Nếu tiểu thư nhà chúng ta cũng có một vị nhạc mê thiên tài cấp bậc sử thi, cam đoan có thể hấp dẫn vô số người đến Tuyệt Sắc Lâu, cũng có thể tung hoành Thần Đô như hoa hoàng của Tam đại hoa cung kia.- Vì sao một vị thanh nhã nhân có được nhạc mê thiên tài cấp bậc sử thi lại có được lực kéo cường đại như thế?Phong Phi Vân có chút khó hiểu.Lam nhi nói:- Đến nơi gió trăng nơi phần lớn đều là người trẻ tuổi, mà kiệt xuất nhất trong người trẻ tuổi lại là hai mươi vị thiên kiêu kiệt xuất được ghi trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, đó chính là thần tượng của người trẻ tuổi trong thiên hạ.- Một khi có một vị thiên tài cấp bậc sử thi tiến vào hoa cung nào đó, liền lập tức sẽ có vô số quan lại quyền quý, vương tôn công tử, tiên giáo thiếu chủ mộ tiếng mà đến, thân giới lập tức trở mình gấp bội, thậm chí có thể sẽ được phong làm 'Đại gia'.- Đại gia nổi danh nhất Thần Đô chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu Dạ Tiêu Tương, cũng bởi vì có được ba vị nhạc mê thiên tài cấp bậc sử thi cho nên mới có thể có được địa vị hô phong hoán vũ tại Thần Đô như hôm nay.- Tương lai nếu là có thời gian, ta có lẽ sẽ đến Tuyệt Sắc Lâu xem sao.Phong Phi Vân nói.Nghe được lời này trong lòng Ngọc Thiền đại hỉ, nếu Yêu Ma Chi Tử tiến vào Tuyệt Sắc Lâu, như vậy nhất định chấn động toàn bộ Thần Đô, dù sao đây chính là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, mà nha hoàn gọi là Lam nhi kia lại có chút khinh thường, cũng không biết thiếu niên trước mắt này chính là một trong các thiên tài cấp bậc sử thi mà nàng sùng bái.Phong Phi Vân dò hỏi:- Đúng rồi, Ngọc Thiền cô nương đến Tàng Kinh Điện tìm kiếm Phật thư gì sao?Nàng vốn đến đây bái Phật bên trên hương, nhưng nghe nói trong Tàng Kinh Điện có cổ thư ghi lại về thần tượng, vì vậy nàng cũng động lòng hiếu kỳ, cũng chính bởi vì thế nên hai người mới gặp gỡ ở chỗ này..Ngọc Thiền nói rõ ngọn nguồn, Phong Phi Vân liền tiện tay đưa thẻ trẻ ở trên giá sách cho nàng, sau đó liền tiến vào trong Tàng Kinh Điện tìm kiếm điển tịch về thần thoại Tấn Hà.Không bao lâu, Ngọc Thiền đã xem hết thẻ tre kia, chậm rãi đi đến sau lưng Phong Phi Vân, ôn nhu hỏi:- Phong công tử, ngươi đang tìm sách gì, có cần ta hỗ trợ không?- Ta muốn tìm một ít điển tịch về chuyện phát sinh ở bờ Tấn Hà.Phong Phi Vân muốn từ trong chuyện xưa tìm được manh mối về thần tượng.Ngọc Thiền và Lam nhi cũng bắt đầu hỗ trợ tìm kiếm, sau một lúc lâu sau, Ngọc Thiền ôm một khối mai rùa lớn bằng đầu người đi tới, trên mai rùa có khắc một ít văn tự cổ xưa, nói:- Phong công tử, nơi này có một cuốn về truyền thuyết nữ thần Tấn Hà.Văn tự trên mai rùa này đã thập phần xa xôi, rất khác với văn tự hiện giờ, Phong Phi Vân nhận lấy mai rùa, cẩn thận đọc lấy.Nghe đồn, vào trước đây thật lâu, lúc đó Thần Tấn vương triều vẫn còn chưa thành lập, bên bờ Tấn Hà có một thôn trang nhỏ, tên là Lưỡng Nhân thôn, bởi vì toàn bộ trong thôn cũng chỉ có một nữ nhân và ca ca của nàng, nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, tất cả mọi người gọi nàng là Nguyệt Lượng.

Ca ca nàng cũng là một thanh niên cần cù tài giỏi, tất cả mọi người gọi hắn là "Đông Phương", bởi vì phương đông chính là nơi mặt trời mọc.Thế nhưng có một ngày, Lưỡng Nhân thôn không còn chỉ có hai người nữa, bỗng nhiên nhiều thêm một tiểu hài tử.

Tất cả mọi người cảm thấy là giữa hai thân huynh muội này có gian tình, Nguyệt Lượng cũng là nữ hài tử không thuần khiết nên có người đã đánh chết nàng, ném vào trong Tấn Hà.Đông Phương sau khi về nhà, mới biết được việc này, lập tức gào khóc, thì ra đứa bé kia là do hắn và một nữ tử thôn khác sinh ra, bởi vì cô bé kia sợ hãi phụ thân trách cứ, cho nên vẫn một mực giấu ở 'Lưỡng Nhân thôn ", lại không nghĩ tới lại làm hại đến Nguyệt Lượng đơn thuần xinh đẹp.Đêm hôm đó, trong Tấn Hà truyền đến thanh âm khủng bố khiến cho người phải sợ hãi, tựa như Lệ Quỷ đang khóc rống, tất cả mọi người cảm thấy là vong hồn Nguyệt Lượng trở về muốn đòi mạng, vì vậy đều suốt đêm chạy tới trên đỉnh núi cao nhất.Nước trong Tấn Hà dâng cao lên, vỡ tung đê, biến thành một mảnh hồng thủy, thật giống như toàn bộ thế giới đều bị nuốt chửng hết vậy.Tất cả thôn dân đều bị dọa, liền quỳ gối trên đỉnh núi cầu thần linh phù hộ, cuối cùng lời cầu nguyện của bọn hắn cũng làm cảm động Nguyệt Thần thiện lương nhất trên cõi đời, Nguyệt Thần biến thành một cái Nguyệt Lượng Thuyền cực lớn chở đi vong hồn Nguyệt Lượng, biến mất phía chân trời.Ba ngày sau, lũ lụt thối lui, thôn dân quay trở về thôn trang, phát hiện thôn trang vậy mà hoàn hảo không tổn hao gì, mọi người vừa cảm kích vừa xấu hổ day dứt với Nguyệt Lượng, vì vậy ngay ở bên bờ Tấn Hà xây lên một tòa thần miếu, dùng thạch đầu điêu khắc ra Nguyệt Lượng thần tượng, phong nàng làm "Nữ thần Tấn Hà" .Phong Phi Vân sau khi đọc hết chữ trên mai rùa kia thì mày lại càng nhíu chặt hơn, rất hiển nhiên những câu chuyện thần thoại này đều rất hoang đường, chính là do người bình thường khắc lục, đối với người bình thường kiếp sau, coi như là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh ở trong mắt bọn hắn cũng chẳng khác gì Thần Tiên rồi.Hơn nữa những câu chuyện thần thoại này rất nhiều đều không tương xứng với sự thật phát sinh, căn bản không thể tin tưởng.- Cái mai rùa này cũng có chừng chín ngàn năm lịch sử rồi.Phong Phi Vân tu luyện Bát Thuật Quyển, đối với năm tuổi của đồ vật xem xét rất chuẩnMặc dù nói câu chuyện thần thoại không thể tin hoàn toàn, nhưng Phong Phi Vân vẫn từ trên đó tìm được một ít tin tức hữu dụng, ví dụ như "Nguyệt Lượng Thuyền", Phong Phi Vân nghĩ tới Thanh Đồng Linh Chu mang mình từ Hoàng Tuyền đến đây, chúng cực kỳ tương tự, đều có thể chịu tải linh hồn người.Điểm này lại rất giống với câu chuyện thần thoại kia.- Có lẽ có thể theo manh mối này tiếp tục tìm kiếm tiếp, mục tiêu kế tiếp, Nữ thần Tấn Hà thần miếu.Trong đầu Phong Phi Vân hiện lên một ít đồ vật thần dị.Lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng ầm ỹ.-------Chương 652: Nữ thần Tấn Hà (2)Phong Phi Vân đặt mai rùa lại, sau đó liền đi ra Tàng Kinh Điện, lúc này một tên hộ vệ chạy ra đón chào, khom người nói với Phong Phi Vân:- Thiếu chủ, Dạ Tiêu Tương đã đến dưới Bỉ Khâu Sơn.Lúc này Ngọc Thiền và Lam nhi cũng từ trong Tàng Kinh Điện đi ra, nhìn qua hào quang đầy trời bên cạnh, mơ hồ trong đó có thể chứng kiến vô số tu sĩ trẻ tuổi láy cổ xa và ngọc thuyền mà đến, đứng ở dưới chân Bỉ Khâu Sơn.Những người này cũng là đến để gặp âm luật đại gia, Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân trong truyền thuyết, Dạ Tiêu Tương.Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, chỉ là một thanh quan nhân thôi, vậy mà lại đưa tới động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự là nữ thần sao?Phong Phi Vân cảm thấy đàn tranh đẹp nhất trên đời này này do Nam Cung Hồng Nhan đánh ra, tỳ bà yên lặng nhất là bà nương chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia đánh ra, nếu nói trên đời này có người còn lợi hại hơn các nàng, hắn dù có đánh chết cũng không tin.- Ngọc Thiền cô nương có muốn cùng ta đi xem một lần xem Dạ Tiêu Tương này rốt cuộc là nhân vật như thế nào không?Phong Phi Vân hỏi.Ngọc Thiền nhẹ gật đầu, nói:- Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô chính là đại gia cấp cao nhất, ngay cả sư phụ ta cũng nói nhạc nghệ của nàng hoàn toàn xứng với hai chữ 'Đại gia'.

Huống chi...

Luận nhạc nghệ, ta quả thật kém xa nàng, chỉ có Hồng Nhan tỷ tỷ mới có thể sánh được với nàng.Sư phụ Ngọc Thiền chính là Đại Quốc Thủ "Tĩnh Vô Âm", ngay cả Đại Quốc Thủ cũng đánh giá nàng cao như vậy, Phong Phi Vân lại càng không nén được lòng hiếu kỳ.Vấn Phật Thai mà Dạ Tiêu Tương bái Phật dâng hương ở vào mặt phía bắc Bỉ Khâu Am, phía dưới là một mảnh tuyệt nhai, đối diện nhai có thể trông thấy đầu thần tượng cao hơn một ngàn trượng.Lúc Phong Phi Vân đi vào Vấn Phật Thai, ở đây đã kín hết người, không chỉ có tài tuấn trẻ tuổi quần áo ngăn nắp, vương tôn công tử, mà ngay cả một ít thiên kim quý tộc, gia tộc tiểu thư cũng đã đến không ít, những nữ tử thân phận địa vị cực cao này còn điên cuồng hơn những tài tuấn thiên kiêu kia, trong miệng luon hò hét lấy tên "Dạ Tiêu Tương", cả đám cực kỳ cuồng nhiệt.- Bầu không khí này ở Thần Đô cũng dễ gặp lắm, thanh quan nhân địa vị thập phần cao, rất nhiều nữ đệ tử kiệt xuất các tiên môn đều lấy viêc bái nhập vào dưới trướng Dạ Tiêu Tương học nghệ làm vinh quang.Ngọc Thiền đứng ở bên phải Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Ngàn vạn đừng nên cảm thấy nơi phong hoa tuyết nguyệt ở Thần Đô là tục tằng, kỳ thật vô luận là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hay là Tam đại hoa cung, đều là nơi cao nhã nhất ở Thần Đô, không chỉ có nam nhân đi cổ động, mà ngay cả hậu duệ quý tộc thiên kim, hoàng tộc công chúa thân phận cao quý cũng đến.

Thậm chí tất cả mọi người đều lấy việc có thể lấy được nữ tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mà vẻ vang.Phong Phi Vân giật mình nhẹ gật đầu.Ngọc Thiền nói:- Tuyệt Sắc Lâu đã từng có một ít sinh ý da thịt thấp kém, cho nên ở Thần Đô mới bị xa lánh, không cách nào tiến vào hàng ngũ nơi gió trăng nhất lưu, bất quá hiện giờ cũng không còn những chuyện dơ bẩn kia nữa rồi.Phong Phi Vân thở dài một tiếng.Lam nhi khinh bỉ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân sau khi nghe chuyện như thế lộ ra bộ dáng cực kỳ thất vọng, quả nhiên không phải là thứ tốt.Lệ Phụng Tâm và Chu Danh từ trong đám người lách ra, bộ dạng cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:- Lợi hại, lợi hại, không đến hai canh giờ lại đổi thành một vị tuyệt đại mỹ nhân khác.Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều bội phục từ tận đáy lòng, dù sao nữ tử xinh đẹp như Vạn Hương Sầm và Ngọc Thiền mặc dù ở Thần Đô cũng không gặp được nhiều lắm, nhưng thiếu niên trước mắt này lại trong vòng một ngày đổi liền hai người, ngay cả đi ra từ Thiên Hầu phủ như bọn hắn cũng cảm thấy mặc cảm.Phong Phi Vân cười cười nói:- Vị cô nương này chính là Ngọc đại gia của Tuyệt Sắc Lâu, tiếng đàn tuyệt mỹ, chính là đệ tử của Đại Quốc Thủ Tĩnh Vô Âm.

Ta chẳng qua chỉ là một người thô kệch, nào xưng đôi với tài nữ như Ngọc đại gia chứ?Ngọc Thiền nghe được lời này của Phong Phi Vân liền cảm thấy xấu hổ, mình nào được xưng tụng là đại gia chứ, nếu bị nhạc mê của Dạ Tiêu Tương nghe được còn không phải sẽ cười chết sao?Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều là tuổi trẻ tuấn kiệt ở Thần Đô, tự nhiên nghe qua Tuyệt Sắc Lâu vừa tiến vào Thần Đô, bất quá lại không biết Tuyệt Sắc Lâu thậm chí lại có một vị tài nữ tuyệt mỹ động lòng người như thế, thấy Phong Phi Vân tận lực nâng lên như vậy, bọn hắn cũng đều hàn huyên vài câu, xem như cho Phong Phi Vân mặt mũi.- Hừ, Tuyệt Sắc Lâu chẳng qua chỉ là ổ kỹ nữ đê tiện nhất, nữ nhân bên trong đều là kỹ nữ dơ bẩn, cũng xứng được gọi là đại gia sao, thật sự là cười chết người rồi.Một nam tử mặc cẩm bào màu tím, đầu đội mũ thất thải cười lạnh một tiếng.Sau lưng nam nhân này nằm một đầu hổ thú màu vàng, bên cạnh đi theo bốn thiếu niên quý tộc cẩm y hoa bào, khí tức trên người đều cường hoành, nguyên một đám tuấn lãng thần phong, tuyệt đối đều là cường giả trẻ tuổi.Những quý tộc thiếu niên ở Thần Đô không có mấy người là loại quần là áo lượt cả, nội tình gia tộc thâm hậu, từ nhỏ đã phải tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc nhất, bồi dưỡng tu luyện tốt nhất, công pháp tu luyện cũng không phải tiên môn và gia tộc bình thường có thể so sánh được.Nếu xem thường bọn họ, vậy thì mười phần sai rồi.- Đường Hoàn Chân, đây là bằng hữu của ta, ngươi nói chuyện coi chừng một chút.Lệ Phụng Tâm trầm giọng nói.Vị nam tử mặc áo bào tím kia chính là người của Bạo Thiên Hầu phủ, cùng Lệ Phụng Tâm đều là tài tuấn kiệt xuất của mười tám Thiên Hầu phủ, lẫn nhau đã sớm đọ sức qua, cũng không xa lạ gì cả.Đường Hoàn Chân cười cười, ngạo nghễ nói:- Đây vốn chính là sự thật, theo Đường Hoàn Chân ta thấy thì toàn bộ Thần Đô cũng chỉ có Dạ tiên tử, mới có thể được xưng là 'Đại gia'.

Nơi như Tuyệt Sắc Lâu kia dù được mời ta cũng không đi.

Lệ Phụng Tâm ngươi dù nói thế nào cũng là tuổi trẻ tài tuấn có danh tiếng ở Thần Đô, sao lại đắm mình, đi tới chỗ như thế chứ?

Cái này không sợ bôi nhọ thanh danh Hổ Thiên Hầu phủ sao?

Ha ha!Thanh âm của Đường Hoàn Chân khiến ánh mắt rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều bị hấp dẫn qua, mỗi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là phì cười không thôi.Lệ Phụng Tâm sắc mặt tái nhợt, hai tay tạo thành nắm đấm, bộc phát ra hai luồng thần hoa sáng ngời.Ngọc Thiền và Lam nhi đều cúi đầu, những lời kia của Đường Hoàn Chân thật sự quá mức vũ nhục lòng tự ái của các nàng rồi.Sắc mặt Phong Phi Vân cũng trở nên khó coi, bước ra phía trước hai bước, nói:- Tuyệt Sắc Lâu là nơi nào, không phải ngươi nói là được.

Nhưng ngươi vũ nhục bằng hữu của ta, cái này tuyệt đối không được rồi.-------Chương 653: Trên vấn phật thai (1)Đường Hoàn Chân chính là tuổi trẻ tuấn kiệt của Bạo Thiên Hầu phủ, bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào bên cạnh hắn cũng là hậu duệ quý tộc có thân phận có địa vị, tuy rằng bối cảnh không bằng Bạo Thiên Hầu phủ, nhưng cũng là thế lực có thể hùng cứ một phương.Lệ Phụng Tâm trong lòng tim đập mạnh một cú, Đường Hoàn Chân cũng không phải người bình thường có thể đắc tội được, mình chính là tuổi trẻ tài tuấn của Hổ Thiên Hầu phủ, cùng hắn tranh đấu cũng không có gì, nhưng nếu người khác chống lại hắn, vậy thì mười phần phải thiệt thòi lớn, thậm chí có thể sẽ phải bồi cả tánh mạng cũng nên.Đang lúc hắn muốn ngăn cản Phong Phi Vân thì đã muộn.Đường Hoàn Chân khí vũ hiên ngang, ngửa đầu cười cười, nói:- Vậy ngươi muốn thế nào?- Lập tức xin lỗi bằng hữu ta, cũng bồi thường trăm vạn miếng kim tệ tự mình đưa đến Tuyệt Sắc Lâu đi.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo tàn khốc, Đường Hoàn Chân không chỉ vũ nhục Ngọc Thiền, càng vũ nhục Nam Cung Hồng Nhan, bởi vì Nam Cung Hồng Nhan cũng là người của Tuyệt Sắc Lâu.Giờ phút này, Dạ Tiêu Tương vẫn còn ở trên cổ đạo, cách "Vấn Phật Thai" còn cần một ít thời gian, tuổi trẻ tài tuấn ở đây cũng đều mừng rỡ xem náo nhiệt.Mà những nhạc mệ của Dạ Tiêu Tương tuy cũng cùng ánh mắt với Đường Hoàn Chân, hiển nhiên đều khinh thường Ngọc Thiền, trong mắt bọn hắn chỉ có Dạ Tiêu Tương mới được là đại gia, nữ tử khác ngay cả một đầu ngón tay của Dạ Tiêu Tương cũng kém chứ đừng nói chi một người.- Tuyệt Sắc Lâu, ta nghe qua, danh khí cũng rất lớn, nghe nói có ba vị thanh quan nhân đương hồng, bất quá không cách nào so sánh với Dạ đại gia được.- Thiếu niên này là ai ah!

Cũng dám đối nghịch với Đường Hoàn Chân, lá gan thật lớn!- Có thể đi cùng với Lệ Phụng Tâm và Chu Danh, có lẽ vẫn có chút thực lực, dù sao vị Ngọc Thiền cô nương kia quả thật là mỹ nhân lịch sự tao nhã, có thể có một vị lực phủng giả cũng rất bình thường..... . .Đường Hoàn Chân nhịn cười không được đi ra, buồn cười quá, thật sự buồn cười quá, nói:- Lệ Phụng Tâm, ngươi cũng nên quản tốt chó nhà các ngươi đi chứ, rõ ràng đi ra cắn loạn người, Đường Hoàn Chân ta há lại nói với xin lỗi với một kỹ nữ, thật sự là không biết tốt xấu.Bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào phía sau hắn đều phá lên cười, mặt lộ vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, một thiếu niên cẩm y hoa bào trong đó còn mở miệng trêu chọc Ngọc Thiền, cười nói:- Cô nương, nói cái giá đi!

Bao nhiêu tiền cả đêm thế?- Cô nương, nói cái giá đi!

Bao nhiêu tiền cả đêm thế?. . .Mấy thiếu niên cẩm y hoa bào khác đều nói theo, nhìn thẳng nói khiến Ngọc Thiền và Lam nhi càng cúi đầu thấp hơn, hai nữ hài tử đều ủy khuất đến cực điểm, lã chã rơi lệ, Ngọc Thiền càng cắn chặt môi, thiếu chút nữa đã quay người bỏ chạy, lại bị Phong Phi Vân kéo lại.Phong Phi Vân sắc mặt hết sức khó coi, trong đôi mắt mang theo vài phần lạnh lùng.- Đạo hữu, việc này để cho ta tới giải quyết đi!Lệ Phụng Tâm bước ra ngoài trước một bước, trầm giọng nói:- Đường Hoàn Chân, hắn chính là bằng hữu ta, hôm nay ngươi không cho ta mặt mũi như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí.Trên hai tay Lệ Phụng Tâm nổ bắn ra linh quang, trong mơ hồ có thể nghe được thanh âm lôi đình, một cước đạp trên mặt đất, bộc phát ra một cổ vầng sáng màu vàng kinh khủng, tựa như một đầu Mãnh Hổ, một quyền đánh tới Đường Hoàn Chân.Tu vị Thần Cơ Đại viên mãn.Ánh mắt Đường Hoàn Chân cũng trở nên nghiêm túc, dù sao tu vị Lệ Phụng Tâm quả thật mạnh hơn hắn, trên người bộc phát ra 330 tòa mệnh huyệt, linh khí trong đan điền tựa như Giang Hà lao nhanh.Oanh!Hai người đối quyền, thế lực ngang nhau!

Sau khi dừng lại ngắn ngủi, hai người lần nữa xuất kích, đều triển khai ra công kích mạnh nhất của mình, bóng người thay đổi, chiến khí bạo tuôn, khiến phần đông anh kiệt ở gần Vấn Phật Thai đều phải liên tiếp lui về sau.- Đường Hoàn Chân không hỗ là nghịch thiên tài tuấn của Bạo Thiên Hầu phủ, xem ra nhiều nhất nửa năm nữa là là hắn có thể độ Địa Kiếp, trùng kích cảnh giới Thiên Mệnh, một khi trùng kích thành công, vậy thì khó lường rồi.- Lệ Phụng Tâm tuy rằng cũng là nghịch thiên tài tuấn, nhưng so với Đường Hoàn Chân vẫn kém một chút, dù sao Bạo Thiên Hầu phủ chính là nhân mã thuộc hệ Thái Tế, tài nguyên tu luyện đạt được khẳng định nhiều hơn Hổ Thiên Hầu phủ, ở trên mặt tốc độ tu luyện chênh lệch rất nhiềuBành!Không bao lâu, Đường Hoàn Chân đánh ra một chiêu "Thất Trọng Bạo Quyền", đây là chiêu thức tuyệt học của Bạo Thiên Hầu, tổng cộng chỉ có sáu chiêu, là 《 Bạo Thiên Lục Thức 》.Đường Hoàn Chân liền học xong một chiêu trong đó, một chiêu ra tay thất trọng lực lượng cuồng bạo, một tầng đón lấy một tầng đánh ra, đánh cho Lệ Phụng Tâm liên tiếp thối lui về sau bảy bước, trên bàn tay cũng nứt ra một tia máu tươi.Đường Hoàn Chân nhẹ phẩy ống tay áo, tiêu sái thong dong, cười nói:- Lệ Phụng Tâm, ngươi thua.- Không nghĩ tới ngươi rõ ràng tu luyện thành công Thất Trọng Bạo Quyền, coi như ngươi lợi hại.

Bất quá việc này Hổ Thiên Hầu phủ chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên còn có cường giả tới tìm ngươi lấy lại công đạo.Lệ Phụng Tâm tự nhiên không cam lòng, nhưng thế thì đã sao, Thần Đô là một nơi nói lực lượng, lực lượng cường đại mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác.Lần này thất bại, lần sau tu luyện tiếp lấy lại danh dự là được, đây là chuyện rất bình thường, không thể bởi vì một lần thất bại mà nhụt chí được.Lệ Phụng Tâm có chút ít đắng chát, xoay người nói với Phong Phi Vân:- Đạo hữu, hôm nay. . .- Không có việc gì, Bộ Tuấn, đi ra cùng Đường công tử so mấy chiêu đi.Phong Phi Vân cố ý phân phó nói:- Nhường cho Đường công tử một chút, đừng làm rộn tai nạn chết người đấy.- Thiếu chủ, vâng!Sau lưng Phong Phi Vân đi ra một nam tử mặc thiết khải, cầm trong tay trường thương màu vàng, đúng là một trong bốn vị hộ vệ, tên là "Bộ Tuấn" .Bộ Tuấn trong đôi mắt mang theo vài phần lãnh ý, dẫn theo trường thương màu vàng, trên người lao ra một mảnh đám mây tử vân mênh mông cuồn cuộn, trường thương màu vàng nhanh chóng biến thành màu tím, tựa như một đầu Ma Long hung ác bay lên không mà qua vậy.Đây là một cổ Hạo Nhiên khí thế, một hồi cuồng phong từ trên người của hắn lao ra, khiến mất người ở tương đối gần đó đều bị thổi bay ra ngoài.Đường Hoàn Chân lại càng hoảng sợ, uy thế đối phương thật sự quá cường đại, quả thực là một Sát Thần xuất thế.PHỐC!Bộ Tuấn một thương liền từ dưới nách Đường Hoàn Chân xuyên qua, thương chuyển hướng, đâm rớt xuống một mảnh huyết nhục, máu tươi bắn lên cao, Đường Hoàn Chân như hồ lô lăn đất ngã lăn ra ngoài.Bốn tên thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều hét lớn một tiếng, cả đám đều triển khai bản lĩnh giữ nhà, trên bàn tay từng người đánh ra một đạo thần toa, giống như là bốn đạo thiểm điện vậy.Bộ Tuấn đánh ra một chưởng, đánh ra một đầu Long Hổ hư ảnh cao mấy chục thước, Long Hổ gào thét, Hổ thanh chấn động Bỉ Khâu Sơn.-------Chương 654: Trên vấn phật thai (2)Long Hổ đụng tới, còn chưa tiếp xúc đã trực tiếp chấn cho bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào kia phải thổ huyết, thân thể như lá rụng bay về phía sauBành bành Ngã đầy đất.Trong Bỉ Khâu Sơn bay ra một vị Thanh y tăng nhân, chính là Phật tu kiệt xuất của La Hán Viện Bỉ Khâu Am, hết sức trẻ tuổi, thanh tú trang nghiêm, duỗi ra hai ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhô lên cao điểm một cái, một mảnh vằn nước màu xanh liền hiện ra trong không khí, ngăn trở Long Hổ chi lực khổng lồ khiến người phải sợ hãi kia lại, biến thành gió mát trong núi.- A Di Đà Phật, Bỉ Khâu Am chính là nơi thanh tịnh Phật môn, thí chủ cũng đừng vọng động sát niệm.Thanh y tăng nhân chắp tay trước ngực, đứng ở giữa Bộ Tuấn và Đường Hoàn Chân, trên người mang theo một cổ thánh mang màu xanh xuất trần, tựa như một gốc Thanh Liên ngồi trên minh kính thai vậy.Tất cả đều xảy ra trong tốc độ ánh sáng, đến khi chúng tài tuấn kịp phản ứng lại thì Đường Hoàn Chân và bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều đã nằm trên mặt đất.- Đây tuyệt đối là cường giả cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ông trời...

ơ... i!

Lần này Đường Hoàn Chân xem như đụng phải tấm sắt rồi.- May mắn có Nhất Phàm thiền sư ra tay, bằng không Đường Hoàn Chân nói không chừng đã bị người thịt rồi, thiếu niên kia rốt cuộc có địa vị gì?. . .Tất cả tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều không thể bình tĩnh được nữa, tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng không phải rau cải trắng, có thể sống được năm trăm năm, đi đến chỗ nào cũng là đại nhân vật.

Đặc biệt là một đời tuổi trẻ có thể đạt tới tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã ít càng thêm ít.Hôm nay liền giết ra một vị, quả thực coi trời bằng vung, mặc dù là người của Bạo Thiên Hầu phủ cũng giết không tha.Đường Hoàn Chân cùng với bốn thiếu niên đi theo hắn đều thay đổi sắc mặt, lần này sợ là đụng phải tấm sắt rồi, chỉ một hộ vệ người ta thôi đã cường đại như vậy, trừ phi là mời đến tiểu hầu gia Bạo Thiên Hầu phủ, bằng không tuyệt đối không có khả năng địch nổi hắn.Nha hoàn Lam nhi đứng đằng sau Ngọc Thiền giờ phút này cũng cả kinh đến cái cắm cũng sắp rơi trên mặt đất, vốn nàng còn không coi trọng Phong Phi Vân mấy, nhưng giờ phút này một tên hộ vệ của người ta thôi đã cường đại như thế, vậy thì Thiếu chủ chẳng phải sẽ càng thêm lợi hại sao?Hai người Lệ Phụng Tâm và Chu Danh cũng nuốt nước bọt, mẹ nó, cái này cũng quá lừa đảo rồi, sớm biết bọn hắn cường thế như thế, mình còn nhảy ra ngoài xuất đầu làm gì chứ.

Bộ Tuấn dẫn theo trường thương màu vàng, trong đôi mắt chớp động lên Lôi Đình, trầm giọng nói:- Hòa thượng, ngươi tốt nhất cút qua một bên, mấy tên vương bát đản này chọc phải Thiếu chủ của chúng ta, hôm nay ai cũng bảo vệ được bọn họ.Nhất Phàm thiền sư như Thanh Tùng đứng nơi đó, yên tĩnh tựa như một chiếc đồng đăng ban đêm, phiêu miểu mà đen tối, cũng không có ý tránh ra.Bộ Tuấn hừ lạnh một tiếng, trên người tử khí Hạo Nhiên, thân thể biến mất tại chỗ, sau một khắc đã đến giữa không trung, trường thương trong tay phát ra một tiếng gào rú, mang theo ngàn vạn sát khí đâm xuống.Oanh!Nhất Phàm thiền sư lại điểm ra một ngón tay, đầu ngón tay nâng một mảnh màn nước màu xanh, ngăn trở lấy một thương lôi đình này của Bộ Tuấn.Bộ Tuấn thu thương lại công, tốc độ tăng thêm, tựa như có hơn mười đầu trường Long màu tím phá không mà đến, nhưng lại đều bị Nhất Phàm thiền sư hời hợt ngăn trở.Bộ Tuấn cũng đã thở hồng hộc, chiến ý trên người suy giảm, trái lại Nhất Phàm thiền sư vẫn Thanh y bồng bềnh, phong khinh vân đạm như mây xanh trên bầu trời.Chứng kiến Nhất Phàm thiền sư chặn được Bộ Tuấn đằng đằng sát khí, Đường Hoàn Chân và bốn thiếu niên cẩm y hoa bào kia rốt cục thở dài một hơi, Nhất Phàm thiền sư thế chính là anh kiệt Phật môn tuyệt đỉnh nhất trong một đời tuổi trẻ Bỉ Khâu Am, có hắn ở đây, tánh mạng mấy người mình không đáng lo nữa rồi.Những vương tôn công tử, thiên kim quý tộc, tiên môn tài tuấn trên Vấn Phật Thai, cả đám đều liên tục gật đầu, Bỉ Khâu Am không hổ là Phật môn thánh địa, tu vị của Nhất Phàm thiền sư đủ để đưa thân vào hàng ngũ Vương giả một đời tuổi trẻ.- Bộ Tuấn, trở về đi!

Ngươi không phải đối thủ của hòa thượng kia đâu!Phong Phi Vân đối với hòa thượng không có nửa phần hảo cảm, vừa nhìn thấy hòa thượng, liền khiến hắn nghĩ tới lão lừa trọc rượu thịt hòa thượng kia.Bộ Tuấn hậm hực lui trở về, khom người nói:- Thiếu chủ, ta làm nhục sứ mạng.- Không sao, không sao.Phong Phi Vân cười cười, sau đó hai mắt mang theo tà mang, chăm chú vào trên người Nhất Phàm thiền sư, nói:- Hòa thượng, ngươi nên rõ ràng một chuyện, Đường Hoàn Chân vũ nhục bằng hữu của ta, năm người bọn hắn phải quỳ trên mặt đất xin lỗi bằng hữu ta, bằng không thì, ta dám cam đoan, hôm nay sẽ chết rất nhiều người đấy!Tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, thiếu niên trước mắt này khẩu khí cũng quá lớn đi, nơi này chính là Thần Đô, nơi tuyệt đại thiên tài hội tụ, cho dù ngươi từng ở nơi khác xưng vương xưng bá, nhưng sau khi đi vào Thần Đô cũng phải an phận.Nói đến Bạo Thiên Hầu Phủ cũng không phải dễ trên, muốn đánh bại Đường Hoàn Chân không khó, nhưng muốn hắn quỳ xuống nói xin lỗi một nữ nhân thì tuyệt đối không thể nào.Nhất Phàm thiền sư hai mắt thanh tịnh tựa như hai tòa bích đầm, nói:- A Di Đà Phật, thí chủ, quyết không thể sát sanh ah!Lúc này, dưới Vấn Phật Thai ruyền đến từng đạo âm thanh xé gió, có hai đạo hào quang phía sau tiếp trước phóng qua Phật bích, cơ hồ đồng thời đáp xuống trên Vấn Phật Thai.Hai người này đều là nhân kiệt tuấn lãng thần phong, quần áo trên người ngăn nắp, đeo bảo quang áo giáp, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí huyết sôi trào, chỉ riêng khí tức thôi đã như hai đầu Đại Giang nước cuộn trào rồi.- Lệ Phụng Tiên, ngươi đi Vạn Tượng Tháp tu luyện nhiều năm như vậy, ngược lại cũng có chút bổn sự ah!Một người trong đó thân cao tám thước nói.Lệ Phụng Tiên cười nói:- Đường Ngạo, nghe nói ngươi bái nhập vào môn hạ một vị ẩn sĩ cao nhân, tu hành cũng không kiên nhẫn ah!Đến đúng là hai vị tiểu hầu gia của Hổ Thiên Hầu Phủ và Bạo Thiên Hầu Phủ.Trong đó Lệ Phụng Tiên càng là con trai trưởng của Hổ Thiên Hầu, ở Vạn Tượng Tháp cùng Phong Phi Vân coi như có vài phần giao tình, hôm nay Lệ Phụng Tiên đã vượt qua Địa Kiếp, đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Đường Ngạo lỗi lạc đứng ở trên Vấn Phật Thai, đôi mắt hổ quét nhìn thiên tài nhân kiệt ở đây, trầm giọng nói:- Dạ đại gia sẽ lập tức lên Vấn Phật Thai, tất cả mọi người yên lặng cho ta, nếu ai dám phát ra một tia thanh âm, quấy rầy Dạ đại gia dâng hương, vậy thì đừng trách Đường mỗ không khách khí.Đường Ngạo và Lệ Phụng Tiên cũng là nhạc mê của Dạ Tiêu Tương, hai người bọn họ cố ý chạy đến trước một bước, chính là vì khống chế cục diện ở Vấn Phật Thai, sợ gây ra náo động.-------Chương 655: Cường thế đến cùngĐây chính là hai vị Tiểu Hầu gia, người thừa kế hầu tước tương lai của Thiên Hầu Phủ, đại biểu cho ý chí Thiên Hầu Phủ, thân phận địa vị xa không phải Lệ Phụng Tâm và Đường Hoàn Chân có thể so sánh được, ở đây quả thật không có mấy người dám khiêu chiến bọn họ.Cho nên Đường Ngạo vừa lên tiếng, lập tức toàn bộ Vấn Phật Thai đều yên tĩnh lại, chúng tu sĩ đều có chút lui về phía sau.Bộ Tuấn âm thanh lạnh lùng nói:- Vậy chỉ sợ không được, coi như là Thiên Vương lão tử tới dâng hương, vậy cũng phải đợi đến lúc mấy tên vương bát đản này quỳ xuống đất xin lỗi Ngọc Thiền cô nương rồi hẳn nói sau.Ở đây đã sớm yên lặng một mảnh, thanh âm của Bộ Tuấn quả thực toàn trường đều có thể nghe được thập phần rõ ràng.Phong Phi Vân đứng ở phía trước nhất, tự nhiên cũng có thái độ này.Ở thời điểm này, hai vị Tiểu Hầu gia mới phát giác được tình thế trên Vấn Phật Thai không đúng.Đường Hoàn Chân nhìn thấy Đường Ngạo chạy đến, quả thực vui như lên trời, từ trên mặt đất đứng lên, nhấc cánh tay như sắp rơi xuống khỏi bờ vai lên, chạy đến sau lưng Đường Ngạo nói:- Nhị ca, tiểu tử kia muốn ta quỳ xuống xin lỗi một kỹ nữ, còn nói kỹ nữ này là một vị đại gia, đây quả thực là đang vũ nhục Dạ tiên tử, ở Thần Đô chỉ có Dạ tiên tử mới có thể được xưng là 'Đại gia' thôi.- Thì ra ngươi khiến Thiên Hầu Phủ mất mặt, trở về lại thu thập ngươi.Đường Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Hoàn Chân, Đường Hoàn Chân đối với vị nhị ca này kính sợ không hiểu, vội vàng cúi đầu xuống, liên thanh ứng phải.Đường Ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lông mày có chút nhíu một cái, tự nhiên cảm nhận được khí tức cường đại từ trên người Phong Phi Vân truyền đến, đây tuyệt đối là một vị cường giả, cũng không biết có địa vị gì nữa.Ngược lại là Lệ Phụng Tiên sau khi trông thấy Phong Phi Vân trên mặt chợt hiện lên thần sắc vừa mừng vừa sợ, trực tiếp nghênh qua nói:- Phong huynh, sau khi đi vào Trung Hoàng Phủ cũng không đến Hổ Thiên Hầu Phủ gặp mặt ta, cái này thật không xứng là bạn chí cốt a!Phong Phi Vân hàn huyên nói:- Ta cũng chỉ là mới tới Trung Hoàng Phủ, còn chưa vào Thần Đô.Lệ Phụng Tiên nhẹ gật đầu, có chút lo lắng nói:- Diêm Vương Hủ Huyết trên người ngươi. . .- Việc này để sau hẳn nói.Phong Phi Vân cũng không muốn để mọi người biết rõ bí mật mình đã hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết.Lệ Phụng Tiên thấy Hổ Thiên Hầu Phủ Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều ở đây, vì vậy liền đi tới, hỏi thăm bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đã sớm khiếp sợ không hiểu, thiếu niên này vậy mà là người quen cũ của Tiểu Hầu gia, hơn nữa nhìn bộ dáng Tiểu Hầu gia đối với hắn còn phải lễ ngộ ba phần.Lệ Phụng Tâm nói lại mọi chuyện một lần, sau đó vụng trộm dò hỏi:- Đại ca, hắn rốt cuộc là ai thế?- Ngươi không biết hắn là ai?Lệ Phụng Tiên cảm thấy kinh ngạc.Lệ Phụng Tâm xấu hổ cười, giờ phút này mới phát hiện, mình tới giờ quả thật còn chưa hỏi qua tên đối phương là gì?- Hắn chính là thám hoa lang trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》!Lệ Phụng Tiên nói.- Cái gì?

Yêu Ma Chi. . .

Tử. . .Lệ Phụng Tâm kinh hãi giật mình không hiểu chằm chằm vào thiếu niên đứng đằng kia, đây chính là Yêu Ma Chi Tử đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, chiến lực xếp hạng thứ ba trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 trong truyền thuyết kia sao?Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều có cảm giác như hai chân nhũn ra, đầu choáng váng, mình rõ ràng cùng Yêu Ma Chi Tử xưng huynh gọi đệ, cái này mẹ nó nếu mang đi khoát lát với đệ tử Thiên Hầu Phủ khác, cam đoan là một chuyện rất có mặt mũi a!Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hai luồng hỏa diễm đỏ thẫm, trong hỏa diễm bao vây lấy hai bóng dáng Phượng Hoàng, hai đạo xích mục hỏa mang từ trong ánh mắt bay ra, đánh lên trên người Đường Ngạo, trực tiếp khiến áo giáp trên người Đường Ngạo cũng bị thiêu đốt lên.Đường Ngạo biến sắc, trong đan điền tuôn ra một mảnh Tử Phủ hào quang, bốn mươi chín đạo hàn khí chạy khắp toàn thân mới dập tắt được ngọn lửa kia, nhưng áo giáp trên người vẫn bị đốt đến không còn, vẫn còn bốc lên từng sợi khói đen.Đường Ngạo tế ra một khối thần thiết màu trắng, chính là là một khối thiết tự nhiên thai nghén ra, chừng một xích vuông, lộ ra hình bát giác, tay che ở trước người, nghiêm nghị nói:- Ngươi đến cùng là người nào?

Có biết đắc tội với Bạo Thiên Hầu Phủ ta thì ở Thần Đô sẽ nửa bước khó đi không?- Ngươi không cần biết rõ.Phong Phi Vân lúc nói lời này, trên chân liền triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tiếng nói còn chưa rơi xuống đã đứng ở trước người Đường Ngạo.Tốc độ này quả thực nhanh đến quá phận, ngay cả cường giả như Đường Ngạo cũng chỉ có thể thấy được một tia hư ảnh sau đó Phong Phi Vân đã đứng cách hắn ba bước.Đường Ngạo có thể trở thành Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, tự nhiên cũng có chỗ hơn người của mình, tuy rằng trong lòng giật mình, nhưng lại không bị sợ, điều động lấy Tử Phủ linh khí toàn thần, đánh vào thần thiết màu trắng, "Oanh", một mảnh hỏa diễm màu trắng từ trong thần thiết toát ra, ngưng tụ thành một mảnh mây lửa.Đường Ngạo tuy rằng cũng là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng so với tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bình thường cường đại hơn rất nhiều, trong thân thể đã chuyển hóa ra hơn một ngàn bảy trăm đạo Tử Phủ linh khí.Oanh!Phong Phi Vân tiện tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh bay màu trắng thần thiết, tính cả Đường Ngạo ra ngoài, trên người truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy, hung hăng ngã trên mặt đất.Phong Phi Vân ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn là đã có thể đánh bại nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhất trọng, hôm nay đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, càng sắp đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đối phó với loại nhân vật như Đường Ngạo quả thật không cần hao phí bao nhiêu khí lực.Chỉ tiện tay một chưởng đã đánh gục Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, cái này cũng quá tùy ý đi, quả thực giống như đập bay một con muỗi vậy.Một màn này quả thực quá khiếp người rồi, chấn kinh tất cả mọi người ở đây.Đương nhiên ở đây cũng có thiên tài tuấn kiệt tuyệt đỉnh, bọn họ đều đang âm thầm suy đoán lai lịch của thiếu niên này, có thể có được thực lực như vậy, tuyệt đối không thể nào là loại không có tiếng tăm gì được.Đường Ngạo ngã trên mặt đất, trong miệng đang không ngừng ho ra máu, kinh hãi trong mắt càng đậm, quả thực không thể tin được mình lại bị bại nhanh như vậy.Đường Hoàn Chân và bốn thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều co rút, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới bọn hắn, bọn hắn cũng không kìm lòng được lui về sau, thẳng đến khi thối lui đến mép Vấn Phật Thai, bên cạnh vách núi mới ngừng lại được.- Các ngươi không nói xin lỗi sao?Khí thế trên người Phong Phi Vân giống như một tòa núi lớn cuồn cuộn nghiền ép qua, ép khiến năm người này ngay cả hô hấp cũng không thông.-------Chương 656: Thám Hoa lang (1)Phong Phi Vân triển khai bốn mươi đạo thần thức trên người, một cổ uy áp khổng lồ vô hình bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn hắn, muốn bọn hắn khuất phục.- Ta. . .

Ta. . .Đường Hoàn Chân cũng đã bị dọa, sao lại chọc phải một Sát Thần như vậy chứ, hắn đã sớm hối hận muốn chết, nhưng muốn hắn quỳ xuống nhận sai với một nữ nhân, đối với loại con cháu dòng chính Thiên Hầu Phủ cao ngạo như bọn hắn mà nói, thật sự rất khó.PHỐC!Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, trực tiếp xuyên thủng mi tâm một thiếu niên cẩm y hoa bào, lộ ra một lỗ máu lớn bằng ngón tay, một đạo huyết tuyền từ trong mi tâm của hắn bắn ra.Thân thể vị thiếu niên kia ngã ngửa ra sau, rơi xuống vách núi vạn trượng, rơi đến hài cốt không còn.Cơ bắp trên mặt bốn người còn lại đồng loạt run rẩy, thiếu chút nữa đã bị dọa đến quỳ trên mặt đất.- A Di Đà Phật, thí chủ, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật!Nhất Phàm thiền sư như mây xanh phiêu lạc đến sau lưng Phong Phi Vân.Hòa thượng này hết sức trẻ tuổi, bộ dáng đại khái chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Làn da trên người trơn bóng như ngọc, không có nửa phần khuyết điểm nhỏ nhặt, quả thực giống như một Ngọc Phật tinh điêu tế trác vậy.Đặc biệt là tám cái giới ba trên đầu hắn, sáng chói tựa như tám khỏa ngôi sao vậy, tản mát ra kim mang dịu dàng, mang đến cho người cảm giác hết sức trang nghiêmPhong Phi Vân không cần quay người cũng có thể cảm giác được, trên người hòa thượng này tản ra Phật lực cường đại, xa xa không phải tuổi trẻ tài tuấn bình thường có thể so sánh được, tựa như một cây Bất Tử Phật Căn đứng ngay phía sau hắn.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Hòa thượng, ngươi tốt nhất vẫn nên đứng xa một chút, miễn cho máu tươi nhiễm lên Phật y.Bá!Một vị thiếu niên cẩm y hoa bào muốn chạy thục mạng, trực tiếp nhảy xuống tuyệt nhai vạn trượng, chân đạp một thanh phi kiếm, hóa thành một đạo vầng sáng bạch sắc bay vút điQua trong giây lát, hắn đã chỉ còn là một cái quang điểm, chạy trốn tới chân trời.Oanh!Phong Phi Vân lấy tay chỉ thiên, mây trắng trên bầu trời bắt đầu khởi động, hóa thành một cái thủ ấn cực lớn, từ trên bầu trời đập xuống, trực tiếp đánh cho tên thiếu niên đang chạy thục mạng kia thành một mảnh huyết vụ, ngay cả phi kiếm dưới chân hắn cũng thành vụn sắt.Đã có hai vị thiếu niên tài tuấn chết trong tay hắn, không ai có thể ngăn cản.Đông!

Đông!Đông!Dùng Đường Hoàn Chân cầm đầu, ba người không chịu nổi tâm lý áp bách cực lớn, đồng thời quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận sai với Ngọc Thiền, toàn thân phát run, khiếp đảm không thôi.- Ngọc Thiền cô nương, chúng ta sai rồi, đều tại chúng ta miệng tiện, chúng ta đáng chết, chúng ta nên đánh.- Ngọc Thiền cô nương, cầu ngươi bỏ qua cho chúng ta đi!

Chúng ta cũng không dám nói lung tung nữa.- Cầu van ngươi, cầu van ngươi...Ba người này vốn bình thường đầu là nhân kiệt tâm chí cao ngất, nhưng giờ phút này đều bị sợ đến bể mật, quỳ trên mặt đất khóc rống, không ngừng dập đầu.Phong Phi Vân nói:- Biết rõ kế tiếp nên làm thế nào rồi chứ?- Biết rõ, biết rõ, chúng ta tất nhiên sẽ xoay sở đủ một trăm vạn miếng kim tệ, tự mình đến Tuyệt Sắc Lâu tạ tội.Đường Hoàn Chân khiếp nhược nói.- A Di Đà Phật!Nhất Phàm thiền sư nhắm hai mắt lại, đọc lên một câu Phật hiệu.Bị Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia Đường Ngạo bị Phong Phi Vân đánh bại hai mắt như muốn phun ra lửa, thật sự quá xấu hổ rồi, nghịch thiên tài tuấn Bạo Thiên Hầu Phủ vậy mà lại quỳ xuống với một nữ nhân, quả thực khiến mặt mũi Bạo Thiên Hầu Phủ đều mất hết.Tất cả việc này đều là do thiếu niên trước mắt này ban tặng, Đường Ngạo lau đi vết máu nơi khóe miệng nói:- Các hạ đến cùng là người nào?- Ngươi không cần biết rõ!Phong Phi Vân hất lên ống tay áo, liền dẫn Ngọc Thiền và Lam nhi, còn có bốn vị hộ vệ rời khỏi Vấn Phật Thai, bước xuống dưới Bỉ Khâu Sơn..Tuy rằng ở Vấn Phật Thai đã đoạt hết danh tiếng, nhưng cũng đã đắc tội toàn bộ đệ tử vương công quý tộc Thần Đô, tăng thêm tuổi trẻ tài tuấn ở đây cơ hồ đều là nhạc mê của Dạ Tiêu Tương, Phong Phi Vân công nhiên ủng hộ Tuyệt Sắc Lâu Ngọc Thiền, cũng tính là đối nghịch với bọn họ.

Nếu tiếp tục lưu lại đây, nhất định sẽ kích thích tất cả mọi người bất mãn, thay vì thế còn không bằng rời đi thì tốt hơn.Phong Phi Vân đi rồi, trên Vấn Phật Thai một mảnh ầm ỹ, tất cả mọi người vào lúc này mới dám thở mạnh, cả đám đều kinh hãi không hiểu, trong lòng đều đang suy đoán thân phận của thiếu niên dám dày xéo tôn nghiêm của Thiên Hầu đệ tử kia, lá gan thật sự quá lớn, người bình thường tuyệt đối không dám làm như thế.- Có lẽ là thiếu chủ một tòa cổ tiên giáo ở Địa Tử Phủ, cũng có khả năng là truyền nhân kiệt xuất của thi động cổ xưa nào đó ở Bắc Cương Phủ.Địa Tử Phủ và Bắc Cương Phủ đã tuyên bố độc lập với Thần Tấn vương triều, nếu thật là bá chủ tuổi trẻ đến từ hai phủ này, tự nhiên sẽ không để con cháu Thiên Hầu Phủ vào mắt.- Thiếu niên này tuy rằng chỉ bức Đường Hoàn Chân quỳ trên mặt đất, nhưng lại như đánh vào mặt tất cả vương tôn công tử ở Thần Đô, tương đương với đã đắc tội toàn bộ tuổi trẻ tài tuấn ở Thần Đô, những Vương giả một đời tuổi trẻ kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.Thần Đô vương công quý tộc rất nhiều, thiên tài tuấn kiệt quá nhiều, mặc dù Đường Ngạo chính là Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, cũng không thể xem là tài tuấn cao cấp nhất, càng không cách nào tiến vào hàng ngũ Vương giả một đời tuổi trẻ.Đường Ngạo chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào Lệ Phụng Tiên ý cười đầy mặt, nói:- Hắn rốt cuộc là người phương nào?Tuổi trẻ tài tuấn, thiên kim quý tộc ở đây đều thấy Lệ Phụng Tiên cùng thiếu niên ban nãy trò chuyện với nhau thật vui, hiển nhiên là người quen biết cũ, có lẽ chỉ có hắn mới biết được thân phận thật sự của thiếu niên kia.Lệ Phụng Tiên cười nói:- Ta cũng không phải một người bán đứng bằng hữu, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn chính là một vị trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, tự mình đoán đi.Tất cả mọi người ngược lại hít một hơi hơi lạnh, thì ra là một vị thiên tài cấp bậc sử thi đại tân sinh, đây chính là nhân vật cấp bậc Vương giả trong một đời tuổi trẻ, như vậy có thể đánh bại Đường Ngạo cũng là bình thường.Nhưng rốt cuộc là vị nào trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 đây?- Đa tạ Phong công tử.Ngọc Thiền đột nhiên dừng bước, có chút nghiêng người, hướng Phong Phi Vân hành lễ.Đôi mắt đẹp của nàng mang theo bọt nước óng ánh, Phong Phi Vân vì danh dự của nàng, tình nguyện đắc tội Bạo Thiên Hầu Phủ, thử hỏi thiên hạ có bao nhiêu nam nhân có thể làm được như thế?Phong Phi Vân đỡ nàng lên, cười nói:- Vốn là ta mời ngươi đi Vấn Phật Thai, ngươi bị bọn hắn vũ nhục, ta tự nhiên có trách nhiệm giúp ngươi đòi công đạo.

Ta nếu không làm vậy, người khác sẽ nói nữ nhân bên cạnh Phong Phi Vân bị người khi dễ cũng không biết hoàn thủ, lời này truyền đi, về sau ta còn lăn lộn ở Thần Tấn vương triều thế nào nữa?-------Chương 657: Thám Hoa lang (2)Ngọc Thiền nhịn không được nín khóc mà cười, rốt cục hiểu rõ Hồng Nhan tỷ tỷ tại sao lại chung tình với lãng tử này, kỳ thật hắn có đôi khi lại thật đáng yêu, ít nhất biết làm thế nào để nữ hài tử vui vẻ.Lam nhi nghe được Phong Phi Vân tự mình nói ra ba chữ "Phong Phi Vân" thì khuôn mặt liền biến đổi, bờ môi màu son há lớn, hưng phấn nói:- Ngươi chính là Thám Hoa lang của 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân?

Đến cùng có phải là ngươi không?Nha hoàn này trực tiếp nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đã khiến Phong Phi Vân ngã xuống đất.Phong Phi Vân bị hỏi đến có chút sững sờ, nói:- Cái này...

Ta đích thật là Phong Phi Vân, nhưng Thám Hoa lang trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 là chuyện gì thế?Lam nhi sau khi được Phong Phi Vân trả lời thuyết phục thì lại càng thêm rung động, tựa như mê trai nói:- Đây là bảng đơn mới công bố không lâu trước, trên đó ghi chép hai mươi vị thiên tài cấp bậc sử thi đỉnh tiêm cao cấp nhất Thần Tấn vương triều, chia làm 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, mỗi bảng có mười danh ngạch.- 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 chỉ chính là mười vị thiên tài cấp bậc sử thi thành danh lâu năm, đương nhiên cũng không tính là già, trong bọn họ lớn tuổi nhất cũng không được bốn mươi tuổi.

Đối với Tu tiên giả mấy trăm năm niên kỷ mà nói, bọn hắn còn rất trẻ, chỉ bất quá đám bọn hắn đã thành danh gần hai mươi năm, cho nên mới được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi thành danh lâu năm.- 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 chỉ chính là mười vị thiên tài cấp bậc sử thi tân sinh, mười vị thiên tài tuổi trẻ này đều chỉ chừng hai mươi tuổi, hoặc là dưới hai mươi tuổi.

Tuy rằng nội tình không thâm hậu bằng thiên tài cấp bậc sử thi thành danh lâu năm, nhưng đều là nhân vật kinh thiên động địa, trong đó có mấy người kinh tài tuyệt diễm thực lực cũng không yếu hơn so với thiên tài cấp bậc sử thi thành danh lâu năm yếu bao nhiêu.Lam nhi nói rất trôi chảy, loại thiếu nữ mới lớn như nàng, quả thật đang là thời điểm cuồng thần tượng, mà thiên tài cấp bậc sử thi chính là đối tượng mà các nàng sùng bái.Phong Phi Vân nói:- Ta chính là Thám Hoa của 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》?- Đúng vậy!

Đúng vậy! 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 là theo như tổng hợp thực lực và tu vị của thiên tài sử thi để tiến hành bài danh, cũng không phải theo như thiên phú xếp đặt, nếu theo như thiên phú bài danh thì ngươi nhất định là Trạng Nguyên lang của 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 rồi!Lam nhi sợ Phong Phi Vân ngại bài danh quá thấp mà bất mãn.Phong Phi Vân nói:- Vậy Trạng Nguyên và Bảng Nhãn của 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 là ai?Lam nhi nói:- Trạng nguyên chính là đương triều La Phù công chúa, La Phù công chúa sau khi lưu danh Thánh Bi thì tu vị tiến nhanh, thiên tư bay vọt, thực lực đã không hề yếu hơn những người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, chỉ là vì tuổi nàng quá nhỏ, cho nên đã trở thành đệ nhất nhân trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.Điểm này ngược lại cũng nằm trong dự liệu của Phong Phi Vân, La Phù công chúa trước khi chưa lưu danh Thánh Bi tu vị cũng đã thâm bất khả trắc, sau khi lưu danh Thánh Bi, mượn nhờ lực lượng Thánh Bi tu vị lại đột phá một cảnh giới, càng một lần hành động bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi.Dùng thực lực của La Phù công chúa hiện giờ, đoán chừng đã cùng trình độ với bọn người Vô Hà công tử, Yến Tử Vũ rồi.- Bảng Nhãn chính là Tiểu Tà Ma của Phong gia, nghe nói nàng là người nhỏ tuổi nhất trong thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng tu vị lại đuổi thẳng thiên tài cấp bậc sử thi thành danh lâu năm, bởi vì nàng rất ít giao thủ với người nên thực lực không dễ phán đoán, cho nên bài danh mới sau La Phù công chúa, liệt hàng thứ hai trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.Phong Phi Vân nhịn không được lộ vẻ mĩm cười, Tiểu Tà Ma đích thật là một quái thai, cũng là người lười nhát nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh đến kinh người duy nhất mà Phong Phi Vân được gặp.Kỳ thật Phong Phi Vân đối với Tiểu Tà Ma cũng không có ác cảm, tiểu nha đầu này tuy rằng hơi tà một chút, nhiều khi ra bài không theo lẽ thường, nhưng lúc Phong Phi Vân bị nhốt trong tộc ngục nàng lại như một thân muội muội, luôn đến trêu chọc cho Phong Phi Vân vui vẻ, đưa rượu ngon thức ăn ngon đến cho hắn, còn hát hắn nghe nữa.Luận tu vị, Tiểu Tà Ma quả thật cao hơn Phong Phi Vân lưỡng đến ba cảnh giới, bài danh ở trên Phong Phi Vân coi như là hợp lý.Chợt, một cổ khí tức cường hoành đến khủng bố từ dưới núi rất nhanh truyền đến, một mực truyền lên trên Bỉ Khâu Sơn.Phong Phi Vân hiểu được quan khí, liếc nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời một mảnh Long tranh Hổ khiếu, Trường Long màu vàng và Mãnh Hổ màu vang quấn quanh lấy nhau, diễn hóa ra một cổ vương giả khí chấn nhiếp nhân tâm, khí này giống "Cửu Ngũ Chí Tôn Thân", loại khí tượng này tựa như quân vương thống trị thần dân, có thể đè ép xuống khí tượng của các tu sĩ khác.Người còn chưa tới, khí đã đến trước.Xem khí, liền biết được người đến là ai.- Người có thể có được khí tượng Cửu Ngũ Chí Tôn Thân, cũng chỉ có Đông Phương Kính Thủy thôi.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, , ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy một mảnh hung thần chi vân từ dưới núi bắt đầu khởi động lên, mang đến cho người một cảm giác gấp gáp.Đông Phương Kính Thủy, đệ nhất cường giả một đời tuổi trẻ Ngân Câu gia tộc, tám tuổi có thể khiêng đỉnh, mười tuổi tu đạo, mười hai tuổi tu ma, 14 tuổi Thần Thông đại thừa, tà khí lẫm nhiên, giết người như ngóe, từ đó về sau trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thất bại.Bốn năm trước, Phong Phi Vân từng gặp gỡ Đông Phương Kính Thủy một lần, lúc ấy tu vi của hắn cũng đã cường hoành đến tình trạng đáng sợ, một quyền có thể đánh nát một tòa núi lớn, hôm nay bốn năm qua đi, không biết tu vi của hắn đã đến mức nào rồi nữa?Phong Phi Vân thu liễm "Thế" trên người, đứng ở bên cổ đạo, dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy Đông Phương Kính Thủy mặc tê da nhuyễn giáp, bọc lấy hồ cừu trắng nõn không nhiễm một tia tạp sắc, trên bờ vai lỗ võ hữu lực phủ lên áo choàng màu đỏ tươi, đón gió mà phiêu, từ dưới núi đi nhanh lên.Gió lạnh gào thét, lá rụng bay tứ tung.Phía sau của hắn, một cỗ hương xa màu tím nghiền đè nặng một mảnh hư vân, bị bốn đầu tử hạc linh tuấn kéo đi, hương lên trên Bỉ Khâu Sơn.Phía sau hương xa màu tím kia đi theo sáu, bảy vị tuổi trẻ tài tuấn khí tức khổng lồ, đều là cảnh giới Thiên Mệnh, đều là nhân vật bá chủ một đời tuổi trẻ lai lịch bất phàm.Chỉ là đám bá chủ một đời tuổi trẻ kia lại cực kỳ kiêng kị Đông Phương Kính Thủy, cách hắn khá xa.Trong hương xa màu tím kia rốt cục là nữ tử thế nào, vậy mà khiến nhiều tuổi trẻ tài tuấn vì nàng mà si mê như vậy?Hương xa màu tím càng ngày càng gần...-------Chương 658: Thần đô (1)Bốn đầu linh hạc màu tím, một cỗ hương xa màu tím, tựa như tiên nhân tọa giá, từ từ từ bên người bọn người Phong Phi Vân lướt qua.Trên hương xa màu tím, ngồi bốn thị nữ áo tím, trên đầu cột búi tóc, quấn quít lấy thư lưu, ánh mắt của các nàng coi trời bằng vung, giống như tùy tùng bên người thần tiên vậy.Hương xa đi qua, không có nửa phần dừng lại, trực tiếp hướng về Vấn Phật Thai mà đi!Đông Phương Kính Thủy lúc đi qua bên người Phong Phi Vân thoáng liếc nhìn hắn, cũng không biết là có nhận ra Phong Phi Vân không nữa?Có lẽ đã chỉ xem hắn như một người đi đường giáp, dù sao mấy năm qua đi, Phong Phi Vân đã không còn là mao đầu tiểu tử trẻ tuổi như trước nữa, hôm nay khí vũ hiên ngang, dáng người cao ngất, tu vị càng không biết cao gấp bao nhiêu lần, không phải lúc trước có thể so sánh được.Những tài tuấn cấp bậc bá chủ một đời tuổi trẻ kia cũng nối đuôi nhau mà qua, không có ai liếc mắt nhìn bọn người Phong Phi Vân lấy một cái.- Thật sự là ngạo khí!Một vị hậu vệ sau lưng Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng.Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ nói:- Người ta là anh kiệt danh khắp thiên hạ, tự nhiên có tiền vốn ngạo khí, chúng ta đi thôi!Phong Phi Vân mang theo bốn vị hộ vệ xuống Bỉ Khâu Sơn, ở bên bến tàu dưới chân núi từ biệt với Ngọc Thiền, nàng cùng Lam nhi leo lên một chiếc cổ thuyền của Tuyệt Sắc Lâu, hướng phía Thần Đô mà đi.

Lúc chia tay, Lam nhi không ngừng thỉnh cầu Phong Phi Vân nhất định phải đi Tuyệt Sắc Lâu, thẳng đến khi Phong Phi Vân đáp ứng nàng, nàng mới hưng phấn rời đi.Trên Tấn Hà, sóng nước dậy sóng, cổ thuyền đã đi xa.Phong Phi Vân đứng ở bên bờ sông, cảm xúc trong lòng không cách nào bình tĩnh được, thần tượng của Thủy Nguyệt Đình vậy mà lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều, cái này không khỏi cũng quá xảo hợp rồi.Động Phương Tịnh Nguyệt cùng Thủy Nguyệt Đình lớn lên cực kỳ tương tự, nói cách khác nàng cùng thần tượng cũng thập phần tương tự, điểm này, những tiền bối kia của Ngân Câu gia tộc không có khả năng không thấy, rất có thể cũng đã điều tra qua lai lịch thần tượng.Ngân Câu gia tộc ở Thần Đô lực lượng khổng lồ, đây chính là một trong Tứ đại môn phiệt, dùng lực lượng của bọn hắn, nhất định sẽ tìm được càng nhiều manh mối hơn nữa, có lẽ có thể bắt tay từ Ngân Câu gia tộc.Phong Phi Vân hiện giờ nắm giữ được hai manh mối:Thứ nhất, Tấn Hà bá miếu;Thứ hai, Ngân Câu gia tộc.- Phong Đại thiếu chủ, hôm nay ngươi lấy hết danh tiếng, thật cao hứng a!Vạn Hương Sầm mang theo hai nha hoàn áo tím đi tới sau lưng Phong Phi Vân, sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên nàng đã biết rõ chuyện xảy ra trên Vấn Phật Thai.Phong Phi Vân không nói một lời, cũng không có ý tứ trả lời.- Chúng ta lần này tới Thần Đô, tất cả đều phải làm việc điệu thấp, vì một nữ nhân không liên quan, ngươi rõ ràng đắc tội Bạo Thiên Hầu Phủ, đắc tội cả phân nửa vương công quý tộc ở Thần Đô, cái này đối với chúng ta sẽ rất bất lợi.Vạn Hương Sầm có chút tức giận.- Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.Phong Phi Vân thản nhiên nói.Nói xong lời này, hắn trực tiếp leo lên Hồng Nha Phi Hạm, những tu sĩ trẻ tuổi tiến đến Bỉ Khâu Am quan sát thần tượng, cũng lục tục ngo ngoe quay về, Hồng Nha Phi Hạm muốn lần nữa xuất phát, trực chỉ Thần Đô.Vạn Hương Sầm khuôn mặt như tuyết, lạnh như băng khiếp người, đặc biệt là lúc thấy bộ dáng không để nàng vào mắt kia của Phong Phi Vân thì trong lòng lại càng thêm khó chịu.Nàng cảm giác, cảm thấy, Phong Phi Vân nên dựa theo kế hoạch nàng đề ra để làm mới chính xác nhất.Ầm ầm!Hồng Nha Phi Hạm xuất phát.Sóng nước bị kích thích, trở mình đãng ra sóng nước cao hơn 10m, tựa như một đóa sóng nước phiêu phù vậy.Từ Bỉ Khâu Am đến Thần Đô, chỉ có gần nửa ngày đường thủy, dùng tốc độ của Hồng Nha Phi Hạm, trước khi trời tối là có thể đến nơi- Ta vừa nhận được tin tức, Ngọa Long Sinh đã đến Thần Đô, tối nay sẽ định ngày hẹn chúng ta.Vạn Hương Sầm nói ra.Ngọa Long Sinh, chính là truyền nhân kiệt xuất nhất Binh Tiển thi động.Có thể trở thành cường giả đệ nhất một đời tuổi trẻ thi động truyền thừa cổ xưa, Ngọa Long Sinh tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, mặc dù không đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng chiến lực cùng cảnh giới cũng không hề dưới thiên tài cấp bậc sử thi.Hơn nữa, người này là cường giả thành danh lâu năm, là n nhân vật cùng thế hệ với những người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.Phong Phi Vân nói:- Hắn vì sao lại vội vã gặp chúng ta như vậy?- Chuyện này thì ta không biết được?Vạn Hương Sầm nói.Phong Phi Vân nghĩ tới hộp Huyền Ngọc màu đen trong Giới Linh Thạch kia, tà khí đầm đặc đến quá phận, Phong Mặc rốt cuộc đưa thứ gì cho Binh Tiển thi động?Trên hộp Huyền Ngọc màu đen có khắc lục cấm vân, viết lấy quỷ tượng, mặc dù là Phong Phi Vân cũng không thể nào mở ra được.Trung Hoàng Phủ, chính là Thần Tấn vương triều bát đại phủ chi nhất, vô luận là diện tích địa vực hay là nồng độ linh khí, mật độ nhân khẩu, các phủ khác đều không thể nào sánh được.Có thể nói, một cái Trung Hoàng Phủ, một cái Địa Tử Phủ, hai cái động phủ này cộng lại, cũng đã chiếm gần nửa diện tích địa vực Thần Tấn vương triều, tám tầng nhân khẩu, tuyệt đại đa số tiên giáo, gia tộc đều thành lập ở chỗ này, là Trung Nguyên nội địa.Trong đó, Trung Hoàng Phủ tổng cộng chia làm 148 quận.Địa vực mỗi quận đều rộng lớn, vô biên vô hạn, có vài chục ức người sinh tồn, tiên môn mọc lên san sát như rừng, gia tộc chi chít như sao trên trời, thiên tài tuấn kiệt tầng tầng lớp lớp.Toàn bộ Trung Hoàng Phủ đều được nắm giữ vững vàng trong tay triều đình, thiết lập "Phủ chủ", mỗi một quận đều có "Quận chúa", dưới quận có "Thành", dưới thành có huyện nha, cổ trấn, thôn lạc.Một tầng một tầng, giống như hình thang, một mực được nắm giữ trong tay triều đình.Kỳ thật Trung Hoàng Phủ chính là hạch tâm cả Thần Tấn vương triều, cho dù Thất phủ khác đã loạn đến lật trời, chỉ cần Trung Hoàng Phủ không loạn, như vậy Thần Tấn vương triều vẫn có thể vững như Thái Sơn, cho nên mặc dù hiện giờ Bắc Cương Phủ, Địa Tử Phủ, Nam Thái Phủ đã thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình, nhưng ở Thần Đô vẫn không thấy nửa phần không khí khẩn trương, vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa cường thịnh, như thái bình thịnh thế.Thần Đô, ở vào bắc đẩu vị Trung Hoàng Phủ, lại tên là "Thần Quận", cũng có nghĩa là địa vực toàn bộ một quận đều là phạm vi Thần Đô.Nơi này là trung tâm Thần Tấn vương triều danh xứng với thực, cơ hồ tất cả thế lực tu tiên trong thiên hạ đều có nhãn tuyến, phụ đệ, nhân mạch của mình ở Thần Đô, tụ tập văn hóa và Tu tiên giả đến từ thiên nam địa bắc, cơ hồ không ai có thể đi khắp Thần Đô, tòa Đại thành đệ nhất thiên hạ này quả thực bao hàm toàn diện, thiên hạ khó có thể tìm ra nơi thứ hai như thế.Thần Đô tu sĩ tam vạn vạni cái này kỳ thật chỉ là số lượng tu sĩ ở trong Thần Đô, mà ở bên ngoài Thần Đô còn có một mảnh thành ngoại khu khổng lồ, phương viên chừng vạn dăm, tổng cộng cộng lại cũng lớn bằng một quận.-------Chương 659: Thần đô (2)Bên ngoài thành chính nơi tụ tập của một ít người không lăn lộn nổi trong thành, cũng là nơi tập kết hàng của thị trường nô lệ, thị trường mua bán dị thú các loại lớn nhất toàn bộ Thần Tấn vương triều.

Những thị trường này chiếm diện tích cực lớn, bình thường đều ở bên ngoài thành, sẽ không hội tụ trong Thần Đô.Phong Phi Vân đi xuống Hồng Nha Phi Hạm, liền gặp được thị trường nô lệ lớn nhất thiên hạ "Thiên Nhai nô lệ tràng", liếc nhìn lại đầy những người mang theo khóa sắt và xiềng chân hoặc là nô lệ bị nhốt trong lồng sắc, có cổ cương chiến nô cường tráng, nữ nô trẻ tuổi xinh đẹp, thậm chí có cả tiểu hài tử và lão nhân, sợ là có đến mấy ngàn vạn, vô biên vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối, toàn bộ đều là nô lệ tràng.- Ở Thần Đô cơ hồ mỗi quý tộc, đều có cả ngàn nô lệ, số lượng nô lệ cũng đại biểu cho thân phận và địa vị của một người ở Thần Đô.Vạn Hương Sầm nói.Trong lòng Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết thế giới này cực kỳ tàn khốc, người không có thực lực nhất định sẽ bị người nô dịch, mặc dù là một ít cường giả tu luyện, nếu đắc tội người không nên đắc tội, cũng có thể sẽ bị bán thành nô lệ đê tiện nhất.Xuống khỏi Hồng Nha Phi Hạm chính là bến tàu Thâm Thủy, Tấn Hà chảy đến vị trí này đã rộng lớn đến giống như biển cả, vô số cổ thuyền và đại hạm bỏ neo, mặc dù là Hồng Nha Phi Hạm hiếm thấy ở Nam Thái Phủ ở chỗ này cũng bỏ neo mấy chục chiếc, trên mặt nước không ngớt trăm dặm, tất cả đều là đội thuyền vân phàm treo cao.Phong Phi Vân xem như thấy được sự phồn hoa và tráng lệ của Thần Đô, hơn nữa đây chỉ mới là một góc của Thần Đô thôi.Một cỗ đồng xa do kỳ ngưu kéo dẫn theo quan đạo rộng lớn đi tới, đứng ở trước mặt bọ người Phong Phi Vân, lão giả lái xe kinh sợ quỳ rạp xuống trước mặt Phong Phi Vân, nói:- Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, rõ ràng đến chậm, xin Thiếu chủ chớ trách.Phong gia ở Thần Đô cũng có mấy trăm sản nghiệp, phủ đệ trang viên cũng có hơn mười tòa, Phong gia hiện giờ chính là thế lực lớp đứng thứ mười chín ở Thần Tấn vương triều, ở Thần Đô cũng chỉ có chút sản nghiệp ấy, kỳ thật đã rất khó coi rồi.Dù sao Phong gia mới được chỉnh hợp không lâu, thế lực còn chưa thể kéo dài quá nhanh..Lão giả lái xe này chính là quản gia một tòa phủ đệ trong đó, có tu vị Tiên Căn trung kỳ, sớm biết được Phong gia Thiếu chủ sẽ tới Thần Đô, vì vậy liền lái xe đến đây nghênh đón.- Ta cũng vừa đến thôi, đứng lên đi!Phong Phi Vân nói.Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm leo lên đồng xa, liền đi đến một tòa phủ đệ của Phong gia ở Thần Đô, bốn hộ vệ và hai nha hoàn kia cũng có cổ xa chuyên môn tiếp dẫn, một đường tiến nhập cửa Thần Đô.Rốt cục đi tới Thần Đô rồi.Sau khi tiến vào Thần Đô, Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng dưới lòng đất có một cổ linh lực chấn động cực kỳ cường đại, tựa như có Thần Long ngủ đông, Thiên Mãng vùi thi, khiến cho linh khí giữa thiên địa nồng đậm hơn nơi khác gấp mấy lần.- Có lẽ chính là Thần Đô Long Mạch trong truyền thuyết a?Kỳ thật cái gọi là "Long Mạch" cũng là một loại "Linh Mạch", chỉ là so với linh mạch bình thường càng thêm hùng hậu, căn bản không tính là Long Mạch chính thức.Phải biết rằng ở ngay Long Mạch, có thể chụp lấy một phiến đại lục.Chủ phố trong Thần Đô quả thực có thể dung nạp mấy chục đầu kỳ ngưu song song chạy đi, nơi này phóng mắt nhìn lại cơ hồ tất cả đều là tu luyện giả, những cổ thành kia ở Nam Thái Phủ so với Thần Đô, quả thực tựa như "Đom đóm" cùng "Trăng sáng" vậy, không cách nào so sánh được.Đồng xa cũng không biết đi bao lâu, xuyên qua bao nhiêu đường cái, bao nhiêu cổng cổ thành, rốt cục đi tới Phong gia phủ đệ.Đã có hơn 100 vị nha hoàn và người hầu ở bên ngoài phủ nghinh đón, cả đám đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy đồng xa đến, toàn bộ liền quỳ trên mặt đất hành lễ, đây chính là Phong gia Thiếu chủ, đại nhân vật chính thức của gia tộc a.Đây chính là nơi Phong Phi Vân đặt chân tại Thần Đô.Thần Đô là một nơi bao hàm toàn diện, ngoại trừ có người giàu nhất, có quyền lực nhất, tu vị mạnh nhất ra, cũng có nô lệ nghèo khổ nhất, bình dân đê tiện nhất.Mặc dù là Tu tiên giả cũng không ngoại lệ, nếu tu vị không đủ cao, bối cảnh không đủ cứng rắn, thì ở Thần Đô cũng chỉ có thể làm hạ nhân.Ở phía đông Thần Đô tụ tập rất nhiều tu sĩ như vậy.Nơi Ngọa Long Sinh và Phong Phi Vân ước định gặp mặt ở ngay trên một tòa đào sơn ở phái đông Thần Đô, nhân khẩu ở đây tương đối thưa thớt, có rất nhiều khu cổ thành hoang vu.Đào Sơn chính là một tòa thành trung sơn, cũng không tính hùng vĩ, nhưng trong núi lại mục đầy cây đào, mỗi khi đến xuân về hoa nở, nơi này sẽ có rất nhiều du khách.Nhưng bây giờ đang là tiết cuối thu, đừng nói là hoa đào, mà ngay cả lá đào cũng đều đã tan mất.Giờ phút này đã là đêm khuya, nơi này vốn hẳn nên không có một người, chợt, trong bầu trời đêm lại hiện lên hai đạo nhân ảnh, trên người mang theo hai cổ tà khí, tựa như u linh quỷ mị, tốc độ nhanh đến thần kỳ.Bá!Người đầu tiên rơi xuống một tòa cổ đình trong đào lâm, người này nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, nhưng đứng trên mặt đất lại như một đạo hắc ảnh tử, không thể thấy rõ thân thể chân thật của hắn.Thân thể tựa như sương mù vậy.Trong cổ đình, đã có một thiếu niên tóc tai tán loạn ở trong đó, đến trước một bước, nằm nghiêng trên mặt ghế mát.Vừa rồi trong cổ đình vốn không có người nào, nhưng chỉ trong nháy mắt bên trong đã nhiều ra một người, giống như đã nằm ở trong đó thật lâu rồi vậy.Ngay sau đó, lại có hai đạo nhân ảnh phá không mà đến, một nam một nữ, đều tốc độ cực nhanh, ở trong không khí kéo ra tàn ảnh liên tiếp, đứng ở bên ngoài cổ đình.- Hổ Ảnh, Sách Nam Phong, không nghĩ tới Ám vực chủ nhân vậy mà lại điều động hai người các ngươi đến.Trong một nam một nữ đến sau kia, nam tử kia mở miệng nói, trong thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc.Hổ Ảnh, chính là hắc ảnh tử đứng dưới cổ đình.Sách Nam Phong, chính là thiếu niên nằm trên ghế mát trong cổ đình kia.Trên Đào Sơn, Đào Mộc hoang vu, bốn Hắc y nhân này quả thực tựa như bốn u hồn, trên người mang theo một cổ khí tức âm lãnh, không ai biết rõ vì sao bọn hắn lại xuất hiện trên Đào Sơn vào lúc này cả.Hổ Ảnh thanh âm khàn khàn, từ trong ảnh tử truyền ra, nói:- Bên phía Bỉ Khâu Am đã đắc thủ rồi sao?Nam tử kia nói:- Lần này chúng ta điều động mười hai đạo nhân mã ra tay, tự nhiên là không chút sơ hở, hôm nay Dạ Tiêu Tương đã rơi vào trong tay người của ta, đang trên đường được đưa về Thần Đô.Thiếu niên vốn nằm nghiêng trong cổ đình kia nghe được ba chữ "Dạ Tiêu Tương" bỗng nhiên xoay người ngồi dậy một acis, tóc rối bời trên đầu che cả mặt mũi, cười nói:- Nghe nói Đông Phương Kính Thủy bài danh thứ ba trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 ở bên hộ tống Dạ Tiêu Tương.

Xem ra thiên tài cấp bậc sử thi trong truyền thuyết cũng không gì hơn cái này, ngay cả một nữ nhân cũng không bảo hộ được.-------Chương 660: Ngọa long sinhNữ tử trong một nam một nữ kia lắc đầu, nói:- Không phải thế, trong mười hai đạo nhân mã chúng ta điều động ra ngoài kia có đến bảy đạo đều là chết ở trong tay Đông Phương Kính Thủy, chỉ là một mình hắn lực lượng dù sao cũng có hạn, cuối cùng vẫn bị chúng ta đắc thủ.Nam tử kia nói:- Vì che dấu tai mắt người nên cao thủ môn phiệt chúng ta đã mang theo Dạ Tiêu Tương quay về theo đường bộ, bên trên muốn hai người chúng ta cùng các ngươi gặp nhau, sau đó tiến đến tiếp ứng bọn hắn, để tránh xảy ra vấn đề.Từ Bỉ Khâu Am đến Thần Đô, phần lớn đều là đi đường thủy, cũng chính bởi vì nguyên nhân này nên đi trên đường thủy rất dễ dàng bạo lộ tung tích.Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm đang đứng ngay trên đỉnh Đào Sơn, nhìn lấy tất cả bên dưới vào mắt, lời bốn người này nói cũng nghe thấy rõ ràng.- Ngọa Long Sinh này đến cùng đang giở trò quỷ gì, hẹn chúng ta gặp mặt ở Đào Sơn, bản thân lại trễ như vậy còn chưa đến!Phong Phi Vân tuy rằng là một người có kiên nhẫn, nhưng dù sao kiên nhẫn cũng chỉ có hạnVạn Hương Sầm một đôi mắt đẹp tựa như hai đạo ánh trăng, mang theo độ cong mê người, cười nói:- Hiện giờ cũng không tệ ah!

Ít nhất khiến chúng ta nghe được một đại sự có thể kinh động cả Thần Đô, Tiêu Tiên Tử, Dạ Tiêu Tương lại bị người bắt được, thật sự là thiên đại kỳ văn.

Nếu tin tức truyền này truyền đi, nhất định sẽ chấn động Thần Đô.Phía dưới, bốn Hắc y nhân ở đó đang muốn rời đi thì trên mặt đất vang lên thanh âm "Đông, đông" .Một cổ tử khí khiếp người bao trùm lấy trọn cả Đào Sơn, một cỗ Chiến Thi từ trong Đào Lâm nhảy ra ngoài, đứng ở trước mặt bốn Hắc y nhân.Cỗ Chiến Thi này mặc trên người thiết giáp tinh kim, ngực ấn lấy một tòa bảo luân, trên đầu lơ lững một tòa thạch bi, nói đúng ra cũng không phải là thạch bi, mà là một tấm phù văn cực lớn, tản mát ra từng tia hào quang trắng bệch, cùng Chiến Thi quả thực như đã liền làm một thể.Bốn Hắc y nhân đều hai mặt nhìn nhau, cực kỳ hồ nghi.Rõ ràng nhảy ra một cỗ Chiến Thi!Nam tử lỗi lạc kia trong đôi mắt mang theo hàn vụ, quét nhìn qua bầu trời đêm, trầm giọng nói:- Đến cùng là người nào đang giả thần giả quỷ?Đào Sơn trống rỗng, không có một tia thanh âm phát ra.Thiếu niên gọi là Sách Nam Phong kia giọng mỉa mai cười nói:- Không phải là một cỗ Chiến Thi sao, để cho ta tới thu thập hắn.Sách Nam Phong tuổi tác tuy rằng không lớn, nhưng thủ đoạn lại đặc biệt cao minh, trên người Tử Phủ linh khí chảy xuôi, ống tay áo cuốn lấy, liền có một mảnh đám mây màu tím bay ra, muốn thu Chiến Thi kia vào ống tay áo.Ầm ầm!Tử khí bàng bạc, uy lực khiếp nhân tâm.Tử Phủ linh khí kia chừng hơn 3800 đạo, biến thành một mảnh tử xà dài hẹp, lướt qua trong đám mây.Vị thiếu niên mặc áo đen này dĩ nhiên là một vị nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng, chiến pháp đặc biệt quỷ dị và tà khí, mà ngay cả Phong Phi Vân đang đứng trên đỉnh Đào Sơn cũng nghiêm nghị lại, bốn Hắc y nhân này hiển nhiên đều có địa vị lớn, tu vị trong một đời tuổi trẻ có thể coi là bá chủ.Chiến Thi kia lập trên mặt đất, thân thể tựa như nặng ngàn cân, trong cặp mắt chớp động ra hai đạo vầng sáng tử vong, trong tay cầm chiến kiếm rộng như ván cửa, một kiếm bổ ra ngoài, kiếm khí chém vỡ lấy tất cả Tử Phủ linh khí.PHỐC!Thiếu niên áo đen gọi là Sách Nam Phong kia trực tiếp ngửa đầu ngã quỵ, trên mặt còn có một đạo huyết vân, thẳng đến khi thân thể ngã trên mặt đất, đầu lâu mới nứt thành hai nửa, chảy xuôi ra huyết dịch màu đỏ và não trắng.Chỉ một đao.Vị nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng này đã bị cổ Chiến Thi kia lấy đi tánh mạng.Ba Hắc y nhân còn lại đều hai mặt nhìn nhau, ngược lại hít một hơi khí lạnh, đồng thời có chút lui về phía sau một bước, tu vi của bọn hắn đều không khác lắm với Sách Nam Phương, trong một đời tuổi trẻ bọn hắn đã có thể xưng bá, chưa từng gặp phải một màn quỷ dị như vậy bao giờ.- Rốt cuộc là vị tiền bối thi động nào, có thể hiện thân gặp mặt không?Hắc y nam tử kia cẩn thận nói.Đào Sơn vẫn tĩnh như xử nử, chỉ có thanh âm của gió thổi lá rụng.- Nơi này không nên ở lâu, đi!Ba người đồng thời nói.Ba Hắc y nhân còn lại cơ hồ vào cùng lúc này phân thành ba phương hướng, bay vút ra ngoài.Bọn hắn biết rõ, chuyện đêm này sợ rằng đã để lộ tiếng gió, có tuyệt đỉnh cường giả ẩn núp trong bóng tối, muốn đối phó bọn hắn, chỉ có chia nhau bỏ trốn, mới có thể còn sống đi ra khỏi Đào Sơn.Tu vi của bọn hắn đều không kém, hơn nữa tốc độ cũng nhanh đến dọa người, cho dù tu vị đối phương có cao, nhiều nhất cũng chỉ bắt được một người trong bọn họ, muốn bắt cả ba người, đó là chuyện không thể nào được.Nhưng mà...Bành, bành, bành!Ba tiếng oanh minh kịch liệt từ trong bầu trời đêm vang lên, sau một khắc, trên bầu trời rớt xuống ba đạo bóng đen, giống như ba con hắc nhạn bị đánh rơi xuống đất.Vẫn là ở dưới tòa cổ đình ở đằng kia!Ba Hắc y nhân đều miệng phun máu tươi, toàn thân miệng vết thương rậm rạp chằng chịt, giống như bị người dùng ngàn đao cắt qua vậy, co quắp trên mặt đất, đã không cách nào đứng dậy được nữa.- Rốt...

Rốt cuộc là ai?- Thật là lợi hại...- Ta chỉ thấy được một cái bóng...

Khục khục!Chẳng biết lúc nào, trong cổ đình kia đã ngồi một nam tử cường tráng, ăn mặc cường điệu, cử chỉ thong dong.Trên người hắn mang theo một cổ âm hàn chi khí, mặc dù chỉ liếc mắt một cái cũng khiến lòng người phát lạnh, đặc biệt là bờ môi mỏng kia của hắn, chỉ cần khẽ nhếch lên thôi đã khiến người có cảm giác âm tàn độc ác.Đây tuyệt đối là một loại người hung ác.Mà đồng thời khi hắn ngồi vào cổ đình, trong đình đã nhiều ra một cái bàn gỗ, một bầu rượu, hai cái ly, tất cả những thứ này nháy mắt trước kia đều không hề có.- Phong huynh, xem cuộc vui cũng đã đủ lâu rồi chứ?

Có muốn xuống uống một chén không?Nam tử này khóe miệng nhảy lên.Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm từ trên đỉnh Đào Sơn phiêu nhiên bay xuống, đứng ở bên ngoài cổ đình, nhìn thoáng qua ba Hắc y nhân nằm trên mặt đất kia, liền đi thẳng vào trong cổ đình.Phong Phi Vân không chút khách khí, liền ngồi ở đối diện nam tử kia, cười nói:- Ngọa Long Sinh không hổ là đệ nhất cao thủ một đời tuổi trẻ Binh Tiển thi động.Tuy rằng Phong Phi Vân chưa từng gặp qua người trước mắt này, cũng chưa từng gặp qua Ngọa Long Sinh, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này chính là Ngọa Long Sinh.Người bình thường khẳng định không dám nhìn vào mắt Ngọa Long Sinh, nhưng Phong Phi Vân lại thản nhiên nhìn tới, phát hiện vị thiên kiêu Binh Tiển thi động này dĩ nhiên là một tên "Độc Nhãn Long", chỉ có một con mắt phải, mắt trái hắn bị vải da màu đen che lấy, dùng một cái khóa sắt chốt ở sau ót.Chỉ là như thế, liền khiến hắn lộ ra càng thêm hung ác.Ngọa Long Sinh liếc qua Phong Phi Vân, nói:- Biết rõ ta vì sao hẹn các ngươi tới gặp mặt sớm không?-------Chương 661: Chia ra ba đường (1)Xem ra là có liên quan đến mấy vị nhân huynh này rồi.Phong Phi Vân ánh mắt liếc qua ba Hắc y nhân nằm bên ngoài cổ đình kia.Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, hiển nhiên là Ngọa Long Sinh đã sớm nhận được tin tức, biết được bốn người bọn họ đêm nay sẽ mật đàm nơi này, cho nên mới hẹn Phong Phi Vân tới, vừa có thể thu thập bốn người này, lại có thể ở trước mặt Phong Phi Vân lập uy, khiến Phong Phi Vân thấy được thực lực của Binh Tiển thi động bọn hắn.Ngọa Long Sinh nhẹ gật đầu, nói:- Bốn người này địa vị đều tương đối lớn!

Hổ Ảnh và Sách Nam Phong chính là bá chủ tuổi trẻ của Ám Vực trong Tà Đạo tam vực, về phần một nam một nữ kia địa vị cũng tương đối lớn, chính là nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc, một trong Tứ đại môn phiệt, Bắc Minh Khuyết và Bắc Minh Tĩnh, chính là hai vị cao thủ trẻ tuổi cường đại nhất chi thứ Bắc Minh gia tộc.Bên ngoài cổ đình, ba cái Hắc y nhân kia trong lòng giật mình, thân phận của mình lại bị đối phương dễ dàng nhìn thấu như thế, cái này phải làm thế nào mới phải, nếu chuyện đêm nay bại lộ, vậy thì cái bọn hắn phải đối mặt cũng không chỉ đơn giản là cái chết.Ba Hắc y nhân này cũng đã ăn vào linh đan chữa thương, thương thế trên người đã khôi phục một ít, đứng lên từ mặt đất.Ngọa Long Sinh lại không sao cả, mặc cho bọn hắn khôi phục thương thế.Bắc Minh Khuyết ngưng mắt nhìn hai nam tử ngồi đối diện trong cổ đình, trầm giọng nói:- Các ngươi đã biết chúng ta là người Bắc Minh phiệt, hắn nên hiểu rõ mình đã gặp phải đại phiền toái rồi chứ?- Phiền toái?

Ha ha!

Phong huynh, tê này có phải là còn chưa tỉnh ngủ không?Trong mắt Ngọa Long Sinh mang theo vẻ cười như chim ưng, rét lạnh giống như một thanh độc đao vậy.Phong Phi Vân uống chén rượu kia vào bụng, cười nói:- Ta quả thật dã bị dọa không nhẹ, chọc tới Bắc Minh phiệt, đây chính là tội hẳn phải chết a!Bắc Minh Khuyết và Bắc Minh Tĩnh tự nhiên nghe ra ý cười nhạo trong nụ cười của bọn hắn, trong lòng càng thêm tức giận, ở Thần Đô rõ ràng có người dám không để Bắc Minh phiệt vào mắt, đây quả thực là ăn hết gan hùm mật gấu rồi.- Các ngươi đến cùng là người nào?Bắc Minh Khuyết trầm giọng nói.- Nói cho các ngươi biết cũng không sao!Ngọa Long Sinh bỗng nhiên đứng lên, nói:- Vị ngồi ở đối diện ta đây chính là Thám Hoang lang trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.- Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân!Nghe được lời đó, trong lòng ba Hắc y nhân đều trầm xuống, đồng thời nhìn chằm chằm tới Phong Phi Vân, sau đó chậm rãi lui về phía sau, cũng tế ra bổn mạng pháp khí của mình.Phong Phi Vân có chút chau mày, trong lòng thầm nghĩ, Ngọa Long Sinh này ngược lại thật giỏi tính toán, nói ra tên của ta, chính là muốn mượn tay ta tới giết ba người này, cho dù tương lai bị Trí Sư của Bắc Minh gia tộc suy tính ra, cũng là Phong Phi Vân hắn giết người, không có bất cứ quan hệ nào đến Binh Tiển thi động cả.Hơn nữa ba người này Phong Phi Vân còn không thể không giết, nếu không giết, như vậy để ba người đào tẩu, mối họa này vẫn sẽ đeo lên người của hắn.Ngọa Long Sinh cười lạnh nói:- Hiện giờ các ngươi biết rõ ngồi trước mặt các ngươi là ai rồi chú!

Thành thành thật thật nói ra nơi các ngươi hội tụ, có lẽ... ta còn có thể cho các ngươi một cái chết an lành.- Nơi hội tụ gì?

Ngươi đang nói cái gì?Bắc Minh Khuyết nói.Oanh!Ngọa Long Sinh nhẹ nhàng vung tay lên, một chưởng ấn cự đại rơi xuống, đè Bắc Minh Khuyết dưới chưởng ấn, nói:- Bớt giả bộ cho ta, một vị đại nhân vật nào đó trong Bắc Minh phiệt các ngươi muốn đạt được Dạ Tiêu Tương, tính cả Tà Đạo Ám vực, điều động ra mười hai đạo nhân mã tập kích Bỉ Khâu Am, hôm nay Dạ Tiêu Tương đã rơi vào trong tay của các ngươi, các ngươi muốn đi tiếp ứng bọn hắn vào Thần Đô, rốt cuộc là sẽ hội tụ ở nơi nào?Việc này làm cực kỳ bí mật, ra tay cơ hồ đều là cường giả Ám Vực, nhưng vẫn để lộ ra tiếng gió, lại khiến Bắc Minh phiệt bị bại lộ.- Không biết!Bắc Minh Khuyết cắn răng, cường ngạnh đến cực điểm, trong đôi mắt mang theo vẻ kiên quyết, đột nhiên kíp nổ Tử Phủ đan điền trong thân thể, một cổ lực lượng hủy thiên diệt địa xé nát thân thể hắn, trùng kích ra ngoài.Đây là một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhị trọng kíp nổ bản thân, lực phá hoại kinh người cỡ nào, mặc dù là Ngọa Long Sinh và Phong Phi Vân, Vạn Hương Sầm cũng không dám đụng vào, vội vàng bay ngược ra sau.Oanh!Cổ lực lượng kia ầm ầm vọt ra, khiến cho cả thành vực chung quanh Đào Sơn đều không ngừng chấn động, mà Đào Sơn càng sương mù cuồn cuộn, tất cả cây đào đều biến thành bột mịn, sơn thể khổng lồ nứt ra bốn vết rách cực lớn, từ đỉnh núi, một mực lan tràn đến chân núi.Bá!Ngọa Long Sinh đáp xuống trên đỉnh Đào Sơn, trong độc nhãn mang theo một đạo hàn quang, nói:- Nguy rồi, để Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh trốn thoát rồi!- Bọn hắn trốn không thoát đâu!Phong Phi Vân lơ lửng giữa không trung, trong đôi mắt bốc cháy lên hai luồn hỏa diễm hừng hực, hai đạo vầng sáng cực mục từ trong mắt bắn ra.Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh đều là tuyệt đỉnh nghịch thiên tài tuấn, trên người có được khí tượng, bọn hắn người có thể đào tẩu, có thể che dấu khí tức trên thân, nhưng khí tượng lại không cách nào che dấu.Huống hồ hai người này đều bị trọng thương, không có khả năng trốn xa.- Đã tìm được, bọn hắn bỏ chạy về hướng đông rồi.Hỏa diễm trong mắt Phong Phi Vân biến mất, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, dẫn đầu bay ra ngoài.Phong Phi Vân hiện giờ triển khai Luân Hồi Tật Tốc tốc độ có thể sánh với nửa bước cự kình, nháy mắt đã biến mất vô tung, mặc dù là Vạn Hương Sầm và Ngọa Long Sinh về mặt tốc độ cũng kém hắn rất xa.- Tốc độ thật nhanh!Ngọa Long Sinh trong lòng thất kinh, không hổ là Phong gia Thiếu chủ, ngược lại không khiến mình thất vọng, có tư cách làm Thám Hoa trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.Oanh!Oanh!Hai tiếng cực lớn vang lên, tựa như Thiên Lôi nổ vang, mặt đất chấn động, có vô số cổ kiến trúc sụp đổ, một đầu phố cổ rộng lớn bị đánh thành hai đoạn.Lúc Ngọa Long Sinh và Vạn Hương Sầm đuổi đến chỉ phát hiện Phong Phi Vân đang đứng trong phế tích, đứng ở bên cạnh hai cái hố cực lớn.Vạn Hương Sầm đi đến bên người Phong Phi Vân, sau khi phát hiện hắn cũng không bị thương, mới hỏi:- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?Phong Phi Vân nói:- Hai người bọn họ thấy bị ta đuổi theo, tự biết không cách nào đào tẩu, liền cùng tự bạo Tử Phủ đan điền, may mắn ta sớm phát giác được không ổn, cho nên mới không bị bọn hắn đánh thương.- Không hổ là tuyệt đỉnh cường giả của Bắc Minh phiệt và Ám Vực.Ngọa Long Sinh sắc mặt càng thêm khó coi.Vạn Hương Sầm nói:- Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều cường giả, trước rời khỏi đây đã nói sau.Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh cũng nhẹ gật đầu, sau đó hóa thành hai đạo hư ảnh, biến mất tại chỗ.-------Chương 662: Chia ra ba đường (2)Bên trong Thần Đô mặc dù có "Cấm đấu lệnh", nhưng chuyện giết người cướp của, đánh nhau ẫn luôn xảy ra, những anh kiệt một đời tuổi trẻ có bối cảnh căn bản cũng không để những Thần Đô Thần Võ Quân kia vào mắt.Cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh giao thủ, lực phá hoại thật lớn, rất dễ dàng liền hủy diệt cả một mảnh địa vực, cho nên kiến trúc cổ trong Thần Đô bình thường đều khắc lục trận pháp phòng ngự, coi như là cường giả cấp bậc Thiên Mệnh giao thủ, lực phá hoại cũng chỉ có hạn.Bằng không thì hai gã tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh tự bạo cũng không chỉ là phá hủy một phố cổ như vậy rồi.- Lúc này manh mối toàn bộ đã đoạn, nếu để bọn hắn đưa Tướng Dạ Tiêu Tương vào đến Bắc Minh phiệt, vậy thì không ai có thể cứu nàng ra được.Ngọa Long Sinh ngón tay nhẹ nhàng day trán, tựa hồ đang rất buồn rầu.Phong Phi Vân có chút kinh ngạc nói:- Tối nay chúng ta chẳng lẽ không phải muốn thương thảo chuyện kết minh sao?- Chuyện kết minh chỉ có thể tạm hoãn rồi, Dạ tiên tử đối với ta có ân, ta tuyệt đối không thể để cho nàng rơi vào trong tay Bắc Minh phiệt, trở thành đồ chơi của Bắc Minh lão tặc được.Ngọa Long Sinh nói.Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm kinh ngạc, một nam tử âm tàn như vậy, vậy mà cũng sinh động như thế, ít nhất không phải loại vong ân phụ nghĩa.Vạn Hương Sầm nhíu mày nói:- Nhưng bây giờ bốn người kia đều đã bị chết, chúng ta căn bản không biết bọn hắn tử cửa thành nào đưa người vào Thần Đô cả.Ngọa Long Sinh nói:- Dạ Tiêu Tương chính là Đại gia nổi danh nhất Thần Đô, rất nhiều nhân vật cấp bậc Thiên Hầu đều là nhạc mê của nàng, cho dù có người ngấp nghé nàng, muốn đoạt nàng tới tay, cũng căn bản không ai dám ngang nhiên ra tay với nàng cả.Phong Phi Vân nói:- Mà nhân vật cự kình và nửa bước cự kình khí tức trên thân thật sự quá khổng lồ, hơn nữa phần lớn đều bị người các thế lực lớn giám thị lẫn nhau, một khi loại nhân vật cấp bậc này ra tay, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, cho nên điều động nhân vật đứng đầu một đời tuổi trẻ ra tay, là biện pháp tốt nhất.

Một khi chuyện bị bại lộ, còn có thể nói là một đời tuổi trẻ tranh phong, có thể chối bay chối biến mọi chuyện.Ba người hiện giờ có thể nói là châu chấu đứng trên cùng một đường thẳng, dù sao Phong gia kết minh với Binh Tiển thi động, nếu Ngọa Long Sinh đã phải cứu Dạ Tiêu Tương, mà Phong Phi Vân lại khoanh tay đứng nhìn vậy thì còn kết minh cái lông gì nữa?Sau một lúc lâu, Phong Phi Vân chợt nói:- Sau khi Bắc Minh Khuyết chết, Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh vốn có thể tách ra đào tẩu, như vậy cơ hội sống sót của bọn hắn càng lớn.

Nhưng bọn hắn lại không tách ra trốn, mà đồng thời chạy thục mạng về hướng đông.- Đúng!

Mọi người luôn có lối tư duy theo quán tính, rất hiển nhiên mục đích đêm nay của bọn hắn chính là ở phía đông, cho nên mặc dù là khi trốn chết trong tiềm thức cũng nhắm về hướng đông mà chạy.Vạn Hương Sầm nói.Ngọa Long Sinh nhẹ gật đầu, nói:- Rất có thể là như thế.

Phải đuổi đến trước khi bọn hắn vào cửa thành đông, chặn bọn hắn lại.Tuy rằng bọn họ cũng đều biết khả năng không lớn, nhưng hiện giờ đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra được, nhất định phải nếm thử.Ngọa Long Sinh hai tay nắm chặt, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên mắt mù bên trái của mình, hào quang trong mắt phải càng thêm kiên định, nếu không có một khúc tiêu âm của Dạ tiên tử, Ngọa Long Sinh hắn sợ trằng đã chết vào năm năm trước rồi.Năm năm trước, Ngọa Long Sinh đến Thần Đô, khiêu chiến Bắc Minh Phá Thiên, một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi lúc đó, nhưng lại thảm bại trong tay Bắc Minh Phá Thiên, còn mù mất một con mắt.

Lúc ấy Bắc Minh Phá Thiên vốn muốn giết chết hắn, dù sao Ngọa Long Sinh thiên phú cực cao, chính là một uy hiếp, chỉ có giết chết hắn, mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.Dạ Tiêu Tương thiện lương dịu dàng lúc ấy vừa vặn đi ngang qua, sinh lòng thương cảm cho nên liền thay hắn đang nằm trong vũng máu cầu tình, cũng vì Bắc Minh Phá Thiên độc thổi một khúc tiêu, Bắc Minh Phá Thiên mới đáp ứng thả cho Ngọa Long Sinh một con đường sống.Phần ân tình này Ngọa Long Sinh một mực khắc trong tâm khảm, kính làm nữ thần, cho nên đối với mọi chuyện về Dạ Tiêu Tương luôn hết sức quan tâm, khi biết được Bắc Minh phiệt có người muốn ra tay với nàng, tự nhiên là nghĩa bất dung từ chạy đến cứu nàng.- Từ Bỉ Khâu Am đi đường bộ quay về Thần Đô thì chỉ có ba con đường:Đầu thứ nhất là, từ Thiên Nhai nô lệ tràng mượn đường.Đầu thứ hai là, Đông Lâm đại hạp cốc.Đầu thứ ba là cổ đạo ở Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch.- Vạn tiểu thư, thỉnh ngươi đi Thiên Nhai nô lệ tràng một chuyến, chỗ đó gần đây, cũng an toàn nhất.- Phong huynh, tốc độ của ngươi nhanh nhất, ngươi hãy tiến đến Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, chỗ đó tuy rằng là đường nguy hiểm nhất, nhưng người Bắc Minh phiệt cũng không phải là không có khả năng đi qua chỗ đó, xin nhờ rồi!- Ta cảm thấy người Bắc Minh phiệt rất có khả năng sẽ từ Đông Lâm đại hạp cốc quay về Thần Đồ, nơi này sẽ do ta phụ trách.

Xuất phát!Ba người đều là cường giả số một trong một đời tuổi trẻ, phân thành ba phương hướng, đi ra khỏi Thần Đô.Tại kỳ vị, mưu kỳ sự.Tuy rằng Phong Phi Vân cũng không muốn làm Phong gia Thiếu chủ, càng không muốn làm việc cho Phong Mặc, nhưng dù sao còn có nhiều thân nhân như vậy ở Phong gia, có một số việc không thể không làm.Kết minh với Binh Tiển thi động, vậy thì phải làm tốt việc này.Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch ở vào ngoài ngàn dặm ở bên ngoài phía đông Thần Đô, chỗ này địa lý hẹp dài, địa vực mấy ngàn dặm, giống như mãng hoang phiền lâm, có rất nhiều thâm cốc và độc chiểu đều phân bố ở chỗ này, cũng chính bởi vì nơi này hoàn cảnh ác liệt nên có rất nhiều dị thú tu tập, trong đó có dị thú cường đại có thể chống lại nửa bước cự kình.Thậm chí có linh thú chiến lực có thể so với cự kình qua lại!Người Bắc Minh phiệt ở Bỉ Khâu Am cướp lấy Dạ Tiêu Tương, tự nhiên không có khả năng tiếp tục từ nam biên về Thần Đô, nếu quấn một vòng từ phía đông quay về, vậy thì tổng cộng có ba con đường, trong đó đường vòng xa nhất, cũng là hiểm yếu nhất chính là đi qua Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch.Lúc Phong Phi Vân đuổi tới Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch thì đã là sáng sớm ngày hôm sau..Không sơn thanh hinh, yên tĩnh đến tựa như một xử nữ trong phòng tân hôn vậy.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh một ngọn núi, gió lạnh lăng lệ ác liệt, dưới chân chính là từng lớp tuyết trắng, có kền kền dài mấy chục thước ngang trời bay qua, phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng lại không dám đến gần thiếu niên đứng trên đỉnh núi kia, hắn giống như một thanh kiếm cắm ở trên đỉnh núi.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa mang, từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng ngàn dặm đều nằm trong mắt hắn, thấy được rất nhiều chủng loại dị thú chiếm giữ trong sơn mạch, trong đó còn có mấy con khí tức thập phần cường đại, có tường vân lơ lửng trên không chúng, vừa nhìn đã biết là dị thu thời gian tu luyện đạt tới gần ngàn năm.-------Chương 663: Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạchChắc có lẽ không phải là từ đây mượn đường...

Ồ...Vầng sáng trong mắt Phong Phi Vân thu lại, phóng xuất ra thần thức khổng lồ dò xét về hướng đông, cảm giác được một đội nhân mã xuyên qua Kỳ Lạc sơn mạch, từ rất xa đi tới.Tình huống có biến, người Bắc Minh phiệt không đi Đông Lâm đại hạp cốc, lại đi đường vòng qua Kỳ Lạc sơn mạch.Sáng sớm Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch tràn ngập đám sương, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có thể nghe được trong rừng trắng xoá truyền đến tiếng chim hót tung tăng, chợt đấy, một mảnh âm thanh càng xe va đập phá vỡ yên lặng buổi sáng sớm.Một đội Thần Võ Quân đại khái trăm người ở trên cổ đạo hăng hái hành quân, thủ hộ một cỗ Thanh Đồng chiến xa cao hơn 10m ở trung ương, trên chiến xa còn cắm một cây đại kỳ màu đen, trên đó dùng kim tuyến đan lấy một chữ "Bạo" cực lớn.Đây là một chi Thần Võ Quân của Bạo Thiên Hầu Phủ, phàm là tu sĩ trông thấy chiến kỳ trên cổ xe kia đều tránh lui rất xa.Bạo Thiên Hầu chính là nhân mã nhất hệ Thái Tế, trong tay nắm giữ binh quyền có thể tiêu diệt vài toà tiên môn đại giáo.- Bắc Minh huynh, chúng ta vì sao phải đi một vòng lớn qua Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, nếu đi từ Đông Lâm đại hạp cốc thì chỉ sợ buổi sáng hôm nay đã tiến nhập vào cửa đông Thần Đô rồi.Đường Ngạo mặc một thân chiến giáp màu đen, cưỡi trên lưng một đầu dị thú, cùng một nam tử uy vũ cao ngất khác đi tuốt ở đàng trước mở đường.Đường Ngạo tuy rằng là Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, thân phận địa vị đều cực cao, nhưng nam tử đi song song với địa vị cũng không nhỏ, chính là một trong những người cường đại nhất trong một đời tuổi trẻ Bắc Minh phiệt, tịnh xưng là "Bắc Minh tứ thiếu gia" .Bắc Minh Họa Kích!"

Bắc Minh Khuyết" tự bạo chết ở Đào Sơn cũng là một trong Bắc Minh tứ thiếu gia.Bắc Minh Họa Kích thần sắc nghiêm túc, hai mắt mang theo vầng sáng sáng ngời, đứng trên đỉnh đầu kỳ ngưu, nói:- Việc này quan hệ trọng đại, không cho phép chút sai lầm.

Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch tuy rằng xa xôi, hơn nữa hung hiểm, nhưng như thế này càng dễ dàng tránh đi Đông Phương Kính Thủy đuổi giết, đây là thứ nhất.- Đông Phương Kính Thủy quả thật quá cường đại, không hổ là nhân vật xếp hàng thứ ba trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, vậy mà dùng lực lượng một người chặn bảy lộ nhân mã tập kích, cao thủ Tà Đạo Ám Vực có một nửa đều là chết ở trong tay của hắn.Đường Ngạo nghĩ tới trận chiến dưới Bỉ Khâu Am, trong lòng có chút phát lạnh, nhân vật Vương giả một đời tuổi trẻ khiến người cực kỳ kiêng kị.- Thứ hai, Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch có Phủ Thần Võ Quân của Bạo Thiên Hầu đóng quân, vừa hay dễ dàng che dấu tai mắt người, theo quân đội quay về Thần Đô.Bắc Minh Họa Kích một đôi mắt lạnh lẻo có chút liếc qua cổ chiến xa khổng lồ ở sau lưng, lần này cuối cùng cũng không làm nhục sứ mạng bắt được người, đưa về môn phiệt, tất nhiên sẽ được ban thưởng phong phú, nói không chừng còn có thể có được một quả Tam phẩm linh đan.Hơn 100 vị Thần Võ Quân theo ở phía sau tự nhiên cũng không phải Thần Võ Quân chân chính, cả đám đều khí tức cường đại, trong đôi mắt dấu diếm tinh mang, có hơn phân nửa đều là cao thủ Tà Đạo "Ám Vực", còn lại đều là cường giả từ trong tử sĩ Bắc Minh phiệt lựa chọn ra.Đội Thần Võ Quân này từ trong Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch đi qua, chiến xa lưu lại trên cổ đạo hai vết dấu xe thật sâu.Phong Phi Vân một bước từ trong sương trắng đi ra, đứng ở trung ương cổ đạo, nhìn về phía đội Thần Võ Quân kia, lầu bầu nói:- Nhiều cường giả như vậy thủ hộ, ngược lại có chút phiền phức, theo sau, tìm cơ hội ra tay vậy.Thân thể Phong Phi Vân biến thành một đạo khói xanh, lại biến mất giữa sương trắng.Phía trước, đứng vững hai ngọn núi, như hai cự nhân đứng bên trong, xuyên qua hai ngọn núi này, liền xem như đã ra khỏi Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch.- Kỳ quái, Bắc Minh Khuyết bọn hắn vì sao còn chưa đến đây tiếp ứng?Bắc Minh Họa Kích kéo tay lấy khóa sắt trong tay, khiến kỳ ngưu dưới thân dừng lại.Tất cả Thần Võ Quân đều ngừng lại.Oanh!Vào ngay lúc này, trong núi truyền đến một tiếng vang thật lớn, tiếp theo tiếng thú rống khác thường vang lên.Ầm ầm!Sau đó mặt đất bắt đầu chấn động lên, phát ra tiếng chân đinh tai nhức óc, tiếng thú rống kia càng thêm dày đặc, thật giống như bốn phương tám hướng đều là dị thú đang gầm rú vậyHào khí, trở nên khắc nghiệt.- Không tốt, là Kim Mao Sư Thú quần, mọi người đề phòng.Bắc Minh Họa Kích sắc mặt khẽ biến, nghiêm nghị quát lên, tất cả chiến sĩ Thần Võ Quân đều xếp thành một vòng tròn, lộ ra trận thế phòng ngự thủ hộ cỗ Thanh Đồng chiến xa kia ở chính giữa.Từ Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch mượn đường, sợ nhất đúng là gặp phải dị thú tập kích.Vốn trên đường đi đều bình tĩnh vô sự, nhưng lại không nghĩ tới đến khi sắp ra khỏi Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch vẫn gặp phải dị thú quần công kích.Tổng cộng là mấy chục đầu Kim Mao Sư Thú từ giữa hai ngọn núi lao ra, mỗi một đầu Kim Mao Sư Thú đều cao bốn, năm mét cao, chiều chừng bảy mét, hình thể tựa như con voi vậy, bốn chân bị kim mao bao trùm đều to như bàn khẩu, trên người vàng chói, lộ ra có chút chói mắt.Những Kim Mao Sư Thú này đều tu luyện sáu, bảy trăm năm, đã có được trí tuệ nhất định, chúng chỉ cần hé miệng, trong miệng đã toát ra một tia ánh lửa.- Kỳ quái, nơi này đã là biên giới Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, tại sao có thể có nhiều Kim Mao Sư Thú cường đại như vậy tụ tập chứ.Trong lòng Đường Ngạo có một tia dự cảm bất hảo.Những Kim Mao Sư Thú này tự nhiên đều là Phong Phi Vân lùa tới, Phong Phi Vân có được Vạn Thú Chiến Thể, trong thân thể có hơn tám nghìn đầu dị thú chiến hồn, tuy rằng Vạn Thú Chiến Thể còn chưa chính thức tu luyện thành công, nhưng muốn điều động một ít dị thú tu luyện sáu, bảy trăm năm vẫn không phải việc gì khó.NGAO!Trong núi truyền đến một tiếng sư hống khồng lồ.Mấy chục đầu Kim Mao Sư Thú kia cũng đồng thời phát ra một tiếng rống to, trong miệng phun ra mảng lớn ánh lửa màu vàng, sau đó liền đánh tới Thần Võ Quân ở phía trung ương.Hơn 100 vị tu sĩ mặc áo giáp Thần Võ Quân này tự nhiên đều không phải Thần Võ Quân chân chánh, mỗi một người đều là cường giả tu vị không tầm thường, nhưng đối mặt với mấy chục đầu Kim Mao Sư Thú trùng kích vẫn lộ ra có chút luống cuống tay chân.BA~!Bắc Minh Họa Kích đánh ra một quyền ảnh cự đại, đường kính chừng ba mét, đánh bay một đầu Kim Mao Sư Thú sáu trăm năm tu vị ra ngoài, phần bụng Kim Mao Sư Thú kia huyết nhục mơ hồ, ngũ tạng lục phủ đều bị quyền kình chấn vỡ, hóa thành thịt nhão.- Mọi người bảo trì đội hình, thủ hộ chiến xa, rất nhanh sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta.Đường Ngạo tế ra một phương thần thiết màu trắng, trực tiếp đánh nát đầu một đầu Kim Mao Sư Thú, kim huyết phiêu tán, khiến hung tính đám Kim Mao Sư Thú kia bị kích phát ra, nguyên một đám công kích càng thêm hung mãnh.-------Chương 664: Dạ tiêu tương (1)PHỐC!Một vị cao thủ Tà Đạo mặc chiến giáp Thần Võ Quân bị một đầu Kim Mao Sư Thú tu luyện bảy trăm năm vồ té trên mặt đất, hai cái Sư trảo xé người này thành hai nửa, sau đó nuốt vào trong bụng.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi, nhìn xem mọi chuyện phát sinh, trong miệng thổi ra một tiếng huýt sáo, vang vọng khắp sơn lĩnh.Tiếng huýt sáo này tựa như mang theo một cổ ma tính, phàm là dị thú nghe được thanh âm này liền đều chạy tới, toàn bộ sơn lĩnh trở nên hỗn loạn cả lên, tựa như xảy ra thú triều vậy, chúng điên cuồng đánh tới bọn người Bắc Minh Họa Kích và Đường Ngạo.- Nguy rồi, dị thú ngày càng nhiều rồi.Đường Ngạo bị một mảnh thú biển bao phủ, có đến vài chục đầu dị thú vây quanh lấy hắn, giết cũng giét không hết.Mà những cao thủ cải trang thành Thần Võ Quân kia cũng có hơn hai mươi người chết, đã trở thành thức ăn trong bùng dị thú, toàn bộ chiến đội đã bị công phá, có dị thú trực tiếp đánh tới chiến xa ở trung ương, phát ra thanh âm ầm ầm.Là lúc này rồi!Bá!Phong Phi Vân trực tiếp từ trên đỉnh núi bay xuống, đứng ở trên đỉnh Thanh Đồng chiến xa cao hơn 10m, trên người kích động ra một cổ khí lãng nước cuộn trào, trực tiếp đánh bay hơn mười đầu dị thú và bảy, tám vị cao thủ ở chung quanh ra ngoài.Đường Ngạo và Bắc Minh Họa Kích liền trước tiên phát hiện ra Phong Phi Vân.Bắc Minh Họa Kích lệ quát một tiếng:- Người nào?- Lại là ngươi!Đường Ngạo thần sắc bất thiện.Trên mặt Phong Phi Vân treo vẻ tươi cười, nhẹ nhàng săn ống tay áo, nói:- Tiểu Hầu gia, chúng ta lại gặp mặt.Đường Ngạo ở trên Vấn Phật Thai bị Phong Phi Vân một chiêu đánh bại, hơn nữa lại biết hắn là một vị thiên tài cấp bậc sử thi, trong lòng có chút kiêng kị, nhưng Bắc Minh Họa Kích lại không biết những điều này, dẫn theo trường thương tràn đầy bảo quang trực tiếp giết đến.Bắc Minh Họa Kích tu vị cũng sàn sàn Bắc Minh Khuyết, đều là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọn, Tử Phủ linh khí trong thân thể mãnh liệt tựa như Giang Hà, từ đan điền chảy tới cánh tay, xông vào trong trường thương.Oanh!Một cổ đám mây màu tím từ mũi thương bay ra, khiến không khí cũng có chút vặn vẹo.Phong Phi Vân cư cao linh hạ, trên bàn tay có sáu bức thần đồ đang chìm nổi, Miểu Quỷ Ban Chỉ Linh Khí kích động ra, có một loại thần uy đại khí huy hoàng, một chưởng đánh xuống, đánh nát cả trường thương trong tay Bắc Minh Họa Kích, tất cả tử vân đều bị phai mờ.Lực lượng thật cường đại!Hơn nữa, trong tay của hắn còn nắm giữ một kiện linh khí chính thức.Bắc Minh Họa Kích sắc mặt biến đổi lớn, cánh tay như chết lặng, vội vàng tế ra bổn mạng pháp khí trong đan điền, đây là một tứ giác thần thai, hình dạng như một cái đỉnh, nhưng là vị trí phía trên lại bằng phẳng như gương, không lõm sâu xuống như đỉnh.Đây cũng là một kiện linh khí, chính là lúc hắn vượt qua Địa Kiếp đã được môn phiệt ban thưởng.Linh khí tuy rằng rất vô cùng thưa thớt, uy lực tuyệt luân, nhưng đối với loại thế lực lớn nội tình thâm hậu như Tứ đại môn phiệt mà nói, ban thưởng cho đệ tử ưu tú nhất một đời tuổi trẻ một kiện nhất phẩm linh khí cũng không phải việc gì khó.Oanh!thần thai phong cách cổ xưa, có vài chục đạo lôi điện từ trên thần thai lao ra.Linh khí chi uy bị kích phát ra, trực tiếp khiến những dị thú chung quanh đều cảm thấy khí tức nguy hiểm, nhao nhao chạy thục mạng, hai tòa núi lớn đứng vững ở phía trước cũng ầm ầm chuyển động, như muốn sụp đổ vậy.Phong Phi Vân vẫn không sợ hãi đứng ở nơi đó, lấy tay chống thiên, bàn tay tựa như một mảnh hoàn vũ, nâng sáu bức thần đồ, bộc phát ra một cổ lực lượng còn kinh khủng hơn cả thần thai.Một chưởng đánh ra!Sáu bức thần đồ đụng vào trên thần thai, thần thai mãnh liệt nhoáng một cái, Bắc Minh Họa Kích càng bay ngược ra hơn mười trượng, hai chân trượt ra trên mặt đất một rãnh sâu.Oanh!Phong Phi Vân ngang nhiên đánh ra chưởng thứ hai, thần thai hào quang ảm đạm, Bắc Minh Họa Kích lui nữa, làn da có huyết châu lăn xuống, thân thể đụng vào dưới chân núi.Oanh!Sáu bức thần đồ ánh sáng chói lọi vạn trượng, lộ ra sáu loại khí tượng, trực tiếp đánh cho Bắc Minh Họa Kích miệng phun máu tươi, trong thân thể phát ra tiếng xương gãy, hai chân đứt gãy, nằm sấp trên mặt đất không cách nào đứng lên nổi.Phong Phi Vân cưỡng ép chặt đứt liên hệ giữa Bắc Minh Họa Kích và thần thai, thu lấy kiện nhất phẩm linh khí này vào lòng bàn tay, "Đồng Lô Thai.

"Đồng Lô Thai, đây là danh tự kiện linh khí này!Phong Phi Vân không chút khách khí thu Đồng Lô Thai vào trong Giới Linh Thạch, đây chính là một kiện linh khí, có thể bán được với giá trên trời a.Đường Ngạo trông thấy cái thế thần uy của Phong Phi Vân, căn bản không dám tiến lên một bước, đây chính là một vị hung nhân, bất quá hắn vừa mới nhìn thấy Phong Phi Vân ra tay, trong lòng bàn tay nâng sáu bức thần đồ, trong lòng đã đoán ra được thân phận của Phong Phi Vân.- Ta biết rõ ngươi là ai rồi, Thám Hoa lang của 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, Yêu Ma Chi Tử, ngươi không phải trúng Diêm Vương Hủ Huyết sao?Đường Ngạo không thể bình tĩnh được nữa, đối phương thế chính là nhân vật được xưng là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, căn bản không phải hắn có thể so sánh được.- Ah!

Rõ ràng bị ngươi nhận ra rồi.Phong Phi Vân có chút quay đầu, trong mắt sinh ra sát ý, đã bị người nhận ra, vậy thì không thể lưu một ai sống sót cả.Ầm ầm!Bỗng dưng, hai cổ hung sát khí từ trên trời truyền đến, vẫn còn ở bên ngoài mấy trăm dặm đã mang đến cho người một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, trùng kích khiến Phong Phi Vân lui lại liền ba bước.- Dám đối địch với Bắc Minh phiệt chúng ta, quả thực là muốn chết.Một thanh âm già nua truyền đến, sóng âm rung chuyển, như thần lôi cuồn cuộn đung đưa trên bầu trời.Bá!Một thanh cổ kiếm phá không mà đến, dẫn đầu giết đến.Thanh cổ kiếm này dài chừng hơn 100m, mũi kiếm chừng hơn 10 m2 thật giống như cự khuyết có thể trảm Long sát Tiên trong truyền thuyết, trên thân kiếm cổ văn đan vào, tràn ngập từng đạo điện mang, phát ra tiếng xé gió lợi hại.Loong coong!Phong Phi Vân trầm xuống, hai chân giẫm thành trung bình tấn, hợp sáu bức thần đồ thành một chuỗi, tựa như sáu tòa thế giới hư ảo ngăn cản ở trước người.Bành, bành, bành, bành, bành, bành!Miểu Quỷ Ban Chỉ cùng lực lượng sáu bức thần đồ cũng không thể ngăn được thanh cổ kiếm này, ở trên đầu vai Phong Phi Vân lôi ra một đạo miệng máu cự đại, thiếu chút nữa đã chém bay cả cánh tay Phong Phi Vân.- Ha ha!

Cường giả Bắc Minh phiệt chúng ta đã đến, Yêu Ma Chi Tử hôm nay cũng phải mất mạng thôi.Bắc Minh Họa Kích phá lên cười,Phong Phi Vân rất nhanh liếc qua, chân trời đã xuất hiện hào quang màu xanh, là hai vị cường giả chạy đến, ít nhất cũng có tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng.Phong Phi Vân đã không kịp giết những người này nữa, trực tiếp bay đến cạnh cỗ Thanh Đồng chiến xa kia, đem liền tay không kéo đứt khóa sắt trên chiến xa, thả bốn đầu kỳ ngưu kéo xe ra, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, trực tiếp nâng Thanh Đồng chiến xa khổng lồ, vác ở trên vai, sau đó bay lên trời.-------Chương 665: Dạ tiêu tương (2)Đường ra khỏi Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch đã bị hai đại cường giả ngăn trở, Phong Phi Vân chỉ có thể bay vào sâu trong sơn mạch, trong nháy mắt đã biến mất trong mây mù.Đường Ngạo cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.Bá!

Bá!Hai đạo nhân ảnh từ trên trời đáp xuống, một người là tu sĩ Bắc Minh phiệt, một người là tu sĩ Ám Vực, đều là cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng.- Tam thúc công, Yêu Ma Chi Tử tập kích chúng ta, mang đi Dạ Tiêu Tương.Bắc Minh Họa Kích kêu lên.- Yêu Ma Chi Tử, hắn không đi được đâu!Hai tu sĩ lớp già Thiên Mệnh đệ tam trọng triển khai tật tốc, đuổi vào trong Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, bọn họ đều là cường giả thế hệ trước, ở Thiên Mệnh đệ tam trọng đã dừng lại mấy chục năm, tích lũy thập phần hùng hậu, so với tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng bình thường còn cường đại hơn nhiều..Tốc độ Phong Phi Vân nhanh đến mức nào, đã có thể sánh với nửa bước cự kình rồi, mặc dù khiêng một cỗ Thanh Đồng chiến xa nhưng hai tên tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng cũng không thể đuổi kịp hắn được..Thẳng đến khi bay ra khỏi địa vực Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, thấy không ai đuổi theo nữa Phong Phi Vân mới ngừng lại được, đặt Thanh Đồng chiến xa trên mặt đất.Cỗ Thanh Đồng chiến xa này tứ phía đều bị bịt kín, chỉ có trên đỉnh có các lỗ thông gió nhỏ dày đặc, hơn nữa trên Thanh Đồng chiến xa còn có trận pháp do cường giả bố trí xuống, từng đạo đường vân khắc ở phía trên, lưu động lấy vầng sáng màu xanh.Phong Phi Vân phí hết một phen công phu mới xóa được trận pháp trên đó, sau đó dùng bạch thạch cự đao, cẩn thận từng li từng tí bổ ra vách Thanh Đồng chiến xa, lộ ra một khe hở cự đại.Thanh Đồng chiến xa vừa bị mở ra, một đạo bóng người yểu điệu liền từ bên trong bay ra, trong tay nắm lấy một ống tiêu màu tím, đánh úp về phía chỗ yết hầu của Phong Phi Vân.Tốc độ của nàng không chậm, tốc độ ánh sáng hàn khí trên ống tiêu đã truyền đến làn da Phong Phi Vân.Hô!Một cổ làn gió thơm đập vào mặt.Phong Phi Vân tốc độ nhanh hơn, vươn tay, trực tiếp liền nắm lấy ống tiêu tím kia, thuận thế khẽ kéo, thân thể lập nàng kia tức trọng tâm bất ổn, lảo đảo một cái liền đổ nhào tới trước.Bàn tay Phong Phi Vân trượt đi, theo ống tiêu, trực tiếp chế trụ tay của nàng, đây là một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn mà thon dài, vô cùng mềm mại, niết không thấy chút xương cốt, hơn nữa làn da trên tay tinh tế tỉ mỉ mà hơi lạnh buốt, tựa như chạm vào một khối ngọc vậy.Phong Phi Vân cổ tay khẽ chuyển, trực tiếp khóa lấy tay nàng, bóp nát linh mang giữa ngón tay nàng.- Ân!Nàng phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể không bị khống chế ngã vào trong ngực Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân chế ngự.- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao phải bắt ta?Dạ Tiêu Tương không cách nào giãy dụa khỏi tay Phong Phi Vân, cảm giác mình đâm vào trên một lồng ngực khoan hậu rắn chắc, một cổ khí tức nam tử hùng hậu truyền vào chóp mũi nàng, còn kèm theo mùi máu tươi nhàn nhạt.Trên cổ tay truyền đến một cổ đau nhức kịch liệt, thiếu chút nữa đã khiến nàng chảy cả nước mắt.- Bắt ngươi là người Bắc Minh phiệt, ta là tới cứu ngươi.Phong Phi Vân chậm rãi buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng đẩy nàng ra ngoài.Tiêu Tiên Tử đại danh đỉnh đỉnh, Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, tu vị cũng quá thấp đi, mới là Tiên Căn đỉnh cao, ở trước mặt Phong Phi Vân hoàn toàn không đủ nhìn, tựa như một con chim cút, gặp một con diều hâu hung mãnh vậy.Phong Phi Vân cỡi y phục trên người ra, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, thân hình thập phần cân xứng, mang theo một loại mỹ cảm.Động tác này của hắn trực tiếp khiến Dạ Tiêu Tương sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, trong lòng đau khổ, còn nói không phải người xấu, nào có người tốt nào tùy tiện cỡi đồ trước mặt nữ hài tử chứ?Phong Phi Vân cũng không để ý đến trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, trực tiếp đi đến bên bờ dòng suối nhỏ bên cạnh, tẩy trừ vết thương trên bờ vai, vết thương này chính là bị cường giả Thiên Mệnh đệ tam trọng kia của Bắc Minh phiệt dùng Ngự Kiếm Thuật đâm bị thương, miệng vết thương thiếu chút nữa đã chém bay cả cánh tay.- Quả nhiên không hổ là cường giả Tứ đại môn phiệt, nếu là tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta, nhưng người ngự kiếm vừa rồi cũng là tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng, nhưng chiến lực so với ta cao hơn không chỉ một bậc.- Hừ!

Thiên Mệnh đệ tam trọng thì đã sao, chỉ cần tu vi của ta đột phá đến Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đánh chết hắn cũng không phải việc gì khó.Phong Phi Vân một bên tẩy trừ miệng vết thương, một bên chìm thần thức vào trong Tử Phủ đan điền, phát hiện Tử Phủ linh khí trong đó đã có hơn 2900 đạo, cách Thiên Mệnh đệ nhị trọng chỉ còn một bước,Chỉ cần tu luyện ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí liền có thể bước vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng.Trên ngón tay Phong Phi Vân sinh ra một đạo linh mạch năm màu, điểm vào miệng vết thương nơi bả vai, miệng vết thương lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, không đến nửa ngày, miệng vết thương liền biến mất không thấy gì nữa, ngay cả vết sẹo cũng không để lại một cái.Làm xong tất cả, Phong Phi Vân mới đổi lại một bộ y phục, xoay người, phát hiện bên cạnh Thanh Đồng chiến xa đã không còn một bóng người.- Chạy trốn ngược lại rất nhanh!Khóe miệng Phong Phi Vân có chút nhếch lên, sau đó liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đuổi theo.Chạy mau, chạy mau, chạy mau!Dạ Tiêu Tương xuyên thẳng qua trong tùng lâm, hăng hái chạy trốn, nàng cảm thấy nam tử vừa rồi kia không phải người tốt, phải mau chóng rời khỏi đây, nhưng vừa ngẫng đầu, lại phát hiện nam tử kia đã đứng ở trước mặt của nàng.- Ách!Ánh mắt Dạ Tiêu Tương sững sốt, chợt ngừng lại.Phong Phi Vân đứng ngay đối diện nàng, đây là lần đầu tiên hắn dò xét vị Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân này, cảm giác đầu tiên nàng mang đến cho Phong Phi Vân là nàng cũng không phải thật đẹp, ít nhất cũng không kinh diễm như mình tưởng tượng, ngược lại mang đến cho người cảm giác bình thường đến không thể bình thường hơn.Nhưng đến khi ngươi lần thứ hai nhìn nàng, lại phát hiện trong cái bình thường này lại có rất nhiều vẻ đẹp khiến người nhịn không được phải tán thưởng.

Ví dụ như con mắt điềm đạm đáng yêu, bờ môi ngây thơ, dáng người cao gầy mà thon dài, còn có đường cong ưu mỹ trong lộ vô hình lộ ra trên thân thể nàng nữa.Lúc ngươi lần thứ ba nhìn lên người nàng thì đã không thể chuyển mắt được nữa.Phong Phi Vân thật sự đã gặp quá nhiều mỹ nữ, nhưng đa số đều là lần đầu tiên kinh diễm, mà càng nhìn lại càng mỏi mệt, nhưng nữ nhân trước mắt này, tuy rằng lớn lên rất bình thường, nhưng càng nhìn lại càng không nhịn được muốn nhìn tiếp, càng nhìn càng thấy đẹp, thật giống như vĩnh viễn đều nhìn không đủ, hận không thể giữ nàng bên người để mỗi ngày ngắm nhìn cho mãn nhãn vậy.Mặc dù chỉ là mãn nhãn, nhưng cũng là một loại hưởng thụ lớn lao.-------Chương 666: Chạy trốnKhó trách thế lực lớn như Bắc Minh phiệt, nữ nhân hạng gì lại không thể đạt được, nhưng lại phí nhiều thủ đoạn như vậy chỉ để bắt nàng, thu nàng vào tư phủ.Cũng khó trách Thần Đô nhiều tuyệt đại tài tuấn như vậy, đều coi nàng là "Nữ thần", kính là "Đại gia", một câu nói của nàng sẽ khiến không ít người lao đầu bán mạng.Nhưng Phong Phi Vân vẫn còn xem thường Dạ Tiêu Tương, nếu nàng chỉ là một nữ tử dựa vào khuôn mặt kiếm cơm vậy thì không có thể nào có được thân phận và địa vị như hiện giờ ở Thần Đô rồi.Nàng lấy ra ống tiêu màu tím kia, động tác dịu dàng, thập phần ôn nhu, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, đây là một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》.Tiếng tiêu đê oán, vang lên trong rừngTùng lâm vốn yên lặng dị thường vào thời khắc này càng thêm yên lặng, tâm Phong Phi Vân cũng theo đó yên lặng, toàn tâm đều đang lắng nghe tiếng tiêu siêu tuyệt phàm trần, mang đến cho người một loại hưởng thụ còn mỹ diệu hơn cả lên giường với nữ nhân.Cùng với tiếng tiêu, trên bầu trời có nhiều đóa hoa vũ phiêu rơi xuống, trên mặt đất, trong đất bùn, sinh trưởng ra nhiều đóa hoa quỳnh, phát ra thanh mùi thơm nức mũi.Ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một tia mưa phùn, trong mưa mang theo quang điểm, tựa như mảnh vải giữa trời và đất, có thể ngăn cách tầm mắt của người.- Tiếng tiêu thật hay...Phong Phi Vân bỗng nhiên mở to mắt, tỉnh táo lại, hoa quỳnh, mưa phùn trước mắt trong nháy mắt đều nghiền nát̉, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Dạ Tiêu Tương đã biến mất.- Ta kháo, nữ nhân này thật không thành thật mà.Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, may mắn linh hồn của mình cường đại, cho nên ngay sát na khi tiếng tiêu biến mất đã ý thức được không ổn, sau đó thanh tỉnh lại, nếu là người khác nghe một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》 như thế, linh hồn yếu sẽ trọn đời ngủ say, linh hồn cường đại cũng phải ngủ vài ngày.Đương nhiên, tu vi Dạ Tiêu Tương thật sự quá thấp, rất nhanh liền lần nữa bị Phong Phi Vân bắt được, lúc này Phong Phi Vân đã có kinh nghiệm, trực tiếp tịch thu lấy ống tiêu của nàng.- Ah!

Phi lễ ah!

Cứu mạng ah!

Ngươi thả ta ra...Dạ Tiêu Tương bị Phong Phi Vân bắt được cổ tay, cho dù nàng dùng ra tất cả vốn liếng cũng không thể giãy dụa ra.Phong Phi Vũ nói:- Ngươi nếu lại kêu nữa thì sẽ thật sự gọi người xấu đến đấy.Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô lực ảnh hưởng rất lớn, nhạc mê vô số kể, trong đó còn có rất nhiều đều là người có thân phận địa vị, muốn bí mật bắt nàng cần bốc lên phong hiểm rất lớn, không cẩn thận để lộ ra tiếng gió, vậy thì sẽ phải đối mặt với một đám người hâm mộ khổng lồ.Trong đó tự nhiên không thiếu rất nhiều người hâm mộ trung thành tu vị cường đại, coi như là đối mặt với Bắc Minh phiệt cũng không sợ hãi, vì "Dạ đại gia", bọn hắn có thể cùng địch nhân ngọc thạch đều vong.Hôm nay lại xuất hiện sơ xuất, vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt há có thể không gấp, nếu việc này truyền lại Thần Đô, vậy thì tất sẽ kích thích nhiều người tức giận, cho nên bọn hắn tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này xảy ra, sau khi tin tức Yêu Ma Chi Tử cướp đi Dạ Tiêu Tương truyền lại Bắc Minh phiệt thì vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt liền phái ra đại lượng cao thủ, giữ vững các giao lộ mấu chốt quay về Thần Đô, chỉ cần Yêu Ma Chi Tử xuất hiện lập tức giết bất luận tội.Hơn nữa, hắn càng thỉnh động cường giả Ám Vực Tà Đạo, bắt đầu tìm kiếm nơi hạ lạc của Phong Phi Vân, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết người diệt khẩu, hơn nữa còn đoạt lại Dạ Tiêu Tương.- Ta không tin, ngươi mới là người xấu!Dạ Tiêu Tương nói.- Ta không phải!- Ngươi nếu không phải người xấu, vậy vì sao ngươi không thả ta ra..Dạ Tiêu Tương nói.Phong Phi Vân nói:- Ta cho dù thả ngươi ra, ngươi cũng trốn không thoát, rất nhanh ngươi sẽ bị người bắt, sau đó bị giam lại, trở thành đồ chơi trên người của những người khác.Dạ Tiêu Tương tuy rằng thiện lương đơn thuần, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, chớp tinh mâu, nói:- Ngươi nói tới ai?Phong Phi Vân vừa muốn mở miệng.Bỗng nhiên, chân trời truyền đến ba đạo lưu quang, tốc độ nhanh đến kinh người, mang theo ba cổ khí thế cường hoành.Phong Phi Vân chân giẫm mạnh, một mảnh trận pháp hình tròn liền tạo ra dưới chân, trận pháp trầm xuống lòng đất, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương liền biến mất trên mặt đất, chìm vào lòng đất chừng ba trượng, bị trận pháp ẩn nấp bao lấy.Bá!Không bao lâu, ba lão giả thân mặc hắc y rơi xuống ngay trên mặt đất trên đỉnh đầu bọn hắn.- Ồ, vừa rồi rõ ràng thấy có người ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ bị hoa mắt sao?Một lão giả râu bạc trắng trong đó kinh ngạc nói, triển khai thần thức dò xét, lại không phát hiện bất luận kẻ nào cả.- Hừ!

Bắc Minh phiệt đã hạ Tử Mệnh Lệnh, nhất định phải diệt trừ Yêu Ma Chi Tử, nếu cần thiết, ngay cả Dạ Tiêu Tương cũng nhất định phải chết, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.Một thanh âm già nua khác nói.- Yên tâm đi, bảy mươi hai tòa trọng trấn, chín đại quan tạp chung quanh Thần Đô đều đã nhận được mật lệnh, có tuyệt đỉnh cường giả tọa trấn, bọn hắn không vào Thần Đô còn may, một khi tiến vào Thần Đô, tất nhiên sẽ chết ở nửa đường.- Đi, tiếp tục tìm kiếm.Bá!

Bá!

Bá!Ba lão giả ngự không mà đi, thẳng đến khi khí tức hoàn toàn biến mất, Phong Phi Vân mới cùng Dạ Tiêu Tương nổi lên từ lòng đất.- Thả ta ra!Dạ Tiêu Tương từ trong tay Phong Phi Vân giãy giụa ra ngoài, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ngươi...

Ngươi chính Thám Hoa trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, Yêu Ma Chi Tử sao?Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ngươi đã tin ta không phải người xấu rồi chứ?- Ông trời...

ơ... i!

Nghe nói phàm là nữ nhân rơi vào trong tay của ngươi, đều sẽ không có kết cục tốt.Dạ Tiêu Tương tự nhiên cũng nghe qua các lời đồn đãi về Phong Phi Vân, biết rõ rất nhiều nữ tử gặp không may trong độc thủ của hắn.- Ách...Phong Phi Vân nói.Dạ Tiêu Tương quay người bỏ chạy, chung quy vẫn cảm thấy Phong Phi Vân cùng với những người vừa rồi đều không phải người tốt.Nàng tự nhiên không chạy được, Phong Phi Vân bay qua, trực tiếp bắt được nàng, liền giẫm Luân Hồi Tật Tốc, xông vào trong mây xanh, Dạ Tiêu Tương phát ra một tiếng thét, không ngừng dùng nắm đấm đánh Phong Phi Vân, nhưng lại không có nửa phần hiệu quả.Chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Phong Phi Vân, tất cả đại quan tạp và trọng trấn tiến vào Thần Đô đều đã bị phong tỏa, hiện giờ nếu xông vào Thần Đô, đích thật là chỉ còn đường chết.Coi như là Bắc Minh phiệt và Tà Đạo Ám Vực không xuất động nhân vật nửa bước cự kình, mặc dù chỉ à điều động ra mấy tôn tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng, Thiên Mệnh đệ tứ trọng cũng đã khiến Phong Phi Vân nguy hiểm, huống chi còn phải mang theo gánh nặng Dạ Tiêu Tương này, muốn xông cửa, càng đã khó càng thêm khó.-------Chương 667: Áo trắng hồng tỳ bà (1)- Xem ra chỉ có trước tìm nơi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, sau đó lại đi xông cửa đoạt trấn, chỉ cần đi vào Thần Đô, quản thế lực Bắc Minh phiệt khổng lồ như thế nào, đoán chừng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất không dám lại ra tay ngoài sáng nữa.Dạ Tiêu Tương cuối cùng nhất vẫn yên tĩnh ại, biết rõ trốn không thoát khỏi "ma chưởng" của Phong Phi Vân, nhíu đôi mi thanh tú lại nói:- Bắc Minh phiệt ở Thần Đô, thậm chí ở toàn bộ Trung Hoàng Phủ thế lực rất lớn lớn, có thể điều động siêu cấp cường giả, hôm nay bảy mươi hai trọng trấn và chín đại quan tạp đều bị phong tỏa, bọn hắn muốn tìm được chúng ta chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.Vừa rồi ba lão già kia nói chuyện, nàng cũng đã nghe được, trong lòng đã đại khái suy đoán được là ngươi phương nào muốn bắt mình, muốn thoát khỏi tay người nọ quả thật còn khó hơn lên trời.- Ta biết rõ!Phong Phi Vân ôm Dạ Tiêu Tương vào trong ngực, ánh mắt nghiêm nghị, tiếp tục chạy về phía trước, tốc độ càng nhanh hơn nữa.- Vậy chúng ta bây giờ còn nơi nào để đi nữa?Trong lòng Dạ Tiêu Tương sinh ra một cổ bi ai, mình một lòng muốn muốn tự do, nhưng lại nhất định không được tự do, luôn có người muốn nhốt nàng vào trong "Lồng sắt"Bắc Minh phiệt là một cái "Lồng sắt", Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao lại không phải là một "Lồng sắt" khác chứ?Sau khi ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, nàng liền cho rằng có thể đạt được tự do mình muốn, có thể ẩn cư núi rừng, không cần bán rẻ tiếng cười, không cần lấy lòng người khác nữa, có thể làm chính mình, nhưng nàng cuối vẫn bị người bắt đưa đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, làm trụ cột của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Loại nữ nhân như mình, nhất định phải bị nhốt vào "Trong lồng", để người thưởng thức, tựa như một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, cho dù có được người yêu thích thế nào, bị người truy phủn thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể vì người khác mà sống, không thể vì mình mà sống được.Giờ phút này, bay lượn giữa trời xanh mây trắng, bị nam nhân lạ lẫm này ôm vào trong ngực, trong lòng ngược lại có một loại cảm giác tự do nói không nên lời, nàng cực kỳ hy vọng có thể cứ vậy bay đi, bay ra khỏi địa vực Thần Đô, bay đến một nơi không có bất kỳ người nào khác.Nhưng nàng biết rõ đây chỉ là một loại hy vọng xa vời, loại bay lượn này nhất định sẽ dừng lại.- Chính là trong chỗ này, Bỉ Khâu Sơn!

Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, chúng ta sẽ trở quay lại nơi ngươi bị bắt đi!Hai mắt Phong Phi Vân đã có thể nhìn thấy cỗ thần tượng khổng lồ đứng ở bên bờ Tấn Hà kia.Phong Phi Vân cũng không bay đến trên đỉnh Bỉ Khâu Am, dù sao Bỉ Khâu Am cũng là thánh địa tu luyện Phật môn, đệ tử đông đảo, bên trong nhất định sẽ có tai mắt của Bắc Minh phiệt.Phong Phi Vân đứng ở phía sau núi Bỉ Khâu Sơn, nơi này địa vực rộng lớn, bị rừng rậm bao trùm, phía dưới còn có Tấn Hà cuồn cuộn chảy xuôi, đối diện chính là một thần tượng cao hơn một ngàn trượng.Đây chính là chỗ ẩn thân rồi.- Cứ như vậy dừng lại rồi sao?Dạ Tiêu Tương có chút thất lạc đứng trên mặt đất.Phong Phi Vân hiển nhiên không nghe hiểu nàng ý nàng, nói:- Đây chính là nơi an toàn nhất, người Tà Đạo Ám Vực chưa hẳn dám đến nơi đây lộng hành.

Trước trốn ở đây một thời gian ngắn đi!

Đợi một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi trở lại Thần Đô.Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, ánh mắt sâu kín, nhìn qua thần tượng bên kia bờ sông, lại gặp được nàng, aizz!Thần Tấn vương triều có thuyết pháp "Tam công cửu khanh thập bát hầu phủ", đều là cấp bậc nguyên lão khai triều, thừa kế truyền thừa hơn sáu nghìn năm, từ khi Thần Tấn vương triều khai triều đến nay đã có mặt, là trụ cột vững vàng của triều đình.Trong Thần Đô còn có "Tam Công Miếu", bên trong cung phụng chính là "Tam công khai triều", ba người này vì Thần Tấn vương triều thành lập làm ra cống hiến cực lớn, mặc dù là tử tôn bọn hắn cũng có thể trọn đời thừa kế tước vị đại công.Trong Đế Cung cũng lập nên "Vân Yên Tháp", bên trong cung phụng mười tám vị công thần khai quốc, "Vân Yên thập bát công thần", mỗi một vị công thần đều được phong làm "Thiên hầu", phụ trách thống lĩnh mười tám lộ khai quốc cường đại nhất Thần Tấn vương triều, có Thiên hầu nắm giữ trong tay mấy ngàn vạn Thần Võ, có Thiên hầu cường đại, thậm chí còn nắm giữ lấy mấy tỷ Thần Võ Quân.Hoàng tộc, Tam công, thập bát Thiên hầu liền hợp thành hệ thống "Vương công quý tộc" mạnh nhất toàn bộ Thần Tấn vương triều, trải rộng toàn bộ tám vị phủ chủ Thần Tấn vương triều, quận chúa phía dưới phủ chủ cơ hồ đều là từ trong những tử tôn vương công quý tộc này ra đời, hoặc là môn sinh của những vương công quý tộc này mới có tư cách chen vào tầng trên triều đình.Tam công và thập bát Thiên hầu, đều có đất phong của mình, cũng được xưng là "Tư lĩnh", ở trong đất phong có thể bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.Tam công và thập bát Thiên hầu đều là tồn tại có thực quyền, căn bản không phải "Cửu khanh" có thể so sánh được, Cửu khanh ở trong triều đình địa vị rất cao, nhưng phần lớn đều là quan văn, hơn nữa đều là cấp dưới của Thái Tế, lực ảnh hưởng căn bản không đáng giá nhắc tới.Trong "Tam công" có: Thái Tế, Thái Sư, Thái Phó.Trong đó, Thái Tế quyền lợi lớn nhất.Mà Thái Tế của Thần Tấn vương triều chính là gia chủ Bắc Minh phiệt, "Bắc Minh Mặc Thủ" .Thân phận Thái Tế tăng thêm thân phận gia chủ Bắc Minh phiệt, một trong Tứ đại môn phiệt lập tức khiến Bắc Minh Mặc Thủ đã trở thành người có quyền lực lớn nhất khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều ngoại trừ Tần Đế ra mà ngay cả trong thập bát Thiên hầu cũng có đến một phần ba người nghe lệnh Bắc Minh Mặc Thủ, phụ thuộc vào vị Thái Tế đại nhân này.Bắc Minh phiệt, Thái Tế phủ!Nó ở vào nơi giàu có nhất Thần Đô, chung quanh đều là cổng và sân đại viện.

Nhưng ở trước mặt Thái Tế phủ lại có vẻ hơi thấp bé.- Vô liêm sỉ!

Vì một nữ tử thành lâu rõ ràng làm ra chuyện như thế, nếu chuyện bị bại lộ, danh dự của Bắc Minh phiệt chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mất.Bắc Minh Mặc Thủ bàn tay vỗ vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, trực tiếp khiến trung niên nhân ở đối diện hắn sợ tới mức lùi về sau vài bước.Người này nhìn qua hơn năm mươi tuổi, thân hình thoáng mập mạp, chính là đệ đệ của Bắc Minh Mặc Thủ, Bắc Minh Thương.Bắc Minh Mặc Thủ ở Thần Đô có một tên hiệu, gọi là "Bắc Minh hồ ly", cho tới bây giờ đều luôn vui mừng không lộ ra mặt, coi như là trời sập xuống, hắn cũng có thể không sợ hãi, hôm nay là lần đầu hắn tỏ vẻ tức giận như vây.Mặc dù Bắc Minh Thương là thân đệ đệ hắn cũng cực kỳ hoảng sợ, nói:- Đại ca, chuyện cũng đã xảy ra, ta cũng không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một tên Yêu Ma Chi Tử, nếu không có hắn, căn bản sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện, nói không chừng Dạ Tiêu Tương hiện giờ đã bị đưa vào Thái Tế phủ rồi.Điều động người bắt Dạ Tiêu Tương chính là vị đệ đệ duy nhất của Thái Tế, "Bắc Minh Thương" .-------Chương 668: Áo trắng hồng tỳ bà (2)- Ngươi còn không biết xấu hổ, dám nói vậy sao!Bắc Minh Mặc Thủ dần bình tĩnh lại, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp tận khả năng lớn nhất đền bù, không cho mối họa lan đến trên người mình.Trong mắt Bắc Minh Thương mang theo vẻ âm tàn, nói:- Đại ca không cần lo lắng, ta điều động người canh giữ ở chín quan, bảy mươi hai trọng trấn, càng thỉnh động cao thủ Tà Đạo Ám Vực đuổi giết Yêu Ma Chi Tử, nếu có thể điều động nhân vật cấp bậc nửa bước cự kình và cự kình trong gia tộc ra tay, tin tưởng rất nhanh có thể gạt bỏ Yêu Ma Chi Tử.- Thành sự không có bại sự có thừa.Bắc Minh Mặc Thủ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại trở nên tâm bình khí hòa, nhẹ nhàng vuốt ngọc ban chỉ trên ngón tay, nói:- Long Xuyên Phượng đã quay lại Thần Đô.- Cái gì?

Lão gia hỏa Thần Vương kia rõ ràng trở về rồi sao?Trên mặt Bắc Minh Thương mang theo vài phần sợ hãi.Thần Vương chính là vương gia phong vương duy nhất ở Thần Tấn vương triều, địa vị còn cao hơn cả "Tam công", mặc dù rời khỏi Thần Đô đã gần hai trăm năm, nhưng trong tay vẫn nắm giữ lấy lực lượng khổng lồ, chính là người mà Bắc Minh Mặc Thủ kiêng kỵ nhất trong triều.Trong mắt Bắc Minh Mặc Thủ mang theo hào quang đa mưu túc trí, nói:- Long Xuyên Phượng từng muốn muốn cho Yêu Ma Chi Tử trở thành người thừa kế Thần Vương đời sau, ngân ngân, chỉ tiếc Yêu Ma Chi Tử lại trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều, Long Xuyên Phượng mới không thể không thôi.

Nhưng hai người dù sao cũng có tình thầy trò, nếu chúng ta điều động tu sĩ cấp bậc nửa bước cự kình đi giết Yêu Ma Chi Tử, khẳng định không thể gạt được tai mắt của Long Xuyên Phượng, hắn tất nhiên sẽ ra tay, phái ra bao nhiêu người, sẽ chết bấy nhiêu.- Huống hồ, ta mới nhất nhận được tin tức, Yêu Ma Chi Tử đã trở thành người thừa kế Phong gia, tất nhiên sẽ được chân nhân kia của Phong gia thủ hộ, tuy rằng ta không biết người này tu vị đạt đến mức độ nào, nhưng lấy lực lượng chân nhân, cho dù đang ở Nam Thái Phủ xa xôi, cách một mảnh hư không mấy chục vạn dặm đánh chết một vị cự kình tuyệt đối không thành vấn đề.Bắc Minh Thương nói:- Đại ca có ý là chúng ta không thể ra tay, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Yêu Ma Chi Tử nhảy nhót trước mắt mình sao?Bắc Minh Mặc Thủ lắc đầu, nói:- Tuyệt đỉnh cường giả thế hệ trước ra tay, có lẽ Long Xuyên Phượng và vị chân nhân kia của Phong gia sẽ tức giận, nhưng nếu là một đời tuổi trẻ ra tay, coi như là Long Xuyên Phượng và chân nhân cũng không thể nói gì hơn, dù sao lấy thân phận của bọn hắn, cũng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào một đời tuổi trẻ tranh hùng.Bắc Minh Thương cười ha ha, nói:- Đại ca nói rất đúng, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, Yêu Ma Chi Tử cho dù đã từng là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, nhưng bây giờ đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại bao nhiêu?

Bắc Minh phiệt ta tuổi trẻ tài tuấn quá nhiều, có thể đánh chết hắn cũng không ít.Nếu hắn biết rõ Bắc Minh Họa Kích, một trong "Bắc Minh tứ thiếu gia" cũng bị Phong Phi Vân đánh bại dễ dàng, đoán chừng hắn cũng không lạc quan vậy rồi.Bắc Minh Mặc Thủ nhẹ gật đầu, nói:- Nói việc này cho Phá Thiên, ta tin tưởng hắn sẽ rất cam tâm tình nguyện giết Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài."

Phá Thiên" trong miệng hắn chính là đệ nhất cường giả một đời tuổi trẻ Bắc Minh phiệt, "Bắc Minh Phá Thiên", cũng là thiên tài cấp bậc sử thi bài danh thứ tư trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.Bắc Minh Thương đại hỉ, nói:- Phá Thiên nếu ra tay, Yêu Ma Chi Tử tuyệt không có đường sống.Bắc Minh Thương kích động rời đi, lại bị Bắc Minh Mặc Thủ gọi lại, nói:- Còn có một việc, ngươi phải đi làm.- Đại ca, chuyện gì?- Thường nói danh không chánh, ngôn không thuận.

Nói cho tất cả mọi người ở Thần Đô biết, Yêu Ma Chi Tử sắc đảm ngập trời, vậy mà bắt đi Tiêu Tiên Tử, Bắc Minh phiệt chúng ta nguyện ý giúp Thần Vương thanh lý môn hộ, giết loại dâm đồ không biết liêm sỉ này.Bắc Minh Mặc Thủ thản nhiên nói.Bắc Minh Mặc Thủ một chiêu này xem như nhất cử lưỡng tiện, thứ nhất: có thể giá họa tất cả mọi chuyện lên trên người Phong Phi Vân.Thứ hai: tất cả mọi người biết rõ Yêu Ma Chi Tử là Thần Vương truyền nhân, hành vi không dạy dỗ tốt đệ tử này, sư phụ của hắn có phải nên chịu trách nhiệm lớn nhất không?Bắc Minh Mặc Thủ một chiêu này chính là đang đánh một trọng quyền tới Thần Vương.Bắc Minh Thương thoáng do dự, nói:- Nếu làm như vậy, vậy thì Tiêu Tiên Tử sẽ không cách nào tiến vào Thái Tế phủ rồi. . .- Hừ!

Nữ nhân này phải chết, chỉ có nàng và Yêu Ma Chi Tử đều chết hết, mới có thể chết không có đối chứng, mới có thể kích thích những nhạc mê kia phẫn nộ, chỉa đầu mâu đến trên người Long Xuyên Phượng.Thanh âm Bắc Minh Mặc Thủ càng thêm âm trầm.Bắc Minh Thương tuy rằng vạn phần không nỡ, nhưng chỉ có thể tòng mệnh, không dám làm trái với mệnh lệnh của Bắc Minh Mặc Thủ.Một đêm này, một tin tức truyền khắp toàn bộ Thần Đô, "Thần Vương truyền nhân, Yêu Ma Chi Tử, trúng Diêm Vương Hủ Huyết, rõ ràng còn chưa chết, lại bắt cóc Tiêu Tiên Tử Dạ Tiêu Tương.

"Sau khi tin tức này truyền ra đã chấn động toàn bộ Thần Đô, nhạc mê của Dạ Tiêu Tương không biết có bao nhiêu, cả đám đều như sư tử phát điên, khi màn đêm buông xuống đã có vô số người rời Thần Đô, muốn tìm Yêu Ma Chi Tử chiến đầu.

Càng có người phát hạ thề độc, không giết Phong Phi Vân, thề không làm người.Tuy rằng, đây đều là lời đồn nghe được trong phố xá, nhưng lại rất nhiều người đều tin, dù sao. . .

Yêu Ma Chi Tử đã có danh từ trước!

Làm ra loại chuyện này cũng không hề kỳ quái.Long Hồ ba nghìn dặm, bạch ngọc treo Ngân Câu!Long Hồ chi thủy, dậy sóng như biển, trên mặt hồ một vòng trăng sáng treo trên cao, một mặt bảo kính huyền không treo trên vải đen vậy.Nơi này chính là một trong Tứ đại môn phiệt, Ngân Câu gia tộc!- Yêu Ma Chi Tử. . .

Trúng Diêm Vương Hủ Huyết, hắn rõ ràng còn chưa chết?Đông Phương Kính Nguyệt lụa trắng che mặt, ngồi dưới một gốc hoa ghế trát long cổ lão, trong tay ôm một cây Hồng Ngọc tỳ bà, trên mặt đất tràn đầy lá rụng, thanh phong thổi tới, tóc dài bay múa, trên cây có cánh hoa màu trắng bay xuống, tựu như vào đông tuyết.Áo trắng hồng tỳ bà, ngọn cây treo trăng sáng, giai nhân ngồi một mình dưới cây quế.Một nam tử mặc tê da nhuyễn giáp, trên bờ vai lỗ võ hữu lực phủ một áo choàng màu đỏ tươi, uy phong lẫm lẫm đi tới, câu đầu tiên mở miệng chính là:- Dạ Tiêu Tương không phải Phong Phi Vân bắt đi, đây nhất định lại là âm mưu quỷ kế của Bắc Minh lão hồ ly.Nam tử này, dĩ nhiên là Đông Phương Kính Thủy.Đông Phương Kính Nguyệt vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, cái khăn che mặt màu trắng che lấy mặt nàng, nhìn không ra biểu lộ của nàng lúc này, chỉ đôi mắt đẹp của nàng lại đạm mạc đến cực điểm, thản nhiên nói:- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?-------Chương 669: Linh Chu sống lại (1)- Bắc Minh Phá Thiên vừa rồi đã ra khỏi thành, phụng mệnh đi đánh chết hắn!Đông Phương Kính Thủy lại nói.- Thực nhàm chán!Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đứng dậy, ôm Hồng Ngọc tỳ bà, liền lướt qua bên người Đông Phương Kính Thủy, thân ảnh tuyệt mỹ đến cực hạn.Đông Phương Kính Thủy lộ ra mỉm cười, nói:- Ngươi sẽ không cũng muốn ra khỏi thành đấy chứ?Đông Phương Kính Nguyệt có chút dừng bước, nhưng cũng không quay người, nói:- Nếu ngươi muốn ra khỏi thành, ngược lại có thể cùng ta đồng hành.- Ta đối với Yêu Ma Chi Tử lại không có hứng thú gì, ta ra khỏi thành làm gì chứ?Đông Phương Kính Thủy như muốn cười ra tiếng rồi.- Cùng ta đi cười nhạo tên Yêu Ma Chi Tử huênh hoang kia, ta mấy năm trước đã nhìn hắn không thuận mắt rồi.Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.- Ta cùng hắn không oán không cừu, vì sao phải cười nhạo hắn?Đông Phương Kính Thủy tức cười.- Hắn nói hắn có thể trong vòng năm năm đánh bại ngươi, hiện giờ đã qua bốn năm linh năm tháng, nhưng tu vi của hắn vẫn kém ngươi một mảng lớn, ngươi nói loại người khoác lác lung tung này, có phải nên cười nhạo không?Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Ngươi nhớ thời gian thật rõ, chiếu theo ngươi nói, ta có lẽ thật sự nên theo người đi cười nhạo hắn rồi!Đông Phương Kính Thủy rốt cục không nhịn được nữa bật cười, cũng không biết là đang cười nhạo Phong Phi Vân, hay là đang cười nhạo người nào nữa.Bỉ Khâu Sơn, cũng không tính cao lớn, cũng cũng không tính tú lệ, nhưng vì có tòa Phật môn thánh địa như Bỉ Khâu Am nên nơi này lập tức trở thành danh sơn đại nhạc, tiên sơn phúc địa.Phía sau núi Bỉ Khâu Sơn, địa vực rộng lớn, dãy núi phập phồng, người ở thưa thớt, coi như là đệ tử cửa Phật của Bỉ Khâu Am cũng rất ít khi đến nơi này.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong một động phủ mở trên vách núi, trên thân thể lao ra 360 tòa quang mang màu vàng, 360 đạo mệnh huyệt đều mở ra toàn bộ, tựa như 360 tòa thần kiều kết nối thân thể và tự nhiên, cũng hấp thu lấy linh khí đến tự đại địa và trong không khí.Hai tay cũng đặt lên hai khối chân diệu linh thạch, thu nạp linh khí bên trong linh thạch vào trong thân thể, sau đó chảy đến đan điền, chuyển hóa thành Tử Phủ linh khí.- Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, mới có thể ứng đối nguy cơ sắp sửa phát sinh sau này, nếu không thể đột phá thành công, vậy sẽ lâm vào cục diện thập phần bị động,Phong Phi Vân tĩnh tọa ở chỗ kia, trong đầu hiện lên một ý niệmMặc dù nói trong "Tử Phủ Trung Cung" của hắn đã tu luyện ra hơn 2900 đạo Tử Phủ linh khí, cách Thiên Mệnh đệ nhị trọng chỉ có một bước ngắn, nhưng một bước này nói không chừng tựa như chỉ xích thiên nhai vậy, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.Tử Phủ Trung Cung thật sự khó lường, rộng lớn vô biên, tựa như hằng hà vũ trụ, mà tu sĩ chính là phải ở trong một mảnh hoàn vũ tu luyện ra một khối "Thiên Địa" của mình, tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng chỉ là một khối tiểu Thiên Địa, muốn đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, không chỉ phải tu luyện ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí, càng cần mở rộng "Thiên Địa" của mình.Muốn tu luyện Tử Phủ linh khí dễ dàng, nhưng muốn mở rộng "Thiên Địa" trong Tử Phủ Trung Cung lại cực kỳ khó.Rất nhiều tu sĩ, muốn chỉ vì cái trước mắt, cưỡng ép đột phá, nhưng phần lớn đều mở rộng thất bại, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.Đương nhiên, Phong Phi Vân thần cơ vô cùng chắc chắn, tẩu hỏa nhập ma sự tình, cơ hồ sẽ không phát sinh tại trên người của hắn.- Lực lượng trên người tên này thật cường đại, trong thân thể thậm chí có thanh âm Phượng minh và Long ngâm truyền ra, khó trách được xưng là Yêu Ma Chi Tử.Dạ Tiêu Tương ngồi ở cửa động phủ, hai tay ôm đầu gối, mềm mại dựa lưng vào trên vách động lạnh như băng, một đôi tinh mâu im im lặng lặng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân lơ lửng trong động phủ, kỳ thật Yêu Ma Chi Tử trong truyền thuyết cũng không phải quái vật đáng sợ tướng mạo dữ tợn, ngược lại có chút thanh tú, bộ dáng cũng tuấn dật thập phần mê người, chỉ là trên người lại ẩn ẩn tản mát ra một cổ ma khí, tựa hồ tùy thời đều sẽ hóa thành một ma đầu giết người như ngóe vậy.Dạ Tiêu Tương con mắt xoay chuyển một vòng, nhìn chằm chằm vào đoạn ống tiêu màu tím lộ ra trong ngực Phong Phi Vân, đây chính là "Tiêu" mình yêu quý nhất, lại bị hắn tịch thu, hắn cũng quá ngang ngược rồi!Trên lỗ hổng động phủ bố trí có trận pháp, tựa như một cánh cửa không thể nhìn thấy, nàng căn bản đi không được, chỉ có thể đợi ở chỗ này nhìn chằm chằm vào nam tử đã ngồi xuống hai ngày kia.- Lão thiên gia!

Thỉnh phù hộ Tiêu Tương, sớm ngày thoát khỏi ma chưởng...Oanh!Chợt, linh khí trong động phủ trở nên loạn cả lên, trong đất bùn, có vô số đạo linh khí nồng đậm ngưng tụ thành trường lưu mắt thường có thể thấy được, tụ tập về phía Phong Phi Vân, có một loại cảm giác giang hà hội tụ thành đại hải.Huyết khí trên người Phong Phi Vân càng thêm cường thịnh, "Yêu Ma chi huyết" trong máu, "sống lưng Diêm Vương" trên lưng phân biệt tản mát ra một cổ "Ma tính", và một cổ "Tà lực", hai loại lực lượng này đều đang rục rịch, thật giống như biến thân thể Phong Phi Vân thành một cái hỗn loạn chi lô vậy.Mỗi khi đột phá một cảnh giới, đều nương theo Yêu Ma chi huyết lần nữa thức tỉnh, tà lực của sống lưng Diêm Vương đã thái ngén trong thân thể Phong Phi Vân càng thêm cường thịnh, hai loại lực lượng này đều vô cùng cường đại, nhưng cũng không phải tu vị Phong Phi Vân hiện giờ có thể khống chế được.Một khi để chúng nó chính thức sống lại, thần thức hiện giờ của Phong Phi Vân cũng sẽ bị chúng phá hủy, cho nên nhất định phải áp chế.- Nguy rồi!

Đã sắp đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, nhưng một khi đột phá, tất nhiên sẽ kích phát ra Yêu Ma chi huyết và tà lực sống lưng Diêm Vương, đến lúc đó căn bản không thể áp chế nổi, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn cảnh giới sắp đột phá, nhưng lại không cách nào đột phá sao?Phong Phi Vân khổ tư đối sách, mà đúng lúc này, Thanh Đồng Cổ Thuyền phiêu đãng trong thân thể, ở trên đan điền chi hải của hắn rõ ràng cũng bị Tử Phủ linh khí khổng lồ trùng kích, mười tám tấm thiết bố thần phàm mục nát trên Thanh Đồng Cổ Thuyền vậy mà có chút bỗng nhúc nhích."

Ngân ngân!

" Cán thuyền chuyển động, phát ra thanh âm cổ xưa mà hùng hậu.Thanh âm khủng bố dị thường, thật giống như Viễn Cổ Thần Linh đang sống lại vậy.Đây là Thanh Đồng Cổ Thuyền đã có phản ứng, tuy rằng thập phần nhỏ, nhưng lọt vào tai Phong Phi Vân lại không khác gì lôi đình chấn động.Phong Phi Vân cuồng hỉ!- Xem ra là vì linh khí trong thân thể ta đã đạt đến được trình độ nhất định, rốt cục có thể dẫn động Thanh Đồng Cổ Thuyền rồi.Nữ Ma đã luyện hóa được một nửa Thanh Đồng Cổ Thuyền, nhưng vì Phong Phi Vân trước kia tu vị quá thấp, không cách nào khiến Thanh Đồng Cổ Thuyền hiện ra uy năng chính thức, mà bây giờ Thanh Đồng Cổ Thuyền đột nhiên thức tỉnh, cái này có nghĩa là mình đã có thể vận dụng một tia lực lượng của nó.-------Chương 670: Linh Chu sống lại (2)Đây chính là một kiện Thánh Linh Khí Mãnh, dù chỉ có một tia, cũng xa xa không phải những linh khí kia có thể so sánh được.Những linh khí kia thậm chí sẽ trực tiếp bị Thanh Đồng Cổ Thuyền đánh bại.Đây là hai loại khí mãnh cấp bậc hoàn toàn bất động.Phong Phi Vân từ trong bốn mươi đạo thần thức, phân ra một đạo, ngưng tụ thành một bản thân nho nhỏ, hóa thành một quang điểm, trực tiếp bay vào trong đan điền...Phong Phi Vân lơ lửng ở bên cạnh Thanh Đồng Cổ Thuyền, điều động lực lượng toàn thân, đan điền chi hải nước cuộn trào tuôn ra, linh khí toàn bộ đều đã đánh vào trong Thanh Đồng Cổ Thuyền, những linh khí này bị Thanh Đồng Cổ Thuyền điên cuồng hấp thu, đại khái qua nửa canh giờ, tựa hồ mới xuất hiện trạng thái bão hòa.BA~! một tiếng thanh âm như vỏ trứng vỡ vụn vang lên.Một tầng đám sương nhàn nhạt từ trên Thanh Đồng Cổ Thuyền chậm rãi thối lui, lộ ra hình thái chính thức của nó-- đây là một chiếc chiến thuyền vô cùng khổng lồ cổ xưa, nếu theo như tỷ lệ thần thức Phong Phi Vân ở trong đan điền chi hải mà tính toán thì chiếc chiến thuyền cổ xưa này dài chừng mấy ngàn dặm, tựa như một đầu sơn mạch khổng lồ vậy.Đội thuyền lớn nhất Thần Tấn vương triều, Hồng Nha Phi Hạm ở trước mặt của nó chỉ như một hạt cát.Đây là lần thứ hai Phong Phi Vân nhìn thấy hình thái bản tôn Thanh Đồng Linh Chu, trước đó lần thứ nhất là ở trên đường Hoàng Tuyền, lúc ấy chỉ thoáng nhìn qua đã bị đánh bay.Giờ phút này, lần nữa chứng kiến, trong lòng lại càng thêm rung động không hiểu, chiếc chiến thuyền này thật sự quá khổng lồ rồi, quả thực không giống như phi chu bay trên bầu trời, càng giống như Hồng Hoàng Thần Chu xuyên thẳng qua giữa vũ trụ tinh thần, có thể từ một phiến tinh không này bay đến một phiến tinh không khác.- Ông trời...

ơ... i!

Xem ra dự đoán của ta về nó còn không chính xác, chiếc cổ thuyền này khẳng định không chỉ đơn giản là Thánh Linh Khí Mãnh.Phong Phi Vân bị khí tức phát ra từ trên Thanh Đồng Cổ Thuyền chấn nhiếp ở, mặc dù ở hắn kiếp trước chính là cường giả Vũ Hóa đệ cửu trọng cũng chưa từng thấy qua thứ nào có thể chấn nhiếp nhân tâm như thế.Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng đã sinh ra vết rỉ, Viễn Cổ khắc văn trên đó cũng đã mục nát đến mơ hồ, những đồ ảnh kỳ dị mà cổ quái trên vách thuyền coi như là Phong Phi Vân cũng mới thấy lần đầu, tựa hồ không thuộc về thế giới này.Phong Phi Vân phi thân đáp xuống trên cổ thuyền, một cổ khí tức xa xưa mà bi thương liền đập vào mặt, mang đến cho người một loại cảm giác như tiến vào Thiên Địa cảnh giới khác, hành tẩu trên Thái Cổ đại địa.Trên mặt đất tràn đầy tro bụi màu trắng dày đặc, những tro bụi này nhìn như bình thường, nhưng khi Phong Phi Vân cúi người đi nhặt thì dù chỉ là một hạt tro bụi nhưng cũng nặng như một tòa núi lớn.Một hạt tro bụi có thể đè chết một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, chấn vỡ linh hồn hắn.Trời ơi!Thiên hạ sao có thể có hạt bụi trầm trọng như thế, chẳng lẽ những hạt bụi màu trắng này đều là Thánh Linh tro cốt?

Cũng chỉ có Thánh Linh tro cốt mới có thể trầm trọng như thế thôi.Chẳng lẽ vào thật lâu trước kia, có rất nhiều Thánh Linh vẫn lạc trên chiếc cổ thuyền này, bởi vì thời gian thật sự quá xa xưa nên Thánh Linh bạch cốt cũng biến thành tro bụi màu trắng sao?Đương kim chi thế, đã không thấy được Thánh Linh nữa, nơi này lại đầy Thánh Linh tro cốt, khiến người cực kỳ khiếp sợ.Phong Phi Vân vừa hiện lên ý niệm đó trong đầu đã bị chính mình hù sợ, Thánh Linh xương cốt ngàn vạn năm bất hủ, làm sao có thể hóa thành tro tàn?Chẳng lẽ còn lâu hơn ngàn vạn năm sao?Đi tới chiếc cổ thuyền này, Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân liền nhảy nhót không thôi, phát ra vầng sáng đen nhánh, sáu văn tự cổ xưa trên ban chỉ cũng rung rung, chợt, vọt ra, tạo thành sáu tòa thần đồ.Long Mã Hà Đồ lơ lửng ở trên đỉnh Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng nổ bắn ra vầng sáng sáng chói, cùng Miểu Quỷ Ban Chỉ trong tay Phong Phi Vân giao tương hô ứng, Long Mã trong Tiền Hà tựa hồ cũng như muốn sống lại, phát ra thanh âm cao vút mà điếc tai.- Miểu Quỷ Ban Chỉ và Thanh Đồng Cổ Thuyền quả nhiên có liên hệ không giống bình thường, Thanh Đồng Cổ Thuyền sở dĩ lại đưa ta đến Thần Tấn vương triều, đoán chừng cũng có quan hệ đến Miểu Quỷ Ban Chỉ.Trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ như thế.Thủy Nguyệt Đình, Thanh Đồng Cổ Thuyền, Miểu Quỷ Ban Chỉ, tượng thần bên bờ Tấn Hà, Đông Phương Kính Nguyệt...

Tất cả những thứ này hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại chút quan hệ, điều này chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?Kiếp trước và kiếp nầy vậy mà có nhiều liên lụy như vậy, tất cả mọi chuyện khiến suy nghĩ của người không cách nào yên tĩnh được.Ánh mắt Phong Phi Vân dần trở nên ngưng trọng.Oanh!Trong lúc đó, ở trong Thanh Đồng Cổ Thuyền truyền đến một cổ lực đẩy không hiểu lực, khiến Phong Phi Vân bay ra khỏi cổ thuyền, Thanh Đồng Cổ Thuyền lần nữa bị một tầng vầng sáng vô hình bao phủ.- Linh khí của ta hiện giờ chỉ có thể chèo chống Thanh Đồng Cổ Thuyền mở ra thời gian ngắn ngủi, muốn dẫn động Thanh Đồng Cổ Thuyền, cần hao phí quá nhiều linh khí.Thần thức Phong Phi Vân lui trở về, quay về trong đầu.Hiện giờ linh khí trong người Phong Phi Vân tuy rằng hạo miểu phồn đa, nhưng nhiều nhất chỉ có thể chèo chống Thanh Đồng Cổ Thuyền mở ra chín lượt hô hấp, thời gian dài hơn nữa, sẽ hao hết linh khí trong thân thể.Nhưng, mặc dù chỉ là chín lượt hô hấp cũng đã tương đối đáng sợ, có thể sử dụng Thanh Đồng Cổ Thuyền, đánh ra chín chiêu, vậy chín chiêu này chính là chín chiêu mạnh nhất, coi như là linh khí của đối phương cũng có thể sẽ bị đánh tan nát.Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân kinh hỉ phát hiện, "Ma tính" của Yêu Ma chi huyết và "Tà lực" của sống lưng Diêm Vương đều bị trấn áp xuống.- Đây nhất định là bởi vì khí tức khổng lồ mà Thanh Đồng Cổ Thuyền phát ra đã chấn nhiếp chúng, như vậy cũng tốt, ta có thể toàn lực đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng rồi.Lần thứ hai, trùng kích cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng!Phong Phi Vân hai tay lần nữa mở ra, linh thạch trong hai tay cũng đã bị tiêu hao một nửa, chỉ còn lại chừng nửa nắm đấm.Rất nhanh trong đan điền Phong Phi Vân liền ngưng tụ ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí, tựa như 3000 đầu Tử Long ngao du trong đan điền, nhuệ khí động thiên, khiến thân thể Phong Phi Vân cũng nhịn không được run rẩy kịch liệt, tử mang trong đan điền bộc phát ra lực trùng kích trước nay chưa từng có.Oanh!"

Thiên Địa" trong Tử Phủ Trung Cung cũng tựa như xảy ra vụ nổ lớn, lần nữa mở rộng, so với lúc trước lớn hơn mấy lần, có thể dung nạp càng nhiều Tử Phủ linh khí hơn nữa.Phong Phi Vân chính thức bước chân vào Thiên Mệnh đệ nhị trọng!Thiên Mệnh đệ nhị trọng và Thiên Mệnh đệ nhất trọng tuy rằng chỉ kém một tiểu cảnh giới, nhưng lực lượng lại tăng lên mấy lần, đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới.Phong Phi Vân từ trong tu luyện mở mắt ra, trong mắt có hai ngọn lửa vọt ra, nếu có người nhìn kỹ liền sẽ phát hiện ra trong mắt hắn tựa hồ như có hai đạo bóng dáng hỏa điểu..-------Chương 671: Nữ thần Tấn HàPhượng Hoàng Thiên Nhãn lại tiến một bậc, đạt đến cảnh giới "Động Triệt Hữu Hình", hai đạo nhãn thần từ trong mắt hắn bay ra, phá vỡ trận pháp động phủ, bay ra ngoài động, bay thẳng lên Thiên Mạc, khiến hai đám mây trên bầu trời đều bị thiêu đốt lên, tựa như hỏa hà vậy.- Phượng Hoàng Thiên Nhãn, chính thức đạt đến tiểu thừa rồi, lực công kích mạnh mẽ không kém gì linh khí.Trong lòng Phong Phi Vân đặc biệt sảng khoái, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, coi như là gặp phải tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng cũng có thể đơn giản gạt bỏ, thậm chí có được lực lượng chống lại tu sĩ Thiên Mệnh đệ tứ trọng, nếu sử dụng ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, phát ra chín chiêu công kích mạnh nhất, vậy thì lực lượng sẽ càng thêm cường đại.Phong Phi Vân tuy rằng không biết những tài tuấn trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 kia mạnh bao nhiêu, nhưng mình hiện giờ cũng đã không chênh lệch quá lớn với bọn họ nữa rồi.Phong Phi Vân từ trong bế quan đi ra, phát hiện Dạ Tiêu Tương lại chạy!Nữ nhân này chỉ cần có cơ hội liền sẽ chuồn đi, vừa rồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đâm rách trận pháp nơi cửa động, nàng liền thừa cơ chạy đi.- Phong Phi Vân...

Ngươi thả ta ra...

Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao lại không buông tha cho ta?Dạ Tiêu Tương lại bị Phong Phi Vân bắt lấyt, còn chưa chạy được đến bờ Tấn Hà đã bị Phong Phi Vân kéo cánh tay trở về.Lúc này Phong Phi Vân trực tiếp dùng dây thừng trói hay tay nàng lại, đầu kia cột vào tay mình, cái này xem nàng còn chạy thế nào được?- Thực xin lỗi, ta có một vị bằng hữu thiếu nợ ngươi một cái ân tình, ta phải an toàn đưa ngươi về Thần Đô.

Nếu để cho ngươi chạy đi lung tung như vậy, không đén ba canh giờ sẽ bị người bắt mất, rất khó đoán được ngươi có còn mạng trở về không nữa.Phong Phi Vân đi ở phía trước, lôi kéo dây thừng, Dạ Tiêu Tương vẻ mặt không tình nguyện đi theo phía sau.Tiêu Tiên Tử "Dạ đại gia" đại danh đỉnh đỉnh, chỉ sợ còn chưa từng có người nào lại không chút thương hoa tiếc ngọc với nàng như vậy cả.Đi đến dưới tòa thần tượng cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng kia, chỉ riêng mu bàn chân thần tượng thôi đã như một tòa núi nhỏ, dưới thần tượng, Phong Phi Vân lần nữa ngừng chân, phát hiện có rất nhiều dân chúng nghèo khổ quỳ trên mặt đất, đốt giấy tiền, đốt hồng sáp, đốt lấy trường hương, vậy mà lại đang quỳ lạy lấy tượng thần này.Những dân chúng này đều thập phần thành kính, đã coi thần tượng này trở thành thần linh.Phong Phi Vân ngăn một vị lão hán thất tuần lại, cung kính nói:- Xin hỏi các ngươi đều là thôn dân dưới Bỉ Khâu Sơn sao?Lão hán kia thấy Phong Phi Vân vậy mà cột một nữ tử xinh đẹp, còn tưởng rằng Phong Phi Vân là con buôn người, lập tức sợ tới mức cà lăm, nói:- Ta...

Ta không biết, cái gì cũng không biết!Lão hán kéo lấy một vị lão bà, sau đó liền thần sắc vội vàng dọc theo Tấn Hà đi về phía hạ du, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Phong Phi Vân.-Ta giống người xấu vậy sao?Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không thể không tháo xuống sợi dây cột trên người Dạ Tiêu Tương, sau đó lại đi hỏi thăm một vị lão phụ tóc hoa râm khác.Vị lão phụ này thấy Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nam tuấn tú, nữ tướng mạo đẹp, nhìn qua cũng không phải người xấu, vì vậy liền thật cao hứng nói cho Phong Phi Vân:- Nhà của ta ngụ ở trong trấn nhỏ ngoài tám mươi dặm hạ du Tấn Hà, gần đây trong trấn nhỏ luôn xảy ra chuyện ma quái, rất nhiều người đều thấy được thứ không sạch sẽ, cho nên tất cả mọi người đến khẩn cầu Nữ thần Tấn Hà nương nương, phù hộ thôn trấn chúng ta an khang thái bình.Chỉ là thiếu đi một sợi dây thừng lại có thể mang đến cho người ấn tượng ban đầu hoàn toàn khác hẳn, có đôi khi phân chia người tốt và người xấu thật sự không thể nhìn mặt ngoài được.Phong Phi Vân cười nói:- Đại nương, ngươi nói cỗ thần tượng này là Nữ thần Tấn Hà nương nương sao?- Đúng vậy!

Trong trấn từ xưa đã truyền lưu như vậy, chính là vì có Nữ thần Tấn Hà nương nương phù hộ nên thôn trấn chúng ta mới có thể an khan thái bình, không xảy ra tai nạn trong truyền thuyết.Lão phụ nói xong, liền lại quỳ xuống cúi đầu với thần tượng kia, kính sợ nói không nên lời.Phong Phi Vân trong lòng khinh thường cười, nữ nhân ngoan độc Thủy Nguyệt Đình cũng xứng trở thành Nữ thần Tấn Hà sao, nếu không phải cố kỵ những người trong Phật môn thủ hộ trong Bỉ Khâu Am kia, hắn đã sớm lật tung đánh nát thần tượng này rồi.Phong Phi Vân hỏi:- Đại nương, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, ngươi có biết Nữ thần Tấn Hà miếu ở bên bờ Tấn Hà này chỗ nào không, ta cũng muốn đi tế bái Nữ thần Tấn Hà một lần.Lão phụ nghĩ nghĩ, nói:- Lão thân đã sinh sống ở đây mấy chục năm, còn chưa từng nghe nói qua có Nữ thần Tấn Hà miếu gì cả, người trẻ tuổi, nếu ngươi muốn tế bài Nữ thần Tấn Hà thì cứ quỳ lạy ở đây cũng được rồi.- Ách...

Được rồi!

Quấy rầy.Trong mắt Phong Phi Vân nhiều ra thêm vài phần ngưng trọng, trên mai rùa trong Bỉ Khâu Am rõ ràng có ghi lại về "Nữ thần Tấn Hà miếu" và "Lưỡng Nhân thôn", nhưng sao ở đây lại không có?Chẳng lẽ là vì thời gian trôi qua quá lâu nên tòa thôn xóm bên bờ Tấn Hà và Nữ thần Tấn Hà miếu đã biến mất trong lịch sử trường hà rồi sao?- Sao có thể vậy được?Phong Phi Vân trong lòng thất vọng đến cực điểm, thật vất vả mới có một tia manh mối lại đứt đoạn như vậy.Thủy Nguyệt Đình ah!

Thủy Nguyệt Đình!

Tượng đá của ngươi sao lại xuất hiện ở nơi xa xôi này?

Tất cả mọi chuyện là sao đây?Vị nào lão phụ kia đã rời đi, quay về phía hạ du Tấn Hà.- Này, ngươi không nghe thấy lão bà kia nói trong trấn bọn họ có chuyện ma quái sao?Dạ Tiêu Tương có chút không vui nói.Phong Phi Vân phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ, nói:- Vậy thì đã sao?- Tu vi của ngươi lợi hại như vậy, nên đi giúp bọn hắn ah!Dạ Tiêu Tương nói.- Ta vì sao phải đi giúp bọn hắn?Phong Phi Vân nói.- Ngươi sao lại lạnh lùng như vậy chứ, nếu ngươi không đi giúp bọn hắn, vậy thì trấn nhỏ kia không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa, ngươi nhẫn tâm sao?Dạ Tiêu Tương đối với Phong Phi Vân càng thêm bất mãn.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt cái trán, liếc nhìn nàng thật sâu, không nghĩ tới cô nàng này còn rất thiện lương, rõ ràng có thể quan tâm đến khó khăn của người bình thường, không hề lãnh diễm cao ngạo giống như mỹ nữ khác.Dạ Tiêu Tương tuy rằng là Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, càng có được mỹ danh Tiêu Tiên Tử, nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngược lại có một trái tim đơn thuần thiện lương, chất phác tự nhiêm.Điểm này quá đáng quý rồi!- Ngươi nói đùa gì vậy, chúng ta bây giờ chính là dân liều mạng, tùy thời đều có người đang truy sát chúng ta, làm sao có thời giờ quan tâm đến sống chết của người khác chứ?

Lại nói, ai đến quan tâm sống chết của chúng ta đây?Phong Phi Vân cũng không phải người tốt, hắn chỉ biết muốn sống sót trong thế giới tàn khốc này, nhất định phải mỗi một bước đều phải đi cực kỳ cẩn thận, bất luận một bước sai lầm nào cũng đều có thể vạn kiếp bất phục.-------Chương 672: Quỷ thôn thất lạc (1)- Ngươi không đi, ta đi!Dạ Tiêu Tương khinh bỉ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:- Hừ, người nhát gan!Nói xong lời này, nàng liền cất bước chạy về phía hạ du Tấn Hà.Phong Phi Vân bị nữ nhân yêu, bị nữ nhân hận qua, bị nữ nhân giết qua, nhưng chưa bao giờ bị nữ nhân khinh bỉ qua, mẹ nó, nàng đây là ánh mắt gì đây?- Cô nàng, có giỏi lặp lại xem?Phong Phi Vân lệ quát một tiếng, chấn khiến Dạ Tiêu Tương không thể đứng vững, trực tiếp ngã nhào trên đất, hai chân thon dài bị thanh âm của Phong Phi Vân chấn cho run lên, không cách nào đứng dậy được.Dạ Tiêu Tương đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra, nói:- Ngươi vốn chính là người nhát gan mà!

Người Bắc Minh phiệt tìm được chúng ta thì đã sao?

Ngay cả ta còn không sợ, ngươi một đại nam nhân có gì phải sợ chứ?- Ai nói ta sợ?

Ta chỉ là không muốn bạo lộ hành tung của chúng ta, rước lấy phiền toái không cần thiết thôi.Phong Phi Vân ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động, ngay cả một nữ nhân cũng có kiêm ái chi tâm như thế, mình là một đại nam nhân, vì sao lại trở nên càng ngày càng lãnh mạc, càng ngày càng coi rẻ nhân mạng như thế chứ?Mình tuyệt đối không phải một người lạnh lùng như vậy, đã từng vì một nữ nhân bán trà mà dám động đao với thế lực tà ác, hiện giờ vì sao không thể chứ?Chẳng lẽ thật là vì tu vị càng cao, lực lượng càng mạnh, địa vị càng cao, người sẽ trở nên càng tự cho là đúng, càng không xem trọng người bình thường sao?Từ điểm này mà xem, xem ra mình thật sự không bằng nữ nhân Dạ Tiêu Tương này.- Ngươi nhìn gì vậy, ngươi muốn làm gì vậy...

Ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi...

Uy, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy đấy chứ!Dạ Tiêu Tương nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới mình, lập tức cảm giác được có chút bàng hoàng, nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi với mình, vậy phải làm sao bây giờ?Phong Phi Vân ngồi xổm xuống, trên bàn tay thai nghén ra một cổ hơi nước màu đen, nhẹ nhàng đặt trên đùi thon dài mảnh khảnh của Dạ Tiêu Tương, mảnh hơi nước này lập tức sáp nhập vào bắp chân nàng, chợt khiến cho tổn thương nơi chân vừa bị Phong Phi Vân gây ra dần khôi phục lại.Dạ Tiêu Tương cảm thụ được cảm giác tê dại từ trên chân truyền đến, ngửi được cổ khí tức nam tử đặc biệt trên người Phong Phi Vân, tên này...

Tên này...- Tốt rồi!

Đi thôi!Phong Phi Vân thu bàn tay về, sau đó trực tiếp dọc thẳng hạ du Tấn Hà đi đến.Dạ Tiêu Tương từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân, nói:- Đi đâu?- Hạ du, thị trấn nhỏ, Phong Thiên Sư ta đêm nay muốn đi bắt quỷPhong Phi Vân trêu chọc nói.Dạ Tiêu Tương cảm thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tên này thật sự là không thể nói lý, một khắc trước còn hung ác như một ma quỷ, lúc này lại như đổi thành một người khác vậy.- Nếu ngươi không theo kịp thì trời sẽ tối đấy.Thanh âm Phong Phi Vân từ rất xa truyền đến.- Cái kia...

Ah!Dạ Tiêu Tương vốn còn muốn trốn đi, nhưng nghĩ đến tốc độ biến thái của Phong Phi Vân liền thành thành thật thật đi theo.Đây là một tiểu trấn cổ xưa, vào bên bờ Tấn Hà, dựa vào một tòa núi màu đen.Đường đi của thị trấn này cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ngã tư đường cũng lõm xuống, dưới mái hiên hai bên lại có chút nhô lên, ngay một khắc khi Phong Phi Vân đi vào tiểu trấn này liền cảm nhận được một cổ hào khí khác thường.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước, đứng ở vị trí giữa ngã tư đường, trong đôi mắt lưu động lấy hỏa mang, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, quan sát khí tượng tiểu trấn này, chỉ thấy trên tiểu trấn này lưu động một cổ Âm Dương khí lưu, lộ ra hình thái Âm Dương Ngư, bao trọn cái tiểu trấn này vào trong.Đương nhiên, đây chỉ là khí tượng, là thứ vô hình, mắt người thường căn bản không cách nào thấy được.Chỉ có tu sĩ tinh thông Quan Khí Thuật mới có thể chứng kiến thần dị khí tượng.Đây là khí tượng do một vị chân nhân bố trí xuống!Một tòa tiểu trấn bình thường đến không thể lại bình thường hơn nư thế, thậm chí lại có chân nhân tới, còn ở trên tiểu trấn bố trí ra Âm Dương Thái Cực Ngư khí tượng, không tầm thường, không tầm thường!- Ngươi đang nhìn gì thế?Dạ Tiêu Tương khẽ chớp mắt, hàng mi dài rung rung, thập phần đáng chú ý, nàng theo hướng ánh mắt Phong Phi Vân nhìn lại nhưng lại không thấy gì cả.- Không có gì?Phong Phi Vân thu hồi hai mắt, sau đó tiếp tục dọc theo phố cổ đi tới trước.Trong tiểu trấn bao phủ một cổ hào khí bất thường, trời còn chưa tối, cư dân ở đây đều đã đóng chặt cửa, trên đường phố ngoại trừ một con gà trống đang ngẩng đầu ưỡn ngực ra thì không thấy vật còn sống nào nữa.Vị lão phụ bái tế dưới thần tượng kia rốt cục đã quay về tiểu trấn, trông thấy Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương vậy mà đã ở trong trấn, lão phụ lộ ra đặc biệt kinh ngạc, không ngừng cảm thán:- Vẫn là người tuổi trẻ bước chân nhanh nhẹn.Dưới yêu cầu mãnh liệt của lão phụ, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương đành phải đến nhà nàng tá túc một đêm.Đêm xuống, đèn dầu trong toàn bộ tiểu trấn đều tắt, chỉ có nhà lão phụ này là vẫn sáng đèn.- Gần đây trên thị trấn rất bất an, hai người trẻ tuổi các ngươi sao còn đi vào đây?Lão phụ có chút lo lắng lo lắng, chung quy vẫn cảm thấy trong phòng có ánh đèn sáng sẽ dẫn một ít thứ không sạch sẽ đến đây.Phong Phi Vân cười nói:- Đại nương, kỳ thật ta là một vị Thiên Sư bắt quỷ, nếu không ngươi nói sự kiện linh dị xảy ra ở trấn này cho ta biết đi, có lẽ ta có thể giúp các ngươi giải quyết phiền toái a.Phong Phi Vân vốn tưởng rằng lão phụ này sau khi nghe thế nhất định sẽ thật cao hứng, lại không nghĩ vị lão phụ này lại càng thêm lo lắng mói:- Không có tác dụng đâu!

Ngay cả Thần Tiên Phật môn ở Bỉ Khâu Am cũng một đi không quay lại, người trẻ tuổi, ngươi vẫn không nên phạm hiểm mới tốt, miễn cho phí mạng mình!- Ah!

Như vậy sao!

Đa tạ đại nương nhắc nhở, vậy ta sẽ không đi bắt quỷ nữa!Phong Phi Vân lại nói:- Nếu không đại nương ngươi nói cho chúng ta biết nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, để cho chúng ta được thêm kiến thức cũng được.- Vậy để ta cho ngươi biết, nhưng ngươi ngàn vạn không thể đi đâu đấy.Lão phụ vẫn còn có chút lo lắng.Phong Phi Vân cười sáng lạn nói:- Ta nhất định sẽ không đi đâu!Lão phụ lúc này mới an tâm không ít, nói:- Trên tiểu trấn chúng ta có một tòa quỷ thôn, từ xưa đến nay tòa quỷ thôn này đã tồn tại, cách mỗi mấy trăm năm, tòa quỷ thôn này liền lại đột nhiên xuất hiện, sau khoảng thời gian này thì quỷ thôn sẽ lại biến mất thần bí không thấy gì nữa.- Mấy ngày hôm trước, Dương lão lục trên thị trấn đi đường về ban đêm đã từ xa trông thấy tòa quỷ thôn ở cạnh Tấn Hà kia xuất hiện, trong quỷ thôn đèn đuốc sáng trưng, phòng ốc từng tòa.

Dương lão lục bị dọa đến chân mềm mhunx, trở lại thị trấn nói chuyện này cho mọi người biết, mọi người ngày hôm sau liền tới chỗ hắn nói, lại phát hiện chỗ đó chỉ là một mảnh cỏ lau, nào có thôn gì, tất cả mọi người nói là do hắn uống quá nhiều nên bị hoa mắt.

Nhưng mà...

Nhưng mà...-------Chương 673: Quỷ thôn thất lạc (2)Cảnh ban đêm hơi lạnh, có trận trận gió rét thổi tới!Dạ Tiêu Tương cũng đã bị sợ khiến sắc mặt hơi trắng bệch, thân thể mềm mại có chút nhích lại gần Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Nhưng mà cái gì?- Ngày buổi tối hôm sau, Dương lão lục ở trong nhà thống khổ kêu rên, giống như phát điên từ trong sân chạy ra, trong miệng còn hô to, quỷ thôn đòi mạng, quỷ thôn đòi mạng...

Tiếng kêu kia quả thật khiến người sợ hãi hơn cả quỷ, tất cả mọi người trong trấn đều bị dọa sợ, suốt cả đêm cũng không thể chìm vào giấc ngủ.- Thẳng đến hừng đông, mới có người phát hiện Dương lão lục đã bị chết trong sân nhà mình, lưỡi cũng bị cắt ra, nuốt vào trong bụng.Bà lão nói đến đây thanh âm cũng có chút phát run rồi.Phong Phi Vân nói:- Vậy kế tiếp thì sao?

Quỷ thôn thật sự xuất hiện sao?Bà lão nhẹ gật đầu, nói:- Về sau mấy đêm liền, lại có người thấy được bên bờ sông có một tòa quỷ thôn đèn đuốc sáng trưng, vẫn là ở vị trí cỏ lau kia, sau khi trở về đều gặp không may, bị chết vô cùng thê thảm.

Từ đó về sau, liền không còn ai dám ra ngoài vào buổi tối nữa.- Chẳng lẽ thật là quỷ thôn...

đòi mạng sao.Dạ Tiêu Tương tự nhận là lá gan không nhỏ, nhưng nghe thế vẫn sợ đến nổi da gà, quả thật quá quỷ dị rồi.Phong Phi Vân lại nổi lên không ít hứng thú, một tòa thôn xóm biến mất bên bờ Tấn Hà, cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất hiện, hơn nữa trong thôn còn có thứ quỷ dị nào đó, phàm là người dính vào một chút đều sẽ phát sinh bất tường.Loại vật này tựa như Diêm Vương Hủ Huyết, phàm là người từng tiếp xúc với Diêm Vương Hủ Huyết, mặc dù là cự kình cường đại cũng sẽ không hiểu thấu chết đi.Thôn xóm biến mất từ Viễn Cổ, khí tượng chân nhân lưu lại...

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy tòa tiểu trấn này thật không đơn giản, nói không chừng cất dấu đại bí kinh thiên nào đó.Đêm khuya, lão phụ đã ngủ say.Phong Phi Vân một mình một người từ trong phòng đi ra, chân không chạm đất, không phát ra một tia thanh âm, định suốt đêm đi dò xét quỷ thôn bên bờ sông kia, nói không chừng có thể có phát hiện kinh người.- Lừa đảo.Dạ Tiêu Tương đã đứng ở ngoài cửa viện, tựa hồ đã sớm đoán được Phong Phi Vân sẽ đi quỷ thôn.Phong Phi Vân cũng cũng không kinh ngạc chút nào, dù sao chỉ với chút tu vị mèo ba chân kia của Dạ Tiêu Tương, bất luận cử động gì đều sẽ không gạt được thần thức của Phong Phi Vân.- Ngươi cũng muốn đi quỷ thôn?Phong Phi Vân thấp giọng nói.- Ngươi cũng muốn đi, ta vì sao không thể đi?Dạ Tiêu Tương nói.- Chỉ cần ngươi đến lúc đó không nên bị sợ tới mức đái ra quần, thì ta...

Có biến!Hai mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm lên trời, chỉ thấy trên bầu trời có ba đạo bạch sắc vầng sáng hạ xuống, đúng phương hướng bờ sông, đó là ba tên hòa thượng, đều ăn mặc tăng y màu trắng, khí tức trên thân cường đại, mỗi người đều có tu vị cảnh giới Thiên Mệnh.- Xem ra những hòa thượng kia của Bỉ Khâu Am cũng chú ý tới tòa quỷ thôn này.Phong Phi Vân lầu bầu nói.Tối nay không trăng, đưa tay không thấy được năm ngón.Rất xa có thể nghe được tiếng nước Tấn Hà, có thể thấy được bên kia bờ sông có một tòa thôn xóm nho nhỏ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh đến dị thường, quả thực cực kỳ quỷ dị.Ba tăng nhân Bỉ Khâu Am đều đứng bên ngoài thôn xóm, cũng không tiến vào trong đó, trong tay của bọn hắn cầm các loại pháp khí, có Phật Kính, có Mộc Châu, còn có Kim Cương Xử...

Bọn hắn khi thì đào móc bùn đất trên mặt đất, khi thì dùng Phật Kính chiếu vào trong quỷ thôn.Phong Phi Vân đứng ở chỗ xa hơn, sau khi từ xa thấy được quỷ thôn thì tâm thần đã có chút không tập trung.Phong Phi Vân áp sát lỗ tai trên mặt đất, hướng về lòng đất lắng nghe, một cổ tiếng kêu thảm thiết loáng thoáng từ trong lòng đất truyền đến, tiếp theo lại biến thành tiếng cười âm hiểm, đều là đứt quãng, thập phần yếu ớt, thật giống như dưới mặt đất này chính là âm phủ quỷ phủ vậyNhưng khi Phong Phi Vân dùng thần dò xét xuống lòng đất lại phát hiện dưới mặt đất mấy trăm trượng cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần dán tai vào đất nghe là có thể nghe được những thanh âm quỷ dị từ lòng đất truyền lên kia.Dạ Tiêu Tương cũng học theo cách Phong Phi Vân, áp sát tai xuống mặt đất, cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười âm hiểm kia, còn có những thanh âm khiến người sởn hết cả gai ốc khác nữa.- Sư tôn nói, vào sáu trăm năm trước tòa quỷ thôn này cũng xuất hiện một lần, Bỉ Khâu Am chúng ta có tiền bối tiên hiền sau khi đi vào liền không đi ra nữa.- Không chỉ có sáu trăm năm trước, nghe nói hơn một nghìn năm trước, quỷ thôn này cũng xuất hiện một lần, có một vị chân nhân tiền bối vừa vặn đi ngang qua nơi đây, lợi dụng vô thượng thần thông, tiến vào qua quỷ thôn một lần, sau đó vị chân nhân tiền bối kia liền không còn xuất hiện qua ở Tu Tiên Giới nữa.- Nếu chúng ta có thể tìm được con đường mà vị chân nhân tiền bối kia tiến vào quỷ thôn thì có lẽ chúng ta cũng có thể tiến vào trong.Trong đó, một vị tăng nhân ngáy to một tiếng, nói:- Ta đã tìm được một tia dấu vết mà vị chân nhân tiền bối kia lưu lại, vị tiền bối kia nhất định là từ góc đông bắc quỷ thôn đi vào.- Đi, chúng ta đi vào tìm tòi!Ba vị tăng nhân tu vị cường đại theo góc đông bắc quỷ thôn đi vào, thân ảnh biến mất trong một mảnh rừng cây cổ xưa bên trong thôn xóm, còn có tiếng bước chân sàn sạt vang lên.Dạ Tiêu Tương ánh mắt thập phần sáng ngời, thấp giọng nói:- Chúng ta cũng theo sau?- Chờ một chút!Phong Phi Vân lắc đầu.Không bao lâu, bên trong thôn truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết, có ba đạo huyết quang từ trong rừng cây cổ xưa bay lên, tựa như ba đạo cột máu bay thẳng Thiên Mạc, khiến bầu trời đêm cũng trở nên lành lạnh.- Đi, rời khỏi chỗ này!Phong Phi Vân vội vàng lôi kéo Dạ Tiêu Tương, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền bế nàng lên, bay thẳng trời cao mà đi.Sáng sớm ngày thứ hai, ở nhà lão phụ ăn xong điểm tâm, Phong Phi Vân liền định vào ban ngày, lại đi đến vị trí quỷ thôn kia tìm tòi, cho dù quỷ thôn vào ban ngày thực biến mất thì lòng đất cũng không có khả năng hoàn toàn không có chút gì dị thường được.Nhưng ngay khi Phong Phi Vân vừa bước một chân ra khỏi cửa, liền nhanh chóng lui trở về, thu liễm khí tức trên thân, nhẹ cài cửa lại.Vừa rồi, kinh hồng thoáng nhìn, hắn rõ ràng ở trên cổ đạo thấy được hai người quen, đúng là Đông Phương Kính Thủy và Đông Phương Kính Nguyệt, hai người bọn họ sao lại đi tới tiểu trấn xa xôi này?Phong Phi Vân cũng không muốn để cho bọn hắn biết rõ mình cũng ở tiểu trấn này, đặc biệt là Đông Phương Kính Nguyệt, nữ nhân này ở trong lòng Phong Phi Vân có cảm xúc hết sức phức tạp, mỗi lần gặp nàng, đều giống như thấy được Thủy Nguyệt Đình...- Kỳ quái!

Phong Phi Vân chẳng lẽ mang theo Dạ Tiêu Tương chui vào hang chuột rồi sao, toàn bộ cao thủ một đời tuổi trẻ Thần Đô ra hết cũng không tìm thấy bọn hắn.-------Chương 674Nguồn đánh nhầm số chương nên nhảy từ 673 lên 675 luôn, đọc chương tiếp theo nhé.-------Chương 675: Tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu Phủ (1)Đông Phương Kính Nguyệt ôm Hồng Ngọc tỳ bà, chậm rãi theo cổ đạo tiểu trấn đi tới, trên người mang theo một cổ tiên linh khí, tuy rằng che lụa trắng, cũng không cách nào che dấu được khí tức cao nhã phú quý trên người nàng.Những cư dân trong tiểu trấn sau khi thấy hai người bọn họ đều nhao nhao thối lui đến cạnh góc đường, có người còn quỳ trên mặt đất.Đông Phương Kính Thủy nói:- Đừng nói là một đời tuổi trẻ, nghe nói Bắc Minh phiệt cầu một vị cửu phẩm Trí Sư, muốn suy tính ra nơi hạ lạc của Phong Phi Vân, nhưng lại không thu được chút kết quả.- Ngân ngân, tên này công phu đào mệnh ngược lại nhất lưu, cũng may mắn là như vậy, bằng không nếu bị Bắc Minh Phá Thiên tìm được, chỉ bằng chút bổn sự kia, đoán chừng sẽ bị đánh thành gấu đen mất.Đông Phương Kính Nguyệt tuyệt sắc động lòng người đứng giữa cổ đạo như có một loại cảm giác hạc giữa bầy gà, trong đôi tinh mâu của nàng mang theo thần sắc phức tạp, tựa hồ cũng đang suy đoán Phong Phi Vân đến cùng đang nấp ở nơi nào.Đông Phương Kính Thủy nói:- Nghe nói tiểu tử này từng xuất hiện một lần ở thôn xóm biến mất từ thời Viễn Cổ gần nơi này, gia chủ ra lệnh cho chúng ta tới xem xét, vừa rồi ta đã trông thấy thân ảnh mấy vị thiên tài cấp bậc bá chủ một đời tuổi trẻ, bọn hắn cũng đã nhận được tin tức.- Tiểu trấn này thật không đơn giản, đã từng lưu lại dấu chân chân nhân, mỗi một lần xuất hiện trên thế gian, đều dẫn phát gợn sóng lớn lao.

Lần này không biết có ai xông vào được không nữa.Hai người bọn họ dần dần từng bước đi đến, biến mất trong tiểu trấn, đi tới bụi cỏ lau bên bờ Tấn Hà.- Thì ra tiểu trấn này cũng không phải không chút tiếng tăm gì, hẳn cũng là một mật địa của Tu Tiên Giới, rất nhiều gia tộc truyền thừa cổ xưa đều biết sự hiện hữu của nó.Thần thức Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí lan tràn khắp toàn bộ tiểu trấn, phát hiện hôm nay trong tiểu trấn đã xuất hiện vài cổ khí tức khổng lồ, đều là bá chủ một đời tuổi trẻ.Mà ngay cả thế lực tu tiên cấp bậc như Ngân Câu gia tộc cũng bị kinh động, lần này cường giả tuyệt đối sẽ không ít.- Ngươi đứng ở cửa như vậy làm gì?Dạ Tiêu Tương ăn mặc một bộ áo tím, trên chiếc cổ trắng nõn thon dài quấn lấy một day ruy băng màu trắng, búi tóc trên đầu có chút rời rạc, trên mặt còn mang theo một loại khí chất xuất trần mà thanh nhã, tựa như một gốc Tử Lan vậy.Nàng chỉ đứng ở nơi đó, cũng đã phong tình vạn chủng, tựa như một tiên nga linh phi.Phong Phi Vân có chút thất thần nhìn nàng cả nửa ngày, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, may mắn tâm tư nàng tương đối đơn thuần, nếu vừa rồi nàng thừa dịp mình thất thần mà ra tay, rất có thể sẽ có hiệu quả xuất kỳ bất ý.Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, quả nhiên không hổ là đệ lục mỹ nhân, quả thực là hồng nhan họa thủy.- Ngươi hôm nay thật xinh đẹp!Phong Phi Vân cười cười nói.Loại lời này Dạ Tiêu Tương không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, cũng đã sớm miễn dịch, môi anh đào nhàn nhạt, nói:- Đi thôi!

Hôm nay không phải muốn đi quỷ thôn sao?

Phong Thiên Sư phải giúp người khu quỷ, sao còn chưa đi?Ánh mắt của nàng chớp chớp, một hồi làn gió thơm phả vào mặt, đã tới phía trước.Phong Phi Vân vốn muốn nói cho nàng hôm nay trên thị trấn nhỏ rất nguy hiểm, rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều đã đến, nói không chừng sẽ có cường giả của Bắc Minh phiệt và Ám Vực, nhưng trong lòng chẳng biết tại sao lại không cách nào cự tuyệt nàng được.Loại cảm giác này rất kỳ quái.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không cho rằng mình đã thích nàng, nếu chính xác mà nói, hẳn là một loại thưởng thức đối với nàng.Nàng truy cầu tự do, có can đảm trợ giúp người khác, lại không cao ngạo, mà sau lưng vẻ nhìn như mềm yếu này lại là một trái tim kiên nhẫn, dũng cảm tiến tới.Phong Phi Vân đã gặp qua quá nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng gặp ai như nàng, khiến người thưởng thức, khiến người sinh ra một loại khâm phục.- Ông trời...

ơ... i!

Ta sẽ không cũng trở thành nhạc mê của nàng đấy chứ?Phong Phi Vân đột nhiên phát hiện Thần Đô có nhiều người có thể điên cuồng, có thể không muốn sống vì nàng như vậy, kính nàng làm "Nữ thần" cũng không phải là không có lý do.Phong Phi Vân đi theo, cùng Dạ Tiêu Tương lần nữa đi tới bên bờ Tấn Hà, vẫn là chỗ tối qua, nhưng giờ phút này nơi này đã biến thành một mảnh cỏ lau.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, xem xét không gian chung quanh, muốn xem xem có manh mối gì không, nhưng lại không có nửa phần kết quả.Hắn lại nhẹ nhàng áp tai lên mặt đất lắng nghe, phát hiện những thanh âm kỳ quái trong lòng đất kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.- Có phát hiện gì chưa?Trong mắt Dạ Tiêu Tương lóe ra vẻ ôn nhu hỏi.Phong Phi Vân đứng dậy, lắc đầu, ngay lúc này, ánh mắt của hắn ngưng tụ, dùng tay đào trên mặt đất, đào ra một cây "Kim Cương Xử" đã sắp gỉ thành vụn sắt ra từ trong đất bùn, Kim Cương Xử lộ ra tràn đầy vết rỉ màu vàng, đạo đạo Phật vân trên đó cũng đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy rõ ba văn tự được khắc trên đó.- Bỉ Khâu Am!Đây là một kiện chuẩn linh khí, nhưng là linh khí bên trong đã xói mòn hầu như không còn, biến thành một khối sắt vụn.- Đây là cái gì?Dạ Tiêu Tương thấy Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào sắt vụn trong tay sững sờ liền tò mò hỏi.Trong mắt Phong Phi Vân tràn đầy thần sắc không thể tin, nói:- Đây là một kiện một kiện Phật môn pháp khí mà ba tăng nhân kia đã dùng vào buổi tối hôm qua, Kim Cương Xử.- Không có khả năng, cây Kim Cương Xử trong tay ngươi ít nhất cũng đã chôn trong lòng đất mấy ngàn năm, sao có thể là pháp khí của ba tên hòa thượng Phật môn tối qua được?Dạ Tiêu Tương nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không sai đâu, văn tự thường cách một đoạn thời gian sẽ phát sinh biến hóa, văn tự cách xa nhau mấy ngàn năm thì cũng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng ngươi xem ba chữ trên Kim Cương Xử này rõ ràng là văn tự mà Thần Tấn vương triều sử dụng trong mấy chục năm gần đây.Sau khi Dạ Tiêu Tương thấy được ba chữ "Bỉ Khâu Am" trên Kim Cương Xử liền lập tức trợn mắt há hốc mồm, thật giống như gặp chuyện bất khả tư nghị nhất trên đời này vậy.Phong Phi Vân lợi dụng Tiểu Diễn chi thuật suy tính, lại từ trong lòng đất đào móc và dò xét, cũng không lâu lắm, lại đào móc ra một mặt Phật Kính, đây vốn là một kiện Bảo Khí, nhưng giờ đã mục nát một nửa, cơ hồ muốn biến thành đất bùn.Phật Kính này cũng là một trong các pháp khí của ba tên hòa thượng tối qua.Ba tên hòa thượng tối qua sau khi tiến nhập quỷ thôn đến cùng xảy ra chuyện gì, Phật môn pháp khí trên người bọn họ sao lại bị chôn ở lòng đất, hơn nữa còn bị chôn vùi trên mấy vạn năm?- Thật sự là đạp mòn gót sắt không tìm được, được đến toàn bộ không phí chút công phu, rõ ràng lại tìm được ngươi, Phong Phi Vân, ta xem ngươi lần này chạy đi đâu?-------Chương 676: Tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu Phủ (2)Một tuổi trẻ tài tuấn mặc bạch tinh chiến giáp từ trong rừng đi ra, phía sau của hắn còn có hai vị lão nhân niên kỷ khá lớn tùy tùng.Đây là một vị nghịch thiên tài tuấn, vốn là bị quỷ thôn ở tiểu trấn hấp dẫn tới, lại thật không ngờ rõ ràng ở chỗ này gặp được Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.Phong Phi Vân vứt hai kiện Phật môn pháp khí kia xuống trên mặt đất, đưa mắt nhìn chằm chằm tới, cười nói:- Ngươi là người phương nào?- Thần Tọa Thiên Hầu Phủ, Cố Truyện PhongTuổi trẻ tài tuấn này chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng trên một ngọn núi nhỏ, trên người mang theo linh khí chấn động đầm đặc, ở trên đỉnh đầu tạo thành một mảnh ngưu ảnh khí tượng, một đầu Thần Ngưu xếp bằng trên trời cao, đang nuốt tinh nhả nguyệt.Thần Tọa Thiên Hầu cũng thuộc về Thiên hầu nhất hệ Bắc Minh phiệt, Cố Truyện Phong càng là Tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu Phủ, một thân tu vị đã đạt đến Thiên Mệnh đệ nhị trọng, ở Thần Đô có thể nói là uy danh hiển hách.Hắn vốn mang binh trú đóng ở biên tái, gần đây mới quay về Thần Đô.Phong Phi Vân giọng mỉa mai cười nói:- Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải đối phó ta?- Đơn giản là ngươi đắc tội Dạ đại gia, ngươi chính là cừu nhân bất cộng đái thiên của ta.Cố Truyện Phong lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, tốt nhất là nên ngoan ngoan thả Dạ đại gia ra, có lẽ ta có thể lưu ngươi một cái toàn thây.Thần Tọa Thiên Hầu Phủ và Bắc Minh phiệt đồng khí liên chi, Bắc Minh phiệt đã hạ lệnh muốn diệt trừ Phong Phi Vân, cho dù Phong Phi Vân không mang đi Dạ Tiêu Tương, Cố Truyện Phong cũng sẽ không tiếc lực đi đối phó Phong Phi Vân,Phong Phi Vân có chút liếc qua Dạ Tiêu Tương, hỏi:- Ngươi biết hắn không?Dạ Tiêu Tương có chút lắc đầu.Cố Truyện Phong quanh năm đều ở bên ngoài thống binh, rất ít quay về Thần Đô, hắn cũng chỉ từ trên bức họa thấy được Dạ Tiêu Tương thôi, chưa từng đi qua Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Dạ Tiêu Tương biết hắn mới là lạ đấy.Phong Phi Vân cười nói:- Thấy không, Dạ đại gia người ta còn không biết ngươi, ta làm sao có thể giao nàng cho ngươi được chứ?- Hỗn đãn, ngay cả lời Tiểu Hầu gia chúng ta nói cũng dám làm trái, thứ không biết sống chết.Một lão giả râu bạc áo bào trắng ở sau lưng Cố Truyện Phong bay lên trời, thân thể tựa như một con chim to màu trắng, hai tay vẽ ra một vòng tròn cự đại, ngưng tụ ra một cái trận bàn đường kính trăm mét.Đây là một tòa Tam cấp trận pháp, bên trong vằn nước rậm rạp, đan xen hơn một ngàn đạo trận pháp vân ấn.Cố Truyện Phong trên mặt cười lạnh, hắn đã sớm nghe nói qua đại danh Yêu Ma Chi Tử, bài danh thứ ba trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, bất quá đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, khí huyết khẳng định đang không ngừng suy bại, căn bản không đủ gây sợ.Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài chó má gì chứ, hôm nay cũng phải nuốt hận trong tay của ta, giết Yêu Ma Chi Tử, ta nhất định có thể danh chấn thiên hạ.Bành!Phong Phi Vân trực tiếp vươn tay, vỗ lên bầu trời một cái, một dấu bàn tay đánh ra, trực tiếp đánh bay lão giả kia, đập nát Tam cấp trận pháp, khiến lão giả kia bị đánh đến chia năm xẻ bảy, huyết rơi vãi tại chỗ.Đây chính là một lão tùy tùng Thiên Mệnh đệ nhất trọng, dĩ nhiên lại bị hắn nhẹ nhàng chụp chết như trong, trong lòng Cố Truyện Phong càng thêm oán hận Phong Phi Vân.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa quang, phát ra tiếng Phượng Hoàng kêu to, từ trong con mắt lao ra, qua trong giây lát đã bay đến trước mặt Cố Truyện Phong.Bá!Cố Truyện Phong không hổ là người thừa kế Thiên hầu, tu luyện tuyệt học Hầu phủ, trên chân giẫm "Thần Tọa lưu quang", thoát khỏi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đánh chết.Nhưng một lão tùy tùng Thiên Mệnh đệ nhất trọng khác ở ngay sau hắn lại không có vận khí tốt như vậy, bị hai đạo sát quang của Phượng Hoàng Thiên Nhãn xuyên thủng thân thể, để lại ở trái tim hai lỗ máu lớn như nắm đấm, trực tiếp đã bị mất mạng.- Tốc độ đào mệnh của ngươi ngược lại thật nhanh!Phong Phi Vân cười nói.Hai vị lão tùy tùng đều chết hết, đây chính là hai vị gia phó cảnh giới Thiên Mệnh a, Cố Truyện Phong sắc mặt âm trầm nói:- Thần Tọa lưu quang, chính là cùng cảnh giới đệ nhất tật tốc!- Đệ nhất tật tốc?Phong Phi Vân khinh thường nói:- Ta cũng là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, để ta xem thử tật tốc của ngươi nhanh, hay là của ta nhanh?Phong Phi Vân lúc nói ra lời này cũng đã đứng ở trước mặt Cố Truyện Phong, Cố Truyện Phong cả kinh, tốc độ của hắn sao lại nhanh như thế?Tuy rằng khiếp sợ trong lòng đã tột đỉnh, nhưng Cố Truyện Phong dù sao cũng là người quanh năm lăn lộn chiến trường, năng lực ứng biến rất mạnh, lần nữa triển khai Thần Tọa lưu quang bạo lui về phía sau, thẳng đến khi thối lui cách Phong Phi Vân mấy ngàn thước mới an tâm hơn không ít.- Đây chính là cùng cảnh giới đệ nhất tật tốc sao?Thanh âm Phong Phi Vân vang lên ở phía sau hắn, Cố Truyện Phong sắc mặt trắng bệch, vội vàng điều động Tử Phủ linh khí trong thân thể, dẫn động bổn mạng linh khí trong đan điền, muốn tế ra linh khí, trấn áp Phong Phi Vân.Oanh!Phong Phi Vân đánh một chưởng vào lưng hắn, khiến linh khí toàn thân hắn đều bị đánh tan, ngũ tạng lục phủ như bị va chạm mãnh liệt, yết hầu ngòn ngọt, nhổ ra một ngụm máu tươi.Nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng thì đã sao?

Tiểu hầu gia Thiên Hầu phủ thì đã thế nào?

Trong cùng cảnh giới không ai có thể là đối thủ của Phong Phi Vân cả!- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi sao lại cường đại như vậy?

Ngươi không phải trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều sao?Cố Truyện Phong cho tới bây giờ vẫn chưa từng bại thảm như vậy, hơn nữa còn là trong cùng cảnh giới bị người đánh bại, cái này là một loại đả kích tàn khốc đối với lòng tin của hắn.Phong Phi Vân một cước đá lên mông hắn, trực tiếp đá bay Cố Truyện Phong ra ngoài, rơi xuống trên bờ Tấn Hà sóng cả mãnh liệt.- Đúng vậy!

Ta đích thật là trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bất quá muốn đối phó loại cấp bậc như ngươi vẫn rất dễ dàng.Phong Phi Vân làm bộ ho khan vài tiếng, bộ dáng bệnh không nhẹCố Truyện Phong lại bị đả kích không nhẹ, thật sự quá đả kích người rồi, mình được xưng là nghịch thiên tài tuấn, từ nhỏ đã có mỹ danh thiên tài, nhưng ngay cả một tên quỷ bệnh sắp chết cũng đánh không lại, chẳng lẽ mình thật sự yếu vậy sao?Cố Truyện Phong bò lê từ mặt đất, trong mắt mang theo không cam lòng mãnh liệt, nói:- Phong Phi Vân, chúng ta lại đến đánh một trận?- Ai bảo ngươi đứng lên đấy, quỳ xuống cho ta!Phong Phi Vân mới không có hứng thú đánh một trận với hắn, lệ quát một tiếng, Phượng Hoàng linh hồn, bốn mươi đạo thần thức uy áp, liên tục không ngừng ép xuống.BA~!Cố Truyện Phong vốn đã bị Phong Phi Vân đánhcho trọng thương, nào còn chịu được lực lượng uy áp cường đại như thế, hai chân khẽ cong, liền quỳ gối bên bờ Tấn Hà.-------Chương 677: Ma Đạo song tu sĩĐối với hắn loại Tiểu hầu gia Thiên Hầu phủ như hắn mà nói, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nào từng chịu khuất nhục như thế?

Hắn dùng hết lực lượng và tu vị toàn thân, muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng mặc dù đầu gối hắn cũng đã chảy ra máu tươi, nhưng vẫn không cách nào chống cự được áp lực mà Phong Phi Vân thêm trên người hắn.Càng là người không coi ai ra gì, lại càng không biết mình, chỉ có triệt đề đè ép ngạo khí của bọn hắn xuống, bọn hắn mới biết được tôn trọng người là thế nào.- Phong Phi Vân, ngươi rõ ràng dám khiến ta quỳ xuống, ngươi có biết ta là con trai trưởng Thần Tọa Thiên Hầu, tương lai sẽ kế thừa tước vị Thần Tọa Thiên Hầu không, ngươi đắc tội ta chính là đang đắc tội toàn bộ Thần Tọa Thiên Hầu phủ.Cố Truyện Phong mặt cũng bị nghẹn đỏ lên, vô luận hắn dùng ra biện pháp gì cũng không thể đứng khỏi mặt đất.- Vậy sao?

Vốn chỉ định cho ngươi quỳ một ngày, hiện giờ ta thay đổi chủ ý, quyết định cho ngươi quỳ ba ngày ba đêm!Phong Phi Vân nói.Trong mắt Cố Truyện Phong tràn đầy thần sắc oán độc, tràn ngập sát ý, nói:- Ngươi đắc ý không được bao lâu đâu, hôm nay toàn bộ một đời tuổi trẻ Thần Đô, người muốn giết ngươi ngàn vạn, không lâu sau, nhất định đều sẽ chạy tới nơi này.

Trong đó còn có mấy vị nhân vật cấp bậc Vương giả một đời tuổi trẻ, tu vi của bọn hắn gấp 10 lần ta.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, ngược lại không biết mình lúc nào rõ ràng đắc tội nhiều người như vậy.Không lý nào a!

Mình mới vừa tới đến Thần Đô, cho dù đắc tội, cũng chỉ đắc tội với Bắc Minh phiệt và Bạo Thiên Hầu phủ, sao lại đắc tội toàn bộ một đời tuổi trẻ Thần Đô rồi?Phong Phi Vân lại không biết, đây là vì vị Dạ đại gia ở bên người hắn.

Tất cả mọi người tưởng rằng Phong Phi Vân bắt đi Dạ Tiêu Tương, chút ít Vương giả một đời tuổi trẻ kia đều muốn vì Dạ Tiêu Tương xuất đầu, cho nên mới giết ra Thần Đô, đi đối phó Phong Phi Vân.Tuy rằng, những người này đều không tìm thấy Phong Phi Vân, nhưng là truyền thuyết tiểu trấn quỷ thôn đã truyền ra, có thể tưởng tượng không lâu sau, tất nhiên sẽ hấp dẫn toàn bộ Vương giả một đời tuổi trẻ tới.- Ai nha!

A Lãng, A Tang, thấy các ngươi không ở nhà, ta biết ngay hai người các ngươi sẽ chạy đến nơi đây mà, nơi này rất hung hiểm, lá gan các ngươi cũng quá lớn đi.Lão phụ rất xa la lên, rất nhanh đã đi tới, trong mắt mang theo thần sắc oán trách, nhìn Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương."

A Lãng" và "A Tang" là tên giả mà Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương dùng.Phong Phi Vân có chút áy náy cười nói:- Đại nương không cần lo lắng cho bọn ta đâu, ban ngày, nơi này cũng không có gì không sạch sẽ cả.Phong Phi Vân cũng không biết có phải là bị Dạ Tiêu Tương ảnh hưởng không, cũng quan tâm đến cảm thụ của người bình thường, không muốn vị lão nương nhiệt tâm này lo lắng.- Đúng vậy!

Đúng vậy!

Có A Lãng bảo hộ ta, quỷ tà đều không thể đến gần được.Dạ Tiêu Tương lôi kéo cổ tay lão phụ, nhẹ nhàng dao động, trong miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc.Lão phụ thở một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Cố Truyện Phong ở bên bờ sông, hiếu kỳ nói:- Bên bờ sông sao lại có người quỳ thế?- Hắn...Dạ Tiêu Tương nói.- Hắn quỳ ở nơi đó khẩn cầu Nữ thần Tấn Hà phù hộ tiểu trấn an bình, hi vọng loại đồ vật tà ác như quỷ thôn không bao giờ xuất hiện nữa.Phong Phi Vân lời nói thấm thía thở dài một tiếng, nhìn qua bờ sông, trầm lặng nói:- Người trẻ tuổi thành kính như vậy, hiện giờ đã không nhiều lắm rồi.Lão phụ nhẹ gật đầu, sau đó liền về tiểu trấn, lúc rời đi còn dặn đi dặn lại, muốn Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nhất định phải quay về tiểu trấn trước lúc trời tối, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương tự nhiên là liên thanh ứng dạ.Sau khi lão phụ rời đi, trong miệng Cố Truyện Phong phun ra một ngụm máu tươi, bị Phong Phi Vân chọc giận đến thổ huyết.Phong Phi Vân chán ngấy nhìn Dạ Tiêu Tương, cười nói:- Lần này ngươi ngược lại rất phối hợp đấy?- Ta cũng là suy nghĩ cho dân chúng trên thị trấn, ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì hãy khiến quỷ thôn thật sự vĩnh viễn đừng tái xuất hiện nữa đi, vậy thì ta sẽ chính thức tin tưởng ngươi là một người tốt.Dạ Tiêu Tương duỗi ra một cánh tay ngọc không tỳ vết, nói:- Trả tử tiêu lại cho ta!- Làm gì vậy?Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận, tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương không phải chuyện đùa, coi như là cự kình cũng có thể sẽ ngủ say trong tiếng tiêu của nàng, Phong Phi Vân cho dù có được Phượng Hoàng linh hồn, cũng sẽ mất phương hướng ngắn ngủi trong tiếng tiêu.Dạ Tiêu Tương ánh mắt thanh tịnh như nước nói:- Ta muốn thử xem dùng tiếng tiêu, tinh lọc mảnh thổ địa tà ác này.Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào con mắt mang theo vầng sáng màu tím nhạt kia, muốn xem nàng nói là thật hay giả, hắn lấy tử tiêu ra, thay đổi liên tục trong tay, chợt, Phong Phi Vân con mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng Dạ Tiêu Tương.Dạ Tiêu Tương thoáng kinh ngạc, hắn đang nhìn cái gì, nàng cũng xoay người, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đang đứng ở đàng xa, một nam một nữ, nam uy phong lẫm lẫm, nữ tiên tâm tú lệĐúng là Đông Phương Kính Nguyệt và Đông Phương Kính Thủy!Hai huynh muội này đều là nhân trung long phượng, trên người kèm theo một cổ khí chất siêu việt người bình thườn, người bình thường cũng không dám quá mức tới gần bọn họ.- Ha ha!

Ngươi thật sự là thần rồi, Phong Phi Vân quả nhiên ở trong tiểu trấn này, ngươi làm sao biết được thế?Đông Phương Kính Thủy cao giọng cười cười, hiển nhiên lời này là đang nói với Đông Phương cô nương cao ngạo thánh thiết ở bên cạnh hắn.Thì ra lúc ở tiểu trấn, Đông Phương Kính Nguyệt đã cảm giác được Phong Phi Vân ở ngay phụ cận, đây là một loại cảm giác kỳ quái, ngay cả chính cô ta cũng không biết là vì sao?Đông Phương Kính Thủy vốn không tin, nhưng giờ phút này nhìn thấy Phong Phi Vân đứng ở trước mặt, hắn rốt cục đã tin tưởng.

Ngay đó dưới Bỉ Khâu Sơn, hắn và Phong Phi Vân cũng từng gặp mặt một lần, bất quá lúc đó hắn cũng không nhận ra Phong Phi Vânl- Trên người hắn có một cổ hương vị du côn lưu manh, ta cách cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi thấy được.Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.Đông Phương Kính Nguyệt bà nương chết tiệt này, quả nhiên vẫn đang ghi hận một quyền ta đánh nàng ngày đó, Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận, như lâm đại địch, tuy rằng dùng tu vi hiện giờ của hắn đã đủ để dừng chân trong Vương giả một đời tuooit trẻ, nhưng nếu hai huynh muội Đông Phương Kính Nguyệt và Đông Phương Kính Thủy đồng thời ra tay với hắn thì hắn vẫn kém một ít.Phong Phi Vân tuy rằng trong lòng cẩn thận, nhưng trên mặt lại không chút biểu hiện, nói:- Ai ôi!!!!

Đây không phải Ngân Câu gia tộc đại thiếu gia, đại danh đỉnh đỉnh não đại tiến...

Khục khục, Đông Phương Kính Thủy sao, kính đã lâu, kính đã lâu, thất kính, thất kính.Phong Phi Vân cố ý bỏ qua Đông Phương Kính Nguyệt, không thèm liết lấy nàng.-------Chương 678: Đông Phương cô nương (1)Đông Phương Kính Thủy cứ bình thản đứng ở nơi đó, thân thể lại như một tòa núi lớn không thể rung chuyển, đạo tắc giữa thiên địa tựa hồ đều xoay tròn vây quanh lấy hắn, hắn ôm hai tay, hổ thân chiếm giữ, trên mặt mang theo vài phần tà dị, nói:- Không nghĩ tới thiếu niên đã từng bị muội muội ta đuổi giết phải chạy khắp núi, hôm nay cũng đã trở thành Yêu Ma Chi Tử, Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài đại danh đỉnh đỉnh, tên tuổi thật lớn a!Đông Phương Kính Thủy vốn chính là Ma Đạo song tu sĩ, học được chân truyền Đạo gia, hơn nữa còn ngẫu nhiên từ trong Thượng Cổ Ma Môn đạt được Ma công không trọn vẹn.Người tu ma đã sớm biến mất khỏi Thần Tấn vương triều, tu ma bí điển cũng đã thất truyền trên vạn năm, toàn bộ Thần Tấn vương triều đoán chừng cũng chỉ còn một mình Đông Phương Kính Thủy tu ma.Về phần như Nữ Ma, Tiểu Tà Ma, Yêu Ma Chi Tử, đều chưa tính là người tu ma, chỉ là trời sinh đã có được ma tính, nhưng tu luyện lại không phải ma công.Đông Phương Kính Thủy đối với muội muội duy nhất của hắn có thể là một ca ca sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng đối với ngoại nhân, cổ ma sát khí trên người hắn lại sôi trào lên, ở trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ ra một tòa ma thành hư ảo, tựa như một Ma Vương tái sinh vậy.Chỉ riêng cổ ma khí bàng bạc kia trên người hắn cũng đã cự kỳ bá đạo, có thể tươi sống đánh chết tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh trở xuống, mặc dù là cùng cảnh giới, có thể so với hắn cũng không có mấy người.Trên sống lưng Phong Phi Vân, một cổ tà khí lành lạnh khủng bố cũng bắt đầu tuôn ra, trên lưng lưng phát ra thanh âm "Khanh khách", mà trong thân thể Phong Phi Vân càng lao ra một mảnh ánh lửa đỏ thẫm, ngưng tụ thành một đầu Phượng Hoàng hư ảnh khổng lồ, cao chừng trăm mét, hỏa vũ như đại phiến, đầu Phượng đứng thẳng, hé miệng, phát ra một tiếng Phượng Hoàng minh từ xa cũng có thể nghe được.Cảm nhận được cổ ma khí cuộn trào từ trên người Đông Phương Kính Thủy, sống lưng Diêm Vương, Phượng Hoàng linh hồn đều không kìm được bị kích phát ra, liên thủ chống lại cổ ma khí này.- Ngươi không trúng Diêm Vương Hủ Huyết!Đông Phương Kính Thủy đang thăm dò tu vị Phong Phi Vân, thăm dò xong liền thu hồi ma khí trên người.Tất cả đều bình tĩnh lại.Sau khi nghe được lời Đông Phương Kính Thủy nói, Cố Truyện Phong quỳ gối bên bờ Tấn Hà trong lòng thoáng khẽ giật mình, Phong Phi Vân không trúng Diêm Vương Hủ Huyết, đây chính là một tin tức kinh thiên, nếu truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều người ngồi không yên.Trong mắt Cố Truyện Phong mang theo độc mang sắc lạnh, Phong Phi Vân hôm nay ngươi bắt ta quỳ xuống, chỉ cần ta sống quay lại Thần Đô, nhất định sẽ truyền tin tức này đi, đến lúc đó ta xem ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào nữa?Phong Phi Vân dẫn động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền lần nữa trấn áp sống lưng Diêm Vương xuống, thở một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ, tu vị tên này quả nhiên đáng sợ, khó trách được xếp hạng thứ ba trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, nếu ta không đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng thì không có khả năng tranh phong với hắn.- Bất quá, ta không làm gì được hắn, hắn cũng mơ tưởng làm gì được ta.Phong Phi Vân có thể đào mệnh trong tay nửa bước cự kình, Đông Phương Kính Thủy tuy rằng cường đại, nhưng so với nửa bước cự kình vẫn còn chút chênh lệch.Ánh mắt Đông Phương Kính Thủy trở nên nhu hòa lên, quay đầu, có chút khom người cúi đầu với Dạ Tiêu Tương, tôn kính nói:- Dạ đại gia, tên cuồng đồ Phong Phi Vân này lại dám bất kính đối với ngươi, cần ta ra tay giáo huấn hắn không?Đông Phương Kính Thủy tu luyện chính là ma công không trọn vẹn, đã từng không khống chế được ma tâm, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, chính là một khúc Tĩnh Tâm Nhã Tấu của Dạ Tiêu Tương đã cứu hắn một mạng, cho nên mặc dù là cuồng nhân như Đông Phương Kính Thủy, đối với Dạ Tiêu Tương cũng kính trọng không thôi.- Cái này...

Kỳ thật ở dưới Bỉ Khâu Sơn, cũng không phải là hắn ra tay bắt ra, mà là một người hoàn toàn khác, là hắn ở nửa đường cứu ta.

Chỉ là...Dạ Tiêu Tương ăn ngay nói thật nói.- Chỉ là c sao?Đông Phương Kính Nguyệt vẫn một mực không mở miệng lạnh giọng nói, đột nhiên cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá, vì vậy bình thản nói:- Dạ đại gia không phải sợ hắn, cứ việc nói ra, chỉ cần đồ vô sỉ kia dám động vào một ngón tay ngươi, ta liền đánh gãy tay của hắn.Phong Phi Vân trong lòng cuồng đổ mồ hôi, chuyện liên quan đến Đông Phương bà nương ngươi cái lông à?Phong Phi Vân có chút trừng Dạ Tiêu Tương, hơi lộ vẻ cảnh cáo, thật giống như đang nói...

Dạ cô nương, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, cũng chớ nói lung tung đấy.Dạ Tiêu Tương nói:- Chỉ là hắn lại cướp đi ống tiêu của ta, không trả cho ta.- Phong Phi Vân, loại hành vi hạ lưu vô sỉ, tiểu nhân như thế ngươi cũng làm ra được, ta thật khinh bỉ ngươi.Đông Phương Kính Nguyệt lạnh giọng nói, nhưng sau khi nói xong lời này, lại phát hiện ba người ở đây đều nhìn chằm chằm vào nàng, kể cả ca ca của nàng Đông Phương Kính Thủy cũng vậy!Mẹ nó!

Không phải chỉ là tịch thu một cây tử tiêu thôi sao, làm sao lại biến thành hạ lưu vô sỉ?

Còn hành vi tiểu nhân nữa?

Phong Phi Vân luôn cảm giác Đông Phương bà nương chết tiệt này nhìn mình rất không thoải mái, quả nhiên nàng vẫn còn mang thù.Dạ Tiêu Tương có chút do dự nói:- Kỳ thật...

Chỉ là một cây tiêu thôi, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu.- SAao không nghiêm trọng chứ, đây là một loại hành vi rất biến thái, ngươi có thấy người nam nhân nào sẽ vô duyên vô cớ cướp đi tiểu của một nữ nhân, còn chết sống cũng không trả không?Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương xoay chuyển, nói:- Đúng vậy!

Phong Phi Vân ngươi sao lại cướp đi tiêu của người khác?Đông Phương Kính Thủy bộ dáng sợ thiên hạ không loạn, nói:- Chỉ có yêu mến một nữ nhân, mới có thể sưu tầm đồ vật của nữ nhân đó, đây là một loại biểu hiện của yêu.Dạ Tiêu Tương toàn thân chấn động, trong óc trống rỗng, có chút xoay người, đôi mắt tuyệt mỹ có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, bộ dạng thật như đang nói..., ngươi thật là bởi vì yêu thích ta, mới cướp đi ống tiêu sao?Chợt, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại hiện ra hai mảnh đỏ ửng, một mực tràn ngập đến mép tai.Tâm lý nữ nhân là sao, tâm lý nữ nhân chính là: khi từ trong miệng người khác biết được, có một người nam nhân đang yên lặng thích mình tì vô luận người nam nhân này là ai, lớn lên là tuấn lãng hay xấu xí, là phú quý hay nghèo khó, trong lòng của các nàng đều sinh ra một loại cảm giác vui sướng không hiểu.Mà biểu hiện của Dạ Tiêu Tương cũng có chút hơi quá đáng.Trong lòng Phong Phi Vân đã sớm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Đông Phương Kính Thủy một lần, bà ngoại ngươi, rõ ràng cùng một nữ nhân đơn thuần thiện lương đến sắp biến thành ngu ngốc đùa giỡn như thế, đây không phải là có chủ tâm tìm phiền toái cho hắn sao?-------Chương 679: Đông Phương cô nương (2)Đông Phương Kính Nguyệt tuy rằng lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt kia lại gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Dạ Tiêu Tương, đây cũng không phải lần đầu nàng nhìn thấy vị Dạ đại gia danh khắp thiên hạ này, nhưng đây tuyệt đối là lần nhìn cẩn thận nhất.Một nữ nhân nhìn một nữ nhân khác, cũng có thể cẩn thận như vậy, vậy thì chỉ có hai loại tình huống: hoặc là đồng tính luyến ái!Hoặc là đã xem đối phương như tình địch lớn nhất .Phong Phi Vân thật sự là có chút chịu không được nhãn quang "Hàm tình mạch mạch" kia của Dạ Tiêu Tương, nói:- Kỳ thật...

Kỳ thật ta cảm thấy ống tiêu này khác biệt, muốn vuốt vuốt vài ngày, đương nhiên nếu Dạ đại gia thật tình muốn, ta hiện giờ sẽ trả lại cho ngươi.Phong Phi Vân nói xong liền đưa ống tiêu tới.Dạ Tiêu Tương có chút bối rối, môi anh đào run rẩy, nói:- Ngươi...

Ngươi... nếu như ngươi ưa thích thì cứ đặt chỗ ngươi vài ngày đi.Nói xong lời này, gương mặt của nàng lại càng đỏ hơn!Phong Phi Vân sửng sờ tại chỗ, tay dừng ở giữa không trung, phóng ra cũng không phải, thu lại cũng không phải, trong lúc nhất thời, có chút không biết làm sao.Đông Phương Kính Nguyệt vốn đang đứng đó, chứng kiến hai người này ở đàng kia lộ vẻ "Anh anh em em", năm ngón tay mảnh khảnh có chút cáu chặt, lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, người ta cũng bảo ngươi thu lại rồi, ngươi cứ thu lại đi!

Ngươi một phế nhân, chẳng lẻ muốn người ta đường đường là Dạ đại gia lại quỳ trên mặt đất cầu ngươi, ngươi mới nhận lấy sao?

Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?- Đã từng nói qua rồi!Đông Phương Kính Thủy vuốt vuốt cái trán, thấp giọng nhắc nhở.

Nữ nhân ah!

Thật sự là một loại sinh vật không cách nào lý giải.- Đi thôi!Đông Phương Kính Nguyệt thở ra một hơi thật sâu, cắn chặt bờ môi, xoay người rời đi.Đông Phương Kính Thủy sững sờ nhưng lại nói:- Đi chỗ nào?

Chúng ta đi rồi, Dạ đại gia làm sao bây giờ?- Người ta cần ngươi cứu sao?

Ngươi nếu hiện giờ mang nàng quay về Thần Đô, chỉ sợ vừa sẽ chia cắt người ta đấy!Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt tuy rằng bình tĩnh mà lạnh nhạt như trước, nhưng chỉ cần là người có tai, đều có thể nghe ra tâm tình nàng hiện giờ.- Cái này...Đông Phương Kính Thủy nói.- Ngươi có đi hay không?Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương phát lạnh, nói:- Ngươi không đi, ta đi.Nàng một lát cũng không muốn lưu lại chỗ này.Nói xong lời này, trên lưng của nàng liền dài ra bốn cánh chim màu trắng, dài chừng bốn trượng, thánh khiết đoan trang tựa như một vị tiên nữ bay lên trời, biến mất giữa Tấn Hà.- Đại tiểu thư của ta, chờ ta một chút ah!Đông Phương Kính Thủy nhìn thật sâu hai người Phong Phi Vân, sau đó trên người phủ lên một mảnh Ma vân mênh mông cuồn cuộn, khí thế bàng bạc trùng thiên mà đi, đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt.Tấn Hà chi thủy thao thao bất tuyệt, trong bụi bỏ lau gió càng thổi gấp, khiến cỏ lau khô bại cũng bị thổi vang lên sào sạt.Tuy rằng ban đêm còn chưa tới, nhưng bên bờ Tấn Hà cũng đã âm khí bức nhân, hàn thấu nhân tâm.Phong Phi Vân thật lâu đứng ở nơi đó, trong tay nắm lấy tử tiêu, vẫn bảo trì tư thế cũ.Mà Dạ Tiêu Tương lại nghiêng thân, có chút cúi đầu, nàng cũng không phải một nữ tử ngượng ngùng, một nữ tử ngượng ngùng cũng không thể trở thành thai trụ tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu được.Trong đầu nàng nghĩ đến ngày đó lúc Phong Phi Vân ôm nàng bay trên bầu trời, lúc kia, tuy rằng trong lòng sợ hãi Phong Phi Vân sẽ gây bất lợi đối với nàng, nhưng cũng là thời khắc nàng cảm thấy tự do nhất, buông lỏng nhất, cả đời khó quên.Bởi vì thân phận của nàng, cho nên nàng cho tới bây giờ đều chừng từng bị nam nhân ôm qua, lại càng không bị nam nhân ôm lấy bay lượn trên bầu trời.- Phong Phi Vân, kỳ thật...

Ngươi cũng là một người tốt.Thật lâu sau, nàng mới nói như vậy.Phong Phi Vân ho hai tiếng, người tốt, xưng hô thế này, dùng ở trên người của hắn, thật sự khiến hắn có chút không quen, huống chi còn từ trong miệng một nữ nhân nói ra nữa.Nàng chẳng lẽ đã choáng váng sao?Vậy mà nói Yêu Ma Chi Tử đã cường bạo qua mấy nữ nhân là người tốt?Bản thân Phong Phi Vân cũng cảm thấy buồn cười.- Ta nói đều thật, ít nhất mấy ngày nay ở chung, ta phát hiện ngươi không giống như bọn họ nói, cũng không phải một người không có thuốc chữa, ít nhất ngươi còn có thể vì dân chúng một thôn trấn mà đi bắt quỷ.Dạ Tiêu Tương nháy mắt, rất nghiêm túc nói- Ta...

Ta kỳ thật đích thật là người tốt, lúc ta mười tuổi cũng đưa nhà hoàn cạnh mình lên giường, chính là thiên phú dị bẩm a; lúc mười hai tuổi cũng đã mang theo một đám cẩu nô tài ở trên đường cái đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, sau đó cưỡng ép mang về quý phủ, sau đó... không nói ngươi biết đâu.- Thẳng đến khi ta 14 tuổi mới xem như đã làm một đại sự kinh thiên động địa, đánh cho Tứ tiểu thư Ngân Câu gia tộc nằm sấp trên mặt đất, sau việc này, ta liền bị trục xuất Phong gia, sau đó trốn chết bốn phía, từng làm cường đạo, cũng đến thanh lâu, cường bạo qua vị hôn thê người khác, cũng giết qua không ít người mình không quen nhìn.

Va va chạm chạm, coi như đã đi tới bây giờ, ngươi lại còn nói ta là người tốt?

Cô nàng, ngươi không biết những gì bổn thiếu gia trải qua đâu.Phong Phi Vân mặc dù đối với nữ nhân ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng lại không muốn trêu chọc Dạ Tiêu Tương, dù sao hắn biết rõ Dạ Tiêu Tương chính là hảo tỷ muội của Nam Cung Hồng Nhan, trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào, cũng không thể trêu chọc nàng, cho nên mới nói ra những lời này, hù dọa nàng một chút.Dạ Tiêu Tương thật đúng là bị lời Phong Phi Vân nói hù dọa, nhưng rất nhanh nét mặt của nàng liền trở nên nhu hòa, nàng cảm thấy Phong Phi Vân không thể nào là loại người này được.Nhưng nàng không biết Phong Phi Vân nói đều là lời nói thật, chỉ có điều ở trong đó có chút nỗi khổ tâm và mịt mờ không cách nào nói rõ với người khác được.Trên mặt sông, đầu sóng vào đến vài thước, xoáy lên hơi nước và yên ba tràn ngập, chảy xuôi đến bên ngoài mấy mươi vạn dặm.Bờ bên kia Tấn Hà, Đông Phương Kính Nguyệt thu hồi bốn cặp cánh chim màu trắng trắng noãn như tuyết hoa trên lưng, đáp đến trên mặt đất, dừng bước.Nàng đứng ở bên bờ Tấn Hà, nhìn qua sông bờ bên kia, trong mắt đẹp bình tĩnh như nước, nhưng chấn động trong lòng lại như sóng lớn, không cách nào đình chỉ.- Làm sao vậy?

Cuối cùng vẫn không nỡ đi sao?Đông Phương Kính Thủy thân mang một mảng lớn Ma vân, cũng từ trên bầu trời đáp xuống, đứng ở bên cạnh nàng, mặt mỉm cười nhìn qua mặt nước.- Hừ!

Ta chỉ là muốn xem hai người bon hắn chết thế nào thôi.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Việc này rõ ràng là do lão gia hỏa Bắc Minh Thương kia vừa ý Dạ Tiêu Tương, vì vậy điều động cao thủ Tà Đạo Ám Vực tiến đến bắt, kết quả ở nửa đường lại bị tên ngốc Phong Phi Vân kia chạy ra chặn ngang.- Lúc này chuyện trở nên thú vị rồi, Bắc Minh Thương tuy rằng là một bao cỏ, nhưng Bắc Minh Mặc Thủ lại là một lão hồ ly, nếu hắn đã vu oan chuyện này lên trên đầu Phong Phi Vân, vậy thì tất nhiên sẽ giết người diệt khẩu, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương hẳn phải chết.-------Chương 680: Bá chủ một đời tuổi trẻĐông Phương Kính Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ một ít bộ phận manh mối liền nhìn thấu chân tướng sự việc này, tuy rằng trong đó còn có chút sai sót, nhưng cũng không quan trọng lắm, tựa như mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt nàng vậy.Về mặt phân tích sự việc, Đông Phương Kính Thủy hiển nhiên không bằng muội muội của hắn rồi.Đông Phương Kính Nguyệt, lại nói:- Tại Thần Đô, Bắc Minh lão hồ ly muốn giết một người, ngươi đó còn có thể sống sao?- Quả thật là không.Đông Phương Kính Thủy nghĩ nghĩ, vừa cười nói:- Bất quá, Đông Phương đại tiểu thư ngươi nếu muốn bảo vệ một người, chỉ sợ cũng không có ai giết được.

Phong Phi Vân thật sự là một kẻ ngu, nếu hắn chịu cầu Đông Phương đại tiểu thư chúng ta, đoán chừng sẽ không phải chết rồi.- Ta cùng hắn có hay không một tia liên quan, hắn cầu ta cũng vô dụng.Đông Phương Kính Nguyệt có chút nâng trán lên, đôi mắt dễ thương như hạnh, nhìn chằm chằm vào đối diện Tấn Hà.Đông Phương Kính Thủy cười nói:- Ta sao lại ngửi được chút vị chua thế?- Đó là do mũi ngươi có vấn đề rồi.Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Vậy vì sao có ít người, rõ ràng nói muốn tới cười nhạo Phong Phi Vân, nhưng khi thấy Phong Phi Vân cùng với nữ tử khác anh anh em em lại nhìn không được, vung tay liền rời đi, còn vụng trộm trốn đến bên kia bờ sông giám thị bọn hắn chứ.

Ngươi nói trong lòng ngươi là đang nghĩ gì thế?Đông Phương Kính Thủy nói.- Ai nói ta đang giám thị bọn hắn?Đông Phương Kính Nguyệt có chút tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Thủy, nói:- Ta chỉ là đang đợi tòa quỷ thôn kia xuất hiện, ta mới đối với Yêu Ma Chi Tử, Dạ đại gia gì đó, một chút hứng thú cũng không có.- Lại nói giờ cách trời tối vẫn còn sớm, quỷ thôn nhất thời bán hội cũng sẽ không xuất hiện, nếu không chúng ta đến thị trấn đi bộ một vòng đi?Đông Phương Kính Thủy cười nói.- Muốn đi, tự ngươi đi thôi!Đông Phương Kính Nguyệt sao có thể không nghe ra ca ca đang cười nhạo mình, nhưng muốn nàng rời đi, nàng quả thật là không làm được.Đông Phương Kính Thủy tự nhiên sẽ không đi, vẫn lưu lại đứng ở bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt.Thật lâu sau, suy tư thật lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mới lại từ từ nói:- Ngươi nói là ta đẹp, hay là Dạ Tiêu Tương đẹp hơn?

Không cho cười.- Tốt, ta không cười.

Tự nhiên là ngươi đẹp hơn, thiên hạ mỹ nhân tuy nhiều, nhưng lại không có một ai có thể sánh được với muội muội ta cả.Đông Phương Kính Thủy nói người lại đều là lời thật, cũng không phải đang qua loa nàng.Bởi vì dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt cùng thần tượng bên bờ Tấn Hà thật sự quá giống, vì tránh gây ra oanh động không cần thiết cho nên nàng một mực đều dùng lụa trắng che mặt, người từng thấy qua dung mạo chính thức của nàng đã ít càng thêm ít, thân ca ca Đông Phương Kính Thủy này chính là một trong số đó.- Ngân Câu gia tộc chúng ta có phải là gia tộc giàu có nhất thiên hạ không?Đông Phương Kính Nguyệt lại nói.- Đó là tự nhiên, quốc khố cũng không giàu có bằng gia tộc bọn ta.Đông Phương Kính Thủy nói.- Là tu vi của ta cao, hay là tu vị Dạ Tiêu Tương cao?Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Ngươi không chỉ tu vị cao hơn nàng, hơn nữa còn thông minh hơn nàng nhiều lắm.Đông Phương Kính Thủy lại nói.Đông Phương Kính Nguyệt im lặng, sau nửa ngày mới nói:- Ta hiểu rồi, tên đần Phong Phi Vân kia nhất định là thích tài hoa của Dạ Tiêu Tương, cảm thấy tạo nghệ âm luật của Dạ Tiêu Tương chính là đệ nhất thiên hạ.Đông Phương Kính Thủy nhẹ gật đầu, tán thán nói:- Âm luật tạo nghệ của Dạ đại gia đích thật là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể so sánh, đặc biệt là tiếng tiêu của nàng có thể khiến người ở trong tuyệt cảnh sinh ra dục vọng muốn sống mãnh liệt, có thể khiến cự kình cũng đánh mất phương hướng trong đó, có thể khiến người sinh ra tâm linh xúc động, cùng tiếng tiêu cùng nhau cười vui, cùng nhau rơi lệ...- Vậy ngươi cảm thấy tỳ bà của ta có thể sánh với tiêu của nàng không?Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Cái này...Đông Phương Kính Thủy trong lòng tim đập mạnh một cú, nói:- Tiểu muội, ngươi muốn làm gì vậy?- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt hiện lên một đạo kỳ quang.Chợt, bên kia bờ sông chợt có một cổ khí tượng khổng lồ đương không mà lên, tựa như thiên quân vạn mã ập tới.Đông Phương Kính Thủy khóe miệng nhảy lên, cười nói:- Có Vương giả một đời tuổi trẻ đến, Phong Phi Vân hôm nay sợ rằng phải có một trận ác chiến rồi.Phong Phi Vân cũng cảm thấy một cổ khí tức mưa gió nổi lênMà đồng thời lúc đó cũng xuất hiện hai tài tuấn một đời tuổi trẻ đứng ở ngay bờ Tấn Hà.Ở trong đó có một vị thiên tài sử thi trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 và một vị Vương giả một đời tuổi trẻ.Cái gọi là Vương giả một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng, tu vi của bọn hắn chỉ dưới mười người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, mà ngay cả một ít thiên tài tân sinh trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cũng chưa hẳn là đối thủ của Vương giả một đời tuổi trẻ.Có thể được xưng là Vương giả một đời tuổi trẻ, đều là tu sĩ thành danh mấy chục năm, chính như Binh Tiển thi động đệ nhất thiên tài "Ngọa Long Sinh" chính là thuộc về Vương giả một đời tuổi trẻ.- Thật sự là thật trùng hợp, một lần rõ ràng gặp được hai người quen.Lệnh Đông Lai ăn mặc một thân áo giáp, uy phong lẫm lẫm, trên người mang theo một cổ số mệnh chi lực cường đại.Rất nhiều ngày không gặp, vị thần tướng trẻ tuổi nhất Thần Võ Quân này tu vị lại càng thêm cường đại rồi.Cùng Lệnh Đông Lai sóng vai mà đứng chính là một vị Vương giả một đời tuổi trẻ, khí độ trên người bất phàm, mang đến cho người một loại cảm giác mờ ảo lâm uyên xem sương mù.Mà ở sau lưng hai người bọn họ còn có ba vị thiên tài cấp bậc Bá chủ một đời tuổi trẻ, đều là cẩm y hoa bào, phú quý bức người, trên người kèm theo khí tượng, đi tới nơi này đều là một phương đại nhân vật cả.Cái gọi là Bá chủ một đời tuổi trẻ, chỉ chính là nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng, có thể trong vòng mấy chục năm trùng kích đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, tương lai phần lớn đều có thể đạt tới cảnh giới cấp bậc cự kình, tự nhiên có thể được xưng là "Bá chủ một đời tuổi trẻ" .Đương nhiên nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là những người này phần lớn đều có bối cảnh cường đại, bình thường đều là người thừa kế các thế lực tu tiên lớn, lực lượng có thể điều động trong tay không phải chuyện đùa.Một cái thiên tài cấp bậc sử thi, một Vương giả một đời tuổi trẻ, ba Bá chủ một đời tuổi trẻ, loại tổ hợp này, đi tới chỗ nào đều có thể quét ngang một phương.Nếu là người khác đoán chừng đã bị dọa đến đứng không vững bước chân, nhưng Phong Phi Vân lại có vẻ phong khinh vân đạm, đàm tiếu nói:- Thì ra là Lệnh tướng quân, thật là đã lâu không gặp.Ở Thần Tấn vương triều, luận thiên phú, Phong Phi Vân có thể xếp hạng đệ nhất.Nhưng luận số mệnh, phải kể đến Lệnh Đông Lai rồi.-------Chương 681: Tư thế kẻ yếu (1)Lệnh Đông Lai tựa như một vị Thượng Thiên sủng nhi, từ nhỏ đến lớn, vận khí đều tuyệt hảo, tùy tiện đào đào trên mặt đất cũng có thể đào ra linh thạch; tùy tiện đi vào một cái sơn động cũng có thể đi vào Thượng Cổ tiên phủ; mà ngay cả uống nước lạnh, cũng có thể trong nước nhặt được vàng.Hắn đeo trên người sáu kiện linh khí, đều là nhặt được ở ven đường cả.Số mệnh một người nếu cường đại đến tình trạng như hắn, là một chuyện phi thường đáng sợ, vận khí của hắn tốt như vậy, ai có thể đánh bại hắn đây?

Cho dù gặp phải nhân vật cấp bậc cự kình cũng có thể gặp dữ hóa lành.Một người số mệnh mạnh mẽ như thế, sao có thể bại được?- Đích thật là đã lâu không gặp.

Không nghĩ tới ngươi cũng đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, rõ ràng còn có thể sống lâu như vậy mà không chết.Lệnh Đông Lai phiền muộn thở dài.Phong Phi Vân cũng phiền muộn thở dài:- Hai năm tuổi thọ, hiện giờ đã qua đã hơn một năm, ta đoán chừng mình không sống được bao lâu nữa rồi.Trong mắt Lệnh Đông Lai mang theo thần hoa sáng ngời, muốn sử dụng Đạo Môn pháp nhãn nhìn thấu Phong Phi Vân, nhưng trên người Phong Phi Vân lại có được một cổ lực lượng thần bí khó lường, giúp hắn che dấu tất cả khí tức trên người, cho dù số mệnh Lệnh Đông Lai cường đại, nhưng cũng nhìn không thấu Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân, ngươi to gan lớn mật, lại dám bắt cóc Dạ đại gia, hôm nay nếu để cho ngươi sống sót, Vương Tam Vương ta liền ghi ngược tên mình lại.Vương Tam Vương lướt ngang một bước, hóa thành một đạo quang ảnh, thân thể đả nhảy ra ngoài.Vương Tam Vương chính là nghịch thiên tài tuấn của Ưng Thiên Hầu Phủ, chính là một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ, sở dĩ đặt tên là "Tam Vương", đó là bởi vì phụ thân của hắn Vương Phách chính là một Võ tướng, cơ hồ không đi Học Cung học, chỉ nhận thức bốn chữ: Một, hai, ba, còn họ của Vương gia bọn hắn, Vương.Cho nên, đặt tên cũng phi thường đơn giản, lão đại gọi là "Vương Nhất Vương", lão nhị gọi "Vương Nhị Vương", lão tam gọi "Vương Tam Vương" .Vị Vương Phách Thiên Hầu này mỗi lần ghi tên mình cũng là một chuyện khó khăn, đặc biệt là chữ "Phách" ở sau kia, đến nay vẫn chưa học được viết như thế nào.Đương nhiên khiến thế nhân lo lắng nhất chính là vị Vương Phách Thiên Hầu này nếu sinh ra nhi tử thứ tư, đặt tên đoán chừng sẽ càng thêm áp lựcƯng Thiên Hầu Phủ, Bạo Thiên Hầu Phủ, Thần Tọa Thiên Hầu Phủ, đều là Thiên hầu nhất hệ Thái Tế, cùng Bắc Minh phiệt quan hệ rất là mật thiết, phàm là tuổi trẻ tài tuấn Thiên hầu phủ nhất hệ Thái Tế thì đều nhận được mật lệnh, gặp được Phong Phi Vân liền phải giết chết bất luận tội.Vương Tam Vương cũng là một vũ si, tu luyện qua "Ưng Vương Luyện Thể Quyết", đã đạt đến tình trạng cổ như thép, làn da như sắt, một cước đạp trên mặt đất, "Oanh" một tiếng, trực tiếp đạp ra trên mặt đất một cái hố to, thân thể tựa như một phát đạn pháo bắn lên ca😵anh!Vương Tam Vương bàn tay bành trướng lên, trực tiếp lớn đến 10m, ngón tay cũng to như cây trụ, đây không phải là chưởng ấn hư ảnh, đây mới thực là thủ ấn khổng lồ, một chưởng này cũng không biết mang theo lực lượng bao nhiêu ngàn cân nữa.Một chưởng đánh ra khiến trên mặt đất xuất hiện một hố sâu hơn 10mMà Phong Phi Vân thì liền vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc, trước một bước bay lui ra ngoài, không bị thủ ấn cực lớn kia đánh trúng.- Vương Tam Vương, đây là 《 Ưng Vương Luyện Thể Quyết 》 tầng thứ sáu, đã có thể súc kinh thân cốt, một chưởng chi uy, có thể so với ba đầu Long Hổ, nếu ta bị hắn đánh trung một chưởng, đoán chừng cũng phải trọng thương.Một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ tán thán nói.- Tốc độ của Phong Phi Vân trong cùng cảnh giới không ai có thể sánh được.Lệnh Đông Lai và Phong Phi Vân đã giao thủ, biết rõ Phong Phi Vân cường đại, cũng biết nhược điểm của Phong Phi Vân, cho nên hắn mới Phong Phi Vân thành đối thủ lớn nhất của mìnhTrên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, hắn xếp hạng thứ tư, mà Phong Phi Vân lại xếp hạng thứ ba, chỉ có đánh bại Phong Phi Vân hắn mới có thể chứng minh mình cường đại hơn Phong Phi Vân.- Thế nhưng hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuyệt đối không thể đánh lâu, đánh càng lâu thì huyết khí và lực lượng đều sẽ hạ thấp rất nhanh.Một vị Vương giả một đời tuổi trẻ nói.Lệnh Đông Lai cũng nhẹ gật đầu, nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không khinh thị Phong Phi Vân.- Ha ha!

Yêu Ma Chi Tử trong truyền thuyết cũng không gì hơn cái này, Phong Phi Vân, Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể có phải đã khiến ngươi suy yếu đến mức ngay cả một đàn bà cũng không bằng rồi không?Vương Tam Vương huy động thủ ấn cực lớn, đánh cho Phong Phi Vân liên tiếp lui về sau, trên mặt đất để lại các dấu tay lớn liên tục.Phong Phi Vân cười mỉa mai, chợt dừng bước chân lại, không hề lui về phía sau nữa, lúc thủ ấn của Vương Tam Vương đánh tới, hắn cũng đồng thời đánh ra một chưởng.Một thủ ấn mang theo Ngũ Hành lực lượng lộ ra năm loại sắc thái hắc, xích, bạch, thanh, hoàng xuất hiện ở trước bàn tay Phong Phi Vân, cũng lớn đến hơn 10m, cứng rắn va chạm với thủ ấn của Vương Tam Vương.Oanh!Thế lực ngang nhau!Vương Tam Vương có chút lui về phía sau một bước, trên bàn tay còn truyền đến một cổ cảm giác đau đớn, trong cùng cảnh giới, cho tới giờ còn chưa có ai có thể cùng hắn so bì lực lượng, nhưng Phong Phi Vân lại cùng hắn liều mạng một chưởng, lộ ra cục diện thế lực ngang nhau như thế.- Yêu Ma Chi Tử, ngược lại có chút năng lực, đón thêm ta một cước.Vương Tam Vương một đầu chân trái nứt vỡ ống quần, bành trướng đến cao hơn ba mươi mét, đường kính bắp chân đạt đến "bốn mươi mét", lỗ chân lông vừa thô vừa to đều có thể thấy được rõ ràng, trên làn da lưu động lấy một tầng sáng bóng như kim loại.Thân thể của hắn bay lên, sau đó một chân đạp xuống dưới.Phong Phi Vân cũng không muốn để những người này biết rõ Diêm Vương Hủ Huyết trên người hắn đã hóa giải, cho nên từ đầu đến cuối đều không sử dụng toàn lực, đối một chưởng với Vương Tam Vương lúc trước cũng chỉ sử dụng ba thành lực lượng thôi.Bất Tử Phượng Hoàng Thân, há "Ưng Vương Luyện Thể Quyết" thì đó có thể sánh bằng chứ?Sắc mặt Phong Phi Vân trở nên trắng bệch, đổ mồ hôi một trận, giống như thật sự đã bị một cước này của Vương Tam Vương chấn nhiếp vậy."

Lôi Hỏa Châu!

" Phong Phi Vân tế ra kiện nhị phẩm linh khí kia, từ trong lòng bàn tay hắn bay lên, bên trong lao ra một mảnh mây lửa, trong mây lửa có hơn một ngàn đạo điện xà đang cuồng vũ, cổ linh khí thần uy kia trực tiếp đánh cho bàn chân cực lớn của Vương Tam Vương phải da tróc thịt bong.Uy năng của nhị phẩm linh khí đánh cho vị Bá chủ một đời tuổi trẻ này bay ngược ra ngoài, chấn khiến trong lỗ chân lông toàn thân hắn đều toát ra huyết châu.Tràng diện đột nhiên chuyển biến!Bành!Vương Tam Vương Trực tiếp rớt xuống bên bờ Tấn Hà, trên mặt đất ném ra một cái hố to, ngũ tạng lục phủ đều bị Lôi Hỏa Châu cho chấn tổn thương, làn da thì bị lôi điện đốt đến cháy đen, tóc cũng dựng đứng lên, còn đang phả ra khói xanh.-------Chương 682: Tư thế kẻ yếu (2)Vương Tam Vương gian nan leo ra khỏi hố lớn, trong miệng bốc lên khói đen, còn có điện quang đang lưu động nơi đầu lưỡi.- Quỳ xuống cho ta!Phong Phi Vân dùng linh khí chi uy trấn áp qua, khiến Vương Tam Vương cũng bị trần quỳ xuống bên bờ Tấn Hà, cùng Cố Truyện Phong quỳ cùng một chỗ.- Yêu Ma Chi Tử, không hổ là Yêu Ma Chi Tử, lực lượng ngay cả Bá chủ một đời tuổi trẻ như Vương Tam Vương cũng đánh không lại.Một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ nói ra.Lệnh Đông Lai khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, Phong Phi Vân xem ra thật là huyết khí đã cực kỳ hạ thấp, đối phó với Vương Tam Vương cũng cần dùng ra nhị phẩm linh khí, nếu là ta thì căn bản không cần dùng đến năm phần tu vị.Phong Phi Vân ah!

Phong Phi Vân!

Ngươi chẳng lẽ thật sự đã suy yếu đến mức này rồi sao?Đông Phương Kính Nguyệt và Đông Phương Kính Thủy đứng bên kia bờ Tấn Hà cũng nhìn thấy trận chiến vừa rồi.Đông Phương Kính Thủy nhướng mày, nói:- Tại sao có thể như vậy được, lực lượng Phong Phi Vân không thể suy yếu vậy được, chẳng lẽ ta cảm giác sai rồi, Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể của hắn vẫn chưa được giải sao?Lúc này đây mặc dù là Đông Phương Kính Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh cũng trở nên ngưng trọn, nếu Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể Phong Phi Vân thật sự chưa giải, vậy thì hôm nay thật sự dữ nhiều lành ít rồi.Anh tài một đời tuổi trẻ ở đây Dạ Tiêu Tương cơ hồ đều biết, trong lòng của nàng chẳng biết tại sao cũng có chút lo lắng cho Phong Phi Vân, cái này cũng không phải nói nàng ưa thích Phong Phi Vân, đây chỉ là một loại đồng tình với kẻ yếu thôi.Dù sao nếu Phong Phi Vân thật sự trúng Diêm Vương Hủ Huyết, lại bị nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy "Khi dễ", vậy thì đối với nữ tử đầy lòng nhân ái thương người như nàng mà nói, quả thật sẽ giúp Phong Phi Vân cầu tình.Nàng đi đến giữa Phong Phi Vân và bọn người Lệnh Đông Lai nói:- Kỳ thật tất cả mọi người đã hiểu lầm, ta thực sự không phải bị Phong Phi Vân bắt cóc, mà là một người hoàn toàn khác.Tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều là nhân mã nhất hệ Thái Tế, cũng đã sớm nhận được Tất Sát Lênh của Bắc Minh phiệt, nói cách khác mặc kệ Phong Phi Vân đến cùng có bắt cóc Dạ Tiêu Tương hay không, bọn hắn đều sẽ dốc hết toàn lực đi đánh chết Phong Phi Vân.Lệnh Đông Lai khoan thai cười cười:- Dạ đại gia không cần sợ tên Yêu Ma Chi Tử tội ác chồng chất này, có chúng ta ở đây, hắn không dám động vào một ngón tay của ngươi đâu.Tuân Du cũng đàm tiếu đi ra nói:- Chúng ta cũng biết, Dạ đại gia chính là bị Yêu Ma Chi Tử uy hiếp, mới có thể nói lời như vậy.

Lệnh tướng quân nói đúng, có chúng ta ở đây, cam đoan có thể đánh cho tên Yêu Ma Chi Tử này bò lăn ra đất, Dạ đại gia vẫn nên đứng qua một bên xem kịch vui đi!Dạ Tiêu Tương còn muốn nói gì đó, nhưng Tuân Du đã bay qua đỉnh đầu nàng, trực tiếp giết tới Phong Phi Vân.Tuân Du cũng là một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ, hắn một mực đều ở một bên quan chiến, tự nhận là đã nhìn ra tu vị sâu cạn của Phong Phi Vân, bản thân có đủ lực lượng có thể đánh bại hắn.- Phong Phi Vân, chỗ dựa của ngươi chẳng qua chỉ là một kiện nhị phẩm linh khí, ta cũng mang theo một kiện linh khí mà đến, ngươi còn chống lại được ta sao?Tuân Du vô cùng dữ tợn cười cười, đã lơ lửng ở trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, thân thể có chút lay động, âm thanh lạnh lùng nói:- Có tin ta có thể đánh cho ngươi quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi không?- Hừ, phô trương thanh thế, đừng cho là ta không biết, ngươi vừa rồi đánh một trận với Vương Tam Vương, huyết khí trên người lại càng thêm suy bại, mười tầng lực lượng không phát hủy một bảy tầng, ngươi lấy gì đấu với ta đây?Tuân Du không hề nói nhảm, trên hai tay hiện ra hai loại lực lượng bất đồng một trắng một đen, trong Tử Phủ đan điền bay ra một thanh cổ kiếm cấp bậc linh khí, đây là một thanh cổ kiếm hắc bạch song sắc, trên chuôi kiếm có khắc một đạo tượng, phát ra một cổ Đạo gia lực lượng tinh thuần.Tuân Du chính là đệ nhất tử sĩ dưới trướng Lệnh Đông Lai, hắn tu luyện Đạo gia kiếm quyết, là Lệnh Đông Lai truyền thụ cho hắn, chính là từ trên Đạo Tổ Tam Tắc Chân Ngôn diễn hóa ra, mà ngay cả thanh hắc bạch song sắc cổ kiếm trong tay hắn cũng là do Lệnh Đông Lai tặng cho.Đạo gia lực lượng, tăng thêm uy năng linh khí, quả nhiên không giống bình thường, khiến bầu trời cũng nhiễm thành một nửa màu đen, một nửa màu trắng.Tuân Du đi theo Lệnh Đông Lai nam chinh bắc chiến, cho tới bây giờ đều là người xông lên trước nhất, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn bất kỳ ai khác, hơn nữa còn mang theo một cổ sát uy sa trường.Một mình hắn tế ra hắc bạch cổ kiếm, thậm chí có ngàn vạn vong hồn lơ lửng trên thân kiếm, đây đều là những oán linh cao thủ từng chết dưới kiếm của hắn.Một kiếm bay tới, tựa như thiên quân vạn mã mãnh liệt lao tới.Phong Phi Vân mặc dù tế ra Lôi Hỏa Châu cũng không thể chống lại cổ lực lượng này, bị đánh cho phải liên tiếp bại lui.- Ha ha!

Yêu Ma Chi Tử, không gì hơn cái này!

Ngay cả ta cũng đánh không lại, rõ ràng còn dám ở trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 xếp hạng trước tướng quân nhà ta, thật sự là không biết tốt xấu.Tuân Du càng đánh càng cuồng, dưới chân hiện ra một tòa Âm Dương Thái Cực Đồ, Đạo gia chân lực trên người cũng càng thêm cường thịnh.Hắc bạch cổ kiếm, hào quang tăng trưởng một vòng, tốc độ nhanh như Du Long, mấy lần đều thiếu chút nữa đã chém Phong Phi Vân thành hai khúc.Tuân Du đuổi theo đánh Phong Phi Vân, quả thực thoải mái đầm đìa, nếu khiến Yêu Ma Chi Tử chết trong tay mình, vậy thì mình lập tức có thể danh chấn thiên hạ, nghĩ đến đây, trong thân thể Tuân Du liền tràn đầy lực lượng.Phong Phi Vân tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, cùng Lôi Hỏa Châu đồng thời lơ lửng trên trời cao, cũng không thể ngăn được Tuân Du công phạt.- Lực lượng trong thân thể Phong Phi Vân xói mòn ngày càng nhiều, khí tức trên thân càng ngày càng yếu đi.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia hai mắt mang theo vầng sáng vô cùng sáng chói, một đôi mắt tựa như tinh thân nhìn thấu hết tất cả nội tình của Phong Phi Vân.Lệnh Đông Lai thở dài:- Vốn cho là hắn là một đối thủ xứng tầm của ta, dẫm nát hắn dưới chân thì ta liền có thể chứng đạo.

Lại không nghĩ hắn rõ ràng trở nên yếu như vậy, ngay cả một cấp dưới của ta cũng có thể đánh bại hắn, thật sự quá thất vọng a!Còn có một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ lại hối hận không thôi, sao mình lại chậm hơn Tuân Du một bước chứ, nếu mình xông lên trước thì vẫn có thể đánh bại Phong Phi Vân, như vậy danh chấn thiên hạ chính là mình rồi.Giờ phút này, người hối hận cuối cùng lại là Dạ Tiêu Tương.Nàng tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không phải vô tri, tự nhiên cũng đã thấy mấy vị thiên kiêu một đời tuổi trẻ này hôm nay là muốn đẩy Phong Phi Vân vào chỗ chết.-------Chương 683: Vương giả chi tranh (1)Phong Phi Vân dù nói thế nào cũng có ân với nàng, nếu không phải Phong Phi Vân ra tay cứu nàng ra từ trong tay Bắc Minh phiệt thì nàng chỉ sợ đã bị đưa vào Thái Tế phủ, bị một lão già họm hẹm chà đạp rồi.- Ta không nên buộc hắn!

Nếu không phải ta cố ý muốn hắn tới tiểu trấn này giúp những cư dân ở đây khu quỷ, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không tới đây, nếu hắn không tới đây thì những người này cũng không tìm ra hắn được, hôm nay cũng không bị nhiều người khi dễ như vậy rồi, đều tại ta, đều tại ta.Trong lòng Dạ Tiêu Tương ảo não không thôi, tự trách bất an.Nàng cảm thấy là mình đã hại Phong Phi Vân.- Mấy vị này đều là Bá chủ tuổi trẻ nổi danh ở Thần Đô, hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, khẳng định không phải đối thủ của những người này. . .Dạ Tiêu Tương lo lắng không thôi, nếu Phong Phi Vân hôm nay chết trong tay những người này, vậy thì nàng sẽ tự trách cả đời.- Nguy rồi!

Phong Phi Vân sợ thật sự sẽ có tai nạn, ta đã cảm giác được lực lượng trong thân thể hắn đang cấp tốc xói mòn, đừng nói là Lệnh Đông Lai, coi như là Tuân Du cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết.Đông Phương Kính Thủy ánh mắt ngưng trọng, có chút nhìn chằm chằm vào muội muội mình, nói:- Ngươi thật sự không có ý định ra tay sao?- Chờ một chút đi!Đông Phương Kính Nguyệt hai mắt hàm yên, mang theo một loại linh tính, Phong Phi Vân, nếu ngươi thật sự chỉ có chút bổn sự ấy thì cũng khiến ta quá thất vọng rồi, cho dù muốn thua cũng phải thua trong tay người cấp bậc như Lệnh Đông Lai, sao có thể thua trong tay thuộc hạ người khác được.Lệnh Đông Lai đã từng tự mình đến Long Hồ, đến nhà bái phỏng qua gia chủ Ngân Câu gia tộc, gia chủ Ngân Câu gia tộc sau khi gặp qua hắn đã có đánh giá cực cao về hắn, xưng hắn là thiên phú đệ nhất nhân mà bình sinh mình được thấy, vô cùng thưởng thức hắn.Gia chủ Ngân Câu gia tộc từng nói chuyện qua với Đông Phương Kính Nguyệt, mặc dù không nói rõ, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra, muốn để Đông Phương Kính Nguyệt cùng Lệnh Đông Lai lấy nhau.Dù sao một vị thiên tài tuyệt đỉnh, có được tiềm lực vô cùng, chỉ cần không chết non thì tương lai nhất định có thể trở thành một vị kiêu hùng ngạo thị thiên hạ.Loại người nhìn xa trông rộng như gia chủ Ngân Câu gia tộc, tự nhiên muốn thu loại thiên tài cấp bậc như Lệnh Đông Lai vào dưới trướng mình, mà biện pháp tốt nhất chính là thông hôn.Chỉ có điều lúc ấy tất cả mọi người Ngân Câu gia tộc đều biết rõ, Đông Phương Kính Nguyệt đối với Phong Phi Vân đã thầm sinh tình, hơn nữa Phong Phi Vân lúc ấy lại là Thần Vương truyền nhân, thiên tài đệ nhất thiên hạ, luận tiềm lực càng ở trên Lệnh Đông Lai, cho nên gia chủ Ngân Câu gia tộc mới không tùy tiện đáp ứng Lệnh Đông Lai.Chẳng qua hiện giờ lại không giống với lúc trước, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều, cùng Lệnh Đông Lai đã là một người trên trời, một người dưới đất, nếu Lệnh Đông Lai lần nữa tiến đến Long Hồ bái phỏng, nói không chừng gia chủ Ngân Câu gia tộc sẽ chủ động đưa ra chuyện kết hôn cũng nên.Cũng chính vì gia chủ Ngân Câu gia tộc nhiều lần nhắc đến cái tên Lệnh Đông Lai ở bên tai mình nên Đông Phương Kính Nguyệt mới tận lực nhớ kỹ người này, nếu Phong Phi Vân có thể thua ở trong tay vị thiên tài cấp bậc sử thi Lệnh Đông Lai này thì coi như ánh sáng chói lọi kết thúc cũng không khuất nhục lắm.Nếu thua ở trong tay một tên cấp dưới Lệnh Đông Lai, vậy thì quả thật sẽ bị người trong thiên hạ chê cười đến chết mất.- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang.

Các ngươi nếu đã bức bách như thế, vậy thì ta chỉ có thể thi triển cấm pháp nghịch thiên, kích thích tiềm lực cuối cùng trong thân thể, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo mấy cái đêm lưng mới được.Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, trên thân thể hèn mọn mang theo một cổ thê lương bi tráng, trên người bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, biến thành một hỏa nhân.Theo người khác thấy thì hắn là đang thiêu đốt tu vị và huyết dịch trên người để đạt được lực lượng cuối cùng, muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận, mà chỉ có Phong Phi Vân tự mình biết, đây chẳng qua chỉ là một loại biểu hiện hình thái khác của 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, khiến lực lượng trên người trở nên càng thêm cường đại rồi.- Phong Phi Vân, muốn đánh cược một lần cuối cùng rồi!Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được lực lượng trên người Phong Phi Vân đang tăng lên rất nhanh..Nhưng bọn hắn không chỉ có không sợ, ngược lại còn mang theo vài phần cười lạnh, biết rõ Phong Phi Vân đã sống không lâu, đêm nay rất có thể sẽ bỏ mạng bên bờ Tấn Hà.- Phong Phi Vân, muốn trách cũng chỉ có thể trách Thiên Đạo đối với ngươi quá vô tình, nếu ngươi đã thiêu đốt khí huyết bản thân, vậy thì ta cũng sẽ dùng kiếm quyết mạnh nhất của ta tiễn đưa ngươi lên đường.Thân thể Tuân Du cũng biến thành hắc bạch song sắc, linh khí trên người cũng một nửa là bạch, một nửa là hắc.Thanh song sắc cổ kiếm kia càng bành trướng lên, biến thành dài mấy chục thước, óng ánh sáng long lanh, đạo quang đan vào nhau, một kiếm bổ xuống, giống như muốn phân đại địa thành hai vậy.Ầm ầm!Phong Phi Vân tựa như một hỏa nhân, trên người có Phượng Hoàng Hỏa Điểu quấn quanh, cả người đều ẩn chứa một cổ uy thế rầm rộ.PHỐC!

Một tiếng thân thể vỡ vụn vang lênMột mảnh huyết vũ rơi vãi xuống!Toàn bộ vầng sáng hắc bạch song sắc trên bầu trời đều tựa hồ như vỡ ra, phân Thiên Mạc làm hai nửa.Thân thể Tuân Du lại bị Phong Phi Vân tay không xé thành hai nửa, một nửa là màu đen, một nửa là màu trắng từ trên trời cao rơi xuống dưới.Quá bạo lực rồi!

Quá bạo lực rồi!Tay không xé một người thành hai nửa.Một vị Bá chủ một đời tuổi trẻ lại cứ vậy thân tử đạo tiêu.- Phong Phi Vân đã đếm đường cùng, rất có thể sắp sửa kéo chúng ta theo chôn cùng hắn, để ta ra tay trấn áp hắn đi!Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia bay lên, lơ lửng đên trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.Ống tay áo của hắn run run trong không khí, trở nên càng ngày càng khổng lồ, thật giống như biến thành hai mảnh đám mây màu xám, linh khí tràn đầy đến cực hạn, nồng đậm đến dọa người.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này thực sự không phải là đệ tử vương công quý tộc Thần Đô, mà là truyền nhân một tòa tiên giao ở Địa Tử Phủ, chính là vì chuyện La Phù công chúa lựa chọn phò mã, mới chạy đến Thần Đô, chính là bằng hữu của Lệnh Đông Lai.Trên trán Lệnh Đông Lai mang theo thần sắc chuyên dụng, lòng có một loại dự cảm bất hảo, cảm giác có chút không đúng, một màn trước mắt thật sự quá quen thuộc:- Phong Phi Vân sẽ không yếu ớt vậy đâu, nên cẩn thận là hơn, ngàn vạn đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa.Tuân Du chính là hãn tướng đắc lực của Lệnh Đông Lai, cái chết của hắn khiến Lệnh Đông Lai trở nên cảnh giác, gia hỏa Phong Phi Vân này gài bẫy người không đền mạng, rất nhiều người đều từng mắc mưu của hắn.- Thiên Đạo thương thương, nhân sinh mang mang.

Các ngươi vì sao không thể lưu ta một con đường sống, được rồi!

Đã như vậy thì hãy đến vầng sáng sinh mạng cuối cùng của ta trở nên càng thêm sáng chói đi!-------Chương 684: Vương giả chi tranh (2)Phong Phi Vân đứng ở bên bờ Tấn Hà, bóp cổ tay dậm chân, bi phẫn cảm khái đối với Trường Hà dậy sóng không dứt.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia trực tiếp vung lên tay áo, tu luôn thân thể Phong Phi Vân vào tay áo.Đây là tuyệt học "Tụ Lí Càn Khôn Đại", là một trong các tuyệt học cao cấp nhất Đạo Môn.Dùng ống tay áo đơn giản nhất trên người diễn hóa ra Càn Khôn không gian, thu đối thủ vào trong ống tay áo, vận dụng linh khí bản thân luyện chết.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này sử dụng một chiêu trực tiếp thu Phong Phi Vân vào trong ống tay áo của hắn.- Ha ha!

Rốt cục đã triệt để trấn áp Yêu Ma Chi Tử, muốn luyện hóa hắn thành một đoàn huyết thủy cũng chỉ trong một ý niệm của ta.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia lãng tiếng cười dài.Lệnh Đông Lai cuối cùng yên tâm xuống, thầm nghĩ, "Xem ra là ta quá lo lắng rồi.

"- Luyện hóa thành huyết thủy...Dạ Tiêu Tương đứng ở bên dưới, dung nhan tuyệt sắc trở nên có chút tái nhợt, chẳng lẽ hắn cứ vậy chết rồi sao?Oanh!Một cổ tiếng oanh minh vang lên.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia sắc mặt khẽ đỏi, cánh tay kịch liệt run run, không cách nào khống chế, ống tay áo vậy mà bành trướng lên, chẳng lẽ...

Phong Phi Vân vậy mà không bị luyện chết...Điều này sao có thể?Oanh!Tụ Lí Càn Khôn Đại lần nữa trướng lên, cổ lực lượng chấn động kia càng thêm cường đại, chấn khiến vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia cũng theo đó lay động, bỗng dưng, ống tay áo nghiền nát̉, một đạo hỏa mang từ bên trong xông ra, đúng là Phong Phi Vân, hai mắt hắn vô cùng dữ tợn, trong tay kéo theo một thanh bạch thạch cự đao dài hơn 7m, hai tay cầm đao, bổ xuống.Trên sống đao, có trường long màu trắng bay ra.Long Hoàng Nhất Đao Sát!Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia ống tay áo nghiền nát, trên cánh tay còn lưu lại vết máu, sắc mặt hết sức khó coi, mình chính là Vương giả một đời tuổi trẻ, nhưng lại không thu thập được một tên Yêu Ma Chi Tử đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, cái này bảo hắn làm sao chịu nổi.- Hồng Nguyên Kim Tráo!Vị Vương giả một đời tuổi trẻ kia trong tay khởi động một mảnh hào quang màu vàng, chính là do một sợi kim ti thiết tuyến bện thành, vầng sáng điểm một chút, ẩn chứa lực lượng cường thịnh .Đây là một kiện linh khí uy lực cực lớn, lúc dẫn động trận pháp và linh tính bên trong linh khí, quả thực thật giống như biến cả phiến không gian này thành lao ngục màu vàng vậy.Oanh!Ánh đao cùng kim tráo tương giao, thanh âm kim thạch va chạm thấm nhuần Thiên Địa.Vương giả một đời tuổi trẻ, đều là nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ tam trọng, lực lượng so với rất nhiều lão quái vật tu luyện mấy trăm năm còn cường đại hơn, loại thiên kiêu này số lượng cực kỳ ít ỏi, đều là phượng mao lân giác ở Tu Tiên Giới.Bọn hắn tự nhiên đều có các loại thủ đoạn, bí pháp, chính là Vương giả chi tư chân chính, không phải những Bá chủ một đời tuổi trẻ kia có thể so sánh được.Đây mới thực là cuộc chiến thế lực ngang nhau, chính là Vương giả một đời tuổi trẻ chi tranh.Tế ra linh khí, đánh xuyên qua đại địa;Thi triển tuyệt học, động phá trời xanh.Từ bờ Tấn Hà một mực đánh tới trên Tấn Hà, mặt nước gợn sóng cuốn lên, cao đến vài chục trượng, giống như muốn cuốn đám mây trên bầu trời xuống vậy.Giao thủ với nhân vật cấp bậc như Vương giả một đời tuổi trẻ căn bản không thể nửa phần lưu thủ, Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ, hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân lên bạch thạch cự đạo, một đầu trường long màu trắng từ trên thân đao bay ra, cuồng vũ trên Tấn Hà.Tựa như quần long vùng vẩy trên yêu hải vậy.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, đối phương cường đại tựa như một tòa núi lớn, tựa hồ không thể rung chuyển.- Yêu Ma Chi Tử thật xứng đáng với danh xưng Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, trúng Diêm Vương Hủ Huyết, vậy mà còn có thể đánh với ta đến mức này.

Bất quá hắn dù sao cũng đang thiêu đốt bản thân đạt được lực lượng, căn bản không thể lâu dài, hắn đêm nay tất nhiên phải vẫn lạc.Vị Vương giả một đời tuổi trẻ này trong lòng nghĩ như thế.Nhưng trận chiến này lại đặc biệt bền bỉ, từ lúc giữa trưa một mực đánh tới hoàng hôn mặt trời xuống núi vẫn chưa ngừng lại.Tiểu trấn đã có rất nhiều tu sĩ chạy tới, bọn họ đều là tu sĩ đến từ Thần Đô, chính là vì quỷ thôn mà đến.- Một chiêu kia là 《 Đạo Pháp Hối Nguyên 》, một trong các tuyệt học trấn giáo của Phục Hổ tiên giáo.

Ra tay hẳn là Vương giả một đời tuổi trẻ của Phục Hổ tiên giáo, Lạc Đào.Một vị hoàng tộc vương tử mặc áo bào màu vàng đứng ở cách đó không xa, sau lưng có bốn vị lão thái giám đi theo.- Toàn bộ Địa Tử Phủ tiên giáo mọc lên san sát như rừng, tu sĩ như cá diếc sang sông, nhưng có thể tu luyện tới cấp bậc Vương giả một đời tuổi trẻ cũng chỉ có năm, sáu người như vậy.

Cùng Lạc Đào giao thủ là người phương nào?Một vị thiên kim Thiên Hầu phủ mặc một bộ tuyết phưởng, như một mảnh thần tuyết từ phía trên không phiêu phiêu xuống.Trên Tấn Hà, lực lượng cuồng bạo.Chỉ có thể nhìn thấy từng đạo bóng người không trọn vẹn, mơ hồ có thể thấy rõ công pháp bọn hắn sử dụng, không ai có thể thấy rõ thân thể của bọn hắn ở nơi nào cả.

- Là Long Hoàng Đao Quyết, có thể tu luyện Long Hoàng Đao Quyết tới tình trạng này, trong thế hệ trẻ hoàng tộc cũng chỉ có ba người.Vương tử hoàng tộc này trầm tư một lát, nói:- Nhưng mà người này lại không phải bất cứ kẻ nào trong ba người này, xem ra chỉ có thể là người nọ.- Long Hoàng Đao Quyết chính là tuyệt học bất truyền của hoàng tộc, chẳng lẽ không phải đệ tử hoàng tộc cũng có thể tu luyện...

Ngươi nói là người nọ?- Đúng vậy, cũng chỉ có hắn.Rất nhiều người đều suy đoán ra là Phong Phi Vân đang giao chiến với Lạc Đào, trong lòng chấn động không hiểu, người sắp chết do trúng phải mười diêm vương hủ huyết, không ngờ cường đại như thế, thật sự làm cho người ta hoài nghi hắn có phải đã hóa giải diêm dương hủ huyết độc hay không.Đây quá lừa người.Trời chiều như máu, hoàng hôn như gió lạnh.Cảnh đêm sắp hàng lâm.Thời điểm bóng tối hàng lâm, quỷ thôn lại hiện ra, đến lúc đó có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Đào muốn tốc chiến tốc thắng.- Phục hổ bảo bình, tao sinh hoa khai!Hai tay Lạc Đào giơ lên đỉnh đầu, tụ tập tất cả linh khí chung quanh, trên đỉnh đầu ngưng tụ bảo bình thật lớn, bảo bình không ngừng thu nạp lực lượng thiên địa.Hai tay Phong Phi Vân bắt đầu mở ra, bốn mươi đạo thần thức diễn hóa càn khôn trong hai tay, một đạo hào quang màu đen thai nghén ra, bên trong bao vây một chiến chùy thể tích cực lớn, khi nắm đấm lớn lên, nó cũng lớn như, đường kính chừng một mét, lại như một tòa núi nhỏ, làm cho bầu trời biến thành màu đen.Chiến chùy này mang theo lực lượng viễn cổ, hư ảnh chiến chùy bắ đầu ngưng tụ chân tật, làm cho người ta có cảm giác nặng nề, giống như cự chùy trong tay lôi thần có thể đánh nát phiến đại lục này.- Tru Thiên Hám Tiên Chuy!-------Chương 685: Tam sinh hoa khaiPhong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật và bốn mươi đại thần thức triệu hồi Tru Thiên Hám Tiên Chuy, tuy chỉ là một đám hư ảnh, nhưng mà cũng làm cho không khí cứng lại.Lạc Đào đã xuất ra phục hổ bảo bình, vật này có lai lịch lớn, thậm chí là thần vật trong thần thoại, cũng là một hư ảnh triệu hồi ra.Ầm ầm!Phục hổ bảo bình và Tru Thiên Hám Tiên Chuy sắp va chạm với nhau, cửu thiên loạn chiến, trời xanh đang run động, cả dòng sông cũng khô lại trong thời gian ngắn.Đây là hai vương giả trẻ tuổi giao phong với nhau, là quyết đấu đỉnh cấp, làm cho những tuấn tài chung quanh huyết dịch sôi trào, đây mới thật sự là lực lượng a!

Bản thân mình khi nào mới đạt tới trình độ đó?- Tu vị Lạc Đào đã có thể tranh phong với Thiên Mệnh tứ trọng rồi!Lệnh Đông Lai suy nghĩ trong lòng.- Tam sinh hoa khai, bảo bình tái sinh!Lạc Đạo quát to một tiếng, trong miệng phun ra khí lãng màu vàng, bảo bình vốn đã nghiền nát bây giờ lại trồi lên khỏi mặt nước,. thần vân đan vào nhau, linh khí khổng lồ sinh dị thường.Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, tiểu diễn chuyển luân, Tru Thiên Hám Tiên Chuy!Bốn mươi đạo quang điện hội tụ từ bốn phương tám hướng tới đây, lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Phi Vân, tiểu diễn thuật ngưng tụ một vòng quay trong tay Phong Phi vân.Địa Tử Phủ tiên giáo quả nhiên không phải chuyện đùa, có thể sử dụng đạo pháp ngưng tụ ra phục hổ bảo bình là thánh bảo trong truyền thuyết đạo gia, có thể tranh phong với Tru Thiên Hám Tiên Chuy!Phong Phi Vân càng xem trọng những tiên giáo như Địa Tử Phủ này vài phần, khó trách dám đối nghịch với Tấn Đế, thoát ly Thần Tấn vương triều quản chế.Oanh!Lại va chạm lần nữa, hư ảnh hai kiện thần vật nghiền nát.Lúc này phục hổ bảo bình nghiền nát lần nữa, không ngờ đản sinh ra tam sinh hoa cực lớn, một đóa tam sinh hoa giống như hoa sen nở ra, đột nhiên có lực hấp dẫn kéo Phong Phi Vân vào cánh hoa.Xíu!Tam sinh hoa bao vây lấy Phong Phi Vân, kéo hắn vào lòng đất, biến mất trên sông Tấn.- Địa ngục minh hoa trong truyền thuyết, tam sinh hoa!- Bảo bình vỡ, tam sinh hoa nở, độ địa ngục, rơi xuống hoàng tuyền.Tất cả mọi người bị thần pháp của đạo môn chấn nhiếp, đừng nói là tam sinh hoa, cho dù là phục hổ bảo bình ấn cũng khiến không bao nhiêu người chống được.Ở đây còn có hai, ba vương giả trẻ tuổi, hiện tại sắc mặt đám người này ngưng trọng, bọn họ tu luyện cấm pháp cổ xưa, có thể phát huy lực lượng gấp mấy lần bản thân, có thể ngăn cản phục hổ bảo bình, nhưng mà muốn ngăn cản tam sinh hoa thì không có bao nhiêu phần nắm chắc.Ngay cả Lệnh Đông Lai sắc mặt cũng nghiêm nghị, tuy hắn là người có đại khí vận, nhưng mà nếu như bị tam sinh hoa bao phủ, có khả năng bị bắt xuống địa ngục, chết mà không biết chết thế nào.Địa ngục trong truyền thuyết chính là một không gian đặc biệt, một khi người sống tiến vào trong đó, thân thể lập tức biến mất,biến thành một quỷ hồn, rốt cuộc không có cách nào trở về thế giới ban đầu.Tất cả mọi người mở thần thức ra dò xét lòng đất, không có phát hiện bất cứ tính mạng chấn động nào, Phong Phi Vân đúng là biến mất trong không gian khác, bị bắt vào địa ngục trong truyền thuyết.Người sau khi chết có thể đi địa ngục, nhưng mà người chết sẽ không thể còn sống quay về.- Yêu ma chi tử, từ nay biến mất khỏi Thần Tấn vương triều, cũng không còn xuất hiện nữa.Lạc Đào thở dài một hơi, lực lượng yêu ma chi tử quá cường đại, vừa rồi hắn suýt nữa không ngăn cản được lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chuy, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thắng lợi.Trong tu sĩ trẻ tuổi ở đây, trong lòng phức tạp khó hiểu, một đời vương giả thủ đoạn quá đáng sợ, có thể dùng cầm pháp đưa người ta vào địa ngục, Lạc Đào có thủ đoạn đáng sợ như thế, chỉ sợ ngày sau những thiên tài cấp sử thi cũng kiêng kỵ hắn ba phần.Oanh!Trong mặt đất có âm thanh nổ tung vang lên, mặt đất run động.Âm thanh gì?Oanh!Lại có tiếng nổ lớn truyền ra, mặt đất xuất hiện cái khe nứt nhỏ, không khí cũng sinh ra gợn sóng, giống như sóng nước lăn tăn.Âm thanh nổ lớn này làm cho không khí nứt ra.Oanh!Âm thanh càng ngày càng lớn, chấn động càng ngày càng mạnh, có một khi nứt nhỏ vỡ ra trong không khí, một tia sáng màu đen tán dật ra từ bên trong, mang theo khí tức lạ lẫm mà âm trầm, đây chính là khí tức của thế giới khác.Lạc Đào cảm giác xương sống của mình lạnh buốt, chẳng lẽ Phong Phi Vân không chết trong địa ngục, còn muốn đánh vỡ bình chướng địa ngục, quay về lần nữa?Những tên tuấn tài trẻ tuổi cũng khiếp sợ, bọn họ cảm nhận được khí tức xa lạ mà đáng sợ từ trong vết nứt không khí kia truyền ra, khe nở dài như cánh tay xuất hiện.Bành!Cuối cùng khe hở không còn bị mở ra nữa, lại khép lại.Hô!Tất cả mọi người thở dài một hơi, may mắn thật, may mắn nếu Phong Phi Vân trở về từ địa ngục thì quá đáng sợ, ngay cả địa ngục cũng không giết được hắn, vậy còn ai giết hắn được đây?Nhưng mà vết nứt không gian kia đúng là khép lại, nói rõ hắn không cách nào trốn ra khỏi địa ngục, chết bên trong là tất nhiên.- Bất cứ vật sống gì tiến vào trong địa ngục một phút, tuyệt đối không còn sống đi ra, hơn nữa thời gian đã qua hơn phân nửa, Phong Phi Vân cho dù có chiến pháp nghịch thiên cũng không thể về được...Oanh!Trên mặt đất lại truyền ra âm thanh hung mãnh, khe nứt trên mặt đất càng ngày càng lớn, mà không khí cũng nứt vỡ ra khe nứt lớn như bàn tay, có một cánh tay vươn ra trong khe nứt này, là tay của Phong Phi Vân, hắn muốn xé rách bình chướng địa ngục quay trở về.Ầm ầm ầm ầm...Vết nứt không gian này càng ngày càng lớn, đã có thể nhìn thấy một bóng người bên trong, bóng người này hung hãn tới cực điểm, đứng trên một chiếc thuyền thanh đổ cổ xưa, muốn đánh vỡ bình chướng không gian quay về.- Ông trời ơi!

Đây là người sao?

Nhất định phải ngăn cản hắn đánh vỡ bình chướng, trốn ra khỏi địa ngục!Một tên trẻ tuổi tuấn kiệt kêu lên, hắn đánh ra một đạo thần thông, đánh vào khe hở.Lạc Đào, Lệnh Đông Lai và các tuấn tài trẻ tuổi khác cũng có suy nghĩ như thế, không thể để Phong Phi Vân còn sống quay về.Sau đó bọn họ đánh ra thần thông tuyệt học của bản thân, trong thiên địa xuất hiện tiếng tiêu, tiếng tiêu này rất êm tai và cực hay, giống như thần khúc từ tiên giới, làm cho linh khí trong người bọn họ hỗn loạn, căn bản không cách nào ngưng tụ được.Tiếng tiêu này mang theo ma lực thần kỳ, lọt vào trong tai làm người ta trầm mê.Kể cả thiên tài cấp sử thi "Lệnh Đông Lai", vương giả trẻ tuổi "Lạc Đào" cũng trở nên chậm chạp, linh khí trong người chậm tới cực điểm, không cách nào ngưng tụ chiến pháp, không thể xuát ra bổn mạng pháp khí trong người.Người thổi tiêu này tự nhiên là Dạ Tiêu Tương, nàng đứng trên ngọn núi, áo tím phiêu nhiên, giống như tiên tử đứng trong hoàng hôn, trong tay cầm ống tiêu trúc đơn sơ.Tử tiêu của nàng bị Phong Phi Vân tịch thu, vừa rồi nàng thừa dịp Phong Phi Vân và Lạc Đào giao chiến đã chạy xuống núi dùng ống trúc làm tiêu trúc đơn sơ, thời điểm này đã sinh ra công dụng, ngăn cản đám người này ra tay đối phó Phong Phi Vân.-------Chương 686: Bắc minh phá thiên (1)Đông Phương Kính Nguyệt vốn có ý định ra tay, nhưng bị Dạ Tiêu Tương đoạt trước một bước, hiện tại nàng buồn bực, trong mắt phượng đã ghi hận, nhìn Dạ Tiêu Tương càng khó chịu.Oanh!Trong không gian xuất hiện tiếng xé rách lớn, chấn động thiên địa, tóc của Phong Phi Vân như mây, giống như ma thần bay ra khỏi vết nứt không gian.Tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương dừng lại, trong ánh mắt dễ thương mang theo thần sắc vui mừng khó che dấu được, hắn rốt cuộc đi ra, trốn ra khỏi "Địa ngục".Khi tiếng tiêu dừng lại, đám người Lệnh Đông Lai cũng khôi phục linh khí trong người, nội tâm bọn họ chấn động không thôi, lúc này cả đám như bừng tỉnh, giờ phút này bọn họ càng hiểu rõ Dạ Tiêu Tương còn đáng sợ hơn cả Phong Phi Vân.Tuy tu vị của nàng rất thấp, nhưng mà chỉ cần có ống tiêu trong tay, có thể làm cho đám vương giả trẻ tuổi mất đi sức chiến đấu.Trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, một người co gái tao nhã, hiền lành dễ thân thiện và yếu ớt như thế, không ngờ chỉ một khúc tiêu đã làm cho bọn họ khó điều động linh khí và bổn mạng pháp khí.- Nếu nữ nhân này đứng bên phía Phong Phi Vân, như vậy chúng ta không thể lưu mạng của nagnf được.Lệnh Đông Lai nhíu mày, sát cơ nổi lên.Nhưng mà bọn họ hiện tại còn có một đại địch, căn bản không thể chú ý tới Dạ Tiêu Tương.Phong Phi Vân bị tam sinh hoa mang tới một nơi, cũng không phải địa ngục, nếu là địa ngục thì hắn căn bản không về được, dùng cảnh giới của hắn hiện tại thì cho dù có được thanh đồng cổ thuyền, căn bản không có khả năng thoát khỏi địa ngục.Hắn bị mang tới một không gian "Bí cảnh" nhỏ hẹp.Cùng loại với "Dị thú hồn cảnh" của Vạn Tượng Tháp, đây là không gian ổn định tồn tại trong khe hở không gian, nhưng mà "Dị thú hồn cảnh" chính là tiên hiền Vạn Tượng Tháp mở ra, thành lập trên trận pháp.Mà Phong Phi Vân bị mang vào không gian bí cảnh này, bên trong căn bản không có trận pháp đi thông tới thế giới này, ngay cả tọa độ không gian cũng không có, toàn bộ hắn nhờ vào tiểu diễn thuật mới có thể suy tính ra địa điểm quay về.Cộng thêm lực lượng thành đồng cổ thuyền, Phong Phi Vân miễn cưỡng trốn ra được.Nểu đổi thành kẻ khác, không có vận khí tốt như thế, sẽ vĩnh viễn bị giam giữ bên trong, thẳng tới khi hóa thành xương khô.Tóc Phong Phi Vân dựng đứng lên, lông mi ngạo nghễ, diêm vương tích lương tỏa hào quang màu đen, mang theo tà lực khiến người ta sợ hãi, giống như trên lưng cõng một con cự long màu đen.Không có dùng lực lượng thanh đồng linh thuyền áp chế tà lực diêm vương tích lương.Đùng đùng!Trên lưng truyền ra âm thanh xương cốt di động, một lực lượng bàng bạc bao phủ toàn thân Phong Phi Vân.Diêm vương tích lương vốn đại biểu cho "Lực lượng", giờ phút này lực lượng diêm vương tích lương sống lại, từ lưng phủ lên xương vai, sau đó là cả cánh tay.Oanh!Tóc dài Phong Phi Vân bay múa, ánh mắt như đèn pha, một chưởng đánh thẳng vào Lạc Đào, Lạc Đào vận dụng linh khí Hồng Nguyên Kim Tráo cũng bị đánh ngược trở về, đụng vào lưng Lạc Đào, kim tráo và thân thể rơi xuống đất.Đây là lực lượng thế nào?Ngay cả uy năng như linh khí cũng không ngăn cản được!Oanh!Chưởng thứ hai đã đánh xuống, chưởng ấn càng to lớn hơn, tà khí càng mạnh hơn trước, như muốn đánh chết vương giả trẻ tuổi này tại chỗ.- Phục hổ bảo bình!Lạc Đào cưỡng ép vận dụng tuyệt học đạo môn lần nữa, bảo bình lơ lửng trên đỉnh đầu, muốn ngăn cản một chưởng đáng sợ của Phong Phi Vân.Phốc!Phục hổ bảo bình vỡ vụn, hóa thành khí màu vàng.Một chưởng của Phong Phi Vân đánh lên đỉnh đầu Lạc Đào, hai chân của vương giả trẻ tuổi này bị đánh gãy, thân thể quỳ xuống đất, lục phủ ngũ tạng trong người bị chấn nát, hóa thành bùn máu, con mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng đều có máu tươi tuôn ra.Hắn quỳ trên đất, sinh khí xói mòn không còn.Một vương giả trẻ tuổi đã vẫn lạc.Phốc!Phong Phi Vân cũng phun một ngụm máu tươi, lực lượng diêm vương tích lương cắn trả làm hắn bị thương không nhẹ, hắn vội dàng dẫn động lực lượng thanh đồng cổ thuyền trấn áp lực lượng dương vương tích lương.Tà khí trên người Phong Phi Vân biến mất theo.Lực lượng vương giả trẻ tuổi cường đại như Lạc Đào, nếu Phong Phi Vân không liều mạng bị cắn trả, dẫn động lực lượng diêm vương tích lương, như vậy chưa chắc đánh chết hắn.Phong Phi Vân vừa mới đột phá Thiên Mệnh nhị trọng mà thôi, chiến lực chân thật sàn sàn với vương giả trẻ tuổi, đương nhiên là dưới tình huống không cần thanh đồng cổ thuyền.Trong rất nhiều người ở đây nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, yêu ma chi tử này, hắn thật sự trúng diêm vương hủ huyết sao?Một đời vương giả trẻ tuổi cũng chết trong tay của hắn!- Ngươi muốn làm gì?Chân Phong Phi Vân đạp luân hồi, thân hình khẽ động ngăn trước mặt Lệnh Đông Lai!Phong Phi Vân nhìn thấy Lệnh Đông Lai bay về phía Dạ Tiêu Tương, liền biết rõ hắn gây bất lợi cho Dạ Tiêu Tương!Vừa rồi Phong Phi Vân bị nhốt trong bí cảnh, những người này muốn đưa hắn vào chỗ chết, nếu không có tiếng tiêu của Dạ Tiêu Tương ngăn cản, nói không chừng Phong Phi Vân bị bọn này liên thủ đánh chết, chôn xương trong thế giới khác.Đối mặt với người thông minh và cẩn thận như Lệnh Đông Lai, tự nhiên nhìn ra uy hiếp từ Dạ Tiêu Tương còn lớn hơn cả Phong Phi Vân.Hắn muốn trừ bỏ đầu tiên chính là Dạ Tiêu Tương.Lệnh Đông Lai vui vẻ, nói:- Yêu ma chi tử, thanh danh của ngươi quá xấu, Dạ Tiêu Tương là tiên tử trong lòng mọi người, nàng đi lại với ngươi quá lâu, danh dự của nàng bị tổn hại, tin tưởng ngươi cũng không muốn nhìn thấy a?

Dạ Tiêu Tương, theo ta rời đi!

Lệnh Đông Lai ta dùng nhân cách bảo đảm, nhất định sẽ đưa ngươi an toàn trở về Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!Dạ Tiêu Tương cằm lấy tiêu trúc, tư thế oai hùng động lòng người, đứng sau lưng Phong Phi Vân, trong thời gian ngắn không biết lựa chọn thế nào.- Nàng không thể đi cùng ngươi.Phong Phi Vân nắm chặt tay Dạ Tiêu Tương, không cho nàng đi.Dạ Tiêu Tương cảm nhận sát ý nhàn nhạt trên người Lệnh Đông Lai, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm nhận được, nếu giao Dạ Tiêu Tương cho hắn, hắn chắc chắn sẽ nửa đường giết nàng.Lệnh Đông Lai dùng cái gọi là nhân cách bảo đảm cũng chỉ là một câu nói, đến lúc đó nếu như hắn thật giết Dạ Tiêu Tương, hoàn toàn có thể vu oan cho Phong Phi Vân, loại chuyện này Phong Phi Vân làm sao để nó xảy ra?- Dạ đại gia chính là nữ thần trong lòng chúng ta, Phong Phi Vân giam cầm tự do của nàng, muốn là địch với tất cả chúng ta sao?

Lệnh Đông Lai quát lớn, thần sắc xúc động tức giận.Hắn vừa nói như thế, lập tức chụp mũ cho Phong Phi Vân.Một đám tuấn tài trẻ tuổi nơi đây ít nhất có hơn năm mươi người, trong đó có không ít là bá chủ trẻ tuổi và nhân vật cấp vương giả.Những người này thuộc về một hệ cũng không nhiều, đại đa số không có thù oán với Phong Phi Vân.Nhưng mà những người này hơn phân nửa mê Dạ Tiêu Tương, có chút người muốn nghĩ cách cứu viện nàng, câu này đã lập tức làm cho nhiều người tức giận, đều xem Phong Phi Vân là địch, sát khí bao phủ lên người Phong Phi Vân.-------Chương 687: Bắc minh phá thiên (2)Lệnh Đông Lai cười lạnh trong lòng, Phong Phi Vân, ta đúng là muốn nhìn ngươi làm sao có thể ngăn cản tức giận của nhiều người.- Thiên tài cấp sử thi quả nhiên không phải đèn cạn dầu, cũng không chỉ có thiên tư tuyệt đối, hơn nữa thông minh hơn người, Lệnh Đông Lai thật hiểu làm sao mượn đao giết người.Một hoàng tử mặc trường bào màu vàng sắc mặt vui vẻ, nhìn qua hai thiên tài cấp sử thi tranh phong với nhau.Phía sau hắn có một lão thái giám cười âm trầm, nói:- Bọn chúng là nhân vật thứ ba, thứ tư trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, kỳ thật thực lực sàn sàn nhau, nếu như thật sự quyết sinh tử, thắng bại thật khó nói, dù sao bọn họ có sát chiêu cường đại mà không muốn ai biết.- Lúc này mới thú vị!Vị hoàng tử này cười nói.Tuy Phong Phi Vân đánh chết một vương giả trẻ tuổi, nhưng mà hắn không thể trụ được đám người điên mê gái này.- Yêu ma chi tử, ngươi tốt nhất buông Dạ đại gia ra, ngươi ở trước mặt mọi người giữ nàng, đây là khinh nhờn Dạ đại gia.- Phong Phi Vân, ta muốn quyết đấu với ngươi.- Phong Phi Vân, mau giao Dạ đại gia cho bổn tướng quân!

Bổn tướng quân sẽ hộ tống Dạ đại gia trở về, chúng ta có lẽ sẽ lưu cho ngươi toàn thây......Ánh mắt Phong Phi Vân cố định, tuyệt đối không có khả năng giao Dạ Tiêu Tương cho Lệnh Đông Lai, quay đầu lại nhìn qua Dạ Tiêu Tương, nói:- Ngươi nguyện ý theo ta hay đi theo hắn?Dạ Tiêu Tương bị ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm thì cúi đầu xuống, hắn hung như thế, chẳng lẽ không thể ôn nhu với nữ hài tử một chút sao?- Rốt cuộc ngươi tin tưởng ta hay là tin tưởng hắn?Phong Phi Vân hỏi lần nữa.- Ta đương nhiên là...

Tin tưởng ngươ!Dạ Tiêu Tương bị Phong Phi Vân cầm tay, cổ tay thấy đau.Khóe miệng Phong Phi Vân cười mỉa mai, nhìn qua đám người kia, nói:- Các ngươi hiện tại thấy chưa, Dạ đại gia tin là bổn tướng quân, nàng nguyện ý theo ta, Phong Phi Vân ta dùng mạng bảo đảm, nhất định sẽ mang nàng an toàn đưa về Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!Sắc mặt Lệnh Đông Lai trầm xuống, năm ngón tay ngưng tụ lực lượng, lòng bàn tay hóa thành vòng xoáy.Tất cả mọi người biết rõ, hai tên này là thiên tài tuyệt đỉnh sắp giao thủ, tuyệt đối là một cuộc chiến tuyệt luân.Đúng lúc này trên trời có âm thanh vang vọng, giọng nói còn cách ngàn dặm đã truyền tới:- Ngươi dùng tính mạng bảo đảm nhất định an toàn đưa nàng trở về Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?

Chỉ sợ là không thể rồi.Trên đường núi ngoài ngàn dặm có một nam tử cỡi hồng lộc chạy về hướng quỷ thôn, trên lưng nam tử này vác cự kiếm, cự kiếm không có mũi kiếm, giống như một khối ngoan thiết loán, chỉ có chuôi kiếm.Cự kiếm này cao mấy trăm thước, đen kịt giống như ngọn núi, cũng không biết nặng bao nhiêu cân.Hắn lưng cõng thanh kiếm này giống như một ngọn núi làm bằng sắt thép.Vốn đang ở ngoài ngàn dặm, nhưng mà không bao lâu hắn đã tới bờ sông Tấn.Hắn cưỡi hồng lộc, lưng cõng cự kiếm khiếp người, hắn đứng nơi đó khiến tâm thần người ta khó tập trung.- Bắc Minh Phá Thiên!Một bá chủ trẻ tuổi nhìn thấy nam tử này thì kinh hô thành tiếng.Những thiên tài tuấn kiệt khác cũng bị chấn nhiếp, Bắc Minh Phá Thiên thành danh gần hai mươi năm, là thiên tài cấp sử thi, cho dù là vương giả trẻ tuổi nhìn thấy hắn cũng phải cúi đầu.Bắc Minh Phá Thiên, Đông Phương Kính Thủy, Long Thần Nhai được xưng là "Thần đô tam thanh tú".Ba người này không chỉ thiên tư tuyệt đại, hơn nữa thế lực sau lưng vô cùng đáng sợ: Bắc Minh Phá Thiên chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Bắc Minh môn phiệt.Long Thần Nhai là thái tử đương triều.Đông Phương Kính Thủy chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Ngân Câu phiệt.Ba người trẻ tuổi này xuất hiện ở bất cứ nơi nào, nhất định sẽ chấn kinh một phương, Bắc Minh Phá Thiên xuất hiện ở nơi này, tự nhiên là tiêu điểm tuyệt đối, hào quang của hắn làm thiên tài anh kiệt ảm đạm thất sắc.Bắc Minh Phá Thiên đi tới đây cũng mang theo hào khí khẩn trương,Một con hồng lộc có bộ lông đỏ thẫm như máu tươi.Đôi sừng hươu trên đầu dài và cao hơn hai mét, cổ cứng rắn như thép tinh chế tạo thành, nó nhìn chằm chằm mọi người, mang theo thần thái miệt thị kiêu ngạo.Đây là Xích Lộc Giác Thú tu luyện tám trăm năm, chiến lực có thể so với tu sĩ Thiên Mệnh tam trọng, Thiên Mệnh tứ trọng.Bắc Minh Phá Thiên ngồi trên lưng hồng lộc, khí tức trên người còn đáng sợ hơn cả hồng lộc, đặc biệt là thanh kiếm như núi trên lưng của hắn càng làm cho người ta gặp áp lực/- Nghe đồn Bắc Minh Phá Thiên bế quan tu luyện Bắc Minh Thần Công tầng thứ sáu, xem ra còn chưa có tu thành Bắc Minh Thần Công tầng thứ sáu, nhưng mà tu vị khẳng định tiến nhanh.Những tuấn tài trẻ tuổi vốn có ý định ra tay với Phong Phi Vân, hiện tại nhanh chóng tránh lui, nói đùa, ở đây xuất hiện ba thiên tài cấp sử thi, cũng không phải dễ chọc, thiên tài cấp sử thi giao thủ cũng không phải bọn họ có thể xen vào.Huống chi trong đó có Bắc Minh Phá Thiên.Oanh!Nước sông Tấn đột nhiên mãnh liệt, hai đạo nhân ảnh bay từ bên kia bờ sông tới, đó là một nam một nữ, trên lưng nữ mọc ra cánh chim, mặc áo trắng, mang khăn che mặt, tóc dài như thác nước, ai nhìn qua cũng cảm thấy như tiên tử giáng trần.Nam trên người mang theo ma sát khí đầy trời, trên đầu ngưng tụ một tòa ma thành, mang theo khí tượng Cửu Long Chí Tôn Thân, làm cho người ta không kìm lòng được lui ra phía sau.- Đông Phương Kính Nguyệt, Đông Phương Kính Thủy, hai anh kiệt xuất sắc nhất của Ngân Câu phiệt đã tới.Toàn trường chấn động lần nữa, hôm nay tụ tập quá nhiều tuấn tài, tăng thêm Đông Phương Kính Thủy, thiên tài cấp sử thi đã là bốn người, bình thường khó nhìn thấy một người.Tư thái Lệnh Đông Lai oai hùng bừng bừng, không che dấu vui sướng trong mắt, hai mắt của hắn nhìn lên người Đông Phương Kính Nguyệt, không ngờ nàng lại tới đây.Lệnh Đông Lai không quên lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt, đó là lúc sương sớm tràn ngập, Lệnh Đông Lai hành quân trở vê,f ở đường nhỏ Long hồ nghe được tiếng tỳ bà êm tai tuyệt mỹ, hắn không nhịn được đi theo tiếng tỳ bà, ở xa xa nhìn thấy bên kia Long hồ có giai nhân tuyệt sắc đang ngồi, đang khảy đàn tỳ bà với sóng nước.Quả thật là tiên nữ hạ phàm.Lệnh Đông Lai vốn cho rằng mình tuyệt đối không có khả năng thích người con gái nào, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt, hắn nhận định mình kiếp này không thể yêu ai khác.Khúc tỳ bà dừng lại, nữ tử kia phiêu nhiên vô tung.Về sau Lệnh Đông Lai nghe ngóng các mặt, lúc này mới biết đó là tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt, Đông Phương Kính Nguyệt.Từ đó về sau hắn thường xuyên đi Long hồ, muốn lần nữa vô tình gặp được Đông Phương Kính Nguyệt, hắn đúng là nhìn thấy mấy lần, nhưng mà đều là ở xa xa nhìn qua, không dám quấy rầy nàng yên lặng.Nàng chẳng khác gì một đóa sen trắng không nhiễm hạt bụi trần.- Bắc Minh Phá Thiên, ngươi tu trọng kiếm đạo, cho rằng kiếm nặng thì lực công kích sẽ trở nên mạnh mẽ sao?Đông Phương Kính Thủy hạ xuống bờ sông Tần, đối mặt với Bắc Minh Phá Thiên, khí thế trên người không yếu hơn Bắc Minh Phá Thiên chút nào.-------Chương 688: Quỷ thôn lại xuất hiệnỞ đây cũng chỉ có hắn mới có thực lực đấu một trận với Bắc Minh Phá Thiên.- Kiếm nặng và không nặng, đều là một ý niệm của ta, có thể tận phá vạn pháp thế gian!Bắc Minh Phá Thiên nói ra.Bắc Minh phiệt Bắc Minh Thần Công là công pháp phòng ngự mạnh nhất thiên hạ, đặc biệt là Bắc Minh Hàn Băng Khải, cùng cảnh giới không ai có thể so sánh, chính bởi vì nguyên nhân này mà lực công kích của tu sĩ Bắc Minh phiệt tương đối yếu kém.Lực phòng ngự mạnh thì lực công kích yếu.Thời điểm tu vị thấp tự nhiên không cảm thấy có thiếu hụt, nhưng mà khi đạt tới cảnh giới nhất định, sẽ cảm thấy lực công kích trọng yếu thế nào.Cũng bởi vì nguyên nhân này, Bắc Minh Phá Thiên mới tu luyện "Trọng kiếm đạo", muốn đền bù thiếu hụt.Đông Phương Kính Thủy cười dài, nói:- Hôm nay ta đúng là muốn đấu một trận với ngươi, xem trọng kiếm đạo của ngươi đạt tới mức nào rồi?- Hôm nay ta không nghĩ chiến với ngươi mototj trận, ta hôm nay là tới giết người!Bắc Minh phá Thiên nói xong, cự kiếm sau lưng hắn kêu long cong, sát khí trên người hắn bắn ra ngoài, trực tiếp Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.Thân thể Đông Phương Kính Thủy khẽ động, ngăn cản sát khí của Bắc Minh Phá Thiên, nói:- Hôm nay ta chiến ý nồng đậm, ngươi phải chiến với ta một trận!Tất cả mọi người nhìn ra được Bắc Minh Phá Thiên muốn giết yêu ma chi tử, nhưng mà Đông Phương Kính Thủy lại tới quấy rối, đây không phải có chủ tâm đối nghịch với Bắc Minh Phá Thiên sao?- Đông Phương Kính Thủy này đầu óc vô nước hay sao?

Chẳng lẽ không nhìn ra Bắc Minh Phá Thiên tới đây là giết phong Phi Vân sao? hắn nhảy ra làm cái gì?Những tên tuấn kiệt trẻ tuổi phần lớn không vui, bọn họ đang chờ Bắc Minh Phá Thiên đánh chết Phong Phi Vân, không ngờ Đông Phương Kính Thủy nửa đường chặn một cước,.- Rốt cuộc Đông Phương Kính Thủy tên này định làm gì, hắn cố ý giúp yêu ma chi tử sao?Một vương giả trẻ tuổi nói thầm trong lòng.Bắc Minh Phá Thiên đôi mắt khiếp người, nói:- Đông Phương Kính Thủy, chiến lực của chúng ta sàn sàn nhau, không có ba ngày ba đêm khó phân ra thắng bại, nếu ngươi thật muốn giết, ngày sau ta nhất định chạy tới Long hồ chiến với ngươi một trận.- Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi!Khí thế của Đông Phương Kính Thủy bộc phát, không gian chung quanh ngưng thực, bao phủ Bắc Minh Phá Thiên vào bên trong.Thời điểm này Bắc Minh Phá Thiên cũng chỉ có thể chiến với hắn mà thôi.Không gian chung quanh bọn họ giống như thùng thuốc súng, nếu ai động thủ trước, nhất định sẽ kíp nổ đại chiến, hai ngườ nếu chiến nhất định sẽ biến không gian trăm dặm chung quanh thành chiến trường của mình.- Lần này nước vào đầu đúng là kịp lúc!Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, cảm nhận được đôi mắt dễ thương của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn vào hắn và Dạ Tiêu Tương.Ai!

Cũng là họ "Đông Phương", vì sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?Đông Phương Kính Nguyệt lão bà nương chết tiệt này khẳng định còn ghi hận tak, nàng làm sao không thể học ca ca của nàng, nước vào đầu chẳng phải hơn người sao?Mặt trời ngã về tây, sắc trời càng ngày càng mờ, đến cuối cùng trên bầu trời có ánh trăng xuất hiện.Bờ sông Tấn hào khí quỷ dị, tất cả mọi người không có ra tay, bọn họ đang kiên trụ lẫn nhau.Cảnh đêm hàng lâm, trong cỏ lau xuất hiện gió lạnh.Tiếng gió mang theo tiếng gào thét và cái lạnh thấu xương.Mọi người ở đây lơ đãng, đột nhiên quỷ thôn xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ cũng đưa thân vào quỷ thôn.Thời khắc xuất hiện tràng cảnh này, đột nhiên biến hóa sinh ra, bọn họ đang ở trong một thôn làng đèn đuốc sáng trưng, cơ hồ thiên tài tuấn kiệt cảm tấy da đầu run lên, bọn họ đã sớm nghe đồn quỷ thôn rồi, bọn họ cũng ôm tâm tình "Tìm kiếm cái lạ" mà chạy tới đây, cũng không có nghĩ sẽ đi vào quỷ thôn.Từ xưa tới nay, cũng chỉ có một chân nhân sau khi tiến vào quỷ thôn mới có thể đi ra khỏi nơi này, nhưng mà vị chân nhân này sau khi ra khỏi quỷ thôn thì không xuất hiện trên thế gian, ai cũng không biết hắn có nhiễm thứ không sạch sẽ gì đó, đã thân tử đạo tiêu hay không?- Lần này bị yêu ma chi tử hại chết rồi, vốn tới đây xem náo nhiệt, không nghĩ tới chúng ta đứng chính là vị trí quỷ thôn, hiện tại vào đêm, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây.Đám tu sĩ trẻ tuổi đa số là mới tới thị trấn nhỏ vào hôm nay, tự nhiên không biết vị trí bọn họ đang đứng chính là vị trí quỷ thôn xuất hiện vào buổi tối, cho dù là Lệnh Đông Lai, Bắc Minh Phá Thiên cũng phải biến sắc.Sau khi trời tối, quỷ thôn sẽ xuất hiện.Bọn họ hiện tại đã xuất hiện trong quỷ thôn.Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ vị trí đứng của mọi người là vị trí của quỷ thôn, nhưng mà tình huống vừa rồi dù hắn nói ra, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng hắn, cho rằng hắn muốn chạy trốn.mà vừa rồi thế cục như thế, Phong Phi Vân nhất định đi không được, một khi hắn hành động sẽ bị mọi người công kích.- Ông trời ơi!

Nên làm sao mới tốt đây?Có người kêu lên.Quỷ thôn này đại khái có hơn hai mươi nhà, mỗi nhà đều có ánh đèn lóe lên, nhưng mà không có người nào, thậm chí ngay cả gia cầm gà vịt cũng không có một con, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có.Yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.Loại yên tĩnh này làm cho lòng người khủng hoảng.Bóng cây trong thôn xóm lắc lư, trong gió có âm thanh sàn sạt.- Ồ!

Cố Xuyên Phong ở nơi nào?Có người kinh hô lên.Cố Xuyên Phong và Vương Tam Vương đều bị Phong Phi Vân trấn áp, quỳ gối trên bờ sông Tần, khi quỷ thôn xuất hiện, bọn họ quỳ gối ở đầu quỷ thôn, vừa rồi có người còn nhìn thấy bọn họ quỳ ở đó, nhưng mà hiện tại Cố Xuyên Phong không còn, chỉ còn Vương Tam Vương quỳ ở đó.Cảnh này quá quỷ dị.Biến mất quá đột ngột, ngay cả Vương Tam Vương quỳ bên cạnh cũng không phát hiện Cố Xuyên Phong biến mất khi nào.- Chẳng lẽ Cố Xuyên Phong đã chạy ra khỏi quỷ thôn?Sắc mặt Lệnh Đông Lai ngưng trọng nói ra.- Nươi cho rằng quỷ thôn là ngươi muốn vào thì vào, muốn ra là ra hay sao?Phong Phi Vân giọng mỉa mai nhìn hắn nói ra, sau đó tế ra cự đao màu trắng, phượng hoàng thiên nhãn bắn ra hai ngọn lửa, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.Cuối cùng ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua một cây liễu già nua ở bên cạnh cây dâu, cầm theo cự đao màu trắng đi qua, đào dưới gốc cây liễu già lên.Tất cả mọi người khó hiểu hắn đang định làm cái gì, ánh mắt tập trung vào hắn.Bắc Minh Phá Thiên và Đông Phương Kính Thủy thu hồi chiến khí, ánh mắt hồ nghi nhìn qua.- Tìm được rồi!Phong Phi Vân ở dưới gốc liễu già nua kia đào nửa ngày, đào ra một hố to, sau đó thu hồi cự đao đá trắng.Đông Phương Kính Nguyệt vô cùng hiếu kỳ, dáng người uyển chuyển, bước chân có vận luật kỳ diệu đi tới, nói:- Cái mũ của Cố Xuyên Phong, ngươi đào được bảo bối gì?- Cố Xuyên Phong!Phong Phi Vân cầm một thi thể toàn thân đầy bùn đất ra, trên người thi thể đầy máu tươi lẫn với bùn đất, cẩm y hoa phục rách nát hư thối chẳng khác gì ăn mày, huyết nhục trên người đã biến thành màu đen, có nơi còn nhìn thấy xương trắng.-------Chương 689: Sát kiếp (1)Nhìn thấy thi thể này mang theo mùi tanh tưởi, da đầu và tóc đều rơi xuống, hiển nhiên đã vùi trong lòng đất mấy chục năm rồi mới có thể làm thi thể tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh hư thối thành cái dạng này.Một màn này làm cho mọi người biến sắc, không ai ngờ Phong Phi Vân lại đào trong đất ra một thi thể như thế.- Ngươi nói...

Ngươi nói đây là Cố Xuyên Phong sao?Có người không dám tin nói ra.Lệnh Đông Lai quả quyết nói:- Không có khả năng, Cố Xuyên Phong vừa mới biến mất không thấy, vì sao một hủ thi đã vùi trong đất ít nhất vài chục năm lại là cùng một người?

Phong Phi Vân, ngươi muốn hù dọa ai?Cố Xuyên Phong chính là tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ, trong thế hệ trẻ xem như nhân vật phong vân, rất nhiều người đều biết hắn.Một đời bá chủ trẻ tuổi lại là hảo hữu của Cố Xuyên Phong, nhìn thấy hủ thi trong tay Phong Phi Vân, đột nhiên giật mình nói:- Hủ thi này là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.- Triệu Cách, ngươi đang nói cái gì?Lệnh Đông Lai nhìn qua người trẻ tuổi này.Bá chủ trẻ tuổi Triệu Cách này nói:- Lệnh Đông Lai, ta nói là sự thật, Cố Xuyên Phong tu luyện Thần Tọa Lưu Quang, xương cốt hai chân đã sớm rèn luyện như tinh thiết, ngươi nhìn qua hai chân hủ thi đi...Quả nhiên xương cốt hai chân hủ thi này rõ ràng không giống với xương cốt các nơi khác, còn cứng rắn hơn gấp hai lần.- Điều này không thể nói rõ hắn là Cố Xuyên Phong được, phàm là ngươi tu luyện qua tuyệt học, xương cốt hai chân đều cứng rắn hơn nơi khác.Lệnh Đông Lai nói ra.Triệu Cách lại nói:- Vậy ngươi nhìn lưng hủ thi treo cái gì thế?Tất cả mọi người hiện tại đều sợ hãi, đồng thời nhìn qua cái lưng kia, nhìn thấy một khối lệnh bài màu bạc lớn cỡ bàn tay, trên đó có ghi hai chữ "Thần Tọa", chính là lệnh bài tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu phủ.Khi nhìn thấy lệnh bài này, tất cả mọi người da đầu run lên, ngay cả Lệnh Đông Lai cũng không ngoại lệ.Hủ thi này chính là Cố Xuyên Phong không cần nghi ngờ.Hào khí thôn xóm này trở nên yêu dị, hủ thi trong tay Phong Phi Vân dưới ánh trăng trở nên âm trầm, làm cho người ta sợ run lên.Trong tu sĩ trẻ tuổi nơi này không ai không phải nhân trung chi long, tâm trí hơn xa người thường, nhìn thấy vô số chuyện quái dị, nhưng mà hiện tại không ai không cảm thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm.Dạ Tiêu Tương đứng sau lưng Phong Phi Vân, nhìn qua hủ thi tanh tưởi này, trong lòng cảm giác rét run đặc biệt, đôi tay không kìm lòng được cầm góc áo Phong Phi Vân.Đông Phương Kính Nguyệt hít sâu một hơi, nói:- Phong Phi Vân, làm sao ngươi biết Cố Xuyên Phong bị chôn dưới gốc cây liễu già này?

Ngươi có thấy ai giết hắn không?Phong Phi Vân vùi Cố Xuyên Phong trở lại trong đất, lắc đầu.Hắn cũng bởi vì ban ngày ở nơi này, trong đất đào được phật kính và kim cương xử của phật môn, cho nên mới suy đoán nguyên nhân Cố Xuyên Phong biến mất, có lẽ cũng là bị chôn dưới đất.đúng là sau khi đào ra chính là thi thể Cố Xuyên Phong, nội tâm Phong Phi Vân chấn động không nhỏ.- Ngươi làm sao biết?Lệnh Đông Lai cười lạnh, nói:- Ở đâu người tu vị cao hơn người có vài người, ngay cả bọn họ không phát hiện ra mánh khóe, ngươi sao có thể biết Cố Xuyên Phong bị vùi trong đất, còn có thể tìm ra vị trí cụ thể, ngươi khẳng định biết rõ một ít thứ người ta không biết.Phong Phi Vân cười lạnh, nói:- Cho dù ta biết rõ thứ người khác không biết, nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết, Tiêu Dương, chúng ta đi!Phong Phi Vân tự nhiên là dùng tiểu diễn thuật suy tính ra một ít thứ gì đó, biết rõ nếu chờ ở nơi này chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.- Trời ơi!

Vương Tam Vương đã không thấy đâu cả, vừa rồi còn quỳ ở nơi đó.Có người kinh hô lên.Vương Tam Vương biến mất quá đột nhiên, một tia dấu hiệu cũng không có, mặc dù là Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên tu vị cường đại nhất cũng không phát hiện ra được một chút mánh khóe gì cả.Phong Phi Vân vốn kéo Dạ Tiêu Tương rời đi, đột nhiên dừng bước lên, ngón tay của hắn điểm qua hướng cửa thôn, một thi thể hư thối bay ra khỏi bùn đất, thi thể này hư thối càng lợi hại, chỉ còn lại mỗi bộ hài cốt.Bởi vì Vương Tam Vương tu luyện Ưng Vương Luyện Thể Quyết, rất nhanh có người phân biệt ra hắn.Giờ phút này dù là thiên tài tuấn kiệt tâm trí kiên định đi chăng nữa cũng bối rối, không ngừng cảnh giác nhìn bốn phía, bộ dáng như lâm đại địch.Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên ngưng trọng, hai mắt không ngừng chuyển động nhìn qua dưới đát, hắn cảm nhận được cái gì đó, hiển nhiên phát hiện hào khí quỷ dị.Lúc này đám trẻ tuổi tuấn kiệt lập tức đứng vây quanh Bắc Minh Phá Thiên, cảnh giác nhìn bốn phía.- Hỏng bét, Triệu Cách biến mất!Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh.Vốn "Triệu Cách" đang đứng chung với ba tên trẻ tuổi tuấn kiệt khác, lựa tựa lưng làm thành vòng tròn, nhưng mà đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, ngay cả mấy tên tuấn kiệt bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì.Lúc này không có kẻ nào mở miệng ca,r ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Thi thể Triệu Cách cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân tìm ra, hư thối chỉ còn vài cục xương, đây chính là một bá chủ trẻ tuổi, nhưng mà chết vô thanh vô tức, giống như đã chết mấy trăm năm rồi.- Phong Phi Vna, ngươi mau nói rõ thứ ngươi biết cho mọi người nghe đi, bằng không đêm nay tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.Rốt cuộc có người bắt đầu sợ hãi.Tuy Lệnh Đông Lai số mệnh cường đại một chút, nhưng mà sau khi tiến vào quỷ thôn này hắn vẫn sợ hãi.- Phong Phi Vân, bây giờ chúng ta đều ngồi trên một chiếc thuyền, nếu chúng ta chết, tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi trước.- Nói đúng, Phong Phi Vân, ngươi đừng mơ chạy ra khỏi đây một mình.Lại có người noisra.Phong Phi Vân cười lạnh liên tục, nói:- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, kỳ thật ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.- Ai mà tin!Giọng Lệnh Đông Lai lạnh lùng.Tất cả mọi người cảm thấy Phong Phi Vân cố ý dẫn mọi người tới đây, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.- Ta...

Tin!Dạ Tiêu Tương giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.- Chúng ta hôm qua mới tới trấn nhỏ này, là ta cầu hắn, hắn mới đi tới đây, bằng không hắn cũng không tới đây làm gì, tự nhiên không có khả năng biết quỷ thôn rốt cuộc xảy ra cái gì cả.Dạ Tiêu Tương là âm luật đại gia, cho tới bây giờ sẽ không nói dối, điểm này mọi người đều biết rõ.Đông Phương Kính Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói- Hắn đúng là rất nghe lời ngươi nha, nếu ngươi cố ý muốn tới trấn nhỏ này, chẳng lẽ trước kia ngươi đã tới đây, ngươi biết quỷ thôn này xảy ra chuyện gì sao?Dạ Tiêu Tương cảm nhận được ánh mắt dọa người của Đông Phương Kính Nguyệt nhìn mình, cũng không biết vì sao Đông Phương tiểu thư lại ghét nàng như thế?Phong Phi Vân không vui, nói:- Đông Phương cô nương, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.- Ngươi...Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt tức giận không hiểu.- Đã biết rõ sắp xảy ra vấn đề.-------Chương 690: Sát kiếp (2)Đông Phương Kính Thủy nói thầm một câu, vội vàng gọi Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt tới, trầm giọng nói:- Hai người các ngươi định làm cái gì?

Hiện tại chúng ta nên nghĩ làm sao ra khỏi quỷ thôn này, có thù oan gì chờ ra ngoài nói sau!Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, nhìn bộ dáng Đông Phương Kính Nguyệt phát điên, hắn cao hứng khó hiểu.- Hiện tại cách làm duy nhất chính là trốn vào trong những phòng xá này, tới lúc hừng đông quỷ thôn sẽ tự biến mất, có lẽ có một đường sinh cơ.Lệnh Đông Lai cười lạnh, nói:- Vì sao ta cảm thấy những phòng xá này càng nguy hiểm hơn thế, Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì, muốn hại chết chúng ta hay sao?Phong Phi Vân nói:- Nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi cứ chờ nơi đây đi, có lẽ nên thử chạy ra ngoài xem.Lệnh Đông Lai á khẩu không trả lời được.- Dù sao ta tuyệt đối không tiến vào những phòng xá kia, thôn này cũng chỉ lớn như thế, trong một hô hấp có thể chạy ra ngoài rồi.Một tuấn tài trẻ tuổi cao gầy tế bổn mạng pháp khí ra khỏi addn điền, thân thể bay lên cao, bay tới trăm mét, đột nhiên thân thể hắn biến mất không thấy gì nữa, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.Rất nhanh, thi thể của hắn bị Phong Phi Vân móc ra khỏi bùn đất.Những tu sĩ còn muốn chạy trốn, sắc mặt như màu đất, không dám xông ra ngoài quỷ thôn.Quỷ thôn quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết.- Các ngươi đã muốn chờ chết ở đây, ta cũng không phụng bồi.Phong Phi Vân kéo tay Dạ Tiêu Tương đi vào một phòng xá có ánh đèn hiu hắt.Đó là một phòng nhỏ vách tường làm từ đất vàng, cỏ tranh lợp mái, tổng cộng coshai gian phòng, bên ngoài có một hàng rào bằng cây mây.Gian phòng xá như thế này, trong quỷ thông tổng cộng có hai mươi gian, đều có ánh đèn lóe lên, nhưng mà bên trong không có người, cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên đám tuấn tài trẻ tuổi không dám tiến vào phòng.- Phong Phi Vân thật sự đi vào, chẳng lẽ những thôn xá này thật sự là sinh cơ duy nhất?

Ta vì sao cảm giác trong những thôn xá này có thứ gì đó càng kinh khủn hơn?Một thiên kim tiểu thư dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý của thiên hầu phủ nói ra, nàng cũng là vương giả trẻ tuổi, đạt tới Thiên Mệnh tam trọng.- Hắn đã đi vào trong, khẳng định an toàn hơn bên ngoài một chút, dù sao chờ ở đây cũng là chết, không bằng tiến vào trong thôn xá tìm kiếm một đường sinh cơ, có thể thật sự sẽ sống sót.Lệnh Đông Lai trực tiếp đi vào trong một gian phòng, có mấy tuấn kiệt và giai nhân trẻ tuổi đi theo sau hắn, cũng đi vào trong, dù sao Lệnh Đông Lai số mệnh cường đại, đi theo hắn có lẽ có thể sống sót.Bắc Minh Phá Thiên mang theo một ít người tiến vào thôn xá khác.Những tu sĩ khác cũng kết bạn mà đi, phân biệt tiến vào các thôn xá khác nhau, tránh né hung hiểm không thấy được.Kỳ thật trong lòng Phong Phi Vân cũng không thể xác định, tiến vào trong thôn xác thật sự có hy vọng hay không, nhưng đây chỉ là suy đoán bản thân hắn.- Này, sau khi chúng ta đi vào, thật sự có thể còn sống ra ngoài sao?Dạ Tiêu Tương chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này.- Ta cũng không có nói như thế!Phong Phi Vân nói ra.- Vậy tại sao chúng ta đi vào trong đây?Dạ Tiêu Tương nói.Phong Phi Vân cười cười, nói thêm:- Ngươi nhìn gian phòng này, rõ ràng có một cái giường lớn nư thế, còn có chăn, mền và nệm, dù sao chúng ta cũng là người chết, nếu không thời gian cuối cùng của sinh mạng, cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa nhé?Mọi người đều cho rằng những thôn xá này cũng giống như quỷ ốc.Nhưng mà trên thực tế không phải là như thế, trong thôn xá có bàn, có giường, có màn, có chăn đệm, còn có ngọn đèn vĩnh viễn không tắt.Dạ Tiêu Tương nghe Phong Phi Vân châm chọc như thế, lông mày lá liễu nhăn lại, đôi mắt hạnh ẩn tình, phong tình xinh đẹp nói không nên lời.- Phong Phi Vân, ngươi thật sự hăng hái a.Bên ngoài thôn xá có tiếng của nữ tử như chim hoàng yến vang lên, cho người ta cảm giác đặc biệt thanh nhã, có thể suy đoán đây tuyệt đối là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.Bên ngoài có tiếng bước chân.Phong Phi Vân vội vàng rời khỏi giường, trong lòng thầm mắng xui xẻo, bà nương Đông Phương chết tiệt này làm sao tới đây, lại còn phá rối vào lúc mấu chốt nữa chứ?Có hai tiếng bước chân, hiển nhiên không chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt, còn có ca ca của nàng là Đông Phương Kính Thủy đi cùng nàng.- Thì ra là tứ tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh Ngân Mốc phiệt, tối nay ánh trăng mê người, là một ngày ngắm trăng tốt, vì sao tứ tiểu thư rảnh rỗi tới tìm ta thế?Phong Phi Vân giọng quái thanh quái khí.Đông Phương Kính Nguyệt không có chút khách khí, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đi vào trong thôn xá, hương thơm trên người nàng cũng tiến vào theo, dáng người của nàng có thể nói hoàn mỹ không tỳ vết, cỏ dài nhỏ, da thịt tuyết trắng, bờ eo nhỏ nhắn như rắn nước, còn có cặp mông vểnh lên mê người, đường cong đẹp tới tận cùng.Đương nhiên chính yếu nhất vẫn là khí chất trên người của nàng, quả thật mênh mông phiêu dật như tiên, không ăn khói lửa nhân gian, là tiên nữ hạ phàm.Thật sự rất giống Thủy Nguyệt Đình.Phong Phi Vân mỗi lần gặp nàng, trong lòng không thể bình tĩnh, giống như Thủy Nguyệt Đình đứng sờ sờ trước mặt của hắn.- Muốn nói đại danh đỉnh đỉnh, danh khí của ta làm sao lớn bằng yêu ma chi tử chứ!Giọng Đông Phương Kính Nguyệt bình thản, hai mắt như khói, thản nhiên và ưu nhã ngồi lên ghế, nói:- Chúng ta tùy tiện tới đây, không có quấy rầy chuyện tốt của hai vị chứ?Hiển nhiên lời này chính hắn vừa nói ra, đã bị bà nương chết tiệt này nghe được.Gương mặt Dạ Tiêu Tương hiện ra hai đám mây đỏ, nàng tự nhiên không phải nữ tử hay thẹn thùng, nhưng mà chẳng biết tại sao khi ở cùng chỗ với Phong Phi Vân, lại luôn xấu hổ.Đông Phương Kính Thủy đi tới, trên người người của tùy thời có ma khí bao phủ, giống như ma vương đứng ở cửa ra vào, hai mắt như điện, đang cảnh giác cái gì đó.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:- Hai vị tới đây chỉ sợ không phải ôn chuyện với ta chứ?Đong Phương Kính Thủy nghiêm túc nói:- Phong Phi Vân, quỷ thôn hung hiểm tới cực điểm, mặc dù trốn trong thôn xá, cũng có khả năng chết không hiểu vì sao đấy.- Xảy ra chuyện gì?Phong Phi Vân nói.- Ngay vào lúc vừa rồi có người biến mất không hiểu vì sao.Tuy tu vị Đông Phương Kính Thủy cường đại, nhưng mà đối mặt với thứ nhìn không thấy, sờ không được này thì không thể bình tĩnh, nói:- Có lẽ chúng ta không thể chờ tới lúc hừng đông được, toàn bộ phải chết trong thôn này.Nghe tin tức như thế, Dạ Tiêu Tương cắn môi, sắc mặt tái nhợt, ngay cả mãnh nhân không sợ trời không sợ đất như Đông Phương Kính Thủy này cũng phải sợ hãi, huống chi nàng còn là người con gái yếu ớt chưa trải qua sóng to gió lớn.Nữ tử bình thường tao ngộ chuyện này, chỉ sợ sẽ ngất đi, nàng có thể trầm mặc không nói lẳng lặng đi theo Phong Phi Vân, đủ thấy nội tâm cường đại của nàng.Phong Phi Vân đi qua, cầm tay của nàng, ôm nàng vào ngực, ôn nhu nói:- Đừng sợ, ta dùng mạng cam đoan, nhất định sẽ mang ngươi an toàn trở về thần đô.-------Chương 691: Kính Nguyệt đồng hànhPhong Phi Vân ôm nàng vào trong ngực, cũng chỉ làm cho nàng sinh ra một chút cảm giác an toàn, cũng không nói sinh ra cảm tình với nàng, đây là hai cáo ôm hoàn toàn khác nhau.Nhưng mà Đông Phương cô nương xem ra quả thật là quá phận rồi, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện thương tích phong nhã như thế, quả thật là giận điên người.

Nếu không phải Đông Phương Kính Thủy đè vai của nàng xuống, không chừng nàng không nhìn được, trực tiếp lao tới.Phong Phi Vân nhìn vào đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt, ánh mắt trợn lên.- Bà nương Đông Phương chết tiệt, ngươi nhìn cái gì vậy, nhìn đại già à!

Lão tử không có ôm ngươi, ngươi trừng mắt lớn như thế làm gì?Đông Phương Kính Thủy thật sự không chịu nổi hào khí quỷ dị này, nói:- Phong Phi Vân, nghe nói ngươi tu luyện Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, nghe nói ngươi hiểu về quỷ sát chi địa, nếu không chúng ta liên thủ, tìm kiếm sinh lộ nhé?Thế lực Ngân Câu gia tộc cực kỳ khổng lồ, Phong Phi Vân tu luyện Mộ Phủ Tầm Bảo Lục chưa đề cập qua với kẻ nào, nhưng mà người Ngân Câu giatoojc lại dọ thám ra chuyện này lại không khó gì cả.Phong Phi Vân ôm Dạ Tiêu Tương, làm cho nàng tựa mặt vào ngực của mình, nói:- Quỷ thôn này quá thần dị, đã vượt qua phạm trù các vị trí tuyệt sát của Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, nhưng mà ta đúng là từng nghe nói qua, từng có một chân nhân vào quỷ thôn này và đi ra ngoài.

Lộ tuyến tên chân nhân này đi qua nhất định có lưu ấn ký lại, có thể ngăn cản những thứ không rõ.- Nếu chúng ta tìm được con đường như thế, nói không chừng có thể chạy đi.Phong Phi Vân cảm thấy người này đổ nước vào đầu nói chuyện không tệ, ít nhất so với Bắc Minh Phá Thiên vừa rồi muốn giết hắn, vị này đã giúp hắn ngăn cản tên sát thần kia.Đông Phương Kính Thủy nói:- Ngươi có biện pháp tìm được con đường kia sao?- Ta chỉ tìm trận pháp và ấn ký mà chân nhân kia lưu lại.Phong Phi Vân trả lời.Đông Phương Kính Nguyệt khinh thường cười khẩy, nói:- Lại khoác lác rồi, trận pháp và ấn ký của chân nhân đều mang theo đại của mình, không đạt tới cảnh giới chân nhân thì không cách nào nhìn thấy trận pháp và ấn ký của chân nhân cả.Cho dù là cự phách cũng không thể phân biệt ra được trận pháp và ấn ký của chân nhân, huống chi là Phong Phi Vân?- Đông Phương tiểu nữu, ngươi đang cố ý gây khó dễ cho ta.

Được rồi!

Các ngươi thích tin hay không cũng không có quan hệ với ta.Phong Phi Vân nói ra,Trừ Phong Phi Vân ra, không kẻ nào dám gọi nàng là "Đông Phương tiểu nữu", Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc tức giận, nói:- Phong Phi Vân, ngươi miệng tiện như thế, ngươi là điểu nhân đầu thai sao?- Điểu nhân đầu thai...Phong Phi Vân thì thầm câu này, thầm nghĩ Đông Phương tiểu nữu này mắng người thật sự quá chuẩn xác a, tuy phượng hoàng không tính là điểu nhân, nhưng cũng là điểu.Đông Phương Kính Thủy xoa xoa cái trán, hai người này đúng là oan gia, một thiên kim nhã nhận của thế gia, một người là yêu ma chi tử danh chấn thiên hạ, nhưng mà hai người ở cạnh nhau thì chẳng khác gì tiểu hài tử, không ngừng châm chích lẫn nhau.Trong thôn xóm này, có tiếng kêu hoảng sợ vang lên, xem ra lại có người chết.Hào khí ác lực vô hạn.Đông Phương Kính Thủy nhíu mày, nói:- Phong Phi Vân, ta và ngươi đi tìm ấn ký chân nhân kia lưu lại, thực lực của chúng ta nhất định có thể tìm được đường sống đi ra ngoài.Phong Phi Vân gật đầu, bên ngoài thôn xóm còn hung hiểm hơn bên trong, cũng chỉ có hắn và Đông Phương Kính Thủy đi ra ngoài mới có thể đánh ra con đường thoát khốn.- Vậy...

Ta phải làm sao bây giờ?Dạ Tiêu Tương thấp giọng nói ra, nàng hiện tại cảm thấy chỉ cần Phong Phi Vân rời đi quá xa, nàng không có cảm giác an toàn.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Ta bảo hộ ngươi.Lúc Đông Phương Kính Nguyệt nói ra lời này, ba người khác trong phòng đều có không tin lời của nàng nói, đều nhìn vào mắt của nàng.Đông Phương Kính Nguyệt bị ba ánh mắt nhìn vào, rất không thoải mái, trầm giọng nói:- Các ngươi không tin ta?- Khục khục!

Đông Phương tứ tiểu thư, ai cũng biết ngươi rất bất mãn với Dạ đại gia, chúng ta sau khi đi, vạn nhất ngươi khi dễ Dạ đại gia thì mọi người làm sao bây giờ?

Không phải ta không tin ngươi, thật sự bởi vì khí lượng Đông Phương tứ tiểu thư ngươi...

Quá nhỏ!Phong Phi Vân nói ra.Đông Phương Kính Nguyệt tâm nhãn rất nhỏ, chuyện này Phong Phi Vân sớm lĩnh giáo qua, nào dám giao Dạ Tiêu Tương vào trong tay nàng, nói không chừng chờ Phong Phi Vân đi ra ngoài, "Dạ Tiêu Tương" đã bị đánh thành "Dạ Tiêu Sưng". (sưng mặt mũi ấy mà)Đông Phương Kính Thủy biết rõ hơn ai hết, muội muội của mình có tình với Phong Phi Vân, rất hiển nhiên nàng hiện tại xem Dạ Tiêu Tương là tình địch, nếu như cho nàng và Dạ Tiêu Tương ở một mình, nói không chừng có chuyện xảy ra.Đông Phương Kính Thủy trầm tư một lát, nói:- Ta có biện pháp, ta lưu lại!

Kính Nguyệt và Phong Phi Vân hai người đi tìm ấn ký chân nhân.- Cái gì?

Ta và nàng?Phong Phi Vân kinh ngạc.Bỗng nhiên Đông Phương KÍnh Nguyệt đứng dậy, hai mắt sáng lên, nói:- Ta đồng ý.- Đồng ý em gái ngươi ah!Phong Phi Vân rất muốn mắng thành tiếng, nhưng cuối cùng không có mắng ra khỏi miệng, dù sao đây cũng là biện pháp tốt nhất, nếu để cho Đông Phương Kính Nguyệt bụng dạ hẹp hòi này ở cùng Dạ Tiêu Tương, thật sự khiến người ta lo lắng.Nếu như để Đông Phương Kính Thủy bảo hộ Dạ Tiêu Tương, Phong Phi Vân vô cùng an tâm.Trong lòng Phong Phi Vân cầm ống tiêu màu tím ra, đưa cho Dạ Tiêu Tương, ôn nhu nói:- Hảo hảo bảo vệ mình, ta khẳng định sẽ trở lại đón ngươ.- Ân!

Ngươi cẩn thận một chút!

Bên ngoài còn nguy hiểm hơn bên trong phòng xá, đặc biệt phải cẩn thận...

Ta cuối cùng cảm giác nàng rất căm thù ngươi.Dạ Tiêu Tương duỗi ngón tay ngọc ra tiếp nhận ống tiêu màu tím.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ cẩn thận nàng sẽ hajdodocj thủ sau lưng ta.Đông Phương Kính Nguyệt đứng bên trong phòng, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nói như thế nàng nghe không lọt chữ nào, nàng hiện tại tức điên lên, nhưng trên mặt vẫn bảo trì thanh tỉnh và lạnh nhạt, nhưng mà năm ngón tay cũng sắp bóp nát tỳ bà rồi.- Bọn họ thật sự quá khi dễ ngươi!Đông Phương Kính Thủy vui vẻ đọng trên mặt, âm thầm truyền âm.- Không liên quan tới ngươi.Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày, cũng trầm âm nói ra.- Đông Phương tiểu nữu, chúng ta đi thôi!Phong Phi Vân trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa ra, kéo vai Đông Phương Kính Nguyệt một cái, nàng lảo đảo suýt té ngã.- Ngươi...Đông Phương Kính Nguyệt giận dữ, lại phát hiện Phong Phi Vân đã đi ra ngoài, nàng thu hồi lửa giận trong lòng chạy theo ra ngoài.Trong lòng Đông Phương Kính Thủy đổ mồ hôi, tự nhủ:- Ta làm sao hối hận để cho hai người đi chúng thế này, tiền đồ thật đen tối.Thôn xóm nhỏ này nằm bên bờ sông Tấn, hơn hai mươi thôn xá này nằm cách nhau rất xa.Trừ thôn xá ra, trong thôn còn có ruộng đồng, có rừng dâu, còn có rừng trúc và con đường nhỏ dọc theo bờ ruộng.-------Chương 692: Tấn Hàn nữ thần miếuĐêm xuống, những rừng dâu và rừng trúc này đều âm trầm tới cực điểm, ánh trăng chiếu qua kẽ lá in bóng lên mặt đất.Trong tay Phong Phi Vân cầm cục đá khắc họa lên mặt đất, chính là bí pháp tra tìm và suy tính của phượng hoàng nhất tộc, Đông Phương Kính Nguyệt đứng sau lưng hắn, thân thể mềm mại có tiên linh chi quang lưu động, nàng ôm tỳ bà màu đỏ đứng đó.- Tốt, phía bên trái năm bướcPhong Phi Vân đứng lên, cẩn thận đi sang trái năm bước, Đông Phương Kính Nguyệt giẫm theo dẫn chân của hắn.Sau khi đi năm bước, Phong Phi Vân lại phác họa lên mặt đất, lại tiếp tục.Tuy tốc độ này đi tới rất chậm, nhưng mà đúng là an toàn, ít ra không có xảy ra chuyện quỷ dị gì đó, Đông Phương Kính Nguyệt cũng dần dần lau mắt mà nhìn hắn, thổi da trâu đại vương này không ngờ lại có bổn sự như vậy.Phong Phi Vân ngồi chồm hổm trên đất phác họa, đột nhiên ngón tay dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ tối, nói:- Ngươi phương nào theo dõi chúng ta, cút ra đi!Đông Phương Kính Nguyệt thời điểm này phát hiện sau lưng có người, ngón tay kích thích tỳ bà, phát ra âm thanh chói tay, một đạo sát âm bay ra ngoài, chém đứt cây dâu thô to như chén ăn cơm.Bóng đen bay ra khỏi chỗ tối, tốc độ cực nhanh, mấy hô hấp đã biến mất vô tung.- Thật nhanh, chẳng lẽ là sinh vật không biết của quỷ thôn?Đông Phương Kính Nguyệt nói ra.Phong Phi Vân cười lạnh, nói:- Cho dù trong quỷ thôn có sinh vật không biết cũng không phải con mắt chúng ta có thể nhìn thấy, hắn là một vương giả trẻ tuổi đấy, những người này nhìn thấy ta đi ra khỏi phòng xá, khẳng định cho rằng ta biết phương pháp rời đi, bọn họ không đuổi theo mới là lạ, không cần quan tâm tới bọn chúng, đi về phía trước bảy bước.Phong Phi Vân nhãn lực còn mạnh hơn Đông Phương Kính Nguyệt nhiều, tuy tốc độ của người nọ vừa rồi thật nhanh, nhưng mà Phong PHi Vân bắt được bóng lưng, nhận ra thân phận của người nọ.Lệnh Đông Lai đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, sát ý càng ngày càng mạnh, hắn vẫn cho rằng mình là người lý trí, nhưng mà không ngờ hiện tại muốn giết một người như thế.- Phong Phi Vân, ngươi cũng dám đi lại gần với Đông Phương tiểu thư như thế, như vậy ngươi phải chết.Đại khái một giờ sau, Phong Phi Vân đi lên một mảnh đồng ruộng, hắn dừng bước lại, trực tiếp đi vào trong đồng ruộng, thậm chí có một ít tảng đá nhô lên khỏi mặt đất, mà tảng đá có dấu vết bị mài qua, dấu ấn rõ ràng.Phong Phi Vân ngưng tụ một đạo linh khí vào bàn tay, chậm rãi đào tảng đá kia lên.Đây là một khối bia đá thô ráp, xác thực mà nói là cột biên giới của thôn xóm, phía trên còn khắc ba chữ cổ xưa mơ hồ, mặc dù Đông Phương Kính Nguyệt học thức cao cũng không cách nào nhận ra ba chữ này.Nhưng mà Phong Phi Vân lại nhận ra ba chữ này, hắn nhìn thấy văn tự trên Sư Am Tàng Kinh Điện Quy Giáp rồi, quả thật giống như đúc.- Lưỡng Nhân Thôn!Lúc Phong Phi Vân đọc ra cái tên này, làn da toàn thân run lên, giống như bị điện giật.Phong Phi Vân tìm ghi chép Lưỡng Nhân Thôn trên mai rùa, vốn hắn đã bỏ tìm kiếm, cảm thấy truyền thuyết Tần Hà nữ thần là do người ta bịa đặt vào một vạn năm trước mà thôi, nhưng mà hiện tại không nghĩ tới lại ở nơi này tìm được Lưỡng Nhân Thôn trong truyền thuyết.Lúc Đông Phương Kính Nguyệt nghe được ba chữ Lưỡng Nhân Thôn, nàng vô cùng khiếp sợ, nói:- Hình như ta nghe qua Lưỡng Nhân Thôn ở nơi nào đó rồi!- Ở nơi nào?Phong Phi Vân vội vàng nói ra.Đông Phương Kính Nguyệt suy tư thật lâu, chợt trong lòng chấn động, nói:- Ta nhớ rồi, là khi ta còn bé trong tổ phòng từng gặp qua một bức họa, bức họa này có tên gọi là Lưỡng Nhân Thôn.Sau khi nghe được tin tức này, tâm thần Phong Phi Vân không cách nào bình tĩnh được, truyền thuyết Lưỡng Nhân Thôn co liên quan tới tượng thần bên bờ sông Tấn, mà tượng thần giống như đúc Thủy Nguyệt Đình, mà Thủy Nguyệt Đình và giống Đông Phương Kính Nguyệt như đúc, trong đó có liên hệ gì?Vốn nếu không tìm được Lưỡng Nhân Thôn, có lẽ Phong Phi Vân hiện tại không kích động như thế, nhưng mà bây giờ tìm được manh mối, hắn đã chứng minh phương hướng của hắn là đúng.Mà quỷ thôn này chính là Lưỡng Nhân Thôn.Lưỡng Nhân Thôn đã sớm không tồn tại trên thế gian, thất lạc tới thế giới khác, chỉ có thời gian đặc biệt mới xuất hiện bên bờ sông Tấn.Phong Phi Vân hỏi:- Tổ phòng của các ngươi ở nơi nào?- Ngay Long hồ, nhưng mà...

Nghe tổ tiên nói qua, tổ phong ban đầu cũng không phải ở Long hồ, mà là dời qua sau này.Đông Phương Kính Nguyệt cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên không có giữ lại nói cho Phong Phi Vân nghe.- Long hồ, tổ phòng!Phong Phi Vân không ngừng thì thầm lẩm bẩm, xem ra phỉa đi Long hồ một chút, có lẽ ở đó tìm được một chút manh mối.Phong Phi Vân lại nói:- Ta có một việc hỏi ngươi, bộ dáng ngươi và tượng thần vì sao giống nhau thế, chẳng lẽ người Ngân Câu phiệt các ngươi cũng không biết.Nghe nói như thế, trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt bắn ra một tia dị sắc, sắc mặt dưới khăn che mặt cũng biến hóa, hơi quay người lại, từ từ nói:- Tự nhiên biết rõ, nhưng mà nữ tử trong thiên hạ nhiều như thế, muốn tìm hai người giống như đúc cũng không khó, Thần Tấn vương triều có nhiều nữ tử tử giống tượng thần khẳng định không ít.- Đông Phương tiểu nữu đáng chết còn muốn gạt ta.Phong Phi Vân trực giác nói cho hắn biết, Đông Phương Kính Nguyệt không nói thật.Nàng không nói, như vậy có bức nàng cũng vô dụng, về sau tìm cơ hội bức nàng nói ra.- Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, ta mo hồ cảm giác được khí tức ấn ký mà tên chân nhân lưu lại rồi.Phong Phi Vân mặt không đổi sắc nói ra.Dưới ánh trăng, hai người đi dọc theo con đường nhỏ trên bờ đồng ruộng, tiếp tục đi thẳng, mỗi bước đi đều cẩn thận.Vừa đi đã nửa giờ, Phong Phi Vân rốt cuộc tìm được ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, đông Phương Kính Nguyệt không thấy cái gì, nhưng mà chỉ có Phong Phi Vân có được phượng hoàng thiên nhãn là phát hiện ra một tia dấu vết.- Chúng ta đi dọc theo ấn ký mà tên chân nhân lưu lại, cũng không tao ngộ những tai nạn không biết kia, nhưng mà cẩn thận trận pháp tên chân nhân bố trí, nếu không cẩn thận va chạm vào, tu vị chúng ta bây giờ chắc chắn thân tử đạo tiêu.Phong Phi Vân nhắc nhở.Đông Phương Kính Nguyệt nhăn nhăn cái mũi, nói:- Ngươi còn quan tâm tới an nguy của ta sao?- Ngươi nghĩ nhiều, là ta sợ sau khi ngươi chết, ta còn phải mang thi thể ngươi về, khi đó mệt mỏi lắm...

Ngươi muốn làm gì thế, ta nói đùa mà thôi, ngươi lại muốn ra tay giết người, ta sớm nói ngươi tâm nhãn nhỏ, không nên vui đùa, ngươi còn không tin...

Được rồi, ta không nói nữa.Phong Phi Vân chân đạp ấn ký tên chân nhân lưu lại, nhanh chóng đi về phía trước.Đông Phương Kính Nguyệt tức giậ gương mặt méo đi, giống như con gà mái xù lông lên.- Phong Phi Vân, chúng ta có nên quay lại hay không, cùng nhau rời khỏi đây.Đông Phương Kính Nguyệt đuổi theo.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không đúng, đây chỉ là con đường đi ngang qua quỷ thôn, chúng ta có khả năng không đi ra ngoài.-------Chương 693: Thần miếu sụp đổ (1)- Cái gì, ngươi có thể đáng tin cậy một chút hay không?Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt hàm răng, muốn nhắc tỳ bà trong tay lên đập đầu Phong Phi Vân.- Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa nói không ra được.Phong Phi Vân nói.Phong Phi Vân không có đấu miệng lưỡi với nàng, hắn cảm thấy nếu chấp nhặt với nàng, quả thật chính là vũ nhục với trí thông minh của mình.Đương nhiên Đông Phương Kính Nguyệt không phải nữ tử dễ tức giận, nàng cũng không có tức giận, tính cách của nàng nhã nhặn lịch sự, lãnh đạm như sương khói, nhưng mà trước mặt Phong Phi Vân, mỗi chuyện hắn làm đều là cho nàng tức giận phát điên lên.Đông Phương Kính Nguyệt biết tên này cố ý làm thế.Phong Phi Vân cố ý, có lẽ còn có thành phần vô ý.Ai bảo Đông Phương Kính Nguyệt lớn lên giống Thủy Nguyệt Đình như vậy, hơn nữa ngay cả khí chất giống nhau như đúc, Phong Phi Vân không nhìn nàng còn khá tốt, nếu nhìn qua một cái thì tức giận muốn đánh vào đầu của nàng.Đương nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.- Ồ!Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, Đông Phương Kính Nguyệt theo sát sau lưng hắn, thân hình mềm mại dán lên người của hắn, đặc biệt là bộ ngực cao ngất trực tiếp chạm vào lưng Phong Phi Vân, hàn khí từ bộ ngực của nàng làn chuyển toàn thân, làm cho nàng không nhúc nhích trong ba giây ngắn ngủi.Quá đáng giận.Thật sự đáng giận mà!Hắn tuyệt đối cố ý làm thế.Đông Phương Kính Nguyệt lần này thật sự tức giận rồi, trong mắt phượng của nàng bắn ra tia lửa, nàng cho rằng Phong Phi Vân cố ý chiếm tiện nghi của nàng nên mới dừng bước lại, để bộ ngực của nàng dán lên lưng hắn, nếu không phải cố ý, vì sao ngực của hắn có hàn khí truyền tới, thân thể của nàng như đông thành khối băng.Đây quả thật giống như Phong Phi Vân cố ý ăn đậu hủ của nàng.Tuy Phong Phi Vân không ngại làm như vậy, nhưng mà lần này hắn thật bị oan uổng, ai bảo lưng của hắn có diêm vương tịch lương, như vậy chỉ có thể trách Đông Phương Kính Nguyệt không may.Vào lúc Đông Phương Kính Nguyệt không nhịn được nữa, định ra tay với Phong Phi Vân, đột nhiên Phong Phi Vân vươn tay ra kéo cánh tay của nàng, nói:- Có phát hiện trọng đại, theo ta đi1Lúc này không có chút dấu hiệu nào, Đông Phương Kính Nguyệt lại lảo đảo, tay ôm tỳ bà suýt rơi xuống.Dọc theo ấn ký chân nhân lưu lại, đi tới một vách đá, nơi này có một tòa miếu thờ nhỏ, đại khái cao nửa người, bên trong có một chén đèn dauafm, bên cạnh miếu thờ còn có vài tấm vải đỏ phiêu động trong gió.Đây là một tòa miếu thờ thổ địa.Nhưng mà không phải thồ thổ địa, bên trong thờ phụng một nữ tử, dung mạo như thiên thiên, thanh thuần như ngọc, trên người đeo ruy băng bồng bềnh, người ta có cảm giác muốn quỳ bái/Loại cảm giác này so với tế bái các tượng thần trong miếu thờ còn cường đại hơn.- Thủy...

Nguyệt...

Đình!Hai mắt Phong Phi Vân mở to ra, nắm đấm xiết chặc, xương cốt như nứt vỡ ra, giống như tiếng nổ vang vọng.Trên miếu thờ này có khắc chữ cổ vạn năm trước "Tấn Hà nữ thần miếu".Trong thôn dưới một thạch bích, một miếu nhỏ xây bằng đá lẻ loi trơ trọi tọa lại ở chỗ này.Dưới miếu nhỏ cũng có ngọn đèn bất diệt.Gió mát thổi qua, thổi ngọn đèn phất phơ, làm cho thôn xóm cô tịch này càng thê lương hơn, cũng không biết xảy ra chuyện gì đã làm cho người trong thôn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Tấn Hà nữ thần miếu tọa lạc ở đây.Tìm được Lưỡng Nhân Thôn biến mất vạn năm trước.Hiện tại cũng tìm được Tấn Hà nữ thần miếu.Những thôn dân trong thôn trang trên bờ sông Tấn đời đời tương truyền về truyền thuyết Tấn Hà nữ thần, nhưng mà chưa ai gặp qua "Lưỡng Nhân Thôn" và "Tấn Hà nữ thần miếu", hiện tại bị Phong Phi Vân tìm được.Lần này đã chứng minh suy đoán của Lâm Minh là chính xác.- Thủy Nguyệt Đình, ngươi dựa vào cái gì để được người ta gọi là Tấn Hà nữ thần?

Ngươi có tư cách gì để được người ta hương khói?

Ngươi cút ra đây cho ta!Phong Phi Vân sắc mặt dữ tợn, hét lớn một tiếng, cự đao đá trắng trong tay bay ra, lọt vào trong tay Phong Phi Vân, trên người sinh ra lực lượng cuồng bạo, hai tay cầm đao, ánh đao bắn ra lôi quang dữ tợn.Một đao chém xuống Tấn Hà nữ thần miếu.Oanh!Tượng nữ thần trong miếu hai mắt bắn ra thần hoa thánh khiết, một đạo thần quang màu trắng trong tượng thần bay ra ngoài, cự đao đá trắng còn chưa va chạm vào miếu thờ đã bị thần mang bắn ra ngoài.Phong Phi Vân giống như chém lên núi thép, hai tay bị lực phản chấn run lên, xương cốt như nứt vỡ ra.Loong coong!Hổ khẩu vỡ ra, máu tươi rơi rụng, cự đao đá trắng bay khỏi tay Phong Phi Vân, xoay vài vòng trong không khí, sau đó cắm xuống đất.Phong Phi Vân cũng lui vài bước mới đứng vững thân hình, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào tượng thần trong miếu thờ, hắn nhìn qua dung nhan phong hoa tuyệt đại của nàng, còn có thần khí thánh khiết đoan trang, giống như đang cười nhạo Phong Phi Vân hèn mọn, càng nhìn bộ dáng tượng thần này, lửa giận trong lòng Phong Phi Vân bị kích phát mạnh hơn.- Ngươi còn cười, cười đã chưa, tiện nhân, ta sẽ làm ngươi cười không nổi.Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, trực tiếp xông lên, tay không tấc sắt đánh mạnh vào Tấn Hà nữ thần miếu, mỗi nắm đấm của hắn đều mang theo lực lượng ngàn cân, có thể phá núi dỡ đất, mặt đất chấn động không thôi, nhưng mà Tấn Hà nữ thần miếu không có sứt mẻ gì, trên người tượng thần bắn ra bạch quang ngăn cản quyền kình Phong Phi Vân đánh xuống.Bạch quang bắn ra từng đạo, cũng không vỡ nát.Phong Phi Vân cho tới bây giờ đều là người lý trí, chỉ có nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình thì lý trí hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ có --- hận và hận.- Giết giết giết!Đông Phương Kính Nguyệt nhìn qua bộ dáng Phong Phi Vân bây giờ, trong lòng chua xót không nói nên lời, chỉ có hận một người cực lớn mới biến người ta mất lý trí, trở thành một tên diên, chủ yếu nhất người này lớn lên giống nàng như đúc.- Khó trách hắn lần đầu tiên gặp ta thì vung quyền công kích!Đông Phương Kính Nguyệt không có tiến lên an ủi Phong Phi Vân, nàng sợ sẽ hiệu quả ngược, Phong Phi Vân hiện tại hai mắt đỏ ngầu, có thể sẽ xem nàng thành Thủy Nguyệt Đình.Chỗ tối có đôi mắt run sợ.Lệnh Đông Lai vẫn đi theo sau lưng Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn thấy Tấn Hà nữ thần miếu và tượng nữ thần nhỏ thờ cúng bên trong, nội tâm của hắn run sợ.- Tấn Hà nữ thần miếu trong truyền thuyết lại nằm trong quỷ thôn.

Tấn Hà nữ thần quả nhiên đẹp như tiên nữ, khí chất trên người thật sự rất giống Đông Phương Kính Nguyệt.Lệnh Đông Lai nội tâm cảm khái, tiếp theo ánh mắt ngưng trọng.- Phong Phi Vân này vì sao phát điên lên?

Tại sao vô duyên vô cớ công kích Tấn Hà nữ thần miếu, trong miệng còn hô tên một nữ nhân, Thủy Nguyệt Đình, Thủy Nguyệt Đình là ai?Lệnh Đông Lai cũng không có nhìn qua dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt, cũng không biết Đông Phương Kính Nguyệt và Tấn Hà nữ thần kia giống như đúc, chỉ cảm giác khí chất hai người rất gần.- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi còn nhược điểm lớn như vậy!Lệnh Đông Lai lấy mặt nạ bạc ra, mang lên mặt, giống như ngân diện quỷ quái, trong miệng phát ra giọng khàn khàn.-------Chương 694: Thần miếu sụp đổ (2)- Lúc này không giết ngươi, còn chờ tới khi nào?Bá!Lệnh Đông Lai mang mặt nạ bạc xong, bay ra ngoài.Ầm ầm!Phong Phi Vân không ngừng công kích thần miếu, hai đấm không ngừng đấm vào thần miếu, nắm đấm huyết nhục mơ hồ, năm ngón tay có máu tươi chảy ra, nhưng mà lửa giận không giảm chút nào.Chuyện này làm cho hắc y nhân mặt nạ bạc bay tới, trong tay cầm chiến đao chém vào lưng Phong Phi Vân!- Người nào?Hai mắt Đông Phương Kính Nguyệt phát lạnh, ngón tay vỗ nhẹ tỳ bà, một đạo sóng âm dài hơn mười thước bay ra ngoài, đụng vào chiến đao, ngăn cản người này.Hắc y nhân mang theo mặt nạ bạc bỏ nhìn nàng một cái, bỏ qua nàng, lại ra tay với Phong Phi Vân, lúc này càng hung mãnh, lưỡi đao bắn ra tia lửa, giống như mây lửa chém tới, uy lực kinh người.- Lớn mật!Động tác Đông Phương Kính Nguyệt linh mẫn, bốn ngón tay bắn sợi tơ ra, ôn nhu và khắc nghiệt.- Một khúc gan ruột đoạn, chân trời xa xăm tìm tri âm!Oanh!Sóng âm hóa thành kiếm tiên mang theo hào quang sắc bén, bay ra ngoài, chém thẳng vào hắc y nhân.Nội tâm hắc y nhân lúc này giật mình, tay niết chiến đao, lòng bàn tay ngưng tụ vòng xoáy, hóa thành trận đồ thái cực ngăn cản sóng âm giết người của Đông Phương Kính Nguyệt.- Tu vị của người này cường đại, lại sử dụng thuật pháp tinh thuần nhất của đạo gia, tu vị có thể xem như vương giả thế hệ trẻ.Đông Phương Kính Nguyệt áo trắng như tuyết, duyên dáng đáng yêu, một vằng trăng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng, trăng sáng như ngọc chiếu xuống thế gian.Đây tự nhiên không phải là trăng sáng, mà là một cái gương.Hạo thiên linh kính!Ngón tay nhỏ bé của nàng cầm lấy hạo thiên linh kính, bắn ra mộ đạo thần hoa xé rách thái cực trận đồ, trực tiếp đánh vào người hắc y nhân, trực tiếp đánh hắc y nhân bay ra ngoài, bay vào bầu trời đêm, sau đó biến mất trong mây.- Không ngờ tu vị Đông Phương Kính Nguyệt cường đại như thế, không dưới Phong Phi Vân, trong tu tiên giới rất ít người biết rõ tên của nàng, trên người nàng nhất định có bí mật lớn.Lệnh Đông Lai gỡ mặt nạ xuống, ánh mắt phức tạp nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, lui vào trong phòng xá.Hắn sợ bạo lộ thân phận, không dám ra tay toàn lực, chỉ có thể thối lui.Đông Phương Kính Nguyệt thu hồi hạo thiên linh kính, nằm trong lòng bàn tay trắng như ngọc, muốn đuổi giết hắc y nhân kia, đúng lúc này sau lưng có tiếng vang thật lớn.Oanh!Phong Phi Vân tế ra thanh đồng cổ thuyền khổng lồ, rốt cuộc đụng bay Tấn Hà nữ thần miếu, đá chung quanh miếu thờ bay tung tóe, ngay cả tượng nữ thần trong miếu thờ cũng đánh nát, hóa thành bột mịn.Vào lúc Tấn Hà nữ thần miếu bị nghiền nát, cả quỷ thôn gió lạnh thổi ra, trên bầu trời có mây đen che khuất ánh trăng, mặt đá biến thành đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.Ngọn đèn trong phòng xá của quỷ thôn cũng dập tắt.Chỉ có ngọn đèn trong thần miếu vẫn sáng, nhưng bởi vì miếu thờ đã nát nên tỏa ra hào quang yếu ớt, giống như một hạt đậu đỏ.Phong Phi Vân thu hồi thanh đồng cổ thuyền, nằm rạp trên mặt đất, trong miệng thở hổn hển, lý trí từ từ thanh tỉnh lại, nói:- Còn không cách nào qua cửa của bản thân mình, nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình thì không cách nào khống chế được lý trí bản thân.Thần tượng to lớn trên bờ sông Tấn tuy lớn lên rất giống Thủy Nguyệt Đình, nhưng dù sao cũng là tảng đá thô ráp, mà không phải tượng thần trong thần miếu, quả thực là rất giống, ngay cả quần áo và trang sức cũng không khác gì Thủy Nguyệt Đình.Đông Phương Kính Nguyệt đi tới sau lưng Phong Phi Vân, trong mắt ân cần, nhưng lại ra vẻ lạnh lùng, nói:- Ngươi chết chưa?- Ngươi chưa chết thì ta làm sao chết được?Phong Phi Vân chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên, nhặc cự đao đá trắng trong bùn đất ra.Đông Phương Kính Nguyệt cười mỉa mai, nói:- Ngươi hận ta như vậy sao?

Nhìn thấy tượng thần giống ta, dĩ nhiên giận như thế!- Tiểu nữu, đừng tự tác đa tình, bổn thiếu gia không có hứng thú với ngươi.Phong Phi Vân cười nói.- Vậy ngươi có hứng thú với Thủy Nguyệt Đình?Đông Phương Kính Nguyệt nói ra.Nghe cái tên này, sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, giọng lạnh lùng:- Ngươi tốt nhất sau này không nên nhắc cái tên này trước mặt của ta, bằng không ngươi chết rất khó coi.Đông Phương Kính Nguyệt há bị hắn hù dọa, trong mắt lộ ra nét vui vẻ, nói:- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi cũng có người sợ hãi!- Ha ha!

Ai nói ta sợ nàng ta?Phong Phi Vân cảm thấy buồn cười.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Nếu ngươi không sợ hãi, vì sao ngay cả tên của nàng cũng không dám nghe?- Ta...Phong Phi Vân trầm mặc, sau nửa ngày mới nói:- Đông Phương tiểu nữu, việc này ngươi tốt nhất không nên quản, bằng không sớm muộn có một ngày ngươi sẽ dẫn lửa thiêu thân.Đông Phương Kính Nguyệt đương nhiên không có nghe lời Phong Phi Vân vào tai, định phản bác hai câu, đột nhiên lúc này nội tâm của nàng rung mạnh, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đập vào mặt.Sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, cảm nhận được thứ đồ vật kia khổng lồ khiếp người từ trong lòng đất truyền lên.- Mau lui lại!Phong Phi Vân trực tiếp nhào qua, đẩy Đông Phương Kính Nguyệt xuống đất, mà đúng lúc này mặt đất bọn họ đứng xuất hiện khe hở, môt đạo hào quang màu vàng bắn ra khỏi khe hở.Phàm là đồ vật bị hào quang này chiếu vào, lập tức hóa thành tro tàn.Đạo ánh sáng này bắn lên trời cao, phá vỡ tầng mây đen, như muốn phóng hào quang này vào tinh không.Đông Phương Kính Nguyệt một cước đá bay Phong Phi Vân trên người nàng, sau đó đứng lên, trong mắt đầy kinh hãi, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hào quang từ lòng đất bắn ra này, giống như có đồ vật gì đó sắp chui ra khỏi đất.Tuy Phong Phi Vân ăn một cước, nhưng mà không có bị thương, hắn đứng lên, Đông Phương tiểu nữu này vẫn như thế, Phong Phi Vân xoa xoa ngực, trên quần áo còn có dấu chân.

Oanh!Mặt đất vỡ ra càng ngày càng rộng, hào quang càng ngày càng mạnh, rốt cuộc là vật gì chui ra khỏi đất?Phong Phi Vân hai mắt mở to ra, chẳng lẽ Thủy Nguyệt Đình đã từng đi qua thôn nhỏ này, làm cái gì ở đây?Tượng thần của nàng nghiền nát, vật kia phá phong ra ngoài?Phong Phi Vân nghĩ tới tai nạn quỷ dị trong quỷ thôn, người ta biến mất không thấy gì nữa, sau đó bị vùi trong bùn đất, chỉ một phút đã trôi qua mấy chục năm.Có lẽ có liên quan tới thời gian!Đồ vật gì đó bị chôn dưới đất quỷ thôn, có thể làm cho thời gian trong đất trôi nhanh hơn bình thường.Oanh!Một đạo hào quang chói mắt bay ra khỏi lòng đất, hào quang bắn thẳng lên cao, cứ lơ lửng trên không trung vạn trượng, tỏa ra hào quang sáng ngời.Đây là ánh trăng khổng lồ.Không, đây là một chiếc ngọc thuyền khổng lồ, tỏa ra hào quang to lớn, giống như ánh trăng chiếu sáng cả không gian.Đêm tối tăm chiếu thành ban ngày.Chiếc thuyền này cho người ta cảm giác áp lực to lớn, giống như ánh trăng năm màu, cơ hồ có thể dung nhập vào tinh không.

Nhưng mà cảm giác mênh mông viễn cổ lại chấn nhiếp nhân tâm.Ngọc thuyền này thật sự quá lớn, phỏng chừng dài ngàn dặm, mặc dù đang lơ lửng trên không trung vạn trượng, nó dừng ở nơi đó, có thể thấy được khắc vân thần bí trên thân thuyền, có mười tám cột buồm lớn, tiên quang mênh mông như có tiên nhân đang cưỡi.-------Chương 695: Linh chu thứ haiTrong quỷ thôn, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt đều nhìn thấy cảnh này, bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp.Thiên hạ làm gì có thuyền khổng lồ như thế?Căn bản không ai có thể chế tạo ra thuyền này.Ở đây chỉ sợ chỉ có Phong Phi Vân còn giữ được bình tĩnh, sự xuất hiện của cổ thuyền này, quỷ thôn biến mất và tái hiện chắc chắn có quan hệ với nó, tai nạn trong quỷ thôn nó cũng không thoát liên quan.- Đây chỉ sợ là thần bảo độc nhất vô nhị, nếu như có thể đạt được nó, có thể thiên hạ vô địch.Một bá chủ trẻ tuổi hưng phấn phát run lên, trực tiếp bay lên trời, bay qua phía cổ thuyền, nhưng mà hắn vừa mới bay lê trong không trung, hắn nhanh chóng già yếu, biến thành lão nhân sắp xuống mộ.- Thời gian xói mòn thật nhanh.Lại có bá chủ trẻ tuổi sợ hãi, muốn lui ra phía sau nhưng đáng tiếc đã châm,Ba!Một đống xương cốt và da thịt rơi xuống giữa không trung.- Nhanh dùng tử phủ linh khí thủ hộ thân thể, ngọc thuyền đang thôn phệ sinh mệnh lực cảu chúng ta.Phong Phi Vân biến sắc, vội vàng điều động linh khí toàn thân, bao phủ bản thân.Cho dù là đứng trên mặt đất, ngọc thuyền này cách nhau quá xa, tốc độ vẫn nhanh gấp ba lần bình thường, sau khi sử dụng linh khí bao phủ thân hể, thời gian xó mòn hạ thấp còn gấp hai lần.Đám thiên tài khác cảm nhận được lực lượng đòi mạng, vội vàng thả linh khí bao phủ toàn thâm.Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt tỏa ra dị sắc, cổ thuyền này có vài phần tương tự thanh đồng linh thuyền mà Phong Phi Vân sử dụng, trong đó bao nhiêu cũng có liên hệ.- Phong Phi Vân, chiếc thuyền này là thứ gì?- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?

Ô...

Vì sao mi tâm của ngươi có ánh sáng bắn ra?Phong Phi Vân lơ đãng nhìn thấy điểm lạ của Đông Phương Kính Nguyệt, vừa hai nhìn thấy mi tâm của nàng, một cột sáng bắn ra ngoài, hô ứng với cổ thuyền và bản tôn.Phong Phi Vân bị hào quang dịu dàng bao phủ, thậm chi nhìn thấy mi tâm của nàng có tiên biến mênh mong, sóng lớn không dứt, uy nghiêm khôn cùng.- Nàng quả nhiên cất dấu bí mật!Phong Phi Vân khẽ động, trong mi tâm của người thường chính là một biển cả ẩn giấu.Tiên quang tiếp vân ha,f khí hải tàng sóng cả.Thân thể Đông Phương Kính Nguyệt chẩm rãi bay lên, bay thẳng vào không trung, mi tâm bắn xuyên qua cổ thuyền này.Oanh!Cổ thuyền khổng lồ run rẩy kịch liệt, mười tám cột buồm như trụ chống trời, dẫn động phật tính, không ngờ có thể thu nhỏ cổ thuyền mấy ngàn dặm lại, hóa thành một con thoi màu trắng, trực tiếp bắn vào mi tâm Đông Phương Thủy Nguyệt.Xoạt!Vầng sáng trên mi tâm của nàng thu nhỏ lại, thân thể rơi xuống, lộ ra dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, giống như một tiên hoa đáp xuống, xinh đẹp tới cực điểm.Giờ phút này trời còn chưa sáng, nhưng mà quỷ thôn đã biến mất, những thôn xá cũng biến mất vô tung, lại xuất hiện bên bờ sông Tấn, vẫn là bãi cỏ lau lúc trước.Chung quanh đầy khí tức âm trầm khủng bố cũng biến mất theo, bên tai có thể nghe được tiếng sóng nước sông Tấn vỗ bờ, còn có thể ngửi được mùi cá trên sông/Tất cả đối với mọi người mà nói, nguy cơ quỷ thôn đã hóa giải, quỷ thôn không biết có hiện ra trên đời nữa hay không, hoặc là nói nó dùng hình thái khác tồn tại trên thế gian này.Tối nay rất nhiều thiên tài tuấn kiệt trẻ tuổi chết đi, người tu vị cường đại chân chính đều còn sống, không có bị tai nạn giết chết.Quỷ thôn biến mất, rất nhiều người có cảm giác sống sót sau tai nạn.- Trời ơi!

Bạch ngọc cổ thuyền lại bay vào trong cơ thể của nàng, đây là mảnh tiên linh khí kinh thiên động địa a.Có người kinh hô thành tiếng, trực tiếp bay tới.Rất nhiều thiên tài tuấn kiệt nơi đây từng gặp qua thần dị của bạch ngọc cố thuyền, biết rõ đây là vô thượng thần khí, cũng muốn chiếm làm của riêng, lúc trước bọn họ sợ hãi lực lượng đáng sợ của quỷ thôn, tuy nhiên hiện giờ sinh long hoạt hổ lao về phía Đông Phương Kính Nguyệt.- Thần bảo thiên binh như thế, người có đức nên được, Đông Phương Kính Nguyệt, mau giao bạch ngọc cổ thuyền ra đây, nó thuộc về tất cả chúng ta.Một tên vương giả trẻ tuổi trầm giọng quát, hắn tế bổn mạng linh khí ra, tùy thời chuẩn bị ra tay.Mặc dù Ngân câu phiệt là bốn đại môn phiệt trong thiên hạ, nhưng mà có rất nhiều thế lực có thể so sánh với nó, có thể bình khởi bình tọa với Ngân Câu phiệt mà không úy kỵHuống chi một kiện thần bảo thiên binh xuất thế trước mặt, ai không động tâm, chỉ cần có thể chiếm làm của riêng, đệ tử Ngân Câu phiệt cũng giết.Không chỉ có tên vương giả mặc hắc bào này đứng ra, ngay cả Bắc Minh Phá Thiên cũng động tâm, nhưng mà hắn rụt rè hơn nhiều, không tùy tiện ra tay.Lúc này một đạo ma khí cuồn cuộn giáng xuống, một tòa ma thành hiện ra trên đầu Đông Phương Kính Thủy, mang theo khí tượng cửu ngũ chí tôn, trên lưng mặc áo choàng màu đỏ, giống như đại kỳ tung bay, đánh xuống một chưởng.Choảng!Đông Phương Kính Thủy một chưởng đánh thẳng vào tên vương giả trẻ tuổi mặc hắc bào kia, nửa người của tên này lún xuống đất, ma khí cuồn cuộn như thủy triều, trực tiếp trấn áp hắn toàn thân đổ máu.- Ai dám động tới một sợi tóc của muội muội ta, kẻ đó phải chết!Đông Phương Kính Thủy hai mắt đen kịt, giống như mãnh hổ gào thét, tất cả thiên tài tuấn kiệt nơi đây bị bức lui ra phía sau.Oanh!Ma thành trên đỉnh đầu của hắn trực tiếp đánh một vương giả trẻ tuổi thành bãi bùn máu.Một vương giả trẻ tuổi đã vẫn lạc như thế.Chấn nhiếp kinh người!Lực lượng quá cường hãn!- Đông Phương Kính Thủy, ngươi biết ngươi giết ai không, đây chính là vương giả trẻ tuổi của Tấn Long Thủy Cung đấy.Một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh nói ra, tử khí trên thân khởi động, vừa nhìn đã biết hắn là đệ tử đạo môn kiệt xuất.Phốc!Đông Phương Kính Thủy tát một cái, đầu của tên đệ tử đạo môn này bay lên cao, máu tươi trên cổ phun cao ba thước, rơi vào giáp da của Đông Phương Kính Thủy, ma khí trên người của hắn càng đậm đặc.- Ta quản hắn là ai, mẹ nó, hôm nay ai làm xằng làm bậy, ta dám giết tất cả mọi người ở đây.Đông Phương Kính Thủy đứng ở nơi đó, áo chàng trên lưng đỏ tươi phập phồng, không ngừng rung động trong gió.Toàn trường yên tĩnh lại, không kẻ nào dám tiến lên một bước.Đông Phương Kính Thủy chính là sát thần, là tu sĩ ma đạo song tu, từ nhỏ tới lớn giết người đủ xếp thành núi.Ngay cả đệ tử kiệt xuất của Tấn Long Thủy Cung và đạo môn cũng giết không tha, ai dám trêu chọc hắn chứ, lại nói, thực lực Ngân Câu phiệt vô cùng đáng sợ, căn bản không cần sợ kẻ nào cả, cho dù là hoàng tộc Thần Tấn vương triều cũng phải kiêng kỵ ba phần.Ở đây người có thực lực chiến một trận với Đông Phương Kính Thủy chính là Bắc Minh Phá Thiên, theo sau hắn còn có một đám thiên tài tuấn kiệt cùng một hệ.Dưới tình huống bình thường, Bắc Minh Phá Thiên tự nhiên không muốn quá phận và trở mặt với Đông Phương Kính Thủy, nhưng mà hôm nay lại khác, bạch ngọc cổ thuyền trước mặt quá thần dị, đừng nói bọn họ là thiên kiêu trẻ tuổi, cho dù là trước mặt cự phách thế hệ trước cũng đỏ mắt thèm muốn.-------Chương 696: Tỷ muội (1)Phong Phi Vân tự nhiên nhìn ra thế cục vi diệu hiện tại, vì vậy đi ra một bước, nói:- Xem như ta là một người!Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Thủy đứng sóng vai với nhau, hai người đứng đó chẳng khác gì hai ngọn núi lớn áp trước mặt mọi người.Thực lực Phong Phi Vân mọi người rõ như ban ngày, ở đây cũng chỉ có Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên có thực lực áp hắn một đầu, có hắn và Đông Phương Kính Thủy ở đây, căn bản không kẻ nào có thể động vào Đông Phương Kính Nguyệt.Sắc mặt Bắc Minh PHá Thiên lạnh lẽo, nói:- Chúng ta đi!Đám thiên tài tuấn kiệt cùng hệ với hắn đều chuẩn bị tốt đại chiến một hồi, nghe được Bắc Minh Phá Thiên nói thế, hai mắt nhìn nhau, nhưng mà vẫn đi theo Bắc Minh Phá Thiên.Ngay cả Bắc Minh Phá Thiên cũng đã đi rồi, thiên tài tuấn kiệt khác cũng trốn theo thật nhanh, nơi đây nhanh chóng biến mất sạch sẽ.Chỉ còn Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Thủy, Đông Phương Kính Nguyệt và Dạ Tiêu Tương bốn người.- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt ngươi lại có chút tính người đấy.Đông Phương Kính Nguyệt nói móc Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ngân Câu phiệt các ngươi là gia tộc có tiền nha. thế phiệt có tiền nhất thiên hạ, chẳng lẽ không phân chút tiền cứu mạng cho ân nhân sao?Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh, nói:- Ngươi có hảo tâm như vậy sao? ngươi không biết sau khi đám người Bắc Minh Phá Thiên đối phó chúng ta xong, mục tiêu của hắn chính là ngươi, cho nên ngươi mới giả bộ đứng ra làm người tốt.Đông Phương Kính Nguyệt không hề nhìn Phong Phi Vân, trên lưng mọc ra bốn cánh chim, nói:- Bắc Minh Phá Thiên nếu như muốn tới Long Thần Nhai,hợp lực hai người bọn chúng quả quyết không phải là đối thủ, ca, chúng ta nên đi vbeef Long hồ đi.Đông Phương Kính Thủy gật đầu, hai người hóa thành hai đạo lưu quang bay thẳng lên trời.- Phong ngu ngốc, thần vương đã trở lại thần đô, ngươi chỉ cần quay về thần đô, có thần vương che chở cho ngươi,bọn chúng không dám làm thế nào với ngươi cả....Giọng của Đông Phương Kính Nguyệt từ xa vọng về, hoàn toàn biến mất trong gió.Thần đô, đây tự nhiên là đệ nhất hùng quan, đóng quân ngàn vạn, bất cứ kẻ nào muốn rung chuyển thần đô, chắc chắn phải trả cái giá cực đắt mới được.Chín đại quan ải, bảy mươi hai trọng trấn vây quanh như sao sáng, thủ hộ toàn bộ thần đô, mỗi tòa trọng trấn và quan ải đều có Thần Vũ quân đóng quân, muốn đi vào thần đô, mặc dù là đi đường thủy cũng phải trải qua hiểm quan, trọng trấn.Cạc cạc!Trên bầu trời có một đám chim nhạn xếp thành mộ hàng bay về hướng nam, mỗi con nhạn lớn ddefu to lớn.Đây là ngày đẹp trời, ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng mà trong không khí có vài phần cảm giác mát lạnh, có câu "Son phấn rừng lá phong", trong gió rét còn có vài mảnh lá cây như lửa tung bay.Két!Phong Phi Vân mặc nho bào màu trắng, phong độ nhẹ nhàng giống như thư sinh bụng đầy kinh luân, giẫm qua lá rụng, nhìn qua rừng lá phong đỏ tươi, nói:- Cuối mùa thu qua, mùa đông sắp đến!- Thần đô mùa đông luôn đặc biệt lạnh giá, tuyết rơi xuống, dưới mái hiên có rất nhiều tên ăn mày chết cóng, vừa tới sáng sớm đã có người đi thu nhặt rác rưởi ném lên xe, mang ra khỏi cửa thành, ném vào sông Tấn.Dạ Tiêu Tương thân thể hơi đơn bạc, dáng hình yểu điệu, ăn mặc quần áo màu tím, dẫm lên con đường lá đỏ đi theo sau lưng Phong Phi Vân.- Thần đô cũng có ăn mày sao?Phong Phi Vân tức cười, cho rằng thần đô chỉ có tu sĩ, thiên đường xa hoa phồn vinh.- Chỉ cần là nơi có người thì có ăn mày!Dạ Tiêu Tương buồn bả nói ra, đột nhiên nàng dừng bước lại, đi giữa đám lá đỏ.Phong Phi Vân cũng dừng bước, xoay người lại nhìn nàng một cái, nhìn thấy trong mắt nàng mang theo hơi nước mê mang, giống như hai hạt bồ đào, nói:- Sắp đi vào trọng trấn đầu tiên phía nam của thần đô, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang ngươi về thần đô.- Trở lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?Dạ Tiêu Tương nói.- Đúng!Phong Phi Vân trả lời.Dạ Tiêu Tương khẽ cắn bờ môi son, há miệng đàn hương ra, nói:- Ta không muốn trở về!Chợt nàng lại nói:- Phong PhiVana, nếu như ngươi dẫn ta rời khỏi thần đo, đi đâu cũng được, cho dù là chân trời góc biển...

Ta cũng sẽ đi theo ngươi...Nàng cũng không biết lấy ra bao nhiêu dũng khí nói ra được câu kia, thời điểm nói ra lời này thì giọng nàng càng lúc càng thấp, đến cuối cùng chính nàng cũng không nghe được.Phong Phi Vân nhất thời sững sờ, tuy nàng hiện tại nói rất uyển chuyển, nhưng mà chỉ cần không phải thằng ngu đều nghe ra ý trong lời nàng nói.Nhưng mà Phong Phi Vân đúng là không có suy nghĩ phương diện kia với nàng, đối với những yêu nữ tà tông, Phong Phi Vân có lẽ bất kể hậu quả mà sinh ra quan hệ xác thịt với các nàng, thậm chí là mạnh bạo, nhưng mà đối với nữ tử đơn thuần thiện lương như Dạ Tiêu Tương, nếu Phong Phi Vân làm thế với nàng, tuyệt đối không thể đụng vào người nàng.Dạ Tiêu Tương truy cầu là tự do và yêu thương tự chủ, nàng có thể ẩn cư núi rừng, nhảy múa ở bên bờ suối, vào sáng sớm hứng sương sớm pha trà, buổi tối ngồi một mình dưới mái hiên ngắm trăng, thanh thản yên tĩnh truy cầu âm luật của nàng, cầu cuộc sống tự do bình thản mà tự tại.Nhưng mà Phong Phi Vân làm không được.Phong Phi Vân nhất định không thể vượt qua sinh hoạt như thế, rất nhiều người không cho hắn an nhàn vượt qua cả đời, Phong gia lão tổ cũng không cho hắn như nguyện, nữ ma cũng không có khả năng buông tha hắn, trong thiên hạ chỉ sợ người người không cho hắn sinh hoạt an bình.Nếu thật sự có một ngày như thế, Phong Phi Vân làm xong việc nên làm, cũng không còn kẻ nào có thể uy hiếp người thân, bằng hữu, khi đó có lẽ hắn sẽ đáp ứng Dạ Tiêu Tương, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại!- Thật xin lỗi...Phong Phi Vân muốn nói "Ngươi quá yếu", nhưng mà hắn chưa nói ra lời này thì phát hiện hai mắt nàng đã ướt át.Dạ Tiêu Tương mũi cay cay, không ngừng nghẹn ngào nói:- Ta...

Ta vừa nói như thế, kỳ thật ta, kỳ thật ta...

Đều không biết mình nói cái gì, ta nói ra chuyện không thể thực hiện được...

Xem như ta chưa nói ra cái gì nhé...Nói xong lời này nàng quay người bỏ chạy, hai mắt mê ly, ánh mắt mơ hồ, giống như bị người ta chà đạp vô tình.- Dạ Tiêu Tương, ngươi thật sự quá ngốc, ngốc tới mức kỳ vọng thiên tài đệ nhất thiên hạ buông tha danh lợi, cùng quy ẩn núi rừng với một nữ tử phong trần như ngươi, ngươi thật sự là si tâm vọng tưởng mà, ô ô...Nàng chạy xa, vừa rơi lệ, nước mắt rơi xuống lá rụng phát ra âm thanh đát đát, giống như mưa phùn mùa thu.Phong Phi Vân hít sâu một hơi, trong lòng đắng chát, ánh mắt nhìn chằm chằm ống tiêu màu tím.Đây là ống tiêu mà Dạ Tiêu Tương yêu nhất, nàng làm sao theerroiw mất, là nàng cố ý ném ở chỗ này.- Hy vọng ngươi có thể tìm được sinh hoạt ngươi muốn, tự do, nhã nhặn, yêu thương thuần khiết, sinh hoạt như thế ta không thể cho ngươi.Phong Phi Vân nhặt ống tiêu lên, sau đó thu vào trong ngực, đi về phía thần đô, lá rụng đầy trời ôm lấy bóng lưng cô độc.Rừng lá phong đỏ tươi, còn đỏ hơn cả son phấn.-------Chương 697: Tỷ muội (2)Trong rừng, ở một dòng suối nhỏ, Dạ Tiêu Tương an vị bên dòng suối này, hai chân ngâm trong nước lạnh, hai tay ôm đầu gối, nước mắt như ngọc rơi lả tả, hai mắt của nàng nhìn qua nước suối, giống như nhìn thấy bóng người đáng chết kia.- Nếu ngươi đã không thể dẫn ta đi, vì sao lại xâm nhập vào trong tâm hồn của ta, vì cái gì, vì cái gì?Dạ Tiêu Tương cắn răng, muốn cắn phá bờ môi, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.Ông ông...Một chiếc xe tinh mỹ ghé qua rừng phong lá đỏ nơi đây, trên bánh xe dính đầy bụi đất, ngay cả tuyết lộc thú kéo xe trong mũi phun ra hai làn khói trắng, hiển nhiên là đã đi đường thật lâu.Nhưng mà chiếc xe này không có người đánh xe, thật giống như tuyết lộc thông linh, bản thân nhạn ra đường đi.Chiếc xe này đi về phía na, hiển nhiên là đi về hướng thần đô.- Cô nương, từ nơi này tới thần đô còn mấy ngày lộ trình?Trong xe truyền ra âm thanh hấp dẫn tới tận cùng, giọng nói còn thanh thúy hơn cả tiếng sơn ca hót, còn dễ nghe hơn tiếng nước chảy.Dạ Tiêu Tương vẫn ngồi bên bờ suối nhỏ, hai mắt mê ly ướt át, giống như không nghe có người đang hỏi đường.Rèm xe vén lên, rèm xe làm bằng băng tơ tầm và tuyết lụa dệt thành, tinh tế như tuyết, nhưng mà bàn tay vén rèm còn đẹp hơn rèm che cả trăm lần, mềm mại hơn cả ngàn lần.Một nữ tử tuyệt thế mặc áo trắng đi xuống xe, trên người mang theo hương khí thoang thoảng, cổ tay mang theo thủ trạc mã não màu huyết sắc, cổ thật dài trắng như cổ thienenga.Nàng mang khăn che mặt màu trắng, trên đầu cắm một ngân tinh hồ điệp, son phấn còn đẹp hơn cả rừng lá phong, hình thành nét đẹp đối lập rõ rệt.- Cô nương, ta từ Nam Thái Phủ tới đây, tiến vào thần đô có chuyện quan trọng cần làm, kính xin cáo tri đây là nơi nào, nơi đây cách thần đô còn xa không?Nữ tử áo trắng đứng sau lưng Dạ Tiêu Tương.Dạ Tiêu Tương hiện tại nghe được có người nói chuyện với mình, vì vậy quay đầu sang, nhìn thấy nữ tử áo trắng, lập tức kinh hô, nói:- Đông Phương Kính Nguyệt...

Không, ngươi không phải Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi là...Cô gái sau lưng thật đẹp, hơn nữa còn mặc áo trắng, làm cho Dạ Tiêu Tương nhận lầm người, nhưng mà nhìn kỹ thì phát hiện nữ tử này không phải Đông Phương Kính Nguyệt, tuy các nàng mang mạng che mặt, nhưng mà khí chất khác nhau hoàn toàn, ngay cả ánh mắt của các nàng cũng khác.Là hai nữ tử khác nhau,- Dạ tỷ tỷ.Trong mắt nữ tử áo trắng hiện ra thần sắc vui mừng, tiếp tiếp nhào tới ôm lấy Dạ Tiêu Tương.Dạ Tiêu Tương nói:- Ngươi là...- Hồng Nhan nhi.Nam Cung Hồng Nhan trong mắt kích động chảy nước mắt, nói:- Mười năm trước, Nam Thái Phủ, bên ngoài Tuyệt Sắc Lâu, vào lúc gió tuyết rơi nhiều, tiểu nữ hài sắp chết đói dưới mái hiên...- Hồng Nhan nhi, Nam Cung Hồng Nhan!Dạ Tiêu Tương lau nước mắt trên con mắt đỏ hoe, sắc mặt hiện tại hơi lộ ra vẻ vui mừng, nói:- Lúc ta rời khỏi Tuyệt Sắc Lâu thì ngươi vẫn là tiểu cô nương mười ba tuổi, không nghĩ tới hiện tại đã cao như thế này, còn đẹp hơn nhiều!- Có đẹp hơn cũng không xinh đẹp bằng Dạ tỷ tỷ!Nam Cung Hồng Nhan lần này tới thần đô, mục tiêu quan trọng nhất chính là cứu Dạ Tiêu Tương ra khỏi thần đô, không nghĩ tới ở bên ngoài lại gặp nàng.Nam Cung Hồng Nhan nhìn thấy gương mặt Dạ Tiêu Tương nước mắt chưa khô, ân cần hỏi:- Tỷ tỷ làm thế nào chạy ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu?- Ta...Dạ Tiêu Tương kéo Nam Cung Hồng Nhan tới ngồi bên dòng suối nhỏ, giảng cho nàng nghe những chuyện xảy ra gần đây.Đương nhiên nàng không có nói tên Phong Phi Vân, cũng bởi vì nàng không muốn nói tới Phong Phi Vân.Nam Cung Hồng Nhan thông minh cỡ nào, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo vẻ trêu chọc, nói:- Nói như vậy tỷ tỷ thích nam tử cứu ngươi, về sau các ngươi phát triển tới mức nào?Trong mắt Dạ Tiêu Tương mang theo vẻ bối rối, mắt hạnh má đào, u oán nói:- Hắn là tuấn tài danh chấn thiên hạ, không muốn theo ta rời khỏi thần đô.- Cho nên ngươi một mình chạy tới nơi này, một mình khóc ở đây?Sát khí trên người Nam Cung Hồng Nhan tỏa ra, cả rừng phong lá đỏ này sinh ra gió mạnh, cuốn lá phong bay ngập trời, chim chóc trên nhánh cây rơi xuống đất, giọng của nàng lạnh lùng nói- Lẽ nào lại như vậy, Dạ tỷ tỷ dung mạo tuyệt diễm, có thể vừa ý hắn là phúc mười đời của hắn rồi, hắn còn bạc tình bạc nghĩa như thế, nói cho ta biết hắn là ai, ta thay ngươi giết kẻ phụ tình này.Dạ Tiêu Tương có ân với nàng, Nam Cung Hồng Nhan làm tất cả lúc trước chính là vì muốn cứu Dạ Tiêu Tương ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Dạ Tiêu Tương không chỉ là ân nhân cứu mạng nàng, còn là thân tỷ tỷ tôn kính nhất.Tỷ tỷ của mình bị nam nhân khi dễ, nàng làm muội muội làm sao không báo thù cho nàng chứ.Giết người, Nam Cung Hồng Nhan chưa bao giờ nương tay qua.- Không liên quan tới hắn, kỳ thật là ta tình nguyện mà thôi.Dạ Tiêu Tương buồn bã nói ra, không có khóc nữa, ngược lại tươi cười ngọt ngào.- Nếu Dạ tỷ tỷ vừa ý hắn, như vậy hắn nhất định là của ngươi, nếu hắn không tuân theo, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết, đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không khóc được.Nam Cung Hồng Nhan mắt phượng mang theo sát khí, nàng đã lâu chưa từng muốn giết người như thế.nàng kéo Dạ Tiêu Tương đi vào trong xe.- Hồng Nhan nhi, ngươi mang ta đi chỗ nào?Dạ Tiêu Tương nói.- Thần đô!Nam Cung Hồng Nhan nói.- Ta không đi thần đô!Dạ Tiêu Tương nói.- Dạ tỷ tỷ, trước mặt nam nhân, dù thế nào cũng không thể trốn tránh, không thu thập hắn một trận, hắn còn tưởng rằng tỷ tỷ Nam Cung Hồng Nhan ta là dễ khi dễ.Hai mắt Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hàn tinh, trực tiếp kéo Dạ Tiêu Tương vào trong xe, tuyết lộc lao nhanh, lao thẳng về hướng thần đô.Bắc Minh phiệt bố trí tu sĩ ở chín quan và bảy mươi hai trọng trấn, căn bản không thấy bóng dáng Phong Phi Vân ở đâu, mà Phong Phi Vân đã tiến vào thần đô/Thần đô thật sự quá lớn, tưởng thành một tầng lại một tầng, đường cái rộng hơn hai trăm mết, mười chiếc chiến xa dị thú cũng có thể chạy song song qua, Phong Phi Vân lần đầu tiên nhìn thấy đường cái thần đô.Lần trước là ngồi trong xe, suốt đêm đi từ Phong gia tới biệt phủ ở thần đô, đều không thể dò xét đường đi, huống chi cứ cách một ngàn mét còn có tường thành khắc trận pháp, có thể ngăn cản thần thức tu sĩ dò xét.- Không hổ là đệ nhất thành cổ Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân cũng không vội vàng, dù sao hiện tại đã tới thần đô, Dạ Tiêu Tương cũng rời khỏi, ngược lại cũng nên đi dạo một vongf.Trong thần đô tụ tập tu sĩ tới từ bát đại phủ, cơ hồ mỗi phủ đều có văn hóa đặc biệt, mà ngay cả dung mạo cũng khác biệt thật lớn, lộ ra nét mới lạ.Vào lúc nàyVạn Hương Sầm lại tìm được hắn.Phong Phi Vân kinh ngạc, cười hỏi:- Vạn đại mỹ nhân, tại sao biết tới thần đô tìm ta thế?- Khi ngươi bước vào thần đô một bước, chí ít có hơn mười thế lực lớn biết ngươi trở về.-------Chương 698: Thần Vương phủVạn Hương Sầm vẫn lãnh diễm và tuyệt sắc, cao ngạo nói:- Dạ Tiêu Tương đâu?Trong thần đô này các thế lực lớn bố trí rất nhiều tai mắt, trải rộng ra mỗi góc, từ bốn đại môn biệt cho tới các thế lực nhỏ khác đều là như thế, muốn tìm một người trong thần đô này cũng quá dễ dàng.Kỳ thật Phong Phi Vân cũng cố ý như vậy, cho nên mới chọn con đường dễ bị người ta phát hiện đi dạo, hắn không tìm thấy đường trở về, vậy cứ để Vạn Hương Sầm tới tìm hắn, dùng thế lực của Phong gia tại thần đô, muốn tìm ra Phong Phi Vân cũng không có việc gì khó cả.- Nàng đi rồi!Phong Phi Vân hít sâu một hơi nói ra.- Nàng đi được sao, ngươi quá coi thường lực lượng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, bọn họ đã bắt Dạ Tiêu Tương trở về cũng không cần bao nhiêu khí lực.Phong Phi Vân nói:- Ta đã lợi dụng bí pháp che dấu khí tức và thiên cơ trên người nàng, cho dù là trí sư cũng không cách nào suy tính ra hành tung của nàng, nàng đã muốn truy cầu tự do, nên thả nàng rời đi, nàng khác với nữ nhân khác.- Thật hoài nghi lời này là do ngươi nói.Vạn Hương Sầm cười mỉa mai.Phong Phi Vân nói:- Ngọa Long Sinh thế nào?- Hắn còn đang ở ngoài thành tìm kiếm tung tích của ngươi và Dạ Tiêu Tương, ta cũng phát ngọc phù đưa tin cho hắn rồi, tin tưởng trong hai ngày này hắn sẽ trở về.Trong tay Vạn Hương Sầm có một đoàn linh mạch, ngọc phù hiện ra trong lòng bàn tay, đưa cho Phong Phi Vân.- Gia chủ có tin tức truyền cho ngươi.Phong Phi Vân cầm ngọc phù, nắm trong tay, sau đó theo Vạn Hương Sầm chạy về biệt phủ Phong gia.Mà cùng lúc đó, Nam Cung Hồng Nham và Dạ Tiêu Tương cùng tiến vào thần đô trên một chiếc xe xa hoa, tiến về phía Tuyệt Sắc Lâu.Biệt phủ Phong gia.Phong Phi Vân chấp hai tay sau lưng đứng trên đài một tòa lâu bảy tầng, đôi mắt nhìn qua phương xa, nhìn thấy kiến trúc cổ tầng tầng của thần đô, có cung điện, có tòa thành, có linh phòng cự thụ, có trang viên lơ lửng trên bầu trời, còn có thác nước chảy xuông từ không trung.Trong tay cầm một ngọc phù, cũng đã xem qua nội dung bên trong.- Trong hồ lô Phong Mặc bán thuốc gì, vì sao lại muốn ta dù thế nào cũng phải trở thành người thừa kế thần vương, người thừa kế thần vương a...Đúng lúc này dưới lầu có một thị nữ cung kính quỳ lạy Phong Phi Vân, nói:- Thiếu chủ, người Thần Vương phủ cầu kiến, gặp hay không gặp.Nhanh thật!Phong Mặc đúng là thần cơ diệu toán.Phong Phi Vân chỉnh lại y phục, nói:- Là người nào tới:- Là thái giám tổng quản Thần Vương phủ, Quế công công.Thị nữ cung kính nói ra.- Ta tự mình đi ra tiếp hắn.Phong Phi Vân lăng không bay ra khỏi lầu các, chân đạp vào hư không, mỗi bước là cách một trăm trượng, thị nữ nhìn thấy cảnh này thì sùng bái tới cực điểm, thì ra thiếu chủ cường đại như thế, quả thật cs thể so sánh với đám bá chủ thế hệ trẻ.Quế công công là một lão thái giám mập mạp, thân thể hơi thấp, đại khái cao một mét năm, mà eo còn thô tới mức áo choàng màu xanh sắp nứt ra.Nhìn thấy Phong Phi Vân đi ra khỏi biệt phủ Phong gia, lão thái giám này nhanh chóng cúi ngươi, hành lễ với Phong Phi Vân, nói:- Nô tài thỉnh an tiểu chủ tử.Lần đầu tiên Phong Phi Vân nhìn thấy lão thái giám này đã phát hiện tu vị đối phương cường đại tới cực điểm, ánh mắt nhìn thì đục ngầu, mang theo tinh quang khó bị người ta phát giác ra, tuy không nhìn thấu tu vị của hắn thế nào, nhưng mà trực giác nói cho Phong Phi Vân biết, lão thái giám này ít nhất là nửa bước cự kình, thậm chí còn mạnh hơn.Có thể trở thành thái giám tổng quản Thần Vương phủ, tuyệt đối không phải thế hệ đơn giản.- Tổng quản đại nhân, đừng khách khí như thế, ngươi cúi đầu như vậy tiểu tử ta làm sao nhận được.Phong Phi Vân nói ra.- Nhận được, nhận được, tiểu chủ tử chính là truyền nhân của Thần Vương lão nhân gia, lão nô chỉ là nô bộc Thần Vương phủ, cúi đầu với tiểu chủ tử là đương nhiên.Quế công công ngẩng đầu lên, cung kính vãn vãn ống tay áo, nói:- Thần Vương muốn gặp mặt tiểu chủ tử, thỉnh tiểu chủ tử đi lên Long liễn a.Người bình thường chỉ có thể ngồi "Xe", chỉ có quý tộc hậu duệ hoàng tộc mới có thể ngồi "Liễn".Thần Vương phủ nằm trong nội thành thần đô, cách hoàng thành một bức tường.Quả thật là nguy nga tráng lệ.Biệt phủ Phong gia cũng nằm trong nội thành, tổng cộng rộng chín dặm, nhưng vẫn chỉ là một góc của thần đô.- Khu vực nội thành này phần lớn là vương công quý tộc ở lại, có mười hai thiên hầu phủ tọa lạc ở đây, hơn ba trăm công chúa cũng có phủ đệ ở nơi này, ngay cả Thái Tế phủ và Đông Cung phủ của thái tử, La Phù công chúa...

Đều ở nơi này.Quế công công giải thích với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân gật đầu, tự nhiên là nhìn ra nơi này bất phàm, ngay cả đường đi cũng rộng hơn các nơi khác, trên đường có tuyết thụ treo đèn cao hai mét.Những tòa phủ đệ này quả thật to như thành trì, phủ đệ gọn gàng kết nối với tường thành, có thể cưỡi dị thú đi tuần tra.- Nơi này phủ đệ nhỏ nhất cũng rộng hơn ngàn mẫu, người hầu và nô lệ cũng mấy trăm, to lớn nhất là Thái Tế phủ, quả thật là chục vạn mẫu a, nghe nói hàng năm các nơi trong vương triều đưa tới ba ngàn thiếu nữ trẻ tuổi vào trong Thái Tế phủ.- Những phủ chủ và quận chúa thậm chí là thành chủ, vì nịnh nọt Thái Tế phủ, hàng năm tiến cống bảo vật, linh dược, nữ tử nhiều còn hơn cả quốc khố.Phong Phi Vân sớm nghe nói vương công quý tộc Thần Tấn vương triều xa hoa dẫm đãng tới mức tận cùng, vốn còn không cách nào tưởng tượng, hiện tại nhìn thấy phủ đệ bọn ho ở lại, cũng đã làm cho người ta xem đủ.Phong Phi Vân nhìn qua những cung điện và dòng sông lơ lửng trên bầu trời, trong lòng có suy nghĩ, những vươn tôn công tử này nhất định đang ở trên đó nâng cốc ngoan hôn, vừa múa vừa hát.Thần Vương phủ lớn thứ hai ở thần đô, chỉ nói tường thành quanh phủ cũng dày hơn hai mươi mét, cao hơn một trăm tám mươi mét, quả thật là tòa thành trì khổng lồ, bên ngoài còn tu kiến một con sông hộ phủ chiều rộng hơn ba mươi mét, trong sông có linh yên thoáng hiện, một gốc linh hoa màu trắng nở ra trong sông.Thần Vương phủ là nơi lịch đại thần vương ở lại, nguy nga và trang nghiêm, còn chưa có đi vào đã cho người ta cảm giác áp bách khổng lồ, giống như man hoang cự thú đứng trước mặt, làm cho người ta không rét mà run.Cửa phủ có hai chiến sĩ mở ra, phát ra âm thanh sắt thép ma sát với nhau.Không có ai ngăn cản, long liễn đi vào trong Thần Vương phủ, dọc theo con đường đá cẩm thạch tiến về phía trước.- Quế công công, ngươi cung biết Thần Vương lão nhân gia vì sao gặp ta không?Phong Phi Vân hỏi.Quế công công híp mắt cười cười, nói:- Tiểu chủ tử là truyền nhân của Thần Vương, Thần Vương lão nhân gia muốn gặp ngươi, còn cần lý do sao?...Phong Phi Vân không nói được.Quế công công thấy sắc mặt Phong Phi Vân không đúng, liền thấp giọng nói:- Gần đây có tin tức truyền ra, nói trên người tiểu chủ tử trúng diêm vương hủ huyết đã giải, có lẽ Thần Vương muốn nghiệm chứng việc này, sau đó quyết định mang ai tiến vào thánh địa hoàng tộc.-------Chương 699: Gặp lại La Phù công chúa (1)- Lời này có ý gì?Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ.- Nghe tin trong người tiểu chủ tử trúng diêm vương hủ huyết, Thần Vương nản lòng thoái chi, ở trong hoàng tộc lựa ra ba anh kiệt nổi tiếng với tư cách đề cử kế thừa thần vương, chẳng qua hiện tại tiểu chủ tử quay về, như vậy chuyện này đã khác.Quế công công tươi cười thần bí.Phong Phi Vân vốn không có bao nhiêu suy nghĩ với chuyện kế thừa Thần Vương, nhưng mà đột nhiên nhận được thư của Phong Mặc, lập tức làm cho hắn không thể không đi Thần Vương phủ.Rốt cuộc đi tới, trong tẩm cung Thần Vương ở lại, Phong Phi Vân và Quế công công đi xuống xe.Quế công công nhìn cung nữ diễm lệ, hỏi:- Đi bẩm báo với Thần Vương một tiếng, nói tiểu chủ tử đã tới.Cung nữ hành lễ với Quế công công, sau đó thấp giọng nói:- Vừa rồi La Phù công chúa mang tới chín phần huyền kim tham năm ngàn năm cầu kiến Thần Vương, hiện Thần Vương đang tiếp kiến nàng.- La Phù công chúa!Trong mắt hõm sâu của Quế công công hiện ra một tia tinh quang.Phong Phi Vân tự nhiên nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng cũng kinh ngạc, La Phù công chúa không ngờ mang đại lễ tới cầu kiến Thần Vương, xem ra là hoàng gia thiên nữ dã tâm bừng bừng nhất định có thỉnh cầu.Thần Vương phủ không giống Thái Tế phủ phồn hoa kiêu xa, nơi này mang theo vài phần lạnh lùng và nghiêm túc, trầm trọng mà đại khí.Rất ít nhìn thấy cảnh cung nữ cả đàn cả lũ đi lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiến tướng mặc giáp đen, tay cầm trường mâu cưỡi kỳ ngưu đi qua tuần tra, mỗi người đều là chiến tướng tinh anh thiết huyết.Ầm ầm!Lúc này một con ác thú diện mục dữ tợn kéo Bát Bộ Long Liễn đi ra.Bốn con ác thú này đều là dị thú tu luyện bảy trăm năm, lực có thể đánh nát núi, Bát Bộ long Liễn càng đẹp và quý giá tới cực điểm, đây chính là linh khí trân quý của hoàng gia.Nếu nhìn thấy Bát Bộ Long Liễn thì biết rõ người ngồi bên trong nhất định là La Phù công chúa.Bát Bộ Long Liễn cao quý đại khí, đằng sau còn có một đám thái giám cung nữ đi theo, toàn bộ thu tay vào tay áo, thân người cong lại theo sát phía sau, chừng ba trăm người.Đằng sau Bát Bộ Long Liễn còn có một chiếc liễn khác, còn nhỏ hơn Bát Bộ Long Liễn ba bốn lần, cụng nữ thái giám đi sau rất nhiều.Có thể cưỡi liễn nhất định là vương tử hoặc công chúa.- Ngừng!Giọng của La Phù công chúa vang lên, Bát Bộ Long Liễn dừng lại.Phong Phi Vân và Quế công công đứng bên cạnh, đám tôi tớ của chiếc liễn đằng sau cũng dừng lại.Phong Phi Vân đứng ở trên đường, linh khí trong đan điền bốc lên, đã bị khí tức của La Phù công chúa liên hệ.Vũ Hóa Đài lơ lửng trong tử phủ nội cung tỏa ra hào quang sáng ngời, trên Vũ Hóa Đài còn có một bóng dáng linh hồn giống La Phù công chúa như đúc, lúc này đứng lên, giống như muốn lao qua.La Phù công chúa từng lưu tên trên thánh bia, cũng mang một đám linh hồn giao cho thánh bia, mà thánh bia chính là Vũ Hóa Đài.Hiện tại Vũ Hóa Đài cảm nhận được khí tức trên người La Phù công chúa, một đạo linh hồn bị kích hoạt, không ngừng chìm nổi trên Vũ Hóa Đài.Phong Phi Vân nhanh chóng ngăn chặn Vũ Hóa Đài, ngay cả đan điền cũng tạm thời đóng lại, không muốn bị La Phù công chúa phát hiện mánh khóe vào lúc này.Bát Bộ Long Liên đậu ở đó thật lâu, La Phù công chúa nói:- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi còn có thể đi tới thần đô.Quế công công khom người với La Phù công chúa, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn đứng thẳng, cười nói:- Công chúa điện hạ, có việc gì không?- Không có việc gì.La Phù công chúa không mang theo chút tình cảm chấn động nào, Bát Bộ Long Liễn lại đi, đi ra khỏi Thần Vương phủ.Trong mắt Phong Phi Vân nghiền ngẫm, La Phù công chúa nữ nhân này tâm cơ và lòng dạ quá sâu, nhiều khi không thể đoán được nội tâm của nàng đang suy nghĩ cái gì.Công chúa điện hạ xếp thứ nhất trên thiên tài sử thi bảng, Phong Phi Vân xếp thứ ba trên thiên tài sử thi bảng, đây là Thần Toán thư sinh biên soạn, hiển nhiên tu vị nữ nhân này rất mạnh, Phong Phi Vân muốn đánh bại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.- Ngươi chính là yêu ma chi tử?Chiếc liễn đằng sau có giọng nam tử truyền tới.Quế công công âm thầm truyền âm cho Phong Phi Vân.- Vị này chính là thập bát hoàng tử, là vương giả trẻ tuổi trong hoàng tộc, cũng là một trong ba người Thần Vương đề cử.Phong Phi Vân gật đầu, hoàng tộc chính là hoàng tộc, huyết mạch là hạnh nhất, cũng là nơi bồi dưỡng tốt nhất, có được rất nhiều tài nguyên, cho nên thế hệ trẻ không ngừng xuất hiện thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm.Có đôi khi sinh ra tốt, tu hành cũng có rất nhiều chỗ tốt.Thử nghĩ một chút, đệ tử sinh ra trong gia tộc tu tiên, thời kỳ thai nhi cũng đã được linh dược bồi dưỡng, thậm chí có cao thủ tu tiên quán thâu linh khí, vừa ra đời đã có tu vị vượt qua người bình thường.Huống hồ những gia tộc tu tiên và tiên môn kia, phụ thân chính là cao thủ tu tiên, mẫu thân cũng có thể là cường giả tu tiên, huyết mạch của bọn họ vốn cường đại, hài tử ra đời tự nhiên cũng có thiên phú hơn xa người thường.Mà thế lực lớn như hoàng tộc cường giả như mây, hậu đại ra đời phần lớn không có tư chất quá kém.Đây cũng là vì sao cường giả tu luyện chính thức, đa số tới từ thế gia tu tiên.Hơn nữa nữ tử tu vị cường đại cũng không quá xấu.Dù sao tu vị các nàng trở nên cường đại, phần lớn đều có gia đình ưu việt, mà nam nhân cường đại tự nhiên không có khả năng lấy nữ tử xấu, có được gien tốt như thế, sinh ra con gái tự nhiên không có khả năng xấu rồi.Loại chuyện này càng không xuất hiện trong gia tộc tu tiên, nữ tử càng xinh đẹp càng phải gả vào gia tộc tu tiên cường đại.Cho nên tu tiên giới lựa chọn phối ngẫu là một chuyện cực kỳ trọng yếu, trực tiếp ảnh hưởng tới đời sau.Cho dù đối phương là thập bát hoàng tử, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn không hành lễ, nói:- Chính là tại hạ!Thập bát hoàng tử trong các hoàng tử cũng là cường giả, tại thần đôlà nhân vật phong vân, hôm nay trở thành người đề cử thần vương, giá trị con người tăng gấp đôi, trừ thần đô mấy tên thiên kiêu kinh động thiên hạ, có ai dám không đặt hắn vào mắt.- Quả nhiên không hổ truyền nhân thần vương, đúng là có vài phần ngông nghênh.Giọng thập bát hoàng tử lạnh lẽo.Một đạo chấn động vô hình từ trong liễn truyền ra, không khí sinh ra chấn động, người bình thường tự nhiên không nhìn thấy, nhưng mà Phong Phi Vân có phượng hoàng thiên nhãn, tự nhiên nhìn rõ đạo kiếm chỉ này.Lăng Ba Kiếm Quang.Đây là tuyệt học của hoàng tộc, thế hệ trẻ của hoàng tộc cũng chỉ có thập bát hoàng tử học được môn này.Quế công công khẽ nhíu mày, lo lắng cho Phong Phi Vân, dù sao Lăng Ba Kiếm Quang quỷ dị khó lường, rất ít người có thể nhìn thấy hình dáng và quỹ tích của nó, tuy tu vị tiểu chủ tử không tầm thường, nhưng mà dù sao tuổi quá nhỏ.Đúng lúc này Phong Phi Vân ra tay.Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, hơi nước giữa thiên địa trực tiếp đánh bại Lăng Ba Kiếm Quang, càng phản công trở về, yên lặng trùng kích long liễn.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C700-C799


Chương 700: Gặp lại La Phù công chúa (2)Oanh!Thập bát hoàng tử ngăn cản một chỉ này, tuy nhiên long liễn cũng phải lắc lư vài cái.- Yêu ma chi tử danh bất hư truyền, chúng ta gặp lại trong thánh địa hoàng tộc.Thập bát hoàng tử hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi.Phong Phi Vân tươi cười, cũng không quan tâm tới hắn, liền theo Quế công công đi vào trong.Thần vương vẫn tinh thần vô cùng phấn chấn, khí vũ hiên ngang, mặc dù đầu là tóc bạc nhưng mà uy nghiêm của hắn không giảm.- Trên người của ngươi huyết khí hùng hậu, giao thủ với thập bát càng chiếm thượng phong, xem ra đã đột phá Thiên Mệnh nhị trọng.Thần vương noisra.Thần Vương phủ, căn bản không có chuyện gì dấu diếm được thần vương.Phong Phi Vân vô cùng kính trọng thần vương, nói:- Mới đột phá vài ngày trước.Cảnh giới không suy yếu, còn có tăng trưởng, điều này hiển nhiên là đã hóa giải diêm vương hủ huyết.Thần vương cũng không đi hỏi thăm Phong Phi Vân làm sao hóa giải diêm vương hủ huyết, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, quản nhiều cũng không phải chuyện tốt.Đối với người cảnh giới như hắn, truy cầu là kết quả, mà không phải quá trình.Thần Vương ống tay lóe lên, một chai bay ra ngoài, lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn, nói:- Đây là La Phù tặng Cửu Huyền Kim Tham năm ngàn năm, có thể gia tăng năm mươi năm tuổi thọ, Thần Tấn vương triều không thể tìm ra gốc thứ hai.Phong Phi Vân tự nhiên cảm nhận được tính mạng tinh hoa trong Cửu Huyền Kim Tham, mặc dù chứa trong chai màu vàng này cũng không thể lấn át tinh khí của nó được.- Công chúa điện hạ thật hiếu thuận.Phong Phi Vân nói.Khóe mắt thần vương nhảy lên, tiếp tục nói:- Đó là bởi vì nàng sắp gặp đại phiền toái, cho nên tới tìm ra.- Là chuyện lựa chọn phò mã a!Phong Phi Vân nói ra.Thần vương gật đầu, nói:- Tin tưởng ngươi cũng nghe được trong thần đô công chúa tranh giành với thái tử.- Có nghe thấy!Phong Phi Vân nói ra.Trong Thần Tấn vương triều, chỉ cần là người có tài hoa kiệt xuất, cho dù là nam hay nữ đều có thể làm đế vương.Phong Phi vân chờ mong, nói:- Chẳng lẽ công chúa điện hạ không muốn lập gia đình?- Nàng đương nhiên là không muốn, nhưng mà chuyện này không phải do nàng.Thần vương nói.Phong Phi Vân nói:- Cho nên nàng cầu thần vương bảo Tấn đế hủy ý chỉ kia.Thần vương lắc đầu, nói:- Ý chỉ Tấn đề ai cũng không thể thay đổi, càng không có khả năng sửa đổi, nàng cầu ta kéo dài thời gian lựa chọn phò mã.- Thời gian lựa chọn phò mã không phải đã định ra vào ngày lập đông tháng sau sao?

Nếu Tấn đề đã hạ chỉ, tự nhiên không có khả năng lùi lại.Phong Phi Vân nói ra.Thần vương lắc đầu, nói:- Nếu trong hoàng tộc có xảy ra chuyện lớn, như vậy chuyện lựa chọn phò mã phải lùi lại.- Chuyện quan trọng hơn?Phong Phi Vân nói.- Nói thí dụ như lựa chọn người thừa kế thần vương!Hai mắt thần vương như tỏa kim quang, nghiêm túc nói:- Chọn lựa thần vương liên quan tới sự ổn định thiên thu của vương triều, lựa chọn phò mã đương nhiên phải lùi lại.Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, khó trách thập bát hoàng tử và La Phù công chúa đi chung với nhau, thì ra là vì chuyện này.Thần vương đã nhận Cử Huyền Kim Tham, hiển nhiên đã đáp ứng La Phù công chúa.Thần vương lại nói:- Thế hệ trẻ hoàng tộc có không ít nhân kiệt thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà đều không đủ sức tranh giành đại vị thần vương.Đệ nhất thiên tài hoàng tộc chỉ có mấy người, thái tử Long Thần Nhai, đây chính là thượng thiên tài sử thi bảng, là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cùng với Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên tịnh xưng "Thần đô tam thanh tú".Chỉ tiếc Long Thần Nhai tranh giành thái tử, tự nhiên không có khả năng tham gia đề cử.Trong hoàng tộc còn có ba nhân vật cấp bậc vương giả, đều là thiên tài nhất đẳng, nhưng mà muốn trở thành người thừa kế thần vương, vẫn còn kém một chút hỏa hầu.Rất hiển nhiên người thần vương xem được, vẫn là Phong Phi Vân.- Ý thần vương là?Phong Phi Vân hỏi.Thần vương vung tay áo lên, Cửu Huyền Kim Tham bay tới trước mặt Phong Phi Vân, nói:- Ngươi vừa mới đột phá Thiên Mệnh nhị trọng, cảnh giới còn chưa ổn định, đối phó vương giả bình thường đều rất miễn cưỡng, muốn tranh giành với hoàng tộc ba thiên kiêu càng khó khăn, ăn Cửu Huyền Kim Tham vào đi, đủ chèo chống ngươi năm mươi năm khổ tu.Thần vương làm như thế cũng không phải dùng ngoại nhân đối phó hoàng tộc, mà là hắn không muốn nhìn hoàng tộc sa sút, cho nên mới không thể không nhét Phong Phi Vân vào trận doanh hoàng tộc.Hắn tin tưởng ánh mắt của mình, Phong Phi Vân thành tựu tương lai bất khả hạn lượng.Phong Phi Vân vội vàng cự tuyệt, nói:- Cửu Huyền Kim Tham có thể tăng năm mươi năm tuổi thọ cho thần vương, kỳ bảo bực này ta làm sao dám chà đạp!Thần vương cười nói- Tuy Thần Vương phủ so ra còn kém quốc khố Thần Tấn vương triều, nhưng mà muốn tìm mấy linh dược gia tăng tuổi thọ còn không phải khó khăn, mặc dù là bảo vật như Cửu Huyền Kim Tham cũng không phải không có, bao ngươi nhận thì ngươi nhận đi.Phong Phi Vân lúc này mới cẩn thận thu hồi cái chai màu vàng này lại, sau khi cầm vào trong tay thì cảm thấy lạnh buốt, bên trong tinh khí truyền vào trong làn da của hắn, xương cốt toàn thân không ngừng nổ đùng đùng.Thu cái chai vào trong giới linh thạch, Phong Phi vân tiếp theo lấy ra hai mảnh lá cây màu đỏ, lá cây chứa trong hộp ngọc, do linh khí phong kín.- Đệ tử cũng có món tặng thần vương, hy vọng thần vương dù thế nào cũng phải nhận lấy.Phong Phi Vân nói.Thần vương cười gật đầu, tiểu đệ tử này rất hiểu chuyện, hắn thu hộp ngọc này lại.Thàn vương bảo vật gì chưa thấy qua, cho dù Phong Phi Vân tặng kỳ bảo kinh thế, chỉ là hiếu tâm một đệ tử, hắn cũng không nên cự tuyệt, chỉ thu tượng trưng.Nhưng mà khi hắn mở hộp ngọc ra, biểu hiện trên mặt cứng lại, mang theo vẻ khiếp sợ nói:- Đây là...

Đây là Hóa Đạo Thụ Diệp trong truyền thuyết?Hóa Đạo Thụ Diệp, có thể giúp tu sĩ ngộ đạo, trợ giúp đột phá bình cảnh, phá tan gông cùm tu luyện.Cảnh giới của thần vương hiện tại rất khó đột phá, đã đạt tới cực hạn thiên phú, muốn đột phá cũng chỉ xem kỳ ngộ, hoặc là chờ chết già.Nhưng mà Hóa Đạo Thụ Diệp thì khác, có thể giúp hắn tu hành tiến thêm một bước, nếu như có thể đột phá bình cảnh sinh tử, như vậy tuổi thọ của hắn sẽ tăng lên gấp đôi, thậm chí có thể phản lão hoàn đồng.Hắn nhìn thấy Hóa Đạo Thụ Diệp thì kích động không nói nổi.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp này, đệ tử tìm được trong bí phủ viễn cổ, hiện tại tác dụng với ta không lớn, thần vương cần nó hơn ta.Tất cả mọi người biết thần vương tuổi thọ không nhiều, cho nên mới phải vội vã tìm kiếm người thừa kế thần vương tiếp theo.Thần vương vừa giúp Phong Phi Vân đại ân, hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp này còn không thể trả hết ân tình.Đương nhiên Phong Phi Vân không nói cho thần vương biết, hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp này đạt được trong mộ tổ Phong gia, dù sao đây là bí mật của Phong gia, không thể để cho kẻ nào biết rõ.-------Chương 701: Cửu huyền kim thamThần vương kích động gật đầu, vội vàng thu hồi hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp, trong lòng đã tính toán, một khi sau khi chuyện người thừa kế thần vương xong xuôi, hắn sẽ bế quan tu luyện, luyện hóa hai mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp này, đại đạo có thể rồi.Đệ tử này thu thật chính xác.Thần vương cảm giác cả cuộc đời của mình làm không ít chuyện hoang đường, chuyện làm chính xác nhất chính là thu Phong Phi Vân làm đồ đệ.- Mấy ngày này ta sẽ khải tấu với Tấn đế, chuyện lựa chọn người thừa kế thần vương cấp bách, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong bốn người được đề cử các ngươi sẽ tiến vào thánh địa hoàng tộc, tiến hành khảo hạch đề cử thần vương, trong khoảng thời gian này ngươi nên tranh thủ tu luyện, hấp thu Cửu Huyền Kim Tham hoàn toàn, tu vị tăng lên rất cao.Thần vương nói ra.Phong Phi Vân cũng có ý định này, hắn sau khi nhìn thấy tu vị của Bắc Minh Phá Thiên và Đông Phương Kính Thủy, liền ý thức được tu vị của mình chưa đủ, có chênh lệch rất lớn với bọn họ.Đột nhiên thần vương gọi Phong Phi Vân lại, nói:- Nếu ngươi muốn trở thành thần vương, vậy phải kết hôn với một công chúa, trở thành phò mã đương triều, mấy ngày nay trong nội cung các nương nương kia khẳng định có không ít người tới tìm ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ ứng phó được.Phong Phi Vân hơi sững sờ.Lấy công chúa?Đột nhiên Phong Phi Vân cảm giác tiền đồ u ám, đây tuyệt đối khoog phải chuyện đùa, một khi cuối công chúa, không thể cưới nữ nhân khác.Muốn làm thần vương, hi sinh quá lớn.- Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.Phong PHi Vân ngồi long liễn ra khỏi Thần Vương phủ, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Thần Tấn vương triều có mấy trăm công chúa, các nương nương trong thâm cung càng có ngàn vạn, nếu phải tiếp đãi các nữ nhân này, chắc chắn là chuyện cực kỳ đau đầu.Phong Phi Vân trở lại biệt viện Phong gia, sau đó phân phó lão quản gia, nói:- Từ hôm nay trở đi, sau một tháng này, phàm là có người tới nhà bái phỏng, tất cả nói cho bọn họ biết, bổn thiếu gia đang bế quan, không tiếp bất cứ khách nhân nào.Phong Phi Vân đúng là bế quan thật sự, ý định luyện hóa gốc Cửu Huyền Kim Tham năm ngàn năm này.Dùng Cửu Huyền Kim Tham tăng tu vị lên, thật sự là chuyện lãng phí, dù sao nếu như cho tu sĩ sắp hết thọ nguyên phục dụng, có thể gia tăng năm mươi năm tuổi thọ, dùng tăng tu vị lên chỉ giảm bớt năm mươi năm khổ tu.Nhưng mà dùng Cửu Huyền Kim Tham tăng tu vị lên cũng là phương pháp nhanh nhất.Đây gọi là có lợi có tệ.Phong Phi Vân cầm cái chai màu vàng ra, bên trong có một gốc kim tham màu vàng giống như hài nhi, dùng ngọc thạch đao cắt một mảnh xuống, trực tiếp ngậm trong miệng, một đạo khí lạnh như băng không ngừng tuôn vào yết hầu Phong Phi vân, trong thời gian cực ngắn tràn ngập toàn thân của hắn.Phong Phi Vân phải dùng ba ngày mới có thể luyện hóa toàn bộ mảnh kim tham này, trong người gia tăng năm ngàn đạo linh khí tử phủ.Tu luyện ra linh khí tử phủ xem như Thiên Mệnh nhất trọng.Tu luyện ra ba ngàn dạo linh khí tử phủ xem như Thiên Mệnh nhị trọng.Tu luyện ra mười vạn đạo tử phủ linh khí mới xem như Thiên Mệnh tam trọng.Muốn tu luyện tới Thiên Mệnh tam trọng, cơ hồ phải dựa vào tài nguyên chồng chất lên, nếu như chỉ dựa vào tu sĩ hấp thu linh khí trong thiên địa chuyển hóa thành linh khí tử phủ, cho dù tốn hao mấy ngàn năm cũng khó có khả năng tu luyện ra mười vạn linh khí tử phủ.Thiên Mệnh CẢnh, mỗi một trọng lực lượng chênh lệch cực lớn, từ số lượng linh khí tử phủ là thấy được.Tuy Phong Phi Vân là thiên tài sử thi siêu cấp, nhưng mà nhiều nhất chỉ có thể chống lại vương giả trẻ tuổi, căn bản không có khả năng vượt qua cảnh giới thêm nữa.Cái gọi là Thiên Mệnh nhị trọng, chính là tu luyện linh khí tử phủ đạt tới vạn đạo.Lợi dụng Cửu Huyền Kim Tham năm ngàn năm này, đây là siêu cấp thiên tài địa bảo, Phong Phi Vân dùng ba ngày đã tu luyện ra hai ngàn đạo linh khí tử phủ, đây đã là khó lường.- Cách củng cố Thiên Mệnh nhị trọng còn khoảng cách thật lớn.Phong Phi Vân lại cắt ra một mảnh kim tham ngậm vào trong miệng, tiếp tục tu luyện.Lúc này Phong Phi Vân tốn hai ngày đã luyện hóa toàn bộ mảnh kim tham này, nhưng mà linh khí tử phủ trong người chỉ gia tăng một ngàn năm trăm đạo.Đạt tới sáu ngàn năm trăm đạo tử phủ linh khí.- Tu vị càng cao, tốc độ luyện hóa càng nhanh, nhưng mà luyện hóa kim tham như nhau lại càng ít đi.Cái gì cũng có hai mặt.Lúc này Phong Phi Vân lại cắt kim tham một khối lớn, đạt khái gấp hai khối lúc trước.Trong kim tham ẩn chứa thiên địa tinh khí quá tinh thuần, cũng thích hợp cho tu sĩ tinh luyện, hấp thu tinh khí tinh tham dễ dàng như hút hơi nước.Khó trách các gia tộc tu tiên cỡ lớn, đệ tử tuổi còn nhỏ đã tu luyện tới Thiên Mệnh Cảnh, chuyện này có tương quan mật thiết với thiên tài địa bảo.Ví dụ như người khác còn là thai nhi đã gieo "Linh dẫn".Sau khi sinh ra có thể phục dụng đan dược, đạt tới cảnh giới "Tiên căn".Thời điểm năm sáu tuổi cũng đã bắt đầu tu luyện Thần Cơ.Đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, càng có thể lợi dụng linh thạch và linh dược trực tiếp mở mệnh huyệt, phá tan gông cùm Thiên Mệnh.Đạt tới Thiên Mệnh Cảnh thì nhu cầu với tài nguyên càng mạnh.Giống như Phong Phi Vân hiện tại, nếu như không có kim tham tương trợ, cho dù hắn thiên tư tuyệt đỉnh cũng cần thời gian ba tới năm năm mới củng cố được Thiên Mệnh nhị trọng, muốn đột phá Thiên Mệnh nhị trọng tới Thiên Mệnh tam trọng, càng cần thời gian trăm năm mới có thể làm được, đây còn phải là dưới tình huống hắn là thiên tài cấp sử thi.Nhưng mà hiện tại hắn chỉ dùng thời gian nửa tháng đã củng cố cảnh giới Thiên Mệnh nhị trọng, linh khí tử phủ trong người đạt tới vạn đạo.Tốc độ tu luyện nhanh hơn mấy chục lần.Cho nên nói trong tu tiên giới, nếu không có tài nguyên, không cách nào trở thành tu tiên giả cường đại.Cho nên dù ngươi là thiên tài cấp sử thi, nếu không có linh thạch, linh dược, linh đan... tương trợ, tốc độ tu luyện vẫn chậm chạp tới cực điểm.- Dùng một phần tư kim tham cũng chỉ giúp ta củng cố tu vị hoàn toàn, chiến lực tăng lên gấp hai lần.Phong Phi Vân không có tiếp tục tu luyện, mang một phần ba kim tham thu vào trong, đi ra ngoài.Phong Phi Vân dò hỏi lão quản gia, nói:- Gần đây có người nào tìm ta không?- Thần vương phái người đưa tin, nói với thiếu chủ, thời gian tiến vào thánh địa hoàng tộc là vài mồng một tháng sau, cũng là năm sau.- Binh Tiến thi động đệ nhất thiên tài Ngọa Long Sinh tới tìm thiếu chủ, nghe nói thiếu chủ đang bế quan thì rời đi, hắn bảo lão nô nói cho thiếu chủ, hắn ngụ ở nội thành Cực Lạc Hoa Cung.- Trong nội cung cũng có bảy tám thái giám đại nhân lần lượt đưa bái thiếp tới, chính là cận thần của bảy nương nương, thiếu chủ có xem một chút không?Lão quản gia mang một chồng bái thiếp ra ngoài, phía trên có quan ấn hoàng tộc, mang theo linh vân phong kín, chỉ có bản thân người nhận mới mở ra được.-------Chương 702: Ngân Câu tổng phường (1)Phong PHi Vân khóe miệng nhếch lên, tự nhiên biết rõ suy nghĩ của đám nương nương này, cười nói:- Không cần, mang bái thiếp đốt đi.- Thế nhưng mà...

Trong đó có bái thiếp của một thần phi nương nương...Lão quản gia cẩn thận nói ra.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:- Là thần phi nương nương nào?Cả Thần Tấn vương triều chỉ có bốn vị thần phi, thần phi địa vị cao hơn mười tám thiên phầu, không ai dám đắc tội các nàng.- Kỷ Linh Xuân, Xuân phi nương nương!Lão quản gia nói.- Là nàng!Phong Phi Vân hai mắt ngưng trọng, là nữ nhân Kỷ gia.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo lạnh giá, nói:- Đưa bái thiếp nàng qua đây, ta đã sớm muốn gặp một vị thần phi nương nương, mặc khác chuân bị cho ta một chiếc xe, gọi người quen thuộc thần đô lái xe, việc này không nên nói cho Vạn tiểu thư nghe, ta muốn ra ngoài một chuyến.Lão quản gia đưa một bái thiếp qua, mang chồng còn lại rời đi, hắn cũng đi chuẩn bị xe.Tu sĩ Thần Tấn vương triều nếu không đi qua thần đô, tuyệt đối sẽ cảm thấy tiếc nuối.Đi tới thần đô, nếu không tiến vào nội thành thì chưa tunhs đi qua thần đô.Thần đô giàu có nhất, náo nhiệt nhất, tự nhiên là phải có tới mấy nội thành.- Thiếu chủ, chúng ta bây giờ đi nơi nào?Nam tử lái xe tên là Mã Long, thân hình gầy còm, tuổi trên ba mươi, hắn vốn là một nô lệ, đã qua tay sáu chủ nhân.Giá cả mỗi lần bán hắn bình thường đều rất cao, bởi vì hắn có bản lĩnh mà nô lệ khác không có, hắn có thể gặp được là không quên.Có thể nói mỗi phố lớn ngõ nhỏ trong thần đô này hắn đều không quên.Cũng chính bơi vì bổn sự này cho nên hắn sống tốt hơn nô lệ bình thường.Ngươi có thể sinh ra hèn mọn, nhưng mà ngươi phải thành thạo một nghề.- Đi Ngân Câu tổng phường.Phong Phi Vân nói một câu như thế, vào trong xe nhìn bái thiếp của Xuân phi nương nương.Bái thiếp này nội dung ngắn gọn, dùng mực xạ hương viết ba chữ xinh đẹp: Nam Thiên Tự!Chữ viết ưu mỹ, thư pháp bao hàm thiên đạo.- Thật sự là nữ nhân chữ chữ như vàng!Phong Phi Vân đưa giấy viết bái thiếp lên mũi ngửi, ngửi được hương hoa bạch lam nhàn nhạt truyền ra, thập phần thanh nhã, làm cho người ta sinh ra mê muội.Hoa bạch lam cực kỳ khó tìm, thưa thớt tới cực điểm.Trong truyền thuyết chỉ co cung điện thần linh có ba gốc hoa bạch lam, dùng cánh hoa bạch lam chế thành hương liệu, có thể giúp nữ tử thanh xuân vĩnh trú.Cũng bởi vì hoa bạch lam trân quý và có công hiệu như thế, khiến cho giá của nó đắc không thua gì linh đan hiếm thấy, vạn kim khó cầu.Phong Phi Vân cười cười, thu hồi phong thư lại.Ngân Câu Phường chính là nơi mua bán, nhưng mà tu kiến chẳng khác gì hoàn cung, từng cung điện, ban công, kiến trúc tinh xảo, đại khí bàng bạc, rất hiếm thấy.Cả thần đô này chỉ có một Ngân Câu tổng phường, cho nên càng nguy nga đại khí, không dưới mười dặm đều là phạm vi của Ngân Câu Phường.Ở nơi này, chỉ cần là đồ vật ngươi nghĩ tới, chắc chắn sẽ mua được.- Phàm là khách nhân tiến vào Ngân Câu Phường đều phải tiến hành tiêu phí theo ước định, khi đó sẽ cấp cho lệnh bài tương ứng, khách nhân không cùng đẳng cấp thì phạm vi mua bán cũng khác nhau.Một lão giả hiền lành nói với Phong Phi Vân, dẫn hắn vào một tòa cung điện.Đối với người bình thường mà nói, người có thể tiến vào Ngân Câu Phường tiêu phí đều là thế hệ đại phú đại quý.Tiêu phí trong Ngân Câu tổng phường không dùng kim tệ cân nhắc, đà là dùng linh thạch và linh thảo giao dịch.Một miếng nhỏ chân diệu linh thạch giá trị ba vạn kim tệ.Một khối chân diệu linh thạch đê đẳng nhất có giá ba mươi vạn kim tệ.Một gốc linh thảo ngàn năm có giá trị ba trăm vạn kim tệ.Một kiện nhất phẩm linh khí có giá trị một trăm triệu kim tệ đến ba trăm triệu kim tệ, linh khí càng cường đại giá trị càng cao.Khách nhân trong Ngân Câu Phường tự nhiên cũng phân theo tinh cấp, ví dụ như năng lực tiêu phí dưới một khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhất tinh.Năng lực tiêu phí mười khối chân diệu linh thạch, được xưng là nhị tinh.Năng lực tiêu phí một trăm khối chân diệu linh thạch được xưng là tam tinh, có thể đạt tới cấp bậc này, tu vị bình thường đều là cự phách, chính là đại lão trong tu tiên giới.Năng lực tiêu phí trên một ngàn khối chân diệu linh thạch, được xưng là tứ tinh, người tiêu thụ cấp bậc này bình thường là chưởng giáo đại hình tiên môn, hoặc là tộc trưởng gia tộc tu tiên cỡ lớn.Năng lực tiêu phí hơn một vạn chân diệu linh thạch được xưng là ngũ tinh, nhân vật cấp bậc này càng thưa thớt, cả Thần Tấn vương triều đoán chừng không tới trăm người.Mà đám người tiêu phí trong Ngân Câu Phường đa số vẫn là nhất tinh, nhị tinh làm chủ.- Xin hỏi công tử là thân phận gì?Nữ tử trẻ tuổi thẩm hạch thân phận lườm Phong Phi Vân, nhìn sau lưng Phong Phi Vân không có nữ bộc tỳ nữ xinh đẹp đi theo, ngữ khí lập tức không nhiệt tình như vậy, lộ ra vẻ lãnh đạm, cường điệu:- Năng lực tiêu phí không đạt ba vạn kim tệ, không có tư cách vào Ngân Câu Phường.Ba vạn kim tệ tương đương con số khổng lồ, tại bất cứ cổ thành nào của Nam Thái Phủ cũng là thổ tài chủ, nuôi sống trăm ngàn miệng ăn không có vấn đề.Nhưng mà tại thần đô này, đây là nơi của kẻ có tiền, ba vạn kim tệ chẳng qua chỉ là tu sĩ trung đẳng, căn bản không cách nào so được với kẻ có tiền chân chính.Phong Phi Vân không có trách nàng, dù sao thần đô này thiếu niên quý tộc đều mang theo một đám hộ vệ và nô bộc xuất hành, Phong Phi Vân hắn mang theo một xa phu đi vào Ngân Câu Phường, bị người ta xem nhẹ là đáng đời hắn.Phong Phi Vân nói:- Ta tới mua dị thú chiến hồn.Phong Phi Vân cũng không nói mình tiêu phí ba vạn kim tejhe, mà là nói rõ ý của mình, là muốn cho đối phương bậc thang đi xuống, không làm đối phương xấu hổ.Dù sao người có thể mua được dị thú chiến hồn đều là kẻ giàu chân chính.Dù sao nữ tử trẻ tuổi có thể làm việc tại Ngân Câu Phường đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy không biết năng lực tiêu phí cao nhất của Phong Phi Vân là bao nhiêu, nhưng mà khách hàng muốn lăn lộn tới nhất tinh cũng được.- Được rồi, ta là nơi xét duyệt thân phận khách hàng, xin lấy đồ vật chứng minh thân phận của ngươi ra đi.Nữ tử noisra.Ngân Câu Phương chính là nơi công khai, tự nhiên sẽ không quản người tốt kẻ xấu thế nào, nhưng mà cân nhắc năng lực tiêu phí của một người không có khả năng không bảo đối phương xuất ra đồ vật đáng giá.Nhân vật xét duyệt khách nhân ở Ngân Câu Phường rất thông minh, đều đánh giá khách nhân qua cách ăn mặc, thân phận, tu vị, đại khái có thể đánh giá ra tinh cách của khách nhân.Phong Phi Vân sắc mặt cứng đờ, nói:- Ta không có vật phẩm chứng minh thân phận, nếu không ta múa một bộ đao pháp cho ngươi xem, được chứ?Trong lòng Phong Phi Vân tức giận, hắn đường đường thiếu chủ Phong gia, không ngờ ngay cả khối lệnh bài chứng minh thân phận cũng không có.Nếu như thần vương lệnh không trả cho thần vương là tốt rồi, có thể dễ dàng cầm ra chứng minh.-------Chương 703: Ngân Câu tổng phường (2)Nữ tử này nhìn Phong Phi Vân giống như nhìn quái vật, sững sờ nửa ngày sau mới nhận ra kẻ này là người nào, xem xét là tới từ nơi nhỏ bé, rốt cuộc xem Ngân Câu Phường là nơi nào, là gánh xiếc sao?Nàng gặp qua rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài ở thần đô, tự nhiên cũng có vài phần bổn sự, kỳ thật cũng chỉ là kẻ xưng vương xưng bá ở nơi nhỏ bé mà thôi, đi tới thần đô ngay cả cái rắm cũng không bằng.Loại người này thiếu nữ mấy ngày nay gặp nhiều, chỉ là không có đáng tin cậy như hôm nay, múa một bộ đao pháp, ngươi cho rằng ngươi là ai, một bộ đao pháp của thể nhận ra thân phận của ngươi, ngươi thật cho rằng mình là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều sao.Đương nhiên những lời này nữ tử sẽ không nói ra, hàm dưỡng này nàng vẫn có, nàng đã tha thứ cho Phong Phi Vân liều lĩnh, dù sao cũng tới từ nông thôn.Nàng sững sờ nửa ngày, mới nói:- Ngươi...

Nếu ngươi không có biện pháp chứng minh thân phận, như vậy đi võ tràng khảo thí tu vị đi, chỉ cần tu vị đạt tới cảnh giới nhất định, xem như một loại chứng minh thân phận.Phong Phi Vân thả lỏng một hơi, nói:- Võ tràng ở nơi nào, nếu không cô nương dẫn ta đi đi, ta lần đầu đi tới Ngân Câu tổng phường, rất nhiều thứ không hiểu, cô nương chỉ giáo nhiều.Phong Phi Vân thật tâm thỉnh giáo, dù sao hắn thời gian đang gấp, lần này tới Ngân CÂu Phường hắn có nhiều việc cần hoàn thành, nếu không có ai dẫn đường, chỉ sợ sẽ lạc đường mất.- Thế nhưng mà...

Ta còn phải xét duyệt khách nhân.Thiếu nữ trẻ tuổi này quả thật sắp điên rồi, làm sao lại có kẻ như thế chứ?Phong Phi Vân nói:- Nơi này không phải còn có nhân viên xét duyệt sao, cũng không thiếu mình ngươi, ta có thể trả cho ngươi thù lao phong phú.Mỗi ngày khách nhân tới Ngân Câu Phường quá nhiều, một cung điện này là nơi xét duyệt thân phận của khách nhân, tổng cộng có năm mươi nhân viên, đều là nữ tử tướng mạo thượng giai, Phong Phi Vân gặp được thiếu nữ này chỉ là một trong số đó.Thiếu nữ trẻ tuổi này thật sự không chịu được hắn, nhưng mà không thể đắc tội khách nhân, cuối cùng đành đáp ứng dẫn Phong Phi Vân đi võ tràng.Phong Phi Vân đi theo sau lưng cô gái này, cười nói:- Cô nương tên là gì?Thiếu nữ trẻ tuổi này rất không kiên nhẫn.Có thể làm nữ tử tiếp đãi ở Ngân Câu Phường đều là mỹ nữ vạn chúng chọn một, dù sao cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp mới có thể làm nam nhân ngoan ngoãn móc tiền ra nhanh nhất.Thiếu nữ trẻ tuổi này trong mắt mang theo thần thái chán ghét, loại người này nàng gặp quá nhiều, tự cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể câu dẫn nữ nhân vào tay.Quả nhiên tên này hiện tại bắt đầu tới gần, tuy trong lòng thiếu nữ chán ghét Phong Phi Vân, mặt vẫn không đổi sắc, nói:- Ta là San Di!- San...

Di!Phong Phi Vân niệm một câu, chợt cảm giác không đúng, nghĩ thầm.- Nữ nhân này nói rõ đang chiếm tiện nghi của ta ah, bất kể nàng ta đẹp thế nào, ta tới Ngân Câu phường là mua dị thú chiến hồn, tu luyện đại thừa vạn thú chiến thể, cũng không phải tới mua nữ nhân.Phong Phi Vân tu luyện vạn thú chiến thể chưa tới đại thừa, muốn trước khi tham gia thánh địa hoàng tộc tìm đủ dị thú chiến hồn, nhưng cũng chỉ có Ngân Câu Phường mới có năng lực làm được.San Di dẫn thep Phong Phi Vân tới trước sân bãi rộng, nơi này là bên ngoài Ngân Câu Phường, cũng là cung điện khảo thí thân phận.Có rất nhiều tu sĩ tới nơi này, sau khi khảo thí tu vị, nghiệm chứng thân phận, quả thật là nối liền không dứt.Tuy Ngân Câu Phường đi theo con đường cao cấp, nhưng mà lưu lượng khách rất lớn, vẫn có một không hai ở thần đô.- Làm thế nào?Phong Phi Vân hỏi.- Chỉ cần ngươi sử dụng lực lượng cường đại nhất, một kích đánh vào khải thí đài là được.Nhân viên khảo thí nói.Dù sao tu vị đối phương cao thấp thế nào, phải nhìn thấy mới biết rõ.Người có năng lực đi Ngân Câu Phường tiêu phí, tu vị sẽ không quá yếu, trong đó có nhiều tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, những nhân viên kiểm tra này muốn nhìn thấu tu vị đối phương phải nhờ vào khảo thí đài.Huống chi những hậu duệ quý tộc và đại gia tộc đều có bảo vật che dấu tu vị, cho dù tu vi hắn rất cao cũng chưa chắc nhìn ra được.Phong Phi Vân nhìn qua bệ đá cao mười mét, giống như một vách đá, nói:- Đánh vào đây sao?- Vâng!Nhân viên khảo thí nói.Phong Phi Vân lại nói:- Ngươi xác định là một kích toàn lực?- Khách nhân này khảo thí nhanh một chút, đằng sau có rất nhiều người xếp hàng đấy.Nhân viên khảo thí không kiên nhẫn.Ngay cả khảo thí đài còn chưa nhìn thấy, thật sự là đồ nhà quê tới từ nơi nhỏ bé, San Di trợn trắng mắt, cảm giác đứng gần với Phong Phi Vân sẽ bị lây một chút quê mùa của hắn.- Vậy được rồi!Phong Phi Vân đi lên khảo thí đài, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên một cái, phát hiện mặt ngoài khảo thí đài có hào quang lưu động, ngón tay sờ lên có thể sinh ra rung động, hẳn là một trận vân.Phong Phi Vân cũng muốn kiểm tra thực lực của mình mạnh bao nhiê, điều động toàn bộ linh khí tử phủ, vận chuyển lên cánh tay, trong lòng bàn tay có bốn đầu long hổ hiện ra.Bốn hổ chi lực.Hổ ảnh hung mãnh, lực lượng tụ toàn bộ.Oanh!Đánh ra một chưởng này, linh quang trên khảo thí đài sụp đổ, cả khảo thí đài bị đánh thành bột mịn.Lực lượng này cực kỳ cuồng bạo, quét qua hơn phân nửa võ tràng, may mắn trong nơi này bố trí rất nhiều trận pháp, tầng tầng ngăn cách, bằng không cả võ tràng bị một chưởng này san bằng thành bình địa.Tay của Phong Phi Vân vươn về phía trước, nói:- Khảo thí đài này sao dễ nát như thế chứ?Ngân Câu Phường dù thế nào cũng đi lộ tuyến cao cấp, bình thường có rất nhiều cự phách tới nơi này mua sắm tài liệu và linh vật, Phong Phi Vân vốn cho rằng những khảo thí đài này phải thừa nhận được một kích của cự phách, nhưng không ngờ một chưởng của hắn đã đánh nát rồi.Phong Phi Vân không biết người cường đại chính thức trực tiếp báo tên của mình ra, xuất lệnh bài chứng minh thân phận là có thể tiến vào Ngân Câu Phường, cần gì đi trách thí đài cơ chứ.Nhân viên khảo thí và San Di trợn mắt há hốc mồm, cái cằm như rớt ra ngoài, rõ ràng một chưởng đánh nát khảo thí đài, tu vị này ít nhất cũng là nhân vật bá chủ.Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng Phong Phi Vân mờ mịt, bọn họ thật sự cho rằng Phong Phi Vân tới phá quán.Động tĩnh lớn như thế đã kinh động cao tầng Ngân Câu Phường.Người phụ trách đi tới võ tràng, đây là lão giả tu vị Thiên Mệnh nhị trọng, hỏi thăm nơi này xảy ra chuyện gì, lúc này mới thả lỏng một hơi, không phải phá quán là được.Lão giả này cung kính mời Phong Phi Vân tới cung điện xét duyệt thân phận lần nữa, quát lớn với San Di.- Ánh mắt của ngươi thế nào vậy, ngay cả cường giả như công tử này cũng bỏ qua, ngươi đắc tội nổi sao?Nữ tử trẻ tuổi San Di này bị dọa quỳ rạp xuống đất, nàng chỉ là hạ nhân, ở trước mặt đại nhân vật, nàng hèn mọn như cọng rơm cái rác, một khi chọc giận một ít khách nhân thân phận cao quý, thậm chí đầu nàng khó giữ.-------Chương 704: Đấu giá hội đỉnh phongPhong Phi Vân cười nói:- Kỳ thật không thể trách San Di cô nương, nàng làm rất tốt, đều là ta không có vật phẩm chứng minh thân phận.Phong Phi Vân từ khi ở chung với Dạ Tiêu Tương thời gian ngắn, bị nàng ảnh hưởng một cách vô hình, lệ khí trên người giảm bớt không ít, ngược lại nhiều ra mấy phần thân mật, cùng với xem trọng tính mạng người bình thường mấy phần.San Di ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tên này tu vị mạnh như thế, không ngờ hiền lành như vậy, ngược lại không tinhslaf người xấu, không biết là tuấn tài trẻ tuổi của nhà ai.- Tu vị công tử cường đại như thế, nhất định là tuấn tài danh chấn thiên hạ, không biết công tử xưng hô thế nào?Lão giả mỉm cười nói ra.- Phong Phi Vân!Tươi cười trên mặt lão giả cứng lại, trong lòng chấn động mạnh mẽ, nói:- Không biết công tử nói chính là Phong gia?- Nam Thái Phủ Phong gia, Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói rõ.Oanh!Đầu óc lão giả này choáng váng, hắn há mồm có thể nhét vừa quả trứng ngỗng vào, cái này... cái này...

Thiếu niên này rõ ràng là yêu ma chi tử trong truyền thuyết.Lão giả này không phải chưa từng gặp qua đại nhân vật, nhưng mà không cách nào ngăn cản chấn động trong lòng, dù sao yêu ma chi tử trong truyền thuyết là danh nhân, một chút ma khí cũng không có...

Hơn nữa quá khéo hiểu lòng người.San Di nghe được tên Phong Phi Vân thì có cảm giác quen thuộc, nàng đang nhớ lại đã nghe qua cái tên này ở nơi nào rồi, chợt toàn thân run lên, giống như bị thiên lôi bổ trúng, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Các ngươi làm sao thế?Dù sao lão giả cũng là Thiên Mệnh nhị trọng, rất nhanh từ trong kiếp sợ tỉnh táo lại, nhưng mà hắn vẫn không dám tin tưởng thiếu niên trước mặt chính là yêu ma chi tử, vì vậy hỏi lần nữa:- Phong công tử thật sự là thiếu chủ Nam Thái Phủ Phong gia?Nam Thái Phủ Phong gia hôm nay bài danh thứ mười chín trong các thế lực lớn tại Thần Tấn vương triều.Cho dù là thiếu chủ Phong gia hay là yêu ma chi tử, bất cứ thân phận nào cũng không phải hắn có thể đắc tội được.- Có cần ta múa bộ đao pháp cho ngươi xem không?Phong Phi Vân đề nghị lần nữa.- Không dám, không dám...Lão giả này đã giật mình rồi, nào dám để yêu ma chi tử múa đao pháp cho hắn xem chứ, nếu như chọc giận sát thần này, một đao chém chết hắn tại chỗ cũng có khả năng.Tuy lão giả này không thể xác định Phong Phi Vân thật sự là yêu ma chi tử, nhưng biểu hiện tu vị cường đại đã đủ lão giả này đánh giá tam tinh, giao lệnh bài cho Phong Phi vân, trjwc tiếp đi thẳng tới nội phòng của Ngân Câu Phường, mang tin tức này thông tri cường giả chính thức của Ngân Câu Phường.Dù sao thân phận yêu ma chi tử đặc thù, hơn nữa tính cách quái đản, nếu thật sự hắn đi tới Ngân Câu Phường, như vậy tiếp đãi không tốt, sẽ chọc phiền toái lớn.San Di cà lăm, nói:- Ngươi...

Ngươi thật sự là...

Là yêu...

Ma chi tử?- Rất nhiều người gọi ta như thế!Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Ngân Câu Phường các ngươi có thu linh khí không, ta muốn bán hai kiện linh khí cho các ngươi.Phong Phi Vân muốn mua sắm nhiều dị thú chiến hồn, tự nhiên phải chuẩn bị đủ tài chính trong người, vừa vặn trên người có hai kiện linh khí dư ra.Một kiện là Đại Phong Kỳ, là lấy từ Kỷ Thương Nguyệt.Một kiện là Đồng Lô Thai, lấy đoạt lấy từ Bắc Minh Họa Kích.Linh khí là trân bảo hiếm thấy, cho dù là một ít cự phách cũng chưa hẳn có một kiện, cũng chỉ có đệ tử kiệt xuất nhất của môn phiệt như Bắc Minh Họa Kích mới được khen thưởng một kiện.San Di giật mình, quả nhiên không hổ là yêu ma chi tử, mở miệng quá dọa người, đồ vật như linh khí cũng có thể đóng gói buôn bán. (Đóng gói ý nói bán nhiều)Nếu đổi thành người khác, nàng khẳng định cho rằng đối phương đang khoác lác.- Linh bảo cấp bậc linh khí đều mang tới phòng đấu giá bán đấu giá, uy lực lớn nhỏ khác nhau, thuộc tính khác nha, linh tính khác nhau sẽ có giá cả khác nhau, bán trong phòng đấu giá là công bằng nhất.San Di nói.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Trong Ngân Câu Phường có phòng đấu giá không?- Đương nhiên, bài danh đấu giá tràng của Ngân Câu Phường chính là lớn nhất thần đô, thậm chí lớn nhất cả Thần Tấn vương triều.- Vậy được rồi, trước mang ta đi tới phòng đấu giá.Trong phòng đấu giá Ngân Câu Phường, nơi này bình thường đấu giá là thiên tài địa bảo hiếm thấy, là nơi thiên tài địa bảo trong Thần Tấn vương triều hội tụ lại, không chỉ có trẻ tuổi tuấn kiệt tới tham gia, ngay cả nhân vật cự phách, một ít chưởng giáo tiên môn cũng thường xuyên lui tới.Đặc biệt Ngân Câu Phường mỗi tháng có đấu giá hội đỉnh phong một lần, càng là thịnh hội của cả thần đô, các đại nhân vật cao cấp của Thần Tấn vương triều đều tới tham gia.Rất nhiều thần tài trân quý, thậm chí là thứ cả Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách cũng động tâm.Mà hôm nay chính là ngày đấu giá hội đỉnh phong một tháng một lần.Phong Phi Vân mang hai kiện linh khí giao cho hậu trường đấu giá, ký hiệp nghị đấu giá.Muốn Ngân Câu Phường đấu giá thay, cân trả 1% phí tổn đấu giá.Làm xong loại chuyện này, Phong Phi Vân nhanh chóng đi tới bàn tiệc trong đấu giá hội, cũng nhìn xem đấu giá hội đỉnh phong này có dạng kỳ bảo kinh thế gì, nếu thật sự hắn vừa ý, hắn không ngại mua nó.Mà lúc này có giọng nói quen thuộc xuất hiện.- Này, lão đầu, ngươi nghiệm chứng thử xem, nó là thật hay giả, đây tuyệt đối là bút tích thật của Tấn đề đời thứ nhất lưu lại đấy, không thể nào là giả được, tuyệt đối không có khả năng, ta dùng nhân cách bảo đảm!Giọng nói vội vàng của thiếu niên vang lên.Lão giả nghiệm chứng khác nói:- Đây là đồ dỏm một tên Đường Sư từ ba ngàn năm trước trong tu tiên giới làm ra, cũng có thể đưa tới phòng đấu giá Ngân Câu Phường bán đấu giá, nhưng mà giá cả thấp đi rất nhiều.- Khốn khiếp, Đường Sư, hắn chơi ta, thật sự là xui xẻo, dám trộm...

Mua một kiện đồ dỏm, bán a, bán a, vừa vặn thiếu gia gần đây trong túi quẩn bách một chút, bán bảo vật tổn truyền ba ngàn năm này đi, cũng có thể tiêu dao vài ngày.Thiếu niên kia nói.Nhưng mà Ngân Câu Phường không ai quan tâm tới hắn, chỉ quan tâm tới tiền.Thiếu gia này mặc đôi giầy rơm rách nát, đế giầy cũng thủng, đầu đội mũ biên, y phục tàn phá không chịu nổi, tòa thân thủng lỗ, tràn ngập tro bụi, người không biết còn tưởng dân chạy nạy tới thần đô.Dáng vẻ này của hắn không ngờ có thể tiến vào cửa lớn Ngân Câu Phường, đúng là kỳ tích.Thiếu niên lúc trước vốn còn mắng to xui xẻo, toàn thân của hắn run rẩy, dù sao hắn làm kẻ trộm, bình thường vẫn có chút chột dạ, bị người ta nhận ra thì không có trực tiếp bỏ chạy, xem như tâm trí kiên định rồi.Tần Trữ Suất nhìn thấy Phong Phi Vân, nhanh chóng thở ra một hơi.- Hù chết ta, Phong đại thiếu chủ, trên người có tiền không, trước cho ta mượn tám trăm khối linh thạch, ta cần dùng gấp.Tần Trữ Suất nhiệt tình chạy qua, trực tiếp vươn tay, thập phần không khách khí.-------Chương 705: Tư mã chiêu tuyếtPhong Phi Vân cười nói:- Ngươi không phải mới trộm bút tích thật của Tần đế đầu tiên sao, đây là xa xỉ phẩm, còn vay tiền của ta làm gì?- Đừng...

Nói lung tung, cái gì gọi là trộm, đây là tổ truyền của nhà ta...Sắc mặt Tần Trữ Suất không được tự nhiên.Bức tranh này là Đường Sư vẽ ra, nhưng nó thật ra là Tần Trú Suất lén đánh cắp ra khỏi Thần Tọa Thiên Hầu phủ.Dám đi Thiên Hầu phủ trộm đồ, đoán chừng cũng chỉ có thể là "Kẻ cắp" mới làm được, mà cũng chỉ có hắn mới trộm được thôi.- Được rồi, tổ truyền còn không được sao?Phong Phi Vân cười nói:- Đúng rồi, ngươi không phải bị vị hôn thê buộc về nhà sao, vì sao chán nản thành thế này?Tần Trữ Suất hiển nhiên rất mẫn cảm với chữ "Buộc" của Phong Phi Vân, hai mắt ảm đạm nhưng vẫn oai phong lẫm lẫm, nói:- Thiên hạ hào kiệt tề tụ thần đô, loại phong vân tế hội này ta làm sao bỏ qua cơ chứ?Hắn tự nhiên sẽ không nói cho Phong Phi vân biết, đây là lần thứ hai hán đào hôn, chạy tới thần đô.- Ba chuyện trọng đại, có ba chuyện trọng đại!Phong Phi Vân tức cười nói.La Phù công chúa chọn phò mã, đây xem như chuyện trọng đại đầu tiên, không ai không biết.- Vì sao phải nói cho ngươi biết?Tần Trữ Suất lại nói:- Ngươi có tiền không?- Không có, một chút cũng không có.Phong Phi Vân mang giới linh thạch và bảo vật thiếp thân giấu đi, ngàn vạn không nên để kẻ cắp nhìn thấy, bằng không bị trộm không còn thừa cái gì cả.Tần Trữ Suất nói:- Không có khả năng, ngươi bây giờ đường đường là thiếu chủ Phong gia, dùng gia đại nghiệp đại của Phong gia các ngươi, trên người của ngươi làm sao không có đồng nào!Nói xong duỗi tay vô cùng bẩn vào ngực của Phong Phi Vân.Tuy Phong Phi Vân là thiếu chủ Phong gia, nhưng mà tài vật của hắn đều bị Phong Mặc giao cho Vạn Hương Sầm quản lý.Phong Phi Vân nắm giữ lệnh bài tam tinh, có thể tiến lên đài khách quý Ngân Câu Phường, Tần Trữ Suất tự nhiên theo chân hắn lên đài khách quý.Phòng đấu giá Ngân Câu Phường vô cùng lớn, giống như một trường giác đấu, có thể dung nạp hơn vạn người.Hôm nay chính là ngày đấu giá hội đỉnh phong, cả phòng đấu giá Ngân Câu Phường đều không còn chỗ ngồi, kín hết chỗ, đều là con người giá trị hàng tỉ, trong đó tự nhiên không thiếu người thân phận địa vị cực cao.Thương nhân bình thường, trưởng lão gia tộc, vương giả trẻ tuổi, cự phách thế hệ trước, Thiên Hầu đại công tước, thân ảnh những người này thường xuyên xuất hiện, làm cho người ta càng chờ mong hội đấu giá này.Phòng đấu giá chia làm ghế bình thường, ghế khách quý, ghế chí tôn.Mà khách hàng nhất tinh và nhị tinh chỉ có thể ngồi ở ghế bình thường.Chỉ có khách hàng tam tinh mới có tư cách ngồi ghế khách quý.Về phần các siêu cấp đại lão tứ tinh và ngũ tinh kia, mỗi người dậm chân một cái cả Thần Tấn vương triều sẽ chấn động theo, bọn họ ở trong ghế chí tôn, ghế chí tôn nằm trong rạp, đây là giữ bí mật thân phận của bọn họ.Trong phong đấu giá ghế lô đều có đánh số.Căn cứ thân phận cao thấp, giữ lệnh bài tinh cấp khác nhau, thân phận càng cao, tinh cấp càng cao, tự nhiên cũng xếp ngồi trước.Tuy Phong Phi Vân ngồi ở ghế khách quý, nhưng lại đánh số 323.Ngân Câu Phường tuyệt đối không đánh số loạn, nói rõ đại lão hôm nay tới đặc biệt nhiều, so với Phong Phi Vân là thiếu chủ Phong gia còn tiêu phí mạnh hơn nhiều tới 322 người.Trung ương phòng đấu giá có hình tròn, bàn đấu giá nằm ở vị trí trung ương nhất, mà Phong Phi Vân an vị gầ trước ở hàng ghế thứ hai.- Tần Trữ Suất, bộ dáng của ngươi như thế, Ngân Câu Phương thả cho ngươi vào sao?Phong Phi Vân trêu chọc nói ra.Tần Trữ Suất nghiêm trang nói:- Ta leo tường vào....Phong Phi Vân tắt tiếng.Leo tường vào Ngân Câu Phường ah, nhân tài!Ánh mắt Phong Phi Vân co rút lại, nói:- Hồ lô trong tay của ngươi là thế nào?Phong Phi Vân hiện tại mới phát hiện trong tay Tần Trữ Suất nhiều ra cái hồ lô màu xanh nhỏ nhắn lung linh, giống như ngọc bích tạo thành, tỏa ra ánh sáng màu xanh.Vừa rồi không có, nhưng hiện tại nằm trong tay của hắn.- Cái này...

Đây là ta vừa rồi nhặt trên mặt đất.Tần Trữ Suất mặt không đổi sắc.Mà đúng lúc này có một âm thanh kêu lêm thảm thiết, hét lớn:- Hồ lô nhị phẩm Nguyên Linh đan của ta bị kẻ nào lấy mất rồi.Nghe được tiếng hét này, cơ bắp trên mặt Tần Trữ Suất nảy một cái, nhanh chóng giấu hồ lô màu xanh vào trong đũng quần, hai cánh tay đè lên.Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, tên này người nào cũng dám trộm.- Tần Trữ Suất, ngươi vay tiền làm cái gì?Phong Phi Vân hỏi.tần Trữ Suất thấy tên tu sĩ kia không để ý tới mình, lúc này nói nhỏ:- Lần này ngươi nhất định phải giúp ta!Phong Phi Vân nghiêm túc đứng lên, nói:- Nếu như trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ giúp ngươi.- Vậy ngươi trước cho ta mượn một ngàn khối linh thạch đi!Tần Trữ Suất vươn tay ra, đôi mắt chờ mong nhìn vào Phong Phi Vân.- Sao ngươi không giết ta đi, hai kiện linh khí kia bán đi chưa hẳn được một ngàn linh thạch.Phong Phi Vân nhìn hắn, tên này quá sư tử ngoạm rồi.Tần Trữ Suất khinh bỉ nhìn Phong Phi Vân, nói:- Không phải nói ngươi câu dẫn được thiên kim tiểu thư Ngân Câu phiệt sao?

Một ngàn linh thạch cũng không lấy ra được, ngươi lừa gạt ai thế?- Ngươi nghe ai nói mò!Phong Phi Vân muốn một cước đá bay tên này đi.- Thiên Toán thư sinh!Tần Trữ Suất nói.- Thiên Toán thư sinh cũng tới thần đô?Phong Phi Vân hỏi.Tần Trữ Suất không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đấu giá hội bên dưới, đấu giá hội sắp bắt đầu, nhân viên công tác cũng mang bảo vật đưa lên bàn đấu giá, mỗi kiện bảo vật đều có cường giả tu vị cao thủ hộ.Cả phòng đấu giá yên tĩnh.Ánh mắt Tần Trữ Suất đảo quanh, nhìn chằm chằm vào vị trí trung ương đấu giá hội, đôi tay bắt đầu chà xát vào nhau, hiển nhiên là chờ mong lấy cái gì đó.Phong Phi Vân lườm hắn, trong lòng thầm nghĩ:- Không đúng ah, ánh mắt tên này làm sao không giống chờ mong bảo vật nafodods, rốt cuộc là gì, chẳng lẽ có quan hệ việc hắn vay tiền?Chợt vị trí trung ương đấu giá hội tỏa ra hào quang sáng ngời.- Khách quý chủ trì đấu giá hội hôm nay chính là Cực Lạc Hoa Cung Hoa tiên tử, Tư Mã Chiêu Tuyết.Không khí cả phòng đấu giá trở nên lạnh giá, trên không trung có từng bông tuyết rơi xuống, một thiếu nữ mặc nhung sa lông vũ màu trắng đáp xuống, làn da còn trắng hơn cả tuyết, mang theo khí chất óng ánh như ngọc.Trên đầu có mái tóc dài màu bạc, từ đỉnh đầu rủ thẳng xuống chân, giống như thác nước màu bạc, bộ ngực sửa đẫy đà đầy đặn, đường cong lung linh...Bộ dáng của nàng chừng mười sáu tuổi, giống như tinh linh tuyết.- Tư Mã Chiêu Tuyết.- Hoa tiên tử, Tư Mã Chiêu Tuyết....Trong phòng đấu giá không bình tĩnh, rất nhiều người trong phòng đấu giá đứng lên, nhìn qua thiếu nữ kia kêu to, giống như điên dại.Đây là một loại thủ đoạn kinh doanh của Ngân Câu phường, lợi dụng mỹ nữ làm người chủ trì đấu giá, kích thích những người có tiền tiêu pha càng hoan phí hơn.-------Chương 706: Kim ti linh đồng (1)Tư Mã Chiêu Tuyết chính là tam hoa của thần đô, Cực Lạc Hoa Cung Hoa tiên tử, năm nay gần mười bảy tuổi, tài nghệ song tuyệt, chính là thập tứ mỹ nhân của Thần Tấn vương triều.- Ngươi quen nàng sao?Phong Phi Vân nhìn qua cô gái này một lát, đúng là sắc nước hương trời, đặc biệt là mái tóc dài màu bạc, dáng người thon dài mà nhỏ nhắn, quả thật là một mỹ nữ mềm mại.Tần Trữ Suất gật đầu, nói:- Chúng ta từng có một lần gặp gỡ khó quên, ta đã đáp ứng chuộc thân giúp nàng rồi.Phốc!Phong Phi Vân nhìn Tần Trữ Suất giống như nhìn quái vật, nói:- Ngươi có điên không, các ngươi mới gặp nhau một lần, ngươi muốn chuộc thân giúp nàng, ngươi cho rằng Cực Lạc Hoa Cung là nơi nào, muốn chuộc thân cho một nữ tử trong Cực Lạc Hoa Cung quả thật là cái giá điên đảo cả tiên môn, huống chi Tư Mã Chiêu Tuyết chính là Hoa tiên tử của Cực Lạc Hoa Cung nữa chứ, cho dù ngươi bán cả bản thân đi còn không đủ mua sợi tóc của nàng.Tần Trữ Suất cố chấp nói:- Ngươi biết cái gì, nàng ưa thích ta, chúng ta vừa gặp đã thương, chỉ cần ta mang đủ một ngàn linh thạch tới, ta có thể chuộc thân cho nàng.- Đây là do nàng nói thôi.Phong Phi Vân nói ra.Tần Trữ Suất gật đầu, đột nhiên thò tay cầm tay Tần Trữ Suất, nói:- Chúng ta xem như bằng hữu, ngươi nhất định phải giúp ta.- Ai bằng hữu với ngươi, chớ có chấp nối với ta!Phong Phi vân nhanh chóng bỏ tay của Tần Trữ Suất ra, bằng hữu này hắn không dám nhận, tổn thất hơn một ngàn linh thạch đấy.Một ngàn linh thạch đối với Phong Phi Vân mà nói, đây là con số trên trời.Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào thiế nữ trên đài kia, trong mắt mang theo vài phần lạnh giá, Tư Mã Chiêu Tuyết không hổ là Hoa tiên tử, đã có thể làm Tần Trữ Suất thông minh khôn khéo thế này si mê như vậy, thủ đoạn thật lợi hại.Phong Phi Vân không tin Tần Trữ Suất mang một ngàn linh thạch tới trước mặt Tư Mã Chiêu Tuyết, Tư Mã Chiêu Tuyết thật sự sẽ đi cùng hắn.Phong Phi Vân nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Tần Trữ Suất, vì vậy nói:- Đừng làm ra bộ dáng không sống không chết như vậy, ta đáp ứng giúp ngươi.- Ha ha, ta biết ngay phong đại thiếu chủ vô cùng trượng nghĩa, chỉ cần ngươi lấy đủ linh thạch tới, giúp ta chuộc thân Tuyết nhi, chúng ta kết thành thân đại gia.Tần Trữ Suất bộ dáng kia quả thật muốn nhào tới hôn lên mặt Phong Phi Vân một cái.Phong Phi Vân nói:- Ngươi chuộc thân cho Tư Mã Chiêu Tuyết, không sợ con cóp cái ở nhà của ngươi hay sao?Thần sắc Tần Trữ Suất si mê, nói:- Ta đã sớm thề non hẹn biển với Tuyết nhi, một khi chuộc thân cho nàng, chúng ta sẽ đi chân trời xa xăm, thẳng tới sông cạn đá mòn.Phong Phi Vân xoa huyệt thái dương, tuy trong lòng đã có thể khẳng định, Tần Trữ Suất bị Tư Mã Chiêu Tuyết lừa gạt, nhưng mà hiện tại hắn nói không được, Tần Trữ Suất bị thần dược mê đảo thần hồn rồi, bất luận kẻ nào nói cũng không nghe lọt.Nữ tử xinh đẹp như Tư Mã Chiêu Tuyết, đừng nói dọn dẹp một Tần Trữ Suất, cho dù là thái thượng trưởng lão tiên môn, chỉ cần nàng nguyện ý, tùy thời đùa nghịch một ít thủ đoạn, có thể làm cho đối phương đầu rơi máu chảy cũng chưa chắc đụng vào đầu ngón tay của nàng.Giờ phút này, đám tu sĩ điên cuồng trong phòng đấu giá có thể nhìn thấy Tư Mã Chiêu Tuyết, nhất định sẽ hạ không ít công phu.Đấu giá hội rốt cuộc bắt đầu,.Kiện bảo vật đầu tiên được mang lên là một cái gương hình chữ nhật.Tư Mã Chiêu Tuyết toàn thân mang theo tiên linh chi quang, mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, duỗi ngón tay hết sức trắng nhỏ, tao ngã cầm lấy cái gương này, dáng người mê người, tươi cười ôn nhu, nói:- Kiện báu vật đấu giá đầu tiên chính là cán Long Thạch Thụ dài hai mét, giá khởi điểm một linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một linh thạch.Long Thạch Thụ vài ngàn năm trước đã tuyệt chủng, mà đoạn thân cây này đào ra từ trong đáy bùn sông Tấn, càng trấn quý hơn, có lẽ đã là đoạn Long Thạch Thụ độc nhất vô nhị ở Thần Tấn vương triều.Tuy không thưa thớt như nhị phẩm linh đan, nhưng mà đoạn Long Thạch Thụ lớn như thế, đủ tạo ra một ngàn viên Long Tượng Đan, giá trị như thế tuyệt đối hơn xa một linh thạch.- Hai linh thạch!Tất Trữ Suất trực tiếp ra giá, tăng giá Long Thạch Thụ lên gấp đôi.Vốn có người muốn hộ giá, nhưng mà bị cái giá Tất Trữ Suất kêu lên làm thu tay lại, không dám ra bài ngay.- Số 323 ra giá hai linh thạch, có giá càng cao hơn hai linh thạch không?Đôi mắt mê người của Tư Mã Chiêu Tuyết ẩn tình, cực kỳ động lòng người, đảo qua người vài tên khách nhân, giống như đang tìm kiếm kẻ nhiều tiền hơn.- Ta ra ba viên linh thạch!Một lục phẩn luyện đan sư hét lên.Lục phẩm luyện đan sư này là luyện đan sư của Ưng Thiên Hầu phủ, Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia Vương Nhất Vương đang ở bên cạnh luyện đan sư này.Vốn thân cây Long Thạch Thụ này cũng chỉ có giá ba viên linh thạch mà thôi, hắn trực tiếp ra ba viên linh thạch, tin tưởng không ai ra giá nữa.- Ta ra bốn viên linh thạch!Tất Trữ Suất không do dự ném thêm một viên linh thạch, tăng lên rất lớn, đã đủ mua nửa tòa thành rồi.Cho dù là kẻ có tiền, tăng giá cũng cẩn thận từng chút, không được liều lĩnh, bằng không sẽ tổn thất thảm trọng.Phong Phi Vân tự nhiên giữ chặt hắn lại, hỏi:- Ngươi cũng không phải luyện đan sư, mua Long Thạch Thụ làm cái gì?- Trước mặt Tuyết nhi, ta không thể yếu thế.Tất Trữ Suất nói chắc chắn.Tên này trúng độc thật sâu a, Phong Phi Vân lau mồ hôi trán, nói:- Vậy ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như thế?- Không phải còn ngươi sao?Tất Trữ Suất lại giơ nhãn hiệu lên, hét:- Sáu viên linh thachk......Phong Phi Vân tắt tiếng.Lục phẩm luyện đan sư và Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia sắp phát điên rồi, một đoạn Long Thạch Thụ vốn có giá ba viên linh thạch, bọn họ hô năm viên linh thạch đa hạ quyết tâm thật lớn, không nghĩ tới số 323 lại đứng ra quấy rối.Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia cắn môi, lại hô lần nữa:- Bảy viên linh thạch.Đoạn Long Thạch Thụ này quá trọng yếu với Ưng Thiên Hầu phủ, nhất định phải mua tới tay.- Mười viên linh thạch!Bỗng nhiên Tầt Trữ Suất đứng lên, trực hiếp hô ra cái giá không có khả năng nhất.Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia và lục phẩm luyện đan sư suýt nữa thổ huyết, không hô giá nữa.Nghe cái giá này, Tư Mã Chiêu Tuyết đứng trên đài đấu giá hơi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là con nhà giàu mới nổi ở đâu.Ánh mắt dễ thương của nàng nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, chậm chậm đảo qua, trong nháy mắt nhìn Tất Trữ Suất cười cười, hiển nhiên đã quên nhân vật như Tất Trữ Suất, dù sao mỗi ngày nàng ứng phó nhiều thiên tài tuấn kiệt như vậy, sao có thể nhớ rõ một Tất Trữ Suất chứ?Nhưng mà Tất Trữ Suất đã gặp qua nụ cười mê người của nàng, mặt mũi như nở hoa.Phong Phi Vân hiện tại thật sự có cảm xúc muốn quay người rời đi.- Mỗi lần nam nhân bị nữ nhân lấy mất tâm hồn, quả thật không bằng kẻ đần...

Nhưng mà mình năm đó không phải thế sao?-------Chương 707: Kim ti linh đồng (2)Phong Phi Vân quyết định phải cố Tất Trữ Suất ra khỏi hố lửa.Mười viên linh thạch thành giao.Tư Mã Chiêu Tuyết cười càng mê người.Đấu giá càng cao, nàng rút được phần trăm càng cao, nàng tự nhiên vui vẻ hơn ai khác.- Mười viên linh thạch mua đoạn Long Thạch Thụ này quả lỗ lớn, không biết số 323 là kẻ đần nào.Có người thấp giọng nghị luận.- Khẳng định là bị nụ cười mê người của Tư Mã Chiêu Tuyết làm thần hồn điên đảo, mười viên linh thạch đổi nụ cười mỹ nhân, đúng là phá gia chi tử.- Đây là thủ đoạn của Ngân Câu Phường, bằng không kẻ đần nào mắc câu chứ....Phong Phi Vân lườm qua đám cười nhạo kia, trong lòng suy nghĩ, lại dám cười bằng hữu của ta, dù thế nào cũng khiến các ngươi khóc không thể khóc được.Không bao lâu sau, một thiếu nữ trẻ tuổi bưng một khay ngọc trắng tới, đi lên đài đấu giá, trong khai bạch ngọc có một khối kim loại màu vàng chừng một thước vuông.Đây là bảo vật thứ hai.Khối kim loại màu vàng này giống như đồng thau, nhưng mà bên trong có rất nhiều tơ vàng, trên tơ vàng có ánh sáng kim loại màu vàng lưu động nhàn nhạt, xem qua đã biết giá trị xa xỉ, là tài liệu luyện khí tốt nhất.Tư Mã Chiêu Tuyết cố ý hấp dẫn khẩu vị của mọi người, bắt đầu tuyên bố, nói:- Kiện bảo vật thứ hai chính là mtoj khối kim ti linh đồng nặng một trăm hai mươi cân, đây là một vị tầm bảo sư từ trong lãnh thổ quốc gia cổ, từ trong một hang động đào ra, trải qua giám bảo sư giám định, đây là khối kim loại hiếm trời sinh địa trường.- Một khối sắt thường chế tạo binh khí, chỉ cần gia nhập một ít kim ti linh đồng, có thể trực tiếp tăng lên cấp bậc bảo khí, dùng kim ti linh đồng luyện chế linh khí, có thể gia tăng xác xuất linh khí lột xác thành công.- Khối kim ti linh đồng này đập giá ba khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một khối linh thạch.Tư Mã Chiêu Tuyết thả tay lên mâm ngọc, ôn nhu đứng trên đài đấu giá, dáng người như vẽ, cười nói:- Đấu giá bắt đầu.- Ta ra sáu khối linh thạch.Nàng vừa dứt lời, Tất Trữ Suất đã giơ bài đấu giá lên, lại tăng giá lên gấp đôi.Đám khách nhân nhất tinh, nhị tinh trong phòng đấu giá lập tức muốn thổ huyết, năng lực tiêu phí của bọn họ vốn thấp, chỉ có thể mua được những bảo vật giá cả thấp này, lại gặp được số 323 hiếm thấy, bất luận bảo vật gì mang ra đấu giá đều tăng lên gấp đôi, đây có cho bọn họ sống không?Nếu không phải số 323 vừa mới mua một đoạn Long Thạch Thụ, bọn họ thật sự cho rằng đây là kẻ Ngân Câu Phường đưa tới gài giá.Cạnh tranh bắt đầu, kim ti linh đồng giá cả còn trên cả Long Thạch Thụ, hơn nữa có thể chế tạo nhiều bảo khí, đối với thế lực tu tiên cỡ lớn mà nói, đây là vô cùng trọng yếu, là tăng thực lực cho tu sĩ trẻ tuổi lên, tự nhiên phải nắm tới tay.Sáu viên linh thạc cũng không hù sợ những chưởng giáo tiên môn và gia chủ gia tộc được, rất nhiều người ra giá.Hai mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào kim ti linh đồng, trong đầu sinh ra chấn động vi diệu, loại chấn động này chỉ xuất hiện khi gặp bảo vật tuyệt thế.- Chẳng lẽ trong kim ti linh đồng này có bí mật?Tuy linh giác Phong Phi Vân không tính là đỉnh cấp, nhưng mà linh hồn phượng hoàng trong người so với người bình thường còn mạnh hơn nhiều, cho dù là đại tầm bảo sư cũng chưa chắc có năng lực cảm ứng như thế, cho nên người bình thường không phát hiện ra bảo vật.Giống như Hóa Đạo Thạch bị nữ ma cướp đi vậy.Ngay cả Tả Thiên Thủ là cửu phẩm tầm bảo sư cũng không phát hiện Hóa Đạo Thạch, cho nên bị hắn mang ra.Phong Phi Vân mở phượng hoàng thiên nhãn, nhìn chằm chằm vào kim ti linh đồng, muốn nhìn thấu nó, muốn xem bên trong là bảo vật ra sao.Nhưng mà cho dù là phượng hoàng thiên nhãn cũng chỉ nhìn thấy mặt ngoài kim ti linh đồng, không cách nào nhìn rõ thứ bên trong.- Khối kim loại này đào được trong động mỏ vút đi, thuộc về linh vật trời sinh địa trường, nhưng nếu chỉ là một khối kim ti linh đồng, không có khả năng làm linh hồn phượng hoàng rung động, nhất định là có mánh khóe.Phong Phi Vân sử dụng tiểu diễn thuật suy tính.Tiểu diễn thuật chính là một trong bát thuật Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chính là vô thượng thuật pháp tìm kiếm bảo vật, cũng cảm ứng được khí tức bảo vật tuyệt đỉnh trong kim ti linh đồng.Hiện tại giá kim ti linh đồng đã đẩy lên mười lăm linh thạch.Đây là cái giá tương đối cao, chỉ còn có ba người ra giá, số 218, là một lão giả tu vị nửa bước cự phách.Số 479, một bá chủ trẻ tuổi, là thiếu chủ gia tộc cỡ lớn.Số 323, chính là chỗ ngồi Phong Phi Vân và Tần Trữ Suất.Ba người này đều là kẻ có tiền ngồi ở ghế khách quý.Tên bá chủ trẻ tuổi lúc này nhíu mày, lại ra giá.- Mười sáu linh thạch!Tuy kim ti linh đồng trân quý, nhưng mà giá trị chừng mười bốn linh thạch mà thôi, dù hắn ngồi ở ghế khách khí, sau lưng đại biểu cho thế lực lớn, nhưng mà ra giá cũng phải cẩn thận.Nửa bước cự phách là thái thượng trưởng lão một tiên giáo, cũng muốn chiếm kim ti linh đồng tới tay, không tiếc bỏ ra số tiền lớn, nói:- Hai mươi linh thạch, khối kim ti linh đồng là của ta.Hai mươi viên linh thạch đã vượt qua cái giá kim ti linh đồng rất nhiều, nếu ai ra giá cao hơn, nhất định là thằng ngu.Trên mặt Phong Phi Vân vui vẻ, nói bên tai Tất Trữ Suất.- Lần này tùy ngươi hô giá cao.Tất Trữ Suất nghe xong đại hỉ, rốt cuộc đại xuất danh tiếng trước mặt nữ thần, giơ cao thẻ bài, hét lớn.- Một trăm linh thạch.Giá tiền này rất nhiều người sợ hãi té ghế.

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, có thể có được một linh thạch sẽ xem chúng như bảo bối, trân tàng bảo vệ nó.Một trăm viên linh thạch là con số rất lớn.Vị nửa bước cự phách này trực tiếp gấp tới mức nhảy dựng lên, vốn cho rằng hạ quyết tâm hung ác ra giá hai mươi linh thạch là có thể cầm kim ti linh đồng, nhưng mà có người còn tiêu tiền như nước hơn cả hắn, ra giá một trăm linh thạch.Trừ phi là ngu ngốc mới vì một khối kim ti linh đồng mà tranh giành tiếp.- Một trăm linh thạch mua một khối kim ti linh đồng, đúng là có tiền không chỗ đốt, nếu như là ta, không bằng mua vài linh thảo ngàn năm, nói không chừng còn có thể giúp bản thân tăng cảnh giới.Nửa bước cự phách này cười lạnh một tiengs, sau đó ngồi xuống.Chung quanh cũng vang lên tiếng cười nhạo, cảm thấy người mua số 323 là đồ ngu.- Nhìn thấy người não tàn, nhưng mà chưa thấy ai não tàn như thế.- Tư Đồ Chiêu Tuyết hình như rất ủng hộ thiếu niên ra tay xa xỉ này, tháng sau "Hoa đế phong quan tái", nói không chừng nàng có thể đoạt top 3 đấy.- Sau khi Dạ Tiêu Tương mất tích, cả thần đô danh khí lớn nhất chính là tam đại hoa cung Hoa tiên tử, Tư Đồ Chiêu Tuyết mê đảo rất nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt, nói không chừng có thể phong quan đấy....Mấy tu sĩ trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ với nhau, không ngừng nói về hoa đế phong quan tái vào tháng sau, đây không chỉ là nơi giai nhân tài nữ cao cấp của Thần Tấn vương triều khoe sắc, càng có trẻ tuổi tuấn tài ở sau lưng giai nhân tâm cơ đấu giác với nhau.-------Chương 708: Cự bảo- Có thể một lần duy nhất ném ra một trăm linh thạch, người ra tay quá xa xỉ, rất có thể là vương giả trẻ tuổi.Rất nhiều người đều nhìn qua ghế khách quý 323, nhưng mà không ai quen Tất Trữ Suất.Đương nhiên toàn trường kinh ngạc không ai vượt qua Tư Đồ Chiêu Tuyết, lúc này mới bắt đầu đấu giá, không ngờ có người hai lần dùng giá siêu cao mua sắm bảo vật có giá không tương xứng, chuyện này nói rõ người nọ mua vì mặt mũi của nàng.- Nếu là thiếu chủ một thế lực tu tiên siêu cấp ủng hộ, tháng sau hoa đế phong quan tài tháng sau sẽ có trợ lực thật lớn.Tư Đồ Chiêu Tuyết mừng thầm trong lòng.Tu Đồ Chiêu Tuyết vẫn không có nhận ra Tất Trữ Suất, chỉ ở xa xa hiểu ý cười với hắn, nụ cười này càng có hiệu quả hơn nói cái gì khác, thiếu chút nữa làm Tất Trữ Suất ngã xuống đất ngất đi.- Một trăm linh thạch lần một!- Một trăm linh thạch lần hai!- Một trăm linh thạch lần ba, ba lượt, thành giao, đều là ra giá trước, sau đó tới hậu trường nhận bảo vật, trả linh thạch.Ngay lúc kim ti linh đồng được đưa đi vào hậu trường, vào lúc này Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nói:- Chậm đã, chẳng lẽ mọi người không muốn biết vì sao ta phải dùng cái giá trên trời chụp cho được khối kim ti linh đồng này sao, các ngươi thật cho rằng bằng hữu của ta là kẻ ngu, dùng cái giá gấp mấy lần mua một bảo vật có giá thấp à?Phong Phi Vân vừa mở miệng, ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm qua, hội tụ vào người của hắn.Vị nửa bước cự phách ra giá hao mươi viên linh thạch cười lạnh, nó:- Đám trẻ tuổi các ngươi cũng quá xúc động, vì nụ cười mỹ nhân lại mang linh thạch ra ném, đúng là hành vi ngây thơ.- Ngây thơ!Phong Phi Vân cười đứng lên, sau đó nhìn Tư Đồ Chiêu Tuyết, nói:- Xin hổi Tư Đồ co nương, tại hạ có thể lên bàn đấu giá bày diện mục kỳ bảo tuyệt thế cho mọi người quan sát hay không?Dù sao khối kim ti linh đồng này mua trên danh nghĩa của hắn, cũng không sợ Ngân Câu Phường đổi ý.Nói xong Phong Phi Vân đã có ý định lừa người, tự nhiên phải giả "Trang bức".Nếu là khách nhân nhất tinh và nhị tinh bình thường, tự nhiên không có tư cách lên bàn đấu giá, nhưng mà Phong Phi Vân chính là khách quý tam tinh, cho dù là Ngân Câu Phương cũng phải cung kính hầu hạ.- Khối kim ti linh đồng này đã là bảo vật của công tử, công tử tùy tiện xử trí thế nào cũng được.Giọng Tư Đồ Chiêu Tuyết như tiên minh, hé miệng đàn hương ra cười nói.Phong Phi Vân cười cười, sau đó đi lên đài đấu giá.Tất Trữ Suất không chịu buông tha cơ hội tiếp cận nữ thần, cũng leo lên bàn đấu giá, đi theo sau lưng Phong Phi Vân, nhưng mà ánh mắt ngưng tụ trên người Tư Đồ Chiêu Tuyết, trên mặt cười si ngốc.Mặc dù trong lòng Tư Đồ Chiêu Tuyết hiểu rõ, nhưng nhìn nụ cười của hắn thật chán ghét, nhưng mà trên mặt vẫn tươi cười thản nhiên.Thời điểm này ánh mắt tất cả mọi người tụ tập lên đài đấu giá, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.- Chẳng lẽ khối kim ti linh đồng kia thật sự là kỳ bảo hiếm thấy, tất cả mọi người đều nhìn lằm.Ngay cả những siêu cấp đại lão ở ghế "Chí tôn" cũng phải dùng thần thức dò xét.Một thiếu nữ trẻ tuổi mang khay chứa kim ti linh đồng đưa lên, đưa tới trước mặt Phong Phi Vân, đôi mắt đen bóng nhìn qua kim ti linh đồng, chẳng lẽ đây thật sự là bảo vật tuyệt thế?Phong Phi Vân đi tới gần kim ti linh đồng, càng cảm nhận được hào khí trong đây.- Mọi người nhìn rõ ràng, khối kim ti linh đồng này mặt ngoài là kim ti linh đồng, nhưng mà bên trong...

Hắc hắc...Phong Phi Vân tiếp thanh đao nhỏ sắc bén trong tay thiếu nữ trẻ tuổi, cẩn thận cắt kim ti linh đồng.Ánh mắt tất cả mọi người thời khắc này đều nhìn qua cảnh này, trong lòng lo lắng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.Xôn xao!Phong Phi Vân cắt kim ti linh đồng thành hai nửa, nhưng mà bên trong vẫn như cũ là kim ti linh đồng, cũng không có thứ gì chạy ra cả.Cả phòng đấu giá lúc này cười to lên, thì ra đây là một trò khôi hài.- Ta còn tưởng rằng thật sự nhìn thấy bảo vật hiếm thấy gì chứ.Tên nửa bước cự phách cười càng vui vẻ, có cảm giác hả hê.Tư Đồ Chiêu Tuyết nói:- Vị công tử này, bảo vật phòng đấu giá đều trairqua nghiệm bảo sư cẩn thận kiểm tra qua, sẽ không xuất hiện sai lầm.- Ha ha, tiểu tử, tự nhận xui xẻo đi.Có người ở dưới khiêu khích.Phong Phi Vân mặt không đổi sắc, ánh mắt mang theo hỏa diễm, nhìn chằm chằm vào hai khối kim ti linh đồng, sau đó cầm đao chậm rãi cắt ra một khối.Xôn xao!Khối kim ti linh đồng bên trái bị cắt ra, một phân thành hai, nhưng mà bên trong vẫn là kim ti linh đồng.Lúc này ngay cả Tất Trữ Suất cũng không thể bảo trì trấn định, đi tới bên cạnh Phong Phi Vân, nói:- Lần này thật nhìn lầm a!Phong Phi Vân vẫn lạnh nhạt như trước, mỉm cười nói:- Sẽ không nhìn lầm, xem thật kỹ đi, chúng ta sắp phát tài.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào khối linh đồng còn lại, lần này cẩn thận hơn trước, bởi vì hắn khẳng định thứ mình suy đoán đang nằm trong khối kim ti linh đồng này.đao trong tay Phong Phi Vân cắt vào sâu trong kim ti linh đồng một tấc, lưỡi đao tỏa ra kim quang nhàn nhạt, mang theo linh khí nồng đậm tới mức tận cùng, tràn ngập cả phòng đấu giá.Phong Phi Vân vội vàng dừng đao, không tiếp tục cắt xuống.- Linh khí thật nồng đậm...

Chẳng lẽ...Tất cả mọi người nhìn thấy chỗ vết đao cắt tỏa ra hào quang màu vàng rực rỡ, làm người ta đau mắt.Chỉ cắt ra một vết rách đã tỏa ra linh khí chấn động khổng lồ như thế, có thể khẳng định chắc chắn trong kim ti linh đồng đúng là ẩn chứa bảo vật khó lường.Những đại lão từ linh khí tỏa ra đều cảm thấy linh khí của mình đang run động, hiển nhiên bị bảo vật trong kim ti linh đồng kích thích.Mọi người ở đây đưa mắt nhìn qua, đột nhiên Phong Phi Vân thu đao, nói:- Không cắt!- Cái gì?

Không cắt, tại sao không cắt?Có người kêu lên.Phong Phi Vân làm bộ nhíu mày, nói:- Loại bảo vật hiếm thấy này một khi bộc lộ ra, ta sợ sẽ có người ra tay đoạt.- Sẽ không, không ai dám sinh sự ở Ngân Câu Phường.- Cắt đi, cắt đi, xem là bảo vật thần kỳ dị, không ai làm ra chuyện giết người đoạt bảo đâu.Ánh mắt dễ thương của Tư Đồ Chiêu Tuyết đầy gợn sóng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nũng nịu nói:- Vị công tử này, nếu bảo vật đã bị cắt ra một tia, vậy cũng nên để cho mọi người đại khai nhãn giới, để chúng ta xem rốt cuộc là bảo vật giá trị thế nào.Phong Phi Vân lại cố làm ra vẻ, suy nghĩ một chút mới nói:- Nếu Tư Đồ cô nương muốn xem, tại hạ không cắt chính là sĩ diện cãi láo!Phong Phi Vân lại ra tay, lần này cực kỳ nhanh nhen, một đao cắt xuống, cũng cắt hơn hai trăm lần, trực tiếp gọt từng miếng kim ti linh đồng ra, rốt cuộc chỉ còn lại một đám quang mang màu vàng.Oanh!Hào quang này có thể so với mặt trời, cả phòng đấu giá đều biến thành màu vàng.Trong kim sắc quang mang này còn có linh khí màu ngà sữa lưu động, tỏa ra từng đạo kim quang như gợn sóng.-------Chương 709: Linh quả (1)Nếu như là tu sĩ cường đại, cí thể ngưng tụ thị lực nhìn vào trung tâm kim quang kia, đó la một khối linh thạch nhỏ như trứng bồ câu, toàn thân màu ngà sữa, linh khí màu vàng tỏa ra chung quan.- Đây đúng là...

Kim ti linh thạch!Trong ghế chí tôn có âm thanh như lôi đình truyền ra, là một siêu cấp đại lão kìm lòng không được kinh hô.Nghe được cái tên kim ti linh thạch, tu sĩ ở đây hít sâu một hơi.Linh thạch chia làm mười tám phẩm cấp, linh thạch bình thường chỉ dùng để giao dịch, nó chỉ là linh thạch thấp nhất thứ mười tám, chân diệu linh thạch.Nhưng mà kim ti linh thạch xếp thứ mười ba, giá trị gấp mười vạn lần chân diệu linh thạch.Cũng nói đúng hơn, một khối kim ti linh thạch có giá trị gấp mười vạn lần chân diệu linh thạch.Phong Phi Vân cắt kim ti linh thạch như trứng bồ câu vào, nó không tính là một khối hoàn hảo, chỉ có thể xem như nửa khối kim ti linh thạch, nhưng mà giá trị của nó vẫn gấp mấy vạn lần chân diệu linh thạch.Kim ti linh thạch xếp thứ mười ba trong các linh thạch, trừ bản thân nó có thể chèo chống linh khí tu luyện của một tiên môn ra, còn trọng yếu hơn, trong linh thạch còn có kim ti.Kim ti linh thạch đã có linh tính cực kỳ cao, bên trong thai nghén kim ti linh tính đã có thể tế luyện ra một kiện linh khí.Nói đơn giản, Phong Phi Vân cắt ra nửa khối kim ti linh thạch này, bên trong có bảy tám mươi sợi kim ti, những kim ti này có thể giúp một tiên môn trong thời gian cực ngắn rèn luyện ra bảy tám chục kiện linh khí.Đây mới là điểm kinh khủng nhất.Tài liệu chế tạo linh khí quá khó tìm nhưng mà với siêu cấp đại hình tiên môn mà nói, kiếm được cũng không khó.Cho dù là tài liệu chế tạo linh khí khó tìm, nhưng mà luyện khí sư chỉ cần tế luyện đi tế luyện lại cũng đạt tới mức "Chuẩn linh khí".Uy lực chuẩn linh khí cũng cường đại hơn bảo khí một ít, nhưng mà khác biệt uy lực với linh khí chính thức tới ngàn lần, căn bản không có biện pháp so sánh với linh khí chính thức.Linh khí có thứ căn bản nhất là gì?Chính là "Linh tính".Một kiện chuẩn linh khí muốn thai nghén ra linh tính, ít nhất cần thời gian mấy trăm năm, hơn nữa xác xuất sinh ra linh tính chưa tới một phần mười.Đây là nguyên nhân vì sao Thần Tấn vương triều đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phí, linh khí vẫn chỉ là số lượng ít tới đáng thương.Thử nghĩ một chút, Phong gia đã từng là bá chủ một phương ở Nam Thái phủ, nhưng mà lúc ấy cũng chỉ có ba kiện linh khí, vẫn là chiến bảo được gia tộc truyền thừa ngàn năm.Hôm nay Phong Phi Vân tốn một trăm khối linh thạch, mua được nửa khối kim ti linh thạch, có thể giúp một thế lực lớn siêu cấp trong thời gian ngắn đạt được bảy tám chục kiện linh khí, đây chính là quá nghịch thiên, chiến lực sẽ tăng lên mức khủng bố.Làm cho bảy tám mươi tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh đồng thề tế xuất linh khí, chỉ sợ trong nửa giờ đã có thể san bằng một tòa Thiên Hầu phủ thành bình địa.Chấn động toàn trường.Cho dù là các siêu cấp đại lão trong tu tiên giới cũng không thể bình tĩnh.Mà nửa bước cự phạch đã từng muốn dùng hai mươi khôi linh thạch mua kim ti linh đồng, hiện tại hối hận xanh ruột, vỗ trán một cái, hét lớn:- Vì sao lúc ấy ta không cắn răng ra cái giá trên trời cơ chứ, cho dù tán gia bại sản cũng phải mua được khối kim ti linh đồng này cơ chứ?- Nếu ta mang tầm bảo sư trong gia tộc tới thì tốt rồi, vừa rồi ta chắc chắn sẽ không bỏ qua thiên bảo tuyệt thế này đâu, nếu mua được kim ti linh thạch, ta nhất định sẽ là đệ nhất công thần của gia tộc.Một bá chru trẻ tuổi hiện tại không ngừng đấm vào lồng ngực, nước mắt chảy dài.Trong phòng đấu giá vang lên âm thanh hối hận, rất nhiều người muốn đập đầu vào tường.Đám tu sĩ lúc trước cười nhạo Tất Trữ Suất là ngu ngốc, giờ phút này khóc không thành tiếng, hối hận vì sao mình không ngu ngốc như vậy một lần.Tư Mã Chiêu Tuyết hiện tại tâm hồn thiếu nữ khó bình tĩnh được, trong ánh mát dễ thương đầy gợn sóng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bây giờ lấy hộp ngọc hàn băng ra, thả kim ti linh đồng vào trong đó, thả vào trong khay.Tuy khối kim ti linh đồng này hắn đã đấu giá được, nhưng nhất định phải chờ đấu giá hội chấm dứt mới có thể nhận lấy,.- Chậm đã, vừa rồi đấu giá là kim ti linh đồng, cũng không phải kim ti linh thạch, cho nên đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành.Người trẻ tuổi này mang theo bốn lão nhân, bản thân tu vị cũng đạt tới Thiên Mệnh nhị trọng, chính là thiếu chủ một gia tộc truyền thừa cổ xưa.Phong Phi Vân cũng không có đi xuống đài đấu giá, nghe được giọng nói này thì cười lên.- Ngươi có ý gì?Tên thiếu chủ gia tộc này ngửa đầu lên, cao ngạo nói:- Ý của ta chính là ngươi bỏ ra một trăm linh thạch dấu giá là một khối kim ti linh đồng, cũng không phải kim ti linh thạch bên trong, kim ti linh đồng quy ngươi, nhưng mà nửa khối kim ti linh thạch nhất định phải đấu giá lần nữa.- Ha ha, ngươi đây không giảng đạo lý sao?Phong Phi Vân cười nói.- Ta đây rất giảng đạo lý, trong ngọc giản đấu giá có ghi rõ, vật phẩm đấu giá là kim ti linh đồng, không phải kim ti linh thạch, đây chính là đạo lý.Thiếu chỉ gia tộc này cười lạnh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này ngươi quá ngu.Tất Trữ Suất trực tiếp chửi ầm lên, nói:- Đại gia mày, bọn ông mày đấu giá mua chính là nguyên khối kim ti linh đồng, đồ vật bên trong đương nhiên là của chúng ta.Phong Phi Vân kéo Tất Trữ Suất muốn xông lên lại, nhìn tên thiếu chủ gia tộc cười nói:- Vị bằng hữu này, ngươi đã giảng đạo lý như thế, vậy thì mời ngươi lên đấu giá đài hảo hảo lý luận một phen.Tên thiếu chủ gia tộc này mang theo vài phần mỉa mai, không sợ Phong Phi Vân và Tất Trữ Suất nháo sự trong Ngân Câu Phường, vì vậy đi lên đấu giá đài.Hắn cười nói:- Ngươi định lý luận như thế nào?Phong Phi Vân đi tới trước mặt hắn, không nói câu nào, trực tiếp đánh ra một cái tát, đánh tên thiếu chủ này bay lên không trung, xoay tròn ba vòng mới té cái rầm xuống đất.Hàm răng của tên thiếu chủ gia tộc này rơi xuống đất, mặt sưng lên như đầu heo, quát:- Ngươi...

Ngươi dám đánh ta...Toàn trường xôn xao, có người dám ở trong Ngân Câu Phương công khai đánh người, còn đánh thiếu chủ một gia tộc cổ xưa.Bốn lão giả xông lên đấu giá đài trước tiên, nâng đỡ thiếu chủ của mình lại, lúc này dùng khí thế kinh người áp Phong Phi Vân.Phong Phi Vân chắp tay sau lưng, không sợ hãi chút nào, cười nói:- Ta không phải người nói đạo lý, ta cũng không cần phải nói đạo lý!Tiếp theo ánh mắt lẫm liệt, lạnh nhạt nói:- Thật cho rằng bổn thiếu gia là quả hồng mềm, người nào cũng có thể bóp một cái sao?-Lớn mật, dám đánh thiếu chủ Trần gia, ngươi có biết Trần gia chính là một trong mười đại gia tộc trong Thương Khung Phủ hay không?Một lão giả gầy như que củi quát lớn.Trần gia thật sự là một trong những gia tộc tu tiên lớn trong Thương Khung phủ, chủ nhân chính là Nạp Lan môn phiệt, cái gọi là mười gia tộc tu tiên cũng chỉ phụ thuộc vào Nạp Lan môn phiệt mà thôi.-------Chương 710: Linh quả (2)Lão giả khác hai mắt phát lạnh, nói:- Dám ở phòng đấu giá Ngân Câu Phường sinh sự, tiểu tử, ngươi không đặt Ngân Câu phiệt vào mắt sao?Việc này đã kinh động cao tầng Ngân Câu Phường, ngay cả chủ sự phong đấu giá cũng chạy tới.- Yên lặng, các ngươi xem phòng đấu giá Ngân Câu Phường thàn noiwnaof?Đông Phương chủ sự nâng cái bụng to đi lên đấu giá đài.Phong Phi Vân nhận ra trung niên mập mạp này, chính là Đông Phương Tiếu "Nấu rượu luận thiên hạ" với hắn ở Nam Thái Phủ Thiên Hoa cổ thành, kiến thức uyên ác, khôn khéo dị thường.Sớm biết hắn có địa vị không thấp trong Ngân câu phiệt, khong nghĩ tới hắn còn là chủ sự phòng đấu giá Ngân Câu tổng phường, là phòng đấu giá lớn nhất thiên hạ.- Mập mạp chết bầm này không ngờ có địa vị cao như thế.Tất Trữ Suất thấp giọng lẩm bẩm nói một câu.Cả phòng đấu giá yên tĩnh lại, một trưởng lão Trần gia cung kính cúi đầu với Đông Phương Tiếu, nói:- Đông Phương chủ sự đại nhân, việc này...- Không cần nói nữa, ta biết rồi1Đông Phương Tiếu khoác tay bảo hắn dừng, sau đó nói thêm:- Việc này là các ngươi sai trước, thật sự là cố tình gây sự, kim ti linh đầu phòng đấu giá đã bán cho thiếu chủ Phong gia, như vậy cho dù trong kim ti linh đồng có bảo vật gì, đó cũng là đồ vật của Phong gia thiếu chủ.Kim ti linh đồng cũng không phải của Ngân Câu Phường, sử lý như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Ngân Câu Phường cả.Thiếu chủ Trần gia ăn linh đan vào, trải qua điều tức, cái mặt bị đánh sưng đã khôi phục lại, đầy giận dữ nói:- Đông Phương chủ sự, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn động thủ đánh người trước sao?

Đây là quấy rối trật tự phòng đấu giá, nên bị trừng phạt.Đông Phương Tiếu nói:- Hắn không có giết ngươi đã là khắc chế lắm rồi, ngươi có biết hắn là ai không?Thiếu chủ Trần gia nói:- Hắn là ai?- Yêu ma chi tử Phong Phi Vân!Đông Phương Tiếu cười nhạt nói ra.Vốn trên mặt thiếu chủ Trần gia còn đầy khinh thường, nhưng mà sau khi nghe xong lại cả kinh, nói:- Cái gì, hắn...

Hắn chính là Phong Phi Vân?Bốn trưởng lão Trần gia nghe xong cũng biến sắc.Đám khách nhân trong phòng đấu giá giật mình, khó trách chủ sự phòng dấu giá lại đứng bên thiếu niên này, thì ra là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, không chỉ là thiếu chủ Phong gia Nam Thái Phủ, còn là người thừa kế thần vương, ai dám đắc tội chứ?Thiếu chủ Trần gia và yêu ma chi tử, Ngân Câu Phường tự nhiên lựa chọn thứ hai rồi.Trong phòng đấu giá có mấy đại lão vốn có suy nghĩ không tinh khiết, nhưng mà sau khi biết rõ thân phận Phong Phi Vân, đều bỏ qua suy nghĩ cướp đọa, dù sao thần đô có thần vương tọa trấn, tu sĩ thế hệ trước không ai dám động tới Phong Phi Vân.Trong thế hệ trẻ có thể tranh phong với Phong Phi Vân cũng không có mấy người.Tuy thiếu chủ Trần gia không cam lòng, nhưng mà vẫn xám xịt rời khỏi phòng đấu giá.Trần gia bọn họ trong bảng các thế lực lớn cũng không tính là thượng dẳng, mà Phong gia xếp hạng thứ mười chín, nào dám liều mạng với Phong gia.Trận khôi hài này đã chấm dứt, đấu giá hội tiếp tục tiến hành, kiện bảo vật thứ ba được đưa lên.Đây là tiểu linh quả nhỏ như nắm đấm, toàn thân màu đỏ thắm, óng ánh sáng long lanh như phỉ thúy.Tư Mã Chiếu Tuyết lấy ngọc tạp ra, lại thì thầm:- Bảo vật thứ ba, chính là linh quả không biết tên, trải qua bảo sư chuyên nghiệp của Ngân Câu Phường kiểm tra, phát hiện nước trái cây này có dược lực tương đương linh thảo ngàn năm, bởi vậy có thể chứng minh giá trị của linh quả này giống với linh thảo ngàn năm.Nhưng mà linh quả này là linh vật độc nhất vô nhị, cho nên giá cả linh quả này định vị hai mươi linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một linh thạch, hiện tại bắt đầu đấu giá.Giá trị linh thảo ngàn năm cũng chỉ mười viên linh thạch, phần lớn linh thảo ngàn năm có thể dùng luyện chế linh đan, sở dĩ có rất nhiều người mua sắm chính là vì dược lực linh quả có thể so sánh với linh thảo ngàn năm, nhưng không ai biết dược tính của nó là gì.Cũng nói đúng hơn, đây là gân gà, rất nhiều người không muốn phí nhiều linh thạch mua thứ mà mình không biết, trong lúc nhất thời không ai động bài.- Bốn mươi linh thạch!Tất Trữ Suất lại quá lớn.Là ghế 323.Cả phòng đấu giá đều đã quen rồi, bất cứ bảo vật gì mang ra đấu giá, tên này cũng sẽ nâng giá lên gấp đôi.- Yêu ma chi tử quả nhiên có tiền không chỗ tiêu, để cho bằng hữu của hắn tùy ý tiêu xài.Có người thấp giọng nói ra.- Người ta mới kiếm lời một số lớn, đây chính là cự bảo mấy vạn linh thạch, cho bằng hữu xài một chút cũng không có gì lớn.Người bên cạnh cười nói.- Nghiệm bảo sư của Ngân Câu Phường đều là nghiệm bảo sư cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều, kim ti linh đồng chỉ là một lần ngoài ý muốn, không có khả năng sai lầm lần thứ hai.Không có ai ra giá, linh quả này bị Phong Phi Vân dùng bốn mươi linh thạch mua được.Thiếu chủ Trần gia chủ động đứng lên, cười lạnh nói:- Phong Phi Vân, ngươi tốn hao cái giá cao gấp bốn lần mua linh quả chỉ sánh ngang một cây linh thảo ngàn năm, chẳng lẽ ngươi nắm được huyền cơ của linh quả, thậm chí còn biết nhiều hơn cả nghiệm bảo sư Ngân Câu Phường sao?Tất cả mọi người biết rõ thiếu chủ Trần gia đang canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi, cho nên cố ý nói móc Phong Phi Vân, đang nhìn Phong Phi Vân ứng phó thế nào.Phong Phi Vân ngồi ở chỗ đó, trầm mặc nửa ngày, lúc này đứng lên nói:- Phong Phi Vân ta cũng không phải kẻ tùy ý cho bằng hữu xài tiền loạn, dùng giá cao mua linh quả này, bởi vì nó đáng giá tiền như thế.Mọi người thấy Phong Phi Vân trấn định tới khó tin, cả đám đang yên lặng nhìn hắn, đang sợ mình lại nhìn lầm.Phong Phi Vân trực tiếp đi lên đấu giá đài, cầm linh quả vào trong tay, nhìn tất cả mọi người bên dưới, nói:- Đây là Bạn Sinh Chu Quả, mà Chu Quả có giá tới mười vạn linh thạch, nhưng mà Bạn Sinh Chu Quả lại cung cấp chất dinh dưỡng thai ngén phôi thai mà thôi, mọi người nhìn tốt.Bàn tay Phong Phi Vân bốc cháy, Bạn Sinh Chu Quả nằm trong ngọn lửa chậm rãi biến thành trong suốt, chỉ cần tu tiên giả có chút thị lực hơn người đều nhìn thấy trong linh quả này có "Tiểu tằm" màu vàng nhúc nhích."

Tiểu tằm" này giống như thai nhi đang ngủ say, hô hấp đều đều, chậm rãi hấp thu linh khí trong linh quả.- Ông trời ơi, đó là trứng kim tằm.Một lão giả tiên phong đạo cốt trực tiếp lao ra khỏi ghế chí tôn.Trên người lão giả này có tiên linh chi khí tinh thuần vờn quanh, trong tay cầm phất trằng màu trắng bạc, đôi mắt già nua mang theo thần hoa chói mắt.Lão giả này ngồi trong ghế chí tôn số 1, bởi vậy có thể thấy hắn là người có đủ năng lực tiêu phí siêu phàm, thân phận địa vị không thể đo lường.Ngay cả đại nhân vật như thế còn thất thố như vậy, bởi vậy có thể thấy rõ kim tằm trong linh quả này có lai lịch cỡ nào!- Trứng kim tằm là thứ gì?Ngay cả Phong Phi Vân cũng kinh ngạc, hắn vừa rồi chỉ cảm thấy trong linh quả sinh ra tính mạng chấn động cực kỳ yếu ớt, nhưng mà không biết bên trong là kim tằm.-------Chương 711: Thiên hà cực xửSinh vật trong thiên hạ có hơn trăm triệu loại, cho dù Phong Phi Vân kiến thức rộng rãi, nhưng mà chưa chắc biết được một phần mười.Thân thể lão đạo này chấn động, cũng xuất hiện trên đài đấu giá, nhìn chằm chằm vào linh quả trong tay Phong Phi Vân, hai mắt kích động, nói:- Đây là thánh vật huyền môn, Đạo Kính Hội Nguyên có ghi lại, trứng kim tầm sinh ra trong thiên đạo, ăn thiên đạo quy tắc mà phát triển, nếu có thể nuôi trứng kim tằm trong tử phủ nội cung, có thể thay thế bổn mạng linh khí, trợ tu sĩ lĩnh ngộ thiên đạo.- Trong truyền thuyết, có một vị kỳ nhân phật đạo song tu, tên là Phật Tàm Tử, trong tử phủ nội cung của hắn có gieo kim tằm, cho nên mới đột phá cảnh giới Chân Nhân, sau đó đạt tới cảnh giới cao hơn, bước vào tiên đạo.Lão đạo hai tay phát run, nói:- Bần đạo nguyện ý dùng ba vạn linh thạch đổi lấy kim tằm này.Phong Phi Vân sững sờ, một con kim tằm giá ba vạn linh thạch, quả thật là cao hơn dự đoán của hắn gấp mấy chục lần.Lão đạo thấy Phong Phi Vân chần chờ, liền nói:- Bần đạo cũng biết ba vạn linh thạch rất khó mua kim tằm, nhưng mà hiện tại trong người không có nhiều linh thạch như thế, ta còn có một gốc linh thảo bốn ngàn năm, Tích Linh Hoa Hồng, giá trị cũng không dưới ngàn linh thạch, nếu như tiểu hữu đồng ý chuyển nhượng cho bần đạo,như vậy tính bần đạo thiếu tiểu hữu một nhân tình.- Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?Phong Phi Vân nói.- Bần đạo Trữ Tiên Phong.Lão đạo vuốt râu nói.Cái tên này càng kinh người, cả phòng đấu giá chấn động.Trữ Tiên Phong, đây chính là một trong ba tán nhân của đạo gia, năm trăm năm trước đã là Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách, ngay cả chưởng giáo đạo môn nhìn thấy hắn cũng phải kêu một tiếng sư thúc, có bối phận cực cao trong tu tiên giới.Đây chính là người cùng thế hệ với thần vương, đã mấy trăm năm không đi lại tu tiên giới, khó trách có thể ngồi ghế chí tôn số 1, đây quả thật là siêu cấp đại lão, chưởng giáo tiên môn cỡ lớn gặp hắn cũng phải hành lễ.- Được, thành giao!Phong Phi Vân sảng khoái đáp ứng, giao Bạn Sinh Chu Quả cho Trữ Tiên Phong.Nói đùa, đây chính là tán nhân của đạo gia, một nhân vật như thế thiếu mình một nhân tình, tuyệt đối là chuyện còn tốt hơn cả kiếm linh thạch.Trữ Tiên Phong tiếp nhận linh quả, không cách nào che dấu thần sắc kích động, càng không ngừng cảm tạ Phong Phi Vân, giao ba vạn linh thạch và góc Tích Linh Hoa Hồng cho Phong Phi Vânhắn hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi phòng đấu giá.Sau khi Trữ Tiên Phong rời đi, cả phòng đấu giá nhanh chóng lâm vào hỗn loạn, hai kiện kỳ bảo tuyệt thế xuất thế, đều không nằm trong tay của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể bình tĩnh.- Yêu ma chi tử kiếm lời quá lớn, dùng giá thấp mua được hai bảo vật, kiếm được mấy vạn viên linh thạch, cho dù bán một tiên môn cũng khôn bán quá mấy vạn linh thạch a.- Đám nghiệm bảo sư của Ngân Câu Phường quá không cẩn thận, quả thật có mắt không thấy trân bảo.- Chính các ngươi không có nhìn ra, còn trách người khác, xem ra nhãn lực của yêu ma chi tử thật lợi hại....Trong phòng đấu giá có rất nhiều người suy nghĩ giống nhau, cảm thấy nhãn lực Phong Phi Vân kinh người, lòng dạ thầm quyết định, nếu như tiếp tục có bảo vật gì mà hắn ra giá, cho dù dốc toàn bộ gia tài cũng phải chiến đấu tới cùng.- Quả thật đáng giận, tuyệt đối không thể để yêu ma chi tử chiếm tiện nghi thêm.Thiếu chủ Trần gia nắm chặc hai đấm.Trải qua hai lần có bảo vật kinh thiên xuất thế, thần sắc người ở đây kích động không thôi, hai mắt sáng ngời, có người nhìn chằm chằm vào đấu giá đài, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Nghiễm nhiên Phong Phi Vân đã biến thành cọc tiêu, chỉ cần hắn ra tay, người ta sẽ xông lên.Đương nhiên người ở đây cũng không phải ngu xuẩn, không có quá mù quáng ra tay, rất nhiều người dùng thần thức chú ý tới biểu lộ biến hóa vị diệu của Phong Phi Vân, chỉ cần Phong Phi Vân có một tia chấn động, như vậy nói rõ bảo vật có vấn đề.Kiện bảo vật thứ tư và thứ năm đều bị Tất Trữ Suất dùng giá không cao hơn một trăm linh thạch mua lại, dù có người đấu giá theo nhưng không có cạnh tranh kịch liệt.Thẳng tới khi kiện bảo vật thứ sáu được đưa lên...Đây là một quyển thư pháp, rộng chừng ba mét, dài chừng mười ba mét.Sau khi mở quyển trục này ra, chữ trên đó mang theo khí thế bàng bạc tỏa ra chung quanh, kiểu chữ mạnh mẽ, tràn ngập sức bật, giống như mỗi chữ mang theo lực lượng vô cùng vô tận, va chạm là chấn động nhân tâm.Đây không chỉ là bức thư pháp, trong thư pháp còn ngưng tụ đạo tắc nào đó.Thư pháp này sau khi trình lên, sắc mặt Tất Trữ Suất lập tức mất tự nhiên, đây chính là đồ dỏm của Đường Sư mà hắn giao cho Ngân Câu Phường đấu giá.Phong Phi Vân biểu lộ càng khoa trương, hai mắt mở to, đồng tử bắt đầu phóng đại, không kìm lòng được nắm tay Tất Trữ Suất, biểu lộ khoa trương này lập tức làm Tất Trữ Suất mờ mịt.Đồ dỏm mà thôi, làm gì kích động như thế?Rất nhanh, Phong Phi Vân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ phong đạm vân khinh, biểu lộ lạnh nhạt lại như trước.Nhưng mà biểu lộ khoa trương này vẫn làm rất nhiều người trong phòng đấu giá chú ý tới, một đám bắt đầu hăng máu gà, trong lòng thầm nghĩ xem ra có bảo vật tuyệt thế xuất thế.- Yêu ma chi tử quả thật xảo trá, lần này ngươi giả cũng không dùng được cái gì, kiện bảo vật này ta mua chắc rồi.Một lão giả cự phách hai mắt bắn tinh quang, nhìn chằm chằm vào đấu giá đài.- Đây tuyệt đối là bảo vật có giá trị liên thành, cho dù dốc toàn bộ túi tiền cũng phải mua được nó, tuyệt đối không để Phong Phi Vân dùng giá thấp mua được.Có rất nhiều người nghĩ trong lòng như thế.Tư Mã Chiêu Tuyết kinh ngạc, bảo vật này vừa mới đưa lên đấu giá đài, hào khí bên dưới đã khẩn trương, ngay cả nàng cũng cảm nhận được.Nàng dùng ngạp tạp giơ lên cao, nói:- Bảo vật thứ sáu, Thiên Hạ Cực Xử, đây là bút tích của đế vương đầu tiên của Thần Tấn vương triều khi vừa đăng cơ, tâm tình sôi sục đã ở trong nội cung tự tay viết xuống, bên trong thai nghén thiên đạo của Tấn đề, thậm chí rất nhiều tuyệt học của hoàng tộc đều diễn biến tư bên trong ra.- Nếu thật sự là Thiên Hà Cực Xử, kiện bảo vật vô giá như thế vì sao Ngân Câu Phường dám xuất ra bán đấu giá, chỉ tiếc nghiệm bảo sư của Ngân Câu Phương cẩn thận xem xét, đây chỉ là đồ dỏm.Tư Mã Chiêu Tuyết vừa dứt lời, phía dưới có tiếng cười vang.Có người tràn đầy tự tin nói:- Thư pháp Tấn đế đời đầu tiên chính là thánh vật, mặc dù là đồ dỏm cũng có giá trị cất chứa.- Ánh mắt nghiệm bảo sư Ngân Câu Phường thật đáng làm người ta lo lắng, ta không tin tưởng bọn họ bao nhiêu, ta tin tưởng vào chính mình, đồ dỏm này ta muốn chắc rồi.Thiếu chủ Trần gia làm ra bộ dáng nhất định phải có.Rất nhiều người mắng thiếu chủ Trần gia đúng là đồ ngu ngốc, đã biết rõ đây là chính phẩm, còn nói ra lời này nữa, đây chẳng phải đang cố ý muốn dùng giá thấp mua được sao?-------Chương 712: Đồ giả giá rất cao (1)- Ta vô cùng kính ngưỡng Tấn đế đầu tiên là thiên nhân, chỉ tiếc không cách nào đạt được bút tích thật của lão nhân gia, nhưng nếu như có thể sưu tậm đồ dỏm ta cũng cảm thấy mãn nguyện, cho dù tán gia bại sản ta cũng nguyện ý mua về cung phụng.Một cự phách rơi lệ lã chã.Phong Phi Vân cười thầm trong lòng, đám người này đúng là biết kiếm cớ, nhưng nếu thật sự là thư pháp thật, nó thật sự có lực lượng đánh chết cự phách, có thể so sánh với tuyệt đại sát binh, là bảo vật vô giá, bất cứ kẻ nào cũng phải động tâm.Chỉ tiếc vào ba ngàn năm trước, tu tiên giới có Đường Sư là đại lừa gạt của tu tiên giới, tuy làm giả ra đại khí huy hoàng, nhưng mà chữ viếc thật sự không có lực lượng gì cả, trên thực tế "Đạo" của Tấn đế đầu tiên không phải Đường Sư có thể vẽ ra được, đừng nói là một quyển thư pháp đanh chết cự phách, cho dù là Thiên Mệnh nhất trọng cũng không thể trấn trụ nổi.- Đồ dỏm Thiên Hà Cực Xử đặt giá ba mươi linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một linh thạch, bắt đầu đấu giá.Tư Mã Chiêu Tuyết ôn nhu nói ra.Nàng vừa dứt lời đã có mấy trăm người hô lên.- Ba mươi linh thạch!- Ba mươi lăm linh thạch!- Năm mươi linh thạch!...Phòng đấu giá NGân Câu Phường không ngừng xuất hiện cảnh tranh giá kịch liệt.Mấy trăm người hô to, âm thanh hô giá lộn xộn, thường thường cái giá vừa hô len đã có giá khác nâng cao lên.Tất Trữ Suất trợn mắt há hốc mồm, trong lòng im lặng, chẳng lẽ những ngươi này ngu ngốc hay sao?

Một bức tranh dỏm lại tranh nhau đầu rơi máu chảy?Tuy trong lòng rất không hiểu được, nhưng mà hắn cũng cực kỳ vui mừng, dù sao cũng là của hắn, giá càng cao thì hắn cũng kiếm càng nhiều.- Tám mươi linh thạch!- Chín mươi linh thạch!- Một trăm linh thạch!......Giá cả nhanh chóng vượt qua một trăm linh thạch.Một trăm linh thạch đã là cái giá rấ cao, tương đương với ba ngàn vạn kim tệ, ba tỷ ngân tệ, trong thế giới người bình thường có xài cả đời cũng không hết, nhưng mà trong mắt tu tiên giới, đây chỉ là khoản tiền lớn.Trong lòng Phong Phi Vân cười như nở hoa, quyết định tăng thêm mồi lửa, đứng lên, khí thế khiếp người nói:- Ta ra năm trăm linh thạch, đồ dỏm Thiên Hà Cực Xử này là của ta!Giọng của Phong Phi Vân tiếng chuông lớn, chấn nhiếp toàn trường, cả phòng đấu giá kêu ông ông.Trực tiếp tăng giá gấp năm lần.Tuy Tất Trữ Suất không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy nụ cười gian trá của Phong Phi Vân, hắn đại khái đã suy đoán ra quan hệ trong đó có liên quan tới hắn, trong lòng thầm mắng:- Con hàng này cũng gài hàng quá ác, vạn nhất có người táng gia bại sản mua được, thê tử ly tán, cửa nát nhà tan...

Nhưng mà ta thích, hắc hắc...Trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, thiếu chủ Trần gia hừ lạnh, nói:- Phong Phi Vân quá không tôn trọng Tấn đế đầu tiên rồi, cho rằng năm trăm linh thạch có thể mua đồ dỏm Thiên Hà Cực Xử, ta ra sáu trăm linh thạch.Sắc mặt Phong Phi Vân trầm xuống, hắn giả ra bộ dáng tức giận, nói:- Bức Thiên Hà Cực Xử này tuy chỉ là đồ dỏm, nhưng mà xuất xứ từ trong tay Đường Sư, nói thật cho ngươi biết, bằng hữu bên cạnh ta chính là con cháu của Đường Sư.- Hắn chỉ là muốn lấy tổ vật trở về, bức thư pháp dỏm này là tổ tổ gia gia hắn làm ra, các ngươi ai đoạt với ta, chính là không tôn trọng hậu nhân Đường Sư.Phong Phi Vân biểu lộ nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào.Tất Trữ Suất lại rất phối hợp, trực tiếp quỳ lên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, không ngừng dập đầu với bức thư pháp dỏm, kêu to:- Tổ tổ gia gia, con cháu bất hiếu, tới đây tiếp ngươi về nhà.- Vô sỉ!Rất nhiều người mắng trong lòng.- Yêu ma chi tử quả nhiên muốn có được bút tích thật của Tấn đế, quả thật không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, há có thể lừa gạt ta.- Ta dám xác định Đường Sư căn bản không có hậu nhân, yêu ma chi tử nói dối, xem ra bức Thiên Hà Cực Xử này là thật không nghi ngờ.Một lão giả áo bào tím trong ghế chí tôn nói ra.Lão giả ám tím này chính là phó động chủ Tư Minh thi động, địa vị chỉ dưới Tử Minh Vương động chủ mà thôi.Tử Minh thi động, đệ tử chữ thiên "Sở Cực Bắc" đã ở bên cạnh ghế chí tôn.Thần sắc Sở Cực Bắc khẽ động, nói:- Tấn đế đầu tiên là cường giả tuyệt thế, mà ngay cả nữ đế Long Khương Linh khi còn tại vị cũng phải tự nhận tu vị không bằng, tự nói tu vị mình không kịp ba thành thủy tổ hoàng đế, Thiên Hà Cực Xử ẩn chứa đạo đỉnh phong của Tấn đế đầu tiên, một kh tế bức thư pháp này ra, thiên hạ ma tu tránh lui, nói không chừng còn có thể trấn áp ma đồ.Phó động chủ Tư Minh thi động gật đầu, nói:- Thủy tổ hoàng dế văn chương đúng là đủ trấn áp tà ma, đặc biệt là dương giới tam dị và âm giới tam tà, có được năng lực khắc chế cực mạnh, bức Thiên Hà Cực Xử này cho dù thế nào cũng phải chiếm tới tay.- Các ngươi quá không tôn trọng hậu nhân của Đường Sư tiền bối.Phong Phi Vân nổi trận lôi đình, nói:- Ta ra một ngàn linh thạch, ai dám đấu giá với ta?- Phong Phi Vân, đây là Ngân Câu Phường, ai có tiền chính là đại gia, ngươi cho rằng uy hiếp chúng ta, chúng ta không dám tranh với ngươi sao, một ngàn một trăm linh thạch!Thiếu chủ Trần gia cười lạnh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nhìn thấy bộ dáng hổn hển của Phong Phi Vân, cảm thấy mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ cũng đã để ngươi chiếm hai lần đại tiện nghi, há có thể cho ngươi chiếm lần thứ ba.Phong Phi Vân quả thật tức muốn thổ huyết, tức giận tóc dựng đứng lên.Giá cả tăng nhanh lên tới một ngàn một trăm linh thạch, rất nhiều người đã bắt đầu đi vay tiền khắp nơi, thề sống chết cũng phải đập bức Thiên Hà Cực Xử vào tay của mình,cho dù mua với giá trên trời cũng được, đây là cơ hội tốt, không ai muốn bỏ qua.Hiện tại có hơn trăm người đang cạnh tranh, chiếm bảy thành là khách quý, có ba thành là siêu cấp đại lão ghế chí tôn.Những người này sau lưng đều có thế lực lớn siêu cấp chèo chống, có thể tham gia đấu giá hội đỉnh phong, tự nhiên linh thạch rất sung túc.- Ta ra hai ngàn linh thạch!Có người hô to.- Hai ngàn một trăm linh thạch!- Hai ngàn hai trăm linh thạch!- Hai ngàn ba trăm linh thạch!...- Ba ngàn linh thạch!Thiếu chủ Trần gia nghiêm mặt hô giá.Trần gia bọn họ có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, tăng thêm tích lũy ngàn năm, muốn xuất ra ba ngàn linh thạch cũng không phải việc khó, nhưng mà thịt vẫn đau.- Năm ngàn linh thạch!Phó động chủ Tử Minh thi động hơi nhắm mắt lại, bắt đầu hô giá.Nhưng mà năm ngàn linh thạch cũng không đủ dọa mọi người, vẫn có hơn mười người ra giá, phàm là lưu tới bây giờ đều là siêu cấp thế lực chân chính.- Năm ngàn ba trăm linh thạch!- Năm ngàn năm trăm linh thạch!Đã có giá hơn năm ngàn linh thạch, cho dù là các đại lão cũng phải cẩn thận, tốc độ tăng giá chậm dần.Đông Phương Tiếu đứng ở hậu trường nhíu mày, đồ dỏm này lại bán được giá trên trời.-------Chương 713: Đồ giả giá rất cao (2)Chủ sự phòng đấu giá này bắt đầu hoài nghi, vi vậy vội vàng gọi người bảo nghiệm bảo sư tới đây.Sau khi giá cả tăng lên sáu ngàn linh thạch, tất cả mọi người rời khỏi cạnh tranh, hiện tại chỉ còn tám người đấu giá.Phong Phi Vân xoa nắm đấm,nói:- Ta ra một vạn linh thạch, nếu ai có giá tiền cao hơn, con mẹ nó hôm nay ta không đấu giá nữa.Tất nhiên có người hiểu Phong Phi Vân hiện tại tâm tình phát điên, nhưng mà trong lòng cười thầm:- Hai lần trước bản thân mình bộc lộ tài năng quá lớn, có hại chịu thiệt cũng đáng đời.Bút tích thật của Tấn đế đầu tiên, giá trị Thiên Hạ Cực Xử cơ hồ sánh ngang trứng kim tằm, đương nhiên trứng kim tằm là Phong Phi Vân dùng giá thấp chuyển nhượng cho Trữ Thiên Phong, giá thật của nó còn cao hơn ba vạn linh thạch rất nhiều.Nhưng mà luận trình độ thực dụng, trứng kim tằm tuyệt đối không bằng Thiên Hà Cực Xử, đặc biệt là với cự phách Thiên Mệnh cửu trọng sắp độ thiên kiếp, bởi vì nó có hấp dẫn trí mạng.Tuy mọi người đều biết Phong Phi Vân vừa rồi đã kiếm lời ba vạn linh thạch, nhưng mà mang ba vạn linh thạch ra tiêu xài, mua thứ không dùng được, bất luận kẻ nào cũng đau lòng, cho nên mọi người suy đoán cực hạn của Phong Phi Vân là một vạn linh thạch.Rất nhiều người bị cái giá một vạn linh thạch hù sợ.- Một vạn năm ngàn linh thạch!Phó động chủ Tử Minh thi động cơ mặt co rút.Một vạn năm ngàn linh thạch, cái giá này đã là cực hạn của hắn, cơ hồ tích súc mấy trăm năm trên người hắn đã tiêu xài sạch, còn điều động tài sản Tử Minh thi động thật nhiều.Sắc mặt Phong Phi Vân tái nhợt, giống như quả bóng da xì hơi, co quắp ngồi trên ghế.Sở Cực Bắc và phó động chủ Tử Minh thi động nhìn bộ dáng của Phong Phi Vân thì cười tươi, trong lòng vui vẻ tới cực điểm.- Yêu ma chi tử từng làm Tử Minh thi động chúng ta ăn thiệt thòi lớn, nhìn thấy bộ dáng của hắn hiện giờ ta vui vẻ tới cực điểm.- Hai vạn linh thạch!Đột nhiên có giọng nói vang lên.Sắc mặt Sở Cực Bắt tươi cười cứng đơ.Oanh!Phó động chủ Tử Minh thi động võ án một cái, sắc mặt âm trầm lợi hại, còn có người dám tăng giá.- Rốt cuộc là ai?Ngay cả Phong Phi Vân cũng kinh ngạc đứng dậy, không nghĩ tới người tăng giá.- Ta!Bắc Minh Phá Thiên dẫn theo một đám vương hầu tuấn tài đi tới, đi ra từ trong phòng chí tôn, thân hình nghiêm trang, tôn quý và ngạo mạn, cười cười, nói:- Vị tiền bối này, thật sự xin lỗi, Thiên Hà Cực Xử phải quy cho Bắc Minh phiệt chúng ta rồi.- Hai vạn linh thạch lần một!- Hai vạn linh thạch lần hai!- Hai vạn linh thạch lần ba, thành giao, bức Thiên Hà Cực Xử này quy cho Bắc Minh công tử ghế chí tôn số 4.- Bắc Minh Phiệt đúng là tài đại khí thô.Phong Phi Vân kéo Tất Trữ Suất đi ra khỏi phòng đấu giá, trong lòng tưởng tượng cảnh Bắc Minh Phá Thiên phát hiện Thiên Hà Cực Xử chỉ là đồ dỏm, chắc chắn biểu lộ rất đặc sắc, Phong Phi Vân kéo Tất Trữ Suất tươi cười ra ngoài.Cười tới mức ôm bụng nằm trên mặt đất.Vốn Phong Phi Vna chỉ muốn giúp Tất Trữ Suất kiếm đủ linh thạch chuộc thân cho Tư Mã Chiêu Tuyết, nhưng không nghĩ tới Bắc Minh Phá Thiên tự nhảy vào hố, tốn hao hai vạn linh thạch.Sau khi Bắc Minh Phá Thiên phát hiện mình bị Phong Phi Vân lừa, tất nhiên sẽ dốc sức liều mạng với Phong Phi Vân, Phong Phi Vân tự nhiên không ngồi ở đó nữa, mà đi ra cửa, chờ hắn tìm tới cửa đã, Phong Phi Vân kéo Tất Trữ Suất rời phòng đấu giá.

Đấu giá tiếp tục, Phong Phi Vân đã không quan tâm, đang ở trong hậu trường phòng đấu giá tiếp tục chờ.Phong Phi vân có hai kiện linh khí là Đại Phong Kỳ và Đồng Lô Thai cũng bán được giá bình thường.Đại Phong Kỳ bắn được bốn trăm linh thạch.Đồng Lô Thai bán ra được bảy trăm linh thạch.Về phần khối kim ti linh thạch cấp mười ba, cả Thần Tấn vương triều đoán chừng hơn ngàn năm qua không có một khối, cho dù có thì tiền cũng không mua được.Chủ yếu nhất là kim ti linh thạch, linh khí của nó còn tinh thuần hơn linh thạch gấp năm lần, hơn nữa số lượng linh khí còn nhiều hơn chân diệu linh thạch gấp mười vạn lần.Dùng kim ti linh thạch tu luyện còn nhanh hơn dùng chân diệu linh thạch gấp mấy chục lần.Ví dụ như Phong Phi Vân lợi dụng chân diệu linh thạch, cần tu luyện hai trăm năm mới có thể đạt tới cấp bậc cự phách, nhưng mà sử dụng kim ti linh thạch thì chỉ cần vài năm là đạt tới cự phách.Hơn nữa kim ti trong kim ti linh thạch còn có thể chế tạo rất nhiều linh khí, Phong Phi Vân càng không có khả năng bán nó đi.Phong Phi Vân tổng cộng thu nhập ba vạn một ngàn một trăm viên linh thạch, còn có một gốc Tích Linh Hoa Hồng bốn ngàn năm, khấu trừ cho phòng đấu giá 1%, như vậy Phong Phi Vân cuối cùng cũng thu hơn ba vạn linh thạch.- Đấu giá Long Thạch Trụ, kim ti linh đồng, xen lẫn Bạn Sinh Chu Quả, tiền do ta trả!Tất Trữ Suất cũng thu được hai vạn viên linh thạch cho nên rất hào phòng.Dù sao ba thứ này cộng lại cũng không vượt qua hai trăm linh thạch, Phong Phi Vân cũng nên cho hắn trả tiền.Tất Trữ Suất kích động rời đi.Phong Phi Vân nhìn theo bóng lưng của hắn, nhíu mày một chút, gọi hắn nói:- Tất Trữ Suất, ngươi thật muốn chuộc thân cho Tư Đồ Chiêu Tuyết sao?- Phong Phi Vân ngươi làm chuyện xấu bất tận, lừa gạt vô số người, nhưng mà hôm nay ngươi làm chuyện tốt, ngươi yên tâm, ta và Tuyết nhi sẽ cảm kích ngươi.Tất Trữ Suất lộ ra hai hàm răng trắng noãn.Phong Phi Vân hít sâu một hơi, thời điểm này khuyên hắn không được, chỉ cười nói:- Vậy chúc mừng ngươi, đúng rồi, nếu như ngươi có ngày lâm vào bước đường cùng, cũng đừng quên bằng hữu là ta đấy.- Ha ha, chỉ sợ không có cơ hội đâu, sau khi chuộc thân cho Tuyết nhi, chúng ta sẽ rời khỏi thần đô, đi chân trời xa xăm, muốn gặp lại phải xem duyên phận.Tất Trữ Suất nội tâm đang cười, nhưng mà đang thương cảm, hắn đã xem Phong Phi Vân là bằng hữu.Hắn xoay người rời đi, con mắt đã ướt át.Đối với tu tiên giả mà nói, thế giới này quá mênh mông, mỗi lần cách biệt cũng có khả năng là vĩnh viễn.Trong mắt Phong Phi Vân vẫn mang theo sầu lo như trước, không có ngăn cản hắn, mỗi người đều có đường phải đi của mình.Hôm nay trên người tiền tài đầy đủ, Phong Phi Vân đi mua sắm dị thú chiến hồn.Phong Phi Vân hiện tại trong người có tám ngàn bốn trăm năm mươi sáu đầu dị thú chiến hồn, còn thiếu một ngàn năm trăm bốn mươi bốn đầu dị thú chiến hồn, như vậy mới có thể tu thành công vạn thí chiến thể.Vẫn là San Di mang theo Phong Phi Vân đi tới nơi bán dị thú chiến hồn.- Phong công tử, không biết ngươi muốn mua dị thú chiến hồn bao nhiêu năm?San Di cẩn thận hỏi thăm, thiếu nữ trẻ tuổi này vừa kính vừa sợ Phong Phi Vân, đây chính là yêu ma chi tử đứng thứ ba trong Hạ sử thi thiên tài bảng.Phong Phi Vân nói:- Không biết Ngân Câu Phường có dị thú chiến hồn cấp bậc nào?-------Chương 714: Kiếm lời một số- Tại Ngân Câu tổng phường này đều là dị thú chiến hồn cường đại nhát, tun luyện thấp nhất cũng là dị thú chiến hồn tu vị năm trăm năm, nếu như mua giá cao cũng có thể cung cấp linh thú chiến hồn ngàn năm.San Di nói.Linh thú chiến hồn ngàn năm cường đại tới mức đã có thể chiến với cự phách, dùng tu vị Phong Phi Vân hiện giờ không cách nào dung nhập linh thú chiến hồn vào trong người, cho nên không có cân nhắc nó trong phạm vi luyện hóa.Rất nhanh cũng đã đi tới bên ngoài cung điện buôn bán dị thú hiến hồn.Đây là tòa đại điện thủy tinh khổng lồ màu xanh da trời, cao tới bảy mươi mét, tổng cộng chia thành năm tầng, mỗi tầng đều lớn như sân bóng đá lớn, tòa kiến trúc khổng lồ như vậy, khí thế thật swjto lớn, người đứng ở dưới nhìn lên sẽ cảm thấy mình giống như con kiến.- Bình thường mà nói, dị thú chiến hồn tu vị năm trăm năm cần một hạt chân diệu linh thạch, cũng chính là một phần mười khối chân diệu linh thạch.- Dị thú chiến hồn tu vị sáu trăm năm, cần nửa khối chân diệu linh thạch!- Dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm, chiến lực có thể so sánh với tu sĩ Thiên Mệnh tam trọng đến tứ trọng, cần một trăm khối chân diệu linh thạch mới có thể mua sắm.- Dị thú chiến hồn tu vị chín trăm năm, chiến lực so sánh với tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng tới lục trọng, cần một ngàn khối chân diệu linh thạch mới có thể mua sắm.- Linh thú chiến hồn ngàn năm, cần một vạn chân diệu linh thạch mới có thể mua sắm.Dị thú chiến hồn bình thường đều dùng luyện hóa dung nhập vào cơ thể, tăng cường độ thân thể và lực lượng lên, nhưng mà không phải dị thú chiến hồn càng lâu năm thì nhất định càng tốt, nếu chiến lực dị thú chiến hồ cao hơn tu sĩ quá nhiều, cưỡng ép dung nhập vào thân thể, ngược lại có nguy cơ bạo thể.Đối với Phong Phi Vân hiện tại mà nói, phải trong vòng năm ngày tu luyện thành vạn thú chiến thể, nhất định phải lựa chọn dị thú chiến hồn tu vị khá thấp, như vậy tốc độ luyện hóa mới nhanh.- Năm ngày, ta phải trong năm ngày tu luyện thành vạn thú chiến thể, mới có thể tăng thực lực lên một bước dài, năm ngày sau phải tiến về thánh địa hoàng tộc, mới có nắm chắc thật lớn.Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ như thế.- Ta muốn một trăm bảy mươi đầu dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm, còn có một ngàn bốn trăm bốn mươi bốn đầu dị thú chiến hồn tu vị sáu trăm năm, phải trong hai ngày đưa tới Phong gia biệt phủ.Chủ sự cung cấp dị thú chiến hồn há hốc mồm, yêu ma chi tử đúng là yêu ma chi tử, ra tay không tầm thường, nhiều dị thú chiến hồn như thế, chỉ sợ Ngân Câu tổng phường cũng phải gom góp từ các nơi.Trong lòng chủ sự này mặc dù còn có chút hồ nghi, nhưng mà không có hỏi ra, chỉ lấy một bàn tính kim loại ra sau đó tính toán một phen, cười nói:- Phong công tử, tổng cộng là một ngàn bày trăm hai mươi hai khối chân diệu linh thạch, không biết công tử hiện tại trả tiền hay là sau này trả.- Tự nhiên hiện tại trả tiền rồi, ta sao không tin uy tín của Ngân Câu Phường các ngươi chứ.Phong Phi Vân cười cười, vung ống tay áo lên, một ngàn bảy trăm hai mươi hai khối chân diệu linh thạch bay tới.Chủ sự cung cấp dị thú chiến hồn cười híp mắt, vội vàng ra lệnh cho tu sĩ mặc áo giáp hộ tống linh thạch đi ký gửi vào bảo khố, đây tuyệt đối là làm ăn lớn, một năm chưa hẳn có một vụ thế này.Phong Phi Vân sờ sờ miểu quỷ ban chỉ, miểu quỷ ban chỉ vô cùng thần dị, có liên hệ to lớn với thanh đồng cổ thuyền, vào lúc ở quỷ thôn, bạch ngọc cổ thuyền xuất thế thì miểu quỷ ban chỉ chấn động một cái, một bức thần đồ suýt nữa lao ra khỏi miểu quỷ ban chỉ.Bảo vật thần dị như thế, tuyệt đối không phải một món nhất phẩm linh khí đơn giản như vậy.- Miểu quỷ ban chỉ vô cùng chắc chắn, mặc dù tu vị của ta hiện tại cũng không cách nào tổn thương nó nửa phần, mà linh tính trong miểu quỷ ban chỉ không đầy đủ, cho nên mới dừng ở cấp bậc nhất phẩm linh khí.Miểu quỷ ban chỉ vốn là một kiện chuẩn linh khí, Phong Phi Vân mang linh tính khí linh của một kiện linh khí tàn phá phong ấn trong miểu quỷ ban chỉ, cho nên mới giúp nó đạt tới cấp bậc nhất phẩm khí linh.Căn cứ theo Phong Phi Vân suy đoán, miểu quỷ ban chỉ rất có thể là linh khí loại phát triển.Lực lượng miểu quỷ ban chỉ khẳng định vô cùng cường đại, có lẽ tao ngộ kiếp nạn nào đó, cho nên mới biến mất linh tính, ngay cả khí linh cũng phai mờ.Muốn để miểu quỷ ban chỉ lại khôi phục tới linh khí đỉnh phong như trước, chỉ cần mang dị thú chiến hồn trấn áp vào trong ban chỉ, dùng dị thú chiến hồn làm khí linh, có thể làm cho lực lượng miểu quỷ ban chỉ khôi phục lực lượng từ từ.- Phong ấn một đầu dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm, có lẽ có thể giúp miểu quỷ ban chỉ đạt tới nhị phẩm linh khí.Phong Phi Vân đã sớm có suy nghĩ này, nhưng mà lúc trước tu vị quá thấp, căn bản không có khả năng đi săn giết dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm, cho nên mới bỏ qua.Phong Phi Vân hỏi:- Ngân Câu Phường có bao nhiêu dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm?Chủ sự đã sớm xem Phong Phi Vân trở thành thần tài, cười nói:- Tổng cộng có một trăm bảy mươi ba con, Phong thiếu chủ muốn mua dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm sao?Phong Phi Vân gật đầu.- Vậy thì tốt, ta sẽ mang Phong thiếu gia đi qua.Chủ sự cao hứng bừng bừng nói ra.Dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm, mỗi đầu có giá một trăm linh thạch, có dị thú chiến hồn cường đại, sẽ bán hai trăm linh thạch tới ba trăm linh thạch, chủ sự làm sao mất hứng cho được?Phong Phi Vân lựa chọn ba con dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm, theo thứu tự là Kim Mao Hồng Tượng, Đại Vọng Ưng Điêu, Nhai Tí Cổ Thú.Trong đó huyết dịch Kim Mao Hồng Tượng và Đại Vọng Ưng Điêu cần tốn một trăm linh thạch.Mà Nhai Tí Cổ Thú có huyết dịch viễn cổ thánh thú Nhai Tí, hơn nữa xác suất cực thấp, cho nên Phong Phi Vân mới mua ba đầu dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm, vì vậy phải trả bảy trăm linh thạch.Phong Phi Vân đi ra khỏi Ngân Câu Phường, sắc trời không còn sớm, mặt trời đã ngã về tây.Phong Phi Vân trong tay cầm bạch lam hoa lộ mua giá cao từ Ngân Câu Phường đi lên đồng xa.Đánh xe Mã Phương từ đầu tới cuối đi theo sau lưng Phong Phi Vân, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi lên đồng xa hắn mới chậm rãi đi lên, cung kính nói với Phong Phi Vân.- Thiếu chủ, chúng ta bây giờ Phong gia biệt phủ sao?- Không, đi Nam Thiên Tự, ta muốn đi gặp một vị bằng hữu.Phong Phi Vân ở trong xe cười nói.Mã Phương nói rất ít, không nói thêm câu nào, hắn đánh xe đi trên con đường cẩm thạch.- Thần phi nương nương Kỷ Linh Xuân, tối nay ước hẹn giai nhân ở chùa cổ.Phong Phi Vân cười vui vẻ, kìm lòng không được ngâm một câu, ngón tay gõ nhẹ vào cái hộp chứa bạch lam hoa lộ.-------Chương 715: Thần phi nương nương (1)Đi trên đại đạo cung hạp ba ngàn dặm, cuối cùng sẽ dẫn tới Nam Thiên Môn.Nam Thiên Tự nằm trong thần đô.Dọc theo con đường cái, một đường đi thẳng về hướng nam, đi tới cuối con đường cái này có một tòa thành xây bằng đá trắng, cao tới hai ngàn bảy trăm tám mươi hai trượng, phật điện thiên cung tám trăm tòa, thiên hạc kim thú bay trên núi.Nam Thiên Tự vốn chỉ là một tìa miếu nhỏ trên núi, căn bản không thể nào so sánh với Sư Am là thánh địa phật môn, nhưng mà mấy trăm năm gần đây phát triển mạnh, luận khí thế và quy mô đã đuổi kịp và vượt qua Sư Am.Trên phố có đồn đãi, bởi vì chủ trì Nam Thiên Tự là Đại Phật Di Lặc và cũng là bạn tri kỷ của thái sư đương triều, các nương nương và phu nhân vương hầu trong nội cung, phần lớn đi tới Nam Thiên Tự thắp hương cầu phúc, hai trăm năm trước, Tấn Đế càng vấn đỉnh tế thiên.Tám trăm phật điện, cũng dựng lên như thế.Thời điểm đồng xa đi tới bên ngoài Nam Thiên Môn, mặt trời đã xuống đỉnh núi.Chưa từng có đại môn chùa miếu nào có thể nguy nga bàng bạc như thế, tấm biển vàng ròng dài chừng mười mét, nặng chừng vạn cân, hai đỉnh đồng làm bằng Xích Đồng Đinh lớn như đầu người, trước cửa tu kiến mười hai cây kim trụ, phía trên trạm trỗ long phượng, có uy thế phi thăng cửu thiên.Trời chiều chiếu vào cây cột màu vàng, bốc lên ánh sáng màu vàng chói lọi.Phong Phi Vân ngồi trong đồng xa, một tiểu sa di mặc trăng y màu trắng dẫn hắn vào Nam Thiên Tự.Tiểu sa di này chừng sáu bảy tuổi, đầu trọc tròn tròn, tỏa ra bảo quang, đôi mắt thanh tịnh giống như khối bảo thạch đen trắng, ánh mắt thành kính mà trang nghiêm, có cảm giác như nhìn thấu thế gian.- Tiểu hòa thượng, Nam Thiên Tự của các ngươi tu kiến thật tráng lệ.Phong Phi Vân đi theo sau, dọc theo cầu thang tạo hình bạch ngọc, đi thẳng lên đỉnh núi.- Trong mắt phật không có giàu và nghèo, kim ngọc bề ngoài nhưng bên trong đen tối.Tiểu sa di cười nói.Phong Phi Vân phải nhìn thẳng tiểu sa di này rồi, ánh mắt của hắn nhìn qua vị trí cách tiểu sa di hai ba thước, ở đó có vòng xoáy nhưng mà không chạm vào chân thân của tiểu sa di nửa phần.Thần đô đúng là ngoại hổ tàng long, một tiểu sa di đã có tu vị như thế.- Thí chủ tới đâu dâng hương hay bái phật?Tiểu sa di cười nói.Phong Phi Vân nói:- Cả hai có gì khác nhau sao?- Tự nhiên khác nhau, dâng hương là cầu phật, bái phật là kính phật, cả hai không thể như nhau được.Tiểu sa di nói ra.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Ta tới đây không phải dâng hương, cũng không bái phật, là tới gặp một người.Chợt tiểu sa di dừng bước lại, xoay ngươi ngẩng dầu, nhìn qua Phong Phi Vân, nói:- Thì ra thí chủ là yêu ma chi tử, khó trách ma sát khí nặng như thế, ta vốn tưởng rằng là Đông Phương Kính Thủy trên thượng sử thi thiên hạ bảng tới, không ngờ là thám hoa lang của hạ sử thi thiên tài bảng.Thì ra hắn không nhìn thấu tiểu hòa thượng này, hắn cũng đã nhìn thấu mình, nội tâm Phong Phi Vân cẩn thận.Phong Phi Vân cười nói:- Xem ra tiểu sa di đã biết ra muốn gặp ai rồi?Tiểu sa di gật đầu, nói:- Thần phi nương nương đang ngụ ở Thanh Đan Viện.

Thần phi nương nương trách trời thương dân, loạn thế hàng lâm nhiều tai kiếp, sát kiếp phủ xuống, đã tới đây cầu phúc ba ngày, hy vọng thần linh có thể phù hộ Thần Tấn vương triều quốc thái dân an.- Tiểu sa di ngươi cũng biết được không ít a.Phong Phi Vân cười nói.- A di đà phật, tiểu tăng cái gì cũng không biết.Tiểu sa di chắp tay trước ngực, cúi đầu với Phong Phi Vân, sau đó tăng y bồng bềnh như mây.Bá!Phong Phi Vân chân đạp luân hồi, thân thể hóa thành gió táp, nhảy lên vách đá đi lên phật điện, sau khi tiểu sa di mất bóng, Phong Phi Vân mới hạ xuống đất, ngẩng đầu nhìn qua tòa phật điện cổ xưa.- Thanh Đàn Viện.Phong Phi Vân tươi cười vui vẻ, sau đó không cố kỵ đẩy cửa đi vào.Lúc này ánh trăng chiếu vào bên trong, từng đạo ánh sáng từ trên cao chiếu xuống đáy sông, tỏa ra ánh trăng nhàn nhạt.Một bước tiến vào Thanh Đàn Viện, hắn liền cảm nhận được khí tức thanh nhã lịch sự bên trong, hít sâu mấy hơi, huyết nhục trong người như được rửa qua một lần, mang theo khí lưu đục ngầu.Thanh Đàn Viện này nằm ở một góc Nam Thiên Tự, phương bắc là vách núi ngàn trượng, nhìn qua đã thấy thành viện mấy trăm dặm.Phong Phi Vân đạp vào con đường đá xanh, đi vào con đường nhỏ, xuyên qua rừng cây thanh đàn cổ mộc, đi vào một cánh cửa.Cánh cửa phật viện này chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ thấp, bên ngoài nhà gỗ có tượng phật đồng, còn có la hán các loại.Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực, đứng cúi đầu với nội viện, nói:- Vãn sinh Phong Phi Vân tới đây bái kiến Kỷ phi nương nương.Trong phòng phật đăng rung động.Không có bất cứ âm thanh nào vang lên.Đối với nhân vật như thần phi nương nương, không có bất cứ tu sĩ nào dám dùng thần thức dò xét, đó là đại bất kính với thần phi, Phong Phi Vân tự nhiên không tùy tiện đi dùng thần thức dò xét người trong nội viện.Trầm mặc một lát, Phong Phi Vân chậm rãi tiến lên đi về phòng gỗ.Két!Đẩy cửa ra.Trong nhà gỗ có một phật đường đơn giản, có một tượng phật còn một bát hương đang cháy, nhưng mà không có người nào.Phong Phi Vân ngửi nhẹ, có thể ngửi được hương vị bạch lam hương hoa trong phòng, đó là hương vị giống như tờ bái thiếp được gửi tới, chứng minh Kỷ Linh Xuân đã ở đây.- Không ở đây?Phong Phi Vân quay đầu đi nhanh ra khỏi phật đường, sợ bị người ta phát hiện mình xâm nhập vào nơi thần phi nương nương cầu phút, thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, hắn phát hiện trong sân có một bóng người yểu điệu đang đứng.Cô gái này ăn mặc đơn bạc, trên người chỉ có một màn lụa mỏng xanh như ẩn như hiện, đứng dưới ánh trăng, phác họa dáng người yểu điệu mà động lòng người của nàng.Nàng đứng bên ngoài phật đường, bên cạnh vách núi, đứng dưới một gốc cổ thụ thanh đàn, nhìn ra xa xa.Phong Phi Vân đi ra khỏi phật đường và quay ra ngoài, tổng cộng không tới hai hô hấp, nhưng mà cô gái này đang xuất hiện bên ngoài, Phong Phi Vân làm sao không kinh ngạc.Phong Phi Vân tuy chỉ nhìn bóng lưng cuản nàng, nhưng mà bóng lưng đó đẹp tới cực điểm, khắc sâu vào trong đầu, khắc vào đáy lòng, không có bất cứ nam nhân nào nhìn thấy bóng lưng này còn có thể quên được.Bước chân của Phong Phi Vân càng nhẹ nhàng hơn, đi tới cách nữ tử mười bước thì dừng lại, cung kính cúi đầu nói:- Bái kiến thần phi nương nương!Cô gái này chính là một trong bốn đại thần phi "Kỷ Linh Xuân", bởi vì Phong Phi Vân từ trên người của nàng gửi được bạch lam hương hoa.Kỷ Linh Xuân vân không nhúc nhích, ngón tay đang sờ nhẹ lên tấm lụa tơ tằm trên vai, bờ môi mềm khẽ hé, nói:- Ngươi chính là Phong Phi Vân?Đây là giọng nói hết sức trẻ tuổi, không giống như tu sĩ sống một hai trăm tuoir, chẳng khác gì thiếu nữ mới lớn.- Đúng là vãn bối!Phong Phi Vân nói.- Vãn bối?

Ha ha, ta có già như vậy sao?-------Chương 716: Thần phi nương nương (2)Kỷ Linh Xuân hờn dõi một tiếng, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hạnh dễ thương máy động, nói:- Ngẩng đầu lên!- Vãn bối không dám!Phong Phi Vân nói.- Ta xá ngươi vô tội!Kỷ Linh Xuân nói.Phong Phi Vân nghe xong thì ngẩng đầu lên, đôi măt của hắn đầy vẻ kinh ngạc, cô gái trước mặt không hỉ ung dung quý phái xinh đẹp như trong tưởng tượng, còn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.Một nữ tử trải qua thời gian thật lâu, mặc dù có phương pháp trú nhan thế nào, có thể bảo trì dung nhan không già, thanh xuân vĩnh trú, nhưng mà đôi mắt không thể gạt người.Một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt hoàn toàn khác với nữ tử bốn mươi tuổi.Nhưng mà đôi mắt Kỷ Linh Xuân lại còn thanh tịnh hơn nữ tử mười sáu, làn da trắng mịn tinh tế, còn đầy đặn yểu điệu hơn nữ tử mười tám.Trên người nàng không có quý khí phú quý của phi tử trong thâm cung, ngược lại có cảm giác thanh thuần thoát tục như nữ đệ tử tiên môn.Phong Phi Vân chấn động nội tâm, nói:- Kỷ Linh Xuân và Kỷ Thương Nguyệt giống nhau quá, thật sự là thân cô cô của Kỷ Thương Nguyệt sao?

Ta vì sao cảm thấy nàng giống thân muội muội của Kỷ Thương Nguyệt vậy?Đúng thế, Kỷ Linh Xuân rất giống Kỷ Thương Nguyệt, hơn nữa tuổi còn trẻ hơn Kỷ Thương Nguyệt vài tuổi.Phong Phi Vân vội vàng dời mắt, khôn dám nhìn chằm chằm vào đôi mắt thần phi nương nương, ánh mắt của nàng thật đẹp, có thể làm nam nhân mê muội.Sau khi lấy hộp bạch lam hoa lộ ra, hai tay trình lên, nói:- Vãn bối nghe nói Kỷ phi nương nương yêu thích bạch lam hương hoa, vì thế chuyên tới Ngân Câu Phường mua một hộp, cố ý hiến cho nương nương.Kỷ Linh Xuân nhíu mày một cái, ngây thơ nói:- Nơi này không phải đế cung, ngươi không cần phải gọi ta là nương nương, cũng không cần gọi ta là tiền bối, nếu ngươi không làm được điểm này, hộp bạch lam hoa lộ dù có trân quý thế nào, ta cũng không nhận lấy.Phong Phi Vân thầm hô lợi hại, cô gái này quả nhiên thủ đoạn không tầm thường, chỉ một câu đơn giản đã làm cho nam nhân sinh ra tâm tư không an phận.- Ta nên xưng hô thế...Phong Phi Vân còn chưa nói hết.- Gọi ta là Linh Xuân là được!Kỷ Linh Xuân thản nhiên cười nói.Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, nói:- Nương nương, không ổn đâu.- Nếu ngươi không gọi chính là kháng chỉ.Kỷ Linh Xuân từ từ đi về phía Phong Phi Vân, dáng người uyển chuyển mê người của nàng, nhưng không làm ra loại dụ dỗ thấp kém nhất, mà là hấp dẫn thẳng tâm linh.Phong Phi Vân cảm giác một làn gió thơm lao về phía mình, hắn cảm giác lồng ngực có va chạm.Nhưng đây chỉ là biểu hiện giả dối, Kỷ Linh Xuân vẫn đứng trước mặt hắn và cách một bước, duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra, giữa ngón tay lại vẽ lên lòng bàn tay Phong Phi Vân một cái.Lúc này chỉ là chạm vào nhẹ, giống như dòng diện từ lòng bàn tay lao thẳng vào nội tâm Lâm Minh, hiện ra trong đầu Phong Phi Vân mơ màn ngàn vạn.Phong Phi Vân thầm kêu không ổn, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, cưỡng ép chặt đứt kiều diễm trong lòng, trên lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.- Nữ nhân thật lợi hại, không ngờ lại âm ta.Kỷ Linh Xuân nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm sắc mặt Phong Phi Vân biến hóa, lúc này tươi cười như chuông bạc, lại giơ tay cầm lấy hộp bạch lam hoa lệ trong tay Phong Phi Vân, hai tay nâng trong lòng bàn tay, cười nói ha hả:- Không thể ngờ yêu ma chi tử trong truyền thuyết lại biết ngượng ngùng đấy, Phong công tử, tối nay thiếp thân không ngủ, có thể cho mượn ngực của ngươi ngắm trăm một đêm không?Giọng của nàng mềm yếu ăn mòn xương cốt nam nhân.Phong Phi Vân nhìn thấy nữ nhân quá nhiều, ngủ với nữ nhân cũng không ít, nhưng mà không có nữ nhân nào có thể đánh hắn tơi bời, càng không có nữ nhân nào khiến hắn trầm mê lợi hại như vậy.Phong Phi Vân không chỉ ngắm trăng với Kỷ Linh Xuân, càng nhìn sạch ngọc thể hoàn mỹ của nàng dưới trăng.Trên đời này tuyệt đối không ai có thể nghĩ tới, thần phi nương nương mẫu nghi thiên hạ lại ngã vào vòng tay Phong Phi Vân, đúng ra mà nói, là Phong Phi Vân ngã dưới người của nàng.Ánh trăng mông lung, dưới phật đăng kiều diễm vô hạn.Sáng sớm ngày hôm sau.Phong Phi Vân đứng ngồi không yên trong đồng xa, trên người còn lưu lại hương vị bạch lam hương hoa nhàn nhạt, mái tóc của hắn cũng rối loạn, hai tay xoa huyệt thái dương, đầu óc còn hiển hiện cảnh hoang đường đêm qua.Vươn tay bóp ngón tay vài cái, giống như vẫn còn cảm giác được vài phần trơn bóng kiều diễm.- Tại sao có thể như vậy, năng lực tự kiềm chế của ta trở nên yếu kém rồi sao?Phong Phi Vân chưa từng buồn rầu như hôm nay, sau khi ngủ với bất cứ nữ nhân nào hắn cũng chưa từng có cảm giác như thế bao giờ.Cuối cùng, Phong Phi Vân không thể không thừa nhận mình thua trong tay Kỷ Linh Xuân.Mã Phương vẫn đánh xe vội vàng như trước, đi xuyên qua phố xá sầm uất, cổ thú và đồng xa đột nhiên dừng lại, bị một thanh niên áo trắng đầu quấn khăn cản đường.Phong Phi Vân kéo rèm xe lên, nhìn Thiên Toán thư sinh cười đắng chát, nói:- Không nghĩ tới trên đường cái thần đô lại gặp người quen.Thiên Toán thư sinh giấu hai tay trong áo, thân thể đứng nghiêm, trên đầu đội khăn nho sinh, tươi cười đầy mặt, nói:- Ta chuyên môn tới đây tìm ngươi.- Ngươi chuyên tới tìm ta?Phong Phi Vân tức cười.Thiên Toán thư sinh gật đầu, nói:- Đó là bởi vì ta biết ngươi bây giờ nhất định rất buồn rầu.- Ngươi biết ta buổn rầu chuyện gì sao?Trong lòng Phong Phi Vân hoảng sợ, chẳng lẽ chuyện của mình và Kỷ Linh Xuân bị hắn biết?Đây là chuyện rơi đầu đấy, một khi có người biết hắn ngủ với thần phi nương nương, thiên hạ to lớn không ai giữ hắn được cả.Thiên Toán thư sinh tươi cười như trước, từ tốn nói:- Ngươi đại họa lâm đầu.Phong Phi Vân không khống chế trái tim của mình, không để tim đập quá nhanh, ánh mắt đảo một vòng, nói:- Ta gặp rắc rối không ít, đại họa cũng có vài chuyện, không biết ngươi nói chuyện gì?Thiên Toán thư sinh nói:- Ngày hôm qua ngươi tại Ngân Câu Phường gài bẫy Bắc Minh Phá Thiên, âm hắn hai vạn linh thạch, buổi tối hơm qua hắn ở trong thái tể phủ làm thịt hơn ba trăm tên nô bộc, Bắc Minh Phá Thiên tức giận giết bọn họ, sáng hôm nay Bắc Minh Phá Thiên phóng lời, trong bốn ngày sẽ lấy mạng của ngươi, việc này huyên náo xôn xao cả thần đô.Phong Phi Vân nội tâm buông lỏng một hơi, không phải chuyện Kỷ Linh Xuân là tốt rồi, sắc mặt âm trầm nói:- Bắc Minh Phá Thiên quá lạm sát kẻ vô tội, chỉ ném đi hai vạn linh thạch mà thôi, lại có thể giận chó đánh mèo giết hơn ba trăm nô bộc.- Ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì ngươi.Thiên Toán thư sinh lại nói:- Kỳ thật ngươi bây giờ lo lắng nhất vẫn là ngươi kìa, hiện tại nếu như ngươi giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên, ngươi có mấy phần hi vọng thắng?- Không có một phần nào cả!Phong Phi Vân trả lời.Thiên Toán thư sinh nói:- Cho nên ngươi bây giờ không nên quay về Phong gia biệt phủ, ngươi nên đi tới Thấm Tâm sơn trang ở vài ngày.-------Chương 717: Sóng ngầm bắt đầu khởi động- Thấm Tâm sơn trang là nơi nào?

Chẳng lẽ có thể ngăn cản được Bắc Minh Phá Thiên sao?Phong Phi Vân nói.- Tô Quân và Kỷ Vân Vân hiện tại đang ở nơi đó, các ngươi là bạn tốt đã lâu không gặp nhau, đi ở với nhau vài ngày cũng tốt.Thiên Toán thư sinh nói ra.Phong Phi Vân giật mình, cười nói:- Ta thật sự nên đi quấy rầy bọn họ thôi.Trong thế hệ trẻ người có thể chống lại Bắc Minh Phá Thiên chỉ đếm được trên một bàn tay, nhưng mà Tô Quân là một trong số đó.Cả Thần Tấn vương triều, nam nhân ngủ với nữ nhân nhiều nhất, mê đảo nhiều nữ nhân chủ động đưa tới cửa chủ động ngủ với hắn nhiều nhất, nam nhân này tuyệt đối không phải Phong Phi Vân, mà là Vô Hà công tử Tô Quân.Cả Thấm Tâm sơn trang gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, có hơn trăm tỳ nữ và gia đinh đang hoạt động trong vườn hoa, bên cạnh vườn hoa còn gieo trồng ngọc trúc tím, còn có nhiều thứ khác...Tô Quân lúc này an vị dưới một lương đình bên cạnh ngọc trúc, đang chậm rãi rót một ly trà lài đưa cho Phong Phi Vân, nói:- Diêm vương hủ huyết không thể lấy mạng của ngươi, xem ra thiên hạ này không ai có thể giết ngươi được.Hai mắt Tô Quân hiện tại vẫn mê mang, ánh mắt trống rỗng, nhưng mà nụ cười trên mặt rất thật.Phong Phi Vân tiếp nhận trà của hắn, lại không có uống, nói:- Vậy cũng không nhất định, ta không phải đang tới đây đào mạng hay sao?Tô Quân nhắm mắt ngửi ngửi, sau đó cười nói:- Ngươi chọc nữ nhân, hơn nữa còn chọc nữ nhân có địa vị cực cao.Sắc mặt Phong Phi Vân mất tự nhiên, đứng dậy, nói:- Bắc Minh Phá Thiên có thể tính là nữ nhân sao?- Ta không nói Bắc Minh Phá Thiên, mà là bạch lam hương hoa trên người của ngươi!Tô Quân cười nói.Phong Phi Vân kéo vạt áo lên ngửi ngửi, hắn nhớ trước khi đi tới Thấm Tâm sơn trang đã đi vào khách sạn tắm ba lần, còn thay một bộ quần áo mới, chẳng lẽ Kỷ Linh Xuân lưu lại hương vị trên người của hắn cũng bị Tô Quân ngửi được sao?- Lỗ mũi của ngươi đúng là lợi hại, nói thật ra sở dĩ ta trốn tới đây, cũng không phải trốn Bắc Minh Phá Thiên, mà là trốn một nữ nhân!Phong Phi Vân buồn vô cớ.Phong Phi Vân tự nhiên không sợ Bắc Minh Phá Thiên, tuy tu vị Bắc Minh Phá Thiên rất cường đại, nhưng mà chưa đạt tới mức khiến Phong Phi Vân phải đào mạng, Phong Phi Vân chính thức cố kỵ chính là Kỷ Linh Xuân.Cho nên hắn mới đi tới chỗ Tô Quân.Tô Quân thở dài, nói:- Thiên Toán thư sinh đã nói với ta.- Hắn nói cái gì với ngươi?Tim Phong Phi Vân đập mạnh.Tô Quân nói:- Hắn nói với ta, tối qua ngươi đi Nam Thiên Tự gặp một nữ nhân, tới sáng ngày thứ hai ngươi mới rời đi.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, trên trán đổ mồ hôi như mưa, quả nhiên vẫn bại lộ.Thần đô là nơi nào chứ, đây chính là địa bàn của Tấn đế, mà ngay cả Thiên Toán thư sinh cũng biết tối qua mình làm những gì, huống chi là Tấn đế chính là đệ nhất nhân của cả Thần Tấn vương triều chứ?

Có gì giấu được hắn đây?Hôm nay Thiên Toán thư sinh ở trên đường cái không có vạch trần chuyện này, đoán chừng không muốn hù Phong Phi Vân sợ, dù sao loại chuyện phải chết này, vẫn nên từ miệng bạn tốt nhất của Phong Phi Vân nói ra thì hơn.Mặc dù tâm trí Phong Phi Vân kiên định, nhưng mà không thể giữ nổi bình tĩnh, dù sao Tấn đế đội nón xanh chứ không phải kẻ nào khác.Tô Quân vẫn trấn định như trước, lại hớp vài ngụm trà lài, nói:- Ngươi không cần khẩn trương như vậy, đêm qua rất nhiều người biết ngươi bị dụ dỗ, những người này đã liên thủ che dấu thiên cơ cho ngươi, vặn vẹo sự thật, che chắn thánh thính và thánh mục trong nội cung.- Khó trách ngươi vẫn bình tĩnh uống trà như thế.Phong Phi Vân hít sâu vài hơi, sau đó ngồi xuống, lúc này cũng cầm chén trà lên phẩn vài ngụm, nói:- Rốt cuộc đêm qua là ai giúp ta?Tô Quân ngưng trọng nói:- Ta cũng không quá rõ ràng, ngay cả Thiên Toán thư sinh nói có bốn phương thế lực ra tay, nhưng mà tuyệt đối không chỉ có bốn thế lực ra tay đâu, có ít người là vì sớm có chuẩn bị, mà có một ít người là bị ngươi bức bách phải như thế.Phong Phi Vân cười nói:- Ai bị bức bách thế?- Ví dụ như Bắc Minh phiệt Bắc Minh Mặc Thủ.Tô Quân cười nói.- Hắn giúp ta sao?Thiếu chút nữa Phong Phi Vân cười to lên.Tô Quân nói:- Bắc Minh lão hồ ly này hận ngươi chết sớm một chút, nhưng mà phương pháp chết phải do hắn quyết định, thần đô vẫn không thể loạn, chuyện tối hôm qua nếu như để vị trong nội cung biết được, sẽ quấy rầy bố trí của Bắc Minh lão hồ ly này, hắn tự nhiên không thể nhìn ngươi chết vào đêm qua.- Hắn làm thế chẳng khác gì khi quân nha?Phong Phi Vân cười nói.- Cho nên mới nói hắn bị bức bách, bị ngươi lôi xuống nước.Tô Quân nói.Thế cục thần đô vô cùng vi diệu, rất nhiều đại nhân vật đang bố cục, nơi này có rất nhiều quân cờ trọng yếu, những quân cờ này phải dựa theo bố cục của bọn họ mà đi, một khi con cờ rời khỏi con đường sẽ động tới cả bố cục, cả bố cục đều rối loạn theo.Mà Phong Phi Vân là con cờ trọng yếu.Buổi tối hôm qua, thần đô có thể nói sóng ngầm mãnh liệt, rất nhiều đại nhân vật không thể chìm vào giấc ngủ, nếu không phải bọn họ liên thủ âm thầm che chắn thiên cơ, điều khiển sự thật, cả ván cờ sẽ sụp đổ, có thể nói tối hôm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa.Đây chính là những người đánh cờ, những người này bình thường đều giấu bên ngoài bàn cờ, sẽ không chính thức tự mình động thủ.Cả Thần Tấn vương triều, người đánh cờ lớn nhất vẫn là Tấn đế, đêm qua có nhiều người đánh cờ liên thủ với nhau mới có thể che chắn sự thật và thiên cơ với Tấn đế, loại tình huống này rất khó xuất hiện lần thứ hai, bởi vì mỗi người đánh cờ cũng phải tranh đấu với nhau.Phong Phi Vân hiếu kỳ cười nói:- Còn có người nào ra tay?- Đêm qua Hoa thần phi tu luyện Thái Thượng Tẩy Tủy Kinh tẩu hỏa nhập ma, Tấn đế trắng đêm ở tại tẩm cung Hoa thần phi.Tô Quân nói.Không cần nói quá rõ ràng, Phong Phi Vân biết rõ Hoa thần phi đêm qua chỉ sợ cũng là một trong những người ra tay, phân tán một phần giác quan của Tấn đế.Phong Phi Vân phát hiện thứ mình biết rõ quá ít, lúc này hỏi:- Hoa thần phi là người phương nào?- Mẹ đẻ La Phù công chúa.Tô Quân nói.Phong Phi Vân giật mình gật đầu, thế lực tổng thể thần đô cũng quá lớn, rất nhiều người bị liên lụy trong đó.- Chuyện đêm qua tuyệt đối là Kỷ Linh Xuân cố ý bố trí, dụ dỗ rất nhiều người vào.Bên ngoài Thấm Tâm sơn trang có tiếng ồn ào.Bắc Minh Phá Thiên cưỡi hồng lộc vác theo thanh cự kiếm to như núi trên lưng, mang theo mười một tuấn kiệt trẻ tuổi giết tới bên ngoài Thấm Tâm sơn trang.Sát khí trên người Bắc Minh Phá Thiên cách hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy được, trên đỉnh đầu còn có một đám mây đe lơ lửng, những nơi đi qua trên mặt đất có vết vỡ vụn như mạng nhện.-------Chương 718: Tô Quân và Bắc Minh Phá ThiênNhững tu sĩ kia không dám ngăn đường của Bắc Minh Phá Thiên, phàm là tu sĩ chạy chậm sẽ bị sát khí trên người của Bắc Minh Phá Thiên cắn nát, biến thành thi thể đẫm máu.- Phong Phi Vân, cút ra đây cho ta!Bắc Minh Phá Thiên quát lên một tiếng thật lớn, sóng ấm chấn chấn động thien địa.Thấm Tâm sơn trang bị đẩy ra, Tô Huyết mặc một bộ hắc y, đầu đội mũ rộng vành đen giống như quỷ mị đứng trước cổng chính, hoành kiếm đứng đó, giọng lạnh lùng quát:- Người nào dám tới Thấm Tâm sơn trang quấy rối?

Biết rõ đây là nơi nào không?Một tuấn tài trẻ tuổi thân mặc chiến giáp bay ra, trên người có bốn dị thú chiến hồn gào thét, đầu lâu giống như sói trắng, trầm giọng nói:- Bắc Minh đại thiếu gia của chúng ta đại giá quan lâm, gọi Phong Phi Vân đi ra đây nhận cái chết.- Thấm Tâm sơn trang không có kẻ đểu như Phong Phi Vân, các ngươi rời đi đi.Tô Huyết vẫn mặc hắc y và thiết bố như thường, không có chút gợn sóng nào cả.- Ngươi nói không có là không có sao?

Ta muốn đi vào điều tra!Tên tuấn kiệt trẻ tuổi mặc chiến giáp hai tay tỏa ra hào quang màu đen, bàn tay xuất hiện móng vuốt sắc bén, một trảo tấn công Tô Huyết.Xoẹt!Kiếm quang lóe lên.Huyết quang trùng thiên, trong huyết quang có hài bàn tay máu chảy đầm đìa rơi xuống đât,á trên bàn tay còn có lân giáp.Tên tuấn kiệt trẻ tuổi mặc chiến giáp hét thảm một tiếng, hai cổ tay phun máu, khí thế trên người suy sụp, bị Tô Huyết quét một kiếm bay ra ngoài.- Chút tu vị kém cỏi như thế, dám cản đường ta!Bắc Minh Phá Thiên quát lên, hàn khí um tùm, nói mỗi câu như thiên lôi nổ vang, chấn Tô Huyết lui ra phía sau, thời điểm chữ "Cản đường" vang vọng, Tô Huyết bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.Nàng lập tức đâm vào vách tường, một đạo hào quang từ trong Thấm Tâm sơn trang bay ra ngoài, một tay ôm lấy nàng, quay bảy vòng mới tiêu tan mất lực lượng bàng bạc kia.Người này tự nhiên là Phong Phi Vân, Phong Phi Vân một tay ôm lấy Tô Huyết, một tay đánh ra một chưởng, hư ảnh bốn đầu long hổ xuất hiện, tiếng gào thét chấn động nhân tâm, đánh tan sóng âm phô thiên cái địa của Bắc Minh Phá Thiên.- Thả ta ra!Tô Huyết đâm ra một kiếm, hơn trăm đạo kiếm quang hung mãnh đồng thời đâm vào cổ Phong Phi Vân, Phong Phi vân vội vàng buông tay, thân hình khẽ động lui ra hơn mười trượng, né tránh kiếm quang sát khí nặng nề của Tô Huyết.Trong không khí có một sợi tóc rơi xuống.Phong Phi Vân sờ sờ cổ, cảm giác có vài phần mát lạnh, nói thầm:- Vẫn hung dữ như thế, tương lai khẳng định không gả đi được.Bắc Minh Phá Thiên thấy Phong Phi Vân hiện thân, sát khí trên người càng đậm đặc, đôi mắt hổ đỏ như máu, trọng kiếm trên lưng cũng lay động, phát ra âm thanh ầm ầm.Khí thế ngập trời quét qua tất cả, đạo khí thế này ngưng tụ thành thú trảo cực lớn nện xuống.Phong Phi Vân vẫn đứng không nhúc nhích ở đó, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, căn bản không đi động thủ ngăn cản.Oanh!Tô Quân một bước bay ra khỏi Thấm Tâm sơn trang, đạp mạnh trên mặt đất, trực tiếp chấn vỡ thú trảo khổng lồ này.Khí thế Bắc Minh Phá Thiên bị ngăn cản, lửa giận trong lòng càng tăng, lạnh lùng quát:- Tô Quân, ngươi muốn xen vào việc này sao?- Ngươi đả thương muội muội của ta, ta làm sao bỏ qua cho ngươi được?Tô Quân chậm rãi đi tới, trên người không nhiễm hạt bụi nào, lộ ra bộ dáng thong dong.Tu vị Tô Quân sàn sàn với Đông Phương Kính Thủy, nhưng bởi vì hai mắt hắn mù nên đã rớt hạng, xếp hạng năm trên thượng sử thi thiên tài bảng.Tất cả mọi người cho rằng Tô Quân sau khi mù, chiến lực giảm nhiều.- Vậy phải xem ngươi xen vào được hay không?Khí thế Bắc Minh Phá Thiên càng lợi hại hơn, qua thật dung hợp làm một thể với trọng kiếm trên lưng.Tất cả mọi người không kiềm lòng được lui ra phía sau, không dám tới quá gần hai thiên tài cấp sử thi chiến đấu, ngay cả Phong Phi Vân và Tô Huyết cũng lui ra xa.Đây là giao phong của hai thiên tài cao cấp nhất, không ai có thể nhúng tay vào.Tô Huyết nói:- Vì sao ngươi không ra tay?- Ra tay làm gì?Phong Phi Vân nói.Tô Huyết nói:- Nếu ngươi liên thủ với ca ca của ta, nhất định có thể đánh bại Bắc Minh Phá Thiên.Phong Phi Vân cười nói:- Đây là giao tranh giữa Tô Quân và Bắc Minh Phá Thiên, cho dù là kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, cho dù ra tay cũng không dùng được đâu, bởi vì ca của ngươi tuyệt đối không liên thủ với ta đối phó Bắc Minh Phá Thiên.- Vì cái gì?Tô Huyết khó hiểu, cảm thấy Phong Phi Vân không dám giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên.- Bởi vì ca của ngươi là người kiêu ngạo, nếu ta ra tay, chính là không tôn trọng hắn.Hai mắt Phong Phi Vân vẫn ngưng trọng, tuy hắn rất có lòng tin với Tô Quân, nhưng mà Bắc Minh Phá Thiên cường đại không nghi ngờ, đặc biệt là trọng kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, một kiếm áp xuống có mấy người có thể ngăn cản chứ/Bắc Minh Phá Thiên và Tô Quân hai người lẳng lặng đứng đó, cách xa nhau một con phố rộng năm mươi mét, thân thể bọn họ ngưng tụ một đạo hư ảnh, bay lên.Hai đạo hư ảnh này chính là thân ngoại hóa thân của bọn họ.Chỉ có người tu vị cường đại tới mức nhất định mới có thể ngưng tụ ra thân ngoại hóa thân.Hai thân ngoại hóa thân giao thủ trên đường phố, mỗi lần giao thủ đều huyền diệu vô song, không giống như hai người chiến đấu, càng giống hai người đang diễn luyện.Chung quanh khu phố cổ đều trở nên hỗn loạn, sinh ra vòng xoáy khổng lồ, cuốn mấy tuấn kiệt trẻ tuổi bay đi.Chỉ có Bắc Minh Phá Thiên và Tô Quân còn đứng vững ở đó.- Bọn họ ai chiếm được thượng phong?Tô Huyết hỏi.Tuy Tô Huyết cũng đạt tới Thiên Mệnh nhị trọng, nhưng mà nàng không cách nào nhìn thấu tình hình chiến đấu trong vòng xoáy kia.Phong Phi Vân nói:- Cái này...

Bọn họ sử dụng thân ngoại hóa thân chiến đấu, nhưng mà chân chính ai mạnh ai yếu thì phải xem bọn họ mới biết được.- Ngươi nói và chưa nói có gì khác nhau sao?Giọng Tô Huyết lạnh lùng.- Là ngươi hỏi ta thôi.Phong Phi Vân tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.Cũng không giao thủ bao lâu, đột nhiên gió lốc trên đường biến mât,s hai thân ngoại hóa thân quay trở lại thân thể của bọn hok.Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên âm trầm, lạnh lùng nói:- Người trong thiên hạ đều cho rằng sau khi Tô Quân bị mù, chiến lực sẽ yếu đi, nhưng mà ai nghĩ tới một kẻ mù lòa nhưng không yếu đi, lại cường đại hơn.Tô Quân chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:- Khi bị mù, tâm lại sáng, cảm ngộ thiên đạo lại thấu triệt hơn.Bắc Minh Phá Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trầm giọng nói:- Khoản sổ sách này ta sớm muộn gì cũng tính với ngươi, chúng ta đi!Bắc Minh Phá Thiên cưỡi hồng lộc rời đi, hắn mang theo đám tuấn kiệt kia rời đi theo hắn.Phong Phi Vân đi qua, nhìn qua rặng mây đỏ bên cạnh, nói:- Bắc Minh Phá Thiên bại!Sắc mặt Tô Quân biến thành âm trầm, từ từ nói:- Bắc Minh Phá Thiên đã luyện thành trọng kiếm đạo, cộng thêm hắn phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới, tất cả nhược điểm của hắn đã được bù đắp, muốn đánh bại hắn dễ vậy sao?-------Chương 719: Dung luyện chiến hồn (1)- Vì sao hắn lại rút đi?Phong Phi Vân hỏi.- Bởi vì hắn phát hiện hắn không cách nào đánh bại ta, hơn nữa vừa rồi trong chiến đấu với ta, hắn dường như có lĩnh ngộ, cho nên đã rút đi, hắn đi tìm hiểu những gì vừa đạt được.Tô Quân nói.- Thiên tư của người này đúng là đáng sợ!Phong Phi Vân nhướng mày, có thể lĩnh ngộ đạo của người khác trong chiến đấu, sau dó chuyển hóa làm đạo của mình, phần lực lĩnh ngộ này đúng là làm cho người ta sợ hãi.Tô Quân cười nói:- Thiên tư của hắn không bằng ngươi, chỉ cần ngươi đột phá lên Thiên Mệnh tam trọng, ngươi sẽ có lực tranh phong với hắn, Tô Huyết, mang Phong huynh đi nghỉ ngơi, đêm nay hắn sẽ ngụ ở Thấm Tâm sơn trăng.- Cái gì, hắn ở lại Thấm Thâm sơn trang?Tô Huyết nói.Phong Phi Vân nhìn nàng cười cười, sau đó cúi đầu, nói:- Kính xin Tô cô nương chiếu cố nhiều hơn.Tô Huyết lại đâm ra một kiếm, kiếm quang biến đổi như tia chớp, đâm thẳng tới yết hầu Phong Phi Vân.mà Phong Phi Vân đã bay vào trong Thấm Tâm sơn trang, sau đó kêu lên:- Tô cô nương, ngươi ở gian phòng nào, ta ý định mấy ngày này làm hàng xóm với ngươi.- Muốn chết!Đôi mắt dễ thương của Tô Huyết phát lạnh, cầm kiếm đuổi theo.Kỷ Vân Vân đi tới bên cạnh Tô Quân, hơi lo lắng nói:- Bọn họ náo như thế, không có chuyện gì chứ?- Không sao!Tô Quân mỉm cười, ôn nhu ôm Kỷ Vân Vân vào ngực.Thấm Tâm sơn trang là một trang viên của Bà La vương quốc trong thần đô, nơi này rộng hơn ngàn mẫu, lại trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, còn có rất nhiều kiến trúc cổ, hòn non bộ và đình đài, nhà thủy tạ và hành lang.Phong Phi Vân cứ thế tạm thời ở lại trong trang viên Thấm Tâm sơn trang, ở một tòa tiểu viện biệt lập, còn có một lầu đài đặc biệt tao nhã lịch thiệp.- Phong Phi Vân, cút ra đây!Tô Huyết đi vào tiểu viện, giọng lạnh lùng quát lên.Phong Phi Vân đi ra, đứng trên lầu ba lầu đài nhìn qua phía dưới, trêu chọc nói:- Tô cô nương, ngươi không phải thật tới đây mời ta làm hàng xóm đấy chứ?- Ngươi nghĩ thật hay!Tô Huyết nói:- Người bên ngoài tới tìm ngươi, đưa qua rất nhiều thứ.- Nhanh như vậy?Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ.Phong Phi Vân đi tới Thấm Tâm sơn trang, đã phân phó Mã Phương đi Ngân Câu Phường, gọi người Ngân Câu Phường mang dị thú chiến hồn tới Thấm Tâm sơn trang.Phong Phi Vân mua sắm dị thú chiến hồn số lượng lớn, cho dù là Ngân Câu Phường cũng tốn thời gian thật lâu trù bị, huống chi còn phải phong ấn dị thú chiến hòn, những việc này cần thời gian, Phong Phi Vân vốn cho rằng ít nhất hai ngày mới thu được dị thú chiến hồn, không nghĩ tới trong hôm nay đã có dị thú chiến hồn đưa tới.Ngây Câu Phường làm việc hiệu suất rất cao.Cách thánh địa hoàng tộc mở ra còn bốn ngày, Phong Phi Vân muốn trong bốn ngày này tu thành vạn thú chiến thể, một khi tu thành vạn thú chiến thể, lực công kích và phòng ngự của Phong Phi Vân sẽ tăng lên thật lớn.Bốn ngày sau đó là thời gian lựa chọn người thừa kế thần vương, Phong Phi Vân phải trong bốn ngày này làm nhiều việc, mà đây cũng là đại sự của hoàng tộc, gần với hoàng đế đăng cơ, đến lúc đó người của hoàng tộc sẽ tề tụ.Dị thú chiến hồn trước khi phục tùng đều mang theo dã tính và tàn bạo, căn bản không bị trói buộc.Sau khi thuần phục dị thú chiến hồn, tương đối mà nói chúng ôn hòa hơn nhiều lắm, có thể sử dụng lực lượng cưỡng ép phong ấn vào trong thùng đặc thù, loại dị thú chiến hồn sau khi phục tùng này sẽ cung cấp cho đệ tử gia tộc tu luyện, tính nguy hiểm thấp đi rất nhiều.Phong Phi Vân mang một con Xích Mao yển tu vị bảy trăm năm dung nhập vào trong thân thể, đối với người khác mà nói, dị thú chiến hồn dung nhập vào thân thể thì thân thể và lực lượng tăng lên, nhưng với Phong Phi Vân mà nói nó chỉ là thuốc bổ mà thôi.Mỗi khi dung luyện dị thú chiến hồn vào thân thể, huyết mạch và xương cốt sẽ mạnh hơn một phần, cường độ thân thể cũng tăng lên rõ rệt.Phong Phi Vân tiêu tốn hai ngày đã luyện hóa hơn một ngàn sáu trăm năm mươi lăm dị thú chiến hồn vào trong người, bên trong thân thể có chín ngàn chín trăm đầu dị thú chiến hồn, tăng thêm mới tế luyện Xích Mao Yển vào trong người, đã có được chín ngàn chín trăm linh một đầu.Phong Phi Vân có thể cam giác rõ ràng lực lượng của mình tăng lên một đám lớn.- Kỳ quái, ta hiện tại đã đạt tới Thiên Mệnh nhị trọng thiên, vì sao luyện nhập dị thú chiến hồn vẫn sinh ra chướng ngại?Thời điểm luyện nhập dị thú chiến hồn tu vị sáu trăm năm, Phong Phi Vân lảm rất thành thạo, nhưng mà luyện hóa dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm, trong người sinh ra lực bài xích, đang ngăn cản Phong Phi Vân tu hành vạn thú chiến thể.- Đây tuyệt đối không phải dị thú chiến hồn bảy trăm năm mạnh hơn dị thú chiến hồn sáu trăm năm, nhất định là thân thể bài xích rồi, phượng hoàng có thể tu luyện vạn thú chiến thể, đó là bởi vì phượng phương là hoàng trong yêu thú, nhưng thân thể nhân loại rất khó trấn áp thú tính của vạn thú chiến thê.r- Ta hiện tại cũng tu luyện Bát Tử Phượng Hoàng Thân tới cảnh giới tiểu thừa, có lẽ có thể cưỡng ép tu luyện.Phong Phi Vân mang đầu dị thú chiến hồn thứ hai ra, mở phong ấn, sau đó trấn áp trong lòng bàn tay, bắt đầu dung luyện vào trong thân thể, lực cản lớn hơn vừa rồi, không chỉ có lực bài xích từ thân thể, ngay cả lực bài xích của dị thú chiến hồn cũng tuôn ra.Nhưng mà Phong Phi Vân không có buông bỏ, tiếp tục luyện hóa, cưỡng ép dung nhập dị thú chiến hồn vào thân thể của mình.Đầu chín ngàn chín trăm linh hai.Đầu chín ngàn chín trăm linh ba.Đầu chín ngàn chín trăm linh bốn....Đầu chín ngàn chín trăm hai mươi ba!Thời điểm Phong Phi Vân dung nhập hai mươi ba con dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm vào trong thân thể, khí huyết trong người trở nên sôi trào, dị thú chiến hồn trong người cũng cuồng loạn, huyết dịch lao nhanh trong kinh mạch, muốn phá tan thân thể lao ra ngoài,Lực bài xích này đã bắt đầu công kích thân thể Phong Phi Vân, trùng kích xương cốt của hắn kêu răng rắc.- Tất cả dị thú chiến hồn đều cuồng bạo, cho dù là linh hồn phượng hoàng cũng không trấn áp được.Phong Phi Vân tạm thời đỉnh chỉ tiếp tục luyện hóa dị thú chiến hồn vào trong người, bắt đầu trấn áp dị thú chiến hồn trong thân thể, thẳng tới khi tất cả dị thú chiến hồn bị trấn áp xuống, làn da đỏ thẫm của Phong Phi Vân mới từ từ khôi phục như ban đầu.Hít sâu một hơi!Lực lượng trong người Phong Phi Vân lại tăng lên một mảng lớn, Phong Phi Vân cảm giác được nếu mình có thể nhanh chóng đánh ra ngũ hổ chi lực, chỉ bằng vào thân thể tay không cũng có thể vật lộn với linh khí.- Lực lượng thân thể của ta đã đạt tới cực hạn, trừ khi cảnh giới đột phá, mới có thể tiếp tục tăng lên lần nữa, như vậy có thể tiếp tục dung nhập dị thú chiến hồn vào trong người, nếu không thân thể có nguy cơ nổ tung.-------Chương 720: Dung luyện chiến hồn (2)- Không được, phải tiếp tục liều, thần đô có quá nhiều nhân tài tuấn kiệt xuất chúng, đừng nói là nhân kiệt trên thượng sử thi thiên tài bản như Bắc Minh Phá Thiên, ngay cả một ít vương giả trẻ tuổi còn có thực lực mạnh hơn ta, nếu không có thực lực cường đại, ta nửa bước khó đi ở thần đô.Phong Phi Vân nắm chặc nắm đấm, lại cầm đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bốn ra, tiếp tục luyện hóa vào trong thân thể của mình.Dị thú chiến hồn bị Phong Phi Vân trấn áp cường thế, từng đạo lực lượng không ngừng lưu chuyển trong người Phong Phi Vân, dung nhập vào trong huyết nhục, dung nhập vào trong thân thể, chạy khắp toàn thân, thân thể tràn ngập lực lượng bạo tạc.Trong làn da Phong Phi Vân đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi đầm đìa, ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều có động tĩnh, giống như thân thể đang bị đun nóng.Oanh!Rốt cuộc đầu dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm cũng dung nhập vào trong người.Đã là chín ngàn chín trăm hai mươi bốn đầu, còn kém bảy mươi sáu đầu dị thú chiến hồn là có thể tu luyện thành vạn thú chiến thể.Một khi tu thành vạn thú chiến thể, thân thể sẽ tiến thêm một bước, trở thành thiên tài cấp sử thi đỉnh phong, khi đó thiên tài cấp sử thi phía sau sẽ bị bỏ xa, cách thiên tài cấp truyền kỳ còn kém một bước.Nhưng muốn tu thành vạn thú chiến thể lại vô cùng gian nan.Phong Phi Vân cưỡng ép luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi lăm vào trong thân thể của mình, mồ hôi trên người Phong Phi Vân cũng đã làm ướt đẫm quần áo, dán lên làn da của hắn, giống như hắn mới bò từ trong nước ra.Mặc dù vô cùng thống khổ, nhưng mà cảm giác lực lượng tăng lên, nội tâm Phong Phi Vân sinh ra khoái cảm khó hiểu, tất cả thống khổ đều đáng giá.Đầu dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm thứ hai mươi sáu.Phong Phi Vân bắt đầu trùng kích cực hạn thân thể, chỉ có bức bản thân mình vào ngõ cụt mới biết được mình đã mạnh tới mức nào.Xung kích cực hạn thân thể cũng cần trả giá thật nhiều, toàn thân như bị con kiến đốt, bị độc trùng ngặm thân thể, cảm giác đau đớn làm cho người ta muốn ngất đi thật nhanh.Oanh!Đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi sáu tu vị bảy trăm năm đã luyện hóa thành công.Thân thể Phong Phi Vân giống như hư thoát, tiếp tục bắt đầu luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bảy.Lúc này càng thêm thống khổ, giống như có cây đinh trên vách tường áp vào người, vách tường cũng không ngừng co rút lại, áp lên thân thể, bản thân phải thừa nhận cực hạn.Oanh!Lỗ chân lông trên làn da Phong Phi Vân đều có huyết châu chảy ra, làn da toàn thân và huyết nhục đỏ thẫm như sắt, trong người có dị thú chiến hồn gào thét, cơ hồ muốn nổ tung thân thể hắn.Cuối cùng hắn vẫn gượng qua được, khi đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bảy dung nhập vào bản thân.Thời điểm này Phong Phi Vân giống như vừa trải qua một trăm cuộc chiến, động ngón tay cũng có cảm giác đau đớn như xé rách hắn ra.Cho dù là thiên tài cấp sử thi có thể luyện hóa mười đầu dị thú chiến hồn cũng không đảm đương nổi, nhưng mà Phong Phi Vân đã luyện hóa được chín ngàn chín trăm hai mươi bảy đầu, quả thật là biến thân thể thành một chiến trường của dị thú chiến hồn, không ngừng trùng kích thân thể.Phải thừa nhận hơn chín ngàn đầu dị thú chiến hồn trùng kích, cảm giác thống khổ này làm tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh biến thành ngu ngốc.Phong Phi Vân không có như vậy, hắn cảm giác tiềm lực của mình không ngừng bị kích phát.Lại cắt xuống một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ngậm vào trong miệng, kim tham tỏa dược lực thẩm thấu toàn thân, chữa trị các chỗ tổn thương trên thân thể, giúp thân thể hắn khôi phục thật nhanh.- Tiếp tục, đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi tám.Phong Phi vân tiếp tục lấy một con dị thú chiến hồn thứ hai mươi tám ra, trấn áp trong hai tay sau đó bắt đầu luyện hóa.Ầm ầm!Hai tay Phong Phi Vân sinh ra tiếng nổ mạnh, thân thể không ngừng run rẩy, miệng vết thương vừa khôi phục lại hở ra, lỗ chân lông có máu chảy không ngừng, y phục của hắn từ ướt sũng nước, bây giờ biến thành ướt sũng máu.- Đầu dịt hú chiến hồn thứ hai mươi chín.Phong Phi Vân cắn răng, tiếp tục cưỡng ép luyện hóa dị thú chiến hồn vào thân thể, huyết dịch trên làn da biến thành bùn máu, lại vỡ ra, bùn máu rơi xuống đất.Thân thể Phong Phi Vân biến thành huyết nhân.- Đầu thứ ba mươi!Đầu óc Phong Phi Vân trở nên hỗn loạn, thân thể đã không thuộc về mình, huyết dịch trong người đang gào thét như sóng vỗ bờ, va chạm kinh mạch nứt ra.- Đầu thứ ba...

Mươi mốt...Toàn thân Phong Phi Vân chết lặng, chỉ bắt buộc bản thân luyện hóa dị thú chiến hồn, lúc này lực bài xích trong người cường đại tới mức Phong Phi Vân không thể khống chế.Oanh!Đầu dị thú chiến hồn thứ ba mươi mốt kêu lên thê lương thảm thiết, bị xung kích vỡ vụn ra, nổ tung hóa thành sương mù, mà cùng lúc đó Phong Phi Vân cũng không chịu nổi thống khổ này, trực tiếp ngất đi.Cuối cùng cũng không có luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ ba mươi mốt.Chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến hồn, đây đã là cực hạn, trừ phi tu vị tăng lên nữa mới có thể tiếp tục luyện hóa thêm dị thú chiến hồn.Thời điểm Phong Phi Vân tỉnh lại, đau đớn trên người không giảm bớt bao nhiêu, ngay cả hô hấp cũng đau đớn kịch liệt, ngũ tạng lục phủ biến thành trọng tyhuowng, nhưng mà hắn vẫn cố gắng ngồi dậy, ngồi dưới đất, bắt đầu điều tức.Lại cắt một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ngậm vào troing miêng.Lực lượng Cửu Huyền Kim Tham nhu hòa rất nhiều, không chỉ lưu chuyển trong đan điền, còn tu dưỡng bản thân bị thương.- Cuối cùng vẫn không cách nào tu luyện thành vạn thú chiến thể, nhưng mà thu hoạch rất lớn, từ lực lượng thuần túy mà nói, đại khái tăng lên năm thành.Sau khi Phong Phi Vân khôi phục thân thể tốt lên, sắc trời không còn sớm, trải qua một phen tắm rửa, lại thay bộ quần áo mới, thân thể tỏa sáng, cho dù hắn đứng ở đây, chỉ tỏa ra khí tức cũng đủ trấn áp dị thú chiến hồn cấp thấp phủ phục xuống đất.- Ngày mai chính là ngày tiến về thánh địa hoàng tộc, đêm nay phải trở về Thần Vương phủ, đi tìm thần vương.Phong Phi Vân cáo biệt Tô Quân, liền rời khỏi Thấm Tâm sơn trang, Thần Vương phủ Quế công công đã lái long liễn chờ ở bên ngoài, Phong Phi Vân leo lên long liễn, đi về Thần Vương phủ.Phong Phi Vân cảm thấy nội tâm chán ngáy, thần vương là đại nhân vật tuyệt đỉnh trong thần đô, tai mắt đông đao, thần thức trải rộng các nơi, hắn làm sao không biết chuyện hoang đường giữa mình và Kỷ Linh Xuân.Kỷ Linh Xuân chính là thần phi nương nương, mà thần vương chính là vương gia vương triều, nếu hắn thật sự biết được chuện này, nên làm cái gì bây giờ?Phong Phi Vân trên đường đi đã suy tư đối sách.

Trận tuyết đầu của thần đô, mang theo dòng nước lạnh phương bắc, quét qua đầu thành.Giờ phút này đã là canh bốn ngày mới, sắc trời còn u ám đôi chút, trên con đường cổ mộc băng tinh bao trùm tất cả, lá cây trên ngọn đã đầy tuyết đọng, thật giống như cây băng, gió lạnh thổi qua, tuyết trên cành rơi xuống phố cổ.-------Chương 721: Hoàng thành thái miếuTrên con đường băng tuyết có thể nhìn thấy thiếu niên mười hai mười ba đang khổ luyện quyền pháp trong tuyết, có thạch sư đang luyện lực tay, mỗi người đều ôm mộng cường giả, mỗi thiếu niên trong thần đô này đều cố gắng tu luyện là vì thế.Bọn họ cũng có mộng của mình, cho nên càng khắc khổ hơn người khác.Long liễn hoa lệ mà khổng lồ, thời điểm này có một đầu tê long đang kéo theo long liễn trên đường cái, tuyết đọng trên đường xoáy lên cao, trùng kích những thiếu niên đang tu luyện bên đường.Một võ sĩ hét lớn một tiếng, nói:- Nhìn thấy không, cường giả chính thức sẽ cưỡi trên chiếc xe hoa lệ, đạt được cô gái xinh đẹp nhất, có được địa vị tôn quý nhất, các ngươi muốn trở nên nổi bật, nhất định phải khắc khổ tu luyện, tiếp tục!Những thiếu niên này ánh mắt kiên định, đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao nhanh trên đường, đi tới ngoài hoàng thành.Tất cả mọi người muốn đi đế cung hoàng thành, tế tự thái miếu, sau đó đi tới thông đạo dẫn tới thánh địa hoàng cung.Bên ngoài hoàng thành xe ngựa như lũ.Trời còn chưa sáng, có hơn một ngàn chiếc xe hoa lệ đang đứng ở ngoài hoàng thành, rất nhiều vương công quý tộc đều đi trên cổ xe hàn huyên lẫn nhau, sau đó bước tới cửa hoàng thành.Thời điểm bình thường rất ít xuất hiện rầm rộ này, không chỉ có vương công quý tộc, mà ngay cả những thiên kim hầu phủ, cáo mệnh phu nhân, tuấn tài quý tộc...

Đều cùng nhau đi vào trong hoàng thành, những người này ăn mặc rất long trọng, những phu nhân và thiên kim quý tộc cùng ganh đua sắc đẹp, đeo lên cac loại vật phẩm linh khí và dẫn theo linh thú.Những thiên tài tuấn kiệt cũng khí vũ hiên ngang, ý chí chiến đấu sôi sục, trên người có khí tượng phóng lên trời.- Ha ha, Ưng Thiên Hầu, nghe nói ngươi lại nạp một tiểu thiếp, nghe nói là nữ đệ tử tiên đạo, mới mười tám tuổi, xếp hạng hai trăm tám mươi bảy, thực hâm mộ các ngươi một năm nạp một thiếp, ta không được, trong nhà có con cọp cái...

Ngươi hiểu được, ngươi hiểu mà, ha ha ha...- Yên Yên quận chúa rõ ràng cao lên như thế, càng lúc càng xinh đẹp, vẫn là nàng có tiểu nữ oa nhỏ, nghe nói cũng đã trở thành tiểu tai họa người gặp người sợ trong thần đô rồi, ha ha ha...- Tiểu Hổ Hầu gia nghe nói theo Vạn Tượng Tháp tu hành, quả nhiên thần thông vo song, đã khó gặp đối thủ trong cùng thế hệ....Vương công quý tộc tuy thường xuyên tổ chức yến hội lớn, nhưng lại không có rầm rộ như vậy, cơ hồ tất cả đều là người có quyền thế ở thần đô đều tới đây.Đối với hoàng tộc mà nói, hôm nay chính là ngày trang nghuieme thần thánh nhất, nhưng mà đối với bọn họ mà nói...

Là tụ hội lẫn nhau, caothur đạo thuật thế hệ trẻ trao đổi và tranh phong với nhau, thiên kim tiểu thư hầu phủ đang tụ hội khuê mật với nhau.- Bái kiến thần vương!- Bái kiến thần vương!...Mọi người cung kính hành lễ.Âm thầm có vài thiên kim tiểu thư thiên hầu phủ mới cùng tụ tập cùng một chỗ, xinh đẹp đọng lòng người, trẻ tuổi tao nhã và chính trực, chỉ trỏ Phong Phi Vân đi theo sau lưng thần vương, che miệng cười nói.- Các ngươi mau nhìn, mau nhìn kìa, đó là yêu ma chi tử trong truyền thuyết, Phong Phi Vân, lớn lên thật tuấn tú.- Nghe nói hắn là người thứ ba ở hạ sử thi thiên tài bảng, nhưng mà thực lực rất cao, chính là nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ.- Yên Yên, ngươi sẽ không thích hắn đấy chứ, hai là đi tới gặp thiên hầu đại nhân sau đó đi Thần Vương phủ cầu hôn đi, ha ha ha...- Phi Phi, ta càng ưa thích Lệnh Đông Lai, tuổi trẻ tài cao, chính trực nữa, mạnh mẽ như trăm vạn sư tử, thần tướng vô địch bách chiến bách thắng, ta thấy yêu ma chi tử không bằng Lệnh Đông Lai, hạ sử thi thiên tài bảng khẳng định sẽ có lỗi....Cánh cửa hoàng thành chưa có mở ra, tất cả mọi người đang chờ trong băng thiên tuyết địa, một đám người hàn huyên và thấp giọng nghị luận với nhau.Ầm ầm!Lại có xe đi tới, xe cao bảy mét, tổng cộng có hơn hai mươi chiếc xe hoa lệ.Nhìn thấy những chiếc xe này đi tới, tất cả mọi người yên lặng, trong đó có vài thiên hầu càng ngày càng chủ động nghênh đón.Đến lúc này người tới chính là Bắc Minh Mặc Thủ, hắn là một trong những người người được liệt vào mắt xanh của các thiên kim, Bắc Minh Phá Thiên vừa ra khỏi cổ xe, rất nhiều nữ tử xinh đẹp kinh hô từng tiếng, đoi mắt dễ thương đầy gợn sóng, nhìn chẳng khác gì kẻ mê trai.Nhưng mà Bắc Minh Phá Thiên căn bản không nhìn các nàng, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, có sát khí xông thẳng lên trời, đánh thẳng vào Phong Phi Vân.Tất cả mọi người có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt bành trướng, nhưng mà những người thế hệ trước đều nhắm một mắt mở một mắt, biết rõ đây chính là Thái Tể phủ đánh cờ với Thần vương, không ai dám lẫn vào trong đó.Phong Phi Vân vẫn đứng ở trên tuyết, cẩm y hoa bào trên người bồng bềnh, thân thể thẳng tắp trên cọc tiêu, trên người sinh ra thú rống vô tận, khí thế bộc phát thú rống vô tận, khí thế cường ngạnh, hoàn toàn không yếu hơn Bắc Minh Phá Thiên chút nào.Phong Phi Vân tu luyện vạn thú chiến thể chưa đại thành, nhưng mà khí thế mà nói không thua bất cứ người trẻ tuổi nào cả.Oanh!Hai thiên tài tuấn kiệt va chạm thiên hôn địa ám.- Tuổi trẻ thật tốt, nhuệ khí vô địch, huyết khí phương cương, ta thấy Phong Phi Vân khí thế yếu hơn Phá Thiên một bậc a,Bắc Minh Mặc Thủ vuốt râu cười nói.Thần vương cũng vỗ tay, nói:- Đúng vậy a, đứa bé Phi Vân này tu luyện ít hơn Bắc Minh Phá Thiên hai mươi năm, ếu hơn người khác một bậc nhưng thiên tư của hắn không yếu hơn chút nào.Bắc Minh Mặc Thủ cười khanh khách, nói:- Thần vương thật nói đùa, thiên tư của Phong Phi Vân không tệ, nhưng mà có thần vương và Kỷ phi nương nương làm chỗ dựa, tương lai trên triều đình sẽ phong sinh thủy khởi.Bắc Minh Mặc Phủ cố ý tăng thêm mấy chữ "Kỷ phi nương nương".Sắc mặt thần vương không thay đổi, cười nói:- Vẫn phải thái phủ đại nhân chỉ dẫn nhiều mới được.- Đó là tự nhiên, tự nhiên thôi!Bắc Minh Mặc Phủ vẫn đang tươi cười.Bắc Minh Phá Thiên hận ý ngập trời nhìn qua Phong Phi Vân, cũng bởi vì ở hội đấu giá Ngân Câu Phường hắn biến thành trò cười khắp thần đô, không đánh Phong Phi Vân nằm rạp xuống đất thì hắn khó giải mối hận trong lòng.Lần trước có Tô Quân ngăn cản, lúc này ta chắc chắn phải ở trước mặt mọi người quét sạch mặt mũi của ngươi.Khí thế Bắc Minh Phá Thiên âm trầm tới cực điểm.- Bắc Minh Phá Thiên, ngươi đã từng nói chiến một trận với ta, hôm nay chúng ta nhất định phải phân ra thắng bại mới được.Đông Phương Kính Thủy chưa xuất hiện nhưng mà giọng của hắn đã truyền tới.Ầm ầm!Sát khí bắt đầu khởi động, mây đen đầy trời, một nam tử mặc áo choàng màu đỏ thâm từ trên cao đáp xuống, chính là Đông Phương Kính Thủy.Thời điểm này một "Thái phó" đứng hàng tam công cũng tới.Thái phó là gia chủ Ngân Câu Phiệt, Đông Phương Hàn Lâm.- Ai nha, thần vương và thái tể đại nhân thật sự tới sớm nhỉ, vì sao còn đứng ở nơi này, còn không đi vào hoàng thành!-------Chương 722: Tiến vào thánh địa hoàng tộc (1)Đông Phương Hàn Lâm và một cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt đi xuống cổ xe, hắn lộ ra dáng vẻ già yếu, bước chân tập tễnh đi trong tuyết, chậm rãi đi tới cửa hoàng thành.Cô gái tuyệt sắc mang khăn che mặt này chính là "Đông Phương Kính Nguyệt".Thái tể Bắc Minh Mặc Thủ cười nói:- Cửa thành hoàng thành cũng chưa có mở ra a.Đúng lúc này, canh năm vừa tới thì trong hoàng thành có ba tiếng chung vang lên.Ông ông!Cánh cửa hoàng thành từ từ mở ra, có âm thanh thái giám vang dội truyền đến:- Thiên chung vang, hoàng thành mở!Đông Phương Hàn Lâm cười cười, bộ dáng hiền lành phúc hậu, nói:- Ha ha, chẳng phải đã mở ra rồi sao,m ta mỗi lần tới đền là chuẩn nhất.Nói xong, Đông Phương Kính Nguyệt đã vịn Đông Phương Hàn Lâm đi vào trong cửa thành hoàng thành, thời điểm Đông Phương Kính Thủy đi ngang qua bên người Phong Phi Vân, con mắt của nàng ngẩng lên, đặc biệt lạnh lùng.Đông Phương Hàn Lâm đến cuối cùng, lại vào hoàng thành đầu tiên, rất nhiều người mắng trong lòng, Đông Phương Hàn Lâm còn thành tinh hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên cũng không có đánh nhau, cho dù muốn chiến cũng phải sau khi sắc phong người kế thừa thần vương đã.Gió tuyết vẫn không ngừng.Hoàng thành chỉ là bên ngoài cung vây, cũng không phỉa đại nội đế cung.Trong hoàng thành có rất nhiều kiến trúc cổ bảo lưu từ khi khai quốc, ví dụ như thái miếu, tam công miếu, mười tám thiên hầu vân tháp, còn có lãnh cung thê lương tàn khốc nhất, hàng năm đều có mấy vị phi tử bị đày vào trong lãnh cung, loại phi tử này phần lớn làm những chuyện không ai nhận ra, hoặc là đắc tội một ít đại nhân vật trong nội cung, cho nên mới lọt vào đãi ngộ như thế, phi tử trong lãnh cung sống không bằng chết.Đương nhiên những công chúa, hoàn tử còn nhỏ cũng có rất nhiều ở trong hoàng thành, được bảo hộ, một khi bọn họ trưởng thành cũng không thể ở lại trong hoàng thành nữa, sẽ có phủ đệ công chúa, hoàng tử cho bọn họ ở lại, bọn họ sinh tồn độc lập, đương nhiên vẫn sẽ có cường giả âm thầm thủ hộ.Tất cả mọi người bước đi tới thái miếu, chỗ đó thờ cúng kim thân tổ tông của hoàng tộc, cho dù là tam công cửu khanh thập bát vương hầu là các đại lão triều đình, cũng không thể bước vào nửa bước.Tất cả mọi người chờ bên ngoài thái miếu.Giờ phút này những hoàng tử công chúa hoàng tộc đa số tụ tập ở nơi này, cũng không thiếu cung nga phi tần đứng bên ngoài thái miếu, một cự đỉnh thanh đồng cao trăm mét, dưới cự đỉnh là La Phù công chúa và thái tử Long Thần Nhai.Thanh đồng cự đỉnh phong cách cổ xưa mà đại khí, lộ ra cảm giác tuế nguyệt tang thương, bên trong có dầu hỏa đang thiêu đốt, sóng nhiệt xông lên chín tầng trời, tuyết trên bầu trời chưa rơi xuống đã hòa tan.Hai người bọn họ là thiên chi kiêu tử, một người xinh đẹp trang nhã, một người tuấn lãng thần phong, khí chất hoàng gia sàn sàn nhau.Cung nga phi tần ở đây thật sự quá nhiều, điều đứng trước cửa thái miếu, lại nhìn qua phía trước, người ta ra vào tấp nập, nhìn ra phía sau toàn bộ đều là hậu duệ quý tộc và hoàng tộc, cũng tụ tập không biết bao nhiêu người, trái lại những vương công đại thần chỉ là số ít, không bằng một phần mười của hoàng tộc.Dù sao đây là buổi lễ long trọng của hoàng tộc, vương công đại thần chỉ dùng thân phận quần chúng tới đây mà thôi.Chỉ có tam công cửu khanh thập bát vương hầu và thần vương mới có quyền đứng hàng thứ nhất, mà những tuấn tài quý tộc, phu nhân, thiên kim đều đứng cách xa hơn mười dặm, nhìn qua thái miếu to lớn nguy nga.Phong Phi Vân hiện tại là truyền nhân thần vương nhưng cũng chỉ có thể đứng ở phía sau, yên lặng chờ tuyên triệu/Phong Phi Vân không có chút hứng thú với những loại điển lễ tế tự này, ngược lại ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, mà Đông Phương Kính Thủy vẫn nhìn vào ánh mắt Phong Phi Vân, cảm tấy Phong Phi Vân không bình thường, dường như Đông Phương Kính Nguyệt không nhìn thấy sự tồn tại của Phong Phi Vân, nàng cao ngạo như thiên nga trắng, căn bản không nhìn con cóc Phong Phi Vân này.- Bà nương chết tiệt này hôm nay hình như không đúng ah, rõ ràng không có trừng mắt ta, hẳn là sau khi dung hợp ngọc thuyền kia thì đầu óc bị hỏng rồi.Trong lòng Phong Phi Vân đau khổ, áp chế lòng hiếu kfy trong lòng,vụng chôm cầm một quả cầu tuyết sau đó nhẹ nhàng niết một cái, nhìn qua hai bên thấy không ai chú ý, trực tiếp ném cầu tuyết vào át Đông Phương Kính Nguyệt.Thái miếu này không ai dám phóng thần thức ra ngoài, cho nên không ai chú ý Phong Phi Vân mờ ám.Ba!Quả cầu tuyết nện vào đầu Đông Phương Kính Nguyệt, bột tuyết rơi từ tóc nàng xuống cỏ trắng như ngọc, rơi cả vào trong quần áo màu trắng.Phong Phi Vân nội tâm khoái cảm mười phần, vội vàng quay đầu đứng nghiêm, bộ dáng chuyện này không liên quan tới ta, nhìn chằm chằm về phía trước.Ánh mắt Phong Phi Vân đảo qua và phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt dễ thương trừng hắn.Phong Phi Vân cố nén ý cười, chẳng biết tại sao trong lòng vui như nở hoa, bị nàng trừng còn cảm thấy thoải mái trong lòng.Thời điểm này thái miếu vang lên chín tiếng chung, đứng đầu cửu khanh chuyên quả lễ nghi văn án tế tự và miếu lễ đi lên, lão nhân này đứng dưới cự đỉnh, bắt đầu đọc tế văn tuyên thệ cổ xưa của hoàng gia.Tất cả mọi người thu liễm linh khí trong người, bày ra tư thái tôn kính với tổ tiên hoàng tộc.Phong Phi Vân nghe xong ngáp mấy cái, đột nhiên ánh mắt quay tròn, lại có ý trêu cợt nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, lại vụng trộm nâng tuyết trên đất lên, nhưng hắn vừa cúi thân xuống thì trên đầu đã bị một đoàn tuyết lớn nện lên, phát ra tiếng bành.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người đang đứng nghiêm, cũng không biết vừa rồi là ai tập kích hắn.Phong Phi Vân nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, phát hiện bà nương chết tiệt này đứng thẳng, đứng bất động.Trong lòng Phong Phi Vân phiền muộn, trên đời này có nhiều chuyện đau "Bi", nhưng không chuyện nào qua được tính toán người ta nhưng lại bị tính kế ngược lại.Rốt cuộc cũng đọc xong tế văn, sau đó cao giọng hô to lên:- Tuyên thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử, Phong Phi Vân vào thái miếu nhận thưởng.Quá trình thái miếu nhận thưởng, đêm qua ở thần vương phủ đã có lão thái giám cố ý dạy cho Phong Phi Vân.Thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử đều đi tới thái miếu, cũng chỉ thiếu mình Phong Phi Vân.Người dâng thưởng nhíu mày, lại cất cao giọng hô:- Tuyên Phong Phi Vân lên thái miếu nhận thưởng.Dưới thái miếu phải phong ấn tu vị, cấm thần thức, liễm ngũ quan, tu vị cường đại hơn nữa cũng chỉ như người bình thường, Phong Phi Vân đứng ngoài hơn mười dặm, nghe lão gia hỏa kia kêu mình.Phong Phi Vân vẫn còn đang tìm người nào đánh lén mình, lúc này mới nghe được âm thanh tuyên triệu, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng không có chút xấu hổ nào, dù sao da mặt dày, nhìn chằm chằm thì cứ nhìn.Hắn lúc này mặt không đổi sắc đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡng ngực, khí vũ hiên ngang, hiển thị phong thái truyền nhân thần vương.-------Chương 723: Tiến vào thánh địa hoàng tộc (2)Bành!Dưới chân Phong Phi Vân không biết bị ai vấp, hắn mất trọng tâm trực tiếp ngã xuống đất.Đông Phương Kính Nguyệt vẫn phong đạm vân khinh đứng ở đó, cũng không nhìn Phong Phi Vân ngã bên cạnh mình, đôi mắt hạnh dễ thường nhìn chằm chằm vào thái miếu, cũng không có ý nâng Phong Phi Vân dậy.Tất cả mọi người cười vui vẻ, trong lòng rất nhiều người thầm nghĩ, yêu ma chi tử cũng quá yếu, đi đường cũng ngã, hơn nữa còn trong loại điển lễ lớn như tế tự thái miếu, đây quả thật là làm mất mặt thần vương.- Âm linh tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân cúi đầu.Phong Phi Vân vẽ mặt nghiêm túc cung kính bước lên trên, đám vương công tuấn tài, thiên kim tiểu thư quý tộc nhìn qua cảnh này, trong lòng cười cười.- Tập tập quê nhà, trước phần mộ tiền bối phải dập đầu, âm linh tiền bối, cẩn tôn chỉ đời ta, kính chi!- Âm linh tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân hai bái!Phong Phi Vân nói xong trực tiếp bái.Đột nhiên lúc này bên tai hắn có tiếng cười nhỏ của Đông Phương Kính Nguyệt.- Nơi này là thái miếu, cung phụng kim thân tổ tiên hoàng tộc, cũng không phải hoàng lăng tổ tiên hoàng tộc, cái gì mà âm linh, ngu ngốc.Phong Phi Vân nghe như thế thì mặt già đỏ lên, trên trán nổi hắc tuyến, nói:- Đông Phương bà nương chết tiệt, mối thù hôm nay ngày khác sẽ trả gấp bội.Phong Phi Vân dám khẳng định vừa rồi tuyệt đối là Đông Phương Kính Nguyệt gạt chân hắn, nếu không bị nàng làm té ngã, Phong Phi Vân mới chẳng muốn bái cái gì tổ tiên hoàng tộc, bái đại gia hắn.Tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân bái thứ ba.Phong Phi Vân hoàng thành ba bái, sau đó mặt không chút xấu hổ, vẻ mặt khí khái hào hùng, tay áo bồng bềnh, ở trước mặt bao người đi về phía thái miếu.Trong thái miếu, tám lão giả tóc bạc râu trắng đều thỏa mãn gật đầu.Đã sắp trở thành người thừa kế thần vương, tự nhiên phải tôn trọng tổ tiên hoàng tộc, biểu hiện của Phong Phi Vân cũng khiến đám lão tổ hoàng tộc thỏa mãn, ít nhất là nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều.Bắc Minh Mặc Thủ thấp giọng thở dài, nói:- Thần vương quả nhiên dạy bảo có phương pháp, đúng là có một tay a.- Nào có chứ, là Phi Vân tôn trọng tiền bối, hiểu lễ giáo mà thôi.Thần vương cười nói.- Chờ sau khi ra khỏi thánh địa hoàng tộc rồi nói.Trong mắt Bắc Minh Mặc Thủ hiện ra vẻ lo lắng, hắn đã sớm làm ra nhiều bố trí, Phong Phi vân nhất định không cách nào thông qua khảo hạch, sẽ chết trong thánh địa hoàng tộc.Trong tính toán của Bắc Minh Mặc Thủ, Phong Phi Vân không thể trở thành người thừa kế thần vương, người thừa kế thần vương chính thức phải là ba vị hoàng tử bên kia.Thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử, bọn họ đang chờ bên dưới cầu thang ngoài thái miếu, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi tới, bốn người mới cùng nhau leo lên ngàn bậc thang, đi tới bên dưới thanh cổ cổ đỉnh cực lớn hoàn thành lễ nghi, sau đó cắt máu cổ tay nhỏ vào cổ đỉnh.Huyết khí sôi trào trong cổ đỉnh, hóa thành mây máu.- Nhận thưởng hoàn tất, thánh địa mở ra.Thái giám hô cao.Lúc này trong tầng mây trên không thái miếu chấn động, bầu trời hóa thành tấm gương thật lớn, có thể chiếu rọi thế giới khác, bốn đạo hào quang chiếu sáng các nơi, Phong Phi Vân và ba vị hoàng tử cũng biến mất dưới cự đỉnh.Bá bá bá bá.Phong Phi Vân từ đầu tới cuối không nhìn thấy Tấn đế, xem ra đệ nhất nhân Thần Tấn vương triều này hiện tại đã đi vào thông đạo tới thánh địa hoàng tộc.Đây là thông đạo tịch mịch, bốn phía là hư không, cũng không biết thông đạo đi tới đâu.Ba hoàng tử đứng tách ra, đều là vương giả trẻ tuổi, khí tức trên người vô cùng cường đại.Sau khi rời khỏi thái miếu, bọn họ cũng khôi phục linh khí trong người, phóng thần thức và giác quan ra, không chỉ căm thù Phong Phi Vân, bọn họ cũng căm thù lẫn nhau.Đây là một cuộc cạnh tranh tàn khốc, không thua gì tranh giành thái tử, ai có thể trở thành người thừa kế thần vương, như vậy kẻ đó không bị loại bỏ, ít nhất là có thể làm người thứ hai trong Thần Tấn vương triều.- Thì ra thánh địa hoàng tộc cũng không nằm ở Thần Tấn vương triều, mà là nằm trong bí cảnh.Phong Phi Vân đi lại trong thông đạo, cũng cảm nhận được khí thế bí cảnh.Cho dù là bí cảnh cấp thấp hay là bí cảnh cao cấp đều không thể sinh ra linh khí của mình, cho nên tu sĩ đi vào trong bí cảnh đều phỉa cẩn thận quý trọng linh khí bản thân, không thể tùy ý tiêu hao.Nhưng mà Phong Phi Vân không sợ, hắn mang theo linh thạch đủ nhiều, căn bản không sợ linh khí khô kiệt.Trong Vạn Tượng Tháp dị thú hồn cảnh thuộc về bí cảnh cấp thấp đã to lớn mênh mông0, dài rộng hơn vạn dặm.Bí cảnh trung cấp ổn định hơn bí cảnh cấp thấp nhiều lắm, so với bí cảnh cấp thấp còn lớn hơn vạn lần tới trăm vạn lầy (Đây chỉ là không gian lớn nhỏ, đổi thành chiều rộng, cao, dài của không gian đều là hình lập phương mà thôi, kỳ thật chỉ ấp mấy chục lần tới trăm lần).Bí cảnh trung cấp vẫn không có mặt đất và bầu trời ổn định, nhưng cũng hình thành đại lục lơ lửng.Đương nhiên nếu như không có khai phát, những đại lục này không thể thai nghén ra sinh vật của mình, chết héo ở đó, ngay cả nước cũng không có một giọt.Nhưng mà thánh địa hoàng tộc được hoàng tộc khai phá nhiều năm, nội tình Thần Tấn vương triều hơn sáu ngàn năm, có hơn phân nửa đang tụ tập trong thánh địa hoàng tộc này.Đây là bí cảnh trung cấp, tổng cộng có mười hai đại lục lớn nhỏ khác nhau, có đôi khí cách xa nhau mấy vạn dặm, dao động không nhìn thấy.Đại lục lớn nhất dài tám vạn dặm, rộng bốn vạn tám ngàn dặm.Đại lục nhỏ nhất dài tới sáu ngàn hai trăm dặm, rộng năm ngàn bốn trăm dặm.Hoàng tộc kinh doanh bí cảnh trung cấp này sáu ngàn năm, cũng chỉ khai phá được bốn khối đại lục, một khối đại lục đang ở trạng thái khai phá, còn có bảy đại lục là khu vực không người, tự nhiên hoàn cảnh ác liệt, trong vòng một ngyaf có thể giết chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.Phong Phi Vân tiến vào thánh địa hoàng tộc, cũng cảm giác được khí tức khổng lồ bao trùm qua, làm cho người ta áp lực vô hạn.Trong thánh địa hoàng tộc đều có cường giả siêu cấp, tu vị không yếu hơn thần vương.- Đây là thánh địa hoàng tộc, nghe đồn phàm là đệ tử hoàng tộc không thể trở thành Tấn đế và thần vương, cũng không thể can thiệp chuyện triều đình, phần lớn sẽ trục xuất tới nơi dây, khai phá thánh địa.Thất hoàng tử tuổi lớn nhất, nhưng mà hắn chưa từng đi qua thánh địa hoàng tộc, chỉ ngầm nghe trộm được một ít chuyện về thánh địa hoàng tộc,Bốn con chim ưng màu trắng khổng lồ bay tới, mỗi con có cánh dài hơn mười thước, phân biệt chở bốn người, bay vào trong một khối đại lục của thánh địa hoàng tộc.Bành!Chim ưng bay tới trên không một khối đại lục, xuyên qua vách tường vô hình.Vốn là thế giới trống rỗng, lập tức trở nên náo nhiệt.Nơi này là một khối đại lục, núi hiểm trở, mờ ảo, thâm sơn cùng cốc rất nhiều, còn có tiếng thần chung vang lên, dường như ẩn chứa tiên linh.-------Chương 724: Tử vong ma côngTrong tầng mây lơ lửng núi lớn ngàn trượng, phía trên thành lập cung điện kim đồng sắc lưu động, chúng bay ngang qua bầu trời, còn có cô gái tuyệt sắc chân đạp phi kiếm bay qua, bay thẳng lên phía chân trời, giống như biến mất trong mây.Đây là khí phái tiên linh đại thế, làm cho ba hoàng thứ lần đầu tiên đi vào thánh địa kích động không thôi.Đây là khối đại lục thứ ba do hoàng tộc khai phá, đã kinh doanh hơn hai ngàn năm, có biển cả, hồ nước, còn có tharmt hực vật và mãng thú hoang dại, dưới đại lục có ẩn chứa một đầu thiên mạch, cung cấp linh khí nồng đậm như thế giới thật sự.Một lão giả mặc trường bào màu vàng, chân đạp kim hài lưu vân từ trên đỉnh núi cao nhất của đại lục này bay tới bên cạnh bốn con chim ưng, ba hoàng tử và Phong Phi Vân lập tức biến mất trên phi ưng, xuất hiện trước mặt lão giả này.- Đây chính là thánh địa hoàng tộc, long hoàng tam đại lục, chính là nơi tiên huyền hoàng tộc các đời nghiên cứu tuyệt học thánh pháp, Long Hoàng Đao Quyết, Cực Chân Thiên Tốc, Cửu Chuyển Sinh Tử Diệt...

Còn có một ít điển tịch chí cao, không truyền ra ngoài, phần lớn đều là từ đại lục này nghiên cứu ra, thẳng tới khi xác nhận công pháp này thành công mới ghi chép thành sách, truyền cho hậu nhân tu luyện.Một lão giả mặc trường bào màu vàng mang theo đám người Phong Phi Vân bay lên núi cao kia, trên cầu thang cổ nhỏ có thể nhìn thấy khắc đá rậm rạp chằng chịt, chính là bí mật bất truyền của hoàng tộc, còn có khắc công pháp và tuyệt học tiên môn.Phong PHi Vân nhìn thấy ba thức đầu tu luyện Long Hoàng Đao Quyết, đằng sau còn có đao thứ tư và đao thứ năm trong quá trình nghiên cưu,s nhưng mà khác với Long Hoàng Đao Quyết mà hắn tu luyện.Phong Phi Vân tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đã cải tiến tới cực điểm, không có chút tai hại nào, nhưng mà Long Hoàng Đao Quyết trên đường cổ này lại tồn tại rất nhiều lỗ thủng, một khi tu luyện sẽ tạo thành tổn thương thân thể thật lớn.- Muốn trở thành thần vương thì ngộ tính phải vượt qua người bình thường, cũng có trí tuệ không giống người thường.Lão giả áo bào màu vàng dừng bước lại, nói:- Khảo hạch đầu tiên với các ngươi chính là ngộ tính và trí tuệ, con đường cổ này dài ba trăm dặm, trên đại lục này khắc mấy chục vạn công pháp tu luyện, nhưng mà những công pháp này tòa bộ chưa hoàn thiện, tai hại thật lớn, có thể làm người ta tẩu hỏa nhập ma, có người giảm thọ, có người thậm chí đan điền nghiền nát...- Các ngươi cần làm chính là trong vòng ba ngày phải tìm ra tai hại của một loại công pháp đó, khiến nó trở thành công pháp tu luyện chính xác, ai hoàn thành càng nhanh, sau khi sửa công pháp lực lượng mạnh hơn, kẻ đó đạt được điểm càng cao trong khảo hạch đầu tiên này, quy tắc kỹ càng ta sẽ trực tiếp đánh vào trogn đầu các ngươi.Lão giả áo bào màu vàng bắn ra bốn đạo kim quang, phân biệt bắn vào mi tâm của bốn người, một quyển sách quy tắc hiện ra trong đầu bọn họ.Khảo hạch đầu tiên chính là khảo hạch ngộ tính và trí tuệ, tổng cộng mười điểm.Tổng cộng chia làm ba bước.Bước đầu tiên chính là lựa chọn một công pháp chưa từng tu luyện qua trên đường cổ, sau đó trong thời gian nhanh nhất hoàn thiện và sữa chữa, sau đó đưa cho lão tổ khảo hạch, sau khi vượt qua kiểm tra sẽ tiến hành bước thứ hai.Bước thứ hai, xuống núi, tìm kiếm một thiếu niên không có kinh nghiệm tu luyện, tuổi không vượt qua muwofi sáu, sau đó truyền thụ cho hắn một loại công pháp, bước này không chỉ khảo nghiệm trí tuệ của ngươi, càng khảo nghiệm nhãn lực của ngươi, nhãn lực càng mạnh, tìm kiếm đệ tử thiên tư càng cao, tu luyện cũng càng nhanh.Đây chính là khảo hạch năng lực tổng hợp, không chỉ là khảo nghiệm lực lĩnh ngộ và trí tuệ, cơ hồ là tất cả cộng lại, phải hoàn thành trong ba ngày, càng phải khảo nghiệm tâm tính của một người.- Hiện tại bắt đầu, nắm chắc thời gian!Lão giả áo bào màu vàng nhìn qua bốn người trẻ tuổi trước mặt, tuy bốn người trẻ tuổi này là vương giả kiệt xuất của thế hệ trẻ, nhưng mà hắn không cho rằng có người nào trong vòng ba ngày hoàn thiện công pháp.Trong lịch sử Thần Tấn vương triều, cơ hồ cách mấy trăm năm sẽ có khảo hạch lựa chọn thần vương tiếp theo, nhưng đa số các thời kỳ là tuấn kiệt khi khảo hạch đều chỉ hoàn thành bước đầu tiên mà thôi, cũng không phải hoàn thiện công pháp, bởi đây căn bản không có thời gian hoàn thành bước thứ hai, bước thứ ba.Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải khảo nghiệm ngộ tính và trí tuệ.Phong Phi Vân nắm chắc thời gian, đi trên con đường cổ.- Ta tu luyện Long Hoàng Đao Quyết qua, đây là sự thật, trước khi khảo hạch đã bị kiểm nghiệm qua, cho nên ta không thể lựa chọn Long Hoàng Đao Quyết.- Muốn truyền thụ cho đệ tử mình tu vị cường đại, như vậy phải lựa chọn công pháp cường đại, ta nhất định phải chọn ra công pháp cường đại nhất, dùng cảm ngộ với thiên đạo đền bù lỗ thủng và sơ hở của công pháp tuyệt đỉnh, tối đa chỉ cần thời gian nửa ngày.Một giờ sau, Phong Phi Vân tìm được công pháp vượt qua Long Hoàng Đao Quyết.Loại công pháp này hơn mười tổ tiên hoàn tộc hao tổn mấy trăm năm nghiên cứu ra, nhưng mà cuối cùng chỉ là lối suy nghĩ và một ít dàn giáo đơn giản.Vì nghiên cứu thành công một loại công pháp như thế này, có vài chục vạn người thí nghiệm đã chết, trong đó không thiếu thiên tài vạn người có một, toàn bộ bạo thể mà chết, cố gắng mấy trăm năm vẫn không cách nào tìm ra lỗ thủng đền bù, cuối cùng chỉ có thể lưu lại đây.Đây là Tử Vong Ma Điển.Ma công sớm đã tuyệt tích ở địa vực Thần Tấn vương triều, nhưng mà hoàng tộc còn lưu giữ lại ba cuốn tàn quyển cổ xưa, Tử Vong Ma Công chính là một trong ba cuốn tàn quyển đó.Tổ tiên hoàng tộc tin tưởng vững chắc, lực lượng cực hạn của thân thể chính là tử vong, cực hạn tử vong mới sinh ra lực lượng không tầm thường.Cũng chính là "Tử cực vi sinh, phủ cực thái lai".Tử Vong ma Công nguyên lý chính là như thế, tu luyện giả tử vong một lần, sẽ đạt được lực lượng cường đại vô số lần, tử vong lần thứ hai sẽ đạt được lực lượng tăng lên khủng khiếp.Ai nắm giữ lực lượng tử vong, kẻ đó có thể nắm giữ lực lượng mạnh nhất trên đời.Nhưng mà hoàng tộc tìm ra tai hạn cực lớn trong Tử Vong Ma Công, tu sĩ tử vong trong tu luyện, trong đó có người tỉnh lại từ trong tử vong, đạt được lực lượng không tầm thường, nhưng mà người này khi giao thủ với người khác, tử vong linh khí khẽ động, còn chưa ra tay đã bạo thể mà chết.Cũng bởi vì thế Tử Vong ma Công cuối cùng không cách nào nghiên cứu thành công, tổ tiên hoàng tộc lui mà cầu tiếp theo, nghiên cứu ra Cửu Chuyển Sinh Tử Diệ sánh ngang với Long Hoàng Đao Quyết, nhưng mà so sánh với Tử Vong Ma Công thì uy lực kém hơn cả vạn dặm.Phong Phi Vân đúng là hứng thú với Tử Vong Ma Công, cảm giác đặc biệt mới lạ, bởi vì Tử Vong Ma Công có phương thức cùng loại với niết bàn trọng sinh, nhưng lại là lối tắt, tự thành một phái, có lẽ nguyên lý còn trên cả phượng hoàng niết bàn tìm được cửa đột phá.- Ta đã sửa chữa hoàn tất Hóa Cốt Tam Huyền Kinh, hoàn thiện tới mức tận cùng, mời tổ tiên đọc.-------Chương 725: Ba giai đoạn tử vong (1)Nhưng mà Phong Phi vân vừa mới lựa chọn xong công pháp, thất thập nhị hoàng tử không chỉ lựa xong công pháp, còn tìm hiểu công pháp, hoàn thiện công pháp.Lúc này chỉ mới vượt qua một giờ mà thôi.Cho dù Phong Phi Vân cảm ngộ thiên đạo mạnh hơn bọn họ cả vạn lần, cũng không thể bảo chứng trong một giờ sửa chữa và hoàn thiện công pháp tuyệt luân, trừ phi Phong Phi Vân có được tu vị phượng hoàng tộc trưởng, mới có thể trong nháy mắt hoàn toàn thấu hiểu nguyên lý của công pháp.Tuy Hóa Cốt Tam Huyền Kinh tuy kém hơn Long Hoàng Đao Quyết một chút, nhưng cũng là công pháp tu luyện đỉnh cấp, dùng tu vị hiện tại của Phong Phi Vân cũng không thể trong một giờ sửa chữa hoàn thiện, cần phải phân tích và diễn luyện hơn mười vạn lần mới có thể tìm được lỗ thủng và sửa chữa.Thập thất hoàng tử cảm ngộ thiên đạo còn mạnh hơn Phong Phi Vân là chuyện không có khả năng!Chỉ có một cách giải thích, hắn đã sớm biết rõ nội dung khảo hạch đầu tiên, đã có người giúp hắn hoàn thiện công pháp này, hắn chỉ cần ghi nhớ là được.- Không dậy nổi, thật khó lường, thập thất hoàng tử không hổ là nhân trung long phượng, hoàng tộc rầm rộ, hoàng tộc rầm rộ, chỉ một giờ đã sữa chữa Hóa Cốt Tam Huyền Kinh tiếp cận hoàn mỹ, chỉ có ba khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng không ảnh hưởng tới tu luyện.Lão giả áo bào vàng kích động không thôi.Thất thập nhị hoàng tử bộ dáng như thụ sủng nhược khinh, cúi đầu nói:- Tư chất của ta ngu dốt, đều là tổ tiên dạy bảo có phương pháp!Thất thập nhị hoàng tử cười thầm trong lòng, sau lưng có thái tể phủ dựa vào, từ một tháng trước thái tể đại nhân cũng đã giao Hóa Cốt Tam Huyền Kinh cho hắn, ứng phó người thừa kế thần vương là dư xài.- Ta đã sửa chữa Đại Càn Khôn Chưởng hoàn tất, hoàn thiện tới cực điểm, tổ tiên mời đọc!Thất hoàng tử không cam lòng yếu thế, sau đó trình lên.- Ta đã sửa chũa Phích Lịch Lôi Thuật hoàn tất, thỉnh tổ tiên chỉ điểm.Thập bát hoàng tử trình công pháp lên.Lão giả áo bào vàng kích động không thôi, một đám người đề cử thần vương năng lực lĩnh ngộ quá đáng sợ, trong một giờ đã có ba người hoàn thành bước đầu tiên, sửa chữa công pháp, có thể xuống núi tìm đệ tử.Trái lại Phong Phi Vân được vinh dự là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều, hắn mới vừa vặn tìm được công pháp mà thôi, chênh lệch với ba vị hoàng tử quá lớn.Thất hoàng tử tu bổ Đại Càn Khôn Chưởng.Thập bát hoàng tử tu bổ Phích Lịch Lôi Thuật.Thất thập nhị hoàng tử tu bổ Hóa Cốt Tam Huyền Kinh.Ba bộ công pháp này là công pháp tu luyện đỉnh cấp, đã có thể sánh ngang với công pháp đại tiên môn.Sau lưng ba người đều có đại nhân vật ủng hộ, trong đó thất thập nhị hoàng tử thiên phú cao nhất, được thái tể phủ nhìn trúng, muốn giúp hắn trở thành người thừa kế thần vương.Ba hoàng tử sau khi hoàn thiện công pháp đều giao cho lão giả áo bào vàng, sau khi lão giả áo bào vàng kiểm duyệt xong, bọn họ đã nhanh chóng xuống núi tìm kiếm truyền nhân, thời gian chỉ có ba ngày, bọn họ phải giành giật từng giây.Phong Phi Vân tâm không tạp niệm, ngồi trên cổ đạo, lợi dụng tiểu diễn chi thuật bắt đầu suy tính Tử Vong Ma Công, tìm kiếm sơ hở trong đó.Lão giả áo bào vàng cũng lẳng lặng chờ đợi ở đây, ngồi xuống tu luyện, thân thể tương liên với đại địa, giống như một gốc cây già khô héo.- Nguyên lý Tử Vong Ma Công cũng không phải tử vong chân chính.Trong thời gian nửa canh giờ, Phong Phi Vân đã phân tích ra kết quả.- Tử vong chia làm ba giai đoạn, sắp chết, thân thể chết, tính mạng chết.Sắp chết chính là giai đoạn đầu tiên của tử vong, thời điểm này thần thức đã rời khỏi thân thể, não bộ lâm vào hôn mê, tam đập và hô hấp cũng ngừng lại, nhưng mà thời điểm đó chưa phỉa tử vong chính thức, người này vẫn có khả năng sống lại.Thân thể tử vong chính là giai đoạn thứ hai của tử vong, thời điểm này thần thức đã không còn bị thời gian không gian hạn chế, có thể dựa vào tâm niệm bay ra khỏi thân thể, người đui có thể nhìn thấy giai đoạn này, kẻ điếc có thể nghe thấy.Bình thường mà nói, vào thời điểm này người ta có thể siêu thoát thời không, xem lại cả đòi của mình, những trí nhớ này chỉ diễn ra trong mấy phút, nhưng mà với người sắp chết mà nói, đây có khả năng sẽ là lần cuối cùng nhìn lại cả đời của mình.Cũng chính là tao ngộ của mỗi người, người ta thường nhớ lại trước lúc tử vong.Rất nhiều người sau khi chết đã rơi lệ, cũng bởi vì rất nhiều năm trước, những chuyện hối hận đã hiện ra, nhưng đã vô lực vãn hồi.Rất nhiều người trước khi chết không kìm lòng được đi bắt cái gì đó, sẽ bắt rất nhanh, nhưng chính là muốn bắt những thứ mình đã từng mất đi, nhưng mà tử vong bất đắc dĩ làm cho người ta không bắt được cái gì.Thời gian cũng sinh ra "Tỉ lệ chuyển hóa" thật lớn.Bên ngoài vài phút, trong người lại trôi qua cả đời.Nguyên lý Tử Vong Ma Công nằm ở ngay chỗ này, lợi dụng vài phút tu luyện ngắn ngủi, trên thực tế đã là một đời người, mỗi lần chết thì tu vị sẽ tăng lên như bay.Ví dụ như ngươi sống mười năm, không có chút tu vị nào, nhưng mà tu luyện Tử Vong Ma Công, hắn sẽ tiến vào giai đoạn tử vong, có được vài phút nhưng tu luyện suốt mười năm, đạt tới tu vị người khác tu luyện khắc khổ trong mười năm.Lúc thiếu niên này tỉnh lại đã củng cố tu vị, luyện hóa tử vong chi khí trong người, thời điểm tử vong thứ hai đã tu luyện được vài chục năm đạt được tu vị người ta tu luyện khắc khổ suốt vài chục năm.Dùng chuyện này suy ra, càng đi về sau, sau khi tử vong thì thời gian hấp hối vài phút lại giúp tu vị bạo tăng, thời điểm tử vong thứ năm và thứ sáu, có khả năng sẽ có được tu vị tương đương người ta tu luyện ngàn năm.Tính túy Tử Vong Ma Công nằm ở chỗ này, nhưng mà Tử Vong Ma Công nguy hiểm nhất cũng ở đây, thời điểm tính mạng tử vong lần thứ hai, giai đoạn trước có thể sống lại, nhưng mà giai đoạn tiếp theo không cẩn thận sẽ tiến vào giai đoạn tử vong thứ ba.Giai đoạn tư vong thứ ba này, tính mạng tử vong, cũng chính là tử vong triệt để, ngươi không có khả năng sống lại.Tu luyện Tử Vong Ma Công tuy khủng bố khôn cùng, nhưng có thể nói là bất tử bất diệt, nhưng mà hơi chênh lệch một chút có khả năng sẽ tử vong chính thức, đặc biệt là càng về sau, thời gian càng khó nắm chắc, dù sao vài phút tương đương với mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm, cho dù là Chân Nhân cũng không có khả năng tính toán thời gian chính xác.Cho nên tu luyện Tử Vong Ma Công cũng không phải không ngừng tử vong, tu vị không ngừng tăng cao, thường thường tử vong một lần, thời gian rất lâu cần tu luyện thần thức, càng về sau thời gian tu luyện thần thức càng dài.Chỉ cần thần thức cường đại tới mức nhất định, mới có thể đi vào tu luyện tử vong tiếp theo.- Tử Vong Ma Công và phượng hoàng niết bàn thể không giống nhau, phượng hoàng niết bàn thể là thiêu đốt bản thân, trọng sinh trong tâm cốt, nhưng mà Tử Vong Ma Công lại giúp người ta tu luyện trong giai đoạn tử vong thứ hai, cũng chưa tính là tử vong chinh tức.-------Chương 726: Ba giai đoạn tử vong (2)- Lỗ thủng lớn nhất của Tử Vong Ma Công chính là ở đây, sau khi tử vong lần thứ hai, thân thể con người trở nên yếu ớt, linh khí trong người tăng lên vô số lần, thân thể nhất địn không cách nào thừa nhận linh khí trùng kích, bảo thể mà chết là cách chết bình thường nhất.- Thứ hai, sau khi tử vong giai đoạn thứ hai, lúc thức tỉnh thân thể sẽ tồn tại rất nhiều tử vong chi khí, những tử vong chi khí này trải rộng toàn thân, nếu không luyện hóa tử vong chi khí này, không cách nào chữa trị tế bào hoại tử trong người, như vậy khi giao thủ với người ta, chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.- Muốn tu luyện Tử Vong Ma Công, khẳng định phải nghĩ tới điểm này, nhất định phải cho người thí nghiệm tu luyện thể thuật, nhưng mà bọn họ lựa chọn đều là thiên tài kiể xuất, tu luyện Tử Vong Ma Công chưa hẳn cần nhân tài, mà là cần người chịu khổ, chịu tra tấn lớn nhất.Thiên tài phần lớn đều không làm được điểm này.Phong Phi Vân bắt đầu sửa chữa Tử Vong Ma Công thành Bất Tử Ma Công, nhưng mà Phong Phi Vân sữa chữa Bất Tử Ma Công cũng chưa phải hoàn thiện, muốn tu luyện nhất định phải tu luyện hoán huyết phượng hoàng bất tử thân.Đây là biện pháp dự phòng của Phong Phi Vân, dù sao nếu để cho công pháp như Bất Tử Ma Công rơi vào trong tay hoàng tộc, có trời mới biết tương lai sẽ dùng đối phó ngược lại hắn hay không.- Không tu luyện bất tử phượng hoàng thân để hoán huyết, không thể tu luyện bất tử ma công.Phong Phi Vân tốn nửa ngày suy tính lỗ thủng, lại tốn hai cả buổi sửa đổi lỗ thủng, tổng cộng tốn hao một ngày.- Bất...

Tử...

Ma...

Công!Lão giả áo bào vàng tiếp bản sửa chữa của Phong Phi Vân, hắn vẫn không thật sự tin Phong Phi Vân hoàn thiện Bất Tử Ma Công, đây chính là công pháp mà nhiều tổ tiên hoàng tộc phí mấy trăm năm vẫn không thể hoàn thành.Bất Tử Ma Công bác đại tinh thâm và áo diệu, mặc dù là lão giả áo bào vàng cũng từng tìm hiểu thời gian dài, sau đó mỗi lĩnh hội được vài phần trong đó, một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, có thể hiểu thấu đáo huyền bí trong đó, càng sửa chữa Tử Vong Ma Công thành Bất Tử Ma Công.Lão giả áo bào vàng càng xem càng kinh hãi, cảm giác nguyên lý viết trên đó cũng không phải thêu dệt vô cớ, có rất nhiều nơi hắn nhìn thấy cũng liên tục gật đầu, trong nội tâm rất có cảm ngộ.- Bất Tử Ma Công thuộc về thần thông cao cấp nhất, mặc dù là ta cũng không biết lỗ thủng của nó ở nơi nào, ta phải mang theo ma công tiến vào hoàng diện, đưa lên cho đệ tam hoàng tổ xem.Lão giả áo bào vàng kích động nói ra.- Ta thì sao?Phong Phi Vân nói.- Ngươi bây giờ có thể xuống núi, hai ngày sau cần lựa chọn tốt môn nhân chạy về đây.Lão giả áo bào vàng nhìn qua Phong Phi Vân thật sâu, sau đó mang theo Bất Tử Ma Công hóa thành một đạo cầu vồng kim sắc bay thẳng lên tầng mây, biến mất trong núi cao.Phong Phi Vân nhanh chóng chà xát ngón tay, hai mắt hóa thành hỏa mang, đứng tren ngọn núi nhìn qua phiến đại lục xa xa, nói thầm:- Nội tình hoàng cũng đúng là đáng sợ, nhưng mà một tòa đại lục có vài chục đạo khí tượng khủng bố, đều có thiên tư nghịch thiên, hơn nữa còn tu luyện trong hoàn cảnh cực cao.Phong Phi Vân không nhanh không chậm đi xuống núi, tuy bộ pháp chậm chạp, nhưng mà mỗi bước đi ra lại vượt qua vài trăm thước, không bao lâu đã biến mất ở đỉnh núi.Đây là tòa đại lục rộng lớn khôn cùng, mênh mông tới mức dùng thần thức dò xét cũng chưa thấy hết.Phong Phi Vân xuống núi chưa bao lâu, liền đi tới một tòa thôn trang, trong đó phần lớn đều là người bình thường, bọn họ ăn mặc mộc mạc, dựa vào gieo trồng mà sống, trong đó có rất ít tu luyện giả.- Có lẽ những người này là tu sĩ hoàng tộc, Thần Tấn vương triều mang người bình thường vào nơi này dùng để thử nghiệm những công pháp tu luyện không hoàn thiện.Phong Phi Vân nói thầm trong lòng.Mỗi thế lực tu tiên lớn đều có chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đây là chuyện quá bình thường.- Khó trách đệ tử hoàng tộc sau khi tiến vào thánh địa, nếu không thể trở thành nhân vật thừa kế thần vương, trọn đời sẽ bị nhốt trong nơi này, những bí mật trong đây sẽ không bị truyền đi.Đúng lúc này trong thôn trang có tiếng kêu rên thê lương, một nhân ảnh cao hơn năm mét chạy trốn từ trong thôn trang, thân thể bành trướng, khi thì thu nhỏ lại, cũng không biết thừa nhận bao nhiêu thống khổ, cuối cùng thân thể không ngăn cản nổi đã nổ tung.Bành!Hóa thành máu tươi trên đất.Đây là người thí nghiệm thất bại.Sau đó có hai người trẻ tuổi mặc áo bào vàng đi ra khỏi thôn, những thôn dân kia gọi hai người này là sứ giả thiên thần.Hai người trẻ tuổi mặc áo choàng màu vàng này nói cái gì đó với thôn dân, sau đó mang theo huyết nhục tử thi tàn phá không chịu nổi, mà những thôn dân kia còn quỳ xuống đưa tiễn, đặc biệt thành kín, giống như đang đối mặt thần minh.Phong Phi Vân lặng lẽ nhìn qua tất cả.Hai người trẻ tuổi mặc áo choàng màu vàng này thời điểm đi qua Phong Phi Vân, nhìn Phong Phi Vân thật sâu, liền cưỡi hai đầu tê long bay lên không trung.Phong Phi Vân im lặng nhìn qua, không có dừng lại, tiếp tục đi lên phía trước, đi qua sơn thôn, thị trấn nhỏ, luôn có thể nhìn thấy việc như vậy xảy ra, có người bị công pháp cắn trả khô héo hơn cả cây cối, có người trực tiếp biến thành xương trắng, có người hóa thành huyết nhục lầy lội.Đây là vật thí nghiệm nghiên cứu công pháp của hoàng gia, những người bình thường này sinh sống trên đại lục vô số đời, trong mắt bọn họ, người hoàng tộc chẳng khác gì thần linh, truyền thụ công pháp cho bọn họ, cũng đạt được thần linh chiếu cố, có thể đạt được lực lượng không tầm thường.Mà người chết đi chính là bị tà ma phụ thể, cho nên mới phải chết.Đêm xuống, Phong Phi Vân vẫn không có tìm được hạt giống tu luyện phù hợp.Muốn tìm được truyền nhân tu luyện Bất Tử Ma Công còn gian nan hơn tìm kiếm đệ tử bình thường.Phong Phi Vân ngửi mùi tử khí và huyết tinh tới đây, nhìn thấy vùng quê là một núi thây biển máu, trong không khí còn có oan hồn chưa tiêu tán, có gió lạnh thấu xương thổi qua, phát ra âm thanh gào rút như cự thú.- Nơi này không lâu sinh ra chiến đấu đại quy mô, chỉ cần nơi có người thì sẽ có giết chóc.Phong Phi Vân an vị trên sườn núi cách đó không xa, bay qua một đóng lửa, đóng lửa chiếu vào mặt Phong Phi Vân, gương mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.Xíu!Phong Phi Vân ra tay, một đạo kiếm quang bắn ra khỏi ngón tay.Bành!Một con hồng tước từ trên trời rơi xuống, rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân.Sau khi mổ hồng tước ra, sau đó rửa sạch, Phong Phi Vân bắt đầu gác nó lên bếp lửa để nương, không bao lâu mùi thịt cũng lan tràn ra chung quanh, bay được rất xa, hóa tan huyết khí trên chiến trường bay tới.Sàn sạt!Trong núi thây biển máu có động tĩnh nhẹ nhàng truyền ra.Một tiểu nhân ảnh xốc cánh tay người chết lên, chậm rãi leo ra, đây chính là tiểu nữ hài toàn thân đầy máu tươi, bởi vì được một phu nhân che dấu bên dưới thân thể nên nàng vẫn còn sống.-------Chương 727: Thạch lanMà nàng nằm dưới đống thi thể đã năm ngày, sợ bị đám người đuổi giết quay trở lại.Thẳng tới khi ngửi thấy mùi thịt nướng mới dẫn nàng đi ra.Nàng đã thật sự quá đói, đã năm ngày không ăn hạt cơm nào.Đối với tiểu nữ hài bảy tuổi mà nói, vì sinh tôn có thể nấp trong thi cốt không ăn không uống, đây là chuyện không dễ dàng gì.Mà tiểu nữ hài bình thường không ăn no sẽ khóc náo ồn ào, nhưng mà nàng không có.- Ta...

Ta không muốn chết.Tiểu nữ hài gian nan leo lên sườn núi tới sau lưng Phong Phi Vân, giọng nói vô cùng suy yếu và hấp hối.Phong Phi Vân căn bản không quay người lại, vẫn đang nướng hồng tước, nói:- Không muốn chết, muốn ăn cái gì đây?- Ngươi...

Cho...

Ta ăn, ta không muốn chết.Tiểu nữ hài nói rất gian nan, giống như nói liên tục cũng khoongcos hơi, sau khi nói xong một chữ giống như sắp đứt hơi.Nhưng mà Phong Phi Vân không có nói hết.- Vì sao không muốn chết?- Ta...

Ta...

Ta muốn báo thù, ta...

Tỷ nói còn sống là còn hy vọng.Giọng tiểu nữ hài khô khốc, ngauy cả bờ môi cũng sắp nứt ra, cuống họng khô rát, yết hầu như có hỏa diễm đang thiêu đốt.Phong Phi Vân vẫn thản nhiên nói:- Có đôi khi còn sống còn không bằng chết.- Tỷ ta nói... còn sống...

Là còn hy vọng.Tiểu nữ hài vẫn lặp lại lời lúc nãy.Phong Phi Vân hít sâu một hơi, nói:- Cách nơi này năm mươi mét có một con sông nhỏ, ngươi đi tới sông tẩy rửa những thứ không sạch sẽ đi, ta sẽ cho ngươi ăn.Tiểu nữ hài này nấp trong thi cốt quá lâu, trên người đầy nước bùn và huyết nhục hư thối, làn da đã trắng bệch, có nơi bắt đầu thối rữa, phát ra mùi tanh tưởi, làm cho người ta buồn nôn.Thời điểm này nàng cũng không còn sức lực, đừng nói là leo năm mươi mét, cho dù bò năm mét cũng có thể tắt thở.Nhưng mà nàng không chỉ leo năm mươi mét, tới bên bờ sông còn tắm rửa sạch sẽ, sau đó leo lên sườn núi tới gần Phong Phi Vân, hai tay đã biến thành màu đỏ như máu, làn da vốn bị ngâm sắp hư thối, đã hoàn toàn bị tróc ra.Nàng trực tiếp ngã xuống dưới chân Phong Phi Vân, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặc tay Phong Phi Vân, hấp hối, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tràn ngập khát vọng với sinh mạng.Phong Phi Vân cầm thịt chim hồng tước trên tay lên mũi ngửi, sau đó trực tiếp ném đi, nó rơi ra ngoài năm mươi mét, rơi vào trong nước sông lạnh như băng, sau đó nước sông cuốn nó đi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, nói:- Ngươi bây giờ còn cảm thấy có hi vọng không?Tiểu nữ hài nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, toàn thân run rẩy đứng lên, hai bàn tay máu tươi chảy ra ngoài, nói:- Ta...

Ta...

Tỷ nói, còn sống...

Là còn...

Hi vọng...Phong Phi Vân gật đầu, nếu là người bình thường, kể cả khi Phong Phi Vân cũng đã từng tuyệt vọng với sinh mạng, nhưng mà trong lòng nàng có tín niệm, cho nên nàng không có tuyệt vọng.Tu luyện Bất Tử Ma Công cần phải tìm một người tràn đầy khát vọng với sinh mạng, mặc dù là trong tuyệt cảnh cuối cùng, cũng phải kiên trì với tín niệm trong lòng, như vậy mới có thể sống sót.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên nhu hòa, nói:- Tình huống thân thể ngươi bây giờ ăn thịt sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, ngưng tụ ngũ hành thủy chi lực vào trong tay, sau đó chậm rãi đặt lên lưng tiểu cô nương này.Ngũ hành chi lực, nguồn gốc chính là tiểu diễn chi thuật, cũng là căn bản thân thể, lực lượng vô cùng nhu hòa.Làn da tiểu nữ hài được thủy chi lực thoải mái, khôi phục nhanh chóng, ngay cả hai tay máu chảy đầm đìa, bờ môi khô nứt cũng nhanh chóng khép lại.Ngoại thương trên người nhanh chóng hoàn hảo không có tổn thương gì cả, nhưng vẫn vô cùng suy yếu.- Ăn cái này đi!Phong Phi Vân ôm nàng vào trong ngực, cắt một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ra, đút cho nàng ăn.Cửu Huyền Kim Tham dược lực cực kỳ nhu hoa,f hơn nữa mang theo tinh lực cường đại, cũng có thể ôn dưỡng máu huyết và xương cốt thân thể.Tiểu nữ hài ăn Cửu Huyền Kim Tham vào, thân thể tỏa ra hào quang màu vàng, mùi thuốc nồng đậm kích phát, tràn ngập toàn thân của nàng.Sau khi tiểu nữ hài hấp thu dược lực Cửu Huyền Kim Tham, thân thể đã trở nên linh động trước giờ chưa từng có, làn da trở nên tinh tế tỉ mỉ, giống như hài nhi vừa sinh ra, lưu động hào quang nhàn nhạt.Gương mặt hơi nhỏ gầy, đôi mắt to tròn đen bóng, giống như hai ngôi sao trong đêm tối.- Phụ thân ta chết, mẫu thân cũng chết, bọn họ đều chết trên đường tiến tới Lâu Long Thành, chúng ta vốn đầu nhập vào tỷ, tỷ ta rất lợi hại, nàng cũng giống như ngươi, được thần linh nhìn trúng, chỉ cần tìm được nàng, sẽ không sợ người xấu.Tiểu nữ hài ngồi trên tảng đá nhỏ, nháy mắt mấy cái.Phong Phi Vân đã giúp nàng an táng phụ mẫu, lại hỏi:- Ngươi tên là gì?- Thạch Lan, tỷ ta bảo ta là tiểu Lan nhi.Giọng tiểu nữ hài nhỏ nhẹ.- Tỷ của ngươi đang ở Lâu Long Thành?Phong Phi Vân nói.Thạch Lan không ngừng nói tỷ nàng ở bên miệng, hiển nhiên xem nàng trở thành tín ngưỡng, đây là trụ cột tinh thần.- Ân!Thạch Lan nhẹ gật đầu.- Ta dẫn ngươi đi tìm nàng.phong Phi Vân ôm Thạch Lan vào lòng, trjwc tiếp bay lên trời, thân thể hóa thành hào quang bay lên không mấy trăm thước.Thạch Lan mới bảy tuổi, mới chỉ là một tiểu bất điểm, nhưng mà trong mắt không có kinh hãi gì, ngược lại bàn tay nhỏ bé cầm thật chắc vajtaos phong Phi Vân, nàng không có sợ hãi, mà thầm nghĩ phải nắm giữ tính mạng trong tay của mình, cho dù Phong Phi Vân đột nhiên buông tay ra, nàng cũng không té xuống.Sau khi dẫn Thạch Lan đi tìm tỷ tỷ, lúc này biết tỷ tỷ của nàng đã chết.Nàng bị treo không mảnh vải che thân trên cửa thành Lâu Long Thành, cũng đã chết năm ngày, thi thể đầy ruồi và muỗi.Phong Phi Vân đứng dưới thi thể, mà Thạch Lan đang đứng bên cạnh Phong Phi Vân, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Phong Phi Vân.Nội tâm Phong Phi Vân ngũ vị tạp trần, nhìn chằm chằm vào tiểu Thạch Lan, chỉ thấy tiểu cô nương này ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nữ thi trần trụi phía trên, hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to tròn của nàng không nháy cái nào, đồng tử mang theo nước mắt lăn tăn.Phong Phi Vân thở dài, nói:- Ngươi bây giờ còn cảm thấy hi vọng nữa không?- Ta...

Ta...Tiểu Thạch Lan cắn chặt bờ môi, cố gắng mở to mắt, nước mắt chảy dài, nàng vẫn nói như trước:- Ta...

Tỷ nói, còn sống...

Là còn hy vọng, sẽ có hy vọng...Phong Phi Vân thận trọng nói:- Muốn báo thù không?- Muốn!Đôi mắt tiểu Thạch Lan đầy trông mong nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ngươi giúp ta, đúng không?- Ta sẽ không giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể giúp ngươi, nhưng mà ta có thể dạy ngươi bổn sự báo thù, nhưng học bổn sjw này lại vô cùng hung hiểm, rất có thể phải chết.Phong Phi Vân vẫn thận trọng nói với nàng.- Ta học!Tiểu Thạch Lan nói.- Theo ta rời đi!Phong Phi Vân mang theo tiểu Thạch Lan rời khỏi Lâu Long Thành.Muốn tu luyện Bất Tử Ma Công nhất định phải tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, cũng chính là thay đổi huyết dịch, tăng thể chất của mình lên.-------Chương 728: Một kiếm bại ba (1)Bất Tử Phượng Hoàng Thân thay máu chia làm bốn giai đoạn.Giai đoạn thứ nhất: huyết dịch tinh thuần, đỏ như lửa.Giai đoạn thứ hai: huyết dịch sôi trào, đen như mực.Giai đoạn thứ ba: huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.Giai đoạn thứ tư: huyết dịch phản phác quy chân, trở lại màu sắc ban đầu.Muốn hòa thành lần tử vong phục sinh đầu tiên của Bất Tử Ma Công, nhất định phải tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân giai đoạn đầu tiên: huyết dịch tinh thuần, đỏ như lửa.Phong Phi vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân giai đoạn đầu tiên tốn hao ba ngày.Đó là bởi vì thể chất Phong Phi Vân quá kém, hơn nữa không có linh vật phụ trợ.Mà tiểu Thạch Lan được Phong Phi Vân toàn lực trợ giúp, tăng thêm dược lực Cửu Huyền Kim Tham, chỉ tiêu hao không tới một ngày dã hoàn thành Bất Tử Phượng Hoàng Thân giai đoạn đầu tiên, huyết dịch đỏ thẫm như lửa.Chỉ có một ngày mà nàng biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã đạt tới cảnh giới Linh Dẫn sơ kỳ, trên người linh khí bức người, giống như một tiểu tiên nữ.Nhưng mà ngay từ đầu đã tu luyện Bất Tử Ma Công, sau lần tử vong đầu tiên, nếu còn sống vượt qua, như vậy nàng sẽ có thời gian khổ tu bảy năm.Một tòa cung điện nguy nga trên không trung của đại lục, trong cung điện có hào quang vạn trượng tỏa ra, một người trẻ tuổi mặc trường màu kim sắc đang thủ hộ bên ngoài cung điện, thần thái của hắn cực kỳ lãnh ngạo, bọn họ được xưng là "Thiên thần sứ giả" trên đại lục này.Chủ nhân cung điện này chính là một lão tổ hoàng tộc, đệ tam hoàng tổ.- Thất hoàng tử điện hạ lựa chọn truyền nhân chính là người Bắc Ma La tộc ở phía bắc đại lục, có thiên sinh thần lực, năm nay gần chín tuổi nhưng đã nhấc được cự thạch ngàn cân, Thất hoàng tử truyền thụ Đại Càn Khôn Chưởng trong ba ngày, hôm nay đã có sở thành, đạt tới Linh Dẫn sơ kỳ.- Thập bát hoàng tử lựa chọn truyền nân là tuấn tài nghịch thiên mười tuổi, tu luyện Phích Lịch Lôi Thuật, sau khi tu luyện một ngày đã tới Linh Dẫn sơ kỳ.- Thất thập nhị hoàng tử lựa chọn truyền nhân, bởi vì phục dụng Tiên THiên Giáng Châu Thảo, tăng thêm thất thập nhi hoàng tử sử dụng bí pháp quán đỉnh, hắn đã đạt tới Linh Dẫn trung kỳ, Hóa Cốt Tam Huyền Kinh đã có vài phần hỏa hầu.Ba nam tử mặc kim y quỳ rối trước cung điện báo cáo.Bốn người Phong Phi Vân xuống núi thu đồ đệ, đều có cường giả hoàng tộc theo sau lưng giám sát.- Tình huống của Phong Phi Vân bên kia thế nào?Giọng của đệ tam hoàng tổ vang vọng các nơi, giống như thần minh.Nam tử kim y thứ tư đi vào, cung kính quỳ trên mặt đất, nói:- Đêm qua Phong Phi Vân trên đỉnh núi dẫn thiên lôi, hắn đánh chết đệ tử vừa thu được, nhân hình hóa thành than cốc, nhưng mà tểu nữ hài lại sống sót vượt qua, trải qua tu dưỡng có lẽ đã luyện hóa tử khí trong người, không biết đạt tới cảnh giới gì?- Ngươi không có cố ý điều tra sao?Đệ tam hoàng tổ nói.Cẩm y nam tử nói:- Bất Tử Ma Công quá đặc thù, trong cơ thể bị bất tử ma khí bao phủ, thần thức của thuộc hạ không cách nào điều tra tu vị của nàng.Đệ tam hoàng tổ nhẹ nhàng lật Bất Tử Ma Công, vô cùng thận trọng nói:- Xem ra nàng đã tu luyện Bất Tử Ma Công bước đầu tiên thành công rồi, Long Xuyên Phượng lão côn đồ này đúng là vận khí tốt, vốn thu được đệ tử tuyệt thế, hiện tại nhiều ra một đồ tôn tuyệt thế, không được, ta phải đích thân đi xem tỷ thí.Tâm niệm đệ tam hoàng tổ khẽ động, biến mất khỏi cung điện.Đây là ngày thứ ba, cũng là ngày quyết chiến cuối cùng.Phong Phi Vân và tiểu Thạch Lan đi tới một con đường, tiến tới đỉnh núi cao nhất đại lục.Tiểu Thạch Lan sau khi từ tử vong sống lại, nàng giống như thoát thai hoán cốt, làn da có thần quang lưu động, xương cốt giống như tiên ngọc, đôi mắt sáng như sao trời, mặc bộ áo bào trắng nho nhỏ, trên đầu có đạo kế, khảm huyền ngọc màu trắng, quả thjat chẳng khác gì tiên đồng của cửu thiên huyền nữ.Nàng lưng vác một thanh bảo kiếm mảnh như ruột cá, thân thể nhỏ nhắn đứng nghiêm, theo sát phía sau Phong Phi Vân.- Sư tôn...Thạch Lan há bờ môi phấn nộn như bạc hà, kêu một tiếng.- Đừng gọi ta là sư tôn, tình sư đồ chúng ta giới hạn đến hôm nay, sau này rất có thể cả đời chúng ta khoogn thể gặp lại.Phong Phi Vân cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.Thạch Lan đôi mắt quay tròn, tiếp tục đi theo Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói cho nàng biết, bản thân mình tới từ thế giới khác.Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, nói:- Nhớ kỹ những chuyện ta nói với ngươi chứ?Thạch Lan cũng dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu.- Hôm nay, sau khi chúng ta chia tay, bọn họ cho dù mang ngươi đi tới nơi nào, ngươi cũng phải phục tùng vô điều kiện, bọn họ hỏi ngươi bất cứ thứ gì, ngươi cũng nói không biết, phương pháp tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân càng không được nói với bất cứ kẻ nào cả, chỉ có như vậy ngươi mới có thể toàn mạng.Phong Phi Vân nghiêm túc nói với nàng.Thạch Lan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt trông mong nói:- Cho dù sư tôn đi đâu, Thạch Lan cũng đi theo.- Nơi ta muốn đi, ngươi đi không được, trừ phi có một ngày tu vị của ngươi cường đại tới mức đánh bại người mạnh nhất phiến đại lục này, có thể dùng lực lượng nghiền nát hư không thế giới này, ngươi sẽ tới được thế giới kia, là thế giới của ta, nó lớn hơn thế giới này ngàn vạn lần, đến lúc đó ngươi sẽ không tìm được ta đâu.Phong Phi Vân không hề nói thêm lời nào, thứ nên nói hắn đã nói, hắn tiếp tục đi về phía trước.Đôi mắt Thạch Lan nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân, giống như đang nhớ kỹ bóng lưng này, mặc dù qua trăm năm, ngàn năm nàng sẽ khong quên, nàng sẽ nhớ mãi tới sau này.Không chỉ nhớ kỹ thân ảnh của Phong Phi Vân, còn nhớ kỹ lời Phong Phi Vân nói "Đánh bại người mạnh nhất khối đại lục này", "Phá toái hư không", "Thế giới khác".Nếu như trước kia tỷ tỷ của nàng nói còn sống là còn hy vọng, như vậy tín niệm của nàng đã biến thành Phong Phi Vân, nam nhân cải biến cả đời của nàng, giống như là thần linh.Khi Phong Phi Vân mang theo Thạch Lan đi tới đỉnh núi, thất hoàng tử, thập bất hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử cũng đã tới,Lão giả mặc áo vàng đã ở đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Lan sau lưng Phong Phi Vân.Ba hoàng tử đều thu thiếu niên chừng mười tuổi trở xuống, ba thiếu niên này đứng ngạo nghễ, khí thế kinh người trong đó có hai người đạt tới Linh Dẫn sơ kỳ, còn có một Linh Dẫn trung kỳ.- Phong Phi Vân, không ngờ ngươi lựa chọn một tiểu nữ hài.Thất hoàng tử nhịn không được cười vang.Thập bát hoàng tử cũng cười nói:- Lớn lên rất nhu thuận đấy.Thất thập nhị hoàng tử nhìn đệ tử của hắn nói:- Ám Cụ, ra tay phải nhẹ một chút, người ta là nữ hài tử đấy.Phong Phi Vân im lặng không nói, Thạch Lan cũng im lặng không nói, từ đầu tới cuối chỉ đi theo sau lưng Phong Phi Vân, giống như tiểu nữ hài sợ hãi người lạ.-------Chương 729: Một kiếm bại ba (2)Trên bầu trơi có một đám mây kim sắc bay tới, mang theo uy năng đại khí huy hoàng, lơ lửng trên ngọn núi, khí tức khổng lồ, trấn áp tất cả mọi người cực kỳ gian nan.Đây chính là đệ tam hoàng tổ.Giọng của đệ tam hoàng tổ giống như lôi đình truyền đi trong mây, nói:- Có thể bắt đầu.Một lão giả trường bào mặc vàng kinh sợ tới cực điểm, cúi đầu với đệ tam hoàng tổ trên bầu trời, lúc này nói:- Thời gian ba ngày đã qua, bốn người được đề cử thần vương đã tới đây, hiện tại có thể bắt đầu tỷ thí.- Vòng tỉ thí đầu tiên, truyền nhân Phong Phi Vân đấu với truyền nhân thất hoàng tử, truyền nhân thập bát hoàng tử đấu với truyền nhân thất thập nhị hoàng tử.Đây là trận chiến mấu chốt của khảo hạch thần vương, quyết định điểm của người được đề cử.Thạch Lan bước ra khỏi bóng lưng Phong Phi Vân, đứng trên con đường cổ, chậm rãi gỡ bảo kiếm ra khỏi lưng nàng, cầm kiếm đứng đó, giọng nói non nớt, ánh mắt kiên định, nói:- Ta muốn chiến ba người!Nàng chỉ có càng cường đại hơn mới được hoàng tộc xem trọng, mới có thể toàn mạng.- Cái gì?Ba hoàng tử cho rằng mình nghe lầm, lúc này một tiểu nữ hài chỉ cao một thước lại dõng dạc như thế, muốn khiêu chiến ba người, quả thật còn cuồng vọng hơn cả Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân, đệ tử của ngươi thật không biết trời cao đất rộng.- Đúng là sư phó dạng gì, sẽ có đệ tử dạng đó, thật cho rằng đệ tử chúng ta dạy là bao cỏ hay sao?- Nếu không xem ai ra gì, Ám Cụ không cần phải lưu thủ, xé nát tiểu nữ oa kia đi.Truyền nhân ba hoàng tử đi ra, ba tiểu nam hài này có thiên tư không tầm thường, có trời sinh thần lực, có thể lực xé rách hổ báo, có thiên tư thông minh, thần thông hơi có thành tựu.Ba tiểu nam hài này ai cũng lớn hơn tiểu Thạch Lan một cái đầu.Trong đó nam hài cường tráng nhất còn cao lớn hơn tiểu Thạch Lan rất nhiều, cánh tay còn thô hơn cả eo Thạch Lan, một chưởng đánh nát tảng đá nặng trăm cân.Ba hoàng tử tươi cười vui vẻ, hả hê nhìn qua Phong Phi Vân, vốn bọn họ chính là đệ tử dòng chính hoàng tộc, cố ý bài trừ Phong Phi Vân trước, vẫn không tìm được cơ hội, không nghĩ tới hiện tại đã có cơ hội rồi, ba người sao không thích được chứ?Xôn xao!Một đạo kiếm cung như thiểm điện quét qua.Phốc!Phốc!Phốc!Ba tiểu nam hài bay ra sau, ở trên không trung bị cắt thành hai đoạn, máu tươi phiêu phù rải khắp đất, sau đó rơi xuống vách núi.Kiếm của Thạch Lan vào vỏ, lẳng lặng đứng trên cổ đạo, trong mắt không có chút ba động nào cả.Ba hoàng tử lúc này như hóa đá, tươi cười trên mặt cứng đờ, không thể tin nhìn qua cảnh vừa rồi, chỉ một kiếm, tiểu nữ hài bảy tuổi có thể chém giết ba đệ tử của bọn họ, chuyện này khiến bọn họ không cách nào tiếp nhận được.- Lão tổ, Phong Phi Vân tuyệt đối gian lận rồi, một tiểu nữ hài mới tu luyện hai ba ngày, cho dù có quán đỉnh cũng không có khả năng cường đại như vậy/- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.- Phong Phi Vân tuyệt đối tìm người tu luyện có nội tình, muốn lừa dối vượt qua kiểm tra.Ba hoàng tử nhìn qua lão giả áo bào vàng khiếu nại, kháng nghị bất mãn trong lòng, bọn họ cũng không quan tâm ba tên đệ tử sống chết thế nào, bọn họ chỉ để ý thành tích bản thân, dù sao nếu Phong Phi Vân thắng, cho dù vòng thứ nhất kém cỏi cũng đã vượt qua ba người bọn họ.Ba hoàng tử vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật này.Phong Phi Vân chính là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, tốc độ tu luyện nhanh, đây là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như nói hắn tìm kiếm đệ tử cũng khủng bố như thế, như vậy quá sức không thể tưởng tượng.Đệ tam hoàng tổ ở trên bầu trời nội tâm cũng bị chấn nhiếp, một tiểu nữ hài mới tu luyện hai ngày đã cường đại tới mức này, uy lực chân chính của Bất Tử Ma Công đúng là khiến người ta sợ hãi.- Tiểu cô nương này nhất định phải mang đi, nhất định phải nắm giữ trong tay hoàng tộc, nếu không thể khống chế thì sớm gạt bỏ.Đệ tam hoàng tổ hàng lâm, nhìn qua tiểu Thạch Lan thật sâu, sau đó mang nàng đi, tiến vào trong tầng mây.Tiểu Thạch Lan quay đầu nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mà Phong Phi Vân không nhìn nàng, đặc biệt đạm mạc.Duyên phận tới trong nháy mắt, duyên phận mất đi cũng trong nháy mắt.Tát cả đều giống như đúc Phong Phi Vân suy đoán.Lão giả áo bào vàng công bố thành tích, Phong Phi Vân ở vòng đầu tiên đạt mười điểm, ba hoàng tử phân biệt đượcba điểm.Đệ tử ba người tuy bị Thạch Lan một kiếm chém chết, nhưng mà dù sao công pháp bọn họ hoàn thiện vẫn có nhược điểm.- Hiện tại các ngươi có thể tiến vào đệ nhất long hoàng đại lục, tham gia đợt khảo hạch thứ hai.Đệ nhất long hoàng đại lục cũng là khối đại lục Thần Tấn vương triều khai thác đầu tiên, đã có lịch sử gần sáu ngàn năm.Có người trên đệ nhất long hoàng đại lục tiếp tứng cho bọn họ, chính là một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng, eo quấn đai lưng ngọc, mang theo khí thế không giận tự uy.- Thành tích khảo hạch của các ngươi ở vòng đầu tiên ta đã xem qua, các ngươi đều rất ưu tú.Ánh mắt nam tử trung niên nhìn qua bốn người, tiếp theo lại nói:- Đợt khảo hạch thứ hai sẽ khảo hạch xem năng lực thừa nhận nhược điểm tâm lý, điểm sẽ là mười.- Mỗi người đều có nhược điểm bản thân, đối với kẻ thống trị mà nói, tu vị có thể có nhược điểm, nhưng tuyệt đối không thể có nhược điểm tâm lý, một khi các ngươi kẻ nào ngồi lên vị trí thần vương, nhược điểm tâm lý bị người ta khống chế, như vậy sẽ uy hiếp lớn lao với vương triều.Phong Phi Vân nhướng mày, hỏi:- Ngươi làm sao biết nhược điểm chúng ta là cái gì?Nam tử trung niên nói:- Nhược điểm tâm lý không gì qua được tham lam, mỹ sắc, sợ hãi, ngạo mạn, tự phụ, đa nghi, ghen ghét, trước khi các ngươi tiến vào thánh địa hoàng tộc cũng đã có người điều tra qua các ngươi, nhược điểm tâm lý của các ngươi có thể bị ghi chép thành sách, hiện tại chính là thời điểm khảo nghiệm nhược điểm tâm lý của các ngươi.Thất hoàng tử khinh thường cười cười, thần sắc ngạo mạn, nói:- Vậy ngươi nói nhược điểm của ta là gì?Nam tử trung niên nhìn qua hắn một cái, nói:- Ngạo mạn, từ thái độ của ngươi bây giờ cũng chỉ đạt được ba điểm.Nam tử trung niên không chút do dự ghi chép thành tích của thất hoàng tử lại.Thất hoàng tử chỉ được ba điểm.- Ngươi...Thất hoàng tử nổi giận, ngang nhiên ra tay, đánh ra một chưởng vào nam tử trung niên.Thật bát hoàng tử và thất thập nhị hoàng tử nhìn nhau, đồng thời ra tay, một đạo thần thông trực tiếp đánh lui thất hoàng tử.Thất thập nhị hoàng tử cười lạnh, nói:- Thất ca, ngươi bây giờ ra tay với giám khảo, lá gan đúng là không nhỏ a.Phong Phi Vân chỉ đứng ở một bên nhìn qua ba huynh đệ này đấu đá lẫn nhau, vì cạnh tranh ngôi vị thần vương, thân huynh đệ cũng có thể giết.Người trung niên đặc biệt đạm mạc, nói:- Hiện tại ba người các ngươi đi tham gia khảo hạch thứ hai.Phong Phi Vân, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử đều đi vào nơi khảo hạch, mà thất hoàng tử vẻ mặt không cam lòng lưu lại.-------Chương 730: Nhược điểm tâm lýMột giờ sau, thất thập nhị hoàng tử quay về,Thất thập nhị hoàng tử tao ngộ khảo hạch "Ghen ghét", tuy hắn đúng là tồn tại nhược điểm "Ghen ghét", nhưng mà hắn chưa bao giờ bạo lộ nhược điểm như thất hoàng tử mà thôi, hắn hết sức khống chế nhược điểm của mình, dùng tu vị cường đại trấn áp nhược điểm.Cho nên thất thập nhị hoàng tử được chín điểm.Ba giờ sau, thập bát hoàng tử đi ra.Thập bát hoàng tử tao ngộ khảo hạch "Tham lam", hắn có nhược điểm như thế, nhưng mà hắn dùng năng lực tự khắc chế cường đại vượt qua.Cho nên thập bát hoàng tử cũng được chín điểm.Nhưng mà Phong Phi Vân thật lâu không có trở về, chờ cả ngày cũng không thấy bóng người.Thất thập nhị hoàng tử vui vẻ ra mặt, nói:- Đợt khảo hạch thứ hai chỉ có một ngày, Phong Phi Vân thật lâu không có đi ra khỏi nhược điểm tâm lý, xem ra hắn bị nhược điểm tâm lý đánh bại rồi.- Tiếp qua bốn canh giờ là hết một ngày, nếu hắn khoogn đi ra sẽ là không điểm.Thập bát hoàng tử cười thầm trong lòng.Sau bốn canh giờ trôi qua, Phong Phi Vân rốt cuộc xuân quang đầy mặt quay trở về, hắn vừa đi ra vừa kéo thắt lưng lên, trên người đầy mùi hương nữ nhân, cười nói ha hả:- Thật sự là thoải mái a, nữ tử thánh địa hoàng tộc quả thật còn đẹp hơn hồng giai nhân của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, thật sự không bỏ được, nhưng mà đúng giờ phải chạy về,Phong Phi Vân tao ngộ khảo hạch "Mỹ sắc".Bởi vì Phong Phi Vân tại Nam Thái Phủ đã từng cường gian yêu nữ tà tông, cho nên trong hồ sơ ghi chép của hoàng tộc xém hạng "Mỹ sắc" trở thành nhược điểm tâm lý thứ nhất của hắn.Thất thập nhị hoàng tử nhìn qua Phong Phi Vân vẻ mặt hưởng thụ, khó chịu nói:- Phong Phi Vân tao ngộ khảo hạch gì, tại sao hắn lui vui vẻ như thế?Phong Phi Vân không kiên kỵ, nói:- Ba tiểu mỹ nhân nũng nịu, chơi đùa với ta cả ngày, đều là trẻ tuổi, hơn nữa còn thân hoài bích, quả thật làm cho người ta ngoài ý muốn, sướng muốn chết a.Thất thập nhị hoàng tử cười càng vui vẻ, Phong Phi Vân nhất định là tao ngộ khảo hạch mỹ sắc, lại còn không tự biết, ngược lại còn pha trộn với ba mỹ nữ cả ngày, cười nói:- Thật chúc mừng, thế ba tiểu mỹ nhân kia đâu?- Đang ở bên trong.Phong Phi Vân cười nói.Thất thập nhị hoàng tử cười nói:- Vì sao các ngươi có thể theo ngươi ở cả ngày?Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng thắt lưng quần thật tốt, cười nói:- Bốn người chúng ta đại chiến cả buổi, các nàng làm cho ta tinh kiệt lực mỏi, vì vậy ba người đều hạ sát thủ với ta, ha ha, nhưng mà biết ta tinh lực tràn đầy, các nàng nhũn chân nên nương tay, ra tay không có chút khí lực gì cả, cuối cùng bị ta trấn áp, sau đó kích tình với các nàng cả buổi, sau khi ta làm xong, các nàng đã hôn mê.Ba hoàng tử im lặng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lòng thầm mắng một câu sắc quỷ.Tuy trong lòng bọn họ thầm mắng Phong Phi Vân, nhưng mà lại rất cao hứng, dù sao Phong Phi Vân không khắc chế nhược điểm tâm lý của mình, mà là bị nhược điểm khắc chế.Nam tử trung niên bắt đầu công bố thành tích khảo hạch, nghiêm túc nói:- Vòng khảo hạch thứ hai chấm dứt.- Thất hoàng tử ba điểm.- Thập bát hoàng tử chín điểm.- Thất thập nhị hoàng tử chín điểm.- Phong Phi Vân mười điểm.Sau khi công bố thành tích ra, ba tên hoàng tử lập tức bất mãn.Nam tử trung niên lắc đầu, nói:- Mỗi người đều có nhược điểm tâm lý, có thể khắc chế tự nhiên là tốt nhất, nhưng mà nhược điểm tâm lý là tự nhiên sinh ra, cũng không biểu lộ ra ngoài, bởi vì đã tham dự khảo hạch, các ngươi sẽ tận lực chú ý nhược điểm tâm lý bản thân, cũng tiến hành khống chế.- Muốn vượt qua nhược điểm tâm lý, phương pháp tốt nhất chính là biến nhược điểm tâm lý trở thành tâm lý cường thế của bản thân.- Ví dụ như thất thập nhị hoàng tử tâm lý chính là ghen ghét, không nhất định tận lực khống chế ghen ghét của mình, mà là chuyển hóa ghen ghét thành lực lượng, chỉ cần lực lượng bản thân cường đại, người ta có cái gì để ngươi ghen ghét chứ?- Lại ví dụ Phong Phi vân, nhược điểm tâm lý của Phong Phi Vân chính là không chịu nổi mỹ sắc, nhưng mà hắn không có tận lực áp chế, có nữ nhân đưa tới cửa thì hắn không khách khí chút nào, tùy ý phát sinh quan hệ với nữ nhân, nhưng mà không có bị các nàng mê hoặc, nếu tương lai hắn làm thần vương, có người muốn dùng mỹ nhân kế đối phó hắn, như vậy sẽ rơi vào kết cục bồi phu nhân lại gãy binh.Tuy ba hoàng tử không muốn thừa nhận điểm này, hơn nữa thói quen giường chiếu của Phong Phi Vân lại có chỗ tốt, điểm cao hơn bọn họ cũng không phải không tiếp nhận được.Hai lần khảo hạch tính gộp lại, thất hoàn tử đạt được sáu điểm.Thập bát hoàng tử đạt được mười hai điểm.Thất thập nhị hoàng tử cũng là mười hai điểm.Phong Phi Vân đạt được hai mươi điểm.Khảo hạch người được đề cử thần vương, tổng cộng có ba vòng, tiếp được hai vòng sẽ vào vòng cuối cùng, nhưng đây cũng là vòng tàn khốc nhất, cũng là trọng yếu nhất, khảo hạch tu vị.- Khảo hạch thứ ba của các ngươi ;à tiến tới đệ ngũ long hoàng đại lục, chỗ đó còn chưa bị khai phá, thuộc về khu vực hoang vu, cũng là chiến trường cuối cùng của các ngươi, nơi đó tồn tại hung hiểm vô tận, rất nhiều thiên tai và hiểm địa có thể dễ dàng giết chết Thiên Mệnh Cảnh, mục tiêu của các ngươi là sinh tồn ở đó sáu ngày, người cò sống sót chính là thần vương kế tiếp.Nam tử trung niên nói ra.Thất thập nhị hoàng tử nói:- Nếu bốn người đều sống sót thì sao- Như vậy hai khảo hạch trước ai điểm càng cao thì kẻ đó là thần vương tiếp theo.Nam tử trung niên nói ra.Lời này làm ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm Phong Phi Vân.- Hiểu rồi!Trong mắt thất thập nhị hoàng tử giống như chim ưng, sát khí rõ ràng.Nam tử trung niên nhìn qua bốn người, nhẹ nhàng gật đầu.Kỳ thật đây giống như dưỡng cổ, chính là muốn bọn họ chém giết lẫn nhau, ai có thể sống sót tới cuối cùng thì kẻ đó chính là thần vương tiếp theo.Vì bảo vệ người đề cử có điểm cao nhất hai đợt trước, cho nên bốn người bị thần quang đưa tới các nơi khác nhau trên đại lục này, trên đại lục bao la rất khó tìm nguiowif khác.Đệ ngũ long hoàng đại lục chính là khối đại lục nhỏ nhất trong thánh đia hoàng tộc, chỉ có phạm vi mấy ngàn dặm, lơ lửng trong hư không, nhìn ra xa xa có thể thấy được lôi minh thiểm điện, rất nhiều nơi có dung nham nóng chảy phun trào, thỉnh thoảng còn có khe nứt lớn sinh ra, khe nứt không gian xuất hiện, cho dù là tu tiên giả dính vào cũng có thể bị chém thành hai đoạn.Đây là cảnh tượng thiên địa hồng hoang sơ khai, thiên uy khó dò, địa thế hiểm ác, làm cho người ta bị chấn nhiếp tự nhiên.Phong Phi Vân nhìn thấy vòi rồng đường kính mấy ngàn thước,vẫn dang quét qua nơi này, rất nhiều sơn mạch bị cán nát.- Sở dĩ hoàng tộc không có khai phát khối đại lục này, đó là bởi vì đại lục này quá không ổn định, điều kiện tự nhiên vô cùng hà khắc, dùng tu vị các ngươi ít nhất có thể sống sót ba ngày, ngươi cần làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết ba người kia, sau đó có thể rời khỏi đại lục này, nếu như thật sự chờ tới sáu ngày, ngươi nhất định không sống qua được sáu ngày đâu.Dẫn đạo giả đưa Phong Phi vân tới đại lục này nói xong, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.-------Chương 731: Long hoàng thân thểBa hoàng tử và Phong Phi Vân phân biệt đưa tới bốn phía của đệ ngũ long hoàng đại lục.Phong Phi Vân hiện tại đang đứng ở hướng đông đệ ngũ long hoàng đại lục.Nhìn qua tia chớp và cuồng lôi trên đại lục này, thỉnh thoảng nhìn thấy núi cao bị phá hủy, mặt đất tan vỡ, kết cấu hình dáng mặt đất không ổn định, thậm chí cả đại lục có khả năng tùy thời vỡ ra.Đây chính là kết cấu không gian trung cấp bí cảnh, thập phần không ổn định, nếu không được khai phá, căn bản không thích hợp cho nhân loại ở lại.- Hoàng tộc truyền thừa hơn sáu ngàn năm, trực hệ và chi thứ thật sự quá nhiều, ngay cả thân huynh đệ cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi là thành viên hoàng tộc cách nhau không biết bao nhiêu đời, ai làm thần vương với bọn họ mà nói đều như nhau, mấu chốt là phải làm cho hoàng tộc hưng thịnh kéo dài, ta vào hai đợt khảo hạch trước đã được đám lão tổ hoàng tộc tán thành, cho nên bọn họ mới mang chuyện này nói cho ta biết.- Hai khảo hạch trước ta điểm cao nhất, ba hoàng tử tất nhiến sẽ diệt trừ ta đầu tiên, ta phải trước khi bọn chúng hội hợp với nhau, kích sát một người trước tiên.Trong mi tâm Phong Phi Vân tỏa ra bốn mươi đạo thần thức, thần thức khổng lồ và mạnh mẽ bao phủ cả đại lục, có hai người tiến vào phạm vi thần thức của Phong Phi Vân, một người là thập bát hoàng tử, một người là thất hoàng tử.Thất hoàng tử hiện tại đang tìm kiếm ba người khác khắp nơi, bởi vì hắn hai đợt trước điểm thấp nhất, nhất định phải đánh chết ba người này mới có thể trở thành người thừa kế thần vương.- Trước giết thập bát hoàng tử.Phong Phi Vân lấy hai khối linh thạch trong giới linh thạch ra, niết vào hai tay, sau đó dùng Luân Hồi Tật Tốc bay thẳng về phía tây.Khối đại lục này là bí cảnh nguyên thủy, cũng không có khai phá qua, bên trong căn bản không có linh khí, chỉ có thể hấp thu linh khí trong linh thach cung cấp cho nhu cầu khi chiến đấu, nếu không làm như thế, linh khí trong người hao hết, sẽ chết ở phiến đại lục này.Sở dĩ Phong Phi Vân lựa chọn thập bát hoàng tử trước tiên, đó là bởi vì hắn đã từng giao thủ với thập bát hoàng tử rồi, cũng hiểu tu vị của hắn, ý định dùng thời gian nhanh nhất đánh chết thập bát hoàng tử.- Một khi triển khai chiến đấu, thất hoàng tử và thất thập nhị hoàng tử sẽ bị kinh động, dùng tu vị của bọn họ, mặc dù còn cách mấy ngàn dặm cũng có thể đuổi qua trong nửa canh giờ, nếu như bị ba người giáp công, ta phải thua không nghi ngờ, cho nên phải chấm dứt chiến đấu trong ba giờ.Phong Phi Vân tăng tốc độ nhanh hơn, quả thật chẳng khác gì lưu tinh xuyên qua đại lục.Thời điểm đám người Phong Phi Vân tiến vào đệ ngũ long hoàng đại lục, mấy cường giả cấp lão tổ đã đuổi tới vị trí biên giới đại lục, thần thức của bọn họ cường đại, đã bao phủ cả đại lục, bốn người hành động thế nào cũng không thoát khỏi cảm ứng của bọn họ.- Mỗi lần khảo hạch thần vương đều là một cuộc chiến huyết tinh.Đệ ngũ hoàng tổ thở dài.- Muốn trở thành thần vương thì nhất định phải là người mạnh nhất, ngày hôm nay thiên hạ đại loạn, quần long phệ thiên, thái tể phủ dã tâm bừng bừng, một đời thần vương mới và một đời Tấn đế mới nhất định phải có thiên tư và khí phách hơn người, bằng không làm sao trấn thiên hạ?Đệ nhị hoàng tổ ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần thiết huyết.- Long Xuyên Phượng đã có ý thoái vị, hắn thọ nguyên không nhiều lắm, ý định quay về thánh địa bế quan, trùng kích Chân Nhân đại cảnh, hắn muốn trong vòng ba năm độ thiên kiếp.Đệ tam hoàng tổ nói ra.Đệ nhất hoàng tổ gật đầu, nói:- Hắn đã đưa ra lời xin thoái vị với hoàng tổ đoàn, đúng rồi, còn có một chuyện, cuộc chiến đế quân năm đại vương triều lửa xém lông mày, Tấn đé cũng có ý lui ra sau màn, hắn chuẩn bị dốc lòng tu luyện, cuộc chiến đế quân anh kiệt năm trăm năm một lần, vị trí Tấn đế rất có thể sẽ biến đổi, một đời trẻ tuổi có hai ba tuấn kiệt đỉnh cấp là đủ tiếp nhận.Mấy hoàng tổ khác cũng nghiêm túc đứng dậy, đệ tam hoàng tổ nói:- Cuộc chiến đế quân không phải chuyện đùa, đang mang tới nghiệp lớn thiên thu của hoàng triều, đúng là phải coi trọng nhiều hơn, xem ra lần thiên hạ đại loạn này cũng không phải trùng hợp, có người đã sớm đoán ra vương triều sẽ có thay đổi lớn, đối với Thần Tấn vương triều đây là khiêu chiến lớn chưa từng có.- Cơ hội tặng cho người trẻ tuổi, chỉ có trong loạn thế mới xuất anh hùng, trải qua sóng to gió lớn mới có thể dẫn dắt vương triều đi lên đỉnh phong.Đệ nhất hoàng tổ đôi mắt tối đen, nhìn qua đệ ngũ long hoàng đại lục, nói:- Cuộc chiến thừa kế thần vương lần này sẽ quyết định thật lớn trong chuyện lựa chọn thái tử kế nghiệp Tấn đế, một đời thần vương và Tấn đế phải có quan hệ chặt chẽ, như vậy mới có thể đồng tập hiệp lực trọng chấn uy danh hoàng tộc.Mấy lão tổ khác ánh mắt đầy thâm ý.Đệ ngũ long hoàng đại lục.Thập bát hoàng tử đang đứng ở cực tây đại lục, hắn đã hai lần ra tay xé rách hư không, đột nhiên cảm nhận có khí kình cường đại từ xa như nước thủy triều tập tới, giống như bình chướng thiên địa, người bình thường tiến vào đây sẽ bị hai lực lượng nghiền áp thành bột mịn.- Ah, thất thập nhị đệ dã tâm bừng bừng, cho rằng có thái tể phủ và thái tử ở sau lưng chống đỡ thì ngồi vững vị trí thần vương, lần này Phong Phi Vân chắc chắn là người đứng mũi chịu sào rồi, chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, ta sẽ đi tới nhặt xác của cả hai.Thập bát hoàng tử giơ tay lên, trong bàn tay có linh quang lưu động, một trảo bay ra khỏi bàn tay, chống đỡ trên đỉnh đầu, thủ hộ thân thể, sau đó xuyên qua biên giới đại lục.Hắn ý định che dấu tiến tới vị trí chiến đấu, như vậy có thể đào thoát thần thức của ba người kia.Thập bát hoàng tử vừa xuyên qua bình chướng đại lục, Phong Phi Vân đã xuất hiện ở vị trí cực tây đại lục, trong mắt mang theo vài phần trêu tức, nói:- Ta vốn sợ kinh động hai tên hoàng tử kia, không nghĩ tới bọn chúng đánh nhau, vậy cũng không nên trách ta rồi.Phong Phi Vân cầm cự đao màu trắng, mang theo đao bay đi.Khí tức trên người càng nặng nề và mạnh mẽ.Oanh!Một đao bổ xuyên qua tầng bình chướng, mở ra một lỗ hỏng sau đó xuyên qua, bay thẳng về phía thập bát hoàng tử.Thập bát hoàng tử giống như con dơi, thân thể của hắn bao phủ phương viên mấy ngàn thước, đột nhiên cảm giác được có khí lưu khổng lồ áp tới, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một đạo đao ảnh đánh xuống.- Phong Phi Vân!- Không sai, là ta, Long Hoàng Nhất Đao, giết.Trong mắt Phong Phi Vân đầy sát khí, trong tay cầm cự đao màu trắng quả thật biến thành một con bạch long, mà Phong Phi Vân cầm lấy đầu rồng, khí thế kia quả thật có thể bổ xuyên qua đại lục.Thập bát hoàng tử không hổ là vương giả trẻ tuổi, năng lực ứng biến rất mạnh, điều động lực lượng toàn thân, trực tiếp cho linh khí tráo bảo hộ bản thân.Ánh đao chém nát linh khí tráo, chém rụng vách đá trên đại lục, gọt xuống một vách đá lớn, đá vụn đổ vở lơ lững trong hư không.-------Chương 732: Trận chiến cuối cùng (1)Thập bát hoàng tử dẫm lên khối cự thạch lơ lửng này, thân thể nổi bật lên, tế ra một bảo luân đập thẳng về phía Phong Phi Vân.Bảo luân này chính là một kiện linh khí, lớn chừng cối xay, bày ra hai màu đen tím, phía trên có đủ loại vỳ văn quái lạ, có trận pháp chìm nổi bảo hộ cự luân, mang theo lực lượng cắt xé mạnh mẽ.Uy năng linh khí vô cùng khủng bố, dùng tu vị thập bát hoàng tử hiện tại sau khi sử dụng linh khí có thể cách mấy trăm dặm phá hủy một nửa tòa thành.Chỉ có linh khí mới có thể ngăn cản linh khí.Oanh!Phong Phi Vân mang miểu quỷ ban chỉ đánh ra ngoài, miểu quỷ ban chỉ bị Phong Phi Vân tế luyện thành nhị phẩm linh khí, lực lượng tăng lên mấy lần, căn bản không phải thập bát hoàng tử là nhất phẩm linh khí có thể so sánh.Bành!Miểu quỷ ban chỉ va chạm với bảo luân và run lên mạnh mẽ, linh khí phía trên bị đánh tan không ít.Bành!Va chạm lần thứ hai.Sáu bức thần đồ bay ra khỏi miểu quỷ ban chỉ, bảo luân trực tiếp thoát ly thập bát hoàng tử khống chế, đụng vào vách tường đại lục.- Không chịu nổi một kích!Phong Phi vân chỉ điều động sáu bức thần đồ đã có thể ngăn cản một kích toàn lực của thập bát hoàng tử, uy năng nhị phẩm linh khí hoàn toàn bộc pát có thể hủy thiên diệt địa.- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng nhị phẩm linh khí có thể giết ta sao?

Ngươi quá coi thường đệ tử hoàng tộc, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi ra đi.Toàn thân thập bát hoàng tử biến thành màu vàng, làn da và xương cốt có kim quang lưu động, quả thật là người vàng.- Long hoàng thân thể, kim thân bất phôi.Ba trăm sáu mươi mệnh huyệt trên người thập bát hoàng tử mở ra, có ba trăm sáu mươi đạo hào quang kim sắc bao phủ toàn thân, một đạo long hoàng chi khí ngưng tụ chung quanh thân thể, hóa thành kim sắc cuồng long, vờn quanh thân thể hắn.Ngao!Một tiếng long ngâm vang lên.Bành!Vịn chỉ sau khi đạt tới nhị phẩm linh khí đập vào người thập bát hoàng tử, phát ra âm thanh kim loại va chạm vang vọng, đụng ra một miệng vết thương nho nhỏ trên lồng ngực thập bát hoàng tử, huyết dịch màu vàng chảy ra, sau đó lập tức khôi phục lại.- Phong Phi Vân, hoàng tộc long hoàng thân thể cho dù là nhị phẩm linh khí cũng đừng mong đánh nát, cả tu tiên giới, cho dù là Bắc Minh gia tộc Bắc Minh Huyền Băng Khải được xưng phòng ngự đệ nhất cùng cảnh giới, nhưng mà lực phòng ngự của long hoàng thân thể cũng không dưới Bắc Minh Huyền Băng Khải, long hoàng thân thể lực công kích vượt xa Bắc Minh Huyền Băng Khải.Có thể được xưng là vương giả thế hệ trẻ, nhất định có được lực lượng không giống bình thường, có thể vượt xa người cùng thế hệ.Toàn thân thập bát hoàng tử tỏa ra kim quang, kim long quấn quanh bờ vai hắn thét dài một tiếng, sau đó lại lao tới công kích Phong Phi Vân.Xoẹt xẹt!Thập bát hoàng tử trực tiếp xông lên, đánh vỡ thần đồ, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Một kim chói thủ ấn.Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, hai chưởng tương giao, ánh lửa cùng điện mang đan xen vào nhau, âm thanh giống như hai tòa thần sơn va chạm vào nhau vang vọng điếc tai.Hai người đồng thời bạo lui.Thập bát hoàng tử toàn thân đều là lực lượng, kim quang trên người càng mạnh, cười to nói:- Phong Phi Vân, không nghĩ đến ngươi đúng là có vài phần bổn sự, rõ ràng có thể tiếp năm thành lực lượng của ta, vậy nhìn ngươi có bản lĩnh tiếp thêm một chưởng của ta hay không, Thiên Đạo Vô Cực, chưởng phá cực bích.Oanh.Chung quanh thân thể thập bát hoàng tửhóa thành biển cả màu vàng, bao trùm hư không mấy ngàn thước, một thủ ấn cường đại từ từ hiện ra, giống như thủ ấn hoàng kim, mang theo uy thế vô cùng vô tận áp xuống.Đây là một kích mạnh nhấ của thập bát hoàng tử, đánh trời cao run rẩy, ngay cả đệ ngũ long hoàng đại cũng bị lực lượng này đánh không ngừng sụp đổ, có rất nhiều đá vụn rơi xuống, tiến vào trong hư không.- Ah, đây là lực lượng của ngươi sao, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là lực lượng chân chính.Bỗng nhiên thân thể Phong Phi Vân bay lên cao, trong thân thể có vô số dị thú hét lên điên cuồng, vang vọng điếc tai, chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến hồn bay ra khỏi thân thể Phong Phi Vân, chiếm giữ hư không.Thân thể Phong Phi Vân khẽ động, những dị thú chiến hồn này cũng bay nhanh, hóa thành một dòng nước lũ dị thú chiến hồn, xẹt qua phía chân trời, cho người ta cảm giác vạn thú thôn thiên, ngăn cản thiên quân vạn mã.Ầm ầm.Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, một chưởng này mang theo uy thế khôn cùng, mượn vạn thú chi lực đánh thẳng vào cự chưởng kia.Thập bát hoàng tử bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc tới ngây người, trong thẩn Phong Phi Vân vì sao có gần một vạn đầu dị thú chiến hồn, đây là người sao?Oanh.Cự chưởng đánh tới bị đánh nát, thập bát hoàng tử bị một chưởng này đánh bay ra xa xa, miệng phun máu tươi, hòa quang kim sắc trên người ảm đạm đi nhiều.- Long hoàng thân thể thì như thế nào, tao ngộ vạn thú chiến thể, đồng dạng vẫn bị trấn áp.Phong Phi Vân khí thế bàng bạc, đánh ra chưởng thứ hai, thề phải giết chết thập bat hoàng tử.- Phong Phi Vân, ngươi không thể giết ta, sau lưng ta có La Phù công chúa cùng Hoa thần phi làm chỗ dựa, nếu ngươi... ah...Thập bát hoàng tử bị đánh chia năm xẻ bảy, máu tươi ném rơi vãi trong hư không, thân thể cũng bị không gian loạn lưu xé nát.Phong Phi Vân đứng ở biên giới đệ ngũ long hoàng đại lục, thu hồi chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến hồn trở về thân thể, trong đôi mắt mang theo sát ý khôn cùng, khinh thường nói:- La Phù công chúa, ta tất sẽ chiến với nàng một trận, ngươi còn dám mang nàng ra ngăn cản ta giết ngươi sao?Đánh chết thập bát hoàng tử, nội tâm Phong Phi Vân cũng không có chút cảm giác vui vẻ nào, tuy thập bát hoàng tử cũng là vương giả trẻ tuổi, nhưng mà hắn trong một đời vương giả trẻ tuổi cũng chỉ được xem là yếu nhất, thất hoàng còn mạnh hơn hắn nhiều.Phong Phi Vân lại tiến tới đại lục bên kia, vừa ý định phóng xuất thần thức, tìm kiếm vị trí hai hoàng tử khác, chợt hai mắt ngưng tụ nhìn qua phía nam.Bành.Bầu trời phía nam có một thi thể rơi xuống, xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, đúng là thất hoàng tử.Thất hoàng tử đã chết, ngay cả đầu lâu cũng bị người ta đánh nát.Phong Phi Vân nội tâm ngưng trọng, thất hoàng tử tu vị còn trên thập bát hoàng tử, không ngờ lại bị người ta đánh chết.- Phong Phi Vân, xem ra vẫn là ngươi sớm hơn một chút.Thất thập nhị hoàng tử đứng trên đỉnh núi lửa xa xa, chung quanh thân thể là hỏa diễm, sóng lửa ngập trời.Rất hiển nhiên thất hoàng tử chết trong tay thất thập nhị hoàng tử.Phong Phi Vân thu hồi ánh mắt, cười nói:- Đó là tự nhiên, dù sao các ngươi là thân huynh đệ, khó tránh khỏi sẽ có nương tay, chậm hơn ta nửa nhịp là bình thường.Thất thập nhị hoàng tử chính là người trẻ nhất trong ba vương tử, còn chưa tới hai mươi, thiên tư tuyệt đỉnh, tuy không phải thiên tài cấp sử thi, nhưng mà chiến lực lại không dưới thiên tài cấp sử thi.-------Chương 733: Trận chiến cuối cùng (2)Thất thập nhị hoàng tử cùng thái tử đều là con của tứ đại thần phi "Bắc Minh thần phi", mà Bắc Minh thần phi là con gái của Bắc Minh Mặc Thủ, có thể nói thất thập nhị hoàng tử cùng thái đều có chỗ dựa sau lưng, tăng thêm bọn họ đều là nhân trung long phượng, tự nhiên trổ hết tài năng trong đám hoàng tử.Thất thập nhị hoàng tử tự nhiên nghe ra ý mỉa mai trong lời Phong Phi Vân, nhưng hoàn toàn không quan tâm chút nào, cười tà nói:- Phong Phi Vân, ngươi thật sự là thiên tài, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của ta, chỉ cần ngươi chủ động nhận thua, sau đó nghe lệnh của ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi cảm thấy ta sẽ chủ động nhận thua người sao.- Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận người nào cũng phải nhận thua, sẽ khuất phục, mặc dù là ngươi cũng không ngoại lệ.Thất thập nhị hoàng tử thập phần tự tin, giống như đánh bại Phong Phi Vân đối với hắn mà nói là một chuyện rất nhẹ nhõm.Phong Phi Vân nói:- Ta thừa nhận ngươi không sai chút nào, nhưng mà ta tin tưởng bản thân mình không thua gì ngươi cả.- Nếu như ngươi gian ngoan mất linh, như vậy ta cũng chỉ có sử dụng lực lượng tuyệt đánh cho ngươi khuất phục, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ như con chó quỳ trước mặt ta, cầu ta thu ngươi làm nô bộc.Thất thập nhị hoàng tử ngón trỏ cùng ngón giữa nặn ra một đạo đao quyết, một thanh đao tím uốn lượn hiện ra trong tay của hắn, giống như trăng khuyết bao quanh người hắn vậy.Bá, bá, bá.Đao khí lợi hại bay múa trong hư không, chém lên mặt đất mấy vết đao khủng khiếp.- Nghe nói ngươi cũng tu luyện Long Hoàng Đao Quyết, nhưng mà ta cho rằng Long Hoàng Đao Quyết của ngươi không tới nơi tới chốn, ta sẽ cho ngươi biết một chút về Long Hoàng Đao Quyết chân chính, long hoàng đệ nhất đao, Long Hoàng Nhất Đao Sát.Thất thập nhị hoàng tử ngón tay duỗi về phía trước, loan đao màu tím uốn lượn thành một tử long, lao thẳng tới nhanh như tia chớp.NGAO.Tiếng long ngâm vang vọng mấy trăm dặm, gào bụi mù đất đá chung quanh tan vỡ.Phong Phi Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm cự đao đá tắng, trên người sinh ra uy thế khôn cùng, cũng chém ra một đao.Tuy hai người đều sử dụng "Long Hoàng Nhất Đao Sát ", nhưng lại là hai chủng uy thế khác nhau.Oanh.Bạch Long cùng tử long va chạm với nhau, đao khí lập tức tan vỡ, hóa thành hàng tỉ đạo tiểu nhận sắc bén đâm phá đại lục.Ầm ầm.Góc phía tây đệ ngũ long hoàng đại lục sụp đổ một góc, vốn đại lục không ổn định bị đao khí đánh nát một khối, hóa thành đám bụi đất rời rạc bay đi.- Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị đao, Long Hoàng Lâm Cửu Thiên.Hai người cùng thời gian triển khai sát phạt giống như nhau, lúc uy lực càng mãnh liệt hơn trước, đao khí màu trắng, đao khí màu tím không ngừng quét qua một phạm vi rất lớn, đại địa chấn động không thôi, bầu trời cũng trở nên tối tăm mờ mịt.Đại lục tiếp tục sụp đổ, vừa bắt đầu chỉ rơi xuống một mét, hai mét, về sau là mười mét, vài chục mét.Nhìn ra hư không xa xa, vô số đao khí đều ngưng tụ thành hai dòng nước, một màu trắng, một màu tím, hai chủng lực lượng này có uy năng hủy thiên diệt địa.Thất thập nhị hoàng tử đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong, mà Phong Phi Vân vừa vặn củng cố Thiên Mệnh nhị trọng mà thôi, tu vị cả hai kém xa nhau vạn dặm, nhưng lại đánh thế lực ngang nhau, khó phân cao thấp.- Phong Phi Vân, không nghĩ đến ngươi mạnh như vậy, khó trách có thể được xưng là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương, chỉ tiếc ngươi không có khả năng có chút cơ hội nào cả, ta quyết định không hề lưu sinh lộ cho ngươi, ngươi chết đi mới là tốt nhất.Thất thập nhị hoàng tử lại xuất đao quyết càng cuồng bạo hơn, chỉ trong tích tắc đã kết bảy mươi hai đạo ấn quyết.- Long Hoàng Đao Quyết đệ tam đao, Long Hoàng Quán Nhật.- Long Hoàng Đao Quyết đệ tam đao, Long Hoàng Quán Nhật.Phong Phi Vân cũng chém ra một đao.Tuy thất thập nhị hoàng tử cũng là một đời vương giả trẻ tuổi, nhưng lại mạnh hơn thập bát hoàng tử cường lớn gấp ba, trong vương giả trẻ tuổi xem như tồn tại cao cấp nhất.Một đạo đao quang không ngừng quét thẳng tới trước, hóa thành cột sáng màu trắng.Cột sáng màu tím cũng bay tới, hai cột sáng va chạm với nhau.Oanh.Hai đao tấn công, một đạo đao lãng từ trong va chạm giữa hai thanh đao khuếch tán ra ngoài, ảnh hưởng tới phạm vi trăm dặm.Ầm ầm.Một mảnh đại lục hơn mười dặm bay đi, lơ lửng trong hư không đen kịt.Phong Phi Vân đứng ở góc đại lục sụp đổ, mà thất thập nhị hoàng tử đứng bên kia, hai người cách xa nhau hơn mười dặm, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt lom lom không dời mắt.- Thật sự có tài.Thất thập nhị hoàng tử tươi cười vui vẻ, một tay nắm chuôi đao, một tay nắm mũi đao, trong hai tay ngưng tụ khí thế đầu rồng màu tím, bành, thanh đao màu tím vỡ nát ra, hóa thành nhiều lưỡi đao màu tím thật nhỏ, mảnh nhỏ như mưa sao băng quét tới trước.Phong Phi Vân đứng thẳng trong hư không, trong thân thể tự động bắn ra bốn mươi đạo thần thức, dựa theo tiểu diễn số lượng xếp đặt, hóa thành bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Thai màu trắng, vờn quanh thân thể ngăn cản những lưỡi đao màu tím chém tới.- Ngươi tấn công hơi nhiều, cũng nên thử một chiêu của ta.Thú huyết trong người Phong Phi Vân sôi trào, không chung quanh vỡ nát, chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến lao ra khỏi thân thể, giống như thiên quân vạn mã xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân.Những dị thú chiến hồn này sát khí trùng thiên, hung quang bạo sắc, mang theo khí thế hung mãnh khiếp người.Ầm ầm.Thanat hể Phong Phi Vân lóe lên, giống như sao băng xuyên qua bầu trời, cùng với chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến hồn bay tới, bay sau lưng Phong Phi Vân như một thiên hà.- Đây là...Sắc mặt thất thập nhị hoàng tử trở nên ngưng trọng chưa từng có, trên thân thể sinh ra từng đạo hào quang kim sắc, làm cho làn da, cơ bắp, xương cốt, ngũ tạng lục phủ của hắn đều hóa thành màu vàng.Cũng là long hoàng thân thể.Nhưng mà thất thập nhị hoàng tử long hoàng thân thể còn mạnh hơn thập bát hoàng tử long hoàng thân thể gấp mấy lần, đỉnh đầu của hắn nhô lên cao, tuy chỉ cao hơn một tấc, nhưng lại đại biểu hắn tu hành long hoàng thân thể tới cảnh giới sâu đậm, cũng đã sắp tu luyện ra "Long giác" .Trong hai tay thất thập nhị hoàng tử ngưng tụ ra vô tận kim mang, hóa thành mặt trời kim sắc, đường kính dài hơn bảy mươi mét, vầng hào quang sáng ngời như chọc mù mắt người ta.Đây là một tuyệt chiêu của long hoàng thân thể "Long châu" .Oanh.Uy năng Vạn Thú chiến thể mặc dù là long châu cũng không thể ngăn cản, bị Phong Phi Vân một đánh rung mạnh mẽ.Thất thập nhị hoàng tử thừa nhận áp lực khổng lồ, thân thể trượt trên mặt đất, giẫm mặt đất cứng rắn thành bùn, thân thể di động vài trăm thước, thiếu chút nữa vùi vào trong bùn.Oanh.Lại đánh ra một chưởng, long châu đều bị Phong Phi Vân đánh nát.Oanh.Chưởng thứ ba, hai người cứng đối cứng một chưởng.Phong Phi Vân mang theo Vạn Thú chi uy, đánh cánh tay thất thập nhị hoàng tử hổ khẩu chảu máu, có một tia huyết châu lăn xuống.-------Chương 734: Chiến lực nửa bước cự pháchOanh.Phong Phi Vân căn bản không để cho hắn cơ hội thở dốc, tiếp tục đánh thêm một chưởng, lúc đ thất thập nhị hoàng tử dùng hai cánh tay ngăn cản uy thế của Phong Phi Vân, nhưng mà xương cốt của hắn kêu lên răng rắc, thân thể đã chìm vào trong đất.- Ngươi không phải chặn giết ta sao, ngạo khí của ngươi biến đi đâu rồi, nếu ngươi không thể đánh chết ta, vậy ngươi nên ngủ vĩnh viễn đi.Chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến ngưng tụ lên cánh tay phải Phong Phi Vân, lực lượng hủy thiên diệt địa sinh ra, giơ tay nhấc chân khiến không khí kêu vang lách cách.Một chưởng đánh vào thân thể thập nhị hoàng tử.Oanh.Phong Phi Vân trực tiếp đánh mãnh địa vực này nát vụn ra, đánh nát hai cánh tay thất thập nhị hoàng tử, âm thanh xương cốt đứt vang lên rõ ràng, mà thân thể thất thập nhị hoàng tử chìm vào trong đá vài trăm mét.Phong Phi Vân đứng bên cạnh hố sâu cực lớn, hố sâu này đủ chôn vùi một tòa thành, bên trong đen kịt, hỏa diễm cuồn cuộn, còn có chiến khí chấn động mạnh mẽ, giống như ném tảng đá ngàn cân vào, nó sẽ nhanh chóng nổ tung.- Chết như vậy sao?Mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hố sâu, trong đôi mắt hỏa diễm thiêu đốt, hào quang sáng ngời.Oanh.Một đạo kim quang lợi hại từ phía dưới bay thẳng lên, tốc độ nhanh vô cùng, thiếu chút nữa chém thâm thể Phong Phi Vân thành hai đoạn, tuyPhong Phi Vân tránh đi thjat nhanh, nhưng mà đai lưng vẫn bị chém mất một đoạn.Kim quang trên người thất thập nhị hoàng tử không tiêu tan, tuy hai tay bị chấn vỡ, kim huyết không ngừng chảy dài, nhưng khí thế hậu duệ Long gia vẫn không suy giảm chút nào cả.Hắn lơ lửng trên hố tay, hai tay rủ xuống, trên người có kim quang đầy trời phóng lên cao, quả thực giống như thiên đao hình người.Oanh.Thân thể của hắn khẽ động, lại tiếp tục chém thẳng về phía Phong Phi Vân, long giác trên đỉnh đầu của hắn hiện tại biến thành vũ khí lợi hại nhất.Hai chân Phong Phi Vân vững vàng dẫm nát đất bùn, huyết nhục cùng xương cốt trên người tỏa ra hào quang, một hư ảnh phượng hoàng cjwc lớn bay ra.Phong Phi Vân vẫn tin tưởng vững chắc nguồn gốc lực lượng mạnh nhất tới từ chính bản thân, tuy uy lực linh khí khủng bố, có thể giúp tu sĩ xưng vương xưng bá trong cùng cảnh giới, nhưng tuyệt đối không phải là lực lượng mạnh nhất trong cùng cảnh giới.Giống như Phong Phi Vân tu luyện Vạn Thú chiến thể, một khi đại thừa là có thể đánh nát linh khí.Trên thế giới này tồn tại rất nhiều thần thông cường đại, uy lực không dưới linh khí, thậm chí còn mạnh hơn cả linh khí.Oanh.Phong Phi Vân điều động lực lượng toàn thân, đánh ra một quyền, một quyền này vô cùng hung mãnh, không chỉ có lực lượng thú chiến hồn kacs thường, càng luyện hóa hai giọt phượng huyết trong người, hai chủng lực lượng dung hợp, một quyền đánh lên thất thập nhị hoàng tử ngưng tụ "Thiên đao hình người" rút lui.Phốc.Hào quang kim sắc trên người thất thập nhị hoàng tử nhạt nhòa đi nhiều, hắn phun máu tươi ngã xuống đất.Phong Phi Vân bay qua, nói:- Thần thông của ngươi mạnh hơn thập bát hoàng tử nhiều lần.- Ah, ta còn có hơn mười loại tuyệt học chưa sử dụng...

Khục khục...Thất thập nhị hoàng tử tuy đã bị trọng thương, nhưng mà trên người không có chút thần sắc khuất phục nào, ngược lại còn tràn đầy chiến ý.- Vậy ngươi còn muốn chiến.Phong Phi Vân cười nói.- Phong Phi Vân, nếu ngươi không có được yêu ma chi huyết trong người, dung luyện mấy ngàn đầu dị thú chiến hồn, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao?Tuy thất thập nhị hoàng tử kinh hãi Phong Phi Vân dung hợp số lượng dị thú chiến hồn, nhưng mà vừa nghĩ tới Phong Phi Vân có thân phận yêu ma chi tử thì thoải mái.Hắn cho rằng bởi vì Phong Phi Vân thể chất đặc thù, cho nên mới có thể dung luyện mấy ngàn đầu dị thú chiến hồn.Phong Phi Vân nói:- Cho dù ta không sử dụng lực lượng dị thú chiến hồn, ngươi cũng chưa chắc thắng được ta.Thất thập nhị hoàng tử chậm rãi bò dậy, cười nói:- Ngươi cho rằng ngươi thực thắng chắc sao, trung thực nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay chết chắc rồi.Thất thập nhị hoàng tử nhanh chóng lấy viên thuốc ra, sau đó để vào trong miệng, đan dược vừa vào cổ thì hóa đi, lực lượng gấp mấy chục lần tăng lên nhanh chóng.Thương thế trên thân thể khôi phục thật nhanh, thân thể đều trở nên phấn chấn, lực lượng trong thân thể chấn động mạnh mẽ.Phong Phi Vân vào thời khắc sử dụng đan dược, hắn ý thức được không ổn, muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, lực lượng trên người thất thập nhị hoàng tử đã đạt tới đỉnh phong.Đây là lực lượng có thể so sánh với nửa bước cự phách, trực tiếp trùng kích Phong Phi Vân không ngừng lui về phía sau, đỉnh đầu giống như có trọng áp cực lớn đè xuống.- Đây là tứ phẩm cổ tu đan, sau khi ăn vào có thể giúp người ta trong nửa giờ đạt được chiến lực nửa bước cự phách.Sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, khó trách thất thập nhị hoàng tử từ đầu đến vẫn tràn ngập tự tin như thế, nguyên lai trên người hắn lại có một viên cổ tu đan, có thể bộc phát lực lượng nửa bước cự phách.Thất thập nhị hoàng tử mang theo nụ cười băng lãnh:- Không sai chính là cổ tu đan, đây chính là một viên tứ phẩm đan dược, giá trị liên thành, vốn không có ý định sử dụng, Phong Phi Vân ngươi có thể bức ta ăn viên đan dược này giết ngươi, ngươi cho dù chết cũng rất vinh hạnh.- Hừ, tứ phẩm cổ tu đan dược lực tác dụng phụ thật lớn, nửa giờ sau đoán chừng ngươi ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có, nếu nửa canh giờ không thể giết ta, như vậy chính là tử kỳ của ngươi.Phong Phi Vân đã từng phục dụng qua cổ tu đan, biết rõ tác dụng phụ cường đại thiếu muốn mạng của hắn.Thất thập nhị hoàng tử mang theo nụ cười khinh thường, nói:- Chỉ cần có thể trở thành người thừa kế thần vương, trả giá cái gì cũng đáng giá, trước mặt lực lượng nửa bước cự phách, ngươi có thể tiếp được một chiêu xem như có năng lực lớn lao, ngươi cho rằng ngươi có thể chống được nửa canh giờ?- Vậy thử xem xem.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể bay ra ngoài như vòng xoáy, tốc độ nhanh đến cực điểm.Phong Phi Vân thời điểm ở Thiên Mệnh nhất trọng triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tốc độ có thể so với nửa bước cự phách, hôm nay đột phá đến thiên mệnh đệ nhị trọng, tốc độ lại tiến thêm một bước, trở nên nhanh hơn, ngay cả nửa bước cự phách cũng không thể ngăn cản hắn được.Sắc mặt thất thập nhị hoàng tử ngưng tụ, tốc độ Phong Phi Vân nhanh như vậy, mình cũng đạt tới cảnh giới nửa bước cự phách, mình làm sao đuổi theo hắn đây?Tuy trong lòng thất thập nhị hoàng tử kinh dị, nhưng bộ dáng thập phần thong dong, tốc độ nhanh là một sự việc, chỉ là không thể đuổi theo Phong Phi Vân mà thôi, lực lượng nửa bước cự phách cường đại cỡ nào, cho dù là cách mấy ngàn dặm cũng có thể diệt sát Thiên Mệnh nhị trọng.Đại lục này dài rộng có mấy ngàn dặm, muốn đánh chết Phong Phi Vân quả thực quá dễ dàng.Thất thập nhị hoàng đứng trên hư không đại lục, cách một phiến hư không đánh ra một đạo hào quang màu đỏ, trấn áp Phong Phi Vân cách đó ngàn dặm.-------Chương 735: Giành giật từng giây (1)Đạo hào quang này giống như một thiên thạch đầy hỏa diễm xuyên qua vũ trụ.Phong Phi Vân tự nhiên cảm nhận được chiến quang kia đánh tới, nhưng mà trong lòng không hoảng loạn chút nào, trực tiếp tế ra thanh đồng cổ thuyền, vận dụng lực lượng toàn thân dùng lực lượng bổn nguyên của thanh đồng cổ thuyền đánh bay ra ngoài.Oanh.Thanh đồng cổ thuyền đánh nát đạo chiến quang này.Dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại đã có thể sử dụng một tia lực lượng của thanh đồng cổ thuyền, có thể phát ra chín chiêu mạnh nhất, tuy lực lượng chín chiêu này không sánh bằng một kích toàn lực của nửa bước cự phách, nhưng mà thất thập nhị hoàng tử muốn cách một phiến hư không tiêu diệt Phong Phi Vân là chuyện không thể nào.- Cái gì, hắn có thể ngăn trở một kích của ta, lực lượng Phong Phi Vân làm sao mạnh như vậy chứ?Nội tâm thất thập nhị hoàng tử trầm xuống, vội vàng đuổi theo nhanh, nhưng hắn phát hiện bóng dáng Phong Phi Vân đã biến mất tung ảnh.Mặc dù là thần thức thất thập nhị hoàng tử cũng không thể tìm ra Phong Phi Vân đang ở đâu.- Hỏng bét, không thể để như vậy được, Phong Phi Vân có bổn sự ẩn nấp nổi danh thiên hạ, nếu hắn muốn ẩn núp, ngay cả cửu phẩm trí sư cũng không thể suy tính ra, thần thức cự phách cũng không thể tìm ra hắn.Thất thập nhị hoàng tử tâm thần chìm vào đáy cốc.Nếu như Phong Phi Vân che giấu bản thân, sau đó chờ tới nửa canh giờ sau, người chết chính là hắn.- Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.Thất thập nhị hoàng tử con mắt sáng ngời, tự nhủ:- Khảo hạch chính là ở đại lục này, như vậy Phong Phi Vân tuyệt đối không có khả năng rời khỏi khối đại lục này, xem ra ta chỉ có một biện pháp mà thôi.Đệ ngũ long hoàng đại lục.

Đây chính là khối đại lục nhỏ nhất của hoàng tộc trong thánh địa, chỉ có mấy ngàn dặm.

Đặt ở Thần Tấn vương triều thì nó còn chưa tới một phần mười của một quận.Hơn nữa địa chất nơi này rất yếu.

Thềm lục địa tồn tại rất nhiều khe hở.

Tùy thời đều có thể sụp đổ.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên nửa bước cự phách công kích đánh ra công kích mạnh mẽ.

Hoàn toàn có khả năng trong nửa giờ đánh nát khối lục địa này.Đánh nát lục địa làm cho Phong Phi Vân không có chỗ ẩn thân.Đây là biện pháp duy nhất là thất thập nhị hoàng tử có thể nghĩ ra.Ầm ầm.Thất thập nhị hoàng tử dùng tốc độ nhanh nhất phát ra công kích mạnh mẽ, không ngừng đánh đệ ngũ long hoàng lục địa sụp đổ, hóa thành từng khối núi đá lớn và nham thạch rơi lả tả vào trong hư không.Phong Phi Vân nấp trong đệ ngũ long hoàng lục địa, đang ở ngay trong địa tâm, ẩn thân trong dung nham nóng chảy, trong lòng đang suy tính thật nhiều, thất thập nhị hoàng tử không lâu sau sẽ phá hủy cả đại lục này.- Cổ tu đan có thể giúp cho thất thập nhị hoàng tử trong nửa canh giờ tăng lực lượng lên bằng nửa bước cự phách, dùng tốc độ của thất thập nhị hoàng tử, muốn phá hủy đệ ngũ lòng hoàng đại lục, hắn cần năm mươi tám phút lẻ bảy hô hấp (nửa canh giờ = 1 tiếng, 1 hô hấp = 3 giây), chỉ cần ta có thể ngăn cản hắn trong mười hai hô hấp thì người chết chính là hắn.Phong Phi Vân tính toán thời gian chuẩn xác.Mười hai hô hấp nhìn thì rất ngắn, nhưng với cường giả nửa bước cự phách mà nói, một hô hấp có thể đánh ra hơn trăm chiêu, mà Phong Phi Vân cho dù sử dụng thanh đồng cổ thuyền cũng chỉ ngăn cản được chín chiêu của hắn mà thôi.Đối với Phong Phi Vân mà nói, đây là khiêu chiến cực lớn.- Nếu như ngồi chờ chết, người chết chắc chắn là ta, nhất định phải quấy nhiễu hắn, như vậy mới có cơ hội sinh tồn.Trong ánh mắt Phong Phi Vân mang theo thần thái kiên quyết, cắt môt miếng kim tham ngậm vào trong miệng, sau đó lao vào sâu trong dung nham, xuyên thẳng qua tầng đất, phóng thẳng về phía thất thập nhị hoàng tử./Thất thập nhị hoàng tử đang toàn lực công kích đệ ngũ long hoàng đại lục, muốn đánh nát khối đại lục này.Đột nhiên Phong Phi Vân chui lên phía sau hắn, giống như tia sét lao lên cao, thanh đồng linh thuyền nằm trong tay của hắn, ngang nhiên đập thẳng vào thất thập nhị hoàng tử.Thời điểm thất thập nhị hoàng tử kịp phản ứng lại, thanh đồng cổ thuyền khổng lồ đã giáng xuống, hắn vội vàng đưa tay lên ngăn cản, nói:- Phong Phi Vân, ngươi còn dám chủ động công kích ta, quả nhiên lá gan không nhỏ, ta sẽ tiễn ngươi xuống hoàng tuyền.Thất thập nhị hoàng tử trực tiếp đánh ra một chưởng, nó đánh thẳng vào thanh đồng cổ thuyền.Nhưng mà đúng lúc này, thanh đồng cổ thuyền đột nhiên bay lên, Phong Phi Vân đứng trên thanh đồng cổ thuyền, bay qua đỉnh đàu hắn, cưỡi gió mà đi, hắn chạy thục mạng, thất thập nhị hoàng tử công kích hiển nhiên thất bại.- Phong Phi Vân, ngươi trốn ở chỗ nào!Thân hình thất thập nhị hoàng tử khẽ động, bay ra ngoài, công kích Phong Phi Vân, công kích vô cùng mạnh mẽ, liên tục đánh ra mười đạo sát phạt chi quang, toàn bộ đánh vào thanh đồng cổ thuyền.Oanh!Thanh đồng cổ thuyền trực tiếp nện Phong Phi Vân vào lòng đất, chìm vào trong bùn.Thất thập nhị hoàng tử nhanh chóng chui vào, nhưng mà Phong Phi Vân đã biến mất trong lòng đất.- Hỏng bét, trúng kế, Phong Phi Vân đang kéo dài thời gian.Thất thập nhị hoàng tử cảm thấy không tốt, vội vàng rời khỏi lòng đất, lại tiếp tục công kích đệ ngũ lòng hoàng đại lục.Phong Phi Vân chạy và địa tâm, giấu kín trong dung nham nóng chảy, trên người có nhiều vết máu, thất thập nhị hoàng tử vừa rồi đánh ra một chiêu, chín chiêu trước bị thanh đồng cổ thuyền ngăn cản, nhưng mà chiêu cuối cùng vượt qua phạm vi thừa nhận của Phong Phi Vân, thân thể suýt tan vỡ.May mắn thể chất Phong Phi VÂn cường đại mới ngạnh kháng qua được, bằng không hắn có thể trúng một chưởng của nửa bước cự phách mà không chết cũng không dễ dàng.- May mắn sớm ngậm một mảnh kim tham trong miệng, bằng không ta không có khả năng trốn thoát, nhưng mà hiệu quả quấy nhiễu có hiệu quả, rõ ràng có thể làm thất thập nhị hoàng tử lãng phí bảy hô hấp, chỉ còn thời gian năm hô hấp mà thôi.Phong Phi Vân biết rõ làm cho thất thập nhị hoàng tử phân tâm như vừa rồi là quá khó khăn, có thể tập kích quấy rối một lần đã là chuyện tốt, tiếp tục ra tay sẽ đặc biệt gian nan.Phong Phi Vân bắt đầu toàn lực khôi phục thương thế, chuẩn bị tập kích lần thứ hai.còn năm hô hấp chính là thời gian liều mạng.Thời gian mười phút sau, dưới sự trợ giúp của kim tham, thương thế trên người Phong Phi Vân khôi phục triệt để.Phong Phi Vân triển khai đánh lén lần thứ hai, lúc này thất thập nhị hoàng tử học nghe lời, đánh lui Phong Phi Vân ra phía sau, có tiếp tục dudori theo, bởi vì hắn biết rõ có đuổi theo cũng không kịp, tieps tục công kích đệ ngũ long hoàng đại lục.Lúc này thập nhị hoàng tử ra tay càng tàn nhẫn, Phong Phi Vân bị thương quá nặng, xương cốt gãy vài gốc.Lúc này ngăn cản thập nhị hoàng tử được hai hô hấp.Phong Phi Vân tốn hao hai mươi phút mới khôi phục thương thế trên người, thời gian đã qua ba mươi phút, thời gian còn sót lại cho Phong Phi Vân không nhiều.-------Chương 736: Giành giật từng giây (2)- Không thể dùng chân thân tập kích quấy rối, nếu ra tay lần nữa, thất thập nhị hoàng tử sẽ dùng chiêu cố cường đại nhất, thanh đồng linh thuyền không cách nào ngăn cản, nhưng mà nếu như không xuất miểu quỷ ban chỉ và lôi hỏa châu công kích, như vậy căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp cho hắn, hắn có thể không nhìn thẳng.

Một quyền đánh ra có thể làm linh khí bị đánh bai, căn bản không có hao tổn thời gian của hắn.- Xem ra chỉ có thể sử dụng tiểu diễn chi thuật.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng sâu trong địa tâm, trong mi tâm bắn ra bốn mươi đạo thần thức, những thần thức này vô hình vô ảnh, xuyên thẳng qua tầng đất, bay thẳng vào trong bốn mươi khu vực của đệ ngũ long hoàng đại lục, giấu kín trong vô hình.Đây là biện pháp cuối cùng mà Phong Phi Vân có thể nghĩ ra.Trận đọ sức này không chỉ đọ sức lực lượng, càng là đọ sức trí tuệ và can đảm.Thất thập nhị hoàng tử không cách nào tính toán chuẩn như Phong Phi Vân, cũng không cahcs nào làm được như Phong Phi Vân tranh thủ mỗi phần thời gian.Có thời điểm một tích tắc, một nháy mắt cũng có thể thay đổi cả thắng bại.Ầm ầm!Cả đệ ngũ long hoàng đại lục rốt cuộc bị thất thập nhị hoàng tử đánh vỡ hoàn toàn, hoa thành từng khối đá vụn lớn hơn mười dặm lơ lửng trong hư không.Thất thập nhị cũng biết rõ lực lượng trong thân thể của mình không còn lại bao nhiêu, tiếp qua ba hô hấp lực lượng cổ tu đan sẽ biến mất, cho nên hắn không nói nhảm chút nào, trực tiếp ra tay với Phong Phi Vân, dùng công kích cường đại nhất.Một hô hấp hắn đánh ra hơn bảy mươi chiêu.Phong Phi Vân lúc này dốc sức liều mạng mang tất cả át chủ bài sử dụng ra, thanh đồng cổ thuyền, miểu quỷ ban chỉ, lôi hỏa châu, cự thạch bạch đao ngăn cản công kích đầu tiên của thất thập nhị hoàng tử, Phong Phi Vân phun ra hơn mười ngụm máu tươi.Đó là bởi vì lực lượng trong người thất thập nhị hoàng tử bị tiêu hao nghiêm trọng, bằng không Phong Phi Vân không cách nào ngăn cản nổi, dù sao đây là lực lượng của nửa bước cự phách.Ầm ầm!Hô hấp thứ hai, thất thập nhị hoàng tử đánh ra hơn năm mươi chiêu đại sát thuật.Thất thập nhị tiêu hao không ít lực lượng, đã không cách nào bảo trì lực lượng nửa bước cự phách.Phong Phi Vân hiện tại mang diêm vương tích lương kích phat tà lực tới tận cùng, tà lực thẩm thấu toàn thân, cuối cùng đợt công kích thứ hai của thất thập nhị hoàng tử bị ngăn cản, nhưng mà Phong Phi Vân cũng bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản thân thể không thể đứng thẳng, xương cốt toàn thân gãy không biết bao nhiêu mà nói.Nhưng mà chiến ý của Phong Phi Vân không có biến mất, phát ra tiếng cười khanh khách, nói:- Một kích cuối cùng, tới ta!Toàn thân Phong Phi Vân không cách nào nhúc nhích được,nhưng lại có thể điều động thần thức, trong đầu khẽ động, mươi đạo thần thức dung nhập vào trong đất đá đã khởi động.- Tiểu diễn chi thuật, Tru Thiên Hám Tiên Chuy.Ầm ầm!Bốn mươi khối nham thạch lớn hơn mười dặm bay lên cao, hình thành vòng tròn, đột nhiên chạm vào nhau, ngưng tụ thành thạch chùy khổng lồ, giống như một khối thiên thạch từ trên cao nện xuống.- Không...Thất thập nhị hoàng tử không cam lòng gàu rú, đánh ra một kích cuối cùng, nhưng căn bản không ngăn cản được Tru Thiên Hám Tiên Chuy công kích, trực tiếp bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy đánh thành bãi bùn máu, vẫn lạc trong đám loạn thạch.Thẳng tới khi thất thập nhị hoàng tử chết đi triệt để, Phong Phi Vân rốt cuộc thở dài một hơi, chèo chống thân thể tổn thương, ngồi xếp bằng dưỡng thương.- Vốn ta còn sợ bốn người bọn họ bị thiên uy của đệ ngũ long hoàng đại lục giết chết, trong lòng còn lo lắng muốn đuổi qua, nhưng mà kết cục lại là thế này.

Quá cường đại,, đời này mạnh hơn bất cứ đời nào lúc trước, thiên tài tuấn kiệt mạnh hơn các thời đại khác mấy chục lần, không thể dùng lẽ thường đo lường được.Quả nhiên là Phong Phi Vân chiến thắng, uy lực cổ tu đan còn không thể giết hắn được, đủ nâng hắn lên vị trí thần vương.Lúc này chỉ là ngày đầu tiên, người thừa kế thần vương đã xuất hiện, tiếp qua năm ngày, Phong Phi Vân sẽ ở trong thánh địa hoàng tộc tu luyện.Lúc này khảo hạch thần vương đã trôi qua mười ngyaf, chỉ có mười ngày nữa là có thể đi ra ngoài.Phong Phi Vân mượn nhờ thời gian năm ngày này luyện hóa toàn bộ kimtham, trong thân thể xuất hiện hai vạn đạo tử phủ linh khí, trừ số lượng tử phủ linh khố tăng lên gấp đôi, tu vị lại tiến thêm một bước.Tu vị tăng lên, Phong Phi Vân có thể dung luyện hai dị thú chiến hồn vào thân thể, hiện tại thân thể của hắn đã có chín ngàn chín trăm ba mươi hai con dị thú chiến hồn, cách vạn thú chiến thể gần thêm một bước.Thời gian mười ngày trôi qua nhanh chóng, cả vương công quý tộc và hoàng tộc nhanh chóng tụ tập bên ngoài thái miếu, chờ đợi người thừa kế thần vương sinh ra, hào khí khẩn trương hơn mười ngày trước.Thời gian mười ngày này cả thần đô sôi trào.Từ lúc bắt đầu khảo hạch người thừa kế thần vương, đây tuyệt đối là đại sự ảnh hương tới toàn bộ Thần Tấn vương triều, không ai không quan tâm tới kết quả của nó.Trong thần đô có sòng bạc lớn nhất, mấy ngày này có người lui tới, quả thật là liên miên không dứt, đều đánh bạc xem ai sẽ là người thừa kế thần vương.Phong Phi Vân và thất thập nhị hoàng tử có giá cao nhất.- Hôm nay chính là thời gian chấm dứt giao dịch, ta áp Phong Phi Vân mười khối linh thạch, ngay cả vợ con áp.Một lão cờ bạc Thiên Mệnh nhất trọng canh giữ ở phía ngoài hoàng thành cũng chờ mười ngày mười đêm cũng bắt đầu đánh bạc/- Tại sao ngươi xác định Phong Phi Vân chính là người kế thừa thần vương.Một dân cờ bạc khác cũng dùng tiền đặt cược áp lên thất thập nhị hoàng tử.- Nói nhảm, Phong Phi Vân chính là người thứ ba trên hạ sử thi thiên tài bảng, tuy ba vị hoàng tử đều là vương giả trẻ tuổi, nhưng so với Phong Phi Vân mà nói vẫn có chênh lệch nhỏ bé.Lão cờ bạc nói ra.- Nhưng mà ta nghe nói thất thập nhị hoàng tử sau lưng có thái tể đại nhân làm chỗ dựa, nhất định sẽ mang đồ vật nghịch thiên tiến vào thánh địa hoàng tộc, phần thắng càng lớn.- Cái rắm, Phong Phi Vân sẽ thắng.- Thất thập nhị hoàng tử thắng chắc rồi.- Phong Phi Vân chiến thắng không thể nghi ngờ....Ngoài thành có rất nhiều tu sĩ tụ tập lại, hai phe áp cược tranh nhau đỏ mặt tía tai, giống như sắp đánh nhau vậy.Trong hoàng thành, dưới thái miếu.Vẫn là tràng cảnh giống như đúc mười ngày trước, tam công cửu khanh thập bát thiên hầu đã tới đông đủ, trừ chuyện này ra, Tấn đế và bốn đại thần phi cũng trình diện, so với mười ngày trước còn long trọng hơn.Bắc Minh Mặc Thủ đứng phía dưới thái miếu, mang theo nụ cười tự tin trên mặt, không ngừng vuốt chìm râu, thấp giọng cười nói:- Lần này thất thập nhị hoàng tử chuẩn bị làm người thừa kế thần vương rồi, nhưng mà không thể thiếu được lễ mừng, kỳ khai đắc thắng trận đầu, đúng rồi, thần vương, ngươi cũng là thần vương, ngươi không có thiên vị cho Phong Phi Vân đấy chứ?Thần vương đứng bên cạnh Bắc Minh Mặc Thủ, cười nói:- Phong Phi Vấn đứa nhỏ này trưởng thành trong hoàn cảnh gian nan và khó khăn.

Căn bản không cần ta lo lắng thay cho hắn, nhưng mà ta nghe nói thất thập nhị hoàng tử có không ít tâm tư, hắn vân làm cho người ta lo lắng a.-------Chương 737: Thần vương thiền vị- Tiểu hài tử mà, lo lắng thay bọn họ cũng không sao, ta đêm nay ở thái tể phủ mở tiệc rượu khánh công, thần vương phủ thần vương đại nhân nên tới đó, ta rất hân hạnh tiếp đón, đúng không?Bắc Minh Mặc Thủ cười nói.Thần vương nói:- Ngươi cứ tự tin thất thập nhị hoàng tử có thể thắng được sao?- Phong Phi Vân là nhân trung chi long, nhưng mà so với thất tập nhị hoàng tử thì còn kém hơn một chút.Bắc Minh Mặc Thủ như đã tính trước cười nói.Oanh!Trên bầu trời có một tia chấn động rất nhỏ, sau đó lực lương này nhanh chóng ngưng tụ lại, vô số đám mây đan vào nhau trên bầu trời, hóa thành một mặt kính cực lớn.Thánh địa hoàng tộc rốt cuộc mở ra lần nữa.Tất cả mọi người khẩn trương lên, ngừng thở, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bầu trời, rốt cuộc ai sẽ là người thừa kế thần vương?Ngay cả Bắc Minh Mặc Thủ và thần vương cũng tim đập nhanh, ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt kính lớn kia.Những phi tử và công chúa cũng khẩn trương lên, dù sao Phong Phi Vân trở thành người thừa kế thần vương, như vậy với các nàng mà nói đây là một cuộc tranh đoạt lẫn nhau.Xíu!Một đạo thân ảnh bay ra khỏi mặt gương, mặc trường bào kim sắc, búi tóc chỉnh tề, lộ ra vẻ tuấn lãng phi phàm, khí khái hào hùng, hắn bay ra khỏi thánh địa hoàng tộc, lộ ra bộ dáng nước chảy mây trôi, khí chất trên người càng lợi hại.Phong Phi Vân tươi cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, từ trên trời lao xuống, lộ ra bộ dáng tự tin và thong dong.Nhìn thấy Phong Phi Vân tư thế oai hùng như thế, những công chúa hoàng tộc và thiên kim tiểu thư quý tộc ý loạn tình mê, đôi mắt dễ thương đầy gợn sóng, yêu ma chi tử quả nhiên là nam nhân mị lực mười phần, làm cho tâm hồn thiếu nữ của các nàng đạp nhanh.- Ngu ngốc!Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt nhàn nhạt lườm Phong Phi Vân.Nhìn thấy Phong Phi Vân quay trở về, sắc mặt Bắc Minh Mặc Thủ trở nên âm trầm.Thần vương cười ha hả đứng lên, nói:- Bắc Minh công, đêm nay ở thái tể phủ mở tiệc khánh công bau lâu thì bắt đầu, thầy trò chúng ta nhất định sẽ tới đúng giờ, thật sự làm Bắc Minh công tốn kém, ta thật xấu hổ nha, ha ha ha...Bắc Minh Mặc Thủ nghiêm mặt cười nói:- Người thừa kế thần vương xuất thế, đây chính là đại sự thiên thu của vương triều, thái tể phủ tự nhiên sẽ thiết yến mừng công, may mắn của vương vương triều, phúc của vương triều.Phong Phi Vân đứng dưới thái miếu, đứng trên cự đỉnh, sau đó bái kim thân tổ tông hoàng tộc, đây chính là nghi thức lên ngôi.Đây là quá trình rườm rà, từ đầu tới cuối có người thổi loa, gõ vang quỳ nguu cổ, cả hoàng thành sooin trào.Sau khi tiếp nhận nghi thức lên ngôi, Phong Phi Vân mới có thể rời khỏi thái miếu, cung kính cúi đầu với thần vương.Thần vương đã từng cứu mạng Phong Phi Vân, thời điểm Phong Phi Vân độ kiếp chính thần vương toàn lực hộ vệ, chém giết mấy tên cự phách, mặc dù Phong Phi Vân trúng diêm vương hủ huyết, sinh mạng sắp kết thúc, thần vương vẫn tình nguyện phí nhân tình tìm thuốc cho hắn được hai năm tuổi thọ.Cái cúi đầu này Phong Phi Vân cho dù thế nào cũng phải bái, cho dù thân phận hắn kiếp trước cao cỡ nào, nhưng mà ở kiếp này hắn vẫn có người mình kính trọng.- Đứng dậy đi, có thể thu ngươi làm đồ đệ, tuyệt đối là chuyện chính xác nhất đời ta.Thần vương tự tay nâng Phong Phi Vân đứng lên, đôi mát già không kìm được đẫm lệ.Phong Phi Vân và thần vương lại đi vào thái miếu, do thần vương tự tay dẫn Phong Phi Vân lên ngôi.Thần vương lỗi lạc đứng trên đỉnh thái miếu, đứng trên cầu thang bạch ngọc cao mấy trăm thước, giọng như sấm:- Hôm nay ta tuyên bố chuyện trọng yếu.Phía dưới thái miếu lập tức yên lặng trở lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào thần vương.Thần vương lại nói:- Hôm nay ta chính thức rút lui khỏi vị trí thần vương, mang vị trí thần vương truyền cho đệ tử của ta là Phong Phi Vân, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ tiếp nhận vị trí của ta, trở thành thần vương mới của Thần Tấn vương triều.Oanh!Lời này vừa nói ra, cả hoàng thành đều sôi trào.Ngay cả Phong Phi Vân cũng ngẩn người ra, hắn không nghĩ tới thần vương làm thế, càng không nghĩ tới thần vương lui ra khỏi vị trí thần vương nhanh như vậy, đây quả thật là chuyện hắn trở tay không kịp.Những người khác càng không cần phải nói, trong lòng kiếp sợ không thua gì thần lôi nổ bên tai.Thần vương là nhân vật nắm giữ ba thiên hầu, nắm giữ mấy tỷ Thần Vũ quân, không chỉ có được đất phong của mình, càng có thể điều động lực lượng thánh địa hoàng tộc, có thể giám sát Tấn đế, phế hôn quân, trảm gian thần.Quyền lợi trọng yếu như thế chính là điều động lực lượng thánh địa hoàng tộc, điểm này ngay cả Tấn đế cũng không làm được.Đây cũng là vì sao người thừa kế thần vương cần phải đi qua thánh địa hoàng tộc khảo hạch, mà sắc lập thái tử cần phải trải qua đủ loại quan lại và Tấn đế đồng ý.Thần vương nắm giữ quyền lợi quá lớn, ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là Bắc Minh Mặc Thủ.Bắc Minh Mặc Thủ đầu tiên đi ra làm khó dễ, nói:- Từ xưa phong vương khác họ trước tiên phải kết hôn với công chúa, tuy Phong Phi Vân thông qua khảo hạch thánh địa hoàng tộc, nhưng mà trước khi chưa có lấy được công chúa, hắn vẫn chỉ có thể làm người thừa kế thần vương.Cửu khanh có ba nguyên lão đi ra làm khó dễ, nói:- Thái tể đại nân nói không sai, trước khi không có lấy công chúa hoàng tộc, không có tư cách leo lên vị trí thần vương.- Phong Phi Vân hiện tại tuổi còn quá trẻ, ngồi lên vị trí thần vương căn bản không trấn được thiên hạ, thỉnh thần vương thu hồi mệnh lệnh ban ra.Thần vương đứng trên đỉnh thái miếu, chỉ lạnh nhạt nhìn qua đám người này, nói:- Không phải chỉ lấy công chúa sao, hôm nay có thể đính hôn, chỉ cần đính hôn thì tự nhiên sẽ phong làm thần vương thôi.- Sư tôn...Phong Phi Vân nói.Thần vương khoát ống tay áo lên, nói:- Chuyện này cứ định hôm nay đi, ai đứng ra ngăn cản thì ta sẽ triệu hồi ba đại thiên hầu trở về, có ba người bọn họ tọa trấn thần vương phủ, phụ trợ Phong Phi Vân, ai dám không phục chính là muốn chết.- Cái gì?

Thần vương phủ ba đại vương hầu đã quay về thần đô, như vậy Đấu Chiến thiên hầu cũng quay về.Có người kinh hô thành tiếng.Trong mười tám thiên hầu, có sáu ngươi quanh nam trấn thủ biên quan, thần vương phủ ba đại thiên hầu quanh năm đóng ở quanh thần vương lĩnh, chỉ nghe lệnh thần vương, kỳ thật thiên hầu chính thức ở lại thần đô không có mấy người, tuyệt đại đa số là mang binh ra ngoài.Mười tám thiên hầu tự nhiên có mạnh có yếu, thiên hầu cường đai mang binh ba bốn trăm triệu, thiên hầu nhỏ yếu mang binh mấy trăm ngàn, căn bản không thể so sánh với nhau.Trong mười tám thiên hầu, chiến lực mạnh nhất chính là Đấu Chiến thiên hầu.Thần vương sở dĩ an tâm ở lại Vạn Tượng Tháp hai trăm năm, cũng bởi vì có Đấu Chiến thiên hầu tọa trấn, Đấu Chiến thiên hầu một người có thể chèo chống cả thần vương phủ.Thần vương rất thoải mái nhìn qua đám người này, ngay cả Bắc Minh Mặc Thủ nghe tới cái tên Đấu Chiến thiên hầu cũng nhíu mày, hơi đau đầu.-------Chương 738: Tân thần vương (1)Tấn đế từ đầu tới cuối không có lên tiếng, ngồi trong rèm kim sắc, thân phận đặc biệt thần bí, làm cho người ta không nhìn được bộ dáng dệ nhất nhân của Thần Tấn vương triều có bộ dạng gì.- Nô tì có lời muốn nói.Trong bốn đại thần phi có người đi ra, cung trang màu xanh, mỹ mạo như thiếu nữ mười sáu tuổi, da thị trắng như tuyết, có linh quang nhàn nhạt lưu động, băng cơ ngọc cốt.Chính là Kỷ Linh Xuân.Nàng mặt phấn má đào, nhẹ nhàng khom người, eo nhỏ như lá liễu, cho người ta cảm giác đoan trang thánh khiết.- Ừ!Giọng Tấn đế đầy uy nghiêm.- Nguyệt công chúa hiện giờ đã hai mươi tuổi, tài tình vô song, dung nhan yêu kiều, nếu như có thể kết thành lương duyên với tiểu thần vương, đây quả thật là giai thoại tốt đẹp.

Nô tì cả gan muốn thay Nguyệt nhi cầu một đoạn nhân duyên.Kỷ Linh Xuân giọng nhẹ nhàng, tiêm y che mặt, lệ rơi lả chả, nói:- Nguyệt nhi từ nhỏ cơ khổ, một mình ở trong Kỷ gia tu luyện nhiều năm, thiếu đi tình thương, nhận hết nhân tình ấm lạnh, dáng vẻ này làm gì giống công chúa cẩm y ngọc thực, kiêu sa cưng chiều.

Nếu như nàng gả cho thần vương phủ, như vậy xem như đền bù tổn thất cho nàng.Tứ đại thần phi đều là tuyệt thế giai nhân tài mạo song tuyệt, Kỷ Linh Xuân tu luyện Tiên Hà Bí Điển, thanh xuân vĩnh trú, dung mạo như thiếu nữ, nàng có khí chất khác xa so với ba vị thần phi nương nương khác, rất nhiều đệ tử vương công quý đều lần đầu tiên nhìn thấy vị thần phi nương nương này, cả đám thiên tài tuấn kiệt kinh ngạc, sau đó cúi đầu xuống.Tấn đế đế uy thập phần khiếp người, trên người có hoàng long chi khí, làm cho cả hoàng thành sinh ra đám mây hình rồng.Hoa thần phi cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhìn qua nàng chẳng khác gì thiếu nữ hai mươi, hai hàng lông mi cong vút, hơi thở mùi đàn hương, da thịt tuyết trắng như ngọc, từ từ dời bước đi ra, hơi khom người nói:- Nô tì cũng có một lời muốn nói.- Ừ.Tấn đế ngồi sau rèm vàng, đồng ý cho nàng nói.- La Phù công chúa cũng đã tới tuổi gả chồng, đứa nhỏ này cùng sư thừa với Phong Phi Vân tại Vạn Tượng Tháp, có được giao tình không tầm thường, hơn nữa hai đều có thiên tư cao tuyệt, một tại Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng đứng thứ nhất, một đứng thứ ba, hai người bọn họ quả thực chính là trời sinh một đôi, nô tì cũng muốn cầu một đoạn nhân duyên.Hoa thần phi nói ra.Phong Phi Vân chính là mặt hàng bán chạy nhất, sau lưng có cả thần vương phủ, tăng thêm một Phong gia, thế lực to lớn, đã đủ rung chuyển toàn bộ các môn phiệt cự phách, nếu công chúa nào có thể đính hôn với Phong Phi Vân, như vậy hoàn toàn có thực lực trở thành hoàng đế.Chuyện này đối với một ít phi tử trong nội cung mà nói, kỳ thật vận mệnh rất đáng buồn, nếu như nhi tử của mình không thể trở thành thần vương hoặc Tấn đề, mà nhà mẹ đẻ không có thế lực to lớn làm chỗ dựa, như vậy một khi Tấn đế thoái vị, như vậy các nàng cũng phải đi theo rời khỏi đế cung, tiến vào trong thánh địa hoàng tộc tu hành, trọn đời cũng không thể rời khỏi thánh địa hoàng tộc, đây quả thực chẳng có gì khác bị đày vào lãnh cung.Chủ yếu nhất là, một khi Tấn đế băng hà, như vậy kết cục tốt nhất của các nàng chính là làm ni cô, thậm chí có thể bị chôn cùng theo Tấn đế.Đây là nguyên nhân vì sao tranh giành vị trí thần vương và thái tử hung mãnh như thế.Cho dù có con gái không thể trở thành Tấn đế, chỉ cần cho con gái gả cho thần vương, như vậy các nàng sẽ trở thành thần vương mẫu, mặc dù Tấn đế băng hà, các nàng cũng có thể dùng thân phận "Thần Vương mẫu" di giá đi thần vương phủ.Tuy các phi tử đều muốn gả con gái cho Phong Phi Vân làm phò mã, nhưng lại biết rõ nhất định không thể tranh được với hai thần phi nương nương, cho nên đều không có hành động thiếu suy nghĩ, một khi cạnh tranh thất bại, hậu quả không phải phi tử bình thường có thể tưởng tượng nổi.Kỷ Linh Xuân thông minh cỡ nào, trong con mắt mang theo vài phần cười thầm, nhưng mà trên dung mạo tuyệt mỹ mang theo thần sắc mềm yếu, nghẹn ngào nói:- La Phù công chúa tự nhiên là ưu tú hơn Nguyệt nhi của ta rồi, hơn nữa càng càng là đệ tam mỹ nhân, mà Nguyệt nhi chính là hài tử số khổ, thế nhưng mà...

La Phù công chúa người theo đuổi rất nhiều, thiên hạ hào đều tề tụ dưới trướng nàng, ta tin tưởng nàng sẽ kiếm được lang quân như ý.Kỷ Linh đang ám chỉ ba tháng sau sẽ diễn ra đại chiến tranh đoạt làm phò mả cưỡi La Phù công chúa, tự nhiên sẽ có phò mã đi tìm La Phù công chúa.- Tiện nhân này sĩ diện cãi láo.Trong lòng Hoa thần phi rất không quen bộ dáng khóc sướt mướt của Kỷ Linh Xuân, nói:- Phong Phi Vân chính là trẻ tuổi đệ nhất nhân, chọn lựa phò mã cũng không phải chọn lựa mãng phu, thiên hạ anh kiệt tuy nhiều, nhưng mà có ai so được với Phong Phi Vân, trong mắt nô tì Phong Phi Vân chính là hôn phu tốt nhất.- Đủ rồi!Tấn đế âm thanh trầm xuống.Kỷ Linh Xuân cùng Hoa thần phi sắc mặt biến đổi, quỳ xuống đất, không ai dám nói gì.- Chuyện thần vương phủ quả nhân không thể can thiệp nhiều, nhưng nếu như muốn chọn công chúa, như vậy biện pháp tốt nhất chính là để cho đám người trẻ tuổi quyết định đi, các ngươi có gì dị nghị không.Tấn đế lời nói thập phần uy nghiêm, không ai có thể làm trái.- Không có dị nghị.Hoa thần phi nói.- Không có dị nghị.Trong mắt Kỷ Linh Xuân hiện ra một tia tỏ, lại nói:- Nô tì có một câu muốn nói với tiểu thần vương.Tấn đế ngầm đồng ý.Kỷ Linh Xuân chậm rãi đứng lên, thân thể ôn nhu, dáng người thon dài như cành trúc, dung mạo thanh tuần tuyệt thế, nước mắt vẫn chưa khô lại, nhìn qua giống như thiếu nữ u oán.Mùi thơm bạch lan hương hoa phà vào mặt của mình, Phong Phi Vân nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc, thanh nhã ôn nhu của Kỷ Linh Xuân đi đến trước mặt hắn.Trái tim Phong Phi Vân đập mạnh, nhưng mà rất nhanh khống chế thân thể của mình, trên mặt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, cung kính cúi đầu, nói:- Phong Phi Vân, bái kiến thần phi nương nương, không biết thần phi nương nương có dặn dò gì.Kỷ Linh Xuân không có chút cố kỵ nào, đôi mắt dễ thương mang theo khói sóng ba động, nhẹ nhàng há miệng nhỏ nhắn, giọng nói vô cùng dễ nghe:- Vị trí thần vương tranh không dễ, có rất nhiều người đều ngấp nghé, tiểu thần vương chính là người thông minh, cũng không nên làm chuyện hồ đồ.Nói xong lời này nàng cũng ngoái đầu nhìn Phong Phi Vân cười cười, nụ cười mang theo vài phần ý tứ, mang theo dáng vẻ nghiền ngẫm.Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra gợn sóng mãnh liệt, nói:- Nửa câu đầu của Kỷ Linh Xuân hiển nhiên đang nhắc nhở ta, muốn ta chú ý cẩn thận, một khi lộ ra chân ngựa, không chỉ vị trí thần vương không giữ được, thậm chí có thể sẽ chết trong hoàng thành, nửa câu sau của nàng chính là muốn uy hiếp ta, ta phải lựa chọn Nguyệt công chúa, bằng không thì nàng sẽ đồng quy vu tận với ta.Tuy Phong Phi Vân vẫn phong đạm vân khinh đứng trước thái miếu, nhưng mà cột sống đã rét lạnh như băng.-------Chương 739: Tân thần vương (2)Đúng lúc này La Phù công chúa cùng Nguyệt công chúa đã đi ra, dọc theo cầu thang bạch ngọc đi lên thái miếu.La Phù công chúa thanh danh tốt đẹp thiên hạ đều biết, chính là nữ nhân xinh đẹp cao quý, tài hoa tụ tập một thân, sau khi lưu danh thánh bia thì càng mơ hồ có ý tứ vượt qua thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan.Tương đối mà nói, Nguyệt công chúa ít xuất hiện nhiều lắm, ngay cả những vương công đại thần ở đây cũng chưa từng gặp qua con gái của Kỷ thần phi, Kỷ thần phi mỹ mạo đẹp như tiên nữ, con gái nàng tự nhiên sẽ không kém đi nơi nào.Nguyệt công chúa đúng là hồng phấn giai nhân, dáng người cao gầy, bộ ngực sữa nhô cao, cổ trắng nõn mà thon dài, khí chất không thua kém gì La Phù công chúa.Rất nhiều người nhìn thấy Nguyệt công chúa thì âm thầm sợ hãi thán phục, có người ngây người.Phong Phi Vân từ xa xa đã nhìn thấy Nguyệt công chúa, trong lòng chấn động càng lớn, ánh mắt nhìn thẳng, thật giống như lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân.- Lại là nàng...Trong đầu Phong Phi Vân tnổ vang, lại là Kỷ Thương Nguyệt, khó trách nàng cùng Kỷ Linh Xuân lớn lên giống như vậy, thì ra chính là mẹ con- Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên nghĩ đến. . .Trong lòng Phong Phi Vân hiện tại rất loạn, rất khó tiếp nhận sự thật trước mắt này.Da đầu Phong Phi Vân đã run lên, nhìn thấy Kỷ Thương Nguyệt đang đi tới gần hắn, lại nhìn qua Kỷ Linh Xuân vẻ mặt bình thường, nếu không phải thần vương hiện tại đứng sau lưng hắn, hắn đã sớm quay người bỏ chạy.Vội vàng khống tâm thần của mình, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn không có bị người ta phát hiện.La Phù công chúa cùng Nguyệt công đã đi tới đối diện Phong Phi Vân.La Phù công chúa đeo khăn che mặt màu vàng, nhưng mà không cách nào che dấu được khí chất bá đạo của nàng, giọng nghiêm túc nói:- Phong Phi Vân, thời điểm ngươi lựa chọn nên quyết định kỷ càng.Tuy Nguyệt công chúa trên mặt mỉm cười, nhưng mà ánh mắt của nàng sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.La Phù công chúa không dễ chọc, Kỷ Thương Nguyệt lại làm sao dễ trêu, nàng không phải người bình thường, sau lại tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật, có thể thôn phệ tu vị của người khác hóa cho mình dùng, lại có thể che dấu khí tức trên người, hai năm qua đi có trời mới biết nàng lại thôn phệ bao nhiêu người, tu vị đạt tới mức nào.Phong Phi Vân bên tai vang lên câu nói kia của Kỷ Linh Xuân, thời điểm này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, đã không cách nào lảng tránh vấn đề này, càng không thể không làm thần vương, nhất định phải có một lựa chọn, hắn quyết định sẽ ảnh hưởng tới cách cục của thần đô.Phong Phi Vân đi về phía trước một bước, ôn nhu nói:- Nguyệt công chúa, ngươi nguyện ý làm thê tử của ta chứ?Trên mặt Kỷ Thương Nguyệt mang theo một nụ cười ngượng ngùng, vẫn giả bộ dáng cô gái nhỏ đáng yêu, thấp giọng nói:- Nguyện ý.Ngay vào lúc này Kỷ Linh Xuân mỉm cười.Mà La Phù công chúa trên người mang theo hàn khí,lạnh lùng nói:- Từ trước tới nay chỉ có ta cự tuyệt người khác, không ai dám cự tuyệt ta, Phong Phi Vân, ngươi sẽ trả cái giá lớn vì hành vi này.Phong Phi Vân nói:- Phong Phi Vân không xứng với La Phù công chúa, không dám khinh nhờn công chúa nửa phần.La Phù công chúa hai con ngươi lạnh giá nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, tiếp theo lại nhìn chằm chằm vào Long Thương Nguyệt, trong con mắt sát cơ lộ ra, hừ lạnh một tiếng, liền phẩy tay áo bỏ đi.Trong ánh mắt Phong Phi Vân tuy giả vờ nhìn chằm chằm vào La Phù công chúa, nhưng mà con mắt lại nhìn qua thái miếu xa xa, chỉ thấy Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đứng ở nơi đó, không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào.Nghi thức đính hôn cũng diễn ra sau đó, Phong Phi Vân cùng Nguyệt công chúa trở thành nhân vật chính cả thái miếu, hôn lễ định vào năm sau, mà bây giờ Bguyệt công chúa cũng đã trở thành hôn thê của Phong Phi Vân.Sau khi đính hôn, lên ngôi thần vương chính thức, Phong Phi Vân chính thức trở thành thần vương mới của Thần Tấn vương triều, tiếp quản "Thần vương lệnh" .Phong Phi nhỏ máu tươi vào "Thần vương lệnh", chính thức trở thành chủ nhân thần vương lệnh, có thể sử dụng lực lượng trong "Thần vương lệnh".Thần vương thế hệ trước cũng vào ngày này tiến về thánh địa hoàng tộc bế quan, trùng kích chân nhân đại cảnh, tạm thời rời khỏi đại thế phân tranh.Ngày hôm nay, có thể nói là có mấy nhà vui có mấy nhà buồn.Phong Phi Vân một mình một người đi ra khỏi hoàng thành, tháo vương miện thần vương nặng nề xuống, đề trên tay, bên miệng hát tiểu khúc, lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, chẳng có chút phong độ thần vương nào, ngược lại có mấy cung nữ thái giám nhìn thấy hắn đều quỳ rạp trên đất, đặc biệt cung kính.Thần vương liễn cũng đứng ở ngoài hoàng thành, tiếp Phong Phi Vân trở về thần vương phủ, trong thần vương phủ cũng mở tiệc tẩy trần đãi khách, rất nhiều quan viên triều đình tới chúc mừng, mãi cho đến đêm khuya tiệc rượu mới chấm dứt, tiễn những quan viên này đi, Phong Phi Vân cũng đã uống say mèm, một mình một người dựa vào mặt ghế.Một lão thái giám đi qua, quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói:- Thần Vương phi cầu kiến ở bên ngoài, có gặp hay không?- Thần...

Thần Vương phi là ai.Phong Phi hơi cà lăm.- Nguyệt công chúa.Lão thái giám nói.Nghe cái tên này, Phong Phi Vân tỉnh rượu một nửa, vội vàng ngẩng đầu lên, nói:- Thỉnh nàng vào đi, ta sẽ tắm rửa một chút, bảo nàng vào thư phòng tìm ta.Nguyệt công chúa an vị trong thư phòng, trong tay còn xem một thẻ tre, bộ dáng đặc biệt chăm chú.Két!Phong Phi Vân đẩy cửa đi vào, ánh mắt của hắn nhìn qua Long Thương Nguyệt, nói:- Đồ vật của thần vương phủ ngươi không nên chạm vào mới tốt.- Ta hiện tại cũng là người của thần vương phủ, vì sao không nên chạm vào chứ.Long Thương Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lườm qua Phong Phi Vân, trong tay còn cầm lấy một thẻ tre.Phong Phi Vân đi tới trước mặt của nàng, cầm thẻ tre đặt lên giá sách, nói:- Ngươi bây giờ chỉ là hôn thê của ta, còn chưa phản thần vương phi chính thức.Long Thương Nguyệt hai mắt thâm trầm giống như đầm nước âm u, mang theo tà tính cường đại, cười lạnh nói:- Ta sớm muộn gì cũng là người thần vương phủ, Phong Phi Vân, ngươi đừng tưởng rằng còn có một năm chúng ta mới thành hôn thì ngươi có cơ hội thoát khỏi ta, sau đó đi tìm Nam Cung Hồng Nhan của ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.Bá.Thân ảnh Phong Phi Vân lóe lên, đã đứng trước mặt Long Thương Nguyệt, một tay bóp cổ nàng, nói:- Ta mặc kệ ngươi là Kỷ Thương Nguyệt hay là Long Thương Nguyệt, ngươi muốn làm thần vương phi đó là chuyện của ngươi, ta không có chút hứng thú gì với vị trí thần vương, ta sớm muộn gì cũng rời khỏi thần vương phủ.Long Thương Nguyệt biểu hiện không thay đổi, cười nói:- Cho dù ngươi rời khỏi thần vương phủ, ta vẫn là hôn thê chính thức của ngươi, ngươi đừng hòng lập gia đình với nữ nhân nào khác, đây là danh bất chính, ngôn bất thuận.- Nếu ngươi ngươi chết thì sao?Phong Phi Vân nói.- Ngươi muốn giết ta.Long Thương Nguyệt nói.-------Chương 740: Khó đoán lòng dạ nữ nhânPhong Phi Vân nói:- Ta khuyên ngươi nên rời khỏi tranh giành thái tử, bằng không thì nhất định chọc họa sát sinh, cho dù ta không thể giết ngươi, ngươi cũng sẽ chết trong tay của người khác.Trên mặt Long Thương Nguyệt mang theo nét lạnh lùng, trong mi tâm bắn ra một đạo sát mang, giống như một bóng đen áp qua Phong Phi Vân, trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa diễm, phát ra tiếng kêu của phượng hoàng, đánh nát bóng đen lao tới.Bành.Mà thân thể mềm mại của Long Thương Nguyệt hóa thành một đạo âm phong, bay ra khỏi tay của Phong Phi Vân, thân thể giống như quỷ ảnh lướt ra sau lưng Phong Phi Vân, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Phong Phi Vân, đầu của nàng dán vào lưng Phong Phi Vân, nàng giống như biến thành người khác, bộ dáng dịu dàng, ôn nhu nói:- Ta đã sớm là người của ngươi, hiện tại ta là hôn thê của ngươi, tương lai sẽ là thê tử ngươi, chúng ta là người một nhà, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?Phong Phi Vân trong lòng rùng mình, Long Thương Nguyệt tu vị đã mạnh như vậy, nhưng lại vô cùng quỷ dị, hiển nhiên đã tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Lục tới mức sâu đậm, tạo nghệ Tà Linh Tầm Bảo Thuật có khả năng còn trên cả Phong Phi Vân.Hai năm qua nàng không biết thôn phệ bao nhiêu cường giả, lại có thể đào thoát khỏi tay của hắn, nàng đã mạnh lên không biết bao nhiêu lần.Phong Phi Vân vẫn đứng nơi đó, nói:- Ngươi cho rằng vị trí thái tử dễ tranh đoạt vậy sao, các hoàng tử và công chúa khác không cần nói, chỉ là một thái tử, một La Phù công chúa, bọn họ tranh đấu vô cùng hung hiểm, sóng ngầm mãnh liệt, ngươi còn chặn ngang một cước.Long Thương Nguyệt ôm Phong Phi Vân càng chặc hơn, thân thể mềm mại như nước, u oán nói:- Tuy ngươi chính là thần vương, nhưng vẫn phải đấu với Tấn đế, cho dù là La Phù công chúa hay là thái tử, người nào trong bọn họ kế vị, người đầu tiên không bỏ qua chính là ngươi, cho nên, ta đều vì ngươi, vì tương lai gia đình chúng ta.- Những lời này do mẫu thân ngươi dạy sao?Phong Phi Vân nói.Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo vài phần chờ mong, có nước mắt óng ánh đảo quanh mắt, nói:- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ta chỉ là nữ nhân vì mục đích không từ thủ đoạn sao, đúng, ta thừa nhận ta đúng là hận ngươi, hận ngươi lúc trước vô tình cướp đi thân thể của ta, nhưng mà ngươi đừng quên, ban đầu ở Vạn Tượng Tháp, ta dùng một nửa huyết dịch trong người giúp ngươi đổi được linh chi ngàn năm, giúp ngươi đột phá cảnh giới, nghênh chiến cường địch, lúc ấy ta thiếu chút nữa đã chết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chính là kẻ bị coi thường, tâm trạng của ta không yêu ngươi chút nào sao?Phong Phi Vân trầm mặc không nói.Long Thương Nguyệt hai mắt rưng rưng, nói:- Ta không chỉ hận ngươi, ta cũng hận Nam Cung Hồng Nhan, ngươi bảo vệ nàng ta có thừa, tìm mọi cách ôn nhu với nàng ta, đối với ta thì thô bạo và lạnh lùng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, kỳ thật, kỳ thật ta thật sự hoài niệm đoạn thời gian ở Vạn Tượng Tháp làm Mộ Dung Thác, ít nhất chúng ta vẫn là bằng hữu, mà không phải là địch nhân gặp nhau bằng đao kiếm.Nói xong lời này nàng lao ra khỏi thư phòng, trên gương mặt tuyết trắng có tiếng tí tách, đó là vòng cổ làm bằng trúc xanh, là lễ vật Phong Phi Vân tặng cho Mộ Dung Thác.Long Thương Nguyệt đã rời khỏi thần vương phủ, nàng hiện tại còn không có chính thức gả cho Phong Phi Vân, tự nhiên không thể ở chỗ này.Phong Phi Vân vẫn đứng trong thư phòng như trước, cho dù Long Thương Nguyệt nói những lời này là thật hay chỉ tranh thủ hắn đồng tình, nội tâm của hắn cũng có xúc động, cũng bắt đầu trầm tư.- Long Thương Nguyệt cũng là nữ nhân có dã tâm, nhưng mà nàng có một câu nói không sai, nếu để cho La Phù công chúa và thái tử đăng cơ, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ đối phó ta.Phong Phi Vân khẽ chau mày, sau đó hai mắt nhắm lại, bắt đầu mưu tính.Nếu đã tiến vào ván cờ thì chắc chắn không thể thua được, như vậy mỗi quân cờ phải đi thật tốt.Nếu muốn nắm lấy chủ động trong bàn cờ lớn cả Thần Tấn vương triều này, như vậy nhất định phải có thực lực cường đại, thần vương phủ cùng Phong gia thực rất mạnh, vẫn như trước cũng cần minh hữus.- Binh Tiến thi động, Ngọa Long Sinh.Phong Phi Vân bỗng nhiên mở hai mắt ra.Binh Tiến thi động chính là một trong những thi động truyền thừa xưa nhất ở Bắc Cương, trong danh sách các thế lực lớn,bài danh của nó còn trên cả Phong gia,xếp hạng thứ mười lăm, nếu có thể trói Binh Tiến thi động vào chiến xa của mình, như vậy cho dù chống lại bốn đại môn phiệt khổng lồ này, Phong Phi Vân vẫn có đảm lượng khiêu chiến.Sáng sớm ngày thứ hai, Vạn Hương đã tới thần vương phủ bái phỏng.Điện hạ lúc trước của tà tông hôm nay sắc mặt khó coi, giống như một oán phụ vậy.- Làm thần vương, lấy công chúa, quả nhiên là tinh thần đều khác trước, thật sự chúc mừng Phong đại thiếu chủ, không đúng, là tiểu thần vương.Vạn Hương Sầm đi bên cạnh Phong Phi Vân dạo quanh đình đài thủy tạ trong thần vương phủ, dọc theo cầu thang bằng ngọc, sóng vai mà đi, cũng không có tôn ti.- Vạn đại mỹ nhân hôm nay uống thuốc gì mà nóng tính như thế?Phong Phi Vân cười nói.Vạn Hương Sầm cười lạnh một tiếng, nói:- Phong Phi Vân, ngươi cho dù làm thần vương cũng là người Phong gia, lão tổ làm bảo ta nói cho ngươi biết, nhanh thì một năm, lâu là ba năm, Thần Tấn vương triều nhất định suy bại, triều đình ăn bữa hôm lo bữa mai, lão nhân gia ông ta hy vọng ngươi lợi dụng quyền thế thần vương, mưu tính tương lai cho Phong gia, hoàng tộc dù sao cũng là ngoại nhân, Phong gia mới là nhà của ngươi.Sắc mặt Phong Phi Vân không thay đổi chút nào, cười nói:- Ngươi nghe lời Phong Mặc như thế, có phải hắn đồng ý chuyện tốt cho ngươi không.Vạn Hương Sầm cười lạnh không nói.- Hắn có nói với ngươi biết hay không, chỉ cần đại sự vừa thành thì hắn sẽ gả ngươi cho ta?Phong Phi Vân cười nói.- Không cần nghĩ, ta mới không muốn làm tiểu lão bà của ngươi khác.Vạn Hương Sầm đi nhanh hơn, kéo dài khoảng cahcs với Phong Phi Vân, chợt, lại dừng bước lại, nói:- Ngọa Long Sinh tại Cực Nhạc Hoa Cung chờ ngươi, bàn chuyện kết minh với Binh Tiến thi động, hy vọng hai người các ngươi nói chuyện thật tốt.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vạn Hương Sầm, kêu lên:- Vậy ngươi đi đâu?- Qua về Phong gia biệt phủ.Vạn Hương Sầm dáng người mỹ diệu, tóc dài chập chờn trong gió.- Lưu lại đây đi.Phong Phi Vân kêu lên.Thân thể Vạn Hương Sầm khẽ run lên, lập tức dừng bước lại, cười lạnh nói:- Ở lại nơi đâu?- Thần vương phủ.Phong Phi Vân từ tốn, lại nói:- Thần vương phủ thật sự quá lớn, nhưng ta không quen ở một mình, ta hơi sợ.- Ngươi muốn lưu ta lại nơi này giải buồn, ah, Phong Phi Vân, ngươi xem Vạn Hương Sầm ta giá rẻ, ngươi nên tìm Nguyệt công chúa hôn thê của ngươi đi.Trong lòng Vạn Hương Sầm chua xót không hiểu, hoàn toàn không có chút do dự, quả quyết rời đi.Nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, không có khả năng tiếp nhận người khác bố thí.Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, tự nhủ:- Nữ nhân hiện tại vì sao không có ai dễ nói chuyện thế này?-------Chương 741: Cực lạc hoa cung (1)Phong Phi Vân lại biết nữ nhân chính thức không dễ nói chuyện còn chua xuất hiện.Nơi trăng hoa nổi danh nhất thần đô, trừ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là ba đại hoa cung.Nơi gió trăng của thần đô hoàn toàn không có chút dơ bẩn thấp hèn nào, ngược lại chính là nơi cao nhã, người bên trong trong trắng và tài mạo song tuyệt, tài học có thể so với đại nho, dung mạo có một không hai thiên hạ, thậm chí ngay cả nữ tu sĩ của thế lực tu tiên cỡ lớn đều tiến tới cổ động, ủng hộ trong trắng của mình mua ưa thích của người khác.Trong nơi gió trăng này cũng không phải nhất định phát sinh xác thịt.

Nhưng mà một khi phát sinh quan hệ thì phải chuộc người mình lấy đi trong trắng ra ngoài, mặc dù không thể cho bọn họ danh phận, không tiến vào gia môn, cũng nhất định phải tôn trọng các nàng.Các nàng không phải nữ tử phàm tục, phải là người các nàng xem trọng mới có thể phát sinh quan hệ xác thịt, cho nên cũng thỉnh ngươi tôn trọng các nàng, không nên đối đãi với các nàng như tỳ nữ nô bộc.Nhưng mà trong nơi như ba đại hoa cung, người trong trắng bên trong mắt cao hơn đầu, các nàng căn bản không thiếu người theo đuổi, mặc dù ngươi là thiếu chủ tiên môn, đệ tử bốn đại môn phiệt chưa hẳn lọt vào trong mắt của các nàng.Nếu ai thật sự chiếm được các nàng ưu ái, đây chính là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, sẽ bị rất nhiều người hôm mộ và ghen ghét.Rất nhiều đệ tử vương công quý tộc vì đạt được một người ưu ái, quanh năm đều ở trong nội cung, không ngừng cổ đọng cho nàng, giúp nàng tìm kiếm tiền tài, tranh đấu vì nàng, vì nàng khóc cười, cuối cùng nhất ôm mỹ nhân quay về, chuyện như vậy chưa phải chưa từng xảy ra.Đây cũng là vì sao người trong trắng đều có thân phận địa vị cao, bởi vì bên người các nàng đều có trẻ tuổi tuấn kiệt bảo hộ, giá trị con người của các nàng cũng tăng cao.Hôm nay thiên hạ anh kiệt đều tụ tập đến thần đô, có hơn phân nửa cũng đã đi tới nơi gió trăng, trong đó tự nhiên không thiếu thiên tài cấp sử thi, càng làm cho sự trong trắng của các nàng tăng lên gấp đôi, tranh giành mỹ nhân đánh nhau, so tài luận đức, khói thuốc súng bắn ra bốn phía.Người có giá trị trong trắng cao nhất thần đô lúc trước chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu "Dạ Tiêu Tương ", được người ta xưng "Dạ đại gia", "Tiêu tiên tử", sau khi Dạ Tiêu Tương mất tích thì người trong trắng cao nhất chính là ba vị "Hoa tiên tử" của hoa cung.Ba hoa tiên tử đều là giai nhân mỹ mạo xếp trước hai mươi của Thần Tấn vương triều, tài học nghệ thuật không thua gì Dạ Tiêu Tương, đã trở thành người mà các anh kiệt truy cầu.Cực Nhạc Hoa Cung chính là một trong ba hoa cung.Chữ "Phong Nguyệt" trong nơi gió trăng.Phong chỉ là "Phong nhã ", "Bộ dạng thùy mị ", "Phong tình ".Nguyệt, chính là "Buổi tối".Trong nơi phong nhã này vào buổi tối chỉ nhìn một ít mỹ nhân phong tình trong nơi phong tình."

Sinh ra trong nơi gió trăng, ở bên cạnh nam nhân."

Thần vương Long Xuyên Phượng lúc tuổi còn trẻ đã từng ở Cực Nhạc Hoa Cung đề cập qua một câu thơ như vậy, lúc ấy miêu tả hoa tiên tử Lộ Thủy của Cực Nhạc Hoa Cung.Lão thần vương lúc tuổi còn trẻ có hồng nhan tri kỷ nhiều hạng gì, thế nhưng mà sau khi về già lại cô độc một mình, trên đời này nữ nhân cũng không phải muốn ngủ một giấc với ngươi thì nhất định sẽ đi theo ngươi, chính thức có thể đi thẳng đến cuối cùng, phần lớn đều không phải người mình yêu nhất.Mùa đông thần đô vô cùng giá lạnh, đặc biệt là đêm xuống, trên đường tuyết rơi thật nhiều, quả thực có thể nhấn chìm nửa người.Phong Phi Vân mặc bộ quần áo mộc mạc, một kiện trường bào áo vải, cầm theo quạt xếp và đi giày vải, mặc quần áo đơn giản, vốn thái giám thần vương phủ ở phía sau hắn định quát lên, nhưng mà hắn đã ngăn cản lại.Hắn vốn muốn tới Cực Nhạc Hoa Cung tìm Ngọa Long Sinh mưu đồ bí mật kết minh, tự nhiên không thể để cho quá nhiều người biết hành tung của hắn.Sắc trời càng lờ mờ, bên ngoài Cực Nhạc Hoa Cung đèn đuốc sáng rực, hoan ca man vũ, cánh cửa cũng rất đại khí, quả thực có thể so với hoàng thành đế cung, trên bầu trời cao cao còn có từng cung điện lơ lửng, tỏa lưu quang như thiên cung.Ầm ầm.Một chiếc xa giá nguy nga chạy qua, đằng có hơn mười người hầu quần áo ngăn nắp trực tiếp lái vào cánh cửa Cực Nhạc Hoa Cung.Cũng có tuấn tài trẻ tuổi nối nhau không dứt, đạp tuyết mà đến, vừa trò chuyện vừa nói về các tiên tử hoa lệ đêm nay sẽ có khúc mục gì, ai sẽ là người cổ động...Phong Phi Vân vốn là đến tìm Ngọa Long Sinh, giờ phút này cũng không xuất ra khí phách gì đó, khóe miệng cong lên đi về phía Cực Nhạc Hoa Cung.Vừa đi vào trong Cực Nhạc Hoa Cung, Phong Phi Vân đã bị một người giữ lại, đây là một lão mụ tử chừng bốn năm mươi tuổi, y phục trên người có đủ mọi màu sắc, đo đường thì mông cong vênh lên, giống như muốn vặn gãy eo.Lông mi của bà ta rất nhỏ, mảnh như chân ruồi, trên mặt bôi lên không biết bao nhiêu tầng son phấn, nhìn qua giống như cương thi vậy.- Công tử, đêm nay có rãnh không.Lão mụ tử kéo cánh tay Phong Phi Vân, thần thần bí bí nói ra.Phong Phi Vân vội vàng nuốt nước bọt, nghiêm mặt cười cười:- Bác gái...- Gọi là đại mụ.Lão mụ tử biến sắc, buông tay Phong Phi Vân, nói:- Tuy người ta dung mạo phai tàn, nhưng cũng có danh tiếng, ở nơi bướm hoa của thần đô này cũng rấ có tiếng.- Lợi hại như vậy, xin hỏi bác gái xưng hô như thế nào?Phong Phi Vân nói,- Vạn Hoa Đồng.Lão mụ tử nhìn qua phía Phong Phi Vân cười lên, sau đó bắt lấy cánh tay Phong Phi Vân tiếp, nói:- Công tử mới lần đầu tiên tiến tới nơi này của thần đô sao?Phong Phi Vân lui ra phía sau một bước, ngẫm lại, sau đó cười gật gật đầu.- Vậy đúng rồi, khó trách ngươi ngay cả Vạn Hoa Đồng ta cũng không nhận ra, công tử nói cho ngươi biết một nơi để đi, đêm nay cam đoan chuyến đi này của ngươi không tệ.Hai mắt lão đại mụ này nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, con mắt không nháy một cái.Phong Phi Vân cảm trong lòng mát lạnh, ho khan hai tiếng, nói:- Bác gái, nơi này hai ta làm thế...

Không quá phù hợp a...- Thôi đi pa ơi..., tiểu tử, ngươi muốn đi đâu, Vạn Hoa Đồng ta làm ở nơi này từ lâu, còn không phải nhiều lần gặp qua cảnh trâu già gặm cỏ non a, trung thực nói cho ngươi biết, đêm nay tại Cực Nhạc Hoa Cung một trong bốn vị hoa khôi là Hoắc Băng Băng sẽ hiến khúc, rất nhiều thiên tài tuấn đều tới đó cổ động, động tâm a, còn giả vờ, ha ha, trước mặt Vạn Hoa Đồng ta không có nam nhân nào giả vờ được, đi thôi, cùng đi cổ đọng cho Hoắc đại mỹ nhân, đêm nay tuyệt đối là chuyến đi không tệ, à mà ngươi có mang tiền không?Vạn Hoa Đồng vốn lôi kéo Phong Phi Vân đi vào sâu trong Cực Nhạc Hoa Cung, đột nhiên mới ý thức được chuyện trọng yếu, đó là tiền, lúc này dừng lại hỏi.Phong Phi Vân cười nói:- Tự nhiên mang.- Ha ha, ta thích nhất kẻ có tiền, có tiền chính là có mị lực ah, nhưng mà không biết mị lực của ngươi đủ cho Hoắc Băng Băng ưu ái hay không, nếu như đạt được đại mỹ nhân ưu ái, có thể ôm mỹ nhân quay về, đám thiên tài tuấn kiệt kia sẽ ghen ghét tới chết.-------Chương 742: Cực lạc hoa cung (2)Vạn Hoa Đồng kéo Phong Phi Vân tới Thương Hải Cung, đây là một tòa cung điện trang nhã, đại khí, có dòng suối chảy quanh, linh vụ bốc lên, trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo trân qúy.- Sao chưa mở cửa.Vạn Hoa Đồng xoa bóp mấy đồng tiền trong tay, nói:- Ta phí khí lực lớn như thế kéo tới nơi này một con dê béo tăng niềm vui cho Hoắc Băng Băng, nói như thế nào cũng phỉa có một mai kim tệ a.Nha hoàn thắt bím nhìn qua Phong Phi Vân, cười khẩy nói:- Bác gái, ngươi cũng quá không được rồi, dê béo mà ngươi nói chỉ là kẻ nghèo kiết hủ lậu, ta thấy trên người hắn khóc móc ra được mấy kim tệ đâu.- Hoa khôi Cực Nhạc Hoa Cung cũng quá lừa người, thời điểm ta kéo người ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, mỗi lần trả thù lao đều hơn mười kim tệ.Vạn Hoa Đồng mang mấy đồng bạc nhét vào trong ngực, liền đi qua phía Phong Phi Vân, cười nói:- Công tử, ngươi làm sao còn đứng ở nơi này, nhanh đi vào ah, trong Thương Hải Cung có bảy căn phòng cao cấp, có người chuyên môn đàn khúc, nếu không ngươi vào trong phòng trang nhã nghỉ ngơi đi.- Tốt.Phong Phi Vân cười gật gật đầu.Trên mặt Vạn Hoa Đồng có chút ít khó khăn, nói:- Thế nhưng mà phải xuất tiền, muốn vào phòng cao cần ba ngàn kim tệ, muốn mời một thanh quan nhân đê đẳng nhất cũng cần một ngàn kim tệ.

Người Cực Nhạc Hoa Cung thật sự quá đáng, không cho mặc cả.Phong Phi Vân trực tiếp lấy một viên linh thạch lớn như nắm đấm trong giới linh thạch ra ném qua.Linh thạch vừa xuất hiện trong không khí đã tán dật linh khí nồng đậm, mang theo linh hương khiếp người,Vạn Hoa Đồng duỗi hai tay ra ôm linh thạch vào trong tay, còn không ngừng lật qua lật lại trong tay, sau khi cầm chắc thì kích động đưa lên miệng cắn.- Ông trời...ơ...i, thân đại gia của ta, đây là linh thạch chính thức, đại gia, ngươi muốn đi đâu?Đôi mắt Vạn Hoa Đồng trông mong nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười nói:- Ta muốn căn phòng thượng đẳng tốt nhất, mời thanh quan nhân đỉnh cấp nhất đạn tấu, càng nhiều càng tốt, hôm nay ta muốn mời bằng hữu qua đàm luận, đúng rồi, cái cô nương Hoắc Băng Băng kia bảo nàng trang điểm xinh đẹp một tí, tiền ta có, phải xem nàng có bản lĩnh đào ra hay không.- Thật sự quá tốt, có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, đúng rồi, đại gia, ngươi còn muốn thế nào nữa không?Vạn Hoa Đồng nháy mắt ra hiệu, sau đó cầm linh thạch vò trong tay.Phong Phi Vân cười mà không nói.Nha hoàn cũng đi tớicung kính cúi đầu với Phong Phi Vân.- Vị công tử này, đa tạ ngươi hân hạnh quang lâm Thương Hải Cung, tiểu thư nhà chúng ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng, xin theo ta đi, tiểu nô tì sẽ mang ngươi đi gian phòng cao thượng.Nha hoàn này trong lòng đã sớm mừng như điên, người có thể tiện tay xuất ra linh thạch thì nhất định là nhân vật bá chủ trong thế hệ trẻ, nhân vật cấp kiêu hùng này nhất định sẽ trở thành nhân vật truy cầu của nhiều thiên kim tiểu thư, nhất định tài nguyên cuồn cuộn, như vậy các nàng làm nô tài cũng tìm được thu hoạch xa xỉ.Vạn Hoa Đồng tự nhủ:- Hiện tại tiểu nha đầu quá khôn khéo rồi, tốc độ cướp người còn nhanh và lão luyện hơn ta, nhưng mà có thể duy nhất một lần xuất ra một khối linh thạch thì không nhiều, nếu như mang tin tức này nói cho ba vị hoa khôi và Hoa tiên tử, nhất định có cầm được không ít tiền, Vạn Hoa Đồng cười không khép miệng được.Không qau bao lâu, thanh quan nhân trong cả Cực Nhạc Hoa Cung đều biết trong cung có thiếu chủ trẻ tuổi tiện tay có thể xuất ra một khối linh thạch đ tới, hơn nữa còn rất tuấn tú, cho nên sinh ra oanh động không nhỏ.Ngay cả Hoa tiên tử Tư Mã Chiêu Tuyết Cực Nhạc Hoa Cung cũng bị kinh động, Tư Mã Chiêu Tuyết mỹ mạo xếp thứ mười bốn trong Thần Tấn vương triều, giai nhân tuyệt sắc, nghe được nô tài báo cáo thì nàng nhíu mày, buồn bả nói:- Không thể a, phàm là trẻ tuổi tuấn kiệt đỉnh cấp tới Cực Nhạc Hoa Cung thì không có mấy người không tới tìm ta, chẳng lẽ là thiếu chủ nào đó vừa tới thần đô.- Tiểu thư, hoa đế phong quan thi đấu sắp tới, hai hoa tiên tử của hai hoa cung khác có được mấy người ủng hộ, đối thủ cạnh tranh thập phần cường đại, nếu có một nhân vật trẻ tuổi tuấn kiệt đi tới Cực Nhạc Hoa Cung, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha.Nôt ài này nói ra.- Vậy thì đoạt đi, tại sao Hoắc Băng Băng có thể là đối thủ của ta, ta phải tự thân xuất mã.Tư Mã Chiêu Tuyết ngồi dưới gương đồng, cẩn thận đánh giá bộ dáng của mình, càng nhìn càng đẹp mắt, trên mặt mang theo nụ cười động lòng người.Ngọa Long Sinh thu được Phong Phi Vân truyền âm, nhanh chóng lao tới Thương Hải Cung, tiến vào trong gian phòng trang nhã, sau đó đóng cửa lại, cười nói:- Phong huynh, làm việc vẫn không theo lẽ thường a, ngươi là nhân vật trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, đi tới Cực Nhạc Hoa Cung, không ngờ còn không gặp hoa tiên tử, lại lui mà cầu tiếp theo, không ngờ tìm một hoa khôi cổ động, nếu như Phong huynh đại giá quang lâm, chỉ sợ kích động không nhịn được.Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, nói:- Nhưng mà chúng tacungx tính tới chuyện kết minh vẫn nên ít xuất hiện mới tốt, miễn cho bị những người nhiều chuyện quấy rầy, Cực Nhạc Hoa Cung hoa tiên tử là ai.Phong Phi Vân muốn ít xuất hiện, nhưng biết đã bị Vạn Hoa Đồng miệng rộng truyền đi.- Hoa tiên tử Tư Mã Chiêu Tuyết, thực không dám đấu diếm, lão huynh ta sở dĩ tới Cực Nhạc Hoa Cung lâu như vậy cũng là vì nàng cả, nữ nhân này ngươi không gặp thì tốt, đối với nam nhân mà nói, nàng quả thực chính là vưu vật mê người.Ngọa Long Sinh nói,- Tư Mã Chiêu Tuyết.Ánh mát Phong Phi Vân ngưng tụ, trong lòng thầm kêu một tiếng, Tất Trữ Suất mang theo hai vạn miếng linh thạch chính là vì chuộc thân cho nàng, sau đó hai người cao bay xa chạy, hôm nay đã qua nửa tháng nhưng mà Tư Mã Chiêu Tuyết vẫn còn ở Cực Nhạc Hoa Cung làm hoa tiên tử, mà Tất Trữ Suất lại có không tin tức.Trong lòng Phong Phi Vân cảm giác được một tia không ổn, ánh mắt ngưng trọng nói:- Vốn không có ý định gặp nàng, nhưng mà Long huynh đã nói như thế thì không thể không gặp.Ngọa Long Sinh cũng trở nên nghiêm túc đứng dậy, hỏi:- Đối với nhân vật cấp bậc như chúng ta mà nói, nữ chỉ là công cụ trục lợi mà thôi, Phong huynh, cũng không nên vì một Tư Mã Chiêu Tuyết, cô phụ mọi người.Tuy thần đô truyền ra Dạ Tiêu Tương mất tích, nhưng mà người biết rõ nội tình cũng biết Dạ Tiêu Tương cuối cùng đã đi cùng với Phong Phi Vân.Ngọa Long Sinh cảm tạ sâu sắc Dạ Tiêu Tương, xem nàng như nữ thần, cũng tưởng rằng Phong Phi Vân định kim ốc tàng kiều, đem Dạ Tiêu Tương thu vào, sợ Phong Phi Vân thực xin lỗi Dạ Tiêu Tương, cho nên mới khích lệ Phong Phi Vân không nên nhúng chàm vào Tư Mã Chiêu Tuyết.Dạ Tiêu Tương và Phong Phi Vân hoàn toàn là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, mặc dù có duyên gặp nhau, không có khả năng đi tới được nơi này.Nàng đã đuổi theo tự do và tình yêu của nàng rồi, như vậy đã đi lên con đường khác với Phong Phi Vân, con đường này nhất định sẽ không trùng lên nhau.-------Chương 743: Tây Việt phiệtNhững lời này Phong Phi Vân không có nói với Ngọa Long Sinh, dù sao Dạ Tiêu Tương đã đi, như vậy cũng nên cho nàng ra đi theo gió, vĩnh viễn không gặp lại.Phong Phi Vân và ngọa Long Sinh thương thảo chuyện kết minh, nói chuyện rất vui, cuối cùng cũng trao đổi lễ vật của mình.Phong Phi Vân nhanh chóng thu hộp ngọc dài có một mét năm, giống như một cái quan tài nhỏ, bên trong có ẩn chứa đồ vật gì thì cảm giác băng hàn rét lạnh thấu xương tỏa ra ngoài, thậm chí có tà khí thẩm thấu ra chung quanh.Đây chính là Phong Mặc tự tay giao cho Phong Phi Vân, phía trên có khắc ấn ký chân nhân, Phong Phi Vân cũng không biết bên trong là thứ gì.Mà Ngọa Long Sinh trực tiếp lấy ra một quan tài chính thức, quan tài không phải gỗ, không phải đá, mà là một quan tài da, có một ít ấn ký cổ xưa trở nên nhạt màu.Phong Phi Vân tiếp lấy quan tài này, cảm giác bên trong có mùi máu tươi đậm đặc, mà bên trong tà dị tới cực điểm, có thể loáng thoáng nhìn thấy trên quan tài này có ấn ký đồ đằng cổ xưa, hiển nhiên đồ vật bên trong không phải thời đại này.- Đây chính là chí bảo tuyệt thế của Binh Tiến thi động, nghe đồn là quan tài an táng một thủ lĩnh bộ lạc thời kỳ đồ đá cổ xưa, bên trong là thi hài một chân nhân, thời gian trôi qua thật lâu nên thi hài cũng hóa thành hư vô, nhưng mà bên trong vẫn như cũ có đạo kính chân nhân lưu lại.Sắc mặt Ngọa Long Sinh nghiêm túc.Phong Phi Vân càng ngưng trọng, Phong Mặc lấy cổ quan tài này về, chẳng lẽ hắn chuẩn bị đối phó nữ ma, muốn luyện chế nữ ma trong quan tài này.Phong Phi Vân thận trọng thu quan tài này lại, tiếp theo lại hỏi:- Ngọa Long huynh, có biết bên trong hộp là thứ gì không?Có thể đổi được bảo vật như quan tài này của Binh Tiến thi động, Phong Mặc nhất định phải xuất ra bảo vật tương xứng trao đổi.Ngọa Long Sinh nói:- Ta đã từng nghe ngóng qua ý của động chủ, dường như có quan hệ tới thi hài diêm vương, Phong huynh chính là thiếu chủ Phong gia, chẳng lẽ Phong gia lão tổ không có nói cho ngươi biết bên trong là thứ gì sao?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Loại sự vật này quá mờ mịt, chúng ta nhỏ tuổi hỏi bọn họ, chẳng phải tự tìm mắng sao?- Đúng, đúng, Phong huynh nói cũng không sau, ta hỏi động chủ thì bị mắng, lần sau ta sẽ học theo Phong huynh một chút.Ngọa Long Sinh cười nói.Xem ra Phong Mặc đưa một chân của diêm vương đưa cho Binh Tiến thi động, Phong Phi Vân nghĩ như thế.Hư!Phong Phi Vân làm thủ thế không nên lên tiếng.- Có người tới.Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh đều thu hồi đồ vật vào, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa uống rượu vừa bàn chuyện tình yêu.Két!Lúc này cửa phòng đã bị đẩy ra.Vạn Hoa Đồng mang theo một đám thanh quan nhân đi vào bên trong gian phòng, tuy nơi này là nơi gió trăng, nhưng thanh quan nhân ở nơi này đặc biệt rụt rè, giống như thiên kim tiểu thư đại gia tộc, có khí chất cao quý trang nhã của quý tộc.Có người ôm tỳ bà che nửa mặt, có cô gái lấy áo tơ trắng thon dài bưng quyển sách, giống như nữ tử điêm đạm nho nhã trong nội cung.Đây chính là hưởng thụ thị giá chưa từng có, mỹ nhân tề tụ ở đây, có khí chất khác nhau, có mỹ vận hấp dẫn tâm trí của người khác, khó trách có câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tráng sĩ say chết ôn nhu hương", trong oanh oanh yến yến này, ngay cả Phong Phi Vân cũng mở cờ trong bụng, không muốn rời khỏi.- Hai vị đại gia, ta mang mười hai tam cấp thanh quan nhân cao cấp nhất tới đây cho hai vị, Vạn Hoa Đồng ta làm việc xem như đáng tin cậy a.Bác gái mang theo nụ cười đặc sắc, quả thật còn lão mụ tử còn hơn lão mụ tử.Phong Phi Vân gật đầu cười, ánh mắt nhìn qua mười hai tam cấp thanh quang nhân kia một vòng, một tay ôm lấy thiếu nữ ôm tỳ bà kia, thiếu nữ bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tư thái nhỏ nhắn xinh xắn lung linh, đặc biệt là da thịt nàng quả thật như mỹ ngọc vậy.Nàng tuổi từ mười bốn tới mười sáu, bộ pháp di động mang theo vòng khí xoáy của linh khí, hiển nhiên tu vị không thấp.Có thể ở nơi như Cực Nhạc Hoa Cung chiếm một chỗ cắm dùi, phần lớn đều có tu vị không tầm thường, cũng không phải nữ tử phàm tục.- Ai nha, đại gia, ngươi thật có ánh mắt, Tĩnh nhi cô nương có tỳ bà khúc hấp dẫn bách điểu cùng bay, càng đọc đủ thi thư, là tài nữ nổi danh thần đô.Vạn Hoa Đồng vội vàng giới thiệu.Phong Phi Vân cười nói:- Ta muốn nàng uống rượu với ta.Uống hoa tửu, uống hoa tửu mà không có nữ nhân tương bồi, sao có thể gọi là hoa tửu chứ?Tĩnh nhi cô nương lại có vẻ rụt rè rất nhiều, đôi mắt dễ thương như hạnh, ôn nhu nói:- Tuy Tĩnh nhi sinh ra trong phong trần, nhưng là người trong trắng, bán nghệ không bán thân, thỉnh công tử tự trọng.Ngọa Long Sinh hừ lạnh một tiếng, trên người tỏa ra khí tức khủng khiếp, áp thẳng qua thiếu nữ Tĩnh nhi kia, áp lực áp xuống làm sắc mặt nàng tái nhợt, quỳ trên đất, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.- Nữ nhân không biết tốt xấu, ngươi cũng biết người ngồi đây là ai không, là người ngươi có thể đắc tội sao?Ngọa Long Sinh hừ lạnh một tiếng, phát ra chấn động kịch liệt khiến thiếu nữ kia suýt nữa hôn mê.Vạn Hoa Đồng co rụt cổ lại, sau đó trốn vào trong góc tường, mười một thanh quan nhân còn lại cũng bị trấn trụ, hoa dung thất sắc, suýt nữa bị lực đạo bàng bạc kia áp quỳ xuống đất.Tĩnh nhi nhanh chóng cắn răng, đôi mắt tràn đầy bất khuất, nói:- Ở trong hồng trần cũng phải giữ mình trong sạch, mặc dù là giết chúng ta, cũng không thể khiến chúng ta khuất phục.Đây chính là khí tiết, không chỉ có mình nàng, mỗi thanh quan nhân trong thần đô này đều có khí tiết thà chết không khuất phục, cũng bởi vì như thế cho nên các nàng ở trong phong trần nhưng địa vị cao như thế.Phong Phi Vân thầm khen ngợi, nói:- Ngọa Long huynh, ngươi cũng quá không thương hoa tiếc ngọc, Tĩnh nhi cô nương đứng dậy đi, vừa rồi là ta đường đột giai nhân.Khí thế trên người Ngọa Long Sinh thu liễm trở lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống.- Tĩnh nhi đa tạ công tử, Tĩnh nhi nguyện ý độc tấu cho công tử một khúc, bày tỏ cảm tạ.Tĩnh nhi khom người, cúi đầu với Phong Phi Vân, sau đó thối lui tới chiếc giường đỏ thẫm, đôi mắt dễ thương ôn nhu, ôm tỳ bà tấu một khúc.Hoa khôi nương tử Thương Hải Cung là địa bàn Hoắc Băng Băng, tự nhiên cũng có nhiều người truy cầu, trong đó không thiếu tuổi trẻ tuấn kiệt.Có người sớm không quen nhìn Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh, âm dương quái khí nói:- Cả Cực Nhạc Hoa Cung cũng chỉ có mười hai tam cấp thanh quan nhân, rõ ràng bị hai mãng phu này dẫn đi.Có giọng nói từ trong gian phòng trang nhã bên cạnh truyền ra.Có thể tiến vào gian phòng cao thượng đều không phải nhân vật tầm thường.- Nói ai mãng phu?Con mát Ngọa Long Sinh băng hàn, khiến người ta sinh ra nét lạnh giá.- Ha ha...Một giọng cười trẻ tuổi vang lên, nói:- Cực Nhạc Hoa Cung là nơi nào, đây chính là nơi trang nhã nhất thần đô, không ngờ có người tới đây muốn thanh quan nhân bồi rượu, đây không chỉ là mãng phu, còn là lùm cỏ.-------Chương 744: Tranh phong với nhau (1)Lời của hắn nói tự nhiên là chỉ Phong Phi Vân.Ngọa Long Sinh muốn động thủ, nhưng lại bị Phong Phi Vân đè lại, cười nói:- Ta thật sự là lùm cỏ, lần đầu tiên tới nơi trang nhã này không hiểu quy củ, làm cho huynh đài chê cười, không biết huynh đài xưng hô thế nào?- Tây Việt phiệt, Tây Việt Lan Sơn.Giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên, cao ngạo không nói nên lời, đặc biệt là lúc nói ra ba chư "Tây Việt phiệt" thì trong giọng nói mang theo cảm giác coi rẻ thiên hạ.Giọng nói vừa vang lên, quả nhiên là khiếp sợ cả Thương Hải Cung, những trẻ tuổi tuần tài không thể tiến vào gian phòng cao thượng đều thổn thức không thôi.Tây Việt phiệt chính là một trong bốn môn phiệt, cũng là môn phiệt có vai trò thấp nhất, cơ hồ có rất ít đệ tử đi lại trong tu tiên giới, cho nên thập phần thần bí, nhưng không ai dám xem thường bọn họ.Gian phòng bên cạnh có tiếng vui cười truyền ra, không chỉ có Tây Việt Lan Sơn, còn có mấy trẻ tuổi tuấn tài cường đại khác đang tụ tập quanh Tây Việt Lan Sơn.- Tây Việt công tử, có thể tới Cực Nhạc Hoa Cung của chúng ta, quả thật là vinh hạnh đặc biệt lớn lao của Cực Nhạc Hoa Cung chúng ta.Một giọng nói cực kỳ mỹ diệu của nữ tử giống như có lực hấp dẫn vô hạn.Chính là hoa khôi nương tử Hoắc Băng Băng của Thương Hải Cung, nàng đang ngồi cùng gian phòng với Tây Việt Lan Sơn, nâng chén đối ẩm, tài tuấn giai nhân cùng gặp nhau.Tuy Phong Phi Vân có thể một lần xuất ra một khối linh thạch, rất có thể là một đời bá chủ trẻ tuổi, nhưng mà thân phận địa vị kém Tây Việt Lan Sơn quá lớn, vị hoa khôi nương tử này quyết đoán buông tha Phong Phi Vân, mà lựa chọn Tây Việt Lan Sơn, đầu nhập vào đệ tử môn phiệt ôm ấp.Nữ nhân nha, phi thường hiểu được nên lấy hay bỏ.Tây Việt Lan Sơn ôm vòng eo bé nhỏ của Hoắc Băng Băng, đưa rượu ngon cho nàng uống, cười nói:- Có thể uống hoa tửu với nữ nhân đẹp nhất Thương Hải Cung, lại không có tài nghệ trợ hứng, Vương huynh, đi qua bên cạnh nói với hai mãng phu kia một tiếng, bảo bọn họ mang mười tam cấp thanh quan nhân qua đây, đưa tới bên chỗ chúng ta.- Hai mãng phu mà thôi, Tây Việt công tử lên tiếng, bọn họ tự nhiên sẽ mang mười hai thanh quan nhân qua ngay thôi, ha ha...Tên thiếu niên họ Vương tay ôm một con chồn, hai mắt bắn ra hào quang màu xanh, tà khí mười phần.Bọn họ không chút che dấu nào cả, tự nhiên là bị Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh nghe rõ ràng.Phong Phi Vân cũng cười vang, nói:- Bồi rượu chính là bồi rượu, còn có bồi rượu gì khác sao, mãng phu và nhân sĩ chênh lệch thật lớn a, Ngọa Long huynh, vì sao ta cảm thấy hoa khôi Cực Nhạc Hoa Cung còn không bằng thanh quan nhân vậy, ngươi thấy thế nào?- Lớn mật, ngươi cũng biết ngươi đang nói chuyện với ai không?Tên thiếu niên họ Vương ánh mắt phát lạnh, bỗng nhiên đứng lên, trên bàn tay ngưng tụ sóng linh khí, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chưởng ấn chấn qua vách tường.Không khí chấn động như vằn nước, không ngừng sinh ra rung động.- Cách không Sư Tử Ấn, đây là tuyệt học điện thứ bảy Sâm La ĐIện, người ra tay là cường giả tà tông.- Điện thứ bảy Sâm La Điện đánh Nam Thái Phủ Phong gia thất bại, ngay cả điện chủ cũng bị đánh chết, nguyên khí đại thương, về sau chạy tới Tây Vực phủ đầu nhập vào Tây Việt phiệt.Vương Đằng đánh ra một chưởng chính là cách không Sư Tử Ấn, bên trong ẩn chứa khí tức tà tông và phật môn, tuy chưởng phong cường đại nhưng không có tổn thương vách tường chút nào cả, phần lực khống chế này không phải chuyện đùa.Ngọa Long Sinh trong mắt đầy lệ khí, nhưng hắn là thiên kiêu của thi động cổ xưa, căn bản không sợ đệ tử bốn đại môn phiệt, hai ngón tay của hắn hóa thành thi ảnh cực lớn đánh nát Sư Tử Ấn kia.Oanh!Ngọa Long Sinh không động đậy chút nào, mà ghế Vương Đằng đang ngồi chấn động mạnh và dời đi, phát ra âm thanh lộp bộp.- Không ngờ có thể ngăn cản cách không Sư Tử Ấn, xem ra hai người trong gian phòng bên kia cũng là cao thủ, không phải là kẻ dễ ăn hiếp, xem ra có trò hay xem rồi.- Dám tranh phong với đệ tử bốn đại môn phiệt, không phải là kẻ tầm thường.Vương Đằng chính là bá chủ trẻ tuổi trong điện thứ bảy Sâm La Điện, sau khi Vạn Hương Sầm quay trở về Phong gia, hắn đã trở thành điện hạ mới của điện thứ bảy, có thể nói trong núi không có lão hổ thì hầu tử xưng vương.Trong thế hệ trẻ ở đây đều là người nổi tiếng, nhưng người này dùng ánh mắt mỉa mai nhìn qua hắn, trên mặt Vương Đằng không có ánh sáng, hắn đường đường điện hạ tà tông lại bị một mãng phu không biết là ai đánh tan nhuệ khí.- Lẽ nào lại như vậy?Sắc mặt Vương Đằng càng âm trầm, trực tiếp đánh ra ngoài, vận dụng bổn mạng linh khí trong tử phủ đan điền, trực tiếp giết qua gian phòng cao thượng bên cạnh.Oanh!Vương Đằng vừa xông ra, đã bị người ta đánh một chưởng bay đụng gãy cây cột, ngã xuống đất như chó chết.Hắn vừa rồi xông vào gian phòng cao thượng, còn chưa nhìn thấy đối thủ có bộ dáng gì đã bị đánh bay, giwof phút này đầu óc còn đang choáng váng.Cánh cửa phòng cao thượng đóng sầm lại.- Thật sự là thiếu lễ phép, xông loạn đi bậy.Trong gian phòng cao thượng có giọng nói truyền ra.Vương Đằng có tu vị hạng gì, người khác có lẽ không biết, nhưng mà Tây Việt Sơn Lan vô cùng rõ ràng, đây chính là bá chủ trẻ tuổi, nhưng lại bị đối phương đánh một chưởng bay ra ngoài, không phải đối thủ dễ trêu.- Thì ra cũng có vài phần bổn sư, để cho Trần Lâm ta chiếu cố các ngươi.Đi ra chính là một trong mười đại cao thủ của Thiên Khung Phủ, Trần gia thiếu chủ, cũng là một vương giả trẻ tuổi, trong người có sáu đầu dị thú chiến hồn lao ra, đều là Bách Túc Ngô Công tu vị bảy trăm năm.- Tính toán thêm ta vào!Thân thể Vương Đằng chấn động, huyết khí bốc lên, bò dậy.Vương Đằng và thiếu chủ Trần gia đồng thời đá văng cửa phòng cao thượng bên này, trên người có linh quang nhàn nhạt, xông vào gian phòng, nhưng chỉ trong tích tắc bên trong phòng truyền ra âm thanh gãy xương.Răng rắc...Văng Đường bị đứt một cánh tay, bị đánh miệng thổ huyết.Ngay sau đó thiếu chủ Trần gia cũng bị đánh gãy ba cây xương, bị đánh bay như chó chết.Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, những tuấn tài trẻ tuổi trong Thương Hải Cung bnhinf thấy bọn họ xông vào và bay ra nhanh hơn, đây chính là hai bá chủ trẻ tuổi ah.- Vì sao ta cảm giác trong gian phòng cao thượng đó có một vương giả trẻ tuổi, khí tức vừa rồi là khí tức cản thi nhân Bắc Cương a.Có người mắt tinh đã phát giác mánh khóe.Tây Việt Lan Sơn đã đi ra, nhìn qua thiếu chủ Trần gia nằm rạp trên đất hỏi:- Đối phương có thể đánh bại các ngươi, nhất định là nhân vật danh tiếng trong thế hệ trẻ, ngươi có nhìn thấy là ai không?- Đối phương ra tay quá nhanh, không có thấy rõ.Trần Lâm xấu hổ cúi đầu xuống, hắn ở Thiên Khung phủ xưng hùng xưng bá, chưa bao giờ bị đánh biệt khuất như thế này.Vương Đằng thì càng biệt khuất hơn, hắn quả thật là điện hạ biệt khuất nhất của tà tông.-------Chương 745: Tranh phong với nhau (2)Tây Việt Lan Sơn đứng tại trung ương Thương Hải Cung, nhìn qua cánh cửa sơn sơn đóng chặt, trong tai có thể nghe được bên trong có tiếng ca ưu nhã truyền ra, còn có thể nghe được tiếng cạn ly.Hoắc Băng Băng đi tới bên cạnh Tây Việt Lan Sơn, ôn nhu nói:- Tây Việt công tử làm gì phỉa chấp nhặt với hai mãng phu, ta sẽ phân phó người đuổi bọn chúng cút ra khỏi Thương Hải Cung, miễn ngại mắt của Tây Việt công tử.Đám người trẻ tuổi tuấn kiệt đang ở trong Thương Hải Cung nghe lời này thì chấn kinh, rất nhiều người dùng thần thức chú ý xem kịch vui.Cánh cửa phòng cao thượng mở ra, một bác cái tuổi chừng bốn năm mươi đi ra ngoài, mặc xiêm y thêu hoa lớn, gương mặt trang điểm dày, chính là Vạn Hoa Đồng, nói- Hai vị đại gia bên trong nói, bọn họ hôm nay rất tức giận, nhất định phải...

Nhất định phải bảo hoa khôi nương tử Hoắc Băng Băng của Thương Hải Cung uống rượu cả đêm với bọn họ, như vậy bọn họ mới hết tức giận, bằng không hôm nay sẽ có rất nhiều người gặp chuyện không may.Vạn Hoa Đồng học theo ngữ khí Ngọa Long Sinh, sau khi nói xong tươi cười nịnh nọt.- Tây Việt công tử, lời này chính là đại gia kia nói, không liên quan tới ta.Nói xong lời này Vạn Hoa Đồng giống như con chuột rụt trở về, "Bành" một tiếng, cánh cửa đóng lại.- Đây thật sự có trò hay xem rồi, không ngờ có người dám tranh giành nữ nhân với Tây Việt Lan Sơn, đối phương nói rõ không muốn cho Tây Việt Lan Sơn có đường xuống thang.Một tu sĩ áo trắng ngồi ở biên giới Thương Hải Cung mang theo nụ cười hả hê nhìn qua.- Tây Việt Lan Sơn cũng không phải dễ trêu, là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng xếp thứ chín, thần đô này dám là địch với hắn không quá mười ngón tay.Một tên mặc áo đen ống tay áo viền vàng của tà tông nói ra.Mâu thuẫn thăng cấp.Hoắc Băng Băng nghe nói như thế, lập tức hoa dung thất sắc, tự nhiên nghe ra bất mãng với nàng, đây không chỉ muốn nàng uống rượu đơn giản như thế, nhất định sẽ có yêu cầu quá phận.Mà Tây Việt Lan Sơn càng tức giận hơn nữa, một tay ôm Hoắc Băng Băng vào ngực, lại vuốt ve nàng một phen, sắc mặt âm lãnh, nói:- Muốn nàng uống rượu với các ngươi, vậy xem các ngươi có bản lĩnh không đã.Bá bá bá bá...Bốn tử sĩ đột nhiên xuất hiện sau lưng Tây Việt Lan Sơn, đều là tu vị Thiên Mệnh nhị trọng, bốn người magn theo trường kiếm màu máu, tạo thành một tòa kiếm trận, bộc phát nhuệ khí khổng lồ khiến người ta vô cùng sợ hãi.Khí thế này lan vào trong gian phòng cao thượng, làm cho mười hai thanh quan nhân sợ hãi biến sắc, toàn bộ dừng nhạc khí lại.Phong Phi Vân cười nói:- Các ngươi tiếp tục đi!Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, một ngón tay điểm ra ngoài cửa, một đạo hào quang năm màu bay ra ngoài, bao trùm toàn bộ căn phòng cao thượng này, công kích của bốn tên tử sĩ giống như đụng phải vách tường, toàn bộ bắn ngược ra ngoài, toàn thân toàn máu.Bốn người đụng vỡ vách tường Thương Hải Cung, bay nhanh ra xa.Ngoại Long Sinh cười nói:- Tử sĩ Tây Việt phiệt nổi danh thiên hạ, không có gì hơn thế này, chẳng chịu nổi một kích.Mười hai thanh quan nhân đưa mắt nhìn nhau, các nàng không phải nữ tử không có kiến thức, tự nhiên nhìn ra hai người cường đại, đây tuyệt đối là hai nhân vật danh chấn thiên hạ, trong lòng các nàng không có cố kỵ, bắt đầu nhã tấu.Vạn Hoa Đồng cũng trợn mắt há hốc mồm, lại hỏi:- Đại gia, các ngươi là người nào/Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh mỉm cười không nói.Sắc mặt Tây Việt Lan Sơn càng trở nên khó coi, giống như khối băng, bàn tay có sương lạnh bắn ra ngoài, có hơn ngàn đạo kiếm khí như châm dài đang lưu chuyển trên bàn tay của hắn, mang theo hào quang màu trắng.Bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao truyền ra, hoa tiên tử Cực Lạc Hoa Cung Tư Mã Chiêu Tuyết đến Thương Hải Cung.Tư Mã Chiêu Tuyết mặc quần áo mỏng bằng tơ lụa, bên ngoài có áo khoác lông xù màu đỏ, trên đầu đội mũ tuyết trắng, nàng vuốt vẽ bông tuyết trên mũ rơi xuống, lúc này mới mang theo hai thị nữ sắc nước hương trời đi vào Thương Hải Cung.Mị lực hoa tiên tử quả nhiên không phải hoa khôi nương tử có thể so sánh, Tư Mã Chiêu Tuyết vừa tới, một đám trẻ tuổi tuấn kiệt cũng đi theo sau, trong đó có nhân vật vương giả trẻ tuổi.Dưới chân Tư Mã Chiêu Tuyết giẫm thảm hồng, tơ lụa kéo dài trên đất, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu tới tận cùng, há miệng đàn hương ra, nói:- Lỗi, lỗi, đây là Tây Việt công tử đại danh đỉnh đỉnh tới Cực Nhạc Hoa Cung, Tuyết nhi lại không có hay biết, còn không tự mình ra ngoài cửa cung nghênh đón, thật sự đáng chết, đáng chết ah.Nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc, ngay cả Tây Việt Lan Sơn biểu hiện băng hàn cũng nhu hòa vài phần, hơi khom người, cười nói:- Tây Việt Lan Sơn chỉ là một tục nhân mà thôi, nào dám kinh động đại giá hoa tiên tử.- Tây Việt công tử nếu là tục nhân, vậy cả thần đô này khó tìm ra người tao nhã rồi.Trước khi Tư Mã Chiêu Tuyết tiến vào Thương Hải Cung, cũng biết được tình huống nơi này, thế hệ trẻ tranh đấu với nhau là chuyện bình thường, nhưng mà phải khống chế trong phạm vi nhất định, nàng là hoa tiên tử tự nhiên phải đứng ra làm người hòa giải, không thể để chuyện này biến thành không thể vãn hồi.Tư Mã chiêu Tuyết hơi khom người với gian phòng cao thượng, ôn nhu nói:- Không biết hai vị tuấn tài thiên kiêu trong gian phòng cao thượng là ai, Tuyết nhi thập phần hy vọng có thể kết giao tuấn tài trong thiên hạ, hai vị có thể ra gặp hay không.Ngọa Long Sinh trầm giọng nói:- Tư Mã công nương không cần cầu tình cho tiểu tử kia, việc hôm nay không cách nào xong được, trừ pho...

Hoắc Băng Băng tiến vào đây uống rượu với chúng ta một đêm.Trên mặt Tư Mã Chiêu Tuyết hiện ra nụ cười vui vẻ, nói:- Nếu hai vị còn muốn bồi rượu, nên để cho tiểu nữ tử tự mình uống một chén với hai vị, hy vọng có thể giảm nhiệt cho hai vị đây.Hoa tiên tử khuất thân bồi rượu, đây quả thật là lần đầu tiên, rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài đều nhíu mày, trong đó có hai vương giả trẻ tuổi không cam lòng, bàn tay ngưng tụ linh quang, muốn giáo huấn hai cuồng đồ trong phòng.Nhưng lại đều bị Tư Mã Chiêu Tuyết ngăn trở, khiến bọn họ không cách nào ra tay.- Không, là Hoắc Băng Băng đến cùng chúng ta, người khác, chúng ta đều không để vào mắt.Ngọa Long Sinh chỉ có mở một con mắt, nhưng mà ánh mắt còn bén nhọn hơn cả mắt ưng.Rốt cục có người nhìn vào trong mắt, chỉ là một tu sĩ tà tu, chính là tứ điện hạ Sâm La Điện Tiết Trường Tiếu, đây là vương giả trẻ tuổi.- Thật sự là không biết tốt xấu.Tiết Trường Tiếu dưới chân ngưng tụ một đám trận vân, hắn giống như giẫm cơn gió đen, như tia chớp màu đen xông vào trong gian phòng cao thượng.Đây là vương giả trẻ tuổi ra tay, đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, căn bản không phải những bá chủ trẻ tuổi có thể tới gần, chỉ khí thé của hắn đã ngăn cản một nửa Cực Nhạc Hoa Cung.Vương giả giận dữ, khí thế như cầu vồng.Bá.-------Chương 746: Thư mờiPhòng cao thượng mở ra, một bóng người bay ra ngoài còn nhanh hơn, giống như một cơn gió mát, trong gió mát liên tiếp đánh ra chín chưởng, đánh cho Tiết Trường Tiếu lui lại chín lần, cuối cùng trực tiếp rời khỏi Thương Hải Cung mới đứng vững gót chân.Quá mạnh mẽ.Không ngờ có thể đánh lui vương giả trẻ tuổi, mỗi một chưởng đều có lực lượng ngàn vạn cân, trên mặt lưu lại dấu chân thật sâu.- Lớn mật.Ngay thời điểm các tuấn tài trẻ tuổi ngây người, đột nhiên nghe được Tây Việt Lan Sơn quát lớn, bóng người vừa rồi bay ra khỏi gian phòng không chỉ đánh lui Tiết Trường Tiếu, còn cướp Hoắc Băng Băng trong tay Tây Việt Lan Sơn đi.Tốc độ cực nhanh, quả thực làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, căn bản không có ai nhìn thấy bóng dáng đối thủ.Đây là tu vị bực nào.- Tây Việt Lan Sơn xếp thứ chín trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, rõ ràng có người cướp người từ trong tay hắn đi, chẳng lẽ cũng là nhân vật trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng.Bá.Cánh tay Tây Việt Lan Sơn vung lên, một đạo hào quang sáng ngời bay ra ngoài, trong đạo hào quang có hàng ngàn kiếm khí bay múa, mỗi một đạo kiếm khí dài như châm, có thể đâm xuyên sắt thép.Phong Phi Vân một tay cầm lấy Hoắc Băng Băng, tay còn lại ngưng tụ đao khí, liên tiếp chém ra chín mươi đao, đao khí hóa quấn quanh toàn bộ Thương Hải Cung, làm cho nơi này hỗn loạn.Kiếm khí cùng đao khí va chạm phát ra âm thanh "Ầm ầm", trực tiếp đánh sập một nửa Thương Hải Cung, trận pháp trong cung điện bị hủy toàn bộ, có vài chục tuấn tài trẻ tuổi rơi ra ngoài, trên thân toàn là máu, không phải là bị kiếm khí gây thương tích cũng là đao khí trảm phá.Bành.Cánh cửa phòng cao thượng đóng lại.Hoắc Băng Băng cuối cùng vẫn bị mang vào trong phòng cao thuợng, Tây Việt Lan Sơn ra tay không thể ngăn cản Phong Phi Vân, thậm chí giao phong chiêu vừa rồi hắn còn lâm vào hạ phong.- Đao khí thật khủng khiếp, một đời tuổi trẻ có thể dùng ngón tay chém ra đao khí khủng bố như thế chỉ có ba người.Một vương giả trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng cảm thán nói ra.- Ba người nào?Có người hỏi.- Thái tử, Long Thần Nhai, Thiên Đao, Cổ Thổ, yêu ma chi tử, Phong Phi Vân, hiện tại nên gọi hắn là tiểu thần vương.Tên vương giả trẻ tuổi này trong mắt đầy sợ hãi thán phục.Đám trẻ tuổi tuấn tài ở nơi này không thể bình tĩnh, phi thường kích động, ba người đều là thiên tài cấp sử thi, trong đó thái tử cùng Thiên Đao đều thành danh hai ba mươi năm, là cường giả uy tín lâu năm trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng.Mà Phong Phi Vân càng là thám hoa lang của Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng.Ba người này bất cứ người nào cũng là cao cấp nhất trong thế hệ trẻ, cho dù là thân phận, tu vị và địa vị đều không dưới Tây Việt Lan Sơn.- Chẳng lẽ là Thiên Đao Cổ Thổ cuồng nhân tới thần đô?Có người kinh ngạc nói ra.Đám tu sĩ trẻ tuổi tuấn kiệt đồng loạt lắc đầu, bọn họ từ đao khí hình rồng kia cũng đã đoán được chính là đao kình bá đạo của Long Hoàng Đao Quyết, người như thế đã bài trừ Thiên Đao Cổ Thổ.Mà thái tử Long Thần Nhai càng là nhân vật phong vân trong phong vân ở thần đô, cho dù hắn đi tới nơi nào cũng sinh ra oanh động, không có khả năng làm ra chuyện đoạt nữ nhân này.Loại chuyện này trong thế hệ trẻ tuổi hiện tại cũng chỉ có một người có thể làm ra được.Cái tên đã miêu tả sinh động.- Thì ra là tiểu thần vương giá lâm Cực Nhạc Hoa Cung, ta nói người phương nào tu vị cường đại như thế, có thể ngăn cản ' Thiên Ti Kiếm Vũ' của ta chứ.Tây Việt Lan Sơn vẫn đứng ngạo nghễ, bộ dáng cao ngạo.Trong ánh mắt dễ thương của Tư Mã Chiêu có gợn sóng, nói:- Ha ha, thì ra là tiểu thần vương đang cùng Tây Việt công tử đang đùa giỡn, hai người các ngươi là thiên kiêu trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, làm cho người ta sợ muốn chết, lo bóng lo gió một hồi.Cánh cửa phòng mở ra, Phong Phi Vân cùng Ngọa Long Sinh đang ngồi bên trong, ngồi đối diện chạm cốc, uống rượu ngon, ngắm mỹ nhân, lộ ra dáng vẻ không coi ai ra gì, thật sự không quan tâm cái nhìn của đám người ngoài.Hoắc Băng Băng câm như hến ngồi giữa hai người, vẫn không nhúc nhích, cũng sớm bị thân phận Phong Phi Vân dọa hỏng, nếu như sớm biết đại nhân vật như Phong Phi Vân tới thì nàng làm sao đi quan tâm tới Tây Việt Lan Sơn, cũng không thể không lấy lòng tiểu thần vương ah.- Quả nhiên có...

Đại nhân vật!Vạn Hoa Đồng cũng sớm kích động quỳ trên mặt đất, không nghĩ tới lại trèo lên cây to tiểu thần vương, tương lai còn buồn không thể phong sinh khởi thủy ở thần đô hay sao.Phong Phi Vân cười nói:- Thật sự là đùa giỡn, nhưng mà vui đùa này quá lớn rồi, cho nên, đêm nay Hoắc Băng Băng phải uống rượu với hảo hữu của ta cả đêm, mà Tư Mã cô nương đêm nay có bằng lòng bàn luận chuyện gió trăng với ta hay không?- Cái này...Tâm hồn thiếu nữ Tư Mã Chiêu Tuyết chấn động mạnh lên, tâm thần đại loạn, Phong Phi Vân thân phận thật sự rất cao, là người có lực lượng hô phong hoán vũ trong thần đô, tuy Cực Nhạc Hoa Cung có đám tu sĩ cự phách thế hệ già tọa trấn, nhưng mà nếu như thần vương phủ cứng đối cứng, đây chính là tự tìm cái chết.Phong Phi Vân là một lãng tử, đây là chuyện thiên hạ đều biết, bàn luận chuyện gió trăng với hắn đương nhiên là phải bàn trên giường rồi.Hôm nay "Hoa đế phong quan thi đấu" sắp tới, một khi thất thân cho Phong Phi Vân, xem như buông tha cơ hội nổi danh thiên hạ.Nhưng mà Phong Phi Vân giờ phút này nhìn chằm chằm, một khi đắc tội hắn, hậu quả không chịu nổi.Tư Mã Chiêu Tuyết nhíu mày lại, liên tục tự định giá, cười nói:- Có thể bàn chuyện gió trăng với tiểu thần vương, đây quả thật là phúc phận tu ba đời của tiểu nữ tử, nhưng mà tiểu nữ tử vừa thu được thiếp mời, chính là thư mời của Tuyệt Sắc Lâu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan đã tới thần đô, trời tối ngày mai sẽ đàn khúc ở Tuyệt Sắc Lâu, đã mời thiên tài tuấn kiệt cả thần đô, ngay cả thiên tài cấp sử thi cũng có tám, chín vị được mời, tiểu thần Vương cùng đệ nhất mỹ nhân quan hệ không giống bình thường, chẳng lẽ không có thu được thư mời.Phốc.Phong Phi Vân thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài.Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn nuốt trở về, sắc mặt thong dong nói:- Thư mời...

Loại vật này nhất định là sẽ có, nàng đàn khúc thì ta sẽ ủng hộ thật lớn.Trong lòng Phong Phi Vân không bình tĩnh như ngoài miệng của hắn, Nam Cung Hồng Nhan khẳng định còn sớm tới thần đô, sở dĩ thời điểm này đột nhiên muốn lên đài tấu khúc, hơn nữa còn mời thiên tài tuấn kiệt cả thần đô, hết lần này tới lần khác không mời hắn, nhất định là bởi vì biết được Phong Phi Vân cùng Nguyệt công chúa đính hôn cho nên muốn cho Phong Phi Vân chút sắc mặt.- Khó trách gần đây mí mắt nhảy mãi, ta biết ngay có đại họa lâm đầu.Phong Phi Vân trong lòng chờ mong.Trong lòng Tư Mã Chiêu Tuyết buông lỏng một hơi, lại nói:- Không biết tiểu thần vương có biết đệ nhất mỹ nhân đêm mai sẽ dùng ca kết bạn, thần đô tam thanh tú đều được mời tới, có cơ hội nhìn thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng.-------Chương 747: Cực lạc địa ngục (1)Thần đô tam thanh tú, chỉ chính là Đông Phương Kính Thủy, Long Thần Nhai, Bắc Minh Phá Thiên.Phong Phi Vân còn không có nhìn tháy mặt Nam Cung Hồng Nhan, cũng đã có thể cảm nhận được oán khí trên người nàng, nói:- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đến thần đô, tự nhiên sẽ mời thần đô tam thanh tú, đây vốn là chuyện hợp tình lý, tài tử giai nhân, đây là chuyện bình thường.- Phong huynh ngươi không có thu được thư mời sao?Ngọa Long Sinh móc thư mời trong ngực ra, nói:- Ta buổi sáng hôm nay cũng đã thu được thư mời, Phong huynh nếu không thu được thì đi cùng ta.- Ngọa long huynh, đêm nay chính ngươi nên hoan hảo với Hoắc cô nương đi, ngươi không nên lãng phí thời gian như thế.Ánh mắt Phong Phi Vân rét run, gắt gao nhìn chằm chằm vào thư mời trong tay Ngọa Long Sinh.Ngọa Long Sinh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, liền tranh thủ thu thư mời vào, kéo Hoắc Băng Băng rời khỏi Thương Hải Cung.Hai ngón tay Tây Việt Lan Sơn lấy thư mời trong tay áo ra, lộ ra trước mặt Phong Phi Vân, cười nói:- Đều nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đẹp như tiên nữ, ta đã sớm ở Ngân Câu Phường mua một kiện lễ vật, nếu như có thể chiếm được nụ cười giai nhân, cho dù giảm thọ mười năm ta cũng cam tâm tình nguyện.Tây Việt Lan Sơn cười thật dài, phẩy tay áo bỏ đi, vừa rồi ăn oán khí trong tay Phong Phi Vân cũng tan thành mây khói.Tứ điện hạ Sâm La Điện Tiết Trường Tiếu cũng tay lấy thư mời ra, sắc mặt tái nhợt cười vô cùng dữ tợn, nói:- Đêm mai tứ đại giai nhân Tuyệt Sắc Lâu sẽ tề tụ một đường, nhất định náo nhiệt chưa từng có, chỉ tiếc có ít người không có tư cách tiến vào, cạc cạc...Tiết Trường Tiếu bị chín chưởng đánh bại oán khí tan thành mây khói, nghênh ngang rời đo.Có rất nhiều người trẻ tuổi ở đây buồn cười, biết rõ đại danh đỉnh đỉnh yêu ma chi tử nhất định không có thu được thư mời của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Nam Cung Hồng Nhan quả nhiên không hổ là thế gian nữ tử hiếm thấy, ngay cả mặt mũi tiểu thần vương cũng không cho.Tư Mã Chiêu Tuyết thấy thành công chuyển di lực chú ý của Phong Phi Vân, trong lòng mừng thầm, cho rằng đêm nay có thể tránh được một kiếp, muốn quay người lặng lẽ rời đi, nhưng mà cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân cho gọi lại.- Tư Mã cô nương, ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời a.Phong Phi Vân nhìn thấy tất cả mọi người đã rời đi, đóng cửa lại, bên trong cũng chỉ còn lại Phong Phi Vũ và Tư Mã Chiêu Tuyết hai người.Phong Phi Vân từng bước một ép sát tới, một bước, hai bước, ba bước...

Nhanh chóng tới gần Tư Mã Chiêu Tuyết, bức nàng tới cạnh giường.Đường đường hoa tiên tử lại bị bức tới tình trạng này, Tư Mã Chiêu Tuyết đến cuối cùng đã không có đường thối lui, lúc này mới cúi thấp đầu, khẽ nói:- Tiểu nữ tử không biết tiểu thần vương muốn ta trả lời cái gì?Cực Nhạc Hoa Cung tuy chính là nơi gió trăng, nhưng mà có thể sừng sững ở thần đô ngư long hỗn tạp nhiều năm như thế, sau lưng tự nhiên cũng có nội tình rất sâu, cũng có cường giả thế hệ trước tọa trấn, thậm chí là cường giả cấp cự phách.Mỗi qua mấy chục năm sẽ có một hoa tiên tử đi ra khỏi Cực Nhạc Hoa Cung, gả vào cho dòng dõi, gia tộc, như vậy thế lực hảo hữu của Cực Nhạc Hoa Cung sẽ rất khổng lồ, rất nhiều thế lực tu tiên sẽ không chạm vào nó.Cho nên dưới tình huống bình thường, không ai dám ở trong Cực Nhạc Hoa Cung nháo sự, chớ nói chi là bất kính với hoa tiên tử, nhưng mà Phong Phi Vân thân phận đặc thù, ngay cả những tu sĩ thế hệ trước của Cực Nhạc Hoa Cung cũng không dám dễ dàng đắc tội.Đây cũng là nguyên nhân Tư Mã Chiêu Tuyết e ngại Phong Phi Vân như vậy.Phong Phi Vân và Tư Mã Chiêu Tuyết ở một mình một người trong gian phòng trang nhã, việc này đã kinh động cao tầng cả Cực Nhạc Hoa Cung, một đám lão bà tóc bạc xuất hiện bên ngoài Thương Hải Cung, những lão bà này từng là tuyệt đại hồng nhan, cũng là thanh quan nhân một đời, chỉ tiếc tuế nguyệt không buông tha người, hồng nhan cũng có lúc bạc đầu.Tu luyện mấy trăm năm nên những thanh quan nhân này trở nên vô cùng cường đại, tuy già nua nhưng mà khí thế trên người vô cùng hùng hậu, mà người vừa mới hàng lâm Thương Hải Cung, những thanh quan nhân bên ngoài cung kính hành lễ.Mấy này bà lão này chính là thái thượng trưởng lão của Cực Nhạc Hoa Cung.- Làm sao bây giờ, tiểu thần vương nổi danh phong lưu thành tính, Tuyết nhi ở cùng phòng với hắn, khó bảo toàn không xảy ra chuyện.- Nghe nói thần vương phủ ba thiên hầu đã quay về thần đô, nếu ai truê chọc tiểu thần vương, ba cuồng nhân này sẽ khiến thần đô nổi sóng, đặc biệt là Đấu Chiến thiên hầu, ngay cả thái tể phủ cũng kiêng kỵ ba phần.- Tiểu thần vương đã đính hôn với Nguyệt công chúa, hắn chắc chắn không làm lớn ở thần đô đâu, bằng không thì Nguyệt công chúa và Kỷ thần phi đều rất khó làm người.- Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng như thế.Nếu như đối phương là trẻ tuổi tuấn kiệt, cho dù sau lưng thế lực bao nhiêu, các nàng cũng có thể điều động thế lực sau lưng để gây áp lực, nhưng mà gặp được Phong Phi Vân là người ra bài không theo lẽ thường,, mặc dù là Cực Nhạc Hoa Cung mấy vị thái thượng trưởng lão cũng chỉ có thể thỏa hiệp.Kỳ thật các nàng lo lắng là dư thừa, Phong Phi Vân tuy làm không ít chuyện hoang đường ở Nam Thái Phủ, nhưng mà đều do không cách nào áp chế yêu ma chi huyết trong người, ma tính ảnh hưởng tới tâm tính, có thể nói là "Thanh danh to lớn", nhưng mà hôm nay thanh đồng thành cổ đã sống lại, có thể trấn áp yêu ma chi huyết tỏng người, có năng lực khắc chế với nữ nhân rất mạnh, dục vọng trong máu bộc phát đã bị áp chế ngay.Về phần đêm hôm đó với Kỷ Linh Xuân, đó là do Kỷ Linh Xuân và trụ trì Nam Thiên Tự "Đại phật Di Lặc" làm, tu vị đại phật Di Lặc cao hơn Phong Phi Vân gấp bao nhiêu lần, hắn ẩn núp trong bóng tối niệm "Hoan Hỉ Thiền Kinh", đừng nói là Phong Phi Vân có yêu ma chi huyết, cho dù là cự phách tâm tính kiên định cũng trúng chiêu.( Lời tác giả: rất nhiều thư hữu có rất không hiểu quan hệ giữa Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân, kỳ thật thời điểm ghi lại đoạn này đã là vấn đề mờ mịt, đoán chừng là ta không có ghi quá rõ, kỳ thật tiểu hòa thượng kia chính là trụ trì "Đại phật Di Lặc" của Nam Thiên Tự, tiểu hòa thượng cố ý dẫn Phong Phi Vân tới Thanh Đàn Viện, Phong Phi Vân tiến vào Thanh Đàn Viện đã nghe được phật âm, chính là Hoan Hỉ Thiền Kinh, về sau ta tận lực ghi giảm lại, đằng sau còn có nhiều vấn đề, hiện tại chỉ giải thích chút nghi hoặc cho các thư hữu.)Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Tư Mã Chiêu Tuyết, chợt hắn cười lạnh, lui về phía sau vài bước, sau đó ngồi lên ghế, nói:- Còn nhớ rõ nửa tháng trước ở Ngân Câu Phường hay không?Phong Phi Vân thối lui ra sau, Tư Mã Chiêu Tuyết thở dài một hơi, hơi thở mang theo hương khí ngọt ngào, nói:- Tự nhiên là nhớ rõ, tiểu thần vương tư thế oai hùng, Tuyết nhi làm sao có thể quên được.- Có lẽ ngươi nhận ra bằng hữu Tất Trữ Suất của ta a."

-------Chương 748: Cực lạc địa ngục (2)Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, một người đang nói xạo hay nói thật, con mắt không cách nào che dấu được.- Tuyết nhi chưa từng nghe nói qua Tất Trữ Suất người này.Tư Mã Chiêu Tuyết bình tĩnh nói.- Ta nói là thiếu niên ở cạnh ta ở Ngân Câu Phường kìa.Phong Phi Vân cường điệu nói:- Chúng ta sau khi tách ra khỏi Ngân Câu Phường, hắn nói hắn muốn đi tìm ngươi, chuộc thân cho ngươi, sau đó sẽ cao chyaj xa bay với ngươi, thế nhưng mà ngươi bây giờ còn đang ở Cực Nhạc Hoa Cung, hắn thì biến mất.Tư Mã Chiêu Tuyết không chịu nổi uy áp trên người của Phong Phi Vân, hai chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngồi xuống, nằm rạp trên mặt đất, trên trán tuyết trắng mồ hôi đầm đìa, vô tội nói:- Tuyết nhi thực không có gặp qua bằng hữu của ngươi, càng không có nói qua sẽ cao chạy xa bay với hắn, thỉnh tiểu thần vương minh xét.Công phu gạt người của nữ nhân này lợi hại không phải bình thường, vậy mà có thể làm được không lộ thần sắc, Phong Phi Vân thầm nghĩ trong lòng.- Nói như vậy, ta trách oan ngươi?Phong Phi Vân thu hồi uy áp trên người, vô cùng bình dị dễ gần.- Tuyết nhi nào dám oán trách tiểu thần vương, chỉ trách nữ nhân phong trần chúng ta mệnh khổ.Ánh mắt Tư Mã Chiêu Tuyết vô cùng u oán, chậm rãi bò lên khỏi mặt đất, bởi vì cách Phong Phi Vân rất gần, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên thì lộ ra nửa bầu ngực sữa tuyết trắng, hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, hương diễm tới phún huyết.Phong Phi Vân cũng không tránh né, ngược lại nhiều hứng thú nhìn qua, ngươi dám lộ thì ta dám nhìn.- Ai ôi!!!Tư Mã Chiêu Tuyết làm bộ chân chập choạng, hơi lảo đảo, liền trực tiếp ngã về phía Phong Phi Vân, giống như làn gió thơm nhảy vào trong ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân căn bản không đi vịn nàng, đứng lên, đẩy ra, Tư Mã Chiêu Tuyết mất trọng tâm, té trên ghế sau đó lăn nhào xuống đất.Phong Phi Vân lúc này mới tiến lên đỡ dậy, cười nói:- Hoa tiên tử cũng không cẩn thận rồi, nếu như có trẻ tuổi tuấn tài nhìn thấy ngươi như vậy, ngươi sẽ không còn mặt mũi nào, đi thôi, mang ta đi lao ngục Cực Nhạc Hoa Cung.Trong lòng Tư Mã Chiêu Tuyết vẫn còn đang chửi bới Phong Phi Vân không phải nam nhân, nhưng mà nghe được Phong Phi Vân nói nửa câu sau thì hoa dung thất sắc, nói:- Cực Nhạc Hoa Cung chính là nơi gió trăng, làm gì có lao ngục?Cho dù là thanh lâu bình thường cũng sẽ có nơi như lao ngục, thánh địa thanh lâu như Cực Nhạc Hoa Cung này làm sao không có nơi không thể lộ ra ngoài sáng được chứ.- Thật sao, ta sẽ tìm người biết mà hỏi thăm vậy.Phong Phi Vân bỗng nhiên mở cửa phòng ra ra, kêu lên:- Vạn Hoa Đồng, đưa ta đi tới đó.Lão mụ tử này nhanh chóng đi lại trong Thương Hải Cung, thật vất vả gặp được tiểu thần vương cây đại thụ lớn như thế, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha, nghe được Phong Phi Vân kêu lên, lập tức như binh sĩ nghe được hiệu len, xông qua, quỳ gối trước cửa phòng cao thượng, cười nói:- Tiểu thần vương, ta vẫn ở đây.- Ta biết rõ ngươi vẫn ở đây.Phong Phi Vân nói:- Ngươi không được xưng bách sự thông trong nơi gió trăng sao, vậy ngươi biết địa lao của Cực Nhạc Hoa Cung nằm ở nơi nào không?- Làm sao có thể không biết, Cực Lạc Địa Ngục trong Cực Nhạc Hoa Cung là nhất tuyệt, Cực Nhạc Hoa Cung thu nạp các cô gái tuyệt sắc từ các nơi trong vương triều tới nơi đây, hay là nam nhân phạm sai lầm trong Cực Nhạc Hoa Cung, một khi bị nhốt vào Cực Lạc Địa Ngục, vậy chính là tiến vào địa ngục, không có khả năng dễ dàng ra ngoài.Vạn Hoa Đồng dương dương đắc ý nói ra.Phong Phi Vân quay đầu nhìn qua Tư Mã Chiêu Tuyết, chỉ thấy thập tứ mỹ nhân này hoảng hốt, Cực Nhạc Hoa Cung hoa tiên tử cũng có khi hoa dung thất sắc, mặt trắng như tờ giấy.Phong Phi Vân kêu lên:- Vậy ngươi còn không nhanh dẫn đường cho ta, nếu như tìm được Cực Lạc Địa Ngục, ngươi cứ đi tới thần vương phủ lĩnh thưởng.- Quả thực quá tốt, tiểu thần vương, ngươi là thân đại gia của ta a...

Ha ha, quá kích động, quá kích động, theo ta đi.Vạn Hoa Đồng cười tới mức nước mắt rơi xuống, lại dập đầu, lại cảm ơn, nói một đống lời nịnh nọt, nói tới mức Phong Phi Vân nổi da gà.Phong Phi Vân mang theo Tư Mã Chiêu Tuyết, đi theo sau Vạn Hoa Đồng tiến tới Cực Lạc Địa Ngục.Mấy bà lão của Cực Nhạc Hoa Cung hai mặt nhìn nhau, cảm có chút không đúng, lập tức theo sau.Cực Lạc Địa Ngục, kỳ thật là địa ngục với người trong nơi gió trăng mà thôi, mà trên thực tế sau lưng một gian phòng ngăn nắp đều sẽ có một cái "Địa ngục" .Hai gã tu sĩ trông coi Cực Lạc Địa Ngục nhìn thấy Phong Phi Vân xuất ra thần vương lệnh thì câm như hến, trực tiếp quỳ trên mặt đất, không dám ngăn cản nửa phần.Đi dọc theo thông đạo xuống phía dưới, trên đường đi, có rất nhiều cánh cửa sắt nặng nề, nặng hơn một ngàn cân, trên mặt đất cất dấu trận pháp giết chóc, không cẩn thận đạp vào trận pháp sẽ biến thành tro bụi.- Phía trên giam giữ các nữ tử tới từ các nơi trong vương triều khi đưa tới đây, chỉ có huấn luyện thành thanh quan nhân đa tài đa nghệ mới được thả ra ngoài, nếu không đạt tới yêu cầu, vĩnh viễn sẽ không thoát ra khỏi địa ngục này, phía dưới giam giữ người bình thường là cung hung cực ác, xúc phạm thanh quan nhân, bị giam giữ tại đây.Vạn Hoa Đồng dẫn đường phía trước.- Bác gái, ngươi làm sao biết rõ ràng như thế.Phong Phi Vân hứng thú hỏi, cảm thấy Vạn Hoa Đồng thật không đơn giản, nếu chỉ là lão mụ tử bình thường, không thể nào biết rõ Cực Lạc Địa Ngục ẩn mật như thế.- Ông trời...ơ...i, ta là ai, ta chính là bách sự thông trong nơi gió trăng, những nơi này không ai rõ ràng hơn ta.Vạn Hoa Đồng tràn đầy tự tin nói.Phong Phi Vân nói:- Cực Lạc Địa Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng.- Có lẽ có hai tầng a.Trên đường đi căn bản không ai dám ngăn cản, Vạn Hoa Đồng cũng kéo da hổ nên đi nghênh ngang phía trước, thủ vệ bên trong Cực Lạc Địa Ngục không ai dám ngăn cản.Rất nhanh đã đi tới tầng thứ hai của Cực Lạc Địa Ngục, nơi này vô cùng lờ mờ, có vài chục tòa thiết lao, bên trong giam giữ mấy trăm phạm nhân gầy trơ xương, cũng không biết bị nhốt ở chỗ này bao lâu, bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.Bọn họ rất nhiều người diện mục dữ tợn, thần sắc hèn mọn bỉ ổi, đừng nói là nhìn thấy Tư Mã Chiêu Tuyết cô gái tuyệt sắc, ngay cả sau khi nhìn thấy thấy Vạn Hoa Đồng thì bọn họ kích động toàn thân như lửa đốt.- Tất Trữ Suất bị giam giữ ở nơi nào?Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn qua Tư Mã Chiêu Tuyết.Tư Mã Chiêu Tuyết bị Phong Phi Vân bắt lấy cánh tay, giống như kìm sắt kẹp vào người, cúi đầu xuống, không nói một câu, đôi mắt dễ thương tràn ngập chờ mong, căn bản không nghe Phong Phi Vân nói cái gì.- Nếu ngươi không nói, có tinh ta ném ngươi vào...Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn vào trong những thiết lao kia, bên trong giam giữ mấy chục tên tù tội dơ bẩn tóc rối răng rụng, bọn chúng bị giam ở đây mấy năm, thậm chí đã mấy chục năm.-------Chương 749: Hương tiêu ngọc vẫnNhững kẻ tù tội này vài chục năm qua chưa từng gặp nữ nhân, huông chi nữ nhân đẹp như Tư Mã Chiêu Tuyết, sau khi nhìn thấy đã sớm khao khát như lang như hổ.Nghe được Phong Phi Vân nói thế, những kẻ tù tội này điên cuồng đứng lên, trong miệng hoan thanh tiếu ngữ, toàn lời ô uế, vươn tay ra khỏi song sắt, chộp về phía Tư Ma Chiêu Tuyết.- Ném nàng vào đây, ném vào đây, đại gia ngươi ném nàng vào đây đi...- Chơi chết nàng, chơi chết nàng...- Ha ha, ta nghe thấy hương vị trên người của nàng, ta muốn xé nát quần áo của nàng, chơi chết tiểu kỷ nữ thối này...Có người chạm tay vào quần áo của Tư Ma Chiêu Tuyết, nàng sợ tới mức bổ nhào vào ngực Phong Phi Vân, giọng nói nức nở:- Ta sai rồi, ta sai rồi mà, thỉnh ngươi không nên ném ta vào, không muốn a, bằng hữu của ngươi bị nhốt vào tầng cuối cùng của thiết ngục, dùng thất xảo thiên cơ tỏa nhốt lại, nếu như...

Tu vị hắn đủ cao, có lẽ sẽ còn sống...- Thất xảo thiên cơ tỏa?Phong Phi Vân biến sắc.Thất xảo thiên cơ tỏa là khóa sắt chuyên môn dùng nhốt cao thủ tu luyện, dùng bảy linh chăm khảo vào người, đâm vào các mệnh huyệt trọng yếu nhất của ngươi, không chỉ phong bế tu vị tu sĩ, hơn nữa sinh mệnh của tu sĩ không ngừng trôi qua.Một Thiên Mệnh nhất trọng bị nhốt trong thất xảo thiên cơ tỏa, tuyệt đối không sống quá bảy ngày đã biến thành thây khô.Tư Mã Chiêu Tuyết đạt được hai vạn linh thạch của Tất Trữ Suất, cho nên nhốt hắn dưới thất xảo thiên cơ tỏa, muốn từ trong miệng hắn khảo vấn hai vạn linh thạch ở đâu, nhưng mà Tất Trữ Suất đánh chết không nói, vì vậy nàng muốn khốn Tất Trữ Suất sống không bằng chết dưới thất xảo thiên cơ tỏa.Bành!Phong Phi Vân một cước đá tung cánh cửa sắt thiết ngục ra, cánh cửa nặng ngàn cân trực tiếp đâm vào vách tường, đá vụn bắn ra tung tóe.Bá!Phong Phi Vân trực tiếp đi vào, nhưng mà bên trong không có bóng người, trên vách đá chỉ có khóa sắt hình người, trên khóa sắt khảm bảy cây châm thiết, nhưng mà người bị thất xảo thiên cơ tỏa khóa lại đã biến mất.- Người đâu?Phong Phi Vân bắt lây Tư Mã Chiêu Tuyết, bóp cổ thon dài tuyết trắng của nàng.Tư Mã Chiêu Tuyết bị dọa lạnh run, Phong Phi Vân giống như muốn ăn tươi nàng, làm cho bờ môi của nàng run rẩy.- Ta...

Ta...

Cũng không biết...

Hắn bị khóa ở đây, lần này ta thật sự không có lừa người.Nàng bị dọa sợ hãi, đùi ngọc vung loạn, nước mắt không ngừng rơi xuống.- Tiểu thần vương, trên tường sắt có khắc chữ viết.Vạn Hoa Đông sờ lên vách tường tịch mịch và lạnh buốt ở đây.Phong Phi Vân vận chuyển linh khí, tràn đầy bàn tay, lòng bàn tay có hỏa diễm hiện ra, chiếu sáng gian ngục thất tối tăm này.Trên vách tường cứng rắn có mấy chữ vặn vẹo liêu xiêu, quả thật khó đọc tới cực điểm, viết:- Tất Trữ Suất đã tới nơi đây một vòng!Phong Phi Vân lập tức mỉm cười, kẻ cắp này quá lợi hại, thất xảo thiên cơ tỏa có thể khóa chất thiên tài cấp sử thi, nhưng không thể trói hắn được, làm tặc quả nhiên có tài, bất cứ nơi nào cũng có thể đi, bất kỳ nơi nào cũng có thể bỏ chạy.Bản thân mình lo lắng không rồi.Phía dưới có hàng chữ nhỏ, vẫn ghi cực kỳ khó coi.- Phong Phi Vân, ta đoán ngươi nhất định tới nơi này đương nhiên nếu ngươi không tới sẽ không phải bằng hữu chí cốt của ta, nhưng nếu như tới đây, ta cầu ngươi một chuyện, không nên giết Tuyết nhi, được rồi, ta nói nhảm không nhiều, ta muốn làm một chuyện lớn, lần sau gặp mặt ngươi nhất định sẽ chấn động.Xem xong chữ viết khắc trên vách tường, Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tư Mã Chiêu Tuyết, một tay đẩy nàng đi.- Nữ nhân tự cho là đúng, cho dù hắn không xứng với ngươi, nhưng mà ta trung thực nói cho ngươi biết, hôn thê của hắn còn ưu tú hơn ngươi gấp mười lần.Nếu Tất Trữ Suất đã nói không giết Tư Mã Chiêu Tuyết, Phong Phi Vân cũng không lạt thủ tồi hoa.Mà khi Phong Phi Vân xoay người trong nháy mắt, cảm giác ở cửa ra vào có khí tức của cường giả, làm cho koong khí cả thiết lao cứng lại.Cao thủ!Sát khí!Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển lực lượng toàn thân, chợt tế cự đao ra, nắm trong tay, tùy thời chuẩn bị ra tay.Bá!Một mỹ nữ tuyệt thế mặc quần áo đỏ đứng ở cửa ra vào.Tốc độ nhanh không nói nổi, giống như nữ quỷ xẹt qua.Phong Phi Vân nhìn thấy nữ tử này giết tới, chợt gánh nặng trong lòng cũng giải khai, cười nói:- Thì ra là Hồng Liên cô nương, đã lâu không gặp ah!Cô gái này chính là nhị điện hạ Sâm La Điện, cũng là hôn thê của Tất Trữ Suất, nàng truy tra manh mối nên tìm tới đây.Vị Tà Hồng Liên này không phải nữ tử bình thường, chính là siêu cấp cao thủ đứng thứ bảy trong Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, trong nữ tử trẻ tuổi cũng chỉ có nàng là chống lại La Phù công chúa.- Tiện nhân!Tà Hồng Liên thân thể như quỷ mị, hóa thành hỏa điệp, thân hình khẽ động cũng đã đứng trước mặt Tư Mã Chiêu Tuyết, duỗi trảo thật dài ra quét ngang một cái.Vèo!Tư Mã Chiêu Tuyết liền ngã trong vũng máu, trên cổ tuyết trắng có ba vết cào thật sâ, máu tươi chảy ra như suối, bên trong còn có sương mù màu đen.Một hoa tiên tử đã chết trong tay của nàng.Phong Phi Vân nuốt nước bọt một cái, nói:- Nữ nhân các ngươi đối phó tình địch đều lòng dạ độc ác ah!Tà Hồng Liên lạnh lùng lườm Phong Phi Vân, nói:- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng Hồng Nhan sẽ bỏ qua Nguyệt công chúa sao?

Nữ nhân phát sinh quan hệ với ngươi, cso mấy người bây giờ đang bị nàng khống chế, thủ đoạn của Hồng Nhan, có thể còn ác hơn ta đấy, ngươi chờ xem đi.Tà Hồng Liên nói xong lời này, nghênh ngang rời đi, tiếp tục đuổi theo tìm kiếm tung tích Tất Trữ Suất, hiển nhiên nàng cũng xem Phong Phi Vân như tiện nam nhân.Nam Cung Hồng Nhan đã từng cứu nàng, nàng tự nhiên sẽ nói chuyện giúp Nam Cung Hồng Nhan.

Nàng rất không quen nhìn Phong Phi Vân tính cách háo sắc, nếu Tất Trữ Suất phong lưu thành tính như Phong Phi Vân, nàng khẳng định không dễ dàng tha thứ như Nam Cung Hồng Nhan, tất nhiên sẽ thiến Tất Trữ Suất.- Này, lời này của ngươi có ý gì?

Ngươi nói rõ ràng rồi đi!Phong Phi Vân nhanh chóng đuổi theo.Ra khỏi Cực Lạc Địa Ngục mới đuổi theo Tà Hồng Liên.Bên ngoài có bốn thủ hộ giả nhị điện hạ Sâm La Điện hiện ra, trấn áp đám bà lão Cực Nhạc Hoa Cung không thể động đậy, nói đùa, điện thứ hai Sâm La Điện cường đại cỡ nào, đã rượt theo bốn đại môn phiệt, chỉ dưới dệ nhất điện nhưng đã hơn mấy điện khác rất xa.Cực Nhạc Hoa Cung cho dù đắc tội bốn đại môn phiệt, cũng khống dám đắc tội điện thứ hai Sâm La Điện.Tà Hồng Liên mặc trường bào màu hồng trên người, uy phong lẫm lẫm, đạp tuyết mà đi, giống như nữ đế cái thế, lạnh nhạt nói:- Phong Phi Vân, nếu như lần nữa gặp được Tất Trữ Suất, nói cho hắn biết, nữ nhân mà hắn ưa thích ta sẽ giết, nếu hắn dám ưa thích nữ nhân khác, có một ta giết một, có mười giết mười, chúng ta đi!Tà Hồng Liên đạp một cước trên tuyết, cung điện trong Cực Nhạc Hoa Cung nhanh chóng sụp đổ, hóa thành ngạch ngói vụn, biến thành phế tích, nàng bay lên cao, giống như hỏa phowngj tỏa ra bốn đạo hào quang màu đen bay đi.-------Chương 750: Thần linh cung, lý tiêu nam (1)Cục Nhạc Hoa Cung xem như bị hủy triệt để.Ngay cả một cung chủ cấp bậc cự phách của Cực Nhạc Hoa Cung và ba nửa bước cự phách thái thượng trưởng lão đều bị cường giả điện thứ hai Sâm La Điện đóng đinh trên bức tường cung điện, máu tươi cự phách chảy xuống, bốc cháy cuồn cuộn, khói lửa bao phủ cả Cực Nhạc Hoa Cung.Ầm ầm.Chủ điện Cực Nhạc Hoa Cung sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn, khói bốc lên cao cao.Những thanh quan nhân trong Cực Nhạc Hoa CUng, hơn một ngàn cô gái tuyệt sắc, đa tài đa nghệ, sắc nước hương trời, nhưng mà giờ phút này hoảng sợ bỏ chạy, có người khóc rống lên.Các nàng từ nhỏ đã bị đưa tới Cực Nhạc Hoa Cung, Cực Nhạc Hoa Cung là nhà của các nàng, hôm nay Cực Nhạc Hoa Cung bị hủy diệt, các nàng không có nhà quay về, nếu không được thế lực lớn che chở, thậm chí sẽ bị bắt đi, biến thành nô lệ, trở thành nữ nô của người khác.Các nàng vốn thân phận cao quý, nhưng mà Cực Nhạc Hoa Cung bị hủy diệt, mất đi hoa cung bảo hộ, bất cứ kẻ nào cũng có thể chà đạp các nàng.- Nữ nhân này nóng tính quá lớn, đánh ghen giết cả nhà, giết người phóng hỏa, thực sự cái gì cũng làm được, quá bạo lực.Phong Phi Vân đứng ở trên phế tích, trên đầu có tuyết tung bay.Thủ đoạn của Tà Hồng Liên làm cho Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ cấp bách, thủ đoạn của Nam Cung Hồng Nhan còn ác hơn Tà Hồng Liên Nhiều, nếu nàng tức ginậ, thật sự sẽ làm ra chuyện khiến người ta đau đầu.Phong Phi Vân nhíu mày, nhìn qua các nữ nhân sắc nước hương trời, những thanh quan nhân này đang rối loạn, hắn ảo nào đi ra cười nói:- Các vị tỷ tỷ muội muội, đừng khóc, theo ta rời đi, ta sẽ tìm nơi cho các ngươi đi, cam đoan còn tốt hơn Cực Nhạc Hoa Cung, hơn nữa còn lớn hơn, có thể bảo vệ sự trong trắng của các ngươi./Một hoa khôi nương tự đi ra khỏi chúng nữ, thản nhiên cúi đầu với Phong Phi Vân, cung kính nói:- Không biết tiểu thần vương nói là nơi nào?Những thanh quan nhân này đều là tu luyện giả, hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu Phong Phi Vân là hạng người gì, hoảng sợ Phong Phi Vân đóng gói các nàng đưa về thần vương phủ, loại chuyện này hắn không phải không dám lẩm, các nàng tự nhiên lo lắng cho nên mới phái Thanh Thanh đại biểu các nàng đi hỏi thăm Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tự nhiên nhìn ra tâm tư của các nàng, cuwofi nói:- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không mang các ngươi đi thần vương phủ, các ngươi là nữ tử xinh đẹp, ta không ứng phó nổi.Những thanh quan nhân này nghe Phong Phi Vân trêu chọc, cả đám cười ha hả, cảnh giác với Phong Phi Vân nhỏ đi nhiều.- Có lời này của tiểu thần vương, tỷ muội chúng ta có thể an tâm rồi,Thanh Thanh sụi sịt nói ra.- Vậy theo ta rời đi!Phong Phi Vân mang theo tươi cười thản niên, dẫn các nữ tử đa tài đa nghệ này đi, hơn nữa thân thể trong sạch, xinh đẹp và trang nhã đi Tuyệt Sắc Lâu, đủ để Tuyệt Sắc Lâu mạnh hơn gấp đôi, có thể tranh phong với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.- Hồng Nhan nhi, ta lấy ơn báo oán, chẳng lẽ còn không thể cảm động nho nhỏ sao, ngươi dù nhảy thế nào cũng đừng mong nhảy ra khỏi bàn tay của ta.Phong Phi Vân ánh mắt mang theo hào quang sang rực.Ngày hôm nay, một đời tiểu thần vương mới mang theo một đám tiểu mỹ nhân, rêu rao khắp nơi, sinh ra oanh động không nhỏ.Giới tu luyện thần đô rất thông linh, tiểu thần vương rời khỏi Cực Nhạc Hoa Cung, mang lễ gặp mặt tới cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nội tình giữa Phong Phi Vân cùng Nam Cung Hồng Nhan bị đào ra lần nữa, trở thành chủ đề đàm luận của cả thần đô.Đây tự nhiên là chuyện nói say sưa, dù sao tiểu thần vương vừa mới đính hôn với Nguyệt công chúa, bây giờ đi gặp tình cũ tặng lễ, rất nhiều người hóng chuyện đã ngửi ra được có chuyện trong đó.Trời còn không có sáng, Phong Phi Vân đã mang theo hơn ngàn tiểu mỹ nhân nũng nịu đi tới bên ngoài Tuyệt Sắc Lâu, đương nhiên trừ tiểu mỹ nhân nũng nịu còn có lão mụ tử Vạn Hoa Đồng.Tuyệt Sắc Lâu đã tu kiến to lớn, tuy không to như Cực Nhạc Hoa Cung, tu kiến thành cung điện quần, nhưng mà nơi này có khí tức trang nhã lịch sự, tiểu viện chín tiến chín ra chỗ nào cũng có, ban công ngọc các luyện thành phiến, có phong cách trang nghiêm đại khí của thần đô, hình thành nét đối lập rõ rệt.- Ngươi nói cái gì.Tươi cười trên mặt Phong Phi Vân biến mất.Huyết Vũ giống như tinh linh trên đóng tuyết, ăn mặc thập phần nóng bỏng, mặc dù là mùa đông, nhưng mà hai cánh tay ngọc tuyết trắng vẫn lộ ra ngoài, dáng người đầy đặn xinh đẹp, chỉ đứng tại chỗ cũng đã khiêu khích nam nhân chú ý.Nàng cười nói:- Tỷ tỷ của ta nói, những tỷ tỷ muội muội Cực Nhạc Hoa Cung có thể lưu lại, nhưng chỉ có ngươi là không thể vào Tuyệt Sắc Lâu.Phong Phi Vân sờ sờ mũi, nói:- Vì cái gì, Huyết Vũ, với giao tình của chúng ta, ngươi ngăn cản ta, ta thật sự bi thương a.Huyết Vũ tự nhiên cười nói:- Thần Vương đại nhân, ngươi đừng có hại chết tiểu nữ nhân nhưta, ta nào dám trèo giao tình với ngươi, tỷ tỷ của ta làm như vậy kỳ thật cũng bởi vì ngươi, ngươi nghĩ đi, ngươi bây giờ không chỉ có là thần vương gia, càng là phò mã gia, ngươi tới nơi không đúng đắn như Tuyệt Sắc Lâu chúngta, công chúa điện hạ chỉ sợ không cao hứng.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, trực tiếp xuất ra một khối linh thạch lớn, khối linh thạch này tương đương mười khối linh thạch nhỏ, có thể bán đi ba trăm vạn kim tệ.- Cái này có thể cho ta đi vào không?Phong Phi Vân nhẹ nhàng đưa qua, làm ra bộ dáng uy nghiêm như đại nhân vật.Huyết Vũ tiếp linh thạch trong tay Phong Phi Vân, sau đó thu hồi, u thán một tiếng, nói:- Ai, cho dù hối lộ ta cũng không được gì, tỷ tỷ đã lên tiếng, ai dám làm trái lời nàng sẽ chết, ta không có biện pháp, thần vương đại nhân vẫn nên về đi.Phong Phi Vân nói:- Ngươi không biện pháp, còn thu linh thạch của ta.- Ha ha, thật sự là keo kiệt, dùng giao tình của chúng ta còn không bằng cả khối linh thạch sao?Huyết Vũ giả bộ ngây thơ đáng yêu, lông mi nhăn nhăn, ngón tay xoa xoa mi mắt, nhưng mà không có nước mắt chảy ra.- Đừng giả bộ, không vào thì không vào, đêm nay ta còn không tới Tuyệt Sắc Lâu, xem các ngươi cuồng hoan, ta đi phủ Nguyệt công chúa, cùng nâng cốc ngôn hoan với Nguyệt công chúa, bồi dưỡng cảm tình.Phong Phi Vân phẩy tay áo bỏ đi.- Tiểu thần vương đại nhân, đi thong thả ah.Huyết Vũ cười ha hả, lúc này mới ôn nhu với các thanh quan nhân của Cực Nhạc Hoa Cung, cười nói:- Tỷ tỷ muội muội, đi theo ta, đi vào Tuyệt Sắc Lâu, ta nhất định đối đãi các ngươi như tỷ muội, mỗi người sẽ có lầu các của mình, không thiếu một ai.Trong lòng Phong Phi Vân rất chán ngấy, nếu là người khác khẳng định không dám nói với hắn như vậy, cũng chỉ có Nam Cung Hồng Nhan mới dám đùa nghịch với hắn như thế, bởi vì nàng biết rõ Phong Phi Vân quan tâm nàng nhất, cũng có thể tùy ý giày vò.Phong Phi Vân phất tay áo, mang theo nụ cười vui vẻ, nói:- Nếu đấu với ta, vậy xem kỹ của ai cao hơn một bậc.-------Chương 751: Thần linh cung, lý tiêu nam (2)Có một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đây, chỉ cần mười tiền đồng một chén, bán xong mới dừng.Dưới túp lều rách nát bên kia đường có lão giả mặc áo bông rách rưới, lúc này đang cầm cái muôi sắt khuấy cái nồi, cái muôi sắt này gỉ sét nhiều nơi, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm.Bếp lò thế lửa đang lớn, đang đốt bằng than, trong gió tuyết lò lửa này không ngừng phát ra âm thanh ba ba ba.Lão giả này tay cầm cái nồi sắt sứt sẹo, nóng hổi khói trắng bốc lên cao, hun gương mặt lão giả đỏ mồ hôi.- Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đây, chỉ cần mười tiền đồng một chén, bán xong mới thôi.Loại quán nhỏ rách rưới này ở thần đô thật sự là quá khó nhìn, bày ở một góc đường đá cẩm thạch, thật sự là chẳng ra cái gì, hoàn toàn không hợp với kiến trúc chung quanh.Phong Phi Vân thấy cảnh này, liền nghĩ đến Linh Châu thành La gia tiểu nương tử cùng La lão hán, vì vậy hứng thú đi qua, tùy tiện ngồi vào một cái ghế gỗ đầy tuyết, trên bàn còn có một tầng tuyết phủ dày, băng ghế cũng lạnh như băng.Phong Phi Vân ngồi xuống, linh khí bốc lên làm tan biến băng tuyết trên ghế và bàn, bàn ghế trở nên sạch sẽ.Con mắt lão giả rất sáng, nhìn thấy Phong Phi Vân từ đường nhỏ đi ra, cười quyến rũ nói:- Tiểu điếm của ta chỉ còn một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm, chỉ cần mười tiền đồng một chén.Phong Phi Vân cười nói:- Tuyết Tham chín ngàn năm vô cùng trân quý, cho dù là ngàn khối linh thạch cũng mua không được, ngươi còn bán mười đồng tiền tại đây sao?- Thứ tốt chỉ bán người có duyên, ta xem tướng mạo công tử hẳn là người hữu duyên.Lão giả cười nói.Phong Phi Vân phải dò xét lão giả một phen, nói:- Người bán cháo như các ngươi cũng bàn có duyên sao?- Công tử, ngươi quá xem thường lão giả ta, dù nói thế nào ta cũng là đệ tử tục gia đạo gia, vừa vào đạo môn sâu như biển, bán canh chỉ bán người có duyên.Lão giả lúc này cánh tay lớn cầm muôi sắt, có mấy lần thiếu chút nữa đổ lên đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tập trung nhìn vào mới phát hiện trên người lão giả này tràn đầy dầu và áo bông rách nát đầy tro bụi quả nhiên có bát quái ấn nhàn nhạt, chính là một kiện đạo bào, bên trong nhét rất nhiều bông băng, tăng số lần giặt quá nhiều, đã không thấy rõ ấn ký bát quái, cho nên vừa rồi mới có thể bị Phong Phi Vân bỏ qua.- Thì ra là một đạo trưởng tục gia đao môn, đạo trưởng ăn mặc thật sự quá...

Nổi bật, rất có phong phạm tiên hiền đạo môn, được rồi, vậy ta cũng muốn một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đi.Phong Phi Vân cũng không nói người này giả mạo đệ tử tục gia đạo môn, dù sao một lão nhân tuổi già sức yếu bán canh không dễ dàng, xem như làm người tốt.- Ngươi chỉ cần một chén.Lão giả nói.- Chỉ cần một chén.Phong Phi Vân nói.- Vậy được rồi.Lão giả này khiêng muôi sắt lên vai, liền nghênh đi tới bên cạnh bếp lò, mang cái bát lớn tới bên cạnh cái nồi, khuấy cái nồi vài cái, bên trong vẫn còn mùi thuốc nóng bốc lên, hơi thuốc bay qua bên cạnh Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bưng Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm này lên, uống một ngụm, lập tức cảm giác trong miệng linh khí nồng đậm tới cực điểm, còn mang theo dược lực mãnh liệt như lôi điện, một dòng điện ừ miệng chạy khắp toàn thân, xương cốt toàn thân vang lên âm thanh đùng đùng không dứt, giống như bị rèn luyện qua một lần.Chỉ uống một ngụm, đan điền Phong Phi Vân gia tăng một vạn tử phủ linh khí, tăng thêm trong người hắn có hai vạn đạo tử phủ linh khí, đã có ba vạn đạo tử phủ linh khí.Lúc này Phong Phi Vân uống cạn cái bát, trong người có linh khí bay ra, trong đan điền tử phủ linh khí nhiều ra bảy vạn, giống như có bảy vạn lôi xà màu tím đang du động.- Lại thêm một bát.Toàn thân Phong Phi Vân cảm giác sảng khoái chưa từng có, trong thân thể kỳ kinh bát mạch, ba trăm sáu tòa mệnh đã tràn ngập linh khí, đầy lực lượng.- Không còn.Lão giả nói.- Làm sao có thể không còn, rõ ràng nhìn ngươi còn nhiều, chẳng lẽ ngươi sợ ta không có tiền sao?Phong Phi Vân nói.- Thực không còn, không tin xem đi.Lão giả nói.Phong Phi Vân nhìn qua cái nồi sắt trên bếp lò, bên trong quả nhiên một giọt đều không thừa, thật giống như độ nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.- Giấu đi đâu rồi?- Không giấu, thật sự không giấu.Phong Phi Vân một tay nắm vạt áo lão giả, nói:- Lão gia hỏa, ngươi có chủ tâm chơi ta sao?Lão giả líu lo thưa dạ, bị Phong Phi Vân ném lên mặt đất, hét lớn:- Cứu mạng ah, đánh chết người, ăn cơm chùa, đánh lão nhân, ai ôi!!!

Cũng đánh chết người...Bá.Trên con đường tuyết có một nữ nhân áo trắng bay tới, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm run lên, một ngàn tám trăm bảy mươi hai đạo kiếm khí hóa thành một ngàn tám trăm bảy mươi hai con tiên hạc, mỏ hạc sắc bén mổ qua Phong Phi Vân.Kiếm khí biến hóa, thông linh thành thú, đây là kiếm quyết có lối suy nghĩ mô phỏng Long Hoàng Đao Quyết.Phong Phi Vân nhanh chóng duỗi hai ngón tay, chấn vỡ cơ hồ tất cả kiếm khí, một ngàn tám trăm bảy mươi hai đạo kiếm khí đều bị xé nát, hai ngón kẹp lấy mũi kiếm linh khí màu trắng, trên mũi kiếm có hàn khí khủng khiếp truyền ra, hàn băng màu xanh da trời đông cứng ngón tay Phong Phi Vân, tiếp theo là cánh tay, sau đó có xu thế lao khắp toàn thân.Hàn khí bức người, giống như muốn đông Phong Phi Vân thành khối băng.Oanh.Ngón tay Phong Phi Vân bộc phát ngũ thải quang hoa, điều động ngũ hành chi lực, băng tinh trên ngón tay rút lui, ngón tay bắn ra, linh đạn bắn vào thân kiếm, nữ tử nhanh chóng rút lui ra xa.Nàng giẫm lên phong tuyết như đạp trên lông ngỗng, phiêu nhiên rơi xuống đất, thân pháp linh động mà ưu mỹ, ngọc kiếm màu trắng trong tay giống như linh xà.- Thần đô quả nhiên không hổ là tàng long ngọa hổ, ngay cả gia hỏa ăn quỵt cũng lợi hại như thế.Nữ tử áo trắng giọng nói lãnh ngạo.Phong Phi Vân đang muốn giải thích một phen, chợt trong không khí có âm thanh ưu nhã vang vọng, có đàn tranh, có tỳ bà, có cây sáo, có ống tiêu, có chuông nhạc, có thụ cầm, có xích linh, những nhạc khí này cũng không êm tai, hợp tấu cùng một chỗ, đan vào nhau nghe mới êm tai.Tiếng nhạc càng lúc càng gần, nương đólà âm thanh quần áo phất phơ trong gió.Lúc này có một đống cánh hoa linh hoa từ bên ngoài thành rơi xuống.Mười sáu nữ tử áo trắng cầm nhạc khí đi tới, trên mặt mang theo khăn mặt màu trắng, các nàng dẫm lên tuyết bay trên cao mà đi, đều có tu vị bá chủ trẻ tuổi.Mặt khác còn có bốn nữ tử áo trắng cầm kiếm đứng trên mặt đất, nữ tử áo trắng vừa rồi ra tay với hắn cũng ở trong đó, bốn nữ tử này có tu vị vương giả trẻ tuổi.- Móa, ai phô trương lớn như vậy.Phong Phi Vân vẫn đang chú ý tới lão già, tay còn ôm chặt cánh tay lão giả, một chân dẫm lên mông của hắn.- Thần Linh Cung...Lão giả nằm rạp trên mặt đất lắp bắp nói.- Thần Linh Cung, còn trâu bò hơn cả triều đình Thần Tấn vương triều, được xưng là thiên hạ đệ nhất thế lực tu tiên Thần Linh Cung.Phong Phi Vân kinh ngạc.-------Chương 752: Cảm giác nguy cơ (1)- Đó là Thần Linh Cung Lý Tiêu Nam và mười sáu nhạc sử, bốn kiếm thị tùy tùng.Lão giả lại nói.- Lý Tiêu Nam, Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng thứ hai Lý Tiêu Nam, thiên hạ đệ nhất tài tử, Lý Tiêu Nam.Phong Phi Vân càng kinh ngạc, nhìn qua gió tuyết phất phơ, nhìn một đám nữ tử áo trắng , trong lòng hắn chán ngấy, nói:- Người Thần Linh Cung thưởng thức cũng quá kém, ăn mặc chẳng khác gì đưa đám ma.Thần Linh Cung bài danh các thế lực lớn xếp hạng thứ nhất, mà Thần Tấn vương triều chỉ xếp thứ hai.Lý Tiêu Nam chính là đệ tử ưu tú nhất Thần Linh Cung thế hệ, chẳng ai hoàn mỹ, mà Lý Tiêu Nam lại tiếp cận hoàn mỹ.Tuyết trắng đầy trời, tiếng nhạc như ca.Mười sáu nhạc sử chân đạp tuyết trắng, thân thể ôn nhu, trong băng thiên tuyết địa chỉ mặc một áo bào mỏng, có hấp dẫn say mê thiên ngoại phi tiên.Nhạc khí của các nàng đều là linh khí, mười sáu linh khí tạo thành nhạc khúc.XÍU...UU!.Mười sáu đạo sóng âm đồng thời bắn ra từ ngón tay cái của các nàng, cái sóng amalinh khí này mang theo uy năng linh khí, ngưng tụ thành chuông đồng, xích linh, ống tiêu, đàn tranh, ống sáo, thụ cầm...

Mười sáu nhạc khí.Đồng thời công kích Phong Phi Vân.Đây chính là mười sáu nữ tử cấp bậc bá chủ trẻ tuổi, các nàng đồng thời ra tay, phối hợp lẫn nhau, phụ trợ lẫn nhau, uy lực còn mạnh hơn bá chủ trẻ tuổi gấp mấy lần, hình thành một đại trận âm nhạc.Phong Phi Vân thả lão giả ra, bỗng nhiên thẳng, một bước đi ra khỏi lều nát, trên người tỏa ra khí thế khủng khiếp xông thẳng trời cao.Bá, bá, bá.Phong Phi Vân chân đạp luân hồi, thân thể giống như quỷ mị, chạy ra khỏi đại trận âm nhạc do sóng âm tạo thành, không ngừng dùng chưởng ấn đánh nát nó.- Thiên nữ mê sá.Mười sáu nhạc sử tỏa ra hàn khí lạnh giá thấu xương, nhạc khí trong tay biến hóa thất thường, đồng thời đánh ra một đạo bạch mang, ngưng tụ thành một điểm, đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hai chân vững vàng giẫm trên mặt đất, eo hổ trầm xuống, từ lòng bàn chân đến xương đùi, kéo dài đến sau lưng, trong thân thể có vô số dị thú chiến hồn gào thét, vô số hư ảnh chiến hồn bao phủ thân thể, khí thế tán dật ra các nơi chung quanh.Oanh.Hai tay Phong Phi Vân kết ấn, liên đánh ra mười sáu chưởng ấn cực lớn, trực đánh mười sáu nhạc sử thoái lui, toàn bộ bay ra ngoài, bay thấp đến cung điện chung quanh, tay ôm nhạc khí, nhưng hiển nhiên các nàng đã mệt mỏi tới cực điểm.Thậm chí có người có thể đánh tan "Thiên nữ mê sá trận pháp"do mười sáu người liên thủ tạo thành, trẻ tuổi tuấn tài trong thần đô quả nhiên mạnh hơn các nàng nghĩ.Phong Phi Vân thu liễm khí tức cuồng bạo trên người, kêu lên;- Này, Thần Linh Cung các ngươi không giảng đạo lý sao?Lúc này Xích Linh nhạc sử đi ra, âm thanh như chim sơn ca, thanh thúy nói:- Thần Linh Cung chuyên quản chuyện bất bình, các hạ tu vị mạnh như thế, lại ăn cơm chùa, đánh lão nhân, đây là chuyện bất bình, chúng ta tự nhiên giáo huấn ngươi?- Như loại này ăn chơi thiếu gia, cùng hắn giảng nhiều như vậy làm gì vậy, chúng ta thi triển tiểu chu thiên thần vui cười trận trấn áp hắn, sau đó đưa hắn mang về Thần Linh Cung nhốt."

Thiên Cầm nhạc sử vặn eo đứng trên đỉnh một cung điện, ôm cầm mà đứng, từ trên cao nhìn xuống quan sát Phong Phi Vân.- Các ngươi cái đó con mắt trông thấy bổn thiếu gia đánh lão nhân, lão đầu, tự ngươi nói đi.Phong Phi Vân quay đầu đi, lại phát hiện không thấy bóng dáng lão đầu đâu cả, ngay cả bếp lò và cái nồi sắt lớn cũng biến mất không thấy.Vừa rồi Phong Phi Vân giao thủ với mười sáu nhạc sử thì hắn nhanh chóng thu đồ đạt bỏ chạy, hiện tại cũng không biết trốn tới góc phố nhỏ nào rồi.- Móa, chạy trốn nhanh như vậy.Phong Phi Vân hậm hực nói, tiếp theo lại nói:- Hôm nay ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, không chơi với các ngươi, tạm biệt.Chân của Phong Phi Vân hình thành khí lưu vòng cung, giẫm phải luân hồi, muốn phi thiên mà đi, nhưng mà những nhạc sử Thần Linh Cung không nghĩ buông tha hắn, bốn kiếm thị đồng thời xuất kiếm, hình thành tiên hạc, thiên long, chim lửa, đằng xà.Bốn vương giả trẻ tuổi, kiếm quyết vô song, phối hợp không chê vào đâu được,Các nàng liên tiếp đâm ra hơn vạn đạo kiếm khí, bao phủ thiên địa, một khí tức hít thở không thông bao phủ Phong Phi Vân.Oanh.Phong Phi Vân bay lên giữa không trung, cười dài một tiếng, trong đôi mắt bay ra bốn mươi thần thức, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy.Đại chùy vài trăm mét từ trên cao giáng xuống, đánh vỡ hơn vạn đạo kiếm khí kia, bốn kiếm thị đồng thời lui ra sau, linh kiếm trong tay linh mang đều ảm đạm không ít, rung rung mạnh mẽ, phát ra âm thanh "Loong coong minh".- Tất cả mỹ nữ, không cần tiễn đưa.Phong Phi Vân thuận gió mà đi, giọng nói mờ ảo, đã ở cách đó mấy trăm dặm.Lý Tiêu Nam chẳng biết lúc nào đã ngồi trong lều nhỏ rách nát, an vị tại vị trí Phong Phi Vân vừa ngồi, áo trắng như tuyết, dáng người tiêu sái, quả thực giống như một vị trích tiên.- Bái kiến công tử, đối phương tu vị trác tuyệt, nhất định là thiên tài cấp sử thi, chúng ta không cách nào chế ngự hắn được.Bốn kiếm thị và mười sáu nhạc sử đứng trong đống tuyết, cúi đầu với Lý Tiêu Nam đang ở trong cái lều rách.Lý Tiêu Nam khoan thai cười cười, nói:- Không trách các ngươi, nếu như tiểu thần vương đương triều bị các ngươi khống chế, hắn cũng cũng không phải là tiểu thần vương.- Thì ra hắn là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng thám hoa, Phong Phi Vân, khó trách tu vị cường đại như thế.Một kiếm thị áo trắng kinh ngạc nói ra.Lý Tiêu Nam gật đầu nói:- Tối nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan quảng mời thiên hạ anh kiệt tề tụ Tuyệt Sắc Lâu, ta cũng thu được thư mời, đã sớm nghe nói Nam Cung Hồng Nhan âm luật tạo nghệ cao thâm, đêm nay ta phải đi gặp mỹ nhân tuyệt thế này, m luận âm luật với nàng, nhất định là một chuyện vui sướng và thích ý.- Tạo nghệ âm luật của công tử thiên hạ vô song, mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng chưa chắc theo kịp.Phong Phi Vân bay thấp xuống, đi trên đường cổ trong nội thành, Thần Linh Cung Lý Tiêu Nam cũng đã tới thần đô, như vậy đêm nay hắn nhất định sẽ tiến tới Tuyệt Sắc Lâu, Thần Linh Cung tạo nghệ âm luật cực cao, ngay cả Đông Phương Kính Nguyệt cũng có sư thừa là Thần Linh Cung, Lý Tiêu Nam nhất định cũng không phải phàm phu tục tử.- Nếu như đêm nay ta không đi Tuyệt Sắc Lâu, còn không bị hắn xuất tận danh tiếng.Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù chính mình đi Tuyệt Sắc Lâu cũng không dùng bao nhiêu, bởi vì ngũ âm của hắn không đầy đủ, tại sao có thể so với thiên hạ đệ nhất tài tử được.- Chẳng lẻ phải đi tìm Đông Phương Kính Nguyệt bà nương chết kia chống đỡ tràng diện sao?Trong đầu Phong Phi Vân sinh ra ý niệm này, liền lập tức bỏ đi, Đông Phương Kính Nguyệt cũng đi ra từ Thần Linh Cung, nhất định quen biết Lý Tiêu Nam, hai người chính là sư huynh muội, làm sao có thể trợ giúp chính mình đối phó Lý Tiêu Nam.-------Chương 753: Cảm giác nguy cơ (2)Nếu như Dạ Tiêu Tương không đi là tốt rồi, với tạo nghệ âm luật của nàng, nhất định hành hạ Lý Tiêu Nam, Dạ đại gia không phải gọi không, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt đều kém nàng.Trong đầu Phong Phi Vân đột nhiên xuất hiện bộ dáng ngây thơ đơn thuần của Dạ Tiêu Tương, chợt lắc đầu, người cũng đã đi, nhớ nàng có thể làm gì chứ?- Đã văn không được, chẳng lẻ dùng võ?Tronglongf Phong Phi Vân đã sinh ra một cảm giác nguy cơ, đây cũng không phải nói Phong Phi Vân không có lòng tin với Nam Cung Hồng Nhan, xác thực mà nói, bất luận nam nhân nào nhìn thấy nam nhân ưu tú hơn bản thân lúc sắp đến gần nữ nhân mình ưa thích, đều có cảm giác nguy cơ.Giờ phút này đúng là sáng sớm, cách ban đêm còn dài, thời gian của Phong Phi Vân vẫn còn dài.Đát đát.Bánh xe vang vọng, một chiếc xe ngựa màu vàng xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân.Trên xe có một lão thái giám đi xuống, ngăn trứơc mặt Phong Phi Vân, cười mặt, cung kính cúi đầu, nói:- Kỷ phi nương nương, thỉnh thần vương gia vào nội cung một chuyến.Kỷ Linh Xuân thật đúng là thần thông quảng đại, không ngờ bị nàng tìm được.Phong Phi Vân vô cùng đau đầu với Kỷ Linh Xuân, ho khan hai tiếng, nói:- Vị công công này, ngươi trở về nói cho Kỷ phi nương nương, tiểu vương hôm nay có chuyện quan trọng tại thân, ngày sau nhất định sẽ vào cung thỉnh an nương nương.Giọng lão thái giám lanh lảnh, ánh mắt già nua híp thành một đường, cười nói:- Nương nương nói, có chuyện thập phần chuyện quan trọng thương nghị với thần vương gia, việc này quan hệ tới cả vận mệnh Thần Tấn vương triều, nếu thần vương không tiến cung, nương nương cũng chỉ có thể đi Nam Thiên Tự Thanh Đàn Viện chờ thần vương tới.Phong Phi Vân thần sắc biến đổi, xoa xoa cái trán, cười nói:- Nương nương mời tiểu vương tiến cung, tiểu vương nào dám không đi chứ, đối đãi ta hoàn hồn vương phủ đổi một bộ quần áo, tựu theo công công tiến cung."

- Thần vương không cần quay về vương phủ, Vương Bào đã chuẩn bị long liễn rồi.Lão thái giám hiền lành cười nói.- Thật sự có chuẩn bị mà tới.Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài, sau đó hắn trèo lên xe, leo lên long liễn xa hoa, vén rèn lên, đi vào.Dưới bình thường tình huống, ngoại thần dưới tình huống không có chiếu lệnh của Tấn đế, là không thể tiến vào đế cung, đương nhiên là càng không thể vào hậu cung.Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại chính là thần vương đương triều, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, đã xem như phần tử hoàng tộc, tự nhiên có thể tùy ý xuất nhập đế cung, huống chi hắn còn đính hôn với Nguyệt công chúa, Kỷ phi nương nương chính là mẫu thân của Nguyệt công chúa, nàng gọi phò mã con gái mình vào cung, tự nhiên làc chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không dám chỉ trích.Tuy Phong Phi Vân đi vào hoàng thành đã lâu, nhưng mà lần đầu tiên tiến vào đế cung.Đế cung là nơi sâu nhất trong hoàng thành.Phong Phi Vân mặc vương bào, đầu đội thần vương miện, khí vũ hiên ngang đi theo sau thái giám, trực tiếp tiến vào đế cung, xuyên qua vô số ngự hoa viên đi vào trong hậu cung.Tấn đế tần phi tính bằng đơn vị hàng nghìn, mỗi một vị phi tử đều có cung điện của mình, hơn vạn tòa cung điện ngang dọc, quả thực giống như tiến vào mê cung khổng lồ, tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh tiến vào hậu cung, nếu không ai dẫn dắt sẽ bị lạc ở trong trận pháp hoàng cung.- Tấn đế ở lại đệ nhất chủ cung, từ khi hiện tượng thiên văn ' quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm ' xuất hiện, Tấn đế cũng rất ít tiến vào hậu cung, cơ hồ đều ở trong trạng thái tu luyện.Lão thái giám đẫn đường ở trước, những thái giám cung nữ tu vị cường đại, cả đám đều hành lễ với Phong Phi Vân.Đột nhiên ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, nhìn qua một cây ngọc quế xa xa, chỉ thấy có ba tiểu thái giám đang chơi đùa với tiểu công chúa chừng năm tuổi, trong đó một tiểu thái giám hấp dẫn Phong Phi Vân chú ý.Khốn khiếp, không phải Tất Trữ Suất thì là ai."

Kẻ cắp" ăn mặc trang phục thái giám, trên đội nón màu xanh lá của thái giám, đột nhiên ngẩng đầu lê nhìn qua Phong Phi Vân, hắn cũng giật mình.Càng làm cho Phong Phi Vân giật mình, thằng này có thể lẻn vào đại nội hậu cung, hẳn là hắn sớm biết Tà Hồng Liên sẽ thiến mình, vì vậy sớm thiến đi sau đó tiến vào đế cung tìm tiền đồ.Lão thái giám dọc theo Phong Phi Vân ánh mắt nhìn đi qua, cười nói:- Tiểu thái giám này là vài ngày trước mới tiến cung, tiểu Tất tử đang chơi nhảy dây với Cầm Nhi công chúa đấy.- Tiểu Tất Tử, tốt một tiểu Tất tử.Phong Phi Vân cười nhìn chằm chằm hắn vài lần, sau đó liền theo lão thái giám đi tới "Nam quế cung" tìm Kỷ thần phi.Cung đình Thần phi nương nương hiện đang ở càng khí phái hơn những người khác, thái giám hơn trăm, cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp có vài chục, hơn nữa đều là tu luyện giả, trong đó người tu vị cao nhất khiến Phong Phi Vân không nhìn thấu tu vị của đối phương.Thời tiết rét lạnh, Kỷ Linh Xuân đang ngồi nghỉ trong lương đình bên cạnh ao lớn, hất lên áo khoác da tuyết cầu lớn, ngồi trên ghế bạch đàn tím, đôi mắt của nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười sáu, phân phó nói:- Tất cả các ngươi lui ra đi.Những cung nữ và thái giám đi không còn lại ai, chỉ còn lại có Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân một mình ở trong lương tình.Kỷ Linh Xuân lông mi thật dài rung rung, ngón tay như bạch ngọc đang chạm vào lông tuyết cầu, u oán nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Thiếp thân đáng sợ như vậy sao, làm cho thần vương đại nhân cũng không dám tới gần?Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, cười nói:- Thần phi nương nương thân thể thiên kim, tiểu vương nào dám tới gần.Trong mắt Kỷ Linh Xuân mang theo nhớ thương và buồn bã, nói:- Thần vương biết rõ thiếp thân tại sao phải gọi ngươi tiến cung không?- Chẳng lẽ là chuyện Nguyệt công chúa?Phong Phi Vân nói.Kỷ Linh Xuân lắc đầu, đứng lên, đi từng bước tới gần Phong Phi Vân, nói:- Là chuyện Tấn đế, không biết thần vương nghe nói qua năm đại vương triều, cuộc chiến đế vương chưa?- Cuộc chiến đế vương?Phong Phi Vân đúng là không có nghe qua chuyện này.Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:- Không sai, Thần Tấn vương triều cũng không phải duy nhất trên thế giới này, chung quanh vương triều còn có bốn vương triều to lớn, mỗi một vương triều thực lực đều không yếu hơn Thần Tấn vương triều, hợp xưng là ' năm đại vương triều ', mỗi cách năm trăm năm, năm đại vương triều sẽ có cuộc chiến đế vương, dùng đế quân bài danh, quyết định năm đại vương triều bài danh.- Chẳng cuộc chiến đế vương đã tới?Phong Phi Vân hỏi.Kỷ Linh Xuân gật gật đầu, nói:- Xác thực thời gian ta cũng không rõ ràng, nhưng mà Tấn đế vì chuẩn bị năm đại vương triều cuộc chiến đế vương, mười năm trước đã tiến vào trạng thái ' thần thức không minh', phong bế chín thành thần thức trong thân thể để tu luyện, chỉ có một tầng thần thức là ở rạng thái thanh tỉnh xử lý đại sự vương triều.Thần thức không minh, đây là một loại trạng thái tu luyện, chỉ có cường giả tuyệt đỉnh mới ở trạng thái này, nhìn như bắt đầu cuộc sống hàng ngày bình thường, nhưng mà chính là lúc tu luyện.-------Chương 754: Tiểu Tất tửCho nên trong ba năm này Tấn đế sẽ nhượng chức, triệt để tiến vào trạng thái bế quan, chuẩn bị cuộc chiến đế vương.Kỷ Linh Xuân chạy tới trước người Phong Phi Vân, ngón tay hết sức nhỏ ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực Phong Phi Vân.Nếu là dưới tình huống bình thường, căn bản không có kẻ nào ở thần đô dám nghị luận về Tấn đế, dù sao Tấn đế thần thức cường đại, bao trùm cả Thần Tấn vương triều, cho dù là lời nào hắn cũng nghe thấy.Nhưng mà hắn đang tiến vào trạng thái tu luyện "Thần thức không minh", thần thức phong bế chín tầng, cũng khó trách Kỷ Linh Xuân dám không kiêng nể gì ở hậu cung nói chuyện này với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vẫn cảm thấy bạch lam hương hoa trên người Kỷ Linh Xuân, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cơ hồ một nửa tiến vào trong ngực Phong Phi Vân, ngón tay mềm mại vuốt ve cổ Phong Phi Vân, nhẹ nhàng tìm vào trong vạt áo Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn xâm nhập toàn thân, vội vàng lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Kỷ Linh Xuân, hít sâu hai phần, nói:- Hôm nay thiên hạ đại loạn, Địa Tử Phủ ba đại tiên giới, Bắc Cương phủ tất cả đại thi động đang tuyên bố thoát ly Thần Tấn vương triều, Tấn đế lại thoái vị vào thời điểm này, chẳng lẻ không sợ cả Thần Tấn vương triều bị diệt?Kỷ Linh Xuân nhìn thấy Phong Phi Vân thối lui, trong lòng trống rỗng, khẽ cắn bờ môi ngọc, u oán nhìn Phong Phi Vân, nói:- Thần Tấn vương triều mấy ngàn năm nội tình, há lại dễ dàng bị diệt như vậy, địch nhân lớn nhất của vương không phải bên trong vương triều, mà là bốn đại vương triều khác chung quanh, nếu như bốn đại vương triều phát binh tới phạm, căn bản là không có bất kỳ lực lượng chống đỡ nào, cho nên Tấn đế mới có thể quan tâm tới cuộc chiến đế vương, chỉ có dùng vũ lực cường đại mới có thể trấn áp bốn quốc gia khác, mới có thể khiến người ta cẩn thận.Phong Phi Vân giật mình gật gật đầu, chợt cảm thấy cánh tay ngọc mềm mại của Kỷ Linh Xuân đã ôm lấy eo hắn, dung mạo tuyệt mỹ tựa vào lồng ngực Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương đầy sóng gợn, nói:- Nếu là Tấn đế thoái vị, những tần phi nơi hậu cung nhất định đều trục xuất vào thánh địa hoàng tộc, đến lúc đó, thiếp thân có khả năng sẽ tiến vào thần vương phủ..."

Phốc.Phong Phi Vân bị nàng ôm như thế, cảm giác được toàn thân cũng không được tự nhiên, nghe nửa câu sau của nàng thì hắn đau đầu muốn chết, hô to lên:- Thỉnh nương nương tự trọng, nơi này chính là hậu cung.Kỷ Linh Xuân giống như không có nghe thấy lời Phong Phi Vân, vẫn gắt gao tựa vào ngực của hắn, giống như chim non nhỏ nép vào người, điềm đạm đáng yêu.- Thần vương đang ghét bỏ ai gia sao?Nàng một tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của Phong Phi Vân, bắt đầu tiến công, nếu là nam nhân bình thường sẽ không thể nhịn được kích thích, cũng không thể làm được thờ ơ, Phong Phi Vân trong thân thể yêu ma chi huyết bốc cháy hừng hực, trong con mắt đầy hào quang đỏ thẫm, hạ thân càng dựng đứng, nó giống như côn sắt ma sát vào bụng Kỷ Linh Xuân.Tay Kỷ Linh Xuân nhanh chóng cởi trường bào ra, trong mắt đẹp mang theo thần sắc u oán, lúc này cởi bỏ trường bào tuyết cầu ra, lộ ra bờ vài trắng nõn lung linh của nàng.Nàng cũng từng bước cởi quần áo của mình, cởi đai lưng, thân thể lung linh như ngọc không mảnh vải che thân hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, đặc biệt là bộ ngực non mịn vươn cao của nàng, quả thực làm cho người ta đầu óc choáng váng.Phong Phi Vân năm ngón tay nắm chặt, móng tay bấm vào thịt, dùng lực ý chí cường đại áp chế yêu ma chi huyết, cũng không quay đầu lại, liền đi ra khỏi lương đình, vội vàng rút đi, kêu lên:- Tiểu vương hôm nào lại tới thỉnh an nương nương.Gió tuyết vẫn xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, hàn khí rét lạnh thấu xương làm cho Phong Phi Vân tỉnh táo hơn phân nửa, nửa người dưới cũng dần dần mềm xuống, hít sâu một hơi, than nhẹ:- Nguy hiểm thật.Kỷ Linh Xuân ngọc thể trần truồng đứng trong lương đình, nhìn qua bóng lưng Phong Phi Vân chạy trốn, trong mắt đẹp lộ vẻ u oán, sau đó từ từ nhặt quần áo lên, mặc lên người, sau khi mặc chỉnh tề, một lão thái giám đi qua, cúi đầu, nói:- Bẩm báo nương nương, Nguyệt công chúa cầu kiến.Kỷ Linh Xuân nhìn qua bờ ao, nhìn vào trong hồ nước, thản nhiên nói:- Không cần cách gặp, ngươi nói cho nàng biết, Nam Cung Hồng Nhan đã đến thần đô, thần vương đêm nay tất nhiên sẽ đi Tuyệt Sắc Lâu, nàng làm vị hôn thê, làm sao có thể để hôn phu của mình chạy đi tìm nữ nhân khác chứ?- Ách.Lão thái giám lĩnh mệnh lui xuống đi.Phong Phi Vân đi ra nam quế cung, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, vừa rồi thật sự quá hiểm, bị Kỷ Linh Xuân khiêu khích dục hỏa thiêu đốt, giờ phút này cảm giác bụng dưới đau đớn.Kỷ Linh Xuân thật sự là mỹ nhân xinh đẹp nhất đẳng, tuy nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng lại có dáng vẻ thùy mị mà thiếu nữ không có, Long Thương Nguyệt so sánh với nàng còn kém hơn nhiều lần.Luận thủ đoạn hấp dẫn nam nhân, Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt so với nàng quả thật là em bé với người lớn.- May mắn chạy ra được, đau đầu, nếu như Tấn đế thoái vị mà nàng chạy tới thần vương phủ, đây chính là một loại tra tấn với ta.Phong Phi Vân vừa nghĩ tới Kỷ Linh Xuân chính là mẫu thân Long Thương Nguyệt thì toàn thân co rút lại.Tất Trữ Suất đi ra từ sau cây hòe, kéo Phong Phi Vân đi qua, hai người động tác cực nhanh, trực tiếp trốn vào một gian phòng trong nội cung.- Móa, Phong Phi Vân trên người của ngươi có hương thơm nữ nhân, con mẹ nó ngươi lá gan cũng quá lớn, vì nữ nhân chạy tới hậu cung, hắc hắc, ta thích, nữ nhân trong thâm cung rất tịch mịch, nói cho ta biết, là cùng phi tử nào?Tất Trữ Suất cười nói.- Cắt.Phong Phi Vân khinh thường vút hắn qua một bên, nói:- Chớ nói lung tung, đây là chuyện mất đầu, đúng rồi, vì sao ngươi trà trộn vào đây?

Chẳng lẽ thích phi tử nào sao?- Phi, ngươi cho rằng mỗi người đều không có tiết tháo như ngươi sao, ta làm thái giám là chức nghiệp có đạo đức.Tất Trữ Suất giả giọng the thé.Phong Phi Vân nhìn thấy Tất Trữ Suất trong trang phục thái giám, cười nói:- Ngươi sẽ không thật sự tự cung đấy chứSắc mặt Tất Trữ Suất lập tức trở nên xấu hổ, nói:- Thế thì không có, ta leo tường vào, cả đô chỉ có đế cung mới là nơi ẩn thân, nơi khác chắc chắn sẽ bị con cọp cái tìm được, bị nàng tìm được thì chắc chắn bị thiến ngay.Hắn nói chính là hôn thê "Tà Hồng Liên" .Phong Phi Vân gật gật đầu, mang chuyện ở Cực Nhạc Hoa Cung nói cho Tất Trữ Suất nghe.Tất Trữ Suất nghe được Tư Mã Chiêu Tuyết bị Tà Hồng Liên cho giết chết, trong mắt có vài phần thương cảm, thở dài:- Ai, cùng là người thiên hạ lưu lạc, Phong Phi Vân, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ cảm nhận bi thương của ta hiện tại.- Ai là người lưu lạc thiên hạ như ngươi, chúng ta không cùng loại người, ta mới không bởi vì hôn thê đuổi giết mà trốn vào thâm cung làm thái giám.Đột nhiên Phong Phi nhíu mày, nói:- Tất Trữ Suất, ta xem như giúp ngươi đại ân, lần này ngươi cũng phải giúp ta một lần.- Tình huống như thế nào?-------Chương 755: Phong ba phòng tắm (1)Tất Trữ Suất ánh măt sáng lên.- Ta hôm nay được nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ.Phong Phi Vân nói.- Móa, còn hoàn mỹ hơn ta sao?Tất Trữ Suất mặc trang phục thái giám rất phong cách.- Hoàn mỹ hơn ngươi gấp mười lần.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hắn, nói:- Đêm nay trong Tuyệt Sắc Lâu có một hồi thịnh yến, thiên hạ tuổi trẻ tài tuấn có hơn phân nửa đều tề tụ, ngươi nghĩ xem một chút.- Ngươi nói ngày đó sẽ có nam nhân hoàn mỹ nhất xuất hiện sao?Tất Trữ Suất không phục lắm nói.- Hắn tất nhiên sẽ đi.Phong Phi Vân nói.- Vậy còn nói cái gì, hai chúng ta ra tay, còn sợ không chơi chết hắn sao, đúng rồi, Tuyệt Sắc Lâu không phải địa bàn Nam Cung Hồng Nhan hay sao, lấy quan hệ giữa ngươi và Nam Cung đại mỹ nhân, đây là sân nhà của ngươi mà.Tất Trữ Suất cười ha ha đứng dậy.Phong Phi Vân nghiêm mặt cười cười, nói:- Đúng vậy, đúng vậy, tự nhiên là sân nhà, tự nhiên là sân nhà.Đêm xuống, trong thần đô ngàn dặm đều có lưu quang, hào quang năm màu cao vạn trượng, đặc biệt là Tuyệt Sắc Lâu tối nay, càng kín người hết chỗ, tu sĩ khắp nơi trên Thần Tấn vương triều chạy tới không sai biệt lắm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có trẻ tuổi tuấn kiệt cưỡi dị thú chạy tới.Lực hiệu triệu của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên vượt qua cả cự phách chưởng giáo tiên môn, rất nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt chạy tới đây là vì Nam Cung Hồng Nhan mà đến.Trong Tuyệt Sắc Lâu có rất nhiều ban công lớn, phía trên có thanh quan nhân đang gãy đàn, người ngọc như nước, mỹ nhân như thơ, liếc nhìn lại, quả thực giống như tiên nga, khiến cho tu sĩ bên dưới nghe được âm nhạc của các nàng thì chẳng khác gì nghe tiên âm.- Nếu như là sân nhà của ngươi, vì sao ngươi không đi cửa chính?Tất Trữ Suất vẫn mặc trang phục thái giám như trước, trên đầu đội mũ quan.Nơi này là đằng sau Tuyệt Sắc Lâu, so sánh với cửa trước rầm rộ, đằng sau khó coi hơn nhiều, chính là nơi người hầu, hộ vệ ra vào Tuyệt Sắc Lâu, bên trong là phòng bếp, lầu các đơn giản cho người hầu tỳ nữ ở lại, cũng chỉ có người không thân phận mới đi cửa sau.- Đi cửa trước rất cao điệu, không thích hợp với thân phận của chúng ta.Phong Phi Vân chỉnh quần áo, đi tới cửa sau gõ cửa.Đông đông đông.Không bao lâu, một nữ tử trung niên mặc tạp đề đi ra, nhìn thấy Phong Phi Vân hai người, không khách khí hét lớn:- Không có thư mời, không thể vào Tuyệt Sắc Lâu.- Cửa sau cũng cần thư mời.Sắc mặt Phong Phi Vân trầm xuống.- Nói nhảm, ngu ngốc.Nữ tử trung niên "Bành" một tiếng đóng lại, sau đó gọi hai chiến nô ra đứng canh, đề phòng hai người Phong Phi Vân.Tất Trữ Suất vỗ vỗ vai Phong Phi Vân, cười nói:- Đêm nay náo nhiệt như vậy, ngươi không có thư mời a?Phong Phi Vân nói:- Cười đã chưa.- Không buồn cười.Tất Trữ Suất thấy Phong Phi Vân sắc mặt không đúng, vội vàng đình chỉ cười, sau đó nói:- Muốn tiến vào Tuyệt Sắc Lâu cần gì phải đi từ cửa, leo tường.- Leo tường.?Phong Phi Vân nói.Nơi như Tuyệt Sắc Lâu đều có tường viện rất cao, chừng hơn trăm mét, hơn nữa trên tường còn có khắc trận pháp, một khi cưỡng ép phá trận sẽ kinh động cao thủ trong Tuyệt Sắc Lâu, sẽ bị gạt bỏ vô tình.Tất Trữ Suất chính là chuyên gia đào tường, hắn ở sau mông lấy cái chùy và cái đục màu tím ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gõ vài cái vào vách tường, dòng điện màu tím từ vách tường bắn ra ngoài, trận vân trên vách tường biến mất.Trong một đoạn tường viện mười mét đã có trên trăm tòa trận pháp, bí pháp gì đó, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa chớp động, trong đó còn có một tòa trận pháp tam cấp cường đại, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng chạm vào cũng phải chết.Phong Phi Vân đứng thông khí xa xa, hỏi:- Thái giám chết bầm, xong chưa?- Sắp xong rồi, ta dùng lôi điện tê liệt trận pháp, tốt, đi, leo tường.Tất Trữ Suất thu hai món đồ lại, chân đạp lên đất và nhảy lên như khỉ, xuyên qua kẽ hơ trận pháp, nhảy lên đầu tường.Quả nhiên không có xúc động trận pháp.Phong Phi Vân cũng chỉ đi theo hắn, nhảy nhảy dựng lên, "Vèo" một tiếng đã vọt qua tường tiến vào Tuyệt Sắc Lâu.- Này, ngươi nói nam nhân gần như hoàn mỹ là ai.Tất Trữ Suất giống như con chuột, xuyên thẳng qua các tòa lầu cung điện, tại đây sinh trưởng rất nhiều cự mộc ngàn năm, còn có vô số vườn hoa ao nước, trong bóng đêm thường thường đều có sát trận, nhưng hắn đều sớm phát giác và tránh đi.- Thần Linh Cung, Lý Tiêu Nam.Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất bỗng nhiên dừng bước lại, biến sắc, nói:- Là hắn.- Ngươi nhận ra hắn?Phong Phi Vân nói.- Đương nhiên nhận ra,, ta từng lấy mấy món đồ vật trong Thần Linh Cung, tiện tay ước lượng xong thì bị kiếm thị dưới trướng Lý Tiêu Nam đuổi giết hai vạn dặm, cuối cùng bị bất đắc dĩ, mới chạy đến Vạn Tượng Tháp.Tất Trữ Suất buồn bã nói.Phong Phi Vân xấu hổ, kẻ cắp này không ngờ có thể lẻn vào Thần Linh Cung, quả nhiên là nhân tài ah.Sắc mặt Tất Trữ Suất nghiêm túc nói:- Lý Tiêu Nam người này không bình thường, luận tài tình, luận tu vị, đương thời có lẽ chỉ có Tô Quân có thể so với hắn, người khác kém hắn quá xa, đặc biệt dưới trướng của hắn có bốn kiếm thị, mười sáu nhạc sử, quả là tuyệt đại nữ nhân, tu vị đáng sợ.- Đã sớm lĩnh giaó qua, thiên nữ mê sá sóng âm trận, tứ phương ngọc nữ kiếm trận, đều thập phần được, bất luận là trận pháp gì cũng có uy lực mạnh chém giết vương giả trẻ tuổi.Phong Phi Vân dùng ánh mắt tinh nhạy của hắn quan sát, ánh mắt nhìn qua một tòa lầu các cách đó không xa, nơi đây thuộc nội địa Tuyệt Sắc Lâu, hoàn cảnh ưu nhã, cổ mộc rất nhiều, thậm chí có núi nhỏ cùng hồ nước, kiến trúc thập phần thưa thớt, chỉ có con đường đá hoa cương có đèn lồng sáng rực, thỉnh thoảng có thị nữ quần áo diễm lệ đi tới.- Bóng người rất quen thuộc.- Ngươi đang nhìn cái gì?Tất Trữ Suất nhìn theo ánh mắt Phong Phi, chỉ nhìn thấy thân ảnh nữ tử uyển chuyển, đi vào lầu các đá trắng, chỉ nhìn qua một cái cũng biết là tuyệt đại giai nhân rồi..Phong Phi Vân nói:- Ngươi đi dò xét trước đi, ta theo sau.Nói xong lời này, Phong Phi Vân biến mất trong bóng tối, bay thẳng về phía lầu các kia.- Cầm thú, nhìn thấy nữ nhân thì quên chính sự.Tất Trữ Suất thầm mắng một câu, sau đó chạy tới tiểu viện Tuyệt Sắc Lâu, đêm nay thiên hạ anh tuấn gặp nhau, tất nhiên sẽ mang theo vô số linh bảo, vừa vặn vét một số lớn, loại cơ hội này hắn làm sao có thể buông tha.Nàng vì sao xuất hiện ở đây?Không phải nàng rời khỏi thần đô rồi sao?Vừa rồi nàng cực giống Dạ Tiêu Tương, Phong Phi Vân cho rằng mình hoa mắt, ý định xông vào chứng thực.Cảnh đêm lờ mờ, có bông tuyết rơi đầy đất, chung quanh tuyết đọng vung cao.Đây là lầu các trong nội địa Tuyệt Sắc Lâu, Phong Phi Vân mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức cường đại trong đó, hiển nhiên đều là nữ tử bảo hộ lầu các, nói rõ cô gái này thân phận rất không tầm thường.Phong Phi Vân thu liễm khí tức trên người, giống như lá cây trong lờ mờ bay thẳng tới lầu các, đã có thể trong lầu các có tiếng nước ào ào.-------Chương 756: Phong ba phòng tắm (2)Trong lầu các còn có tu sĩ khác, là sáu thị nữ đều là Thần Cơ sơ kỳ, mà cô gái áo tím đi vào màn che, ngón tay thử nước.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, hóa thành một đạo quỷ ảnh xuyên qua lầu các, linh khí ngưng tụ trong tay, không có một tia âm thanh nào sinh ra ngoài, ngón tay chọc phá cửa sổ.Chỉ nhìn một cái thì tiểu đệ Phong Phi Vân dựng đứng, đỏ mặt tia tai.Trong cung vừa bị Kỷ Linh Xuân khiêu khích dục hỏa đốt người, bây giờ gặp kích thích thế này, dục hỏa vừa lắng xuống lại tăng lên thật nhiều..Chỉ thấy cô gái áo tím sau màn che cởi quần áo, đang đứng bên hồ tắm cởi quần áo ra, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng mà đường cong thân thể được phác họa vô cùng tinh tế, dáng người cao gầy mà hết sức nhỏ, cổ trắng như tuyệt, vòng eo nóng bỏng mê người, còn có bà tay ngọc đang cởi dây lưng.Đôi tay mềm mại tới mức tận cùng, làm cho người ta tưởng tượng, tay nàng chạy trên người nam nhân chẳng khác gì câu hồn đoạt phách.Ào ào.đã cởi xong đai lưng, quần áo tím bó người cũng mở ra, chậm rãi từ bờ vai tuyết trắng rơi xuống, lộ ra lưng ngọc mê người, hấp dẫn tới cực điểm.Đùi ngọc thon dài nhỏ nhắn, lưu lại bóng lưng trơn bóng, làm cho người ta rất muốn niết nàng một cái, cảm thụ đàn hồi trên đùi nàng.Phong Phi Vân mặc dù biết giờ phút này mình đang rình coi người khác tắm rửa, đây là chuyện không đạo đức, nhưng mà thân thể phản ứng làm hắn nhìn không rời mắt, trong thân thể yêu ma chi huyết sôi trào càng mạnh hơn, hai mắt của hắn biến thành đỏ thẫm, gương mặt trở nên yêu dị tới cực điểm.Bá.Nàng chỉ mặc cái yếm bạc, từ sau lưng nhìn qua, thân thể nàng đã lộ rõ, làn da thật sự tinh tế tỉ mỉ, gỡ trâm cài tóc xuống, mái tóc xanh rủ xuống eo.Cuối cùng cái yếm màu bạc cũng rơi xuống, tiến vào trong bồn tắm.Nàng chậm rãi đi vào trong bồn tắm, lại ngồi vào giữa những cánh hoa, ngón tay vuốt bọt nước, bọt nước lăn trên làn da của nàng giống như từng hạt trân châu.Phong Phi Vân thở dốc, thật sự đè nén không được dục vọng trong người, trực tiếp phá cửa mà vào, phốc đông, nhảy vào trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt mỹ trong boofnt ắm.Quả nhiên là nàng.- Thế nào lại là ngươi?Nửa người Dạ Tiêu Tương chìm vào trong nước, chỉ còn lại cổ và đầu hiện, ra các bộ vị khác như mờ như ảo.Nàng nhìn thấy Phong Phi Vân thì bị dọa sợ.Phong Phi sau khi nhìn rõ dung mạo nữ tử, dục hỏa trong người giảm đi phân nửa, có lẽ hắn có thể thô bạo với bất cứ nữ tử nào, nhưng lại duy chỉ tôn trọng với Dạ Tiêu Tương, ngăn chặn dục hỏa trong lòng, có chút lúng túng nói:- Dạ đại gia, đã lâu không gặp!- Thế nhưng mà...

Thế nhưng mà...

Ta đang tắm...

Ngươi...Dạ Tiêu Tương xấu hổ không thôi.- Ta chỉ..

Đến vấn an ngươi.Phong Phi Vân lại càng thêm xấu hổ, đứng trong bồn tắm của người ta còn nói ra lời này, quả thực là nhân tài ah, chính mình vừa rồi hoàn toàn là vì không nhịn được, nếu không phải thấy rõ là Dạ Tiêu Tương, hắn chỉ sợ đã nhào tới, xem ra yêu ma chi huyết trong người không có biện pháp áp chế hữu hiệu sẽ thành tai họa.- Dạ tỷ tỷ ở nơi nào, nàng đêm nay cần phải tham gia trận thịnh yến này.Giọng của Nam Cung Hồng Nhan vang lên dưới lầu.- Dạ đại gia đang tắm.Một thị nữ nói.- Ta đi vào hỏi nàng.Tiếng bước chân vanglene, Nam Cung Hồng Nhan đã leo lên lầu các, đi vào phòng tắm.Phong Phi Vân giờ phút này vẫn ở trong phòng tắm, lọn tóc còn có bọt nước lăng dài, nghe được tiếng bước chân của Nam Cung Hồng Nhan thì sắc mặt đại biến, mà Dạ Tiêu Tương đang tắm cũng biến sắc, chuyện này làm sao giải thích rõ ràng đây?Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.Phong Phi Vân rất muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng lại sợ kinh động Nam Cung Hồng Nhan, đến lúc đó thì càng thêm khó giải thích.Phong Phi Vân hít sâu một hơi, vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, mà ngay cả huyết dịch cũng gần như đình chỉ lưu động, tựa như biến thành một tảng đá, trực tiếp phù phù một tiếng, chìm vào đáy nước.Trên mặt nước dục trì cánh hoa tràn ngập, nếu không phải sử dụng thần thức thì không cách nào biết được bên dưới còn có một người, hơn nữa Ẩn Nặc Thuật của Phong Phi Vân rất cao minh, coi như là có người thực dụng thần thức dò xét cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn.Chỉ cần không lộ ra chân ngựa, chắc có lẽ không bị Nam Cung Hồng Nhan phát giác.- Dạ tỷ tỷ, ta có thể vào được không.Tiếng bước chân dừng lại, thanh âm Nam Cung Hồng Nhan ở bên ngoài vang lên, thanh âm mỹ diệu như thiên nhạc.- Ta. . .Dạ Tiêu Tương vẫn lạnh run, che kín lấy bạch ngọc nơi trước ngực, lông mi đọng lấy giọt nước, nhìn dục trì vẫn đang hiện ra rung động, trong lòng có chút bối rối, dù sao nàng tới giờ vẫn chưa từng tắm rửa chung với nam nhân bao giờ, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên không ngừng.Mà Phong Phi Vân giờ phút này lại ẩn dưới đáy nước, chẳng phải đã xem hết toàn thân mình rồi sao?Nghĩ đến đây, Dạ Tiêu Tương liền không kìm được khẽ động đùi ngọc, giao chặt lấy nhau, che lấy bộ vị khó xử của mình, một đôi tay cũng có chút đưa lên ngực, che lấy bộ ngực như đào mật của mình, trên khuôn mặt như phỉ thúy lê hoa hiện lên hai mảnh ửng đỏ, vừa kinh vừa sợ, tâm loạn như ma."

Đát đát.

" Bước chân càng vang vọngNam Cung Hồng Nhan đúng lúc này cũng đã chập chờ tiến đến cởi bỏ bàn chân như ngọc liên, dẫm lên trên đá hoa cương bên dục trì, lộ ra một nửa đùi ngọc tròn trịa, lụa mỏng che mặt, dáng người yểu điệu, lụa trắng lau nhà, đôi mắt dễ thương như tinh thần, cười nói:- Dạ tỷ tỷ hẳn là còn thẹn thùng sao, có muốn muội muội cũng xuống tắm rửa với tỷ không?- Ah. . .

" Dạ Tiêu Tương lên tiếng kinh hô, nếu để cho Nam Cung Hồng Nhan xuống nước, vậy thì tất nhiên sẽ phát hiện trong dục trì còn một nam nhân, đến lúc đó nàng sẽ đối đãi với mình thế nào đây?Vậy thì càng thêm không cách nào giải thích rõ ràng rồi.Mấu chốt là nếu Nam Cung Hồng Nhan cũng cỡi hết, đi vào trong dục trì, vậy thì há không phải sẽ bị tên khốn kiếp Phong Phi Vân kia nhìn sạch muội muội tiện nghi này của mình sao, Dạ Tiêu Tương gấp đến độ đôi mi thanh tú nhăn nhăn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, bộ dáng kia thật giống như tiểu nữ nhân yêu đương vụng trộm bị người bắt tại trận vậy.Nam Cung Hồng Nhan thông minh cỡ nào, nhân tình thạo đời, sao có thể không nhìn ra biểu lộ khác thường của Dạ Tiêu Tương được, một đôi tinh mâu nhìn xem từng vòng gợn nước trong dục trì, sáng tỏ cười nói:- Ha ha, Dạ tỷ tỷ sao lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ trong nước còn cất dấu một nam nhân sao?Dưới đáy dục trì, Phong Phi Vân nghe nói như thế liền nhịn không được uống một ngụm nước, trong lòng chợt xiết chặt, nếu mình lúc này bị Nam Cung Hồng Nhan kéo ra từ dưới nước, vậy thì cho dù có nhảy vào Tấn Hà cũng khó mà rửa sạch được.Nam Cung Hồng Nhan sẽ nghĩ mình thế nào, Dạ Tiêu Tương chính là tỷ tỷ mà nàng thân nhất kính nhất, đến lúc đó chẳng phải khiến cho tỷ muội các nàng trở mặt thành thù sao?-------Chương 757: Yêu cầu quá đángDạ Tiêu Tương dung nhan thư giãn, nói:- Nào có, Hồng Nhan nhi, ngươi lại trêu ghẹo tỷ tỷ rồi, người ta chỉ là cảm thấy, đêm nay ngươi phải dĩ nhạc hội hữu, đừng nên làm chậm trễ thời gian, khiến những tuổi trẻ tài tuấn kia phải chờ đợi, tỷ tỷ, đêm nay sẽ không đi đâu.Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, mồm miệng như tuyết bối, nói:- Cũng đúng, nếu để cho người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu biết rõ tỷ tỷ ẩn thân tại Tuyệt Sắc Lâu, quả thật sẽ là một chuyện tương đối phiền phức, ha ha, vậy tỷ tỷ cứ chầm chậm ở trong dục trì cùng ngươi trong mộng hẹn hò đi.Nhãn quang Nam Cung Hồng Nhan liếc thật sâu vào dục trì, sau đó mỉm cười, liền chậm rãi thối lui, đi tới cửa, vẫn không quên quay đầu lại nháy mắt một cái với Dạ Tiêu Tương, lộ ra thập phần dí dỏm.Thẳng đến khi ra khỏi lầu các, Nam Cung Hồng Nhan mới lầm bầm lầu bầu thì thầm:- Cửa dục trì bị mở ra, bên cạnh dục trì còn có dấu giày nam nhân, trong dục trì nhất định có một nam nhân, người nam nhân này rõ ràng có thể giấu diếm được thần trí của ta, tu vị nhất định không phải chuyện đùa, nếu là tài tuấn một đời tuổi trẻ thì nhất định là nhân vật cấp bậc sử thi.- Tỷ tỷ vì sao không nói cho ta biết chứ, chẳng lẽ người nam nhân trong dục trì kia chính là nam nhân phụ lòng trong miệng nàng sao, ân, để nàng tự mình giải quyết chuyện này đi, nếu nàng không giải quyết được, ta lại ra tay giáo huấn gã nam nhân phụ lòng kia, tỷ tỷ bảo vệ hắn như thế, hắn nếu còn không biết tốt xấu, ta muốn hắn phải sinh tử lưỡng nan.Nam Cung Hồng Nhan tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cân nhắc thập phần chu toàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trên lầu các, trong miệng lộ dáng cười, sau đó liền đạp trên một mảnh gió mát, tựa như một đạo u hồn bay đi.Oanh.Phong Phi Vân cảm giác được Nam Cung Hồng Nhan đã đi xa mới từ từ từ trong dục trì nổi lên, trong miệng phun ra từng ngụm nước như suối phun, tiếp theo sắc mặt lại ngưng trọng:- Vẫn bị nàng phát hiện, bất quá may mắn nàng không biết là ta, bằng không thì nàng không liều mạng với ta mới lạ, ta cùng những nữ nhân khác mập mờ nàng sẽ không để ý, nhưng nếu có gì đó với Dạ Tiêu Tương, nàng nhất định sẽ giận ta cả đời.Dạ Tiêu Tương vẫn còn quấn lấy thân thể mềm mại, trốn ở một góc dục trì, một đôi mắt đẹp liếc qua Phong Phi Vân, hai tay chăm chú che lấy sơn phong, mặt cũng như muốn chìm trong mặt nước, trầm lặng nói:- Ngươi. . .

Làm sao ngươi biết ta ở Tuyệt Sắc Lâu.Dạ Tiêu Tương cũng không biết Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan chính là quan hệ tình lữ, cho rằng Phong Phi Vân đến Tuyệt Sắc Lâu là để tìm nàng, bởi vậy nên mới có thể u oán như vậy, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra.Phong Phi Vân vội vàng ra khỏi dục trì, đứng ở bên cạnh dục trì, lưng cõng thân thể, sử dụng linh lực bốc hơi hết nước trên người, cũng không quay người, áy náy nói:- Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.- Thế nhưng mà. . . ngươi cũng đã xem hết rồi.Dạ Tiêu Tương thanh âm nhỏ như muỗi kêu, chỉ có chính nàng mới có thể nghe thấy được, trong lòng quả thực loạn như mèo cào, mà bộ dáng nàng giờ phút này cũng giống như một con mèo nhỏ trong nước vậy.- Ta không nhìn, ta nhắm mắt lại.Phong Phi Vân có chút lúng túng nói.- Ta tuy rằng hơi ngốc, nhưng cũng không phải người ngu, ngươi ngay từ đầu đã trốn ở ngoài cửa sổ a, lúc ta cởi quần áo, ngươi khẳng định đã nhìn lén a, rõ ràng đã nhìn hết rồi, lại nói là không nhìn. . .Phong Phi Vân sắc mặt đỏ lên, xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được nữa, yết hầu giống như vừa ăn một đống sắt vậy.Dạ Tiêu Tương có chút nức nở nghẹn ngào, trong lòng thập phần tổn thương, nói:- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiêu Tương sinh ra phong trần, chính là một nữ tử tùy tiện, bị người nhìn hết thân thể, ngươi bảo ta sau này phải làm sao cho phải, nếu có một ngày lập gia đình, nên đối mặt với phu quân mình thế nào đây, chẳng lẽ nói cho hắn biết, thân thể của ta từng bị một người nam nhân khác nhìn sạch sẽ sao, cho dù ta không nói, hắn không biết, nhưng sao qua được cửa ai trong lòng mình đây.Nàng cắn chặt hàm răng, đến nổi như sắp chảy ra máu.Phong Phi Vân thở dài, nói:- Kỳ thật. . .

Ta không có thấy rõ.Bản thân Phong Phi Vân cũng không biết sao mình lại biện ra một lý do như thế nữa, ngay cả chính mình cũng không thể lừa gạt, thì sao gạt được Dạ Tiêu Tương chứ.Dạ Tiêu Tương hai mắt đẫm lệ bà sa, chua xót nói:- Được rồi, ngươi không thấy rõ, vậy ngươi vì sao lại đến Tuyệt Sắc Lâu, ngươi là đến tìm ta sao?Trong ánh mắt của nàng lại tràn đầy hi vọng, tràn đầy tưởng tượng.- Ta. . .Phong Phi Vân dừng một chút, cười nói:- Không sai, ta là đến tìm ngươi, ta đến để trả lại ngươi ống tiêu.Phong Phi Vân lấy ông tử tiêu kia ra từ trong ngực, chậm rãi đưa tới chỗ Dạ Tiêu Tương, mà lúc này Dạ Tiêu Tương cũng đã từ trong dục trì đi ra, phủ thêm một tầng áo bào tím, chăm chú bọc lấy thân thể mềm mại đầy nước của mình, trên cổ, trên vai ngọc, trên cánh tay, vẫn còn đang chảy xuống bọt nước.Nàng tựa như một gốc Thanh Liên ra khỏi nước, tinh khiết hoàn mỹ, trên lỗ hổng tấm lụa màu tím còn ẩn ẩn lộ ra hai ngọc ngọc phong như đào mật.Ngón tay Dạ Tiêu Tương nắm thật chặt quần áo, lắc đầu, cố chấp nói:- Đây là ta đưa cho ngươi, nào có đạo lý thu lại chứ?Phong Phi Vân xoay người lại nhìn nữ tử như hoa sen mới nở này, ngọc thể thướt tha, tóc dài dính nước, hai con ngươi ẩn tình, khiến người nhìn qua đã sinh lòng trìu mến, muốn ôm nàng vào ngực hảo hảo sủng ái vuốt ve.Lụa tím ướt át chăm chú dán trên chân ngọc, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện.Yết hầu Phong Phi Vân trở nên khô khốc, rất muốn một tay kéo lấy lụa tím trên người nàng xuống, đặt nàng dưới thân hành hạ một phen, giống như đối với những yêu nữ tà tông kia vậy, nhưng vẫn cuối cùng vẫn chế trụ được cảm xúc nguyên thủy trong cơ thể, nuốt nuốt nước miếng, nói:- Tiêu Tương, ta có một yêu cầu quá đáng, ngươi có thể giúp ta không?Phong Phi Vân muốn thỉnh Dạ Tiêu Tương đối phó Lý Tiêu Nam cùng thiên tài anh kiệt, cũng chỉ tạo nghệ nhạc nghệ của nàng, mới có thể áp chế được những phong lưu nhã sĩ tự cho là đúng kia.- Hắn lúc ta bị thương nặng lại để ta một mình ở bên ngoài Thần Đô, ném ở nơi hoang sơn dã lĩnh, bây giờ nhìn hết thân thể người ta nhưng lại nói chưa thấy gì, chính là không muốn chịu trách nhiệm, hiện giờ lại ép buộc, còn muốn ta giúp ngươi, ta dựa vào gì lại giúp ngươi chứ, tuyệt đối không giúp, Dạ Tiêu Tương, nếu ngươi giúp hắn, ngươi chính là đang tự tìm đánh, tự mình chịu coi thường, ngươi chính là đầu đất, đồ đần, trứng vịt. . .Trong lòng Dạ Tiêu Tương nghĩ như thế, hàm răng nhẹ cắn lấy môi.Phong Phi Vân nói:- Ta muốn mời ngươi cùng ta đi Tuyệt Sắc Lâu, giúp ta giúp một tay. . .- Ta giúp ngươi.-------Chương 758: Âm luật chi tranh (1)Dạ Tiêu Tương cướp lời nói, nhưng sau khi nói xong mới phát hiện mình lại nói nhanh như vậy, quả thực là ngu ngốc mà, vì vậy lại cúi đầu nói:- Ép buộc, ngươi cũng đã mở miệng rồi, nói rõ việc này đối với ngươi rất trọng yếu, ta sao có thể không giúp được.- Cảm ơn.Phong Phi Vân chân thành tha thiết nói.Phong Phi Vân chờ ở bên ngoài lầu các, một mực chờ đến khi Dạ Tiêu Tương mặc chỉnh tề, nàng mới ngượng ngùng từ bên trong đi ra, mặt phấn mày đẹp, thanh hinh nhã lệ, như một con gái rượu vừa lấy chồng vậy.Nàng vốn không phải một nữ tử dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở trước mặt Phong Phi Vân lại liên tục xấu hổ.Nàng vốn biết rõ Phong Phi Vân là một bại hoại, người xấu lớn nhất thiên hạ, nhưng lại không kìm lòng được muốn tới gần hắn, mặc dù chỉ nhìn hắn thôi cũng có một loại cao hứng không nói nên lời rồi.Nàng là "Dạ đại gia", "Tiêu Tiên Tử" mỗi người đều kính yêu, như nữ thần không thể khinh nhờn, nhưng gặp phải người xấu Phong Phi Vân này lại như thiên nga trắng rơi xuống trên mặt đất, bị con cóc trong vũng bùn nhảy lên người, không kiêng nể gì cả tàn phá sự cao quý của nàng.Mà chính nàng lại hết lần này tới lần khác si ngốc để mặt con cóc này, biến mình thành một thiên nga dính đầy bùn.Nguyệt khuyết trên trời, tựa như khay bạc.Tuyệt Sắc Lâu, cung đình nổi lên bốn phía, hợp thành một mảnh tiên lâu lơ lửng ở giữa không trung.Vô số tuổi trẻ tài tuấn đều ngồi treo trên bầu trời, mỗi người đều mặc thần y giày cũ, nam tuấn lãng thần phong, nữ yểu điệu động lòng người, từ mặt đất nhìn lên bầu trời, quả thực giống như một đám tiên nhân đang tụ hội vây.Bốn tuổi trẻ tài tuấn mặc thanh y đạo bạo, ba nam một nữ, chính là Đạo Môn tứ đại Huyền Thanh tu sĩ, Vương giả tuổi trẻ, chung quanh ngưng tụ đạo pháp tự nhiên, đỉnh đầu phiêu đãng lấy Tam Thanh Hỗn Nguyên Khí.Một Phật y nữ tử cưỡi Thiên Lang màu bạc bao trùm cùng thiên mạc phương đông, nàng đứng trên đỉnh đầu Ngân Lang cực lớn, trên người Phật Quang thánh khiết, dáng người khuynh thành, như thần nữ huyền cửu thiên, chính là Phật môn thần nữ của Phật môn thánh địa "Ngự Thú Trai", Thiền Linh Nhi.Tây Việt phiệt Thiếu chủ "Tây Việt Lan Sơn", thiên tư kiêu căng, thiên tài cấp bậc sử thi xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, được người tôn kính, khí độ ngạo nghễ ngồi ở trong tịch, có thanh quan nhân cùng hắn đàm tiếu luận âm luật.Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai, hai người địa vị cao quý, thần tình vĩ ngạn, hai người bọn họ chính là anh em bà con, tương ngồi khá gần nhau.Sâm La Điện điện hạ tổng cộng đã đến bảy vị, mỗi người đều khí vũ hiên ngang, áo đen gia thân, trên người ngưng tụ lôi đình chi thế khủng bố, trong đó ngồi ở chủ vị chính là Sâm La Điện đệ nhị điện điện hạ "Tà Hồng Liên" .Sâm La Thập Điện yêu nữ cũng đã đến năm vị, Bích Tiên Tiên, Lục Ly Vi cũng thình lình nằm trong đó, xinh đẹp động lòng người, có rất nhiều tuổi trẻ tuấn đều nhìn chằm chằm vào trên người các nàng, ánh mắt nóng bỏng đến cực điểm.Đôi huynh muội Đông Phương Kính Thủy và Đông Phương Kính Nguyệt cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, đặc biệt là Đông Phương Kính Nguyệt, sau khi nhận được Bạch Ngọc Cổ Thuyền thì tu vị một ngày ngàn dặm, tiên uẩn càng lúc càng đầm đặc, có một loại cảm giác muốn vũ hóa phi thăng, khiến Đông Phương Kính Thủy cũng bị ép xuống dưới.Có người đồn, mỹ mạo của Đông Phương Kính Nguyệt không hề dưới mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan.- Ngươi nói Phong Phi Vân hôm nay có xuất hiện không?Đông Phương Kính Thủy thấp giọng cười nói.Đông Phương Kính Nguyệt ngồi ở trên mặt ghế ngọc giữa không trung, da trắng hơn cả áo, bạch y thắng tuyết, tựa như một vị tiên nữ ngồi Cửu Thiên, khăn che mặt theo gió chập chờ, đạm mạc nói:- Hắn xuất hiện hay không có quan hệ gì đến ta đâu, hiện giờ người quan tâm nhất hắn có xuất hiện hay không là vị hôn thê của hắn, Thần Vương phi.Đông Phương Kính Nguyệt ngón tay có chút động.Đông Phương Kính Thủy theo tay nàng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy xa liễn của Nguyệt Công Chúa đạp nguyệt phi thiên mà đến.Đông Phương Kính Thủy cười nói:- Hai nữ nhân đã đủ làm ầm ĩ rồi, hiện giờ lại nhiều thêm một người...Đông Phương Kính Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hắn vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.Đông Phương Kính Thủy hai mắt ngưng tụ, cổ ma vân trên người đã xông bay lên, trên người lao ra một cổ chiến ý nồng đậm, mắt hổ nhìn chằm chằm vào 16 bạch y nữ tử trong tay cầm nhạc khí từ trên trời giáng xuống- Lý Tiêu Nam, rõ ràng đến Thần Độ.Mười sáu vị nhạc sử dưới trướng Lý Tiêu Nam đã đến, mỗi người đều là cực phẩm trong nữ tử, tu vị có thể so với Bá chủ một đời tuổi trẻ.Không chỉ có Đông Phương Kính Thủy sinh ra chiến ý, bọn người Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai cũng như thế, bọn hắn ở trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 đều xếp hạng sau Lý Tiêu Nam khiến bọn hắn không phục lắm.XÍU...

UU!.Trên thiên mạc linh hoa rơi xuống, tạo thành một mảnh quang vũ, Lý Tiêu Nam tư thế oai hùng từ trên trời giáng xuống, áo trắng cẩm bào, tiêu sái thong dong, sau lưng có bốn vị thị nữ tuyệt sắc xinh đẹp đi theo, đúng là Tứ đại kiếm thị danh chấn thiên hạ.Lý Tiêu Nam vừa đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả nữ tu sĩ ở đây, cổ khí chất phiêu nhiên như tiên khí kia trên người hắn khiến nữ tử ở đây đều bị hấp dẫn, tâm hồn thiếu nữ ám động, có nữ tu sĩ càng không khỏi sợ hãi thán phục lên tiếng.- Bỉ thải cát hề, nhất viết bất kiến, như tam nguyệt hề.- Bỉ thải tiêu hề, nhất viết bất kiến, như tam thu hề.- Bỉ thải ngả hề, nhất viết bất kiến, như tam tuế hề.Lý Tiêu Nam trên mặt mang nụ cười tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, trong miệng đọc thơ, từ từ đi đến trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói:- Sư muội, Thần Linh Cung từ biệt, cũng đã được bốn năm, nhưng ta cảm giác như đã qua mấy ngàn năm vậy.Đông Phương Kính Nguyệt nhãn quang đạm mạc, nhã nhặn lịch sự như xử nữ ngồi ngay ngắn trên mây xanh:- Tu đạo vốn là như thế, trong động một ngày, trên đời ngàn năm.- Sư muội, ta này đến Thần Đô, còn chưa có chỗ ở tạm, có thể đến Long Hồ quấy rầy mấy ngày được không?Lý Tiêu Nam mi phong như kiếm, hai mắt nhìn gần lấy Đông Phương Kính Nguyệt."

Ào ào.

" thanh âm áo giáp run run vang lên.Lệnh Đông Lai bỗng nhiên đứng lên, giọng mỉa mai cười nói:- Tài tử đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết da mặt rõ ràng dày như thế, Đông Phương cô nương với ngươi vốn không quen, ngươi không nên đi trèo giao tình làm gì, một ngày không gặp như cách ba thu, ta thấy ngươi là gặp nữ nhân nào cũng nói như thế a?Bá.Hạ kiếm thị tay niết kiếm quyết, một đạo kiếm quang bay ra, đâm ra hơn một ngàn đạo kiếm khí, toàn bộ đều vọt về phía Lệnh Đông Lai.Lệnh Đông Lai trực tiếp đánh ra một chưởng, chưởng ấn biến thành Tam Thanh Thái Cực Đồ, chấn vỡ hết tất cả kiếm khí, cười lạnh nói:- Thần Linh Cung khí độ cũng quá nhỏ đi, chẳng lẽ không nghe được lời trái tai sao?-------Chương 759: Âm luật chi tranh (2)Lý Tiêu Nam khí độ bất phàm, trực tiếp bỏ qua Lệnh Đông Lai, vẫn thâm tình nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, nói:- Sư muội, ta có thể ngồi ở bên cạnh ngươi không.Đông Phương Kính Nguyệt tay ôm tỳ bà, thản nhiên nói:- Đêm nay chính là dùng nhạc nghệ kết bạn, ngươi nếu có thể dùng âm luật thắng ta, tự nhiên liền có thể ngồi ở bên cạnh ta, không chỉ có ngươi, mà bất luận người nào ở đây, nếu có thể ở trên âm luật hơn ta, cũng có thể ngồi ở bên người của ta.Lý Tiêu Nam nghe nói lời này liền tự tin cười nói.- Có thể cùng Ngân Câu phiệt Tứ tiểu thư đấu nghệ, thật sự là chuyện vui mừng trong đời, ta đến trướcTây Việt Lan Sơn vung ống tay áo lên, một mảnh vầng sáng màu xanh bay ra, một tòa thanh đồng biên chung liền bay ra, rơi đến trước mặt hắn.Thanh đồng biên chung phân thành ba tầng tám tổ, do mười tám cái nữu chung, bốn mươi lăm cái dũng chung, ba tổ treo trên tầng trên nhất gọi là "nữu chung", năm tổ treo ở các tầng dưới gọi là "dũng chung", lớn nhỏ bất đồng, điêu khắc thú vân, lộ ra vầng sáng màu xanh, tiên khí bức nhân.Đây là một bộ biên chung do sáu mươi ba kiện chuẩn linh khí hợp thành, chính là Tây Việt Lan Sơn dùng một cái giá trên trời mua đến từ Ngân Câu Phường, đã có mấy ngàn năm lịch sử, vốn là ý định đưa cho Nam Cung Hồng Nhan với tư cách lễ gặp mặt, giờ phút này hắn lấy biên chung ra để đấu nghệ với Đông Phương Kính Nguyệt một trận.Tây Việt Lan Sơn cầm trong tay thanh đồng chung xử, đánh lên trên thanh đồng biên chung, một cổ thiên âm hùng hậu mà phong cách cổ xưa lan ra, truyền khắp toàn bộ Tuyệt Sắc Lâu, rất nhiều tu sĩ trên mặt đất đều nghe đến như si mê như say xưa.- Tỷ tỷ, vị Tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt kia quả thật tâm cơ thâm trầm, nàng tối nay là cố ý đến đoạt danh tiếng a!Huyết Vũ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt lạnh nhạt thanh thản, lại nói:- Xem ra tình địch lớn nhất của tỷ tỷ không phải Nguyệt Công Chúa, mà là nàng, nàng nhìn như tiên thầm nghĩ cốt, không tranh quyền thế, nhưng chỉ dùng một cây, liền khiến nhân vật chính đêm nay biến thành nàng rồi.Nam Cung Hồng Nhan ôm một cây đàn tranh, khóe miệng có chút giơ lên:- Phong Phi Vân từng đã nói với ta đại danh vị Ngân Câu phiệt Tứ tiểu thư này, giữa bọn hắn đã từng có một đoạn tình yêu khắc cốt minh tâm, bất quá nàng từng lừa gạt tình cảm Phong Phi Vân, cho dù nàng không xem ta là địch nhân, ta cũng sẽ không bỏ qua nàng, loại tiện nhân này, ta muốn nàng sinh tử lưỡng nan.Phong Phi Vân nói cho Nam Cung Hồng Nhan thật ra là chuyện về Thủy Nguyệt Đình, chỉ là Thủy Nguyệt Đình là người thế giới khác, cho nên đành phải dùng tên Đông Phương Kính Nguyệt để thay thế, trong lòng Nam Cung Hồng Nhan đã ghi nhớ danh tự tiên nhân "Đông Phương Kính Nguyệt" kia ở trong lòng, cái này có thể nói là đã sớm chôn xuống mầm tai hoạ rồi.- Tây Việt Lan Sơn này tạo nghệ về mặt âm luật ngược lại cũng rất lợi hại.Huyết Vũ nói.- Đệ tử thế gia luôn được bồi dưỡng đầy đủ các mặt, tự nhiên sẽ không kém, cũng chỉ có tên khốn Phong Phi Vân kia mới bất cần đời, ngũ âm không được đầy đủ.Nam Cung Hồng Nhan hờn dỗi một câu, đôi mắt dễ thương nhìn chung quanh, nhưng căn bản không thấy được bóng dáng Phong Phi Vân, trong lòng ngược lại cảm thấy thất vọng.Âm nhạc mạnh yếu, không chỉ có nghe thuận tai, mà còn cần tương hợp với Thiên Đạo, cùng đại đạo cộng minh, mới xem như tiên nhạc chính thức.Nếu chia nhạc khúc ra làm ba cảnh giới, vậy thì tạo nghệ của Tây Việt Lan Sơn đã xem như nhập môn rồi, đạt đến cảnh giới âm nhạc cân thật "Núi chính là núi, nước chính là nước" .Tuy rằng Tây Việt Lan Sơn mới đạt tới sơ kỳ cảnh giới này, nhưng cũng đã rất khó lường rồi, có thể ở trong thế tục xưng là đại sư được rồi.- Âm luật tạo nghệ của ngươi kém xa sư muội, để ta đến đuổi ngươi đi.Lý Tiêu Nam lấy ra một cây bạch ngọc đào huân, trên đó có khắc lấy linh vân, tản ra ngọc quang màu trắng, thổi một khúc, vô tận âm ảnh bay ra, trên thiên mạc có một tòa Thiên Cung hư ảo hiện ra, càng thêm phù hợp đại đạo, trực tiếp liền đè ép lấy Tây Việt Lan Sơn, thanh đồng chung xử trong tay hắn đã không cách nào đánh xuống nữa, cũng không thể tấu khúc được.- Lợi hại, lợi hại, đại danh tài tử đệ nhất thiên hạ thật danh bất hư truyền, tạo nghệ âm luật vượt xa ta, tại hạ cam bái hạ phong.Tây Việt Lan Sơn thu hồi thanh đồng biên chung lại, lui xuống.Hắn tuy rằng nhận thua, nhưng lại không ai xem thường hắn, dù sao tạo nghệ âm luật của hắn cũng không thấp, ở đây không có mấy người có thể sánh bằng.Lại có mấy vị tuổi trẻ tài tuấn tạo nghệ âm luật không thấp muốn cùng Đông Phương Kính Nguyệt đọ sức, đều bị Lý Tiêu Nam ngăn cản lại, bị đánh bại lần lượt, độ cao tạo nghệ âm luật của Lý Tiêu Nam khiến chúng thiên kiêu đều ảm đạm thất sắc, những thiên chi kiều nữ kia đều sùng bái như điên, Lý Tiêu Nam quả thực chính là một nam thần hoàn mỹ.Mà ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng rục rịch, muốn cùng hắn hợp tấu một khúc, so ra cao thấp.- Thôi đi..., tài tử đệ nhất thiên hạ cũng không gì hơn cái này, chỉ là tài mọn, tượng khí quá nồng, không vào được nơi thanh nhã, tạo nghệ âm luật chỉ bình thường, so với ta vẫn còn chênh lệch không nhỏ.Xa xa, trong một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung truyện đến một thanh âm mờ ảo thập phần hung hăng càn quấy, vậy mà dám nói nhạc nghệ của Lý Tiêu Nam tượng khí quá nồng, đây là khiêu khích trắng trợn aPhong Phi Vân cũng không tận lực che dấu thanh âm của mình, rất nhiều người nhận thức Phong Phi Vân đều đã nghe ra là hắn đang nói chuyện.- Mẹ nó, Phong Phi Vân và lão tử đều ngũ âm không được đầy đủ, lại dám đến phê đấu Lý Tiêu Nam sao.Tất Ninh Suất giấu ở trong đám người, thu một cái thanh đồng biên chung vào trong túi áo, vừa rồi hắn thừa dịp Tây Việt Lan Sơn không chú ý, đã trộm lấy nhạc khí giá trí liên thành kia rồi.Tất cả mọi người nhìn lại Lưu Ly Cung Điện lơ lửng trên không trung kia, rất nhiều người trong lòng đều đang cười lạnh, Phong Phi Vân không nhận được thư mời, cuối cùng vẫn mò đến..Đương nhiên uổi trẻ tài tuấn ở đây t đều cảm thấy Phong Phi Vân nói khoác không biết ngượng, không hiểu âm luật cũng không thể giả bồ thành thạo như thế, nếu không đến khi lòi đuôi thật sự khó mà chịu nổi.Lý Tiêu Nam thu hồi bạch ngọc đào huân, tiêu sái ưu nhã nói:- Thì ra Tiểu Thần Vương cũng là đại gia tinh thông âm luật, ngược lại đã thất kính, kính xin Tiểu Thần Vương chỉ điểm tại hạ một chút.Rất nhiều người đều đang âm thầm cười trộm, Lý Tiêu Nam tuy rằng nhìn như ưu nhã thong dong, nhưng gọi một tiếng "đại gia" chính là đang đánh vào mặt Phong Phi Vân, người nào không biết Yêu Ma Chi Tử nào biết chút âm luật.Tài tử đệ nhất thiên hạ thật sự không tầm thường, mắng chửi người cũng không mang theo từ ngữ thô tục.-------Chương 760: Kích khánh nhạc (1)Phong Phi Vân thật giống như không nghe ra châm chọc trong lời của Lý Tiêu Nam, cởi mở cười nói:- Nếu ngươi đã khiêm nhường như vậy thì ta cũng không ngại chỉ điểm ngươi một chút, ngươi vừa rồi tổng cộng thổi bốn thủ khúc, 《 Nhạc Vương Lánh 》, 《 Phong Hưu Xử 》, 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》, 《 Tuyết Vực Nam Thiền 》, mỗi một khúc đều là tác phẩm xuất sắc nhất, nhưng ở trong mắt người trong nghề chính thức, ngươi thổi lại tục không nói nổi. 《 Nhạc Vương Lánh 》 vốn nên rầm rộ, âm tiết vang dội, như Nhạc Vương lâm thế, nhưng lại bị ngươi thổi đến mưa phùn lã lướt, giống như một ả đàn bà vậy.- Lại nói đến 《 Phong Hưu Xử 》, đây vốn là một khúc tuyên dương tự do, tiết tấu nhẹ nhàng, nhạc khúc vận luật hào hứng, "hành đáo phong hưu xử, tọa khán vân khởi thì", nhưng lại bị ngươi thổi bó tay bó chân, nào có loại kinh diễm như Diệp Văn Cơ năm đó thổi 《 Phong Hưu Xử 》 chứ.Biểu lộ vốn tiêu sái thong dong của Lý Tiêu Nam đã thay đổi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lời Phong Phi Vân cũng không phải nói hưu nói vượn, đúng là chỗ yếu của hắn, vốn hắn muốn khiến Phong Phi Vân khó chịu nổi, sau đó biết khó mà lui, nhưng không nghĩ đến lại khiến mình khó chịu nổi như thế.Đông Phương Kính Nguyệt cũng nhẹ "Ồ" một tiếng, cảm giác rất cổ quái, tên đần Phong Phi Vân này ngay cả nhạc phổ cũng không biết đọc, sao lại đột nhiên có nghiên cứu với âm luật như thế chứ?Những tuổi trẻ tài tuấn khác cũng bị lời Phong Phi Vân nói khiến sững sờ, chẳng lẽ Yêu Ma Chi Tử đúng là một âm luật đại gia sao?- Chúng ta lại nói đến khúc 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 kia, đây vốn là một thủ khúc đau thương, chính là do âm luật đại gia nổi danh năm đó 'Công Tôn tam nương' sáng chế, Công Tôn tam nương mỹ mạo diễm tuyệt đương thời, lại bị Đạo Môn chưởng giáo vứt bỏ, một đêm đầu bạc, nên mới viết ra khúc 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 này.- Tiếng ca vừa ra, ngư trùng đều buồn bã, trời cao thất sắc, chỉ tiếc Công Tôn tam nương tấu hết khúc này liền hương tiêu ngọc vẫn, lao vào Tấn Hà, một đời giai nhân theo gió trôi qua, 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 từ đó về sau đã trở thành có một không hai, đời sau không còn ai có thể tấu ra một phần mười niềm thương nhớ trong đó nữa.- Lý Tiêu Nam ngươi tấu ra 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 tuy rằng niềm thương nhớ đầy đủ, nhưng lại không có cổ bi thương và tuyệt vọng sau khi bị tình nhân vứt bỏ, kém quá xa rồi.Phong Phi Vân ngồi ở trong cung điện, thanh âm bay ra, tựa như một vị hiền giả trên đời vô song đang thở dài nhạc lý, khiến tuổi trẻ tài tuấn ở đây nghe được đều âm thầm gật đầu, cảm thấy cực kỳ có lý.- Về phần khúc 《 Tuyết Vực Nam Thiền 》 cuối cùng, đây vốn là một địch khúc, ngươi dùng cổ huân thổi cũng không có gì đáng trách, nhưng vì sao ta không nghe được tiếng ve kêu, chỉ có thể nghe được tiếng huân, không nghe được tiếng ve thì còn gì gọi là Tuyết Vực Nam Thiền nữa?Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài, lắc đầu bóp cổ tay, nói:- Tài tử đệ nhất thiên hạ cũng không gì hơn cái này, thật sự là hư danh nói chơi.Nam Cung Hồng Nhan từ từ đi đi, ôm đàn đi lên Vân Đài, cách trời cao, nhìn qua tòa cung điện kia, thanh âm thanh thúy nói:- Nói nhiều như vậy, cũng đều chỉ là lý luận suông, chỉ cần là người đọc qua sách, đều có thể nói được rõ ràng, nếu ngươi có bổn sự như vậy, không bằng chơi cho mọi người nghe một khúc.Lý Tiêu Nam đứng chắp tay, khoan thai cười nói:- Hồng Nhan cô nương nói rất đúng, nếu Phong huynh đã có đại tài như thế, sao không để mọi người chúng ta mở mang tầm mắt chứ.Trong cung điện, yên lặng thật lâu.Rất nhiều người đều bắt đầu cười nhạo, cảm thấy Phong Phi Vân chính biết miệng lưỡi lợi hại, chính thức thi đấu âm luật thì ngay cả một đầu ngón tay của Lý Tiêu Nam cũng kém xa.- Két...Xa xa, Lưu Ly Cung Điện treo trên bầu trời mở ra đại môn, Phong Phi Vân mang theo một vò rượu lớn, vừa uống, vừa đi đi, trên người mùi rượu trùng thiên, đứng xa xa nhìn qua chúng tuổi trẻ tài tuấn, cười nói:- Nếu các ngươi đã muốn kiến thức, vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết rõ cái gì mới thật sự là âm luật.Phong Phi Vân trên bậc thang trước cung điện cuồng vũ, trong tay bạch quang lóe lên, liền có 108 bát rượu rơi trên mặt đất, xếp đặt thành chín vòng hình tròn, không bàn mà hợp ý với Thiên Cương Địa Sát chi thuật.Rầm rầm.Phong Phi Vân một bên uống rượu, một bên rót rượu trong vò vào chén, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như quỷ mị vậy, sau khi xoay tròn chín vòng quay 108 cái bát rượu thì rượu đều đã được rót đầy, hơn nữa số lượng rượu trong từng bát đều giống hệt nhau.108 cái bát rượu, rượu trong từng bát đều đồng đều, không xê nhích chút nào, sức phán đoán này quả thực khiến người phải sợ hãi thán phục.- Đây là. . .

Kích Khánh Nhạc, không đúng, Kích Khánh Nhạc bình thường chỉ bày ra bảy chén, người âm luật cao thâm cũng chỉ bày ra mười tám chén, không thể nhiều hơn được nữa, bằng không thì quá nhiều âm điệu biến hóa, căn bản không thế khống chế, hơn nữa cũng không có tốc độ đánh nhanh như vậy.Tây Việt Lan Sơn nói ra.- Đích thật là Kích Khánh Nhạc, nhưng lại bất đồng, kích khánh không có khả năng cần đến 108 chén, chẳng lẽ tạo nghệ âm luật của Phong Phi Vân vậy mà đã cao thâm đến loại tình trạng này rồi sao?Rất nhiều người hiểu được âm luật đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy một tia không thể tưởng tượng nổi.Nam Cung Hồng Nhan lông mày có chút cau lại, luôn cảm thấy là lạ nhưng lại không thể nói rõ.Phong Phi Vân giẫm mạnh trên mặt đất, 108 cái bát sứ bạch ngọc liền bay lên, lơ lửng dưới ánh trắng giữa không trung, trong tay hắn nắm lấy một cái đũa bạc, xa xa cười nói với mọi người:- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết một chút cái gì mới thật sự là 《 Phong Hưu Xử 》, hành đáo phong hưu xử, tọa khán vân khởi thì.Phong Phi Vân huy động chiếc đũa, nhẹ nhàng đánh lên miệng chén, tốc độ càng lúc càng nhanh.Mà cùng lúc đó, Lý Tiêu Nam có chút ý bảo, 16 vị nhạc sử liền đồng thời bay lên, các nàng cầm trong tay nhạc khí bất đồng, mỗi người chiếm một phương vị, đồng thời đánh lên 《 Phong Hưu Xử 》, tạo nghệ âm luật của các nàng đều cực cao, 16 người đồng thời diễn tấu, đồng thời chặn đánh Phong Phi Vân.Đôi đũa trong tay Phong Phi Vân tốc độ đánh càng lúc càng nhanh, thanh âm thanh thúy dễ nghe, đã luyện thành một mảnh, quả thực ôn hòa tựa như gió xuân, khiến nhân tâm sảng khoái.Oanh.Mười sáu vị nhạc sử đồng thời phát lực, một cổ cuồng phong vô hình cuốn qua, có xu thế bài sơn đảo hải, cuốn khắp toàn bộ thiên mạc, khiến đám mây trên bầu trời đều bị thổi tan.Đây chỉ là lực lượng âm nhạc, cũng không phải các nàng sử dụng linh lực.Tiết tấu trong tay Phong Phi Vân cũng càng lúc càng nhanh, gió xuân ngày xuân biến thành cuồng phong ngày đông, thân thể giống như biến thành hư ảnh, trực tiếp bay mua quanh 108 cái chén ngọc, đánh ra nhạc khúc cuồng loạn vang dội, kích tình nước cuộn trào, khiến mọi người ở đây nghe được đều không kìm được nhiệt huyết sôi trào, như thiên quân vạn mã xung phong liều chết qua vậy.-------Chương 761: Kích khánh nhạc (2)Ầm ầm.Một cái vòi rồng khổng lồ lấy Phong Phi Vân làm trung tâm, ảnh hướng đến 108 chén ngọc, cuốn khắp thiên mạc, biến thành một cái Bạo Phong Cuồng Long, ầm ầm phản áp tới.Đây là âm nhạc kỳ tượng được sinh ra sau khi phù hợp với Thiên Đạo, có được uy thế hủy thiên diệt địa.Vì sao một ít âm nhạc đại giai văn học nho gia thời đại Thượng Cổ sau khi đạt tới cảnh giới nhất định có thể tinh thần thành thánh, tu vị không hề yếu hơn Thánh Linh, chính là do nguyên nhan này, học thức của bọn hắ cũng đang không ngừng phù hợp với Thiên Đạo, con đường tuy khác với tu tiên, nhưng vẫn có thể thành tiên thành thánh.Bành, bành, bành. . .Nhạc khí trong tay 16 vị nhạc sử kia toàn bộ đều nứt ra khe hở, mà những dây đàn kia lập tức bị kéo đứt, 16 vị tuyệt sắc giai nhân đồng thời miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, bị sóng âm Thiên Đạo chi khí đả thương.Đấu âm nhạc, có khi còn hung hiểm hơn cả so đấu thần thức.- Có lầm không, lợi hại như vậy sao?Bộ đồ thái giám trên người Tất Ninh Suất đã phình to lên, cũng không biết đã trộm bao nhiêu thứ, đến nổi khe hở quần ảo còn thỉnh thoảng lộ ra bảo quang.Không chỉ có hắn, mà rất nhiều người ở đây đều lộ ra thần sắc không thể tin, tựa như nhìn quái vật nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, chưa bao giờ nghe nói qua tạo nghệ âm luật của Yêu Ma Chi Tử lại đáng sợ như thế cả.Phong Phi Vân thu hồi đôi đũa trong tay, uống xuống một chén rượu, cười nói với mọi người:- Bất tài, bất tài, bêu xấu, bêu xấu.- Sức phán đoán thật nhanh, lực khống chế tiết tấu thật lợi hại, mỗi một lần hô hấp đều có thể đánh 108 cái, hơn nữa nặng nhẹ còn đều đều nhau, đây là phải hiểu rõ âm luật đến mức độ nào mới có thể làm được loại tình trạng này chứ?Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương hàm yên, ngón tay nhẹ nhàng kích thích lấy dây đàn trong tay.Huyết Vũ hỏi:- Tỷ tỷ, ngươi có thể đạt tới trình độ như thế không?Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, nói:- Nếu có thể tập trung tinh thần đến mức tận cùng, phát huy ra trình độ cao nhất mới có thể đạt đến nước này, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể làm được, trong số những người ta biết, chỉ có một người, có được tạo nghệ cao như thế thôi.- Ai.- Dạ tỷ tỷ, tạo nghệ âm luật của nàng còn cao hơn ta một bậc, trong toàn bộ Thần Tấn vương triều, cũng không ai có thể có tạo nghệ âm luật cao hơn nàng cả.Nam Cung Hồng Nhan biến sắc, nói:- Huyết Vũ, ngươi đi Bạch Vân Các xem thử Dạ tỷ tỷ còn ở đó không?- Tỷ tỷ có ý là...Trong mắt Huyết Vũ hiện lên vui vẻ, rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, còn có tòa cung điện sau lưng Phong Phi Vân.Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cung điện sau lưng Phong Phi Vân, trong lòng đang không ngừng thì thầm:- Chẳng lẽ, chẳng lẽ. . .

Không có khả năng. . .

Không có khả năng đấy. . .Đông Phương Kính Thủy dụi dụi mắt mắt, kinh ngạc không hiểu, nói:- Phong Phi Vân rõ ràng có tạo nghệ âm luật cao như thế, quả thực là bất khả tư nghị, tạo nghệ bực này tuyệt đối trên Lý Tiêu Nam.Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày, cũng không biết trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ gì.Nhạc nghệ của Phong Phi Vân khiếp sợ tứ tọa, tất cả mọi người đều chờ mong quyết đầu đỉnh phong giữa hắn và Lý Tiêu Nam, mùi khói thuốc súng thập phần nồng hậu dày đặc.Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân, Phong Phi Vân có bao nhiêu tài âm luật, người khác không biết nhưng sao nàng lại không biết được chứ.Tên này lại còn huênh hoang.Toàn bộ Thần Đô người có thể diễn dịch âm luật đến tình trạng như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Dạ tỷ tỷ thôi, nếu Phong Phi Vân thật sự được Dạ tỷ tỷ tương trợ, vậy thì nam nhân trong dục trì vừa rồi há chẳng phải chính là hắn.Kết quả này khiến Nam Cung Hồng Nhan có chút không cách nào tiếp nhận, nàng chỉ hy vọng là do mình nghĩ nhiều rồi.- Tốt, Phong huynh thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lợi hại ah, cảnh giới âm luật quả nhiên có thể sánh được với đại gia.Ngọa Long Sinh một mắt chim ưng, rất có khí khái kiêu hùng, Binh Tiển thi động kết minh với Phong gia, hắn đương nhiên đứng về phía Phong Phi Vân.- Khách khí, khách khí, chút nhạc nghệ đó của ta, cũng chỉ là do Hồng Nhan cô nương truyền thụ cho mà thôi.Phong Phi Vân khiêm tốn đến cực điểm, ý trong lời nói chính là quan hệ giữa mình với mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan rất không tầm thường, mọi người tốt nhân là không nên đánh chủ ý.Phong Phi Vân khóe mắt có chút liếc qua Nam Cung Hồng Nhan, vốn tưởng rằng cô gái nhỏ này nghe được mình khoa trương nàng sẽ hết sức cao hứng, lại không nghĩ rằng vừa liếc mắt qua lại khiến toàn thân hắn phải rùng mình, nàng đây là ánh mắt gì đây.Ánh mắt Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Phi Vân vậy.Không đúng, chuyện này không hợp logic a.Phong Phi Vân công nhiên khoe khoang quan hệ giữa hắn và Nam Cung Hồng Nhan như vậy, tự nhiên là khiến rất nhiều người đều mất hứng, nói ví dụ như vị hôn thê của hắn, Nguyệt Công Chủ.Long Thương Nguyệt tối nay tự nhiên không có khả năng không đến, mặc kệ nàng đến cùng có phải thật sự thích Phong Phi Vân hay không, nàng ít nhất chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của Phong Phi Vân, nếu nàng chẳng quan tâm đến, vậy thì người Thần Đô sẽ nhìn nàng thế nào, những cung chúa, hoàng tử trong đế cung kia sẽ lại nhìn nàng thế nào.Thần Vương có thể phong lưu, nhưng lại không thể phong lưu quá mức, bằng không thì Chuẩn Thần Vương phi như nàng sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.- Hừ, Nam Cung Hồng Nhan mạng của ngươi thật lớn, lần trước ở Phong gia nhiều cường giả như vậy cũng không giết được ngươi, bất quá...

Sớm muộn có một ngày ta cũng sẽ vạch lên mặt ngươi ba vết máu, khiến ngươi sống không bằng chết.Long Thương Nguyệt ngọc diện má đào, lông mi như hàn châm, có thể đâm thủng nhân tâm.Ma sát khí trên người Đông Phương Kính Thủy thu liễm lại, như một công tử quý tộc, thấp giọng cười nói:- Muội muội, ngươi nói Phong Phi Vân đêm nay bộc lộ tài năng như vậy, rốt cuộc là vì ngươi hay là vì Nam Cung Hồng Nhan.Đông Phương Kính Nguyệt không hề bận tâm, phảng phất trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến tâm linh nàng chấn động vậy, thản nhiên nói:- Có quan hệ gì với ta đâu...Nàng vừa dứt lời, chợt nghe được Phong Phi Vân kêu gào:- Đông Phương cô nương, ngươi mới vừa nói qua, tạo nghệ âm luật người nào có thể đánh bại ngươi liền có thể ngồi cạnh ngươi có đúng không?Phong Phi Vân định tránh đi Lý Tiêu Nam, trực tiếp ra tay với Đông Phương Kính Nguyệt, dù sao Lý Tiêu Nam ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên đầu Đông Phương tiểu nữu, nếu mình có thể hớt tay trên của hắn, vậy thì chẳng phải hiệu quả còn tốt hơn cả đánh bại hắn sao.Hơn nữa, mình và Đông Phương tiểu nữu thân mật như vậy, cũng là đang kích thích Nam Cung Hồng Nhan, ai bảo ngươi kích thích ta trước, giờ ta kích thích ngược lại, xem ai gấp hơn.-------Chương 762: Chữ chữ tru tâmĐông Phương Kính Thủy lập tức nở nụ cười đứng dậy, nói:- Cái này là đương nhiên.Đông Phương Kính Nguyệt hai con ngươi không chút gợn sóng, , đồng tử như hắc trân châu, khẽ mở miệng nói:- Thần Vương đại nhân, chẳng lẽ ngồi chung với tiểu nữ sao?Phong Phi Vân cười ha ha:- Chẳng lẻ không thể sao?- Tự nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy Thần Vương và Thần Vương phi ngồi chung sẽ càng thích hợp hơn một chút.Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên mà nói.Rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều ẩn ẩn cảm thấy một tia không đúng, nhưng lại không thể nói rõ, chung quy cảm thấy hào khí có chút quái dị.Lý Tiêu Nam tư thế oai hùng ẻo lả, cười nói:- Tạo nghệ âm luật của Thần Vương quả thật rất cao, nhưng Lý mỗ khó hiểu, vì sao Thần Vương lại cách chúng ta xa như vậy, nếu Thần Vương có thể ngồi chung với Thần Vương phi, sau đó diễn tấu một khúc thiên âm, chẳng phải chính là một đoạn giai thoại của Thần Đô sao?Lý Tiêu Nam tuy rằng kinh dị với tạo nghệ âm luật của Phong Phi Vân, nhưng hắn có thể trở thành tài tử đệ nhất thiên hạ, tự nhiên cũng là loại người tâm trí tuyệt đỉnh, trong mơ hồ đã nhận ra một tia mánh khóe, cảm giác một khúc vừa rồi không phải Phong Phi Vân có thể diễn tấu được, sau lưng tất có cao nhân chỉ điểm.Bị Lý Tiêu Nam nói như vậy, những đỉnh tiêm tài tuấn một đời tuổi trẻ đều lộ vẻ chợt hiểu, đồng thời nhìn lại cung điện phía xa xa, cũng cảm thấy một tia không tầm thường.Trong đó, có mấy vị tài tuấn càng xuất ra thần thức, lướt vào trong cung điện, muốn điều tra ra mánh khóe trong đó, thần trí của bọn hắn đều bị Phong Phi Vân thấm nhuần, chút ít thần thức kia của bọn hắn tự nhiên không cách nào sánh được với Phong Phi Vân, toàn bộ đều bị ngăn alij.Mấy tuổi trẻ tài tuấn đồng thời "Kêu rên" hai tiếng, thần thức đã bị Phong Phi Vân kích thương, thiếu chút nữa đã hôn mê ngã xuống đất.Cùng Phong Phi Vân liều thần thức, coi như là Lý Tiêu Nam lên, cũng không đủ xem, huống chi là bọn hắn.Phong Phi Vân trong lòng thầm mắng Đông Phương tiểu nữu thức sự quá phận, cũng không biết phối hợp một chút, lại không nên nói đến Thần Vương phi, nếu nàng không nói, vậy thì Lý Tiêu Nam tuyệt đối sẽ không sinh ra cảnh giác, cũng sẽ không khiến cho Phong Phi Vân khó xử như vậyPhong Phi Vân có thể dùng 108 cái chén diễn tấu ra 《 Phong Lưu Xử 》, tự nhiên đều là nhờ Dạ Tiêu Tương âm thầm tương trợ, nếu đến quá gần bọn họ, căn bản không cách nào diễn tấu ra thiên âm, tất nhiên sẽ lộ ra chân ngựa.- Nếu có cơ hội phải hảo hảo sửa chữa Đông Phương tiểu nữu này mới được, thật sự quá đáng giận.ánh mắt Phong Phi Vân đụng chạm với ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt, toàn thân đều run lên, giống như bị dòng điện bổ trúng thoáng một phát vậy, xương cốt toàn thân đều chết lặng ngắn ngủi, đôi mắt kia của nànga...

Nàng là Thủy Nguyệt Đình...

Đôi mắt này Phong Phi Vân quá quen thuộc, tuyệt đối là Thủy Nguyệt Đình không thể nghi ngờ, khiến Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã cả kinh hồn phi phách tán, nhưng sau nháy mắt lại phát hiện đôi mắt kia của nàng vẫn đạm mạc không dấu vết, không mang theo chút cảm xúc chấn động nào như trước, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt sao?Hẳn vậy rồi...- Thần Vương đại nhân, cũng quá không tôn trọng Thần Vương phi rồi, chẳng lẽ là ghét bỏ ngồi chung với Thần Vương phi sao?Thanh âm Tây Việt Lan Sơn có chút âm khí, ở Cực Lạc Hoa Cung hắn mất hết mặt mũi trước mặt Phong Phi Vân nên oán hận rất sâu, giờ phút này tự nhiên là muốn trả thù rồi.Phong Phi Vân ngươi thổi da trâu lớn như vậy, ta xem ngươi hôm nay hạ đài thế nào đây.Tây Việt Lan Sơn dã cảm giác được Phong Phi Vân cũng không hiểu âm luật, chỉ là nhờ cao nhân chỉ điểm, nếu khiến hắn ngồi trước mặt mọi người, hắn tất nhiên sẽ lòi đuôi, hắc hắc, đến lúc đó xem ngươi bị người trong thiên hạ cười nhạo thế nào đây.Phong Phi Vân làm bộ ho hai tiếng, buồn vô cớ nói:- Nói đến cũng không sợ mọi người chê cười, ta cũng muốn ngồi chung với mọi người a, chỉ tiếc ta lại không thu được thư mời của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cho nên...

Chỉ có thể một người trốn ở xa xa.Phong Phi Vân nói xong liền bóp cổ tay dậm chân, thở dài mấy tiếng, có một cảm giác loại trách trời thương dân.Mọi người đều một mảnh thổn thức, hai mặt nhìn nhau, đường đường Tiểu Thần Vương, một trong các nhân vật đứng đầu một đời tuổi trẻ, vậy mà không thu được thư mời, quả thực vượt quá dự đoán của mọi người, rất nhiều người đều dời ánh mắt đến trên người Nam Cung Hồng Nhan tuyệt sắc động lòng người.Người biết chuyện, tự nhiên cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng người không biết chuyện thì đều nghi hoặc khó hiểu.Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ này chẳng lẽ là đang cố ý đối nghịch với Tiểu Thần Vương sao.Nam Cung Hồng Nhan mặt không đổi sắc, ánh mắt xoay chuyển, áy náy nói:- Đây cũng không phải là Hồng Nhan không phát thư mời cho Thần Vương đại nhân, mà thật sự không dám ah, dù sao Thần Vương đã là người có hôn ước trên người, tùy ý xuất nhập nơi gió trăng của chúng ta, vạn nhất khiến Nguyệt Công Chúa điện hạ hiểu lầm, vậy thì Hồng Nhan muốn lần chết cũng khó rửa tội rồi.Lời này mặc dù nói rất khéo đưa đẩy, nhưng lọt vào tai một ít người có ý lại nghe ra được vị dấm chua nồng đậm.- Hồng Nhan cô nương, cũng quá coi thường khí lượng của Bổn công chúa rồi, Thần Vương nhà ta muốn đi chỗ nào, ta chỉ biết yên lặng đi theo, nào dám quấy nhiễu.Long Thương Nguyệt cũng không phải đèn đã cạn dầu, nói:- Ngược lại ta cảm thấy Hồng Nhan cô nương là cố ý xem thường Thần Vương nhà ta rồi, cho là hắn không có tư cách so sánh với chúng anh kiệt ở đây, cũng không có tư cách chung sân khấu với tài tuấn thiên hạ, nếu Hồng Nhan cô nương đã xem thường người như thế, Bổn công chúa cũng không muốn cùng ngươi làm bạn nữa, ta vẫn là ở cùng chỗ với Thần Vương thì hơn.Long Thương Nguyệt dáng người uyển chuyển, nhìn như nhu nhược, nhưng lại chữ chữ tru tâm, nói đến khiến Nam Cung Hồng Nhan không phản bác được, sắc mặt tái nhợt.Nàng như một hồi gió mát, đạp nguyệt mà đi, phiêu lạc đến trên cung điện phía xa xa, ở dưới ánh trăng, xinh đẹp như một cây hoa tường vi, nhẹ nhàng cúi đầu trước mặt Phong Phi Vân, cho Phong Phi Vân đủ mặt mũi, tất cung tất kính nói:- Ta, bái kiến Thần Vương.Phong Phi Vân cũng không nghĩ đến Long Thương Nguyệt lại có thể giúp đỡ hắn, lại ở trước mặt phần đông anh kiệt cấp cho hắn đủ mặt mũi như thế, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng, ngay cả xương cốt trên người cũng nhẹ hơn mấy cân, liền bước về phía trước đỡ nàng dậy, thân mật ôn nhu nói:- Nguyệt Nhi, đứng dậy đi.- Tạ Thần Vương.Long Thương Nguyệt có chút đứng dậy, thuận thế chen vào trong ngực Phong Phi Vân, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, động tác kiều diễm, tiếng khóc buồn bả nói:- Nàng tự cho mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, rõ ràng lại xem thường ngươi, nàng cảm thấy ngươi không có tư cách xưng là tài tuấn một đời tuổi trẻ, không có tư cách tranh phong với bọn họ, nàng dựa vào gì lại xem thường ngươi như vậy, Thần Vương, tâm trạng của ta thật đau lòng a.-------Chương 763: Thần Vương phi cường đại (1)Phong Phi Vân ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ nàng vai, ngắm nhìn chỗ xa, buồn vô cớ nói:- Nàng đã xem thường ta, ta sao lại để ý đến nàng chứ, trong mắt ta, ngươi còn đẹp hơn nàng nhiều.Nam Cung Hồng Nhan trong lòng chua xót không hiểu, đặc biệt Phong Phi Vân nói "Nàng đã xem thường ta, ta sao lại để ý đến nàng chứ, trong mắt ta, ngươi còn đẹp hơn nàng nhiều.

" Nghe nói như thế, đàn tranh trong tay nàng cũng suýt nữa rơi xuống, phảng phất như bị ngươi hung hăn xé nát tâm can.Nàng đương nhiên biết rõ Phong Phi Vân là đang cố ý chọc giận nàng, nhưng vẫn không nhịn được thương tâm, vốn nàng định chọc giận Phong Phi Vân một phen, lại không nghĩ rằng mình lại bị tức ngược như đồ ngốc vậy.Nếu không phải đang mang khăn che mặt thì nàng đã sớm lòi đuôi rồi.- Nguyệt công chúa này không phải nữ nhân bình thường ah, tâm cơ thâm sâu, nói chuyện xảo diệu, làm việc lão luyện, khiến người cảm thấy đáng sợ.Đông Phương Kính Thủy thấp giọng nói.Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên đều thấy rõ, nhãn quang như kiếm, nhiều thêm vài phần lợi hại, nói:- Hiện tại chính thức nên lo lắng chính là Nam Cung Hồng Nhan, nàng quá tự cho là đúng, giờ phút này chỉ sợ ngay cả lòng muốn khóc cũng có a.- Quả thật làm hơi quá, nữ nhân đối với nam nhân, lẽ ra nên lấy nhu thắng cương, mà nàng lại dùng cương khắc cương, mà Phong Phi Vân nhất định sẽ không theo, ở phương diện tình cảm, Nam Cung Hồng Nhan quả thật kém Nguyệt công chúa không ít.Đông Phương Kính Thủy nói.- Ngươi cũng hiểu tình cảm sao?- Khục khục...

Ta đây là đang giúp ngươi suy nghĩ ah.Đông Phương Kính Thủy cười khan nói.Đông Phương Kính Nguyệt bình tĩnh như nước, lạnh nhạt như gió, trong mắt vẫn không mang theo nửa phần cảm xúc, không ai rõ giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ gì cả.- Hơi quá đáng, thức sự quá mức rồi, ta không thể không đi nói một câu công đạo.Tây Việt Lan Sơn bỗng nhiên đứng lên, phong độ khẽ thi lễ với Nam Cung Hồng Nhan, mới lại nói:- Tuyệt Sắc Lâu chính là địa bàn của Hồng Nhan cô nương, nàng dựa vào gì phải để mắt đến Phong Phi Vân, không phát thư mời cho ngươi, đó chính là xem thường Phong Phi Vân ngươi, ngươi lại có thể thế nào đây?Người khác có lẽ sợ hãi thân phận Phong Phi Vân, nhưng Tây Việt Lan Sơn lại không, sau lưng của hắn chính là Tây Việt phiệt khổng lồ, thiên hạ to lớn, lại không ai có thể khiến hắn sợ hãi cả.Hắn nói như vậy, tự nhiên là muốn bênh vực Nam Cung Hồng Nhan, đương nhiên càng quan trọng hơn là hắn muốn khiến mâu thuẫn giữa Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan trở nên gay gắt hơn.- Ta có nhận được thư mời hay không, liên quan gì đến ngươi?Phong Phi Vân lạnh giọng cười nói.Tây Việt Lan Sơn chắp hai tay sau lưng, khí vũ hiên ngang, cao giọng cười cười:- Phong Phi Vân ngươi đã không thu được thư mời thì làm sao vào được Tuyệt Sắc Lâu, chẳng lẽ ngươi leo tường khoan thành tiến vào sao, ha ha, thì ra Thần Vương của Thần Tấn vương triều cũng chỉ là loại bắt gà trộm chó, loại ngươi như ngươi có tư cách gì treo lên nơi thanh nhã chứ.Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng tức giận Phong Phi Vân, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác chỉ trích hắn, dù chỉ là châm chọc một chút cũng không thể, Tây Việt Lan Sơn lời này không những không nịnh bợ được ngược lại còn chọc giận khiến Nam Cung Hồng Nhan động sát cơ.Nàng có thể, nhưng người khác tuyệt đối không thể.Nhưng nàng ở mặt tình cảm vẫn hơi chậm chạp, lần nữa bị Long Thương Nguyệt cướp được tiên cơ.- Lớn mật, Thần Vương há ngươi có thể tùy tiện nhục mạ sao?Trên người Long Thương Nguyệt nhuệ khí bức nhân, bộc lộ tài năng, âm thanh lạnh lùng nói:- Nam Cung Hồng Nhan, đây là tuổi trẻ tài tuấn ngươi thỉnh đến, ngươi đây là cố ý đang nhắm vào Thần Vương, muốn khiến Thần Vương khó chịu nổi sao, ngân ngân, thật sự là nữ nhân tâm cơ ác độc.- Ta...Nam Cung Hồng Nhan nói.Long Thương Nguyệt căn bản không cho nàng cơ hội cãi lại, âm thanh lạnh lùng nói:- Nam Cung Hồng Nhan, Tây Việt Lan Sơn, tốt cho một đôi cẩu nam nữ các ngươi, đây là đã sớm thông đồng tốt muốn đối phó Thần Vương sao, chẳng lẽ cho rằng Thần Vương tính tình tốt sẽ không chấp nhặt với các ngươi sao?

Nhưng các ngươi đừng quên, còn có Thần Vương phi ta ở đây, hôm nay nếu ai dám miệng tiện một câu, ta sẽ cắt đầu lưỡi của hắn.Nam Cung Hồng Nhan sắc mặt âm trầm, đôi mắt dễ thương khẽ nâng, nhìn thoáng qua Phong Phi Vân, sợ hãi Phong Phi Vân thật sự hiểu lầm, lại phát hiện ánh mắt Phong Phi Vân đều ngưng tụ ở trên người Nguyệt công chúa, không thèm liếc lấy nàng một cái, trong lòng của nàng lại càng thêm đau đớn, ủy khuất đến sắp phát khóc.Dựa vào cái gì không nhìn ta, dựa vào cái gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta cố ý sao?Đều do Tây Việt Lan Sơn không chuyện gì lại nhảy ra nhiều chuyện, nếu phải hắn nhảy ra chặn ngang một cước, Nguyệt công chúa cũng đã không tìm được cớ quở trách mình, nếu thật sự bị Phong Phi Vân hiểu lầm, Tây Việt Lan Sơn cho dù chết một trăm lần cũng không đủ bồi tội.- Ha ha, Thần Vương phủ thật sự là bá đạo ah, vốn chỉ là loại bắt gà trộm chó, còn không cho người nói, Hồng Nhan cô nương, căn bản không cần sợ uy hiếp của nàng, công đạo tự ở nhân tâm.Tây Việt Lan Sơn thiển thanh cười cười, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn.Mình hôm nay coi như ở trước mặt mỹ nhân đệ nhất thiên hạ bộc lộ một chút, Hồng Nhan cô nương hôm nay nhất định cực kỳ ấn tượng với ta, ta giữ gìn nàng như thế, nàng còn không cảm kích trong lòng sao, nghĩ đến đây, trên mặt Tây Việt Lan Sơn liền lộ ra vẻ tươi cười thoải mái.Tựu tựa hồ như đã có thể ôm mỹ nhân quay về vậy.- Ngươi đây là muốn chết.Long Thương Nguyệt hai mắt sinh tà quang, sát khí sắc bén như hàn kiếm, thân thể biến thành một đạo bóng đen, qua giây lát đã xuất hiện trước mặt Tây Việt Lan Sơn, vươn ra một cánh tay, tựa như Du Long chụp tới cổ Tây Việt Lan SơnTrên người nàng tà khí lẫm nhiên, bao lấy không gian chung quanh, không khí bị đông lại, phong tỏa địa vực, dẫn động địa tượng.Tây Việt Lan Sơn chính là nhân vật xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, tự nhiên không phải chuyện đùa, ngón tay nặn ra kiếm quyết, một mảnh vầng sáng màu trắng ngưng tụ trên cánh tay, hơn một ngàn đạo kiếm khí mảnh như châm xông bay ra.Ngàn ti kiếm vũ.Oanh.Long Thương Nguyệt hai mắt trừng tới, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra tràng cảnh núi thây biển máu, chợt, lại biến thành Sâm La Địa Ngục, ngàn phần mộ tràng...

Tây Việt Lan Sơn trong lòng khẽ giật mình, hai mắt phóng đại, thật giống như thấy được Lệ Quỷ vậy, kiếm khí trong tay cũng trở nên hỗn lọan.Bành.Long Thương Nguyệt sắc mặt âm trầm, một chưởng đánh vào đỉnh đầu của hắn, đánh cho hắn quỳ trên mặt đất, đông, hai đầu gối rơi xuống đất, đầu gối cũng như muốn bay ra ngoài, khiến trận pháp trên mặt đất cũng bị chấn đến vỡ vụn.Tây Việt Lan Sơn chưa từng ngờ tới Nguyệt công chúa tao nhã lại cường đại như thế, trong lòng phi thường hoảng sợ, muốn nghịch xông đứng lên, nhưng một tay của Long Thương Nguyệt lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, bộc phát ra một mảnh vầng sáng màu đen, trấn áp khiến hắn không thể nhúc nhích nổi.-------Chương 764: Thần Vương phi cường đại (2)Nếu không phải cố kỵ ở đây quá nhiều người thì Long Thương Nguyệt đã trực tiếp triển khai Tà Linh Tầm Bảo Thuật, thôn phệ hết một thân tu vị của Tây Việt Lan Sơn rồi.Bá.Long Thương Nguyệt tế ra một thanh cổ kiếm, kiếm quang lóe lên, một đạo huyết tuyền từ trong miệng Tây Việt Lan Sơn bay ra, trong huyết tuyền còn có một đoạn đầu lưỡi cũng bay ra theo.Tây Việt Lan Sơn toàn thân run rẩy, thân thể quằn quại ngã trên mặt đất, tay bụm lấy miệng đã không ngừng phun máu, phát ra tiêng kêu "Ô ô" thảm thiết.- Đây là kết cục khi không tôn trọng Thần Vương.Đôi mắt đẹp của Long Thương Nguyệt nhìn khắp bốn phía, khiến rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều bị chấn trụ.Thật là đáng sợ.Nguyệt công chúa thật sự quá vô danh, nếu không phải nàng đính hôn với Phong Phi Vân thì toàn bộ tu luyện giới có rất ít người biết rõ sự hiện hữu của nàng, tất cả mọi người cho rằng nàng là một vị công chúa văn nhược ru rú trong nhà, không ngờ vừa ra tay đã chấn trụ tất cả mọi người.Mà ngay cả Tây Việt Lan Sơn xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cũng bị nàng trấn áp, cắt mất đầu lưỡi, phần tu vị này, phần sát phạt quyết đoán này, phần lôi lệ phong hành này quả thực phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người, khiến người phải lần nữa nhìn kĩ vị Nguyệt công chúa này.Long Thương Nguyệt làm như vậy, tự nhiên có mục đích của nàng, nàng nếu đã quyết định tranh đoạt thái tử vị, vậy thì tự nhiên phải dựng lên uy vọng của mình, nói cho người trong thiên hạ biết, nàng có thực lực cạnh tranh.Làm như vậy, tuy rằng sẽ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có lợi ích, có thể khiến mọi người biết rõ, kẻ cạnh tranh thái tử thứ ba quật khởi rồi, nhất định có người sẽ âm thầm tiến đến phụ thuộc, có thể khiến thực lực của mình lớn mạnh hơn.Hơn nữa nàng đây cũng là đang ép Phong Phi Vân làm quyết định, triệt để đứng ở cùng một trận doanh với nàng.Trong lòng của nàng đang suy nghĩ gì, Phong Phi Vân há có thể không biết, bất quá cũng không tỏ thái độ, vậy như một người ngoài, im im lặng lặng xem xét mọi chuyện, ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ đến, đến sớm hay muộn cũng đều như nhau cả.Bắc Minh Phá Thiên nhìn thật sâu vào Nguyệt công chúa, quay đầu, nói:- Xem ra Nguyệt công chúa này cũng không phải hạng người bình thường, tu vị không dưới La Phù công chúa, đối thủ cường thế thứ hai của ngươi đã xuất hiện rồi.Long Thần Nhai sắc mặt bình tĩnh, nâng chén nhẹ uống, nói:- Vậy thì phải xem nàng có đủ mạnh hay không.Có hai gã lão giả đỡ Tây Việt Lan Sơn đang phủ phục dưới đất phun ra máu dậy, tự động rút đi, về phần đoạn đầu lưỡi trên mặt đất tự nhiên cũng được thu vào trong một hộp ngọc Hàn Băng, bị mang đi, nếu huyết khí trong đầu lưỡi không bị sói mòn hết thì có lẽ có thể khiến Tây Việt công tử lần nữa nối lại được.Long Thương Nguyệt và Nam Cung Hồng Nhau liếc lấy nhau, người trước phẩy tay áo bỏ đi, bay đến trên một tòa cung điện ở xa xa, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân, khó độ Thần Vương phi hiển thị rõ không thể nghi ngờ.- Đối với biểu hiện của ta hôm nay ngươi thỏa mãn chứ?Long Thương Nguyệt âm thầm truyền âm nói.- Ngươi ngược lại thật lợi hại đấy.Phong Phi Vân cũng âm thầm truyền âm, không rõ là đang tán thưởng hay đang châm chọc nữa.- Đa tạ.Long Thương Nguyệt nhàn nhạt cười.Phong Phi Vân cười vang nói:- Nguyệt nhị thật nghịch ngợm, khiến mọi người chê cười, đúng rồi, hôm nay chính là dùng nhạc nghệ làm thịnh yến, Đông Phương cô nương sao lại không đến phổ một khúc, nếu ta thắng, ta và Thần Vương phi sẽ cùng ngồi ở cạnh ngươi, có được không?Phong Phi Vân cũng ý định dạy dỗ Nam Cung Hồng Nhan một phen, cố ý không liếc lấy nàng, hoàn toàn bỏ qua một bên.Đây vốn là thịnh hội do nàng mời, Phong Phi Vân lại cố ý bỏ qua nàng, nàng tự nhiên là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.- Nếu Thần Vương đại nhân đã có nhã hứng như vậy, vậy thì Kính Nguyệt sẽ cùng Thần Vương đại nhân cùng phổ một khúc vậyĐông Phương Kính Nguyệt dừng một chút, thanh âm xoay chuyển, nói:- Bất quá, ta muốn cùng Thần Vương đại nhân không lâu tịch đạn, không muốn bất luận kẻ nào nghe thấy chúng ta nhã tấu.Cái gọi là không lâu tịch đạn cũng chính là đóng cửa khảy đàn, không cho bất luận kẻ nào thấy bọn họ, cũng không cho bất luận kẻ nào biết rõ bọn hắn khảy gì, thẳng đến khi bọn hắn ra ngoài mới tuyên bố kết quả.Loại phương thức tỷ thí này truyền lưu giữa các danh nhân đại gia thời Thượng Cổ, giữa hai âm luật tri kỷ tỷ thí nhạc nghệ với nhau đều sử dụng loại phương pháp này, đây là một loại thi đấu cực kỳ hàm súc, chỉ có quân tử chính thức mới sử dụng loại phương thức đấu nghệ này.Đông Phương tiểu nữu vậy mà lại làm vậy, trong hồ lô của nàng đến cùng đang bán thuốc gì đây?Phong Phi Vân không chút sợ hãi khi ở chung với nàng, mời nàng vào trong cung điện, sau đó đóng đại môn cung điện lại, chỉ có hai người bọn họ tiến vào cung điện, những người khác ở bên ngoài, kể cả Long Thương Nguyệt cũng không thể tiến vào trong.Tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng, rất nhiều thiên tài nhân kiệt muốn nghe tỳ bà khúc của Đông Phương Kính Nguyệt đều liên tục thở dài.Nam Cung Hồng Nhan lại tức giận đến dậm chân, Phong Phi Vân đêm nay quả thật khiến nàng tức giận không nhẹ, quả thực khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi, bên miệng cũng như sắp phát ra hỏa:Biết rõ ta sẽ quan tâm, nhưng vẫn ở cùng một phòng với Đông Phương Kính Nguyệt, chẳng lẽ không sợ ta tức chết sao.Ở trong lòng Nam Cung Hồng Nhan, Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt chính là tình lữ, cựu tình lữ cho dù hận ý có đậm đặc thế nào cũng rất có khả năng tình cũ lại cháy, nàng sao không nóng nảy cho được.Tựa như một con mèo đang cào loạn trong lòng nàng vậy.- Quá ghê tởm, quá ghê tởm, Phong Phi Vân ngươi tên đại phôi đản này, rõ ràng nói từng bị Đông Phương Kính Nguyệt lừa gạt cảm tình, cực kỳ thống hận nàng, hiện giờ lại hết lần này tới lần khác cùng nàng cô nam quả nữ ở chung một phòng, rõ ràng là dư tình chưa dứt mà.Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt môi.- Tỷ tỷ.Huyết Vũ trở về rồi.Nam Cung Hồng Nhan nói:- Thế nào.Huyết Vũ có chút nhìn lại cung điện, do do dự dự mới lại nói:- Dạ tỷ tỷ quả thật không ở lầu các...Nam Cung Hồng Nhan năm ngón tay càng xiết chặt hơn, cảm thấy bản thân tổn thương cực lớn, mình quả thật là đang tìm khổ mà.Cửa cung điện đóng lại, toàn bộ cung điện tĩnh mịch đều biến thành một mảnh đen kịt.ỒMột đoàn hỏa diễm từ giữa ngón tay Phong Phi Vân thiêu đốt lên, tựa như một chiếc linh đăng lờ mờ chiếu rọi lấy căn phòng này.Đông Phương Kính Nguyệt tay ôm tỳ bà, độc ỷ dưới cửa, ngọn đèn lên lên mặt nàng phản ra ngọc quang nhàn nhạt, khiến thân ảnh của nàng trở nên đặc biệt mờ ảo, trầm lặng nói:- Ngươi biết ta tại sao phải cùng ngươi không lâu tịch đạn không?- Kính xin Tứ tiểu thư nói rõ.Phong Phi Vân khiêm tốn nói.Đông Phương Kính Nguyệt ngón tay khẽ gảy lên đàn tỳ bà, một đạo sóng âm bay ra ngoài, lướt qua trên mặt đất, để lại một hàng chữ.-------Chương 765: Quần Long phệ thiênĐây là một loại thủ đoạn đã khống chế sóng âm đến cực hạn, có thể dùng sóng âm khắc chữ.Trên mặt đất khắc lấy mấy chục danh tự, dùng hình tròn xếp đặt, mỗi một cái tên đều các cứ một phương, phía trên không danh tự có khí thế tỏa ra, đang lóe lên sáng lên, tựa như một tòa tinh bàn vậy.Phong Phi Vân con mắt hướng nhìn tới mặt đất, cảm giác được thập phần nhìn quen mắt, đúng rồi, đây chẳng phải là thiên tượng "Quần Long phệ thiên, Thái Vi thủ tâm" sao, chỉ có điều Đông Phương Kính Nguyệt lại diễn hóa "Thiên tượng" thành "Nhân tượng" .Những cái tên này có tổng cộng ba mươi hai cái, danh tự hai mươi vị thiên tài cấp bậc sử thi đều nằm trong đó, còn mười hai danh tự còn lại chỉ có một cái họ, hiển nhiên đặc biệt mịt mờ, Đông Phương Kính Nguyệt cũng không khắc danh tự xuống.Danh tự những thiên tài này có kí hiệu lấy một đầu Long, có số ít mấy người kí hiệu hai đầu Long, chỉ có ba người kí hiệu lấy ba đầu Long, ba người này theo thứ tự là "Phong Phi Vân", "Lý Tiêu Nam", danh tự người thứ ba chỉ có một chữ "Vô"- Đây là...Phong Phi Vân tròng mắt hơi híp.- 《 Quần Long Phệ Thiên Đồ 》, là ta đặc biệt tiến đến Cổ Cương Phủ cầu Cảnh Phong đại trí sư vẽ xuống.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân cười nói:- Nhưng ta đối với 'Thiên' không có chút hứng thú gì, sao lại là một trong quần Long được, trên đầu ta còn kí hiệu lấy ba đầu Long, thật sự là lời nói vô căn cứ, xem ra Cảnh Phong đại trí sư thật sự già rồi, suy tính không được rồi.- Đây là Cảnh Phong đại trí sư dùng tánh mạng vẽ ra đấy.Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Cái gì.Phong Phi Vân sắc mặt khẽ biến.- Cảnh Phong đại trí sư đã tọa hóa vào bốn tháng trước trên Quan Tình Đài, hôm nay lĩnh tụ tinh thần Phụng Thiên Bộ Cổ Cương Phủ chính là đệ tử của Cảnh Phong đại trí sư, Thiên Vu Thần Nữ.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Cảnh Phong đại trí sư và Phong Phi Vân coi như có duyên gặp mặt một lần, đã từng đưa thư cho Đông Phương Kính Thủy, khiến hắn hóa giải mâu thuẫn giữa Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, một người hiền lành như vậy cũng đã tọa hóa, quả thật khiến Phong Phi Vân cảm thấy có chút buồn vô cớ.Cổ Cương Nhân của Cổ Cương Phủ cũng được xưng là man nhân, hôm nay cường đại nhất tổng cộng có ba bộ lạc, Phụng Thiên Bộ chính là một trong số đó, Cảnh Phong đại trí sư tọa hóa, Thiên Vu Thần Nữ mới nhậm chức căn bản không trấn áp được Cổ Cương Nhân tính cách cuồng dã, Cổ Cương Phủ nhất định sắp sửa phát sinh đại loạn chưa từng có.Thiên hạ này thật sự là càng ngày càng rối loạn.Phong Phi Vân đã sớm đoán được Đông Phương Kính Nguyệt cùng hắn "Không lâu tịch đạn", nhất định sẽ không đơn giản như vậy, nhưng không nghĩ tới nàng lại nói cho mình bí mật lớn như thế, thật khiến Phong Phi Vân ngoài ý muốn đến cực điểm.Nàng đến cùng muốn thế nào.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Ngươi biết vì sao ngươi là một trong quần Long, lại còn được kí hiệu ba đầu Long, là Long trung chi Long không?- Vì sao?- Ngươi tuy rằng không muốn đoạt thiên hạ, nhưng sự hiện hữu của ngươi lại ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ đại thế thiên hạ, cũng tỷ như Thần Đô hiện giờ, chính là thùng thuốc súng lớn nhất Thần Tấn vương triều, mà kíp nổ thùng thuốc súng chính là ngươi, cho nên ngươi đại biểu chính là Thần Đô.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân biết rõ ý tứ trong lời nói của nàn, chính hắn tuy rằng vô tình với thiên hạ, nhưng gười chung quanh hắn lại đều hữu ý với thiên hạ, ví dụ như "Long Thương Nguyệt", "La Phù công chúa", "Phong Mặc", mà hắn hiện giờ chính là Thần Vương đương triều, Tần Đế lại tiến nhập thần thức bế quan, ở Thần Đô, ở triều đình lực ảnh hưởng của hắn đã sắp sánh vai được với Thái Tế, ở trên đầu của hắn kí hiệu ba đầu Long cũng là chuyện đương nhiên.- Ngươi đại biểu chính là Thần Đô, mà Lý Tiêu Nam đại biểu chính là uy hiếp từ bốn đại vương triều chung quanh Thần Tấn vương triều.Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Lý Tiêu Nam không phải người Thần Tấn vương triều sao?Phong Phi Vân nói.Đông Phương Kính Nguyệt lắc đầu, nói:- Nói đúng ra là Thần Linh Cung, biết rõ vì sao Thần Linh Cung ở trên 《 Đại Thế Lực Bài Danh Bảng 》 lại xếp hạng cao hơn cả Thần Tấn vương triều không?- Chẳng lẽ thế lực Thần Linh Cung đã thẩm thấu đến bốn đại vương triều chung quanh Thần Tấn vương triều rồi sao?Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Không sai, năm đại vương triều chiếm cứ một góc vắng vẻ trên khối đại lục này, trong 3000 vương triều thuộc về nơi vắng vẻ, bài danh cũng xếp tít phía sau, nhưng đối với chúng ta mà nói, năm đại vương triều, mỗi một vương triều đều vô cùng cường đại, tiên môn nhiều như sao trên trời, nhưng sau lưng năm đại vương triều đều có bóng dáng Thần Linh Cung, nói cách khác Thần Linh Cung bao trùm trên cả năm đại vương triều.Phong Phi Vân cũng không phải người không có kiến thức, lời này nếu bị tu sĩ khác trong Thần Tấn vương triều nghe được, chỉ sợ đã sớm chấn động, nhưng hắn vẫn thản nhiên, hỏi:- Thần Linh Cung rốt cuộc là nơi thế nào?- Thần Linh Cung siêu nhiên trên vương triều phía trên, có thể ảnh hưởng đến vận mệnh năm đại vương triều, hơn nữa trực tiếp nghe lệnh bởi Đệ lục Trung Ương vương triều, ta có thể nói cho ngươi biết, Lý Tiêu Nam trong một đời tuổi trẻ Thần Tấn vương triều đã là đỉnh tiêm, cơ hồ khó tìm ra được ai mạnh hơn hắn, nhưng trong một đời tuổi trẻ Thần Linh Cung, hắn chỉ có thể xếp vào Top 5.- Lý Tiêu Nam chính là sứ giả mà Thần Linh Cung điều động đi, có thể ở trình độ nhất định ảnh hưởng đến thái độ của năm đại vương triều, nếu thế cục Thần Tấn vương triều không thể khống chế, hắn rất có thể sẽ dẫn đến lực lượng bốn đại vương triều khác, trực tiếp chiếm đoạt Thần Tấn vương triều, đây chính là lý do vì sao hắn lại là một trong 'Ba đầu Long', đương nhiên loại tình huống này cũng không lớn, dù sao Thần Linh Cung cũng không muốn thực lực năm đại vương triều hao tổn quá nhiều, Thần Linh Cung cũng có kẻ thù bên ngoài, cũng cần mượn nhờ lực lượng năm đại vương triều.Phong Phi Vân trên mặt tươi cười:- Lý Tiêu Nam chỉ có thể bài danh thứ hai trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, sao một đời tuổi trẻ Thần Tấn vương triều không ai có thể là đối thủ của hắn được?Đông Phương Kính Nguyệt ngón tay chỉ về phía "Ba đầu Long" thứ ba, đó là một chữ "Vô"- Hắn chính là người bài danh thứ nhất trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, chỉ tiếc mặc dù là Thiên Toán Thư Sinh cũng không tính ra hắn là ai, chỉ có thể suy tính ra một chữ 'Vô', chỉ biết là hắn đã xuất thế, hơn nữa có phệ thiên chi tượng, trước khi hắn chưa xuất hiện, Lý Tiêu Nam đích thật là đệ nhất nhân một đời tuổi trẻ Thần Tấn vương triều, bọn người ca ta, Bắc Minh Phá Thiên, Tô Quân, Long Thần Nhai đều rất khó địch lại trăm chiêu trong tay hắn, thuật pháp Thần Linh Cung cường đại vượt xa tưởng tượng của ngươi.Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, nếu là vào kiếp trước, hắn tự nhiên không cần để nhân vật như Lý Tiêu Nam vào mắt, nhưng bây giờ lại khác, hiện giờ tu vị hắn còn quá thấp, nếu vẫn tự cao tự đại như trước thì sẽ chết càng nhanh hơn thôi.-------Chương 766: Hồng Nhan rất tức giận (1)Ngươi vì sao lại nói với ta những lời này?Phong Phi Vân cười nói, hắn cũng không cho rằng mình cùng Đông Phương tiểu nữu này có giao tình rất tốt.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Thiên hạ đại loạn, ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Thần Tấn vương triều nhất định phải tang bại, Ngân Câu phiệt chúng ta cũng không yên ổn, cho nên ta phụng mệnh phiệt chủ, muốn đến hỏi ngươi trước một chút, ngươi muốn ai trở thành thái tử.Nếu là lúc trước, Phong Phi Vân tự nhiên không có tư cách biết rõ những chuyện này, càng không có tư cách khiến phiệt chủ Ngân Câu phiệt đến hỏi ý kiến hắn, nhưng nhưng bây giờ lại khác, trong tay Phong Phi Vân đang nắm giữ lấy mạch máu lực lượng thiên hạ.- Cái này...Phong Phi Vân cười cười, cũng không trả lời, nói:- Vậy Ngân Câu phiệt các ngươi muốn ai trở thành thái tử.Đông Phương Kính Nguyệt liếc Phong Phi Vân, nói:- Loại chuyện này chỉ có phiệt chủ mới biết, ta cũng không biết được.Tin ngươi mới là lạ.Ngươi nếu không biết, Ngân Câu phiệt chủ sao lại phái ngươi đến hỏi thăm chuyện trọng yếu như vậy chứ.Việc này quan hệ quá trọng đại, không cẩn thận ngay cả tính mạng cũng tiêu đời, Phong Phi Vân cũng sẽ không đơn giản nói với nàng, theo hắn thấy thì Đông Phương tiểu nữu này cũng không đáng tin, nếu bị nàng bán rẻ, chết như thế nào cũng không biết.Phải nói là trong tiềm thức Phong Phi Vân luôn có địch ý với nàng.Phong Phi Vân cười nói:- Cái này sao, ta còn đang suy nghĩ...

Hừ, người phương nào nhiễu ta và Đông Phương cô nương không lâu tịch đạn.Một cổ thần thức khổng lồ xâm nhập, cổ thần thức này không chỉ cường đại, hơn nữa thập phần mịt mờ, người bình thường căn bản không thể nhận ra, nhưng lại bị Phong Phi Vân thấm nhuần.Có người muốn dòm nghe bọn hắn đàm luận, đối phương chính là tuyệt đỉnh cao thủ.Oanh.Trên đỉnh đầu Phong Phi Vân phóng ra bốn mươi đạo thần thức, đón đầu đánh ra khiến đối phương vội vàng thu liễm thần thức.Ngay sau đó, Phong Phi Vân trực tiếp phá tan cung điện, dáng người to lớn cao ngạo đứng trên Lưu Ly Cung Điện, khí phách lộ ra ngoài, như Thiên Vương lâm trần, lấy ra Thần Vương Lệnh đen kịt, điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, vung lên bên ngoài thiên mạc.Hôm nay Phong Phi Vân đã là chủ nhân Thần Vương Lệnh, có thể điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương cho mình dùng.Ầm ầm.Bảy tôn Thần Vương hư ảnh từ trên trời giáng xuống, mỗi một Thần Vương hư ảnh đều cao trăm trượng, vàng chói, đỉnh thiên lập địa, một cổ lực lượng tuôn trào mãnh liệt lan ra ngoài.- Ah...Trong bóng tối, truyền đến một tiếng hét thảm, một vị siêu cấp cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng thân thể bị Thần Vương Lệnh đánh thành mảnh vỡ, hóa thành một mảnh huyết thác, từ phía trên rơi xuống.Trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.Phong Phi Vân cầm trong tay Thần Vương Lệnh, đứng thẳng tắp trên đỉnh cung điện, một cổ lực lượng ánh vàng rực rỡ chảy về lại trong lệnh bài màu đen, cổ ngạo khí trên người hắn vẫn không mất, chấn nhiếp tại chỗ.Thân thể XÍU...

UU! bay ra ngoài, như một đạo mị ảnh, rơi xuống chỗ vị siêu cấp cường giả Thiên Mệnh đệ ngũ trọng kia vẫn lạc, nơi này huyết khí hùng hậu, không khí cực nóng, mặt đất hóa đất khô cằn.- Đến cùng là người thế lực nào, rõ ràng chút manh mối cũng không lưu lại, xem ra là có chuẩn bị mà đến.Phong Phi Vân thu hồi Thần Vương Lệnh, sau đó bay trở về Tuyệt Sắc Lâu, một lần nữa rơi xuống trên tòa cung điện kia, sau đó quay về lại bên trọng.Xa xa những tuổi trẻ tài tuấn kia cả đám đều bị chấn nhiếp, lực lượng của Thần Vương Lệnh thật sự quá đáng sợ, ngay cả một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng cũng bị đánh chết, ở đây ngoại trừ số ít mấy người ra, những người khác đều biến sắc.Phong Phi Vân quay về trong cung điện, phát hiện Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đứng ở chính giữa, dáng người thướt tha, da ngọc như tuyết, tuyệt đại giai nhân, tay nàng ôm tỳ bà, như Quảng Hàn Tiên Tử, thản nhiên nói:- Chết rồi?- Chết rồi.Ánh mắt Phong Phi Vân thoáng nhìn qua mặt đất, bức "Quần Long Phệ Thiên Đồ" kia đã bị nàng xóa đi, biến thành một mảnh vôi.Ba mươi hai cái tên trên "Quần Long Phệ Thiên Đồ" đã in sâu trong đầu Phong Phi Vân, sau này nếu gặp được những người này, cũng sẽ lưu tâm hơn một chút.Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương chờ mong, nói:- Muốn điều động Thần Vương lực lượng trong Thần Vương Lệnh cũng không phải một chuyện dễ dàng, cần thần thức khổng lồ để chèo chống, dùng tu vị hiện giờ của ngươi, một ngày có thể sử dụng mấy chiêu?- Cái này. . .

Ta cũng không biết.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói việc trọng yếu như thế cho nàng biết, đối với nàng cực kỳ cảnh giác.Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, thần thức cường đại vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, người bình thường căn bản không đoán ra được trong một ngày hắn có thể điều đông bao nhiêu Thần Vương chi lực.- Cẩn thận là chuyện tốt.Đông Phương Kính Nguyệt có chút liếc Phong Phi Vân, biết rõ Phong Phi Vân là không muốn nói cho nàng biết, tiếp theo lại nói:- Ngươi có được Thần Vương Lệnh với tư cách làm chỗ dựa, Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai bọn hắn cũng có chỗ dựa của mình, nếu quá mức tự cao, chỉ sẽ sinh tử đạo tiêu, không lâu tịch đạn hôm nay đến đây thôi, ngày khác ta tất nhiên sẽ lại đến Thần Vương phủ.Đông Phương Kính Nguyệt cao ngạo mà trang nhã, trong lúc nói chuyện lộ ra một cổ khí chất không giống người thường, nam tử bình thường ở trước mặt nàng ngay cả đầu cũng chưa hẳn ngẩng lên được.- Đông Phương tiểu nữu này tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước.Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ lên cái cằm.Đông Phương Kính Nguyệt đi tới cửa cung điện, bỗng nhiên dừng bước, cũng không quay người, nói:- Sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là Tà Đạo thánh địa Phổ Đà Sơn, Phổ Đà Sơn nếu muốn tìm một người, cho dù người này bị vùi trong lòng đất, cũng sẽ bị đào ra, nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt.Nàng. . .

Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, Đông Phương tiểu nữu này càng lúc càng thâm bất khả trắc rồi, nàng nhất định đã nhận ra Dạ Tiêu Tương đang ẩn thân trong tòa cung điện này nên mới có thể nói ra những lời này, đây là đang nhắc nhở Phong Phi Vân mau đưa Dạ Tiêu Tương đi, bằng không sẽ chọc lấy đại họa.Lão tử sợ sao.Phong Phi Vân lộ vẻ khinh thường, không chút úy kỵ Phổ Đà Sơn.Dạ Tiêu Tương chính là cây hái tiền của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tất nhiên sẽ vận dụng tất cả lực lượng bắt nàng về, cuối cùng nhất định sẽ kinh động lực lượng Phổ Đà Sơn, mặc dù nàng ẩn thân trong Tuyệt Sắc Lâu cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.- Nhất định phải mang nàng về Thần Vương phủ, bằng không nếu để cho những cường giả Tà Đạo kia tìm được Tuyệt Sắc Lâu, Tuyệt Sắc Lâu rất có thể sẽ nối gót Cực Lạc Hoa Cung, hóa thành một mảnh phế tích, chỉ có lực lượng Thần Vương phủ mới có thể bảo trụ được Dạ Tiêu Tương.Phong Phi Vân sắc mặt thâm trầm.Két...Đại môn cung điện mở ra, Đông Phương Kính Nguyệt linh động như linh điệp, dẫn đầu đi ra trước, sâu kín thở dài:- Thần Vương đại nhân tạo nghệ âm luật cao tuyệt, Đông Phương Kính Nguyệt mặc cảm, thua lưỡng trù, đã không còn mặt mũi nào lưu lại nữa, ta xin quay về Long Hồ trước.-------Chương 767: Hồng Nhan rất tức giận (2)Đông Phương Kính Nguyệt ống tay áo khẽ vẫy, một đầu linh hạc màu trắng cao hơn 10m phá vân mà đến, nàng chân đạp trên lưng linh hạc, phi thiên mà đi.- Ha ha, ta cũng cáo từ.Đông Phương Kính Thủy bỗng nhiên đứng dậy, tê da nhuyễn khải trên người dưới ánh trăng lộ ra sáng loáng, cả người đằng không bay lênLý Tiêu Nam lông mi vi động, cũng bỗng nhiên đứng dậy, dẫn Tứ đại kiếm thị, 16 vị vui nhạc sử, ý định rời đi.Hắn vốn là vì Đông Phương Kính Nguyệt mà đến, giai nhân đã đi, hắn liền định nối gót.Phong Phi Vân kêu lên:- Lý huynh, thịnh yến đêm nay mới tiến hành một nửa, sao lại vội vã rời đi như vậy, chúng ta còn phải lại tỷ thí nhạc nghệ một chút a.Lý Tiêu Nam chân đạp một mảnh mây trắng, cười vang nói:- Đêm nay ta còn muốn đi cùng sư muội, không thể lưu lại lâu, về phần tỷ thí nhạc nghệ, sau này cơ hội còn rất nhiều, mấy ngày nữa chính là hoa đế phong quan thi đấu, đến lúc đó toàn bộ giai lệ vương triều đều sẽ tụ tập ở Thần DĐô trong đó người thiện nhạc nhất định vô số kể, chúng ta lại so.Nói xong lời này, hắn liền ống tay áo bồng bềnh, mang theo một đám tuyệt sắc mỹ nữ đáp mây bay đi, rất giống một đám tiên nhân ngang trời bay đi, đuổi theo sau Đông Phương Kính Nguyệt.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần lệ khí, chứng kiến Lý Tiêu Nam đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt, trong lòng cũng rất không vui, cũng muốn đuổi theo.Tất cả biến hóa của Phong Phi Vân đều không thoát khỏi mắt Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng nàng lại càng thêm tức giận, hai người bọn họ. . .

Quả nhiên tình cũ lại cháy, liền kiều quát một tiếng:- Tạo nghệ âm luật của Thần Vương đại nhân vậy mà cao như vậy, tiểu nữ tử cũng muốn cùng ngươi không lâu tịch đạn, không biết thần Vương đại nhân có thể chỉ giáo một hai không.Phong Phi Vân vốn muốn đuổi theo Lý Tiêu Nam, lại nghe được thanh âm âm trầm của Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng liền biết, Hồng Nhan nhi đã cực kỳ phẫn nộ, nếu lúc này mình còn đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt, nàng nhất định sẽ trở mặt với mình.Có chừng có mực, đừng khiến nàng quá mức tức giận.Phong Phi Vân nhìn thoáng qua thiên mạc, cuối cùng vẫn không đuổi theo, cười nói:- Hồng Nhan cô nương chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhân vật như Thiên Tiên, Phong Phi Vân chỉ là một kẻ tục nhân, có thể cùng đệ nhất mỹ nhân không lâu tịch đạn, tự nhiên là cầu còn không được.Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng mang theo vui vẻ, nhưng trong mắt lại lóe ra sát cơ, bước đầu tiên, bước chân vào trong cung điện, Phong Phi Vân có chút do dự nhìn Long Thương Nguyệt, cũng quay người đi theo vào.- Trò đùa đêm nay đã không còn gì đáng xem nữa rồi, đi thôi.Bắc Minh Phá Thiên đứng lên, có chút cười với Long Thần Nhai bên cạnh.Long Thần Nhai mí mắt co rụt lại, khóe mắt nhíu lại, cũng đi theo đứng lên, cười nói với Long Thương Nguyệt đứng ngoài cung điện ở xa xa:- Hoàng muội, đêm nay thật sự là ủy khuất ngươi rồi, vị hôn phu của mình cùng những nữ nhân khác hẹn hò, bản thân còn phải đứng ngoài canh chừng, aizz, việc này nếu truyền đi, người trong thiên hạ sợ rằng sẽ che cười ngươi a.- Hoàng huynh thật sự là quá lo lắng rồi, nếu ai dám loạn nói huyên thuyên, ta cắt đầu lưỡi của hắn là được, nói đến Thần Vương phủ to như vậy, cũng sẽ không cho phép người làm bẩn danh dự Thần Vương sống trên đời.Long Thương Nguyệt cười nói.Long Thần Nhai khóe miệng hơi nhếch, hơi gật đầu cười, liền cùng Bắc Minh Phá Thiên cùng nhau rời đi.Những tài tuấn một đời tuổi trẻ kia đều nhao nhao rời ghế thối lui, đêm nay không chính tai nghe được thiên âm thần âm của đệ nhất mỹ nhân, cũng không nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của đệ nhất mỹ nhân khiến rất nhiều người thất vọng, nhưng không lâu sau chính là hoa đế phong quan thi đấu, Nam Cung Hồng Nhan tất nhiên sẽ lên đài hiến khúc, vẫn rất đáng chờ mong a!Nam Cung Hồng Nhan một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân, không chút che giấu cơn giận của mình, tức giận nói:- Phong Phi Vân, ngươi đây là đang bức ta giết người.- Giết ai, giết ta?Phong Phi Vân cảm giác được sát ý trên người nàng vô cùng, cơ hồ khiến huyết dịch Phong Phi Vân như đông lại, trên mặt đất cũng sinh ra sương lạnh màu trắng.- Ta muốn giết Đông Phương Kính Nguyệt, ta muốn giết Nguyệt công chúa, phàm nữ nhân có một chữ 'Nguyệt' trên đời này đều phải chết, đây là ngươi bức ta.Nam Cung Hồng Nhan huy động nắm đấm trắng nõn nà, rất giống là một một con gà mái nhỏ tức giận, đôi mắt dễ thương toàn nước kia trừng lớn.Phong Phi Vân nói:- Cái này không tốt lắm đâu, Đông Phương Kính Nguyệt chính là Ngân Câu phiệt Tứ tiểu thư, Nguyệt công chúa chính là nữ nhi Tần Đế, giết các nàng, sẽ mang đến phiền toái rất lớn, Hồng Nhan, thông minh tài trí thường ngày của ngươi đầu hết rồi, sao lại làm ra chuyện xúc động vậy được.- Ta mặc kệ, ta chính là mặc kệ, trực giác nói cho ta biết, các nàng phải chết, các nàng không chết, tâm trạng của ta sẽ rất khó chịu.Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:- Phong Phi Vân, ta biết rõ ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt tình cũ lại cháy, nếu nàng không chết, ta sẽ lo lắng đến mức sống thiếu đi vài chục năm mất.- Tình cũ lại cháy, tình cũ gì. . .Phong Phi Vân lúc này mới đột nhiên nghĩ đến mình từng nói qua với nàng câu chuyện giữa mình và Thủy Nguyệt Đình, chỉ là lại đổi Thủy Nguyệt Đình thành Đông Phương Kính Nguyệt, đây quả thực là tự mình đào hầm, tự mình nhảy mà.Phong Phi Vân trở nên nhu hòa, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Nam Cung Hồng Nhan, thần sắc sục sôi, lòng đầy căm phẫn nói:- Hồng Nhan, ngươi tỉnh táo một chút, ta và Đông Phương Kính Nguyệt có thù không đợi trời chung, tiện nhân kia lừa gạt tình cảm của ta, ta há sẽ cùng nàng tình cũ lại cháy, muốn giết nàng, tính ta một người, bất quá. . .

Lại không phải hiện giờ.- Cùng Đông Phương Kính Nguyệt là thù không đợi trời chung, vậy chuyện Nguyệt công chúa lại là thế nào?

Các ngươi cũng đã đính hôn rồi, chỉ có nàng chết, mới có thể giải trừ hôn ước.Nam Cung Hồng Nhan hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình hỗn loạn, lần nữa trở nên tỉnh táo bình tĩnh lại.Đều do tên Phong Phi Vân này, rõ ràng khiến ta tức giận đến chết đi sống lại, đến cùng lại nói ta không bình tĩnh.Nam Cung Hồng Nhan nội tâm cường đại, dù núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc, mặc dù là lúc giết người, tâm cũng sẽ không loạn chút nào, nhưng Phong Phi Vân lại khiến nàng tức giận đến sục sôi.Nữ nhân dù có cường đại, dù có tỉnh táo hơn đi nữa nhưng cũng cuối cùng vẫn nữ nhân.Phong Phi Vân thấy nàng tỉnh táo lại, lúc này mới thở ra, nói:- Đính hôn với Nguyệt công chúa không phải ta có thể làm trái, lúc ấy ở dưới Thái Miếu, toàn bộ cường giả hoàng tộc tề tụ, chỉ cần ta dám nói một chữ không thì chính là đang coi rẻ hoàng quyền, căn bản không cách nào sống sót ra khỏi Hoàng thành, ta cũng không muốn lấy công chúa, nếu đời này chỉ có thể lấy một nữ nhân, nữ nhân kia, nhất định là ngươi.- Cái này còn...

Không sai biệt lắm.-------Chương 768: Nữ nhân hận, lão nữ nhân càng ngoan (1)Nam Cung Hồng Nhan trong lòng vui thích, tất cả tức giận đều bị vứt khỏi óc, nhẹ nhàng dựa thân thể mềm mại vào lồng ngực Phong Phi Vân, nhắm đôi mắt đẹp lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung.Đôi mắt của nàng giống như hổ phách trong linh tuyền, nhu hòa, mỹ diệu, tiên linh, ẩn tình...

Phong Phi Vân tiếp tục nói:- Ta và Nguyệt công chúa tuy rằng đính hôn, nhưng cách thời gian thành hôn vẫn còn hơn một năm, trong vòng một năm Thần Tấn vương triều tất nhiên sẽ phát sinh đại biến, đến lúc đó ta có còn làm Thần Vương hay không vẫn chưa biết, cho nên...- Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đấy, trong hồng trần có Phong Phi Vân, nhất định sẽ có Nam Cung Hồng Nhan, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cũng không vứt bỏ, chân trời góc biển, vĩnh viễn luôn theo.Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói.- Hồng Nhan nhi.Phong Phi Vân chăm chú ôm lấy nàng, cưng chiều vuốt ve vai thơm của nàng, giờ khắc này, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, hồn nhiên quên mất trong cung điện vẫn còn một nữ nhân khác.Một nữ nhân khác, trong bóng đêm, yên lặng rơi lệ.Gió lạnh theo khe cửa sổ thôi, khăn che mặt trên mặt Nam Cung Hồng Nhan bị thổi bay, lộ ra cái căm ôn nhu động lòng người, lanh lảnh và bóng loáng, hướng lên, chính là một bờ môi óng ánh sáng long lanh, tinh hồng như chu ngọc, thiên hạ không có bờ môi của ai có thể đẹp hơn của nàng cả.Môi son như nước, mỹ nhân như ngọc.Chỉ riêng một góc khuôn mặt đã khiến người rung động như tiên nữ, đây cũng là lần đâu tiên Phong Phi Vân thấy được đôi môi, cái cằm... của nàng Ánh trăng, lộ ra trên mái ngói cung điện, rơi vãi xuống dưới, rơi vào trên khuôn mặt nàng, khiến gương mặt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ của nàng ánh lên, dưới ánh trăng như ẩn như hiện, đẹp đến mức khiến người hít thở không thông.Tay Phong Phi Vân không kìm được men lên vành tai nàng, tay đặt giữa mái tóc nàng, vén lên một góc khăn che mặt, ngửi ngửi làn gió thơm như hoa tường vi, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi đào mật của nàng, một cổ dòng điện đánh úp vào trong óc hai người, phát ra run rẩy đến từ tận linh hồn.Chuyện đẹp nhất, lãng mạn nhất trên đời này không gì có thể sánh được với cùng nữ tử mình thích lẳng lặng ôm nhau, lẳng lặng hôn nhau, Thiên Băng Địa Liệt, cũng chỉ như cơn gió thoảng qua.Thật lâu về sau, rời môi.Đầu lưỡi Phong Phi Vân nhẹ liếm trên bờ môi, dư hương rải rác, trong veo như nếm mật vậy.- Không tốt.Sắc mặt Phong Phi Vân đột nhiên biến đổi, nghĩ tới Dạ Tiêu Tương còn ỏ trong tòa cung điện này, nếu nàng thấy được mình và Nam Cung Hồng Nhan ở chỗ này ôm hôn nhau, vậy thì sao mà chịu nổi.Nam Cung Hồng Nhan tự nhiên đã sớm đoán được, là Dạ Tiêu Tương ở sau lưng giúp đỡ Phong Phi Vân, như vậy Dạ Tiêu Tương nhất định đang ở trong tòa cung điện này.Nàng vừa rồi cũng quá vong ngã, hoàn toàn quên mất việc này, thẳng đến khi Phong Phi Vân hô lên một tiếng không tốt mới thanh tỉnh lại.- Dạ tỷ tỷ...Nam Cung Hồng Nhan vội vàng giãy dụa khỏi ngực Phong Phi Vân, lạnh lùng trừng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hăng hái ở trong cung điện tìm một lần, lại không phát hiện ra thân ảnh Dạ Tiêu Tương, nàng đã rời đi rồi.Cũng đúng, Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan thân mật với nhau như vậy, sao nàng có thể ở lại được nữa, đó không phải là tự tìm khổ sao?Chủ yếu nhất là nàng vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đến Tuyệt Sắc Lâu tìm nàng, nhưng vừa rồi khi Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan vào trong ngực nàng mới phát hiện ra, thì ra đều là tự mình đa tình, Phong Phi Vân không phải đến tìm nàng, mà là đến tìm Nam Cung Hồng Nhan.Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một đồ ngốc tự mình đa tình.Nàng chính là một người dư thừa, vậy thì nàng còn ở lại đây làm gì nữa.- Nguy rồi, tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu nhất định đều đang tìm nàng, nàng một khi ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, nhất định sẽ bị bắt lại, lần nữa mang về Tuyệt Sắc Lâu.Trong lòng Phong Phi Vân có chút tự trách.- Còn không mau tìm lại nàng, nàng một mình rời đi quá mức nguy hiểm.Trên người Nam Cung Hồng Nhan bùng lên hỏa diễm, muốn trùng thiên mà đi.- Ngươi không thể đi, ngươi đi, cho dù tìm được nàng, nàng cũng không có khả năng trở về, giao cho ta đi.Phong Phi Vân đặt tay lên người Nam Cung Hồng Nhan, trong đôi mắt mang theo một cổ thần sắc kiên nghị, nói:- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang nàng hoàn hảo trở về.Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi, từ lỗ thủng trên cung điện xông bay ra ngoài, bốn mươi đạo thần thức thả ra, bao trùm một mảng lớn thành vực, bay thẳng xa xa, biến thành một đạo lưu quang.Long Thương Nguyệt đứng trên cung điện, trông thấy đạo lưu quang trong trời đêm kia, trong tinh mâu hiện lên một tia suy tư:- Phong Phi Vân, vội vã chạy đi đâu không biết.Nàng cũng lập tức triển khai thân pháp, như quỷ mị, dung nhập vào màn đêm, đuổi theo.Trên cổ đạo, chồng chất một tầng tuyết đọng dày đặc, cuồng phong thổi tới, "Ô ô" rung động, bông tuyết tựa như sợi bông bay khắp đầy trời.Trời lạnh như vậy, coi như là sắt thép cũng bị đóng băng nứt vỡ ra mặc dù là Tu tiên giả cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài.Nhưng giờ phút này trên đường phố lại có một bóng người đang chạy, mỗi khi chạy được một đoạn đều ngã sấp xuống một lần, cũng không phải là vì tu vị của nàng quá thấp, cũng không phải nàng chạy trốn quá gấp, mà là lòng của nàng quá rối loạn, lòng rối loạn, bộ pháp tự nhiên cũng theo đó rối loạn.- Ngươi có tư cách gì mà khóc, ngươi vốn ngay cả tư cách khóc lóc cũng không có.Dạ Tiêu Tương nói không khóc, nhưng nước mắt trong mắt lại không nghe theo nàng sai sử, tràn ra nhanh hơn bất cứ lúc nào khác.Hai tay nàng nắm lấy váy, linh khí trong thân thể cũng đã hao hết, nhưng nàng vẫn chạy, căn bản không dừng bước lại.Thật giống như ngày đó bị Phong Phi Vân bắt được, nàng lúc nào cũng không quên chạy trốn, chạy ra một con đường thuộc về mình, một con đường tự do, vô câu vô thúc.Nhưng hôm nay, nàng lại đang lẩn trốn, mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang chạy đi đâu.Thẳng đến cuối cùng, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi, ngã xuống trong đống tuyết, chật vật không chịu nổi, tựa như một ăn mày đáng thương bên đường, thậm chí còn đáng thương hơn cả bọn hắn.Đát đát.Tiếng bước chân lại vang lên bên tai nàng.- Tiêu Tương, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, theo chúng ta quay lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đi.Một bà lão chống quải trượng một bên ho khan, một bên từ cuối ngã tư đường đi tới, nàng tóc trắng xoá, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt kia lại âm tàn đến cực điểm.Xương gò má nàng nhô lên, nhiều nếp nhăn trên mặt lõm xuống, ánh mắt của nàng lõm sâu, mặc dù chỉ đứng ở đó nhưng lại mang đến cho người một loại áp bách cực lớn.Dạ Tiêu Tương nghe thấy thanh âm bà lão, thân thể liền không kìm được run rẩy thoáng một phát, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xem bà lão kia, cắn môi, sợ hãi lắc đầu,- Tần...

Tần di, ta không muốn trở về đâu.-------Chương 769: Nữ nhân hận, lão nữ nhân càng ngoan (2)Tần di này chính là người đưa nàng đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lúc đó Dạ Tiêu Tương tự nhiên không muốn khuất phục, nhưng Tần di này lại là một nữ nhân âm tàn đến cực điểm, các loại cực hình đều dùng ở trên người nàng.Tu vị Dạ Tiêu Tương vốn đã thấp, nào chịu được loại tra tấn như vậy, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của bà ta.- Tiêu Tương, những thứ trước kia Tần di dạy ngươi, chẳng lẽ ngươi đều đã quên rồi, rời khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, ngươi có sống được không.Tần di run rẩy vươn một ngón tay, có chút khe cong lại.Phía sau Tần di có một đám nam tử thân mặc hắc y, có chừng 4, 50 vị, mỗi người đều tu vị cao tuyệt, lưng đeo chiến đao phong cách cổ xưa, sát khí trên người bức người, trong đó có mấy người đỉnh đầu càng ngưng tụ khí tượng, nước cuộn trào trùng thiên.Đây là tử sĩ mà Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu huấn luyện, trong đó Tam cấp tử sĩ đã tu luyện mấy trăm năm, chính là tu sĩ Thiên Mệnh cảnh thanh danh lâu năm.Được Tần di phân phó, hai nam tử lưng đeo chiến đao băng hàn liền đi ra.Bọn hắn hai mắt âm trầm, tựa như hai con dã thú, ngang ngược giữ lấy cánh tay Dạ Tiêu Tương, lôi nàng đứng dậy, khiến nàng đau đến mức cắn nát bờ môi, khóe miệng tràn ra máu.Bành, bành.Quải trượng trong tay Tần di điểm ra ngoài như độc xà, hai đạo hắc mang đánh lên người hai tử sĩ, khiến đầu hai tử sĩ bị đánh nát, máu tươi tung tóe khắp toàn thân Dạ Tiêu Tương, khiến nàng sợ run.- Hỗn đãn, trụ cột của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Tiêu Tiên Tử, há hai tên xú nam nhân các ngươi có thể chạm vào, chết chưa hết tội, Tiêu Tương, nghe lời, cùng Tần di quay lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đi, đừng hiểu lầm, Tần di không phải tại dọa ngươi, Tần di đây là đang giáo huấn cẩu nô tài không nghe lời thôi.Tần di âm trầm cười, tựa như một lão quỷ dưới ánh trăng, dùng tay khô héo, nhẹ nhàng lau sạch lấy vết máu trên quải trượng, cố ý lắc lư trước mắt Dạ Tiêu Tương.Dạ Tiêu Tương vốn cho rằng lá gan của mình đã rất lớn, nhưng ở trước mặt Tần di nàng lại cảm thấy mình run sợ như một con chuột bạch trước mặt mèo vậy.Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng vẫn còn nhỏ máu, vết máu dưới không khí lạnh như băng rất nhanh liền đông lạnh thành bột phấn.Nàng không nói một lời, chỉ cúi đầu, run rẩy thân thể, như muốn co lại thành một đoàn.Sắc mặt Tần di trở nên càng thêm âm lãnh, thanh âm chói tai, tựa như hạt cát đang ma sát, nói:- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho rằng ngươi là ai, bất quá chỉ là một kĩ nữ bán tiếng cười thôi, tạo nghệ âm luật của ngươi lợi hại, rất nhiều người truy phủng ngươi không sai, ha ha, nhưng đợi qua vài chục năm nữa, chờ ngươi già nua giống như xương cốt, ngươi thấy sẽ còn nam nhân nào thèm liếc tới ngươi nữa, tiện nhân, người đến, đánh cho ta, hung hăng đánh, đánh tới khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi.Lại là hai nam tử như chó dữ đi tới, ánh mắt của bọn hắn hung ác độc ác, cánh tay tựa như làm bằng sắt, ầm ầm đánh tới Dạ Tiêu Tương.Bọn hắn đều biết đúng mực, chỉ cần không đánh chết nàng là được, cho dù đánh cho tàn phế, đánh cho nửa chết nửa sống, cũng có thể dùng linh đan, linh dược tu dưỡng lại.Oanh.Nắm đấm bọn chúng giống như làm bằng sắt thép, trong không khí phát ra thanh âm "Đùng đùng" không dứt.Trên mặt Tần di tràn đầy dữ tợn vặn vẹo, nữ nhân càng già nua, lại càng là thích thấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, nàng không chỉ lớn lên vặn vẹo, mà ngay cả tâm lý cũng bị bóp méo.- Muốn chết.Trên không, truyện đến một tiếng quát lớn, quả thực như Thiên Lôi chấn vang, khiến trọn đầu cổ phố đều bị chấn đến chia năm xẻ bảy, tuyệt đọng dày đăc như muốn tan rã.Phong Phi Vân đuổi tới.Phong Phi Vân chắn trước người Dạ Tiêu Tương, che nàng ở sau lưng, trong lòng nổi giận, một quyền đánh ra ngoài, răng rắc, trực tiếp đánh nát cánh tay của tên tử sĩ kia, xương cốt trên người bị chấn vỡ toàn bộ, tựa như ngây ngất đê mê co quắp trên mặt đất.Đùng.Trên bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra một mảnh khí lãng, biến thành hình một dấu bàn tay đánh xuống dưới, vỗ vào đỉnh đầu vị tử sĩ thứ hai, trực tiếp đánh cho hắn ta ngũ tạng lục phủ đều biến thành bùn máu, thất khiếu chảy máu, tĩnh mịch quỳ rạp trên mặt đất.Trong tốc độ ánh sáng, hai gã tử sĩ đều đã ngã trên mặt đất, biến thành tử thi lạnh như băng.Trong gió tuyết lạnh như băng, thi thể trên đất rất nhanh liền biến thành bốt phấn, trên làn da tái nhợt cũng đông lạnh lên một tầng sương.Tần di âm lãnh đứng ở nơi đó, chống quải trượng, mặt mo dọa người như quỷ.- Ngươi không có chuyện gì chứ?Phong Phi Vân áy náy nhìn chằm chằm vào Dạ Tiêu Tương, một tay giữ chặt lấy nàng, sợ nàng nhìn thấy mình sẽ quay đầu bỏ chạy.Dạ Tiêu Tương cúi đầu, lại lắc đầu.- Khục khục, tu vị không tệ, dám quản chuyện của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, đảm lượng cũng không nhỏ a!Tần di dùng ống tay áo che miệng, phát ra từng tiếng ho khan trầm thấp.Phong Phi Vân nâng cao lồng ngực, ánh mắt liếc qua đám tử sĩ sau lưng nàng một cái, nói:- Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu các ngươi làm sao biết được chỗ ẩn thân của Dạ cô nương.- Cạc cạc.Tần di phát ra nụ cười âm trầm:- Ngươi dẫn chúng ta đến đấy.Phong Phi Vân có chút sững sốt.Ầm ầm.Trên bầu trời, một đạo bạch quang rơi thẳng xuống, như một đạo thần thác từ trên trời chảy xuống, một trung niên nữ nhân mặc cửu huyền ngọc bào, uy nghiêm mà trang trọng đi ra, trên người quấn quanh một cổ quý khí của thượng vị giả, lỗi lạc đứng trên đỉnh một tòa lầu cao.Phong Phi Vân hai mắt co rụt lại, nói:- Vạn Hoa Đồng.- Bái kiến lâu chủ.- Bái kiến lâu chủ.... ... ...Tử sĩ và Tần di đứng trên cổ đạo đều quỳ trên mặt đất, quỳ lạy trung niên nữ tử trên lầu cao, vô cùng kính sợ.Đây chính là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Vạn Hóa Trúc.Vạn Hóa Trúc tuy là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nhưng rất ít người thấy bộ dáng chính thức của nàng, ngoại trừ người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, toàn bộ Thần Đô người gặp qua nàng quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.Trong mắt người bên ngoài, vị lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này luôn được bao phủ bởi một tầng thần bí.- Tiểu Thần Vương, chúng ta lại gặp mặt.Vạn Hóa Trúc ở trên cao nhìn xuống, uy sát bức người, dáng vẻ như một lão mụ tử, quả thực là một đời nữ kiêu hùng.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, cười lạnh:- Vạn lâu chủ thật sự là hảo thủ đoạn ah, rõ ràng lừa gạt được ta, lợi hại, lợi hại.Toàn bộ người Thần Đô đều biết Dạ Tiêu Tương cuối cùng là cùng Phong Phi Vân rời đi, muốn tìm về Dạ Tiêu Tương, tự nhiên cũng cũng chỉ ra tay từ trên người Phong Phi Vân, Vạn Hóa Trúc liền hóa thân thành Vạn Hoa Đồng, tiềm nhập bên người Phong Phi Vân, cuối cùng sau khi tiến vào Tuyệt Sắc Lâu đã dọ thám ra được tung tích của Dạ Tiêu Tương.- Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết.Vạn Hóa Trúc hai mắt rùng mình, nói:- Giao Tiêu Tương ra đây.- Nàng đâu là do nàng tự lựa chọn.Phong Phi Vân cường thế nói.- Nhưng ta cứ muốn mang nàng đi thì sao?-------Chương 770: Lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu LâuVạn Hóa Trúc nói.- Chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.Phong Phi Vân không chút lùi bước.- Thần Đô...

Cũng là có thể giết người đấy.Vạn Hóa Trúc hai đầu lông mày mang theo lệ khí, vung ống tay áo lên, trong thiên mạc đen kịt có bốn vị lão giả tóc trắng xoá bay ra, từng người trấn thủ một phương, bốn lão giả này đều vươn hai tay ra, phong bế tứ phương, khiến mảnh thành vực này biến thành không gian phong bế.Oanh.Vô số trận vân từ trên mặt đất bay lên, bao phủ trọn cả bầu trời.Muốn đối phó Phong Phi Vân, tự nhiên phải phong tỏa Thiên Địa, không thể để cho ngoại nhân biết được.Phong Phi Vân ở Thần Đô địa vị cực cao, bọn hắn nếu đã định đối phó Phong Phi Vân, tự nhiên cũng đã động sát nhân chi tâm, muốn triệt để gạt bỏ Phong Phi Vân, giết người diệt khẩu.Dạ Tiêu Tương sợ hãi nói:- Ngươi còn không mau đi, bọn hắn sẽ giết ngươi, chỉ cần xóa đi dấu vết thì căn bản không không ai biết là ai giết ngươi.- Cùng ta rời đi.Phong Phi Vân lôi kéo cánh tay Dạ Tiêu Tương, liền liều chết bắn về một hướng trên bầu trời, muốn đánh vỡ phong tỏa, lao ra ngoài.- Sắp chết đến nơi rồi, còn muốn đi, đã muộn rồi.Quải trượng trong tay Tần di đâm ra ngoài, đầu quải trượng trực tiếp biến thành đầu lâu đằng xà, đường kính đạt đến hơn 10m, trực chỉ ngay sau lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, trở tay đánh ra một chưởng, mang theo chín ngàn chín trăm ba mươi hai đầu dị thú chiến hồn chi lực, đánh cho đằng xà bay nguowjvc về sau, Tần di lui về sau, đứng không vững bước chân, trong lòng có chút chấn nhiếp, Phong Phi Vân này quả thật cường đại, tu vị mới chỉ Thiên Mệnh đệ nhị trọng nhưng lực lượng đã có thể so với tu sĩ Thiên Mệnh đệ tứ trọng.- Lên cho ta, tối nay Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chúng ta muốn đồ sát Thần Vương, ai giết Thần Vương sẽ có trọng thưởng.Tần di vung cánh tay lên.Đám tử sĩ thân mặc hắc bào, mặt che lấy khăn màu đen, tay cầm chiến đao kia liền xung phong liều chết xông tới, nguyên một đám sắc mặt âm lãnh, sát khí bức người, vô số thuật pháp đánh ra ngoài, tụ tập thành một đầu thuật pháp hồng lưu.Ầm ầm.... ... ...

Lực lượng tuôn ra, có khí thế tồi giang phá hải.- Không tốt...

Có tuyệt đỉnh cường giả, ẩn trong đám tử sĩ này, trong đó có Vương giả một đời tuổi trẻ, còn có thiên tài cấp bậc sử thi...Phong Phi Vân Linh giác cường đại, ngay lập tức liền nhận ra không ổn, khí tức nguy hiểm đậm đặc trước nay chưa từng có, trong đám tử sĩ này có tuyệt đỉnh cường giả, lực lượng cường đại đến đáng sợ.Vương giả một đời tuổi trẻ chí ít có năm vị ẩn núp trong đó, thiên tài cấp bậc sử thi chí ít có ba vị, trong đó còn có nhân vật trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, trên mặt của bọn hắn đều che khăn đen, lợi dụng bí bảo che dấu khí tức, rất khó phỏng đoán ra rốt cuộc là ai, nhưng là Phong Phi Vân có thể khẳng định, trong đó có ít người mình nhất định có quen biết.Những người này có lẽ đã gạt cả Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Bọn hắn đều muốn vây giết Phong Phi Vân, nhưng lại sợ sẽ bị Thần Vương phủ truy cứu, cho nên liền giấu trong đám tử sĩ của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, cho dù tương lai sự việc có bại lộ, vậy thì đánh chết Phong Phi Vân cũng là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, bọn hắn hoàn toàn không liên quan, có thể đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Phong Phi Vân giờ phút này đã không thể chú ý đến là những ai hạ sát thủ với mình nữa, cảm giác nguy cơ, càng lúc càng mãnh liệt.Đêm nay, bị người bố trí xuống sát cục, nếu không thoát được rất có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây mất.Ầm ầm.Phong Phi Vân ngưng tụ tiểu diễn chi thuật, đánh ra Tru Thiên Hám Tiên Chùy, muốn oanh phá bình chướng phong tỏa không gian, nhưng bố trí bình chướng chính là nhân vật cấp bậc nửa bước cự phách, Tru Thiên Hám Tiên Chùy cũng không thể oanh phá được.Đằng sau đám tử sĩ kia đã giết đến, trong đó có một đạo bóng đen bay lên không xông tới, chân đạp một mảnh thần liên màu vàng, trên bàn tay tế ra một kiện nhị phẩm linh khí hình dạng như móc câu, uy năng linh khí bị kích phát ra, biến thành một vòng trăng sáng, ầm ầm rơi xuống.Đây tuyệt đối là Vương giả một đời tuổi trẻ cấp bậc chiến lực, hơn nữa là Vương giả một đời tuổi trẻ bên trong cao cấp nhất tồn tại.Phong Phi Vân trong lòng không loạn chút nào, tế ra Lôi Hỏa Châu, đánh ra một mảnh lôi hải, chặn linh khí thần câu lại, hai chân cũng chìm xuống dưới vài phần.Hai kiện linh khí đụng nhau, phát ra sóng xung kích sơn băng địa liệt, có hơn mười vị tử sĩ đều ngã xuống dất, trên người có miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình, xương cốt vỡ nát, đây đều là tử sĩ chính thức của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu Vạn Hóa Trúc, tự nhiên cũng nhìn ra tình huống không đúng, có người muốn mượn bọn họ để diệt trừ Phong Phi Vân, bất quá nàng vốn đã định gạt bỏ Phong Phi Vân, hơn nữa bố trí nhân vật nửa bước cự phách, hôm nay có thêm Bá chủ một đời tuổi trẻ ra tay, ngược lại khiến nàng giảm đi không ít lực lượng.Ầm ầm.Một khối cự thạch mười trượng vuông bị một vị Hắc y nhân nâng lên, ầm ầm đè xuống Phong Phi Vân, lực lượng khiếp người, ánh lửa ứa ra, tựa như một khối thiên thạch từ phía trên rơi xuống vậy.Phong Phi Vân hai mặt thụ địch, trên bàn tay dị thú chiến hồn ngưng tụ, vô số chiến hồn đều ngưng tụ cùng một chỗ, tụ tập thành một mảnh chưởng vân cực lớn, đánh cho cực thạch kia thành bột phấn, đẩy lui tên Hắc y nhân kia.Dị thú chiến hồn lực lượng cường hoành, đánh vào bầu trời, nơi tầm chừng trăm thước bị một tầng bình chướng nhìn không thấy chặn lấy, biến thành khói xanh.Mảnh thành vực này đã bị phong bế, tất cả xảy ra trong này, người bên ngoài đều không thể biết được.Mọi người biết có nửa bước cự phách che dấu, thế muốn gạt bỏ Phong Phi Vân, nếu không mở ra được bình chướng do nửa bước cự phách bố trí xuống, vậy thì đêm nay có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây.Bốn vị nhân vật cấp bậc Vương giả một đời tuổi trẻ đồng thời ra tay, mỗi người đều mang theo linh khí mà đến, triển khai sát phạt mạnh nhất, bọn hắn muốn tốc chiến tốc thắng, trên mặt của bọn hắn đều mang theo khăn che mặt màu đen, che dấu khí tức, mặc dù là bọn hắn cũng không biết đối phương là ai.Bá.Một đạo Ám Ảnh xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, một đao bổ ra, lực lượng lớn đến thần kỳ, tốc độ nhanh hệt như tia chớp.PHỐC.Phong Phi Vân hăng hái trốn tránh, nhưng vẫn chậm một bước, trên lưng bị chém ra một miệng máu dài hơn hai mươi phân, máu tươi chảy xuôi xuống, trong miệng vết thương thật sâu có thể thấy được cả xương trắng.Đây tuyệt đối là một vị nhân vật trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 ra tay, bằng không thì dùng tốc độ của Phong Phi Vân không lý nào không tránh được cả.- Rốt cuộc là người phương nào có thể sử xuất ra đao nhanh như vậy chứ?Phong Phi Vân tâm niệm tránh gấp, Thần Vương Lệnh đã bay đi, tựa như một thần bài, đánh về phía sau lưngVị Ám Ảnh kia nhanh chóng thối lui, biến mất trong màn đêm, tránh thoát khỏi sát phạt chi uy của Thần Vương Lệnh.-------Chương 771: Minh sát thủ (1)Phong Phi Vân, tối nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù có Thần Vương Lệnh nơi tay, cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi.Trong hắc ám truyền đến một tiếng cười lạnh khàn khàn .Đối phương cố ý thay đổi thanh âm, không nghe ra là ai, nhưng Phong Phi Vân có thể khẳng định, người này mình nhất định có biết.- Dùng tu vi của ngươi, nhiều nhất một ngày chỉ điều động được lực lượng của Thần Vương Lệnh ba lần, ở Tuyệt Sắc Lâu ngươi điều động một lần, vừa rồi lại đánh ra một lần, ngươi còn có thể lại đánh ra một lần, đến khi ngươi không thể điều động lực lượng Thần Vương Lệnh được nữa cũng chính là lúc ngươi nuốt hận.Một thanh âm khác vang lên, cũng mang theo vài phần khí tức quen thuộc.Phong Phi Vân hai mắt trở nên càng lúc càng ngưng trọng, đối phương cũng mang theo sát binh khủng bố, vừa rồi Phong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, cho rằng có thể điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, cho dù không thể đè chết đối phương, cũng có thể đánh cho hắn trọng thương, lại không nghĩ đến, trên người của đối phương mang theo thần phù siêu cấp cự phách khắc lục, chặn được một kích của Thần Vương Lệnh, đương nhiên tấm thần phù kia cũng rách nát rồi, rơi trên mặt đất.Những người này, đều là có chuẩn bị mà đến.- Ngươi sợ hãi không.Phong Phi Vân chăm chú nắm lấy cánh tay có chút lạnh như băng của Dạ Tiêu Tương, hai mắt tỉnh táo nói.- Không...

Không sợ.Dạ Tiêu Tương nói.Xoẹt xẹt.Phong Phi Vân lột xuống một mảnh quần áo, che ánh mắt nàng lại, nhẹ nhàng thắt ở sau ót nàng, sau đó lại vác nàng lên lưng, giẫm lấy Luân Hồi Tật Tốc, thân ảnh giống như quỷ mị, lần nữa xông lên.Trong thân thể Phong Phi Vân ẩn chứa chín ngàn chín trăm ba mươi hai đạo dị thú chiến hồn, giờ phút này toàn bộ đều kích phát ra, hối tụ trên thân thể, vô số thú rống từ trong thân thể hắn truyền ra, rung trời động địa, gào khóc thảm thiết.Bành.Phong Phi Vân ra tay vô tình, hai mắt có chút hiện hồng, giống như đang nhỏ máu, mỗi một chưởng đánh ra đều có một tử sĩ nằm trong vũng máu, có đầu bị vỡ ra như dưa hấu, có trái tim trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cơ thể, có người xương cốt toàn thân đều bị biến thành bột máu.Qua trong giây lát, lại có tám người té trên mặt đất, tử tướng vô cùng thê thảm.Dạ Tiêu Tương lá gan quả thật không nhỏ, tuy rằng bên tai có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết sởn hết cả gai óc và tiếng huyết nhục vỡ vụn, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, một chút thanh âm sợ hãi cũng không phát ra, sợ Phong Phi Vân vì nàng mà phân tâm.- Giết.Phong Phi Vân hai mắt như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần di cách đó không xa, trong miệng phát ra một tiếng thét dài.Lão bà này khinh người quá đáng, chỉ có đánh chết nàng, mới có thể tiêu đi tâm ma trong lòng Dạ Tiêu Tương.- Hừ, không biết sống chết.Tần di cười lạnh một tiếng, còng xuống thân thể, biến mất tựa như quỷ mịPhong Phi Vân một chưởng đánh ra ngoài nhưng chỉ đánh nát được một đạo hư ảnh của nàng, chân thân nàng đã biến mất vô tung vô ảnh.- Vô Tướng Thần Thông!Phong Phi Vân nhíu mày, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, mặc dù là Tần di triển khai Vô Tướng Thần Thông cũng không có chỗ lẩn trốn, theo tay vung lên, Miểu Quỷ Ban Chỉ liền từ trên ngón tay cái rời tay bay ra ngoài, sáu bức thần đồ liền tự động bay đi, hào quang lập loè, oanh kích trong màn đêm hư vô.Miểu Quỷ Ban Chỉ đã đạt đến cấp bậc nhị phẩm linh khí, uy lực cường đại hơn trước kia đến mấy lần, sáu bức thần đồ hào quang càng lớn, chấn khiến mặt đất vỡ vụn ra.Bành.Tần di bị lực lượng Miểu Quỷ Ban Chỉ bức ra, Ô Mộc quải trượng trong tay nàng biến thành một đầu Cự Mãng, đánh ra ngoài, chặn lại lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ.PHỐC.Một đạo bạch sắc trường long đao khí bay qua, trực tiếp đánh rớt cánh tay trái nàng xuống, đao khí lập tức xoắn cánh tay kia thành bột máu.Tần di phát ra một tiếng hét thảm, bụm lấy cánh tay, vội vàng bỏ chạy.Ào ào.Phong Phi Vân tay cầm bạch thạch cự đao, trên mũi đao vẫn còn nhỏ máu, hai mắt vô tình lạnh như băng, từng bước một truy sát tới.Những cường giả một đời tuổi trẻ kia cũng biết Phong Phi Vân còn có thể gọi ra một lần lực lượng Thần Vương Lệnh, đều không muốn là người đầu tiên xuất thủ, miễn cho gặp phải Thần Vương Lệnh công phạt.- Mọi người liên thủ, lại không ra tay nữa thì Phong Phi Vân sẽ thoát mất.Trong bóng tối vang lên một tiếng quát chói tai, một đạo cột sáng đường kính dài chừng một thước bị đánh ra ngoài, không khí chung quanh đều bị xung kích khiến vặn vẹo, nơi cột sáng đi qua, tất cả đều biến thành bụi.Đây là một đạo kiếm ba, dùng Tử Phủ linh khí ngưng tụ mà thành, vô cùng sắc bén, cơ hồ không cách nào ngăn cản.Đây tuyệt đối là một vị thiên tài cấp bậc sử thi ra tay.- Long Hoàng Đao Quyết đệ tam đao, Long Hoàng Quán Nhật.Phong Phi Vân đề đao bổ ra, một đạo bạch sắc cầu vồng từ trên thân đao xông ra, cũng là một đạo đao khí đường kính một mét, mãnh liệt cuộn trào như bạch hồng quán nhật.Ầm ầm.Hai cột sáng trùng kích vào nhau, bộc phát ra hào quang vô cùng cực nóng, chiếu sáng cả mảnh hắc ám.Phong Phi Vân thấy được Hắc y nhân vừa ra tay ban nãy, hai tay cầm đao, lôi ra một đạo đao lãng dài hơn mười thước ầm ầm chém xuống.Hắc y nhân này đứng trên đỉnh một cự mộc cao hơn ba mươi mét, thong dong mà lạnh nhạt, khí độ bất phàm, vươn tay khẽ điểm, trước người liền tạo thành một vòng xoáy cực lớn, phảng phất như một vòi rồng do cuồng phong tạo thành vậy.Tiện tay có thể điểm ra một đạo thuật pháp, đây là tu vị cường đại cỡ nào chứ, quả thực khiến người cảm thấy sợ hãi.Hô.Một hồi tiếng xé gió mãnh liệt vang lênTrên đỉnh đầu, có chín khỏa ngôi sao rơi xuống dưới, mỗi một khỏa đều cao tới trăm mét, tựa như chín toà núi nhỏ, bộc phát ra lực lượng trầm trọng.Đó là một kiện linh khí "Cửu Diệu Tinh Thần", bị một vị Vương giả một đời tuổi trẻ tế ra, đồng thời đánh về phía Phong Phi Vân.Những người tập sát núp trong bóng tối kia tu vị đều rất không tầm thường, lực lượng cường đại đến dị thường.Phong Phi Vân trực tiếp tế ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, lực lượng khẽ dẫn, Thanh Đồng Cổ Thuyền bộc phát ra một cổ lực lượng cổ xưa mà mênh mông, bành trướng đến cực hạn, ầm ầm hướng đập lên bầu trời, như muốn đục bầu trời ra một lổ thủng vậy.Bành, bành, bành...Chín khỏa ngôi sao kia bị đánh bay ngược trở về, căn bản không chịu nổi cổ lực lượng vô cùng cường đại kia.Một đạo bóng đen kêu thảm một tiếng, từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, ngay khi thân hình rơi xuống một nửa rốt cục cũng ổn định được thân hình, đình chỉ hạ thấp, giữ được một mạng, không đến nổi bị rớt chết.Oanh.Hắn vừa mới thở ra một hơi, cho rằng đã giữ được một mạng thì Phong Phi Vân đã từ trên trời giáng xuống, một cước dẫm nát đỉnh đầu hắn, trực tiếp ép hắn xuống trên mặt đất, thân thể chìm vào trong đất bùn.-------Chương 772: Minh sát thủ (2)Phong Phi Vân kéo khăn che mặt của hắn ra, tuy rằng đầu của hắn đã nứt đôi ra, trên mặt tràn đầy máu đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng của hắn, người này Phong Phi Vân có biết, lúc ở Tuyệt Sắc Lâu đã từng gặp hắn, lúc ấy hắn và Tây Việt Lan Sơn tương đối thân cận.Phong Phi Vân một cước dẫm nát ngực của hắn, triệt để làm vỡ nát tâm mạch của hắn.- Linh khí thật cường đại, cái cổ thuyền này ta muốn rồi!Một Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân, trên bàn tay đánh ra một mảnh hắc vụ, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm màu đen, lập tức bổ tới đầu Phong Phi Vân.Bành.Phong Phi Vân trở tay đập Thanh Đồng Cổ Thuyền ra ngoài, một cổ sóng cồn mãnh liệt kinh khủng xông đánh tới, đánh nát chiến kiếm trong tay Hắc y nhân kia, khăn che mặt trên mặt Hắc y nhân cũng bị chấn nát, lộ ra một cái mặt nạ màu vàng và đôi mắt trẻ tuổi những đầy lãnh ngạo.Cạc cạc.Hắc y nhân ày vui mừng không sợ, hai tay huy động trong không khí, ngưng tụ thành một tòa cổ đỉnh đỏ thẫm, cổ đình này cao hơn ba mươi mét, trên đó có khắc Long Văn, có khắc Phượng Đồ, xích hồng như hỏa, chuyển động trong không khí, bộc phát ra sóng lửa cực nóng.Thanh Đồng Cổ Thuyền đập nát cổ đỉnh đỏ thẫm, nhưng lại không làm bị thương đối phương chút nào.Lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyền đã là một trong các lực lượng cường đại nhất mà hiện giờ Phong Phi Vân có thể phát huy ra được, tổng cộng cũng chỉ có thể sử dụng chín chiêu, nhưng lại không thể đánh tan đối phương, có thể thấy tu vị người này cường đại đến đáng sợ, Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng không làm gì được hắn cả.Tu vị bực này, trong một đời tuổi trẻ có mấy ai làm được chứ.Phong Phi Vân mặc dù sử xuất Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không nhìn thấu được gương mặt thật của đối phương, những người này cũng đều không sử dụng thần tông mà mình am hiểu, căn bản không cách nào suy đoán ra được thân phận của bọn hắn cả.Tối nay chính là cơ hội tuyệt hảo để giết Phong Phi Vân, một khi bỏ lỡ tối nay, sẽ khó mà còn cơ hội tốt như vậy thêm nữaBá.Một đạo ánh đảo như thiểm điện bay ra, tốc độ nhanh như linh xà, trực chỉ vào yết hầu Phong Phi Vân.Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, ngay cả Phong Phi Vân cũng không thấy rõ hình dạng của hắn, chỉ có thấy được thanh đao kia.Phong Phi Vân đạp chân một cái, vội xoay người bay ngược, nhưng thanh đao kia vẫn để lại trên cổ Phong Phi Vân một vết máu, một mực đến gần bên lỗ tai, tốc độ đối phương cực nhanh, thủ đoạn che giấu khí tức cực kỳ cao minh, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm.Thân ảnh đối phương lại biến mất.- Đây là một sát thủ.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.Không, hắn không biến mất, hắn đứng ngay sau lưng Phong Phi Vân, tuy rằng ăn mặc hắc y, nhưng trên mặt lại không hề che lại, , lỗi lạc đứng trên cổ đạo, cái bóng kéo ra thật dài dưới ánh trắng.Trên người hắn có đạo đạo hắc sắc khí lưu chuyển, đao trong tay cũng đã rỉ sắt, giống như đã nhiều năm chưa đánh bóng lại vậy.- Minh sát thủ, Đỗ Thủ Cao.Trong bóng tối có người nhận ra sát thủ không mang khăn che mặt này.Nếu tìm giết người đao, liền tìm Đỗ Thủ Cao.Đệ nhất sát thủ một đời tuổi trẻ "Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung", giết người cũng không ám sát, chỉ minh sát cho nên có danh xưng "Minh sát thủ", xếp thứ năm trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, chỉ sau Lệnh Đông Lai một bậc, đây chỉ là luận chiến lực, nếu luận thủ đoạn giết người thì Lệnh Đông Lai căn bản kém xa hắn.Mà Phong Phi Vân ở trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 bài danh thứ ba, chỉ cao hơn Lệnh Đông Lai một bậc, gặp được sát thủ đáng sợ như Đỗ Thủ Cao, trong lòng cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể không chết.Thủ đoạn giết người của sát thủ vĩnh viễn không thể dùng chiến lực đơn thuần để đánh giá được.Phong Phi Vân sờ lên vết máu trên cổ, dẫn theo đao xoay người đến, nhìn chằm chằm vào người kia, cười lạnh nói:- Đêm nay thật đúng là hay, sát thủ giết người không mang mặt nạ, không phải sát thủ thì lại mang mặt nạ.- Phong Phi Vân, đây là lần thứ hai ngươi thoát khỏi tay ta.Đỗ Thủ Cao nói xong lời này, liền dẫn theo đao, xoay người rời đi.- Hiểu rồi, Đỗ Thủ Cao giết người đến giờ chỉ dùng một đao, một đao nếu nếu không giết chết được, vậy thì dù người này đã nằm sấp trên đất, không thể động đậy, cũng có thể sống lâu thêm một ngày, Đỗ Thủ Cao tuyệt đối với không có khả năng trong vòng cùng một ngày, đối với cùng một người dùng ra hai đao, trừ phi đối phương muốn giết ngươi.Phong Phi Vân nói.- Lấy người tiền tài, thay người tiêu tai, ngày mai ta còn có thể ra tay với ngươi, trước đến giờ chưa có ai có thể thoát khỏi tay ta ba lần.Đỗ Thủ Cao đã biến mất trong màn đêm.- Sát thủ đệ nhất một đời tuổi trẻ cũng không gì hơn cái này, Phong Phi Vân, để ta đến chấm dứt tính mệnh ngươi đi.Một thanh âm âm tàn vang lên trong bầu trời đêm.Một chưởng ấn cự đại đánh xuống, trong thủ ấn bao vây lấy một biển máu, huyết vụ mãnh liệt, tựa như một mảnh huyết sắc đám mây.Phong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, điều động lực lượng của thất đại Thần Vương, ngưng tụ ra bảy tôn nhân ảnh màu vàng cao lớn mà nguy nga, đánh vào trong chưởng ấn cực lớn kia, chưởng ấn bị đánh nát, bên trong truyện đến một tiếng hét thảm, một Hắc y nhân bị đánh nát thân thể, biến thành một đoàn huyết vụ.- Ha ha, Phong Phi Vân ngươi trúng kế, đây chẳng qua chỉ là một cỗ khôi lỗi chiến thi mà ta khống chế, lại khiến người dùng ra lực lượng Thần Vương Lệnh lần cuối, hiện giờ ngươi còn lực lượng phản kháng sao?Một Hắc y nhân từ phía trên bay thấp xuống, không hề cố kỵ ra tay với Phong Phi Vân.Không có Thần Vương Lệnh uy hiếp, hắn căn bản không sợ Phong Phi Vân.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo thần sắc khinh thường, khẽ đảo tay, lần nữa điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, đánh ra kích thứ tư, trực tiếp đánh cho tên Vương giả một đời tuổi trẻ này chia năm xẻ bảy, huyết vũ phiêu tán.Hắn lúc nuốt hận cũng không biết, tại sao mình lại chết.- Cái gì, Phong Phi Vân dùng tu vi của ngươi, làm sao có thể điều động lực lượng Thần Vương Lệnh lần thứ tư, ba lượt đã là cực hạn rồi...Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.Tiếng thét kinh hãi này cũng bại lộ thân ảnh của hắn, Phong Phi Vân đằng không bay lên, lần thứ năm điều động lực lượng lịch đại Thần Vương, đánh xuống, trực tiếp đánh cho người nọ tan thành mây khói, máu rơi vãi trên mặt đất, thanh âm im bặt lại.Điều động lực lượng Thần Vương Lệnh dựa vào chính là thần thức, thường nhân chỉ có mười đạo thần thức, nhưng Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, trình độ cường đại của thần thức căn bản không phải những người này có thể tưởng tượng, số lần có thể điều động Thần Vương Lệnh cũng không phải bọn hắn có thể đoán được.- Tình huống có biến, rút.Những tu sĩ trẻ tuổ khăn đen che mặt kia nhao nhao bỏ trốn, triển khai tật tộc, thân ảnh nhanh như u hồn.-------Chương 773: Một trận chiến sinh tửPhong Phi Vân đứng ở trung ương cổ đạo, Thần Vương Lệnh vung lên, đánh ra lần thứ sáu, trực tiếp đánh cho hai đạo bóng đen trên thiên mạc phía tay bay ra ngoài, trên người nứt ra từng lỗ hổng, trên người của bọn hắn mặc dù có bảo vật hộ thân, nhưng vẫn không cách nào ngăn được lực lượng từ Thần Vương Lệnh, từ trên bầu trời rơi xuống, ngã chết trên mặt đất.Những người khác thì đều đã đào tẩu, căn bản không cách nào đuổi giết.Bá.Đúng lúc này, Phong Phi Vân sinh lòng cảnh giác, cảm thấy trên lưng chợt nhẹ, có người đã bắt đi Dạ Tiêu Tương trên lưng hắn.Ra tay chính là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Vạn Hóa Trúc, nàng một tay dẫn theo Dạ Tiêu Tương, chân đạp một đầu Quỷ Tiên Kiều, đã đến bên ngoài hơn mười dặm.- Muốn chết.Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trên đầu tóc dài cuồng vũ, bay ngược lên, hai mắt như huyết châu, như một Thần Ma, ầm ầm đánh ra Thần Vương Lệnh.Vạn Hóa Trúc một tay cầm lấy Dạ Tiêu Tương, quay người, ống tay áo vung lên, một mảnh lưu quang đánh ra ngoài, trực tiếp phai mờ lực lượng Thần Vương Lệnh, nói:- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi còn quá thấp, cho dù có Thần Vương Lệnh nơi tay, cũng xa không phải đối thủ của ta, Dạ Tiêu Tương chính là người của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nàng vĩnh viễn cũng trốn không thoát, ai cũng không thể thay đổi, giết hắn đi, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì.Vạn Hóa Trúc nói xong lời này, liền nghênh ngang rời đi, giẫm lên Quỷ Tiên kiều rời khỏi mảnh thành vực này, đã đến bên ngoài ngàn dặm.Phong Phi Vân trơ mắt ếch ra nhìn Dạ Tiêu Tương bị nàng mang đi, từ trên lưng của mình, sống sờ sờ bị mang đi, giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, cùng cường giả chân chính vẫn còn kém quá xá.Dạ Tiêu Tương quá đáng thương, nàng có gì sai chứ.Nàng vốn không có chút sai lầm nào cả, dựa vào gì mà ông trời lại bất công với nàng như vậy.- Không.Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trong lòng càng thêm tự trách mình, nếu không phải mình, nàng sao có thể bị người phát hiện ra là đang ẩn thân trong Tuyệt Sắc Lâu, nếu không phải mình, nàng sao có thể chạy khỏi Tuyệt Sắc Lâu.Lời hứa hẹn của mình với Hồng Nhan đâu mất rồi.Phong Phi Vân như muốn cắn nát hàm răng, điều động lực lượng toàn thân, đuổi theo, nhất định phải cứu Dạ Tiêu Tương về, vô luận phải trả giá giá lớn như thế nào.- Lưu lại cho ta!Một vị nhân vật nửa bước cự phách đứng trên đỉnh một lầu nhà, ầm ầm đánh ra một đạo chưởng ấn khổng lồ, một chưởng này kinh thiên động địa, từ trên bầu trời trấn áp xuống.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, hai tay tế ra Thần Vương Lệnh, một ngụm máu tươi phun lên trên Thần Vương Lệnh, bảy tôn bóng người màu vàng phóng lên trời, đánh tan một kích của nửa bước cự phách.Ầm ầm.Cảnh giới của Phong Phi Vân cũng chỉ có thể điều động một bộ phận lực lượng của Thần Vương Lệnh, so với nửa bước cự phách còn yếu một bậc, trực tiếp bị thủ ấn kia trấn áp xuống, hai chân đều chìm vào trong đất đất, hai tay cánh tay nứt ra từng vết máu, như muốn xé nát thân thể hắn vậy.Đây là lực lượng nửa bước cự phách, vượt xa tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, kém một giai, đã có cách biệt một trời.Vị nửa bước cự phách thứ hai ra tay, cũng là người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, thân thể giống như một viên cầu, đứng trên đám mây, một cước giẫm xuống, một dấu bàn chân lớn chừng hơn trăm mét mang theo ma diễm đen kịt, ngưng tụ lực lượng khổng lồ.Bành.Mặc dù là Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng không chịu cổ lực lượng này, huyết nhục trên hai tay Phong Phi Vân đều nổ tung, lộ ra xương cốt trắng hếu, nếu không phải hắn từng dùng Phượng Hoàng Huyết rèn luyện qua xương cốt toàn thân thì chỉ sợ xương cốt đã nứt vỡ hết rồi.Lực lượng nửa bước cự phách căn bản không phải cảnh giới hắn hiện giờ có thể chịu nổi, huống chi là hai nửa bước cự phách.Bành.Phong Phi Vân quỳ một chân trên đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, nếu không có lực lượng Thần Vương Lệnh đang chèo chống thì hắn đã bị đánh chết rồi.Đùng đùng.Sống lưng Diêm Vương trên lưng Phong Phi Vân tựa như một khối ma cốt màu đen, như một dãy sơn mạch hùng vĩ, kích động ra tà lực mãnh liệt.Oanh.Sống lưng Diêm Vương tựa hồ như sống lại vậy, khiến lưng Phong Phi Vân cũng bắt đầu phập phồng cao thấp, xương cốt và kinh mạch toàn thân đều biến thành màu đen, từ lưng đến xương sườn, đến xương đùi và cánh tay, năm ngón tay, xương cốt toàn thân đều tựa hồ lây dính tà tính, tử khí dạt dào.Sống lưng Diêm Vương, đại biểu lực lượng tuyệt đối, có thể dùng lưng khởi động một mảnh thiên không, đỉnh thiên lập địa, vĩnh viễn không phai mờ, Diêm Vương đã chết, nhưng lưng lại không ngã.NGAO.Phong Phi Vân thét dài một tiếng, xương cốt trong thân thể đều đang ma sát như kim lọai, làn da và huyết nhục trên người đều biến thành màu đen, tóc dài bay ngược, hai mắt đỏ thẫm, tựa như một yêu ma vậy.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng thẳng lưng lên, tay không xé nát chưởng ấn và dấu ấn cho hai vị nửa bước cự phách đánh ra, thân thể như đạn pháo bắn lên, một quyền đánh tới một người trong đó.- Thứ quỷ quái gì thế.Vị nửa bước cự phách kia trong lòng cảm thấy sợ hãi, bị khí tức Diêm Vương khiến tâm thần run rẩy.Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng dù sao hắn vẫn là tu sĩ cấp bậc nửa bước cự phách, tu vị tâm cảnh cao thâm, bỗng nhiên ra tay, chống cự tới, cũng à đánh ra một quyền, một cổ lực lượng khổng lồ từ trên nắm tay Phong Phi Vân trùng kích qua, tựa như một tòa Thần Sơn đụng vào trên cánh tay, khiến xương ngón tay vị nửa bước cự phách kia đều cắt đứt, thân thể bay ngược ra ngoàiVị nửa bước cự phách này trong lòng cực kỳ rung động, Phong Phi Vân làm sao có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ như thế chứ.Nhưng hắn có tu vị nửa bước cự phách, sao có thể bị đánh bại được.NGAO.Bên tai của hắn truyền đến một tiếng kêu tựa như dã thú, thập phần chói tai, chấn khiến đại não hắn ngất đi, trên mặt của hắn lộ ra thần sắc kinh khủng, vội vàng dẫn động bổn mạng pháp khí trong Tử Phủ đan điền, đánh tới sau lưng.Phong Phi Vân bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, một tay bắt lấy vai trái, một tay bắt lấy vai phải ahwns, mặc cho kiện bổn mạng pháp khí kia xuyên thấu qua trong thân thể mình, hắn thét dài một tiếng, PHỐC, trực tiếp xé thân thể vị nửa bước cự phách kia thành hai nửa, ngũ tạng lục phủ rơi vãi đầy đất.Ngực Phong Phi Vân lưu lại một lỗ máu lớn như nắm đấm, đang không ngừng tuôn máu, nhưng hắn lại không hề phát giác.Ba bị nửa bước cự phách còn lại trong lòng đều chấn nhiếp không thôi, giờ phút này Phong Phi Vân quả thực tựa như một Tà Thần, trong lòng không kìm được tuôn ra cảm giác sợ hãi, toàn thân đều đang bốc lên hàn khí.- Hắn đã bị trọng thương, không thể lâu dài, chúng ta liên thủ đánh chết hắn.

Một vị nửa bước cự phách dẫn đầu xuất thủ trước, đánh ra một đạo Linh thuật, ngưng tụ ra một đầu thú ảnh khổng lồ, đánh xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngửa mặt lên trời há miệng ra, trong miệng toát ra hào quang màu đen, trực tiếp đem nuốt đạo thú ảnh kia vào trong bụng, sau đó xung phong liều chết tới.-------Chương 774: Lửa giận ngập trời (1)Ba tôn nửa bước cự phách đều triển khai công kích mạnh nhất, mới miễn cưỡng ngăn cản được Phong Phi Vân.Bốn người chiến thành một đoàn, khiến mảnh thành vực này cũng bị san thành bình địa, toàn bộ biến thành phế tích, tu sĩ trong thành vực đều tử vong.Ầm ầm.Ba tôn nửa bước cự phách đều bị thương không nhẹ thế, một người mặt bị Phong Phi Vân bẻ vụn, nửa đầu đều đang nhỏ máu, tên còn lại tay phải bị Phong Phi Vân xé nát, trên bờ vai vẫn còn tuôn máu, người thứ ba thì con mắt bị móc ra, sống mũi bị đánh sụp, cả khuôn mặt đều thiếu chút nữa lõm vào.Phong Phi Vân bị thương lại quá nặng, toàn thân cao thấp đều đang chảy ra máu tươi, quần áo trên người cũng đã bị nhuộm đỏ, xương cốt trong thân thể cũng không biết đứt gãy bao nhiêu căn, đặc biệt là hai vết thương trên lưng và phần bụng thiếu chút nữa đã khiến thân thể hắn bị phân thành hai đoạn.Phong Phi Vân một quyền phá vỡ không gian bình chướng, phi độn về phía xa xa.- Không thể để cho hắn đào tẩu được, bằng không thì hậu quả không thể lường.Ba tôn nửa bước cự phách, biến thành ba đạo bóng đen, hăng hái truy sát Phong Phi Vân.Phong Phi Vân giờ phút này thần trí đã bắt đầu hỗn loạn, thân thể càng lúc càng không còn chút sức lực nào, gần như đã chết lặng, tà khí màu đen trong làn da và huyết nhục cũng chậm rãi thối lui, lui về trong sống lưng Diêm Vương, một cổ cảm giác hư thoát đánh úp tới, khiến hắn buồn ngủ.- Không thể nhắm mắt, nhắm mắt chính là chết.Phong Phi Vân có thể cảm nhận được ba vị nửa bước cự phách sau lưng càng đuổi càng gần, cắn chặt hàm răng, tiếp tục phi hành, nhưng cuối cùng linh khí trong thân thể hao hết, rơi thẳng xuống từ trên bầu trời.Một đạo bóng đen yểu điệu từ trong góc bay lên, ngay khi Phong Phi Vân sắp rơi xuống đất liền tiếp được, ôm lấy hắn, bàn chân giẫm mạnh trên đất, một mảnh trận vân chợt hiện lên, thân thể hai người trực tiếp chìm vào lòng đất, biến mất vô tung.Oanh.Ba vị nửa bước cự phách đuổi tới nơi đây, đồng thời đánh xuống mặt đất, đánh ra một vài cái rãnh sâu đến 10m, nhưng hai người kia đã đào tẩu, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại.- Là Tà Linh tầm bảo thuật, Quỷ Tiên lánh đời, bọn hắn đào tẩu rồi, rốt cuộc là người phương nào cứu đi Phong Phi Vân.- Phiền toái lớn rồi, lập tức trở về bẩm báo lâu chủ....Ở một nơi bí ẩn khác trong Thần Đồ, hai đạo nhân ảnh chui lên từ lòng đất, Phong Phi Vân nắm lấy Long Thương Nguyệt, hai mắt lạnh như băng, nói:- Quay lại...

Thần Vương...

Thần Vương phủ, triệu hồi...

Tam đại Thiên Hầu, dẫn...

Dẫn Thần Vũ quân vào thành, diệt...

Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu...Tình huống thân thể Phong Phi Vân đã cực kỳ hỏng bét.Đây là hậu quả do cưỡng ép kích phát sống lưng Diêm Vương, tà khí trong máu nổi dậy, mang theo vầng sáng màu đen nhàn nhạt, tuy rằng tuyệt đại đa số đều lui về trong cột sống, nhưng tà lực trong máu vẫn không tiêu tan, đang vô tình thôn phệ sinh cơ trong máu.Kích phát ra lực lượng của sống lưng Diêm Vương khiến Phong Phi Vân đạt được lực lượng có thể xé nát nửa bước cự phách, , nhưng tác dụng phụ thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn.Phong Phi Vân đã bị đưa về Thần Vương phủ.- Tà tính thật khổng lồ, không chỉ đang công kích thần trí và linh hồn của ta, mà còn đang sơi tái sinh cơ trong cơ thể ta nữa.Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, hai tay nắm bắt linh thạch, đang cố gắng áp chế tà lưc Diêm Vương khuếch tán.Sống lưng Diêm Vương tuy rằng đã sớm tồn trong thân thể, nhưng lực lượng của nó vẫn luôn bảo tồn trong cốt cách, vẫn chưa bị kích phát qua, có Yêu Ma chi huyết khắc chế sống lưng Diêm Vương, thân thể ở vào trạng thái tương đối ổn định, cũng không đến nổi bết bát như hiện giờ.Dùng lực lượng bản thân căn bản không cách nào áp chế tà tính trong cơ thể, thẳng đến khi điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền mới miễn cưỡng ngăn cản được tà lực Diêm Vương khuếch tán.- Lực lượng sống lưng Diêm Vương tuy rằng cường đại, nhưng nếu không ngăn chặn nó thì sẽ ảnh hưởng tâm thần, cuối cùng sẽ bị nó chiếm cứ thần thức, trở nên giống như Phong Mặc vậy.Phong Mặc đã luyện hóa được trái tim Diêm Vương, nhưng lại bị trái tim Diêm Vương ảnh hưởng tới tâm thần, đi lên Tà Đạo, đã không thể xem như gia chủ Phong gia trước kia nữa, trên thực tế đã biến thành một người khác.Phong Phi Vân nếu không thể khắc chế tà lực của Diêm Vương Hủ Huyết thì cũng sẽ giống như hắn ta, mất đi bản tâm.Thương thế trong thân thể Phong Phi Vân ngay ngày sau khi quay về Thần Vương phủ đã khỏi hẳn, nhưng vì tà khí của sống lưng Diêm Vương ẩn trong thân thể mới khiến hắn đến giờ vẫn không thể mở mắt ra được.- Quá hung hiểm rồi, khi tu vị chưa đạt tới cấp bậc cự phách, sau này tuyệt đối không thể lại sử dụng lực lượng sống lưng Diêm Vương nữa, bằng không thì căn bản không có khả năng áp chế được lực lượng của nó, đó quả thực chẳng khác gì tự sát cả.Phong Phi Vân điều động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền, trấn áp toàn thân, một tia sương mù màu đen chậm rãi chảy về trong sống lưng, huyết dịch lần nữa biến thành màu đỏ thuần khiết, tà khí và tử khí trên làn da cũng dần biến mất, tản mát ra sinh cơ.Phong Phi Vân từ từ mở hai mắt ra, cảm giác toàn thân đều vô cùng đau đớn, cũng không biết đã qua bao lâu.Hắn lấy ra một hộp ngọc từ trong Giới Linh Thạch, từ bên trong lấy một gốc "Tích linh hồng hoa" bốn ngàn năm tuổi, đây là từ trong tay một trong Đạo Môn Tam đại tán nhân, "Trữ Phong Tiên" đạt được.Phong Phi Vân bán kim tàm tử bán cho lão đạo kia, lão đạo kia liền thiếu nợ hắn một nhân tình, càng tặng tích linh hồng hoa cho hắnTích linh hồng hoa đối với huyết khí tu sĩ có tác dụng rất lớn, tích linh hồng hoa bốn ngàn năm càng là tuyệt thế hiếm thấy, ở Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tìm ra gốc thứ hai.Loại kỳ trân dị thảo này, thập phần khó tìm, nếu không phải Phong Phi Vân cấp bách khôi phục nguyên khí thì cũng căn bản không nỡ dùng.Đây là một gốc linh hoa màu đỏ có bốn múi, óng ánh sáng long lanh tựa như Phỉ Thúy màu đỏ, mang theo một cổ mùi thuốc kỳ dị, người bình thường chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi liền có thể nhiều ra mấy năm tuổi thọ.Phong Phi Vân gỡ xuống một cánh hoa trong đó, ngậm trong miệng, lại cẩn thận cất ba cánh hoa còn lại lại.Linh lực khổng lồ dũng mãnh vào thân thể, cực kỳ tinh thuần, bổ dưỡng lấy thân thể, nội thương do nửa bước cự phách gây ra đều bị dược lực của tích linh hồng hoa chữa trị, linh khí trong Tử Phủ rất nhanh khôi phục lại.Sau khi luyện hóa tích linh hồng hoa, nội thương trong thân thể Phong Phi Vân đã triệt để khỏi hẳn, hơn nữa Tử Phủ linh khí trong Tử Phủ Trung Cung càng gia tăng lên 3000 đạo.Đạt đến 7 vạn 3000 đạo Tử Phủ linh khí.Cách cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng lại tới gần một bước.Đát đát.Bên ngoài truyện đến tiếng bước chân.Phong Phi Vân chỉ cần thần thức khẽ động, cũng đã biết rõ, đến chính là Long Thương Nguyệt, lúc này mới thu hồi linh khí trên bàn tay, tiếp tục nhắm mắt điều dưỡng.- Ngươi đã tỉnh rồi.Thanh âm Long Thương Nguyệt vang lên.-------Chương 775: Lửa giận ngập trời (2)Vào đi.Ấn tượng của Phong Phi Vân đối với Long Thương Nguyệt đã có chút thay đổi, ít nhất nàng mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, ở trong tay ba vị nửa bước cự phách cứu được mình về.Tuy rằng nàng làm như vậy, cũng chính là vì bản thân, dù sao nàng hiện giờ còn cần Phong Phi Vân, nàng muốn trở thành thái tử thì phải nhờ vào lực lượng của Phong Phi Vân, nhưng vô luận nói như thế nào, mình dù sao cũng thiếu nàng một mabgj, tương lai nếu sinh tử tương đối, Phong Phi Vân cũng sẽ tha nàng một con đường sống, sẽ không đuổi tận giết tuyệt nàng.- Mẫu hậu biết được ngươi bị thương, đặc biệt từ chỗ Tần Đế vì ngươi cầu được một quả Tứ phẩm linh đan, Thất Hoa Linh Đan.Long Thương Nguyệt dáng vẻ ngàn vạn, ngọc da thanh y, dáng người yểu điệu, trên người mang theo một cổ quý khí tuyệt sắc, cực kỳ giống Hoàng Gia Thiên Nữ thâm cư trong nội cung .Linh đan lên Tam phẩm, cũng đã cực kỳ khó tìm, Tứ phẩm linh đan càng đã ít càng thêm ít, trình độ trân quý còn hơn xa linh thảo bốn ngàn năm.Thất Hoa Linh Đan là do Thái Sư đương triều tự tay luyện chế, luyện chế bảy mươi bảy năm, tổng cộng chỉ được bảy khỏa, dược lực khổng lồ, tuy rằng không thể khởi tử hồi sinh, nhưng chỉ cần còn một hơi thở liền có thể khiến hắn trong thời gian cực ngắn sống lại được.Linh đan như vậy quả thật là thần dược cứu mạng.Hôm nay toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng chỉ còn ba khỏa, đây là một trong số đó.- Vậy thì thay ta cám ơn Thần Phi nương nương, linh đan này ta xin thu lấy.Ohong Phi Vân cũng không khách khí, nhanah lấy "Thất Hoa Linh Đan", mặc dù thương thế trên người mình đã khỏi hẳn, nhưng lưu lại trên người đề phòng có khi cần dùng để.Phong Phi Vân lại hỏi:- Ta ngủ say bao nhiêu ngày.- Bốn ngày.Long Thương Nguyệt nói.- Lâu như vậy...Phong Phi Vân không nghĩ đến lần này mình bị thương nghiêm trọng như thế, dùng sự cường đại của Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng cần khôi phục đến bốn ngày, sát khí trong mắt càng lớn, thù này không báo há là nam nhân, nói:- Tam đại Thiên Hầu có quay về Thần Vương phủ không?Long Thương Nguyệt nói:- Có người quấy nhiễu, Thần Vũ quân không cách nào vào thành.- Người phương nào.Phong Phi Vân nói.- Thái Tế đương triều, Bắc Minh lão hồ ly lấy thiên hạ không ổn định làm lý do, mệnh lệnh Cửu Môn Đề Đốc và Thần Đô cấm vệ quân thống lĩnh phong bế Thần Đô cửu môn, cấm Thần Vũ quân tiến vào Thần Đô, nếu mạnh mẽ xông tới, dùng phản loạn để xử trí.Long Thương Nguyệt nói.Tần Đế sau khi tiến vào trạng thái thần thức bế quan, thì hệ thống phòng ngự cường đại nhất Thần Đô, "Cửu môn thủ vệ quân" và "Thần Đô cấm vệ quân" cơ hồ có hơn phân nửa đều đã rơi vào trong tay Bắc Minh Mặc Thủ, đây là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của cả Thần Tấn vương triều.- Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu nhất định là đã âm thầm hối lộ Bắc Minh Mặc Thủ, giữa cả hai chỉ sợ có ngàn vạn lần quan hệ, muốn ngăn cản Thần Vũ quân vào thành nào dễ dàng như vậy, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu phải bị diệt.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, trên người chiến ý bàng bạc, vô luận là vì mình, hay là vì Dạ Tiêu Tương, cơn tức này đều khó có khả năng nuốt xuống được.Long Thương Nguyệt nói:- Mẫu hậu muốn ta chuyển cho ngươi một câu, Thần Đô hôm nay thế cục không rõ, không nên đơn giản đánh vỡ loại cách cục này, tận lực đừng cho Thần Vũ quân sớm vào thành, bằng không thì sẽ ảnh hưởng đến bố trí của nàng.- Việc này không thể thương lượng, ngày mai sẽ là hoa đế phong quan thi đấu, chính vào ngày mai, ta muốn cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu biến thành một mảnh Tu La tràng.Long Thương Nguyệt im lặng.Phong Phi Vân trực tiếp đi ra ngoài, ở trong Thần Vương phủ gặp được một thái giám, đúng là Tất Ninh Suất mới leo tường tiến vào Thần Vương phủ, tên này ở Tuyệt Sắc Lâu đã trộm đồ của rất nhiều Vương giả một đời tuổi trẻ, phát một số tiền của phi nghĩa lớn.Hắn lén lút đi trong Thần Vương phủ, bị Phong Phi Vân vừa hay đụng phải, lập tức liền tóm lấy hắn.- Ai...

Ôi, buông tay, buông tay...Tất Ninh Suất kêu lên.- Ngươi kẻ cắp này rõ ràng trộm đến Thần Vương phủ, lá gan không nhỏ ah.Phong Phi Vân nắm lấy bả vai Tất Ninh Suất, khẽ dùng thêm vài phần lực lượng, niết khiến hắn nhếch miệng, kêu thảm thiết liên tục.- Cái gì gọi là trộm, nếu thật sự muốn trộm thì ta sớm đã dọn sạch Thần Vương phủ của ngươi rồi, lão tử là đặc biệt đến thăm ngươi, nghe nói ngươi bị người đánh trọng thương, cách cái chết chỉ còn nửa bước, hắc hắc, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay...

Ai ôi!!!, nhẹ chút, nhẹ chút, chỉ đùa một chút thôi mà!Tất Ninh Suất lại kêu thảm thiết.- Ngươi nghe ai nói thế.Phong Phi Vân thả hắn ra.- Thiên Toán Thư Sinh.Tất Ninh Suất nói.Phong Phi Vân nói:- Đi, mang ta đi tìm hắn, ta có chuyện trọng yếu muốn hỏi hắn.Tất Ninh Suất vuốt vuốt bả vai, nói:- Tìm hắn làm gì vậy.- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có tin ta nhốt ngươi vào Thần Đô thiên lao, khiến tiểu tặc ngươi trọn đời không thấy mặt trời không?Phong Phi Vân uy hiếp nói.- Đừng ah, mang ngươi đi còn không được sao.Tất Ninh Suất toàn thân đều run rẩy, Thần Đô thiên lao cũng không phải nơi bình thường, nếu bị nhốt vào, mặc dù hắn thủ đoạn Thông Thiên cung khó mà chạy ra được.Tất Ninh Suất một bên ở phía trước dẫn đường, vừa nói:- Nói cho cùng thì ai lá gan lớn như vậy, lại dám vây giết Thần Vương đương triều.- Người chết.Phong Phi Vân thanh âm lạnh lẻo nói.Tất Ninh Suất nghe được ngữ khí Phong Phi Vân âm trầm như vậy, liền không dám lại hỏi tiếp, hiển nhiên Phong Phi Vân lần này đã thật sự tức giận rồi, đi tìm Thiên Toán Thư Sinh khẳng định cũng có quan hệ với việc này, hắn đã nghe thấy được một cảm giác mưa gió ập đến, Thần Đô sắp phát sinh đại sự kinh thiên động địa rồi.Chỗ ở của Thiên Toán Thư Sinh thập phần bí mật, hơn nữa phiêu hốt bất định, nhưng Tất Ninh Suất mỗi lần đều tìm được hắn.- Thiên Toán Thư Sinh ở chỗ này.Phong Phi Vân khẽ ngẩng đầu lên, nhìn qua tấm biển trên đỉnh đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.Đây chính là chỗ của Tô Quân ở, Thấm Tâm sơn trang.Khi Phong Phi Vân nhìn thấy Thiên Toán Thư Sinh, Thiên Toán Thư Sinh đang đánh cờ với Tô Quân, bên cạnh bày một bình trà thơm, hai người lộ ra đặc biệt nhàn nhã, có hai vị mỹ thị ở bên châm trà, lộ ra thập phần hưởng thụ.Bành.Phong Phi Vân đi qua, một cước đá bay bàn cờ của bọn hắn, cờ đen cờ trắng rơi vãi đầy đất, mà ngay cả chén trà thanh đồng bên mép bàn cờ cung bay ra ngoài, trà vụn rơi đầy đất.Thiên Toán Thư Sinh nho y thanh sam, mặt trắng răng hồng, lông mày nhíu lại, tiếp theo cười cười, nói:- Tô huynh, hôm nay quân cờ này chỉ sợ là không hạ được rồi, bất quá may là ta đã nhớ kỹ tàn cuộc, đợi tí nữa chúng ta tiếp tục.Tô Quân có chút cười, nói:- Phong huynh, sao lại nóng nảy như vậy, Vân Vân, còn không mau pha cho Phong huynh một bình linh trà bình tâm tĩnh khí, nhớ rõ bỏ nhiều trà hoa một chút, bằng không sợ rằng không tiêu được hỏa khí đâu.-------Chương 776: Chiêng trống rùm beng (1)Phong Phi Vân áo bào nhếch lên, tư thế oai hùng trác tuyệt, không chút khách khí liền ngồi xuống, trầm giọng nói:- Hôm nay nếu ai cùng ta đàm trà, ta liền một mồi lửa đốt trụi tòa Thấm Tâm sơn trang này.- Một tòa trang viên tốt như vậy nếu bị đốt đi, thật sự là đáng tiếc.Tất Ninh Suất nói thầm một câu, ánh mắt nhìn qua bốn phía, muốn tìm một ít thứ đáng giá, thuận tay trộm đi.Thiên Toán Thư Sinh và Tô Quân đều an tĩnh lại, trở nên nghiêm túc, cảm nhận được lửa giận trên người Phong Phi Vân nên không hề đàm tiếu nữa.Kỷ Vân Vân pha một bình trà thơm, thản nhiên đi qua, rót cho Phong Phi Vân gấp đôi, hương trà nhẹ nhàng bốc lên, mang theo một cổ trà hương.Phong Phi Vân cũng không uống trà, nói:- Ta có ba vấn đề muốn hỏi, hỏi xong sẽ đi ngay.- Cứ hỏi điThiên Toán Thư Sinh biết rõ Phong Phi Vân là đến tìm hắn, hơn nữa đã tính toán được ba vấn đề mà Phong Phi Vân muốn hỏi.- Vấn đề thứ nhất, Bắc Minh Mặc Thủ và Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu là quan hệ như thế nào.Phong Phi Vân nói.Thiên Toán Thư Sinh thoáng trầm ngâm một lát, trong ống tay, bay ra một mảnh vầng sáng vô hình, ngăn cách phiến không gian này, sợ bọn họ nói chuyện sẽ bị một ít cường giả nghe được.Sau khi làm xong tất cả đề phòng, hắn mới nói:- Sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là Tà Đạo thánh địa 'Phổ Đà Sơn " mà vị tồn tại kia của Phổ Đà Sơn cùng hoàng tộc có sâu xa sâu đậm, mà người vị tồn tại kia ủng hộ chính là thái tử, Bắc Minh Mặc Thủ ủng hộ cũng là thái tử, quan hệ của bọn hắn chính là như thế.Thiên Toán Thư Sinh mặc dù nói rất mịt mờ, nhưng Phong Phi Vân vẫn nghe ra được, lực lượng của Phổ Đà Sơn tà đạo có lẽ có rất nhiều đều thẩm thấu vào các chỗ trong Thần Đô, mà chỗ ẩn thân có lẽ chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu và Bắc Minh Mặc Thủ đều muốn phụ tá thái tử kế vị, như vậy Phong Phi Vân muốn động Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Bắc Minh Mặc Thủ dĩ nhiên phải can thiệp rồi.Nếu cường giả tà đào Phổ Đà Sơn thật sự ở ngay trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, vậy thì muốn tới Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chém giết người, thậm chí tiêu diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, độ khó ít nhất lớn hơn gấp ba lần.Phong Phi Vân lại nói:- Vấn đề thứ hai, làm sao mới có thể dẫn Thần Vũ quân vào thành.- Không cần dẫn Thần Vũ quân vào thành, nếu muốn diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, binh ở chỗ tinh, mà không tại ở số lượng.Thiên Toán Thư Sinh nói.Đạo lý này Phong Phi Vân tự nhiên cũng hiểu, nhưng nếu chỉ thỉnh Tam đại Thiên Hầu vào thành, mà để Thần Vũ quân ở bên ngoài, vậy thì rất có thể sẽ bị người thừa dịp hư mà vào, dò xét hậu viện, hôm nay Thần Đô thế cục vi diệu, hơi có sai lầm sẽ lập tức dẫn động phong vân thiên hạ.Phong hiểm này, Phong Phi Vân không thể bốc lên được.Phong Phi Vân tiếp tục nói:- Vấn đề thứ ba, một trong Đạo Môn Tam đại tán nhân, Trữ Phong Tiên ở nơi nào?Lão đạo này thiếu Phong Phi Vân một nhân tình lớn như vậy, hơn nữa lại là một thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, nếu có thể mời hắn đến tọa trấn, đủ để ứng phó tất cả biến số.Thiên Toán Thư Sinh để tay trong tay áo, có chút kháp động một phen, sau nửa ngày từ từ mở to mắt nói:- Nam Thiên Tự.- Đa tạ chỉ điểm, vậy xin từ biệt các ngươi tiếp tục đánh cờ đi.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nước trà cũng không kịp uống một ngụm, liền rời khỏi Thấm Tâm sơn trang.Phong Phi Vân cũng không trực tiếp liền tiến đến Nam Thiên Tự, mà đi Phong gia biệt phủ gặp Vạn Hương Sầm, sau đó có đi gặp Ngọa Long Sinh.Phong Phi Vân cũng không phải một người lỗ mãng, ngược lại làm việc rất cẩn thận, cân nhắc chu toàn, làm bố trí nhiều mặt, điều động lấy tất cả cường giả của Phong giavà cường giả Binh Tiển thi động ở Thần Đô, sau đó mới lại quay trở về Thần Vương phủ.- Bao lâu động thủ.Long Thương Nguyệt thấy Phong Phi Vân đã quyết định chủ ý, sẽ không sửa đổi nữa, cho nên cũng không ngăn trở tiếp.- Ngày mai sẽ là hoa đế phong quan thi đấu, trước trưa mai, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu liền nhất định phải biến mất khỏi Thần Đô.Phong Phi Vân ánh mắt âm trầm, trên ngón tay ngưng tụ lấy linh mang, ở trên thạch bích khắc ra từng đạo đường vân và ký hiệu, vị trí trung ương nhất, thình lình đánh dấu lấy chữ "Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu" .Trên thạch bích có rất nhiều ký hiệu bất đồng, biểu hiện lấy thế lực bất đồng, có vẽ lấy hình tam giác, có vẽ lấy vòng tròn, có họa vẽ xiên, có dấu chọn. . .

Mà hai thế lực có quan hệ thì dùng gạch nối lại với nhau, đánh dấu ra quan hệ trong đó.Thần Đô thế cục phức tạp, như một tổng thể, chỉ có nắm rõ tất cả, mới có thể bảo đảm không xuất hiện sai lầm gì.Long Thương Nguyệt đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, nói:- Thế lực Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu rất cường đại, hơn nữa cùng thế lực khắp nơi đều có lợi ích xen kẽ, một khi ra tay với bọn họ, tất nhiên sẽ dẫn phát phản ứng dây chuyền, ví dụ như Thiên Nhai nô lệ tràng và Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, bọn hắn nhất định sẽ không đứng ngoài nhìn, sẽ có cường giả đuổi đến cứu viện.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Nhai nô lệ tràng, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, đều là thế lực dưới trướng Phổ Đà Sơn, lợi ích đã luyện thành một mảnh, khiên một phát động toàn thân.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Những cái này đều trong phạm vi cân nhắc của ta, tối nay ngươi tiến cung một chuyến, thỉnh Thần Phi nương nương chuẩn bị tốt tất cả trong cung, hi vọng trước khi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị diệt sẽ không có tin tức truyền đến trong Đế Cung, về phần hậu quả sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị diệt, do một mình ta gánh chịu.Tần Đế đã tiến nhập thần thức bế quan, trừ phi có người truyền tin tức vào tai hắn, bằng không thì hắn sẽ không biết Thần Đô đến cùng xảy ra chuyện gì.- Một mình ngươi có thể ứng phó được không?Long Thương Nguyệt nói.Phong Phi Vân ngón tay điểm lên thạch bích, tất cả khắc vân trên đó đều tróc xuống, biến thành vôi trên đất, quay đầu, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào nàng, nói:- Ứng phó được.Long Thương Nguyệt nhìn hắn thật sâu, liền xoay người rời đi, đổi lại cung trang, mang theo một đám thái giám ngồi trên một cổ xe màu vàng, suốt đêm tiến cung.Trong mắt Phong Phi Vân lộ vẻ ngưng trọng, một mình một người đứng trong Thần Vương phủ, nhìn qua ánh trăng sáng ngời trên đỉnh đầu, trong màn đêm, một đoàn hỏa diễm lăng không bay đến, nhảy lên mấy cái sau lưng Phong Phi Vân liền thu liễm lại, biến thành một tiểu mỹ nhân.Nàng giống như trống rỗng xuất hiện vậy, ngay cả một ít cường giả của Thần Vương phủ cũng không phát giác được nàng.Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương hàm yên, nói:- Ngươi sẽ ra tay với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?- Đúng vậy, ta đáp ứng ngươi, phải tự tay giao Dạ đại gia vào tay ngươi.Phong Phi Vân trên mặt mang theo dáng cười nhàn nhạt.Nam Cung Hồng Nhan đứng dưới ánh trăng, trên người như phủ lên một tầng ngân sa, âm thanh lạnh lùng nói:- Loại chuyện này, ngươi vì sao không cho ta biết.-------Chương 777: Chiêng trống rùm beng (2)Phong Phi Vân dừng một chút, cười nói:Loại chuyện nhỏ nhặt này giao cho ta là được, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì.- Loại chuyện này, ta không đi không được?Nam Cung Hồng Nhan biết rõ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng khó đối phó, liên lụy đến quá nhiều thế lực, hơn nữa sau lưng còn có Phổ Đà Sơn, mặc dù Phong Phi Vân triệu hồi Tam đại Thiên Hầu và Thần Vũ quân, muốn công phá Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng chỉ là tỷ lệ 5-5Trong đó có rất nhiêu hung hiểm, không cẩn thận sẽ thua sạch, huyết nhuộm Thần Đô.Phong Phi Vân không muốn nàng đi theo mạo hiểm, cho nên mới không báo cho nàng việc này.- Vậy được rồi, lúc động thủ với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, ta nhất định mang theo ngươi.Phong Phi Vân nói.- Khi nào động thủ.Nam Cung Hồng Nhan hỏi.- Ba ngày sau.Phong Phi Vân dừng một chút, lại nói:- Ta cần ba ngày để bố trí, ba ngày sau, ngươi đến Thần Vương phủ tìm ta, ta mang ngươi cùng đi cứu Dạ đại gia ra.- Thật là ba ngày sau sao?Nam Cung Hồng Nhan có chút không tin lời Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Chuyện trọng yếu như vậy ta làm sao có thể lừa ngươi, ngươi bây giờ trở về Tuyệt Sắc Lâu, an tâm chờ tin tức của ta đi.Phong Phi Vân thẳng đến sau khi xác nhận Nam Cung Hồng Nhan đã rời khỏi, lúc này mới một mình một người ra khỏi Thần Vương phủ, hướng về Nam Thiên Tự.Muốn đối phó Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nhất định phải có tuyệt đỉnh cường giả tọa trấn, nếu có thể mời "Trữ Phong Tiên" đến, lực lượng Phong Phi Vân sẽ càng đủ.Một đêm này, toàn bộ Thần Đô đều ở trong tối dậy sóng, rất nhiều người thông minh cũng đã ngửi được một cổ mùi khói thuốc súng đầm đặc, biết rõ Thần Đô sắp có đại sử phát sinh, chỉ là đều không xác định được chuyện này sẽ bộc phát khi nào.Sáng sớm ngày thứ hai, khi tiếng chuông trong Thần Đô cửu môn còn chưa vang lên, Cố Thành Môn ở thành nam đã nghênh đón một đội tu sĩ cưỡi thiết lân kỳ ngưu.Đát đát.Kỳ ngưu gót sắt đạp vỡ tuyết đọng dày đặc, phát ra tiếng kim loại va chạm phiến đá.Phong Phi Vân mặc trên người một kiện chiến giáp màu đen, trên đầu đeo chiến khôi hình rồng, trên bờ vai vác một thanh chiến đao dài 7m, cưỡi trên lưng một đầu kỳ ngưu ở trước nhất.Hai bên trái phải hắn chính là một tăng một đạo, tăng nhân thoạt nhìn chỉ chừng bảy, tám tuổi, chính là một tiểu sa di, toàn thân đều là bảo quang màu vàng, bộ dáng có chút ngây thơ, nhưng càng nhiều hơn là một loại tang thương và trang nghiêm.Tiểu hòa thượng này lai lịch không nhỏ, đúng là trụ trì Nam Thiên Tự "Đại Di Lặc", tu luyện 《 Bất Lão Thiền 》, đã sống hơn bảy trăm tuổi nhưng vẫn như một đứa bé con.Mà đạo nhân bên kia đúng là một trong ba vị tán nhân Đạo Môn, "Trữ Phong Tiên" .Đằng sau một tăng một đạo chính là một đội tử sĩ Thần Vương phủ, cả đám đều sát khí hoàn thân, nhuệ khí khiếp người, khiến những người đi trên đường phố đều tránh lui không kịp, kinh hãi không hiểu, sớm như vậy, chẳng lẻ sắp phát sinh đại sự gì sao- Người đến dừng lại, còn chưa đến thời gian mở ra cửa thành.Trên tường thành tựa như một tòa sơn mạch kéo dài truyền đến một thanh âm nguy nga, quát lớn một câu.Phong Phi Vân lấy ra Thần Vương Lệnh, trên bàn tay bộc phát ra một cổ linh mang, khiến Thần Vương Lệnh trở nên chói mắt, hào quang màu đen từ trong Thần Vương Lệnh vọt lên, như một đạo cột sáng, bay thẳng lên cao mấy trăm thước.- Mở cửa.Phong Phi Vân lạnh giọng quát lớn.- Bái kiến Thần Vương.- Bái kiến Thần Vương.... . . .Cửa thành, tất cả quân sĩ đều quỳ trên mặt đất, thanh âm thiết khải va chạm vang lên, phát ra tiếng vang "Rầm rầm" .Thủ vệ thống lĩnh Cố Thần Môn Trương Trọng Lâm đi ra, người mặc Cửu Hàn Huyền Vũ Khải, mắt hổ như đèn lồng, trên người huyết khí đầm đặc đến tựa như Hồng Hoang Man Thú, thanh âm như hổ sư thét dài, nói:- Thái Tế có mệnh, thế cục thiên hạ bất ổn, Thần Đô cửu môn mỗi ngày chỉ mở ba canh giờ, tướng sĩ Thần Vũ quân không thể tùy ý xuất nhập Thần Đô.Trương Trọng Lâm có thể trở thành một trong thống lĩnh cửu môn, tự nhiên là loại tu vị cao tuyệt, lực lượng trong thân thể cường đại khiếp người, không chút để Phong Phi Vân vào mắt, theo hắn thấy thì Phong Phi Vân tuy rằng chính là Thần Vương đương triều, nhưng tu vị quá thấp, căn bản không có tư cách khiến hắn quỳ xuống.Phong Phi Vân trên mặt lộ vẻ âm tàn, cất Thần Vương Lệnh vào, nói:- Gặp Thần Vương mà không quỳ, coi rẻ Hoàng quyền, này tội đáng tru.Trong mắt Trương Trọng Lâm mang theo vầng sáng màu đen, giống như là hai tòa Thâm Uyên mênh mông, cười lạnh nói:- Ha ha, Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng ngươi làm Thần Vương thì rất giỏi sao, trong mắt đại nhân vật triều đình chính thức, ngươi chẳng qua chỉ là một cái bài trí thôi, trong vòng một năm, ngươi nhất định bỏ mạng ở Thần Đô, ngươi muốn giết ta, ngươi có thực lực kia sao, tu luyện thêm vài chục năm nữa còn không sai biệt lắm.Trương Trọng Lâm căn bản không để Phong Phi Vân vào mắt, hắn đã tu luyện hơn bốn trăm năm, đã ngồi ở vị trí Cửu môn thống lĩnh hơn 160 năm, tay nắm mấy trăm vạn đại quân tinh nhuệ, vô luận là tu vị bản thân hay căn cơ ở Thần Đô đều xa xa không phải Phong Phi Vân có thể so sánh được.Dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện giờ, coi như là tế ra Thần Vương Lệnh cũng không thể làm gì được hắn.- Tốt, nhục mạ Thần Vương, tội thêm một phần, vậy ta cũng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu rồi, kính xin Trữ tiền bối ra tay, đánh chết loại cuồng vọng này.Phong Phi Vân vừa vặn không tìm được cớ tru sát Trương Trọng Lâm, lại không nghĩ rằng đối phương lại tự nhảy ra cho mình chém.Trữ Phong Tiên tuy rằng là người tu đạo, nhưng cũng không phải người thanh tâm quả dục, có thể tu luyện tới cảnh giới như hắn hiện giờ, có mấy người tay không dính đầy máu tươi chứ.Tu vị Trương Trọng Lâm cực kỳ cường đại, quát lớn nói:- Phong Phi Vân, ngươi muốn giết ta, ngươi giết được sao?- Vô Lượng Thiên Tôn, lão đạo cũng không muốn nhiễm quá nhiều huyết tinh, nhưng tiếc rằng thiếu Phong đạo hữu một nhân tình, thật xin lỗi vậy.Ánh mắt Trữ Phong Tiên bỗng trở nên sắc bén, hai mắt như biến thành lôi cầu, đan xen vô số tia chớp.Một đạo điện quang lớn như chén ăn cơm đột nhiên từ trên bầu trời đánh xuống, đánh lên đỉnh tường thành.- Cửu Tiêu...

Thần...

Lôi...Trong thân thể Trương Trọng Lâm bộc phát ra một cổ cự lực, đánh ra chín đạo Long Hổ cao lớn như núi, nhưng cửu hổ chi lực lại bị điện mang đơn giản xé nát, điện quang hung hăng bổ vào trên người Trương Trọng Lâm.Ầm ầm.Thiết khảu trên người hắn biến thành bột phấn, thân thể biến thành than cốc, lăn xuống từ trên tường thành, biến thành tro tàn.Cửu Tiêu Thần Lôi căn bản không phải hắn có thể ngăn cản, một vị Cửu môn thủ vệ quân thống lĩnh lại cứ vậy vẫn lạc.- A Di Đà Phật.Trên người Đại Di Lặc vàng chói, chắp tay trước ngực, đọc lên một câu Phật hiệu.Những quân sĩ coi giữ Cố Thần Môn đều bị dọa, bọn hắn tận mắt nhìn thấy thống lĩnh bị giết chết, Thần Vương này cũng quá không dễ chọc rồi, thật sự là người nào cũng dám giết.Bọn hắn quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.-------Chương 778: Đấu chiến thiên hầuPhong Phi Vân khiêng chiến đao, sát khí bức người nói:- Trương Trọng Lâm coi rẻ Thần Vương, không tôn Hoàng quyền, đã bị ta chém giết tại chỗ, các ngươi còn không mau mở cửa thành ra, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn coi rẻ Thần Vương sao?Có mấy tướng sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đều bị dọa đến đổ mồ hôi, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, tiến đến mở ra cửa thành, sợ bước theo gót Trương Trọng Lâm.Thần Vũ quân hạo hạo đãng đãng đã đợi bên ngoài cửa thành, cửa thành vừa mở ra, bên ngoài liền quỳ xuống một mảng lớn, người ta tấp nập, cũng không biết có bao nhiêu quân đội đồng thời hò hét:- Bái kiến Thần Vương.- Bái kiến Thần Vương....

Thanh âm mênh mông cuồn cuộn, vang vọng mấy trăm dặm.Thần Vương dưới trướng có ba tôn Thiên Hầu, phân biệt là Đấu Chiến Thiên Hầu, Sư Thiên Hầu, Thần Tượng Thiên Hầu, nắm giữ lấy bảy trăm triệu Thần Vũ quân.Một chi Thần Vũ quân này chính là thuộc về Thần Vương, quanh năm đóng trong đất phong của Thần Vương, Thần Vương đời trước Long Xuyên Phượng trước khi thiền vị đã triệu hồi Tam đại Thiên Hầu về Thần Đô, chính kà sợ hãi sau khi hắn bế quan Phong Phi Vân không trấn được tràng diện ở Thần Đô.Có Tam đại Thiên Hầu tọa trấn, đủ để cho rất nhiều người đều cố kỵ Thần Vương phủ.Tam đại Thiên Hầu cũng không đưa tất cả Thần Vũ quân đến Thần Đô, mà mỗi người chỉ thống lĩnh 1000 vạn quân đội, tổng cộng 3000 vạn, trú đóng ở bảy mươi hai trọng trấn bên ngoài Thần Đô.Phong Phi Vân ra lệnh:- Đấu Chiến Thiên Hầu thống lĩnh bộ hạ chiến tướng, theo ta tiến đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Sư Thiên Hầu cùng quân của mình lưu thủ ở Cố Thần Môn, Thần Tượng Thiên Hầu thống lĩnh đại quân trấn thủ Thiên Nhai nô lệ tràng, nếu có người dám viện trợ Thần Đô, giết chết bất luận tội, xuất phát.3000 vạn Thần Vũ quân, đều là chiến tướng tinh nhuệ nhất, phân làm ba cổ, trong đó có một cổ khí thế như cầu vồng xông vào Thần Đô.Cổ Thần Vũ quân kia chiến khí ngưng tụ hành một mảnh đám mây màu đen, hạo hạo đãng đãng đánh tới Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Thần Vũ quân NGAO kêu lên, hơn một ngàn vạn quân sĩ sát nhập vào Thần Đô, khiến mặt đất Thần Đô đều chấn động, khiến những tu sĩ đang tu luyện sợ tới mức gà bay chó chạy, cho rằng trời sập đất sụt rồi.Ầm ầm.Tám vạn chiếc chiến xa vào thành, mỗi một chiếc chiến xa đều có kỳ ngưu kéo dẫn, tinh thiết chế tạo, nặng đến mấy vạn cân, cao tới 9m, có phù văn và trận pháp hiển hiện trên chiến xa, hình dạng tựa như Chiến Hổ dị thú.Một mặt đại kỳ màu đen đón gió bay, cắm trên cột cờ ở đằng trước, dùng thần huyết tinh hồng sắc viết hai chữ to uy mãnh "Đấu Chiến" .PHỐC PHỐC.Đại kỳ phiêu động, thanh âm điếc tai.Một nam tử thân cao chín xích đứng trước chiến kỳ, đứng trên chiến xa, lưng hùm vai gấu, cơ bắp trên người tựa như thép đồng, cánh tay tựa như bánh xe, áo giáp trên người chính là do Thiên Ngoại vẫn thạch luyện thành, nặng đến ba mười tám vạn cân.- Tiểu Thần Vương ở đâu.Đấu Chiến Thiên Hầu nghiêm nghị rống lên, liền có vài chục tòa kiến trúc cổ xưa sụp đổ, bị thanh âm của hắn chấn khiến lún vào đất.Phong Phi Vân cũng bị thanh âm của hắn chấn cho đầu ngất đi, chiến lực của Đấu Chiến Thiên Hầu này cũng thật đáng sợ, vượt xa khỏi dự đoán của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân giơ Thần Vương Lệnh lên cao, nói:- Bổn vương ở đây.Đấu Chiến Thiên Hầu hai mắt tựa như chuông đồng, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, thân thể bất động như tùng, kiên cố, nói:- Đánh nơi nào?- Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Phong Phi Vân không sợ hãi cùng hắn đối mặt, con mắt đối phương vô cùng lợi hại, người bình thường đối mặt với hắn sẽ lập tức bị chọc mù mắt ngay.Ầm ầm.Đấu Chiến Thiên Hầu cầm đến một cây đại kỳ to như thùng nước, thân thể nổ bắn lên, biến thành một đạo lưu quang, trực tiếp bay đến trên giữa không trung, hai tay mãnh liệt ném bay chiến kỳ trong tay ra ngoài."

Bá.

"Cột cờ kéo lấy chiến kỳ, vạch phá thiên mạc, bay ra ngàn dặm, ầm ầm cắm ở bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, khiến đại môn Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng bị chấn vỡ, cột cờ hãm xuống mặt đất sâu hơn 10m.Đại kỳ phiêu đãng, đất rung núi chuyển, phát ra thanh âm ầm ầm, cung điên bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đã bị chấn sụp trước vài tòa.Đấu Chiến Thiên Hầu đứng ở giữa không trung, chỉ về phía đại kỳ phương xa, hét lớn một tiếng:- Giết.Một tiếng "giết" này tựa như cửu tiêu thần lôi nhấp nhô trong bầu trời đêm, khiến vô số tu sĩ đều bừng tỉnh, khiến những trận pháp trong Thần Đô đều bị làm vỡ nát vô số.Những Thần Vũ quân kia nghe được chữ "giết" của Đấu Chiến Thiên Hầu, cả đám đều như gà chọi, điên cuồng xung phong liều chết xông tới.Trữ Phong Tiên nhẹ nhàng vuốt chòm râu trắng trên cằm, nói:- Phong tiểu hữu, ngươi sớm nói qua có cuồng nhân Đấu Chiến Thiên Hầu quay về Thần Đô thì cũng không cần lão đạo xuất thủ rồi.Phong Phi Vân đã nghe nói qua đại danh của Đấu Chiến Thiên Hầu, trong thập bát Thiên Hầu xếp hàng thứ nhất, nhưng lại không nghĩ tới tên này lại sinh mãnh như vậy khiến Phong Phi Vân cũng bị kinh ngạc đến nhảy dựng, nếu không phải thấy những Thần Vũ quân kia đều ngay ngắn trật tự giết tới Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thì hắn còn tưởng rằng hắn muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành nữa ấy chứ.- Đấu Chiến Thiên Hầu có lẽ cũng đã có được thực lực Thiên Mệnh đệ cửu trọng rồi.Phong Phi Vân nói.Trữ Phong Tiên nói:- Vào 180 năm trước cũng đã là đệ nhất nhân dưới Chân nhân, chỉ là người này cuồng vọng đến cực điểm, tính cách nóng nảy, mà ngay cả Tấn Yên Kinh cũng không để vào mắt, đã từng phạm vào sai lầm lớn, thiếu chút nữa đã bị chém đầu, chính là Thần Vương xin tha cho hắn, nên hắn mới sống được.- Phàm vào sai lầm lớn gì?Phong Phi Vân có chút tò mò.- Việc này nói ra rất dài, hơn nữa thập phần mịt mờ, lão đạo cũng chỉ biết là việc này có quan hệ với Thái Tế đại nhân.Trữ Phong Tiên nói.Tiểu hòa thượng vẫn một mực không mở miệng nói:- Chuyện này bần tăng ngược lại biết một chút, Thái Tế muốn diệt trừ Đấu Chiến Thiên Hầu, cho nên liền dụng kế lừa gạt Đấu Chiến Thiên Hầu tiến cung, dẫn hắn tiến vào hậu cung cấm địa, bị Tấn Đế bắt gặp tại chỗ, Tấn Đế giận dữ, trực tiếp trấn áp Đấu Chiến Thiên Hầu, muốn xử trảm, chính là Thần Vương tiến nhập hoàng tộc thánh địa, mời ra tổ tiên hoàng tộc, xin tha cho hắn, Tấn Đế mới buông tha hắn một mạng, bất quá vẫn bị giam giữ trong thiên lao Thần Đô tám mươi năm, mới bị thả ra.- Cũng vì việc này, Thần Vương cũng bị liên lụy, chủ động thối lui ra khỏi triều đình, đi đến Nam Man, ẩn cư ở Vạn Tượng Tháp, 180 năm cũng không ra khỏi Vạn Tượng Tháp một bước.- Đấu Chiến Thiên Hầu sau khi được thả ra khỏi thiên lao Thần Đô liền trực tiếp sát nhập vào Thái Tế phủ, đánh chết con trai trưởng của Bắc Minh Mặc Thủ, treo xác ở cửa chính Thái Tế phủ, lúc này mới nghênh ngang rời đi, đến đất phong Thần Vương lĩnh binh, hơn trăm năm qua cũng không bước vào Thần Đô một bước.Phong Phi Vân nhìn lên bầu trời, mảnh chiến vân kia đã sát nhập vào Thần Đô nội địa, như nước lũ, thập phần khiếp người, Đấu Chiến Thiên Hầu cũng xung trận ngựa lên trước, khí thế không ai có thể ngăn.-------Chương 779: Giết (1)Cũng quá bưu hãn rồi, người này thật đúng là một mãnh nhân, rõ ràng dám đuổi giết con trai trưởng Thái Tế, treo xác ở cửa lớn, phần khí phách này khiến nhân tâm sục sôi a.Phong Phi Vân đuổi về phía Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, rất sợ hãi Đấu Chiến Thiên Hầu sau khi san Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành bình địa lại dẫn Thần Vũ quân đi đánh Thái Tế phủ, dùng tính tình của vị mãnh nhân này, chuyện như vậy, cũng không phải không thể làm.Phong Phi Vân tuy rằng cũng không thích Bắc Minh Mặc Thủ, nhưng lúc này tuyệt đối chưa thể đụng vào hắn, hơn nữa thực lực Thái Tế phủ cũng vô cùng cường hoành, nếu liều mạng, chỉ sẽ lưỡng bại câu thương, sẽ bị người khác kiếm tiện nghi, hơn nữa thế cục Thần Đô nhất định không khống chế được, đó cũng không phải là kết quả mà Phong Phi Vân muốn thấy.Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc liếc nhau một cái, biến thành hai đạo cầu vồng, đi theo sau lưng Phong Phi Vân.Ầm ầm.Ngàn vạn Thần Vũ quân bao vây toàn bộ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, tổng cộng vây quanh mười tám tầng, người ta tấp nập, quả thực như biến nơi này thành một chiến trường to lớn.Tất cả kiến trúc phạm vi hai trăm dặm quanh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều bị tám vạn chiếc chiến xa san thành bình địa, vô số tu sĩ đều chạy thục mang ra xa, rất nhiều người sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chưa từng thấy qua trận thế lớn như thế.- Giết, giết, giết.Hơn một ngàn vạn Thần Vũ quân đồng thời hò hét, bộc phát ra thanh âm rung trời động địa, kích động đất thạch bay lên, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị vây quanh ở chính giữa quả thực giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trên biển, tùy thời đều có thể bị sóng biển nhấn chìm.Một mặt đại kỳ cắm trên cửa lớn, đón gió mà bay, phát ra thanh âm phần phật, khiến những tu sĩ và thanh nhã nhân trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sợ tới mức phát run.Đây là sát ý và chiến ý của Thần Vũ quân, ngưng tụ một chi quân đội chiến hồn, căn bản không phải khí thế của cường giả tu tiên có thể sánh bằng, người bình thường đối mặt trận thế như vậy, sẽ trực tiếp bị sợ đến vỡ mật.Hôm nay đúng là "Hoa đế phong quan thi đấu", Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đang bố trí lấy phác ngọc hoa thai, những nô lệ và bọn nha hoàn kia đều giống trống khua chiêng bố trí lấy hội trường thi đấu, căn bản không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố lớn như vậy.Ngoài đại môn Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu có bố trí "Cửu Đại Thiên Huyền Trận", có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả cấp bậc cự phách, nhưng giờ phút này cũng đã sụp đổ, biến thành phế tích.Trận pháp bị một mặt chiến kỳ đè nát, đại môn trực tiếp bị nứt thành hai nửa, mặt đất cũng nứt ra một đạo khe hở, lan vào trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Cao tầng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâug bị nhao nhao kinh động, cả đám đều kinh ngạc không hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.- Thần Vũ quân nhập thành.- Phong Phi Vân giết đến.- Thái Tế đại nhân không phải nói Thần Vũ quân tuyệt đối không có khả năng vào thành sao, đây là có chuyện gì.... ......Phong Phi Vân mặc thiết khải, bao trùm toàn thân, trên vai khiêng một thanh đại đao:- Sau hôm nay, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, liền biến mất khỏi Thần Đô.- Lớn mật, nếu ai dám tiến lên trước một bước, sẽ phải máu tươi ba thước.Trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bay ra một đạo thân ảnh hơi có vẻ thương lão, đỉnh đầu kim quan, thân thể khô gầy, trên đỉnh đầu lao ra một mảnh thần hồn khí tượng.Chính là một cường giả cấp bậc nửa bước cự phách, tên là Lục Vân, hắn lỗi lạc đứng trên tường cổ cao ngất, uy nghiêm túc mục nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trước nhất.- Cạc cạc, không biết sống chết.Sau lưng Phong Phi Vân có một đạo bóng đen bay vút ra ngoài, chính là một nhân vật cấp bậc cự phách.Đây là một vị tiền bối của Binh Tiển thi động, vừa vặn dừng lại ở Thần Đô, bị Phong Phi Vân mời đến trợ trận.Hoắc Tâm Bệnh mặc một bộ thiết y cản thi bào, trên mặt mang dáng cười âm trầm, vươn người bay lên, trong tay đánh ra một đạo ô quang, vầng sáng vô cùng khiếp người.Ầm ầm.Một tấm thi phù nhô lên cao rơi xuống, đánh lên đỉnh đầu Lục Vân, trực tiếp đánh cho vị nửa bước cự phách này bay ra khỏi đầu tường, trên người máu tươi đầm đìa, đã chịu trọng thương.Đây là công kích của cường giả cấp bậc cự phách, chỉ một kích đã đánh nát mất chục tòa trận pháp phòng ngự trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có ba tòa ngọc điện cổ xưa bị áp sập, có trên trăm tên tu sĩ tu vị khá thấp mất mạng tại chỗ.Lục Vân trúng phải công kích của cự phách, trong lòng chấn nhiếp, lập tức chạy thục mạng vào chỗ sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Hoắc Tâm Bệnh cởi xuống cản thi bào trên người, trực tiếp ném bay ra ngoài, biến thành một cái túi tử vong bao trùm màn trời, chụp Lục Vân về, thu vào trong cản thi bào, bị hắn cầm trong tay.Cản thi bào tựa như một cái túi sắt, bị Hoắc Tâm Bệnh nắm trong tay, không ngừng giãy dụa lên, bên trong truyện đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt của Lục Vân.- Cạc cạc!

Một vị nửa bước cự phách, đủ để tế luyện thành một chiến thi cường đại rồi.Trong đôi mắt Hoắc Tâm Bệnh mang theo lãnh mang, phát ra tiếng kêu như Âm Thi lão quỷ.Nếu vào lúc bình thường, mặc dù tu vị Hoắc Tâm Bệnh cao hơn đối phương cũng không dám tùy tiện săn giết tu sĩ cấp bậc nửa bước cự phách, tế luyện chiến thi, dù sao đây là chuyện sẽ kích thích công phẫn, có khả năng khiến hai thế lực đại chiến.Nhưng hôm nay lại khác, sau lưng có Thần Vương làm chỗ dựa, hắn có thể yên tâm can đảm giết người luyện thi, hậu quả do một mình Phong Phi Vân gánh chịu, hắn có gì phải cố kỵ nữa.Hoắc Tâm Bệnh triệt để trấn áp Lục Vân, biến thành một cỗ thây khô màu đen, đổ ra khỏi cản thi bào, đối với người khác mà nói cái này chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với cản thi nhân mà nói, đây chính là vật báu vô giá.- Còn ai muốn đánh một trận với lão phu nữa không, lão phu hôm nay đang muốn giết cho thống khoái đây.Hoắc Tâm Bệnh rống to lên với bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Ầm ầm.Một mảnh mây mù màu vàng từ bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu lan ra.Một bàn tay cực lớn từ trong đám mây mù màu vàng duỗi ra, đánh xuống đỉnh đầu Hoắc Tâm Bệnh.Cường giả cấp bậc cự phách trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xuất thủ, lực lượng thập phần đáng sợ, chấn khiến không khí rung rung.Hoắc Tâm Bệnh không chỉ không sợ, ngược lại cười lớn một tiếng, chủ động nghênh giết lên, đánh ra cản thi thần pháp, lòng đất đất tầng vỡ ra, có ba bộ Thi Vương cấp bậc cự phách từ dưới nền đất chui lên.Ba bộ Thi Vươn kia được tế luyện cứng rắn như thần thiết, trong đôi mắt phảng phất khảm nạm lấy lôi cầu, mà ngay cả hàm răng và móng tay cũng lóe ra hào quang kim loại.Hoắc Tâm Bệnh mang theo ba tôn Thi Vương giết ra ngoài, cùng vị cự phách Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia đại chiến, đánh cho kinh thiên động địa, thi khiếu phong tru.PHỐC.Cuối cùng ba tôn Thi Vương trấn áp được vị cự phách kia, đánh bay đi ra ngoài, miệng phun máu tươi, huyết dịch thiêu đốt trong không khí, tựa như một mảnh sóng lửa, Hoắc Tâm Bệnh tế ra Cản thi bào bao lấy vị cự phách kia, muốn trấn áp lấy hắn.-------Chương 780: Giết (2)Ầm ầm.Nhân vật cấp bậc cự phách há có thể dễ dàng tế luyện, hắn đánh ra một đạo bạch sắc cấm pháp, phá vỡ cản thi bào, chạy thục mạng vào trng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Ngay khi vị nhân vật cấp bậc cự phách kia chạy vào trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lại bị Đấu Chiến Thiên Hầu một tát đánh cho hắn ngã xuống đất, thân thể chia năm xẻ bảy nổ tung, huyết nhục thiêu đốt trong không khí.Quá cường hãn, thật là bá đạo.Một vị tu sĩ cấp bậc cự phách cũng bị một cái tát cho đánh chết, khiến cao thấp trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều bị chấn nhiếp.- Quá lãng phí rồi, quá lãng phí rồi.Hoắc Tâm Bệnh trong miệng không ngừng thì thầm, trong miệng thổi ra một mảnh gió rét lạnh, dập tắt hỏa diễm trên khuôn mặt cự phách kia, thu lai mấy khối tàn thi.Cự phách thi cốt, đối với cản thi nhân bọn hắn mà nói cũng là bảo bối, ngàn vàng khó mua, hắn tự nhiên sẽ không lãng phí.Qua trong giây lát đã có một vị cự phách và một vị nửa bước cự phách vẫn lạc khiến rất nhiều người bị hù sợ, biết rõ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu hôm nay khó thoát đại kiếp nạn, sắp sửa máu chảy thành sông rồi.Bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu có một nữ tử dung mạo tuyệt lệ đi ra, đầu cài trâm, eo nhỏ lưu to, dung mạo thanh nhax động lòng người, nhưng tu vị lại cực kỳ không tầm thường, đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng.Mạc Tâm Lam thản nhiên cúi đầu với Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Thần Vương đại nhân, lâu chủ chúng ta biết rõ Thần Vương đại nhân chính là vì Dạ đại gia mà đến, nếu Thần Vương đại nhân lui binh, lâu chủ nhất định sẽ tự mình đưa Dạ đại gia đến Thần Vương phủ, cũng đến nhà xin lỗi.Phong Phi Vân cười lạnh nói:- Ngươi là người phương nào.- Tiểu nữ tử chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đệ nhất thanh quan nhân, Mạc Tâm Lam.Mạc Tâm Lam đôi mắt dễ thương gợn sóng, làn thu thuỷ khẽ liếc qua, có một loại mỹ vận nói không nên lời.Vạn Hóa Trúc điều động nàng đi ra đàm phán, cũng chính bởi vì nàng rất xinh đẹp, tu vị đủ cao.Phong Phi Vân quả quyết nói:- Ngươi không đủ tư cách cùng ta nói chuyện, gọi lâu chủ các ngươi ra.Nụ cười trên mặt Mạc Tâm Lam cứng đờ, nàng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, nàng chỉ đành thối lui.Vạn Hóa Trúc leo lên trên một tòa cung khuyết cao nhất của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có mấy vị lão giả đi theo nàng, cùng Phong Phi Vân xa xa tương vọng, nói:- Thần Vương đại nhân, lão thân ở chỗ này chịu tội với ngươi, chỉ cần Thần Vương đại nhân lui binh, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.Phong Phi Vân cười lạnh:- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi, giao Tiêu Tương ra đây, ta có thể lưu ngươi toàn thây.Vạn Hóa Trúc tâm cơ thâm trầm, đối với Phong Phi Vân càng đuổi tận giết tuyệt, điều động bốn tôn nửa bước cự phách vây giết hắn, Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong tay nàng, thù này há có thể không báo.Hiện giờ nàng chịu thua, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, muốn đợi Phổ Đà Sơn và Thái Tế phủ viện trợ, chút tâm tư đó của nàng há có thể gạt được Phong Phi Vân.Vạn Hóa Trúc sắc mặt trầm xuống, nói:- Phong Phi Vân, ngươi biết sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chúng ta là ai không, ngươi dám động chúng ta, Thần Vương vị của ngươi cũng không giữ được đâu.- Không phải là Tà Đạo Phổ Đà Sơn sao, ngươi cho rằng ta không biết sao?Phong Phi Vân không chút bị uy hiếp, giơ lên Thần Vương Lệnh, ra lệnh:- Thần Vũ quân nghe lệnh, công chiếm Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, phàm là người không hàng phục, giết không tha.Thần Vương Lệnh vừa ra, tất cả Thần Vũ quân đều xung phong liều chết đi lên, sát khí xông lên trời, trong đó người tu vị cường đại xông ở phía trước, công phá trận pháp, đánh nát tường cao, gặp người liền giết.Sát khí cường hoành chấn nhiếp tâm linh, cung điện Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu từng tòa sụp đổ, quả thực không ai có thể kháng cự.- Giết.- Giết.Thanh âm sát phạt, chiến đao trảm địch vang lên từng mảnh.Phong Phi Vân cũng vác theo bạch thạch chiến đao xung phong liều chết đi lên, bước chân vào trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, những tử sĩ kia căn bản không ngăn được đao mang của hắn, một đường đánh vào sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, trên mặt đất để lại từng mảng huyết thi.Ầm ầm.Tà Đạo cao thủ Phổ Đà Sơn rốt cục vọt lên, chính là ba vị cự phách, còn có tám vị nửa bước cự phách, đều là siêu cấp cường giả, lực lượng hùng hậu.- Là ba vị lão quái Phổ Đà Sơn, đều tu luyện 500 năm trở lên, ở trong cự phách cũng thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm.Ba vị lão quái này đều nắm lấy linh khí, một tòa huyết sơn, một mảnh huyết hồ, một cây huyết sắc chiến thương, ba vị này lão quái ở Tu Tiên Giới hung danh hiển hách, mà ngay cả Tà Đạo tu sĩ nghe tháy tên của bọn hắn cũng phải hãi hùng khiếp vía.Ba vị hung nhân này vậy mà ẩn trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, rất hiển nhiên là có mưu đồ, một khi Thần Đô có biến, bọn hắn chính là chiến lực vô cùng cường đại.- Hôm nay chính là ngay Huyết Vân tam lão các ngươi bỏ mạng.Đấu Chiến Thiên Hầu bỗng nhiên bắn ra, không có bất kỳ cố kỵ, trực tiếp giết tới ba vị Tà Đạo lão giả kia, một người độc chiến ba vị lão quái.Đấu Chiến Thiên Hầu không có bất kỳ binh khí, dựa vào một đôi thiết chưởng, mỗi một thủ ấn đánh ra, cũng khiến cho Huyết Vân tam lão phải thổ huyết, hoàn toàn không phải giao phong cùng cấp bậc.Trong Thần Vũ quân dưới trướng Đấu Chiến Thiên Hầu cũng có cường giả cấp bậc cự phách và nửa bước cự phách, chính là nhân vật cấp bậc Thần Tướng, nguyên một đám dũng mãnh thiện chiến, đằng đằng sát khí, đánh cho những cao thủ Phổ Đà Sơn kia không hề có lực hoàn thủ.Tám vạn chiếc chiến xa, nghiền áp ra thanh âm nổ vang, chậm rãi tiến đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, quả thực giống như tám vạn chiếc cối xay thịt, tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng không thể ngăn cản.Đó căn bản không như tranh đấu giữa hai tu sĩ, mà là một hồi chiến dịch bài binh bố trận, hơn một ngàn vạn Thần Vũ quân đồng thời đẩy mạnh, coi như là tu sĩ cấp bậc cự phách cũng phải chạy thục mạng.- Khởi động Hoàng Tuyền Đại Trận, triệu hoán địa để Hoàng Tuyền Cổ Thú.Vạn Hóa Trúc ra lệnh.Dưới lòng đất Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vọt lên 99 đạo cột sáng, mỗi một đạo cột sáng đều to ba mét, 99 đạo cột sáng đụng vào nhau, bộc phát ra một đạo vầng sáng chói mắt, đánh lên trên mặt đất, giống như nước màu trắng chảy vào trong đất bùn vậy.Mỗi một thế lực lớn đều có trận pháp cường đại thủ hộ, càng có nội tình vượt qua tưởng tượng của mọi người, một khi dốc sức liều mạng, sẽ bộc phát ra lực lượng khủng bố."

Hoàng Tuyền Đại Trận" chính là do một vị Đại Trận Pháp Sư bố trí, dùng linh thạch làm dẫn, cần 99 vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cảnh giới đồng thời phát lực, mới có thể khởi động, có thể gọi đến Hoàng Tuyền Cổ Thú sinh hoạt trong lòng đất.Một cổ khí tức nước cuộn trào từ trong lòng đất truyều đến, tử khí dạt dào, chấn nhiếp tâm linh, mặt đất kịch liệt rung rung, toái vân từng đạo, tựa như mạng nhện lan khắp nơi.-------Chương 781: Vô thượng cự phách (1)Một đầu cổ thú toàn thân đều dài khắp lân giáp từ dưới lòng đất chui lên, cao như núi nhỏ, một miệng phun ra một mảnh tử khí liền có mấy trăm vị Thần Vũ quân biến thành bạch cốt, áo giáp trên người đều bị ăn mòn sạch sẽ.- Súc sinh, ta đến tàn sát ngươi.Một vị thần tướng cấp bậc cự phách trong Thần Vũ quân dẫn theo một cây chiến mâu, ngưng tụ 3000 đạo hào quang sát phạt đuổi giết tới đầu Hoàng Tuyền Cổ Thú kia.Đầu Hoàng Tuyền Cổ Thú thứ hai chui lên từ lòng đất, giống như Giao Long, toàn thân đều chảy xuôi nọc độc, một giọt nọc độc nhỏ trên mặt đất cũng có thể khiến bùn đất bị ăn mòn bốc lên khói đen.Hoàng Tuyền Đại Trận chỉ là một phương vị chiến trường, ở phương vị khác chiến đấu càng thêm thảm thiết, Tà Đạo cường giả trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu có rất nhiều, muốn triệt để công phá nó cũng cần trả một giá lớn thảm trọng mới được.Phong Phi Vân có thể cảm nhận được dưới lòng đất chấn động kịch liệt, đại địa nhảy lên như trái tim, "Bành, bành, bành.

" Còn có Hoàng Tuyền Cổ Thú muốn từ dưới đất chui lên.- Muốn ngăn cản Hoàng Tuyền Cổ Thú lao ra khỏi mặt đất, trước tiên phải công phá Hoàng Tuyền Đại Trận.Phong Phi Vân phóng về phía 99 đạo cột sáng kia, một đao chém tới một đạo cột sáng trong đó, trên thân đao lao ra một đầu đao khí bá đạo, hình dạng tựa như Bạch Long, phát ra tiếng Long ngâm.Xôn xao.Một nữ tử cảnh giới Thiên Mệnh ngăn cản lấy Phong Phi Vân công phá trận bàn Hoàng Tuyền Đại Trận.Đây là một thanh quan nhân trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, cũng là cường giả tu luyện, tóc dài bồng bềnh, mỗi một sợi tóc đều như một cây cương châm, đâm về phía Phong Phi Vân đâm đến.PHỐC.Phong Phi Vân một đao chém bay đầu nàng xuống, đầu thân tách rời, máu tươi nhuộm hồng cả lưỡi đao.Phong Phi Vân một đao chém lên mặt đất, khiến lòng đất xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, 7m sâu bên dưới có một tòa trận bàn bị phách toái, đạo cột sáng kia cũng phai nhạt xuống, , cuối cùng vầng sáng triệt để biến mất.Một đạo cột sáng biến mất, Hoàng Tuyền Đại Trận liền sinh ra thiếu hụt, tốc độ Hoàng Tuyền Cổ Thú lao ra khỏi mặt dất cũng bị trì hoãn.Không có bất kỳ dừng lại, Phong Phi Vân lại lao tới cột sáng thứ hai.99 đạo cột sáng, mỗi một đạo cột sáng đều có một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh thủ hộ, Phong Phi Vân ra tay tàn nhẫn, mặc dù đối phương là nữ tử xinh đẹp dung mạo khuynh thành cũng không chút nương tay, lúc này cũng không cho phép hắn thương hương tiếc ngọc, một khi trì trệ một chút không biết sẽ có bao nhiêu Thần Vũ quân phải mất mạng nữa.Bành, bành, bành...Phong Phi Vân liên tiếp chém giết bảy vị cao thủ cảnh giới Thiên Mệnh, chém vỡ bảy trận bàn nhỏ.Mặt khác cường giả Thần Vũ quân cũng đánh gục mười lăm vị cao thủ cảnh giới Thiên Mệnh, đánh nát mười lăm tòa trận bàn khác.99 tòa trận bàn, đã hư hao 20 tòa, rốt cục không thể tiếp tục vận chuyển được nữa, Hoàng Tuyền Đại Trận lập tức sụp đổ, mặt đất lần nữa xác nhập, không còn Hoàng Tuyền Cổ Thú t ừ bên trong lao ra nữaChỉ có năm đầu Hoàng Tuyền Cổ Thú từ lòng đất chui ra, đều có tu sĩ tu vị cường đại đối phó, nguy cở ở phương chiến trường này tạm thời được giữ vững.Phương vị Phong Phi Vân lao đến chính là mặt phía bắn hiên Kim Nhất Tiếu Lâu, là hướng có chiến đấu hơi ôn hòa một chút, chiến đấu ở ba hướng khác đều càng thêm huyết tinh khủng bố, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thỉnh đến không ít tu sĩ tu vị cường đại, giờ phút này những người này cũng đã ra tay, lực công kích khiến người phải rung động.- Oanh.Trên bầu trời, một mảnh huyết sắc núi cao rơi xuống, nện r xuống trên mặt đất xuất hiện một hố to.Một lão giả tóc hoa râm ngồi trên huyết sắc núi cao, trên khuôn mặc như xác chế bốc lên hỏa diễm, hừng hực thiêu đốt, sóng nhiệt khiến người cảm thấy nóng bỏng.Đây là thi thể một vị nhân vật cấp bậc cự phách, chính là một trong Phổ Đà sơn Huyết Vân tam lão bị Đấu Chiến Thiên Hầu đánh chết.Loại người hung ác như thế, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu sinh tử sát kiếp, đều tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng hôm nay lại không may mắn thoát khỏi, nuốt hận ở đây.Đấu Chiến Thiên Hầu hung uy khiếp người, coi như là Tà Đạo đại lão cũng bị dọa đến vỡ mật.Bành.Đấu Chiến Thiên Hầu trong miệng phun ra một mảnh hống lãng màu vàng, tựa như một đầu Thiên Hà đọng trên trời cao, trên không truyện đến một tiếng hét thảm, người thứ hai trong Huyết Vân tam lão bị đánh chết, huyết sắc trường thương trong tay đứt thành hai đoạn, thi thể rơi xuống dưới, mới rơi xuống giữa không trung, đã bị Hoắc Tâm Bệnh lấy đi.Nhận được cái xác cấp bậc cự phách này hắn lại có thể tế luyện ra một Thi Vương mới rồi, trong lòng đại hỉ.Ba vị Tà Đạo lão quái trong thời gian ngắn đã vẫn lạc hai vị, vị lão quái thứ ba trong lòng chấn nhiếp không hiểu, chân đạp lên trên huyết hồ, muốn chạy thục mạng.Đấu Chiến Thiên Hầu bỗng nhiên xuất hiện ở trước người hắn, trực tiếp nâng hắn dậy, một tay ôm lấy cổ, một tay ôm lấy chân, trực tiếp bị kéo thành hai đoạn, thân thể bị ném xuống dướiHuyết Vân tam lão, đều vẫn lạc.Đây chính là ba vị nhân vật cấp bậc cự phách, từng danh chấn một thời đại, nhưng bây giờ lại thân tử đạo tiêu.Hoắc Tâm Bệnh thu gom hết thi thể ba vị cự phách, bên miệng cười đến không khép lại được, Huyết Vân tam lão trong cự phách cũng thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm, đạt được thi thể của bọn hắn, quả thực còn khiến hắn vui vẻ hơn cả được ba siêu cấp mĩ nữ.Cự phách, cũng phân có phần ra cấp bậc, Thiên Mệnh đệ thất trọng, được xưng là "Cự phách" .Thiên Mệnh đệ bát trọng, được xưng là "Siêu cấp cự phách" .Thiên Mệnh đệ cửu trọng, được xưng là "Thượng vị cự phách" .Mà thiên tài cấp bậc sử thi, đạt tới Thiên Mệnh đệ cửu trọng, chiến lực vô cùng, uy năng trấn thế, được xưng là "Sử thi cự phách", "Vô thượng cự phách" .Nhân vật cấp bậc "Vô thượng cự phách" khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng tuyệt đối không tìm ra năm người, chính là tu sĩ cường đại nhất dưới Chân nhân.Đấu Chiến Thiên Hầu chính là người đứng đầu trong mười tám Thiên Hầu, là một vị "Vô thượng cự phách" .Mà Huyết Vân tam lão đều chỉ có thể coi là cự phách, cũng là Thiên Mệnh đệ thất trọng đỉnh phong, thực lực kém quá nhiều, căn bản không phải một cấp độ.Hoắc Tâm Bệnh chính là Thiên Mệnh đệ thất trọng trung kỳ, trong cự phách coi như là cường giả, nhưng so với Huyết Vân tam lão phải kém hơn một bậc, nếu dựa vào lực lượng bản thân hắn, căn bản không có khả năng đạt được thi thể của nhân vật cấp bậc như Huyết Vân tam lão.- Chiến lực của Đấu Chiến Thiên Hầu có thể sánh với Phong Si.Trong lòng Phong Phi Vân làm ra phán đoán như thế.Xa xa, Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc đứng chung một chỗ, trong lòng một đạo một tăng này cũng chấn nhiếp không thôi, chiến lực Đấu Chiến Thiên Hầu cường đại, khí tức hung hãn, quả thực tựa như một đầu Man Long, không ai có thể kháng cự.- Trên người của hắn đã ẩn chứa Chân nhân chi khí, xem ra đã lĩnh ngộ được một tia Chân nhân đại đạo, trong vòng mười năm tiếp theo sẽ độ thiên kiếp, trùng kích Chân nhân đại đạo.-------Chương 782: Vô thượng cự phách (2)Trữ Phong Tiên cũng là tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, chính là một vị "Thượng vị cự phách", đang tìm hiểu Chân nhân kính.Hắn sau khi đạt được kim tằm tử đã đã tìm được con đường đột phá Chân nhân đại cảnh.Đại Di Lặc có chút nhẹ gật đầu, nói:- Thần Tấn vương triều thập đại cường giả, có một nửa đã biến mất, ngàn năm chưa từng hiện thế, rất có thể đã tọa hóa nơi không người biết, nếu Đấu Chiến Thiên Hầu đột phá Chân nhân đại cảnh, chỉ sợ sẽ đền bù ghế trống trong thập đại cường giả.- Theo lão đạo biết, hai trong số thập đại cường giả đã rời khỏi Thần Tấn vương triều, đi tìm cảnh giới tiên lộ cao, có một người tọa hóa ở Cửu U khâu, bất quá cũng đã để lại truyền nhân, về phần mấy vị khác đều Thần Long không thấy Thần vĩ, đương thời ít có thể thấy được.Trữ Phong Tiên nói.- Trữ đạo hữu làm sao biết được chuyện này?Đại Di Lặc giật mình, đối với chuyện thập đại cao thủ đương thời tương đối để bụng.- Mấy ngày trước, lão đạo ở Thần Đô gặp sư thúc, những chuyện anyf đều là sư thúc nói cho bần đạo.Trữ Phong Tiên nói.Trữ Phong Tiên cũng đã sống gần ngàn năm, chính là một trong mấy người bối phận cao nhất trong Đạo Môn, sư thúc của hắn bối phận chẳng phải rất cao sao.- Thì ra là Hoa Sinh tiền bối, lão nhân gia ông ta rõ ràng đến Thần Đô, lão nhân gia ông ta ở nơi nào, tiểu tăng phải tiến đến bái phỏng mới được.Đại Di Lặc có chút kinh ngạc.- Bần đạo cũng chỉ gặp sư thúc một lần, sư thúc liền lại rời đi rồi.Trữ Phong Tiên nói.Đại Di Lặc cảm thấy thất vọng, vậy mà lỡ mất dịp tốt với một vị Đạo Môn tiên hiền trong truyền thuyết.Thần Tấn vương triều thập đại cường giả, đều là do một vị đại hiền vào một ngàn tám trăm năm trước lập ra, mỗi người đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, đạt đến Chân nhân chi cảnh, chính là mười người cường đại nhất Thần Vương vương triều.Như Phong Mặc và Nữ Ma, tu vi của bọn hắn cũng đã cường hoành vô biên, nhưng vẫn không thể xếp vào hàng ngũ thập đại cường giả, vẫn kém những nhân vật trong truyền thuyết thần thoại kia một bậc.Sư thúc "Hoa Sinh" của Trữ Phong Tiên là một trong thập đại cao thủ, chính là tục gia đệ tử Đạo Môn, du lịch thiên hạ, mấy trăm năm cũng chưa hẳn hiện thế một lần.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng không phải một ngôi lầu đài, ngược lại đất đai cực kỳ rộng lớn, cung điện hợp thành phiến, bên trong càng có núi lớn và tiểu hồ, cũng có không ít mật địa hiểm quan.Thần Vũ quân đã giết vào trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có rất nhiều tu sĩ đều chết trận, tử thi chồng chất, máu tươi tụ tập, mang đến cho người cảm giác như Tu La tràng.Phong Phi Vân tiến vào sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, triển khai thần thức đến cực hạn, tìm kiếm nơi hạ lạc của Dạ Tiêu Tương.Đột nhiên, một cổ hàn ý lạnh như băng đánh úp về phía trong lòng Phong Phi Vân, đây là một loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm vào, mang theo một loại tử vong chi khí, khiến tim người không nhịn được co rú lại.Có sát thủ.Phong Phi Vân vội vàng dừng bước lại, biết rõ đã bị sát thủ tu vị cường đại tập trung, bị hắn dùng cảm giác cường đại áp bách, đúng lúc này, một khi lộn xộn thì sẽ trúng phải một kích mạnh mẽ lành lùng nhất từ đối phương ngay.Ẩn Nặc Thuật của đối phương vô cùng cường đại, Phong Phi Vân tuy rằng cảm giác được sự hiện hữu của hắn, nhưng lại không cách nào tìm ra được.Chung quanh chiến thanh không dứt, tiếng kêu thảm thiết liên tục, nhưng Phong Phi Vân lại không nghe được, đã thu hồi toàn bộ tâm thần về quanh thân thể, đề phòng siêu cấp sát thủ đang ẩn nấp.Mà đúng lúc này, con măt Phong Phi Vân liếc thấy thân ảnh Dạ Tiêu Tương ở ngay cách đây vài trăm mét, bên cạnh của nàng còn có một bà lão cụt tay kéo lấy Dạ Tiêu Tương, tựa hồ muốn mang nàng đi chỗ nào đó.Các nàng đã càng chạy càng xa, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, không chút bối rối, sát thủ ẩn núp trong bóng tối kia tu vị không hề yếu hơn Phong Phi Vân, lúc này tuyệt đối không thể loạn, ai loạn trước, người đó phải bỏ mạng.Một mảnh chiến loạn, hồng lâu cổ đài sụp xuống, lưu ly biến thành gạch ngói vụn, máu tươi nhuộm đỏ bạch hoa.Nơi này là nơi gió trăng đệ nhất thiên hạ, hôm nay biến thành tàn sát tràng, rất nhiều tuyệt sắc nữ tử đều bị vô tình chém giết, ở trong mắt Thần Vũ quân thiết huyết, quân lệnh quan trọng hơn nữ sắc rất nhiều.Phong Phi Vân đứng giữa cung điện sụp đổ, khói thuốc súng chung quanh cơ hồ như muốn nhấn chìm thân thể hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chung quanh thân thể lơ lững sáu bức thần đồ, vầng sáng sáng ngời, thủ hộ thân thể.Thiên Địa đều trở nên yên lặng, Phong Phi Vân vẫn không nhúc nhích, giống như đã hóa thành một cổ thạch điêu, linh tính hai lỗ tai mở rộng, có thể nghe được từng tiếng động nhỏ nhất.XÍU...

UU!.Đúng lúc này, một đạo kiếm quang phá không đâm ra, tựa như một đạo thiểm điện bổ qua trong không khí.Thân thể Phong Phi Vân đột nhiên xoay tròn, biến thành một đạo tật phong, biến mất nguyên tại chỗ, tránh thoát khỏi một kiếm tất sát này, chợt, trở tay bổ lại một đạo, đao lãng như Giao Long, mang theo uy năng khai mở Thiên Địa.Oanh.Một đạo bóng đen từ trong hư không nhảy lên đi, thân thể ảm đạm như một đạo Quỷ Ảnh Tử, không gian chung quanh hắn phát ra rung động như vằn nước, tựa hồ như muốn ấn vào không khí vậy.Đây là sát thủ của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, một đời tuổi trẻ anh kiệt, Ẩn Nặc Thuật đặc biệt cường đại.- Còn muốn đi?Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, chín ngàn chín trăm ba mươi hai đầu thú ảnh hiện ra trên cánh tay, một quyền đánh ra ngoài, trực tiếp đánh bay tên sát thủ kia ra ngoài, khiến miệng hắn hộc ra máu tươi.Bành.Phong Phi Vân một cước dẫm nát trên người hắn, trực tiếp giết chết hắn.Tên sát thủ này cực kỳ cường đại, hơn nữa thủ đoạn giết người cũng đặc biệt đáng sợ, so với sát thủ đêh nhất một đời tuổi trẻ "Đỗ Thủ Cao" cũng không kém bao nhiêu.Đánh chết tên sát thủ này, Phong Phi Vân liền biến thành một đạo lưu quang, đuổi theo Dạ Tiêu Tương.Không quá lâu, Phong Phi Vân đuổi theo bà lão kia và Dạ Tiêu Tương, vượt qua hư không, bỗng nhiên xuất hiện trước người các nàng, kéo theo bạch thạch cự đao nhuốm máu, hai mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào bà lão cụt tay kia.Bà lão cụt tay này, đúng là Tần di.Cánh tay kia của nàng chính là bị Phong Phi Vân chặt bỏ, giờ phút này lần nữa bị Phong Phi Vân chặn đường, đôi mắt tràn đầy nếp nhăn già nua kia của Tần di, lộ ra đặc biệt dữ tợn, Ô Mộc quải trượng trong tay nhấc lên, chỉ tới yết hầu Dạ Tiêu Tương, hào quang trên quải trượng phun ra nuốt vào, rét lạnh tựa như lợi kiếm.Phong Phi Vân hai mắt như đao, nói:- Ngươi định mang Dạ đại gia đi đâu?- Phong Phi Vân, lão thân biết rõ ngươi tu vị cường đại, nhưng nếu ngươi dám động một chút, ngươi có tin ta đâm khiến cổ họng nàng xuất hiện một lổ hổng không?Thanh âm Tần di lộ ra có chút khô khốc, mang theo rét lạnh chi khí.Lại có mấy vị lão giả đuổi đến, thủ hộ ở sau lưng Tần di, đều là nhân vật cấp bậc nguyên lão của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, đẫ tu luyện 2 300 năm.-------Chương 783: Trấn thế sát binhMột lão giả hơi có vẻ phúc hậu trong đó hai mắt sáng ngời, hai tay mang theo thần hoa, trong tay nắm một đầu thiết giáp dị thú, nói:- Tiêu Tương, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là nhà của ngươi, ngươi cũng không muốn thấy Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị diệt như vậy chứ, còn không mau thỉnh Thần Vương đại nhân lui binh.Dạ Tiêu Tương bị Tần di phong bế đan điền, giam cầm tu vị, lộ ra đặc biệt nhu nhược, hàm răng óng ánh nhẹ cắn môi, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong đôi mắt lộ vẻ vẻ cảm động, nói:- Lần này ngươi là vì ta mới tới Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?Nàng sợ mình lại một lần nữa tự mình đa tình, thật giống như lúc ở Tuyệt Sắc Lâu.Nàng không thể tin được Phong Phi Vân sẽ vì nàng lại làm ra động tác lớn như thế, khiến cả Thần Đô đều chấn động, biến cả Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành chiến trường.Phong Phi Vân nói:- Ta từng đáp ứng Hồng Nhan, phải mang ngươi trở về bình yên vô sự.Nghe nói như thế, Dạ Tiêu Tương lại cười khổ nhẹ gật đầu, thật lâu sau, mới gian nan nói:- Cảm ơn.Hai chữ "Cảm ơn" đại biểu cho lễ phép và khách khí, nhưng cũng đại biểu cho xa lạ.Giữa bằng hữu chân chính, người yêu chính thức không cần nói ra hai chữ này.- Không cần cám ơn.Lời Phong Phi Vân còn chưa dứt, thân thể liền biến mất tại chỗ, một đao bổ tới Tần di.Tần di tu vị cũng không tầm thường, từ đầu đến cuối đều chú ý đến trên người Phong Phi Vân, ngay khi Phong Phi Vân khẽ động nàng liền cắn răng một cái, đâm tới Dạ Tiêu Tương đâm tới, muốn trước hết giết Dạ Tiêu Tương, sau đó lại liều mạng với Phong Phi Vân.Nhưng nàng vẫn xem thường tốc độ của Phong Phi Vân.PHỐC.Ánh đao như thủy mạc rơi xuống, chém bay cánh tay thứ hai của Tần di, cùng với cây quải trượng trong tay nàng rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng "Loảng xoảng" .Phong Phi Vân rơi xuống bên người Dạ Tiêu Tương, một tay kéo nàng qua, bảo hộ trước người, bổ ra đao thứ hai, trực tiếp đánh bay Tần di ra ngoài, đao khí cuồng bạo khiến lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nàng đều bị cắn nát, tựa như chó chết rơi xuống trên mặt đất, không chút động đậy.Phong Phi Vân lôi kéo cánh tay Dạ Tiêu Tương, nói nhỏ bên tai nàng:- Từ giờ rốt cục ngươi không cần sợ nàng nữa.Động tác Phong Phi Vân thật sự quá nhanh, tất cả đều xảy ra trong tốc độ ánh sáng, mấy lão giả Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia còn chưa kịp phản ứng, Tần di đã chết dưới đao của Phong Phi Vân rồi.- Đáng giận.Trên tay mấy vị lão giả này ngưng tụ ra Tử Phủ linh khí, từng người đánh ra một đạo tử sắc sát quang, đồng thời giết tới Phong Phi Vân.Dạ Tiêu Tương lo lắng thay Phong Phi Vân, sợ hắn không phải đối thủ của mấy vị lão bối Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này.Bành.Phong Phi Vân điều động dị thú chiến hồn chi lực, trực tiếp ngưng tụ ra chín ngàn chín trăm ba mươi hai đạo lực lượng, một quyền đánh ra ngoài, trực tiếp đánh bay mấy vị lão giả kia, thân thể bị lực lượng khổng lồ đánh cho rách tơi tả̉, máu tươi rơi vãi đầy mặt đất.Lực lượng Phong Phi Vân hiện giờ vẫn không thể chống lại nửa bước cự phách, nhưng giết chết những tu si thế hệ trước này cũng không phải việc khó.- Theo ta đi.Phong Phi Vân lôi kéo Dạ Tiêu Tương, lao ra bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Tay Dạ Tiêu Tương bị Phong Phi Vân nắm chặt, tình cảm trong lòng vô cùng phức tạp, có nữ tử nào không hi vọng nam nhân vì nàng xông quan giận dữ, nhưng Phong Phi Vân lại không phải vì nàng, mà là vì Nam Cung Hồng Nhan.Nam Cung Hồng Nhan chính là muội muội tốt nhất của nàng, nàng sao có thể sinh ra lòng ganh tỵ được.Có lẽ cùng Nam Cung Hồng Nhan quay về Thần Đô là một việc sai lầm, trong lòng Dạ Tiêu Tương nghĩ như thế.Toàn bộ thành vực chung quanh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều đã bị cao thủ Phong gia Phong Phi Vân mời ra phong tỏa, bố trí rất nhiều tầng kết giới, trừ phi là tuyệt đỉnh cường giả mới biết ở đây xảy ra một hồi đại chiến..Thành vực tuy rằng bị phong tỏa, nhưng tu sĩ trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vẫn truyền tin tức này ra ngoài.Có người đuổi đến cứu viện.Một cổ lực lượng mãnh liệt cuộn trào từ thiên mạc phương bắc truyền đến, phát ra lực lượng khiến tâm thần người sợ run.- Đây là...

Đây là lực lượng của Tứ phẩm linh khí.Phong Phi Vân tự nhiên cũng cảm nhận được cổ sát uy kinh khủng này, ánh mắt nhìn về thiên mạc phương bắc, trông thấy một đạo vầng sáng màu xanh da trời, đánh nát phong tỏa không gian cực bích, bay nhanh về phía Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Đó là một kiện Tứ phẩm linh khí.Một vị cự phách nắm giữ một kiện nhất phẩm linh khí, có thể ngàn dặm hủy diệt một tòa cổ thành.Chỉ là nhất phẩm linh khí đã có uy lực đáng sợ như thế, Tứ phẩm linh khí lại càng thêm khủng bố, toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng không tìm ra vài món, chỉ có thế lực tu tiên cấp bậc như Tứ đại môn phiệt mới có thể nắm giữ lấy Tứ phẩm linh khí, đây mới thực là trấn thế sát binh.Tựa như "Huyết nhân thần quán" mà Tất Ninh Suất trộm được từ chỗ Dương Giới chi Vương vậy, đó chính là Tứ phẩm linh khí.Linh khí một khi đạt đến Tứ phẩm, liền có thể được xưng là "Trấn thế sát binh", ở Thần Tấn vương triều, chỉ cần nắm giữ lấy một kiện Tứ phẩm linh khí, là có thể chèo chống một tiên môn và gia tộc khổng lồ, có thể bảo trì tiên môn muôn đời không suy.Tứ phẩm linh khí uy năng tuy rằng khủng bố, nhưng tế luyện thập phần gian nan, tài liệu cần thiết rất nhiều, rất nhiều đều là thần tài hiếm thấy, ở Thần Tấn vương triều rất khó tìm được.Hơn nữa cho dù tìm đủ tài liệu, cũng nhất định phải có Đại Luyện Khí Sư tự tay tế luyện, cơ hồ phải hao phí một thân tâm huyết của một vị Đại Luyện Khí Sư mới có thể tế luyện thành công một kiện Tứ phẩm linh khí.Hơn nữa tế luyện thành công Tứ phẩm linh khí, còn cần thời gian vạn năm để uẩn dưỡng linh tính, chỉ có khi linh tính khí linh Tứ phẩm linh khí đạt đến trình độ nhất định thì kiện linh khí này mới có thể được xưng là Tứ phẩm linh khí.Coi như là Phong gia hiện giờ, cũng không có một kiện Tứ phẩm linh khí.Tứ phẩm linh khí khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều cộng lại chưa đủ hai mươi kiện, mỗi một kiện đều có danh tiếng, mang theo sắc thái truyền kỳ, một khi tế ra Tứ phẩm linh khí, tất nhiên sẽ phát sinh đại sự sơn băng địa liệt.Mặc dù là cự phách, nếu bị lực lượng bổn nguyên của Tứ phẩm linh khí đánh trúng, cũng sẽ thân tử đạo tiêu, bị phai mờ thành tro tàn.Bổ nguyên lực lượng của kiện Tứ phẩm linh khí này đã bị kích phát, chỉ đánh ra một đạo sát quang liền trực tiếp gạt bỏ một vị nửa bước cự phách của Thần Vũ quân, thân thể bị bốc thành khói xanh.Kiện Tứ phẩm linh khí này bị lam sắc quang mang chói mắt bao lấy, căn bản không thấy rõ hình dạng, càng không biết là kiện nào trong số Tứ phẩm linh khí.Ầm ầm.Tứ phẩm linh khí khí tức hoàn toàn bạo phát ra, áp bách khiến vô số Thần Vũ quân bạo thể mà vong, tử thi chồng chất như núi, máu tươi tụ tập thành sông, lực lượng khổng lồ, khiến người cảm giác tim đập nhanh.'-------Chương 784: Chân nhân chân hồn (1)Phong Phi Vân cũng thiếu chút nữa bị hào quang Tứ phẩm linh khí đâm trúng thân thể, tuy rằng hắn lợi dụng tật tốc bỏ trốn ra ngoài, nhưng vẫn tổn thương cánh tay, ống tay áo cũng biến thành tro tàn.Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc thủ hộ ở bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bên ngoài, hai vị tuyệt đỉnh cường giả này đồng thời ra tay, bọn hắn từng người tế ra một kiện nhị phẩm linh khí, nhưng chỉ vừa tế ra đã bị Tứ phẩm linh khí cho chấn vỡ, biến thành hai luồng sắt vụn, rơi xuống trên mặt đất.Nhị phẩm linh khí ở trước mặt Tứ phẩm linh khí cũng chênh lệch như côn gỗ với đại đao vậy- Bần đạo, còn cũng không tin.Trữ Phong Tiên cầm trong tay phất trần, đứng ở trên hư không, trên lưng đạo mang như nước, ngưng tụ ra một Tam Thanh đạo ảnh khổng lồ, dưới chân lộ ra một đầu tiên hà màu xanh, phất trần vung ra ngoài, hai tay ngưng tụ pháp ấn, triệu hoán đến "Cửu Tiêu Thần Lôi" .Cửu Tiêu Thần Lôi có thể so với thiên kiếp uy, là Đạo Môn sinh sát đại thuật.Trữ Phong Tiên chính là thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, tu vị cường hãn vô biên, triệu hoán đến cửu tiêu thần lôi càng vô cùng đáng sợ, tổng cộng đánh xuống mười tám đạo lôi đình, muốn đánh lui kiện Tứ phẩm linh khí này, nhưng cửu tiêu thần lôi cũng không thể rung chuyển Tứ phẩm linh khí, ngược lại huy đi một góc đạo bào của Trữ Phong Tiên.- Không tốt, kiện Tứ phẩm linh khí này sát uy vô cùng, chính là do tám vị cự phách đồng thời tế ra, cách một phiến hư không, công phạt qua, nếu bần đạo trong tay không có Tứ phẩm linh khí, cũng không cách nào ngăn trở được nó..Trữ Phong Tiên lui trở về.Lực công kích khủng bố của Tứ phẩm linh khí khiến thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng cũng phải thúc thủ vô sách.Trên bầu trời, hào quang màu xanh da trời chói mắt, như một vòng trăng sáng màu xanh da trời.Kiện Tứ phẩm linh khí kia bao trong quang vụ nồng đậm, không thấy rõ hình dáng, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố nó bộc phát ra, có người đang tận lực che dấu kiện trấn thế sát binh này, không muốn bị người nhìn thấu.Đây là một siêu cấp thế lực lớn đang âm thầm viện trợ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Tám vị nhân vật cấp bậc cự phách đồng thời phát lực, tăng thêm uy năng trấn thế của Tứ phẩm linh khí khiến thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng như Trữ Phong Tiên cũng phải lùi bước, Cửu Tiêu Thần Lôi cũng không thể làm gì được.- Mỗi một kiện trấn thế sát binh đều có danh tiếng, uy danh trấn thế, chỉ cần thấy được hình dạng kiện trấn thế sát binh này liền có thể biết là người phương nào đang viện trợ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Một vị tu sĩ, đưa mắt nhìn vào trong vầng sáng màu xanh kia, nhưng lại bị hào quang của trấn thế sát binh chọc mù hai mắt, máu tươi chảy dọc theo đôi má́, phát ra kêu rên.Oanh.Trấn thế sát binh lần nữa chớp động, một mảng lớn vầng sáng mờ mịt đáp xuống, tựa như vạn đạo cửu thiên phi bộc, không biết có bao nhiêu Thần Vũ quân bị trấn áp, biến thành bùn máu, giáp sắt trên người đều vỡ vụnCó hai vị Thần Tướng Thần Vũ quân, đều là tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, cầm trong tay chiến mâu, như nắm lấy hai đầu Giao Long, chiến ý sôi trào, nhưng trấn thế sát binh vầng sáng lóe lên, hai vị Thần Tướng Thiên Mệnh đệ ngũ trọng này liền nứt vỡ thân thể, biến thành huyết sa trên đất.Lực lượng trấn thế sát binh không thể đỡ, mặc dù là một kiện linh khí đánh ra ngoài cũng lập tức bị chấn nát, hóa thành một kiện phế binh.- Lại đến.Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc liếc nhau một cái, hai người đồng thời ra tay.Một đạo một tăng này tu vị đều thâm bất khả trắc, tu luyện vô tận tuế nguyệt, thủ đoạn rất nhiều, Đạo thuật và Phật hiệu cũng đã tinh xảo đến cực hạn, hai người đồng thời ra tay chặn lấy kiện Tứ phẩm linh khí kia.- Thánh Đạo ThuậtTrữ Phong Tiên trên người đạo tắc rậm rạp, tiên hà trôi dưới chân, đỉnh đầu ngưng tụ Tam Thanh Hoa, đánh ra một môn thánh pháp, như ngàn vạn tầng mây đang bắt đầu khởi động, bao lấy kiện trấn thế sát binh kia lại.- Bất Tử Thiện Kinh.Đại Di Lặc cực kỳ ngây thơ, tựa như một đứa bé con, chắp tay trước ngực, xếp bằng ở giữa không trung, trong miệng tụng kinh Phật, nguyên một đám Phật tự màu vàng từ trong miệng hắn bay ra, biến thành một đầu kim hà, đánh vào trời cao.Hợp lực hai người này cũng khó mà ngăn cản được trấn thế sát binh, Thánh Đạo Thuật và Bất Tử Thiện Kinh đang bị công phá rất nhanh.Lực lượng trấn thế sát binh bành trướng vô hạn, chỗ xa xa, đối phương có tuyệt đỉnh cường giả gia nhập chiến đấu, liên hợp tám vị cự phách đồng thời khống chế Tứ phẩm linh khí khiến lực lượng kiện trấn thế sát binh này trở nên càng thêm đáng sợ, khiến nhân tâm phải run sợ.- Đối phương có siêu cấp cự phách đang khống chế Tứ phẩm linh khí, lực lượng trấn thế sát binh đã được kích phát hoàn toàn rồi.Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc liên tiếp lui về phía sau, tu vi của bọn hắn tuy rằng cao thâm, nhưng đối phương đã có trấn thế sát binh, có thể phá tận vạn pháp, khiến bọn hắn thúc thủ vô sách, rất nhanh liền bại lui.Một khi để Tứ phẩm linh khí lao ra, dùng uy năng khủng bố khi Tứ phẩm linh khí bị hoàn toàn kích phát thì Thần Vũ quân rất có thể sẽ bị đánh tan, khiến Tà Đạo cao thủ bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chạy đi được, Thần Vũ quân cũng sẽ nguyên khí đại thương.- Tất Ninh Suất, đưa Huyết Nhân Thần Quán cho ta mượn dùng một chút.Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, đánh bay Tất Ninh Suất ra từ trong một tòa đại điện.Tòa đại điện kia chính là kim khố của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, đả bị kẻ cắp này vơ vét sạch không còn gì, giờ phút này hắn bị Phong Phi Vân đánh bay đi, trên người có vô số linh thạch lăn ra ngoài..Tất Ninh Suất vội vàng đi nhặt linh thạch trên mặt đất, vừa nói:- Huyết Nhân Thần Quán không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu dẫn Dương Giới chi Vương đến Thần Đô, lão tử không bị hắn lột da mới lạ đấy.- Nếu ngươi không lấy Huyết Nhân Thần Quán ra, giờ ta sẽ rút gân lột da ngươi ngay.Phong Phi Vân một bả bắt lấy cổ Tất Ninh Suất, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.Phong Phi Vân tuy rằng nắm giữ lấy Thanh Đồng Cổ Thuyền, đây là một kiện vô thượng thánh binh, so với Tứ phẩm linh khí còn đáng sợ hơn vô số lần, nhưng tu vị hắn lại quá thấp, căn bản không cách nào dẫn động được Thanh Đồng Cổ Thuyền, cho dù có tế Thanh Đồng Cổ Thuyền ra cũng không bao nhiêu tác dụng cả.Chỉ có đạt tới cảnh giới Chân nhân mới có thể miễn cưỡng sử dụng lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyề.Hiện giờ Phong Phi Vân cho dù đưa Thanh Đồng Cổ Thuyền cho Trữ Phong Tiên, hắn cũng không cách nào tỉnh lại lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền, căn bản không ngăn được uy năng khủng bố của Tứ phẩm linh khí.Trên bầu trời, ánh sáng màu lam nổ bắn ra, giống như một mảnh hải dương bao la bát ngát mênh mông cuồn cuộn, kiện trấn thế sát binh kia muốn lao ra khỏi "Thánh Đạo Thuật" và "Bất Lão Thiện Kinh", Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc đều cảm thấy vô lực, bọn hắn tu vị cường hoành, nhưng lại không chống đỡ nổi lực lượng của Tứ phẩm linh khí, nó giống như một thanh Thượng Cổ chiến đao chém vỡ tất cả thuật pháp của bọn hắn vậy.-------Chương 785: Chân nhân chân hồn (2)- Huyết Nhân Thần Quán bị Hồng Liên Nhất thu rồi, không ở trên người của ta.Tất Ninh Suất lời nói thấm thía mà nói:- Chúng ta chính là bạn tốt, có thể giúp đỡ, ta sao không giúp ngươi chữ, uy uy, trước tiên thả tay ra đỉ, linh thạch của ta còn trên mặt đất đấy.- Người đâu, bắt được một tên ăn trộm, nhốt hắn vào thiên lao Thần Đô cho ta.Phong Phi Vân gọi đến hai chiến tướng Thần Vũ quân, bọn hắn mang theo khóa sắt mà đến, trực tiếp cột vào trên cổ Tất Ninh Suất, muốn mang hắn đi.- Đừng ah, ta cho ngươi mượn không được sao?Tất Ninh Suất mang theo khóc nức nở lấy Huyết Nhân Thần Quán ra, đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười:- Cảm ơn ah.Huyết Nhân Thần Quán chính là đệ nhất linh khí của Dương Giới chi Vương, cũng là một kiện trấn thế sát binh, trên đó tà khí rất nặng, hình dạng cực kỳ giống một cái đầu người máu chảy đầm đìa, bên trong có máu lưu động, mờ mịt như huyết hải, chỉ cầm trong tay thôi đã mang đến cho người một loại cảm giác toàn thân lạnh buốt.Phong Mặc đã từng nói qua "đầu lâu Diêm Vương" bị Dương Giới chi Vương cướp đi, Dương Giới chi Vương chẳng lẽ dùng đầu lâu Diêm Vương tế luyện ra kiện trấn thế sát binh "Huyết Nhân Thần Quán" này sao.Phong Phi Vân cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, cầm theo Huyết Nhân Thần Quán, liền đạp không mà lên, định giao kiện trấn thế sát binh này cho Trữ Phong Tiên.Trên thiên mạc, một cổ chiến uy hồng động đánh xuống, xé toang trời cao, mang đến cho người cảm giác áp bách vô hạn, tựa như bầu trời sụp đổ xuống vậy.XÍU...

UU!, XÍU...

UU!.Trữ Phong Tiên và Đại Di Lặc rút lui về, trên người đều có vết máu, bị Tứ phẩm linh khí chấn tổn thương.Đây là bởi vì bọn hắn tu vị cao tuyệt, huyết khí hùng hậu, nếu để cho một vị cự phách tiến đến thì chỉ cần bị hào quang của Tứ phẩm linh khí quét qua thôi cũng đủ biến thành tro bụi rồi.- Tiền bối, cho ngươi mượn một kiện trấn thế sát binh.Phong Phi Vân ném Huyết Nhân Thần Quán ra ngoài.Phong Phi Vân yên tâm giao Huyết Nhân Thần Quán cho Trữ Phong Tiên, cũng không sợ hắn mang theo Huyết Nhân Thần Quán chạy đi, dù sao thế nhân đều biết đây chính là linh khí của Dương Giới chi Vương, ai muốn nuốt một mình Huyết Nhân Thần Quán, vậy thì sẽ chọc đến đại địch khủng bố như Dương Giới chi Vương ngay.Trữ Phong Tiên nhận lấy Huyết Nhân Thần Quán, cảm nhận được uy năng khủng bố từ trong thần quán truyền đến, hơi kinh ngạc nói:- Huyết Nhân Thần Quán, tốt, có kiện trấn thế sát binh này trong tay, bần đạo ta hôm nay liền đến đồ diệt mấy tôn cự phách.Trong thân thể Trữ Phong Tiên bộc phát ra một cổ Đạo hồn bàng bạc khiếp người, đạo bào trên người giống như biến thành một mảnh thanh thiên, dùng lực lượng một người, tế ra Huyết Nhân Thần Quán, một cổ huy hoàng chi khí kích động đi, chấn động trời xanh.Đây là uy năng chính thức của Huyết Nhân Thần Quán, so với Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất tế ra Huyết Nhân Thần Quán không biết mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần.Thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng vốn đã là ngưu nhân thế gian hiếm thấy, hiện giờ cầm lấy trấn thế sát binh, quả thực khủng bố đến cực hạn, cùng mảnh hải dương màu xanh trên bầu trời kia va chạm ra ngàn vạn lôi phạt, chấn khiến đất nứt ra từng khe rãnh to.Phong Phi Vân lôi kéo Dạ Tiêu Tương thối lui ra xa, mặc dù đã thối lui đến bên ngoài hơn mười dặm nhưng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ, Phong Phi Vân tế ra "Miểu Quỷ Ban Chỉ" và "Lôi Hỏa Châu", hai kiện linh khí, mới có thể ngăn được dư âm của Tứ phẩm linh khí.- Thần Đô tuy rằng chính là trung tâm của tu sĩ thiên hạ, thế lực Tiên Đạo cường đại đông đảo, nhưng thế lực có thể có được Tứ phẩm linh khí cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua năm cái, nhất định là Bắc Minh phiệt ra tay.Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh."

Minh Băng Trác" của Bắc Minh phiệt chính là trấn thế sát binh, cùng lực lượng mà mảnh lam sắc hải dương trên bầu trời kia bộc phát ra cực kỳ tương tự nhauMột phương hướng khác, cũng truyền đến lực lượng chấn động rung trời động địa, Thần Vũ quân đã đánh vào sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Oanh.Một mảnh kim mang trùng thiên mà đi, phá tan không gian giam cầm, đánh nát tầng mây trên không trung, giống như đã vọt vào Thiên Ngoại Tinh Hải rồi vậy.Có Chân nhân uy năng bộc phát, so với trấn thế sát binh còn khủng bố hơn, có vô số Thần Vũ quân chiến tướng bị cổ lực lượng này đánh chết, biến thành huyết vụ.- Ông trời...

ơ... i, chẳng lẽ bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu có Chân nhân ẩn cư sao?- Đây tuyệt đối là lực lượng Chân nhân, quá kinh khủng.... ... ...Phong Phi Vân cũng cảm nhận được cổ khí tức Chân nhân kia, nếu bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thật sự ẩn cư một vị Chân nhân, vậy thì đêm nay cho dù có ngàn vạn Thần Vũ quân công phạt cũng có thể sẽ bị giết sạch mà về.- Chẳng qua chỉ là một đạo Chân nhân chân hồn mà thôi, ta đến chiến ngươi.Đấu Chiến Thiên Hầu thanh âm to lớn cao ngạo, trên thân thể kim mang đan vào, thân thể tựa như đúc bằng đồng đánh tới đạo kim sắc Chân nhân chân hồn kia.Phong Phi Vân thở dài một hơi, thì ra là một đạo chân hồn do Chân nhân ngưng tụ- Ta đã nói sao lại có nhiều Chân nhân như vậy, coi như là Tà Đạo thánh địa Phổ Đà Sơn cũng chỉ có một vị Chân nhân thôi, ở cách xa đây cả mấy chục vạn dặm, ở vương triều xa xôi bên kia, sao có thể xuất hiện ở Thần Đô được.Bất quá mặc dù chỉ là một đạo chân hồn do Chân nhân lưu lại, nhưng vẫn khủng bố vô biên, chỉ có loại nhân vật cấp bậc như Đấu Chiến Thiên Hầu ra tay mới có thể đánh một trận, những người khác căn bản không địch lại một chiêu.Tà Đạo cao thủ bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tử thương vô số, rất nhiều đều là loại người hung ác, đêm nay đẫm máu ở đây, đã trở thành lịch sử.Những tu sĩ thế hệ trước của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều đang lùi bước, dùng Vạn Hóa Trúc cầm đầu, chạy vào sâu bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.- Chẳng lẽ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu còn nội tình gì chưa dùng ra sao?Trong lòng Phong Phi Vân cực kỳ hiếu kỳ.- Ta đã biết, ở sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu khẳng định cất giấu một tòa bảo khố, bọn hắn đây là muốn mang theo bảo vật đào mệnh.Tất Ninh Suất hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng cũng chỉ có bảo vật, tuy rằng sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thập phần nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không chút chùn bướcDạ Tiêu Tương thoáng do dự một lát, sau đó nói:- Ta...

Ta nghe nói sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tựa hồ nhốt một đầu ngàn năm linh thú, cách mỗi một tháng, Thiên Nhai nô lệ tràng đều đưa đến rất nhiều nô lệ để nuôi nấng linh thú.- Bên trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thậm chí có một đầu linh thú, còn nuôi nấng bí ẩn thế nữa, nhất định có cổ quái.Phong Phi Vân hai mắt tỏa ánh sáng, một đầu ngàn năm linh thú có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu có thể thu được tinh hồn đầu linh thú này, tế luyện vào trong Miểu Quỷ Ban Chỉ thì rất có thể sẽ khiến Miểu Quỷ Ban Chỉ tấn thăng đến cấp bậc Tam phẩm linh khí.-------Chương 786: Long mạch (1)Tam phẩm linh khí đã cực kỳ cường đại rồi, di sơn đảo hải, khai thiên liệt địa, uy năng không thể đo lường được.Phong Phi Vân giao Dạ Tiêu Tương cho tiểu hòa thượng, sau đó liền triển khai Luân Hồi Tật Tộc, cũng bay vút vào nơi sâu trong Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Đến lúc này, đại chiến ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chấn động toàn bộ Thần Đô, mà ngay cả không gian phong tỏa cũng không thể che dấu được từng đợt rung động khủng bố kia nữa.Thế nhân phải sợ hãi.- Buổi sáng hôm nay Thần Vũ quân vào thành, khiến cả thành vực phía nam đều c chấn động, sợ là có mấy trăm vạn đại quân giết vào Thần Đô a.- Nơi chiến đấu bộc phát chính là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, chẳng lẽ có người muốn đồ diệt nơi gió trăng đệ nhất thiên hạ này sao?- Buổi tối hôm nay chính là hoa đế phong quan thi đấu, toàn bộ thiên chi kiều nữ Thần Đô đều đã tề tụ ở Thần Đô, lại xảy ra đại sự như vậy, thật sự là trên đời hiếm thấy.Không lâu sau, có tin tức truyện đến, chấn kinh tu sĩ Thần Đô.- Đấu Chiến Thiên Hầu dưới trướng Thần Vương phủ dẫn binh vào thành, đánh cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành một mảnh phế tích, tử thi chồng chất thành núi.- Đây là lần thứ hai Phong Phi Vân ra tay vì Dạ đại gia, trước đó lần thứ nhất vì Dạ đại gia đắc tội với Bắc Minh phiệt, lúc này vì cứu Dạ đại gia, càng muốn san bằng toàn bộ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành bình địa.Rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều nhận được tin tức, biết rõ chính là Thần Vương phủ đang ra tay với Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có tuổi trẻ tài tuấn và tuyệt đại giai nhân bội phục bởi phách lực của Phong Phi Vân, nhưng cũng có người lại tỏ vẻ khinh thường, cảm thấy Phong Phi Vân làm việc lỗ mãng, vì một nữ nhân lại đi gây chiến, không có khí độ Thần Vương.- Ngân ngân, hãy chờ xem, Phong Phi Vân lần này nhất định phải tiền mất tật mang, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu há có thể dễ dàng bị diệt như vậy, Thiên Nhai nô lệ tràng và Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung cũng không phải ăn chay, huống chi Phổ Đà Sơn còn có một vị siêu cấp đại nhân vật, một khi vị siêu cấp đại nhân vật này ra tay, có thể cách một phiến hư không Trảm Sát Phong Phi Vân mấy mươi lần.Một vị Vương giả một đời tuổi trẻ kết luận như thế:- Nói rất có lý, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cùng rất nhiều thế lực trong Thần Đô có dính dáng lợi ích, những thế lực này sẽ không trơ mắt ếch ra nhìn Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị diệt, tất nhiên sẽ âm thầm tương trợ.- Phong Phi Vân vẫn quá trẻ tuổi, căn bản không hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, giao Thần Vương vị vào tay hắn, thật đúng là giao trứng cho ác mà.Thái tử Long Thần Nhai cười khẩy nói.Việc này quả thật chấn động thật lớn, thế lực khắp nơi đều đang trông xem thế nào.Cử động này của Phong Phi Vân đã triệt để phá vỡ hài hòa mặt ngoài của Thần Đô, rất nhiều uy hiếp tiềm ẩn đều hiện ra, nguyên một đám người vốn núp trong bóng tối đều bị bách nhảy ra.Thế cục trở nên dần dần trong sáng.Phong Phi Vân một chiêu này nhìn như lỗ mãng nhưng kỳ thật đã thương lượng qua với Phong Mặc, hắn phải đánh vỡ thế cục Thần Đô, mở rộng thế lực Phong gia, mà Phong Mặc cần phải làm chính ngăn trở vị siêu cấp tồn tại kia của Phổ Đà Sơn cách công kích.Phong Mặc và vj tồn tại kia của Phổ Đà Sơn rất có thể đang cách không đọ sức, bằng không Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đã sắp bị diệt, nhưng vị kia của Phổ Đà Sơn vẫn không có chút động tĩnh, đây là chuyện không bình thường chút nào.Hai vị nhân vật cấp bậc Chân nhân khẳng định đã cách không giao phong, chẳng qua là nhân vật như bọn hắn giao thủ, căn bản không phải người bình thường có thể biết được.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ.Phong Phi Vân che dấu khí tức, chân đạp độ trận liên đài, rất nhanh đuổi theo Tất Ninh Suất, hai người đi theo sau lưng những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia, bước vào sâu bên trong.Tất Ninh Suất dúm dúm bàn tay, kích động phi phàm, nói:- Ta đã ngửi thấy hương vị của Linh Bảo, dưới cánh cửa đá kia, nhất định là một tòa bảo khố kinh thế.- Ta đoán cũng như thế.Hai mắt Phong Phi Vân co rụt lại, thấp giọng nói:- Chúng ta nhanh theo sau, bọn hắn đã tiến vào rồi.Đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia thần thần bí bí tiến nhập cửa đá, bên trong một mảnh tĩnh mịch, có hàn khí từ bên trong tuôn ra, ngay cả thần thức cũng không dò xét được.Tất Ninh Suất cũng đã sớm không chờ được nữa, vội vàng vọt vào trong cửa đá, sợ bên bảo vật bên trong bị người cướp, hắn vừa mới xông vào, đã bị một thủ ấn đánh tới, trong miệng hộc máu như điên, co quắp nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.Có cường giả thủ hộ sau cửa đá, là một tử sĩ mặc thạch bì khải giáp, trên người một tia sinh khí cũng không có, trong tay cầm theo một thanh trường thương màu đen to như cánh tay, như một tử thần thủ hộ ở đó.Phong Phi Vân bay đi, dẫn theo chiến đao, giao thủ với tên tử sĩ kia.Lực lượng của đối phương cường đại, lực có thể chuyển núi, đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ tứ trọng, trên thạch bì khải giáp trên người khắc lục lấy trận vân, bạch thạch cự đao chém lên đó phát ra mảng lớn hỏa hoa, đùng đùng không dứt.Phong Phi Vân vận chuyển lực lượng chín ngàn chín trăm ba mươi hai đạo dị thú thực hồn đến trên thân đao, hợp dị thú chiến hồn chi lực, thi triển ra 《 Long Hổ Đao Quyết 》 đệ tứ đao "Long Hoàng Phách Quân" .Dùng lực lượng bản thân Phong Phi Vân vốn không cách nào sử xuất ra đệ tứ đao, chỉ có ngưng tụ uy năng dị thú chiến hồn mới có thể chém ra một đao Long Hoàng Phách Quân kia.Bành.Bạch thạch cự đao chém đứt trường thương trong tay tử sĩ kia, một đao trảm phá thạch bì khải giáp, đao khí trào vào thân thể tử sĩ.Tử sĩ ngã xuống đất, máu tươi từ giữa thạch bì khải giáp chảy xuôi, biến thành một dòng suối nhỏ đỏ bừng.Trên lưỡi đao trong tay Phong Phi Vân cũng nhiều ra một lổ hổng nhỏ, trong đó hào quang kim loại nhàn nhạt tràn ra, chỉ là Phong Phi Vân giờ phút này lại không phát giác ra, trực tiếp đuổi theo vào trong cửa đá.Hắn cho Tất Ninh Suất ăn một viên linh đan, trong miệng không còn thổ huyết nữa, cũng bò dậy từ mặt đất, đuổi theo vào trong cửa đá.- Oa, đây là một khối ngũ cốc linh thạch, một khi nuốt lấy khối linh thạch này, luyện nhập vào trong trái tim liền có thể đạt tới cảnh giới Tích Cốc, ba năm không ăn cơm, cũng sẽ không cảm giác được đói khát.Tất Ninh Suất đã phá vỡ một mảnh thạch bích giam cầm, từ trên thạch bích lấy xuống một cái hộp ngọc, từ bên trong lấy ra chín khối linh thạch ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), đều là ngũ cốc linh thạch.Rõ ràng thật sự bị hắn tìm được Linh Bảo, ngũ cốc linh thạch, bài danh thứ mười bảy trong mười tám loại linh thạch, cũng không tính là quá trân quý, nhưng cũng là bảo vật khiến nửa bước cự phách và cự phách phải động tâm.Phong Phi Vân tịnh không để ý những Linh Bảo này, đuổi theo bước chân những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia, không nhanh không chậm đuổi tới trước.-------Chương 787: Long mạch (2)Tất Ninh Suất lại kêu lên một tiếng, từ trong một mảnh linh tuyền màu ngà sữa lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc còn chưa mở ra đã có thể nghe thấy được mùi thuốc bên trong, linh khí nồng đậm đến mức khiến linh hồn người thoải mái dễ chịu.Tất Ninh Suất nước miếng cũng như muốn chảy ra, nói:- Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, bên trong khẳng định chứa một lọ Tam phẩm linh đan, Ặc, rõ ràng bị người lấy đi rồi.Tất Ninh Suất mở bình ngọc ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, còn lưu lại đan khí khổng lồ của Tam phẩm linh đan, hiển nhiên chỉ vừa mới bị lấy đi, nhất định chính là bi đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vừa rồi mang đi rồi.Mật thất dưới lòng đất này một mực kéo dài xuống dưới, không biết đi thông nơi nào, vốn trên đường đi có bố trí vô số trận pháp, nhưng đều đã bị đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu tiến vào lúc trước phá vỡ, cho nên trên đường đi, hai người Phong Phi Vân không có chút trở ngại nào cả.Nơi này có rất nhiều bảo khố, chính là nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu giấu bảa, nhưng bảo vật chân chính đều đã bị người lấy đi, chỉ có một chút bảo vật cấp thấp lưu lại- Bọn hắn rõ ràng lấy đi tất cả Linh Bảo trân quý, chẳng lẽ là muốn chạy trốn sao, nơi này hẳn là có một thông đạo đào mệnh rồi.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.Không gian đã bị phong tỏa, bên ngoài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu càng có cường giả thủ hộ khắp nơi, coi như là mở ra Quỷ Tiên Kiều cũng không thể đào thoát, nếu dưới lòng đất thật sự có một cấm đạo thì quả thật có thể đào thoát được.Phong Phi Vân phóng xuất ra thần thức, truyện đến mặt đất, thông tri cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động mau chóng đuổi đến, tuyệt đối không thể để cho những dư nghiệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này đào tẩu được.Cũng không biết đi tới sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, bên tai Phong Phi Vân truyền đến thanh âm thủy triều manh liệt, thật giống như lòng đất cất giấu một mảnh biển cả vây, tiếng nước mấy ngày liền, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.- Linh khí thật nồng đậm, đây đến cùng là nơi nào?Phong Phi Vân đẩy nhanh bộ pháp, rất nhanh bên tai truyện đến tiếng thú rống nổ vang, thật giống như Man Hoang cổ thú đang gào thét vậy.Rốt cục đến cuối thông đạo, ánh vào tầm mắt Phong Phi Vân chính là một mảnh hải dương màu vàng, vô biên vô hạn, đó là sông lớn do linh khí tụ tập thành, linh khí nồng đậm cũng đã ngưng tụ thành trạng thái dịch, như giang hà gào thét lao nhanh.Trên đại hà màu vàng, gió lốc trận trận, đánh vỡ thạch bích, có thể lập tức quấn tinh thiết thành bụi phấn.Trong đại hà, có một ít dị thú dữ tợn dang du đãng, hình thái như thần tượng, như cổ kình, như sư hổ mãnh thú, hàm răng như đao, móng vuốt như kiếm.- Đây chẳng lẽ là địa để Long Mạch của Thần Đô sao?Phong Phi Vân hai mắt chờ mong, nhìn qua một mảnh linh khí trường hà mênh mông lao nhanh này.Đây tuy rằng là một đầu linh mạch, nhưng căn bản không phải tiểu linh mạch bình thường có thể so sánh được, cơ hồ kết nối toàn bộ Trung Hoàng Phủ, mà Thần Đô chính là khu vực linh mạch mênh mông cuồn cuộn nhất, cho nên được xưng là "Long Mạch" .Tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vậy mà đả thông địa để Long Mạch, chẳng lẽ bọn hắn muốn bỏ chạy trong Long Mạch sao?.Thế nhưng trong Long Mạch có vô số hung hiểm, linh mạch chiến thú, cương phong tuyền qua, một khi gặp phải những thứ này, có thể khiến cho cả cự phách cũng phải toi mạng, huống hồ hoàng tộc còn có cường giả thủ hộ trong địa để Long Mạch, cách mỗi đoạn thời gian đều có cường giả thị sát, một khi phát hiện có người ngấp nghé Long Mạch, sẽ lọt vào giết chết.Nơi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thông tới Long Mạch, thập phần bí ẩn, ở trong một góc khuất âm u, không dễ bị phát hiện.Phong Phi Vân đi ra ngoài, vội vàng lại tránh trở về, bởi vì hắn phát hiện tu sĩ của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu ở ngay bên cạnh trường hà màu vàngTrên chỗ thạch bích mà bọn hắn đứng, có một cái cự đại thần hoàn, hợp với một cái khóa sắt to như chén ăn cơm, cột vào trên mũi một đầu cổ thú lớn hơn 70m, đầu cổ thú này hình dạng như Long, mọc ra ba cặp cánh lớn, tám cái móng vuốt, trên đỉnh đầu có ba cái đầu Kim Sư.Đây là một đầu ngàn năm linh thú, bị chăn nuôi trong Long Mạch.Những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia vậy mà cưỡi trên lưng ngàn năm linh thú, lái lấy cổ thú khổng lồ lướt đi trên mặt nước Long Mạch màu vàng, muốn chạy trốn.Linh mạch, chính là địa mạch linh khí ngưng tụ, ngưng tụ địa thế, vừa bao hàm đại địa mạch lạc, ẩn chứa vận thế và quy tắc.Đầu linh mạch phía dưới Thần Đô p sở dĩ được xưng là "Long Mạch", đó là vì đây là linh mạch lớn nhất cả Thần Tấn vương triều, ẩn chứa vận thế chi lực khổng lồ, có thể bảo vệ Thần Đô mưa thuận gió hoà, cường thịnh phồn vinh.Cũng có thể ngưng tụ ra linh khí nồng nặc nhất cho tu sĩ Thần Đô tu luyện.Lòng đất, Long Mạch, như một mảnh biển cả màu vàng, mãnh liệt nước cuộn trào.Hơn ba mươi vị tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu dưới sự dẫn dắt của lâu chủ "Vạn Hóa Trúc", ngồi trên lưng ngàn năm linh thú, đánh ra màn sáng phòng hộ, xông vào trong Long Mạch, xuyên thẳng qua trên hải dương linh khí kim quang mê mang.Ngàn năm linh thú thân thể cường đại, có thể ngăn cản được cương phong tuyền qua trong Long Mạch, những dị thú sinh hoạt trong Long Mạch kia cũng không dám dễ dàng đến gần, đều nhường đường cho nó.Đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đánh ra hào quang phòng hộ, ngăn cách khí tức của bọn hắn, tránh né thần thức và ánh mắt của người hoàng tộc dò xét, liếc mắt qua, căn bản không thể thấy được trên lưng ngàn năm linh thú có người.Ngàn năm linh thú dần dần từng bước đi đến, nhưng cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động còn chưa đuổi đến, Phong Phi Vân sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cắn răng một cái tế ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, chân đạp trên Thanh Đồng cổ trên thuyền, cũng vọt vào trong Long Mạch.Lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng chưa được kích phát ra, tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng trên Long Mạch mãnh liệt.Thuyền nhỏ, phong cách cổ xưa mà thê lương, mang theo mười tám vân phàm thiết bố rách rưới, giương buồm xuất phát, phá sóng mà đi.Một bức Long Mã Hà Đồ, lơ lửng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền, thủ hộ lấy Thanh Đồng Cổ Thuyền, cương phong sát khí trong Long Mạch đều không thể đến gần.- Lâu chủ, Phong Phi Vân đuổi theo.Một vị bà lão đứng ở phần đuôi ngàn năm linh thú, nhìn tới Phong Phi Vân ở phía sau/Vạn Hóa Trúc quay đầu, nhìn lại đằng sau, chỉ thấy Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền đuổi theo không bỏ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trong Long Mạch rất nhiều hung hiểm, ngay cả nàng nếu không có ngàn năm linh thú làm tọa kỵ, cũng không dám đơn giản xông vào, tu vị cảnh giới của Phong Phi Vân hiện giờ chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhị trọng rõ ràng lại xông vào, hơn nữa lại bình yên vô sự, quả thật khiến người kinh ngạc.Rất nhanh nàng đã nhìn ra mánh khóe, không phải vị tu vị Phong Phi Vân cường đại, mà vì tòa Thanh Đồng Cổ Thuyền dưới chân hắn kia ẩn chứa một cổ khí tức khiến Long Mạch cũng phải lui tránh.-------Chương 788: Tử vong chi thủyMột mình hắn cũng dám đuổi theo, thực là muốn chết.- Đến đúng lúc lắm, cũng vì hắn nên Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mới bị diệt, vừa tiện lấy tính mạng hắn, báo trận huyết cừu này.Một nữ tử mặc nguyệt bạch vân y, tư sắc thượng đẳng, hai mắt như nước, thổ khí như lan, tế ra một thanh chiến kiếm phong cách cổ xưa, trong tay nặn ra trên trăm đạo kiếm quyết.Chiến kiếm, biến thành một đạo lợi mang, chém tới Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ trên thuyền, trong tay không ngừng đánh ra đạo đạo Linh mạch, lưu lại ký hiệu, để cường giả Phong gia và Binh Tiển thi động có thể tìm theo, đúng lúc này, một cổ kiếm khí khiếp người tuôn đến.Hai mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, trong con mắt, nổi lên một tia hỏa diễm, truyền ra thanh âm Phượng Hoàng kêu, hai đạo vầng sáng chói mắt từ trong mắt bắn ra, tựa như xích tuyến, đánh cho thanh chiên kiếm kia phải nứt vỡ"Phượng Hoàng Thiên Nhãn" đã đạt đến cảnh giới cực cao, vầng sáng đánh ra đã có thể sánh được với linh khí.PHỐC.Lực lượng Phượng Hoàng Thiên Nhãn trùng kích lên người nữ tử dung mạo xinh đẹp kia, đánh thương nàng, kiếm quyết trong tay bị công phá, một đôi mắt đẹp, nhỏ ra máu tươi.- Tâm Ngọc thối lui, ngươi không phải là đối thủ của hắn.Một bà lão thân thể còng xuống đứng trước người nữ tử xinh đẹp này, ngón tay khô héo già nua điểm ra một đạo sát quang, như thần kiếm phá không.Tu vị bà lão này cường đại, xa không phải nữ tử xinh đẹp vừa rồi có thể so sánh, trên đạo kiếm chỉ này ngưng tụ linh khí nồng đậm trong Long Mạch, kiếm khí sắc bén đến cực điểm.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc bay ra ngoài, tránh thoát được kiện kiếm khí này, kiếm khí đánh vào trong Thanh Đồng Cổ Thuyền, lực lượng bị Thanh Đồng Cổ Thuyền hấp thu, không khiến Thanh Đồng Cổ Thuyền ảnh hưởng chút nào.Bá.Phong Phi Vân trở xuống trong Thanh Đồng Cổ Thuyền, có chút thả chậm tốc độ, không dám đuổi đến quá gấp.Những tu sĩ trên lưng ngàn năm linh thú tu vị đều rất cường đại, phần lớn đều đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, trong đó lâu chủ Vạn Hóa Trúc càng là một vị cự phách, nếu không phải tốc độ Phong Phi Vân đủ nhanh, vậy thì rất có thể đã bị nàng gạt bỏ rồi.Mặt bà lão khác tu vị cũng cực kỳ không tầm thường, đến rất gần vô hạn cự phách.- Lâu chủ, Phong Phi Vân vẫn còn theo ở phía sau nếu không thể vứt bỏ hắn, hắn sớm muộn sẽ dẫn cường giả Thần Vũ quân đến.Một bà lão góp lời.Vạn Hóa Trúc cũng muốn ra tay với Phong Phi Vân, nhưng trong Long Mạch chiến lực cự phách cũng bị suy yếu, lại không thể là ràm ra động tĩnh quá lớn, bằng không thì sẽ bị hoàng tộc phía người phát giác, nàng dưới tình huống không sử dụng toàn lực cũng không làm gì được Phong Phi Vân.- Ta đi giết hắn, lâu chủ, các ngươi đi trước đi.Một bà lão Thiên Mệnh đệ ngũ trọng chủ động xin đi giết giặc, từ trên lưng linh thú bay lên, bay trên Long Mạch, đánh tới Phong Phi Vân.Tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng chiến lực không phải chuyện đùa, đã có thể xưng bá một phương, trong thế lực lớn cũng có được địa vị rất caoPhong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương đánh tới bà lão kia, bảy tôn hư ảnh cực lớn đồng thời bay ra, trấn áp lấy bà lão này, đánh cho nàng chìm vào dưới đáy Long Mạch, bị thụ thương không nhẹ.Lực lượng Thần Vương Lệnh chỉ có Phong Phi Vân có thể sử dụng, đủ để trấn áp tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọngNGAO.Một đầu dị thú sinh hoạt bên trong Long Mạch, kớn lên tựa như Thao Thiết, toàn thân xích lân, đầu lâu lớn như vạc nước, mở ra miệng lớn, một ngụm nuốt bà lão chìm vào trong Long Mạch kia vào bụng.Những dị thú này có thể sinh tồn bên trong Long Mạch phần lớn đều là cổ chi dị chủng, có được thiên phú thần thông, tăng thêm Long Mạch rèn luyện, thân thể so với dị thú bình thường cường đại hơn rất nhiều.Chỉ trì hoãn một chút ngắn ngủi, những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia đã không còn thấy bóng dáng.Tu vị ngàn năm linh thú có thể so với cự phách, chiến lực càng ở trên cự phách, tốc độ tự nhiên là khủng bố tuyệt đối, nháy mắt có thể đi xa hơn mười dặm.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng Cổ Thuyền, lần nữa truy đuổi theo, hắn tu luyện Vạn Thú Chiến Thú, khí tức trên thân giống như Vạn Thú chi Vương, những dị thú trong Long Mạch kia căn bản không dám đến gần hắn, những nơi hắn đi qua, dị thú nhao nhao tránh lui.Phong Phi Vân triển khai thần thức, tìm kiếm tung tích những tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu kia, nhưng bên trong Long Mạch linh khí cuồng bạo, địa thế phức tạp, trợ ngại rất lớn đến thần thức dò xét, chỉ có thể diễn sinh đến ngoài trăm dặm.- Ồ, đó là...Thần thức Phong Phi Vân ở phía trước phát hiện một cỗ xác chết trôi, từ đằng xa phiêu đãng qua.Ống tay áo Phong Phi Vân phất một cái, một mảnh linh mang đã bay ra ngoài, cuốn cỗ nữ thi kia tới, lan da toàn thân cỗ nữ thi này đã cháy đen, tử khí dạt dào, tà khí lẫm nhiên.Ngón tay Phong Phi Vân mới đụng nhẹ lên trên người nàng cũng đã cảm nhận được một cổ lạnh lẻo thấu xương, có khí tức Thi Tà tuôn vào trong ngón tay hắn.Hắn vội vàng vận chuyển huyết mạch, có Phượng Hoàng Hỏa Diễm thiêu đốt trong máu, trục xuất cổ Thi Tà chi khí này ra bên ngoài cơ thể.- Đây là đệ nhất thanh quan nhân kia của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Mạc Tâm Lam, nàng không phải cùng cao thủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cưỡi ngàn năm linh thú cùng nhau đào tẩu sao, sao lại chết bên trong Long Mạch, bọn hắn đến cùng gặp phải chuyện gì?Mạc Tâm Lam chính là Thiên Mệnh đệ tứ trọng, lại có nghịch thiên chi tư, Phong Phi Vân nếu không tế ra Thần Vương Lệnh, cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng một vị thiên chi kiều nữ tụ tập mọi sủng hạnh nơi thân này bây giờ lại biến thành một cổ tử thi.Khiến Phong Phi Vân cũng không khỏi không chú ý cẩn thận.Phía trước có nguy hiểm đáng sợ không biết.- Tà khí và tử khí thật khổng lồ, ngay cả dị thú trong Long Mạch cũng không dám nuốt, khó trách thi thể của nàng có thể trôi tới đây.- Chẳng lẽ bọn hắn ở trong Long Mạch gặp phải sinh vật không biết nào đó sao?Phong Phi Vân tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, lơ lửng trên lòng bàn tay, sáu cổ tự trên vách ban chỉ tản mát ra lưu quang nhàn nhạt, ứng phó lấy hung hiểm tùy thời khả năng phát sinh.Oanh.Đột nhiên, cổ nữ thi đã chết đi kia đột nhiên biến thành thi tà, hai mắt mang theo hào quang cốt lục công kích tới Phong Phi Vân.Lực lượng nữ thi này cường đại, da thịt tựa như kim thiết, đã đạt đến lần thứ hai thi biến.- Nới vừa tử vong đã biến thành Thi Tà lần thứ hai thi biến, xem ra trước khi nàng chết bhất định trúng phải thi khí cường hoành, thậm chí có khả năng, nàng cũng là vì thi khí nhập vào cơ thể mà chết.Trong đầu Phong Phi Vân nhanh chóng xuất hiện một ý niệm như thế, sau đó liền bắn Miểu Quỷ Ban Chỉ tới, trực tiếp đánh bay cổ nữ thi này ra ngoài, "Bành", đã rơi vào bên trong Long Mạch, bị một cổ gió lốc trong Long Mạch cắn nát thi thể, biến thành bột phấn màu đen.Một vị thiên chi kiều nữ khuynh thành tuyệt đại lại vẫn lạc bên trong Long Mạch như vậy, chỉ để lại một đống cát đen, theo gió rồi biến mất.-------Chương 789: Tam phẩm linh khí (1)Khi còn sống phong hoa tuyệt đại, tụ tập ngàn vạn sủng ái nơi thân, sau khi chết ngay cả một sợi tóc cũng không lưu lại.Phong Phi Vân đã nhìn quen sinh tử, trong lòng không chút dao động, tiếp tục đi về phía trước.Không qua lâu sau, phía trước lại trôi đến hai cỗ tử thi màu đen, chính là một bà lão và một nữ tử tuổi còn trẻ, các nàng nằm ở bên trong Long Mạch, trên người tử khí bức người, lượn lờ lấy khói đen, những dị thú sống trong Long Mạch cảm giác được tử khí trên người các nàng đều nguyên một đám chạy thục mạng, tránh không kịp.Chúng ngửi thấy được khí tức nguy hiểm.Hai cổ tử thi này từ bên cạnh Thanh Đồng Cổ Thuyền trôi qua, Phong Phi Vân nhận ra các nàng, đúng là hai vị tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vừa rồi, bà lão này còn sắp tiếp cận nửa bước cự phách.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, phía trước thỉnh thoảng lại nhẹ trôi đến 1 2 cỗ tử thi, lúc nhiều nhất, có sáu tử thi đồng thời phiêu đãng qua, từng cái đều toàn thân biến thành màu đen, tử khí bao phủ thân thể.Có rục rịch, đều muốn biến thành thi tà.- Chẳng lẽ tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu toàn quân bị diệt rồi sao?Phía trước, truyện đến tiếng kêu rên của linh thú, còn có chiến lực cường đại chấn động.Phong Phi Vân vội vàng đuổi theo, muốn xem xem rốt cuộc là quái vật gì, lại có thể giết chết nhiều cường giả Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu như vậy.Oanh.Một mảnh tử khí màu đen bắt đầu khởi động qua, như màn đêm lăn áp, trùng kích khiến Long Mạch đều bốc lên không thôi.Đây là một cổ tử khí đáng sợ, va chạm lên Thanh Đồng Cổ Thuyền, Phong Phi Vân cắt mở tay ra cổ tay, nhổ ra huyết dịch, bốc cháy lên hỏa diễm, mới thiêu đốt được những tử khí kia.Bành.Một cỗ tử thi bay qua trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, đụng vào trên thạch bích cứng rắn như sắt, thân thể cắm vào sâu trong thạch bích.Phong Phi Vân có chút liếc qua bên bờ Long Mạch, trong lòng hơi khẽ chấn động, đó là thi thể Vạn Hóa Trúc, đây chính là một vị cự phách hàng thật giá thật ah.Lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu vẫn lạc, đã bị chết trong Long Mạch.Hung hiểm phía trước có thể giết chết cự phách, khiến Phong Phi Vân do dự, không biết có nên tiếp tục tiến về trước hay khôngTiếng kêu rền của ngàn năm linh thú tiếp tục truyện đến, thập phần khiếp người.Rầm rầm.Một đầu linh thú màu vàng tựa như Giao Long, từ đằng xa chạy trốn đi, ba khỏa đầu lâu đều bị chặt đứt, tám cái móng vuốt đã đoạn sáu cái, thân thể bị chém đứt thành hai đoạn, chỉ còn lại một đoạn thân thể dài mấy chục thước vẫn tiếp tục bỏ trốn.Linh thú, sinh mệnh lực cường đại, mặc dù bị chém đứt đầu lâu, chỉ cần chiến hồn trong thân thể linh thú bất diệt thì sẽ không chết được.Đây là một bức hình ảnh cực kỳ đáng sợ, trên hải dương màu vàng, thân thể ngàn năm linh thú cũng đã bị cắt thành hai đoạn, ba khỏa đầu lâu rơi xuống, máu trên cổ phun ra như huyết tuyền, nhưng vãn đang liều mạng chạy trốn, giống như một đầu Minh Thú từ trong Địa Ngục trốn ra vậy.Đầu ngàn năm linh thú này đã bị trọng thương, nơi miệng vết thương còn đang bốc lên khói đen, tử khí và tà lực đang trùng kích thân thể nó.- Thân thể ngàn năm linh thú còn cường đại hơn cả cự phách, tốc độ càng nhanh hơn cự phách rất nhiều, nhưng vẫn rơi vào kết quả như vậy, tuy rằng chạy thoát được nhưng nó lại không thể luyện hóa tà khí trong cơ thể, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.Phong Phi Vân rất xa nhìn qua, trên trường hà màu vàng, đầu linh thú cụt đầu kia đang chạy trốn lung tung, hoàn toàn không cảm giác được phương hướng.Ngàn năm linh thú tuy rằng đã trọng thương, lại bị tà khí nhập vào cơ thể, mười tầng chiến lực không phát huy được một, nhưng cũng không phải với chiến lực Phong Phi Vân hiện giờ có thể trấn áp được, mặc dù sử xuất Thần Vương Lệnh, cũng không đánh lại ngàn năm linh thú đã bị thương.- Lực lượng trong thân thể nó đang nhanh chóng sói mòn, nhất định là cổ tà khí kia đang phai mờ sinh mệnh lực của nó, nhiều nhất sau nửa canh giờ nữa thì sinh mệnh lực của nó sẽ xói mòn 99%, đến lúc đó ta lại ra tay rút ra linh thú chiến hồn trong thân thể nó.- Linh thú chiến hồn tu luyện ngàn năm mới có thể đủ khiến Miểu Quỷ Ban Chỉ tấn thăng đến cấp bậc Tam phẩm linh khí.Phong Phi Vân trong lòng bắt đầu trở nên kích động, nhưng cũng không vội vã ra tay, vẫn đang trông xem thế nào.Không ngoài Phong Phi Vân dự liệu, sau nửa canh giờ, tốc độ chạy trốn của đầu ngàn năm linh thú kia càng lúc càng chậm chạp, thật giống như lâm vào trong vũng bùn vậy, da thú toàn thân đều trở nên đen kịt, tà khí đã trào ra toàn thân nó, sinh mệnh lực cũng đang nhanh chóng sói mòn.- Lực lượng tử vong thật cường đại tử, linh thú tu luyện ngàn năm cũng không thể chống lại.Phong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, trực tiếp bổ tới đầu ngàn năm linh thú kia, trong Thần Vương Lệnh trút xuống mảng lớn vầng sáng màu vàng, chém thân thể đầu ngàn năm linh thú kia thành hai nửa.Oanh.Một đầu linh thú chiến hồn hơn 70m, từ bên trong bay ra, mọc ra ba cái đầu lâu, tám cái móng vuốt, ba cặp cánh bằng thịt, vầng sáng vạn trượng, uy năng thập phần khiếp người.Linh thú chiến hồn ngàn năm vẫn cực kỳ cường đại, nếu không phải chiến hồn của nó đã bị tà khí xâm lấn, tinh bì lực tẫn thì Phong Phi Vân căn bản không dám dễ dàng tới gần.Phong Phi Vân nắm lấy Thần Vương Lệnh cùng linh thú chiến hồn đã tinh bì lực tẫn kia đại chiến, linh hồn chiến hồn trở nên ngày càng suy yếu, tiếng gào thét cũng càng lúc càng trầm thấp, rất nhanh đã bị Thần Vương Lệnh trấn áp.- Nguy rồi, lực lượng Thần Vương Lệnh đã yếu đi.Bên trong Thần Vương Lệnh chịu tải chính là ý chí Thần Vương, muốn kích phát ra ý chí của lịch đại Thần Vương, bộc phát ra lực công kích cường đại, phải dùng linh thạch để cung cấp năng lượng.Linh thạch chi lực bên trong Thần Vương Lệnh đã sắp tiêu hao hầu như không còn.Phong Phi Vân trực tiếp cất Thần Vương Lệnh vào, lực lượng dị thú chiến hồn cao thấp toàn thân đều kích phát ra, ngưng tụ trên cánh tay, dùng ra lực lượng toàn thân, một quyền đánh tới, đánh bay linh thú chiến hồn.Phong Phi Vân cũng không cho nó cơ hội thở dốc, tiếp tục ra tay, mỗi một lần đều ngưng tụ lực lượng toàn thân, liên tiếp đánh ra bảy mươi tám quyền, mới đánh cho linh thú chiến hồn ngàn năm kia hấp hối, không thể nhúc nhích.Phong Phi Vân cũng thở dốc, linh khí trong thân thể tiêu hao cực lớn.Muốn đối phó linh thú chiến hồn ngàn năm không phải chuyện nhẹ nhõm, nếu vào lúc bình thường, cho dù trong thân thể Phong Phi Vân có được Phượng Hoàng linh hồn, đối với linh thú chiến hồn đều có được tác dụng áp chế nhất định, nhưng vẫn không có khả năng trấn áp được linh thú chiến hồn.Hôm nay, Phong Phi Vân chiếm cứ thiên thời địa lợi, hơn nữa đầu linh thú ngàn năm này còn bị trọng thương, mới có thể bị hắn thừa cơ hàng phục.Phong Phi Vân tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, điều động tất cả sáu bức thần đồ trong Miểu Quỷ Ban Chỉ, bộc phát ra hắc mang lành lạnh.-------Chương 790: Tam phẩm linh khí (2)Từng đạo trận pháp vận chuyển tren Miểu Quỷ Ban Chỉ, hào quang màu đen càng lúc càng thịnh, như biến thành một vòng mặt trời màu đen.- Mở.Phong Phi Vân dẫn động khí tức Thanh Đồng Cổ Thuyền, trấn áp Miểu Quỷ Ban Chỉ, cưỡng ép mở ra trên Miểu Quỷ Ban Chỉ một lổ hổng, truyền ra một mảnh hấp lực như vòng xoáy, hấp linh thú chiến hồn ngàn năm vào trong.- Nhất định phải đột phá Tam phẩm linh khí.- Nhất định phải đột phá Tam phẩm linh khí.Phong Phi Vân trong miệng thì thầm.Tam phẩm linh khí và nhị phẩm linh khí có khác nhau về bản chất, lực lượng kém một i đại đẳng cấp, thật giống như chênh lệch giữa một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi và một đứa con nít vậy, mà Tứ phẩm linh khí chính là một chiến tướng võ trang đầy đủ.Chiến lực chênh lệch cực kỳ lớn, kém một phẩm cấp, chính là cách biệt một trời.- Vẫn kém một chút, linh tính của linh thú chiến hồn ngàn năm cũng không thể khiến Miểu Quỷ Ban Chỉ tấn chức Tam phẩm linh khí, còn kém một bậcPhong Phi Vân cảm thấy thất vọng.Miểu Quỷ Ban Chỉ hiện giờ thuộc về nhị phẩm linh khí đỉnh phong, chỉ kém Tam phẩm linh khí một tia, nhưng uy lực đã có chênh lệch về bản chất, một cái trên trời, một cái dưới đất.- Kim Ti linh thạch.Trong đầu Phong Phi Vân lóe lên linh quang, nghĩ tới Kim Ti linh thạch.Kim Ti linh thạch linh tính rất mạnh, đặc biệt là kim ti thai nghén bên trong, quả thực chính là "Linh tính chi căn" .Chỉ cần một sợi kim ti cũng có thể khiến chuẩn linh khí sinh ra linh tính, trở thành một kiện nhất phẩm linh khí.Hôm nay Miểu Quỷ Ban Chỉ đã đạt đến nhị phẩm linh khí đỉnh phong, chỉ kém một tia linh tính là có thể bước vào cảnh cửa Tam phẩm linh khí, linh tính của Kim Ti linh thạch có lẽ có thể khiến nó triệt để bước vào hàng ngũ Tam phẩm linh khí.Phong Phi Vân vội vàng lấy ra Kim Ti linh thạch, không đợi nghĩ nhiều, liền trực tiếp từ bên trong rút ra một sợi kim ti hết sức nhỏ, lần nữa mở ra linh khí chi môn bên trong Miểu Quỷ Ban Chỉ, đánh sợi kim ti kia vào trong đó..Kim ti sau khi tiến vào linh khí liền nhanh chóng hòa tan, biến thành một mảnh hải dương màu vàng tràn ngập linh tính.Linh tính, đề cao một phần.Phong Phi Vân trong lòng vui hơn, liền tranh thủ đánh sợi kim ti thứ hai vào trong Miểu Quỷ Ban Chỉ, tiếp theo là sợi thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu, oanh, Miểu Quỷ Ban Chỉ rốt cục phát sinh lột xác, bên trong truyện đến từng đạo thiên âm cùng thú hống.Miểu Quỷ Ban Chỉ từ trong tay Phong Phi Vân bay lên, không ngừng xoay tròn, phát ra thanh âm "Leng keng", giống như đang hoan minh vậy.Miểu Quỷ Ban Chỉ, đạt đến cấp bậc Tam phẩm linh khí.Sáu bức thần đồ trên Miểu Quỷ Ban Chỉ trở nên càng thêm chân thật, giống như muốn ngưng tụ ra sáu cái đại thế, khí tức khiếp người.Phong Phi Vân điều động lực lượng toàn thân mới có thể khiến Miểu Quỷ Ban Chỉ thức tỉnh, trận pháp vận chuyển, một đạo linh khí chi quang đánh c ra ngoài, bay ra xa tám trăm dặm, đè chết một đầu dị thú tám trăm năm trong Long Mạch.- Ha ha.Phong Phi Vân cười lớn một tiếng, có kiện Tam phẩm linh khí này trong tay, chiến lực lại tăng lên không ít, đã có tiến vốn tranh hùng với người trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 rồi.Phong Phi Vân đi tới bên cạnh thi thể linh thú kia, lấy ra bạch thạch cự đao, ở trong thi thể nó lấy ra một khối linh hạch lớn như nắm đấm.Chỉ có trong cơ thể linh thú mới có thể thai nghén ra "Linh hạch", cái này cùng loại với đan điền và Tử Phủ của tu sĩ, bên trong có được linh khí và đạo tắc tinh thuần nhất của linh thú .Linh hạch có thể ngộ nhưng không thể cầu.Dù sao ở Thần Tấn vương triều, mà ngay cả linh thú cũng thập phần hiếm thấy, có thể chém giết linh thú, cướp lấy linh hạch của nó lại càng ít.- Có khỏa linh hạch này rồi, ta có nắm chắc trong vòng hai ngày, tăng lên tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng.Cảnh giới Phong Phi Vân đã đủ rồi, chênh lệch chỉ là số lượng linh khí trong thân thể, mà linh hạch linh thú thai nghén ra, lực lượng tinh thuần, rất dễ dàng bị nhân thể hấp thu, cũng có thể khiến Tử Phủ linh khí trong thân thể Phong Phi Vân nhanh chóng tăng trưởng.Phong Phi Vân bây giờ có được 7 vạn 3000 đạo Tử Phủ linh khí, chỉ cần tu luyện ra mười vạn đạo Tử Phủ linh khí, là có thể bước vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng rồi.Một khi bước vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng, Phong Phi Vân liền triệt để có được lực lượng tranh hùng với những tuyệt thế thiên kiêu trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 kia, những tuyệt đại thiên kiêu kia đại đa số đều dừng lại ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ tứ trọng.Thiên tử Phong Phi Vân cao hơn bọn hắn, có được Bất Tử Phượng Hoàng Thân và Vạn Thú Chiến Thể, chỉ cần đạt tới Thiên Mệnh đệ tam trọng liền có thể vượt qua cảnh giới mà chiến, cùng bọn họ tranh hùng.Phong Phi Vân thu linh hạch, ánh mắt nhìn về phía Long Mạch, chỗ đó tử khí bắt đầu khởi động, trong mơ hồ có một cổ lực lượng bàng bạc dấu diếm trong đó.Hắn triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn về trong tử khí, thiên nhãn chi quang, xuyên phá tử khí, chỉ thấy bên trong tử khí vậy mà ngồi xếp bằng một vị tuyệt mỹ nữ tử, thân thể nàng chìm nổi bên trong Long Mạch, tóc đen như thác nước, thu thủy là cơ ngọc là cốt, tuy rằng chung quanh của nàng đều bắt đầu khởi động lấy tử khí, nhưng trong thân thể nàng lại bắt đầu khởi động lấy tia sáng trắng thánh khiết, như Nguyệt cung tiên tử vậy.Nàng đang phun ra nuốt vào thần hoa, hấp thu linh khí bên trong Long Mạch, thai nghén thân thể bản thân, trở nên càng lúc càng óng ánh sáng long lanh.PHỐC.Phong Phi Vân chứng kiến nữ tử ngồi xếp bằng trong Long Mạch kia, trong lòng chấn động thật lớn- Nữ ma sao lại chạy đến bên dưới Thần Đô, lại hấp thu Long Mạch chi lực, luyện hóa thi thể, hơn nữa còn tế luyện toàn bộ cao thủ hoàng tộc dò xét Long Mạch thành Thi Tà nô lệ, thủ hộ ở chung quanh nàng.Đột nhiên, Phong Phi Vân cảm giác được xương cốt toàn thân, tựa hồ như đông lạnh lại, có thứ gì đó đang theo dõi mình.Một cảm giác nguy cơ làm cho người ta lạnh sống lưng.Cảm giác nguy cơ này tới từ dưới đáy long mạch, bị thần thức Phong Phi Vân dọ thám rõ ràng, đạo lực lượng đáng sợ đang tập kích Phong Phi Vân.Một cái đuôi đầy lân phiến, sợ là dài hơn trăm mét từ dưới đáy long mạch đánh tới.Bá.Thân ảnh Phong Phi Vân như điện, vận dụng Luân Hồi Tật Tốc, hiểm hiểm tránh thoát đi, quần áo bị một chút nước nhờn ăn mòn thành cặn bã.- Cái gì đó, dị thú, linh thú?Phong Phi Vân thu hồi thanh đồng cổ thuyền lại, quan sát vách đá bên cạnh long mạch như có một con dơi đang nhìn chằm chằm vào hắn vậy.- NGAO, NGAO.Tiếng thú rống đinh tai nhức óc từ dưới long mạch vọng lên, vách đá rung chuyển mạnh mẽ.Long mạch kết nối với hoàng phủ, bởi vì linh khí nồng đậm cho nên sinh ra rất nhiều dị thú tu vị cường đại, thậm chí có linh thú chiếm giữ trong long mạch, tranh phách một phương.Phong Phi Vân cảm giác được đạo khí tức kia chính là linh thú phát ra, hơn nữa lực lượng còn mạnh hơn con linh thú ngàn năm mà tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chăn nuôi nhiều lắm.-------Chương 791: Luyện hóa linh hạchHẳn là khí tức linh thú linh hạch ngàn năm đã dẫn bá chủ trong long mạch đi ra.Phong Phi Vân tránh né nhanh chóng, hắn nghĩ như thế.Hắn hiện tại chỉ có hai biện pháp lựa chọn, thứ nhất, ném linh thạch ra xa, dẫn dắt linh thú bá chủ rời đi sau đó bỏ chạy chối chết.Thứ hai, lợi dụng tay nữ ma bức lui bá chủ linh thú ở đây.Hai biện pháp này vô cùng nguy hiểm, đương nhiên lựa chọn loại thứ nhất chính là Phong Phi Vân sẽ mất đi "Linh hạch ", đột phá Thiên Mệnh tam trọng sẽ còn cách hắn rất xa.Loại phương phá thứ hai có tính nguy hiểm cao hơn, nếu như nữ ma bừng tỉnh thì nàng chắc chắn sẽ ra tay với Phong Phi Vân, nữ ma mà ra tay thì cho dù Phong Phi Vân có mười cái mạng cũng bị nghiền thành cặn bã không còn thừa.Xôn xao.Cái đuôi to lớn lại đánh tới lần nữa, lần này Phong Phi Vân thấy rõ đó là cái đuôi của con rắn, lân phiến to như bàn tay.Phong Phi Vân vận dụng thân pháp, hóa thành lưu quang, dùng thần vương lệnh che chở thân thể, sau đó bay về phía sau.Đây là vị trí nữ ma đang ngồi xếp bằng.Hắn muốn mượn khí tức của nữ ma chấn nhiếp linh thú bá chủ.Bành.Lực lượng cuối cùng trong thần vương lệnh đã biến mất nhưng vẫn ngăn cản được một kích của linh thú bá chủ.Mặc dù có lực lượng của thần vương lệnh, Phong Phi Vân vẫn bị đánh bay ra ngoài như cũ, thân thể nhảy vào trong tử khí nồng đậm, liền tranh thủ lấy miểu quỷ ban chỉ ra, lợi dụng tam phẩm linh khí uy ngăn cản tử khí này.Đám tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chính là hấp thu tử khí thi tà mà nữ ma tỏa ra mới chết đi, Phong Phi Vân cũng không muốn bước theo gót của bọn chúng.Tuy Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng cho nên có năng lực ngăn cản tử khí thi tà rất mạnh, nhưng mà dù sao đối mặt chính là nữ ma, Phong Phi Vân vẫn phải cẩn thận mới được, cho nên mới lấy miểu quỷ ban chỉ ra thủ hộ bản thân.Nữ ma ngồi xếp bằng trong long mạch, ba mươi dặm có hơn, tóc đen bồng bềnh, song mắt nhắm chặt, thu nạp lực lượng từ long mạch.Bốn phía của nàng có sáu thi tà màu vàng, mỗi con đều có trình độ thi tà nhị biến, bọn chúng vốn là người dò xét long mạch hoàng tộc, nhưng đã bị nữ ma đánh chết, luyện hóa làm thi tà nô lệ, thủ hộ lấy nàng.- Khí tức trên người nữ ma thật khiếp người, ngay cả linh thú bá chủ cũng không dám tiếp cận nàng.Phong Phi Vân thu liễm khí tức, chậm đi vào tử khí linh vực của nữ ma, tránh né con linh thú bá chủ đuổi giết.Phong Phi Vân đi tới cách nữ ma ba mươi dặm thì không dám tiến lên phía trước, bởi vì quá hung hiểm, nếu lại đi về phía trước, có khả năng bị lực lượng thi tà của nữ ma giết chết.Lực lượng chân nhân cường đại không cách nào đo lường được, mặc dù chân nhân thổi một hơi cũng có thể thổi tan thân thể Phong Phi Vân, hóa thành bùn máu.Chân nhân bắn ra một chỉ có thể cách vạn dặm đánh chết cự phách.Linh thú bá chủ chạy ra xa, không dám tới gần, thỉnh thoảng gào thét không cam lòng.- Nữ ma đầu này đang cướp lấy long mạch chi lực, tăng thêm huyết tuyền của hàng tỷ dân chúng tại Nam Thái Phủ, xem ra nàng muốn trùng kích thi biến lần thứ năm.Phong Phi Vân kiến thức to lớn, hắn từng nhìn thấy thi vương thi biến lần thứ sáu, biết rõ thi tà mỗi lần thi biến đều cần lực lượng khổng lồ, làm rất nhiều chuẩn bị, cũng giống như tu sĩ độ kiếp vậy, không cẩn thận là phải chết,Muốn tiến hành thi biến lần thứ năm, cần phải có huyết khí khổng lồ.Nam Thái Phủ có hơn phân nửa người đã bị đồ sát, máu tươi mấy tỷ người đổ vào trong bùn đất, trong lòng đất tụ tập một dòng sông máu, những thứ này chính là chuẩn bị đột phá thi biến lần thứ năm của nữ ma.Huyết khí trong lòng đất Nam Thái Phủ có lẽ đã đủ, hiện tại nàng cần chính là năng lượng mà thôi.Linh mạch bình thường không cách nào đủ chèo chống thi biến lần thứ năm, cho nên nàng mới có thể đi tới long mạch dưới thần đô, chỉ có lực lượng long mạch mới dồi dào nhất.- Trong tay của nàng nắm giữ Hóa Đạo Thạch, muốn hoàn thành thi biến lần thứ năm có tỷ lệ một phần mười.Dị loại như thi tà, những thi tà bình thường muốn thi biến lần thứ tư lên lần thứ năm, xác suất chỉ có 1%, 99% thi sẽ vẫn lạc, nhưng mà nữ ma nắm giữ "Hóa Đạo Thạch ", có tăng xác suất thành công lên gấp mười lần.Nữ ma tu luyện "Tam Thi Trảm Đạo", nếu có làm cho thiện thị, ác thi, bản tôn hợp nhất, như vậy xác suất lột xác thi biến lần thứ năm khả năng thành công rất cao.Tâm thần Phong Phi Vân trầm trọng, chính mình và Tiêu Nặc Lan chính là cùng một loại người, kiếp trước đều là cường giả tuyệt thế, nhân vật cấp Vũ Hóa, nhưng đều đã chết đi, hôm nay Tiêu Nặc Lan tu luyện Tam Thi Trảm Đạo, tu vị đã trở về từng chút một, mà mình mới là Thiên Mệnh nhị trọng.- Nàng cũng đã tu luyện hơn một nghìn năm, ta mới tu luyện vài năm, tự nhiên không thể so sánh với nàng được, nhưng mà phải tiến bước nhanh hơn, nữ ma đầu này thị sát khát máu thành tính, một khi để cho nàng hoàn thành thi biến lần thứ năm, có thể luyện hóa cả Thần Tấn vương triều không chừng.Phong Phi Vân cầm lấy khối "Linh hạch" nhỏ ra, "Linh hạch" cứng rắn như sắt, bên trong ẩn chứa sinh mạng chi lực khổng lồ, nếu tùy tiện chắt lọc lực lượng trong đó, lực lượng linh thú cuồng bạo sẽ làm kinh mạch tu sĩ đứt gãy.Nội hạch linh thú ngàn năm giống như đan điền của cự phách, tu sĩ bình thường không hiểu cách chắt lọc lực lượng bên trong, va chạm vào lực lượng bên trong sẽ biến thành tro bụi.Phong Phi Vân tự nhiên được biện pháp dẫn dắt lực lượng linh hạch chuẩn xác.- Hấp thu lực lượng linh hạch, đột phá Thiên Mệnh tam trọng, tu vị của ta sẽ tăng lên một bước lớn, Luân Hồi Tật Tốc sẽ nhanh hơn, cho dù linh thú kia cũng không đuổi kịp ta, chạy đi hẳn không thành vấn đề.Ngón tay Phong Phi Vân như một linh bút, từng đạo linh quang khắc lên linh mạch, hình dạng như lưới, bao phủ linh thạch tầng tầng.Sau khi làm xong một loạt biện pháp, Phong Phi Vân hai tay cầm lấy linh hạch, trong lòng bàn tay hóa thành vòng xoáy, ngàn vạn linh khí trong linh hạch bay ra, bay về hai tay của Phong Phi Vân.Năng lượng ẩn chứa trong linh thú linh hạch vô cùng khổng lồ, vượt xa linh thạch, hơn nữa cung đã bị linh thú luyện hóa qua, tu sĩ hấp thu cũng dễ dàng hơn nhiều.Trong người Phong Phi Vân vốn đã có được bảy vạn ba ngàn tử phủ linh khí, giờ phút này số lượng tử phủ linh khí gia tăng thật nhiều, chỉ trong một phút đã gia tăng thêm hai mươi tử phủ linh khí trong đan điền.Trong thời gian một ngày, trong người Phong Phi Vân sinh ra hơn hai vạn ba nghìn đạo tử phủ linh khí, đạt tới hơn chín vạn sáu nghìn đạo tử phủ linh khí, cách Thiên Mệnh tam trọng càng gần.Mà ngày hôm nay thần đô sinh ra biến hóa to lớn.Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị san bằng thành bình địa, hóa thành phế tích, chuyện này làm tu sĩ cả thần đô khiếp sợ, lần đầu tiên nhìn thấy lực lượng đáng sợ của thần vương phủ.-------Chương 792: Thiên Mệnh tam trọng (1)Ngày hôm sau tảo triều, trong nội cung sôi trào, cả triều văn võ, hơn bốn mươi quan viên đồng thời vạch tội thần vương Phong Phi Vân, trong đó càng có thiên hầu và cửu khanh, liệt ra mười ba tội trạng của Phong Phi Vân.Mà chuyện này người trong cuộc, Phong Phi Vân lại không biết tung tích, cũng không có xuất hiện tại đế cung, việc này cũng tạm thời thôi.- Các ngươi nói Phong Phi Vân có thể đã chết trong tay cao thủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu hay không?Trong một phủ đệ to lớn, có mấy trẻ tuổi tuấn kiệt tụ tập một đường, nữ có nam có, tu vị không tầm thường, đều là vương giả thế hệ này.Lệnh Đông Lai mặc thiết khải, trong tay cầm một thanh đao, nhẹ nhàng cạo móng tay, cười lạnh nói:- Có tin tức để lộ ra, Phong Phi Vân tiến vào long mạch dưới lòng đất, trước đuổi theo giết cao thủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu trốn chết, vừa đi đã không quay lại.- Việc này nếu là thật, như vậy Phong Phi Vân rất có thể chết trong long mach rồi.Một nữ tử da thịt tuyết trắng, lông mi kẽ đen nói ra, trên người của nàng có linh hoa lưu động, chính là thiên chi kiều nữ của đạo môn.- Nghe nói hoàng tộc đã phái mấy đại nhân vật đi vào long mạch tìm hắn, ngay cả Tấn đế cũng chú ý chuyện này, cảm giác trong long mạch có chấn động kỳ quái, vài con linh thú bá chủ ngàn năm trong linh mạch trở nên dị động, lộ ra chuyện không tầm thường, nếu là trong vòng ba ngày không tìm được Phong Phi Vân, như vậy hắn rất có thể đã chết trong bụng linh thú.Long Thần Nhai nói ra.- Hừ, ta đúng là hy vọng hắn không chết, như vậy ta có thể tự tay đánh bại hắn.Lệnh Đông Lai bởi vì thua Phong Phi Vân trong đấu giá Hạ Sử Thi Thiên Tài cho nên canh cánh trong lòng.Long Thần Nhai cười nói:- Nghe nói thần tướng gần đây đạt được một kiện kfy bảo, tu vị lại có tinh tiến.- Đã đột phá Thiên Mệnh tam trọng.Lệnh Đông Lai không cố kỵ nói ra.Nghe nói như thế, tu sĩ ở đây chấn động, Lệnh Đông Lai còn chưa tới hai mươi tuổi, rõ ràng đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, thiên phú bực này còn đáng sợ hơn đám người Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, ngay cả thần vương đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều Phong Phi Vân, tốc độ cũng không nhanh bằng hắn.Lệnh Đông Lai lạnh nhạt nhìn qua biểu hiện kinh ngạc của đám người, trong lòng cười lạnh, kỳ thật hắn ở quỷ thôn đạt được một gốc linh thảo, từ sớm đã đột phá Thiên Mệnh tam trọng, hôm nay đạt được thượng cổ kỳ bảo, đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong.- Nếu nói cho đám người này biết, ta đều sắp đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, không phải bọn chúng sẽ kinh ngạc thành thế nào.Lệnh Đông Lai am hiểu che dấu, tự nhiên sẽ không nói ra.Linh khí trong long mạch nồng đậm tới mức hóa thành dịch.Phong Phi Vân ngồi trên long mạch, thân thể lơ lửng, linh hạch trong lòng bàn tay vẫn linh khí đầy đủ như trước, ngàn vạn linh khí rót vào trong người của Phong Phi Vân.Đã chín vạn chín ngàn đạo tử phủ linh khí.Phong Phi Vân phân biệt cho tâm thần tiến vào trong đan điền, bắt đầu mở rộng tử phủ đạo cung, không ngừng khai phá không gian, dung nạp tử phủ linh khí khổng lồ hơnThiên Mệnh Cảnh, tổng cộng chia làm cửu trọng.Mỗi tam trọng là một cái khảm, Thiên Mệnh nhất trọng, Thiên Mệnh nhị trọng, Thiên Mệnh tam trọng đều chỉ cần tu luyện tử phủ linh khí, chỉ cần mở không gian trong tử phủ ra, số lựng tử phủ linh khí đầy đủ là có thể đột phá cảnh giới.Cảnh giới của Phong Phi Vân đã sớm đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, chênh lệch chính là tử phủ linh khí, chỉ cần tu luyện ra mười vạn đạo tử phủ linh khí là có thể bước vào Thiên Mệnh tam trọng, tử phủ nội cung càng ngưng thực hơn.Trong tử phủ, số lượng tử phủ linh khí mênh mông như biển, chẳng khác gì một phiến thiên địa.Oanh.Một đám mây bay ra trong tử phủ đạo cung, vầng sáng như mặt trời, linh khí như linh thú.Lúc này trong tử phủ nội cung nổ vang, toàn thân Phong Phi Vân đều chấn động, từ trong có tử sắc quang mang chấn động, chấn động cả long mạch.Hài bàn tay hình thành vòng nước xoáy, càng cao trào hơn lúc trước, điên cuồng hút lấy linh khí trong linh hạch, từ lỗ chân lông đến kinh mạch, chảy vào huyết mạch, truyền vào đan điền, chuyển hóa làm tử phủ linh khí, cả thân thể như được rèn luyện một lần.Đùng đùng (*không dứt).Tử phủ linh khí không ngừng tăng trưởng còn nhanh hơn bất cứ thời điểm nào, cơ hồ nháy mắt đã có một trăm đạo tử phủ linh khí ngưng tụ ra, chín vạn chín ngàn một trăm đạo, chín vạn chín ngàn lượng trăm đạo, chín vạn chín ngàn ba trăm đạo..."

Oanh."

Mười vạn đạo tử phủ linh khí.Cả tử phủ nội cung đột nhiên mở rộng, tăng lớn gấp mười lần, mười vạn đạo tử phủ linh khí chạy như điên bên trong, quả thực giống như mười vạn con mãnh thú hoặc nước lũ đang tàn phá bừa bãi.Phong Phi Vân đạt tới Thiên Mệnh tam trọng.Đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, Phong Phi Vân đã có được thực lực chống lại những cường giả trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, có lẽ sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng mà đã cùng cấp bậc.Phong Phi Vân đình chỉ tu luyện, linh khí trong linh hạch mới hấp thu một phần cực nhỏ, còn chưa tới một phần mười.- Linh thú linh hạch có thể so với đan điền cự phách, đủ để chèo chống cho ta tu luyện tới nửa bước cự phách, hơn nữa tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn xa những người khác.Phong Phi Vân thu hồi khối linh hạch này, đây chính là một kiện trân bảo, giá trị liên thành.Phong Phi Vân lấy thần vương lệnh ra, linh khí trong thần vương lệnh đã triệt để hao hết, phải bổ sung linh khí lần nữa mới có thể tiếp tục điều động thần vương lệnh.Phong Phi Vân muốn muốn thoát ra khỏi tầm mắt của linh thú bá chủ, tự nhiên là phải nhờ vào lực lượng thần vương lệnh mới được.Phong Phi Vân kích hoạt trận pháp trong thần vương lệnh, lấy ra một khối chân diệu linh thạch đặt vào trong máng lệnh bài.Trận pháp vận chuyển, linh khí trong linh thạch bị hấp thu nhanh chóng, chỉ hai hô hấp thì linh khí trong linh hạch bị hấp thu không còn, chỉ còn lại tro bụi.- Nhanh như vậy, một khối chân diệu linh thạch có thể chống đỡ cho tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng tu luyện hai năm, bây giờ ba hô hấp đã bị thần vương lệnh hấp thu xong.Phong Phi Vân cảm thấy đau lòng, sau đó lấy viên linh thạch thứ hai đặt vào rãnh.Bành.Hai hô hấp sau linh thạch biến thành bụi phấn.Tuy lực lượng thần vương lệnh biến mất rất mạnh, nhưng mà tiêu hoa cũng rất lớn, Phong Phi Vân liên đặt bảy trăm bốn mươi ba khối chân diệu linh thạch, năng lượng trong thần vương lệnh cũng được rót đầy linh khí.- Ông trời...ơ...i, đây quả thực cũng là hao phí linh thạch, cho dù là mỏ linh thạch cũng hút khô lại.Giống như Phong gia lúc trước tại Nam Thái Phủ xem như thế lực tu tiên lớn nhất, nhưng mà trong mỏ khoáng sản một năm chỏ đào hơn trăm khối linh thạch.Thần vương lệnh mỗi một lần linh lực khô kiệt, hao phí linh thạch bằng sản lượng linh thạch bảy năm của thế lực tu tiên lớn, chuyện này tự nhiên làm cho Phong Phi Vân vô cùng đau lòng.- Về sau vẫn nên ít sử dụng thần vương lệnh, mỗi lần đánh ra một chiêu là tiêu hao vài chục khối linh thạch, có thể mua được vài cọng linh thảo ngàn năm.Phong Phi Vân thu hồi thần vương lệnh.-------Chương 793: Thiên Mệnh tam trọng (2)Là thời điểm nên rời đi rồi, nếu không đi ra ngoài, bên ngoài chỉ sợ thiên hạ đại loạn.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, mang miểu quỷ ban chỉ nắm trong lòng bàn tay, sau đó đi ra ngoài.Nhưng vào lúc này trong long mạch xa xa, ba đạo lưu quang bay tới, là ba đại nhân vật.Ba người này tu vị đều thập phần cường đại, bay trên long mạch và những linh thí kia nhao nhao tránh lui, bị uy áp của bọn họ làm trốn vào sâu trong linh mạch.- Đông cung tổng quản, cũng đã hai ngày, thần vương khẳng định đã vẫn lạc trong long mạch rồi, chúng ta nên quay về đi.Một lão giả áo bào vàng mặt đầy râu ria nói ra.Lão giả này chính là khách khanh hoàng tộc, tu vị thập phần cường hoành, trên đỉnh đầu ngưng tụ khí tượng mạnh mẽ.Lão thái giám bay bên cạnh hắn chính là một trong năm đại nội tổng quản, đông cung tổng quản.- Ồ, các ngươi xem, phía trước có khí tức tử vong thật mạnh, chẳng lẽ có yêu nghiệt chiếm giữ.Cường giả thứ ba nói ra.- Quả nhiên cường hoành, khó trách Tấn đế đặc biệt phân phó lão nô phải cẩn thận xem xét long mạch, xem ra Tấn đế cũng đã sớm phát hiện tử khí ở đây.Trong tay đông cung tổng quản cầm một tấm thần phù, thời điểm hắn đi vào lòng đất, Tấn đế giao cho hắn, một khi bên trong có lực lượng không tưởng tượng nổi vậy thì sử dụng thần phù này, Tấn đế sẽ ra tay.Đông cung tổng quản trở nên cẩn thận đứng đó, long mạch chấn động khiến Tấn Yến Kinh xem trong như thế, như vậy yêu nghiệt này nhất định vô cùng cường đại, không cẩn thận là mất mạng.Phong Phi Vân nhìn thấy ba người từ xa bay tới, trong lòng vui vẻ, ba người này đều là người hoàng tộc, xem ra đặc biệt tới nơi này tìm kiếm mình.Phong Phi Vân thu hồi miểu quỷ ban chỉ, có ba cường giả hộ tống, căn bản không sợ linh thú bá chủ kia nữa.Đúng lúc này nữ ma ngồi xếp bằng trên long mạch bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.- Không tốt, nữ ma bị bừng tỉnh.Phong Phi Vân nội tâm chấn động.Nữ ma bỗng nhiên đứng lên, dáng người yểu điệu thướt tha, trên người xuất hiện đạo hào quang sáng ngời, thân thể bất động, làn da như hóa đá, hóa thành một bức thạch điêu, sau đó lại bay về phía Phong Phi Vân, thời điểm rơi vào trong tay Phong Phi Vân thì biến thành tượng đá nhỏ như lòng bàn tay.Người đá này giống nữ ma như đúc, ngũ quan tinh xảo, dáng người mê người, cầm vào trong tay thì vô cùng lạnh buốt.Phong Phi Vân cầm người đá trong tay định ném đi.- Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không thì lập tức đầu thân khác biệt.Giọng nữ ma vang lên trong tượng đá, hàn khí này giống như đông cứng Phong Phi Vân.Tay Phong Phi Vân rung mạnh một cái, thiếu chút nữa làm rơi tượng đá.Phong Phi Vân trong lòng có xúc động chửi mẹ nó.- Đại tỷ, ngươi đừng đùa ta được không, ngươi giấu trên người của ta, vạn nhất bị thần thức Tấn đế tphát hiện, ta và ngươi đều không xong.Nữ ma tự nhiên không sợ ba cường giả mà hoàng tộc phái tới, nàng kiêng kị chính là Tấn đế trên nền đất, dù sao Tấn đế được công nhận là đệ nhất nhân của Thần Tấn vương triều.Uy vọng của Tấn đế có thể chấn nhiếp chân nhân, cũng chính bởi vì Tấn đế vẫn còn tại vị, cho nên Thần Tấn vương triều không có thiên hạ đại loạn chính thức.Nữ ma im ắng, không có nói thêm cái gì.Phong Phi Vân tay cầm tượng đá, ném đi cũng không phải, trong tay cũng không xong, cuối cùng quyết định chắc chắn cầm lấy tượng đá, đặt vào trong ngực, kẹp vào nách, sau đó hắn đi ra ngoài.- Là ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa, không có đặt ngươi vào đũng quần cũng đã là chuyện tốt.Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.Ba tên cường giả hoàng tộc bay qua, lơ lửng trên long mạch, linh quang bắn ra như thần linh.- Kỳ quái, vì sao tử khí lại nhạt đi.Đông cung tổng quản tay niết thần phù, có chút nhíu mày.Nữ ma đã hóa thành tượng đá, tử khí tự nhiên trở thành nhạt.- Cứu mạng ah, cứu mạng ah.Tiếng kêu cứu mạng lọt vào trong tai ba cường giả hoàng tộc, ba cường giả tìm theo tiếng kêu cứu, nhìn thấy Phong Phi Vân đang chém giết với sáu thi tà.Sáu thi tà này đã bị nữ ma luyện hóa thành nô lệchính là người hoàng tộc phái xuống dò xét long mạch.Phong Phi Vân đại chiến sáu thi tà, vết thương trên người vô số, máu chảy nhỏ giọt, không ngừng kêu cứu:- Cứu mạng ah.- Là thần vương đại nhân.Đông cung tổng quản dẫn đầu đuổi tới, ống tay áo vung lên, một đạo linh khí màu vàng bay ra ngoài đánh bay ba thi tà, chúng chia năm xẻ bảy.Hai tên cường giả hoàng tộc còn lại cũng ra tay trấn giết thi tà.Phong Phi Vân sợ những cường giả hoàng tộc này dò xét ra khí tức nữ ma, vội vàng kẹp tượng đá vào nách, nói:- Đa tạ mấy vị đại nhân xuất thủ tương trợ, bổn vương vô cùng cảm kích.Đông cung tổng quản sắc mặt hồ nghi, triển khai thần thức dò xét bốn phía, hỏi:- Thần Vương đại nhân, vì sao ngươi xuất hiện ở đây?Phong Phi Vân xuất hiện ở chỗ này đúng là quá quỷ dị, nếu không phải nhìn thấy sáu thi tà vây công hắn, ba cường giả sẽ hoài nghi lên đầu hắn.- Cái này...

Việc này tới rát dài, vừa rồi bổn vương thiếu chút nữa chết trong tay thi tà, thật đáng sợ, quá dọa người, may mắn mấy vị đại nhân cứu giúp, bổn vương sẽ báo cáo Tấn đế, luận công ban thưởng cho các ngươi.Phong Phi Vân cố ý chuyển di vấn đề.Khách khanh hoàng tộc cười dài, hơi lâng lâng, cười nói:- Chúng ta vốn chính là phụng lệnh Tấn đế đến tìm kiếm thần vương đại nhân, những chuyện này là chúng ta phải làm, ban thưởng thì miễn.- Nhất định phải thưởng, nhất định phải thưởng, đi, đi, chúng ta trước rời khỏi nơi quỷ quái này rồi nói sau, ta chậm rãi nói chuyện với các ngươi.Phong Phi Vân nói xong liền bay về phía lối ra long mạch.Tuy ba cường giả hoàng tộc muốn cẩn thận điều tra một phen, nhưng không tốt vi phạm ý của thần vương, vì vậy cũng đi theo Phong Phi Vân rời khỏi long mạch, quay về mặt đất.- Quá mạo hiểm, thật sự quá mạo hiểm, bổn vương vượt qua sông, xuyên thẳng qua long mạch chấn động mãnh liệt, lại là trảm dị thú, lại là tru cường địch.- Dư nghiệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều là cường giả, nhưng mà ta vung thần vương lệnh lên, liền có vài chục tên cường giả bị thần vương lệnh trấn giết, ta lại vung lên thì chết một đám.- Trận đại chiến này đánh hai ngày hai đêm, nhân vật cự phách chết bảy tám người, cao thủ đều nhao nhao nuốt hận, hóa thành vong hồn dưới đao của bổn vương...

Khục khục, đương nhiên cũng không phải nói bọn họ tu vị không đủ cao, nhưng chỉ trách bọn họ không nên là địch với ta.Phong Phi Vân miêu tả sinh động như thật, nước bọt khôi phục, nhấc tay nhấc chân nói ra các chuyện lạ, thực sự làm cho ba cường giả hoàng tộc nghẹn họng nhìn trân trối, sợ hãi thán phục liên tục.- Cuối cùng, bổn vương gặp được địch nhân đáng sợ nhất bình sinh, người này thân cao hơn trăm mét, ngón tay thô như cây cột, hét lớn một tiếng như sấm sét, một cái dậm chân cũng làm động đất, bổn vương đại chiến với hắn ba trăm hiệp mới làm hắn bại lui, tên này cực kỳ cuồng mãnh, bổn vương dò có thần công hộ thể, lại bị hắn kích thương.-------Chương 794: Di họa Giang ĐôngPhong Phi Vân buồn vô cớ thở dài.Một đường đi đã đi tới thần vương phủ.Phong Phi Vân nói:- Ba vị đại nhân cần vào phủ ngồi nghỉ một chút, bổn vương còn phải cảm tạ ba vị xuât thủ tương trợ.Đông cung trưởng lão khiêm tốn cười cười, âm thanh lanh lảnh, nói:- Không, không, nếu thần vương đại nhân bình an trở về, chúng ta cũng phải về cung phục mệnh.- Cáo từ.- Cáo từ.Phong Phi Vân thất vọng nói:- Nếu ba vị đại nhân khách khí như thế, hôm nào vào nội cung lại cảm tạ.Ba cường giả hoàng tộc hàn huyên một phen, sau đó liền chạy về hoàng cung, Phong Phi Vân đứng bên ngoài thần vương phủ, hai mắt thâm trầm nhìn qua bóng lưng ba người, khóe miệng nhảy lên, sau đó quay người đi vào thần vương phủ.Muốn lừa được ba cường giả hoàng tộc này, đối với Phong Phi Vân mà nói quả thực chỉ là việc rất nhỏ.Ba cao thủ hoàng tộc trên đường đi vào nội cung, hai mắt nhìn nhau, tên khách khanh cười nói.- Thật sự là thất vọng, cái gọi là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương chỉ là đại vương khoác lác mà thôi, đúng là thổi da trâu.- Ah, có thể trẻ tuổi như thế lên được vị trí thần vương, mồm mép tự nhiên lợi hại hơn người khác, cường giả chính thức không phải dựa vào miệng kháng địch.- Đi thôi, chúng ta cũng nên quay về phục mệnh, cứ để Tấn đế định đoạt.Đông cung trưởng lão đôi mắt già nua mang theo vài phần thâm trầm, có cảm giác Phong Phi Vân đang cố ý che dấu cái gì đó, nhưng mà hắn đã âm thầm điều tra qua, cũng không phát hiện có cái gì lạ, cứ cho rằng mình lo ngại.Phong Phi Vân tiến vào thần vương phủ, vội vàng đi vào căn phòng bí ẩn nhất trong thần vương phủ, mở trận pháp phòng ngự ra, ngăn cách tất cả khí tức, lúc này mới mang tượng đá dưới nách ra.Xôn xao.Một đạo hào quang sáng ngời bắn ra từ tượng đá, bay ra lòng bàn tay Phong Phi Vân, hào quang màu trắng sữa lóng lánh không ngừng, cuối cùng vầng sáng thu liễm, lộ ra một mỹ nhân xinh đẹp, mặc phật y trắn nõn, có thêu thanh liên, lông mày kẻ đen như liễu, quỳnh tị óng ánh, dáng người cao gầy, trên da thịt có linh quang lưu động, hào quang óng ánh như ngọc thạch.Nữ ma tóc dài chấm đất, hai mắt sáng ngời như u linh.Phong Phi Vân nhìn thấy liền hoa mắt, sau một khắc cổ của hắn lạnh buốt, bị nữ ma bóp.- Nữ ma đại nhân bớt giận ah, vừa rồi là tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ ah, không có ý tứ khinh nhờn lão nhân gia đâu.Phong Phi Vân kinh hoảng.Sát khí trên người nữ ma rất mạnh, cả gian cấm thất có hàn khí tỏa ra, đông cứng mọi thú.Nữ ma chết tiệt này ưa thích bóp cổ người khác, tuy Phong Phi Vân đã sớm có kế sách ứng phó, nhưng mà nữ đã từng bóp chết một cự phách, trong lòng bao nhiêu cũng có chút kiêng kị.Trong đồng tử đen kich của nữ ma bắn ra hào quang nhìn vào mắt Phong Phi Vân.Nếu là người bình thường, bị nàng nhìn gần như thế sẽ có cảm giác như ác thú đang rình mình, chỉ sợ đã sớm bị hù chết, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn trấn định đối mặt với nàng.Sau nửa ngày, nữ ma mới nói:- Giao cổ thuyền cho ta.Tay nàng không chỉ không rời cỏ Phong Phi Vân, hơn nữa càng bóp chặt hơn, hàn khí này khiến Phong Phi Vân hít thở không thông.Nàng tự nhiên là muốn thanh đồng cổ thuyền.- Ai, thanh đồng cổ thuyền đã hiến cho một vị đại nhân vật...

Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, ta nói đều là thực, bằng không ta sao có thể ngồi lên vị trí thần vương, tại Thần Tấn vương triều, muốn làm quan, là cần cầm bảo vật đến đổi.Phong Phi Vân biết rõ nữ ma nhất định không rõ ràng chế độ quan lại của Thần Tấn vương triều, cho nên mới dám nói ra lời lừa dối không biết ngượng như vậy.Nữ ma căn bản là không quan tâm cái gì quyền thế đấu tranh cùng vương triều dã tâm, nàng quan tâm chính là tu vị và thiên đạo, cho dù Phong Phi Vân nói cho nàng biết hắn mua quan bán chức, nàng đều không nhất định biết rõ thiệt giả.Nữ ma không chỉ một lần mắc lừa trong tay Phong Phi Vân, tự nhiên cũng không dễ dàng tin lời hắn, nàng chỉ tin vào ánh mắt của mình.- Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ nghiền nát xương cốt của ngươi không thừa.Trên ngón tay nữ ma có linh khí rót vào trong người Phong Phi Vân, xuyên thẳng qua huyết mạch và kinh mạch của hắn, tìm khắp toàn thân Phong Phi Vân.- Nữ ma đại nhân, nếu ngươi giết ta, tất nhiên sẽ kinh động Tấn đế, ngươi cần phải nghĩ lại mà làm.Phong Phi Vân run run rẩy rẩy nói ra, mặc cho linh khí nữ ma dò xét thân thể.Phong Phi Vân đã ngờ tới nữ ma sẽ cướp đoạt thanh đồng cổ thuyền, từ lúc trên đường trở về đã vụng trộm đưa linh thuyền vào trong giới linh thạch, phong bế khí tức giới linh thạch, cho nên mới không sợ nàng điều tra.Nữ ma thu hồi linh khí, ngón tay buông lỏng, thanh đồng cổ thuyền đúng là không ở trên người của hắn.Dùng tính cách khát máu thành tính của nữ ma, vốn có thể trực tiếp tiêu diệt Phong Phi Vân, nhưng mà bởi vì Phong Phi Vân nói đúng, nếu giết Phong Phi Vân, tất nhiên sẽ kinh động Tấn đế, nàng còn muốn hấp thu lực lượng long mạch, nếu thật sự kinh động Tấn đế, đối với nàng không có chút chỗ tốt nào.Đột nhiên ánh mắt nữ ma nhìn qua lưng Phong Phi Vân.- Giới linh thạch, tú mục ngưng tụ.Phong Phi Vân cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong lòng chấn động mạnh, nếu để cho nàng tìm được thanh đồng linh thuyền trong giới linh thạch, vậy thì người và bảo đều mất.Hắn vội vàng dùng tay đè giới linh thạch lại, mang theo tiếng khóc nức nở, giả đáng thương, nói:- Nữ ma đại nhân, ngươi sẽ không muốn đoạt linh thạch của ta nữa chứ, lần trước ngươi cướp đi Hóa Đạo Thạch của ta, lần này ngươi định cướp cả khối giới linh thạch của ta sao, ta...

Ta mệnh thật khổ ah.Phong Phi Vân nước mắt nước mũi chảy dài, bộ dáng chua xót.Nữ ma đứng ở nơi đó, ánh mắt dời đi, âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi đưa linh thuyền cho ai?Phong Phi Vân tiếng khóc im bặt, đứng lên, nói:- Thái tể đương triều, Bắc Minh Mặc Thủ.- Hắn rất lợi hại?Nữ ma nói.- Tự nhiên hết sức lợi hại, nhưng hắn là phiệt chủ một trong bốn môn phiệt, ' Bắc Minh phiệt ', hơn nữa còn là người đứng đầu tam công ở Thần Tấn vương triều, ngay cả các đại lão tu tiên giới cũng sợ hắn ba phần, hắc hắc, đương nhiên trước mặt nữ ma đại nhân, hắn chỉ là một con kiến, một tát có thể giết chết.Phong Phi Vân a dua nói.Ánh mắt nữ ma lườm qua hắn, nói:- Ngươi thiên tư không tệ, nếu như chuyên tâm tiên đạo, thành tựu cũng không thấp, loại hấp dẫn quyền lợi thế tục này chỉ làm ngươi chậm trễ tu hành.Nàng còn biết nói một câu tiếng người.Phong Phi Vân kinh ngạc không hiểu, nữ ma thị huyết khát máu thành tính, lại có thể biết nói tiếng người, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.- Xem ra bản tôn trong người đã dung hợp thiện thi và ác thi, nữ ma đã sinh ra một tia nhân tính, không chỉ còn là sát niệm hóa thân.Phong Phi Vân nghĩ thế.Trong nội tâm Phong Phi Vân không có biểu hiện ra, nói:- Người có chí riêng, vào đời, xuất thế, đều là tu luyện, hồng trần lịch kiếp, thành tiên, thành thánh giả, cổ xưa đều thế.-------Chương 795: Khách đi qua hồng trần (1)Hôm nay để lại cho ngươi con đường sống, xem như đoạn nhân quả cướp Hóa Đạo Thạch của ngươi.Nữ ma vung ống tay áo lên, mở cấm pháp trong gian phòng ra, thân ảnh của nàng biến mất tại chỗ, không có tung tích, tu vị kém quá lớn, Phong Phi Vân căn bản không biết nàng đi lúc nào.- Nữ ma đại nhân, một đường đi tốt, đoạt được thanh đồng cổ thuyền, nhất định phải mang tới cho ta xem a.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã tiễn được đại thần này đi, trong nội tâm xem như bỏ được tảng đá lớn xuống, nữ ma nếu thật sự đi tìm Bắc Minh Mặc Thủ đòi hỏi thanh đồng cổ thuyền, vậy sẽ có trò hay mà xem.Thời điểm tu vị thấp chỉ có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu.Nếu thời điểm tu vị thấp không biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu, loại người này, tuyệt đối sống không lâu.Phượng Hoàng tộc trường tự nhiên sẽ không làm ra thủ đoạn khóc náo, lưu manh côn đồ, ra vẻ đáng thương, làm thủ đoạn tiểu nhân, những thứ này là chiêu đặc biệt của Phon đại thiếu gia.- Cái gì, mọi người đều tốt?Phong Phi Vân ở trong thần vương phủ tiếp đại di lặc và Trữ Phong Tiên.Hai vị này phật đạo giới đại lão, ra tay giúp đỡ, Phong Phi Vân tự nhiên muốn cảm tạ một phen.- Dạ thí chủ bảo bần tăng nhắn với Phong thí chủ, nàng nói, người trong hồng trần, tâm theo gió, ngươi có thể đi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cứu nàng ra, nàng cũng đã vô cùng cảm kích, suốt đời không quên ân tình này.Đại di lặc tuy nhìn qua bộ dáng bảy, tám tuổi, nhưng mà thời điểm nói chuyện mang theo trang nghiêm và tang thương của thời gian.Hắn tay niết phật châu, thần thái trang nghiêm- Ngươi sao có thể như vậy, thả nàng đi như thế, nàng nhất định sẽ nguy hiểm.Phong Phi Vân cảm thấy lo lắng cho Dạ Tiêu Tương, đồng thời cũng hiểu vì sao nàng phải rời đi.- Phật nói, tất cả tùy tâm, tâm niệm vừa đến, vạn pháp không thể cường lưu.Đại di lặc chấp tay trước ngực, niết động phật châu, nhắm mắt lại niệm phật hiệu.Tiếng phật vang lên, Phong Phi Vân bay ra ngoài, ra khỏi thân vương phủ tìm kiếm Dạ Tiêu Tương.Tuy hắn cũng biết, chính mình cùng Dạ Tiêu Tương là người hai đường khác nhau, nhưng mà nàng rời đi, trong lòng Phong Phi Vân bao nhiêu cũng có chút không yên lòng.Tuyết rơi nhiều, phố lớn ngõ nhỏ của thần đô đều một màu trắng.Dạ Tiêu Tương đi lại trong tuyết, đã đi tới cửa thành nguy nga của thần đô, đột nhiên ngừng chân, quay đầu nhìn lại nhìn qua những tòa lầu san sát, rời khỏi thần đô, rời khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hôm nay thựcrời khỏi, trong lòng không có chút cảm giác vui sướng gì, chỉ có cảm giác không nở.Thì ra chính mình không có tiêu sái như trong tưởng tượng.- Mua ' Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc' đi, năm tiền đồng một chén.Ở góc đường có âm thanh lão giả vang lên.Lão giả này đang khuấy cái muỗi sắt, ở cửa thành có một túp lều bán cháo rách nát, cháo trong nồi đã nấu nát, nhiệt khí còn đang bốc lên.Gió tuyết rơi vào trong lều nhỏ, còn không có bay vào trong nồi đã bị hòa tan.- Trên đời thật sự có cháo giải âu lo sao?Dạ Tiêu Tương mất hồn mất vía đi tới cái lêu rách, ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao lại dừng chân ở nơi này.Lão giả vô cùng nhiệt tình, bỏ muối vào trong nồi sắt, hai tay lau lau lên áo, nói:- Cô nương, ngươi có ưu sầu ah, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc của ta đi, nhất định sẽ giúp ngươi vô ưu vô lo.- Ngươi làm sao biết ta có âu lo.Dạ Tiêu Tương đứng trong tuyết, lông mi nháy động, bông tuyết rơi lên đầu vai nàng, trên bờ vai có một đám băng tuyết nhỏ.Lão giả nói:- Nữ hài thật xinh đẹp, mới bao lớn đã có ưu sầu, vừa muốn có chân ái nhưng lại sợ người ta nhìn ngó sắc đẹp của mình; có muốn yên lặng, nhưng lại bị người ta gây nhiễu; có muốn muốn tự do, nhưng mà rất nhiều người không cho tự do, nữ hài tử càng xinh đẹp thì càng phiền não, cô nương đẹp như tiên nữ, vậy thì chẳng phải phiền não của ngươi lớn hơn sao?Dạ Tiêu Tương nói:- Ngươi nói không khác bao nhiêu đâu, ta chỉ muốn nghiên cứu âm luật, tìm kiếm thiên âm thần khúc cực hạn trên thế gian, nhưng mà hồng trần náo động lớn, vẫn luôn làm tâm của ta không bình tĩnh.- Vì sao tâm không bình tĩnh?Lão giả nói.Dạ Tiêu Tương gương mặt đỏ ửng, không nói một lời.Lão giả ngầm hiểu cười nói:- Là có người trong lòng a, ha ha, nhìn bộ dáng của ngươi thì lão đạo đoán đúng rồi, ngươi có người trong lòng, lại có ưu sầu, nói rõ ngươi cũng không phải là người trong lòng của hắn, chấp nhất như thế chỉ tự làm khổ mình mà thôi.- Cái này...

Đạo lý kia ta cũng là biết rõ.Dạ Tiêu Tương thở dài.- Đã biết rõ, nên hiểu ra, hắn sống vì người khác, vì sao ngươi không thể sống vì mình?Lão giả nói.- Ý tiền bối là?- Tình đạo khổ, thiên đạo vui cười, ngươi đã muốn truy cầu âm luật, nên bỏ đi tất cả tư tưởng gánh nặng, chỉ có tâm linh trở nên linh hoạt, âm luật mới trở nên linh hoạt, đại đạo ngàn vạn loại, ngươi diễn biến âm luật tới mức tận cùng, vẫn có thể thành tiên, thành thánh, tiêu diêu tự tại, trường sinh trong thiên địa.Lão giả nói.Dạ Tiêu Tương tâm tình bỗng nhiên khoáng đạt, nói:- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.- Ha ha, đều là khách đi qua hồng trần, không tồn tại chỉ hay không chỉ điểm.Lão giả cười nói.Dạ Tiêu Tương nói:- Nói như vậy, hắn cũng là khách đi qua hồng trần của ta?- Tự nhiên là như vậy.Dạ Tiêu Tương lại nói:- Ta cũng là khách đi qua hồng trần của hắn.- Rất đúng, rất đúng.Lão giả nói:- Không phí thời gian trải qua hồng trần phí thì không thể thành đại đạo, tới đi, uống một chén Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc, cam đoan ngươi tiêu tan phiền não.Dạ Tiêu Tương nâng chén cháo lên, chưa phát giác ra mình đã uống hết, dung nhan vốn tuyệt mỹ trở nên bình thường, ngay cả làn da cũng không còn trắng nõn như trước, giống như nữ tử bình thường đi lại trên đường cái.Một chén cháo cải biến dung nhan của nàng, từ nay về sau không hề còn phong hoa tuyệt đại nữa.- Ngươi hối hận sao?Lão giả hỏi.- Không hối hận.Dạ Tiêu Tương nói.- Hiện tại còn nhớ người nọ không?Lão giả hỏi.Dạ Tiêu Tương sờ sờ mặt của mình, nói:- Tiền bối nói đúng, phiền não lớn nhất của ta chính là dung mạo này, nếu như mất đi dung mạo xinh đẹp thì ta cũng không còn tạp niệm.Lão giả gật gật đầu, nói:- Nếu như có ngày âm luật của ngươi phù hợp thiên đạo, thành tiên thành thánh thì dung mạo sẽ biến trở lại như cũ.- Cổ kim hiền giả ngàn ngàn vạn, nhưng mà có bao nhiêu người có thể thành tiên thành thánh?Dạ Tiêu Tương thản nhiên nói:- Nếu không thể thành tiên thành thánh thì sao?- Nhấn chìm trong hồng trần.- Hiểu!Dạ Tiêu Tương chợt rời đi, trong nội tâm không hề còn không từ bỏ, trực tiếp đi ra cửa thành.Bá.Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, đứng bên ngoài quán trà, nhìn qua bốn phía, nội tâm kinh ngạc, thầm nói:- Rõ ràng cảm giác được khí tức của nàng ở gần, vì sao đột nhiên biến mất.-------Chương 796: Khách đi qua hồng trần (2)Phong Phi Vân đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một phu nhân đi tới cửa thành, còn lại cái lều rách bên tường thành, trong lều có lão giả đang bán cháo, hắn đang khuya cái muỗi trong nồi, hét lớn:- Mua Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc đi, năm tiền đồng một chén.Phong Phi Vân nhận ra lão giả này, đi qua, nói:- Lão gia hỏa, ngươi có nhì thấy một nữ hài dung mạo tuyệt mỹ, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm hay không?Lão giả cười cười, nói:- Tự nhiên nhìn thấy.- Thực, nàng đi nơi nào?Phong Phi Vân hỏi.Lão giả chỉ tay về cửa thành, nói:- Là nàng!Phong Phi Vân quay đầu nhìn qua cửa thành, chỉ nhìn thấy phụ nữ kia đang rời khỏi cửa thành.Phong Phi Vân nói:- Lão gia hỏa ngươi cố ý lừa ta hay sao?, ta nói không phải cô nương đó!- Ta đây cũng không biết.Lão giả vẻ mặt bất đắc dĩ, lại nói:- Đúng rồi, vừa rồi có khách nhân tới chỗ ta uống một chén cháo nóng, còn không có trả thù lao, nếu không ngươi trả giúp nàng đi.- Vì cái gì người khác húp cháo, ta phải trả thù lao.Phong Phi Vân nói.Lão giả thở dài một tiếng nói:- Bởi vì ta biết rõ ngươi tìm người đang đi nơi nào.Rầm rầm.Mười lăm tiền đồng rơi trên bàn, Phong Phi Vân trả nợ mười đồng lúc trước của hắn, đều thanh toán một lần, nói:- Nói đi.- Nàng đã đi, rời khỏi thần đô.Lão giả sờ chòm râu của mình, nói:- Các ngươi không phải người cùng một thế giới, truy cầu thiên đạo khác nhau, đạo của nàng là không thể có trói buộc.- Ta tự nhiên biết rõ.Phong Phi Vân lại nói:- Ta cũng không muốn trói buộc nàng.- Đối với nàng mà nói, ngươi là cái lao tù lớn hơn cả thần đô, chỉ có thoát khỏi ngươi, nàng mới có thể thoát ra khỏi lao tù lớn nhất.Lão giả nói.Phong Phi Vân im lặng, nói:- Ngươi nói không sai, có lẽ nàng thật rời đi, ta chỉ lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, có nhiều người đánh tâm tư lên nàng.- Chuyện này ngươi có thể yên tâm, nàng đã không hề còn sắc nước hương trời, một nữ tử bình thường thì nguy hiểm giảm đi thật nhiều,Lão giả cười nói.Nghe nói lời này, Phong Phi Vân tâm thần khẽ động, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nghĩ tới phụ nữ vừa đi ra khỏi cửa thành, hung hăng trừng lão giả, quát:- Ngươi lão cây gậy, vì cái gì không nói sớm?Phong Phi Vân hóa thành một cơn gió lốc, đuổi theo ra ngoài.- Đại gia mày, lão tử đã nói ra rồi, chỉ là ngươi không tin.Lão giả âm thanh từ phía sau truyện đến.Phong Phi Vân tự nhiên không có đuổi kịp nàng, tay không mà về, sau khi quay về thì lão giả và nồi cháo lớn đã biến mất, nồi sắt lớn đều bị mang đi.Có đôi khi, một lần không gặp là không bao giờ gặp lại.Tiên đồ xa xưa, hồng trần rộng rãi, một lần bỏ qua thì không bao giờ tương kiến.Nguyên nhân trong nháy mắt, duyến diệt vĩnh viễn không gặp.Trong lòng Phong Phi Vân cũng không có thất lạc, dù sao đây là nàng lựa chọn, nàng ở lại thần đô chỉ càng buồn rầu hơn thôi.Thiên đạo vô tình, tánh mạng muôn vẻ, nhân sinh có quá nhiều sung sướng, tự nhiên cũng sẽ có vô số tiếc nuối, hồng trần lịch kiếp, giữ vững bản tâm, vô dục vô cầu.Ầm ầm.Cao thủ mặc giáp đen kịt trong đại nội, cưỡi kỳ ngưu giáp sắt từ xa xa chạy tới, dừng trước mặt Phong Phi Vân.Một lão thái giám mặc trang phục màu xanh đi ra khỏi kiệu, trong tay bưng một quyển trục màu vàng khí thế bức người, tu thành long lân, lộ ra nét uy mãnh bá đạo.Là thánh chỉ Tấn đế tự tay viết, phía trên mang theo long hoàng chi khí kinh người, rất nhiều tu sĩ đối mặt long khí này, không thể không quỳ xuống.Đông cung tổng quản mở thánh chỉ ra, kêu lên:- Phụng thiên thừa vận, Tấn đế chiếu viết, tuyên thần vương Phong Phi Vân lập tức vào cung tiến giám, khâm thử, thần Vương đại nhân tiếp chỉ a.Phong Phi Vân chính là vương gia duy nhất đương triều, có thể giống như tam công cho dù nhìn thấy Tấn đế cũng có thể không quỳ, càng không quỳ tiếp chỉ.Phong Phi Vân tiếp nhận thánh chỉ, cười ha hả nói:- Tổng Quản đại nhân, Tấn đế vội vã bảo ta tiến cung như vậy, là có chuyện gì?Phong Phi Vân cảm được đây không phải chuyện tầm thường, ý định tìm hiểu trước.- Cái này...

Nô tài cũng không rõ ràng.Đông cung tổng quản cũng không muốn nói cho Phong Phi Vân tình hình thực tế, vì vậy nói lấy lệ.- Như vậy ah, vậy thì tốt, tốt, chúng ta bây giờ tiến cung.Phong Phi Vân không khách khí, trực tiếp ngồi vào trong kiệu đông cung tổng quản.Tuy đông cung tổng quản là đứng đầu thái giám đông cung, là người tâm phúc bên cạnh Tấn đế, tu vị bản thân thâm bất khả trắc, nhưng mà không dám tranh chấp với Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân bây giờ còn là thần vương, dưới một người trên vạn người.Cho dù đông cung tổng quản không nói, Phong Phi Vân cũng đại khái đoán được vì sao, không gì ngoài hai chuyện, một là chuyện bên trong long mạch, hai là chính mình giết thống lĩnh Cố Thần Môn, dẫn Thần Vũ quân vào thành san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.Việc này có thể lớn có thể nhỏ, cho dù Tấn đế có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà một hệ thái tể phủ đã cầm chuyện này ra làm văn, thậm chí còn bức Phong Phi Vân thoái vị.Trong lòng Phong Phi Vân không sợ chút nào, binh tới tướng cản, nước đến đất ngăn.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân đi vào triều đình đế cung, cũng không giống triều đình mà hắn tưởng tượng.Đây là một tòa cung điện to lớn, bên trong thiết trí ba trăm sáu mươi chỗ ngồi, vây lại thành vòng tròn, vị trí trung ương phủ lên tấm thảm màu lông chồn đỏ, mà ở trên đó là long ỷ Tấn đế, tạo hình kim ngọc, chín Long chiếm giữ, cao tới chín trượng.Dưới ghế rồng có bốn vị trí, là chỗ ngồi của tam công và thần vương, cao tới bảy trượng.Càng về sau này, quan giai càng nhỏ, chỗ ngồi cũng càng thấp.Đến tận đây Phong Phi Vân mới biết đạo quan viên của Thần Tấn vương triều, gặp Tấn đế có thể ngồi.Không chỉ có Phong Phi Vân một người nhận được thánh chỉ, văn võ bá quan, Tam công, Cửu khanh, thập bát vương hầu vì một ít hoàng tử công chúa có thực quyền đều tới, Tấn đế còn không có đến, tràng diện hết sức nghiêm túc.Đây không phải cung đình thé tục, mỗi một quan viên đều tuân theo tu vị, người tu vị cường đại sẽ nắm giữ vị trí cao.Mặc dù là một ít quan văn cũng đã phục dụng qua linh dược, trên người mang theo linh vận không tầm thường, hoặc giống như Linh sư, hoặc giống như Nho tiên.Trên cung điện có thể nhìn thấy trời cao, có mây trắng phiêu đãng, có mái mong kim quang lưu ly, còn có một bức cửu long đồ, chính là Tấn đế tự tay vẽ, tỏa ra đế uy làm cho người ta khiếp sợ, khiến ai vừa vào cung điện đều sợ hãi.Tam công cửu khanh đã tới đông đủt, tinh thần vô cùng phấn chấn, già nua mà không mất say mê hấp dẫn, đặc biệt là "Thái sư" trong tam công, người này không mặc quan phủ, mà là mặc quẻ bào màu đỏ, thêu dệt thanh liên, treo đồng thau lò đan đi qua bên người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ghé mắt, cảm giác được người này tỏa ra thần thức mênh mông, siêu việt bất cứ người nào trong triều đình.-------Chương 797: Trên triều đìnhMười tám thiên hầu đến tám vị, thần vương phủ ba vị thiên hầu có hai người tới trước, "Tượng Thần thiên hầu" cùng "Sư Thiên hầu ", về phần Đấu Chiến thiên hầu không có tới, các thiên hầu khác đều mang binh ở xa thần đô.Phong Phi Vân nhìn thấy "La Phù công chúa" trong đám người, nàng y quan khăn quàng vai, mặc kim y quý bào, hôm nay nàng không mang khăn che mặt, dung nhan nghiêng thế không thể nghi ngờ, giống như kim kiều đứng trong nội đường.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân nhìn thấy chân dung của La Phù công chúa, nhìn cái đã nhận ra nàng, bởi vì trên người nàng có cao ngạo và linh vận của thiên nữ hoàng gia, căn bản không phải nữ tử bình thường có được, nhuệ khí bức người, càng hơn cả văn võ bá quan.Mỹ nhân thứ ba của Thần Tấn vương triều đúng là tên xứng với thực.Có một đám quan viên vây quanh bên cạnh nàng, đang hàn huyên với nhau, hiển nhiên là đội ngũ một hệ của La Phù công chúa.Thái tử "Long Thần Nhai" đi theo sau lưng thái tể, cũng có rất nhiều quan viên đi theo, thậm chí có thiên hầu, cửu khanh, những quan viên này đang thấp giọng bàn về cái gì đó, có âm thầm truyền âm, nhìn qua rất quen thuộc.Đương nhiên ở nơi này có rất nhiều quan viên trung lập, giống như trong tam công có "Thái sư" cùng "Thái phó", bọn họ địa vịa cao thượng, rất nhiều quan viên tới gần bọn họ đều không nhịn được phải cúi đầu.Đây là khí độ của người thân ở địa vị cao, tăng thêm bản thân bọn họ tu vị thâm bất khả trắc, làm cho hạ vị giả vừa kính vừa sợ.Phong Phi Vân chỉ nhìn qua một cái mà thôi, đã hiểu rõ tình huống đại khái của quan viên trong đây, người nào thuộc về đội ngũ nào, đều nhớ rõ trong lòng.- Thần Vương đại nhân, hôm nay đại thế không ổn a.Tượng Thần thiên hầu đứng sau lung Phong Phi Vân, nói như thế.Phong Phi Vân hôm nay cũng ăn mặc chính thức, vương bào gia thân, đỉnh đầu thần vương miện, lộ ra khí độ bất phàm, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, cười nói:- Không sao, không sao, đám người kia không dọa được ta đâu.Những quan viên này, ánh mắt rất nhiều người âm thầm nhìn qua Phong Phi Vân, thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn xéo, hiển nhiên hôm đầu mâu đã chỉ về phía hắn, là báo hiệu trước khi giông bão kéo tới.Tượng Thần thiên hầu cùng Sư thiên đều là thiên hầu quan to hệ thần vương, lão thần vương đã sớm truyền lệnh bảo bọn họ toàn lực phụ tá Phong Phi Vân, bọn họ cảm thấy Phong Phi Vân thật sự tuổi còn rất trẻ, sợ hắn tranh giành không lại đám lão hồ ly này, bị quyền mưu hãm hại.Phong Phi Vân lại vui mừng không sợ.- Chơi quyền mưu, ai sợ ai, nhớ năm đó khi leo lên vị trí tộc trưởng Phượng Hoàng tộc, ta còn áp chế bảy Phượng Hoàng thiên hậu, còn sợ những người này sao?Bên ngoài có người xôn xao.Là Nguyệt công chúa đến.Trước khi chỉ có "Thái tử" cùng "La Phù công chúa" hai vị hoàng tử công chúa là có thể tham gia nghị sự trong triều đình, nhưng mà hiện tại Nguyệt công chúa cũng tiến vào, như vậy cũng đại biểu cho một ý nghĩa.Ý nghĩa sau lưng rất lớn, làm cho rất nhiều người hít sâu một hơi.Xem ra vị trí thái tử không chỉ có thái tử cùng La Phù công chúa chi tranh giành.- Thiếp thân bái kiến thần vương đại nhân.Long Thương Nguyệt dáng vẻ ngàn vạn, đôi mắt dễ thương ẩn tình, nhìn Phong Phi Vân hành lễ.Thần Vương phi nhìn qua hành vương và hành lễ.La Phù công chúa và thái tử tự nhiên phóng mắt nhìn qua, trong ánh mắt lộ ra hàn ý.Ngay cả "Thái phó" vẫn nhắm mắt cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua bên này.- Tấn đế giá lâm.Giọng tổng quản già nua đứng trên bậc thềm ngọc hô vang lên, dắt giọng âm thanh lanh lảnh, sau đó xoay người quỳ trên mặt đất.Triều đình lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đứng nghiêm, tinh thần vô cùng phấn chấn, tất mọi người đều quỳ xuống, chỉ có Phong Phi Vân cùng tam công là đứng, kêu lên:- Bái kiến Tấn đế, ngô hoàng vô cương.- Bái kiến tấn đế, ngô hoàng vô cương....Phong Phi Vân đứng thẳng, lưng không cong, đứng cùng với thái tể Bắc Minh Mặc Thủ tại vị trí trung tâm, mà hai bên theo thứ tự là thái phó và thái sư.Bắc Minh Mặc Thủ lườm qua Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vẻ thâm trầm và vui vẻ, cũng không biết cười cái gì.Xôn xao.Lúc này đế uy khôn cùng hàng lâm, vô cùng khiếp người, cửu long trên ghế rồng lúc này tỏa sáng, giống như ngôi sao chói mắt.Đế uy giống như ngôi sao từ chín tầng trời hàng lâm, quan viên bên dưới giống như thừa nhận hàng tỉ cân thần lực, thân thể kìm lòng không được run rẩy vài cái, chỉ có tam công có thể thong dong ứng đối, ba người này tu vị vô cùng cao thâm, đế uy gia thân, cũng có thể lạnh nhạt đứng đấy.Chỉ có Phong Phi Vân tu vị yếu nhất, rất nhiều người đều cho là hắn sẽ bị đế uy trùng kích quỳ rạp xuống đất, mà ngay cả thái tể Bắc Minh Mặc Thủ cũng cho là như vậy, cho nên vừa rồi mới cười quỷ dị nhìn Phong Phi Vân.Nhưng mà hắn lườm qua Phong Phi Vân thì hơi thất vọng, Phong Phi Vân khí định thần nhàn, vẫn đứng vững vàng bên cạnh hắn, còn quay người cườ cười với hắn.Bắc Minh Mặc Thủ cũng mỉm cười, trong ánh mắt biểu đạt ý tứ, giống như muốn nói:- Thật sự có tài.- Đều đứng dậy đi, cứ nhập tọa của mình.Tấn đế thu liễm đế uy trên người, long hoàng chi khí thu liễm vào trong thân thể.Văn võ bá quan nhao nhao nhập tọa, ba trăm sáu mươi ghế không còn trống cái nào.Phong Phi Vân và tam công ngồi trước nhất, ngồi cao bảy trượng, cũng vô cùng nhất tiếp cận long ỷ Tấn đế.- Thần có chuyện khải tấu.Thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc đứng lên, khom người.- Chuẩn tấu.Giọng Tấn đế uy nghiêm.Cửu Môn Đề Đốc nói:- Thống lĩnh Cố Thần Môn Trương Trọng Lâm, chính là mãnh tướng xứng chức, nhưng mà hai ngày trước bị người ta vô cớ giết đi, vứt xác đầu đường, thỉnh Tấn đế nghiêm trị hung thủ.- Bị người phương nào giết?Tấn đế nói.Cửu Môn Đề Đốc phẫn nộ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân , nói:- Vi thần muốn giám quan (*vạch tội) thần vương Phong Phi Vân, cố ý chém giết quan to đương triều, nhiễu loạn trị an thần đô.Lại có người đứng lên, nói:- Thần cũng muốn giám quan thần vương, tùy ý điều động Thần Vũ quân vào thành, tạo thành cái chết cho trăm vạn tu sĩ thành nam, diện tích thành vực tổn hao to lớn, thần đã làm công tác thống kê, tu sĩ tử vong vạn người, người bị thương trên trăm vạn.- Thần cũng muốn giám quan thần vương, coi rẻ hoàng quyền, gây sóng gió tại thần đô, hoàn toàn không đặt Tấn đế vào mắt.- Thần cũng muốn giám quan thần vương...... ......Liên tiếp có hơn mười quan viên đi ra, cả đám thần sức kích động tức giận, đều muốn giám quan muốn Phong Phi Vân thoái vị, thậm chí có người còn nói hắn phạm tội khi quân, phải tru diệt.Cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ lên người của hắn.Bắc Minh Mặc Thủ khí định thần nhàn, lại hơi lườm qua Phong Phi Vân, muốn xem xem hắn thất kinh thế nào, nhưng mà làm cho hắn thất vọng là, Phong Phi Vân vẫn phong khinh vân đạm như trước, nhìn hắn gật đầu mỉm cười, giống như chuyện này căn bản không liên quan tới hắn vậy.- Cười a, cười đi, như thế này, ngươi nhất định cười không nổi đâu.-------Chương 798: Người phụ trách chọn phò mã (1)Bắc Minh Mặc Thủ xem ra đối phó Phong Phi Vân loại trẻ con chưa mọc đủ lông này là chuyện quá dễ dàng.- Khải tấu Tấn đế, thần cũng có chuyện cần nói.Phong Phi Vân nói.- Chuyện gì?Tấn đế thản nhiên nói.Phong Phi Vân khí thế hùng hồn nói:- Thần muốn đánh người.Lời này vừa nói ra, cả triều xôn xao.Rất nhiều người càng trực tiếp cười ra tiếng, đặc biệt là hơn mười quan viên muốn định tội Phong Phi Vân, trong lòng càng cười lạnh, cười Phong Phi Vân vô tri.- Phong Phi Vân, ngươi mặc dù là thần vương, nhưng mà trên triều đình ngươi không được làm càn.Cửu Môn Đề Đốc quát lớn.- Vậy sao?Phong Phi Vân cầm thần vương lệnh ra, nói:- Tấn đế đời đầu tiên có nói, thần vương giám thị thiên hạ, cầm trong tay thần vương lệnh, trên có thể đánh hôn quân, dưới có thể diệt loạn thần, ta nhìn ngươi lớn lên giống loạn thần, ta có nên đánh ngươi hay không?- Ngươi...Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy Phong Phi Vân cầm thần vương lệnh, trong lòng tim đập mạnh vài cái, vội vàng cúi đầu với Tấn đế, nói:- Thỉnh Tấn đế minh giám, thần tuyệt đối trung tâm với Thần Tấn vương triều, trung với Tấn đế, tuyệt không hai lòng.Tấn đế vẫn ngồi trên long ỷ cao cao, lạnh nhạt nhìn qua, ai cũng không biết hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì.Long Thương Nguyệt đứng phía sau Phong Phi Vân, trong tay cầm một cuốn sổ con, nói:- Căn cứ nhi thần thu thập chứng cớ, Tạ Nghiêu nhậm chức Cửu Môn Đề Đốc hai trăm năm, chung thu lấy hối lộ chín trăm bảy mươi hai miếng linh thạch, các quốc gia, tất cả thành tiến hiến cống phẩm có bốn trăm bảy mươi hai kiện, rơi vào phủ đệ tư nhân của hắn, mỗi một kiện đều là kỳ bảo giá trị liên thành, nhi thần muốn vạch tội Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu ủng binh tự trọng, xem kỷ luật như không, coi rẻ Tấn đế, ăn hối lộ vơ vét của cải, tội đáng tru diệt.- Còn có chứng cớ?Tấn đế nói.- Chứng cớ nằm trong tay nhi thần.Long Thương Nguyệt cầm sổ con đưa cho đông cung tổng quản.Sắc mặt Bắc Minh Mặc Thủ không thay đổi, thản nhiên như không.Thần Tấn vương triều đã lập quốc hơn sáu nghìn năm, vương công quý tộc kiêu xa ngân dật, các đại thần trong thần đô tiền tài như nước, cơ hồ mỗi người đều đang âm thầm vơ vét của cải, cho mình tàng cống bị quân, nhưng mà tất cả mọi người ngầm hiểu với nhau, không có mang nó lên nói trong triều đình.Cho nên Long Thương Nguyệt muốn thu thập chứng cớ, cũng không phải một việc khó.Đối với vương triều phàm tục mà nói, đây có lẽ là một tội lớn, nhưng mà đối với Thần Tấn vương triều đất rộng của nhiều, căn cơ thâm hậu mà nói không phải đại sự gì, dù sao mỗi một vị quan to trong triều đình, sau lưng có thế lực lớn chống lưng, động một cái là động toàn thân, mà ngay cả Tấn Yến Kinh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không muốn quản nhiều.- Chút tội nhỏ này mà muốn giết ta, thật sự là trò trẻ con.Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu nghĩ thầm trong lòng.Phong Phi Vân nhìn quét qua mọi người và thái độ của Tấn đế, biết rõ sẽ không định tội Tạ Nghiêu quá lớn, tối đa phạt một ít tài chính mà thôi, vì vậy, hắn đột nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng, làm cho tất cả mọi người giật mình.- Tốt, ngươi loạn thần tặc tử, hại nước hại dân bại hoại, bổn vương hôm nay không đánh ngươi, sao được xưng tụng là thần vương.Phong Phi Vân cầm theo thần vương lệnh, nhảy ra khỏi ghế xông về phía Tạ Nghiêu.Bắc Minh Mặc Thủ cười lạnh trong lòng, thật đúng là một lăng đầu thanh, dám ở trên triều đình lớn tiếng tiếng động lớn xôn xao, xông loạn đi loạn, một điểm cấp bậc lễ nghĩa đều không có.Cửu Môn Đề Đốc chính là đội ngũ của thái tể, nhưng mà thái tể cũng không sợ hãi Phong Phi Vân dám thực đánh Tạ Nghiêu, hắn cảm thấy Phong Phi Vân không có đảm lượng đó.- Phong Phi Vân, không có Tấn đế cho phép, ngươi dám rời ghế, đây là tội lớn khi quân.Cửu Môn Đề Đốc căn bản không sợ Phong Phi Vân, vẫn ưỡn ngực lên.- Ta đánh loạn thần tặc tử, Tấn đế chỉ khen ngợi bổn vương, vì giang sơn xã tắc làm ra cống hiến.Phong Phi Vân khoát ống ay áo, cầm theo thần vương lệnh, trực tiếp vung qua.Phong Phi Vân hoàn toàn không cố kỵ gì ca.Bành.Thần vương lệnh nặng nề trực tiếp đánh vào mặt Cửu Mô Đề Đốc đánh hắn bay ra xa xa, xương gò má đều bị cắt đứt, trên mặt đầy máu tươi, từ từ đứng lên.Cửu Môn Đề Đốc tru lên thảm thiết, kêu lớn:- Ngươi dám thật đánh ta, Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi chết không yên lành.- Tốt, rõ ràng dám nguyền rủa thần vương chết không yên lành, quả thực là tội tăng thêm một cấp.Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra một tia sát ý, linh khí trên cánh tay tụ tập lại, kích phát lực lượng tần vương lệnh đánh xuống.Cửu Môn Đề Đốc cũng ý thức được mình bị Phong Phi Vân tính toán, ở trên triều đình không được nguyền rủa thần vương, đây chính là tội lớn, nhưng mà hắn không có e ngại gì, tin tưởng thái tể đại nhân tất nhiên sẽ giúp hắn thoát tội danh.Nhưng mà đúng lúc này, một lực lượng kinh người áp xuống.Phong Phi Vân làm sao có thể để hắn còn sống chứ.Không hề dấu hiệu, thần vương lệnh mang theo lực lượng cường đại đánh xuống, ngay cả thái tể cũng không kịp ngăn cản.Bành.Cửu Môn Đề Đốc bị Phong Phi Vân dùng thần vương lệnh trấn áp thành huyết vụ trên đất, xương cốt cũng không còn cái nào.Cả triều đình đều khiếp sợ, mỗi người không nói ra lời, Phong Phi Vân tên đần này dám ở trên triều đình đánh giết quan to, loại chuyện này chưa từng gặp nhiều trong khi khai quốc Thần Tấn vương triều tới nay.Bắc Minh Mặc Thủ mặt trầm như sắt, năm ngón tay nắm chặt lại.Phong Phi Vân lườm lườm những người này, sau đó nghênh ngang đi đến dưới ghế rồng, khom người cúi đầu, nói:- Khởi bẩm Tấn đế, Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu ăn hối lộ trái pháp luật, làm loạn vương triều, bổn đã chấp pháp thay, đánh chết hắn.Nghe nói như thế, những tên quan viên đứng ra vạch tội Phong Phi Vân đều cảm thấy nội tâm phát lạnh, câm như hến, trong lòng thật sự sợ tên thần vương hung hăng càn quấy này khai đao với bọn họ.Bắc Minh Mặc Thủ đứng lên, nói:- Tấn đế, theo vi thần biết Tạ Nghiêu chỉ có chút da lông bệnh ngắn, nhưng cũng tuyệt đối là lương tướng trung thành với chức trách, thần vương đại nhân đang lạm sát kẻ vô tội, huyên náo mỗi người cảm thấy bất an, nếu không nghiêm trị thần vương, chỉ sợ sẽ làm trái tim quan viên băng giá.Phong Phi Vân nói:- Nói như vậy chứng cớ Nguyệt công chúa thu thập là giả?

Là vu oan hắn?- Nguyệt công chúa...Bắc Minh Mặc Thủ nói.- Thái tể đại nhân vì sao che chở cho tên Cửu Môn Đề Đốc ăn hối lộ trái pháp luật, lừa trên gạt dưới, hẳn là thái tể đại nhân đã sớm biết những hành đông này, cố ý giấu diếm Tấn đế, bao che diệt thần tặc tử.Phong Phi Vân lại nói.- Bản công tự nhiên không biết...Bắc Minh Mặc Thủ nói.- Bổn vương nghe nói Tạ Nghiêu chính là môn sinh của thái tể đại nhân, thái tể đại nhân che chở hắn cũng hợp lý, pháp lý không ngoài nhân tình nha, nhân chi thường tình (*chuyện bình thường của con người), nhân chi thường tình.Phong Phi Vân nói.Bắc Minh Mặc Thủ trước sau vẫn nổi danh công phu miệng lợi thật tốt, hôm nay lại bị Phong Phi Vân nói một câu chắn trở về, đến mức mặt đỏ tới mang tai.-------Chương 799: Người phụ trách chọn phò mã (2)Khó trách Long Xuyên Phượng lại chọn hắn làm thần vương, kẻ này quả nhiên khó đối phó, âm hiểm xảo trá còn trên cả Long Xuyên Phượng.Phong Phi Vân ra bài không theo lẽ thường, làm cho Bắc Minh Mặc Thủ có chút trở tay không kịp.Vốn hôm nay Bắc Minh Mặc Thủ âm thầm bố trí, ý định dùng việc nhỏ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu để có hành động lớn, muốn tập thể giám quan (*vạch tội) Phong Phi Vân, buộc hắn thoái vị.Nhưng mà Phong Phi Vân càng dùng hành động nhỏ hơn để làm lớn chuyện, cũng bởi vì Cửu Môn Đề Đốc tham liễm tư tài, liền đánh chết hắn, cuối cùng còn mang đầu mâu chỉ vào hắn, thủ đoạn không thể bảo là không cao minh.Tấn đế lẳng lặng nhìn qua tất cả, từ từ nói:- Thái phó, ngươi cảm thấy việc này thế nào?Thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" vẫn bộ dáng tuổi già suy yếu, thật giống như đã ngủ, thẳng tới khi điểm tên hắn, hắn mới mở to mắt, mặt từ mục tường (* mặt mũi hiền lành phúc hậu), cười nói:- Ta cảm thấy được thần vương đại nhân ghét ác như cừu, đây là đúng, nhưng không thể oan uổng thái tể đại nhân, thái tể đại nhân nổi danh thanh liêm, cương trực công chính, trụ cột vương triều, là tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện bao che này.Hắn tránh nặng tìm nhẹ, chuyên chọn chuyện râu ria mà làm, đã không đắc tội thần vương, cũng không đắc tội thái tể, lộ ra vẻ đặc biệt lão luyện.- Lão gia hỏa này đúng là biết giả vờ, quả thực còn lão hồ ly hơn cả Bắc Minh lão hồ ly.Phong Phi Vân nghĩ như thế.Tấn đế trầm tư một lát, nói:- Việc này như vậy thôi, ai cũng không nên nói nhiều, thần vương, thành vực nam thành bị hủy hoại, nhiệm vụ trùng kiến giao cho ngươi, thái tể, trấn an gia đình Tạ Nghiêu là do ngươi làm.- Tấn đế, vậy ai là người đảm nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đây?Thái tể nói.Cửu Môn Đề Đốc nắm giữ đại quân tinh nhuệ chín cửa lớn ở thần đô, luận chiến lực còn trên cả Thần Vũ quân, nếu như thần đô có biến, đại quân chính cửa thành có tác dụng mấu chốt.Vốn đại quân chín cửa thành nằm trong tay thái tể phủ, hôm nay Tạ Nghiêu vừa chết, thái tể đương nhiên phải khống chế con chờ trọng yếu này rồi, trong lòng làm sao không vội.- Việc này thương nghị sau.Sắc mặt thái tể hơi đổi, xem trạng thái hôm nay, nội tâm của hắn không tốt, Tấn đế cố ý để Phong Phi Vân giết Tạ Nghiêu, đây chính là suy yếu quyền lực trong tay hắn, duy trì quyền lợi cân đối của triều đình.Đây là một tín hiệu không ổn.Tấn đế nói:- Trẫm còn có một chuyện khác muốn tuyên bố, thần vương, ngươi tổn hại thành vực, ảnh hưởng tu sĩ vô tội, tội này tự nhiên là không nhỏ, hiện tại trẫm cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi có tiếp hay không?- Thần, rất cảm thấy vinh hạnh, nào dám không nghe.Toàn thân Phong Phi Vân nhẹ nhõm đứng dậy, Tấn đế đã nói như thế, như vậy xem ra chuyện Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xem như bỏ qua.Rất nhiều người đều cảm giác thất vọng đến cực điểm, lại để cho Phong Phi Vân tránh được một kiếp.Tấn đế gật đầu nói:- Đã như vầy, như vậy chuyện lựa chọn phò mã cho La Phù công chúa sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, ngươi có đồng ý không?Phốc.Phong Phi Vân cho rằng mình nghe lầm. nói:- Cái này...

Cái này chỉ sợ không tốt đâu.- Trẫm đã tiến vào thời kỳ tu luyện mấu chốt, mà đại sự hoàng gia bực này tự nhiên nhất định phải có người đủ phân lượng trong hoàng gia chủ trì, người này chính là ngươi, có cửu khanh phụ trợ ngươi làm việc, tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm, lựa ra anh tài kiệt xuất nhất trong thiên hạ này một người phù hợp với La Phù công chúa.Tấn đế ngắt lời, lời nói không thể trái nghịch.Phong Phi Vân hơi nhìn qua phía La Phù công chúa, cắn răng nói:- Thế nhưng mà...

Làm như thế nào chọn lựa đây, cao thủ trẻ tuổi, thiên tư kiệt xuất trong thiên hạ này nhiều vô số kể.- Đây là chuyện của ngươi.Tấn đế nói.- Khi nào thì bắt đầu.Phong Phi Vân có chút trở tay không kịp.- Trẫm đã từng nói qua, việc này do ngươi toàn quyền phụ trách, tốt, bãi triều.Tấn đế nói xong lời này, cũng đã biến mất trên long ỷ.Khốn kiếp, cũng quá không chịu trách nhiệm, con gái của ngươi nhưng lựa chọn nam nhân là lão tử, thiên hạ nào có người cha không chịu trách nhiệm như thế?Phong Phi Vân trong lòng rất là không vui, nói:- Vì sao chuyện này lại rơi xuống đầu của ta chứ?So với việc Phong Phi Vân im lặng, Long Thương Nguyệt vô cùng cao hứng, trong đôi mắt chớp động hào quang sáng ngời, nói:- Thần vương, việc này chính là cơ hội tốt đả kích La Phù công chúa, nhất định phải mượn cơ hội này làm cho nàng không thể trở mình, cho nên thời gian chọn lựa phò mã phải càng nhanh càng tốt, làm cho nàng không có thời gian làm chuẩn bị, một kích đánh đau nàng.- Ngươi đã hứng thú với chuyện này như thế, vậy ngươi đi thương lượng với chín lão đầu tử kia đi, ta không thích làm mai mối, chuyện chọn nam nhân càng không có hứng thú.Phong Phi Vân đối không có hảo cảm gì với La Phù công chúa, hiện tại thiên tài tuấn kiệt đã tới thần đô, luận võ chọn rể cũng tốt, đấu văn cũng được, tùy tiện nàng gả cho ai không có quan hệ gì với Phong Phi Vân, về phần Long Thương Nguyệt cùng La Phù công chúa tranh chức thái tử, Phong Phi Vân không có hứng thú quan tâm.Phong Phi Vân ý tại tiên đồ, mà không ở tranh đấu quyền mưu.Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo thần thái trang nhã, hàn khí bức nhân, sau đó mỉm cười đi theo cửu khanh thương thảo chuyện chọn phò mã.Phong Phi Vân rời khỏi đế cung, thời điểm ra khỏi đế cung thì thái phó "Đông Phương Hàn Lâm" đầu tóc bạc đang đứng, lão gia này đứng ở cửa hoàng thành, tuy tóc trắng xóa nhưng tinh thần phấn chấn.Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, giống như cố ý chờ hắn, nhìn thấy Phong Phi Vân tùy tiện đi qua, vội vàng kêu:- Thần vương đại nhân, hôm nay trên triều đình đại triển tư thái oai phong bừng bừng, không hổ là đệ nhất anh kiệt đương đại.- Thái Phó đại nhân, quá khen, quá khen.Phong Phi Vân nói.- Không có gì, Kính Nguyệt nhi nhà ta không chỉ một lần tán dương trước mặt lão phu, tán dương thần vương tuổi trẻ tài cao.Thái phó nói:- Đúng rồi, thần vương có rảnh thì đi long hồ ngồi một chút, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Kính Nguyệt nhi, đây là thư mời, thần vương đại nhân nhớ tới đúng giờ a, ha ha ha...Nói xong lời này thái phó cũng đã leo lên cái liễn xa hoa, có bảy đầu dị thú kéo xe bay lên không trung.- Ngày tám tháng mười một, vì sao trùng hợp như vậy, nàng cũng sanh ra vào ngày hôm đó!Hai mắt Phong Phi Vân co rút lại, chăm nhìn chằm chằm vào thư mời, sau đó ưỡn ngạch rời đi.Phong Phi Vân đi ra khỏi hoàng thành, cưỡi thần vương liễn quay về thần vương phủ, trên đường đang suy tư thế cục thần đô biến hóa khó lường.Đát đát.Còn không có quay về thần vương phủ, đột nhiên liễn dừng lại, bên ngoài có giọng tướng sĩ quỳ bái, hô:- Bẩm báo thần vương, thái tể đại nhân trên đường về phủ bị người ta bắt cóc rồi.- Cái gì, Bắc Minh Mặc Thủ bị người ta bắt đi, ia mà to gan như thế?Giọng Phong Phi Vân im bặt lại, khóe miệng nhêch lên, lộ ra nét vui vẻ, trong óc có một bóng người xuất hiện, chính là nàng.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C800-C899


Chương 800: Nữ ma lại quay về (1)Bắc Minh Mặc Thủ chính là phiệt chủ "Bắc Minh phiệt", nếu như hắn bị tiêu diệt, như vậy đối với Phong Phi Vân mà nói đây quả thật là chuyện đáng giá ăn mừng.Nhưng mà thời điểm Phong Phi Vân quay về thần vương phủ thì cảm giác vui sướng không còn lại cái gì.- Nữ ma đại nhân, tại sao ngươi trở về?Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, cảm giác đặc biệt xui, gặp được nữ ma đầu này luôn không có chuyện tốt.Nữ ma như u linh đứng trước mặt Phong Phi Vân, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc nào cả, hào quang lưu động nhàn nhạt, nói:- Ngươi dám gạt ta.- Nào dám ah.Trong lòng Phong Phi Vân thầm kêu một tiếng không tốt, chẳng lẽ thật sự nữ ma đầu bắt Bắc Minh Mặc Thủ đi, còn không có phát hiện thanh đồng cổ thuyền trên người của hắn, cho nên trở về tìm Phong Phi Vân tính sổ.Đây chính là chuyện chắc chắn phải chết a.Nữ ma vung ống tay áo lên, tay áo có một bóng người bay ra, "Bành" một tiếng lăn rơi trên mặt đất.Người này ăn mặc quan bào thái tể, khí tức trên người to lớn, đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhưng mà giờ phút này hắn nằm trên sàn nhà lạnh run, trong miệng gào thét không ngừng.- Hắn là...Phong Phi Vân tiến lên điều tra một phen, phát hiện xương cốt của người này đứt đoạn không còn cái nào cả, đan điền bị đánh nát, trên mặt càng là huyết nhục mơ hồ, nhìn không thấy dài ngắn thế nào, bị đánh đến nỗi ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.Ra tay quá ác, quá cực kỳ tàn ác ah.- Hắn chính là thái tể Thần Tấn vương triều, trên người hắn căn bản là không có thanh đồng cổ thuyền.Nữ ma hàn khí bức nhân, trên bàn tay ngưng tụ ra ngàn vạn lôi đình, động sát cơ.- Hắn không phải thái tể.Phong Phi Vân nói.Nữ ma thu chưởng lôi trở lại, tóc dài cuốn động, giống như ngàn vạn tia chớp lao ra ngoài, đâm vào trên người của tên kia, làm cho tên kia kêu rên thảm thiết, nàng lạnh giọng nói:- Nói, ngươi rốt cuộc là người phương nào?- Ta...

Ta cũng đã sớm nói qua rồi...

Ta là đệ đệ thái tể, Bắc Minh Thương!Phong Phi Vân ho khan hai tiếng nói:- Khục khục, cái kia...

Nữ ma đại nhân, người ta không đã nói mình là đệ đệ thái tể sao, không phải thái tể, vì sao ngươi còn đánh người ta như vậy, hơn nữa...

Còn đánh người ta không hoàn chỉnh.Bắc Minh Thương như khóc thét lên, nói:- Ta đã sớm nói với nàng rồi, nàng chính là không nghe, ta...

Ta oan uổng quá...Nữ ma hừ lạnh một tiếng, tóc dài phiêu dật, lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh Bắc Minh Thương chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng khắp nơi.Huyết dịch bốc cháy dữ dội, phát ra am,a thanh "Đùng đùng" không dứt.Đây là huyết dịch cự phách thiêu đốt.Phong Phi Vân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nữ ma đầu này cũng quá hung ác, an ủi:- Nữ ma đại nhân, ngươi cũng đừng nản chí, lần sau nhất định sẽ bắt dược thôi, sẽ không lại tính sai, nếu không ngươi trực tiếp đi thái tể phủ đi.Nữ ma quay đầu lườm Phong Phi Vân, nhưng sau đó xoay người bước đi vào sâu trong thần vương phủ.Phong Phi Vân quýnh lên, nói:- Này, đi nhầm phương hướng, đi ra ngoài ở hướng này cơ.- Ta muốn bế quan trong thần vương phủ, ngươi đi chuẩn bị ba ngàn linh thạch cho ta.Nữ ma cũng không quay đầu lại, lộ ra khí thế thập phần bá đạo.- Dựa vào cái gì ah?Phong Phi Vân nói.- Dựa vào cái gì?Bỗng nhiên nữ ma dừng bước lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Phong Phi Vân, lực lượng trùng kích như núi ập xuống thân thể Phong Phi Vân, trực tiếp đẩy lùi Phong Phi Vân ba bước, nếu không phải thân thể của hắn vô cùng cường đại, chỉ sợ trên người xương cốt gãy mấy cây rồi.- Chỉ bằng ta mạnh hơn ngươi.Nữ ma nói.Phong Phi Vân đứng vững bước chân, nói:- Quế công công, còn không mau an bài thị nữ hiểu chuyện, an bài một gian phòng tốt nhất cho Tiêu cô nương, nếu như hầu hạ không chu toàn, bắt các ngươi chịu tội.Một lão thái giám vội vàng từ bên ngoài chạy tới, vội vàng an bài một đống lớn thị nữ cùng thái giám, tiến đến phục thị nữ ma.- Bà mẹ nó, Phong Phi Vân, nữ nhân này là ai, tại sao kiêu ngạo như thế?Tất Trữ Suất cầm trái cây trong tay, vừa gặm vừa đi qua, nhìn qua bóng lưng nữ ma thì ánh mắt tỏa sáng.- Nàng...

Chính là một bà con xa của ta, sau khi đi tới thần đô thì không có nơi nương tựa, ta thấy nàng ở thần đô một mình lại không có chỗ ở, lại không có quen ai, quá đáng thương cho nên tạm an bài ở thần vương phủ vài ngày, cô gái ở nông thôn tới không có kiến thức, đừng để ý tới nàng.Phong Phi Vân sợ Tất Trữ Suất không muốn sống đi đối với nữ ma ra tay, như vậy nói ra.Tất Trữ Suất hai mắt mang theo vui vẻ, cười nói:- Bà con xa, ta xem không phải như vậy a, có phải là ngươi tai họa cô nương nào ở bên ngoài không?- Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên nàng, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết.Phong Phi Vân cảnh cáo nói.- Có khoa trương như vậy không đấy?- Không tin, đi thử một chút đi.Phong Phi Vân nói xong lời này thì thông báo với tổng quản vương phủ, sau đó trực tiếp đi vào trong gian phòng cấm chế dày đặc, lại bế quan tu luyện.Thế cục thần đô càng trở nên vi diệu, Phong Phi Vân có dự cảm, Tấn đế sắp thoái vị, rất có thể chính là sau khi La Phù công chúa lựa chọn phò mã thì Tấn đế sẽ thoái vị, như vậy cạnh tranh thái tử càng hung hiểm.Đang ở loạn thế, chỉ có không ngừng tăng cường tu vị của bản thân, mới có thể có cơ hội giữ mạng.Bước vào Thiên Mệnh tam trọng, cảnh giới Phong Phi Vân còn chưa có ổn định lại, mười vạn đạo tử phủ linh khí không ngừng hỗn loạn trong nội cung, cho nên cần thời gian củng cố tu vị.Phong Phi Vân lấy linh hạch ra, nắm ở lòng bàn tay, tiếp tục hấp thu linh khí bên trong tiến hành tu luyện.Lực lượng linh khí trong linh hạch đủ chèo chống hắn tu luyện tới nửa bước cự phách, cũng chính là Thiên Mệnh lục trọng.- Muốn từ Thiên Mệnh tam trọng tăng lên Thiên Mệnh tứ là một cái đạo khảm, cần hao phí thời gian rất dài, mặc dù là ta có được linh hạch, tu luyện nhanh hơn người thường gấp mười lần, vẫn cần thời gian một năm mới được.- Quá dài, trong vòng một năm, thần đô nhất định có biến, ta tuyệt đối đợi không được lâu như vậy.Phong Phi Vân dùng linh hạch tu luyện hai ngày, củng cố cảnh giới hiện tại thì dừng tu luyện, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp tăng tu vị lên.- Nhìn xem ta bây giờ có thể hấp thu bao nhiêu dị thú chiến hồn vào thân thể a.Nếu có thể tu thành vạn thú chiến thể, tu vị của Phong Phi Vân tăng nhiều.Trong người Phong Phi Vân đã dung luyện chín ngàn chín trăm ba mươi hai đầu dị thú chiến hồn, hôm nay đột phá Thiên Mệnh tam trọng, thân thể càng trở nên cường hoành, có lẽ có thể dung luyện nhiều dị thú chiến hồn vào trong cơ thể.Phong Phi Vân lấy mấy chục đầu dị thú chiến hồn bị phong ấn trong giới linh thạch ra, tùy thời có thể dung luyện vào trong người.Phong Phi Vân lấy một con dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm ra, phá vỡ phong ấn, dị thú chiến hồn lập tức lao ra ngoài, dữ tợn mà hung mãnh công kích Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân trấn áp dễ dàng.-------Chương 801: Nữ ma lại quay về (2)Dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm tương đương tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, Thiên Mệnh nhị trọng, hiện tại trước mặt Phong Phi Vân chúng không đủ nhìn.Hô.Rất nhanh, Phong Phi Vân đã dung luyện dị thú chiến hồn vào trong người, lực lượng thân thể lại tăng thêm một phần.Chín ngàn chín trăm ba mươi ba đầu dị thú chiến hồn.- Thân thể còn không có bão hòa, còn có thể tiếp tục dung luyện.Phong Phi Vân lấy dị thú chiến hồn thứ hai ra, cầm trong lòng bàn tay và toàn lực dung luyện, lại kích thích thân thể tới cực hạn.Chín ngàn chín trăm ba mươi bốn đầu dị thú chiến hồn dung luyện thành công.Phong Phi Vân liên tiếp dung luyện ba mươi hai đầu dị thú chiến hồn mới bắt đầu cảm giác cố hết sức, thân thể đã đạt tới trạng thái bảo hòa.Đến tận đây, hắn đã dung luyện chín ngàn chín trăm sáu mươi bốn đầu dị thú chiến hồn, tiến vào trong thân thể.- Đây tuyệt đối không phải cực hạn của ta, lại tới.Phong Phi Vân cắn răng, lại bắt đầu lấy dị thú chiến hồn, bắt đầu cưỡng ép dung luyện vào trong người, lúc dung luyện gian nan hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn có thể gượng chống qua được.Lại như vậy, Phong Phi Vân liên tiếp dung luyện năm đầu dị thú chiến hồn, thời điểm dung luyện dị thú chiến hồn thứ năm, dị thú chiến hồn trực tiếp nô tung, đạt tới cực hạn thân thể, không cách nào nữa dung luyện thêm nữa.- Chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đầu dị thú chiến hồn, cách một vạn đầu dị thú chiến hồn, còn có ba mươi mốt đầu, dùng thân thể nhân loại tu luyện vạn thú chiến hồn quá gian nan.- Chẳng qua thể chất của ta hiện tại lại cường hóa một phần, cùng cảnh giới không người nào bằng ta được, dưới nửa bước cự phách đoán chừng không ai có thể chất mạnh như ta cả.Phong Phi Vân đánh giá bản thân mình.- Tu vị của ta vẫn còn kém một đoạn, thiên tài cấp sử đều có át chủ bài của mình, nếu muốn tranh đấu với bọn họ vẫn còn kém một chút nội tình.- Nếu có thể có được một quả ngũ phẩm Thiên Tủy Đan thì tốt rồi, trực tiếp có thể giúp ta đột phá cảnh giới.Phong Phi Vân nghĩ đến một loại đan dược, Thiên Tủy Đan, thuộc về ngũ phẩm đan dược, tại Thần Tấn vương triều nó là kỳ trân hiếm thấy, ngũ phẩm đan dược ít đến thương cảm, nhưng mà chỉ cần đạt được một viên, có thể làm cho Phong Phi Vân trực tiếp đột phá từ Thiên Mệnh tam trọng tăng lên Thiên Mệnh tứ trọng.Tài liệu và phương pháp luyện chế Thiên Tủy Đan thì Phong Phi Vân cũng biết, nhưng mà tại Thần Tấn vương triều chưa hẳn có thể tìm đủ tài liệu luyện chế.- Có lẽ có thể đi Ngân Câu Phường nhìn một chút, nếu có thể đủ tập hợp đủ tài liệu Thiên Tủy Đan, có thể tiết kiệm một năm khổ tu cho ta.Phong Phi Vân xuất quan, rời khỏi cấm thất, đây đã là ngày thứ tư.- Thần vương, người Ngân Câu phiệt tới mời ngươi tham gia tiệc rượu sinh nhật của tứ tiểu thư tối nay.Quế công công cung kính cúi đầu với Phong Phi Vân.- Hôm này đã là ngày tám tháng mười một sao?Phong Phi Vân trố mắt nhìn, tính toán thời gian mới phát hiện mình bế quan đã nhiều ngày như thế, nói:- Chuẩn bị xong lễ vật chưa?- Đã chuẩn bị xong rồi, linh thạch hai ngàn viên, một trăm gốc linh hoa ngàn nưm, nô lệ bốn ngàn, tỳ nữ ba trăm, thành cổ ba tòa.Quế công công nói ra.Phong Phi Vân nói:- Không phải chỉ là một tiểu thư môn phiệt sao, làm gì tặng cho nàng nhiều lễ vật quý giá như thế chứ.- Tứ tiểu thư mỹ danh truyện thiên hạ, lại có sư thừa Thần Linh Cung, tại Ngân Câu phiệt địa vị rất cao, có rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài nhân cơ hội này đưa lên lễ vật quý trọng nhất, thừa cơ cầu hôn, thần vương phủ chúng ta nếu lễ vật quá mỏng sẽ mất thể diện.Quế công công nói.- Được rồi, cứ làm thế đi.Phong Phi Vân nói.Tiến về Ngân Câu phiệt gom góp tài liệu luyện đan, lần này đi phải xử lý xong chuyện này.Ngân Câu phiệt nằm ở Long hồ, truyền thừa mấy ngàn năm, tồn tại vô số che giấu, sinh ra đời vô số cao thủ, lưu lại rất nhiều truyền thuyết cổ xưa.- Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đang định dẫn đội ngũ dâng lễ vật tiến đến Long hồ, còn không có đi ra khỏi thần vương phủ đã đụng phải ôn thần.Phong Phi Vân trong lòng thở dài một tiếng, xoay người, cười nói:- Nữ ma đại nhân, tại thần vương phủ ở rất tốt a, bọn hạ nhân phục thị có chu đáo không?Nữ ma mặc bộ quần áo hoa lệ, lông mi thon dài, quỳnh tị cao ngất, cái cằm lanh lảnh, tóc dài rủ xuống đất, vong eo nhỏ nhắn mang đai lưng ngọc, ít đi vài phần tử khí, nhiều ra vài phần cao quý.Đây là ngự tượng của thần vương phủ tự tay đan chế, hao phí ba ngày tâm huyết.Nữ ma tự nhiên là đẹp tới mức động lòng người, nhưng trên người vẫn có cảm giác băng hàn như có như không, đừng nói đi thưởng thức mỹ cảm trên người của nàng, bảo Phong Phi Vân nhìn nàng một cái cũng có cảm giác sợ hãi.Đổi một bộ quần áo, nhìn nữ ma bây giờ, hai mắt Phong Phi Vân tỏa sáng, vô cùng kinh diễm.- Ngươi muốn đi đâu.Ánh mắt nữ ma như kim châm nhìn vào hắn.- Ta đi mừng sinh nhật.Phong Phi Vân nói.- Ngươi đi sinh nhật của ai?Nữ ma nói.- Ngân Câu phiệt, tứ tiểu thư.Phong Phi Vân nói.Hai mắt nữ ma nhíu lại, nàng bây giờ càng lúc càng không tin Phong Phi Vân nói chuyện, rất khó phán định câu nào của hắn là thật, câu nào là giả, nói:- Ngươi không được rời khỏi thần vương phủ.- Vì cái gì chứ?Phong Phi Vân im lặng.- Nếu ngươi rời khỏi thần vương phủ, nhất định sẽ đi đế cung mật báo.Nữ ma rất lo lắng Phong Phi Vân, kẻ này âm hiểm xảo trá, nhiều lần bị hắn tính toán, làm cho nữ ma không thể không đề phòng hắn.Phong Phi Vân nói:- Ta thật sự là đi sinh nhật, nếu ngươi không tin thì đi cùng với ta.- Tốt.Nữ ma nói.". . ."

Phong Phi Vân nói.Phong Phi Vân chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ đến nữ ma đầu này thật sự đáp ứng, xem ra lần này phiền toái rồi.Trong lòng Phong Phi Vân tuy bất đắc dĩ, nhưng mà căn bản không thể thoát khỏi tay nữ ma đầu này, chỉ có thể để cho nàng đi cùng với mình, cùng tiến tới Long hồ Ngân Câu phiệt.Linh thạch hai ngàn viên, một trăm gốc linh hoa ngàn năm, nô lệ bốn ngàn, tỳ nữ ba trăm người, những lễ vật này đã sớm có hạ nhân chuẩn bị tốt, ngay cả người mang lễ vật cũng chất lên một trăm xe, toàn bộ đều là dị cầm kéo xe, tu sĩ hộ tống.Mà Phong Phi Vân và nữ ma ngồi trong long liễn hoa lệ, bay trong đám mây tiến tới Long hồ.Nữ ma tiến vào trong xe thì nhắm mắt tu luyện, tranh thủ thời gian không sót chút nào, bỏ qua Phong Phi Vân.Trên người nàng có vô số hòn ảnh, thánh linh bức người, vị trí mi tâm có vô số hào quang bắn ra ngoài, giông như ngôi sao mang theo hào quang đặc biệt, không có một tia thi tà tử khí, khiến không ai có thể phát hiện ra nàng chính là nữ ma đáng sợ.- Tam Thi Trảm Đạo xem ra là ác thi đã chiếm thân thể, thiện thi chiếm cứ linh đài, đây chính là đại thánh thi vương đạo, nữ ma đầu này trước kia khẳng định không đơn giản, rõ ràng hiểu đại thần thông của đạo gia và thi tu nhất mạch, xem ra lai lịch không nhỏ.-------Chương 802: Long hồ ba ngàn dặmPhong Phi Vân nhìn qua nữ ma, đã nhìn thấu hơn phân nửa phương pháp tu luyện của nàng.Thi tà biến thứ tư có thể so sánh với chân nhân, nữ ma hiện tại có lẽ cách biến thứ tư một đoạn, bằng không nàng tại Thần Tấn vương triều căn bản không cần kiêng kị bất luận kẻ nào, cho dù là Tấn đế nàng cũng không đặt vào mắt.Long hồ nằm hướng tây bắc thần đô, dài đến ba nghìn dặm, mặt hồ hẹp dài như rồng, sóng mặt như long lân, cho nên mới có tên gọi là "Long hồ" .Đương nhiên cũng có đồn đãi, Long họ thời điểm thượng cổ có thiên long tu đạo thành công, vũ hóa phi thiên mà đi.Cái gọi là "Bạch ngọc" chính là "Bạch ngọc đảo" nằm ở giữa hồ nước này, Ngân Câu Phường cũng nằm trên bạch ngọc đảo.Đây cũng là nguyên nhân có câu thơ "Long hồ ba nghìn dặm, bạch ngọc treo Ngân Câu".Ngân Câu phiệt không hổ là gia tộc có tiền nhất thiên hạ, tráng lệ và không mất tiên gia nội tình, trên Long hồ có ngàn vạn dị thú, cũng khiến gia tộc tu tiên xem mà thấy đủ.Có rất nhiều vương công quý tộc ở thần đô xuất hiện, đại lão tiên môn trong tu tiên giới cũng không ít, cả Long hồ đều phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước.- Ai nha, thần vương đại nhân, rốt cục đến rồi, hoan nghênh ngươi quang lâm Long hồ.Đông Phương Nhất Dạ đón liễn xe của Phong Phi Vân, vội vàng bỏ qua khách nhân mình đan hàn huyên trong nhà chạy đi nghênh đón Phong Phi Vân.Đông Phương Nhất Dạ (lúc trước tên là Đông Phương Tiếu, tác giả cứ khoái đổi tên này nọ) xem như người quen cuc của Phong Phi Vân, có giao tình nhiều lần.Đây là người tinh ranh, cùng Phong Phi Vân nấu rượu luận thiên hạ, vlàm chủ sự phòng đấu giá Ngân Câu Phường, Phong Phi cũng nhớ rõ hắn nhiều.- Đông Phương chủ sự, hôm nay xem ra rất bận rộn a.Phong Phi Vân cười nói.Đông Phương Nhất Dạ dáng người mập mạp, khuôn mặt mượt mà, hai mắt mảnh và hẹp, nhãn lực hơn người, hiện ra một đạo tinh quang, nhìn chằm chằm vào nữ ma đi theo sau lưng Phong Phi Vân, cảm nhận được nữ tử này đặc thù, nói:- Thần Vương phi không có đi cùng với thần vương đại nhân sao?- Nàng đang bận rộn chuyện khác, chỉ sợ là đến không được.Phong Phi Vân tự nhiên trông thấy ánh amwts Đông Phương Nhất Dạ, cười giới thiệu nói:- Vị này chính là biểu tỷ của ta, họ Tiêu.- Thì ra là Tiêu cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ.Đông Phương Nhất Dạ cười nói.Nữ ma im lặng.Đúng lúc này phía trước có tiếng ồn xôn xao vang lên.- Thần tướng trẻ tuổi nhất của Thần Vũ quân Lệnh Đông Lai đến, tặng một phần đại lễ trên trời.- Nghe nói chính là một cây Tử Sắc Xương Bồ tám ngàn năm, tu sĩ thọ nguyên sắp hết ăn Tử Sắc Nguyên Bồ vào sẽ sống lâu trăm năm, chính là vật báu vô giá, Thần Tấn vương triều không tìm ra gốc thứ hai.Linh thảo năm càng cao, càng khó tìm kiếm, linh thảo ngàn năm có lẽ có rất nhiều, hai ngàn năm giảm đi không ít, đặc biệt linh thảo ngoài năm ngàn năm dùng linh thạch cũng không mua được.Mà linh thảo tám ngàn năm cơ hồ trên trăm năm khó tìm được một cây, quả thực chẳng khác gì thần thảo.Ngân Câu phiệt có không ít bảo vật, nhưng mà linh thảo tám ngàn năm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.sDùng linh thảo kéo dài duyên thọ cũng chỉ kéo dài được một lần, lần thứ hai không có hiệu quả, sẽ chết già, cho nên những cự phách sắp hết thọ nguyên, phần lớn đều chọn lựa dùng linh thảo quý giá kéo dài thọ nguyên, càng trân quý càng tốt, dù sao quan hệ tới mạng của bọn họ.Có linh thảo chỉ có thể gjúp người ta kéo dài mười năm, có diên thọ kéo dài hai mươi năm, ví dụ như La Phù công tặng cho thần vương một gốc Cửu Huyền Kim Tham năm ngàn năm, có thể diên thọ kéo dài năm mươi năm, mà Tử Săc Xương Bồ tám ngàn năm có thể kéo dài duyên thọ trăm năm, muốn tuyển chọn thì tự nhiên sẽ chỉ dùng Tử Sắc Xương Bồ mà thôi.- Nghe nói Ngân Câu phiệt phiệt chủ thọ nguyên sắp hết, đang cần dùng tuyệt phẩm linh thảo kéo dài duyên thọ, Lệnh Đông Lai xem như có ý khác, rất có thể sẽ được phiệt chủ thưởng thức.- Rất nhiều người cũng biết Lệnh Đông Lai đang theo đuổi Ngân Câu phiệt tứ tiểu thư, lần này trước tới chúc mừng, sau đó tìm cơ hội cầu hôn.- Lệnh Đông Lai là nhân kiệt tuyệt đỉnh của thiên hạ, số mệnh thiên hạ vô song, có thể sánh vai với tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt xem như xứng đôi, trăm năm sau sẽn nhiều ra một bá chủ thủ hộ.Lúc này có tiếng oanh động truyền tới, có người truyền tin tức thứ hai.- Vừa rồi Lệnh Đông Lai đưa lên hai phần lễ vật, nghe nói chính là nửa kiện tứ phẩm linh khí, chính là thượng cổ bảo vật, tuy tứ phẩm linh khí không trọn vẹn, nhưng mà uy năng trấn thế không bị tổn hại.- Ông trời...ơ...i, tứ phẩm linh khí rõ cầm đi làm lễ vật cho tứ tiểu thư, xem ra Lệnh Đông Lai lần này tới đây chắc chắn là muốn cầu hôn rồi.Phong Phi Vân và Đông Phương Nhất Dạ hàn huyên với nhau, vừa vặn nghe được trên đảo có tiếng nghị luận truyền tới, cơ hồ mỗi người đều tại nghị luận việc này, có không ngừng hâm mộ, hiện đang tán dương Lệnh Đông Lai phi phàm, cả đám không ngừng kích động.Đông Phương Nhất Dạ cười nói.- Lệnh thần tướng vẫn si tình với tứ tiểu thư có thừa, đã nhiều lần trtới n Long hồ, phiệt cũng hơi thỏa mãn với hắn, trong thế hệ trẻ thiên tài mới xuất hiện, chỉ sợ chỉ có hai người các ngươi là kiệt xuất nhất.Phong Phi Vân mỉm cười, cũng không nói nhiều.- Lệnh thần tướng là người có đại khí vận, tài tuấn đương thời, người có khí vận so sánh với hắn không tìm được kẻ thứ hai.Đông Phương Nhất Dạ cảm thán một tiếng.Oanh.Lại có tin tức oanh động truyền ra, lần này khiếp sợ cũng không nhỏ.- Người thứ hai Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng Lý Tiêu Nam cũng đưa lên một cây linh thảo tám ngàn năm, chính là một gốc Chân Mệnh Hoa, có thể tăng một trăm hai mươi năm cho tu sĩ, luận giá trị còn cao hơn Tử Sắc Xương Bồ một bậc.s- Lý Tiêu Nam còn có phần lễ vật thứ hai, chính là một khỏa chân phật xá lợi, đó là phật tu cấp chân nhân sau khi tọa hóa lưu lại Xá Lợi Tử, bên trong ẩn chứa chân nhân đạo, giá trị không dưới nửa kiện tứ phẩm linh khí.- Nghe nói thiên kiêu Thần Linh Cung này cũng sinh tình với tứ tiểu thư.Rất nhiều tu sĩ đang chạy về phía bạch ngọc đảo, mơ tưởng gặp dược thiên kiêu Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng trong truyền thuyết, trước khi đệ nhất xuất hiện, hắn chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ trong Thần Tấn vương triều, vô số thiếu nữ hoài xuân ái mộ, vô số thiếu niên xem hắn là mục tiêu phấn đấu.Rất nhiều người đang thần tiên hóa cho Lý Tiêu Nam.- Hôm nay xem ra Long hồ sẽ rất náo nhiệt ah.Phong Phi Vân cười nói.- Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên, ai cũng có lúc tuổi trẻ khinh cuồng cả, vì nữ hài mình ưa thích mà tranh đấu đầu rơi máu chảy, cũng không oán không hối, nữ nhân nha, còn phải tranh giành, còn phải đoạt, nếu ngươi chờ nàng chủ động tìm ngươi, như vậy đợi đến cuối cùng đã là nữ nhân của kẻ khác.Đông Phương Nhất Dạ híp mắt cười nói:- Không nói nhiều, khôn nói nhiều, ở phương diện này thần Vương đại nhân chính là người trong nghề, nói những chuyện này trước mặt ngươi là múa rìu qua mắt thợ.-------Chương 803: Hai đại gia (1)- Đông Phương chủ sự, thỉnhTrong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần chờ mong, sau đó liền đi vào trong bạch ngọc đảo.- Thần vương thỉnh, tiệc rượu hôm nay chia làm yếu hội thế hệ trước, cùng yến hệ thế hệ trẻ, không biết thần vương đại nhân muốn đi đâu?Đông Phương Nhất Dạ hỏi.Phong Phi Vân tuổi xem như thế hệ trẻ, nhưng mà thân phận địa vị cùng cấp bậc với nhân vật thế hệ trước, làm cho Đông Phương Nhất Dạ không biết an bài thế nào.- Người trẻ tuổi vẫn nên tiếp xúc với người trẻ tuổi, uống rượu với một đám lão ngoan đồng họm hẹn có ý nghĩa gì chứ?Phong Phi Vân cười nói.Trong quế viên, hoa hồng trên đầu cành.Tuy là trời đông giá rét mùa, Ngân Câu phiệt, bạch ngọc đảo vẫn trăm hoa đua nỡ như trước, quế hương xông vào mũi, sinh cơ dạt dào, linh sương bao phủ giống như tiên viên.Một đời tuổi trẻ tài tuấn đều ở bên ngoài, chỉ có các đại lão thế hệ trước mới có thể tiến sâu vào trong Ngân Câu phiệt, đó là nơi tụ hội của các đại lão thế hệ trước, một đời trẻ tuổi không có tư cách đi vào.- Tô huynh, Thiên Toán huynh, không nghĩ đến các ngươi cũng bị được mời tới.Phong Phi Vân đi tới quế viên, liền gặp được Tô Quân cùng Thiên Toán thư sinh, đi nhanh qua.Tô Quân chính là nhân trung long phượng, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cẩm y hoa bào, đầu tóc búi cao, quả thực tuấn lãng đến mức tận cùng, làm cho rất nhiều thiên chi kiều nữ không ngừng quay đầu nhìn lại, đôi mắt dễ thương mang theo gợn sóng và giật mình.Phong thái mỹ nam tử không ai bằng.Thiên Toán thư sinh ăn mặc nho bào áo dài, đứng sóng vai với Tô Quân, quạt lông khăn chít đầu, trên người tỏa ra hào quang trí tuệ, bạch y thư sinh, hào hoa phong nhã.- Sinh nhật Ngân Câu phiệt tứ tiểu thư mời toàn bộ trẻ tuổi tuấn kiệt ở thần đô, chúng ta làm gì có đạo lý không đến.Tuy ánh mắt Tô Quân đui mù, nhưng mà hắn cười nói tư thái vẫn phấn chấn bừng bừng, làm cho rất nhiều nữ tử thiếu chút nữ té xỉu.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Lão phiệt chủ muốn sớm hơn La Phù công chúa tìm được người gả tứ tiểu thư đi.Ánh mắt Thiên Toán thư sinh nhìn sang, nhìn thấy nữ ma đi theo sau lưng Phong Phi Vân, chợt linh hồn run lên, vội vàng dời hai mắt, trong lòng chấn động không thôi, nhưng mà tất cả không có biểu lộ ra trên mặt của hắn, hắn vẫn mỉm cười như cũ.Tuy Thiên Toán thư sinh chưa từng gặp qua nữ ma, nhưng mà vừa rồi lần đầu tiên gặp được nàng, cũng đã suy tính ra nữ tử này là nữ ma không nghi ngờ.- Nếu không chúng ta nên lựa chọn vị trí ngồi đi, hôm nay cần phải uống một chén với mấy vị.Phong Phi Vân đề nghị nói.- Đang có ý đó.Bọn họ đi ra bên ngoài bạch ngọc đảo gần Long hồ ngồi, nơi này có bảy, tám cây quốc ngàn năm, cao tới hai mươi trượng, phía trên có hoa đỏ lá xanh và chim thú đùa giỡn.An vị dưới cây quế, có bốn thị nữ bưng lấy rượu khánh mang qua.Nữ ma an vị bên phải Phong Phi Vân, hai mắt nhắm lại, không nói câu nào, rượu cũng không uống, giống như một đứa đầu đất.- Hôm nay tuổi trẻ tuấn tài tới đây không ít.Phong Phi Vân nhìn qua xa xa, chỉ thấy vương giả trẻ tuổi có hơn mười người, cả đám nhuệ khí bức người, bá đạo như vương giả, rất nhiều đều là thiếu chủ tiên môn, thế lực sau lưng lớn dọa người.Ngọa Long Sinh xuất hiện, bị Phong Phi Vân gọi qua cùng uống rượu.Đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Vạn Tượng Tháp là "Yến Tử Vũ" cũng đến, người này bài danh thứ tám trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, có giao hảo tốt với Thiên Toán thư sinh.- Bạch Yến Thương của ta bị người ta trộm.Sắc mặt Yến Tử Vũ khó chịu nổi, hai mắt như điện, tìm kiếm kẻ trộm thương khắp bốn phía.Yến Đà Thương chính là linh khí chiến binh của Yến Tử Vũ, tùy thời mang theo bên người, hôm nay lại bị trộm đi, tên trộm này có thủ đoạn thật là cao minh.- Nhất định là Tất Trữ Suất tên khốn kia làm.Yến Tử Vũ sắc mặt bất thiện.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Yến huynh ngồi xuống nói chuyện trước đi, muốn tìm hắn tính sổ cũng không vội trong nhất thời, việc này bao trên người ta, ta nhất định sẽ mang Yến Đà Thương hoàn hảo không tổn hao gì tới tìm ngươi.- Có lời này của Thiên Toán huynh ta đã yên lòng rồi.Yến Tử Vũ nói.Rượu qua ba tuần.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, xin lỗi nói:- Các vị, ta có một chuyện nhỏ cần đi xử lý một chút, các ngươi uống trước, ta lập tức trở về.Phong Phi Vân nói xong lời này liền đi vào Ngân Câu phiệt, nữ ma cũng rời ghế, cùng đi với Phong Phi Vân.Lần này hắn tới Ngân Câu phiệt chính là tìm kiếm tài liệu luyện chế "Thiên Tủy Đan", giờ phút này tiệc rượu còn chưa bắt đầu, cũng dễ dàng xử lý chính sự.Phong Phi Vân tìm được Đông Phương Nhất Dạ, mang dược liệu Thiên Tủy Đan liệt kê ra ghi trên giấy, tổng cộng có mười tám loại dược liệu, đều là chủ dược liệu, mỗi thứ cực kỳ trân quý, trên thị trường rất khó mua được.Đương nhiên trừ dược liệu chủ dược cần ra, còn có ba mươi sáu loại dược liệu phụ trợ.Ba mươi sáu dược liệu phụ trợ này Phong Phi Vân cũng không có liệt kê ra, những dược liệu này có thể mua được ở rất nhiều nơi, chỉ là dược liệu đại chúng.- Huyền Ngọc Căn!- Xúc Tùng Quả!- Quy Mãng Đảm!...Đông Phương Nhất Dạ kiến thức bất phàm, nhưng mà hắn chỉ biết được bảy loại, còn có mười một loại hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà những chuyện này nằm trong dự liệu của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng không nghĩ tới mười tám loại chủ dược có thể tìm được một nửa là không tồi rồi, có thể dùng dược liệu khác thay thế, nhưng mà dược hiệu yếu đi nhiều.- Mười tám loại dược liệu này không thứ nào không phải linh dược, tại Ngân Câu Phường cũng rất khó gom góp, thần vương đại nhân nếu thật sự muốn mua, ngược lại có thể đi dược viên, có lẽ có thể tìm được linh dược mình cần.Đông Phương Nhất Dạ nói.Phong Phi Vân cười nói:- Vậy cần Đông Phương chủ sự hỗ trợ một phen.- Thần vương khách khí, xin theo ta đi.Đông Phương Nhất Dạ vô cùng khôn khéo, biết rõ Phong Phi Vân xuất ra các loại dược liệu này là muốn luyện chế kỳ dược nào đó, cho nên đã âm thầm ghi nhớ mười tám loại dược liệu này.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ hắn đã ghi nhớ mười tám loại dược liệu này, nhưng không có đặt trong lòng, dù sao chỉ có mười tám loại thuốc chủ yếu, không có ba mươi sáu loại phụ dược cũng không có khả năng luyện chế ra Thiên Tủy Đan.Dược viên Ngân Câu phiệt thu liễm rất nhiều kỳ hoa, dị thảo trong Thần Tấn vương triều, người ngoài căn bản không thể đi tới dược viên được.Phong Phi Vân cùng nữ ma chờ bên ngoài dược viên, không bao lâu Đông Phương Nhất Dạ liền mời một lão giả đi ra, lão giả này cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, đầu của hắn như sắp chạm vào đất, trên vai khiêng cái cuốc, giống như một lão nông, da mặt nhăn nheo.Nhưng mà lão nông này có địa vị không tầm thường trong Ngân Câu phiệt, chính là thủ hộ giả dược viên, ngay cả Đông Phương Nhất Dạ cũng phải cung kính với hắn.- Nhị đại gia, đây là thần vương đại nhân.Đông Phương Nhất Dạ giới thiệu.-------Chương 804: Hai đại gia (2)- Thần Miêu đại nhân.Lão nông gắt giọng hỏi.- Là thần vương đại nhân.Đông Phương Nhất Dạ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người, nói bên tai lão nhân.- Thần Ma đại nhân.Lão nông quá sợ hãi.- Là thần vương. . .

Đại nhân.Đông Phương Nhất Dạ miệng như áp vào lỗ tai lão nông, dùng hết khí lực nói ra.Lão nông lúc này mới chợt hiểu, hơi áy náy và cười chất phác với Phong Phi Vânn:- Thực xin lỗi ah, người già, lỗ tai không còn dùng được, thì ra là Thần Mao đại nhân giá lâm, tiểu lão nhân, thất kính, thất kính.". . ."

Đông Phương Nhất Dạ cười áy náy với Phong Phi Vân.Thần Mao đại nhân thì Thần Mao đại nhân ah, dù sao Phong Phi Vân không quan tâm xưng hô.Phong Phi Vân lấy đơn thuốc "Thiên Tủy Đan" ra, đưa tới trước mặt lão nông, sợ lão giả này nghe không rõ chính mình nói chuyện, vì vậy lớn tiếng nói:- Tiền bối, có thể có thể giúp ta tìm được mười tám loại linh dược này không?- Đừng lớn tiếng như vậy, ta cũng không có điếc, còn nghe được.Lão nông hơi ão não nhìn qua Phong Phi Vân, hiển nhiên đang trách cứ hắn không lễ phép, rống to trước mặt người già, còn thể thống gì.Phong Phi Vân ". . ."

Lão nông tiếp nhận đơn thuốc trong tay Phong Phi Vân, đôi mắt vốn lờ mờ rất nhanh đã sáng ngơi lên, thả cây cuốc trên vai xuống, châm chước đứng dậy, sau nửa ngày lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:- Thần Mao đại nhân, ngươi đang muốn luyện chế đan dược tăng tu vị, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp, có lẽ còn có chút dược liệu phụ trợ a.Quả nhiên là người trong nghề.Lão nông này tuyệt đối là cao thủ thâm tàng bất lộ, không đơn giản như biểu lộ của hắn.Phong Phi Vân cười gật gật đầu.- Nhị đại gia, vị thần vương đại nhân này là bằng hữu của Ngân Câu phiệt, ngài cũng nên hao tâm tổn trí một chút a.Đông Phương Nhất Dạ đặc biệt cường điệu "Thần vương" hai chữ cường điệu không ít, tựu là muốn nhắc nhở lão nông không nếu hô sai, cái này nhiều xấu hổ ah.Lão nông cũng không có tiếp tục hỏi thăm, dù sao đây là tư ẩn của người ta, mang đơn thuốc trả cho Phong Phi Vân nói:- Mười tám loại phía trên này, tiểu lão nhân cũng chỉ nghe qua mười lăm loại, mà Ngân Câu phiệt chỉ có thể tìm được tám loại, các linh dược khác chỉ thấy trên sách cổ, nghe nói qua danh tự mà thôi, còn có ba loại linh dược, thậm chí ngay cả tên cũng chưa nghe qua.Có thể tìm được tám loại trong đó đã vượt qua ngoài dự kiến của Lâm Minh rồi.Rất nhiều linh dược dược đều tương thông với nhau, là có thể dùng đừng linh dược thay thế, nhưng mà linh đan luyện chế ra không còn mạnh như thế.Có thể tìm được tám trong mười tám loại thuốc chủ yếu đã có thể luyện ra thành dược lực của "Thiên Tủy Đan" .Lão nông ngẫm lại nói:- Nếu như luận số lượng luyện chế linh đan, Ngân Câu phiệt cũng không phải nơi có linh dược đầy đủ nhất, có nơi linh dược còn nhiều hơn Ngân Câu phiệt nhiều.Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, nói:- Địa phương nào?- Đương triều thái sư, chính là đệ nhất nhân luyện đan của Thần Tấn vương triều, tam phẩm đại luyện đan sư, luận luyện chế linh đan không người nào có thể so được với hắn, trong phủ hắn linh dược trân quý không ít, có lẽ có thể tìm được vài loại.Lão nông nói ra.- Thái sư.Phong Phi Vân nhẹ nhàng niệm một câu, sau đó khom cười cúi đầu, nói:- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.- Ha ha, Thần Mao đại nhân khách khí, ngắt lấy linh dược cần một ít thời gian, thần Vương đại nhân nên đi dự tiệc đi, đợi tí nữa lại tới lấy linh dược là được.Lão nông nói xong lời này càm cái cuốc, xoay người rời đi, đi vào trong dược viên.Đông Phương Nhất Dạ lắc đầu liên tục, lại áy náy nhìn Phong Phi Vân cười cười, nói:- Nhị đại gia chính là tính tình này, thần vương đừng nên trách, đúng rồi, chúng ta nên đi tới tiểu viện đi, tiệc đã bắt đầu rồi.- Không vội, không vội, Đông Phương chủ sự, ta muốn gặp tứ tiểu thư, không biết có bất tiện hay không.Phong Phi Vân có một chuyện quan trọng cần gặp Đông Phương Kính Nguyệt.Nhìn thấy Đông Phương Nhất Dạ thần sắc khó xử, Phong Phi Vân lại nói:- Ta và tứ tiểu thư là hảo hữu, ta có chuyện phi thường trọng yếu cần gặp nàng.Phong Phi Vân tự nhiên là vì chuyện tấn hà thần miếu và "Lưỡng Nhân Thôn", Đông Phương Kính Nguyệt nói nàng khi còn bé ở trong tổ phòng Ngân Câu phiệt nhìn thấy bức họa "Lưỡng Nhân Thôn", tên bức họa cũng gọi là "Lưỡng Nhân Thôn ", Phong Phi Vân muốn đích thân đi điều tra.Phong Phi Vân vẫn cảm thấy "Lưỡng Nhân Thôn ", "Tấn sông nữ thần" có liên hệ với Thủy Nguyệt Đình.Đông Phương Kính Nguyệt, thuộc về đệ tử dòng chính của Ngân Câu phiệt, chính là thiên kiêu kiệt xuất của gia chủ nhất mạch, hôm nay là sinh nhật của nàng, là nhân vật chính của buổi tiệc, người bình thường căn bản không thể gặp nàng.Nhưng mà Phong Phi Vân thân phận đặc thù, Đông Phương Nhất Dạ cũng không thể cự tuyệt, cuối cùng nhất đáp ứng Phong Phi Vân, tiến đến thông báo, nếu như Đông Phương Kính Nguyệt đáp ứng, mới dám dẫn Phong Phi Vân đi gặp nàng.- Nơi này rất đặc thù, từng sinh ra nhân vật khó lường.Hai mắt nữ ma tỏa ra thần hoa, nhìn qua đám mây trong hư không, giống như có thể nhìn thấu tất cả hư ảo của thế gian.Ngay cả nữ ma cũng nói là nhân vật khó lường, như vậy nhất định không chỉ là chân nhân đơn giản như thế, Phong Phi Vân trong lòng càng thêm cẩn thận, nếu tứ đại môn phiệt là gia tộc truyền thừa cổ xưa, đều nhất định sinh ra siêu cấp đại nhân vật, gia tộc nội tình thập phần đáng sợ, căn bản không thể dùng lực lượng mặt ngoài mà căn nhắc.Sau nửa ngày, Đông Phương Nhất Dạ đi ra khỏi tòa nhà cao vạn trượng của Ngân Câu phiệtnhìn Phong Phi Vân cười nói:- Tứ tiểu thư mời thần vương đại nhân đi Lâm Lang Điện.- Đa tạ Đông Phương chủ sự thông báo.Phong Phi Vân nói.- Thần vương đại nhân không cần cám ơn ta, Tứ tiểu thư tính tình rất lớn, muốn gặp nàng cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc trước Lệnh Đông Lai cùng Lý Tiêu Nam đều đi tới bái phỏng, nhưng đều bị tứ tiểu thư cự tuyệt ngoài cửa, nhưng chỉ có thần vương đại nhân mới gặp được nàng, tứ tiểu thư và thần vương đại nhân quả là hảo hữu.Phong Phi Vân có ý định cùng Đông Phương Nhất Dạ đi tới Lâm Lang Điện, nữ ma vẫn theo sát sau lưng Phong Phi Vân, giông như giòi bọ trong xương.Người khác không có gặp qua nữ ma, nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt đã ở Nam Thái Phủ nhìn thấy nữ ma, nếu như bị Đông Phương bà nương chết tiệt nhận ra, rất có thể sẽ chọc ra phiền toái lớn, Phong Phi Vân cũng không muốn nữ ma cùng đi gặp Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân dừng bước lại, trầm tư chốc lát nói:- Tiêu cô nương, ngươi cũng thấy ta chạy không thoát, ngươi cũng không cần đi theo ta, nếu không ngươi đi quế viên chờ ta đi.Nữ ma lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, ánh mắt có thể giết người đấy, sau nửa ngày mới nói:- Ta ngay ở chỗ này chờ ngươi, một giờ sau nếu ngươi còn không đi ra khỏi bên trong, ta liền giết vào bắt ngươi ra.-------Chương 805: Hoàng tử Ngọc Kiền vương triềuNữ ma đứng ở dưới cầu thang, âm thanh rét lạnh, băng hàn rét thấu xương, lọt vào trong tai Đông Phương Nhất Dạ chẳng khác gì băng cứng bao phủ tam thần, linh hồn như đông cứng, hắn càng kinh dị nhìn qua cô gái này, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.- Kỳ quái, cho dù là người tà ma ngoại đạo hung ác, ta cũng sẽ không có tâm thần sợ hãi chút nào, vì sao một câu nói của nàng có thể làm tâm thần của ta sợ hãi?Đông Phương Nhất Dạ cảm giác mình không cách nào hô hấp được.Phong Phi Vân vận chuyển linh khí và chấn vỡ bột băng trên người, hóa thành sương khói, nghiêm mặt nói:- Tính tình của biểu tỷ ta là thế, từ nhỏ đã ưa thích quản ta, tính cách bá đạo lắm!Đông Phương Nhất Dạ nhãn lực lợi hại cỡ nào, nếu cô gá này là biểu tỷ của Phong Phi Vân mới là chuyện lạ.Hắn tự nhiên không tin chuyện ma quỷ của Phong Phi Vân, nói:- Nơi này gió lớn, Tiêu cô nương, nếu không đi tới đại điện trước đi...- Không cần, ta đứng ngay chỗ này chờ.Nữ ma tràn ngập sát khí trừng Phong Phi Vân, đứng trước cửa lớn nguy nga của Ngân Câu phiệt giống như cọc tiêu, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.- Không cần quản nàng, đi thôi.Đông Phương Kính Nguyệt chính là nhân vật chính đêm nay, tự nhiên cũng phải đi ra ngoài tiếp đãi khách mời, nhưng mà nàng giờ phút này đang ngồi trong Lâm Lang Điện, một mình một người, thần sắc đạm mạc, tay ôm tỳ bà, đang khảy những khúc nhạc thiên nhiên.Một con chim sơn ca trắng bị tiếng đàn hấp dẫn tới, đậu vào vai nàng kêu lên vui sướng, cùng đan xen với tiếng tỳ bà đan nên nhiều ra mấy phần sinh khí.Lúc Phong Phi Vân cùng Đông Phương Nhất Dạ tiến vào Lâm Lang Điện, Đông Phương Kính Nguyệt dừng lại, tiếng tỳ bà dừng đột ngột nên con chim sơn ca trắng cả kinh, nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ biến mất trên bầu trời.- Tốt một khúc tỳ bà vui cười, lại có thể dẫn chim bay tới, tạo nghệ âm luật của tứ tiểu rất cao.Phong Phi Vân vỗ tay trầm trồ khen ngợi.Đông Phương Nhất Dạ đã lui xuống, trong Lâm Lang Điện chri còn lại Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt mang tấm lụa trắng trên mặt, vẻn vẹn chỉ lộ ra ánh mắt như lưu quang, tràn ngập linh tính, nói:- Chỉ tiếc tạo nghệ âm luật của ta không sánh bằng Dạ đại gia, tỳ bà khúc của ta chỉ có thể dẫn chim bay tới, một khúc của Dạ Tiêu Tương có thể dẫn tới ngàn vạn Thần Vũ quân.Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên đang nói tới chuyện Phong Phi Vân suất lĩnh ngàn vạn Thần Vũ quân đánh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nàng cảm thấy Phong Phi Vân vì cứu Dạ Tiêu Tương mới ra tay.- Chỉ tiếc thiên âm như thế từ nay về sau biến thành có một không hai.Phong Phi Vân nghĩ đến Dạ Tiêu Tương rời đi, trong lòng cảm khái, nói:- Không nói những chuyện này, lần này ta đến tìm ngươi, chính là có chuyện quan trọng.Trên ngón tay Phong Phi Vân miểu quỷ ban chỉ bắt đầu lưu động chậm rãi, từ khi Đông Phương Kính Nguyệt đạt được bạch ngọc cổ thuyền thì mỗi khi gặp nàng, miểu quỷ ban chỉ đều có cảm ứng, lần này càng trở nên mạnh mẽ, thần đồ trên ban chỉ như muốn bay đi.Vội vàng sử dụng lực lượng trấn áp, khống chế lực lượng miểu quỷ ban chỉ không cho nó đi.Trên miểu quỷ ban chỉ có bảy văn tự cổ xưa, phân biệt đối ứng bảy bức thần đồ, trong đó có "Long Mã Hà Đồ" đã tróc ra khỏi ban chỉ, cùng tương hợp với thanh đồng cổ thuyền, trở thành thanh thủ hộ đồ của đồng cổ thuyền thủ, lơ lửng trên cổ thuyền.Thanh đồng cổ thuyền cùng bạch ngọc cổ thuyền có lai lịch thần bí, có được lực lượng không giống tưởng tượng, cả hai chúng nó có liên hệ thần bí với nhau.Chẳng lẽ trong sáu bức thần đồ khác cũng có một thần đồ đối ứng với bạch ngọc cổ thuyền trong tay Đông Phương Kính Nguyệt?- Chuyện gì?Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.- Ta muốn đi tổ phòng Ngân Câu phiệt.Phong Phi Vân nói.- Không có khả năng, không phải đệ tử dòng chính Ngân Câu phiệt thì không thể tiến vào tổ phòng.Đông Phương Kính Nguyệt quả quyết bác bỏ thỉnh cầu của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lại nói:- Ta muốn tận mắt nhìn thấy bức họa trên tường tổ phòng.- Lưỡng Nhân Thôn?Đông Phương Kính Nguyệt giật mình.- Đúng là Lưỡng Nhân Thôn.Phong Phi Vân nói.Đông Phương Kính Nguyệt châm chước một lát, tiếp theo lại nói:- Việc này ta không làm chủ được, ta cũng chỉ đi tổ phòng một lần khi còn bé, trong óc lờ mờ nhớ một ít, ta cũng không dám xác định trong tổ phòng có bức họa kia thật sự là Lưỡng Nhân Thôn.Phong Phi Vân nhướng mày.Oanh.Bên ngoài có tiếng vang thật lớn truyền ra, có trên trăm đạo hào quang phóng lên trời, trận pháp trên bạch ngọc đảo bị chấn vỡ, lực lượng thập phần đáng sợ.Một tiếng nổ vang này là tới từ chỗ quế viên, nương theo đó là tiếng cười kiêu ngạo.- Ha ha, cái gì thiên tài cấp sử thi, không chịu nổi một kích, đây là lực lương cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều hay sao?Âm thanh truyền rất xa, mặc dù Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt đang ở sâu trong Ngân Câu phiệt cũng nghe được âm thanh này, hiển nhiên chính là cường giả tuyệt đỉnh ra tay.Hôm nay chính là sinh nhật tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt, quần hùng tụ tập, rất nhiều thế hệ tu sĩ già trong tu tiên giới tới chúc mừng, chẳng lẽ có người còn dám tới đây sinh sự hay sao?- Bên ngoài phát sinh chuyện gì?Đông Phương Kính Nguyệt hỏi vọng ra ngoài.Một thị nữ mười sáu mười bảy tuổi hấp tấp chạy vào, bẩm báo nói:- Bên ngoài...

Bên ngoài...

Đến...

Đến một...

Man nhân, công bố...

Muốn đả bại tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân ngồi ngay ngắn và phóng thần thức ra, muốn điều tra bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà thần thức khổng lồ của hắn chỉ ra khỏi đại điện liền bị trận pháp vô hình ngăn cản trở về.Trong Ngân Câu phiệt có vô số cổ trận đài, cho dù là chân nhân cũng không thể xuyên thủng bình chướng, đây là nội tình gia tộc cổ xưa, không phỉa gia tộc khác có thể sánh bằng.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Từ từ nói, nói rõ ràng một chút, cái gì man nhân, man nhân ở đâu?Thị nữ này trấn định xuống, nói:- Man nhân này cao ba mét, tay thô như là thùng nước, eo rộng như tường thành, làn da đen như đáy nồi, cầm trong tay thiết côn to như bát ăn cơm, công bố là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều, muốn khiêu chiến tất cả anh kiệt của Thần Tấn vương triều, vừa rồi đã có bốn vương giả trẻ tuổi bị hắn đánh bại, mỗi một người đều bị đánh bại bằng một chiêu.Phong Phi Vân nói:- Hôm nay có không ít thiên tài cấp sử thi tới, chỉ sợ tên gọi là hoàng tử sẽ bại trận.- Thiên tài cấp sử thi cũng có người ra tay, cũng bị hắn một chiêu đánh bại, hôn mê trên mặt đất.Thị nữ lộ ra vẻ khiếp nhược, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, không có thấy ma man nhân khủng bố như thế.Phong Phi Vân nhướng mày, nói:- Là thiên tài cấp sử thi nào?- Thứ chín Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, Tây Việt Lan Sơn.Thị nữ nói.Phong Phi Vân cùng Tây Việt Lan Sơn đã giao thủ, biết rõ tu vị của người này cho dù là Phong Phi Vân cũng không có nắm chắc có thể một chiêu đánh bại hắn, huống chi còn đánh ngã hắn hôn mê, chẳng lẽ hoàng tử Ngọc Kiền vương triều cường đại như thế.-------Chương 806: Chiến pháp vô song (1)Thị nữ lại nói:- Hoàng tử Ngọc Kiền vương triều kia dường như có quan hệ không kém với Lý Tiêu Nam Lý công tử, cũng là đệ tử Thần Linh Cung.- Chẳng lẽ là hắn đến thần đô.Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày một cái.Phong Phi Vân nói:- Ngươi biết hắn là người phương nào sao?Đông Phương Kính Nguyệt gật gật đầu, nói:- Có thể một chiêu đánh bại nhân vật như Tây Việt Lan Sơn thì cũng chỉ có thể là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Ngọc Kiền vương triều, Hồng Diệp hoàng tử.- Đúng, đúng, tên man nhân kia tự xưng chính là Hồng Diệp hoàng tử.Thị nữ gật đầu giống như con gà mổ thóc.Ngọc Kiền vương triều là láng giềng của Thần Tấn vương triều, cũng là một đại vương triều to lớn như Thần Tấn vương triều.Bởi vì Ngọc Kiền vương triều cùng Thần Tấn vương triều Cổ Cương Phủ liền nhau, cho nên người Ngọc Kiền vương triều giống như man nhân Cổ Cương Phủ, sau trưởng thành, phần lướn thân cao ba mét, có thậm chí có thể cao bốn mét.Hồng Diệp hoàng tử có thể trở thành đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Ngọc Kiền vương triều, tự nhiên không phải dong nhân, tu vị chỉ sợ không tầm thường.Phong Phi Vân hỏi:- Hồng Diệp hoàng tử cũng là đệ tử Thần Linh Cung, người này so sánh với Lý Tiêu Nam thì ai mạnh hơn?Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Hồng Diệp hoàng tử cùng Lý Tiêu Nam đều là một trong năm thần đồ của Thần Linh Cung, Hồng Diệp hoàng tử sư thừa là một cung chủ của Thần Linh Cung, nắm giữ tam phẩm đỉnh cấp linh khí, chiến lực ẩn ẩn còn trên cả Lý Tiêu Nam.- Nhưng mà Lý Tiêu Nam người này giấu kín rất sâu, lại giao hảo với Hồng Diệp hoàng tử, hai người bọn họ chưa từng giao thủ qua, bọn họ rốt cuộc ai có tu vị cao hơn thì không ai biết cả.- Bổn hoàng tử lần này tới thần đô chính là vì đánh bại thiên tài cấp sử thi của Thần Tấn vương triều, lấy công chúa đẹp nhất Thần Tấn vương triều là La Phù công chúa quay trở về Ngọc Kiền vương triều làm hoàng tử phi.Bên ngoài có tiếng cười to như điên cuồng, hiển nhiên chính là giọng của Hồng Diệp hoàng tử.Nương theo đó là âm thanh tức giận, lại có người đi khiêu chiến Hồng Diệp hoàng tử.Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt ngồi trong Lâm Lang Điện, không chút sứt mẻ, không bao lâu đã có thị nữ bối rối đi vào, nói:- Vương giả trẻ tuổi thứ năm ra tay, chính là Tấn Hà Long Cung Nhiếp Phong Hàn.Tấn Hà Long Cung trên bài danh các thế lực lớn của Thần Tấn vương triều xếp hạng trước ba mươi, là một đại giáo tu tiên, hắn là vương giả trẻ tuổi của Tấn Hà Long Cung thì tu vị khong thể kém được.Đông Phương Kính Nuyệt nói:- Hồng Diệp hoàng tử chiến lực không tầm thường, thiên tư cực cao, nghe đồn khi hắn sinh ra đã mang theo thần lực, xương ống chân mạnh vượt xa người cùng thế hệ, tính cách bá đạo, tu luyện Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, lấy lực làm đạo, giống như man thú, mười năm trước tự tay xét nát một vương giả trẻ tuổi, mười năm qua đi, tu vị của hắn cường đại hơn trước, nhưng không biết cường đại tới mức nào.- Như vậy chẳng phải Hồng Diệp hoàng tử không thể xưng bá Thần Linh Cung.Phong Phi Vân nói.- Thần Linh Cung hội rất nhiều thiên kiêu của năm vương triều tới, Thần Tấn vương triều Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng Lý Tiêu Nam cùng Thiên Đao Cổ Thố đều học nghệ tại Thần Linh Cung, Hồng Diệp hoàng tử tại Thần Linh Cung đứng đầu thế hệ trẻ của Ngọc Kiền vương triều, thành lập ' Đại Kiền Minh ', trong hàng đệ tử Thần Linh Cung xem như một trong những tổ chức đệ tử mạnh nhất.Thế lực tu tiên cỡ lớn, đệ tử có trên mười vạn, thậm chí trên trăm vạn, những đệ tử mầm móng này sinh tồn và tu luyện đều hình thành tổ chức hoặc là liên minh, Thần Linh Cung tự nhiên cũng là như thế, Hồng Diệp hoàng tử chính là minh chủ "Đại Kiền Minh", rất nhiều thiên chi kiều nữ của Thần Linh Cung đều chủ động yêu thương nhớ nhúng.Năm đại thần đồ chính là năm người trẻ tuổi cao cấp nhất của Thần Linh Cung.Oanh.Một tiếng vang thật lớn từ bên ngoài truyền vào.- Nhiếp Phong Hàn thua trong tay Hồng Diệp hoàng tử, một chiêu ngã xuống đất, rốt cuộc không bò dậy nổi.Một vị thị nữ đi lên bẩm báo.- Thiên tài của Thần Tấn vương triều cũng quá nhỏ yếu, đều là ma bệnh, vậy mà không có ai ngăn cản được một chiêu của bổn hoàng tử, thể chất các ngươi như thế làm sao vừa lòng các mỹ nhân của Thần Tấn vương triều cơ chứ, ha ha, chẳng lẽ thật sự không có ai đánh một trận với ta hay sao?Giọng của Hồng Diệp hoàng vang lên như sấm sét, truyền ra từ quế viên, lại có thể xuyên thấu qua trận pháp trùng trùng điệp điệp, lọt vào trong Lâm Lang Điện.- Ta đến chiến với ngươi.Một giọng nói hùng hậu xuất hiện, có vạn đạo bạch sắc hào quang phóng lên trời, vân hà khiếp người.Rốt cục có cường giả chính thức nhìn không quen, ra tay với Hồng Diệp hoàng tử.- Người phương nào ra tay?Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.Thị nữ thứ ba đi vào, nói:- Chính là thứ tám Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, Yến Tử Vũ.Yến Tử Vũ chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp, bản tính ghét ác như thù, hắn ra tay cũng nằm trong dự liệu của Phong Phi Vân.Yến Tử Vũ tuy xếp thứ tám trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, nhưng mà thực lực chân chính không yếu hơn đám người Tô Quân, Đông Phương Kính Thủy bao nhiêu.Yến Tử Vũ xếp hạng thứ tám, nhưng có thể đại chiến với Bắc Minh Phá Thiên ba ngày hai đêm không phân thắng bại, chuyện này có thể thấy được thực lực hai người không kém nhau nhiều.Một trận chiến này liên quan tới vinh dự của Thần Tấn vương triều, mà ngay cả tu sĩ thế hệ trước đang ở sâu trong Ngân Câu phiệt cũng âm thầm chú ý tới.Ầm ầm.Tiếng nổ vang lên.Nhìn ra đại điện, có thể trông thấy hướng quế viên có lôi điện trùng thiên, thần mang đan vào nhau, trên bầu trời có mây đen xuất hiện che chắn ánh sáng.Yến Tử Vũ xem ra đã dùng toàn lực.Cường giả tuyệt đỉnh trong Ngân Câu phiệt khởi động đại trận cấm chế, bao phủ địa vực này, sợ hai người đại chiến sẽ làm tổn hại bạch ngọc đảo.- Một chiêu.- Hai chiêu.- Ba chiêu....Trong lòng Phong Phi Vân nhìn thấy hai người giao thủ năm chiêu với nhau, trong lòng mới có chút buông lỏng một hơi, nếu như ngay cả Yến Tử Vũ cũng không thể tiếp được năm chiêu của Hồng Diệp hoàng tửm, như vậy thiên tài tuấn kiệt cả Thần Tấn vương triều chỉ sợ không ai địch nổi mười chiêu của Hồng Diệp hoàng tử.Như vậy cũng thật đáng sợ.Đông Phương Kính Nguyệt thần thái đạm mạc nhìn qua bên ngoài, lộ ra dáng vẻ phong khinh vân đạm, nói:- Phong Phi Vân, ngươi có nghĩ sẽ đi tới Thần Linh Cung tu tiên luyện đạo hay không, dùng thiên tư của ngươi chỉ sợ sẽ đại phóng hào quang đấy.Phong Phi Vân hơi sững sờ, chợt cười nói:- Vì sao ngươi đột nhiên nói tới vấn đề này?Đông Phương Kính Nguyệt ngẩng đầu, nói:- Cho dù là Thần Linh Cung hay là Thần Tấn vương triều, kỳ thật cũng chỉ là thế lực tu tiên mà thôi, nhưng mà Thần Linh Cung thế lực to lớn, vượt qua ngươi tưởng tượng, siêu thoát cả năm vương triều này.- Ở trước mặt tiên môn như Thần Linh Cung, Thần Tấn vương triều cũng chỉ là quốc gia phàm tục mà thôi, nếu như Thần Linh Cung thật muốn can thiệp vào Thần Tấn vương triều, như vậy hoàn toàn có quyết định ai là chủ nhân của Thần Tấn vương triều.-------Chương 807: Chiến pháp vô song (2)Nhưng mà những cung chủ Thần Linh Cung tự nhận siêu phàm thoát tục trên phàm nhân, căn bản không muốn đi quan tâm chuyện của năm đại vương triều, cho nên mới phái thần đồ tới điều hành.- Mà những tiên môn đại giáo truyền thừa cổ xưa trong Thần Tấn vương triều, trong mắt Thần Linh Cung chỉ là tồn tại tam lưu, không đặt vào mắt.- Cuộc chiến đế vương năm đại vương triều, ngươi có nghe qua chưa?Phong Phi Vân gật đầu nói:- Nghe nói qua một ít, mỗi năm trăm năm, đế vương năm đại vương triều sẽ tiến hành đại chiến, bài danh của đế vương quyết định bài danh của vương triều.- Không sai.Đông Phương Kính Nguyệt lại nói:- Nhưng ngươi có biết cuộc chiến đế vương sẽ diễn ra ở đâu không?- Chuyện này ta không quá rõ ràng.Phong Phi Vân nhíu mày, nói:- Chẳng lẽ tại Thần Linh Cung.Đông Phương Kính Nguyệt gật gật đầu, nói:- Đúng là như thế, kỳ thật cuộc chiến đế vương của năm đại vương trieuf vốn chính là Thần Linh Cung chủ trì, đổi một câu mà nói, bài danh của năm đại vương triều là doThần Linh Cung khống chế, kể cả Tấn đế trở thành đế hoàng trong cuộc chiến, kỳ thật đều âm thầm chịu Thần Linh Cung khống chế.Tấn đế chính là đệ nhất nhân của Thần Tấn vương triều, nhân vật thần thoại, nhưng trên trình độ nhất định cũng phải nghe lệnh của Thần Linh Cung, bởi vậy có thể thấy được Thần Linh Cung địa vị vô thượng cỡ nào.- Ta hiểu rồi, năm đại vương triều cạnh tranh với nhau, cho dù đạt được địa vị bá chủ, nhưng ở mức độ nào đó là do Thần Linh Cung khống chế.- Giống như năm ngón tay trên một bàn tay, năm đại vương triều chính là năm đầu ngón tay, mà Thần Linh Cung chính là bàn tay, năm căn đầu ngón tay thò ra ngoài có thể làm chuyện mình muốn làm, bồi dưỡng thế lực, nhưng mà không thể rời khỏi bàn tay, tuy bàn tay lực lượng cường đại, nhưng lại phải nhờ năm ngón tay mới có thể làm được việc, ai cũng rời khỏi không ai.Phong Phi Vân nói ra.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Đúng là như thế, Thần Tấn vương triều tự nhiên là thập phần cường đại, nhưng so với Thần Linh Cung thì quá nhỏ yếu, nếu ngươi có thể trở thành đệ tử cấp thần đồ của Thần Linh Cung, như vậy có thể chiếm được nhiều tài nguyên tu tiên, nếu như vượt qua thần đô đạt tới thiên đồ, thậm chí có thể tiến vào thế lực tu tiên còn cao cấp hơn cả Thần Linh Cung.- Thần Tấn vương triều, từ xưa xuất hiện rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tu vị đạt tới trình độ nhất định thì sẽ rời khỏi Thần Tấn vương triều, tiến vào Thần Linh Cung, tìm kiếm con đường tu tiên rộng lớn hơn.- Có thể nói, Thần Linh Cung chính là thế lực tu tiên địa phương mạnh nhất, không vào Thần Linh Cung thì không biết tu tiên giới to lớn hơn.Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng:- Thần Linh Cung ta tự nhiên sẽ đi, nhưng không phải hiện tại...Oanh.Bên ngoài chiến đấu chấm dứt.Lúc này vang lên tiếng cười như điên của Hồng Diệp hoàng tử, vang vọng toàn trường.- Ha ha, rõ ràng có thể tiếp ba mươi hai chiêu của ta, rất không tồi, rất không tồi, tại Thần Tấn vương triều ngươi xem như là thiên tài đỉnh cấp nhất, ngươi đã có tư cách để ta nhớ kỹ tên ngươi, báo danh ra đi.Yến Tử Vũ đã bại, chỉ tiếp được ba mươi hai chiêu đã bại.Ngay cả Phong Phi Vân cảm giác kinh ngạc không hiểu, Yến Tử Vũ cường đại là không thể nghi ngờ, tuyệt đối là một trong những người trẻ tuổi cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều.Không ngờ Hồng Diệp hoàng tử lại có thể cường đại tới như thế.- Hừ, thương của ta bị người ta đánh cắp, bằng không cũng không dễ dàng bại trong tay của ngươi.Yến Tử Vũ hiển nhiên là bị thương, giọng nói khí thế không đủ.Hồng Diệp hoàng tử cũng là hừ lạnh một tiếng, nói:- Bổn hoàng tử thấy ngươi không sử dụng linh khí, cho nên chỉ dùng bảy thành chiến lực, nếu như ta dùng mười thành chiến lực, ngươi chưa hẳn có thể tiếp dược mười chiêu của ta.Phốc.Yến Tử Vũ bình sinh khó thua trận, bách chiến tất thắng, hôm nay thất bại thảm hại, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa người ngã xuống đất.Một anh kiệt sử thi ngã xuống, làm cho thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều nội tâm nhỏ máu, khuất nhục vô cùng, có cảm giác tôn nghiêm bị giẫm lên.Có ba thiên tài trẻ tuổi cùng xông lên, nhưng lại bị Hồng Diệp hoàng tử một quyền đánh bay, miệng phun máu tươi, nhao nhao bay ra ngoài, lăn dưới đất như hồ lô.- Hừ, hôm nay có mặt của Lý huynh ở đây, bổn hoàng tử không muốn giết người, bằng không chỉ bằng những kẻ bất lực Thần Tấn vương triều các ngươi, một quyền ta cũng có thể đánh chết.Tuy Hồng Diệp hoàng tử liên tục đại chiến mấy trận, nhưng mà khí tức không yếu chút nào, huyết khí đầm đặc như thái cổ chân long.Một câu kẻ bất lực đã mắng toàn bộ thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều.Đám thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều hơn phân nửa đều tụ tập ở bạch ngọc đảo, mỗi một người đều là kẻ tâm cao khí ngạo, mặt mũi không ánh sáng.Kể cả đám người Long Thần Nhai, Bắc Minh Phá Thiên sắc mặt trầm xuống, vô cùng tức giận.Hồng Diệp hoàng tử vui mừng không sợ, cất cao giọng nói:- Bổn hoàng tử cùng Lý huynh chính là hảo hữu, Lý huynh muốn kết hôn với Ngân Câu phiệt tứ tiểu thư, mà bổn hoàng tử liền muốn cưới La Phù công chúa, người phương nào không phục, cứ tới đây chiến đi.Lý Tiêu Nam lại cười nói:- Hồng Diệp huynh nói chuyện quá thẳng rồi, mọi người ngàn vạn đừng nóng giận.Lý Tiêu Nam nói như vậy, nhìn như đang giảng hòa cho Hồng Diệp hoàng tử, nhưng trên thực tế đang đồng ý lời của Hồng Diệp hoàng tử, chỉ cần là người có vài phần đầu óc đều có thể nghe ra lời của hắn nói.Hồng Diệp hoàng tử lạnh lùng nói:- Trên đời này cường giả vi tôn, lực lượng chí thượng, bổn hoàng tử nghe nói Thần Tấn vương triều quảng mời thiên tài tuấn tài lựa chọn phò mã cho La Phù công chúa, vì vậy đặc biệt tới đây, muốn xem thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều mạnh bao nhiêu, công chúa Thần Tấn vương triều đẹp thế nào, hôm nay vừa gặp lại thất vọng.Tuy Hồng Diệp hoàng tử cuồng ngạo, nhưng mà chiến lực không tầm thường, ngay cả Yến Tử cũng chỉ có thể giao thủ ba mươi hai chiêu với hắn, cảnh này đã trấn trụ vô số thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều.Tiếng cười vang vọng:- Này, to con, với thân thẻ này của ngươi, nếu lấy La Phù công chúa, La Phù công chúa phải chịu tội rồi.Thân hình Hồng Diệp hoàng tử vượt qua ba mét, thể trạng tráng kiện, cánh tay to như thùng nước, đùi có thể so với cây cột, trên ngực đầy lông lá, La Phù công chúa khuynh thành tuyệt đại so sánh với hắn nhỏ hơn quá nhiều, quả thực giống như mỹ nữ và dã thú.Nghe nói như thế, sắc mặt La Phù công chúa trầm xuống, hai mắt phát lạnh, sát khí bức người.Hồng Diệp hoàng tử cười nói:- Không sao, không sao, bổn hoàng tử tu luyện Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, đã có thể khống chế thể chiều cao cùng rút ngắn thân thể, sẽ không quá thô lỗ với công chúa.Oanh.Sát cơ của La Phù công chúa lộ ra, xòe bàn tay ngưng tụ thánh pháp của hoàng tộc, Đại Hư Không Ấn.Ngàn vạn đạo hào quang ngưng tụ vào trong tay của nàng, ngưng tụ ra một phiến hư không đại đạo, trực tiếp đánh thẳng vào Hồng Diệp hoàng tử.-------Chương 808: Kéo ra ngoài đánh cho taÁnh mắt Hồng Diệp hoàng lẫm liệt, vung côn sắt tới đánh lên trời cao, nhanh chóng đánh tan Đại Hư Không Ấn, lực trùng kích của Đại Hư Không Ấn làm cho hắn lui ra phía sau một bước.La Phù công chúa tại Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng xếp hàng thứ nhất, chiến lực mơ hồ còn trên cả Yến Tử Vũ.Hồng Diệp hoàng tử khen, nói:- Tu vị của công chúa mạnh hơn đám bất lực kia, bổn hoàng tử không cưới ngươi không được, ha ha.- Muốn chết.La Phù công chúa tế ra "Hậu lệnh", điều động lực lượng trong hậu lệnh, toàn lực công kích Hồng Diệp hoàng tử, hư không trên bầu trời không ngừng run rẩy.Rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đối mặt với lực lượng này áp xuống, không ngừng lui ra phía sau.Hồng Diệp hoàng tử không chỉ không sợ, ngược lại cười lớn một tiếng, tế ra một kiện tam phẩm linh khí đỉn cấp ngăn cản lực lượng hậu lệnh.Sâu trong Ngân Câu phiệt, những tu sĩ thế hệ trước tụ tập cùng với nhau, cũng đều tới đại chiến trong quế viên.- Thần đồ Thần Linh Cung quả nhiên không phải chuyện đùa, chiến lực thật đáng sợ, nếu như hắn phát triển thêm, chắc chắn là một đế vương.- Hồng Diệp hoàng tử cũng quá kiêu ngạo, quá không đặt tu sĩ Thần Tấn vương triều chúng ta vào trong mắt, nên giáo huấn tiểu bối này mới được.Một nam tử trung niên mặc kim bào nói ra.- Lam Thạch lão đệ, một đời trẻ tuổi tranh hùng, cũng nên để người trẻ tuổi giải quyết, bốn lão giả đi theo Hồng Diệp hoàng tử chính là cao thủ của Ngọc Kiền vương triều, hiển nhiên là bảo hộ Hồng Diệp hoàng tử rồi.- Năm đại vương triều vốn không hợp với nhau, Ngọc Kiền đại đế cố ý phái bốn vị tên này đi theo Hồng Diệp hoàng tử tới thần đô, còn muốn kết hôn với công chúa yêu quý của Tấn đế, đây chính là áp chế nhuệ khí của Tấn đế, làm chuẩn bị cho cuộc chiến đế vương không lâu sau.- Không chỉ có như thế, hắn còn muốn quét hết mặt mũi của tu sĩ Thần Tấn vương triều chúng ta, dựng lên uy phong của Ngọc Kiền vương triều.Đông Phương Hàn Lâm chính là phiệt chủ Ngân Câu phiệt, càng là thái phó đương triều, lên tiếng nói:- Kính Thủy, ngươi đi ra ngoài giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử thử xem, thay chỗ cho La Phù công chúa, công chúa nếu có sơ xuất gì ở trong Ngân Câu phiệt chúng ta, như vậy rất khó bàn giao với Tấn đế.- Vâng, gia gia.Đông Phương Kính Thủy mặc giáo da màu tráng, trên lưng hất lên tinh hồng sắc áo choàng, trên người ma khí từng sợi, anh khí bức nhân.Đông Phương Kính Thủy chính là tu sĩ ma đạo song tu, xếp hạng thứ ba trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, vẻn vẹn chỉ sau Lý Tiêu Nam, từ nhỏ không thua một trận nào.Phong Phi Vân vẫn ngồi cùng Đông Phương Kính Nguyệt trong Lâm Lang Điện, nghe một thị nữ đi tới báo cáo tình hình chiến đấu.- La Phù công chúa tâm cao khí ngạo, dã tâm bừng bừng, trong lòng ngấp nghé vị trí thái tử, làm sao có thể nguyện ý gả đi Ngọc Kiền vương triều cơ chứ, huống chi Hồng Diệp hoàng tử là man nhân, nàng càng không có khả năng khuất phục.Phong Phi Vân nói.- Nhiệm vụ lựa chọn phò mã của La Phù công chúa không phải Tấn đế giao cho ngươi sao?Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Thế nhưng mà ta giao việc này cho Long Thương Nguyệt xử lý, với tính cách của nàng...Nội tâm Phong Phi Vân khẽ động, tiếp theo lại nói:- Nếu như có thể gả La Phù công chúa đến Ngọc Kiền vương triều, như vậy phải xem ý của nàng rồi.- Lại là tranh giành thái tử.Đối với thiên tài trẻ tuổi của Thần Tấn vương triều mà nói, tự nhiên đều không muốn nhìn La Phù công chúa gả cho nam nhân vương triều khác, tất cả mọi người sẽ không phục, còn cảm thấy vũ nhục.Phong Phi Vân ngược lại không có lòng trung thành với Thần Tấn vương triều, nhưng mà hắn hiện tại dù sao cũng là người trong hoàng tộc, đặc biệt là sau khi Tấn đế bế quan, hắn cơ hồ chính là người có địa vị tối cao của Thần Tấn vương triều, nếu hắn không quan tâm tới chuyện này, như vậy nói không qua.- Ta đi quế viên nhìn một chút.Phong Phi Vân đứng dậy, rời khỏi Lâm Lang Điện.- Công chúa điện hạ, ngươi dù sao tuổi còn rất trẻ, nếu ngươi tu luyện thêm hai mươi năm nữa, bổn hoàng tử nhất định không phải đối thủ của ngươi.Hồng Diệp hoàng tử chiến lực không phải chuyện đùa, tế ra tam phẩm linh khí, lực lượng không gì cản nổi.Bá.Tuy Hồng Diệp hoàng tử thân thể khôi ngô, nhưng mà tốc độ lại nhanh tới mức dọa người, giống như một đạo thiểm điện bay qua trước mặt La Phù công chúa, bóc khăn che mặt màu vàng của La Phù công chúa xuống, lộ ra dung mạo lung linh tuyệt thế.Da thịt tinh tế tỉ mỉ như ngọc, đôi mắt sáng ngời như sao, lông mi hết sức nhỏ giống như lá liễu, môi son hồng nhuận phơn phớt tựa như bảo thạch.Nàng quý khí bức người, cao ngạo và lãnh diễm.Có rất ít người nhìn thấy chân dung của La Phù công chúa, giờ phút này bị Hồng Diệp hoàng tử bóc khăn che mặt ra thiên tài trẻ tuổi ở đây vô cùng kinh ngạc và ngây người.Hồng Diệp hoàng tử cũng ngẩn ngơ, La Phù công chúa mỹ mạo làm cho hắn rung động, hắn nhìn thấy vô số mỹ nữ, nhưng lại không có người nào có thể so sánh với La Phù công chúa, thậm chí còn kém hơn cả đầu ngón tay của nàng.- La Phù công chúa, bổn hoàng tử lấy chắc rồi.Hồng Diệp hoàng tử cười to lên.La Phù công chúa tức giận, từ trước tới nay chưa từng có ai dám bất kính bóc khăn che mặt của nàng cả.- Muốn chết.La Phù công chúa gọi Bát Bộ Long Liễn ra đứng trên đỉnh long liễn, gọi tám long hồn kéo long liễn ra, trực tiếp trùng kích qua Hồng Diệp hoàng tử, muốn nghiền nát hắn.Bát Bộ Long Liễn tốc độ cực nhanh, lực trùng kích vô cùng cường hoành, nhưng mà Hồng Diệp hoàng tử lực lượng cường đại dọa người, vậy mà không tránh không né, trực tiếp giơ Bát Bộ Long Liễn lên sau đó xoay trong không khí chín vòng, mạnh mẽ đập xuống đất.Sắc mặt La Phù công chúa hơi đổi, muốn tiếp tục ra tay nhưng lại cảm giác được cổ của mình mát lạnh, đã bị người ta bóp cổ.Tốc độ Hồng Diệp hoàng tử quá nhanh, lúc này đã vòng qua sau lưng nàng, chế trụ cổ của nàng, bàn tay của hắn như khóa sắt, bóp cổ của nàng kéo vào ngực của hắn.- Lớn mật, dám bất kính với công chúa.- Người man rợ, La Phù công chúa há để ngươi khinh nhờn, nếu ngươi dám động tới sợi tóc của nàng, cường giả hoàng tộc sẽ lấy mạng của ngươi..........Những thiên tài tuấn kiệt thấy La Phù công chúa bị Hồng Diệp hoàng tử bắt lấy, cả đám vô cùng tức giận, nhưng lại không ai dám ra tay, dù sao Hồng Diệp hoàng tử thực lực quá cường đại.Bốn lão giả sau lưng Hồng Diệp hoàng tử cười lạnh, trong đó một lão giả cười nói:- Hoàng tử điện hạ không cần để ý tới cường giả hoàng tộc, nếu như lớp già hoàng tộc của Thần Tấn vương triều có can đảm ra tay với ngươi, chúng ta nhất định đánh cho chúng có đi không về.Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều vô cùng tự tin, chỉ cần Tấn đế không ra tay, bọn họ quét ngang tất cả cường giả hoàng tộc của Thần Tấn vương triều.Hồng Diệp hoàng tử cười to lên, thấp giọng nói bên tai La Phù công chúa, nói:- Công chúa điện hạ, tu vị bổn hoàng tử thế nào?-------Chương 809: Gài bẫy ngươi (1)La Phù công chúa hàm răng cắn chặt, đôi mắt băng lãnh như khối băng, nếu lửa giận có thể đốt chết người, như vậy Hồng Diệp hoàng tử đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.- Thái tử điện hạ, ngươi chính là thái tử hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn muội muội của mình bị vũ nhục sao.Một thiên tài nhân kiệt nhìn sang Long Thần Nhai.Long Thần Nhai vốn là đối thủ một mất một còn với La Phù công chúa, ước gì nhìn thấy La Phù công chúa gả đến Ngọc Kiền vương triều, huống hồ Hồng Diệp hoàng tử tu vị thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả Yến Tử Vũ đều bại trong tay hắn, Long Thần Nhai tu vị sàn sàn với Yến Tử Vũ, cho nên trong lòng cũng có chút kiêng kỵ Hồng Diệp hoàng tử.Ta chính là thái tử đương triều, làm sao có thể bại, tuyệt đối không thể ra tay.Long Thần Nhai vẫn ngồi trên ghế như trước, mắt trợn lên, cười nói:- Hồng Diệp hoàng tử chỉ đang đùa giỡn với La Phù công chúa mà thôi, các ngươi không nên khẩn trương.Rất nhiều người trong lòng mắng Long Thần Nhai quá uất ức, trợn mắt nói lời bịa đặt, quả thực là kẻ bất lực trong miệng Hồng Diệp hoàng tử nói.Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Long Thần Nhai cân nhắc lợi hại, cuối cùng nhất quyết định không ra tay.- Lớn mật, dã nhân ở đâu cũng bất kính với công chúa hoàng tộc, người đâu, bắt dã nhân này lại cho ta, nhốt vào thiên lao thần đô.Phong Phi Vân mặc kim y vân bào, đầu đội thần vương miện, mang theo trường bào lớn đi tới.Nữ ma vẫn đi sau lưng hắn, một tấc cũng không rời.Tất cả mọi người nhìn sang Phong Phi Vân, một đám thiên tài tuấn kiệt lộ ra thần sắc vui mừng, nói:- Thần vương đại nhân, đến rồi, lần này có trò hay xem.Hồng Diệp hoàng tử vẫn ôm La Phù công chúa trong tay, hoàn toàn không sợ hãi Phong Phi Vân, giọng mỉa mai cười nói:- Tiểu tử, ngươi dám nói ta là dã nhân, có biết ta là ai không?- Ngươi có biết ta là ai không?Phong Phi Vân giọng còn lớn hơn cả hắn, chấn đắc mặt đất rung rung không thôi.Hồng Diệp hoàng tử chưa từng thấy người nào hung hăng càn quấy hơn hắn, trầm giọng nói:- Ta chính là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều, ngươi tính toán là cái gì.- Thì ra chỉ là một hoàng tử, không ngờ dám liều lĩnh trước mặt bổn vương, quả thực to gan lớn mật.Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, chạy tới trước mặt Hồng Diệp hoàng tử, một đám Thần Vũ quân vây lại.- Ngươi...

Dám không đặt bổn hoàng tử vào mắt?Hồng Diệp hoàng tử trừng mắt to của mình ra, lửa giận phần thiên.Ngay cả bốn lão giả sau lưng hắn ánh mắt sắc bén như chim ưng, sát khí lộ ra ngoài, bọn họ là bốn cao thủ đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, tu vị kinh thiên động địa, trong nháy mắt có thể đánh chết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vui mừng không sợ, lạnh giọng quát một tiếng:- Ta chính là vương gia duy nhất của Thần Tấn vương triều, thần vương đương triều, ngươi một hoàng tử, trước mặt vương gia Thần Tấn vương triều còn dám không quỳ hành đại lễ, đây chính là tội đại bất kính, dám ở trước mặt bổn vương la hét rống to, tội thêm một bậc, người đâu, kéo hắn ra ngoài đánh cho ta.Địa vị hoàng tử thân mang quý khí hoàng gia, con của đế vương, nhưng mà so sánh với địa vị thần vương thì còn kém xa.Tại Thần Tấn vương triều, địa vị "Thần vương" vẻn vẹn chỉ dưới "Tấn đế", ngay cả hoàng tử và công chúa gặp "Thần vương " cũng phải hành lễ.Hồng Diệp hoàng tử là người lạ, tuy là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều nhưng đi tới Thần Tấn vương triều cũng cần hành lễ với thần vương.Rầm rầm.Một đội Thần Vũ quân tổng cộng mười tám người, mặc khải giáp nặng ngàn cân, tay cầm nhị chiến thương [World War II] , nhuệ khí bức người, cầm chiến thương chỉ vào Hồng Diệp hoàng tử.- Thúc thủ chịu trói, nếu không, giết không tha.- Thúc thủ chịu trói, nếu không, giết không tha.... ......Mười tám vị Thần Vũ quân tinh nhuệ, đồng thời hò hét, âm thanh chấn động như sấm.Tuy Hồng Diệp hoàng tử lớn lên thô kệch giống như man nhân, nhưng mà tâm tư tinh tế tỉ mỉ, hắn biết rõ không ổn.Dưới tình huống bình thường hắn giao thủ với Phong Phi Vân thì thuộc về thế hệ trẻ giao phong, tu sĩ thế hệ trước của Thần Tấn vương triều căn bản không thể làm cái gì vượt qua, càng không thể ra động dụng Thần Vũ quân, nhưng mà hiện tại Phong Phi Vân xông đã liên tiếp gán ba tội danh cho hắn là "Bất kính với công chúa", "Vô lễ thần vương", "Coi rẻ hoàng tộc Thần Tấn vương triều" .Ba tội danh này đủ giam cầm hắn rồi.Đây cũng không phải là một đời tuổi trẻ tranh phong, mà là Phong Phi Vân dùng thân phận thần vương chấp pháp, nếu Hồng Diệp hoàng tử dám chống lệnh thì sẽ bị vô số cường giả Thần Tấn vương triều vây công, mặc dù đánh chết hắn thì Phong Phi vân cũng có thể thêu dệt tội danh "Phản kháng bắt bớ", chết có ý nghĩa.Tuy tu vị Hồng Diệp hoàng tử cường đại, nhưng nếu ngàn vạn đại quân xông lên vẫn có thể đánh hắn thành phế vật, dù sao đây là địa bàn của Thần Tấn vương triều.Điểm này Hồng Diệp hoàng tử tự nhiên nghĩ đến.Nhưng nếu bị bắt đưa tới thiên lao thần đô, như vậy không chỉ hao tổn uy danh Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn bị vô số người trong Thần Linh Cung cười nhạo, chuyện này tuyệt đối không thể.Đây quả thực là tình thế khó xử.Hồng Diệp hoàng tử giờ phút này trong lòng đang mắng to xui xẻo, Thần Tấn vương triều cũng quá không đáng tin cậy, không ngờ cho một kẻ chưa tới hai mươi tuổi làm thần vương, nếu như thần vương Thần Tấn vương triều còn là Long Xuyên Phượng, như vậy dùng thân phận địa vị của Long Xuyên Phượng sẽ trở ngại địa vị, tự nhiên sẽ không làm gì một tiểu bối, như thế Hồng Diệp hoàng tử căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào.Nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác đụng phải Phong Phi Vân thân phận địa vị cao tuyệt, lại còn là tu sĩ trẻ tuổi, thế mới khó làm.La Phù công chúa vẫn bị Hồng Diệp chế trụ trong ngực, đôi mắt phượng nhìn qua Phong Phi Vân, hiển nhiên cũng không có nghĩ đến ra tay giải vây cho nàng chính là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không có bao nhiêu hảo cảm với La Phù công chúa, nhưng mà hắn hiện tại chính là thần vương hoàng tộc, tự nhiên phải giữ tôn nghiêm cho hoàng tộc, bằng không thể diện của hắn cũng không xong.Nếu Phong Phi Vân không phải thần vương, mới chẳng muốn quản chuyện hư hỏng của La Phù công chúa, dù sao Hồng Diệp hoàng tử tu vị xác thực đáng sợ, tuyệt đối là một kình địch.Bằng không Phong Phi Vân ăn no không việc làm đi chọc cường địch làm cái quái gì?Ánh mắt Hồng Diệp hoàng tử đảo một vòng, cười nói:- Thì ra là thần vương đại nhân của Thần Tấn vương triều đến, vừa rồi không có nhận ra, đương nhiên thần vương đại nhân không thể trách bổn hoàng tử, dù sao ai sẽ nghĩ tới đường đường vương gia Thần Tấn vương triều lại là...

Một tiểu bối.Tuy Hồng Diệp hoàng tử biết rõ bị Phong Phi Vân chơi một chiêu, nhưng vẫn không thay đổi tính cuồng ngạo như trước.Đương nhiên hắn cuồng cũng là cuồng có lý trí, hắn nói như thế có ý nói với mọi người rằn: Cũng không phải Hồng Diệp hoàng tử hắn cố ý bất kính thần vương, mà là thần vương Thần Tấn vương triều tu vị quá thấp, hắn căn bản không có nhận ra.-------Chương 810: Gài bẫy ngươi (2)Chỉ trách tu vị Phong Phi Vân quá thấp, làm cho hắn nhìn lầm, chuyện không thể trách hắn.Đổi một câu nói đúng là, Thần Tấn vương triều không người ah, không ngờ cho một tiểu bối làm thần vương.Phong Phi Vân cũng không phải thần vương hợp cách, nói cái chó gì phong phạm thần vương, hai tay ống tay áo vung lên, trực tiếp mắng to một câu:- Móa, mẹ nó, cũng dám xem thường bản thần vương, trói hắn lại cho ta, bản thần vương muốn đích thân tát hắn hai cái, hắn chỉ cần dám phản kháng, lập đi điều động Thần Vũ quân vào thành, chơi chết hắn cho ta.Hồng Diệp hoàng tử không biết tính cách của Phong Phi Vân nhưng mà Lý Tiêu Nam vô cùng rõ ràng, trước đó không lâu, Phong Phi Vân bởi vì một nữ nhân đã suất lĩnh ngàn vạn Thần Vũ quân đồ diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, chấn động cả tu tiên giới Thần Tấn vương triều, loại chuyện không đáng tin cậy này người khác làm không được, nhưng mà Phong Phi Vân lại hoàn toàn làm được.Hồng Diệp hoàng t, dù sao chính là Lý Tiêu Nam mời tới thần đô, nếu thật sự chọc Phong Phi Vân điều động ngàn vạn Thần Vũ quân vào thành, đánh giết Hồng Diệp hoàng tử, như vậy sẽ phá hỏng đại sự của Lý Tiêu Nam.Lần này hắn không thể không ra mặt giảng hòa.Lý Tiêu Nam lông màu xanh nhíu lại, tiên vận quấn thân, đứng lên đi qua, cười nói:- Thần Vương đại nhân, xin bớt giận, chuyện này kỳ thật là hiểu lầm, vừa rồi thái tử điện hạ cũng nói, đây là Hồng Diệp hoàng tử đùa với La Phù công chúa mà thôi, thật đảm đương không nổi, đảm đương không nổi, Hồng Diệp huynh, còn không thả công chúa ra, vui đùa như vậy đã đủ rồi.Lý Tiêu Nam âm thầm truyền âm cho Hồng Diệp hoàng tử, nói:- Phong Phi Vân người này tính cách quái đản, to gan lớn mật, chuyện gì cũng làm được, trước tiên phải ủy khuất Hồng Diệp huynh rồi, chỉ cần tránh thoát một kiếp này, đối với Hồng Diệp huynh mà nói, muốn đối phó Phong Phi Vân quả thật là chuyện dễ dàng.Tuy Lý Tiêu Nam đang âm thầm truyền âm, nhưng mà vẫn không thoát khỏi tai Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, vượt qua người khác gấp bốn lần, muốn nghe bọn họ âm thầm truyền âm là quá dễ dàng.Hồng Diệp hoàng tử nhíu mày, chợt giãn ra , thả La Phù công ra ngoài, cười nói:- Thực xin lỗi ah, làm cho công chúa chấn kinh, việc này xác thực chính là bổn hoàng tử cùng công chúa điện hạ vui đùa mà thôi.La Phù công chúa hóa thành một đạo ảo ảnh bay ra sau lưng Phong Phi Vân, ngón tay trắng như hành tây nhẹ nhàng sờ sờ cổ, hừ lạnh một tiếng:- Tu vị của ngươi cao hơn ta một trọng, nếu như chúng ta cùng cảnh giới, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta, Hồng Diệp hoàng tử, cái tên này bổn công chúa nhớ kỹ, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết trong tay ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết cực kỳ thê thảm.La Phù công chúa tính cách cao ngạo, không chịu thua, nàng hiện tại mới hai mươi tuổi mà thôi, mà Hồng Diệp hoàng tử ít nhất cũng tu luyện năm mươi năm, nàng thua trong tay Hồng Diệp hoàng tử đương nhiên nội tâm không phục.Lý Tiêu Nam cười cười, nói:- Thần Vương đại nhân, ngươi xem đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, có phải nên cho Thần Vũ quân thu hồi việc binh đao, dù sao hôm nay chính là sinh nhật của Kính Nguyệt, mọi người nên luận bàn với nhau thôi, không cần phải gây chiến đâuHồng Diệp hoàng tử chính là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn là thân phận hoàng tử, càng là thần đồ của Thần Linh Cung, cho dù Phong Phi Vân sự giam hắn vào trong thiên lao, cũng phải nhanh chóng thả ra thôi.Dù sao việc này cũng không liên quan nửa phần quan hệ với Phong Phi Vân, không cần thiết vì nữ nhân cao ngạo tự đại như La Phù công chúa náo tới mức không thu thập được cục diện.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:- Thế nhưng mà bổn vương vừa rồi cũng chấn kinh, bị dọa thật không nhẹ, giờ phút này nghĩ tới mà sợ...Lý Tiêu Nam cười nói:- Hồng Diệp huynh, còn không mau tặng thần vương đại nhân một ngàn miếng linh thạch, an ủi thần vương đại nhân một chút.- Thần vương phủ của ta lại không thiếu linh thạch, cầm linh thạch cũng không có chỗ dùng.Phong Phi Vân vừa huýt sáo vừa nói, nào có bộ dáng chấn kinh gì, rất rõ ràng đang muốn xảo trá Hồng Diệp hoàng tử một số.- Lòng tham không đáy.Trong lòng Hồng Diệp hoàng tử nghĩ như vậy, nhìn qua Phong Phi Vân vài phần, lạnh trầm giọng nói:- Không biết thứ gì mới có thể an ủi thần vương đại nhân đây?Phong Phi Vân trố mắt nhìn, khóe miệng cười quỷ dị, nhìn vào đồng côn thô to như bát ăn cơm trong tay Hồng Diệp hoàng tử, nói:- Cây côn này không tệ, vừa vặn thần vương phủ còn thiếu một cây côn, xem như phù hợp.Nghe được Phong Phi Vân nói thế, sắc mặt Hồng Diệp hoàng tử trầm xuống, cây côn trong tay của hắn cũng không phỉa là phàm phẩm, chính là đồ vật do một đại luyện khí sư của Ngọc Kiền vương triều hao tổn tinh thần và thể xác huyết luyện mới thành, chọn dùng đều là thần tài luyện chế tứ phẩm linh khí, nhưng mà thời điểm linh khí sắp thành hình lại phát sinh vấn đề, thế cho một trăm lẻ tám trận pháp trong cây côn tổn hại tám cái, từ tứ phẩm linh khí rơi xuống còn tam phẩm linh khí đỉnh phong.Tam phẩm linh khí đỉnh phong vẫn có uy lực vô song như trước, chính là vật báu vô giá.Hồng Diệp hoàng tử cười toe toét miệng, lạnh giọng cười cười:- Cây côn này của ta chính là tam phẩm linh khí đỉnh phong Kình Thiên Côn, có khả năng tấn chức tứ phẩm linh khí, nặng đạt chín ngàn tám trăm vạn cân, nếu ngươi có thể cầm Kình Thiên Côn trong tay ta, vậy nó sẽ là của thần vương đại nhân.Hồng Diệp hoàng tử vẫn cho rằng Phong Phi Vân là vương gia lòng tham không đáy, chỉ bởi vì sinh ra ở vị trí tốt, mới ngồi lên bảo tọa thần vương, căn bản xem thường hắn, càng không tin tưởng Phong Phi Vân có thể cướp lấy Kình Thiên Côn trong tay của hắn.Đừng nói cướp đi, chỉ bằng sức nặng của Kình Thiên Côn cũng không phải người bình thường có thể lấy lên được.- Nói lời giữ lời.Phong Phi Vân mí mắt nhảy lên, cười nói.- Bổn hoàng tử nói chuyện đều giữ lời.Hồng Diệp hoàng tử trầm giọng nói.Bá.Tốc độ của Phong Phi Vân cực nhanh, cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới bốn mươi lần, tốc độ của Phong Phi Vân hiện tại có thể so sánh với cự phách, cho dù Hồng Diệp hoàng tử cùng Lý Tiêu Nam trong cùng thế hệ cũng không thể bằng hắn.Hồng Diệp hoàng tử chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh, Phong Phi Vân đã biến mất tại chỗ.- Không tốt.Trái tim Hồng Diệp hoàng tử đập mạnh vài cái, vội vàng vận chuyển linh khí, nhưng đã trễ rồi, trong tay trống trơn, Kình Thiên Trụ đã trượt vào trong tay Phong Phi Vân.Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian vận chuyển linh khí của Hồng Diệp hoàng tử cũng không có.Kình Thiên Trụ chính là linh khí đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, truyền thế chi bảo, là chiến binh mạnh nhất dưới tứ phẩm linh khí, tự nhiên không thể rơi vào tay người ngoài.- Lớn mật.Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều động thủ trước tiên, đồng thời ra tay, bốn người này vô cùng cường đại, mỗi một người đều là nhân vật đứng đầu Ngọc Kiền vương triều, có được xưng là đỉnh cấp, tự nhiên là quét ngang tu sĩ thế hệ trước.-------Chương 811: Một con kinh thế (1)Ngọc Kiền đại đế" phái bốn người bọn họ đi theo Hồng Diệp hoàng tử tới Thần Tấn vương triều, chính là muốn áp chế nhuệ khí tu sĩ Thần Tấn vương triều, tự nhiên là vô cùng khẳng didngj với tu vị của bốn người, đều là tồn tại cao cấp nhất.Bốn người này cùng thi triển thần thông, chấn động ngân hà, trực tiếp dẫn động vạn tòa trận pháp ở bạch ngọc đảo, muốn trực tiếp giết Phong Phi Vân.Chín thành trẻ tuổi kiệt xuất ở nơi này bị lực lượng này áp quỳ xuống, lực lượng quá khổng lồ, làm cho bọn họ căn bản không thể đứng thẳng.Phong Phi Vân lấy được Kình Thiên Côn thì bay tới sau lưng nữ ma.Nữ ma giờ phút này không tránh không né, biết rõ lại bị Phong Phi Vân lợi dụng, chỉ có thể ra tay, trong mí mắt có tinh hải chớp động, chậm rãi duỗi ngón tay như bạch ngọc ra phía trước.Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều không ngờ dám ra tay với Phong Phi Vân.Bốn người này tại Ngọc Kiền vương triều đều là tu sĩ thành danh thế hệ trước, tu luyện mấy trăm năm, thần thông vô số, chiến pháp chấn thế, bốn người đồng ra tay với một tiểu bối.Cái này nói rõ định gạt bỏ Phong Phi Vân.Bọn họ cũng không phải người làm việc lỗ mãng, mà là tìm đúng thời cơ ra tay tốt nhất, lúc Phong Phi Vân ra tay đi Kình Thiên Côn thì đột nhiên hạ sát thủ, cho dù đánh chết Phong Phi Vân cũng có thể tố cáo Phong Phi Vân tội danh "Đánh lén hoàng tử".Tu sĩ lớp già trong Ngân Câu phiệt còn có nhiều tiên hiền hoàng tộc ở đây, nhìn thấy bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều ra tay hạ sát thủ đối phó thần vương, đều lòng đầy căm phẫn, nhưng mà hiện tại muốn cứu viện đã trễ rồi.Chẳng lẻ phải trơ mắt nhìn thần vương đương triều bị người ta đánh chêt?Đám người Long Thần Nhai hiện tại vô cùng vui vẻ và mỉa mai, rất thích ý nhìn thấy Phong Phi Vân chết như vậy lợi ích của bọn họ quá lớn, trong lòng cười thầm:- Phong Phi Vân thật sự quá bộc lộ tài năng, không ngờ dám chọc vào đại địch Ngọc Kiền vương triều này, may mắn ta thông minh không có ra tay.Xôn xao.Một đạo hào quang chói mắt bay ra khỏi tay của nữ ma, từng đạo hào quang màu trắng đan vào nhau như dòng nước lũ, giống như ngàn vạn con sông ập tới.Đây là lực lượng tinh thuần thánh khiết, hoàn toàn không có chút tử khí thi tà.Càng không có nửa phần ma tính.Oanh.Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều cảm giác có một ngọn núi khổng lồ ập tới, sinh lòng sợ hãi, muốn tránh né, nhưng đã trễ, bị nữ ma một ngón tay đánh bay.Phốc, phốc, phốc, phốc.Bốn người miệng phun máu tươi, linh y cẩm bào trên người tan nát, da đầu còn có huyết châu chảy dài.Âm thanh máu chảy vang lên.Bốn lão già này giống như chó chết nằm trên mặt đất, trên mặt đất xuất hiện bốn cái hố to, bọn họ phải sau nửa ngày mới có thể bò ra được.Bây giờ là bốn tên ăn mày toàn thân nhuộm máu.Oanh.Một màn này thật sự quá chấn nhiếp tâm linh người ta, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào nữ ma, nữ tử quốc sắc thiên hương này một ngón tay đánh bại bốn lão giả mạnh mẽ của Ngọc Kiền vương triều, đánh thổ huyết.Rốt cuộc là người nào mà đáng sợ như thế?Phong Phi Vân mời thần nhân này từ đâu tới?Ánh mắt Long Thần Nhai mở to thật lớn, không thể tin được nhìn cảnh trước mặt, trong miệng không ngừng nhắc tới:- Không có khả năng, không có khả năng...Ngay cả Lý Tiêu Nam vừa rồi tư thế oai hùng bừng bừng, giờ phút này cũng bị chấn nhiếp.Tât cả người ở đây bao gồm cả những tu sĩ thế hệ trước ở sâu trong Ngân Câu cũng không cách nào bình tĩnh được, không thể tin vào mắt của mình.Bụi mù tán đi, Phong Phi Vân đứng ra, ho khan hai tiếng, nói:- Hôm nay chính là sinh nhật của tứ tiểu thư, biểu tỷ của ta không muốn giết người, cho nên tha cho bốn tên các ngươi con đường sống, bằng không bọn ngươi giờ phút này đã là người chết.Đây là lời mà Hồng Diệp hoàng tử nói lúc trước, Phong Phi Vân giờ phút này lại trả cho bọn họ, quả thật là đánh mặt trực tiếp mà, đánh nổ rất vang dội, làm cho thiên tài tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều đều thỏa mãn.Phốc.Tất Trữ Suất ẩn nấp trong đám người sợ tới mức cái cằm sắp rơi xuống đất, trong miệng mắng to lừa bố mày.- Không phải nói biểu tỷ của ngươi từ nông thôn tới sao, không phải nói nàng ở thần đô không nơi nương tựa nên ngươi mới thu lưu nàng, lời của Phong đại tiện nhân này không thể tin được, may mắn lão tử không có ra tay với nàng, bằng không hiện tại ngay cả bột phấn xương cốt cũng không còn thừa.Hôm nay lưu lại một ảnh hưởng sâu sắc khắc vào lòng người: Phong Phi Vân có một biểu tỷ cường đại.- Hoàng tử, đa tạ Kình Thiên Côn của ngươi, bổn vương vui lòng nhận lấy.Phong Phi Vân cầm Kình Thiên Côn nặng chín ngàn tám trăm vạn cân trong tay, giống như cầm cây khô, nhìn qua vô cùng nhẹ nhõm, cũng thể hiện tu vị vô cùng cường đại.Hai đấm Hồng Diệp hoàng tử nắm chặt, sẳng giọng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hét lớn:- Tốt, tốt lắm, thì ra thần vương đại nhân thâm tàng bất lộ như thế, không biết thần vương đại nhân có dám tiếp nhận bổn hoàng tử khiêu chiến hay không?- Ngươi muốn khiêu chiến với ta?Phong Phi Vân nói.- Không sai, thần vương đại nhân tuổi trẻ tài cao, bổn hoàng tử thật sự bội phục.Hồng Diệp hoàng tử trước tâng bốc Phong Phi Vân lên cao, tiếp theo lại nói:- Không biết can đảm của thần vương đại nhân có lớn hay không, có dám chiến một trận công bình với ta?Hắn giờ phút này lại dùng phép khích tướng.Nhưng mà Phong Phi Vân căn bản không ăn quả lừa này, nói:- Ngươi là thân phận gì, có tư cách gì đấu một trận với vương gia ta?Phong Phi Vân nói lời này rõ ràng là xem thường hắn, cảm thấy thân phận địa vị của hắn quá thấp.Hồng Diệp hoàng tử đã sớm lửa giận ngút trời, chưa từng giận dữ như thế, vốn bị Phong Phi Vân uy hiếp buông tha La Phù công chúa, lại bị Phong Phi Vân cướp đi Kình Thiên Côn, chính mình theo bốn cao thủ đều trọng thương, hiện tại Phong Phi Vân rõ ràng còn xem thường hắn.Tu vị Hồng Diệp hoàng tử hạng gì, thân phận địa vị hạng gì, chưa bao giờ biệt khuất như thế.Phong Phi Vân vô cùng hung hăng càn quấy, mang theo vui vẻ nhìn hứn một cái, nhìn Thần Vũ quân khua tay nói:- Thu đội, chúng ta đi.- Không cho phép đi.Hồng Diệp hoàng tử tức giận muốn nổ phổi, chợt quát một tiếng, trên người bắn ra ngàn vạn đạo điện quang, làn da màu cổ đồng biến thành màu vàng, một quyền công kích Phong Phi Vân.Đây là một kích đầy tức giận của hắn, ngưng tụ chiến pháp mười phần.Gió mạnh phần phật, đau đớn da người.Tuy Phong Phi Vân quay người, nhưng đang âm thầm chú ý tới hắn, trong nháy mắt hắn ra tay thì mi mắt Phong Phi Vân nhíu lại, trực tiếp nhắc tam phẩm đỉnh phong linh khí "Kình Thiên Côn" lên, dùng hết lực lượng toàn thân thúc dục trận pháp và lực lượng Kình Thiên Côn.Một côn đánh ra đã thúc dục uy lực tam phẩm linh khí hoàn toàn.Ầm ầm.Chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đầu dị thú chiến hồn lao ra khỏi người Phong Phi Vân, ngưng tụ trên Kình Thien Côn, lực lượng khổng giống như con sông từ chín tầng trời áp xuống.-------Chương 812: Một con kinh thế (2)Phong Phi Vân hiện đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, đã sớm không còn là kẻ không có đủ lực lượng nữa.Đây là toàn lực ra tay, ngưng tụ uy năng tam phẩm đỉnh phong linh khí và lực lượng hơn chín nghìn đầu dị thú chiến hồn.Bành.Kình Thiên Côn to lớn đánh mạnh tới, thế công Hồng Diệp hoàng tử đang mãnh liệt bị một côn đánh lui.Khí lãng bốc lên, tiếng oanh minh như hai thần sơn chạm vào nhau.Hồng Diệp hoàng tử phải lui lại hơn mười bước mới đứng vững bước chân, trên cánh tay mang theo một vết máu, chính là bị Kình Thiên Côn kích thương, cho dù tu vị của hắn vô cùng cường đại, cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản một côn này.- Làm sao có...

Khả năng.Hồng Diệp hoàng tử không thể tin được khi biết mình bị một thiếu niên đánh bay bằng một côn.- Hừ, man di thiếu văn minh, thật cho rằng Thần Tấn vương triều không người sao, một côn của bổn vương chỉ là giáo huấn nho nhỏ thôi, nếu còn dám nháo sự, trực tiếp nhốt ngươi vào thiên lao thần đô.Phong Phi Vân vung Kình Thiên Côn lên nói ra.Nhưng mà trên thực tế Phong Phi Vân đã thụ nội thương, không thể ra tay tiếp.- Lực lượng của tên man rợ này quá cường đại, rõ ràng có thể lấy cánh tay ngăn cản uy năng của tam phẩm linh khí đỉnh phong, hơn nữa ta còn quán chú lực lượng hơn chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đầu dị thú chiến hồn mới có thể đánh lui.- Tay không bác linh khí, thể chất này cường đại cỡ nào?- Chẳng lẽ hắn đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng?Nếu thật sự chiến tiếp, Phong Phi Vân cho dù kiềm giữ tam phẩm linh khí cũng thua không nghi ngờ.Hiện tại ở mặt ngoài Phong Phi Vân xem như chiếm thượng phong tuyệt đối, phong khinh vân đạm, không dùng bao nhiêu lực lượng đánh lui Hồng Diệp hoàng tử, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau.- Phong Phi Vân không ngờ mạnh tới mức này.- Tu vị bực này chỉ sợ rất ít người trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng có thể đánh thắng hắn được.- Cường tráng quá thay, Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, cuối cùng vẫn cho đám người này biết lợi hại.La Phù công chúa cách Phong Phi Vân rất gần, cảm giác được huyết dịch trong người Phong Phi Vân biến hóa, biết rõ Phong Phi Vân khẳng định đã thụ nội thương, không hề nhẹ nhàng như mặt ngoài được.Hồng Diệp hoàng tử hai tay xiết chặt nắm đấm, vết máu trên cánh tay biến mất nhanh chóng, quát:- Vừa rồi ta còn không có sử dụng Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, hơn nữa ngươi còn đang nắm giữ Kình Thiên Côn, căn bản là không công bình, chúng ta tái chiến.- Bại tướng dưới tay, chưa đủ nói dũng, nếu lại cố tình gây sự, bổn vương sẽ sử dụng chiến pháp tuyệt thế đánh chết ngươi.Phong Phi Vân phóng một câu ngoan thoại.Người không biết rõ nội tình còn cho rằng Phong Phi Vân thật sự quá sính cường, quá mạnh mẽ, quá to lớn cao ngạo, nhưng mà người hiểu chuyện lại biết Phong Phi Vân đang hù dọa Hồng Diệp hoàng tử a.Phong Phi Vân hù dọa người, lừa người, gạt người, lợi dụng người, những thủ đoạn này hắn dùng rất thuận tay, rất có tâm đắc.- Bổn vương tự kiềm chế thân phận, không muốn giết ngươi, ngươi không nên ép ta ra tay.Phong Phi Vân lúc này làm ra tư thái cao thủ tịch mịch.- Bổn vương ngay cả nửa bước cự phách cũng từng dùng tay không xé nát qua, muốn giết ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, thiếu niên, lui xuống đi, cũng không nên tự lầm, hủy hoại tính mệnh.Phong Phi Vân nói thật âm vang hữu lực, lập tức chấn nhiếp Hồng Diệp hoàng tử tại chỗ.Hồng Diệp hoàng tử cũng không phải ngốc nghếch, thấy rõ chuyện này không thể tiếp tục, hừ lạnh một tiếng nói:- Thần Vương đại nhân, xem như ngươi lợi hại, hôm nay bổn hoàng tử nhận thua, nhưng mà Thần Tấn vương triều La Phù công chúa của các ngươi, bổn hoàng tử lấy chắc rồi.Ánh mắt nhìn quét qua đám trẻ tuổi tuấn kiệt, hung hăng nói:- Đến lúc đó chúng ta gặp nhau trên lôi đài.Nói xong lời này, Hồng Diệp hoàng tử mang theo bốn lão giả bị thương nặng rời khỏi Ngân Câu phiệt.Trong lòng Phong Phi Vân cuối cùng vẫn buông lỏng một hơi, chiến lực của Hồng Diệp hoàng tử này đúng là quá đáng sợ, nếu thật sự muốn chiến thì Phong Phi Vân không có chút phần thắng nào cả.- Xem ra phải nhanh chóng tìm linh dược luyện chế Thiên Tủy Đan thôi, mau chóng tăng tu vị lên Thiên Mệnh tứ trọng, một khi đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, rất có thể ta có thể dung luyện một vạn dị thú chiến hồn vào trong người, tu luyện thành Vạn Thú chiến thể chính thức.Tuy Hồng Diệp hoàng tử rời đi, nhưng mà tiệc rượu không có chấm dứt.Phong Phi Vân tiếp tục ngồi ven Long hồ cùng với Thiên Toán thư sinh, Tô Quân, Ngọa Long Sinh đang ngồi cùng một chỗ.Sau khi Phong Phi Vân ngồi xuống, liền bắt đầu âm thầm điều tức, vừa rồi giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử hắn bị thương nhẹ.Một hồi oanh động truyền ra, thì ra là Đông Phương Kính Thủy và Đông Phương Kính Nguyệt đi ra, đôi huynh muội này rất hấp dẫn người ta, đặc biệt là Đông Phương Kính Nguyệt mặc áo tơ trắng thon dài, tóc xanh như vẽ, thản nhiên bước đi, trên người mang theo tiên vận.Tu sĩ trẻ tuổi ở đây đều ghé mắt nhìn, cảm thán không thôi.- Đây là Tứ tiểu thư, quả nhiên khí chất thánh khiết, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan so sánh với nàng chỉ sợ còn kém hơn một bậc.- Tứ tiểu thư năm nay cũng chỉ mười chín tuổi, nhưng mà tu vị lại đặc biệt cường đại, thậm chí ngay cả ta cũng nhìn không ra cảnh giới của nàng đạt tới mức nào nữa.- Tứ tiểu thư tại Thần Linh Cung tu tiên luyện đạo, thập phần ít xuất hiện, cho nên mỹ danh mới không truyền bá ra xa, nếu thật sự so về sắc đẹp thì Nam Cung Hồng Nhan chưa hẳn có thể so sánh với nàng.- Nếu có thể lấy Tứ tiểu thư làm thê tử thì có vô số thiên tài tuấn kiệt bị mê đảo, chỉ cần lấy được nàng sẽ có được Ngân Câu phiệt ủng hộ, đạt được vô số tài phú....Đông Phương Kính Nguyệt đi ra, hào quang bức người, tất cả mọi người cảm thán không thôi.Lệnh Đông Lai kích động đứng dậy, hai mang theo nét mừng rỡ, vội vàng đi tới, làm ra bộ dáng thân sĩ cúi người với Đông Phương Kính Nguyệt, tươi cười nói:- Lệnh Đông Lai, bái kiến Tứ tiểu thư, chúc Tứ tiểu thư phúc thọ an khang, thanh xuân vĩnh trú, mỹ mạo khuynh thiên.Lệnh Đông Lai chính là một trong số ít thiên tài tuấn kiệt xuất sắc nhất của Thần Tấn vương triều, số mệnh rất dày, thiên tư hơn người, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành thần tướng, tay cầm trăm vạn tinh binh, vô cùng khó lường.Đông Phương Kính Nguyệt thần sắc đạm mạc, khẽ gật đầu, xem như hoàn lễ.Đông Phương Kính Thủy giống như môn thần đứng bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt, uy phong lẫm lẫm, nói:- Hôm nay chính là sinh nhật của xá muội, nếu ai dám dương oai chỗ này thì đừng trách Đông Phương Kính Thủy ta đá văng hắn ra ngoài.Chuyện Hồng Diệp hoàng tử vừa rồi huyên thập phần không vui, Đông Phương Kính Thủy vốn ý định đi ra chiến một trận với Hồng Diệp hoàng tử, nhưng mà thời điểm này Hồng Diệp hoàng tử đã bị Phong Phi Vân bức lui.Nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được Hồng Diệp hoàng tử chính là Lý Tiêu Nam mời qua, Đông Phương Kính Thủy nói lời này là cho Lý Tiêu Nam nghe.-------Chương 813: Lệnh Đông Lai khiêu chiếnĐông Phương Kính Nguyệt bước liên tục, một làn gió thơm đi tới bên Long hồ, chính là ghế của Phong Phi Vân, Tô Quân, Thiên Toán thư sinh, nói:- Hồng Diệp hoàng tử chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Ngọc Kiền vương triều, thần vương đại nhân có đánh lui hắn xem như tranh giành một hơi cho tu tiên giới Thần Tấn vương triều, tiểu nữ tử kính thần vương đại nhân một ly.Ánh mắ Đông Phương Kính Nguyệt đảo qua nữ tử ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, nàng nhận ra nữ ma và không nói gì.Phong Phi Vân đang điều tức dưỡng thương, không nghĩ đến Đông Phương Kính Nguyệt lại chủ động mời rượu, như vậy nàng nhất định đã nhận ra nữ ma, bưng chén rượu lên, đứng lên, cười nói:- Tứ tiểu thư khách khí, Hồng Diệp hoàng tử quả thực quá không xem thiên kieu của Thần Tấn vương triều chúng ta để vào mắt, bổn vương đã sớm quen nhìn hắn, đi ra giáo huấn cũng là chuyện phải làm.Lệnh Đông Lai đứng một bờ, rất không quen nhìn Phong Phi Vân, vừa rồi hắn hành lễ với Đông Phương Kính Nguyệt, Đông Phương Kính Nguyệt cung chỉ gật đầu mà thôi, nhưng mà giờ phút này Đông Phương Kính Nguyệt lại chủ động tiến lên mời rượu Phong Phi Vân.Đãi ngộ chênh lệch lớn như vậy, làm cho Lệnh Đông Lai trong lòng cảm giác thập phần không thoải mái, cầm theo ly rượu và nhanh chóng đi qua.- Chậm đã, tại hạ cũng có một chén rượu muốn kính thần vương đại nhân.Ly rượu trong tay Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt đưa lên bờ môi lại bị Lệnh Đông Lai chặn ngang một cước, chợt dừng lại.Phong Phi Vân vuốt vuốt chén rượu trong tay, cười nói:- Lệnh thần tướng, không ngờ cũng muốn kính rượu bổn vương .Lệnh Đông Lai đã đi tới, đứng bên cạnh Đông Phương Kính Nguyệt, nói:- Vừa rồi thấy thần vương đại nhân giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử, tư thái oai hùng bức người, làm cho người ta sinh lòng hâm mộ, tại hạ giờ phút này cũng có chút ngứa tay, không biết thần vương đại nhân có nguyện ý chỉ giáo cho mấy chiêu hay không?Người khác không có nhìn ra Phong Phi Vân vừa rồi giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử bị thương, nhưng mà Lệnh Đông Lai tu luyện Đạo Tổ Tam Tắc Thì Chân Ngôn lại phát hiện Phong Phi Vân đã thụ nội thương.Phong Phi Vân sở dĩ mạnh như vậy chỉ là dọa người mà thôi.Hổ giấy, trông thì ngon mà không dùng được.Cũng đúng bởi vì như thế Lệnh Đông Lai mới dám thời điểm thế của Phong Phi Vân mạnh mẽ đứng ra hạ chiến thư với Phong Phi Vân.Nếu như có thể vào thời điểm này đánh bại Phong Phi Vân, như vậy có thể cướp thành quả chiến thắng của Phong Phi Vân trước Hồng Diệp hoàng tử, có thể nói là nắm chuẩn thời cơ nổi danh tốt nhất, trở thành nhân vật chạm vào là có thể bỏng tay.Người khác sẽ nói, Phong Phi Vân đánh lui Hồng Diệp hoàng tử thì như thế nào, còn không phải thua trong tay Lệnh Đông Lai hay sao.- Đến lúc đó, Kính Nguyệt nhất định sẽ lau mắt mà nhìn với ta, ta lại thuận thế cầu hôn với Ngân Câu phiệt chủ, có thể lấy Kính Nguyệt làm vợ.Lệnh Đông Lai chỉ nghĩ tới mục đích của mình, cũng đã sướng tới mức ăn đường mật, sắc mặt vui vẻ hơn trước.Phong Phi Vân nhẹ nhàng vuốt cái ly, cố ý chứa khó hiểu nói:- Lệnh thần tướng đây là ý gì?Lệnh Đông Lai khí thế bức người, nói:- Ta có ý tứ gì chẳng lẽ thần vương không biết, cả Thần Tấn vương triều đều biết thần vương bài danh thứ ba trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, mà ta lại chỉ xếp hạng thứ tư, tại hạ đã sớm muốn tranh tài một hồi với thần vương đại nhân rồi.Lệnh Đông Lai tìm lý do thích hợp mười phần, làm cho Phong Phi Vân không cách nào cự tuyệt, một khi cự tuyệt, chính là e sợ chiến.Lệnh Đông Lai từng bước ép sát, nói:- Vừa vặn Thiên Toán thư sinh cũng ở nơi đây, Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng chính là các hạ saonj ra, hôm nay ta cảm thấy Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng có lẽ nên thay đổi rồi.Lệnh Đông Lai vốn là một người lòng dạ sâu đậm, rất ít bày ra cường thế như vậy, kém quá xa tác phong thường ngày của hắn.Rất nhiều người đều cảm giác khó hiểu, Lệnh Đông Lai chẳng lẽ điên rồi sao, Phong Phi Vân đánh lui cả Hồng Diệp hoàng tử, hắn rõ ràng còn dám đứng ra khiêu chiến Phong Phi Vân.Chỉ có Lệnh Đông Lai thập phần rõ ràng chính mình đang làm cái gì, Phong Phi Vân căn bản không phải đối thủ của Hồng Diệp hoàng tử, hắn đang bị thương, thời điểm này đánh bại Phong Phi Vân là thời cơ tốt nhất.Thiên Toán thư sinh sắc mặt vui vẻ, nói:- Nếu như đã tìm ra chân tướng, thậ có thể đánh bại thần vương, như vậy cũng chỉ có thể chứng minh ánh mát tại hạ vụng về, nhất định sửa chữa bài danh trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng.Lệnh Đông Lai trong lòng cười lạnh, nói:- Thần Vương đại nhân, có dám thỏa mãn nguyện vọng trong lòng tại hạ hay không, chiến một trận công bằng với ta, nếu ta bại càng tâm phục khẩu phục.Phong Phi Vân cười nói:- Hôm nay là sinh nhật của tứ tiểu thư, chúng ta cần phải cho tứ tiểu thư một ít mặt mũi, không nên ồn ào quá phận, nên nên ngày khác chiến đấu đi.Phong Phi Vân càng nói như thế, Lệnh Đông Lai liền càng khẳng định, Phong Phi Vân đã thụ thương không nhẹ, không dám chiến với hắn, vì vậy càng buộc chặt hơn, nói:- Sinh nhật tứ tiểu thư là tiệc rượu, tự nhiên phải có người trợ hứng, khó có gì bằng trận chiến giữa tại hạ và thần vương đại nhân a.Ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười lạnh trong lòng, Lệnh Đông Lai quả nhiên không đơn giản, hiển nhiên là nhìn ra hắn giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử bị một ít nội thượng, cho nên mới vào lúc mấu chốt này đứng ra khiêu chiến ta, ỷ ôi bức bách.Hắn lại không biết thân thể Hồng Diệp hoàng tử cường đại, Bất Tử Phượng Hoàng Thân của ta càng cao hơn minh, cũng không có bị tổn thương nhiều, hơn nữa thương thế này vừa rồi điều tức cũng đã khỏi hẳn.Hắn đã muốn chiến, ta tự nhiên cũng vui v phụng bồi.Phong Phi Vân vừa vặn mới đột phá lên Thiên Mệnh tam trọng, muốn kiểm nghiệm sức mạnh của mình như thế nào, Lệnh Đông Lai đã muốn chiến với mình một trận, Phong Phi Vân tự nhiên cũng không khách khí chút nào cả.Hiện tại chiến lực của Phong Phi Vân không bằng Hồng Diệp hoàng tử, đó là bởi vì Hồng Diệp hoàng tử đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, xác thực chính là thiên tài cao cấp nhất trong thế hệ trẻ, nhưng mà không có nghĩa là Phong Phi Vân yếu.Mười thiên tài cấp sử thi trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng đại đa số đều là Thiên Mệnh tam trọng, tứ trọng, chỉ có xếp hạng thứ hai "Lý Tiêu Nam" vững vàng đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, về phần bài danh đệ tam "Đông Phương Kính Thủy ", thứ tư "Bắc Minh Phá Thiên ", đệ ngũ "Tô Quân ", ba người này cảnh giới cũng cực cao, còn chưa có đột phá lên Thiên Mệnh ngũ trọng nhưng cũng không kém bao nhiêu.Ba người bọn họ đã đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng đỉnh phong thật lâu, nói không chừng đã có người đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng, chỉ là không có công bố mà thôi, một khi bọn họ đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng sẽ cùng cấp bậc với Hồng Diệp hoàng tử, sẽ không yếu hơn Hồng Diệp hoàng tử đâu.Chiến lực của Phong Phi Vân hiện tại có lẽ lọt vào top 5 thiên kiêu Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, nhưng mà còn có thực lực phân cao thấp với "Long Thần Nhai ", "Yến Tử Vũ".-------Chương 814: Nơi chân nhân hóa đạo (1)Cho nên đối mặt Lệnh Đông Lai khiêu chiến, Phong Phi Vân hoàn toàn không có úy kỵ chút gì cả.Phong Phi Vân cố ý ngượng nghịu, trầm tư sau nửa ngày, mới nói:- Nếu Lệnh huynh đã nói như thế, nếu ta không dám chiến là không cho Lệnh huynh mặt mũi rồi.Nghe được Phong Phi Vân nói thế sắc mặt Lệnh Đông Lai đại hỉ, rốt cục bức Phong Phi Vân đi vào khuôn khổ, vì vậy được một tấc lại muốn tiến một thước nói:- Đã muốn chiến, vậy thì phải có tặng thưởng.- Có ý tứ gì?Phong Phi Vân nói.Lệnh Đông Lai lời nói hùng hồn:- Nếu ai thua có thể làm cho đối phương phải nghe lệnh một lần, đối phương còn phải phục tùng.- Làm heo làm cẩu cũng có thể?Phong Phi Vân nói.- Tự nhiên là như vậy.Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nét ngượng nghịu, nói:- Vậy không tốt lắm đâu.Lệnh Đông Lai há bỏ qua cơ hội thu thập Phong Phi Vân, bức bách nói:- Chẳng lẽ thần vương đại nhân sợ thua sao?- Vậy được rồi, cứ định như thế đi.Phong Phi Vân lông mày giãn ra, giống như hạ quyết định gian nan.Rất nhiều người đều kiến thức uy năng Phong Phi Vân vừa rồi một côn đánh lui Hồng Diệp hoàng tử, biết rõ Phong Phi Vân lợi hại, Lệnh Đông Lai đã dám khiêu chiến Phong Phi Vân, tự nhiên cũng nhất định có chỗ dựa.Một là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng thứ ba, một là thứ tư, một trận chiến này đáng giá chờ mong.Trên mặt đất trồi lên một tòa trận đài, đường kính dài đến mười hai trượng, chính là một cổ trận pháp.Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai đứng trên trận đài, đưa mắt nhìn nhau.Hai người đều là nhân tài tuấn kiệt của thế hệ tân sinh, thường thường bị người ta so sánh với nhau, cũng là người được người khác hâm mộ.Tuy Phong Phi Vân đoạt được một kiện tam phẩm đỉnh phong linh khí nơi tay, nhưng mà Lệnh Đông Lai vẫn không sợ hãi chút nào, nói:- Thần Vương đại nhân cũng phải cẩn thận, thiên kiêu quyết đấu, quyền cước không có mắt, nếu có sơ suất gì cũng không nên oán hận a.- Tự nhiên là như thế, tự nhiên là như thế.Phong Phi Vân cười nói.Lệnh Đông Lai hai tay mở ra, bảy thanh linh khí bay ra ngoài, trong đó có năm kiện là nhất phẩm linh khí, còn có hai kiện chính là nhị phẩm linh khí, linh khí linh tính bắn ra ngoài, linh mang phóng lên trời.Hai kiện cổ kiếm màu đen bén nhọn như giao long.Một chiếc nhẫn màu tím, không ngừng co duỗi bành trướng, biến hóa ngàn vạn.Một đoạn chiến thương phong cách cổ xưa mà đại khí.Một bức họa chân nhân cuộn tròn, phác hoạ thần hồn, vẽ bách quỷ.Một thanh cốt binh, bạch cốt um tùm, tà khí lẫm liệt, phía trên ngưng tụ vạn pháp, đồ đằng thú ấn vô số kể.Một cột điện bằng sắt bát giác to như bàn tay, phía trên có gai sắt gỉ sét màu đồng xanh.Bảy kiện linh khí vờn quanh người Lệnh Đông Lai, bộc phát ra bảy đoàn sáng chói vầng sáng, linh mang phun trào, có bảy sắt như cầu vồng.Một ít tu sĩ nửa bước cự phách thế hệ gìa đều không có linh khí, nhưng mà Lệnh Đông Lai một người lại nắm giữ bảy kiện linh khí, bởi vậy có thể thấy số mệnh người này mạnh mẽ không thể so.Phong Phi Vân cũng không có sử dụng Kình Thiên Côn, Kình Thiên Côn tuy là tam phẩm linh khí đỉnh phong, nhưng mà dù sao Phong Phi Vân còn không có tế luyện, dùng được cũng không thuận buồm xuôi gió, mười tầng lực lượng chỉ phát huy chưa tới năm tầng.Xôn xao.Một đạo bạch quang.Phong Phi Vân lấy bạch thạch cự đao ra, dài chừng bảy mét, thân đao rộng như ván cửa.- Ồ.Phong Phi Vân phát hiện bạch thạch cự đao phá vỡ một lỗ hỏng nhỏ, trên lỗ hổng có hào quang kim loại lưu động.Bạch thạch cự đao vật liệu bằng đá vô cùng cứng rắn, có thể so với linh khí, lúc nào bị rách ra một đường thế này?Căn bản không được phép Phong Phi Vân cẩn thận đi điều tra huyền bí của bạch thạch cự đao, Lệnh Đông Lai đã dẫn đầu công kích, bảy kiện linh khí đồng thời đánh ra, linh khí chiến uy đã bị kích phát hoàn toàn, không có cùng hình thành "Khí linh" lượn lờ trên linh khí.Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, cầm theo bạch thạch cự đao, đao khí thật dài hiện ra, nghênh chiến.Bành.Thể chất Phong Phi Vân cường đại, Bất Tử Phượng Hoàng Thân cường hoành triển lộ không bỏ sót, xuyên thẳng qua linh khí tranh phong với chiến linh.Ánh đao cùng hào quang linh khí đan xen vào nhau, bộc phát từng tiếng nổ mạnh mẽ.Lệnh Đông Lai lạnh lùng cười cười, Phong Phi Vân thật sự quá vô lễ, không ngờ dùng đao bác linh khí, đã như vầy, ta sẽ đưa ngươi ra đi.Oanh.Lệnh Đông Lai sống chế bảy kiện linh khí đã sớm đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.Hào quang bảy kiện linh khí càng tăng lên, giống như Thất Tinh Liên Châu, luyện thành một chuỗi công kích về phía Phong Phi Vân.- Long Hoàng Đao Quyết thứ tư đao, Long Hoàng Phách Thiên.Phong Phi Vân cảm giác được sát cơ trên người Lệnh Đông Lai.Trong thân thể có tiếng dị thú gào thét vang vọng, giống như có mãng hoang sinh ra trong người, lực lượng huyết dịch từ trong xương cốt cũng được kích phát ra ngoài, một đao bổ nứt một kiện linh khí.Ba.Thần hoàn màu tím lúc này bay ra xa, linh quang bên trong chảy ra nhàn nhạt.- Bạch thạch cự đao vì sao trở nên sắc bén như thế, rõ ràng có thể bổ nứt linh khí?Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua bạch thạch cự đao, phát hiện bên trong lưỡi đao xuất hiện vết nứt càng lớn, bên trong hào quang kim loại còn mạnh hơn nưaMột kiện linh khí tổn hại cũng không ảnh hưởng thế công của Lệnh Đông Lai.Phong Phi Vân cũng nhanh chóng thu liễm tâm thần, ra tay lần nữa hung mãnh hơn lúc trước, có một con bạch long màu trắng trong cự đao bay ra ngoài, bổ nứt kiện linh khí thứ hai.Ba.Lại có kiện linh khí thứ hai tổn hại.Kiện linh khí thứ hai tổn thương chính là cây cột bằng sắt bát giác.Tế luyện linh khí, sử dụng đều là tài liệu đỉnh cấp, linh khí tự nhiên càng thêm cứng rắn, cho dù bảo tồn mấy ngàn năm cũng sẽ không tổn hại.Cự phách cũng khó khăn tổn hại linh khí.Phong Phi Vân mới Thiên Mệnh tam trọng mà thôi, lại liên tiếp hai lần trảm phá linh khí, chẳng lẽ lực lượng của hắn mạnh tới mức này?Lệnh Đông Lai tự nhiên không tin, tuyệt đối chính là thanh đao trong tay của Phong Phi Vân.Tu sĩ trong quế viên kinh ngạc, hai kiện linh khí tổn thương liên tục, cho dù Lệnh Đông Lai số mệnh lớn cũng không tổn thương nổi, dù sao linh khí không phải rau củ trắng.- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân là vật gì?- Chỉ là một thah thạch đao.- Trên thạch đao có hai vết kim loại chớp động, bên trong lóp da bằng đá có cái gì đó.Nếu là nhân vật cự phách, tế ra trấn thế sát binh đánh nát linh khí đó cũng không phải một chuyện kỳ quái, nhưng mà Phong Phi Vân cầm một thanh thạch đao lại có thể làm chuyện này, tuyệt không phải chuyện đùa.Có thể nói nó sắc bén cỡ nào?Thanh thạch đao này lấy được trong Vô Lượng Tháp.Nữ ma cũng thoát khốn từ trong Vô Lượng Tháp ra ngoài, trong óc lờ mờ có một tia đao ảnh về thạch đao, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào thạch đao của Phong Phi Vân, lộ ra thần sắc nghi hoặc, cũng biết nó là gì.Bá, bá. . .Lực lượng toàn thân Phong Phi Vân sôi trào lên.-------Chương 815: Nơi chân nhân hóa đạo (2)Long Hoàng Quan Thiên.Một đạo đao quang màu trắng chém tới, kéo một đạo hào quang dài bắn lên trời.NGAO.Tiếng long ngâm vang lên.Ánh đao bay thấp xuống dưới, chém lên kiện linh khí thứ ba.Đây chính là sách cổ chân nhân, dùng quy kim huyền ti dệt thành, nó còn cứng hơn lá sắt gấp trăm lần, phía trên có hình ảnh bách quỷ, bị một đao phá vỡ, "Phốc ", sách cổ vỡ ra, hư ảnh bách quỷ phía trên tan thành mây khói.Kiện linh khí thứ ba xem như bị phế triệt để, ngay cả khí linh trong sách cổ cũng bị chém giết.Lệnh Đông Lai cũng đau lòng, dù sao đây là một kiện linh khí, đặt trong tiên môn, một kiện có thể làm bảo vật trấn giáo, truyền thừa thiên cổ, nhưng mà dưới đao của Phong Phi Vân chúng lại vỡ ra như rau củ trắng.Bá.Lệnh Đông Lai còn bốn kiện linh khí và hai kiện linh khí bị hao tổn, hắn thu lại toàn bộ.Phong Phi Vân hoành đao đứng đó, chiến ý bàng bạc, cười vang nói:- Ngươi cũng tiếp một đao của ta.Thân hình Phong Phi Vân bắn lên, hai tay cầm đao, trên cánh tay có hư ảnh dị thú chiến hồn chạy quanh, hồn ảnh phóng tới lưỡi đao, một đao trắng như mặt trời chém vào đỉnh đầu Lệnh Đông Lai, Lệnh Đông Lai vội vàng đánh ra sáu kiện linh khí ngăn cản.Bành, bành, bành, bành.Có bốn kiện linh khí trực tiếp bị Phong Phi Vân cho chém ra, vỡ thành hai mảnh, chúng rơi xuống đất như sắt vụn.Chỉ còn lại hai kiện nhị phẩm linh khí kiếm đen là không tổn hại, nhưng mà ảm đạm đi nhiều, hiển nhiên cũng bị tổn thương.Qua trong giây lát, bảy kiện linh khí của Lệnh Đông Lai hao tổn năm kiện, đây là cái giá cực lớn..Phong Phi Vân cũng không để cho hắn cơ hội thở dốc, ra tay lần nữa.Trong nháy mắt Phong Phi Vân đề đao, trên thân đao như có âm thanh kim loại va chạm với nhau, hoặc như nước chảy dồn dập, căn bản không phải âm thanh phá không sinh ra.Đao thứ hai Phong Phi Vân chém xuống lực lượng càng mạnh hơn nữa.Tuy Lệnh Đông Lai kinh ngạc sự sắc bén của thạch đao, nhưng lại không kinh hoảng, hắn thu hai thanh kiếm đen vào trong tay áo, duỗi bàn tay ra, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đám mây màu đen nặng nề, bao phủ không gian chung quanh.Thế giới chung quanh trở nên đen kịt.Trong đám mây đen có một phương cự thạch, giống như ngọn núi đang trôi lơ lửng.Oanh.Một đao của Phong Phi Vân không có chém lên người Lệnh Đông Lai, mà là chém thẳng vào khối đá to lớn như núi, ánh lửa sáng lạn, ngọn núi rung mạnh.Bạch thạch cự đao phát ra âm thanh "Ông ông", từng vết rạn xuất hiện trên thân đao.Cánh tay Phong Phi Vân cũng hơi run lên, đao thế một đao vừa rồi bị ngăn cản bởi ngọn núi kia.Vội vàng lui về phía sau.Mây đen trên đỉnh đầu Lệnh Đông Lai, tay nắm núi đá, nói:- Phong Phi Vân, ngọn núi này chính là nơi một chân nhân tọa hóa bị ta chuyển tới, chân nhân chết trong núi, đạo tắc xâm nhập vào trong núi đá, ta tốn hao khí lực rất lớn mới có thể luyện hóa núi này, hóa thành một kiện chiến bảo, ngọn núi này ngưng tụ toàn bộ đạo tắc của chân nhân, cho dù đao trong tay ngươi có thể chém nát linh khí, cũng tuyệt đối không tổn hại ngọn núi nửa phần.Chân nhân hóa đạo, đây là nơi tu sĩ tranh nhau máu chảy đầu rơi.Nhưng mà chân nhân vốn rất thưa thớt, mấy trăm năm mới có thể sinh ra một người, chân nhân hóa đạo càng cực kỳ khó tìm, giống như tìm kiếm bảo thạch trong bùn đất, chỉ có người có được đại khí vận mới tìm ra được phúc địa như thế.Lệnh Đông Lai chính là người có được đại khí vậnSố mệnh cường đại cũng là một loại bổn sự, cho nên Lệnh Đông Lai bách chiến bách thắng, luôn có thể gặp được động thiên phúc địa cổ xưa, đạt được đồ vật mà người khác ước mơ tha thiết.Dùng chân nhân hóa đạo tế luyện thành chiến binh, uy lực đặc biệt cường đại, giống như dùng thi cốt chân nhân công kích Phong Phi Vân.Khó trách Lệnh Đông Lai không có sợ hãi, thì ra hắn nắm giữu trọng bảo như thế.Ầm ầm.Cổ trận dưới chân bị núi đá Lệnh Đông Lai ném xuống làm vỡ tan, giống như thủy tinh tan nát, đạo tắc chân nhân lượn lờ, có một khí lưu màu đen từ trong núi này lao ra ngoài.Đây là dư uy kinh người, một đạo khí lưu màu đen có thể xuyên thấu núi lớn cao nhạc.Phong Phi Vân không ngừng lui về phía sau, thỉnh thoảng chém ra một đao, va chạm với núi đá này, từng bột phấn trong thạch đao rơi ra ngoài.Thạch đao trong tay Phong Phi Vân nhanh chóng bị mài nhỏ, thân đao to lớn như ván cửa nứt ra bảy vết rạn, từng đạo hào quang màu vàng bắn ra từ vết rạn, mang theo đường vân kỳ dị giống như lạc ấn cổ xưa chìm nổi trong hào quang.- Lệnh Đông Lai đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong.Tô Quân tuy rằng hai mắt mù lòa, thế nhưng thần thức cùng linh giác của hắn càng cường đại hơn, nhận ra cảnh giới cao thấp của Lệnh Đông Lai.Ngồi ở một bên, Thiên Toán thư sinh hơi gật đầu, nói:- Tốc độ tu hành của thiên tài cấp sử thi rất nhanh, trong vòng một năm ngắn ngủi tu vị đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, ta biên soạn thiên tài sử thi bảng nhanh chóng bị đánh vỡ rồi.Tô Quân gật đầu, nói:- Lệnh Đông Lai khí vận quá cường đại, Phong Phi Vân nếu không thể áp chế khí vận của hắn thì chắc chắn sẽ thất bại.Thiên Toán thư sinh cũng gật đầu.Có thể tùy ý nhặt linh khí, có thể có được nơi chân nân hóa đạo, chỉ có người đại khí vận mới gặp được mà thôi.Lệnh Đông Lai cùng Phong Phi Vân chiến một trận đã xem như tân sinh đỉnh phong quyết đấu với nhau, một người là thiên tài khí vận cực mạnh trong Thần Tấn vương triều, một người là thiên tài đỉnh phong, ai cũng khó có kết quả.Nhưng mà Lệnh Đông Lai lúc này đang chiếm thượng phong.Oanh.Một tiếng nổ tung vang lên.Hai vị thiên tài tuấn kiệt đã nghiền nát võ đài dưới chân, biến thành mãnh vỡ quang vũ, lực lượng mênh mông cuồn cuộn bắn ra, rất nhiều tuổi trẻ tài tài đều bị đánh bay ra ngoài.Mọi người vội vã vận chuyển linh quang hộ thể, nhanh chóng lui ra xa.Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai bay ra khỏi quang vũ, từng đạo chiến nhận bay lên cao, hai bóng đen của bọn họ len lỏi ra các nơi, khi thì rơi vào đỉnh quế thụ, khi thì bay xuống trên mặt đất, len lỏi giữa loạn thạch cùng cung điện.Phong Phi Vân tốc độ cực nhanh, uyển chuyển như quỷ mỵ.Lệnh Đông Lai tay kéo hắc vân, lại có ngọn núi chìm nổi hiện ra, làm cho người ta có cảm giác như đang bị đuổi giết liên tục.- Phong Phi Vân, ngươi lẽ nào không biết chạy sao?Lệnh Đông Lai ở dưới chân có gió lốc sinh ra, tốc độ cũng không chậm, thế nhưng cùng Phong Phi Vân so sánh, còn thua kém nhiều lắm.Phong Phi Vân bay lên trời cao, dừng chân lại, cánh tay chấn động, thạch đao không ngừng sinh ra âm thanh ầm ầm, một đao đánh xuống từ trong mây bay ra, một đao quang kinh thiên động địa sinh ra, vô số long ảnh rơi xuống.Trên mặt Lệnh Đông Lai cười nhạt một chút, giống như gian kế thực hiện được, không tránh không né, nghịch chiến mà lên.Hắc vân như biến thành biển cả, vô số chân nhân đạo tắc đan xen ở trên, trên trăm đạo điện xà chạy ở trong đó, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách như thiên kiếp phủ xuống.-------Chương 816: Thiên tủy binh đảmẦm ầm.Một đạo nhận cực hạn bay ra đó, đụng nát hơn mười tòa trận pháp của Ngân Câu phiệt.Một tiếng đao minh.Rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ ở nơi này hiện tại tạm thời mất đi giác quan, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, mãi đến ba giây sau mới khôi phục lại.Chỉ thấy Phong Phi Vân bay lên trời cao, một đao này bổ về phía Lệnh Đông Lai, lại bị đao phong ngăn cản, vô số hỏa tinh rơi xuống đất.Thạch đao trong tay Phong Phi Vân nghiền nát, lớp đá bên ngoài rơi xuống, lớp đá này rơi ra và vỡ vụn biến thành hỏa diễm.Giờ khắc này hình ảnh như ngưng tụ lại.Khi tất cả lớp đá rơi xuống, một đoàn bạch sắc dịch thể từ bên trong chảy ra, quang mang chói mắt như sao trời.Dịch thể mặc dù đang chảy ra, thế nhưng mà nó lại không tiêu tan, vẫn hiện hình đao như trước.Trong dịch thể lại có vô số hào quang chìm nổi, bên trong có rất nhiều ấn ký cổ lão.- Đây là...

Thiên Tủy Binh Đảm.Phong Phi Vân nhận ra dịch thể trong tay.Trong bạch thạch cự đao, dĩ nhiên hình thành nên Thiên Tủy Binh Đảm, để cho Phong Phi Vân cảm giác vô cùng kinh ngạc.Thiên Tủy Binh Đảm, Phong Phi Vân đã từng nghe nói qua đó là trời sinh thần binh.Tại Phượng Hoàng yêu tộc, đã từng có Phượng Hoàng xây tổ trên dung nham chi tâm, nhặt được một tảng đá, trong tảng đá hình thành mười giọt Thiên Tủy Binh Đảm.Binh đảm chính là trạng thái dịch, thế nhưng so với thần binh lợi khí trạng thái cố định càng thêm sắc bén, hơn nữa có thể tùy ý biến hóa hình dạng, căn cứ ý niệm mà động, khi thì hóa đao, khi thì hóa chùy, có khi ngưng tụ hóa kiếm, khi thì hóa thành thần thuẫn...Thiên Tủy Binh Đảm không có bất luận thuộc tính gì, chỉ có hai dạng thuộc tính, đó chính là "sắc bén" cùng "dung luyện".Sắc bén cực hạn.Dung luyện thiên hạ linh khí.Nếu như thạch đao trong tay Phong Phi Vân trước đây là một mộc đao, như vậy hiện tại Thiên Tủy Binh Đảm chính là thanh bảo đao trải qua thiên truy bách luyện.Sắc bén tới mức độ này quả thực chính là thiên soa địa biệt.Thiên Tủy Binh Đảm, có thể làm binh khí, cũng có thể làm thượng phẩm tài liệu luyện chế linh khí, thậm chí có thể mang Thiên Tủy Binh Đảm tế luyện thành vô thượng chiến binh, chỉ cần không ngừng dung luyện linh khí, chiến binh vào trong binh đảm, binh đảm sẽ trở nên sắc bén, vô kiên bât tồi.Ngoại trừ Phong Phi Vân, còn có người thứ hai nhận ra Thiên Tủy Binh Đảm.- Thiên Tủy Binh Đảm sao.Nữ ma hai tròng mắt hơi mở, yên lặng ngồi ở trên ghế, tóc đen tung bay theo gió, tư thái thập phần mê người, thế nhưng không có ai dám liếc nhìn nàng một cái.Phong Phi Vân trong lòng vui vẻ, thẳng tắp đứng giữa không trung, ống tay áo vung lên thu năm kiện linh khí tàn phiến, chúng lúc này bay lên và dung nhập vào "Thiên Tủy Binh Đảm".Tuy linh khí bị chém nát, thế nhưng nó vẫn có thể bị Thiên Tủy Binh Đảm dung luyện, lấy ra binh hồn, chiến ý, sắc bén tối tinh thuần...

Tạp chất còn lại sẽ hóa khí biến mất.Năm kiện linh khí tàn phiến bị Thiên Tủy Binh Đảm dung luyện, binh đảm trở nên cường đại hơn, trình độ sắc bén cực kỳ đáng sợ.- Thiên Tủy Binh Đảm căn bản không thuộc về thiên bảo Thần Tấn vương triều, thậm chí trong cổ thư không có ghi chép lại, Phong Phi Vân cư nhiên hiểu được thuộc tính dung luyện linh khí của Thiên Tủy Binh Đảm, tiểu tử này chắc chắn có vấn đề.Tâm trí nữ ma lúc này tan chảy như sông băng, thiện thi trong bản tôn đang suy nghĩ, phân tích biểu hiện quỷ dị của Phong Phi Vân.Lông mi thật dài của nàng rung động, trong con ngươi giống như tinh ngọc, hiện ra thần sắc phức tạp.Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ở đây, rất nhiều người đều không thể lý giải được cảnh trước mặt này.- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân rốt cuộc là thế nào, không ngờ có thể dung luyện linh khí, thôn phệ tinh khí linh khí, hóa thành cho mình dùng.- Nghe thuật lại linh khí chia ra làm mười tám phẩm, một khi siêu việt lục phẩm linh khí sẽ sinh ra thuộc tính thần kỳ, lẽ nào trong tay Phong Phi Vân chính là một kiện binh.Có người trở nên cuồng nhiệt, trong mắt mang theo hào quang tham lam, hận không thể đoạt thần binh trong tay Phong Phi Vân.- Thần Tấn vương triều không có lục phẩm linh khí, trong tay Phong Phi Vân có một đoàn dịch thể màu trắng, hẳn là không phải là lục phẩm linh khí, hơn nữa cũng không có uy thế của lục phẩm linh khí.Thiên Toán thư sinh bác bỏ tin đồn, nói:- Tuyệt đối không phải là lục phẩm linh khí, lục phẩm linh khí xuất thế nhất định rung động tứ phương, huống chi lấy tu vị của Phong Phi Vân mặc dù là nắm giữ lục phẩm linh khí, cũng không thể thúc dục lục phẩm linh khí.- Cho dù không phải là lục phẩm linh khí, cũng nhất định là một kiện vô thượng chiến binh.Rất nhiều người ánh mắt hiện ra thần thái cuồng nhiệt, có thể dung luyện linh khí, đề thăng lực lượng tự thân, loại binh khí này không có nghe nói qua, mọi người rất hiếu kỳ và tham lam.Một kiện tứ phẩm linh khí có thể giúp một siêu cấp gia tộc trường tồn, phát huy ra lực lượng kinh thiên động địa, từ đó có thể thấy được tác dụng khổng lồ của linh khí.Một kiện linh khí cường đại, người người đều sẽ tranh nhau cướp đoạt đến đầu rơi máu chảy.Lệnh Đông Lai cũng kinh ngạc, nhưng mà hắn vẫn tự tin không gì sánh được, nói:- Cho dù ngươi nắm giữ trấn thế sát binh, cũng không cách nào chém được ngọn núi hóa đạo của ta.- Vậy sao?Phong Phi Vân cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ thành một cây trường thương, quang hoa đại thịnh, dùng lực lượng toàn thân đánh ra, đánh phá hắc vân, mũi thương đúng vào núi đá.Leng keng.Tất cả lực lượng ngưng tụ vào một chỗ.Mũi thương đánh vào trên núi đá, đâm sâu vào núi đá một tấc, nhưng vào lúc này trong núi đá xuất hiện đạo tắc tinh mịn, đây là chân nhân đạo tắc, chúng giống như một cái võng ngăn cản Thiên Tủy Binh Đảm trùng kích.Thiên Tủy Binh Đảm tuy rằng sắc bén không gì sánh được, có thể chém nát linh khí, thế nhưng chân nhân đạo tắc có đặc tính dẻo dai cường đại, từng vòng từng vòng cuốn lấy binh đảm.Phong Phi Vân vội vã rút thương lui về phía sau, thân thể lui ra sau thật nhanh.- Ha ha, Phong Phi Vân, chân nhân hóa đạo không thể phá, mặc dù chiến binh của ngươi lợi hại cỡ nào, nhưng mà đối diện với lực lượng của chân nhân cũng như con nít mà thôi.Lệnh Đông Lai giơ cao núi đá, lỗi lạc đứng ở bên bờ Long Hồ, cười dài nói ra.Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén còn chưa đủ..Phong Phi Vân lấy ra nhị phẩm linh khí "Lôi hỏa châu", trực tiếp đem lôi hỏa châu đánh vào trong Thiên Tủy Binh Đảm.Quả cầu màu đen sôi lên như bị đun sôi, không ngừng bị hòa tan, thiết cầu từ từ nhỏ lại..Lôi hỏa châu đang không ngừng tan rã, mà lực lượng của Thiên Tủy Binh Đảm lại càng ngày càng tăng, trình độ sắc bén tăng trưởng nhanh chóng.Thình thịch.Lôi hỏa châu nổ tung, tất cả dung luyện vào trong Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành hư ảo.Thiên Tủy Binh Đảm biến thành viên cầu màu trắng thật lớn phiêu phù trước mặ Phong Phi Vân, bộc phát ra hào quang chói mắt.- Kiếm vũ.Phong Phi Vân bàn tay vung lên, Thiên Tủy Binh Đảm trực tiếp bay đi, phân liệt ra thành một ngàn tám trăm đạo bạch sắc tiểu kiếm, giống như mưa sao băng phá tan hắc vụ.-------Chương 817: Pháp hoằng cà sa (1)Leng keng.Tất cả tiểu kiếm tụ tập thành thành kiếm hà, đục lỗ lớn trên núi đá.Kiếm phong sắc bén phá tan chân nhân đạo tắc.Chân nhân đạo tắc giống như hộ thể cương khí của chân nhân, thế nhưng lại bị Thiên Tủy Binh Đảm phá vỡ.- Phương thiên họa kích.Một ngàn tám trăm đạo bạch sắc tiểu kiếm tương hỗ lẫn nhau, ngưng tụ thành một thành phương thiên họa kích dài chín mét, sát khí bức người, khí phách tận trời.Phong Phi Vân cầm phương thiên họa kích trong tay, trên làn da xuất hiện chín ngàn đạo dị thú chiến hồn, chiến hồn từ phía sau tràn ra, giống như ngàn vạn man thú xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, thôi động thân thể của hắn.Oanh.Phong Phi Vân từ trời lao xuống, tóc dài bay ngược, giống như ma tôn hạ phàm, đánh nát núi đá, đá vụn bay tứ tung.Thần binh vô địch, lực trùng kích khổng lồ, tiếp tục xuyên qua, trực chỉ Lệnh Đông Lai trên mặt đất.Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén không thể đỡ.Ngay cả chân nhân đạo tắc đều bị đâm xuyên, nếu như đâm vào nhân thân, sẽ đánh xương cốt và huyết nhục thành mảnh nhỏ, hóa thành huyết vụ.- Phong Phi Vân thực sự bị thương sao?Trong lòng Lệnh Đông Lai phát lạnh, nảy sinh hoài nghi, Phong Phi Vân chiến uy thực sự khiếp người, "Thiên Tủy Binh Đảm" trong tay mang theo thần uy khủng khiếp.- Pháp Hoằng cà sa.Trên làn da Lệnh Đông Lai có kim sắc quang hoa hiện ra, một kiện cà sa đỏ thẫm hiện ra, có một tia kim tuyến đan vào nhau, bộc phát ra hào quang lóa mắt.Ong ong!Cà sa vừa hiện, Phật âm vang lên, rung động nhân tâm.Ba ngàn phật tử lao ra khỏi cà sa, ngồi xếp bằng xung quanh Lệnh Đông Lai, đủ loại tư thái và bộ dáng, tụng niệm phật âm, không ngừng làm suy yếu lực lượng "Thiên Tủy Binh Đảm".Phong Phi Vân chiến ý bị tiêu giảm, binh hồn Thiên Tủy Binh Đảm cũng bị áp chế.- Là...

Pháp Hoằng cà sa, trời ạ!- Y quan của Phật Đản Tằm tiền bối, lại bị Lệnh Đông Lai đoạt được.- Đây tuyệt đối là một kiện sát binh trấn thế.Ngay cả tu sĩ thế hệ trước ở sâu trong Ngân Câu phiệt cũng sinh ra rung động, thấy Lệnh Đông Lai mặc cà sa trên người, có hơn mười cự phách thế hệ trước đứng lên.Trấn thế sát binh, đủ để gánh vác một siêu cấp môn phiệt, một đại giáo tu tiên.Tứ đại môn phiệt đều có trấn thế sát binh chống đỡ, vì vậy xưng hùng đương đại, vạn gia thần phục.Thế nhưng Lệnh Đông Lai là một tiểu bối lại chiếm được một kiện trấn thế sát binh, khí vận trên người quá cường đại.Cà sa trên người Lệnh Đông Lai lộ ra phật nhận cường đại, biến thành một cái kim sắc tằm ti nhận, đan vào xung quanh hắn.Đây không chỉ đơn giản là một kiện trấn thế sát binh, bên trên còn lưu lại một tia khí tức của cường giả cái thế.Pháp Hoằng cà sa, chính là bảo khí của Phật Đản Tằm!Theo cổ thư ghi lại, Phật Đản Tằm chính là một trong những tu sĩ cường đại nhất xuất hiện ở địa vực này, được lưu truyền như thần thoại, sống vào ba vạn năm trước, lúc đó Thần Tấn vương triều còn chưa thành lập, trên mảnh đất này tiên môn san sát, phật đạo phồn vinh.Phật Đản Tằm chính là đệ nhất cường nhân phật hiệu tinh thâm, là nhân vật linh hồn của phật giáo lúc đó.Tại Thần Tấn vương triều này cũng chỉ có Tấn đế đời đầu tiên, và theo lời đồn Tử Ngọ - người thành lập Vạn Tượng tháp và một số ít người mới có thể sánh ngang với Phật Đản Tằm.Đây mới thật sự là nhân vật thần thoại, mấy ngàn năm trước, khi Phật Đản Tằm còn tại thế, phật giáo trong khu vực này rất phồn vinh, Phật môn san sát, cao thủ phật giáo xuất hiện lớp lớp, thậm chí có rất nhiều thiên chi kiều nữ của thế gia tu tiên đều tự nguyên bái vào phật môn, quy y xuất giá.Đó là thời đại của phật tu.Chỉ tiếc sau khi Phật Đản Tằm thất tung, phật môn liền cấp tốc suy bại, tao ngộ phật môn đại kiếp, lần lượt từng tòa chùa miếu, cổ tháp, trai đường, ni am đều sụp đổ, nhanh chóng bị tu sĩ thế hệ tiếp theo thay thế, hóa thành bụi bậm lịch sử, thời đại huy hoàng của Phật tu đã qua.Mà trân bảo có thể lưu lại từ thời kỳ cực thịnh của phật môn, liền chỉ còn lại có "Ngự Thú trai" truyền thừa mấy vạn năm, bên trong điển tịch cổ xưa ngàn vạn, còn vượt qua xa bốn đại môn phiệt.Phật môn thánh kinh, đại đa đều là từ Ngự Thú trai truyền ra, là phật môn niết bàn.Hơn sáu ngàn năm trước, Thần Tấn vương triều thành lập, thiên hạ nhất thống, đại hiền phật môn trong Ngự Thú trai cũng rất ít xuất thế, tràn ngập thần bí, chỉ có cực ít thiên chi kiều nữ phật môn nhập thế tu hành, đại biểu Ngự Thú trai, hành tẩu thiên hạ.Lệnh Đông Lai thân mặc Pháp Hoằng cà sa toàn thân đầy phật quang, lực lượng thánh khiết này quá mạnh mẽ, rung động nhân tâm.Trên pháp Hoằng cà sa,còn lưu lại một ít khí tức Phật Đản Tằm, tuy chỉ là một ít khí tức cũng có thể ngăn cản Thiên Tủy Binh Đảm.- Không hổ là hai thiên kiêu kiệt xuất nhất thời đain này, hai người bọn họ đều có tiềm lực đột phá chân nhân trong tương lai, nếu có thể có được một trong hai người, trăm năm sau sẽ có một chân nhân tọa trấn môn phiệt.Một thái thượng trưởng lão Ngân Câu phiệt nói như vậy, hiển nhiên có ý định nhắc nhở phiệt chủ, giữa Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai chọn ra một người làm rể, kéo vào Ngân Câu phiệt.Phong Phi Vân đã đính hôn với Nguyệt công chúa, như vậy Lệnh Đông Lai chính là lựa chọn tốt nhất.Nếu như có thể gả Đông Phương Kính Nguyệt cho Lệnh Đông Lai, như vậy Ngân Câu phiệt trong tương lai sẽ trăm lợi không có một hại.Ngân Câu phiệt chủ khẽ gật đầu, hai mắt thâm thúy, đang trầm tư.Rất nhiều nữ tu sĩ phong hoa tuyệt đại trong quế viên này, từng người tinh thần rung động, Phong Phi Vân cùng Lệnh Đông Lai đều có được lực lượng chống lại nhân vật trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng.Nhân vật trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng đại đa số có tuổi cao hơn bọn họ, tu luyện nhiều hơn từ hai mươi đến ba mươi năm, nhưng mà hôm nay đã bị bọn họ đuổi theo.Phong Phi Vân có "Thiên Tủy Binh Đảm", Lệnh Đông Lai có "Pháp Hoằng cà sa", đều là vô thượng linh bảo, ngay cả nhân vật cấp bậc cự phách cũng động tâm không thôi.Thế nhưng sau lưng Phong Phi Vân có Phong gia cùng Hoàng tộc làm chỗ dựa, Lệnh Đông Lai phía sau chính là Bạo Thiên Hầu phủ cùng Bắc Minh phiệt, tại thần đô này không ai dám xuất thủ với bọn họ.- Pháp Hoằng cà sa, Đại Nhật Như Lai!Lệnh Đông Lai hai tay kết phật ấn, cà sa đỏ thẫm trên người bay lên, bắn ra phật quang vô tận về phía Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trong lòng rùng mình, cũng không đối kháng chính diện, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, tốc độ bạo tăng, giống như cuồng phong thổi qua, trong thời gian ngắn xuất hiện ở trên sóng nước Long hô.f- Lệnh Đông Lai người này khí vận quá cường đại, không chỉ có chiếm được Đạo gia thánh pháp 'Đạo Tổ Tam Tắc Chân Ngôn', còn chiếm được Phật môn chí bảo Pháp Hoằng cà sa, không biết hắn còn có bao nhiêu con bài chưa lật?"

- Nếu như không chặt đứt khí vận của hắn, căn bản không có biện pháp đánh bại hắn.Phong Phi Vân tâm tư nhanh nhạy, thoáng cá đã vạch ra phương án làm việc.Ầm ầm.Một đạo nhận cực hạn bay ra đó, đụng nát hơn mười tòa trận pháp của Ngân Câu phiệt.Một tiếng đao minh.Rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ ở nơi này hiện tại tạm thời mất đi giác quan, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, mãi đến ba giây sau mới khôi phục lại.Chỉ thấy Phong Phi Vân bay lên trời cao, một đao này bổ về phía Lệnh Đông Lai, lại bị đao phong ngăn cản, vô số hỏa tinh rơi xuống đất.Thạch đao trong tay Phong Phi Vân nghiền nát, lớp đá bên ngoài rơi xuống, lớp đá này rơi ra và vỡ vụn biến thành hỏa diễm.Giờ khắc này hình ảnh như ngưng tụ lại.Khi tất cả lớp đá rơi xuống, một đoàn bạch sắc dịch thể từ bên trong chảy ra, quang mang chói mắt như sao trời.Dịch thể mặc dù đang chảy ra, thế nhưng mà nó lại không tiêu tan, vẫn hiện hình đao như trước.Trong dịch thể lại có vô số hào quang chìm nổi, bên trong có rất nhiều ấn ký cổ lão.- Đây là...

Thiên Tủy Binh Đảm.Phong Phi Vân nhận ra dịch thể trong tay.Trong bạch thạch cự đao, dĩ nhiên hình thành nên Thiên Tủy Binh Đảm, để cho Phong Phi Vân cảm giác vô cùng kinh ngạc.Thiên Tủy Binh Đảm, Phong Phi Vân đã từng nghe nói qua đó là trời sinh thần binh.Tại Phượng Hoàng yêu tộc, đã từng có Phượng Hoàng xây tổ trên dung nham chi tâm, nhặt được một tảng đá, trong tảng đá hình thành mười giọt Thiên Tủy Binh Đảm.Binh đảm chính là trạng thái dịch, thế nhưng so với thần binh lợi khí trạng thái cố định càng thêm sắc bén, hơn nữa có thể tùy ý biến hóa hình dạng, căn cứ ý niệm mà động, khi thì hóa đao, khi thì hóa chùy, có khi ngưng tụ hóa kiếm, khi thì hóa thành thần thuẫn...Thiên Tủy Binh Đảm không có bất luận thuộc tính gì, chỉ có hai dạng thuộc tính, đó chính là "sắc bén" cùng "dung luyện".Sắc bén cực hạn.Dung luyện thiên hạ linh khí.Nếu như thạch đao trong tay Phong Phi Vân trước đây là một mộc đao, như vậy hiện tại Thiên Tủy Binh Đảm chính là thanh bảo đao trải qua thiên truy bách luyện.Sắc bén tới mức độ này quả thực chính là thiên soa địa biệt.Thiên Tủy Binh Đảm, có thể làm binh khí, cũng có thể làm thượng phẩm tài liệu luyện chế linh khí, thậm chí có thể mang Thiên Tủy Binh Đảm tế luyện thành vô thượng chiến binh, chỉ cần không ngừng dung luyện linh khí, chiến binh vào trong binh đảm, binh đảm sẽ trở nên sắc bén, vô kiên bât tồi.Ngoại trừ Phong Phi Vân, còn có người thứ hai nhận ra Thiên Tủy Binh Đảm.- Thiên Tủy Binh Đảm sao.Nữ ma hai tròng mắt hơi mở, yên lặng ngồi ở trên ghế, tóc đen tung bay theo gió, tư thái thập phần mê người, thế nhưng không có ai dám liếc nhìn nàng một cái.Phong Phi Vân trong lòng vui vẻ, thẳng tắp đứng giữa không trung, ống tay áo vung lên thu năm kiện linh khí tàn phiến, chúng lúc này bay lên và dung nhập vào "Thiên Tủy Binh Đảm".Tuy linh khí bị chém nát, thế nhưng nó vẫn có thể bị Thiên Tủy Binh Đảm dung luyện, lấy ra binh hồn, chiến ý, sắc bén tối tinh thuần...

Tạp chất còn lại sẽ hóa khí biến mất.Năm kiện linh khí tàn phiến bị Thiên Tủy Binh Đảm dung luyện, binh đảm trở nên cường đại hơn, trình độ sắc bén cực kỳ đáng sợ.- Thiên Tủy Binh Đảm căn bản không thuộc về thiên bảo Thần Tấn vương triều, thậm chí trong cổ thư không có ghi chép lại, Phong Phi Vân cư nhiên hiểu được thuộc tính dung luyện linh khí của Thiên Tủy Binh Đảm, tiểu tử này chắc chắn có vấn đề.Tâm trí nữ ma lúc này tan chảy như sông băng, thiện thi trong bản tôn đang suy nghĩ, phân tích biểu hiện quỷ dị của Phong Phi Vân.Lông mi thật dài của nàng rung động, trong con ngươi giống như tinh ngọc, hiện ra thần sắc phức tạp.Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ở đây, rất nhiều người đều không thể lý giải được cảnh trước mặt này.- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân rốt cuộc là thế nào, không ngờ có thể dung luyện linh khí, thôn phệ tinh khí linh khí, hóa thành cho mình dùng.- Nghe thuật lại linh khí chia ra làm mười tám phẩm, một khi siêu việt lục phẩm linh khí sẽ sinh ra thuộc tính thần kỳ, lẽ nào trong tay Phong Phi Vân chính là một kiện binh.Có người trở nên cuồng nhiệt, trong mắt mang theo hào quang tham lam, hận không thể đoạt thần binh trong tay Phong Phi Vân.- Thần Tấn vương triều không có lục phẩm linh khí, trong tay Phong Phi Vân có một đoàn dịch thể màu trắng, hẳn là không phải là lục phẩm linh khí, hơn nữa cũng không có uy thế của lục phẩm linh khí.Thiên Toán thư sinh bác bỏ tin đồn, nói:- Tuyệt đối không phải là lục phẩm linh khí, lục phẩm linh khí xuất thế nhất định rung động tứ phương, huống chi lấy tu vị của Phong Phi Vân mặc dù là nắm giữ lục phẩm linh khí, cũng không thể thúc dục lục phẩm linh khí.- Cho dù không phải là lục phẩm linh khí, cũng nhất định là một kiện vô thượng chiến binh.Rất nhiều người ánh mắt hiện ra thần thái cuồng nhiệt, có thể dung luyện linh khí, đề thăng lực lượng tự thân, loại binh khí này không có nghe nói qua, mọi người rất hiếu kỳ và tham lam.Một kiện tứ phẩm linh khí có thể giúp một siêu cấp gia tộc trường tồn, phát huy ra lực lượng kinh thiên động địa, từ đó có thể thấy được tác dụng khổng lồ của linh khí.Một kiện linh khí cường đại, người người đều sẽ tranh nhau cướp đoạt đến đầu rơi máu chảy.Lệnh Đông Lai cũng kinh ngạc, nhưng mà hắn vẫn tự tin không gì sánh được, nói:- Cho dù ngươi nắm giữ trấn thế sát binh, cũng không cách nào chém được ngọn núi hóa đạo của ta.- Vậy sao?Phong Phi Vân cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ thành một cây trường thương, quang hoa đại thịnh, dùng lực lượng toàn thân đánh ra, đánh phá hắc vân, mũi thương đúng vào núi đá.Leng keng.Tất cả lực lượng ngưng tụ vào một chỗ.Mũi thương đánh vào trên núi đá, đâm sâu vào núi đá một tấc, nhưng vào lúc này trong núi đá xuất hiện đạo tắc tinh mịn, đây là chân nhân đạo tắc, chúng giống như một cái võng ngăn cản Thiên Tủy Binh Đảm trùng kích.Thiên Tủy Binh Đảm tuy rằng sắc bén không gì sánh được, có thể chém nát linh khí, thế nhưng chân nhân đạo tắc có đặc tính dẻo dai cường đại, từng vòng từng vòng cuốn lấy binh đảm.Phong Phi Vân vội vã rút thương lui về phía sau, thân thể lui ra sau thật nhanh.- Ha ha, Phong Phi Vân, chân nhân hóa đạo không thể phá, mặc dù chiến binh của ngươi lợi hại cỡ nào, nhưng mà đối diện với lực lượng của chân nhân cũng như con nít mà thôi.Lệnh Đông Lai giơ cao núi đá, lỗi lạc đứng ở bên bờ Long Hồ, cười dài nói ra.Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén còn chưa đủ..Phong Phi Vân lấy ra nhị phẩm linh khí "Lôi hỏa châu", trực tiếp đem lôi hỏa châu đánh vào trong Thiên Tủy Binh Đảm.Quả cầu màu đen sôi lên như bị đun sôi, không ngừng bị hòa tan, thiết cầu từ từ nhỏ lại..Lôi hỏa châu đang không ngừng tan rã, mà lực lượng của Thiên Tủy Binh Đảm lại càng ngày càng tăng, trình độ sắc bén tăng trưởng nhanh chóng.Thình thịch.Lôi hỏa châu nổ tung, tất cả dung luyện vào trong Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành hư ảo.Thiên Tủy Binh Đảm biến thành viên cầu màu trắng thật lớn phiêu phù trước mặ Phong Phi Vân, bộc phát ra hào quang chói mắt.- Kiếm vũ.Phong Phi Vân bàn tay vung lên, Thiên Tủy Binh Đảm trực tiếp bay đi, phân liệt ra thành một ngàn tám trăm đạo bạch sắc tiểu kiếm, giống như mưa sao băng phá tan hắc vụ.-------Chương 818: Pháp hoằng cà sa (2)Khí vận!Nghĩ tới khí vận, Phong Phi Vân nghĩ tới "Vũ Hóa Bi", hay còn gọi là "Thánh Bi".- Có được khí vận Thánh Bi, có thể trở thành đương thời đệ nhất nhân.Đây là câu nói truyền lưu từ thượng cổ trong Thần Tấn vương triều địa vực, vì vậy vô số nhân kiệt thiên kiêu đều muốn lưu danh trên Thánh Bi.Phật môn tiên hiền, Phật Đản Tằm.Vạn Tượng tháp, Tử Ngọ.Nữ đế, Long Khương Linh.Nạp Lan phiệt phiệt chủ đời thứ nhất, Nạp Lan Đại Lãng.Những cái tên vang dội cổ kim này đều từng khắc lên Thánh Bi, trở thành đương thời đệ nhất nhân.Lệnh Đông Lai khí vận cường đại, lẽ nào có thể so sánh với khí vận Thánh Bi sao?- Nếu như có thể lợi dụng khí vận Vũ Hóa Bi , ngăn cản khí vận của Lệnh Đông Lai thì ta có thể đánh bại hắn.Vũ Hóa Bi đã bị Phong Phi Vân tế luyện thành bản mạng linh khí, huyền phù trong tử phủ trung cung, khi được thần thức Phong Phi Vân iều động, Vũ Hóa Bi phát sinh âm thanh "Ong ong", hắc mang bắn ra, mười tám đạo nhân ảnh từ trong hiện ra ngoài..Đây là mười tám nhân kiệt lưu danh trên Thánh Bi, bọn họ mang một phần linh hồn hiến cho Thánh Bi.Trong đó có một bóng người đó là La Phù công chúa.Ngay khi bóng người quốc sắc thiên hương hiện ra trên Vũ Hóa Bi, trong quế viên, La Phù công chúa rõ ràng cảm ứng được linh hồn như đang xuất khiếu, thân thể mất khống chế trong thời gian ngắn, gương mặt tuyết trắng nhãn nhụi tái nhợt, không có một tia huyết sắc.Vào thời khắc đó nàng cảm giác mình như biến thành nô lệ của người khác, bị người nào đó điều khiển, muốn nàng nằm xuống, nàng không thể đứng; muốn nàng sống, nàng liền sống; muốn nàng chết, nàng liền chết.Đây là cảm giác giữa chủ nhân và nô lệ, cho dù muốn nàng cởi sạch y phục, vứt bỏ tất cả tự tôn cùng cao quý, trở thành kỹ nữ dâm đãng thì nàng cũng làm.Linh hồn đã không thuộc về chính nàng.Đối với La Phù công chúa là hoàng gia thiên nữ coa ngạo, dã tâm bừng bừng, quyết tâm muốn trở thành nữ đế, loại cảm giác này quả thực thật là đáng sợ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán La Phù công chúa chảy ra.Nguy cơ đến từ chính địa phương nào?

Phải sớm chặt đứt, không thì sẽ tao ngộ chuyện cực kỳ đáng sợ.La Phù công chúa cao nhã ngồi ở bên ngọc trác, có cung nữ xinh đẹp như hoa đứng sau lưng nàng, đôi mắt cao cao tại thượng như hoàng đế dò xét bốn phía, muốn tìm ra nguy cơ kia và bóp chết nó.- Vũ Hóa Bi, Nam Thái phủ Địa Cực Cổ Trận cùng Vũ Hóa Mộ Nguyên, chắc chắn có mối liên hệ gì đó không muốn cho người ta biết, thế nhưng phải làm thế nào mới có thể kích phát ra lực lượng của chúng đây?Phong Phi Vân trầm tư trong chốc lát, sau đó hai tay mở ra, đan điền sinh ra tử sắc quang hoa, trên vạn đạo tử phủ linh khí lao ra, bao vây Vũ Hóa Bi, trực tiếp áp lên đỉnh đầu Lệnh Đông Lai.Tử phủ linh khí giống như linh xà màu tím, bao phủ toàn bộ Vũ Hóa Bi vào bên trong.- Phong Phi Vân, ngươi cho là tế ra bản mạng linh khí là có thể ngăn cản cà sa hay sao?Lệnh Đông Lai khoác cà sa, hai tay tạo thành chữ thập, ba ngàn Phật tượng vây quanh thân thể, hình thành kén tằm màu vàng thật lớn.Phong Phi Vân cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm, cười nói:- Ngươi cho là khoác một kiện cà sa là có thể trở thành chân phật, bách chiến bách thắng sao?- Ta vốn bất bại.Lệnh Đông Lai chưa bao giờ bại trận, trong lòng có lòng tin cường đại, khí vận cường đại, hắn càng cuồng ngạo.- Ta chuyên đánh kẻ bất bại, ta là người chung kết kẻ bất bại.Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ ra phương thiên họa kích màu trắng, từng đạo hàn nhận từ trong kích bắn ran ngoài, khí kình sắc bén lan tràn trên mặt đất, cắt nát các nơi.Lại có vương giả trẻ tuổi vứt chuẩn linh khí ra dò xét, muốn thử xem Thiên Tủy Binh Đảm rốt cuộc sắc bén tới trình độ nào?Cũng chỉ một đạo khí kình của Thiên Tủy Binh Đảm lan tràn tới đã chém thanh chiến kiếm kia thành hai đoạn, hóa thành sắt vụn, rơi trên mặt đất.Nhìn thấy một màn này, tất cả thiên tài tuấn kiệt đều nhanh chóng lui về phía sau, rất sợ bị kình khí Thiên Tủy Binh Đảm quét trúng, lấy linh khí hộ thể của bọn họ còn không cứng rắn bằng linh khí a.- Chiến binh trong tay Phong Phi Vân sắc bén tới mức đủ uy hiếp nửa bước cự phách.Đông Phương Kính Thủy chắc chắn như vậy, cảm thấy áp lực trong lòng, Phong Phi Vân tiến bộ thực sự quá nhanh, năm năm trước hắn còn là tiểu tử vô danh, năm năm sau đã gần đuổi kịp hắn.- Nếu hắn không phá được khí vận của Lệnh Đông Lai, liền không có khả năng đánh bại Lệnh Đông Lai.Đôi mắt dễ thương của Đông Phương Kính Nguyệt mang theo khói sương, trong lòng đang trầm tư, thời gian năm năm hắn đã trưởng thành, đuổi theo đám thiên tài trẻ tuổi tối đỉnh cấp kia.- Đại Khôn Truân Ấn.Lệnh Đông Lai người mặc Pháp Hoằng cà sa, trong tay ngưng tụ phật ấn, bộc phát hào quang kim sắc chói mắt, hóa thành một cái phật chung màu vàng, phía trên có đồ văn lão tăng nhập định, phác hoạ từng đạo pháp văn.Ông ông.Phật chung màu vàng lay động thật nhanh, xoay tròn xé rách từng cơn gió mạnh.Đăng.Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ hình thái Phương Thiên Họa Kích, đột nhiên đánh vào phật chung màu vàng, một lực lượng khổng lồ sinh ra, gió lốc cực lớn từ Phương Thiên Họa Kích kích phát ra, vẫn trùng kích cánh tay Phong Phi Vân.Đại Khôn Truân Ấn, đây là thánh pháp phật môn, chỉ có thế hệ ngộ tính siêu phàm mới có thể học được, có được lực lượng khủng bố.Phong Phi Vân cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay trực tiếp hóa thành dịch tích, chảy trở về, sau đó lại hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một cổ thuẫn màu trắng va chạm với Đại Khôn Truân Ấn, âm thanh ầm ầm vang vọng chói tai.Chuông màu vàng tan nát, Thiên Tủy Binh Đảm hóa tan lần nữa, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành một chiến đao sắc bén, hai tay Phong Phi Vân cầm đao đột nhiên chém xuống.Sắc mặt Lệnh Đông Lai biến đổi, cảm nhận được Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén, liên tiếp đánh ra chín đạo ấn quyết, mỗi một đều là tuyệt học thần thông, chém phá thế gian.Bá.Một đao kia thế không thể đỡ.Tốc độ Phong Phi Vân quá nhanh, thậm chí là không thể né tánh.Lệnh Đông Lai chỉ có thể khởi động Pháp Hoằng cà sa, áo cà sa phồng lên xuống, giống như thân thể bành trướng, thân thể của hắn cũng phồng lên, muốn bằng vào lực lượng Pháp Hoằng cà sa chống cự Thiên Tủy Binh Đảm,Bành.Trên Thiên Tủy Binh Đảm có cự đao màu trắng vọt tới, ngưng tụ Thành Long hình, phát ra một tiếng gào rú, trực tiếp phá tan hộ quang của Pháp Hoằng cà sa, thân thể Lệnh Đông Lai bành trướng trực tiếp khô quắt lại, giống như quả bóng da bị xì hơi, bị đánh bay, đụng nát vách tường một cung điện mới rơi xuống đất.Vết máu chảy dài trên mặt đất vô cùng chói mắt.Khục khục.Lệnh Đông Lai chật vật không chịu nổi bò ra từ bên trong, toàn thân đều là bụi đất, khóe miệng vẫn còn vết máu, bị Phong Phi Vân đánh một đao kia tổn thương không nhẹ, thiết khải trên người bị đánh nát một lỗ lớn, có huyết dịch chảy ra từ chỗ đó.Nếu không phỉa đang mặc Pháp Hoằng cà sa, một đao vừa rồi đã cắt nát hắn ra.-------Chương 819: Ma căn phá cảnh đại phápVạn đạo tử phủ linh khí bao vây Vũ Hóa Đài lơ lửng trên cao, Phong Phi Vân cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm bay xuống, phong khinh vân đạm, nói:- Pháp Hoằng cà sa chí bảo phật môn ở trong tay của ngươi, quả thật làm nhục chủ nhân trước của nó.- Ta còn chưa bại, ngươi nói còn quá sớm.Lệnh Đông Lai cũng không chịu thua, số mệnh của hắn cường đại, làm sao bại được?Tuyệt đối không có khả năng bại,Lệnh Đông Lai sử dụng Đạo Tổ Tam Tắc Chân Ngôn, trên bầu trời Long hồ hóa thành Thái Cực âm dương đồ.Bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun.Long hồ sinh sóng lớn, gợn sóng ngập trời.Đây là tuyệt học đạo môn, điều động thiên địa nguyên khí, ngưng tụ bát pháp tứ phương, tự thành thánh pháp.- Không đúng ah, Lệnh Đông Lai số mệnh bị áp chế, hôm nay rất có thể sẽ bại.Trong mắt Thiên Toán thư sinh mang theo hào quang cơ trí, trên tinh thông vọng khí thuật, vọng thiên tượng, tinh tượng, dưới xem khí vận cơ duyên.Nữ ma ngồi tại chỗ dường như cảm ứng cái gì đó, đôi mắt mang theo hào quang xám tắng, mở ra một tia nhìn chằm chằm vào vạn đạo tử phủ linh khí trên cao, trong mắt sáng tối khó lường.Phong Phi Vân không sử dụng bất cứ thần thông tuyệt học gì, hắn cầm Thiên Tủy Binh Đảm phá vạn pháp của thế gian.Oanh.Ống tay áo vung lên, Thiên Tủy Binh Đảm bay ra ngoài, hóa thành cây roi, giống như một ngôi sao bay tới va chạm thân thể Lệnh Đông Lai, đánh Thái Cực âm dương đồ của Lệnh Đông Lai xuất hiện một lỗ thủng, lại đánh lên người của hắn, hắn bay ra ngoài.Lúc này hắn bay quá xa, miệng không ngừng thổ huyết, thê thảm nói koong nên lời.Phong Phi Vân vẫn đứng tại chỗ, thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lơ lửng trên đỉnh đầu, từng bước một đi qua, nói:- Số mệnh cường đại thì như thế nào, có được tuyệt đại bảo binh thì như thế nào, chiến lực thường thường, cùng cảnh giới ngươi chẳng phải là đối thủ của ta.Lệnh Đông Lai tự nhiên không phải chiến lực thường thường, cùng cảnh giới cơ hồ vô địch, Phong Phi Vân nói như thế là đả kích chiến ý của hắn, đả kích lòng tin của hắn.Lệnh Đông Lai hai lần thất bại, đều bị Phong Phi Vân đánh cho thổ huyết, lảo đảo rơi xuống đất, không ngừng rút lui, mỗi một bước đều là một vết máu.Hắn chưa bao giờ tao ngộ ngăn cản gì cả, lời của Phong Phi Vân chẳng khác gì sấm rền vang lên bên tai hắn, không ngừng khiến hắn run rẩy.- Không có khả năng, không có khả năng, ta không có khả năng bại.Tuy Lệnh Đông Lai trong miệng nói như thế, nhưng mà ánh mắt của hắn mang theo vài phần sợ hãi.Một người từ khi ra đời chưa từng tao ngộ ngăn cản và khó khăn, cho dù cường đại hơn nữa, một khi xuất hiện ngăn cản thì tất nhiên sẽ sợ hãi, sẽ không biết làm sao, sẽ hoài nghi năng lực của mình.Phong Phi Vân cười nói:- Ta còn chưa sử dụng thần vương lệnh cũng đã đánh bại ngươi, ngươi còn không thừa nhận ngươi chỉ là một bại tướng dưới tay, một tên phế vật vận khí tốt hay sao?- Không, ta còn không có bại.Hai mắt Lệnh Đông Lai trở nên đen kịt, có một đạo hào quang màu đen chui ra từ da của hắn, mang theo một tia vết máu, Pháp Hoằng cà sa đỏ tươi trên người bay lên, giống như lá cờ, không ngừng phần phật trong gió.Oanh.Một cột sáng màu máu hiện ra trên bầu trời, tiến thẳng vào trời cao, lực lượng trên người hắn không ngừng tăng lên, khí thế cũng tăng mạnh.Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cảm nhận được nguy cấp.- Lệnh Đông Lai rõ ràng tinh thông ma tu chi thuật, đây là ' Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp".Phương Kính Thủy hai mắt ngưng trọng,Lệnh Đông Lai không chỉ tinh thông thần thông đạo môn, phật môn thánh pháp, thậm chí ngay cả tuyệt học ma môn cũng biết, người này chiếm được bảo khố mà không biết bao nhiêu người ước mơ.- Cái gì là Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp?Đông Phương Kính Thủy cũng là tu ma giả, nói:- Cái gọi là ' ma căn ', chính là tu sĩ ma đạo gieo căn cơ trong cơ thể, giống như ' tiên căn ' của tu sĩ, Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp của ma tu là một cấm kỵ, dẫn động ma tính ma căn, trùng kích cảnh giới.- Lệnh Đông Lai đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong, hiện tại hắn thi triển Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp chính là ép mình vào tuyệt lộ, dùng nó chiến sinh tử với Phong Phi Vân một trận, trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng.Nghe được Đông Phương Kính Thủy nói thế, có người bình luận:- Xem ra Lệnh Đông Lai cũng là người có tâm chí kiên định, mặc dù có chút sơ hở tâm lý, nhưng mà không dễ dàng đánh tan tin tưởng của hắn đâu.Lực lượng trên người Lệnh Đông Lai càng lúc càng cường đại, cột máu trên đỉnh đầu nghịch chuyển, mang theo ma tính, hai mắt cũng trở nên dữ tợn, giật Pháp Hoằng cà sa xuống, đánh giết qua phía Phong Phi Vân.Chiến ý trong người Phong Phi Vân không ngừng cuộn trào, nghênh chiến đối thủ, cầm Thiên Tủy Binh Đảm giết qua, diễn hóa ra vô số đao quyết, trùng kích công phạt.Lệnh Đông Lai giống như một con chiến sư, ý chí chiến đấu tăng cao, không sợ sinh tử, xung phong liều chết ngạnh kháng Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành chín chiến đao, đao khí cắt nát huyết nhục nhưng hắn không có cảm giác đau đớn gì, bỏ qua đao khí, nhanh chóng lao thẳng về phía Phong Phi Vân.Trên người tràn đầy máu tươi, chiến ý không ngừng sôi trào, trên người ma khí cũng càng thêm trầm trọng.- Chiến.Hắn mang theo Pháp Hoằng cà sa, vạn đạo phật mang bắn lên phía trước.Dùng tốc độ của Phong Phi Vân, muốn né tránh quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà hắn không có trốn, mà là tay không nghênh, không sợ hãi chút nào.Bành, bành, bành.Trong một giây phút ngắn ngủi đã đánh ra ba chưởng.Lệnh Đông Lai có Pháp Hoằng cà sa, Phong Phi Vân cũng có miểu quỷ ban chỉ, hai thứ này chỉ là linh khí hộ thân của bọn họ, bọn họ hiện tại dùng thực lực đơn thuần giao phong, vô thần thông thánh pháp gì đó cũng bỏ qua, chỉ dùng thân thể đánh nhau.Bọn họ giao thủ giống như kim loại va chạm, không ngừng vang vọng.Phong Phi Vân cũng biết Lệnh Đông Lai đang trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng, cho nên căn bản không cho hắn cơ hội, muốn vào lúc hắn sắp sửa thành công trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng, đánh bại hắn thật ác, nghiền áp trên mặt đất, làm cho hắn cả đời không thể xoay người.Trên bàn Phong Phi Vân ngưng tụ ra năm đầu Long Hổ chi lực, năm đạo hổ ảnh khổng lồ đánh xuống.Lệnh Đông Lai cũng đánh ra năm đầu Long Hổ chi lực, nghênh chiến đối thủ.Ầm ầm.Đại địa chấn động, đất đá nứt vỡ.Xương ống chân của Phong Phi Vân như thần thiết, huyết nhục giống như đá hoa cương, chấn đắc bàn tay Lệnh Đông Lai vỡ ra, tơ máu rậm rạp, da thịt trên cánh tay rơi xuống, ngón tay cũng xuất hiện xương trắng.Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Vạn Thú chiến thể, thân thể cường đại cở nào, căn bản không phải Lệnh Đông Lai có thể so sánh.Lệnh Đông Lai không ngừng ho ra máu, liên tiếp lui về phía sau, Phong Phi Vân mỗi lần đánh ra một chưởng đều có thể đánh cho thân hình hắn bất ổn, toàn thân run rẩy, giống như tao ngộ sét đánh.Cho dù có Pháp Hoằng cà sa bảo hộ thân thể, cũng không thể hộ thân thể của hắn chu toàn.Máu chảy ra từng giọt, nhuộm đỏ làn da và mặt đất.Một tiếng phượng hoàng gáy vang xuất hiện.-------Chương 820: Thiên kiêu ngã xuống (1)Hư ảnh phượng hoàng lao ra khỏi thân thể Phong Phi Vân, bao phủ toàn thân, thân hình khổng lồ, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, uy lâm thiên hạ, thần điểu kích trời cao.Phong Phi Vân đánh ra một quyền kinh thiên động địa, quyền mang lập loè, một phượng hoàng khổng lồ trùng kích qua, trực tiếp đánh bay Lệnh Đông Lai, phát ra ba tiếng "Lộp bộp" vang vọng, xương cốt đứt gãy ba cây.Phốc.Mũ trên đầu Lệnh Đông Lai nghiền nát, tóc dài màu đen bay loạn.- Ma căn phá cảnh, Thiên Mệnh tứ trọng.Vô số huyết vụ nổ tung trên người hắn, làn da nghiền nát, huyết nhục tan vỡ, ma tính ngưng tụ thành thực chất, lực lượng rót vào trong đan điền.Đùng đùng (*không dứt).Vô số điện mang lượn lờ trên người, đan vào nhau, toát ra từng sợi khói đen.Trong đan điền Lệnh Đông Lai, "Tiên căn" cùng "Ma căn" cùng tồn tại, có hai chủng thần cơ, mở hai tòa tử phủ trung cung, cùng tồn tại và tỏa ra hào quang đen trắng.Tu sĩ trẻ tuổi ở đây nhìn thấy cảnh này, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ có hai tử phủ trung cung, nếu không tận mắt nhìn thấy, quả thực khiến người ta không tin nổi.- Hai tòa tử phủ trong cung, đồng thời tu luyện hai chủng đạo tắc, đây mới là chuyện tuyệt đỉnh nhân kiệt mới có thể làm được, trong cùng cảnh giới bộc phát mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều.- Là tiêu chí tu sĩ ma đạo, đương thời hiếm thấy.- Không cái gì thật kỳ quái, Đông Phương Kính Thủy chính là tu sĩ ma đạo song, cũng có được hai tòa tử phủ trung cung, trong thân thể có tiên căn và ma căn.- Trong đan điền Vô Hà công tử Tô Quân có tiên liên bảy màu, sinh ra bảy màu khác nhau, tử phủ trung cung hóa thành bảy vực.- Chính thức thiên tài tuyệt đỉnh, tử phủ trung cung cũng khác người thường, đây cũng là nguyên nhân thể chất bọn họ cường đại.Ma căn trong thân thể Lệnh Đông Lai bộc phát màu đen kịt và quỷ dị, máu tươi trong người không ngừng chảy vào ma căn, kích phát "Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp", huyết nhục lại được rèn luyện, linh khí tăng lên như bay.Đây là dấu hiệu đột phá Thiên Mệnh tứ trọng.Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, đứng ở xa xa, không có ra tay.Giờ phút này ra tay, cho dù đánh bại đối thủ cũng không thể đả kích lòng tin của đối thủ lớn nhất, nhất định phải đợi đến lúc hắn sắp đột phá thì ra tay trấn áp hắn, loại cảm giác thất bại trong gang tất này mới to lớn, mới cả thấy mình thật thảm hại.Cách đả kích tàn khốc với đối thủ, không phải giết hắn, mà là làm cho hắn tuyệt vọng.- Lệnh Đông Lai sắp đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, vì sao Phong Phi Vân còn không ra tay, hắn chẳng lẽ không biết, một khi Lệnh Đông Lai đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, chiến lực sẽ tăng vọt mấy lần.- Phong Phi Vân nhãn lực cũng quá kém, khẳng định không biết Lệnh Đông Lai đang đột phá cảnh giới, thời điểm là thời cơ ra tay ngàn năm có một với hắn đấy.Rất nhiều người đang sốt ruột, cảm thấy Phong Phi Vân một khi bỏ qua thời cơ ra tay tốt nhất thì sẽ thua.Đám tu sĩ thế hệ trước ở sâu trong Ngân Câu phiệt thần thái khó hiểu, cảm thấy thất vọng với Phong Phi Vân, cảm thấy Phong Phi Vân có lẽ nên nhất cổ tác khí đánh bại Lệnh Đông Lai triệt để, không có lẽ cho hắn cơ hội thở dốc.Lệnh Đông Lai sắp tới thời khắc đột phá mấu chốt, lực lượng toàn thân thu hồi vào trong đan điền, ánh mắt của hắn đầy thần thái mỉa mai.- Phong Phi Vân ah, Phong Phi Vân, một khi ta đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, chính là ngày chết của ngươi, ai cũng không thể ngăn cản được.Nhưng vào lúc này, Phong Phi Vân đột nhiên biến mất trong tầm mắt của hắn.- Đã biết rõ ngươi sẽ ra tay mà, nhưng đáng tiếc, đã trễ rồi...Lệnh Đông Lai đã đến biên giới đột phá, lực lượng trong người tăng lên rất lớn, khóe miệng nhếch lên, vừa rồi giao thủ với Phong Phi Vân, hắn đã thăm dò ra thực lực Phong Phi Vân mạnh yếu thế nào, căn bản không đủ gây sợ.Chỉ cần có thể ngăn cản một chiêu này của hắn, có thể đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, căn cứ tu vị của mình tăng lên, muốn ngăn cản một chiêu này quả thật dễ dàng.Đột nhiên Lệnh Đông Lai biến sắc, sắc mặt tái nhợt, nói:- Hắn...

Hắn rõ ràng tế ra thần vương lệnh...Oanh.Phong Phi Vân mang theo thần vương lệnh, kích phát lực lượng của thần vương lệnh, bảy đạo hào quang bay lên cao, ép Lệnh Đông Lai quỳ rạp trên đất.Lệnh bài đánh xuống, trực tiếp đánh tan toàn bộ lực lượng Lệnh Đông Lai đau khổ ngưng tụ được, tu vị lại quay ngược trở về Thiên Mệnh tam trọng.Ngay cả hai tử phủ trung cung cũng sinh ra vết rạn khắp nơi, giống như gốm sứ sắp nghiền nát.Lệnh Đông Lai nằm rạp trên mặt đất, sọ của hắn vỡ ra, thất khiếu chảy máu, nói:- Ngươi...

Ngươi...

Ngươi rõ ràng.. .

Khiến dùng thần vương lệnh.Thần vương lệnh chính là biểu tượng thân phận của thần vương, là tôn quý mà thần thánh, giống như "Thần tỉ" trong tay Tấn đế, chính là căn cơ lập quốc của Thần Tấn vương triều, trấn quốc thần khí, dưới tình huống bình thường sẽ không thể tùy ý sử dụng tới nó.Chỉ có thời điểm thần vương chấp pháp hoặc là nguy hiểm tính mạng mới có thể sử dụng thần vương lệnh, dưới tình huống bình thường khi tỷ thí cùng quyết đấu, thần vương sẽ không sử dụng thần vương lệnh.Lệnh Đông Lai cũng không có nghĩ đến Phong Phi Vân vô sỉ như vậy, quả thực một chút mặt mũi thần vương cũng không cần, không ngờ vận dụng thần vương lệnh ra tay.Phong Phi Vân cầm theo thần vương lệnh, nói:- Không nên không cam lòng như thế, ngươi có được đại khí vận, đó là một bộ phận lực lượng của ngươi, mà thần vương lệnh chính là biểu tượng thân phận của ta, cũng là một bộ phận lực lượng của ta, nói cho cùng, ngươi không bằng ta, luận chiến lực trong cùng cảnh giới, ngươi kém ta quá xa.Phốc.Lệnh Đông Lai tiếp tục phun máu, hắn chưa từng thất bại, càng không có bị bại thảm như thế, chính yếu nhất còn bại trước mặt nữ nhân mình thích, bại trong tay người mình ghét nhất.- Ngươi kiêu ngạo ở trước mặt ta nhưng không chịu nổi một kích, ngươi vĩnh viễn sẽ không bằng ta.Phong Phi Vân cố ý muốn chọc Lệnh Đông Lai tức chết, nghiêng đầu, hỏi:- Đông Phương cô nương, ngươi nói ta cùng Lệnh Đông Lai, ai càng mạnh hơn nữa.Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở đàng xa, như hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt dễ thương ẩn ẩn có sương khói, ôn nhu nói:- Mặc dù không sử dụng thần vương lệnh, ngươi cũng muốn mạnh hơn một bậc, đương nhiên, Lệnh Đông Lai...Phong Phi Vân căn bản không để cho nàng nói tiếp, liền cười lớn một tiếng, nói:- Nhìn thấy không, ngay cả Đông Phương cô cũng nói ta mạnh hơn ngươi, cho dù không sử dụng thần vương lệnh, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, ta nói ngươi còn không tin, Đông Phương cô nương nói thì ngươi sẽ tin thôi.- Ta...Tâm linh Lệnh Đông Lai chấn động, như là tao ngộ sét đánh, mất hết can đảm, chiến ý trên người từ từ phai mờ, trực tiếp mềm nhũn nằm trên mặt đất.Ngươi làm người quá thuận lợi, luôn không coi ai ra gì, sẽ luôn tự đắc và kiêu ngạo, một khi tao ngộ ngăn cản thì vĩnh viễn không thể bò dậy.Sau khi Phong Phi Vân tao ngộ sinh tử đại kiếp nạn, tâm linh rèn luyện, cho dù tao ngộ nghịch cảnh tàn khốc nhất cũng có thể lần nữa bò lên, cho địch nhân đả kích thống khổ nhất.-------Chương 821: Thiên kiêu ngã xuống (2)Phong Phi Vân lộ ra thần sắc thất vọng, Lệnh Đông Lai bị hủy đi, tên này tại Nam Thái Phủ nhiều lần truy sát ta, muốn đưa ta vào chỗ chết, ta không có lấy mạng của hắn xem như nhân từ rồi.- Trước khi chúng ta tỷ thí, từng có đổ ước, người thua phải làm một chuyện mà người thắng yêu cầu.Phong Phi Vân nói.Sắc mặt Lệnh Đông Lai thê thảm, cười khổ nói:- Ngươi muốn ta làm heo làm cẩu.Ánh mắt Phong Phi Vân sáng lạn, lắc đầu, cười nói:- Phong Phi Vân ta quang minh lỗi lạc, làm người ngay thẳng, thiên tư tuyệt diễm, nhân phẩm càng vô song, làm gì có chuyện lợi dụng lúc người ta khó khăn cơ chứ, hôm nay bổn vương tâm tình tốt, nhìn mặt mũi Đông Phương cô nương, ta lưu cho ngươi con đường sống, ngươi đi đi.Mặc dù Phong Phi Vân nói đường hoàng, hào hùng vô song, dường như căn bản không có khó xử Lệnh Đông Lai, nhưng mà hắn vừa nói như vậy, lại làm cho Lệnh Đông Lai càng cảm thấy bi thương, buồn bả,Đối với người kiêu ngạo như hắn mà nói, lời này của Phong Phi Vân còn khó chịu hơn giết hắn, giống như bị Phong Phi Vân đạp một cước lên mặt.Đông.Lệnh Đông Lai chấn động tâm linh, hắn giống như chó chết, ngất đi.Tươi sống giận ngất đi.Lúc này một lão giả râu bạc bay tới, ôm lấy Lệnh Đông Lai và nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại bay lên trời rời khỏi Long hồ.Thiên kiêu và anh kiệt trong quế viên đều không còn tâm tình vui sướng uống rượu, thiên kiêu ưu tú như Lệnh Đông Lai cũng ngã xuống, làm cho bọn họ cảm thán núi cao còn có núi cao hơn, người dù ưu tú cỡ nào cũng sẽ có lúc thất bại.- Lệnh Đông Lai cuối cùng vẫn thảm bại, đan điền tan nát, muốn ngưng tụ đan điền lần nữa thật khó khăn.- Trọng yếu nhất là, tin tưởng tất thắng trong lòng của hắn đã bị Phong Phi Vân đánh vỡ, nếu như không thể thoát ra khỏi bóng ma này, đời này hắn chỉ như vậy mà thôi.- Nhưng mà cũng không thể trách Phong Phi Vân, dù sao cũng là Lệnh Đông Lai tự mình đứng ra yêu cầu thỉnh chiến với Phong Phi Vân mà.- Đây chính là tự tìm, chẳng thể trách ai.- Phong Phi Vân không hổ là thần vương, vẫn có vài phần khí khái và phong độ, cuối cùng cũng không có khó xử Lệnh Đông Lai, nếu là ta, ta chắc chắn sẽ yêu cầu Pháp Hoằng cà sa, đây chính là trấn thế sát binh, cho dù là bốn đại môn phiệt cũng tranh nhau đầu rơi máu chảy.Có người tiếc nuối thay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân làm sao không muốn lấy Pháp Hoằng cà sa của Lệnh Đông Lai cơ chứ, nhưng mà thế lực sau lưng Lệnh Đông Lai chắc chắn không cho hắn thực hiện được, cuối cùng lão giả mang theo Lệnh Đông Lai đi có khí tức thập phần cường đại, làm cho Phong Phi Vân cảm giác tim đập nhanh.Vừa rồi Phong Phi Vân nếu ra tay cưỡng đoạt Pháp Hoằng cà sa, nhất định sẽ có rất nhiều cường giả thế hệ trước nhảy ra, sẽ ra tay với Phong Phi Vân.Cho dù Lệnh Đông Lai có mạnh hơn nữa, hơn nữa có được truyền thừa chí cao của đạo gia, phật gia, ma đạo, sau lưng nhất định có rất nhiều cường giả bảo hộ hắn, nói không chừng trong đó còn có lão ngoan đồng phật gia và đạo gia.Phong Phi Vân bởi vì cảm giác được những kích tức của đám lão ngoan đồng đang rục rịch, cho nên mới rộng lượng buông tha Lệnh Đông Lai, bằng không thì Phong Phi Vân tuyệt đối không thể lưu mạng cho Lệnh Đông Lai.Số mệnh và thiên tư của người này quá cường đại.- Nếu Lệnh Đông Lai có thể hiểu được vinh nhục, có lẽ có thể phá kén hóa bướm, trở thành kinh tài tuyệt diễm, nếu như hắn không thể thoát ra khỏi bóng mờ hôm nay, như vậy cho dù hắn có ngưng tụ đan điền lần nữa, cảnh giới cũng không tăng tiến.Phong Phi Vân nghĩ trong lòng.Đám tu sĩ thế hệ trước sâu trong Ngân Câu phiệt đang không ngừng nghị luận, đều đưa ra kết quả giống Phong Phi vân.Tiệc rượu này cuối cùng tan rã trong không vui, một đời tu sĩ trẻ tuổi rời đi, đại lão thế hệ trước rời đi suốt đêm, chỉ có một chút tu sĩ già có quan hệ tốt với Ngân Câu phiệt vẫn ở lại làm khách.- Thần vương đại nhân, phiệt chủ muốn gặp ngươi.Đông Phương Nhất Dạ thông tri Phong Phi Vân, trên mặt mang theo tươi cười đặc biệt, ánh mắt khác trước.Ngân Câu phiệt phiệt chủ chính là thái phó "Đông Phương Hàn Lâm ", đây chính là lão ngoan đồng sống tám trăm năm, tuy nhìn như không hỏi thế sự, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm thấy hắn còn đa mưu túc trí hơn lão hồ ly Bắc Minh Mặc Thủ.Ngân Câu phiệt phiệt chủ kiến tìm ta làm gì?Tâm tình Phong Phi Vân nghi kị, đi vào sâu trong Ngân Câu phiệt.Ngân Câu phiệt tĩnh mịch, hoàn toàn không kém đế cung bao nhiêu, đại khái đi nửa canh giờ, Phong Phi Vân mới đi tới linh trì có linh vụ tỏa ra, nhìn thấy Ngân Câu phiệt chủ.Ngân Câu phiệt chủ tuổi già sức yếu, ngồi bên bờ linh trì, nhìn qua bảy gốc linh hoa bên trong, hương thơm mê người, có từng giọt nước rơi từ cánh hoa xuống, lộ ra tiên linh khiếp người, vừa nhìn đã biết rõ những linh hoa này đã hơn năm ngàn năm.Trừ Ngân Câu phiệt chủ còn có Đông Phương Kính Thủy uy phong lẫm lẫm, Đông Phương Kính Nguyệt xinh đẹp như tranh vẽ đang đứng hai bên trái phải hắn.- Phiệt chủ, thần vương đại nhân đến.Đông Phương Nhất Dạ mang Phong Phi Vân đi qua, sau đó liền rút đi.Đây chính là một mật địa của Ngân Câu phiệt, chỉ có đệ tử dòng chính mới có thể đi qua nơi này, là nơi mấy người cường đại nhất của Ngân Câu phiệt ngộ đạo, lưu lại ấn ký chưa từng phai mờ.Ngâu Câu phiệt chủ trên cằm râu bạc trắng lay động nhẹ nhàng, trên mắt đầy nếp nhăn, hắn tươi cười hòa ái, cười nói:- Thần vương đại nhân kinh tài tuyệt diễn, một đời trẻ tuổi có một không hai, tiểu lão nhân sinh thời có thể quen biết với trẻ tuổi tuấn tài đây chính là chuyện mừng rỡ trong nhân sinh.Phong Phi Vân đứng bên cạnh linh trì, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cười nói:- Phiệt chủ thật sự quá đề cao vãng bối, ngàn vạn đừng có gọi ta là thần vương đại nhân, vãn bối không chịu nổi đâu, gọi một câu Phong Phi Vân là được rồi.- Hừ, ngu ngốc!Đông Phương Kính Nguyệt trợn mắt liếc Phong Phi Vân, trong miệng thấp giọng mắng.Ngân Câu phiệt chủ mỉm cười, sau đó phân phó một câu, liền có người mang tám cái ngọc hạp đưa lên, bên trong có sương mù linh vụ nổi lên, chớp động hào quang sáng ngời, mơ hồ có thể trông thấy tám loại linh vật bên trong, linh tính rất mạnh, dẫn động gợn sóng trong không khí.Đúng là luyện chế mười tám loại chủ dược của Thiên Tủy Đan đã có tám loại, Ngâu Câu phiệt không hổ là Ngân Câu phiệt, ngay cả linh dược khó tìm như thế cũng có tám loại, không hổ là đại gia tộc tiên môn truyền thừa cổ xưa, nội tình thâm bất khả trắc.Phong Phi vân ngăn cản vui sướng trong lòng, nói:- Không biết phiệt chủ tính tám loại linh dược này bao nhiêu tiền?Ngân Câu phiệt chủ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:- Vật báu vô giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được.Phong Phi Vân thoáng sững sốt.- Nhưng mà thần vương đại nhân chính là bằng hữu Ngân Câu phiệt, mặc dù báu vật vô giá, cũng cũng có thể đưa tặng.Ngân Câu phiệt chủ đổi giọng.-------Chương 822: Tổ phòng Ngân Câu phiệtThiên hạ làm gì có bữa cơm chùa, Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận đứng lên, ngàn vạn đừng nên bị lão gia hỏa đa mưu túc trí này gài bẫy, nói:- Thỉnh phiệt chủ khai ra bảng giá a, cho dù bao nhiêu tiền, thần vương phủ cũng sẽ trả.Ngân Câu phiệt chủ cười nói:- Gia tiền thứ này bình thường bàn quá nhiều, nói chuyện thần vương đại nhân trẻ tuổi tuấn tài bàn những thứ này thì quá tục khí. nếu không chúng ta nói qua thứ khác, nghe Kính Nguyệt nhi nói, thần vương đại nhân muốn đi tổ phòng nhìn một chút.Phong Phi Vân lườm Đông Phương Kính Nguyệt, nói:- Vãn bối có một chuyện phi thường trọng yếu cần kiểm chứng, kính xin phiệt chủ đại nhân tạo thuận lợi.Việc này quan hệ tới Thủy Nguyệt Đình, làm cho Phong Phi Vân không thể không để bụng, cho dù Ngân Câu phiệt chủ không đồng ý cho hắn tiến vào tổ phòng, Phong Phi Vân tương lai nhất định sẽ xông vào đó.Vượt qua Phong Phi Vân dự kiến, Ngân Câu phiệt chủ lại đáp ứng dễ dàng, cười nói:- Nếu thần vương đã nói như thế, loại chuyện nhỏ này tự nhiên không xem là cái gì, Kính Nguyệt nhi, dẫn thần vương đi tới tổ phòng xem đi, chờ các ngươi đi rồi, chúng ta lại bàn giá cả tám loại linh dược.Đông Phương Kính Nguyệt giọng điệu không quen Phong Phi Vân, nói:- Phiệt chủ, người ngoài không thể tiến vào tổ phòng...- Không sao, không sao cả, mang theo lệnh bài phiệt chủ của ta tiến vào, tự nhiên sẽ cho các ngươi đi vào.Ngân Câu phiệt chủ mang theo nụ cười không thay đổi, từ trong ống tay áo lấy ra một cái lệnh bài bạch ngọc, phía trên có tiêu chí Ngân Câu phiệt.Đông Phương Kính Nguyệt tiếp nhận lệnh bài bạch ngọc, lườm qua Phong Phi Vân, không chút khách khí nói:- Đi theo ta!Phong Phi Vân tươi cười, cũng không quan tâm, hớn hở đi theo sau.Đông Phương Kính Thủy muốn đi theo, nhưng bị Ngân Câu phiệt chủ quát một tiếng:- Ngươi đi theo làm gì?- Hồi bẩm gia gia, ta cũng tò mò về tổ phòng, muốn đi xem một chút.Đông Phương Kính Thủy nói.Ngân Câu phiệt chủ quả quyết, nói:- Không hiểu chuyện, ngươi vẫn nên thu liễm lòng hiếu kỳ của mình lại, cứ để hai người bọn họ đi đi, ngươi ở đây với ta, giúp ta xem cá.Tuy Đông Phương Kính Thủy cực độ không tình nguyện, cảm giác muội muội của mình và Phong Phi Vân tiến vào tổ phòng một mình như thế, quá làm người ta lo lắng, nhưng mà phiệt chủ lên tiếng, như vậy hắn tự nhiên có an bài.Ngân Câu phiệt truyền thừa vô cùng cổ xưa, trong lịch sử xuất hiện cường giả cấp bậc chân nhân không ít, trong đó có một vị chiến lực vô song, xưng hùng thời đại, cho nên bạch ngọc đảo mới có bố trí nhiều thủ đoạn ngay cả chân nhân cũng phải run sợ trong lòng.Có cường giả cái thế lưu lại nội tình thủ hộ gia tộc, cho dù chân nhân xông lên bạch ngọc đảo cũng không chiếm được chỗ tốt gì.Ngân Câu phiệt tổ phòng nằm ở ngay trong cấm địa của bạch ngọc đảo.Vốn tổ phòng cũng không nằm ở bạch ngọc đảo, sau khi cương giả Ngân Câu phiệt mang tổ phòng dời tới đây từ lâu rồi, đối với đệ tử Ngân Câu phiệt nó có ý nghĩa không tầm thường, giống thái miếu của hoàng tộc vậy.Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt đi tới bên ngoài tổ phòng, nơi này bố trí vô số trận pháp, sương trắng tràn ngập nơi nơi, mười bước có bóng người ẩn hiện.Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn, nhìn thấy sâu trong linh sơn có sương trắng bao phủ, có thác nước chảy xuống, ở nơi đó có lực trùng kích khổng lồ, che đậy ánh mắt Phong Phi Vân, một giọng nói già nua vang lên.- Người phương nào nhìn trộm tổ phòng?Phong Phi Vân nhanh chóng thu liễm ánh mắt.Đông Phương Kính Nguyệt lấy lệnh bài phiệt chủ ra, nói rõ nguyên do với lão giả, lão giả nhìn chằm chằm Phong Phi Vân thật sâu, lúc này mới cho đi.Đông Phương Kính Nguyệt áo trắng như sương đi ở phía trước, dáng người chân thành, bóng dáng yểu điệu xinh đẹp mê người, nói:- Sau khi tiến vào tổ phòng, ngươi tốt nhất thành thật một chút, miễn xúc động thứ cấm kỵ, dẫn tới tai nạn.Đông Phương Kính Nguyệt cũng không phải quen thuộc với tổ phòng, chỉ là từ nhỏ đi qua một lần, hôm nay trí nhớ đã mơ hồi, chỉ nhớ rõ tổ phòng rất hoang vu, hoàn toàn tương tụ thôn xá ở quỷ thôn.Phong Phi Vân tự nhiên không phải người nhiều chuyện, vốn chính là tới đây chứng thực công việc, cũng không muốn phức tạp.- Đã tiến vào phạm vi tổ phòng.Phong Phi Vân linh giác hơn người, cảm giác bùn đất trên đất đã sinh ra biến hóa, hoàn toàn khác với bùn đất chung quanh.Tổ tiên Ngân Câu phiệt cũng không chỉ dời tổ phòng tới đây, còn dời cả mặt đất chung quanh đi theo.Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn nhìn qua mặt đất, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ linh dị, giống như từng hồn phách xuyên qua không khí, cách đó không xa có phòng cổ tranh, bên trong trống rỗng, đầy lạnh lẽo, tọa lạc dưới một cánh rừng, nếu như phòng cỏ này đặt ở nơi hoang vắng thì nó chẳng khác gì quỷ ốc của người chết, thập phần kinh khủng.Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân dừng bước lại, ánh mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn, nói:- Ngươi đang nhìn cái gì?Rất hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn thấy gian phòng cỏ tranh kia, chỉ có dùng Tầm Bảo Thuật và phượng hoàng thiên nhẫn mới có thể nhìn thấy những thứ linh dị này.Phong Phi Vân thu hồi ánh mắt, nói:- Ta đang nhìn ngươi, Đông Phương cô nương xinh đẹp như hoa, ngay cả Lệnh Đông Lai và Lý Tiêu Nam là thiên kiêu tuyệt đại cũng ái mộ không thôi, có thể đồng hành với người đẹp như Đông Phương cô nương, không biết có bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ, ta tự nhiên phỉa nắm chắc thời gian nhìn nhiều vài lần.Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy trong mắt Phong Phi Vân có ánh lửa lập lòe, hiển nhiên đang thi triển thiên nhãn thần thông, sắc mặt biến đổi, vội vàng né qua, giọng lạnh lùng nói:- Ngươi đang nhìn cái gì đó?Phong Phi Vân hiểu Đông Phương Kính Nguyệt đang hiểu lầm, vội vàng thu hồi thiên nhãn thần thông, cười nói:- Đông Phương cô nương không nên hiểu lầm, ta thi triển thiên nhãn thần thông mặc dù có công năng thấu thị, nhưng tuyệt đối không thể thấu thị quần áo của ngươi, ngươi yên tâm, chút khí tiết này Phong Phi Vân vẫn có.Phong Phi Vân có khí tiết?Lời này quá không đáng tin.Nghe nói như thế, Đông Phương Kính Nguyệt càng tức giận hơn, liên tưởng tới câu trước của Phong Phi Vân là "có thể đồng hành với người đẹp như Đông Phương cô nương, không biết có bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ, ta tự nhiên phỉa nắm chắc thời gian nhìn nhiều vài lần.".

Đông Phương Kính Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, trên người tỏa ra bạch sắc quang mang hộ thể, lạnh nhạt nói:- Còn dám thi triển thiên nhãn thần thông trước mặt ta, ta móc mắt ngươi ra.Phong Phi Vân cũng biết mình nói sai rồi, càng bôi càng đen, mà trên thực tế Phong Phi Vân vừa rồi không có nhìn nàng, trong miệng nói thầm một câu:- Lão tử không có nhìn ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng lão tử cũng chưa phải chưa nhìn qua.Thời điểm ở Nam Thái Phủ, vì mút thi độc trong người Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đã nhìn nửa người trên của nàng rồi, đây cũng là nguyên nhân Đông Phương Kính Nguyệt khó chịu với Phong Phi Vân.-------Chương 823: Tung tích quỷ tà (1)Nghe được Phong Phi Vân nhắc lại chuyện xưa, Đông Phương Kính Nguyệt mặt như sương lạnh, nhìn tư thế không chỉ muốn móc mắt Phong Phi Vân, còn muốn chặt hai tay và cắt đầu lưỡi của hắn.- Khục khục, ta cái gì cũng chưa nói qua, cái gì cũng sẽ không nói.Phong Phi Vân vội vàng mặc y quan, lộ ra bộ dáng cương trực, mang theo vài phần phong phạm quân tử.Đông Phương Kính Nguyệt rất lo lắng nhìn qua Phong Phi Vân, bảo hắn đi phía trước, chính mình đi sau lưng.Trên đường đi Phong Phi Vân nhìn tấy mấy địa phương có bia văn, có nơi có đèn lồng lơ lửng, tổ phòng Ngân Câu phiệt thật sự quá quỷ dị, giống như nơi này đã từng chết qua rất nhiều người, tao ngộ đại kiếp nạn gì đó.Tuy những thứ linh dị này có người che dấu đi, nhưng mà Phong Phi Vân dùng tiểu diễn chi thuật suy diễn vẫn nhìn ra được.Đúng, nếu như tổ phòng không có xảy ra biến cố lớn, lão tổ Ngân Câu phiệt cũng không có dời tổ phòng tới bạch ngọc đảo làm gì.- Ngừng.Đông Phương Kính Thủy ở phía sau hô lên, đôi mắt đẹp mang theo thần sắc suy tư, nói:- Trong trí nhớ của ta, bức họa kia hình như treo trên vách tường một gian tổ phòng ở phía trước.Phong Phi Vân nhìn qua phía trước, nhìn thấy một khu kiến trúc thập phần cổ xưa, tường viện thấp bé, màu sắc lờ mờ, căn bản không thể so sánh với Ngân Câu phiệt hiện tại.Sân nhỏ này vẫn có vài chục gian phòng, những kiến trúc này tồn tại chân thật, bên trong im lặng, đã mấy ngàn năm qua không ai ở lại, bởi vì có trận pháp thủ hộ nên mới có thể bảo tồn tới ngày nay.- Tổ phòng Ngân Câu phiệt là nơi tổ tiên cư trú qua, bảo tồn rất nhiều di tích, ngươi cẩn thận một ít.Két!Đông Phương Kính Nguyệt cẩn thận từng chút đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong có khí tức tang thương cổ xưa ập vào mặt, nơi này chính là di tích mấy ngàn năm trước, giống như cách thời không vài ngàn năm tiếp xúc với tổ tiên Ngân Câu phiệt ở nơi này vậy.Phong Phi Vân đi vào cánh cửa thì cảm giác có chút kỳ dị, giống như hắn từng tới nơi này rồi, nhưng mà bị nhấn chìm sâu trong ký ức, không cách nào nhớ tới nữa.- Đây hẳn là một loại ảo giác siêu thời không, xem ra tổ phòng này có cái gì đó liên hệ với ta, mới có có thể khiến ta sinh ra ảo giác như thê.sChung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt mang theo Phong Phi Vân đi vào một gian tổ phòng, bên trong có đầy khí tức tự nhiên mà chất phác, có nơi đã kéo dài mấy ngàn năm, biên giới đã bắt đầu tróc ra.- Quả nhiên có một bức họa.Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ họa này, bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói thầm một tiếng.Ánh mắt Phong Phi VÂn cũng nhìn qua nơi đó, nhìn cảnh tượng trong cổ họa, địa hình bên trong quả thật giống quỷ thôn như đúc, có đồng ruộng xanh mơn mởn, bờ ruộng dọc ngang qua lại, núi xanh như vẽ, lá dâu thành rừng.Nhìn thấy cảnh này làm cho người ta hồi tưởng lại tình cảnh kinh hãi trong quỷ thôn, tất cả giống như gần ngay trước mắt, khiến lòng người chấn động.Quỷ thôn đã nhấn chìm vào giữa không trung, biến mất ở bờ sông Tấn, có lẽ mấy trăm năm sau cũng không xuất hiện lần nữa, thần miếu nữ thần sông Tấn từ khi bạch ngọc cổ thuyền lao ra cũng đã bị xé nát, mất đi ý nghĩa tồn tại, trở thành bụi bậm lịch sử.Trên cổ họa này dùng văn tự cổ xưa viết ba chữ "Lưỡng Nhân Thôn", chữ viết mềm mại tràn ngập đạo vận.Phong Phi Vân cẩn thận quan sát ba chữ cổ này, xác nhận không phải chữ viết của Thủy Nguyệt Đình, trong lòng buông lỏng một ơi.Tại một góc cổ họa có thần miếu thấp bé, bên trong đèn sáng lên, vẽ phác thảo giống như đúc, giống như thần miếu nữ thần sông Tấn xuất hiện trước mặt lần nữa.Ánh mắt Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt không hẹn mà cùng ngưng trọng, giống như trong tối tăm có lực lượng đang dẫn dắt bọn họ, loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái.Tòa thần miếu này giống y hệt tòa thần miếu nữ thần sông Tấn tại quỷ thôn, ánh mắt Phong Phi Vân ngưng trọng nhìn qua bức họa này, có một loại ảo giác giống như ngọn đèn dầu đang lập lòe.- Ta thấy trên cổ họa này có gợn sóng nhộn nhạo, Phong Phi Vân, ngươi có thấy không?Đông Phương Kính Nguyệt ngừng thở, cảm thấy có áp lực.Thời điểm bước vào gian phòng này, Phong Phi Vân cũng cảm giác có chấn động kỳ dị, dường như cánh cửa không gian mở ra, làm cho tâm thần người ta chấn động.- Người nào?Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, nắm trong tay, đề phòng nhìn chung quanh.Ánh mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy có bóng đen hiện ra ngoài cửa.Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, căn bản không có vật gì nói:- Nơi này là cấm địa của Ngân Câu phiệt, có lão tổ tông thủ hộ nơi này, căn bản không ai có thể vào được!Phong Phi vân buông lỏng cảnh giác, nghĩ tới những linh dị nhìn thấy trên đường đi, nói:- Bên ngoài căn bản không có người tiến tới, nhưng nếu như trong đây tồn tại một ít thứ kỳ quái thì sao?Nghe Phong Phi Vân nói như vậy, sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt lạnh giá, hồi tưởng lại một ít đồn đãi cổ xưa, lập tức cảnh giác lên.Phong Phi Vân cẩn thận đi từng bước tới cửa ra vào, mở thần thức và linh giác ra, hắn dám xác định chính mình vừa rồi không có hoa mắ, ngay lúc Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt vừa đi ra, một trảo màu đen đã chụp vào vai phải Phong Phi Vân.Dù đó là vật gì đi nữa, nhưng có thể xác định nó không phải bàn tay nhân loại.Phong Phi Vân đã sớm phát giác ra được, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay chém ra một đạo bạch quang.Nhưng mà một trảo màu đen này không phải bàn tay thực chất, mà là một loại như quỷ ảnh, công kích vật lý hoàn toàn không dùng được, vai phải Phong Phi Vân bị nó trảo ra ba vết máu, một mảng lớn huyết nhục bị xé rách, nếu không phải Phong Phi Vân sớm phát hiện không ổn, trốn tránh qua một bên, thân thể đã bị nó xé nát.Nhưng mà Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn ra thứ gì, chỉ nhìn thấy vai phải Phong Phi Vân bị xé rách trong không khí, máu tươi bắn ra, càng quỷ dị khó lường.- Đây rốt cuộc là thứ gì?Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn thấy thứ gì, gọi họa thiên linh kính ra lơ lửng trên đầu, linh kính bộc phát hào quang vô tận, bao phủ hai người vào trong vầng sáng.Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch trong người bốc cháy lên, bức tà khí xâm lấn ra, máu tươi trên vai dừng chảy, sắc mặt ngưng trọng nói:- Đó là quỷ tà!- Quỷ tà?Sắc mặt Đông Phương Kính Nguyệt trầm xuống.Quỷ tà chính là âm giới tam tà.Âm giới tam ta chính là" thi tà, quỷ tà, thần tà!Chỉ có Tầm Bảo Sư hành tẩu ở biên giới thế giới mới biết được dương giới tam dị và âm giới tam tà, đương nhiên những đại lão đỉnh cấp của tu tiên giới cũng nghe đồn về âm dương hai giới, đây là tin tức chỉ truyền lưu trong số ít tu sĩ mà thôi.-------Chương 824: Tung tích quỷ tà (2)Căn cứ theo suy đoán của Phong Phi Vân, cái gọi là âm dương hai giới hẳn là tồn tại trong không gian bọt khí trên Thần Tấn vương triều này, cũng chính là bí cảnh, cùng loại với "Dị thú hồn cảnh" của Vạn Tượng Tháp và "Thánh địa" của hoàng tộc.Loại khong gian chân thật này tồn tại trong một ít bí cảnh trong khe hở không gian, bí cảnh cũng chia đẳng cấp.Ví dụ như "Dị thú hồn cảnh" của Vạn Tượng Tháp dài rộng vạn dặm, kết cấu bên trong không ổn định, đều là cự thạch lơ lửng, không có hình thành đại lục, chính là bí cảnh cấp thấp."

Thánh địa hoàng tộc" trong không gian còn lớn hơn "Dị thú hồn cảnh" gấp mấy chục vạn lần, hình thành năm khối đại lục khổng lồ, nhưng mà đại lục vẫn không ổn định, nếu không trải qua cải tạo, căn bản không thích hợp cho nhân loại ở lại, hơn nữa bên trong cũng không thể đản sinh ra tính mạn và nước, thuộc về bí cảnh trung cấp.Trên bí cảnh trung cấp còn có bí cảnh cao cấp, tiểu thiên thế giới, đại thiên vị diện.Mà âm dương hai giới trong truyền thuyết của tu sĩ Thần Tấn vương triều có lẽ là hai bí cảnh cực lớn, nói không chừng chính là hai bí cảnh trung cấp hoặc là bí cảnh cao cấp, cũng không phải âm giới và dương giới chân chính, bằng không với kiến thức của Phong Phi Vân làm sao chưa nghe nói qa.Quỷ tà, thi tà, thần tà, những thứ này đều sinh ra trong thế giới chân thật.Chỉ có đạt tới điều kiện nhấ địn, thi thể sẽ phát sinh thi biến, trở thành thi tà.Quỷ hồn sau khi thôn phệ một ít dị vật, hoặc là người chết ở thời gian đặc thù, địa phương đặc thù, hoặc là một ít người sau khi chết linh hồn sinh ra biến dị, lột xác trơ thành "Quỷ tà" có được lực công kích.Thi tà có thể không ngừng tu luyện và phát sinh thi biến, lực công kích càng lúc càng mạnh.Nữ ma chính là như thế, đạt tơi thi biến thứ tư, chiến lực có thể so với chân nhân, có được trí tuệ không tầm thường, có được bộ phận trí nhớ kiếp trước và kiếp này.Quỷ tà cũng như thế, nhưng mà phương thức tu luyện của quỷ tà không giống với thi tà, quỷ tà thông qua thôn phệ quỷ hồn rời rạc, có lẽ thôn phệ quỷ tà cùng loại sẽ tăng lực lượng lên.Quỷ tà đạt tới cảnh giới nhất định, cũng có thể nhớ tới một ít trí nhớ kiếp trước.Trừ thi tà và quỷ tà ra, còn có thần tà vô cùng thần bí.Cái gọi là thần tà chính là những tượng thần cung phụng trong miếu sơn thần, đạo quan, cổ tháp, những tượn thần này đều là bùn đất, không có sinh mạng, không có huyết nhục, nhưng mà người ta nhiều thế hệ quỳ lạy, cầu nguyện, thắp hương trước mặt chúng, những tượng thần này đạt được nhiều hương khói và tín ngưỡng sẽ sinh ra một tia nguyên linh, cuối cùng biến thành thần tà có được linh lực.Cho nên thế giới này vốn không có "Thần", nhưng mà mọi người đều cho rằng thế giới này có "Thần", những cái gọi là "Thần" này cũng tụ tập niệm lực và hương khói của mọi người nên ra đời chính thức.Vì cái gì gọi bọn chúng là "Thần tà", mà không gọi là "Thần linh".Bởi vì có liên quan tới phương thức tu luyện của "Thần tà".Những tượng thần này sinh ra "Thần", muốn trở nên cường đại thì quyết định xem người tín ngưỡng nó bao nhiêu, hương khói bao nhiêu, chỉ có người tin tưởng nó, tế bái nó, thần thông của nó mới trở nên cường đại hơn.Cho nên vì đạt được thêm tín ngưỡng và hương khói, phần lớn thần tà đều chế tạo ra rất nhiều tai nạn, mọi người tới quỳ lạy nó, cầu khẩn nó, sau đó tai nạn chấm dứt, mọi người sẽ tin nó, như vậy tích lũy tháng ngày, lực lượng thần tà càng trở nên cường đị hơn.Cho nên "Thần" chính thức cũng không phải hóa thân chính nghĩa, cho nên được gọi là "Thần tà".Đương nhiên khi thần tà đạt tới cảnh giới cực cao, có thể tróc ra khỏi tượng đất, ngưng tụ thành thân thể, hành tẩu trên thế gian, trừ ma vệ đạo, thành lập thần quyền của mình, cho nên trong cuộc sống có rất nhiều câu chuyện thần tiên.Thời điểm này là lúc thần tà bắt đầu làm chuyện tốt.Giống như một ít ác nhân sau khi đạt tới độ cao nhất định, sẽ bắt đầu làm từu thiện, rửa sạch quá khứ của mình, trở thành tồn tại được người ta kính ngưỡng, lưu danh trăm đời.Đây chính là thần tà.Sở dĩ trong Thần Tấn vương triều rất ít nhìn thấy tồn tại linh dị này, hẳn là trước kia thật lâu đã có người mở ra loại địa phương như âm dương hai giới, một khi có thi tà, quỷ tà, thần tà ra đời, sẽ có người chuyên môn đưa chúng tới âm dưới, sẽ không để cho chúng tồn tại trên đời này, bị âm giới quản thúc.Đây là một loại trật tự.Vào thời thượng cổ khẳng định xuất hiện một vị đại hiền mới thành lập trật tự như vậy, bằng không thì Thần Tấn vương triều sẽ hỗn loạn hơn hiện tại gấp mười lần.Đương nhiên nữ ma xuất hiện đã đánh vỡ trật tự này, có lẽ âm giới chi mẫu cũng không thể thu phục nàng vào trongama giới, cho nên bỏ mặc nàng ở Nam Thái Phủ tàn sát sinh linh, đương nhiên cũng có thể bởi vì Thần Tấn vương triều sinh ra biến cố "Quần long phệ thiên", âm dương hai giới cũng bị liên lụy, cho nên âm giới chi mẫu không rảnh bận tâm nữ ma.- Tổ phòng Ngân Câu phiệt sinh ra quỷ tà, lực lượng âm giới không cách nào thẩm thấu vào trong tổ phòng Ngân Câu phiệt, không có đi bắt nó, chỉ có thể mặc cho quỷ tà phát triển ở đây, hy vọng nó không có đạt tới trình độ quỷ vương tam kiếp, bằng không chúng ta hôm nay rất khó sống sót.Sắc mặt Phong Phi Vân ngưng trọng.Quỷ hồn không thể tồn tại trên thế gian này, thường cách một đoạn thời gian sẽ có thiên lôi đánh xuống, đuổi giết quỷ hồn, không cho chúng tồn tại trên thế gian.Quỷ tà chính là cường giả trong quỷ hồn, giống như tu tiên giả trong nhân loại, tới trình độ nhất định sẽ tao ngộ thiên phạt lôi kiếp.Vượt qua một lần lôi kiếp, được xưng là "Một kiếp lệ quỷ ".Vượt qua hai lần lôi kiếp, được xưng là "Hai kiếp lệ quỷ".Vượt qua ba lượt lôi kiếp, được xưng là "Tam kiếp Quỷ Vương."

Vượt qua bốn lần lôi kiếp, được xưng là "Bốn kiếp Quỷ Vương."...Nhưng mà quỷ tà tu luyện càng không được thiên địa tán thành, cho nên thiên kiếp càng khủng khiếp hơn thi tà, lệ quỷ vượt qua hai lần thiên kiếp rất ít, có thể vượt qua ba lượt lôi kiếp Quỷ Vương càng thưa thớt.Lực lượng tam kiếp Quỷ Vương lực lượng tương đương tu sĩ cự phách, cho nên Phong Phi Vân mới lo lắng, nếu tao ngộ loại Quỷ Vương này, dùng tu vị của hắn và Đông Phương Kính Nguyệt căn bản không có cơ hội cầu cứu.- Nhanh thu hồi hạo thiên linh kính, linh có tác dụng cực kỳ nhỏ bé với quỷ vương.Phong Phi Vân phân phó.Đông Phương Kính Nguyệt hiểu quỷ tà không sánh bằng Phong Phi Vân, giờ phút này cũng chỉ có thể tạm thời nghe Phong Phi Vân nói thu hồi hạo thiên linh kính, hỏi:- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?Đông Phương Kính Nguyệt không có tu luyện Tầm Bảo Thuật, căn bản không phát hiện tung tích quỷ tà, càng là như thế càng làm cho nàng cảm thấy bất an, tuy nàng biểu hiện thập phần lạnh nhạt mà thong dong, nhưng mà vẫn có thiên hướng lựa chọn tới gần Phong Phi Vân.-------Chương 825: Cổ họa sinh biếnLao ra.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo thần sắc ngưng trọng, một tay kéo eo nhỏ Đông Phương Kính Nguyệt ôm vào trong ngực, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tốc độ cao nhất lao ra khỏi tổ phòng.Phong Phi Vân đã có thể để xác định đối phương nhất định chính là tam kiếp Quỷ Vương, muốn bằng vào tốc độ Luân Hồi Tật Tốc lao ra khỏi tỏ phòng, chỉ cần chạy đi, bằng vào thực lực của những lão tổ Ngân Câu phiệt thì chắc chắn có thể trấn áp được tam kiếp Quỷ Vương.Oanh.Một làn gió lạnh từ trên cao ập xuống, mang theo lực lượng to lớn làm cho người ta rét run, giống như băng sơn đụng vào trên người Phong Phi Vân hai người, đánh bay hai người bọn họ vào trong tổ phòng.- Hỏng bét, còn có tam kiếp Quỷ Vương thứ hai, mẹ kiếp, các i Ngân Câu phiệt cố ý nương dưỡng quỷ hay sao?Ngực Phong Phi Vân đau đớn kịch liệt, máu tươi chảy dài, huyết nhục mơ hồ, đối phương tu vị thật sự rất cao.Đông Phương Kính Nguyệt cũng không chịu nổi, áo trắng nhuốm máu, đổ mồ hôi đầm đìa, bị thương còn nặng hơn cả Phong Phi Vân, thân thể mềm mại phát run, hai chân đứng không vững.Dù sao nàng cũng là nữ tử, cường độ thân thể không cách nào so sánh với Phong Phi Vân.- Thật sự là xui, mỗi lần nhìn thấy ngươi là ta gặp phải chuyện không may.Phong Phi Vân phun nước bọt lên mặt đất, tràn đầy bọt máu, trong miệng đau đớn giống như có vô số lưỡi đao đâm vào, tuy nói như thế nhưng mà hắn vẫn ôm Đông Phương Kính Nguyệt lên vai, bay thẳng vào trong tổ phòng.Tu vị Đông Phương Kính Nguyệt trong thế hệ trẻ cũng là tuyệt đỉnh, thâm bất khả trắc, rất có thể còn trên cả Phong Phi Vân, nhưng lại không phải đối thủ của cự phách, tao ngộ cấp bậc tam kiếp Quỷ Vương cấp bậc cự phách đánh một kích, không có thể chất như Phong Phi Vân ngạnh kháng qua.Nàng đã trọng thương, linh khí trong người rất khó ngưng tụ, nếu không có Phong Phi Vân ôm nàng, nàng chắc chắn phải chết không nghi ngờ.Tuy trong lòng nàng không thoải mái lời của Phong Phi Vân nói, nhưng lại không cách nào phản bác, lần thứ nhất gặp được Phong Phi Vân, trực tiếp đuổi giết Phong Phi Vân ngàn dặm.Lần thứ hai gặp được Phong Phi Vân thì tao ngộ thi tà công kích, xâm nhập cổ miếu trong lòng đất làm cho Phong Phi Vân thiếu chút nữa chết trong tay nữ ma.Lần thứ ba gặp được Phong Phi Vân, Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia, bị cường giả Phong gia vây giết.Lần thứ tư gặp được Phong Phi Vân, chính là ở bên ngoài thần đô**, tao ngộ sát kiếp, Phong Phi Vân thiếu một ít chết oan chết uổng,Lần thứ năm gặp được Phong Phi Vân, khốn kiếp, ngay trong đại bản doanh Ngân Câu phiệt còn bị tam kiếp Quỷ Vương công kích, điều này chẳng lẽ Phong Phi Vân không thể không nói nàng chính là ngôi sao mang tai họa cho hắn hay sao?Mỗi lần nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt, tất nhiên sẽ hỏng bét.Đông Phương Kính Nguyệt ghé vào lưng Phong Phi Vân, trong đôi mắt mang theo vài phần vui vẻ, đặc biệt mê người, say đắm tâm hồn người ta, nói:- Chính là ôn thần phụ thể lên người của ngươi, lại muốn trách ta, ta còn không có trách ngươi mang vận rủi cho ta, uy, Phong ngu ngốc, ngươi vì sao chạy vào trong tổ phòng, đây không phải là chui đầu vào lưới hay sao?Chung quanh gió lạnh phần phật, có âm thanh kỳ quái phát ra, nghe được sởn hết cả gai ốc, thật giống như ma quỷ đang gào khóc.Càng tới gần tổ phòng, âm thanh này càng rõ ràng.Đây là quỷ ốc chân chính, cũng không biết có bao nhiêu Quỷ Vương đang ở bên trong chờ ăn sống người ta.Ánh mắt Phong Phi Vân ngưng trọng, nghiêm nghị nói:- Bên ngoài tổ phòng có tam kiếp Quỷ Vương vây quanh, chúng ta căn bản trốn không thoát, hiện tại sinh lộ duy nhất của chúng ta là trốn vào trong tổ phòng, vào trong bức họa.- Ngươi nói như thế, ta hiểu rồi, thời điểm chúng ta đi vào trong gian phòng, những quỷ tà kia không dám đi vào, nói rõ trong đó nhất định có đồ vật làm cho chúng kiêng kỵ.Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng ngời, nghĩ thông suốt ý đồ của Phong Phi Vân.Chợt, một cơn gió lạnh truyền từ phía sau tới, thập phần rét thấu xươg, hàn khí thấu nhân tâm.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, kêu lên:- Nắm chặt lấy ta.Nói xong lời này Phong Phi Vân hai tay tay thả Đông Phương Kính Nguyệt ra, ngón tay bất ấn quyết, đánh ra tiểu diễn thuật, một đạo hào quang ngưng tụ trên bàn tay, đánh gục lệ quỷ nhị kiếp hồn phi phách tán.Công kích vật lý không có hiệu quả với quỷ tà, nhưng mà tầm bảo sư lại hiểu biện pháp khắc chế quỷ tà, tiểu diễn thuật chính là hình thức ban đầu một trong bát thuật "Đại diễn thuật", có thể khắc chế quỷ tà.- Mẹ kiếp, đây đúng là ổ quỷ, chẳng lẽ những cự phách Ngân Câu phiệt các ngươi bình thường không có vào trong tổ phòng xem xét sao?Phong Phi Vân liên tiếp đánh gục bốn con quỷ tà, sau đó thở hổn hển nói ra.Bàn tay như bạch ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt càng ôm chặt cổ của Phong Phi Vân, cả thân thể mềm mại dán vào lưng hắn, lộ ra dáng vẻ phong đạm vân khinh, không nhanh không chậm nói:- Tổ phòng chính là cấm địa, trừ phiệt chủ hoặc là người nắm giữ lệnh bài phiệt chủ, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, ta khi còn bé có thể tiến vào tổ phòng một lần, cũng là bởi vì ta có vài phần tương tự tượng nữ thần ở bờ sông Tấn, cho nên mới phải được phiệt chủ đưa vào cổ phòng, người khác, kể cả ca của ta cũng không thể vào tổ phòng.Phong Phi Vân nhìn thấy dung mạo của nàng, biết rõ dung mạo nàng giống như đúc tượng thần ở bờ sông Tấn, cho nên nàng cũng không giấu diếm Phong Phi Vân, cũng không cần thiết phải dấu diếm.Theo như nàng nói như vậy, người có thể đi vào tổ phòng không nhiều, nhưng lại đều không có tu luyện Tầm Bảo Thuật, nếu như những quỷ tà kia cố ý ẩn nấp, cho dù tu vị Ngân Câu phiệt chủ thông thiên cũng không phát hiện ra.Trước mặt nhân vật như Ngân Câu phiệt chủ, huyết khí khổng lồ, tu vị cường hãn, nếu như hắn tới trước tổ phòng, những quỷ tà này tự nhiên chỉ có thể che dấu, nhưng mà Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt chỉ là tiểu bối mà thôi, khiến quỷ tà không có cố kỵ, trực tiếp lao ra muốn ăn huyết nhục của bọn họ.Oanh.Một đạo hàn khí khôn cùng hiện ra, mang theo quỷ tiếu khiếp đảm nhân tâm, là một tam kiếp Quỷ Vương bay qua.Lực lượng tam kiếp Quỷ Vương không thể ngăn cản, Phong Phi Vân bị lực lượng của nó trùng kích khiếp máu huyết khó ngưng tụ, liên tiếp trúng hai kích của tam kiếp Quỷ Vương, ngạnh kháng xuống thì cuối cùng cũng lao vào trong tổ phòng, té trên mặt đất.Ngao ngao.Bên ngoài gió lạnh phần phật, quỷ khóc thần gào, giống như có ngàn vạn lệ quỷ gào thét, có thể hù chết người nhát gan.Đám quỷ tà này không dám xông vào trong tổ phòng, dường như sợ hãi lực lượng nào đó.Phong Phi Vân cố nén đau đớn trên người, ngồi dậy lấy linh hạch ra, đặt trong bàn tay điều tức, căn bản không bị tiếng quỷ gào bên ngoài ảnh hưởng.Đông Phương Kính Nguyệt cũng bị thương, nhưng lại không có bị thương nặng như Phong Phi Vân, trừ lần đầu tiên bị công kích ra, tam kiếp Quỷ Vương công kích lần hai đã có Phong Phi ngăn cản giúp nàng, một mình một người vượt qua, không có bị thương gì cả.-------Chương 826: Vân cáp (1)Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo dị sắc, nhìn thấy trong tay Phong Phi Vân sau đó mới lấy hai linh thạch ra, đặt vào trong tay bắt đầu điều dưỡng.Nửa canh giờ sau, Phong Phi Vân thương thế đã khỏi được một nửa, huyết nhục vỡ ra trên người đã khép lại, khôi phục thất thất bát bát.- Phong ngu ngốc, có thể ah, liên tục ngăn cản ba kích của cường giả cự phách còn không có chết, chỉ sợ thiên tài trẻ tuổi cũng không ai có thể cường đại như ngươi cả.Đông Phương Kính Nguyệt đã khôi phục hành động, dáng người ngạo nghễ đứng dưới cổ họa, mang theo linh vận mỹ nhân mê người.Phong Phi Vân si mê nhìn chằm chằm vào nàng, đồng tử bắt đầu phóng đại, vừa rồi trong óc hắn có một loại ảo giác, Đông Phương Kính Nguyệt giống như đi ra từ trong bức cổ họa kia vậy, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì Đông Phương Kính Nguyệt và bức họa sau lưng nàng quá tương dung, giống như vốn là một thể.Trong lòng Phong Phi Vân hồi tưởng lại những lời mà Đông Phương Kính Nguyệt đã từng nói qua.- Tổ phòng chính là cấm địa, trừ phiệt chủ thì chỉ có người nắm giữ lệnh bài phiệt chủ mới đi vào được, còn lại kẻ nào cũng không thể tiến đến, ta khi còn bé, có thể tiến vào tổ phòng một lần, đó là bởi vì ta có vài phần tương tự nữ thần sông Tấn, cho nên mới dudocj phiệt chủ đưa đến tổ phòng.Đông Phương Kính Nguyệt khi còn bé có bộ dáng khác biệt hiện tại rất lớn, nhưng mà khi đó làm sao có thể nhìn ra nàng có vài phần tương tựu nữ thần sông Tấn được?Phải biết rằng tổ phòng chỉ có phiệt chủ mới có thể đi vào, khi Đông Phương Kính Nguyệt còn bé đã tới nơi đây, hơn nữa trong trí nhớ của nàng có ấn tượng mơ hồ với cổ họa.Phong Phi Vân nhìn qua dung mạo tú lệ mê người của Đông Phương Kính Nguyệt, một ý niệm đáng sợ hiện ra trong đầu của Phong Phi Vân.- Chẳng lẽ. . .

Chẳng lẽ. . .

Đông Phương Kính Nguyệt căn bản cũng không phải là đệ tử Ngân Câu phiệt, nàng đi ra từ trong bức họa kia...

Cho nên khi còn bé nàng có ấn tượng ngây thơ với bức cổ họa, Ngân Câu phiệt chủ giấu diếm sự thật.Đây mặc dù chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, rất có thể cũng không phải sự thật, nhưng mà nội tâm của hắn không cách nào bình tĩnh được, sinh ra sóng to gió lớn.- Ngươi đang nhìn cái gì?Đôi mắt dễ thương Đông Phương Kính Nguyệt nháy vài cái, lụa trắng trên mặt đung đưa, lộ ra tiên nhan giống như Thủy Nguyệt Đình, hai người giống nhau như đúc.Mà đúng lúc này trong mắt Phong Phi Vân kinh hãi càng đậm, trong mắt mở to.Bức cổ họa sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt không ngừng sinh ra gợn sóng, một góc cổ họa vẽ phác thảo miếu nữ thần sông Tấn không ngờ sáng lên, kéo thân thể ng Phương Kính Nguyệt, thật giống như trong cổ họa có bàn tay kéo lấy nàng, kéo nàng vào bên trong.Đông Phương Kính Nguyệt bay vào trong cổ họa, Phong Phi Vân vội vàng tiến lên.Đây là chấn động kỳ dị, giống như không gian và thời gian va chạm, có cảm giác như thế giới khác mở ra.Phong Phi Vân đuổi theo bộ pháp Đông Phương Kính Nguyệt, xâm nhập vào trong cổ họa, bức họa này rung động thôn phệ hai người, biến mất trong gian phòng cổ xưa.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cảm thân thể như sắp hòa tan.Đông Phương Kính Nguyệt kiến thức dù sao không có rộng như Phong Phi Vân, tao ngộ loại sự kiện thần dị này, trong lòng có chút sợ hãi không hiểu.Đó cũng không phải nói Đông Phương Kính Nguyệt là người nhát gan, can đảm của nàng trong các nữ tử Phong Phi Vân gặp qua, rất ít người có thể sánh bằng nàng được.Nhưng quay mắt về phía không biết, quay mắt nhìn bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chỉ cần là người có thất tình lục dục, sẽ sợ hãi, sẽ biết sợ.Trong lòng Phong Phi Vân cũng đầy bụng nghi vấn, nhưng lại bình tĩnh nhiều lắm, nắm thật bàn tay ngọc mềm mại, nhìn qua dung mạo phong hoa tuyệt đại của nàng, giống như nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình lúc trước, bộ dáng mềm mại đáng thương của nàng, thật sự rất giống,- Phượng Phi Vân, ta sợ hãi, lôi điện dường như đang bổ ta.Thủy Nguyệt Đình chăm chú rúc vào trong ngực Phượng Phi Vân, vùi gương mặt vào trong lòng của hắn, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy.Phượng Phi Vân ôm nàng vào ngực, mỉm cười:- Nó dám bổ ngươi, ta sẽ bổ nó trước.Ống tay áo vung lên, thiên lôi khắp thiên địa bị cuốn đi, bầu trời khôi phục thanh minh, sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng xuất hiện trong thiên địa, ánh mặt trời đẹp quá, tất cả giống như trở lại ngày đó, làm cho không người nào có thể quên mất.- Hoàng hôn bắc hải luôn đẹp như vậy, thế nhưng mà đêm xuống lại thê lãnh mà hắc ám, làm cho người ta cảm giác được sợ hãi, làm cho người ta như rơi vào hầm băng, cái gì cũng không nhìn ra, cơ hồ tất cả cảnh đẹp đều bị hắc ám thôn phệ.Ngày nào đó ngồi ở bắc hải, ngắm hoàng hôn cuối cùng, Thủy Nguyệt Đình phát ra một tiếng u thán.Tiếng thở dài này làm cho Phượng Phi Vân cũng cảm thấy sầu não.Vì vậy cùng ngày, Phượng Phi Vân liền đi tới địa vực xa xôi, bước vào tinh không, mạo hiểm nguy cơ mất phương hướng trong tinh không vô tận, hái một ngôi sao đọng ở trên không trung bắc hải, tạo thành trăng sáng.Ánh trăng thật đẹp chiếu vào nước bắc hải, tỏa ra hào quang sáng lạn nhất.Từ đó bắc hải không còn tối tăm.Phượng Phi Vân kéo tay Thủy Nguyệt Đình ngắm trăng dưới biển, ôm nàng vào trong ngực, Phượng Phi Vân cười chỉ trời cao, nói:- Trăng trên bầu trời thật đẹp, trong nước một vòng ánh trăng, trăng này còn đẹp hơn.Thủy Nguyệt Đình nhẹ nhàng gối đầu lên vai của hắn, đôi mắt dễ thương ẩn chứa sương khói, nói:- Cùng đẹp!Phượng Phi Vân lắc đầu, ôn nhu cười nói bên tai của nàng:- Trăng trong ngực ta đẹp nhất.Thủy Nguyệt Đình xác thực rất đẹp, còn đẹp hơn trăng trên bầu trời, nhìn nàng đã đủ khiến Phượng Phi Vân quên đi tất cả mọi thứ.Cũng chính vì thế khi Phượng Phi Vân ngã xuống dưới chân của nàng, trăng màu máu tươi thật sự chói mắt.Mặc dù có hận, nhưng trí nhớ mỹ hảo vẫn khó phai mờ.- Ngươi lại đang nhìn cái gì.Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt bất thiện, nhìn thấy ánh mắ Phong Phi Vân vẫn nhìn nàng, cho rằng Phong Phi Vân lại đang thi triển thần thông thiên nhãn.Phong Phi Vân đột nhiên kéo mạnh nàng qua, ôm vào trong ngực, cánh tay giống như sắt thép ôm chặt lấy nàng, đột nhiên nói:- Rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là...- Phong Phi Vân, ngươi làm đau ta.Thương thế trên người Đông Phương Kính Nguyệt còn chưa khỏi hẳn, giãy dụa trong ngực Phong Phi Vân.Trên trán Phong Phi Vân đầy mồ hôi, chậm rãi thả Đông Phương Kính Nguyệt ra, hít sâu một hơi, nói:- Thực xin lỗi, thực xin lỗi...Đông Phương Kính Nguyệt lui ra sau hai bước, xoa xoa cánh tay ngọc, ánh mắt như trăng sáng, nói:- Ngươi lại xem ta thành Thủy Nguyệt Đình, Thủy Nguyệt Đình rốt cuộc là ai, vì sao ngươi hận nàng thấu xương thế, muốn giết nàng cho thống khoái, mà có thời điểm lại si mê thống khổ, muốn ôm nàng vào ngực thật chặt.Phong Phi Vân bình phục chấn động trong lòng, ánh mắt trở nên kiên cố mà trấn định, nói:- Ngươi đây cũng không cần quản, ở trong họa quyển này chắc chắn có đáp án.-------Chương 827: Vân cáp (2)Khí tức tang thương và cổ xưa ập tới, mang theo mùi thơm của mực, ánh mắt lẫm liệt, Phong Phi Vân kéo Đông Phương Kính Nguyệt ra phía sau nàng, nói:- Người vẽ bức tranh này là nhân vật có đại thần thông, bức tranh đã thông linh, chịu tải thế giới cảnh đẹp trong tranh, loại thế giới cảnh đẹp này không ổn định, có rất nhiều nguy hiểm không biết, không cẩn thận là chúng ta trọn đời không thể ra ngoài được.- Sau khi tiến vào thế giới trong tranh, đi theo đằng sau ta, không thể sai lầm nửa phần.Phong Phi Vân biết rõ trong truyền thuyết có một ít họa thánh, họa tiên, vẽ bức họa thì trong bức họa hình thành thế giới, người pháp lực cường đại vẽ tranh chịu tải cả thế giới, quả thực không khác gì thế giới chân thật.Nhưng mà ngươi không thể nào vô duyên vô cớ tiến vào trong bức họa được, chỉ có người được ý niệm của người vẽ chỉ định mới có thể tiến vào bức hoạ mà thôi,- Thế giới trong bức tranh này có lẽ tồn tại manh mối nào đó.Bá.Xuyên qua một màn nước, hai người đáp xuống vùng đất xa lạ nhưng quen thuộc cảnh vật chung quanh hoàn toàn giống quỷ thôn như đúc.Có gió, có ánh mặt trời, có âm thanh lá cây xào xạt, có nước chảy róc rách.Mà đúng lúc này, trên bức họa cổ trên vách tường có một nam một nữ, cả hai dựa sát vào nhau, đứng dưới thần miếu, trên người nét mực chưa khô, giống như mới bị người ta vẽ lên.- Chúng đi tới nơi này, nó giống như đúc quỷ thôn.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân gật gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thần miếu, nói:- Không thấy tượng nữ thần sông Tấn!Miếu thờ thấp bé, bên trong có đèn đang sáng, nhưng mà bên trong lại trống rỗng, tượng thần nữ thần sông Tấn đã biến mất.Đông Phương Kính Nguyệt cảm toàn thân không được tự nhiên, sau khi tới nơi này nàng có cảm giác như có thứ gì đó chui vào trong óc của nàng, bạch ngọc cổ thuyền trong mi tâm đột nhiên tỏa sáng, giống như muốn lao ra khỏi người của nàng.- Ngươi sao thế?Phong Phi Vân phát giác được nàng biến hóa,Đông Phương Kính Nguyệt không có nói chuyện, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, trên người vầng sáng lượn lờ, thân thể giống như hóa thành trong suốt, ngọn đèn trong thần miếu chiếu lên người của nàng phát ra hào quang kỳ dị.Phong Phi Vân giờ phút này cũng không thể hiểu được, nàng đã tao ngộ cái gì, đành phải thủ hộ bên người nàng, cảnh giác bốn phía.- Ngươi như thế nào?Một âm thanh vang lên.Phong Phi Vân nhíu mày, rốt cuộc là người phương nào đang nói chuyện, chẳng lẽ trong thế giới bức họa này còn có người khác sao?Phong Phi Vân vận chuyển linh khí, ánh mắt quét qua bốn phía, lại không có phát hiện bất luận kẻ nào, càng là như thế càng khiến tâm thần của người ta rung sợ, âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Cút ra đi!- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Cút ra đi!Đối phương học ngữ khí noisc huyện của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhướng mày, tự nhủ:- Chẳng lẽ là hồi âm.- Chẳng lẽ là hồi âm.Âm thanh vang lên.- Thật sự là hồi âm.Phong Phi Vân lại nói.- Thật sự là hồi âm.- Học ta nói chuyện, chết cả nhà.Phong Phi Vân nói,- Học ta nói chuyện, chết cả nhà.- Ta là Phong Phi Vân, người tốt đệ nhất thiên hạ.Phong Phi Vân nói.- Ta là Phong Phi Vân, người tốt đệ nhất thiên hạ.- Ta gọi Phong Phi Vân, không là Vân Phi Phong.Phong Phi Vân nói.- Ta gọi là Phong Phi Vân, không là Vân Phi Phong.- Ta gọi là Phong Phi Vân, không gọi là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không ngừng hét lên.- Ta gọi Phong Phi Vân, không gọi Vân Phi...

Phong...Phong Phi Vân cười to lên, bàn tay ngưng tụ linh quang, nói:- Chơi với ta, ngươi còn non lắm...- Người xấu, người xấu, bị phát hiện, bị phát hiện.Một con chim nhỏ toàn thân có hỏa diễm bốc cháy từ ngọn đèn trong miếu nữ thần sông Tấn bay ra, nó bay lên đỉnh miếu thờ, đôi cánh run run.Ngọn lửa trên ánh đèn miếu nữ thần sông Tấn là do nó biến thành.Vừa rồi Phong Phi Vân cũng không có quá mức chú ý, con chim này ngồi xổm trong chén đồng không nhúc nhích, Phong Phi Vân còn tưởng rằng nó là bấc đèn.Khó trách mình không cách nào tìm được nó, thì ra là chim chóc học người ta nói chuyện, chính là bắc đèn của thần miếu, là khởi nguồn của ngọn lửa.Con chim này đại khái lớn như lòng bàn tay, rất giống con vẹt, nhưng mà lông vũ toàn thân màu đỏ thẫm, cái đuôi như đuôi phượng hoàng, nó rất dài, mang theo chín lông đuôi.Miệng nó rất dài, kéo dài tới yết hầu, rất giống như vẹt.Phong Phi Vân nhìn thấy con chim này thì tức giận, con chim hỗn trướng này trừ cái đầu vẹt ra, quả thực chính là một con phượng hoàng.Phượng hoàng mọc ra vẹt đầu, đây quả thật là vũ nhục phượng hoàng.- Chim chết, xuống đây nhận lấy cái chết .hong Phi Vân trầm giọng nói,- Không lễ phép, không lễ phép, gọi là Vân ca, gọi là Vân ca.Con vẹt đứng trên đỉnh miếu thờ, nhút nhát e lệ nói với Phong Phi Vân.Nó hơi nhát gan, nhưng mà ngoài miệng không chút mềm yếu gì đó.- Vân ca, Vân đại gia mày, lão tử lăn lộn như vậy, cũng không dám gọi Vân ca, ngươi chỉ là con chim nhỏ như lòng bàn tay, dán bảo ta gọi là Vân ca.Phong Phi Vân đã chịu đủ con chim này rồi, định tiến lên tiêu diệt nó.Mà đúng lúc này Đông Phương Kính Nguyệt đứng lên, trên người trơn bóng như mây, ôn nhu nói:- Là Vân Cáp.Tóc nàng dài như thác nước, trên người tiên mang lượn lờ, da thịt như thần ngọc, tản mát mùi thơm như tiên thảo, ngoắc ngoắc.- Vân Cáp, qua đây.Vân Cáp vỗ cánh bay lên vai thơm của nàng, dùng đầu cọ nhẹ vào mặt của nàng, thân mật nói không nên lời.- Vân...

Cáp, thì ra là chim bồ câu.Phong Phi Vân im lặng, không ngờ chỉ là con chim bồ câu.- Là Vân Cáp, là Vân Cáp...Nghe được Phong Phi Vân nói thế thì nó bất mãn kêu to lên, keie không ngừng nghỉ, Phong Phi Vân nghe xong lại bực bội.Đông Phương Kính Nguyệt trở nên khác trước, nếu nói là lúc trước, Phong Phi Vân còn có thể cảm nhận được thất tình lục dục của nữ nhân, như vậy hiện tại trên người đã không còn những thứ này, nàng thật giống như đã siêu phàm thoát tục, hóa thành tiên nữ hồng trần.Trên người nàng tiên khí mờ mịt lượn lờ, say mê hấp dẫn người ta, thật giống như bức tượng nữ thần sông Tấn, làm cho người ta có cảm xúc muốn quỳ bái.Rốt cuộc vừa rồi nàng trải qua cái gì, vì sao trước sau lại biến hóa lớn như thế.- Phong Phi Vân, ngươi cũng nên giao một thứ cho ta a.Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt đảo qua, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Loại ánh mắt này có cảm giác không nói nên lời, nhưng mà Phong Phi Vân lại có thể cảm được ánh mắt của nàng đã khác với lúc trươc.s- Cái gì?Phong Phi Vân nói.- Vạn gia đăng hỏa!Đông Phương Kính Nguyệt nói.Vạn gia đăng hỏa chính là một bức thần đồ trong miểu quỷ ban chỉ, giống như "Long Mã Hà Đồ",Vì sao nàng biết?Nàng lấy vạn gia đăng hỏa làm gì?Mi tâm Đông Phương Kính Nguyệt có bóng dáng bạch ngọc cổ thuyền nhảy nhót, toàn thân óng ánh giống như trăng sáng, chậm rãi bay ra khỏi mi tâm của nàng, lực lượng mênh mông bay ra khỏi bạch ngọc cổ thuyền, một đạo hào quang bắn thẳng vào vịn chỉ màu đen trên ngón tay Phong Phi Vân.-------Chương 828: Vạn gia đăng hỏaRầm rầm.Miểu quỷ ban chỉ đã bị cảm ứng, nó chuyển động thật nhanh, sáu bức thần đồ tróc ra, hóa thành sáu bức bản đồ cổ, trong đó có một bức thần đồ bay ra ngoài tiến về phía bạch ngọc cổ thuyền.Đây chính là vạn gia đăng hỏa.Hơn vạn đạo hào quang nhảy lên trong không khí, phát ra hào quang lờ mờ, bao phủ không gian chung quanh bạch ngọc cổ thuyền, một đạo thiên âm từ trên cao vang vọng các nơi.Cảnh thần dị này chẳng khác gì ngàn vạn ngôi sao đang chiếu sáng, ánh sao đang vây quanh mặt trăng.Vạn gia đăng hỏa chính là bầu trời sao.Bạch ngọc cổ thuyền chính là trăng sáng.Phong Phi Vân cũng ngừng thở, lẳng lặng nhìn qua cảnh này, hắn cảm giác không có sai.- Thanh đồng cổ thuyền đối ứng lấy Long Hổ Hà Đồ, mà bạch ngọc cổ thuyền đối ứng vạn gia đăng hỏa, như vậy còn lại năm bức thần đồ.Miểu quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân chuyển động thật nhanh, trong tối tăm sinh ra liên hệ nào đó với bạch ngọc cổ thuyền.Thần thái Đông Phương Kính Nguyệt mờ ảo, tinh mâu sáng tắt,cánh tay trắng như ngọc của nàng vung lên, nhẹ nhàng nâng bạch ngọc cổ thuyền, ngàn vạn ngọn đèn dầu đang vây quanh nàng, nàng nổi bật như nữ thần.Ngọn đèn dầu như bầu trời sao lập lòe, trường tồn vĩnh hằng.- Vạn gia đăng hỏa, phần thiên nấu hải.Đông Phương Kính Nguyệt vung ống tay áo lên, bạch ngọc cổ thuyền bỗng nhiên bay ra ngoài, một tiếng nổ vang bộc phát thần quang chói mắt, vạn gia đăng hỏa càng sáng ngời hơn, chúng giống như ngàn vạn hỏa cầu thiêu đốt thế giới.Bầu trời hóa thành biển lửa, tầng mây mất đi, mật đất khô cằn, đá biến thành bụi, khói đặc cuồn cuộn; biển cả sôi trào.Thế giới trong tranh bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn.Bá.Cuối cùng hai đạo bạch quang là Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt trở lại gian tổ phòng, đứng trên mặt đất, mà bức họa trên vách tường bị thiêu cháy, cuối cùng hóa thành tro tàn.Hai mắt Phong Phi Vân co rụt lại, ngưng trọng nói:- Rốt cuộc ngươi trải qua cái gì trong bức tranh?Mi tâm Đông Phương Kính Nguyệt có hào quang chớp động, thu hồi bạch ngọc cổ thuyền, biến mất vô tung.Nàng mang mạng che mặt, da thịt tinh khiế, đôi mắt đen trắng phân minh không mang theo hạt bụi, thản nhiên nói:- Phong Phi Vân, ngươi yêu Thủy Nguyệt Đình không?Phong Phi Vân hơi sững sờ.Bên ngoài còn có quỷ tà gào thét, có gió lạnh thổi tới, nhưng mà hai người trong tổ phòng trầm mặc.Thật lâu sau, Phong Phi Vân mới nói.- Ngươi sau này tốt nhất không nên hỏi vấn đề này với ta, thậm không nên nhắc tới nàng.- Ngươi là không dám trả lời, hay không muốn trả lời.Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Ta cảm thấy không cần thiết phải nói với ngươi.Phong Phi Vân nói.- Vậy được rồi.Đông Phương Kính Nguyệt không hỏi thêm, nàng trực tiếp đi ra ngoài tổ phòng, nàng gọi bạch ngọc cổ thuyền ra, vô số ngọn đèn dầu bay múa chung quanh nàng, những quỷ tà nhìn thấy hỏa quang này giống như gặp quỷ, tránh lui ra xa, không dám chạm vào.Ngay cả hai con tam kiếp Quỷ Vương bị ánh lửa uy hiếp, đều nhao nhao tránh lui, không dám tới gần.Hai người được hỏa diễm của bạch ngọc cổ thuyền yểm hộ, rốt cục chạy ra khỏi tổ phòng, rời khỏi cấm địa này.Sau khi rời khỏi cấm địa, Đông Phương Kính Nguyệt mang tất cả tao ngộ bên trong nói với Ngân Câu phiệt chủ, sắc mặt Ngân Câu phiệt chủ thập phần ngưng trọng, trải qua một phen điều hành lại tiếp kiến Phong Phi Vân.- Thật sự là xin lỗi ah, không nghĩ đến trong Ngân Câu phiệt lại sinh ra quỷ vật, làm cho thần Vương đại nhân chấn kinh, nhưng mà không sao, ta đã phái mấy vị tầm bảo sư cường đại đi tiêu diệt quỷ vật rồi.Sắc mặt Phong Phi Vân nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, sau đó nói:- Có mấy lời vãn bối muốn một mình nói với Đông Phương phiệt chủ.Ngân Câu phiệt chủ ánh mắt hơi híp lại, sau đó nói:- Kính Nguyệt nhi, ngươi đi xuống trước đi, mang tám loại linh dược tới.Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lúc này chậm rãi lui ra.- Thần Vương đại nhân có chuyện gì, bây giờ nói đi.Ngân Câu phiệt chủ thập phần hiền lành, mặc dù lớn tuổi hơn Phong Phi Vân rất nhiều, nhưng mà vẫn ngang hàng luận giao như trước.Phong Phi Vân trầm tư một lát, mới nói:- Ta đã thấy dung mạo Đông Phương cô nương.Nghe nói như thế nụ cười của Ngân Câu phiệt chủ cứng đờ.Dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt lớn lên giống như đúc nữ thần sông Tấn, đây tuyệt đối là chuyện không bình thường, một khi truyền đi, nhất định có rất nhiều người sẽ đi tới Ngân Câu phiệt hỏi thăm nguyên do, cho dù Ngân Câu phiệt thế lực khổng lồ cũng không ngăn nổi người trong thiên hạ.Ngân Câu phiệt chủ châm chước một lát, lắc đầu liên tục thở dài.Phong Phi Vân lại nói:- Thỉnh phiệt chủ yên tâm, việc này vãn bối nhất định thủ khẩu như bình, nhưng mà có một việc, vãn bối hết sức tò mò, đi tổ phòng một chuyến thì ta càng hiếu kỳ, càng muốn hỏi.- Ngươi có nghi vấn gì?Ngân Câu phiệt chủ nói.Phong Phi Vân nói:- Ngân Câu phiệt và nữ thần sông Tấn có sâu xa gì?Ngân Câu phiệt chủ trầm tư thật lâu, mới nói:- Tin tưởng thần vương đại nhân cũng đã nghe qua câu chuyện về nữ thần sông Tấn, cũng biết nghe đồn về Lưỡng Nhân Thôn, kỳ thật nói nữ thần sông Tấn là tổ tiên của Ngân Câu phiệt cũng không đủ.Ngân Câu phiệt chủ đứng lên, dẫn Phong Phi Vân tới nhà thờ tổ Ngân Câu phiệt, giữa ngón tay bắn ra một đạo linh quang, hai bức cổ tranh cổ xưa cuộn tròn lại, lộ ra hia linh vị, trong đó một bức họa có hình nữ tử, gióng Thủy Nguyệt Đình như đúc.Đây là bức họa vạn năm trước.Thần sắc Phong Phi Vân kích động, hắn dám khẳng định cô gái này nhất định là Thủy Nguyệt Đình không thể nghi ngờ.Ngân Câu phiệt chủ nói:- Cái gọi là Lưỡng Nhân Thôn, hai người kia chính là hai vị tổ tiên của Ngân Câu phiệt, Đông Phương và Nguyệt Lượng, bọn họ chính là thân huynh muội.- Sau khi Nguyệt Lượng tổ tiên biến mất, Đông Phương tổ tiên cưới vợ sinh con, sinh sôi nảy nở ra Ngân Câu gia tộc chúng ta, phát triển vạn năm mới có cơ nghiệp hôm nay.Trong nhà thờ tổ Ngân Câu phiệt, Phong Phi Vân suy nghĩ cũng nhớ về vạn năm trước, giống như vạn năm trước làm bạn tri kỷ với Thủy Nguyệt Đình.Nếu Thủy Nguyệt Đình thật sự là một tổ tiên của Ngân Câu phiệt, như vậy nàng với tu vị kinh thiên động địa đã quay về đây.Sau khi ta trọng sinh, nàng đã từng trở về cố hương, trong tối tăm có liên hệ gì?Hay hoặc là nói nàng biết ta nhất định trọng sinh về vạn năm sau?Phong Phi Vân cảm giác trong đó có nghi hoặc trùng trùng.Tượng thần to lớn bên bờ sông Tấn, phía trên thai nghén thần vận căn bản không phải giống tu sĩ có thể điêu khắc ra.Thậm chí làm cho Phong Phi Vân cảm thấy, Thủy Nguyệt Đình tu vị đại thừa thì từng quay về Thần Tấn vương triều.- Không, không, ta quên đi một khâu trọng yếu nhất, Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân vội vàng lại hỏi:- Phiệt chủ, mấu thân Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc là người sinh nàng ra hay nàng là bức tranh trong tổ phòng sinh ra?Phong Phi Vân nói lời này làm ánh mắt Ngân Câu phiệt chủ lập loè, thở dài một tiếng, nói:- Thì ra ngươi đã phát hiện.-------Chương 829: Trong bát bộ long liễn (1)Đông Phương Kính Nguyệt thật sự đi ra từ bức họa đó.Phong Phi Vân ngừng thở.Ngân Câu phiệt chủ gật gật đầu, lại lắc đầu, nói:- Kính Nguyệt nhi đúng là có liên hệ với bức họa đó, nhưng mà nàng xác thực chính là do mẫu thân sinh ra, chính là đệ tử Ngân Câu phiệt.Phong Phi Vân cùng càng thêm nghi hoặc, truy vấn:- Nếu có liên hệ với bức họa, tại sao lại do mẫu thân sinh ra, nàng rốt cuộc là thế nào?- Việc này thứ cho lão phu không thể trả lời ngươi.Ngân Câu phiệt chủ có chút không vui.Phong Phi Vân cũng biết mình thật sự quá vô lễ, dù sao đây cũng là việc riêng của Ngân Câu phiệt, nhưng lại nghi vấn chuyện người của phiệt chủ sinh con, chính mình hỏi thế không ổn, ai cũng không cao hứng.Hắn y náy nói:- Thực xin lỗi, bởi vì việc quan hệ trọng đại với vãn bối, cho nên có chỗ mạo phạm, thỉnh phiệt chủ lượng thứ.Ngân Câu phiệt chủ cười cười, nói:- Không sao, không sao, thần vương đại nhân nếu còn nghi vấn chuyện này, có thể đi hỏi phụ mẫu Kính Nguyệt nhi, vú em, thậm chí tất cả người hầu của Ngân Câu phiệt.Nếu là việc khác, Phong Phi Vân chắc chắn sẽ không tiếp tục hỏi thêm, nhưng mà việc này quan hệ xác thực không nhỏ, cho dù biết rõ sẽ làm cho Ngân Câu phiệt chủ không vui, hắn cũng phải đi hỏi thăm.- Vậy vãn bối đi hỏi thăm.Phong Phi Vân muốn quay người rời đi.Ngân Câu phiệt chủ kêu lên:- Thần Vương đại nhân chờ một chút.- Phiệt chủ còn có cái gì phân phó.Phong Phi Vân nói,- Đây chính là tổ phòng cấm địa Ngân Câu phiệt, ngay cả đệ tử dòng chính cũng chưa tới qua, hơn nữa vừa rồi lão phu nói ra chuyện bí ẩn nhất của Ngân Câu phiệt, lão phu cũng không xem thần vương đại nhân là người ngoài a.Ngân Câu phiệt chủ mang theo nụ cười đầy thâm ý.Phong Phi Vân không phải đồ đần, tự nhiên biết rõ hắn muốn biểu đạtý gì, đây chính là lão hồ ly a.Ngân Câu phiệt, tổ phòng.Ngân Câu phiệt chủ vuốt khẽ chòm râu, chắp tay nói:- Kính Nguyệt nhi chính là minh châu của Ngân Câu phiệt, mà thần vương đại nếu để bụng chuyện của nàng, ta cảm thấy...Phong Phi Vân nói:- Đông Phương cô nương và vãn bối là hảo hữu, ta nghĩ phiệt chủ hiểu lầm.- Hiểu lầm.Ngân Câu phiệt chủ cười lắc đầu, nói:- Kính Nguyệt nhi vừa rồi tới báo cáo với ta chuyện trong tổ phòng, cũng đã nói rõ ràng với lão phu.Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, nói:- Rốt cuộc nàng nói cái gì?- Ngươi cũng không cần hỏi nhiều.Ngân Câu phiệt chủ cười nói:- Lão phu cũng không bức thần vương hiện tại làm quyết định, xuống dưới suy nghĩ thật kỹ a, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, trong loạn thế, nếu như có đủ kỳ ngộ, sẽ nắm được thiên hạ.Nói xong lời này, Ngân Câu phiệt chủ liền ngậm miệng không nói, lưng còng đứng dưới bài vị tổ tiên.Nên nói đã nói, hắn đã nói xong, tiếp theo phải do Phong Phi Vân tự quyết định.Phong Phi Vân lui xuống, trong lòng đang phỏng đoán câu nói cuối cùng của Ngân Câu phiệt chủ.- Chẳng lẽ lão gia hỏa này thực ám chỉ ta, muốn giúp ta nắm giữ thiên hạ Thần Tấn vương triều thiên hạ?Phong Phi Vân mang theo nụ cười khinh thường, tuy Thần Tấn vương triều có thể làm cho rất nhiều người động tâm thèm thuồng, nhưng mà lòng hắn không ở đây, hắn là tiềm long chờ nước lên, một khi cảm giác mình báo xong ân tình với Long Xuyên Phượng, hắn liền định mang theo Nam Cung Hồng Nhan rời khỏi Thần Tấn vương triều.Nhưng mà nói thì đơn giản, nhưng mà làm cũng rất khó, rất nhiều người sẽ không nhìn hắn rời khỏi Thần Tấn vương triều, ví dụ như Phong gia lão tổ.- Người không có khả năng mỗi một chuyện đều làm thập toàn thập mỹ, mấu chốt vẫn là hiện tại, vẫn đi một bước tính một bước.Phong Phi Vân đi kiểm chứng chuyện Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn thấy phụ mẫu Đông Phương Kính Nguyệt và hỏi thăm vú em tự tay nuôi nấng, còn có Đông Phương Kính Thủy, đủ loại kết quả chứng minh, Đông Phương Kính Nguyệt thật sự do mẫu thân nàng sinh ra, cũng không phải là tồn tại hư vô đi ra khỏi tranh.Nếu thật sự là như thế, như vậy Ngân Câu phiệt chủ nói Đông Phương Kính Nguyệt có liên hệ với bức tranh, đó là ý gì?- Phong Phi Vân.Giọng nói như chuông bạc của Đông Phương Kính Nguyệt vang lên sau lưng Phong Phi Vân.Giai nhân như ngọc, như hoa quế đi tới, áo trắng như sương, đạp lên ánh trăng mà đi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, khẽ cười cười, là mặt cười nhưng lòng không cười, bởi vì nhìn thấy Đông Phương Kính Nguyệt hiện tại trong lòng của hắn bị định danh là "Thủy Nguyệt Đình ", hai người thật sự rất giống, quả thật là cùng một người.Đông Phương Kính Nguyệt vung ống tay áo lên, tám đoàn linh khí nồng đậm bay qua, bên trong có tám gốc linh dược, đều là kỳ hoa dị thảo hiếm thấy, có Tam Diệp Thanh Hoa, chẳng khác gì long châu óng ánh, còn có Hỏa Diễm Cốt Lân Thảo hỏa diễm mờ mịt...Đây là tám loại trong mười tám loại chủ dược luyện chế "Thiên Tủy Đan", mỗi một chủng đều vô cùng trân quý, có thứ là độc nhất vô nhị, Thần Tấn vương triều khó tìm được gốc thứ hai.Phong Phi Vân trong lòng vui vẻ, nhanh chóng thu hồi tám gốc linh dược, tám gốc linh dược này có thể luyện ra Thiên Tủy Đan, Phong Phi Vân có thể trong thời gian ngắn tăng lên Thiên Mệnh tứ trọng, tiết kiệm thời gian một năm.Một khi bước vào Thiên Mệnh tứ trọng, trong thế hệ trẻ, Phong Phi Vân đủ sức phân cao thấp với bất cứ người nào.- Đông Phương cô nương, không biết Ngân Câu phiệt bán bao nhiêu tiền?Phong Phi Vân hỏi.Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đi qua, bước chân nhẹ nhàng, giống như đang đạp lên không khí vậy, trên vai nàng có con phượng hoàng mỏ vẹt đang đậy, toàn thân đều là hỏa diễm, đôi mắt đỏ hồng, cũng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, kêu lên:- Người xấu, người xấu.- Vân Cáp!Đông Phương Kính Nguyệt gọi nó một tiếng, bảo nó câm miệng, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Phiệt chủ nói xong tám loại linh dược đều miễn phí đưa cho thần vương đại nhân, nhưng mà còn tặng thêm cho thần vương đại nhân một tin tức.Thiên hạ nào có chuyện tốt như thế.Phong Phi Vân không quen phương thức nói chuyện ôn nhu của Đông Phương Kính, ho khan hai tiếng, nói:- Tin tức gì?- Yêu ma chiến y ' Cưu Cửu Quái Bào ' rơi vào trong tay Nam Cung Hồng Nhan.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân quả quyết bác bỏ, nói:- Không có khả năng, nếu là Cưu Cửu Quái Bào rơi vào trong tay Hồng Nhan, nàng không có khả năng không giao cho ta.- Nói đến thế thôi, có tin hay không là tùy ngươi.Đông Phương Kính Nguyệt nói xong lời này liền phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại hương thơm phiêu dật trong gió, thật lâu không tiêu tan.- Nói đến thế thôi, có tin hay không là tùy ngươi, người xấu, người xấu.Vân Cáp bay lượn trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, không ngừng quay vòng.Phong Phi Vân nhíu mày càng chặt, trầm tư một lát, mới đột nhiên ra tay, đánh ra một chưởng, đánh con chìm rơi xuống đất, lăn xuống bụi cỏ, con chim không ngừng nói:- Ah, người xấu...

Thật là xấu, Vân Cáp chết...Miệng chim ngậm lại, đôi mắt nhắm lại.-------Chương 830: Trong bát bộ long liễn (2)Thẳng đến khi Phong Phi Vân rời đi, Vân Cáp lúc này mở mắt ra, sau khi xác định Phong Phi Vân đã rời khỏi Ngân Câu phiệt mới mở hai mắt ra, bay ra khỏi bụi cỏ, xuyên qua lầu các cung điện tiến vào một gian phòng cao tầng, như đang nói gì đó với Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lông vũ Vân Cáp, ánh mắt gợn sóng, mỹ lệ không nói nên lời.Phong Phi Vân ra khỏi Ngân Câu phiệt, cũng không có nhìn thấy nữ ma, rất có thể nàng đã rời khỏi, dù sao Phong Phi Vân tại Ngân Câu phiệt quá lâu.Bay khỏi Long hồ, Phong Phi Vân cũng không quay về phủ thần vương, mà là đi phủ thái sư.Linh dược luyện chế Thiên Tủy Đan mới tìm được tám loại mà thôi, còn có mười loại, có thể thu thập càng nhiều chủ dược, dược hiệu luyện chế ra Thiên Tủy Đan càng tốttăng cảnh giới lên hiệu quả cũng rất tốt.Mà linh dược có thể tìm được trong phủ thái siw, Phong Phi Vân nhất định phải đi tới đó.Ầm ầm.Lúc này ánh sáng màu vàng xông tới, mang theo tiếng long ngâm và khí tức khổng lồ.Chỉ trong tích tắc tám long hồn nâng "Bát Bộ Long Liễn" dừng trước mặt Phong Phi Vân.Bát Bộ Long Liễn chính là thánh khí hoàng gia, là công cụ di chuyển nhanh nhất thiên hạ, một khi toàn lực thúc dục, trong vòng một ngày có thể xuyên qua cả Thần Tấn vương triều, long liễn càng cao hơn thân thể Phong Phi Vân, mà thân xe vàng son lộng lẫy, càng giống cung điện di động hơn.- Công chúa điện hạ còn không tránh ra.Phong Phi Vân nhìn qua Bát Bộ Long Liễn dừng trước mặt mình.Ngay cả nữ ma cũng không chờ được mà rời đi, mà La Phù công chúa lại có thể chờ tới bây giờ, rất hiển nhiên là cố ý chờ Phong Phi Vân, hơn nữa nhất định có chuyện không nhỏ.- Thần Vương đại nhân muốn đi chỗ nào, bổn công chúa vừa vặn đi ngang qua, sẽ chở ngươi đi một đoạn.Giọng La Phù công chúa truyền ra trong Bát Bộ Long Liễn.Phong Phi Vân từ chối nói:- Vậy không tốt lắm, chúng ta không tiện đường.- Không nể tình.- Thật không tiện đường.- Lên xe.Giọng La Phù công chúa trở nên băng lãnh, có hoàng giả chi khí từ trong thân xe truyền ra ngoài.Phong Phi Vân nói:- Vậy được rồi, đa tạ công chúa đưa bổn vương một đoạn đường.Hoàng gia thiên nữ được nuông chiều từ bé, chưa từng có ai làm trái ý nàng, cũng dưỡng thành thói quen cao ngạo, có cảm giác mình đứng trên người kẻ khác, người khác nên nghe lời nàng, nếu không nghe lời nàng chính là tìm chết.Phong Phi Vân cũng không sợ La Phù công chúa, nhưng nếu thực sự giao thủ với La Phù công chúa thì nhất định không tốt, huống hồ hôm nay trời đã khuya, hai người bọn họ nếu đánh một trận trên Long hồ, nhất định sẽ hấp dẫn cường giả trong Ngân Câu phiệt, đến lúc đó người khác còn tưởng rằng Phong Phi Vân hắn cưỡng gian không thành, tao ngộ La Phù công chúa phản kháng kịch liệt, vậy sẽ tổn hại hình tượng thần vương của Phong Phi Vân hiện tại.Bát Bộ Long Liễn xác thực giống như cung điện, bên trong có tám cây cột hình rồng thô chừng một mét, mặt đất phủ tấm thảo màu vàng, tấm vải rất trang trọng, có đỉnh đồng xanh đặt một góc, bên trong có khói xanh bay ra, hiển nhiên đang thiêu đốt dược liệu quý giá.La Phù công chúa trên ghế hình rồng, mang theo khăn che mặt màu vàng, dáng vẻ đoan trang, quý khí bức người, nói:- Ngươi muốn đi đâu.- Phủ thái sư.Phong Phi Vân tùy tiện tìm ngồi xuống, cách La Phù công chúa rất xa.Tính tình hoàng gia thiên nữ này rất khó sờ thấu, giờ khắc này có lẽ sẽ xem ngươi như khách quý, sau một khắcra tay giết ngươi cũng không chừng.Huống hồ Phong Phi Vân vốn có thù oán với với La Phù công chúa, nàng không chừng sẽ hạ sát thủ Phong Phi Vân, Phong Phi Vân tự nhiên phải đề phòng nàng một chút.Bát Bộ Long Liễn bay lên, bay vào thần đô.La Phù công chúa ung dung đẹp đẽ quý phái, so với nữ tử nào còn cao quý hơn, đây mới thật sự là khí chất hoàng gia thiên nữ nên có, mà những minh châu thiên kiêu, tiên môn, gia tộc không cách nào so sánh với nàng.Trầm tĩnh thật lâu, La Phù công chúa mới chậm rãi đứng lên, kim y trên người là tơ lụa nhất đẳng tạo thành, còn tốt hơn tơ lụa bình thường gấp mười lần, nổi bật đường cong hoàn mỹ của nàng.Phong Phi Vân không kìm lòng được ghé mắt nhìn, nhìn qua vị trí hai ngọn núi cao ngất của La Phù công chúa, trong lòng nói thầm.- Quả nhiên không hổ là đệ tam mỹ nữ Thần Tấn vương, ngược lại là có hàng, khục khục, một tay sợ là cầm không được, cũng không phải hư danh nói chơi.Phong Phi Vân ngủ qua không ít nữ nhân, trong đó giai nhân tuyệt sắc có vài người, nhưng mà so sánh với La Phù công chúa còn kém một chút.Nữ tử như La Phù công chúa, nam nhân vừa nhìn thấy sẽ có dục vọng chinh phục mãnh liệt.- Tấn đế giao nhiệm vụ chọn phò mã cho ngươi, mà đem giao nhiệm vụ này cho Long Thương Nguyệt.La Phù công chúa ánh mắt phát lạnh, có chút bất thiện, chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, ngạo khí lăng vân, giọng nói của nàng giống như răn dạy Phong Phi Vân.Hoàng gia thiên nữ đúng là hoàng gia thiên nữ, tự cho là đúng, cao cao tại thượng.Phong Phi Vân ngồi trên nệm hương màu vàng mềm mại, duỗi duỗi chân, lười biếng cười nói:- Nguyệt công chúa chính là thần vương phi, lại là tỷ tỷ của công chúa điện hạ, giao nhiệm vụ cho nàng có sai sao?

Công chúa điện hạ, cứ yên tâm là nàng sẽ lựa chọn ra người tốt nhất làm phò mã đi.La Phù công chúa há có thể không nghe ra Phong Phi Vân đang châm chọc, nàng chậm rãi cúi người, đôi mắt dễ thương của nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phong Phi Vân, lạnh phun nói:- Long Thương Nguyệt nếu dám làm ra vẻ, ta sẽ giết nàng, ngươi tin hay không.- Cái này...Ánh mắt Phong Phi Vân nhíu lại, ánh mắt ngưng tụ, bởi vì nguyên nhân La Phù công chúa cúi người, hơn nữa còn cách Phong Phi Vân rất gần, thế cho nên kim y trên người hạ xuống lộ ra một vùng tuyết trắng dưới cổ, thậm chí có thể xuyên thấu qua kim y nhìn thấy một nửa hai ngọn núi đôi.Đặc biệt là hương thơm nhàn nhạt trên người của nàng, làm cho Phong Phi Vân môi khô lưỡi đắng, bụng dưới nóng lên, phát nhiệt, kìm lòng không được vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, trừng mắt bắn ra ánh lửa nhàn nhạt, nhìn loáng thoáng vị trí no đủ kia, thật có...

Hàng ah.- Ngươi đang nói cái gì?La Phù công chúa trong mắt băng lãnh, mặc dù có kim sa che dung nhan, nhưng mà cái mũi nàng cao thẳng, bờ môi mềm mại và cái cằm trắng bóng hạ xuống.Bỗng dưng La Phù công chúa biến sắc, phát hiện hai mắt Phong Phi Vân đang nhìn chằm chằm vào vị trí không nên nhìn, hơn nữa đôi mắt của hắn mang theo hỏa quang lập lòe, hiển nhiên đang vận chuyển thần thông thiên nhãn nào đó, nhìn xuyên qua áo ngực của nàng.Bá.La Phù công chúa cắn răng, tế ra hậu lệnh đập thẳng vào ót Phong Phi Vân.Quá đáng giận, thật sự quá đáng giận, Phong Phi Vân to gan lớn mật, cũng dám khinh nhờn bổn công chúa, La Phù công chúa vừa nghĩ tới ngực của mình bị Phong Phi Vân nhìn thì nội tâm vô cùng sợ hãi, hơn nữa nhìn vẻ mặt đê tiện của Phong Phi Vân thì biết rõ hắn khẳng định không suy nghĩ đúng đắn.-------Chương 831: Đại chiến trong long liễnLà quá không chịu nổi, quá dơ bẩn.La Phù công chúa tính cách cao ngạo, mặc dù là có người sinh ra ý dâm với nàng thì nàng cũng khiến đối phương chết rất khó coi, huống chi Phong Phi Vân còn dám nhìn thân thể thiên kim của nàng hiển nhiên như tế, đây là chuyện nàng dù thế nào cũng không nhịn được.Phong Phi Vân vội vàng né tránh, tránh thoát một kích sau đó.Sau đó lực lượng to lớn đánh vào chỗ Phong Phi Vân vừa ngồi, thảm trên mặt đất phai mờ, lực lượng này cũng không đánh xuyên qua Bát Bộ Long Liễn, bị trận pháp trong long liễn hấp thu mất.Bát Bộ Long Liễn chính là thánh khí hoàng gia, mặc dù là nhân vật cấp bậc cự phách đại chiến bên trong cũng không thể tổn hại.- Công chúa điện hạ, ngươi nghe ta giải thích, vừa rồi chính ngươi cũng lộ ra mà, ta chỉ tùy ý lườm một cái mà thôi.Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, hắn đã ngồi lên ghế rồng màu vàng giữa Bát Bộ Long Liễn.Ghế rồng màu vàng thập phần rộng rãi, giống như một con cự long, phía trên có lông chồn màu trắng bao phủ, rất mềm mại, đây tuyệt đối là da lông chồn hoa tu vị năm trăm năm trở lên, mùi vị động vật phía trên đã được tẩy sạch sẽ, cũng đã ngâm trong hương liệu, chỉ có hậu duệ hoàng gia mới có thể sử dụng loại lông chồn này.Phong Phi Vân ngồi bắt chéo hai chân, hắn khẽ tươi cười.La Phù công chúa đứng dưới cây cột màu vàng, tóc dài màu đen rủ thẳng xuống eo, hai mắt tuyệt sắc có hàn ý lưu động, sát khí tăng cường, làm cho không khí trong Bát Bộ Long Liễn trở nên giá lạnh, nói:- Tùy ý nhìn, vậy thì con mắt nhìn cũng nên bị móc ra.Phong Phi Vân vội vàng thu liễm phượng hoàng thiên nhãn, hai mắt không còn ánh sáng, hai mắt trở nên thật thà, thời điểm quét qua bộ ngực La Phf công chúa thì hơi dừng một chút, hắn vẫn có chút tiếc nuối, trong đầu nghĩ tới cảnh đẹp vừa rồi, hỏa diễm trong người lại bốc lên.Phong Phi Vân không cách nào giải thích, dù sao La Phù công chúa nói là sự thật, vừa rồi chính mà mình thật sự nhìn thứ không nên nhìn, đến nay còn chưa tiêu hóa xong, nếu tu sĩ bình thường nhìn thấy, chỉ sợ sẽ chảy máu mũi mà chết, mặc dù Phong Phi Vân thân kinh bách chiến vẫn nuốt nước bọt liên tục.- Bổn vương kiểm tra xem thân thể công chúa phát dục như thế nào, như vậy sẽ tìm được lang quân như ý cho công chúa điện hạ...

Ah...Phong Phi Vân kêu lên một tiếng, vội vàng trốn tránh, dưới thân ghế dựa màu vàng bị La Phù công chúa tức giận đánh nát một góc.- Hoàng gia thiên nữ nên hiểu được rụt rè, nếu không sẽ không gả được đấy...Oanh!Một đạo kim quang thô to đánh ngang qua đỉnh đầu Phong Phi Vân, bên trong mang theo long hoàng chi khí, làm cho tóc của hắn bị đốt mấy sợi.La Phù công chúa vẫn công kích, dáng người uyển chuyển cao gầy động lòng người, hương thơm từ quần áo của nàng thổi tới mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tự nhiên không ngồi chờ chết, hắn sử dụng thần vương lện, điều động lực lượng thần vương, bảy bóng người màu vàng đánh ra, bộc phát tiếng vang thật lớn, cả Bát Bộ Long Liễn cũng chấn động.Kim quang bắn ra bốn phía, tràn ngập cả long liễn.Một cơn sóng dữ thổi qua, khăn che mặt màu vàng của La Phù công chúa tróc ra, dung nhan khiến người ta hít thở không thông xuất hiện, đôi mắt dễ thương như tiên ngọc bảo thạch, lông mi dài nhỏ, sóng mũi cao thẳng óng ánh, bờ môi tinh tế và hồng nhuận phơn phớt.Nhìn La Phù công chúa khoảng cách gần, làm cho Phong Phi Vân kinh diễm.Vốn La Phù công chúa bộ dạng cao ngạo lạnh lùng như băng, làm cho Phong Phi Vân liên hệ nàng với oán phụ trung niên trong thâm cung, nhưng mà đây chỉ là một loại ảo giác, dù sao La Phù công chúa cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh của thế hệ này, tuổi không khác Phong Phi Vân, đều chừng hai mươi.Cộng thêm nữ hài tử phần lớn đều tu luyện qua thuật trú nhan, bộ dáng La Phù công chúa nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy.Bề ngoài thiếu nữ, nội tâm nữ vương.Trong Ngân Câu phiệt, La Phù công chúa bị Hồng Diệp hoàng tử tháo khăn che mặt xuống đã kinh diễm toàn trường, nhưng mà lúc ấy nhiều người, hơn nữa cách thật xa, căn bản không có làm cho người ta có quá nhiều cảm xúc cuộn trào.Nhưng mà có thể được xưng đệ tam mỹ nhân Thần Tấn vương triều, quả nhiên là cấp bậc hồng nhan họa thủy.Nếu nàng không thường che mặt và trốn trong Bát Bộ Long Liễn, chỉ sợ thiên tài tuấn kiệt tham gia tuyển chọn phò mã sẽ nhiều hơn nữa.Dáng người La Phù công chúa cao gầy, cũng không thấp hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, đặc biệt là bộ chân thon dài thẳng thắp, cho dù có trường bào che lấp nhưng vẫn nhìn ra đôi chân gợi cảm, nếu như có thể cởi áo bào của nàng ra, đây tuyệt đối là đôi chân tuyệt mỹ.- Còn dám nhìn...La Phù công chúa cao ngạo giống như thiên nga, cổ trắng ngọc thon dài mà nhỏ nhắn ngẩng cao lên, tiếp tục vận dụng hậu lệnh, ra tay tàn nhẫn, muốn chém giết Phong Phi Vân.La Phù công chúa vốn bất mãn Phong Phi Vân, chí ít có ba lý do, có thể nàng hạ sát thủ với Phong Phi Vân, hôm nay Phong Phi Vân thật sự không biết xấu hổ, còn dám dùng ánh mắt khinh nhờn nàng, kích phát hận ý trong lòng của nàng ra.Vốn trong Ngân Câu phiệt, Phong Phi Vân đưa tay viện thủ, nàng sinh ra một tia hảo cảm với Phong Phi Vân, muốn đàm phán thật tốt với hắn, nưng mà giờ phút này lại động sát tâm của nàng.Phong Phi Vân cũng không bởi vì nàng là hoàng gia thiên nữ mà mặc cho nàng cưỡi lên đầu, nói:- Nếu La Phù công chúa muốn chiến, ta cũng phụng bồi, công chúa đứng đầu Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, ta bài danh thứ ba, sớm đã cảm thấy bài danh có vấn đề, cho nên hôm nay ta muốn áp ngươi dưới thân...

Khục khụ, dẫm nát dưới chân, đổi bài danh qua.- Vậy phải xem bổn sự của ngươi rồi.La Phù công chúa cũng không sợ Phong Phi Vân, nơi này là Bát Bộ Long Liễn, tất cả là do nàng khống chế, cho dù tu vị Phong Phi Vân cao hơn nàng, vẫn sẽ bị trấn áp vô tình.Cánh tay trắng nõn của La Phù công chúa múa trong không khí, giống như ừng tia chớp màu tắng bay qua bầu trời.Phong Phi Vân không dám coi thường, dù sao La Phù công chúa thật sự cường đại, so với Lệnh Đông Lai còn mạnh hơn, giao thủ với nàng chỉ cần dám khinh thường một chút sẽ thua ngay, một khi thua, với thủ đoạn La Phù công chúa cực kỳ quyết đoán, hạ sát thủ với Phong Phi Vân cũng có khả năng.La Phù công chúa cho rằng ưu thế lớn nhất của Phong Phi Vân là tốc độ nhanh, bên trong Bát Bộ Long Liễn, cho dù Phong Phi Vân tốc độ nhanh hơn nữa cũng khó thi triển, nhưng mà nàng không nghĩ tới lực lượng Phong Phi Vân khủng bố như vậy, mỗi khi đánh ra một chưởng, giống như ngọn núi lớn đánh xuống, cánh tay của nàng thấy đau.- Công chúa điện hạ, sau khi từ biệt, bổn vương có chuyện quan trọng cần làm, cũng không chơi với ngươi.Phong Phi Vân bay thấp tới cửa ra vào Bát Bộ Long Liễn, ý định rơi đi, nhưng mà độ nhiên cánh cửa xuất hiện màn sáng, tỏa ra trận vân từng hồi, ngăn cản đường đi của hắn.- Thắng bại chưa phân, ngươi định chạy đi đâu?-------Chương 832: Công chúa, nữ nô (1)La Phù công chúa cười lạnh, đánh ra hơn sáu mươi ấn quyết, điều động Bát Bộ Long Liễn, trấn áp Phong Phi Vân, vô số điện quang đánh ra, bổ vào người Phong Phi Vân.Những điện quang này lưu chuyển trên người của hắn, rất nhanh biến mất không thấy gì cả.- Tại sao có thể như vậy, vì sao thân thể ngươi mạnh như thế?La Phù công chúa kinh người.Thân thể Phong Phi Vân ngạnh kháng ba kích của cự phách mà không chết, tuy lực lượng điện quang này đáng sợ, nhưng còn chưa tới mức lấy mạng Phong Phi Vân.- Nếu công chúa điện hạ đã muốn phân thắng bại, Phong Phi Vân hôm nay cũng phụng bồi tới cùng.Thân ảnh Phong Phi Vân trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó đứng sau lưng La Phù công chúa, ngón tay hóa thành móng tay trảo qua.Tốc độ Phong Phi Vân quá nhanh, La Phù công chúa phát giác không ổn, vội vàng chạy về phía trước.Xoẹt xoẹt!Trường bào trên người La Phù công chúa bị xé nát, rơi xuống mặt đất, bên trong là lụa rắng dán chặt vào thân ngọc của nàng.- Vô sỉ!Áo bào màu vàng bên ngoài La Phù công chúa bị xé nát, cánh tay ngọc tinh tế lộ ra một đoạn, đặc biệt hương diễm, làm cho người ta miên man bất định.- Không liên quan tới ta, la chính ngươi xé toang.Phong Phi Vân cười nói.Áo bào màu vàn bên ngoài La Phù công chúa chấm đất, rất giống phượng hoàng khoác bên ngoài thân thể, vừa rồi Phong Phi Vân tới sau lưng nàng, đạp lên trường bào màu vàng chấm đất, cố ý ra tay làm cho nàng tránh né.La Phù công chúa vọt tới trước, tự nhiên trường bào cũng bị xé rách.Ngay vào thời điểm La Phù công chúa không chú ý, Phong Phi Vân ra tay lần nữa, chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đạo dị thú chiến hồn ngưng tụ trên bàn tay, đánh ra một chưởng vào ngực nàng.La Phù công chúa vận dụng thánh pháp hoàng tộc ngăn cản một kích này, thân thể lui ra phía sau hai bước, Phong Phi Vân thừa cơ ra tay lần nữa, liên tục đánh ra mười hai chưởng ấn, bức La Phù công chúa vào góc.- Hậu lênh!La Phù công chúa vận dụng hậu lệnh, nhưng mà hậu lệnh của nàng còn chưa có đánh ra đã bị Phong Phi Vân sử dụng thần vương lệnh đánh bay ra ngoài, sau đó rơi xuống mặt đất.Năm ngón tay La Phù công chúa đau đớn như nứt ra, tốc độ Phong Phi Vân vượt qua nàng tưởng tượng, áp nàng lâm vào hạ phong tuyệt đối.- Phong Phi Vân, ngươi thắng rồi, ngươi là đệ nhất Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng.La Phù công chúa vẫn ưỡn ngực ra, gương mặt tú lệ lườm qua nơi khác, không nhìn Phong Phi vân.Quả nhiên là hoàng gia thiên nữ, cho dù thua vẫn cao ngạo như thế.- Biết rõ là tốt rồi, thu hồi ngạo khí của ngươi đi, đương kim đại thế quần long phệ thiên, trong loạn thế chư hùng cũng lên, nếu ngươi không hiểu giấu tài, xử sự mượt mà, cho dù cho ngươi làm nữ đế Thần Tấn vương triều thì cũng cả Thần Tấn vương triều sẽ bại vong trong tay của ngươi.Phong Phi Vân tay mang theo thần vương lệnh, dùng lệnh bài lạnh như băng vuốt cằm La Phù công chúa, để nàng nhìn thẳng vào mình.Phong Phi Vân đối với Thần Tấn vương triều cũng không có bao nhiêu cảm tình, nếu không phải Long Xuyên Phượng có ân với hắn, hắn đã sớm không đi làm cái gì thần vương chó má đó, tính toán qua lại với người khác, chậm trễ thời gian tu hành.La Phù công chúa mắt ngọc mày ngài, ngọc trạch thanh tú, giống như thiếu nữ nhà bên, vô cùng mê người, gật đầu khấu tạ, ôn nhu nói:- Đa tạ thần vương chỉ điểm.Con thiên nga cao ngạo lúc này biến thành con chim nhỏ ôn nhu, làm cho Phong Phi Vân phản ứng khác lạ, nữ nhân này trở mặt quá nhanh.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, cười nói:- Không khách khí, không khách khí. . .Nói xong liền thu hồi thần vương lệnh, ý định rời khỏi Bát Bộ Long Liễn.Nhưng vào lúc này hai mắt La Phù công chúa phát lạnh, đột nhiên ra tay, đánh ra bổn mạng linh khí, đánh vào lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã ngờ tới chuyện vì sao con báo mẹ lại biến thành con chim cút, do không kịp quay người nên đã vận dụng thần vương lệnh.Oanh!Lực lượng thần vương lệnh kích phát ra, bị bổn mạng linh khí của La Phù công chúa đánh rơi xuống đất, Phong Phi Vân cảm thấy hổ khẩu đau đớn, nhỏ máu tươi.- CÒn có một chiêu uốn mình theo người, sau khi yếu thế thì ngầm hạ sát thủ.Mặt Phong Phi Vân phát lạnh, vừa rồi nếu hắn không phản ứng nhah, nói không chừng đã bị đánh chết, phơi thây đầu đường.- Ngươi vừa dạy ta!Trong lòng bàn tay La Phù công chúa nâng một thanh đao tròn, phía trên có kim quang lượn lờ, đường vân như ẩn như hiện.- Ngươi học thật nhanh!Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, thu hồi thần vương lệnh trên đất, La Phù công chúa cũng ra tay, trong Bát Bộ Long Liễn có tám con hỏa long bay ra, nhiệt độ cực cao, chính là hai minh hỏa ngưng tụ mà thành, một khi bị hỏa diễm dính vào, ngay cả nửa bước cự phách cũng bị trấn áp.Phong Phi Vân thu hồi cánh tay, vận dụng Luân Hồi Tật Tốc, né tránh tám con hỏa long này, nhưng mà không gian trong Bát Bộ Long Liễn quá nhỏ, bị một đầu hỏa long sạt qua làn da, làn da trên cánh tay bị đốt trụi.Oanh!Bổn mạng linh khí trong tay La Phù công chúa bay ra, xoay tròn trong không khí, vô cùng sắc bén, uy lực linh khí quét qua không khí, tia lửa hiện ra.Phong Phi Vân cũng vận dụng bổn mạng linh khí Vũ Hóa Đài, hình dáng giống như khối bia, đánh thanh đao tròn quay trở về.Vũ Hóa Đài vừa ra, linh hồn La Phù công chúa chấn động, trong đầu ngây ngốc, ấn quyết đang vận dụng cũng chậm lại.Phong Phi Vân bắt lấy thời gian chậm chạp này, lợi dụng Vũ Hóa Đài dẫn tám đầu hỏa long về phía La Phù công chúa.Đây là hỏa long do minh hỏa ngưng tụ thành, có thể đốt chết nửa bước cự phách, sóng nhiệt quét qua La Phù công chúa, hoa lửa như biển, giống như muốn hòa tan nàng ra, nàng vội vàng bừng tỉnh, đánh ra ấn quyết, thu hồi tám đầu hỏa long vào trong Bát Bộ Long Liễn.Nhiệt độ minh hỏa quá cao, lực phá hoại không gì sánh kịp, tuy tám con hỏa long không có chạm vào người La Phù công chúa, nhưng mà áo bào trên người nàng đã bị đốt không còn lại gì.Nàng có linh quang hộ thể, đánh tan hỏa diễm, ngọn lửa rơi xuống đấ, quần áo của nàng bị đốt thành tro bụi.Thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của La Phù công chúa bộc lộ ra, chỉ còn lại có yếm thiếp thân có hào quang lưu động, hiển nhiên không phải phàm phẩm, không có bị hỏa diễm thiêu đốt, cái yến nào bao phủ hai ngọn núi đôi của nàng như ẩn như hiện, như muốn vỡ tung cái yếm ra.Vòng eo trơn bóng nhỏ bé, không cách nào che phủ hết được, hiện ra đường cong ôn nhu.Phần đuôi cái yếm có hình tam giác, che khuất bộ phận tư mật giữa hai chân, nhưng mà càng bạc nhược yếu kém, nếu nàng khẽ động, mảnh vải nhỏ nhất định lắc lư, khi đó sẽ tiết xuân quang ra ngoài.Mà Phong Phi Vân hiện tại đứng trước mặt, làm cho La Phù công chúa không dám nhúc nhích, giọng lạnh lùng nói:- Hôm nay bị ngươi chiếm nhiều tiện nghi như thế, ngươi còn không biết dừng, còn không mau xoay người sáng chỗ khác.Phong Phi Vân làm sao quay người chứ, nâng cằm lên, hứng thú nhìn vào La Phù công chúa, cười nói:- Nam nhân thấy đủ luôn bỏ qua rất nhiều phong cảnh, ồ, công chúa điện hạ, cái yếm của ngươi thật gợi cảm, thêu ba cánh hoa đào hồng phấn, thật đáng yêu.-------Chương 833: Công chúa, nữ nô (2)La Phù công chúa dáng người thon gầy đáng yêu, giống như bạch ngọc tạo thành, xương quay xanh hiện ra rõ ràng, vòng eo nhỏ nhắn, da thịt non mịn, hai chân nhỏ dài, không có nơi nào không kích thích tâm thần của người khác.- Phong Phi Vân, ngươi có thể rời đi, bổn công chúa xem như hoomn nay chưa có gì xảy ra.Toàn thân La Phù công chúa phát run, thời điểm này chỉ có thể thỏa hiệp, bảo Phong Phi Vân rời đi, bằng không hôm nay ăn thiệt thòi lớn rồi.- Vì sao lại xem như không có gì xảy ra chứ?Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Vừa rồi ta định đi, ngươi không cho ta đi, hiện tại bảo ta đi, ta cũng không đi!- Ngươi có tin ta hiện tại triệu tập cao thủ giết ngươi không?La Phù công chúa cắn răng ngà.- Vậy ngươi triệu tập đi, tin tưởng rất nhiều người mơ ước nhìn thấy nửa thân trần và ngọc thể của công chúa đấy, cái yếm gợi cảm thấy đáng yêu.Phong Phi Vân châm chọc.La Phù công chúa không có cố kỵ khac,s toàn lực ra tay, cho dù Phong Phi Vân nhìn thấy thân thể và bộ vị tư mật của nàng thì thế nào, chỉ cần đánh chết hắn ơ đây, người chết nhìn nàng thì có làm sao?La Phù công chúa khẽ động, cái yếm tung bay lên, cảnh đẹp hiện ra, một manh tuyết trắng làm người ta phun máu.Phong Phi Vân cũng không giao thủ với nàng, chỉ dùng tốc độ nhanh né tánh, La Phù công chúa ngay cả bóng dáng của hắn còn khong chạm vào đượ, ngược lại trong quá trình truy đuổi làm cho ngọc thể rất nhiều nơi hiện ra, trắng bóng sáng ngời.Phong Phi Vân vừa trốn tránh vừa trầm trồ khen ngợi, tiến hành đánh giá các bộ vị của nàng.La Phù công chúa cũng biết bị Phong Phi Vân đùa nghịch, vội vàng dừng lại, lại đánh ấn quyết ra, muốn gọi tám đầu hỏa long.Phong Phi Vân sớm ra tay, gọi tám đầu hỏa long ra.Phong Phi Vân cũng không nghĩ dùng Vũ Hóa Đài trấn áp La Phù công chúa, dù sao tu vị La Phù công chúa cực cao, cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, chỉ muốn dùng Vũ Hóa Đài quấy nhiễu La Phù công chúa, khiến nàng không cách nào gọi tám đầu hỏa long ra.Nhưng mà vượt qua dự đoán của Phong Phi Vân, Vũ Hóa Đài vừa hiện ra đã trực tiếp trấn áp La Phù công chúa quỳ xuống, toàn thân không thể nhúc nhích.- Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ còn có hoa chiêu gì sao, không đúng, La Phù công chúa cao ngạo thế nào, cho dù nàng chết cũng không thể khiến nàng quỳ.Phong Phi Vân phát hiện không đúng, La Phù công chúa biểu hiện rất thống khổ, đang cực lực giãy dụa, nhưng mà không có tác dụng gì, không cách nào đứng lên được.- Ta hiểu rồi, là một đám linh hồn nàng hiến cho thánh bia đang bị phong ấn bên trong Vũ Hóa Đài, nàng hiện tại là nô lệ của Vũ Hóa Đài.Trên Vũ Hóa Đài có một đám linh hồn tuyệt mỹ bay ra, lơ lửng trong không khí, quỳ lạy Vũ Hóa Đài, hai mắt cực kỳ thành kính.Đây là lực lượng tương tự khế ước hiến tế của yêu tộc, tương đương quan hệ chủ nhân và nô lệ.Thời xa xưa lực lượng nhân loại còn yếu, căn bản không hiểu tu luyện, cũng còn là bộ lạc nguyên thủy, nhưng mà yêu tộc đã phát triển vô số năm tháng, khi đó nhân loại muốn đạt được lực lượng cường đại, nhất định phải thờ phụng một đại yêu làm thần linh, mang linh hồn của mình hiến cho đại yêu, trở thành nô bộc đại yêu.Mà nô bộc ủa đại yêu này cũng trở thành thần linh của một bộ lạc, chính là vu sư và thần sư.Đại yêu trở thành "Đồ đằng" của bộ lạc, là trụ cột tinh thần.Mà Vũ Hóa Đài hiển nhiên cũng là thánh vật hiến tế viễn cổ, một khi mang linh hồn hiến cho nó, cũng trở thành nô bộc của nó.Mà Phong Phi Vân tế luyện Vũ Hóa Đài trở thành bổn mạng linh khí, như vậy cũng chính là chủ nhân Vũ Hóa Đài, cũng trở thành chủ nhân La Phù công chúa, muốn nàng làm cái gì, nàng nhất định phải làm cái gì.Phong Phi Vân nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, lập tức cười hắc hắc, nói:- Hoàng gia thiên nữ cao ngạo cỡ nào, bây giờ rơi vào trong tay của ta, xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào, La Phù công chúa, nằm xuống cho ta.La Phù công chúa không cách nào phản kháng, chậm rãi nằm trên mặt đất, lưng ngọc dám vào nệm hương, hai chân duỗi thẳng, hô hấp dồn dập, nói:- Phong Phi Vân, vì sao ngươi làm vậy, thánh bia sao ở trong tay ngươi?Phong Phi Vân đi qua, ngón tay vuốt ve gương mặt La Phù công chúa, cười nói:- Ta muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết.La Phù công chúa há miệng lộ hàm răng ngà, lập tức cắn tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bị đau, nói:- Nhả ra!La Phù công chúa muốn cắn một khối thị của Phong Phi Vân xuống, nhưng không thể không nhả ra, linh hồn bị hắn chi phối giống như không thuộc về mình.- Phong Phi Vân, ngươi khi dễ nữ nhân thì tính toán là nam nhân gì chứ?La Phù công chúa bị áp chế lực lượng, cũng không chịu thua.- Ta khi dễ nữ nhân của mình, làm sao không tính là nam nhân?Hai tay Phong Phi Vân vuốt ve gương mặt của nàng, cười nói.- Phi, ai là nữ nhân của ngươi.La Phù công chúa nằm trên mặt đất, cắn răng nói.Phong Phi Vân lắc đầu, đứng lên, hai tay nâng Vũ Hóa Đài, thở dài nói:- Linh hồn của ngươi hiện tại nằm trong tay của ta, ngươi bây giờ là nữ nô của ta, nói ngươi là nữ nân của ta đúng là quá đề cao ngươi rồi.Phong Phi Vân từng bước đả kích cao ngạo của La Phù công chúa, bức thẳng nội tâm của nàng.- Ta chính là con gái Tấn đế, nói không chừng sẽ là người kế thừa nữ đế, ngươi dám nói ta là nữ nô của ngươi sao?La Phù công chúa bò dậy, còn không có đứng thẳng eo bị Phong Phi Vân quát lớn, lúc này ngoan ngoãn nằm xuống.Phong Phi Vân một tay giật cái yếm cuối cùng của nàng xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ như tiên nữ, hai ngọn núi cao mượt mà no đủ như hai quả đào mật, cười nói:- Công chúa điện hạ, nhân sinh vô thường, cao nhân đứng trên cao cũng có thời điểm ngã xuống, cho dù người có tu vị đệ nhất thiên hạ cũng có thời điểm bị người ta giết chết.- Từ xưa tới nay, vương triều ngàn vạn, triều đại thay đổi, vương triều đã từng cường thịnh một thời cũng sụp đổ, bao nhiêu hoàng gia thiên nữ, công chúa, quận chúa khuynh thành luân lạc làm đầy tớ, bị loạn quân, bị tân vương và các công thần tướng tướng chơi đùa, bị đưa vào quân doanh, bị đưa vào kỹ viện, công chúa vong quân không bằng gà a.Phong Phi Vân nói chuyện cả buổi, sắc mặt La Phù công chúa trắng bệch, giống như nhìn thấy cảnh Thần Tấn vương triều bị người ta diệt, thần đô bị công hãm, bờ môi run rẩy, nói:- Ngươi...

Có ý gì?Hai ngón tay Phong Phi Vân nhẹ nhàng vân vê cái yếm màu xanh nhạt, ngửi hương thơm cơ thể mê người trên đó, lại nhẹ nhàng thả lại trên người La Phù công chúa, che khuất bộ ngực trắng bóng của nàng, nói:- Quần long phệ thiên, làm loạn thiên hạ, là thời điểm vương triều mới và cũ thay đổi, người nối nghiệp đời này cực kỳ trọng yếu, nếu không áp chế nổi quần long, Thần Tấn vương triều bị diệt không xa.Vũ Hóa Đài chìm vào trong tay Phong Phi Vân, cuối cùng biến mất trong bàn tay của hắn.-------Chương 834: Chuyện kích thíchLa Phù công chúa đôi tay ngọc bụm lấy bộ ngực, lại kéo yếm buộc lại, sau đó ngồi dậy, vội vàng quay lưng về phía sau, lưu lại bóng lưng phấn điêu ngọc mài, nói:- Đây là chuyện không có biện pháp, cuộc chiến đế vương chính là nguy cơ to lớn của Thần Tấn vương triều, cả hai nhất định phải có lấy hay bỏ, tuy Tấn đế tại vị có thể trấn áp nội loạn, nhưng chưa hẳn thắng được cuộc chiến đế vương, nếu không thắng cuộc chiến đế vương, sẽ phải hàng năm tiến công cho bốn vương triều khác, sẽ kém đi một bậc.Phong Phi Vân ngồi trên nệm hương, nhẹ nhàng ngửi được hương thơm trong không khí, nói:- Thái tử Long Thần Nhai, Long Thương Nguyệt và ngươi nữa, ba người nếu dứt bỏ ân oán mà nói, nếu như ta chọn một người làm Tấn đế, ta cảm thấy ngươi thích hợp hơn hai người bọn họ.Nghe được Phong Phi Vân nói thế, ánh mắt La Phù công chúa chuyển biến hơn phân nửa, hỏi:- Vì cái gì?- Long Thần Nhai thiên tư tuyệt đỉnh, lại là đàn ông, sau lưng càng có Bắc Minh phiệt làm chỗ dựa, nhìn qua hắn chính là nhân tuyển tốt nhất làm Tấn đế, nhưng mà tính cách người này nhu nhược, miệng cọp gan thỏ, ngay cả Hồng Diệp hoàng tử cũng có thể hù hắn sợ hãi, không dám ra tay, nếu để cho loại người này làm Tấn đế, cho dù tu vị hắn dạt tới chân nhân, Thần Tấn vương triều cũng sẽ suy bại thôi.Phong Phi Vân nói ra.La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng, nói:- Hôm nay quần hùng nhìn chằm chằm, vương triều bất ổn, để cho hắn lên làm Tấn đế, Thần Tấn vương triều tất vong.Phong Phi Vân lại nói:- Tính cách của Long Thương Nguyệt mạnh hơn Long Thần Nhai, hơn nữa làm việc không từ thủ đoạn, mưu lược và cơ trí, trong nữ nhân có ít người có thể so sánh với nàng, nhưng mà nàng làm việc quá cay độc, hơn nữa tâm lý trả thù rất mạnh.- Ngươi lấy nàng!La Phù công chúa vẫn đưa lưng về phía Phong Phi Vân, hai người quan hệ vô cùng vi diệu, là địch là bạn khó nói nên lời, có khả năng sau một khắc Phong Phi vân sẽ trực tiếp đè nàng xuống, cũng có khả năng tâm tình tốt bàn nhân sinh, bàn lý tưởng.Tất cả chỉ là một ý niệm.- Ta và nàng quen nhau từ sớm, tại Nam Thái Phủ nàng tự tay đánh chết hôn phu của mình, vứt xác xuống sông.Phong Phi Vân nói ra.La Phù công chúa nói:- Quân vương làm người cay nghiệt, có thể làm được nhất thời, tuyệt đối không làm được cả đời.Phong Phi Vân nói:- Ngươi cũng có nhược điểm.- Ta có nhược điểm nào?La Phù công chúa không phục.- Ngươi rất cao ngạo!La Phù công chúa cười lạnh, nói:- Một đời đế vương, chẳng lẽ không nên cao ngạo, nếu không có ngạo khí hơn người, tài trí cao tuyệt, còn gì đáng gọi là đế vương?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ngươi cao ngạo quá mức, ngươi cao ngạo tới mức xem tất cả người trong thiên hạ làm đầy tớ, căn bản không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt, nếu ngươi không thu liễm loại cao ngạo này, vậy cũng không thể làm đế vương!La Phù công chúa cắn bờ môi, tóc dài rủ xuống đất, che đậy thân thể óng ánh như ngọc như ẩn như hiện, nói:- Vì sao ngươi nói chuyện này với ta?- Bởi vì lão thần vương có ân với ta, hắn đã truyền vị trí thần vương cho ta, như vậy ta cũng nên có trách nhiệm, làm cho Thần Tấn vương triều vượt qua đại kiếp nạn lần này.Phong Phi Vân nói ra.La Phù công chúa bờ mi run lên, đôi mắt nhíu lại, hơi vui vẻ nói:- Ngươi muốn giúp ta leo lên vị trí Tấn đế?Phong Phi Vân mỉa mai cười cười, nói:- Công chúa điện hạ, ngươi nghĩ nhiều, ta nói tất cả điều kiện tiên quyết là phải bỏ ân oán qua không nói nữa, giữa chúng ta không có 'ân', 'oán' có không ít, ta giúp ngươi đăng cơ, ngày ngươi đăng cơ, người chết đầu tiên chắc chắn là ta.Ánh mắt La Phù công chúa biến đổi, nói:- Phong Phi Vân, thù hận giữa chúng ta không sâu, nếu hợp tác, nhất định không người nào có thể tranh phong với chúng ta, lúc đó ta làm nữ đế, ngươi làm thần vương, không người nào có thể rung chuyển giang sơn Thần Tấn vương triều cả.Phong Phi Vân nhếch miệng lên, chậm rãi đi tới trước mặt La Phù công chúa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm mượt mà của La Phù công chúa lên, nói:- Chí ta không ở đây, một khi tân đế đăng cơ, ta sẽ truyền vương vị cho người khác, sau đó rời khỏi thần đô, thậm chí rời khỏi Thần Tấn vương triều, chúng ta nhất định không phải người cùng đường.- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm gì?La Phù công chúa quát lên một tiếng.Ngón tay Phong Phi Vân vuốt cằm nàng, chậm rãi chạy dọc theo cổ tinh tế, sau đó xẹt qua xương quai danh, chậm rãi đưa xuống phía dưới, niết lên bộ ngực mềm mại của nàng.Tay của Phong Phi Vân như có dòng điện chạy xuyên qua người nàng, làm cho toàn thân nàng run lên, hô hấp dồn dập, da thịt toàn thân hồng lên, đường cong ưu mỹ đang run rẩy, có từng giọt mồ hôi óng ánh đang lưu động trên làn da nàng.- Nếu ngươi là nữ nô của ta, ta tự nhiên sẽ không thả ngươi rồi, ngươi là hoàng gia thiên nữ cũng tốt, làm nữ đế cũng được, lần đầu tiên tự nhiên để cho ta dạy ngươi.- Ngươi dám...

Ah...Phong Phi Vân trực tiếp đẩy La Phù công chúa ngã xuống đất, cúi người xuống, đột nhiên hôn lên bờ môi thơm của nàng, đầu lưỡi mở hàm răng nàng ra, trượt vào trong miệng của nàng, va chạm với chiếc lưỡi thơm mềm mại xinh xắn của nàng, nàng không ngừng phát ra âm thanh ô ô...La Phù công chúa lúc này toàn thân không còn mảnh vải, chỉ còn lại tóc đen như ngọc trên vai, lúc này phủ xuống bộ ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, hai tay đâm vào huyết nhục trên lưng Phong Phi Vân, muốn phản khán, nhưng lực lượng thân thể không địch lại phong Phi Vân.Phong tình bắn ra tứ phía, Bát Bộ Long Liễn bay trên không trung thần đô, thật lâu không có hạ xuống đất.Bá!Một đạo bạch sắc u ảnh đạp lên gió mát bay tới bên ngoài Bát Bộ Long Liễn.Hoa thần phi xuất hành đơn giản, thánh khiết mà đoan trang, tu luyện Thái Thượng Tẩy Tủy Kinh, trên người mang theo tần kính của đạo gia rất tinh thuần, tóc dài xỏa vai, huệ chất lan tâm, đứng dưới ánh trăng, ánh trăng ẩn ẩn chiếu lên tiên cơ của nàng.- La Phù xảy ra đại sự!Hoa thần phi tự mình xuất cung, trược tới tìm nàng tự nhiên là có đại sự xảy ra.Trong Bát Bộ Long Liễn, Phong Phi Vân hơi kinh hãi, hắn hiện tại đã cởi sạch quần áo nằm trên người La Phù công chúa, thời điểm mấu chốt thì Hoa thần phi xuất hiện, quả thật là quá không phải lúc, nếu để cho thần phi nương nương nhìn thấy mình và con gái cởi sạch quần áo, áp con gái nàng xuống dưới, cái mạng nhỏ của Phong Phi Vân hôm nay xong rồi.May mắn Bát Bộ Long Liễn chính là thánh khí hoàng gia, mặc dù tu vị Hoa thần phi cao tuyệt cũng không cách nào dùng thần thức nhìn trộm.Phong Phi Vân gọi Vũ Hóa Đài ra, trấn áp trên đỉnh đầu La Phù công chúa, lúc này mới nhả ra, đầu lưỡi rời khỏi miệng La Phù công chúa, bờ môi vẫn còn lưu hương.La Phù công chúa không ngừng thở dốc, thật lâu mới hồi khí lại, hai mắt trừng Phong Phi Vân, ngón tay mảnh khảnh lau lau nước miếng trên bờ môi.Phong Phi Vân vẫn cưỡi trên người nàng như trước, vui vẻ ra mặt, thấp giọng nói:- Nếu ngươi dám nói sai nửa chữ, ta nhất định để ngươi chết trước ta.-------Chương 835: Làm người xấu tới cùng (1)La Phù công chúa nghiến răng nghiến lợi, âm độc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, rất muốn ra tay, nhưng cân nhắc lợi hại vẫn thu liễm sát ý của mình, lúc này mới ôn nhu nói:- La Phù thỉnh an mẫu hậu.Phong Phi Vân nhìn qua giai nhân tuyệt sắc dưới thân, sắc đẹp như có thể ăn được, như nước như ngọc, nửa người dưới đã cứng rắn như sắt thép, cũng không sợ La Phù công chúa không nghe lời, vì vậy không cố kỵ đưa tay sờ mó thân thể mềm mại của nàng, bắt đầu từ bộ ngực sữa no đủ tuyết trắng, sau đó lại thâm dò phía dưới, cuối cùng mò xuống bãi cỏ thơm um tùm.Toàn thân La Phù công chúa run lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng mà ngực bụng của nàng vừa nâng lên dã bị Phong Phi Vân trấn áp ngoan ngoãn nằm xuống, ngón tay Phong Phi Vân đặt lên môi, làm thủ thế chờ có lên tiếng, sau đó lại đặt tay lên bộ ngực của La Phù công chúa.Thân thể La Phù công chúa chưa từng bị nam nhân chạm qua, càng đặc biệt mẫn cảm, đôi chân uốn éo quấn vào nhau, giống như bánh quai chèo vậy.Hoa thần phi đôi mắt mang theo vài phần tức giận, nói- Thời gian lựa chọn phò mã của ngươi đã định ra, cử hành vào chín ngày sau, phương thức lựa chọn chính là tỷ thí chiến lực ai mạnh hơn thì có thể lấy ngươi làm vợ, dây không phải là lựa chọn phò mã, mà là một trò đùa.- Ah...La Phù công chúa thét lên một tiếng.Hai tay Phong Phi Vân đã tách chân của nàng ra, một tay lúc này tiến nơi tư mật giữa hai đùi của nàng.Hoa thần phi nhướng mày, nói:- Ngươi thế nào?- Không...

Không có gì, ta cảm thấy tên khốn Phong Phi Vân quá ác, chọn lựa phò mã lại tùy tiện như vậy.La Phù công chúa cắn răng, hận ý nồng đậm.Hoa thần phi thở dài, nói:- Đây cũng không phải chủ ý của Phong Phi vân, là Nguyệt công chúa và cửu khanh thương lượng có kết quả, xem ra lần này Kỷ Linh Xuân và Bắc Minh lão hồ ly liên thủ, muốn đá chúng ta ra khỏi cạnh tranh thái tử trước tiên.Phong Phi Vân không nhanh không chậm, kéo một tấm hương thởm lớn lót dưới lưng ngọc La Phù công chúa, hai tay niết eo nhỏ của nàng nằm đúng vị trí, cảm giác xem như không tệ.Mà toàn thân La Phù công chúa đang run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ muốn sụp đổ, nhưng lại không thể kêu ra tiếng.Phong Phi Vân thấy nàng thống khổ như vậy, cúi người thấp giọng cười nói bên tai nàng.- Công chúa điện hạ, ngươi ngàn vạn phải nhịn xuống đấy, nếu như để Hoa thần phi phát hiện chuyện của chúng ta, nàng tất nhiên sẽ xông vào Bát Bộ Long Liễn ra tay với ta, tu vị của ta hiện tại không phải đối thủ HOa thần phi, nhưng mà nếu ta lấy mạng ngươi ra uy hiếp nàng, chỉ sợ Hoa thần phi nương nương ký thac hy vọng lên người của ngươi, nàng chắc chắn không hành động thiếu suy nghĩ.La Phù công chúa lộ ra hàm răng tuyết trắng, có xúc động cắn chết Phong Phi Vân, nhưng lại không cắn được đầu ngón tay của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không sợ chút nào, cười nói:- Hoa thần phi nương nương có thuật trú nhan, bộ dáng thùy mị vẫn còn, luận mỹ mạo còn có vài phần hàm súc hơn công chúa điện hạ vài phần, chuyện gì cũng làm được, công chúa điện hạ không nên hại thần phi nươn nương a.Nghe được lời này của Phong Phi Vân, La Phù lập tức hoa dung thất sắc, nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia.La Phù công chúa thân thể như ngọc, nhỏ nhắn xinh xắn lung linh, nàng chưa bao giờ khỏa thân nằm trước mặt nam nhân bao giờ, hiện tại nàng chẳng khác gì con dê nhỏ mặc cho người ta chém giết.Cái yếm màu xanh nhạt bị ném một bên, da thịt của nàng trắng bóng, tinh tế tỉ mỉ, cũng chỉ có hoàng gia thiên nữ mới có được thân thể như thế này, vừa nhìn thấy khiến thân thể người ta tê dại.Hai chân La Phù công chúa mở ra, tất cả cảnh xuân lộ ra ngoài, mất đi rụt rè và cao quý ngày xưa.Toàn thân của nàng đổ mồ hôi rậm rạp, bộ ngực rất tròn và mềm mại, bộ ngực chẳng khác gì núi, trước kia chưa từng có ai leo lên, nhưng giờ phút này Phong Phi Vân vuốt ve thành các hình dạng, hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả, trên ngực có dấu tay hiện ra.Thân thể La Phù công chúa không ngừng co rút, mang theo âm thanh cầu xin tha thứ, thấp giọng nói:- Phong...

Phong Phi Vân, ngươi...

Thắng, ngươi mới là đệ nhất Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, chúng ta nên chấm dứt, bằng không bị mẫu hậu ta phát hiện ra ngươi ở trong Bát Bộ Long Liễn, chúng ta không có lợi.Ngón tay Phong Phi Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc den nhánh của nàng, sau đó cúi đầu xuống bên cạnh vành tay hồng phấn của nàng, thổi một hơi, nói:- Hoa thần phi ký thác hy vọng vào ngươi, xem ngươi trở thành cố gắng cả đời của nàng, nếu ta cầm tính mạng của ngươi uy hiếp nàng, nàng cả động cũng không dám động, ta muốn làm gì nàng thì nàng cũng cam chịu...- Ngươi...

Vô sỉ...La Phù công chúa cắn cắn bờ môi, vừa muốn cắn Phong Phi Vân thì bị Phong Phi Vân đè cái trán lại, đầu của nàng dán vào mặt đất.- Công chúa điện hạ, vì thần phi nương nương, ngươi tốt nhất nên phối hợp một ít.Phong Phi Vân cười tà, ngón tay cạo cạo mũi ngọc của nàng.La Phù công chúa chưa bao giờ khuất nhục như thế này, bị người ta dâm nhạc ngay trước mặt mẫu thân, lại còn không thể lên tiếng, thân là hoàng gia thiên nữ, kỳ tài tu tiên, loại cảm giác này làm cho nàng gần sụp đổ.Cuối cùng La Phù công chúa nhắm mắt lại, lông mi óng ánh, nước mắt chảy ra, thấm ướt má phấn.Hoa thần phi tự nhiên không biết cảnh bên trong Bát Bộ Long Liễn, không biết con gái đắc ý của mình đang bị người ta cưỡi lên, giống như một con chó cái mặc người chinh phục, thần sắc của nàng nghiêm túc, nói:- Lần này Bắc Minh lão hồ ly sẽ phái Bắc Minh Phá Thiên ra tay, Bắc Minh Phá Thiên chính là thiên chi kiêu tử, tu luyện trọng kiếm đạo và Bắc Minh Hàn Băng Hải, trọng kiếm đạo lực công kích mạnh mẽ, xưng hùng cùng thế hệ, Bắc Minh Hàn Băng Khải có lực phòng ngực mạnh nhất trong cùng cảnh giới, chuyện này rất bất lợi với chúng ta, La Phù, La Phù, ngươi đang nghe ta nói chứ.- Tự...

Tự nhiên...La Phù cắn răng ngà, cảm giác có vật gì đó nóng và cứng đang ma sát giữa hai chân nàng, giống như muốn làm ngọc thể của nàng tan chảy ra, mặc nàng tận lực thả nhiên và bình tĩnh cỡ nào, nhưng mà hô hấp vẫn dồn dập như trước, nói ra từng chữ giống như cố hết sức, không cẩn thận sẽ lộ sơ hở.Hoa thần phi từng là nữ thiên kiêu kiệt xuất của đạo môn, mỹ danh truyền thiên hạ, tuy đã qua mấy trăm năm, nàng vẫn phong hoa tuyệt đại như trước, còn nhiều ra mấy phần thùy mị của nữ tử thành thục, ngưng mắt nói:- Tuy Bắc Minh Phá Thiên chính là đại địch, nhưng bổn cung băn khoăn chính là Hồng Diệp hoàng tử vừa tới thần đô, người này chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ trong Ngọc Kiền vương triều, càng là một trong năm thần đồ của Thần Linh Cung...- Ah...

Ân...

A...Toàn thân La Phù công chúa đổ mồ hôi, thân thể mềm mại không ngừng co rút, vừa rồi thiếu chút nữa đã thét lên, may mắn bị nàng dùng lực khắc chế cường đại nuốt trở về, nhưng mà cổ họng vẫn không kìm được toát ra âm thanh mơ hồ.-------Chương 836: Làm người xấu tới cùng (2)Thì ra vừa rồi Phong Phi Vân bắt lấy eo ngọc nhỏ nhắn của nàng, tách hai chân nàng ra, cầm lấy vật tráng kiện kia trượt vào trong hang xuân tình, bên dưới hiện tại đã lầy lội, đã chặt chẽ tới cực điểm, cho người ta cảm giác sảng khoái không gì sánh kịp, có cảm giác như đang ở trong phượng sào, long huyệt, dục tiên dục tửu muốn chết.Không cách nào hình dung cảm giác này, ngay cả người lão luyện như Phong Phi Vân suýt bị đánh tơi bời, trong nháy mắt hắn sắp rên rỉ thành tiếng.Quá thoải mái.Cưỡi lên La Phù công chúa, quả nhiên là chuyện thoải mới tới tận xương tủy.Nhưng mà La Phù công chúa thống khổ gần chết, cho dù tu vị nàng cao thâ, thiên chi kiều nữ, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên, nửa người dưới đau tới chết lặng, vòng eo nhỏ nhắn đã bị chế trụ, chính yếu nhất tất cả chỉ có thể giấu trong lòng, không thể kêu lên.Đối với nàng mà nói, Phong Phi Vân hiện tại chính là ma quỷ.Bên ngoài Hoa thần phi nghe được bên trong Bát Bộ Long Liễn có tiếng dị thanh thật nhỏ, mặt sinh hồ nghi, ngưng trọng nói:- Nếu như ngươi gả cho Hồng Diệp hoàng tử, như vậy nhất định phải theo Hồng Diệp hoàng tử đi Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa mất đi tư cách cạnh tranh thái tử.Phốc phốc phốc...Toàn thân La Phù công chúa đỏ như ráng mây, làn da tuyết trắng giờ phút này biến thành đỏ hồng, bờ môi như ngọc không ngừng run run, thân thể mềm mại nhúc nhích, phần eo và bộ ngực không ngừng phập phồng, cố nén đau đớn, nói:- Hồng Diệp...

Hồng Diệp hoàng tử chiến lực vô cùng cường đại, thậm chí còn trên cả Bắc Minh Phá thiên, hắn có thể quét ngang thế hệ trẻ ở Ngân Câu phiệt, nếu như dùng võ quyết thắng bại, chỉ sợ...

Chỉ sợ trong thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều không ai là đối thủ của hắn...Khi nói tới mấy chữ cuối cùng, La Phù công chúa giọng như biến thành không khí, sợi tóc đầy mồ hôi, đôi mắt trắng lên, nói ra âm thanh gì chỉ có nàng mới nghe được.Trong mắt Hoa thần phi hiện ra một tia sát mang, nói:- Hiện tại chỉ có một biện pháp, chúng ta phải hóa bị động thành chủ động.Nghe nói như thế, động tác Phong Phi Vân dừng lại, cẩn thận lắng nghe.- Giết Phong Phi Vân, chuyện này Tấn đế giao cho Phong Phi Vân đi làm, như vậy chỉ cần Phong Phi Vân chết đi, chuyện lựa chọn phò mã đương nhiên sẽ kéo dài thời gian, hơn nữa nếu giết Phong Phi Vân, như vậy Long Thương Nguyệt cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất, cạnh tranh vị trí Tấn đế sẽ sa sút, lâm vào hoàn cảnh xấu,cho dù là phương nào mà nói, giết Phong Phi Vân là chuyện trăm lợi không có một hại.Nghe nói như thế, Phong Phi Vân tươi cười, nhìn chằm chằm vào La Phù công chúa dưới thân, nhẹ nhàng lau gương mặt mềm mại của nàng, lau khô mồ hôi đang lăn dài trên mặt.La Phù công chúa ngẩng đầu, cắn cánh tay Phong Phi Vân lần nữa, trong ánh mắt đầy phức tạp, có khuất nhục, có ảo não, có khoái cảm trả thù...Có máu chảy ra trên cánh tay Phong Phi Vân, đỏ tươi giống như máu giữa hai chân nàng chảy ra.- Việc này giao cho ngươi đi xử lý, tốt nhất ta không quan tâm bọn họ chết thế nào, ta cũng nên chạy về đế cung, hy vọng ngươi không làm hỏng chuyện tốt này.Hoa thần phi hóa thành làn gió mát, lướt đi biến mất trong bóng đêm.Rốt cuộc La Phù công chúa thở ra một hơi, nếu Hoa thần phi không rời đi, nàng tất nhiên sẽ bị Phong Phi Vân tra tấn tới sụp đổ, nàng giờ phút này dã tới biên giới sắp sụp đổ.Phong Phi Vân trở nên ôn nhu, chậm rãi xoay người, cười nói:- Công chúa điện hạ muốn giết ta như thế nào?La Phù công chúa miệng đỏ thở gấp, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, sau đó hôn mê đi.Thời điểm La Phù công chúa tỉnh lại thì Phong Phi Vân đã rời đi, trên người đắp cái yếm màu xanh nhạt, toàn thân đau đớn, không còn một tia khí lực.Phong Phi Vân không có giết nàng.Đây là giáo huấn thê thảm đau đớn nhất, nàng mất đi trinh tiết quý giá, thật sự làm cho nàng khắc sâu vào trí nhớ.Mọi người phải gặp trắc trở mới có thể phát triển nhanh được, trải qua đau khổ mới có thể ghi nhớ mà tránh sai lầm.Mà Phong Phi Vân giờ phút này đang đứng trước phủ thái sư, cũng không phải đại viện tường cao gì, cũng không giống thái tể phủ, thần vương phủ nguy nga tráng lệ như tòa thành, nơi này là một tòa đạo quan, biến gỗ, gieo trồng các loại trúc xanh, đá trắng tạo thành con đường nhỏ.Nhưng mà chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy đạo quan hào quang trùng thiên, tiên khí mênh mông, có kết nối với sao trời, vô cùng thần diệu.Một đạo cung khí tượng trùng thiên và hư ảnh rừng tháp cao san sát chiếm giữ không trung đạo quang, cho người ta cảm giác tiên gia phúc địa.- Quả nhiên thú vị, không hổ là một trong tam công đương triều.Phong Phi Vân lẳng lặng chờ đợi, không nóng nảy.Không bao lâu một tu sĩ mặc đạo bào màu xanh đi ra, bộ pháp nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu ngưng tụ bảo thụ, trong mắt mang theo hào quang, cung kính cúi đầu, nói:- Thật sự không khéo, hôm nay gia sư rời khỏi phủ thái sư, đi ra ngoài rồi, đến nay vẫn chưa về.Phong Phi Vân cười nói:- Không biết thái sư đại nhân khi nào về?- Gia sư thật sự không có nói, nhưng trước khi đi lão nhân gia đã suy tính một quẻ, cảm thấy hôm nay có khách quý tới bái phỏng, cho nên bảo bần đạo phải chiêu đãi nhiệt tình, thần vương đại nhân, mời bên này!Tu sĩ áo xanh dẫn Phong Phi Vân đi vào phủ thái sư.Phủ thái sư rất ít người hầu, chỉ có chín môn nhân đích truyền của thái sư, còn có hơn ba mươi đạo đồng dược diền, bọn họ đang tu luyện công pháp đạo gia tinh thuần nhát, mặc dù là đạo đồng dược điền cũng có tu vị Thiên Mệnh nhất trọng, rất không ngờ tới.Người dẫn Phong Phi Vân đi vào phủ thái sư chính là đệ tử thứ tám Lăng Vân, theo thái sư tu đạo hơn một trăm hai mươi năm, tu vị đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, bởi vì thiên tư thấp nhất trong tám đệ tử, cho nên phân quản lý việc vặt và tiếp đãi khách quý trong phủ thái sư, mua sắm dược thảo, quản lý dược điền các chuyện.- Phía trước có sáu mươi bốn bệ đá, cũng không phải tế đàn, là sáu mươi bốn đan tỉnh luyện chế đan dược, mỗi một tòa đan tỉnh đều không giống nhau, luyện chế đan dược thuộc tính khác nhau, ví dụ như luyện chế linh dược tăng linh lực thì dùng tụ linh đan tỉnh, trong đan tỉnh bố trí tụ linh trận pháp, có thể bảo đảm linh lực trong đan dược không xói mòn.- Lại ví dụ như luyện chế Tẩy Tẩy Trúc Cơ linh đan, phải dùng âm dương đan tỉnh; luyện chế đan dược chữa thương thì dùng ngũ sắc đan tỉnh; luyện chế linh đan giải độc thì dùng nhược thủy đan tỉnh...Thái sư chính là một trong hai đại luyện đan sư của Thần Tấn vương triều, đạt tới tam phẩm đại luyện đan sư, thủ pháp luyện đan không tầm thường, tại Thần Tấn vương triều cơ hồ không ai bằng,Phong Phi Vân nhìn qua sáu mươi bốn đan tỉnh, trong đó có bốn mươi tám khẩu đan tỉnh bên trong có mùi thơm lạ lùng truyền ra, hiển nhiên là thành đan sắp tới, còn có mười đan tỉnh có khí tức mờ mịt hiện ra, hiển nhiên là vừa luyện đan không bao lâu, còn cần chờ thêm ba mới có thể thành đan, sáu đan tỉnh còn lại thì trống rỗng, hiển nhiên là không có luyện đan.-------Chương 837: Phủ thái sư mất trộmNhững đan tỉnh này chỉ có thể luyện chế đan dược dưới tam phẩm, luyện chế linh đan ngoài tam phẩm cần phải chú ý nhiều, cần linh dược rườm rà, thời gian và hỏa hầu phải nắm giữ tinh chuẩn, hoàn toàn không thể sai lầm nửa phần.Phương pháp tế luyện linh đan dưới tam phẩm có thể đối với Phong Phi Vân mà nói thoải mái, nhưng mà linh đan ngoài tam phẩm rất ẩn giấu, đối với bất kỳ người nào cũng không lộ ra được.Tuy phủ thái sư nhìn như đạo quan, nhưng mà bên trong không nhỏ, có rất nhiều quỳnh lâu luyện đan, còn có vọng tinh đài cao vượt mây, một ít cấm địa mây khói mờ ảo, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi dạo một ngài cũng không có gặp được thái sư.- Thực không dám đấu diếm bổn vương lần này đi tới phủ thái sư, là muốn tìm kiếm một ít linh dược hiếm thấy, nguyện ý ra giá cao mua sắm.Phong Phi Vân thật sự không muốn trì hoãn thêm nữa.Lăng Vân cười nói:- Thần vương đại nhân không cần khách khí, phủ thái sư linh dược rất nhiều, trừ một ít linh dược cực kỳ trân quý, linh dược trong phủ thái sư ta có thể tùy ý phân phối.Phong Phi Vân lấy một danh sách mười loại linh dược ra.Mười tám loại chủ dược luyện chế Thiên Tủy Đan, ở trong Ngân Câu phiệt đã tìm được tám loại, chỉ kém mười loại đều là linh dược cực kỳ trân quý, thậm chí có chút ít không có ghi lại trong sách cổ.Linh dược mà Ngân Câu phiệt đều không có, Phong Phi Vân cũng không ôm bao nhiêu hy vọng có thể tìm được trong phủ thái sư, nhưng mà hắn lại không thể không đến, dù nhiều ra một loại linh dược thì phẩm chất Thiên Tủy Đan có thể tăng lên rất nhiều.Lăng Vân vốn còn khoan thai tự đắc, nhưng mà tiếp nhận tờ giấy trắng trong tay Phong Phi Vân, vừa nhìn tên linh dược trên giấy thì nhức đầu, trên trán đầy mồ hôi.Tên linh dược phía trên hắn nghe qua năm loại, còn có năm loại ngay cả tên cũng chưa nghe qua, mặc dù hắn nghe nói qua tên năm loại linh dược đều là hiếm thấy trên đời, chỉ ghi lại trong bản chép tay đại luyện đan sư, hơn nữa phần lớn đều là dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm, ngũ phẩm, vô cùng trân quý.- Hồi bẩm thần vương đại nhân, mười loại linh dược trên đây vô cùng hiếm thấy, trong phủ thái sư cũng chỉ có hai loại.Lăng Vân nhíu mày càng chặt.Phong Phi Vân vui vẻ, nói:- Hai loại nào?- Ô Thủ Long, Kỳ Ba Hoa.Ô Thủ Long là hà thủ ô hình rồng.Kỳ Ba Hoa là đóa hoa sinh trưởng trên đỉnh đầu xà vương.Hơn nữa nếu muốn trở thành chủ dược của Thiên Tủy Đan cần thời gian ít nhất năm ngàn năm, hấp thu đủ nhiều thiên địa linh tính, dược lực của chúng khi đó mới đạt tới yêu cầu.Nếu có thể có được "Ô Thủ Long" cùng "Kỳ Ba Hoa" luyện chế Thiên Tủy Đan thì đã có được mười loại, lại các linh dược khác thay thế tám loại linh dược kia, có thể luyện chế thành đan, tuy dược hiệu chính thức kém xa Thiên Tủy Đan chân chính, nhưng đủ chèo chống Phong Phi Vân trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới.- Thỉnh Lăng Vân huynh bán hai loại linh dược này cho bổn vương, giá tiền không thành vấn đề.Phong Phi Vân nói.Lăng Vân lắc đầu, xin lỗi nói:- Đây không phải vấn đề giá tiền, mà là hai chủng linh dược này là linh dược gia sư trân tàng, trong đó Ô Thủ Long đã sáu ngàn năm, long lân đã mọc ra, Kỳ Ba Hoa đã có bốn ngàn năm, ngay cả xà vương cũng đã chết đi, nhưng mà Kỳ Ba Hoa vẫn sinh trưởng trên đỉnh đầu xà vương, gia sư mỗi tháng đều đích thân dùng linh tuyền hàm dưỡng, chỉ sợ Kỳ Ba Hoa héo rũ, gia sư xem hai loại linh dược này như cốt nhục của mình, đừng nói là ta không dám bán cho thần vương, cho dù thần vương mở miệng thì gia sư cũng khống đáp ứng đâu.- Như vậy ah.Phong Phi Vân nói:- Thái sư đại nhân xem trọng hai loại linh dược này như thế, vậy khẳng định là gieo trồng tại nơi linh dược nồng nặc nhất.- Đó là tự nhiên, vẫn gieo trồng trong Thanh Vân Đầm, là nơi gần nơi ở của gia sư...Lăng Vân lúc này im miệng lại, hắn biết mình nói sai.- Thanh Vân Đầm.Phong Phi Vân thấp giọng niệm một câu, ánh mắt lộ ra thần thái kỳ quái, sau đó cười nói:- Nếu hai chủng linh dược này vô cùng hiếm thấy, lại là vật âu yếm của thái sư, bổn vương tự nhiên không đoạt chỗ yêu thích của người ta, cáo từ.Nói xong lời này Phong Phi Vân trực tiếp thẳng rời đi.- Tuổi còn trẻ có thể ngồi lên vị trí thần vương, quả nhiên không giống bình thường.Lăng Vân nhìn qua bóng lưng Phong Phi Vân rời đi tiêu sái như thế, tròng mắt hơi híp lại, gọi một dược đồng, nói:- Đi thông tri cho ngũ sư huynh đang bế quan trùng kích cự phách, bảo hắn đêm nay tiến tới Thanh Vân Đầm thủ hộ.Dược đồng ngầm hiểu rời đi, đi vào trong phủ thái sư.Lăng Vân có thể trở thành người phụ trách công việc ở phủ thái sư, bổn sự nhìn người vẫn có, Phong Phi Vân là một người nào, cả tu tiên giới đều biết, hôm nay hắn rời đi sảng khoái như thế nhất định không đơn giản như vậy, Lăng Vân phải bố trí nhiều hơn, không dám có sơ suất gì.Nhưng mà phủ thái sư vẫn mất trộm, linh dược gieo trồng trong Thanh Vân Đầm không chỉ có "Ô Thủ Long" cùng "Kỳ Ba Hoa", ngay cả hơn mười loại linh dược vô cùng trân quý cũng biến mất, những linh dược này đều ngoài năm ngàn năm, mỗi một cây đều giá trị liên thành.Ngũ sư huynh tu vị nửa bước cự phách "Mất ngủ", hoàn toàn không có chợp mắt, hắn vẫn thủ hộ bên cạnh đầm nước, nhưng mà hắn vẫn như trước trơ mắt nhìn linh dược biến mất trước mặt mình, ngay cả rễ linh dược cũng không lưu lại mtooj đoạn.Nghe tin tức này Lăng Vân phun máu ngất đi, hai dược mang hắn về phòng.Phủ thần vương.Phong Phi Vân đang ngồi trong đại viện uống trà, chung quanh có mười tám thái giám và tám cung nữ hầu hạ, ngược lại có vài phần khí khái thần vương.Phong Phi Vân đã chờ cả buổi sáng, hắn đang chờ một người.Ánh mắt nâng lên nhìn qua mặt trời trên cao, trong lòng hồ nghi, Tất Trữ Suất thằng này thật không đáng tin cậy, tại sao lâu như thế cũng còn không có trở về, nếu bị người phủ thái sư bắt được, dùng tính cách nhát gan của hắn, nhất định sẽ khai ta ra, khi đó ta cũng chỉ đánh chết không nhận mà thôi.Đúng lúc này chớp mũi Phong Phi Vân động động, nghe hương thơm mê người.Ánh mắt Phong Phi nhìn qua bốn phía, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bát trà sứ hai cái, nói:- Các ngươi đều đi xuống đi.Những thái giám cùng cung nữ hành lễ sau đó rút đi, không nói câu dư thừa nào cả.Phong Phi Vân bưng chén trà lên hớp một ngụm, đặt tới bên miệng, mỉm cười nói:- Hồng Nhan nhi, đi ra đi.Trong không khí truyền ra một tia chấn động, hiện ra bóng người yểu điệu, bóng người ngưng tụ thật nhanh chóng, biến thành một nữ tử áo trắng, mái tóc đen nhánh rủ xuống, hai mắt như trăng sáng, thân ảnh hoàn mỹ tới tận cùng.Nam Cung Hồng Nhan nghiêng người đứng đó, nói:- Ta mặc ẩn tằm sa la, ngăn cách tất cả khí tức, ngay cả cự phách cũng không thể phát hiện ra khí tức của ta, ngươi làm sao phát hiện ra ta?Phong Phi Vân cười nói:- Nếu ngươi không cố ý lộ ra một tia khí tức, ta làm sao phát hiện ra ngươi được?-------Chương 838: Tất Trữ Suất trở về (1)Nam Cung Hồng Nhan lẻn vào phủ thần vương đã cố ý phát ra một tia khí tức, làm cho Phong Phi Vân phát giác được nàng đến, để hắn cho người rời đi, lưu không gian cho hai người.- Hừ.Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, nói:- Chớ ở giả thông minh trước mặt ta, Tiêu Tương đi nơi nào?Sắc mặt Phong Phi Vân tối sầm lại, nói:- Nàng đi rồi, lần này là đi thật rồi.- Nàng đi nơi nào?Nam Cung Hồng Nhan vội vàng hỏi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nàng theo đuổi thứ nàng mong muốn, có lẽ có một ngày chúng ta còn có thể nhìn thấy nàng, cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp nàng.Tuy Nam Cung Hồng Nhan không hiểu Phong Phi Vân nói có ý gì, nhưng mà nàng tin tưởng Phong Phi Vân tuyệt đối không lừa gạt nàng trên chuyện này.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua trời cao, tiếp theo lại nói:- Hồng Nhan, thế cục thần đô quá hỗn loạn, ta có dự cảm, trong nửa tháng Tấn đế sẽ thoái vị, tân đế đăng cơ, thần đô rất có thể sẽ phát sinh náo động chưa từng có, thừa dịp hiện tại thế cục còn chưa đủ nghiêm trọng, ngươi rời thần đô đi.- Ta không đi.Nam Cung Hồng Nhan quả quyết nói.- Vì cái gì?- Ngươi không đi, ta dựa vào cái gì phải đi.Hai mắt Nam Cung Hồng Nhan mang theo thần thái kiên định, không chịu rời đi.Phong Phi Vân suy nghĩ lại, nói:- Ta cũng muốn đi, một khi tân đế đăng cơ, ta sẽ nhường ngôi thần vương và rời khỏi thần đô, mang ngươi rời đi.Nam Cung Hồng Nhan cũng là nữ tử thông minh cực điểm, nói:- Tân đế đăng cơ, ngươi còn đi được sao?- Ta tự nhiên có biện pháp của, nhưng mà trước đó ngươi phải rời khỏi thần đô, như vậy ta mới có thể không có nỗi lo về sau, muốn đi khi nào thì đi, không ai ngăn cản ta được.Phong Phi Vân thập phần tự tin nói.Tiếp theo lại ôn nhu nói:- Hồng Nhan, sau khi rời khỏi thần đô thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi hỗn loạn Thần Tấn vương triều này, chúng ta đi tìm phụ mẫu của ta, mang ngươi đi gặp bọn họ, bọn họ nhìn thấu con dâu xinh đẹp như thế, nhất định sẽ cao hứng không ngậm miệng được.Nam Cung Hồng Nhan hơi ngượng ngùng cười cười, trong đầu cũng nhiều ra vài phần mơ ước, nhưng mà rất nhanh đã nghĩ tới chuyện khác, năm kiện thần y vẫn chưa thu thập hoàn toàn, làm sao có thể rời khỏi Thần Tấn vương triều, hôm nay đã thu thập ba kiện, cũng chỉ thiếu kém "Cửu ngũ long bào" cùng "Nạp Lan phật y",Tân đế đăng cơ chính là thời cơ lấy "Cửu ngũ long bào" tốt nhất, bỏ qua là không thể xuất hiện lại.Nam Cung Hồng Nhan ngọc dung như hoa tường vi, mềm mại nhu nhược như cỏ, đầu tựa nhẹ vào vai Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Vậy được rồi, ta sẽ quay về Tuyệt Sắc Lâu thu thập một chút, sẽ rời khỏi thần đô, ta sẽ ở thiết lĩnh trọng trấn bên ngoài thần đô chờ ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng rời khỏi Thần Tấn vương triều, ngươi đi đâu thì ta sẽ đi nơi đó.Đây là lời từ nội tâm của nàng, nhưng chỉ có một câu nàng còn chưa nói.- Nhưng mà nhất định chờ tới lúc thu thập đủ năm kiện thần y.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Nam Cung Hồng Nhan, lông mi nháy vài cái, cảm giác trong ánh mắt nàng sáng tỏa, Phong Phi Vân thầm nghĩ trong lòng.- Xem ra nàng cũng không có ý định rời khỏi thần đô, nàng rốt cuộc muốn làm gì.Nam Cung Hồng Nhan tính cách chính là như thế, rất khó đoán, ở trước mặt Phong Phi Vân thì nàng như tiểu nữ nhân si tình, nhưng mà có một mặt tàn nhãn khác, giết người vô số, tay đầy huyết tinh, đắc tội rất nhiều người, rất nhiều cường giả tiên môn đại phái chết trong tay của nàng, tuổi trẻ tuấn tài chết trong tay nàng cũng không ít.- Sớm muộn gì có một ngày những người này sẽ ra tay với nàng, ta chỉ có trở nên mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ nàng không bị tổn thương.Phong Phi Vân đột nhiên nghĩ đến Đông Phương Kính Nguyệt nói chuyện.Bờ môi Phong Phi Vân động động, nhưng mà cuối cùng vẫn không có hỏi ra.- Cho dù Cưu Cửu Quái Bào thực bị nàng lấy thì sao chứ, hôm nay ta có thanh đồng cổ thuyền hộ thể, yêu ma chi huyết uy hiếp ta không lớn, di vật mẫu thân do thê tử bảo đảm, dường như cũng không có gì không thỏa đáng.Phong Phi Vân đang cố gắng thuyết phục chính mình, tận lực không đi quan tâm, cũng không hỏi tới.Nam Cung Hồng Nhan đã đi, Phong Phi Vân vẫn ngồi trên ghế, trong tay cầm linh hạch, giành giật từng giây tăng tu vị lên, nhất định phải trong nửa tháng tăng tu vị lên Thiên Mệnh tứ trọng.Phủ thái tể chính là nơi phồn hoa nhất trừ hoàng thành, cũng là phủ đệ Bắc Minh phiệt một trong bốn môn phiệt.Bắc Minh phiệt truyền thừa cổ xưa, có trên vạn năm lịch sử, lịch sử hoàng tộc cũng không sánh bằng.Hơn sáu nghìn năm trước, khu vực này còn không có vương triều, chỉ có tiên môn mọc lên san sát như rừng, thế gia tu tiên phồn thịnh, động thiên phúc địa thần bí khó lường, hoàng tộc Long gia lúc ấy thế lực cũng sàn sàn với bốn đại môn phiệt, lúc này xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dựng cờ khởi nghĩa thảo phạt đại phái tu tiên.Nhân vật thiên tư tuyệt diễm đó chính là Tấn đế đời thứ nhất mang sắc thái truyền kỳ của Thần Tấn vương triều.Mà đi theo Tấn đế đời thứ nhất chinh chiến thiên hạ tiên môn là tổ tiên mười tám thiên hầu, còn có tổ tiên Bắc Minh phiệt.Có thể nói Long gia có thể trấn áp vạn giáo, đoạt được thiên hạ không thoát khỏi Bắc Minh phiệt trợ giúp.Bắc Minh Mặc Thủ ngồi vững vàng trong cung điện lầu son lộng lẫy, trong tay lật xem một cuốn sách sắt, bên cạnh có một chiếc linh đăng lập lòe, ngọn đèn tỏa ra sương mù như linh vụ, dầu thấp chính là xương cốt Sư Lan Thú tu vị bảy trăm năm tạo thành, sau khi đốt có mùi thơm nhạt, linh vụ vờn quanh.Long Thần Nhai cùng Bắc Minh Phá Thiên cung đứng trong nội đường, hai người đều là thiên tài tuấn kiệt đỉnh cấp, thiên tài cấp sử thi, một là thứ bảy trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ tư, xưng hùng một thế hệ.Tuy Long Thần Nhai thân là thái tử, nhưng cũng là cháu ngoại của Bắc Minh Mặc Thủ.Hắn có thể trở thành thái tử, có nguyên nhân rất lớn là có Bắc Minh Mặc Thủ ở sau lưng ủng hộ to lớn.- Thời gian La Phù công chúa lựa chọn phò mã chưa tới mười ngày, ngươi có mấy thành năm chắc thủ thắng?Bắc Minh Mặc Thủ thả quyển sách trong tay ra, đôi mắt già nua của hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Phá Thiên,- Mười thành!Khí tức Bắc Minh Phá Thiên bức người, hàn mang như sương, người người có dòng nước lạnh ngưng tụ thành ba mươi sáu hung thú, phát ra từng tiếng thú rống to.Uy thế trên người Bắc Minh Phá Thiên bế nghễ thiên hạ, làm cho Long Thần Nhai cũng phải biến sắc, hắn không ngờ đã đạt tới cảnh giới như vậy, lực lượng này có thể phá hủy thiên địa, một đời trẻ tuổi không có người nào là đối thủ của hắn.- Thiên Mệnh ngũ trọng, rõ đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, tốt, cảnh giới như nhau, tự tin có thể quét ngang tất cả đối thủ.Bắc Minh Mặc Thủ không ngờ trầm trồ khen ngợi.Bắc Minh Phá Thiên ngạo nghễ đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:-------Chương 839: Tất Trữ Suất trở về (2)Một đời trẻ tuổi cũng chỉ có Lý Tiêu Nam, Hồng Diệp hoàng tử là có thể đấu với ta một trận, La Phù công chúa băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tiên nga, luận thiên tư, thiên phú của nàng không dưới ta, luận thân phận địa vị nàng là hoàng gia thiên nữ, không người nào có thể so sánh, đương thời mỹ nhân tuy nhiều nhưng không sánh bằng nàng, ta nhất định muốn kết hôn lấy nàng làm thê tử.Khí thế trên người hắn bàng bạc.Bắc Minh Mặc Thủ gật gật đầu, cười nói:- Nếu ngươi có thể cưới La Phù công chúa, không chỉ có thể có được giai nhân tuyệt thế, càng có thể cho Bắc Minh phiệt chúng ta thêm thẻ đánh bạc.Long Thần Nhai cười nói:- Nếu đường ca có thể lấy La Phù, như vậy nhất định phải bào chế nàng, xem nàng làm gì có khí lực đoạt vị trí Tấn đế với ta.Bắc Minh Mặc Thủ tâm tư trầm ổn, ánh mắt cơ trí, nói:- Phá Thiên đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng, trong thế hệ trẻ trở thành cao thủ chân chính, người có thể tranh hùng không có bao nhiêu người, Lý Tiêu Nam vô cùng thâm bất khả trắc, không cần phải quan tâm chính là Ngân Câu phiệt Đông Phương Kính Thủy, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia cuộc chiến phò mã này, tiếp theo chính là Hồng Diệp hoàng tử, nghe nói hắn tại Ngân Câu phiệt chỉ dùng ba mươi hai chiêu đánh bại Yến Tử Vũ, Phá Thiên cảm thấy tu vị của hắn thế nào?Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên ngưng trọng, nói:- Thời điểm Hồng Diệp hoàng tử giao thủ với Yến Tử Vũ cũng không hề sử dụng toàn lực, người này tuyệt đối là Thiên Mệnh ngũ trọng, nếu giao thủ với hắn thì thắng bại khó nói.- Mà ngay cả Phong Phi Vân cũng có thể đánh lui hắn, chiến lực của hắn mạnh như thế?Long Thần Nhai có chút không tin nói ra.Bắc Minh Phá Thiên nói:- Nếu Phong Phi Vân không sử dụng thần vương lệnh, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Hồng Diệp hoàng tử, cho dù hắn sử dụng thần vương lệnh, Hồng Diệp hoàng tử cũng sẽ có bảo vật tương ứng với thần vương lệnh, không có khả năng chính thức thua trong tay Phong Phi Vân, nhưng mà...- Nhưng mà cái gì?Long Thần Nhai nói.- Nhưng mà tốc độ của Phong Phi Vân thật sự quá khoa trương, hắn có tốc độ sánh ngang cự phách, trong thế hệ trẻ có người có thể đánh bại hắn, nhưng tuyệt đối không ai có thể giết hắn.Bắc Minh Phá Thiên nói như thế.Bắc Minh Mặc Thủ nói:- Tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân phát triển tiếp, hắn hiện tại mới Thiên Mệnh tam trọng cũng đã đáng sợ như thế, để tu vị của hắn tăng lên, chắc chắn sẽ biến thành đại địch.Bắc Minh Phá Thiên nói:- Chuyện giết người ta không hỏi tới, ta muốn đi tu luyện, ta nhất định phải kết hôn với La Phù công chúa.Bắc Minh Mặc Thủ mỉm cười gật gật đầu, nói:- Đi dược thần các lấy tam phẩm linh đan đỉnh phong Phong Thần Đan, củng cố cảnh giới trước đi.- Tạ phiệt chủ.Bắc Minh Phá Thiên hóa thành một đạo thân ảnh biến mất trong cung điện.Đại điện lầu son lộng lẫy.Chỉ có Bắc Minh Mặc Thủ cùng Long Thần Nhai đứng trong nội đường, tràng cảnh vô cùng quỷ dị, hai người đều đang âm thầm truyền âm, ai cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì.- Đa tạ phiệt chủ chỉ điểm, ta sẽ làm, Phong Phi Vân tuyệt đối sống không quá mười ngày.Long Thần Nhai sửa sang lại y quan, quay người lui, mang theo nụ cười dữ tợn.Thần đô sóng ngầm bắt đầu khởi động, rất nhiều người tu vị cường đại ngửi được khí tức bất thường.Có lẽ thật sắp biến thiên.Phủ thần vương!Giữa trưa, Phong Phi Vân rốt cục cũng chờ được Tất Trữ Suất xuất hiện, hỏi:- Thế nào, đắc thủ không?Toàn thân Tất Trữ Suất cháy đen, trên đỉnh đầu vẫn còn hơi nước, tóc dựng đứng lên, trong miệng phun hoa lửa, y phục biến thành xám đen, cơ hồ chỉ còn nửa sức lực.- Đã, đã tới tay, nhưng lại bị người ta phát hiện...Tất Trữ Suất hai tay run rẩy, không ngừng run rẩy, nói xong câu này hai cây răng cửa rơi xuống.- Là người phủ thái sư?Phong Phi Vân đánh ra một đám linh quang, giúp hắn chữa thương.Vết thương trên người Tất Trữ Suất bắt đầu khép lại, ngũ tạng lục phủ tỏa sinh cơ, lắc đầu, nói:- Là Hồng Liên.- Tà Hồng Liên.Phong Phi Vân kinh ngạc.Tất Trữ Suất hai mắt thê lương, hắn sắp khóc lên, gật gật đầu.- Khốn khiếp, nàng cũng quá hung ác, dù nói thế nào cũng là hôn phu của nàng, nàng đánh ngươi sắp chết, hẳn là...Phong Phi Vân thương cảm nâng Tất Trữ Suất đứng dậy, an ủi:- Nữ nhân như quần áo, huynh đệ là tay chân, huynh đệ, xem nhạt một chút.Tất Trữ Suất trực tiếp tóc rống lên, khóc nức nở, nói:- Thì ra ngươi cũng cho rằng nàng ở bên ngoài có nam nhân khác, nàng nhất định là muốn mưu sát hôn phu, sau đó bỏ trốn với nam nhân khác.Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:- Hồng Liên cô nương không phải nữ nhân như thế, ta nghĩ hẳn là...

Ta...

Chẳng lẽ hai linh dược kia bị nàng lấy đi rồi?Phong Phi Vân mới chẳng muốn quan hệ chuyện riêng của hắn, linh dược mới là mấu chốt.- Không có ah.Tất Trữ Suất lập tức làm như không có chuyện gì cả, nước mắt không còn một giọt.- Vậy ngươi khóc làm cái gì?Phong Phi Vân trong lòng có xúc động đánh người.- Con mẹ nó ngươi bị hôn thê của mình đánh nửa sống nửa chết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy biệt khuất, cảm thấy bị thương, khóc hai tiếng lên án bất bình giúp huynh đệ, tỏ vẻ bất mãn với uất ức trong lòng.Tất Trữ Suất nói năng hùng hồn.- Đừng suy bụng ta ra bụng người, giao Ô Thủ Long và Kỳ Ba Hoa cho ta, luyện chế ra Thiên Tủy Đan, nhất định ngươi có một phần.Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất móc ra một cây linh dược sáu ngàn năm, lớn chừng chậu rửa mặt, toàn thân óng ánh, tổng cộng có tám mươi mốt cánh hoa, bên trong còn dính một giọt thần lộ, vầng sáng chói mắt như mặt trời.- Đây không phải là Kỳ Ba Hoa, đây là Long Thủy Linh Hoa, một cây lớn như thế sinh trưởng năm, sáu ngàn năm, giá trị liên thành, Thần Tấn vương triều tìm không ra gốc thứ hai.Tuy Thủy Long Linh Hoa là kỳ trân hiếm thấy, nhưng mà làm thuốc dẫn cho Thiên Tủy Đan, Phong Phi Vân cũng không quá cảm thấy hứng thú.Nhưng mà Phong Phi Vân trong lòng đang hiếu kỳ, Tất Trữ Suất có thể có linh hoa trân quý gì.- Không phải gốc này, chẳng lẽ là cây này sao?Tất Trữ Suất lại móc một linh hoa đỏ thẫm ra, chỉ lớn như nấm đấm, nhưng toàn thân có đầy hỏa diễm bốc lên, hình dạng ngọn lửa như con rắn lửa, vô cùng linh tính.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Đây là Xích Hỏa Hòa, không ngờ đã thay nghén ra nụ hoa, sợ là đã có ba ngàn năm rồi, đây là trọng bảo tu luyện hỏa diễm thần thông.- Lại không đúng.Tất Trữ Suất tiếp tục tìm kiếm.Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng không kìm được lòng hiếu kỳ, nghi ngờ nói:- Ngươi tìm ở đâu nhiều kỳ hoa dị thảo như thế, tùy tiện đưa một cây bán ra ngoài đều có giá trên trời, cho dù là chưởng giáo tiên môn thế hệ trước cũng phải tranh đoạt.- Tìm được trong Thanh Vân Đầm.Tần Trữ Suất vẫn tìm kiếm.Nhưng mà sắc mặt Phong Phi Vân biến hóa, nói:- Ta chỉ gọi ngươi đi lấy Ô Thủ Long và Kỳ Ba HOa, ngươi đã thuận tay lấy đi bao nhiêu kỳ hoa dị thảo rồi?-------Chương 840: Ma huyếtCon mẹ nó ta làm sao biết gốc nào là Ô Thủ Long và Kỳ Ba Hoa là cây nào, vì vậy hái toàn bộ.Tất Trữ Suất lấy toàn bộ kỳ hoa kỳ thảo lấy được ra, thả trên mặt đất, các loại kỳ hoa kỳ thảo nhìn hoa cả mắt, linh khí nồng đậm xen lẫn mùi thuốc làm cho tảng đá trên mặt đất cũng tự động sinh ra một cây cổ xanh nhạt, linh yên lượn lờ trong không khí.- Toàn bộ...Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hơn mười loại dược liệu trân quý hiếm thấy trên đất, hắn hít sâu một hơi, thái sư trân tàng toàn là linh dược cao cấp nhất, tìm kiếm không dễ, còn tỉ mỉ đào tạo mấy trăm năm, xem như thứ trân quý nhất, lại bị Tất Trữ Suất đóng gói mang đi toàn bộ, có thể tưởng tượng sau khi thái sư biết chuyện này, tất nhiên sẽ tức giận thổ huyết.Phong Phi Vân ban ngày đi bái phỏng phủ thái sư, cầu mua linh dược, buổi tối hơn mười loại linh dược trân quý nhất của phủ thái sư mất đi, ai cũng sẽ đổ lên đầu của hắn.Tỉnh táo!- Dù sao không ai trông thấy ta gọi người làm, ta chỉ cần đánh chết không thừa nhận, ai cũng không làm gì được ta.Phong Phi Vân tranh thủ thu hồi toàn bộ kỳ hoa kỳ thảo trên mặt đất, mỗi gốc đều là kỳ trân hiếm thấy, có dược hiệu khởi tử hồi sinh, có thể tăng trăm năm thọ nguyên cho tu sĩ, có thể rèn luyện xương ống chân, làm cho thể chất người bình thường tăng lên gấp mười lần.- Này, Phong Phi Vân, tâm của ngươi cũng quá đen, lão tử liều sống liều chết đào được linh dược, ngươi lấy đi toàn bộ, tốt xấu gì cũng phải lưu cho ta hai gốc.- Tuy điều nghiên địa hình là ngươi, nhưng mà ra tay đào dược chính là ta đấy...Tất Trữ Suất nói xong nhào lên cướp đoạt.Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Đây chính là tang vật, một khi đưa ra ngoài ánh sáng, hai chúng ta đều hỏng bét, ngươi có biết tối qua ngươi trộm ở đâu không?- Không biết!Tất Trữ Suất gãi đầu.- Phủ thái sư, ngươi trộm hơn mười loại linh dược hiếm thấy, đều là kỳ trân thái sư trân tàng mấy trăm năm, mỗi cây chẳng khác gì là cốt nhục của thái sư, ngươi đào tận toàn bộ kỳ trân thái sư trân tàng mấy trăm năm, nếu bị lão nhân gia biết ngươi, nhất định sẽ bỏ ngươi vào lò luyện đan luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày.Tất Trữ Suất vội vàng lui ra phía sau bảy tám bước, mắng to:- Phong Phi Vân ngươi gài bẫy đại gia, không ngờ dám lừa dối ta đi phủ thái sư trộm dược, con mẹ nó nói như thế nào nhiều kỳ hoa kỳ thảo như thế, xong, xong rồi, lần này xông vào đại họa rồi, nếu bị thái sư biết là ta làm, nhất định sẽ rút gân lột da ta.Tất Trữ Suất móc ra mười tám bao tải, mỗi bao tài đều phồng lên, ném cả mười tám bao tải cho Phong Phi Vân, nói:- Những thứ này ngươi cầm đi, đều cho ngươi.- Cái gì đó?Trong mắt Phong Phi Vân nghi hoặc, hắn mở bao tảo ra xem, bên trong là lih mạch màu xanh to lớn, có mùi thuốc nồng đậm tới cực điểm tràn ra, bên trong là nhị phẩm linh đan, chừng mấy ngàn viên.Nhị phẩm linh đan có lẽ không có tác dụng với cự phách, nhưng mà đối với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng tới ngũ trọng chính là linh bảo hiếm có.Trên mặt đất có mấy ngàn nhị phẩm linh đan, đều lớn như ngón tay, chúng hư ngọc, bộc phát hào quang màu xanh giống như mấy ngàn viên linh châu, hiển nhiên là nhị phẩm linh đan đỉnh phong, thập phần khó được.Toàn thân Tất Trữ Suất bốc mồ hôi, hai chân như bị chuột rút, nói:- Tối hôm qua sau khi đào được linh dược, phát hiện thời gian còn sớm, tùy tiện đi một vòng, không nghĩ tới tiến vào khi lưu đan dược, ta thấy linh đan ở đây rất nhiều, vì vậy ngứa tay lấy ra mười tám bao tải lớn.Kho đan của phủ thái sư có siêu cấp cường giả thủ hộ, hắn làm sao có thể tùy ý đi vào.Kẻ cắp này nhất định là cố ý tiến vào trong đó.- Lấy bao nhiêu?Trán Phong Phi Vân đổi mồi hôi lạnh.- Đều là ngoài nhị phẩm linh đan, không có tứ phẩm linh đan.- Nói nhảm, linh đan ngoài tứ phẩm đều là thứ trân quý nhất, số lượng cực kỳ ít ỏi, thái sư nhất định mang theo bên người, không có khả năng đặt vào trong kho.Phong Phi Vân nói ra.- Con mẹ nó cũng không nói cho ta biết đó là phủ thái sư, ngươi không phải nói là trang viên ẩn sĩ sao?

Bên trong không nhìn thấy hộ vệ, rất dễ dàng đắc thủ, nếu biết đó là phủ thái sư, đánh chết ta cũng không đi vào.Tất Trữ Suất rất sợ hãi, dù sao lực lượng của thái sư tại thần đô là thông thiên triệt địa, tu vị bản thân càng thông thiên triệt địa, nói:- Nói không...

Hiện tại ta đưa trở về nhé?- Trữ rồi!Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Xảy ra chuyện lớn như thế, phủ thái sư chắc chắn sẽ giới nghiêm, chín đệ tử thái sư tu vị cao tuyệt, thậm chí có người đạt tới cự phách, ngươi bây giờ trở về chẳng khác đi chịu chết.- Vậy làm sao bây giờ?Tất Trữ Suất đặt mông ngồi xuống đất, hắn có cảm giác lần này bị Phong Phi Vân gài bẫy.Phong Phi Vân thu hồi linh đan dưới đất, sau đó bỏ vào trong bao tải buộc lại, nói:- Những linh đan và linh dược này để chỗ ta, ta có biện pháp che dấu khí tức của chúng, cho dù thái sư hiểu thôi toán chi thuật cũng không thể tra xét lên đầu chúng ta.Tất Trữ Suất gật đầu, nói:- Ngươi muốn độc chiếm linh đan và linh dược này, nếu như chuyện bại lộ ra, thái sư bắt ngươi, ngươi đừng có khai ta ra dấy.Phong Phi Vân cười nói:- Muốn phát tài thì phải chịu nguy hiểm, ta hiểu mà.- Luyện chế Thiên Tủy Đan...- Tự nhiên cho ngươi một phần.Phong Phi Vân nhanh chóng thu mười tám bao tải vào trong giới linh thạch, dùng tiểu diễn thuật che dấu khí tức.Tất Trữ Suất rời khỏi phủ thần vương, đi trên đường cũng xóa dấu vết, sợ bị thái sư tìm ra dấu vết để lại.Mười tám loại chủ dược luyện chế Thiên Tủy Đan đã lấy được mười loại, tám loại chủ dược khác cũng tìm dược vật thay thế, về phần ba mươi sáu loại dược vật phụ trợ cũng đã tìm người mua sắm, số lượng đủ dùng.Trong phủ thần vương có thông đạo đi thông long mạch dưới đất, người bình thường không thể biết chuyện này, chỉ có lịch đại thần vương mới biết được vị trí đi thông long mạch dưới đất.Dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại căn bản không cách nào luyện ra ngũ phẩm linh đan, chỉ có thể mượn nhờ lực lượng long mạch.Phong Phi Vân đi vào trong long mạch, nơi này đe kịt, con đường nhỏ khúc chiết uốn lượn, nối thẳng vào lòng đất.- Có người đi qua!Phong Phi Vân phat hiện một tia dấu vết trong thông đạo, phát hiện có người đã đi vào thông đạo, hơn nữa còn trong vòng mười ngày!Rốt cuộc là người phương nào?Không ngờ có thể phát hiện thông đạo trong phủ thần vương đi thông tới long mạch, nhưng mà còn tìm được thông đạo và xông vào.Phong Phi Vân gọi binh đảm ra, thu liễm khí tức, cẩn thận đi lên, đối phương có thể cưỡng ép mở thông đạo ra, tu vị không phải chuyện đàu, rất có thể đang ở trong thông đạo.Đi thẳng tới cuối thông đạo mới nhìn thấy kẻ xông vào.- Thì ra là nàng!Phong Phi Vân nhìn thấy nữ ma ngồi xếp bằng bên cạnh long mạch, hắn vô cùng giật mình, khó trách nữ ma đầu này ở lại phủ thần vương không đi, thì ra nàng có thể càng dễ dàng đánh cách lực lượng long mạch mà không bị ai phát hiện.-------Chương 841: Hai mươi tám viên tứ phẩm linh đan (1)Nữ ma ngồi khoanh chân, thân thể lơ lửng trên mặt đất một thước, tóc dài đen kịt rủ xuống đất, tiên dung hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mắt nhắm chặt, bờ một không có một tia huyết sắc, giống như ôn ngọc màu trắng.Đát đát!Sợi tóc của nàng có từng giọt huyết dịch rơi xuống, tụ tập dưới người của nàng, lõm xuống một cái hầm, tạo thành cái ao nhỏ.Huyết dịch này tràn ngập ma tính, hình dáng như mặt quỷ, mang theo khí tức âm trầm khủng bố.Mùi máu tươi không chỉ không tanh, còn đặc biệt trong veo, nếu người sắp chết khát trong sa mạc gặp được còn cho rằng là nước đấy.Phong Phi Vân đi tới cách nàng một bước, yêu ma chi huyết trong người thức tỉnh, lưu chuyển toàn thân, làm cho kinh mạch nhô lên dưới da, hắn sắp hóa ma, trong óc tràn ngập khát vọng muốn xông lên uống hết ao huyết dịch đó.- Là ma huyết!Phong Phi Vân cắn chặc hàm răng, khắc chế bản thân mình, vội vàng lui ra phía sau, thẳng tới khi rời xa mười trượng mới khôi phục bình tĩnh, lợi dụng thanh đồng cổ thuyền trấn áp yêu ma chi huyết sắp thức tỉnh.Hai mắt Phong Phi Vân nhắm lại, thẳng tới khi huyết dịch bị trấn áp thì mở hai mắt ra, nhìn qua nữ ma, nói:- Nàng muốn lợi dụng lực lượng trong long mạch rèn luyện ma huyết trong người, bức toàn bộ ma huyết ra khỏi thân thể, bỏ đi xác ma, siêu phàm nhập thánh.- Tiên ma nhất niệm, nhất niệm là tiên, nhất niệm là ma, nàng tu luyện Tam Thi Trảm Đạo đã tam thi hợp làm một thể, chính là lúc trảm ma đạo, một khi nàng trảm ma đạo, có thể hóa ma thành tiên, hoàn thành lần thi biến thứ năm, quả thật chính là chuyện ván đã đóng thuyền, tu thành thi tiên không phải không được.- Nhưng mà...

Nàng trảm được ma đạo, có thể chém sát niệm trong lòng a!Tu vị nữ ma quá cường đại, mặc dù là trong khi tu luyện cũng có thần cương hộ thể, dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện tại, nếu muốn gây bất lợi cho nàng, sẽ bị thần cương hộ thể của nàng nghiền chết tại chỗ.Phong Phi Vân lại lui ra phía sau, lui thật xa.Không thể trêu vào, ta trốn còn không được sao.Phong Phi Vân rất có tâm đắc với luyện đan chi đạo, tuy không nói là cao thủ luyện đan, nhưng mà thuật luyện đan còn cao minh hơn thái sư nhiều.Thiên Tủy Đan chính là linh đan ngũ phẩm cao cấp, đương nhiên mỗi người luyện chế ra hiệu quả khác nhau, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải thu được toàn bộ linh dược luyện đan.Phong Phi Vân hiện tại thu thập linh dược tuy không phải là tài liệu luyện chế Thiên Tủy Đan cao cấp nhất, nhưng có thể luyện ra mấy thành dược lực, đối với tu vị của hắn, dùng đột phá cảnh giới là dư xài.Oanh!Hội tụ linh khí cuồn cuộn trong long mạch, linh khí màu vàng dài hẹp như sông chạy qua, ngưng tụ thành hình dáng chín lò đan, hóa thành thực chất, kim quang chói mắt, thân cao mười hai trượng.Phong Phi Vân dùng linh khí trong long mạch hội tụ thành dụng cụ luyện đan, dùng chúng luyện chế linh đan có lẽ hiệu quả thường thường, nhưng mà đối với luyện chế Thiên Tủy Đan tăng tu vị lên, có thể nói càng làm linh khí trong đan dược càng đầy đủ.Đương nhiên dùng linh khí ngưng tụ dụng cụ luyện đan còn xa mới đủ.- Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ thành lô.Phong Phi Vân đánh Thiên Tủy Binh Đảm ra ngoài, dịch kim loại màu trắng hòa tan nở rộng ra, bao phủ bên ngoài chín lò đan, hóa thành lò đan mười hai trượng.Thiên Tủy Binh Đảm chính là một trong những chủ dược trọng yếu nhất luyện chế Thiên Tủy Đan.Phong Phi Vân không có bao nhiêu phần nắm chắc luyện chế ra thiên Tủy Đan, dù sao ngũ phẩm linh đan trong Thần Tấn vương triều chính là đan dược cao cấp nhất, số lượng cực kỳ có hạn, có thể gặp được ngũ phẩm linh đan rất gian nan, nhưng mà sau khi đạt được Thiên Tủy Binh Đảm thì hắn có chín thành nắm chắc luyện chế Thiên Tủy Đan thành công.Thiên Tủy Binh Đảm chính là tài liệu luyện chế thần binh lợi khí, nhưng mà một trong các dược liệu chủ yếu nhất của Thiên Tủy Đan chính là một ít Thiên Tủy Binh Đảm, như vậy mới có thể làm cho Thiên Tủy Đan ngưng hình, bằng không cho dù Phong Phi Vân tìm được tất cả linh dược, luyện chế ra cũng chỉ dùng thiên tủy linh dược tuyền chứ không thể ngưng tụ dược lực thành đan dược.Dược lực dược tuyền và đan dược có khác biệt về bản chất.Ngưng luyện lò đan thành công, Phong Phi Vân bắt đầu đưa "Đan linh thạch" lên lò đan.Đan linh thạch chính là một trong mười tám loại linh thạch, bài danh mười sáu.Đan linh thạch là linh thạch thiết yếu dùng luyện chế linh đan ngoài tam phẩm, không có đan linh thạch làm thuốc, không thể nào luyện ra linh đan ngoài tam phẩm.Đưa đan linh thạch vào trong lò đan, sau đó ngồi ở bên cạnh, ngưng tụ phượng hoàng thiên nhãn, trong đôi mắt bắn ra hai luồng hỏa diễm thiêu đốt dưới lò đan, một bước này hòa tan đan linh thạch, quá trình này hơi chậm.Hỏa diễm quá mạnh sẽ làm đan linh thạch nát bấy thành tro, nếu hỏa diễm quá yếu lại không cách nào hòa tan đan linh thạch.Cho nên nói muốn trở thành một cao thủ luyện đan sư đỉnh cấp, tuyệt đối phải là cao thủ khống chế hỏa diễm.Phong Phi Vân hết sức chuyên chú luyện chế Thiên Tủy Đan, nữ ma ngồi xa xa mởi to mắt ra, mang theo nghi hoặc nhìn qua, đôi mi thanh tú nhíu lại, thủ pháp luyện chế đan dược của Phong Phi Vân căn bản không giống thủ pháp nhân loại luyện đan, làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.Ngưng tụ một lát, nàng tiếp tục nhắm mắt lại, tiếp tục tinh luyện ma huyết trong người.- Tam Sinh Hoa, nhụy hoa Bạch Mẫu Linh Lạp, Thiết Mộc Thần Diệp...Phong Phi Vân bỏ ba mươi sáu loại linh dược phụ trợ vào trong lò luyện đan, đan linh thạch bên trong đã hòa tan, mượn nhờ nhiệt độ cao bỏ ba mươi sáu linh dược phụ trợ vào trong thời gian cực ngắn, chúng bị nuốt chửng, dung hợp với linh tuyền.Tiếp tục rèn luyện, tạp chất lắng đọng bên dưới, tinh hoa lên trên.Tốn hao hai ngày mới đề luyện ra tinh hoa của ba mươi sáu dược liệu phụ và đan linh thạch.Tiếp theo chính là một bước trọng yếu nhất, đưa mười tám loại chủ dược vào, Phong Phi Vân đã sớm xếp đặt linh dược theo tỉ lệ cùng một chỗ, trình tự trước sau không thể phạm sai lầm, mà thời điểm đưa linh dược vào cũng phải khống chế nhiệt độ hỏa diễm tùy tâm.Sau khi phóng mười tám loại dược liệu chủ yếu vào, Phong Phi Vân thở phào một hơi, không có xảy ra sai lầm lớn, hiện tại cần khống chế hỏa diễm, yên lặng chờ linh đan ra lò.- Chỉ cần ta mượn nhờ Thiên Tủy Đan đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, sau đó đề thăng vạn thú chiến thể thêm một bước, mượn nhờ thể chất cường đại và tốc độ nhanh hơn cự phác, Thiên Tủy Binh Đảm có thể chém vỡ linh khí, trong thế hệ trẻ không người nào có thể tranh phong với ta, cho dù chống lại nửa bước cự phách cũng được.Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập chờ mong, nếu như có được chiến lực nửa bước cự phách, tốc độ vượt qua cự phách, thiên hạ to lớn nhưng đi đâu cũng được.Thời gian ngày từng ngày qua đi, cũng không biết qua bao lâu, hào quang trên lò đan mười hai trượng bốc lên thật cao, mây mù mở ra, linh khí xuyên thẳng qua, có đan mang chói mắt trùng thiên, một vòng tinh nguyệt ngưng tụ trong long mạch.-------Chương 842: Hai mươi tám viên tứ phẩm linh đan (2)Đây là dấu hiệu sắp thành đan.Đây là lần đầu tiên sau khi Phong Phi Vân trọng sinh luyện đan, trong lòng bao nhiêu cũng có chút hưng phấn.- Ngưng!Trong tay phong Phi Vân đánh ra một đạo ấn quyết, đánh vào lò đan Thiên Tủy Binh Đảm, dung hợp vào trong đan dược tuyền, mang theo một lượng cực ít Thiên Tủy Binh Đảm dung hợp vào trong dược tuyền.Dược tuyền bắt đầu cứng lại, ngưng tụ thành đan.Đan khí này càng thêm ngưng tụ, mùi thuốc nồng đậm, ngưng tụ thành dòng suối nhỏ, phiêu phù trong long mạch.Hỏa diễm trong mắt Phong Phi Vân thu liễm lại, đình chỉ thiêu đốt, linh khí trong người tiêu hao quá lớn, vội vàng lấy linh hạch ra khôi phục linh khí trong đan điền.Thẳng tới khi lò đan lạnh lại, linh khí trong người Phong Phi Vân đã khôi phục bảy tám thành.Thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lò đan mười hai trượng biến mất, hào quang sáng ngời lơ lửng trong long mạch, mỗi viên linh đan chói mắt như mặt trời nhỏ, bên trong thai nghén linh khí thập phần cường đại.Thiên Tủy Đan đã cô đọng xong.- Cũng không biết có bao nhiêu viên!Nội tâm Phong Phi Vân chấn động, muốn thu linh đan lơ lửng trong long mạch.Mà đúng lúc này mấy tiếng thú rống rung trời vang lên, từ trong long mạch truyền ra, trong chân long mạch có linh khí bốc lên không ngớt, mãnh liệt tới cực điểm.Dị thú trong long mạch bị hương thơm của đan dược hấp dẫn, muốn đi tới cướp lấy linh đan.- Đám đoạt linh đan của ta?Hai mắt Phong Phi Vân phát lạnh, tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành hơn ngàn đạo phi kiếm màu trắng dài chừng bàn tay, tiến vào trong long mạch, tiếng thú rống kêu thảm thiết không ngớt, có vài chục đầu dị thú tu vị cường đại bị đánh chết, lơ lửng trên long mạch.Nhưng mà cũng có dị thú hung mãnh không sợ chết, ngược lại có dị thú bay tới, trong đó có vài con dài tới mấy chục thước, lân phiến bao phủ toàn thân, trong miệng phun tia chớp.- Dị thú trong long mạch căn bản giết không hết, trước thu Thiên Tủy Đan, tổng cộng có hai mươi tám viên.Phong Phi Vân vận dụng phượng hoàng thiên nhãn, trong mắt bắn ra hai đạo kim tuyến, đánh chết một con cự mãng tu vị bảy trăm năm,cầm một viên Thiên Tủy Đan vào trong tay, đan dược to như long nhãn, toàn thân tỏa lưu quang, linh tính mười phần, có bốn đạo đan vân, đan vân khắc lên thân đan, giống như hình xăm trên đan dược, hình dạng giống như phù lục.Trong linh đan tự nhiên cũng có trận vân, linh đan càng cao cấp thì trận vân cũng càng nhiều, hơn nữa trận vân cũng có tác dụng phụ trợ.Nếu không phải đan dược có khắc trận vân, căn bản không thể hình thành linh đan, luyện chế ra không phải linh đan, chỉ là đan dược bình thường hoặc là linh dược.- Ai, luyện đan có liên quan trực tiếp tới tu vị bản thân, năm tòa trận vân vẫn không có khắc lên được, Thiên Tủy Đan chỉ có thể là tứ phẩm đan dược, không đạt tới cấp bậc ngũ phẩm.Tứ phẩm linh đan tại Thần Tấn vương triều đã cực kỳ thưa thớt, chỉ có gia tộc tu tiên cổ xưa hoặc là tiên giáo tà môn đỉnh cấp mới có được một lượng cực nhỏ tứ phẩm linh đan.Một viên tứ phẩm linh đan có thể làm cho cự phách động tâm.Mà có thể một lần luyện chế ra hai mươi tám viên tứ phẩm linh đan, tại Thần Tấn vương triều tìm không ra quá ba người, mặc dù là tam phẩm đại luyện đan sư như thái sư cũng chưa chắc làm được điểm này.Đương nhiên tứ phẩm linh đan rất thưa thớt, không chri bởi vì khó tìm thấy luyện đan sư ưu tú, nguyên nhân khác chính là tài nguyên thiếu thốn, rất khó tìm ra linh dược hiếm thấy luyện chế tứ phẩm linh đan.Mượn chuyện Phong Phi Vân luyện chế ra Thiên Tủy Đan mà nói, gom góp tại Ngân Câu phiệt và phủ thái sư là hai nơi linh dược nhiều nhất mới miễn cưỡng tìm ra linh tài luyện chế tứ phẩm linh đan.Người khác muốn luyện chế ra tứ phẩm linh đan, muốn tìm nhiều linh tài như vậy là quá gian nan.Hai mươi tám viên tứ phẩm linh đan, mỗi viên đều là trân phẩm, cực kỳ khó có được.Phong Phi Vân thu hồi một viên tứ phẩm linh đan vào trong hộp ngọc, cẩn thận bỏ nó vào trong, sau đó thu tiếp viên Thiên Tủy Đan thứ hai.Có hơn mười đầu dị thú tu luyện hơn tám trăm năm tiến liên cướp đoạt một viên Thiên Tủy Đan, mỗi con sức chiến dấu vô cùng cường đại, tương đương với vương giả trẻ tuổi.Dị thú sinh tồn trong long mạch phần lớn là dị chủng thượng cổ, thể chất cường đại, có thể tu luyện tới tám trăm năm, sinh mệnh lực bình thường cực kỳ cường đại, có thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống những tu sĩ thế hệ trước.Phốc phốc phốc...Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay ngưng tụ thành một cây trường thương màu trắng, quét ngang tứ phương, những nơi đi qua dị thú tu vị tám trăm năm huyết nhục tung bay, thân thể bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra như suối, móng vuốt rơi xuống, có đầu lâu rơi ra ngoài.Hơn mười đầu dị thú chiến hồn tu vị cường đại tám trăm năm cũng không thể ngăn cản hung uy của Phong Phi Vân, đều bị chém giết, thây ngang khắp đồng.Mười bốn đầu dị thú chiến hồn bay đi, chạy trốn thật xa.Phong Phi Vân đã sử dụng cấm hồn đại thuật, một đạo hào quang như thiên la địa võng bay ra ngoài, thu hồi mười bốn đầu dị thú chiến hồn tu vị tám trăm năm lại.Cánh tay duỗi ra, thu hồi Thiên Tủy Đan thứ hai.Phong Phi Vân tiếp tục đi đoạt Thiên Tủy Đan khác, trên người sát khí đằng đằng, hung uy hiển hách, đám dị thú chiến hồn gặp hắn quả thật chẳng khac gì con hổ mất nanh vuốt, bị trấn áp hoàn toàn.Viên thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu...

Thứ mười chín.Tốc độ Phong Phi Vân nhanh như thiểm điện, có thể so với cự phách, thời điểm dị thú còn chưa phản ứng đã thu hồi Thiên Tủy Đan, mà trong tích tắc đó Thiên Tủy Binh Đảm cũng xuyên thủng trái tim dị thú.Có chút Thiên Tủy Đan bị dị thú nuốt vào bụng, còn chưa đợi nó tiêu hóa đã bị Phong Phi Vân phá vỡ thân thể, lấy linh đan ra.Phong Phi vân một đường chém giết dị thú cướp đoạt Thiên Tủy Đan, vừa thu hoạch dị thú chiến hồn cường đại, vì chuẩn bị tu luyện vạn thú chiến thể.Phong Phi Vân hiện tại đã dung nhập chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đầu dị thú chiến hồn, chỉ còn kém ba mươi mốt dị thú chiến hồn là có thể tu thành vạn thú chiến thể, vạn thú chiến thể đại thành, chính là lúc Phong Phi Vân tiến vào cấp độ thiên tài cấp sử thi đỉnh phong.Thiên tài cấp sử thi cũng chia ra đủ loại khác biệt.Tuy thể chất Phong Phi Vân hiện tại đã vượt qua tất cả thiên tài tuấn kiệt trong Thần Tấn vương triều, thể chất hàng đầu, nhưng mà cách thiên tài cấp sử thi đỉnh phon vẫn còn một khoảng cách không nhior, chỉ có tu thành vạn thú chiến thể mới có thể đạt tới thiên tài cấp sử thi đỉnh phong.Cái gọi là thiên tài cấp sử thi đỉnh phong giống như đỉnh cấp của một cảnh giới, là tồn tại trí cao vô thượng trong thiên tài cấp sử thi.Về phần thiên tài cấp truyền kỳ cao cấp hơn, nó chỉ thuộc về truyền thuyết, không hề tồn tại chỉ dựa vào thiên phú và tu luyện để đạt tới tầng thứ kia.Muốn đạt tới thiên tài cấp truyền kỳ, cần kỳ ngộ và số mệnh không tầm thường, chỉ có sủng nhi của trời chân chính mới có thể đạt tới cấp bậc này.-------Chương 843: Xuất quanThiên tài cấp sử thi đỉnh phong có thể dùng tu vị nửa bước cự phách chém giết cự phách, có thể tranh phong với Thiên Mệnh bát trọng siêu cấp cự phách, một khi đạt tới cấp bậc cự phách, chiến lực cường hoành vô song, bách chiến bất thắng, trở thành vương giả chân chính, chân nhân không ra thì không cách nào trấn áp được.Mà thiên tài cấp bậc truyền kỳ có thể dùng tu vị nửa bước cự phách chém giết thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng, đạt tới cự phách có thể chống lại chân nhân.Thiên tài cấp bậc này đương thời hiếm thấy, đừng nói là Thần Tấn vương triều, cho dù năm đại vương triều trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện qua thiên tài cấp truyền kỳ, nghe càng chưa nghe qua chứ đừng nói gặp.Mục tiêu của Phong phi vân hiện tại là tu thành vạn thú chiến thể, đạt tới thiên tài cấp sử thi đỉnh phong, không chỉ xưng hùng thế hệ trẻ, còn có thể huyết chiến tu sĩ thế hệ trước.Trong thời gian ngắn nhất đạt được chiến lực mạnh nhất, trong mấy năm có thể có chiến lực chống lại đại lão tu tiên giới của Thần Tấn vương triều.Gào!Một tiếng thú gào khủng khiếp vang lên, trong long mạch có một đám lôi điện lớn như bao phủ toàn bộ thiên địa thành lôi hải.Âm thanh khủng bố làm long mạch sôi lên như nước sôi.Từng đạo lôi điện màu tím thô to như chén ăn cơm, từ trên bầu trời bổ xuống, giống như thiên địa đại thế sơ khai, chấn nhiếp nhân tâm.Những dị thú tu vị bảy tám trăm năm không ngừng tránh lui, trong mắt mang theo thần thái sợ hãi, cả đám như chim sợ cành cong, thoát đi thật nhanh, giống như gặp phải thiên địch của chúng vậy.Có lẽ hung thú cái thế đã bị dẫn tới.Dị thú nuốt đan có thể trợ giúp tu hành, có thể tiết kiệm thời gian giúp chúng đạt được lực lượng cường đại hơn.Phong Phi Vân vội vàng vận dụng miểu quỷ ban chỉ thủ hộ thân thể, miểu quỷ ban chỉ chính là tam phẩm linh khí, uy năng cường đại, hộ thể thần quang hóa thành năm tầng, mỗi tầng đều là một bức thần đồ.- Không ngờ dẫn hung thú ngàn năm xuất hiện.Phong Phi Vân muốn thu hồi chín viên Thiên Tủy Đan lại, nhưng đã trễ một tiếng nổ tung thật lớn vang lên, chấn quần áo toàn thân Phong Phi Vân tán loạn, làn da bị lõm vào.Một cự trảo dài hơn mười thước duỗi ra từ dưới đáy long mạch,cự trảo mang theo cương khí như kiếm, có hơn ba mươi đạo lôi điện màu tím đan vào nhau, lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, bọc thân thể Phong Phi Vân vào lòng bàn tay của nó.Phong Phi Vân nhuệ khí bức người, tâm thần bình tĩnh, cũng không úy kỵ, thân thể hóa thành vòng xoáy, thu viên Thiên Tủy Đan thứ hai mươi vào lòng bàn tay, chạy ra khỏi cự trảo của linh thú ngàn năm.Cho dù tao ngộ linh thú ngàn năm, Phong Phi Vân vẫn dám vuốt râu hùm.Chiến lực linh thú ngàn năm so được với cự phách, khí tức khổng lồ, bị Phong Phi Vân thoát ra khỏi trảo của nó, nó cực kỳ tức giận, hét lớn một tiếng, sóng âm như lôi đình, có chín đạo lôi điện nổ vang trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.Linh thú ngàn năm phun lôi đình căn bản không thể đón đỡ, Phong phi Vân chỉ có thể trốn tránh, dưa vào tốc độ xuyên qua lôi đình, lại thu được hai viên Thiên Tủy Đan.Thu hai mươi hai viên Thiên Tủy Đan.Còn lại sáu viên lơ lửng trong long mạch giống như sáu ngôi sao.Đây chính là sáu viên tứ phẩm linh đan, rất nhiều cự phách tranh nhau vỡ đầu, muốn Phong Phi Vân buông tha cho là chuyện không thể.Nhưng mà linh thú ngàn năm không phải chuyện đùa, vừa rồi Phong Phi Vân đắc thủ là may mắn, nếu còn dám tiến lên cướp đoạt sẽ toi mạng ngay.Oanh!Chợt một đạo thủ ấn màu trắng đánh ra, đánh lên người linh thú ngàn năm, trực tiếp đánh bay linh thú ngàn năm như con ruồi.Thu hồi chưởng ấn, một bóng người mềm mại uyển chuyển hàm xúc phiêu phù trên long mạch, nàng lơ lửng trên sông dài màu vàng, tóc dài màu đen phiêu phù, đẹp chẳng khác gì thần nữ đi ra khỏi bức tranh, ngón tay nhỏ nhắn điểm một cái, sáu viên linh đan rơi vào trong tay của nàng, giống như sáu ngôi sao sáng ngời.Nữ ma tỉnh rồi!Cũng chỉ có nàng mới có thể khoác tay đập bay linh thú ngàn năm,Phong Phi Vân vô cùng trấn định, thu hai mươi hai viên Thiên Tủy Đan lại, sau đó nói:- Đa tạ nữ ma đại nhân ra tay đánh bay con súc sinh kia, sáu viên Thiên Tủy Đan này là tiểu tử dốc hết tâm huyết, dốc toàn bộ tài phú cả đời luyện chế thành, may mắn có nữ ma đại nhân ở đây mới có thể giữ được linh đan, tiểu tử cảm tạ nữ ma đại nhân ra tay trượng nghĩa a.Phong Phi Vân đứng thẳng, duỗi một tay ra, hai mắt thành khẩn nhìn chằm chằm vào nữ ma.Nữ ma nói:- Chó khua môi múa mép ở trước mặt ta, muốn sáu viên linh đan này thì ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, bằng không sáu viên linh đan này sẽ là của ta.- Nữ cường đạo, đã biết rõ không dễ dàng lấy được bảo vật trong tay ngươi trở về mà!Phong Phi Vân nói thầm một câu.- Ngươi vừa mới nói cái gì?Tóc dài nữ ma bay lên cao, lộ ra tiên nhan lãnh diễm và tuyệt lệ, kim y đai lưng ngọc, hai mắt băng hàn.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, làm ra tư thái không có gì, nói:- Vấn đề của nữ ma đại nhân, tiểu tử không biết sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết.- Xem như ngươi thức thời.Nữ ma đạp lên một đám linh khí ngưng tụ thành đám mây màu vàng, gió xoáy mạnh trên đỉnh đầu sinh ra, nói:- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?- Tại hạ là Phong Phi Vân, giới tính nam, tuổi vừa mới mười chín, nhà ở Nam Thái Phủ, Bách Lĩnh Quận, thành Linh Châu, trên có gia gia tám mươi tuổi, dưới có muội muội mười sáu tuổi...Phong Phi Vân chậm rãi nói ra.- Ngừng lại!Nữ ma điểm một cái, hóa thành một đạo kiếm quang chỉ vào mi tâm Phong Phi Vân, lạnh lùng nói:- Ngươi dám gạt ta?Trên người nữ ma tỏa ra sát khí băng hàn thấu xương, máu trong người Phong Phi Vân như đông cứng lại, từ lòng bàn chân tới cổ đã đóng băng, cơ hồi sắp đông cứng toàn thân của hắn.Phong Phi Vân cũng không sợ, nói:- Tiểu tử câu nào cũng là thật, nữ ma đại nhân không tin cứ đi tra xét, việc này không cách nào dấu diếm được, rất nhiều thế lực lớn đều có tất cả hồ sơ tin tức từ khi ta ra đời cho tới bây giờ, ghi chép kỹ càng mỗi ngày ta mặc quần lót màu gì, ngũ với bao nhiêu thiếu nữ, bao nhiêu lần chọc ghẹo thiếu nữ đàng hoàng...Nữ ma khẳng định phát hiện được cái gì đó, trong lòng Phong Phi Vân đề phòng.Nữ ma cũng không tin lời Phong Phi Vân nói, nàng bị Phong Phi Vân lừa gạt không chỉ một lần, nàng cũng học thông minh.- Vậy tại sao ngươi biết thuật luyện đan của yêu tộc?Nữ ma không thu kiếm khí trên ngón tay về.Phong Phi Vân tâm bình khí hòa, nói:- Nữ ma đại nhân chẳng lẽ không biết ta là yêu ma chi tử?

Mẫu thân của ta chính là người trong yêu tộc.- Nói bậy nói bạ, từ vài vạn năm trước khi vạn tộc đại chiến, tất cả đại yêu tộc đã rời khỏi khu vực này, cho dù có yêu tộc xuất hiện trong đất nhân tộc, cũng không có khả năng đi tới nơi xa xôi như Thần Tấn vương triều này.-------Chương 844: Nữ đế chưa chết? (1)Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết vạn tộc đại chiến, không chri có ba ngàn yêu tộc, trăm tộc nhân loại, còn có rất nhiều chủng tộc thần bí đều tham gia vào đại chiến kia, đại chiến diễn ra mấy ngàn năm, cuối cùng có một ít chủng tộc tiêu vong, có chủng tộc cường thịnh, có chủng tộc rút ra ngoài dị vực, mà có chủng tộc thì phân chia phạm vi thế lực của mình, không cho chủng tộc khác bước vào.Mỗi chủng tộc đều có không gian sinh tồn của mình, cạnh tranh lẫn nhau, căm thù lẫn nhau.Cho nên một khi yêu tộc tiến vào quốc gia nhân loại sẽ bị đánh chết, cũng chính vì như thế nữ ma mới không tin mẫu thân Phong Phi Vân là yêu tộc.Mặc dù Phong Phi Vân kiếp trước là tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc, số lần đi vào quốc gia nân loại cũng không vượt quá năm lần.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Yêu tộc là lực lượng cường đại nhất trên đời, số lượng chủng tộc nhiều nhất, căn bản không có khả năng toàn bộ bị trục xuất ra khỏi quốc gia nhân loại, trên sử sách ghi lại, sau khi Thần Tấn vương triều lập nước, tại Nam Thái Phủ và Cổ Cương Phủ từng xuất hiện số lượng lớn yêu tộc làm loạn vương triều, Tấn đế đầu tiên của Thần Tấn vương triều tự mình dẫn đầu Thần Vũ quân, phải mất ba mươi năm mới có thể khu trục những yêu tộc này ra khỏi Thần Tấn vương triều, chuyện xảy ra sau vạn tộc đại chiến ngươi giải thích thế nào?- Làm sao ngươi biết yêu tộc là lực lượng mạnh nhât trên đời?

Số lượng chủng tộc nhiều nhất?Nữ ma nói.- Tư liệu lịch sử ghi lại.Phong Phi Vân nói ra,Nữ ma nhin chằm chằm vào Phong Phi Vân, hai mắt như hai viên hàn tinh, muốn nhìn xuyên Phong Phi Vân, cuối cùng thu hồi ánh mắt, trả sáu viên Thiên Tủy Đan cho Phong Phi Vân.Tuy Thiên Tủy Đan chính là tứ phẩm linh đan, với cấp bậc chân nhân của nhân loại thì hiệu quả rất thấp.- Lần này xem như ngươi lừa dối vượt qua!Giọng nữ ma lạnh lùng, nói:- Ta muốn tiếp tục ở đây tu luyện, ngươi tốt nhất không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài, bằn không ngươi chạy trốn ra ngoài vạn dặm ta cũng sẽ đánh chết ngươi.- Không dám, không dám!Nói xong lời này, nữ ma bắt đầu tu luyện, đổi ma huyết, trảm ma đạo, có linh khí vô tận rót vào trong người của nàng, thân thể của nàng trở nên trong suốt như thủy tinh.Luyện chế Thiên Tủy Đan đã hoàn thành, Phong Phi Vân tự nhiên rời khỏi long mạch dưới đất, hắn cũng không biết mình luyện đan trong lòng đất bao lâu, lúc nhìn thấy ánh mặt trời thì tâm tình sảng khoái.Một lão thái giám biết Phong Phi Vân xuất quan, vội vàng đi qua.Lão thái giám này chính là tâm phúc của lão thần vương, đặc biệt chiếu cố Phong Phi vân, tu vị cao thâm, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ thần vương phần lớn là do hắn quản lý.- Thần vương phu đã tới phủ thần vương ba lần, hy vọng thần vương sau khi xuất quan có thể gặp mặt nàng một lần, có chuyện quan trọng cần thương lượng với thần vương đại nhân.- Trong lúc thần vương đại nhân bế quan, La Phù công chúa tới cầu kiến mười hai lần, cũng có chuyện quan trọng muốn gặp thần vương, dường như rất vội vàng....Lão thái giám không ngừng báo cáo chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thời gian gần đây với Phong Phi Vân.- Dừng lại, La Phù công chúa cầu kiến mười hai lần?Phong Phi Vân nhíu mày, xem ra hoàng gia thiên nữ có việc gấp rồi, chẳng lẽ định đồng quy vu tận với ta sao?

Hoặc là tìm ta chịu trách nhiệm, hay là nói một lần không đủ, muốn làm thêm?Mùa đông tuyết trắng, không khí giá lạnh.Cung điện phồn hoa, lầu gác cao sang, nơi này là phủ thần vương.Một tòa long liễn đi tới, bốn đầu ác thú kéo xe tiến vào cánh cửa phủ thần vương, đằng sau là đại đội thái giám và cung nữ đi theo, cung y màu xanh, bước chân dồn dập.Trong long liễn không phải Tấn đế, mà là La Phù công chúa xinh đẹp danh truyền thiên hạ, đệ tam mỹ nhân Thần Tấn vương triều.Trong thư phòng không nhỏ của phủ thần vương, nơi này ban công lầu các vô số, hoa viên trồng nhiều dị thảo tỏa ra linh khí mờ mịt, mà mấy chục ban công và tường đỏ ngói xanh treo đầy điển tịch, đều là thẻ tre sách cổ, là đan thư thiết quyển, có mai rùa thiên công, sách ngọc giấy vàng.Điển tịch vô cùng quý giá, có hơn một ngàn trận pháp thủ hộ, có ấn ký của nhiều đời thần vương bố trí, cho dù là cự phách cũng khó xông vào.Phong Phi Vân hiện tại an vị trên một dài cao năm tầng, phía dưới là thủy đường mờ mịt, xa xa là quỳnh lâu ngọc các của phủ thần vương, tường thành trùng điệp.Phong Phi Vân mặc quần áo màu trắng, phong đạm vân khinh, lấy một sách cổ trên giá sách xuống, đứng bên cạnh lan can đàn mộc tinh tế ghi lại chuyện trên sách cổ, sau lưng có tiếng bước chân vang vọng.La Phù công chúa đã đến.Phong Phi Vân cũng không quay người, ánh mắt vẫn nhìn sách cổ, chữ cổ phía trên không ngừng biến đổi, lông mi của hắn hơi động đậy, nói:- Công chúa điện hạ, mời ngồi!Chỉ có mình La Phù công chúa đi lên đài cao, mà những thái giám, cung nữ đang chờ bên ngoài.La Phù công chúa dựa vào lan can, ngọc thể nhu hòa, giống như cành liễu tiên, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, cũng không có cuồng bạo như trong suy nghĩ của Phong Phi Vân.- Ngày may chính là cuộc chiến phò mã!Sau nửa ngày La Phù công chúa mới nói câu đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng như ca hát, rất có khí tức trang nhã của hoàng gia thiên nữ.La Phù công chúa trước sau mười hai lần tới phủ thần vương, tự nhiên là vì cuộc chiến phò mã.Đối mặt với chung thân đại sự, mặc dù là thiên chi kiều nữ này cũng không thể không gấp.Phong Phi Vân vẫn không có quay người, tùy ý nói:- Ah, thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh thế đã tới thời gian diễn ra cuộc chiến phò mã, chúc mừng công chúa tìm được lang quân như ý.Mắt hạnh của La Phù công chúa phủ đầy sương mù, trên người có long hoàng chi khí màu vàng lượn lờ, đặc biệt lợi hại, mang theo cao ngạo người thường khó có thể sánh bằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân suốt nửa ngày, cũng không biết trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì,- Tốt, xem hết rồi!Phong Phi Vna khóa sách cổ lại, âm thanh lá sắt va chạm nhau.Phong Phi Vân hiện tại mới quay người lại, lần đầu tiên nhìn mắt La Phù công chúa thì trong mắt sinh ra vẻ kinh ngạc, La Phù công chúa không mang khăn che mặt, tiên nhan tuyệt mỹ, thanh tú bức người, đôi mi đen thon dài như lá liễu, đôi mắt sáng mà thanh tịnh, cổ nhỏ bé nhưng thon dài, giống như một con thiên nga trắng đang bơi trên sông.Vái dài của La Phù công chúa phủ xuống chạm đất, trên làn váy có cửu phượng bay lên, trên người mang theo long hoàng chi khí, tuy lẳng lặng ngồi trên lan can, nhưng mà mơ hồ có phong phạm nữ đế đứng trên đỉnh vạn cung khuyết.Xem ra sau lần xảy ra chuyện trong Bát Bộ Long Liễn, ngạo khí và cao quý của nàng cũng không có bị áp xuống, tâm chí đã vượt qua thử thách, không phải là công chúa nhu nhược, bị người ta đẩy ngã một lần là tìm cái chết.- Ngươi đang nhìn cái gì?La Phù công chúa áp chế cảm xúc trong lòng triệt để, tuy đã tới tìm Phong Phi Vân mười hai lần, nhưng mà hiện tại nàng rất bình tĩnh, rất nhạt, mọi việc không thể làm sụp đổ cảm xúc của nàng.-------Chương 845: Nữ đế chưa chết? (2)Nàng càng như thế, Phong Phi Vân càng cảm thấy nàng trở nên đáng sợ hinw trước kia, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.Phong Phi Vân tay cầm hộp sắt, dương dương đắc ý cười nói:- Ta vừa rồi xem Nữ Đế Liệt Truyện, cẩn thận nghiên cứu cả đời nữ đế.Trong lịch sử Thần Tấn vương triều chỉ có một nữ đế, đó chính là Long Khương Linh, thiên tư tuyệt diễm, từng vô địch một thời đại.La Phù công chúa nói:- Bản thân nữ đế tràn ngập sắc thái truyền kỳ, phế thái tử, đoạt đế vị, trấn áp loạn thế, trong thời đại đó thiên hạ anh tài phải cúi đầu.- Cuối cùng vẫn chết, tại vị hai trăm năm mươi năm, đột nhiên băng hà trong nội cung, huyết nhuộm trời cao, tiếng chuông buồn bã vang vọng cả Thần Tấn vương triều.La Phù công chúa im lặng.Phong Phi Vân từ từ nói:- Dùng tu vị nữ đế, trong thời đại đó không ai có thể giết nàng, nhưng vì sao sống hơn hai trăm năm thì chết oan chết uổng?- Người sẽ luôn chết, có gì kỳ quái chứ?La Phù công chúa vẫn xem nữ đế là thần tượng và là mục tiêu cố gắng.Phong Phi vân lắc đầu, nói:- Vì cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, ta đi thăm dò rất nhiều dã sử và bí điển lẫn lời đồn trong tu tiên giới, cuối cùng ta đúc kết ra kết luận...

Nữ đế chưa hẳn đã chết.Tuy La Phù công chúa không biết tại sao Phong Phi Vân đột nhiên nói tới chuyện nữ đế, nhưng mà vẫn bị lời Phong Phi Vân hấp dẫn.- Ngươi có chứng cớ gì?- Không có chứng cớ!Phong Phi Vân lại nói:- Nhưng mà có thể suy đoán ra một ít thứ gì đó, chúng ta cũng biết, không đạt tới cảnh giới chân nhân, vậy thì không có khả năng sống đến một ngàn năm, nhưng mà một khi đạt tới chân nhân cảnh, đừng nói một ngàn năm, cho dù sống hai ngàn năm, ba ngàn năm cũng không phải không được.- Thời gian nữ đế tồn tại là ai ngàn năm trước, dùng tu vị vô song của nữ đế sống hai ngàn năm không chết cũng không phải chuyện khó, nếu ta đoán không sai, nếu nữ đế vẫn còn sống trên đời, nàng chắc chắn vẫn còn tồn tại.La Phù công chúa cười lạnh, nói:- Không có khả năng này, nữ đế đã chết hai ngàn năm trước, thời điểm băng hà trời giáng huyết vũ, mặt đất thần đô sinh ra huyết tuyền, chính là thần vương đời thứ năm tự mình thu xác nàng, cất vào trong cửu thanh quan, mang tới thánh đọa hoàng tộc cho rất nhiều lão tổ hoàng tộc tận mắt nhìn thấy nữ đế hạ táng, đế lăng bị núi vạn trượng trấn áp, đánh vào sâu trong lòng đất, căn bản không có khả năng lại mở nó ra.Long Xuyên Phượng là thần vương đời thứ bảy, Phong Phi Vân là đời thứ tá, việc này đã cách mấy đời.- Ta đương nhiên biết rõ vì nó có ghi lại trong Nữ Đế Liệt Truyện, nhưng mà ngươi không cảm thấy chuyện này quỷ dị hay sao?Phong Phi vân tiếp tục nói.- Không có chỗ nào quỷ dị cả!La Phù công chúa quả quyết nói ra.Nữ đế chết tự nhiên là có nội tình, chỉ có lão tổ hoàng tộc mới chính thức biết một ít, nhưng mà việc này liên quan tới truyền kỳ của nữ đế, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói.Phong Phi Vân nói:- Sau nữ đế, Thần Tấn vương triều xảy ra nhiều lần nguy cơ, cứ cách mấy trăm năm lại rung chuyển không nhỏ, nhưng mà mỗi lần rung chuyển tuy có thể biến nguy thành an, sau lưng như có bàn tay vô hình trợ giúp, giúp Thần Tấn vương triều vượt qua nguy cơ.- Muonj chuyện quần long phệ thiên là loạn thế xưa hai chưa từng có mà nói, dưới tình huống này nhưng thần vương và Tấn đế đồng loạt tuyên bố thoái vị, lý do của thần vương là muốn bế quan trùng kích cảnh giới, lý do Tấn đế là tham gia cuộc chiến đế vương, nhìn thì hợp tình hợp lý, nhưng mà quá mức gượng ép.- Dùng tu vị thần vương, tăng thêm linh dược, dù sống thêm trăm năm cũng hoàn toàn có thể chống lại tới khi vượt qua loạn thế, sau đó lại tuyên bố thoái vị.- Vì điều tra nguyên nhân thật sự để Tấn đế thoái vị, ta chuyên môn phái người thu thập tu vị ước định của bốn đế vương bốn vương triều khác, cuối cùng đưa ra đáp án là...

Tu vị Tấn đế cho dù không phải tồn tại đỉnh phong trong năm đế vương, nhưng mà tuyệt đối có tư cách vấn đỉnh đỉnh phong, không có khả năng kế cuối trong năm đế vương.Nội tâm La Phù công chúa chỉ muốn leo lên vị trí đế vương, bày ra các loại mưu đồ, nghe Phong Phi Vân nói thế, trong mắt sinh ra suy nghĩ xuất thần.- Ý của ngươi là gì?Phong Phi Vân nói:- Thần vương và Tấn đế dám không cố kỵ thoái vị, giao thiên hạ loạn thế cho đám người trẻ tuổi các ngươi, không sợ vương triều suy sụp, nhất định là có chỗ dựa.- Cho nên ngươi suy đoán nữ đế chưa chết.Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến, tiếp theo lại nói:- Ngươi cũng đã sớm biết tà đạo đệ nhất thánh địa hôm nay chính là Phổ Đà Sơn chứ?La Phù công chúa gật đầu, nói:- Hai ngàn năm trước Sâm La điện chủ Phong Hoàng sau khi mất tích, Sâm La điện phân liệt thành mười điện, địa vị trong tà đạo rơi xuống nfanf trương, Phổ Đà Sơn thuận thế mà lên, lực áp Sâm la mười đinẹ, âm Dương Lưỡng Giới Sơn và tam đại tà vực, trở thành tà đạo đệ nhất thánh địa.Phong Hoàng được xưng là Tà Hoàng, là người duy nhất trong thời đại đó có tư cách phân cao thấp với nữ đế, nhưng mà sinh ra muộn hơn nữ đế trăm năm, sau đó nữ đế băng hà, gần tám mươi năm sau Phong Hoàng mất tích.- Chuyện này ngươi biết vì cái gì không?Phong Phi Vân tiếp tục nói.La Phù công chúa nói:- Bởi vì Phổ Đà Sơn có tồn tại khủng bố, tu vị vô cùng cường đại, lực áp các tà đạo khác.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, nói:- Đã từng có người nói với ta rằng, lão thần vương và tồn tại khủng bố của Phổ Đà Sơn có sâu xa lớn lao.Việc này chính là Thiên Toán thư sinh nói cho Phong Phi Vân biết.La Phù công chúa rất thông minh, lập tức hiểu Phong Phi Vân muốn biểu đạt cái gì, giọng mỉa mai nói:- Cho nên ngươi suy đoán tồn tại trên Phổ Đà Sơn chính là nữ đế đã băng hà hai ngàn năm trước?- Cho dù không phải nữ đế, nhưng mà ta khẳng định có liên hệ lớn lao với nữ đế.Phong Phi Vân nói ra.La Phù công chúa nói:- Tuyệt đối không phải là nữ đế, trước từng nói đế lăng chôn nữ đế, cho dù vị đó của Phổ Đà Sơn thật sự là nữ đế, ngươi nghĩ lại đi, ngươi dẫn đầu Thần Vũ quân san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nữ đế sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?

Tu vị nữ đế hai ngàn năm trước đã vô địch đương thời, hai ngàn năm sau thiên hạ to lớn, ai là đối thủ của nàng, nếu nàng ra tay, người phương nào có thể ngăn cản được?Phong Phi Vân nhướng mày, gật đầu, nói:- Dường như có một chút đạo lý, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều?- Tự nhiên là ngơi nghĩ nhiều, hoàng tộc thật ra có rất nhiều thủ đoạn và nội tình, không đơn giản như ngươi thấy mặt ngoài đâu, cho dù loạn thế tước mắt, cũng không đủ làm hoàng tộc loạn tuyến đầu, nhưng tuyệt đối không phải nữ đế.Đối với hoàng tộc, La Phù công chúa hiểu rõ hơn Phong Phi Vân.-------Chương 846: Không kịp trở tay (1)La Phù công chúa ngôn từ chuẩn xác, nói:- Tấn đế và thần vương thoái vị chính là muốn loạn thế ma luyện thế hệ trẻ hoàng tộc, chọn ra người thừa kế ưu tú, chỉ có đệ tử vượt qua khảo nghiệm mới có thể khởi động cơ nghiệp mấy ngàn năm của Thần Tấn vương triều, cũng chỉ có nhân kiệt như thế mới trấn áp loạn thế, có thể phục chúng, có thể trở thành đế vương của vạn vạn người.- Thần Tấn vương triều thời gian yên vui thái bình quá lâu rồi, vương công quý tộc xa hoa dâm dật, một phiệt thế gia quyền thế ngập trời, đều cố thủ cho bản thân.- Mượn bốn đại môn phiệt mà nói, Bắc Minh phiệt quyền thế lớn nhất, căn cơ thâm hậu, môn nhân trải rộng các nơi trong vương triều, tám đại phủ, hơn vạn tòa cổ thành, trăm vạn huyện nha, trăm tỷ thần dân đa số trong đó là môn nhân và đệ tử Bắc Minh phiệt, quả thật nhiều vô số kể, ngay cả rất nhiều nơi tiên môn và tà phủ khắp nơi đều phải xem sắc mặt Bắc Minh phiệt, mới có thể thành lập sơn môn và quảng thu môn đồ.- Cũng chỉ một Bắc Minh phiệt đã khống chế một phần ba vương triều, thậm chí có một phần ba vương triều thiên hạ tuấn tài chỉ nhận thái tể không nhìn vua, cho dù Bắc Minh phiệt là công thần khai triều, nếu như để hiện tượng này tiếp tục phát triển, năng lực thống trị của hoàng tộc không còn ah.- Lại nói còn có Ngân Câu phiệt, tuy Ngân Câu phiệt ít khi tham gia vào chuyện triều đình, nhưng mà tại thế tục và tu tiên giới lực ảnh hưởng còn trên cả Bắc Minh phiệt, chỉ cần là nơi có người thì có sản nghiệp của Ngân Câu phiệt, tiền tài trong vương quốc, Ngân Câu phiệt còn giàu hơn cả hoàng tộc, có người nói trình độ giàu có của Ngân Câu phiệt gấp mười lần quốc khố.- Cho dù là tục nhân hay là tu tiên giả, thứ trọng yếu nhất là vật chất và tài nguyên, mà hai thứ này nắm giữ trong tay Ngân Câu phiệt, một khi Ngân Câu phiệt có ý đồ khác, có khả năng triệu tập lực lượng cực kỳ đáng sợ, lực uy hiếp thậm chí còn có khả năng trên cả Bắc Minh phiệt.- Trong bốn đại môn phiệt còn có Nạp Lan phiệt, Nạp Lan phiệt từng là đối thủ cạnh tranh thiên hạ lớn nhất với Long gia chúng ta, tuy cuối cùng thất bại nhưng vẫn không có tổn thương nguyên khí, lui giữ cao thủ, xưng thần với hoàng tộc, nhưng mà trên thực tế nghe chiếu không nghe tuyên, Nạp Lan phiệt các đời phiệt chủ cũng không có ý tới thần đô.- Nạp Lan phiệt chiếm cứ một phủ, âm thầm kinh doanh và phát triển, hôm nay Thiên Khung Phủ cơ hồ trở thành thiên hạ của Nạp Lan phiệt, Thương Khung phủ thập đại gia tộc đã cúi đầu xưng thần Nạp Lan phiệt, không tiến cống triều đình, hôm nay sáu ngàn năm qua đi, ai cũng không biết nội tình của Nạp Lan phiệt bành trướng tới mức độ nào.- Về phần Tây Việt phiệt, tuyệt đối là môn phiệt có vai trò yếu nhất trong bốn môn phiệt, nhìn thì yếu nhất trong bốn môn phiệt, hơn nữa thế lực nhỏ nhất, nhưng mà Tây Phiệt việt có thể xưng là một trong bốn môn phiệt, há có thể đơn giản như vậy?- Tây Việt phiệt nằm ở vào Tây Vực phủ, rời xa thần đô, tiếp giáp với bảy mươi hai tiểu quốc, bảy mươi hai tiểu quốc nằm ở giữa Thần Tấn vương triều, Ngọc Kiền vương tiều và Thiên Long vương triều, chiếm diện tích còn lớn hơn Nam Thái phủ hai lần.- Tây Việt phiệt trải qua kinh doanh hơn ngàn năm, đã trở thành Tây Vực Vương, vương tộc bảy mươi hai tiểu quốc đều là do Tây Việt phiệt âm thầm khống chế, mỗi năm tiến công Tây Việt phiệt số lượng còn nhiều hơn số lượng tiến công hoàng tộc.- Hơn nữa Tây Việt phiệt ở Ngọc Kiền vương triều và Thiên Long vương triều thế lực không nhỏ, có thể điều động lực lượng quân đội Ngọc Kiền vương triều và Thiên Long vương triều, tuy Thần Tấn vương triều không hiện sơn không lộ thủy, nhưng mà một khi Thần Tấn vương triều có biến, Tây Việt phiệt có thể hóa thành con mãnh thú và dòng nước lũ, bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp.Thần sắc La Phù công chúa nghiêm nghị, chỉ điểm giang sơn, lại nói:- Bốn đại môn phiệt nhìn chằm chằm vào, Tấn đế làm sao không biết, hoàng tộc sao không quan tâm, nhưng mà thế lực bốn đại môn phiệt khổng lồ, căn bản không có khả năng dễ dàng động vào chúng, một khi động sẽ động toàn thân, cho dù là thiên uy vô thượng của Tấn đế cũng cảm thấy bất đắc dĩ.Phong Phi vân phát hiện La Phù công chúa càng khôn khéo hơn tưởng tượng của hắn, nghĩ càng thấu triệt hơn, nói rõ nguy cơ của Thần Tấn vương triều ra.Phong Phi Vân nói:- Chiếu theo ngươi nói, hôm nay Thần Tấn vương triều là đại thụ sắp chết héo, khắp nơi đều là bệnh, tám đại phủ, Nam Thái phủ hơn phân nửa đã rơi vào trong tay thi tà, Bắc Cương phủ bị các đại thi động chia cắt, chém giết quan viên triều đình, Địa Tử phủ bị ba đại tiên giáo chiếm cứ, tuyên bố độc lập, Thương Khung phủ cơ hồ bị Nạp Lan phiệt thống trị, Tây Vực phủ trở thành lãnh địa của đám Tây Việt phiệt.- Tám đại phủ thì có năm phủ không nằm trong khống chế của hoàng tộc, ba phủ còn lại có bộ phận rất lớn nhìn sắc mặt Bắc Minh phiệt và Ngân Câu phiệt, xem ra Thần Tấn vương triều...

Bệnh không nhẹ.La Phù công chúa nói:- Cho nên mới nói loạn thế này là một lần kỳ ngộ, có thể mượn cơ hội tan rã lực lượng bốn đại môn phiệt, mượn lực lượng những tiên giáo và tà địa kia chèn ép bốn đại môn phiệt, trọng chính triều cương, tập quyền thiên hạ.- Không sợ Thần Tấn vương triều thật sự bị tiêu diệt sao?Ánh mắt Phong Phi Vân đầy chờ mong.- Sợ, hơi có sai lầm thì vương triều sẽ tan hành mây khói, nhưng mà bệnh lây phải có thuốc mạnh, muốn chữa bệnh cho cây đại thụ sắp chết, cho dù chém tất cả cành lá, thậm chí là thân cây cũng không bỏ qua.La Phù công chúa hai mắt như điện, trong thân thể mềm mại giống như thai nghén lực lượng khổng lồ.Phong Phi Vân chà xát tay, nói:- Chém mất thân cây đại thụ bệnh nguy kịch, cũng tương đương chém mất tất cả bệnh hại, sau đó rễ cây sẽ đơn độc sinh trưởng và phát triển mầm mới.La Phù công chúa gật đầu, nói:- Đương nhiên đây là ý định xấu nhất, thân cây không còn, rễ cây cũng có thể thối úng mà chết.- Đây mới là nguyên nhân thật sự Tấn đế và thần vương thoái vị, cũng là nguyên nhân Tấn đế không quan tâm đại sự có loạn hay không, mượn thiên hạ loạn thế quần long phệ thiên, hắn dứt khoát trị bệnh cho Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân nói.La Phù công chúa nói:- Đây chính là ta suy đoán mà thôi, Tấn đế và thần vương suy nghĩ cái gì, không ai có thể đoán được.- Ngươi đoán làm ta suy đoán thêm một ít.Phong Phi Vân không thể không bội phục La Phù công chúa có phương thức tự hỏi lợi hại, phân tích vấn đề có vài phần phong phạm đế vương.Đối với Long Thương Nguyệt và thái tử Long Thần Nhai mà nói, bọn họ bây giờ đang mưu tính làm sao mưu đoạt vị trí Tấn đế, sau khi đoạt vị đế vương thì mới nghĩ làm sao trấn áp loạn thế, ghi danh sử sách, nhưng tuyệt đối không phân tích cấp độ sâu của thiên hạ đại thế.Gió mát từ từ thổi vào đài cao.-------Chương 847: Không kịp trở tay (2)Quần áo La Phù công chúa lay động nhẹ nhàng, thập phần trầm tĩnh ngồi ở đó, tiên dung như ngọc, dung nhan thiếu nữ trẻ trung, toàn thân có long hoàng chi khí, hai chủng khí chất khác nhau làm nổi bật lên, sau một lúc nàng mới nói:- Phong Phi Vân, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, phát giác ánh mắt La Phù công chúa biến hóa vi diệu, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.- Chuyện gì?- Ta đã mang chuyện giữa chúng ta...

Bẩm báo...

Tấn đế.Giọng La Phù công chúa bình thản.- Phốc!Phong Phi vân đã biết rõ không phải chuyện tốt, tim đập thật nhanh, nhưng mà hắn nhanh chóng trấn định lại, cười nói:- Công chúa điện hạ, ngươi cho rằng dùng Tấn đế có thể hù sợ...La Phù công chúa lấy một cái đế chỉ ra, phía trên thai nghén khí tức Tấn đế, có khí thể hình rồng màu vàng vây quanh, tuyệt đối là Tấn đế tự mình viết không nghi ngờ.Phong Phi Vân nuốt nửa câu sau trở về, La Phù tiểu nữu này quá hung ác, không ngờ dám thông báo cho Tấn đế, xin đế chỉ, nàng định làm cái gì?Cưỡng hiếp hoàng gia thiên nữ là tội lớn, cho dù Phong Phi Vân hôm nay là thần vương, cũng khó thoát khỏi tội chết.Bất luận kẻ nào khi biết con gái mình bị người ta cưỡng hiếp thì tức giận lôi đình, huống chi là Tấn đế.Phong Phi Vân cố trấn định, hít sâu một hơi, tiếp nhận đế chỉ, không ngừng tự nói với mình.- La Phù công chúa tuyệt đối không đần nói chuyện của ta và nàng, bởi vì với nàng mà nói không có chỗ tốt gì, đây không phải phong cách làm việc của nàng, nếu La Phù công chúa thật sự nói với Tấn đế, chỉ sợ giờ phút này ta đã bị nhốt vào trong thiên lao thần đô, không có khả năng khoai thai tự đắc như thế.Trên đế chỉ có hàng chữ bá đạo, hình thái như rồng, mỗi một chữ giống như đao, ghi:- Các ngươi lưỡng tình tương duyệt, bổn đế cũng không muốn trách phát nhiều, công chúa chỉ có thể lấy một, nếu ngươi đã lựa chọn La Phù, như vậy cứ phụ trách với nàng, nên làm như thế nào, chính ngươi tự đắn đo, nếu dám khi phục La Phù, bổn đế nhất định lấy thủ cấp của ngươi.Đây không phải là lời đế vương, càng giống lời một phụ thân hơn, trong bình thản mang theo sát khí đậm đặc.Sao khi Phong Phi Vân xem xong đế chỉ, đế chỉ tự động hóa thành tro bụi.Xem ra Tấn đế yêu thương La Phù công chúa không phải bình thường, nếu đổi lại là công chúa khác, nếu như để cho Tấn đế nói mình và tỷ phu lưỡng tình tương duyệt, xong rồi, chỉ sợ sẽ bị Tấn đế trục xuất khỏi hoàng tộc, ngay cả Phong Phi vân cũng bị tịch biên gia sản, giết cả nhà.- Xem ra trong lòng Tấn đế vẫn xem trọng nhất là La Phù công chúa, cảm thấy nàng là người thừa kế Tấn đế tốt nhất, mà lời này của hắn mơ hồ đang nhắc nhở ta, muốn ta phụ trợ La Phù công chúa.Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, La Phù công chúa dùng chiêu này quá ngoan độc, quả thật làm hắn trở tay không kịp.Hóa bị động thành chủ động.Nàng vừa mới ăn thiệt thòi lớn trên người Phong Phi Vân, bây giờ nàng đã trả lại cho Phong Phi Vân rồi.Phong Phi Vân không ngừng chậc chậc lưỡi, tán thán nói:- Công chúa điện hạ, chiêu này chơi thật sự quá lợi hại, cũng không sợ Tấn đế nổi trận lôi đình.- Ta cũng bị ngươi và Long Thương Nguyệt bức bách, ta chỉ có thể chơi liều, cho dù Tấn đế muốn ta chết, cũng có ngươi chôn cùng mà,La Phù công chúa cười ngọt ngào, tươi đẹp hơn cả hoa, nói:- Ý chỉ Tấn đế ngươi có lẽ cũng hiểu, cuộc chiến phò mã sắp tới, nếu ngươi để người khác làm phò mã, như vậy Tấn đế không tha cho ngươi rồi.Phong Phi Vân cười nói:- Cuộc chiến phò mã là ý chỉ của Tấn đế, ai cũng không thể sửa đổi, tuy ta cũng muốn phụ trách với ngươi, nhưng lại bất lực, ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, muốn hủy bỏ trận chiến này, đã không kịp.Hắn chắp tay sau lưng, thở thật dài.- Ngươi sẽ có biện pháp.La Phù công chúa nói:- Nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp, ta chỉ có thể nói cho người trong thiên hạ, ta đã là nữ nhân của ngươi, gièm pha này truyền đi, Tấn đế vì mặt mũi hoàng tộc sẽ không bảo hộ ta, nhất định sẽ xử tử hai chúng ta, đến lúc đó, ai cũng không sống được, chính ngươi xem mà xử lý.Nói xong lời này, La Phù công chúa liền đứng lên, mang theo làn gió thơm, áo trắng chập chờn, chuẩn bị rời đi.La Phù công chúa tuy nhìn thì đang thương lượng với Phong Phi Vân, nhưng mà chiêu này cực kỳ hung ác, không chỉ hung ác với Phong Phi Vân, còn hung ác với chính nàng.Không thành công thì thành nhân.Ánh mắt Phong Phi Vân không ngừng biến hóa, đột nhiên cười cười, nói:- Nếu Tấn đế đã biết chuyện của chúng ta, như vậy công chúa đêm nay không cần rời khỏi phủ thần vương đâu.- Ngươi muốn làm gì?La Phù công chúa chợt dừng bước lại, ngọc nhan biến hóa.- Ngày mai chính là đại chiến phò mã, chúng ta còn có một ngày bố trí, đêm nay đương nhiên là thương lượng đối sách, công chúa điện hạ nghĩ đi đâu thế...

Ha ha ha...Phong Phi Vân ngả ngớn, mang theo tiếng cười La Phù công chúa quen thuộc, làm cho hai chân của nàng run lên, hồi tưởng lại kinh nghiệm thê thảm trong Bát Bộ Long Liễn, ở lại phủ thần vương này chẳng khác gì đang ở trong hang sói, rốt cuộc là ở hay không ở?La Phù công chúa cuối cùng vẫn lựa chọn lưu lại.La Phù công chúa cùng Phong Phi Vân muốn thức đêm bàn chuyện, từ trong thư phòng cho tới trên ghế, mãi cho tới sáng ngày hôm sau...Thân thể mềm mại của La Phù công chúa không mảnh vải che thân, nàng hiện tại đang quắn trong chăn, ánh mắt nàng nhắm chặt, khóe mắt híp lại thành hình bán nguyệt, lông mi dài uốn lượn, mái tóc dài đen bóng rủ trên cổ trắng ngần, gương mặt đỏ hồng phơn phớt.Phong Phi Vân một tay đang đặt lên bộ ngực no đủ của nàng, một tay khoác lên bụng nhỏ nhắn, một chân nâng lên đè nàng xuống dưới, thật giống như con sói đang ôm con dê con không cho nó chạy mất.Tối hôm qua La Phù công chúa cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma chưởng của Phong Phi Vân, hoa mai nở hai lần, khi La Phù công chúa tách hai chân ra, bộ vị tuyết trắng dưới bẹn đã sưng đỏ, hai chân thon dài hiện tại không khép lại được, có thể tưởng tượng đêm qua nàng thừa nhận trùng kích mãnh liệt thế nào.Dù sao thể chất Phong Phi Vân mạnh mẽ, không phải nữ tử bình thường có thể gánh được.Vào thời khắc La Phù công chúa quyết định lưu lại cũng đã chuẩn bị tâm lý.Cũng không biết đêm qua là ngất đi hay là ngủ say.Đôi tay của nàng như ngó sen quấn lấy cổ Phong Phi Vân, bờ môi hé mở để lộ hàm răng tuyết trắng, nàng giờ phút này không có nửa phần kiêu ngạo và cao quý, giống như tiểu mỹ nữ chưa hiểu chuyện đời, vừa bị quái thúc thúc lừa gạt, nói cho nàng đây là trò chơi thoải mái nhất trên đời, nàng bị lừa gạt rất nhiều lần, chết đi sống lại, trò chơi chấm dứt, nàng cũng không còn khí lực đi đường.Sáng sớm trời giáng tuyết bay, gió lạnh thổi qua tường thành cuốn bông tuyết bay lên cao, giống như thanh dao băng đang đâm thẳng xuống nơi này.Một nữ tử mặc áo bào trắng đi trên tuyết, nàng mang đai lưng màu xanh, buộc quanh vòng eo hết sức nhỏ và mềm mại, dáng người cao gầy, hai mắt băng hàn còn rét lạnh hơn cả tuyết chung quanh.-------Chương 848: Bắt gian tại giườngNàng đi trên con đường phủ đá xanh đi vào phủ thần vương, những thái giám và thị nữ chung quanh nhìn thấy nàng đều nhao nhao quỳ gối trong đống tuyết thỉnh an.Bá.Sau một khắc nàng đã trống rỗng xuất hiện bên cạnh giường có lò sưởi đang cháy, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, nhìn váy dài và quần áo tán loạn trên đất, trong mắt mang theo thần thái không dám tin.Mà Long Thương Nguyệt xuất hiện bên cạnh giường, Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đồng thời bừng tỉnh, đây là cảnh giác của cao thủ.- Các ngươi...Long Thương Nguyệt ánh mắt phát lạnh.La Phù công chúa trực tiếp hóa thành một đạo quang ảnh bay ra khỏi giường, thân thể của nàng uyển chuyển như rắn, trong nháy mắt đã mặc quần áo vào, che đậy thân thể lung linh, xem Long Thương Nguyệt như không khí, trực tiếp bên bàn trang điểm, không ngừng chảy tóc.Phong Phi Vân cũng không có nghĩ đến Long Thương Nguyệt lại trực tiếp đi tới nơi này, ho khan hai tiếng, cười nói:- Nguyệt công chúa, chào buổi sáng..La Phù công chúa vẽ phác thảo lông mày kẻ đen, mông ngọc đang ẩn hiện dưới váy dài.Ánh mắt Long Thương Nguyệt mang theo tà khí đậm đặc, giữa ngón tay ngưng tụ tử vong chi khí, cười lạnh nói:- Ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, La Phù công chúa băng thanh ngọc khiết lại đang cẩu hợp với thần vương, nếu tin tức này truyền đi sẽ quét sạch mặt mũi hoàng gia, các ngươi đoán Tấn đế sẽ như thế nào?La Phù công chúa ánh mắt ngưng tụ như thủy tinh, bút kẽ lông mày dừng lại.Trên người Long Thương Nguyệt ngưng tụ sương mù màu đen, ống tay áo phất lên, cửa sổ mở ra, nàng rời đi.Ngay lúc này La Phù công chúa hóa thành một đạo u ảnh đuổi theo, Phong Phi Vân cnf nhanh hơn nàng nhiều, ngay cả quần áo còn không mặc đã lao tới.Long Thương Nguyệt còn không có bay ra khỏi cửa sổ, đã bị Phong Phi Vân một tay bức trở về, quay về trong phòng.Bành.La Phù công chúa lại đóng cửa sổ lại, đánh ra từng vòng trận pháp, vây khốn gian phòng này, lại có bổn mạng linh khí trấn trụ trận pháp, phong tỏa không gian.Hai người bọn họ cũng biết, tuyệt đối không thể để cho Long Thương Nguyệt rời khỏi, bằng không dùng tính cách của Long Thương Nguyệt chắc chắn sẽ xảy ra đại sự.- Nếu ngươi đã phát hiện, hôm nay cũng không còn sống rời đi.Lòng bàn tay La Phù công chúa ngưng tụ viên đao, quần áo nửa che nửa hiện, da thịt bóng loáng bao phủ trong áo khoác lông chồn, chuẩn bị ra tay.La Phù công chúa từ trước tới này vẫn có bộ dáng cao cao tại thượng, trừ Tấn đế ra, không có đặt nam nhân nào vào trong mắt, nhưng lại bị Long Thương Nguyệt phát hiện nàng trần truồng khỏa thân đang cùng ngủ với Phong Phi Vân, nữ tử cao ngạo như nàng chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.Long Thương Nguyệt hoàn toàn không úy kỵ, giọng mỉa mai nhìn qua dáng người uyển chuyển của La Phù công chúa, cười lạnh, nói:- Không nghĩ đến La Phù công chúa đại danh đỉnh đỉnh, thiên hạ tài tuấn truy phủng hoàng gia thiên nữ, không ngờ chỉ là một nữ nhân dâm đãng mà thôi.Nàng cố ý chọc giận La Phù công chúa.- Muốn chết.La Phù công chúa chém viên đao ra, đao khí hình như rồng, vô cùng sắc bén.La Phù công chúa có thể đứng thứ nhất trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng đương nhiên tu vị không phải chuyện đùa, toàn lực ra tay muốn chém giết Long Thương Nguyệt.- Ta đã sớm muốn giao thủ với ngươi rồi, ta đúng là muốn xem ngươi mạnh cỡ nào.Long Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thân ảnh cao gầy hóa thành một đạo hư ảnh màu đen, sờ vào hư không, một thanh chiến kiếm chém ra, xé rách hư không.Long Thương Nguyệt tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật, thôn phệ tu vị rất nhiều cường giả, lại có Tà Linh chi thuật che dấu khí tức bản thân, căn bản không cách nào biết được tu vị cảnh giới của nàng là thế nào.Hai vị thiên chi kiều nữ, đều là nữ tử đỉnh phong trong thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều, các nàng giao thủ còn hung mãnh hơn hai thiên tài cấp sử thi, có thể phá toái hư không,Từng đạo sát thuật đánh ra ngoài, La Phù công chúa bố trí trận pháp rất nhanh đã bị phá hủy toàn diện.Phong Phi Vân vội vàng tế thần vương lệnh ra, dùng uy năng của thần vương lệnh phong tỏa trong tiểu không gian, nếu không như thế thì tòa cung điện này nhanh chóng hóa thành tro tàn.Tốc độ hai người vô cùng nhanh chóng, mặc dù đang ở trong gian phòng chiến đấu vẫn long trời lỡ đất, khắp nơi đều là bóng người yểu điệu, điện quang cùng thần mang, kiếm khí cùng ánh đao xuyên thẳng qua lại giữa hai người.Tu vị hai người bọn họ không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, chính là cùng cấp bậc, bên trong Bát Bộ Long Liễn, La Phù công chúa nếu không bị Vũ Hóa Thai trấn áp, không cách nào phản kháng, Phong Phi Vân cũng không dễ dàng đánh bại nàng.La Phù công chúa nói:- Phong Phi Vân còn không ra tay giúp ta, một khi để nàng chạy thoát, hai người chúng đều không sống nổi.Phong Phi Vân đứng ở một bên, dùng miểu quỷ ban chỉ thủ hộ bản thân, trong đôi mắt mang theo thần sắc suy tư, chính mình cùng La Phù công chúa đúng là xem như có quan hệ, tuy La Phù công chúa thiệt thòi lớn, nhưng mà nàng không có tuyên dương ra ngoài, nhưng mà bị Long Thương Nguyệt đánh vỡ thì cục diện sẽ khác.Nếu Long Thương Nguyệt thật sự truyền chuyện này ra, vậy kết cục sẽ hoàn toàn khác trước.Long Thương Nguyệt vì diệt trừ La Phù công chúa, loại chuyện này không dễ dàng chút nào.Ầm ầm.Phong Phi Vân hai mắt rùng mình, bức miểu quỷ ban chỉ lấy thần đô ra, kích hoạt chiến uy tam phẩm linh khí mênh mông cuồn cuộn, chặt đứt đường lui của Long Thương Nguyệt.La Phù công chúa cũng vận dụng chín đạo hoàng tộc thánh pháp, làm cho Long Thương Nguyệt giật gấu vá vai, nghèo rớt dái.Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa hai người hợp lực trấn áp Long Thương Nguyệt, cuối cùng vẫn bị Phong Phi Vân dùng lực trấn áp, bị phong bế tu vị, mất đi lực lượng phản kháng.- Giết nàng.La Phù công chúa thập phần quyết đoán, một ngón tay điểm vào mi tâm của nàng.Bành.Phong Phi Vân đẩy ngón tay La Phù công chúa trở về, nói:- Không thể giết nàng.- Vì cái gì, việc này tuyệt đối không thể đi rò rỉ ra ngoài, một khi để lộ nửa điểm phong thanh, chúng ta chết chắc.La Phù công chúa rất kiên trì, nàng xem ra chỉ có trảm thảo trừ căn, mới có thể để cho nàng an tâm.Tuy Long Thương Nguyệt bị trấn áp, nhưng lại cười lạnh như trước, nói:- Đã dám câu dẫn nam nhân, vì sao không dám để cho người khác biết rõ, La Phù ah La Phù, xem ra ta trước đánh giá ngươi rất cao, ngươi quả thực còn không bằng cả kỹ nữ, ít nhất kỹ nữ còn dám thừa nhận mình đã ngủ qua với nam nhân.La Phù công chúa áp chế tử huyệt Long Thương Nguyệt, sát cơ quá nặng, như không phải bị Phong Phi Vân ngăn cản thì nàng đã đánh chết Long Thương Nguyệt.- Vì sao không thể giết nàng?La Phù công chúa càng tức giận.- Ta nói không thể giết, không thể giết, làm gì có nhiều vì sao như thế.Phong Phi Vân khí khái hào hùng bức người, lạnh lùng nói:- Không cần ngươi lắm miệng, rời khỏi đây đi, ở đây ta sẽ có an bài.- Phong Phi Vân, ngươi. . .

Rất tốt.-------Chương 849: Sát cơ mãnh liệt (1)La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Phong Phi Vân tế ra Vũ Hóa Thai, cuối cùng nàng vẫn khuất phục, sau khi mặc quần áo chỉnh tề và rời đi.Trước mặt Vũ Hóa Thai, nàng chính chính là nữ nô, chỉ có thể nghe theo Phong Phi Vân mà không thể làm trái.Bành.Cửa sổ có gió thổi qua, đột nhiên đóng lại.Trong mắt Long Thương Nguyệt ẩn chứa tà quang, nhuệ khí không chịu nổi, nói:- Ngươi đáng thương ta, cho nên không giết ta...- Ta không đáng thương ngươi, cũng không có bất cứ kẻ nào đáng thương cả, nếu không bởi vì ngươi cứu ta một lần, như vậy ngươi bây giờ đã là người chết rồi.Phong Phi Vân nói ra.- Thì ra là như thế.Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo thần thái thất vọng, thì ra đây chỉ là bởi vì nhân tình, tiếp theo lại nói:- Ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, thiên hạ tuấn tài đã tới thần đô cả rồi, rất nhiều người đều là đại nhân vật có bối cảnh lớn, chỉ vì lấy La Phù công chúa, nếu bọn họ biết rõ La Phù công chúa đã không còn tấm thâm xử nữ, ngươi đoán sẽ là kêt quả gì?Ánh mắt Phong Phi Vân đầy trầm tư.Long Thương Nguyệt lại nói:- Không ai có thể hủy bỏ trận long tranh hổ đấu này, La Phù công chúa phải gả cho nam nhân, hơn nữa còn là ngươi tự tay tiễn nàng lên kiệu hoa, tham muốn của nam nhân rất mãnh liệt, cho dù ngươi ưa thích nàng mới cùng nàng hay là người không thích nàng, ta không tin ngươi sẽ nhìn nàng ngũ với nam nhân khác lại không có chút thờ ơ.- Ngươi nói không sai chút nào cả, ta tự nhiên rất thương tâm, giống như ngươi vậy, nếu ngươi ngủ với nam nhân, ta chắc chắn sẽ không cao hứng.Ngón tay Phong Phi Vân véo nhẹ cái cằm Long Thương Nguyệt.- Vậy ngươi định làm thế nào?Long Thương Nguyệt cười lạnh nói.- Chỉ có một biện pháp, chính là ngươi chết đi.Phong Phi Vân đang cười.Long Thương Nguyệt tươi cười cứng dờ, nàng cũng không phải nữ nhân ngu xuẩn, ngược lại thập phần thông minh, Phong Phi Vân tuy đang cười, nhưng mà nụ cười kia làm cho nàng sợ hãi.Nếu Phong Phi Vân muốn lấy La Phù công chúa, như vậy cũng chỉ có một biện pháp.Long Thương Nguyệt nhất định phải chết.Nếu Long Thương Nguyệt chết, hôn ước của nàng và Phong Phi Vân tự động giải trừ, mà thân là thần vương nhất định phải kết hôn với một công chúa, như vậy Phong Phi Vân cạnh tranh La Phù công chúa là quá hợp tình hợp lý.Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì La Phù công chúa kiên trì muốn giết Long Thương Nguyệt.Đây cũng là biện pháp duy nhất của bọn họ.- Ngươi thật giết ta sao?Long Thương Nguyệt hai mắt đầy sương mù, đứng ở đó, thân hình cô đơn, không có quá nhiều sợ hãi, thập phần bằng phẳng, nhưng mà nàng vẫn không tin, mình trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ vì một La Phù hắn sẽ giết nàng hay sao?Long Thương Nguyệt không biết mình với Phong Phi Vân là tình cảm gì, có lẽ là hung ác rất sâu, nhưng mà mỗi khi Phong Phi Vân gặp nguy hiểm thì nàng nóng ruột nóng gan, lại không nhịn được ra tay, nhịn không được lãng phí bản thân mình, hai lần trợ giúp Phong Phi Vân chạy ra khỏi cửa chết.Lòng dạ nữ nhân rất khó đoán, ngay cả tâm của mình các nàng cũng không rõ.- Cẩn thận!Hai mắt Phong Phi Vân phát lạnh, trên người bộc phát sát khí đậm đặc, một chưởng đánh lên người Phong Phi Vân, đánh nàng bay ra ngoài, mà đúng lúc này một đạo kiếm quang lợi hại đục xuyên qua vách tường, đâm thẳng vào vị trí nàng vừa đứng.Kiếm quang mang theo sát khí cực mạnh, thấu cả nhân tâm.- Không ngờ có thể lên vào phủ thần vương, bổn sự không nhỏ a.Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, đánh bay thanh đồng chiến kiếm ra ngoài, cơ hồ tất cả kiếm quang và sát khí bị chấn nát, duỗi một tay ra đánh vào trong hư không, bắt một bóng người nào màu đen, trực tiếp bóp nát cổ của hắn.Tiếng hét thảm vang lên, sau đó tiếng động im bặt, một bóng người rơi xuống đất, thân thể tuôn ra huyết tuyền màu đen, nhanh chóng bị ăn mòn không còn lại gì cả.Long Thương Nguyệt đứng bên cạnh, nàng là thiên thiên linh giác cực mạnh, còn trên cả Phong Phi Vân, nhưng bởi vì tu vị bị phong ấn, linh giác hạ thấp cho nên mới không có phát giác có người tập sát, nếu không có một chưởng Phong Phi Vân đánh nàng bay đi, nàng hiện tại đã là thi thể dưới đất.Bởi vậy có thể thấy được, Phong Phi Vân không có muốn giết nàng.- Trước khi đánh lén cũng đã uống thuốc độc, ý niệm khẽ động là nọc độc sẽ tràn ngập toàn thân, thi cốt và quần áo sẽ bị hòa tan, không còn lại chút dấu vết nào, xem ra là một sát thủ.Long Thương Nguyệt phân tích.- Là tổ chức sát thủ đệ nhất Thần Tấn vương triều, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung.Phong Phi Vân đã gặp mấy lần người của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, càng hiểu thủ đoạn ẩn nặc của sát thủ.Phong Phi Vân nói:- Bây giờ là thời kỳ mấu chốt của thần đô, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, gió đã bắt đầu thổi, rất nhiều người đều mơ tưởng giết ta, rốt cuộc là ai mời sát thủ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung giết ta?- Chẳng lẽ là La Phù muốn diệt trừ ta?Long Thương Nguyệt nói ra.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Muốn đi Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung đưa đơn giết người cũng không phải chuyện đơn giản như thế, thời gian ngắn như vừa rồi, La Phù công chúa căn bản không có khả năng bố trí kịp.Bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết truyền tới liên tiếp, thái giám và cung nữ trong phủ thần vương còn chưa kịp phản ứng qua đã bị ám sát, thi thể nằm trên đất.Cũng không biết có bao nhiêu sát thủ lẻn vào phủ thần vương, gặp người liền giết, không lưu người sống.Những hộ vệ Thần Vũ quân mặc thiết khải dày đặc vốn đang hình thành đội tuần tra, nhưng mà một làn gió lạnh thổi tới khó hiểu, thiết khải không không đãng đãng, huyết nhục trong khải giáp hóa thành tro.Một lão thái giám tu vị cường đại đang quét tuyêt, đột nhiên đôi mắt của hắn ngưng tụ, trong đan điền có ngàn vạn tử hà lao ra, hình thành hộ thể thần cung, cảm giác trong khong khí có chấn động khác thường, giọng lạnh lùng nói:- Người nào lẻn vào phủ thần vương?Bá!Một đạo sát quang quét qua.Không khí rung động như mặt nước trong thời gian ngắn.Sát quang giết qua, thần chung bị phá, trên cổ lão thái giám có một đạo tơ máu, sau đó ngã vào mặt tuyết.Một màn này hiện ra khắp phủ thần vương, mỗi một góc đều có người chết đi, té xuống đất, chết vô thanh vô tức.Cách phủ thần vương không xa, trên một tòa thạch tháp cổ xưa, Long Thần Nhai đang đứng trên đỉnh tháp, chắp tay sau lưng, đứng nhìn về hướng phủ thần vương, mang theo nụ cười nhạt.- Đã bắt đầu!Một lão giả áo đen hiện ra trong hư không, hắn giống như sứ giả địa ngục.- Ba thiên hầu của phủ thần vương thế nào?Long Thần Nhai hỏi.- Đều ở quân doanh ngoài thành, cũng không ở phủ thần vương, Phong Phi vân và Nguyệt công chúa hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.Giọng người áo đen khàn khàn, chẳng khác gì gió lạnh chung quanh.Long Thần NHai hai mắt mang theo thần sắc mải mia, khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt.Ngay trên tháp cao này có tám lão giả tóc hoa răm đang ngồi xếp bằng, bọn họ là trí sư cường đại, đang khắc vân ấn trong hư không, phong bế không gian và thiên cơ của phủ thần vương, bất cứ kẻ nào cũng không phát hiện ra chuyện xảy ra trong phủ thần vương.-------Chương 850: Sát cơ mãnh liệt (2)Hai mắt Phong Phi Vân mang theo tia lửa, hai lỗ tai mở ra, phủ thần vương gặp nguy cơ trước giờ chưa từng có, có rất nhiều sát thủ lẻn vào bên trong, quả thật là gà chó không tha, trong đó có mấy đạo khi tức cường đại, ẩn ẩn lộ ra làm cho người ta phát lạnh.Bên ngoài âm thanh xé gió dồn dập, sát khí đậm đặc như tận thế hàng lâm.Cảm giác nguy cơ khổng lồ này làm cho người ta hít thở không thông.- Hôm nay chính là cửu tử nhất sinh.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, cảm giác nguy cơ mãnh liệt chưa từng có, khí tức tử vong quá nồng.Phong Phi Vân cởi bỏ phong ấn cho Long Thương Nguyệt.Linh giác Long Thương Nguyệt khôi phục, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói:- Tu sĩ trong phủ thần vương đã sắp chết hết, mặt khác sát thủ vô số kể, tất cả các đường đi đã bị phong kín, đây là có người muốn san bằng cả phủ thần vương, chúng ta hôm nay khó thoát khỏi cái chết.Linh giác của nàng cường đại, khi tử vong trùng kích càng thêm mạnh mẽ, nàng càng phải tìm ra sinh lộ,giống như tìm đường hoàng tuyền trong địa ngục.- Vậy thì chưa chắc, chỉ cần trận pháp và ấn ký lịch đại thần vương lưu lại bị kích phát, tất cả đều có thể liều mạng.Hai mắt Phong Phi Vân mở to ra, liên tục đánh ra hai đạo kiếm chỉ, đánh lên vách tường phía bắc xuyên thủng ra ngoài, chúng giống như hai cây thương đóng đinh tu sĩ áo đen, ngực đâm thủng, thi thể cứng lại.Hai tu sĩ áo đen rơi xuống mặt đất, rất nhanh biến thành máu huyết.- Đây không phải sát thủ, mà là tử sĩ thế lực tu tiên cỡ lớn bồi dưỡng.Phong Phi Vân trấn định nói:- Xem ra nguy cơ hôm nay càng đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.Bên này có tiếng vang kinh động sát thủ, hơn mười âm thanh xé gió vang lên, rất nhiều sát khí cường đại ập tới, sóng to gió lớn, khói đen cuồn cuộn.Long Thương Nguyệt hóa thành một bóng đen, trực tiếp xông lên, bắt vào hư không một cái, có mười hai thi thể giữa hư không rơi xuống, toàn bộ bị cắn nuốt tu vị, hóa thành thây khô, chỉ còn da và xương.Hai tay của nàng cầm lấy hai tên sát thủ áo đen, tinh khí của hai tên sát thủ không ngừng tiến vào trong người của nàng, lực lượng trong người nàng càng ngày càng mạnh.Rất nhanh hai sát thủ áo đen cũng hóa thành thây khô, nằm co lại một đống trên đất, bị ném tùy ý.Long Thương Nguyệt khói đen lượn lờ, giống như mãng xà uốn lượn, cuối cùng cũng bị nàng luyện hóa hoàn toàn.Phong Phi vân cảm giác được lực lượng trong người nàng lại tăng lên một đoạn, Tà Linh Tầm Bảo Thuật đáng sợ như thế, có thể thôn phệ tu vị tu sĩ hóa cho mình dùng, đây là nguyên nhân tà thuật bị tu tiên giới không tha thứ, một khi có tin tức truyền ra, nhất định kích thích người khác công phẫn, vô số tiên môn đại giáo muốn diệt trừ nàng cho thống khoái.Tà Linh Tâm Bảo Thuật chính là phương pháp tu luyện của quỷ tà, thôn phệ đạo quả của người khác, là một vị siêu cấp tầm bảo sư tà giả nghiên cứu ra, mỗi một Tà Linh Tầm Bảo Sư xuất thế đều gây ra một đại hạo kiếp, thiên địa không tha.Tà Linh Tầm Bảo Thuật ghi lại trên Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, Linh Bảo Thư, có rất ít người tìm được chúng, Long Thương Nguyệt dưới cơ duyên xảo hợp mới ngẫu nhiên phát hiện phương pháp tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật trên Linh Bảo Thư.Phong Phi vân tế thần vương lệnh ra, thần vương lệnh bộc phát ánh sáng chói mắt, bay thẳng trên cao, hào quang tán ra khắp bốn phía thần vương phủ, hơn vạn tòa trận pháp bị kích hoạt, bắn ra thần quang vô số.Phốc phốc...Có rất nhiều sát thủ tu vị cường đại dưới tình huống không kịp trở tay, đột nhiên bị trận pháp trấn áp, hóa thành bùn máu...Trời giá rét, tuyết bay vạn dặm hóa thành một dòng sông màu bạc.Vạn tòa tận pháp trong phủ thần vương mở ra, giống như vô số thần đăng bắn ra ngoài, mơ hồ trong đó có thể trông thấy vô số bóng đen đang nháy nhót.- Phong Phi Vân đang ở trong Xích Lệnh Cung.Một giọng nói vang lên trong tuyết, mang theo u lĩnh, độc ác như quỷ hồn.Oanh!Một sát thủ mặc hắc khải điêu khắc long tay cầm chiến thương, hắn đánh nát một tòa đại trận, mang theo ngàn vạn uy thế, không ngừng lao thẳng về phía Phong Phi vân, đâm nát vách tường kim loại sau lưng cung điện, khí thế bức người.Tốc độ cực nhanh, qua trong giây lát đã giết tới trước mặt.Đây là một sát thủ tu vị Thiên Mệnh tứ trọng, sát khí đậm đặc, đỉnh đầu có mây bao phủ.Bá!Phong Phi vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, toàn thân bao phủ trong hào quang màu trắng, hóa thành một thanh chiến đao chém ra một đạo đao mang, hóa thành bạch long quét qua bầu trời.Phốc!Chiến thương bị cắt thành hai đoạn.Một gã sát thủ mặc hắc khải điêu long bị đao khí sắc bén chém thành hai đoạn, từ trên không trung đã hóa thành huyết thủy, nhuộm đỏ tuyết đọng dưới đất, cuối cùng biến thành màu đen.Phốc phốc phốc...Mà đúng lúc này ba tên sát thủ khác cũng té xuống đất, linh khí trên người hóa thành xương da.Long Thương Nguyệt hai tay đầy máu tươi, đôi mắt như huyết đồng, tràn ngập sát khí, sát khí còn đậm đặc hơn cả sát thủ, nói:- Đối phương có cao thủ phá trận, trận pháp trong phủ thần vương không thể ngăn cản bọn chúng được, chúng ta căn bản không thể giết ra ngoài, sẽ có cường giả tuyệt đỉnh nhanh chóng chạy tới.- Phủ thần vương bị trí sư che dấu khí tức, người bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì.Phong Phi Vân vừa rồi nếm thử dùng thần thức đưa tin, muốn báo cho ba đại thiên hầu, nhưng mà bị bình chướng vô hình đánh trở về, căn bản không cách nào đưa tin được.Góc tây bắc phủ thần vương có vài chục tòa trận pháp bị nghiền nát, một đạo sát khí trùng kích qua, quả thật không người nào có thể ngăn cản, cơ hồ tất cả kiến trúc biến thành tro bụi trong nháy mắt.Một ngọc điện sụp đổ, Tất Trữ Suất đang nằm ngủ bên dưới bị nổ bay, rơi xuống một thủy đàm, nước bên trong rét lạnh thấu xương, hắn lập tức tỉnh lại, toàn thân run rẩy, kêu lên một tiếng, sau đó bò ra khỏi thủy đường.- Móa, ai chơi thiếu đạo đức như thế, dám ném ta vào trong thủy đàm.Tất Trữ Suát cởi chuồng, chửi bậy một tiếng, tên này vì tránh né Tà Hồng Liên đuổi giết cho nên vẫn ở trong phủ thần vương, có đuổi cũng không chịu đi.May mắn kẻ trộm này chột dạ, bất cứ thời điểm an toàn nào thì hắn sẽ ngủ, bố trí trận pháp che dấu tung tích, bằng không đã sớm bị sát thủ ám sát.Một đạo kiếm quang huyết sắc đánh xuống, sát khí khủng khiếp xé rách một dấu to trên con đường đá xanh, mặt đất không ngừng rung động mạnh.- Cái này...

Cái này...Tất Trữ Suất sợ tới mức hàm răng ruyn lên, tóc của hắn dựng đứng, hắn nhanh chóng nhảy ra, nhặt một cái khăn trải bàn bao phủ thân thể và chạy đi.Phong Phi Vân và Long Thương Nguyệt đều tránh đi, hai người thần sắc nghiêm túc, trên người có vết máu, phía sau có hơn mười bóng người áo đen đang đuổi giết bọn họ, hơn mười bóng đen khác giống như hắc long lao nhanh, chẳng khác gì vòi rồng quét qua.Trong đó có mấy người mang khí tức khổng lồ, đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, nhảy vào trong không khí, âm thanh như điện, lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.-------Chương 851: Ấn ký thần vươngBà mẹ nó, đây là tình huống gì, chẳng lẽ là thái sưu giết tới?Hai chân Tất Trữ Suất đang run rẩy, trong thiên địa sát khí quá nồng đậm, giống như con thuyền nhỏ đang chìm nổi trong biển rộng, tùy thời có thể lật úp.Vô số bóng kiếm bay qua đỉnh đầu, tùy thời có thể tử vọng, không ai không sợ.Trên cánh tay Phong Phi Vân có máu bay đi, đã bị thương, lắc đầu, nói:- Hẳn không phải là phủ thái sư, thái sư sẽ không vì linh dược và linh đan mất đi mà san bằng phủ thần vương, bởi vì với hắn không có lợi, giao huyết nhân thần bình cho ta.Hơn mười sát thủ sau lưng lao tới, đánh ra sát quang vô tận, áp thiên địa chấn động.Phong Phi vân dùng hết năng lượng trong thần vương lệnh, Tất Trữ Suất lấy huyết nhân thần bình trong đan điền ra, hai tay nâng lên, điều động linh lực toàn thân thúc dục uy năng của huyết nhân thần binh, vô số huyết vụ từ trong đầu người lao ra ngoài.Đây là uy năng trấn thế của sát binh, hào quang còn đáng sợ hơn cả mặt trời, không gian chung quanh hóa thành biển máu.Ầm ầm!Hơn mười đạo sát quang giết qua đám sát thủ, có hơn phân nửa thân thể nghiền nát hóa thành bột mịn mà chết, có vài Thiên Mệnh ngũ trọng thoát được sát kiếp, nhưng mà miệng phun máu tươi, bị lực lượng huyết nhân thần bình đánh bay ra ngoài.Long Thương Nguyệt hai mắt như đao, muốn đi bắt những người kia thôn phệ tu vị của bọn chúng.Phong Phi Vân kéo nàng đi, nói:- Không muốn chết thì đi theo ta.Nói xong lời này Phong Phi vân bay vút ra ngoài, bay tới chỗ sâu trong phủ thần vương.Tất Trữ Suất kêu lên.- Sai hướng rồi, bên kia là tiến vào phủ thần vương, không phải chạy ra khỏi phủ thần vương.- Chúng ta căn bản không thể trốn ra khỏi phủ thần vương, muốn mạng sống thì nhanh chóng đuổi kịp.Phong Phi Vân trầm giọng quát lên.Trong lòng Tất Trữ Suất sốt ruột, không cách nào hiểu nổi vì sao Phong Phi vân nhảy vào trong hầm người chết chứ, mà đúng lúc này Long Thương Nguyệt theo sau Phong Phi Vân, nàng cũng không hiểu Phong Phi Vân đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại tin tưởng Phong Phi Vân không phải người tự tìm đường chết.Tất Trữ Suất cuối cùng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể kiên trì theo sau, nói:- Khốn kiếp, ngay ở trong phủ thần vương cũng đụng sát kiếp, thiên hạ này còn nơi nào an toàn chứ?Một đạo thiểm điện màu tím rơi xuống từ bầu trời, kéo dài hơn sáu mươi dòng điện rậm rạp xuất hiện trên đỉnh đầu đám người Phong Phi vân.Đây là lực lượng kinh khủng, áp lực khiến người ta thở không ra hơi.- Là công kích của nửa bước cự phách.Phong Phi Vân vội vàng tế huyết nhân thần bình ra, Long Thương Nguyệt và Tất Trữ Suất đều cảm thấy lực áp lực kia, vì vậy đồng thời tương trợ, hợp lực ba người thúc dục huyết nhân thần bình, toàn lực đánh ra mới miễn cưỡng ngăn cản được một kích này.Phong Phi Vân khá tốt, thể chất cường đại nên ngạnh kháng qua, nhưng mà Long Thương Nguyệt và Tất Trữ suất đều bị một kích này làm tổn thương, sắc mặt tái nhợt, kinh mạch trong người bị hao tổn nghiêm trọng.Công kích của nửa bước cự phách quá mạnh mẽ, mặc dù có huyết nhân thần bình nơi tay, cũng không có khả năng ngăn cản hoàn toàn.- Chết chắc rồi, chết chắc rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi, Phong Phi Vân, nếu lão tử lần này chết đi, ngươi nhất định phải nói với Hồng Liên, không phải ta muốn đào hôn, mà là ta thật không có cảm giác với nàng, vừa bá đạo vừa không phải nữ nhân, còn ngực phẳng...Tất Trữ Suất miệng thổ huyết, nằm rạp trên đất, đang nói sảng.Long Thương Nguyệt xem thường nhìn qua hắn, rất muốn tát hắn hai cái.Phong Phi vân hoàn toàn có thể hiểu lời hắn nói, nếu Phong Phi vân phải chết, loại lời này cũng sẽ nói với Nam Cung Hồng Nhan, như vậy nàng mới không quá thương tâm.- Ngươi yên tâ, nếu ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố nàng...Phong Phi Vân nói ra.- Đại gia mày!Tất Trữ Suất nhảy dựng lên nhay lập tức, lao tới nắm cổ áo Phong Phi Vân.Loong coong...Một đạo kiếm quang dài trăm thước lại chém qua, một nửa bước cự phách đánh vỡ bình chướng trận pháp đuổi theo ba người.Phong Phi Vân lại thúc dục huyết nhân thần bình tiếp, muốn ngăn cản kiếm quang, mà mà lực lượng của đối phương quá mạnh mẽ, trực tiếp đánh bay Phong Phi Vân và huyết nhân thần bình, đụng vào một tòa đại điện.Đại điện sụp xuống, chôn vùi hắn dưới đất.Sát ý của nửa bước cự phách này phóng lên trời, sát khí đậm đặ trực tiếp đánh bay Tất Trữ Suất và Long Thương Nguyệt ra ngoài, hai người toàn thân có nhiều miệng vết thương nhỏ đầy máu, bị sát khí như hóa thành thực chất cắt vỡ.Đối với sát thủ đỉnh cấp mà nói, sẽ không nói nửa câu với kẻ sắp chết, bởi vì trong mắt bọn họ đối phương đã là người chết.Nói chuyện với người chết được cái gì chứ?Tên nửa bước cự phách này cũng là như thế, trong tay bắt ấn quyết, đánh sụp ngói gạch vụn trong đại điện ra chung quanh, một đạo kiếm quang chém thẳng vào Phong Phi Vân bên dưới.Sát khí ngang trời, một kích tất sát.Mặc dù Phong Phi Vân đã nằm trên mặt đất, nhìn thì mất đi lực lượng phản kháng, tên nửa bước cự phách này vẫn không có nửa phần khinh thị, ra tay toàn lực, chỉ khi nhìn thấy đầu Phong Phi Vân rơi xuống hắn mới có thể an tâm,Oanh!Một đạo thần quang màu vàng từ trong mặt đất bay lên, ngưng tụ thành một con cự sư màu vàng, nó lao thẳng tới, trực tiếp đâm tên nửa bước cự phách này thành năm bảy khối, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng, máu tươi phiêu tán các nơi.Thật sự là xuất kỳ bất ý, lực lượng cự sư màu vàng này quá mạnh mẽ, có thể đụng nát một tòa núi lớn.Tất Trữ Suất và Long Thương Nguyệt đều cho rằng Phong Phi Vân phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới lại sinh ra biến cố này, quả thật la tìm được đường sống trong chỗ chết.- Mạnh như thế?Tất Trữ Suất há hốc mồm, không tin tu vị Phong Phi Vân mạnh như thế, nếu hắn có chiến lực cường đại như thế, đã sớm vô địch trong thế hệ trẻ rồi.Phong Phi Vân bò dậy từ mặt đất, nói:- Tòa đại điện này chính là chủ điện của phủ thần vương, lịch đại thần vương từng tọa trấn nơi này, lưu lại ấn ký không thể xóa nhòa, vừa rồi ta dẫn động ấn ký sư hồn của thần vương đời thứ năm, do không kịp đề phòng nên có thể đánh chết tên nửa bước cự phách vừa rồi.Phủ thần vương thật sự có quá nhiều nội tình, trừ ba đại thiên hầu là lực lượng bên ngoài ra, còn có rất nhiều lực lượng dấu diếm, thậm chí còn cường đại hơn cả ba thiên hầu, căn bản không có khả năng dễ dàng bị hủy diệt.Nhưng mà lần tập kích quá đột ngột, hơn nữa đám sát thủ đỉnh cấp có ẩn nặc thuật cường đại, còn có trí sư che dấu khí tức cho nên mới khiến Phong Phi Vân không kịp trở tay, căn bản không thể điều động nội tình phủ thần vương, cũng không cách nào triệu hoán lực lượng phủ thần vương trong thần đô, cho nên lâm vào trong sát kiếp.- Còn bao nhiêu ấn ký thần vương?Tất Trữ Suất hỏi.- Trong lịch sử có bảy thần vương, dùng song ấn ký thần vương đời thứ năm, chỉ còn có sáu ấn ký thần vương lưu lại.Phong Phi Vân nói ra.-------Chương 852: Sát cơ hàng lâm (1)Tất Trữ Suất cười như điên, nói:- Ấn ký thần vương tương đương một kích toàn lực khi thần vương còn sống, nghe nói trong bảy thần vương có hai thần vương là chân nhân, nếu có thể điều động ấn ký bọn họ lưu lại, đủ chém giết siêu cấp cự phách, con mẹ nó, dù sao cũng trốn koong thoát, hôm nay cũng phải kéo mấy siêu cấp cường giả làm đệm lưng.Trận sát kiếp này không chỉ có sát thủ đỉnh cấp của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, còn có tử sĩ Bắc Minh phiệt bồi dưỡng, một ít nhân vật đứng đầu thế hệ trước cũng ở trong đó, cao thủ thật sự quá nhiều, nhiều vô số kể.Không chỉ muốn chém giết Phong Phi vân, càng muốn tiêu diệt Long Thương Nguyệt.Long Thương Nguyệt vừa chết, La Phù công chúa gả cho người khác, như vậy không ai có thể cạnh tranh vị trí Tấn đế với Long Thần Nhai.Vì đạt được Thần Tấn vương triều, trả cái giá nào cũng đáng.Chung quanh đều là phế tích, sương mù bao phủ, hàn khí bức người, trên đỉnh đầu có tầng mây đen trấn áp, không nhìn thấy trời xanh.Trong mông lung có mấy đạo nhân ảnh bay tới, toàn thân bao phủ trong áo đen, có từng đạo khói đen bay chung quanh thân thể bọn họ, bọn họ như có cái kén đen đang bao phủ.Bọn họ đều là sát thủ cao cấp nhất, giờ phút này không có sử dụng ẩn nặc thuật, bởi vì căn bản không cần phải ẩn nặc thân hình, trực tiếp giết ra, tốc chiến tốc thắng.- Đến rồi, tỏng cộng tám tên, bốn tên Thiên Mệnh ngũ trọng, bốn tên còn lạ đều là Thiên Mệnh tứ trọng.Long Thương Nguyệt nói ra.Tất Trữ Suất trốn sau một bức tường tan nát, thầm kêu một tiếng:- Trời ơi, sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng, cho dù là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng không nhiều.Bốn sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng này hoàn toàn khác với mấy thiên tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng khác, bốn người này sát khí mạnh mẽ, sát ý càng đậm, hoàn toàn không nghi ngờ bọn họ có thực lực ám sát nửa bước cự phách.Tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng lúc trước là tử sĩ Bắc Minh phiệt bồi dưỡng, hoàn toàn không thể so sánh với sát thủ được Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung bồi dưỡng, đây mới thật sự là sát thần, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung cần tốn hao rất nhiều tài nguyên mới có thể nuôi dưỡng ra được.Phong Phi vân một mình đứng trong cuồng phòng, tóc dài phiêu dật, quần áo như sắt đúc thành, hắn đứng thẳng nơi đó, trong tay cầm Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành trường thương, thân thể biến mất tại chỗ, xông thẳng tới.Phốc!Một sát thủ bị mũi thương đâm xuyên yết hầu, mũi thương run lên, cổ nổ tung, máu tươi bay tứ tung.Hai thanh chiến binh sau lưng hắn đâm ra, trên chiến binh có cổ văn chìm nổi, có khắc phù văn, tốc độ cực nhanh, hơn nữa lực lượng cũng cường đại.Đây là hai sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng, hai mắt bọn họ không mang theo hào quang tính mạng nào, giống như hai người chết, nhưng rõ ràng lại có hô hấp, hút linh khí vào gọi lôi điện ra.Tốc độ của bọn chúng tự nhiên cực nhanh, nhưng mà tốc độ của Phong Phi Vân còn nhanh hơn, thân thể như gió, tránh thoát hai thanh chiến binh này trường thương ra tay giống như tia chớp màu trắng.Phốc!Lại một tên sát thủ ngã xuống, giống như con diều mất phanh.- Rốt cuộc là người phương nào phái các ngươi tới?Trường thương của Phong Phi Vân chỉ vào mi tâm tên sát thủ thứ ba, mũi thương có hào quang màu trắng bắn ra ngoài, sắc bén tới cực điểm.Đối phương không nói một câu, trong miệng phun ra tiểu kiếm màu xanh, phía trên dính đầy nọc độc, ăn mòn cả không khí...- Muốn chết!Phong Phi Vân một thương đâm xuyên mi tâm của người nọ, trên đầu tên này có lỗ to bằng đầu ngón tay, máu đen chảy ra, thời điểm hắn phun tiểu kiếm đã nuốt kịch độc vào.Một thanh tiểu kiếm nhiễm độc bị Phong Phi Vân đánh bay, đánh vào thân thể tên sát thủ thứ tư, tiểu kiếm đâm xuyên thân thể người nọ, thân thể bốc cháy ngọn lửa màu xanh, ba hô hấp dã hóa thành tro tàn.Trong tiểu kiếm có độc tính cực mạnh, làm cho người ta líu lưỡi.Tám tên sát thủ đã chết bốn tên, còn bốn tên sát thủ cấp sát thần Thiên Mệnh ngũ trọng.Bốn tên này vây Phong Phi vân vào giữa, ngưng tụ sát vực khổng lồ, giống như tường đồng vách sắt.Bốn người đồng thời ra tay, dùng thuật pháp và chiêu thức cường đại nhất giết qua, Phong Phi Vân điều động tinh lực toàn thân, mang Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành một ngàn chuôi tiểu kiếm, bao phủ toàn thân, tranh phong với bốn tên này.Phong Phi Vân vừa giao thủ vừa di động tới gần phế tích đại điện kia, dẫn bốn tên sát thủ vào trong phế tích.- Ấn ký thần vương, khải!Phong Phi Vân đánh ra một đạo ấn quyết, đánh vào lòng đât,s sau đó thân thể bay lên né tránh.Bốn tên sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng phát hiện nguy hiểm, với tư cách sát thủ, cảm ứng nguy hiểm chính là bản năng, bọn chúng muốn thoát đi nhưng đã chậm rồi.Oanh!Một đạo kim quang từ trong lòng đất vọt lên, dài chừng ba mươi thuốc, tinh khí trùng thiên, kim quang sáng ngời, bốn tên sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng bị kim long nuốt vào bụng.Đây đương nhiên không phải kim long chân chính, chỉ là ấn ký linh lực thần vương thứ bảy lưu lại thôi, phía trên nhiễm long hoàng chi khí cho nên mới có hình thái như kim lòng.Sau khi lực lượng màu vàng bị đánh tan không còn, hóa thành sương mù màu vàng, bên trong có huyết vụ rơi xuống, là bốn tên sát thủ Thiên Mệnh ngũ trọng, bọn chúng chết hài cốt không còn thừa.Phong Phi Vân còn chưa có thở dốc, một đạo sát khí cường đại hơn từ trong hư không lao xuống.Bá!Một đạo sát khí này đâm vào lưng Phong Phi Vân, thiếu chút nữa chém hắn thành hai khúc.Bị lực lượng này trùng kích, Tất Trữ Suất nằm rạp trên đất, không cách nào đứng lên, giống như bị ngọn núi ngàn vạn cân đè xuống.Thân thể Long Thương Nguyệt run rẩy, thiếu chút nữa không cách nào đứng thẳng được.Đây là lực lượng cấp bạc cự phách, khí thế cự phách hoàn toàn bộc phát, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn, bay ra một đạo kiếm quang như máu, phía trên có núi thây biển máu chìm nổi, một bóng đen cao tới trăm mét hiện ra trên đỉnh đầu.Thân ảnh khổng lồ giấu đằng sau cự nhân.Đây là sát thủ cấp bậc cự phách.Phong Phi Vân không dám chần chờ, lập tức dẫn động một đạo ấn ký thần vương, vô số tinh khí ngưng tụ, tụ tập trwor về, hóa thành bóng người màu vàng to lớn, mặc chiến bào, đỉnh đầu thanh vân bao phủ, cầm chiến phủ trong tay, chẳng khác gì kim giáp chiến thần.Đây là ấn ký thần vương đời thứ ba.Nghe nói thần vương đời thứ ba tu thành chân nhân cảnh, tại vị một ngàn sáu trăm năm, chính là cuồng nhân chiến đấu xưng hùng cả đời.Đạo ấn ký này ẩn chứa ý chí chiên đấu của thần vương đời thứ ba, cao tới vài trăm mét, trực tiếp đâm thẳng vào đạo thân ảnh tối sầm trên bầu trời.- Thần Vương Cổ Chiến Ấn!Trên bầu trời có tiếng kinh hô truyền tới.Một hư ảnh cây búa màu vàng bổ xuống, chém phá mây đen, huyết vũ tung tóe, huyết vũ rơi xuống bốc cháy, thiêu đốt trong không khí, chẳng khác gì lưu tinh.Hư ảnh cây búa này mang theo lực lượng không thể ngăn cản, giống như có thể khai thiên tích địa, mặc dù là sát thần cấp bậc cự phách cũng không thể chịu nổi một kích này.Một cự phách vẫn lạc, thi thể rơi xuống, huyết dục quá nặng nề, rơi xuống đất tạo thành hố sâu, trong hầm có hỏa diễm đang bốc cháy.-------Chương 853: Sát cơ hàng lâm (2)Tốt, tiêu diệt một đại gia hỏa rồi!Tất Trữ Suất hét to lên.Long Thương Nguyệt vội vàng đi lên, một chưởng đánh vào vết thương sau lưng Phong Phi Vân, hai mắt lạnh như băng, mang theo thần sắc kiên định, lực lượng thôn phệ bạo phát ra,Máu trên vết thương sau lưng Phong Phi Vân tuôn ra, vô số linh khí dọc theo miệng vết thương chảy vào lòng bàn tay của nàng, rót vào thân thể nàng.Tất Trữ Suất vội vàng nhảy ra, mắng to:- Nữ nhân ngươi quá độc ác rồi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đánh lén hắn, hấp thu tu vị của hắn, ngươi có chỗ tốt gì chứ?Phốc!Long Thương Nguyệt thân thể chấn động mạnh, miệng phun máu tươi bay ra phía sau, lăn trên mặt đất, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng vỡ ra, huyết nhục mơ hồ, giống như vô số thanh đao chém vào, năm ngón tay nhỏ nhắn của nàng như sắp rơi ra khỏi lòng bàn tay.Phong Phi vân hít sâu một hơi, vết thương trên lưng chậm rãi khép lại, nhanh chóng ăn linh đan vào, tốt hơn rất nhiều.Hắn đi qua nâng Long Thương Nguyệt dậy, lại lấy một viên tam phẩm linh đan ra cho nàng ăn.- Móa, Phong Phi Vân, nàng tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật, vừa rồi muốn thôn phệ tu vị của ngươi đấy.Tất Trữ Suất kêu lên.Phong Phi Vân nhìn bàn tay Long Thương Nguyệt huyết nhục mơ hồ, lắc đầu, nói:- Không, trên người ta bị sát khí của sát thủ cấp bậc cự phách xâm nhập, dùng tu vị của ta không cách nào luyện hóa đạo sát khí cường đại kia.

Một đạo sát khí này chạy trong kinh mạch, phá hư cơ năng thân thể, có thể cắn nát lục phủ ngũ tạng của ta, nàng vừa rồi hút đạo sát khí của cự phách vào bàn tay của mình đấy.- Thì ra...

Là như vậy!Tất Trữ Suất ho khan hai tiếng, đầy xấu hổ.Long Thương Nguyệt sau khi ăn linh đan chữa thương, quyết đoán giãy dụa thoát ra khỏi tay Phong Phi vân, lãnh ngạo nói:- Ta chỉ sợ sau khi ngươi chết không có ai dẫn động ấn ký thần vương đối phó đám sát thủ kia, ngươi đừng cho là ta muốn cứu ngươi.- Tự nhiên là như vậy!Phong Phi Vân gật đầu nói ra.- Ấn ký thần vương đã dùng ba đạo, chỉ còn bốn đạo, một khi bảy đạo ấn ký thần vương dùng hết, chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi.Tất Trữ Suất nói ra,.Long Thương Nguyệt nói:- Phủ thần vương xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên sẽ kinh động cả thần đô, cho dù đối phương mời trí sư che dấu khí tức nơi đây, nhưng cũng không thể quá lâu được, chỉ cần chúng ta chống đỡ tới lúc đó, là chúng ta có thể sống sót rồi.Phong Phi Vân nhìn qua phủ thần vương khí lưu hỗn loạn, rất nhiều trận pháp bị phá vỡ, nhiều cao thủ chạy vào bên trong, có cả nhân vật cấp bậc cự phách, khí tức khổng lồ như núi, tình huống rất không ổn, địch nhân khẳng định cũng muốn tốc chiến tốc thắng, không dám kéo quá lâu.- Đúng rồi, Phong Phi Vân, biểu tỷ của ngươi không phải ở đây sao?

Nàng đi đâu rồi?Tất Trữ Suất tận mắt nhìn thấy nữ ma ra tay, một ngón tay đánh bốn tên cường giả của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ khủng bố.- Biểu tỷ/Đôi mắt Long Thương Nguyệt lườm qua.Sắc mặt Phong Phi vân ngưng trọng, nói:- Không tới mức vạn bất đắc dĩ, không nên đi tìm nàng mới tốt.- Hiện tại đã là thời điểm vạn bất đắc dĩ rồi, tất cả mọi người là thân thích, giúp đỡ một chút là được, nàng chắc không nhỏ mọn như thế đâu!Tất Trữ Suất nói ra.Phong Phi vân không có nghĩ sẽ bỏ chạy vào lòng đất mời nữ ma ra tay, trước không nói nữ ma có xuất thủ hay không, cho dù nữ ma ra tay cũng chính là đại chiến kinh thiên động địa, thậm chí sẽ hấp dẫn Tấn đế chú ý, một khi Tấn đế biết rõ nữ ma nấp trong phủ thần vương, lại cướp đoạt lực lượng long mạch, khi đó Phong Phi Vân có trăm cái miệng cũng khó giải thích được.Cho nên không tới mức vạn bất đắc dĩ, Phong Phi Vân không hy vọng đi chọc tới nữ ma đầu kia, một khi sát tính của nàng bộc phát, ai cũng không thể làm nàng dừng lại được.Từ bên ngoài nhìn vào, phủ thần vương vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có gì khác ngày thường.Tường phủ màu đen cao ngất, cửa phủ nguy nga đại khí, trên tường phủ còn có tháp tên, có linh đàn, có chim bay qua.Nhưng mà tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.Tường phủ trăm mắt đã sụp đổ, đứt gãy, cung điện bên trong cũng biến thành phế tích, hoang tàn, thi thể thái giám, cung nữ chống chất trên mặt đất, không có một người sống, ngay cả tu sĩ khách khanh của phurthanaf vương cũng tử vong phần lớn, bị tu sĩ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung ám sát.Một ít lão nhân đi theo lão thần vương giờ phút này phơi thây trên đất, máu tươi tụ tập trong hồ nước, hóa thành hồ máu.Đây là tràng cảnh địa ngục, tiếng kêu than dậy trời.Không ai có thể tưởng tượng phủ thần vương trang nghiêm túc mục đã biến thành bộ dạng như thế này.Một khi có người tiếp cận phủ thần vương sẽ bị tiêu diệt, bị một kích trí mạng giết đi.Người sống không thể đi vào, người sống chạy không thoát.Đứng trên cao, Long Thần Nhan cảm thấy khái cảm không nói nên lời, loại cảm giác chưởng khống sinh tử của người khác vô cùng kỳ diệu, chính hắn như hóa thành thần linh, bao quát cả thiên địa.- Người luôn phải chết, người đấu với ta sẽ chết nhanh hơn mà thôi.Long Thần Nhai mũi cao ngất như mũi ưng, trong tay cầm xíc ngọc, giống như một quả táo.Bên cạnh trong hư không sinh ra từng hồi rung động, giống như ném một tảng đá vào trong mặt nước, bên trong có lão giả áo đen đi ra, trong tay cầm huyền vũ thiết trượng, tâm tình thật sự hỏng bét.- Phong Phi Vân dẫn động ấn ký lịch đại thần vương, rất nhiều sát thủ ưu tú của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung của chúng ta đã toi mạng, trong đó còn có một sát thủ cấp bậc cự phách thái thượng trưởng lão, năm sát thủ đỉnh cấp nửa bước cự phách, bồi dưỡng sát thủ cấp bậc nửa bước cự phách cực kỳ gian nan, muốn bồi dưỡng sát thủ cấp cự phách càng tiêu hao rất nhiều tài nguyên.Cho dù là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ cũng không chịu nổi tổn thất như vậy.Long Thần Nhai mí mắt nhíu lại, lạnh nhạt nói:- Ấn ký thần vương tổng cộng có bảy đạo, Phong Phi Vân đã sử dụng sáu đạo, chỉ cần tiêu hao đạo ấn ký thần vương cuối cùng chính là ngày chết của hắn.Lão giả áo đen nhe răng cười nói:- Một lần ấn ký thần vương cuối cùng chính là ấn ký thần vương của thần vương đầu tiên, vô cùng cường hoành, ai xông lên thì kẻ đó chính là kẻ chết trước, tử sĩ của ngươi và người Bắc Minh phiệt xông lên chịu chết đi.Long Thần Nhai hừ lạnh một tiếng, nói:- Cao thủ Bắc Minh phiệt chúng ta chết không ít, các ngươi là sát thủ còn sợ chết sao?- Sát thủ không sợ chết, nhưng lại không có nghĩa là tùy ý đi chịu chết.Long Thần Nhai đang tức giận, chợt nghe tiếng cười rộ vang lên, nói:- Chỉ là ấn ký thần vương cuối cùng, một khi phá tan cửa ải này, chính là ngày chết của Phong Phi Vân, tùy tiện phái một người đi chịu chết chẳng phải được sao?- Nói thật nhẹ nhàng, người bình thường đã chết cả rồi, căn bản không phải đối thủ của Phong Phi Vân, chỉ có nhân vật nửa bước cự phách mới có thể bức bách Phong Phi Vân sử dụng ấn ký thần vương, ta mang sát thủ nửa bước cự phách của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung đã chết cả rồi, không có khả năng lại cho đi chịu chết.-------Chương 854: Thiên tài vẫn lạcLão giả áo đen giọng lạnh lùng, căn bản không nghĩ tới một Phong Phi Vân lại làm hắn tổn thất thảm trọng như vậy, chết một cự phách, năm nửa bước cự phách, hắn không biết nên trở về gặp cung chủ thế nào.Không thể lại chết thêm.Long Thần Nhai hiểu rõ nội tình phủ thần vương hơn bất cứ kẻ nào, một khi "nội tình" phát hiện phủ thần vương sinh ra biến cố, chắc chắn sẽ chạy tới cứu viện, như vậy có thể dễ dàng thất bại trong gang tấc.- Điều động Hỏa Thần doanh, cần phải trong một phút đồng hồ bao quanh phủ thần vương, luyện hóa mọi thứ thành dòng sông nham thạch nóng chảy.Long Thần Nhai đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.Lão giả áo đen này hai mắt tỏa sáng, đã sớm nghe nói Bắc Minh phiệt "Năm đại thần doanh", cường đại nhất chính là Hỏa Thần doanh.Năm đại thần doanh của Bắc Minh phiệt thần bí nhất, cũng là lực lượng cường đại nhất, từ khi Bắc Minh phiệt ra đời, năm đại thần doanh đã tồn tại.Năm đại thần doanh này cũng gắn liền với lịch sử Bắc Minh phiệt, một ít thế lực tu tiên cường đại đều có ghi trong sách cổ, nhưng chỉ là vụn vặt, rất nhiều người cho rằng đây chỉ là đồn đãi.Nghe đồn trong năm đại thần doanh tụ tập cường giả tu tiên cường đại mà Bắc Minh phiệt tìm kiếm ở các nơi, chỉ có đạt tới nửa bước cự phách mới có thể tiến vào năm đại thần doanh.Mỗi thống lĩnh một doanh đều là cự phách siêu cấp cường giả, chiến lực xưng vương, mà nhân số mỗi doanh không vượt qua trăm người, là cường giả chân chính.Lực lượng cường đại nhất Bắc Minh phiệt, năm ngọn núi lớn thủ hộ Bắc Minh phiệt, tự nhiên vô cùng khủng bố.Hỏa Thần doanh xuất thế, có thể luyện hóa thiên địa....Phong Phi Vân đang đứng trong phế tích, toàn thân đều là máu tươi, áo bào đã sớm nhuộm đỏ, gương mặt đầy huyết châu, nhưng mà không sợ hãi, chiến khí tung hoành.Xa xa có bóng đen ẻo lả giống như quỷ hồn tung bay.Đây đương nhiên không phải là quỷ hồn, là sát thủ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung và tử sĩ Bắc Minh phiệt.Bọn họ cũng không dám tiến lên, người chết trong tay Phong Phi Vân thật sự quá nhiều, nếu không phải thi thể đám người kia chết đi bị kịch độc hòa tan, chỉ sợ thi thể đã đủ xếp thành núi nhỏ.Tu vị thấp sợ hãi Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân.Tu vị cao sợ Phong Phi Vân dẫn động ấn ký thần vương.Đây là một người trẻ tuổi, nói cho đúng là sát thủ trẻ tuổi, ăn mặc chán nản, trong tay cầm thanh đao rỉ sét.Đỗ Thủ Cao.Đây là sát thủ mạnh nhất thế hệ trẻ, xếp thứ năm Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, Đỗ Thủ Cao.Hắn bình thản tựu nhiên, trên người không có một tia sát khí, nhưng mà hắn đi tới lại cho người ta cảm giác băng hàn thấu xương, sát khí đã luyện hóa vào trong người của hắn.- Nếu tìm đao giết người, liền tìm Đỗ Thủ Cao!Phong Phi Vân nói ra.Phong Phi Vân xem ra, Đỗ Thủ Cao căn bản không giống sát thủ, bởi vì không có sát thủ nào ra tay giết người chính diện, cũng không có sat thủ nào dám không cố kỵ lộ mặt ra ngoài, càng không có sát thủ nào xuất ra một đao giết người.Nếu một đao mà đối phương chưa chết, hắn sẽ không xuất đao thứ hai.Cho dù hắn là sát thủ cũng là sát thủ có nguyên tắc, sát thủ quang minh lỗi lạc.Chuyện này chính là hắn rất tự tin vào mình, nhưng mà người như thế căn bản không thích hợp làm sat thủ, sát thủ như vậy tuyệt đối sống không lâu.Đỗ Thủ Cao đứng đối diện Phong Phi Vân, cách hơn mười trượng, hắn đứng lại, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân không nháy mắt, khí tức toàn thân thu liễm lại, hắn giống như một người bình thường, nói:- Đây là lần thứ ba giết người.Hắn vẫn chất phác tự nhiên, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn cảm nhận trong thân thể hắn ẩn chứa sức bật không gí ánh kịp, một khi ra tay không ai có thể đoán trước được, thể hiện uy năng cực kỳ đáng sợ.- Ngươi không giết ta nổi.Phong Phi Vân vẫn tự tin vào chính mình.- Thử qua mới biết được!Đỗ Thủ Cao trở nên có linh tính, tỏa ra hào quang, chẳng biết lúc nào trên kiếm của hắn bao phủ một tầng hàn băng mỏng.Người khác cũng không hề có chán nản, không có bình thản, giống như thần kiếm xuất khiếu, có thể đồ diệt tất cả sinh linh trên thế gian.Lỗ chân lông toàn thân Phong Phi Vân mở ra, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay ngưng tụ thành trường thương, cũng là hào quang vạn trượng, thân thể không nhúc nhích.Tất Trữ Suatas và Long Thương Nguyệt đứng cách đó không xa, đều cảm nhận được hào khí vô cùng khẩn trương, dường như không khí đang cứng lại.- Sát khí quá thuần túy, Đỗ Thủ Cao không hổ là đệ nhất sát thủ thế hệ trẻ.Toàn thân Tất Trữ Suất nổi da gà, tuy hắn chạy trốn chết là nhất lưu, nhưng mà đối mặt với Đỗ Thủ Cao, hắn chắc chắn sẽ bị giết ngay một chiêu.- Đáng tiếc hắn gặp Phong Phi Vân!Long Thương Nguyệt nói ra.Tất Trữ Suất nói:- Có lẽ tu vị Phong Phi Vân cao hơn Đỗ Thủ Cao một chút, nhưng mà bàn về giết người, Phong Phi Vân tuyệt đối không thể vượt qua Đỗ Thủ Cao.- Ngươi quá xem thường Phong Phi Vân, nếu hắn dễ dàng bị người ta giết như thế, hắn đã sớm chết trong tay của ta trăm ngàn lần.Long Thương Nguyệt cảm giác, cảm thấy mình không cách nào nhìn thấu Phong Phi Vân, cảm thấy trên người Phong Phi Vân mang theo đại bí mật.Nghe nói như thế, Tất Trữ Suất cảm thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Long Thương Nguyệt, không biết nàng có ân oán trực tiếp với Phong Phi Vân, nói thầm:- Khốn kiếp, vì sao mỗi hôn thê đều hận muốn giết hôn phu của mình cho thống khoái thế?Đung lúc này hai người đối nghịch nhau lại ra tay.Giống như hai tia chớp bay ngang qua bầu trời, chỉ trong tích tắc tia chóp biến mất.Hai đạo thân ảnh vẫn đứng nguyên vị trí, đối mặt lẫn nhau.Ba!Kiếm trong tay Đỗ Thủ Cao đứt gãy, rơi xuống mặ đất.Một chiêu định thắng bại, cũng quyết sinh tử.Đầu của hắn bị Thiên Tủy Binh Đảm chặt dứt, chỉ bởi vì Thiên Tủy Binh Đảm quá sắc bén, đầu của hắn vẫn nằm trên cổ, vết máu không chảy ra một tia.Nhưng mà hắn đã triệt để mất đi sinh khí.Một cơn gió lạnh thê lương thổi qua, xoáy lên vô số bông tuyết, đông cứng thi thể của hắn, két thành một tầng hàn băng dày đặc, ánh sáng lóng lánh, giống như một tấm bia to vĩnh viễn không ngã xuống.- Một đời sát thủ trẻ tuổi cũng chết trong tay Phong Phi Vân.Ánh mắt Tất Trữ Suất mở to ra.Trên cổ Phong Phi Vân cũng có một vết máu, nhưng nó rất cạn, chỉ mới cắt vỡ làn da.- Tốc độ của ta nhanh hơn hắn, nhưng mà tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh hơn, sát thủ không hổ là sát thủ, nếu không có Thiên Tủy Binh Đảm kiên cố và sắc bén chặt đứt kiếm trong tay của hắn, người chết nhất định là ta.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào băng điêu Đỗ Thủ Cao, trong mắt mang theo thần thái khâm phục, tên của hắn xem như ghi nhớ trong lòng hắn, sát thủ dám chém giết chính diện không nhiều lắm.Một thiên tài cấp sử thi kết thúc, chế đứng, băng điêu chôn cất, kết cục còn tốt hơn các tu tiên giả quá nhiều.Trên đường tu tiên nhất định phải hiểu khúc ca bi tráng, cho dù thiên tư tuyệt diễm, truyền kỳ cả đời, cũng có thể chết trong nơi hoang dã, chó hoang gặm thi, cho dù khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp nổi danh đương thời, cũng có thể phương hoa phai tàn, trải qua dòng sông thời gian trôi biến thành một bà lão xấu xí.-------Chương 855: Chấn động thiên hạ (1)Nhân sinh vô thương, sao mà bi thương?Tiên lộ mờ ảo, mấy người có thể đắc đạo thành tiên?Cho nên trong lòng Phong Phi Vân không có nửa phần chấn động, tu tiên chính là tàn khốc như thế, có lẽ ngày mai hắn sẽ chết, cho nên hắn truy cầu tiên lộ không bằng hưởng lạc hiện tại.Ngươi có thể làm thiếu niên tu tiên tận hoan, không còn di hận lúc sắp chết.Không khí trở nên cực nóng, trên mặt đất bùn đất dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy khô nứt ra, hơi nước bị nhiệt độ cao bốc hơi, hóa thành sương trắng.Những tử sĩ và sát thủ trong phủ thần vương rút ra khỏi đống thê lương đổ nát này, thế giới chung quanh dần dần trở nên yên lặng, yên lặng tới mức khiến người ta sợ hãi.- Xảy ra chuyện gì, hẳn là dung nham dưới lòng đất sắp phun trào sao?Tất Trữ Suất nhìn thấy giày bị bốc cháy, nhanh chóng cởi giày ra, nhưng mà quần của hắn cũng bắt đầu bốc cháy, chân trần giẫm lên mặt đất còn phát ra âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt...Hai mắt Long Thương Nguyệt giống như băng tinh, nhìn chằm chằm vào trời cao, chỉ thấy bầu trời khôn cùng có từng đoàn u hỏa đang thiêu đốt, màu đỏ sậm như máu, sóng nhiệt cuồn cuộn giống như tận thế đang hàng lâm.Nhiệt độ càng ngày càng cao, vô cùng áp lực, có cảm giác như trời đất sụp đổ.Thời khắc này cả thần đô cảm nhận khí tức vô cùng khổng lồ, liệt hỏa liệu nguyên (lửa mạnh thiêu cháy thảo nguyên), thần hỏa từ trên trời giáng xuống giống như muốn luyện hóa cả thế giới này.Rất nhiều tu sĩ cường đại đưa mắt nhìn lên, cảm thấy thần đô sinh ra sóng nhiệt nóng không chịu nổi, giống như có mặt trời đang rơi xuống, thiên địa biến thành lò lửa, mặt đất bị đốt thành dung nham nóng chảy.Long Thương Nguyệt hít một hơi khí lạnh, nói:- Là Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận, không biết có bao nhiêu cường giả lớp già ra tay, đây chính là muốn luyện hóa toàn bộ phủ thần vương đấy.Phong Phi vân không hiểu nhiều về Thần Tấn vương triều, những thứ hắn biết chỉ là trên sách vở, hơn nữa sách vỡ cũng có hạn chế, không cahcs nào sánh bằng đệ tử tinh anh đại gia tộc như Long Thương Nguyệt, hỏi:- Cái gì là Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận?Chân Tất Trữ Suát đã sớm sợ tới mức mềm ra, bàn chân đã bị phỏng, nói:- Đây là một loại đại trận cấm kỵ, hủy diệt thế gian, trong lịch sử Thần Tấn vương triều chỉ xuất hiện ba lần, trong đó một lần luyện chế một chuẩn chân nhân, tám trăm dặm Đồng Sơn ở Địa Tử Phủ biến thành tuyệt địa, tính mạng không tồn tại, năm đó là do Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận luyện hóa, thiêu đốt hơn ngàn năm, đến nay hỏa diễm vẫn chưa dập tắt.Long Thương Nguyệt sắc mặt biến thành khó coi.- Xem ra hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Tất Trữ Suất cười không nói, toàn thân mất hết khí lực.Phong Phi Vân nói:- Cho dù là ấn ký thần vương đầu tiên lưu lại cũng không đánh phá nổi Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận sao?- Cho dù thần vương đầu tiên sống lại cũng chưa chắc có thể xông ra khỏi Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận.Long Thương Nguyệt nói ra.Nhiệt độ nóng bỏng càng ngày càng mạnh, bùn đất trên mặt đất bắt đầu bốc cháy, cung điện gỗ chung quanh đã sớm biến thành tro tàn, đây là cảnh tượng thiên địa tận thế, bầu trời biến thành đỏ thẫm, mặt đất có dung nham nóng chảy sinh ra, cả thế giới giống như bị hòa tan.- Rốt cuộc là ai?

Tại sao có thù hận lớn với lão tử như vậy?

Nếu để lão tử bắt được kẻ đó, nhất định sẽ trộm sạch một phần mười tám đời tổ tiên của hắn.Tất Trữ Suất nhìn lên trời rống to lên.Long Thương Nguyệt mỉa mai, nói:- Người ta muốn giết chính là ta và Phong Phi vân, ngươi chẳng có bao nhiêu quan hệ cả.Tất Trữ Suất gào khóc lớn, nói:- Khốn kiếp, ta biết là ta bị liên lụy mà, ta là tặc tốt, tuân theo kỷ luật, trung thực, làm người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đều bị các ngươi hại...Phong Phi Vân nói:- Muốn biết là ai giết chúng ta cũng không phải chuyện khó, các ngươi mang thứ đại biểu thân phận trọng yếu nhất ra đi, đương nhiên là thứ không bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên luyện hóa.- Làm gì?

Hiện tại chúng ta đều sắp chết rồi, ngươi còn muốn cướp sạch ta sao?Tất Trữ Suất đề phòng lui ra sau hai bước.Long Thương Nguyệt mang một khối ngọc ra đưa cho Phong Phi Vân, nói:- Đây là sau khi ta vào đế cung, Tấn đế đưa cho ta ngọc bội biểu tượng thân phận, phía trên có trận pháp Tấn đế khắc xuống, chắc có lẽ không bị luyện hóa.Tất Trữ Suất nhăn nhó cả buổi,móc trong túi quần ra một cái vòng tai, vòng tay này luyện chế xảo diệu, phía trên có một hạt châu nhỏ như quả anh đào, trên hạt châu có đại đạo phù văn chìm nổi, bển trong thai nghén năng lượng khổng lồ, nói:- Đây là vòng tay Hồng Liên đưa cho ta, chính là tín vật đính ước của chúng ta đấy, cho dù là chân nhân cũng không cách nào luyện hóa nó, Phong Phi vân, đây là tín vật đính ước của ta, nếu ngươi tham nó, cẩn thận sau này bị trời phạt.Phong Phi Vân cầm ngọc bội và vòng tay sau đó trực tiếp ném ra xa xa, lọt vào trong biển lửa.Tất Trữ Suất cái cằm sắp rơi xuống đất, lại đi lên bóp cổ Phong Phi Vân, mắng:- Ta bóp chết đồ phá sản ngươi, nếu để Hồng Liên biết tín vật đính ước ta làm mất đi, nàng chắc chắn không giết ta không được mà.Phong Phi Vân vô cùng bình tĩnh, trực tiếp lấy thần vương lệnh ra, ném vào trong biển lửa.Tất Trữ Suất và Long Thương Nguyệt sửng sốt, không biết Phong Phi Vân phát thần kinh gì.Giờ phút này cả phủ thần vương đều bị ngọn lửa bao vây, đống đổ nát thê lương này đã vỡ vụn, bị hòa tan ra, những thi thể và huyết dịch đã sớm hóa thành tro tàn, không còn lưu lại chút gì.Đối phó Phong Phi Vân, Long Thương Nguyệt tiểu bối như thế này, tự nhiên không cần sử dụng thủ đoạn là Thần Hỏa doanh rồi.Nhưng mà việc này quan hệ trọng đại, một khi lưu lại dấu vết nào đó, sẽ dẫn xuất chuyện lớn xảy ra, cho nên điều động Thần Hỏa doanh luyện hóa toàn bộ phủ thần vương, ai cũng có thể biết là ai làm chứ?Tuy rất nhiều người cũng biết vương bài của Bắc Minh phiệt là Thần Hỏa doanh, nhưng mà không ai biết Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận chính là thủ đoạn của Thần Hỏa doanh chứ.Phủ thần vương hóa thành biển nham thạch nóng chảy, tất cả mọi thứ đã bị hòa tan, nham thạch đỏ thẫm nóng chảy sôi trào, lan tới gần thành vực, chảy ra phố lớn ngõ nhỏ.Việc này rốt cuộc không cách nào che dấu nửa, đã kinh động cả thần đô, vô số cao thủ tu tiên lao tới phủ thần vương.Bắc Minh phiệt và Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung đã rút người đi, thời điểm tất cả tu tiên giả chạy tới chỉ còn lại nham thạch nóng chảy và biển lửa, nham thạch nóng chảy sôi trào, thật lâu không có lạnh lại.- Phủ thần vương bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận luyện hóa, không một người sống.Tin tức này truyền tới trước tiên, truyền khắp cả Thần Tấn vương triều, lọt vào tay Ngân Câu phiệt, lọt vào đế cung...

Lọt vào trong tai tất cả thế lực tu tiên lớn nhỏ, cả thiên hạ chấn động......Phong Phi Vân mang theo Long Thương Nguyệt và Tất Trữ Suất đi vào trong long mạch dưới đất, đi thẳng tới nơi cách mặt đất mấy ngàn mét, tới nơi này còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cao, bùn đất có thể làm người ta chết cháy.-------Chương 856: Chấn động thiên hạ (2)Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận này phong tỏa cả không gian, mà lòng đất cũng bị phong tỏa, may mắn Phong Phi Vân ngươi tạo nghệ trận pháp lợi hại, dùng Thiên Tủy Binh Đảm xé rách một khe hở nhỏ, bằng không chúng ta hôm nay khó thoát cái chết.Long Thương Nguyệt có cảm giác sống sót sau tai nạn.Tất Trữ Suất vui vẻ hơn ai khác, nói:- Nếu không có Thiên Cương Chùy và Địa Sát Chùy của bổn công tử tạm thời tê liệt một góc Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận, chỉ bằng Phong Phi Vân có thể mấy chiêu là xé mở một góc Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận hay sao?Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận bao phủ sáu phương, cho dù là trong lòng đất cũng bị phong tỏa, ba người tiêu hao rất nhiều khí lực mới xé ra một góc, xé rách một lỗ thủng và chạy vào lòng đất.Phong Phi Vân đi trước dẫn đường, hai mắt mang theo hàn quang, nói:- Đối phương làm tuyệt như thế, xem ra nhất định có quan hệ tới vị trí Tấn đế.Ánh mắt Long Thương Nguyệt lộ hàn quang.Muốn giết bọn họ chỉ có người của La Phù công chùa và Long Thần Nhaui.La Phù công chúa có giao dịch với Phong Phi Vân, muốn lợi dụng lực lượng Phong Phi Vân đối phó Long Thần Nhai, như vậy người ra tay không khó đoán được là ai rồi.Tất Trữ Suất không có suy nghĩ nhiều như vậy, nói:- Ta còn hiếu kỳ, nếu ngươi biết rõ chúng ta có thể trốn tới đây, vì sao còn phải mang tín vật đính ước của ta và ngọc bài Nguyệt công chúa cùng thần vương lệnh của ngươi ném đi chứ?

Đây là thần vương lệnh ah!Đương nhiên hắn càng đau lòng tín vật đính ước của mình hơn, đây chính là bảo vật hiếm có, nếu bị người khác nhặt được, chắc chắn lỗ lớn.Phong Phi Vân nói:- Nếu không làm thế, tất cả mọi người chúng ta sẽ bị luyện chế.Tất Trữ Suất và Long Thương Nguyệt đều là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu ra ý của Phong Phi Vân ngay.Tất Trữ Suất vỗ tay cười to, nói:- Ta hiểu rồi, chỉ có như vậy hung thủ mới cho rằng chúng ta đều chết đi, như vậy mới có thể buông lỏng cảnh giác, đếnlúc đó chúng ta đi ra ngoài càng dễ bắt được nhược điểm của chúng, nợ máu phải trả bằng máu, lão tử nếu không trộm tới mức chúng tới mức thổ huyết ra, khục khục...

Là mượn, mượn nha.Long Thương Nguyệt lắc đầu, nói:- Không cần phiền toái như thế, ai tới hiện trường đầu tiên, kẻ đó là người đầu tiên tìm được vật chúng ta lưu lại, như vậy kẻ đó chính là thủ phạm phía sau màn.- Vì sao nói như thế?

Người khác cũng có khả năng là người tìm được di vật chúng ta lưu lại a, cái khác không nói, chỉ nói Hồng Liên nhà ta, nếu nàng biết phủ thần vương bị luyện hóa, khẳng định sẽ chạy tới đầu tiên, đến lúc đó nàng ở trong nham thạch nóng chảy tìm được vòng tay kia...

Nàng sẽ rất đau lòng ah...Tất Trữ Suất cười rộ lên, nghĩ tới bộ dáng Tà Hồng Liên vì hắn khóc hoa rơi nước chảy, sau đó đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt nàng, hắn cảm thấy cao hứng không hiểu, nói- Mỗi lần đều là tiểu gia khóc trước mặt nàng, cũng nên để nàng khóc vì ta một lần.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Sẽ không, người muốn giết chúng ta nhất định sẽ ở gần phủ thần vương, hơn nữa càng quan tâm tới sinh tử của chúng ta, chỉ có tìm được di vật tiêu chí của chúng ta hắn mới có thể an tâm, người khác cho dù nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh hơn hắn.- Rốt cuộc kẻ đó là ai?Tất Trữ Suất không hiểu, nói:- Đúng rồi, Phong PhiV ân nói biểu tỷ ngươi đang ở đâu thế?

Cả phủ thần vương bị luyện hóa, nàng không xảy ra chuyện gì chứ?Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ngươi sẽ nhanh chóng gặp được nàng thôi.Ngày hôm nay cả thần đô không bình tĩnh, phố lớn ngõ nhỏ, phủ đệ vương hầu, bí phủ tiên môn đều đang đàm luận một chuyện, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước hoảng sợ, cảm thấy mưa gió sắp nổi lên.Đương nhiên có người vỗ tay khen hay, có người tinh thần chán nản.Ngày hôm nay có người cười khoái trá, có người khóc rống đỏ mắt.Thần đô xảy ra đại sự như vậy, Thiên Hỏa Liệu Nguyên Đại Trận hiện ra, phủ thần vương bị luyện hóa chỉ còn biển nham thạch nóng chảy.- Ta đã sớm ngờ tới những ngày gần đây sẽ có chuyện lớn xảy ra, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, không ngờ phủ thần vương bị diệt, xem ra loạn thế đã lan tới gần thần đô rồi.- Chỉ tiếc một đời thiên kiêu, cứ như thế bị luyện chế đi, ngay cả xương cốt cũng không còn thừa...- Ngươi nói là yêu ma chi tử Phong Phi vân?- Đúng vậy, kẻ này thiên phú dị bẩm, chỉ tu luyện bốn, năm năm là có thể tranh phong với thiên tài cấp sử thi tu luyện mấy chục năm, thiên tư bực này nghe cũng chưa từng nghe qua, nếu không chết, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.- Thiên tư rất cao sẽ bị người ta đố kỵ, có người sẽ không để hắn trưởng thành, chịu khổ đột tử là chuyện nằm trong dự liệu....Rất nhiều người đang đàm luận thảm án vừa xảy ra không lâu, tại một tiên phủ khác của thần đô cũng có người không ngừng nghị luận.- Có người từ bên trong nham thạch nóng chảy tìm được thần vương lệnh, trên lệnh bài còn dính yêu ma chi huyết, hỏa diễm không thể thiêu cháy sạch yêu ma chi huyết trên đó.- Phong Phi Vân cả đời này xem như có giá trị, thiên tư tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại, tuổi chưa đủ hai mươi đã leo lên vị trí thần vương, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng ái mộ hắn, cho dù chết cũng không có gì tiếc nuối.- Nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan lúc ấy tiến vào trong biển lửa, nhìn thấy người Bắc Minh phiệt vớt thần vương lệnh lên, nàng thiếu chút nữa ngất đi,thất hồn lạc phách rời đi, giống như mất đi linh hồn.- Nguyệt công chúa cũng chết trong phủ thần vương, ngọc bài của nàng cũng bị người ta vớt lên, thời điểm đưa vào trong nội cung Kỷ phi nương nương thổ huyết ngã xuống đất, bệnh nặng không dậy nổi.Không chỉ ở thần đô, ngay cả những tiên môn đại giáo xa thần đô cũng biết được tin tức này.Phật môn thánh địa, Ngự Thú Trai.Thanh sơn lục thủy, phật trai cổ tháp, trong núi có phật chung vang lên, âm thanh xa xưa nhưng mà dãy núi bị sương trắng bao phủ, căn bản không thấy cổ tháp ở nơi nào.Trong nội đường phật môn, Nạp Lan Tuyết Tiên đang cầm lấy ngọc phủ, khóc như người điên, trực tiếp chạy ra bên ngoài.Hòa thượng rượu thịt ngăn cản đường của nàng, cười nói:- Ta đã sớm nhìn ra tiểu tử kia là người đoản mệnh, quả nhiên...- Đều tại ngươi, đều tại ngươi...

Nếu không phải ngươi mỗi ngày ở trước mặt phật gia trù hắn, hắn cũng khong chết...

Đều tại ngươi, ngươi thường cho ta, ngươi thường hắn cho ta...Nạp Lan Tuyết Tiên hai má trắng nõn đầy nước mắt.- Tiểu tử kia chính là tai họa, chính là người đáng chết, chết tốt, chết thanh tĩnh, ngươi theo ta tu phật được rồi chứ?Hòa thượng rượu thịt nghe được tin Phong Phi Vân chết đi thì cao hứng nửa canh giờ, cười tới mức miệng sắp rơi ra.- Hắn khẳng định không chết, hắn không có đoản mệnh như thế.Nạp Lan Tuyết Tiên nuốt nước mắt, nghẹn ngào nói ra.- Ngươi sao biết?Hòa thượng rượu thịt nói.- Nếu hắn thật sự chết, hắn sẽ báo mộng cho ta, hắn không có báo mộng cho ta, làm sao chết được?

Không có khả năng, làm sao có thể...Nói tới đây nàng quay đầu đâm vào tường, trong mắt của nàng đầy tuyệt vọng.-------Chương 857: Rung chuyểnNhưng mà nàng đầu của nàng cuối cùng không đụng vào tường, mà đâm vào bụng hòa thượng rượu thịt.Hòa thượng rượu thịt nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong lòng thầm than, si nhi!

Si nhi a!Hòa thượng rượu thịt an ủi, nói:- Hắn không có báo mộng cho ngươi, nói rõ hắn thật không có chết, ngươi tội tình gì đi tìm chết cơ chứ?Nạp Lan Tuyết Tiên nước mắt chảy dài, cắn răng nói:- Hắn nhất định biết ta sợ quỷ, sợ làm ta sợ hãi, cho nên hắn không báo mộng cho ta, hắn...

Hắn thật sự đã chết rồi.- Nếu ngươi sợ quỷ, vậy đừng nghĩ tới ma quỷ, bằng không càng nghĩ càng sợ, nói ra ta cũng hơi sợ hãi đấy.Hòa thượng rượu thịt nói.- Ta bây giờ không sợ...Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên càng trắng bệch, không có một tia huyết sắc nào.- Bởi vì bây giờ là ban ngày...Hòa thượng rượu thịt sắc mặt đại biến, vội vàng vỗ vai nàng, kêu lên:- Nha đầu...

Ngươi...- Nếu ta cũng biến thành linh hồn quỷ nhỏ bé, cũng không sợ hắn làm ta sợ...

Hắn khẳng định vẫn chưa đi xa, vận khí...

Vận khí tốt trên đường hoàng tuyền...

Trên đường nói không chừng sẽ gặp lại....

Đến lúc đó nhất định sẽ...

Dọa hắn nhảy...

Dựng lên... ha ha....Nạp Lan Tuyết Tiên mang theo nụ cười trên mặt, khóe miệng có một tia vết máu, đôi mắt dí dỏm từ từ nhắm lại.Hòa thượng rượu thịt cầm cổ tay của nàng, phát hiện đã lạnh buốt, tâm mạch trong người đã hoàn toàn vỡ vụn, sinh cơ xói mòn hơn phân nửa, chỉ có sáu viên Xá Lợi Tử đang tỏa sáng, hào quang bắt đầu ảm đạm đi nhiều...- Thật sự là si nhi, ngốc nhi, ngốc nhi, ngốc tới mức không còn thuốc chữa...Hòa thượng rượu thịt lắc đầu, lấy ra một viên linh đan long lanh đưa vào miệng của nàng, bàn tay ngưng tụ phật lực cường đại đặt lên lưng mềm mại của nàng, kích phát sinh cơ trong sáu viên Xá Lợi Tử....Bên ngoài hoàng thành là lụa trắng.Lụa trắng còn trắng hơn cả tuyết rơi, mang theo vài phần bi thương.Tiếng chuông buồn bã vang vọng, cả thần đô đều nghe thấy, thần vương và công chúa đồng thời chết đi, đây chính là đại tang sự của hoàng tộc.- Ô bi thương quá thay!

Phong thần vương thiên tư tuyệt diễm, xưa nay khó tìm người thứ hai, chỉ tiếc tráng niên mất sớm, thật sự là tổn thất lớn của Thần Tấn vương triều...Bắc Minh Mặc Thủ đầu đội lụa trắng, nước mắt đầy mặt, ở trong triều đình ngửa mặt lên trời thở dài, nói ra lời đau thường, giống như cha ruột hắn chết đi vậy...Những quan viên mặc quan bào kia cũng thầm sắc nghiêm túc, có người khóc rống theo Bắc Minh Mặc Thủ.- Nguyệt công chúa hào hoa phong nhã, lại bị gian nhân làm hại, nghe nói Kỷ thần phi nương nương ôm đau không dậy nổi, đặc biệt mang tới một gốc Tử Chi sáu ngàn năm, hy vọng Kỷ thần phi nương nương sớm ngày tốt hơn, không nên quá mức bi thương.Thần sắc Bắc Minh Mặc Thủ ảm đạm, bi thương tới cực điểm, lấy một gốc cây linh chi màu tím ra, đưa cho tổng quản trong cung, trình lên.Trên mặt Long Thần Nhai đắng chát, giọng nức nở nghẹn ngào, cắn chặt hàm răng, nói:- Thương Nguyệt muội muội vốn ít đi lại ở thần đô, từ nhỏ chịu không ít thống khổ, không nghĩ tới vừa về thần đô không bao lâu đã tao ngộ tai kiếp...Giọng của hắn nức nở nghẹn ngào không nói ra lời, thật lâu lại nói:- Ta biết được tin tức chạy tới thì đã trễ, không thể cứu nàng ra, chỉ tim được lệnh bài trong dung nham nóng chảy.Long Thần Nhai đưa ngọc bài ra.- Thái tử điện hạ, tay ngươi?Có một thiên hầu ân cần nói ra.Trên bàn tay Long Thần Nhai có vết bỏng, là lực lượng hỏa diễm nóng tới cực điểm tổn thương làn da, không còn khối thịt lành.Long Thần Nhai cởi áo bào ra, lộ ra nửa người trên khắp nơi là vết bỏng, có lực lượng hỏa diễm hung mãnh đảo qua, hắn cố nén đau đớn, giọng càng nức nở nghẹn ngào hơn, nói:- Ta đã hết sức, nhưng mà...

Nhưng mà ta còn không thể nào cứu Thương Nguyệt muội muội ra.Rất nhiều quan viên triều đình dỗ dành hắn, cảm xúc của hắn từ từ thu lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói:- Nếu để cho ta biết là ai hạ độc thủ, ta nhất định bắt kẻ đó nợ máu trả bằng máu.- Ngươi nhìn ta làm cái gì?Ánh mắt La Phù công chúa bất thiện, hừ lạnh một tiếng.Long Thần Nhai nói:- Sau khi thảm án xảy ra, ta lập tức truy tra việc này, có rất nhiều người trông thấy trước khi xảy ra chuyện ngươi đi ra khỏi phủ thần vương.Long Thần Nhai nói lời này quả thật là ném tảng đá vào nước lặng, ánh mắt mọi người nhìn qua La Phù công chúa.Bắc Minh Mặc Thủ trầm giọng nói:- Thái tử điện hạ, lời này không thể nói lung tung.Long Thần Nhai nói:- Thái tể đại nhân, ta không nói lung tung, La Phù, ta hỏi ngươi buổi sáng hôm nay ngươi có đi phủ thần vương hay không?La Phù công chúa nhìn chằm chằm vào ánh mắt mọi người, nói:- Ta đúng là đi phủ thần vương.- Ngươi đi làm gì?Long Thần Nhai nói.- Ta...La Phù công chúa không nói lời nào, cũng không nói nên lời.- Thảm án phủ thần vương diệt môn xảy ra sau khi ngươi rời đi, thật quá khéo rồi.Long Thần Nhai nói:- Sáng nay ngươi từ trong tây môn phủ thần vương lặng lẽ rời đi, ngươi có giải thích gì không?La Phù công chúa hôm qua ngủ cả đêm với Phong Phi Vân, buổi sáng đương nhiên phải lặng lẽ rời đi, chuyện này sao có thể nói đường hoàng được?Bảo nàng giải thích thế nào?Thái phó Đông Phương Hàn lâm vẫn không nói gì, lộ ra bộ dáng tuổi già sức yếu, ho khan hai tiếng, nói:- Cửa tây phủ thần vương nằm ở nơi vắng vẻ, hoang vu không người ở lại, thái tử điện hạ làm sao biết buổi sáng La Phù công chúa rời khỏi phủ thần vương từ cửa tây?- Cái này...Trong lòng Long Thần Nhai xuất hiện đủ loại ý niệm, tự nhiên không có khả năng nói mình bảo người vây quanh phủ thần vương, hơi dừng một chút, sau đó nói:- Thiên hạ làm gì có bức tường không lọt gió, La Phù cho rằng tu vị nàng đủ cao, ẩn nặc thuật đủ mạnh là có thể lừa dối, vẫn bị người ta phát hiện ra, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt a.La Phù công chúa ánh mắt băng lãnh, nói:- Ngươi nhận định ta là người diệt phủ thần vương?- Ta cũng không có nói lời này, chỉ là ta tra ra ngươi và Bắc Cương phủ Âm Hư thi động, Địa Tử phủ Thái Dương tiên giáo có vãng lai mật thiết.

Cả Thần Tấn vương triều ai không biết Thái Dương tiên giáo là tiên giáo dùng hỏa đệ nhất chứ?Thần sắc Long Thần Nhai sôi sục, đột nhiên quỳ xuống, nhìn Tấn đế nói:- Những chuyện này chỉ là suy đoán của nhi thần mà thôi, nhưng mà nhi thần đau lòng Thương Nguyệt muội muội tao ngộ bi thảm, thỉnh Tấn đế minh xét việc này, không thể để hung thú chạy ra khỏi thần đô a!Trong lúc nhất thời, La Phù công chúa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.Bắc Minh Mặc Thủ tiến lên góp lời, nói:- Thần cho rằng việc này không có quan hệ với công chúa điện hạ, đương nhiên thái tử đau lòng Nguyệt công chúa và thần vương đại nhân ngộ hại, nói ra lời quá khích cũng có thể hiểu được.- La Phù, ngươi có gì để nói không?Tấn đế nói.- Thảm án phủ thần vương không có quan hệ gì tới ta.La Phù công chúa nói ra.Bắc Minh Mặc Thủ lại nói:- Xảy ra chuyện như vậy, cuộc chiến phò mã ngày mai.-------Chương 858: Thần Hà cấm vệ (1)Vẫn tiến hành như thường lệ, tang sự thần vương và Nguyệt công chúa để sau.Sắc mặt La Phù công chúa hơi đổi, Tấn đế nói ra lời này đương nhiên đã hoài nghi nàng rồi.Tấn đế đương nhiên không phải người ngu, không có khả năng bởi vì Long Thần Nhai và Bắc Minh Mặc Thủ diễn song hoàng thì thật sự cho rằng La Phù công chúa làm chuyện này.Nhưng mà phủ thần vương bị diệt, thần vương và Nguyệt công chúa bị luyện chế, đây chính là đánh mặt của hoàng tộc, sẽ bị tu sĩ trong thiên hạ chế nhạo, nhất định phải có một chuyện phân tán sự chú ý của mọi người.Chuyện này chính là cuộc chiến phò mã.Một trận chiến này là phải làm, La Phù công chúa gả cho ai không trọng yếu, trọng yếu là trong tranh đấu quyền lực nàng đã thua rồi.Hôm nay trên triều đình, tuy không ai có thể chứng minh nàng giết thần vương và thân muội muội, nhưng mà tát cả mọi người sẽ hoài nghi lên người nàng, cho dù là Tấn đế tin tưởng nàng cũng không thể làm gì, cũng không thể chiếm được ủng hộ.Đã như vậy thì chỉ có thể buông tha nàng.Tấn đế cuối cùng bổ nhiệm tam công và cửu khanh phụ trách cuộc chiến phò mã, còn đề cao quy cách đại chiến lần này, không những có thể cưới được La Phù công chúa là hoàng gia thiên nữ, còn có thể có cơ hội trở thành thần vương.Thần đô nghênh đón náo nhiệt mới, ánh mắt vạn người chú mục, thảm án phủ thần vương dần dần ít có người đàm luận, dù sao đàm luận về người chết có ý nghĩa gì chứ?Không những cưới được công chúa đẹp nhất thiên hạ, còn có khả năng trở thành thần vương, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt nhiệt huyết sôi trào.Những tu sĩ lớp già ở các thế lực tu tiên lớn cũng bắt đầu giống trống khua chiêng bố trí, lấy linh khí đỉnh cấp nhất ra, dùng nội tình tông môn tu tiên lúc khẩn cấp lấy ra dùng, tất cả đều muốn thắng cuộc chiến này.Ngoại hình rất giống lâu đài cổ, tang thương cổ xưa, bên trong có hỏa diễm đang thiêu đốt, năm ba tiểu nhị đang vây quanh đống lửa, khoog ngừng bỏ khoáng thạch vào trong lò.Linh thạch chính là tài nguyên không thể thiếu của tu tiên giới, chỉ cần tu vị đạt tới cảnh giới nhất định thì phải cần linh thạch.Có cửa hàng kinh doanh linh thạch, sau lưng chắc chắn có thế lực không nhỏ ủng hộ, bằng không chắc chắn sẽ bị cướp.Nhưng mà tòa cửa hàng kinh doanh linh thạch này hơi rách rưới một ít, làm cho người ta hoài nghi nó có được năng lực kinh doanh linh thạch hay không.Vào đêm hai đạo thân ảnh đi tới bên ngoài cửa hàng linh thạch, đội mũ rộng vành màu đen, trên mũ rộng vafh có mật vân lưu động, thần thức không cách nào nhìn xuyên qua.- Chính là nơi này?Một người áo đen hơi thấp nói ra.- Không sai!Một người áo đen thân hình cao lớn đi vào trong cửa hàng linh thạch, tiểu nhị bên trong nhìn sang, trong đó một tiểu nhị mặc quần áo vải xám mang theo mũ quả dưa chạy tới, tiểu nhị không ngốc, hắn không nhìn thấu tu vị hai người này.Tiểu nhị này tuổi cũng không nhỏ chút nào, nhưng mà lại nhỏ gầy, trên mặt tươi cười, nói:- Hai vị tiên gia, hiện tại cửa hàng linh thạch đã đóng cửa, thỉnh buổi sáng đi tới đây!Oanh!Người áo đen thân hình cao lớn đột nhiên ra tay, năm ngón tay bắn ra linh quang, hơn vạn đạo tử phủ linh khí đánh ra ngoài, giống như biển cả màu tím, đánh vào ngực tiểu nhị.Quả thật là không hề có dấu hiệu.Đây tuyệt đối là cao thủ tu tiên, ít nhát là Thiên Mệnh tứ trọng, lực lượng một kích này sợ rằng có thể đè sập một ngọn núi nhỏ.Oanh!Hơn vạn đạo tử phủ linh khí đánh lên ngực tiểu nhị, nhưng lại giống như đá chìm vào biển, cơ hồ tất cả linh khí biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.Nếu có người bên ngoài nhìn thấy, tất nhiên sẽ rớt cả mắt, một tiểu nhị bình thường không ngờ cường đại như vậy, đứng bất động cũng có thể dễ dàng hóa giải một kích của tu sĩ Thiên Mệnh tứ trọng, tu vị như vậy ít nhất cũng đạt tới nửa bước cự phách.Chỉ có thể nói rõ cửa hàng linh thạch này cất dấu bí mật không ai biết.Tuy cửa hàng linh thạch này không lớn, nhưng mà tất cả tiểu nhị cộng lại cũng hơn hai mươi người, chỉ là tiểu nhị bìn thường đã có tu vị như thế, người khác thì sao?Trước đống lửa không ngừng thiêu đốt, những tiểu nhị kia đã dừng tay lại, ánh mắt lợi hại nhìn qua hai người áo đen.Bá!Bóng người lóe lên.Sau một khắc hơn hai mươi tiểu nhị đã vây quanh hai người áo đen này.Có người đóng cửa lớn cửa hàng linh thạch lại, một tòa trận pháp Hỗn Nguyên Càn Khôn bạo phát ra ngoài, bao phủ toàn bộ cửa hàng linh thạch.Hai người áo đen vẫn bình tĩnh đứng đó, khí độ phi phàm.Vừa bắt đầu đã như vậy, hắn vẫn đứng bình bình đạm đạm đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng run rẩy tro bụi trên người, tươi cười trên mặt biến mất, mang theo sát ý nói:- Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào?Trên đỉnh đầu tiểu nhị này có một thần lô lơ lửng, có hơn vạn đạo hào quang màu xanh và thần lô đụng vào nhau, khín thế bàng bạc hiện ra, trực tiếp éo không khí cứng lại.Người áo đen thân hình cao ngất nói:- Bạch nhật thanh thiên ngoại!Năm chữ này chẳng khác gì chú ngữ, "Tiểu nhị" trong cửa hàng linh thạch đều biến sắc, hai mắt nhìn nhau.Oanh!Cửa gỗ trong cửa hàng linh thạch mở ra, một lão giả trên người đầy miếng vá, tóc trắng xóa, chòm râu dài tới tất nhưng làn da lại tinh tế như hài đồng, đôi mắt vô cùng sáng, thì thầm:- Thần hà tinh khung xử!

Ngươi là?Phong Phi Vân tháo mũ rộng vành xuống, chắp hai tay sau lưng, lỗi lạc đứng trong nội viện, ánh mắt nhìn qua bốn phía, nói:- Ngươi chính là lão đại Thần Hà cấm vệ?Hai người áo đen này chính là Phong Phi Vân và Tất Trữ Suất, bọn họ đi ra khỏi long mạch dưới đất liền đi tới nơi này.Cửa hàng linh thạch này chính là một mật địa, chỉ có thần vương mỗi thời đại mới biết được nơi này.- Bái kiến thần vương đại nhân!Lão giả kia kinh sợ cúi đầu, mà những tiểu nhị khác quỳ xuống, cả đám kính sợ không hiểu.Mỗi một siêu cấp tiên môn đều có lực lượng bí ẩn và cường đại nhất của mình, bình thường sẽ không lộ ra ngoài ánh sáng, cũng giống như Bắc Minh phiệt.Những lực lượng bí ẩn này cũng được xưng là "Nội tình" của một thế lực, là lực lượng trung thành nhất, giống như tử sĩ vậy, không tới thời khắc sinh tử tồn vong sẽ không xuất hiện.Phủ thần vương thành lập hơn sáu ngàn năm, thần vương mỗi thời đại đều là nhân vật kinh thiên động địa, tự nhiên vô cùng khủng bố.Bằng không thần vương lấy cái gì giám thị cả Thần Tấn vương triều?

Ba đại thiên hầu tọa trấn Thần Vũ quân, nhưng mà đó cũng chỉ là lực lượng bên ngoài, một góc của băng sơn.Bất luận thế lực gì muốn trường tồn lâu dài, đều khó có khả năng mang tất cả lực lượng của mình bay ra ngoài ánh sáng.Thần Hà cấm vệ chính là tử sĩ do thần vương thứ bảy Long Xuyên Phượng bồi dưỡng, số lượng cực nhỏ, nhưng mà là tu sĩ cực kỳ cường đại.Những tiểu nhị trong cửa hàng linh thạch này đều là Thần Hà cấm vệ, nhưng mà chỉ là một bộ phận của Thần Hà cấm vệ mà thôi.Còn có một ít Thần Hà cấm vệ có được thế lực của mình, cũng có thân phận khác, chỉ có thần vương mới có thể triệu hồi bọn họ.-------Chương 859: Thần Hà cấm vệ (2)Đương nhiên số lượng Thần Hà cấm vệ vẫn không nhiều lắm, sẽ không vượt qua năm mươi người, chính là cường giả trong cường giả.- Lão bộc Khúc Trường Ngâm, chính là đầu lĩnh Thần Hà cấm vệ thế hệ này.Lão giả thân thể cong xuống, không ngẩng đầu lên.Trong mắt Phong Phi Vân tràn đầy hỏa mang, vận dụng phượng hoàng thiên nhãn nhìn kỹ lão giả này, nhưng mà không cách nào nhìn thấu tu vị của hắn, đây chính là cường giả cấp bậc cự phách.Nhân vật cấp bậc cự phách đã ít lại càng ít, mười nửa bước cự phách mới có một người có thể bước vào cự phách.Giống như Bắc Minh phiệt Thần Hỏa doanh, toàn bộ đều là đại nhân vật ngoài nửa bước cự phách, nhưng mà đạt tới cự phách không tới mười người.Đây đã là nội tình cao nhất của thế lực tu tiên cao cấp nhất Thần Tấn vương triều như Bắc Minh phiệt, có thể thấy được nhân vật cự phách thưa thớt cỡ nào.Trong Thần Hà cấm vệ, nhân vật cự phách vô cùng thưa thớt, năm ngón tay có thể đếm hết.- Tất cả mọi người đứng lên đi.Phong Phi Vân truyền lệnh.Hai mắt Khúc Trường Ngâm cẩn thận, nói:- Thần vương đại nhân, chúng ta vào trong nói chuyện.Phong Phi Vân gật dầu, đi theo sau lưng Khúc Trường Ngâm, Tất Trữ Suất cũng muốn theo vào, nhưng mà bị Khúc Trường Ngâm cự tuyệt, hết sức nghiêm túc nói:- Thần vương đại nhân, người này là?- Không sao, cứ cho hắn vào đi.Phong Phi Vân thản nhiên nói ra.Thần Hà cấm vệ chính là lực lượng bí ẩn nhất của phủ thần vương, nhưng chỉ là một chi trong đó.Phải biết rằng nhìn chung lịch sử Thần Tấn vương triều tổng cộng xuất hiện bảy thần vương, Thần Hà cấm vệ chính là lực lượng hộ mệnh của thần vương thứ bảy mà thôi.Mà trên thực tế thần vương mỗi thời đại đều thành lập một chi lực lượng thần bí, vẫn bảo tồn tới ngày nay, trong đó lực lượng xa xưa nhất đã tồn tại sáu ngàn năm, ai cũng không biết bọn họ cường đại tới mức độ nào rồi?Cho nên lực lượng che dấu của phủ thần vương chỉ có bảy chi, Thần Hà cấm vệ chỉ là một trong số đó.Tuy đã qua hơn sáu ngàn năm, nhưng mà Phong Phi Vân không lo lắng độ trung thành của lực lượng thần bí, bởi vì lịch đại thần vương không phải người ngu, nếu không thể cam đoan con cháu của những người này thiên thu muôn đời, cũng không chọn những người này với tư cách là cấm vệ phủ thần vương.Cũng bởi vì như thế, Phong Phi Vân mới dám yên tâm lớn mật mang theo Tất Trư Suất đi tới nơi này, dù sao cũng chỉ là một chi trong bảy chi cấm vệ mà thôi.- Thần vương đại nhân làm thế nào chạy ra khỏi phủ thần vương?Khúc Trường Ngâm nói.Phong Phi Vân nói đơn giản chuyện xảy ra trong phủ thần vương một lần, nói:- Chuyện đã xảy ra như thế, đúng rồi, ai là người đầu tiên tiến vào phủ thần vương?- Phủ thần vương xảy ra đại biến, lão bộc lập tức lao qua, nhưng mà lúc ấy phủ thần vương đã hóa thành biển dung nham nóng chảy rồi.Khúc Trường Ngâm nói thêm:- Lúc lão bộc đuổi tới, thái tử điện hạ và một ít tu sĩ Bắc Minh phiệt đã tới đó, trong dung nham nóng chảy tìm ra thần vương lệnh.- Long Thần NHai!Phong Phi Vân cười lạnh.- Móa, đại gia nó!Tất Trữ Suát đập đùi mắng to một tiếng.Phong Phi Vân lại nói:- Thần vương lệnh hiện tại đang ở nơi nào?- Long Thần Nhai đã hiến thần vương lệnh cho Tấn đế, hiện tại có lẽ trong nội cung, chẳng qua hiện tại tu sĩ trong thiên hạ cho rằng thần vương đại nhân đã chết, Tấn đế hạ lệnh ai có thể thắng trong cuộc chiến phò mã thì kẻ đó chính là thần vương mới.Khúc Trường Ngâm nói.Muốn trở thành thần vương, khống chế thần vương lệnh nhất định phải đi vào thái miếu tế tự, còn phải được các lão tổ hoàng tộc trợ giúp nhỏ máu nhận chủ mới có thể nắm giữ thần vương lệnh, trở thành thần vương mới.- Cuộc chiến phò mã bắt đầu bao giờ?- Ngày mai chính là ngày đầu tiên.Khúc Trường Ngâm nói ra.Ánh mắt Phong Phi Vân quay tít một vòng, lộ ra thần sắc chờ mong.Khúc Trường Ngâm nói:- Thần vương đại nhân, có nên hiện tại đo vào trong cung gặp Tấn đế, thu hồi thần vương lệnh?- Không!

Hôm nay thế cục thần đô phức tạp, đấu tranh càng ngày càng hung hiểm, ngay cả Tấn đế cũng rất khó khống chế, nếu ta hiện tại tiến vào đế cung, tuy có thể thu hồi thần vương lệnh, nhưng mà người trong thiên hạ cũng sẽ biết ta còn sống.

Người muốn giết ta sẽ tiếp tục ra tay giết ta, chuyện này với ta không có chút chỗ tốt nào cả.Phong Phi Vân nói ra.- Ý thần vương đại nhân là?Khúc Trường Ngâm nói.- Lui vào chỗ tối, yên lặng theo dõi kỳ biến.Phong Phi Vân nói.- Nếu có người thắng cuộc chiến phò mã, phải chăng trở thành thần vương tiếp theo?Khúc Trường Ngâm nói.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ta sẽ đi tham gia cuộc chiến phò mã, lại đoạt lại vị trí thần vương là được.Phong Phi Vân tự nhiên muôn đi tham gia cuộc chiến phò mã, vì La Phù công chúa nên phải đi.Cho dù bại lộ thân phận cũng không sao, hôm nay tất cả mọi người cho rằng Nguyệt công chúa đã chết, hắn chính là thần vương phải kết hôn với công chúa mới, tự nhiên càng hợp tình hợp lý.Phong Phi Vân tự nhiên có mưu đồ trong lòng của mình, nếu Bắc Minh Mặc Thủ muốn chơi, tự nhiên cũng nên chơi với hắn tới cùng.Rời khỏi cửa hàng linh thạch, Phong Phi Vân và Tất Trữ Suất tách ra.Xảy ra chuyện lớn như thế, Tất Trữ Suất phải đi gặp Tà Hồng Liên, bằng không xảy ra chuyện gì thì có trời mới biết.Phong Phi Vân cũng đi gặp một người, cũng không biết nàng có rời khỏi thần đô hay chưa?Phong Phi Vân ở trong long mạch dưới đất, bên trong căn vài viên Thiên Tủy Đan, tu vị tăng lên thật lớn, Thiên Tủy Đan cũng chỉ là tứ phẩm linh đan, không có đạt tới cấp bậc ngũ phẩm, cho nên tiêu hóa một viên không thể đột phá cảnh giới.Tuy còn chưa có đạt tới cấp bậc Thiên Mệnh tứ trọng, nhưng mà không kém bao nhiêu cả.Mà lần này trên đường tiến tới Tuyệt Sắc Lâu, Phong Phi vân ăn hai viên Thiên Tủy Đan.- Luyện hóa năm viên Thiên Tủy Đan có lẽ có thể đột phá cảnh giới Thiên Mệnh tứ trọng, đến lúc đó trong thế hệ trẻ ai là đối thủ của ta?Phố dài xổ xưa, con đường tuyết đọng chất đầy.Bắt đầu có trăng sáng, ánh trăng sáng tỏ, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng.Phong Phi Vân một mình một người đứng dưới Tuyệt Sắc Lâu, dưới ánh trăng, bóng dáng kéo rất dài.Ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt đều đã chuẩn bị chiến tranh, ngày xưa Tuyệt Sắc Lâu phi thường nào nhiệt, tối nay đặc biệt quạnh quẽ.Bá!Thân ảnh Phong Phi Vân tiêu thất trong hư không, sau một khắc đã xuất hiện trong Tuyệt Sắc Lâu, lơ lửng dưới cung điện trên không trung.Phía trên là một cung điện màu son ngọc, có một chiếc linh đăng lóe lên.Ngay vào lúc Phong Phi Vân xuất hiện dưới ngoc điện, linh đăng lập tức dập tắt, trở nên tối tăm.- Là hắn đến...

Hắn đang ở bên dưới.Nam Cung Hồng Nhan rất muốn lao ra khỏi cửa, nhưng mà nàng đột nhiên dừng lại.Huyết Vũ nói:- Không phải hắn đã chết sao?Nam Cung Hồng Nhan lắc đầu, nói:- Không có sai, ta ngửi được khí tức trên người của hắn.-------Chương 860: Vô số quái thaiVì sao ngươi không trực tiếp ra ngoài gặp hắn, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây, một người trốn ở nơi này đau khổ một mình, đây không phải phong cách của tỷ tỷ.Huyết Vũ nói.Trong mắt Nam Cung Hồng Nhan dịu dàng mang theo vài phần phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu, lấy một cái hộp phía trên có một tầng phong ấn rậm rạp, nói:- Giao cái này cho hắn....Phong Phi Vân lẳng lặng đứng trên mặt tuyết, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo thổi vào mặt, không bao lâu một bóng dáng uyển chuyển màu đỏ từ trên cao bay xuống, tóc dài đen nhánh, da thịt tuyết trắng, dáng người gợi cảm, là vưu vật mê người.Là một bóng đỏ dưới trăng.Huyết Vũ cười ha hả, tiếng cười câu hồn đoạt phách, có rất ít nam nhân không thể không mê luyến tiếng cười của nàng, thập phần dễ dụ dỗ người ta phạm tội, hết sức chập chờn, đi tới, vũ mị nói:- Tất cả mọi người cho rằng thần vương đại nhân đã chết, không ngờ người xấu như ngươi lại không chết a.Phong Phi vân nhìn như không thấy, nói:- Hồng Nhan đâu?

Vì sao nàng không đi ra gặp ta?- Tỷ tỷ đã rời khỏi Tuyệt Sắc Lâu.Huyết Vũ ngón tay không xương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phong Phi Vân, ánh mắt thu thủy nháy động nhẹ nhàng.- Nàng đi nơi nào?Phong Phi Vân nói ra.- Ta cũng không biết, nàng đi vội vàng, chỉ để lại cái hộp này cho ta, bảo ta giao cho ngươi.Huyết Vũ đần độn không thú vị, lấy cái hộp ra đưa cho Phong Phi Vân.Đây chính là cái hộp sắt màu đỏ thẫm, dùng địa tâm kỳ thiết cực kỳ hi hữu luyện chế, phía trên bao phủ phong ấn rậm rạp, giống như con nhện, phía trên có hào quang màu trắng lưu động.Phong Phi Vân ánh mắt híp lại, mang theo thần sắc suy tư, nâng cái hộp đỏ thẫm lên, muốn phá vỡ phong ấn, mở cái hộp ra.- Không được, không được, tỷ tỷ nói đồ vật trong cái hộp này phải chờ tới khi ngươi nguy hiểm tuyệt vọng nhất mới có thể mở ra, hiện tại mở ra mất linh, ngươi cần phải nghe lời.Huyết Vũ vội vàng ngăn cản Phong Phi Vân mở hộp sắt ra.Phong Phi Vân lườm lườm Huyết Vũ, nhìn qua cung điện đang lơ lửng, cười nói:- Được rồi!

Không mở ra, không mở ra, Hồng Nhan còn có gì muốn ngươi nói với ta không?- Không có!Huyết Vũ cười dí dỏm.- Thật không?Phong Phi Vân nói.Huyết Vũ lại nói:- Ah!

Ta nhớ rồi, tỷ tỷ bảo ngươi đừng quên ước định giữa nàng và ngươi, nam nhân không tuân thủ ước định không phải nam nhân tốt, đúng rồi, ước định gì?

Các ngươi không phải định bỏ trốn đấy chứ?- Cái này...

Không thể nói, không thể nói!Phong Phi Vân cười cười, cuối cùng nhìn qua cung điện, hơi thất vọng đạp tuyết mà đi.- Bỏ trốn, bỏ trốn!Huyết Vũ ở sau lưng cười nói.Nam Cung Hồng Nhan áo trắng không nhiễm bụi trần, dáng người hoàn mỹ tới cực điểm, giống như tiên tử áo trắng.Gió lạnh như đao, hàn khí nhập thân, điêu khắc một giai nhân tuyệt sắc thích đùa nghịch tâm cơ và thâm tình.Không có ai biết trong lòng của nàng có bao nhiêu cô độc, cũng không người nào biết trong lòng nàng thừa nhận cô độc cỡ nào...

Nàng chỉ là một nữ nhân, cũng muốn một bờ vai dựa vào, giống như cánh chim mệt mỏi cần một cái tổ tránh gió lạnh mưa rào.Nàng đứng trên cung điện trên cao, đưa mắt nhìn Phong Phi Vân rời đi, giống như một băng điêu tuyệt mỹ đứng trong băng tuyết.Phong Phi Vân rời đi rất xa, loáng thoáng nghe được sau lưng có tiếng đàn tranh kỳ ảo, âm thanh hay như thế, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, giờ phút này nếu như Nam Cung Hồng Nhan ôn nhu động lòng người tựa vào ngực của hắn, mong muốn ấm áp, thả lỏng nội tâm, chẳng khác gì lão binh trên chiến trường sau khi về nhà muốn được ôm thê tử đầu tiên.Cảm giác ấp áp, mỹ diệu, thỏa mãn trong đó không cách nào hình dung.Phong Phi Vân dừng bước lại, ngừng chân thật lâu, nghe tiếng ca kia, thẳng tới khi một khúc này chấm dứt, trên người Phong Phi Vân đã đầy băng tuyết, khi đó hắn mới rời đi....- Lúc này tổ chức cuộc chiến phò mã, cả Thần Tấn vương triều có hơn phân nửa thiên tài tuấn kiệt tham gia, thiên tài cấp sử thi vượt qua mười người, một đời vương giả trẻ tuổi không cam chịu yếu thế, đều đi tham gia đại chiến này.- Hôm nay là thời gian báo danh, có vài thiên tài đỉnh cấp lạ lẫm xuất hiện, có người hoài nghi là người tới từ vương triều khác.- Chỉ tới giữa tră, trẻ tuổi tuấn kiệt tham gia bá danh vượt qua vạn người, đến từ bốn phương tám hướng, thiên nam địa bắc.Cuộc chiến phò mã được thiết trí trong hoàng thành, do tam công cửu khanh cùng chủ trì thịnh yếu trẻ tuổi tuấn tài này, quả thật là phong vân tế hội.Rất nhiều cuồng nhân chiến đấu đều đi ra khỏi bế quan, muốn tới nơi này tranh hùng thiên hạ.- Thiên tài cấp sử thi, chiến lực chưa chắc là vô địch cùng cảnh giới.Kỳ Phong mặc một bộ đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, phiêu dật như tiên, mi tâm có thiên nhãn mở ra, có thể dẫn động lực lượng trăng sáng, không người nào có thể tiếp một chiêu của hắn, tới giữa trưa có mười sáu thiên tài tuấn kiệt bại trong tay hắn, toàn bộ một chiêu thủ thắng.Tuy Kỳ Phong không phải thiên tài cấp sử thi, nhưng mà chiến lực còn mạnh hơn thiên tài cấp sử thi.Lúc gần giữa trưa lại xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa, người này lưng mọc cánh chim màu đen, có bốn cánh tay, lai lịch thần bí, đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, nhưng mà chiến lực cũng cực kỳ cường đại, giao thủ với một nửa bước cự phách mười chiêu không thua.Thiên tài cấp sử thi chưa chắc là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ,Một thiên tài cấp sử thi tu luyện mười năm chưa hẳn so sánh được với thiên tài nghịch thiên tu luyện ba mươi năm.Tại Thần Tấn vương triều chỉ cần không vượt qua năm mươi tuổi sẽ được xưng là trẻ tuổi tuấn kiệt.Cũng không lâu lắm, lại có cường giả thần bí trẻ tuổi xuất hiện, toàn thân đầy bùn đất, giống như tượng đất, thân cao không tới một mét năm, trên đỉnh đầu có mây xanh bay lên, phiến đá dưới chân hắn hơi dính lại, đã hóa thành vũng bùn.Một tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong thế hệ trước muốn thăm dò sâu cạn của hắn, lại bị hắn đánh một chưởng vào ngực, thân thể hóa thành lầy lội đầy bùn máu.Lại có một trẻ tuổi tuấn tài thâm bất khả trắc, chưa từng có người nào nghe qua tên của hắn.Thần Tấn vương tiều thật sự quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, tiên môn thế gia cổ xưa giấu trong thâm sơn đầm lầy không ít, mấy ngàn năm chưa chắc liên hệ với bên ngoài, những tuấn tài thần bí trẻ tuổi xuất thế, cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì cả.Trên đời này không thiếu nhất chính là quái thai, giống như tiểu ma tiên, mặc dù không chuyên tâm tu luyện nhưng mà tu vị tăng lên với tốc độ khủng bố, không người nào có thể so.Chiến lực cường đại hay không, không hề chỉ là thiên phú cao thấp, một ít người tâm chí cường đại, thiên kiêu tu luyện công pháp đặc thù, thậm chí là có lực lượng miểu sát thiên tài cấp sử thi.Mỗi lần đi qua một buổi, xuất hiện mấy vị quái thai, chiến lực truy thẳng nửa bước cự phách, làm cho thiên kiêu thiên tài cấp sử thi cảm thấy lực áp bách cường đại.- Đông Phương Kính Thủy cũng tới, hắn cũng muốn lấy La Phù công chúa?

Đoạt được vị trí thần vương sao?Có người kinh hô một tiếng.-------Chương 861: Sòng bạc ngầm (1)Đông Phương Kính Thủy khí thế kinh người, đỉnh đầu có một tòa ma thành, trên người ngưng tụ một đạo ma uy khiến người ta sợ hãi, cười dài nói:- Thiên kiêu tuấn tài không ngừng tụ hội, sao có thể thiếu ta, La Phù công chúa và vị trí thần vương, ta không có hứng thú, ta chỉ muốn chiến với đối thủ một trận!Thật sự cuồng ngạo!Lời này vừa ra, rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài đều không phục.Trong đó có một trẻ tuổi tuấn tài ý bảo một lão giả hộ đạo sau lưng hắn một tiếng, lão giả lập tức bay ra ngoài, một chưởng đánh ra bảy đầu long hổ chi lực.Đông Phương Kính Thủy đánh ra một chưởng, đánh lui lão giả này!- Trời ơi...

Đông Phương Kính Thủy đã cường đại tới mức này, chiến lực đã đủ chống lại nửa bước cự phách.Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, không hổ là đệ nhất nhân thế hệ trẻ Ngân Câu phiệt, chiến lực thật đáng sợ, cuộc chiến phò mã lần này ai có thể lực áp hắn đây?Tuy chiến lực Đông Phương Kính Thủy cường hãn, nhưng mà vẫn có vài người kích động, chiến ý tăng vọt, lực lượng không thể kém hơn Đông Phương Kính Thủy bao nhiêu.- Ha ha, hôm nay chỉ báo danh, muốn chiến thì cứ lên chiến đài đi, chỉ cần ta cho rằng có tự cách chiến với ta một trận, ta nhất định phụng bồi tới cùng!Đông Phương Kính Thủy nghênh ngang rời đi.- Biểu ca, xem ra Đông Phương Kính Thủy cũng đột phá lên Thiên Mệnh ngũ trọng, chính là kình địch của ngươi a!Long Thần Nhai cười nói.Bắc Minh Phá Thiên đưa mắt nhìn, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, mang theo tự tin cường đại, nói:- Lúc này ta sẽ thắng không thể nghi ngờ, cho dù là Đông Phương Kính Thủy hay Lý Tiêu Nam, ta đều phải dẫm nát dưới chân.Ngày đầu tiên của cuộc chiến phò mã đã có vài vạn trẻ tuổi tuấn tài tới báo danh, tu vị không tầm thường, chính là một nhóm người cao cấp nhất thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều.Thời điểm Phong Phi Vân mờ nhạt, hắn tiến lên báo danh, lấy tên là Phong Nhị Cẩu!Báo danh ba ngày, có trên mười vạn thiên tài tuấn kiệt tham gia, đều là một đám tu sĩ cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều, ngàn dặm tìm được một, tu vị không tầm thường.Trong lịch sử Thần Tấn vương triều cho tới bây giờ chưa từng có thịnh thế như vậy xuất hiện qua, dù sao lãnh thổ quốc gia quá rộng lớn, mỗi một phủ, mỗi một quận đều có địa vực bao la, nhân tài cường thịnh, rất khó có cảnh tất cả thiên tài đều tụ tập đến thần đô.Quần long phệ thiên, rất nhiều cao nhân lánh đời và cổ tiên môn đều xuất thế, cho nên mới có nhiều cường giả trẻ tuổi lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Bởi vì số người tham gia thật sự quá nhiều, vượt xa dự tính ban đầu, cho nen vừa bắt đầu đã "Lôi đài đào thải" là không thích hợp.Thử nghĩ một chút, có mười vạn tên thiên tài tuấn kiệt tham gia, nếu như dùng tỷ thí lôi đài một chọi một thì không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể quyết ra thắng bại cuối cùng.Cho nên có người đưa ra quy định "Lôi đình tinh anh".Cái gọi là lôi đài tinh anh chính là thiết trí mười lôi đài trong hoàng thành, mỗi tòa lôi đài mỗi ngày chỉ có một tên đài chủ.Trong vòng một ngày, người còn đứng tren chiến đài thì xem như thông qua vòng đầu tiên.Như vậy một ngày có thể đản sinh ra mười tên thiên tài trẻ tuổi.Tiếp tục mười ngày sẽ có một trăm trẻ tuổi tuấn kiệt tham gia vòng tiếp theo.Đương nhiên chế độ này với rất nhiều người mà nói là không công bằng, nhưng tuyệt đối có thể chọn ra một trăm người cường đại nhất, sẽ không xuất hiện tình huống tu vị cao mà không qua được.Ngươi hôm nay bại, ngày mai có thể tiếp tục khiêu chiến.Người thua ở lôi đài này, còn có thể tham gia tỷ thí lôi đài khác.Đương nhiên loại cạnh tranh này vô cùng kịch liệt, đài chiến đấu và thời gian đều có hạn, rất nhiều người thậm chí không có cơ hội leo lên lôi đài chiến đấu, đây là thứ bọn họ phải tranh thủ, cướp đoạt cơ hội.Bởi vì cạnh tranh kich liệt, người leo lên lôi đài chiến đấu không nhiều, cơ hội không nhiều, mặc dù hôm nay chỉ là ngày đại chiến đầu tiên, vẫn như trước có người đổ xô ra đường, tất cả mọi người tiến vào hoàng thành.Cũng không phải mỗi một thiên thiên tài tuấn kiệt đều mơ tưởng cưới vợ La Phù công chúa, đều muốn trở thành thần vương, dù sao bọn họ muốn hiểu hơn về tu vị của mình, chênh lệch quá lớn với vương giả trẻ tuổi, không có khả năng thủ thắng.Những thiên tài tuấn kiệt này tham chiến cũng chỉ muốn biểu hiện chiến tích trác tuyệt trên chiến đài, tiếp theo là được đại gia tộc tu tiên xem trọng, sau đó thu nạp họ, như thế mới có được thêm nhiều tài nguyên tu luyện.Nếu có thể được tiên môn thế gia như tứ đại môn phiệt nhìn trúng, như vậy quả thật là cá vượt long môn.Ngày hôm nay Phong Phi Vân không có đi tham chiến, trong cửa hàng linh thạch hắn đã luyện hóa ba viên Thiên Tủy Đan.Thiên Tủy Đan chính là tứ phẩm linh đan, dù chỉ luyện hóa một viên cũng không phải chuyện dễ dàng, dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện tại cũng cẩn thời gian một ngày mới có thể hấp thu dược lực trong linh đan hoàn toàn hấp thu.Phong Phi Vân bế quan tu luyện ở đây cực kỳ an toàn, có hơn mười tên Thần Hà cấm vệ thủ hộ, đều là cường giả tuyệt đỉnh.Mà đầu lĩnh Thần Hà cấm vệ chính là Khúc Trường Ngâm âm thầm liên lạc với thế lực che dấu của phủ thần vương, bắt đầu gõ trống khua chiêng bố trí, một khi thần đô có biến, có thể cho đối thủ một đả kích to lớn.Đây là chỗ tốt khi ẩn nấp trong bóng tối.Cho dù đến lúc đó Phong Phi Vân bại lộ thân phận cũng không có trỏ ngại, nên bố trí đã bố trí xong, đối thủ muốn đề phòng cũng đã quá trễ.Cuộc chiến phò mã chiến đến cuối cùng tất nhiên sẽ gặp cường giả, thân phận Phong Phi Vân sẽ bạo lộ, nhưng mà bạo lộ thì như thế nào?

Cả thần đô đã bụi hắn âm thầm khống chế, cho dù đối thủ muốn phản kích cũng đã chậm rồi.Hiện tại Phong Phi Vân cần làm chính là cố gắng tăng tu vị của mình.Phong Phi Vân hít sâu một hơi, vô số linh vụ bao quanh thân thể, thân thể trở nên lóng lánh như ngọc, huyết nhục nóng như hỏa diễm.Trong đan điền tử phủ linh khí càng ngày càng dày, giống như hóa thành một đoàn dịch màu tím.Oanh!Xương cốt toàn thân đều giống như hỏa diễm thiêu đốt, càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng nóng hổi, giống như ngọc thạch nóng chảy phun trào.Rốt cuộc cũng hấp thu viên Thiên Tủy Đan thứ ba.Phong Phi Vân mở hai mắt ra, đồng tử sáng ngời, giống nhau hai viên thiên thạch đang thiêu đốt.Tu vị lại tăng lên lần nữa, đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong.- Quả nhiên, dược lực Thiên Tủy Đan càng ngày càng yếu, phục dụng một viên tăng lên nhiều nhất, viên thứ hai yếu đi rất nhiều, viên thứ ba càng yếu hơn.- Muốn đột phá tới Thiên Mệnh tứ trọng, ít nhất cũng phải phục dụng hai viên Thiên Tủy Đan mới được.Nếu là người khác, tại Thiên Mệnh tam trọng phục dụng hai viên Thiên Tủy Đan là có thể đột phá tới Thiên Mệnh tứ trọng, nhưng mà Phong Phi Vân lại cần tới năm viên.Thể chất càng cường đại, đột phá cảnh giới cần năng lượng càng nhiều.Phục dụng linh đan tăng tu vị, tu vị bình thường quá không ổn định, cần thời gian lắng đọng và củng cố, mới có thể tiếp tục phục dụng linh đan.-------Chương 862: Sòng bạc ngầm (2)Phong Phi Vân liên tục phục dụng ba viên Thiên Tủy Đan, cũng cần tạm thời củng cố vài ngày, kế tiếp là chuẩn bị đột phá Thiên Mệnh tứ trọng.Phong Phi Vân đi ra khỏi phòng bế quan, mặc quần áo đen cứng cáp, mang theo mũ rộng vành màu đen, đi ra khỏi cửa hàng linh thạch, trước đi vào long mạch dưới đất, nhìn thấy Long Thương Nguyệt và bàn tình huống thần đô với nàng.- Mẫu thân của ta nghe tin ta chết, bệnh không dậy nổi?Ánh mắt lạnh như băng của Long Thương Nguyệt sinh ra một tia rung động.Phong Phi Vân nói:- Kỷ phi nương nương tu vị cao tuyệt, sẽ không dễ dàng sinh bệnh, có lẽ không có trở ngại, ngươi không cần quá lo lắng.Long Thương Nguyệt lắc đầu, nói:- Phong Phi Vân, ta có thể nghe lời ngươi giả chết, nhưng mà ngươi nhất định phải nói với mẫu thân của ta biết, ta còn chưa chết, bảo nàng yên tâm.Người tu vị cao đều có nhân tâm.Nếu bị bệnh thì còn nghiêm trọng hơn thân thể bị bệnh.Hai mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi vân, mang theo một tia thần sắc cầu xin.Nói thật ra, nếu có thể thì Phong Phi Vân đánh chết cũng không muốn đi gặp Kỷ Linh Xuân.Phong Phi Vân trầm tư sau nửa ngày, nói:- Đợi tất cả bố trí thỏa đáng, ta nhất định sẽ đi gặp Kỷ phi nương nương, báo nàng bình an.Kỷ Linh Xuân thông minh vượt qua Long Thương Nguyệt gấp mười lần, nếu để cho nàng biết rõ Long Thương Nguyệt và Phong Phi Vân không chết, như vậy nàng tất nhiên sẽ tính toán của mình, nói không chừng sẽ phá hư kế hoạch của Phong Phi Vân, dưới tình huống không có nắm giữ đại cục thần đô, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không muốn gặp nữ nhân thông minh và xảo trá này quá nhiều.Về phần nữ ma, nàng vẫn luyện hóa ma huyết như trước, giống như có lẽ tiến vào thời kỳ mấu chốt rồi.Phong Phi Vân không có làm kinh động tới nàng, liền rời khỏi long mạch dưới đất, chạy về phía hoàng thành thì sắc trời đã tối, chiến đấu hôm nay đã chấm dứt, rất nhiều tu sĩ ngự không mà đi, đường cái hoàng thành cổ xưa, rất nhiều dị thú qua lại, có tu sĩ tiên phong đạo cốt ngồi trên lưng dị thú đi từng bước.- Ngươi đã tới1Trên mặt Tất Trữ Suất mang theo mũ phật thật to, hắn tươi cười như em bé mặt béo, đột nhiên xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân.Tên này vốn không cao, mũ bảo hiểm lại lớn, giống như trên đầu vai có một khí cầu lớn, nhãn cầu to lớn kinh người.- Ngươi lên chiến đài?Phong Phi Vân không cảm thấy kinh ngạc chút nào cả.Tất Trữ Suất cũng tham gia cuộc chiến phò mã, cùng báo danh với Phong Phi Vân.- Hôm nay thật sự quá kịch liệt, hiện tại có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi, ta căn bản không có cơ hội ra tay.Tất Trữ Suất khó thở, vốn hắn suýt nữa leo lên chiến đài, nhưng mà bởi vì mang mũ bảo hiểm quá to cho nên bị người ta một cước dẫm lên mũ bảo hiểm, cho nên dẫm hắn rơi xuống đất, chio nên mất đi cơ hội lên chiến đài chiến đấu.Nghe được Tất Trữ Suất giảng thuật, Phong Phi Vân không nhịn được cười ra tiếng, nói:- Vận khí của ngươi quá kémTất Trữ Suất lắc đầu, nói:- Hẳn là vận khí của ta quá tốt mới đúng, nếu không phải tên kia giẫm ta một cái rơi xuống đất, nói không chừng ta đã chết trên lôi đài.- Có quá khoa trương hay không?Phong Phi Vân động dung.- Không khoa trương một chút nào cả, tên kia tu vị thật sự quá cao, hơn nữa ra tay không có lưu người sống, toàn bộ bị hắn đánh chết bằng một chiêu.

Tổng cộng chiến bốn mươi ba trận, ngay cả bốn mươi ba thiên tài tuấn kiệt đều chết trong tay hắn, giết tới cuối cùng không ai dám lên đài nữa.Nội tâm Tất Trữ Suất vẫn còn đầy sợ hãi.- Khoác lác a!

Thần Tấn vương triều nhiều thiên tài tuấn kiệt như vậy, người nhìn hắn không thoải mái cũng không ít, vì sao không có ai koong ngăn cản được một chiêu của hắn chứ?Phong Phi Vân không tin.- Thôi đi!

Phong Phi Vân ngươi quá ếch ngồi đáy giếng, đừng tưởng rằng ngươi là thiên tài cấp sử thi thì có thể xem thường tuấn tài trong thiên hạ, hôm nay xuất hiện mười mấy người không phải tầm thường, chiến lực không dưới thiên tài cấp sử thi.Tất Trữ Suất nói:- Ta mang ngươi đi xem!Phong Phi Vân vẫn có mấy phần chờ mong với cuộc chiến phò mã này, nói không chừng có thể mượn đám thiên tài tuấn kiệt này ma luyện bản thân, làm cho tu vị của mình tiến thêm một bước.Tất Trữ Suất thông qua con đường bí mật, mang Phong Phi Vân đi tới một bí phủ dưới đất.Có rất nhiều tu sĩ xâm nhập vào đây, hơn nữa tu vị không thấp.Không chỉ có tu sĩ trẻ tuổi, ngay cả cường giả thế hệ trước cũng hiện thân, có tăng có tục, có đệ tử tiên môn, có vương công quý tộc, phần lớn đều là nhân vật ngoài Thiên Mệnh Cảnh.- Niw này là sòng bạc ngầm lớn nhất thần đô, tin tức về cuộc chiến phò mã tất nhiên sẽ được truyền vào đây trước tiên.Tất Trữ Suất quen việc dễ làm, mang Phong Phi Vân đi tới đại điện đánh bạc.Tuy nơi này nằm sâu dưới lòng đất, nhưng mà hết sức phồn hoa, có mười tám viên linh châu lớn như chậu rửa mặt đang lơ lửng ở phía trên, giống như mười tám mặt trăng tròn chiếu sáng cung điện này.- Ta áp sáu mươi viên linh thạch, Đông Phương Kính Thủy nhất định sẽ vượt qua, tiến vào đợt thứ hai!Một tu sĩ trung niên béo nói ra, ánh mắt như mắt rắn.- Này!

Lão huynh, Đông Phương Kính Thủy là áp ba mươi bồi một ah!

Cho dù thắng cũng không kiếm được nhiều lắm!- Ngươi hiểu cái rắm, Áp Đông Phương Kính Thủy lợi nhuận không nhiều, cho nên một lần ta áp sáu mươi viên linh thạch mua Bắc Minh Phá Thiên, tỷ lệ của Bắc Minh Phá Thiên là ba mươi bồi một!...Tất Trữ Suât chà xát tay, hơi ngứa tay nói:- Cuộc chiến phò mã là thịnh hội của tu tiên giới, cả thần đô, thậm chí là sòng bạc của Thần Tấn vương triều cũng mở giao dịch, nơi này có một cung điện đánh bạc, nghe đồn ngay cả phiệt chủ bốn đại môn phiệt cũng đặt cược tại đây.Phong Phi Vân lần đầu tiên đi tới nơi như thế này, ngẩng đầu nhìn lại, khắp nơi đều là tu sĩ lui tới.Trên vách tường đánh bạc treo rất nhiều ngọc bài, phía trên ghi lại tỉ lệ đặt cược.- Lý Tiêu Nam tiến vào đợt thứ hai, tỉ lệ đặt cược năm mươi bồi một!- Tây Việt Lan Sơn tiến vào đợt thứ hai, tỉ lệ đặt cược mười bồi một!- Mục Tinh Tử đoạt khôi thủ cuộc chiến phò mã, một bồi mười.- Bắc Minh Phá Thiên đoạt được khôi thủ cuộc chiến phò mã, một bồi mười!...... ...Tỉ lệ đặt cược khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.Còn có tiểu nhị phục vụ đánh bạc đang không ngừng thay đổi, thay thế ngọc bài trên vách tường, bởi vì đạt được tin tức khác nhau cho nên tỉ lệ đặt cược cũng cải biến.- Ám Vực Thiếu chủ Minh Tinh Tử hôm nay tại chiến đài chữ hoàng giết bốn mươi ba người, trong đó còn có hai người là vương giả trẻ tuổi, đối thủ một chiêu mất mạng, huyết chiến đài, chấn nhiếp toàn trường.- Xem ra tỉ lệ đặt cược Mục Tinh Tử đoạt khôi thủ biến hóa rồi.Quả nhiên sau khi tin tức truyền đi, tiểu nhị đánh bạc nhanh chóng tháo ngọc bài Ngọc Tinh Tử xuống, phủ lên một cái ngọc bài mới.Vốn là "Một bồi mười", hiện tại biến thành "Một bồi tám".-------Chương 863: Tỉ lệ đặt cược Phong Nhị Cẩu (1)Phong Phi Vân đang ngồi trên ghế, nghe tu sĩ chung quanh không ngừng nghị luận, biết rõ rất nhiều chuyện trong giới cờ bạc nơi này.Đúng lúc này Tất Trữ Suất đã chen vào trong đám người, kêu lên:- Ta áp một ngàn viên linh thạch, áp Hồng Diệp hoàng tử có thể đoạt được khôi thủ, lại áp một ngàn linh thạch Bắc Minh Phá Thiên có thể đoạt được khôi thủ.Đây chính là hai ngàn linh thạch, là số tiền lớn, làm cho rất nhiều người phải nhìn qua hắn.Nội cung đánh bạc nhanh chóng an tĩnh lại.Rốt cuộc tên "Đầu phật to" này định làm gì, chẳng lẽ là thiên kiêu của phật môn?Một nữ tử mắt ngọc mài ngài mặc cung trang sòng bjac, đôi mắt dễ thương sóng gợn liên tục, nũng nịu nói:- Vị công tử này, áp Hồng Diệp hoàng tử đoạt được khôi thủ tỉ lệ đặt cược là ' áp một bồi bốn ', áp Bắc Minh Phá Thiên đoạt được khôi thủ tỉ lệ đặt cược là ' áp một bồi ba ', cho dù tương sòng bạc có cải biến tỉ lệ đặt cược, tỉ lệ đặt cược của ngươi áp bây giờ cũng không biến đổi, ngươi xác định muốn áp bọn họ đoạt khôi thủ?- Xác định, loại chuyện đánh bạc này chú ý là hung ác, nếu chờ lát nữa tỉ lệ của bọn họ thấp hơn, ta thiệt thòi thảm rồi.Tất Trữ Suất nói chém đinh chặt sắt.Tất Trữ Suất lấy được phiếu đánh bạc xong, bị kích động chạy qua.- Ngươi không có ý định chơi hai tay?Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi xác định là hai người này sẽ đoạt đệ nhất hay sao?- Đó là tự nhiên, ta sau khi trải qua tính toán tinh vi, ta vì cái gì không áp Lý Tiêu Nam, đó là bởi vì ta biết rõ Lý Tiêu Nam muốn kết hôn là tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt, đối với La Phù công chúa hứng thú không lớn, ta vì sao không áp Đông Phương Kính Thủy, đó là bởi vì ta biết rõ Đông Phương Kính Thủy tham gia cuộc chiến phò mã cũng chỉ vì muốn chiến đấu mà thôi, cuồng nhân này căn bản là không nghĩ tới muốn sẽ trở thành đệ nhất nhân cuộc chiến phò mã.Tất Trữ Suất đắc chí, lại nói:- Hồng Diệp hoàng tử cùng Bắc Minh Phá Thiên thì khác, bọn họ rất hứng thú với La Phù công chúa, lại có hứng thú với vị trí thần vương, tất nhiên sẽ chịu dốc sức liều mạng, trở thành đệ nhất nhân cuộc chiến phò mã tỉ lệ lớn nhất.Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi, nói:- Phân tích không sai, nhưng mà có có mộ điểm ngươi phân tích sai.- Điểm nào?Tất Trữ Suất nói.- Đối với Lý Tiêu Nam cùng Đông Phương Kính Thủy loại cao thủ cấp bậc này mà nói, cho dù đối với La Phù công chúa cùng vị trí thần vương không có hứng thú, bọn họ tuyệt đối không cho phép mình bại, bọn họ không tham gia cuộc chiến phò mã thì thôi, một khi tham gia tuyệt đối ẽ ôm tín niệm chắc thắng, đây là tâm của cường giả.Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất hơi sững sờ, trầm tư một lát, nói:- Có đạo lý, có đạo lý.Hắn chợt chạy đi, chen vào đám người, lại áp Lý Tiêu Nam cùng Đông Phương Kính Thủy một ngàn linh thạch.Sau khi hắn quay về, Phong Phi Vân lại là lắc đầu, nói:- Không đáng, không đáng.- Tại sao lại không đáng, không phải ngươi nói Lý Tiêu Nam cùng Đông Phương Kính Thủy đều toàn lực ứng phó, ta áp xong thì ngươi nói không đáng là thế nào?Tất Trữ Suất khó thở, có cảm giác bị Phong Phi Vân lừa.Phong Phi Vân chậm rãi nói:- Ngươi xem, Hồng Diệp hoàng tử tỉ lệ đặt cược là ' một bồi bốn ', Bắc Minh Phá Thiên tỉ lệ đặt cược là ' một bồi ba ', Lý Tiêu Nam tỉ lệ đặt cược là ' một bồi ba ', Đông Phương Kính Thủy tỉ lệ đặt cược là ' một bồi ba '."

- Ngươi áp lên bốn người là một ngàn miếng linh thạch, tổng cộng áp đi ra ngoài bốn ngàn miếng linh thạch, nhưng mà trong bốn người chỉ có một người đoạt vị trí đệ nhất, cho dù là Hồng Diệp hoàng tử thắng, ngươi cũng chỉ thu hồi bốn ngàn viên linh thạch, xem như không lời không lỗ, nhưng nếu là ba người khác thắng thì ngươi không thu tiền vốn được rồi.Nghe nói như thế, Tất Trữ Suất cứng ngắc đứng ở nơi đó, mắng to:- Con mẹ nó ngươi có thù oán với ta sao, ngươi lừa bịp ta, khó trách vừa rồi ta đi áp thì muội tử xinh đẹp kia nhìn ta cười cười, con mẹ nó ta còn tưởng rằng nàng có ý với ta chứ?Tất Trữ Suất trực tiếp lao về phía Phong Phi Vân, muốn bóp chết hắn.Thân hình Phong Phi Vân khẽ động, liền trực tiếp đứng phía sau hắn, khoanh hai tay, cười nói:- Ai kêu ngươi áp người khác mà không áp ta, ngươi rõ ràng không có tín nhiệm ta đấy.Tất Trữ Suất mang theo tiếng khóc nức nở nói:- Áp ngươi, lão tử thất bại còn nhiều hơn...Đám người Hồng Diệp hoàng tử cùng Lý Tiêu Nam người ta là nửa bước cự phách, là mấy người cao cấp nhất trong thế hệ trẻ, Tất Trữ Suất tự nhiên áp bọn họ mà không áp Phong Phi Vân.- Ai, hãy để cho ta dạy ngươi cái gì là kiếm lời khổng lồ.Phong Phi Vân trực tiếp đi qua quầy hàng, trực tiếp lấy ra một quả linh thạch, đặt lên quầy và nói:- Ta muốn áp Phong Nhị Cẩu một quả linh thạch, mỹ nữ, tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu.Tất Trữ Suất theo ở phía sau, lộ ra giọng cười mỉa mai, Phong Phi Vân thật sự là keo kiệt, áp một quả linh thạch có thể lợi nhuận bao nhiêu chứ.Có thể treo tỉ lệ đặt cược lên vách tường sòng bạc phần lớn đều là tuổi trẻ tài tuấn thanh danh hiển hách, ít cũng là cấp bậc vương giả trẻ tuổi.Cái tên Phong Nhị Cẩu thật sự quá lạ lẫm, căn bản là không có tư cách áp lên tường, nội cung đánh bạc cũng không ai mua hắn, thậm chí tỉ lệ đặt cược còn không đăng ký.Nhưng mà đã có người xuất tiền muốn mua hắn, như vậy nội cung đánh bạc cũng sẽ đăng ký tỉ lệ cho hắn.Chuyên gia nội cung đánh bạc kiểm chứng, phát hiện thật có tên Phong Nhị Cẩu dự thi, trải qua một phen ước định thì đưa ra kết luận "Áp một bồi ba mươi.Ước định sư đánh bạc đều là người lão luyện, cho dù biết rõ Phong Nhị Cẩu không có hy vọng gì, vẫn không dám đưa ra tỉ lệ quá cao, vạn nhất xuất hiện ngoài ý muốn, nội cung đánh bạc sẽ táng gia bại sản.Thiếu nữ mắt ngọc mài ngài nhìn thấy thẻ đánh bạc, nói:- Vị công tử này, Phong Nhị Cẩu xông qua vòng thứ nhất tỉ lệ là một bồi ba mươi, cũng nói đúng hơn, ngươi áp một quả linh thạch, nếu như hắn có thể thắng ba mươi linh thạch.- Chỉ là vòng đầu tiên đã có tỉ lệ một bồi ba mươi, quá cao rồi.Phong Phi Vân cười cười, trực tiếp lấy ra một vạn linh thạch, cười nói:- Ta muốn thêm một vạn viên linh thạch.Oanh.Tu sĩ trong nội cung đánh bạc rất nhiều người đều dời ánh mắt qua đây.Một vạn viên linh thạch, đây tuyệt đối là số lượng lớn, chỉ có thế lực như bốn đại môn phiệt mới có thể lấy ra.Thiếu nữ cũng bị hù sợ, nàng không phải chưa từng thấy số linh thạch lớn như thế, mà là không thể tin được có người lại áp số linh thạch lớn như thế lên người Phong Nhị Cẩu, nói:- Một...

Một vạn viên linh thạch...

Cái này...Phong Phi Vân mang theo mũ rộng vành, tăng thêm vài phần thần bí.Phong Nhị Cẩu tỉ lệ đặt cược thật sự rất cao, áp một bồi ba mươi, nếu như người thần bí này thắng, như vậy cung đánh bạc phải bồi thường ba mươi vạn linh thạch.-------Chương 864: Tỉ lệ đặt cược Phong Nhị Cẩu (2)Ba mươi vạn linh thạch là khái niệm gì?Cho dù là Bắc Minh phiệt truyền thừa cổ xưa, nội tình thâm hậu đoán chừng cũng không thể cầm ra số linh thạch lớn như thế.Tất Trữ Suất rốt cục hiểu đây là âm mưu của Phong Phi Vân, vừa bắt đầu xuất ra một quả linh thạch áp Phong Nhị Cẩu, người cung đánh bạc không đặt trong lòng, dù sao số lượng nhỏ, vì vậy định là một bồi ba mươi.Nhưng nếu như Phong Phi Vân ngay từ đầu đưa ra một vạn miếng linh thạch áp Phong Nhị Cẩu, như người cung đánh bạc sẽ đưa ra tỉ lệ thấp hơn, tỉ lệ đặt cược cũng tuyệt đối không rất cao, cho dù thắng cũng không lời nhiều.Âm hiểm ah, xảo trá ah.Tỉ lệ đặt cược đã định đi, cho dù người cung đánh bạc muốn sửa tỉ lệ cũng phải chờ tới sau khi Phong Phi Vân áp linh thạch xong, chút phòng hiểm này mà không chịu nổi là trái với quy định, cũng không có khả năng trở thành cung đánh bạc lớn nhất thần đô.Cao tầng cung đánh bạc cũng bị kinh động, cả đám đều cảm thấy đau đầu, trong lòng đều đang suy đoán Phong Nhị Cẩu nhất định chính là một cao thủ, bằng không cũng không có người bỏ ra một vạn linh thạch áp hắn thắng, hiện tại muốn đổi ý đã không kịp, chỉ có thể ra tay từ phương diện khác, ngăn chặn Phong Nhị Cẩu thông qua vòng thứ nhất.Sau khi Phong Phi Vân áp một vạn miếng linh thạch thì tỉ lệ của Phong Nhị Cẩu lập tức sửa lại, theo "Áp một bồi ba mươi ", biến thành "Áp hai chung một".Dù vậy vẫn có nhiều người đặt cược.Phong Phi Vân đã đi ra khỏi cung đánh bạc, chờ một lát, Tất Trữ Suất mới cao hứng bừng bừng đi ra.Phong Phi Vân rất ngạc nhiên, nói:- Ngươi sẽ không cũng áp ta đấy chứ?- Ha ha, tự nhiên áp ngươi, ta áp ba ngàn viên linh thạch, nhưng mà ta thông minh hơn người, ta áp ngươi có thể đoạt được đệ nhất cuộc chiến phò mã, bạn chí cốt a, ta tín nhiệm ngươi rất nhiều đấy.Tất Trữ Suất tươi cười rớt cằm xuống.Áp Phong Nhị Cẩu vượt qua vòng đầu tiên tỉ lệ biến thành "Áp hai chung một", đã không có lợi nhuận, Tất Trữ Suất tự nhiên phải kiếm lời nhiều hơn.Phong Phi Vân cười nói:- Áp Phong Nhị Cẩu được đệ nhất tỉ lệ là bao nhiêu?- Không nhiều lắm, không nhiều lắm, áp một bồi hai mươi.Tất Trữ Suất duỗi hai ngón tay ra, cười nói:- Nếu như ta thắng thì kiếm lợi nhuận mười vạn miếng linh thạch, ông trời...ơ...i, ta thích!Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, ho khan hai tiếng, nói:- Tình...

Tình huống là như thế này, ngươi xem, không nói trước ta có thể giành đệ nhất cuộc chiến hay không mà...- Không vấn đề gì, không vấn đề gì, tỉ lệ đặt cược cao như thế đáng giá mạo hiểm.Tất Trữ Suất cười nói.- Ta muốn nói là..

Cho dù ta đoạt được thứ nhất cuộc chiến phò mã, khi đó thân phận ta khẳng định đã bạo lộ, ta vốn tên là Phong Phi Vân, thế nhưng mà ngươi áp phải là..

Phong Nhị Cẩu...

Cái này...Phong Phi Vân áy náy nói ra.Đương nhiên Phong Phi Vân cũng nghĩ qua chuyện áp mình đoạt thứ nhất cuộc chiến phò mã, tỉ lệ đặt cược rất cao, nhưng mà ngẫm lại, vì mục đích bảo hiểm, vẫn nên đặt cược mình vượt qua vòng thứ nhất mà thôi, trước khi thân phận chưa bại lộ, trước tiên cầm linh thạch trong tay rồi nói sau.- Vì cái gì...

Không sớm nói cho ta biết chứ?Tất Trữ Suất ngây người tại chỗ, mất hồn mất vía, tiếp theo toàn thân phát hỏa, quát:- Con mẹ nó ngươi tuyệt đối là cố ý.Tất Trữ Suất gấp đến độ thiếu chút nữa vận dụng huyết nhân thần bình, lần này bị Phong Phi Vân gài bẫy quá thảm rồi.Cung đánh bạc là sàn giao dịch khổng lồ, đặc biệt là một thời gian ngắn gần đây thiên tài tuấn kiệt tụ tập thần đô, mỗi người có thiên tư cao tuyệt, có thế lực lớn bảo hộ, nhiều người là thiếu chủ thế lực lớn nên rất giàu có.Rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài không ngừng đặt cược, thậm chí có tiên môn cự phách xuất hiện, số linh thạch rất nhiều, làm cho mọi người cứng lưỡi lại.Cung đánh bạc đương nhiên là có người chèo chống ở sau lưng, nhưng mà lại rất ẩn giấu, có thể là một trong bốn đại môn phiệt.Cung chủ cung đánh bạc ngầm này chính là một lão giả khô gầy, sống hơn sáu trăm năm, tu vị thâm bất khả trắc, thân thể hư ảo giống như quỷ ảnh, tóc bạc dài vài thước.- Áp một vạn viên linh thạch.Hai mắt cung chủ cung đánh bạc ngầm mở mắt ra, trong ánh mắt có hai quỷ ảnh chiếm giữ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.- Vâng, người thần bí mũ rộng vành đen áp Phong Nhị Cẩu một vạn viên linh thạch.Một lão già Thiên Mệnh tứ trọng quỳ trên đất, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên, hiển nhiên hắn cực kỳ sợ hãi với lão già này.- Tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu?Ánh mắt cung chủ cung đánh bạc dưới đất ánh mắt lạnh giá, nói.- Áp một bồi ba mươi!- Áp một bồi ba mươi?Giọng của cung chủ cung đánh bạc ngầm âm trầm, hiển nhiên rất tức giận.Nếu nói tỉ lệ cược người đứng đầu cuộc chiến phò mã là "Áp một bồi bồi" còn có thể tiếp nhận, dù sao muốn trở thành người đứng đầu trong cuộc chiến phò mã rất gian nan, nhưng mà chỉ vòng đầu tiên đã là một bồi ba mươi, hơn nữa đối phương còn áp một vạn viên linh thạch, hiển nhiên là cực kỳ có lòng tin với Phong Nhị Cẩu.Nếu như người này chiến thắng, cung đánh bạc ngầm chắc chắn phải bồi ba mươi vạn linh thạch, đây chính là tài phú cực lớn, cho dù là một mỏ tài nguyên khoáng sản lớn, khai thác mấy trăm năm cũng chưa chắc kiếm ra ba mươi vạn linh thạch.Cung chủ cung đánh bạc ngầm hỏi:- Các ngươi có tra ra lai lịch của Phong Nhị Cẩu hay không?- Cái này...

Từ tư liệu báo danh mà nhìn, người này đến từ Nam Thái Phủ, năm gần mười chín tuổi, tu vị chắc có lẽ không quá mạnh.Lão giả đang quỳ nói ra.- Nam Thái Phủ Phong gia?Cung chủ cung đánh bạc ngầm hỏi.- Không phải, chỉ là một gã tán tu.Phong gia tuy có năng lực một tay che trời ở Nam Thái Phủ, nhưng mà Nam Thái Phủ nhân khẩu nhiều lắm, người họ Phong cũng không ít.Giọng của cung chủ cung đánh bạc ngầm khắc nghiệt, lạnh lùng nói:- Vô liêm sỉ, ngay cả tu vị chân thật của đối phương còn không biết, còn dám định ra là một bồi ba mươi?- Lúc ấy...

Lúc ấy...Lão giả này sợ hãi tới mức quỳ rạp đầu xuống đất.- Không cần giải thích, Phong Nhị Cẩu người này tất nhiên là một gã cao thủ trẻ tuổi, tuyệt đối không thể để cho hắn vượt qua vòng một, lập tức an bài cao thủ trẻ tuổi ra tay, phải chặn giết hắn trên chiến đài.Ánh mắt cung chủ cung đánh bạc ngầm âm lãnh....Vòng đầu tiên thủ quân chiến đài diễn ra trong mười ngày.Đây là ngày thứ hai.Phong Phi Vân vẫn mang mũ rộng vành như trước, ăn mặc quần áo đen cứng cáp, Tất Trữ Suất mặc bộ quần áo màu trắng, đầu mũ phật to, trong tay cầm một cây Tiêu Dao Phiến, trên cổ mang theo một khối bảo ngọc trắng.- Nhị Cẩu, vì sao ta phát hiện khí tức của ngươi hôm nay biến hóa lớn như thế?Tất Trữ Suất hiếu kỳ nói.Giọng của Phong Phi Vân lạnh như băng, mang theo hàn ý, nói:- Tối hôm qua tạm thời tu luyện một bộ kiếm quyết, kiếm quyết sát khí quá nặng, khí tức khó che dấu được.-------Chương 865: Lôi đài chữ hoàngNếu không muốn bạo lộ thân phận, tự nhiên không thể sử dụng tuyệt học của mình, vì vậy tạm thời tu luyện một bộ kiếm quyết, không những có thể che dấu thân phận, còn che dấu cả khí tức bản thân.- Cả đêm có thể tu luyện một bộ kiếm quyết, uy lực rốt cuộc có lớn hay không?Tất Trữ Suất cũng không tin lời Phong Phi Vân nói.Dù sao kiếm quyết hay pháp thuật cường đại cũng không phải một sớm một chiều có thể lĩnh ngộ, cho dù là đệ nhất thiên tài ở Thần Tấn vương triều này cũng không thể lợi hại như thế.- Đủ để ứng phó vòng chiến đấu thứ nhất.Phong Phi Vân đứng nghiêm, tràn đầy tự tin nói.- Thôi đi pa ơi..., Nhị Cẩu, ngươi khoác lác quá đi, cường giả trẻ tuổi thế hệ này rất mạnh, rất nhiều đều khổ luyện ba, bốn mươi năm, ngươi mới tu luyện vài năm, đừng để người ta đạp xuống đài đấy.Tất Trữ Suất ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy chiến đấu kịch liệt vượt xa hắn tưởng tượng, cho nên mới nói như vậy.Hiện tại chỉ mới là sáng sớm, chín tiếng chuông sáng vang lên, nhưng mà trong hoàng thành đã kín hết người.Không chỉ có một đám trẻ tuổi tuấn tài tham chiến, còn có rất nhiều tu sĩ thế hệ trước, có lẽ là người hộ đạo, chắc là thái thượng trưởng lão của tiên môn cỡ trung, người đi tới nơi này đều là hạt giống tu tiên rất tốt, rất nhiều tuấn tài biểu hiện ưu dị trên chiến đài, không ngừng được các thế lực khắp nơi lôi kéo.Thiên tài đỉnh cấp nhất cũng chưa chắc là bá chủ tu tiên giới.Tam công cửu khanh liên thủ chủ trì cuộc chiến phò mã, nhưng cũng không có hiện thân, đại nhân vật như bọn họ chỉ có tiến vào đợt thứ hai mới hiển lộ chân thân.Tỷ thí vòng thứ nhất chính là một lão tổ hoàng tộc tọa trấn, có đại biểu khác của tam công cửu khanh tham gia.Tam công cửu khanh tuy không có đích thân đến, nhưng mà những người này sức nặng vẫn không tầm thường, đều là nhân vật tu vị cường đại, khí tức trên người rất cường đại, chấn nhiếp toàn trường.Trong hoàng thành, tổng cộng có mười tòa chiến đài, phía trên có trận pháp do cự phách khắc thành, tọa lạc trên một trăm bậc thang đá, xuất hiện giữa không trung.Mười tòa chiến đài được đặt lên là: thiên, địa, huyền, hoàng, pháp, nhân, hồng, hoang, thần, hồn.Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đi tới chiến đài chữ "Hoàng", chiến đài nguy nga và đại khí, cắm một cây cờ lớn có chữ "Hoàng", cờ phất phơ trong gió, vô cùng uy vũ.Bên dưới tòa chiến đài chữ hoàng này có mấy vạn người xem, trừ người trẻ tuổi tham gia còn có rất nhiều tu sĩ lớp già đứng ở dưới, có rất nhiều nữ tử thiên kiều bá mị, hoàng tộc và công chúa tới quan chiến.Quả thực chính là người ta tấp nập, Phong Phi Vân rốt cục hiểu vì sao Tất Trữ Suất không có cơ hội leo lên chiến đài.- Trấn thủ dài chiến đấu chính là bốn tu sĩ lớp già nửa bước cự phách, chính là trưởng lão khách khanh của hoàng tộc, vô cùng khủng bố.Phong Phi Vân nói.Bốn lão giả tóc bạc mặc trường bào màu vàng đang ngồi bốn phía, giống như bốn gốc cây khô, trên người có khí trắng bay lên, tu vị vô cùng uyên thâm.Tất Trữ Suất nhìn qua một phương gần chiến đài chữ hoàng, nói:- Móa, là người phủ thái sư.Phong Phi Vân nhìn qua hướng đó, chỉ thấy một người trung niên mặc đạo bào màu xanh đang ngồi trên đàn mộc, nhắm mắt dưỡng thần, trước ngực thêu thái cực đồ, trong tay cầm một phất trần màu xanh, vị trí mi tâm có ấn ký hình thiểm điện, có dòng điện đang ẩn hiên.- Đó là ngũ đệ tử phủ thái sư, thời điểm ta đi trộm linh dược, hắn an vị trong Thanh Vân Đầm, tu vị cao đến đáng sợ, ta suýt nữa bị hắn phát hiện ra.Tất Trữ Suất sinh lòng sợ hãi, bắp chân co rúm.Ánh mắt Phong Phi Vân sáng ngời, thiên nhãn mở ra, muốn xem thấu tu vị của người trung niên kia.Mà đúng lúc này, người trung niên ngồi trên đài cảm thấy có người đang dò xét mình, hắn mở mắt ra giống như thiên địa sơ khai bộc phát dữ dội, ánh mắt như xuyên qua không gian nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.Ở đây rất nhiều người đều cảm nhận được lực lượng vô cùng bàng bạc, giống như cự thú viễn cổ thức tỉnh lại.Trong người một đạo sĩ trung niên không ngờ thai nghén lực lượng khổng lồ như thế.Một đạo thần niệm đảo qua chung quanh Phong Phi Vân, sau đó biến mất trong không trung.- Ồ.Ánh mắt người trung niên mang theo kỳ quang.- Rốt cuộc là ai vừa rồi nhìn ta, thần thức thu liễm rất gọn gàng.Hắn đảo qua nhìn qua chung quanh một vòng, bắt đầu nhắm mắt lại.Trên trán Tất Trữ Suất mồ hôi lạnh ứa ra, run rẩy nói:- Bị hắn phát hiện sao?- Không có.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Tu vị người này rất cường đại, đã đạt tới nửa bước cự phách đỉnh phong, cách cự phách còn kém nửa bước, ngũ đệ tử thái sư không phải chuyện đùa, thái sư phái hắn tới đại biểu đủ trấn trụ toàn trường.Nửa bước cự phách, mặc dù chỉ là một cảnh giới, nhưng mà chiến lực chênh lệch cực lớn, trong cùng cảnh giới có thể miểu sát đối phương.Ngũ đệ tử thái sư tuy tu vị chỉ là nửa bước cự phách, nhưng mà đã có thể được xưng là "Chuẩn cự phách ",- Tính toán, chúng ta nên đổi một tòa chiến đài khác đi, vạn nhất bị lão đạo này nhìn thấu thân phận, không may chính là chúng ta.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân cũng gật gật đầu, muốn đi một tòa chiến đài khác, nhưng mà đúng lúc này ánh mắt Phong Phi Vân cứng lại, hắn nhìn thấy người quen.Tất Trữ Suất thấy Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, vì vậy nhìn theo ánh mắt Phong Phi, chợt nước miếng chảy ròng, hai mắt tỏa sáng.Một nữ tử tuyệt sắc, vòng eo rất nhỏ, tóc dài như thác nước, toàn thân có tiên quang bao phủ, lại có sương lạnh và âm khí ngưng tụ, những nơi đi qua vô số thiên tài tuấn kiệt đều ghé mắt nhìn, ánh mắt mở to, nước miếng chảy dài.Toàn trường kinh hô vang vọng.Tuy toàn thân của nàng có hào quang mông lung bao quanh, không cách nào thấy rõ dung nhan tuyệt thế của nàng, nhưng mà người ta vẫn phải nhìn nàng không chớp mắt.- Tiên khí ngọc thể, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như thần hà bao phủ, giai nhân bực này vì sao ta trước giờ chưa gặp qua, chưa nghe tên bao giờ.Tất Trữ Suất phát xuân, nếu không phải đang mang phủ phật to trên đầu, gương mặt dâm đãng của hắn hiện tại đủ dọa hỏng rất nhiều người.Nhưng mà lúc này chẳng có ai trách hắn làm gì, bởi vì đám thanh niên tuấn tài chung quanh không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì cô gái này mị lực quá lớn, dung nhan tuyệt mỹ.Vẻ ngoài mị hoặc bên trong ưu nhã, mang theo khí chất phong tình hồng trần, bất luận nam nhân nào nhìn thấy nữ tử như thế đều không có sức chống cự.Đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng sinh lòng ái mộ.Phong Phi Vân nói:- Nàng tên là Diêu Cát, là nữ đệ tử kiệt xuất của Âm Hư thi động.Tất Trữ Suất chợt đứng thẳng người lên, không còn chút dâm đãng nào, kiêng kị nói:- Ngươi vừa nói như vậy, ta đúng là nhớ tới ở Nam Thái Phủ thánh ven thánh hồ gặp qua nàng một lần, lúc ấy đứng trên phần mộ một cự phách, bên người có rất nhiều diễm thi xinh đẹp, có nữ tử từng làm loạn một thời đại, những cô gái này sau khi chết không ngờ bị nàng tế luyện thành thi nô.-------Chương 866: Diêu cát (1)Tất Trữ Suất nói ra lời này cũng kích động không thôi, dù sao những nữ tử kia khuynh sắc khuynh thành, cho dù biến thành thi nô vẫn sắc nước hương trời, làm cho người ta thèm thuồng.Âm Hư thi động cản thi bí thuật vô cùng quỷ dị, không chỉ có thể khống chế những nữ thi, còn có thể làm cho thi thể các nàng mang theo độ ấm, thậm chí che dấu tử khí trên người các nàng, rót vào sinh khí, có chút thủ đoạn cấm kỵ làm cho các cường giả cự phách không thể phân biệt ra đó là người hay thi thể.Lợi dụng những nữ thi khuynh sắc khuynh thành này giết người, tuyệt đối là một chuyện vô cùng khủng bố, nhiều có thể làm cho nam nhân chết vô thanh vô tức, khi chết còn lâng lâng.- Đúng rồi, Phong Nhị Cẩu, làm sao ngươi biết nàng tên là Diêu Cát?Tất Trữ Suất hiếu kỳ hỏi.Giọng Phong Phi Vân khác thường, ho khan hai tiếng nói:- Từng có duyên gặp qua một lần- Cũng chỉ là gặp qua một lần đơn giản như thế sao?Tất Trữ Suất không tin nhìn qua Phong Phi Vân.- Ngươi tốt nhất không nên hỏi quá nhiều, ta cuối cùng cảm giác nữ nhân này có vấn đề rất lớn.Phong Phi Vân cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, loại cảm giác này thập phần rõ ràng, còn rõ ràng hơn cả thần niệm ngũ đệ tử thái sư nhiều.Ánh mắt Diêu Cát như sinh hoa, phát ra hào quang như ngọc, hơi dừng bước thì tiên nhạc cũng ngừng, đôi mắt như sứ trắng nhìn về phía Phong Phi Vân, cái nhìn này tràn ngập nét phong tình vạn chủng, tu sĩ chung quanh kinh hô, rất nhiều người đều cảm thấy như trúng mê hương, toàn thân như nhũn ra, xương cốt tê dại.Tất Trữ Suất bờ môi run lên, nói:- Ánh mắt của nàng...

Thật lợi hại, giống như sinh ra dòng điện vậy, không có mấy nam nhân có thể chống đở được ánh mắt của nàng.Phong Phi Vân cầm một tay Tất Trữ Suất, khiến cho hắn không đến mức té xuống đất, cách một tầng lụa đen nhìn qua Diêu Cát, tuy mang theo mũ rộng vành nhưng mà hắn đã biết thân phận của mình bị nàng nhận ra.Cô gái này thật sự quá thần bí, làm cho người ta không đoán được trong lòng của nàng đang suy nghĩ cái gì.Ánh mắt Diêu Cát dừng lại trên người Phong Phi Vân một chnuts, liền mỉm cười, sau đó phiêu nhiên rời khỏi, trên người hào quang thánh khiết bao phủ, tươi mát lịch sự tao nhã nhưng lại che đấu khí tức âm hàn khủng bố.Nàng đi lên thiềm đá cẩm thạch, tiến tới ngọc điện bên cạnh đài chiến đấu, mặc đã đi xa nhưng mà trong không khí vẫn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của nàng, giống như hương vị của hoa tường vi.- Vì sao nàng xuất hiện ở nơi này?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.- Đi, đi, chúng ta cũng đi ngọc điện ngồi một chút, thuận tiện trao đổi tình cảm với nàng.Tất Trữ Suất hết sức kích động, lôi kéo Phong Phi Vân muốn đi vào trong ngọc điện.Phong Phi Vân nói:- Ngọc điện kia chỉ có người mang thân phận cao quý mới vào được, chúng ta vào không được.Bên cạnh mỗi tòa chiến đài đều có một tòa ngọc điện, chỉ có người thân phận đặc thù không muốn người khác nhận ra mình mới có thể tiến nhập trong đó, rất nhiều đại nhân vật chưởng giáo tiên môn tiến vào trong đó nghỉ ngơi, vừa xem cuộc chiến.Đương nhiên một ít vương giả, bá chủ trẻ tuổi tu vị cường đại cũng có thể tiến vào ngọc điện, tùy thời chuẩn bị leo lên chiến đài, nghênh chiến quần hùng thiên hạ.Diêu Cát tiến vào trong ngọc điện thì có một ít tu sĩ trẻ tuổi tiên phong đạo cốt đi theo tiến vào ngọc điện, bọn họ đều bị dung nhan khuynh thành của Diêu Cát hấp dẫn, muốn thân cận nhiều.Tất Trữ Suất tự nhiên muốn đi, nhưng lại không có tư cách tiến vào ngọc điện, chỉ có thể than thở mà nhìn.Giờ phút này trên chiến đài chữ hoàng có hai người trẻ tuổi đang giao thủ, đều có tu vị Thiên Mệnh nhất trọng, trên người có linh mang hộ thể, giữa không trung có lôi phủ bay múa, điện mang bắn ra bốn phía.Rất nhanh một thiếu niên trong đó bị đánh bại, thân thể bị lôi điện xuyên thủng, thụ trọng thương, sau đó bị một chưởng đánh bay ra ngoài, té vào trăm bậc thang ngọc.- Chiến!Ngay trong nháy mắt này có mấy trăm trẻ tuổi tuấn tài tu vị không tầm thường từ dưới bậc thang ngọc tiến lên, mỗi một người không ngừng nhảy lên cao, đánh đạp nhau tàn nhẫn, cuối cùng có một đại hán râu bạc leo lên đài chiến đấu.Đại hán lên đài chiến đấu thì đài chiến đấu tiếp tục đóng lại, hắn mang theo tu sĩ thất bại quay trở về.Đây là một hồi cạnh tranh kịch liệt, muốn leo lên đài chiến đấu cũng không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ngã xuống dưới đài, máu tươi ba thước.- Ha ha!

Vẫn là lão tử chạy trốn nhanh.Đại hán này cao ba thước, toàn thân đều là lông dài, trên cánh tay cơ bắp bành trướng, căng cứng giống như sắt thép đúc thành, trong tay cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích thô to như chén ăn cơm, một cước đạp lên đất, chiến đài run rẩy kịch liệt.Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất cảm giác quen mắt, nhìn cả buổi mới nhận ra người này, không phải Vương Mãnh thì là ai?Mới hai năm không gặp tên này đã cao hơn rất nhiều, cơ hồ khiến mọi người nhận không ra.- Ta chính là đệ tử Vạn Tượng Tháp, đệ tử thân truyền tháp chủ Vũ tháp, Vương Mãnh, huynh đệ chỉ giáo.Vương Mãnh chất phác trung thực cười cười.Tất Trữ Suất suýt nữa không dám tin tưởng vào mắt mình, nói:- Tên này ăn cái gì lớn như thế?

Ta vì sao cảm thấy hắn căn bản không phải là người trẻ tuổi vậy?- Mà trên thực tế, tuổi của hắn không đủ mười bảy đấy.Phong Phi Vân cũng có chút không cách nào tiếp nhận, bữa bữa, nói:- Hắn bây giờ còn là vươn người thể thời điểm, có lẽ còn có thể trường cao một đoạn.". . ."

Tất Trữ Suất tắt tiếng.Thiếu niên đứng đối diện Vương Mãnh là đệ tử kiệt xuất một tiên giáo tại Địa Tử phủ, mặc linh bảo màu trắng, trong tay cầm chiến kiếm linh khí phong cách cổ xưa, tiêu sái phiêu dật nói:- Đây chính là cuộc chiến phò mã vì sao có dã nhân chạy tới, thực cho rằng chỉ bằng tướng mạo của ngươi có thể lấy La Phù công chúa hay sao?Vương Mãnh chất phác cười cười, nói:- Ta không cưới công chúa, ta chỉ giúp sư thúc đoạt vị trí thần vương mà thôi.- Sư thúc ngươi là ai?Thiếu niên áo trắng nói.Vương Mãnh lập tức nghiêm nghị kính nể, vuốt lông ngực cong dài, nói:- Sư thúc của ta chính là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương, yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.Vương Mãnh nói xong, rất nhiều tu sĩ bên dưới cười như điên.Trên chiến đài, thiếu niên áo trắng cũng cười lạnh không thôi, giọng mỉa mai nói:- Ha ha!

Cái gì chó má đệ nhất thiên tài, không phải sớm chết cặn bã không còn thừa hay sao?Vương Mãnh lập tức không vui, hét lớn một tiếng:- Con mẹ nó ngươi dám nói thêm câu nữa không?Một tiếng quát lớn này giống như lôi đình, tên thiếu niên áo trắng này lui ra phía sau ba bước, trong lỗ tai vang vọng ông ông, đổ mồ hôi như tắm.Thiếu niên áo trắng cũng cẩn thận, trầm giọng nói:- Phàm là thiên tài tuấn kiệt đều có số mệnh gia thân, sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy.

Phong Phi Vân chết ở phủ thần vương, ngay cả xương cốt không còn, chuyện này nói rõ số mệnh của hắn không mạnh, tu vị không đủ cao.-------Chương 867: Diêu cát (2)Con mẹ nó ngươi muốn chết, lão tử sư thúc ta là anh hùng cỡ nào, há để kẻ như ngươi tùy ý bình luận?Vương Mãnh tức giận tóc dựng đứng lên.Thiếu niên áo trắng cười lạnh, nói:- Nhân vật anh hùng chó má, nếu không phải hắn vận khí tốt được lão thần vương thưởng thức, hắn nhiều lắm cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi, không biết bao nhiêu người muốn giết hắn cho thống khoái.- Con mẹ nó ngươi đang ghen ghét ta sư thúc có tiền vốn Cửu Long Bão Trụ đây mà.Phốc!Nghe nói như thế, Phong Phi Vân suýt nữa ngã xuống đất, Vương Mãnh cái thằng này nói chuyện cũng quá không cố kỵ, lại là Cửu Long Bão Trụ, con mẹ nó rốt cuộc là kẻ nào truyền ra?Vương Mãnh trực tiếp xung phong liều chết lao ra ngoài, làn da toàn thân có kim loại sáng bóng loáng, bộc phát lực trùng kích vô cùng khổng lồ.Bành!Chỉ có xông lên trực tiếp đánh bay thiếu niên áo trắng, giống như một ngọn núi lớn đụng vào người hắn, xương cốt trên người hắn vỡ một nửa, miệng thổ huyết, té xuống đất cách đó vài trăm mét, xương cốt vỡ vụn.Thân thể to lớn mang theo sức lực khủng khiếp, lực lượng càng không phải tầm thường.- Gào!Vương Mãnh hét lớn một tiếng, âm thanh chấn đắc tu sĩ toàn trường, lỗ tai của bọn họ chấn động, nói:- Ai mẹ nó không phục, cứ lên đây chiến!Bá!Một đạo nhân ảnh ngự kiếm bay đi, người mặc giáp da tuyết trắng, hai tay mang theo lửa cháy mạnh, tiên quang hộ thể, nhưng mà chân còn chưa chạm chiến đài đã bị Vương Mãnh một quyền đánh bay ra ngoài, trước ngực huyết nhục mơ hồ, bay ra ngoài vài trăm mét giống như chó chết.Vương Mãnh trời sinh thần lực, hôm nay lực lượng càng thêm khổng lồ, nắm đấm của hắn ngưng tụ không biết bao nhiêu thần lực, có rất ít người có thể ngăn cản một quyền này....Bên cạnh chiến đài chữ hoàng, trong ngọc điện.Diêu Cát ngọc nhan thanh nhã, thánh quang lượn lờ, không nhiễm hạt bụi trần, chậm rãi đi lên đài cao, ưu nhã đứng bên cạnh lan can, giống như một cây thanh liên bay lượn cửu thiên, âm thanh ôn nhu ỏn ẻn nói:- Công chúa điện hạ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?Trong một góc đại điện linh quang lượn lờ, bên trong hào quang phiêu tán các nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang ngồi đó.- Là ngươi!Trong linh quang mông lung, truyền đến âm thanh La Phù công chúa giống như chim hoàng yến, đặc biệt mỹ diệu.Diêu Cát cười nói tự nhiên, đôi mắt dễ thương mờ ảo, nói:- Tự nhiên là ta!

Ta biết rõ công chúa điện hạ có chuyện phiền lòng cho nên tới đây giúp một tay.Chung quanh La Phù công chúa có long hoàng chi khí bao quanh, âm thanh lãnh ngạo, nói:- Chuyện này ngươi không giúp ta được!

Tranh đoạt vị trí Tấn đế ta đã rơi vào hạ phong tuyệt đối, rất khó thay đổi thế cục.- Vậy cũng không nhất định.Diêu Cát ôn nhu cười nói:- Công chúa điện hạ cần phải hiểu, ngươi còn có vương bài lớn nhất đấy.- Ai?La Phù công chúa nói.Diêu Cát hai mắt như sương khói, chậm rãi nói ra ba chữ?- Phong Phi Vân.La Phù công chúa thở dài, nói:- Phong Phi Vân thật sự là người nắm giữ lực lượng thay đổi thế cục thần đô, đáng tiếc cũng đã chết.Ngón tay Diêu Cát mảnh khảng, vuốt nhẹ sợi tóc, mang theo gương mặt thần bí, nói:- Thế nhưng mà không ai nhìn thấy thi thể của hắn.- Thần vương lệnh kiếm ra trong dung nham nóng chảy, đủ để chứng minh hắn đã chết.Diêu Cát lắc đầu, cười nói:- Miểu quỷ ban chỉ chính là một kiện thánh bảo của Sâm La Điện, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không cách nào luyện hóa, nhưng mà không có tìm thấy miểu quỷ ban chỉ trong dung nham a, nó đi đâu rồi?Ánh mắt La Phù công chúa nhíu lại, lộ ra suy tư thần sắc.- Trên người hắn ít nhất còn có ba kiện bảo vật, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không cách nào luyện hóa được, tự nhiên không có tìm được a.

Ha ha!

Hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, đây chỉ là chiêu ve sầu thoát xác của hắn đấy, ha ha.Diêu Cát nói.La Phù công chúa nói:- Miểu quỷ ban chỉ chính là thánh bảo Sâm La Điện, làm sao ngươi biết?

Ngươi hiểu hắn không ít nha?- Ha ha!

Có người đến.Diêu Cát da thịt như ngọc, toàn thân đều là tiên hà, giống như thánh nữ đạo môn.Nhưng mà La Phù công chúa lại hiểu rõ ràng, đề phòng nàng sâu đậm, sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nàng nói.Thùng thùng!Ba vương giả trẻ tuổi tiên phong đạo cốt đi vào, kẻ nào cũng phong độ nhẹ nhàng, đều là thiếu chủ tiên môn, tu vị siêu phàm thoát tục, trên người mang theo trang sức đều là linh bảo, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào bóng lưng tuyệt mỹ của Diêu Cát trong ngọc điện.Oanh.Vương Mãnh chân đạp chiến đài, ổn như bàn thạch, lại đánh ra một quyền, nắm đấm có ấn ký màu vàng bao quanh, giống như thần hải màu vàng, chẳng khác gì nước biển sôi trào, một đám tu sĩ xông lên.Tên tu sĩ thứ chín nhảy lên chiến đài, đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, chính là một bá chủ trẻ tuổi, hắn là đệ tử của một đại phái tu tiên cổ xưa, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, xưng hùng trong tiên môn, không người có thể địch, đến thần đô hội chiến anh tài thiên hạ, muốn dương danh lập vạn.Có hơn mười sư đệ sư muội mặc trang phúc giống nhau trợ uy cho hắn, những đệ tử tiên môn này tu vị phần lớn đều là Thiên Mệnh Cảnh, hiển nhiên tiên môn của bọn họ cũng có chỗ phi phàm, bằng không thì không thể nuôi dưỡng ra nhiều thiên kiêu tuấn kiệt như thế.- Đại sư huynh, cố gắng lên.- Đại sư huynh, đánh bại sư điệt yêu ma chi tử dương danh thiên hạ...."

Oanh.Không nói nhảm câu nào, Vương Mãnh ngang nhiên ra tay, đánh ra một chiêu võ học thần thông, xương cốt toàn thân trong suốt, hóa thành ngọc thạch.Đánh ra chín quyền liên tục như mưa bão, giống như mãnh thú lao ra khỏi lồng hấp.Thể chất Vương Mãnh vốn cường hãn, thần lực khôn cùng, tu luyện võ học thần thông của võ tháp và càng bưu hãn, mặc dù là bá chủ trẻ tuổi cũng bị đánh bại.Đại đệ tử tiên môn không có lực hoàn thủ, anh khí ngời ngời trên người cũng không còn cuối cùng bị Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích quét ngang một chiêu, linh quang hộ thể bị đánh tan nát, lăn xuống thang đá.Một bá chủ trẻ tuổi bị đánh bại, ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có.Hơn mười sư đệ sư muội đứng bên dưới biến sắc, không ngờ đại sư huynh của mình bại nhanh như thế.- Lực lượng này quá cường hãn rồi, giống như một con trâu điên.- Không hỗ là đệ tử tháp chủ Vũ tháp, võ học thần thông quá mạnh mẽ....Trên ngọc điện.Diêu Cát đứng ở nơi đó, quan sát chiến đài, quần áo tuyết trắng, bờ mông mượt mà, vòng eo hết sức nhỏ, bộ ngực đứng thẳng, dung nhan càng xuất trần giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà trong thực chất lại là yêu nữ mang theo ma mị.Một nửa thánh khiết, một nửa tà dị.Dung nhan của nàng chẳng khác gì thiên sứ, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại đưa người ta xuống địa ngục.Ngón tay của nàng thon dài, chỉ vào chiến đấu dưới đài, cười nói:- Không hổ là sư điệt yêu ma chi tử, tu vị quả nhiên cường đại, một đời trẻ tuổi không người nào có thể địch lại hắn cả.Nghe nói như thế, ba vương giả trẻ tuổi ngồi trong đài nghe thấy liền động dung, thập phần khinh thường.-------Chương 868: Thập điện hạTrong đó một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào, mang ủng mặt trời, cười nói:- Chỉ là một man nhân mà thôi, ta ba chiêu có thể dẫm nát hắn dưới chân.- Ta đi đánh bại hắn.Một nam tử trên lưng có con rết màu đen quấn quanh trực tiếp phi thân lên, trên lưng mang thiết bố giống như con rết khổng lồ lao xuống, khí thế bàng bạc đáp xuống chiến đài.Vương giả trẻ tuổi biến sắc, khí thế này ép tu sĩ toàn trường biến sắc.Diêu Cát dựa vào lan can mà trông, ánh mắt như hạnh, bờ môi gợi cảm mê người óng ánh tươi cười sáng lạn.Nghĩ tới một vương giả trẻ tuổi anh khí bừng bừng máu tươi ba thước, hóa thành một thi thể lạnh như băng thì nàng hưng phấn khó hiểu, giống như tiểu nữ hài ăn đường mật.Gió mát thổi tới khiến quần áo của nàng chấn động, lộ ra một nửa bắp chân nhỏ nhắn mượt mà, làm cho hai vương giả trẻ tuổi đứng sau lưng tâm tình hưng phấn, cho dù đạo tâm kiên định cỡ nào, bây giờ cũng bị ném lên chín tầng mây....Trên chiến đài, Vương Mãnh cảm nhận áp lực thật lớn, khí thế sắc bén như chiến đao vô hình, cắt vào làm làn da hắn thấy đau.- Ngươi là đệ tử tháp chủ Vũ tháp?Tên nam tử eo quấn con rết lạnh lùng nói ra, con rết trên lưng bò qua lại.- Không sai, là ta!Vương Mãnh tay cầm Phương Thiên Họa Kích, lúc này ổn định thân hình, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm vào đối phương, nói:- Phong Phi Vân là sư thúc của ngươi?Nam tử eo quấn rết nói ra.- Tự nhiên là như thế.Vương Mãnh nói:- Ngươi là ai?- Sâm La Điện thập điện hạ, Liêu Thành.Hàn khí trên người Liêu Thành cực thịnh, hộ tâm kính trước ngực tỏa ra hào quang màu đen, mang theo sát cơ đậm đặc, làm cho chiến đài sinh ra băng cứng dày đặc.Vương Mãnh nói:- Ah, thì ra là thập điện hạ, hạnh ngộ, hạnh ngộ, nghe nói đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười của ngươi bị sư thúc của ta chơi, tên gì...

Lục, Lục gì đó nhỉ?- Hừ.Liêu Thành nghe nói như thế vô cùng tức giận, mang toàn bộ hận ý với Phong Phi Vân đổ lên đầu Vương Mãnh, con rết màu đen trên lưng bay lên, hóa thành con rết khổng lồ dài mười mét, nuốt mây đen, thả khói độc.Liêu Thành tế ra một đạo huyết mài, đứng trên lưng rết, huyết sắc bắn ra ngoài.Vương Mãnh thu hồi dáng tươi cười, kim quang ứa ra, cầm theo Phương Thiên Họa Kích mở rộng khói độc, chủ động giết qua.- Không biết điều, cho dù Phong Phi Vân còn sống, cũng chưa hẳn là đối thủ của ta, chỉ bằng kẻ chưa thấy các mặt xã hội như ngươi mà định đấu với ta!Liêu Thành lạnh giọng quát lên, âm thanh giống như sấm sét, huyết mài trong tay hóa thành ngọn núi nhỏ, đột nhiên áp lên đỉnh đầu Vương Mãnh.Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, vừa mới giao thủ đã tiến vào giai đoạn chiến đấu gay cấn.Dưới chiến đài rất nhiều tu sĩ đang nghị luận.- Bọn họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, cảm giác không phải thi đấu, mà là không chết không ngớt.Một tiểu quận chúa dung nhan tú lệ kinh ngạc.- Kỳ thật, bọn họ đúng là không có cừu hận gì, mấu chốt là Liêu Thành có thù hận rất lớn với Phong Phi Vân đã chết.Có một người biết chuyện nói ra.Người biết rõ nội tình không ít, lại có người nói ra:- Nghe nói Phong Phi Vân ngủ với yêu nữ đẹp nhất điện thứ mười Sâm La Điện, mà Liêu Thành chính là thập điện hạ, có thể nghĩ Liêu Thành hận Phong Phi Vân cỡ nào.- Nghe nói yêu nữ này đẹp như tiên, trí tuệ cao thâm, có danh xưng trí giả tà tôn, hơn nữa còn là hậu nhân đại nhân vật tà đạo Phổ Đà Sơn, vốn Liêu Thành ái mộ nàng không thôi, thèm thuồng đã lâu, thiếu chút nữa thành công, đáng tiếc lại gặp được Phong Phi Vân, miếng thịt đưa tới miệng lại bị đoạt trước.- Ai, Phong Phi Vân dùng Cửu Long Bão Trụ ngự nữ vô số, yêu nữ này bị hắn mạnh mẽ đưa lên giường và chơi tới ngất đi, máu chảy đầy đất, vô cùng bi thương, cầm thú ah!- Liêu Thành nghe nói việc này đã thổ huyết tại chỗ, đứng trước tà cung mắng to ba ngày, mắng Phong Phi Vân thương tích đầy mình, thề không giết Phong Phi Vân, thề không làm người.- Như vậy xem ra Phong Phi Vân đúng là quá không phúc hậu, khó trách mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy hơn mười đệ tử tà tông xuất sắc nhất đặt buổi tiệc bên ngoài phủ thần vương, chúc mừng Phong Phi Vân sớm xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh, ta cũng đi qua uống hai chén rượu mừng.- Không biện pháp, cái tên Phong Phi Vân chính là đau đớn vĩnh viễn trong lòng tà tông, không chỉ điện thứ mười Lục Ly Vi, điện thứ bảy Vạn Hương Sầm, điện thứ tư Bạch Như Tuyết...

Những yêu nữ phong hoa tuyệt đại như thế cũng chịu độc thủ, lọt vào đối đãi không thuộc về mình, tuổi trẻ quý báu hủy hoại chỉ trong chốc lát, đây tuyệt đối là đau đớn không thể xóa nhòa của các nữ tử, cầm thú ah.- Cầm thú ah.Tất Trữ Suất cũng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.Phong Phi Vân xấu hổ, nói:- Yêu ma chi huyết quấy phá, yêu tính cùng ma tính ảnh hưởng tâm thần, không thể hoàn toàn trách ta.- Cho nên nói ngươi không phải người, là cầm thú ah.Tất Trữ Suất nói,". . ."

Phong Phi Vân.Hét thảm một tiếng, Tất Trữ Suất bị đá bay ra ngoài, hắn đụng ngã một đám người sau khi rơi xuống dất, còn lăn xa mười mét....Liêu Thành tu vị cực cao, trong tay huyết mài càng là linh khí, linh khí bộc phát chiến uy, cả chiến đài bao phủ bên trong.Dù sao Vương Mãnh tuổi còn rất trẻ, tuổi còn nhỏ hơn Phong Phi Vân, so sánh với Liêu Thành là kiêu hùng tà đạo tu luyện vài chục năm, cho dù hắn thể chất cường hãn cũng không thể nào ngăn cản nổi.Huyết mài đụng vào Phương Thiên Họa Kích, một lực lượng to lớn bộc phát, chấn đắc Vương Mãnh lui ra phía sau, hai cánh tay run lên, hổ khẩu vỡ ra, huyết dịch chảy ra.Tu vị chênh lệch không thể đền bù.- Lại đến.Vương Mãnh cắn răng một cái, thân thể trở nên tinh khiết, vết rách hổ khẩu biến mất, cầm theo Phương Thiên Họa Kích giết qua.Liêu Thành mang theo nụ cười mỉa mai, toàn lực ra tay, điều động tu vị đánh Vương Mãnh bay ra ngoài, giống như đang đùa bỡn một con tinh tinh.Vương Mãnh bay ra hơn mười lần, cổ tay đầy vết máu, tay cầm Phương Thiên Họa Kích cũng không ổn.- Gục xuống cho ta.Ngón tay Liêu Thành đánh ra ba mươi sáu đạo ấn ký, đánh Vương Mãnh bay ra xa, nói:- Nói Phong Phi Vân là con rùa đen vô kiêm sỉ, ta có thể tha cho ngươi một mạng.Vương Mãnh đã không cầm nổi Phương Thiên Họa Kích, vũ khí rơi xuống đất, hai tay ra bụng ngực, miệng phun máu tươi, hắn cười khnah khách:- Đại gia mày mới được là con rùa đen vô liêm sỉ.- Muốn chết.Con mắt Liêu Thành hiện ra một đạo sát quang, con rết dưới eo biến hóa, mở to miệng ra phun độc khí, hai mắt lộ hung quang, Vương Mãnh nuốt một ngụm máu tươi.Vương Mãnh cắn răng một cái, muốn không bị độc vật cắn chết chỉ có thể thừa nhận một kích huyết mài.Oanh.Huyết mài đánh vào đỉnh đầu, đánh cho đầu rơi máu chảy lăn xuống chiến đài, nếu không phải thân thể của hắn cường hãn, khẳng định đầu cũng bị đánh nát rồi.Liêu Thành hận ý sâu đậm, trực tiếp lao xuống đài chiến đấu, muốn chém giết Vương Mãnh.-------Chương 869: Yêu nhân cái thế (1)Có ba đệ tử Vũ tháp ra tay cứu viện Vương Mãnh nhưng đều bị Liêu Thành đập bay, giống như ba con ruồi bị đánh bay, đều bị thương nặng, không cách nào bò dậy.- Người nào ngăn ta chết.Sát khí trên người Liêu Thành thái thịnh, tu sĩ dưới chiến đài lui ra phía sau, không dám tới gần hắn, sợ bị sát khí trên người hắn chém giết.Hắn đi tới trước mặt Vương Mãnh, một cước đạp xuống, muốn đạp xuyên qua lồng ngực Vương Mãnh.Bá bá.Kiếm khí bắn ra liên tục, sát khí bức người.Đâm ra một kiếm, có hơn ba trăm đạo bóng kiếm hóa thành một tù lao bao phủ Liêu Thành.Liêu Thành vội vàng bay ngược tế huyết mài ra ngăn cản, nhưng mà trên tay và mặt xuất hiện mười vết thương, kiếm khí vô cùng sắc bén, đâm rách linh khí hộ thân.- Ah!Ngón tay Liêu Thành sờ lên gương mặt máu, hai mắt phát lạnh nhìn quét qua mọi người.Một nam tử mặc áo đen mang mũ rộng vành chậm rãi đi ra, chúng tu sĩ đều nhao nhao nhường đường, cảm được sát khí đậm đặc trên người của hắn, giống như thiên sát cô tinh hàng lâm.Sát khí trên người hắn còn thâm trầm hơn Liêu Thành, giống như có thể đông cứng cả sắt thép.- Hắn là ai thế?- Không biết, nhưng mà một chiêu vừa rồi quá cường hãn, kiếm quang xoắn nát huyết quang hộ thể của Liêu Thành.- Một đời trẻ tuổi đâm rách linh khí hộ thể không nhiều, đều là kiêu hùng có danh tiếng....... ...Thời gian ngắn, vậy mà không có người leo lên đài chiến đấu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người này.Tất Trữ Suất mang theo mũ phật đầu to lao tới lôi Vương Mãnh bị thương nặng rời đi, tiến vào trong đám người.- Một kiếm vừa rồi là ngươi đâm ra?Liêu Thành đứng trên thềm đá cao, thân thể cao ngất, bên người có con rết to đang đứng, thân hình khổng lồ đứng thẳng, hung uy ngập trời áp qua Phong Phi Vân.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Được thế thì tạm tha người, chỉ là thi đấu mà thôi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.Người bình thường tự nhiên không có tư cách khiêu chiến Liêu Thành, dù sao hắn là một điện hạ tà tông, rất nhiều thiếu chủ tiên môn nhìn thấy cũng nhượng bộ lui binh.- Ngươi có biết ta là ai không?Liêu Thành cười lạnh nói.- Vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, ngươi là thập điện hạ Sâm La Điện.Phong Phi Vân nói.Liêu Thành nói:- Vậy ngươi là người phương nào?- Chỉ là một tán tu mà thôi, vô danh tiểu bối.Phong Phi Vân nói:- Nếu ngươi thắng được ta, như vậy tự nhiên sẽ có tư cách biết tên ta.Lời này là do tu sĩ khác nói ra thì mọi người tất nhiên cho là hắn điên, nhưng mà chiêu kiếm vừa rồi quá lợi hại, ngược lại làm cho hắn có thêm mấy phần thần bí.Chẳng lẽ là đệ tử của cao nhân lánh đời xuất thế?Rất nhiều người đang suy đoán trong lòng.Bá!Thân hình Liêu Thành khẽ động, hắn đã đứng trên chiến đài, đứng trên đầu con rết to, nói- Nếu ngươi thắng ta thì sao?- Vậy nói rõ ngươi đáng chết.Phong Phi Vân cũng đứng trên chiến đài, hắn đứng theo gió, dưới chân có trận pháp hình tròn lập lòe, thân hình điều động linh khí chung quanh hóa thành bình chướng sương mù.Đêm qua Phong Phi Vân tu luyện một loại kiếm quyết có sát khí đậm đặc, toàn thân ngưng tụ sát quang, bao nhiêu cũng có mấy phần tử vong chi khí tỏa ra.Bốn lão giả thủ hộ chiến đài chữ hoàng mở to mắt nhìn qua phía Phong Phi Vân, cảm giác được sát khí khủng bố trên người của hắn, thầm nghĩ tiểu bối thật là lợi hại, chẳng lẽ là sát tinh lánh đời xuất thế?- Dõng dạc!Tuy Liêu thành vừa rồi bị đạo kiếm khí kia của Phong Phi Vân gây thương tích, nhưng hắn không cho rằng mình yếu hơn đối phương, cảm thấy đó là hắn đánh lén mới đắc thủ, nếu đánh chính diện chưa chắc làm gì được hắn.Dưới chiến đài có không ít đệ tử tà tông, đều đang trợ uy cho Liêu Thành, trong đó có hai điện hạ tà tông, tu vị cường đại, thân hoàn thần hồn, còn có ba yêu nữ tà tông đều thiên tư quốc sắc, xinh đẹp động lòng người, chính là ba nữ tử đẹp nhất ba điện.Liêu Thành xuất thủ trước, đánh ra vòng xoáy màu đỏ, kích hoạt trận pháp trên linh khí, vòng xoáy như máu đầy sát cơ.Uy năng linh khí kích phát tới tận cùng, lực lượng tăng cao gấp ba lần vừa rồi, biển máu bao phủ cả chiến đài, trên chiến đài hình thành một vòng "Mặt trời đỏ" tại thôn phệ tất cả, che phủ mặt trời.Mặt trời đỏ chính là vòng xoáy đỏ như máu.Oanh!Phong Phi Vân đứng trong huyết vụ, bấp bênh như lá cây, áp đen trên người như nước thép đúc thành, không sứt mẻ gì cả.Chiến kiếm ra khỏi vỏ giống như một đạo kinh hồng, hỏa loan bay ra khỏi mũi kiếm phá tan biển máu, đánh vào "Mặt trời đỏ" và bộc phát sát quang cực mạnh.Bành!Biển máu vỡ vụn, mặt trời đỏ rơi xuống!Dị tượng đầy trời sụp đổ ầm ầm, huyết lãng sôi trào, đỏ như máu.Liêu Thành đáp xuống đỉnh đầu con rết khổng lồ, ngực có vết kiếm cực lớn, xương sườn đứt vài cây, máu tươi tuôn ra, nếu không phải có miếng hộ tâm, chỉ một kiếm này đã chém hắn thành hai khúc.Kiếm thật đáng sợ.Ngực Liêu Thành giống như có hỏa diễm thiêu đốt, có kiếm khí tiến vào kinh mạch và huyết dịch của hắn, thiêu đốt linh khí trong người hắn.Phong Phi Vân vẫn đứng đó như trước, kiếm vô cùng đáng sợ.Khiếp sợ, thật sự khiếp sợ.Tu sĩ chung quanh hoảng sợ rớt cằm xuống đất, có người gào lên.- Liêu Thành chính là điện hạ tà tông, vương giả trẻ tuổi, không ngờ bị người này một kiếm đánh tan, chuyện này...Nam tử thần bí mang theo mũ rộng vành kia mang cho mọi người rung động không gì sánh kịp, rất nhiều người không ngừng suy đoán lai lịch của hắn.Một điện hạ tà tông hai mắt ngưng trọng, nói:- Chiêu kiếm quyết vừa rồi, chẳng lẽ là Hồng Loan Yêu Kiếm?Một yêu nữ tà tông mặc bích y, ngọc da tuyết cốt, lông mi gảy nhẹ, mê mị cười cười:- Mấy trăm năm trước Nam Thái Phủ từng xuất hiện cao thủ tà đạo cái thế, làm bạn với Hồng Loan, tìm kiếm yêu thi luyện đạo, hành tẩu trong đầm lầy hồng hoang, muốn tu luyện thành vô thượng yêu thể.- Tà giả này thiên tư tuyệt đỉnh, trước sau tìm được mười sáu cổ yêu thi, tinh luyện yêu khí, dung luyện yêu cốt, thiếu một chút thành tựu Thiên Yêu Thể, chỉ tiếc vào thời khắc mấu chốt tâm thần thất thủ, trấn ép không được yêu khí trong người cho nen biến thành quái vật nửa người nửa ma, giết người thành tính.Thần Tấn vương triều lúc vừa thành lập đã đối mặt với yêu kiếp, có Yêu tộc xâm nhập khu vực này, tuy sau đó bị trấn áp, đuổi ra khỏi Thần Tấn vương triều, nhưng mà trong một ít cấm địa có lưu lại thi cốt, yêu thi của yêu tu cường đại ngàn năm không hư thối.Yêu nhân này thần thông cực cao, xâm nhập vài tòa cấm địa, đào ra mười sáu yêu thi, tu luyện vô thượng yêu thể.Một điện hạ tà tông bên cạnh động dung, nhớ tới đoạn truyền thuyết đáng sợ này, nói:- Nghe đồn yêu nhân này dùng sức một người đồ diệt một tòa tiên giáo, làm cho phạm vi núi sông vạn dặm chung quanh tiên giáo kia bị yêu khí bao phủ, hóa thành hỗn độn yêu sơn.

Yêu sơn này nằm ở biên giới Nam Thái Phủ, hôm nay yêu còn chưa tan hết, là một sát địa đáng sợ.- Hồng Loan Yêu Kiếm là kiếm quyết của yêu nhân đó, uy lực tuyệt luân, sát khí kinh hồn, có uy năng đồ thần diệt phật.-------Chương 870: Yêu nhân cái thế (2)Yêu nhân cái thế này tuyệt đối có thiên tư yêu nghiệt như Phong Phi Vân, nếu không đạo tâm đã bị yêu khí xâm lấn, hóa thành yêu tà, nói không chừng còn có cơ hội trở thành đại hiền giả.- Biên giới Nam Thái Phủ từng xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, ngày đó có người nhìn thấy phía nam có yêu ảnh Hồng Loan đỏ rực bao phủ bầu trời, có thánh quang đạo môn kêu vang mười ba ngày bất diệt, mười ba ngày sau đó chiến đấu mới dẹp loạn, từ khu vực chiến đấu kéo dài xuống phía nam ba ngàn dặm bị phá nát, bởi vậy có thể thấy được chiến đấu hung mãnh tới mức không thể tưởng tượng.- Trận chiến ấy được ghi lại trong sử sách rất nhiều tiên môn, sau trận chiến này yêu nhân không còn xuất hiện nữa.

Có một chưởng giáo tiên môn đức cao vọng trọng suy đoán, chính là đạo môn Hoa Sinh tiền bối trấn áp yêu nhân.- Một trong mười đại cao thủ, Hoa Sinh tiền bối có bối phận cao nhất đạo môn?Một tiểu quận chúa lần đầu tiên nghe nói bí văn này, khuôn mặt tỏa sáng, vô cùng hứng thú với truyền thuyết của tu tiên giới.- Trừ Hoa Sinh tiền bối, người phương nào còn có được tu vị trấn áp yêu nhân kia chứ?.- Người trẻ tuổi này sử dụng chính là Hồng Loan Yêu Kiếm, chẳng lẽ yêu nhân kia chưa chết, người trẻ tuổi thần bí này chính là truyền nhân của hắn?Trong lòng mọi người hiện ra suy nghĩ này, nội tâm bị chấn nhiếp, kìm lòng không được lui ra phía sau.Hai điện hạ tà tông vốn định leo lên chiến đài giao thủ với nam tử thần bí, nhưng mà suy tính hậu quả đáng sợ trong đó, cuối cùng nhất bọn họ không tự chủ lui ra phía sau một bước.Ánh mắt ba yêu nữ tà tông lúc này tỏa ra hào quang sáng ngời, đôi mắt dễ thương ba động không ít, càng hiếu kỳ với dung mạo nam nhân thần bí này, rốt cuộc hắn cường đại tới mức nào?Bộ Hồng Loan Yêu Kiếm này chính là lúc Phong Phi Vân làm cường đạo tại Thanh Đường Sơn đạt được, chính là tam đương gia Thanh Đường Sơn, cũng chính là gia gia của hắn tặng cho.Phong Phi Vân chưa bao giờ thiếu công pháp đỉnh cấp tu luyện, cho nên sẽ tu luyện kiếm quyết này, ném qua một bên không có tu luyện, nếu không phải vì che dấu tai mắt của người khác, sợ bị người khác nhận ra thân phận, có lẽ cả đời này hắn cũng không tu luyện.Hắn cũng không biết bộ kiếm quyết này lai lịch lớn thế, sinh ra rất nhiều gợn sóng.Trên chiến đài, Liêu Thành cũng sinh ra một phần hoảng sợ, nói:- Ngươi là đệ tử yêu nhân kia?Phong Phi Vân mặt giấu trong mũ rộng vành, không thấy rõ biểu lộ của hắn, lạnh lùng nói:- Người chết không có tư cách hỏi ta!Phong Phi Vân càng mừng rỡ vì đám người này hiểu lầm, như vậy thì càng dễ che giấu tung tích.Nếu là truyền nhân của yêu nhân cái thế kia, không thể giết người sao?Oanh!Không nói nhảm câu nào, kiếm quang bắn ra ngoài.Con rết màu đen cực lớn muốn lấy thân ngăn cản, trợ Liêu Thành trốn khỏi chiến đài, nhưng mà kiếm quang kia khiến người ta sợ hãi, dễ dàng chặt đứt con rết kia thành vô số đoạn, hóa thành nhiều khối, một đạo kiếm quang hỏa hồng xuyên qua thi thể con rết giống như lưu tinh.Phốc!Liêu Thành cuối cùng vẫn không thể trốn khỏi chiến đài, máu tươi tại chỗ, kiếm khí cháy mạnh thiêu đốt thân thể của hắn, phát ra âm thanh đùng đùng không dứt.Phong Phi Vân thu kiếm đứng đó, hắc y như sắt, sát khí trên người càng đậm đặc.Tuy đây đang là cuộc chiến phò mã, nhưng lại không có cấm giết người.Những tu sĩ bên dưới càng xác định người thần bí này chính là truyền nhân của yêu nhân.Lại có một yêu nghiệt xuất thế, đây tuyệt đối là tin tức trọng đại, có thể lực áp thiên tài cấp sử thi.Trên chiến đài hàn khí bức người, chỉ có nam tử áo đen mang mũ rộng vành đang đứng ở nơi đó, trong tay ôm một thanh chiến kiếm khiến người ta sợ hãi.Trên thế gian này không thiếu người gan dạ, mặc dù là đối mặt tử thần cũng dám nghênh chiến.Bá!Tây Việt phiệt một thiên kiêu tên "Tây Việt Đường ", từ Tây Vực phủ tới đây, hắn là người không sợ trời không sợ đất, từng xưng vương trong thế hệ trẻ Tây Vực phủ, tại Tây Vực phủ chỉ có mấy người có thể so với hắn.Tây Việt Đường tâm cao khí ngạo, tu luyện tuyệt học điển tịch "Thương Ngư Kính", tốc độ cực nhanh, hắn lao nhanh lên chiến đài.Cổ tay của hắn mọc ra chín vây cá màu xanh, mỗi một vây cá lớn như lòng bàn tay.- Tây Việt Đường đến đây chiến với các hạ một trận.Tây Việt Đường đứng bên cạnh chiến đài, trước ngực lơ lững có một đồng thuẫn đang lơ lửng, trung ương khảm nạm một viên linh thạch, hào quang như lửa bộc phát.Phong Phi Vân nói:- Giao thủ với ta thì chuẩn bị tùy thời mất mạng.Tây Việt Đường khinh thường cười cười:- Ta biết rõ tu vị các hạ cường đại, kiếm quyết cao thâm, nhưng mà Tây Việt Đường ta cũng không phải ăn chay, thiên hạ hôm nay một đời tuổi trẻ có thể giết ta, sợ là không có mấy.Nói xong tế cổ đồng thuẫn ra bao phủ bản thân, toàn thân của hắn như mặc chiến giáp màu vàng lên.Phong Phi Vân không cần nói nhảm nhiều, chiến kiếm bay ra, hóa thành một con Hồng Loan, hỏa quang nóng rực, chỉ trong nháy mắt hỏa diễm nóng chảy đã hòa tan cổ đồng thuẫn.Sắc mặt Tây Việt Đường biến hóa đột ngột, một kiếm này nhiệt độ quá cao, rõ ràng có thể ngay lập tức hòa tan cổ đồng thuẫn.Thương Ngư Kính Hoán Thân, thân thể có được thần ngư hộ thể, chín phiến vẩy cá rơi ra khỏi cổ tay, lân quang sáng ngời, sắc bén như chiến đao.Bá!Chiến kiếm đỏ thẫm, một con chim lửa bay lên cao, nuốt thần ngư vào bụng.Dị tượng đầy trời, ngư ảnh thần dị, chim lửa như núi, bày biện ra đại thế huy hoàng, làm cho trẻ tuổi tuấn tài bên dưới kích động không hiểu, một đời nhân kiệt trẻ tuổi đã có tu vị như thế, quả thực làm cho người ta sợ hãi.- Tây Việt Đường không hổ là thiên tài tuấn kiệt đỉnh cấp của Tây Việt phiệt, chiến lực cũng không yếu hơn Tây Việt Lan Sơn trên Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng.Thời điểm có người tán thưởng, kiếm của Tây Việt Đường đã bị xuyên thủng, bay ra khỏi chiến đài, toàn thân vãi máu, huyết vũ bao phủ các nơi.Bành!Tây Việt Đường lăn xuống cầu thang đá, vẫn không nhúc nhích, có một thiếu niên Tây Việt phiệt đi lên dìu hắn, thân thể của hắn thoáng cái vỡ vụn ra, đường vân như mạng nhện bao phủ toàn thân, cuối cùng vỡ ra, hóa thành bãi máu trên đất.Tây Việt Đường bị giết như thế, cũng không biết trúng bao nhiêu kiếm, trong thân thể ngay cả đoạn xương lớn như đầu ngón tay cũng không tìm thấy.Đám tu sĩ trẻ tuổi ở đây đưa mắt nhìn nhau, hai điện hạ và ba yêu nữ tà tông đều lui ra phía sau vài bước, tu vị của bọn họ mạnh hơn tu sĩ bình thường không ít, tự nhiên cũng có thể nhìn ra người thần bí kia mạnh tới cỡ nào, cũng chính bởi vì như thế cho nên nội tâm của bọn họ càng kiêng kỵ.Ánh mắt tiểu quận chúa chớp chớp, tràn ngập hiếu kỳ với người trẻ tuổi thần bí kia.- Tu vị rõ ràng cường đại như vậy, Nam Thái Phủ đúng là nơi sinh ra yêu nghiệt nhiều nhất.Vương Mãnh tổn thương đã khôi phục một ít, hắn lúc này phun nước bọt một ngụm, trên mặt đầy lông dài run run, cười to nói lớn.-------Chương 871: Nhật nguyệt đồng thiênTrên ngọc điện hai người trẻ tuổi còn lại đều lâm vào trầm mặc, mặc dù có giai nhân đứng trước mặt cũng rất khó làm cho bọn họ nhẹ nhõm.Diêu Cát thản nhiên đứng ở nơi đó, huy động ngón tay nhỏ nhắn, thân hình uyển chuyển như mây, nàng giống như tiên nữ thanh trần thoát tục, người ngọc mặc bạch y, mỗi một tấc da thịt đều tràn ngập linh tính, cũng tràn ngập hấp dẫn.- Yêu nghiệt ah!

Tu vị quá cường đại, một đời vương giả cũng có thể chém giết.Ánh mắt dễ thương của Diêu Cát đầy gợn sóng, khóe miệng óng ánh như hút mật, má trắng đỏ ửng nhàn nhạt, tiên quang màu trắng ngưng tụ trên đỉnh đầu, vô cùng mê người.Phía sau nàng, hai tên vương giả trẻ tuổi nghe được giọng của nàng mang theo nét ngọt ngào, tinh thần chấn động, sống lưng thẳng tắp, một người trong đó nói:- Tu vị của hắn đúng là cường đại, nhưng chưa hẳn bách chiến bách thắng.- Chẳng lẽ hai vị muốn chiến với hắn một trận sao?Diêu Cát eo nhỏ uốn éo, phối hợp với thân thể và tiên nhan hoàn mỹ, ánh mắt như làn thu thủy, quả thực giống như tuyết tiên tử đứng trước mặt, làm cho hai vương giả trẻ tuổi nhìn nhau, hồn phách như bị câu đi.Chỉ một bóng lưng ưu nhã đã làm cho hai người mê luyến, hôm nay đã thấy dung nhan của nàng, quả thực chính là lăng ba tiên tử trong truyền thuyết.Cổ trắng ôn nhu như ngọc, bộ ngực đầy đặn, eo thon chặt chẽ, bờ mông rất tròn, khí chất như tiên tử xuất trần, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lung linh chính là vưu vật của tạo hóa, không có bất kỳ người nào cự tuyệt nàng.- Tự nhiên...

Dám chiến.Một vương giả trẻ tuổi nói ra.- Thắng hắn không phải chuyện khó.Vương giả trẻ tuổi khác nói.Diêu Cát lắc đầu, khuyên nhủ:- Giao thủ với hắn, các ngươi sẽ chết.- Hừ!

Ta ngay bây giờ đi lấy mạng hắn.Một tên vương giả trẻ tuổi của Nhật Nguyệt Tiên Giáo biến mất, sau một khắc đã đứng trên chiến đài.Đôi mắt đẹp của Diêu Cát tràn ngập vui vẻ, trong lòng đang tưởng tượng cảnh tên vương giả trẻ tuổi này chết đi, nàng càng cảm thấy hứng thú, kìm lòng không được vuốt ve gương mặt óng ánh của mình, có cảm giác thành tựu không nói nên lời.- Nhật Nguyệt Tiên Giáo, Triệu Tùng Dương!Tên vương giả trẻ tuổi này mặc đạo bào, trước mặt có mặt trời óng ánh, lưng cõng linh nguyệt, trên người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.Tu vị của hắn tinh thâm, có thể ngưng tụ hư ảnh tiên cung ở mi tâm.Rất nhiều tu sĩ đều nhìn ra người trẻ tuổi này bất phàm, nghe hắn báo danh thì càng kiêng kỵ.- Nhật Nguyệt Tiên Giáo là một trong ba tiên giáo cường đại nhất Địa Tử phủ, vô cùng cổ xưa, luận xa xưa có thể sánh ngang bốn đại môn phiệt.- Triệu Tùng Dương chính là nhân kiệt trẻ tuổi tu vị cao thâm của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, từng đi vào dãy núi tiên giáo tu luyện, xâm nhập qua một tòa thượng cổ tiên phủ, đạt được một thanh cổ linh kiếm, chính là tam phẩm linh khí.- Triệu Tùng Dương mười năm trước đã đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, dùng thiên thư của hắn và số mệnh vượt qua người thường, thời gian mười năm có thể đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng đỉnh phong, sắp có thể đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng.- Đây là vương giả trong vương giả trẻ tuổi, nhiều người áp số tiền lớn lên người của hắn đấy.- Nếu như nam tử thần bí này có thể đánh bại Triệu Tùng Dương, chỉ sợ hôm nay không người nào dám lên chiến đài đấu với hắn, sẽ trở thành người vượt qua vòng đầu tiên ngày hôm nay....Rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài đứng dưới chiến đài, lại tới đây không chịu rời đi, tu sĩ dưới chiến đài càng ngày càng nhiều.Triệu Tùng Dương phiêu nhiên đứng đó, đạo bào phất phơ, nói:- Các hạ xưng hô như thế nào?- Chiến thắng ta tự nhiên có thể biết rõ tên của ta.Khí thế Phong Phi Vân vô cùng lợi hại, thân giống như hóa thành một thanh chiến nhận, chiến kiếm không có xuất khiếu, trực tiếp mang theo cả chuôi kiếm công kích, sóng công kích vô hình quét qua.Bành!Chuôi kiếm giống như đánh nát cả không khí.Triệu Tùng Dương một tay bắt lấy mặt trời, một tay nắm bắt trăng sáng, giống như nâng cả trời xanh công kích Phong Phi Vân.Oanh!Khí lãng va chạm, cả chiến đài không ngừng rung lên bần bật.Lần đầu tiên có người tiếp được một kích của nam tử thần bí, tu vị của Triệu Tùng Dương mạnh hơn hai người trước đó.Rất nhiều người kích động, cảm giác sẽ được nhìn thấy một hồi long tranh hổ đấu, một đời vương giả trẻ tuổi trực tiếp quyết đấu.- Một là truyền nhân của tiên giáo cổ xưa, một là truyền nhân yêu nhân cái thế, đều xuất từ danh gia, một chính một tà, cũng không biết là chính ngăn tà hay là tà thắng chính.Một ít tu sĩ thế hệ trước kích động lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiến đài.- Triệu Tùng Dương chính là truyền nhân Hắc Nhật sứ giả trong Nhật Nguyệt Tiên Giáo, Hắc Nhật sứ giả là cường nhân xưng hùng tu tiên giới mấy trăm năm, tất nhiên là truyền thụ cho hắn thần thông đỉnh cấp nhất, nếu có thể nhìn thấy một, hai chính là đại cơ duyên.- Hồng Loan Yêu Kiếm chính là kiếm quyết kinh thế, yêu nhân cái thế đã bằng vào bộ kiếm quyết này chém giết rất nhiều nhân vật cự phách, nếu có thể lĩnh ngộ một chiêu nửa thức trong đó, như vậy sẽ có lợi rất lớn với tu luyện của ta.Phong Phi Vân giấu mặt sau mũ rộng vành, bờ môi mấp máy, trong thân thể tuôn ra linh khí cực nóng.- Tuy tu vị Triệu Tùng Dương cường đại, nhưng mà chưa có đột phá Thiên Mệnh ngũ trọng, trong năm chiêu có thể đánh bại hắn, trong mười chiêu lấy mạng hắn.Chín con Hồng Loan bay ra khỏi thanh kiếm, hóa thành hồng liên chín múi bao trùm trọn chiến đài, mà Phong Phi Vân nương theo chiến kiếm đứng giữa trung tâm hồng liên, điều động lực lượng chín Hồng Loan dùng lực lượng áp đảo trấn áp Triệu Tùng Dương.Đỉnh đầu Triệu Tùng Dương có nhật nguyệt cùng tồn tại, trời xanh mây trắng giống như diễn biến ra tiên đạo đại thế.Bá!Một thanh cổ kiếm màu trắng bay ra khỏi mi tâm của hắn, dài đến trăm mét, phía trên có vạn đạo ấn văn giống như bằng ngọc tạo thành.Đây là một thanh tam phẩm linh khí, uy năng vô cùng khổng lồ, linh khí linh tính càng khiếp người, có thể cảm giác rõ linh tính trong kiếm tỏa ra, giống như trong cổ kiếm ẩn chứa một vị thánh hiền.Một kiếm chém ra, phá vỡ Hồng Loan hỏa liên, lao ra khỏi bao phủ công kích thẳng vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng cẩn thận, tam phẩm linh khí không phải chuyện đùa, chiến uy đủ để phân thắng bại trong một cuộc chiến tuyệt đỉnh.Tuy Phong Phi Vân cũng có tam phẩm linh khí miểu quỷ ban chỉ, nhưng lại không thể vận dụng, chỉ có thể dựa vào kiếm quyết thủ thắng.- Hồng Loan Xuất Thiên Hạ Bạch.Phong Phi Vân tế chiến kiếm ra lơ lửng trên đỉnh đầu, hóa thành một con Hồng Loan, nhưng mà nó lại là Kim Ô trong truyền thuyết, hóa thành một một trời chiếu sáng thiên địa.Trên chiến đài kiếm hồn ấn ký bay đầy trời, một con Hồng Loan lơ lửng giữa không trung, vầng sáng chói mắt, hào quang chói mắt bao phủ cả hoàng thành, những tu sĩ ở chiến đài khác nhìn qua cảnh này, rất nhiều thiên tài cấp yêu nghiệt cũng bay tới đài chiến đấu chữ hoàng.Lửa cháy mạnh trùng thiên, Hồng Loan bay lên cao, yêu khí tán dật ra các nơi.- Đây là Hồng Loan Yêu Kiếm sao?-------Chương 872: Truyền nhân yêu kiếm (1)Một tượng đất cao không tới một mét năm, thân thể hắn lầy lội đứng dưới đất, gạch đá chung quanh người hắn hóa thành bùn nhão.Rất nhiều người nhận ra yêu nghiệt này, tu vị cường đại đến cực điểm, đã từng một biến một tu sĩ lớp già Thiên Mệnh ngũ trọng thành khối bùn máu.- Quả nhiên là Hồng Loan Yêu Kiếm!Đông Phương Kính Thủy uy phong lẫm lẫm bay xuống, ma khí trên người khởi động, trên lưng áo choàng màu đỏ tung bay, lại phát ra tiếng quái lạ.Tên tuổi Đông Phương Kính Thủy thật sự quá lớn, một đời tuổi trẻ cơ hồ vô địch thủ, cho dù là thái thượng trưởng lão nửa bước cự phách thế hệ trước cũng không phải đối thủ.Đông Phương Kính Nguyệt cũng phiêu nhiên bay tới, chân đạp trăng sáng, thân như gió nhẹ, quần áo màu trắng, ôm một cây tỳ bà bạch ngọc, phiêu nhiên như tiên tử.Nàng mang khăn che mặt màu trắng, mi tâm có tiên quang chớp động bay tới bên cạnh Đông Phương Kính Thủy, vốn có một ít thiên tài tuấn kiệt định tới gần nàng, nhưng lại đều bị ánh mắt Đông Phương Kính Thủy dọa lùi lại.Nơi có Đông Phương Kính Nguyệt thì đương nhiên không thiếu Lý Tiêu Nam, áo trắng xuất trần, tiêu sái tuấn dật, hắn mỉm cười nhàn nhạt, có mười sáu thiếu nữ bưng nhạc khí theo sau hắn, đều có tu vị bất phàm.Lý Tiêu Nam nhìn chằm chằm vào chiến đài, nụ cười trên mặt không mất, nói:- Nghe đồn Hồng Loan Yêu Kiếm uy lực tuyệt luân, yêu nhân cái thế tìm được trên xương đầu của Hồng Loan, cũng không phải là yêu nhân cái thế sáng tạo ra.

Người thường không cách nào lĩnh ngộ được bộ kiếm quyết này, nếu cưỡng ép tu luyện thì đạo tâm thất thủ, hóa thành người điên khát máu.- Chỉ khi ngươi thân nhuộm ma khí mới có thể học được Hồng Loan Yêu Kiếm, không nghĩ tới Thần Tấn vương triều vừa mới chết một yêu ma chi tử, lại chui ra một truyền nhân yêu kiếm.Rất nhiều người cũng nghe được bình luận của Lý Tiêu Nam.Lý Tiêu Nam chính là một trong năm thần đồ của Thần Linh Cung, đọc được không ít điển tịch trong Thần Linh Cung, lời này hắn chính miệng nói ra lại có sức thuyết phục rất lớn.- Nghe nói trên người thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan có Hồng Loan Hỏa Thường, cũng là dùng lông vũ Hồng Loan dệt thành, một khi mặc Hồng Loan Hỏa Thường có thể đạt được bộ phận lực lượng của Hồng Loan, cho dù là người bình thường cũng có được chiến lực nửa bước cự phách.Lý Tiêu Nam chậm rãi nói ra.Nghe nói như thế, ánh mắt rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài ánh mắt sáng ngời lên lộ ra hào quang tham lam, nếu có thể chiếm được Hồng Loan Hỏa Thường, như vậy có được chiến lực khổng lồ, cho dù là chiến thắng cuộc chiến phò mã cũng có khả năng.Một khi chiến thắng cuộc chiến phò mã, như vậy không những được lấy La Phù công chúa làm vợ, còn có thể trở thành thần vương kế tiếp.Lý Tiêu Nam nói một câu nhìn như vô tâm nhưng lại kích thích lòng tham của vô số người, mang đầu mâu chỉ thẳng vào Nam Cung Hồng Nhan.Nam nhân quan tâm nhất đơn giản chỉ có ba thứ, danh, lợi cùng nữ nhân.

Chỉ cần có thể thắng được cuộc chiến phò mã, ba thứ này sẽ dễ dàng chiếm được, nếu như mặc Hồng Loan Hỏa Thường chiến thắng cuộc chiến phò mã, như vậy cho dù bí quá hoá liều cũng đáng được.Lời này Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh tự nhiên cũng cũng nghe được, biết rõ Lý Tiêu Nam rắp tâm hại người.Vương Mãnh âm thanh lạnh lùng nói:- Nam Cung cô nương chính là tri kỷ của sư thúc ra, nếu ai là địch với nàng, sẽ là địch với Vương Mãnh ta.Lý Tiêu Nam đứng ở nơi đó, mặt mỉm cười, con mắt căn bản không thèm nhìn Vương Mãnh.Tất Trữ Suất nói:- Tỉnh lại đi!

Cho dù ngươi tu luyện một trăm năm nữa cũng chưa chắc đánh thắng được hắn.

Thần đồ Thần Linh Cung cao cao tại thượng, cúi nhìn thiên hạ anh kiệt, ngơi chỉ là con muỗi, ai mà xem trọng ngươi chứ.Tuy trong lòng Vương Mãnh không phục, nhưng mà không thể không thừa nhận sự thật này, cho dù Lý Tiêu Nam ở mặt nào cũng mạnh hơn hắn quá nhiều, người so với người, so chết người, không có khả năng quan tâm hắn uy hiếp.GIống như một con kiến cho dù uy hiếp con voi, nếu con voi muốn đạp một cái giẫm chết con kiến tại chỗ, uy hiếp như vậy con voi cần quan tâm hay sao?Oanh!Một tiếng vang thật lớn truyền đến, kinh thiên động địa, mặt đất chấn động mạnh.Cơ hồ tất cả vầng sáng tán đi, Phong Phi Vân vẫn đứng ở trung ương chiến đài như trước, giống như từ đầu tới cuối không có nhúc nhích qua.Trên đạo bào của Triệu Tùng Dương có ba nơi nứt ra, đạo quan trên đầu bị chém rụng, tóc dài rủ xuống, sắc mặt âm trầm.- Hồng Loan Yêu Kiếm thật lợi hại, không hổ là đệ tử yêu nhân cái thế...Trên đầu Phong Phi Vân mang mũ rộng vành không gió lại phất phơ, nói:- Nếu tu vị của ngươi đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, có lẽ có thể chiến với ta một trận, hiện tại ngươi vẫn còn quá non.- Cuồng vọng, ta mới sử dụng bảy thành tu vị mà thôi, hiện tại cho ngươi biết một chút về lực lượng của ta.Triệu Tùng Dương đưa chiến kiếm màu trắng tới trước người, hai tay ngưng tụ Nhật Nguyệt tinh hồn quay chung quanh đỉnh đầu, tay trái là mặt trời, tay phải là mặt trăng, chính giữa là trời xanh, trên chiến đài hào quang vạn trượng, ánh bình minh chiếu sáng các nơi, cùng thời gian mặt trăng cũng nhô cao.Đây là một chiêu thần thông của Nhật Nguyệt Tiên Giáo "Nhật Nguyệt Đồng Thiên", tu sĩ cả Nhật Nguyệt Tiên Giáo lĩnh ngộ thần thông này mới có năm người.Triệu Tùng Dương vận dụng "Nhật Nguyệt Đồng Thiên", lực lượng một nóng một lạnh hiện ra, giống như mặt trăng và mặt trời cùng rơi xuống.Phong Phi Vân vẫn đứng lặng như trước, một chiến kiếm nơi tay, có thể bảo trì chiến lực vĩnh hằng bất diện, nhất kiếm phá vạn pháp.Ầm ầm!Kiếm hưởng vang vọng giống như thiên lôi động chín tầng trời.Nhật Nguyệt Đồng Thiên bị một kiếm chém vỡ, sát khí vô tận đâm vào mi tâm Triệu Thiên Dương, giống như sao băng đâm xuyên qua bầu trời.- Ngươi trúng kế, ngươi biết sử dụng kiếm, chẳng lẽ ta không biết?Triệu Tùng Dương đánh ra "Nhật Nguyệt Đồng Thiên" chính là cố ý dụ dỗ đối phương ra tay, chiến kiếm màu trắng trong tay vận sức chờ phát động, uy năng tam phẩm linh khí lập tức bộc phát, cả chiến đài bị kiếm khí giao hòa.- Trấn tiêu chi kiếm.Triệu Tùng Dương phun ra chiến kiếm dài trăm thước, lôi ra một đạo kiếm khí trường không, chém thẳng vào đầu Phong Phi Vân.Giờ khắc này người dưới chiến đài không ngừng than thở, cảm thán Triệu Tùng Dương tâm cơ thâm trầm, có thể tưởng tượng một lát sau người thần bí bị chém bay đầu là thế nào.Phốc!Một kiếm xuyên tim.Một kiếm này tự nhiên là kiếm trong tay Phong Phi Vân xuyên thủng tim Triệu Tùng Dương.Rất nhiều người chưa kịp phản ứng, không thể tin được kết quả như vậy, vốn mọi người cho rằng người thần bí phải chết không nghi ngờ, thật không ngờ người chết là Triệu Tùng Dương.- Thật nhanh!Người bùn đất nhỏ nói thầm.Đúng vậy, tốc độ của Phong Phi Vân vừa rồi nhanh hơn tốc độ rút kiếm của Triệu Tùng Dương, rõ ràng còn cách mấy chục thước nhưng mà trong tích tắc, chiến kiếm đã xuyên thủng trái tim Triệu Tùng Dương.Mà ngay cả Lý Tiêu Nam cùng Đông Phương Kính Thủy sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, người thần bí biểu hiện tốc độ vừa rồi trên chiến đài đã có thể sánh vai với bọn họ.-------Chương 873: Truyền nhân yêu kiếm (2)- Đây là khi tu luyện Hồng Loan Yêu Kiếm tới cảnh giới cực cao mới có thể có được tốc độ này.Lý Tiêu Nam lại mỉm cười, tuy tốc độ người thần bí này vượt qua dự đoán của hắn, nhưng mà hắn không cảm nhận có uy hiếp gì.Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!Thời điểm này chiến kiếm màu trắng rơi xuống đài.Lúc này một lão giả lưng cõng nhật nguyệt mặc đạo bào xông lên chiến đài, hắn thu hồi tam phẩm linh khí và thi thể Triệu Tùng Dương trở về.Một đời trẻ tuôi tranh hùng, sinh tử tất cả do trời, đã lựa chọn leo lên chiến đài này thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lý bị giết, loại chuyện này cao thủ hộ đạo thế hệ trước sẽ không can thiệp.Trưởng bối Nhật Nguyệt Tiên Giáo cho dù không nhặt xác cho Triệu Tùng Dương cũng phải thu hồi tam phẩm linh khí, dù sao tam phẩm linh khí chính là chiến bảo đỉnh cấp, cho dù là đại tiên giáo cũng không tổn thất nổi, giá trị thậm chí còn trên cả thiên tài tuyệt đỉnh.Lão giả lưng cõng thi thể Triệu Tùng Dương đứng trên chiến đài, đôi mắt già nua mang theo cơ trí không nói thành lời, hỏi:- Ngươi thật sự là truyền nhân của yêu nhân cái thế?Phong Phi Vân ôm chiến kiếm, sát khí trên người tỏa ra, không nói câu nào.Lão giả lại nói:- Nếu đã vào tu tiên giới, cũng nên có tên gọi a?- Phong Nhị Cẩu.Phong Phi Vân nghĩ lại, vẫn nói ra cái tên.Cho dù nói ra cái tên sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến, nhưng mà hắn vốn định nhờ chiến đấu ma luyện bản thân, cũng không sợ khiêu chiến, người khiêu chiến càng nhiều càng tốt.Lão giả gật gật đầu, sau đó lưng cõng thi thể Triệu Tùng Dương rời đi, biến mất trong đám người.Quả nhiên Phong Phi Vân báo tên xong, tu sĩ bên dưới có người nói:- Khốn kiếp!

Lại là hắn!- Ai?

Danh khí rất lớn sao?

Vì sao trước kia chưa nghe qua cái tên này?- Trước kia tự nhiên không có ai nghe qua tên của hắn, nhưng mà ngày hôm qua trong cung diện đánh bạc ngầm có một gia hỏa khó lường cược hắn vượt qua vòng đầu tiên, ta đã sớm dự cảm Phong Nhị Cẩu xuất thế, nhất định không giống người thường.Rất nhiều tu sĩ ở đây đã đi tới sòng đánh bạc ngầm áp số tiền lớn, cũng biết một chút về cái tên Phong Nhị Cẩu này, bắt đầu cũng tiến hành giảng giải tình hình cho tu sĩ chung quanh.- Ai da má ơi, đây là giàu to đấy!

Áp một bồi ba mươi, áp một vạn viên linh thạch, nếu hôm nay Phong Nhị Cẩu vượt qua vòng đầu tiên, cung điện đánh bạc ngầm phải bồi ba mươi vạn linh thạch, nói không chừng sẽ trực tiếp phá sản sụp đổ .- Sớm biết như vậy, ta đã mang tất cả thân gia áp lên người của hắn.- Ta dám khẳng định người đặt cược chính là bản thân Phong Nhị Cẩu áp cho mình đấy.Phong Nhị Cẩu tự nhiên không phải cái tên êm tai, không chỉ không dễ nghe, ngược lại còn có chút quê mùa, nhưng mà sau khi nhìn thấy nam tử thần bí này rút kiếm ra, không ai dám xem hắn là kẻ quê mùa.- Lại là yêu nghiệt họ Phong, vừa mới chết một, lại sinh ra một!- Phong Nhị Cẩu!Ánh mắt dễ thương của Đông Phương Kính ẩn chứa sương khói, bờ môi khẽ mở, lầm bầm lầu bầu niệm một câu, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo đen che mặt trên chiến đài, giống như muốn nhìn thấy chân thân của hắn.Nam Thái Phủ Phong gia đã sớm nổi tiếng thiên hạ, không giống như trước kia không có tiếng tăm gì, sau khi người ta nghe được cái tên Phong Nhị Cẩu đều theo bản năng nghĩ tới Phong gia, sẽ không lại là yêu nghiệt Phong gia đấy chứ?- Có phải là tiểu tà ma yêu nghiệt của Phong gia nữ giả nam trang hay không?Có người lớn mật suy đoán, dù sao thiên tài tuyệt đỉnh rất ít, trong trăm triệu người mới có một, khả năng lăng không xuất hiện không cao.Âm thầm có mấy tu sĩ nghe được cái tên "Phong Nhị Cẩu" thì truyền tin tức này đi, có người càng là trực tiếp đi tới cung điện đánh bạc ngầm.Hôm nay truyền nhân yêu kiếm Phong Nhị Cẩu đã danh chấn thần đô.Một đời vương giả trẻ tuổi đều có thiên tư rất cao, có thể trùng kích cảnh giới cự phách.Cả Thần Tấn vương triều, loại thiên tài cấp bậc này rất ít, đối với mỗi một thế lực tu tiên mà nói, thiên tài cấp vương giả không đâu không phải viên ngọc quý, trong thế lực tu tiên có thể hưởng thụ đãi ngộ của thái thượng trưởng lão.Trên chiến đài chữ hoàng trong vòng một ngày có ba vương giả trẻ tuổi nuốt hận, loại oanh động này còn làm cho người ta khiếp sợ hơn thiếu chủ Hắc Ám Vực liên tiếp chém bốn mươi ba thiên tài rất nhiều.Bởi vì mỗi một vương giả trẻ tuổi đều có tự cách tiến vào vòng thứ hai.Trừ mấy yêu nghiệt đã biết ra, các trẻ tuổi tuấn tài không ai dám leo lên chiến đài, dù sao đây chính là một tên sát tinh, phàm là người giao thủ với hắn đều không sống sót.Trên ngọc điện chỉ còn lại một vương giả trẻ tuổi mà thôi, chính là một nhân kiệt nhưng cũng không có thế lực tu tiên lớn làm chỗ dựa, nhưng cũng chính bởi vì không có chỗ dựa nào lại có thể sống tới bây giờ, liền nói rõ vấn đề, tu vị của hắn cường đại.Mà mấy nhân kiệt tu vị cường đại bây giờ đã sợ hãi rồi.Hắn và Liêu Thành, Triệu Tùng Dương gặp qua tại thần đô, uống với nhau mấy chén rượu, hắn xem như hiểu hai người này, hai người này còn chết, nếu hắn đi lên thì chết chắc.Hắn không muốn đi chịu chết, nhưng mà có người càng muốn tiễn hắn xuống địa ngục.Một làn gió thơm thổi tới, giai nhân tú lệ thanh trần thoát tục đứng bên cạnh hắn, tóc xanh như thác nước, thân thể mềm mại như vẽ, thản nhiên bưng chén rượu đi đến trước mặt Hứa Phong, Diêu Cát ôn nhu nói:- Hai người bọn họ là hão hữu của ngươi, công tử nhất định phải báo thù cho bọn họ a, uống chén rượu ngon này sau đó đi lên giết Phong Nhị Cẩu.Diêu Cát ngón tay ngọc thon dài, động tác ưu nhã, không thể không bị nàng hấp dẫn được, nàng hiện tại đặc biệt thánh khiết, giống như thánh nữ đoan trang, không ăn khói lửa nhân gian.Nhưng mà nàng nói mỗi câu đều mê hoặc lòng người, có thể làm cho nam nhân đã gặp nàng quên đi mình họ gì.Đây thật sự là yêu nữ hại nước hại dân, Liêu Thành cùng Triệu Tùng Dương cũng bởi vì vài ba câu của nàng mà mất mạng, nếu ta nhảy lên chiến đài chắc chắn sẽ bị nàng hại chết, Hứa Phong nghi thầm trong lòng.Hứa Phong từ nhỏ lớn lên trong hang sói, trải qua vô số sinh tử, về sau tiến vào thế giới loài người càng là nhiều lần bị thất bại, nhiều lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống, biết rõ nhân tâm hiểm ác, tuy nữ tử trước mặt thuần khiết như tiên nữ, còn đẹp hơn tất cả nữ tử xinh đẹp hắn nhìn thấy cộng lại, nhưng mà nếu thật bị nàng mê hoặc, cũng chỉ có thể chờ chết.- Khục khục!

Tiên tử ah...

Ta cùng bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, không tính là bằng hữu.Hứa Phong muốn chuồn đi.Diêu Cát sâu kín thở dài, nói:- Ngươi sợ hãi?- Ta cho tới bây giờ sẽ không sợ bất luận kẻ nào.Hứa Phong nói.- Đáng tiếc ngươi lại sợ Phong Nhị Cẩu.Giọng Diêu Cát đầy thất vọng, bất luận nam nhân nào nghe được giọng này của nàng, dù có nhảy vào vạc dầu cũng dám làm.- Ai nói ta sợ hắn?Hứa Phong vỗ án.-------Chương 874: Quỷ bình- Một nam nhân khiếp đảm chính là nam nhân hèn nhát hơn bất cứ kẻ nào, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thích.Diêu Cát nói.- Ta đi chiến với hắn một trận.Hứa Phong nói.- Uống một chén lại đi.Diêu Cát cười ngọt ngào đưa chén rượu qua, gương mặt tuyệt mỹ của nàng càng ngày càng đẹp, làm cho Hứa Phong diệp càng ngày càng si mê, sắp mất đi hồn vía.Trong lòng chỉ nghĩ nếu như có thể được nàng xem trọng, cho dù mất mạng thì như thế nào?Hứa Phong hào tình vạn trượng uống cạn chén rượu, sau đó hắn như mũi tên lao thẳng xuống chiến đài, khiêu chiến Phong Phi Vân.La Phù công chúa đứng trong linh vụ, chậm rãi đi ra, mặc trường bào sau lưng kéo theo quần áo màu vàng, mang trên mặt lụa mỏng màu vàng, trên người có long hoàng chi khí vờn quanh.- Ngươi thật sự là một ma nữ, nếu ta là nam nhân, chỉ sợ đã bị ngươi hại chết.Diêu Cát đứng bên ngoài ngọc diện thanh nhã tới cực điểm, cười nói tự nhiên:- Công chúa điện hạ, thật sự là oan uổng ta, ta mới không có hư hỏng như vậy.- Đúng vậy a!

Ngươi còn hư hỏng hơn nữ nhân hư hỏng cả trăm lần.Chỉ nói mấy câu đã hại chết ba tên vương giả trẻ tuổi, loại phương thức giết người này còn nhẹ nhõm hơn Phong Phi Vân nhiều.- Trong tay ngươi cầm là vật gì?Ánh mắt La Phù công chúa sáng ngời, vừa rồi mơ hồ trông thấy Diêu Cát trong tay cầm một cái bình ngọc, nhưng mà trong nháy mắt đã không thấy bình ngọc đâu cả.- Vẫn không thể giấu diếm hoả nhãn kim tinh của công chúa điện hạ mà.Diêu Cát cười cười, duỗi một bàn tay ngọc ra, lòng bàn tay có hào quang sáng ngời, một bình ngọc chậm rãi bay ra ngoài.Bình ngọc mọc ra chín cái chân, có hai lỗ tai, trước sau bình ngọc có một tấm quỷ phù, dùng máu tươi vẽ phù văn.

Chất liệu bình ngọc không phải vàng không phải đá, không phải cỏ không phải mộc, vô cùng băng hàn.Diêu Cát bộ dáng ngây thơ mà đáng yêu cầm bình ngọc lắc hai cái, bên trong có âm thanh ma kêu quỷ khóc, thập phần ghê người, chẳng khác gì ma quỷ gào khóc thật sự.La Phù công chúa tuy là hoàng gia thiên nữ, nhưng nàng không phải là loại công chúa khiếp nhược yếu ớt, nàng kiến thức rộng rãi, nghe được trong bình ngọc truyền ra âm thanh này, lông mày nhíu lại thật sâu, nói:- Ngươi dưỡng quỷ?Quỷ, đây là thứ đồ vật hư ảo, mặc dù là tuyệt đại đa số tu tiên giả không hiểu quỷ là cái gì, càng là chưa từng nhìn thấy quỷ, nhưng mà trong rất nhiều điển tịch tiên môn đã từng ghi về quỷ, đây là một loại linh hồn con người, nhưng nó không phải ba hồn bảy vía.Bởi vì trong cơ thể người sống có ba hồn bảy vía, cũng chính là do mười bộ phận tạo thành, tam hồn: thiên Hồn, địa hồn, mệnh hồn.

Bảy phách: Thiên Xung phách, Linh Tuệ phách, Khí phách, Lực phách, Trung Khu phách, Tinh phách, Anh phách!Nhưng mà sau khi người chết thì hồn phách tụ tập lại, hóa làm một thể, hình thành "Quỷ hồn" .Quỷ hồn tuy hình thành nhưng lại cũng không phải là ba hồn bảy vía kết hợp nguyên vẹn, bên trong sẽ có thành phần đã mất đi."

Thiên Hồn, địa hồn, mệnh hồn", lại được xưng là: "Thai quang, sảng linh, u tinh" .Sau khi con người chết mệnh hồn vỡ vụn, u tinh tản mát, hóa thành hư ảo trong thiên địa.Quỷ hồn mất đi "Mệnh hồn ", cũng mất đi ý thức, biến thành du hồn không có tư tưởng, nhìn qua giống như đám khói xanh, đương nhiên cũng mất đi tư cách lưu lại thế giới này, sẽ phải thế giới khác triệu hoán, sau đó xuyên qua không gian bay về thế giới kia.Thế giới kia phật gia gọi là "Địa ngục ", đạo gia xưng nó là "Khu vực" .Mà trên đời này lại không có tuyệt đối, có một ít nhân vật cường đại sau khi chết sẽ lưu lại một ít "Mệnh hồn" trong quỷ hồn.Có một ít chết vào thời gian đặc thù, chết dưới binh khí đặc thù, sau khi chết cũng có thể lưu lại một tia "Mệnh hồn" .Một ít người oán khí rất mạnh, một ít thù hận sâu đậm, sau khi chết cũng sẽ còn lưu lại một tia "Mệnh hồn."

Bởi vì mệnh hồn là tàn phá cho nên quỷ hồn cũng hung lệ, có mang theo là oán niệm cường đại.Đương nhiên cũng chính bởi vì những quỷ hồn này có một tia mệnh hồn bất diệt, cho nên có thể chống cự địa ngục lôi kéo, ở thế gian, hóa thành quỷ hồn, lệ quỷ, oán linh.Những quỷ hồn này muốn tu thành "Một kiếp quỷ tà ", không chỉ cần thôn phệ âm khí và quỷ hồn khác, còn phải tu luyện ra "Tinh phách" cùng "Lực phách" .Bởi vì quỷ hồn trừ mất đi "Mệnh hồn" trong ba hồn, cũng mất đi bảy phách "Tinh phách" cùng "Lực phách" .Nếu không có "Tinh phách ", quỷ hồn không thể lưu lại hình ảnh trên thế gian, mắt người không nhìn thấy nó, trông chẳng khác gì không khí hư vô.Một ít quỷ tà tu vị cường đại, ngưng tụ vô số tinh phách, thậm chí có thể dùng tinh phách ngưng tụ hình người, thậm chí có được thân thể.Nếu là không có "Lực phách ", quỷ hồn không có bất cứ sát thương nào, ngay cả giết người cũng không được.Quỷ hồn ngưng tụ "Lực phách" càng cường đại, chiến lực càng khủng bố.- Công chúa điện hạ quả nhiên kiến thức rộng rãi.Diêu Cát chậm rãi mở nắp bình ngọc ra, bên trong có vài chục đạo quỷ hồn cường đại tỏa ra, trong đó có ba đạo quỷ hồn giống như ba vương giả trẻ tuổi vừa chết trong tay Phong Phi Vân.Trên người bọn họ lệ khí rất nặng, dữ tợn dọa người, tuy chỉ là một đạo quỷ hồn nhưng vẫn là vương giả trong quỷ hồn.Diêu Cát lại đậy nắp bình lần nữa, trên mặt tươi cười thản nhiên, thật giống như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì tới mình.La Phù công chúa nghiêm nghị nói:- Ngươi là người âm giới?- Đương nhiên không phải, ta chính là đệ tử Âm Hư thi động, chỉ tùy tiện học mấy thần thông thu quỷ mà thôi.Diêu Cát môi hồng răng trắng, lúm đồng tiền hoa đào, chậm rãi thu hồi bình ngọc trong tay lại.La Phù công chúa tự nhiên không tin nàng nói lời ma quỷ, cho dù là tầm bảo sư cường cũng khó có thể thu quỷ hồn giữa ban ngày ban mặt mà không bị người ta phát giác.Huống chi trên chiến đài chữ hoàng ngũ đệ tử của thái sư thủ hộ, nếu Diêu Cát chỉ học mấy thần thông thu quỷ, hắn chắc chắn sẽ phát hiện.Dưỡng quỷ chính là tối kỵ của tu tiên giới, một khi bị phát hiện sẽ bị vây công.- Chẳng lẽ ngươi không sợ người âm giới tới gây phiền toái sao?La Phù công chúa nói.Diêu Cát đôi mắt dễ thương đảo quanh, cười nói:- Âm giới hiện tại địch nhân lớn nhất là nữ ma, làm gì bận tâm tới loại tiểu đả tiểu nháo này!La Phù công chúa nhìn người rất chuẩn, biết rõ nàng vẫn không có nói thật.Phía dưới, trên chiến đài, sát uy của Phong Phi Vân làm cho lòng người run sợ, rất nhanh đã chém giết Từ Phong, máu tươi đương trường.Lại một vương giả trẻ tuổi ngã xuống, toàn yên lặng, không còn ai dám leo lên chiến đài nữa.- Đông Phương huynh, chẳng lẻ không ra tay thử hai chiêu, thiên tài yêu nghiệt cỡ này không phải là thứ ngươi yêu nhất sao?Lý Tiêu Nam cười nói.Đông Phương Kính Thủy khí định thần nhàn, nói:- Phong Nhị Cẩu nếu đã xuất hiện, như vậy cung đánh bạc ngầm chắc chắn sẽ phái rất nhiều thiên tài tuấn kiệt thiên kiêu đi đuổi giết, hôm nay là trò hay đánh bạc ba mươi vạn linh thạch, nếu bị ta quấy nhiễu thì quá đáng tiếc.-------Chương 875: A luân cảnh phật (1)Đúng lúc này quả nhiên có rất nhiều gương mặt xa lạ đi tới dưới chiến đài chữ hoàng, một đám nhuệ khí bức người, trong người linh khí bành trướng mãnh liệt.Trên ngọc diện, Diêu Cát thu quỷ hồn Từ Phong vào trong bình ngọc, nhìn thấy phía dưới có khí tượng trùng thiên, liền biết có rất nhiều tuấn tài thiên phú dị bẩm n, tinh hồn hùng hậu như man thú.- Ha ha!

Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.Một đám thiếu niên xa lạ đi tới, bọn họ có khí tức khổng lồ, thân mang khí tượng, y phục trên người ăn mặc có chút cổ quái, khác biệt lớn với người khác.Có ba lão nhân đứng trước tiên, đều tinh khí tràn đầy, ngưng mắt nhìn Phong Phi Vân trên chiến đài.- Hắn chính là Phong Nhị Cẩu, nếu ai có thể đánh bại hắn sẽ được một vạn viên linh thạch, một bộ công pháp tu luyện đỉnh cấp, mười gốc linh thảo ngàn năm.Một lão giả nói ra.Vừa dứt lời đã co thiếu niên mũi ưng đi ra, nói:- Ta tới trước.Thiếu niên này bước ra một bước, kéo dài qua hư không, xuyên phá trận pháp xâm nhập vào chiến đài.Phong Phi Vân vốn tưởng rằng chém liên tục bốn tên vương giả trẻ tuổi thì không có kẻ nào dám lên đài chiến đấu, lại thật không ngờ có người không sợ chết.Xuyên qua lớp sa mỏng che mặt, chỉ thiếu niên này làn da thâm trầm, lỗ chân lông vừa thô vừa to, đỉnh đầu bện cái khăn to, mặc đại bào dị vực, trên cổ còn có cái vòng lớn, vòng đồng còn có ba viên bảo thạch lớn như nắm đấm, chớp động hào quang mờ mịt.Địa vực Thần Tấn vương triều khoảng cách thật lớn, mỗi cách mấy ngàn dặm thì y phục và phong tục của người dân lại khác nhau, mà mỗi một phủ chủng tộc rất nhiều, thiếu niên trước mắt này hiển nhiên là tu sĩ bên ngoài Thần Tấn vương triều.- Kê Túc Quốc, La Mạc Bạt.Thiếu niên này âm thanh thô dày, sau khi báo ra thân phận của mình thì trực tiếp ra tay, trên đỉnh đầu ngưng tụ hào quang như biển, bên trong giống như ngồi một kim phật đang ngồi, gương mặt biểu hiện nghiêm trang, nói rõ hắn chính là một thiên tài thiên tư tuyệt đỉnh.Oanh!Trên lưng hắn ngưng tụ một đạo phật ảnh màu vàng, cao chừng mười trượng, kim quang vạn trượng, trong người có đại đạo phật âm giống như ngàn vạn phật thánh đang tụng niệm.- A Luân Cảnh Phật!Thiêu niên La Mạc Bạt trên mặt sùng kính, thân hoàn chiến quang, hai tay duỗi lên, vòng đồng trên cổ xoay tròn giống như hóa thành tua bin bay ra khỏi cổ, trực tiếp xông kích Phong Phi Vân.Vòng đồng này sinh ra vòng xoáy, lập tức không gian trong chiến đài bị vòng xoáy này bao phủ.Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, cảm công pháp đối phương tu luyện hoàn toàn khác xa so với công pháp tu sĩ nhân loại tu luyện.Bá!Một kiếm đâm ra, một con Hồng Loan khổng lồ ngưng tụ trên mũi kiếm, trực tiếp chém bay vòng đồng này.Bóng kiếm như lưu tinh, lập tức liền đầu này của chiến đài chém thẳng vào mi tâm của La Mạc Bạt.Đừng nói là đầu lâu một người, cho dù là khối sắt nặng mười vạn cũng bị kiếm khí này cắt nát.Bành!Âm thanh kim loại va chạm vang lên.Một kiếm này của Phong Phi Vân giống như đụng vào tường thép, cũng không có đâm thủng đầu lâu La Mạc Bạt, cũng chỉ làm hắn lui ra phía sau ba bước.Phong Phi Vân một kích không đắc thủ, vội vàng bay ngược, đáp vào đầu kia của chiến đài, cánh tay cảm thấy đau đớn, quá kỳ quái, quá kỳ quái, tu vị của ta rõ ràng cao hơn hắn, một đời vương giả trẻ tuổi cũng bị ta ta chém giết, vì sao không thể giết hắn?Phong Phi Vân hoàn toàn không biết La Mạc Bạt còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa.- Quả nhiên lợi hại, quả nhiên lợi hại, ngay cả tín ngưỡng lực của A Luân Cảnh Phật cũng bị đẩy lui, tu vị Phong Nhị Cẩu này thật đáng sợ.Trên chiến đài lâm vào yên lặng ngắn ngủi.Bởi vì Phong Phi Vân không có thăm ra công pháp của đối phương cho nên không ra tay.Mà La Mạc Bạt lại kiêng kị chiến lực cường đại của Phong Phi Vân, nắm bắt vòng đồng, chân đạp kim vân, đang chờ đợi cơ hội.Trong ngọc điện có mấy tu sĩ thế hệ trước đang quan sát cuộc chiến này, trong đó một lão giả nói:- Kê Túc Quốc chính là một trong bảy mươi hai tiểu quốc bên ngoài Tây Vực phủ, bảy mươi hai tiểu quốc này nằm giữa ba vương triều, có phụ thuộc vào Thần Tấn vương triều, có phụ thuộc vào Thiên Long vương triều, có phụ thuộc vào Ngọc Kiền vương triều, nhưng mà không thuộc về bất cứ vương triều nào cả.- Bởi vì quốc tiểu dân nghèo khổ, tài nguyên tu luyện vô cùng thiếu thốn, tu vị của bọn họ không phải rất cao, chỉ có thờ phụng thần linh, trở thành sứ giả thần linh mới có có được lực lượng vượt xa người thường.

Thờ phụng trình độ càng sâu, mượn lực lượng chiến đấu cũng càng mạnh.Một lão giả nói:- Cái gọi là thần linh, kỳ thật chính là một thần tà tu vị cường đại mà thôi.- Tu sĩ Kê Túc Quốc thờ phụng chính là A Luân Cảnh Phật.- Kê Túc Quốc, mỗi cách ba mươi dặm có một tòa miếu thờ, bên trong hương khói bất diệt, trong nội cung của miếu có tượng nặn của A Luân Cảnh Phật.- Kê Túc Quốc có một ức ba ngàn vạn thần dân, trong đó chín thành thờ phụng A Luân Cảnh Phật, nhưng mà người có được lực lượng của A Luân Cảnh Phật người không cao hơn năm trăm, năm trăm người này có tu vị vượt xa người thường, người mạnh nhất chính là quốc sư Kê Túc Quốc, có thể mượn ba thành lực lượng của A Luân Cảnh Phật.Không chỉ có tu sĩ lớp già trong ngọc điện biết rõ, rất nhiều dutu sĩ trẻ tuổi mới lớn đi du lịch cũng nghe qua phương pháp tu luyện Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, cơ hồ mỗi một quốc đều thờ phụng một thần linh.Diêu Cát cười nói:- A Luân Cảnh Phật chính là một thần tà trẻ tuổi, ba ngàn tắm trăm năm trước, nó là một bức tượng trong cổ thiền tự tại Thiên Long vương triều sinh ra, lại thừa nhận hai ngàn năm hương khói mới tích lũy đủ nhiều tín ngưỡng lực ngưng tụ ra thần hồn.

Ngưng tụ ra thần hồn thì bị người âm giới mang đi, trong rất nhiều thần tà của âm giới tu vị ngay cả xếp trước một trăm cũng không tới.Thần tà, thuộc về một trong âm giới tam tà.Một khi sinh ra trong khu vực năm đại vương triều cũng sẽ bị người âm giới câu đi, nếu không phục tùng, âm giới chi mẫu sẽ hạ lệnh gạt bỏ thần hồn mới sinh của nó.Âm giới cùng dương giới kỳ chính là nơi giữ gìn trật tự, nếu để cho "Dương giới tam dị" cùng "Âm giới tam tà" ở lại trên thế giới, thế giới này sẽ hỗn loạn hơn hiện tại gấp mười lần.- Tu vị A Luân Cảnh Phật bây giờ là thế nào?La Phù công chúa nói.- Chiến lực có thể so với cự phách.Diêu Cát thản nhiên cười cười.Đối với những người bình thường mà nói, tu sĩ cấp bậc cự phách kỳ thật không khác gì thần linh cả, đồng dạng có thể hô phong hoán vũ, đồng dạng có thể pháp lực vô biên.- La Mạc Bạt đại khái có thể mượn ra bao nhiêu lực lượng của A Luân Cảnh Phật?La Phù công chúa nói.- Chưa tới một thành.Diêu Cát suy nghĩ và nói:- Đương nhiên, một thành tu vị của cự phách cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Trẻ tuổi như vậy, lại có tín ngưỡng lực mạnh như vậy, bởi vậy có thể thấy được thiếu niên này không phải đùa, thần thức có thể so với thiên tài cấp sử thi.-------Chương 876: A luân cảnh phật (2)Trong mắt La Phù công chúa mang theo hồ nghi, nói:- Làm sao ngươi biết nhiều thứ như vậy?- Ha ha!

Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.Diêu Cát tươi cười động lòng người, nụ cười kia làm cho La Phù công chúa cũng thất thần, thật sự là một mỹ nhân tai họa.Thiên địa thật sự quá lớn, có ngàn vạn phương pháp tu luyện, các loại phương pháp tu đạo kỳ quái, đường nào cũng thông tới đại đạo, mặc dù là Phong Phi Vân kiến thức to lớn cũng tốn hao sau nửa ngày mới suy tính ra phương pháp tu luyện của đối phương.- Thì ra là mượn lực lượng của thần tà.Phong Phi Vân giật mình, sắc mặt đầy tươi cười.Kim quang trên người La Mạc Bạt vạn trượng, trên đỉnh đầu có cự phật trang nghiêm, rốt cục thiếu kiên nhẫn, quát:- Chiến!Trên đỉnh đầu có cự phật to chừng mười trường áp xuống giống như thần sơn sụp đổ, lực lượng này quả nhiên không gì sánh kịp.- Đánh bại hắn, trọng yếu nhất chính là chặt đứt liên hệ giữa hắn và tín ngưỡng lực A Luân Cảnh Phật, đánh tan thần thức của hắn là có thể đánh bại hắn.Phong Phi Vân đứng bất động tại chỗ, trong con mắt bắn ra bốn mươi đạo thần thức, ngưng tụ thành chiến phủ cổ xưa, chiến phủ đánh xuống chém cự phật màu vàng thành hai khúc, tan thành mây khói.Phốc!Chiến phủ uy lực hung mãnh, mất đi cự phật màu vàng thủ hộ, chỉ bằng chút tu vị của La Mạc Bạt làm sao ngăn cản được chiến phủ chém xuống, lập tức bị chém thành hai khúc nằm trên mặt đất.Nói cho cùng cự phật màu vàng và Phong Phi Vân dùng thần thức ngưng tụ chiến phủ đều có phương thức công kích như nhau.Tâm trí và thần thức của La Mạc Bạt đều rất cường đại, nhưng căn bản không cách nào so sánh với Phong Phi Vân, bị một búa bổ chết vốn là hợp tình hợp lý.Phong Phi Vân đối với tiểu diễn chi thuật đã lĩnh ngộ bốn sáu phần mười, có thể phát huy ra sau chiêu gồm "Tru Thiên Hám Tiên Chuy ", "Thiên Đấu Linh Thai ", "Luân Hồi Tật Tốc ", "Tích địa thần búa " và hai chiêu thần thông khác.Đây là bốn mươi đạo thần thức kết hợp với tiểu diễn chi thuật làm một thể, chiêu thần thông này có uy lực không gì sánh kịp.- Thần thức thật cường đại, không ngờ có thể trảm phá phân thân A Luân Cảnh Phật.Một đệ tử phật môn rồi.Đệ tử cửa phật chính là dùng tu luyện thần thức làm chủ, nhưng mà một đời trẻ tuổi tuần tài của phật môn cũng không tìm ra người có thần thức cường đại như thế.- Nói nhảm, người khác chính là truyền nhân yêu kiếm, nếu như thần thức không đủ cường đại, làm sao áp chế được yêu khí yêu kiếm?Có người cảm thấy theo lý thường là thế cho nên không có kinh ngạc.Trong khi nói chuyện, lại có một thiếu niên từ dị vực nước khác đi lên chiến đài, bộ pháp trầm ổn, tiếng bước chân như cự thú đập mạnh vào mặt dất, phát ra tiếng vang "Đông, đông, đông".Trên đầu của hắn có máy tóc màu đỏ rủ thẳng xuống đất, thập phần tuấn dật, có chút yêu dị.- Phổ Lục Quốc, Cố Mạt.Hắn trầm ổn đứng trên chiến đài, trong đôi mắt mang theo hào quang yêu dị.Lại là một trong Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, thiên tư bất phàm, thần thức thập phần cường đại.Rất hiển nhiên những thiếu niên dị vực này là sòng bạc ngầm đưa tới muốn giết Phong Phi Vân.Phía dưới còn có vài chục thiếu niên dị vực như thế, tu vị đều không phải chuyện đùa, mặc dù biết rõ Phong Phi Vân cường đại, hơn nữa biết rõ sẽ toi mạng, nhưng mà bọn họ vì tín ngưỡng trong lòng, bọn họ vẫn chiến đấu một trận.Cũng chính bởi vì bọn họ tín ngưỡng đều rất cường đại, cho nên mới không sợ sinh tử.Trước mắt có thể nhìn thấy cung đánh bạc ngầm thế lực khổng lồ, có thể hiệu triệu thiên tài tuấn kiệt của Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc?Có lẽ có quan hệ tới thế lực tu tiên phía sau cung đánh bạc ngầm, thế lực tu tiên này khổng lồ tới cực điểm.- Thiên Không chi thần, ban thưởng ta lực lượng.Trên đầu Cố Mạt mái tóc đỏ thẫm bay múa giống như con sông máu, gương mặt trắng nõn của hắn đỏ lên, trong mi tâm ngưng tụ ra một bóng dáng nhàn nhạt, tiên phong đạo cốt, tóc bạc mặt hồng hào, ăn mặc trường bào màu lam, vô cùng thánh khiết như một thiên thần già nua.Đây là ấn ký Thiên Không chi thần "Lộ Ba Lâm".Thức tỉnh đạo ấn ký này là có thể đạt được bộ phận lực lượng của Thiên Không chi thần.Lực lượng trên người Cố Mạt tăng lên nhanh chóng, càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng nặng nề, trong mi tâm có một đạo thân ảnh cũng càng ngày càng sáng ngời, vầng sáng sáng ngời, mang cho người ta cảm giác hít thở không thông.- Thiên Không chi thần ' Lộ Ba Lâm ', sáu ngàn ba trăm năm trước ngưng tụ thành thần hồn, sau đó bị mang đến âm giới, trong rất nhiều thần tà ở âm giới có bài danh cao hơn A Luân Cảnh Phật cao nhiều lắm, tiến vào trước một trăm thần tà.Diêu Cát nói ra.Âm giới tụ tập tất cả thần tà của năm vương triều tới nay, số lượng không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.Thiên Không chi thần "Lộ Ba Lâm " so sánh với những thần tà ra đời vào vạn năm, trên mười vạn năm mà nói là rất trẻ, có thể đứng vào hàng ngũ trước một trăm thần tà, bởi vậy có thể thấy được lực lượng tín ngưỡng của hắn cường đại cỡ nào.Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, có bốn tiểu quốc đều tín ngưỡng Thiên Không chi thần, ngay cả Thần Tấn vương triều Tây Vực phủ có một ít người cũng tín ngưỡng nó.Đương nhiên cũng không phải thần tà ra đời càng lâu thì tu vị nhất định cường đại, dù sao lực lượng của thần tà sinh ra từ tín ngưỡng và số người hương khói nó, nếu miếu thờ của một thần tà mười vạn năm sụp đổ, không chiếm được tín ngưỡng cùng hương khói, lực lượng của nó sẽ suy yếu.Đương nhiên Thiên Không chi thần "Lộ Ba Lâm" tu vị cường đại hơn "A Luân Cảnh Phật" cũng không có nghĩa là Cố Mạt mạnh hơn La Mạc Bạt, mấu chốt là xem cường độ thần thức của hắn có thể mượn bao nhiêu lực lượng từ Thiên Không chi thần.Tu vị Cố Mạt tự nhiên không phải chuyện đùa, trên người thần vân cường đại, mái tóc có hỏa diễm thiêu đốt, mỗi một đạo thuật pháp đánh ra cũng cho người ta cảm giác to lớn.- Tích địa thần phủ.Toàn thân Phong Phi Vân có bốn mươi đạo thần thức vô hình bay ra ngoài, mỗi một đạo thần thức đều giống hắn như đúc, giống như linh hồn của hắn vậy.Bốn mươi đạo thần thức cuối cùng trọng điệp cùng một chỗ, ngưng tụ thành một thanh chiến phủ, một phủ áp xuống không có một chút lo lắng gì, Cố Mạt trực tiếp bị trảm bay ra ngoài, rơi ra khỏi chiến đài, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu bị chém rụng một nửa.Nếu đổi lại là trẻ tuổi tuấn tài khác cũng không dễ dàng giết bọn họ như vậy, dù sao cũng không phải mỗi đều có thần thức biến thái như Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tương đương với khắc tinh của thần tà.Thần thức của Phong Phi Vân cường đại hơn linh hồn chịu tải tính ngưỡng của bọn họ.Những thiếu niên này cả đám không sợ sinh tử, vừa chết đi lại có tên thứ hai lên đài, tiếp theo là tên thứ ba. . .

Căn bản không để cho Phong Phi Vân có chút cơ hội thở dốc nào.-------Chương 877: Long thanh dươngTrong một giờ ngắn ngủi Phong Phi Vân liên tục đánh chết hơn mười tên thiên tài dị vực, chiến lực cả đám không tầm thường, có thể nói là bá chủ trong thế hệ trẻ.- Cung đánh bạc ngầm muốn dùng xa luân chiến tiêu hao toàn bộ thực lực của Phong Nhị Cẩu.Có tu sĩ ánh mắt sáng ngời, nhìn ra dụng tâm của cung đánh bạc ngầm.- Một tu sĩ tu vị cường đại cỡ nào thì số lượng linh khí trong đan điền là có hạn.

Phong Nhị Cẩu nhìn như thắng nhẹ nhõm, nhưng mà mỗi chiêu của hắn là dùng toàn lực, tiêu hao linh khí là cực lớn, nếu như thật chiến đấu tới lúc trời tối đen, hắn có khả năng mệt mỏi mà thất bại.- Dù là như thế cung đánh bạc ngầm cũng tổn thất to lớn, cho dù có thể đánh bại Phong Nhị Cẩu, vãn hồi tổn thất ba mươi vạn linh thạch, nhưng mà bọn họ cũng tổn thất rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh.- Mỗi một thiên tài đều là bảo vật vô giá, thật đáng giá sao?Rất nhiều người đưa ra nghi vấn này.Lý Tiêu Nam cười nói:- Tự nhiên đáng giá.

Những thiếu niên này nhìn như cường đại, cũng chỉ là mượn lực lượng thần tà mà thôi, thành tựu cả đời này không cách nào vượt qua thần tà mà bọn họ thờ phụng, mấy chục thiếu niên, trong đó có ba người có chiến lực nửa bước cự phách là rất không tồi rồi.- Tiền lực của những thiếu niên này không cách nào so sánh với vương giả và bá chủ trẻ tuổi, giá trị cũng cực thấp.

Sau khi bọn họ chết đi cũng không thể mượn lực lượng thần tà, chủ nhân cung đánh bạc ngầm rất nhanh có thể nuôi dưỡng ra nhóm người kế tiếp.- Thì ra là như vậy, như thế xem ra Phong Nhị Cẩu nguy hiểm, cho dù tu vị của hắn cường đại thì hôm nay cũng có khả năng tiêu hao tới chết....Đám thiếu niên dị vực kia không ngừng leo lên chiến đài, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không sợ sinh tử, không giống như là người, càng giống như vô số cỗ khôi lỗi.Thời gian cực nhanh, hoàng hôn tiến đến.Tà dương đọng trên đấu trường.Tiếp qua một phút đồng hồ thì một ngày sẽ chấm dứt, nếu không ai đánh bại Phong Nhị Cẩu, hắn sẽ là người chiến thắng chiến đài chữ hoàng hôm nay, đạt được tư cách tiến vào vòng thứ hai, đương nhiên cũng sẽ thắng được ba mươi vạn linh thạch.Hào khí trở nên khẩn trương lên, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước nghe tin cũng chạy tới.- Ba mươi vạn viên linh thạch, chỉ sợ cũng chỉ có quốc khố Thần Tấn vương triều và Ngân Câu phiệt mới có thể cầm ra được, đủ để thành lập một tiên giáo khổng lồ trong trăm năm.Một cường giả tu vị cự phách cảm thán nói ra.- Cung đánh bạc ngầm sau lưng có chỗ dựa rất có thể chính là một trong bốn đại môn phiệt, nhất định nắm chắc bài chưa xuất ra, không có khả năng để cho người người ta dễ dàng cầm ba mươi vạn linh thạch rời đi.- Còn mười lăm phút, còn có người nào leo lên chiến đài hay không?Oanh!Một tiếng vang thật lớn!Lại một tài tuấn bị chém giết, bị Phong Phi Vân một cước đá xuống chiến đài, lăn từ trăm bậc thang chiến đài xuống dưới, huyết nhục mơ hồ.Đây đã là người thứ ba mươi hai.Áo đen trên người Phong Phi Vân bị máu tươi nhuộm đỏ, mũ rộng vành trên đầu cũng dính đầy bọt máu, đều là máu của người khác, hắn vào lúc này giống như tu la, ai nhìn cũng khiếp sợ.Hắn chém giết đều là cao thủ tuyệt đỉnh, so với thiếu chủ Hắc Ám Vực ngày hôm qua giết bốn mươi ba người còn cường thế hơn nhiều.Tu sĩ dưới chiến đài cũng bị lệ khí trên người hắn tỏa ra làm khiếp sợ, giống như không phải là con người, mà là một tà ma.

Một số ít thiên kim tiểu thư, vương triều công chúa lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện huyết tinh này có nôn mửa không ngớt, có bị sợ ngất đi, được tu sĩ trong gia tộc mang đi.- Lực lượng người này thật cường đại, liền giết hơn ba mươi cường giả trẻ tuổi nhưng khí lực giống như vô cùng vô tận, hắn rốt cuộc là giả nhẹ nhõm hay từ đầu tới cuối hắn không biểu hiện chiến lực thật sự ra?La Phù công chúa đứng trên ngọc điện nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được truyền nhân yêu kiếm này có lệ khí đáng sợ, trong lòng có cảm giác nao nao.Đôi mắt dễ thương của Diêu Cát đầy gợn sóng, nói:- Đây là một người rất thú vị, chẳng lẽ công chúa muốn hắn thắng được cuộc chiến phò mã, ngươi nguyện ý gả cho hắn?La Phù công chúa nói:- Muốn thắng cuộc chiến phò mã khó khăn bực nào, cho dù là Bắc Minh Phá Thiên, Lý Tiêu Nam cũng không dám nói nắm chắc chiến thắng cuộc chiến phò mã, huống chi là hắn?- Thế công chúa muốn gả cho ai?Diêu Cát cười nói.La Phù công chúa lâm vào trầm mặc, trong óc hiện ra một bóng người, bóng người này lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã rời khỏi đầu óc của nàng, nói:- Vấn đề của ngươi quá nhiều.Ánh mắt Diêu Cát đảo quanh, khoan thai cười cười.- Lợi hại!

Lợi hại!

Không hổ là truyền nhân yêu kiếm.Giọng một nữ tử trẻ tuổi vang lên.Không có thấy bóng người của nàng nhưng lại có thể nghe tiếng.Giọng nói tràn ngập lực hấp dẫn, tuyệt đối là mỹ nhân đầy mị lực, nhưng mà giọng nói này đặc biệt mờ ảo, giống như đang ở ngoài ngàn dặm.Bá!Một bóng màu tím xuyên qua trận pháp bay vọt qua trận pháp đầu tường hoàng thành, bay thẳng lên chiến đài chữ hoàng, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân.Không ngờ có thể trực tiếp phá tan trận pháp, tuy đại trận hoàng thành chưa mở ra, nhưng mà trận pháp thủ hộ không phải ai cũng có thể xuyên qua được.- May quá, may mắn tới kịp vào thời khắc cuối cùng.Đây là nam tử tiêu sái tuấn dật, lưng đeo thanh phong ba thước, tóc dài phiêu dật rủ xuống, mắt ngọc mày ngài, làn da vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả nữ tử.Giọng nói của hắn ôn nhu như chim hoàng yến, oanh oanh yến yến, kiều thanh kiều khí, còn dễ nghe hơn giọng của nữ tử.Hắn không hề giống như một nam nhân, cánh tay tuyết trắng, hai chân hết sức nhỏ, cơ hồ không nhìn thấy tóc gáy, dáng người lồi lõm như nữ nhân, nếu nhìn từ phía sau còn cho rằng đây là giai nhân tuyệt thế, sẽ khiến nam tu sĩ dục hỏa đốt người, cho rằng là nữ tử.Phong Phi Vân nhìn thấy người này xuất hiện thì hít khí lạnh, kìm lòng không được lui về phía sau một bước, đó cũng không phải sợ hãi hắn, mà là chưa từng nhìn thấy nam nhân "Xinh đẹp" như thế, lại còn mặc cung trang nữ nhân.Tô Quân chính là thiên tài đệ nhất mỹ nam tử, nhưng mà Tô Quân lại có khí chất hào hùng và tiêu sái.Nhưng mà nam tử này là khí chất nhu mì, yêu mị, nếu không phải nhìn thấy bộ ngực nam nhân này bằng phẳng, Phong Phi Vân thậm chí sẽ cho rằng hắn chính là một mỹ nữ, đúng ra mà nói, còn đẹp hơn cả nữ tử.Dưới chiến đài cũng kinh hô lên, rất nhiều nam tu ánh mắt tỏa sáng, mặc dù biết rõ hắn là nam nhân, đều kìm lòng không được nhìn nhiều vài lần, ngay cả nam nhân cũng không ngăn cản nổi mị lực của hắn.- Bà mẹ nó, thằng này là từ đâu chạy tới?Tất Trữ Suất toàn thân co rút, cũng bị dọa không nhẹ.Nam tử này ăn mặc tử sa tằm y, mang theo làn váy thật dài, mơ hồ có thể thấy được đôi chân hết sức nhỏ, dáng người ôn nhu, đường cong rõ ràng, ngón tay thon dài, ánh mắt thu thủy nhìn Phong Phi Vân như đưa tình, ôn nhu nói:- Ngươi chính là Nhị Cẩu?-------Chương 878: Người chiến thắng cuối cùng (1)Mọi cử động như nữ tử, lông mi thon dài chỉnh tề, hiển nhiên đã tu bổ cẩn thận, tóc mai chập chờn, mơ hồ có thể trông thấy lỗ tai xinh đẹp của hắn mang theo vòng tai rủ xuống, va chạm nghe âm thanh lách tách.Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, như lâm đại địch, lại lui ra phía sau hai bước, ho khan hai tiếng nói:- Cô nương...

Cô con em ngươi ah!

Huynh đài, muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?- Ha ha!Cước bộ của hắn nhẹ nhàng, cũng không có đi giày, bước chân liên tục, mỗi bước đều đi ba thốn kim liên, bàn chân trơn bóng như ngọc, da thịt tinh tế tỉ mỉ, móng chân cắt tỉa gọn gàng, phía trên còn bôi hương thơm ngát, tư thế đi đường giống như công chúa hoàng gia được huấn luyện nghiêm ngặt, ánh mắt tu sĩ dưới chiến đài tỏa sáng, giống như một đám soi hoang nhìn thấy con dê béo.- Đừng gọi ta huynh đài, gọi ta là Long Thanh Dương, đến từ Thiên Long vương triều.Hắn nháy mắt mấy cái, bờ môi óng ánh chúm chím như hoa đào, ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.- Ngươi họ Long?

Là người hoàng tộc?Phong Phi Vân lại lui ra phía sau.- Thiên hạ người họ Long nhiều không kể xiết, cũng không phải chỉ có hoàng tộc Thần Tấn vương triều mới có họ Long.Long Thanh Dương ống tay áo bồng bềnh, nhu thân nhẹ ỷ, ánh mắt u oán, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười điên đảo chúng sinh giống như giai nhân tuyệt thế, cũng không khác gì thiếu nữ mười sáu gặp mối tình đầu.- Ta chính là có người nhờ giết ngươi, Nhị Cẩu, nếu ngươi chết trong tay của ta, nhất định chớ có trách ta.Long Thanh Dương thở dài, ngón tay hết sức nhỏ vuốt má, mặc dù là "Giết người" nhưng giọng hắn nói chuyện vẫn ôn nhu như nước.Dưới chiến đài, đám người Đông Phương Kính Thủy, Lý Tiêu Nam sắc mặt cổ quái, Long Thanh Dương thật sự quá xinh đẹp, rất nhiều nam nhân tu vị cường đại chỉ sợ cũng bị hắn kéo lên giường.Phong Phi Vân đứng cách hắn quá gần, có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người của hắn, nếu hắn là nữ nhân, dung mạo của hắn có thể sánh ngang với La Phù công chúa, dụ chết người không đền mạng.- Quả nhiên là cung đánh bạc ngầm mời ngươi tới.Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng, trong lòng thầm suy đoán vì sao cung đánh bạc ngầm lại có thế lực to lớn như thế, không chỉ có thể điều động thiên tài tuấn kiệt Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc, còn có thể mời cao thủ tuyệt đỉnh của Thiên Long vương triều.Chỉ có một loại giải thích, chỗ dựa sau lưng cung đánh bạc ngầm chính là một trong bốn đại môn phiệt, "Tây Việt phiệt".Chỉ có thế lực Tây Việt phiệt mới có thể bao trùm "Tây Vực phủ ", "Tây Vực bảy mươi hai tiểu quốc ", "Thiên Long vương triều ", "Ngọc Kiền vương triều ".- Yêu nhân này không ngờ đi tới Thần Tấn vương triều."

Hồng Diệp hoàng tử chạy tới, mặc áo giáp màu vàng, sau lưng còn có bốn lão giả.Hồng Diệp hoàng tử tại Ngân Câu phiệt đánh một trận chấn động thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều, chỉ dùng hơn ba mươi chiêu đánh bại Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng Yến Tử Vũ, bị đánh giá là tồn tại đồng cấp với Đông Phương Kính Thủy, Lý Tiêu Nam.Có lực lượng chiến với nửa bước cự phách.Hồng Diệp hoàng tử cùng Lý Tiêu Nam đều là thần đồ của Thần Linh Cung.- Ngươi quen hắn sao?Lý Tiêu Nam nói.Hồng Diệp hoàng tử thân hình uy mãnh, hai mắt giống như chuông đồng, nói:- Long Thanh Dương trong thế hệ trẻ Thiên Long vương triều thanh danh rất lớn, chính là một trong mấy người tu vị cao nhất, nhưng mà thanh danh của hắn không phải nổi danh bằng vào tu vị và thiên phú, mà là vì ' mỹ mạo ' của hắn, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều cũng không đẹp bằng hắn.- Hắn có một trận với rất nhiều đại nhân vật của Thiên Long vương triều, thế lực sau lưng lớn tới dọa người, chỉ cần hắn muốn giết một người, cho dù đối phương là cự phách cũng phải chết không thể nghi ngờ.Có không ít tu sĩ nghe thấy lời này của Hồng Diệp hoàng tử thì nuốt nước bọt, Long Thanh Dương háo sắc đúng là đặc thù, nếu hắn là nữ nhân, tuyệt đối là nữ nhân phóng đãng nhất thiên hạ, nhưng không thể không thừa nhận mị lực của hắn khôn cùng, rất nhiều nam tử ở nơi này si mê hắn, không cách nào quan tâm tới giới tính.Phong Phi Vân da đầu run lên, dưới chiến đài cùng trên chiến đài hoàn toàn là hai chủng cảm giác, may mắn ý chí của hắn cường đại, nếu đổi người khác đứng cùng chiến đài với Long Thanh Dương, nhất định sẽ bị hắn mê hoặc.Cách mặt trời lặn vẫn còn mười phút.Long Thanh Dương tế ra một tòa thủy cung, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, thủy cung bay lên hóa thành cung điện màu xanh cường đại, trấn áp lên đầu Phong Phi Vân.Đây là lực lượng vô cùng cường đại, hắn nhìn như ôn nhu động lòng người, nhưng mà một kích này cường hãn tới mức đáng sợ.Thân thể của bốn lão giả trên võ đài chấn động, vội vàng hai tay ngưng kết ấn ký, tiếp tục gia trì trận pháp.- Không ngờ tu vị tên lưỡng tính này cường đại như thế.Thân thể Phong Phi Vân cường hãn, điều động chín ngàn chín trăm sáu mươi chín đạo dị thú chiến hồn trong cơ thể ngưng tụ bên ngoài làn da, trên làn da nổi lên chiến vân nhàn nhạt.- Hồng Loan Xuất Thiên Hạ Bạch.Chiến kiếm ra khỏi vỏ, yêu khí tung hoành, một đạo ánh sáng chói mắt bắn ra ngoài, hóa thành một con Hồng Loan đầy lửa to lớn.Long Thanh Dương khoan thai cười cười, duỗi một ngón tay ra điểm về phía trước, một ngón tay trống rỗng hiện ra trước mặt hắn, trực tiếp nhấn chìm hỏa diễm của Hồng Loan Yêu Kiếm.- Hồng Loan Yêu Kiếm bị hắn phá vỡ, Long Thanh Dương tu vị rất cường đại, nói không chừng có thể đánh bạy truyền nhân yêu kiếm.Trong lòng Phong Phi Vân cũng thập phần ngưng trọng, tên lưỡng tính này tu vị quá cường đại, khẳng định đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, đừng nói mình bây giờ không cách nào sử dụng lực lượng mạnh nhất, cho dù sử dụng thanh đồng linh thuyền cùng miểu quỷ ban chỉ cũng không thể đánh bại hắn.Trừ phi có thể luyện hóa thêm hai viên thiên tủy linh đan, đạt tới thiên mệnh tứ trọng.- Để cho ta đến vạch trần mũ rộng vành của ngươi, xem ngươi tuấn tú hay không tuấn tú.Thân thể Long Thanh Dương hóa thành mười tám bóng dáng, hình thành liên tiếp, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Phong Phi Vân, ngón tay hết sức nhỏ ấn vào mũ rộng vành.Nhưng mà hắn không thể làm được, tốc độ của Phong Phi Vân nhanh hơn hắn, Phong Phi Vân đã lướt ngang mặt đất,- Ha ha, thú vị.Long Thanh Dương thu thủy cung trên cao, trong thủy cung xuất hiện thác nước to lớn, nước chảy xuống bao phủ cả chiến đài.- Ầm ầm.Tiếng nước sôi trào giống thác nước như đúc.Nước trong cung điện tuôn ra như sóng lớn, tràn ngập cả chiến đài, bởi vì chiến đài có thiết trí trận pháp bao phủ, những sóng nước này không thể chảy ra ngoài, vì vậy chồng chất trên chiến dài, càng để lâu càng dày, hóa thành một cột nước cao vài chục mét.Đây là cột nước không có thứ gì chứa đụng, bốn phía đều là trong suốt, trung ương có sóng lớn mãnh liệt, còn đang kéo dài lên cao, rất nhanh đã vượt qua trăm mét, nước trong nội cung vẫn chảy ra như cũ, giống như bên trong chứa một biển lớn.-------Chương 879: Người chiến thắng cuối cùng (2)Tòa thủy cung này khẳng định là một món vô thượng linh bảo, cũng không biết Long Thanh Dương thông qua phương pháp nào có được.- Minh tinh nhược thủy.Phong Phi Vân từ đáy nước xông lên trời, nhưng lại phát hiện thủy áp rất nặng, bị kéo trở về.- Lợi hại, ngay cả minh tinh nhược thủy cũng biết, nếu ngươi đã biết minh tinh nhược thủy, ngươi cũng nên biết ngươi phải chết không nghi ngờ.Long Thanh Dương bước chậm trong nhược thủy, dường như căn bản không có thừa nhận trọng áp gì đó, vô cùng nhẹ nhõm.Nhược thủy ướt đẫm quần áo của hắn, tóc dài thấm ướt rối tung trong nước, có dán lên gương mặt tuyết trắng, mơ hồ có thể thấy được từng bọt nước bay lên.Hai chân của hắn nhỏ như nữ tử, bị quần áo ướt đẫm dán chặt vào, vờn quanh vòng eo của hắn, nếu không phải nhìn thấy nửa trên của hắn, người ta sẽ xem hắn như mỹ nữ, mỹ nữ trong nước rất mê người.- Thật sự là một yêu nghiệt.Phong Phi Vân tế ra chiến kiếm, ngưng tụ ra Hồng Loan Yêu Kiếm, triển khai kiếm quyết liên hoàn.Yêu kiếm kiếm quyết không phải chuyện đùa, uy lực khổng lồ, mặc dù Long Thanh Dương tu vị thâm bất khả trắc vẫn phải tạm lánh mũi nhọn, vừa né vừa đánh ra pháp thuật thần kỳ ngăn cản kiếm quyết.- Nhị Cẩu, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu.Sắc mặt Long Thanh Dương vui vẻ, vô cùng bình tĩnh.Minh tinh nhược thủy không ngừng chảy ra từ trong nội cung, thủy áp càng ngày càng khổng lồ, mỗi một giây đồng hồ lại tăng thêm vạn cân trọng áp.Long Thanh Dương căn bản không hợp đấu chính diện với Phong Phi Vân, chỉ chờ tới lúc minh tinh nhược thủy áp xuống, cuối cùng sẽ áp chết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết mục đích của hắn, tấn công nhanh hơn, liên tiếp đâm ra hơn một ngàn kiếm, có hơn một ngàn Hồng Loan bay ra, phi hành trong nhược thủy.Nhược thủy màu xanh da trời, kiếm khí đỏ rực, hai lực lượng đối nghịch nhau va chạm.Long Thanh Dương cũng bị bách phải ứng chiến, không cách nào trốn tránh, không ngừng giao thủ với Phong Phi Vân.Tuy hắn lớn lên giống hệt một mỹ nhân, nhưng mà lực lượng lại cường đại thần kỳ, có thể đánh chính diện với Phong Phi Vân mà không lâm vào hạ phong.- Phong Nhị Cẩu linh khí thật quá bàng bạc, lực lượng giống như vĩnh viễn không dùng hết, liên tục chiến đấu với hơn ba mươi yêu nghiệt mà vẫn có thể không ngừng thi triển Hồng Loan Yêu Kiếm.Rất nhiều tu sĩ đều cho rằng Phong Phi Vân là nỏ mạnh hết đà, đối mặt cao thủ như Long Thanh Dương phải, thua không nghi ngờ, lại không có nghĩ đến hắn nội tình thâm hậu như thế, hai người chiến đấu quả thật vượt qua thế hệ trẻ giao phong, làm cho rất nhiều tu sĩ lớp già cảm thấy mặc cảm.Trên chiến đài nhược thủy tăng nhiều, không ngừng áp xuống, đủ để áp vụn một khối sắt.Phốc.Chiến kiếm của Phong Phi Vân bị Long Thanh Dương duỗi hai ngón tay bẽ gãy, hai ngón tay mang theo nhẫn của hắn đã bẽ gãy kiếm, lực lượng tới từ hai chiếc nhẫn.Lại là hai kiện linh bảo.- Chiến kiếm đã gãy, ngươi còn muốn chiến.Long Thanh Dương cười nói.Phong Phi Vân lại lấy một thanh dao găm ra, giọng lạnh lùng nói:- Một chiêu cuối cùng, người thắng sống, người thua chết.Khí thế toàn thân Phong Phi Vân tăng lên tới đỉnh, dao găm trong tay đâm ra liên tục, bạch quang lóe lên, nhiều ra một hào quang bắn ra ngoài.Thanh dao găm này là Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ mà thành, có thể nói sắc bén đệ nhất thiên hạ, cho dù là linh khí cũng bị chém vỡ.Long Thanh Dương biết rõ Phong Phi Vân muốn liều mạng, nhưng mà hắn không sợ hãi chút nào, trải qua giao thủ vừa rồi, hắn đã thăm dò ra thực lực Phong Phi Vân.Bá.Bạch sắc quang mang lóe lên giống như một đạo thiểm điện.Long Thanh Dương đứng ở biên giới chiến đài, hắn dùng một kiện cổ bảo ngăn cản dao găm, nhưng mà hào quang màu trắng biến hướng, đụng vào trận pháp sau lưng hắn, trận pháp thủ hộ lập tức bị xé rách một mảng lớn.Phải biết rằng thủy áp minh tinh nhược thủy cực mạnh, giờ phút này đột nhiên xuất hiện vết nứt, tất cả lực lượng sẽ đổ ra bên ngoài.Oanh.Một đạo lực lượng bàng bạc bắn ra ngoài, trùng kích lên người Long Thanh Dương.Đây là lực lượng thủy áp.Hắn biến sắc, còn chưa kịp thu hồi thủy cung đã người ngã ngựa đổ, bị nước chảy mang theo ra ngoài trận pháp, rơi ra khỏi chiến đài.Mà Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, nhanh chóng cắm dao găm xuống chiến đài, chân hắn không ngừng định trụ mặt đất, hơn nữa hắn cách vết nứt trận pháp khá xa, cho nên cũng không bị thủy áp khổng lồ ép ra ngoài.Nhược thủy chảy hết ra bên ngoài, Long Thanh Dương ướt sũng nước lao lên chiến đài, nói:- Ngươi đùa nghịch lừa dối, chúng ta tái chiến.- Thực xin lỗi, ngươi đã rớt khỏi chiến đài, hôm nay không có tư cách lại chiến với ta một trận.Phong Phi Vân nhìn qua phía tây hoàng thành, nói:- Mặt trời đã xuống núi, hôm nay đã chấm dứt, ta là người chiến thắng cuối cùng ở chiến đài chữ hoàng.Long Thanh Dương không có bại, càng không có ai sẽ cho rằng hắn sẽ bại, hắn bại vì mưu kế.Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng đã biến mất.Phong Phi Vân thông qua vòng thứ nhất đã là sự thật không tranh cãi.Mặt trời tuy đã hạ xuống núi, nhưng mà chân trời mây tàn vẫn đỏ hồng như trước.Những tu sĩ bên dưới chiến đài không có rời đi, đây là một loại hiện tượng cổ quái, cũng không biết bọn họ là bởi vì Long Thanh Dương "Mỹ mạo" siêu việt nữ tử mới lưu lại đây hay là muốn xem Long Thanh Dương có tiếp tục giao thủ với truyền nhân yêu kiếm hay không.Không chỉ tu sĩ thế hệ trẻ, cho dù là tu sĩ thế hệ trước cũng không có rời đi.Long Thanh Dương thật sự quá đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia giống như trăng rằm, óng ánh như bảo thạch tỏa sáng, hắn giờ phút này toàn thân bị nhược thủy làm ướt đẫm, nhưng mà không có làm cho hắn chật vật, ngược lại làm tăng thêm vài phần thê mỹ cho hắn.Không ngờ một nam nhân có thể đẹp tới mức như thế này.Đát đát.Ngũ đệ tử thái sư đứng lên, hắn khắc một lệnh bài màu đỏ đi đến chiến đài, chống đỡ đến Phong Phi Vân trong tay, nói:- Ngươi thông qua vòng thứ nhất, đây là lệnh bài phò mã hâu tuyển, cũng là bằng chứng tham gia vòng thứ hai, ngươi cất kỹ.Lão đạo này tu vị vô cùng tinh thâm, trong cặp mắt mang theo hào quang âm trầm, giống như hai ngôi sao lóng lánh.Phong Phi Vân tiếp nhận lệnh bài lớn bằng cỡ bàn tay, nặng chừng trăm acna, luyện chế dùng xích đồng chính làm linh tài, tùy ý nhìn qua thì thấy trên đó có khắc ba chữ "Phong Nhị Cẩu", chữ viết mang theo nét hấp dẫn, ngưng tụ thành chữ của lão đạo này, căn bản không thể làm giả.Thu hồi lệnh bài, Phong Phi Vân nhìn qua Long Thanh Dương, hắn đứng tại chỗ giống như oán phụ ủy khuất, chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi chiến đài, đi về nơi xa.- Phong Nhị Cẩu, chúng ta nhất định sẽ còn gặp nhau trên chiến đài, hy vọng lần sau ngươi còn có vận khí tốt như vậy.Long Thanh Dương giống như tiểu nữ nhi tức giận, giọng nói ôn nhu nhưng đầy tàn nhẫn.Tu vị Long Thanh Dương đúng là rất mạnh, ở trên chiến đài không hoàn toàn bài ra thực lực của hắn, hắn tự nhiên thua không phục.-------Chương 880: Tử lộVương Mãnh cầm theo Phương Thiên Họa Kích và cùng mấy đệ tử Vũ tháp đi qua, thô cuồng mà chất phác cười cười:- Đa tạ Phong huynh trượng nghĩa ra tay, hắc hắc, ta cũng là tu sĩ đi ra từ Nam Thái phủ.Thời điểm này còn có rất nhiều người tụ tập dưới chiến đài, Phong Phi Vân cũng không muốn bại lộ thân phận, vì vậy thản nhiên nói:- Có cơ hội gặp lại a.Phong Phi Vân vẫy tay với Tất Trữ Suất một cái, hai người trực tiếp đi thẳng rời đi, rời khỏi hoàng thành.- Mãnh ca, tên này quá cuồng ngạo, ngươi chính là đệ tử tháp chủ Vũ tháp, hắn còn không thèm nói chuyện với ngươi.Một đệ tử Vũ tháp nói ra.- Quản khỉ gió đại gia hắn, đi, chúng ta đi Tuyệt Sắc Lâu uống rượu.Vương Mãnh tùy tiện cười cười, quát một tiếng mang theo đệ tử Vũ tháp ra khỏi hoàng thành, đi về hướng khác.Đứng trên chiến đài chữ hoàng đại chiến tứ phương suốt một ngày, mặc dù là Phong Phi Vân cũng cảm thấy mệt mỏi.Ăn một viên linh đan bổ sung linh khí, Phong Phi Vân bắt đầu âm thầm điều tức.Tất Trữ Suất cười nói:- Ngươi cảm thấy đẹp không.- Cái gì?Phong Phi Vân nói.- Long Thanh Dương ah, ta cảm thấy rất gợi cảm, rất mê hoặc lẳng lơ, rất có vị ah, chỉ có ngươi từng tiếp xúc thân mật với hắn, nói thực ra, ngươi không cảm thấy động tâm hay sao?Tất Trữ Suất lúc này kích động nói ra.Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nói:- Ngươi tin hay không đêm nay ta bắt hắn tới, ném hắn lên giường của ngươi.Toàn thân Tất Trữ Suất khẽ run rẩy, nói:- Đừng, chúng ta dù thế nào cũng là bằng hữu, ngươi đừng hại ta.Long Thanh Dương là nam nhân thật sự quá "đẹp", cho dù là nam nhân cũng không cách nào ngăn cản mị lực của hắn, nếu thật sự ném hắn lên giường của Tất Trữ Suất, nói không chừng Tất Trữ Suất sẽ lập tức biến thành cầm thú.Phong Phi Vân cũng nhíu mày thật sâu, nói:- Nữ nhân này...

Khục khục, nam nhân này đúng là không tầm thường, nếu ta không có đoán sai, hắn vốn chính là con gái, nhưng lúc còn trong bụng mẹ, vào thời kỳ thai nhi bị cường giả tiên đạo dùng thủ đoạn ' nghịch loạn âm dương ' cường ngạnh thay đổi giới tính.- Giới tính cũng có thể cải biến?Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân gật đầu nói:- Thai người trước khi chưa thành hình hoàn toàn, có thể sử dụng tiên pháp điều động lực lượng bổn nguyên thiên đạo cải biến sắc tố giới tính trong con người, do đó trước khi thai nhi phát dục hoàn toàn có thể cải biến giới tính.Tất Trữ Suất thở dài một tiếng:- Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bất luận đại gia tộc nào cũng cần người nối nghiệp, mẹ của Long Thanh Dương khẳng định sinh rất nhiều con gái, thật vất vả sử dụng tiên pháp sinh ra một một đứa con trai, không ngờ là...

Ai...- Nếu hắn thật sự có rất nhiều tỷ tỷ muội muội, tuyệt đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, ngươi nên nắm chắc cơ hội đi.Phong Phi Vân trêu chọc nói,Tất Trữ Suất tinh thần chấn động, hai mắt tỏa sáng, nhưng mà rất nhanh ảm đạm xuống, mắng to:- Vạn nhất lại gặp phải nhân yêu, lừa bố mày!Phong Phi Vân mỉm cười, hắn không tiếp tục chuyện này, hai đại nam nhân thảo luận sau lưng một nhân yêu, đây không phải chuyện phong nhã gì.Sắc trời dần tối, bầu trời chiều mây đỏ rực, bầu trời vẫn còn một nửa màu xanh.Đây là con đường phải đi qua nếu muốn tới cung đánh bạc ngầm.Giờ phút này hàn khí lạnh thấu xương, lá cây khô bay bay giống như đao, phát ra âm thanh sàn sạt.Tất Trữ Suất cảm giác bắp chân mỏi như, ánh mắt nhìn qua bốn phía, lo lắng nói:- Ngươi nói người cung đánh bạc ngầm có phái cường giả ra đánh giết chúng ta hay không?Ba mươi vạn viên linh thạch, có thể sánh ngang tổng giá trị một tiên quáng cỡ lớn, để để khiến cung đánh bạc ngầm liều mạng.- Có khả năng.Phong Phi Vân không đếm xỉa tới nói ra.Một đạo thiểm điện vạch phá bầu trời, thô to như thùng nước, mang theo uy lực kinh thiên động địa đánh xuống.Thân pháp Phong Phi Vân còn nhanh hơn tia chớp, lập tức bay vút ra ngoài, đạo thiểm điện này đánh vào vị trí vừa rồi, đánh ra một hố to, chung quanh hố to đầy vết rạn không ngừng lan ra ngoài, rộng chừng một thước.Tất Trữ Suất cũng trốn tránh, nhưng lại bị tia chớp sẹt ngang qua người, toàn thân cháy đen bốc lên khói xanh, tóc dựng đứng lên.Hắn phun ra khói đen, kêu lên:- Xong, xong, người cung đánh bạc ngầm muốn giết người diệt khẩu, chúng ta chết chắc.- Tính cảnh giác quả nhiên rất cao, có thể né tránh thiểm thi phù, không hổ là yêu kiếm truyền nhân.Diêu Cát đứng phía sau con đường nhỏ này, áo trắng tóc đen, thân hoàn thánh quang, dáng người yểu điệu, nàng bước chân chạm đất, lăng không đứng vững, cho người ta ưu nhã như tiên tử không nhiễm bụi trần.- Móa, ngươi vừa rồi ám toán chúng ta sao?Tất Trữ Suất vãn vãn ống tay áo, lúc này xông tới, định đánh nàng một trận.Diêu Cát thản nhiên cười cười, ngọc nhan vô cùng động lòng người, nhìn thấy nụ cười này của nàng, Tất Trữ Suất giống bị nàng câu đi linh hồn nhỏ bé, khó mà ra tay với nàng, xám xịt lui về bên cạnh Phong Phi Vân, nói nhỏ:- Coi chừng một ít, nữ nhân này rất khó đối phó, có thể câu dẫn hồn phách người ta, may mắn ta tâm chí kiên định, mới không có bị nàng mê đảo.- Đã không có bị nàng mê đảo, ngươi trốn về làm gì vậy, đánh nàng một trận là được rồi.Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất ngôn từ chính nghĩa, nói:- Ta tự nhiên không sợ nàng câu hồn của ta đi, dù sao ta định lực không giống bình thường, nhưng mà ta lo lắng cho ngươi, định lực của ngươi kém như thế, nếu bị nàng câu dẫn, nói không chừng sẽ bị mỹ mạo của nàng làm mê đảo.Phong Phi Vân cười cười, trực tiếp đi qua.Tất Trữ Suất thối lui xa xa, ở phía sau kêu lên:- Coi chừng ah.Diêu Cát mắt như sương khói, thản nhiên cười nói:- Vừa rồi ta chỉ là muốn thử dò xét tu vị công tử, chắc công tử không giận chứ?- Nhưng mà ta rất tức giận.Phong Phi Vân đi đến trước mặt nàng, cách nhau ba bước, có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người của nàng, giống như hoa bách hợp mùa xuân, mang theo hương thơm ngọt ngào.Trên mặt Diêu Cát mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng nói như chim sơn ca hót.- Vậy ngươi ý định xử phạt ta thế nào?Trong giọng nói của nàng giống như mang theo làm nũng.Phong Phi Vân đứng thẳng, nói:- Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?- Trên con đường này có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn, sẽ không để cho ngươi còn sống ra khỏi cung đánh bạc ngầm.Diêu Cát nói.Phong Phi Vân nói:- Ta đây tự nhiên biết rõ, ba mươi vạn linh thạch, đủ để thỉnh động một đại tiên giáo đến giết ta.- Nhưng mà ngươi hợp tác với ta, có thể còn sống rời khỏi cung đánh bạc ngầm, lấy được ba mươi vạn linh thạch.Diêu Cát nói.- Chỉ bằng ngươi?Phong Phi Vân nói.Diêu Cát phiêu nhiên như mây xanh, cười nói:- Ta tự nhiên không có bổn sự lớn như thế, nhưng mà người sau lưng ta lại có bổn sự này.- Sau lưng ngươi.Phong Phi Vân hồ nghi nói.- Không sai, sau lưng ta.Diêu Cát dời bước qua bên cạnh, sau lưng hiện ra một long liễn, đầu cổ thú kéo long liễn dữ tợn, long liễn khổng lồ này chính là "Bát Bộ Long Liễn".-------Chương 881: Cung đánh bạc ngầm sụp đổ (1)Đã nhìn thấy "Bát Bộ Long Liễn ", tự nhiên cũng đã biết rõ bên trong là ai.Phong Phi Vân lạnh giọng cười cười, nói:- Thì ra chủ tử của ngươi là nàng, có lực lượng của nàng, muốn ở thần đô đi cung đánh bạc ngầm cầm ba mươi vạn linh thạch, xác thực không phải việc khó.- Cho nên ngươi nhất định phải hợp tác với chúng ta.Diêu Cát giống như thánh nữ, lại giống như ma nữ dẫn Phong Phi Vân xuống địa ngục.- Hợp tác thế nào?Phong Phi Vân nói.Diêu Cát cười nói:- Chúng ta giúp ngươi đi cung đánh bạc ngầm lấy ba mươi vạn linh thạch, nhưng mà ngươi phải mang ba mươi vạn linh thạch này cho chúng ta mượn.Phong Phi Vân cười ha hả, hắn tự nhiên hiểu mục đích La Phù công chúa mượn ba mươi vạn linh thạch này, đây chính là một số tài nguyên khổng lồ, có thể thu mua rất nhiều người, có trợ giúp lớn với nàng trong việc giành vị trí Tấn đế, nói không chừng có thể một lần hành động cải biến hoàn cảnh xấu.- Thực xin lỗi, ta không hợp tác với các ngươi.Phong Phi Vân sau khi cười xong đã nói ra.- Vì cái gì?- Bởi vì không cần lực lượng của các ngươi, ta cũng có thể thu ba mươi vạn linh thạch vào tay.Phong Phi Vân không có bất kỳ sợ hãi nào, lập tức đi về phía cung đánh bạc ngầm, lúc đi tới trước Bát Bộ Long Liễn thì dừng một chút, nhìn qua bức rèm lay động, lại đi qua.Diêu Cát ánh mắt lập lòe đi đến bên cạnh Bát Bộ Long Liễn, nói:- Thật sự là một người không muốn sống.- Ta đúng là muốn nhìn hắn làm sao vượt qua.Giọng La Phù công chúa trong Bát Bộ Long Liễn truyền ra, mang theo vài phần hàn ý.Trên con đường này có nhiều kiến trúc hoang vu, không có một người ở lại, chủ nhân những kiến trúc này chết đi mấy trăm năm, đây là khu vực bị vứt bỏ.Tại thành đô, những thành vực bị vứt đi như thế này số lượng cũng không ít, dù sao tu tiên giả căn bản không có khả năng định cư ở một chỗ lâu dài, một khi đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, rất có thể sẽ không quay trở về nữa, dần dà phủ đệ của bọn họ sẽ hoang vu không người.Cung đánh bạc ngầm cũng nằm ở khu vực này.Vốn bình thường sẽ có rất nhiều tu sĩ tiến vào trong cung đánh bạc ngầm, nhưng mà những ngày gần đây tu sĩ cảm nhận thấy hào khí khác thường, không có xuất hiện tại đây.Chỉ có Phong Phi Vân đi trên con đường đổ nát thê lương này.Oanh.Trên hư không có một cánh cửa mở ra, bên trong hỏa diễm như mây, trong tầng mây có một trảo công kích Phong Phi Vân.Có cường giả tuyệt đỉnh thế hệ trước ra tay.Diêu Cát đứng ở đàng xa, đôi mắt dễ thương như hạnh hoa nhìn qua bầu trời nứt vỡ, cả thiên địa như bốc cháy dữ dội.Phong Phi Vân giống như không nhìn thấy cự trảo này, hắn vẫn đi đường của mình, ngay thời điểm cự trảo đánh gần tới đỉnh đầu Phong Phi Vân thì có cuồng phong quét qua.Trên hư không có tiếng nổ vang vọng, hình như có người đang đại chiến.Sau nửa ngày trên trời có huyết vũ rơi xuống, trong huyết vũ có một thi thể rơi xuống đất, sau lưng Phong Phi Vân có bụi mù bay lên.Thi thể này thập phần già nua, trên cổ bị người ta chém một nửa.Phong Phi Vân nhìn như không thấy khói thuốc súng đầy trời, hắn đi thản nhiên.Chỗ xa xa, Tất Trữ Suất ngồi trên đỉnh cây mười trượng, hắn cười nói:- Có Thần Hà cấm vệ đang âm thầm thủ hộ, cung đánh bạc ngầm lần này ăn thiệt thòi rất lớn, đến bao nhiêu cao thủ, sẽ chết bao nhiêu cao thủ.Số lượng Thần Hà cấm vệ tuy ít, nhưng đây là nội tình của phủ thần vương hàng thật giá thật, chiến lực có thể nghĩ mạnh cỡ bao nhiêu.Ầm ầm.Lòng đất có một cự thương thanh đồng đâm lên, nó thô to như cây cột, trên đó khắc đường vân, dài mấy chục thước, trên đó mang theo sát uy khó lường.Phong Phi Vân không nhanh không chậm đi tới trước, thời điểm cự thương thanh đồng tới gần hắn thì nổ tung ầm ầm, cắt thành mấy khối bay ra bốn phía, nện trên mặt đất sinh ra tia lửa lớn.Hơn mười chuôi chiến đao từ trên không trung đánh xuống, đánh vào lòng đất.Những chiến đao này có uy lực vô cùng, có thể sánh ngang một kích toàn lực của nửa bước cự phách, hơn mười chuôi chiến đao đồng thời chém ra, uy lực chấn động trời cao.Mặt đất chấn động dữ dội, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng.Sau nửa ngày lòng đất nổ tung, hơn mười chuôi chiến đao bay lên, trở vào trong hư không.Mặt đất xuất hiện khe hở lớn, Phong Phi Vân đi qua khe hở, mơ hồ có thể trông thấy dưới kẽ đất là thi thể bị chém nát, trên thi thể còn có linh khí bốc lên, xương còn có hào quang sáng ngời, hiển nhiên khi còn sống, người này nhất định chính là một cường giả tuyệt đỉnh.Cường giả tuyệt đỉnh bị chém giết trong lòng đất, chết không toàn thây.Phong Phi Vân vượt qua kẽ đất, tiếp tục đi về phía trước, phong khinh vân đạm, ống tay áo bồng bềnh, nhìn qua rất tiêu sái.- Khó trách hắn tự tin như vậy, thì ra sau lưng hắn còn có cường giả thủ hộ.Cho dù là Diêu Cát hay La Phù công đều cảm thấy tim đập nhanh, hơn mười chiến đao chém xuống vừa rồi mang theo lực trùng kích khai thiên tích địa, xác thực vô cùng rung động, dường như có thể quét ngang thiên hạ.Oanh.Khu vực thành vực này chấn động mạnh, rất nhiều tòa thành cổ xưa và cung điện bay lên cao, giống như cả khu vực thành vực bay lên trời, cũng không biết lực lượng khủng bố gì mà có thể tạo thành tràng diện như vậy.Bỗng dưng những cung điện và tòa thành này bay thẳng về phía Phong Phi Vân.Khí thế thật sự làm cho người ta sợ hãi, quả thực chính là tinh cầu nện xuống, muốn hủy diệt thế giới này.Cũng chỉ có cự phách mới có được lực lượng như thế.Phong Phi Vân cũng không dừng bước, quả nhiên những kiến trúc này còn không có tới gần thân thể của hắn đã bất động, bị lực lượng vô hình ngăn cản được, không khí giống như đông cứng lại, thế giới đều đình chỉ vận chuyển, chỉ có Phong Phi Vân một người đi lại trên kiến trúc này, hắn giống như người duy nhất trên đời này.Đây là cảnh tượng thần kỳ.Bành.Kiến trúc cổ không thể ngăn cản nổi lực lượng trùng kích, vỡ vụn ra, chúng giống như thạch cao vậy, bị người ta giẫm nát và hóa thành khối vụn, có hóa thành bột phấn bay lả tả các nơi.Bên ngoài thân thể Phong Phi Vân có cái lông vô hình, không có một hạt bụi nào chạm vào người của hắn.Ầm ầm.Trong hư không có tiếng chiến đấu kinh thiên động địa.Trận này chiến đấu tiếp tục hồi lâu thì bị ánh trăng trên bầu trời che lại, đột nhiên một đạo lực lượng xuyên thẳng qua thiên địa, có hỏa cầu, có lôi điện, có cự thạch, có linh mang, tất cả rơi xuống đất.Cảnh tượng này giống như ngày tận thế hàng lâm.Thời điểm Phong Phi Vân đi tới cửa ra vào của cung đánh bạc ngầm, chiến đấu cuối cùng đã kết thúc, trên bầu trời có hỏa vũ vờn quanh, ngọn lửa kia giống như máu tươi đỏ rực rơi lả tả ra các nơi, chiếu sáng một thân ảnh áo đen trên cao.Chỉ có máu tươi của cự phách mới đốt ra màu sắc này.Có cự phách vẫn lạc thì thiên địa sẽ xuất hiện cảnh này, cảnh này làm tu sĩ đứng ở xa xa hoảng sợ.Phong Phi Vân đi vào cung đánh bạc ngầm không bao lâu, hắn liền thu hoạch lớn rời đi.-------Chương 882: Cung đánh bạc ngầm sụp đổ (2)Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nhanh chóng chạy qua, trên mặt phật đầy tươi cười, nói:- Thế nào?Phong Phi Vân nói:- Lấy được hai mươi hai vạn linh thạch, sáu ngàn gốc linh thảo ngàn năm, tổng giá trị không kém bao nhiêu ba mươi vạn linh thạch.- Ngươi quét sạch cung đánh bạc ngầm sao?Tất Trữ Suất tươi cười như rách miệng, ba mươi vạn linh thạch chính là con số trên trời.Cung đánh bạc ngầm không có khả năng giàu có như vậy, ba mươi vạn linh thạch này khẳng định chính là tổng số tiền mà tu sĩ thời gian gần đây đặt cược, bây giờ lại bị Phong Phi Vân ăn cướp không còn.Mất đi ba mươi vạn viên linh thạch này, cung đánh bạc ngầm chắc chắn đã sụp đổ, triệt để đóng cửa, những tu sĩ đã lỡ đánh bạc số lượng lớn đã không còn gì, mất cả vốn gốc.Cho dù là Tây Việt phiệt cũng không có khả năng bồi ba mươi vạn linh thạch.Quả nhiên Phong Phi Vân rời khỏi không bao lâu thì có rất nhiều tu sĩ chạy vào trong cung đánh bạc ngầm, nhưng mà sau khi bọn họ vào trong thì phát hiện, tất cả tài phú trong cung đánh bạc ngầm đều bị Phong Phi Vân cuốn đi, ngay cả khối ngọc thạch nguyên vẹn cũng không thể tìm được.Cung chủ cung đánh bạc ngầm bị đánh chết trên ghế cao, máu tươi còn chưa khô, đang nhỏ máu xuống đất.Trong cung đánh bạc ngầm chỉ còn lại một ít nô bộc cùng thị nữ, cũng không có tao ngộ sát kiếp, hiển nhiên là yêu kiếm truyền nhân cố ý thả cho bọn họ con đường sống.Những tu sĩ này cũng không có biện pháp, chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, có không ít tu sĩ đặt số tiền lớn gào khóc, bọn họ đã táng gia bại sản, biết tìm ai nói lý lẽ đây?Cuối cùng cung đánh bạc ngầm bị tu sĩ tức giận công kích, triệt để hủy diệt, tan thành mây khói, trở thành lịch sử.- Ta cảm giác, cảm thấy tất cả tài phú của cung đánh bạc ngầm khẳng định không chỉ có ba mươi vạn linh thạch.Tất Trữ Suất mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại nói:- Tu sĩ đi tới cung đánh bạc ngầm đặt cược không dưới mười vạn, nhiều tu sĩ đặt cược như thế, không có khả năng chỉ có ba mươi vạn.- Mà trên thực tế cũng chỉ có ba mươi vạn linh thạch, một quả không nhiều lắm, một quả không ít.Phong Phi Vân cười nói.Có quỷ mới tin ngươi nói.Tất Trữ Suất nói.- Ngươi vốn nên tin tưởng ta, ta chỉ lấy đi tài phú thuộc về mình, tuyệt đối sẽ không lấy thêm một đồng nào cả.Phong Phi Vân nói.- Ách, thế những linh đan cùng tuyệt phẩm linh dược trong phủ thái sư thì sao, cũng không phải của ngươi, sao ngươi thản nhiên nhận lấy vậy?Tất Trữ Suất lườm hắn một cái.Phong Phi Vân lời lẽ chính nghĩa, nói:- Đó là ngoại lệ mà thôi.- Lúc này cũng là ngoại lệ?Tất Trữ Suất nói:- Lại nói ngươi rốt cuộc tìm được bao nhiêu chỗ tốt từ cung đánh bạc ngầm, ngươi nói ra đi, ta tuyệt đối sẽ không thèm, ta là người nhân phẩm đoan chính, tác phong tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không trộm ngươi.- Chỉ có ba mươi vạn linh thạch.Phong Phi Vân nói ra lần nữa.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn qua phương xa.Bát Bộ Long Liễn chậm rãi đi qua, dừng trước mặt của Phong Phi Vân, Diêu Cát an vị trên lan can long liễn, trong tay cầm roi da rắn, tuy nàng đánh xe nhưng mà lại xinh đẹp hơn bất cứ xa phu nào, giống như tiên tử đang dạo chơi.Lan can Bát Bộ Long Liễn rất cao, ngồi ở phía trên giống như ngồi trên lầu các, nàng giống như bức họa treo trên đó.- Phong công tử, quả nhiên không hổ là nhân trung long phượng, bằng vào lực lượng một người tiêu diệt cung đánh bạc ngầm truyền thừa ngàn năm.Diêu Cát nhẹ nhàng cười cười, trên mặt sương mù tán đi không ít, có thể trông thấy tiên nhan không tỳ vết của nàng.Phong Phi Vân nói:- Các ngươi còn có ý định hợp tác sao?- Tự nhiên là muốn hợp tác.Diêu Cát nói,- Các ngươi lấy cái hợp tác với ta?Phong Phi Vân nói.Diêu Cát cười nói:- Phong công tử tham gia cuộc chiến phò mã là vì cái gì?- Cuộc chiến phò mã đương nhiên là làm phò mã, lấy La Phù công chúa.Phong Phi Vân nói.- Công chúa điện hạ chẳng phải đang ở trước mặt ngươi sao?Phong Phi Vân cười cười, nói:- Hẳn là công chúa điện hạ định dùng chính nàng hợp tác với ta sao?- Ngươi nghĩ thật đẹp.Diêu Cát lườm hắn một cái, nói:- Chúng ta đều là người thông minh, ngươi nên biết ta nói cái gì.- Nếu công chúa điện hạ không có thành ý như thế, như vậy chúng ta không cần thiết phải hợp tác, chúng ta đi.Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất trực tiếp rời đi, không có bất kỳ lưu luyến gì.Phong Phi Vân mặc dù nói lạnh nhạt như thế, nhưng mà trong lòng vẫn có chút vui mừng, La Phù công chúa dù sao cũng là nữ nhân của hắn, nếu nàng vì leo lên vị trí Tấn đế mà không từ thủ đoạn nào, không tiếc bán đứng thân thể của mình, như vậy quá làm hắn thất vọng.- Công chúa điện hạ, người này cướp đoạt tài nguyên trong cung đánh bạc ngầm tuyệt đối có thể so với bảo khố, nếu có thể có được tài nguyên này, đủ để thu mua nhân tâm, đánh bại thái tử.Diêu Cát đề nghị.- Chỉ tiếc người này thật sự quá tham lam, không hợp tác cũng được.La Phù công chúa lạnh lùng nói, trong lòng có chút bất lực, chỉ có thể nhận mệnh.Nàng chưa từng bất lực như hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát triển theo hướng xấu nhất, thời điểm này nàng nghĩ đến Phong Phi Vân, tức giận nói:- Nếu như hắn còn sống, vậy hắn đang làm gì, vì sao không xuất hiện?Sở dĩ Phong Phi Vân cự tuyệt hợp tác với La Phù công chúa cũng có nguyên nhân, dù sao hắn hiện tại thân phận chính là yêu kiếm truyền nhân, nếu như đi lại quá thân cận với La Phù công chúa sẽ bị nhiều người hoài nghi, đến lúc đó sẽ quấy rầy bố cục của hắn, được không bù mất.Quay về tiệm linh thạch của "Thần Hà cấm vệ" đã là đêm khuya, tu sĩ truy tung sau lưng bị vứt bỏ.Cửa tiệm linh thạch cũ kỹ vẫn đang mở rộng cửa, những Thần Hà cấm vệ cường đại đã quay về, lại mặc y phục tiểu nhị, nhìn qua rất bình thường.- Chúc mừng thần vương đại nhân xông qua vòng đầu tiên cuộc chiến phò mã.Thần Hà cấm vệ thống lĩnh Khúc Trường Ngâm cười nói.Phong Phi Vân gỡ mũ rộng vành xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, cười nói:- Hiện giờ mới bắt đầu mà thôi, đợt giao chiến thứ hai mới là kịch liệt nhất.Phong Phi Vân tự cảm giác tu vị còn nhiều chỗ chưa đủ, còn chênh lẹch không nhỏ với thiên tài cao cấp.Phải mau chóng luyện hóa hai viên thiên tủy linh đan, chỉ cần đột phá Thiên Mệnh tứ trọng, như vậy phải trẻ tuổi tuấn tài nào cũng có thể tranh hùng.Khúc Trường Ngâm thần sắc nghiêm nghị, hai tay ngưng tụ tạo kết giới, phong bế không gian này, ngăn cách nói chuyện truyền đi, làm xong đây tất cả mới từ từ nói ra:- Mệnh mệnh của thần vương đại nhân đã truyền cho ba vị thiên hầu đại nhân, Thần Vũ quân đã tập kết tại ba trọng trấn, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể trong nửa canh giờ giết vào thần đô.Phong Phi Vân mí mắt co rụt lại, gật gật đầu, nói:- Mấu chốt hiện tại là khống chế chín cửa thành thần đô, chỉ cần nắm giữ chín cửa ra vào thần đô mới có thể nắm giữ mạch máu thần đô trong tay, Thần Ma cấm vệ có mấy thành nắm chắc nắm giữ chín cửa thành?-------Chương 883: Ám cụcThần Ma cấm vệ chính là nội tình của phủ thần vương, chính là thần vương đời thứ hai tổ kiến, đến bây giờ đã có mấy ngàn năm truyền thừa, đã sớm xâm nhập vào tất cả đại quân của Thần Tấn vương triều, cơ hồ nắm giữ địa vị cao.Số lượng Thần Ma cấm vệ vô cùng thưa thớt, đều là phụ tử truyền thừa, hoặc là thầy trò truyền thừa, mấy ngàn qua số lượng Thần Ma cấm vệ chưa từng thay đổi.- Mười thành nắm chắc.Khúc Trường Ngâm nói.- Vậy là tốt rồi.Phong Phi Vân lại nói:- Thần Vực cấm vệ, Thần Binh cấm vệ, Thần Tùy cấm vệ, bố trí như thế nào rồi?- Tất cả nằm trong kế hoạch của đại nhân, ba chi cấm vệ chủ yếu đối phó Bắc Minh phiệt, tất cả lực lượng đều điều động tới đó, cái này ba chi thần vệ này có người đã trở thành cao tầng của Bắc Minh phiệt, một khi Bắc Minh phiệt có động tĩnh gì thì chúng ta cũng có thể biết trước được.Phong Phi Vân gật gật đầu, sau khi cuộc chiến phò mã chấm dứt, Tấn đế nhất định tuyên bố thoái vị, đến lúc đó thần đô nhất định sẽ phát sinh náo động, mà địch nhân lớn nhất chính là Bắc Minh phiệt và người cùng hệ phái của chúng.- Còn hai chi cấm vệ đã về thần đô chưa?Phong Phi Vân hỏi.- Đạt được chiếu lệnh cấp một của thần vương đại nhân, đã lục tục ngo ngoe quay về, tin tưởng trong vòng ba ngày sẽ về tới thần đô.Phong Phi Vân nói:- Uy hiếp trong thần đô không chỉ có Bắc Minh phiệt, trong đó có Địa Tử phủ ba đại tiên giáo, Bắc Minh phủ cản thi nhân, Tây Vực phủ Tây Việt phiệt, thậm chí là Nạp Lan phiệt cũng có thể đột nhiên ra tay.- Tình huống hỏng bét như thế?Khúc Trường Ngâm động dung.Phong Phi Vân nói:- Có lẽ còn hỏng bét hơn tưởng tượng của ngươi đấy, không cẩn thận là Thần Tấn vương triều đều có thể lật úp, chúng ta phải làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.Khúc Trường Ngâm sắc mặt đầy giận dữ, lòng đầy căm phẫn nói:- Thề tồn vong cùng vương triều.Có thể trở thành cấm vệ của phủ thần vương, đều nhất sẽ trung trinh như một với Thần Tấn vương triều, vì thủ hộ Thần Tấn vương triều mà sinh, thủ hộ vương triều không diệt.Kỳ thật Phong Phi Vân vẫn không có nói Nam Thái Phủ Phong gia cũng có thể sẽ ra tay, dù sao hắn hiện tại chính là đệ tử Phong gia, lời này hắn không thể nói ra khỏi miệng.- Ba đại thiên hầu bảo lão bộc mang một câu tới cho thần vương, bọn hắn muốn biết thần vương đại nhân muốn nhân đỡ người nào lên làm đế quân Thần Tấn vương triều kế tiếp.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo thần sắc cơ trí, nói:- Ngươi nói cho bọn họ biết, bổn vương tất nhiên sẽ chọn lựa người tài đức vẹn toàn làm đế quân, có thể làm cho vương triều cường thịnh phồn vinh truyền thừa tiếp, La Phù công chúa là lựa chọn thích hợp nhất trong các hoàng tử và công chúa.Khúc Trường Ngâm dường như đã sớm biết được đáp án này, vì vậy nói:- Chúng ta có nên liên hệ với đội ngũ La Phù công chúa trước hay không?- Tạm thời không nên, chúng ta bây giờ là lực lượng ẩn nấp trong bóng tối, nếu như liên hệ với đội ngũ La Phù công chúa thì chắc chắn sẽ bạo lộ chính mình, sẽ đánh rắn động cỏ.Phong Phi Vân nghiêm nghị nói ra.Khúc Trường Ngâm gật gật đầu, cũng càng cảm thấy thần vương cân nhắc chu toàn, xử sự có tài năng, cũng có cẩn thận, hoàn toàn không giống thiếu niên mười tám mười chín tuổi.Đây mới là ngày hôm sau của vòng đấu thứ nhất.Vòng thứ nhất tổng cộng tiến hành trong mười ngày, Phong Phi Vân còn có thời gian tám ngày, hắn phải trong tám ngày này đột phá Thiên Mệnh tứ trọng.Phong Phi Vân tiến vào bế quan lần nữa....Trong phủ đệ nào đó trong thần đô tọa lạc bảy tòa cung điện.Trong một cung điện có tiếng vang thật lớn, cây cột cung điện như sụp đổ.- Đáng giận, Phong Nhị Cẩu rốt cuộc chui ra từ nơi nào, yêu kiếm truyền nhân thì có gì mạnh chứ, không ngờ dám triệt để phá hủy cung đánh bạc ngầm mà Tây Việt phiệt đau khổ kinh doanh hơn hai nghìn năm, mặc dù hắn là yêu kiếm truyền nhân cũng phải chết.Tây Việt phiệt có thái thượng trưởng lão Tây Việt An Loạn tọa trấn ở thần đô gào thét, mặc dù hắn đã đạt tới câp bậc cự phách, tâm tình đã không hề bận tâm, nhưng mà sau khi nghe tin tức cung đánh bạc ngầm bị cướp sạch sẽ, hắn đã tức gần chếts- Sau lưng Phong Nhị Cẩu có yêu nhân cái thế làm chỗ dựa, hung uy của yêu nhân cái thế ngay cả phiệt chủ cũng kiêng kỵ.Một vị lão giả nói ra.Tây Việt An Loạn lạnh lùng nói:- Cung đánh bạc ngầm tụ tập tài nguyên gần năm mươi vạn linh thạch, lại bị hắn một người độc chiếm, mặc dù ta chết cũng đoạt lại số tài nguyên khổng lồ này, ta gọi các ngươi cho trẻ tuổi tuấn tài chặn giết, vì sao không dùng được, hơn ba mươi người chẳng ngờ không thắng nổi mình Phong Nhị Cẩu.Tất cả lão giả trong cung điện này không thể phản bác, lập tức im lặng.Một làn gió thơm thổi vào cung điện, một thân ảnh yểu điệu động lòng người đứng trong cung điện, ngọc nhan như vẽ, tóc dài phiêu dật, lông mày kẻ đen cong cong, đường cong lung linh uyển chuyển, đương nhiên, trừ bộ ngực vô cùng bằng phẳng.Người tới chính là Long Thanh Dương.Đám lão giả trong cung điện lúc này cũng phải nhìn vài lần, "Mỹ nhân" như thế bình sinh hiếm thấy.Long Thanh Dương không mang giày, đôi chân như bạch ngọc tạo thành, âm thanh như chim hoàng oanh hót, nói:- Tây Việt trưởng lão, theo như ngươi nói, ngay cả ta cũng không dùng được?Ánh mắt của hắn đảo tròn, thiên kiều bá mị nói không nên lời. (tác giả càng tả càng biên thái)Tây Việt An Loạn biết rõ lai lịch "Mỹ nhân" trước mặt, biết được thế lực sau lưng hắn không nhỏ, cười nói:- Long cô nương hiểu lầm, tu vị Long cô nương không phải thế hệ trẻ có thể địch lại, nếu Phong Nhị Cẩu không đùa nghịch lừa dối, hắn đã chết chắc rồi.Tây Việt An Loạn đã sớm thu được tin tức gia chủ truyền tới, đối với vị "Mỹ nhân" này phải tất cung tất kính, hơn nữa vị "Mỹ nhân" này cũng không hy vọng người khác xem hắn như nam nhân, cho nên hắn mới xưng Long Thanh Dương là "Long cô nương".Long Thanh Dương tại Thiên Long vương triều năng lượng vô cùng khổng lồ, còn lớn hơn lực ảnh hưởng của Tây Việt phiệt tại Thần Tấn vương triều, Tây Việt phiệt chỉ có quan hệ hợp tác với hắn mà thôi.- Tự nhiên là như thế, ta sớm muộn sẽ có một ngày đánh bại hắn trên chiến đài.Long Thanh Dương da thịt đẹp hơn cả nữ nhân, khuôn mặt thanh thuần mang theo diêm dúa lẳng lơ, một tay mềm mại khoác lên vai Tây Việt An Loạn, mềm mại không xương, tràn ngập hấp dẫn.Mỗi động tác của hắn thập phần ưu nhã, mặc dù là nữ tử ôn nhu nhất cũng không thể so với hắn.Nếu như đứng cùng chỗ với hắn, quả thực càng khó bảo trì thần trí hơn đứng cạnh mỹ nhân tuyệt thế, càng thêm làm cho người ta không cách nào tự kiềm chế được.Tây Việt An Loạn nhìn thấy gương mặt đẹp tới cực điểm trước mặt, hắn chẳng khac gì nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, tà hỏa trong người kiềm nén không được, cố nén phản ứng thân thể, nói:- Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn thương thảo chuyện bí mật với Long cô nương.Những lão giả kia lộ ra ánh mắt hiểu ý, nhanh chóng đi khỏi đây.-------Chương 884: Tam đại thánh điển (1)Bọn họ cũng có nghe thấy, biết rõthanh danh Long Thanh Dương thối hoắc, thích nam sắc, rất nhiều đại nhân vật trong Thiên Long vương triều đã lăn lộn qua với hắn, rất hiển nhiên Tây Việt An Loạn cũng bị hắn chọn trúng, kéo vào trong màn tân.So sánh với đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều, hắn là tiên nam nhân....Cùng lúc đó tu sĩ cả thần đô đi tìm kiếm yêu kiếm truyền nhân, nhưng mà gia hỏa cao thủ Phong Nhị Cẩu chẳng khác gì bốc hơi khỏi nhân gian, rốt cuộc không xuất hiện ở thần đô.- Phong Nhị Cẩu cướp sạch cung đánh bạc ngầm, mang theo tài phú trong người chẳng khác gì cõng một tòa tiên quáng, nếu có thể đánh chết hắn, cướp đi bảo vật trên người hắn, chắc chắn sẽ trở thành người giù có nhất Thần Tấn vương triều này.- Rốt cuộc hắn nấp ở đâu, nghe nói có trí sư tuyệt đỉnh suy tính nhưng vẫn không tính ra.- Hắn không phải bị chủ sự sau lưng cung đánh bạc ngầm đánh chết đấy chứ?- Làm sao có thể, chẳng lẽ ngươi không biết đêm hôm đó yêu nhân cái thế cho hơn mười cao thủ tuyệt đỉnh thủ hộ hắn đi cung đánh bạc ngầm, khẳng định là tử sĩ do yêu nhân cái thế bồi dưỡng thủ hộ truyền nhân, có những cường giả tuyệt đỉnh này thủ hộ, hắn chết không được đâu.- Cho dù nói như thế nào, đợi đến lúc tổ chức đợt thứ hai cuộc chiến phò mã bắt đầu sẽ gặp hắn thôi.Có người nói:- Nghe nói đêm qua có người tập kích thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan, muốn cướp lấy Hồng Loan Hỏa Thương và Ẩn Tằm Cà Sa.- Đạt được hai kiện thần y này, có thể đạt được chiến lực không tầm thường, đủ để vấn đỉnh cuộc chiến phò mã, rất nhiều sợ là mạo hiểm rồi đấy.- Nam Cung Hồng Nhan tâm ngoan thủ lạt, đắc tội rất nhiều tiên môn, trước kia có thần vương âm thầm giúp nàng, không ai dám ở thần đô làm loạn, hôm nay thần vương đã chết, cho dù là ngươi báo thù hay kiếm lợi ích đều tới.- Thần vương giận dữ, tiêu diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, trấn trụ rất nhiều người.- Chỉ tiếc đã vẫn lạc.- Nam Cung Hồng Nhan tướng mạo đẹp thiên hạ đệ nhất, một ít tiên đạo bại hoại, tà đạo ma nhân cũng thèm muốn nàng không thôi, sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.Hơn mười vạn thiên tài tuấn kiệt tụ tập, hoàng thành, trên chiến đài mỗi ngày đều có yêu nghiệt xuất thế, phàm là thiên tài có thể chiến thắng đều chịu đựng rất nhiều khảo nghiệm.Rất nhiều yêu nghiệt lạ lẫm trở thành chủ đề thảo luận của mọi người, yêu kiếm truyền nhân cũng như thế, nhưng phần lớn nội dung lại xoay quanh chuyện hắn đạt được tài phú trong cung đánh bạc ngầm, đánh giá chiến lực của hắn lại không cao, trong yêu nghiệt xuất thế chỉ xếp hàng trung thượng.Phàm là người nào cũng cho rằng trong những người tham gia cuộc chiến phò mã vẫn là Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Đông Phương Kính Thủy, Hồng Diệp hoàng tử chính là những thiên tài cao cấp nhất.Đương nhiên ở trong đó cũng có rất nhiều người suy nghĩ khác muốn đi cướp lấy hồng loan hỏa thường và ẩn tầm sa la trên người Nam Cung Hồng Nhan, nhưng mà trải qua vài lần tập kích thì tay không quay vê, Nam Cung Hồng Nhan ẩn nấp không xuất hiện ở thần đô.Có ẩn tằm sa la gia thân, chỉ cần nàng không hiện thân thì không ai có thể tìm được nàng."

Thần Hà cấm vệ" linh thạch phường, trong đại viện bị vứt đi, bên trong có một bức tường tàn phá cao mười mét, tiểu nhị trong linh thạch phường qua lại đoạn tường tàn phá này, nháy mất như biến mất, giống như có cánh cửa vô hình thu bọn họ vào.Mấy ngày nay, số lượng tiểu nhị trong linh thạch phường gia tăng càng ngày càng nhiều, xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ, đều là tiểu nhị mới tuyển thêm.Một đạo hào quang trực tiếp lóe lên trên đoạn tường tàn phá này, sau một khắc có người trẻ tuổi mặc quần áo đen thần thái lãnh ngạo đứng đó, thân thể đứng thẳn ngũ quan rõ ràng, lông mày như kiếm, gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng lại mang theo vài phần thần thái sáng lạn như mặt trời.- Bế quan chín ngày, rốt cục đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng.Phong Phi Vân trầm giọng quát:- Lấy một thanh kiếm tới đây.Một đạo ô quang từ trong nhà đá bay ra ngoài, trên thân kiếm tỏa ra hào quang như máu, tản mát ra huyết khí khổng lồ, là một thanh linh khí giết người có thể uống máu người.Tay Phong Phi Vân mở rộng ra hóa thành một thủ ấn, nhanh chóng đoạt thanh kiếm và kiếm minh vang vọng, giống như giao long dã tính khó thuần.Phong Phi Vân cưỡng ép trấn áp nó lại, cầm chặt chuôi kiếm chém vào một tòa nhà, một đám mây lửa bay ra, có con hồng loan đỏ rực như lửa giống như chim lửa chính thức, dài mười mét, mỏ chim dài một mét tinh hồng giống như kiếm, móng vuốt sắc bén như trường thương, có lân phiến bao trùm, lông vũ như máu tươi bao trùm lấy trường kiếm.Đây là kiếm khí ngưng tụ thành, mang theo yêu khí, giống như thái cổ thần loan thức tỉnh bay ngang trời.Oanh.Trong nhà đá có một lão giả lao ra, trong tay cầm bảo bình, chòm râu bạc dài ba xích giống như dây thép, bảo bình trong tao bành trướng trăm mét giống như thần tháp màu vàng.Kiếm khí va chạm với bảo bình, cả hai nhanh chóng nghiền nát.Lão giả tóc bạc bay ra ngoài, nâng bảo bình lên cung kính quỳ xuống, nói:- Chúc mừng thần vương, tu vị nâng cao một bước.- Mạc lão, đứng dậy đi.Phong Phi Vân thu hồi chiến kiếm, ý bảo lão giả này đứng dậy.Mạc lão chính là người chưởng quản thần binh lợi khí trong Thần Hà cấm vệ, thanh kiếm trong tay Phong Phi Vân chính là do hắn cố ý mệnh lệnh Mạc lão chuẩn bị, dùng ứng phó cuộc chiến phò mã sắp tới.Đây là chiến kiếm nhất phẩm linh khí.Chiến đấu bên này cũng làm cho đám tiểu nhị trong linh thạch phường chú ý, nhưng mà bọn họ chỉ liếc mắt nhìn thì thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm chuyện của mình.Bế quan chín ngày thành công luyện hóa hai viên Thiên Tủy Đan, đột phá đến Thiên Mệnh tứ trọng, tinh khí thần của Phong Phi Vân tăng trưởng thật lớn, giống như một con tiềm long đang ngủ say, chỉ cần có cơ hội là sẽ một bước lên trời.- Chỉ tiếc Vạn Thú chiến thể vẫn không có đại thừa.Đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, Phong Phi Vân lần nữa trùng kích tu luyện Vạn Thú chiến thể, chỉ có thể dung luyện chín ngàn chín trăm chín mươi tám đạo dị thú chiến hồn thì tao ngộ bình cảnh, không cách nào hoàn thành một vạn dị thú chiến hồn."

Vạn" là một cực chí, giống như hoàng đế tự xưng mình là "Vạn tuế ", "Vạn đại thiên thu", "Vạn kiếp bất phục", "Vạn cổ trường thanh", đều đại biểu cho năng lực khổng lồ của chữ "Vạn", cho nên muốn đạt tới vạn là khó khăn cỡ nào. (Vạn đại thiên thu nghĩa là thiên thu muôn đời, vạn cổ trưởng thành là quan hệ bền vững không thay đổi.)- Chẳng lẽ thật muốn tu luyện ra khối thứ nhất phượng cốt, mới có thể tu thành Vạn Thú chiến thể."

Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, phân thành hai giai đoạn, "Thay máu" đã sớm hoàn thành rồi, nhưng mà "Luyện cốt" lại chậm chạp không có tiến triển, dù sao cũng là thân thể nhân loại, muốn tu luyện ra phượng cốt trong cơ thể nhân loại, loại trình độ gian na này còn khó hơn phượng hoàng hấp mười lần, gấp trăm lần.Hơn nữa khối phượng cốt đầu tiên chính là phượng tâm, cũng trở thành "Tâm cốt ",Tim người là thịt làm thành, làm sao có thể tu luyện thành xương cốt?-------Chương 885: Tam đại thánh điển (2)Gặp chuyện không may, gặp chuyện không may...Tất Trữ Suất chạy vào linh thạch phường, mặc quần cộc đỏ thẫm, đi đôi giày rơm, đầu đội mũ mặt da trâu.Bá!Phong Phi Vân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói:- Xảy ra chuyện gì?Tất Trữ Suất thở hổn hển, nhìn thấy Phong Phi Vân thì vui vẻ, nói- Phong Phi Vân, ngươi xem như xuất quan rồi.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Tất Trữ Suất từ từ nói:- Sau khi vòng đầu tiên cuộc chiến phò mã chấm dứt, một trăm trẻ tuổi tuần tài sinh ra, thái tử điện hạ dùng thân phận huynh trưởng La Phù công chúa hôm nay tại Tuyệt Sắc Lâu mở tiệc chiêu đãi một trăm nhân kiệt này.- Chuyện này có gì không ổn?Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất nói:- Tự nhiên không có cái gì không ổn, nhưng mà sau khi mọi người tụ tập tại Tuyệt Sắc Lâu hôm nay, đã có người làm khó dễ với Nam Cung cô nương, công bố Nam Cung cô nương giết sư thúc của hắn, cướp đi một kiện linh khí, muốn Nam Cung cô nương trả lại.- Ngay sau đó lại có người khó dễ, công bố Nam Cung cô nương cướp đi thần thông chí cao của gia tộc.... ......Phong Phi Vân nói:- Những người này thật đúng là buồn cười, rõ ràng là muốn cướp đoạt hồng loan hỏa thường cùng ẩn tằm sa la của Hồng Nhan, lại đứng ra thêu dệt tội danh, nếu Hồng Nhan muốn bảo vật gì, chỉ cần khẽ vươn tay là có người trực tiếp đưa tới tay cho nàng ngay.- Ai nói không phải, nhưng mà đám người này không bỏ qua, bọn chúng không tìm được Nam Cung cô nương, vì vậy mượn Hỏa Vũ cùng Ngọc Thiền hả giận, muốn bức bách Nam Cung cô nương hiện thân.Tất Trữ Suất nói:- Ta thật sự không thể làm gì cho nên đi tìm viện binh, nếu như ngươi không xuất quan, ta đều ý định thỉnh mấy vị tiền bối Thần Hà cấm vệ đi qua tọa trấn."

Phong Phi Vân nhìn thấy bên hông Tất Trữ Suất có treo lệnh bài xích đồng, chính là lệnh bài thông qua vòng thứ nhất, vì vậy kinh ngạc nói:- Ngươi có thể xông qua vòng đầu tiên?- Nói nhảm, nếu ca không thông qua vòng đầu tiên thì làm sao có thể đi vào Tuyệt Sắc Lâu.Tất Trữ Suất tức giận nói ra.Phong Phi Vân cầm lấy lệnh bài bên hông hắn lên xem xét, phía trên quả nhiên có khắc tên của Tất Trữ Suất, đúng là không phải hắn đi trộm nên mới buông, kẻ cắp này đúng là thâm tàng bất lộ.- Ca có thể xông qua vòng thứ nhất còn nhờ vào Thiên Tủy Đan ngươi tặng cho đấy, giúp ta đột phá một cảnh giới, tu vị tăng nhiều, trên chiến đài đại chấn hùng phong, không biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ đẹp...

Uy uy, nghe ta nói hết đã, ngươi đi đâu?Tất Trữ Suất kêu lên.- Tuyệt Sắc Lâu.Phong Phi Vân mang theo mũ rộng vành lên, ôm một chiến kiếm sải bước đi vào trong hư không.- Bọn chúng rất bá đạo, ngươi xác định không mang theo nhiều người, chờ ta ...Tất Trữ Suất đội mũ lên và chạy theo.Hôm nay bên ngoài Tuyệt Sắc Lâu người ta tấp nập, rất nhiều tu sĩ tụ tập, trong đó đa số là nữ tu sĩ chiếm đa số, loại hiện tượng kỳ quái này chưa phát sinh qua bao giờ.Đơn giản là Tuyệt Sắc Lâu hôm nay tụ tập rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài, mà đám trẻ tuổi tuấn tài này dù chưa là bá chủ Thần Tấn vương triều, trăm năm sau bọn họ chính là chủ nhân đại gia tộc, chưởng giáo tiên môn, hốc chỉ thi động, tông sư tà đạo, thậm chí là hoàng đế vương triều.Đây quả thực giống như hội tụ đỉnh phong, từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện qua, tương lai cũng rất khó xuất hiện cảnh này.Yêu nghiệt hội tụ, vương giả hàng lâm.Giống như cả thiên hạ đang tụ tập tại nơi này.Bên ngoài ồn ào vang vọng.- Yêu kiếm truyền nhân và phật đầu to kết bạn tới.Trong một trăm tuấn tài có hơn mười người thân phận thần bí, trong đó "Yêu kiếm truyền nhân" cùng "Phật đầu to" là hai người trong đó, mặc dù có người nhìn ra công pháp bọn họ thần dị nhưng không ai có thể nhận ra thân phận của họ.Đặc biệt là yêu kiếm truyền nhân, sau lưng có một "Yêu nhân cái thế", ép đám phiệt chủ môn phiệt không thể thở mạnh.Yêu nhân cái thế là cao thủ trong thập đại cao thủ vô thượng.Thập đại cao thủ này hơn một nửa đã không xuất thế, có người rời khỏi Thần Tấn vương triều, có tọa hóa tại hoang dã, có mấy người rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời, dốc lòng tu đạo, vấn đỉnh thiên đạo.Mà nói tới thập đại cao thủ vô thượng, yêu nhân cái thế chắc chắn là người trong số đó.Có chỗ dựa khổng lồ sau lưng như thế, yêu kiếm truyền nhân cho dù hoành hành thiên hạ cũng không người nào dám cản đường hắn cả.Cuộc chiến cung đánh bạc ngầm càng thể hiện ra thế lực khổng lồ sau lưng yêu kiếm truyền nhân, quả thực giống như thần cản giết thần, phật ngăn giết phật, rung động rất nhiều người.Phong Phi Vân mặc hắc y và mang mũ rộng vành mang theo Tất Trữ Suất đồng thời đi vào Tuyệt Sắc Lâu, mặc dù rất nhiều thiếu nữ điên cuồng, nhưng lại không ai xông lên, chỉ đứng xa xa hò reo.- Phật đầu to cũng rất thần bí, đừng nhìn hắn đầu rất thấp, làn da rất đen, hắn mang trấn thế sát binh trên người, không người nào có thể kích thương hắn cả.- Trong lúc giao thủ với một vương giả trẻ tuổi, đầu to phật thi triển ra thần thông Đấu Chuyển Tinh Di, trực tiếp chuyển tên vương giả trẻ tuổi này bay ra ngoài, một vị tiền bối nói một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di này chính là một chiêu trong Đạo Điển, hai ngàn năm trước bộ Đạo Điển thứ tám trong Đạo Điển bị trộm, chiêu thần thông này cũng thất truyền.- Đạo Điển, Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, Kim Tàm Kinh chính là ba đại thánh điển của tu tiên giới Thần Tấn vương triều, chính là pháp quyết tu luyện cao thâm nhất, phật đầu to này có thần thông ghi trong Đạo Điển, cũng không biết bộ thứ tám Đạo Điển có trên người của hắn hay không.Yêu kiếm truyền nhân phật đầu to đi vào Tuyệt Sắc Lâu, không chỉ làm tu sĩ bên ngoài kích động, ngay cả một ít yêu nghiệt trong Tuyệt Sắc Lâu cũng phải ghé mắt nhìn, chiến ý dâng trào xuyên qua cửa sổ, nhìn qua hai người từ xa đi tới gần.- Đây là yêu kiếm truyền nhân.Một đạo ánh sáng màu đỏ hiện ra, nam tử nho nhã có màu da như sáp cười vui vẻ, lòng bàn tay vuốt vuốt một đoàn hỏa diễm, nhiệt độ cực nóng làm không khí chung quanh vặn vẹo, giống như hóa thành vòng xoáy quét qua tất cả các nơi.Đây là một yêu nghiệt trẻ tuổi, chiến bảy mươi hai trận bất bại, từng tiến vào thượng cổ di tích nào đó, đạt được truyền thừa thượng cổ.Rất nhiều người chờ mong nhìn qua, dù sao tất cả mọi người biết rõ yêu kiếm truyền nhân đạt được mấy chục vạn miếng linh thạch tài phú, đây là tài phú cực kỳ to lớn a.Phong Phi Vân cũng nhìn qua tòa lầu trước mặt, hắn lạnh lùng nói:- Nghe nói có người muốn tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan gây phiền toái.- Đúng thì như thế nào?Trong Tuyệt Sắc Lâu có giọng nói lãnh ngạo vang lên.- Phiền toái của nàng ta tiếp là được, có việc cứ tìm ta, đừng tìm nữ tử vô tội hả giận.Phong Phi Vân đứng trên một tảng đá xanh, thân thể của hắn thẳng như trường thương, chiến kiếm trong tay nhấn xuống đất một cái, vỏ kiếm cũng nhấn chìm vào trong đá lớn.-------Chương 886: Phiền toái của nàng ta sẵn sàng tiếp hếtTất Trữ Suất lo lắng, thấp giọng nói:- Đừng có đùa ah, đối phương nhiều người, hơn nữa đều là yêu nghiệt, tu vị không kẻ nào yếu hơn ngươi.Trong Tuyệt Sắc Lâu có vài giọng cười mỉa mai truyền ra, thật giống như nghe được chuyện đáng chê cười nhất trên đời, nói:- Ngươi cùng nàng là quan hệ như thế nào, ngươi biết nàng gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái không?- Cho dù phiền toái lớn hơn nữa ta tiếp là được.Phong Phi Vân nói.Giọng nói khác vang lên, hừ lạnh nói:- Ngươi cho rằng yêu nhân cái thế là thiên hạ vô địch, muốn dùng hắn trấn trụ chúng ta sao?- Chỉ dựa vào một mình ta là đủ, không cần mượn nhờ lực lượng của bất cứ kẻ nào.Phong Phi Vân nói.- Đây chính là ngươi nói.Có người cười đứng dậy, những lời này của Phong Phi Vân nói rõ chuyện ở đây không quan hệ tới yêu nhân cái thế, bọn họ dám ra tay không kiêng nể gì cả.Hồng loan hỏa thường cùng Hồng Loan Yêu Kiếm, một là lông vũ hồng loan bện thành, một cái khác là phương pháp tu luyện khắc lên xương cốt đại yêu, có người suy đoán yêu kiếm truyền nhân cùng Nam Cung Hồng Nhan có sâu xa với nhau.Đương nhiên một ít kẻ tâm cơ thâm trầm thậm chí cho rằng, yêu kiếm truyền nhân làm như vậy kỳ thật cũng là vì hồng loan hỏa thường, giờ phút này cái gọi là tiếp phiền toái của Nam Cung Hồng Nhan chỉ là làm dáng mà thôi.Trong Tuyệt Sắc Lâu có gần một trăm thiên tài đứng ở các nơi cũng không phải đứng chung một cung điện.Trong lầu ba một tòa ngọc điện có nhiều tuổi trẻ tài tuấn tập trung nhất, tổng cộng ba mươi người, đương nhiên tuyệt đại đa số đều đang nhắm mắt tu luyện, có người cách xa người khác, người không có tu luyện thì uống rượu một mình, trầm mặc ít nói, thật giống như mọi việc không quan hệ với bọn họ.Những người này không có kẻ nào không có tâm trí và thiên tư cao tuyệt, chuyện không nên quản thì đừng bao giờ quản.Trên gian phòng hoàng kim lầu ba treo hơn mười nữ tử, hai tay bị trói sau lưng, dùng da ngân xà trói lại, đều là những tỷ muội từng có quan hệ thật tốt với Nam Cung Hồng Nhan tại Tuyệt Sắc Lâu.Tu vị các nàng bị phong bế, trên người đầy vết thương, quần áo rách nát, thân thể đầy vết roi, cánh tay trắng bóng sắp đứt đoạn, vết roi giống như đánh nát xương cốt của các nàng.Trên mặt đất cũng có bảy tám thi thể nữ nhân, hiển nhiên là bị đánh chết.Chỉ cần Nam Cung Hồng Nhan không xuất hiện, mỗi cách nửa canh giờ sẽ có một người bị đánh chết, thẳng đến khi Nam Cung Hồng Nhan xuất hiện mới thôi.Tất Trữ Suất phát hiện tình huống nghiêm trọng như thế, sợ cuối cùng Nam Cung Hồng Nhan thực xuất hiện cho nên mới đi linh thạch phường thông tri Phong Phi Vân.Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền cũng bị trói ở trên cao, vốn cũng đã tuyệt vọng, dù sao các nàng rất hiểu tính cách của Nam Cung Hồng Nhan, Nam Cung Hồng Nhan tuyệt đối sẽ không xuất hiện, chỉ khi các nàng chết hết thì nàng mới xuất hiện tiêu diệt sạch đám tu sĩ này mà thôi.Nghe nói có người xuất đầu cho các nàng, trên mặt các nàng đầy vui vẻ.Tay Long Thần Nhai cầm một chén rượu, nhẹ nhàng hớp một cái, vốn tiệc rượu này là hắn mời, nhưng mà tràng diện không khống chế được, hắn vẫn làm như không thấy, thật giống như đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi.Đặt chén rượu lên bàn, Long Thần Nhai cười nói:- Yêu kiếm truyền nhân tâm cơ thật sâu, vì đạt được hồng loan hỏa thường đã không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cả.- Đúng vậy a, hắn tu luyện chính là Hồng Loan Yêu Kiếm, đạt được hồng loan hỏa thường thì kiếm quyết uy lực tăng lớn, rất có thể thắng trong cuộc chiến phò mã, cưới được La Phù công chúa, còn có thể trở thành thần vương...- Thế nhưng mà...

Hắn đang trợ giúp Nam Cung Hồng Nhan ah.- Đây là chỗ âm hiểm của hắn, dùng chuyện này thu mua nhân tâm, tranh thủ hảo cảm của những tiểu cô nương này, sau đó có thể tìm được chỗ ẩn thân của Nam Cung Hồng Nhan, cướp lấy hồng loan hỏa thường.- Chậc chậc, đúng là tiểu nhân âm hiểm xảo trá, khó trách có thể đánh cướp mấy chục vạn linh thạch của cung đánh bạch ngầm, người khác cũng không có thủ đoạn như vậy.- Ngụy quân tử....Một đám người trẻ tuổi cười lạnh không thôi, bọn chúng chỉ muốn đạt được hồng loan hỏa thường và ẩn tằm sa la trong tay Nam Cung Hồng Nhan nên đã treo và đánh những nữ tử này tới chết, đây là thủ đoạn của bọn chúng mà ra.Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền nghe được đám người này nói chuyện, vui vẻ trên mặt thoáng biến mất, tâm chìm đến đáy cốc, vốn tưởng rằng có cứu tinh tới, không nghĩ tới lại chính là kẻ cùng một giuộc với đám người này.- Đúng vậy, ai ăn no không có chuyện gì làm đi đắc tội đám thiên tài yêu nghiệt này chứ?Trong lòng Huyết Vũ u thán, hoàn toàn xem thường tên yêu kiếm truyền nhân kia, thủ đoạn của kẻ này còn ti tiện hơn đám người ở đây.Long Thần Nhai cười nói:- Nợ máu trả bằng máu, giết người đền mạng, đây chính là Nam Cung Hồng Nhan thiếu nợ máu, các vị làm thế là quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, không có ti tiện bỉ ổi như yêu kiếm truyền nhân a.Long Thần Nhai vì muốn được thế lực sau lưng đám người này ủng hộ, không tiếc lời nịnh nọt.Phong Phi Vân đứng bên ngoài cung điện, thính lực của hắn kinh người cỡ nào, tự nhiên là nghe từng chữ của bọn chúng rõ ràng, lạnh giọng cười cười, nói:- Thái tử điện hạ, không nghĩ đến bản lĩnh đổi trắng thay đen của ngươi lợi hại như vậy, mặt mũi hoàng tộc bị ngươi làm mất hết rồi.- Khi dễ nữ nhân nhỏ yếu, lạm sát kẻ vô tội, ngay cả phật đầu to ta còn không làm, thái tử điện hạ lại làm quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, thật lợi hại, bội phục, bội phục.Tất Trữ Suất dùng giọng nói "con vịt" nói ra, cố ý lớn tiếng, làm cho những tu sĩ bên ngoài Tuyệt Sắc Lâu nghe được rất rõ ràng.Sắc mặt Long Thần Nhai trầm xuống, nói:- Bản thái tử đều là ăn ngay nói thật, Phong Nhị Cẩu, nếu ngươi thật ngấp nghé hồng loan hỏa thường trên người Nam Cung Hồng Nhan, dựa vào cái gì giúp nàng tiếp ân oán ở đây, ngươi cũng nên đưa ra nguyên nhân a.Phong Phi Vân lập tức trầm mặc, thật lâu về sau, mới nói:- Ta thích nàng.- Ha ha, thật sự là chê cười, ngươi nhìn thấy mặt mũi của nàng ta chưa?Có người nói ra.- Không có.Phong Phi Vân nói.Nghe đáp án như thế Tất Trữ Suất cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, làm cái gì ah, Phong đại thiếu gia ngay cả mặt của Nam Cung Hồng Nhan cũng chưa từng nhìn thấy, còn chưa từng chung giường ới Nam Cung Hồng Nhan a.Nếu là người khác chưa từng gặp mặt Nam Cung Hồng Nhan thì hắn còn tin tưởng, nhưng mà đứng ở đây chính là Phong Phi Vân, tình cảm của hai người thiên hạ đều biết, nếu ngay cả Phong Phi Vân còn chưa gặp mặt của Nam Cung Hồng Nhan, Tất Trữ Suất đánh chết đều không tin.Lại nói danh hiệu của Phong Phi Vân chính là "Cửu Long Bão Trụ ", nữ nhân hắn ngủ qua nhiều không kể xiết, chưa ngủ qua với Nam Cung Hồng Nhan, làm sao có thể?Tất Trữ Suất dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát Phong Phi Vân, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân không có nói thật.-------Chương 887: Đơn đao đi gặp (1)vipvandan.vn :Chương 887: Đơn đao đi gặp. (1)Phong Phi Vân giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng của hắn, truyền âm nói:- Khi ngươi gặp nữ nhân mình yêu thích, nếu như ngủ với nàng, như vậy ngươi căn bản chưa thật sự yêu thích nàng, chỉ muốn thỏa mãng dục vọng của mình mà thôi, thời điểm ngươi yêu thích nữ nhân chân chính, có thể gặp nàng, có thể ôm nàng đã là chuyện tốt nhất trên đời này rồi.Ngủ với một nữ nhân, chỉ cần nàng không có bệnh về tình dục thì không cần cân nhắc gì cả.Nhưng mà với một nữ nhân mà mình yêu thích thật sự, bàn chuyện tình cảm phải thật cẩn thận.- Ha ha, ngươi ngay cả mặt của nàng cũng chưa thấy qua, rõ ràng dám nói ngươi ưa thích nàng, ai mà tin chứ, thật sự là một ngụy quân tử, cũng tốt, cũng tốt, nếu ngươi giả bộ làm người tốt thì phải trả giá thật nhiều.Trong cung điện kim ngọc có giọng nói trào phúng vang lên:- Nếu ngươi có thể tiếp ba chiêu thần thông của ta, ngươi có thể bàn điều kiện với ta.Trên đỉnh cung điện kim ngọc có tế văn màu vàng hiện ra, trong thiên địa có tiếng ngâm xướng cổ xưa ảnh hưởng tâm thần, tế vân màu vàng giống như cơn mưa ập thẳng vào Phong Phi Vân, mỗi tế văn nặng ngàn vạn cân, có thể đập vụn tất cả sinh linh trên một địa vực.Trước mặt Phong Phi Vân có một thanh chiến kiếm tự động bay lên, hóa thành một đạo ô quang, trảm phá tế văn màu vàng, trực tiếp bay vào trong cung điện kim ngiojc, bên trong bộc phát tiếng vang thật lớn.Oanh.Cung điện kim ngọc sụp đổ một góc, nam tử áo đen trẻ tuổi người đầy xương trắng bay ra từ bên trong, xương trắng trên người hắn có mấy trăm cây, có đứt gãy, có máu tươi, không phải xương cốt cự phách thì chính là xương linh thú, độ cứng cường đại dọa người.Cũng chính bởi vì có những xương cốt này ngăn cản kiếm khí, cho nên mới không có chết dưới một kiếm vừa rồi.Nhưng mà khóe miệng của hắn đầy tơ máu, tràn đầy kinh hãi, một kiếm này làm hắn trọng thương, chật vật không chịu nổi.Chỉ một kiếm, thiếu chút nữa đã đánh chết hắn rồi.Bá.Chiến kiếm lại bay vào trong cung điện kim ngọc lần nữa, chém xuống một lần nữa, lần này còn mạnh hơn trước, giống như hóa thành mây đen, trong mây đen có một con hỏa điểu xuất hiện.- Bạch cốt tế đàn.Nam tử áo đen cao chừng ba mét, chính là người Cổ Cương phủ, là thiên tài nghịch thiên Thiên Mệnh ngũ trọng, tu luyện chính là Man Hoang vu thuật, ngưng tụ Cổ Vu thuật pháp, trên người có mấy trăm xương trắng bao quanh, ngưng tụ thành một tòa tế đàn.Bành.Dưới kiếm quang không thể đỡ, bạch cốt tế đàn nứt vỡ, một kiếm bổ vào người tên áo đen, thân thể của hắn bị xuyên thủng.Đùng đùng (*không dứt).Hỏa điểu bay múa trước thi thể, thiêu đốt thi thể của hắn không còn.Kiếm quang bay trở về, cắm ở trước mặt Phong Phi Vân, phía trên có hào quang màu đen phun ra nuốt vào.Phong Phi Vân nói:- Hiện tại các ngươi có cảm thấy ta có khả năng tiếp phiền toái của Nam Cung Hồng Nhan hay chưa?Phàm là có thể xông qua vòng đầu tiên, không có kẻ nào không phải thiên tài thân kinh bách chiến, yêu nghiệt chính thức.Một yêu nghiệt bị Phong Phi Vân hời hợt chém xuống, hai chiêu kiếm quyết đã giết kẻ đó tại chỗ, mặc dù Cổ Vu thuật cũng không ngăn được Hồng Loan Yêu Kiếm.Trên mặt đất bạch cốt um tùm, đều là xương cốt cự phách cảnh, hoặc là yêu cốt linh thú ngàn năm, có xương cốt bị kiếm khí cho đánh rách tả tơi, bên trong có máu tươi và tinh khí chảy dài.Nếu xương người bình thường đã sớm bị linh khí nghiền thành tro bụi, cũng chỉ có xương cốt cự phách mới có thể cứng rắn như vậy.Tất Trữ Suất rất không khách khí, thu hồi mấy trăm khối xương cốt này lại, đây chính là xương cốt được đại vụ Cổ Cương tế luyện, thượng diện thai nghén vu lực, nếu bán cho đám học giả nghiên cứu vu học có thể bán đi giá tiền rất lớn.Hai kiếm chém yêu nghiệt, toàn trường phải sợ hãi giật mình.Bên trong Tuyệt Sắc có đám thiếu niên tuấn tài đang nhắm mắt tu luyện, bọn họ mở to mắt ra, linh quang bắn ra ngòa, có thể xem thấu vách tường nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.Long Thanh Dương ngồi trên lầu hai cung điện kim ngọc, ngồi rất gần Tây Việt Lan Sơn, hai người quan hệ rất thân, Tây Việt Lan Sơn bị Long Thương Nguyệt cắt mất đầu lưỡi, đã được cao thủ Tây Việt phiệt thỉnh động đại đệ tử thái sư nối đầu lưỡi lại.Nhưng mà bởi vì thế trên đầu lưỡi còn dấu vết bị cắt đứt, trở thành sỉ nhục cả đời của hắn.- Mấy ngày mà thôi, tu vị của Phong Nhị Cẩu tăng lên không chỉ gấp ba lần a.Tây Việt Lan Sơn cầm tay Long Thanh Dương, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai của hắn.Tuy Tây Việt Lan Sơn là thiên tài cấp sử thi, tâm chí kiên định, nhưng lại cũng không ngăn được mị lực của Long Thanh Dương, trở thành kẻ sau thúc phục của hắn tiến vào màn tân, rơi vào tay giặc cực nhanh, hắn lại theo Long Thanh Dương đi Nam Thiên Tự một lần, hoàn toàn bị Long Thanh Dương dùng mị lực còn lớn hơn nữ tử làm không cách nào tự kềm chế.Long Thanh Dương ánh mắt như châu, lông mi thon dài, ôn nhu nói:- Rốt cuộc là ngươi mạnh hơn hay là hắn mạnh hơn đây?Sắc mặt Tây Việt Lan Sơn xấu hổ, nói:- Ta thiên phú cao hơn hắn, vượt qua hắn là chuyện sớm muộn...- Vậy còn dễ nói, nếu ngươi không mạnh bằng hắn, ta tội gì đi theo ngươi?Long Thanh Dương đẩy tay hắn ra, dáng người như liễu, phiêu nhiên mà đi.- Thanh Dương.Trong mắt Tây Việt Lan Sơn lộ vẻ sợ hãi, giống như kẻ đáng thương bị bạn gái vứt bỏ, nhanh chóng đuổi theo Long Thanh Dương, nhưng lại bị Long Thanh Dương hất ống tay áo bay đi, đầu rơi máu chảy bay trở về, ngã xuống đất.Ánh mắt Tây Việt Lan Sơn tuyệt vọng, Long Thanh Dương biến mất trong tầm mắt của hắn, rất kiên quyết, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào cả.Bá.Phong Phi Vân bay thấp lên tầng thứ hai cung điện kim ngọc nhìn vào, nhìn thấy Tây Việt Lan Sơn thút thít nỉ non thất hồn lạc phách, nói:- Nếu nam nhân bị nữ nhân làm cho thất hồn lạc phách, đó gọi là si tình, nam nhân bị nam nhân làm thần trí buồn lo vô cớ, đó gọi là ngu ngốc.Phong Phi Vân không hề nhìn hắn thêm cái nài, Tây Việt Lan Sơn đã hoàn toàn bị Long Thanh Dương hủy, cho dù là thiên tài cấp sử thi thì như thế nào, từ nay về sau sa dọa, mất đi tiên duyên.Bành.Phong Phi Vân thân mặc áo đen bồng bềnh, một chưởng đánh vào vách tường kim ngọc dày ba thước, bước vào trong cung điện, nhuệ khí bức người.Trong cung điện có hơn ba mươi thiên tài tuấn kiệt, có một nửa nhìn chằm chằm vào hắn, mà đổi thành một nửa còn lại là thần sắc lạnh nhạt, đang uống rượu tán ngẫu.Đứng trong hành lung cung điện này, chung có khói bốc lên, khói này là từ dưới đầm sen trong cung điện bay lên, cung điện khổng lồ này như hóa thành tiên cảnh vậy.Hơn mười nữ tử bị trói lại treo trên xà ngang, tu vị các nàng không cao, tu vị bị phong bế nên chẳng khác gì nữ tử tầm thường, từ trên cao rơi xuống chắc chắn phải chết.Mấu chốt là trong quá trình rơi xuống khiến những thanh quan nhân chỉ biết đánh đàn, hát hay múa giỏi lại đáng sợ tới cực điểm.Phía dưới có vài thi thể té chết, thân nhẹ như nhược, xương cốt toàn thân gãy đoạn trước khi chết không biết đã thừa nhận bao nhiêu sợ hãi và thống khổ.-------Chương 888: Đơn đao đi gặp (2)Cầm thú.Tất Trữ Suất cũng xông vào trong, nhìn thấy cảnh này thì chửi thề.Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về tìm Phong Phi Vân, nhưng mà vẫn chậm một bước, thảm kịch vẫn xảy ra.Sắc mặt Phong Phi Vân không dễ nhìn, trong đó có mấy nữ tử hắn nhìn thấy vài lần tại Tuyệt Sắc Lâu, các nàng tự tay dâng trà nóng, nhã tấu, múa cho hắn xem, bây giờ biến thành tử thi lạnh như băng.- Chỉ có thể trách Nam Cung Hồng Nhan, Nam Cung Hồng Nhan giết sư thúc của ta, cướp đi tiên phủ một kiện trấn phủ linh bảo, nếu nàng không trả lại thì các nữ nhân này sẽ liên lụy, chết đã là trừng phạt thoái mái nhất với các nàng rồi.Một tên nam tử thanh tú mặc bạch khải lạnh như băng nói ra.Bên cạnh hắn là một thiếu nữ cũng mặc bạch khải, tinh mâu lóe sáng, tóc dài như thác nước, giống như nữ tử trong bức họa đi ra, nói:- Sư thúc ta chết cực thảm, hai mắt bị móc đi, da người bị lột bỏ, trên người cắm đầy thiết châm, bị đóng đinh trên thân cây cổ thụ, thân thể bị đốt cháy qua, cỏ cây cổ thụ cũng cháy thành than, thời điểm ta và sư huynh nhìn thấy sư thúc, một tấm da người bị đóng lên cột, đón gió phấp phới, máu chảy đầm đìa, đến nay ta vẫn chưa quên được.Đây là hai truyền nhân tiên phủ nói ra.Tiên phủ này đã gần ngàn năm qua chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, đã từng chính là thế lực tu tiên có thể sánh ngang bốn đại môn phiệt.Long Thần Nhai muốn mượn nhờ lực lượng tiên phủ này, cho nên mới cho thiếu nữ tiến vào trong Tuyệt Sắc Lâu, bằng không tuy nàng có tu vị yêu nghiệt, cũng không cách nào tiến vào nơi tụ hội của bọn họ.Huyết Vũ cười lạnh:- Phi, là sư thúc của các ngươi ngấp nghé mỹ mạo của tỷ tỷ, muốn ý đồ bất chính, tỷ tỷ mới ra tay giết hắn, lấy đi kiện linh bảo kia chỉ là thuận tay, chuyện giết người đoạt bảo có mấy ai ở đây chưa làm qua?- Hừ, sư thúc ta đã tu luyện hơn sáu trăm năm, đạt tới cự phách, nếu không phải Nam Cung Hồng Nhan câu dẫn hắn, hắn làm sao bị mê hoặc chứ.Thiếu nữ nói ra.Huyết Vũ miệng ho ra máu, cười mỉa mai nói:- Tỷ tỷ của ta cần gì câu dẫn chứ, chỉ cần vạch khăn che mặt ra, đừng nói là một vị cự phách, cho dù là chân nhân cũng phải quỳ trước mặt nàng dập đầu, chỉ tiếc trên đời này chưa từng có nam nhân nào nhìn thấy dung mạo của tỷ tỷ, mặc dù nàng mang mạng che mặt, cũng có không ít người nguyện ý quỳ trước mặt nàng, làm nô lệ cho nàng nhưng tỷ tỷ lại chướng mắt.- Dám sỉ nhục sư thúc ta, muốn chết!Bạch quang lóe lên trong tay thiếu nữ mặc bạch khải kia, xuất hiện một cây roi dài trăm mét.Roi hất lên nhanh như thiểm điện.Huyết Vũ biết rõ cây roi lợi hại, dường như có thể quất tới linh hồn của người ta, nàng cắn răng nhắm mắt lại.Nhưng mà đau đón không có xuất hiện, nàng mở mắt dễ thương ra, trông thấy cây roi nhanh như tia chớp kia bị yêu kiếm truyền nhân bắt được.- Yêu kiếm truyền nhân thì như thế nào, xuất đầu cho Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là địch của người trong thiên hạ.Nam tử và nữ tử mặc khải giáp đồng thời ra tay, cùng tế ra một kiện linh khí của mình.Bọn họ biết rõ Phong Phi Vân lợi hại, không dám khinh thường, hợp lực hai người cùng đối phó Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cầm kiếm, mũi kiếm đánh ra, một đạo hào quang chói mắt xuất hiện, một kiếm bổ đánh bay linh khí của bọn họ, trận vân bạch ngọc trên khải giáp nứt vỡ.Bành, bành!Hai tiếng sụp đổ vang lên.Trên vách cung điện này xuất hiện hai lỗ thủng to tướng, hai đệ tử tiên phủ lăn ra ngoài, ngã xuống con đường đá xanh trước đại viện, xương cốt trên người bọn họ gãy ít nhất ba cây, trên miệng còn có tơ máu.Chỉ một kiếm đã có thể chém bay hai yêu nghiệt, chật vật không chịu nổi đứng bên ngoài cung điện, không dám tiến vào cung điện nửa bước.Yêu kiếm truyền nhân quá cường đại, vượt qua bọn họ tưởng tượng.Phong Phi Vân lại thả hơn mười thanh quan nhân bị treo trên cao xuống, những thanh quan nhân này vô cùng khinh thường Phong Phi Vân, không cảm tạ nửa câu, hoàn toàn cho rằng đây là âm mưu của hắn.Phong Phi Vân âm thầm truyền âm cho Huyết Vũ, nói cho nàng biết thân phận chân thật của mình, Huyết Vũ chính là người duy nhất biết rõ Phong Phi Vân còn sống, nghe được Phong Phi Vân truyền âm thì ánh mắt tỏa sáng, đôi mắt sáng như sao trời.Thì ra cái gọi là yêu kiếm truyền nhân lại chính là Phong Phi Vân, nàng đã yên tâm rồi.- Các ngươi hiện tại theo ta rời đi.Phong Phi Vân nói.Những nữ tử này hoàn toàn không rõ tình huống, tự nhiên rất lo lắng về Phong Phi Vân, thật giống như sợ bị hắn bán đi vậy.Huyết Vũ đôi mắt đảo một vòng, biết rõ Phong Phi Vân đang che giấu tung tích, tự nhiên cũng không nói rõ, nói:- Chúng ta trước rời khỏi đây rồi nói sau, nếu như yêu kiếm truyền nhân chó má này có ý đồ gì với chúng ta, Hồng Nhan tỷ tỷ chắc chắn sẽ không buông tha hắn, sẽ để cho hắn sống không bằng chết.Khóe miệng Phong Phi Vân co rút hai cái, tự nhiên biết rõ Huyết Vũ nói một câu hai hàm nghĩa, hắn cười hiểu ý.Những cô gái này đều dùng Huyết Vũ cầm đầu, ngay cả nàng cũng nói như thế thì các nàng chỉ nghe theo thôi.Vào thời điểm Phong Phi Vân mang theo hơn mười vị thanh quan nhân ra khỏi cung điện, thời điểm ý định rời đi thì một nam tử cưỡi cự lộc màu đỏ, lưng cõng cự kiếm to lớn đi tới cản đường.Ngón tay Bắc Minh Phá Thiên vuốt ve đầu hươu như vuốt ve người yêu, không đếm xỉa nói:- Đơn đao đi gặp, độc xông Long đầm, dũng khí đáng khen, nhưng mà...

Chẳng lẽ ý định rời đi đơn giản như thế sao?Đây là áp lực khổng lồ, còn lớn hơn cả núi cao.Phong Phi Vân bình bình đạm đạm, mang theo vài phần vui vẻ:- Thì ra là Bắc Minh Phá Thiên, ngươi trọng kiếm đạo đã tu luyện tới cảnh giới cử trọng nhược khinh, chỉ tiếc vẫn chỉ là nhập môn trọng kiếm đạo mà thôi, ngươi khi nào có thể tu luyện tới cảnh giới cử khinh nhược trọng mới xem như có chút thành tựu trong kiếm đạo.Tu vị Phong Phi Vân sau khi đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, nhãn lực càng mạnh hơn nữa, liếc cái đã nhìn ra cao thấp trên tu hành trọng kiếm đạo của Bắc Minh Phá Thiên.- Có chút ý tứ.Bắc Minh Phá Thiên nói:- Nam Cung Hồng Nhan hại chết một thiên kiêu Bắc Minh phiệt của ta, đi Bắc Minh Thần Công là công pháp trấn gia của gia tộc, khoản sổ sách này ngươi phải tiếp thay nàng mới được.Việc này Phong Phi Vân cũng biết, hơn nữa Nam Cung Hồng Nhan còn mang Bắc Minh Thần Công cùng giới linh thạch trở thành lễ gặp mặt đưa cho Phong Phi Vân, chỉ tiếc loại công pháp này Phong Phi Vân căn bản không để vào mắt, sau đó giao cho Long Thương Nguyệt, cũng không biết nàng tu luyện hay không.Phong Phi Vân gọi Tất Trữ Suất mang theo Huyết Vũ và mười mấy nữ tử rời đi, thẳng đến khi bọn họ ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, mới nói:- Tự nhiên tiếp được, bất cứ sai lầm nào của nàng ta sẽ gánh chịu; nàng thiếu nợ ta sẽ trả, ai muốn khiêu chiến, ta tùy thời phụng bồi, dù là chiến đến hơi thở cuối cùng, giọt máu cuối cùng, chỉ cần ta không có ngã xuống, các ngươi cứ tới tìm ta, không cần khó xử nàng, nếu ai dám đi tìm nàng gây phiền toái, ta muốn người nọ không thể sống được.-------Chương 889: Tay không đỡ kiếmBắc Minh Phá Thiên cưỡi con "Xích lộc" này là một con thượng cổ linh thú dị chủng, lực có thể cõng núi, đã tu luyện chín trăm năm, Bắc Minh Phá Thiên bình thường dùng dị thảo nuôi nấng nó, tốc độ tu luyện cũng nhnah hơn dị thú bình thường nhiều lắm.Tọa kỵ của hắn thần lực phi phàm, một cú húc đầu vào núi cũng làm núi sụp đổ.Tu sĩ bình thường đứng trước mặt Bắc Minh Phá Thiên sẽ bị khí thế của xích lộc đè ép.Mà Phong Phi Vân vẫn đứng tại chỗ, ôm một thanh chiến kiếm đối nghịch với Bắc Minh Phá Thiên, mặc cho uy áp của đối thủ bài sơn đảo hải cũng không lùi nửa bước.Ông ông.Cự kiếm sau lưng Bắc Minh Phá Thiên không ngừng lay động kịch liệt, phát ra âm thanh như núi trời sụp đổ, một thanh cự kiếm này nặng không biết bao nhiêu cân, tuyệt đối nó sẽ nặng hơn một tòa núi lớn, đây không chỉ là binh khí của Bắc Minh Phá Thiên, nó còn là công cụ tu luyện của hắn.Trọng kiếm trầm xuống, rơi trên mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện vết rạn dữ dội.Bỗng dưng thanh trọng kiếm này bị hai tay Bắc Minh Phá Thiên nhắc lên, bộc phát ra lực lượng hung mãnh, có thể bổ ra tất cả.Không có bất kỳ hoa lệ nào, một kiếm thuần lực lượng đầy phong cách chém thẳng xuống.Đối mặt một kiếm này, Phong Phi Vân cũng không trốn tránh, giống như con sâu cái kiến chờ vận mệnh phán xét.- Cực ít có người có thể tiếp được một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, mặc dù là Đông Phương Kính Thủy cùng Lý Tiêu Nam cũng không dám trực tiếp ngạnh kháng trọng kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, mà yêu kiếm truyền nhân sẽ bị Bắc Minh Phá Thiên một kiếm đánh thành trọng thương.- Xem khí thế này không chỉ trọng thương đâu, thân thể hóa bùn máu cũng không phải là không được.Mọi người không ngừng nghị luận một kiếm này.Phong Phi Vân không chỉ có không có trốn tránh, thậm chí không có xuất kiếm ra, hắn giơ tay lên, hình thành một tư thái cổ quái như hai tay chống trời, trực tiếp lấy tay tiếp một kiếm kinh thiên động địa của Bắc Minh Phá Thiên.Oanh.Cự kiếm bị tay của Phong Phi Vân bắt lấy, chấn động mãnh liệt sinh ra.Một màn này thật sự quá kinh hãi, nhiều người như rớt cằm xuống đất.Mà ngay cả đám yêu nghiệt trong Tuyệt Sắc Lâu cũng có mấy người vỗ án, quá không thể tưởng tượng nổi, vượt qua phạm vi tất cả mọi người lý giải.Một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên cực kỳ hung mãnh, cho dù là nửa bước cự phách lấy tay đỡ kiếm cũng phải gãy xương cột sống, thậm chí xương cốt toàn thân cũng hóa thành bụi phấn.Nhưng mà yêu kiếm truyền nhân lại dùng cánh tay tiếp lấy kiếm này, chẳng lẽ tay hắn là thần thạch tạo thành, xương cốt là xương thần long?Phong Phi Vân tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" cùng "Vạn Thú chiến thể" hai chủng công pháp luyện thể đỉnh cấp, hơn nữa dung luyện sống lưng diêm vương, dùng phượng hoàng huyết rèn luyện cốt cách, thân thể cường đại căn bản không phải người ta có thể tưởng tượng nổi, tiếp được một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên mặc dù có chút bí quá hoá liều, nhưng không phải không có nắm chắc.Bắc Minh Phá Thiên thu hồi trọng kiếm, vác lên lưng, sắc mặt của hắn đầy ngưng trọng, vừa rồi hắn trông thấy chung quanh thân thể yêu kiếm truyền nhân có ngàn con dị thú chiến hồn, lóe lên rồi biến mất, giống như diễn hóa man hoang đại thế, kinh người tới cực điểm.Có thể diễn hóa ra mấy ngàn đạo dị thú chiến hồn, bổn sự như thế cũng chỉ có mỗi Phong Phi Vân.Hẳn là hoa mắt.Bắc Minh Phá Thiên nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo đen, mang mũ rộng vành này thật sâu, trong mắt nghi hoặc, nói:- Cường giả trẻ tuổi cao cấp nhất hiện tại, ngươi xem như một người trong đó, nhưng mà một kiếm vừa rồi chỉ có năm thành công lực của ta, ngươi có thể tiếp được một kiếm này nhưng không có nghĩa là tiếp được trọng kiếm đạo của ta.- Ta cũng không có sử dụng toàn lực.Phong Phi Vân nói.- Trọng kiếm đạo cũng cũng không phải thủ đoạn công kích mạnh nhất của ta, muốn gặp được tu vị chính thức của ta thì ngày mai gặp.Bắc Minh Phá Thiên thập phần tự tin, giống như thiên vương bất bại.Phong Phi Vân nói:- Ngươi không có ý định tiếp tục chiến.- Nếu tu vị của ngươi đủ cường đại, thời điểm quyết chiến phò mã chúng ta sẽ gặp nhau.Bắc Minh Phá Thiên tròng mắt hơi híp, nói:- Ta tin tưởng đến lúc đó ta nhất định có thể bức ngươi dùng lực lượng chính thức của mình.Nội tâm Phong Phi Vân thở dài, quả nhiên vẫn bị hắn nhìn ra mánh khóe, chỉ sợ hắn đã hoài nghi thân phận của ta.Giao thủ với cường giả cấp bậc như Bắc Minh Phá Thiên không có khả năng che dấu gì đó, chỉ mới giao thủ đã lộ ra sơ hở, nếu thật sự đại chiến chính thức, trong trăm chiêu sẽ lộ mặt ngay thôi.Phong Phi Vân rời đi, vị trí mặt đất hắn vừa đứng sinh ra âm thanh "Tốc tốc", sau nửa ngày đột nhiên nổ tung, đá vụn bay đầy trời.Đây là Phong Phi Vân vừa rồi dùng thân thể chuyển lực lượng một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên vào lòng đất, lực lượng kia hiện tại mới bộc phát.- Bà mẹ nó, con mẹ nó ngươi vì sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, không ngờ có thể lấy tay đón kiếm của Bắc Minh Phá Thiên a.Tất Trữ Suất nhìn Phong Phi Vân như nhìn quái vật.- Bắc Minh Phá Thiên không có sử dụng toàn lực.Phong Phi Vân đi đến trước mặt Huyết Vũ, hỏi:- Nói cho ta biết sự thật, Hồng Nhan rời khỏi thần đô chưa?Huyết Vũ cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.Nàng không nói lời nào, cũng đã nói cho Phong Phi Vân đáp án.- Nàng đi nơi nào, chuẩn bị muốn làm gì?Phong Phi Vân tiếp tục truy vấn.Huyết Vũ trầm mặc sau nửa ngày, nói:- Tỷ tỷ nói, nàng nhất định sẽ chờ ngươi tại Thiết Lĩnh trọng trấn, đến lúc đó hy vọng ngươi cũng tuân thủ ước định.Nàng cũng không có nói thêm gì, làm cho Phong Phi Vân cảm giác bất đắc dĩ, không tiếp tục ép hỏi nàng, hắn đưa các nàng đitới bí phủ của Thần Hà cấm vệ, an bài mấy cấm vệ cùng ngày mang các nàng rời khỏi thần đô.Thông qua tình báo mấy ngày gần đây, thần đô hiện tại sóng ngầm mãnh liệt, thế lực khắp nơi ra sức giống trống khua chiêng, các thế lực không có sức mạnh gì thì nhanh chóng rút khỏi thần đô.- Những cô gái Tuyệt Sắc Lâu đã được hộ tống suốt đêm ra khỏi thần đô, có Thần Hà cấm vệ hộ tống, tuyệt đối an toàn.Khúc Trường Ngâm đi tìm Phong Phi Vân báo cáo.Trong tay Phong Phi Vân đang cầm ngọc giản đọc, đây là tình báo của mấy thế lực lớn trong ngày hôm nay, Phong Phi Vân đã xem ba lượt, thỉnh thoảng nhìn qua một tấm bản đồ dài ba mét trước mặt, nhìn tới chỗ mấu chốt và cắm lá cờ đỏ vào.Đây là bản đồ bố phòng hiểm yếu và phòng ngự của thần đô.Khúc Trường Ngâm râu bạc trắng như cước, hắn lẳng lặng chờ đợi.- Bắc Minh Mặc Thủ lão hồ ly này không ngờ có thế lực khổng lồ như thế, hơn nữa đã bắt đầu bố trí từ ba ngày trước.Phong Phi Vân ánh mắt ngưng trọng.Khúc Trường Ngâm nói:- Không có khả năng, trên tình báo căn bản không có biểu hiện, lực lượng bản thân Bắc Minh phiệt và lực lượng một hệ Bắc Minh phiệt không có động.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Bắc Minh lão hồ ly thông minh đến cực điểm, cái nhìn đại cục rất mạnh, người bình thường khó nhìn ra bố trí của hắn, thậm chí còn không nhìn ra bố cục là gì.-------Chương 890: Thế sự vô thườngLão nô sẽ cho người ứng phó.Khúc Trường Ngâm nhìn các cây cờ trên bản đồ và nói ra.- Không cần, có người đã nhìn ra ý đồ của Bắc Minh Mặc Thủ.Phong Phi Vân nói.- Ai?Phong Phi Vân chỉ vào một cây cờ đỏ, nơi đó có tên là "Long hồ".- Ngân Câu phiệt.Khúc Trường Ngâm thì thầm.Phong Phi Vân gật gật đầu, trầm tư nói:- Bắc Minh Mặc Thủ dám điều hành lực lượng như vậy, vòng vây hoàng thành, chắc chắn Tấn đế ba ngày trước đã rời khỏi thần đô, tiến vào hoàng tộc thánh địa.- Đây không thể nào, cho dù Tấn đế muốn bế quan, tất nhiên cũng phải chờ sau cuộc chiến phò mã a.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ta đi ra khỏi bế quan cũng đã cảm được số mệnh thần đô yếu đi một ít, lúc ấy cũng không có chú ý, giờ phút này xem ra Tấn đế rất có thể đã không còn ở thần đô, con gái Bắc Minh Mặc Thủ chính là một trong bốn đại thần phi, nếu Tấn đế thật sự rời khỏi thần đô, Bắc Minh Mặc Thủ nhất định sẽ đệ nhất biết được.Tấn đế nếu thật sự đã rời khỏi thần đô, khẳng định đã lưu lại chiếu chỉ, nếu thật sự là như thế, như vậy người nào nắm giữ nó?Phải tin vào trực giác của mình, không thể có sai lầm.Phong Phi Vân lại điều hành lực lượng, liên tiếp vuốt ra bảy mật thư giao cho Khúc Trường Ngâm, suốt đêm đưa ra ngoài.- Ngày mai chính là quyết đấu tinh anh vòng thứ hai.Phong Phi Vân thu hồi bản đồ, sau đó đặt lên giá sách, quay người lại, thân thể lập tức cứng đờ, chỉ thấy trên bàn có chén trà nóng, hương trà trong veo, khói trắng lượn lờ.Cánh cửa đóng lại, không có người nào cả.Lúc vừa quay người lại thì trên bàn xuất hiện chén trà, quá quỷ dị.Phong Phi Vân mỉm cười ngồi xuống, nâng chén trà lên uống, từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.Một chén trà nóng, chứng minh nàng đã đến đây.Vòng thứ hai của cuộc chiến có tam công, cửu khanh đích thân tọa trấn.Nhân số có thể vào hoàng thành xem cũng bị hạn chế, chỉ có tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định, thân phận địa vị cao mới có tư cách tiến vào hoàng thành.Vẫn là mười chiến đài như trước, dùng phương thức hai đấu hai mà định.Đây mới thực sự là quyết đấu đỉnh phong, ngay cả Tấn đế cùng bốn đại thần phi cũng hàng lâm, La Phù công chúa bản thân cũng dò xét chiến đài, tìm lang quân như ý.Dù sao La Phù công chúa chính là hoàng gia thiên nữ, hơn nữa cũng đang chọn phò mã cho nàng, nếu như thiên tài sớm được nàng chọn trúng sẽ có được đãi ngộ đặc thù, có được ưu thế mà người khác không có được.- Ngươi bảo hôm nay Tấn đế thật xuất hiện sao?Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đi vào, đồng thời tiến vào hoàng thành, đi vào tòa cung điện nghỉ ngơi, có cung nữ hầu hạ, trong cung điện cũng có thiên tài tuấn kiệt khác, nhưng mà phần đang tay cầm linh thạch, nhắm mắt dưỡng thần, bảo trì trạng thái tốt nhất, dùng ứng phó đại chiến tiếp theo.- Tấn đế rất có thể sẽ không xuất hiện, nhưng mà Hoa thần phi cùng La Phù công chúa tất nhiên sẽ đi tới.Phong Phi Vân âm thầm truyền âm nói.- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, nếu như La Phù công chúa gả cho Hồng Diệp hoàng tử, chỉ sợ nàng khóc còn không kịp, đúng rồi, ngươi cảm thấy nàng chọn ai trở thành hậu tuyển phò mã đây?Tất Trữ Suất cũng không biết Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đã có tư tình, cho nên không cố kỵ hỏi thăm.Nếu như được La Phù công chúa nhìn trúng, trở thành hậu tuyển phò mã, vậy sẽ sớm kết thúc nhanh thôi.Phong Phi Vân nói:- Từ tình thế trước mắt, La Phù công chúa căn bản không có chọn lựa, nếu ta là nàng, ta sẽ chọn một người trong số Đông Phương Kính Thủy cùng Lý Tiêu Nam.- Tại sao là hai người này?Tất Trữ Suất hiếu kỳ nói.- Thứ nhất, Đông Phương Kính Thủy cùng Lý Tiêu Nam tu vị đủ cường đại.- Thứ hai, bọn họ sẽ không lấy La Phù công chúa.- Thứ ba, cho dù bọn họ lấy La Phù công chúa, La Phù công chúa vẫn có thể tranh đoạt vị trí Tấn đế, nhưng sẽ thiếu đi lực lượng trợ giúp khổng lồ.Phong Phi Vân nói ra phân tích khách quan nhất, đương nhiên nếu để cho La Phù công chúa biết rõ yêu kiếm truyền nhân chính là Phong Phi Vân, như vậy nàng lựa chọn đầu tiên chính là Phong Phi Vân.Bên ngoài có mấy tiếng bước chân vang lên, ngay đó Hoa thần phi được một đám công chúa đoan trang dẫn vào.Hoa thần phi chính là mẹ đẻ của La Phù công chúa, có thể sinh ra con gái xinh đẹp như La Phù công chúa, làm mẫu thân đương nhiên cũng băng cơ ngọc cốt, trên người có khí chất cao quý còn nhiều hơn La Phù công chúa.Hoa thần phi ánh mắt đầy cơ trí, nhìn quét qua thiên tài tuấn kiệt một vòng, cuối cùng nhìn lên người Đông Phương Kính Thủy, cười nói:- Thái Phó đại nhân đã sớm đề cập với bổn cung Đông Phương công tử nhiều lần, hôm nay vừa gặp đúng là long phượng trong loài người.Đông Phương Kính Thủy trên hai tay đầy lân giáp, ôm quyền hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:- Xin hỏi thần phi nương nương, trận chiến hôm nay lúc nào bắt đầu?Hoa thần phi cười nói:- Thái tể, thái sư, thái phó, ba vị đại nhân đang thương thảo quy tắc chi tiết, rất nhanh sẽ thông báo cho các vị.Hoa thần phi rời khỏi đại điện này, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt quay về vị trí cũ.Lúc này tu sĩ trong hoàng thành càng ngày càng nhiều, tu sĩ nối liền không dứt, thỉnh thoảng có đại nhân vật hàng lâm, ngay cả một ít chưởng giáo tiên môn thân phận cực cao, đại lão tà đạo điện chủ cũng có hai người xuất hiện.Phong Phi Vân xuyên thấu qua cửa sổ cung điện nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy một chiếc long liễn thanh tú đang từ từ đi vào, long liễn dừng lại, một nữ tử xinh đẹp khoác lụa mỏng màu xanh đi ra, dáng người nhu nhược, giống như thiếu nữ mười sáu mang theo bệnh trạng đi vào.Nàng được hai cung nữ dìu dắt leo ra khỏi long liễn, đạp lên tuyết đọng, nhẹ nhàng ho khan, tay nàng cầm lụa trắng lau khóe miệng, trên vải lụa có vết máu, nàng túm chặt trong lòng bàn tay, không cho người ta thấy.Hai cung nữ an ủi nàng cái gì đó, nói xong thì hai cung nữ thút thít nỉ non.Nữ tử áo xanh miễn cưỡng cười cười, đang nói gì đó, nhưng mà không cách nào che dấu thê lương trong mắt của nàng.- Ngươi đang nhìn cái gì?Tất Trữ Suất nhìn theo ánh mắt Phong Phi Vân, nhìn vào người cô gái áo xanh kia, lập tức đồng tử phóng đại, ánh mắt tỏa sáng, nói:- Ai ôi!!!, Wow, muội tử nhà ai mà đẹp như vậy, trước kia vì sao chưa nghe qua phương danh của nàng?Phong Phi Vân nói:- Nàng chính là Kỷ thần phi, cũng là mẫu thân của Nguyệt công chúa.Nghe nói như thế, Tất Trữ Suất vội vàng tát vào miệng của mình, đau đến mức cơ bắp co rút, tiếp theo lại nói:- Khó trách nhìn quen mắt như vậy, chậc chậc, ta vì sao cảm thấy Kỷ thần phi còn trẻ hơn cả Nguyệt công chúa thế?Phong Phi Vân cũng nói một chút, luận tướng mạo đơn thuần, Kỷ Linh Xuân không chỉ đẹp hơn Long Thương Nguyệt, thậm chí còn đẹp hơn La Phù công chúa, hơn nữa trên người nàng có mị lực không nói nên lời, khó có ai ngăn cản được.Đây cũng là nguyên nhân Phong Phi Vân sợ nàng.-------Chương 891: Vận khí (1)Một tiểu hòa thượng áo trắng đi ra, tay niết mộc châu, phật y trên người còn trắng hơn cả tuyết, cái đầu trọc sáng ngời, ánh mắt đầy cơ trí đi tới trước mặt Kỷ Linh Xuân, chắp tay trước ngực, khom người cúi đầu, cũng không biết đang nói gì với Kỷ Linh Xuân.Tiểu hòa thượng này chính là trụ trì Nam Thiên Tự "Đại di lặc", có quan hệ không tầm thường với Kỷ Linh Xuân, Phong Phi Vân vẫn hoài nghi tiểu hòa thượng này trước kia là người Kỷ gia.Kỷ Linh Xuân sắc mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu, nhìn qua có vài phần khô khan, Phong Phi Vân nhìn thấy tay nàng có máu tươi chảy ra, căn bản trang không rơi ra ngoài, xem ra tin tức Long Thương Nguyệt chết đi đã đả kích nàng không nhỏ.Bi thương tâm chết, Kỷ Linh Xuân hôm nay đã là như thế.- Phải tìm một cơ hội đi gặp nàng, cho nàng biết rõ Long Thương Nguyệt còn sống.Phong Phi Vân vẫn không đành lòng.Long Thương Nguyệt sau khi chết, Kỷ Linh Xuân cũng thất thế theo, lộ ra vẻ cô đơn, không có tự tin như trước, nhân sinh biến ảo vô thường, thời thế tạo người, thời thế cũng hủy người.Không qua bao lâu, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt đã nghe được đưa tin, đi vào một cung điện,Một trăm vị thiên tài tuấn kiệt, trình diện có chín mươi bảy vị, trừ bị một tên thiên tài Vu sư Cổ Cương bị Phong Phi Vân đánh chết ra, còn có hai tuấn tài có chuyện đặc thù không thể tới, tự động rời khỏi tranh đoạt này.Thái tể, thái phó, thái sư ngồi ở vị trí chủ vị, ba người bọn họ chính là ba người địa vị tối cao ở Thần Tấn vương triều trừ Tấn đế ra, khí độ phi phàm, tuy nhiên hàng lâm, nhưng mà giấu trong sương mù, chỉ có tu vị đạt tới nửa bước cự phách mới nhìn thấy chân thân của bọn họ, tu sĩ dưới nửa bước cự phách chỉ nhìn thấy ba đoàn thần vân lượn lờ."

Tông Chính" trong hàng cửu khanh chưởng quản chuyện hoàng thất, đại biểu tam công đi ra, trong tay cầm ngọc giản, tuyên đọc:- Chín mươi bảy nhân kiệt trình diện hiện tại đều là ta thiên tài cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều, vương triều rất xem trọng các vị, cho nên vòng thứ hai chỉ phân thắng bại, không phân sinh tử, phàm là kẻ can đảm tổn thương mạng người, tự động cướp đoạt tư cách dự thi của kẻ đó.Có một nam tử mặc vũ y màu đen lạnh lùng nói:- Xin hỏi Tông Chính đại nhân, cao thủ chân chánh quyết đấu, căn bản không ai có thể thu tay lại, toànlực đánh cược một lần, không phải ngươi chết thì ta vong, nếu như không có tâm đánh giết thì làm sao đánh?Tông Chính Trầm nói:- Mỗi một chiến đài có một cự phách đứng bảo vệ, vào thời khắc thắng bại mấu chốt, trọng tài sẽ ra tay kết thúc chiến đấu, không có khả năng có chuyện sinh tử.- Hy vọng cự phách đại nhân có thể ngăn cản được.Một thiếu niên nhỏ gầy cười nói.Rất nhiều người ở đây là thiên tài tuấn kiệt yêu nghiệt, đều là hạng người tâm cao khí ngạo, thế lực sau lưng to lớn dọa người, cho dù là cự phách cũng không đặt vào mắt, bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc họ tương lai tuyệt đối vượt qua cự phách.Phong Phi Vân không có bao nhiêu hứng thú với quy tắc thi đấu, ánh mắt nhìn quét qua chiến đài, quả nhiên Tấn đế không có xuất hiện, nhưng mà bốn đại thần phi tự nhiên hàng lâm, hậu cung phi tần sợ là có ngàn người đi tới, đều muốn mắt thấy trận giao phong đỉnh cao này.Trước mặt Tông Chính có một đỉnh đồng lớn, bên trong có chín mươi bảy quả bóng lơ lửng.- Hiện tại do La Phù công chúa đến rút thăm.Cái đỉnh đồng cao bảy trượng, ba chân vạc thô to đúc bằng kim loại lớn, hình thái giống như đuôi rồng, phía trên khảm linh thạch huyết sắc, bên trong có chín mươi bảy đoàn hỏa diễm giống như chín mươi bảy ngôi sao, cho dù là cự phách cũng không hoàn toàn nhìn thấu.La Phù công chúa toàn thân kim quang, vô cung đoan trang, người đeo băng dài, dưới chân có long khí bao phủ, long hoàng chi khí triển lộ không bỏ sót, thái tử cách đó không xa ảm đạm thất sắc.Cũng không phải người trong hoàng tộc thì nhất định mang theo long hoàng chi khí, chỉ có người số mệnh đế vương mới có thể tu luyện ra long hoàng chi khí, La Phù công chúa có long hoàng chi khí còn nhiều hơn thái tử gấp ba lần, nhiều đến bốn mươi lăm đạo, có khí thế cửu ngũ chí tôn.La Phù công chúa đứng dưới đỉnh đồng, ống tay áo nhếch lên, một đạo hỏa cầu bay ra, hỏa cầu bị nàng bóp nát, liếc mắt tên trên đó và đọc:- Bắc minh phiệt, Bắc Minh Phá Thiên.Ngay sau đó quả bóng thứ hai bay ra:- Đại kiếm cung, Tiễn Vô Ngân.Tông Chính nói:- Chiến đài chữ thiên, trận đầu, Bắc Minh Phá Thiên đấu Tiễn Vô Ngân.La Phù công chúa bắt đầu tiếp tục rút hỏa cầu, thẳng đến khi rút thăm được "Đông Phương Kính Thủy" thì ánh mắt dễ thương nhìn qua Hoa thần phi, lúc này mới nói:- Đông Phương Kính Thủy có thể không tham gia trận chiến mở màn, trực tiếp tiến vào trận chiến cuối cùng.Đông Phương Kính Thủy lúc này khoác áo khoác như máu, trên lưng mang đại kỳ, nói:- Dựa vào cái gì không cho ta tham gia trận chiến mở màn.La Phù công chúa cũng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, ánh mắt như gió lạnh, nói:- Bởi vì Bổn công chúa muốn chọn ngươi làm hậu tuyển phò mã, ngươi có thể trực tiếp đấu cuối cùng.Đông Phương Kính Thủy không cho nàng mặt mũi, nói:- Ta không hứng thú với vị trí phò mã này, tham gia cuộc chiến phò mã chỉ vì chiến thống khoái, ai ta cũng muốn chiến một trận, cho dù muốn đấu thì cứ tới tìm ta, dùng hào quang vô địch đi lên chiến đài.Không ai biết sắc mặt La Phù công chúa hiện tại khó coi cỡ nào, nếu là người khác gặp được chuyện tốt bực này, nhất định là mừng rỡ như điên, nhưng mà nàng lại gặp được Đông Phương Kính Thủy là người kiệt ngao bất tuần, hắn không cho ai mặt mũi cả.Chín mươi bảy vị thiên tài tuấn kiệt, nếu như Đông Phương Kính Thủy trở thành hậu tuyển phò mã, như vậy vừa vặn là hai đấu hai, nhưng mà Đông Phương Kính Thủy không có đồng ý, lập tức làm cho vòng hai nhiều ra một người, không thể chiến đấu.Nếu như lạc đàn, như vậy tự nhiên cũng đi vào vòng tiếp theo, loại chuyện tốt này trừ Đông Phương Kính Thủy, bất cứ kẻ nào đều thích.Người lạc đàn này là ai chứ?Hỏa diễm trong đỉnh đồng càng ngày càng ít, có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt biết rõ đối thủ, trong lòng suy tính yếu quyết, cân nhắc ưu thế và hoàn cảnh xấu của nhau.- Áp lực ghê gớm thật, áp lực ghê gớm thật!Tất Trữ Suất vẫn thì thầm bên miệng, vì dời áp lực hắn đổi sang chuyện khác, ngẩng đầu lên nói:- Đúng rồi, đối thủ của ngươi là ai.Phong Phi Vân đứng gần chiến đài nhất, nói:- Còn chưa rút thăm là ta.Hỏa diễm cuối cùng trong đỉnh đồng chỉ còn lại cái tên Phong Phi Vân.- Khốn khiếp, vậy khí của ngươi tốt thế, xác suất nhỏ nhuwvayaj đều bị ngươi gặp được, thật không công bình ah.Tất Trữ Suất nghiến răng nghiến lợi, hắn nói mình nhân phẩm tốt, có lẽ người may mắn phải là ăn, ông trời quá bất công.Quả nhiên La Phù công chúa mò quả bóng cuối cùng, đọc lên cái tên "Phong Nhị Cẩu",- Nam Thái Phủ tán tu, Phong Nhị Cẩu không gặp đối thủ vòng một, trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo.Tông Chính tuyên đọc.-------Chương 892: Vận khí (2)Giẫm cứt chó.Tất Trữ Suất như trước không phục lắm.Phong Phi Vân cũng không phải là người hiếu chiến, có thể ít chiến một hồi thì hắn vui vẻ làm thế, nói:- Ta đi ủng hộ sĩ khí cho ngươi.- Đừng, ngàn vạn đừng, đối thủ của ngươi chính là Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, thừa dịp hiện tại có thời gian, ngươi nên quan sát chiến pháp của chúng đi, thời điểm đấu cuối cùng sẽ gặp gỡ ngươi, biết mình biết người, mới có thể chiến thắng bọn chúng, lấy La Phù công chúa làm tiểu thiếp.Tất Trữ Suất trêu chọc nói.La Phù công chúa là hoàng gia thiên nữ tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không làm tiểu thiếp, nhưng mà có điểm hắn nói đúng, Bắc Minh Phá Thiên lấy La Phù công chúa, hoặc là tranh đoạt vị trí thần vương đều có át chủ bài.Hiện tại biết át chủ bài của bọn họ, thời điểm quyết đấu chiến sẽ có trợ thủ lớn....Hai giờ sau trận đầu tiên bắt đầu, có chín mươi sáu người tham gia chiến đấu, đào thải bốn mươi tám người, tăng thêm Phong Phi Vân là người may mắn lạc đàn nên theo những người chiến thắng vượt qua vòng đầu tiên.Phong Phi Vân ngồi trong cung điện, uống rượu ngon, ăn linh quả, có hai cung nữ thầu hạ, hắn rất thích ý.Đây là nơi thiên tài nghỉ ngơi, có linh đan khôi phục tu vị, có hơn mười tu sĩ, có bọn họ, mặc dù là bản thân bị trọng thương cũng không có chuyện gì, đều có thể trong vòng một giờ khôi phục tới đỉnh phong.Làn da toàn thân Tất Trữ Suất đều bị đốt trọi, đầu tóc cũng như không, hắn vào trong cung điện và gào lên thật to:- Cứu mạng ah, chết người.Phong Phi Vân cùng hai đan sư xông ra, đưa hắn mang lên chiếc giường có linh khê chảy qua, hai vị đan sư đang kiểm tra trên người, rất nhanh hai đai si này cười nói:- Chỉ bị bỏng ngoài da, chỉ ăn hai lần linh dược là khỏi ngay.Trong đó, một đan sư lấy linh đan ra.Phong Phi Vân nói:- Thua cũng không sai cả, chỉ cần thắng là được.- Ai nói ta thua, ta thắng.Tất Trữ Suất bổ nhào qua bên này, lại kêu thảm một tiếng, bờ mông vốn bị bỏng nghiêm trọng, hắn bỏng toàn diện.Phong Phi Vân nói:- Vậy ai làm ngươi bỏng?Tất Trữ Suất lại nằm hai tay, thở dài một tiếng nói:- Bị một tấm hỏa thần phù đốt cháy.Phong Phi Vân khuôn mặt hơi động, nói:- Minh Hỏa thần phù áp súc chín cái hai vị tam hỏa, cho dù không cẩn thận sẽ có cự phách mang theo phù văn cường đại nhất, xem ra trận chiến phò mã này yếu hơn nhiều, cũng không phải tu vị cường đại có thể thắng, nói cho dùng có thể sức người và kỹ xảo, nghịch chuyển càn khôn, đúng, ngươi làm sao hóa giải hóa tần phù?- Khục khục, minh hỏa thần phù chính là cái tên của ta, bởi vì sai lầm khi điều khiển, ta bị bỏng một chút thôi.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân: ". . ."

- Tất Trữ Suất tên này đúng là thâm tàng bất lộ, vốn có thần thông trên Đạo Điển đã đủ trở thành thành vệ quân.Tất Trữ Suất sợ Phong Phi Vân hỏi tới, liền hỏi:- Đúng rồi, ngươi đi quan sát Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, Lý Tiêu Nam chiến đấu đi, bọn họ có thần thông không cách nào thai chủng cả.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Những kẻ gọi là thiên tài yêu nghiệt kia, trước mặt bọn họ căn bản không đáng giá nhắc tới, bị một chiêu đánh bại, không cách nào hoàn thành chỉ tiêu của sếp a.- Không hổ là một trong nhóm nổi danh nhất tu chân giới, nổi danh khó chơi.Tất Trữ Suất ăn viên linh đan thứ hai về, đã sớm có người đang ngồi, thân thể chìm nổi trong linh dược, làn da bị bỏng nhanh chóng khép vết thương lại.Không qua bao lâu hắn rời khỏi giường đá, hoạt động một chút và ôm chân, cười to nói:- Rốt cục có thể an tâm nghênh chiến trận tiếp theo, trận tiếp theo đối thủ đều là Thiên Mệnh ngũ trọng, áp lực thật lớn ah, đúng rồi, Phong Phi Vân ngươi đặt đối thủ nào đây?- Lại lạc đàn.Phong Phi Vân nói.- Nói đùa gì vậy.Tất Trữ Suất mặt mũi tràn thần thái khó tin nổi, thiếu chút nữa gì chải nhải trong cước hơn.Lần bốc thăm này là tùy cơ, là chia làm hai lần khiêu chiến, vì vậy chia làm hai mươi bốn quyển, Phong Phi Vân lại lạnh nhạt.Lại hai giờ qua đi, có hai mươi bốn người đấu xông, lại có hai mươi bốn người bị loại bỏ, tăng thêm Phong Phi Vân có hai mươi lăm.Phong Phi Vân một hồi không chiến, liền trực tiếp tiến vào hai mươi lă cường.- Cứu mạng ah, chết người rồi.Tiếng kêu thảm thiết của Tất Trữ Suất vang lên, hắn lần này bị thương quá nặng, bò vào trong ngọc điện thì thổ huyết tại chỗ, trong máu mang theo bột phấn, trên người đầy nhiều khối hàn băng, xem ra huyết nhục đồng bào của hắn còn mạnh hơn tảng đá.Phong Phi Vân cùng hai vị đan sư xông lên lần nữa, đưa hắn lên cán sau đó đặt vào linh tuyền.Tất Trữ Suất thương thế trên người rất nặng, toàn thân đều là khối băng, không phải băng tinh bình thường, rét lạnh thấu xương, người bình thường dù chỉ dính một phần nhỏ băng tinh này cũng đủ đông cứng ngay lập tức.Tất Trữ Suất hai lỗ tai đã bị đóng băng, không ngừng gọi:- Ta còn cứu được không, có thể cứu được không?Hai đan sư không ngừng kiểm tra, đồng thời nhíu mày, một lão đan sư trong đó nói:- Ngươi trúng phải ngọc tịnh hàn khí, tu sĩ bình thường dính vào một sợi là chết cứng ngay tại chỗ a.- Xong, xong, ta tổng cộng dính hơn mười sợi, xem ra không cứu được rồi, cho dù là người sắt cũng bị đông thành bột phấn.Tất Trữ Suất hai mắt có nước mắt chảy dài, bên môi có huyết dịch chảy ra, bị hàn khí đông cứng lại, huyết dịch biến thành băng tinh óng ánh như kim cương.- Ngọc tịnh hàn khí còn mạnh hơn Minh Hỏa Thần Phù một chút, sách cổ có ghi lại, Thần Tấn vương triều căn bản không có hàn khí này, chỉ có dưới đáy biển ngọc tịnh trong truyền thuyết mới có ngọc tịnh hàn khí, muốn tìm ngọc tịnh hàn khí dưới biển này cũng cực kỳ gian nan, không nghĩ tới trong cuộc chiến phò mã này có người sử dụng tới nó, chẳng lẽ là yêu nghiệt ở biển ngọc tịnh tới đây?Phong Phi Vân từng quan sát thư tịch trong Phong gia, tuy không cách nào so sánh với những thế gia tồn tại vạn năm kia, nhưng cũng biết được nhiều bí văn trong đó.Tất Trữ Suất liên tục gật đầu, vẻ mặt cầu xin, nói:- Đúng vậy a, biển ngọc tịnh cách Thần Tấn vương triều không biết bao nhiêu trăm vạn dặm, nằm ở địa cương khác, Thần Tấn vương triều từ cổ tới nay cũng không có bao nhiêu người có vượt qua một đại cương đi tới đó cả.- Rốt cuộc ngươi bị ai đánh bại?Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị, cảm giác cảm thấy trong đó có kỳ quái, không nghĩ tới có người mang đồ vật từ đại cương khác đi tới Thần Tấn vương triều, phải biết rằng mỗi một lãnh thổ quốc gia là tương liên với nhau, nhưng lại có xưng hô khác nhau.

đó là bởi vì khi đi qua đại cương khác có tồn tại rãnh trời, cho dù là chân nhân cũng khó vượt qua rãnh trời đó, có rãnh trời chính là "Thái cổ man lâm", linh thú rậm rạp, hung cầm che bầu trời; có rãnh trời là "Tử vong sa mạc trăm ngàn vạn dặm", còn lớn hơn lãnh thổ Thần Tấn vương triều vô số lần, đó chính là tử vong tuyệt địa, nhân lực không thể vượt qua; có rãnh trời chính là hắc ám ma vực, các loại quỷ quái tụ tập, dị loại rậm rạp, cũng là khu vực hỗn loạn, nhân loại bước vào trong đó sẽ chết tới nổi ngay cả cặn bã không còn.-------Chương 893: Ngọc tịnh hàn khíNhững địa vực là lãnh thổ của nhân loại, còn là vương triều chân chính do nhân loại thống lĩnh chỉ chiếm diện tích cực kỳ nhỏ bé, giống như hòn đảo trong đại dương bao la, năm đại vương rốt cuộc nằm ở phương vị nào thì Phong Phi Vân đến bây giờ không có làm rõ ràng.Mà Phong Phi Vân trước kia đi qua lãnh thổ nhân loại, cũng chưa từng nghe ngửi qua về năm đại vương triều, chuyện này nói rõ trong lãnh thổ nhân loại, năm đại vương triều nằm ở nơi đặc biệt vắng vẻ.So sánh những quốc gia nhân loại với thần quốc chân chính, Thần Tấn vương triều chẳng khác gì xóm nhỏ với tài nguyên cằn cõi không giá trị, đối với một thần quốc mà nói, xóm nhỏ như thế nhiều không biết bao nhiêu, giống như một giọt nước trên biển rộng.Mà biển ngọc tịnh nằm cách Thần Tấn vương triều vô cùng xa xôi, nếu không phải dựa vào trùng động truyền tống trận, chỉ dựa vào phi hành, cho dù là chân nhân cũng hao phí mấy trăm năm mới có thể vượt qua, nhưng lại có thể vẫn lạc ở trong một ít rãnh trời hung hiểm, chết trong đầm lầy man hoang, hoặc là rơi vào trong bụng quỷ quái thi tà.Thần Tấn vương triều cách biển ngọc tịnh hai "Thôn xóm" gần đó, nhưng đây chỉ là một góc của nhân loại.Thần Tấn vương triều biết tới biển ngọc tịnh từ những khổ tu giả ngang qua nơi này, lưu lại trong ghi chép cổ xưa.- Rốt cuộc là người phương nào có thể vượt qua đại cương đi tới Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.Vượt qua đại cương rãnh trời cực kỳ khó khăn, quả thực giống như con kiến leo cổ thành, leo một tòa thành cổ cao trăm dặm là chuyện cực kỳ gian nan với con kiến.- Không có ah, không ai đánh bại ta cả, bại chính là đối phương.Tất Trữ Suất nói,". . ."

Phong Phi Vân im lặng, nói:- Ngươi đừng nói với ta rằng, ngọc tịnh hàn khí cũng là ngươi lấy ra, chính mình làm trọng thương chính mình đấy?Trên mặt Tất Trữ Suất mang theo chút xấu hổ, nói:- Lần này ta thật không ngờ uy lực ngọc tịnh hàn khí lớn như thế.- Ngươi kiếm được ngọc tịnh hàn khí từ nơi nào?Phong Phi Vân thiếu chút nữa nhấc hắn ra khỏi giường đá.- Một lão đầu tặng cho ta.Tất Trữ Suất nói.- Thiên hạ có chuyện tốt như thế sao?

Có tin ta hiện tại ném ngươi bay ra ngoài hay không?Phong Phi Vân nhắc nửa người của hắn lên, toàn thân Tất Trữ Suất đều là bột phấn, khối băng rơi vào giường đá.- Đừng ah, đừng ah, được rồi, ta thừa nhận, là ta trộm.- Trộm từ người nào?Phong Phi Vân buông tay, thả hắn trở về.- Một lão đầu, trước đó không lâu ta nhìn thấy lão nhân kia đứng tế bái ở tượng thần sông Tấn, xem hắn ăn mặc quần áo lố lăng, vừa nhìn chính là người xứ khác, người xứ khác dễ khi dễ ah, vì vậy ta không kìm lòng được đi lên sờ sờ hắn, lấy ra một lọ ngọc tịnh hàn khí, cái khác không có sờ được, thực mẹ nó là lão đầu khổ tu giả, lúc ấy ta thấy hắn cũng đáng thương, liền trả ngọc tịnh hàn khí cho hắn, kết quả trong nháy mắt hắn biến mất, rốt cuộc không có tìm được hắn.Tất Trữ Suất lắc đầu, không ngớt lời thở dài.- Tượng thần gì?Phong Phi Vân hỏi.- Chính là bên ngoài sư am, ở đó có tượng thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng.Tất Trữ Suất nói.Thủy Nguyệt Đình.Phong Phi Vân lâm vào trầm mặc, nếu như Tất Trữ Suất nói là sự thật, lão nhân kia có lẽ chính là khổ tu giả khổ hạnh, người như thế đều là tuyệt đại hiền giả, sẽ không dừng lại ở nơi nào lâu, sẽ đi đường tùy ý, bôn ba trong rãnh trời và thần hoang, rất ít xuất hiện tại nơi có dấu chân người.Ngay cả khổ tu giả như thế cũng tế bái tượng thần Thủy Nguyệt Đình, hẳn là trừ ở Thần Tấn vương triều, tại đại cương xa xôi khác cũng có tượng thần Thủy Nguyệt Đình.Một người nếu tin phật, như vậy dù tiến vào quốc gia khác cũng sẽ tin phật như trước, sẽ dừng lại tế bái.Phong Phi Vân hơi thất vọng, căn bản không có khả năng gặp lại lão giả như lời Tất Trữ Suất đã nói, khổ tu giả tu vị cực cao, nếu đã đi thì không dừng bước lại, hiện tại khẳng định đã ra khỏi Thần Tấn vương triều, dọc theo một hướng, lại đi trong những nơi hiểm ác rời khỏi nơi này.Người ta cũng chỉ đi ngang qua Thần Tấn vương triều mà thôi.Tuy Tất Trữ Suất bị ngọc tịnh hàn khí gây thương tích, nhưng chỉ bị thương huyết nhục bên ngoài mà thôi, cũng không có chạm vào xương cốt và nội tạng, đan điền, ăn một viên tam phẩm linh đan thì nhanh chóng tan băng, thân thể khôi phục trở lại, mặt mũi hồng hào.- Ha ha, đại nạn không chết tất có hậu phúc, lão tử cũng tiến vào hai mươi lăm cường giả, chiến đấu tiếp theo sẽ càng gian nan hơn.Tất Trữ Suất cùng Phong Phi Vân đi ra khỏi thiên điện, giờ phút này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống hòa tan tuyết mùa đông, trăm dặm thành quách, kim quang bắn ra bốn phía.Bắt đầu mùa đông tới nay, thời tiết thần đô chưa hôm nào tốt như hôm nay.Có thể tấn cấp vào vòng hai mươi lăm cường giả, tụ tập ngay chiến đài chữ thiên, đây là hai mươi lăm người thiên tư tung hoành, trải qua tầng tầng sàng chọn, mỗi người chiến lực chính thức có thể chinh phục người nơi đây.Nếu như nói ngoại lệ, như vậy cũng chỉ có Phong Phi Vân không chiến vẫn tiến vào hai mươi lăm cường giả.- Rất nhiều người đang nhìn ngươi đấy.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, nói:- Nhìn thì nhìn đi!Phong Phi Vân hôm nay vận khí thật sự quá tốt, không ngừng luân không, trở thành tiêu điểm của người ta là hoàn toàn dễ hiểu, nhưng lại không ai hoài nghi thực lực của hắn, dù sao tại Tuyệt Sắc Lâu tay không tiếp được một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, việc này đã sớm truyền ra, bị người ta bàn tán say sưa, chiếm một vị trí cao trong anh hào thiên hạ, rất nhiều người muốn nhìn thấy hắn ra tay toàn lực.Hai mươi lăm người ở đây có vài vị đều là gương mặt quen, trong đó càng có Long Thanh Dương là biến thái, mỹ mạo không tầm thường, phàm là thời điểm hắn giao chiến, chung quanh chiến đài tụ tập rất nhiều người.- Khốn kiếp, ngàn vạn đừng cho ta giao thủ với tên biến thái kia, bằng không thì ta trực tiếp nhận thua là được.Tất Trữ Suất không ngừng thì thầm.Mà cùng lúc đó, Tông Chính lại tuyên đọc:- Chiến đài chữ thiên, Tất Trữ Suất đấu Long Thanh Dương.Phong Phi Vân muốn cười nhưng lại nhịn xuống.Tất Trữ Suất sắc mặt tái xanh, nhìn thấy Long Thanh Dương quay đầu nhìn qua, ánh măt thu thủy đảo một vòng, uyển chuyển cười cười, Tất Trữ Suất run đùi, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.Trận chiến này phân thành mười hai tổ, Phong Phi Vân lại luân không.Rốt cục có người tỏ vẻ kháng nghị, kháng nghị chính là Long Thanh Dương, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai như nữ tử, nói:- Vì sao mỗi lần luân không đều là Phong Nhị Cẩu, vận khí của hắn đúng là quá tốt rồi.- Lại không chiến có thể đi vào top mười, đây quả thực quá không công bình.Lại có người mở miệng.La Phù công chúa đứng dưới đỉnh đồng, vô cùng trang nghiêm, nói:- Quả bóng là tùy cơ rút ra, tam công giám sát, không ai có thể tuẫn tư vũ tệ (làm việc riêng), hơn nữa lúc trước nếu lựa chọn ra hậu tuyển phò mã thì không xuất hiện chuyện luân không này, nhưng mà bổn công chúa chọn lựa Đông Phương Kính Thủy làm hậu tuyển phò mã, hắn lại không đồng ý nên tạo thành hiện tượng này, bổn công chúa cũng đâu muốn nhìn thấy.-------Chương 894: Phòng ngự vô địch trong cùng cảnh giới (1)Bắc Minh Phá Thiên nói:- Không có khả năng vĩnh viễn luân không đâu, cho dù một người số mệnh mạnh hơn nữa, nếu không đủ cường đại cũng không có khả năng thắng lợi trong cuộc chiến phò mã này.Phong Phi Vân nói:- Nếu có người không phục, công chúa điện cùng lắm rút lại một lần.- Đúng, đúng, đúng, rút lại lần nữa đi.Tất Trữ Suất rất không muốn đấu với Long Thanh Dương.Tuy La Phù công chúa không phải Tấn đế, không có uy nghiêm vô thượng của đế vương, nhưng cũng là hoàng gia thiên nữ, nói một không hai.- Đỉnh đồng này chính là thái tổ Tấn đế tự tay luyện tạo, đại biểu vô thượng hoàng quyền của Thần Tấn vương triều, quả bóng chính là lấy ra từ đỉnh đồng, như vậy cũng đại biểu ý chí thái tổ Tấn đế, ai cũng không thể sửa đổi.La Phù công chúa đứng thẳng, chung quanh thân thể có khí lưu hình rồng màu vàng lưu động, nhiều đến bốn mươi lăm đầu, lại nói:- Trận chiến đấu thứ ba định như vậy đi, sẽ không sửa đổi, nếu ai tỏ ra nghi vấn, như vậy chính là nghi vấn ý chí thái tổ Tấn đế.Không có người lên tiếng nữa, La Phù công chúa cũng đã mang việc này nói tới thái tổ Tấn đế, mặc dù là tam công cửu khanh cũng im lặng, người khác nếu dám không thức thời, chính là coi rẻ hoàng quyền.Vòng chiến đấu thứ ba bắt đầu, Phong Phi Vân luân không, chuyện này trở nên đặc biệt, hắn tiếp tục chạy tới các chiến đài quan sát các đối thủ giao thủ, chiến đấu tới lúc này đã trở nên rất kịch liệt, bởi vì tất cả là một đời tuổi trẻ cao cấp nhất cho nên chỉ có thể dùng át chủ bài, không ai chiến thắng dễ dàng cả.Trên chiến đài chữ thiên, giao thủ chính là "Phật đầu to" cùng "Long Thanh Dương", không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đài chữ thiên tập trung nhiều người nhất.Giao thủ mấy lần trước, phật đầu to dùng hai chiêu đặc biệt tổn hại thắng chiến đấu, được xưng là thiên kiêu nham hiểm nhất, nham hiểm đến nổi hai lần chơi đùa hắn cũng suýt chết.Long Thanh Dương diễm lệ hơn người, yểu điệu vô song, rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy "Mỹ nhân" như thế, nhìn hắn như ngắm bức họa đẹp, những người này kìm lòng không được bị hắn hấp dẫn, trở thành nô tài trung thành.Phong Phi Vân toàn thân hắc y đứng dưới chiến đài, khí tức trên người ác liệt cho nên làm người chung quanh rời xa, không dám đứng quá gần với hắn.Tất Trữ Suất cùng Long Thanh Dương đứng trên chiến đài, đối mặt nhau xa xa, chiến đấu còn chưa có bắt đầu, Tất Trữ Suất khí thế kém hơn mấy phần, đứng tại một góc chiến đài, bộ dáng tùy thời sẽ nhảy xuống.Phong Phi Vân nhìn thấy có vài đại nhân vật tu tiên giới đang quan sát cuộc chiến này, trong đó có Tây Việt phiệt thái thượng trưởng lão, phó điện chủ thứ bảy Sâm La Điện, Bạo thiên hầu trong mười tám thiên hầu...

Đều là nhân vật có quyền lực to lớn chí ít có sáu, bảy người chiếm lĩnh một phương, đều tới đây trợ uy cho Long Thanh Dương, trong mắt mang theo vài phần kỳ quái.- Long Thanh Dương thật đúng là lợi hại, mới đi đến Thần Tấn vương triều chưa được mấy ngày đã câu dẫn được mấy đại nhân vật tu tiên giới.

Nếu hắn là con gái, chỉ sợ càng khó lường, có thể gây họa thiên hạ.Phong Phi Vân nhìn người rất chuẩn, từ thần sắc của mấy đại nhân vật này, cũng có thể thấy được, bọn họ tất nhiên có quan hệ không tầm thường với Long Thanh Dương, rất có thể đã bị "Sắc đẹp" của hắn chinh phục rồi.Một nữ nhân hiểu được cách dùng nhan sắc đi chinh phục nam nhân, do đó có thể chinh phục cả thiên hạ, đây tuyệt đối là nữ nhân đáng sợ nhất.Mà một nam nhân có thể dùng nhan sắc làm được điểm này, nam nhân đó càng đáng sợ hơn.Điểm này cũng khó trách, Long Thanh Dương còn mê người hơn cả đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều, người như thế dù là ai cũng khó cự tuyệt, huống chi hắn hiểu nam nhân hơn cả nữ nhân.- Tiểu ca ca, nếu không ngươi tháo nón xuống đi, cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi là thế nào nhé?Long Thanh Dương thân hình yểu điệu, giọng như tơ mỏng, chậm rãi đi tới gần Tất Trữ Suất.Bộ pháp của hắn nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu, da như tuyết mỡ, tóc dài đen nhánh rủ xuống, uy phong chập chờn, đôi mắt đầy ai oán.- Ngươi...

Ngươi đừng tới đây, ngươi tin ta nhảy xuống hay không?Tất Trữ Suất liên tiếp lui về phía sau, thối tới góc hẻo lánh của chiến đài, bàn chân có một nửa đã ra khỏi chiến đài, không dám tới quá gần với Long Thanh Dương.Long Thanh Dương mị lực thật sự đáng sợ, cho dù là cự phách tu luyện mấy trăm năm đều rơi vào tay giặc, Tất Trữ Suất rất không có tự tin, nếu bị hắn tới gần sẽ làm ra chuyện xấu mặt gì đó.Long Thanh Dương phong tình vạn chủng, cũng không dừng bước lại, má đào có lúm đồng tiền, ôn nhu nói:- Tiểu ca ca, ngươi ngàn vạn đừng có nhảy xuống, bằng không thì ta sẽ rất thương tâm.- Con mẹ nó, nhảy.Tất Trữ Suất nhắm chặc hai mắt, quát to một tiếng, nhưng mà cuối cùng không có nhảy, dù sao thật vất vả mới xông tới bước này, nếu dễ dàng buông tha thì hắn không cam lòng.- Ngươi nhẫn tâm lưu mình ta trên chiến đài sao, thật sự là ngoan tâm mà.Long Thanh Dương chạy tới trước người Tất Trữ Suất, trên người có hương khí bao quanh, mềm mại đến cực điểm, nhìn không ra chút sức sát thương nào cả, ngón tay nhỏ nhắn đang lau khóe mắt, giống như đang khóc.Trên người tỏa ra hương thơm u lan như nữ tử.Long Thanh Dương đi lên phía trước một bước, thân nhẹ như tơ, giống như thiếu nữ khuê phòng, sức sát thương thật sự to lớn.Thân thể Tất Trữ Suất co lại thành một đoàn, trực tiếp ngồi xổm xuống góc đài hẻo lánh, toàn thân phát run, cắn chặt hàm răng, kêu lên:- Mẹ kiếp, xem như ngươi lợi hại, lão tử không chơi.Đông!Tất Trữ Suất bị bức phải trực tiếp nhảy xuống chiến đài, chạy trối chết, thẳng tới khi chạy ra xa mới ngồi xổm xuống thở dốc, giống như mới từ thiên quân vạn mã chạy ra bên ngoài vậy.Phong Phi Vân cười đi qua, nói:- Nhận thua dễ vậy sao?Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:- Không nhận thua còn có thể làm gì?

Nếu giao thủ với yêu nhân kia, lão tử còn thảm hại hơn nữa.Phong Phi Vân an ủi:- Ngươi lựa chọn rất sáng suốt.

Đi, theo ta đi chiến đài chữ huyền nào.Hai người đi tới chiến đài chữ huyền, trên chiến đài hai người vẫn đang giao thủ, chiến đấu vô cùng kịch liệt, kinh thiên động địa, cả chiến đài có hàn khí bao trùm, ngay cả một trăm bậc thang ngọc cũng có băng cứng bao phủ.Gió lạnh hổ gầm, trời giáng tuyết rơi.Những tuyết bay này chỉ bay chung quanh chiến đài mà thôi, rất hiển nhiên là bị chiến đài ảnh hưởng, không thể kéo dài ra ngoài.- Bắc Minh Phá Thiên dùng được chính là Bắc Minh Thần Công, ngưng tụ ra ' bắc minh huyền băng khải ', được xưng phòng ngự vô địch cùng cảnh giới, tu sĩ cùng cảnh giới không cách nào phá vỡ được.Hai người giao thủ trên chiến đài, một người là Bắc Minh Phá Thiên.Mà người khác đang giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên là một yêu nghiệt lai lịch thần bí thân cao chưa đủ một mét năm, thân thể như bùn đúc thành, mặt ngoài làn da lầy lội, đôi mắt giống như tảng đá, không có chút ánh sáng nào cả.-------Chương 895: Phòng ngự vô địch trong cùng cảnh giới (2)Người tham chiến này tên là ' Nê Nhân Mộc ', từng một chưởng đánh một tu sĩ thế hệ trước tu vị Thiên Mệnh ngũ trọng chia năm xẻ bảy, thân thể hóa thành bùn nhão.- Đây là một môn thần thông cổ xưa, đã thật lâu không xuất hiện trên thế gian, hiển nhiên Nê Nhân Mộc này lai lịch phi phàm, tuyệt đối không đơn giản.Tuy Tất Trữ Suất nhiều khi không đáng tin cậy, nhưng mà kiến thức rất rộng, nói:- Nê Nhân Mộc có thể một chưởng chụp chết tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng, lực công kích không phải chuyện đùa, lực công kích xếp top mười trong thế hệ trẻ, nhưng lại không cách nào công phá hàn băng khải của Bắc Minh Phá Thiên.Tuy Bắc Minh Phá Thiên tu luyện trọng kiếm đạo, nhưng mà công kích lực cũng không phải thứ hắn am hiểu nhất, điểm cường đại chính thức của hắn chính là phòng ngự, phòng ngự vô định trong cùng cảnh giới.Nếu như không thể công pháp lực phòng ngự của hắn, hắn có thể đứng ở thế bất bại.Phong Phi Vân am hiểu tốc độ nhất, tiếp theo là công kích, cuối cùng là phòng ngự.Nếu nói Bắc Minh Phá Thiên phòng ngự là mạnh nhất thế hệ trẻ, như vậy Phong Phi Vân tốc độ là mạnh nhất thế hệ trẻ.- Ngươi có mấy thành nắm chắc phá vỡ hàn băng khải của Bắc Minh Phá Thiên?Tất Trữ Suất hỏi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không có chính thức giao thủ, ta cũng không biết Bắc Minh Phá Thiên phòng ngự mạnh tới mức độ nào.- Cũng phải, tu vị đạt tới cấp bậc như các ngươi, nhiều thứ ảnh hưởng tới thắng bại nhiều lắm, không đánh thì không biết được.Trên chiến đài, chiến pháp làm cho người ta sợ hãi, hai đều là thiên kiêu trẻ tuổi cao cấp nhất, mỗi một đạo thuật pháp đều thần dị không hiểu, uy lực như sóng to gió lớn.Bắc Minh Phá Thiên phòng ngự thiên hạ vô song, hành tẩu trên chiến đài như vào chỗ không người, dần dần bức Nê Nhân Mộc lâm vào hạ phong.Luận chiến lực Nê Nhân Mộc không có yếu hơn Bắc Minh Phá Thiên, nhưng mà luận phòng ngự lại kém hơn vài đẳng cấp, hắn đánh Bắc Minh Phá Thiên một chưởng cũng chỉ đẩy lùi Bắc Minh Phá Thiên mà thôi, nhưng mà Bắc Minh Phá Thiên chém hắn một kiếm, hắn lại bị thương, đây là chệch lệch rõ ràng.- Trong vòng mười chiêu Nê Nhân Mộc phải thua không nghi ngờ.Phong Phi Vân ngắt lời nói.Quả nhiên vào chiêu thứ chín, Bắc Minh Phá Thiên đánh ra một đám kiếm quyết, trọng kiếm như núi trấn áp, đánh Nê Nhân Mộc bay ra khỏi chiến đài, bùn đất trên người rơi xuống, trong bùn có máu tươi chảy ra, nằm rạp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.Trên hoàng thành có thần vân bay xuống, bên trong ánh sáng vạn trượng có bóng dáng tượng thần to lớn.Bóng dáng tượng thần này cực kỳ bàng bạc, giống như hóa thân thần linh, duỗi một tay nâng Nê Nhân Mộc lên, sau đó lại bay lên trời.Phàm là siêu cấp thiên tài, sau lưng đều có cường giả hộ đạo đi theo.Bắc Minh Phá Thiên mặc dù trải qua chiến đấu ác liệt, hắn vẫn khí vũ hiên ngang như trước, trên người không nhiễm hạt bụi nào, vô cùng ngạo nghễ.Hắn đi xuống chiến đài, có một đám nô bộc Bắc Minh phiệt chờ hắn, nhưng mà hắn lại đi tới trước mặt Phong Phi Vân, đứng trước mặt Phong Phi Vân, ánh mắt của hắn sáng ngời, nói:- Ba lượt rút thăm ngươi đều luân không, vận khí cũng quá tốt, La Phù công chúa ưu ái với ngươi không phải tầm thường.

Ta hiện tại đã có bảy thành nắm chắc ngươi là kẻ đã chết kia.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, hắn cười thản nhiên, nói:- Ta cũng không biết Bắc Minh huynh đang nói cái gì.- Hừ!

Chuyện giữa ngươi và La Phù công chúa có thể dấu diếm được kẻ khác, nhưng mà không thể nào dấu được Bắc Minh phiệt chúng ta.

Cho dù ngươi có thể tiến vào top bốn, ở trong chiến đấu chúng ta sẽ gặp nhau, đến lúc đó ta sẽ đánh ngươi lộ nguyên hình.Bắc Minh Phá Thiên mang theo tự tin mãnh liệt.- Hắc hắc!

Vậy thừa cát ngôn của Bắc Minh huynh, có lẽ ta thật sự có thể luân không thẳng đến khi tiến vào top bốn.Phong Phi Vân cười cười, tranh phong khí thế với Bắc Minh Phá Thiên.Hai thiên tài tuyệt đỉnh đối nghịch, trong lời nói dấu diếm sát cơ, đưa tới rất nhiều người chú mục.- Hy vọng đến lúc đó ngươi không bại quá thảm, bằng không thì La Phù công chúa chính là nữ nhân trên giường của ta.Bắc Minh Phá Thiên quay người rời đi, lưng cõng một thanh trọng kiếm, cưỡi một con xích lộc đi vào cung điện nghỉ ngơi.- Hắn nói có ý gì?Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn cao ngạo của Bắc Minh Phá Thiên, mang theo ánh mắt hiếu kỳ hỏi thăm Phong Phi Vân, nói:- Ngươi cùng La Phù công chúa có quan hệ gì?- Quan hệ bằng hữu.Phong Phi Vân nói.Bắc Minh Phá Thiên quả nhiên lợi hại, tâm trí siêu phàm, rõ ràng bị hắn nhìn ra mánh khóe, xem ra người nọ giữ không được.Phong Phi Vân ba lượt luân không chẳng phải ngẫu nhiên, thực tế là La Phù công chúa cố ý làm nên.Chuyện này phải nói lại tối hôm qua.Phong Phi Vân sau khi biết được tin tức Bắc Minh phiệt tập trung lực lượng vây quanh hoàng thành, hắn viết bảy phong thư mật, trong đó một phong thư đưa cho La Phù công chúa, cho nên La Phù công chúa tự nhiên cũng đã biết rõ thân phận Phong Phi Vân, hôm nay làm tất cả cũng là do hai người thương lượng tốt.Ví dụ như có chín mươi chín người tham gia chiến đấu, nhưng có hai người không tới được, loại này không hợp với lẽ thường, tự nhiên là Phong Phi Vân đang âm thầm bố trí, một người trong đó bị Thần Hà cấm vệ ám sát, tên còn lại bị đánh trọng thương, không thể tham chiến, cố ý làm cho người dự thi còn chín mươi bảy người.Bởi vì nếu là chín mươi chín người thi đấu, vòng thứ nhất Phong Phi Vân có lẽ ăn gian mà luân không, nhưng mà trận thứ hai thì có bốn mươi chín người tấn cấp, tăng thêm hắn chính là năm mươi người, căn bản không có biện pháp luân không.Chỉ có thể luân không một hồi, chuyện này không có ý nghĩa quá lớn.Nhưng nếu có chín mươi bảy người thi đấu, như vậy mỗi khi vượt qua một vòng, mãi cho đến khi còn bốn người cuối cùng Phong Phi Vân mới gặp được đối thủ, như vậy Phong Phi Vân cũng có đủ thời gian cân nhắc tuyệt học thần thông của những người này, sớm làm tốt đối sách ứng phó.Đây là thứ nhất.Thứ hai, La Phù công chúa có một danh ngạch hậu tuyển phò mã, nhưng mà danh ngạch này tuyệt đối không thể đưa cho Phong Phi Vân, như vậy sẽ bạo lộ thân phận của hắn, hơn nữa cũng chỉ giao danh ngạch này cho Đông Phương Kính Thủy, bởi vì Phong Phi Vân đoán ra Đông Phương Kính Thủy tuyệt đối sẽ cự tuyệt, cũng chỉ có hắn mới cự tuyệt.Thứ ba, những quả bóng trong đỉnh đồng kia, La Phù công chúa tự nhiên nhìn không thấu, nhưng mà Phong Phi Vân có được phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấu bình chướng hỏa diễm, sớm nói cho La Phù công chúa quả bóng nào là của mình, như vậy La Phù công chúa có thể tránh đi quả bóng đó, làm cho Phong Phi Vân có thể luân không.Đương nhiên muốn đùa nghịch thủ đoạn trước mặt "Tam công" , Phong Phi Vân cũng thập phần cẩn thận, không dám âm thầm truyền âm, cũng có thể dùng tiếng lòng thông tri La Phù công chúa ghi chép tên quả bóng tên hắn, cũng chính bởi vì như thế, Phong Phi Vân cũng không cách nào quyết định ai sẽ đấu với ai, bằng không đã sớm làm cho Bắc Minh Phá Thiên cùng Lý Tiêu Nam liều ngươi chết ta sống.-------Chương 896: Mười ba cườngBa tràng đều luân không là khí vận cường đại cỡ nào, Phong Phi Vân vốn cũng không phải là người dựa vào vận khí mà ăn cơm, nếu không phải đùa nghịch thủ đoạn, giờ phút này hắn đã đau khổ chiến mấy trận rồi.Cũng chính vì Phong Phi Vân ba lượt luân không, Bắc Minh Phá Thiên mới càng hoài nghi thân phận của Phong Phi Vân.Trận chiến thứ mười hai hoàn tất, lại có mười hai người tấn cấp vòng tiếp theo, tăng thêm Phong Phi Vân luân không là mười ba người.Tất Trữ Suất bị loại bỏ, Long Thanh Dương trở thành một trong người ba người.Trong mười ba người này, tính cả Phong Phi Vân, Bắc Minh Phá Thiên, Đông Phương Kính Thủy, Lý Tiêu Nam, Hồng Diệp hoàng tử, Long Thanh Dương, Mục Tinh Tử, Cổ Thố, Kỷ Phong, Yến Tử Vũ, còn có ba người mà Phong Phi Vân không biết, chưa từng nghe tên qua, nhưng lại vô cùng cường đại.Trải qua mấy lần chiến đấu trước, một đời trẻ tuổi ít có người trọng thương hoặc chết, giống như trong tối tăm có người sai khiến bọn họ, đây chính là số mệnh lực cường đại, có thể giúp bọn hpj xu cát tị hung.Có thể được xưng là "Thiên tài ", tự nhiên chính là người được ông trời chiếu cố.Có thể tiến vào top mười ba đều là nhân kiệt cao cấp nhất, tu vị vô cùng cường đại, chiến đấu tiếp theo sẽ vô cùng cường đại, sẽ có một ít thiên tài chưa bao giờ bại ngã xuống, hai hổ đánh nhau tất có một tổn thương, ai có thể đứng tới cuối cùng, chắc chắn là nhờ vào thực lực nói chuyện.Trận này, chia làm sáu tổ, không có bất kỳ lo lắng nào, Phong Phi Vân luân không lần nữa.Đây là chiến đấu thảm thiết nên hấp dẫn nhiều người, cuộc chiến phò mã tiến vào lúc gay cấn, sáu chiến đài kín hết người, mỗi một thiên kiêu vô cùng tự tin và cao ngạo.Đại chiến lớn nhất không ai qua được "Lý Tiêu Nam" đấu với "Long Thanh Dương", một là đệ nhất nhân được thế hệ trẻ Thần Tấn vương triều công nhận, một là Thiên Long vương triều "Mỹ" nam tử, hai người này giao thủ tuyệt đối là hấp dẫn mười phần, vô cùng đáng chờ mong.Hai người bọn họ còn chưa lên đài chiến đấu, dưới chiến đài tụ tập ngàn vạn tu sĩ, quả thực vây chật như nêm cối, trong hoàng thành có một phần ba tu sĩ chạy tới đây.Nhưng mà Phong Phi Vân không có bao nhiêu hứng thú cả, ngược lại đi tới chiến đài chữ địa, "Hồng Diệp hoàng tử" cùng "Yến Tử Vũ" đang đánh nhau.Hai người này tại Ngân Câu phiệt đã giao thủ qua một lần, lần đó Yến Tử Vũ thảm bại trong tay Hồng Diệp hoàng tử, cũng chỉ tiếp được Hồng Diệp hoàng tử mười ba chiêu, đây trở thành thất bại đau khổ nhất của Yến Tử Vũ từ khi tu luyện tới nay.- Ngươi nói lần này Yến Tử Vũ có thể tiếp Hồng Diệp hoàng tử bao nhiêu chiêu?Tất Trữ Suất cũng đi theo Phong Phi Vân tới dưới chiến đài chữ địa.- Yến Tử Vũ đã từng là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp, xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ tám, tấn thăng làm thiên tài cấp sử thi, luận chiến lực cùng tâm trí đều là đỉnh cấp trong cùng thế hệ, cũng không thể kém hơn đám người Bắc Minh Phá Thiên bao nhiêu, tại Ngân Câu phiệt sở dĩ bại thảm như thế, có một nguyên nhân phi thường trọng yếu.Phong Phi Vân phân tích.- Nguyên nhân gì?Tất Trữ Suất nói.- Binh khí.Phong Phi Vân nói.Sắc mặt Tất Trữ Suất trở nên vô cùng cổ quái, rất mất tự nhiên.Phong Phi Vân nói:- Đối với tu tiên giả mà nói, sử dụng linh khí phẩm cấp cao thấp ảnh hưởng rất lớn tới chiến lực của bản thân, đặc biệt là đối với tu sĩ cảnh giới cao, loại này ảnh hưởng này cực lớn, trong trận chiến ở Ngân Câu phiệt lúc trước, Hồng Diệp hoàng tử kiềm giữ chính là tam phẩm linh khí Kình Thiên Côn, mà Yến Tử Vũ từ trước tới nay phù hợp là linh khí Bạch Yến Đà Thương, lại bị ngươi trộm đi, cho nên Yến Tử Vũ thảm bại là đương nhiên.- Khục khục, chuyện này...

Ta đã trả Bạch Yến Đà Thương cho hắn rồi, lúc ấy...

Ta chỉ..

Mượn chơi đùa.Tất Trữ Suất rất xấu hổ, lần đó hắn hại Yến Tử Vũ rất thảm, ở trước mặt mọi người bị bại rất khuất nhục, trong lòng của hắn vẫn có áy náy.Phong Phi Vân nói:- Hắn không có giết ngươi.- Là Thiên Toán thư sinh thay ta trả lại cho hắn.Tất Trữ Suất đã từng trộm qua một cây linh dược mấy ngàn năm của Yến Tử Vũ, bị Yến Tử Vũ đuổi giết vạn dặm, lúc này trộm đi là Bạch Yến Đà Thương, làm hại hắn thảm bại, nếu như Tất Trữ Suất thật sự xuất hiện trước mặt của hắn, có thể nguy hiểm tới tính mạng.Phong Phi Vân lại giấu Thiên Tủy Binh Đảm thật kỹ, nếu bị kẻ trộm này sờ đi, Phong Phi Vân đoán chừng cũng sẽ đuổi giết hắn mấy vạn dặm.Yến Tử Vũ chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp, Bách Tháp Bảng đệ nhất nhân, đại biểu vinh dự đệ nhất thánh địa của Vạn Tượng Tháp tại Thần Tấn vương triều, trong nhiều anh kiệt của Vạn Tượng Tháp, chỉ có hắn và Kỷ Phong tiến vào top mười ba, Vạn Tượng Tháp thế hệ trẻ rất nhiều tuấn tài tới đây trợ uy cho hắn, đương nhiên Phong Phi Vân cũng xem như trong số đó, dù sao từng tu luyện trong Vạn Tượng Tháp.Phong Phi Vân đứng xem dưới chiến đài, liền gặp được vài gương mặt quen, đã từng gặp qua tại Vạn Tượng Tháp.- Yến Tử Vũ, ta xem trọng ngươi, làm nên vẻ vang cho Vạn Tượng Tháp chúng ta đi.Một nữ tử mang theo một đám đệ tử đi tới đây có tổ chức, có hò hét trợ uy.Vương Mãnh cũng ở trong đó, mang theo một đám tiểu đệ trong Vũ tháp chen vào nơi gần chiến đài nhất, cắm hai cây trường thương xích đồng xuóng, kéo một tấm hoành phi đỏ cổ vũ.Vương Mãnh giọng thô cuồng, tóc dựng ngược, đứng ở phía trước hò hét:Chim én, chim én, I love you, một thương rất ra máu tươi tung tóe, Hồng Diệp hoàng tử thẳng kêu to."

- Yến tử, Yến tử, I love you, một thương là máu tươi tung tóe, Hồng Diệp hoàng tử thẳng kêu to....Nghe tiếng thét này nội tâm Phong Phi Vân trong đổ mồ hôi, loại ngữ điệu này cũng có thể kêu lên, thực mẹ nó nhân tài, Tất Trữ Suất cũng lắc đầu liên tục, nhìn xuống đất xem có kẽ đất nào để chui vào hay không.Đều là đệ tử ưu tú của Vạn Tượng Tháp, "Thiên Toán thư sinh" an vị ở dưới chiến đài, áo trắng nho bào, quạt lông khăn chít đầu, hai tay giấu ở trong ống tay, thập phần lạnh nhạt, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.Tô Quân cũng ngồi dưới chiến đài, ngẫu nhiên nói chuyện với Thiên Toán thư sinh, lộ ra vẻ phiêu nhiên, nếu ánh mắt của hắn không mù, nếu còn là Vô Hà công tử phong lưu như lúc trước, cuộc chiến phò mã này chắc chắn có một vị trí của hắn, nhưng mà hiện tại hắn đã nhìn thấu điểm này, bên người có một giai nhân làm bạn, vượt qua thời gian thần tiên không tranh quyền thế.Bá, bá.Lúc này dưới đài có hai đạo nhân ảnh lao lên chiến đài.Hồng Diệp hoàng tử thân cao gần bốn mét, hai chân giống như hai cây cột, hai tay tráng kiện như thép đúc, người mặc chiến bào, lồng ngực cơ bắp cuồn cuộn, mọc lông ngực màu đen, lực lượng tràn ngập tính bạo tạc.Hắn giống như quái thú hình người, một quyền đánh ra có thể đánh sập núi.Yến Tử Vũ so sánh với hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, nho y màu trắng, trên đầu đội khăn chít, trong tay hắn cầm chặc Bạch Yến Đà Thương, thân thể như dung hợp làm một với thương, vô cùng kinh người.-------Chương 897: Bại lộ thân phận (1)Không nghĩ tới bại tướng dưới tay còn dám đứng trên chiến đài giao thủ với ta.Đầu của Hồng Diệp hoàng tử to hon người thường gấp ba lần, con mắt lớn hơn người thường bốn lần, chỉ tròng mắt đã to như nắm đấm, hắn trừng một cái đã có thể dọa lui quái thú.Yến Tử Vũ thảm bại lần trước không có trầm luân, vẫn vô cùng tự tin, lỗi lạc nói:- Lúc này nếu ngươi còn có thể dùng mười ba chiêu đánh bại ta, như vậy sau này ta gặp ngươi sẽ quỳ xuống dập đầu tại chỗ.Hồng Diệp hoàng tử mỉa mai cười cười:- Lần trước ta căn bản không có dùng toàn lực, đánh bại ngươi chỉ cần mười chiêu là đủ, ta rất hy vọng nhìn thấy bộ dáng ngươi quỳ xuống đất...- Yến tử, Yến tử, I love you, một thương là máu tươi tung tóe, Hồng Diệp hoàng tử thẳng kêu to.Vương Mãnh đang tổ chức người hò hét, âm thanh vang vọng hoàng thành.Yến Tử Vũ hoành thương mà đứng, trên thân thể bạch quang vô cùng chói mắt, giống như pho tượng bach ngọc, tất cả lực đều trở nên vô cùng tinh thuần, không có sơ hở nào cả.Hồng Diệp hoàng tử khí tức càng thêm hùng hậu, mỗi một lỗ chân lông đều có khí tức màu vàng phun ra nuốt vào, hai tay niết quyền, nắm đấm rực rỡ như cự chùy.Lực lượng trên người hắn bộc phát, chấn động không khí chung quanh, người xem dưới chiến đài nhanh chóng lui lại, cảm ngực nặng nề như có tảng đá áp xuống, đây là khí tức lực lượng chọc thủng bình chướng chiến đài, bởi vậy có thể biết rõ Yến Tử Vũ bên trong chiến đài thừa nhận áp lực lớn bao nhiêu.Hồng Diệp hoàng tử nói muốn trong mười chiêu đánh bại Yến Tử Vũ cũng không phải là khoác lác.Oanh.Hồng Diệp hoàng tử chủ động phát động công kích, nắm đấm của hắn biến thành màu vàng, giống như hoàng kim luyện tạo mà thành, một quyền đánh ra, không khí rung động như mặt nước, hình thành thần tường màu vàng.Âm thanh xuất quyền kinh thiên động địa, nghiền nát màng tai của một ít tu sĩ tu vị yếu, hai tai chảy máu.Vương Mãnh và đám đệ tử Vũ tháp kinh sợ, vội vàng thối lui, tránh ra xa xa, tránh bị ảnh hưởng, đầu óc hiện giờ chấn động mạnh.Yến Tử Vũ thân như bạch ngọc, không chút sứt mẻ, trường thương trong tay hóa thành giao long màu trắng, đâm rách hư không, một thương đánh tan thần tường màu vàng.Hồng Diệp hoàng tử nâng cánh tay lên, dùng quyền đón đỡ, một bao tay màu vàng hiện ra ngăn cản mũi thương bén nhọn, bộc phát ra âm thanh kim loại chói tai.Có giáp tay màu vàng bảo vệ nên không có chuyện gì, phía trên khảm bảy viên linh hạch linh thú, giống như xếp thành hình thất tinh, Bạch Yến Đà Thương không lưu lại nửa điểm dấu vết.Oanh.Hồng Diệp hoàng tử bất động như núi, xương cốt trên người bộc phát âm thanh "Rầm rầm", đánh ra một quyền, trực tiếp đánh vào Bạch Yến Đà Thương, một đạo khí thế bài sơn đảo hải đánh vào hai tay Yến Tử Vũ, hắn phải không ngừng vận lực sáu lần mới có thể ngăn cản một quyền này.Yến Tử Vũ xách thương lui lại, quyền kình của Hồng Diệp hoàng tử thật sự quá kinh khủng, lực lượng khổng lồ như đấu bò, trong thế hệ trẻ ai có thể đánh lại hắn?- Lực lượng của man rợ này quá dọa người, nếu trúng một quyền của hắn, chỉ sợ núi cao cũng sụp đổ.Tất Trữ Suất nói.- Lực công kích của Hồng Diệp hoàng tử trong thế hệ trẻ cơ hồ là vô địch, hắn tu luyện Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, từ nhỏ uống huyết dịch linh thú lớn lên, chỉ toàn uống huyết dịch của linh thú ngàn năm, nếu là ta đoán không sai thì hắn khẳng định đã phục dụng qua tinh thần hoàng kim dịch, rèn luyện thân thể, cốt cách cùng cơ bắp cường tới cực hạn.Phong Phi Vân nói.- Tinh thần hoàng kim dịch là thứ gì?Tất Trữ Suất nghe được tên bảo vật thì ánh mắt tỏa sáng.Phong Phi Vân nói:- Sự tồn tại của tinh thần hoàng kim dịch năm ở trên hoàng kim tinh thần, nó là thánh bảo luyện thể, mặc dù là chân nhân cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.- Hoàng kinh tinh thần?Tất Trữ Suất ánh mắt sáng ngời.- Cái gọi là hoàng kim tinh thần không phải là ngôi sao lơ lửng trong vũ trụ, mà là ngôi sao lơ lửng trên đại lục, có chút hoàng kim tinh thần lớn như nắm đấm lơ lửng cách mặt đất một thước; mà có hoàng kim tinh thần lớn tới mấy vạn dặm, không nhỏ hơn tinh cầu chính thức, chúng lơ lửng mấy chục vạn mét hư không.Phong Phi Vân nói ra.- Hoàng kim tinh thần lớn mấy vạn dặm, nếu thật sự lơ lửng cao như thế, đây chẳng phải đã ngăn cản cả hư không sao, nếu một hoàng kim tinh thần như thế lơ lửng trong không khí, đó là cảnh hùng vĩ cỡ nào?Tất Trữ Suất sợ hãi thán phục không thôi.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Hoàng kim tinh thần được gọi là ' bảo tinh ', ' hồng trần tinh ', ' địa tinh ', thập phần thưa thớt, đừng nói là hoàng kim tinh thần mấy vạn dặm, cho dù là hoàng kim tinh thần lớn như nắm tay cũng là trân bảo vô thượng, mấy trăm vạn dặm cũng chưa hẳn có một quả, chỉ có người mang đại khí vận mới gặp được nó trong hoang sơn dã lĩnh mà thôi.- Hoàng kim tinh thần dịch chính là bảo dịch chảy trong hoàng kim tinh thần, trong hoàng kim tinh thần lớn như nắm tay chỉ ngưng tụ ra một giọt hoàng kim tinh thần dịch, Hồng Diệp hoàng tử luyện thể sử dụng hoàng kim tinh thần dịch chắc chỉ là một giọt thôi, xem ra Ngọc Kiền vương triều từng có hoàng kim tinh thần xuất thế.Tất Trữ Suất nghe được như thế ánh mắt sáng ngời lên.Phong Phi Vân nói:- Luận lực công kích, Hồng Diệp hoàng tử còn trên cả Bắc Minh Phá Thiên, cũng không biết Đông Phương Kính Thủy lực công kích có so được với hắn hay không.- Vậy lực công kích của hắn hẳn là đệ nhất thế hệ trẻ rồi.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không tán thành cách nói của Tất Trữ Suất, cũng không nói là vì sao.Trên chiến đài, Hồng Diệp hoàng tử cùng Yến Tử Vũ đã giao thủ gần hai mươi chiêu, chiến đấu hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, giống như là một đoàn kim sắc quang mang cùng một đoàn bạch sắc quang mang va chạm nhau, rất ít người nhìn thấy chiêu số của hai người.Lực công kích của Hồng Diệp hoàng tử tuy cường hãn, nhưng mà Yến Tử Vũ cũng không yếu, mấy ngày gần đây lại có tinh tiến, chiến hơn mười chiêu vẫn không thua.Tuy Hồng Diệp hoàng tử chiếm thượng phong, nhưng lại không có trong mười chiêu đánh bại Yến Tử Vũ nên xấu hổ.- Hoàng kim thánh minh đạo, hoàng kim thần tượng!Huyết dịch toàn thân Hồng Diệp hoàng tử sôi trào, giống như ngàn vạn kim tuyến sôi trào, làn da của hắn bành trướng lên, lại cao thêm ba mét, bành trướng đạt tới bảy mét, hai tay của hắn như cột vàng, chẳng khác gì tượng thần.Hai lỗ tai màu vàng giống như cây quạt bồ, chỉ lỗ tai cũng dài ba mét rồi.Thân thể của hắn mang theo thần uy kinh thiên động địa, ngay cả cự phách trấn thủ chiến đài cũng kinh hãi, giống như nhìn thấy thái cổ thần thú xuất thế.Oanh.Hồng Diệp hoàng tử xông thẳng tới, hắn giống như con trâu điên lao tới trước, Yến Tử Vũ đánh chiến pháp gì cũng đụng nát, đánh Bạch Yến Đà Thương của hắn suýt bay ra ngoài, hai cánh tay có huyết vân chảy ra, máu tươi tung tóe.Hoàng kim thần tượng trực tiếp đụng vào người Yến Tử Vũ, một lực xông tới khủng khiếp va chạm vào người hắn.-------Chương 898: Bại lộ thân phận (2)Một người đồng thời đánh vỡ bình chướng chiến đài, từ trên cao té xuống, đụng mạnh vào mặt đất.Yến Tử Vũ bị hoàng kim thần tượng giẫm dưới chân, mặt đất xuất hiện hố to, bụi mù cuồn cuộn, rất nhiều phiến đá vỡ nát, có hai đứng xem không kịp tránh lui nên hai chân đều đánh gảy, nửa người kẹt trong cái khe.Yến Tử Vũ nằm dưới chân hoàng kim thần tượng, trên người có một tầng huyết khải bị giẫm nát, có thể tưởng tượng nếu tầng huyết khải kia nát tan, hắn chắc chắn sẽ bị đè chết.- Giết.Yến Tử Vũ nằm trên mặt đất, cắn chặt hàm răng, ngưng tụ lực lượng toàn thân đâm ra một thương, đâm rách hoàng kim hào quang, đánh thẳng vào phần bụng hoàng kim thần tượng, một đạo huyết tuyến bay ra khỏi bụng hoàng kim thần tượng, nhuộm đỏ mặt đất.Thần tượng dường như nổi giận, phát ra tiếng rống to kinh người, hơn mười người đứng xem lỗ tai chảy máu, hôn mê té xuống đất.- Gào!Hoàng kim thần tượng nhấc chân lên, nhắc cao tới sáu mét, hào quang màu vàng từ trên người hắn tỏa ra làm cho người ta chói mắt không mở mắt ra được, nếu một cước của hắn giẫm xuống, Yến Tử Vũ sẽ bị giẫm thành thịt nát.Hoàng kim thần tượng lực lượng hung mãnh cỡ nào, ngay cả cự phách bố trí bình chướng cũng đụng nát, một kích tức giận của hắn không ai có thể cản nổi.Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp thét lên, che mặt không dám nhìn, một ít nữ đệ tử càng nhắm mắt lại quay đầu đi.- Không được giết người.Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, trên chiến đài có một cự phách lao tới, bay tới ngăn cản.Nhưng mà hắn vẫn chậm một bước.Cự phách rời khỏi chiến đài chưa bao xa, hắn bay tới thì trễ rồi, ngược lại Phong Phi Vân ở gần, cho nên mới không thể không ra tay, hai tay của hắn khởi động.Trong người Phong Phi Vân có chín ngàn chín trăm chín mươi tám đạo dị thú chiến hồn đồng thời bay ra, làn da có hỏa diễm thiêu đốt mạnh mẽ, phát ra vô số âm thanh man thú gào rú, hai đụng vào hoàng kim thần tượng, bộc phát ra thần uy khủng bố.Oanh.Mặt đất dưới chân Phong Phi Vân hoàn toàn nứt vỡ, nửa người dưới chìm vào trong đất.Hoàng kim thần tượng kia lui ra phía sau, lui mấy chục bước mới đứng vững được, mà mặt đất có vô số đá vụn bay ra, dưới chân có hố sâu cực lớn.Giao phong một chiêu nhưng không ai chiếm tiện nghi, nhưng mà Phong Phi Vân lại bức lui Hồng Diệp hoàng tử và cứu Yến Tử Vũ.Rất nhiều người nhìn qua Phong Phi Vân, toàn bộ đều rung động, mỗi người giống như hóa đá, không thể tin được vào màn trước mặt của mình.Cũng không phải bởi vì lực lượng Phong Phi Vân cường hoành có thể ngạnh kháng Hồng Diệp hoàng tử, mà là vì trong chiêu vừa rồi đã làm cho mũ rộng vành của Phong Phi Vân bị nghiền nát, lộ ra chân dung, đây mới là điểm mọi người kinh hãi.Người mà ai cũng cho rằng đã chết, rõ ràng sống sờ sờ đứng trước mặt của mình.Làn gió mát thổi qua gáy.Phong Phi Vân đi ra khỏi hố sâu, run tro bụi rơi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của mình, quả nhiên vẫn bạo lộ, mọi người ai cũng nhìn thấy cả.Nhưng mà tu sĩ ở đây không cách nào bình tĩnh được.Oanh.Hư ảnh hoàng kim trên người Hồng Diệp hoàng tử bị nghiền nát, thân thể khôi phục nguyên dạng, vừa giận vừa sợ nhìn qua Phong Phi Vân, mang theo thần sắc không dám tin nhìn qua.- Cái này...

Đây không phải yêu kiếm truyền nhân...

Phong Nhị Cẩu.Một cô nương trẻ tuổi há to miệng, ánh mắt không dám tin nhìn qua người trước mặt.- Không ngờ chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân.- Chẳng phải ở phủ thần vương hắn bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện chết rồi sao, vì sao còn ở nơi này?Một tu sĩ lớp già dụi mắt, sợ mình hoa mắt.- Thần vương chưa chết, vậy mà che giấu tung tích, tham gia cuộc chiến phò mã.- Yêu kiếm truyền nhân chính là Phong Phi Vân, thần vương chết mà phục sinh, xuất hiện trong hoàng thành.Tin tức này lan truyền nhanh chóng như ôn dịch, rất nhanh truyền ra, cũng nhanh chóng truyền khắp hoàng thành, làm cho mọi người sợ hãi không hiểu rõ.Vô số tu sĩ tuôn tới chiến đài chữ địa, muốn chứng minh là thật là giả.- Phong Phi Vân yêu nghiệt leo ra từ địa ngục, chằng lẽ diêm vương cũng không thu hắn sao?Rất nhiều người không dám tin nhìn qua Phong Phi Vân, cảm thấy hắn quả thực chính là ôn thần, trong đó thái tể cùng Long Thần Nhai vô cùng lo lắng, cảm giác cảm thấy việc này không giống tầm thường, làm cho người ta cảm thấy bất an.- Sư thúc...

Ngươi không phải đã bị đám người xấu luyện thành cặn bã rồi sao?Vương Mãnh dùng sức chà xát con mắt, xông lên niết cánh tay Phong Phi Vân vài cái, khổ người của hắn lớn, bàn tay lớn hơn đầu của Phong Phi Vân.- Đừng làm rộn, chết không được.Tóc Phong Phi Vân bị Vương Mãnh làm rối tung, hắn cũng không có ác ý, chỉ là rất kích động.Vương Mãnh cười khờ khạo, chà xát tay, nói:- Ta nói sư thúc anh minh thần võ như thế, không có khả năng dễ dàng vẫn lạc như vậy mà.Giờ phút này có nhiều tu sĩ vây ở đây, Phong Phi Vân thành tiêu điểm của mọi người, mà nhân vật chính của trận chiến này là Hồng Diệp hoàng tử cùng Yến Tử Vũ lại bị người ta quên đi, dù sao thần vương không chết thật sự quá chấn động.Tô Quân cùng Thiên Toán thư sinh cũng đi tới hàn huyên, cũng không có quá nhiều giật mình, giống như đây là chuyện bình thường, chuyện này hợp tình lý, Phong Phi Vân dùng kế ve sầu thoát xác chỉ giấu được người khác, không thể giấu được Thiên Toán thư sinh, bọn họ cũng đã nghĩ tới rồi.Phong Phi Vân cảm giác địch ý rậm rạp từ các hướng truyền tới, chỉ thấy trên cung điện bạch ngọc xa xa có một nam tử mặc áo vàng đang nhìn qua, chính là Long Thần Nhai.Long Thần Nhai tận mắt nhìn thấy phủ thần vương bị luyện thành dung nham nóng chảy, hắn còn tìm được thần vương lệnh trong dung nham, vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đã chết không có chỗ chôn, không nghĩ đến hắn bình yên vô sự xuất hiện tại đây, nhưng lại nhảy nhót trước mặt mình mấy ngày qua, mình còn không nhận ra hắn.- Cung đánh bạc ngầm bị Phong Phi Vân hỗn đản này phá huỷ, ta nói trên đời này tại sao có kẻ nham hiểm như thế, thật sự đáng hận.Tây Việt An Loạn hai đấm nắm chặt, rất muốn xông tới đánh Phong Phi Vân một trận.Long Thanh Dương áo tím hết lần này tới lần khác ánh mát như sương, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhìn vào Phong Phi Vân đứng ở trung ương chiến đài, trong mắt mang theo thần thái kỳ lạ.- Thật sự là tiểu ca tuấn tú, gỡ mũ rộng vành ra thật đẹp trai, hắn là ai thế?Tây Việt An Loạn ánh mắt bất thiện, lạnh lùng nói:- Hắn chính là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, là thần vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Phong Phi Vân.Ánh mắt Long Thanh Dương càng trở nên sáng ngời, nhìn qua giống hai ngôi sao lấp lánh.La Phù công chúa đứng trên một cung điện cao nhất hoàng thành, bên cạnh chính là đỉnh đồng đang bốc cháy hừng hực, đôi mắt dễ thương của nàng như thiên châu, trên người có bốn mươi lăm đạo hoàng long chi khí vờn quanh, gió mát thổi tới nhấc khăn che mặt của nàng lên, lộ ra tiên nhân mờ ảo, các cung nữ chung quanh nhìn ngây ngốc.-------Chương 899: Bốn đại thần phiNàng nhìn qua hoàng thành xa xa, thổ khí như lan, âm thanh kéo dài truyền khắp nửa thần đô, nói:- Tứ đại thần phi có lệnh, truyền Phong Phi Vân tới Thiên Vũ Điện.Âm thanh như thần phượng vang lên, thanh thúy dễ nghe, lực xuyên thấu rất mạnh.Phong Phi Vân cách hơn mười dặm nghe được rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Thiên Vũ Điện, cung điện màu vàng lơ lửng trên không trung, La Phù công chúa tóc dài phiêu dật, phiêu nhiên đứng đó, vẫn không nhúc nhích, giống như người ngọc đưng trước cung vàng, chẳng khác gì đế vương bao quát thiên hạ.Rất nhiều người giờ khắc này sinh ra ảo giác giống như nhìn thấy một đời nữ đế đăng lăm cửu thiên.- Thần vương chưa chết, chuyện lớn như thế mà Tấn đế không xuất hiện, mà là tứ đại thần phi triệu kiến, xem ra Tấn đế thật sự không có mặt ở thần đô.Phong Phi Vân nghĩ trong lòng như thế.Cường giả trong hoàng thành tuy nhiều, nhưng mà có tư cách tiến vào Thiên Vũ Điện thì không có mấy người.Hiện tại là lúc hoàng hôn, mặt trời lơ lửng trên hoàng thành nguy nga, ánh sáng chiếu tà chiếu vào chính diện cung điện, chiếu lên người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cởi áo đen, thay đổi áo bào thần vương màu vàng, đầu đội thần vương miện, khí khái hào hùng bức người, lưng thẳng tắp, trực tiếp đi vào Thiên Vũ Điện, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt của người trong cung điện với hắn chẳng đáng là gì cả.Nói giỡn, Tấn đế không có mặt, thần vương chính là người đại diện cho hoàng tộc, tứ đại thần phi cũng phải thấp hơn một cấp, về tam công đức cao vọng trọng nhiều lắm chỉ bình khởi bình tọa với thần vương mà thôi, lại nói hoàng thành là địa bàn của hoàng tộc, tam công cũng không thể can thiệp quá nhiều.Cho nên Phong Phi Vân căn bản không cần ngưỡng mộ bất cứ kẻ nào cả.Cung điện màu vàng cao trăm trượng, đi vào trong cung điện là quảng trường lớn.Bốn đại thần phi đã có mặt, đang ngồi ở một phương, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, tu vị không tầm thường, khí chất cao không chạm tới, không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh.Từ trái đến phải, theo thứ tự là: Kỷ thần phi, Hoa thần phi, Bắc Minh thần phi, Lạc thần phi.Trừ bốn đại thần phi, hoàng tộc mấy vị lão tổ, thái tử Long Thần Nhai, La Phù công chúa, nửa số quan trên triều đình cũng ở nơi đây, rất hiển nhiên việc này chấn động vua và dân, chính là một hồi động đất.- Dọn chỗ cho thần vương.Hoa thần phi địa vị tối cao trong hậu cung, chấp chưởng hậu lệnh, mơ hồ là người đứng đầu trong bốn thần phi.Hai thái giám mang ghế dựa hoàng kim ra, Phong Phi Vân không chút khách khí trực tiếp ngồi xuống.Hào khí trong Thiên Vũ Cung rất quái dị, sau nửa ngày Kỷ thần phi mới nhất mở miệng trước, vội vàng nói:- Thần Vương đại nhân, Nguyệt nhi...

Nàng còn sống không?Kỷ Linh Xuân mấy ngày nay tiều tụy quá nhiều, vốn đã tuyệt vọng, nhưng mà Phong Phi Vân xuất hiện làm cho nàng nhìn thấy hy vọng lần nữa, dung nhân tái nhợt bệnh hoạn đã có mấy phần huyết sắc.Phong Phi Vân hơi chần chờ, nói:- Thương Nguyệt nàng...

Thực xin lỗi, thần phi nương nương, bổn vương không có chiếu cố tốt nàng.Nghe tin tức như thế Kỷ Linh Xuân như bị sét đánh, mặt mũi tràn đầy tro tàn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, bờ môi có máu tươi chảy ra, tóc xanh biến thành tóc bạc.Tóc bạc, mặt tái nhợt, người tiều tụy.Dung nhan của nàng vẫn là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi nhưng mà tâm đã chết.Không người nào lý giải được tâm chết của nàng là như thế nào, nhưng mà ánh mắt của nàng không còn hào quang.Long Thương Nguyệt tự nhiên còn không có chết, nhưng mà tin tức này tuyệt đối không thể nói ra hiện tại, Phong Phi Vân cũng hiểu được quá tàn nhẫn với Kỷ Linh Xuân, quyết định rời khỏi Thiên Vũ Cung thì hắn đi tìm nàng, nói cho nàng sự thật.La Phù công chúa đứng sau lưng Phong Phi Vân, dáng người cao gầy, tuy có tấm sa che tiên nhan của nàng lại, nhưng mà vẫn không thể che dấu được vui mừng của nàng, nói:- Thần Vương đại nhân, làm thế nào chạy ra khỏi phủ thần vương, là người phương nào ra tay với phủ thần vương thế?Long Thần Nhai bắt đầu khẩn trương lên, nhưng mà Bắc Minh lão hồ ly vẫn thong dong như cũ, không có chút cảm xúc chấn động nào.Tất cả những chuyện này đều nằm trong mắt Phong Phi Vân, Bắc Minh lão hồ ly quả nhiên là có chỗ dựa vững chắc nên yên tâm, gừng càng già càng cay.- Trong phủ thần vương có thông đạo ẩn mật, có thể chặt đứt trận pháp phong tỏa, bổn vương cũng phải trả cái giá thảm trọng mới thoát ra được.Phong Phi Vân chậm rãi, lại nói:- Về phần là người phương nào ra tay với phủ thần vương, bổn vương không biết, đối phương trước khi lẻn vào phủ thần vương đã ăn kịch độc, mặc dù có bắt bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ kích phát kịch độc trong người, hóa thành bùn máu, không có chút manh mối nào cả.Sau khi nghe như thế, Long Thần Nhai lập tức buông lỏng một hơi.Sở dĩ Phong Phi Vân nói không biết hung thủ là ai, đó là bởi vì hắn biết rõ cho dù có nói là Bắc Minh lão hồ ly làm cũng không làm gì được hắn, ngược lại sẽ bị hắn làm khó dễ, quấy rầy bố trí của mình, mà Phong Phi Vân hiện tại nói như thế chính là tê liệt lão hồ ly này đã, chuẩn bị chút thời gian cho mình.Bắc Minh Mặc Thủ vê râu suy tư, nói:- Đây là thủ đoạn của sát thủ đỉnh cấp nhất, trừ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, không có sát thủ nào dám đối nghịch với phủ thần vương cả, hừ, thật sự là phát rồ, thần đề nghị điều khiển Thần Vũ quân, dẹp yên Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung.Đội ngũ hệ thái tể cũng nhao nhao hùa theo, đều công bố muốn giết một người răn trăm người, giữ gìn uy nghiêm vương triều, nhưng mà không ai đưa ra một phương án nào cả, cũng chỉ hò hét lớn tiếng mà thôi.Phong Phi Vân thờ ơ lạnh nhạt, nói:- Nói đúng, nói đúng, thiên hạ to lớn, nơi nào cũng là vương thổ, nhưng lại không ai biết Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung sào huyệt nằm ở nơi nào, xin hỏi các vị đại nhân, sào huyệt Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung còn không tìm thấy thì làm sao diệt chúng đây?- Ách...

Cái này...- Vương triều thiên uy không thể phạm, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung sớm muộn cũng bị diệt.- Thần Vũ quân chiến uy vô song, trong nháy mắt có thể tiêu diệt Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung.... ......Tất cả đều không nói ra lời nào có giá trị cả.Phong Phi Vân trong lòng cười lạnh, nói:- Việc này vẫn nên tạm hoãn lại, các vị đại nhân cảm thấy bổn vương đề nghị như thế nào?- Đúng vậy a, hôm nay chính là thời kỳ mấu chốt, xác thực không cách nào phân tâm làm việc khác.- Thần vương anh minh.- Thần vương anh minh.... ......Bắc Minh Mặc Thủ trên mặt tươi cười, con mắt hơi nhíu lại, thâm thúy nói:- Thần vương đại nhân đã không có chết, nên sớm xuất hiện một chút, làm hại đám lão thần chúng ta thương tâm mấy ngày, quý phủ hiện nay còn đang treo lụa trắng đấy.Bạo thiên hầu nói:- Thần vương đại nhân nếu đã đính hôn với Nguyệt công chúa, sao có thể tham gia cuộc chiến phò mã của La Phù công chúa chứ, như vậy không tốt.Bạo thiên hầu cũng là người một hệ thái tể, bắt đầu công kích Phong Phi Vân.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C900-C999


Chương 900: Nhân sinh như khúc ca buồn (1)Ngay sau đó có một lão giả chính là một trong cửu khanh, nghiêm nghị nói:- Chuyện này không hợp luân lý, Nguyệt công chúa thi cốt chưa lạnh, thần vương nên xây lăng cho nàng, đốt giấy để tang, thủ lăng ba năm, mới có thể tái giá, bằng không Nguyệt công chúa dưới suối vàng biết được sẽ thương tâm bực nào, xin thần vương nghĩ lại.- Xin thần vương nghĩ lại ah.- Xin thần vương nghĩ lại ah.Bắc Minh Mặc Thủ ho khan hai tiếng, vuốt vuốt chòm râu, nói:- Thần vương đại nhân không cân nhắc cho mình, cũng nên cân nhắc cho Nguyệt công chúa dưới suối vàng a, cũng phải nên lo lắng cảm thụ của Kỷ thần phi nương nương ah, nhìn thấy thần phi nương nương một ngày bạc đầu, lão thần trong lòng chua xót, thần vương có lẽ nên dành nhiều thời gian cho nàng, giúp thần phi sớm ngày nghĩ thông a.Những người này đều không muốn Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa dính vào nhau, dù sao nếu Phong Phi Vân thực trở thành phò mã, cưới La Phù công chúa, như vậy bọn họ cường cường liên hợp, La Phù công chúa leo lên vị trí Tấn đế là khả năng rất cao.Những người này ủng hộ thái tử đăng cơ, nếu thái tử thất thế, La Phù công chúa kế vị, kết cục của bọn họ bi thảm nhất, nhất triều thiên tử, nhất triều thần, bọn họ cho dù bị La Phù công chúa huyết tinh đồ sát cửu tộc cũng có khả năng, loại chuyện này quá thông thường trong lịch sử, cho nên bọn họ mới cực lực ngăn cản Phong Phi Vân tiếp tục tham gia cuộc chiến phò mã.Mà Bắc Minh Mặc Thủ lại càng hung ác, biết rõ Phong Phi Vân cùng Kỷ Linh Xuân từng có một đêm không minh bạch, giờ phút này hết lần này tới lần khác mang chuyện này nói ra mờ mịt, cố ý uy hiếp Phong Phi Vân, buộc hắn đi vào khuôn khổ.Trên Thiên Vũ Cung, quan viên triều đình tụ tập, có một nửa quan vien đang chỉ trích Phong Phi Vân.Đây là tranh giành phe phái trong Thần Tấn vương triều, thập phần bén nhọn, chỉ có một phương thắng mới có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, trở thành chủ nhân hoàng quyền tiếp theo.Ngược lại là Kỷ Linh Xuân vẫn trầm mặc, da thịt toàn thân tái nhợt, trong chốc lát đã bạc đầu, có cảm giác như hồng nhan tang thương, triều đình ồn ào với nàng mà nói không có can hệ gì, hai mắt của nàng ngây ngốc, giống như một bông hoa héo rũ.La Phù công chúa nói:- Nguyệt công chúa đã không còn trên nhân thế, đây là sự thật không tranh cãi, nàng là công chúa duy nhất đính hôn với thần vương, thần vương thủ lăng cho nàng là nên làm, không chỉ có ba năm, cho dù là mười năm, ba mươi năm đều có thể, nhưng mà mọi người đừng quên, muốn trở thành thân vương khác họ ở Thần Tấn vương triều thì phải kết hôn với công chúa, nếu như có người xem đây là cái cớ tước đoạt vị trí thần vương của Phong Phi Vân, kẻ đó đáng tru.Mọi người tức cười, không ai dám nói nữa.Phong Phi Vân cũng trầm mặc không nói.La Phù công chúa lại nói:- Thần Vương đại nhân nhất định phải kết hôn với công chúa, về phần hắn muốn lấy ai đây là chuyện của hoàng tộc, ngoại nhân căn bản không có quyền hỏi đến, cho dù hắn muốn lấy bổn công chúa, chỉ cần hắn có thể đoạt được vòng nguyệt quế của cuộc chiến phò mã, như vậy bổn công chúa cũng sẽ gả cho hắn, hắn xây dựng lăng cho Nguyệt công chúa, đốt giấy để tang, thủ mộ ba mươi năm thì như thế nào.La Phù công chúa nói ra lời này tự nhiên không ai còn dám nhiều lời, mà ngay cả Bắc Minh Mặc Thủ cũng trầm mặc.Trước khi mặt trời xuống núi, nghị sự trong nội cung chấm dứt, mà bảy cường trong cuộc chiến cũng ra đời, vượt quá tất cả mọi người đoán trước, Lý Tiêu Nam lại bị Long Thanh Dương đào thải, sớm nhận thua, đương nhiên tu sĩ quan sát đều hiểu rõ ràng, đó cũng không phải Long Thanh Dương tu vị cao hơn Lý Tiêu Nam, mà là Lý Tiêu Nam vốn không định thắng, tâm của hắn hướng về Đông Phương Kính Nguyệt, không có khả năng thật sự thắng cuộc chiến phò mã.Bảy cường trong cuộc chiến phò mã gồm: Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên, Hồng Diệp hoàng tử, Thiên Đao Cổ Thố, Mục Tinh Tử, Long Thanh Dương.Hôm nay sắc trời đã tối, cuộc chiến bảy cường diễn ra vào ngày mai, chúng tu sĩ lục tục ngo ngoe rời khỏi hoàng thành.Chân trời mây chiều hàng lâm, chúng giống như đám mây lửa dưới ánh chiều tà.Thần đô vào đông, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch thật lớn, trời vừa tối thì nhiệt độ hạ thấp, trời giáng bão tuyết, một đêm có thể nhấn chìm thần đô vào trong tuyết trắng.Cảnh đêm hàng lâm, Phong Phi Vân đi ra khỏi Thiên Vũ Cung, bên ngoài hoàng thành đèn sáng rực, cung nữ cùng thái giám dồn qua lại hành lễ với Phong Phi Vân.Một chiếc xe có hạc kéo chạy tới, chạy như bay trong hoàng thành, dừng bên cạnh Phong Phi Vân, không ai lái xe cho nên rất tro trọi, bên trong cũng không có giọng của ai truyền ra, rất cô đơn.Phong Phi Vân dừng bước lại, nói:- Là thần phi nương nương à.Trong xe vẫn trầm mặc như trước, thật lâu về sau mới có tiếng ho khan truyền ra, nói:- Thần vương thỉnh...

Khục khục...

Lên xe...Giọng của Kỷ Linh Xuân mang theo vài phần tiêu điều, có chút ưu thương làm cho người ta tuyệt vọng.Một giọng nói tuyệt vọng truyền ra, giọng nói này giống như cách cái chết không xa lắm.Nhiệt độ giảm xuống tới cực đại, Phong Phi Vân thở ra một hơi khí lạnh, hơi thở đầy khói trắng, nói:- Đi đâu.- Gặp một cố nhân.Kỷ Linh Xuân nói xong lại ho khan.Nghe được giọng nói thê lương của nàng, Phong Phi Vân không sợ nàng như trước, nàng dường như chỉ là nữ nhân bình thường, Phong Phi Vân trực tiếp leo lên xe, vén rèm lên, đi vào.Chiếc xe lại chạy ra khỏi hoàng thành.Kỷ Linh Xuân an vị trong góc xe, tuy tóc bạc óng ánh, mặt không có chút máu, nhưng mà hôm nay nàng thật đẹp, mặc quần áo mộc mạc, giống như một thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê, không mang theo một tia khói bụi.Phong Phi Vân hơi thất thần, sau đó mới tìm được một nơi đầy lụa ngồi xuống, hắn có một loại ảo giác, giờ phút này Kỷ Linh Xuân không còn là một vị thần phi nương nương, mà là thiếu nữ Kỷ gia của một trăm tám mươi năm trước, dịu dàng, dí dỏm, học rộng tài cao, cực kì thông minh.Hai người giống như gặp nhau vượt thời không, gặp nhau vào một trăm tám mươi năm trước, khi đó Kỷ Linh Xuân cũng chỉ mới mười sáu, là một nữ đệ tử kiệt xuất của Kỷ gia, còn chưa gả cho Tấn đế, cũng không phải là thần phi tâm cơ thâm trầm.Phong Phi Vân suy nghĩ sau nửa ngày, ý định mang tin tức Long Thương Nguyệt chưa chết nói cho nàng biết, hắn suy nghĩ xong lại nói:- Kỳ thât...Kỷ Linh Xuân vẫn mở miệng trước hắn, mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, nói:- Tả Thiên Thủ từng đề cập ngươi trước mặt ta.Toàn thân Phong Phi Vân chấn động, nói:- Tả đại sư, hắn hiện tại đang ở nơi nào?Tả Thiên Thủ chính là đệ nhất thiên tài trận pháp đại sư, đã từng là người ái mộ Kỷ Linh Xuân, xem nàng là nữ thần, nói gì nghe nấy, thậm chí còn xâm nhập vào nơi hung hiểm nhất thiên hạ, là đế cung Thần Tấn vương triều, đánh cắp Long Linh Thạch là thứ trấn vận mệnh của Thần Tấn vương triều.-------Chương 901: Nhân sinh như khúc ca buồn (2)Nhưng mà đạt được không phải là tình yêu của Kỷ Linh Xuân, mà là một kiếm vô tình của Kỷ Linh Xuân, chém cánh tay phải của hắn xuống, còn áp giải hắn tới trước mặt Tấn đế, Kỷ Linh Xuân mang "Long Linh thạch" giao cho Tấn đế, trở thành nữ nhân Tấn đế, mà Tả Thiên Thủ bị giam vào thiên lao thần đô.Sau đó gia gia của Phong Phi Vân nghĩ cách cứu viện mới thoát ra khỏi thiên lao, lưu vong đến biên thùy nam man của Thần Tấn vương triều ẩn danh suốt một trăm tám mươi năm, không dám bước vào thần đô một bước.Đoạn bi tình này Phong Phi Vân vẫn đặt trong tim tới nơi, bởi vì hắn cảm giác mình cùng Tả Thiên Thủ là cùng một loại người, đều bại trong tay nữ nhân mà mình yêu nhất.- Rất nhanh ngươi sẽ gặp hắn.Ánh mắt Kỷ Linh Xuân mang theo xương khói, thanh y như vẽ, ngồi trong xe phong cách cổ xưa, giống như một mỹ nhân trong bức họa.Tả Thiên Thủ mấy năm trước đã đi tới thần đô, nói là muốn kết thúc với Kỷ Linh Xuân, nhưng mà Phong Phi Vân sau khi tới thần đô đã phái người nghe ngóng tin tức của hắn, nhưng lại không một chút tin tức nào cả.Một đường không nói gì, Kỷ Linh Xuân nhiều lần muốn nói lại thôi, đơn giản là nhìn thấy gương mặt tái nhọt của Phong Phi Vân, nàng sợ hãi không nói lời nào.Xe bạch hạc chạy đi, chạy đến Nam Thiên Tự, trực tiếp bay vào.Phật sơn nguy nga, chùa miểu thành rừng, mặc dù là vào ban đêm cũng có thể nghe được tiếng tụng kinh niệm phật.Kỷ Linh Xuân đi ra khỏi xe, đứng dưới ánh trăng, chân đạp khói xanh, khoan thai đi vào khe núi trước mặt, chỗ đó dựng một mộc đình, bên cạnh mộc đình là một ngôi mộ.Phong Phi Vân đứng trước mộ, nhìn thấy bia đá lạnh lùng có khắc ba chữ "Tả Thiên Thủ", nhìn qua cực kỳ bi thương.Chung quanh vẫn còn có lá thu lưu lại, chồng chất dày đặc một tầng, gió đêm thổi tới, lá rụng bay múa, mang theo âm thanh "Ô ô".Phong Phi Vân tu luyện phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấu phần mộ, dưới bùn đất an táng một lão nhân, lúc tuổi còn trẻ từng anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng phi phàm, hôm nay nằm trong quan tài lạnh như băng, đã chết mấy năm, bởi vì thân thể tu tiên giả cường đại, mấy năm cũng còn không có hư thối.Bị Kỷ Linh Xuân hủy cả đời.- Vì sao hắn chết?Phong Phi Vân hai tay nắm chặt, trong mắt mang theo khí tức khắc nghiệt.Kỷ Linh Xuân lấy một cây chổi trong mộc đình ra, quét lá rụng trước phần mộ, động tác ưu nhã, tóc trắng tung bay, thản nhiên nói:- Ta cả đời này không có yêu ai nhất, không có hận ai nhất, nhưng người mà ta cảm thấy có lỗi nhất chính là hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho hắn.Cây chổi động động, lá rụng bay càng gấp, bay ra khỏi phần mộ.- Chỉ cảm thấy có lỗi sao?Phong Phi Vân vốn còn cảm thấy Kỷ Linh Xuân đáng thương, nhưng bây giờ cảm thấy nàng đáng hận.- Mỗi một năm, ta đều tới đây tảo mộ cho hắn, cũng ở Thanh Đàn Viện niệm kinh tụng phật, siêu độ cho hắn, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã siêu độ cho hắn ba ngày rồi.Kỷ Linh Xuân nói.- Thế nhưng mà người cũng đã chết, ngươi tảo mộ cũng tính toán là đền bù sao, cũng quá buồn cười rồi.Phong Phi Vân cảm giác buồn cười, trong lòng cảm thấy Thủy Nguyệt Đình giết Phượng Phi Vân, có phải an táng cho hắn, hàng năm tảo mộ cho hắn là xong chuyện không?Kỷ Linh Xuân không hề nói gì, tiếp tục quét lá rụng, thẳng tới khi lá cây sạch sẽ lại ngổ từng gốc cỏ dại đi, tay đầy bùn đất, làm rất cẩn thận, thẳng đến khi cỏ dại trên phần mộ một cây cũng không dư thừa nàng mới dừng lại.Đôi mắt của nàng thanh tịnh không có một tia tạp chất, giống như là hài nhi mới sinh, ngây thơ chất phác, đơn thuần, trẻ trung, nhìn qua phần mộ, nói:- Đúng vậy a, giết người vốn nên đền mạng.Không khí càng trở nên băng hàn, trên bầu trời có nhiều đám bông tuyết rơi xuống, bay lả tả giống như lông ngỗng, có rơi vào đỉnh đầu Kỷ Linh Xuân, có rơi vào trên vai Phong Phi Vân, rơi vào mộ bia, rơi vào phần mộ.Đây là một trận tuyết lớn, không qua bao lâu thế giới biến thành màu bạc.Gió lạnh gào thét, băng tuyết làm người ta lạnh lẽo.Kỷ Linh Xuân chà xát tay, mặt trở nên đỏ bừng, nói:- Phong Phi Vân, ngươi có thể ôm ta không, ta cảm lạnh quá, mệt mỏi quá, tâm đau quá.Phong Phi Vân cũng không có ý định đi qua ôm nàng, vẫn đứng ở nơi đó, trên vai và đỉnh đầu có một tầng bông tuyết, sau nửa ngày cũng không thấy Kỷ Linh Xuân tiếp tục nói chuyện, hơi nhìn qua nàng, phát hiện nửa người của nàng đông trong băng tuyết, từ chân tới eo đã đông thành băng tinh, bờ môi phát run, đông lạnh không còn chút máu.Phong Phi Vân vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, chỉ ôm được nửa người của nàng, rót linh khí vào trong tay xua tan hàn khí, nhưng mà chỉ có thể làm chậm tốc độ đóng băng, căn bản không thể cứu nàng trở về.- Ngươi trước khi tới đây đã ăn vạn năm băng phách?Hàn khí vạn năm băng phách có thể đông cứng sinh cơ của người ta, hóa huyết nhục thành băng tinh, dung ngọc cốt làm sương lạnh, đừng nói là tu vị Phong Phi Vân hiện tại, cho dù là Tấn đế tự mình ra tay cũng không có khả năng kéo nàng ra khỏi quỷ môn quan.Kỷ Linh Xuân giống như thiếu nữ thanh xuân vô tri, mặt đầy băng sương, gối lên ngực Phong Phi Vân, rung giọng nói:- Khi được tin Nguyệt nhi đã chết, ta liền không có ý định sống sót.- Thương Nguyệt vẫn chưa chết.Hai tay Phong Phi Vân tràn đầy hỏa diễm, một đặt lên ngực, nàng, tay kia đặt lên trán nàng.- Đã...

Không trọng yếu...

Ta đã nhớ lại một trăm tám mươi năm trước...

Thật là tốt biết bao ah.Kỷ Linh Xuân mang theo nụ cười bình yên, đó là nụ cười chân thành nhất, cũng là nụ cười đẹp nhất trên đời, từ từ nói:- Thay ta...

Hảo hảo...

Chiếu cố nàng, ngươi đáp ứng...

Ta chứ?Phong Phi Vân gật gật đầu.Kỷ Linh Xuân cười càng đẹp hơn, lông mi run rẩy, trong đôi mắt của nàng có giọt nước mắt chảy ra, rất nhanh đã bị hàn khí đông lại, hóa thành hai hạt băng châu lóng lánh.Nàng đã hóa thành một bức băng điêu, băng tinh trên người nàng càng dày đặc, cách Phong Phi Vân cũng càng lúc càng xa.Cách một tầng băng tinh có thể nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng mà tầng băng mỏng này lại cách nhau cực kỳ xa xôi, xa tới mức không cách nào vượt qua được.Gió lạnh gào thét, lá rụng tung bay, bông tuyết như lưỡi đao chém lên người Phong Phi Vân, chồng chất trên người hắn, giống như muốn hắn biến thành băng điêu.Trước ngôi mộ này, Kỷ Linh Xuân đã chuộc tội cả đời của nàng.- A Di Đà Phật.Một tiếng phật hiệu vang lên, một tiểu hòa thượng đạp tuyết đi tới, trên người bảo quang dịu dàng, đi trong phong tuyết, trong mang theo thê lương, nói:- Nàng cả đời đều cố gắng vì sinh tồn của Kỷ gia, hi sinh danh dự, hi sinh tâm linh tinh khiết nhất, cuối cùng hi sinh chính mình.Phong Phi Vân nói:- Đây là ý gì?- Kỷ gia chính là gia tộc tầm bảo sư, không được âm dương hai giới dung thứ, nàng hi sinh chính mình gả cho Tấn đế, trở thành thần phi, có Tấn đế che chở, Kỷ gia mới có thể tồn tại tới hôm nay, chuyện Tả Thiên Thủ không có chút quan hệ tới nàng, đều là Kỷ gia an bài, nhưng mà nàng lại cảm giác, cảm thấy là nàng phạm tội, thiếu nợ hắn ta.Đại di lặc buồn bã nói ra.-------Chương 902: Đại mỹ nhânPhong Phi Vân nhắm mắt lại, khó trách nàng cuối cùng muốn Phong Phi Vân ôm nàng, nàng nói mình mệt mỏi quá, thì ra nàng sống thật sự quá mệt mỏi.Đại di lặc lại nói:- Tấn đế sắp thoái vị, không người nào che chở Kỷ gia, nàng nhất định phải giúp Nguyệt nhi leo lên vị trí Tấn đế mới có thể tiếp tục làm cho Kỷ gia sinh tồn được, nàng làm tất cả kỳ thật là do nàng tự nguyện, mà nàng phạm sai lầm nên được tha thứ, nhưng lại không người nào có thể hiểu nàng.- Thật đáng giá như vậy sao?Phong Phi Vân ôm băng nhân trong tay, nàng đã triệt để mất đi sinh khí, dung hòa làm một thể với hàn băng.- Có chút thời điểm vì gia tộc sinh tồn, hi sinh một nữ nhân là đáng giá.Đại di lặc lúc nói ra lời này cũng có chút do dự, rất hiển nhiên hắn cũng không thể nào tin được lời hắn nói.Thì ra nàng cũng là một nữ nhân đáng thương.Kỷ Linh Xuân sau khi ăn vạn năm băng tinh, trở nên nhẹ nhõm, tuổi trẻ, đơn thuần, trẻ trung, buông tất cả lo lắng đi, giống như thiếu nữ cực kỳ thông minh vào một trăm tám mươi năm trước, còn chưa bị gia tộc biến thành nữ tử phải hi sinh.Có lẽ vào thời khắc cuối cùng của tính mạng, nàng cũng muốn có một đoạn nhân sinh thuộc về mình, thuộc về nhân sinh của mình, cho nên mới ngồi chung xe với Phong Phi Vân, nhưng mà đó chỉ là hi vọng xa vời của nàng, khi đó Phong Phi chỉ có thống hận chứ không quý trọng nàng.Nếu như Phong Phi Vân sớm biết rõ nguyên nhân, nếu như lúc ở trên đường, khi ngồi trong xe nên tốt với nàng một chút, đương nhiên, đây chỉ nếu như...Nhân sinh không có nếu như, cũng không có nhiều nếu như như thế...Một tòa mộc đình, một mộ bịa, một ngôi mộ đơn độc.Phong Phi Vân tự tay đào ngôi mộ lên, cuối cùng nhìn qua người ngọc bao phủ trong băng tinh, dung nhan như trước, tóc trắng băng thanh, nàng như đang ngủ say, trọn đời cũng không tỉnh lại, nàng nhắm mắt sẽ không bao giờ mở ra, thả băng điêu vào trong đó và lắp đất lại.Thế sự vô thường, nhiều lúc thê lương.Đã từng là thần phi nương nương, cẩm y ngọc thực, tu vị thông huyền, không biết bao nhiêu người kính ngưỡng thiên nhan của nàng, nhưng khi phồn hoa tan mất thì nàng chỉ là nữ tử số khổ, cả đời này không thể sống vì mình, có lẽ vào thời điểm yên tĩnh nàng cũng sẽ một mình một người ngồi dưới ánh trăng ước mơ mộng của mình, sau đó yên lặng nuốt nước mắt.Người luôn phải chết, đã chọn con đường tu tiên này, truy cầu trường sinh thì phải chuẩn bị tâm lý phải chết bất cứ lúc nào.Phong Phi Vân đứng trước phần mộ, xoay người khắc lên bia mộ chữ "Xuân".Kỷ Linh Xuân nói nàng muốn đền bù tổn thất cho Tả Thiên Thủ, có lẽ chôn chung bọn họ một phần mộ chính là đền bù tốt nhất, có lẽ chuyện này nàng tới khi chết cũng không nói nên lời.Phong Phi Vân ngồitrước mộ bia, vẫn không nhúc nhích, giống như đang trầm tư, bông tuyết rơi vào người của hắn chồng chất một tầng dày đặc, thân thể của hắn bao phủ trong tuyết.Sau nửa đêm Phong Phi Vân mới đứng lên, băng tuyết trên người rơi xuống, cuối cùng nhìn qua ngôi mộ băng tuyết kia, hắn đi từng bước rời khỏi thung lũng, tương lai có lẽ cũng sẽ không quay về nơi này.Đêm xuống, gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, bao phủ cả khe núi.Mỗi một câu chuyện đều có một kết cục, câu chuyện của Kỷ Linh Xuân đã chấm dứt, mà đường của Phong Phi Vân còn rất dài.Trong lòng mỗi người đều có một phần mộ mai táng người nào đó....Phong Phi Vân ra khỏi khe núi, rời khỏi Nam Thiên Tự, bất tri bất giác đi tới long mạch dưới đất, nơi này linh khí màu vàng hóa thành trạng thái dịch, mang theo khí tức lạnh như băng, giống như có một con kim long chạy dưới đất.Trên thạch bích có một bệ đá rộng rãi, nữ ma còn đang bế quan, nửa người là tiên hà, nửa người là ma vụ, mi tâm chớp động quang điểm óng ánh như sao trời.Long Thương Nguyệt áo đen đi tới, lạnh lùng nói:- Ngươi nhìn cái gì đó?Phong Phi Vân nhìn qua nàng, chỉ cảm thấy Long Thương Nguyệt ratas giống Kỷ Linh Xuân, giống như từ một khuôn đúc ra, nói:- Chỉ nhìn mà thôi.- Nhìn đủ chưa?Long Thương Nguyệt lườm Phong Phi Vân.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Nhìn đủ rồi.Nói xong lời này Phong Phi Vân trực tiếp rời đi, rời khỏi long mạch dưới đất.Long Thương Nguyệt ánh mắt ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tuyết trắng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, cảm giác, cảm thấy Phong Phi Vân hôm nay có chút kỳ quái.Phong Phi Vân vốn có ý định nói tin Kỷ Linh Xuân đã chết cho nàng biết, nhưng mà sau khi nhìn thấy nàng thì Kỷ Linh Xuân dường như chưa chết, các nàng giống nhau như thế, cuối cùng Phong Phi Vân không có nói ra, trực tiếp rời đi.- Cũng đã quen nhìn sinh tử, vì sao còn có ưu thương nhàn nhạt, hẳn là chiếm được thân thể của nhân loại, cũng truyền thừa ngược điểm trong nhân tính?Phong Phi Vân đứng trên đường dài, nhìn qua bầu trời và cười nói:- Tất cả tùy tâm!Đêm nay trôi qua thật nhanh, sáng sớm đến, mặt trời mọc xua tan giá lạnh.Mới một ngày, sẽ có khiêu chiến mới.- Phong Phi Vân, ngươi đêm qua đi đâu, có người tìm ngươi sắp điên rồi đấy.Tất Trữ Suất không có mang mũ phật đầu to, dùng gương mặt thật gặp người, thân phận của Phong Phi Vân đã bại lộ, hắn cũng không cần phải che dấu thêm nữa.Phong Phi Vân nói:- Ai tìm ta thế?- Một đại mỹ nhân.Tất Trữ Suất nói.- Trong thiên hạ có đại mỹ nhân dám chủ động tìm không nhiều.Phong Phi Vân cười nói:- Nàng đã dám tìm ta, nói rõ bản lĩnh của nàng không nhỏ.- Gan lớn hay không thì ta không biết, nhưng mà ngươi nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ nhức đầu.Tất Trữ Suất nói.Phong Phi Vân nói:- Chẳng lẽ là...- Long Thanh Dương, không phải ta mang hắn tới, là hắn bức ta mang tới.Tất Trữ Suất hơi áy náy nhìn Phong Phi Vân cười cười, sau đó nhanh chóng chạy đi.Một "Mỹ nhân" mặc áo tím, tóc dài thướt tha, môi hồng răng trắng đi tới, mặt mỉm cười, xa xa nói:- Thần vương đại nhân, không có chuyện gì chứ?- Ách...

Bổn vương muốn đi tham gia cuộc chiến phò mã hôm nay, Long công tử, chúng ta chia tay ở đây a.Phong Phi Vân đúng là cảm thấy nhức đầu, vốn định chuồn đi, nhưng mà làn gió thơm thổi tới, thân hình nhỏ nhắn lung linh xuất hiện, mang theo thần sắc u oán, nói:- Thần vương đại nhân cực kỳ vô tình, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, cười cười, nói:- Chuyện gì?Long Thanh Dương ánh mắt như thu thủy, bộ ngực cao ngất, hiển nhiên là gói thêm mấy tầng lụa rồi, mơ hồ còn nhìn thầy quần lót màu trắng, tăng thêm da thịt dưới cổ lộ ra nhiều, nam nhân bình thường không cách nào chịu nổi, nói:- Ta cũng muốn tham gia cuộc chiến phò mã, nếu thần vương không ghét bỏ, ta sẽ theo thần vương một đoạn.- Cái này...

Đương nhiên không chê.Phong Phi Vân cười cười, sau đó sai người mang long liễn tới.Long liễn to lớn đủ cho mười người ngồi không chật chội.Mặc dù Phong Phi Vân phản cảm Long Thanh Dương, nhưng không phải bởi vì dung mạo vượt qua cả nữ nhân của hắn, thản nhiên sóng vai ngồi cạnh hắn, lòng bàn tay nắm bắt một quả linh thạch, hấp thụ linh khí trong linh thạch, đang nhắm mắt điều tức, trận chiến hôm nay không phải chuyện đùa, phải bảo trì trạng thái đỉnh phong mới được.-------Chương 903: Tiểu công chúa (1)Long Thanh Dương ngồi bên cạnh cái bàn thanh đồng, tóc dài đen nhánh rủ xuống, ngón tay ngọc như hành tây, vân vê chén trà, lấy một hòn đá lửa ra đặt ấm trà lên, hỏa diễm dịu dàng, rất nhanh nước trong ấm đã sôi lên.Động tác của hắn nho nhã mà ôn nhu, ngón tay hết sức nhỏ và bờ môi ướt át ngưng mắt nhìn qua, động tác phia trà hành vân lưu thủy, làm cho người ta phải thán phục trà nghệ của hắn, đúng là hấp dẫn người ta mà.- Mọi người đều nói thần vương đại nhân chính là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều, tuổi trẻ tài cao, thao lược tài tình, không ai bằng.Long Thanh Dương tay cầm một tấm lụa màu tím lau sạch chén trà.Phong Phi Vân mở to mắt, cười nói:- Long công tử mị lực càng là thiên hạ vô song, nghe nói mới thần đô mấy ngày đã có bảy bá chủ tu tiên giới và hai vương giả trẻ tuổi quỳ trước mặt ngươi rồi.Phong Phi Vân nói chuyện uyển chuyển, nói cũng trắng ra một ít, những người này đều đã lên giường với Long Thanh Dương cả rồi.Long Thanh Dương lông mi thon dài, u oán nhìn Phong Phi Vân, ôn nhu nói:- Người ta làm sao lợi hại như thế, đều là những người xấu kia sinh sự a.Giọng nói nhỏ nhẹ như tơ, nếu có người không biết chuyện, nhất định sẽ xem hắn như mỹ nhân tuyệt thế.Mà trên thực tế, hắn trừ thân thể không phải nữ nhân ra, dung mạo càng hơn cả nữ nhân, dáng người càng hoàn mỹ, có lẽ chính hắn cũng cho rằng mình là nữ tử.Phong Phi Vân nói:- Long công tử tìm ta có chuyện gì không?- Trước uống một chén trà.Long Thanh Dương đưa chén trà tới trước mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân rất là thản nhiên, tiếp nhận chén trà trong tay, nhẹ nhàng hớp một cái, cảm thụ dư vị trong miệng, mê say nói:- Trà lài bình thường nhất, nhưng mà đắng không chát, hơi ngọt, chỉ có kỹ nghệ thật cao mới làm được điểm này.Long Thanh Dương hơi ngượng ngùng cười cười, túm lấy chén trà trong tay Phong Phi Vân, bưng chén trà lên, cười nói:- Lại uống một chén.Phong Phi Vân tiếp nhận chén trà, trực tiếp uống cạn.Long Thanh Dương bỉu môi môi, u oán nói:- Ngươi hết lần này tới lần khác chỉ đang ứng phó người ta.- Long công tử, ngươi muốn gì?Phong Phi Vân cũng không biết phải là kẻ thích nhìn nam nhân làm nũng mà cảm thấy thú vị gì đó.- Đừng gọi ta là Long công tử, gọi ta là Long cô nương.Long Thanh Dương tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân."..."

Phong Phi Vân.- Tốt, tốt, ta biết ngươi ghét bỏ người ta.Long Thanh Dương trực tiếp đứng lên, thản nhiên ngồi vào đối diện Phong Phi Vân, vũ cười quyến rũ nói:- Ta muốn làm một sinh ý với thần vương.Rốt cục đã đổi chủ đề.- Sinh ý gì?Phong Phi Vân nói.- Sinh ý cướp đoạt chính quyền.Long Thanh Dương nói:- Ngươi có khả năng còn không biết, Tấn đế kỳ thật đã không ở thần đô, nhưng mà Tấn đế lưu lại chiếu thư, trên đó viết ai là người đăng cơ.Phong Phi Vân không sợ hãi, cười nói:- Loại bí sự này ngươi làm sao biết?- Ta tự nhiên có biện pháp của ta.Long Thanh Dương nhẹ nhàng dựa vào Phong Phi Vân, nói khẽ bên tai Phong Phi Vân:- Ngươi có muốn biết chiếu thư này nằm trong tay của ai không?Long Thanh Dương vô cùng tự tin, ung dung mỹ diệu, đôi mắt tắng đen rõ ràng nhìn qua Phong Phi Vân.Xem ra hắn nói không sai, trước khi Tấn đế rời khỏi thần đô đã ban chiếu thư xuống.Phong Phi Vân cười cười, nâng ấm trà lên, không chậm không vội rót một chén, nói:- Chiếu thư nắm giữ trong tay Bắc Minh thần phi.- Chán ghét, đừng gài bẫy ta, muốn biết chiếu thư ở trong tay của ai, người ta đã trả cái giá to lớn.Long Thanh Dương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Long Thanh Dương ngồi nghiêm chỉnh, nói:- Ta muốn ba mươi vạn viên linh thạch.- Ba mươi vạn linh thạch, ha ha, sao ngươi không đi cướp đi?Phong Phi Vân nói.Long Thanh Dương khinh thường nói:- Thôi đi, ngươi đánh cướp cung đánh bạc ngầm không chỉ có ba mươi vạn linh thạch, người ta mang trọn Thần Tấn vương triều bán cho ngươi, ngươi lời lắm rồi.Ba mươi vạn viên linh thạch quả thực chính là tài phú kinh người, có thể sánh ngang tài phú một tiên quáng, đúng là làm người ta phải cướp đoạt.Phong Phi Vân nói:- Ngươi nên biết, tại thần đô, nếu ta muốn giết ngươi, tuyệt đối không phải chuyện khó.Long Thanh Dương cười tươi như hoa, nói:- Thần Vương đại nhân thế lực trong thần thông thông thiên triệt địa, giết ta thật sự dễ như trở bàn tay, làm cho người ta hơi sợ, nhưng mà giết ta thì không biết ai nắm giữ chiếu thư trong tay, lúc đó chiếu thư vừa ra,tân đế đăng cơ...

Thời gian của thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều chỉ sợ không khá giả rồi.- Ai, trên đời này người đáng sợ nhất không phải là người chết, mà là người không sợ chết.Phong Phi Vân cười nói:- Tốt, ta đáp ứng cho ngươi ba mươi vạn viên linh thạch, hiện tại có thể nói cho ta biết chiếu thư nằm trong tay của ai?- Một lời đã định.Long Thanh Dương đại hỉ, ba mươi vạn viên linh thạch đủ để cho hắn thành lập một đại giáo.- Bản thần vương nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm.Phong Phi Vân tiếp tục uống trà.- Lạc thần phi.Long Thanh Dương thập phần mịt mờ truyền âm cho Phong Phi Vân, nói:- Lạc thần phi chính là thần phi duy nhất không tham gia tranh đoạt thái tử, hơn nữa tu vị cường đại, Tấn đế mới giao chiếu thư cho nàng, sau khi cuộc chiến phò mã chấm dứt, Lạc thần phi công bố nội dung chiếu thư trước công chúng, trực tiếp tuyên bố người kế thừa Tấn đế tiếp theo, hơn nữa Tấn đế còn giao cửu ngũ long bào cho Lạc thần phi, bảo nàng chuyển giao cho tân đế.- Cửu ngũ long bào.Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, đây là đại biểu thân phận đế quân, cũng là một trong năm kiện thần y trong truyền thuyết, có được lực lượng thần bí không phải chuyện đùa.Phong Phi Vân lại nói:- Nội dung chiếu thư là gì?- Ta đây cũng không biết.Long Thanh Dương hai tay nắm chặc.Phong Phi Vân nói:- Sao ngươi biết được bí ẩn này?Long Thanh Dương đôi má ửng đọ, ngượng ngập nói:- Lạc thần phi có nhà mẹ đẻ là Lạc gia, gia chủ Lạc gia từng cầm đuốc nói chuyện thâu đêm với người ta.Loại đại sự liên quan tới cả vương triều này, Lạc thần phi có lẽ không nói cho người khác biết, nhưng tuyệt đối sẽ thông tri cho gia chủ Lạc gia, bảo hắn sớm đứng vững đội hình.Sau lưng mỗi phi tử là thế lực tu tiên to lớn, bằng không thì không có khả năng đứng vững chân trong hậu cung.Nếu chiếu thư và cửu ngũ long bào trong tay Lạc thần phi, như vậy nàng nhất định biết rõ Tấn đế sẽ chọn ai làm chủ nhân Thần Tấn vương triều, xem ra phải tìm thời gian đi tìm vị thần phi nương nương này mới được.Phong Phi Vân mỉm cười, nói:- Long công tử đúng là kết giao rộng rãi, ngay cả gia chủ Lạc gia cũng quen biết.Long Thanh Dương duỗi cánh tay tuyết trắng như ngọc ra, năm ngón tay mở ra, cười nói:- Thần vương đại nhân, hiện tại có thể giao ba mươi vạn linh thạch cho ta rồi chứ?Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, không có ý định xuất ra ba mươi vạn linh thạch.- Thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều quyền cao chức trọng, có thanh danh tốt đẹp đệ nhất vương triều, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?Long Thanh Dương ánh mắt dễ thương híp lại như tơ.-------Chương 904: Tiểu công chúa (2)Giờ phút này long liễn đã đi tới bên ngoài hoàng thành.Phong Phi Vân nói:- Xuống xe.Long Thanh Dương tươi cười cứng đờ, nói:- Phong Phi Vân, chẳng lẽ ngươi không muốn danh dự, có tin ta trong vòng ba ngày làm thanh danh của ngươi quét rác hay không?Phong Phi Vân không có sợ hãi, cười nói:- Long...

Cô nương, thỉnh ngươi đi hỏi thăm một chút, ngươi đang làm buôn bán với kẻ nào, mặt khác, ngươi cầm danh dự thứ này ra uy hiếp ta, đây chính là chuyện cười lớn nhất thiên hạ rồi, lần sau làm buôn bán, nhớ rõ nên thu vốn trước khi giao hàng.Không hề dấu hiệu, Phong Phi Vân đánh ra một quyền, trực tiếp đánh Long Thanh Dương bay ra khỏi long liễn, tiến vào hoàng thành.Long Thanh Dương bay ra khỏi long liễn, thân thể như một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng dính vào mặt đất, sau đó tung bay đứng dậy, đầu tóc rối bời, ánh mắt đầy tức giận, mắng:- Phong Phi Vân, ngươi vương bát đản, việc này chưa xong đâu....Bảy người giao chiến không tầm thường, bọn họ có truyền thuyết của riêng mình, có kỳ ngộ phi phàm, thiên tư cùng tu vị vượt xa cùng cảnh giới.Trên quảng trường dưới chiến đài có một đám người tụ tập.- Các ngươi cảm thấy ai có khả năng tiến vào top bốn nhất?Một tiểu công chúa năm sáu tuổi ánh mắt sáng ngời, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy linh khí bảy màu, có hơn mười lão giả tụ tập dưới chiến đài, giống như bảo bảo hiếu kỳ vậy.Vị tiểu công chúa này không phải công chúa của Thần Tấn vương triều, cũng không phải công chúa của vương công quý tộc, lai lịch rất thần bí, người hầu rất cường đại.Một lão giả tóc bạc mọc ra con mắt thứ ba đảo chiến đài, vận chuyển thiên nhãn thần thông nhìn khí tượng của bảy thiên kiêu, nói:- Nhìn khí tượng của bảy người này, cường đại nhất người không ai qua được Ngân Câu phiệt Đông Phương Kính Thủy, thân có cửu ngủ chí tôn khí, thân mang ma chướng khí, hiển nhiên là tu luyện thần thông ma môn huyền diệu.Có lão bộc ngồi trên ghế dựa, trải ba tầng hương, tiểu công chúa trực tiếp bay lên chiếc ghế này, đứng ở phía trên nhìn qua bảy thiên kiêu trên đài, đôi mắt sáng ngời tới cực điểm.- Ta cảm thấy Hồng Diệp hoàng tử có khả năng nhất, hắn rất mạnh mẽ đấy.Một lão giả nói ra.Hơn mười người hầu rất cường đại, nhãn lực không phải chuyện đùa, có tinh thông xem khí, có tinh thông giám bảo, có tu luyện vô thượng thiên nhãn...

Nhưng mà đều không ngoại lệ đề có hình dạng kỳ quái, không có như người bình thường, có mọc ra con mắt thứ ba, có lớn lên cao năm mét, có lớn lên mọc ra hai cái đuôi như hoàng kim, còn có người như khỉ đang bò trên đất.Đương nhiên đối với khu vực rộng lớn như Thần Tấn vương triều này mà nói, người hình dáng quái dị không ít, người ta cũng không kinh ngạc.- Thôi đi..., các ngươi hiểu cái rắm, chính thức có thể không hề lo lắng tiến vào bán kết chỉ có mình Phong Phi Vân.Tất Trữ Suất nghênh ngang đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kính nhỏ trong tay của tiểu công chúa, đặc biệt nhìn rất lâu.Ánh mắt tiểu công chúa chớp chớp, hiếu kỳ nói:- Đây là vì sao?- Đây là cơ mật, ta cũng trả giá cực lớn mới biết được, kỳ thật...Tất Trữ Suất còn chưa có ngồi lên ghế, đã bị hai quái nhân to lớn như cối xoay ngăn cản, trong đó một giọng thật lớn, nói:- Tiểu tử, cút sang một bên.Tất Trữ Suất bất đắc dĩ buông tay tiểu công chúa ra.Tiểu công chúa lòng hiếu kỳ thập phần nặng, con mắt nhìn thẳng, ý bảo hai hung nhân lui ra, hỏi:- Mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết rốt cuộc là cơ mật gì?- Kỳ thật, Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa phát sinh quan hệ không minh bạch, La Phù công chúa cố ý phóng nước cho hắn luân không, trực tiếp tiến vào bán kết, đây là cơ mật tuyệt đối, người bình thường không biết được.Tất Trữ Suất thần thần bí bí đi tới bên cạnh ghế đối phương, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào linh kính trong tay tiểu công chúa, mang theo hào quang tham lam.Lời này đương nhiên là bản thân hắn gạt người, chuyện ma quỷ gạt người này không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi đoán đúng, Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đúng là có quan hệ không minh bạch, nhưng mà không đơn giản là không minh bạch như thế.Mấy lão giả bên cạnh tiểu công chúa rất muốn một tát đánh bay Tất Trữ Suất ra ngoài, tiểu công chúa mới năm tuổi mà thôi, không ngờ hắn nói chuyện thiếu nhi không nên biết với nàng, đây không phải có chủ tâm dạy xấu tiểu công chúa sao, nhưng nhìn thấy tiểu công chúa rất hứng thú với chuyện này, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, hung hăng trừng mắt Tất Trữ Suất, như muốn ăn tươi hắn vậy.Tất Trữ Suất lúc này chẳng khác gì quái thúc thúc dạy xấu tiểu cô nương, nói:- Kỳ thật ta còn biết ai sẽ là người làm phò mã cuôi cùng, cưới La Phù công chúa.- Ai thế?Tiểu công chúa càng hiếu kỳ, con mắt nháy nháy.Tất Trữ Suất đột nhiên hiếu kỳ nói:- Ồ, tiểu muội muội, linh kính trong tay của ngươi ta nhìn quen mắt lắm, dường như ta từng gặp qua trong tiên phủ rồi, có thể cho ta mượn xem hay không?Tiểu công chúa rất ngây thơ, cũng rất thuần mỹ, ngồi trên ghế cao nhìn qua, nhìn vào linh kính bảy màu, ngón tay trắng nõn sờ sờ, mặt linh khí bảy màu xuất hiện vằn nước, mơ hồ có thể nhìn thấy núi sông địa lý bên trong, giống như có giang sơn trong tấm gương này vậy.Tất Trữ Suất nhìn thấy mặt kính thần kỳ như vậy, càng động tâm, hắn không nhịn được liếm bờ môi, nói:- Tiểu muội muội, đây chính là của quý vô giá, nhất định là thánh vật trong thượng cổ tiên phủ, nếu như cho ta nhìn một chút, nói không chừng sẽ nắm được thần thông trong đó.Một mãnh hán thân như sư tử, tóc vàng đứng chắn trước mặt hắn, cười lớn một tiếng, hắn làm sao không nhìn ra tâm tư giảo hoạt của Tất Trữ Suất cơ chứ, duỗi một tay ra nhắc Tất Trữ Suất lên, giống như diều hâu bắt gà, nói:- Dám đánh chủ ý lên linh bảo của tiểu công chúa, có tin ta xé ngươi thành hai nửa hay không?Lực lượng mãnh hán này vô cùng cường đại, một bàn tay giống như có thể bóp nát huyền vũ thiết, xương cốt trên người Tất Trữ Suất không ngừng vang lên răng rắc, đau tới mức nhuếch miệng, nóiL- Đại gia, hiểu lầm, hiểu lầm, ta chính là một gã tầm bảo sư, phát hiện linh kính trong tay tiểu muội muội vô cùng khó hiểu, nhất định còn có thần thông chưa bị kích phát.- Ha ha!

Thì ra là tầm bảo sư, vậy càng đáng chết hơn.Lực lượng mãnh hán tăng cao hơn, một tay nắm hia cahana Tất Trữ Suất, tay kia bóp cổ hắn..Hình thể mãnh hán tóc vàng cao lớn, Tất Trữ Suất ở trước mặt hắn chẳng khác gì một đứa con nít cả.Grắc...Cột sống Tất Trữ Suất vang vọng, xương cốt toàn thân nứt vỡ, thân thể cong thành chín mươi độ, dường như sắp bị xé thành hai đoạn.- Hiểu lầm... hiểu lầm a, ta...

Thực hiểu lầm, ta...

Không phải tầm bảo sư, ta đang gạt người......Mãnh hán tóc vàng không nói thêm cái gì, gương mặt cười dữ tợn, lực lượng của hắn không nhỏ, ngược lại càng lớn, Tất Trữ Suất đau tới mức nước mắt chảy ròng.- Dừng tay!

Các ngươi là người nào, dám giết người trong hoàng thành?Phong Phi Vân bay thấp tới, giọng nói vang vọng cửu thiên.-------Chương 905: Đối thủ cường thế, Đông Phương Kính ThủyCánh tay mãnh hán tóc vàng này muốn xé nát Tất Trữ Suất ra, lạnh lùng nói:- Thì ra là thần vương đại nhân, tiểu tử này dám đánh chủ ý lên linh bảo của tiểu công chúa, ta giết hắn cũng là chuyện đương nhiên.Tất Trữ Suất trì hoãn một hơi, nói:- Không có chuyện này, ta và tiểu muội muội đang bàn luận đại thế triều đình.Phong Phi Vân còn không hiểu tập tính của Tất Trữ Suất hay sao, nhất định phải lấy được linh bảo của tiểu cô nương, vì vậy động tham niệm, mới không bị người ta bắt được.Tiểu công chúa vuốt vuốt klinh kính bảy màu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, sau đó phân phối:- Kim Dục, buông tha hắn a!Đạt được tiểu công chúa phân phó, mãnh hán tóc dài nhớ hình dáng Tất Trữ Suất, hung hăng vỗ tay vào vai Tất Trữ Suất, hắn tươi cười hạnh phúc.- Tiểu tử, ngươi không sao chớ?Một tát này lực lượng khổng lồ, quả thực là to lớn như núi, Tất Trữ Suất ngũ tạng lục phủ chấn động mạnh, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói câu nào cả, bởi vì chênh lệch quá lớn a.Phong Phi Vân nhìn qua đám người kia, lôi kéo Tất Trữ Suất bỏ đi thật nhanh.Phong Phi Vân vận chuyển hai mắt, ánh lửa đỏ thẫm, liếc thấy Tất Trữ Suất có vết thương nhẹ, xương cốt trên người cũng xuất hiện vết rách, thiếu chút nữa chi năm xẻ bảy, lấy ra một quả màu trắng óng ánh sáng long lanh Tam phẩm linh đan, cho hắn ăn vào, sau khi hắn điều tức xong thì nói:- Ngươi chẳng lẻ không muốn chết, ngươi cũng biết lai lịch của đán người kia không?Bạch quang trên người Tất Trữ Suất dịu dàng, linh đan dược lực chạy toàn thân, sau nửa ngày khôi phục lại, nói:- Nói cho ta biết các ngươi lai lịch gì, ca ta nhất định sẽ có biện pháp hòa hãn với các ngươi.- Nếu như ta không có đoán sai, các ngươi tới từ chí dương giới, trong đó có mấy tôn giả xưng vương cả thời đại, tỏa ra khi tức của dị hình.Phi Vân nghiêm túc nói.Phốc!Nghe được Tất Trữ Suất còn bảo lưu một nửa cho cho mình, vừa rồi đi mộ chuyện vui không dứt, một ngón tay có thể làm vương giới chi vương xuất hiện đi.- Dương giới tiểu công chúa và mấy ton giả này vì sao tham gia thần đô?Tất Trữ Suất cảm giác không rõ.- Rất khó nói. quần long phệ thiên chính là lúc tranh đoạt Thần Tấn vương triều, càng lan tới gần âm dương hai giới, bọn họ có lẽ xem bọn họ như nô lệ a.Phong Phi Vân nói.Tất Trữ Suất từng sờ "Huyết nhân thần bình" của dương giới chi vương sao?

Với năng lực cực kỳ mẫn cảm của người dương giới, xương cốt của hắn hiện tại như con thù nhỏ, rút sạch năng lượng của đối thủ.- Ngươi tốt chưa?

Nếu là tốt thì ta mặc kê ngươi, ta muốn đi tham gia chiến đấu này.Thần sắc Phong Phi Vân ngưng trọng, thân thể bên ngoài có chiến y đặc chế, chế ra thần phận của long hổ cùng phòng.Tất Trữ Suất đứng lên, kinh ngạc nói:- Chẳng lẽ đây là tai kiếp.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Ta bại lộ thân phận, rất nhiều đặt ánh mắt lên người của ta, ngay cả tam công hòa thuận đã trăm năm rồi, căn bản không có người nào âm thầm ra chỉ thị với La Phù công chúa, người này chính là Long Thanh Dương.Phong Phi Vân thời điểm còn là yêu kiếm truyền nhân, tự nhiên không có người nào quá chú ý tới hắn, có thể đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng mà sau khi bại lộ thì rất nhiều người sẽ không bỏ qua, chúng sẽ bố trí tai mắt khắp nơi.Đương nhiên Phong Phi Vân cũng không e sợ chiến, đang muốn chiến đấu leo thương, tranh phong với anh hùng thiên hạ.- Vậy ngươi xem ai là đối thủ?Tất Trữ Suất nhìn qua biểu lộ ngưng trọng của Phong Phi Vân, liền có thể đoán được chiến đấu sẽ cực kỳ gian nan, đối thủ không phải chuyện đùa.- Đông Phương Kính Thủy.Phong Phi Vân nói.- Cái gì?

Kính Thủy!

Xong, xong, thua chắc rồi.Tất Trữ Suất cũng không thế nào xem trọng Phong Phi Vân, dù sao Đông Phương Kính Thủy đã thành danh nhiều năm như thế, tại Thần Tấn vương triều người có thể đánh bại hắn không vượt qua ba người.Mà Phong Phi Vân hiện tại ló đầu ra, tuy danh khí nổi bật, hơn nữa mang theo cái mũ thiên tài đệ nhất càng làm người ta cho rằng không được, thế hệ trẻ bất mãn.Chiến đài chữ thiên!Đông Phương Kính Thủy ăn mặc giáp da bạch tê, thân cao tám thước, uy phong lẫm lẫm, trên lưng có đại kỳ ước ao làm chấm dứt, cho người ta cảm giác khát máu, cuồng bạo, làm gì giống thiên binh thần tướng.- Muội muội, ngươi yên tâm, Phong Phi Vân muốn lấy La Phù công chúa, quả thực chính là chuyện hoang đường viễn vong, ta nhất định đánh bại hắn, để hắn không lấy công chúa được.Đông Phương Kính Thủy hai tay quấn thiết lân, bao tay này mạnh mẽ, cứng rắn, chiến khí ức người, uy thế hoàng kim.Ngân Câu phiệt rất nhiều thiên tài tuấn đang đứng dưới chiến đài chữ thiên, Đông Phương Kính Thủy giống như hạc giữa bầy gà, y phục màu trắng, ôm tỳ bà trong tay, nho nhã nói:- Thời gian bốn năm, hắn hiển nhiên đã lớn.- Đúng vậy a!

Bốn năm trước hắn chỉ là mao đầu tiểu tử, bốn năm sau...Đông Phương Kính Thủy nói.- Nếu các người xem trọng hắn như thế, cho dù toàn lực ứng phó cũng chưa chắc không thể thắng hắn.Giọng Đông Phương Kính Nguyệt nhạt dần.- Toàn lực ứng phó, trong tám mươi chiêu đánh bại hắn.Đông Phương Kính Thủy vô cùng tự tin, chiến khí lăng vân, "Cửu ngũ chí tôn thân" khí tượng vọt lên, có thể thay đổi trời đất.Ngân Câu phiệt có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt, có lão đầu đi qua, chính là nhị đại gia gia của Đông Phương Kính Nguyệt cùng Đông Phương Kính Thủy, lão nhân cưỡi lên lưng con dê núi, tay còn cầm một thanh gỗ, nói:- Tiểu Nguyệt Nhi không ai lo lắng, nhị đại gia đáng thương cho nàng.Một lão đầu râu tóc bạc trắng, quần áo trên người đầy miếng vá, người ta sẽ cho rằng ta là kẻ nghèo kiết hủ lậu, chính là tam đương gia của Ngân Câu phiệt, cười nói:- Tiểu Nguyệt Nhi rốt cuộc vẫn thứng, đó là chuyện hắn thua.

Nếu như hắn thắng, ta lập tức phế tu vị ca ca của ngươi ngay.Tứ đại gia và ngũ đại gia cũng xuất hiện, một thân quần áo rách rưới, không ai tiếp đón..Nhị đại gia nói:- Các ngươi hiểu rõ ràng, Tiểu Nguyệt Nhi tự nhiên là muốn hắn thua, nếu như tiểu tử kia thắng, muốn lấy công chúa, Nguyệt nhi của chúng ta làm sao bây giờ?- Ta thấy nên lấy cây gỗ đánh gãy chân của hắn, giúp hắn mở rộng chiến lực.Tứ đại gia tóc dựng đứng, trợn mắt nói ra.Mấy lão đầu tụ tập với nhau, không ngừng ẩu đả lẫn nhau, rất giống một đám lão côn đồ đánh nhau.Đông Phương Kính Nguyệt u thán, trán nâng lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới trước mặt, nhìn hắn cười cười, Phong Phi Vân cũng gật đầu cười với nàng.Dưới chiến đài chữ thiên có vô số người tụ tập, cũng là bởi vì có tên tuổi Đông Phương Kính Thủy ở đây, mà Phong Phi Vân chạy tới đây, hai người cả kinh, rất nhiều người đều muốn biết bọn họ ai mạnh ai yếu.Một là thứ ba Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, một là thứ ba Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, một trận chiến này tuyệt đối hấp dẫn mười phần, có người đang đánh bạc với nhau, , rất nhiều vẫn thu tiền đặt cọc lớn.Thái sư, thái phó, thái tể tự mình tọa trấn, có ba người này xuất hiện ở đây, làm cho không ai nhìn thấy hào quang của bọn họ.-------Chương 906: Bất tử thánh thụ (1)Dưới chiến đài, tuấn tài trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp tề tụ, đều tới đây trợ uy cho Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân chính là đệ tử đi ra từ Vạn Tượng Tháp, cũng là thiên kiêu còn lại trên chiến đài.

Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa đệ nhất thiên hạ, nếu như Phong Phi Vân bại, chẳng khác gì Vạn Tượng Tháp bại.La Phù công chúa tư sắc khuynh thành, Long Thần Nhai tuấn lãng vô song, hai người bọn họ cũng đều có dã tâm, bọn họ đang âm thầm triệt hạ nhau để lên ngôi vị Tấn đế.Đông Phương Kính Thủy danh khí thật sự quá lớn, chiến uy cũng thập phần cường hãn, mấy cuộc chiến đấu trước đều đánh bại địch nhân chóng, chưa bao giờ dùng quá chiêu thứ ba, Phong Phi Vân đối mặt đối thủ cường đại như thế, rất nhiều người đều lo lắng cho hắn, La Phù công chúa tự nhiên cũng không ngoại lệ.Đông Phương Kính Thủy cũng đi lên, một bước đạp lên chiến đài, toát ra khí thế siêu phàm chấn động nguyên chiến đài lắc lư.Bình chướng bao quanh bốn phía chiến đài cũng lắc lư theo.

Đây là trận pháp vô hình do cự phách bày ra, nhưng dưới uy thế một bước giẫm đất của Đông Phương Kính Thủy thì tựa màn nước lơ lửng trong không trung.Mỗi tòa chiến đài có một người thủ hộ đẳng cấp cự phách canh gác, tránh cho xảy ra chết chóc, ngăn cản bi kịch xảy ra vào phút chỉ mành treo chuông.Người thủ hộ chiến đài chữ thiên là một lão nhân quần áo vá rách rưới.

Lão nhân đứng bên cạnh chiến đài cười toe toét với Phong Phi Vân, nụ cười làm nếp nhăn ở khóe mắt xếch lên.

Đây là Ngân Câu Phiệt Tam Đại Gia.Đông Phương Kính Thủy chắp hai tay vào nhau, ánh nắng phản chiếu giáp mặc trên người sáng lấp lánh, chói mắt như chiến thần giáp sắt.- Phong Phi Vân, ngươi lùi xuống đi, ta không muốn để ngươi thua quá thảm.Không phải Đông Phương Kính Thủy xem thường Phong Phi Vân mà nói lời thật lòng.

Đông Phương Kính Thủy chỉ muốn đánh bại Phong Phi Vân, không cho hắn trở thành phò mã.

Nếu Phong Phi Vân biết khó mà lui thì Đông Phương Kính Thủy sẽ không đánh nhau với hắn.Phong Phi Vân nói:- Ai thua ai thắng khó iết, ta sớm muốn kiến thức thần thông ma đạo song tu của ngươi, sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?Ong ong ong ong ong!Tiếng chuông rung vang trời.Hai người cùng ra tay.

Phong Phi Vân tấn công trước, một mảnh ánh sáng trắng chói lòa bắn ra từ ta hắn, biến thành đao to dài bảy thước, rộng cỡ ván cửa.

Đao ngưng tụ từ thiên tủy binh đảm, cực kỳ sắc bén, có thể chặt đứt linh khí,Bàn tay Đông Phương Kính Thủy khép mở, lòng bàn tay nâng biển mây, một tòa ma thành sắt thép bay ra khỏi mây mù.

Kích cỡ ma thành từ hột đào dần trướng to mấy chục thước, phù văn xuyên toa ma thành, huyết khí dâng trào.Đông Phương Kính Thủy tu luyện 'ma căn' tức căn cơ ngưng tụ từ căn nguyên ma khí, cứng cỏi như thành, bên trên khắc mười vạn ma đạo phù căn hành, dù là linh khí cũng không thể phá hủy ma thành.Ầm!Đại đao thiên tủy binh đảm một nhát chém vào ma thành, chặt đứt mấy trăm rễ cây, phát ra một chuỗi tiếng nổ, hỏa hoa lóe lên.

Mấy đốm lửa to cỡ bàn tay bay ra, rơi xuống đất đốt chiến đài thủng lỗ chỗ sâu hoắm.Nhưng thiên tủy binh đảm không thể chém đứt ma thành hoàn toàn.Mắt Đông Phương Kính Thủy như thần điện, một con mắt là thần nhãn, con mắt kia là ma nhãn.Trong thần nhãn bên phải bắn ra thánh quang trắng tinh, con ngươi ngưng tụ một tòa Thái Cực đồ văn xoay nhanh.

Ma nhãn ên phải bắn ra mây đen, trong con ngươi có bộ xương tắng ngồi xếp bằng lơ lửng, lực lượng quái dị táo bạo bao phủ bộ xương.Hai lực lượng cùng bắn ra, kinh thiên động địa.Phong Phi Vân huơ đao, đao phong xoay vòng trong không khí.Phong Phi Vân hét to:- Long Hoàng Quán Nhật!Một mảnh đao hồng bay ra từ thiên tủy binh đảm vô cùng sắc bén, như cột sáng đâm thẳng lên trời.

Rực rỡ chói mắt, làm nhiều tu sĩ dưới chiến đài nhắm tịt mắt, nếu không sẽ mù lòa.Vang tiếng rồng ngâm:- Grao!Sóng khí màu vàng ngưng tụ thành thần long uốn lượn.Thánh quang Thái Cực đồ bắn ra từ thần nhãn bên phải của Đông Phương Kính Thủy bị đao khí cắn nát, khí thế nghiền nát bẻ gãy.Bộ xương trắng ngồi xếp bằng trong khói đen như thể ngồi bên mép hố đen, hốc mắt mở ra, hai đốm lửa đỏ rực nhấp nháy.

Hai xương tay vươn ra bóp đao khí hình rồng vàng.Đông Phương Kính Thủy cùng tu luyện đạo môn Thái Cực Nhãn và Thánh Ma Đồng trong Cổ Ma quyển.Thánh Ma Đồng đã đến cảnh giới 'khô tịch hóa thần', biến con mắt thành xương khô, ngưng thần thông thành xương trắng.

Thánh ma ngồi trong mắt có thể chặn lại thần pháp trong thiên hạ.Đây là xương cốt thánh ma, nó trực tiếp bắt đao khí, há mồm nuốt vào, dùng đao khí luyện cốt.Thiên Toán Thư Sinh rung động nói:- Đông Phương Kính Thủy thật không đơn giản, có thể tham ngộ từ Cổ Ma quyển khiếm khuyết ra thần thông Thánh Ma Đồng dù là tiên hiền Ma môn chưa chắc tu luyện được.Thiên Toán Thư Sinh bấm đốt tay suy tính kết quả trận chiến này.Nhưng dù gã tự xưng là Thiên Toán Thư Sinh cung không thể biết hết mọi chuyện trên đời.

Phong Phi Vân là người không thể suy tính, Đông Phương Kính Thủy thì tu luyện 'ma chướng' che giấu thiên cơ.

Thiên Toán Thư Sinh không cách nào suy tính kết quả trận chiến này- Phong Phi Vân mới tu luyện mấy năm đã có thể chiến đấu với thiên tài tuấn kiệt đỉnh cao anhádt thế hệ trẻ, sức chiến đấu sánh bằng nửa bước cự phách, tốc độ tiến bộ kiểu này làm người ta trố mắt líu lưỡi.Tuy không gian không nhìn thấy chiến đấu nhưng lỗ tai, thần thức của gã mạnh hơn trước kia gấp vô số lần.

Tô Quân không cần con mắt, trong đầu có thể tưởng tượng cảnh vật xung quanh không sai một li.Ầm!Mây vàng bay lên thành hình cửu ngũ chí tôn, cho cảm thấy cảm giác bá vương giáng trời.Đây là khí tượng "Cửu ngũ chí tôn thân" của Đông Phương Kính Thủy, khí tượng hiện ra, chiến uy càng đáng sợ hơn.

Đông Phương Kính Thủy như khống chế thiên địa này, tất cả nghe theo lệnh của gã.Chỉ có thiên tài đỉnh ca nhất mới có khí tượng như thế.Tựa như cổ bảo vạn năm xuất thế sẽ dẫn đến dị tượng, con người cũng thế.

Thiên tài thật sự xuất thế sẽ mang theo khí tượng, thành tựu không đơn giản.Khí tượng kết hợp với Thánh Ma Đồng, lực lượng biến càng cường đại hơn.

Bộ xương trắng ngồi xếp bằng trong khói đen đột nhiên biến to gấp đôi, chủ động tấn công Phong Phi Vân.- Phượng Hoàng Thiên Nhãn!Con ngươi Phong Phi Vân biến đỏ rực, ánh lửa vòng quanh ngưng tụ thành hai con pưhợng hoàng lửa.

Phượng hoàng miệng cong như sắt, lông chim xinh đẹp rực lửa giương cánh bay, đôi cánh dài hơn hai mươi thước.Hai con phượng hoàng song song bay, lửa nóng cháy đốt cả thiên địa đỏ rực, mặt đất biến thành dung nham.Sau khi Phong Phi Vân đến thiên mệnh đệ tứ trọng thì Phượng Hoàng Thiên Nhãn tăng tiến uy lực, có thể ngưng tụ một chút hồn phượng hoàng, uy lực ra thần thông thiên nhãn.Thánh Ma Đồng là thánh thuật của Ma môn, hiếm có ai thành công tu luyện được.

Nhưng Phượng Hoàng Thiên Nhãn là nhãn thông của yêu tộc phượng hoàng, mức độ thần dị hơn xa Thánh Ma Đồng.Phượng hoàng bay ra đốt ma vụ đen mất sạch, khí tượng "Cửu ngũ chí tôn thân" của Đông Phương Kính Thủy cũng bị ảnh hưởng, sắp hòa tan, bốc cháy.-------Chương 907: Bất tử thánh thụ (2)Bùm!Thánh Ma Đồng ngưng tụ "Thánh ma bạch cốt" bị hai con phượng hoàng đón đầu công kích đã vỡ vụn, xương trắng cùng khói đen bị phượng hoàng nuốt vào trong bụng,Đông Phương Kính Thủy không dao động:- Giỏi.Ánh sáng trắng lấp lánh quanh thân Đông Phương Kính Thủy, giữa trán sinh ra từng hoa văn trắng như rễ cây to.

Khi Phong Phi Vân có suy nghĩ đó thì một mảnh lá cây nhỏ mọc ra từ trán Đông Phương Kính Thủy, to cỡ móng cái, xanh biếc, sức sống khổng lồ chảy xuôi trong lá cây.Mảnh lá cây thứ hai, ba . . .

Cuối cùng một gốc sinh mệnh thánh thụ sinh trưởng từ trán Đông Phương Kính Thủy, cao ba thước, thô cỡ miệng chén, thân cây màu trắng lá xanh biếc, bảo quang bắn ra bốn phía, đốm sáng lấp lánh.Trán trồng thánh thụ, cảnh tượng này rất thần dị, làm nhiều người kinh thán.Rốt cuộc Đông Phương Kính Thủy tu luyện thần thông vô tượng gì?Người nhận ra thần thông của Đông Phương Kính Thủy trước nhất là Lý Tiêu Nam:- Đây . . .

Đây là đạo môn thánh pháp nằm trong bộ thứ nhất của Đạo điển, bất tử thánh thụ!Thần Linh cung chứa tám bộ Đạo điển, vốn có bốn bộ nhưng một bộ đã bị người ăn trộm.Lý Tiêu Nam từng may mắn được lật xem một bộ Đạo điển, chuyên môn tra duyệt tài liệu liên quan Đạo điển nên biết ngay thần thông Đông Phương Kính Thủy tu luyện là gì.- Đạo môn từng hưng thịnh một thời, đạo tu có khắp năm vương triều, tiên môn đạo giáo nhiều không đếm xuể.

Chỉ tiếc Đạo môn từng xảy ra nội loạn, tổng Đạo điển bị chia làm tám bộ rải rác khắp thiên hạ, xem ra bộ Đạo điển thứ nhất giấu trong Ngân Câu Phiệt.Đạo điển là một trong ba thánh điển đương thời, dù chỉ một trang trong một bộ đều là thiên bảo vô giá, khiến tiên môn quy mô lớn trong tu tiên giới cướp giật.Ngân Câu Phiệt chủ nói:- Ngân Câu Phiệt ngẫu nhiên mua được mấy tờ Đạo điển khiếm khuyết từ tay người khác, không đủ một bộ.Ba thánh điển làm ai cung thèm muốn, người nào có được nó sẽ không ngốc lấy ra khoe.Tám bộ Đạo điển có ba giấu trong Thần Linh cung, không ai dám đi cướp Thần Linh cung.Một bộ đặt trong Lăng Tiêu cung Đạo môn.

Mặc dù Đạo môn không mạnh mẽ đỉnh cao như trước kia nhưng vẫn là bá chủ trong tiên môn ẩn thế.

Đạo môn có một vị chưởng giáo, hai vị thái đấu, ba vị tán nhân, bốn tinh tú.Chỉ tính ba tán nhân Đạo môn đã có bối phận rất cao trong tu tiên giới, là cự phách thiên mệnh đệ cửu trọng, sống bảy trăm năm trở lên.

Bọn họ không ở trong Đạo môn tu đạo nhưng ai dám mơ ước thánh bảo của Đạo môn thì những người này sẽ chạy về ngay.Có mấy đại nhân vật đó tọa trấn đủ bảo vệ một bộ Đạo điển.Còn bốn bộ Đạo điển khác thì không rõ tung tích, dù có người được một bộ Đạo điển cũng sẽ không lộ ra ngoài.Ngân Câu Phiệt bỏ số tièn lớn mới mau được mấy tờ từ bộ thứ nhất Đạo điển, với tiền tài sức mạnh của Ngân Câu Phiệt đủ sức bảo vệ vài tờ Đạo điển.Trên đầu Đông Phương Kính Thủy lơ lửng bất tử thánh thụ, tay cầm một tòa ma thành, chân giẫm mặt đất bay vọt lên.

Đông Phương Kính Thủy đè xuống đầu Phong Phi Vân.Tốc độ của Phong Phi Vân rất nhanh, sánh bằng cự phách.

Người Phong Phi Vân biến thành sao băng, thiên tủy binh đảm sắc bén không ai ngăn được.

Một đao xuyên qua ma vân trên người Đông Phương Kính Thủy, cánh tay phải của gã bị chặt rớt xuống đất.Phập!Máu tươi tung toé.Bởi vì đao khí quá mạnh mẽ nên cánh tay bị băm nát.- Có bất tử thánh thụ trên người, dù ngươi chặt cổ tathì ta vẫn có thể tái sinh.Thánh thụ trên trán Đông Phương Kính Thủy như vật sống, hấp thu linh khí trong không khí truyền vào cơ thể gã.

Cánh tay phải nhanh chóng mọc ra, chỉ một giây sau Đông Phương Kính Thủy hoàn toàn lành lặn.Thiên tủy binh đảm sắc bén có thể chém phá linh khí, ma căn của Đông Phương Kính Thủy ngưng tụ thành ma thành cũng không chặn được.

Mỗi thann đao chém đứt mấy trăm rễ cây trên ma thành, nhưng đạo thuật của Đông Phương Kính Thủy khá lợi hại, bất tử thánh thụ trồng trên trán làm gã gần như bất tử.Đây là thánh thuật trong Đạo điển, là thuật pháp đỉnh cao nhất trong thiên hạ.Đông Phương Kính Thủy có thể lĩnh ngộ ra bất tử thánh thụ từ mấy tờ bộ thứ nhất Đạo điển đã có ngộ tính mạnh hơn gừng già tu luyện mấy trăm năm.Thánh thụ cao ba thước sinh trưởng trên trán Đông Phương Kính Thủy, thân cây màu trắng, lá cây xanh biếc liên tục cung cấp năng lượng cho gã.Phập!Phong Phi Vân lại phá tan phòng ngự của Đông Phương Kính Thủy, lợi dụng luân hồi tật tốc bay đến sau lưng gã, một nhát cắm vào thân thể Đông Phương Kính Thủy.

Vòi máu phun ra từ lỗ hổng, thanh đao kia đâm thủng trái tim Đông Phương Kính Thủy.

Thân đao rộng như ván cửa nên đao ghim vào người Đông Phương Kính Thủy như chém gã thành hai khúc.Bất tử thánh thụ lại bộc phát sức sống kéo dài không dứt, tốc độ siêu nhanh chữa lành cơ thể Đông Phương Kính Thủy.

Một luồng sáng trắng bay ra khỏi miệng vết thương, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Lực lượng khổng lồ chạy dọc cánh tay Phong Phi Vân, chấn xương cốt hắn tê dại.Đông Phương Kính Thủy hú dài:- Grao!Miệng Đông Phương Kính Thủy phun mây đen, bên trong có vô số tia chớp đan xen tựa biển sét đụng vào người Phong Phi Vân.Y phục bên ngoài người Phong Phi Vân bị đốt thành tro lộ ra áo giáo vàng bên trong, là áo giáp truyền thừa các đời Thần Vương.

Tổng cộng bảy bộ gồm hộ tâm kính, hai bao tay, hai bao đùi, giáp ngực, giáp lưng.Thần Vương chiến khải rèn luyện bằng 'hỏa diễm kim tinh', cứng rắn vô song, truyền thừa sáu ngàn năm vẫn như mới.Phong Phi Vân mặc chiến khải, làn da ánh vàng tựa như võ thần.

Gân mạch toàn thân Phong Phi Vân ngưng tụ ra từng đợt thú hồn, mỗi lỗ chân lông phát ra tiếng dã thú gầm gừ, xương ống chân trong suốt tựa ngọc thạch.

Phong Phi Vân đánh ra cú đấm, các dị thú chiến hồn ngưng tụ thành nước lũ ồ ạt kéo ra ngoài.Cú đấm đánh ra chin ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn, lực lượng này kinh thiển động địa, uy lực đập vỡ núi sông, khai thiên tích địa.Đông Phương Kính Thủy cũng điên máu đánh nhau, gã vươn hai tay ra, một tay ngưng tụ tiên vân, một tay bấm ma chướng.

Hai tầng mây di chuyển trong tay Đông Phương Kính Thủy, gã như thần linh chúa tể thiên địa.Ầm!Hai lực lượng va chạm trên chiến đài, bộc phát tiếng nổ đinh tai nhức óc làm bình chướng trận pháp quanh chiến đài suýt tan vỡ.

Cự phách trấn thủ chiến đài vội lấy ra linh khí hình dạng như cái lồng phong ấn chiến đài.Bình chướng trận pháp quanh chiến đài bị sóng xung kích mãnh liệt chấn vỡ, nếu không có ánh sáng linh khí bay xéo qua đỡ năng lượng tứ tán thì các khán giả dưới đài đã bị văng miểng chết.Ngân Câu Phiệt Tam Đại Gia lau mồ hôi trán, lẩm bẩm:- Hai tiểu tử hung dữ thật, lúc lão tử còn trẻ sao không mạnh như thế?Cái này không giống người trẻ tuổi đánh nhau mà sánh bằng đại nhân vật tu tiên giới đánh nhau sống chết.Phong Phi Vân điều động hơn chín ngàn dị thú chiến hồn hợp lại làm một, ngưng tụ trên nắm đấm cứng đối cứng với Đông Phương Kính Thủy.

Mỗi cú đấm đánh ra có uy lực trời sụp đất nứt.-------Chương 908: Thua?Trong thế hệ trẻ Đông Phương Kính Thủy nổi tiếng có lực công kích tuyệt đối, một bàn tay có thể đập chết một vị vương giả trẻ tuổi.

Phong Phi Vân thì nổi tiếng về tốc độ, nhưng bây giờ hắn bỏ sở trường dùng sở đoản.

Phong Phi Vân không chọn vận dụng ưu thế của mình, dùng tốc độ siêu mau đánh lén quấy rối, ngược lại cứng đối cứng với Đông Phương Kính Thủy.

Nhiều người cảm thấy Phong Phi Vân bị điên.Ầm ầm ầm ầm ầm!Một chuỗi công kích toàn là quyết đấu mãnh liệt nhất, chấn chiến đài rung lắc dữ dội, có chỗ nứt rạn.

Chiến đài này đúc bằng ngọc thiết tuhry, bên trong chứa vạn đạo trận phù, nhưng hiện tại người thủ hộ không chịu nổi Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Thủy công kích mãnh liệt, sắp tan vỡ.Một lão nhân phẩy quạt lông khẽ thở dài:- Phong Phi Vân dù gì thấp hơn Đông Phương Kính Thủy một cảnh giới, tuy sức lực mạnh nhưng cứng đối cứng với Đông Phương Kính Thủy rất có thể sẽ thua ngay.Mắt Thiên Toán Thư Sinh sáng rực, phản bác lại:- Nguồn gốc lực lượng của Phong Phi Vân ở chỗ cơ thể hắn cường đại, sức kéo dài càng dẻo dai.

Nguồn gốc lực lượng của Đông Phương Kính Thủy ở chỗ thần thông thuật pháp, cần linh khí tử phủ khổng lồ làm nền móng, tiêu hao nhanh.

Phong Phi Vân cứng đối cứng với Đông Phương Kính Thủy có lẽ vì muốn hao hết linh khí tử phủ trong người hắn, linh khí cạn kiệt thì sức chiến đấu cũng bị tan rã.Lão nhân lắc đầu, nói:- Tu vi đến cảnh giới như Đông Phương Kính Thủy thì đan điền tử phủ tựa biển rộng, lưu trữ ngàn vạn linh khí tử phủ đã là ít.

Ba trăm sáu mươi mệnh huyết mở ra là có ba trăm sáu mươi Thần Hà, có thể dẫn động linh khí trong thiên địa liên tục nhập vào người bổ sung linh khí.Thiên Toán Thư Sinh cãi lại:- Nhưng Đông Phương Kính Thủy sử dụng thần thông ma đạo song tu, có thể phát huy ra sức chiến đấu hơn tu sĩ cùng cảnh giới gấp mười lần, tương đương tiêu hao linh khí tử phủ nhiều hơn người bình thường gâp chục lần.Sức chiến đấu của Đông Phương Kính Thủy đúng là hùng dngx, mênh mông, liên miên không dứt, chấn không khí tan rã thành nước vỗ vào người có thể vỡ xương đứt thần kinh.

Người bình thường làm sao đỡ nổi lực lượng có chin ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn, Đông Phương Kính Thủy làm được.

Đông Phương Kính Thủy đánh ra thần thông và ma công, sức chiến đấu hùng hồn, sức mạnh cỡ bảy con long hổ rưỡi.Lực lượng bảy con long hổ là nửa bước cự phách, Đông Phương Kính Thủy mới thiên mệnh đệ ngũ trọng đã đánh ra bảy con rưỡi.Đông Phương Kính Thủy cao giọng quát:- Phong Phi Vân, ngươi muốn dùng lực lượng làm cnạ kiệt linh khí của ta là hành động ngu xuẩn.

Nói thật cho ngươi biết, ta có bất tử thánh thụ, lực lượng liên miên không dứt, dù tranh tài một tháng cũng không thấy mệt!Thiên địa rung lắc, quyền ảnh như mười tám ngọn núi nhỏ đấm ra.Bình thường tu sĩ thiên mệnh đệ ngũ trọng dốc sức chiến đấu sẽ vừa đánh nhau vừa hồi khí, nếu không sau ngàn chiêu linh khí sẽ xói mòn nhiều.

Nhưng tên cuồng Đông Phương Kính Thủy này thi triển thần thông Đạo môn, ma công Ma môn cùng lúc, tiêu hao hơn biến sắc mặt gấp mười lần lại không hề bị tiêu hao chút nào.

Trong tử phủ cung khổng lồ hơn người bình thường gấp trăm lần, tựa biển cả màu tím.Đây là điểm mạnh của thiên tài đẳng cấp sử thi, không cần sợ kiẹt sức.Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi nói sẽ đánh bại ta trong vòng tám mươi chiêu, bây giờ chúng ta đánh nhau bao nhiêu chiêu rồi?

Hơn ngàn chiêu đúng không?Tu vi hai người siêu cao, trong mười phút đã đánh nhau hơn một ngàn chiêu, đánh kinh thiên động địa.

Không nhiều tu sĩ thấy rõ thân hình Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Thủy, nhiều người chỉ nghe một chuỗi tiếng nổ.Biểu tình Đông Phương Kính Thủy nghiêm nghị:- Vậy ta sẽ cho ngươi thấy thần thông vô thượng thật sự của ta, để ngươi thua vui vẻ.Đông Phương Kính Thủy đứng thẳng, một bóng ma bay ra khỏi ngực gã, hình dạng dữ tợn, toàn thân đen thui, cao mấy chục thước.Đây là một cái bóng đen, bá khí to lớn.

Phong Phi Vân ở trước mặt nó nhỏ như con kiến.Ầm!Bóng ma màu den duỗi tay ra, bàn tay to vỗ xuống hất bay Phong Phi Vân, lực lượng cường đại cỡ tám con long hổ.Lực lượng chín con long hổ là của cự phách, giữa lực lượng bảy con long hổ và tám con long hổ tu ychỉ cách một con số nhưng chênh lệch tính theo cấp số nhân.Lực lượng con long hổ xem như cường giả trong nửa bước cự phách.Môn chủ một tiên môn đập bàn đứng dậy, giật mình kêu lên:- Trời ơi, Đông Phương Kính Thủy tu luyện ma chủng thành công!Ma chủng là thứ càng mạnh hơn ma căn, trong thời kỳ thượng cổ những người Ma môn không mấy ai tu luyện ra ma chủng được.

Người tu luyện ra ma chủng sẽ được phong làm môn chủ Ma môn đời tiếp theo ngay.Tuy Đông Phương Kính Thủy mới tu luyện ra một cái bóng ma chủng rất là mờ ảo nhưng mọi người đều tin một điều, cho gã thêm trăm năm chắc chắn Đông Phương Kính Thủy sẽ luyện ra ma chủng thật sự, có thể gầy dựng lại Ma môn mới.Ma chủng và thánh thụ đều xuất hiện, đây là khí vận, ngộ tính khổng lồ biết bao, nên mới tu luyện thành công hai loại thần thông có một không hai trên đời.Nhiều đại nhân vật tiên môn nhìn nhau, cảm giác áp lực nặng nề.

Đông Phương Kính Thủy chắc chắn sẽ trưởng thành siêu bá chủ Thần Tấn vương triều, trong thế hệ trẻ không còn ai tranh phong với gã nổi.Bóng ma to lớn lại ra tay, lực lượng mãnh liệt tựan ước lũ ập xuống.

Phong Phi Vân đứng trên chiến đài, trong đan điền có một thanh đồng cổ thuyền bềnh bồng dung hợp với luân hồi tật tốc.

Bàn tay bóng ma to lớn đâm vào người Phong Phi Vân, cùng lúc đó hắn chủ động bay xuống chiến đài.Nhưng người ngoài xem thì như Phong Phi Vân bị bóng ma đánh bay, miệng hộc máu té xuống chiến đài.Phong Phi Vân rơi xuống chiến đài, dùng ống tay áo lau máu khóe môi.Phong Phi Vân nói:- Đông Phương Kính Thủy, không ngờ ngươi tu luyện ra ma chủng, ta thua tâm phục khẩu phục.

Hừ, tạm biệt.Mặt Phong Phi Vân trắng bệch, dường như bị thương rất nặng.

Phong Phi Vân phất tay, nhanh chóng rời đi.Tuy Phong Phi Vân nói thua tâm phục khẩu phục nhưng mọi người nghe ra hắn không phục chút nào.Đông Phương Kính Thủy đứng trên chiến đài, chẳng hề vui sướng.

Con ngươi Đông Phương Kính Thủy co rút nhìn chằm chằm bóng lưng Phong Phi Vân đi nhanh, gã cứ cảm thấy có gì không đúng.trận chiến này kết thúc, Đông Phương Kính Thủy chiến thắng.

Phong Phi Vân thua thảm nhưng không ai coi thường hắn, dù sao Đông Phương Kính Thủy không chỉ tu luyện ra chiến đài còn có ma chủng, hai thần thông cộng lại gần như vô địch trong thế hệ trẻ, có thể xưng hùng trong thế hệ trước.Trận chiến thứ hai bắt đầu, Hồng Diệp hoàng tử đối chiến với Thiên Đao Cổ Thố.Phong Phi Vân đi rất nhanh, mãi khi đến chỗ vắng người, mặt hắn nhanh chóng ửng hồng, không giống người bị thương.

Phong Phi Vân biến thành luồng khói xuyên qua các điện vũ hoàng thành, chạy hướng Đế cung.Trên chiến đài Phong Phi Vân thấy rõ Long Thanh Dương xì xầm gì đó bên tai Long Thần Nhai, rồi Long Thần Nhai vẻ mặt sốt ruột rời đi.

Không lâu sau Thái Tể Bắc Minh Mặc Thủ cũng âm thầm rời đi.-------Chương 909: Cấm vệ Đế cung (1)Lòng Phong Phi Vân nổi lên bất an, vì vậy hắn giả bộ thua trong tay Đông Phương Kính Thủy.

Nếu không dù Đông Phương Kính Thủy tu luyện ra thánh thụ, ma chủng muốn đánh gục Phong Phi Vân cũng rất khó.

Ít nhất phải qua mười vạn chiêu mới quyết định thắng thua được.Huống chi Phong Phi Vân có thanh đồng cổ thuyền, đánh nhau thật tình thì chưa rõ mèo nào cắn mỉu nào.- Xem ra Long Thanh Dương nói chuyện chiếu thư cho Long Thần Nhai, phải nhanh chóng đến Đế cung ngay.

Nếu bị bọn họ trước một bước lấy được chiếu thư thì mọi chuyện đã muộn.Phong Phi Vân tăng nhanh tốc độ, chớp mắt đã tới bên ngoài Đế cung.

Cổng Đế cung mở rộng, bốn chiến tướng cường đại mà xa lạ canh gác bên ngoài cung môn.Đế cung nằm sâu trong hoàng thành, Tấn đế và phi tử hậu cung cư ngụ trong Đế cung.

Ngoại tần không được triệu kiến thì không cho phép vào Đế cung.Đấu Chiến Thiên Hầu đứng đầu mười tám thiên hầu từng vì xâm nhập hậu cung suýt bị lăng trì chết.Phong Phi Vân chạy tới gần Đế cung, cảm giác không khí khác lạ, cảm nhận túc sát, sát khí mãnh liệt.Cổng cung to lớn cao mấy chục thước bị mở rộng, bốn cao thủ đại nội mặc giáp sắt dày nặng đứng ngay cửa Đế cung.

Giáp sắt không chỉ phủ lên thân thể của bọn họ, nó bao bọc mỗi tấc da, răng, mắt.Đây là bốn quái vật sắt thép.Đây là sắt nặng nhất thiên hạ, áo giáp luyện chế từ huyền vũ tiết, phủ trùm mỗic phần cơ thể.

Trên giáp sắt dán các chiến phù, một khi chiến phù bị kích hoạt giáp sắt sẽ trở nên không gì phán ổi, ngăn cản công kích sắc bén nhất đời.Một cao thủ đại nội cầm chiến mâu thô cỡ miệng chén lạnh lùng quát:- Người đến hãy dừng bước, cấm địa Đế cung không được tự tiện xông vào!Thanh âm phát ra từ chiến khải rất là trầm đục.Mặc dù mắt bọn họ bị che nhưng thần thức đặc biệt cường đại, một con ruồi cũng không thoát khỏi thần thức rà soát.Phong Phi Vân từng đến Đế cung, quen biết cao thủ đại nội canh gác Đế cung.

Bốn người này tuy bị chiến khải dày nặng bao trùm nhưng trong người phát ra lực lượng dao động không phải 'long võ khí' mà cao thủ đại nội tu luyện, có vài phần khí lạnh.

Bốn người này không phải cao thủ đại nội cũ.Phong Phi Vân hít ngửi không khí, hắn ngửi được mùi máu nhàn nhạt, trên mặt đất có dấu vết chiến đấu.

Tuy bị cao thủ trận pháp bày ảo trận che đi nhưng không thoát khỏi Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân.Đế cung thật sự xảy ra chuyện.Phong Phi Vân đi tới bên ngoài Đế cung, có một lão thái giám mặt trắng bệch mau chạy sâu vào Đế cung.Phong Phi Vân cao giọng quát:- To gan, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra ta chính là Thần Vương đương triều sao?Cao thủ đại nội giơ chiến mâu, khí lạnh chạy dọc mũi mâu.- Xin lỗi, xin Thần Vương đại nhân hãy đưa ra Thần Vương lệnh, nếu không thuộc hạ cũng không thể cho đi.Thần Vương lệnh không ở trong người Phong Phi Vân, nó cất trong Đế cung.

Nhưng xem tình huống hôm nay không ổn, người canh giữ Đế cung bị thay đổi, dù Phong Phi Vân mang Thần Vương lệnh đến cũng đừng hòng được cho vào.Chắc chắn Long Thần Nhai đã dẫn người xông vào Đế cung, nếu để gã lấy chiếu thư từ tay thì nội dung trong chiếu thư mặc gã bóp méo, sẽ bị công bố thiên hạ ngay hôm nay.

Long Thần Nhai sẽ ngồi vào vị trí Tấn đế đời tiếp theo, Phong Phi Vân và La Phù công chúa nếu muốn lật ngược bàn cờ sẽ bị nói là phản loạn.Không biết Long Thần Nhai vào Đế cung bao lâu rồi, rất có thể gã đã cầm chiếu thư.Lúc này Phong Phi Vân có muốn cứu viện cũng không kịp, chỉ có thể cứng rắn xông vào.Phong Phi Vân làm bộ thò tay vào ngực, cười thân thiện:- Được rồi, ngươi qua đây, ta cho ngươi xem Thần Vương lệnh.Cao thủ đại nội do dự, gã biết Thần Vương lệnh không ở trong tay Phong Phi Vân, hắn nhất định sẽ xuống tay giết gã nhưng cao thủ đại nội phải đi qua.Hai tay cao thủ đại nội âm thầm ngưng tụ lực lượng, thiết phù trên lưng tỏa sáng lấp lánh.

Cao thủ đại nội chậm rãi từng bước đến gần Phong Phi Vân, ba cao thủ đại nội đứng sau lưng gã cũng nhận ra manh mối, người phát ra chiến quang nhạt, tùy thời ra tay.Bọn họ là tử sĩ Bắc Minh Phiệt, ai nấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tu vi đỉnh cao, ngửi được mùi nguy hiểm ngay.Xoẹt!Cao thủ đại nội đến gần Phong Phi Vân ba bước bỗng hắn rút tay ra, luồng sáng trắng chói lòa kèm theo sát khí sắc bén bay ra khỏi tay hắn.Khi tay Phong Phi Vân nhúc nhích thì cao thủ đại nội đã rục rịch, cầm chiến mâu đâm ra ngoài.Nhưng biết Phong Phi Vân muốn giết gã là một chuyện, có thể đến sau mà tới trước hay không lại là chuyện khác.Tốc độ của Phong Phi Vân nhanh như tia chớp, hắn ra tay hết sức, thiên tủy binh đảm chém chiến mâu thành hai khúc, đao đâm xuyên Huyền Vũ thiết khải, xuyên thủng tim cao thủ đại nội.

Đao phong xoay chuyển cắt đôi người gã bay ra hai hướng.Máu phun ra như hao mai màu đỏ.Keng keng keng!Keng keng keng!Hai khúc chiến mâu nặng nề rớt xuống đất, một khúc mũi nhọn cắm ngược xuống đất, huyền văn màu lam còn di chuyển bên trên.Phong Phi Vân cầm thiên tủy binh đảm can đảm xung phong, xông thẳng vào Đế cung.

Chiến khải vàng trên người Phong Phi Vân nhỏ máu tí tách.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Lui ra, nếu không giết không tha!Ba cao thủ đại nội khác đứng thành một hàng, cương thiết duỗi ra, rất nặng nề, chiến khí tăng vọt.

Ba cao thủ đại nội không định lùi ra.Bốn cao thủ đại nội đều là siêu cường giả, nếu Phong Phi Vân không nhờ tốc độ siêu nhanh và thiên tủy binh đảm sắc bén thì không thể nào dễ dàng giết một cao thủ đại nội.Một cao thủ đại nội mở miệng nói:- Phong Phi Vân, ngươi đến muộn rồi, thái tử điện hạ sớm vào Đế cung, có lẽ bây giờ đã khống chế nguyên Đế cung.- Không biết sống chết!Phong Phi Vân huơ chiến đao, đao khí tựa như trường long cuốn ba cao thủ đại nội vào đao khí, định một chọi ba.- Phong Phi Vân, chúng ta là tử sĩ sắp bước vào cảnh giới nửa bước cự phách, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể thắng ba chúng ta sao?Một cao thủ đại nội hai tay giang ra, lưng hiện thao thiết màu vàng cao hơn mười thước, lông dài như kim giương nanh múa vuốt.Cao thủ đại nội này chộp hướng Phong Phi Vân, bóng thao thiết vàng khổng lồ sau lưng gã cũng huơ vuốt nhào vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Người Phong Phi Vân thẳng tắp vung nắm đấm đánh vào cánh tay cao thủ đại nội đó.

Tiếng xương gãy và thao thiết gào rú đau đớn vang lên.Cánh tay cao thủ đại nội gãy vụn, xương gãy thành năm khúc.

Thao tiết chiến hồn tu vi chín trăm năm trên lưng cao thủ đại nội bị Phong Phi Vân một cú đấm đánh bị thương.Ầm!Bàn tay Phong Phi Vân chợt to ra hơn mười thước, ánh sáng vàng rực rỡ như chưởng ấn từ trên trời giáng xuống.

Giông tố rít gào bộc phát lực lượng khổng lồ cửu thiên đè xuống đầu9 nữ nhân cánh tay bị thương.

Đầu cao thủ đại nội bị đè lún xuống, cổ gãy, nguyên cái đầu lún vào thân thể.Bùm!Cao thủ đại nội bị đè sụp hoàn toàn dưới chưởng ấn màu vàng.Mặt đất bị vỗ thủng cái hố bàn tay to hơn chục thước, sâu năm thước.

Sóng vàng cuộn trào trong hố thật lâu không tan, một đống thịt hình người nằm dưới đáy hố, hoàn toàn mất sự sống.-------Chương 910: Cấm vệ Đế cung (2)Cao thủ đại nội thứ hai chết.Bốn cao thủ đại nội thật ra là tử sĩ Bắc Minh Phiệt, không sợ chết.

Bọn họ có tham gia trong cuộc chiến Thần Vương phủ, nhiều người hầu, thị nữ đã chết trong tay họ.

Cho nên Phong Phi Vân không chút nương tay với bốn tử sĩ.- Cút qua đây!Phong Phi Vân cầm thiên tủy binh đảm biến thành hàng ngàn kiếm nhỏ màu trắng bay ra ngoài đâm cơ thể một cao thủ đại nội thủng lỗ chỗ, mấy trăm lỗ nhỏ, máu chảy ồ ạt.Phong Phi Vân lướt qua cao thủ đại nội, vỗ ra một chưởng.

Cái xác thủng lỗ chỗ nứt vỡ nhiều mảnh té dưới đât.Phong Phi Vân không dám chậm trễ giây phút nào, nhanh chóng lướt trên Đế cung.Nhưng cao thủ đại nội thứ bốn công kích Phong Phi Vân, không bị hắn hung dữ hù sợ.

Cao thủ đại nội vẫn tràn ngập chiến ý, dù chỉ vì ngăn bước chân Phong Phi Vân giây lát thì gã chết đáng giá.Đây chính là tử sĩ, hết thảy đặt ích lợi của chủ nhân lên hàng đầu.

Vì chủ nhân, bọn họ tùy thời chịu chết.Phong Phi Vân buộc phải ngừng lại lần nữa, chín ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn bay ra khỏi người Phong Phi Vân, biến thành biển dị thú chiến hồn tuôn hướng tử sĩ cuối cùng.

Dị thú chiến hồn như sóng biển đập vào người cao thủ đại nội.Khi dị thú chiến hồn chạy chồm rời đi, trên mặt đất chỉ còn một bộ xương trắng.

Huyền Vũ thiết áo giáp cao thủ đại nội mặt trên người cũng bị một số dị thú chiến hồn sống nhờ ăn kim loại nuốt mất.Ầm!Chín ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn bay trở vào cơ thể Phong Phi Vân, làm người hắn rung mạnh.

Ánh sáng rực rỡ bắn ra, chiến ý và sát ý song song, Phong Phi Vân xông vào Đế cung, đi vào cấm địa hậu cung.Thời kỳ đặc biệt, Phong Phi Vân bất chấp nhiều quy tắc, dù là hậu cung hắn cũng dám xông vào.Hậu cung rất lớn, bao nhiêu là điện vũ, nếu tu sĩ lần đầu tiên đến hậu cung chắc chắn sẽ lạc đường.Phong Phi Vân không phải lần đầu tiên đến hậu cung, hắn chạy nhanh trên đường ngọc thạc rộng rãi đến giữa hậu cung.

Bốn thần pi cư ngụ chính giữa hậu cung, Lạc thần phi cũng không ngoại lệ.Trên đường đi Phong Phi Vân thấy dấu vết chiến đấu, chắc thái tử Long Thần Nhai định dùng vũ lực giành chính quyền.

Có thể Bắc Minh Mặc Thủ rời đi là để trước tiên điều động lực lượng ngoài hoàng thành, hôm nay trước mắt bao người nâng thái tử đăng cơ.Lòng Phong Phi Vân nặng nề.

Mọi người bị cuộc chiến phò mã hấp dẫn, Bắc Minh Phiệt đã bắt đầu xúi giục vua mới lên ngôi.- Cuộc chiến vua mới máu me này . . .

Bắt đầu.Mắt Phong Phi Vân bắn tia sáng lao nhanh đi, mười ba ngọc phi phù bay ra từ tay hắn truyền mười ba mật thư.

Mười ba ngọc quang xuyên thủ màn trời, như sao băng lao ra hoàng thành bay bốn phương tám hướng trong Thần đô.Lực lượng Thần Vương phủ ẩn giấu trong Thần đô, bảy cấm vệ Thần Vương, ba thiên hầu bên ngoài Thần đô, La Phù công chúa đều nhận được ngọc phi phù của Phong Phi Vân, tập thể hành động.Sâu trong Đế cung, vị trí Thiên Trọng điện vũ.Chân Phong Phi Vân đạp luân hồi tật tốc, tay cầm thiên tủy binh đảm xông vào hậu cung.

Vốn trong hậu cung có nhiều trận pháp nhưng dã bị người phá vỡ, có người xông vào hậu cung trước Phong Phi Vân.- Người đến xin dừng bước!Một người mặc áo xám đứng trên đỉnh điện vũ cao hơn mười trượng, lưng cõng thanh kiếm sắt, đôi mắt trống rỗng như thể hai hạt châu màu đen khảm vào hốc mắt, tối tăm không ánh sáng.Người này nhìn như bình thường nhưng người phát ra lực lượng rất lợi hại, đã đến sơ kỳ nửa bước cự phách.Nửa bước cự phách là một đại cảnh, chia làm ba tiểu cảnh giới là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chênh lệch rất lớn.

Trừ phi có tư chất cực kỳ kinh người, nếu không khó mà chiến đấu vượt cảnh giới.Phong Phi Vân không ngừng lại, nói:- Ngươi là người của tiên giáo nào?

Ngươi dám xông vào cấm địa hậu cung?- Lão phu không thuộc về bất cứ một tòa tiên giáo nào.

Thiên hạ to lớn, chỗ nào cũng đi được.Người áo xám râu dài ba thước, thanh âm tà mị lọt vào tai làm lòng như thế rối loạn.Phong Phi Vân khinh thường nói:- Hừ hừ!

Nếu Tấn đế còn ở trong Đế cung thì ngươi dám nói ra câu đó không?Nếu Tấn đế còn trong Đế cung, đừng nói người áo xám là nửa bước cự phách, dù gã có là chân nhân cũng không dám tiến vào một bước.Vẻ mặt người áo xám không vui không buồn nói:- Nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch, ta biết ngươi là ai.

Đừng tưởng rằng được người gọi là thiên tài số một Thần Tấn vương triều là có thể tranh phong với tu sĩ lão làn hơn mình.

Lão phu tu luyện sáu trăm bốn mươi năm, trải qua hàng vạn trận chiến lớn nhỏ, qua vạn cuộc chiến vẫn không chết, tiểu bối như ngươi làm sao sánh bằng?- Ta cũng biết ngươi là ai.Bước chân Phong Phi Vân như rồng bay đã đến bên dưới người áo xám, đi vào chiến vực riêng của người áo xám.

Cảm giác như lún vào đầm lầy, hành động trở nên chậm chạp.Hễ là nửa bước cự phách sẽ tu luyện ra chiến vực.Cái gọi là chiến vực rất giống với khí tượng của thiên tài tuấn kiệt.

Nếu thiên tài tuấn kiệt có thể dung hợp khí tượng và chiến vực với nhau sẽ càng mạnh hơn.Nửa bước cự phách được gọi là nửa bước cự phách ở chỗ chiến vực hình thành.Người áo xám kinh ngạc hỏi:- Ngươi biết ta là ai?- Ngươi tu luyện là 'tà phong đạo', hai mắt bị luyện hóa thành huyết vân châu.

Rất rõ ràng, ngươi là người của Ám vực trong ba vực tà đạo.

Các hạ là thái thượng trưởng lão nào đó của Ám vực đúng không?Ám vực và Bắc Minh Phiệt luôn thân thiết với nhau, cộng với bây giờ Phong Phi Vân trải đời nhiều, không khó suy đoán thân phận của lão nhân.Trong khi người áo xám sửng sốt, Phong Phi Vân dốc sức thi triển luân hồi tật tốc biến thành gió to, thiên tủy binh đảm như tia chớp đâm ra.Người áo xám giật mình, một tiểu bối vậy mà tốc độ quá nhanh, suýt làm mắt gã bị hoa.

Người áo xám thi triển một loại thần thông tốc độ thuộc tà đạo né ra xa.

Nhưng vị trí trái tim người áo xám bị cắt rách lớp áo, thiên tủy binh đảm để lại một vết máu trên ngực, suýt đâm thủng trái tim gã.Người áo xám thầm sợ hãi, lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, bên tai người áo xám nghe tiếng kim loại xé gió, thế đến hung mãnh, không thấy bóng dáng Phong Phi Vân đâu.Trong hốc mắt người áo xám rớt ra hai hạt châu đen.Đây vốn là con mắt của người áo xám, nhưng sau khi tu luyện thần thông 'huyết vân châu' thì con ngươi hấp thu nhiều máu biến thành màu đen.Hai con mắt biến thành hai áng mây máu, một huyết vân như ao máu hình tròn, một huyết vân như ao máu hình bán nguyệt.Đây là một loại tà pháp nghịch thiên, tinh luyện máu của hàng ngàn người mới thành công, uy lực rất lợi hại.

Hai tòa điện vũ bên cạnh bị người áo xám đè sụp, san bằng, gạch ngói đá vụn đầy đất.Đây mới chỉ là uy lực huyền vân châu rò rỉ ra ngoài.Dù đối diện nửa bước cự phách Phong Phi Vân cũng không sợ, một con rồng dài màu trắng bay ra thiên tủy binh đảm.

Con rồng dài hơn mười thước đấm thủng hai mảnh huyết vân đánh vào ngực người áo xám.-------Chương 911: Đế cung đẫm máuẦm!Huyết vụ nổ tung, ba khúc xương ngực người áo xám nứt gãy, ngực áo bị xé mảng lớn rơi xuống.Tiếng nổ đinh tai kinh động phi tử trong hậu cung, những phi tử đa số có chút tu vi nhưng không cao, bọn họ bay ra khỏi các điện vũ nhìn dao động chiến đấu gần đó,rất ngạc nhiên.- Sao trong hậu cung có đánh nhau?- Cao thủ đại nội trấn giữ hậu cung đi đâu rồi?- Tại sao Tấn đế chưa cách không trấn áp hai người này?Một lực lượng đánh vào cổ phi tử quốc sắc thiên hương, chém đứt một nửa cần cổ trắng ngần.

Máu phun như suối, phi tử giãy dụa trên mặt đất nửa ngày, không có cả thời gian uống linh đan đã nằm im không nhúc nhích.

Đây chỉ là dư âm đòn công kích.Các phi khác thấy cảnh tượng này sợ hãi mặt không còn chút máu, co giò chạy trốn thật xa.

Có vài phi tử tu vi mạnh mẽ vẫn quan sát từ xa, bọn họ sinh ra trong tiên môn cường đại, tu luyện tuyệt học bảo điển nên tu vi cao sâu.Một phi tử da trắng như bông bưởi, đôi mắt sáng như ánh sao nói:- Một người trong đó là Thần Vương, người kia dùng công pháp tà đạo đã đến cảnh giới nửa bước cự phách.Một phi tử mặc áo hồng hỏi:- Tuyết phi tỷ tỷ, chúng ta có cần ra tay trợ giúp Thần Vương xua địch không?Tu vi của phi tử áo hồng cao sâu, giơ tay nhấc chân phong vạn tuyệt đẹp.Tuyết phi lắc đầu, nói:- Nghe Bắc Minh Thần phi nương nương bí mật nói thì Tấn đế đã đi thánh địa hoàng tộc bế quan rồi, chờ vua mới lên ngôi là chúng ta cũng sẽ bị đưa đi thánh địa hoàng tộc, suốt đời không được đi ra.- Rõ ràng đây là cuộc chiến giành quyền vua mới, chúng ta tốt nhất đừng xen vào.

Nếu lỡ sơ sẩy giúp lầm người, không chỉ chúng ta chết không có chỗ chôn mà gia tộc sau lưng cũng bị liên lụy.Mấy phi tử mặc dù tu vi cao sâu nhưng không dám ra tay, sợ đắc tội với người.

Tấn đế nhường ngôi, bọn họ cũng mất quyền lợi, nếu không biết cách tự bảo vệ mình sẽ thân chết đạo tiêu.Mỗi cuộc đấu giành quyền đều máu me, chết nhiều người.Cao tầng hoàng tộc mắt nhắm mắt mở xem cuộc chiến, vì chỉ có phe giành chiến thắng mới là mạnh nhất.

Bọn họ chỉ yên tâm khi giao vương triều vào tay kẻ mạnh.Bọn họ cần một vị dế vương mạnh mẽ dứt khoát chứ không phải người yếu đuối vô dụng.Năm nay Phong Phi Vân gần hai mươi tuổi đã có thể tranh phong với nửa bước cự phách, thiên tủy binh đảm thần dị mà sắc bén lướt tới lướt lui trong không khi, đâm chín lỗ máu trên người người áo xám.Phong Phi Vân từng bước áp sát sâu trong hậu cung, mỗi bước ra một bước liền chém một đao, đánh thái thượng trưởng lão tà đạo cao hơn mình hai cảnh giới luống cuống tay chân.

Người áo xám bị thương ngày càng nhiều, mỗi khi lùi một bước là dưới đất in laịmột dấu chân máu.- Đây chính là thành tựu sáu trăm bốn mươi năm ngươi sống, tra tu luyện chưa đến sáu năm đã có thể giết ngươi trăm ngàn lần.Phong Phi Vân cất thiên tủy binh đảm, vận dụng hết sức mạnh vung hai tay lên.

Chín ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn hiện ra trên cánh tay.

Phong Phi Vân vọt tới hai bước đè thân thể người áo xám.- Phụt!Người áo xám chịu đựng một kích dời núi lấp biển của Phong Phi Vân, lảo đảo suýt quỳ dưới đất.Gã bị một thiếu niên gần hai mươi tuổi đánh bại, thua quá thảm.Người áo xám định chống cự nhưng Phong Phi Vân vỗ một chưởng trấn áp gã quỳ rạp dưới đất, hai tay chống mặt đất, đất nứt ra như mạng nhện.Xoẹt!Đao quang chợt lóe, một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài.

Bùm một tiếng cái đầu đập vào cung tường đỏ hồng, đầu như trái bong lưng tưng dưới đất.Một vị nửa bước cự phách thành vong hồn dưới đao Phong Phi Vân.Phương xa, mấy phi tử nhìn nhau, mắt nhìn Phong Phi Vân đứng thẳng, mạnh mẽ còn hơn Tấn đế lúc trẻ.

Sát khí đó làm các phi tử kiềm không được thụt lùi.Phong Phi Vân đứng thẳng lên, xa xa nhìn cá phi tử, tiếp tục chạy vào sâu trong hậu cung.- Xem ra sâu trong hậu cung xảy ra biến cố kinh thiên gì, chúng ta đi xem thử!Mấy phi tử theo sau lưng Phong Phi Vân chạy vào trong hậu cung.Bọn họ không dám chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, không ai biết phía trước có nguy hiểm gì.Một áng mây đen dâng lên từ một tòa điện vũ, năm lão nhân xông ra.

Năm lão nhân là thái giám tu vi tuyệt đỉnh, người mặc áo thái giám màu chim cú, mặt trắng không râu, âm khí nặng nề.

Các thái giám cùng công kích Phong Phi Vân.Gió tà phần phật, có ít nhất hai mươi thần thông đè đầu Phong Phi Vân.Những lão thái giám này bị Bắc Minh Phiệt mua chuộc, trong đó có người vốn là mật thám được Bắc Minh Phiệt sắp xếp vào Đế cung.- Muốn chết!Thiên tủy binh đảm biến thành hàng ngàn iếm vũ trắng như mưa ánh sáng bay tới trước.Tất cả thần thông bị đâm thủng, mảng lớn điện vũ sụp đổ.

Xác năm thái giám rơi từ trên trời xuống.

Xác chết thủng lỗ chỗ như tổ ong.Phong Phi Vân đi trong phế tích, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Phong Phi Vân bước nhanh dến bên ngoài năm cung điện khổng lồ chính giữa hậu cung.

Dãy cung diện trập trùng, trên nóc khảm thiên châu màu trắng như năm ngọn núi lớn giăng ngang trước mặt.Phong Phi Vân từng đến đây, từng trong một tòa cung điện gặp lại Kỷ Linh Xuân.

Rất nhanh Phong Phi Vân tìm thấy cung điện của Lạc thần phi.Cung điện này đã nằm trong vòng khống chế của Bắc Minh Phiệt, ít nhất hơn một trăm tu sĩ tọa trấn.

Có hai mươi mấy khí tượng ngút trời, chiến khí lộ ra, mùi máu tươi từ bên trong tràn ra ngoài, nồng nặc gay mũi.Phong Phi Vân không sợ hãi, dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng vào.

Phong Phi Vân vừa vào cổng lớn tầng cung điện thứ nhất chợt thấy xác chết đầy đất, máu chảy thành dòng suối nhỏ.

Tất cả là thái giám, cung nữ bị giết.

Có năm tu sĩ áo đen đang lục tìm xác chết, thấy có người sống là giết ngay.Xâm nhập hậu cung là tội cực kỳ bất kính, không chừa bất cứ ai sống sót.- Đã chết.- Bên này còn một người, còn sót một hơi thở.Một tu sĩ áo đen ánh mắt tàn nhẫn chặt đầu một cung nữ hấp hối.- Thế lực của Lạc thần phi không nhỏ chút nào, cung nữ và thái giám dưới tay toàn là cao thủ, sức chống cự ngoan cường.

Không biết thái tử điện hạ đã bắt Lạc thần phi chưa?- Tấn đế vào thánh địa hoàng tộc bế quan, bây giờ Thần đô là thiên hạ của thái tử điện hạ.

Chờ mặc vào cửu ngũ long bào, cầm thần uy dế tỉ, được khí vận Long Linh thạch là nắmgiữ long mạch nguyên Thần đô, khi đó ai dám không phục?

Kẻ đó sẽ chết, ha ha ha ha ha ha!Năm tu sĩ áo đen ngừng tiếng cười, nhìn thấy Phong Phi Vân từ ngoài cửa đi vào.

Phong Phi Vân đạp trên vũng máu, xuyên qua các xác chết.Khí lạnh lan tràn trong cung điện máu me, thổi hàng hoa mai bên cung tường xào xạc.

Cánh hoa đỏ thắm bay tới, hương hoa mai rơi xuống vũng máu như con thuyền nhỏ màu đỏ bềnh bồng.Một tu sĩ áo đen đứng trên thầm đá cao, giơ chiến kiếm nhuộm máu chặn lối vào cung điện tầng một.- Phong Phi Vân, ngươi dám xông vào cấm địa hậu cung, nơi này là tẩm cung của Lạc thần phi nương nương!-------Chương 912: Đơn độc một mìnhPhong Phi Vân không muốn nói nhảm với bọn họ, đánh ra một chưởng ấn to đập vào đầu một tu sĩ áo đen.

Răng rắc, cổ gãy, tu sĩ áo đen té ngửa ra sau.Năm người này không tầm thường, tu hành trên trăm năm nhưng ở trước mặt Phong Phi Vân không có chút sức đánh lại, bị vô tình trấn áp.- Bành ca!Tu sĩ áo đen thứ hai bị Phong Phi Vân bóp nát cổ ném ra ngoài, xác đập vào cột đồng vàng đường kính sáu thước, té tan xương nát thịt.Ba tu sĩ áo đen khác liên tục thụt lùi, sợ hãi Phong Phi Vân.

Hắn ra tay quá độc ác vô tình, làm người xem tim đập nhanh.Phong Phi Vân đạp gió mà đi, chân chạm đất, sắc mặt âm trầm.

Một chỉ điểm ra, đầu ngón tay ngưng tụ năm ánh sáng khác nhau, màu đỏ, trắng, đen, xanh, vàng như trâm thần năm sắc liên tục xuyên qua trná hai người.

Hai tu sĩ áo đen té ngửa ra sau, đầu để lại lỗ máu cỡ ngón tay, bên trong chảy ra chất lỏng đỏ xen lẫn trắng.Tu sĩ áo đen cuối cùng sợ teo tim, nhanh chóng bỏ chạy.

Tu sĩ áo đen muốn gào thét, nhưng mới há mồm thì thanh kiếm trắng mỏng từ sau lưng đâm xuyên qua, mũi kiếm thò ra từ miệng gã.Phong Phi Vân thu về thiên tủy binh đảm, tăng tốc độ lao vào sâu trong cung điện.Đây là nơi một vị thần phi cư ngụ, thân phận khổng lồ, chiếm diện tích rất rộng.

Phong Phi Vân xuyên qua bảy đại điện, giết hơn ba mươi người mới thấy tẩm cung thần phi nằm ngay chính giữa.Bên ngoài tẩm cung có mấy chục tu sĩ canh giữ, có mặc áo đen, có mặc chiến khải cao thủ đại nội.

Đám tu sĩ ánh mắt sắc bén như ưng, người phát ra khí thế hùng hồn.Thiên tủy binh đảm biến thành một chiến đao màu trắng lớn nằm trong tay Phong Phi Vân như vầng trăng màu trắng.

Phong Phi Vân xuyên qua Linh Thảo viên rậm rạp um tùm đi hướng tẩm cung.Trong Linh Thảo viên nằm nhiều xác chết, mặt đất có dấu vết khét đen và bị sét đánh.

Cổ mộc ngàn năm đang bốc cháy, lửa thật lâu không tắt lan sang một vài xác chết đẫm máu.- Bắc Minh Phiệt các ngươi thật to gan, dám xông vào Đế cung, đốt giết tẩm cung thần phi.

Đây là tội bất kính lớn, sẽ liên lụy cửu tộc!Phong Phi Vân một mình xông tới bên ngoài tẩm cung Lạc thần phi, đánh đâu thắng đó, phong độ chiến thần.Phong Phi Vân quan sát dấu vết chiến đấu xung quanh, hiển nhiên người Bắc Minh Phiệt mới tấn công đến tẩm cung không lâu.

Tu vi đám tu sĩ này không quá mạnh, kẻ mạnh nhất là nửa bước cự phách.

Bọn họ vội vàng tập kết, nếu không có chuyện quan trọng thì không thể nào vắng mặt nửa bước cự phách được.Long Thần Nhai đã vào tẩm cung, tu sĩ canh giữ bên ngoài do bốn nửa bước cự phách Bắc Minh Phiệt dẫn đầu.Bắc Minh Khiếu cười dài:- Thần Vương đại nhân cũng xông đến, dù liên lụy cửu tộc thì Phong gia các ngươi cũng khó thoát tội.Bắc Minh Khiếu là một vị thái thượng trưởng lão của Bắc minh gia tộc, nhìn như trung niên nhưng thật ra đã tu luyện bốn trăm ba mươi năm.

Miệng Bắc Minh Khiếu gọi Phong Phi Vân là Thần Vương đại nhân nhưng không chút xem trọng hai chữ Thần Vương, dù sao Phong Phi Vân quá trẻ.Khi Bắc Minh Khiếu tung hoành thiên hạ thì Phong Phi Vân chưa sinh ra, tiểu bối lông mới nhú dù có tư chất xuất chúng vẫn chỉ là tiểu bối.Phong Phi Vân gật đầu cười nói:- Dẻo mồm lắm, tài đổi trắng thay đen rất giiỏ.

Các ngươi nên biết tuy Tấn đế bế quan không quan tâm chuyện giành ngia vàng, nhưng nếu các ngươi làm quá cũng sẽ bị trừng phạt.

Xông tẩm cung, ép buộc Thần phi nương nương.

Chuyện như vậy nếu truyền đến hánh địa thì các ngươi không ai chịu nổi.Một nửa bước cự phách khác của Bắc Minh Phiệt đứng trên cung tường đổ, hai tay chắp sau lưng, trên đầu có dòng khí màu xanh xoay tròn.- Chuyện này không cần Thần Vương đại nhân lo lắng.

Đầu tiên, Thần Vương đại nhân đã biết nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ cho rằng có thể an toàn rút lui sao?- Thứ hai, thái tử lên ngôi là Tấn đế mới, người mặc cửu ngũ long bào, tay nắm khí vạn thiên hạ, khi đó sẽ do thái tử điện hạ quyết định.- Thứ ba, Bắc Minh Phiệt chúng ta đã truyền thừa vạn năm, nội tình cực kỳ khổng lồ, không yếu hơn hoàng tộc.

Tấn đế muốn đụng vào Bắc Minh Phiệt cũng phải suy nghĩ kỹ.

Phong Phi Vân, ngươi còn rất non, nhiều thứ không đơn giản như mặt ngoài đã thấy.Thế lực, nội tình của Bắc Minh Phiệt rất khổng lồ, thâm căn cố đế trong Thần Tấn vương triều.

Phong Phi Vân sớm hiểu biết điều này, hoàng tộc đề phòng Bắc Minh Phiệt, muốn đối phó những thế gia môn phiệt nhưng mãi không có cơ hội thích hợp.

Lần này 'bầy long nuốt trời', hoàng tộc đổi cũ thay mới là để đối phó bốn môn phiệt, suy yếu thế lực của họ.Tấn đế giao rắc rối này cho La Phù công chúa, cũng thử thách nàng có thể ngồi vững trên ngai Tấn đế không.Phong Phi Vân giơ đao đứng thẳng, cười nói:- Nếu vậy thì không còn gì để nói, hôm nay ta quyết xông vào tẩm cung thần phi, để xem các ngươi có ngăn ta được không!Phong Phi Vân biến thành bóng trắng như hồn ma, giây lát lao tới trăm trượng, áp sát tẩm cung.Mười lão nhân Bắc Minh Phiệt đã chờ ở cổng tẩm cung kết thành trận pháp to lớn, chỉ tính trận bàn đã dài mười thước lơ lửng giữa không trung.

Ngay khi Phong Phi Vân xông tới, trận pháp đè xuống.Ầm ầm ầm ầm ầm!Trong trận pháp khảm tám mươi mốt linh thạc cung cấp năng lượng bất tận, mấy trăm tia chớp màu tím thô cỡ cánh tay bắn ra, phát ra tiếng sấm kinh thiên động địa.Mười lão nhân này là đại sư trận pháp tu vi cao sâu, bài bố trận pháp rất siêu.

Sấm sét làm dưới đất trào lên suối dung nham.Phong Phi Vân cầm thiên tủy binh đảm nngưg tụ thành màn sáng kim loại màu trắng bao phủ toàn thân.

Các tia chớp giáng vào màn sáng kim loại trắng, tự động dung nhập vào, bị chuyển xuống lòng đất đánh bật dung nham tuôn trào, văng khắp nơi.Mười lão nhân nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị dung nham dính vào y phục, có ba lão nhân tay áo bị đốt một khúc thành tro.Tiểu tử này quá giỏi, trận pháp đó có thể giết nửa bước cự phách nhưng không tổn thương hắn một ly.

Chẳng lẽ tu vi của Phong Phi Vân ngang ngửa với nửa bước cự phách?- Hừ!

Có thể xông vào đây chắc đã thoát khỏi tay Trác La, có chút bản lĩnh.Bắc Minh Khiếu đứng dưới cung tường đổ, cách hơn hai mươi bước nhưng gã không công kích.

Đại nhân vật nửa bước cự phách như Bắc Minh Khiếu, lại còn là đệ tử trực hệ của Bắc Minh Phiệt, gã khinh thường đánh nhau với tu sĩ trẻ, đây là làm nhục thân phận của mình.Bắc Minh Khiếu nhắc Trác La là người áo xám nửa bước cự phách sơ kỳ.Bắc Minh Khiếu cho rằng Phong Phi Vân trốn khỏi tay Trác La mới đến tẩm cung, gã không tin tuổi tác, tu vi của hắn có thể giết được thái thượng trưởng lão tà đạo.Một nửa bước cự phách Bắc Minh Phiệt mở miệng nói:- Hắn dám một mình xông vào đây là ìm cái chết, nếu chúng ta chặt đầu hắn xuống tin tưởng thái tử điện hạ, phiệt chủ sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.Một số tu sĩ Bắc Minh Phiệt nghe câu đó liền động tâm.

Nếu giết Phong Phi Vân là công lớn, rất có thể được thưởng cho tu luyện trong bí cảnh gia tộc mười năm.-------Chương 913: Tẩm cung thần phi (1)Một nam nhân gầy gò lao ra ngoài:- Ta lấy mạng hắn!Nam nhân đến cảnh giới thiên mệnh đệ ngũ trọng, tử phủ trung cung mở ra, một khúc mâu gãy bay ra.

Mâu cỡ một thước, loang lổ rỉ sét, nhưng mặt cắt bóng loáng, có ánh sáng tựa phù văn di chuyển.Đây là tàn binh linh khí nhị phẩm, mặc dù bị bẻ gãy nhưng có linh itnsh, trận pháp.

Trải qua Bắc Minh Mộc Lâm sửa chữa hai trăm năm, tàn mâu này dã phục hồi ba phần uy lực, ngang ngửa với linh khí nhất phẩm.Cây mâu gãy này là chiến binh mạnh nhất của Bắc Minh Mộc Lâm, hoàn toàn kích phát uy lực linh khí trong mâu, có lực lượng phô thiên cái địa bộc phát chấn sập cung tường, đất đai nứt toác mảng lớn.Phong Phi Vân đang ngăn cản mười lão nhân đánh ra trận pháp chợt cảm giác sau lưng có uy lực linh khí ập đến.

Phong Phi Vân cau mày, ngón tay bắn ra tia sáng đen, là một chiếc nhẫn.Ầm!Uy lực linh khí càng cường đại hơn kích phát chấn vỡ khúc mâu thành mấy mảnh bay ngược về cắm vào người Bắc Minh Mộc Lâm.Phập!

Phập!

Phập!Bắc Minh Mộc Lâm thấy sức chiến đấu của Phong Phi Vân quá đáng sợ, gã chưa kịp phản ứng thì cơ thể bị ba khúc mâu gãy đâm trúng thủng ba lỗ máu to.

Bắc Minh Mộc Lâm bị đóng đinh trên cung tường màu vàng, máu cahỷ dọc theo cung tường xuống tụ thành suối nhỏ.- Đáng giận, Phong Phi Vân nắm giữ một linh khí tam phẩm!Mắt Bắc Minh Khiếu lóe tia tham lam, đó là linh khí tam phẩm, báu vật vô giá.Tuy Bắc Minh Khiếu là nửa bước cự phách nhưng gã chưa có linh khí, dù sao Bắc Minh Phiệt có quá nhiều cao thủ mà linh khí thì rất thưa tớt.

Bắc Minh Khiếu không có tư cách được một linh khí, đừng nói tmap hẩm, dù là nhất phẩm cũng không có.Linh khí tàn phá trong tay Bắc Minh Mộc Lâm đã làm Bắc Minh Khiếu thèm thuồng chứ nói gì Phong Phi Vân lộ ra linh khí tam phẩm?Phong Phi Vân tiến vào Đế cung, xông thẳng tới tẩm cung thần phi tốn thời gian gần mười phút.

Lúc này bên ngoài Đế cung gió nổi mây phun.La Phù công chúa trước tiên nhận được ngọc phi phù của Phong Phi Vân.

La Phù công chúa vốn đang xem cuộc chiến dưới chiến đài, sau khi đọc xong ngọc phi phù thì biến sắc mặt, mang theo đám tu sĩ, quan viên bước nhanh đi Thiên Vũ điện.La Phù công chúa một mình vào Thiên Vũ điện, bước chân rất nhanh, một bước đi ra mười trượng:- Mẫu hậu, việc lớn không tốt!Hoa thần phi ngồi trên phượng ỷ màu vàng, mắt khép hờ đang tập trung tĩnh tọa.Hoa thần phi chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt nói:- Đã dạy ngươi bao nhiêu lần , gặp chuyện không được hoảng hốt.

Có chuyện gì?La Phù công chúa ném ngọc phi phù ra, ngọc phi phù bay vào bàn tay trắng nõn nà của Hoa thần phi.Hoa thần phi xem xong nội dung trong ngọc phi phù cũng biến sắc mặt, đứng bất dậy.Hoa thần phi lẩm bẩm:- Đến nhanh thật.Mắt Hoa thần phi lóe tia sốt ruột, nàng suy nghĩ nhiều điều nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.Hoa thần phi nói:- Ngươi định làm sao?La Phù công chúa đã trưởng thành, là lúc nàng tự mình quyết định.La Phù công chúa dứt khoát nói:- Dốc sức ra tay, vũ lực giành quyền.- Vậy ngươi cứ làm thoải mái đi.Mắt Hoa thần phi lóe tia sáng nhìn sâu trong hậu cung, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó Hoa thần phi xuất hiện bên ngoài Đế cung, lao nhanh vào hậu cung.La Phù công chúa đứng trong Thiên Vũ điện, liên tục ra mười mệnh lệnh điều binh khiển tướng, bình tĩnh vững vàng.Trong Thần đô xảy ra biến cố, nhiều nơi đánh nhau, nhất là chín thần môn ngoài thành bị cướp quyền trước tiên.

Chín thần môn mở rộng, chín vị thống lĩnh toàn bộ đổi chủ.Bên ngoài Thần đô mỗi một tòa trọng trấn có tám ngàn vạn Thần Võ quân trú đóng, đột nhiên trọng trấn vang tiéng trống rung trời chấn động tám trăm dặm.

Thần Võ quân nhanh chóng tập kết, vũ khí sáng choang rầm rộ lao hướng Thần đô.Mọi chuyện xảy ra trong mấy phút, rất nhanh, như thể tất cả đã sắp đặt sẵn chỉ chờ có người ra lệnh một tiêng là thùng thuốc nổ Thần đô sẽ bị đốt, nổ tung ánh sáng huyễn lệ.Trong Đế cung tiếng chiến đấu không dứt.Bắc Minh Khiếu là cảnh giới nửa bước cự phách sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn Trác La.

Bởi vì Bắc Minh Khiếu là tài tuấn nghịch thiên, năng lực lĩnh ngộ thiên đạo càng mạnh, thể chất ưu tú hơn.

Bắc Minh Khiếu vỗ chưởng kèm theo khí lạnh, bông tuyết kéo dài dưới đất chạy thẳng tới chân Phong Phi Vân.Đây là Bắc Minh thần công, thần thông trấn tộc Bắc Minh Phiệt.Nửa bước cự phách ra tay không đơn giản, dù không sử dụng linh khí, chỉ đơn giản là một thuật pháp cũng đủ nghiền nát một góc tòa thành.Phong Phi Vân chủ động nghênh chiến:- Nếu ngươi muốn có linh khí tam phẩm này đến vậy thì ta sẽ cho ngươi!Chiếc nhẫn miểu quỷ lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Phi Vân tỏa ánh sáng đen to lớn như áng mây.Uy lực linh khí tam phẩm bộc phát, chỉ dư âm toát ra đã đâm thủng ba tu sĩ Bắc Minh Phiệt, ngực thủng một lỗ to cỡ đầu người.

Ba tu sĩ Bắc Minh Phiệt té xuống đất.Bắc Minh Khiếu ở trung tâm linh khí càng chịu lực lượng khổng lồ hơn, cơ thể như bị vạn ngọn núi đè đầu.

Bắc Minh Khiếu đánh ra Bắc Minh thần công bị đẩy về, xông ngược vào đan điền.

Bắc Minh Khiếu hộc búng máu.- Tại sao cường đại như vậy?Vẻ mặt Bắc Minh Khiếu tràn ngập khó tin.

Dù Phong Phi Vân nắm giữ linh khí tam phẩm nhưng Bắc Minh Khiếu có tu vi nửa bước cự phách, sao có thể bi một tiểu bối đánh hộc máu?

Bắc Minh Khiếu tu hành bốn trăm năm chẳng lẽ không bằng tu vi người ta mấy trăm năm?Ba cường giả Bắc Minh Phiệt đẳng cấp nửa bước cự phách nhận ra tình hình không ổn.

Phong Phi Vân cường đại vượt sức tưởng tượng của bọn họ, cộng thêm linh khí tam phẩm trong tay hắn, cao thủ nửa bước cự phách bình thường chưa hắc đấu lại.- Không tha cho tiểu tử này được, mới hai mươi tuổi đã đánh lại nửa bước cự phách.

Nếu cho tiểu tử này thêm mấy năm, dù là nửa bước cự phách cũng phải lùi bước trước mặt hắn.Một móng vuốt đen to lớn đè xuống, lông đen dài bảy, tám thước, móng tay như lưỡi dao mũi kiếm.- Grao!Bắc Minh Dậu Dương cưỡi con mèo ba đầu màu đen khổng lồ lao ra.

Con mèo to có ba cái đầu, cao hơn hai mươi thước, đã tu luyện hơn chín trăm, sắp vào cảnh giới linh thú.Con mèo ba đầu này là thượng cổ dị chủng, thân thể biến to biến nhỏ.

Lúc không chiến đấu nó cỡ bàn tay, ngoan ngoãn đáng yêu.

Lúc chiến đấu mèo ta bđầu ngang ngửa với một cổ thú hoang dã.Dị thú chiến hồn gầm rống trong người Phong Phi Vân, vô số chiến hồn hiện ra trên lưng hắn, chảy vào thiên tủy binh đảm.

Nhát đao chém ra, lực lượng siêu hung mãnh chặt móng vuốt mèo to ba đầu, miệng vết thương dài ba thước.vòi máu phun ra.Mèo to ba đầu gào rú thê thảm:- Meo!Tiếng rú như quỷ khóc làm người nổi da gà, mèo to ba đầu lại gầm rống xông lên.Hai nửa bước cự phách khác lao lên tấn công, ai cũng không tầm thường.

Hai nửa bước cự phách đánh ra một chiêu cấm pháp biến thành hai ngọn núi cao đè đầu Phong Phi Vân.Ầm ầm ầm ầm ầm!Phong Phi Vân vung hai nắm đấm đánh nát hai ngọn núi, thụt lùi ra sau.

Lúc này một đám tu sĩ Bắc Minh Phiệt đánh ra đợt công kích, nhiều sấm sét chém hướng Phong Phi Vân.-------Chương 914: Tẩm cung thần phi (2)Chân Phong Phi Vân đạp luân hồi tật tốc bay ra ngoài, vị trí hắn vừa đứng bị đánh thủng một cái hố to, bên trong bốc khói đen, tia chớp xuyên toa.Đám tu sĩ Bắc Minh Phiệt không hiền gì, bọn họ phản ứng lại, biết Phong Phi Vân không dễ chọc nên dốc sức công kích bất ngờ.Phong Phi Vân đúng là mạnh nhưng bị hạn chế tu vi, tối đa chống lại một nửa bước cự phách là cùng.

Nhưng Bắc Minh Phiệt có bốn nửa bước cự phách, mấy chục tu sĩ tu vi không tầm thường.

Bọn họ kéo nhau vây công làm Phong Phi Vân dựa vào luân hồi tật tốc tránh né.- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ngươi là cự phách sao?

Dám đơn độc một mình xông vào đây?

Đúng là tìm chết!Bắc Minh Dậu Dương cưỡi trên mèo to ba đầu màu đen xông tới trước mắt Phong Phi Vân.

Bắc Minh Dậu Dương đánh ra thần thông thô cỡ cây cột suýt đụng trúng người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dùng luân hồi tật tốc né qua nhưng vai bốc khói, bị thần thông thuật pháp đánh trung.

Nếu không có bao tay chiến khải màu vàng thì Phong Phi Vân đã bị thương.- Không phải nửa bước cự phách nhưng đủ giết ngươi!Mắt Phong Phi Vân bắn ra hai hỏa quang đỏ rực, hai con phượng hoàng to bay hướng Bắc Minh Dậu Dương.Ầm!Hai ảo ảnh phượng hoàng bị móng vuốt mèo dài bảy, tám thước rạch nát, nổ hai đoàn sáng chói mắt.Phong Phi Vân như hồn ma dễ dàng xuyên qua hỏa quang, giơ thiên tủy binh đảm chém xuống đầu Bắc Minh Dậu Dương.Ầm!Cùng lúc đó, Phong Phi Vân lấy ra vũ hóa đài trong đan điền tử phủ, một tòa thánh bia màu đen to lớn bay ra đè lưng mèo to ba đầu.

Con mèo già có tu vi hơn chín trăm năm bị đè gào thét inh ỏi.- Meo meo!Thiên tủy binh đảm xẹt qua cổ Bắc Minh Dậu Dương trong đường tơ kẽ tóc, kéo một lỗ máu hình cung, sâu nửa tấc.

Nếu Bắc Minh Dậu Dương không né nhanh thì nhát đao kia đã chặt cổ gã.Bắc Minh Dậu Dương sờ cổ mình, lòng thầm run sợ.

Bắc Minh Dậu Dương vội điều khiển mèo đen thụt lùi.

Bắc Minh Dậu Dương sơ sẩy xông tới trước mặt Phong Phi Vân là quyết định sai lầm.- Muốn đi?

Đã muộn.Vũ hóa đài đè lưng mèo to ba đầu bỗng bay lên, mười ám bóng người rung rnh trên đài phát ra thiên đạo kỳ âm trấn áp đỉnh đầu Bắc Minh Dậu Dương.

Mười tám bóng người thấp thoáng, lực lượng ngày càng mạnh mẽ.Ầm!Vang tiếng ngã xuống đất.mèo to ba đầu dài hai mươi thước không chịu nổi áp lực cường đại bị đè xuống đất, Bắc Minh Dậu Dương té lăn quay.Bùm!Bắc Minh Dậu Dương muốn bay lên nhưng áp lực từ phần ngực đè chặt gã.Phong Phi Vân đạp ngực Bắc Minh Dậu Dương, tiếng xương gãy vụn, chân hắn lún sâu vào ngực gã.- Bây giờ ngươi đã biết là ai tự tìm chết chưa?Phong Phi Vân ra tay vô tình, lúc này nếu hắn có chút lòng lương thiện thì sẽ chết vào tay đám người Bắc Minh Phiệt.

Chân Phong Phi Vân giẫm nát trái tim Bắc Minh Dậu Dương.Giày Phong Phi Vân bị máu nhuộm đỏ, hắn rút chân khỏi ngực Bắc Minh Dậu Dương, mũi giày nhỏ máu đỏ.Một vị nửa bước cự phách đã chết, chết trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không chút dừng lại, tiếp tục chạy nhanh vào tẩm cung thần phi.

Mười lão nhân ngưng tụ trận pháp lại ngăn cản Phong Phi Vân, bọn họ liên tục khắc bảy trận pháp có thể nhốt nửa bước cự phách.- Chơi trận pháp với ta?

Các ngươi còn non.Chân Phong Phi Vân đạp trận pháp như giẫm vào mặt hồ sinh ra gợn sóng nhưng không kích phát trận pháp.Phong Phi Vân vượt qua trận pháp thứ nhất, thứ hai, thứ ba . . .

Thứ bảy.

Mười lão nhân biểu tình kinh hoàng, bọn họ cực khổ vất vả khắc trận pháp nhưng không ảnh hưởng đến Phong Phi Vân chút nào, hắn như vào chốn không người.- Cút ra đây!Phong Phi Vân đạp qua trận văn thứ bảy, phất tay áo.

Thiên tủy binh đảm biến thành hàng ngàn kiếm nhỏ cỡ bàn tay mưa kiếm đầy trời đâm thủng mười lão nhân.

Cơ thể bọn họ thủng lỗ chỗ, té trong vũng máu.Các tu sĩ Bắc Minh Phiệt đuổi theo sau lưng Phong Phi Vân không bỏ nhưng bị bảy trận pháp chặn lại, đang bận phá trận.Phong Phi Vân nhanh như chớp xông vào tẩm cung Lạc thần phi, đá cửa bật mở.

Phong Phi Vân nhìn cảnh tượng bên trong, con ngươi co rút.Tẩm cung thần phi trừ Tấn đế ra không nên có nam nhân bình thường thứ ai xâm nhập, dù có cũng là thái giam.Đây là luật thép của Đế cung, hoàng tử, thái tử cũng không thể xâm phạm.Đây là một tòa hương duy, cổng khắc bằng ngọc thạch, cột to mười người không ôm hết, vách tường đúc bằng kim đồng, mái ngói là thủy tinh lưu ly.

Chỉ có bốn thần phi mới ở trong chỗ hao lệ vàng son như thế, có cao thủ đại nội bảo vệ.Nhưng các cao thủ đại nội đã chết.Trong tẩm cung có ột đỉnh thanh đồng cao cỡ nửa người, bên trong đốt hương lan trắng, mùi thơm cao quý nhất.

Nhưng mùi hương không thể che đi mùi máu gay mũi.Phong Phi Vân đứng ngoài cửa, con ngươi co rút.

Một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành ngã trong vũng máu, ngực cắm một thanh thiết kiếm.

Thiết kiếm từ sau lưng đâm vào người, máu nhuộm tuyết phưởng vân bào trên người nàng đỏ rực.Đây là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dù nàng chết vẫn đọng lại trang nhã, xinh đẹp mà dong chi tục phấn không thể sánh bằng.

Nàng là Lạc thần phi, có sắc đẹp và địa vị cao.Lạc thần phi không có quyền lợi tham gia vào cuộc tranh quyền nhưng vẫn chết vì đấu tranh quyền lực.

Chỉ trách Lạc thần phi lắm miệng, nếu nàng không nói bí mật chiếu thư cho gia chủ Lạc gia thì tin tức sẽ không lộ ra ngoài, vậy nàng sẽ không chết.Cho nên một nữ nhân dù đẹp cỡ nào, có quyền thế bao nhiêu, mạnh cách mấy, nếu nhiều chuyện quá là tự đâm đầu vào chỗ chết.Họa từ miệng mà ra, ai đều hiểu đạo lý này nhưng ít người thật sự giữ được bí mật.Miệng nữ nhân là nhiều chuyện nhất, đừng mơ bọn họ giữ được bí mật nào.Chẳng lẽ là thái tử ra tay giết Lạc thần phi?Sai.Long Thần Nhai mặt xanh mét ngồi trong tẩm cung, khắp nơi bị lật tung lên, ngọc thạch dưới đất cũng bị tốc lên, ghế nằm gỗ bị đập nát nhưng không tìm được thứ Long Thần Nhai muốn.Một lão thái giám đứng bên cạnh Long Thần Nhai, vóc dáng gầy gò, lông mày màu trắng dài một thước gần như che con mắt.Tuy lão thái giám đã gần đất xa trời nhưng cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Khí lạnh âm trầm trên người lão thái giám có thể đông lại áng mây chân trời.

Có lão thái giám canh giữ bên cạnh, không ai đến gần Long Thần Nhai được.Đây là một trong năm tổng quản thái giám Đế cung, tổng quản bắc cung.Thấy Phong Phi Vân đứng trước cửa, Long Thần Nhai ngồi yên trên ghế, khí độ siêu phàm.Long Thần Nhai liếc Phong Phi Vân một cái rồi thu về tầm mắt, nói:- Phong Phi Vân, ngươi đến muộn một bước.Phong Phi Vân phát hiện hơi thở nguy hiểm từ người lão thái giám, hắn không vào phòng.Phong Phi Vân lạnh lùng cười:- Ngươi cũng đã đến muộn, đại thiên vương.Rõ ràng Lạc thần phi không chết trong tay Long Thần Nhai, gã đến muộn một bước, không được chiếu thư, cửu ngũ long bào.

Nếu không Long Thần Nhai sớm cầm chiếu thư, cửu ngũ long bào rời khỏi đây từ lâu.Sắc mặt Long Thần Nhai càng âm trầm, năm ngón tay bấu tay vịn ghế lún sâu.

Long Thần Nhai liều mạng xông vào tẩm cung thần phi, mắt thấy ngôi Tấn đế gần ngay trước mắt lại phát hiện bị người nhanh chân hơn, cục tức làm gã suýt hộc máu.-------Chương 915: Cái chết của thần phiLong Thần Nhai nói:- Hừ!

Tuy ta đến uộn nhưng biết là ai lấy hai thứ đó đi.Phong Phi Vân nhìn xác chết Lạc thần phi, ánh mắt nghiêm túc hơn.

Phong Phi Vân lờ mờ đoán được đó là ai.Tuy tính cách Long Thần Nhai hơi yếu hèn nhưng gã là một thiên tài ý chí siêu phàm.Long Thần Nhai nói:- Tu vi Lạc thần phi đã đến cảnh giới cự phách thiên mệnh đệ thất trọng, nhưng trên người Lạc thần phi chỉ có một nhát kiếm trí mạng nói lên nàng bị giết trong tình huống không cảnh giác.Nếu tu vi của Lạc thần phi không cao thì Tấn đế đã chẳng giao chiếu thư, cửu ngũ long bào ch o2e bảo quản.Long Thần Nhai tiếp tục bảo:- Nghĩa là người giết Lạc thần phi hoặc rất gần gũi với nàng, hoặc tu vi cao hơn nàng rất nhiều.

Còn tình huống thứ ba là người đó mặc Ẩn Tàm Sa La, lẻn vào sau lưng Lạc thần phi, đột nhiên tấn công, một chiêu trí mạng.- Đầu tiên, người gần gũi với Lạc thần phi có tu vi yếu hơn nàng nhiều, dù đánh lén cũng không thể lấy mạng trong một chiêu.- Thứ hai, nếu có siêu cao thủ lẻn vào Đế cung thì không cần đâm sau ưlng, trực tiếp trấn áp Lạc thần phi là có thể tra hỏi chỗ giấu hai thứ đó.

Không cần lục tìm khắp nơi trong tẩm cung.- Cho nên chỉ có một tình huống, người cướp hai thứ đó đã mặc Ẩn Tàm Sa La, nàng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân im lặng, kết quả Long Thần Nhai phân tích rất giống hắn, người ra tay chắc chắn là Hồng Nhan nhi.Nam Cung Hồng Nhan lấy cửu ngũ long bào vì gom đủ năm thần y, nàng lấy chiếu thư rất có thể là vì Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thầm lo lắng cho Nam Cung Hồng Nhan:- Rốt cuộc nàng vẫn không nghe lời ta, không rời xa Thần đô, lẫn vào dòng nước đục này.Tuy Nam Cung Hồng Nhan có hồng loan hỏa thường, Ẩn Tàm Sa La trên người, dù là cự phách cũng không làm gì được nàng.

Nhưng tu vi của Nam Cung Hồng Nhan rất thấp, trong Thần đô gió mây tụ tập, thường xuất hiện người có tu vi cao hơn cự phách.

Nếu những người đó ra tay, dù Nam Cung Hồng Nhan mặc Ẩn Tàm Sa La cũng sẽ bị phát hiện.Vì chiếu thư, cửu ngũ long bào, nhiều thế lực lớn sẽ liều mạng điên cuồng.

Trong sóng triều đó, bản thân Phong Phi Vân không chắc mình có thể sống rời khỏi Thần đô không, huống chi Nam Cung Hồng Nhan lấy cả hai?Nam Cung Hồng Nhan không lấy hai báu vật mà là hai tai họa, sẽ vời đến sát kiếp vô cùng cho nàng.- Chắc nàng luôn ở bên cạnh ta, chưa từng đi xa.

Nên trong xa liễn, ta và Long Thanh Dương đối thoại bị nàng nghe thấy, nàng biết chiếu thư, cửu ngũ long bào nằm trong tay Lạc thần phi.- Nàng như cái bóng đi theo ta, lúc ta khát thì tặng ly trà.

Dù ta ôm Kỷ Linh Xuân vào lòng, vùi nàng vào mộ thì nàng vẫn chỉ đứng yên một bên.

Nàng đón gió tuyết rét lạnh, chưa từng rời xa.- Nàng sợ bị ta trách móc nên không lộ mặt ra, chỉ mặc sa la mỏng manh yên lặng canh giữ, như cái bóng vô hình.Thích một người là ở trong bóng tối yên lặng nhìn người đó.Phong Phi Vân không kịp chờ, trong lòng nổi lên bất an.

Phong Phi Vân trực giác sắp xảy ra chuyện hắn không ngờ tới, hắn phải nhanh chóng tìm ra Nam Cung Hồng Nhan.

Ở trong lòng Phong Phi Vân dù có mười Thần Tấn vương triều cũng không quan trọng bằng một Nam Cung Hồng Nhan.

Nếu Nam Cung Hồng Nhan xảy ra chuyện không may thgì Phong Phi Vân sẽ đau khổ suốt đời.Thích một người là thích tất cả của người đó, bao dung khuyết điểm của nàng.

Dù Nam Cung Hồng Nhan ra tay tàn nhẫn, tâm kế thâm sâu.

Nhưng tấm lòng Nam Cung Hồng Nhan đối với Phong Phi Vân rất thuần khiết, nàng xông hang hổ vì hắn, dù chảy máu, chết không hối tiếc.

Có hồng nhan tri kỷ như thế đời còn gì tiếc nuối?Quá đủ để Phong Phi Vân liều mạng vì Nam Cung Hồng Nhan.- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cảm thấy có thể đi ra được sao?Khóe môi Long Thần Nhai cong lên độc ác nói:- Hậu cung hỗn loạn, tẩm cung thần phi bị hủy, Thần phi nương nương chết.

Những sự kiện này phải có người gánh vác, nếu không phải vì chờ ngươi thì ta sớm đuổi theo giết Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân cảm giác khí thế mạnh mẽ tỏa định làm hắn không thể nhúc nhích.

Phong Phi Vân rục rịch một chút là sẽ hứng lấy công kích sấm sét.- Ngươi muốn giá họa mọi thứ lên đầu ta?Long Thần Nhai cười nói:- Phong Phi Vân địa nghịch bât đạo, mạnh mẽ xông vào hậu cung muốn làm nhục Lạc thần phi nương nương nhưng không thành công, vì vậy ra tay giết nương nương.

Bản thái tử đánh chết ác đồ cầm thú không bằng tại chỗ để răn đe.

Ngươi đoán xem nếu ta nâng xác ngươi ra ngoài, công bố kết quả này cho thiên hạ thì mọi người có tin không?Tổng quản bắc cung cười âm hiểm:- Với cá tính của Phong Phi Vân tất cả có thể làm được chuyện này.Phong Phi Vân bật cười, mắt tràn ngập tà khí.Phong Phi Vân cười nói:- Đương nhiên ta có thể làm ra chuyện này, nếu đối tượng là Bắc Minh thần phi thì ta sẽ càng bạo lực hơn.Bắc Minh thần phi là mẫu hậu của Long Thần Nhai, Phong Phi Vân nói câu đó là đang gián tiếp chửi gã.Long Thần Nhai nghiến răng:- Muốn chết!Long Thần Nhai ra lệnh, tổng quản bắc cung đứng bên cạnh gã hành động.Tổng quản bắc cung đánh ra chưởng ấn, khí lạnh khiếp người đông vỡ cửa bằng ngọc thạch.

Khối băng lan tràn dưới đất, phủ lên lớp dày như muốn đóng băng mọi thứ trên đời.Đối phương ra tay quá nhanh, Phong Phi Vân bị tổng quản bắc cung tỏa định nên không có cơ hội tránh né.Đành cứng rắn đỡ.Phong Phi Vân điều động chín ngàn chín trăm chín mươi tám dị thú chiến hồn, tất cả tràn ngập trên đôi tay hắn.

Cánh tay Phong Phi Vân thô gấp đôi, tràn đầy thú văn.

Phong Phi Vân hú dài, hai đấm đánh ra.Ầm!Phong Phi Vân như đánh vào ngọn núi thần, đôi tay truyền đến chấn động mạnh mẽ.

Người Phong Phi Vân rung lạnh, hắn như sợi bông bị thổi bay, nội tạng lệch đi, ngực cực kỳ đau đớn.Đây là sức mạnh đẳng cấp cự phách.Tu vi của tổng quản bắc cung vô cùng đáng sợ, hèn gì Long Thần Nhai không hề sợ hãi.

Có cường giả như thế bảo vệ đủ bóp chết Phong Phi Vân.Bên ngoài vang tiếng trận pháp vỡ, mấy chục tu sĩ Bắc Minh Phiệt xông vào tẩm cung thần phi.

Ba nửa bước cự phách dẫn đầu doàn người, khí thế như ba chiến long công phá bảy trận pháp, xung phong vào tẩm cung thần phi.

Vô số tiếng gió rít vang bên tai.Trong Đế cung có rất nhièu cao thủ bảo vệ, trong đó không thiếu cường giả đẳng cấp cự phách, nhưng những người này núp trong bong tối không dám ra tay.

Dù sao đây là cuộc chiến ngai vàng, khó giúp phe nào.

Nếu tùy tiện ra tay giúp sai người thì hậu quả là cái chết.

Bọn họ chỉ có thể khư khư bảo vệ mình, yên lặng theo dõi kỳ biến.Thần Vương, công chúa hay thái tử cứ để bọn họ đánh nhau đổ máu, con bọn họ tốt nhất trung lập không đắc tội ai.- Không thể ở lại nữa, bị bọn họ vây công thì chỉ có thể chờ chết!Phong Phi Vân bay vọt lên, hắn định phá tan chu thiên trận màn trời, nhanh chóng trốn khỏi Đế cung.Ầm!Vách tường tẩm cung bị đụng sập.-------Chương 916: Giết ra Đế cung (1)Tổng quản bắc cung bay ra tẩm cung, hai hàng lông mày trắng, tóc trắng tỏa ánh sáng trắng.

Mỗi sợi như thần tàm ti biến dài vạn trượng tựa hai thiên hà trắng luốn lượn quấn quanh Phong Phi Vân.Hai chân mày của tổng quản bắc cung dài vạn trượng, trong suốt lấp lánh ngưng tụ sương lạnh.Cự phách tùy ý vung tay đều có lực lượng kinh thiên động địa, như thần linh đánh ra thần thông vô thượng đè ép người ngộp thở.Phong Phi Vân buộc phải bay về lại, nếu không sẽ bị hai hàng chân mày trắng của tổng quản bắc cung siết cổ.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Ba nửa bước cự phách Bắc Minh Phiệt xung phong, lệ khí khiếp người, khí thế như ba thanh kiếm chọc trời chặn đường Phong Phi Vân đi.

Phương xa có mấy chục tu sĩ chiếm mấy chục hướng, ai nấy tay bấm thần thông tùy thời hành động.Phong Phi Vân đứng trên đất trống bên ngoài tẩm cung thần phi, không khí lạnh lẽo, hoa mai nở, cánh hoa bị gió thổi bay.

Có cánh hoa rơi vào tóc Phong Phi Vân, có rơi xuống giày hắn.Tuy bị cường địch vây quanh nhưng Phong Phi Vân rất bình tĩnh, lòng tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng.

Càng trong hoàn cảnh nguy hiểm Phong Phi Vân càng cần giữ bình tĩnh.Cộp cộp cộp!Long Thần Nhai bước ra tẩm cung thần phi, gã đứng trên thềm đá ngọc cao cao, sau lưng là cung khuyếnt to lớn nguy nga.Bộ dáng Long Thần Nhai ung dung, mỉm cười nói:- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi không trốn ra được.

Sau khi ngươi chết ta sẽ bắt Nam Cung Hồng Nhan, lấy chiếu thư, cửu ngũ long bào từ tay nàng, đăng cơ làm Tấn đế mới.

Nam Cung Hồng Nhan là thần phi của ta, trong hậu cung sẽ có một chỗ cho nàng.Long Thần Nhai muốn chọc giận Phong Phi Vân.Tâm kế, tài trí của Long Thần Nhai thuộc hàng bậc nhất, nếu gã gan dạ hơn, cứng rắn hơn sẽ là một vị vua tuyệt vời.Phong Phi Vân cười nói:- Long Thần Nhai, có biết tại sao ngươi không bằng La Phù công chúa không?

Nói thật cho ngươi biết, chiếu thư của Tấn đế viết tên La Phù công chúa.Phong Phi Vân không biết nội dung chiếu thư, hắn chỉ trả đũa Long Thần Nhai.Sắc mặt Long Thần Nhai âm trầm gào thét:- Không thể nào!

Ta kỳ tài ngút trời, mười năm trước được sắc phong làm thái tử kế vị, trên chiếu thư phải là tên của ta!Long Thần Nhai càng quan tâm nội dung chiếu thư càng chứng minh gã không tự tin.Phong Phi Vân tiếp tục bảo:- Ngươi vốn không bằng La Phù công chúa, đây là sự thực không thể chối cãi.

Tấn đế truyền hậu lệnh cho Hoa thần phi, tặng bát bộ long liễn cho La Phù công chúa đã nói rõ ý nghĩ của mình.Mắt Long Thần Nhai lúc sáng lúc tối, biểu tình liên tục thay đổi.Long Thần Nhai đột nhiên cười to bảo:- Ha ha ha ha ha ha!

Nói lung tung.

Phong Phi Vân, ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ người đến cứu phải không?

Tiếc rằng ta sẽ không cho ngươi cơ hội này, giết hắn cho ta!Ầm!Điện vũ sụp đổ.Một áng Thần Hà từ trên trời giáng xuống.Hoa thần phi đầu đội phượng quan, trang nhã thanh thoát dạp Thần Hà giáng xuống.

Hoa thần phi phất tay áo hất bay hai tu sĩ Bắc Minh Phiệt ngoài cùng.

Cánh tay ngọc nõn nã vươn ra, bóp nát hai tu sĩ Bắc Minh Phiệt.Hoa thần phi tu luyện 'thái thượng tẩy tủy kinh'.

Đây là một bộ thần điển tuyệt học, uy lực siêu cường đại, giơ tay nhấc chân có uy lực đập nát thiên địa.Dù gì là thần phi, trước khi gả cho Tấn đế là thiên chi kiêu nữ tư chất tuyệt đỉnh, vào hậu cung được muôn vàn yêu thương, hưởng thụ tài nguên đếm hoài không hết, được Thần Vương đích thân chỉ điểm nên tu vi tăng tiến siêu nhanh.Hoa thần phi chạy đến nơi, người phát ra thiên uy vô thượng, đây là thánh khí mẫu nghi thiên hạ buộc đám tu sĩ Bắc Minh Phiệt thụt lùi.Phong Phi Vân nhẹ nhõm, rốt cuộc cứu binh chạy tới.

Tốt rồi, với tu vi của Hoa thần phi thi dù là cự phách như tổng quản bắc cung chưa chắc là đối thủ của nàng,Nhưng lúc này một điện vũ cung vàng dát ngọc lơ lửng trên trời bỗng toát ra hàn vân xanh biếc.

Trong tầng mây có tay ngọc nõn nà ngăn bước chân Hoa thần phi.Điện vũ lơ lửng cách nơi này không xa, khoảng mười dặm, là tẩm cung của Bắc Minh thần phi.Bắc Minh thần phi mặc trường sam, da trắng như tuyết đứng trên đỉnh điện vũ, tóc dài đen nhánh rũ xuống dài ba, bốn thước bay trong gió.Bắc Minh thần phi quốc sắc thiên hương, tựa như một vị ngọc nữ từ chín tầng trời giáng xuống.

Bàn tay bay múa như cầm ngân hà đánh hướng Hoa thần phi.Bắc Minh thần phi là nữ nhi của Bắc Minh Mặc Thủ, từng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Minh Phiệt, kỳ tài ngút trời.

Trước khi chưa gả cho Tấn đế Bắc Minh thần phi đã tới cảnh giới nửa bước cự phách.

Bắc Minh thần phi ra tay, trời long đất lở, chấn một nửa Đế cung rung động.Hoa thần phi khí thế khiếp người lao thẳng lên mây đấ pháp với Bắc Minh thần phi.Hai vị thần phi đánh nhau, mấy phi tử khác chạy tứ tán, không dám xen vào.Trên bầu trời mây sét cuồn cuộn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ đì đùng.

Hai vị thiên chi kiêu nữ đánh nhau trên bầu trời, uy thế làm hồn người run rẩy.Tuy cùng là thần phi, hầu hạ chung một nam nhân nhưng quan hệ của bọn họ không hòa thuận mà như kẻ thù.Nói đúng hơn là một nam nhân nếu có trên hai nữ nhân, vậy đám nữ nhân sẽ không hòa thuận với nhau.

Bọn họ tranh đấu gay gắt, đấu đá chết sống, âm mưu quỷ kế, chỉ muốn đưa nữ nhân khác vào chỗ chết.Huống chi bây giờ liên quan cuộc chiến ngai báu, Hoa thần phi và Bắc Minh thần phi đánh nhau chết sống rất dữ dội.- Phong Phi Vân, có mẫu hậu của ta ra tay, Hoa thần phi khó bảo dảm an toàn, ta xem còn ai cứu được ngươi không.Long Thần Nhai rất tin tưởng Bắc Minh thần phi, gã biết rõ tu vi của mẫu hậu mình hơn bất cứ ai.Long Thần Nhai vung tay trước mặt:- Giết!Ba nửa bước cự phách lao lên ngay, phát động công kích dữ dội nhất.Bắc Minh Khiếu từng chịu thiệt lớn trong tay Phong Phi Vân, gã hận hắn nhất, ra tay độc ác nhất.

Bắc Minh Khiếu lấy pháp khí bản mệnh ra, là một thanh chiến kiếm màu đen dài ba thước, rộng bằng bàn tay, mặt trên có huyễn văn di chuyển, nhìn là biết không phải đúc bằng sắt thường.Vù vù vù vù vù!Chiến kiếm bay ra, tiếng gió như sấm.Bắc Minh Đồng cũng lấy bảo binh ra, là một pháp vương luân ấn màu xanh, to cỡ bánh xe.

Pháp vương luân ấn xẹt qua một ngọn núi, núi đó tan vỡ phát ra tiếng nổ điếc tai.Một nửa bước cự phách khác chủ yếu luyện thể, làn da lóe ánh kim loại bước nhanh tới, cỏ cây trong tẩm cung thần phi bị chấn vỡ thành bột phấn.Ba nửa bước cự phách cùng ra tay, đều dốc hết sức, muốn xóa sổ Phong Phi Vân trong thời gian ngắn nhất.Phong Phi Vân dùng miểu quỷ nửa bước bảo vệ cơ thể, lấy vũ hóa đài, thiên tủy binh đảm ra đánh với ba cự phách.Ầm!Phong Phi Vân ngưng tụ lực lượng dị thú chiến hồn vỗ ra một chưởng va chạm thịt xương với cự phách luyện thể, chấn lỗ chân lông trên tay đối phương chảy máu rơi tí tách xuống đất.Tu sĩ bình thường dù có mười thần niệm cũng không thể một lòng chia ra mười suy nghĩ, dù làm được phân tâm thành hai cũng không thể phát huy hết lực lượng.-------Chương 917: Giết ra Đế cung (2)Chỉ có cự phách mới tách suy nghĩ ra hai hướng, cùng sử dụng hai linh khí, phát huy hết uy lực của hai linh khí mà không bị ảnh hưởng.Nhưng Phong Phi Vân mới chỉ là thiên mệnh đệ tứ trọng đã có thể phân tâm thành bốn, đánh nhau với ba cự phách và điều động chiếc nhẫn miểu quỷ bảo vệ bản thân.Tổng quản bắc cung không ra tay, lão đứng một bên cảnh giác sợ Phong Phi Vân thừa dịp bỏ chạy.

Dù sao thân pháp của Phong Phi Vân kỳ lạ, nếu để hắn trốn ra vòng vây thì không cách nào bắt giữ được.Long Thần Nhai rất ghen tỵ:- Phong Phi Vân có thể cùng lúc ngăn ba cự phách công kích, tu vi đáng sợ biết mấy.

Chẳng lẽ Phong Phi Vân mạnh hơn cả biểu ca ta đây?Long Thần Nhai cũng được gọi là thiên tài, còn là thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng so với Phong Phi Vân thì lu mờ không ánh sáng.Tổng quản bắc cung nói:- Hắn nhờ có thần thức cực kỳ cường đại, có thể một lòng phân tâm ra bốn, hiếm thấy đương thời.

Nếu tính sức chiến đấu chưa chắc thắng được Bắc Minh công tử.Long Thần Nhai sốt ruột nói:- Vậy sao ngươi còn không mau ra tay trấn áp hắn?

Tránh cho đêm dài lắm mộng.Long Thần Nhai quan tâm nhất là chiếu thư, cửu ngũ long bào trong tay Nam Cung Hồng Nhan, gã phải nhanh chóng bắt lại trước khi nàng chạy ra Thần đô.Tổng quản bắc cung lắc đầu, nói:- Căn bản không cần ta ra tay.

Có ba vị nửa bước cự phách đủ trấn áp Phong Phi Vân rồi.

Tuy Phong Phi Vân có thể một lòng phân tâm ra bốn nhưng tu vi chỉ có thiên mệnh đệ tứ trọng, không đánh lại ba vị nửa bước cự phách.

Mười phút nữa sẽ thua ngay.Long Thần Nhai rắn giọng:- Ta không chờ lâu được, bây giờ ngươi đi trấn áp hắn ngay.

Ta muốn tự mình giẫm chân Phong Phi Vân!Tổng quản bắc cung không biết nên nói cái gì, đành ra tay điều động lực lượng thức tỉnh con rồng bạo lực.Ầm!Khi tổng quản bắc cung hành động thì Phong Phi Vân cũng nhúc nhích.

Ánh sáng hình cung dưới chân Phong Phi Vân nhấp nháy, hắn lướt ngang sang bên phải né công kích của một vị cự phách luyện thể.Phong Phi Vân vận dụng thiên tủy binh đảm, vũ hóa đài, chiếc nhẫn miểu quỷ đổ ập xuống Bắc Minh Khiếu, đánh bay gã đụng ngã một tòa đại điện, thân thể rơi vào phế tích.Bắc Minh Khiếu thua rút lui, vòng vây không còn kín kẽ, hở một lỗ nhỏ.Phong Phi Vân dốc sức vận chuyển luân hồi tật tốc biến thành luồng gió bay ra tẩm cung thần phi.

Tổng quản bắc cung công kích sau lưng Phong Phi Vân nhưng hắn đỡ được, tiếp tục chạy tới trước.Nếu tổng quản bắc cung không tham gia thì Phong Phi Vân không có hy vọng trốn thoát, sẽ bị lão đuổi về.Nhưng Phong Phi Vân biểu hiện quá bình tĩnh làm Long Thần Nhai nôn nóng, gã nóng nảy thế làp hái tổng quản bắc cung công kích.

Phong Phi Vân chỉ chờ cơ hội này.Tổng quản bắc cung vừa ra tay sẽ bị phân tâm, Phong Phi Vân bắt giữ một giây kỳ diệu phá vòng vây chạy ra ngoài.Bên ngoài có một số tu sĩ Bắc Minh Phiệt muốn ngăn cản bước chân Phong Phi Vân nhưng bị hắn giết ngay chết không kịp ngáp, phơi thây đầy đất.- Không biết bây giờ thế cục bên ngoài hoàng thành sao rồi.Phong Phi Vân như cơn gió bay trên đỉnh ngàn vạn ngọc điện.

Tổng quản bắc cung, ba cự phách bám sát theo sau, bị Phong Phi Vân bỏ rơi ngày càng xa đến khuất bóng.Hiện giờ tốc độ của Phong Phi Vân bỏ xa cự phách, miễn hắn thoát khỏi vòng vây thì muốn lại giết hắn là chuyện khó như lên trời.Thần đô xảy ra biến đổi kinh thiên, khó lửa đốt chí nngàn dặm, khắp nơi là đại chiến kinh thiên động địa, khói thuốc súng nồng nặc che lấp mặt trời, tiếng chém giết chấn động mặt đất.Đây đúng là đánh vỡ rồi xây dựng lại.Trong một ngày nghiêng trời lệch đất.

Thần Tấn vương triều là hòa bình, quốc thái dân an, ca vũ thăng bình.

Nhưng hôm nay máu chảy thành sông, tiếng giết chóc rung trời.- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Một số tu sĩ đứng trên con đường cổ kính nhìn các chiến xa rầm rập tuôn ra san bằng thành vực, trường thành sụp đổ, nỗi lòng rung động khó tả, cứng người.Ầm!Trên bầu trời, hai cường giả đỉnh cao đang đấu pháp.

Một luồng linh quang bắn ra đè chết mấy tu sĩ dưới đất.Cuộc chiến này đén quá đột ngột, vượt ngoài dự đoán của mọi người.Đây là cuộc chiến quyền lực, đương nhiên có vài tiên môn mạnh mẽ âm thầm ra tay, muốn quấy đục nước, chỉ sợ thiên hạ không loạn.Tuy rằng có rất nhiều thế lực cường đại muốn hủy diệt Thần Tấn vương triều để mình thay thế, nhưng người thông minh đều biết căn cơ Thần Tấn vương triều vẫn rất dồi dào, không thể nào sụp đổ trong một đêm.Mọi người không thật sự giành lấy hoàng quyền mà chỉ kích động chiến loạn, châm lửa góp gió khắp nơi, tiêu hao nội tình Thần Tấn vương triều.

Chỉ cần chiến tranh đánh càng dữ thì bọn họ núp trong bóng tối cười càng vui.Đây là trận chiến quyền lực giữa công chúa với hoàng tử, nhiều người muốn thấy cả hai lưỡng bại câu thương, tiêu hao căn cơ Thần Tấn vương triều.Trong hoàng thành.Cuộc chiến phò mã đã ngừng, các tu sĩ chạy trốn ra ngoài, cảnh tượng hỗn loạn.

Đám thiên tài tuấn kiệt được lão nhân hộ đạo đưa ra hoàng thành, chạy tới ra Thần đô, chỉ muốn cách Thần đô càng xa càng tốt.Trật tự Thần đô hỗn loạn, trở thành nguồn gốc tai hạo.

Ở lại Thần đô là tìm cái chết, thiên tài không thể chết được.

Trong tương lai gần mấy thiên tài trưởng thành sẽ là lực lượng mạnh nhất để hủy diệt Thần Tấn vương triều.Tu sĩ có tu vi cường đại cách mấy trước biển Thần Võ quân rầm rộ đều thật nhỏ bé, nếu không trốn thì dù là cự phách cũng sẽ bị thương đâm nát bấy.- Tình hình chiến đấu như thế nào?Phong Phi Vân trốn ra Đế cung gặp ngay La Phù công chúa, nàng ngồi trong Thiên Vũ điện, rất là bình tĩnh.

Tu sĩ liên tục đưa ngọc phi phù cho La Phù công chúa.Mỗi cách một phút là một ngọc phi phù truyền vào Thiên Vũ điện báo cáo tình hình chiến đấu.

Trước mặt La Phù công chúa hiện bản đồ chiến đấu ánh sáng xanh rộng mười tám thước ghi lại địa hình, trận pháp nguyên Thần đô.

Rất nhiều vùng dất bí ẩn, cửa ải quan trọng đều ghi dấu hiệu đặc biệt.La Phù công chúa ghi lại ngọc phi phù rồi đánh bay ra ngoài, ngọc phi phù thành luồng sáng bay ra Thiên Vũ điện, lại là một mệnh lệnh được chuyển đi.La Phù công chúa trả lời:- Tình hình rất tệ.

Cáo già Bắc Minh Mặc Thủ định dùng vũ lực giành quyền, nâng đỡ thái tử kế vị.

Trong Thần đô có một phần ba thành vực rơi vào vòng kiểm soát của bọn họ.

Bắc Minh Mặc Thủ đã có kế hoạch từ trước, rất có thể mấy ngày trước âm thầm điều động lực lượng.

Nếu để bọn họ đánh vào hoàng thành sẽ cưỡng ép cướp quyền Long Linh thạch, đế tỉ.- Có lấy được chiếu thư, cửu ngũ long bào không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Bị người nhanh chân giành trước.

Yên tâm, không phải phe thái tử.

Sợ là bây giờ thái tử như kiến bò chảo nóng, rất muốn lấy lại hai thứ này."

Chiếu thư" đại biểu danh chính ngôn thuận, chỉ khi cầm chiếu thư là Long Thần Nhai có thể xưng đế ngay hôm nay.

"Cửu ngũ long bào" chính là tượng trưng cho đế hoàng, đại biểu lực lượng tuyệt đối, Long Thần Nhai càng muốn có được nó hơn.-------Chương 918: Thần đô chiến hỏaPhong Phi Vân nói:- Đế tỉ, Long Linh thạch ở đâu?

Hay chúng ta đi lây chúng trước, nắm giữ tiên cơ.Phong Phi Vân không cho La Phù công chúa biết chiếu thư, cửu ngũ long bào bị Nam Cung Hồng Nhan đánh cắp.

Nếu để La Phù công chúa biết chuyện, chắc chắn nàng sẽ lén phái người truy bắt Nam Cung Hồng Nhan.

Phong Phi Vân đánh lạc hướng chú ý của La Phù công chúa dời sang Long Linh thạch, đế tỉ.Long Linh thạch là một thần thạch chịu tải vận mệnh quốc gia Thần Tấn vương triều, là thánh vật vương triều, liên kết với long mạch dưới đất.

Nắm giữ Long Linh thạch là có thể khống chế long mạch.Một khi Long Linh thạch bị phá hủy, hoặc bị người mang ra khỏi Thần đô thì long mạch dưới lòng đất sẽ mất khống chế, chạy trốn lẻn vào sâu dưới đất.

Thần đô mất Long Linh thạch không còn không thích hợp tu tiên luyện đạo, cũng không xem như Thần đô.

Bởi vì linh khí mỏng manh, tu sĩ sẽ bỏ đi, nơi này biến thành tòa thành trống.Thần đô phồn hoa hưng thịnh là vì dưới lòng đất có 'long mạch' linh mạch khổng lồ của Thần Tấn vương triều.

Linh khí nơi này đậm đặc tinh thuần, thích hợp tu tiên nhất nên nhiều tu sĩ tụ tập lại.Nếu long mạch bỏ trốn thì quốc vận của Thần Tấn vương triều cũng bị suy yếu theo.Từ đó thấy được tầm quan trọng của Long Linh thạch như thần khí một nước.Về đế tỉ là tượng trưng cho Tấn đế, cùng với Thần Vương lệnh, hậu lệnh làm cùng một tài liệu.

Bên trong đế tỉ ẩn chứa lực lượng các đời Tấn đế, uy lực mạnh hơn Thần Vương lệnh, sánh bằng trấn thế sát binh.Đương nhiên điều quan trọng nhất của đế tỉ không phải lực lượng bản thân nó mà là tượng trưng sức mạnh đế vương hiệu lệnh thiên hạ.La Phù công chúa lắc đầu, nói:- Long Linh thạch từng bị trộm nên bây giờ luôn đặt trong tẩm cung của Tấn đế, có sáu lão tổ hoàng tộc bảo vệ.

Không có Tấn đế cho phép hễ ai đến gần Long Linh thạch sẽ bị đánh chết.- Lực lượng của sáu lão tổ hoàng tộc siêu cường đại.

Hai mươi năm trước có người thừa dịp Tấn đế không có trong Đế cung muốn trộm đi Long Linh thạch.

Kết quả tên trộm bị sáu lão tổ hoàng tộc trấn giết, máu nhuộm Đế cung, bảy cự phách bỏ mình, không ai sống sót.

Lực lượng của chúng ta không thể nào cướp Long Linh thạch được.Phong Phi Vân hơi thất vọng, dù sao chiếm Long Linh thạch là có thể điều động, khống chế long mạch dưới lòng đất, tương đương kiểm soát nguyên Thần đô, đây là cách trực tiếp nhất.

Nhưng sáu lão tổ hoàng tộc tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đụng vào Long Linh thạch, dù Phong Phi Vân là Thần Vương, La Phù công chúa là thiên nữ hoàng gia cũng không được.Lão tổ hoàng tộc cho phép thái tử, công chúa tranh quyền nhưng tuyệt đối không tha thứ bọn họ đụng vào căn cơ vương triều.La Phù công chúa tiếp tục bảo:- Đế tỉ thì ta suy đoán được vài phần.

Chắc chắn phụ hoàng giao đế tỉ cho một thân tín tu vi cường đại, tuyệt đối đáng tin.

Người này rất có thể là Tổng quán trung cung.Phong Phi Vân không quá hiểu biết về Tấn đế:- Tại sao công chúa cho rằng Tấn đế giao đế tỉ cho Tổng quán trung cung?La Phù công chúa đáp:- Tấn đế hùng tài vĩ lược hơn người, sớm nhìn thấu Thần đô khó tránh khỏi cuộc tranh đấu.

Tấn đế cố ý muốn thử thách ta và Long Thần Nhai, nên giao hai thứ đại biểu thân phận Tấn đế vào tay hai người Tấn đế tin tưởng nhất.

Một cái là cửu ngũ long bào, một cái là đế tỉ.

Được một trong hai thứ này là có thể danh chính ngôn thuận xưng đế.Chuyện hoàng gia khiến người khó hiểu.Nếu là gia đình bình thường, phụ mẫu tuyệt đối không cho phép huynh đệ tỷ muội tranh giành gia sản, sẽ hết sức ngăn cản.

Nhưng hoàng tộc lại khác, bởi vì gia đình quá lớn, sự nghiệp quá phong phú hơn nữa quốc gia tu tiên như Thần Tấn vương triều thời gian đế vương cai trị rất dài, chớp mắt là mấy trăm năm hay cả ngàn năm.Nếu để người bình thường làm vua, vương triều khổng lồ đến mấy qua mấy trăm năm tàn phá sẽ suy sụp.Cái gọi là cây to đón gió, bây giờ Thần Tấn vương triều giặc trong giặc ngoài, hoàng tộc phải chọn là đệ tử tài đức vẹn toàn ưu tú nhất cầm quyền.

Đệ tử khác dù chết trong cuộc chiến cũng là xứng đáng.Nếu không tranh thắng được huynh đệ tỷ muội của mình thì làm sao trấn phục văn võ bá quan trên triều đình, cường địch bốn phương?

Làm sao phục thiên hạ?Dù Thần đô bị đánh phế, hoàng tộc nguyên khí đại thương thì sao?

Miễn Tấn đế còn sống thì Thần Tấn vương triều không bị diệt.

Nếu chọn một phế vật làm Tấn đế thì chắc chắn Thần Tấn vương triều đi hướng diệt vong.Mỗi người đều muốn sinh trong hoàng gia, nhưng không biết hoàng gia là vô tình nhất.Vì sự nghiệp hoàng tộc mấy ngàn năm, nhẫn tâm từ bỏ nhi tử ruột thịt.La Phù công chúa tiếp tục bảo:- Tổng quán trung cung là đứng đầu năm tổng quản hậu cung, từ nhỏ lớn lên cùng Tấn đế, là nô bộc trung thành nhất của Tấn đế.

Trên đời này Tấn đế là tất cả của Tổng quán trung cung, nếu Tấn đế chết thì hắn sẽko chút do dự chịu chết.

Nếu Tấn đế kêu đi chết, Tổng quán trung cung sẽ không nhíu mày tự tử ngay.Phong Phi Vân rung động hỏi:- Người như thế có thể xem là người không?La Phù công chúa nói:- Không là người, xem như cái bóng, dấu chân, hơi thở của Tấn đế.

Hắn không phải bản thân, mọi thứ của hắn chỉ thuộc về Tấn đế.Nếu một người có thể biến người khác trở thành cái bóng của mình, vậy người đó tu dưỡng thiên đạo đáng sợ biết mấy.Nghe La Phù công chúa nói xong Phong Phi Vân đánh giá Tấn đế càng cao.La Phù công chúa tiếp tục bảo:- Nhưng ngươi đừng xem thường Tổng quán trung cung, tu vi của hắn rất mạnh.

Lúc ta còn nhỏ xíu, khi ấy ta ở trong Đế cung chính mắt thấy hắn vác ba cái đầu đẫm máu đi tẩm cung của Tấn đế.

Ta nhớ kỹ mặt mũi ba đầu người, sau này ta vẽ hình ảnh lại cho mẫu hậu xem.- Mẫu hậu nhìn hình dạng ba người kia, mẫu hậu luôn ung dung bình tĩnh bỗng biến sắc mặt, búng tay đốt cháy ba tờ giấy thành tro.

Mẫu hậu nghiêm túc dặn ta không được nói việc này ra, nếu không sẽ vời đến họa ngập đầu.

Mẫu hậu mờ mịt nói ba người kia là nhân vật tuyệt đỉnh đương thời, là cao tầng đỉnh bốn môn phiệt.- Ngay từ khi đó ta đã biểt hai chuyện.

Một, Tấn đế đã tính toán đối phó bốn môn phiệt.

Hai, tu vi của Tổng quán trung cung cực kỳ cường đại, là nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Tổng quán trung cung là đao giết người của Tấn đế, những chuyện Tấn đế không tiện làm thì hắn sẽ làm thay.- Nếu Tấn đế giao đế tỉ cho Tổng quán trung cung, trừ phi ta có thể leo lên ngai báu, nếu không hắn sẽ không bao giờ giao đế tỉ cho ta.Tấn đế phái Tổng quán trung cung đi giết người chắc chắn là nhân vật quan trọng nhất trong bốn môn phiệt, hơn nữa là loại người ảnh hưởng ích lợi hoàng tộc, người bình thường không đáng lọt vào mắt Tấn đế.

Tấn đế muốn đối phó bốn môn phiệt sẽ không đơn giản tùy tiện giết ba người là xong.Một mặt nào đó chứng minh Tổng quán trung cung cường đại, thay giết người Tấn đế, người bình thường không làm được điều đó.Dù biết rõ đế tỉ ở trong tay Tổng quán trung cung nhưng không thể lấy nó.-------Chương 919: Đế tỉPhong Phi Vân đứng bên ngoài Thiên Vũ điện, đứng trên thềm ngọc cao cao nhìn hoàng thành xa xăm.

Cổng thành đóng chặt, trận pháp như ngọn núi lửa bảo vệ nơi đó.Bên ngoài hoàng thành lửa gió hừng hực, tiếng giết ngút trời.Trên bầu trời, chiến thú bay, chiến uy linh khí xua tan tầng mây.

Thỉnh thoảng có người từ áng mây rớt xuống.Hai luồng sáng bya ra khỏi Đế cung, vừa bay vừa đánh nhau, như hai sao băng phóng lên trời.

Phong Phi Vân thấy rõ đó là Bắc Minh thần phi, Hoa thần phi, hai người biến mất phía cuối trời.Phong Phi Vân mở miệng hỏi:- Bây giờ công chúa có bao nhiêu người trong hoàng thành?La Phù công chúa nhíu mày nói:- Bởi vì chuyệnn xảy ra đột nhiên nên cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách đều bị phái ra ngoài, ngươi muốn làm gì?Phong Phi Vân nhíu chặt mày:- Vốn định bắt giặc trước bắt vua.La Phù công chúa hiểu ý Phong Phi Vân.

Nếu trong tay La Phù công chúa nắm quyền lớn có thể trực tiếp xông vào Đế cung làm thịt thái tử, vậy thì mặc Bắc Minh Mặc Thủ nhảy nhót cỡ nào cũng không gây ra sóng gió gì được.Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, hai phe không chuẩn bị gì, ứng biến tại chỗ.

La Phù công chúa nắm giữ lực lượng mỏng manh, không thể chiến đấu với thái tử, càng đừng nói là giết Long Thần Nhai.Từ lúc bùng nổ đến bây giờ mới qua nửa canh giờ, nhưng chiến hỏa đã đốt Thần đô.

Thời gian gấp gáp, xảy ra biến cố lớn như vậy, nếu là người bình thường chưa phản ứng kịp, La Phù công chúa ung dung ứng đối đâu ra đấy đã là trí tuệ cao.Phong Phi Vân nhanh chóng quyết định:- Chúng ta hãy rời khỏi hoàng thành ngay!La Phù công chúa hỏi:- Chẳng lẽ nhường lại hoàng thành cho Long Thần Nhai sao?Phong Phi Vân dứt khoát nói:- Thứ nhất, người phe Bắc Minh Mặc Thủ chưa chiếm lĩnh hoàng thành thì có giao hoàng thành vào tay thái tử, một mình hắn không gây sóng gió gì được.- Thứ hai, bây giờ thái tử nắm giữ số lượng thuộc hạ có hạn, không cướp Long Linh thạch, đế tỉ được.- Thứ ba, bên cạnh thái tử có một cường giả đẳng cấp cự phách, nếu chúng ta ở lại đây sẽ là miếng mồi trong miệng bọn họ.

La Phù, kiên trì là quan trọng nhưng trước đại cục đôi khi bỏ đi là một loại tấn công.- Thứ bốn, chẳng lẽ công chúa không muốn đi tìm chiếu thư, cửu ngũ long bào sao?La Phù công chúa bị Phong Phi Vân thuyết phục, nàng lấy bát bộ long liễn ra, long liễn tựa như một tòa điện vũ dát vàng rực rỡ.

Trên đầu liễn lao ra tám long hồn dài hơn mười thước, người uốn lượn, tiếng rồng ngâm gầm gừ, thanh âm như sấm sét.Bát bộ long liễn là xa liễn nhanh nhất thiên hạ, long hồn kéo xe dù là cự phách cũng không đuổi kịp tốc độ.Khi Phong Phi Vân sắp leo lên long liễn, khóe mắt thoáng qua bóng dáng quen thuộc nhảy ra đầu tường Đế cung.

Bóng người rút chân về, khom người, ưỡn ngực quay bảy trăm hai mươi độ trong không trung, hai chân khép chặt, lưng thẳng tắp.

Đôi chân đạp đất vững vàng, động tác trèo tường mây bay nước chảy, đẹp mắt, kỹ xảo quen thuộc.Tất Ninh Suất đáp xuống đất, mắt ti hí liếc bốn phía xác định không có người lại nhanh như chớp chui vào một ngõ hẻm.- Tất Ninh Suất!Phong Phi Vân lắc người biến mất ngoài Thiên Vũ điện, đáp xuống ngõ hẻm, đứng trước mặt Tất Ninh Suất.Tất Ninh Suất ngước lên thấy Phong Phi Vân thì ovọi xoay người bỏ chạy.Xoẹt!La Phù công chúa từ trên trời giáng xuống đầu bên kia con hẻm, chặn đường lui của Tất Ninh Suất.Tất Ninh Suất đành phải dừng bước, đứng thẳng người, quay đầu, chắp hai tay, cười tủm tỉm nói:- Thì ra là Phong huynh và công chúa điện hạ tâm sự tình cảm ở đây.

Khụ khụ, ta không quấy rầy hai người, đi trước đây.Tất Ninh Suất nghênh ngang lướt qua người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vươn tay ngăn Tất Ninh Suất lại, cười nói:- Lão Tất, trong ngực ngươi có gì?- Có gì đâu?Hai tay Tất Ninh Suất che ngực như tiểu nương tử sợ bị hiếp, hoảng hồn lắc đầu nguầy nguậy:- Thật sự không có gì, tu tiên giới không có!Tất Ninh Suất thập thò chuồn ra Đế cung, chắc chắn gã đã cuỗm mất đồ tốt.Phong Phi Vân hắn rõ ràng ngực Tất Ninh Suất phồng to sắp nứt bụng, bảo gã không trộm đồ trong Đế cung mới là lạ.Trước giờ tay chân Tất Ninh Suất không sạch sẽ, nổi tiếng có ba tay.

Tất Ninh Suất nhân dịp Thần đô hỗn loạn, lẻn vào Đế cung kiếm chác là chuyện thường.La Phù công chúa rút một thanh chiến kiếm ra, ánh sáng chết chóc phun nuốt trên kiếm phong.La Phù công chúa đi từng bước áp sát Tất Ninh Suất, lạnh lùng nói:- Thần phi nương nương chết thảm, chắc là tên giặc này đã làm.

Bây giờ ta lấy đầu của ngươi tế điện thần phi nương nương.Tất Ninh Suất sợ chân mềm nhũn, La Phù công chúa là hoàng gia tiên nữ trăm phần trăm, mới rồi gã xâm nhập Đế cung hốt mẻ lớn, giờ thấy nàng thì gã có tật giật mình.Tất Ninh Suất trốn ra sau lưng Phong Phi Vân, nhát gan nói:- Phong Phi Vân, chúng ta có tình cảm vượt qua hoạn nạn, ngươi hãy mau nói cho công chúa điện hạ biết là ta bị oan.

Trước giờ ta chưa từng giết người.Phong Phi Vân biết La Phù công chúa cố ý hù Tất Ninh Suất, hắn cười nói:- Cái này . . .

Ta khó bảo đảm.

Dù sao chúng ta tận mắt thấy ngươi ra khỏi Đế cung, nếu không giết người vậy ngươi đi mừng thọ sao?- Ta chỉ thuận tay . . .

Chết tiệt, coi như hai ngươi giỏi.

Mỗi lần lão tử gặp Phong Phi Vân là không có chuyện tốt, lần nào cũng bị đen ăn đen, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì tùy!Tất Ninh Suất cắn răng móc túi Càn Khôn ra khỏi ngực, mở miệng túi vải đưa tới trước mặt Phong Phi Vân.Túi Càn Khôn là linh bảo, không gian bên trong có thể chứa đại điện lớn trăm thước.

Bây giờ cái túi vải chứa đầy ắp, bên trong bắn ra bảo quang nhiều màu, không biết chứa bao nhiêu báu vật?Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy báu vật, hắn nhìn chằm chằm một miếng sắt đen hình vuông trong tay Tất Ninh Suất.

Miếng sắt bị túi Càn Khôn che một nửa, lộ ra góc nhỏ.Khối sắt đen chất liệu rất đặc biệt, giống Thần Vương lệnh y như đúc.Phong Phi Vân xòe tay:- Đưa Thần Vương lệnh cho ta.- Ngươi nói cái này?

Đây không phải Thần Vương lệnh, nó là một khối thiết bảo hiếm hoi, không biết có lực lượng đặc biệt gì mà không thể cất vào túi Càn Khôn được.Tất Ninh Suất lấy khối sắt đen bên dưới túi Càn Khôn ra.Đó là cái ấn sắt đen vuông nửa thước, chất liệu giống Thần Vương lệnh y như đúc.

Mới rồi Phong Phi Vân chỉ thấy một góc nên tưởng là Thần Vương lệnh.Mắt La Phù công chúa tràn ngập mừng rỡ:- Đây . . .

Đây là đế tỉ!La Phù công chúa giật lấy ấn sắt từ tay Tất Ninh Suất.La Phù công chúa nâng đế tỉ, bàn tay hiện ra kkhí long hoàng màu vàng.

Đế tỉ màu den cảm nhận khí long hoàng tỏa ánh sáng rực rỡ chói lòa, hiện ra hàng chữ bí ẩn chứa thần tắc đại đạo.

Uy nghi đế vương hùng hồn tràn ra.Tất Ninh Suất giật mình suýt rớt tòng mắt, bị đế uy trấn áp ngồi bệch xống đất.La Phù công chúa vội thu khí long hoàng lại, đế tỉ trở về hình dạng cũ.

La Phù công chúa nhanh chóng cất đế tỉ, hé môi thở hổn hển, hơi thở thơm ngát.

Nỗi lòng La Phù công chúa quá kích động, đây là thứ nàng khao khát mơ ước từ lâu, đại biểu quyền lợi chí cao vô thượng, bây giờ nó nằm trong tay nàng.-------Chương 920: Âm mưu quỷ kế (1)Bất cứ ai đều sẽ bị quyền lợi che mờ mắt, đây là ma lực của quyền thế.Phong Phi Vân đứng yên nhìn cảnh tượng đó.

Mắt La Phù công chúa rất giống Thủy Nguyệt Đình lúc trước một kiếm giết chết, dều là nữ nhân khao khát quyền lực, quá giống.Phong Phi Vân không có hứng thú với đế tỉ, sau khi tìm Nam Cung Hồng Nhan rồi hắn sẽ hoàn thành các chuyện đã hứa, sau đó rời khỏi Thần Tấn vương triều.

Phong Phi Vân không có chút gì lưu luyến Thần Tấn vương triều, hắn hờ hững thản nhiên.La Phù công chúa hít sâu lấy lại bình tĩnh, hỏi:- Ngươi làm sao lấy được đế tỉ?Tất Ninh Suất rất muốn khóc rống, gã trộm đế tỉ của Thần Tấn vương triều, nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ chấn động giới ăn trộm.

Nhưng hiện thực là Tất Ninh Suất và đế tỉ gần trong gang tấc rồi bị La Phù công chúa cướp đi.Tất Ninh Suất thầm nghĩ:- Chết tiệt, có mắt mà không nhận biết vàng ngọc.

Néu sớm biết thứ này là đế tỉ thì đánh chết lão tử cũng không lấy ra.Ngoài miệng Tất Ninh Suất ngoan ngoãn trả lời:- Sờ từ người một lão thái giám.La Phù công chúa cảm thấy khó tin:- Bộ dạng lão thái giám đó như thế nào?Tất Ninh Suất nói:- Lông mày trắng, hơi thở đen, không có hầu kết, trán có một nốt ruồi đen to, hai tay như móc sắt.La Phù công chúa và Phong Phi Vân liếc nhau, rõ ràng đây là Tổng quán trung cung.

Không ngờ Tổng quán trung cung tu vi tuyệt đỉnh thế mà gặp ăn trộm, bị trộm mất đế tỉ.Sâu trong Đế cung truyền ra tiếng hét chói tai chấn động khung trời:- Ăn trộm, trốn đâu rồi?Là giọng của Tổng quán trung cung, chắc mới rồi La Phù công chúa dùng khí long hoàng dẫn động đế tỉ làm hơi thở đế tỉ truyền ra ngoài, bị Tổng quán trung cung trong Đế cung phát hiện nên lao nhanh ra ngoài hoàng thành truy sát.Tổng quán trung cung mạnh mẽ xông tới, khí thế kia như người khổng lồ ập vào mặt.Phong Phi Vân chộp vai Tất Ninh Suất ném gã vào bát bộ long liễn, hắn và La Phù công chúa nhanh chóng chạy vào bát bộ long liễn.

Tám con long hồ bay lên đụng phá màn trời chu thiên trận bên trên hoàng thành, kéo bát bộ long liễn biến thành ánh sáng vàng bay đi.Trong Đế cung, một bàn tay to mấy chục thước đè xuống, chưởng phong đập sụp Thiên Vũ điện thành phế tích đổ nát, trên mặt đất lộ ra hố to chưởng ấn khổng lồ, là vị trí bát bộ long liễn mới đậu.Nếu bát bộ long liễn bay muộn một giây thì bây giờ đã bị đè nát bấy.Bát bộ long liễn dáp xuống trước một tòa linh thạch phường cũ kỹ, kéo hai dấu liễn dài sâu hoắm dưới đất, gạch đá dày bể ra.Đây là linh thạch phường chỗ trú của thần cấm vệ.Hai bóng người lao ra linh thạch phường, áo xám khoác màu trắng, tinh thần căng thẳng đề phòng.

Hai người thấy Phong Phi Vân bước ra khỏi bát bộ long liễn thì thở phào một hơi, quỳ một gối xuống đất.- Bái kiến Thần Vương.- Dứng dậy đi.Phong Phi Vân bước nhanh vào linh thạch phường, La Phù công chúa cất bát bộ long liễn đi theo sau lưng hắn.Ba người đi vào linh thạch phường, cánh cửa đóng lại.Thái Tể phủ, quỳnh lâu điện ngọc.Bên ngoài chiến hỏa ngút trời, trong phủ đệ vẫn bình yên thái bình.Bắc Minh Mặc Thủ ngồi bên cạnh hồ nước, gió nhẹ thổi ống tay áo tung bay, rất là ý thơ.

Bắc Minh Mặc Thủ vẽ bức tranh 'xuân thượng đông đi' xong, nhoẻn miệng cười.Trong Thần đô hiện tại Bắc Minh Mặc Thủ là người duy nhất bình tĩnh.Hai thị nữ xinh đẹp một bưng thau vàng chứa nước trong, một người dùng khay bạc nâng gấm vóc tiến lên.Bắc Minh Mặc Thủ rửa sạch tay, cầm vải gấm lên lau khô, sai người lấy đi bút, nghiên mực đi.Bắc Minh Mặc Thủ ngồi xuống ghế, nói:- Tình hình chiến đấu bây giờ thế nào?Hơn mười vị thần tướng đã chờ sẵn bên ngoài, nóng nảy như kiến bò chảo nóng.

Nghe Bắc Minh Mặc Thủ hỏi, cả đám vội báo cáo.- Chín thần môn đã bị cướp quyền, thủ vệ mở rộng chín thần môn.- Thần Võ quân đóng bên ngoài Thần đô đã xông vào, ba thiên hầu Thần Vương phủ dẫn quân, có hai lực lượng thẳng hướng hoàng thành.

Có một lực lượng mạnh nhất lao hướng Thái Tể phủ.- Thần đô có khoảng hai mươi thế lực tham gia vào chiến đấu, thành vực phá hoại nghiêm trọng, trật tự Thần đô hoàn toàn tan vỡ.Bắc Minh Mặc Thủ yên lặng nghe, bình tĩnh như thể mọi thứ nằm trong dự đoán của gã.Đột nhiên vang tiếng ồn ào, thái tử Long Thần Nhai xông vào trong.Long Thần Nhai hét to:- Ngoại công, hỏng chuyện rồi!Bắc Minh Mặc Thủ ngắt lời:- Chẳng phải ngươi ở trong hoàng thành sao?

Tại sao chạy ra đây?Lúc trước báo cáo tình hình chiến đấu không làm Bắc Minh Mặc Thủ dao động, nhưng thấy Long Thần Nhai thì gã tức giận, bực tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.- Ta . . .Long Thần Nhai trả lời:- Lạc thần phi bị người giết, chiếu thư, cửu ngũ long bào đã bị cướp.- Cái gì?Mới rồi Bắc Minh Mặc Thủ chỉ tức giận bây giờ là nổi khùng lên, nếu không phải các thàn tướng có mặt tại chỗ thì gã đã tát má Long Thần Nhai.Dù nguyên Thần đô bị đánh chiếm, dù La Phù công chúa, Phong Phi Vân bài bố hoàn thiện cách mấy, miễn trong tay có chiếu thư và cửu ngũ long bào, giành lấy hoàng thành thì Long Thần Nhai có thể xưng đế nay, được các lão tổ hoàng tộc công nhân.Khi đó dù La Phù công chúa gây rối cỡ nào cũng muộn.Bắc Minh Mặc Thủ không ngờ Long Thần Nhai mang theo nhiều cường giả đi chẳng những không cướp được chiếu thư, cửu ngũ long bào còn chạy về phủ, hỏi sao Bắc Minh Mặc Thủ không giận điên?Một ván cờ không nằm ở chỗ ai mạnh hơn, quan trọng là một con cờ quyết định thắng thua.

Con cờ đặt xuống quyết định toàn cục.Bắc Minh Mặc Thủ cho rằng gã đã hoàn toàn nắm quân cờ này, nhưng gã không ngờ Long Thần Nhai việc lớn không xong toàn làm hỏng chuyện.Bắc Minh Mặc Thủ bình ổn lửa giận, hỏi:- Phong Phi Vân chết chưa?Long Thần Nhai cắn chặt răng:- Hắn . . .

Trốn rồi.Sợ Bắc Minh Mặc Thủ tức giận, Long Thần Nhai bổ sung thêm:- Tuy Lạc thần phi đã chết nhưng ta biết ai giết nàng, chiếu thư, cửu ngũ long bào chắc chắn nằm trong tay kẻ đó.Bắc Minh Mặc Thủ hỏi:- Là ai?Long Thần Nhai gằn giọng:- Nam Cung Hồng Nhan.Mắt Long Thần Nhai âm trầm, nếu không tại Nam Cung Hồng Nhan hì bây giờ gã đã ngồi trên ngai vàng Tấn đế.

Tiện nhân này nếu bị gã bắt thì sẽ hành hạ nàng.Bắc Minh Mặc Thủ nghe xong sắc mặt dịu lại, cười kỳ dị.Bắc Minh Mặc Thủ nói:- Thì ra là nàng, vậy dễ xử, ta sẽ bắt tọn ổ.

Phong Phi Vân ơi Phong Phi Vân, tuổi nhỏ đã tâm kế thâm sâu, xuyên thấu bài bố của ta.

Tốt tốt tốt, bây giờ không tha cho ngươi được nữa.Long Thần Nhai không hiểu Bắc Minh Mặc Thủ nói gì.

Nam Cung Hồng Nhan mặc Ẩn Tàm Sa La, lại có cửu ngũ long bào, muốn bắt nàng còn khó hơn bắt Phong Phi Vân.

Tại sao Bắc Minh Mặc Thủ chắc ăn như vậy?Trong linh thạch phường, Thần Hà cấm vệ cơ hồ bị phái ra ngoài, chỉ bốn người canh giữ tại đây.Nơi này là mảnh đất bí mật thích hợp ẩn núp nhất, có thể âm thầm chỉ điểm giang sơn, bài binh bố trận, khống chế thế cục nguyên Thần đô.-------Chương 921: Âm mưu quỷ kế (2)Phong Phi Vân tháo bức tranh trên tường xuống trải trên bàn thanh đồng, vừa xem bản đồ vừa nói:- La Phù, bây giờ nàng có được đế tỉ, phải chăng có thể điều động lực lượng ẩn của hoàng tộc?La Phù công chúa nói:- Về mặt lý luận thì dúng.Về mặt nào đó Phong Phi Vân nhỉnh hơn La Phù công chúa chút xíu, dứt khoát nói:- Vậy điều động lực lượng hoàng tộc ngay đi, dùng tốc độ nhanh nhất tấn công phe chống đối, chiếm lĩnh hoàng thành.

Thế cục bây giờ là ai dùng vũ lực chiếm lĩnh hoàng thành thì người đó xưng đế, hơn nữa chúng ta có đế tỉ đại biểu thân phận Tấn đế.

Nếu xưng đế thì là danh chính ngôn thuận.La Phù công chúa mới nhận được chiến báo, biết tình hình chiến đấu trong ngoài hoàng thành, nói:- Nhưng bên ngoài hoàng thành bị phe thái tử chiếm lĩnh hơn phân nửa, nếu cổng hoàng thành đóng lại thì dù ngàn vạn Thần Võ quân cũng không phá được.Trong Thần đô tuy phe Phong Phi Vân chiếm ưu tế tuyệt đối nhưng vị trí trung tâm bên ngoài hoàng thành lại bị cường giả phe thái tử chiếm đóng.Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Thứ nhất, khiến Đấu Chiến Thiên Hầu chạy đi hoàng thành, tấn công thành.

Thứ hai, La Phù công chúa hãy sử dụng đế tỉ hiệu lệnh lực lượng hoàng tộc mở cửa thành ra.

Cần phải cùng lúc tiếnh ành hai phương án này, ngay lập tức.Một Thần Hà cấm vệ lặng lẽ rời đi truyền lệnh.La Phù công chúa viết mật thư, dùng ấn ký thần dị trên đế tỉ đánh hướng hoàng thành.

Không biết có thể điều động lực lượng hoàng tộc hay không nhưng chuyện gì cũng phải thử một lần.La Phù công chúa nói:- Nếu lấy được chiếu thư thì tốt rồi, có thể hiệu lệnh tu sĩ trong thiên hạ làm việc cho ta.Trong đầu Phong Phi Vân hiện ra thân hình xinh đẹp của Nam Cung Hồng Nhan, hắn thở dài thườn thượt.Tất Ninh Suất bỗng chạy tới, vừa chạy vừa té lăn quay:- Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!- Chuyện lớn gì?

Nói từ từ.Tất Ninh Suất thở hổn hển:- Mới rồi ta ra ngoài đi dạo, phát hiện mọi người đang bàn tán một việc.

Bọn họ nói Thần Vương đương triều đã chết, bị thái tử tự tay giết chết.

Thái tử điện hạ hoàn toàn khống chế Thần đô, bây giờ đang vận chuyển xác Thần Vương đi Thần Vương miếu.Thần Vương đương triều tức là Phong Phi Vân.Hiển nhiên có người đang bịa đặt, hai quân chiến đấu, đôi khi sức phá hoại của tin đồn rất lớn, khiến một phe quân tâm hỗn loạn, nhanh chóng tan tác.La Phù công chúa trầm ngâm.

Bắc Minh Mặc Thủ không uổng là cáo già, biết lực lượng quan trọng nhất của phe La Phù công chúa là Phong Phi Vân nắm giữ Thần Vương phủ.

Miễn trụ cột chính Phong Phi Vân chết thì lực lượng Thần Vương phủ sẽ năm bè bảy mảng.Mặt Phong Phi Vân xanh mét, hắn biếtm ư đồ của Bắc Minh Mặc Thủ không đơn giản như thế:- Thần Vương miếu ở bên ngoài Thần đô, cách Thần đô ba ngàn dặm, pho tượng các đời Thần Vương được cung phụng ở đó.

Giờ Thần đô đang trong phút chiến đấu kịch liệt nhất, thái tử rời khỏi Thần đô đi Thần Vương miếu?Tất Ninh Suất gãi đầu nói:- Đúng rồi, ta cũng thấy lạ.

Dù bọn họ muốn bại đặt ngươi chết cũng không cần bảo vận chuyển xác ngươi đi Thần Vương miếu.

Bọn họ có ý đồ gì?Phong Phi Vân giật mình, vỗ xuống bàn cái rầm, mắt tràn ngập sát ý.Phong Phi Vân gằn giọng:- Bọn họ đang dụ Hồng Nhan mắc câu, khốn kiếp!Phong Phi Vân biến mất trong linh thạch phường, dùng hết sức vận chuyển luân hồi tật tốc lao ra ngoài Thần đô.

Lòng Phong Phi Vân nóng như lửa đốt.Bắc Minh Mặc Thủ đã biết Nam Cung Hồng Nhan trốn ra Thần đô, muốn bắt nàng khó như lên trời.

Vì vậy Bắc Minh Mặc Thủ lấy Phong Phi Vân làm mồi dụ Nam Cung Hồng Nhan mắc câu.Nếu dụ Nam Cung Hồng Nhan trở về Thần đô thì Phong Phi Vân sẽ đi ngăn lại ngay, âm mưu của Bắc Minh Mặc Thủ không thành công.

Nhưng nếu chuyện xảy ra bên ngoài Thần đô, dù Phong Phi Vân muốn đi cứu cũng đã muộn.Đây là ý đồ thật sự của Bắc Minh Mặc Thủ.Ngày hôm nay có nhiều tu sĩ từ Thần đô chạy trốn ra ngoài như dân chạy nạn.Bên ngoài Thần đô toàn là tu sĩ vội vàng chạy đi xa.Nam Cung Hồng Nhan cưỡi xe hoa lệ, nàng ngồi trong xe, hai con thỏ trắng tinh cao ba thước kéo xe.

Hai con thỏ lông xù rất đáng yêu, mắt tròn xoe to hơn nắm tay, rất có linh tính.Xe đẹp chạy dọc theo đường cái đi hướng Thiết Lĩnh trọng trấn phía nam.

Đây là nơi Nam Cung Hồng Nhan và Phong Phi Vân đã hẹn trước.Chân con thỏ ngắn ngủn nhưng tốc độ kéo xe không chậm.Nam Cung Hồng Nhan ngồi trong xe, lòng lâng lâng.

Nàng như thiếu nữ tình yêu mới chớm nở lần đầu tiên hẹn hò, có chút ngọt ngào, xấu hổ, mong đợi.Nam Cung Hồng Nhan vốn cho rằng chuyếnn đi này rất nguy hiểm, nhưng vượt ngoài dự đoán của nàng là cực kỳ thuận lợi, hỏi sao nàng không vui vẻ?Hôm nay tâm tình của Nam Cung Hồng Nhan rất tốt, nàng trò chuyện với con thỏ:- Thỏi ơi thỏ, các ngươi phải chạy mau lên, nếu để tên xấu xa Phong Phi Vân tới Thiết Lĩnh trọng trấn trước một bước sẽ giận ta không nghe lời.

Các ngươi cũng biết tên kia rắc rối nhất.

Phi Phi, Vân Vân, ai dốc sức nhiều một chút, chờ đến Thiết Lĩnh trọng trấn sẽ tăng thêm một rổ cà rốt cho ăn, ta chưa từng lừa thỏ.Hai con thỏ kéo xe dường như nghe hiểu lời Nam Cung Hồng Nhan nói, mắt tròn xoe lấp lánh, cắn chặt răng dốc sức kéo xe.Ngày đông rét lạnh sắp hoa, băng tuyết trên núi tan chảy xuống dưới thành dòng suối, trong suốt ngọt lành.Trong rừng cây phong lá chất dày, tuyết tan, lá cây bị ánh nắng phơi khô đỏ rực như hoa.Thân cây xanh thẫm trụi lủi có mấy con chim lông sặc sỡ đậu, chúng nó nhảy nhót hót véo von, thanh âm vang vọng núi rừng.

Có nơi nảy mầm lú chồi non toát ra mùi thơm gỗ thoang thoảng.Mùa xuân đến rồi.Hai con thỏ trắng tinh kéo chiếc xe đẹp chạy đến, trong xe phát ra tiếng đàn đẹp đẽ, vui vẻ ấm lòng người đan xen khúc nhác mùa xuân.

Mấy con chim trên cây líu ríu bay theo chiếc xe, nhưng chúng nó chỉ là con chim bình thường, tốc độ bay có hạn, rất nhanh bị bỏ xa.Trên đường toàn là tu sĩ từ Thần đô chạy ra, có tu sĩ lưng cõng chiến kiếm, có tu sĩ cưỡi tọa kỵ cự thú.

Có rất nhiều xe cổ, hàng đống nô bộc đi theo.Một lão đạo vừa đi vừa nói:- Chuyện đời vô thường, người mới sống đó lại chết đó.Một lão nhân khác nói:- Đúng vậy!

Thái tử khống chế thế cục Thần đô, Thần Vương và công chúa thua.

Nghe nói Thần Vương bị giết tại chỗ, công chúa bị nhốt.- Hết cách, ai kêu sau lưng thái tử có Bắc Minh Phiệt ủng hộ?

Trong Thần đô thế lực của ai ngang ngửa được với Bắc Minh Phiệt?- Bắc Minh Mặc Thủ nổi tiếng là cáo già, ở sau lưng chơi cờ.

Hai tiểu bối Phong Phi Vân, La Phù công chúa đấu sao lại?Két!Một chiếc xe đẹp chợt ngừng lại, vì ngừng gấp nên thùng xe bằng kim đồng lắ mạnh sắp rớt ra ngoài.Mấy tu sĩ dang trò chuyện bị xe cản đường cùng dừng bước.

Bọn họ là trưởng lão danh môn trong tu tiên giới, tu vi dứng đầu một phương, không sợ có người chặn đường cướp bóc.

Thêm nữa ngồi trên chiếc xe xa hoa như thế sao là trộm cướp được?Trong xe truyền ra thanh âm rất đẹp:- Các người mới nói ai chết?-------Chương 922: Hỏa phụng liệu nguyênBọn họ chưa từng nghe thanh âm tuyệt vời như thế, nhưng giọng rất lạnh, lạnh thấu xương, làm răng người run cầm cập.Trong xe xa hoa kia là thiên sứ hay ma quỷ?Trên đời này có nhiều cao nhân, bọn họ là trưởng lão danh môn, nếu quá tự cao thì sẽ chết không kịp ngáp.Một lão đạo trả lời:- Thần Vương đương triều.Giọng Nam Cung Hồng Nhan càng lạnh:- Không thể nào!Nam Cung Hồng Nhan lao ra đánh thủng chiếc xe đụng vào người lão đạo, đánh bay lão ra ngoài.- Phụt!Lão đạo chăm chỉ tu hơn một trăm năm, tu vi không tầm thường nhưng cũng không chịu nổi hộc máu, bị thương nặng nằm dưới đất.- Con người nàng sao vô lý vậy?

Sư thúc của ta toàn nói thật, lừa nàng làm gì?Một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh nói:- Tranh giành quyền lực ở Thần đô, Phong Phi Vân và La Phù công chúa thua, Phong Phi Vân bị thái tử tự tay giết chết, hiện tại xác chết đưa đi Thần Vương miếu chôn.

Mọi người đều biết chuyện này.- Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Hắn đã hứa với ta nhất định sẽ chạy tới Thiết Lĩnh trọng trấn, hắn chắc chắn sẽ đến.

Các ngươi đang gạt người, chắc chắn là gạt người.

Lừa đảo, chết hết đi!Nam Cung Hồng Nhan áo trắng như tuyết bỗng bị lửa đỏ bao phủ.

Nam Cung Hồng Nhan lao ra thùng xe, lửa nóng cháy đốt lá khô dưới mặt đất, đốt nguyên cánh rừng phong.

Lửa bốc cháy nghi ngút tận trời.Khi Nam Cung Hồng Nhan ra khỏi rừng phong, bên trong xác chết đầy đất, không một người sống.

Mấy trăm người chết, bên trong nồng nặc mùi lửa đốt khét thịt.Những người này nói Phong Phi Vân chết nên 5 chết trước.- Lừa đảo, toàn là lửa đảo.Áo trắng của Nam Cung Hồng Nhan dính máu, tóc dài rũ xuống, lá đỏ dính vào mái tóc đen.

Mắt Nam Cung Hồng Nhan thẫn thờ, con ngươi tơ máu dữ tợn.

Nam Cung Hồng Nhan đi hướng nam, thẳng tiến Thần Vương miếu.Nam Cung Hồng Nhan hỏi:- Phong Phi Vân chưa chết?Một tu sĩ trả lời:- Phong Phi Vân đã chết, bị thái tử giết chết, hiện tại thi thể đang chuyển đến Thần Vương miếu.

Thái tử hận Phong Phi Vân chắc sẽ hành xác.- Lừa đảo, chết đi!Nam Cung Hồng Nhan vươn bàn tay trắng hoàn mỹ bẻ gãy cổ tu sĩ.Nam Cung Hồng Nhan đi hướng nam, xác chết trải đường.

Nam Cung Hồng Nhan như nữ ma đầu khát máu, áo trắng nhuộm thành áo đỏ.Nam Cung Hồng Nhan lại hỏi:- Phong Phi Vân chết chưa?Một nam nhân mập mạp nhìn sau lưng Nam Cung Hồng Nhan, run cầm cập lắp bắp nói:- Hắn . . .

Hắn . . .

Không chết . . .

Chết . . .- Lừa đảo, chết đi!Nam Cung Hồng Nhan vỗ một chưởng đè nam nhân lún xuống đất, người nàng cứng ngắc, cắn chặt môi, rơi lệ như mưa.Nam Cung Hồng Nhan lẩm bẩm:- Có lẽ . . .

Hắn chết thật rồi.Phương xa, một chiếc thuyền cổ bay giữa không trung.

Thiên Toán Thư Sinh, Tô Quân, Yến Tử Vũ, Kỷ Vân Vân ở trên thuyền.

Bọn họ trốn ra Thần đô, trò chuyện vui vẻ, uống trà trên mây bàn việc lớn trong thiên hạ.Linh giác của Thiên Toán Thư Sinh có cảm ứng, gã là người đầu tiên phát hiện xác chết đầy đường.

Thiên Toán Thư Sinh nhìn theo xác chết mấy chục dặm trông thấy Nam Cung Hồng Nhan.- Ủa?

Các người nhìn kìa, phải Nam Cung Hồng Nhan không?Mấy người khác nhìn theo.Biểu tình Yến Tử Vũ nghiêm túc nói:- Nàng bị gì vậy?

Tại sao giết nhiều người như thế?Tay Thiên Toán Thư Sinh giấu trong ống tay áo suy tính nhanh, mắt liếc Tô Quân.Đôi mắt Tô Quân đã mù nhưng cảm ứng được ánh mắt của Thiên Toán Thư Sinh.Tô Quân ung dung cười nói:- Ta và Nam Cung Hồng Nhan đúng là có thù nhưng đó làm ối thù trước khi mù mắt.

Tuy rằng mắt ta bị nàng hại mù, nhưng ta cũng nhìn thấu suốt, nhìn thấu mình muốn cái gì.

Từ mặt nào đó ta nên cảm ơn Nam Cung Hồng Nhan.Tô Quân ngừng một lúc, tiếp tục bảo:- Trong lòng ta thân phận Nam Cung Hồng Nhan bây giờ không phải kẻ thù mà là người yêu của bằng hữu.Thiên Toán Thư Sinh tính ra kết quả, sắc mặt trầm trọng nói:- Nếu bây giờ nàng là người yêu của bằng hữu thì chúng ta không thể ngồi ngó.

Có rắc rối lớn, mau lên, đuổi theo nàng, nếu không hậu quả khó thể tưởng tượng.Thiên Toán Thư Sinh mà nói rắc rối lớn thì chắc chắn là rất lớn.Tô Quân, Yến Tử Vũ điều động linh khí toàn thân rót vào thuyền cổ, linh mang bao bọc thuyền phát ra tốc độ siêu nhanh đuổi theo Nam Cung Hồng Nhan.* * *Phong Phi Vân lòng nóng như lửa đốt lao hướng Thần Vương miếu, tăng tốc độ đến cực hạn.- Hồng Nhan tốt nhất đừng có chuyện gì, nếu không ta sẽ để nguyên Bắc Minh Phiệt chôn cùng!Mắt Phong Phi Vân đỏ rực, máu yêu ma bị hắn áp chế có dấu hiệu thức tỉnh, sát khí khiếp người.

Mỗi khi Phong Phi Vân nhúc nhích là đạp qua một ngọn núi.Cảm giác bất an trong lòng Phong Phi Vân càng lúc càng mãnh liệt.

Khi Phong Phi Vân sắp chạy đến Thần Vương miếu thi thấy chân trời đỏ thẫm, ánh lửa chiếu nửa bầu trời.Ầm!Sóng nhiệt mênh mông đè Phong Phi Vân từ trên mây xuống, chỉ mới là sóng nhiệt ập đến đã đốt quần áo hắn thành tro, làn da bị đốt cháy.Cách mấy trăm dặm lực lượng ngọn lửa đã mạnh mẽ như thế, nếu ở trung tâmn gọn lửa chắc nửa chân nhân cũng sẽ bị thiêu chết.Đây là Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, Phong Phi Vân rất quen thuộc nó.

Trận pháp này đã luyện nguyên Thần Vương phủ thành biển dung nham.Vị trí Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận là ở Thần Vương miếu.Long Thần Nhai dứng trên áng mây, bốn lão nhân tu vi siêu đẳng đứng sau lưng bảo vệ gã.

Bốn lão nhân đẳng cấp cự phách, khí thế hùng dũng như bốn thần linh bảo vệ Long Thần Nhai.Long Thần Nhai nhìn ngọn lửa cháy ba trăm dặm mặt đất, cười nói:- Ngoại công nói đún, tiện nhân kia đến thật, ha ha ha ha ha ha!

Tiếc rằng chưa kịp chơi ả thì dã bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.Một lão nhân lưng đeo hồ lô bình tĩnh nói:- Nàng mặc hồng loan hỏa thường, lại có Ẩn Tàm Sa La, chỉ có dùng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận mới luyện chết nàng ta, không có sai sót gì.Long Thần Nhai cười tủm tỉm gật gù, so với ngia vàng thì một nữ nhân chẳng là gì.Trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, thiên địa bị đốt đỏ rực, đất đai biến thành dung nham.

Thần Vương miếu xây trên đỉnh núi bị nung đỏ rực, chậm rãi hòa tan.Mơ hồ thấy một bóng dáng tuyệt sắc đứng trong Thần Vương miếu, nàng muốn lao ra nhưng bị tảng đá to nặng trăm vạn cân từ trên rời ném xuống làm nàng té xuống đất.

Xung quanh Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận tụ tập bao nhiêu là cao thủ, nàng không lao ra được.Phong Phi Vân đứng cách mấy trăm dặm, mắt bốc lửa đỏ như máu.

Phong Phi Vân bất châp tất cả xông vào Thần Vương miếu.Ầm!

Ầm!Tô Quân, Yến Tử Vũ dốc hết sức chạy tới níu chặt tay Phong Phi Vân kéo hắn về.Hai tay Tô Quân như kiềm sắt bắt chặt tay phải Phong Phi Vân:- Không thể qua đó, Bắc Minh Phiệt có ít nhất mười cường giả cự phách giáng lâm, ngươi đi là chịu chết.- Cút ra!Mắt Phong Phi Vân đỏ như máu, bộc phát tất cả lực lượng, tà khí dâng lên trong diêm vương tích.

Một tay Phong Phi Vân túm Tô Quân, tay kia kéo Yến Tử Vũ đập hai người vào nhau.

Sức mạnh Phong Phi Vân cực kỳ lớn, Tô Quân, Yến Tử Vũ bịđụng gãy hai khúc xương.-------Chương 923: Vậy rốt cuộc nên có hồn đi? (1)Nhưng Yến Tử Vũ, Tô Quân không buông tay.Tô Quân lấy xích sắt huyền vũ thiết thô cỡ cánh tay trói mình và Phong Phi Vân lại.

Tô Quân gồng sức nửa người lún xuống đất, gã như cái cọc hình người đóng đinh Phong Phi Vân lại.Yến Tử Vũ lấy móc sắt nửa vầng trăng đâm thủng cánh tay mình và Phong Phi Vân, gắn liền tay hai người với nhau.

Nửa người Yến Tử Vũ lún xuống đất, thành cái cọc hình người.Bọn họ đến muộn một bước, không kịp ngăn Nam Cung Hồng Nhan lại nhưng không thể để mất cả Phong Phi Vân.Bọn họ không muốn Phong Phi Vân đi chịu chết, phải giữ hắn lại.Phong Phi Vân như nghe tiếng Nam Cung Hồng Nhan đau đớn gào thét.

Phong Phi Vân quát to, máu yêu ma dâng trào, từ làn da tuôn ra ngàn vạn thú hồn xông tới trước, kéo lê Yến Tử Vũ, Tô Quân để lại hai cái hố sâu dưới đất, vách hố nhuộm máu.Trên đồng cỏ, cỏ dại bị đốt, củi khô bắt lửa, mặt đất thành hỏa vực.Tô Quân, Yến Tử Vũ ngưng tụ lực lượng mạnh nhất của mình, cột chặt người vào Phong Phi Vân, bị kéo lê dưới đất.Phong Phi Vân bây giờ như có thể kéo một tòa núi lớn.

Yến Tử Vũ, Tô Quân bị kéo lê hơn ba mươi dặm, để lại vệt máu dưới đất, cái hố sâu nửa người.

Phong Phi Vân như muốn dốc hết sức ra, đôi giày bị mèi thủng, hai tay nhỏ máu nhưng vẫn lao hướng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.Phương xa, trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận loáng thoáng có tiếng đàn cổ du dương, hoặc có nữ nhân đang khóc lóc, lại như khúc bi thương tận thế.- Máu yêu ma lại thức tỉnh trong thân thể của hắn, nếu không chế ngự được hắn, dù không chết vào tay Bắc Minh Phiệt cũng sẽ biến thành yêu ma.Bắc Minh Phiệt cầm gỗ trầm hương bạch ngọc, hình dạng rất giống cây thước có linh tính điểm vào lưng Phong Phi Vân.Tuy Phong Phi Vân gần như biến ma nhưng linh giác vẫn rất nhạy bén, hắn quay đầu hú dài:- Grao!Mắt Phong Phi Vân bắ ram uôn vàn ngọn lửa đẩy lùi Thiên Toán Thư Sinh, nho bào màu trắng bắt lửa, bị đốt thủng lỗ chỗ.- Để ta!Một vầng trăng sáng màu trắng bay lên, dưới ánh trăng, một nữ nhân thanh nhã như luồng khói bay tới.

Nàng như nữ thần bước ra từ trong tranh.Đông Phương Kinh Nguyệt chạy đến, từ cuối chân trời bay tới.

Trán Đông Phương Kinh Nguyệt bắn ra thuyền cổ màu ngọc, nàng nâng thuyền trên tay, xung quanh như chạy chậm lại, thời gian chảy chậm.

Đông Phương Kinh Nguyệt không bị ảnh hưởng, từng bước đến sau lưng Phong Phi Vân, mắt tràn đầy trìu mến.

Một ngón tay chậm rãi diểm vào diêm vương tích trên lưng Phong Phi Vân.Tuy động tác Phong Phi Vân chậm gấp mười lần nhưng hắn vẫn đánh trả, vỗ vào vai Đông Phương Kinh Nguyệt.Đông Phương Kinh Nguyệt không né tránh, chịu đựng một chưởng của Phong Phi Vân.

Rốt cuộc Phong Phi Vân bị chế ngự, hắn té xuống đất như trúng cửu tiêu thần lôi.Vai phải Đông Phương Kinh Nguyệt bị Phong Phi Vân đánh gãy xương, nàng giơ tay trái ôm hắn không để hắn té xuống.

Đông Phương Kinh Nguyệt ôm Phong Phi Vân chậm rãi ngồi xuống, lặng yên không nhúc nhích.Thần Vương miếu làm trung tâm, mặt đất bị đốt thành biển lửa, luyện hóa hết thảy.- Ha ha ha ha ha ha!

Rốt cuộc chết, để lại chút linh hồn.Long Thần Nhai đứng trên mây cười toe toét, phất tay trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận bay ra hai thần y.

Một thần y bốc cháy, lông chim hồng liên bện thành, đó là Hồng Liên Hỏa Thường.Mặc vào Hồng Liên Hỏa Thường trừ phi chủ nhân chết, nếu không nó sẽ không rơi xuống.

Nam Cung Hồng Nhan đúng là là đã bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận.Thần y thứ hai ánh sáng vàng rực rỡ, bên trên thêu chín thần long vàng, bộ dạng tranh vanh rất có linh tính, như thể bộ đồ phong ấn chín con thần long thật.

Đó là cửu ngũ long bào mỗi đời Tấn đế của Thần Tấn vương triều sẽ mặc.Long Thần Nhai được hai thần y, gã kích động người run run.

Đặc biệt Long Thần Nhai vừa bắt được cửu ngũ long bào liền khoác lên người, đế uy hùng hồn gia cố trên người gã.Bốn tu sĩ già đẳng cấp Ngân Câu Phiệt quỳ dưới đất, cao giọng quát:- Bái kiến Tấn đế!Long Thần Nhai cười dài:- Ha ha ha ha ha ha!Long Thần Nhai chắp hai tay sau lưng, khí vũ hiên ngang.

Đột nhiên Long Thần Nhai nhíu mày, tìm kiếm trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận nhưng không được gì.Một lão nhân hỏi:- Tấn đế đang tìm gì?Long Thần Nhai càng tìm càng sốt ruột:- Chiếu thư!- Có khi nào đã bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện hóa rồi không?Long Thần Nhai lạnh lùng nói:- Nhảm nhí, chiếu thư do phụ hoàng tự tay viết, bên trên có ấn ký bất diệt của đế tỉ, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không thể nào luyện hóa nó được.Long Thần Nhai ngừng một lúc, nói tiếp:- Chắc tiện nhân Nam Cung Hồng Nhan đã phái người đưa chiếu thư cho Phong Phi Vân từ trước.

Nếu chiếu thư rơi vào tay Phong Phi Vân hay La Phù công chúa thì nguy to, quay về Thần đô ngay!Long Thần Nhai bay ra ngoài trước, bốn cự phách và cường giả thần hỏa doanh bài bố Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận theo sau, rầm rộ bay hướng Thần đô.Lửa vẫn cháy, cỏ cây trong ngàn dặm bị đốt thành tro, vị trí chính giữa thành biển dung nham, sóng nhiệt ngập trời, thiêu cháy mọi sinh vật trên mặt đất.Vù vù vù vù vù!Gió nóng thổi qua thiên địa nhưng không thể đem lại chút ấm áp cho trái tim Phong Phi Vân.Khi Phong Phi Vân tỉnh lại đám người Long Thần Nhai đã đi ba canh giờ, lửa dã tắt ngấm nhưng biển dung nham ngay chính giữa chưa đông lại.

Có từng đoàn lửa bắn trên mặt dung nham.Phong Phi Vân đờ đẫn đứng bên cạnh dung nham.

Một khối đá nặng ngàn cân rơi xuống dưới chân Phong Phi Vân, lăn vào dung nham, chớp mắt bị hòa tan phát ra tiếng ùng ục.Bên trong còn sót lại hơi thở thiên hỏa, sức phá hoại của dung nham này mạnh hơn dung nham trong lòng đất gấp vô số lần, có thể luyện chết bản tôn chân nhân hình thần đều diệt.Đông Phương Kinh Nguyệt đứng bên cạnh Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân, nếu ngươi trách ta thì bây giờ hãy giết ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả.Người Tô Quân đẫm máu, da thịt nửa người dưới ma sát rách toác, máu thịt bầy nhầy.

Tô Quân bị Phong Phi Vân kéo dưới đất hơn mười dặm, suýt gãy xương.Phong Phi Vân đờ đẫn, mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm biển dung nham.- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan chết cũng có phần lỗi của ta.

Nếu ngươi muốn giết thì ta không có câu oán hận nào.Yến Tử Vũ cũng thê thảm như Tô Quân, xương đôi chân sắp lòi ra ngoài, cánh tay vì đóng vào tay Phong Phi Vân nên tay trái bị phế.Phong Phi Vân bần thần hỏi:- Dã chết?Tô Quân, Yến Tử Vũ, Thiên Toán Thư Sinh im lặng.

Bọn họ trơ mắt nhìn Nam Cung Hồng Nhan bị luyện chết trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, bị đốt chết.

Không ai tưởng tượng được một người sống bị lửa đốt chết là nỗi đau đến mức nào.Nam Cung Hồng Nhan mặc Hồng Liên Hỏa Thường, có thể ngăn được lửa trong Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận, nàng chết ất chậm, muốn trốn nhưng không thoát, muốn chết cũng khó.

Giống như bỏ một người vào chảo nước sôi chiên từ từ.Đông Phương Kinh Nguyệt nói:- Ngươi đã cố gắng hết sức rồi, muốn trách chỉ trách chúng ta.Giọng Phong Phi Vân khàn khàn nức nở:- Thật sự đã chết?

Vậy cũng nên có hồn đi?-------Chương 924: Vậy rốt cuộc nên có hồn đi? (2)Người bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện chết đừng nói hồn, dấu ấn sinh mệnh cũng bị luyện hóa sạch, hoàn toàn chết trong thiên địa này.Đông Phương Kinh Nguyệt im lặng.- Cũng nên có hồn đi?Phong Phi Vân xoay người bấu đôi vai Đông Phương Kinh Nguyệt, lắc mạnh, năm ngón tay muốn bóp nát vai nàng.Vai Đông Phương Kinh Nguyệt vừa bị Phong Phi Vân đánh nát bây giờ hắn lại bấu chặt, nàng đau đớn cắn chặt răng.- Cũng nên có hồn đi?- Cũng nên có hồn đi?Phong Phi Vân liên tục lầm bầm có một câu.

Chỉ cần mọi người hồn là có thể chuyển tu quỷ đạo, 1 sẽ dốc hết sức giúp Nam Cung Hồng Nhan tu luyện.

Dù Nam Cung Hồng Nhan biến thành lệ quỷ khát máu thì Phong Phi Vân không quan tâm, nhưng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận rất vô tình, không để lại chut tàn hồn nào, không có cơ hội chuyển tu quỷ đạo.

Ấn ký sinh mệnh hoàn toàn bị xóa bỏ.Bùm!Phong Phi Vân nhảy vào biển dung nham.Tô Quân, Yến Tử Vũ hết hồn, định nhảy xuống theo nhưng bị Thiên Toán Thư Sinh ngăn lại.Thiên Toán Thư Sinh nói:- Không sao, cứ mặc kệ hắn.Một canh giờ sau, Phong Phi Vân trồi lên từ dung nham, người như khúc gỗ mất đi sự sống.

Người Phong Phi Vân bị phỏng nhiều chỗc nhưng hắn không quan tâm.Phong Phi Vân vớt hai thứ từ biển dung nham lên, một là xương phượng hoàng, một bộ Ẩn Tàm Sa La.Ẩn Tàm Sa La bện bằng ẩn tàm ti, chỉ có Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn mới trông thấy nó.

Cho nên Long Thần Nhai lấy cửu ngũ long bào, Hồng Liên Hỏa Thường đi nhưng Ẩn Tàm Sa La còn ở lại.Xương phượng hoàng đã chìm dưới đáy dung nham, thần thức như Long Thần Nhai không thăm dò được.

Long Thần Nhai không ngờ trong người Bắc Minh Mặc Thủ có một khối xương phượng.Đây là thứ Phong Phi Vân tự tay bỏ vào người Nam Cung Hồng Nhan, giờ hắn tìm được nó nhưng không để lại chút hơi thở của nàng.

Đây chỉ là một khối xương phượng như bằng chứng Nam Cung Hồng Nhan đã chết, không thể quay về.Sinh ly tử biệt là đau đớn nhất đời người.Trong đầu Phong Phi Vân nhớ lần đầu tiên gặp Nam Cung Hồng Nhan thật kinh diễm, bị hút hồn.Lần đầu tiên nghe tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan như tiếng trời, thanh âm vẫn còn quanh quẩn trong lòng Phong Phi Vân.- Hồng Nhan cười vì ai?

Phong hoa khi nào bỏ đi?

Trong hồng trần lòng không già.

Quân không ở, người như cỏ.

Chờ khi Hồng Nhan già, ai vẽ mày cho Hồng Nhan?Sáng sớm trên vũ tháp, Nam Cung Hồng Nhan đánh đàn.Hiện giờ tiếng cá không còn trên đời nữa, đàn cổ của Nam Cung Hồng Nhan cũng bị luyện hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất, như chưa từng xuất hiện trên đời.Ngoài trời có tiếng tiêu nức nở vọng đến, không biết là ai đang thổi.

Tiếng tiêu thê lương da diết, làm người nghe rơi lệ.Đông Phương Kinh Nguyệt nói:- Nam Cung Hồng Nhan đã chết, đây là sự thực không thể chối cãi.

Điều bây giờ ngươi cần làm là phấn chấn lên, trả thù cho nàng chứ không phải ôm khúc xương truy điệu.Những người khác không dám lên tiếng, chỉ có Đông Phương Kinh Nguyệt là nói chuyện.- Không, không, không đúng!

Chắc chắn nàng chưa chết, chúng ta đã hẹn nhau sẽ gặp ở Thiết Lĩnh trọng trấn, chắc nàng chờ ta tại đó.

Nàng thích gạt người nhất.- Ha ha ha ha ha ha!

Chúng ta bị nàng lừa, ta đi Thiết Lĩnh trọng trấn tìm nàng ngay.

Chắc chắn nàng ở đó, nhất định có ở đó!Phong Phi Vân cười tươi rói nói:- Các ngươi nhăn nhó cái gì?

Ta không sao, ta đi Thiết Lĩnh trọng trấn tìm nàng, các ngươi bận việc thì cứ đi làm đi.Phong Phi Vân nói xong phấn chấn chạy nhanh hướng Thiết Lĩnh trọng trấn.Phong Phi Vân càng cười tươi bọn họ càng lo lắng.- Giao hắn cho ta đi.Đông Phương Kinh Nguyệt đuổi theo Phong Phi Vân, không rời một bước.

Phong Phi Vân nhiều lần phát hiện Đông Phương Kinh Nguyệt, mạnh mẽ đuổi nàng đi nhưng nàng vẫn bám sát sau lưng hắn mãi khi đến Thiết Lĩnh trọng trấn.Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân không tươi chút nào, rất nhanh hắn không cười nữa.

Biểu tình Phong Phi Vân không mếu, nhưng còn khó xem hơn cả khóc.Thiết Lĩnh trọng trấn không có Nam Cung Hồng Nhan, Phong Phi Vân ngồi trên tảng đá to đầu trấn chờ đợi.

Tay Phong Phi Vân ôm xương phượng dần lạnh lẽo, ngồi im không nhúc nhích.

Phong Phi Vân nhìn từng người từ xa đến, đôi mắt có khi sáng rỡ, có khi tối tăm, cuối cùng hoàn toàn mất ánh sáng.

Phong Phi Vân không chớp mắt cái nào, hắn như tượng đá hòa cùng tảng đá dưới thân.Phong Phi Vân đợi bảy ngày tám đêm.Màn đêm lại buông xuống, mưa rơi lât phất, mưa xuân miên man, sấm xuân ầm ầm.

Mưa rơi trên người Phong Phi Vân làm ướt tóc hắn, ướt rèm mi, ướt toàn thân.

Mưa lạnh lẽo, lạnh thấu xương.Đông Phương Kinh Nguyệt đứng bên tảng đá to, hứng nước mưa, cùng Phong Phi Vân hóa đá.Sấm mùa xuân đầy trời, mưa phun giăng khắp Thiết Lĩnh trọng trấn.Rào rào!Bốn phía tối đen, chỉ có trong Thiết Lĩnh trọng trấn gần đó thấp thoáng mấy ngọn đèn nhưng dần vụt tắt trong mưa lạnh.Thiên địa bị hắc ám bao phủ, chân trời lóe tia chớp chiếu sáng bóng dáng Phong Phi Vân.

Giờ phút này, Phong Phi Vân lạc lõng, người ướt đẫm nước, tóc ướt sũng.

Hai tay Phong Phi Vân nâng xương phượng, che kín như đang che chở người mình yêu.Tia chớp biến mất, thiên địa lại tối đen.Ầm ầm ầm ầm ầm!Ngay sau đó, tiếng sấm chấn màng tai đau rát.Bảy ngày tám đêm Phong Phi Vân không nhúc nhích, đôi mắt không còn tia sáng.

Thời gian dài không chớp mắt, Phong Phi Vân nhìn đăm đăm phương xa, đôi mắt đục ngầu làm người ta nghi ngờ cứ tiếp tục thế này có khi nào hắn sẽ bị mù mắt?Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng bên cạnh Phong Phi Vân, đôi mắt không nháy, mắt sáng dần mông lung.Thật lâu sau môi Phong Phi Vân mấp máy:- Có lẽ . . .

Nàng là kẻ lừa gạt . . .

Kẻ lừa đảo thường không giữ lời hứa . . .Thanh âm khào khào không vui không buồn, khô khốc như rách cổ họng.Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng, không trả lời, vì nàng biết Phong Phi Vân không nói chuyện với nàng.Phong Phi Vân nhúc nhích, thời gian dài không cử động nên cơ thể cứng ngắc.

Phong Phi Vân lấy xương phượng dán chặt trong ngực ra, cầm trong tay xem xét kỹ.Xương phượng tỏa ánh sáng đỏ nhàn nhạt, mặt trên khắc một bóng người yểu điệu, một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.Phong Phi Vân ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm nữ nhân trên xương phượng.

Áo trắng thon gầy, hình dáng hoàn mỹ, tay ôm đàn tranh cổ, không phải Nam Cung Hồng Nhan thì là ai?Nhưng Nam Cung Hồng Nhan trên xương phượng không đeo khăn che mặt, khuôn mặt đẹp không thể tả, ngôn ngữ đẹp nhất thế gian miêu tả nàng là nhục nhã nàng.Mọi người đều cho rằng trước khi chết Nam Cung Hồng Nhan rất kinh hoàng, sợ hãi.

Nhưng thật ra trước khi chết Nam Cung Hồng Nhan rất bình tĩnh, nàng đào xương phượng ra khỏi thân thể, khắc khuôn mặt mình lên xương phượng.Nam Cung Hồng Nhan biết mình chết chắc, chỉ có khối xương phượng này có lẽ không bị luyện hóa.Nam Cung Hồng Nhan không muốn mãi đến lúc chết Phong Phi Vân không biết khuôn mặt nàng thế nào, đó là chuyện khó chịu hơn cái chết.Vì vậy Nam Cung Hồng Nhan khắc mặt mình lên xương phượng, nếu trăm ngàn năm sau Phong Phi Vân còn nhớ mặt nàng là quá đủ.Nếu chết rồi không để lại chút dấu ấn là chuyện không cam lòng biết bao.-------Chương 925: Ta nguyện hóa thân yêu maCuộc đời mấy phần bi thương, cần gì phải chọn ta?Phong Phi Vân ôm chặt xương phượng, chậm rãi khép mắt.

Thân hình ôm đàn tranh cổ khó thể xóa khỏi ký ức.Lần đầu tiên nhắm mắt!Dù không cam lòng nhưng Hồng Nhan đã chết, mãi mãi biến mất trên cõi đời.Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng, mắt không chớp.Phong Phi Vân xem Đông Phương Kinh Nguyệt là pho tượng, không quan tâm.

Phong Phi Vân lấy cái hộp sắt đỏ thắm ra khỏi linh thạch, đó là thứ duy nhất Nam Cung Hồng Nhan để lại cho hắn.

Nam Cung Hồng Nhan nói khi nào nguy hiểm Phong Phi Vân hãy mở hộp ra.Bên trong chứa cái gì?Khi Phong Phi Vân chạm vào hộp sắt thì tâm tình rất nặng nề, cảm giác như sờ di vật.

Phong Phi Vân do dự thật lâu mới mở cấm văn trên hộp, mở nắp ra.Bên trong mông lung phát ra ánh sáng tím nhạt.Đây là một bộ đồ màu tím, không nhìn ra chất liệu là gì, không phải loại chất liệu nào Phong Phi Vân từng thấy.

Bên trên có hoa văn, giống da rắn lột nhưng càng như da rồng hơn.Phong Phi Vân lấy bộ đồ a, mở áo, bên trên có chín co thần cưu, chính giữa là ký hiệu bí ẩn.

Tám ký hiệu này khó ai trong Thần Tấn vương triều nhận ra nhưng Phong Phi Vân lại biết, nó là tám quẻ phù.

Quẻ phù truyền thừa ở thời kỳ viễn cổ.Đồn rằng một con long mã cõng một mai rùa trồi lên mặt nước, phun nuốt bên bờ sông.

Một tiên hiền nhân loại đi ngang qua, quan sát hoa văn mai rùa, diễn sinh tám quẻ phù đại biểu tám loại tháp pháp tu luyện đầu tiên của nhân loại.Chẳng lẽ đây chính là cưu cửu quẻ bào, yêu ma chiến y?Không đúng, nếu là yêu ma chiến y thì trên áo nên có khí yêu ma đậm đặc.

Tại sao cái áo này không có chút khí yêu ma nào?Phong Phi Vân lấy phong thư đặt ở đáy hộp ra, hàng chữ xinh đẹp, là Nam Cung Hồng Nhan tự tay viết.Phong Phi Vân rung động.[Phong Phi Vân, khi ngươi đọc lá thư này chắc trong hoàn cảnh bất lực nhất, nguy hiểm nhất . . . ]Đọc đến đây Phong Phi Vân cười khổ, đúng là bây giờ hắn bất lực.

Phong Phi Vân đọc tiếp.[Bộ đồ trong hộp là yêu ma chiến y, tức là di vật duy nhất mẫu thân ngươi để lại cho ngươi.

Một vị cường giả cái thế Nam Thái phủ cho ta biết được năm thần y sẽ có lực lượng vô địch thiên hạ, có tuổi thọ dài.][Trước khi gặp ngươi, ta cố gắng hết sức tìm ra năm món thần y.

Nhưng gặp ngươi rồi, ta cảm thấy chỉ cần có được ngươi là ta có lực lượng vô địch thiên hạ, sinh mệnh vĩnh hằng.][Khí yêu ma trên yêu ma chiến y quá đậm đặc, nếu ngươi trực tiếp mặc vào sẽ kích động máu yêu ma trong người.

Khi tu vi của ngươi chưa đến chân nhân cảnh, không cách nào áp chế ma tính, yêu khí đó.][Nên ta tự quyết định, dẫn máu yêu ma trên yêu ma chiến y vào xương phượng, dùng xương phượng luyện hóa máu yêu ma.

Ta mất một năm trời mới xong.

Sau khi máu yêu ma bị luyện hóa, ngươi mặc yêu ma chiến y vào vừa có sức chiến đấu cường đại vừa áp chế yêu ma chi khí tùy thời thức tỉnh trong người.][Ha ha, đừng quá cảm động, chẳng qua muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ, tên ngốc.]Phong Phi Vân siết chặt lá thư, mắt ướt nước.

Bóng dáng Nam Cung Hồng Nhan như thấp thoáng trên tờ giấy, nhoẻn miệng cười với hắn.Nam Cung Hồng Nhan nói:- Chỉ cần có được Phong Phi Vân là có lực lượng vô địch thiên hạ, sinh mệnh vĩnh hằng.Nghĩa là Phong Phi Vân là tất cả của Nam Cung Hồng Nhan, hắn là thiên hạ, là vĩnh hằng của nàng.Phong thư viết trước khi Nam Cung Hồng Nhan đi lấy cửu ngũ long bào, nàng đã giao yêu ma chiến y cho Phong Phi Vân, bản thân không thể gom đủ năm thần y nhưng vẫn đi lấy cửu ngũ long bào.

Nam Cung Hồng Nhan làm điều này vì bản thân mình sao?Nam Cung Hồng Nhan sớm quyết định gom đủ năm thần y cho Phong Phi Vân, khiến hắn vô địch thiên hạ, nàng là nữ nhân sau lưng vô địch thiên hạ.Mỗi nữ nhân đều không hy vọng làm bình hoa, mong muốn giúp đỡ người mình yêu, Nam Cung Hồng Nhan cũng vậy.khi một nữ nhân yêu nam nhân, đôi khi nàng ngốc như con nít ba tuổi, đôi khi làm chuyện cực đona nhất trên đời, đôi khi làm chuyện xấu trời đất khó tha.

Nhưng tất cả đều vì người mình yêu.Yêu một người là lặng lẽ hiến dâng, đến chết không ngừng.Phong Phi Vân hít sâu, chậm rãi gấp phong thư đặt vào hộp sắt đỏ, cất đi.Mắt rơi lệ càng nhiều lòng càng lạnh.Phong Phi Vân nhảy xuống tảng đá, đứng trong mưa, sống lưng hắn thẳng tắp như thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ.Xoẹt xoạc!Phong Phi Vân mặc yêu ma chiến y "Cưu cửu quẻ bào" vào người, rất nhanh nó hòa hợp cùng cơ thể hắn.

Chiến khí ngút trời bộc phát sau lưng Phong Phi Vân, bóng rồng khổng lồ trăm thước bay lên từ sau lưng hắn.

Con rồng dữ tợn, vảy sắc bén, há mồm phun ra tử vân, hút khí dẫn động thiên địa phong lôi như có thể nuốt trời.Phong Phi Vân lấy xương phượng ra, lại nhìn thân hình xinh đẹp khắc bên trên.

Mắt Phong Phi Vân lóe tia đau đớn, sau đó sát ý thay thế tất cả.- Hồng Nhan, nàng là tim của ta.Phong Phi Vân cầm xương phượng nóng cháy ấn vào tim mình, xương phượng dung hợp với trái tim hắn.Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bước thứ hai "Luyện cốt" chính thức bắt đầu.

Đây là khối xương phượng thứ nhất của Phong Phi Vân, khối xương phượng phượng hoàng thứ nhất là 'xương tâm'.

Khối xương phượng này là trái tim Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vốn là thể chất nhân loại, muốn tu ra khối xương phượng thứ nhất phải chờ tới đẳng cấp cự phách.

Nhưng sau khi có xương phượng này, Phong Phi Vân trực tiếp bước chân vào luyện cốt cảnh,Bị xương phượng ảnh hưởng, xương toàn thân Phong Phi Vân kêu răng rắc, rèn luyện lại lần nữa, trong suốt lấp lánh như ngọc thạch đỏ thẫm.Chỉ một giây thể chất của Phong Phi Vân tăng gấp sáu lần.- Cho ta hai con dị thú chiến hồn.Người Phong Phi Vân tỏa sáng rực rỡ, mái tóc dài bay ngược lên trời.Đông Phương Kinh Nguyệt đánh ra hai vầng sáng bao bọc hai dị thú chiến hồn tu vi cường đại bay hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân một tay bắt một con dị thú chiến hồn, cắn nuốt, luyện hóa nó.Ầm!Vạn thú lao ra từ cơ thể Phong Phi Vân lơ lửng khắp nơi trong thiên địa, xây dựng thế giới vạn thú.

Không gian toàn là dị thú chiến hồn, trong khoảnh khắc thiên địa biến thành hồng hoang man thú cảnh.Vạn thú chiến thể đại thừa.Người Phong Phi Vân phát ra yêu khí ngút trời, thú hồn chấn động khung trời.

Sát ý từ người Phong Phi Vân làm súc vật trong phạm vi mấy chục dặm thành bãi máu, nếu không phải yêu ma chiến y áp chế yêu ma chi khí trong người hắn có lẽ bây giờ hắn đã mất lý trí, thành kẻ điên khát máu.Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân như đại ma xuất thế vọt lên trời, mang theo chiến vân bay hướng Thần đô.Đông Phương Kinh Nguyệt hỏi:- Ngươi tính đi đâu?Giọng Phong Phi Vân văng vẳng trên bầu trời:- Ta nguyện hóa thân yêu ma, huyết tẩy Thần đô.Thanh âm khàn khàn ồm ồm như có tử thần giảng đạo trên áng mây.Trên bầu trời, khí túc sát thật lâu không tán.Tuy Phong Phi Vân đã nổi khùng nhưng hắn còn đáp lời nghĩa là thần trí không hoàn toàn bị yêu ma chi khí cắn nuốt, điều này khiến Đông Phương Kinh Nguyệt yên tâm.-------Chương 926: Uống ma huyết, hóa yêu ma (1)Đông Phương Kinh Nguyệt chỉ hơi yên tâm, mới rồi Phong Phi Vân nói câu kia lạnh thấu xương, lệ khí nặng nề làm nàng không yên lòng chút nào.

Đông Phương Kinh Nguyệt vội vàng đuổi theo hắn.Phong Phi Vân đi trong long mạch dưới đất, người hắn như vòng xoáy to, trên đường đi hút linh khí long mạch.Dù là "Phượng hoàng luyện cốt", hay "Vạn thú chiến thể" đều cần linh khí khổng lồ tẩy lễ.

Nơi linh khí sung túc nhất là long mạch dưới lòng đất.Sông dài màu vàng dưới đất có vô số dị thú bàn cứ, sinh trưởng trong long mạch.Khi Phong Phi Vân lướt qua trước mặt chúng nó, đám dị thú bị giết hết.Nguyên long mạch dưới đất trôi nổi xác chết dị thú.Long mạch màu vàng bị nhuộm thành màu máu, như biển thây.Phong Phi Vân đến dưới lòng Thần Vương phủ, nơi nữ Ma bế quan.

Nữ Ma và Long Thương Nguyệt đã đi, chỉ để lại ao ma huyết đen thui.

Máu tràn ngập ma tính xâm nhiễm vách đá vài trăm thước, từng lũ phản chiếu như mạch máu giăng khắp vách đa.sNữ Ma đi nhưng để lại ao ma huyết.Nữ Ma bế quan tại đây vốn là vì abì trừ ma huyết, chém ma tính trong người, thành thánh đạo.Nữ Ma rời đi nghĩa là nàng đã trừ hết ma huyết trong cơ thể, thành tựu thánh đạo chi nguyên, hiện giờ tu vi đạt đến trình độ nào khó thể đoán chừng.Nhưng chắc chắn một điều là nữ Ma mạnh hơn trước kia.Long Thương Nguyệt không có ở đây, không phải nàng tự đi hay bị nữ Ma mang đi.Yêu khí tràn ngập quanh thân Phong Phi Vân, yêu ma chiến y bị gió trong long mạch thổi bay phần phật.

Đôi mắt Phong Phi Vân yêu dị nhìn chằm chằm ao ma huyết như lòng người, máu yêu ma trong cơ thể hắn sôi sục.Dưới tình huống bình thường yêu ma chiến y sẽ áp chế máu yêu ma trong người Phong Phi Vân, nhưng nếu hắn cố ý uống ma huyết, cố ý muốn hóa thân yêu ma thì dù là yêu ma chiến y cũng không áp chế được.Phong Phi Vân đứng trong long mạch thật lâu không nhúc nhích.Phía xa, mắt Đông Phương Kinh Nguyệt mông lung, áo trắng phất phới, tay ôm hồng ngọc tỳ bà ngồi trên long mạch linh khí mênh mông.

Người chiến vực như sáp ong ngọc thạch, tay ngọc bắn đàn tỳ bà tấu khúc thiên âm tĩnh tâm.Khúc tỳ bà say lòng người, hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuộc là mơ.Hồng trần mờ ảo nhiều khách lướt qua, tỳ bà vẫn say lòng người.Đông Phương Kinh Nguyệt muôn kéo Phong Phi Vân về, nếu uống ma huyết là sẽ hóa thân yêu ma thật.Diêm vương tích trên lưng Phong Phi Vân lóe ánh sáng tà tính, khí thi hủ tràn ngập toàn thân hắn, như có ngàn vạn lệ quy đang xâm nhập cơ thể.Sau lưng Phong Phi Vân là yêu khí biến thành bóng dáng cuồng long màu tím, cao trăm thước, dữ tợn khát máu.Đôi mắt Phong Phi Vân tà dị, giọng khàn khàn đầy tử khí:- Nàng . . .

Sao không đi mau?Khúc tỳ bà . . .

Ngừng.Đông Phương Kinh Nguyệt thở dài thườn thượt:- Nếu ta đi thì ai kéo ngươi trở về?Một câu đơn giản lại chất chứa tình cảm thiết tha.- Nàng không kéo về được.Ánh mắt Phong Phi Vân dứt khoát, lệ khí càng tăng lên.

Phong Phi Vân há mồm hút, ao ma huyết bay ào ào vào cổ họng hắn, trôi xuống bụng.

Trông như vô số huyết quản bay vào miệng Phong Phi Vân, đan xen hình ảnh ma tính.* * *Mấy hôm nay trong Thần đô không ngừng cuộc chiến, phe thái tử đánh vào hoàng thành trước, người ủng hộ thái tử khống chế đại cục.Thần đô, trong hoàng thành.Hôm nay thái tử sẽ tế thái miếu, đăng cơ đại bảo.

Mấy chục lão tổ hoàng tộc đích thân đến, văn võ bá quan đi theo.Thần chung gióng lên, tù và thổi vang vọng nửa Thần đô.Một cái đỉnh thanh đồng to đặt trước thái miếu, bên trong dầu đốt cháy ngọn lửa vọt lên cao hơn mười trượng, như dự báo quốc vận Thần Tấn vương triều cũng sẽ lửa cháy muôn đời giống cái đỉnh thanh đồng này.Phụng Thường một trong cửu khanh tay nâng tế văn, đứng trước thái miếu cao giọng quát:- Tấn đế đến!Kèn thổi vang.Long Thần Nhai khí vũ hiên ngang mặc cửu ngũ long bào, khí độ quân lâm thiên hạ, long hồn lượn lờ quanh người, ánh sáng vàng chói lòa.

Long Thần Nhai từng bước đi lên bậc thềm đá.Bên dưới, hàng vạn người quỳ xuống.Thái Tể, Thái Sư trong tam công tiến đến, có thể không quỳ.

Thái Phó không nằm trong số đó.Ầm!Vang tiếng nổ điếc tai, thanh âm chấn động nguyênn hoàng thành.Đám người giật mình, Long Thần Nhai dừng bước chân nhìn hướng phát ra thanh âm.Khóe môi Bắc Minh Mặc Thủ cong lên:- Không sao, tiếp tục tế tự đi, đừng chậm trễ giờ lành.Ầm!Lại vang tiếng nổ đinh tai, thanh âm dữ dội hơn làm màng tia đau rát.Mặt đất nứt ra.Ầm!Thanh âm thứ ba vang lên, tiếng sụp đổ ầm ầm như có ngọn núi cao sập xuống.Không phải núi sập mà là tường hoàng thành.

Tường thành cao trăm thước như dãy núi sụp đổ ba dặm.Nhìn theo lỗ hổng hoàng thành thấy bên ngoài toàn là cự thú chiến xa, trăm vạn chiếc chiến xa, cự thú gầm rống xua tan áng mây trên bầu trời.Ba thiên hầu thống lĩnh ức vạn Thần Võ quân bao vây hoàng thành, biển người đông đúc không thấy cuối.

Đây là biển người thật sự, nhìn ra ngoài trăm dặm toàn là Thần Võ quân bao vây hoàng thành.Thần Võ quân đông nghìn nghịt đồng thanh kêu lên:- Giết, giết, giết!Chiến thanh chấn động, một nửa quan viên trong hoàng thành té dưới dất, có người bị sát khí làm ngất xỉu, có người sợ xỉu.La Phù công chúa tiến quân thần tốc, hàng trăm cường giả đi theo bên người.

Có đại nhân vật tiên môn, có quan viên triều đình, có ba thiên hầu Thần Vương phủ.Tay La Phù công chúa nâng đế tỉ leo lên thái miếu, nhìn chằm chằm cửu ngũ long bào trên người Long Thần Nhai.

La Phù công chúa đối diện mọi người, lòng bàn tay bộc phát khí long hoàng kích hoạt đế tỉ.Ầm!Đế tỉ biến thành thần ấn to như một ngọn núi nhỏ lơ lửng trên thái miếu, thần văn đan xen, tràn ngập đế uy vô thượng.Giọng La Phù công chúa vang vọng khắp hoàng thành:- Thấy đế tỉ như gặp Tấn đế.Mọi người lại quỳ xuống:- Bái kiến Tấn đế!La Phù công chúa cất đế tỉ, nói:- Long Thần Nhai, ngươi không có đế tỉ đã muốn xưng đế sao?Long Thần Nhai mặc long bào, không hề sợ hãi:- La Phù, ngươi dẫn Thần Võ quân đến là muốn làm loạn sao?La Phù công chúa khí thế khiếp người:- Buồn cười, ta cầm 39 là chính thống, sao lại bảo là phản loạn?Long Thần Nhai ưỡn ngực, cười khẩy nói:- Thái miếu trọng địa, dù là Tấn đế cũng mặc đồ thường, không amng theo vũ khí gì.

Ngươi dẫn Thần Võ quân sát khí đằng đằng tấn công, đây là bất kinh với các vị tổ tiên.Long Thần Nhai sớm biết hôm nay sẽ không bình tĩnh, La Phù công chúa sẽ tấn công nên đã nghĩ cách ứng đối từ trước, vẻ mặt không chút thay đổi.Mấy chục lão tổ hoàng tộc nét mặt sa sầm, rất bất mãn La Phù công chúa dùng vũ lực công phá hoàng thành, thế này là đang hủy hoại cơ nghiệp của tổ tiên.La Phù công chúa nói:- Nếu để cho ngươi làm Tấn đế sẽ mất nước, đó mới là bất kinh với tổ tiên.Trong tay áo La Phù công chúa bay ra một luồng sáng vàng, chiếu thư tơ vàng thêu rồng nằm trong tay nàng.La Phù công chúa mở chiếu thư ra, cao giọng đọc:- Tấn đế có chiếu, sách phong Long La Phù làm Tấn đế đời thứ tám Thần Tấn vương triều, khâm thử!Trên chiếu thư tràn ngập đế uy, khi chiếu thư mở ra thì mỗi chữ bay lên như mấy con rồng nhỏ màu vàng uốn lượn trong không trung.-------Chương 927: Uống ma huyết, hóa yêu ma (2)Chiếu thư này là một tiểu cô nương đưa đến linh thạch phường nơi Thần Hà cấm vệ cư trú, vốn định giao cho Phong Phi Vân nhưng hắn không có trong linh thạch phường,thế là chiếu thư rơi vào tay La Phù công chúa.Trước khi Nam Cung Hồng Nhan rời khỏi Thần đô đã nhờ tiểu cô nương đưa chiếu thư.Mọi người trong hoàng thành lần thứ ba quỳ xuống.Bắc Minh Mặc Thủ bình tĩnh ung dung, nhắm mắt tĩnh dưỡng.Long Thần Nhai không vội vàng, gã đứng dưới đỉnh thanh đồng, cười tủm tỉm.

Long Thần Nhai không tìm được chiếu thư trên người Nam Cung Hồng Nhan thì dĩ nhiên nàng đã sớm trao cho Phong Phi Vân, La Phù công chúa nhận được chiếu thư là nằm trong vòng tính toán của bọn họ.La Phù công chúa khép chiếu thư lại, nói:- Long Thần Nhai, cởi cửu ngũ long bào ra, hôm nay bản công chúa sẽ đăng cơ đại bảo . . .Phập!Không chút báo trước, trong cự đỉnh thanh đồng bay ra một người lửa, tay cầm trường thương lả cháy nhanh chóng đâm thủng người La Phù công chúa.

La Phù công chúa không kịp trở tay bị đâm xa hơn chục thước, bị đóng đinh trên cột đồng thái miếu.Máu phun ra từ ngực La Phù công chúa chảy thành dọc suối nhỏ xuống bậc thềm.Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, cường giả tiên đạo bảo vệ bên cạnh La Phù công chúa, mấy chục lão tổ hoàng tộc không kịp phản ứng.

Có ai ngờ cự đỉnh thanh đồng cháy lửa lại che giấu một người?Một người bị lửa bao phủ, mặc Hồng Liên Hỏa Thường, che giấu hơi thở quá kỹ, đây là sát thủ đỉnh cao nhất.Người lửa ám sát La Phù công chúa xong mở màn trời, trong khoảnh khắc biến mất, tu vi cao làm người lạnh gáy.Sát thủ này được Bắc Minh Mặc Thủ mới đến chuyên môn ám sát La Phù công chúa.Chiêu này gọi là "Giải quyết tận gốc", một chiêu định thắng bại.

La Phù công chúa chết thì mặc kệ tay nàng nắm giữ lực lượng cường đại cách mấy cũng không có đất dùng võ.Bắc Minh Mặc Thủ thường hay nói một câu:- Chơi cờ quan trọng là quân cờ.Muốn thuê sát thủ tu vi cao đẳng cũng không dễ dàng gì, lại còn ám sát thiên nữ hoàng gia đương triều, dù là cung chủ Thái Thượng Đoạt Mệnh cung cũng không dám nhận.Nhưng Bắc Minh Mặc Thủ nêu Hồng Liên Hỏa Thường làm vật trao đổi khiến một sát thủ bán tôn chân nhân đồng ý ra tay.Nhiều người không biết Nam Cung Hồng Nhan đã chết, chỉ nhận ra Hồng Liên Hỏa Thường:- Hồng Liên Hỏa Thường, là Nam Cung Hồng Nhan ám sát La Phù công chúa!Bắc Minh Mặc Thủ hí mắt ra, nhếch môi cười.Long Thần Nhai đến bên cây cột thái miếu, nhìn La Phù công chúa bị đóng đinh trên cột đồng.

Trường thương thanh đồng còn cắm trước ngực La Phù công chúa, máu chảy ròng ròng.

Long Thần Nhai cười châm chọc, giật đế tỉ khỏi tay nàng.

Long Thần Nhai đứng trên bậc thềm cao nhất, mặc cửu ngũ long bào, giơ đế tỉ.Long Thần Nhai cao giọng quát:- La Phù công chúa đã chết, ta là Tấn đế, ai dám không phục sẽ xử theo tội phản loạn!Ầm!Nguyên hoàng thành rung mạnh, chấn động dữ odọi hơn vừa rồi, mặt đất nứt mảng lớn.Không ai biết xảy ra chuyện gì, Bắc Minh Mặc Thủ luôn bình tĩnh cũng vẻ mặt trầm trọng nhìn hướng mặt đất nứt ra.

Dường như có cái gì sắp phá đất chui lên.Rầm bộp!Trên bầu trời bỗng có ma vân giáng xuống, hắc ám bao phủ hoàng thành, xòe tay không thấy năm ngón.

Một tia chớp thô cỡ cây cột giáng xuống, như thanh thiên đao muốn chém thiên địa thành hai nửa.Có yêu nghiệt tuyệt thế gì sắp xuất thế sao?Ầm!Đất đai nứt nẽ lún xuống lộ ra một cái hố to, sát khí hùng dũng dâng lên trời.

Một cuồng long màu tím lao ra, dài trăm thước, bóng rồng khủng bố.

Có một nam nhân như yêu ma cõng bóng rồng này giáng xuống thế gian.Phong Phi Vân đứng ở trên trời cao, toàn thân đều lấp lánh ma vân đen tuyền, hai mắt lại đỏ kè tựa như hai luồng tiên huyết (máu tươi ).

Thân thể hắn giống như đã hòa tan vào cùng Ma Vân, trên gò má bên trái còn có những huyết mạch màu xanh hơi nổi gồ hẳn nên.Tay hắn đã hóa đao Thiên Tủy Binh Đảm,cả người đang đứng ở trong tầng mây cuồn cuộn.Trong mắt Long Thần Nhai đúng là hiện lên vẻ kinh dị, hắn đứng ở trước thái miếu ngước mắt nhìn trời cao:- Phong Phi Vân.Giờ phút này Phong Phi Vân thật sự rất đáng sợ, khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh.

Nghĩ tới cái chết của Nam Cung Hồng Nhan, chẳng lẽ là hắn đến để giết ta, trong lòng Long Thần Nhai hiện ra một ý niệm như vậy.Ánh mắt hung ác trên mặt Phong Phi Vân chợt lóe.

Hắn lao xuống với sát khí hào hùng, hai tay nắm đao liền chém xuống một đao.- Yêu nghiệt lớn mật, cũng dám ám sát Tấn Đế.Bắc Cung Tổng Quản lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, vọt thẳng lên đi ngăn chặn Phong Phi Vân.Bắc Cung Tổng Quản chính là cảnh giới Cự Phách, trên bàn tay lão kết xuất ra thần ấn.- Phốc.Thần ấn bị nghiền nát, Bắc Cung Tổng Quản rơi xuống từ ở giữa không trung.

Một cước của Phong Phi Vân đạp vào lồng ngực của lão.

Một đao bổ vào đỉnh đầu của lão, đao phong xả trên đầu lão, từ đỉnh đầu chém tới vị trí sống mũi.Một vòi máu phun ra.- Rầm.Phong Phi Vân đạp lên Bắc Cung Tổng Quản, làm lão rơi trên thềm đá cao cao, nện vỡ năm bậc thềm đá.

Hắn dẫm thủng lồng ngực lão.Đao phong chém mãnh liệt qua một cái, trực tiếp chia Bắc Cung Tổng Quản thành hai mảnh.

Máu của Cự Phách vãi đầy thềm đá, bắt đầu bốc cháy thiêu đốt cuồn cuộn.Một vị cường giả cấp bậc Cự Phách, đã chết ở dưới đao Phong Phi Vân.Một màn này liền phát sinh ngay trước mắt, khiến cho toàn bộ mọi người đều hóa đá, đều có thể cảm nhận được một sự thù hận, một cỗ sát ý kia trong thân thể Phong Phi Vân.

Cũng không ai biết trên người của hắn rốt cuộc xảy ra cái gì.Nhưng một cỗ sát ý này của hắn lại là nhằm vào ai.Long Thần Nhai bị dọa đến mặt vàng như nghệ, từng bước lui về phía sau.

Nếu ngay cả một vị Cự Phách đều chết ở trong tay Phong Phi Vân, hắn coi như mặc cửu ngũ long bào thì cũng không có khả năng có thể dùng lực để địch lại.Hắn muốn trốn..."

Xoạt."

Phong Phi Vân xuất hiện ở trước mặt hắn, một đôi mắt máu chảy đầm đìa đang nhìn thẳng chằm chằm vào hắn.

Yêu ma sát khí vô tận ập đến, khiến cho hai chân hắn như nhũn ra, trực tiếp ngồi bệt ở trên mặt đất, vô phương lại đứng thẳng hai chân.Nếu không phải hắn còn có một sự kiêu ngạo của đệ tử hoàng gia, thì nói không chừng hắn đều đã quì ở trên mặt đất.- Roẹt roẹt.Phong Phi Vân vươn ra một tay tóm lấy cửu ngũ long bào trên người hắn rồi giật mạnh xuống.

Thân thể Long Thần Nhai bị hất bay lên, liên tiếp xoay tròn sáu bẩy vòng ở trong không khí, sau đó dọc theo thềm đá lăn xuống.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, cũng đi bước một xuống dưới thềm đá.

Cái nhìn của đôi mắt đỏ kè cũng không có rời khỏi trên người Long Thần Nhai.Hơn mười vị lão tổ Hoàng tộc và Bắc Minh Mặc Thủ đã kịp phản ứng xông đến.

Bắc Minh Mặc Thủ lớn tiếng trách mắng:- Phong Phi Vân, lá gan của ngươi quá lớn, cũng dám vung đao giết người tại thái miếu, rốt cuộc có để vào mắt liệt vị tổ tiên Hoàng tộc hay không.

Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân đã thức tỉnh, biến thành một kẻ khát máu say mê, mọi người liên thủ trấn áp hắn.

Nếu không Thần Đô sợ là sẽ có một cơn đại nạn.-------Chương 928: Yêu ma xuất hiệnHai vị Hoàng tộc lão tổ đồng thời bật bay lên, đều tự đánh ra một đạo chưởng ấn vàng chói.

Ở trong chưởng ấn có một con Long Ảnh vàng rực đang chuyển động.Phong Phi Vân vẫn nhìn chăm chú Long Thần Nhai đang lăn xuống phía dưới thềm đá.

Hắn nhìn không rời mắt, rồi lật tay vung ra một đao, trực tiếp chém bay đầu hai vị lão tổ Hoàng tộc kia.

Hai cái đầu rơi xuống từ giữa không trung, từ trong cổ chảy ngược ra những dòng máu tươi nóng hổi.Hai vị lão tổ Hoàng tộc đều dễ dàng bị một đao giết chết tươi, trong lúc nhất thời đã trấn áp những người có mặt.

Nên không có người nào dám tiến lên một bước.- Phong Phi Vân, ta sai lầm rồi.

Ta không nên luyện chết Nam Cung Hồng Nhan, ngươi buông tha ta đi.Phong Phi Vân đứng ở trước mặt Long Thần Nhai.- Phốc.Phong Phi Vân liên tiếp phát huy ra hơn ba trăm đao, trực tiếp chặt Long Thần Nhai thành thịt vụn.

Ngay cả một sợi tóc đầy đủ đều không có lưu lại.Mùi máu rất tanh tưởi.Máu tươi bắn toé khắp mặt Phong Phi Vân, nhưng mà hắn lại hoàn toàn không tự giác.- Giết, giết cho ta kẻ điên dại này.Bắc Minh Mặc Thủ lớn tiếng quát.Bảy vị cường giả thế gia Bắc Minh đồng thời xông lên phía trước.

Đó đều là những nhân vật đứng đầu đã sống hai trăm năm trở lên.

Họ chính là những bậc cao cấp trong thế gia Bắc Minh, cũng là quan to trong triều đình.

Bọn họ biết Phong Phi Vân giờ phút này khó dây vào nên đều rất cẩn thận coi chừng, đều xuất ra Linh Khí bổn mạng.Bảy người này cực kì cường đại, đều chính là nhân vật có được Linh Khí.

Bọn họ lấy Linh Khí trấn áp Phong Phi Vân, tựa như nâng bảy món ngọc báu lớn đang tỏa ra hào quang lóng lánh.

Chúng bùng phát ra lực lượng như trời long đất lở.Phong Phi Vân lấy một địch bẩy, đánh đến phát cuồng.

Tà khí trên người so với bẩy món Linh Khí kia thì càng mạnh mẽ hơn.- Rầm."

Vị cường giả thứ nhất thế gia Bắc Minh bị đánh bay đi ra, bụng bị moi trống rỗng, thân thể bị khoét xuyên qua, các khúc xương trên người đều bị đánh gẫy bẩy, tám cái.Người thứ hai bị ném bay ra, thất khiếu máu chảy, vị trí sau gáy bị đánh một quyền làm lún thật sâu xuống, từ bên trong đang không ngừng có máu chảy và óc rơi ra.Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu, người thứ bảy.Bẩy đại cao thủ thế gia Bắc Minh toàn bộ bị chết vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, không ai sống sót.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, toàn thân đều dính máu be bét, trên người ít nhất có mười vết thương.

Từ trong vết thương cũng đang không ngừng rỉ máu.

Mỗi lần hắn đi một bước, trên mặt đất sẽ có một dấu chân bằng máu.Bẩy đại cao thủ của thế gia Bắc Minh đều là cường giả đích thực.

Mặc dù hắn đã đều giết chết hết những người này, nhưng mà hắn cũng bị thương.Mặc dù bị thương, nhưng mà một cỗ khí tức tà ác kia lại càng làm cho người ta sợ hãi hơn.Mặc dù là trầm tĩnh như Bắc Minh Mặc Thủ, giờ phút này đều cảm giác được trái tim băng giá, kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước.- Chết đi cho ta.Âm thanh của Phong Phi Vân là cực kì khàn khàn, hắn đằng đằng sát khí xông về hướng Bắc Minh Mặc Thủ.Phía sau Bắc Minh Mặc Thủ có hai vị siêu cấp Cự Phách, chính là hai vị Thiên Hầu của thế gia Bắc Minh.

Hai vị Thiên Hầu này đều tự lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, muốn ra tay đối với Phong Phi Vân.

Nhưng mà bọn hắn vừa mới bước ra một bước về hướng phía trước, liền bị Đấu Chiến Thiên Hầu nện một quyền đánh bay trở về.Đấu Chiến Thiên Hầu đứng thẳng nổi bật:- Thần Vương giết người, ai dám ngăn trở, ta trước lấy thủ cấp hắn.Đấu Chiến Thiên Hầu chính là một vị Cự Phách chí cao vô thượng, chiến lực có thể so với Bán Chân Nhân, ở đây là vô địch.

Lão đã lên tiếng, ai nếu như vẫn còn dám ra tay giúp đỡ Bắc Minh Mặc Thủ, kia quả thực chính là đang tìm chết.Đấu Chiến Thiên Hầu trước đây đã từng thiếu chút nữa bị Bắc Minh Mặc Thủ hại chết, có thể nói căm hận sâu sắc.

Vào lúc biết được Tấn Đế đã rời khỏi Thần Đô, lão đã nghĩ đến xông vào Thần Đô, lấy cái đầu còn trên cổ của Bắc Minh Mặc Thủ.

Nay lại nói rằng, nếu như Phong Phi Vân không giết được Bắc Minh Mặc Thủ, thì lão cũng sẽ ra tay xuất thủ.Bắc Minh Mặc Thủ khinh thường nói:- Thằng trẻ nít Phong Phi Vân, ngươi thực sự cho rằng lão phu là dễ giết như vậy sao.Người trong thế gian cũng biết thế gia Bắc Minh nắm giữ được một món Trấn Thế Sát Binh, chính là một vị tổ tiên Chân Nhân tìm được trong một mảnh di chỉ Thượng Cổ vào lúc rời khỏi Thần Tấn Vương Triều đến hoang vực chung quanh.

Lại trải qua thế gia Bắc Minh hơn một ngàn năm tu bổ, rốt cục mới đạt tới cảnh giới Trấn Thế Sát Binh đích thực.Món Trấn Thế Sát Binh này chính là "Minh Băng Trác".Nghe nói công pháp trấn tộc《 Bắc Minh Thần Công 》của thế gia Bắc Minh đích xác là phát hiện từ trên bề mặt "Minh Băng Trác", ban đầu tên gọi là "Minh băng quyết".Bắc Minh Mặc Thủ nắm giữ một kiện Trấn Thế Sát Binh này, coi như là Đấu Chiến Thiên Hầu chỉ sợ đều không giết được hắn.Trấn Thế Sát Binh uy năng không thể suy đoán, đương thời chỉ có không đến hai mươi món.

Đó đều là vô thượng Thần Binh đích thực.Bắc Minh Mặc Thủ không hề sợ hãi, tính toán xuất ra Minh Băng Trác, đủ để toàn thân trở lui.

Với nội tình và thế lực muôn đời của thế gia Bắc Minh, sau khi lão trốn ra ngoài thì có lẽ vẫn làm bá chủ thiên hạ như trước.Nhưng mà, Bắc Minh Mặc Thủ đánh ra pháp quyết, lại không có xuất ra Minh Băng Trác.

Ở trong ánh mắt của lão xuất hiện vài phần bối rối.

Lão tìm kiếm một hồi lâu mà cũng không tìm được Minh Băng Trác, thật giống như là bị người ta ăn trộm mất.Tất cả mọi người ở đây không giải thích được, không biết Bắc Minh Mặc Thủ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.Lão đang tìm cái gì.- Bị trộm rồi.Bắc Minh Mặc Thủ không tìm thấy Minh Băng Trác, trong lòng rơi đến mức thấp nhất.Vào thời khắc mấu chốt, Trấn Thế Sát Binh lại bị đánh cắp, Bắc Minh Mặc Thủ ngàn tính vạn toán, cũng để sót không có nghĩ ra được chuyện này.Rốt cuộc là bị ai ăn trộm đi, lấy từ khi nào.Phong Phi Vân cũng không để ý tới rốt cuộc lão đang làm gì.

Hắn mang theo Thiên Tủy Binh Đảm xông tới, Yêu Ma Chiến Y trên người vung lên, lực lượng trên lưng Diêm vương trở nên đen nhánh, bộc phát ra một cỗ lực lượng không gì sánh kịp.Đôi mắt già nua của Bắc Minh Mặc Thủ phát lạnh, coi như không có Minh Băng Trác thì lão lại cũng sẽ không sợ hãi kẻ tiểu bối Phong Phi Vân này.

Lão có thể ngồi được vào vị trí chủ nhân thế gia của thế gia Bắc Minh kia, đó đều là thông qua dốc hết sức lực mà làm.

Chiến lực mặc dù không phải đệ nhất nhân của thế gia Bắc Minh, nhưng mà lại vẫn có thể xưng hùng trong lớp tiền bối.Bắc Minh Mặc Thủ chính là siêu cấp Cự Phách cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Phong Phi Vân một đao liền chém đứt một kiện Linh Khí do Bắc Minh Mặc Thủ đánh ra, biến nó thành hai nửa sắt vụn.

Đao phong thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc liền bổ tới cánh tay lão.

Đao khí tràn đầy thú ảnh chém một nấc ống tay áo của Bắc Minh Mặc Thủ biến thành tro bụi.-------Chương 929: Nữ thần Thái Vi (1)Một tiểu bối Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng mà thôi, tại sao lại đáng sợ như thế.Một cỗ lực lượng kia so với siêu cấp Cự Phách hoàn toàn không yếu hơn bao nhiêu.- Đây là...... lưng Diêm vương trong truyền thuyết, còn có lực lượng của một vạn con dị thú chiến hồn.- Thể chất thật đáng sợ, thể chất hiện tại của Phong Phi Vân e rắng so sánh thiên tài cấp bậc Sử Thi bình thường thì đều cường đại hơn gấp hàng chục lần.- Không chỉ có như thế, trong thân thể của hắn có một cỗ ma huyết đang chảy xuôi.

Ở trong ma huyết lưu lại lực lượng của một vị chân nhân.

Cũng chính bởi vì một cỗ lực lượng này còn chưa tan hết, cho nên Phong Phi Vân mới có thể có được chiến lực cường đại như thế.- Thì ra trong thân thể của hắn trong có lưu lại được bộ phận lực lượng của một vị chân nhân.

Khó trách hắn có thể vượt qua nhiều cảnh giới như vậy để giết người.- Chờ đến khi lực lượng chân nhân trong thân thể hắn thiêu đốt hết sạch, hắn liền không còn chiến lực mạnh như vậy.- Cái đó cũng chưa chắc, Phong Phi Vân đã uống ma huyết, Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hoàn toàn thức tỉnh.

Hơn nữa các ngươi nhìn một chiếc áo choàng hắn mặc trên người kia, đúng là Yêu Ma Chiến Y 'Cưu Cửu Quái Bào', chậc chậc, một vị yêu ma xuất thế.Phong Phi Vân toàn thân có ma khí bao bọc, sau lưng sinh Long Ảnh.

Hắn đánh cùng Bắc Minh Mặc Thủ đến khó lòng tách rời.

Mỗi lần hắn phát ra một tiếng thét dài là có thể đánh cho Bắc Minh Mặc Thủ phải lui mạnh.

Đến khi Phong Phi Vân phát ra tiếng gầm thứ bẩy, khi một đao lại đánh xuống lần nữa, thì Bắc Minh Huyền Băng Giáp trên người Bắc Minh Mặc Thủ bị nghiền nát.

Cái mũ trên đỉnh đầu bị chém rơi rụng, mái tóc dài rơi xuống, trong miệng có một ngụm máu tươi phun trào ra, trông thật chật vật và thê lương nói không ra lời.Đôi mắt của Phong Phi Vân càng đỏ tươi hơn, nhìn càng khát máu hơn.

Lần thứ tám hắn lại gầm vang một tiếng.Phốc.Một đạo Huyết Kiếm vọt lên, máu tươi bắt đầu thiêu đốt ở trong không khí, một cánh tay của Bắc Minh Mặc Thủ rơi ở trên mặt đất.Mọi người kinh hãi.Bắc Minh Mặc Thủ sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, cắn chặt hàm răng- Thằng nhãi Phong Phi Vân, hôm nay ta đã nói rằng coi như ngươi càn rỡ.

Nhưng bây giờ lại nói rằng ta cần phải giết ngươi trăm ngàn lần."

Lão ăn vào một quả Linh Đan để làm ngừng chỗ máu chảy trên vai.

Bắc Minh Huyền Băng Giáp bị Phong Phi Vân chém vỡ khiến cho trong lòng lão sinh ra sự sợ hãi, thân thể bay ngược trở lại, chạy thẳng về hướng Hoàng Thành.Nói ra thì thật buồn cười, lão đường đường là siêu cấp Cự Phách, Thái Tể Thần Tấn Vương Triều, chính là nhân vật dưới một người trên vạn người.

Vậy mà giờ phút này lại muốn chạy trốn trước mặt một thiếu niên không đủ hai mươi tuổi.

Nay nói rằng coi như lão có thể chạy thoát thì nhất định uy danh cũng bị tổn hao nhiều, bị người trong thiên hạ nhạo báng.- Ngao.Phong Phi Vân sao lại để cho lão đào tẩu.

Hắn chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân như thần điện, trong khoảnh khắc liền đuổi tới phía sau Bắc Minh Mặc Thủ.

Trên quyền ngưng tụ vạn thú, chung quanh toàn thân là bóng dáng dị thú chiến hồn, một quyền nện vào đỉnh đầu Bắc Minh Mặc Thủ, làm đầu của lão bị đánh nứt ra, lộ ra phần sọ trắng hếu bên trong.Bắc Minh Mặc Thủ dù sao chính là siêu cấp Cự Phách, bị Phong Phi Vân nện một quyền cũng không chết, nhưng mà lại rơi xuống từ đám mây.Phong Phi Vân cũng hạ xuống theo, cánh tay để trần, quyền nọ nối tiếp quyền kia nện vào trên người Bắc Minh Mặc Thủ, đánh cho đến khi đầu khớp xương toàn thân lão đều bể thành mảnh vụn mới thôi.Thái Tể, Bắc Minh Mặc Thủ, mất mạng.Thái Tử, toi đời.Một ngày này, thiên hạ rung động, vô số người run rẩy theo.Một ngày này, phủ Thái Tể bị giết hại và cướp đoạt tàn nhẫn nhất, bị Thần Vũ Quân san thành đất bằng, khó còn người sống.Thế gia Bắc Minh tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông, cao thủ ngã xuống hơn một trăm vị.

Trong đêm mưa, có người phát hiện ở bên trong phủ Thái Tể một trăm bảy mươi sáu ngôi mộ bia, không ai biết những mộ bia này là do người phương nào lập nên.

Trên mỗi một khối mộ bia đều có khắc những cái tên đỏ tươi.Công chúa La Phù cũng không bị giết chết, nàng từng lưu danh trên Thánh Bia, trên người có Thánh Bia số mệnh thêm vào, linh hồn không rời khỏi thể xác.

Nhờ còn lưu lại một hơi nên được Thái Sư dùng một viên Lục Phẩm "Thái Thượng Hoàn Hồn Linh Đan" cấp cứu sống lại.

Ba ngày sau, nàng liền thức tỉnh lại.

Đến ngày thứ chín đã làm lễ đăng cơ đại bảo, trở thành Tấn Đế đời thứ tám của Thần Tấn Vương Triều.Cũng là vị Nữ Đế thứ hai trong lịch sử Thần Tấn Vương Triều.- Tấn Đế, phủ Thái Tể mặc dù bị giết hại cả nhà, nhưng mà thế gia Bắc Minh căn cơ hùng hậu, tại tám phủ thiên hạ đều có thế lực không hề nhỏ.

Trải qua mấy ngàn năm cai trị đã xâm nhập đến mỗi một góc nhỏ Thần Tấn Vương Triều.

Nay muốn hoàn toàn diệt trừ bọn họ, quả thực khó như lên trời.Một nữ quan dung mạo thanh tú tao nhã, đứng ở phía sau Long La Phù, hai tay dâng lên một bản tấu chương Chiết Tử vừa mới nhận được.Nữ quan này đúng là "Diêu Cát".Nàng trợ giúp công chúa La Phù đoạt thiên hạ, bày mưu tính kế ở sau lưng cho công chúa La Phù.

Sau khi công chúa La Phù đăng cơ, nàng liền trở thành nữ quan bên người công chúa La Phù được mọi người trọng vọng nhất.

Tương lai được Phong vương bái tướng cũng không phải không có khả năng.Long La Phù đứng ở chính giữa đế cung xanh vàng rực rỡ, trên người mặc cửu ngũ long bào, trên đầu đội đế mào, tay trái chắp ở phía sau, nhìn bức phù điêu một con Cự Long màu vàng ở chỗ cao nhất phía trên tường đế cung mà nói:- Thế gia Bắc Minh chính là một trong Tứ Đại Môn Phiệt của Thần Tấn Vương Triều, không phải dễ dàng như vậy là có thể nhổ cỏ tận gốc với bọn họ.

Uy hiếp lớn nhất của thế gia Bắc Minh chính là Bắc Minh Phá Thiên, một trong quần long, tương lai trưởng thành nhất định có thực lực phệ thiên nuốt trời.

Truyền ý chỉ của trẫm, thông cáo thiên hạ, ai có thể lấy được thủ cấp của Bắc Minh Phá Thiên, ban thưởng đất phong một quận.Trong một tòa đế cung này chỉ có Diêu Cát và công chúa La Phù, không, xác thực mà nói, là "Tấn Đế" đương triều.Long La Phù trầm lặng thật lâu.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mới nói:- Hắn vẫn còn ở bờ Tấn Hà.Diêu Cát gật đầu....

Ngày đó có nói rằng, sau khi Phong Phi Vân giết Long Thần Nhai và Bắc Minh Mặc Thủ, liền toàn thân dính máu đi ra khỏi Thần Đô, một mạch hướng nam rồi đứng ở bờ Tấn Hà.Nước sông dậy sóng không dứt, những cơn sóng lớn ngập trời.Một bức tượng nữ thần cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng đang đứng ở bên bờ Tấn Hà, dáng vóc giống Thủy Nguyệt Đình như đúc.

Phong Phi Vân đứng ở nơi đó thật lâu mà nhìn kỹ, chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt đi theo phía sau hắn, từ rất xa nhìn chăm chú vào hắn.Sau khi Phong Phi Vân hóa thành yêu ma khát máu, cũng chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt mới dám tiếp tục đi theo phía sau hắn.-------Chương 930: Nữ thần Thái Vi (2)Đột nhiên, hắn bay dựng lên, toàn thân đầy sát khí mà rơi xuống đỉnh đầu bức tượng nữ thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng.

Một quyền nện xuống, từ bên trong bức tượng nữ thần cao như quả núi lập tức truyền ra âm thanh vết rạn nứt, một kẽ nứt từ đỉnh đầu chạy dần về hướng dưới chân.

Sau đó, lan tràn đến toàn thân.Bức tượng nữ thần này đứng ở bên bờ Tấn Hà mấy ngàn năm liền ầm ầm nứt ra, sụp đổ.

Muôn vàn khối đá nặng trên vạn cân rơi vào trong Tấn Hà, thiếu chút nữa khiến cho Tấn Hà cạn khô.Toàn bộ sư sãi hòa thượng trên núi đều bị kinh động, đứng ở đỉnh núi mà nhìn cảnh tượng kinh ngạc này.- Làm bậy a, đây chính là pho tượng nữ thần Tấn Hà, đã đứng ở chỗ này mấy ngàn năm.- A Di Đà Phật, Phong Phi Vân thật sự điên rồi.

Pho tượng nữ thần Tấn Hà sụp đổ, sẽ đem đến tai họa không thể tưởng tượng nổi....

Những hòa thượng này đều tụng kinh niệm phật, ai nấy đều có dáng vẻ tựa như tai hoạ sắp xảy ra.Sau khi bức tượng đá Thủy Nguyệt Đình sụp đổ, Phong Phi Vân liền hạ xuống trên vách đá đỉnh núi Bỉ Khâu Sơn đối diện.

Trong tay hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một thanh trường đao.

Hắn bắt đầu đào bới trên vách đá tuyệt cao, đất đá tung bay, đá vụn không ngừng rơi xuống từ đỉnh núi.Ban đầu không ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì, đều cho là hắn điên rồi.

Cho đến mấy ngày sau đó mới dần dần nhìn rõ ràng, thì ra là khắp nơi hắn đều đang điêu khắc một pho tượng thần.Hắn phải điêu khắc một vách đá cao mấy ngàn thước này thành một pho tượng thần, đây là hắn điêu khắc tượng của ai đó.Sau mười ngày, cái đầu tượng thần được điêu khắc hình thành.

Cái đầu kéo xuống dài chừng năm trăm thước, chỉ là một tai liền đã cao mấy chục thước, đây là một gương mặt xinh đẹp tới cực điểm, cực kì duyên dáng, mắt như thu thủy, mũi tựa ngọc quỳnh.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ là tượng đá, nhưng mà lại trông rất sống động, vẻ đẹp kia thật giống như không thuộc về nhân gian.Tất cả những hòa thượng này trên núi Bỉ Khâu Sơn cũng không hề niệm kinh nữa.

Ai nấy đều nhìn chăm chú trên núi vách đá đối diện, ngắm nhìn một tiên nhan tuyệt sắc kia.Một sư nữ có tuổi đứng ở bên kia Tấn Hà, nhìn gương mặt nữ thần trôi nổi trên vách đá, cũng không nhịn được mà nói đầy thán phục:- Phong Phi Vân khắc ra một gương mặt không thuộc về nhân gian như vậy, liệu có thể điêu khắc ra thân hình tương xứng với vẻ mặt này sao.Đông Phương Kính Nguyệt liền đứng ở trên vách đá, lẳng lặng nhìn tất cả điều này.

Nàng tận mắt nhìn thấy Phong Phi Vân phá vỡ bức tượng thần, lại chính mắt nhìn hắn điêu khắc dung nhan của Nam Cung Hồng Nhan trên vách đá.Nàng chỉ là chờ ở nơi này, vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ tâm tình dao động gì.Một lần đợi này, chính là ba tháng.Thời gian ba tháng qua đi, Phong Phi Vân rốt cục đã khắc xong một ngón chân cuối cùng.Ba tháng trôi qua, hắn không có uống qua một ngụm nước, ánh mắt không có khép lại một phen, một mực đều điêu khắc không ngừng không nghỉ, hai tay đều đã sứt sẹo, cả bàn tay đều là dính máu rơm rớm.Pho tượng thần Nam Cung Hồng Nhan rốt cục làm xong.

Nó cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi lăm trượng, vừa vặn so với bức tượng kia của Thủy Nguyệt Đình thì cao hơn một trượng.Pho tượng thần được làm cực kì cẩn thận, ngay cả mỗi một sợi tóc đều khắc cực kì để tâm, trên đó ẩn chứa khí chất giống nhau như đúc với Nam Cung Hồng Nhan.

Cũng không biết được phải yêu một người đến đâu thì mới có thể điêu khắc ra được pho tượng phật truyền thần như thế.Sau khi làm xong tất cả điều này, Phong Phi Vân cũng không dừng lại, mà là xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành một thanh Cự Đao.

Ở trên vách đá bên phải tượng thần, hắn khắc nổi bốn chữ:- Nữ thần Thái Vi....

Ban đêm, dòng nước trong trận mưa rào cuộn trào, tiếng sấm ầm ào.Trong Đế Cung."

Thái Vi nữ thần."

Long La Phù đứng ở dưới mái cong đế cung, lại quay người bước đi thong thả.

Bên ngoài mưa đêm ào ào, tia chớp lằng ngoằng như đàn rắn, tiếng sấm vang dội.Diêu Cát mặc nữ quan bào, khí chất tao nhã, trong mắt hiện lên ánh sáng nhìn xa trông rộng, nàng nói:- Nam Cung Hồng Nhan chết ở trong đại trận Thiên Hỏa Liệu Nguyên, hồn phi phách tán, không có khả năng lại sống lại.

Phong Phi Vân đây là muốn phong thần Nam Cung Hồng Nhan, chỉ cần mọi người đều thờ phụng nữ thần Thái Vi, nữ thần Thái Vi nhất định sẽ có hương khói cường thịnh.

Đến khi tích lũy cũng đủ nhiều Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, liền sẽ hóa thành 'Thần tà', lại sẽ tới nhân gian.- Diêu Cát, ngươi hiểu biết nhất đối với thần tà.

Cần bao nhiêu Tín Ngưỡng Chi Lực và hương khói, mới có thể khiến cho trong tượng thần sinh ra thần nguyên, ngưng tụ ra được thần hồn, biến ảo thành hình người.Long La Phù nói.- Bảy mươi hai tiểu quốc Tây Vực, nhân khẩu mỗi một nước không bằng một phần ngàn của Thần Tấn Vương Triều.

Vị A Luân Cảnh Phật của Kê Túc Quốc tích lũy ba ngàn năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên, lại tích lũy hai ngàn năm hương khói, ngưng tụ ra thần hồn.

Tổng cộng tốn hao năm ngàn năm, mới giống như đi ra từ tượng đất, hóa thành thần tà.- Thiên Không Chi Thần của Phổ Lục Quốc, tích lũy hai ngàn bốn trăm năm tín ngưỡng mới sinh ra thần nguyên; có tích lũy một ngàn tám trăm năm hương khói, ngưng tụ ra được thần hồn.

Tổng cộng tốn hao bốn ngàn hai trăm năm mới đi ra từ trong tượng đất, hóa thành thần tà.- Cái này đều vẻn vẹn chỉ là hai tiểu quốc, số lượng dân cư có hạn, hương khói và tín ngưỡng cũng khá có hạn, cho nên mới phải uổng phí thời gian mấy ngàn năm để tích lũy.Diêu Cát biết rất rõ đối với chuyện Âm Giới, đối với việc sinh ra mỗi một vị thần tà đều rõ như lòng bàn tay, làm cho người ta cực kì tò mò hiếu kỳ về thân phận chân thật của nàng.Sau khi nói xong những điều này, cuối cùng nàng mới nói:- Tấn Đế, chuyện này ngài thấy thế nào.- Quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín, quần long nuốt trời, Thái Vi giữ tín.Long La Phù trong miệng không ngừng thì thầm, trầm tư thật lâu rồi mới nói:- Thần Tấn Vương Triều, đang lúc trong cơn mưa sa gió giật không chừng, nội lo ngoại họa, dân chúng lầm than.

Nếu muốn một Vương triều muôn đời yên ổn, như vậy liền nhất định phải có tín ngưỡng thuộc về mình.

Hãy soạn chỉ, phong nữ thần Thái Vi là Chân Thần của nước.

Ở mỗi phủ, mỗi quận, mỗi thành, mỗi huyện, mỗi trấn, thậm chí mỗi thôn xóm, đều dựng lên miếu nữ thần, để đảm bảo muôn đời bình yên, mưa thuận gió hòa.Muốn thống trị một quốc gia, muốn tập hợp tâm tư của tất cả mọi người, liền nhất định cần phải có tín ngưỡng, phải tạo thần, tạo thánh.Đây đều là vì củng cố chính quyền.Trong lịch sử, mỗi triều đại mỗi đời, đều đã xuất hiện tình huống như thế.Có triều đại làm ra "Nho thánh", có thời phong đế vương là "Thượng thiên chi tử" ( con trời), có nước Thái Sư là "Quốc thần",.v..v....Mà nữ thần Thái Vi, chính là công chúa La Phù muốn tập hợp dân tâm, củng cố chính quyền, chấn chỉnh thiên hạ, mà làm ra thần.Xác thực nói, là Phong Phi Vân muốn tạo thần, mà công chúa La Phù chỉ là tiện thể mà làm theo.-------Chương 931: Ngự thú trai (1)- Tấn Đế, ngài đăng cơ tới nay, Vương triều có rất nhiều chuyện, Thái Phó đại nhân khiến cho ta đến hỏi ngài, niên hiệu vẫn còn chưa quyết định, nên lấy niên hiệu gì đây.Diêu Cát hỏi.Long La Phù nhìn mưa bay khắp thành, từ từ phun ra hai chữ.

Nàng nói:- Thái Vi.- Thái Vi nguyên niên, tháng ba, Tấn Đế hạ chỉ, phong nữ thần Thái Vi là Chân Thần của nước, niên hiệu "Thái Vi"."

Sử quan trong "Đế Vương Sách" đã viết như thế.Đã lâu rồi không có một mùa hạ nhiều mưa như thế.

Trời mưa thế này kéo dài suốt nửa tháng cũng không ngừng nghỉ, khiến cho dòng sông Tấn Hà mãnh liệt mênh mông phảng phất như muốn vỡ đê,Cưu Cửu Quái Bào trên người Phong Phi Vân ngưng tụ yêu mang, hai mắt đỏ kè, tóc dài tung bay.

Hắn đi trong bùn đất lầy lội dọc theo Tấn Hà một mạch về hướng nam, cũng không ai biết hắn muốn đi đâu.Vốn hắn đã bị trọng thương trong lúc quyết đấu cùng rất nhiều cao thủ thế gia Bắc Minh.

Cuối cùng lại điêu khắc "pho tượng nữ thần Tấn Hà " ở bên bờ Tấn Hà, suốt ba tháng không ngừng không nghỉ.Mặc dù nhìn hắn giờ phút này tà khí hào hùng, nhưng mà dù sao hắn cũng là người, không phải thần, tùy thời đều có thể ngã xuống.Đông Phương Kính Nguyệt cũng dầm trong nước mưa, đi qua những lùm bụi rậm cỏ cây, mà theo hắn từ rất xa.

Bộ quần áo trắng trên người dính vào bùn lầy, mái tóc dài cũng ướt sũng.

Những giọt nước to như hạt ngô lăn xuống từ trên trán của nàng, lưu lại một dấu vết đục ngầu.Hai người đi cách nhau vài dặm, không có nói qua một câu.Bỗng dưng, Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, trên người hiện ra vạn con dị thú chiến hồn, trầm giọng nói:- Cút.Đông Phương Kính Nguyệt cũng dừng bước chân lại, không nói một lời.- Nếu như ngươi mà không cút, lúc nào ta cũng đều có thể giết ngươi.Âm thanh của Phong Phi Vân khàn khàn, tràn ngập khát máu, mang theo loại ánh mắt dã thú tàn nhẫn.Nàng vẫn đứng ở nơi đó, đứng nhìn từ thật xa.Phong Phi Vân cuối cùng là vẫn không có hoàn toàn hóa thành điên dại, hắn còn giữ lại được một tia lý trí.

Bằng không hắn cũng sẽ không điêu khắc "pho tượng Nữ thần Thái Vi ", cũng sẽ không trách mắng bắt Đông Phương Kính Nguyệt rời khỏi mình.

Bởi vì hắn cũng không biết chính mình khi nào sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một kẻ yêu ma chỉ biết điên cuồng giết chóc.Nếu như hắn hóa thành yêu ma đích thực, người thứ nhất gặp tai ương nhất định chính là Đông Phương Kính Nguyệt đi theo phía sau hắn.Trong đôi mắt Phong Phi Vân hiện lên vài tia đau khổ, hắn khó nhọc hỏi:- Vì sao ngươi phải đi theo ta.- Người và yêu có đường đi khác biệt.

Ta muốn ngươi làm người, không để ngươi làm yêu ma.Đông Phương Kính Nguyệt dừng một chút, lại nói thêm:- Ta muốn ngươi trở về.Một tia giằng co kia trong mắt Phong Phi Vân biến mất, chỉ còn tràn đầy khí tức tà ác, đôi mắt đỏ bừng như máu, hắn liền xông ra ngoài.

Hắn nện vỡ một quả núi cao rồi bay về hướng phía nam.Đông Phương Kính Nguyệt bay lên theo sát mà hỏi:- Ngươi muốn đi làm gì vậy.- Ta nguyện hóa thân làm yêu ma, tàn sát thiên hạ.

Tình nguyện trở thành tội nhân thiên cổ, cũng phải hoàn thành sự nghiệp cho nữ thần Thái Vi.Âm thanh của Phong Phi Vân tràn ngập sát ý, nhưng lại si tình như vậy, tựa như một tử thần đang tưởng nhớ, gây ra sự tổn thương nói không ra lời.Thần Tấn Vương Triều xuất hiện một vị yêu ma khát máu, gặp người liền giết, khát máu thành tính.

Một mạch từ Thần Đô về hướng nam, hắn liền giết chóc suốt dọc đường một vạn tám ngàn dặm, thây phơi trăm vạn.Một tháng này, mọi người mở miệng nói về yêu ma mà biến sắc, chỉ e sợ là nó sẽ chém hết người trong thiên hạ.Sau một tháng, yêu ma biến mất tung tích, sự giết chóc cũng chấm dứt.Ở chốn thôn quê đã có người xưng hô, yêu ma khát máu chính là bị nữ thần Thái Vi thu phục.

Trong lúc nhất thời, cả Trung Hoàng Phủ đều bắt đầu dựng lên miếu của nữ thần Thái Vi, hương khói cường thịnh, người đến bái kiến nối liền không dứt, khẩn cầu nữ thần Thái Vi trọn đời trấn áp yêu ma khát máu kia, không bao giờ thả hắn ra nữa mà gây họa cho chốn nhân gian,- Có người nói rằng, yêu ma khát máu đang tàn sát liên tục các thành.

Đột nhiên, yêu ma khát máu này liền ngã trên mặt đất.

Một Thần Nữ áo trắng từ trên trời giáng xuống, tóm lấy yêu ma khát máu nhấc lên, sau đó bay lên trời mà đi.

Từ đó về sau, yêu ma khát máu cũng không hề xuất hiện nữa.

Lúc ấy có trên vạn ánh mắt đều thấy được cảnh tượng này, Thần Nữ áo trắng này khẳng định chính là nữ thần Thái Vi.- Nữ thần Thái Vi chính là Chân Thần vì nước, vừa rồi có nói, Tấn Đế tại Bỉ Khâu Sơn tế thiên phong thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất), liền tế bái nữ thần Thái Vi, châm ba cây Thiên Hương có thể cháy được ba năm không tắt.- Mà ngay cả Tấn Yến Kinh cũng đang tế bái nữ thần Thái Vi, xem ra nữ thần Thái Vi thật là một vị Chân Thần.......Dãy núi Tề Thiên, mênh mông mà lại nguy nga, kéo dài liên miên ba mươi bảy vạn dặm, cơ hồ kéo dài qua hơn phân nửa Thần Tấn Vương Triều.Dãy núi Tề Thiên uốn lượn mà lại khổng lồ.

Nó tiếp giáp với năm phủ của Thần Tấn Vương Triều.

Đó là phủ Nam Thái, phủ Cổ Cương, phủ Vạn Quáng, Tử Phủ, phủ Bắc Cương,Nơi này có những khu rừng nguyên thủy lớn nhất, Linh Thú mạnh mẽ dữ dội nhất, dị thú, tiên quặng và linh dược quí giá hiếm có khó tìm nhất, tài nguyên phong phú, cơ hồ chiếm cứ một nửa tài nguyên tu luyện của cả Thần Tấn Vương Triều.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, ở trong dãy núi Tề Thiên có tiên môn san sát, tà cung Thi Động vô số.Tại Nam Lĩnh ở phía nam dãy núi Thiên Tề, có thánh địa Đệ Nhất Thiên Hạ "Vạn Tượng Tháp",Tại vùng trung bộ dãy núi Thiên Tề có đạo giáo thánh địa "Đạo Môn",.Cách đạo giáo thánh địa vạn dặm về phía nam, là Phật Môn đệ nhất thánh địa "Ngự Thú Trai".Ngoài Vạn Tượng Tháp, Đạo Môn, Ngự Thú Trai ra, còn có vài ngàn tiên môn phân bố ở trong vùng núi non trùng điệp, trong chốn Mãng Hoang đầm lầy lớn.

Đi về hướng bắc thêm mười vạn dặm, còn có mấy cái truyền thừa Thi Động từ thuở xa xưa phân bố ở phủ Bắc Cương.Đương nhiên dãy núi Tề Thiên thật sự rất mênh mông, khoảng cách giữa các tiên môn đều khá xa, chốn nào cũng có phạm vi lãnh địa thuộc về thế lực của mình.Ngoài các tiên môn ra, còn có những cánh rừng hoang từ thuở xa xưa là dị thú Lĩnh Vực, tu tiên giả không thể đặt chân vào bên trong.

Đồn đại ở chỗ sâu trong rừng hoang có Linh Thú có thể giết chết cấp bậc chân nhân chiếm cứ.

Cứ đến đêm trăng tròn, tinh khí thiên địa cả một vùng vạn dặm đều sẽ phát sinh dao động kịch liệt.Đây là hai dãy núi cao vạn thước đầy những đá xanh, còn có vách đá dốc đứng cao chót vót.

Ở trên vách đá tại lưng chừng núi có một con đường núi sạn đạo cực kì nguy hiểm, một chiếc Thanh Đồng Cổ Xa đang chạy trên sạn đạo.

Từ dưới chân núi nhìn lại, quả thực thật giống như Cổ Xa đang bay giữa không, bất kì lúc nào đều có thể rơi xuống, rơi tan xương nát thịt.-------Chương 932: Ngự thú trai (2)Người đánh xe chính là một nữ nhân áo trắng, tóc xanh như họa, tay ôm tỳ bà đang đi vội trên sạn đạo.Trong núi cảnh sắc đặc biệt mê người, thác nước cao ngàn trượng, mây khói linh như cầu vắt ngang núi, bạch hạc từng đoàn.

Còn có những cây Cổ Tùng cao trăm trượng mọc trên vách đá, cũng không biết đã sống qua bao nhiêu thời đại.- Xoạt, xoạt.Hai nữ nhân khoảng mười sáu, mười bảy tuổi người mặc phật y trắng tinh, đứng ở trên lưng hai con tiên hạc bay ra từ giữa đám mây trắng.

Bọn họ dung mạo xinh đẹp thanh nhã, trên lưng đeo một thanh Bạch Ngọc kiếm, đồng thời bay xuống từ trên tiên hạc để ngăn cản chiếc Thanh Đồng cổ thuyền kia.- Thánh địa Ngự Thú Trai, người mới đến dừng lại.Minh Sanh nói.Minh Sanh chính là một nàng trong hai nữ nhân đó, tu vi đạt tới Thần Cơ đại viên mãn,Cổ Xa dừng lại, Đông Phương Kính Nguyệt ngước mắt nhung vừa nhìn, thấy được trong mây khói xa xa, loáng thoáng nghe được có âm thanh chuông phật đang ngân nga.

Nhưng mà ở cách xa nhau đến mấy trăm dặm nên nghe không rõ ràng lắm, nàng thản nhiên hỏi:- Nơi này chính là Ngự Thú Trai ?- Nơi này chính là Tĩnh Phong Khẩu, còn cách Ngự Thú Trai không đến một trăm tám mươi dặm.

Có điều nơi này cũng là con đường tiến vào nhất định phải qua khi đi vào Ngự Thú Trai.

Có đệ tử cửa Phật chúng ta bảo vệ, không cho phép bất luận kẻ nào xông vào.Minh Vận nói.Muốn đi tới Ngự Thú Trai, trước hết phải qua Tĩnh Phong Khẩu,Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:- Các ngươi là đệ tử của Phật Ngự Thú Trai?Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, truyền thừa từ rất xa xưa, là một môn phái xa xưa nhất ở Thần Tấn Vương Triều.- Chúng ta chính là đệ tử đời thứ hai mươi sáu của Ngự Thú Trai.

Tên ta là Minh Sanh, nàng này gọi là Minh Vận, nữ thí chủ có xưng hô như thế nào, vì sao phải đến Ngự Thú Trai.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Ta chính là Tứ tiểu thư của thế tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt.

Lúc này đến Ngự Thú Trai chính là muốn cầu kiến Đàn Trai Chủ, hy vọng hai vị Chân Phật tiền bối Ngự Thú Trai có thể dùng "Ngự Thú Thanh Tâm Chú" cứu một vị bằng hữu của ta.Minh Sanh và Minh Vận tự nhiên cũng biết thế tộc Ngân Câu, càng biết Đông Phương Kính Nguyệt có lai lịch không nhỏ, nên đồng thời có hơi khom mình hành lễ, thái độ cũng thoáng cung kính hơn một chút,- Thì ra là Đông Phương thí chủ, không biết bằng hữu của ngươi là nam hay nữ.Minh Vận hỏi.- Nam.Đông Phương Kính Nguyệt đáp.Minh Sanh nói quả quyết:- Mời Đông Phương thí chủ trở về đi.

Ngự Thú Trai không cho phép bất cứ nam nhân nào tiến vào, Trai Chủ không có khả năng gặp ngươi.Đúng lúc này, từ trong quả núi phía xa, mây trắng dâng lên, khói linh ngưng tụ.

Khói mây biến thành một bóng dáng nữ nhân cao trăm trượng mở miệng nói chuyện, âm thanh ngân nga mà mênh mông:- Minh Sanh, Minh Vận, mới Đông Phương thí chủ vào Tĩnh Phong Khẩu, mang nàng đến đỉnh Thái A, động phủ Cà Sa.Đây là thân ngoại hóa thân của Trai Chủ Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố.- Bái kiến Trai Chủ.Minh Sanh và Minh Vận đồng thời khom người vái một cái về hướng bóng dáng người kia.Bọn họ trong lòng đau khổ, lại phải làm kinh động Trai Chủ giáng xuống phân thân.

Trong xe Cổ Xa kia rốt cuộc là ai, làm thế nào mà được coi trọng như thế,Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thoáng qua về hướng một vị phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia, trong lòng thầm nghĩ Đàn Thanh Tố không hổ là Đàn Thanh Tố, lại tính toán ra được ta sẽ dẫn Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai.

Nàng nói:- Đa tạ Trai Chủ.Phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia đương nhiên tản ra, lại biến thành mây mù trong núi, tựa như một tấm lụa Ngân Sa bao phủ lên thiên địa,Trong thân thể Phong Phi Vân, ma huyết đã tràn ngập toàn thân.

Lại có một vạn con dị thú chiến hồn chạy loạn trong thân thể.

Yêu Ma Chi Huyết của bản thân hắn cũng bị kích phát ra.

Nếu không phải hắn đang mặc Cưu Cửu Quái Bào, bảo vệ được một tia tâm linh thì hắn khẳng định đã hoàn toàn biến thành yêu ma, hoàn toàn mất đi nhân tính.Hắn vốn đang bị trọng thương, lại mấy tháng không ngừng không nghỉ, nên sau khi giết người vô số thì rốt cục đã ngã xuống.Đông Phương Kính Nguyệt cứu hắn đi, mang lại Ngự Thú Trai.Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, đã từng sinh ra nhân vật thần thoại Phật Môn như Phật Tàm Tử.

Đây cũng là một môn phái đương thời xa xưa nhất, chỉ là Ngự Thú Trai tịnh không tham dự đến tranh giành thiên hạ, cho nên mới không có lực ảnh hưởng cường đại như Tứ Đại Môn Phiệt.Mà sự thực cũng không ai biết thánh địa Phật Môn truyền thừa mấy vạn năm này có nội tình lớn đến đâu.Đông Phương Kính Nguyệt cũng vẻn vẹn biết, Ngự Thú Trai có hai vị nhân vật cấp bậc chân nhân, ngàn năm trước đã đắc đạo.

Đương nhiên tất cả điều này đều là một vị tiền bối thế tộc Ngân Câu nói cho nàng, người ngoài cơ hồ cũng không biết chuyện này.

Từ đó có thể thấy được Ngự Thú Trai khiêm tốn ra sao.Phải cứu Phong Phi Vân, để cho hắn khôi phục thần trí, đuổi đánh ma tính khát máu, trước là trấn áp vạn con dị thú chiến hồn trong thân thể hắn.

Muốn làm được điểm này, chỉ có "Ngự Thú Thanh Tâm Chú"của Ngự Thú TraiĐồn đại, từng có một vị lão phật, ngồi xếp bằng trên một Thạch Thai, niệm "Ngự Thú Thanh Tâm Chú" khiến cho mãnh thú và dị thú khắp cả một mảnh núi non trùng điệp đều ngủ say.- Hy vọng hai vị Chân Phật Ngự Thú Trai vẫn còn chưa viên tịch.Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ như thế.

Nàng ngồi ở trên Cổ Xa, chạy về hướng Ngự Thú Trai.

Vén rèm lên, nàng nhìn Phong Phi Vân nằm ở bên trong mà thở dài kín đáo.Là mê muội vì tình, là giết bá tánh thiên hạ cũng vì tình, là mắc tội với thiên hạ vì tình.

Chỉ có điều là, tất cả điều này lại đều không phải vì nàng.Hồng trần cuồn cuộn, đại đạo tại tâm trong lòng....Đỉnh Thái A, là đỉnh núi cao thứ ba ở Ngự Thú Trai.Cao vút trong tầng mây, ngọn núi cao tuyệt, nguy nga mà lại có cảm giác như đè xuống người.Vách đá rêu xanh, lâu đời tựa như một con rồng Linh Mộc.

Ở đó có một tòa động phủ mở tại lưng chừng vách núi, cánh cửa đá cao tám trượng như đang trôi nổi trên biển mây.Tựa như, một tòa động phủ thần tiên.Phong Phi Vân mặc một bộ phật y trắng tinh, ngồi xếp bằng ở bên ngoài động phủ, bên dưới một gốc cây thần bồ cổ thụ.

Gương mặt trắng nõn không râu, lông mày rậm mà chỉnh tề, mái tóc dài đen như mực được gió thổi bay, chập chờn khẽ hất lên.Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lúc này, đều có thể từ trên người của hắn đọc được hai chữ " yên lặng".

Hắn ngồi đó, tĩnh lặng tựa như một hòn đá vạn năm bất động.Cây thần bồ cao gần ba trăm thước, trên cây có lá cây đã sinh trưởng ba trăm năm mà không rơi, mang theo một cỗ khí tức tang thương.Khi có cơn gió thổi đến, lá cây nhẹ nhàng rung rinh, phát ra âm thanh "Ào ào".

Một mảnh lá cây bay xuống như một con bướm màu xanh.-------Chương 933: Đàn thanh tố (1)Một người nữ nhân mặc phật y trắng tinh đi ra từ trong động phủ Bà Sa, trên đầu vấn phật kế ( búi tóc phật), chân cưỡi Thanh Liên, toàn thân hàm chứa dáng vẻ thần phật sâu xa.

Mặc dù nhìn như chỉ có hơn hai mươi tuổi, có điều trong đôi mắt kia lại đúng là mang vẻ tang thương và thâm thúy, loại tang thương và thâm thúy chỉ có thời gian mới rèn luyện ra nổi.

Một tri thức thu được qua sự từng trải mấy trăm năm, nếu không thì không có khả năng có được đôi mắt như vậy.Nàng đứng hồi lâu ở trên phiến đá xanh bên ngoài động phủ, tựa như một vị nữ thánh đủ sức chuyển thay cảnh đời, phía dưới là biển mây.

Ngón tay ngọc trên tay trái nàng nắm một chuỗi Phỉ Thúy mộc châu, nàng nhẹ nhàng nói:- Lần này đây ngươi đã ngồi thiền được sáu mươi bốn ngày, so sánh với lần trước lại được thêm mười lăm ngày.

Xem ra "Ngự Thú Thanh Tâm Chú" có lẽ rất có hiệu quả đối với ngươi.Phong Phi Vân đi tới Ngự Thú Trai đã được gần một năm, đón nhận tám lần tẩy rửa của "Ngự Thú Thanh Tâm Chú", khí tức tà ác trên người tiêu giảm hơn phân nửa.

Nhưng mà một cỗ ma tính trên người kia lại vẫn như trước mà không hề hạ xuống, nên trên mặt vẫn còn hiện vài phần tà khí,Hai tay của hắn nắm tại vị trí đan điền, chậm rãi mở hai mắt ra, trong đồng tử có một vòng màu đỏ nhàn nhạt, hơi lạnh như băng.

Hắn nói:- Ngươi biết ta đã tỉnh lại ?Âm thanh của hắn không hề khàn khàn như vậy nữa, đã khôi phục âm thanh của người bình thường.- Đến khi lá cây thần bồ cổ thụ rơi xuống, ta liền đã biết.Nữ nhân mặc phật y trắng tinh thanh thản mà tao nhã, chậm rãi vươn hai ngón tay mảnh khảnh, vân vê ở trong hư không.

Một mảnh lá cây thần bồ rơi trên mặt đất liền bay vào trong tay nàng.Mỗi một động tác của nàng đều cực kì đẹp mắt, tràn ngập giai điệu Thiên đạo.Nữ nhân mặc phật y trắng tinh này, đúng là Trai Chủ của Ngự Thú Trai "Đàn Thanh Tố",Đàn Thanh Tố, là một nữ nhân tràn ngập linh tính.

Cả người nàng đều tựa hồ chính là từ phật hiệu vô biên vô tận kết lại mà thành, không có một tia phàm trần tạp chất, tựa như một giọt nước biếc trong chốn rừng sâu núi thẳm.Nàng tu phật bốn trăm bảy mươi năm, không có rời khỏi Ngự Thú Trai một bước, trong đó có hơn phân nửa thời gian đều ở trên đỉnh Thái A.

Nàng giống như một giọt nước biếc, nhìn những người khác cũng như là đang nhìn một giọt nước biếc.Lúc này đang nhìn Phong Phi Vân, nàng cũng như là đang nhìn một giọt nước.Đây là một loại cảnh giới tâm linh "Vạn vật như tuyền" của phật gia.- Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, ở đây lại không cho phép bất cứ một người nam nhân nào tiến vào.

Tại sao ngươi lại muốn cứu ta.Đây là lần thứ tám Phong Phi Vân hỏi về vấn đề này.Mỗi một lần sau khi đã trải qua sự tẩy rửa của "Ngự Thú tĩnh tâm chú", hắn đều hỏi lại vấn đề này.Đàn Thanh Tố tựa như một bức họa trong mây, nàng thản nhiên đáp:- Bởi vì ta không cứu ngươi, ngươi liền muốn giết người.

Trên đời này có nhiều người, rốt cuộc so sánh với có nhiều yêu ma khát máu thì vẫn cứ là tốt hơn.Phong Phi Vân im lặngLoại ra vẻ đạo mạo như vậy, nếu nói ra từ trong miệng bất luận kẻ nào khác thì Phong Phi Vân đều sẽ khìn khịt trong mũi.

Không có lợi ích, ai sẽ đi cứu ngươi.Nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Đàn Thanh Tố, cũng là điều rất tự nhiên như vậy, có một loại hàm chứa tâm phật trách trời thương dân, một phẩm hạnh độ hóa người trong thế gian.

Đây có lẽ chính là do cảnh giới tâm tình của nàng.Đàn Thanh Tố nói:- Trước kia ta không nói cho ngươi, đó là bởi vì khí tức tà ác trên người của ngươi vẫn còn rất nặng.

Chỉ cần nghe được chữ 'Sát' liền có thể sẽ kích thích ma tính trong thân thể ngươi.

Nhưng sau khi trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ tám, tĩnh tâm ngồi thiền sáu mươi bốn ngày, thì khí tức tà ác trên người của ngươi đã chìm xuống, ít nhất có khả năng được lý trí của ngươi khống chế.- Đã như vậy, hiện tại ngươi có đúng là có khả năng mở ra phong ấn thân thể của ta, để cho ta rời khỏi nơi này.Phong Phi Vân khẽ nhếch miệng mang theo vài phần tà khí.Đàn Thanh Tố lắc đầu, đáp:- Còn lâu mới đủ, ngươi còn phải trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ chín.

Cho dù như thế, ngươi còn phải tĩnh tâm tu phật tại Ngự Thú Trai một trăm năm, ta mới có thể yên tâm mở ra phong ấn trong thân thể ngươi, thả ngươi rời khỏi đây.- Đây là vì sao.Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra vài phần sắc đỏ, lại có khí tức tà ác thấp thoáng hiện ra, trên bàn tay ngưng tụ ra vài phần yêu khí.- Lúc Đông Phương cô nương đem ngươi đến đây, vốn là tính toán mời hai vị Chân Phật sư thúc tổ cứu ngươi.

Nhưng mà này hai vị Chân Phật sư thúc tổ này thì một vị đi Thần Linh Cung, một vị đang tự do du ngoạn thiên hạ, đều đã ba trăm năm không hề quay về Ngự Thú Trai.

Cho nên chính là ta tự mình niệm chú đuổi đánh Tâm Ma, trấn áp thú hồn cho ngươi.

Hiệu quả đương nhiên liền không được mạnh như vậy, nên còn cần phải một mình ngươi tu phật trăm năm, nghiệm chứng đại đạo trong lòng.Đàn Thanh Tố từ từ nói.Phong Phi Vân lại chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng hiểu rõ.

Đàn Thanh Tố vẻn vẹn chỉ là tạm thời trợ giúp chính mình khống chế ma tính trong thân thể, nếu như hơi bị kích thích liền có thể lại lần nữa tâm tình thất thủ, hóa thành yêu ma,Đây là do trong thân thể Phong Phi Vân có nhiều loại tai hoạ ngầm tạo thành, mà Cưu Cửu Quái Bào cũng không cách nào áp chế cho được.Một là, yêu khí trong Yêu Ma Chi Huyết.Hai là, tà khí từ lưng của Diêm vương.Ba là, ma khí trong bản thể của Nữ Ma.Bốn là, sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, bản thân trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý định giết chóc.Năm là, thú tính trong Vạn Thú Chiến Thể.Tất cả những lực lượng gian ác này cùng nhau tụ tập, toàn bộ đều đã được kích thích phát tác ra rồi.

Nếu như người bình thường thì cũng sớm đã nổ tung thân thể mà chết.

Nhưng mà Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân nên có thân thể cường đại, mà lại còn có được linh hồn Phượng Hoàng, linh hồn cũng đủ cường đại, nên mới cố gắng cầm cự qua được.Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới chịu để cho Phong Phi Vân ở lại Ngự Thú Trai một trăm năm.

Ở chỗ này hắn có khả năng tu dưỡng thể xác và tinh thần, không bị hỗn loạn bên ngoài kích thích.Kỳ thật, đây cũng là một loại biến tướng giam lỏng, không muốn thả Phong Phi Vân đi ra ngoài để lại gây ra những việc giết chóc.Sau một hồi thật lâu, Phong Phi Vân mới mở mắt.

Những sợi tơ máu trong mắt mới được áp chế xuống, hắn hỏi:- Nàng đâu.Đàn Thanh Tố tự nhiên biết Phong Phi Vân hỏi ai, nàng đáp:- Đông Phương cô nương sau khi đưa ngươi đến đây liền rời đi.Phong Phi Vân lại lần nữa im lặng, hắn biết nguyên nhân Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.Đông Phương Kính Nguyệt có vóc người rất giống Thủy Nguyệt Đình, mà Phong Phi Vân lại cực kì căm giận Thủy Nguyệt Đình.-------Chương 934: Đàn thanh tố (2)Nàng sợ Phong Phi Vân vào lúc gặp nàng sẽ bị kích thích, ảnh hưởng việc tẩy rửa của Ngự Thú Thanh Tâm Chú, cho nên mới rời khỏi Ngự Thú Trai.Phía dưới, giữa một biển mây bay ra một đám tiên hạc, mỗi một con cũng dài đến năm sáu thước, lông chim trắng nõn không tỳ vết.

Ở trên mỗi một con tiên hạc đều có một thiếu nữ mặc phật y đang đứng.

Bọn họ đều là đệ tử mới thu hoạch của Ngự Thú Trai, đang luyện tập Ngự Thú Thuật cơ bản nhất.Tiên hạc nhanh chóng liền bay về phía phương xa, biến mất trong biển mây.- Ngươi đã đợi một năm trên đỉnh Thái A, cũng nên đi ra ngoài đi một chút.Đàn Thanh Tố nói.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi tính toán cho ta rời khỏi đây?Đàn Thanh Tố đáp:- Chỉ là để ngươi đi lại ba ngày trong Ngự Thú Trai, khiến cho trong lòng khoan khoái.

Ta sẽ để cho Linh Tê trông nom ngươi.

Nếu như ngươi mà muốn chạy trốn khỏi Ngự Thú Trai, nó sẽ đem ngươi trở về.

Sau ba ngày, chúng ta lại tiến hành lần tẩy rửa Ngự Thú Thanh Tâm Chú thứ chín.Đàn Thanh Tố tựa như một cơn gió thoảng, lại quay trở về trong động phủ Bà Sa.Phong Phi Vân tự nhiên biết trong lòng Đàn Thanh Tố đang suy nghĩ cái gì.

Phong Phi Vân hắn tại Tu Tiên Giới có tai tiếng bê bối, giết người vô số, cưỡng đoạt nữ nhân không ít, hiện nay càng là ma tính khó thuần.Bởi nàng xem ra, Phong Phi Vân quả thực chính là một ác ma kỳ lạ nhất, mà toàn bộ Ngự Thú Trai lại đều là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.

Nếu như ma đầu đột nhiên nổi giận, như vậy hậu quả đúng là thiết tưởng không chịu nổi.Nàng muốn cảm hóa một con yêu ma này, nhưng lại sợ hãi bị con yêu ma này cắn trả.

Cho nên mặc dù là đã phong ấn tu vi của Phong Phi Vân, nhưng đối với hắn vẫn rất không yên lòng.

Nàng đã điều động một con Linh Thú mạnh mẽ dữ dội nhất mà mình đã thu phục để trông nom Phong Phi Vân, không cho yêu ma này có cơ hội làm chuyện xấu.- Đàn Thanh Tố lại đồng ý thả ta đi ra ngoài giải sầu ba ngày.

Xem ra lần tẩy rửa Ngự Thú Thanh Tâm Chú thứ chín này không phải chuyện đùa, cần phải để cho trong lòng thư giãn đến mức tận cùng mới có thể bắt đầu lễ rửa tội.Trên mặt Phong Phi Vân hiện ra một nụ cười kì quái, cực kì ma tính.

Đương nhiên khi hắn đứng lên, đầu khớp xương toàn thân bộc phát ra những tiếng kêu lục cục.Đàn Thanh Tố mặc dù phong bế đan điền của Phong Phi Vân, khiến cho một vạn con dị thú chiến hồn ngủ say.

Nhưng mà nàng cũng không biết Phong Phi Vân cường đại nhất chính là khí lực, "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" đã bước chân vào giai đoạn thứ hai, Luyện Cốt,Khối Phượng Cốt thứ nhất đã sinh ra, vẻn vẹn chỉ là lực lượng thân thể thì cũng không phải tu sĩ bình thường chống cự được rồi.Phong Phi Vân vừa mới quay người lại, liền vội vàng lại lui về phía sau một bước.

Hắn chỉ thấy phía sau mình không biết từ khi nào đã xuất hiện ra một con tê ngưu trắng tinh cao chín thước.

Thân thể nó khổng lồ, giống như một quả núi nhỏ.

Phong Phi Vân đứng ở trước mặt nó, quả thực chính là một chấm đen nhỏ.Con tê ngưu này, toàn thân đều có lân phiến nhỏ xíu bao trùm, nó toát ra từng đạo ánh sáng trắng êm dịu, đan xen phật lý thần thánh.

Tựa như những phật thú trong miếu thờ Cung Phụng.Một đôi con ngươi của nó còn phải lớn hơn so với chậu nước rửa mặt.

Chúng đang quay tròn chuyển động, nhìn vào Phong Phi Vân,- Ngươi chính là Linh Tê mà Đàn Thanh Tố phái đến trông coi ta.

Không tồi, lại đã tu luyện được một ngàn hai trăm năm.Trên mặt Phong Phi Vân còn có ma vân nhàn nhạt, bàn tay vỗ vỗ cái chân của Linh Tê còn to hơn cái cột đình.Mặc dù Phong Phi Vân hiện tại không thể sử dụng thần thức và Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhưng mà nhãn lực vẫn là không người có thể so sánh.

Hắn vừa nhìn đã biết rõ tu vi của con Linh Tê này.Phàm là thú vật đã tu luyện một ngàn năm, đều được xưng là Linh Thú, có được linh tính.

Chúng không chỉ có thể nghe hiểu những lời con người đã nói, nếu như thường xuyên ở chung một chỗ cùng nhân loại, thì còn có thể nói ra thành lời như người đời, có Linh Thú mà trí tuệ không thấp hơn nhân loại.- Tiểu tử, cũng dám gọi thẳng tên huý của Trai Chủ, thật đúng là ma tính khó thuần.

Trai Chủ trách trời thương dân, đối với ngươi không xuống tay trừng trị.

Nhưng lão ngưu ta sẽ cố gắng giáo huấn ngươi một chút.Linh Tê đã khó chịu lâu rồi khi nhìn Phong Phi Vân.

Nó nhấc lên một cái chân, liền dậm xuống về hướng Phong Phi Vân thải.Phong Phi Vân động tác nhạy bén, liền lướt ngang một bước mà né tránh.

Hắn cười một tiếng đầy tà khí hào hùng, tung ra một quyền nện vào trên bắp đùi Linh Tê.Linh Tê bị đau, không nghĩ đến tu vi của Phong Phi Vân đều đã bị phong bế, nhưng khí lực vẫn còn lớn như thế.- Không chơi cùng ngươi nữa.Phong Phi Vân trực tiếp nhảy xuống khỏi đỉnh Thái A cao mấy ngàn trượng, thân thể bị biển mây nuốt chửng, cứ thế rơi xuống.Nếu như tu sĩ bình thường, sau khi tu vi bị phong bế mà nhảy xuống từ cao như vậy, nếu không bị rơi tan xương nát thịt không xong.

Nhưng mà Phong Phi Vân có thân thể vô cùng dũng mãnh, đầu khớp xương quả thực so sánh thép tinh đều phải cứng cỏi gấp hàng chục lần.

Coi như ngã xuống từ giữa không trung thì cũng sẽ không chịu chút xíu tổn thương,- Tiểu tử, đừng có trốn.Thân thể cao lớn của Linh Tê cũng nhảy xuống biển mây, đuổi theo về hướng Phong Phi Vân.

Trai Chủ chính là dặn đi dặn lại, muốn nó coi giữ ma đầu kia, không thể để cho hắn chạy ra khỏi Ngự Thú Trai, càng không thể để cho hắn làm ác tại Ngự Thú Trai.

Nếu như khiến cho ma đầu kia đào tẩu, vậy vẫn còn yên lòng được sao."

Ngự Thú Trai" chính là một môn phái truyền thừa xa xưa nhất tại Thần Tấn Vương Triều.

Nó nằm ở trong dãy núi, tồn tại vô số cổ tích, cũng đã có được rất nhiều cao nhân Phật Môn, từng có uy danh rung động cả Tu Tiên Giới,- Nơi này chính là Thái Tâm Am của Ngự Thú Trai, có tám quả núi, chính là đệ thất mạch truyền thừa của Ngự Thú Trai.

Tám ngàn năm trước, Thái Tâm sư thái đã tự nghĩ ra "Thái Tâm Kinh", khai sáng nhất mạch truyền thừa này.Linh Tê đi ở phía trước, mang theo Phong Phi Vân du ngoạn mười mạch truyền thừa của Ngự Thú Trai.

Nó vừa đi vừa giảng giải.Mặc dù nó tuyên bố muốn giáo huấn Phong Phi Vân, nhưng mà rồi lại không dám kích thích hắn.

Vạn nhất Phong Phi Vân bị nó làm cho ma tính bùng phát quá đáng, như vậy phiền toái của nó liền lớn, vô phương về báo lại cho Đàn Thanh Tố.- Nơi này chính là Thiên Đảo Đàm, chính là đệ tam mạch truyền thừa của Ngự Thú Trai, đã khai sáng gần ba vạn năm.

Hiện nay vẫn là truyền thừa tối cao nhất của Ngự Thú Trai, đệ tử Nội Môn gần ba nghìn.

Trải qua mấy vạn năm còn có thể hưng thịnh như thế, nhìn khắp cả Tu Tiên Giới cũng ít thấy.Tất cả đệ tử Ngự Thú Trai đều là nữ nhân, hơn nữa thu đồ đệ cực kì nghiêm khắc.

Ít nhất là xử nữ và nữ nhân có thiên tư tuyệt hảo, tâm tình càng phải Siêu Phàm hơn.

Có thể có ba nghìn đệ tử Nội Môn đã là khá phồn hoa cường thịnh,-------Chương 935: Mười mạch của Ngự Thú Trai (1)Vì "Đệ tử Nội Môn", đó là đệ tử có thể tiến vào Ngự Thú Trai để tu luyện.

Ngược lại với đệ tử Ngoại Môn, cũng bị trở thành " đệ tử thế tục", xử lí những việc thế tục của Ngự Thú Trai, không có tư cách vào Ngự Thú Trai tu hành,- Ba nghìn đệ tử Nội Môn này, đều là nữ nhân.Phong Phi Vân hỏi,- Nói thừa, nếu muốn đi vào Ngự Thú Trai, điều thứ nhất chính là không thể còn hạt giống.Thân thể cao lớn của Linh Tê dừng lại, trong âm thanh lộ vẻ đau buồn.

Đặc biệt ánh mắt của nó nhìn về phương hướng Thiên Đảo Đàm thì càng kiêng kỵ không thôi.

Hắn thúc giục:- Đi nhanh đi, chúng ta đi du ngoạn nơi khác.Có thể nghe ra âm thanh đau buồn từ một con Linh Thú, điều này đích thật là quá ít thấy,Phong Phi Vân cũng không có ý định rời khỏi chỗ này.

Hắn đứng ở phía sau cái mông cực to của Linh Tê mà cười nói:- Ngươi không còn hạt giống.- Đã sớm không còn, tại Ngự Thú Trai là vùng cấm giống đực này, ngay cả dị thú và Linh Thú cũng không thể còn hạt giống.Âm thanh của Linh Tê càng đau buồn hơn.Phong Phi Vân rùng mình một cái, hắn quay sang nhìn lần nữa về hướng giữa hai chân Linh Tê, ánh mắt đang tìm kiếm cái gì đó, rồi gian tà cười một tiếng.

Hắn lắc đầu, nói:- Ngự Thú Trai thật sự là diệt sạch nhân tính, cô nàng chết tiệt Đàn Thanh Tố kia cũng quá độc ác.

Lại đi thiến ngươi, thế này quả thực chính là cắt đứt hậu duệ của ngươi a.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Linh Tê dậm chân mạnh một cái, trên mặt đất sinh ra một cái hố to.

Tảng đá dưới chân Phong Phi Vân đều bị nó nện vỡ.- Tiểu tử, ta biết ngươi ma tính khó thuần, tà khí sâu xa, bất kì lúc nào đều muốn chạy trốn ra khỏi Ngự Thú Trai.

Nhưng mà ngàn vạn lần đừng gây ra cừu hận hỗn loạn.

Trai Chủ có chủ tâm nhân hậu, trong lòng từ bi.

Chuyện này không có một chút liên quan nào tới nàng.Linh Tê mang theo giọng điệu hung ác, rất muốn một cước đạp trên đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trên mặt hiện lên ma vân chằng chịt, trong mắt có những sợi tơ máu nhàn nhạt.

Trên mặt có vẻ kì quái nói không ra lời, tịnh không có vẻ sợ hãi chút nào.Uy thế của Linh Thú mặc dù làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại không hù dọa nổi hắn.Linh Tê cảnh giác nói:- Tiểu tử, ngươi hỏi cái này để làm gì, ta cảnh cáo ngươi nữ nhân Ngự Thú Trai đều là đệ tử cửa Phật, tu thân dưỡng tính, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

Nếu như ngươi dám có chủ ý nhằm vào các nàng, ta nhất định giết chết ngươi.Linh Tê chính là Linh Thú, chiến lực có thể so với Cự Phách.

Nó nói ra nghiêm khắc như vậy, cũng không phải đang hù dọa Phong Phi Vân,Nó mặc dù là tê ngưu, nhưng mà rõ ràng có linh tính.

Nó biết Phong Phi Vân là một yêu ma không chuyện ác nào không làm, nên nó khá là cảnh giác đối với hắn.Phong Phi Vân cười một tiếng kì quái, rồi bảo:- Ta không phải người như vậy.Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân liền đi ra ngoài trước một bước.

Hắn tung người nhảy lên, rồi rơi xuống trên một hòn đảo nhỏ ở trong Thiên Đảo Đàm.Hòn đảo nhỏ này dài rộng đến mấy chục dặm.

Trên đảo mọc đầy cây cổ thụ lá tím.

Loại nhỏ cũng to đến năm người ôm mới xuể, phiến lá cũng là màu tím.

Nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được từ trong phiến lá và thân cây đang tản mát ra linh tính.Không hổ là tu phật thánh địa truyền thừa mấy vạn năm.

Những cây cổ thụ lá tím này có tuổi thọ khá dài, đã sinh trưởng hàng vạn năm.

Chúng tựa như những người ghi chép lại thời gian, so sánh tuổi thọ của tu sĩ nhân loại thì đã lâu hơn rất nhiều.Dọc theo trong rừng có một con đường nhỏ trải đá vụn đi về phía trước.

Ở phía trước loáng thoáng nghe được âm thanh chuông phật, còn có âm thanh tụng thiền.Linh Tê thấy Phong Phi Vân xông vào trên đảo thì bị dọa đến khiếp sợ.

Ma đầu kia muốn làm gì thì cũng đừng gây loạn a.Nó vội vàng quặp cái đuôi mà đuổi theo,- Tiểu tử, ngươi cũng không nên chạy loạn.

Phật Tôn Vu Thanh Họa của Thiên Đảo Đàm chính là một nhân vật hung hãn.

Đến như Trai Chủ mà nàng đều không để vào mắt.

Ta đã từng có một lần không cẩn thận xông vào nơi này, bị nàng cắt mất ngưu tiên, ném vào trong đầm này cho cá ăn.Linh Tê ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân, muốn đuổi đánh hắn ra khỏi hòn đảo nhỏ này.

Ở đây nó có chuyện thương tâm, nên không muốn dừng lại ở chỗ này nhiều hơn dù chỉ trong chốc lát.Linh Tê khá kiêng kỵ đối với Vu Thanh Họa, cũng khá sợ hãi.

Khi đứng ở trên hòn đảo này, rốt cuộc nó cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo, đặc biệt vị trí giữa hai chân.Ngự Thú Trai tổng cộng có mười mạch truyền thừa, mỗi một mạch truyền thừa đều độc lập với nhau, chính là do bậc tiên hiền vô song khai sáng.Mà chưởng giáo mỗi một mạch liền được xưng là "Phật Tôn".Nói cách khác Ngự Thú Trai ngoại trừ Trai Chủ Đàn Thanh Tố ra thì còn có mười vị Phật Tôn, mỗi vị cai quản một mạch.- Vu Thanh Họa cũng quá không coi ai ra gì, lại dám cắt rơi rụng ngưu tiên của ngươi.

Vì đánh chó còn phải ngó chủ nhân, nàng quả thực chính là không thèm nể mặt Trai Chủ.Phong Phi Vân cười cười, hắn mở miệng đầu độc:- Nàng làm như thế đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi liền cam tâm nhẫn nhịn cơn giận này.

Nàng làm như thế chẳng hề nể mặt Trai Chủ, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn giáo huấn nàng một chút.Từ trong hai cái lỗ mũi thật lớn của Linh Tê phun ra hai cột khói xanh, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi.

Trí tuệ của nó so với người cũng không thấp hơn, nó đã nhận ra Phong Phi Vân đang cố mê hoặc dụ dỗ mình nên nó bảo:- Tiểu tử, ta chính là tê ngưu, dị chủng Bạch Lân Tê, không phải chó.Phong Phi Vân nói với giọng mỉa mai:- Tê ngưu không có 'hạt giống', không bằng cẩu a.

Không có 'hạt giống' thì coi như xong, nào ngờ ngay cả huyết tính mà động vật giống đực nên có thì đều không có.

Ai, ta chỉ có thể nói, tộc Bạch Lân Tê lại sinh ra một tên vô lại.Linh Tê vốn cũng cực kì căm giận Vu Thanh Họa, chỉ là một mực đều đã bị Đàn Thanh Tố cảm hóa, nên cừu hận trong lòng càng lúc càng nhạt.

Nhưng mà hôm nay bị Phong Phi Vân cho một kích như vậy, hơn nữa nó còn trở lại chốn cũ, một cảm giác sỉ nhục liền trào dâng.Mặc dù là Linh Thú, cũng có huyết thống.Phong Phi Vân cảm nhận được khí tức biến hóa của Linh Tê.

Hắn đi tới vỗ vỗ bắp đùi Linh Tê, tiếp tục nói đầy mê hoặc:- Chúng ta chính là đàn ông, có cừu oán tất báo.

Nếu như để cho oán giận bị chèn ép ở trong lòng, cái đó cùng oán phụ có gì khác nhau đâu.- Có điều là tu vi của Vu Thanh Họa rất cao, lại đã tu luyện bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh".

Trong mười mạch Phật Tôn được xếp hạng vào ba vị hàng đầu, chúng ta căn bản không phải đối thủ của nàng.Linh Tê rốt cục động tâm, nhưng mà lại vẫn sợ hãi tu vi của Vu Thanh Họa.- Tu vi của ngươi cũng rất cao a, ngươi chính là ngàn năm Linh Thú, hà cớ gì phải sợ nàng...

À, vừa rồi ngươi nói cái gì,bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh".Phong Phi Vân nheo mắt lại.-------Chương 936: Mười mạch của Ngự Thú Trai (2)Kim Tàm Kinh"vốn được xưng là một trong ba bản thánh điển của Thần Tấn Vương Triều, nổi danh cùng "Đạo Điển", "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục".Đồn đại người nào tu luyện "Kim Tàm Kinh", sau khi bị người giết chết thì thân thể có thể hóa kén tằm, rồi lại phá kén trọng sanh mà sống thêm một đời.

Bên trong đó ghi chép thánh pháp tu luyện uyên thâm nhất của Phật Môn.

Nó còn có phật hiệu thần thông, ở trong mắt tu phật giả quả thực chính là vô thượng thần bảo,Nhưng mà từ rất lâu trước kia, trong một lần rối loạn của Phật Môn thì "Kim Tàm Kinh" liền biến mất tại Tu Tiên Giới, cũng không hề xuất hiện nữa.Linh Tê đáp:- Đúng vậy, "Kim Tàm Kinh" vốn đã biến mất trên thế gian.

Nhưng mà Thiên Đảo Đàm Phật Tôn thế hệ trước trong lúc du ngoạn thiên hạ, tại 'Đồng Lô Sơn' thuộc về tám đại di chỉ Thượng Cổ đã gặp được hài cốt kim thân của một vị tiền bối Phật Môn đã từng tu luyện qua"Kim Tàm Kinh".

Vị Phật Tôn này ngồi ở trong bộ hài cốt kim thân thì trước đó đã Ngộ Đạo trăm năm, mới lĩnh hội ra một phần mười "Kim Tàm Kinh".- Vị Phật Tôn này quay trở về Ngự Thú Trai, lại tốn hao thời gian ba mươi năm tính toán, mới viết ra một quyển bản thiếu chưa trọn vẹn của"Kim Tàm Kinh".

Khi mà bản thiếu chưa trọn vẹn của "Kim Tàm Kinh" hoàn thành, có người nói rằng vị Phật Tôn này cũng do tâm thần kiệt sức mà viên tịch.Phong Phi Vân nheo mắt lại, lầu bầu nói:- "Kim Tàm Kinh".- Tiểu tử, ngươi không phải là có chủ ý nhằm vào "Kim Tàm Kinh" chứ, Vu Thanh Họa sẽ giết ngươi.Linh Tê cuối cùng cảm giác được ánh mắt của Phong Phi Vân rất không bình thường, hình như có mưu mô gì đó.Phong Phi Vân cười nói:- Làm sao có thể, đối với công pháp Phật Môn thì ta không có hứng thú, chỉ là ta đang suy nghĩ biện pháp đối phó Vu Thanh Họa, có rồi.- Ngươi có biện pháp đối phó nàng.Linh Tê kích động không thôi, thân thể cao lớn đều bắt đầu rung động.

Nhưng mà nó lại nhanh chóng giữ cảnh giác mà hỏi:- Vu Thanh Họa mặc dù đáng hận, nhưng dù sao chính là một vị Phật Tôn.

Nếu như là chúng ta ra tay quá ác, khẳng định sẽ lọt vào sự trấn áp của cường giả Ngự Thú Trai, Trai Chủ đều không cứu được chúng ta.- Yên tâm, chỉ là trừng phạt nho nhỏ.

Ta cũng không phải người xấu, chỉ là giúp ngươi báo thù mà thôi, hơi chút trừng phạt nữ nhân kiêu ngạo này một phen.Phong Phi Vân cười cười, lấy ra một chiếc Ban Chỉ ( nhẫn) đen nhánh.

Nó có phong cách cổ xưa mà lại khá nặng, chất liệu cực kì hiếm lạ.

Hắn nói:- Ở đây ta có một món Tam Phẩm Linh Khí Ban Chỉ, là một món Linh Bảo, cũng là một kiện tà vật.

Nếu như đeo chỉ lên ngón tay chỉ, nó có thể lặng yên không tiếng động trong hút máu tươi của người này.

Coi như tu vi nàng cao tới đâu đều không thể phát hiện.- Thật sự vẻn vẹn chỉ là hút một ít máu tươi của nàng mà thôi, hơn nữa không bị nàng phát hiện?Linh Tê có hơi không tin.- Đương nhiên,tại sao ta phải lừa ngươi, nếu không ngươi đeo nó vào thử xem.Phong Phi Vân lại vỗ vỗ bắp đùi nó, vừa nói vừa đi tìm ngón chân nó.Linh Tê vội vàng lui về phía sau, trong lòng mắng to.

Không hổ là một vị yêu ma, lại có được một kiện báu vật nham hiểm thế này.

Đây chính là Tam Phẩm Linh Khí a, coi như là chân nhân đều sẽ động tâm.

Nếu như Vu Thanh Họa chiếm được một kiện báu vật như vậy thì cũng khẳng định sẽ động tâm không thôi.Những điều này đương nhiên đều là Phong Phi Vân lừa nó.

Một chiếc Ban Chỉ này đúng là Miểu Quỷ Ban Chỉ, căn bản sẽ không khát máu.

Miểu Quỷ Ban Chỉ đã nhận thức Phong Phi Vân làm chủ, nếu như những người khác đeo nó vào thì chắc chắn sẽ bị năm bức vẽ cổ trên Ban Chỉ cắn trả.Phong Phi Vân thở dài nói:- Nhưng mà hiện tại mấu chốt nhất chính là, làm thế nào khiến cho Vu Thanh Họa không hề đề phòng trong lòng mà đeo món Ban Chỉ này vào ngón tay.Con ngươi Linh Tê quay tròn, nó liền đáp:- Ta có biện pháp.- Thật sự.Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, trong đôi mắt hiện lên vằn đỏ, hắn liền cười to mà nói:- Chúc mừng ngươi, sắp sửa báo được đại cừu này, đúng là trút hận một chuyến.Linh Tê nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân mà toàn thân đều co rúm một cái.

Cuối cùng nó cảm giác hắn cười đến kì dị cổ quái, khiến cho nó rất không yên tâm,Thiên Đảo Đàm, chính là đệ tam mạch truyền thừa của Ngự Thú Trai, cũng là một trong các truyền thừa cường thịnh nhất.Đây là một chiếc Hàn Đàm (đầm) thật lớn, bên trong đảo nhỏ chi chít như sao trên trời.

So với việc gọi nó là "Đầm", không bằng gọi là "Nội hải".

Đứng ở đầu này của Thiên Đảo Đàm, không thấy được đầu bên kia.Đầm lớn như vậy, trong số đầm lầy lớn của dãy núi Tề Thiên Mãng Hoang cũng cực kì hiếm thấy.Đương nhiên số đảo nhỏ trong Thiên Đảo Đàm cũng không có đến một ngàn cái, chỉ có tám mươi bốn hòn đảo nhỏ, ba trăm năm mươi sáu tảng đá ngầm.Trong đó một hòn đảo lớn nhất có tên gọi "Phật đảo", trên đảo có một tòa Thất Cấp Phù Đồ Tháp, chính là chốn Phật Tôn tu luyện trên Thiên Đảo Đàm.Trong Phật Tháp,Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mặc phật y trắng tinh, trên cổ có đeo một chuỗi ngọc nhuận Phật Châu, đi vào trong Phật Tháp bẩm báo:- Bái kiến Phật Tôn, Tiền gia ở phủ Vạn Quáng có dâng lên Phật Tôn một số Linh Thạch và dị bảo, hy vọng Phật Tôn vô luận như thế nào cũng đều nhận lấy.Một mảnh Liên Hoa Trì ( ao sen) trôi nổi ở giữa không trung, bên trong lá sen xanh biếc, Linh Tuyền chảy nhỏ giọt.

Nó nở rộ được ba bông Linh Liên trắng tinh.

Có một nữ nhân mặc phật y trắng tinh ngồi ở trên một bông Linh Liên trong đó, nhìn không rõ lắm hình dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen tự nhiên, một ngón tay thon thả mảnh dẻ đang cầm một quyển kinh Phật, đang lúc tìm hiểu phật lý.Đây chính là Thiên Đạo Đàm Phật Tôn, Vu Thanh Họa,Chính là một trong hai nữ nhân thiên tư cao nhất Ngự Thú Trai.

Thiếu chút nữa là nàng trở thành Trai Chủ thế hệ này của Ngự Thú Trai.

Vào lúc Trai Chủ thế hệ trước viên tịch, nàng đang trong thời kì bế tử quan tu luyện "Kim Tàm Kinh", cho nên mới để cho Đàn Thanh Tố làm Trai Chủ.Vu Thanh Họa một mực đều bất mãn đối với Đàn Thanh Tố, cảm giác tính cách của nàng rất mềm yếu, quá thanh cao.

Hơn nữa chủ trương ẩn dật tu luyện lánh đời, hoàn toàn hạn chế sự phát triển của Ngự Thú Trai, khống chế Phật Môn Thánh Pháp truyền bá rộng khắp nhất.

Cứ tiếp tục như vậy thì lực ảnh hưởng của Ngự Thú Trai tại Tu Tiên Giới nhất định càng lúc càng yếu.Vu Thanh Họa cho rằng, tu phật không có một chữ "Ẩn", mà hẳn là nên bước vào thế gian truyền giáo, phát huy mạnh mẽ phật hiệu, phổ biến thu hoạch đệ tử tục gia, dựng lên trai môn thế tục.

Mở rộng thế lực của Ngự Thú Trai trong đời thường, khiến cho phật hiệu truyền khắp thiên hạ, nghênh đón thời thịnh thế Phật Môn kế tiếp.Hai người có suy tính không giống nhau, do vậy cũng tạo thành quan hệ bất hòa giữa hai người.-------Chương 937: Bản thân thành ma (1)Cho nên, khi Linh Tê vô ý xông vào Thiên Đảo Đàm mới có thể bị Vu Thanh Họa thiến đi.

Những đệ tử này của Ngự Thú Trai đều cho rằng đây là Vu Thanh Họa đang thị uy với Trai Chủ.

Hai vị đại nhân vật rất có thể sẽ ra tay đánh nhau to.

Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, Đàn Thanh Tố đối với điều này lại không có bất cứ thái độ gì, có vẻ cực kì thờ ơ.Âm thanh của Vu Thanh Họa cực kì trẻ tuổi, lại mang theo vài phần ớn lạnh.

Hắn đáp:- Minh Mặc, Minh Lạc vì sao không đi cùng với ngươi đến đây.Thiếu nữ mặc phật y có tên là Minh Mặc kia tức thì vâng dại rồi nói:- Khởi bẩm Phật Tôn, Minh Lạc tu luyện gặp sự cố, đang phải nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi cho khá lên thì khẳng định việc đầu tiên là đến đây gặp Phật Tôn.Minh Mặc và Minh Lạc đều là thiết thân phật nữ bên cạnh Vu Thanh Họa, bình thường có chuyện gì đều là bọn họ trước hết bẩm báo với Vu Thanh Họa.Một giọt Linh Tuyền bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay của Vu Thanh Họa.

Từ trong những chiếc lá sen xanh biếc ở chung quanh bay ra vô số tinh khí.

Chúng tràn vào Linh Tuyền, làm cho Linh Tuyền biến thành một viên Linh Đan màu xanh.- Đưa một viên Linh Đan này cho nàng đi.

Báo cho nàng biết, cách thức tu luyện của Phật Môn chú trọng tuần tự như tiến, không thể chỉ vì cái trước mắt.

Tu dưỡng cho khá lên liền lập tức lại đây gặp ta.Vu Thanh Họa vung tay áo lên, viên Linh Đan này liền bay đến trong tay Minh Mặc.Minh Mặc tiếp nhận Linh Đan, vui mừng nói:- Đa tạ Phật Tôn ban thưởng đan, đệ tử liền đưa cho Minh Lạc.Minh Mặc liền kích động chạy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ Phật Tôn mặc dù lạnh lùng vô tình, nhưng mà đối với môn nhân đệ tử cũng là vô cùng tốt.

Mặc dù là một phật nữ tiểu đồng bị thương thì đều sẽ tự mình đến thăm hỏi.Vu Thanh Họa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu lại quyển phật lí cầm trong tay lại, dáng người thanh tú biến thành một cơn gió thoảng.

Nàng bay xuống từ trong khói linh, nhìn qua chiếc Bạch Ngọc bảo rương vừa rồi kia trên mặt đất một cái.Đây chính là Linh Thạch và dị bảo do Tiền gia đưa đến.Bất cứ một tiên môn nào đều không có khả năng rời khỏi tài nguyên tu luyện, đây là trụ cột tu luyện.

Mặc dù là tu phật cũng không ngoại lệ.Gia chủ Tiền gia "Tiền Thế Nhân", một mực muốn đưa con gái đến Ngự Thú Trai tu luyện, trở thành đệ tử Nội Môn của Ngự Thú Trai.

Nhưng mà Đại tiểu thư của Tiền gia có tu vi tâm tình không đạt yêu cầucủa đệ tử Nội Môn, nên Vu Thanh Họa một mực đều không đồng ý.Đây đã là lần thứ sáu Tiền gia Gia chủ đưa đến Linh Thạch và dị bảo.Vu Thanh Họa cũng không phải Lão ni cô như trong tưởng tượng của môn nhân đệ tử, ngược lại mặt mũi xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhìn qua cũng áng chừng chỉ có hai mươi tuổi, tóc dài như sợi tơ khẽ đung đưa rủ thẳng tắp kéo dài tới trên mặt đất.

Ở vị trí chính giữa, nàng buộc một sợi dây cột tóc màu trắng đơn giản nhất.Nàng mặc cực kì giản dị, ngoại trừ một bộ phật y trắng tinhmộc mạc ra thì cũng chỉ có một chuỗi mộc châu trong tay.Đối với một rương Linh Thạch và dị bảo kia thì nàng cũng không liếc mắt nhìn, thật giống như là một đám đá sỏi đặt ở trước mặt.- Đàn Thanh Tố không ngờ giữ lại tà ma như Phong Phi Vân này ở trong Ngự Thú Trai.

Nếu như chuyện này truyền đi ra ngoài, danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai sẽ khó giữ được.

Nếu như là bổn tôn, nhất định một đao giết chết tà ma này, há có thể lưu lại tính mệnh cho hắn, để tránh tiếp tục làm ác.Trong đôi mắt nhung của Vu Thanh Họa hàm chứa dáng vẻ nhấp nháy biến ảo, khá là bất mãn đối với cách làm của Đàn Thanh Tố.Tất cả mọi người ở trong Ngự Thú Trai đều là nữ tu Phật Môn thuần khiết nhất.

Hiện tại lại thu giữ một tên ma đầu tiếng xấu lan xa.

Chuyện này một khi truyền đi ra ngoài, tu sĩ thiên hạ sẽ đối xử với Ngự Thú Trai như thế nào.Vào ngày thứ nhất khi mà Phong Phi Vân được đưa đến Ngự Thú Trai, Vu Thanh Họa liền tự mình đi lên đỉnh Thái A để chất vấn Đàn Thanh Tố- Phong Phi Vân chính là tà ma ngoại đạo, ma đầu khát máu, là yêu nghiệt, khắp người đều là tà vật.

Một đại ma đầu như vậy đã rơi vào kết quả như thế, lúc này nên siêu độ hắn, không nên để cho hắn ở lại trên đời này.Đàn Thanh Tố đáp:- Trên đời này không có ma đầu bẩm sinh, mặc dù là yêu thú cũng có thể cảm hóa, huống chi trong thân thể của hắn vẫn còn một nửa tiên huyết nhân loại đang chảy.

Một đao giết chết, tịnh không phải là kết quả truy tìm của những người tu phật chúng ta.

Làm phật mà trong lòng có ý định giết chóc, thì có cái gì khác nhau với ma đầu.Vu Thanh Họa nói:- Chúng ta cũng không phải phật, không cảm hóa được loại ma đầu nghiệp chướng nặng nề.

Phương pháp trực tiếp nhất chính là tiễn đưa hắn rời khỏi thế giới này, đến trong Địa Ngục tự nhiên sẽ có phật hội cảm hóa ma tính trên người hắn.Đàn Thanh Tố nói:- Trong lòng có phật, chúng ta là phật.

Nếu như ngay cả chính mình đều cho rằng bản thân mình không cảm hóa được người ta, thì vì sao phải tu phật đây, ý nghĩa tu phật ở chỗ nào ?- Đàn Thanh Tố, chẳng lẽ ngươi quên đi quy củ của Ngự Thú Trai.- Quy củ chính là người định.

Nếu là người định, như vậy người cũng có khả năng sửa đổi.Vu Thanh Họa nói:- Ngươi phải biết rằng ma đầu này đã phạm phải hành vi phạm tội đáng sợ cỡ nào.

Để hắn ở lại Ngự Thú Trai, nếu như chuyện này truyền ra ngoài sẽ phá hủy danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai.- Nếu như thả hắn đi, bên ngoài khẳng định sẽ càng nhiều người bị chết hơn.

So với việc nhân mạng mà nói, danh dự Ngự Thú Trai sẽ được cho là cái gì.Đàn Thanh Tố từ tốn nói tiếp:- Giết một ma đầu thì dễ dàng, nếu muốn cảm hóa một ma đầu lại khó khăn hơn.Vu Thanh Họa cười lạnh nói:- Cẩn thận không có cảm hóa ma đầu, lại bị ma đầu cắn trả.- Mặc dù bản thân thành ma, phật tâm không hối hận.Đàn Thanh Tố cao giọng tụng niệm phật âm, có một vẻ thánh khiết đoan trang nói không ra lời.Trong đầu Vu Thanh Họa như đang hồi tưởng lại cuộc biện luận kia một năm trước.

Phật tâm của Đàn Thanh Tố, theo nàng xem ra quả thực cực kì ngu xuẩn, trong miệng lầu bầu nói:- Mềm yếu, không biết gì cả, kiêu căng ngạo mạn.

Đàn Thanh Tố ngươi có tính cách như vậy, căn bản không xứng làm Trai Chủ của Ngự Thú Trai.Đàn Thanh Tố từ nhỏ liền lớn lên tại Ngự Thú Trai, không hề bước ra Ngự Thú Trai một bước.

Căn bản không hiểu lòng người hiểm ác ở thế giới bên ngoài, lại càng không biết ma tâm giống như Phong Phi Vân đã chìm sâu vào yêu ma, căn bản không phải phật hiệu hèn mọn kia của nàng có khả năng cảm hóa được.

Quả thực chính là lấy trứng chọi đá.- Đã sống mấy trăm năm, lại vẫn giống như một tiểu cô nương ngây thơ, sớm muộn bản thân thành ma.Vu Thanh Họa tóc dài đung đưa, hàng mi mảnh mai.

Nàng vươn một cánh tay ngọc, có hơi nhấc lên.

Một cơn gió thoảng thổi ra, cái nắp rương ngọc kia lập tức mở ra.

Từ bên trong phát ra ánh sáng thần thánh vạn trượng, linh mạch mịt mờ.-------Chương 938: Bản thân thành ma (2)Linh Thạch và dị bảo.Vu Thanh Họa thản nhiên liếc liếc mắt, định sai người trả lại những Linh Thạch và dị bảo này trở về.

Thế nhưng đúng lúc đôi mắt thản nhiên của nàng vừa nhìn vào trong đó, thần sắc lại khựng lại.

Nàng thấy trong một góc nhỏ của chiếc rương ngọc kia có một chiếc Ban Chỉ màu đen đang nằm ở đấy.Chiếc Ban Chỉ này có phong cách cực kì cổ xưa, không nhìn ra là chất liệu gì, không phải vàng không phải đá, cũng không có linh khí tràn ra từ bên trong.Nhưng mà Vu Thanh Họa lại có thể rõ ràng cảm giác được Ban Chỉ ẩn chứa được linh tính cường đại ở bên trong, Linh Khí bình thường căn bản vô phương so sánh với nó.Chiếc Ban Chỉ ( nhẫn) màu đen nằm ở nơi này, lại cứ như thế thu hút ánh mắt của Vu Thanh Họa.

Gót sen như Ngọc Bạch nhẹ nhàng khẽ di chuyển một cái, như thể vầng trăng lướt giữa đám mây mà dừng ở bên cạnh rương ngọc.

Nàng vươn hai ngón tay mảnh dẻ nhón lấy chiếc Ban Chỉ màu đen này lên.- Linh tính thật mạnh mẽ, có thể so với đệ nhất phật khí 'Bạch Ngư Mục' của Thiên Đạo Đàm.

Đây là báu vật gì, Gia chủ Tiền gia chẳng lẽ là đào được dị bảo Thượng Cổ từ bên trong hầm.

Hắn có mắt không tròng nên không cảm giác được khổng lồ linh tính trong Ban Chỉ, cho rằng chỉ là một kiện dị bảo đặc thù nên mới đưa cho ta.Vu Thanh Họa để Ban Chỉ màu đen ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng tiếp thu linh tính bên trong.

Bên trong tựa hồ có đại đạo Thiên Âm truyền ra.Trên thành phía bên trong của Ban Chỉ vẫn còn có khắc năm chữ cổ từ thuở xa xưa, mà ngay cả nàng đã đọc đủ thứ kinh Phật cũng hoàn toàn không nhận ra.Vu Thanh Họa trầm tư thật lâu, sau đó lồng chiếc Ban Chỉ màu đen vào trên ngón tay của chính mình...Đây là bản năng con người, thật giống như ngươi nhìn thấy trái cây, theo bản năng muốn cắn một cái; ở trên đường nhặt được tiền, bản năng muốn cầm nó lên, có khả năng cất vào ngực mình hoặc là trả lại người mất của.Đây sẽ là lối suy nghĩ có tính quán tính của con người.

Giờ phút này Vu Thanh Họa cũng là như thế.

Thấy có một món Linh Bảo Ban Chỉ cầm ở trong tay, theo bản năng nàng muốn đeo nó vào ngón tay.

Mặc dù cũng không phải nàng ham muốn một kiện Linh Bảo này, sau khi đeo nó một cái, nói không chừng nàng sẽ lại tháo nó ra.- Rầm.Liền trong nháy mắt nàng đeo chiếc Ban Chỉ màu đen này vào ngón tay, từ bên trong Ban Chỉ bộc phát ra một cỗ lực bài xích khổng lồ, lao ra vầng ánh sáng lớn đen sì, phá nát đầu khớp xương trên ngón tay của nàng.

Năm chữ cổ trên thành Ban Chỉ mau chóng vận chuyển, biến thành năm bức thần đồ từ thuở xa xưa lao đi ra ngoài, đồng thời đánh vào trên người Vu Thanh Họa.Đây là một cỗ lực lượng khủng bố, xuất phát từ nguồn gốc của Miểu Quỷ Ban Chỉ, thuộc về Khí Linh trong Miểu Quỷ Ban Chỉ công kích nhằm vào người nào không phải chủ nhân.

Vu Thanh Họa vào lúc đeo không kịp đề phòng, bị Miểu Quỷ Ban Chỉ giam cầm nửa thân thể, năm bức thần đồ trực tiếp đánh bay nàng đi ra xa, nện vào trên vách tường của Phù Đồ Tháp.Thân thể của nàng rơi xuống, cứ như vậy mà bị chết ngất.

Chiếc Miểu Quỷ Ban Chỉ vẫn còn đeo ở trên ngón tay ngọc trắng như tuyết của nàng.

Nó đang lóe ra những tia sáng đen lành lạnh.Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân tà khí hào hùng đang đi vào Phù Đồ Tháp.

Hắn đóng cửa tháp lại, nhìn Vu Thanh Họa ngã vào phía dưới vách tường, khóe miệng có hơi cong lên một cái.

Trong mắt huyết khí bức người, tà tính càng tăng lên.Muốn xông vào Phật đảo, phải trải qua cửa ải nguy hiểm chập trùng, hàng trăm trận pháp cực kì hiếm thấy, kết giới của phật gia.

Nhưng mà Phong Phi Vân cuối cùng cũng xông vào được.Muốn giấu diếm được nữ nhân Phật Môn trên đảo Phật cũng không phải một chuyện dễ dàng, nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại cũng đã đứng ở trong Phật Tháp.Hiện tại đan điền của hắn bị phong bế, đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy.

Đó đều là Linh Tê giúp hắn dụ những nữ nhân tu vi cường đại đang tu luyện này rời đi chỗ khác,nên hắn mới có thể bình yên vô sự xông đến nơi này.Vu Thanh Họa liền nằm ở dưới một bức tường kia, thân thể nằm sấp, phật y tán loạn, dây cột tóc trên đầu đứt rời,mái tóc dài tán loạn, nàng đang hôn mê.Nhìn từ rất xa, làn da trắng như tuyết, đường cong đẹp đẽ, nàng nằm thẳng trên mặt đất, hai chân có hơi mở ra, bên trong loáng thoáng thấy được.- Không nghĩ rằng Thiên Đảo Đàm Phật Tôn lại trẻ trung xinh đẹp như thế.

Tư thế nằm trên mặt đất thật là đẹp mắt.Phong Phi Vân cười cười, liền đi tới.

Hắn đứng ở trước mặt Vu Thanh Họa, ngồi xổm người xuống, muốn tháo đi chiếc Miểu Quỷ Ban Chỉ từ trên ngón tay nàng.

Nhưng liền vào trong nháy mắt thân thể của hắn hơi cúi xuống, một cỗ khí tức nguy hiểm đập vào mặt.Ánh mắt Phong Phi Vân cứng lại, hắn vội vàng bật lui.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Miểu Quỷ Ban Chỉ bay mạnh ra từ trên ngón tay của Vu Thanh Họa, nó bị một chùm ánh vàng rực rỡ bao bọc mà lao thẳng về hướng Phong Phi Vân,Cự ly thật sự gần quá, Phong Phi Vân chỉ có thể dùng tay để chắn.

Bên ngoài Miểu Quỷ Ban Chỉ bao bọc một tầng phật lực, khiến cho bàn tay Phong Phi Vân đụng phải phát đau, cả thân hình bị trượt xa ba trượng trên mặt đất mới có thể làm hao mòn phật lực bao bọc trên Miểu Quỷ Ban Chỉ đến hầu như không còn.Sau khi Phong Phi Vân đứng lại, hai tay vội chụp.

Hắn vội cầm chắc Miểu Quỷ Ban Chỉ, sau đó đeo vào trên ngón tay rồi cười nói:- Không hổ là một vị Phật Tôn, thế này mà còn đều không làm cho ngươi ngã xuống.Vu Thanh Họa đã đứng lên, dung nhan cực kì xinh đẹp, lông mày trợn ngược, hai tròng mắt phát lạnh mà hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi đến nơi này làm gì ?Phật y của nàng mặc dù có hơi bừa bộn, nhưng mà một cỗ khí tức thánh khiết đoan trang trên người kia lại làm cho người ta tôn kính.

Hai chân khép chặt, không hề có khe hở, người bình thường nếu như nhìn thấy nàng thì hẳn sẽ không nhịn được mà quỳ xuống,Phong Phi Vân cười nói:- Vốn là tính toán đến bắt Phật Tôn, sau đó để cho Phật Tôn dẫn ta rời khỏi Ngự Thú Trai.

Nhưng mà sau khi thấy dung nhan Phật Tôn, ta quyết định thuận tiện bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm với Phật Tôn.- Lớn mật, ngươi muốn tìm cái chết sao.

Xem ra ma đầu nhà ngươi kia thật là ma tính khó thuần.

Hiện tại ta liền tiễn ngươi một đoạn đường, siêu độ ngươi xuống địa ngục.Vu Thanh Họa vươn ra một tay, lòng bàn tay ngưng tụ ra một vầng ánh sáng màu vàng, hình thái giống như một vị Kim Phật.- Ngươi cho là hù dọa được ta sao.

Rõ ràng đều đã bị thương nặng, lại vẫn còn cố giả bộ cứng cỏi.

Hôm nay ta sẽ lột sạch trang phục Phật Tôn.

Ta muốn nhìn bên dưới bộ phật y này, rốt cuộc che giấu được bao nhiêu cảnh tượng xuân ý dạt dào, cạc cạc.Hai mắt Phong Phi Vân tỏa ra ánh sáng yêu tà, trên người tản ra yêu khí bức người, hắn chủ động tấn công tới.Phong Phi Vân dám khẳng định Vu Thanh Họa đã bị thương nặng.

Nếu không với tu vi của nàng thì căn bản không cần té trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, để đánh lén Phong Phi Vân.-------Chương 939: Hai con đườngNếu như nàng không phải đang bị thương nặng, thì một tay nàng là có thể trấn áp Phong Phi Vân.Đan điền Phong Phi Vân mặc dù bị phong bế, nhưng mà lực lượng thân thể vẫn không phải chuyện đùa, một quyền có thể đánh cho tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng bị trọng thương.Vu Thanh Họa hai tròng mắt ngưng lại, tâm tĩnh mà thanh thản.

Hắn liền đứng tại chỗ, vươn một cánh tay phải mảnh mai mềm mại, giao đấu chín lần cùng thiết quyền của Phong Phi Vân.

Nhưng ngón tay trắng nõn tựa như ngọc sáp hòa tan vào dung luyện thành lại không tổn hại mảy may.

Phật quang bên trên vẫn tỏa ra lấp lánh như linh vũ, tựa như Thiên Nữ rắc hoa.Thân thể của nàng ở trước mặt Phong Phi Vân có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn mà lại mảnh mai.

Nhưng mà đối diện với công kích của Phong Phi Vân lại vẫn không nhúc nhích, tựa như một gốc cây tiên thụ bám chắc vào trên mặt đất.- Ha ha, ngươi quả nhiên đã bị thương nặng, bị Miểu Quỷ Ban Chỉ làm vỡ nát kinh mạch, một nửa thân thể đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể điều động tay phải của ngươi.Phong Phi Vân nhìn ra khốn cảnh của Vu Thanh Họa.

Nhiều lần nàng đều có cơ hội xuất một chiêu giết chết Phong Phi Vân, nhưng mà lại bởi vì vô phương di động bước chân, nên chỉ có thể mặc cho Phong Phi Vân chạy thoát khỏi kết cục chết chóc.- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi không giống như bị Đàn Thanh Tố phong bế, bổn tôn chỉ dùng một tay cũng có thể trấn áp ngươi.Vu Thanh Họa tỏa ra linh khí bức người, như tiên như phật, thật giống như nàng đang tụ tập linh khí thiên địa vào trong một nàng tiên nước.Mà trên da thịt trắng như tuyết của nàng đang lưu động từng đạo ánh sáng nhà phật hiền hòa, quả thực so sánh với nước thì đều mượt mà hơn.Môi của nàng tựa như dùng thạch anh Hồng Ngọc tạo thành, bóng mịn lấp lánh.

Nàng mở miệng niệm ra một đoạn kinh Phật, mỗi một chữ niệm ra thì từ trong miệng cũng phun ra theo một đoạn phật văn vàng óng chói mắt, chúng bay về hướng Phong Phi Vân.- Rầm.Phong Phi Vân nện một quyền đánh bay phật văn vàng óng đi ra ngoài.

Thân thể hắn đồng thời lui về phía sau, bởi trên phật văn kia mang theo một lực lượng lớn lao, có thể đánh nát một người bằng sắt.Lại một mảnh phật văn vàng chói áp lại, có chừng hơn một trăm chữ "Phật" màu vàng, lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng lực lượng của chúng đều không phải chuyện đùa.Phong Phi Vân không ngừng đánh ra quyền kình, nhưng mà lại vẫn vô phương nện vỡ những đoạn phật văn này.

Hắn chỉ có thể đánh bay bọn chúng rồi tức thì liền lại bay trở về.Phong Phi Vân hai mắt đỏ đậm, hắn gầm lên một tiếng, bàn chân đạp mạnh một cái khiến cho mặt đất bị dẫm đạp đến nứt nẻ.

Thân thể hắn mượn lực bắn ra rồi rơi xuống trên phật đài cao cao.

Hắn nhấc lên một pho tượng thật lớn Kim Phật nặng đến mấy chục vạn cân, hai tay ôm Kim Phật rồi từ phía trên nhảy xuống.

Hắn tức thì ném về hướng Vu Thanh Họa.Đây là một vị phật cao lớn hơn mười thước, mọc ra tám tay, sinh được chín cái đầu.Vu Thanh Họa trong miệng niệm phật càng khẩn cấp, một mảnh phật văn vàng chói bay ra, giống như một làn sóng biển màu vàng đánh vào trên Kim Phật, làm phát ra âm thanh bong bong, tựa như những tiếng Kim Chung khi bị nện vào.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!Liền trong nháy mắt pho tượng phật lớn màu vàng rơi xuống đỉnh đầu Vu Thanh Họa, nàng giơ một ngón tay tỏa ra phật quang trong suốt.

Nó điểm vào trên pho tượng phật lớn, pho tượng phật lớn khổng lồ lập tức cứ như vậy mà dừng lại ở giữa không trung,Nàng làm dễ như không, tựa như nếu một mảnh bầu trời hạ xuống thì nàng cũng có thể dùng một ngón tay chống đỡ.Phong Phi Vân toàn thân chấn động, thân thể bay vọt trở nên.

Đột nhiên hắn dẫm đạp trên lưng pho tượng phật lớn, một cỗ lực lượng từ từ hạ xuống, đè về hướng Vu Thanh Họa.- Ông ông!

Ông ông!

Ông ông!Kim Phật phát ra một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc,Nếu không phải Phù Đồ Tháp có cấm thanh kết giới bao bọc, một tiếng nổ lớn này nhất định đủ sức vang vọng khắp cả đảo nhỏ.Vu Thanh Họa đã bị thương nặng.

Sau khi lại bị Phong Phi Vân liên tục đạp hơn hai mươi cái lên trên đỉnh đầu, thì vết thương trên người nặng hơn, ngón tay nâng pho tượng phật lớn cũng trở nên thu nhỏ, biến thành bàn tay nâng pho tượng phật lớn.- Ông ông!

Ông ông!

Ông ông!.Phong Phi Vân lại lần nữa đạp mạnh một cước lên trên pho tượng phật lớn.

Lưng của pho tượng phật lớn trực tiếp bị hắn đạp thủng, bàn chân dẫm đạp lên trên bàn tay của Vu Thanh Họa.

Cánh tay ngọc của Vu Thanh Họa có hơi gấp khúc, sau đó lại duỗi thẳng ra.- Cạc cạc, Vu Thanh Họa ngươi cứ nói ta là ma đầu.

Hôm nay ta liền làm ma cho ngươi xem.Phong Phi Vân nhảy xuống, trên người tà khí hào hùng.

Hắn nện một chưởng vỗ vào ngực Vu Thanh Họa, trực tiếp đánh bay nàng đi ra ngoài, lại lần nữa đập vào trên vách Phù Đồ Tháp.Vừa rồi nàng bị thương quá nặng, giờ phút này không hề còn lực phản kháng.Pho tượng phật lớn lăn xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh kim loại va đập liên tiếp.Phong Phi Vân đi bước một đi tới trước mặt nàng, hai mắt đỏ ngầu, trên mặt lại sinh ra ma vân.

Một tay hắn tóm lấy vạt áo trắng bên ngoài lồng ngực tròn căng của nàng, rồi xách nàng lên.

Hắn để cho nàng đứng thẳng người dựa vào Phật Bích, cánh tay mạnh mẽ như Khổng Võ thì ép nàng vào vách tường, vô phương nhúc nhích.Vu Thanh Họa có thân hình yểu điệu, đôi chân thon thả thật dài, lạnh lùng mà cực kì xinh đẹp.

Một đôi mắt linh lợi trắng đen rõ ràng, hàm chứa ánh sáng rạng ngời, nhìn thẳng chăm chú vào Phong Phi Vân.Cho dù đã bị Phong Phi Vân tóm ở trong tay, trong mắt vẫn không có bất cứ thần sắc kinh hoảng phản đối nào.Những sợi tóc xanh của nàng vờn quanh, hàm chứa tâm phật bên trong.

Mấy trăm năm tu hành, khiến cho nàng bớt đi vẻ chưa chín của thiếu nữ, nhưng lại vẫn còn ngọc thể trẻ tuổi, gặp sóng gió không sợ hãi, tâm tình linh hoạt kỳ ảo, tựa như một vị nữ thần không tỳ vết.Giữa đôi môi nàng có một tia huyết dịch, có hơi ửng đỏ, nàng nói:- Phong Phi Vân, ngươi bắt ta thì đối với ngươi không có bất cứ lợi ích gì.

Căn bản là ngươi không thoát ra khỏi Phật đảo.

Khuyên ngươi sớm thu tay lại, có lẽ ta có khả năng tha cho ngươi một mạng.Phong Phi Vân đều không thèm để ý đến uy hiếp của nàng chút nào, ngón tay sờ sờ vào chiếc cằm Ngọc Bạch nhẵn mịn của nàng, hắn nhe răng cười nói:- Cho ngươi hai con đường lựa chọn.

Một, dẫn ta ra khỏi Ngự Thú Trai, hai, bị ta tiền dâm hậu sát.Nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân, thấy vẻ mặt ma tính và yêu dị kia của hắn, mặc dù là tâm tình Vu Thanh Họa vốn sóng gió không sợ hãi, thì trong lòng đều có hơi sinh ra sự lạnh toát.Nàng thanh cao thuần khiết vượt khỏi đời thường, ngọc cốt bẩm sinh, trong đôi mắt tinh tường hàm chứa ánh sáng trí tuệ.

Trong lòng nàng đang cấp tốc suy tư đối sách chạy thoát từ trong tay yêu ma.Phong Phi Vân đúng là chờ không kịp, thời gian mà lâu thì nhất định sinh biến, nhất định phải bức nàng đưa ra quyết định.-------Chương 940: Nữ đệ tử mang thai (1)Roẹt roẹt,Phong Phi Vân ánh mắt sa sầm, tay nhéo vào vị trí vạt áo của nàng rồi ra sức giật mạnh một cái.

Phật y trắng tinh bị xé nát, tựa như một đàn bướm trắng tinh múa lượn rồi rơi trên mặt đất.Nàng lộ ra áo lót bên trong màu xanh nhạt, trước ngực nàng hiện ra mảng lớn trắng như tuyết, phía dưới là đôi chân ngọc thon thả mượt mà đều xuất hiện ra hết, ngon lành mà kích thích.Hai trái đào tiên của nàng vươn cao ngạo nghễ, trong nháy mắt nổi bật trên xương quai xanh.

Nhìn xuống phía dưới, có khả năng thấy rõ một khe rãnh duyên dáng đẹp đẽ.

Mặc dù vẫn còn chưa cởi hết đến áo lót tận cùng bên trong, nhưng vẫn đều có thể cảm giác được hai trái đào tiên vểnh cao căng tròn ở bên trong.

Quả thực sinh động thơm phức, làm cho người ta nuốt nướt bọt.Vu Thanh Họa vào lúc trẻ tuổi còn có mỹ danh tiên tử, khi còn tự do đi ở thiên hạ thì tất cả anh tài thiên hạ đều cho là tiên nữ hạ phàm.

Sau này trở thành nhất mạch Phật Tôn Ngự Thú Trai thì càng là thánh khiết đoan trang, cao cao tại thượng, không người có thể ngưỡng mộ nàng.Mà lúc này một vị Phật Môn mỹ nữ như thế lại trước ánh mắt tất cả Kim Phật trong Phật Tháp, bị Phong Phi Vân xé nát phật y, áp sát vào trên vách tường, vô phương nhúc nhích mà nghe công bố muốn tiền dâm hậu sát.

Điều này nếu như bị các nữ đệ tử khác của Ngự Thú Trai thấy một màn như vậy, nếu không bị hù dọa ngất xỉu thì không thể.Phong Phi Vân đây là bất chấp thiên hạ không gì không làm, quả thực chính là hắn đang thực hiện hành động làm cho người và thần đều cùng công phẫn.Phật muốn hàng ma, ma muốn đè phật.- Ngươi rốt cuộc gật đầu, hay không gật đầu.Phong Phi Vân nhỏ giọng khe khẽ cười, môi cơ hồ đều phải dán vào trên mặt Vu Thanh Họa.

Một cỗ khí tức nam nhân điên cuồng với sự áp đảo ập vào mặt nàng, khiến cho mấy trăm năm phật tâm của nàng thiếu chút nữa thất thủ.- Bản thân thành ma, cũng tuyệt không thả cho ma vào thế gian.Vu Thanh Họa khẽ giọng thở gấp, bị Phong Phi Vân làm cho hô hấp dồn dập, mà cái tay kia của ma đầu lại đang khẽ vuốt trên mặt của nàng.Trên ngón tay Phong Phi Vân mang theo một cỗ ma lực, tựa như dòng điện khiến cho da thịt nàng nhẹ nhàng rung động, những giọt mồ hôi li ti lăn xuống.

Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhúc nhích, đứt quãng mà nhớ tới kinh Phật, âm thanh cực thấp.

Nhưng mấy lần lại bị Phong Phi Vân cắt đứt, khi hắn mò tới những chỗ cấm địa mẫn cảm nhất trên ngọc thể nàng.Nghe được những lời của Phong Phi Vân lọt vào trong tai, nàng không còn giống như là đang niệm kinh trước phật.

Mà lại giống như đang uyển chuyển nũng nịu, như một đứa trẻ phóng túng đang rong chơi dưới mưa.- Không hổ là tu sĩ Phật Môn, thật sự là vĩ đại.

Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.Phong Phi Vân gian tà cười một tiếng.

Ngón tay hắn dọc theo khuôn ngực như Ngọc Bạch của nàng mà một mực lướt xuống phía dưới.

Nó vuốt qua làn da thịt ngọc ngà trắng như tuyết rồi nắm ở trên yếm lót màu xanh nhạt che ngực nàng.

Hắn dùng sức giật "Roẹt roẹt" một cái, hai trái tuyết lê căng tròn trắng nõn lộ ra, trông vô cùng mê người với những đường cong như nửa quả đồi, làm cho người ta nhìn mà lóa mắt.Nàng là Vu Thanh Họa, có thể so với Phật Tôn Trai Chủ Ngự Thú Trai, giờ phút này lại trần như nhộng bị Phong Phi Vân túm vào trong tay, tựa như một thiên nữ Tiên Giới bị ma đầu bắt, sắp sửa lọt vào sự nhào nặn giày vò vô tình nhất.Cho dù là ai cũng đều không đành lòng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy bị ma đầu hủy hoại.Tu vi của nàng vốn so với Phong Phi Vân thì cao hơn rất nhiều, nhưng mà lại bị ám toán nên giờ phút này sa vào cảnh bị làm tù nhân.- Phong Phi Vân, chuyện này còn có chỗ để thương lượng.

Ta có thể cho ngươi Linh Khí tối cao nhất...

A.Vu Thanh Họa không nhận ra mà hạ giọng kêu một tiếng, nàng cảm giác được một bàn tay rộng rãi mà sần sùi vuốt đến trước ngực của nàng, nắm lấy ngọc thỏ bên trái gây ra cảm xúc cực kì mãnh liệt.Đây là vùng cấm cho tới ngày nay đều không ai chạm qua, vậy mà bị Phong Phi Vân nhéo vào trong tay, ma đầu kia...

Ma đầu...Vu Thanh Họa giống như bị dòng điện lướt qua một phen, toàn thân co rúm lại.

Rốt cục nàng nhắm tịt một đôi mắt nhung thanh tú, hàng mi nhẹ nhàng rung động, nàng không muốn thấy tay của Phong Phi Vân đang vuốt ve trên người của nàng.- Linh Khí, ở trong mắt ta thì mười món Linh Khí so ra đều kém thân thể ngọc ngà của Vu Thanh Họa ngươi.

Nếu có thể đè Ngự Thú Trai Phật Tôn dưới hông, tùy ý chà đạp, khiến cho nàng nửa chết nửa sống.

Nói như vậy khi đi ra ngoài thì mới có cảm giác thành tựu.Âm thanh của Phong Phi Vân lạnh lùng, ngón tay ra sức nhào nặn cặp thỏ ngọc trắng như tuyết của Vu Thanh Họa thành ra đủ các loại hình dạng, lưu lại khắp nơi những vết dấu tay.Có thể thấy được hắn sử dụng lực đạo cũng khá lớn.- Cái gì...

Phong Phi Vân ngươi muốn nói ra.Hai tròng mắt Vu Thanh Họa chợt mở ra, lộ ra hai tia sáng trắng.

Trong mắt tràn đầy sự kiên quyết sắc lạnh.Nàng có khả năng chịu được việc bị Phong Phi Vân hành hạ và giao phối, nhưng mà cũng tuyệt đối không cho phép danh dự của Ngự Thú Trai bị hao tổn.

Nếu như Phong Phi Vân thật sự trốn ra khỏi Ngự Thú Trai, vẫn còn tùy ý khoe khoang với Tu Tiên Giới rằng chính mình đã cướp đi trinh tiết của một vị Phật Tôn Ngự Thú Trai.

Như vậy coi như Vu Thanh Họa tự vẫn, đều không có khả năng cứu vãn được danh tiếng của Ngự Thú Trai.Những người đó ở Tu Tiên Giới sẽ nghĩ rằng nếu như Phong Phi Vân đã ngủ với một vị Phật Tôn của Ngự Thú Trai.

Như vậy các nữ đệ tử khác của Ngự Thú Trai, sẽ lại có bao nhiêu người bị hắn ngủ đây ?Càng nghĩ càng khiến cho Vu Thanh Họa cảm thấy sợ hãi.Nàng tuyệt không cho phép phát sinh chuyện như vậy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Ánh sáng trong đôi mắt tinh anh của nàng càng tăng lên, biến thành một mảnh Phật Hỏamàu vàng.

Từ trong đôi mắt tinh tường phóng ra hai tòa Thất Phẩm Liên Thai ( đài sen bẩy tầng) vàng chói, trên đó đều tự sinh trưởng một tòa tiên tháp.Không ngờ trong đôi mắt nàng lại phong ấn được hai tòa tiên tháp, bên trong có Hỏa Diễm thiêu đốt.

Một tòa tiên tháp thiêu đốt Hỏa Diễm màu đen, một tòa tiên tháp thiêu đốt Hỏa Diễm màu trắng, bên trong có vô số dị thú chiến hồn gầm rống.

Có rất nhiều dị thú chiến hồn đều bị nhốt ở bên trong.- Đây là... phép cấm tà đạo, Hắc Bạch Âm Dương Tháp.Phong Phi Vân rất là kinh ngạc, không ngờ Phật Tôn Ngự Thú Trai lại tu luyện phép cấm tà đạo, quả thực không thể tưởng tượng nổi.Hắn vội vàng bật lui mạnh, nhưng vẫn đã muộn.

Hắc Bạch Âm Dương Tháp biến thành hai tòa tháp lớn trấn áp Phong Phi Vân ở bên dưới tháp.Phong Phi Vân dùng hai tay ra sức muốn nâng Hắc Bạch Âm Dương Tháp lên, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn đành thất bại, thân thể bị đè xuống phía dưới.

Hắc Bạch Âm Dương Tháp tựa như hai quả núi thần đen trắng, nặng đến dọa người.

Lực lượng của Phong Phi Vân cũng không cách nào nâng nổi bọn chúng lên.-------Chương 941: Nữ đệ tử mang thai (2)Đây là bản thể của Hắc Bạch Âm Dương Tháp, là chí bảo cổ xưa.

Vì phép cấm tà đạo cũng chỉ là công pháp lĩnh hội ra từ trên Hắc Bạch Âm Dương Tháp mà thôi, nhưng do nó lại đi lên con đường sai trái, lấy thuật Âm Dương song tu để tu luyện ra Hắc Bạch Âm Dương Tháp, căn bản là không hề lĩnh hội đến cốt tủy thực sự của Hắc Bạch Âm Dương Tháp.Vu Thanh Họa ngọc thể mịn màng, dẫu trần như nhộng nhưng mà lại vẫn thánh khiết như tiên nữ, thật giống như trong thân thể ẩn chứa một vầng trăng.Vừa rồi nàng cũng là liều chết đánh cược một lần, mới xuất ra một kiện chí bảo cổ xưa Hắc Bạch Âm Dương Tháp này.

Sau khi trấn áp được Phong Phi Vân, đôi chân ngọc của nàng giao nhau, liền ngồi xếp bằng trên mặt đất mà bắt đầu dưỡng thương,Hắc Bạch Âm Dương Tháp, chính là do sư phụ của Vu Thanh Họa tình cờ nhặt được từ trong di tích Thượng Cổ "Đồng Lô Sơn", phải sử dụng đại thần thông mới đem ra khỏi Đồng Lô Sơn được.

Vào trước khi chết đã kiệt sức dùng tu vi từ lúc sanh ra mới có thể cấy được vào trong hai tròng mắt của Vu Thanh Họa.Chỉ có điều là hai món chí bảo cổ xưa này, coi như là lấy cảnh giới hiện nay của Vu Thanh Họa thì cũng rất khó khống chế.

Cho nên nàng một mực giấu ở chỗ sâu trong đồng tử, đây là lần đầu tiên xuất ra.Sau nửa canh giờ.Vu Thanh Họa bắt đầu đứng lên, dáng người dong dỏng cao, ngọc thể không tỳ vết.

Nàng khoác một bộ phật bào trắng tinh ở trên người, chỉ là mái tóc dài vẫn còn rối loạn, rặng mây đỏ trên mặt cũng không hoàn toàn biến mất.

Nàng bị Phong Phi Vân cưỡng bức cởi hết quần áo, lại bị đùa bỡn ngọc thể, nên căm giận tới cực điểm đối với ma đầu kia.Phong Phi Vân tuy bị trấn áp, nhưng mà lại vẫn đang cười, hắn nói:- Vào lúc Phật Tôn không mặc phật y, so với khi đã mặc phật y vào thì càng mê người.- Nói đi, tận tình nói đi.

Dù sao lúc này ta nói rằng ngươi khó thoát khỏi cái chết.Dung nhan như ngọc của Vu Thanh Họa sa sầm lạnh đi.Tóc nàng rối tung, bên trong phật y đều không mặc thêm thứ gì.

Nếu như giờ phút này có người xông vào Phù Đồ Tháp, khẳng định là nàng vừa mới bị Phong Phi Vân ngủ.- Đệ tử Ngọc Tĩnh, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.Bên ngoài Phù Đồ Tháp truyền vào một âm thanh thiếu nữ gấp gáp.Sắc mặt Vu Thanh Họa thoáng biến đổi, thân thể khẽ động liền biến thành một đạo khói trắng, rơi xuống trên liên trì đang treo lơ lửng giữa trời kia.

Thân thể cực kì tao nhã lại ẩn trong màn khói linh trong, như ẩn như hiện, tràn ngập sự thần bí và mờ ảo.Trong lòng Phong Phi Vân cười lạnh, Vu Thanh Họa sợ hãi bị đệ tử của mình nhìn thấy dáng vẻ giờ phút này của bản thân, nên chỉ có thể che giấu vào trong liên trì ( ao sen) kia, thật sự là một nữ nhân chết vì sĩ diện.Cửa của Phù Đồ Tháp mở ra.Đến khi Ngọc Tĩnh đi vào, bên trong cũng vẫn là một cảnh hỗn độn như trước.

Kim Phật sụp đổ, tràn đầy dấu vết đã từng chiến đấu.Ngọc Tĩnh cả kinh không thể ngậm miệng lại nổi.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chốn thanh tu của Phật Tôn lại sẽ biến thành tình trạng thế này.- Phật Tôn... có... có...Ngọc Tĩnh quì ở trên mặt đất, trong lòng tràn đầy nghi vấn.- Ma đầu Phong Phi Vân xông vào Phù Đồ Tháp, muốn đánh lén bổn tôn, đã bị bổn tôn nhanh chóng trấn áp.Vu Thanh Họa tiên âm mênh mông, tựa như một trận phật âm đại đạo.Ngọc Tĩnh lúc này mới nhìn đến Phong Phi Vân bị xích sắt trói vào cột.

Với tà khí hào hùng hắn nhìn tiểu cô nương này mà cười một tiếng, lập tức khiến cho Ngọc Tĩnh sợ đến không dám nhìn nữa, vội vàng thu hồi ánh mắt.Thì ra hắn chính là đại ma đầu Phong Phi Vân, kẻ xấu không chuyện ác nào không làm.

Có điều hắn cũng dám đánh lén Phật Tôn, khẳng định bị Phật Tôn dùng một ngón tay liền trấn áp thôi.Ngọc Tĩnh mặc dù thân ở Ngự Thú Trai, nhưng mà đã nghe qua hung danh của Phong Phi Vân nên căn bản không dám nhìn Phong Phi Vân lần thứ hai nữa.

Nàng lập cập mở miệng thưa dạ:- Phật Tôn, đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo.- Chuyện gì.Vu Thanh Họa đứng ở trong làn khói linh cao mấy chục thước, từ trên cao nhìn xuống.

Quả thực trông thánh khiết đoan trang vô cùng.Ngọc Tĩnh vẫn còn do dự mới nói:- Vừa rồi đệ tử đi qua chỗ Ngọc Mặc và Ngọc Lạc tu luyện, ở ngoài cửa nghe được lời bọn họ đàm luận.

Ngọc Lạc...

Ngọc Lạc... nàng...- Có cái gì cần nói thì nói thẳng cũng không sao, ấp a ấp úng đâu có giống như là đệ tử cửa Phật.Vu Thanh Họa nói với âm thanh lạnh lùng.Ngọc Tĩnh bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng nói:- Ngọc Lạc đã mang thai hai tháng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Đây tuyệt đối là những lời mang tính bùng nổ, không chỉ có làm Vu Thanh Họa ngơ ngẩn, mà ngay cả Phong Phi Vân bị trói vào cột đều kinh ngạc.Vu Thanh Họa nổi giận Lôi Đình, lập tức truyền âm điều động tám vị đệ tử Nội Môn đời thứ ba Thiên Đảo Đàm tự mình bắt Ngọc Lạc đến Phù Đồ Tháp.Ngọc Lạc chính là thị nữ phật đồng kề cận nàng, chỉ có mười lăm tuổi.

Từ nhỏ liền lớn lên tại Ngự Thú Trai, thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng.

Nhưng mà hiện tại nàng đang mang thai, hơn nữa đã mang thai hai tháng, đứa nhỏ này là của ai.Một nữ nhân muốn mang thai, sau lưng tất nhiên có một người đàn ông.

Ngự Thú Trai là vùng cấm nam nhân, vậy thì nam nhân của nàng là ai.Trong lòng Phong Phi Vân cũng mừng rỡ, lập tức có trò hay để nhìn.

Ngự Thú Trai ngoại trừ hắn ra, lại còn có một người đàn ông khác trà trộn chui vào, vẫn còn làm cho thị nữ phật đồng bên cạnh Vu Thanh Họa to bụng, thật sự là rất bản lĩnh.Đối với nam nhân Tu Tiên Giới mà nói, có thể khiến cho nữ đệ tử Ngự Thú Trai xiêu lòng, đó tuyệt đối là bản lĩnh cực lớn.Có thể khiến cho nữ đệ tử Ngự Thú Trai mang thai vì hắn, vậy thì bản lĩnh kia liền đạt được cấp bậc thông thiên, khiến cho Phong Phi Vân đều không thể không bội phục hắn.Sau một hồi không lâu, một thiếu nữ dung nhan thanh tú bị dẫn tới Phù Đồ Tháp.

Sắc đẹp của thiếu nữ này tự nhiên không tầm thường, sau khi nhìn thấy Vu Thanh Họa liền lập tức quì ở trên mặt đất, nức nở khóc lóc kể lể.

Nàng nói:-Ngọc Lạc hổ thẹn với Phật Tôn, làm tổn hại danh dự Ngự Thú Trai, cầu xin Phật Tôn ban thưởng cái chết cho Ngọc Lạc.Dây cột tóc trên đầu Vu Thanh Họa đã thắt hoàn hảo, phật y cũng ăn mặc cực kì sạch sẽ.

Nàng đứng ở chỗ trung tâm nhất của Phù Đồ Tháp, ngọc thể thon thả đứng thẳng tắp, đường nét trên người vô cùng mềm mại, nàng nói với âm thanh lạnh lùng:- Ngươi tự nhiên là đáng chết.Phong Phi Vân bị trói vào cột cười to mà bảo:- Không giết được, không giết được, nếu giết thì đó là một thây hai mạng.Ngọc Lạc mái tóc dài tán loạn, mặt mày đẫm lệ.

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, hai tay cầm lấy phật y của Vu Thanh Họa mà cầu khẩn:- Ngọc Lạc tất nhiên đáng chết, nhưng mà hài nhi trong bụng cũng là vô tội.

Cầu Phật Tôn tha cho nó một mạng, đợi cho hài nhi ra đời làm người đặt tên xong, căn bản không cần Phật Tôn ra tay thì Ngọc Lạc nguyện ý tự tuyệt ở trước mặt Phật Tôn.-------Chương 942: Nạp Lan Tuyết Tiên và Tửu Nhục hòa thượng (1)Vu Thanh Họa cười lạnh mà bảo:- Nghiệt chủng cũng nhất định phải chết, không có khả năng để cho nó còn sống sinh ra trên đời này.

Đây là nỗi sỉ nhục của cả Ngự Thú Trai.Sau khi nghe nói như thế, cả người Ngọc Lạc cũng giống như mất đi sức sống.

Nàng nhẹ tay khẽ sờ sờ vào bụng, lệ trong mắt tuôn ra như những giọt mưa rơi "lộp bộp" trên mặt đất, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.Phong Phi Vân thở dài nói:- Diệt sạch nhân tính a, trẻ con là vô tội.- Phong Phi Vân.Vu Thanh Họa quát một tiếng chói tai, trên người đều là khí lạnh mà nói:- Cả Ngự Thú Trai chỉ có một mình ngươi là đàn ông.

Ma đầu nhà ngươi kia, quả thực đã làm rất nhiều việc ác, táng tận lương tâm, đứa bé chính là của ngươi.

Cho nên ngươi tự nhiên không muốn nó phải chết.

Ngươi lại dám gây tai họa cho nữ đệ tử Ngự Thú Trai ta, coi như mẹ con bọn họ đã chết thì cũng là ngươi hại chết bọn họ, không quan hệ gì tới bổn tôn.- Ôi, ôi.

Hôm nay ta vừa mới xuống khỏi đỉnh Thái A, còn đứa bé trong bụng nàng cũng đã có được hai tháng.

Chuyện liên quan gì tới ta.

Nếu là ngươi ngày mai mang thai rồi nói là ta làm, thì ta đây...

Cũng đành thừa nhận.Phong Phi Vân gian tà cười một tiếng,Sắc mặt Vu Thanh Họa càng tối sầm, hàm răng cắn chặt, trên bàn tay ngưng tụ quầng sáng sát khí, hóa thành một đạo kiếm hình như phải cắt lấy đầu lưỡi của Phong Phi Vân mới xong.Mà đúng lúc này, bên ngoài lại có một bà lão dáng vẻ vội vàng bay vào.

Bà nghiêm túc nói:- Phật Tôn, đại sự không ổn.

Hai tháng trước, Ngọc Lạc đến Tàng Kim Các cầm đi bản "Kim Tàm Kinh", nói là Phật Tôn ngươi muốn tìm hiểu, đến nay còn chưa trả lại.

Vừa rồi nghe được tin Ngọc Lạc mang thai hai tháng, ta mới ý thức được kỳ quái.

Chẳng lẽ...Vu Thanh Họa sắc mặt đại biến, vô cùng tái nhợt."

Kim Tàm Kinh" chính là do sư phụ của Vu Thanh Họa khi tiến vào Đồng Lô Sơn, đã bỏ ra thời gian trăm năm để tìm hiểu được bản thiếu chưa trọn vẹn từ trên hài cốt kim thân của một vị phật tu đã chết đi nhiều năm.

Mặc dù trong đó chỉ có một phần mười giá trị thực sự của "Kim Tàm Kinh" đích thực, nhưng mà lại vẫn là bảo điển chí cao vô thượng, có uy năng vô cùng vô tận.Đó là hài cốt một vị phật tu cổ xưa đã từng tu luyện qua "Kim Tàm Kinh".Về lý luận mà nói, người nào tu luyện "Kim Tàm Kinh" sau khi bị chết, thì thân thể sẽ hóa thành một cái kén tằm màu vàng.

Để rồi sau khi phá vỡ lớp tơ tằm thì tu sĩ có thể sống thêm một đời, tựa như nhộng hóa bướm vậy, mà tu vi càng cường đại hơn.Nhưng, nếu như đời thứ hai cũng đã chết, như vậy cũng sẽ không sống thêm nổi nữa mà sẽ chết đi đích thực, da và cơ thể sẽ dung nhập hòa tan vào trong đầu khớp xương để hóa thành một bộ hài cốt kim thân.

Nó có tính năng đao chém không vỡ, hỏa luyện bất diệt, ngâm nước không thay đổi.Sư phụ của Vu Thanh Họa chính là một vị đại hiền Phật Môn, thiên tư tuyệt đỉnh, chỉ kém một bước liền đạt tới cảnh giới Chân Nhân.

Nàng đi lại trong thiên hạ, khổ tu phật đạo, tìm kiếm một tia đạo mấu chốt nhất kia để đột phá cảnh giới Chân Nhân.Nàng lấy đại thần thông xông vào một chỗ được xưng là vùng cấm sinh mệnh, một trong tám đại di tích thượng cổ - đó là "Đồng Lô Sơn".

Dẫu ở bên trong nàng không tìm được một tia phép tắc đạo lí để đột phá cảnh giới Chân Nhân kia, nhưng lại tìm được một bộ hài cốt kim thân.

Rồi nàng tìm hiểu suốt trăm năm trong Đồng Lô Sơn.Sau khi đem một bộ hài cốt kim thân này ra khỏi Đồng Lô Sơn, mang nó về Ngự Thú Trai.

Nàng lấy tâm thần từ lúc sanh ra làm vốn liếng, suy luận ra một phần mười "Kim Tàm Kinh".

Sau khi viết xong nàng liền tâm thần kiệt sức, viên tịch quy thiên.Cái này vẫn còn là bởi vì nàng lấy tâm thần từ lúc sanh ra làm vốn liếng, mới suy luận ra một phần mười "Kim Tàm Kinh".Nếu như thật sự để cho nàng tìm hiểu "Kim Tàm Kinh", thì dẫu nàng hao phí cả đời, cũng không nhất định có thể đủ tìm hiểu nổi một phần mười của "Kim Tàm Kinh"."

Kim Tàm Kinh" chính là một trong ba đại thánh điển, còn rốt cuộc như thế nào mà sau này lại không thể khảo cứu, thì cứ dựa vào cách Phong Phi Vân tu luyện "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" mà nói, thì đó cũng là một trong ba đại thánh điển, hắn nắm giữ được một trong ba quyển, đó là "Bát Thuật Quyển"trong đó.Nhưng mà đến thời gian gần đây thì Phong Phi Vân cũng vẻn vẹn lĩnh hội một chút bề ngoài của một trong tám "Đại Diễn Thuật", là Trứu Hình Đại Diễn Thuật.

Còn về Tiểu Diễn Thuật thì hắn cũng chỉ lĩnh hội được bẩy cái trong tổng số bốn mươi.Từ đó có thể thấy được ba đại thánh điển vô cùng uyên thâm, rất khó lĩnh hội, lai lịch không phải chuyện đùa.

Một khi tu luyện có chút thành tựu, thì sẽ bộc phát ra uy năng không gì sánh kịp.Vào lúc Phong Phi Vân đang tu luyện "Đại Diễn Thuật", hắn cũng đã cảm giác được đại đạo chí cao vô thượng trong đó.

Vẻn vẹn chỉ là một thuật này liền có thể so với yêu thuật tối cao nhất của Phượng Hoàng Yêu Tộc.

Một khi tu luyện tới Đại Thừa, có thể lấy thuật pháp mà triệu hồi về các vì sao từ những bầu trời Vực Ngoại xa xăm.Lúc ấy Phong Phi Vân đã đặc biệt kinh ngạc, bởi vì trong mắt Phượng Hoàng Yêu Tộc xem ra, nhân loại đều là chủng loại tồn tại.

Là chủng tộc ắt sẽ bị nuốt chửng, bị ức hiếp.

Không chỉ có là Phượng Hoàng Yêu Tộc, mà trong mắt các Yêu Tộc khác thì xem ra cũng là như thế.

Nhân loại sinh ra quá muộn, căn bản không thể so sánh với những Yêu Tộc được sinh ra từ thời kỳ hồng hoang.Nhưng mà, Phong Phi Vân đã có một lần thay đổi loại nhận thức sai lầm này.

Đó là vào lúc Thủy Nguyệt Đình giết hắn.

Lúc ấy Thủy Nguyệt Đình bộc phát ra loại lực lượng, cũng không yếu hơn hắn chút nào.

Một nữ nhân nhân loại mà có tu vi có thể đạt tới tình trạng khủng bố như thế.Lần thứ hai, chính là lúc hắn đọc qua "Bát Thuật Quyển", vô cùng uyên thâm, cao hơn những gì mà Phong Phi Vân trước kia tưởng tượng."

Kim Tàm Kinh" cũng là cấp bậc thánh điển như thế, cao hơn mọi công pháp tu luyện khác tại Thần Tấn Vương Triều, mà hiện nay lại bị ăn trộm.Từ đó có khả năng tưởng tượng, trong lòng Vu Thanh Họa giờ phút này phẫn nộ ra sao.- Nàng lấy đi chính là bản mô phỏng của "Kim Tàm Kinh", hay là Kim Thân Cốt Bản của "Kim Tàm Kinh".Vu Thanh Họa cơ hồ sắp mất đi lý trí, hôm nay xảy ra rất nhiều sự việc mà trước kia cho tới ngày hôm nay chưa từng phát sinh.

Mỗi một chuyện đều khiến cho nàng bốc lửa giận ngút trời.- Là bản mô phỏng.Trong lòng Vu Thanh Họa an tâm hơn một chút, là bản mô phỏng thì tốt rồi.

Nếu như Kim Thân Cốt Bản bị trộm đi, như vậy nàng cũng tương đương là tội nhân của Ngự Thú Trai.Vì Kim Thân Cốt Bản, chính là một khối kim thân hài cốt của vị phật tu kia.

Ở trên bề mặt Kim Thân có những văn tự bị kích phát hiện ra.Mà bản mô phỏng, chính là bản do sư phụ Vu Thanh Họa sao chép xuống từ trên bản Kim Thân.-------Chương 943: Nạp Lan Tuyết Tiên và Tửu Nhục hòa thượng (2)Thánh vật quan trọng như thế, vì sao ngươi giao cho một nữ phật đồng?Vu Thanh Họa lạnh giọng hỏi.Bà lão kia chính là sư thúc củaVu Thanh Họa, là ni cô cùng ba vị khác đã sống năm trăm năm trở lên, có nhiệm vụ cùng nhau bảo vệ Tàng Kim Các.

Tàng Kim Các, quả thực chính là tường đồng vách sắt, căn bản không ai có thể lấy trộm đi bảo điển từ bên trong.Bà lão trực tiếp quỳ rạp trên đất mà nói:- Ngọc Lạc từ nhỏ đã ở trong Ngự Thú Trai, cơ hồ chính là mấy người bần ni nhìn nàng lớn lên, ngây thơ lương thiện, đơn thuần không tỳ vết.

Hơn nữa thường xuyên đi theo cùng Phật Tôn tiến vào Tàng Kinh Các, chúng ta nào có ngờ tới nàng lại gạt người.

Càng là hoàn toàn không nghĩ tới có người ngoài lẻn vào Ngự Thú Trai.Vu Thanh Họa hít một hơi thật sâu, che giấu phật tâm kích động bất bình.

Ngự Thú Trai thật sự đã an bình quá lâu, cho tới ngày nay không có người ngoài có thể lẻn vào.

Chỉ vừa mới tiến vào "Tĩnh Phong Khẩu" của Ngự Thú Trai thì cũng có đệ tử bảo vệ.

Nếu như có người ngoài xông vào, Ngự Thú Trai đã sớm tiến vào trạng thái cảnh giác, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy,- Phong Phi Vân, ngươi còn nói không phải ngươi làm.

Cả Ngự Thú Trai chỉ có một tên xú nam nhân như ngươi, mau giao "Kim Tàm Kinh" ra đây, nếu không bổn tôn tiễn đưa một nhà ba người các ngươi, cùng đi xuống hoàng tuyền.Vu Thanh Họa lại lần nữa nhìn đến trên người Phong Phi Vân, khí lạnh bức người.Những nữ đệ tử và lão ni khác, tất cả cũng trợn mắt trừng trừng nhìn Phong Phi Vân, ma đầu kia thật sự rất đáng ghét.Một thiếu nữ kết giao tình cảm sâu đậm với Ngọc Lạc, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, tế xuất ra một thanh Ngọc Kiếm, đôi mắt tràn đầy ánh hàn quang lạnh lùng mà nói:- Phong Phi Vân ngươi là đồ bại hoại Tu Tiên Giới, đã sớm nên xuống địa ngục.

Vì sao ngươi phải lừa gạt tình cảm Ngọc Lạc.

Ngươi không chỉ có gây tai họa cho thân thể của nàng, vẫn còn lừa nàng ăn trộm Thánh Điển đạo Phật Môn cho ngươi.

Nàng là một nữ hài tử thuần khiết như vậy, hiện tại lại bị ngươi bêu xấu.Một thanh Ngọc Kiếm kia, mũi kiếm nhằm thẳng vào ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bị xích sắt đen sì to bằng miệng bát cuốn lấy, buộc vào thân cột, ánh mắt khẽ liếc xéo nhìn một chút thanh Ngọc Kiếm đang chĩa vào ngực mà nói không sợ chút nào:- Tiểu sư phụ, ngươi vẫn còn chưa hề giết người rồi.

Tay cầm thanh kiếm đều run run rẩy rẩy, nếu là ngươi còn chưa giết người, thì ngươi thả ta ra.

Ta sẽ dạy cho ngươi cách giết người như thế nào...

Cạc cạc.Tay của thiếu nữ này đích xác đang run rẩy, dù sao đối diện nàng chính là đại yêu ma danh chấn cả Tu Tiên Giới.

Hỏi trong lòng nàng làm thế nào mà không sợ hãi, nàng nói:- Ngươi...

Ngươi ma đầu kia, tội chết có thừa.

Mau giao "Kim Tàm Kinh" ra đây, nói không chừng Phật Tôn vui mừng liền sẽ không giết Ngọc Lạc.

Ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không, chẳng lẽ trơ mắt nhìn một nữ nhân mang thai cho ngươi cùng với đứa con của ngươi bị chết ở trước mặt ngươi.Phong Phi Vân bắt đầu cười ha hả, hắn nói:- Nếu như là mỗi một nữ đệ tử Ngự Thú Trai các ngươi mang thai, đều đúng là ta làm, thì Phong Phi Vân ta đây coi như chết ở chỗ này, cũng vẫn có thể mỉm cười dưới cửu tuyền, danh tiếng phong lưu truyền nghìn đời.

Hắc hắc, tiểu sư phụ, ngươi có tin tối nay để ta cưỡi không, vậy là ta cũng để trong lòng ngươi có một đứa bé mập mạp.Phong Phi Vân hai mắt đỏ ngầu, tiếng cười kì quái, sát khí trên người bắt đầu khởi động.Thiếu nữ này từ nhỏ lớn lên tại Ngự Thú Trai, căn bản không từng được nghe qua tiếng cười dọa người như vậy.

Nàng bị Phong Phi Vân dọa cho sợ đến thiếu chút nữa phát khóc, cánh tay run rẩy càng dữ dội hơn, thành ra kiếm đều không nắm chắc nổi.- Minh Lưu, ngươi lui ra đi.Vu Thanh Họa trong miệng niệm xuất ra một đạo phật âm, truyền vào trong tai thiếu nữ kia.

Lập tức nàng như được vén làn mây mù để thấy trời xanh, tà niệm thử thách của Phong Phi Vân vẫn đang truyền bá trong tai nàng.Minh Lưu rụt co rúm cả người lại rồi lui trở về, hai tròng mắt lại khôi phục sự tỉnh táo.

Mới vừa rồi, đích xác nàng bị Phong Phi Vân dọa cho sợ đến không nhẹ, thiếu chút nữa phật tâm thất thủ.Phong Phi Vân hai mắt cứng lại, gian tà nhìn chăm chú thiếu nữ "Ngọc Lạc" quỳ rạp kia đang ngồi khóc trên mặt đất.

Nàng biết rất rõ ràng không phải ta làm, vì sao lại không nói ra.

Chẳng lẽ là vì muốn che giấu cho nam nhân kia đã khiến cho nàng mang thai.Nữ nhân này thật là có thể coi như khờ dại, cũng không biết là ai có được bản lĩnh như vậy.

Có thể lừa nàng, vẫn còn khiến cho nàng khăng khăng một mực như thế, vì che giấu cho thân phận của nam nhân kia, mà thậm chí nàng không tiếc bỏ mạng.Có lẽ nói... nữ nhân Ngự Thú Trai liền dễ lừa như vậy sao, hắc hắc....Ngự Thú Trai, đệ thập mạch,Trúc xanh đong đưa, khói linh như sa.- Ta quyết định, nhất định phải rời khỏi Ngự Thú Trai, không bao giờ muốn chờ đợi ở chỗ này nữa.

Hòa thượng, nếu như ngươi lại ngăn ta, ta liền đâm đầu vào tường mà chết.Đôi mắt tím của Nạp Lan Tuyết Tiên chớp chớp, nàng nắm bàn tay trắng nõn mũm mĩm thành quyền mà thề son sắt.Tửu Nhục hòa thượng ngồi ở dưới một gốc cây trúc tím to như thùng nước, hai tay ôm một vại nước lớn, bên trong đều là Thiêu Đao Tử Tửu.

Lão điên cuồng tưới một cái, mà cười nói:- Thì ra là vách tường, đã bị hòa thượng phá hủy mất rồi.

Hiện tại vách tường đều là làm từ trúc, có húc vào cũng không chết người được.

Nhiều nhất chỉ có thể cào xước gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi, biến ngươi thành một sửu cô nương xấu xí.Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận nói:- Ta đây phải đi nhảy xuống vực.- Vách đá ở nơi này căn bản quăng không chết ngươi, đương nhiên biến thành tàn phế thì vẫn có khả năng.

Đến lúc đó muốn chết lại không chết được, ngược lại biến thành cô nương ngốc nghếch tay tàn chân tàn não tê liệt.

Vậy thì đúng là rất thương cảm a.Tửu Nhục hòa thượng nhặt lên một tảng thịt heo đã nướng chín, ném vào trong miệng.Nạp Lan Tuyết Tiên đã không còn là tiểu cô nương hơn mười tuổi kia, nàng càng thêm thon thả động lòng người, cực kì xinh đẹp.

Cuộc sống ở trong dãy núi sâu thẳm hàm chứa tâm phật này nên có dáng dấp thập phần linh tính, trông nàng tựa như phật tiên duyên dáng yêu kiều kia.Mặc dù cũng đã hai mươi tuổi, nhưng mà lại vẫn có vài phần đơn thuần như trước, khi thì thánh khiết không tỳ vết, không có thực giữa chốn nhân gian khói lửa; khi thì lại khóc lóc om sòm lăn lộn, không có chút xíu bóng dáng tiên tử, không nghi ngờ là giống hệt một tiểu cô nương.Nạp Lan Tuyết Tiên đột nhiên vô cùng đau buồn, hai tay xoa đôi mắt tím rồi "Oa" một tiếng bắt đầu khóc.

Nàng không ngừng giật tóc mà nói thật thương tâm:- Người ta không muốn tu phật thì ngươi càng muốn bắt người ta tu phật.

Người ta đã muốn chơi đùa cùng Phong Phi Vân, ngươi không nên dẫn người ta tới nơi này.

Giờ thì hay rồi, không có ta cai quản, cái tên Phong Phi Vân kia liền gây chuyện thị phi ở bên ngoài, dẫn đến đại sự, bị người khác đốt chết.

Đốt đến không còn lấy một mẩu xương vụn.

Người ta chỉ là muốn đi ra ngoài đốt cho hắn một chút tiền vàng bạc mà thôi, ngươi cũng không thả người ta đi ra ngoài.-------Chương 944: Gạt người sinh tiểu hài (1)Tửu Nhục hòa thượng đột nhiên liền bỗng mất hết hứng thú ăn thịt.

Lão để một khối thịt heo cầm trong tay xuống, ánh mắt trợn trừng đến tròn xoe, xoa xoa bàn tay dính đầy mỡ lợn vào áo phật ở trên người mà nói:- Nha đầu, đừng khóc a, người đã chết không thể sống lại...Lão còn nửa câu nữa mà không dám nói ra- Khóc lóc vì kẻ rác rưởi kia thì không đáng.Nạp Lan Tuyết Tiên một mực cho là Phong Phi Vân đã chết ở phủ Thần Vương, cũng không biết Phong Phi Vân lần đó chính là giả chết.

Càng không biết Phong Phi Vân một năm trước cũng đã đến Ngự Thú Trai.Về phần những chuyện phát sinh sau đó, Tửu Nhục hòa thượng căn bản không có khả năng nói cho nàng.

Cứ để cho nàng nghĩ rằng Phong Phi Vân đã chết, như vậy nàng mới có thể đi theo mình để chuyên tâm tu phật.Về phần chuyện một năm trước Phong Phi Vân được đưa đến Ngự Thú Trai, Tửu Nhục hòa thượng cũng nói cho mọi người, để cho bọn họ ngàn vạn lần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để cho Nạp Lan Tuyết Tiên biết.Phong Phi Vân hiện tại ma tính và tà khí so sánh với trước kia không biết đậm đặc hơn bao nhiêu lần.

Nếu như Nạp Lan Tuyết Tiên biết hắn đang ở Ngự Thú Trai, khẳng định sẽ vì nghĩa không lùi mà đi tìm hắn mà không ai có khả năng ngăn được.

Với tình huống hiện tại của Phong Phi Vân, có trời mới biết đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì.- Ta chỉ là muốn đi đốt cho hắn hai xấp tiền giấy mà thôi.

Van cầu ngươi, ngươi lại để ta đi ra ngoài đi.Trong đôi mắt tím mở to của Nạp Lan Tuyết Tiên sóng sánh nước mắt, nàng tội nghiệp nhìn chăm chú Tửu Nhục hòa thượng.Tửu Nhục hòa thượng do dự chỉ chốc lát, rồi nói:- Kỳ thật tiền vàng bạc thì đốt ở đâu đều là như nhau.

Ngự Thú Trai địa linh nhân kiệt, nơi này rất hợp với nữ nhân.

Dưới nhìn xuống Cửu U, trên nối liền Đâu Suất, thật sự là một nơi tốt để hoá vàng tiền hàng mã.

Không bằng ngươi suy nghĩ một phen, chiều nay chúng ta đến một khe núi kia rồi đốt một xe ngựa tiền vàng bạc cho hắn.

Cam đoan tại tầng thứ mười tám Địa Ngục hắn dùng một trăm năm đều không dùng hết.Hàm răng trắng tinh của Nạp Lan Tuyết Tiên nhẹ nhàng cắn vào môi, càng nhìn Tửu Nhục hòa thượng càng không vừa mắt.

Bỗng nhiên nàngliền lại "Oa" một tiếng bắt đầu khóc lóc.Trên con đường Thanh Trúc Cổ Đạo, một nữ nhân mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết như ngọc đang đi tới.

Dáng người mảnh mai, tay ngọc mềm mại, đó là một nữ ni cô cực kì trẻ tuổi.

Nhưng mà đôi mắt kia của nàng lại như hai viên ngọc Đan Phượng đầy vẻ yêu mị.

Nếu như để nàng đi lại trong thế tục, thì tuyệt đối là một yêu nữ mang họa gây ra vô số chiến loạn.Nàng mặc phật y trắng tinh, mà da thịt so với phật y càng trắng hơn, tựa như một yêu tinh trắng vậy.- Tiểu sư muội vì sao lại bắt đầu thương tâm khóc rống như thế.Bạch Như Tuyết hỏi với âm thanh thanh nhã, tinh tế mà bình thản, tựa như dòng suối nhỏ chảy giữa chốn núi rừng.Có ai sẽ nghĩ tới, vị nữ ni cô này chính là yêu nữ Đệ Tứ Điện Sâm La Điện trước đây.Bạch Như Tuyết từng bị Nam Cung Hồng Nhan thu phục, điều động nàng ẩn núp ở bên người Nạp Lan Tuyết Tiên để cướp lấy "Nạp Lan Phật Y".

Vì vậy dùng khổ nhục kế, bái vào làm môn hạ của Tửu Nhục hòa thượng, tu luyện phật hiệu, trở thành sư tỷ của Nạp Lan Tuyết Tiên.Nhưng mà Tửu Nhục hòa thượng có tu vi thật sự cao đến đáng sợ, tính cảnh giác quả thực khiến cho một người thông minh tuyệt đỉnh như nàng đều cảm thấy không thể nào hạ thủ.

Cho nên nàng một mực đều không có đích thực ra tay đối với Nạp Lan Tuyết Tiên.Nam Cung Hồng Nhan đã chết, nàng đã không hề bị uy hiếp.

Nhưng mà nàng lại cũng không lựa chọn rời đi, vẫn chờ đợi bên người Nạp Lan Tuyết Tiên.Nàng có hai mục đích: một là, Nạp Lan Phật Y;Thứ hai là, học trộm Phật Môn bảo điển "Thương Sinh Phật Kinh"của Tửu Nhục hòa thượng.- Nha đầu kia vẫn không chịu theo ta tu luyện "Thương Sinh Phật Kinh", truyền thụ Thương Sinh Tự Phật Môn đại đạo của ta.

Một lòng chỉ nghĩ chạy ra bên ngoài.

Ngươi đến vừa đúng lúc, mau khuyên nhủ nàng ta đi.Tửu Nhục hòa thượng liên tục thở dài, lại bắt đầu uống rượu ăn thịt.Tửu Nhục hòa thượng căn bản không có khả năng truyền "Thương Sinh Phật Kinh" cho Bạch Như Tuyết.

Nếu muốn học được phật hiệu ( Phật pháp) hàng đầu này, nàng chỉ có thể học lỏm từ Nạp Lan Tuyết Tiên.Đôi mắt tinh tường của Bạch Như Tuyết chớp chớp, hàng mi trắng nhẹ nhàng rung động.

Nàng có hơi cong môi lên mà cười nói:- Tuyết Tiên Tiểu sư muội, ta biết hôm nay Ngự Thú Trai xảy ra một chuyện rất thú vị sự, rất nhiều sư tỷ muội đều đã chạy tới đó xem náo nhiệt.- Thật à.Nạp Lan Tuyết Tiên chợt ngẩng đầu lên, sợi tóc đong đưa.

Đôi mắt to xinh đẹp bỗng nhiên không còn một giọt nước mắt nào, nàng có vẻ cực kì hưng phấn, lôi kéo ống tay áo của Bạch Như Tuyết mà hỏi:- Chuyện thú vị gì.- Được rồi, được rồi, đừng giật.

Nói cho muội nghe, nghe nói là ở Thiên Đảo Đàm có một vị nữ đệ tử mang thai.

Cụ thể là xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ lắm.Bạch Như Tuyết nói.Tửu Nhục hòa thượng đang ngồi dưới đất, há to miệng ăn thịt bỗng có hơi dừng lại.

Ánh mắt liếc xéo, cảm thấy cực kì hứng thú.

Cái này thật là một chuyện thú vị ngàn năm khó gặp.Cuộc sống ở Ngự Thú Trai đích xác là hơi thái bình vô vị, hiếm khi gặp phải một chuyện chấn động như vậy.- Oa, nàng kia làm thế nào mà to bụng được ?Nạp Lan Tuyết Tiên mắt nhung lại rơm rớm, cực kì tò mò.Bạch Như Tuyết đáp:- Nghe nói là bị một người đàn ông lừa gạt.- Bị nam nhân lừa gạt thì sẽ có đứa bé trong bụng.Nạp Lan Tuyết Tiên có hơi sốt ruột lại nói:- Có điều là trước kia ta thường xuyên bị Phong Phi Vân lừa gạt, nhưng tại sao lại không có bầu nhỉ.Bạch Như Tuyết ngây người như vậy:- Ấp úng ấp úng...- Phốc.Tửu Nhục hòa thượng nghe nói như thế, một miếng thịt bỗng nghẹn ở cổ họng, nuốt không vào, phun không ra.

Lão vội vàng tưới một ngụm rượu vào trong miệng, òng ọc òng ọc vài tiếng trong cổ họng rồi mới khó nhọc nuốt xuống.Mà trong thời gian lão bị nghẹn kia, Nạp Lan Tuyết Tiên và Bạch Như Tuyết đã bay đi về hướng tới Thiên Đạo Đàm.

Để lại giữa không trung hai đạo tiên ảnh xinh đẹp tuyệt mĩ.- Các ngươi chậm đã,.v..v......

Vi sư, hòa thượng ta cũng muốn.Đại Phật bào trên người Tửu Nhục hòa thượng hất lên, lão giống như biến thành một con chim to lao lên trời, chỉ thoáng chớp mắt liền đuổi theo....Thiên hạ không có bức tường không lọt gió.

Mặc dù Vu Thanh Họa nghiêm cấm đệ tử nói rộng việc này đi ra ngoài, nhưng mà tin tức vẫn không khỏi lan đi.

Chỉ trong thời gian không đến non nửa ngày, liền truyền khắp cả Ngự Thú Trai.Rất nhiều nữ nhân Phật Môn trong trắng như tiên bay đến, tuyệt đại đa số bọn họ đều trẻ tuổi xinh đẹp, trên người mang theo khí chất thuần khiết mà hoạt bát.Có cả nữ nhân tu vi cường đại, trên người ngưng tụ phật mang, chân cưỡi tiên liên ( sen tiên), trên đầu có vầng hào quang trắng.

Ngọc thể vừa khẽ động liền có thể dẫn động tinh hoa cỏ cây, tựa như tinh linh trong tự nhiên.-------Chương 945: Gạt người sinh tiểu hài (2)Nghe nói nữ nhân mang thai, chính là nữ phật đồng dưới trướng Vu Phật Tôn.

Lại còn giúp đỡ nam nhân kia đánh cắp Phật Môn Thánh Điển "Kim Tàm Kinh".Một thiếu nữ mặc phật y trắng tinh, đứng ở trên đỉnh đầu một con Ngân Lang thật lớn đang trôi nổi trên đỉnh Thanh Trúc.

Nàng khẽ lướt theo gió, có một loại say mê hấp dẫn do tiên phật kết hợp.Nàng là Thần Nữ Phật Môn "Thiện Linh Nhi", đệ tử kiệt xuất nhất Ngự Thú Trai thế hệ này, đã từng nhập thế tu hành, đại diện Ngự Thú Trai đi lại trong thiên hạ.

Từng rèn luyện trong chốn hồng trần, vào lúc lưu danh Thánh Bia, khi anh kiệt tụ tập ở Thần Đô thì đều từng xuất hiện.Nhưng mà nàng ít khi đánh nhau với kẻ khác, cực kì khiêm tốn, cũng không ai biết tu vi của nàng cao bao nhiêu.- Thật sự là đáng ghét, cũng dám mang tai họa đến cho Ngự Thú Trai chúng ta.

Trai Chủ cũng không nên thu giữ Phong Phi Vân ma đầu kia.

Nếu không cũng không có tai họa hôm nay.Một phật nữ thiên tư cực cao, đứng ở trên mặt nước Hàn Đàm, dưới chân lan ra một mảnh rung động.

Nhưng mà hình dạng rung động lại không phải hình tròn, mà là có hình dáng một vị phật.Đây là một thiên tư kiêu nữ có thể xếp hạng mười người đứng đầu tại Ngự Thú Trai.Chỗ khác có mấy người thiên tư kiêu nữ trẻ trung xinh đẹp.

Tất cả cũng tụ tập chung một chỗ, đều ghen ghét bất mãn đối với Phong Phi Vân, có ý muốn giết hắn.Thiện Linh Nhi đứng ở đỉnh Thanh Trúc, dường như chính là người đứng đầu đám nữ nhân.

Nàng nói với âm thanh mềm mại:- Phong Phi Vân mặc dù đã gây tội ác tày trời, chuyện ác gì cũng đều làm được.

Nhưng mà lúc ta ở chốn thế tục đã gặp hắn mấy lần.

Người này dám làm liền dám nhận, chính là kẻ xấu thực sự, nhưng không phải giả quân tử.

Nếu như hắn thật sự làm, liền khẳng định sẽ thừa nhận.Xa xa, trong Phật Tháp, truyền ra tiếng cười to điên cuồng của Phong Phi Vân, hắn nói:- Vu Thanh Họa, cái đồ chết tiệt nhà ngươi này, coi như ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không nhận.

Phong Phi Vân cái gì cũng dám muốn, chính là không dám nhận đứa con trời ơi của người khác.Phong Phi Vân cũng dám mắng Vu Phật Tôn, rất nhiều nữ đệ tử Ngự Thú Trai đều cảm giác được Phong Phi Vân này quả thực chính là đang tìm chết.

Vu Thanh Họa chính là nổi danh nghiêm nghị và vô tình, ngay cả bọn họ đều cực kì sợ hãi vị Phật Tôn mặt sắt vô tình này.- Vu Thanh Họa, nếu như ngươi còn dám dùng Nhị Vị Minh Hỏa thiêu đốt ta, nếu như ta thoát khốn thì nhất định lại lần nữa xé nát phật y của ngưoi, đè ở dưới hông, làm cho ngươi kêu cha gọi mẹ, làm cho ngươi... trong bụng cũng có một đứa bé...

Ha ha...Phong Phi Vân hứng chịu Nhị Vị Minh Hỏa nướng trên lửa đỏ, lại vẫn cười thoải mái, chọc cho Vu Thanh Họa nổi giận.Những nữ đệ tử Ngự Thú Trai này đã bao giờ được nghe qua những lời khó nghe như vậy.

Ai nấy đều đều mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, có Lão ni cô lại còn vội bịt tai tiểu nữ phật tiểu đồng bên người, không cho bọn họ nghe được mấy lời này.Đương nhiên cũng có một chút nữ đệ tửthính tai, nghe được trong những lời của Phong Phi Vân có mấy chữ "Lại lần nữa", chẳng lẽ Vu Phật Tôn đã từng bị Phong Phi Vân...Những nữ đệ tử này cũng không dám tưởng tượng tiếp, ai nấy đều mặc niệm tâm kinh, nhưng mà trong lòng lại vẫn thầm nghĩ- Phì... hừ, phì... hừ, làm sao có thể, Phật Tôn là cỡ nhân vật ra sao, Phong Phi Vân mặc dù là đại ma đầu, nhưng khẳng định không phải đối thủ của Phật Tôn, càng không thể có thể lột hết trang phục Phật Tôn.

Khẳng định là hắn miệng lưỡi ti tiện, nói hươu nói vượn...

A Di Đà Phật, ta đang nghĩ cái gì...

A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.Vu Thanh Họa hai tròng mắt phát lạnh, ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, lại bị Phong Phi Vân làm nhục như thế, khiến cho uy nghiêm của nàng ở đâu.Trước khi chưa tìm được "Kim Tàm Kinh", vẫn không thể giết hắn.

Vậy trước hết cắt hắn đầu lưỡi như mụ lăng loàn kia của hắn.Các nữ đệ tử khác đều cực kì sợ hãi Phong Phi Vân, không dám tiếp cận hắn.

Chỉ có thể Vu Thanh Họa tự mình động thủ, tay ngọc duỗi ra, trong lòng bàn tay xuất ra một thanh Linh Kiếm.

Khí lạnh trên kiếm phong vừa phun, liền rơi xuống bên môi Phong Phi Vân.Khí lạnh trên kiếm phong, làm cho trong miệng Phong Phi Vân đều phải đông lạnh thành bột phấn băng.Phong Phi Vân mặt phủ đầy sương lạnh, nhưng lại vẫn tà khí hào hùng cười một tiếng, hắn nói:- Vu Thanh Họa, ngươi muốn giết cứ giết đi, giết ta cũng không giải quyết được vấn đề.

Chỉ là cái tên nam nhân lẻn vào Ngự Thú Trai kia lại vẫn tiếp tục làm ác tại Ngự Thú Trai.

Không biết sẽ còn có bao nhiêu tiểu cô nương hồn nhiên vô tội sẽ làm mẹ.- Ngươi cảm giác được ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao.Vu Thanh Họa cười lạnh, kiếm khí từ Linh Kiếm trong tay liền lao về hướng trong miệng Phong Phi Vân.- Đừng cắt đầu lưỡi hắn.Nạp Lan Tuyết Tiên biến thành một cơn gió thoảng, bay xuống trong Phật Tháp.

Chỉ thoáng chớp mắt liền rơi xuống trước mặt Phong Phi Vân, ngón tay thon thả mảnh dẻ chạm vào sợi xích sắt lạnh như băng mà thật lớn kia, trong đôi mắt tinh tường không ngừng rơi lệ.Nàng không nghĩ đến còn có thể nhìn thấy Phong Phi Vân, toàn thân đều đang run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phong Phi Vân, cho đến khi thật sự sờ trong tay, nàng mới cảm giác tất cả điều này thì ra là thật sự, không hề là giấc mộng mỗi một đêm nữa.Những sợi tơ máu trong mắt Phong Phi Vân bớt đi không ít, tà khí cũng đột nhiên mất đi rất nhiều.

Hắn nhìn chăm chú nữ nhân quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt này.

Mấy năm không thấy, Nạp Lan Tuyết Tiên đã thay đổi rất nhiều, ít đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ, càng xinh đẹp hơn.

Môi hắn có hơi khô khốc mà nói:- Tuyết Tiên.Nạp Lan Tuyết Tiên gật đầu tựa như con gà con mổ thóc, nàng hởi với vẻ điềm đạm đáng yêu:- Ngươi làm thế nào mà không chết.Phong Phi Vân có hơi sửng sốt, đáp:- Khụ khụ, cái...này nói ra thì dài...

A...

Tại sao ngươi lại đạp chân ta, đầu ngón chân đều sắp bị dẫm bẹp rồi.- Hừ, ai bảo ngươi đi lừa con gái khác.

Coi như muốn lừa, cũng chỉ có thể gạt ta.Nạp Lan Tuyết Tiên hung hăng đạp một cái lên giầy của Phong Phi Vân, vươn tay liền kéo lỗ tai Phong Phi Vân- Ngươi lừa Ngọc Lạc đến trong bụng có con của ngươi.

Vậy sao lúc ngươi lừa ta, làm thế nào lại không to bụng.

Có đúng mỗi lần lúc ngươi gạt ta, đều cố ý làm qua quít với ta ?Những nữ đệ tử Ngự Thú Trai chung quanh, ai nấy đều ngây ra như phỗng, tình huống gì đây ?Tửu Nhục hòa thượng vừa đi vào Phù Đồ Tháp tức thì túa mồ hôi lạnh đầy mặt, trong lòng thầm kêu to, cục cưng của ta, nha đầu ngốc này lại đang nói mê sảng gì vậy ?Lão đi ra phía trước liền tóm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, không cho nàng đứng quá gần với Phong Phi Vân.

Hôm nay thật sự là xúi quẩy, lại để cho Nạp Lan nhìn thấy Phong Phi Vân.

Cái này phiền toái lớn, Tửu Nhục hòa thượng rất hối hận mình đã cho nàng đi xem náo nhiệt.-------Chương 946: Nam nhân kia là ai (1)Vu Thanh Họa nhẹ nhàng vái một cái với Tửu Nhục hòa thượng để thể hiện sự tôn kính với lão.

Dù sao Tửu Nhục hòa thượng có vai vế cực cao trong Phật Môn, đức cao vọng trọng.

Mặc dù nàng chính là Phật Tôn, nhưng mà ở trước mặt Tửu Nhục hòa thượng thì lại vẫn chỉ như một tiểu cô nương bình thường.Phong Phi Vân nhìn Tửu Nhục hòa thượng rất bất mãn, bèn cười to mà bảo:- Tốt, Vu Thanh Họa, ngươi không phải nói Ngự Thú Trai chỉ có một người đàn ông là ta sao.

Vậy con lừa ngốc kia cũng không phải nam nhân sao.

Ta xem ra Ngọc Lạc chính là bị lão ấy chọc cho lớn bụng, đầu sỏ gây tội rốt cục hiện thân.Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn sang phía Tửu Nhục hòa thượng.Nạp Lan Tuyết Tiên cũng chớp chớp mắt nhung, nhìn chăm chú Tửu Nhục hòa thượng.Chết tiệt, một đôi mắt to cồ cộ tựa như chuông đồng của Tửu Nhục hòa thượng trừng lên tròn xoe.

Hai tay chắp tay trước ngực, không ngừng tụng niệm:- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.

Bần tăng chính là người trong Phật Môn, lục căn thanh tịnh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.- Phì... hừ, ngươi lục căn thanh tịnh.

Ngươi chính là một hòa thượng yêu quái, lại ăn thịt, có uống rượu, vẫn còn đánh người, vẫn còn chửi nhau.

Giới luật Phật Môn ở trước mặt ngươi thì nhìn vậy mà không có tác dụng.

Vì thế nếu như ngươi phạm thêm một chút sắc giới, thì cái đó thật sự rất bình thường.Trong cổ họng Phong Phi Vân phát ra tiếng cười "Khanh khách".Tửu Nhục hòa thượng bị nói đến mặt mày đỏ lên, cuối cùng đỏ lên đến tột đỉnh, chính là giống hệt như quả cà chua.Phong Phi Vân cười nói:- Ta một mực tĩnh tâm tu luyện trên đỉnh Thái A, trục xuất tà ma trong lòng.

Đến hôm nay mới xuống núi, chuyện này có Trai Chủ của Ngự Thú Trai có khả năng làm chứng.

Cho nên đứa bé trong bụng nàng tuyệt đối không có khả năng là của ta, chỉ có thể là do con lừa già ngốc nhà ngươi này.Phong Phi Vân cực kì kiêu ngạo, hét lớn:- Đàn Thanh Tố, ta biết ngươi đã đến, còn không đi ra làm chứng cho ta.Những đệ tử này của Ngự Thú Trai đều thầm niệm Phật kinh trong lòng, cảm giác Phong Phi Vân quả nhiên là đại ma đầu, lại dám gọi thẳng tên huý của Trai Chủ.

Quả thực hẳn là trọn đời phải trấn áp hắn tại A Tì Địa Ngục,Trong không trung Thiên Đảo Đàm, một mảnh mây khói tụ tập, ngưng tụ thành một bóng người tuyệt sắc, Huyền Không đứng thẳng.

Tựa như một nàng tiên nữu siêu thoát ở ngoài vòm trời.Đúng là phân thân của Trai Chủ Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố.Trừ Vu Thanh Họa ra, các đệ tử Ngự Thú Trai đều khom mình hành lễ,Khi một đám mây khói kia tụ tập mà thành bóng người, nó liền nói với âm thanh thanh nhã, siêu thoát ở ngoài hồng trần, mà rằng:- Phong Phi Vân đích xác chính là hôm nay mới xuống đỉnh Thái A.

Ta có thể chứng minh, đứa bé kia tuyệt đối không có khả năng là của hắn.Khi mà ngay cả Trai Chủ đều lên tiếng, đệ tử Ngự Thú Trai tự nhiên đều rất tin không còn nghi ngờ.Như vậy chuyện này liền trở nên càng khó bề phân biệt, rốt cuộc là ai len lén xông vào Ngự Thú Trai, lại vẫn còn lừa lấy đi "Kim Tàm Kinh"từ trong tay Ngọc Lạc.- Ha ha, con lừa già ngốc, cái này thì ngươi không lời nào để nói chứ.

Có lẽ là ngươi nên nhận đi, giao "Kim Tàm Kinh" ra đây.

Có lẽ hôm nay còn có thể mang theo nữ nhân của ngươi và đứa bé rời khỏi Ngự Thú Trai, từ đó hưởng thụ niềm vui con đàn cháu đống trong nửa đời còn lại.

Bằng không, Vu Phật Tôn và Trai Chủ nhất định sẽ cho một nhà ba người các ngươi sinh tử khó cả đôi đường.- A Di Đà Phật.Tửu Nhục hòa thượng hai tay chắp tay trước ngực, nói ra một câu phật hiệu.Vu Thanh Họa nói với âm thanh lạnh lùng:- Tửu Nhục đại sư tâm tình uyên thâm, từng nhiều lần ra tay cứu Ngự Thú Trai khỏi nguy nan, chính là hộ pháp thánh tăng của Ngự Thú Trai, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là Đại sư gây nên.

Ngọc Lạc, nam nhân kia rốt cuộc là ai, nếu mà ngươi không nói, ta hiện tại liền một kiếm đâm chết thai nhi trong bụng ngươi.Ngọc Lạc co lại tại góc tường, thân thể run lên cầm cập, run, hàm răng cắn chặt lấy môi, căn bản không mở miệng.Phong Phi Vân đương nhiên cũng biết Tửu Nhục hòa thượng không có khả năng là nam nhân của Ngọc Lạc, chẳng qua là nhìn khó chịu, cố ý bêu xấu lão mà thôi.

Thế nhưng nếu không phải Tửu Nhục hòa thượng, vậy thì là ai đây.Vu Thanh Họa là thật sự bị tức giận đến cực điểm, phát sinh ý đồ giết chóc.Nạp Lan Tuyết Tiên thấy Ngọc Lạc thật sự đáng thương liền đi tới ôm lấy nàng, cầu xin cho nàng- Vu Phật Tôn, Ngọc Lạc muội muội cũng rất đáng thương, người liền tha cho nàng đi.- Nha đầu quay lại đây, việc này quan hệ trọng đại, ngươi đừng làm phiền thêm.Tửu Nhục hòa thượng trách mắng.Nạp Lan Tuyết Tiên ra sức lắc đầu, sau đó lại rót vào tai Ngọc Lạc:- Ngọc Lạc muội muội, ngươi liền nói cho Phật Tôn xem bại hoại kia là ai đi.

Nay đã đến bước này mà hắn lại cũng không đứng ra cứu các ngươi.

Như vậy nói rõ hắn kỳ thật chính là một kẻ xấu lòng lang dạ sói, căn bản không cần phải vì hắn mà tiếp tục đối địch với sư môn.- Ta không có đối địch với sư môn, ta cũng không dám phản bội sư môn.

Ta thật sự không có, xin các ngươi tin tưởng ta, van cầu các ngươi.Ngọc Lạc không ngừng dập đầu trên mặt đất, đầu nàng đã sắp vỡ ra, trên trán xuất hiện vết máu- Phật Tôn, hắn thật là một người tốt, chỉ là muốn mượn "Kim Tàm Kinh" xem qua, chả mấy chốc sẽ trở về.

Hắn nói chờ hắn tu luyện xong xuôi "Kim Tàm Kinh", liền nhất định sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh".

Hắn tuyệt đối sẽ không gạt người, tuyệt đối sẽ không.- Ta tin tưởng ngươi.Nạp Lan Tuyết Tiên giúp Ngọc Lạc đứng lên, giúp nàng lau đi vết máu trên mặt rồi nói:- Vậy thì hắn nói sau bao lâu sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh"?- Hắn nói chỉ tìm hiểu mười ngày, mười ngày là có thể hiểu được "Kim Tàm Kinh", sau đó sẽ trả lại nó.

Sau đó mang theo ta cùng nhau rời khỏi Ngự Thú Trai, đi ra thế giới bên ngoài, cưỡi Linh Thú, ngao du khắp các vùng quê Hoa Hải, sống một cuộc sống tự do tự tại.Trong đôi mắt Ngọc Lạc lộ vẻ ước mơ, sự say đắm nói không ra lời.Phong Phi Vân cười khanh khách:- Vậy sau mười ngày, hắn có đem trả lại"Kim Tàm Kinh"không ?Ánh sáng trong mắt Ngọc Lạc bỗng tối sầm, lờ mờ ảm đạm.Phong Phi Vân lại hỏi:- Vậy là đã qua bao nhiêu lần mười ngày.Đôi mắt Ngọc Lạc trở nên càng ảm đạm.

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu quật cường nói:- Hắn khẳng định là đang bị chậm trễ trên đường, khẳng định là như vậy.

Hắn khẳng định sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh", nhất định...

Đúng rồi, bản thân hắn thân mắc bệnh nan y từ nhỏ, nói không chừng...

Hắn đã chết...

Ô ô, hắn sẽ không trả "Kim Tàm Kinh".Phong Phi Vân cười ha hả:- Là hắn nói cho ngươi, bản thân hắn thân mắc bệnh nan y từ nhỏ, chỉ có tu luyện "Kim Tàm Kinh" mới có thể bất tử.

Cho nên, ngươi sợ hắn bị chết, liền giúp hắn lấy trộm "Kim Tàm Kinh"."

Ngọc Lạc gật đầu, rất kinh ngạc mà hỏi lại:- Làm sao ngươi biết ?- Bởi vì ta là Thần Tiên a.-------Chương 947: Nam nhân kia là ai (2)Phong Phi Vân cười nói:-Ta còn biết, hắn khẳng định đã nói vớingươi, hắn cũng không sợ chết, hắn chỉ sợ hãi sau khi mình chết, một mình ngươi rất cô đơn.

Như vậy hắn sẽ chết không nhắm mắt.- Hắn đích xác đã nói vậy.Trên mặt Ngọc Lạc hiện ra nét ửng đỏ mà nói:- Hắn vốn là là người yêu ta nhất trên đời, bao giờ cũng đều suy nghĩ cho ta.Vu Thanh Họa tức tối đến muốn giết người, Linh Kiếm trong tay mấy lần thiếu chút nữa đã chém ra.Phong Phi Vân lại càng cười to, hắn nói:- Không chỉ có như thế, không chỉ có như thế.

Ta còn biết, phương pháp ngươi lừa gạt "Kim Tàm Kinh" đều là hắn dạy.Ngọc Lạc im lặng gật đầu, nhưng lại gắng gượng chống chế:- Hắn nói, đây là một lần duy nhất hắn gạt người.

Vốn là cho tới ngày nay hắn cũng không nguyện gạt người, tương lai cũng sẽ không lại gạt người.Rất nhiều nữ đệ tử Ngự Thú Trai giờ phút này đều rơi lệ, Ngọc Lạc thật sự rất đơn thuần, bị người lừa thảm như thế thảm, lại vẫn si tình như thế- Chết tiệt, hỗn đản này rốt cuộc là ai.Phong Phi Vân cười hỏi:- Tiểu cô nương, ta rất hiếu kỳ các ngươi rốt cuộc biết nhau bao lâu?

Sao hắn lại có thể để ngươi khăng khăng một mực như thế, để ngươi không tiếc thân mình cũng cam tâm tình nguyện chết vì hắn như thế.Ngọc Lạc cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:-Chúng ta vẻn vẹn biết nhau một đêm.

Ngày hôm sau, hắn liền mang theo "Kim Tàm Kinh" rời khỏi Ngự Thú Trai.Khi nàng nói ra những lời này một cách tự nhiên như vậy, làm cho ở trong tai mọi người lại giống như một tràng sấm sét.- Trời ạ.Rất nhiều Lão ni cô Ngự Thú Trai tu vi tinh thâm đều không thể tin được lỗ tai của mình, cho là chính mình nghe lầm.Vẻn vẹn biết nhau một đêm, là có thể khiến cho Ngọc Lạc không chỉ có dâng thân thể cho hắn, còn giúp hắn lấy trộm "Kim Tàm Kinh".

Chủ yếu nhất chính là Ngọc Lạc vẫn còn rất tin không nghi ngờ đối với hắn, si tình chờ đợitại Ngự Thú Trai, một mực tin chắc hắn sẽ trở về.Trong lòng Phong Phi Vân cũng là ngây ngẩn như vậy.

Rất kiêu ngạo xấc xược, thật sự rất kiêu ngạo xấc xược.

Một người đàn ông phải có mị lực đến đâu mới có thể khiến cho một nữ nhân chấp nhận hi sinh vì hắn nhiều như vậy, nhưng lại si tình không thôi.Những nữ đệ tử Ngự Thú Trai bên ngoài đều đã hoàn toàn rối loạn.

Chuyện như vậy thực khiến cho bọn họ vô phương đón nhận, trong mắt rất nhiều Thiên Chi Kiêu Nữ đều phát ra những ánh sát khí.

Trong lòng thề, nhất định phải đem chặt đầu nam nhân kia.- Quả thực coi đệ tử Ngự Thú Trai chúng ta đều là dễ lừa như vậy sao.

Phật Tôn, ta thỉnh cầu được rời núi đi bắt tặc tử kia, đoạt lại "Kim Tàm Kinh".

Nhất định phải khiến cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong.Một Thiên Chi Kiêu Nữ dung nhan cực kì xinh đẹp, cưỡi trên đám khói linh đi tới.

Ngọc thể thướt tha, chân cưỡi thần liên, nàng nửa quỳ ở bên ngoài Phù Đồ Tháp.Đây là một vị Thiên Chi Kiêu Nữ có thể xếp vào hạng mười người đứng đầu trong số thế hệ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân cười nói:- Cạc cạc, tiểu nha đầu, chỉ bằng ngươi căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn.

Cẩn thận không đến lúc đó người khác sẽ để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.

Cứ như dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và vóc người của ngươi thế này, tuyệt đối sẽ hợp khẩu vị của hắn.Vị Thiên Chi Kiêu Nữ này hai tròng mắt tỏa ánh sáng lung linh, nói với âm thanh lạnh lùng:- Ta đã đạt tới Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, tu vi có thể so sánh với những vương giả trong thế hệ trẻ tuổi Tu Tiên Giới.- Thì đó cũng chỉ là thức ăn trong miệng người khác mà thôi.Phong Phi Vân cực kì khinh thường, đáp:- Ta mặc dù không biết Nam nhân kia rốt cuộc là có lai lịch gì, nhưng mà hắn có thể đi lại tự nhiên trong Ngự Thú Trai.

Với bản lĩnh thế này, cũng không phải mỗi người cũng có.

Ta liền tự nhận không làm được, nói rõ hắn đều phải lợi hại hơn so với ta.- Đó là bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh, nếu như ngươi đủ mạnh thì cũng sẽ không bị trói ở chỗ này.Vị Thiên Chi Kiêu Nữ này tóc dài xõa vai, ánh mắt sáng ngời, có một sự kiêu ngạo nói không ra lời.Phong Phi Vân cười nói:- Có thật không, vậy có muốn đấu với ta một phen hay không.

Có tin là cho dù ta bị phong ấn tu vi, thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Thật sự, nếu không thì đánh cuộc một lần.

Nếu như ngươi đều không thắng được ngay cả ta, vậy làm thế nào đi bắt nam nhân kia.- Đánh cuộc như thế nào ?Nàng thiên tư kiêu nữ kia hỏi.- Không, không, ta phải hỏi trước ngươi.

Ngươi có chấp nhận trả giá nếu như bị thua ở trong tay ta hay không.Phong Phi Vân hai mắt sinh tà, tiếng cười giống như ma quỷ.Vị Thiên Chi Kiêu Nữ này lộ ra vẻ suy tư sâu sắc trên mặt.

Dù sao Phong Phi Vân có danh tiếng không nhỏ, ngay cả Thái Tể Bắc Minh Mặc Thủ đều đã làm thịt, đã sớm rung động cả Tu Tiên Giới.Mà hiện nay, mặc dù tu vi của hắn bị phong bế, nhưng mà lại vẫn cực kì cường đại.

Người bình thường căn bản không dám khiêu chiến cùng hắn.Vu Thanh Họa nói:- Trì Dao, ngươi lui xuống trước đi, ngươi không có khả năng là đối thủ của ma đầu kia.Trì Dao, là tên của thiên tư kiêu nữ kia.Trì Dao cực kì cố chấp, xuất ra một thanh trường kiếm xanh ngọc tựa như một vệt sao băng trắng lóa, trôi nổi ở phía trên đỉnh đầu, có hư ảnh của chín con linh điệp trắng tinh trôi nổi dập dờn chung quanh Linh Kiếm,kiếm vân tỏa ra những vòng dập dờn, nàng nói:- Phật Tôn, đệ tử khẳng định có thể chiến thắng Phong Phi Vân.- Ngươi không phải là đối thủ của hắn, mặc dù đan điền của hắn bị phong bế, ngươi cũng không có khả năng chiến thắng hắn.Vu Thanh Họa nói quả quyết.

Ngay cả nàng đều thiếu chút nữa gặp họa ở trong tay Phong Phi Vân, huống chi những nữ đệ tử ra đời không lâu này.

Vì tránh cho Trì Dao gặp hại trong tay Phong Phi Vân, cho nên mới trách mắng đuổi nàng trở về.Phong Phi Vân thủ đoạn ti tiện, tâm cơ hiểm ác, căn bản không phải những nữ đệ tử này vốn chỉ lớn lên tại Ngự Thú Trai có khả năng so sánh được, chỉ biết sẽ thiệt thòi lớn.Trì Dao cuối cùng lui xuống.Phong Phi Vân có hơi thất vọng, nhẹ nhàng dẩu môi, nhếch miệng cười một tiếng với Trì Dao tràn ngập dư vị khiêu khích.

Vốn tưởng thịt thiên nga sẽ đến khóe miệng, liền lại bay đi như vậy.Một vị Lão ni cô tiến lên, sắc mặt nặng nề nói:- Phật Tôn, "Kim Tàm Kinh" chính là Thánh Điển Phật Môn, hoàn toàn không thể để lọt đi ra ngoài.

Nhất định phải điều động cường giả truy hồi "Kim Tàm Kinh" mang về.Một vị lão ni khác nói với vẻ cực kì trang nghiêm:- "Kim Tàm Kinh" rơi vào trong thế tục, nhất định sẽ khiến sinh ra sát kiếp vô biên vô tận, rất nhiều tiên môn đại giáo đều sẽ ra tay.

Triều đình đều có thể sẽ can thiệp vào.- Mấu chốt ở chỗ, nếu như để cho người ta biết Kim Thân Cốt Bản của "Kim Tàm Kinh" đang ở tại Ngự Thú Trai, chỉ sợ Ngự Thú Trai cũng sẽ bị đẩy lên chỗ đầu sóng ngọn gió.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật tà đạo xông lên núi, một số cường đạo đã ẩn dật lánh đời đều có thể sẽ lại xông đến để cướp đoạt kinh thư....-------Chương 948: Xua lang cản hổ (1)Trong Phù Đồ Tháp, tụ tập rất nhiều cường giả tiền bối của Ngự Thú Trai.

Bọn họ đều cảm giác được một nỗi đau buồn âm thầm, cuối cùng cảm giác một cơn kiếp nạn đại thiên tai sắp giáng xuống trên đầu Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân lại tịnh không có hứng thú đối với những tâm tư này, hắn nói:- Vu Thanh Họa, nếu đều đã chứng thật không phải ta làm, liệu hẳn là thả ta ra đi chứ.Vu Thanh Họa mái tóc dài rủ xuống đất, tựa như một làn thác nước màu xanh,hai tròng mắt phát lạnh liền mở miệng đáp:- Thả ngươi ra, Phong Phi Vân, ngươi ma tính khó thuần phục, tà khí quá nặng, lại dám đánh lén bổn tôn.

Chỉ riêng điều này cũng đã là tử tội, ngươi cảm giác rằng ta sẽ bỏ qua ngươi sao.- Ha ha, Vu Thanh Họa, ngươi không phải là đang hận ta, khiến ngươi...Phần sau câu nói của Phong Phi Vân chợt dừng lại, thật giống như bị nghẽn ở trong cổ họng.

Vu Thanh Họa đã đánh ra một mảng khí lạnh, làm đông cứng mồm của Phong Phi Vân.

Miệng hắn nhét đầy Hàn Băng, vô phương mở miệng nói ra tiếp.Vu Thanh Họa đương nhiên sợ Phong Phi Vân nói ra chuyện lúc trước, đó tuyệt đối là nỗi nhức nhối trong lòng nàng.

Quả là khó quên từ lúc sanh ra, thiếu chút nữa liền bị Phong Phi Vân cướp đi trinh tiết.Đối với Ngự Thú Trai mà nói, cái này chính là một mối nguy cơ.

Ngay cả Trai Chủ Đàn Thanh Tố đều phải rời khỏi đỉnh Thái A, giáng xuống chân thân.

Đàn Thanh Tố tựa như một nàng tiên không có thực trong chốn nhân gian khói lửa, khuynh thành không tỳ vết, thánh khiết vượt khỏi đời thường.

Khiến cho Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai ai nấy đều tự ti mặc cảm, cúi đầu hành lễ.- Xoạt, xoạt, xoạt.Một vầng ánh sáng trắng lung linh bay đến từ bốn phương tám hướng, rơi xuống trên đảo.Phật Tôn ở mười mạch Ngự Thú Trai, tất cả Thái Thượng trưởng lão đời thứ hai đều tiếp nhận lệnh do Trai Chủ truyền đến, cùng chạy về Phù Đồ Tháp.Đàn Thanh Tố và Vu Thanh Họa đều thuộc về đại đệ tử đời thứ ba.

Các nữ ni cô đời thứ hai phần lớn đều đã sống năm trăm tuổi trở lên, được phong làm Thái Thượng trưởng lão.

Đó chính là một nhóm lão bà cường đại nhất Ngự Thú Trai.Hơn mười vị nữ ni tụ tập trong Phù Đồ Tháp, thật có thể nói là quần thư ríu rít.

Bọn họ tập trung vào chuyện mất trộm "Kim Tàm Kinh", thương thảo sách lược trả lời.

Còn về phần đệ tử thế hệ trẻ tuổi lại không có tư cách cùng tham gia vào trong thương thảo.Đương nhiên còn có một ngoại lệ, chính là Phong Phi Vân đang bị trói vào cột.- Trai Chủ, để cho ta đi trước truy thu "Kim Tàm Kinh"về, nhất định phải bầm thây vạn đoạn hỗn đản chết tiệt kia.Phật Tôn đệ thất mạch ghét ác như cừu, đã hóa thân vào kiếm, trên người toát ra khí khái hào hùng.Đàn Thanh Tố cực kì bình tĩnh, ngồi ở trên một tòa đài sen, nói với âm thanh nhã nhặn:- Hiện tại chúng ta cũng không hề biết ngay cả đối phương là ai, cần phải đến chỗ nào để thu hồi "Kim Tàm Kinh".Phật Tôn đệ thất mạch thở dài một tiếng, đích xác rất làm cho người ta nhụt chí,Cánh cửa đại môn Phù Đồ Tháp đóng chặt, bên trong linh khí thổi qua lại không ngớt tỏa ra ánh hào quang khắp nơi.

Bọn họ giống như là đang đứng ở trong một khoảng không vũ trụ.Vu Thanh Họa ngồi ở đối diện Đàn Thanh Tố, nhìn sang vị trí góc tường mà nói:- Ngọc Lạc căn bản là không chịu mở mồm, vô phương từ trong miệng nó hỏi ra chút xíu gì đó.Ngọc Lạc đã ở trong Phật Tháp, đang ngồi dưới đất.

Bả vai yếu đuối dựa vào vách tường, hai tròng mắt đờ đẫn, tựa hồ đang đắm chìm vào trong thế giới của mình, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không quan hệ gì tới nàng.

Mặc dù kề kiếm vào cổ của nàng thì nàng đều không có chút xíu phản ứng.Đàn Thanh Tố nói:- Còn có một vấn đề, coi như chúng ta biết là ai đã lấy đi "Kim Tàm Kinh", với tri thức của các vị ở đây thu được qua sự từng trải, thì ai có thể đủ sức đấu được với hắn.

Đúng như Phong Phi Vân nói, người này có thể đi đến ra vào tự nhiên tại Ngự Thú Trai, thì bản lĩnh này thật là lợi hại.

Hơn nữa hắn có thể trong một đêm đã làm cho Ngọc Lạc khăng khăng một mực đối với hắn, thì đối với nhược điểm của người ta hắn nắm rất chắc.

E là cũng không phải các vị ở đây có thể so sánh được với hắn.

Một người tu vi cường đại, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, thì người bình thường căn bản không đối phó được với hắn.Một lão ni cô đã sống tám trăm tuổi, toàn thân đều phủ nhiều nếp nhăn, giống như một cây khô lưng còng đứng ở nơi này, đầu đầy tóc bạc, âm thanh khàn khàn nói:- Trai Chủ vừa nói như thế, Lão ni cô trái lại nghĩ tới nguy cơ khác đáng sợ không kém.- Sư bá ám chỉ chính là...Đàn Thanh Tố trong mơ hồ đã đoán được Lão ni cô muốn nói về cái gì.Lão ni cô gật đầu đáp:- Đệ tử Nội Môn Ngự Thú Trai, phần lớn đều là từ nhỏ đã lớn lên tại Ngự Thú Trai, tâm tư đơn thuần.

Cái này đối với tu hành mà nói, tự nhiên là không thể tốt hơn.

Nhưng mà bọn họ lại căn bản không hiểu lòng người hiểm ác, thế giới nguy hiểm.

Nếu như không cho bọn họ đi ra bên ngoài rèn luyện một phen, chỉ sợ tương lai sẽ thiệt thòi lớn.Một lão ni cô khác thở dài nói:- Ngọc Lạc sở dĩ dễ dàng bị lừa gạt như vậy, chính là bởi vì nàng rất lương thiện, rất hồn nhiên, cũng quá ngốc, ai.Vu Thanh Họa ngồi thẳng người đáp:- Ta đã sớm nói đến chuyện này.

Mỗi một thế hệ trẻ tuổi Ngự Thú Trai đều xuất hiện vài nữ nhân trẻ trung xinh đẹp giống như Thiện Linh Nhi, Trì Dao.

Vẻ đẹp của bọn họ tại Thần Tấn Vương Triều đều đủ để lọt vào mười người đứng đầu.

Nếu như bọn họ không vào đời rèn luyện, tương lai gặp phải nam nhân chỉ sợ cũng sẽ bị lừa rất thảm, mà lại có thể mang đến cho Ngự Thú Trai tai ương ngập đầu.- Lần này để cho Thiện Linh Nhi vào đời rèn luyện, cũng đã nhìn ra.

Tu vi của nàng mặc dù cao, nhưng vẫn nhiều lần gặp phải nguy hiểm.

May là có Thái Thượng trưởng lão bổn môn âm thầm tương trợ nên mới có thể biến nguy thành an.Chuyện "Kim Tàm Kinh" bị mất trộm lần này đây, đã khiến cho nguy cơ tồn tại của Ngự Thú Trai bị bại lộ ra ngoài.- Chẳng lẽ chúng ta liền trơ mắt nhìn nguy cơ từng bước một áp sát đến gần, cuối cùng Ngự Thú Trai tan thành tro bụi.

Chúng ta đều đã rất nhiều tuổi rồi, cùng lắm thì chết trận.

Nhưng mà những nữ đệ tử này... kết cục của bọn họ...

Ai.Một vị lão ni cô thở dài một tiếng,- Nếu như không mang được "Kim Tàm Kinh" về, một lần đại nạn ngập đầu thật sự có thể sẽ giáng xuống trên đầu Ngự Thú Trai.Bầu không khí trong Phật Tháp cực kì nghiêm túc, vô cùng nặng nề.

Trên mặt của mỗi người đều mang theo dáng vẻ đang vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không hề có đối sách, căn bản không biết nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào.Đàn Thanh Tố vẫn ngồi lạnh nhạt như trước mà nói:- Ta có một đề nghị, nhưng cũng không biết có thể tác dụng hay không.- Trai Chủ chẳng lẽ có biện pháp phá vỡ bế tắc.-------Chương 949: Xua lang cản hổ (2)Đàn Thanh Tố nói:- Phong Phi Vân hiện tại chính là đang chịu tội, ma tính khó thuần.

Nhưng mà người trong thế gian cũng biết hắn đặc biệt nham hiểm xảo trá, hơn nữa lòng dạ hiểm ác đối với người ta thì quả là vượt qua mọi người chúng ta.

Sao chúng ta không lấy tà chế tà, xua lang đuổi hổ.- Ta không phải không cảm thấy đây là một biện pháp tốt.

Chỉ sợ đến lúc đó bị con ác lang hắn cắn ngược lại một cái.Vu Thanh Họa cực hận Phong Phi Vân, đôi mắt như hàn kiếm, mà nói:- Ta đề nghị hiện tại liền một đao loại trừ hắn, để miễn hậu hoạn vô cùng.Một Lão ni cô nhiều tuổi dài nhất suy tư thật lâu, rồi mới nói:- Lão ni cô cảm giác rằng phương pháp của Trai Chủ cũng không phải không thể được.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết là trước hết phải nhanh chóng khống chế được yêu ma, khiến cho hắn không có một cơ hội khiến hắn cắn ngược lại.Lão ni cô gầy sột soát thò tay vào trong ngực, xoắn xoăn ở bên trong rồi tách ra một viên đan dược đen bóng.

Lão nhếch miệng cười một tiếng, để hở cái miệng đã rụng gần hết răng mà nói:- Đây là hồi Lão ni cô đi du ngoạn phủ Bắc Cương, ở bên trong một tòa Động Hư đã thu được Bách Túc Cổ Dược.

Sau khi cho hắn ăn vào thì đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.Phong Phi Vân rốt cuộc cảm giác được Lão ni cô này là vê vê từ trên người xuống một viên ghét, sau đó xoa nặn thành hình dáng đan dược.Lão ni cô tập tễnh bước đến, cái chân khập khiễng làm cho khi bà đi thì trông tựa như một bà lão phù thủy.

Hàm răng móm mém cười cười, bà lão tống viên đan dược đen bóng kia vào trong miệng Phong Phi Vân.Đan dược đút vào mồm, liền rơi xuống trong cổ họng, giống như là một con côn trùng đang chạy xộc vào trong thân thể.Vu Thanh Họa nói:- Phong Phi Vân, hiện tại cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi nhất định phải đi mang được "Kim Tàm Kinh" quay về.

Nếu như không mang về được, thì ba ngày sau, ngươi cứ chờ chết đi.Phong Phi Vân cảm thấy cổ họng khô cằn, cười lạnh nói:- Các ngươi cho là chỉ dựa vào một viên thuốc cổ là có thể bức ta làm việc giúp các ngươi, các ngươi cũng quá ngây thơ rồi.- Vậy ngươi muốn như thế nào.Vu Thanh Họa vỗ án dựng lên, phẫn nộ nói không ra lời.Phong Phi Vân khanh khách cười một tiếng, rồi nói:- Ta muốn ngươi đi cùng ta.

Trừ phi các ngươi đồng ý điều kiện này, nếu không, coi như có giết ta, thì ta cũng không có khả năng giúp các ngươi.Vu Thanh Họa nghĩ tới tình cảnh Phong Phi Vân xé nát phật y của mình, trong lòng run lên, mà nói:- Đây là ngươi đang nằm mơ.Phong Phi Vân căn bản không thèm để ý đến nàng, tiếp tục nói càn rỡ:- Nếu ta dám nói vậy, khẳng định là bởi vì ta nắm chắc sẽ tìm về được "Kim Tàm Kinh".

Bởi vì ta đã biết đột phá khẩu của cả sự kiện ở chỗ nào.- Ngươi đang thổi phồng chứ.Vu Thanh Họa nghiến răng nghiến lợi nói.Phong Phi Vân nhẹ nhàng cười nói:- Nam nhân đã lừa lấy đi "Kim Tàm Kinh", khẳng định biết chuyện sẽ bại lộ, Ngự Thú Trai sẽ cử cao thủ đuổi theo giết hắn.

Như vậy hắn khẳng định sẽ tiên hạ thủ vi cường mà ra tay trước, truyền tin tức Kim Thân Cốt Bản của "Kim Tàm Kinh" khắp cả Tu Tiên Giới.

Đến lúc đó khẳng định rất nhiều người đều sẽ xông lên Ngự Thú Trai.

Ai, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a, đến lúc đó...Sắc mặt Vu Thanh Họa đại biến, những lời Phong Phi Vân vừa nói đích xác rất có đạo lý.

Nàng nắm chặt ngọc quyền mà bảo:- Nếu như ngươi thực sự nắm chắc có thể tìm được Nam nhân kia, ta có khả năng đi với ngươi cùng thu hồi "Kim Tàm Kinh"về.Khóe miệng Phong Phi Vân nhướng lên một cái mà nói:- Ngươi vẫn còn nhất định phải thề trước mặt Phật tổ, có chuyện gì đều nhất định nghe ta hạ lệnh, không thể làm nghịch lời của ta nửa phần.

Nếu như ngươi đồng ý, việc này liền còn có thể đàm phán được.

Cạc cạc, Vu Phật Tôn, ngươi cần phải hiểu rõ điều đó.Vu Thanh Họa không chút do dự liền thề- Chỉ cần ngươi hạ lệnh không quá phận, thì ta nghe lời ngươi.Phong Phi Vân tuyệt đối không phải người tốt, Vu Thanh Họa tự nhiên biết.

Nhưng mà nàng có tự tin tuyệt đối đối với tu vi của chính mình.

Chỉ cần cẩn thận dè chừng một chút, thì căn bản không sợ hãi Phong Phi Vân giở trò quá đáng gì.- Thực sự nghe lời.?Phong Phi Vân cười hỏi.- Chúng ta liền chờ xem đi.Hai tròng mắt Vu Thanh Họa phát lạnh, ẩn chứa những ánh sáng trí tuệ.

Nàng có tri thức thu được qua sự từng trải mấy trăm năm, tuyệt không phải những tiểu cô nương này có khả năng bằng được, căn bản không sợ hãi Phong Phi Vân định giở trò đùa giỡn gì.Đàn Thanh Tố vốn muốn nói cái gì đó, nhưng mà thấy Vu Thanh Họa đã liều chết đối chọi với Phong Phi Vân, vì vậy cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Kỳ thật nàng cũng không quá lo lắng, dù sao Phong Phi Vân chỉ có cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, mà Vu Thanh Họa đã đạt tới siêu cấp cảnh giới Cự Phách Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng.

Cho dù Phong Phi Vân quỷ kế đến đâu, thì cũng không có khả năng lật ngược sóng lớn nổi.Ba sợi xích sắt trên người Phong Phi Vân được cởi xuống, những sợi xích sắt này mỗi một cái đều nặng đến vạn cân, trên bề mặt thêm vào ấn phù, chuyên môn dùng để phong bế cường giả cấp bậc Cự Phách.- Vu Thanh Họa, mau rót chén trà cho ta.Phong Phi Vân hoạt động cánh tay một lát, cảm giác cực kì dễ dàng.

Trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai.

Bỗng nhiên, trong bụng Phong Phi Vân quặn đau một hồi, chợt liền lăn lộn ở trên mặt đất.- Chết tiệt, Lão ni cô, ngươi thật sự cho ta ăn Bách Túc Cổ Dược.Phong Phi Vân vốn tưởng rằng Lão ni cô kia cố ý hù dọa hắn, nhưng mà giờ phút này trong thân thể lại truyền tới một hồi đau đớn kịch liệt, giống như là có những con rết đang di động trong máu thịt.Lão ni cô kia cả người còng xuống, gầy như que củi, đầu đầy tóc bạc, hàm răng trong miệng đều đã rụng hết sạch.Một đôi mắt trũng sâu có cái nhìn hơi lờ mờ, bà hiền lành cười nói:- Tiểu bằng hữu, chỉ cần trong vòng ba ngày ngươi tìm về "Kim Tàm Kinh", bà bà liền cho ngươi giải dược.Lão ni cô này chống một khúc rễ cây đen nhánh làm gậy, bước đi tập tễnh, lắc la lắc lư đi ra khỏi Phù Đồ Tháp.

Bà đã thật sự già đến không thể hơn được, thật giống như bất kì lúc nào đều sẽ rơi vào trong quan tài.- Tại sao là ba ngày a.Phong Phi Vân cố nhịn đau đớn trong bụng, lại đứng lên.

Song quyền nắm chặt, hắn rất muốn chộp lấy Lão ni cô kia mà đánh cho một trận.Vu Thanh Họa với mái tóc dài buông thõng đến tận đất, da thịt ngọc ngà trơn bóng, trên dung nhan xinh đẹp hiện ra vẻ lạnh lùng, nàng nói:- Bởi vì sư bá chỉ còn tuổi thọ có ba ngày.

Ba ngày sau, chính là đại nạn của bà.

Mà Bách Túc Cổ Độc chỉ có bà có khả năng giải.

Nếu như là trong vòng ba ngày mà ngươi không thể đem "Kim Tàm Kinh" về, vậy thì chờ chết đi.Cơn đau đớn kịch liệt trong thân thể Phong Phi Vân dần dần biến mất, nhưng mà sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn.

Rốt cuộc hắn cảm giác Lão ni cô kia bất kì lúc nào đều có thể sẽ chết, chỉ sợ rất khó sống đủ ba ngày.-------Chương 950: Đột phá khẩuĐàn Thanh Tố và các Phật Tôn và Thái Thượng trưởng lão thế hệ trước của Ngự Thú Trai đều đã rời đi, chỉ còn Phong Phi Vân và Vu Thanh Họa.

Vu Thanh Họa mang theo một sợi xích sắt, một đầu cột vào trên cổ tay trái của Phong Phi Vân, đầu bên kia cột vào trên cổ tay phải của mình.- Ngươi muốn làm gì vậy.Phong Phi Vân khẽ động cánh tay liền kéo sợi xích sắt.

Sợi xích sắt này nặng đến vạn cân, kéo một cái gây ra âm thanh rất lớn.

Còn khi va chạm thì ma sát có thể gây ra tia lửa.Vu Thanh Họa đáp:- Phòng ngừa ngươi có mưu đồ bất chính, ngươi không phải nói ngươi đã tìm được đột phá khẩu của chuyện này rồi sao.

Đột phá khẩu ở chỗ nào.Vu Thanh Họa nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ ra đột phá khẩu của chuyện này ở chỗ nào, nên rốt cuộc cảm giác Phong Phi Vân là đang nói khoác.Trong mắt Phong Phi Vân hiện lên tà khí, hắn nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng lóa, sau đó xoay người liền đi tới bên cạnh Ngọc Lạc ngồi ở góc tường.

Hắn ngồi xổm xuống rồi hỏi:- Tiểu cô nương, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu.Vu Thanh Họa khinh thường nói:- Thì ra đột phá khẩu mà ngươi nói chính là Ngọc Lạc.

Nàng không có khả năng nói cho ngươi bất cứ một câu nào.Phong Phi Vân đáp:- Mở phong ấn ta ra, ta có thể dùng thần thức thăm dò trí nhớ trong đầu nàng ta.- Bớt làm vẻ cho ta, thiên hạ làm sao có thể có được thần thông thăm dò trí nhớ người khác.Vu Thanh Họa căn bản không để ý tới Phong Phi Vân, nàng nói tiếp:- Về phần mở phong ấn của ngươi, vậy ngươi càng đừng có nghĩ tới.- Nữ nhân không biết gì.Phong Phi Vân cười khúc khích, vươn tay cầm chắc cằm của Ngọc Lạc, nâng mặt của nàng lên, rồi hỏi:- Ngọc Lạc, kỳ thật ngươi không nói cho ta thì ta cũng biết nam nhân kia là ai.Trong đôi mắt Ngọc Lạc vốn đờ đẫn sinh ra một tia ánh sáng, nhưng mà nhanh chóng liền chợt lóe rồi biến mất.

Nàng lại trở nên đờ đẫn.Phong Phi Vân tiếp tục nói:- Hắn khẳng định là một nam nhân cực kỳ khôi ngô tuấn tú, hơn nữa còn rất trẻ.Ngọc Lạc có hơi chớp chớp ánh mắt, có hơi phát run nhìn chăm chú gương mặt đầy vẻ ma tính kia của Phong Phi Vân.

Thân thể mềm mại nhẹ nhàng lui về phía sau.- Hắn khẳng định tinh thông phật pháp, kiến thức hơn người.

Vào lúc ngươi nhìn thấy hắn, thật giống như thấy một vị Chân Phật vô thượng giáng xuống từ trên trời.

Hắn giảng thiện kinh với ngươi, nói về Thiên đạo, quả thực tri thức của hắn như biển, học thức vô biên vô tận.Phong Phi Vân tiếp tục nói.Ngọc Lạc hai tay kìm lòng không đậu xiết chặt tay, thân thể co rúm lại thành một cục.

Nàng không ngừng lắc đầu, không dám nhìn vào mắt của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười cười, sau đó đứng lên, không hề nhìn Ngọc Lạc nữa mà nói:- Đi thôi, đi tới chỗ tiếp theo.Vu Thanh Họa nhìn qua một chút Ngọc Lạc trên mặt đất, lại nhìn một chút bóng lưng của Phong Phi Vân.

Nàng đuổi theo, rồi hỏi:- Làm sao ngươi biết nhiều thứ như vậy.- Ta đoán.Phong Phi Vân đáp:- Đối với một tiểu cô nương từ nhỏ lớn lên tại Ngự Thú Trai mà nói, căn bản là không hề gặp được nam nhân.

Nếu như đột nhiên gặp phải một nam nhân xa lạ xuất hiện ở trước mặt nàng, khẳng định sẽ bị dọa đến mất bình tĩnh, thậm chí sẽ bị hù dọa ngất xỉu đi.

Đương nhiên liền càng không có khả năng trong một đêm đã mê luyến nam nhân này.Vu Thanh Họa nói:- Cho nên chỉ có một loại tình huống, nam nhân này chính là một hòa thượng, nhưng lại là một hòa thượng tuổi còn trẻ tuấn tú và vô cùng uyên thâm phật pháp.Phong Phi Vân bỗng dừng lại bước chân lại mà nói:- Nhưng lại là một người hòa thượng am hiểu sâu sắc nhược điểm nhân tính, thông minh tuyệt đỉnh.

Có lẽ hắn căn bản không phải là một hòa thượng, chỉ là ngụy trang thành một hòa thượng.

Đương nhiên tất cả điều này cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, sự thật có lẽ căn bản không phải như thế.- Ngươi vừa nói tới chỗ tiếp theo, vậy là địa phương nào.Vu Thanh Họa đột nhiên cảm giác được Phong Phi Vân có lẽ có vài phần thông minh.Phong Phi Vân nói:- Đó chính là đột phá khẩu đích thực của chuyện này.

Nam nhân này làm như thế nào tiến vào được Ngự Thú Trai, đây là chỗ mấu chốt nhất.

Một khi giải được bí mật này, có lẽ là có thể biết hắn là ai vậy.- Tiến vào Ngự Thú Trai chỉ có một con đường, đó chính là 'Tĩnh Phong Khẩu'.

Nhưng mà Tĩnh Phong Khẩu có hơn mười vị đệ tử trông coi, vẫn còn bố trí mấy cổ trận Tu Di, do sư thúc của ta trông coi cổ trận.

Cho dù là một vị chân nhân đều không có khả năng không một tiếng động tiến vào Tĩnh Phong Khẩu.

Cho nên không có khả năng có người có thể tiến vào Ngự Thú Trai.Vu Thanh Họa đáp.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Vậy là được rồi, chỗ tiếp theo của chúng ta chính là Tĩnh Phong Khẩu.- Ngươi có ý gì ?Vu Thanh Họa nói với âm thanh lạnh lùng.- Nam nhân kia có thể mượn Ngọc Lạc để lấy đi "Kim Tàm Kinh", chẳng lẽ cũng không thể mượn đệ tử khác để tiến vào Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân cười nói.Vu Thanh Họa trầm giọng nói:- Sư thúc ta đã sống hơn bốn trăm năm, tâm như gương sáng, ý chí kiên định, bất cứ nam nhân nào đều không có khả năng gạt được người.Phong Phi Vân trực tiếp đi ra khỏi Phù Đồ Tháp, sau đó liền chạy về hướng Tĩnh Phong Khẩu.

Hắn đúng là không có thời gian tranh luận với Vu Thanh Họa.

Bởi hắn xem ra, chỉ số thông minh của Vu Thanh Họa so sánh những nữ đệ tử này cũng không cao hơn bao nhiêu.

Hắn chỉ có thời gian ba ngày, nên một khắc cũng không thể lãng phí được.- Ùm.Một con tê ngưu thật lớn chạy vội tới.

Nó cao gần bẩy, tám thước, sừng tê ngưu tựa như một cây trường thương, khí lạnh bức người.

Đôi mắt tựa như hai chậu nước rửa mặt, dưới chân hất vọt lên những tảng lớn đất đá, tựa như một quả núi nhỏ nện trên mặt đất.Mặt đất chấn động, nó hạ xuống trước mặt Phong Phi Vân.Linh Tê miệng phun lời người đời, nó nói:- Trai Chủ nói, muốn ta tiếp tục trông coi ngươi.

Lần này tuyệt đối không thể lại bị ngươi mê hoặc.Phong Phi Vân tung người nhảy lên, rơi xuống trên lưng Linh Tê.

Xích sắt trên hai tay kéo theo vang lên rổn rảng- Vậy thì liền đa tạ Trai Chủ đưa cho ta một vật cưỡi.Móng chân Linh Tê đạp mạnh xuống đất, nó quát lên cực kì nóng nảy:- Lão Tử là Bạch Lân Tê dị chủng, ngay cả Trai Chủ đều không có coi ta là vật cưỡi, ngươi dám đứng ở trên lưng ta...Đột nhiên, thân thể khổng lồ của Linh Tê bỗng nhiên run run.

Đôi mắt to như chậu nước rửa mặt lớn cụp lại, cái mông cực đại cũng kẹp chặt không ít.

Nó cũng không dám động một phen, tựa hồ đã bị hoảng sợ.Vu Thanh Họa Ngự Không bay đến, phật y đong đưa, chân rơi trên ngọn cỏ.

Mắt ngọc mày ngài, thần sắc nghiêm túc, nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Linh Tê, đã khiến Linh Tê sợ đến thiếu chút nữa ngồi phịch ở trên mặt đất.

Mặc dù nó chính là một con Linh Thú ngàn năm, chiến lực vô cùng lớn, nhưng mà tâm lý bóng ma của nó quá lớn, nhìn thấy Vu Thanh Họa liền toàn thân run run.-------Chương 951: Một vết chân (1)Đi cùng Vu Thanh Họa đến đây còn có bốn nữ nhân, mọi người đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, trên người tràn ngập linh tính, xinh đẹp đến mức có thể làm kinh ngạc người đời.

Đó chính là mấy nữ nhân kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai."

Thiện Linh Nhi", vóc dáng xinh đẹp trẻ trung, trong trắng đơn thuần, đôi mắt như làn thu thủy.

Nàng đứng ở trên đầu một con cự lang ( sói lớn) màu bạc, sau lưng trôi nổi một lớp phật vân mờ mịt."

Trì Dao", trên đỉnh đầu trôi nổi một thanh kiếm tiên trắng lóa, dưới chân cưỡi một tòa đài sen Thất Phẩm màu vàng, tựa như nàng tiên ở Dao Trì mênh mông."

Họa Kích Ngưng Hương", họ là "Họa Kích", tên là "Ngưng Hương".

Thiên tư vẻn vẹn xếp hạng chỉ sau Thiện Linh Nhi, cứng cỏi bẩm sinh, tu luyện Đan Dược Đạo, phía sau có một con Băng Tinh Cầm Điểu đi theo.

Nó tỏa sáng muôn màu muôn vẻ, khí lạnh bức người."

Cửu muội", đây là một tiểu nha đầu.

Tuổi chỉ có mười hai, mười ba tuổi, nhưng mà bên người rồi lại có mấy chục con chim sặc sỡ và dị thú làm bạn, làn da tỏa sáng lung linh, đôi mắt tinh anh tựa như một đôi bảo thạch.

Nàng được đám thú xúm xít vây quanh, lọt thỏm vào chính giữa.Phong Phi Vân sắc mặt sầm xuống, hắn hỏi:- Đây là các ngươi muốn làm gì.Vu Thanh Họa đáp:- Bọn họ chính là bốn đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi Ngự Thú Trai, lần này sẽ đi cùng chúng ta rèn luyện.- Rèn luyện.Phong Phi Vân liếc mắt nhìn Vu Thanh Họa tựa như nhìn kẻ ngu xuẩn mà hỏi:- Các ngươi cho là lần này rất dễ chơi sao.

Đối phương tuyệt đối so với trong tưởng tượng của các ngươi thì càng khó đối phó hơn.

Cẩn thận đến lúc đó đệ tử chính mình khổ tâm bồi dưỡng sẽ thành toàn quân bị diệt.- Ngươi yên tâm đi.

Có ta ở đây, đủ để bảo vệ an toàn cho bọn họ.Vu Thanh Họa vô cùng tự tin, mà sự thực, tu vi của nàng đích xác cũng cường đại.

Coi như là những bá chủ Tu Tiên Giới, cũng chưa chắc là đối thủ của nàng,Trì Dao nói:- Phong Phi Vân, tu vi của chúng ta so sánh với ngươi cũng không kém bao nhiêu, đủ để ứng phó tất cả nguy cơ.Họa Kích Ngưng Hương nói:- Lần này chúng ta là vì truy hồi "Kim Tàm Kinh", bắt sống tặc tử đáng ghét kia.

Chúng ta cũng có đủ lực lượng đối phó hắn.

Ngươi trốn ở một bên là được, Linh Tê sẽ bảo vệ ngươi.Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, vô cùng xinh đẹp, tài hoa dung mạo song tuyệt, mà lại cực kì tự kiêu.

Có điều bọn họ lại đều vào đời không sâu.

Lần này có vị Phật Tôn Vu Thanh Họa này đi theo, cho nên mới để cho bọn họ cùng đi ra rèn luyện, gia tăng kiến thức đối với Tu Tiên Giới.Tĩnh Phong Khẩu, đây là lối duy nhất tiến vào Ngự Thú Trai.Hai dãy núi cao ngất, vách đá dựng đứng hiểm trở, chỉ có một lối sạn đạo làm trên vách đá, tựa như một con Trường Long đang bò trên vách đá.Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất trong đó có một tòa trai đường, vách tường màu vàng đất, mái ngói rêu xanh, bên trong có một chiếc li đèn Phật Đăng đang tản mát ra ánh phật quang nhàn nhạt.

Tất cả chung quanh đều là Linh Mộc, có rất nhiều dị thú phi hành trong núi, đúng là một bức tranh mô ta cảnh tượng đất lành thần tiên.- Tại sao có thể như vậy.Trì Dao trong bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn cảnh tượng kia trong trai đường, tay ngọc nhẹ nhàng đè lên môi.Ba vị Thiên Chi Kiêu Nữ đi cùng nàng cũng đều không thể tin được hai mắt của mình, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng nặng nề.Sắc mặt Vu Thanh Họa càng khó coi hơn, nhìn vị nữ ni cô đang ngồi ở trên đệm cói kia, trong lòng thật lâu đều không bình tĩnh lại nổi.

Sau một hồi rất lâu mới thốt lên:- Sư thúc...

Lại đã chết.Trong Trai Đường, một người nữ ni cô đang bình tĩnh ngồi ở nơi này, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người đã mất đi khí tức sinh mệnh.Phong Phi Vân giơ tay cầm lấy cổ tay của nữ ni cô kia rồi nói:- Làn da đã lạnh, nhưng mà trong huyết dịch vẫn còn ấm.

Điều đó nói rõ nàng vừa mới chết không lâu, hơn nữa nàng là sợ tội tự sát.Vu Thanh Họa và bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ kia lập tức đều không hài lòng.

Trì Dao nói với âm thanh lạnh lùng:- Lục sư tổ đức cao vọng trọng, thương xót khắp thiên hạ, ngay cả con kiến đều không nỡ giết chết.

Hiện nay bị Tà Nhân hại chết, nếu như ngươi còn dám phỉ báng người thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi.Thiện Linh Nhi nói:- Phong Phi Vân, Lục sư tổ về tu vi tâm tình thì đương thời không có mấy người có thể sánh bằng.

Không có khả năng người tự sát.Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, nhấc lên một góc phật y của nữ ni cô kia.

Ngay ở phía dưới ống tay áo lộ ra một chữ "Tội" máu chảy đầm đìa.

Đầu ngón tay nàng đều đã đã bị mài rách.

Từ đó có thể thấy được trước khi chết thì nàng đã viết chữ "Tội" trên mặt đất vô số lần.Đến sau khi thấy những chữ đẫm máu này, mấy người nữ nhân ở đây đều nói không ra lời, tâm tình càng nặng nề hơn.

Thật giống như về mặt tâm lí có vật gì đó đang nghiền nát, đây quả thực là "Niềm tin" cho đến giờ của bọn họ bị Phong Phi Vân hung hăng đánh tan tành.- Ta dám khẳng định, Lục sư tổ các ngươi chính là sau khi tin tức Ngọc Lạc mang thai và "Kim Tàm Kinh" mất trộm truyền tới nơi này, liền tự tay kết liễu tính mệnh của mình.Phong Phi Vân tiếp tục nói vô tình.- A Di Đà Phật.- A Di Đà Phật....Bọn họ đều tụng niệm phật hiệu, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là đang siêu độ vong hồn Lục sư tổ, hay là đang che dấu nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.Vu Thanh Họa vẫn không thể đón nhận sự thực này.

Dù sao nếu như những lời Phong Phi Vân nói đều là sự thật, như vậy chuyện này một khi truyền ra ngoài, danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai do vậy sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hơn nữa đối với những nữ đệ tử này của Ngự Thú Trai mà nói, thì đó cũng là đả kích vô cùng trầm trọng, ảnh hưởng tới việc tu hành của bọn họ.- Có lẽ...

Sự thật cũng không phải như thế...Vu Thanh Họa nói.- Vậy thì bây giờ ngươi liền có thể đi kiểm tra xem sư tổ của ngươi vẫn còn có thân thể hoàn bích hay không.

Ta ở bên ngoài chờ các ngươi.Phong Phi Vân vừa nói dứt lời liền đi ra khỏi đại môn trai đường, đi tới trong phòng tu hành, ngắm nhìn ráng mây đang lảng bảng trên đỉnh núi xa xa.

Những tia máu trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện.

Hắn cảm giác có một đối thủ vô cùng cường đại đã xuất hiện.Đây là một loại cảm giác kỳ quái, là cảm ứng giữa các thiên tài tối cao nhất.

Dù xa cách một khoảng thời không, nhưng đều vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia.Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiếp thu cảm giác tế nhị kia.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn phảng phất thấy được một vị tăng nhân mặc áo trắng đang ngồi ở trong phòng tu hành này.

Hắn tựa như một cây bồ đề với phật pháp vô biên vô tận, bùng phát dữ dội những ánh vàng rực rỡ vạn trượng đang chậm rãi sinh trưởng từ trên mặt đất.-------Chương 952: Một vết chân (2)Vô số phật âm vang lên bên tai Phong Phi Vân, phật âm này chính là âm thanh tự nhiên thư thái nhất trên đời, tựa như một vị thánh phật đang giảng thiền.Bỗng nhiên, phật âm biến thành ngàn vạn mũi nhọn, đan vào thành một cây trường kích giết người đang đâm về hướng cổ họng Phong Phi Vân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân kéo lê sợi xích sắt trên cánh tay, hai tay ôm quyền trực tiếp vụt về hướng cây trường kích mãnh liệt kia để ngăn chặn nó.

Một cỗ lực lượng khổng lồ đập vào trên cánh tay, tuôn ra một đám tia lửa lớn khi kim loại ma sát.Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt, thân thể bật lui.

Sau khi đứng vững hắn mới nhìn về hướng trường kích đã đâm tới.

Chỉ thấy ở phía dưới rào tre có một dấu chân.

Dấu chân này đã để lại chỗ này một đoạn thời gian, cơ hồ đều sắp sửa bị gió mưa xóa nhòa, nhưng mà trên bề mặt vẫn lưu lại phép tắc đạo lí vô cùng cường đại.Phong Phi Vân cẩn thận đánh giá dấu chân này, hai mắt khựng lại, hắn lầu bầu nói:- Vẻn vẹn chỉ là lưu lại một dấu chân, liền có được lực lượng cường đại như thế, Thiên Đạo Chi Lực ẩn chứa trên bề mặt lại có thể điều động địa thế, phù hợp kinh mạch mặt đất.

Quả là rất không đơn giản.- Nhưng mà vì sao chỉ có một dấu chân vậy?Phong Phi Vân nhíu mày, lẩm bẩm:- Chẳng lẽ hắn chỉ có một chân.Linh Tê với thân thể khổng lồ chạy vội đến, tựa như một quả núi nhỏ.

Trên người mang theo khí thế mạnh mẽ làm kinh động sợ hãi những Tiểu Thú chung quanh khiến con nào con nấy đều quỳ rạp trên mặt đất không dám cử động.Linh Tê hỏi:- Tiểu tử, vừa mới xảy ra chuyện gì ?

Tại sao ta cảm giác phép tắc đạo lí thiên địa đang dao động.Linh Thú có cảm giác cực kì sắc sảo đối với đạo lí thiên địa phép tắc, huống chi là con Bạch Lân Tê dị chủng này.Phong Phi Vân ghi nhớ kĩ mức lớn nhỏ và dài ngắn của dấu chân trên mặt đất kia, rồi hắn đứng lên phủi phủi đất cát trên tay, ma vân trên mặt chuyển động mà cười nói:- Đương nhiên có đại sự phát sinh, một vị Thái Thượng trưởng lão Ngự Thú Trai bị người ta ngủ, hiện tại đã sợ tội tự sát.

Nếu mà chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định là tin tức lớn.Một đôi mắt hổ của Linh Tê trợn trừng to như cái đấu, cái miệng to như chậu máu mở ra, để lộ ra hai hàng răng to đùng trắng nhởn.

Hiển nhiên nó cũng bị những lời Phong Phi Vân vừa nói làm cho kinh sợ.Vu Thanh Họa đã đi ra.

Nàng đứng ở trong sân, dẫu tinh thần sa sút đến mức thấp nhất thì gặp chuyện khác thường cũng không có tức giận.

Còn bốn vị thiên tư kiêu nữ kia thì tất cả cũng thất hồn lạc phách mà đi ra.

Đến ngay cả Thiện Linh Nhi mặc dù là đã từng vào thế tục để rèn luyện thì giờ phút này đều mím chặt môi, không nói một lời.Phong Phi Vân nhìn dáng vẻ của bọn họ liền đã đã biết kết quả kiểm tra của bọn họ.

Hiện tại bọn họ biểu hiện đã ra ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, lại đều rất cố gắng vượt qua.

Không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai.Sau một hồi lâu, Vu Thanh Họa nói:- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không được để lộ ra ngoài.

Lập tức đưa di thể của Lục sư thúc đi hoả táng, sau đó trả về Ngự Thú Trai.

Nói cho Trai Chủ, Lục sư thúc chính là tu luyện bị gặp sự cố, mới khiến tâm mạch đứt lìa mà chết.Bốn nàng thiên tư kiêu nữ đều yên lặng gật đầu, sau đó liền phóng hoả thiêu di thể Lục sư tổ của bọn họ, mà ngay cả trai đường đều bị thiêu hủy.Hỏa Diễm thiêu đốt, thiêu huỷ tất cả mọi thứ, đều không còn lưu lại cái gì.Bốn nàng thiên tư kiêu nữ kia đều cắn chặt hàm răng, trong lòng khó chịu không nói ra lời, thật giống như có một khối sắt đá đè nặng ở trong lòng, phun không ra, bóp không vỡ, nặn không xong.

Điều đó khiến cho phật tâm bọn họ tu luyện nhiều năm đều bắt đầu dao động.- Phong Phi Vân, ngươi hẳn là biết do ai làm.

Ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta phải đi lấy cái mạng chó của hắn.Trì Dao thướt tha động lòng người, ngọc nhan lạnh lẽo.

Kiếm tiên vang lên trên đỉnh đầu, một đàn bướm trắng thoáng hiện, tức thì chúng cắn nát mọi thứ cỏ cây trên nửa đỉnh núi.

Vô số đạo kiếm khí qua lại trong không khí, chúng phát ra những tiếng xé gió lạnh lùng.Phong Phi Vân hai tay kéo xích sắt, đứng sừng sững nổi bật, ma khí trên người bắt đầu khởi động tựa như một vị Ma tôn cái thế.

Hắn nói với âm thanh lạnh lùng:- Không biết tiểu cô nương dựa vào đâu.

Ngay cả sư tổ các ngươi đều bị người khác cưỡi, nay chỉ dựa vào các ngươi.- Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất rửa miệng sạch sẽ một chút hãy nói, không cho phép làm nhục sư thúc ta.Họa Kích Ngưng Hương phong cách như tiên, mắt nhung kín đáo, môi hồng răng trắng, nàng nói:- Chuyện này nếu như ngươi còn dám đưa ra nửa chữ, ta liền dám đồng quy vu tận cùng ngươi.- Ngươi chẳng qua cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, cũng dám nói chúng ta là tiểu cô nương.

Ta muốn đánh một trận cùng ngươi.Trì Dao gương mặt đầy vẻ khó chịu, vừa nói liền xuất ra một thanh Linh Kiếm màu trắng.

Trên mũi kiếm trắng tinh có vầng sáng lượn lờ, bập bùng thụt thụt thò thò,Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai, kiêu ngạo hơn người.

Từ trong đáy lòng liền bài xích Phong Phi Vân, rốt cuộc cảm giác hắn chính là một vị yêu ma.

Nếu không phải Trai Chủ có lệnh, bọn họ đã sớm liên thủ giết chết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân mỉm cười, đáp:- Vu Thanh Họa, ngươi có lẽ mang theo mấy thiên tài rất giỏi của Ngự Thú Trai trở về đi thôi.

Có bọn họ ở đây, rất ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của ta.Vu Thanh Họa liếc mắt nhìn bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia, ra hiệu bọn họ lui xuống rồi nói:- Sư thúc đã viên tịch, tất cả đầu mối đều chặt đứt, chỗ tiếp theo chúng ta lại nên đi tìm kiếm nơi nào.- Nếu không phải nể Trai Chủ các ngươi đã dùng "Ngự Thú Thanh Tâm Chú" cứu ta, thì ta mặc kệ chuyện xấu của Ngự Thú Trai các ngươi.Phong Phi Vân trực tiếp đi về hướng dưới chân núi, dọc theo Cổ Đạo mà đi.

Năm nữ nhân và một con tê ngưu đều đi theo phía sau hắn.Phong Phi Vân thật sự quá kiêu ngạo, lại không thèm để ý Phật Tôn, ánh mắt của bốn nàng thiên tư kiêu nữ này nhìn hắn đều cực kì khó chịu.Phong Phi Vân đột nhiên ngừng bước lại rồi hỏi:- Trong vòng ba vạn dặm chung quanh Ngự Thú Trai, có bao nhiêu chỗ mà môn phái tu phật đóng.Ngự Thú Trai ở vào vùng trung bộ dãy núi Tề Thiên, cũng không phải là một tiên môn duy nhất.

Nơi này tài nguyên phong phú, có hơn một ngàn tiên môn lớn nhỏ san sát đã thành lập bồng lai và cõi lành ở đây.Ngự Thú Trai chẳng qua là một tòa thánh địa Phật Môn lớn nhất trong đó thôi.Vu Thanh Họa nói:- Tổng cộng có mười tám miếu cổ, còn có sáu am ni cô, trong đó có hai môn phái tu phật cường đại nhất.

Một môn phái là 'La Sinh Tự' nằm cách Ngự Thú Trai một vạn bốn ngàn dặm về phía Bắc, còn có 'Cổ Đạo Miếu' ở vào sáu ngàn dặm về phía tây.

Hai môn phái tu phật này đều phồn hoa cường thịnh, có trên vạn đệ tử cửa Phật, các môn phái tu phật khác đều không có quy mô như vậy.-------Chương 953: Đệ nhất trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng (1)Lại có nhiều môn phái tu phật như vậy, xem ra đều là bởi vì thánh danh vạn năm của Ngự Thú Trai, khiến cho bọn họ tụ tập đến nơi này.Phong Phi Vân lầm bầm nói, sau đó lại tiếp tục:- Hiện nay tất cả đầu mối đều chặt đứt, xem ra cũng chỉ có đi đến Cổ Đạo Miếu thử thời vận.Phong Phi Vân trực tiếp nhảy lên trên lưng Linh Tê, nhằm hướng bầu trời phía tây mà bay đi.Một người mà chiếm được Thánh Điển Phật Môn vẫn tha thiết ước mơ, khẳng định sẽ lập tức đọc qua, không nhịn được mà lập tức tìm hiểu.Đây là phán đoán do Phong Phi Vân dựa vào linh giác của bản thân để đưa ra.

Hắn cảm giác nam nhân sau kia sau khi thu được "Kim Tàm Kinh" vào tay, thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là tìm hiểu một quyển thánh điển, tuyệt đối đi không xa.

Như vậy, hắn cũng có thế chọn lựa địa phương gần nhất để tu luyện.Vu Thanh Họa và bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ cho dù không vừa mắt với Phong Phi Vân, nhưng mà lại vẫn đi theo hắn.

Dù sao lúc trước mỗi một bước của Phong Phi Vân đều là chính xác, nói rõ về phương diện phân tích nhân tính thì đích xác hắn mạnh hơn so với bọn họ.- Phong đại ma đầu vì sao khẳng định đối phương chính là một hòa thượng như thế, nhưng lại ẩn náu trong chùa miểu ở vùng lân cận.Cửu muội nháy mắt, có vẻ đặc biệt tò mò.

Mặc dù nàng không lớn tuổi lắm, nhưng mà lá gan lại rất lớn, gọi thẳng Phong Phi Vân là ma đầu.- Ta xem hắn cũng chỉ là gặp may.

Nếu như hắn trong vòng ba ngày không tìm được "Kim Tàm Kinh"về, như vậy hạn chết của hắn cũng sẽ đến.Mọi người bọn họ đều có tu vi cường đại, ánh sáng thần thánh trên người lấp lánh.

Ai nấy đều bay dưới tầng mây, gắt gao đi theo phía sau Phong Phi Vân.Không lâu sau đó, Phong Phi Vân cưỡi Linh Tê rơi xuống trên mặt đất.Vượt qua đoạn đường sáu ngàn dặm trong vùng núi, đối với người bình thường mà nói, có lẽ cần phải cả đời mới có thể đi nổi.

Nhưng mà đối với Linh Thú tu luyện ngàn năm mà nói, chưa đến một canh giờ là đã có thể vượt qua.Dưới chân là một con đường lớn được cây rừng che mát, hai bên trồng những cây tùng xanh cao lớn.

Chúng đều đã sinh trưởng năm trăm năm trở lên.

Con đường lớn được làm từ những phiến đá lát màu xanh, chạy dọc theo một con đường núi gập ghềnh đi về phía trước.Bởi vì phiến đá thật sự đã có từ rất lâu đời, trên phiến đá đều đã lõm xuống những cái hố, còn có cả những phiến đá mà trên bề mặt vẫn còn lưu lại dấu vết của tiền nhân.- Boong boong!

Boong boong!

Boong boong!Tiếng chuông Phật vọng đến từ đỉnh núi, du dương mà trầm bổng.Đây là bậc thang đá đi tới Cổ Đạo Miếu.

Đồn đại chính là một vị cao tăng dùng thời gian một đời để mài, xây, mở lối mà thành.

Nó có ba vạn tám ngàn bậc thang, con đường Cổ Đạo so sánh Cổ Đạo Miếu trên đỉnh núi thì càng nổi danh hơn.Sau khi bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ thấy được điều Lục sư tổ đã gặp, tâm tình của tất cả đều nặng nề, dọc theo đường đi đều không nói ra lời, cũng bớt đi vài phần kiêu ngạo.Chỉ có Vu Thanh Họa tâm tình tối cao, tu vi tuyệt vời, năng lực tâm lý đón nhận đủ mạnh mẽ nên vẫn còn chủ động nói chuyện với Phong Phi Vân.

Nàng nói:- Cổ Đạo Miếu đã truyền thừa hơn hai ngàn bốn trăm năm, cao tăng sáng lập Phật Môn cùng Ngự Thú Trai rất có chung cội nguồn.

Mà trụ trì Cổ Đạo Miếu thế hệ này cũng rất có đi lại cùng Ngự Thú Trai chúng ta, là một vị cao tăng có lòng từ bi.

Ta cảm giác nam nhân kia khẳng định không phải đệ tử Cổ Đạo Miếu.- Phật Tôn đại nhân, ta làm việc không cần ngươi dạy ta.Sợi xích sắt trên hai tay Phong Phi Vân va chạm vào nhau, dưới chân đi vài bước nhanh hơn, tới một chỗ nằm ngoài Cổ Đạo.

Ở trên một tòa vách đá, hắn ngồi xổm người xuống.

Chỉ thấy trên mặt đất có một dấu chân mờ nhạt, đường nét các ngón trên dấu chân hiện rõ.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười kì quái:- Trước đây nửa ngày.Phong Phi Vân chính là đi theo dấu chân kia mà tìm đến Cổ Đạo Miếu.

Mỗi dấu chân cách nhau mấy chục dặm mới có thể lưu lại một vết nên cực kì khó tìm.

Phong Phi Vân phải dựa vào một cỗ khí tức cảm ứng kia nên mới tìm được đến nơi này.Vẫn là dấu chân như trước giống nhau như đúc.

Nhưng mà, một cỗ khí tức quen thuộc vốn nên có kia lại biến mất.

Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ vẻn vẹn hai tháng mà tu vi của hắn liền cường đại hơn nhiều như vậy.Nụ cười của Phong Phi Vân biến mất, hắn nói với vẻ hơi dè chừng- Không đúng, lúc trước phát hiện dấu chân đều là lưu lại từ hai tháng trước đây.

Vào đúng lúc đó chính là thời gian hắn rời khỏi Ngự Thú Trai.

Nhưng mà dấu chân này là lưu lại trước đây nửa ngày.

Chẳng lẽ trong vòng hai tháng hắn đã tìm hiểu thấu"Kim Tàm Kinh" nên xuất quan.Nếu như thật sự là như thế này, như vậy coi như là Vu Thanh Họa ra tay thì cũng không chắc đã là đối thủ của nam nhân kia.Phong Phi Vân vẫn cảm thấy nam nhân kia chính là thiên kiêu chí cao vô thượng trong thế hệ trẻ tuổi.

Tu vi coi như cường đại tới đâu thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại được cường giả tuyệt đỉnh Bán Bộ Cự Phách.

Dù sao nếu như là tu vi của hắn cũng đủ mạnh như thế thì cũng sẽ không phải lợi dụng Ngọc Lạc giúp hắn lừa gạt "Kim Tàm Kinh", lại càng không thèm phải kiêng kỵ bốn vị Thái Thượng trưởng lão bảo vệ "Kim Tàm Kinh".Nhưng nếu mà thiên tư của hắn cường đại đến mức có thể tốn hao hai tháng liền tìm hiểu thấu "Kim Tàm Kinh", nhưng lại có thể hoàn toàn che giấu khí tức trên người, sử dụng khí tức không ẩn tán đến trong dấu chân.

Như vậy tu vi của hắn ở trong hai tháng này sợ là cường đại hơn không chỉ gấp hàng chục lần.Đây là một tín hiệu khá là không đảm đương nổi.- Phong Phi Vân, ngươi đang nhìn cái gì.Một người Thiên Chi Kiêu Nữ đi tới, tò mò hỏi Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhận ra nữ nhân này.

Tên của nàng gọi là Họa Kích Ngưng Hương, thiên tư xuất chúng, tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, cực kì tinh thông phật pháp.Hắn đứng lên, cười cười rồi nói:- Ngươi không phải muốn đối phó nam nhân kia sao.

Hiện tại cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể xóa được dấu chân này, ta liền tin tưởng ngươi không phải một bình hoa, có thể tiếp hắn một chiêu nửa thức.- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá xem thường người khác.

Ta cự tuyệt làm loại chuyện có tính nhục mạ.Họa Kích Ngưng Hương tóc dài như mực, dáng ngọc thánh khiết liền lắc đầu đáp.- Ha ha, các ngươi cũng có thể đi thử nghiệm.

Nếu như ai có thể xóa đi dấu chân kia, ta liền cho người đó mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan.Dù sao đều đã tìm được chỗ ẩn náu hiện tại của đối thủ đáng sợ kia, Phong Phi Vân đúng là trở nên vô cùng thoải mái.

Hắn tính toán đùa giỡn mấy Thiên Chi Kiêu Nữ này, để cho bọn họ từ bỏ dáng dấp một mực không coi ai ra gì, khiến cho bọn họ biết trời cao bao nhiêu, đất dày tới đâu.Phong Phi Vân quả nhiên lấy ra mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan, tựa như mười viên mã não linh quang lóng lánh đặt ở trên bậc đá, hào quang chói mắt.-------Chương 954: Đệ nhất trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng (2)Bọn họ quả nhiên động tâm, Tam Phẩm Linh Đan chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cực kì hiếm thấy.

Huống chi Phong Phi Vân vẫn còn một lần liền xuất ra mười viên.

Đương nhiên bọn họ đều có tâm tình cực cao, không có khả năng vẻn vẹn bởi vì mười viên Tam Phẩm Linh Đan, liền bị Phong Phi Vân đùa giỡn như với khỉ.Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tò mò.

Bởi vì Phong Phi Vân dám xuất ra mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan để đánh cuộc, điều đó cũng đã nói lên dấu chân này đích xác không phải chuyện đùa, nói không chừng thật sự ở đó tồn tại điều kỳ quái.Vu Thanh Họa hai tròng mắt sáng ngời, có những vầng ánh sáng bắn ra.

Nàng nhìn chăm chú vào trên dấu chân kia, một đôi đồng tử có hơi phóng đại.

Hiển nhiên là nàng đã nhận ra một vài thứ.Tu vi và kiến thức của nàng đều hơn xa những Thiên Chi Kiêu Nữ này.

Tại Tu Tiên Giới, một số ít người có khả năng lĩnh hội cực cao đối với Thiên Đạo, khi bọn họ để lại trên mặt đất dấu vết của mình, thì trên dấu vết liền ẩn chứa đạo của bọn họ, rất khó bị hủy hoại, mấy ngàn năm đều không biến mất.Họa Kích Ngưng Hương ra tay xuất thủ trước.

Ống tay áo phất một cái, một quầng sáng trắng bay đi, trên mặt đất cát bay đá chạy.

Nhưng sau khi quầng sáng trắng đi qua, trên mặt đất lại vẫn có một dấu chân ở lại chỗ này, vĩnh hằng bất diệt.Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ đều kinh ngạc thốt lên một tiếng.Họa Kích Ngưng Hương lại ra tay lần nữa, lần này nàng dùng chín thành tu vi, ngưng tụ ra một chưởng ấn dài đến năm thước.

Nó từ trên đè xuống, ép về chỗ dấu chân trên mặt đất.

Nhưng mà dấu chân kia lại vẫn cứ ở chỗ này, nông sâu không có thay đổi chút nào.Họa Kích Ngưng Hương mạnh mẽ thúc dục ra một chiêu thần thông.

Lần này đây không chỉ nàng vẫn không thể đánh nát dấu chân, ngược lại thiếu chút nữa bởi vì lực lượng thần thông cắn trả mà gây tổn thương đến chính mình- Làm sao có thể.Trì Dao xuất ra một thanh Linh Kiếm trắng tinh, trên kiếm phong có chín con bướm trắng tung bay.

Một nhát kiếm chém xuống, kiếm phong đánh nát một khối đá lớn trên vách đá kia.

Nhưng mà lại vẫn không hủy hoại dấu chân kia.

Hòn đá chung quanh dấu chân đều không bị vỡ, phảng phất có một loại sức mạnh Thiên đạo to lớn đang bảo vệ nó.Hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ khác vẫn còn muốn ra tay, nhưng mà lại đều bị Vu Thanh Họa ngăn cản.

Nàng nói:- Đó là một vị cao nhân lấy phép tắc đạo lí thiên địa đan vào mà thành dấu chân.

Các ngươi dùng chiêu số thần thông đi công kích đều không có chút xíu tác dụng.

Chỉ có lấy các ngươi đạo, mới có thể phá hủy được dấu chân kia, các ngươi bị Phong Phi Vân lừa rồi.- Ha ha.Phong Phi Vân thu hồi mười miếng Tam Phẩm Linh Đan kia, sau đó liền trực tiếp đi về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.- Dấu chân này rốt cuộc là ai lưu lại.Thiện Linh Nhi đuổi theo, vừa rồi nàng thử nghiệm dùng đạo của chính mình đi hủy hoại một dấu chân kia, nhưng mà lại chấm dứt trong thất bại.

Thiếu chút nữa còn làm chính mình bị thương nặng.

Thiên tư của nàng cao nhất trong số bốn vị nữ đệ tử ở đây, hơn nữa còn đã rèn luyện trong thế tục.

Cho nên thành kiến đối với Phong Phi Vân cũng không phải quá mạnh mẽ, ngược lại đối với Phong Phi Vân vẫn còn có chút bội phục.- Chính là người chúng ta muốn tìm kia.Thiện Linh Nhi rung động trong lòng.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước chân lại, hắn nhìn về hướng vị trí đỉnh núi.

Mặc dù tu vi của hắn đã bị phong bế, nhưng mà lại vẫn có thể xem khí thế, nhìn thiên tượng.

Chỉ thấy trên đỉnh núi kia như trong tình cảnh có một hung thần chiếm cứ.

Có một trăm con Giao Long màu đen khổng lồ đang vòng đi vòng lại, ở trên màn trời chúng bện thành một cái cũi thật lớn màu đen.

Ở trong cũi có một tòa phật đài màu vàng, bên trong ngồi xếp bằng một vị kim thần cao gần ba trăm trượng.Cảnh tượng với khí thế hào hùng đó chiếm lấy nửa bầu trời, làm kinh động sợ hãi lòng người.Bất cứ một người tu sĩ nào tinh thông xem khí tượng khi đi tới ngọn núi này, đều sẽ bị hình ảnh kia làm kinh ngạc, thật sự rất rung động lòng người.- Bách Long Tù Phật.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu.

Đây là một loại cảnh tượng hiếm thấy, so sánh với hình ảnh "Cửu Ngũ Chí Tôn Thân" của Đông Phương Kính Thủy đều phải hiếm thấy hơn nhiều.

Nhưng mà tức thì sát khí trên người Phong Phi Vân cũng bắt đầu khởi động, tà khí lành lạnh, chiến ý sôi sùng sục, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanh khách".Con tê ngưu này có linh giác rất sắc sảo, nó nhận thấy khí tức trên người Phong Phi Vân biến hóa bèn hỏi:- Tiểu tử, ngươi lại tinh thông xem khí tượng, ngươi nhìn thấy gì.Thiện Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, ngọc thể thướt tha, dáng người yểu điệu, tựa như một cây tiên thảo không tỳ vết.

Nàng đứng ở trên đỉnh đầu con cự lang màu bạc, tựa như đang cưỡi một mảnh vầng trăng bàng bạc.

Nàng cũng cảm nhận được khí tức trên người Phong Phi Vân biến đổi, đó là một cỗ chiến ý nhiệt huyết sôi sùng sục.- Tu sĩ tinh thông xem khí tượng đều là kẻ trí đích thực và là người lĩnh hội sâu sắc đối với Thiên Đạo.

Phong Phi Vân, ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà chúng ta không thấy được.Ma vân ấn ký trên mặt Phong Phi Vân trở nên càng rõ, những vằn máu trong mắt càng lúc càng đậm nét, hắn cười nói:- Ta cảm giác được, có lẽ ta đã biết hắn là ai vậy.- Ai.?Thiện Linh Nhi hỏi.- Người trong Thần Tấn Vương Triều có thể tạo ra tình cảnh giống như thế này, hơn nữa ta lại không quen biết được mấy, vậy liền chỉ còn lại có một người, đệ nhất trên "Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng".

Ngay cả Thiên Toán Thư Sinh đều không suy tính ra hắn là ai, mà chỉ suy tính ra một chữ 'Không', hay cho một chữ không.Phong Phi Vân sải bước, đi về hướng tới đỉnh núi.

Cứ một bước là mấy chục bậc thang, mỗi lần bước ra một bước thì khí thế trên người liền mạnh hơn một phần.Phong Phi Vân đúng là muốn mượn khí tượng "Bách Long Tù Phật" trên đỉnh núi kia để phá tan phong ấn trong thân thể.

Chiến ý trên người càng lúc càng nồng đậm, ma khí trên người cũng càng lúc càng cường thịnh, nồng nặc giống như lớp mực.Phong ấn trên người Phong Phi Vân chính là do Đàn Thanh Tố thiết lập, tổng cộng có Tam Trọng phong ấn: Nhất Trọng phong bế đan điền,Nhị Trọng phong bế lưng Diêm vương,Tam Trọng phong bế Yêu Ma Chi Huyết,Phong Phi Vân muốn lấy nhuệ khí bản thân để phá tan Tam Trọng phong ấn do Đàn Thanh Tố thiết lập trong thân thể hắn.

Cho dù là ai cũng không muốn bị người khác quản chế, Phong Phi Vân đương nhiên cũng là như thế.

Chỉ có lực lượng đích thực do chính mình khống chế thì mới có thể thong dong đối mặt tất cả nguy hiểm, nếu không trong lòng liền không có chỗ dựa.Một bước vượt qua mấy chục bậc thang này, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, cứ thế lao thẳng về hướng lên đỉnh núi Cổ Đạo Miếu.- Ma đầu Phong Phi Vân kia muốn phá tan phong ấn.-------Chương 955: Một bước phật đường, một bước Địa Ngục (1)Vu Thanh Họa linh giác sắc sảo, thân thể vừa động liền tựa như sao băng bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang vọt thẳng lên.

Phật y trắng tinh bay lên, vẽ lại bề ngoài đường cong thân thể hoàn mỹ của nàng vô cùng nhuần nhuyễn.Mặc dù nàng có tu vi tuyệt vời, nhưng mà không tinh thông xem khí thuật, nên tự nhiên cũng không thấy được cảnh tượng "Bách Long Tù Phật" trên đỉnh núi.

Nó như nước cuộn trào vô biên vô tận, mặc sức thống trị sông ngòi sơn hà.Tốc độ của Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, chả mấy chốc liền xông lên giữa sườn núi, cứ như thế đạp vỡ không ít bậc thang đá, biến chúng thành đá vụn rơi xuống xuống sườn núi.

Trên người khí thế hào hùng, hắn như một con mãnh thú thời hồng hoang thổi bạt đám lá cây của dãy Cổ Tùng hai bên đường, tựa như vô số lưỡi dao bay trong không khí.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Trên đỉnh núi cao, đỉnh phật miếu, một trăm con Giao Long khổng lồ màu đen quấn quanh, đan vào nhau tạo thành một cái cũi khổng lồ.

Ở bên trong, có một vị thần phật màu vàng cao gần ba trăm trượng.

Hai mắt mở ra, chậm rãi đánh ra một đạo kim sắc chưởng ấn, phá tan sự trói buộc của cả trăm con rồng, rồi tựa như một vị thiên phật vô thượng, đứng ở phật giới, một chưởng chụp xuống.Rất giống một mảnh bầu trời vàng rực đè ép xuống,Phong Phi Vân cảm nhận được một cỗ khí thế khiếp người kia, hai chân chụm lại, hai tay ôm quyền, sẽ nghênh chiến.- Phong Phi Vân, nằm xuống cho ta.Phía sau, một tiếng nữ nhân quát lạnh, ngón tay Vu Thanh Họa vừa điểm ở trên cổ trên lưng Phong Phi Vân, làm phát ra một tiếng vỡ đầu khớp xương nho nhỏ.

Thế nhưng mà trong óc Phong Phi Vân lại như Lôi Đình chấn động, thiếu chút nữa thần hồn đều bị đánh tan.Một đạo phật mang dọc theo đầu ngón tay nàng lao ra, trấn ở lưng của Diêm vương phía sau lưng Phong Phi Vân.Khí lực toàn thân Phong Phi Vân đều thoát đi không còn chút nào, hắn ngửa đầu ngã xuống đất, "Rầm" một tiếng, làm bắn lên tảng lớn tro bụi.- Bà nương... chết tiệt...Mới rồi thiếu chút nữa Phong Phi Vân liền phá tan phong ấn.

Nhưng mà lại tại một khắc mấu chốt cuối cùng bị Vu Thanh Họa đánh tan lực lượng thật vất vả ngưng tụ, đánh trở về số không.

Giờ phút này trên người hắn đều không thể phát ra một tia khí lực.Vu Thanh Họa chính là Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng hàng thật giá thật.

Nếu tính tất cả Lão ni cô Ngự Thú Trai thì nàng vẫn có thể tiến vào năm bậc hàng đầu.

Đừng nói là tu vi của Phong Phi Vân đang bị phong ấn, coi như tu vi của Phong Phi Vân không bị phong ấn, nếu như hắn đấu với nàng thì cũng tuyệt đối không thu được kết quả gì tốt.Phong Phi Vân sở dĩ có thể chém chết Thái Tể Bắc Minh Mặc Thủ, đó là bởi vì lúc ấy hắn uống ma huyết.

Ở trong ma huyết lưu lại lực lượng của Nữ Ma, hiện nay một cỗ lực lượng này đã hoàn toàn cạn kiệt, không có khả năng còn có thể chống lại siêu cấp Cự Phách Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng.- Lại muốn phá tan phong ấn, thật sự là muốn chết.Vu Thanh Họa đưa mắt nhìn về phía một chiếc cửa chùa Phật giáo màu đỏ như son.

Vừa rồi rõ ràng nàng cảm giác được một cỗ khí thế khổng lồ chèn ép xuống, nhưng mà đến sau khi nàng điểm xong Phong Phi Vân, thì một cỗ khí thế này lại đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Mới vừa rồi, Phong Phi Vân và một người đàn ông kia chỉ là va chạm đối đầu nhau về khí thế, cũng không phải đánh nhau trên thực tế.

Tuy nhiên theo Phong Phi Vân xem ra, đối phương đã nện xuống một đạo chưởng ấn cường đại vô cùng vô tận.

Nhưng mà người bên ngoài lại căn bản không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ là cảm giác được có một cổ khí tức với áp lực cao đến cùng cực.- Linh Tê, ngươi canh chừng tiểu tử này, không cho hắn gây ra bất cứ trò bịp bợm gì.

Bốn người các ngươi cùng ta tiến vào Cổ Đạo Miếu.Vu Thanh Họa cũng đã nhận ra một chút điều kì dị cổ quái nào đó.

Nàng đưa mắt ngắm nhìn chiếc miếu cổ yên tĩnh không có một chút âm thanh nào kia.

Ngay sau đó liền mang theo bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia, đi dọc theo bậc thang đá tiến vào.Hôm nay Cổ Đạo Miếu đích xác khá là kì dị cổ quái.

Trên vạn đệ tử cửa Phật tu luyện niệm thiền ở chỗ này, nhưng mà từ dưới chân núi đến đỉnh núi lại không hề nhìn thấy bất cứ một người đệ tử nào.

Bất luận kẻ nào đều có thể cảm giác được chuyện quỷ dị trong đó.Trên lưng Phong Phi Vân có một khối khớp xương bị Vu Thanh Họa điểm chỉ vỡ, nên hắn vô phương tích lực.

Hơn nữa trên hai tay vẫn còn mang sợi xích sắt thật lớn nặng vạn cân, nên căn bản không thể đứng lên từ trên mặt đất.

Hắn nói có hơi suy yếu:- Tê ca, trên người của ta có mười viên Tam Phẩm Tụ Nguyên Linh Đan, ngươi hãy giúp ta lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng của ta.- Tiểu tử, ta sẽ không tiếp tục làm theo ý ngươi, tự mình thành thật ngoan ngoãn nằm trên mặt đất đi.

Chờ sau khi bọn họ đi ra, tự nhiên sẽ mang ngươi quay về Ngự Thú Trai.Sau khi Linh Tê bị Phong Phi Vân lừa một lần, nó cũng học xảo quyệt, không hề tin tưởng những lời Phong Phi Vân đã nói nữa.Phong Phi Vân cười nói:- Bọn họ sẽ không thể ra được, đối phương cường đại không phải là ngươi có khả năng tưởng tượng.

Với chỉ số thông minh của Vu Thanh Họa, hẳn là sẽ đẩy bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia vào trong tuyệt cảnh.- Hừ, Phong Phi Vân ngươi quá coi thường Vu Phật Tôn, thiên tư của nàng cực cao, hơn nữa lại đã tu luyện "Kim Tàm Kinh".

Hiện nay thiên hạ, cũng chỉ có những nhân vật hàng đầu mới có thể mạnh hơn nàng một phân.

Trước mặt tu vi tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế gì đều là vô dụng.

Ngươi bị một ngón tay nàng áp chế, đó là ví dụ tốt nhất.Sự kiêng kỵ của Linh Tê đối với Vu Thanh Họa cực kì sâu, mỗi một lần nhắc tới nàng thì hắn đều không nhịn được mà sợ run.Phong Phi Vân tâm tư bình tĩnh, không hề nói thừa với loại đầu óc ngu dốt, nhát gan sợ phiền phức như tê ngưu này nữa.

Hắn khó nhọc ngồi dậy từ trên mặt đất, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Hai tay mỗi cái buông thõng ở một bên, chậm rãi khắc họa trên mặt đất.Tê ngưu thấy Phong Phi Vân không nói thêm gì nữa, thì cũng chậm rãi nằm xuống,Vu Thanh Họa mang theo bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ, đi vào qua cổng cửa chùa Cổ Đạo Miếu.

Nhưng mà đi tới miếu cổ mà mọi người nói rằng hương khói cường thịnh, tăng nhân rất nhiều, hiện tại lại đều không thấy được một người nào.

Sự im lặng đến dị thường, làm cho người ta một loại cảm giác cực kì quỷ dị.- Phong Phi Vân nói người đàn ông kia trên người mang theo cảnh tượng Bách Long Tù Phật, rất có thể chính là người thần bí đứng đệ nhất trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng.Thiện Linh Nhi quanh thân có Linh Mang xoay tròn, da trắng tinh tế, đôi mắt đầy linh tính.

Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, còn ở sau lưng nàng thì con Ngân Lang thật lớn kia với hơi thở hùng hồn, đang có vẻ hơi nôn nóng bất an.- Mọi người cẩn thận một chút.Vu Thanh Họa cũng cảm giác được một nguy cơ càng lúc càng gần.-------Chương 956: Một bước phật đường, một bước Địa Ngục (2)Ta ngửi thấy được một mùi thịt.Cửu muội khịt khịt mũi để ngửi.Từ trong một ngôi phật miếu lại bay ra mùi thịt, hơn nữa mùi thịt này vẫn còn càng lúc càng nồng đậm.

Bọn họ đi theo mùi thịt, đi tới trong một rừng nhỏ cổ mộc, thấy được quang cảnh khiến cho bọn họ khó quên từ lúc sanh ra.Có vô số Tà Nhân đang chiếm cứ một mảnh lâm viên này.

Bọn chúng dùng cọc gỗ bén nhọn đâm xuyên qua thân thể các tăng nhân áo trắng, sau đó gác trên đống lửa rồi quay tròn mà nướng.

Món thịt hình người bị nướng, có cái đã nướng chín đang bị chúng cầm gặm ăn.Ma quỉ làm loạn, gặm ăn thịt người, thì ra một mùi thịt kia chính là mùi thơm thịt người nướng này.Có mấy trăm đống lửa, mỗi đống đều gác một tăng nhân đang nướng trên lửa đỏ, hơn nữa bị nướng chính là người sống.

Những tăng nhân đang bị nướng trên lửa đỏ này đều kêu thảm thiết, phải gánh chịu nỗi thống khổ giống như luyện ngục.- A Di Đà Phật, đám Tà Nhân các ngươi này...

Lại nướng thịt người để ăn, sẽ xuống địa ngục...- Ha ha, chúng ta vốn là tu tà đạo.

Chúng ta muốn ăn tinh hoa trong thịt những ai tu phật trong thiên hạ, hấp thu phật lực trong tinh hoa của thịt, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân.

Ta xem lão hòa thượng nhà ngươi này tu vi không tệ, ăn thịt ngươi hẳn là có thể khiến cho ta gia tăng ba mươi năm tu vi.Lại một lão tăng bị xích sắt trói gô, gác lên trên đống lửa, bắt đầu quay tròn để nướng.

Chả mấy chốc liền da tróc thịt bong, mùi thịt bay ra bốn phía.- Ta...

Ta...

Không muốn bị ăn.

Ta vừa mới trở thành đệ tử Cổ Đạo Miếu, trong thân thể vẫn còn không có phật lực...Một tiểu hòa thượng mười lăm, mười sáu tuổi sợ đến vãi nước tiểu trong quần, ngồi phịch ở trên mặt đất.- Thật sự là bẩn thỉu a, rất ảnh hưởng đến sự ngon miệng.Một tên vạm vỡ mặt tím thở dài một tiếng, một chưởng liền vỗ đi ra ngoài.

Trên chưởng ấn đều là đen tuyền như mực, cứ thế đánh chết tiểu hòa thượng này, sau đó ném vào trong đống lửa, thiêu đốt tựa như củi đun bình thường, khiến cho Hỏa Diễm trở nên càng bốc cao hơn.Vào lúc Vu Thanh Họa thấy một màn như vậy, liền có cảm giác chính mình một chân đã bước từ phật điện vào Địa Ngục,Một bước phật đường, một bước Địa Ngục.Vốn là chốn phật gia tu luyện, hiện tại lại bị ma quỉ làm loạn.

Không biết nơi đây đã bị những tà ma này chiếm cứ bao lâu.

Vẻ hung ác trên mặt bọn chúng, tiếng cười khủng bố làm toàn thân người ta đều đang run rẩy.Bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia đều sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa liền nôn mửa.

Bọn họ ngay cả nhìn đều không dám liếc mắt nhìn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, toàn thân vô lực, một tia linh khí đều không phát ra nổi.

Tà ma Phong Phi Vân kia so với những kẻ này, quả thực cũng không đáng nhắc tới, vẫn còn là tà ma dễ thương như vậy.- Ha ha, Phật Tôn Ngự Thú Trai đến.

Bây giờ lại có thịt càng thơm càng ngon càng mịn để ăn.Một ông lão trên lưng mọc ra ba đôi cánh màu đen bỗng nhiên đứng lên.

Cái cánh dài hơn mười thước, liền như một con chim to hình người.

Trên đỉnh đầu có mái tóc bạc, trong khóe mắt gầy đét trũng sâu có hai điểm sáng xanh mượt bắn ra, như một con Tu La đi ra từ Địa Ngục.Vu Thanh Họa sắc mặt bình tĩnh, có thể thong dong nhìn chăm chú những Tà Nhân này.

Nàng nói:- Tóc bạc cánh đen, thì ra ngươi tu luyện "Minh Vực Ma Dực Quyết" và "Cửu Thiên Bạch Phát Công".

Hai môn tuyệt học này đều là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện.

Chỉ có mỗi một đời 'Tử Vong Hành Giả' của Sâm La Điện mới có thể đồng thời tu luyện được hai chủng loại tà công này.Ông lão trên lưng mọc ra ba đôi cánh màu đen kia cười một tiếng dài, âm thanh khàn khàn mà chết lặng.

Lão nói:- Không hổ là Phật Tôn Ngự Thú Trai, kiến thức không bình thường, không bình thường.

Không sai, bản thân 'Thạch Thác La' này là Tử Vong Hành Giả của thế hệ này Sâm La Điện."

Sâm La Điện" chính là đệ nhất tà đạo, so sánh Phổ Đà Sơn hiện tại thì đều khủng bố hơn nhiều.Dưới trướng Tà Hoàng có Tứ Đại Hành Giả "Sinh, lão, bệnh, tử", làm kinh động sợ hãi thiên hạ.

Ngay cả chưởng giáo mỗi đại tiên môn nghe nói đến tên Tứ Đại Hành Giả, đều phải run sợ trong lòng.

Có điều là vào hai ngàn trước, sau khi Tà Hoàng "Phong Hoàng" của thế hệ trước mất tích, Sâm La Điện liền chia tách thành mười điện, Tứ Đại Hành Giả cũng biến mất theo.Hiện nay "Tử Vong Hành Giả" trong Tứ Đại Hành Giả xuất hiện, có thể nào không làm cho Vu Thanh Họa kinh hãi.Vu Thanh Họa quả quyết nói:- Sâm La Điện lúc này đã không giống như trước đây.

Một điện đã chia làm mười điện, nội đấu không ngừng.

Ngươi coi như tu luyện "Minh Vực Ma Dực Quyết" và "Cửu Thiên Bạch Phát Công", thì cũng không được xưng là Tử Vong Hành Giả.- Cạc cạc, Sâm La Thập Điện sắp sửa hợp lại làm một.

Tà Hoàng Thiếu chủ đã nhất thống mười điện, cải tổ tà đạo, quét ngang Tu Chân Giới, nuốt chửng thiên hạ.

Đến lúc đó thiên hạ nhất định là của tà đạo chúng ta, là Sâm La Điện Tu Tiên Giới chúng ta.

Thần Tấn Vương Triều gì đó, Thần Linh Cung gì đó đều phải tan thành tro bụi.Thạch Thác La hai tay tựa như làm bằng sắt tinh tạo thành, khi các ngón tay đụng vào nhau đều có thể làm cho đột ngột bắn ra những tia lửa.

Lão lạnh giọng cười một tiếng:- Nếu Phật Tôn nói người nào đó không được gọi là Tử Vong Hành Giả, vậy xin mời Phật Tôn tiếp ta mười chiêu.

Nếu như ngươi có thể chống đỡ được, sau này Thạch Thác La nhìn thấy Phật Tôn, liền quỳ trên mặt đất mà gọi ngươi một tiếng phật nãi nãi.Gió thổi qua rừng cây phát ra âm thanh sàn sạt, mang theo vài phần cái lạnh châm vào đến làm đau làn da.Bỗng nhiên, một âm thanh lớn vang lên, cả một vùng núi non đều rung động mãnh liệt một cái.- Phì.Cái đầu khổng lồ của Linh Tê bỗng nhiên ngóc lên, một đôi mắt to như chậu nước rửa mặt đảo quanh, nhìn một vòng khắp tứ phương rồi nói:- Tại sao vừa rồi ta nghe được một tiếng vang thật lớn, tựa như núi lở nứt ra rồi.Trên thân thể cường đại của Phong Phi Vân, một vết nứt xương trên lưng kia tự động khép lại.

Hắn đã có khả năng nhấc tay lấy ra từ trong ngực một viên Tam Phẩm Linh Đan giống như mã não rồi đưa vào trong miệng, toàn thân đều được linh khí bao bọc, sau đó hắn đứng lên.Phong Phi Vân liếc mắt nhìn về phương hướng cửa chùa, nhướn mày một cái rồi nói:- Bọn họ đã là toàn quân bị diệt, đi thôi, rời khỏi nơi này.Phong Phi Vân xoay người liền đi về hướng xuống dưới chân núi cực kì quyết đoán, cũng rất vội vàng.

Linh Tê bật nhảy lên, muốn ngăn cản Phong Phi Vân lại.

Nhưng mà đúng lúc này, một bóng hình ma quỉ màu đen từ trên trời giáng xuống, tựa như một đám khói đen trôi nổi trên một ngọn cây.Từ trong làn khói đen sì truyền ra một âm thanh âm u lạnh lẽo:- Tà Hoàng Thiếu chủ cho mời Thần Vương đại nhân vào trong miếu một chuyến.Lại là vào đạo âm phong thổi tới, trên con đường xuống núi bỗng đột ngột xuất hiện mấy Tà Nhân vóc người quái dị, khí tức tà ác trên người rất nặng.

Chúng chặn đường đi của Phong Phi Vân, ánh mắt cực kì dữ tợn.-------Chương 957: Ma quỉ làm loạn (1)Khóe miệng Phong Phi Vân nhướn lên một cái, hắn hỏi:- Tà Hoàng Thiếu chủ, Tà Hoàng Thiếu Chủ nào, dựa vào cái gì mà ta phải đi gặp hắn ?- Lớn mật, Phong Phi Vân tiểu nhi, cũng dám bất kính đối với Tà Hoàng Thiếu Chủ, trước phế một tay ngươi.Một tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi chụp Nhất Trảo về hướng cánh tay phải của Phong Phi Vân.

Ngón tay cứng tựa như kim cương, còn móng tay quả là cái dùi lạnh giá như băng.Lực lượng của hắn mạnh mẽ, hung uy to lớn.

Chỉ một cước đã đạp vỡ hơn mười bậc thang đá, bóng người màu đỏ đột ngột bay lên.Trên hai tay Phong Phi Vân mặc dù mang xích sắt, động tác bị ngăn trở, nhưng mà lại vẫn nhanh hơn so với tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi kia.

Một chưởng vỗ vào đỉnh đầu của hắn, tựa như nện vào một cái chuông đồng làm phát ra âm thanh leng keng như kim loại va đập vào nhau.- Rầm.Thân thể tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi bật lui lại, tựa như bị một quả chùy lớn nặng vạn cân nện vào đỉnh đầu.

Cả người lăn lông lốc về hướng dưới chân núi, khiến cho mấy trăm bậc thang đá đều bị vỡ vụn.

Đến lúc dó hắn mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Từ đó có thể thấy được một chưởng này của Phong Phi Vân có lực lượng mạnh đến đâu.Mà thế này vẫn còn có nguyên nhân tu vi của Phong Phi Vân bị phong bế, động tác bị vướng víu.

Bằng không một chưởng này có thể nện cho đầu của hắn tụt vào trong bụng.Nhưng mà tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi này vẫn cực kì mạnh mẽ.

Một chưởng của Phong Phi Vân có thể đánh cho trọng thương tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng bình thường, nhưng mà lại không hề lưu lại bất cứ vết thương gì trên đỉnh đầu của hắn.- Ta giết cả nhà ngươi.Tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi này tức tối mắng chửi, từ dưới chân núi lại hùng hổ xông tới lần nữa.

Hắn há cái miệng rộng, phun ra một đám khí đen, mùi tanh rất nặng, giống như muốn một cái là cắn chết Phong Phi Vân.Dáng vẻ của hắn hung ác dọa người, người bình thường đã sớm bị dọa đến tê liệt mà quì trên mặt đất.- Cũng dám vô lễ đối với Thần Vương đại nhân, thật sự là muốn chết.Từ bên trong đám khói đen sì trôi nổi trên đỉnh ngọn cây kia vươn ra một cánh tay đen nhánh, nó không giống như là tay người, ngược lại giống như một người đã chết đi nhiều năm.

Nó điểm một cái, một đạo khí lưu đen sì bay ra từ đầu ngón tay, xuyên thủng mi tâm tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi kia.Chỉ vẻn vẹn là một đạo khí lưu, nhưng mà lại có được lực lượng xuyên qua một quả núi lớn.Lỗ thủng chung quanh mi tâm kia bắt đầu biến thành màu đen, tên đầu trọc mặc đại bào đỏ tươi kia toàn thân thối rữa mà chết.

Hắn ngã xuống trước mặt Phong Phi Vân, biến thành một đám thịt rữa, ngay cả một khúc xương đầy đủ đều không tìm được.Mấy tên Tà Nhân kia đều mỉm cười mà đứng nhìn một màn này, thật giống như đã quen nhìn quang cảnh như vậy, không có bất cứ phản cảm gì.

Vốn là bọn chúng cho rằng có thể hù dọa được Phong Phi Vân.

Nhưng mà điều khiến cho bọn chúng thất vọng chính là, trên mặt Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều hiện ra nụ cười hài hước, thật giống như đang nhìn một mỹ nhân bắt đầu nhảy múa.Không hổ là Yêu Ma Chi Tử giận dữ vì hồng nhan, giết chết mấy trăm vạn sinh linh ở Trung Hoàng Phủ.

Mấy tên Tà Nhân kia thu hồi sự khinh miệt, nhân mạng ngã xuống trong tay Phong Phi Vân so với tổng số của bọn hắn đều phải nhiều hơn, sao lại sợ loại quang cảnh nhỏ nhoi này.Phong Phi Vân nói:- Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, lại có một chút hứng thú đối với Tà Hoàng Thiếu chủ của các ngươi.- Thần Vương đại nhân và Tà Hoàng Thiếu Chủ đều là nhân trung long phượng, người đứng đầu thiên hạ.

Lần này đây gặp mặt, Tà Hoàng Thiếu chủ đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật ra mắt Thần Vương đại nhân.Đám khói đen đang treo lơ lửng ở trên ngọn cây kia tan đi, để lộ ra một bóng người cực kì già nua, mái tóc trên đầu đều đã rụng hết sạch, chỉ còn vài sợi tóc bạc lơ thơ.

Làn da toàn thân đều là màu đen, hơn nữa mặt đầy nếp nhăn tựa như vỏ quả hạch đào.Lão bởi vì thật sự rất già nua, thân thể thu nhỏ nghiêm trọng, nên không cao đến một nửa thân thể Phong Phi Vân.

Hơn nữa cái lưng còng đến quá mức, làm cho đầu cơ hồ đều phải chạm đến trên mặt đất.Ông lão này quả thực so sánh với Lão ni cô Ngự Thú Trai chỉ còn ba ngày tuổi thọ kia thì vẫn già nua hơn.- Thật sự...

Thật sự phải đi vào sao ?Từ trên người ông lão kia Linh Tê cảm giác được một luồng tà khí khủng bố vô biên vô tận, tuyệt đối là một vị Tà Nhân cái thế hơn đời, khiến cho toàn thân nó phát lạnh.

Mặc dù nó là Linh Thú ngàn năm, nhưng giờ phút này cũng có hơi không thể di chuyển nổi.- Nếu như ngươi muốn trốn, lão hủ dám cam đoan, coi như ngươi chạy trốn tới ngoài vạn dặm thì ta đều có thể một chưởng đánh cho huyết nhục của ngươi nát như tương.Ông lão lưng còng già nua kia lạnh lẽo nham hiểm cười một tiếng.Bốn bắp chân Linh Tê đều là co giật một hồi, đến sau khi bàn tay ông lão kia vuốt ve hai cái trên đùi của nó, Linh Tê lập tức mất đi sự hung dữ mãnh liệt của dị thú, mà tựa như một con chó nhỏ quen nuôi nhốt thành thật ngoan ngoãn theo ở phía sau.

Nó cũng không dám ho he một câu nào.Được mấy tên Tà Nhân này dẫn đường, Phong Phi Vân đi vào Cổ Đạo Miếu.

Chùa miếu Phật Môn trước đây, hiện tại lại bị một đám tà ma ngoại đạo chiếm cứ, mà tăng nhân trong chùa lại đều bị nhốt trong lồng sắt, ai nấy đều tựa như gia súc nuôi nhốt.Tăng nhân có tu vi cao trong đó thì còn có thể ngồi xếp bằng niệm kinh, ngăn cản sự sợ hãi trong lòng.

Còn những tăng nhân trẻ tuổi lại bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ngồi phịch ở trong lồng sắt, vẫn không nhúc nhích.- Các ngươi...

đám tà ma các ngươi này sẽ gặp báo ứng, Phật tổ sẽ cho các ngươi xuống địa ngục...Lại một người tăng nhân bị cọc gỗ đâm xuyên qua thân thể, gác ở trên đống lửa, quay tròn nướng trên lửa đỏ.

Ban đầu hắn vẫn còn chưa chết nên thấp giọng tức giận mắng, nhưng mà đến sau đó lại bị nướng đến bên ngoài cháy xém bên trong mềm ra, tỏa ra mùi thơm thịt người.Đây là một quanh cảnh luyện ngục, người bình thường sẽ bị cứ như thế mà hù chết.

Cho dù như là tu tiên giả đi tới nơi này đều sẽ nôn mửa và sợ hãi, nhưng mà Phong Phi Vân lại nhìn như không thấy, tà khí trên người hào hùng, khóe miệng vẫn còn khẽ nhếch lên mang theo vài phần nụ cười.- Thần Vương đại nhân đã từng ăn thịt người chưa ?Ông lão lưng còng dẫn đường ở phía trước lạnh lẽo nham hiểm cười hỏi.Phong Phi Vân đáp:- Trên đời này có ngàn vạn loại thịt, thịt người lại là thứ khó ăn nhất.- Đây vốn là một thế giới người ăn thịt người, ngươi không ăn bọn họ, tự nhiên có người khác ăn thịt ngươi.

Một người nếu như ngay cả thịt người cũng không dám ăn, như vậy nhất định cũng sẽ chỉ là gia súc bị người ăn thịt, liền cũng đi theo chân bọn họ.Bàn tay đen sì đầy nếp nhăn của ông lão lưng còng chỉ về hướng những tăng nhân bị nhốt trong lồng sắt.

Lão liếm liếm môi, phát ra âm thanh giống như quỷ khóc.-------Chương 958: Ma quỉ làm loạn (2)Lão lại nói:- Nếu muốn trở thành kẻ hơn người ta, thì phải ăn người có cảnh giới cao hơn.

Nếu định ăn thịt người, vậy trước hết phải có lá gan ăn thịt người.

Nếu mà ngay cả lá gan như vậy đều không có, như vậy đời này liền nhất định chính là tôi tớ cho người ta.Nhân loại chính là một dây chuyền đồ ăn gồm: nô lệ, người yếu, cường giả, vương giả.

Người yếu ăn nô lệ, cường giả ăn người yếu, vương giả ăn cường giả.Chỉ có người nào đứng ở chỗ cao nhất trên dây chuyền đồ ăn, người đó mới có thể trở thành vương giả tuyệt đối, là chúa tể của dây chuyền đồ ăn này.Phong Phi Vân cười nói:- Cách ăn của các ngươi rất nguyên thủy, cũng quá mất phong thái.

Cung cách này của các ngươi tại xã hội nguyên thuỷ đã bị đào thải.

Ta không ăn người thì thôi, một khi ăn thịt người, liền ăn tinh, khí, thần của hắn.

Thân thể chẳng qua là cỗ thân xác thối tha, có cái gì hay mà ăn.Phong Phi Vân đi vào một tòa phật điện, bên trong bày ra bốn cái lồng sắt.

Vu Thanh Họa và ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ khác đều bị nhốt trong lồng sắt.

Còn về phần một nàng Thiên Chi Kiêu Nữ khác thì cũng không biết đi nơi nào.

Bọn họ đã mất đi phong thái và sự kiêu ngạo, tựa như một con thiên nga trắng rơi từ trên trời cao xuống trong vũng bùn.Trong đó, Vu Thanh Họa vẫn còn bị trọng thương, trên người dính nhiễm vết máu.

Cũng không biết ai có tu vi lại đáng sợ như thế, có thể đánh bại được nàng.

Vu Thanh Họa mặc dù lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà tu vi cũng vô cùng cường đại.

Nếu không cũng không có khả năng một ngón tay bóp vỡ một mảng đầu khớp xương của Phong Phi Vân.Bọn họ tự nhiên cũng nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói.

Đôi tay ngọc của Trì Dao gắt gao nắm chặt lồng sắt, tiên nhan lạnh như băng, lạnh lùng thốt ra:- Ma đầu Phong Phi Vân kia, ngươi lại quen thuộc như thế với những tà ma này, xem ra các ngươi vốn là đã liên kết với nhau.Ngươi cố ý dẫn chúng ta đến chốn Địa Ngục nhân gian này.- Lại dám bất kính như thế đối với Thần Vương, vả miệng nó cho ta.Ông lão lưng còng kia lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, từ phía sau lão có một tên thân cao hơn ba thước lao mạnh đến.

Hắn lấy ra một khối thép tròn nặng mấy ngàn cân.

Hắn cười lạnh một tiếng rồi đi về hướng tới lồng sắt kia.Chỉ là nhìn trong lượng khối sắt kia trong tay của hắn thì cũng rất là dọa người.

Nếu như nện xuống, coi như Trì Dao có tu vi đủ cao thì chỉ sợ cũng phải bong da tróc thịt.Sắc mặt Trì Dao sợ đến tái nhợt, mặt mày xám ngắt.

Lúc trước nàng tận mắt nhìn thấy tên cao to kia đã ngấu nghiến ăn một cánh tay người, ngay cả khớp xương cũng đều cắn rau ráu mà ăn vào trong bụng.- Để cho ta tới đi.Phong Phi Vân bước tới trước một bước.Ông lão lưng còng đưa mắt một cái, tên cao lớn kia liền tự giác lui trở về.Phong Phi Vân đi tới bên cạnh lồng sắt Trì Dao.

Hắn ngồi xổm xuống, một tay luồn vào bên trong lồng sắt, nắm chặt lấy cái cằm mịn màng của nàng, nhấc khuôn mặt khuynh thành tuyệt đẹp của nàng lên, gian tà cười một tiếng:- Trì cô nương, ngươi phải biết đến một điều.

Ta vốn là yêu ma, hợp tác cùng ta, chính là đang bảo hổ lột da.

Mặc dù đối với thịt của ngươi thì ta không có hứng thú, nhưng mà đối với ngươi...

Hắc hắc, có lẽ rất cảm thấy hứng thú.Bàn tay Phong Phi Vân tiến vào trong vạt áo của Trì Dao, dọc theo làn da thịt ngọc ngà trắng như tuyết mà hung hăng thăm dò một phen bộ ngực cao ngất của nàng.

Đúng là khiến cho Trì Dao kêu thất thanh sợ hãi, sau đó bắt đầu nhỏ giọng khóc.

Lúc này Phong Phi Vân mới thu hồi tay.Ông lão lưng còng kia lẳng lặng canh chừng ở phía sau Phong Phi Vân, trên gương mặt già nua hiện ra một nụ cười quỷ dị mà tàn nhẫn.

Xem ra Phong Phi Vân quả nhiên như trong truyền thuyết, trong thân thể mang theo một nửa huyết dịch của yêu ma, đối với nữ nhân có nhu cầu điên cuồng.

Chỉ cần đưa mỹ nhân đến trước mặt hắn, hắn liền không có bất cứ tự chủ nào cả.Cạc cạc, Yêu Ma Chi Tử dù sao vẫn là một vị tà ma.

Là một loại người với chúng ta, xem ra đại sự có thể thành.- Không hổ là nữ đệ tử Ngự Thú Trai đi ra ngoài, thật sự là trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, bụi mù không dính.

Vừa bị sờ một cái liền khóc sướt mướt, vậy cũng là tâm tình mà tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng nên có ư ?Âm thanh Phong Phi Vân hơi trầm xuống.Trì Dao liền thu thập lại vạt áo bị tán loạn, ngừng tiếng khóc, gắt gao cắn chặt hàm răng.

Một đôi mắt sáng vẫn còn vương giọt lệ hung hăng nhìn chăm chú Phong Phi Vân, giống như muốn dùng ánh mắt giết sống Phong Phi Vân.

Trong lòng nàng thề, nếu như thoát ra được chốn Địa Ngục nhân gian này, nhất định khổ tu Kiếm Đạo, tu luyện Vô Thượng Thần Thông để giết Tà Nhân nơi này không còn một mống.

Đặc biệt đại ma đầu lòng lang dạ thú Phong Phi Vân này, muốn cho hắn rơi xuống tầng Địa Ngục thứ mười tám.Hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ Thiện Linh Nhi và Họa Kích Ngưng Hương này đều cắn chặt môi, cố gắng khắc chế chính mình.

Bọn họ rốt cục ý thức được bản lĩnh của chính mình không đủ, mặc dù tu vi đủ để xưng vương ở trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng mà đối với lòng người hiểm ác, thủ đoạn yêu tà ác độc thì có lẽ vẫn hiểu quá ít.Thiện Linh Nhi tu vi cực cao, tâm tình cũng kiên định nhất.

Nàng ngồi xếp bằng trong lồng sắt kia, trên người không nhiễm một hạt bụi, tựa như búp sen xanh trong hồ sen, hai tay nắm một chuỗi Phật Châu trắng tinh, nàng nói:- Phong Phi Vân, ngươi mặc dù chính là một yêu ma, nhưng mà ta một mực đều cảm giác được ngươi là một yêu ma khác đời.

Ngươi vẫn có máu có thịt, có tình có nghĩa, chính là một nam nhân thực sự.

Nhưng mà hôm nay ngươi thật sự khiến cho ta rất thất vọng.Nàng cũng cho rằng Phong Phi Vân đều là liên kết cùng những Tà Nhân này, là Phong Phi Vân cố ý mang bọn họ tiến vào một tòa Địa Ngục nhân gian này.Những Tà Nhân này, theo bọn họ xem ra đã mất hết nhân tính, Phong Phi Vân đi cùng một chỗ với bọn chúng thì cũng không khá hơn chút nào.Trong những thiếu nữ này thì Thiện Linh Nhi là người duy nhất vẫn còn có vài phần thiện cảm và khâm phục đối với Phong Phi Vân.

Nhưng mà giờ phút này lại nửa phần thiện cảm đều không còn, thậm chí so sánh với những Tà Nhân đáng ghét này thì càng chán ghét Phong Phi Vân hơn.- Ngươi là ai, ngươi thất vọng đối với ta thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta.

Cô nương, ngươi đừng tưởng rằng chính mình làm vài việc thiện trong thế tục, được người khác tâng bốc ngươi thành tiên tử, thì ngươi liền thật sự là tiên tử.

Lão Tử cởi hết trang phục của ngươi rồi ném lên trên giường, thì ngươi vẫn chỉ là bị ta đè ở dưới thân, làm một con tiểu mẫu cẩu.Giọng Phong Phi Vân lành lạnh vô cùng.

Khi mở miệng nói đều không khách khí chút nào, cực kì khó nghe.

Nó làm cho Thiện Linh Nhi vừa nghe được thì hai tròng mắt nhắm chặt, một câu cũng đều nói không ra lời.

Một trái tim không tỳ vết thật giống như là bị người ta chém một đao.

Thì ra yêu ma, cuối cùng vẫn là yêu ma, căn bản vô phương cảm hóa hắn.-------Chương 959: Tà hoàng thiếu chủMấy tên Tà Nhân kia đều đứng ở một bên cười lạnh, lẳng lặng canh chừng, giống như là đang nhìn một tuồng kịch.- Cười đủ chưa ?Phong Phi Vân lạnh giọng hỏi.Mấy tên Tà Nhân kia lập tức ngừng cười, đặc biệt khi bọn hắn thấy một đôi mắt đỏ lừ kia của Phong Phi Vân.

Nó đang lóe ra ánh mắt hung ác, khiến cho bọn chúng ngay cả nói đều không nói ra lời được một câu.- Phong huynh, bất tất tự làm khổ mình.

Không cần chấp nhặt cùng những kẻ hạ đẳng này, cũng không sợ bị mất thân phận.Một âm thanh nam nhân tuổi còn trẻ vang lên, âm thanh cực kì bình dị gần gũi, hơn nữa tràn ngập sự thân mật, làm cho người ta một loại cảm giác thân thiết nói không ra lời.Chỉ là bằng vào âm thanh này, là có thể làm cho tất cả địch ý của người ta đối với hắn, đều biến mất hoàn toàn sạch sẽ trong khoảnh khắc.Phong Phi Vân đưa mắt liếc nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân mặc Thanh Sam đang ngồi ở nơi này.

Thân thể có hơi gầy gò, nhưng mà lại ngồi thật sự thẳng.

Không nhìn rõ sau này hắn trưởng thành thì sẽ có dáng dấp thế nào, bởi vì mi tâm của hắn cực kì sáng ngời, tựa như một chiếc đèn phật đăng chói mắt, chính ánh sáng kia đẩy ánh mắt người ta bị xua trở về.Nếu như tu vi của Phong Phi Vân không có bị phong bế, mượn Phượng Hoàng Thiên Nhãn thì vẫn có khả năng thấy rõ dáng vẻ của hắn,Phong Phi Vân theo bản năng nhìn về nửa người dưới của hắn.

Nhưng mà quần áo của hắn rất dài đã che kín giầy, căn bản vô phương biết rốt cuộc hắn có một chân, hay là hai chân.Phong Phi Vân mặc dù vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà cũng đã phán đoán người này tuyệt đối là một người cực kì nguy hiểm.- Ngươi chính là Tà Hoàng Thiếu Chủ.Phong Phi Vân hỏi.- Chẳng lẽ Phong huynh thích đứng nói chuyện, không thích ngồi nói chuyện.

Hoặc là nói, thành ý của tại hạ còn chưa đủ.Âm thanh của Tà Hoàng Thiếu Chủ rất bình thản, tràn ngập lực hấp dẫn, tựa như một vị Phật Đà đang giảng kinh Phật.Cả một tòa phật điện cũng không nhỏ, coi như chứa đến ba trăm người cũng sẽ không có vẻ chật chội.

Nhưng mà trong một tòa phật điện lớn như vậy lại chỉ thắp lên được một ngọn phật đăng, đó chính là ngọn đèn ở mi tâm của Tà Hoàng Thiếu Chủ kia.Trong bóng tối, mọi người sẽ đi tìm ánh sáng.

Mà ánh sáng chính là hy vọng, sinh mệnh, chân lý.

Ở trong một tòa phật điện này, mọi nơi đều là đen ngòm, chỉ có trên người Tà Hoàng Thiếu Chủ có ánh sáng.

Hắn phảng phất liền đại biểu cho hy vọng, sinh mệnh, chân lý.Đây là một loại cảm giác kỳ quái, bất luận kẻ nào đều kìm lòng không đậu mà bị ánh sáng êm dịu trên người hắn làm ảnh hưởng, đâm ra muốn tới gần hắn, không có bất cứ người nào bài xích.Mà ngay cả mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị giam ở trong lồng kia đều bị hắn làm ảnh hưởng.

Bất kể là hô hấp hay tim đập, không ngờ đều chậm rãi hợp thành một nhịp cùng hắn.

Tim hắn đập nhảy lên một cái, tim bọn họ đập liền cũng nhảy lên một cái.

Hô hấp của hắn thở ra một lần, hô hấp của bọn họ liền cũng thở ra một lần.Đây là một loại cảnh giới Thiên đạo vô thượng, có thể trong lúc không nhận thức được làm ảnh hưởng người chung quanh hắn, khiến cho những người này đều biến thành phụ thuộc vào hắn, biến thành bóng dáng của hắn.

Khi mà hắn không hô hấp thì những người này cũng không hề hô hấp nữa.Phong Phi Vân đã nhận ra loại thay đổi tế nhị.

Không chỉ có là mấy nữ nhân bị nhốt bên trong lồng sắt kia, mà ngay cả mấy Tà Nhân tu vi uyên thâm, tất cả cũng bị khí tức của Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng, tốc độ hô hấp và tốc độ tim đập đều giống nhau như đúc.Trong cả phật điện, chỉ có Phong Phi Vân còn có thể khống chế qui luật thân thể của mình, không bị Tà Hoàng Thiếu Chủ làm ảnh hưởng.

Quả tim Phong Phi Vân tim căn bản là sẽ không nhảy lên, trái tim đã biến thành cốt nhục sáng bóng long lanh rực rỡ, tựa như một khối huyết ngọc.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, hắn kéo theo xích sắt, đi tới rồi cười nói:- Thành thật mà nói ta còn thực sự không thấy thành ý Thiếu chủ ở nơi nào.- Tử Vong Hành Giả, còn không mau giúp Phong huynh tháo xích sắt trên cổ tay.Tà Hoàng Thiếu Chủ hạ lệnh một tiếng, một ông già tóc bạc trên lưng mọc ra ba đôi cánh màu đen liền đi ra.

Lão rút ra một thanh Chiến Kiếm sắc bén.

Thanh Chiến Kiếm vẻn vẹn chỉ là lượn quanh một vòng trong không khí, liền sinh ra một đạo kiếm khí giống như thực chất.- Thần Vương đại nhân, xin giơ hai tay lên.- Hừ, bày ra trò đùa gì.

Các ngươi thực sự cho là chỉ với một sợi xích sắt là có thể trói được ta sao.Phong Phi Vân khinh miệt cười một tiếng, hai tay cánh tay tựa như biến thành hai con Cương Long.

Cứ như thế kéo căng sợi xích sắt nặng vạn cân phong ấn đầy bùa chú, chỉ thấy các bùa chú trên sợi xích sắt kia bị lực lượng khổng lồ kéo ra nhanh chóng vỡ vụn.- Rầm.Móc xích sắt bị biến hình, một sợi xích sắt có thể khóa được cao thủ Cự Phách, lại cứ như vậy bị Phong Phi Vân dùng hai cái cánh tay cắt đứt.Nếu như chỉ luận thân thể, Cự Phách so ra cũng thua kém Phong Phi Vân.- Ha ha, thì ra Thần Vương đại nhân là cố ý giả bộ bị xiềng cho những ni cô này nhìn, quả là lão phu làm điều thừa.Tử Vong Hành Giả khẽ gật đầu, Yêu Ma Chi Tử quả nhiên danh bất hư truyền.

Đó cũng không phải chỉ là một kiểu cách hoa hòe hoa sói đẹp mắt.Phong Phi Vân không chút khách khí ngồi xuống bên bàn kia.

Tức thì đã có người dâng rượu ngon thịt tươi lên.Thịt là món tươi mới nhất, Tà Hoàng Thiếu Chủ ăn cũng cực kì tao nhã.

Bất luận kẻ nào ăn thịt so với hắn ăn đều không có khả năng cẩn thận hơn, tùy tiện cắt chậm rãi nhai, thật giống như ăn thịt đều có thể phù hợp Thiên đạo.Phong Phi Vân nhìn qua cái bàn sứ trắng tinh xảo bày ở ở trước mặt.

Nhưng cuối cùng vẫn còn không hề ăn, hơn nữa sau khi uống một chén rượu thì hắn lên tiếng hỏi:- Thịt này chẳng lẽ cũng là thịt người.- Đương nhiên là như vậy.Tà Hoàng Thiếu Chủ rất tự nhiên, cũng rất thản nhiên, lại nói thêm:- Nhưng mà so với thịt người bình thường thì càng thơm hơn, vị ngon hơn.Hai nam nhân mặc hắc bào đem tới tiểu cô nương đã nướng chín, bên trên đã bị cắt đi hai miếng thịt non mềm nhất.

Đúng là hai miếng đang đặt ở trên bàn trước mặt Tà Hoàng Thiếu Chủ với Phong Phi Vân.Mặc dù tiểu cô nương này đều đã bị nướng chín, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn có thể từ dáng vẻ của nàng mà nhận ra.

Đúng là "Cửu muội", một trong bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia của Ngự Thú Trai.Khó trách lúc nãy đã không nhìn thấy nàng, thì ra nàng đã bị nướng chín, chẳng lẽ đây là để làm lễ ra mắt.Mặc dù yêu ma khí trên người Phong Phi Vân đậm đặc, nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng nặng nề.

Hai tay gắt gao xiết chặt, nhưng cuối cùng vẫn còn buông ra được, nụ cười trên mặt tươi rói, có vẻ cực kì khoan thai.Phong Phi Vân biết đây là Tà Hoàng Thiếu Chủ đang đánh một đòn phủ đầu hắn, thể hiện sức mạnh để dọa nạt.-------Chương 960: Ma quỷ và cầm thú (1)Ác ma, cầm thú...

Ô ô.Ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia nhào về phía trước, làm cho cái lồng sắt thật lớn đều chấn rung đến không ngừng lay động.

Bọn họ cũng không cách nào thong dong trấn tĩnh nữa.

Rốt cục biết những lời trước kia Phong Phi Vân đã nói đều là sự thật, bọn họ rất không biết trời cao đất rộng.

Thế giới này là một thế giới người ăn thịt người.Hai tròng mắt Vu Thanh Họa mở ra, chỉ tay vừa điểm ra thì có một đạo kiếm khí đột ngột phóng ra từ đầu ngón tay, như muốn phá vỡ xích sắt kia.

Nhưng mà Tử Vong Hành Giả lại đã sớm phát hiện.

Lão cười một tiếng "Khanh khách", thân thể tựa như một con chim to màu đen bay lên, rơi xuống trên đỉnh đầu Vu Thanh Họa.

Lão dẫm trên lồng sắt, một chưởng ma công đánh xuống, lại lần nữa trấn áp Vu Thanh Họa đến không thể nhúc nhích.- Mỹ vị thịt ngon lành như thế, Phong huynh vì sao cũng không ăn vậy ?Tà Hoàng Thiếu Chủ nhìn như không thấy, vẫn cứ tao nhã ăn,Phong Phi Vân thưởng thức chén rượu trong tay.

Hắn cười nói:- Ngươi rốt cuộc muốn giở trò gì.Tà Hoàng Thiếu Chủ rốt cục dừng lại, tựa hồ một mực chờ những lời này từ Phong Phi Vân, hắn cười nói:- Người trong thế gian đều nói Phong Phi Vân chính là thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều với tài trí vô song.

Tại hạ bất tài, muốn đấu vài ván với Phong huynh.

Nếu như tại hạ may mắn thắng Phong huynh một ván, vậy xin mời Phong huynh ăn một miếng thịt kia.- Thịt ai.Phong Phi Vân nhắc bầu rượu lên, thong thả tự đắc rót rượu vào trong chén, cũng phát ra âm thanh nước chảy bình.- Thịt của Bọn họ.Tà Hoàng Thiếu Chủ đưa ngón tay chỉ về hướng mấy Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt trong lồng sắt, thật giống như là đang nói đến vài con gia súc thơm ngon, không có bất cứ dao động tâm tình gì.Thiện Linh Nhi, Trì Dao, Họa Kích Ngưng Hương, sau khi bọn họ nghe nói như thế thì sắc mặt đều tái nhợt.

Cũng giống như là một linh hồn bình thường, nếu như Phong Phi Vân không cẩn thận để thua một ván, như vậy trong bọn họ tất nhiên sẽ có người phải bị nướng ăn.Hơn nữa, Tà Hoàng Thiếu Chủ này vừa nhìn chính là hạng người thiên tư tuyệt đỉnh, mà Phong Phi Vân hiện tại tu vi bị phong ấn, làm sao có thể là đối thủ của hắn.

Nếu như Phong Phi Vân thua toàn bộ, như vậy bọn họ liền đều phải biến thành món ăn trong miệng người khác.Ngắm nhìn bốn nàng nữ nhân với thiên tư tuyệt sắc có dấu hiệu hoảng sợ, đám Tà Nhân liền đều bắt đầu cười ha hả.

Tà Hoàng Thiếu Chủ từ nhỏ đến lớn cho tới ngày nay liền cũng không bị thua.

Đừng nói là một Phong Phi Vân, coi như là hàng chục Phong Phi Vân cũng không chắc đã là đối thủ của Tà Hoàng Thiếu Chủ.Bởi trong mắt bọn họ thì Tà Hoàng Thiếu Chủ tựa như một vị thần linh bất bại.,...- Vậy nếu như ngươi bất hạnh bị bại thì sao.Phong Phi Vân đã rót đầy rượu vào trong chén của mình, rồi cầm bằng hai ngón tay.

Sau đó hắn liếc mắt nhìn mà tranh luận với Tà Hoàng Thiếu Chủ ngồi đối diện.- Nếu như ta bại.Tà Hoàng Thiếu Chủ tựa hồ cho tới ngày nay không nghĩ tới chính mình sẽ bị bại, nên dừng một chút rồi mới nói:- Vậy ngươi muốn cái gì ?Phong Phi Vân nhấc chén rượu Thanh Đồng lên, đặt ở bên môi, cười ha ha đáp:- Nếu như mà ngươi bại, ta liền muốn bọn họ ngủ cùng ta.

Con người của ta xưa nay không có sở thích gì, nhưng mà đối với ngủ thì cũng rất coi trọng.

Nếu như trong chăn không có một nữ nhân xinh đẹp, thì ta đều không ngủ được.Nói xong hắn liền uống một hơi cạn sạch.Tà Hoàng Thiếu Chủ cũng bắt đầu cười.Mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt ở trong lồng sắt kia lại đều cùng mắng Phong Phi Vân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Bọn họ chính là đệ tử kiệt xuất nhất của thánh địa danh tiếng Phật Môn.

Các tu tiên giả khác nhìn thấy bọn họ đều phải kêu một tiếng tiên tử.

Nhưng mà ở trong mắt Phong Phi Vân thì bọn họ thật giống như là mấy nha hoàn nô tỳ bình thường, muốn khiến cho bọn họ ngủ cùng hắn, quả thực chính là đang mơ một giấc xuân thu đại mộng.Hai kẻ Tà Nhân này, một tên thì muốn ăn thịt bọn họ, một tên lại muốn cưỡi bọn họ.

Chúng đều không có để bọn họ trở thành người có tôn nghiêm.

Bọn họ đã đưa ra đối phó tốt nhất là chuẩn bị chết, tình nguyện chết nhưng cũng sẽ không để cho Phong Phi Vân và Tà Hoàng Thiếu Chủ thực hiện được ý đồ.Phong Phi Vân đều không để ý chút nào tới tiếng mắng mỏ của mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia, chỉ thản nhiên hỏi tiếp:- Vậy nếu như hoà thì sao ?- Coi như ngươi thắng.Tà Hoàng Thiếu Chủ cực kì tự tin.- Hảo, chúng ta đây bắt đầu đi.Phong Phi Vân mặc dù một mực đều rất thong dong lạnh nhạt, nhưng mà nội tâm lại không được thoải mái như thế.Trong Phật điện hôn ám lạnh lẽo, hào quang chiếu rọi khắp nơi.

Bóng dáng mấy tên Tà Nhân in trên vách tường, tựa như mấy Cự Nhân hung ác.Thịt Cửu muội được hai tên Tà Nhân mang tới.

Nhưng mà mấy nữ nhân trong lồng sắt lại vẫn không thoát ra khỏi nỗi bi thương, mà ngay cả Vu Thanh Họa từ trước tới nay vốn lạnh lùng không coi ai ra gì thì giờ phút này cũng bị Tử Vong Hành Giả trấn áp.

Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn mà lại không phản kháng được.Chỉ có Phong Phi Vân lại vẫn thản nhiên như thường.

Hắn cứ uống rượu của mình, tựa hồ thật sự đã hoàn toàn hòa hợp với thế giới ma quỷ này.Tà Hoàng Thiếu Chủ trầm tư chỉ chốc lát, rồi nói:- Quyết đấu với thiên tài tuấn kiệt như Phong huynh, thật là một chuyện không dễ dàng.

Nhân vật đến mức thượng tầng giống chúng ta nếu như cũng học những kẻ thất phu bình thường này mà tranh đấu ngoan cường, thì có phần cũng quá mất thân phận.

Vậy ván thứ nhất, chúng ta có lẽ nho nhã một chút, do đó liền làm một ván 'Vấn đấu'.- Cách thức vấn đấu như thế nào ?Phong Phi Vân có vẻ cảm thấy rất hứng thú.Tà Hoàng Thiếu Chủ đáp:- Chúng ta một người hỏi đối phương về một vấn đề.

Nếu như mà đối phương có thể đáp được, như vậy coi như chúng ta tự thua.

Nếu như là đối phương không trả lời được, như vậy chính là người đã thắng một ván.- Còn nếu như cả hai đều trả lời được ?- Như vậy liền coi như ngươi thắng.- Còn nếu như đều không trả lời được ?- Cũng coi như ngươi thắng.Phong Phi Vân cười cười bảo:- Như vậy đúng là Thiếu chủ ngươi không phải rất thiệt thòi gì sao ?- Ta vốn đã nói qua, nếu hoà cũng coi như Phong huynh ngươi thắng.Tà Hoàng Thiếu Chủ cười nói.Phong Phi Vân bảo:- Vậy thì xin mời Thiếu chủ ngươi ra câu hỏi trước đi.Giờ khắc này, mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt trong lồng sắt kia tất cả cũng bắt đầu tập trung tinh thần.

Thời khắc quyết định vận mệnh của bọn họ đã đến.

Mặc dù bọn họ đều tin rằng hẳn phải chết, nhưng nếu là một người thì ai có nguyện ý chết đây ?Có lẽ Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ là hù dọa bọn họ, rơi vào trong tay của hắn cũng không mất đi trinh tiết, như vậy cũng không cần phải chết.Nhưng mà nếu như Phong Phi Vân thua, bọn họ cho dù chết chỉ sợ đều sẽ bị gác lên trên đống lửa quay tròn, rồi trở thành thức ăn trong bụng những Tà Nhân này.-------Chương 961: Ma quỷ và cầm thú (2)Trong tiềm thức, bọn họ vẫn hy vọng Phong Phi Vân có thể thắng.

Nhưng mà thật sự có thể thắng sao ?Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi một vấn đề rất kỳ quái:- Xin Phong huynh đoán một điều: ta là ai ?Vấn đề này vừa ra, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Hắn không phải là Tà Hoàng Thiếu Chủ sao, còn cần gì đoán.

Đúng rồi, Tà Hoàng Thiếu Chủ vẻn vẹn chỉ là cách xưng hô của hắn, cũng không phải tên của hắn.

Hơn nữa trừ thân phận Tà Hoàng Thiếu Chủ này ra, chẳng lẽ hắn liền không có thân phận khác.Câu hỏi này nhìn thì như là một vấn đề cực kì đơn giản, nhưng mà lại bao hàm quá nhiều yếu tố có thể biến đổi ở bên trong.Hơn nữa Phong Phi Vân cũng vẻn vẹn chỉ đến hôm nay mới biết được có nhân vật Tà Hoàng Thiếu Chủ này.

Trước kia đối với hắn căn bản không có nửa phần hiểu rõ.

Điều này giống như là một người xa lạ, đột nhiên đứng ở trước mặt ngươi, hỏi ngươi hắn là ai vậy.

Vấn đề như thế có thể làm khó thầy bói đến vặt sạch tóc trên đầu.Thiện Linh Nhi nhốt ở bên trong lồng sắt kêu lên:- Thế này không công bằng, nếu như Phong Phi Vân nói ra tên của ngươi, nhưng mà ngươi lại không nhận thì làm sao bây giờ.Ông lão lưng còng kia cười lạnh một tiếng rồi nói:- Nhân vật giống như Thần Vương đại nhân và Thiếu chủ đều là nhân trung long phượng ngang dọc trời đất.

Một việc nếu như không làm thì cũng thôi, một khi làm thì cũng không có chuyện không dám nhận.

Đối với những người có loại cảnh giới như bọn họ mà nói, thiên hạ có gì mà không dám làm, lại có gì mà không dám nhận.Phàm là những kẻ đại gian đại ác, đều nhất định không câu nệ tiểu tiết.

Thiện Linh Nhi tự nhiên biết rõ ràng đạo lý này, vì vậy không cần phải nhiều lời nữa.Sau một hồi lâu, Tà Hoàng Thiếu Chủ hỏi:- Phong huynh có thể trả lời được vấn đề này.Phong Phi Vân nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:- Vấn đề này quá khó khăn.Sau khi nghe được Phong Phi Vân nói ra lời này, mấy tên Tà Nhân đứng ở sau lưng Tà Hoàng Thiếu Chủ đều bắt đầu cười.

Nhưng mà mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia thì tâm trạng lại sa sút đến mức thấp nhất.- Nhưng mà ta lại biết ngươi tuyệt đối không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực.Phong Phi Vân lại nói.Những lời kia của Phong Phi Vân vừa thốt ra, mấy tên Tà Nhân kia liền đều không cười được nổi.

Mà ngay cả người trẻ tuổi mặc Thanh Sam đều có hơi khựng lại.

Hắn trầm tư chỉ chốc lát, sau đó cười nói:- Không hổ là Phong Phi Vân, lợi hại, ta xác thực không phải Tà Hoàng Thiếu Chủ đích thực.

Ngươi làm thế nào mà nhận thấy được.Phong Phi Vân cười nói:- Vừa rồi vị tiền bối tà đạo không phải đã nói rồi sao, nhân vật ngang dọc trời đất giống như Tà Hoàng Thiếu Chủ chính là người không có bất cứ điều gì không dám nhận, cũng không có bất cứ điều gì không dám làm.

Nếu là một nhân vật như thế, vì sao phải cố ý che đi dung mạo của mình, không cho chúng ta thấy.- Nói thật hay.Phật quang trên mi tâm nam nhân mặc Thanh Sam kia dần dần lờ mờ đi, lộ ra dáng vẻ của hắn.

Đó là một người trung niên cực kì nho nhã mặt trắng không râu, bên trên khóe mắt đã có hai nếp nhăn.

Nếu không phải trong tay của hắn vẫn còn cầm một đôi đũa bạc đang ăn thịt, thì thực sự làm cho người ta cảm giác hắn chính là một tiên sinh dạy học.- Lão phu chính là đứng đầu Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện, Sinh Mệnh Hành Giả, Thiên Thu Sinh.Âm thanh của nam nhân mặc Thanh Sam cũng trở nên hơi có vẻ tang thương, hiển nhiên tuổi của hắn đã không nhỏ.

Mặc dù nhìn thì như chỉ có ba, bốn mươi tuổi, nhưng mà đây tuyệt đối không là tuổi thật của hắn.

Tuổi thật của hắn chỉ sợ ít nhất đều đã vài trăm tuổi.Một chiếc phật đăng được thắp sáng lên, đặt lên trên bàn, khiến cho một tòa phật điện này lại được chiếu sáng lần nữa.- Ván này coi như Thần Vương đại nhân đoán đúng phân nửa, xin Thần Vương đại nhân ra câu hỏi đi.Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh vẫn cực kì nho nhã, trong mắt tinh thần sung mãn, mang theo ánh trí tuệ nhìn xa trông rộng.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy xin mời Thiên tiên sinh đoán một câu ta là ai ?Một câu hỏi này vừa ra, khiến cho mọi người trong phật đường lại kinh sợ lần nữa.Phải biết rằng Phong Phi Vân và những người này không giống nhau.

Phong Phi Vân đã sớm danh chấn thiên hạ, tất cả tư liệu về hắn cơ hồ đều tồn tại ở trong mỗi giá tư liệu của mỗi đại tiên môn.

Hơn nữa tuyệt đối được để ở vị trí phía trước.

Có thể nói rất nhiều người Tu Tiên Giới đều hiểu rõ đối với hắn.Hắn hỏi ra một vấn đề như vậy, chẳng lẽ là cố ý muốn thua.Nhưng mà Thiên Thu Sinh lại không cho là như vậy.

Bởi vì hắn không chỉ có là một người tu hành tà đạo, càng là một vị Cửu Phẩm Trí Sư.

Nói về trí tuệ thì tại Thần Tấn Vương Triều đủ để tiến vào trong ba người đứng đầu.

Vừa rồi hắn tiến hành suy tính đối với Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng đại đạo vô hình hất ngược trở về.Xem ra thân phận chân thật của Phong Phi Vân cũng tịnh không chỉ có là đệ tử Phong gia đơn giản như vậy.Thiên Thu Sinh cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời thân phận đệ tử Phong gia của Phong Phi Vân, hơn nữa trả lời cực kì cặn kẽ.

Từ lúc Phong Phi Vân mới ra đời khi nào, đến những chuyện Phong Phi Vân đã làm trong mỗi một giai đoạn, đều một chữ không để lọt.

Hơn nữa ngay cả tên cha mẹ của Phong Phi Vân, thuộc về mạch nào trong Phong gia đều nói rất rõ ràng.

Hắn khẳng định là chăm chú tìm đọc tư liệu về Phong Phi Vân, hơn nữa còn ghi chép tất cả điều này.Từ đó có thể thấy được, mức độ coi trọng của đám Tà Nhân đối với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười nói:- Thiên tiên sinh cũng chỉ đáp đúng một nửa.Thiên Thu Sinh từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú ánh mắt của Phong Phi Vân, biết Phong Phi Vân cũng không có nói dối.

Nhưng mà, cũng đúng là như thế, khiến cho trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc.

Phong Phi Vân nói một nửa thân phận khác là cái gì, nhưng mà cho dù hắn trí tuệ uyên thâm, thông minh tuyệt đỉnh, lại vẫn không thể hiểu thấu đáo bí ẩn trong đó.- Một ván này, coi như Thần Vương đại nhân thắng.Thiên Thu Sinh cực kì thong dong, đã thua thì cũng dám chịu thua.- Mấy nữ nhân này đều là cực phẩm trong mỹ nhân, khí chất thoát tục, trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, ta đã sớm mắt thèm không thể làm gì hơn được.

Đáng tiếc có Vu Thanh Họa tiện nhân kia trông nom ở một bên, một mực không có cơ hội hạ thủ.

Không biết Thiên tiên sinh có thể cho phép tại hạ không, hiện tại liền chọn lựa một người, trước cứ phong lưu sung sướng phút chốc.Phong Phi Vân nhẹ nhàng liếm liếm môi, tựa như một ác quỷ thèm sắc.- Thần Vương quả nhiên là người thích tình ái.

Bọn họ vốn chính là chiến lợi phẩm của ngươi, nô lệ cũng không bằng.

Muốn bọn họ ngủ với Thần Vương đại nhân, cái này vốn là vinh hạnh lớn lao của bọn họ.Thiên Thu Sinh vốn vẫn còn cảm giác Phong Phi Vân đang giúp đỡ những nữ nhân Ngự Thú Trai này, nhưng mà thấy Phong Phi Vân vội vàng muốn ngủ với bọn họ như thế, thì nghi ngờ trong lòng liền giảm bớt không ít.-------Chương 962: Hoàng cấp truyền tống trận (1)Dù sao Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, nữ nhân ở trong đó xem trong trinh tiết có lẽ còn nặng hơn sinh mệnh.

Phong Phi Vân phá hủy trinh tiết của bất cứ một người nào trong bọn họ, cũng đều tuyệt đối sẽ lọt vào sự trả thù hung ác nhất của Ngự Thú Trai.

Nếu nói như vậy, Phong Phi Vân cũng hoàn toàn đối lập với Ngự Thú Trai.Điều này tương đương kết quả mà bọn hắn nguyện ý thấy, cho nên chúng đều tràn đầy hứng thú đứng xem Phong Phi Vân chọn lựa mấy Thiên Chi Kiêu Nữ này tựa như chọn lựa gia súc.- Phong Phi Vân, ngươi là đồ ma quỷ, ngươi là đồ cầm thú...Trì Dao nghiến răng nghiến lợi, hàm răng sáng bóng, hung hăng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.Mấy Thiên Chi Kiêu Nữ các nàng tất cả cũng vô cùng quật cường, một tia ảo tưởng vốn còn có trong lòng cũng vô tình tan biến.- Phong Phi Vân, ta nguyện ngủ cùng ngươi, ngươi buông tha cho bọn họ.Người nói chính là Vu Thanh Họa.

Nàng vốn đã bị Phong Phi Vân lột sạch phật y, vuốt ve thân thể ngọc ngà.

Cũng chưa nói tới còn có danh dự gì, nhưng nếu như có thể hy sinh chính mình, bảo vệ mấy Thiên Chi Kiêu Nữ kiệt xuất nhất Ngự Thú Trai kia, thì có chỗ nào mà không được.Nghe được những lời Vu Thanh Họa đã nói, tất cả mọi người im lặng đi.

Sau một hồi lâu, mấy tên Tà Nhân kia đều bắt đầu cười thoải mái, cười đến khoa trương.

Trong đó có kẻ mở miệng châm chọc:- Thì ra Phật Tôn Ngự Thú Trai lại cũng là một đồ đê tiện thèm khát.- Ha ha, Phật Tôn đại nhân thật đúng là thâm tàng bất lộ, thì ra hy vọng nam nhân đến thỏa mãn nàng như vậy.- Thật sự là làm cho người ta chờ mong, Thần Vương đại nhân hãy giữ lời.

Nhất định phải làm cho Phật Tôn kêu cha gọi mẹ, như quỷ gào không ngừng, nửa chết nửa sống.Bọn họ vô tình đả kích sự tôn nghiêm của Vu Thanh Họa.

Đến cuối cùng với tâm tình của Vu Thanh Họa mà cũng xấu hổ vô cùng, dung nhan tuyệt mỹ trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng sáng bóng đều bị cắn đến ứa ra giọt huyết ửng đỏ.Phong Phi Vân đi tới bên cạnh lồng sắt nhốt Vu Thanh Họa, hài hước nhìn qua nàng mà cười nói:- Vu Thanh Họa tu vi rất cao, có lẽ không nên thả nàng ra thì tốt hơn.

Vạn nhất không cẩn thận để cho nàng chạy thoát, vậy sẽ không tốt.

Có lẽ nên chọn một Thiên Chi Kiêu Nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ.Những Tà Nhân này cũng biết Vu Thanh Họa khó đối phó, đương nhiên cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Giờ phút này Phong Phi Vân chủ động nêu ra điều đó, tất cả bọn chúng hiển nhiên cũng vui vẻ gật đầu.- Vậy là ngươi.Phong Phi Vân giơ tay chỉ vào trên người Thiện Linh Nhi.Thiện Linh Nhi tuyệt đối là người đẹp nhất trong số ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ, hơn nữa tu vi cũng cao nhất, vốn là trong trắng tự nhiên, dáng người thon thả, xinh đẹp vượt khỏi đời thường.

Tựa như một cây Thanh Liên trong hồ, Phong Phi Vân chọn trúng nàng, quả thực cũng không kỳ quái một chút nào.Ông lão lưng còng kia đi đến, mở phong ấn trên sợi xích sắt ra, thả Thiện Linh Nhi ra ngoài.Nàng mặc phật y trắng tinh, xinh đẹp tuyệt trần, đường cong duyên dáng, hàng mi dài cong vút.

Vừa mới được thả ra từ trong lồng sắt, nàng liền vươn cánh tay ngọc thon thả, ngưng tụ ra một thanh Chiến Kiếm trắng tinh, đâm tới hướng cổ họng Phong Phi Vân.Nàng dáng người yểu điệu, hai chân thon thả, vừa ra kiếm liền giống như bạch y tiên tử đang tung tăng múa lượn, nhưng lại rõ ràng tràn ngập chủ tâm giết người.- Rầm.Phong Phi Vân một quyền nện vào trên Chiến Kiếm của nàng, trực tiếp đập vỡ Chiến Kiếm, cánh tay mạnh mẽ uy lực vươn mạnh về phía trước, liền khống chế một cánh tay ngọc mảnh khảnh của Thiện Linh Nhi, trực tiếp ôm thân thể ngà ngọc mảnh dẻ của nàng vào trong lòng.Nàng muốn giãy dụa, lại ra tay lần nữa.

Nhưng lại bị Phong Phi Vân cứ như thế bẻ một cánh tay đến trật khớp, đau đến không nói nên lời.Phong Phi Vân cười ha hả một tiếng, liền ôm Thiện Linh Nhi vào trong lòng.

Hắn không để ý nàng đấm đánh và chửi rủa, liền đi về hướng Nội Điện trong phật điện.- Phong Phi Vân, ngươi là đồ cầm thú, không chết tử tế được.Trì Dao lay động lồng sắt mãnh liệt.- Ta nghĩ Phật tổ sẽ phát hạ chí nguyện to lớn, bất kể nỗ lực trả giá đau đớn thế nào thì cũng muốn khiến cho ma đầu Phong Phi Vân kia rơi xuống địa ngục.Họa Kích Ngưng Hương lòng như dao cắt, chứng kiến ác ma Phong Phi Vân kia ôm Thiện Linh Nhi, mạnh mẽ kéo nàng vào trong Nội Điện.

Không cần nghĩ đều có thể biết bên trong sẽ phát sinh loại chuyện khó coi nào.Mấy Tà Nhân kia tất cả cũng nhe răng cười không thôi, chỉ tiếc Phong Phi Vân không chịu hành quyết Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai ngay tại chỗ, bằng không bọn chúng cũng có thể được nhìn đã mắt, thấy được ngọc thể mê người tuyệt luân kia.Thiên Thu Sinh cực kì cẩn thận, hơi dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có mấy tên tà đạo liền đi ra khỏi phật điện, từ các nơi chung quanh phật điện để canh giữ vị trí bên ngoài Nội Điện.Mặc dù Phong Phi Vân có biểu hiện cực kì gian ác, nhưng mà lại vẫn không thể đủ khiến cho Thiên Thu Sinh hoàn toàn từ bỏ cảnh giác.

Nên hắn phái người trông coi bên ngoài Nội Điện này.- Phong Phi Vân, ngươi không thể như vậy.

Chẳng lẽ ngươi đã quên đi Nam Cung Hồng Nhan sao.

Ngươi làm như vậy, không làm nàng thất vọng sao.Thiện Linh Nhi bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, cánh tay Phong Phi Vân tựa như hai khúc sắt đáng tin kẹp lấy nàng, khiến cho nàng không sao tránh thoát nổi.- Rầm.Sau khi Phong Phi Vân đi vào Nội Điện, liền trực tiếp quăng nàng xuống đất, lạnh lùng nói:- Cởi áo ngực ra cho ta.Sau khi Phong Phi Vân nói những lời này, hắn liền ngồi xổm người xuống, cắn rách ngón tay, bắt đầu dùng máu tươi khắc họa trên mặt đất.

Thiện Linh Nhi ngồi dậy từ trên mặt đất, cầm lấy cánh tay bị trật khớp của mình, có hơi sợ hãi Phong Phi Vân mà run rẩy hỏi:- Ngươi muốn làm gì ?- Bảo ngươi cởi thì ngươi liền cởi, nói thừa nhiều như vậy để làm chi.Phong Phi Vân vừa khắc họa hoa văn trận pháp này trên mặt đất, vừa lạnh giọng đáp.Thiện Linh Nhi thận trọng như thế nào, làm sao có thể thật sự cởi áo ngực trên người mình.

Đó là chuyện xấu hổ cỡ nào, nên trong lúc nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, đứng ngây ra ở nơi này vẫn không nhúc nhích.Chả mấy chốc Phong Phi Vân liền hoàn thành thiết lập một cái hoa văn trận pháp đường kính áng chừng một thước.

Hắn lấy ra chín miếng Chân Diệu Linh Thạch từ trong Giới Linh Thạch, đặt trên ở trên trận bàn.

Lập tức cả trận pháp bắt đầu rung động, quay vòng phóng ra từng đạo ánh sáng đẹp mắt.Phong Phi Vân lúc này mới đứng lên, liếc mắt nhìn Thiện Linh Nhi, nhíu mày mà nói:- Tại sao ngươi vẫn còn không cởi.Ánh sáng trận pháp chiếu rọi trên mặt Thiện Linh Nhi, khiến cho mặt ngọc đỏ hồng của nàng trở nên sáng bóng long lanh rực rỡ.

Nàng cắn chặt hàm răng, rồi hỏi:- Đây là ngươi định làm gì ?- Đây là một tòa Hoàng Cấp Truyền Tống Trận, với tu vi thần thức hiện tại của ta thì chỉ có thể thiết lập được loại Truyền Tống Trận Đài cấp thấp nhất.

Nhiều nhất chỉ có thể truyền tống một người có tu vi tương đương cùng ta đến một chỗ khác trong vòng mười dặm.

Trước khi ta tiến vào Cổ Đạo Miếu, liền để lại bên ngoài một tọa độ trận pháp.-------Chương 963: Hoàng cấp truyền tống trận (2)Sắc mặt Phong Phi Vân cực kì nặng nề.Sau khi bị Vu Thanh Họa điểm ngã xuống đất, Phong Phi Vân liền khắc một cái trận pháp tọa độ tại chỗ, chính là ngờ tới sẽ có một kiếp này, để chính mình chạy thoát.

Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là trong số đám Tà Nhân này thì cường giả lại có nhiều như vậy.

Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể thay đổi sách lược ban đầu.Thiện Linh Nhi vui mừng quá đỗi, thật giống như người chìm dưới nước bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng có thêm vài phần áy náy và bội phục, thì ra hắn suy nghĩ sâu xa như vậy.

Nếu như ban đầu cứ nghe lời hắn, có lẽ cũng sẽ không rơi vào trong tay đám Tà Nhân này.Phong Phi Vân hiểu rõ tâm tư nàng, lạnh nhạt nói:- Đừng cho rằng ta là có tâm địa Bồ Tát, người nào gặp nạn đều sẽ đi cứu.

Chỉ là ta trúng Bách Túc Cổ Dược, bị Lão ni cô kia quản chế nên mới có thể giúp các ngươi.Mặc dù Phong Phi Vân nói như vậy, nhưng mà mắt nhung Thiện Linh Nhi lại vẫn không ngừng gợn sóng, đối với Phong Phi Vân lại có thêm vài phần thiện cảm.

Yêu Ma Chi Tử này mặc dù có hơi gian ác, nhưng mà ít nhất vẫn còn có vài phần lương tâm.- Chúng ta đây đào tẩu trốn đi,vậy Phật Tôn, Trì Dao, Ngưng Hương bọn họ làm sao bây giờ.Thiện Linh Nhi nghĩ tới một vấn đề khác cực kì quan trọng.Phong Phi Vân nói:- Truyền Tống Trận Đài này cực kì yếu ớt, chỉ có thể truyền tống một mình ngươi đi ra ngoài.

Sau khi ngươi ra ngoài, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Ngự Thú Trai, mời Tửu Nhục hòa thượng đến đây.

Bất luận kẻ nào khác đến đây đều vô dụng, chỉ có mời ông ta đến mới có thể cứu chúng ta rời khỏi hang Ma Quỉ này.- Vậy còn ngươi.Thiện Linh Nhi có thêm vài phần kinh ngạc, trong mắt nhung lộ ra vầng sáng.- Ta đương nhiên phải lưu lại, trì hoãn thời gian.

Bằng không hai sư muội kia của ngươi và Phật Tôn đại nhân, khẳng định sẽ bị đám Tà Nhân kia tiền dâm hậu sát, sau đó nướng thành một bàn thịt ngon.Phong Phi Vân dừng một chút, rồi nói:- Ngươi cũng nhìn thấy, vị Sinh Mệnh Hành Giả Sâm La Điện chính là một kẻ tà đạo hung ác.

Ta cũng không biết một ván sau vẫn còn có thể thắng hắn hay không, nếu như bại bởi hắn...- Ta đã hiểu, tất nhiên ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Ngự Thú Trai, mời Tửu Nhục đại sư và tất cả cường giả Ngự Thú Trai trước hết chạy tới đây cứu các ngươi.Thiện Linh Nhi gắt gao cắn hàm răng, giáo huấn đau đớn lần này đây khiến cho nàng đích thực trưởng thành không ít.

So sánh rèn luyện mười năm trong thế tục đều phải học được hơn nhiều, hiểu được càng sâu hơn.Phong Phi Vân suy nghĩ một chút, lại nói:- Nếu như Tửu Nhục hòa thượng không đến, ngươi phải đi tìm Nạp Lan Tuyết Tiên, khiến cho nàng đi xin Tửu Nhục hòa thượng.Phong Phi Vân hiểu rõ tính cách của Tửu Nhục hòa thượng.

Nếu như cho lão biết trong số Tà Nhân này có nhân vật cấp bậc Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện, hơn nữa đây là chốn cường giả tà đạo tụ tập, chỉ sợ lão sẵn sàng làm loại chuyện thấy chết mà không đi cứu.Ai cũng không thể ép buộc Tửu Nhục hòa thượng làm bất cứ chuyện gì, người này làm việc từ trước tới nay luôn quái đản, hơn nữa không câu nệ thế tục người đời và danh dự.

Chỉ có Nạp Lan Tuyết Tiên mới có thể buộc lão đi vào khuôn khổ.Thiện Linh Nhi cái hiểu cái không gật đầu, định bước một bước vào trong trận pháp, nhưng mà Phong Phi Vân lại lôi kéo nàng trở về, miệng quát:- Còn không cởi ra.Thiện Linh Nhi ngây ra như vậy, Phong Phi Vân đi tới, liền trực tiếp xé ra một lỗ hổng trên áo nàng, cởi áo ngực nàng mặc ở tận bên trong cùng ra.

Thiện Linh Nhi vừa rồi đều vẫn còn có thêm vài phần thiện cảm đối với Phong Phi Vân, nào có ngờ tới Phong Phi Vân thay đổi bất thường.

Ngay vào lúc Phong Phi Vân cởi tuột áo ngực của nàng ra, nàng không khỏi kêu một tiếng.- Hiện tại ngươi có khả năng đi.Phong Phi Vân nắm áo ngực màu xanh nhạt, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nó vấn vương một mùi thơm xử nữ.Thiện Linh Nhi gắt gao che ngực, ánh mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân hiện vẻ có hơi phức tạp, sau đó một bước bước vào Hoàng Cấp Truyền Tống Trận Đài.

Đúng một khắc nàng đi vào trận đài kia, trận đài bắt đầu chuyển động.

Nó nối liền "Địa thế", khơi thông "Thiên lý", chỉ thoáng chớp mắt nàng liền biến mất tại chỗ.

Hoa văn trận pháp trên mặt đất cũng tan vỡ theo, chín khối Linh Thạch cũng biến thành đám phấn vụn trắng.Phong Phi Vân đứng tại chỗ, im lặng thật lâu.

Sau đó hắn xoay người đi ra Nội Điện, tay vuốt ve áo ngực màu xanh nhạt, cười to mà bảo:- Thích a, quả thực dễ chịu gấp bội.

Không nghĩ tới cưỡi Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai lại thích thú như vậy.

Ngọc thể như tơ lụa, nhẵn nhụi mịn màng như nước.

Đặc biệt hai cái chân kia, đẹp đến làm cho người ta lóa mắt.

Chờ cho nàng tỉnh, tất nhiên lại vần vò nàng thêm một lần.Người trong Phật điện tự nhiên cũng nghe được từ bên trong vọng ra tiếng trang phục bị xé rách, và tiếng nữ nhân kêu, một tên Tà Nhân tóc đỏ mắt đỏ cười nói:- Làm thế nào không thấy mụ đàn bà thối tha kia cùng đi ra từ bên trong a.- Đều đã bị ta vần đến hôn mê, làm sao còn có khí lực bước đi.Phong Phi Vân gian tà cười một tiếng, sau đó nghiêm sắc mặt hỏi:- Các ngươi vừa rồi không có dùng thần thức nhìn lén hoặc là nghe lén chứ.- Nào dám a, Thần Vương đại nhân cưng chìu tiên tử Ngự Thú Trai, đây chính là chuyện thần thánh trang nghiêm.

Người trong tà đạo chúng ta cũng có chuẩn tắc hành động của mình, cái gì không nên nhìn, nếu như nhìn, đó là sẽ bị móc mắt.Mấy cường giả tà đạo đi ra từ trong phật điện, bọn chúng vừa rồi lĩnh mệnh đi trông nom cửa sau Nội Điện, giờ phút này mới quay lại.Những Tà Nhân này đều nịnh nọt Phong Phi Vân, không dám đắc tội quá mức.

Dù sao sau lưng Phong Phi Vân chính là có hai vị đại nhân vật làm chỗ dựa, một vị là Phong gia lão tổ, một vị là Cái Thế Yêu Nhân.Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ muốn lôi kéo Phong Phi Vân.Thiên Thu Sinh trong mơ hồ đã có một chút lo lắng.

Vừa rồi hắn cảm giác được một tia địa thế đang dao động, nên mở miệng ra hiệu:- Người đâu, khiêng Thiện Linh Nhi cô nương ra đây.

Nếu Thần Vương đại nhân đã hưởng dụng xong, vậy thì cũng không còn giá trị gì, cũng để cho các huynh đệ sung sướng một hồi.Vừa nói, liền có hai Tà Nhân cười cười đi vào Nội Điện.- Hừ.Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, âm thanh tựa như sấm sét Lôi Đình nổ tung.

Hắn nói:- Nếu đã bị Phong Phi Vân ta ngủ, như vậy nàng liền là nữ nhân của ta.

Nếu như ai dám động vào nàng, ta liền dám muốn lấy mạng kẻ đó.

Hiện tại nàng trần như nhộng nằm ở bên trong, ánh mắt kẻ nào nếu như dám liếc mắt nhìn loạn, vậy liền đừng trách ta trở mặt.Âm thanh của Phong Phi Vân rất lạnh lùng.

Cả Thần Tấn Vương Triều ai cũng biết người nào động vào nữ nhân của Phong Phi Vân, khẳng định sẽ phải trả giá nặng nề.

Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị một đêm giết sạch, Thái Tể và Thái Tử kẻ chết người vong, đều là bởi vì bọn họ động vào nữ nhân của Phong Phi Vân.-------Chương 964: Vô sắc vô tướng (1)Phong Phi Vân có thể làm cho một nữ nhân hận hắn cả đời, cũng có thể vì một nữ nhân mà giết trăm vạn mạng người.Âm thanh của Phong Phi Vân lạnh lùng tới cực điểm, khiến cho mấy tên Tà Nhân đều ngừng bước lại, không dám bước thêm một bước.- Xoạt.Trên dãy núi bên ngoài Cổ Đạo Miếu, tại một thềm đá có một vầng ánh sáng bắt đầu chuyển động.

Khi vầng sáng tan đi, một người nữ nhân trang điểm đẹp đẽ đi ra từ bên trong.- Thật sự là thần kỳ, Phong Phi Vân lại vẫn còn tinh thông thần thông qui luật hệ Không Gian.

Đồn đại chỉ có Thần Linh Cung mới nắm giữ được loại Truyền Tống Trận vân.Thiện Linh Nhi sau khi đi ra từ trận đài, liền nhanh chóng bay về hướng dưới chân núi.

Nơi này quá gần Cổ Đạo Miếu, bất kì lúc nào đều có thể bị đám Tà Nhân trong đó phát hiện, nhất định phải chạy càng xa càng tốt.Nàng vẫn còn chưa bay đến dưới chân núi, thì ở dưới một cây Cổ Tùng tại vị trí sườn núi gặp được một người tăng nhân áo trắng.

Tăng nhân này cực kì trẻ tuổi, đại khái cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú không tầm thường, phi thường tuấn tú hơn người.Hắn mặc phật y trắng tinh không nhiễm một tia bụi bẩn, đang ngồi xếp bằng dưới cây Cổ Tùng, trên người phật quang nhấp nháy như muôn vàn báu vật.

Bên người có đặt một cái gùi làm từ gỗ trắng, bên trong đựng vài quyển sách họa, còn có kinh thư phong cách cổ xưa.

Vừa nhìn liền biết chính là một tăng nhân từ xa đến đây.Tăng nhân áo trắng này thật sự tuấn tú hơn người, môi hồng răng trắng, linh tính tụ hội vào trong, so sánh mỹ nam tử tuấn tú nhất thiên hạ thì cũng không kém bao nhiêu.Hắn tựa hồ là đang nghỉ ngơi dưới gốc Cổ Tùng.- Phật hữu, xin hỏi núi này có đúng là Cổ Đạo sơn.Tăng nhân áo trắng vội vàng đứng dậy, chắp hai tay trước ngực, vái một cái thật thấp với Thiện Linh Nhi, cực kì có lễ.Âm thanh của hắn tràn ngập tâm phật, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác nắm vững phật hiệu, hiểu được Thiên đạo.Thiện Linh Nhi vốn là đang vội vã chạy về Ngự Thú Trai gọi viện binh, nhưng mà không biết vì sao sau khi nhìn thấy tăng nhân áo trắng này, lại có một loại cảm giác nói không ra lời.

Loại cảm giác này so sánh với khi nhìn thấy tượng Phật tổ thì còn mãnh liệt hơn.

Vì vậy nàng dừng bước chân lại, cũng chắp hai tay trước ngực, làm một phật lễ rồi mới nói:- Đúng là Cổ Đạo sơn.Tăng nhân áo trắng nói:- Tiểu tăng có pháp danh Vô Sắc Vô Tướng, đến từ Tây Phương Cực Nhạc Tự, du ngoạn đến chốn này.

Nghe thôn dân dưới chân núi nói nơi này có một tòa Cổ Đạo Miếu, chính là chốn Phật Môn thanh tịnh.

Bần tăng đặc biệt trước đến xin nhà chùa cho ngủ lại, sau đó hy vọng có thể tham thảo một chút phật lý với cao tăng trong miếu.- Phật huynh, có lẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.

Cổ Đạo Miếu đã không phải chốn Phật Môn thanh tịnh, sớm bị yêu tà chiếm cứ.

Bọn chúng giết người như ngóe, ăn thịt người tim gan, quả thực chính là một tòa Địa Ngục nhân gian.Thiện Linh Nhi cũng không biết chính mình vì sao có thể nói nhiều lời như thế với một tăng nhân xa lạ.

Rốt cuộc cảm giác được tăng nhân áo trắng trước mắt này có một loại tâm phật mênh mông.

Hai mắt đen như mực, thật giống như nếu so sánh phật pháp với Vu Phật Tôn thì phải uyên thâm hơn.Tăng nhân áo trắng ghét ác như cừu, liền trừng to mắt mà nói:- Sóng gió Càn Khôn, chốn Phật Môn tu luyện há có thể dung một đám tà ma chiếm mất.

Bần tăng nguyện trục xuất bọn chúng ra khỏi Cổ Đạo Miếu.Thiện Linh Nhi không muốn hắn bị bỏ mạng vô ích, bèn khuyên nhủ:- Ngươi không đấu lại được bọn chúng...- Phật hữu không cần nói nữa.

Người tu phật không sợ, gặp đám tà ma Vô Đạo, Phật tổ cũng làm Sư Tử Hống.Tăng nhân áo trắng nhấc chiếc gùi trên mặt đất lên, phật quang trên người vạn trượng, cứ như thế hắn biến thành một quầng sáng trắng lóa, biến mất khỏi chỗ đó.

Sau một khắc, hắn đã rơi xuống bên ngoài Cổ Đạo Miếu.- Tuổi còn trẻ, tu vi rất cường đại, Tây Phương Cực Nhạc Tự...

Vì sao cho tới ngày nay ta còn chưa có nghe qua tên tuổi một tòa cổ tháp này.Thiện Linh Nhi tức thì chạy xuống núi, vội vã chạy về Ngự Thú Trai.

Còn ở trong óc lại vẫn quanh quẩn những lời Vô Sắc Vô Tướng vừa rồi đã nói, nó tựa như đại đạo Thiên Âm đang vang dội trong óc nàng, vô phương quên đi nổi.- Người tu phật không sợ, gặp đám tà ma Vô Đạo, Phật tổ cũng làm Sư Tử Hống.Trước mặt đám tà ma này, hắn không có một chút sợ hãi nào, chính là bậc Chân Phật.

Còn chính mình vì sao phải sợ hãi, chẳng lẽ thật sự là bởi vì tu vi phật hiệu còn chưa đủ sâu sắc....Thiên Thu Sinh cùng Phong Phi Vân giằng co chỉ chốc lát, hắn bỗng chợt cười mà nói:- Thần Vương đại nhân thật không hổ là anh tài cái thế hơn đời.

Nói thật hay, sinh ra làm nam nhi, đương nhiên cũng không thể cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm nữ nhân của mình.Hai tên Tà Nhân kia vốn muốn đi vào Nội Điện đành hậm hực lui trở về như vậy.Phong Phi Vân cũng lại ngồi xuống, sắc mặt hòa hoãn hơn mà cười nói:- Ván thứ hai của chúng ta, nên dùng đấu pháp như thế nào.Thiên Thu Sinh cười nói:- Ván thứ nhất, chính là ta ra đề.

Vậy thì ván thứ hai, có lẽ để Thần Vương đại nhân ra đề.Phong Phi Vân việc đáng làm thì phải làm, cũng không chối từ, hắn nói:- Hảo, nếu đã như vậy, chúng ta đây liền quyết đấu một ván thần thức.- Thế này không tốt lắm đâu, tu vi của Thần Vương đại nhân...Thiên Thu Sinh tu vi cực cao, thần thức tự nhiên cũng vô cùng cường đại.

Phong Phi Vân chẳng qua cũng mới có tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng.

Nên thần thức dẫu lại cường đại đến đâu thì chỉ sợ cũng không có khả năng là đối thủ của Thiên Thu Sinh.Quyết đấu thần thức cũng khá nguy hiểm, chỉ hơi có vô ý liền có thể khiến cho đối phương biến thành ngu ngốc, thậm chí là thất khiếu máu chảy mà chết.Thiên Thu Sinh mặc dù tuyệt đối nắm chắc sẽ đánh bại Phong Phi Vân.

Nhưng mà nếu đánh cho Phong Phi Vân bị thương quá nặng, như vậy nhất định sẽ gặp phải hai vị hung nhân sau lưng Phong Phi Vân kia, điều này đối với Sâm La Điện mà nói là họa mà không phải phúc.- Sinh Mệnh Hành Giả, chẳng lẽ cho rằng ta không có tư cách quyết đấu cao thấp với ngươi.

Thần thức của ta có thể phá tan phong ấn của Trai Chủ của Ngự Thú Trai.

Hành Giả đại nhân muốn thắng ta, sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng.Phong Phi Vân ra tay trước, từ trong mi tâm bay ra bốn mươi tia sáng.

Mỗi một tia sáng đều lóng lánh chói mắt, tựa như một ngôi sao lấp lánh.

Bốn mươi đạo thần thức sắp thành hình tròn, ngưng tụ ra một quả Chư Thiên Hám Tiên Chùy, đánh về hướng tới mi tâm Thiên Thu Sinh.Thần thức của Phong Phi Vân hơn hẳn sự tưởng tượng của mọi người ở đây.

Nó khiến cho lực lượng rung động, âm thanh như quả chuông lớn đang vang lên boong boong.- Bốn mươi đạo thần thức.Thiên Thu Sinh kinh ngạc vội vàng xuất ra thần trí của mình.

Nó biến thành mười sợi tóc thần tỏa ra ánh sang xanh, rồi bện thành một mảnh Thiên Võng, những sợi tơ thần thức liền bao phủ cả một tòa phật điện.-------Chương 965: Vô sắc vô tướng (2)Không hổ là bậc đứng đầu Tứ Đại Hành Giả, Cửu Phẩm Trí Sư, một phần thần thức này quả thực quá cường đại.

Nó có thể khơi thông hoa văn Thiên đạo, vốn chỉ có mười đạo thần thức, lại vươn ra hơn một ngàn vạn đạo thần ti, phảng phất có thể đâm vào linh hồn người ta.Vu Thanh Họa yên lặng quan sát trận giao chiến thần thức này.

Thần thức của Thiên Thu Sinh khiến cho nàng cảm giác được kinh ngạc, cái này vẫn còn là thần thức mà tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có được sao.Đám Tà Nhân này thật sự quá cường đại, đặc biệt tu vi của Tứ Đại Hành Giả, tuyệt đối không thể so với hai ngàn năm trước.

Khi mà Phong Hoàng còn tại thế, Tứ Đại Hành Giả yếu hơn, nhưng đều là hung nhân cái thế hơn đời uy danh rung động thiên địa.Nhưng mà, đích thực làm cho người ta giật mình chính là Phong Phi Vân.

Nếu như người bình thường gặp phải Thiên Thu Sinh dùng thần thức công kích, chỉ sợ đều đã lập tức ngửa đầu ngã quỵ.

Nhưng mà thần thức Phong Phi Vân lại thay đổi liên tục, khi thì ngưng tụ, khi thì tản ra, khi thì ngưng tụ thành một quả chiến chùy, khi thì hóa thành Bảo Kính, khi thì kết thành Chiến Kiếm.Đây là một lần thần thức đại chiến, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khó khăn nguy hiểm.

Đánh đến long trời lở đất, đủ loại tượng thần hiển linh trong phật điện.

Thần thức của Phong Phi Vân không ngờ đánh đến không phân cao thấp, khó lòng phân biệt với Thiên Thu Sinh.Vào lúc trong phật điện đang diễn ra cuộc thần thức đấu pháp, thì từ bên ngoài vọng vào một tiếng Sư Tử Hống giống như sấm sét, tựa như vạn phật nổi giận, thật sự làm cho màng nhĩ phát đau.

Nếu không phải Phong Phi Vân có thần thức cường đại, chỉ sợ đều đã bị một tiếng Sư Tử Hống này làm vỡ nát thần thức.Thiên Thu Sinh so với Phong Phi Vân cũng không khá hơn bao nhiêu, thần thức cũng bị thương.

Hắn phân ra một tia thần niệm, mà hỏi:- Phát sinh chuyện gì.Mấy tên Tà Nhân kia trong Phật điện, tà khí dày đặc, vội vàng bay đi ra ngoài.

Không đợi có người trở về hồi báo, bên ngoài liền truyền vào âm thanh đau đớn của một người tăng lữ tuổi còn trẻ:- Trời sinh vạn vật để nuôi dưỡng người, người ta không ngoại lệ bỏ ăn tự nhiên.

Mỗi người đều hẳn là mang theo lòng từ bi, tuân thủ giáo hóa, hiếu kính Thiên đạo.

Ăn thịt uống máu người thì có gì khác nhau cùng súc sinh.Vô Sắc Vô Tướng bước tiến vững chắc, đi vào Cổ Đạo Miếu.

Hắn chứng kiến những tăng nhân trên đống lửa, ai nấy đều nướng trên lửa đỏ đau xé tâm can, trong lòng nhỏ lệ.Mà ngay cả Vu Thanh Họa vào lúc thấy được khung cảnh cực kỳ tàn ác này liền sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng trong lòng chỉ có đau đớn, không có sợ, hơn nữa hắn đau lòng không phải vì tăng nhân bị nướng trên lửa đỏ, mà do một số Tà Nhân đang gặm ăn thịt người.Người mất sạch nhân tính, mới thật đáng buồn nhất.- Hòa thượng, nhìn vóc người ngươi da thịt mịn màng mềm mại, khẳng định mùi vị thịt ngươi sẽ rất ngon miệng.Một Tà Nhân cấp bậc Bán Bộ Cự Phách ngồi ở trước một đống lửa liền vỗ một chưởng, biến thành một chưởng ấn to hơn mười thước từ trên trời nện xuống.Vô Sắc Vô Tướng lưng đeo gùi gỗ, dáng người thẳng tắp, gương mặt trẻ tuổi mà lại tuấn tú hơn người nhẹ nhàng lắc lắc.

Hắn thở dài một tiếng, cứ như thế liền đi về hướng Tà Nhân kia, trong miệng thì thầm:- Một bước một tội lỗi, một bước một Liên Hoa.Trên người hắn phật y tỏa ra ánh sáng thần thánh vạn trượng, trên đỉnh đầu một vị phật ảnh sinh ra.

Chưởng ấn của vị Bán Bộ Cự Phách nện vào đỉnh đầu của hắn, tựa như một hồi gió thoảng thổi tới trên người của hắn, vẻn vẹn chỉ là thổi bay một vạt áo của hắn.Tên Tà Nhân cấp bậc Bán Bộ Cự Phách kia, trong lòng giật mình, đây là phật hiệu gì.Hắn muốn đứng lên, lại ra tay lần nữa.

Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng đã đứng ở trước người hắn, chậm rãi vươn một bàn tay trắng nõn đặt trên đỉnh đầu của hắn.Đây là một màn vô cùng rung động lòng người.

Vẻn vẹn chỉ là một tay, nhưng mà lại giống như một quả Ngũ Hành Sơn, trấn áp một vị Bán Bộ Cự Phách đến không thể nhúc nhích.

Tới lúc Vô Sắc Vô Tướng thu hồi bàn tay, thân thể Bán Bộ Cự Phách này trở nên càng lúc càng trong suốt, mơ hồ có khả năng nhìn thấy trong thân thể của hắn nở rộ ra một đóa hoa sen trắng tinh.

Khi bị làn gió thổi qua, thân thể và Liên Hoa đều theo gió mà biến mất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.- Trời ạ, Kính tam thiếu bị hắn dùng phật hiệu siêu độ.Một ông lão gầy đét như que củi xông ra.

Lão có kiến thức phi phàm, tu vi tinh thâm, hai mắt bộc phát ra ánh vàng rực rỡ, nhìn chăm chú tăng nhân áo trắng trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh đống lửa kia mà lạnh lùng hỏi:- Hòa thượng, ngươi rốt cuộc là ai?- Bần tăng, Vô Sắc Vô Tướng.Vô Sắc Vô Tướng hai tay chắp trước ngực, áo trắng không nhiễm bụi trần, thân thể tựa như một cây Bồ Đề Thánh Thụ, có vẻ thánh khiết và trang nghiêm nói không ra lời.

Những tăng nhân Cổ Đạo Miếu vẫn còn chưa bị chết đều quì ở trên mặt đất, ánh mắt sùng kính, giống như là đang quỳ lạy thánh phật Tôn giả.- Ngươi cũng đã biết chúng ta là người phương nào, ngươi dám quản chuyện của chúng ta sao?Ông lão kia quả là ác độc, xuất ra một cái quan tài đỏ bầm màu máu, bên trong Âm Khí làm lạnh lòng người.- Người tu phật không sợ, bần tăng từ Cực Lạc Tự đi một mạch đến đây.

Đi bộ qua hai mươi tám vạn tám ngàn dặm.

Đi một bước, nhìn đời người một bước.

Mặc dù pháp danh gọi là Vô Sắc Vô Tướng, nhưng mà bần tăng cũng không làm được Vô Sắc Vô Tướng.

Trên đường đi gặp bất công, liền muốn giận; trên đường đi gặp chuyện bất bình, liền muốn xen vào; trên đường đi gặp kẻ xấu, liền muốn độ kiếp; trên đường đi gặp yêu tà, liền muốn chém giết.

Ta muốn làm long tượng cho chư phật, trước làm trâu ngựa cho chúng sinh.

Ta nguyện nhắc lên đồ đao, chém hết kẻ xấu trên thế gian này.

Kẻ xấu không hết, ta liền trọn đời không thành phật.Âm thanh Vô Sắc Vô Tướng mênh mông như thiên phật giảng thiền, phật đăng trong cả Cổ Đạo Miếu trong nháy mắt được một cỗ phật lực vô hình châm lên.

Phật đăng mênh mông, mỗi một tòa phật điện đều được thắp đèn đuốc sáng choang, phật quang vạn trượng.Có âm thanh vạn phật đồng ca đang ngân nga trong dãy núi, tịnh hoá cả khí tức tà ác trong Cổ Đạo Miếu.

Những tăng nhân vốn đều hoảng hốt và sợ hãi, liền ngồi thẳng người, mở miệng tụng kinh Phật, đột nhiên phát hiện chính mình cũng không sợ gì nữa.- Tư tưởng vốn tách rời suy nghĩ, người tách rời suy nghĩ tựa hư không giới, không chỗ nào không biến đổi, Pháp Giới tương hỗ...Âm thanh Vạn phật hướng tông ngân nga không dứt.Âm Phật chấn động trời cao, ngân nga trong cả Cổ Đạo Miếu.Chẳng lẽ Tửu Nhục hòa thượng đã kịp chạy đến Cổ Đạo Miếu nhanh như vậy.

Phong Phi Vân đang tiến hành thần thức quyết đấu với Thiên Thu Sinh, lấy thần thức để biến hóa ra bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Đài.

Chúng hối hả xoay tròn, biến thành một vòng xoáy quay tròn trôi nổi ở vị trí trung tâm nhất của phật điện.-------Chương 966: Vạn phật hướng tông (1)Rầm.Một tiếng chấn động vang lên thật lớn, giống như giống như núi lở đất sụt.Hai tên Tà Nhân y bào rách rưới nện vỡ tường bao của phật điện, từ bên ngoài bay thẳng vào trong, rồi rơi trên mặt đất.

Miệng chúng thổ huyết, thần sắc kinh hoảng mà nói:- Hành Giả đại nhân, bên ngoài có một người hòa thượng tuổi còn trẻ vừa đến.

Hắn có phật hiệu cường đại đến dọa người.

Những tăng nhân bị giam trong lồng sắt đều bị hắn thả ra rồi.- Hừ, mạnh mẽ như thế a.Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La trợn một đôi mắt xanh mượt, ánh mắt đích xác lành lạnh khiếp người mà nhìn chăm chú khiến cho hai tên Tà Nhân kia trong lòng phát lạnh.- Hắn thân mang hai vị Kim Phật, có thần phật làm quân hầu hắn.

So với hình dáng Phật Môn Thánh Linh lúc tuổi còn trẻ trong truyền thuyết thì rất tương tự.Tử Vong Hành Giả cười lạnh nói:- Lại trò đùa gì, có thần phật theo hầu, điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Mười trưởng lão hộ điện ở đâu, còn không cho bọn họ đi ra ngăn địch.

Chẳng lẽ muốn lão phu tự mình ra tay sao ?- Mười trưởng lão Hộ điện... trong mười trưởng lão có ba vị đã bị hắn đánh bại.- Ở đâu lại mọc ra Xú hòa thượng...Tử Vong Hành Giả sắc mặt sầm xuống, đôi cánh đen sì trên lưng giương lên.

Hắn muốn đi ra khỏi phật điện để mở mang kiến thức rốt cuộc là một hòa thượng khó lường cỡ nào.- A Di Đà Phật.Một tia chớp trắng chợt lóe, Vô Sắc Vô Tướng liền đã đi bước một tiến vào.

Dáng người trác tuyệt, vô song tuấn tú hơn người, ánh mắt sáng ngời, cực kì trẻ tuổi, nhưng mà phật lực trên người lại cực kì cường đại, tựa như một cây Bồ Đề Thánh Thụ đang đứng ở nơi đó.Hai tay của hắn chắp ở trước ngực, giữa bàn tay có một chuỗi Phật Châu màu vàng.

Hắn đi từng bước một khiến dấu chân hằn sâu, chậm rãi đi tới chắn ở trước mặt Tử Vong Hành Giả.Nếu như những người khác, vẻn vẹn chỉ là thấy hình dáng của Tử Vong Hành Giả thì trong lòng sẽ run sợ, liền quay đầu chạy.

Cho dù người có lá gan lớn thì cũng bị khí tức trên người Tử Vong Hành Giả áp đảo, vô phương đứng thẳng thân thể.Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng lại đi đặc biệt thong dong mà điềm đạm.- Cạc cạc, thật sự có tài, lại xông được đến nơi này, cũng tiếp một chiêu ta xuất thử xem.Tử Vong Hành Giả cười lạnh không thôi, trên người lạnh thấu xương, mái tóc bạc trên đầu tựa như thần ti, hóa thành quả núi ba nghìn thước đâm thẳng xuống.Mặc dù vẻn vẹn chỉ là tóc bạc, nhưng mà chúng lại như một đám Giao Long, bộc phát ra chiến uy không gì sánh kịp.

Mỗi một sợi tóc đều có thể xuyên thủng cả một quả núi cao.Đến ngay cả Vu Thanh Họa đều thua ở trong tay Tử Vong Hành Giả, có thể thấy được hắn cường đại đến đâu.Vô Sắc Vô Tướng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, hai tay chắp tay trước ngực, tụng niệm âm thiền.

Sau lưng có hai luồng ánh vàng rực rỡ chói mắt đi ra, không ngờ lại là hai vị Kim Phật đều cao gần mười trượng, dáng dấp trang nghiêm.Một vị Kim Phật, sinh ra có tám tay, gương mặt trang nghiêm, dưới thân cưỡi Bạch Long.Một vị Kim Phật khác là một người song sinh, Âm Dương một thể, dưới thân cưỡi thần hổ.Đây không phải là phật ảnh lấy phật hiệu để biến hóa ra.

Mà đó thật sự là hai vị tượng Phật tồn tại, tượng Phật thần kì, ngay cả vật cưỡi bên dưới bọn họ đều giống như đã sống lâu đời, long ngâm hổ khiếu, làm kinh thiên động địa.- Phật thánh xuất thế, thần phật theo hầu.Rung động trong lòng Tử Vong Hành Giả rất lớn.Đây là một loại hiện tượng hiếm có của thiên địa, chỉ còn lại ở trong truyền thuyết.

Theo truyền thuyết, Phật Môn Thánh Linh thiên tư tuyệt đỉnh vào lúc trẻ tuổi chỉ cần tâm niệm vừa động, là có thể đủ sức điều động tượng Phật trong phật miếu, mượn lực lượng tượng Phật để trấn yêu trừ ma.

Ngay cả thần phật đều cam tâm làm quân hầu cho ngài.Người như thế vạn năm khó khăn mới xuất hiện một người.

Một khi xuất thế, liền đại biểu cho Phật giáo đại hưng thịnh, truyền bá giáo hóa, phổ độ chúng sinh.- Coi như thiên tư tuyệt đỉnh thì đã làm sao, có thần phật theo hầu thì đã làm sao.

Hiện nay hắn vẫn còn chưa bắt đầu trưởng thành, lão phu cũng không sợ ngươi.Tử Vong Hành Giả vẫn tấn công như trước, chiến uy càng lớn hơn.Ngàn vạn sợi tóc bạc, tựa như mấy chục vạn con Giao Long đang gầm rống, như phải nuốt chửng Vô Sắc Vô Tướng.

Nhưng mà chúng lại đều bị hai vị tượng Phật màu vàng kia ngăn cản.

Chúng va đập gây ra âm thanh leng keng, tựa như chuông phật bị nện nhiều lần.- Mu mật, mu la, mu da, mu già...Phật quang trên người Vô Sắc Vô Tướng càng thịnh hơn, ánh sáng tựa như một vòng thần thánh làm cho cả Cổ Đạo Sơn đều được chiếu rọi bởi hào quang vạn trượng.

Ánh vàng rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời.Trong cả Cổ Đạo Miếu đều sinh ra một loại dao động kỳ dị, đột nhiên trong một tòa phật điện, có một vị Phật Đà ngàn tay sống lại.

Những cánh tay dùng hoàng kim chế tạo ra được phật quang bao bọc, không ngờ bắt đầu nhúc nhích, sau đó đi xuống từ trên đài sen, trấn áp đám Tà Nhân trong miếu thờ.Tất cả các tượng Phật khác trong phật điện cũng vội vàng cử động, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chúng như thần phật hồi phục mà đi lại trong phật điện, phát ra từng đạo vết tích vàng rực.Nếu như nói lúc trước đều là "Ma quỉ làm loạn", như vậy hiện tại chính là "Phật quang chiếu khắp, vạn phật hướng tông."

- Tượng Phật trong cả Cổ Đạo Miếu lại bắt đầu cử động, đây là cần phải có tu vi phật hiệu cường đại như thế nào thì mới có thể khơi thông phật ý, nối liền phật lý, làm cho vạn phật hướng tông.Trong mắt nhung Trì Dao lộ vẻ kinh ngạc, không ngừng có gợn sóng chớp động mà quan sát biến hóa trong Cổ Đạo Miếu, khiến cho phật tâm của nàng rung động không thôi.Bọn họ đều là người tu phật, càng có thể cảm nhận được phật hiệu cường đại của Vô Sắc Vô Tướng.

Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà về mặt lĩnh hội phật hiệu, so với mười Đại Phật tôn Ngự Thú Trai thì đều phải tuyệt đối mạnh hơn.Vu Thanh Họa và Họa Kích Ngưng Hương cũng không thể bình tĩnh, ánh mắt nhìn Vô Sắc Vô Tướng giống như là đang nhìn một vị Thánh Nhân.Phật hiệu không phân trước sau, ai đạt đến ngưỡng thì làm sư phụ.Phong Phi Vân và Thiên Thu Sinh vẫn còn đấu pháp như trước, khó lòng tách rời.

Nhưng đương nhiên cũng có thể phân ra một tia tâm thần, để có thể biết tất cả mọi thứ phát sinh trong phật điện.- Chết tiệt, tình huống nào đây.

Làm thế nào lại có phật ý cường đại như thế.Trên trời cao, Tửu Nhục hòa thượng mặc một kiện tăng bào đỏ thẫm, tay ôm một vò rượu lớn, từ rất xa nhìn về phương hướng Cổ Đạo sơn.

Chỉ thấy cả đỉnh núi đều được phật quang bao bọc, có ánh hào quang vàng chói chiếu thẳng tận chín tầng trời.

Một vị phật ảnh cao gần mấy ngàn trượng ngồi xếp bằng trong không trung Cổ Đạo Miếu, đứng ở xa mấy trăm dặm đều có thể thấy rõ ràng.Phàm nhân dưới chân núi đều thấy được phật quang trên đỉnh núi, đều là quỳ lạy trên mặt đất.- Đại hòa thượng, ngươi còn không mau xuất thủ ra tay.Nạp Lan Tuyết Tiên gõ một cái trên đầu Tửu Nhục hòa thượng.-------Chương 967: Vạn phật hướng tông (2)Tửu Nhục hòa thượng sở dĩ đến được nhanh như vậy, đó là bởi vì sau khi Thiện Linh Nhi chạy ra khỏi xứ sở Cổ Đạo sơn liền phát ra Ngọc Phi Phù, trước tiên gửi tin cầu cứu về Ngự Thú Trai.

Nạp Lan Tuyết Tiên nhận được Ngọc Phi Phù, biết Phong Phi Vân đang bị hãm trong hang Ma Quỉ, liền lập tức khóc lóc om sòm lăn lộn kéo Tửu Nhục hòa thượng đến đây.

Với tu vi của Tửu Nhục hòa thượng, quãng đường sáu ngàn dặm đối với lão mà nói cũng chỉ là chuyện có vài phút đồng hồ.Thiện Linh Nhi cũng đã gặp mặt với Tửu Nhục hòa thượng và Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nàng đứng ở giữa trời cao, nhìn phật quang lấp lánh trong Cổ Đạo Miếu mà trong lòng cũng có chút rung động.

Đột nhiên trong đầu hiện lên gương mặt hòa thượng trẻ tuổi gặp ở nửa đường- Chẳng lẽ là hắn.Tửu Nhục hòa thượng đứng ở xa hơn mấy trăm dặm, phật bào đỏ thẫm trên người tung bay.

Lão hét lớn một tiếng, làm rung động vòm trời:- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui.- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui.- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui....Âm thanh của lão cũng giống như quả chuông lớn vang dội trăm ngàn lần.

Cùng với lão phun ra một hơi, ở trên không trung có một quả chuông phật thật lớn màu vàng liền xoay tròn bay đi ra ngoài.

Quả chuông phật màu vàng này vô cùng khổng lồ, nó bao phủ cả Cổ Đạo sơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Cả Cổ Đạo sơn đều bị đẩy đi xa vài trăm thước.Tu sĩ tà đạo trong miếu thờ, toàn bộ bị một tiếng phật âm này đánh bay, nằm rải ra khắp nơi.

Rất nhiều tu sĩ tà đạo thấy lỗ tai đều bị chấn điếc, còn đầu thiếu chút nữa nổ tung.

Chỉ có một bộ phận rất ít Tà Nhân có tu vi cường đại mới có thể đứng lên từ trên mặt đất.Tửu Nhục hòa thượng có hthần thức vô cùng cường đại.

Lão phát ra phật âm, vẻn vẹn chỉ là đẩy lui tu sĩ tà đạo, mà tăng nhân trong miếu lại đều không có một người nào bị tác động đến.Tử Vong Hành Giả "Thạch Thác La" và Sinh Mệnh Hành Giả "Thiên Thu Sinh" cũng bị công kích.Tửu Nhục hòa thượng có tu vi quả thực dũng mãnh, khiến cho hai vị hung nhân Sâm La Điện cái thế hơn đời đều bị đẩy lui, trực tiếp đụng vào trên vách tường.

Có điều là tu vi của bọn chúng vô cùng cường đại, cũng không hề bị thương.

Chúng dùng tà pháp hộ thân để ngăn cản.Thiên Thu Sinh hai mắt như hai cái hắc động, bộc phát ra hai luồng ánh sáng kín đáo xuyên thấu qua mấy trăm dặm không trung mà nhìn về phía Tửu Nhục hòa thượng.

Nhưng mà lại bị Tửu Nhục hòa thượng trong nháy mắt phát hiện.

Đại hòa thượng cười thoải mái một tiếng, rồi nói:- Ha ha, không nghĩ đến sau khi Vô Lượng Tử chết hơn một ngàn năm, lại có cao thủ tà đạo tu luyện thành 'Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp'.Vô Lượng Tử, chính là Sinh Mệnh Hành Giả trước đây của Sâm La Điện.

Vào lúc đó Tà Hoàng "Phong Hoàng" vẫn còn chưa bị mất tích, Sâm La Điện cũng vẫn còn chưa bị chia tách thành mười điện.

Lúc ấy Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện đều chính là nhân vật khủng bố vô song, chưởng giáo các Tiên Giáo nhìn thấy bọn họ đều phải tránh lui.

Chúng là Giang Bả Tử tối cao nhất trong tu sĩ tà đạo.Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp, chính là tuyệt học của Vô Lượng Tử.Song tử bất tử, nuốt trời ngậm đất.Chỉ là sau khi Phong Hoàng mất tích, tất cả Tứ Đại Hành Giả thế hệ trước cũng mất tích theo, nên cũng không hề xuất hiện tại Tu Tiên Giới nữa.

Đã gần hai ngàn năm trôi qua, đã phải vài thế hệ, mà số tu sĩ thế hệ mới biết "Tứ Đại Hành Giả" lại cực kì ít ỏi đến đáng thương.

Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp cũng trở thành truyền thuyết ghi chép trong sách cổ của mỗi đại tiên môn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Tửu Nhục hòa thượng giơ tay lên trời, tay như phật chưởng, trực tiếp chụp vỡ Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp.Sắc mặt Thiên Thu Sinh trong Phật điện trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn đã bị nội thương.

Đại hòa thượng kia có tu vi thật sự rất mạnh mẽ, hắn hoài nghi vị Bán Chân Nhân đều sẽ bị lão chụp chết, lai lịch tuyệt đối không nhỏ.

Chỉ chốc lát hắn liền phán đoán ra thân phận của đối phương- Nguy rồi, là Tửu Nhục hòa thượng trong mười đại cường giả.- Tửu Nhục hòa thượng.Tử Vong Hành Giả cũng là liền biến sắc mặt.Tu vi của hai người bọn chúng mặc dù có thể tung hoành cả Tu Tiên Giới, có thể khiến cho những chưởng giáo tiên môn đều khom lưng.

Nhưng mà ở trước mặt Tửu Nhục hòa thượng thì bọn chúng lại chỉ có thể coi là tiểu bối, không có biện pháp nào trước vị hòa thượng đã sống hơn một ngàn tám trăm năm.

Bọn chúng cũng không nghĩ lại ở chỗ này gặp phải nhân vật khủng bố dường này.- Chúng ta đây trốn đi.- Trốn, trốn không thoát.Thiên Thu Sinh nhảy vút lên một cái, thân thể phá tan nóc phật điện, rồi rơi xuống trên đỉnh chóp phật điện.

Hắn chấn chỉnh y quan, cung kính vái một cái đối với Tửu Nhục hòa thượng rồi nói:- Thì ra là Tửu Nhục đại sư giáng xuống, tiểu bối đắc tội nhiều.- Đắc tội cái muội muội nhà ngươi.Tửu Nhục hòa thượng mở mồm chính là mắng chửi người khác.Thiên Thu Sinh sắc mặt không thay đổi, lại nói:- Tửu Nhục đại sư chính là Tôn giả tiền bối, tiểu bối tự nhận thân phận và địa vị đều không có tư cách so sánh với Đại sư.

Chuyện này vãn bối sẽ trở về bẩm báo Phong Hoàng đại nhân, lão nhân ngài tất nhiên sẽ cho tiền bối một cái công đạo.Hai chữ "Phong Hoàng" vừa nói ra, lập tức khiến cho phật quang trong thiên địa đều lờ mờ đi không ít....Phật âm vang vọng ở trong núi thật lâu không thôi, khi thì hùng hậu, khi thì trầm lắng, khi thì cực kì xa xưa.

Đối với phàm nhân ở dưới chân núi mà nói, điều này giống như là muôn vàn thần phật giáng xuống, kích động không sao diễn tả nổi.

Rất nhiều người thậm chí đều ra cửa nhà bắt đầu dâng hương cầu nguyện.Phong Hoàng, hai chữ này mang theo một loại lực lượng thần kỳ.Một đời Tà Hoàng, thiên tư cực kì vô song.

Mặc dù mất tích đã gần hai ngàn năm, nhưng mà, khi nhắc tới hai chữ này thì lại vẫn làm cho rất nhiều cường giả tiền bối kinh động sợ hãi.Không một ai cho rằng hắn vẫn còn sống trên cõi đời này, nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Thiên Thu Sinh, lại làm cho người ta không thể không kiêng kỵ, không thể không tin tưởng, không thể không run rẩy.Một đời Tà Hoàng, lại muốn xuất thế.- Tiên sư nhà ngươi chứ, cho rằng đưa ra Phong Hoàng là có thể hù dọa bần tăng.

Có tin Lão Tử đánh bét xác ngươi, lại lần nữa đè dí ngươi.Tửu Nhục hòa thượng không sợ chút nào, vừa nói vừa vung tay lên.

Một cái tát liền dán ở trên mặt Thiên Thu Sinh, một cái tát chụp hắn bay đi ra ngoài.Trên đời này kẻ dám không sợ hãi Phong Hoàng tuyệt đối chẳng mấy người.

Nhưng mà Tửu Nhục hòa thượng cũng là một trong số đó.Đại hòa thượng này sức lực như trâu, tát một cái làm Thiên Thu Sinh bay xa mấy chục dặm, mặt mày đều phải bầm dập, hàm răng rớt một nửa.Thiên Thu Sinh không bao giờ có thể giữ được dáng vẻ nho nhã kia nữa.

Hắn khó chịu hừ một tiếng, nhưng rồi không dám đánh lại, lại càng không dám lên tiếng mắng chửi.-------Chương 968: Phỉ Thúy Phật Châu trấn Yêu ma (1)Một khi biểu hiện ra nửa phần bất mãn, hôm nay khẳng định sẽ chết ở chỗ này.

Chính mình cứ để mặc cho Tửu Nhục hòa thượng đánh một trận, có lẽ Tửu Nhục hòa thượng kiêng kỵ Tà Hoàng nên sẽ không giết chết hắn.

Nhưng nếu mà hắn dám phản kháng một phen, như vậy cũng khẳng định không giữ được mạng sống.Thạch Thác La cũng nhận được chiếu cố, bị Tửu Nhục hòa thượng tung chân đá một cái bay đi ra ngoài, đầu cắm vào trong một ngọn núi.Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La bị Tửu Nhục hòa thượng điên cuồng đánh một trận, cho đến sau khi Tửu Nhục hòa thượng đánh sướng tay thì mới dốc vào trong miệng một ngụm rượu, rồi nói:- Không hổ là hai Đại Hành Giả Sâm La Điện, tu vi không tệ, sắp vượt qua Vô Lượng Tử và Lạc Đà Thiết Ngưu năm đó.

Bị Lão Tử đánh lâu như vậy mà cũng không chết, không tồi, không tồi.Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La đều đã đứng dậy.

Đầu khớp xương trên người Thiên Thu Sinh bị chặt đứt một phần ba, ba đôi cánh đen trên lưng Thạch Thác La cũng bị xé rách một nửa.

Hai vị Giang Bả Tử tà đạo đều bụi bám đầy người, nhưng mà lại cũng không dám có nửa câu oán hận.Thiên Thu Sinh nói:- Đều là Tửu Nhục tiền bối nhẹ tay thương xót, nếu không chỉ bằng tu vi của chúng ta, cũng sớm đã hài cốt không còn tồn tại.- Vãn bối cũng không biết Tửu Nhục tiền bối lại ở chỗ này, đắc tội nhiều.

Mong rằng tiền bối nể mặt Phong Hoàng có phần bao dung.Thạch Thác La khập khiễng đi đến.Bọn chúng cũng đều biết, nguyên nhân bởi vì là Phong Hoàng nên Tửu Nhục hòa thượng mới không giết bọn hắn.Tửu Nhục hòa thượng hai tay chống nạnh, hình xăm trên ngực lộ ra.

Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, ở giữa có một con Đại Lão Thử ( chuột lớn), trông rất giống một lão đồ tể bán thịt đầu trọc, lão nói:- Vốn trên đời này tà ma có đạo của tà ma, tu tiên giả có đạo của tu tiên giả, tu phật giả có đạo của tu phật giả.

Lão Tử không phải đám lão đạo mũi trâu kia ( chỉ Thái Thượng Lão Quân), nên cũng không thích biểu dương chính nghĩa, trừ ma vệ đạo.

Nhưng nếu mà các ngươi chọc tới ta, liền đừng trách Lão Tử đánh cho ngay cả mẹ các ngươi đều không nhận ra.Đây còn là cao nhân tiền bối gì nữa, đầy miệng đều là lời lẽ thô tục, khiến cho Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La liên tục cứng lưỡi, hai mặt nhìn nhau,Thạch Thác La luôn mồm nói:- Phong Hoàng đại nhân đã dặn dò rất nhiều lần.

Ngài nói, ở Tu Tiên Giới này trêu chọc bất luận kẻ nào cũng không thể trêu Tửu Nhục đại sư.

Sâm La Điện có khả năng không thèm nhìn đến bất luận kẻ nào, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể không để vào mắt Tửu Nhục đại sư.Cái này tự nhiên đều là lời khách sáo.Tửu Nhục hòa thượng nghe được lời đó mà thấy lâng lâng, liền nói:- Tà Hoàng thật sự nói như vậy ?- Hoàn toàn chính xác.Thạch Thác La đáp.Thiên Thu Sinh cũng nói:- Phong Hoàng đã dặn dò rất nhiều lần, nói Tửu Nhục đại sư có phật hiệu vô biên vô tận.

Nếu như chúng ta vì đầu óc tăm tối mà chọc tới Tửu Nhục đại sư, thì đó chính là chúng ta tự mình đang tìm chết, Thần Tiên đều không cứu được chúng ta.Tửu Nhục hòa thượng ho khan hai tiếng, rồi nói:- Tà Hoàng các ngươi đang ở chỗ nào, ta cũng muốn đi gặp với hắn, hỏi một chút xem hắn cai quản môn nhân như thế nào.Nếu như người khác nói ra lời như thế, khẳng định sẽ bị người khác cười đến rụng răng.

Nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Tửu Nhục hòa thượng, lại không ai dám cười cợt.Thiên Thu Sinh đáp:- Tà Hoàng đại nhân vừa mới đi ra từ Đồng Lô Sơn, thu được một món thánh vật Thượng Cổ tà đạo.

Hiện nay đang lúc đang bế quan tế luyện, tin tưởng chả mấy chốc liền sẽ xuất quan.

Đến lúc đó nhất định sẽ tự mình đi gặp gỡ Tửu Nhục đại sư.

Còn hiện nay tất cả mọi vật Sâm La Điện đều do Tà Hoàng Thiếu Chủ chủ trì.- Chuyện xấu của Sâm La Điện các ngươi, Lão Tử không muốn quản.

Nhưng mà giao ra "Kim Tàm Kinh" của Ngự Thú Trai, ta liền tha các ngươi một con đường sống.

Nếu như không giao ra, hôm nay Lão Tử liền siêu độ toàn bộ bọn ngươi.Tửu Nhục hòa thượng nói.Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ lúng túng.

Nhưng mà sau khi ánh mắt bọn hắn nhìn chăm chú vào cánh tay vững chắc kia của Tửu Nhục hòa thượng, thì vẫn khó nhọc gật đầu.Thiên Thu Sinh cung kính vái một cái rồi nói:- "Kim Tàm Kinh" đang ở trong tay Thiếu chủ, sau khi vãn bối cầu xin Thiếu chủ trả lại kinh thư, nhất định trong vòng ba ngày sẽ tự mình đưa đến Ngự Thú Trai.

Đến lúc đó tất nhiên đưa thêm một phần hậu lễ nhận lỗi.Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La đều rất căng thẳng, thấy Tửu Nhục hòa thượng do dự không nói.

Thiên Thu Sinh vội vàng lại nói:- Với tu vi của Tửu Nhục đại sư, nếu như muốn lấy tính mạng của vãn bối thì cho dù vãn bối chạy trốn tới chân trời góc biển, đều hẳn phải chết không nghi ngờ.- Hảo, liền quyết định như vậy.

Nếu như trong vòng ba ngày, ngươi không đem trả lại"Kim Tàm Kinh" về Ngự Thú Trai, nếu không Lão Tử mà bắt được ngươi, sẽ hành hạ ngươi trăm ngàn lần.Tửu Nhục hòa thượng tính cách quái đản, âm thanh tựa như sấm sét, khiến cho Thiên Thu Sinh ù tai một hồi.

Hắn vừa vái, vừa lui.Thiên Thu Sinh và Thạch Thác La mang theo một đám Tà Nhân Sâm La Điện còn lại lập tức đào tẩu.Nạp Lan Tuyết Tiên lập tức chạy vào Cổ Đạo Miếu, dáng người yểu điệu, mái tóc dài tung bay, Nạp Lan Phật Y trên người ngưng tụ những vầng ánh sáng thần thánh, làm cho người ta cảm giác nàng chính là một Ngọc Nữ nhi bên cạnh Phật tổ.

Chả mấy chốc nàng liền tìm được Phong Phi Vân, phát hiện Phong Phi Vân cũng không hề bị thương.

Lúc này nàng mới thở phào một hơi, nói hờn dỗi:- Phong đại ma đầu, ngươi thật có hứng thú a, lại còn ở nơi này uống rượu.

Ngươi có biết không, người ta đều lo lắng gần chết, sợ ngươi sẽ bị thiếu cánh tay, chặt đứt chân.Phong Phi Vân ngồi ở bên cạnh bàn, cầm chén rượu Thanh Đồng, nhẹ nhàng uống một hớp.

Những sợi tơ máu trong mắt giảm đi không ít, tà khí cũng ít đi rất nhiều, hắn cười nói:- Ngươi lo lắng cái này để làm chi.Không biết là nguyên nhân gì đó, mỗi lần Nạp Lan Tuyết Tiên vừa đến bên người Phong Phi Vân, thì tà khí từ lưng của Diêm vương ở trên lưng Phong Phi Vân sẽ bị áp chế xuống.

Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể đều sẽ ẩn lui không ít.- Nếu mà ngươi thiếu cánh tay, bị chặt đứt chân thì người ta sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời, giặt quần áo cho ngươi, muốn nấu cơm cho ngươi, rửa mặt lại còn phải giặt tất thối...Nạp Lan Tuyết Tiên trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân, rồi hung hăng gõ một cái trên đầu của hắn.- Phốc.Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi vào trong chén rượu, làm cho rượu ở trong chén đều bị nhiễm đỏ, đầy tay đều là máu huyết, hắn bắt đầu ra sức ho khan.Vào lúc Phong Phi Vân tỉ thí thần thức đấu pháp với Thiên Thu Sinh, thì hắn cũng đã bị thương, chỉ là một mực ngoan cường chống đỡ.

Giờ phút này khi những kẻ tà đạo đều rút lui đi, thì hắn mới ói ra tụ huyết trong lồng ngực, lập tức cảm giác dễ dàng hơn không ít.-------Chương 969: Phỉ Thúy Phật Châu trấn Yêu ma (2)Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngươi đừng làm ta sợ...Nạp Lan Tuyết Tiên bị dọa đến hoảng sợ, tưởng chính mình cốc quá nặng tay, trong lòng tự trách không thôi.

Nàng vội vàng lấy ra Phỉ Thúy Phật Châu có phật quang óng ánh, một tay cầm Phỉ Thúy Phật Châu trong tay mình, một bàn tay khác mềm mại mà trắng như tuyết thì cầm tay của Phong Phi Vân.Từ trong Phỉ Thúy Phật Châu trào ra phật lực thuần khiết nhất, tựa như một ngôi sao nắm ở trong tay, không ngừng trào về hướng vào trong thân thể Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vốn muốn nói cho Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn cũng không có gì đáng ngại, không cần sử dụng Phỉ Thúy Phật Châu để giúp hắn.

Nhưng mà khi phật lực của Phỉ Thúy Phật Châu tràn vào thân thể Phong Phi Vân, đã có một tràng phật thanh yên lặng nói không ra lời sự vang lên trong óc Phong Phi Vân.

Nó tịnh hoá những tư tưởng tiêu cực và bóng ma ở trong óc hắn.Tà khí từ lưng của Diêm vương ở trên lưng hắn bị áp chế phải lui về trong cốt tủy, rồi được bịt kín bởi một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.Phật mang xanh biếc tràn ngập trong huyết mạch, khiến cho Yêu Ma Chi Huyết nóng nảy mà tà tính của Phong Phi Vân bắt đầu trở nên ngoan ngoãn hiền lành.

Mà ngay cả một cỗ ma huyết Nữ Ma kia đều bị tịnh hoá đến lờ mờ đi một chút.Nạp Lan Tuyết Tiên và Phong Phi Vân, một đứng một ngồi, vẫn duy trì tư thế này.

Có vô số phật quang xuyên qua không gian ở giữa hai người bọn họ.Nạp Lan Tuyết Tiên hai mắt đầy vẻ ân cần, hàng mi rung rung, tiên nhan tuyệt sắc mang theo một loại dung mạo thần thánh của Thánh Nữ phật tiên.

Trên đỉnh đầu vòng hào quang phật trắng tinh, thuần khiết không tỳ vết.

Năm ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt bàn tay Phong Phi Vân.

Nàng nhìn chén rượu Thanh Đồng bị hòa máu kia mà đau đớn nói không ra lời.

Quả thực so với chính mình bị thương thì còn đau hơn.- Đều tại ta vô dụng.

Hắn thích cậy mạnh khoe khoang như vậy, lại thích thể hiện phô trương, từ nhỏ lại không có mẹ quan tâm, bà ngoại thương yêu.

Nhưng ta lại không giúp được gì, tại sao ta lại vô dụng như vậy...Nạp Lan Tuyết Tiên luôn lo lắng cho Phong Phi Vân, giờ phút này càng hận chính mình không giúp được hắn.Yêu Ma Chi Khí trên người Phong Phi Vân bị áp chế đi hơn phân nửa, mà ngay cả ma vân trên mặt đều phai nhạt hơn rất nhiều, mặt trở nên trắng nõn.

Chỉ có phía trên huyệt Thái Dương bên phải mặt có mấy đường ma vân nhàn nhạt, nhạt đến mức không nhìn kỹ đều không nhìn thấy.Đôi mắt của Phong Phi Vân lại biến trở về màu đen, hắn chậm rãi mở ra.Thấy Phong Phi Vân mở mắt, Nạp Lan Tuyết Tiên cuối cùng cũng là phì ra một hơi thạt dài.

Nàng giơ tay lên định cốc một cái trên đầu Phong Phi Vân lần nữa, nhưng mà tay mới giơ được một nửa thì lập tức dừng lại, nàng sợ lại cốc Phong Phi Vân đến thổ huyết.Nắm tay mũm mĩm trắng nõn nà của nàng lại buông ra.

Ngón tay nàng cầm chắc ống tay áo lau sạch vết máu trên môi Phong Phi Vân thật đáng yêu đến động lòng người.

Trong mắt nhung lộ vẻ lo lắng, nàng hỏi:- Ngươi đã thấy đỡ được chút nào chưa ?Phong Phi Vân ngồi ở nơi này, ánh mắt đảo quanh hai cái, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mĩ như búp bê kia gần ngay trước mắt, hắn đáp nghiêm túc:- Nguy rồi, ta tu luyện Luyện Thể thần thông hàng đầu.

Một khi tu luyện tới Đại Thừa, có thể có được Kim Cương Bất Hoại, thân thể bất diệt.

Nhưng mà môn thần thông này có một huyệt đạo được đậy lên, nằm trên đỉnh đầu.

Vừa rồi bị ngươi gõ trúng,...

Tu vi bản thân của ta bị phế sạch, cả đời này đều vô duyên lại bước lên con đường Tiên Đạo.Sau khi Nạp Lan Tuyết Tiên nghe nói như thế, lập tức tự trách mình đến không thể hơn được.

Nàng cắn chặt môi, trong mắt đã ầng ậng một dòng nước lớn.

Nàng vừa mới bắt đầu khóc, nắm đấm lại tự không ngừng đánh vào trên người của mình- Ngươi là Tuyết Tiên ngốc, ngươi là Tuyết Tiên đáng chết, luôn không đủ được việc nhưng làm hỏng có thừa...Trên mặt tràn đầy Phong Phi Vân sự buồn bã.

Hắn có vẻ hơi bị tổn thương,lại đáp:- Ta không trách ngươi...

Thật sự...

Đây chính là số mạng của ta.- Đều tại ta, đều tại ta...Nạp Lan Tuyết Tiên ôm Phong Phi Vân mà khóc, tình cảnh thật là bi thảm.

Bên kia, Tửu Nhục hòa thượng cùng Vô Sắc Vô Tướng bắt đầu tranh cãi.Vô Sắc Vô Tướng thu hồi phật hiệu, vươn vai đứng lên, tư thế oai hùng bức người, mà lại tinh khiết không tỳ vết, hắn nói:- A Di Đà Phật, nếu Đại sư cũng là cao nhân Phật Môn, liền không nên vẽ đường cho hươu chạy, thả cho một đám Tà Nhân kia rời khỏi đây.

Bọn chúng làm chuyện ác, hẳn là phải bị trách phạt.Tửu Nhục hòa thượng có chút tán thưởng đối với Vô Sắc Vô Tướng.

Một người trẻ tuổi mà có phật hiệu uyên thâm như vậy, quả thực hiếm thấy.

Không ngờ có thể dẫn đến thần phật theo hầu, Vạn Phật Triêu Tông.

Đây chính là mầm mống của đại thánh Phật Môn, thành tựu tương lai liền không có giới hạn.- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết bọn họ là người phương nào.Tửu Nhục hòa thượng ôm cái bình dốc vào một ngụm rượu, trong miệng thổi ra một hơi đầy mùi rượu.

Tay cầm Vô Địch Thiền Trượng, trên mặt hiện lên nụ cười thấp thoáng.Vô Sắc Vô Tướng đứng ở trên đỉnh một tòa phật điện, gió thoảng thổi tới làm áo trắng chập chờn, hắn nói:- Người tu phật phải cứu giúp thiên hạ, phổ độ chúng sinh, phân được thiện ác, biết rõ thị phi, truyền bá giáo hóa, không sợ hãi cường quyền, không sợ hãi tà ma, không sợ hãi sanh lão bệnh tử.

Tất cả cứ theo nhân quả, mà không phải bởi vì đối phương là ai liền kìm giữ tay chân.- Cứu giúp thiên hạ, phổ độ chúng sinh, kìm giữ tay chân.Tửu Nhục hòa thượng cười một tiếng dài, rồi hỏi:- Tiểu tử, ngươi biết cái gì là tu phật?Vô Sắc Vô Tướng đáp:- Tu phật, là tu giác ngộ.

Giác ngộ bẩm sinh, không tự giác, bắt đầu giác ngộ, đến tột cùng cũng là giác ngộ.

Tất cả chúng sinh đều có tính giác ngộ, thông suốt tính giác ngộ, đó là đã chứng phật đạo.- Ngươi đây đều là chỉ có đọc trong kinh Phật.Tửu Nhục hòa thượng khinh thường mà lại khinh miệt, lão nói:- Tu phật, là học đạo làm người.Người bình thường, Tửu Nhục hòa thượng căn bản khinh thường nói nhiều lời thêm một chữ với hắn.

Nhưng lúc ấy lão lại tính toán nói nhiều hơn hai câu với Vô Sắc Vô Tướng.- Tu phật, là học đạo làm người.Vô Sắc Vô Tướng do dự, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.Tửu Nhục hòa thượng thấy vẻ thông minh trí tuệ trong mắt của hắn thì có hơi gật đầu, lại nói:- Vậy ngươi cảm giác tu hành là cái gì ?Vô Sắc Vô Tướng đáp:- Tu hành, chính là rèn luyện để tăng thêm sự vui lòng làm việc thiện và ghét bỏ tránh né gây nghiệp chướng.

Tăng thêm thiện duyên, bồi dưỡng người làm việc thiện, thu được thiện quả; tránh né đề phòng nghiệp ác, tránh né điều ác, phòng ngừa hậu quả xấu, tránh né lục đục, củng cố lòng tin, chí hướng không đổi, hoàn thiện tư tưởng, dựng xây Đại Thừa Bồ Đề tâm...Tửu Nhục hòa thượng nói:- Lại là đọc trên kinh Phật.Vô Sắc Vô Tướng hai tay nắm lấy Phật Châu, khẽ gật đầu, đáp:- Kinh Phật đều là do thánh hiền Phật Môn sáng tạo, không có chỗ nào sai.-------Chương 970: Tu phật như thế nào ?Tửu Nhục hòa thượng nói:- Ta cảm giác được tu hành, chính là tu tự thân không đủ.

Người ta không có khả năng thập toàn thập mỹ, cho nên tu hành liền không có chừng mực, không ngừng hoàn thiện bản thân, so sánh ngươi nói cứu giúp thiên hạ càng là chính xác hơn.Tửu Nhục hòa thượng không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Lão đi vào trong phật điện.- Tu hành, tu bản thân không đủ.Vô Sắc Vô Tướng lại lâm vào trầm tư lần nữa, trên người tỏa ra ngàn vạn pháp tướng, phật quang chiếu khắp, giống như biến thành một vị Ngọc Phật....Sau khi Tửu Nhục hòa thượng tiến vào phật điện, liền nhìn thấy Phong Phi Vân và Nạp Lan Tuyết Tiên ôm tròn lấy nhau mà khóc thật sự thương tâm.

Đặc biệt Nạp Lan Tuyết Tiên quả thực đều khóc thành lệ nhân, cũng không biết bọn họ đang khóc những thứ gì.Tửu Nhục hòa thượng nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cảm giác Phong Phi Vân là đang chiếm tiện nghi của Nạp Lan Tuyết Tiên.- Vù.Tửu Nhục hòa thượng vung ống tay áo lên, mở ba cái lồng sắt kia ra.

Vu Thanh Họa và hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ đi ra từ bên trong, tất cả đều có sắc mặt khó chịu.

Đối với Tửu Nhục hòa thượng thì khom người mà bái, nói một đôi lời cảm tạ.- Phong Phi Vân, ngươi là đồ cầm thú bại hoại, để mạng lại.Trì Dao xuất ra một thanh Ngọc Kiếm trắng lóa, linh khí mông lung, đan xen từng đạo hoa văn phật ấn mà chém về hướng Phong Phi Vân.- Trì Dao tỉ tỉ, vì sao ngươi phải vô cớ đả thương người khác.Nạp Lan Tuyết Tiên ngăn ở trước người Phong Phi Vân, tay ngọc mảnh dẻ đánh ra một vầng mây chặn Ngọc Kiếm.- Tuyết Tiên, ngươi tránh ra, hôm nay nếu như không lấy mạng ma đầu kia, ta liền tự vận trước Phật.Trì Dao cho là Phong Phi Vân thật sự đã cưỡi Thiện Linh Nhi, nên hận thấu xương đối với hắn.

Mắt nhung lạnh như băng, mũi kiếm rung lên tỏa ra băng tinh khắp phật điện.

Từ đó có thể thấy được hận ý của nàng đối với Phong Phi Vân mạnh đến chừng nào.Họa Kích Ngưng Hương cũng ánh mắt không lành, tay vân vê phật hiệu muốn siêu độ Phong Phi Vân.- Trì Dao, Ngưng Hương, các ngươi đang làm gì đó.Thiện Linh Nhi cùng Vô Sắc Vô Tướng từ bên ngoài phật điện ngoại đi vào.Trì Dao và Họa Kích Ngưng Hương đều là kinh ngạc không sao diễn tả nổi, tràn đầy kinh dị nhìn chăm chú Thiện Linh Nhi, trong lúc nhất thời đều nói không ra lời.

Sau một hồi lâu, Trì Dao mới hỏi:- Ngươi không phải bị Phong đại ma đầu...- Các ngươi đều phát sinh hiểu lầm hắn.Thiện Linh Nhi liền lập tức nói ra một lần tất cả đầu đuôi câu chuyện.

Đương nhiên chuyện Phong Phi Vân xé phật y của nàng, cởi áo ngực của nàng thì bị nàng giấu biệt.- Thì ra là như vậy.Trì Dao lạnh lùng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vui mừng, cười nói:- Trì cô nương, ngươi không phải muốn tự vận ở trước phật.Trì Dao thấy nụ cười đê tiện kia của Phong Phi Vân, liền nghĩ tới lúc Phong Phi Vân túm lấy ngực mình bóp một cái, trong lòng cực kì tức giận.

Nàng nâng kiếm định đi giết Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị Thiện Linh Nhi kéo về.

Dù sao chính là Phong Phi Vân cứu bọn họ, nếu không phải Phong Phi Vân, bọn họ không chừng hiện tại đều biến thành một đám thịt nướng.- Lần này còn phải đa tạ Đại sư Vô Sắc Vô Tướng.

Phật hiệu của Đại sư thật là huyền diệu tuyệt vời, tuổi với chúng ta thì sàn sàn như nhau, nhưng mà tu hành thì chúng ta cũng không bằng một phần trăm của Đại sư.

May cho ta trước kia vẫn còn tự nhận là không hề kém hơn so với bậc vương giả thế hệ trẻ tuổi, sau khi chứng kiến thức phật hiệu thần thông của Đại sư, mới biết được chính mình trước kia là ếch ngồi đáy giếng cỡ nào.Trì Dao đối mặt Vô Sắc Vô Tướng liền lập tức thay đổi thành một người khác, cực kì cung kính, thậm chí có hơi sùng bái.- Rất đúng, rất đúng, nếu không phải Đại sư tương trợ, e là sư tỷ muội chúng ta đều phải rơi vào trong bụng đám tà ma ngoại đạo.Họa Kích Ngưng Hương cũng cực kì sùng kính Vô Sắc Vô Tướng, mắt nhung chớp chớp.

Nếu như không kể tu vi, chỉ nói phật hiệu, coi như là mười Đại Phật tôn Ngự Thú Trai thêm vào đều không theo kịp Vô Sắc Vô Tướng.Mà sự thực Phong Phi Vân xuất lực nhiều nhất thì lại bị bọn họ gạt sang một bên, coi hắn là tà ma, hận thấu xương.Vô Sắc Vô Tướng hai tay chắp tay trước ngực, hắn nói cực kì nghiêm túc:- Bần tăng chẳng qua chỉ là hơi dùng đến lực lượng non nớt của mình.

Nếu không phải có Tửu Nhục đại sư kịp thời chạy tới, thì với tu vi tầm thường của ta đây, sợ là cũng bị táng thân trong bụng quần ma.Sau đó đoàn người cùng nhau quay về Ngự Thú Trai.Nạp Lan Tuyết Tiên tâm tình thật không tốt, ngồi ở trên lưng Linh Tê, một mực đều trông nom Phong Phi Vân.

Khi thì xoa bóp chân cho Phong Phi Vân, khi thì đấm đấm lưng, hơn nữa cũng không dám sử dụng lực lượng lớn, sợ lại làm Phong Phi Vân bị thương.Vô Sắc Vô Tướng vốn là muốn tiếp tục bước lên con đường tu hành của hắn.

Nhưng mà do mọi người cực lực yêu cầu nên hắn mới đồng ý đến Ngự Thú Trai tu hành một đoạn thời gian.

Dù sao Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, có rất nhiều văn bản kinh thư từ thuở xa xưa, lại còn có Tửu Nhục hòa thượng vốn nổi tiếng lâu năm trong Phật Môn.

Những cái này đối với kẻ phật si như hắn mà nói, đều là một dụ dỗ không nhỏ.- Bần tăng đến từ Tây Phương Cực Nhạc Tự, đi theo gia sư tu luyện Đại Thừa Bồ Đề kinh, ba năm trước đây mới rời chùa tu hành.

Dọc theo đường đi gặp phải quá nhiều chuyện nhân tính hiểm ác.

Tham niệm, sân niệm, si niệm, mọi người đều không thể tránh né, Tửu Nhục đại sư nói rất đúng, tu phật chính là đạo học làm người...Trì Dao và Họa Kích Ngưng Hương, Thiện Linh Nhi, thậm chí là Vu Thanh Họa, đều cực kỳ bội phục Vô Sắc Vô Tướng, đang cùng hắn thảo luận nội dung quan trọng trong kinh Phật.Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng lại hiển nhiên càng nguyện ý tham thảo phật lý với Tửu Nhục hòa thượng.

Cứ nói vài câu, hắn lại hỏi Tửu Nhục hòa thượng, thái độ cung kính, cực kì khiêm tốn.Phong Phi Vân cũng rất thoải mái.

Hắn nằm ở trên lưng Linh Tê, nhắm mắt hưởng thụ, rồi nói:- Tuyết Tiên, chúng ta là không có khả năng.

Tu vi của ta đã bị phế đi, chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.

Mà nếu như ngươi và Tửu Nhục hòa thượng tu luyện phật hiệu, tương lai thành Phật thành thánh đều có khả năng.

Chúng ta đã không phải là người của một thế giới.Nạp Lan Tuyết Tiên vốn đang vuốt ve bả vai cho Phong Phi Vân, tay nàng lập tức cứng đờ, nàng nói đầy tội nghiệp:- Ta đây cũng sẽ không tu luyện nữa.- Tại sao ?Phong Phi Vân nhảy dựng lên, hắn vươn tay, nâng gương mặt trái xoan của nàng lên.- Người ta thích ngươi, lại không thích Phật tổ.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, liền lại nằm xuống.Dọc đường yên tĩnh, quay trở về Ngự Thú Trai,...Vào đêm, vầng trăng lơ lửng trên trời cao.Bóng cây lắc lư, ánh trăng màu xanh nhạt soi tỏ những cây cổ thụ chung quanh.

Cũng có những cây cao chọc trời như vậy, mặc dù chỉ là một nhánh cây, cũng to bằng thùng nước.-------Chương 971: Rời khỏi Ngự Thú Trai (1)Dưới ánh trăng, mặt nước loang lổ, có bóng dáng mặt trăng lồng ở bên trong.Phong Phi Vân ngồi ở trên Thiên Đảo Đàm.

Dưới gốc cổ thụ, trên bãi cỏ, hắn nhìn trăng uống rượu.

Càng uống trong đầu lại càng tỉnh táo, hắn nhẹ tay khẽ sờ sờ trái tim mình, trong lòng khắc sâu một bóng hình yểu điệu, là rõ ràng như vậy, xinh đẹp như vậy.- Tu vi của ngươi căn bản là vẫn không hoàn toàn biến mất.Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.Vô Sắc Vô Tướng áo trắng tinh khiết, đi ra từ trong rừng.Hai tay hắn lần tràng hạt, đứng ở bên cạnh Hàn Đàm, liếc mắt nhìn đầm nước lạnh.Phong Phi Vân vẫn ngồi ở nơi này, tóc dài tung bay, tài hoa tuấn tú hơn người.

Tâm tình không có nửa phần phản đối hiện rõ trên mặt, cả người đều có vẻ cực kì tự nhiên- Không hiểu.Vô Sắc Vô Tướng cũng ngồi xuống, ánh sáng thần thánh trên người lấp lánh, hắn từ từ nói:- Đời người có tám nỗi khổ, trong đó tối làm đau lòng người nhất là 'Ái tình biệt ly'.

Nếu không muốn yêu, liền không nên đụng vào, cái này là điều đại trượng phu nên làm.Phong Phi Vân cười cười, đáp:- Không nên giảng phật pháp với ta, uống rượu không.Vô Sắc Vô Tướng nhìn qua một chút bầu rượu mà Phong Phi Vân đưa lại, hắn nói:- Người xuất gia không dính mùi rượu.- Thật sự là một người không thú vị.Phong Phi Vân lắc đầu cười nói.- Uống một ngụm...

Sau đó lại sám hối ba ngày với Phật tổ, Phật tổ hẳn là sẽ tha thứ.Vô Sắc Vô Tướng cầm bầu rượu trong tay Phong Phi Vân, liền đổ một ngụm vào trong miệng.Phong Phi Vân cũng hơi cảm thấy kinh ngạc.- Rầm.Bầu rượu rơi ở trên mặt đất, vỡ tan tành.

Thân thể Vô Sắc Vô Tướng lắc la lắc lư, sau đó ngã thẳng xuống, trong miệng vẫn còn phun ra mùi rượu.Tửu lượng thế này...Phong Phi Vân lắc đầu cười một tiếng, không hề để ý tới hắn nữa.

Sau đó nhìn lên trăng sáng trên bầu trời mà lầu bầu nói:- Một nam nhân xấu xa, vốn là không có tư cách lại được một cô bé gái tốt bụng yêu.Nói xong, Phong Phi Vân liền nằm thẳng cẳng ở trên cỏ.

Hắn giơ lên một bình rượu khác liền trút xuống.

Ào ào, có một nửa rót vào trong miệng, có một nửa chảy ra trên mặt.Sáng sớm, sương mù lành lạnh, trên Hàn Đàm có mây mù bốc hơi.Vô Sắc Vô Tướng tỉnh rượu, hắn ngồi lên từ trên thảm cỏ, vội vàng chắp hai tay trước ngực- A Di Đà Phật.- Mau lại đây giúp ta.Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ tối hôm qua như trước.- Gấp cái gì.- Đi với ta.Sau một canh giờ.Trên đỉnh một tòa phật điện dựng lên thẳng đứng.

Vô Sắc Vô Tướng đập bẹp một cái cột cuối cùng, mài ra một tấm biển, điêu khắc hoa văn Bát Bộ Thiên Long trông rất sống động rồi đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cầm lấy tấm biển, bên trên bề mặt có bốn chữ cứng cáp mạnh mẽ.- Nữ thần Tấn Hà.Vô Sắc Vô Tướng bắt ngón tay thành phật ấn, rồi hỏi:- Nàng là ai ?Phong Phi Vân treo tấm biển này lên trên phật điện, sau đó mang theo Vô Sắc Vô Tướng đi vào trong phật điện.

Một tòa phật điện này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một bức tượng nữ thần, một chiếc đèn phật đăng.Bức tượng nữ thần này chính là dùng gỗ thần dương điêu khắc mà thành.

Nó cứng rắn như sắt, trên bề mặt hiện lên một tầng Linh Mang, vạn năm không mục nát.Phong Phi Vân liền ngắm nghía pho tượng thần này.

Chính hắn mới rồi đã tự tay điêu khắc, nó vẫn đẹp đến cực kỳ lộng lẫy như vậy, cực kì có linh tính, tựa như là có được sinh mệnh.

Hắn nói:- Chính là nàng.Vô Sắc Vô Tướng đứng ở một bên, trong lòng hình như có chỗ hiểu ra.

Hắn nhẹ nhàng khom người vái một cái, trong miệng tụng niệm Phật văn.

Một cỗ phật lực thuần khiết mà mênh mông liền tràn ngập trong cả phật điện, những tia phật lực đều đổ về hướng phía trên bức tượng nữ thần.

Pho tượng thần vốn là chất gỗ lập tức như biến thành vàng ròng, tỏa ra phật mang vạn trượng.Phong Phi Vân có hơi liếc mắt nhìn hắn, cười nói:- Hòa thượng trái lại chẳng phải kẻ ghét các cô nương.

Cám ơn ngươi giúp ta làm phật điện, hôm nào mời ngươi uống rượu.Nhắc tới rượu, sắc mặt Vô Sắc Vô Tướng lập tức hơi đổi, tửu lượng của hắn xác thật kém đến nguy hiểm, vẻn vẹn chỉ là uống một hớp, liền trực tiếp say ngã chổng kềnh.

Hắn ảm đạm cười một tiếng, rồi nói:- Một ngày nào đó, ta sẽ uống cho ngươi gục xuống.Phong Phi Vân xoay người xuống núi, trong miệng phát ra tiếng cười liên tiếp, tựa hồ là đang cười Vô Sắc Vô Tướng không biết tự lượng sức mình.- Phong Phi Vân, ngươi đi đâu vậy.Vô Sắc Vô Tướng đứng ở trước phật điện, áo quần trắng tinh, thần thái trang nghiêm.- Ta muốn đi đem tượng của nữ thần Tấn Hà đến mỗi một góc nhỏ của thế giới này.Phong Phi Vân tiếng cười không dứt, càng lúc càng xa.Đỉnh Thái A.Trai Chủ của Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố, vô cùng vui mừng giao một cái hộp Phỉ Thúy vào trong tay Phong Phi Vân rồi nói:- Đây là giải dược của Bách Túc Cổ Dược mà sư bá giao để đưa cho ngươi.- Còn Lão ni cô ?Phong Phi Vân nhận chiếc hộp Phỉ Thúy, cũng không có xem xét liền trực tiếp bỏ vào trong Giới Linh Thạch.- Sư bá đã viên tịch.Đàn Thanh Tố đáp rất là bình tĩnh.Sanh lão bệnh tử vốn là điều cực kì bình thường, bất luận kẻ nào đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Trên đỉnh Thái A, những cây cổ thụ như con Trát Long giữa biển mây vạn dặm, đứng ở trên đỉnh núi này, tựa hồ có thể nhìn khắp cả thiên địa.Đàn Thanh Tố mở các phong ấn trong thân thể Phong Phi Vân rồi nói:- Tà lực và ma tính trong thân thể ngươi đã được áp chế hơn phân nửa, đã không cần lại tiến hành thử thách Ngự Thú Thanh Tâm Chú lần thứ chín.

Xem ra ngươi gần đây lại được cơ duyên quá lớn.Phong Phi Vân nhếch miệng mỉm cười, hai tay cánh tay giang ra.

Vạn đạo ánh sáng thần kì chợt bùng phát, điện quang quay vòng, trong mơ hồ có thể nghe thấy vạn thú nhất tề gầm rống, nện cho giữa những quả núi cao không ngừng vang lên tiếng vọng.Đi tới Ngự Thú Trai này đã hơn một năm, mặc dù tu vi đều bị phong ấn, nhưng mà mỗi một lần tiến hành thử thách Ngự Thú Thanh Tâm Chú thì lực lượng trong thân thể của hắn sẽ mạnh hơn một phân.

Hẳn là Đàn Thanh Tố đã lấy tu vi của chính mình để áp chế một cỗ tà khí và ma tính kia trong thân thể Phong Phi Vân.Một phần ân tình này, Phong Phi Vân yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.Hắn vốn là một người ân oán phân minh.Đàn Thanh Tố tiếp tục nói:- Trong thân thể ngươi tồn tại rất nhiều tai họa ngầm, chỉ đến khi tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới Chân Nhân thì mới lại có thể hoàn toàn áp chế những tai họa ngầm này xuống.

Còn khi chưa đạt tới cảnh giới Chân Nhân, ngươi hãy nhớ lấy ít sát sinh, làm việc thiện tích đức nhiều hơn, chuyện xấu hoàn toàn không nên đi làm.

Nếu như ngươi lại hóa ma lần nữa, tàn sát thương sinh, ta nhất định tự mình xuống núi loại trừ ngươi.Phong Phi Vân cười nói:- Đa tạ Trai Chủ nhắc nhở, tương lai Ngự Thú Trai chỉ cần có chỗ nào dùng được Phong Phi Vân thì cứ thông báo một tiếng.

Coi như ở xa ngoài mười vạn dặm thì ta cũng sẽ chạy đến trợ giúp một tay.-------Chương 972: Rời khỏi Ngự Thú Trai (2)Đàn Thanh Tố gật đầu, liền dắt Linh Tê rời đi.- Trai Chủ chờ một chút.Phong Phi Vân lấy ra từ trong ngực một phong thơ, do dự một chút rồi vẫn giao vào trong tay cho Đàn Thanh Tố- Thay ta giao cho Nạp Lan.Đàn Thanh Tố mắt nhung cụp xuống, rồi liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn nhận lấy mà hỏi:- Vì sao ngươi không tự mình giao cho nàng.- Ta tin tưởng Trai Chủ trong lòng từ bi, nhất định có thể giải thích thật tốt cho nàng, sẽ không trơ mắt đứng nhìn nàng khóc sưng mắt trước mặt người.Phong Phi Vân đứng ở đỉnh núi, trầm lặng một hồi lâu.

Sau đó hắn liền bay dựng lên, vút vào trong biển mây.

Lập tức liền biến mất tung tích.Đàn Thanh Tố cầm lá thư trong tay, thất thần một hồi, thật giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hiện tại nàng muốn trả lại cho Phong Phi Vân thì đã muộn, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.Phong Phi Vân không có bất cứ lưu luyến gì, trực tiếp rời khỏi Ngự Thú Trai, đi ra Cảnh Phong Khẩu.

Trên con đường sạn đạo giữa vực thẳm vách đá, hắn thấy một tăng nhân áo trắng, tay nắm Phật Châu, lưng đeo gùi gỗ, tựa hồ đang chờ hắn.Phong Phi Vân thấy Vô Sắc Vô Tướng, tỏ ra vài phần kinh ngạc mà hỏi:- Đại sư Vô Sắc Vô Tướng không tính toán ở lại Ngự Thú Trai thêm một thời gian nữa.Vô Sắc Vô Tướng cười nói:- Ngự Thú Trai tuy là đệ nhất thánh địa Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, nhưng mà bần tăng xem ra đệ nhất thánh địa đích thực cũng chính là trong lòng mình.Hai người đi ở trên sạn đạo, dọc theo con đường núi liên miên mà rời khỏi Ngự Thú Trai.

Tương lai có lẽ cũng sẽ không quay trở về.Đi ra khỏi Tĩnh Phong Khẩu, phía trước là hai con đường.

Một con đường chạy về phía đông, một con hướng tây.Vô Sắc Vô Tướng đứng ở chỗ ngã ba đường, lên tiếng hỏi:- Tương lai ngươi có tính toán gì không ?Phong Phi Vân cũng đứng ở chỗ đường rẽ, trong lòng lại trào dâng một cơn chua xót.

Đi đâu?

Hắn cũng muốn biết chính mình bây giờ còn có thể đi đâu.Về nhà, nhưng mà hiện tại Phong gia lại làm cho hắn không tìm được một chút lòng trung thành nhỏ nhoi.Sau khi Nam Cung Hồng Nhan đã chết, Phong Phi Vân phát hiện chính mình thật là ngay cả một điểm để gửi gắm tâm linh đều không có.

Trước kia, hắn ít nhất vẫn còn biết chính mình muốn làm gì.

Hắn phải cố gắng tu luyện để sau khi tu vi bước lên đỉnh cao, lại trở về tìm Thủy Nguyệt Đình báo thù.

Nhưng mà sau khi đã trải qua sanh ly tử biệt, hắn lại hỏi chính mình trong nội tâm, báo thù thật sự có tác dụng sao?

Cho dù giết được Thủy Nguyệt Đình, thì nội tâm thật sự liền thỏa mãn sao?Tựa như sau khi hắn báo thù cho Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng vẫn là đau khổ, không có một chút niềm vui.Có lẽ, hiện tại điều đích thực cần phải làm là quý trọng người trước mắt.- Ta đi hướng đông, ngươi về hướng nào.Vô Sắc Vô Tướng biết Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng như sương mù, nhưng mà lại cũng không tưởng rằng có thể đi chỉ điểm cho Phong Phi Vân.

Bởi vì hắn biết, Phong Phi Vân chỉ là tạm thời bối rối.

Với tâm trí và thiên tư của hắn, chả mấy chốc sẽ thoát ra từ bên trong.Có một số người sẽ đắm chìm trong bối rối, nhưng mà có một số người lại có thể tìm được mục tiêu mới trong cơn bối rối.- Ta đi hướng tây.Phong Phi Vân đáp.- Hy vọng chúng ta còn có lúc gặp lại nhau.

Đến lúc đó ta nghĩ tửu lượng của ta đã rất tốt, đủ để uống ngươi gục xuống.Vô Sắc Vô Tướng cười dài một tiếng, rồi lên tiếng hát vang.

Sau đó liền trực tiếp rời đi, không mừng không lo, áo trắng vượt khỏi đời thường.

Một bước đi được vài dặm, tức thì liền biến mất trên đường chân trời phương đông.Phong Phi Vân đứng ở ngã ba đường, đưa mắt nhìn theo Vô Sắc Vô Tướng rời đi.

Bỗng nhiên ánh mắt cứng lại, hắn nói với âm thanh lạnh lùng:- Đi theo chúng ta suốt dọc đường, ngươi đúng là khổ cực, còn không đi ra cho ta.Giữa chốn hoang dã, lặng im không tiếng động, chỉ có mấy con chim sơn tước bị kinh động bay lên.- Rầm.Phong Phi Vân sắc mặt lạnh hơn, thân thể nhẹ nhàng vừa động.

Hắn triển khai Luân Hồi Tật Tốc, đánh xuyên qua một cây Thiết Bì đường kính hơn ba thước, làm cho một bóng người yểu điệu phía sau cây bị đánh bay đi ra ngoài.Đến sau khi Phong Phi Vân thấy rõ bóng người kia trên mặt đất, ánh mắt khựng lại mà hỏi tràn đầy kinh ngạc:- Là ngươi ?.Bạch Như Tuyết cũng không ngờ tới tu vi hiện nay của Phong Phi Vân lại đáng sợ như thế.

So sánh mấy năm trước thì cường đại hơn gấp trăm lần.

Nàng vốn đã cực kì cẩn thận, nhưng mà lại vẫn bị Phong Phi Vân nhận ra.- Phong Phi Vân, làm sao ngươi kinh ngạc như vậy ?

Có đúng là ta không chết làm ngươi cảm giác khó có thể tin nổi ?Bạch Như Tuyết tịnh không e ngại Phong Phi Vân, đôi mắt sáng ngời, hàm răng sáng bóng.

Nàng như một cánh hoa trắng tinh bay lên từ trên mặt đất, mái tóc vốn đã bị cạo trụi, hiện nay lại dài ra, màu trắng giống như tuyết.Yêu nữ Đệ Tứ Điện Sâm La Điện, Phong Phi Vân làm sao có thể quên mất nàng.

Chỉ là chính mình rõ ràng đã chôn hài cốt của nàng, nhưng lại không nghĩ nàng vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, nhưng lại trở thành đệ tử Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân trực tiếp xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, chỉ vào cần cổ trắng nõn của Bạch Như Tuyết, trầm giọng bảo:- Cho ngươi một cơ hội nói chuyện.Thiên Tủy Binh Đảm khí lạnh khiếp người, cơ hồ phải làm Bạch Như Tuyết bị đông cứng.Bạch Như Tuyết nói qua một lần toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, cũng không có giấu diếm bất cứ điều nào.

Dù sao Nam Cung Hồng Nhan hiện tại đều đã chết, nàng cũng không có cái gì phải giấu diếm.- Nói như vậy, tất cả điều này đều là Hồng Nhan sắp xếp...

Huyết Cấm Huyền Trạc.Trong lòng Phong Phi Vân giật thột một cái, ánh mắt nhìn về hướng cổ tay trắng như ngọc của Bạch Như Tuyết.Quả nhiên hắn nhìn thấy một cái vòng ngọc màu đen, trên đó có khắc ba cái rãnh chứa huyết, ẩn chứa chín tòa trận pháp.

Nguyên liệu để luyện chế Huyền Trạc cực kì đặc thù, rất khó phá hủy.Đây là thủ đoạn Nam Cung Hồng Nhan dùng để khống chế Bạch Như Tuyết.

Phong Phi Vân cũng đã bị Nam Cung Hồng Nhan dùng Huyết Cấm Huyền Trạc khống chế, sau này tự nhiên là được nàng tự tay gỡ xuống.Nhưng mà điều khiến cho Phong Phi Vân kích động lại cũng không phải bản thân Huyết Cấm Huyền Trạc, mà là một giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan ở trong Huyết Cấm Huyền Trạc.Nam Cung Hồng Nhan chính là chủ nhân của Huyết Cấm Huyền Trạc, muốn gỡ xuống Huyết Cấm Huyền Trạc thì nhất định phải nhỏ một giọt huyết của nàng vào trong vòng tay.

Đương nhiên bên trong Huyết Cấm Huyền Trạc, bản thân nó còn có một giọt máu của nàng.

Mà một giọt máu tươi này, hiện tại Phong Phi Vân xem ra, quả thực chính là vật báu vô giá.- Nữ nhân bị Hồng Nhan đeo Huyết Cấm Huyền Trạc, chịu sự khống chế của nàng, tuyệt đối không chỉ có một mình ngươi.

Theo ta được biết, mấy vị yêu nữ Sâm La Điện đều mang Huyết Cấm Huyền Trạc, hắc hắc!Phong Phi Vân tựa như một người mù, đột nhiên khôi phục thị lực, những bóng tối âm u trước đây bỗng một lần quét sạch sành sanh, tâm tình tốt hơn rất nhiều.-------Chương 973: Hài cốt khắp thành (1)Hắn biết rõ ràng chính mình hiện tại muốn làm cái gì.Đây là một đại thế hỗn loạn, Tân Đế kế vị, hoàng quyền không yên.

Các nơi đều có phản loạn nổi dậy, khói lửa cuốn sạch cả thiên hạ.

Không chỉ có Tu Tiên Giới đã long trời lở đất, mà ngay cả thế tục cũng là khói lửa nổi lên bốn phía, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than.Quần long phệ thiên, đại thế này đã thành.Trong đó, có thế lực khổng lồ xưng hùng một chốn, truyền lệnh một phủ, tu sĩ quy phục, làm kiêu hùng trong loạn thế.Còn thế lực nhỏ yếu chỉ có thể phá hoại một thôn một trấn, chiếm núi làm vua, trở thành giặc cỏ một chốn.Thần Tấn Vương Triều đối mặt với một thời kì loạn thế xưa nay chưa từng có.

Quần hùng cát cứ, đế quốc sụp đổ, hoàng quyền và pháp luật và kỷ luật đều trở nên không có tác dụng.

Khắp nơi đều có thể thấy sự giết chóc, khắp nơi đều có thể thấy máu tươi.Chỉ có dãy núi Thiên Tề vẫn còn vẫn duy trì vài phần yên bình, rất nhiều nạn dân đều chạy trốn về hướng vào sâu trong núi thẳm.

Muốn tìm kiếm chốn đất lành thần tiên trong truyền thuyết, để tránh né trận đại kiếp này.Thế nhưng bọn họ không biết, cuộc tranh đấu giữa các tu tiên giả càng nguy hiểm hơn, càng tàn nhẫn hơn.

Rất nhiều môn phái tu tiên đều trong một đêm bị người ta giết sạch cả nhà, chó gà không tha.

Những nữ đệ tử tiên môn này sa vào làm kĩ nữ trong thanh lâu ti tiện nhất, nam đệ tử khoác gông sắt, biến thành nô lệ.Đây chính là loạn thế, kẻ mạnh mở thịnh yến, người yếu khóc ai oán.Xuyên qua dãy núi cao chập chùng, con đường dài tám vạn dặm đi tới một tòa thành lớn đúc từ sắt thép.Tòa thành trì thật lớn nằm giữa chốn núi non trùng điệp, tường thành được xây từ hắc thiết lạnh như băng.

Mỗi một khối đều nặng đến trăm vạn cân, xây nên tựa như một dãy núi.Cả tòa thành Huyền Giải, tựa như một con cua sắt khổng lồ, nằm giữa chốn rừng già hoang vu, làm cho người ta một loại cảm giác bị đè nén khiếp người.Chung quanh mấy ngàn dặm đều hoang tàn vắng vẻ, không có ai dám đến gần tòa thành sắt thép này một bước.

Nơi này thật giống như không phải một chốn để ở lại.

Cách thành Huyền Giải ngoài năm trăm dặm, liền lập lên một tấm bia đá từ thuở xa xưa, trên đó viết một chữ "Cấm" máu chảy đầm đìa.

Tu tiên giả bình thường đi tới nơi này, nhìn thấy một chữ "Cấm" kia thì sẽ sợ đến hai chân run run, sau đó dựa theo đường cũ chạy trở về.- Đát đát.Một con Đại Trùng Lân cao năm thước, toàn thân đều phủ lân phiến màu đen, giống hình con cọp.

Từ trong cái miệng to như chậu máu thò ra hai hàm răng bén nhọn, tựa như hai hàng hàn kiếm.Trên lưng nó mọc ra một đôi cánh Đại Dực thật lớn phủ lân phiến.

Trên cổ cột một sợi xích sắt to như cánh tay.

Một khi nó bắt đầu đi lại, sợi xích sắt liền bị kéo đi gây ra những tiếng xủng xoẻng.Có hai người ngồi trên lưng Đại Trùng Lân.

Một người đàn ông, một nữ nhân.

Nam nhân kia có dáng người nổi bật, dung mạo thanh tú không tầm thường, một đôi mắt cực kì sáng ngời, nhưng mà hắn lại thấp thoáng có vài phần tà khí.

Cánh tay mạnh mẽ nắm lấy xích sắt, bất kể con Đại Trùng Lân kia lắc đầu, dậm chân như thế nào đều không thể khiến cho tay của hắn bị dao động theo.Nữ nhân kia cực kì xinh đẹp, da trắng nõn tựa như hoa lê mùa xuân, trong vẻ trắng nõn không tỳ vết lại có cả vài phần ửng đỏ.Tóc của nàng trắng tựa như bông Bạch Tuyết mùa đông, nó kết hợp với đôi mắt đen tuyền của nàng đã hình thành sự đối lập rõ nét.

Đúng là một cặp tương phản đến như vậy, tóc càng trắng, mắt càng đen.Nàng cũng ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, ngoan ngoãn ở trong lòng nam nhân kia.Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, giờ phút này trên vẻ mặt lại không có sung sướng gì cả.

Nhưng mà nàng lại không dám có nửa phần oán hận, bởi vì chỉ có cực kì nghe lời mới có thể giảm bớt đi một chút nỗi khổ.Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường nàng, nếu như nàng trở nên hung dữ, tuyệt đối so với kẻ giết người hàng đầu thì càng đáng sợ hơn.

Một đôi tay kia mặc dù trắng nõn tựa như mỹ ngọc, nhưng mà cũng thường xuyên bị máu tươi nhuộm đỏ.Đại Trùng Lân dừng lại ở trước một khối bia lớn có khắc chữ "Cấm" kia, chỉ hơi bất chợt dừng lại rồi liền cứ như thế sải bước về phía trước.

Gương mặt một nam một nữ trên lưng Đại Trùng Lân kia cũng không có nửa phần điệu bộ sợ hãi, cứ để cho nó bước đi về hướng thành Huyền Giải.- Nơi này chính là thành Huyền Giải.Phong Phi Vân mái tóc đen dài như mực, gương mặt lạnh lùng băng giá hiếm thấy.- Một ngàn bảy trăm năm trước, Sâm La Điện hoàn toàn chia tách.

Một nhóm Tà Nhân trong đó đi tới dãy núi Thiên Tề, thành lập lên Đệ Tam Điện Sâm La Điện.

Điện Chủ lúc này của Đệ Tam Điện Sâm La Điện chính là một nhân vật tài trí mưu lược kiệt xuất, cường giả dưới trướng như mây, thế lực đã sớm trải rộng khắp Thần Tấn Vương Triều.

Ông ta thiết lập hơn một trăm tòa Tu Sĩ Các, thu nạp tu sĩ kiệt xuất nhất thiên hạ làm việc cho mình, trong đó không thiếu những người thiên tư tuyệt vời, có thể xưng bá trong thế hệ trẻ tuổi.Bạch Như Tuyết chính là đệ nhất mỹ nhân Đệ Tứ Điện Sâm La Điện, tu vi không tầm thường, tại Đệ Tứ Điện Sâm La Điện có địa vị không thấp.Sâm La Điện mặc dù chia tách thành mười điện, nhưng mà giữa mười điện lại vẫn có đi lại với nhau.

Cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ cử hành Thập Điện Hội Võ, cũng chính bởi vì vậy mà nàng đối với mười điện của Sâm La Điện cũng có hiểu biết nhất định.Yêu nữ mười điện Sâm La Điện thì có yêu nữ tám điện đã bị Nam Cung Hồng Nhan khống chế.

Ở trên cổ tay bọn họ có mang Huyết Cấm Huyền Trạc, Phong Phi Vân nhất định phải thu hồi chúng, đặc biệt huyết dịch trong Huyết Cấm Huyền Trạc.Bạch Như Tuyết đương nhiên là bị Phong Phi Vân mang đi, hắn không thể để cho nữ nhân bụng dạ khó lường này ở lại bên cạnh Nạp Lan Tuyết Tiên, đây là điều thứ nhất.Thứ hai, đối với mười điện Sâm La Điện thì Bạch Như Tuyết cực kì hiểu rõ, phải nhờ đến sự giúp đỡ của nàng thì Phong Phi Vân mới có thể tìm ra được bẩy yêu nữ khác.Phong Phi Vân dọc theo đường đi vừa chạy vừa tu luyện.

Bởi vì trong thân thể có lưu lại lực lượng Đàn Thanh Tố, một cỗ phật gia linh khí thuần khiết nhất này, đối với việc tăng tu vi lên thì có ích lợi rất lớn.

Đến sau khi Phong Phi Vân hoàn toàn tiêu hóa một cỗ lực lượng này, linh khí trong thân thể tăng lên gần gấp đôi.Mặc dù đến lúc đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng còn có một khoảng cách, nhưng mà cũng đã không xa.- Đệ nhất mỹ nhân Đệ Tam Điện Sâm La Điện chính là Bích Tiên Tiên, cũng là một nữ nhân thiên tư không tầm thường, hơn nữa, gia gia của nàng chính là một vị Bán Bộ Cự Phách, có địa vị rất cao tại Sâm La Điện Đệ Tam Điện.Bạch Như Tuyết là một nữ nhân rất thông minh, biết làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông.

Đó chính là, vào lúc nam nhân muốn nàng nghe lời nhất thì nàng liền ngoan giống như một con Tiểu Miêu ngoan ngoãn hiền lành.

Ở trên giường là như thế, ở dưới giường cũng là như thế.-------Chương 974: Hài cốt khắp thành (2)Trên cổ tay của Bích Tiên Tiên, cũng có một cái Huyết Cấm Huyền Trạc.Gương mặt Phong Phi Vân có vẻ rất thong dong, Đại Trùng Lân dưới thân đã có chút nôn nóng.

Thật giống như nó đã cảm giác được một tòa thành sắt thép to lớn khủng bố này, trong lỗ mũi toát ra hơi trắng, đôi mắt cũng trừng thật sự tròn.Đi vào thành Huyền Giải, đầy những kiến trúc sắt thép lạnh lẽo, nhưng mà lại không thấy được một người sống.

Trên mặt đất có rất nhiều máu tươi, tất cả trận pháp bao bọc thành trì cũng đã bị nghiền nát tan tành hầu như không còn, rất nhiều kiến trúc đều sụp đổ.

Những vách tường bằng sắt thép đúc liền bị đánh cho uốn khúc cong queo, tựa như đã thành bánh quai chèo.Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, vết máu trên mặt đất cũng vẫn còn chưa bị những cơn mưa nặng hạt rửa sạch sẽ, nói rõ những sự giết chóc nơi này đã phát sinh trong vòng bảy ngày.Bạch Như Tuyết trong lòng rung động không sao diễn tả nổi, trong mắt nhung mang theo vài phần sợ hãi.

Người nào có thể tấn công thành Huyền Giải, nơi này chính là Đệ Tam Điện Sâm La Điện, hang ổ tà đạo bá chủ, nội tình cực sâu.

Cho dù là mấy ngàn vạn Thần Vũ Quân, đều không thể công phá được nơi này.Phong Phi Vân cũng hơi nhíu mày, tiếp tục đi sâu vào trung tâm thành Huyền Giải.

Vừa đi qua một con phố lớn, tại một Diễn Vũ Tràng lớn như sân đá banh, hắn nhìn thấy những tử thi chồng chất thành một quả núi nhỏ.

Trẻ có già có, nữ có nam có, cực kì nhìn ghê người.Có kẻ bị chém thành hai đoạn; có người máu thịt lẫn lộn không phân biệt rõ đầu hay chân.Núi thây đã bắt đầu hư thối, có rất nhiều ruồi và quạ đen đang ăn máu thịt thối rữa, từ rất xa đã có thể ngửi thấy một mùi tanh tưởi.- Tại sao có thể như vậy.Bạch Như Tuyết không thể tin được hai mắt của mình.Tiếp tục đi về hướng phía trước, lại thấy được vài quả núi thây như vậy.

Càng đi về hướng trung tâm thành Huyền Giải, thi thể cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Trong đó có cả thi thể với khí tức khổng lồ, đầu khớp xương đã giống như ngọc thạch.

Nó bị đóng đinh vào vách tường sắt thép, máu tươi nhỏ giọt xuống, vài ngày đã trôi qua mà huyết dịch cũng không bị cạn.Rất hiển nhiên thành Huyền Giải đã gặp phải trận công kích thảm thiết, cao thủ trong Đệ Tam Điện Sâm La Điện liên tiếp bại lui, không ngừng rút lui về hướng trung tâm thành.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không có thoát khỏi kết cục chết chóc, ai nấy đều bỏ mạng đạo tiêu.Có thể thấy kẻ địch của bọn họ tuyệt đối vô cùng cường đại.Trung tâm thành Huyền Giải là một tòa phủ đệ khổng lồ.

Nơi này vốn chính là phủ chủ Đệ Tam Điện.

Vậy mà hiện tại vách tường sụp đổ, đền đài đổ nát, bên trong hài cốt vô số, rất nhiều kẻ trong số đó đều là thi thể với khí tức khổng lồ.Bên ngoài Điện Chủ phủ đang đặt mấy trăm cỗ quan tài đá, sắp hàng chỉnh tề.Hơn mười người tu sĩ mặc Cản Thi bào màu tím đang lục lọi tìm kiếm bên trong đống thây xác này.

Một khi tìm được hài cốt cường đại mà đầy đủ, liền cất vào trong một cái quan tài đá, sau đó đậy nắp quan tài lên.- Lần này thu hoạch thật sự là không nhỏ, hẳn là có thể luyện ra mấy cỗ Thi Vương.Một vị Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động đứng ở bên cạnh một cái quan tài đá, trên gương mặt già nua mà khô quắt không có một chút vẻ hồng hào, tựa như một cái Hoạt Cương Thi ( xác chết di động).Một ông lão khác vóc người hơi cao hơn một chút cũng nở nụ cười mà nói:- May là chúng ta sớm nhận được tin tức, là người thứ nhất chạy tới, nên mới có thể thu được hài cốt cường đại như vậy.

Thu hoạch lần này đây, đủ để cho thực lực Tử Minh Thi Động chúng ta gia tăng được một bậc.- Cạc cạc, vừa đến loạn thế, liền là thời cơ để người Cản Thi chúng ta tăng cường thực lực.

Tương lai Tử Minh Thi Động chúng ta, nhất định sẽ trở thành đệ nhất tiên môn Thần Tấn Vương Triều.Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động nói.- Đáng tiếc chỉ tìm được hai cỗ thi thể Cự Phách, các cường giả cấp bậc Cự Phách khác, khẳng định đều đã bị bắt đi.Đúng lúc này, người Cản Thi của Tử Minh Thi Động đều quay đầu nhìn về hướng xa xa.

Chỉ nhìn thấy một con Đại Trùng Lân đi đến, trên lưng vẫn còn hai người trẻ tuổi đang ngồi.Nam tuấn tú hơn người, nữ cực kì xinh đẹp.Tu sĩ Tử Minh Thi Động đều ngừng cánh tay bám đầy mùi thây người chết, ánh mắt ai nấy đều chăm chú nhìn vào gương mặt Bạch Như Tuyết.

Đám tu sĩ này cả ngày tiếp xúc với thi thể, lấy đâu ra cơ hội gặp mặt giai nhân vô song như thế, rất nhiều người đều thấy trước mắt sáng ngời.- Cạch.Phong Phi Vân ném ra một khối Linh Thạch lớn như đầu người, rồi nói:- Ai nói cho ta biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, một khối Linh Thạch này liền thuộc về kẻ đó.Linh Thạch tỏa ra ánh sáng cực thịnh, lóng lánh chói mắt.

Nếu như cắt cẩn thận, có khả năng cắt thành mười miếng Linh Thạch, giá trị xa xỉ.

Tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đều rất ít khi đưa ra nhiều Linh Thạch như vậy.Những người Cản Thi này của Tử Minh Thi Động đều nhìn thấy mà đôi mắt sáng ngời, ngay lần đầu tiên lại liền ném ra một khối Linh Thạch lớn như thế, kẻ này giàu có lắm đây a.Bọn chúng đều cảm giác được Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết chính là nhân vật anh tài trẻ tuổi của Đại gia tộc, tuyệt đối là một con dê béo, hôm nay xem ra cả người cả của, hai thứ đều thu hoạch được rồi.Một người Cản Thi chừng hai mươi lai tuổi đi đầu xông ra, ánh mắt trần trụi nhìn chăm chú vào đường cong mê người trên ngọc thể của Bạch Như Tuyết, thật giống như có thể nhìn thấu thân thể của nàng.

Hắn lạnh lẽo nham hiểm cười nói:- Ta cảm giác linh thạch này không đủ a.

Nếu như lại có thêm một số thứ khác, thì có lẽ ta sẽ nói cho ngươi nơi này đã xảy ra cái gì.- Vị tiểu ca này, vậy ngươi muốn cái gì a?Âm thanh của Bạch Như Tuyết thật quyến rũ, mềm mại mê người, ngọc thể mịn màng mềm mại, trong sóng mắt tràn ngập khiêu khích, âm thanh mất hồn vô cùng.

Cứ như thế làm cho mấy người Cản Thi ở xa xa đều nghe được mà nóng cả người, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này mặc dù vóc người giống như tiên nữ, nhưng mà khẳng định là mụ đàn bà dâm ô.

Đợi sau khi làm thịt tiểu tử kia, tất nhiên phải cho nàng lãnh đủ...Người Cản Thi chừng hai mươi tuổi kia liếm liếm môi, chỉ cảm thấy mồm miệng khô không khốc, trong thân thể giống như đang bùng cháy một đám Hỏa Diễm.

Từ thân thể nó một mực thiêu đốt đến trong đôi mắt, như thể mắt hắn đều phải phun ra một quầng Hỏa Diễm.Làm thế nào mà thiên hạ lại có yêu nữ mê người như thế, quả thực cám dỗ làm cho người ta phát cuồng.- Ta...

Ta muốn cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết.

Đôi chân dài này của ngươi còn làm bộ thuần khiết cái gì.Nam nhân Cản Thi cất tiếng cười phóng túng, gương mặt vốn phờ phạc vì công việc trở nên có hơi méo mó, hai tay không ngừng xoa xoa.- A, ta đã hiểu.Bạch Như Tuyết nháy đôi mắt tím một cái đối với hắn, eo thon nhỏ tựa như rắn nước khẽ động, thân như chim yến liền lượn xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân với một vẻ thanh tú xinh đẹp nói không ra lời.-------Chương 975: Yêu ma trở về (1)Chung quanh vẫn đang hiển hiện đám quan tài và tử thi lộ vẻ âm trầm khủng bố, trên mặt đất còn có vết máu chưa khô.

So với tiên ảnh trắng tinh thuần khiết không tỳ vết kia của Bạch Như Tuyết, nó hình thành sự đối lập rõ ràng, làm cho huyết mạch người ta càng căng phồng hơn.Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân nhưng cũng không hề có động tác ngăn cản.Bạch Như Tuyết tựa như một tinh linh trắng tuyền, ngược lại có vẻ yêu mị động lòng người, làm cho người Cản Thi mặc áo tím kia thật sự không kìm nén được, nửa người dưới đều phải dựng lên như cái lều.

Nhưng mà hắn vẫn hít sâu một hơi, bật thốt lên:- Mụ đàn bà dâm đãng này.Hắn liền nhào tới.- Xoạt, xoạt...Mái tóc bạc trên đầu Bạch Như Tuyết bắt đầu rung động, ở trong không khí phát ra những tiếng xé gió lạnh lùng, tựa như những thanh Thiên Đao cực nhỏ trực tiếp cắt người Cản Thi kia thành ngàn lát mỏng, trên mặt đất xuất hiện một đống huyết nhục.Bạch Như Tuyết mái tóc vẫn trắng tinh như trước, gương mặt cũng vẫn cực kỳ lộng lẫy, tựa như một thiên kim đại tiểu thư lên tiếng cười nói:- Ngươi không phải là muốn tìm cái chết sao.Tất cả điều này đều phát sinh trong lúc nhanh như chớp giật, mấy ông lão kia của Tử Minh Thi Động vẫn còn không kịp cứu viện, thì người Cản Thi này liền đã bị xẻ thành mảnh vụn.Giết người tuyệt đối không phải một chuyện vui vẻ gì.

Bất luận kẻ nào sau khi giết người cũng sẽ không thật là vui.

Nhưng mà nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt này lại nở nụ cười ngọt ngào, hiển nhiên nàng đã không phải lần đầu tiên giết người.- Lớn mật, cũng dám giết đệ tử Tử Minh Thi Động chúng ta.

Các ngươi là đệ tử gia tộc nào, muốn tìm cái chết sao.Một lão già Tử Minh Thi Động lạnh giọng nói.Ánh mắt của lão già này đã đảo qua trên người Bạch Như Tuyết, kỳ thật lão cũng rất cảm thấy hứng thú mỹ nhân khí chất thanh tao này.

Lúc trước chỉ là ngại về thân phận nên mới còn không phát tác.Lão vừa mới nhìn thấy Bạch Như Tuyết xuất thủ ra tay, mặc dù tu vi rất mạnh, nhưng mà đánh giá một lượt thì dựa vào tu vi của mình, lão lại vẫn có thể thu thập được nàng.Bạch Như Tuyết liếc nhìn quyến rũ với Phong Phi Vân, đúng là e sợ thiên hạ không loạn mà cười nói:- Ta là nữ nhân của hắn, ngươi hỏi hắn a.- Nữ nhân của hắn.Ánh mắt của những tu sĩ Tử Minh Thi Động này lập tức trở nên bất thiện, chúng cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một phen, thấy dẫu thế nào Phong Phi Vân đều chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi.

Nếu trẻ tuổi như thế, cho dù tu vi không tồi thì cũng không cao đáng kể.

Bọn họ có một vị Thái Thượng trưởng lão tọa trấn, chẳng lẽ còn phải sợ hãi một tiểu tử tuổi còn trẻ.- Ta đây liền làm thịt tiểu tử này, ngươi liền là nữ nhân của ta...

Không, là nữ nhân của chúng ta.Một cường giả tu vi đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng mang theo một cây chiến qua ( cây giáo).

Hắn đứng ở ngoài mười trượng tựa như đang ném mạnh tiêu thương, quăng chiến qua thật mạnh đi ra ngoài.

Trên chiến qua có chiến mang đan xen, tia chớp dày đặc tựa như đã biến thành một con điện long.- Người Cản Thi Tử Minh Thi Động luôn không đổi được căn bệnh hết sức xấu xa muốn chết này.Phong Phi Vân lật tay vỗ một chưởng ra ngoài.

Chưởng ấn dài chừng hơn mười thước liền đánh bay chiến qua, rồi trực tiếp chụp người Cản Thi Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng kia chết dí ở trên mặt đất, chèn ép thành một bánh thịt khá mỏng.Trên mặt đất xuất hiện ra dấu vết một cái chưởng ấn dài hơn mười thước, sâu đến hai thước.Những người Cản Thi của Tử Minh Thi Động đều hít một một hơi thật sâu mà lạnh sống lưng.

Thế này cũng quá cường đại, chẳng lẽ hắn là một vị vương giả trẻ tuổi của siêu cấp Đại gia tộc nào đó.Bọn chúng mặc dù kinh ngạc, nhưng mà tịnh không e ngại.

Dù sao Tử Minh Thi Động chính là Thi Động truyền thừa từ thuở xa xưa, ngay cả Tứ Đại Môn Phiệt thì chúng cũng không coi trọng là bao, huống chi đó chỉ là một Đại Hình gia tộc.Liên tục hao tổn hai người, khiến cho mấy lão già Tử Minh Thi Động cảm thấy phẫn nộ.- Hồng thi.Một lão già tóc bạc xuất ra một con Cản Thi linh.

Nó xoay tròn ở trong không khí, giống như một cơn lốc xoáy, kéo theo dòng khí lưu trong không khí.

Một con Chiến Thi toàn thân ửng đỏ bay đi ra ngoài.Con Chiến Thi này toàn thân tựa như một khối sắt đã được nung nóng đỏ, mỗi lần bước đi một bước trên mặt đất đều làm hòa tan bùn đất trên mặt đất, phát ra âm thanh "Xèo xèo".

Một quyền đánh ra, nó mang theo tảng lửa lớn.Nó há mồm rít gào, phun ra Thi Khí tanh tưởi.- Rầm.Phong Phi Vân ra quyền tựa như tia chớp.

Một quyền này cắt đứt một cánh tay của con Chiến Thi.

" răng rắc", sau đó hắn lại bắn ra một chỉ.

Một chỉ này xuyên thủng Thi Phù trên đỉnh đầu Chiến Thi, rồi cắm thẳng vào mi tâm.Thi Phù bị nghiền nát, con Chiến Thi này liền cũng rơi rụng xuống trên mặt đất.

Thi Thân văng tung tóe, biến thành một đám bụi bặm.Phong Phi Vân không muốn lại nói thừa với đám người Cản Thi này.

Hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, một cỗ đao khí sắc bén quấn lấy tất cả tu sĩ Tử Minh Thi Động vào trong đó, mấy chục đạo Long Hình đao khí trắng lóa lao ra.- Phốc, phốc, phốc.Vẻn vẹn chỉ là đạo công kích đầu tiên, liền có sáu người bị đao khí xuyên thủng thân thể mà ngã trên mặt đất.

Chỉ còn lại tám người có tu vi cường đại, nhưng mà bảy người trong đó cũng đã bị thương nặng, chỉ có vị Thái Thượng trưởng lão là còn có thể bình yên vô sự.Các tu sĩ Tử Minh Thi Động còn sống sót, ai nấy đều thấy tâm thần rung động, thật giống như mới đi qua cửa Địa Ngục một lần.

Mọi người đều vội vàng xuất ra Chiến Thi của mình để bảo vệ chính mình, cũng không dám khinh thường Phong Phi Vân nữa.Ngón tay xanh trắng của Bạch Như Tuyết nhẹ nhàng vuốt cằm, mắt nhung không ngừng gợn sóng.

Nàng cũng không hề nghĩ tới tu vi của Phong Phi Vân lại cường đại như thế.

Chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể bộc phát ra uy lực mạnh mẽ như thế cường, thế hệ trẻ tuổi của phương nào có thể địch được.- Ngươi rốt cuộc là người phương nào ?Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động cực kì khó chịu, vốn tưởng rằng chuyến này sẽ rất thuận lợi, nhưng mà lại không nghĩ tới nửa đường xuất hiện một người trẻ tuổi cường đại như thế.

Hắn chém giết một nửa số đệ tử Tử Minh Thi Động, điều này làm cho khi về thì lão biết nói năng như thế nào đây.Trên người mấy lão già khác của Tử Minh Thi Động cũng có thương tích.

Vừa rồi Phong Phi Vân chém ra đao khí rất sắc bén, làm cho hộ thân pháp bảo của bọn họ đều bị chém vỡ dễ dàng.

Nếu không phải bọn họ có Chiến Thi thế thân, giờ phút này đều đã trở thành vong hồn dưới đao.Phong Phi Vân tiếp nhận Thiên Tủy Binh Đảm, nói:- Không cần hỏi tên của ta, chỉ cần nói cho ta biết là ai tiến công Đệ Tam Điện Sâm La Điện, những người còn lại của Đệ Tam Điện Sâm La Điện đều đi nơi nào, như vậy là ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.- Hừ, tiểu tử, ngươi rất trẻ tuổi, cũng quá lớn lối không biết xấu hổ.-------Chương 976: Yêu ma trở về (2)Vị Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động phất ống tay áo, bên trong lao ra một mảnh tựa như mây khói, bên trong bao bọc ba cỗ Chiến Thi hung ác.

Trên người chúng đều mặc chiến giáp màu trắng bạc, Thi Mao toàn thân dày đặc, còn trong đôi mắt chớp chớp những vằn máu đỏ lừ.Vị Thái Thượng trưởng lão này có tu vi đạt tới Bán Bộ Cự Phách sơ kỳ.

Còn ba cỗ Chiến Thi xuất ra này đều có thể so với bán tôn Thi Vương, chiến lực cũng có thể chống lại cường giả Bán Bộ Cự Phách sơ kỳ.- Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!.- Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!.- Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!.Ba cỗ Chiến Thi hiển nhiên đều là Lão Thi được tế luyện nhiều năm, móng tay như thanh sát kiếm làm từ sắt tinh, hàm răng so sánh người bình thường phải dài gấp ba, hơn nữa cực kì sắc bén, trên mặt hiện rõ đường nét khát máu.Phong Phi Vân vươn vai bay lên, tốc độ thân thể tựa như sao băng truy theo mặt trăng.

Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành thanh trường thương dài bẩy thước, một thương đâm trúng một con Chiến Thi mà đánh bay nó lên cao, rồi xuyên thủng thân thể của nó.

Nhưng mà nó lại chưa chết, đưa tay liền chộp về mặt Phong Phi Vân.Thi Khí tanh hôi, mang theo kịch độc.Nếu như người bình thường vẻn vẹn chỉ là ngửi được một cỗ Thi Khí này thì sẽ thân trúng thi độc mà chết.

Nhưng mà Phong Phi Vân ngay cả ma huyết trên người Nữ Ma cũng dám uống, huống chi là chỉ là thi độc.- Rầm.Thiên Tủy Binh Đảm biến thành một mảnh kiếm vũ trắng lóa, hoàn toàn chém giết con Chiến Thi này.Chiến Thi cấp bậc Bán Bộ Cự Phách sơ kỳ, ở trước mặt Phong Phi Vân lại giống như đồ chơi, cũng không có hao phí bao nhiêu khí lực liền đã biến nó thành bụi bặm, Thi Khí trôi đi hầu như không còn.- Trong thế hệ trẻ tuổi làm thế nào lại có hung nhân giống như kẻ này.

Chẳng lẽ là Ma Song Thủ Sĩ kia của thế tộc Ngân Câu, lại hoặc là người đứng đầu thế hệ mới của thế gia Bắc Minh.Một lão già Tử Minh Thi Động lại chảy huyết trên bả vai, trong lòng càng có thêm vài phần sợ hãi.Vị Thái Thượng trưởng lão kia của Tử Minh Thi Động lắc đầu, ánh mắt lo âu mà nói:- Không biết thế nào ta lại có cảm giác hắn rất giống là sát tinh đã mất tích hơn một năm kia.- Thái Thượng trưởng lão nói rất đúng...

Hắn.Một lão già khác hai mắt trừng trừng, nghĩ tới một người trẻ tuổi đáng sợ.Rất nhiều người đều không thể quên thảm án phát sinh một năm trước.

Hắn liên tiếp một mạch giết hại, trăm vạn người nằm xuống, máu tươi tụ tập thành một cái hồ máu.Người Cản Thi của Tử Minh Thi Động cả ngày đều tiếp xúc cùng người chết, tự nhiên không sợ giết người.

Nhưng mà muốn bọn họ đi giết trăm vạn người sống sờ sờ thì bọn họ ai nấy đều không làm được.

Coi như là kẻ chí ác chí tà trên đời này, khi đánh tới cuối cùng chỉ sợ tinh thần đều sẽ sụp đổ.- Chẳng lẽ...

Thật sự là hắn ?- Ở trên người của hắn ta cảm giác được một cỗ ý định giết chóc cường đại.

Trong thế hệ trẻ tuổi không người nào có thể có được ý định giết chóc cường đại như thế.

Trừ hắn ra, không có người khác.Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động sắc mặt âu lo.- Vốn tưởng rằng hắn đã bị cao nhân Đạo Môn giết chết, lại không nghĩ cách một năm, hắn lại đi ra.

Nếu như truyền tin tức kia ra ngoài, khẳng định rất nhiều người đều không ngủ yên.- Phốc.Pho Chiến Thi thứ hai bị Phong Phi Vân nện một quyền đánh trúng.

Đòn đánh xuyên thấu qua thân thể, làm cho thân thể nó chia năm xẻ bảy.

Cũng không biết trong một quyền này của hắn ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào.- Người chết nên có dáng dấp của người chết.Phong Phi Vân bẻ gãy cổ cỗ Chiến Thi thứ ba, đá văng nó vào một cái quan tài đá.

Hắn ấn Chiến Thi vào trong quan tài đá, đậy nắp quan tài lên, sau đó một cước đạp cho quan tài đá lún sâu mấy chục thước vào lòng đất, bị lớp đất đá thật dầy chôn vùi.Phong Phi Vân đứng thẳng sừng sững, hắn nhặt lên một khối Linh Thạch to bằng đầu người trên mặt đất, đối mặt một đám người Cản Thi của Tử Minh Thi Động mà nói- Ta đã đồng ý với một vị cao nhân Phật Môn sẽ bớt giết người, cũng không nghĩ muốn đuổi tận giết tuyệt, các ngươi đừng ép ta.Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chăm chú vị Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động.

Ở đây cũng chỉ có lão còn có lực lượng có khả năng đánh một trận cùng Phong Phi Vân, mấu chốt là bây giờ lão còn có dám đánh hay không.Những lão già này của Tử Minh Thi Động đều câm như hến, cho tới ngày nay đều không hề nghĩ tới sẽ bị một người tuổi còn trẻ làm cho kinh động sợ hãi, hai chân cũng có hơi không nghe lời sai bảo.Đây chính là sát tinh mới được thả ra a, mẹ nó, ai còn dám trêu.Tử Minh Thi Động với Phong Phi Vân có mối hận cũ, nhưng mà ma tính trong thân thể Phong Phi Vân đã bị áp chế xuống, hiện nay hắn cũng không muốn phạm phải quá nhiều việc giết chóc.

Chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc gây phiền toái, Phong Phi Vân liền sẽ không đuổi tận giết tuyệt.Vị Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động mặc dù chính là cảnh giới Bán Bộ Cự Phách sơ kỳ, là một cường giả tiền bối.

Nhưng mà chiến lực cũng coi như tương đương cùng ba cỗ Chiến Thi kia.

Coi như lão xuất ra Cản Thi bùa chú, cũng tuyệt đối là bại nhiều hơn thắng.

Sau khi trải qua nhiều mặt suy tính, cuối cùng lão từ bỏ chống cự, thành thật ngoan ngoãn trả lời những điều Phong Phi Vân hỏi.- Chúng ta nhận được tin tức, Tà Hoàng xuất thế, mười điện Sâm La Điện sẽ lại đại thống nhất.

Không lâu sau, Đệ Thập Điện Sâm La Điện, Đệ Bát Điện, Đệ Thất Điện, Đệ Ngũ Điện đều đã bị Tà Hoàng Thiếu Chủ thu phục.

Có chỗ chủ động thần phục, mà có nơi lại thề chống cự.

Ví dụ như Đệ Thập Điện liền chống cự ác liệt nhất, nhưng mà hiện tại lại vẫn phải về dưới cờ Sâm La Điện, mà ngay cả Điện Chủ Đệ Thập Điện đều bị giết chết.- Đệ Tam Điện Sâm La Điện là người thứ năm nhận được thiếp gọi quy thuận.

Nhưng mà Điện Chủ Đệ Tam Điện tài trí mưu lược kiệt xuất, chính là một đời kiêu hùng, tu vi của bản thân càng là cực kì uyên thâm, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng.

Lão kháng cự không chịu qui thuận, chỉ tiếc vẻn vẹn thời gian một ngày thì cả thành Huyền Giải liền bị thất thủ, số người tử thương đạt tới ba thành, những người còn lại đều bị bắt đi, mang về bản bộ Sâm La Điện chịu thẩm vấn.Vị Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động cũng có hơi thán phục, lại nói:- Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện 'Sinh, lão, bệnh, tử' lại xuất thế lần nữa, mỗi một vị đều là hung nhân tà đạo.

Ta tận mắt thấy Lão Tử hành giả đại chiến cùng Đệ Tam Điện Điện Chủ trong dãy núi.

Hơn mười ngọn núi đều bị đánh sụp đổ, có ba hồ nước bị lấp đầy.

Cuối cùng Lão Tử hành giả đánh bại Điện Chủ Đệ Tam Điện, sau đó mang đi.Lão mặc dù chính là cảnh giới Bán Bộ Cự Phách, có thể truyền lệnh một chốn.

Nhưng mà ở trước mặt những kẻ mạnh đích thực này, lại vẫn là không đáng để ý.-------Chương 977: Bổ thiên (1)Phong Phi Vân tự nhiên biết Tà Hoàng xuất thế, nhưng mà Bạch Như Tuyết lại cũng không biết chuyện này.

Nàng hỏi với vẻ cự kì kinh ngạc:- Tà Hoàng, chẳng lẽ ngươi nói đến Phong Hoàng đã mất tích gần hai ngàn năm ?- Đúng là Phong Hoàng.Nhắc tới hai chữ Phong Hoàng này, người Cản Thi Tử Minh Thi Động ai nấy đều khẽ biến sắc mặt.Người bình thường, nếu như mất tích hai ngàn năm, khẳng định trên đời này đều không có bất cứ người nào còn nhớ rõ hắn.

Nhưng mà uy danh của Tà Hoàng, dẫu hai ngàn năm trôi qua lại vẫn không tổn hại.- Thì ra là Tà Hoàng Thiếu Chủ phái người chiếm đoạt Đệ Tam Điện Sâm La Điện.Trong lòng Phong Phi Vân trầm tư, mười điện Sâm La Điện, mỗi một điện có thực lực đều không phải chuyện đùa.

Coi như so ra còn kém Tứ Đại Môn Phiệt, nhưng mà cũng tuyệt đối so sánh một tòa Thiên Hầu phủ thì mạnh hơn nhiều lắm, chính là bá chủ trong tà đạo.Thế lực của ba tòa tà điện cộng gộp vào, liền có khả năng sánh ngang với bất cứ một phiệt nào trong Tứ Đại Môn Phiệt.

Hiện nay Tà Hoàng Thiếu Chủ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, liền đã chiếm đoạt năm điện trong đó.

Hơn nữa ban đầu hắn đã khống chế Đệ Nhất Điện, nên trên thực tế, Tà Hoàng Thiếu Chủ đã nắm giữ sáu điện.Bất cứ một phiệt nào trong Tứ Đại Môn Phiệt đều không thể so sánh với Sâm La Điện hiện nay.Nếu như thật sự để cho Tà Hoàng Thiếu Chủ tập hợp Sâm La Thập Điện lại làm một, như vậy thế lực Sâm La Điện tuyệt đối so với Sâm La Điện trước đây lại càng cường đại hơn.

Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả triều đình đều sẽ bị so sánh kém hơn.- Nói như vậy Bích Tiên Tiên và mấy yêu nữ khác đều đã bị dẫn tới bản bộ Sâm La Điện.Phong Phi Vân đối với mấy yêu nữ này thì tịnh không quan tâm, nhưng mà lại quan tâm Huyết Cấm Huyền Trạc trên người bọn họ.- Chúng ta đi.Phong Phi Vân lại bay lên trên lưng Đại Trùng Lân, Bạch Như Tuyết tự nhiên cũng lại đi theo.

Đôi cánh trên lưng Đại Trùng Lân Lân vỗ mạnh tựa như một máy xay gió thật lớn, thân thể cao lớn cứ như thế bay vọt lên, phi thẳng vào trời cao.Sau khi Phong Phi Vân rời đi, đám những lão già này của Tử Minh Thi Động liền đều thở phào một hơi, nhưng mà trên mặt bọn họ bỗng nhiên dâng lên một mảnh khí lạnh, chủ tâm giết người hiện ra trong mắt.- Phong Phi Vân lại xuất hiện, việc này nhất định phải lập tức thông báo động chủ, tốt nhất trước khi hắn quay về Thần Đô thì chặn giết hắn.- Đúng, hiện tại Phong Phi Vân mặc dù cường đại, nhưng mà tựa như vây cánh không gió, chỉ cần không có lực lượng Thần Vương phủ trong tay thì liền cũng không tính là gì.

Tử Minh Thi Động ta có rất nhiều cường giả có khả năng giết hắn.- Hắn khẳng định là đang tìm người nào đó của Đệ Tam Điện Sâm La Điện, hiện tại hẳn là đang tiến đến bản bộ Sâm La Điện, trên đường đi có vài chỗ nhất định đi qua, ở đó chắc chắn có thể giết chết hắn.- Đi.Thái Thượng trưởng lão Tử Minh Thi Động vội vàng sai người cất các bộ hài cốt đã tìm được vào quan tài đá, sau đó đoàn người liền lập tức rời khỏi thành Huyền Giải.

Chúng chạy một mạch về hướng tây suốt cả đêm, phải mất thời gian ba ngày mới đi ra khỏi dãy núi Thiên Kỳ.Bọn họ cũng không phải quay về phủ Tây Vực mà là đi vào trong một tòa tử vong đại thành ở bên rìa dãy núi Thiên Tề.Tòa tử vong đại thành ở vào vị trí vùng ven Trung Hoàng Phủ, chính là vị trí tiếp giáp giữa các phủ Nam Thái, phủ Cổ Cương, Trung Hoàng Phủ.

Nơi này chính là một vị trí chiến lược quan trọng.

Động chủ của Tử Minh Thi Động tạm thời trang bị nơi này thành hành cung, biến thành một điểm chiếm cứ của Tử Minh Thi Động.- Lỗ sư tổ, làm sao các ngài bị thương, còn có những người khác đâu?Một đệ tử trẻ tuổi của Tử Minh Thi Động ra nghênh đón, đỡ lấy một ông lão bị thương nặng nhất.Vị Thái Thượng trưởng lão thì trực tiếp đi vào một tòa đại cung Âm Khí dày đặc, bái kiến Tử Minh Động Chủ "Tử Minh Vương".- Phong Phi Vân lại xuất hiện, mặc dù chỉ là một kẻ tiểu tốt, nhưng mà lại không thể không đề phòng.Tử Minh Vương nằm ở trong một mảnh huyết đàm, lão đang tắm rửa tiên huyết.

Những tiên huyết này giống như là những chiếc xúc tua, đang không ngừng hướng tới trong thân thể lão mà chui vào.- Phong Phi Vân và Tử Minh Thi Động chúng ta có mối hận cũ.

Năm đó Diêm Vương Hủ Huyết thiếu chút nữa lấy được tánh mạng của hắn.

Hiện tại tu vi của hắn còn chưa đủ mạnh, có lẽ sẽ không ra tay đối với Tử Minh Thi Động chúng ta.

Nhưng mà với thiên tư của hắn, không đầy ba mươi năm nữa thì nhất định sẽ bước vào hàng ngũ cường giả tuyệt đỉnh.

Hơn nữa trong tay của hắn nắm giữ lực lượng của Thần Vương phủ, e rằng Tử Minh Thi Động chúng ta là người thứ nhất bị hắn lấy ra khai đao.Tử Minh Vương hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện lên một thoáng mỉm cười, hắn nói:- Thần Vương phủ, sau ba mươi năm, chỉ sợ ngay cả Thần Tấn Vương Triều đều cũng không còn, làm sao có thể còn có Thần Vương phủ.

Nhưng mà Phong Phi Vân đích thật là đại uy hiếp, nếu như loại bỏ được hắn thì sẽ đỡ được không ít phiền toái, Bổ Thiên.Trong Đại cung nổi lên một cơn gió lạnh phần phật.

Gió lạnh hội tụ thành một người nam nhân sắc mặt tái nhợt.

Hắn liền đứng ở nơi đó, Âm Khí trên người cực thịnh, hắn nói:- Tại hạ có mặt.Vị Thái Thượng trưởng lão sau khi nhìn thấy nam nhân này, cảm giác toàn thân bỗng nhiên cực kì lạnh toát, như thể rơi vào trong hầm băng.

Chẳng lẽ đây chính là đại đệ tử "Bổ Thiên" của động chủ.Nam nhân này đứng ở chính giữa đại cung, cực kì cung kính đối với Tử Minh Vương, ống tay áo bên trái nhẹ nhàng tung bay, không ngờ hắn chỉ có một tay.- Ngươi tế luyện Chiến Thi, đã đạt tới cảnh giới Thi Vương chứ ?Tử Minh Vương hỏi.Bổ Thiên máy móc gật đầu đáp:- Đã sơ bộ đạt tới cảnh giới Thi Vương, chỉ là còn cần lấy chiến đấu để tôi luyện thì mới có thể thực sự có được chiến lực Thi Vương.Bổ Thiên vung ống tay áo lên, từ bên ngoài đại cung lập tức chạy vào một người toàn thân phủ đầy lân phiến.

Những lân phiến này đều là lấy Huyền Vũ thiết để chế luyện, thiết lập được hoa văn trận pháp.

Chính là Bổ Thiên tự tay khảm từng phiến vào người nó, nên coi như là Linh Khí cũng không nhất thiết có thể đánh xuyên qua một tầng lân phiến này.Kẻ phủ đầy lân phiến này hé miệng thét dài một tiếng, trong miệng đã sớm hư thối, Thi Khí bắt đầu khởi động.- Hảo, hiện tại liền cho ngươi một cơ hội tôi luyện Thi Vương.

Không phải là ngươi đã sớm nghĩ muốn đánh một trận nổi danh sao.

Đi giết một người, là ngươi có thể nổi danh, hơn nữa tiếng tăm rung động thiên hạ.Tử Minh Vương nói.Bổ Thiên toàn thân đều là khí lạnh, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn hỏi:- Giết ai.- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân đang trên đường chạy đến bản bộ Sâm La Điện, hiện tại ngươi chặn đường giết hắn.

Giết được hắn, tiếng tăm của ngươi so với hắn còn lớn hơn nữa.Những lời Tử Minh Vương đã nói vẫn còn chưa nói xong, Bổ Thiên liền đã biến mất khỏi một tòa đại cung này.

Một khối Thi Vương phủ đầy lân phiến kia, đương nhiên cũng đi theo phía sau hắn.-------Chương 978: Bổ thiên (2)- Động chủ, Phong Phi Vân này âm hiểm xảo trá, có cần điều động thêm mấy vị cường giả đi theo Bổ Thiên hay không, để đảm bảo không có sai sót.Vị nào Thái Thượng trưởng lão hỏi.- Không cần, Bổ Thiên này không có sai sót....Sâm La Điện truyền thừa từ thuở vô cùng xa xưa.

Trong tà đạo có rất nhiều lời đồn đại về chuyện sáng lập Sâm La Điện.Về bản bộ Sâm La Điện cũng đủ cách nói xôn xao, có người nói bản bộ Sâm La Điện nằm trong một vùng đầm lầy lớn rậm rạp trong phủ Cổ Cương ; cũng có người nói Sâm La Điện ở chỗ sâu trong thảo nguyên mười vạn dặm tại phủ Thiên Tâm ; còn có người nói Sâm La Điện kỳ thật liền ở trong Đồng Lô Sơn.Nhưng mà bản bộ Sâm La Điện rốt cuộc ở địa phương nào, lại hiếm có người biết.- Dọc theo dãy núi Tề Thiên, một mực đi về phía đông, đi thẳng tới cuối dãy núi Tề Thiên, sau đó bước vào phủ Cổ Cương.

Ở trong một vùng Thập Vạn Hà Sơn mênh mông vô biên vô tận, hẳn là có thể tìm được bản bộ Sâm La Điện.Bạch Như Tuyết cũng chưa hề đi tới bản bộ Sâm La Điện, chỉ là từ các bậc trưởng bối nghe nói truyền thuyết đi đến được bản bộ Sâm La Điện, nên nàng có thể tìm được đại khái vị trí.Bản bộ Sâm La Điện, một mực đều bị Đệ Nhất Điện Sâm La Điện chiếm cứ, có địa vị thần thánh không thể xâm phạm.- Không ngờ Sâm La Điện nằm ở trong phủ Cổ Cương.Trong lòng Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ.Phủ Cổ Cương chính là một phủ bên rìa nhất của Thần Tấn Vương Triều, nơi đó có cả rừng cây rậm rạp nguyên thủy nhất của Vương triều.

Ở trong Thập Vạn Hà Sơn có một nhóm người Cổ Cương sức lực lớn vô cùng vô tận sinh sống.

Người Cổ Cương có chiều cao thông thường đều vượt qua ba thước, trời sinh thần lực, thật thà chất phác, vẫn còn trong thời kì cuộc sống ăn lông ở lỗ của bộ lạc Nguyên Thủy.Trong phủ Cổ Cương có rất nhiều bộ lạc, trong đó bộ lạc lớn nhất lại chỉ có ba cái.

Chúng có được chiến lực không phải tầm thường, binh sĩ hiếu chiến có trăm ngàn vạn.Trong đó có một chút Man nhân cường đại, thân cao năm, sáu thước, một tay có thể nhổ lên một tảng đá lớn, gầm lên một tiếng, có thể hù dọa đẩy lui Linh Thú Hung Cầm tu luyện ngàn năm.Trung Hoàng Phủ mặc dù được xưng là một phủ khổng lồ nhất Thần Tấn Vương Triều, chiếm đất có thể đến một phần ba so với cả Vương triều.

Nhưng nếu mà nói xứ sở mênh mông đích thực, còn phải tính đến phủ Cổ Cương.

Bởi vì phủ Cổ Cương ở vào ven rìa Thần Tấn Vương Triều, dựa lưng vào Thập Vạn Hà Sơn, quả thực vô biên vô hạn.

Cứ một mực đi mãi về hướng đông, cho đến hơn tám mươi vạn dặm thì mới là Vương triều khác - "Ngọc Càn Vương Triều".Giữa Thần Tấn Vương Triều và Ngọc Càn Vương Triều cách xa nhau tám mươi vạn dặm.

Một chốn hoang tàn vắng vẻ này, dị thú và Linh Thú hoành hành khắp các khu rừng cổ hoang vu mênh mông.

Đó chính là xứ sở Thập Vạn Hà Sơn, nhân loại rất ít khi bước vào trong đó.Cho nên Thần Tấn Vương Triều liền lưu hành được một câu ngạn ngữ: "Thần Tấn Vương Triều tám Đại phủ, nhỏ nhất phủ Nam Thái, lớn nhất Trung Hoàng Phủ, Cổ Cương man di so ra lại càng lớn.Ý tứ nói đúng là, phủ nhỏ nhất Thần Tấn Vương Triều là "Phủ Nam Thái", phủ lớn nhất là "Trung Hoàng Phủ", mà "Phủ Cổ Cương" thì so sánh Thần Tấn Vương Triều càng khổng lồ hơn.Bình thường mà nói, tu tiên giả bình thường của Thần Tấn Vương Triều đều rất ít khi bước vào phủ Cổ Cương.

Bởi vì người Cổ Cương đều cực kì có tính bài ngoại, thậm chí có bộ lạc vẫn còn muốn ăn thịt người.

Chỉ có cường giả siêu cấp tu vi đạt tới cảnh giới cực cao thì mới có thể bước vào một vùng khỉ ho cò gáy kia, tiến vào Thập Vạn Hà Sơn, đi tìm cơ duyên Tiên Đạo, cổ dược vạn năm bất tử....Dọc theo dãy núi Thiên Tề, một mạch đi về hướng đông.Trong vùng núi có rất nhiều nơi là chỗ hội tụ của dị thú ác điểu khủng bố.

Phong Phi Vân đều tránh né mà qua, đi theo đường vòng.

Dọc theo đường đi hắn gặp phải rất nhiều tiên phủ sơn môn ẩn dật lánh đời.

Có cái phồn thịnh như trước, đệ tử ngàn vạn.

Có cái lại cực kì đổ nát, biến thành một mảnh phế tích.Dần dần, tiên môn càng lúc càng ít, rừng cây cổ thụ rậm rạp trở nên càng lúc càng có vẻ Nguyên Thủy.

Có những quả núi lớn cao gần vạn trượng, người bình thường căn bản vô phương vượt qua.

Khi thì có thể thấy được những cây cổ thụ sinh trưởng mấy ngàn năm, cao gần mấy trăm trượng.

Chúng giống như một cây Thiên Tán với những con hung cầm dài mấy chục thước làm tổ ở trên đó.Càng lúc càng tiếp cận phủ Cổ Cương.Người Cổ Cương có tính bài ngoại, cho nên ngay cả các tiên môn cũng không dám thành lập tiên phủ phúc địa của mình ở một mảnh xứ sở này.

Làm cho cả một vùng đất đai này đều có vẻ vô cùng hoang vu.- Oa.Một con hung cầm có cánh dài đến hơn hai mươi thước, lông chim toàn thân đều là màu đen, mỏ chim giống như kìm sắt.

Nó phun ra một mùi máu tanh tưởi, kêu dài một tiếng.

Rồi sau đó nó liền sà về hướng Phong Phi Vân đang ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, muốn biến hắn trở thành thức ăn.Phong Phi Vân vốn ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân để tu luyện, hắn cảm giác được khí tức đập vào mặt mà đến.

Thiên Tủy Binh Đảm lên tiếng trả lời liền bay ra, nó hóa thành một cây trường thương, trực tiếp đâm xuyên qua bụng con hung cầm này, nó liên tục ngoáy ngoáy vài vòng ở trong tay rồi liền ném bay đi ra ngoài.Thi thể con hung cầm khổng lồ rơi xuống từ trên bầu trời, ngã vào trong khe núi sâu thẳm.- Oa, oa.Nhưng đúng lúc này, từ trong những cây cổ thụ Nguyên Thủy này lại lao ra một đám lớn hung cầm, đều là loại dài mấy chục thước.

Chúng phô thiên cái địa lao thẳng lên trên bầu trời rồi bay đến đây, trong mắt mang theo địch ý mãnh liệt.Đại Trùng Lân bị những con hung cầm này hù dọa, nó phát ra tiếng gầm rống nôn nóng bất an.Phong Phi Vân tư thế oai hùng nổi bật, hắn trợn mắt đứng lên, tay xách trường thương.

Mỗi một thương đều có thể xuyên qua một con hung cầm như thể đóng đinh, ở giữa không trung giết cho chúng đến như có trận mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Cánh và lông chim bay đầy trời, chả mấy chốc liền đã giết chết trên trăm con hung cầm.- Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!

Hống!.Phong Phi Vân hoành thương đứng thẳng, dừng lại ở giữa không trung, chúm miệng huýt sáo một tiếng.

Trên người liền có âm thanh khủng bố của vạn thú rít gào phát ra, lập tức trấn áp khiến cho cả vùng núi đều trở nên yên bình, lặng ngắt như tờ.

Vốn có mấy con hung cầm cường đại muốn nhằm vào Phong Phi Vân mà khởi xướng công kích, nhưng mà sau khi nghe được một tiếng gào thét như thế, chúng liền đều như thể bắt đầu ngủ đông.Vạn Thú Chiến Thể, còn có lực trấn áp cường đại như thế.- Nơi này vẫn còn vẻn vẹn chỉ là khúc cuối dãy núi Thiên Tề. nếu như tiến vào khu vực Thập Vạn Hà Sơn trong phủ Cổ Cương kia, sẽ gặp phải rất nhiều Linh Thú và chim lớn càng cường đại hung ác.

Đồn đại trong phủ Cổ Cương có con vượn người cao hơn ba chục thước thường lui tới.

Tay nó tựa như một con long trảo, từng chộp một cái là giật đứt cánh tay của một vị Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng đã lên ngôi Cự Phách.

Lại còn có người thấy một con Hồng ngư cao như quả núi lớn, trên lưng mọc ra hai cánh có thể che trời lấp đất, trông rất giống con 'Côn' trong truyền thuyết.Bạch Như Tuyết nói với vẻ nghiêm túc.-------Chương 979: Cương môn quanHẳn đó là hậu duệ của Côn, còn Côn đích thực vẫy cánh một cái chính là bay xa chín vạn dặm.

Nhưng con này mặc dù chỉ là hậu duệ của Côn, e là cũng có thể nuốt chửng Chân Nhân.

Ở trong một vùng rừng hoang này, nó tuyệt đối xem như cấp bậc vương giả.Phong Phi Vân nói.Phong Phi Vân sai khiến Đại Trùng Lân gập cánh lại, hóa thành một con cọp khổng lồ, trở lại trên mặt đất.Một vùng hoang vu này, thai nghén rất nhiều mãnh thú ác điểu cường đại.

Nếu cứ bay trên bầu trời thì dễ biến thành mục tiêu sống, sẽ lọt vào càng lúc càng nhiều công kích hơn.

Sau khi rơi xuống mặt đất, mặc dù tốc độ cứ thế mà đi về phía trước trở nên chậm hơn, nhưng mà cũng rất ít gặp phải công kích.Đi ngang qua ba quả núi cao chót vót, dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều sào huyệt hung cầm.

Bên trong có đầy đủ bạch cốt nhân loại, còn có một chút xương thú, người ta nhìn thấy mà ghê người.Bây giờ còn vẻn vẹn chỉ là ở dãy núi Thiên Tề mà những hung cầm này liền đã cường đại đến đáng sợ.

Chúng có thể dễ dàng tha đi tu sĩ cấp thấp khác, mang về sào huyệt, trở thành thức ăn của bọn chúng.Cây cổ thụ mọc dày đặc, cành lá xum xuê, không nhìn thấy ánh mặt trời, không khí cực kì ẩm ướt.

Trên mặt đất, lá cây tích tụ thành một tầng thật dầy, bên trong có đủ loại xà trùng bò qua, lại còn có rất nhiều sinh vật không biết tên.

Nhân loại bình thường tiến vào này chốn núi rừng này, không đầy một canh giờ sẽ bỏ mạng.- Người Cổ Cương trời sinh cậy mạnh, hình thể dũng mãnh.

Thường có một chút tu sĩ Tông môn Tà Đạo và lái buôn nô lệ bắt giữ bọn họ, sau đó bán đi với giá cao.

Có một số người trở thành kẻ điều khiển Man Thú, đánh xe cho bọn họ ; có người sai khiến bọn họ chém giết tìm niềm vui giống như dị thú, rất nhiều người đều bị chết ở trên sàn giác đấu.

Mọi người căn bản không coi những kẻ to con đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này là đồng loại, mà gọi bọn họ là " Cổ Cương nô."

- Cho nên người Cổ Cương đều cực kì có tính bài ngoại, có bộ lạc ăn thịt người lại càng phải bắt nhân loại về để ăn sống nuốt tươi.

Chỉ có một loại người được ngoại trừ, đó chính là thương đội.Nếu muốn kiếm tiền, vậy nhất định phải có lá gan lớn, những thương đội lui tới tại phủ Cổ Cương tuyệt đối là thuộc về những kẻ lá gan lớn nhất.

Không chỉ có phải đề phòng người Cổ Cương công kích, vẫn còn có thể bất kì lúc nào bị dị thú và hung cầm công kích.

Đương nhiên lợi nhuận trong đó cũng rất khả quan.Các thương nhân có khả năng tốn hao một hai cục muối, liền có khả năng đổi từ trong tay người Cổ Cương da dị thú có giá trị vượt qua ngàn mai kim tệ ; cũng có thể tốn hao một cuộn vải vóc không tính là quá tốt, liền đổi được từ trong tay người Cổ Cương một cây dược thảo quý báu giá trị mười vạn mai kim tệ.Phong Phi Vân nói:- Người với người ở chung, vốn là cần phải tôn trọng lẫn nhau.

Đồng dạng là nhân loại, lại bị người khác coi là dã thú thì ai có thể chịu được.

Ngươi đã khinh ta là dã thú, ta đây liền chính là dã thú.Phong Phi Vân cũng bị người ta coi là ngoại tộc, nửa người nửa yêu, càng bị người khác gọi là "Súc sinh", "Yêu ma", "Nghiệt chướng".

Nếu như các ngươi gọi ta là yêu ma, gọi ta là súc sinh, ta đây liền yêu ma cho ngươi xem, ta đây liền súc sinh cho ngươi xem.Không có được sự tôn trọng, ta cần gì phải tôn trọng ngươi.Bạch Như Tuyết la sam mềm mại, âm thanh yêu kiều, nàng mở miệng nói:- Ra khỏi một vùng núi non trùng điệp này là đoạn cuối của dãy núi Thiên Tề, có Thần Vũ Quân đóng quân ở đó, thành lập 'Cương Môn Quan'.

Muốn đi vào phủ Cổ Cương, nhất định phải đi qua Cương Môn Quan.Sau khi xuyên qua trong rừng già bốn ngày, rốt cục mọi thứ trở nên thoáng đãng, đã thấy được người ở.Cương Môn Quan, xây dựng từ lúc Thần Tấn Vương Triều mới thành lập.

Ban đầu là để phòng ngừa có kẻ đi bắt người Cổ Cương, do đó phát sinh xung đột và bạo loạn.

Nhưng mà về sau, có người lấy số tiền lớn hối lộ thống lĩnh Thần Vũ Quân đóng tại Cương Môn Quan, làm cho việc cai quản nơi này trở nên càng lúc càng rời rạc.

Hiện tượng đi săn bắt Cổ Cương nô lại có dịp phát sinh, nhưng mà căn bản không có Thần Vũ Quân quản nữa.Lâu ngày, "Cương Môn Quan" liền biến thành chiến quan để chống đỡ Cổ Cương tộc bạo loạn.Đương nhiên vào thời kỳ hòa bình, người Cổ Cương nơi này với nhân loại vẫn có khả năng sống chung hòa bình.

Tại Cương Môn Quan tùy ý có thể thấy được người Cổ Cương mở quán bán da thú và dược thảo, cũng có thể thấy tu sĩ nhân loại đang cò kè mặc cả.Cương Môn Quan là một tòa quan ải khổng lồ, tường thành liên miên mấy trăm dặm, tựa như một dãy núi đen sì vắt ngang ở nơi này.

Càng là đi về hướng đến gần sát cổng thành, liền càng có thể cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ mà đồ sộ phủ kín mít nơi này.Đi vào Cương Môn Quan, cũng không có thấy Thần Vũ Quân gì, chỉ có thể nhìn thấy trên một cánh đồng bát ngát, tất cả đều là gánh hàng rong trải chiếu, tựa như một cái chợ trao đổi hàng.

Có rất nhiều người đều giao dịch với nhau ở trong một chốn các hàng rong này, trong đó không thiếu một vài đệ tử thế gia quần áo gọn gàng, hay là cường giả tiên môn có tu vi uyên thâm.Có khi là người Cổ Cương thân cao hơn ba thước mở quán, trên chiếu đang đặt da lông dị thú, các loại đá hiếm quý.

Còn có một số cái sừng to như thùng nước, Chủy Thủ dài như răng thú, cũng hoặc là từng bó từng bó dược thảo.Cũng có tu sĩ nhân loại đang mở quán, đang đặt những thùng muối ăn lớn, vải vóc, bảo binh....v..v...,Các quầy hàng nơi này đều cực kì đơn sơ, mặc dù là quầy hàng tốt nhất đều vẻn vẹn chỉ là có thêm mấy cái giá gỗ, căn bản không ai xây cất cửa hàng và phòng ốc ở chỗ này.Đến lúc Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết cưỡi Đại Trùng Lân đi vào Cương Môn Quan, đã là đang lúc hoàng hôn.Canh chừng thấy sắc trời đã muộn, rất nhiều người Cổ Cương mở quán đều bắt đầu thu thập hàng hóa trên quầy hàng, buộc ở trên lưng Kỳ Ngưu khổng lồ, sau đó rời đi rất nhanh.Những tu sĩ nhân loại này, tất cả cũng bắt đầu đóng gói hàng hóa thương phẩm rồi vội vàng rời đi.Vẻn vẹn chỉ nửa canh giờ, cái chợ vốn vẫn còn kín người hết chỗ với nhau liền vội vàng di chuyển bỏ chạy, trên mặt đất ngay cả một cái chiếu cũng không còn thấy nữa.Đại Trùng Lân đi tới bên cạnh một ông lão mặc lam bào đang thu thập đồ.

Phong Phi Vân từ trên lưng Đại Trùng Lân nhảy xuống rồi hỏi:- Lão trượng, xin hỏi một phen, những người này vì sao đều vội vàng rời khỏi đây.Ông lão này thấy có người nói chuyện với mình, vốn còn có chút đề phòng.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân coi như là dung mạo thanh tú không tầm thường, tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa bên người lại mang theo một nữ nhân xinh đẹp, không giống như là kẻ xấu tà đạo, liền hơi chút buông lỏng cảnh giác, lão đáp:- Khi trời tối, ai còn dám ở lại chỗ này, vạn nhất gặp phải dị thú công thành, hoặc là bộ lạc khổng lồ nào đó xông vào quan ải, thì sẽ chết ở chỗ này.-------Chương 980: Khách sạn Linh Vực (1)Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ gật đầu.

Hắn đã sớm nghe nói sau khi Cảnh Phong Đại Trí Sư của Phụng Thiên Bộ bị chết, Thiên Vu Thần Nữ trở thành lãnh tụ tinh thần của Phụng Thiên Bộ, phủ Cổ Cương liền trở nên rất không yên ổn.

Ba đại bộ lạc giao chiến không ngừng, rất có thể đã họa đã lan đến Cương Môn Quan.Trong Thập Vạn Hà Sơn của phủ Cổ Cương, Linh Thú ác điểu đều rất hung dữ mãnh liệt.

Sau lúc trời tối, chúng hoạt động càng thường xuyên hơn, rất nhiều Linh Thú cường đại, thậm chí còn đi đến công kích Cương Môn Quan.Đó cũng là nguyên nhân vì sao một tòa quan ải lớn như thế, lại không có bất cứ một tòa phòng ốc nhà cửa nào.

Thậm chí ngay cả một gian giống như dạng cửa hàng đều cũng không có.

Bởi vì coi như xây dựng phòng ốc ở nơi này, đều có thể trong một đêm bị san thành đất bằng.- Những tu sĩ này, đều là từ ngoài vạn dặm mang theo thương phẩm đến đây mưu cầu của cải.

Bọn họ rốt cuộc không có khả năng đều rời khỏi đây chứ ?Phong Phi Vân hỏi.Ông lão đáp:- Sau lúc trời tối, tất cả mọi người sẽ chạy đến khách sạn Linh Vực cách xa hơn hai trăm dặm.

Sau khi nghỉ qua một đêm ở nơi này, ngày mai trời vừa sáng lại tiếp tục đến nơi này mở quán.- Chẳng lẽ khách sạn Linh Vực cũng sẽ không bị Linh Thú ác điểu công kích ?Phong Phi Vân hỏi.Ông lão này có hơi kinh ngạc nhìn qua Phong Phi Vân một chút, sau đó hỏi:- Tiểu ca, ngươi là lần đầu tiên đến Cương Môn Quan hả?Phong Phi Vân gật đầu,- Vậy liền khó trách ngươi ngay cả cái tên khách sạn Linh Vực cũng không biết.

Ở trong một vùng một vạn tám ngàn dặm này, khách sạn Linh Vực tức là chỗ an toàn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Chỉ cần an phận thủ thường một chút, bỏ ra tiền tài nhiều hơn một chút, thì Hỏa Kế đại gia của khách sạn Linh Vực sẽ cho ngươi vị trí để dung thân một đêm.Ông lão mặc lam bào này đã thu thập xong hàng hóa thương phẩm, buộc chặt ở trên lưng hai con Kỳ Ngưu.Phong Phi Vân cười nói:- Một Hỏa Kế ( hầu bàn ) khách sạn, cũng có thể được xưng là đại gia.- Lão bản nương khách sạn Linh Vực có nuôi một con chó xồm, Bán Bộ Cự Phách thấy đều kêu một tiếng cẩu Gia.Ông lão mặc lam bào thấy Phong Phi Vân có hơi không đồng tình, vì vậy liền nói tình ý sâu xa:- Đến khách sạn Linh Vực, tốt nhất hạ thấp tư thế, an phận thủ thường.

Nếu không chỗ tránh gió tốt nhất sẽ biến thành nơi khiến người tử vong dọa người nhất.Sắc trời càng tối sầm, trong không khí nổi lên những cơn gió lạnh lẽo, giống như là thú lớn trong núi đang rít gào.Phong Phi Vân vâng một tiếng, sau đó liền lại bay lên rồi rơi xuống trên lưng Đại Trùng Lân.

Cùng với ông lão mặc lam bào, hắn cũng vội vàng đi về hướng khách sạn Linh Vực cách đó hơn hai trăm dặm.Bầu trời tối đen thật sự nhanh, giữa dãy núi có gió mát hiu hiu thổi, xa xa có tiếng thú gầm khiếp người vọng đến, làm cho người ta có một loại sợ hãi lạnh sống lưng.Đi ngang qua một con đường núi chật hẹp, chỉ thấy trên vách đá có xích sắt treo những bộ xương thú khổng lồ.

Mới chỉ là những đầu lâu mà có cái đã lớn như phòng ốc.

Trên đầu khớp xương bập bùng cháy ngọn lửa Cốt Hỏa, nó tản mát ra khí tức khủng bố.

Đây tuyệt đối là hài cốt của một con Linh Thú ngàn năm, có lẽ đã treo ở nơi này đến mấy trăm năm.Dần dần, phía trước có ánh lửa truyền đến.Trên một mảnh đất trống đã dựng lên vô số lều trại.

Có thương nhân quần áo đẹp đẽ, cũng có không ít đệ tử tiên môn, còn có một chút kẻ độc hành với tu vi cường đại.

Có lều trại mà trên đó vẫn còn treo dấu hiệu hiệu buôn nào đó, có một đội hộ vệ mặc áo giáp bảo vệ cho lều trại.Vốn vừa rồi những tu sĩ này và người Cổ Cương mở quầy bán hàng tại Cương Môn Quan, tất cả cũng đã đến nơi này.

Trong số bọn họ rất nhiều người đều chỉ có thể đặt chân tại những nơi khá xa, không có lều trại, chỉ có thể ngồi xuống đất mà khoanh chân xếp bằng.Có một chỗ rất chật giao cho bọn họ cư trú.Phong Phi Vân có hiếu kì hơn một chút, hắn dò hỏi:- Tại sao bọn họ không mở quán giao dịch ở chỗ này, ngược lại chạy đến Cương Môn Quan.- Dám âm thầm giao dịch ở trên địa bàn khách sạn Linh Vực, kẻ nhẹ sẽ bị chặt rơi hai tay, kẻ nặng bị ném vào xà trì cho mãng xà ăn.Ông lão mặc lam bào nói.Phong Phi Vân được giải thích.

Đúng vậy, khách sạn Linh Vực vốn chính là địa phương buôn bán, ngươi nhận được sự che chở của nó thì cũng thôi, nếu như còn dám đoạt chuyện làm ăn kiếm tiền của nó, đây không phải đang tìm chết.Những người này số lượng đông đảo, không chỉ có là thương nhân cùng tu sĩ qua đường, còn có một chút người Cổ Cương đều qua đêm ở chỗ này.

Liếc mắt nhìn lại, sơ lược phán đoán một phen thì đại khái có trên vạn người.

Mà cái này vẫn còn là tính toán sơ lược nhất.Khách sạn Linh Vực mặc dù không phải khách sạn nhỏ, nhưng mà cũng không có khả năng chứa được nhiều người như vậy.Chỉ có đại nhân vật đích thực có thân phận và địa vị mới có thể vào trong khách sạn mà ở.

Những người khác liền chỉ có thể xài tiền mua một mảnh đất trống nho nhỏ ở bên ngoài làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chờ qua một đêm ở chỗ này.Đương nhiên đất trống nơi này cũng không rẻ, mỗi một thước vuông đều sẽ phải chi ra mười mai kim tệ, tương đương với mười vạn đồng tiền, có thể để cho một người bình thường dùng mười năm.Mà đó còn chỉ là giá cả những chỗ bên ngoài.

Càng gần khách sạn Linh Vực, giá cả cũng càng đắt.Lúc này, một người tiểu đồng mặc quần áo vải xanh, đầu đội mũ quả dưa, tay cầm một cây Ngọc Xích đốt đèn lồng đi đến.Tiểu đồng này đi đứng nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đan điền thai nghén ra những ánh vàng rực rỡ sáng quắc.Dọc đường đi tới, có rất nhiều tu sĩ đều đứng lên, mặt mày tươi cười đón chào, miệng hô:- Hỏa Kế đại gia.Vị tiểu đồng này đi tới trước mặt ông lão mặc lam bào, cười hỏi:- Lâm lão, tối nay tính toán mua bao nhiêu đất trống nghỉ ngơi đây ?Ông lão mặc lam bào đưa ra một cái túi vàng, bên trong vừa vặn là hai trăm mai kim tệ, nặng trịch.Tiểu đồng kia gật đầu, tựa hồ đã sớm biết rõ ràng.

Hắn nhận lấy túi vàng, liền dùng cái Ngọc Xích trong tay của hắn, tại vị trí bên ngoài cùng vẽ một khu vực áng chừng hai mươi cái mặt bàn.Ông lão mặc lam bào dắt hai con Kỳ Ngưu chất đầy hàng hóa kia đi vào bên trong khu vực không lớn, hàng hóa tựa như hai quả núi nhỏ, dỡ ra làm cho mảnh đất rộng áng chừng hai mươi cái mặt bàn bị chật ních.

Ông lão mặc lam bào chỉ có thể ngồi ở trên đỉnh chóp đống hàng hóa.Phong Phi Vân liền đứng nhìn ở một bên, trong lòng cảm khái.

Người buôn bán làm ăn muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng, người khác chỉ nhìn thấy lúc ngươi uống rượu ăn thịt, lại không ai biết đến lúc ngươi bôn ba màn trời chiếu đất ở bên ngoài.Tên tiểu đồng kia nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân, sau đó lại nhìn một chút Bạch Như Tuyết ở một bên.

Nhưng mà nhanh chóng liền dời ánh mắt đi, cũng không ham mê.

Ánh mắt có hơi nhíu lại, hắn hỏi:- Hai người các ngươi muốn mua đất trống lớn tới đâu.-------Chương 981: Khách sạn Linh Vực (2)Phong Phi Vân cười nói:- Mang theo một nữ nhân xinh đẹp ra ngoài, làm sao có thể để cho nàng ăn ngủ ở bên ngoài trời.

Chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng.Người dám đến Cương Môn Quan làm việc buôn bán, phần lớn đều có vài phần tu vi, thính lực tự nhiên không tồi.

Cơ hồ đều nhìn lại về hướng Phong Phi Vân, thiếu niên này từ đâu đến, khẩu khí thật sự là không nhỏ.Sau khi bọn hắn đưa mắt nhìn sang dung nhan tuyệt sắc của Bạch Như Tuyết, lập tức liền thoải mái hơn.

Mang theo một nữ nhân xinh đẹp như hoa như thế ra ngoài, coi như là bọn họ đều sẽ thương hương tiếc ngọc, không đành lòng để cho nàng ăn ngủ ở trên cánh đồng bát ngát này.

Nhưng, mấu chốt là muốn mở cửa một gian phòng tại khách sạn Linh Vực, thì giá cả kia đâu phải là người bình thường có thể chấp nhận được.- Lại là một đệ tử thế gia muốn làm bộ, định trước mặt mỹ nhân khoe khoang của cải của mình.

Xem đi, đến lúc hắn biết giá cả một gian phòng tại khách sạn Linh Vực sẽ phải bỏ ra bao nhiêu, khẳng định mặt đều sẽ tái mét.- Nhưng mà nàng kia đích xác rất đẹp, nếu như có thể hưởng một đêm xuân cùng nàng, coi như táng gia bại sản thì cũng đáng.Bạch Như Tuyết tuyệt đối là một yêu tinh, mắt nhung không ngừng gợn sóng, âm thanh dịu dàng mà nói nũng nịu:- Chỉ thuê một gian sao.- Vậy ngươi cho rằng phải thuê mấy gian.Phong Phi Vân hỏi.Lòng của phụ nữ nghĩ, vĩnh viễn đều không phải nam nhân có khả năng thấu hiểu được,- Nếu không thì thuê bao cả khách sạn Linh Vực đi.Bạch Như Tuyết cười nói.- Vậy thì liền bao hết đi.Phong Phi Vân xem ra cũng rất tùy theo ý nàng.Ở bên ngoài, nữ nhân làm cho nam nhân nở mày nở mặt.

Đồng dạng, nam nhân cũng có thể thỏa mãn ý muốn hư vinh của bọn họ.Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều "Phù phù..."

Cười một tiếng.

Liếc mắt nhòm ngó Phong Phi Vân giống như kẻ loạn trí.

Rất lớn lối không biết xấu hổ, lại còn tuyên bố phải thuê bao cả khách sạn Linh Vực.Rất nhiều đệ tử thế gia đi ra ngoài rèn luyện, đều chỉ có thể dựng lều trại ở bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai- Hắn cho rằng nơi này là những khách sạn ở nơi khác.

Muốn thuê bao liền bao hết.

Nếu như tại nơi khác, ta cũng có thể trực tiếp thuê bao cả mười cái khách sạn.

Nhưng mà ở chỗ này, ta chỉ có thể nói...

Ha hả.Tên tiểu đồng kia cười cười, rồi nói:- Phòng trống của khách sạn Linh Vực có thể cũng không nhiều lắm, chỉ còn lại có bẩy gian.

Có hai gian là phòng thượng đẳng dãy chữ Thiên, một trăm miếng Linh Thạch một gian là có thể ở một đêm.

Còn có ba gian là sương phòng dãy chữ Địa, năm mươi miếng Linh Thạch một gian.

Còn lại ba gian là sương phòng dãy chữ Nhân, mười miếng Linh Thạch một gian.

Vị công tử này, ngươi xác định muốn thuê toàn bộ, tổng cộng là ba trăm tám mươi miếng Linh Thạch.Giá cả này đích xác rất dọa người, một trăm miếng Linh Thạch có thể so với của cải tích lũy cả đời của một vị Bán Bộ Cự Phách.

Nhưng mà ở chỗ này chỉ đủ để ngủ một buổi tối.Trên mặt rất nhiều tu sĩ đều hiện lên nụ cười, muốn nhìn thấy Phong Phi Vân bị bêu xấu, đều cảm giác sau khi Phong Phi Vân nghe được giá cả này thì sẽ bị hù dọa đến ngây người ra.- Sao rẻ như vậy.Phong Phi Vân liên tiếp lấy ra từ trong Giới Linh Thạch hai khối Linh Thạch to như chậu nước rửa mặt lớn, ánh sáng chói mắt, tựa như hai vì sao lóe ra trong bầu trời đêm, làm cho ánh mắt của rất nhiều người đều phải lóa mắt.Hai khối Linh Thạch lớn như vậy, đã đủ để cắt ra bốn trăm khối Linh Thạch.- Không cần trả lại, đưa Đại Trùng Lân của ta đến phòng trong dãy chữ Nhân, bày cho nó mỹ vị dã thú tốt nhất.Bạch Như Tuyết cũng không nghĩ Phong Phi Vân lại có nhiều của cải như vậy, thuận tay liền ném ra hai khối Linh Thạch lớn như vậy.

Nhưng nàng không biết, chỗ này chẳng qua chỉ là của cải không đáng kể trên người Phong Phi Vân.Tất cả mọi người cả kinh như hóa đá, trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ ơi, đây mới là phát tài a.

Thần tài từ nơi nào đến, tiện tay liền ném ra mấy trăm miếng Linh Thạch, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.Đương nhiên trong đó cũng có người mang theo vẻ tham lam trong mắt, cung cách nhìn Phong Phi Vân giống như là đang nhìn một kho báu di động.

Nếu không phải khách sạn Linh Vực cấm chỉ giết chóc, bọn họ hiện tại chỉ sợ đều đã động thủ.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đi về hướng tới khách sạn Linh Vực.

Từ phía sau truyền đến âm thanh ồn ào của mọi người đang sôi nổi bàn luận.- Tiểu tử này rốt cuộc là ai a, mở đầu liền vung tay quá trán như thế.

Thế hệ trẻ tuổi cả Thần Tấn Vương Triều, chỉ sợ cũng không có mấy người làm được.

Chẳng lẽ là người đứng đầu thế hệ mới thế gia Bắc Minh là Bắc Minh Phá Thiên, lại hoặc là thiên tài vô song kia của thế tộc Ngân Câu.- Ta cảm giác được rất giống là thiên tài vô song kia của thế tộc Ngân Câu.

Cũng chỉ có thế tộc Ngân Câu mới có thể giàu có giống như thế này.- Nếu như thật sự là hai kẻ hung nhân này của thế hệ trẻ tuổi, các ngươi có lẽ chú ý đừng đánh hắn, cẩn thận kẻo lại dâng mạng ở trong tay hắn.Mọi người đều cùng gật đầu.- Nghe nói hôm nay Thống lĩnh giữ ải Cương Môn Quan, Quách Thần Tướng Thần Vũ Quân sẽ đến khách sạn Linh Vực.- Dưới trướng Quách Thần Tướng chính là có mấy trăm vạn Thần Vũ Quân, có thể so với vương hầu một chốn.

Vào ngày cuối cùng mỗi tháng đều sẽ đến khách sạn Linh Vực.Thật thú vị, hiện tại khách sạn Linh Vực bị tiểu tử này bao trọn, khiến cho Quách Thần Tướng nghỉ ngơi ở đâu bây giờ ?- Cái này có trò hay nhìn, với tính tình của Quách Thần Tướng, sợ là sẽ giết người.Khách sạn Linh Vực, trong một gian phòng bí ẩn.

Nơi này trang sức hoa lệ, khắp nơi là linh hoa màu hồng phấn, lộng lẫy tựa như một tòa hoàng cung.Một con chó xồm lông trắng như tuyết, tựa như một đám bông đang nằm ở giữa những lớp cánh hoa linh hoa thật dầy.

Một đôi mắt đen tròn vành vạnh chớp động tỏa ra ánh sáng mang nhân tính.

Đột nhiên nó hướng về một góc hôn ám mà kêu hai tiếng- Gâu gâu.Một người tiểu đồng tay cầm Ngọc Xích đi ra từ trong góc, cung kính vái một cái đối với bên trong rồi nói- Lão bản nương, khách sạn Linh Vực lại có một người đặc thù đến.- Người đến khách sạn Linh Vực thì có ai không có đặc thù.Là một âm thanh nữ nhân, âm thanh rất duyên dáng.Trong một cái bể hơi trắng mù mịt, đó là do hơi nước bốc hơi, mơ hồ có khả năng nghe được tiếng nước động lòng người.- Lão bản nương nói rất đúng.Tiểu đồng không cần phải nhiều lời nữa, có lẽ đối với hắn mà nói thì là một người đặc thù.

Nhưng mà đối với lão bản nương mà nói, chỉ sợ cũng không phải đặc thù như vậy, mà chỉ là một dong nhân ( lính đánh thuê) mà thôi.Hắn lại nói:- Còn có một việc khác, hôm nay lại là một ngày cuối tháng.- A.Tiếng nước trong bể tắm kia dừng lại, nàng kia nói:- Xem ra thần tướng đại nhân đáng ghét kia lại muốn đến.

Nếu không phải còn muốn mượn những Thần Vũ Quân dưới trướng hắn để bảo vệ khách sạn Linh Vực, ta thật muốn một miếng ăn hắn, ha hả.-------Chương 982: Xuất hiện dấu tích của Yêu (1)Con chó xồm trắng nõn không tỳ vết kia sau khi nghe nói như thế, lập tức bắt đầu nôn nóng bất an.

Nó lại kêu hai tiếng,- Gâu gâu.- Trong khách sạn còn có mấy người quái nhân kia.

Bọn họ đều đã ở gần một tháng, đều còn không hề rời đi, chẳng lẽ là phát hiện bí mật của lão bản nương ngài.Tiểu đồng cúi gục đầu xuống.- Bọn họ là người của Thần Linh Cung, mục đích không nhằm vào ta.

Hẳn là chuyện Phong Hoàng trốn ra khỏi Đồng Lô Sơn, khiến cho bọn họ cảm giác được áp lực, mới đưa bọn họ đến đây.

Tạm thời không cần phải xen vào việc của bọn họ.

Đương nhiên, nếu như là bọn hắn không nộp đủ Linh Thạch, ta đương nhiên sẽ đi thu thập bọn chúng.Bên trong nước vươn ra một cánh tay ngọc mảnh mai mềm mại, làn da trắng ngần, trên mặt phủ một cánh hoa hồng, có bọt nước lăn xuống trên da thịt ngọc ngà, khẽ khàng đến trình độ cao nhất.Một cơn gió lạnh thổi tới, khí lạnh quay cuồng mãnh liệt.Bên ngoài khách sạn Linh Vực lại nghênh đón một vị khách nhân mới.

Đây là một người nam nhân cụt tay sắc mặt tái nhợt, hắn mặc Cản Thi bào màu tím, có vẻ hơi cao gầy, lạnh lùng.

Trong tay hắn dắt một con Cản Thi Linh màu tím.

Chỉ cần hơi nhẹ nhàng lay động, tiếng chuông liền vang lên không ngừng trong màn đêm, rất giống tiếng chuông gọi hồn đến từ Địa Ngục.Những thương nhân cùng tu sĩ đang nằm dưới đất hay ngồi ở trên mặt đất trống trải lại lần nữa bị làm kinh động.Một cỗ khí lạnh này khiến cho trong lòng bọn họ tê dại.- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.- Tu vi không thấp.- Phía sau có một con Thi Vương đi theo, chẳng lẽ là muốn đi tới phủ Cổ Cương đào xác ướp cường giả Cản Thi cổ xưa.Một vài ông lão có kiến thức rất rộng, đã nhìn ra hư thực của Bổ Thiên.Người Cản Thi có thể mang theo Thi Vương xuất hành, bình thường cũng có danh có tính.

Nhưng mà trước đây lại không hề nghe nói Tử Minh Thi Động có một người Cản Thi cụt tay như vậy, có vẻ có chút kì dị cổ quái.- Vị khách quan kia, ngươi muốn mua chỗ cư trú lớn tới đâu ?Tiểu đồng tay cầm Ngọc Xích đi ra nghênh đón.Bổ Thiên vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thoáng qua về hướng khách sạn Linh Vực, khóe miệng khẽ động- Ta không đến trọ, là đến giết người.Tiểu đồng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng lại nói:- Bất kể người nào, muốn giết người tại khách sạn Linh Vực cũng sẽ không có kết cục tốt.

Đương nhiên khách sạn Linh Vực cũng sẽ không can thiệp vào giúp đỡ bất luận kẻ nào, chúng ta chủ trương phiền toái của mình, còn phải do chính mình giải quyết.Bổ Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu đồng này, trên tay có một cỗ Âm Khí lặng lẽ tràn ra, tựa như những tia sương lạnh.

Chúng ngưng tụ thành một cái mặt quỷ hung ác, nó lao về hướng tiểu đồng định cắn một cái.

Âm Khí cực thịnh, cực kì ớn lạnh.Nó bao phủ phô thiên cái địa về phía trước đây, giống như muốn biến nơi này thành Minh Đô Quỷ Vực.Tiểu đồng thật giống như đã quen nhìn tất cả điều này.

Hắn vẫn một tay cầm đèn lồng, một tay nắm Ngọc Xích.

Trong nháy mắt mặt quỷ kia áp chế ở trên đỉnh đầu của hắn, từ trong khách sạn Linh Vực vọng đến một tiếng ho khan già nua làm kinh động lòng người.

Tiếng ho khiến cho dãy núi xa xa đều phải chấn động, phát ra hồi âm như tiếng chuông lớn.- Rầm.Mặt quỷ ầm ầm tan biến, biến thành những tia Quỷ Vụ.Bổ Thiên thân thể chấn động, liên tiếp lui về phía sau chín bước.

Trên mặt đất bị đạp thành chín dấu chân thật sâu, hắn một mực lui lại đến hơn mười trượng rồi mới gượng gạo ổn định thân hình.Tiểu đồng cười nói:- Nể ngươi lần đầu tiên đến khách sạn Linh Vực, tha cho ngươi một tính mệnh, chỉ nhắc là chính phạt là phụ.

Sau này đừng có tái phạm loại sai lầm cấp thấp.Trên khóe môi nhếch lên của Bổ Thiên hiện ra một tia vết máu.

Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng lại đặc biệt kinh ngạc.

Đối phương vẻn vẹn chỉ là dùng một tiếng ho khan, liền đánh cho chính mình bị thương.

Một cái khách sạn nho nhỏ này rốt cuộc che giấu được cường giả cấp bậc như thế nào.Hắn dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó liền không nói một lời đi về hướng khách sạn Linh Vực.

Hắn bước chân vào trong khách sạn được xây từ đá trắng.

Nơi này dựng thật sự giống như một miếu xây bằng đá, nhưng mà lại cũng không có Cung Phụng thần phật, mà là Cung Phụng một con hồ ly đá.Đương nhiên, nếu là khách sạn, như vậy tự nhiên cũng không thể thiếu rượu ngon và thịt béo, còn có cô nương hầu phòng xinh đẹp.Khách sạn Linh Vực mặc dù danh tiếng hiển nhiên, nhưng mà Hỏa Kế thật sự không có mấy người.

Chỉ dùng năm đầu ngón tay đều có thể đếm được.Tên tiểu đồng tay cầm Giới Xích kia, tên của hắn gọi là "Hỏa Kế đại gia".

Đây là cách mọi người xưng hô với hắn, mà đó cũng là tên của hắn.

Hắn chủ yếu cai quản việc tiếp đón khách nhân, cùng tất cả mọi việc bên ngoài khách sạn Linh Vực.Còn cô nương hầu phòng bẩm sinh rất là thanh tú, vóc dáng có thể so với những thiên kim tiểu thư Đại gia tộc.- Khách sạn Linh Vực, tổng cộng có mười gian phòng chữ Thiên, hai mươi gian phòng chữ Địa, ba mươi gian phòng chữ Nhân...Tiểu nhị chớp đôi mắt sáng ngời, trong tay nắm một cái cán bút Thanh Đồng, trên mặt là nụ cười tươi như hoa.Tên của nàng gọi là "Tiểu nhị",- Cho ta một gian phòng chữ Thiên.Bổ Thiên nói.- Hết rồi.- Vậy cho ta một gian phòng chữ Địa.Bổ Thiên nói.- Cũng không còn.Ánh mắt Bổ Thiên trở nên không vui, hắn hỏi:- Vậy phòng chữ Nhân hẳn là còn chứ ?- Cũng vẫn không.- Thế ngươi nói nhiều như vậy để làm chi.Bổ Thiên hung hăng nên một quyền vào trên cái bàn đá.

Nếu không phải hắn kiêng kỵ vị cường giả ở chỗ sâu trong linh vực, thì giờ phút này hắn đã một chưởng chụp chết tiểu nhị.Tiểu nhị vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, hắn nói:- Ta là muốn nói cho ngươi, phòng thượng đẳng mặc dù không còn, nhưng lại còn có một gian kho củi.

Nếu như ngươi giao nộp năm miếng Linh Thạch, liền có thể vào bên trong ngủ một đêm.Trong miệng Bổ Thiên phát ra tiếng cười lạnh "Khục khục".

Hắn chính là đại đệ tử của Động Chủ Tử Minh Thi Động, vậy mà không có nghĩ sẽ phải chịu nhục trước mặt một cô nương hầu phòng.

Ý định giết chóc trên người lộ ra, từ trên bàn tay dâng lên một mảnh thi vụ.Phong Phi Vân ngồi an vị phía dưới một cây cột đá, trên bàn đang bày tám chủng loại thịt dị thú.

Có thịt Kỳ Ngưu, có thịt Tuyết Điêu, có thịt Tuyết Lộc, thịt thỏ ngọc bạch đào...

Hắn cứ ăn mỗi một loại thịt thì lại nâng một bầu rượu ngon trong tay lên tợp, ánh mắt một mực đều chú ý vào trên người Bổ Thiên- Là người Cản Thi từ Tử Minh Thi Động.Bạch Như Tuyết nhỏ giọng nói.Phong Phi Vân gật đầu, cười nói:- Ta có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn, linh tính nói cho ta biết, hắn là đến để giết ta.- Vậy ngươi vẫn còn cười được nổi.Bạch Như Tuyết nói.-------Chương 983: Xuất hiện dấu tích của Yêu (2)Phong Phi Vân cũng là cười đến càng rạng rỡ, khiến cho sự chú ý của rất nhiều người đều tập trung vào trên người hắn.

Hắn nói tiếp mà không thèm khống chế âm thanh chút nào:- Khách sạn Linh Vực không phải là nơi để giết người.

Cho dù hắn muốn giết ta, chỉ sợ cũng không giết được.Xa xa, Bổ Thiên tự nhiên là nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân.

Hắn thu bàn tay trên thi mang, lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu nhị, sau đó cả người liền lướt ngang, hạ xuống trước mặt Phong Phi Vân.

Sau khi đánh giá Phong Phi Vân một hồi, hắn nheo mắt lại mà nói:- Quả thật là ngươi, đã sớm nghe nói ngươi là một kẻ điên cuồng, hôm nay gặp mặt, thật đúng là không phải cuồng bình thường.Đôi mắt của tiểu nhị có chút tò mò nhìn sang bên này, đây là muốn giết người sao ?

Thật sự là chờ mong.Phong Phi Vân cười nói:- Biết rõ là ngươi không giết được ta, chẳng lẽ ta không nên cuồng.Sát ý trên người Bổ Thiên vốn vẫn còn đậm, nhưng mà tức thì hắn thu hồi lại.

Đương nhiên hắn cũng biết, hiện tại không phải là chỗ để giết Phong Phi Vân, vì vậy đành cứ như thế mà ngồi xuống.Thái độ của hắn thay đổi cực nhanh, có thể thấy được hắn cũng không phải một kẻ hành động lỗ mãng.Bổ Thiên cứ thế ngồi xuống cùng một bàn với Phong Phi Vân.Vị Thi Vương kia với thân thể cứng còng cũng ngồi xuống, chỉ là ngồi xuống ở một mép bàn khác.

Mùi thi thối trên người nồng nặc, làm cho người ta căn bản ngay cả hứng thú ăn cơm uống rượu cũng không có nổi.Bạch Như Tuyết nhíu mày, quả thực không muốn lại ngồi ở cùng ăn một bàn với một vị Thi Vương.

Phong Phi Vân nhận ra nàng không muốn ngồi thêm ở chỗ này, hắn nói:- Đi thôi, chúng ta trở về phòng.Sau khi hai người rời đi, Bổ Thiên liền bắt đầu há to miệng ăn thịt, há to miệng uống rượu.

Khóe miệng hiện ra một nụ cười quỷ dị, đó là nụ cười của người thắng.Rất nhiều người đều lộ ra vẻ thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng hai người này sẽ bắt đầu đánh nhau, lại không nghĩ một thiếu niên trong đó liền tránh né mà rút lui, bỗng nhiên bỏ lỡ một trò hay.Có người cười nói với giọng mỉa mai:- Bị người hù dọa như vậy mà bỏ chạy đi, thật sự là một kẻ nhát gan.Âm thanh của hắn tuy nhỏ, nhưng mà lại vẫn bị Phong Phi Vân nghe được.

Hắn ngừng bước chân lại, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy được một người Cổ Cương thân cao năm thước, mặc da thú Nguyên Thủy, mày rậm mắt to, mái tóc dài màu đen, thân hình khôi ngô, rất giống một con Đại Tinh Tinh.Trên lưng của hắn lưng đeo một cây gậy chế từ mẩu xương, không nhìn ra là khúc xương của loại Man Thú nào.

Nhưng thú tính tản mát ra từ trên khúc xương kia lại vô cùng khổng lồ, so sánh với khí tức một con Linh Thú còn sống đều phải lớn hơn.- Vốn là không muốn gây chiến tại khách sạn Linh Vực, nhưng mà lại không nghĩ có người muốn kích ta.Phong Phi Vân nói.Người mãnh nhân Cổ Cương kia nói:- Đánh không thắng, chính là đánh không thắng, hà tất phải tìm cớ cho mình.Mắt ngươi nhìn ở chỗ nào mà thấy ta không đánh thắng hắn ?Phong Phi Vân hỏi.Người mãnh nhân Cổ Cương kia mắt hổ trừng trừng, tựa như hai quả lôi cầu to như nắm tay, rồi nói:- Tu vi của ngươi chỉ có Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, mà tu vi của hắn đạt tới Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, lại còn có một con Thi Vương đi theo.

Người ta chỉ cần nhìn đôi mắt suy nghĩ một chút, liền đều nhìn ra ngươi không phải là đối thủ của hắn.Nhãn lực của mãnh nhân Cổ Cương này rất không bình thường, lại có thể liếc mắt nhìn thấu tu vi của Phong Phi Vân.

Những siêu cấp Cự Phách đạt tới Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng đều không thể làm được điểm này.Phong Phi Vân cười nói:- Nhiều lúc con mắt người ta quan sát được, thế nhưng thứ thấy lại cũng cũng không phải chính là sự thật.Bổ Thiên bắt đầu lạnh lùng cười kín đáo, âm thanh khô khốc, hắn nói:- Nói như vậy, là ngươi muốn chiến.- Ai bảo con người của ta sĩ diện, không chịu được người khác khích tướng.Phong Phi Vân cười dài.Cô nương hầu phòng cực kì hưng phấn, nàng nói:- Khách sạn Linh Vực mặc dù cấm chỉ giết chóc và tranh đấu, nhưng nếu mà phát sinh ở trong rừng núi đen ngòm kia bên ngoài khách sạn thì chúng ta cũng rất vui lòng xem cuộc chiến.Ở bên ngoài khách sạn Linh Vực có một mảnh rừng cây Nguyên Thủy rậm rạp.

Từ thật xa nhìn lại, dãy núi đen ngòm cao thấp chập chùng, bên trong ẩn náu vô số mãnh thú ác điểu,cực kì nguy hiểm.

Sau lúc trời tối, bên trong liền có tiếng sói tru điếc tai vọng đến, âm thanh của chúng làm cho mặt đất cũng phải run rẩy.- Người sĩ diện chính là khổ thân a.

Thiếu niên, không có thực lực cường đại, không có bối cảnh chắc chắn, tốt nhất có lẽ chịu đựng một chút.

Cúi thấp đầu, mềm mỏng phục tùng, có lẽ tối nay còn có thể giữ được mạng sống.Một ông lão mặc áo choàng vải màu xám khuyên nhủ.- Tử Minh Thi Động đâu phải là chỗ dễ chọc.

Coi như chạy trốn tới khách sạn Linh Vực cũng không ích gì.

Ngươi cũng không có khả năng vĩnh viễn đều trốn ở trong khách sạn này, lão bản nương khách sạn này chính là một nữ nhân tham tiền.

Một khi ngươi không có Linh Thạch cho nàng, cho dù ngươi là một vị Cự Phách thì đều sẽ bị đuổi ra ngoài.Có người cho rằng Phong Phi Vân chính là đắc tội Tử Minh Thi Động, bị đuổi giết nên mới chạy trốn tới khách sạn Linh Vực để tị nạn.Bọn họ cho là như vậy, cũng có vẻ hợp lý.

Loại đệ tử trẻ tuổi giống như Phong Phi Vân, nếu như thật sự có chỗ dựa chắc chắn, thì tại sao phải mang theo một mỹ nhân đi tới vùng khỉ ho cò gáy này.Phong Phi Vân tự nhiên không sợ hãi Bổ Thiên.

Tu vi Bổ Thiên mặc dù cường đại, chiến lực của Thi Vương cũng rất đáng sợ, nhưng mà muốn giết chết Phong Phi Vân thì chừng ấy lực lượng có lẽ không đủ.

Bởi vì rằng tốc độ của Phong Phi Vân có thể so với Cự Phách đỉnh cao, bọn họ liền chỉ có thể ở phía sau hứng bụi.Phong Phi Vân sở dĩ ứng chiến, đương nhiên không phải bị mãnh nhân Cổ Cương kích tướng như vậy, mà là hắn đột nhiên thay đổi chú ý.

Đó là bởi vì trong khách sạn thì hắn ngửi thấy được một mùi, một mùi vị quen thuộc nhưng hắn lại không thể làm quen nổi, yêu khí.Liền trong nháy mắt vừa rồi kia, có một cỗ yêu khí từ chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực nhẹ nhàng thổi qua.Bên trong khách sạn Linh Vực, lại có yêu.

Điều này làm cho Phong Phi Vân vừa kích động, vừa cảnh giác.

Vì vậy hắn liền tính toán dụ cho con yêu này thò cổ ra, cho nên mới đáp ứng đánh một trận sinh tử cùng Bổ Thiên.Thần Tấn Vương Triều là quốc gia nhân loại, cũng sớm đã trục xuất Yêu Tộc ra khỏi vùng đất này.

Đặc biệt trong cuộc chiến trừ yêu vào sáu ngàn năm trước kia, Thần Tấn Vương Triều đời thứ nhất Tấn Đế đã liên hợp Tứ Đại Môn Phiệt, ngàn vạn tiên môn hoàn toàn đánh tan Yêu Tộc li khai, hoàn toàn loại trừ chúng ra khỏi Thần Tấn Vương Triều,Đương nhiên, Phong Phi Vân biết, đối tượng bị bọn họ đánh tan chẳng qua chỉ là một chút tiểu yêu trong Yêu Tộc vốn có huyết dịch không thuần khiết, chứ căn bản không phải đại yêu trong Yêu Tộc Lĩnh Vực với những huyết mạch truyền thừa từ thuở xa xưa.-------Chương 984: Quách thần tướng (1)Chủng tộc Yêu Tộc so sánh nhân loại thì phải đa dạng hơn mấy trăm lần, lãnh thổ quốc gia so sánh nhân loại thì cũng phải lớn hơn quá nhiều.

Yêu Tộc đích thực cường đại, căn bản không phải một Vương triều có khả năng chống cự được.Nhưng mà nơi này dù sao cũng là quốc gia nhân loại, nay lại xuất hiện yêu khí thì đó thật sự là đại sự trời long đất lở.

Một khi truyền ra ngoài, sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớnĐương nhiên người bình thường căn bản không có khả năng ngửi ra được yêu khí, chỉ có đích xác Chân Nhân hai nhà đạo, phật tu luyện uyên thâm thì mới có thể ngửi ra được yêu khí ở xung quanh.

Còn nếu như con yêu kia có tu vi cường đại, tu luyện thần thông phong bế yêu khí, thì cho dù là Chân Nhân hai nhà đạo, phật cũng chưa chắc có thể nhận ra được nó.Khách sạn Linh Vực lại che giấu một con yêu.- Phong Phi Vân, tu vi đối phương cực cao, ngươi...Bạch Như Tuyết mặc dù ở sâu trong lòng vẫn che giấu hận ý đối với Phong Phi Vân, nhưng mà hiện tại thân ở khách sạn Linh Vực, người cùng hung cực ác tùy ý có thể thấy được, nếu như Phong Phi Vân thật sự chết trận, như vậy với tuyệt sắc dung mạo của mình, nàng nhất định sẽ trở thành con mồi cho những người này tranh nhau cướp đoạt.Hiện tại nàng giống như là một con Tiểu Bạch dê bị con ác lang Phong Phi Vân này nhốt, mà chung quanh thì đúng là đầy những mãnh thú đang thèm thuồng nhìn.

Một khi con ác lang Phong Phi Vân này đã chết, như vậy con Tiểu Bạch dê nàng đây liền sẽ trở thành món ăn cho những mãnh thú hung ác này tranh đoạt.

Ai cũng có thể đến cắn một cái trên người nàng.Mặc dù ở lại bên cạnh con ác lang Phong Phi Vân này thì cũng không phải chuyện gì hạnh phúc, nhưng ít ra con ác lang này bây giờ còn không đói, còn không quay lại há miệng đớp nàng.

Mà nhìn khắp những con mãnh thú này, con nào con nấy đều ánh mắt xanh lè, hận không thể gặm một cái mà ăn sống nuốt tươi nàng.Đặc biệt nam nhân Cổ Cương thân cao năm thước, mặc da thú kia, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lướt qua ngọc thể thướt tha của nàng, tựa hồ phải nhìn thấu quần áo nàng mặc mà nở nụ cười hài hước.

Vừa rồi hắn nói khích tướng Phong Phi Vân, nguyên nhân có hơn phân nửa cũng là muốn Phong Phi Vân dâng mạng trong tay Bổ Thiên, sau đó hắn hái được một trái đào mật nàng này.Mà nói cho cùng, mấu chốt là nàng cũng không có tin tưởng lớn tới đâu đối với Phong Phi Vân.Bổ Thiên chính là tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, còn có một vị Thi Vương.

Hơn nữa hắn không phải thiên tư tầm thường, chiến lực đang gần đạt cường giả cấp bậc Cự Phách sơ kỳ.

Mà Phong Phi Vân chẳng qua mới là Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, trong thế hệ trẻ tuổi có lẽ có khả năng xưng vương, nhưng mà trước mặt mấy người tu luyện hơn mình vài trăm năm như thế thì vẫn không đáng để ý.Trong lòng Phong Phi Vân bình tĩnh, ánh mắt kiên định, hắn thong dong cười.Bổ Thiên ngồi an vị ở nơi này, hắn nói:- Mà ngay cả nữ nhân của ngươi, đều không có tự tin đối với ngươi.

Nếu như ngươi đồng ý quỳ xuống, cầu xin ta hai câu, sau đó tặng nữ nhân của ngươi cho ta, ngủ cùng ta một đêm, ta có lẽ có khả năng tha cho ngươi một mạng.Bổ Thiên đương nhiên biết Phong Phi Vân tuyệt đối không có khả năng quỳ xuống.

Hắn nói lời này chẳng qua chỉ là muốn áp đảo khí thế Phong Phi Vân, làm cho Phong Phi Vân không thể không liều mạng cùng hắn.Ông lão áo xám ngồi ở một bên kia nói:- Người trẻ tuổi, thiên tư của ngươi không tầm thường, nhẫn nhịn cơn giận nhất thời, bảo toàn tính mệnh, tương lai còn có cơ hội báo thù.

Ngay cả Thánh Nhân trước đây đều đã phải chịu cái nhục luồn háng, huống chi là những người trần mắt thịt chúng ta.

Quỳ xuống cầu xin tha thứ, tịnh không nhất thiết chính là tên vô lại.

Chỉ cần có thể hiểu được lần sỉ nhục này, tức giận phấn đấu, tương lai đánh bại kẻ địch, cũng chưa chắc không phải một người hảo hán.Tu sĩ có thể tiến vào khách sạn Linh Vực, không có một ai là người bình thường.

Ông lão áo xám này cũng là một vị cao nhân tu vi không tầm thường, nhìn ra Phong Phi Vân có thiên tư cực cao nên không muốn hắn uổng phí tính mệnh.Bổ Thiên gật đầu, cười nói:- Tiền bối nói rất chính xác, không phải là hai chân một khúc.

Nếu như quỳ xuống là có thể bảo toàn một mạng, cái này đích thật là giao dịch có lợi nhất thiên hạ.

Đương nhiên, vị mỹ nhân xinh đẹp này vẻn vẹn chỉ là ngủ cùng ta cả đêm thôi, sáng sớm ngày mai ngươi có thể đến giường của ta ôm nàng trở về.Âm thanh của bọn họ cũng không có khả năng áp chế, mà ngay cả rất nhiều tu sĩ bên ngoài khách sạn Linh Vực đều vểnh tai nghe lén, đều muốn biết cuối cùng Phong Phi Vân sẽ chịu thua, hay là sẽ lấy cứng đối cứng.Tay Phong Phi Vân sờ sờ trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Như Tuyết, khóe miệng có hơi nhếch lên mà cười hỏi:- Ngươi tên là gì ?Lời này tự nhiên không phải hỏi Bạch Như Tuyết.- Bổ Thiên.Bổ Thiên đang cười.- Vậy thì liền đánh đi.Âm thanh của Phong Phi Vân rất bình tĩnh,- Rầm.Cánh cửa đá của khách sạn Linh Vực đột nhiên bị đẩy ra, một tràng âm thanh binh khí va chạm vào nhau vang lên.

Đây là tiếng thiết giáp và chiến đao va chạm nhau, cực kì chói tai.

Ngay sau đó một người nam nhân oai phong lẫm liệt mặc chiến giáp màu đen từ bên ngoài đi vào.Nam nhân này thân thể khôi ngô, lưng quấn đai tím, giắt một thanh chiến đao rộng như cánh cửa.

Đôi giầy sắt dầy cộp nện trên mặt đất làm phát ra một tiếng vang thật lớn, cả Đại Đường đều chấn động theo, giống như cự thú vừa nhảy vào.- Vừa rồi là ai nói muốn chiến.Quách Thần Tướng sờ sờ chòm râu rậm rịt dưới cằm, âm thanh giống như sấm sét.

Hắn đi vào khách sạn Linh Vực, nhìn chung quanh một lượt lướt qua khắp mọi người ở đây mà nói:- Chẳng lẽ không biết rằng động võ tại khách sạn Linh Vực, chính là gây khó dễ với Quách Đại Hải ta.

Biết nơi này là địa phương nào sao, nơi này là chỗ của Quách Đại Hải ta.

Mẹ nó nếu như kẻ nào dám quấy rối ở chỗ này, chính là gây khó dễ với Quách Đại Hải ta, gây khó dễ với Thần Vũ Quân chúng ta, gây khó dễ với cả Thần Tấn Vương Triều.- Rầm.Quách Đại Hải gỡ chiến đao ngang hông xuống, đột nhiên cắm ở chính giữa Đại Đường.

Lưỡi đao phi xuống, đao phong lạnh lẽo, trên chuôi đao có một cái đầu hổ to như nắm tay, hung ác dọa người.Có một người trung niên văn sĩ với chòm râu cá trê dài, đầu đội mũ đen cao đi theo phía sau hắn.

Thân hình có vẻ hơi gầy yếu, hiển nhiên là một người có vai trò quân sư linh tinh các loại.

Hắn e hèm trong cổ họng mà nói:- Vừa rồi là người nào đầu óc tăm tối nói là muốn chiến với kẻ khác ?

Còn không mau lăn ra đây cho Quách Thần Tướng đại nhân.

Chẳng lẽ cứ phải để Thần Tướng đại nhân điều động ba trăm vạn Thần Vũ Quân, đạp bằng khách sạn Linh Vực thì các ngươi mới cam tâm.Bên ngoài lại đi vào sáu cái người chiến tướng Thần Vũ Quân mặc chiến giáp, khí tức lạnh lẽo.

Mỗi một người đều mặc áo giáp đen nhánh, giáo thương sáng ngời, trong đôi mắt mang theo dáng vẻ khinh thường.-------Chương 985: Quách thần tướng (2)Phong Phi Vân có hơi liếc liếc mắt, liền từ áo giáp mặc trên người bọn họ mà phán đoán ra, bọn họ trong Thần Vũ Quân đều chính là nhân vật đảm nhiệm Tướng quân lệnh.

Mỗi một người đều thống lĩnh dưới trướng mười vạn binh mã trở lên.Sáu người bọn họ canh giữ ở phía sau Quách Đại Hải, hiển nhiên chính là thuộc hạ của Quách Đại Hải, tu vi cũng không thấp.Quách Đại Hải lôi ra một cái ghế lớn rồi đặt mông ngồi xuống.

Hắn ngồi an vị đối diện Bổ Thiên mà hỏi:- Xem ra các ngươi thật sự không tính toán cho Bổn thần một chút thể diện.

Tốt, đây là các ngươi bức ta.

Lục Đào, Phát Xuyên Vân Đạn, gọi tất cả Thần Vũ Quân, đều điều động cho ta chạy cả đêm đến đây.

Hôm nay Lão Tử muốn giết nơi này máu chảy thành sông.- Đừng a, Quách gia, Thần Vũ Quân mà đến, còn không khiến cho gà bay chó sủa.

Đến lúc đó khách sạn chúng ta biết còn mở cửa như thế nào ?Tiểu nhị bưng một bình rượu ngon, trên mặt thường trực nụ cười mê người, rót cho Quách Đại Hải một chén đầy có ngọn.Quách Đại Hải tiếp nhận chén rượu, uống một ngụm rồi cười cười mà nói:- Tiểu nhị, ta đây còn không phải đang bảo vệ trị an cho khách sạn Linh Vực.

Ngươi nhìn đám người này có người nào giống như người lương thiện?

Vạn nhất bọn họ bắt đầu tranh đấu, gây tổn thương đến Dao Dao, thì ta đây đau lòng biết bao.Tiểu nhị trong lòng một hồi không nói nổi, nhưng mà bề ngoài lại cười cười như trước mà nói:- Quách gia, ngài không phải đã đến đây sao ?

Ai còn dám đầu óc tăm tối như vậy, gây khó dễ với Quách gia ngài.Quách Đại Hải trong lòng thèm nhỏ rãi, cười nói:- Tiểu nhị, ngươi quả là biết ăn nói nhất.

Đi, chọn cho Quách gia một gian phòng chữ Thiên thượng đẳng.

Tối nay ta nên hát vang một bài vì Dao Dao, để thể hiện nỗi khổ tương tư ngày ngóng đêm mong của ta.- Ai nha, Quách gia, thật xin lỗi a, hôm nay có một vị Gia đến, đã thuê bao tất cả phòng trống của khách sạn Linh Vực.Tiểu nhị mặt mày áy náy.- Rầm.Quách Đại Hải lập tức không vui, nện một quyền lên trên bàn, khiến cho bát đĩa trên mặt bàn đều bị chấn động đến bay đi mọi nơi, hắn nói:- Ai mà có tiền như vậy?

Bảo hắn cút đi cho ta, Bổn thần sẽ kiểm tra xuất xứ Linh Thạch của hắn thật kĩ lưỡng.Vị quân sư kia đứng ở bên cạnh hắn mở miệng nói:- Cách đây không lâu, thế tộc Ngân Câu có một thương đội bị cướp, có lượng lớn Linh Thạch bị thất lạc, chúng ta đang truy tra chuyện này.

Xin mọi người phối hợp làm việc cùng Thần Vũ Quân chúng ta.Đôi mắt Tiểu nhị có hơi liếc nhìn Phong Phi Vân, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói ra.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, thiếu niên này cũng quá không may.

Vừa mới bị cường địch đuổi theo đến đây, bức bách phải lấy trứng chọi đá.

Lúc này, đúng là lại phải vượt qua tình huống đặc thù này, bị Quách Đại Hải dồn ép.

Xem ra tối nay khách sạn Linh Vực khó tránh khỏi sẽ phát sinh một hồi hỗn chiến nữa.Quách Đại Hải đâu phải là một nhân vật dễ trêu chọc, mặc dù bề mặt nhìn qua thì cao lớn thô kệch, trăm việc mà không dùng được việc nào.

Nhưng mà có thể trở thành Thống lĩnh giữ ải Cương Môn Quan, thì sao lại là người tầm thường.Quách Đại Hải chính là cường giả cấp bậc Cự Phách hàng thật giá thật, chính là một trong mấy vị thần tướng cường đại nhất dưới trướng Hổ Thiên Hầu, dũng mãnh thiện chiến, trong vẻ lỗ mãng mà thấy được trí tuệ, từng nhiều lần đánh tan thổ dân Cổ Cương công kích Cương Môn Quan.Mấy trăm năm qua, Cương Môn Quan không hề bị phá một lần, từ đó có thể thấy được lợi hại của Quách Đại Hải người này.Phong Phi Vân đứng thẳng dựa vào cột mà cười nói:- Thương đội thế tộc Ngân Câu bị cướp, tự nhiên có cường giả thế tộc Ngân Câu đuổi theo đoạt lại.

Coi như triều đình muốn xen vào việc này, cũng phải do Phủ Chủ phủ Cổ Cương cai quản.

Ngươi là một thần tướng, không cố gắng trấn thủ biên ải của ngươi, còn ngược lại đi giúp người khác tìm kiếm tiền tài bị thất lạc.

Rốt cuộc ngươi thu của thế tộc Ngân Câu bao nhiêu tiền?- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Lời này vừa nói ra, khiến cho rất nhiều người đều bị ngây ra.Đặc biệt những tu sĩ bên ngoài khách sạn Linh Vực này, ai nấy đều sợ đến sắc mặt đại biến.

Thiếu niên này là đang tìm chết sao, cũng dám chỉ trích kẻ bá đạo như Quách Đại Hải này.

Phải biết rằng tại vùng giáp ranh phủ Cổ Cương và dãy núi Thiên Tề này, Quách Đại Hải chính là tồn tại giống như vương hầu một chốn.

Dưới trướng có mấy trăm vạn Thần Vũ Quân, đều là hổ lang sư, ăn tươi nuốt sống người ta.Mà ngay cả rất nhiều chưởng giáo tiên môn, hung nhân tà đạo đi ngang qua nơi này đều không muốn đắc tội hắn.Quả nhiên, Quách Đại Hải nhướn hàng lông mày lên, một thanh chiến đao cắm vào trên mặt đất kia phát ra tiếng rung động.

Hắn lạnh lùng quát một tiếng:- Thiên hạ rộng lớn chẳng lẽ, chẳng lẽ vương thổ, tiểu tử nhà ngươi này lại dám khinh thường uy nghiêm của Thần Vũ Quân.

Đây quả thực chính là đang khinh thường cả Thần Tấn Vương Triều.

Thật thú vị, hiện nay thiên hạ đại loạn, quần long nuốt trời, cường đạo hoành hành, Nữ Đế đã sớm hạ chỉ phải nghiêm trị tặc tử, phản loạn Vương triều.

Ta xem ngươi chính là một tặc tử định cướp đoạt chính quyền.

Người đâu, mau đến bắt hắn cho ta.Từ phía sau Quách Đại Hải đi ra một nam nhân áo giáp lạnh giá như băng, tên hắn là Lục Đào.

Hắn chính là một vị Tướng Quân Lệnh của Thần Vũ Quân, hắn xoa xoa đôi tay, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh.

Hắn xuất ra một chiếc thần toả ( khóa thần), rồi đi về hướng đến gần Phong Phi Vân.Bất kể là những cường giả trong khách sạn Linh Vực này, hay là đám những thương khách và tu sĩ ở bên ngoài đều hiện ra cái nhìn có vẻ hơi hả hê.Ánh mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần lạnh buốt, hắn nói:- Quách Đại Hải, ngươi thật sự là thật to gan, thượng quan trực tiếp của ngươi là Hổ Thiên Hầu khi gặp ta, đều còn không có điệu bộ lớn như ngươi vậy.

Ngươi lại còn dám bắt ta.Ánh mắt của Phong Phi Vân lạnh giá như băng, sát ý trong ánh mắt rất đậm, nhìn thấy mà trong lòng Quách Đại Hải khẽ run lên, giống như bị một cây băng châm ghim vào một phen.Quách Đại Hải chính là thần tướng đã trải qua tinh phong huyết vũ, sao lại bị một ánh mắt hù dọa, hắn nói:- Tiểu tử, ngươi có gan thì cứ báo danh lên cho ta, người mà Quách Đại Hải ta không dám bắt thật đúng là không có mấy người.Phong Phi Vân vẫn đứng ở nơi đó, cũng không có ý định nói ra tên của bản thân.Mạc quân sư vuốt vuốt chòm râu cá trê trên mép, đánh giá Phong Phi Vân một hồi.

Bỗng dưng, sắc mặt hơi đổi, hắn ghé vào bên tai Quách Đại Hải mà nói một câu gì đó.Quách Đại Hải vốn trên mặt vẫn còn hiện lên nụ cười thấp thoáng, bỗng nhiên sắc mặt liền biến đổi.

Đầu tiên là trở nên tím lại, sau đó lại biến thành màu đen, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn kỹ Phong Phi Vân, gương mặt chợt trở nên hoàn toàn tái nhợt.Gương mặt này của hắn quả thực trở nên có hơi kì dị cổ quái, vẻ phức tạp khiến cho rất nhiều người đều nhìn mà không hiểu.-------Chương 986: Quách Thần Tướng ngoan ngoãn hiền lành (1)Cô nương hầu phòng "Tiểu nhị" đứng ở một bên cũng có chút kinh ngạc, không biết vị Thần Tướng đại nhân này là làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên liền ngừng không phát hỏa.Lục Đào mang theo thần toả chần chừ không có được chỉ thị của Quách Đại Hải, trong lúc nhất thời cũng đứng ở nơi đó.

Hắn hỏi:- Đại nhân, rốt cuộc bắt hay không ?- Lục Đào, ngươi lui xuống trước đi.Mạc quân sư ho khan hai tiếng, rồi nhỏ giọng nói.Lần này, mọi người lại sửng sốt lần nữa, thiên hạ có người mà Thần Vũ Quân không dám động đến thì có lẽ có.

Nhưng mà cũng tuyệt đối không phải một thiếu niên, là có thể hù dọa được tướng lĩnh Thần Vũ Quân thân kinh bách chiến.Sau một hồi lâu, Quách Đại Hải thu lại vẻ phóng túng kiêu căng trên người, trên gương mặt cục mịch hiện ra vẻ tươi cười, hắn dè dặt hỏi:- Xin hỏi vị công tử này chính là từ Thần Đô đến đây ?Phong Phi Vân sửa sang lại vạt áo, rồi đáp:- Đúng là ta đã ở tại Thần Đô một đoạn thời gian.- Vậy công tử với Hổ Thiên Hầu chúng ta...?Quách Đại Hải hỏi tiếp.Rất hiển nhiên Quách Đại Hải đã đoán được thân phận của Phong Phi Vân, nhưng mà hắn còn không dám xác định, hơn nữa lại không dám nói ra, sợ lại đắc tội với Thần Vương đương triều, cho nên mới nói bóng nói gió như vậy.Phong Phi Vân đáp:- Từng có một chút kết giao tình cảm, đại nhân Hổ Thiên Hầu hiện tại chẳng lẽ cũng đi tới biên ải.Quách Đại Hải càng khẳng định hơn suy nghĩ ở trong lòng mình, càng không dám liều lĩnh, hắn nói:- Gần đây ba đại bộ tộc ở phủ Cổ Cương có quan hệ càng lúc càng căng thẳng.

Những tiểu bộ lạc tất cả cũng là lòng người hoảng sợ.

Sau khi Bắc Minh lão tặc chết, dư đảng thế gia Bắc Minh đã làm loạn mọi nơi ở Vương triều.

Mấy vị Hầu gia vốn tọa trấn Thần Đô đều bị điều động đi ra ngoài.

Hổ gia hiện tại liền tọa trấn phía nam, tạm thời phụ trách tình hình trị an phủ Nam Thái, phủ Cổ Cương.Phàm là tướng sĩ dưới trướng Hổ Thiên Hầu, bình thường đều gọi Hổ Thiên Hầu là "Hổ gia".Tu sĩ ở đây, ai nấy đều có vẻ càng kinh ngạc hơn.

Quách Đại Hải vừa rồi đều vẫn còn hung uy hiển hách, hiện tại lại liền "Ngoan ngoãn hiền lành", thật giống như đang trong tình huống bẩm báo lên.Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ là một đại nhân vật triều đình nào đó.Phong Phi Vân gật đầu, hỏi:- Quân đội Thần Vũ trong tay ngươi có bao nhiêu ?- Tổng cộng sáu trăm hai mươi vạn.Hổ Thiên Hầu không dám giấu diếm, đương nhiên cái này cũng không coi là chuyện cơ mật quân đội gì.

Bởi vì số lượng quân đội thật sự quá nhiều, căn bản là không lừa được.Đương nhiên vài con số này, cũng đích thật là khiến cho rất nhiều cường giả ở đây đều bị dọa đến hoảng sợ.

Đối mặt số lượng quân đội khổng lồ như thế, coi như là nhân vật cấp bậc Cự Phách đều phải né tránh.Phong Phi Vân nhíu mày- Số lượng nhiều như vậy, tiêu chí một thần tướng chỉ huy số lượng quân đội không phải một trăm vạn sao ?Hổ Thiên Hầu đáp:- Sau khi Nữ Đế kế vị, liền hạ lệnh phải tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, chiêu mộ quân đội với số lượng lớn.

Thời gian ngắn ngủi một năm, số lượng Thần Vũ Quân so sánh một năm trước đã nhiều hơn gấp năm lần trở lên.

Chỉ là hiện tại Thần Vũ Quân dưới trướng Hổ gia liền đã tiếp cận bốn ức, nhưng mà trong bốn ức Thần Vũ Quân này, tuyệt đại đa số đều là tân binh, chưa được rèn luyện trên chiến trường.

Ở trong đó rất khó chọn lựa ra được thần tướng mới, vì vậy những quân đội này liền để cho thần tướng trước kia đến thống lĩnh.

Cho nên quân đội dưới trướng mỗi một vị thần tướng liền nhiều hơn mấy lần.Thời kỳ phi thường liền phải có sách lược đối ứng phi thường.

Hiện nay tổng số Thần Vũ Quân e rằng là đều sắp sửa tiếp cận sáu mươi ức.

Tỉ lệ so với tổng số dân cư của Thần Tấn Vương Triều đạt tới một trên hai mươi.Mà đây còn không phải thời khắc nguy cấp nhất.

Thần Tấn Vương Triều đã từng gặp qua một lần kiếp nạn.

Trong Bát phủ thì rơi vào tay giặc Thất phủ, lúc ấy liền tiến vào trạng thái toàn dân Giai Binh ( làm lính), tỉ lệ quân đội so với tổng số nhân khẩu đạt tới một phần ba.

Từ thiếu niên mười bốn tuổi đến ông lão sáu mươi tuổi đều phải ra chiến trường, mười người xuất chinh một người trở về.

Nhưng mà cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Nữ Đế Long Khương Linh, sau hai mươi năm rốt cục đánh thắng một trận chiến kia.Hiện nay Thần Tấn Vương Triều mặc dù khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng cát cứ, nhưng mà còn xa mới đạt tới lúc toàn dân Giai Binh.Dùng tích lũy mấy ngàn năm của Thần Tấn Vương Triều, muốn nuôi sống sáu mươi ức Thần Vũ Quân cũng không phải một việc khó.Phong Phi Vân gật đầu, triều đình có thể trong thời gian ngắn ngủi một năm tăng cường quân bị lên năm lần, cái này cũng không phải việc gì khó.

Hồi trước ở thành Linh Châu, cũng có rất nhiều vũ phu muốn học tập pháp môn tu luyện mà không được, liền chen nhau đến vỡ đầu để đi vào Thần Vũ Quân.

Hiện tại cho bọn họ cơ hội này, nhưng lại có thể ở trong quân đội tu luyện công pháp tu luyện, đương nhiên có rất nhiều người đều tòng quân.Triều đình ngoài việc chiêu binh mãi mã ra, còn thu nạp lượng lớn đệ tử tiên môn loại nhỏ vào quân đội.

Ví dụ như Mạc quân sư kia bên cạnh Quách Đại Hải, chính là Môn Chủ một tiên môn loại nhỏ.- Vậy ngươi không cố gắng luyện binh, chạy đến nơi đây làm gì?Phong Phi Vân hỏi.Sắc mặt Quách Đại Hải trở nên có hơi kì dị cổ quái, hắn nhỏ giọng nói:- Vào ngày cuối cùng mỗi tháng, Thần Vũ Quân tập thể nghỉ ngơi.Rất nhiều người giờ phút này trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận của Phong Phi Vân.

Không ngờ có thể khiến cho một vị thần tướng Thần Vũ Quân đúng là ngoan ngoãn nghe lời, hỏi một câu, đáp một câu, thật giống như là gặp phải quan lại chóp bu.

Làm thế nào chẳng khiến ai cũng kinh ngạc.Vốn những kẻ lúc trước vẫn còn cho rằng Phong Phi Vân bởi vì là tránh né kẻ thù, mới chạy trốn tới khách sạn Linh Vực.

Giờ phút này đều phủ định suy nghĩ đó, cảm giác rằng thiếu niên này khẳng định là đại nhân vật trong triều đình, rất có khả năng đang đi làm nhiệm vụ bí mật.Trong khách sạn Linh Vực có mấy lão già, trong ánh mắt lóe ra thần quang hiểu biết, tựa hồ đã đoán được Phong Phi Vân là ai.

Trong khi rỉ tai thì thầm, bọn họ đều là lấy thần thức nói chuyện với nhau, người ngoài căn bản vô phương nghe được bọn họ đang nói cái gì.Bổ Thiên vẫn bình tĩnh ngồi ở nơi này như trước, Thiết Lân Thi Vương cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn.

Chỉ là giờ phút này hắn không có ra muốn giết Phong Phi Vân, dù sao hắn biết thân phận của Phong Phi Vân, hiện tại xuất hiện ra một Quách Đại Hải đến đây, khiến cho hắn sợ ném chuột vỡ đồ.Phong Phi Vân lại không hề tính toán buông tha hắn, nhắc nhở:- Một trận chiến này của chúng ta, vẫn phải tiếp tục.Bổ Thiên đáp:- Đáp ứng bất kì lúc nào.-------Chương 987: Quách Thần Tướng ngoan ngoãn hiền lành (2)Quách Đại Hải mặc dù không biết giữa Phong Phi Vân và Bổ Thiên có ân oán gì, nhưng mà lúc này đúng là dịp kết giao tình cảm cùng Thần Vương đại nhân, sao có thể để cho Thần Vương đại nhân tự mình ra tay.

Vì vậy bàn tay xuất một chiêu, thanh chiến đao rộng như cánh cửa kia liền rơi vào trong tay của hắn, đao phong hướng về tay của Bổ Thiên mà nói:- Chuyện giết người như vậy, sao có thể để cho công tử ngươi làm.

Quách Đại Hải ta nguyện ý thay mặt công tử chặt cái tay này của hắn.Mạc quân sư và sáu vị Tướng Quân Lệnh, tất cả cũng mắt nhìn chằm chằm vào, chiến khí trên người bắt đầu khởi động, Linh Mang xuất ra khỏi làn da, ai nấy đều trợn ánh mắt hung ác kinh hoàng, sát ý nồng đậm.Phong Phi Vân nói:- Đây là chuyện của ta, các ngươi không cần phải quản nhiều hơn.- Chính là...Trên mặt Quách Đại Hải sinh ra vẻ ngượng nghịu.Phong Phi Vân nói:- Ngươi cho rằng ta không giết được người.Quách Đại Hải vội vàng thu hồi chiến đao, hắn cũng hạ lệnh những người khác thu hồi chiến nhận.

Nếu Thần Vương đại nhân đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là tuyệt đối nắm chắc việc ứng phó người Cản Thi này.- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.Bổ Thiên có hơi xem trọng liếc nhìn Phong Phi Vân.

Vốn ngay cả hắn đều cho là Phong Phi Vân sẽ mượn lực lượng Quách Đại Hải để đối phó hắn.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không làm như vậy, xem ra trước kia đúng là xem nhẹ hắn.Bổ Thiên bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ Phong Phi Vân này.Cách khách sạn Linh Vực mười dặm có một vực sâu.

Bờ bên kia vực sâu là một vùng núi non đen ngòm, trong đó cây cổ thụ mọc rậm rạp, chướng khí cuồn cuộn.

Ở trong màn đêm, có khả năng loáng thoáng thấy bóng dáng thân thể sinh vật khổng lồ bay giữa không trung, đôi mắt tựa như hai cái đèn lồng.Những sinh vật này cũng không dám tiếp cận khách sạn Linh Vực, thật giống như ở trong khách sạn Linh Vực có tồn tại cái gì đó đáng sợ, khiến cho bọn chúng chỉ dám hoạt động ở bên ngoài, phát ra những tiếng kêu to lành lạnh đáng sợ.Bổ Thiên giờ phút này liền đứng ở trên đỉnh một quả núi đen sì, y bào lay động, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiếp người, khiến cho những sinh vật sinh hoạt trong bóng tối, đều vội vàng tránh xa.Phong Phi Vân đi trên cầu treo bằng dây cáp băng qua vực thẳm, thân thể lay động ở giữa không trung.

Hắn đi bước một về phía một mảnh rừng hoang Nguyên Thủy ở bên bờ đối diện kia, có vẻ cực kì thong dong.- Thật sự muốn bắt đầu chiến.- Không nghĩ đến người thiếu niên kia, lại thật sự dám ứng chiến.- Ngay cả Quách Thần Tướng đều cung kính không thôi đối với thiếu niên này, xem ra thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng trên người mang theo Trấn Thế Sát Binh nào đó, có thể nghịch thiên phạt tiên, quyết định Càn Khôn.Quách Đại Hải, Mạc quân sư, còn có sáu vị Tướng Quân Lệnh Thần Vũ Quân, tất cả cũng đứng ở bên đầu cầu qua vực thẳm này.

Mỗi người đều giữ sắc mặt lạnh lùng.

Bọn họ biết thân phận của Phong Phi Vân, càng biết Phong Phi Vân đáng sợ thế nào.

Ngay cả Thái Tể đều chết ở trong tay của hắn, nếu như hắn thật sự bắt đầu điên cuồng, tuyệt đối là khá dọa người.- Quách gia, lão bản nương của nhà chúng ta muốn gặp ngài.Tiểu nhị đi tới phía sau Quách Đại Hải nhẹ nhàng nói, mắt nhung không ngừng gợn sóng, dung nhan như tranh vẽ.Sau khi Quách Đại Hải nghe nói như thế, ngay cả tâm tư định xem cuộc chiến cũng không còn, trong lòng mừng rỡ không sao diễn tả nổi.

Dao Dao lại đồng ý gặp ta, trời ạ, rốt cục nàng đồng ý gặp ta....Khách sạn Linh Vực, tựa như một mảnh rừng đá xây nên mà thành.

Bên trong sương khói lảng bảng, mênh mông sâu xa không biết vô cùng vô tận.

Do đó được gọi là "Linh vực".Một cung điện nằm giữa biển hoa, trên đỉnh một tảng đá lớn trôi nổi ở độ cao hơn mười thước trong hư không.Quách Đại Hải đi trên màn sương khói tích tụ lại thành bậc thang, đi vào trong cung điện này.Đây là lần đầu tiên hắn đi tới nơi này, linh khí trong khách sạn Linh Vực đậm đặc, vượt qua bất cứ một nơi nào hắn đã đến trước kia.- Nơi này hẳn là chính là ở chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực, coi như là có tiền cũng không được đến.Quách Đại Hải trong lòng cực kì thấp thỏm, tràn ngập kích động, trong óc trong lại hiện ra một nữ nhân xinh đẹp mà không thô tục, diễm lệ mà lại tràn đầy vẻ thần tiên.Tại hơn một trăm năm trước, Quách Đại Hải từng xông vào Cổ Cương vực, bước chân vào trong Thập Vạn Hà Sơn, tìm kiếm "Vạn Yêu Cốc" lưu lại trong truyền thuyết từ hơn sáu ngàn năm trước.

Đồn đại nơi đó đã có Yêu Tộc vô cùng cường đại chiếm cứ.

Nghe nói trong Vạn Yêu Cốc có kho báu Yêu Tộc lưu lại, sau khi các thế hệ sau của Yêu Tộc bị tiễu trừ, các kho báu Vạn Yêu Cốc và Yêu Tộc lưu lại đều chìm vào lòng đất.Nghe nói, có cường giả cái thế hơn đời tại Đồng Lô Sơn đã được nhìn thấy một khe núi chất đầy yêu thi, bên trong lóng lánh vạn trượng, tỏa ra ánh sáng thần thánh.

Lại có Linh Khí vô chủ đang bay trên bầu trời, có đôi mắt Yêu Tộc vô cùng cường đại biến thành một mặt trăng và một mặt trời, trôi nổi trong khe núi.Quách Đại Hải lúc ấy cũng là bị những truyền thuyết này làm động tâm, vì vậy liền dẫn dắt một đội cường giả, đi đến "Đồng Lô Sơn" ở chỗ sâu trong Thập Vạn Hà Sơn tìm kiếm kho tàng của Yêu Tộc.

Kết quả bọn họ vẫn còn chưa đi tới một nửa đường, liền bị Linh Thú và hung cầm trong Mãng Hoang giết đến thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.Vốn Quách Đại Hải cũng là vô phương chạy ra được từ bên trong.

Nhưng vào lúc hắn chật vật không chịu nổi, đã sắp tuyệt vọng thì thấy lão bản nương khách sạn Linh Vực.

Nàng đi ra từ Thập Vạn Hà Sơn, khoác áo Hồ Cừu lông xù trắng nõn không tỳ vết.

Mái tóc đen đung đưa, trên người không nhiễm một hạt bụi, giống như Lăng Ba tiên tử từ trên trời giáng xuống.Nói cũng kỳ quái, những mãnh thú cổ cầm hung ác này khi nhìn thấy nàng lại đều vội vàng tránh xa, thật giống như đều là thú cưng do nàng nuôi dưỡng.Quách Đại Hải đi theo phía sau nàng rất xa, mới có thể giữ được mạng sống, từ bên trong chạy thoát đi ra ngoài.Sau đó, hắn một mạch đi theo vị nữ tiên tử này tới khách sạn Linh Vực.

Sau khi nghe ngóng từ Hỏa Kế đại gia, hắn mới biết được nàng là lão bản nương khách sạn Linh Vực này, có tên gọi "Dao Dao".Từ đó về sau, đến ngày cuối cùng mỗi tháng, hắn đều đến khách sạn Linh Vực ở lại cả đêm, vẫn còn điều động Thần Vũ Quân chuyên môn bảo vệ khách sạn Linh Vực.

Phàm là có người dám tìm đến khách sạn Linh Vực gây phiền toái, hắn sẽ là người thứ nhất ngăn chặn phiền toái lại.- Gâu gâu.Một con chó xồm trắng tinh nằm phục ở trên cánh hoa màu đỏ, nó sủa hai tiếng với Quách Đại Hải.- Thần Tướng đại nhân thật đúng là một người cố chấp.

Hơn một trăm hai mươi năm đã qua, lại vẫn đúng kì là chiếu cố sinh ý của khách sạn Linh Vực, mỗi tháng đều chi một trăm miếng Linh Thạch.

E rằng tích góp trong đời của Thần Tướng đại nhân đều bỏ vào chỗ này.Trong đám mây khói, một âm thanh của nữ nhân tuổi còn trẻ động lòng người truyền đến.-------Chương 988: Tử Hà linh mạchQuách Đại Hải sắc mặt xấu hổ, hắn nói:- Ân cứu mạng không có gì để báo, đừng nói là đền bù tích góp một đời, mà cho dù là dâng lên cái mạng của ta đây, thì ta cũng cam tâm tình nguyện.- Chỉ là ta có một chuyện không giải thích được...Trong âm thanh của nữ nhân kia tràn ngập nghi hoặc.Quách Đại Hải hết sức lo lắng nói:- Nếu như những thứ ta biết đến, tuyệt đối biết gì nói nấy, nói ra hết.- Ha hả.Tiếng cười của nàng kia càng tràn ngập sức dụ dỗ, nàng hỏi:- Nhân vật anh hùng giống như Thần Tướng đại nhân, vì sao lại phải cúi đầu trước mặt một thiếu niên, thiếu niên kia rốt cuộc là ai a ?Đây mới là nguyên nhân đích thực khiến lão bản nương tìm hắn.Quách Đại Hải biết nàng chỉ chính là Phong Phi Vân, hắn cũng biết vị lão bản nương này có tu vi tuyệt đối không bình thường, khẳng định biết chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên mới hội cảm thấy tò mò mà hỏi hắn.Chỉ là thân phận của Phong Phi Vân cũng là một bí mật, khiến cho hắn cực kì gặp khó khăn.- Cái...này...

Ta đương nhiên có khả năng nói cho Dao Dao, chỉ là vẫn còn xin Dao Dao hoàn toàn không nên nói cho người khác.Quách Đại Hải nói.- Đó là tự nhiên.Quách Đại Hải thở dài một hơi, rồi nói:- Kỳ thật hắn là Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân, cũng là đương kim Thần Vương.- Thì ra là hắn.Âm thanh của nữ nhân ở bên trong kia mang theo vài phần nhẹ nhõm thoải mái.

Nàng trầm tư chỉ chốc lát rồi nói:- Tiểu nhị, đưa Thần Tướng đại nhân đi ra ngoài.

Nhớ đưa cho Thần Tướng đại nhân một bình rượu ngon, miễn phí a....Trên một mảnh dãy núi đen ngòm kia, có một con Thi Vương đứng ở nơi này, trên người phủ đầy lân phiến.

Ở chỗ miệng có rất nhiều điểm hư thối, nó gầm một tiếng, từ trong miệng phun ra Thi Khí tanh hôi, làm cho đám cổ thụ và lùm cây ở chung quanh đều bị héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành cành già lá úa.Đúng lúc Phong Phi Vân đi từ dưới chân núi lên, lớp lá rụng thật dầy trên mặt đất bỗng nhiên bị cuốn tung lên, trong đó mang theo mùi vị gỗ cây mục nát.

Chúng cuốn đến khiến cho mái tóc dài của hắn tung bay, làm cho gương mặt lạnh lùng mà góc cạnh của hắn lộ ra ở trong gió lạnh.,Bỗng nhiên, Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, nhìn lên đỉnh đầu đầy sao trời.

Thân thể có hơi khẽ động, liền vọt lên một tảng đá lớn nhô ra như răng nanh.

Dưới ánh sao, tảng đá lớn bày lộ ra màu sắc xám như chì.- Ngao.Từ trong thân thể Phong Phi Vân vạn thú cùng lao ra.

Chúng phát ra một tiếng vạn thú cùng rống.

Tiếng gầm tựa như rồng, như phượng, như sư tử, như báo, như trâu, như mãng xà... làm rung động liên miên mấy trăm dặm núi cao.

Đúng là so với âm thanh Cô Lang tru trong đêm vắng thì càng thêm khiếp người.Âm thanh bay thẳng tận trời cao, nó nện cho tầng mây trên màn trời vội vàng tan ra, khiến cho ánh sao sáng lạn trên bầu trời đêm trở nên càng lấp lánh hơn.

Những vì sao đầy trời tựa như muôn vàn hạt bảo thạch đặt trên một miếng vải đen.

Khi ánh sao rơi, mặt đất chung quanh đều phủ kín một tầng ánh huỳnh quang.Khi tiếng gầm tắt đi, trong những khu rừng Nguyên Thủy này vọng đến những tràng âm thanh "Tất tất tốt tốt".

Không biết có bao nhiêu con mãnh thú đang lao nhanh về hướng bên này.

Chúng phát ra những tiếng kêu liên tiếp, khiến cho mặt đất nơi này trở nên không thể yên tĩnh an bình nổi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Âm thanh càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng hung dữ mãnh liệt, thật giống như ngàn vạn quân mã đang lao nhanh về hướng bên này.Một tiếng sói tru rung động mặt đất.

Một con sói khổng lồ mặt mày hung ác, toàn thân phủ lớp lông rậm đen sì.

Nó tựa như một quả núi nhỏ đang lao nhanh về hướng bên này.Một sinh vật với thân hình con voi to lớn, nó vỗ đôi cánh dài mấy chục thước bay đến từ bầu trời xa xa.

Ở cách hơn mười dặm đã có thể thấy được thân thể cao lớn của nó.Phong Phi Vân liền đứng ở trên một khối đá xanh thật lớn, đối diện với Bổ Thiên ở chỗ chân núi xa xa.Vô số mãnh thú tụ tập đến phía sau Phong Phi Vân, vô số ánh mắt xanh lè tràn ngập trong màn đêm, cực kì dọa người.- Ngươi có Thi Vương tương trợ, ta cũng có vạn thú phò ta.

Người thắng làm vua, kẻ bại thành thây.

Hi vọng ân oán với Tử Minh Thi Động các ngươi sẽ kết thúc vào hôm nay.Âm thanh của Phong Phi Vân cực kỳ bình thản, hắn gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một cây chiến mâu phong cách cổ xưa với những tia sáng trắng lấp ánh, tựa như một cây quyền trượng tử vong tàn sát muôn dân.- Trừ phi ngươi chết, nếu không ân oán này liền vô phương kết thúc.Cản Thi bào trên người Bổ Thiên tung bay, hắn cầm Cản Thi Linh màu tím trong tay, chung quanh người gió lạnh phần phật, trên mặt đất có những cánh tay xác chết chui từ dưới đất lên.

Chúng tựa như Thi Quỷ đi ra từ trong Địa Ngục.Đúng vào khoảng khắc trên mặt đất nứt ra kia, từ dưới lòng đất truyền đến một tia dao động kỳ dị.Phong Phi Vân hơi nhắm đôi mắt, linh tính rung động.

Hắn đang cảm giác nhịp đập dưới mặt đất.

Trong lòng đất không ngờ có một con Tử Hà linh mạch, bởi vì nó giấu ở chỗ sâu trong lòng đất, bị cường giả tuyệt đỉnh che dấu khí tức linh mạch, cho nên lúc trước Phong Phi Vân đi tới nơi này mới không có cảm giác ra được linh mạch dao động.Nhưng mà do Bổ Thiên muốn lấy Cản Thi bí thuật, để triệu hồi ra Lão Thi chôn trong lòng đất.

Nó bị bám theo một tia Tử Hà linh khí, lúc này mới khiến cho Phong Phi Vân đã nhận ra khí tức Tử Hà linh mạch.- Hảo, hôm nay liền mượn tay ngươi, đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.Sau khi Phong Phi Vân luyện hóa phật lực do Đàn Thanh Tố cho, liền đã đạt tới cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng đỉnh cao.

Nhưng một mực khổ nỗi hắn không tìm được cơ hội đột phá.

Hiện tại thì tốt rồi, dưới lòng đất lại có một con linh mạch "Tử Hà linh mạch"dị chủng.

Mượn Tử Hà linh mạch, lại phụ trợ thêm Thiên Tủy Linh Đan, hẳn là có thể đạt tới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.- Chiến.Trên người Phong Phi Vân chiến ý càng đậm, một vạn con dị thú chiến hồn hồn xông ra từ trong thân thể.

Tựa như nơi này biến thành không gian vạn thú, tràn ngập cả màn trời.

Sau đó hắn liền nhắc chiến mâu, xông thẳng ra ngoài.Vô số mãnh thú phía sau kia, tất cả cũng phát ra tiếng gầm vang kéo dài, chúng dậm dậm những cái chân cực lớn mà đạp lên núi cao cùng đi theo phía sau Phong Phi Vân.

Cứ như thế chúng đạp vỡ một vùng cây cối, tựa như một dòng nước lũ phá hủy tất cả kia.Một màn này thật sự rất kinh người.

Ở trên vách đá bờ bên kia, những thương nhân và tu sĩ này đều trố mắt đứng nhìn.

Chỉ nhìn thấy vạn thú cùng dậm, nện cho mặt đất không ngừng rung động, tựa như phải đào mặt đất văng đi tung tóe.- Người thiếu niên kia kêu lên một tiếng, là đã có thể gọi đến vạn thú trong núi ủng hộ.

Chẳng lẽ hắn là một vị Ngự Thú sư vô cùng cường đại.-------Chương 989: Một cái quan tài đá (1)Không có thể chứ.

Vẻn vẹn chỉ là một tiếng tiếng thét dài là có thể gọi đến Hắc Tham Lang và Dạ Cốc Tượng.

Bản lĩnh thế này, sợ là chỉ có mười vị Phật Tôn Ngự Thú Trai kia tự mình ra tay mới có thể làm được.

Hơn nữa các ngươi thấy không có, không chỉ có chỉ là dị thú, mà ngay cả những mãnh thú còn chưa tu luyện có tính hiệu nghiệm rõ ràng, tất cả cũng bị hắn điều động đến.

Bản lĩnh Ngự Thú thế này, cả Thần Tấn Vương Triều không tìm ra nổi năm người.- Có lẽ có người có thể dễ dàng khống chế dị thú và mãnh thú, nhưng mà cũng tuyệt đối không làm được nhẹ nhàng như vậy.

Càng không thể điều động số lượng khổng lồ như thế.

Theo cảm giác của ta, hắn chính là một vị...

Chiến thú vua.Đương nhiên đó vẻn vẹn chỉ là thương khách bình thường và Võ Giả bình thường thấy được trong mắt.

Mà một chút vị tu vi cường đại, ngay trong khoảnh khắc thấy được vô số dị thú chiến hồn trong chạy ra từ thân thể Phong Phi Vân kia, khi đó bọn họ liền đồng thời biết người thiếu niên kia là ai.- Thì ra đây là yêu ma đi ra, khó trách Quách Đại Hải cung kính như vậy đối với hắn.Một ông lão vuốt ve chòm râu dưới cằm, trong lòng đang suy tư nguyên nhân Phong Phi Vân đi tới một vùng khỉ ho cò gáy này.

Hắn chính là Yêu Ma Chi Tử, trong cơ thể có yêu huyết, chẳng lẽ hắn cũng đến đây kho báu Yêu Tộc giấu trong Đồng Lô Sơn....- Là hắn.Bên kia bờ vực thẳm, trong số đám người có tu sĩ của thế gia Bắc Minh.

Bọn họ ở Thần Đô đã từng nhìn thấy Phong Phi Vân.

Vốn bọn họ chỉ là được điều động đến Cổ Cương vực để thương thảo liên minh với thủ lĩnh một bộ lạc cường đại.

Bởi vì người của triều đình đều đang truy giết bọn họ, cho nên bọn họ mới giả trang thành hình thức thương nhân, bề ngoài tuyên bố chính là thương đội của "hiệu buôn Bắc thủy ", đến Cổ Cương vực thu mua Chiến thú Kỳ Ngưu cùng mãnh thú sư tử hổ báo các loại.Bọn họ lúc trước cũng không quá chú ý Phong Phi Vân, cho đến khi Phong Phi Vân và Bổ Thiên triển khai chiến đấu trong dãy núi đen sì kia, mới có người đoán ra được thân phận của Phong Phi Vân.Thế gia Bắc Minh với Phong Phi Vân có đại thù, chủ nhân thế gia Bắc Minh đã bị Phong Phi Vân giết chết.

Sau đó gia tộc lại gặp phải triều đình Lôi Đình công kích, nguyên khí tổn thương nặng nề.Trong trận đấu tranh chính trị này, thế gia Bắc Minh thua, trở thành đối tượng bị triều đình đuổi giết tàn sát.

Trước kia nở mày nở mặt vô hạn, hiện tại lại phải lén lút hành động, tất cả điều này đều là nhờ Phong Phi Vân ban tặng.Hai người dẫn đầu hiệu buôn Bắc thủy, trong đó một người là ông lão đã ngoài bẩy mươi, tóc hoa râm, da dẻ hồng hào, trên lưng đeo một thanh Long Hình Linh Kiếm, có một loại phong thái thần tiên vượt khỏi đời thường.

Lão tên là Bắc Minh Cống, chính là một vị cường giả trực hệ thế gia Bắc Minh.

Vốn lão đang tu luyện trong một tòa Tiên Giáo, nhưng mà nghe nói thế gia Bắc Minh đã gặp phải đại kiếp, vì vậy liền chạy trở về.Người khác, trên người bọc trường bào thật dầy màu đen, cả đầu và mặt đều được bao bọc ở bên trong, hiển nhiên thân phận của nàng không phải chuyện đùa, không thể bại lộ.

Chỉ là chiếc áo choàng màu đen rộng rãi này lại vẫn không lấn át được đường cong mơ hồ có thể tìm ra kia.

Mỗi khi có gió thổi qua, áo choàng bị hất lên, đường cong động lòng người liền phác họa bề ngoài vô cùng nhuần nhuyễn, cực kỳ lộng lẫy.Bắc Minh Cống giữ thái độ cung kính đối với người thần bí mặc áo choàng màu đen này, lão nói:- Phu nhân, chuyến này chúng ta trước hết phải đi thương thảo việc liên minh với Thiên Vu Bộ, có lẽ không nên gây thêm rắc rối.

Muốn giết Phong Phi Vân thì cơ hội còn có rất nhiều.- Không, Phong Phi Vân nhất định phải chết.Trong âm thanh của nữ nhân bao bọc dưới chiếc áo choàng màu đen kia tràn ngập hận ý.

Sát khí lạnh lẽo, khiến cho rất nhiều tu sĩ chung quanh đều nảy sinh sợ hãi phát ra từ nội tâm, nơm nớp lo sợ.Bắc Minh Cống cũng câm như hến không dám nhiều lời nữa.Bờ bên kia, núi non rung động, vạn thú rống dài.

Một cây cổ thụ sinh trưởng đã mấy trăm năm chỉ trong nháy mắt liền bị một con mãnh thú lực lớn vô cùng vô tận đánh ngã.

Càng nhiều mãnh thú băng qua làm cả đỉnh núi đều biến thành đất trống.Phong Phi Vân mang theo trường mâu, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc vội vàng lướt tới.

Thân thể tựa như một ngôi sao băng đạp vỡ đầu Lão Thi vừa mới nhô ra từ trên mặt đất, một mâu đâm tới bả vai Bổ Thiên.- Leng keng.Bổ Thiên nheo mắt lại, Cản Thi Linh màu tím trong tay biến thành một cái chuông lớn.

Nó va đập cùng Thiên Tủy Binh Đảm đã biến thành trường mâu, những đốm lửa bắn ra bốn phía, âm thanh vang lên tựa như Thiên Chung ( chuông nhà trời ).Trường mâu đâm tới khoét thủng Cản Thi Linh, một khối nhỏ Huyền Tinh Âm Đồng rơi lả tả xuống.- Thật sắc bén.Bổ Thiên vội vàng thu hồi Cản Thi Linh, thân thể bật lui.

Hắn thúc giục một vị Thi Vương kia đi nghênh chiến Phong Phi Vân.- Ngao.Trên người Thi Vương phủ đầy Thiết Lân, trên mỗi một phiến Thiết Lân đều thiết lập hoa văn rực rỡ làm lóe ra hào quang, tựa như nó đang khoác một món chiến giáp bất bại.

Một chưởng đánh ra, bẩy con long hổ bay ra với lực lượng cực kì hung hãn.Lực lượng bẩy con long hổ, chính là lực lượng cấp bậc Cự Phách.Thân thể Phong Phi Vân bật thật mạnh lên cao hơn một trăm thước, tránh thoát uy lực của bẩy con long hổ.

Rồi hắn lao từ trên xuống, tựa như một ngôi sao băng đâm sầm xuống đất.

Nó khiến cho một quả núi nhỏ dưới chân Thi Vương đều bị san bằng, phát ra những âm thanh kinh thiên động địa.Khói bụi bay cuồn cuộn, những tảng đá nặng vạn cân lăn loạn xuống vách núi.

Những mãnh thú và Lão Thi đều bị một cỗ lực lượng kia đánh chết nhăn răng, thân thể bị quẳng ra ngoài.Trong đầu Thi Vương đã sinh ra một chút trí tuệ, nên hắn cũng không bị công kích đến.

Hắn đứng ở xa hơn một trăm thước.

Dưới ánh sao, trên bề mặt thi thân lóe ra âm quang.

Bỗng nhiên, nó nhấc lên từ mặt đất một khối đá cao hơn ba chục thước ở bên cạnh người.

Hai tay giơ cao, bắt đầu thét dài.

Rồi đột nhiên nó nện tảng đá lớn nặng trên trăm vạn cân đi ra ngoài.Nó cũng biết không đụng vào được Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân, đó là một món thần nhận có thể chém vỡ Linh Khí.

Nên mặc dù là trên người nó có lân phiến hoa văn rực rỡ thì cũng không ngăn cản được.

Cho nên hắn đứng xa xa công kích Phong Phi Vân.- Rầm.Bàn chân Phong Phi Vân đạp mạnh một cái, dưới chân khoét ra một cái hố to, cả người đột ngột bật lên cao.

Trên hai cánh tay đều bốc cháy lên ánh lửa, lực lượng dị thú chiến hồn tràn ngập trên cánh tay, nó bộc phát ra một cỗ chiến lực vô cùng mãnh liệt.Trường mâu xuyên thủng tảng đá, thân thể Phong Phi Vân xuyên qua tảng đá, hai tay mang theo trường mâu tựa như cầm một cái búa lớn Khai Thiên từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng về hướng Thi Vương.-------Chương 990: Một cái quan tài đá (2)Trường mâu thật sự biến thành Cự Phủ, mạnh mẽ mà lại nặng nề.

Nó mang theo Hỏa Diễm đầy trời, lực lượng cường đại đến kinh động sợ hãi lòng người.- Rầm.Nào ngờ Cự Phủ này lại bị Thi Vương tiếp được.Một đôi cánh tay Thiết Lân nâng đỡ hai bên Cự Phủ, nó dùng tư thế lấy tay không tiếp dao sắc mà đón nhận lực lượng Cự Phủ.

Tất cả lực lượng đều truyền vào dưới chân, lập tức khiến cho một vùng mặt đất mấy chục thước đều sụt xuống đến gần ba thước, trên tay nứt ra rất nhiều đường hoa văn lớn.Đây chính là lực lượng của Thi Vương.- Không hổ là Thi Vương, nhưng mà phản ứng vẫn còn rất cứng ngắc.

Hẳn là hắn vừa mới tấn chức làm Thi Vương, vẫn còn chưa trải qua thử thách chiến đấu.Cự Phủ trong tay Phong Phi Vân biến thành chiến đao dài bẩy thước, lướt qua giữa hai tay Thi Vương mà bổ vào đỉnh đầu Thi Vương.

Chiến đao bổ xuống làm bắn ra những tảng lớn tia lửa ra bên ngoài.- Bốp.Đỉnh đầu Thi Vương bị một tầng Thiết Lân xuyên qua, một luồng Thi Khí đen sì phun trào ra.

Từ trong đầu lâu bị nứt ra có một thanh Huyết Kiếm bay ra, nó đâm thẳng vào tim Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vội vàng thu đao, biến Thiên Tủy Binh Đảm thành thần thuẫn màu trắng.

Khi bị Huyết Kiếm kia nện mãnh liệt, thân thể Phong Phi Vân bị chấn động mạnh, đầu khớp xương hai tay đều giống như muốn bị bẻ gẫy.

Hắn bật lui mạnh ra ngoài, để lại trên mặt đất một vết lõm hình máng thật sâu.- Phong Phi Vân, đây là sự chênh lệch về lực lượng.

Tu vi của ngươi quá thấp, coi như nắm giữ thần binh lợi khí thì cũng không có khả năng chiến thắng Thi Vương.Bổ Thiên rơi xuống bên cạnh Thi Vương.

Hắn đặt một chiếc Thi Phù máu chảy đầm đìa trong tay lên đỉnh đầu Thi Vương, vết nứt bị Phong Phi Vân chém ra được chữa trị trong nháy mắt.Khí tức trên người Thi Vương càng khiếp người hơn.

Do bị Phong Phi Vân chọc giận, Thi Khí tràn ngập trên người tựa như một thi vụ đen sì.

Chỉ trong nháy mắt hắn liền hạ xuống trước mặt Phong Phi Vân, một trảo chụp về hướng đầu Phong Phi Vân.- Ngao.Một con hung lang màu đen thật lớn xông đến.

Nó cao gần tám thước, hàm răng sắc bén.

Vào lúc Thi Vương vẫn còn chưa chộp vào trên người Phong Phi Vân, nó liền goạm một cái cắn Thi Vương, sau đó nuốt vào trong bụng.Đây là một con Hắc Tham Lang, nó đã tu luyện chín trăm năm, sắp sửa bước vào hàng ngũ Linh Thú.

Nó chính là một vị mãnh thú vương giả trên vùng đất hoang vu vắng vẻ này.Con thú to lớn này quả là cực kì hung dữ mãnh liệt, rất nhiều người đều tận mắt thấy nó ăn sống nuốt tươi Thi Vương thì kinh ngạc đến cằm đều phải rơi trên mặt đất.

Loại cấp bậc chiến đấu này, quả thực khiến trái tim người xem không ngừng co thắt lại.

Nếu như con Hắc Tham Lang này chạy sang bờ vực thẳm bên kia, không biết có bao nhiêu người sẽ trở thành thức ăn trong bụng nó.Bỗng dưng, thân thể cao lớn của Hắc Tham Lang trở nên luống cuống, nó phát ra tiếng kêu cực kỳ đau đớn.

Trên da nó đã bắt đầu có máu chảy, những sợi lông màu đen đều bắt đầu bị máu chảy đầm đìa bết lại.- Rầm."

Thân thể khổng lồ của con lang bị xé rách.

Thi Vương mặt mày hung ác, trong miệng vẫn còn ngậm một khối xương đầu của Hắc Tham Lang.

Trong khi gặm, lân phiến trên người nó đều dựng lên với những giọt huyết châu đang lăn lăn.

Nó phát ra âm thanh "Cạc cạc", chỉ một trảo đã chụp nát một cây thiết liễu mộc đường kính ba thước ở phía sau Phong Phi Vân, đồng thời xé rách một góc trang phục của Phong Phi Vân.Mà Phong Phi Vân thì trước đó một bước đã bay lên đứng trên ngọn cây.

Hắn nhìn qua một góc trang phục bị rách nát mà có hơi nhíu mày.- Trời ạ, Hắc Tham Lang lại đều bị Thi Vương kia xé xát, mà đó chỉ vẻn vẹn là một con vừa mớt trở thành Thi Vương, chiến lực liền đã đáng sợ như thế.

Nếu như là Thi Vương đích thực, vậy không biết còn khủng bố đến đâu.- Tử Minh Thi Động chính là Thi Động truyền thừa từ thuở xa xưa, nội tình sâu không lường được.

Số lượng Thi Vương tuyệt đối không ít, thậm chí còn có thể có được Thi Vương Chi Vương với chiến lực so với chân nhân.- Khó trách Tử Minh Thi Động kiêu ngạo như vậy, mạnh mẽ xuất hiện, có khí thế đủ để tranh đoạt thiên hạ.- Nghe nói Tử Minh Thi Động có nhân vật cực kỳ khủng bố đang âm thầm sắp xếp, muốn mượn Thi Phủ Minh Bảo từ thời thượng cổ để thu phục Nữ Ma, luyện hóa ra vô thượng Chiến Thi.- Nữ Ma chính là Thi Tà cường đại nhất gần mấy ngàn năm mới xuất hiện.

Rất nhiều Thi Động đều muốn phải thu phục luyện hóa nàng, đã âm thầm thu xếp thật lâu.- Tử Minh Thi Động có dã tâm cũng quá lớn, nhưng mà những Thi Động truyền thừa cổ xưa này cũng không thể suy đoán theo lẽ thường.

Vẻn vẹn chỉ là xuất ra một con Thi Vương, là có thể đủ...

Đó là cái gì vậy?

Tại sao ta cảm giác được một sự lạnh lẽo phát ra từ nội tâm, thật giống như đã đến âm tào địa phủ.Rất nhiều người đều cảm nhận được một cỗ Âm Khí mức độ cao nhất này mà dựng ngược tóc gáy, tựa như đột nhiên bỗng rơi xuống hầm băng.Một cỗ Âm Hàn Chi Khí kia, chính là tản mát ra từ trên người Phong Phi Vân, tràn ngập cả thiên địa.Không biết từ khi nào, trong tay Phong Phi Vân đã có thêm một cái quan tài Hoàng Thạch.

Hai tay hắn nâng lên, trôi nổi trước người.Cỗ quan tài Hoàng Thạch cũng không biết xa xưa đến mức độ như thế nào.

Trên bề mặt nó có khí tức phong cách cổ xưa u oán mà lạnh lẽo, lớp đá bên ngoài đã bắt đầu bong tróc rơi xuống.

Một chút hoa văn chạm khắc thờ cúng ở trên bề mặt cũng trở nên vô cùng lờ mờ và mơ hồ.Nhìn thấy cái quan tài đá này, ngay cả một con Thi Vương hung dữ mãnh liệt kia cũng cảm giác được sự sợ hãi.

Nó hơi lui về phía sau một bước.Cái quan tài đá này, chính là Phong Mặc dùng một cái xương đùi của Diêm vương để trao đổi với Binh Tiển Thi Động mà có được.

Nó cũng là tín vật liên minh giữa Phong gia và Binh Tiển Thi Động, một mực đặt ở trên người Phong Phi Vân, vẫn còn chưa trả về Phong gia.Giá trị của cái quan tài đá này, tuyệt đối có thể so sánh với cái xương đùi của Diêm vương.Ngọa Long Sinh đã từng nói với Phong Phi Vân, cái quan tài đá này chính là táng quan thủ lĩnh bộ lạc viễn cổ từ thời kì đồ đá.

Bên trong đã từng đặt một vị Chân Nhân, chỉ là thời gian trôi qua đã quá lâu, ngay cả thi thể của Chân Nhân cũng đã biến thành Hư Vô.Nhưng mà trong quan tài đá vẫn ẩn chứa lực lượng vô cùng thần bí, nhưng lại vẫn còn lưu lại được đạo kình và phép tắc thần thông do Chân Nhân lưu lại.Phong Phi Vân đã từng suy đoán, Phong Mặc là muốn dùng cái quan tài đá này để trấn áp Nữ Ma, thống nhất phủ Nam Thái.Nếu như suy đoán này đúng, như vậy cũng đã nói lên, cái quan tài Hoàng Thạch này đích xác có lực áp chế tuyệt đối với Thi Tà.

Ngay cả Nữ Ma đều có thể sẽ bị trấn áp, huống chi chỉ là một khối Thi Tà vừa mới tấn chức Thi Vương.Đây là một cỗ quan tài tràn ngập tà tính, khí tức u ám kia làm cho người ta có một loại cảm giác gần tử vong đến vô hạn.-------Chương 991: Hắc bào nữ tử (1)Đây là...

Đây là cái Hoàng Thạch Quan do tổ tiên Binh Tiển Thi Động đào ra được từ trong Vũ Hóa Mộ Viên, làm thế nào lại ở trong tay của ngươi ?Bổ Thiên vốn là một người tỉnh táo, nhưng mà giờ phút này cũng không thể tỉnh táo được chút nào.

Trên Hoàng Thạch Quan mơ hồ có hoa văn, khiến cho hắn cảm giác kinh động sợ hãi.Tử Minh Thi Động và Binh Tiển Thi Động đều là một trong những Thi Động xa xưa nhất ở phủ Bắc Cương.

Tổ tiên của Tử Minh Thi Động cũng từng tham gia vào trong một hồi tranh đoạt kia.

Cái Hoàng Thạch Quan này có lực áp chế đặc thù đối với Thi Tà.

Mỗi đại Thi Động cũng đều muốn có được nó.

Nhưng mà cuối cùng vẫn bị Binh Tiển Thi Động đoạt đi.Trong đôi mắt xanh mượt của Thi Vương kia tràn ngập vẻ sợ hãi.

Nó không ngừng phát ra tiếng gào luống cuống, chân thì đạp mạnh trên mặt đất, làm cho mặt đất bị nứt ra từng tấc.Trên bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ một mảnh sương mù màu tím.

Hắn nâng quan tài Hoàng Thạch rồi nói:- Hôm nay ta liền xem một chút, cỗ quan tài Hoàng Thạch này có thể trấn áp một con Thi Vương hay không.- Hưu.Phong Phi Vân bay dựng lên từ trên đỉnh ngọn cây, thân như con chim bay lượn, hai tay ôm quan tài Hoàng Thạch, sau đó đánh đi ra ngoài.

Quan tài xoay tròn bay ngang trong không khí đến trấn áp Thi Vương.Thi Vương kêu gào càng hung tợn hơn.

Trong miệng thốt ra một mảnh Thi Vụ đen sì.

Những Thi Vụ này biến thành hơn một ngàn cái xúc tua, bắt hết những tử thi đi ra từ lòng đất này, rồi chồng chất chúng thành một tòa thi sơn khủng bố chất đầy thây người.Trên thi sơn có cốt hỏa thiêu đốt, vô số Lão Thi đang kêu thảm thiết, nhưng mà nó lại căn bản không ngăn được Hoàng Thạch Quan.

Thi sơn bị nện đến chia năm xẻ bảy, quan tài Hoàng Thạch trực tiếp oanh kích ở trên đỉnh đầu Thi Vương.

Tựa như một mảnh bầu trời hủ bại, đè một đôi đầu gối của Thi Vương đều bị lún vào trong lòng đất.- Ngao.Thi Vương hai tay nâng quan tài Hoàng Thạch, cực kì cố hết sức tựa hồ như nâng một quả núi lớn.

Thân thể hắn không ngừng lún xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm xé ruột xé gan.Phong Phi Vân bay xuống trên đỉnh quan tài Hoàng Thạch, đạp lên mặt trên.

Trong tay hắn mang theo một cây chiến mâu trắng tinh, cả người thẳng tựa như một cây thương.

Bàn chân hắn dẫm mạnh về nắp quan tài Hoàng Thạch một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ truyền xuống, nện cho bẩy, tám phiến lân phiến trên người Thi Vương bay đi ra ngoài, trên tay bốc lên khói xanh loằng ngoằng.Trong khi Phong Phi Vân xem ra Hoàng Thạch Quan có nhiệt độ bình thường, thì Thi Vương khi bị chạm vào lại giống như đang nâng đỡ một chiếc hỏa lò, phải luyện hóa thi thân của nó.Dưới ánh sao đầy trời, một nam nhân mang theo chiến mâu dậm chân trên một cái quan tài Hoàng Thạch.

Một con Thi Vương bị trấn áp gắt gao, trong miệng Thi Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, phảng phất như thân thể đang bị luyện hóa.Một màn cực kì kinh sợ, một số thương khách bị dọa đến trong lòng run sợ.

Mặc dù bọn họ đã chứng kiến không ít cảnh đời, nhưng mà lại vẫn bị một luồng Âm Khí tản mát ra từ quan tài Hoàng Thạch kia làm cho kinh động sợ hãi đến khó có thể nhúc nhích.

Lại còn nam nhân tà tính đứng ở trên quan tài Hoàng Thạch.- Đây là một cái quan tài cổ tuyệt thế vô song, niên đại khó có thể khảo cứu.

Nhưng mà ta cảm giác, nếu như mở cỗ quan tài này ra, chỉ sợ có thể đem đè chết Chân Nhân ở bên trong.Trong khách sạn Linh Vực có ba ông lão mặc ngân bào thật dài.

Bọn họ cũng không đến vách đá đi xem cuộc chiến, mà ngồi an vị trong một phòng thượng đẳng ở dãy chữ Thiên, nhưng mà lại hiểu rõ đầu đuôi đối với tình hình chiến đấu của trận chiến này.Ba ông lão này chính là người của Thần Linh Cung, đã ở tại khách sạn Linh Vực hơn một tháng.Một ông lão khác nói:- Đây là một nhân tài thiên tư tuyệt đỉnh, nhìn cách sử dụng công pháp thần thông, hẳn là chính là Yêu Ma Chi Tử kia của Thần Tấn Vương Triều.

Quả nhiên là tài hoa hơn người trong truyền thuyết.

Về thiên phú bẩm sinh có thể so với Ngũ Đại Thần Đồ của Thần Linh Cung.- Nếu như có thể thu nạp hắn vào Thần Linh Cung thì tốt, với thiên phú bẩm sinh của hắn, khả năng đạt tới cảnh giới Chân Nhân là rất cao.- Căn cứ vào tin tức, Sâm La Điện cũng có ý lôi kéo hắn.

Xem ra Phong Hoàng sau khi chạy ra từ Đồng Lô Sơn, e là đã biết không ít những điều mà Thần Linh Cung chúng ta cũng không biết.

Việc lôi kéo Phong Phi Vân, rất có thể có liên quan đến kho báu thần tàng của Yêu Tộc trong Đồng Lô Sơn.- Việc này còn chờ xem xét, dù sao tính khả năng không lớn.

Hơn nữa Phong Hoàng bị nhốt ở trong Đồng Lô Sơn gần hai ngàn năm mới thoát ra được.

So với ai khác thì hắn biết rõ ràng sự khủng bố của Đồng Lô Sơn, hẳn là sẽ không lại đi vào Đồng Lô Sơn.- Nói rất đúng, mục đích chuyến đi này của chúng ta vẫn còn phải thăm dò thật rõ xem tu vi hiện tại của Phong Hoàng rốt cuộc đạt tới mức độ như thế nào.

Nếu như cường đại đến mức uy hiếp tới địa vị chí cao của Thần Linh Cung chúng ta, như vậy có lẽ phải nhanh chóng loại trừ hắn.Bên ngoài khách sạn Linh Vực, những người đó càng kinh ngạc hơn.Một đám người kia của thế gia Bắc Minh giờ phút này có hơn phân nửa đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Trên mặt Bắc Minh Cống cũng hiện ra vài nếp nhăn, lão nói:- Người này có chiến bảo trên người quả thực lợi hại, mỗi một món báu vật đều đủ để ngang với báu vật trấn tộc của một Đại Hình gia tộc.Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân và quan tài Hoàng Thạch mới xuất ra kia đều là chiến bảo vô thượng.

Chỉ cần là người có đủ nhãn lực, đều có thể thấy giá trị của hai món đồ này.

Mặc dù là Cự Phách đều sẽ thèm thuồng không thôi.Nữ nhân toàn thân đều bọc áo choàng màu đen kia, cơn ớn lạnh trên người cực kì đậm đặc.

Trong khe hở áo choàng lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp, ánh mắt hắc bạch phân minh, lông mày thật dài, gấp khúc mà tinh tế.

Đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp một cái, liền làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén mãnh liệt.Đây tuyệt đối là một nữ nhân có thân phận cao quý, dáng dấp sang trọng trên người kia thì Công Chúa hoàng gia bình thường đều không thể học nổi.Bắc Minh Cống hỏi:- Phu nhân, có lẽ chúng ta tìm cơ hội khác rồi lại ra tay vậy?- Ta không chờ được lâu như vậy.Từ trong bộ áo choàng màu đen truyền ra một âm thanh của nữ nhân cực kì dễ nghe, nhưng mà giờ phút này lại lạnh lùng đến cực điểm.

Chiếc áo choàng màu đen vừa phiêu bạt, ngọc thể thướt tha liền thuận gió lướt đi.Dáng người uyển chuyển duyên dáng như múa lượn một cái rồi dọc theo cái cầu dài bằng xích sắt bắc qua vực thẳm, lập tức liền biến thành một bóng hình đẹp đẽ, khắc họa ra một độ cung duyên dáng rồi rơi xuống trên đỉnh quả núi cao đen ngòm kia.

Nơi nào nó đi qua, những mãnh thú ác điểu này bị đánh bay toàn bộ ra ngoài xa.Chương 992: Hắc Bào Nữ Tử. (2)Khí tức cường đại trên người của nàng làm cho không khí đều phải run rẩy theo.

Đây tuyệt đối không phải điều mà tu vi Cự Phách bình thường có thể có được.- Trời ạ, lại có cường giả siêu cấp xuất thủ.

Đây là nàng sẽ đối phó với thiếu niên kia, hay là định đánh nhau với vị cường giả Tử Minh Thi Động.Phong Phi Vân vừa toàn lực trấn áp Thi Vương, vừa đánh nhau với Bổ Thiên.

Linh khí trên người hoàn toàn bị điều động hết, thần kinh căng thẳng đến mức độ cao nhất.

Hắn cảm giác được phía sau có khí tức khủng bố truyền đến.

Đây tuyệt đối là khí tức mà một vị Cự Phách đích thực mới có được.Một vị Cự Phách xông đến.Tu vi của Bổ Thiên chính là Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.

Nhưng mà hắn đúng là người Cản Thi, nên hắn tịnh không am hiểu dùng kỹ năng chiến lực của bản thân.

Thứ mà hắn càng am hiểu hơn chính là khống chế Thi Tà chiến đấu.Cho nên Bổ Thiên mặc dù là tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, nhưng hắn cũng chỉ có thể phát huy ra được sức chiến đấu của Bán Bộ Cự Phách trung kỳ.

Phong Phi Vân mượn tốc độ siêu phàm và Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén nên còn có thể tạm thời giao chiến cùng hắn mà không rơi vào hạ phong.Còn một khối Thi Vương kia mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao chỉ là một Thi Tà vừa mới tiến vào cảnh giới Thi Vương, thân thể vẫn còn rất cứng ngắc, tư duy chiến đấu cũng còn cực kỳ bạc nhược.

Chiến lực mà nó đích thực có thể phát huy ra được cũng chỉ có tương đương Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.Có quan tài Hoàng Thạch có thể khắc chế nó, nên cho dù có uy hiếp, nhưng mà uy hiếp lại cũng không phải quá lớn.Phong Phi Vân vốn chính là muốn lợi dụng một trận chiến này với Bổ Thiên và Thi Vương để lại đột phá vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cho nên mới dám mạo hiểm vượt biên đánh một trận.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ xảy ra biến cố, lại xuất hiện thêm một vị cường giả cấp bậc Cự Phách đích thực cũng tham gia vào.Đây chính là khí tức cấp bậc Cự Phách hàng thật giá thật.Có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách, liền đã là bước chân vào nhân vật cấp bậc lão làng trong Tu Tiên Giới ở Thần Tấn Vương Triều.

Cứ tự suy xét một lượt, loại Thần Tướng trấn thủ một phủ biên cương giống như Quách Đại Hải đều vẻn vẹn chỉ là cảnh giới Cự Phách, liền biết cao thủ cấp bậc Cự Phách có số lượng rất ít ỏi.- Phong Phi Vân, để mạng lại.Một âm thanh của nữ nhân vang lên, sát ý tràn trề.

Trên hai tay triển khai một loại Linh Thông cái thế hơn đời, nhổ bật một quả núi nhỏ cao hơn một trăm thước, rồi trực tiếp đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân từ lúc cảm giác được khí tức khổng lồ của nữ nhân mặc hắc bào này, hắn liền lập tức thu hồi quan tài Hoàng Thạch, mang theo chiến mâu, độn đi thật xa.Quả núi nhỏ của Hắc Bào Nữ Tử này rơi trên đỉnh đầu Thi Vương, đè Thi Vương vào lòng đất.- Ngao.Quả núi nhỏ rung động, từ mặt đất bay ngược lên cao.

Đúng là Thi Vương đang bị đè ở bên dưới đã nhấc nó lên, rồi hắn nện thẳng về phía trước về hướng Hắc Bào Nữ Tử.- Thật khó chịu.Hắc Bào Nữ Tử vung ống tay áo lên, một quầng ánh sáng lành lạnh cuốn đi ra ngoài, trực tiếp đánh nát quả núi nhỏ kia.

Khí lạnh bao bọc thân hình Thi Vương, Hàn Băng hoàn toàn làm đông cứng thân thể Thi Vương, biến nó thành một tảng băng lớn.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm đứng ở xa xa.

Hắn hạ xuống trên lưng một con voi lớn với cánh dài.

Nó đang bay giữa không trung, tránh lui ra rất xa.

Trong đồng tử của hắn có ánh lửa bập bùng, giống như hai con Phượng Hoàng.

Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào dáng người yểu điệu của Hắc Bào Nữ Tử kia, giống như phải nhìn thấu hắc bào trên người nàng.Rốt cuộc nàng là ai, vì sao phải giết ta ?Sát khí trên người nàng thật sự quá đậm đặc, sát khí biến thành đao kiếm, nó chém cho cỏ cây trên đỉnh núi kia bị nghiền nát thành phấn mạt.Chỉ một lời nàng liền hô lên tên của ta, hiển nhiên đã từng thấy ta.

Hơn nữa nàng mặc hắc bào, không chỉ có để bao bọc toàn thân, che dấu tất cả tức giận, mà còn có thể đủ phong bế người khác dùng thần thức dò xét.

Hiển nhiên thân phận của nàng cực kì đặc thù, không cho phép bất luận kẻ nào biết được.Rốt cuộc nàng là ai, với ta có thù hận khó lường gì ?Trong óc Phong Phi Vân xẹt qua những ý nghĩ này như tia chớp, rất khó đoán được thân phận của nàng.

Căn cứ vào cấp bậc tu vi của nàng, Phong Phi Vân suy đoán chỉ có vài người lọt vào vòng đó.

Ví dụ như Vu Thanh Họa của Ngự Thú Trai là hiềm nghi liền lớn nhất, nhưng mà lập tức điều này liền bị Phong Phi Vân phủ định.

Bởi vì nữ nhân này tu vi mặc dù cường đại, nhưng đem so với Vu Thanh Họa lại vẫn còn có một tia chênh lệch.

Hơn nữa Vu Thanh Họa mặc dù rất hận Phong Phi Vân, nhưng cũng không đuổi theo suốt hơn mười vạn dặm, đến tận khách sạn Linh Vực này mới động thủ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Tảng băng vô phương làm cho Thi Vương bị đông lại, nên nó bị nên vỡ tan rồi hắn xông ra ngoài.

Nó lại lần nữa khởi xướng công kích về hướng Hắc Bào Nữ Tử kia.

Bổ Thiên vội vàng khống chế nó, rồi nói:- Phong Phi Vân mới là mục tiêu.

Tối nay, ta muốn giết hắn để nổi danh.Dù sao tên của Phong Phi Vân đều đã bị Hắc Bào Nữ Tử kia hô lên, Bổ Thiên cũng không buồn giấu diếm nữa.Hắn lúc trước sở dĩ không gọi ra tên của Phong Phi Vân tên, đó là bởi vì hắn đã biết trên người Phong Phi Vân có kho của mười vạn miếng Linh Thạch, có thể so với tất cả của cải ở một tiên môn đại giáo truyền thừa từ thuở xa xưa.

Hắn không muốn người khác cướp đoạt cùng hắn, cho nên giấu diếm.

Hiện tại lại không cần thế nữa, dù sao thân phận của Phong Phi Vân đã hoàn toàn bại lộ.Sau khi thân phận của Phong Phi Vân bại lộ, càng là dấy lên một cơn sóng lớn.

Rất nhiều người đều thấy tâm huyết bắt đầu sôi sùng sục.Bên ngoài khách sạn Linh Vực vô phương giữ được bình tĩnh, tựa như một giọt nước lạnh nhỏ vào trong vạc dầu, bắt đầu bùng cháy.- Thì ra là Phong Phi Vân, thì ra là Phong Phi Vân.

Yêu ma này đã mất tích hơn một năm, nay đã xuất hiện trở lại.Một lái buôn eo tròn bụng phệ, đôi mắt đều phải trợn trừng như lòi ra từ trong khóe mắt.Những người có tu vi thấp này, ai nấy đều rất kinh hãi.

Dù sao, tiếng tăm của Phong Phi Vân thật sự quá lớn, thân phận cũng không phải tầm thường.

Chỉ cần là một danh tiếng đương triều Thần Vương thì cũng đã đủ làm khiếp sợ rất nhiều người.Mà một số nhân vật thực sự cường đại lại cũng có một loại dáng vẻ khác, ánh mắt đều rạng ngời, sáng quắc chói mắt.

Điệu bộ nhìn Phong Phi Vân thật giống như là đang nhìn một tòa tiên quặng.Người có thể xuất hiện ở loại vùng khỉ ho cò gáy như khách sạn Linh Vực này, bình thường lá gan đều rất lớn.

Chỉ cần có lợi ích tuyệt đối, mặc dù là đương triều Tấn Đế thì bọn họ cũng dám động vào.Cơ hồ mỗi người cũng biết, trên người Phong Phi Vân có một món của cải thật lớn, giàu đến địch quốc.

Chỉ cần có thể thu được món gia tài này, là có thể thành lập được một tòa tiên môn đại giáo.-------Chương 992: Hắc bào nữ tử (2)Khí tức cường đại trên người của nàng làm cho không khí đều phải run rẩy theo.

Đây tuyệt đối không phải điều mà tu vi Cự Phách bình thường có thể có được.- Trời ạ, lại có cường giả siêu cấp xuất thủ.

Đây là nàng sẽ đối phó với thiếu niên kia, hay là định đánh nhau với vị cường giả Tử Minh Thi Động.Phong Phi Vân vừa toàn lực trấn áp Thi Vương, vừa đánh nhau với Bổ Thiên.

Linh khí trên người hoàn toàn bị điều động hết, thần kinh căng thẳng đến mức độ cao nhất.

Hắn cảm giác được phía sau có khí tức khủng bố truyền đến.

Đây tuyệt đối là khí tức mà một vị Cự Phách đích thực mới có được.Một vị Cự Phách xông đến.Tu vi của Bổ Thiên chính là Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.

Nhưng mà hắn đúng là người Cản Thi, nên hắn tịnh không am hiểu dùng kỹ năng chiến lực của bản thân.

Thứ mà hắn càng am hiểu hơn chính là khống chế Thi Tà chiến đấu.Cho nên Bổ Thiên mặc dù là tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, nhưng hắn cũng chỉ có thể phát huy ra được sức chiến đấu của Bán Bộ Cự Phách trung kỳ.

Phong Phi Vân mượn tốc độ siêu phàm và Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén nên còn có thể tạm thời giao chiến cùng hắn mà không rơi vào hạ phong.Còn một khối Thi Vương kia mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao chỉ là một Thi Tà vừa mới tiến vào cảnh giới Thi Vương, thân thể vẫn còn rất cứng ngắc, tư duy chiến đấu cũng còn cực kỳ bạc nhược.

Chiến lực mà nó đích thực có thể phát huy ra được cũng chỉ có tương đương Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.Có quan tài Hoàng Thạch có thể khắc chế nó, nên cho dù có uy hiếp, nhưng mà uy hiếp lại cũng không phải quá lớn.Phong Phi Vân vốn chính là muốn lợi dụng một trận chiến này với Bổ Thiên và Thi Vương để lại đột phá vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cho nên mới dám mạo hiểm vượt biên đánh một trận.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ xảy ra biến cố, lại xuất hiện thêm một vị cường giả cấp bậc Cự Phách đích thực cũng tham gia vào.Đây chính là khí tức cấp bậc Cự Phách hàng thật giá thật.Có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách, liền đã là bước chân vào nhân vật cấp bậc lão làng trong Tu Tiên Giới ở Thần Tấn Vương Triều.

Cứ tự suy xét một lượt, loại Thần Tướng trấn thủ một phủ biên cương giống như Quách Đại Hải đều vẻn vẹn chỉ là cảnh giới Cự Phách, liền biết cao thủ cấp bậc Cự Phách có số lượng rất ít ỏi.- Phong Phi Vân, để mạng lại.Một âm thanh của nữ nhân vang lên, sát ý tràn trề.

Trên hai tay triển khai một loại Linh Thông cái thế hơn đời, nhổ bật một quả núi nhỏ cao hơn một trăm thước, rồi trực tiếp đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân từ lúc cảm giác được khí tức khổng lồ của nữ nhân mặc hắc bào này, hắn liền lập tức thu hồi quan tài Hoàng Thạch, mang theo chiến mâu, độn đi thật xa.Quả núi nhỏ của Hắc Bào Nữ Tử này rơi trên đỉnh đầu Thi Vương, đè Thi Vương vào lòng đất.- Ngao.Quả núi nhỏ rung động, từ mặt đất bay ngược lên cao.

Đúng là Thi Vương đang bị đè ở bên dưới đã nhấc nó lên, rồi hắn nện thẳng về phía trước về hướng Hắc Bào Nữ Tử.- Thật khó chịu.Hắc Bào Nữ Tử vung ống tay áo lên, một quầng ánh sáng lành lạnh cuốn đi ra ngoài, trực tiếp đánh nát quả núi nhỏ kia.

Khí lạnh bao bọc thân hình Thi Vương, Hàn Băng hoàn toàn làm đông cứng thân thể Thi Vương, biến nó thành một tảng băng lớn.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm đứng ở xa xa.

Hắn hạ xuống trên lưng một con voi lớn với cánh dài.

Nó đang bay giữa không trung, tránh lui ra rất xa.

Trong đồng tử của hắn có ánh lửa bập bùng, giống như hai con Phượng Hoàng.

Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào dáng người yểu điệu của Hắc Bào Nữ Tử kia, giống như phải nhìn thấu hắc bào trên người nàng.Rốt cuộc nàng là ai, vì sao phải giết ta ?Sát khí trên người nàng thật sự quá đậm đặc, sát khí biến thành đao kiếm, nó chém cho cỏ cây trên đỉnh núi kia bị nghiền nát thành phấn mạt.Chỉ một lời nàng liền hô lên tên của ta, hiển nhiên đã từng thấy ta.

Hơn nữa nàng mặc hắc bào, không chỉ có để bao bọc toàn thân, che dấu tất cả tức giận, mà còn có thể đủ phong bế người khác dùng thần thức dò xét.

Hiển nhiên thân phận của nàng cực kì đặc thù, không cho phép bất luận kẻ nào biết được.Rốt cuộc nàng là ai, với ta có thù hận khó lường gì ?Trong óc Phong Phi Vân xẹt qua những ý nghĩ này như tia chớp, rất khó đoán được thân phận của nàng.

Căn cứ vào cấp bậc tu vi của nàng, Phong Phi Vân suy đoán chỉ có vài người lọt vào vòng đó.

Ví dụ như Vu Thanh Họa của Ngự Thú Trai là hiềm nghi liền lớn nhất, nhưng mà lập tức điều này liền bị Phong Phi Vân phủ định.

Bởi vì nữ nhân này tu vi mặc dù cường đại, nhưng đem so với Vu Thanh Họa lại vẫn còn có một tia chênh lệch.

Hơn nữa Vu Thanh Họa mặc dù rất hận Phong Phi Vân, nhưng cũng không đuổi theo suốt hơn mười vạn dặm, đến tận khách sạn Linh Vực này mới động thủ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Tảng băng vô phương làm cho Thi Vương bị đông lại, nên nó bị nên vỡ tan rồi hắn xông ra ngoài.

Nó lại lần nữa khởi xướng công kích về hướng Hắc Bào Nữ Tử kia.

Bổ Thiên vội vàng khống chế nó, rồi nói:- Phong Phi Vân mới là mục tiêu.

Tối nay, ta muốn giết hắn để nổi danh.Dù sao tên của Phong Phi Vân đều đã bị Hắc Bào Nữ Tử kia hô lên, Bổ Thiên cũng không buồn giấu diếm nữa.Hắn lúc trước sở dĩ không gọi ra tên của Phong Phi Vân tên, đó là bởi vì hắn đã biết trên người Phong Phi Vân có kho của mười vạn miếng Linh Thạch, có thể so với tất cả của cải ở một tiên môn đại giáo truyền thừa từ thuở xa xưa.

Hắn không muốn người khác cướp đoạt cùng hắn, cho nên giấu diếm.

Hiện tại lại không cần thế nữa, dù sao thân phận của Phong Phi Vân đã hoàn toàn bại lộ.Sau khi thân phận của Phong Phi Vân bại lộ, càng là dấy lên một cơn sóng lớn.

Rất nhiều người đều thấy tâm huyết bắt đầu sôi sùng sục.Bên ngoài khách sạn Linh Vực vô phương giữ được bình tĩnh, tựa như một giọt nước lạnh nhỏ vào trong vạc dầu, bắt đầu bùng cháy.- Thì ra là Phong Phi Vân, thì ra là Phong Phi Vân.

Yêu ma này đã mất tích hơn một năm, nay đã xuất hiện trở lại.Một lái buôn eo tròn bụng phệ, đôi mắt đều phải trợn trừng như lòi ra từ trong khóe mắt.Những người có tu vi thấp này, ai nấy đều rất kinh hãi.

Dù sao, tiếng tăm của Phong Phi Vân thật sự quá lớn, thân phận cũng không phải tầm thường.

Chỉ cần là một danh tiếng đương triều Thần Vương thì cũng đã đủ làm khiếp sợ rất nhiều người.Mà một số nhân vật thực sự cường đại lại cũng có một loại dáng vẻ khác, ánh mắt đều rạng ngời, sáng quắc chói mắt.

Điệu bộ nhìn Phong Phi Vân thật giống như là đang nhìn một tòa tiên quặng.Người có thể xuất hiện ở loại vùng khỉ ho cò gáy như khách sạn Linh Vực này, bình thường lá gan đều rất lớn.

Chỉ cần có lợi ích tuyệt đối, mặc dù là đương triều Tấn Đế thì bọn họ cũng dám động vào.Cơ hồ mỗi người cũng biết, trên người Phong Phi Vân có một món của cải thật lớn, giàu đến địch quốc.

Chỉ cần có thể thu được món gia tài này, là có thể thành lập được một tòa tiên môn đại giáo.-------Chương 993: Bắc minh thần phiCục cưng của ta, cái này ta xem như phải kiếm được một khoản lớn.Cổ Cương Man nhân thân cao hơn năm thước, mặc da thú, lưng đeo xương thú phát ra tiếng cười khanh khách, hắn để lộ ra một răng cửa lớn vàng khè.Chỉ là, giờ phút này ai nấy đều chưa vội ra tay xuất thủ, mà đang chờ đợi cơ hội.

Bởi vì hiện tại có hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang giằng co với với Phong Phi Vân.

Một khi có người thứ tư tiến công thêm, rất có thể sẽ bị bọn họ liên thủ đánh lại, tuyệt đối không chiếm được kết cục tốt lành gì.Phong Phi Vân liền đứng ở trên lưng con voi lớn, bay dưới bầu trời đêm xám như chì.

Tối nay ánh sao sáng ngời, liếc mắt có khả năng nhìn thấy những quả núi cao và bình nguyên hoang vắng ở ngoài trăm dặm.Phong Phi Vân nhìn chăm chú nữ nhân mặc áo choàng màu đen kia mà cười nói:- Đây là ta và Bổ Thiên quyết đấu, người ngoài tốt nhất không nên tham gia vào.Nữ nhân mặc mặc áo bào đen kia, dáng người thướt tha, thân thể mềm mại.

Chiếc áo choàng rộng rãi cũng không cách nào che dấu nổi ngọc thể động lòng người của nàng.Âm thanh của nàng lạnh lẽo đến cực điểm, một đôi mắt nhung lộ ra giữa khe hở áo choàng, nàng nói:- Phong Phi Vân, chúng ta có thù không đợi trời chung.

Tối nay không phải ngươi chết, chính là ta vong.Thân thể của nàng tựa như thần mị, tốc độ nhanh đến trình độ cao nhất, giống như là đang băng qua một cây cầu trên hư không.

Vẻn vẹn chỉ một tích tắc liền xuất hiện ở trước mắt Phong Phi Vân.

Vóc dáng hơn người, càng lúc càng lớn.

Đã có thể rõ ràng nhìn thấy nàng vươn ra một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết, tạo thành móng vuốt.

Móng tay rất dài, tựa như năm chiếc quỷ trảo thần đao.Khí tức trên người nàng vô cùng khổng lồ, ép tới Phong Phi Vân thiếu chút nữa không thở nổi.Phong Phi Vân vội vàng bật lui mạnh, triển khai Luân Hồi Tật Tốc đến trình độ cao nhất.

Âm thanh hóa thành những đường cong, tựa như một vòng nước xoáy cuốn về hướng trời cao, thẳng đến trời cao mấy ngàn thước.- Phốc.Từ phía sau truyền đến tiếng kêu thảm của con Dạ Cốc Tượng tu luyện chín trăm năm.

Nó bị một trảo này của Hắc Bào Nữ Tử xé nát thân thể khổng lồ, đôi cánh dài mấy chục thước đều bị cắt nát, máu tươi rơi xuống như mưa.Thân thể khổng lồ của Dạ Cốc Tượng rơi xuống giữa khe núi.Dạ Cốc Tượng và Hắc Tham Lang đều là dị thú tu luyện chín trăm năm.

Nó chính là Dị Thú Chi Vương của cả một vùng đất này, nhưng mà hiện tại cả hại lại cùng đều bị mất mạng.Hắc Bào Nữ Tử bay vọt lên đuổi theo, thẳng đến trời cao.

Thân hình tinh tế như Mỹ Nữ Xà chập chờn trong trời đêm, chả mấy chốc liền đuổi kịp và vượt Phong Phi Vân.- Tốc độ thật nhanh, tu vi của nàng ít nhất đã đạt tới Cự Phách trung kỳ, hơn nữa tu luyện thân pháp điển tịch cấp bậc rất cao.

Nếu như luận chiến lực, e là so sánh Quách Đại Hải đều phải mạnh hơn một bậc.Phong Phi Vân dùng tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, đạt tới tốc độ gấp bốn mươi lần của tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng bình thường.

Nhưng mà lại vẫn chỉ vẻn vẹn nhanh hơn một xíu so với Hắc Bào Nữ Tử này, căn bản vô phương chạy thoát đi từ trong tay nàng.Một cảm giác nguy cơ nổi lên trong lòng, đây là Hắc Bào Nữ Tử kia đang ngưng tụ sát thuật, hai tay chắp tay trước ngực.

Một tia chớp trắng lòa tựa như một thanh Thiên Đao chặt đứt trời và đất, nó xé rách không trung mà giáng xuống về phía đỉnh đầu của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân biến đổi nhịp điệu bước chân, mạnh mẽ xoay người lạng sang một bên, tránh thoát một đòn trí mạng này.Một đạo sấm chớp kia lướt qua trước mặt Phong Phi Vân, tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là tia chớp trắng lóa.

Tia chớp giáng xuống trên mặt đất, khiến cho một vùng rừng núi trong khoảng một dặm hoàn toàn nổ tung, biến thành vùng đất khô cằn.

Khói xanh tràn ngập, tất cả cỏ cây đều biến thành tro bụi đen sì.Đây chính là lực lượng Cự Phách đích thực, làm cho không người nào không thấy tim đập nhanh hơn.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Hắc Bào Nữ Tử kia truy theo thật sự sát sạt, sát ý trên người nồng đậm.

Một đôi cánh tay ngọc như sứ trắng vươn ra từ trong hắc bào, tinh tế mà mềm mỏng.

Vừa nhìn đã biết rõ tràn ngập lực công kích.

Năm ngón tay thon thả mảnh dẻ chụm lại, từ lòng bàn tay lại lần nữa lao ra vô tận điện mang.Mười ba đạo điện mang, bay trên màn trời, tựa như mười ba con điện long trắng lòa.

Mỗi một đạo đều cường đại như đạo thiểm điện vừa rồi kia.Mà ngay cả những tu sĩ ở xa xa, ai nấy đều cũng cảm giác được sự đè nén vô cùng lớn, có một loại cảm giác như thể trời sập đất lở.Không khí cả bầu trời hình như đều bị thu nạp đến hầu như không còn.

Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình tựa hồ không thể nhúc nhích, trong lòng có hơi kinh ngạc- Đây là Vô Thượng Thần Thông "Ấn Đạo Thần Điện"của Hoàng tộc, làm thế nào mà nàng lại nắm được thần thông của Hoàng tộc ?Thần thông hàng đầu"Ấn Đạo Thần Điện" này, Phong Phi Vân đã từng thấy ở trong thánh địa Hoàng tộc, chính là do một vị đại hiền giả Hoàng tộc sáng chế.Phong Phi Vân tự nhiên không phải một kẻ ngu, lập tức hắn đã nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ... nàng là Bắc Minh Thần Phi trong tứ đại thần phi.Phong Phi Vân lúc trước cũng không phải không nghĩ đến khả năng này.

Dù sao nữ nhân có thể hận Phong Phi Vân, hận đến muốn liều lĩnh giết hắn, e rằng cũng chỉ có nàng.Cha của nàng "Bắc Minh Mặc Thủ", con ruột của nàng "Long Thần Nhai", đều là chết ở trong tay Phong Phi Vân.

Đây tuyệt đối là đại cừu không đội trời chung.Nếu không có Phong Phi Vân, hiện tại e rằng nàng đều đã trở thành Thái Hậu Thần Tấn Vương Triều, mà hiện tại trở thành Thái Hậu lại là đối thủ một mất một còn "Hoa Thần Phi" của nàng.

Trong lòng nàng có thể nào không hận.Nguyên nhân lúc trước Phong Phi Vân chỉ nghĩ mà không dám khẳng định, đó là bởi vì sau khi Long La Phù đăng cơ, tất cả phi tần của Tấn Đế tiền nhiệm, trừ Hoa Thần Phi ra, đều đã bị đưa đến thánh địa Hoàng tộc.

Bắc Minh Thần Phi tự nhiên cũng nên ở chỗ này.Bắc Minh Thần Phi vì sao không hề đi tới thánh địa Hoàng tộc.Thế gia Bắc Minh mặc dù bại, hơn nữa bị triều đình hạ chỉ ban sát lệnh, nhưng mà Bắc Minh Thần Phi cũng không thuộc vào chỗ này.Chẳng lẽ là nàng muốn giết ta báo thù, nên mới không chịu tiến vào thánh địa Hoàng tộc.Sau khi xác định thân phận của Hắc Bào Nữ Tử này, ánh mắt của Phong Phi Vân cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bắc Minh Thần Phi hận hắn, nhưng làm sao hắn không hận người của thế gia Bắc Minh.Long Thần Nhai dẫn người đốt chết Nam Cung Hồng Nhan trong đại trận Thiên Hỏa Liệu Nguyên.

Lúc ấy Phong Phi Vân đứng ngoài trận chỉ có thể trơ mắt chứng kiến.

Loại đau khổ và hành hạ đó đã khiến cho hắn phát điên.

Lúc ấy, hắn cũng đã thề, mỗi người của thế gia Bắc Minh đều là kẻ thù của hắn.Con mắc nợ thì mẹ trả thay.Nếu Bắc Minh Thần Phi cự tuyệt không tiến vào thánh địa Hoàng tộc, lại chạy đi ra ngoài, đó chính là một mình ngươi đang tìm chết.-------Chương 994: Tử Hà linh mạch (1)Phong Phi Vân lấy ra Yêu Ma Chiến Y "Cưu Cửu Quái Bào" và "Ẩn Tàm Sa La" rồi mặc ở trên người.

Hắn đứng ở trên trời cao, đôi mắt trở nên đỏ tươi, ma vân trên mặt lại xuất hiện lần nữa, huyết dịch trong thân thể sôi sùng sục.

Ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt đã mở ra toàn bộ, linh khí khắp trời đều chảy về hướng vào trong thân thể của hắn.Dưới cơn cực nộ, hắn lại đã phá tan một chút chướng ngại vật cuối cùng, tìm được cơ hội đột phá cảnh giới....Phong Phi Vân lúc trước không mặc hai món thần y "Cưu Cửu Quái Bào" và "Ẩn Tàm Sa La" này, đó là bởi vì hắn đối mặt với đối thủ chỉ là Bổ Thiên.

Hắn muốn mượn tay Bổ Thiên để kích thích giới hạn thân thể của mình, từ đó bước vào cánh cửa Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.Nhưng mà hiện tại cũng không giống nữa.

Kẻ địch mà hắn phải đối mặt chính là Bắc Minh Thần Phi, một vị cường giả Cự Phách trung kỳ.Sau khi mặc Cưu Cửu Quái Bào trên người, khí tức trên người Phong Phi Vân lập tức trở nên vô cùng hung hãn.

Quẻ bào trên chín quẻ văn, tựa như con "Thần cưu" còn sống, sắp xếp ở chín phương vị.Ẩn Tàm Sa La cũng được hắn mặc ở trên người, thân thể chợt biến mất từ trong không khí.- Không thấy Phong Phi Vân đâu nữa, vừa rồi ta mới nhìn thấy hắn mặc Cưu Cửu Quái Bào ở trên người, chẳng lẽ Ẩn Tàm Sa La đã ở trong tay của hắn.- Sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, Ẩn Tàm Sa La liền rơi vào trong tay Phong Phi Vân.

Đây chính là một món bảo y tuyệt thế vô song, một khi mặc ở trên người, coi như là Cự Phách đều không thể nhận thấy được bất cứ khí tức gì của hắn.Trên mặt Bổ Thiên và Bắc Minh Thần Phi mặc hắc bào đều lộ ra vẻ lo ngại.

Bọn họ triển khai thần thức đến trình độ cao nhất, lại xuất ra Linh Khí bổn mạng để bảo vệ bản thân, sợ hãi bị Phong Phi Vân đánh lén.Bổ Thiên gọi Thi Vương trở về, từ trong ống tay áo lao ra mấy chục đạo Thi Phù màu tím.

Chúng biến thành mấy chục Chiến Thi mặt mày thối rữa, vây quanh hắn vào chính giữa.- Linh khí trong thiên địa đang lưu động, Phong Phi Vân khẳng định là tìm được cơ hội đột phá cảnh giới, đang hấp thu lượng lớn linh khí.

Tìm được vòng xoáy trung tâm linh khí, là có thể tìm được hắn.Hắc bào trên người Bắc Minh Thần Phi tung bay.

Hai cánh tay ngọc sâu trong trong hắc bào kết ra ấn quyết làm lóe ra tia chớp, nhằm về một phương hướng nào đó bổ đi ra ngoài.- Ba.Trong hư không, xuất hiện một làn khói nho nhỏ.Một đám sợi tóc, từ trong hư không trống rỗng bay xuống.Đúng là tóc của Phong Phi Vân, bị tia chớp lướt qua một tia, cắt đứt một núm tóc.- Không hổ là cường giả cấp bậc Cự Phách, khả năng cảm nhận lại mạnh như thế.Phong Phi Vân giờ phút này không muốn xung đột chính diện cùng bọn họ.

Hắn đang toàn lực hấp thu linh khí, dự định trước hết đột phá cảnh giới đã.

Dù sao nếu như bỏ lỡ tối nay, liền không biết đến lúc nào mới có thể lại lần nữa tìm được cơ hội đột phá.Cơ hội này, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua.Phong Phi Vân đưa một viên Thiên Tủy Linh Đan vào trong miệng, sau đó lại lấy ra Linh Thú linh hạch, điên cuồng hấp thu linh khí thuần khiết ở bên trong.

Hắn quấn Ẩn Tàm Sa La vào sát người, sau đó liền lao xuống, nhằm về hướng dưới đáy vực thẳm sâu không thấy đáy mà bay đi.Linh khí ẩn chứa trong linh hạch Linh Thú mặc dù thuần khiết, hơn nữa còn là linh khí đậm đặc.

Nhưng mà tốc độ phát ra linh khí quá chậm.

Nếu như Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ là mượn linh khí trong linh hạch Linh Thú để đột phá cảnh giới, thì ít nhất hắn cần phải có thời gian ba ngày, nhưng lại là trong tình huống không người quấy rầy bế quan.Rất hiển nhiên Phong Phi Vân không chờ được lâu như vậy, Bắc Minh Thần Phi và Bổ Thiên cũng sẽ không cho hắn nhiều thời gian như vậy.

Hắn chỉ có thể đi mượn Tử Hà linh mạch dưới lòng đất, hấp thu Tử Hà linh khí đậm đặc để có thể khiến cho tốc độ hấp thu linh khí gia tăng gấp hàng chục lần, chỉ mấy canh giờ là có thể phá tan cửa ải Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.- Phong Phi Vân đang bay về hướng dưới đáy vực sâu.Bắc Minh Thần Phi cảm nhận được phương hướng linh khí chuyển động trong thiên địa, ngọc thể thướt tha xoay lại.

Nàng như một con Mỹ Nữ Xà đẹp đẽ đuổi theo về hướng đáy vực thẳm chướng khí dày đặc.- Phong Phi Vân, ngươi không trốn thoát đâu.Bổ Thiên hai chân đạp trên lưng Thi Vương, cũng lao đi về hướng dưới đáy vực thẳm.Vực thẳm này nằm cách khách sạn Linh Vực hơn mười dặm, nhìn xuống phía dưới đúng là sâu không thấy đáy, quanh năm đều bị chướng khí đen ngòm phủ kín.

Bình thường các loại dị cầm khi bay đến phía trên vực thẳm, sau khi hít vào chướng khí thì chỉ trong thời gian rất ngắn, toàn thân hư thối rồi rơi xuống chốn hoang dã.Phong Phi Vân tự nhiên không sợ hãi những chướng khí này, chả mấy chốc liền rơi xuống đáy vực.

Mặt đất và các tảng đá dưới đáy vực đều có chứa một lớp màu tím nhạt.

Hắn không hề có bất cứ dừng lại nào, lập tức xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ thành một cây thương lớn xuyên phá lòng đất, tiếp tục chui sâu về hướng tầng đất đá bên dưới.- Xoạt.Bắc Minh Thần Phi đuổi tới đáy vực, trên người của nàng có Linh Khí hộ thể nên những chướng khí này căn bản là không thể gây thương tổn được nàng.- Bỏ chạy về hướng chui sâu vào lòng đất.Bắc Minh Thần Phi không có bất cứ do dự gì, từ trong đôi mắt bay ra hai thanh Chiến Kiếm màu xanh giống nhau như đúc.

Chúng đều là Linh Khí bảo binh.Ngón tay thon thả kết xuất ra Kiếm Quyết.

Nhờ hai thanh Chiến Kiếm mở đường, nàng dọc theo dấu vết Phong Phi Vân bỏ chạy lưu lại mà một mạch truy đuổi.Bổ Thiên cũng lao xuống theo.

Quanh năm hắn thường lui tới các cổ mộ và nghĩa địa, những chướng khí này cũng không làm gì được hắn.- Truy theo.Bổ Thiên chính là người Cản Thi, có ưu thế rất lớn trong lòng đất, tinh thông rất nhiều thần thông bí thuật dưới đất.

Thậm chí có thể điều khiển thi hài chôn ở sâu dưới lòng đất mấy vạn năm chiến đấu cho hắn.Lớp đất trong lòng đất trở nên càng lúc càng tím, sau khi xuyên qua một tầng cát tím, thân thể Phong Phi Vân rơi vào trong một con sông dài màu tím dưới đất.

Linh khí nơi này cực kỳ đặc thù, tốc độ chảy đi cũng cực nhanh."

Tử Hà linh mạch" chỉ to bằng khoảng một phần mười "Thần Đô long mạch", dài không đến vạn dặm.

Nhưng mà tốc độ chảy của linh khí trong Tử Hà, so với tốc độ linh khí chảy trong long mạch đều phải nhanh gấp ba.Đây là một linh mạch dị chủng, cực kì hiếm thấy.Một mảnh đất đai mấy chục vạn dặm này của Thần Tấn Vương Triều, Phong Phi Vân phỏng đoán sơ lược một lần, linh mạch lớn nhỏ đại khái có gần ba mươi cái, đều đã bị mỗi đại tiên môn, môn phiệt tối cao nhất chiếm lấy, trở thành căn cơ tiên môn trường thịnh không suy.Tử Hà linh mạch có thể xuất hiện ở Thần Tấn Vương Triều quả thực không dễ.

Rất có khả năng có người lấy đại thần thông dẫn về từ nơi khác, rồi cố định ở dưới lòng đất chỗ này.-------Chương 995: Tử Hà linh mạch (2)Phong Phi Vân ở trong Tử Hà linh mạch, tìm được dấu vết con người che dấu Tử Hà linh mạch.- Cừ thật, khách sạn Linh Vực này quả nhiên không đơn giản.

Phương pháp che dấu linh mạch cực kì cao siêu.Phong Phi Vân chạy như bay trong Tử Hà linh mạch.

Hắn tìm kiếm một nơi bí ẩn, chuẩn bị toàn lực thúc đẩy lực lượng để đột phá cảnh giới.Trong linh mạch khác, phần lớn đều sẽ thai nghén ra dị thú linh mạch, nhưng mà ở trong Tử Hà linh mạch này lại cũng không có dị thú chiếm cứ.

Hiển nhiên là có người dọn dẹp định kỳ, làm cho nơi này cực kỳ thích hợp để bế quan tu luyện.Phía sau có âm thanh xé gió truyền lai.Bắc Minh Thần Phi truy theo đến nơi.Phong Phi Vân mặc dù mặc Ẩn Tàm Sa La, nhưng mà Tử Hà linh khí lại bắt đầu khởi động điên cuồng tràn về hướng vào trong thân thể của hắn.

Chỉ cần Bắc Minh Thần Phi truy theo đến nơi này, là có thể nhận thấy được chỗ hắn ẩn nấp.Linh khí không thể đứt đoạn, một khi bị chặt đứt thì cơ hội đột phá cũng sẽ bị chặt đứt.Vậy thì cũng chỉ có thể liều mạng.Phong Phi Vân cắn răng một cái, hắn cởi Ẩn Tàm Sa La ra.

Dù sao giờ phút này có mặc Ẩn Tàm Sa La cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng đường đường chính chính liều mạng đánh một trận.- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi trốn không thoát.Bắc Minh Thần Phi mặc áo bào đen, như một u linh đen ngòm nhẹ nhàng tiến đến từ trong làn sương mù tím ngắt, nàng đang trôi nổi trong Tử Hà linh mạch.Phong Phi Vân mang theo một cây chiến thương, mặc Cưu Cửu Quái Bào màu tím, tóc dài tung bay, trên gương mặt có mấy đường ma vân nhàn nhạt, hắn cười nói:- Đừng cho là ta không biết ngươi là ai, Bắc Minh nương nương, mau cởi hắc bào trên người của ngươi ra đi.Bắc Minh Thần Phi cũng không phản bác, cười lạnh nói:- Phong Phi Vân, nếu ngươi biết là ta, thì nên biết ngươi hôm nay tuyệt đối không có khả năng còn sống đi ra ngoài.Ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt trên toàn thân Phong Phi Vân đã hoàn toàn mở ra.

Hắn đang điên cuồng hấp thu Tử Hà linh khí.

Dùng mắt thường đều có thể nhìn thấy, những linh khí tím ngắt này biến thành ba trăm sáu mươi tia khói tím chảy tràn về hướng vào trong thân thể Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Bắc Minh nương nương thật đúng là cố chấp, bỏ qua ngôi vị Hoàng tộc thần phi không làm.

Nay không nên phản loạn Hoàng tộc, khi quân phạm thượng, trở thành khâm phạm của triều đình.

Đây là việc gì phải làm khổ mình.Bắc Minh Thần Phi đương nhiên biết đây là Phong Phi Vân đang trì hoãn thời gian.- Đó là bởi vì...

Ta muốn ngươi chết.Bắc Minh Thần Phi không hề nhiều lời cùng Phong Phi Vân nữa.

Nàng khoát tay, một tia chớp bay ra, Phong Phi Vân vội vàng tránh né, chứ không chính diện giao phong với nàng.Tốc độ của Phong Phi Vân so sánh với nàng thì nhanh hơn một chút.

Hơn nữa thân pháp Luân Hồi Tật Tốc thật tài tình, xoay tròn lượn vòng.

Trong công kích của Bắc Minh Thần Phi như mưa to gió dữ, hắn tựa như một chiếc lá rụng múa lượn ở trong gió, mỗi một lần đều khéo léo né qua.Nữ nhân quả nhiên đều là ngực to thì ngốc nghếch.

Giờ phút này nàng đã hoàn toàn bị Phong Phi Vân chọc giận, công kích không hề có trình tự, chỉ nghĩ đến việc loại trừ Phong Phi Vân ở chỗ này.Mặc dù nàng công kích rất loạn, nhưng mà tu vi chênh lệch thì vẫn khó có thể đền bù.

Phong Phi Vân bị tia chớp mà nàng đánh ra đả trúng mấy lần.

Nếu không phải có Yêu Ma Chiến Y chống đỡ, chỉ sợ giờ phút này hắn đều đã bị thương nặng.Mà trong lòng Phong Phi Vân cũng có một tia bất an mơ hồ.

Bổ Thiên lao xuống lòng đất theo, vì sao hắn không hề xuất hiện, hắn đang làm gì ?Liền đồng thời với lúc trong đầu Phong Phi Vân lóe ra suy nghĩ này, ở phía trên Tử Hà linh mạch có một mảng đất sập xuống, tốc độ cực nhanh.

Đây là việc trời sập đất lở đích thực, uy thế vô cùng làm cho người ta sợ hãi.Phong Phi Vân linh tính hơn người, trong khoảnh khắc nhận thấy được nguy hiểm, hắn liền lắc người lướt đi.

Nhưng mà Bắc Minh Thần Phi lại không có may mắn như hắn, bị một mảnh đất sụp xuống kia đè xuống, chìm vào trong lòng đất, cũng không biết là sống hay chết.- Xảy ra chuyện gì, chung quanh Tử Hà linh mạch có cao nhân đã làm cố định địa thế, không nên dễ dàng liền sụp xuống như vậy.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, trong lòng sinh ra cảnh giác, lại bay ngược lần nữa.

Mà cùng lúc đó lại có một mảng đất dài đến hơn hai mươi dặm sụp xuống, nện đúng vào vị trí vừa rồi của hắn.Tử Hà linh mạch cũng không có bị chặt đứt, nó lập tức liền lại thẩm thấu qua lớp bùn đất núi đá, nối liền lại một chỗ.- Là cấm thuật của người Cản Thi, thay trời đổi đất.

Khẳng định là Bổ Thiên thay đổi cấu tạo địa thế, làm cho mặt đất sụp xuống.Phong Phi Vân không ngừng tránh né trong Tử Hà linh mạch, hơn mười mảng đất dá sụp xuống nhưng đều không hề nện trúng hắn, bị hắn tránh thoát.

Mà cùng lúc đó, tốc độ thân thể hấp thu Tử Hà linh khí trở nên nhanh hơn, Trung Cung đan điền sắp sửa đạt tới bão hòa, linh khí trong đan điền biến thành một mảnh đại dương màu tím.Bổ Thiên chạy qua chạy lại trong lớp đất đá, trong lòng cũng bắt đầu có hơi nôn nóng.

Hắn đều đã chiếm cứ thiên thời địa lợi, hơn nữa tu vi so với Phong Phi Vân vẫn còn cao hơn hai đại cảnh giới, nhưng lại cũng không thể trấn áp được hắn.

Nếu như để cho người này lại đột phá lần nữa, khi đó vẫn còn có thể giết được hắn.- Thi Vương, toàn lực xuất thủ.Phong Phi Vân đưa viên Thiên Tủy Linh Đan thứ hai bỏ vào trong miệng, dược lực của Linh Đan chạy khắp toàn thân, chạy thẳng vào Trung Cung.

Con Thi Vương kia đã làm vỡ nát một lớp đất đá, trong nháy mắt liền nhào tới trước mặt Phong Phi Vân.- Tiến lên cho ta.Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt phát ra ánh lửa sáng lòa.

Một cái quan tài Hoàng Thạch xuất hiện ở trong tay, bàn tay hắn đặt trên nắp quan tài bỗng đẩy mạnh một cái, quan tài Hoàng Thạch hé ra một khe hở, bên trong có khí tức phong cách cổ xưa lao ra.Trong khe hở quan tài kia, có thể nhìn thấy mờ mịt mênh mông, tựa như chứa một mảnh vũ trụ Tinh Hải.Từ bên trong quan tài Hoàng Thạch vang lên một âm thanh kỳ dị, như thể quỉ sứ Địa Ngục đang hò hét.Thân thể Phong Phi Vân đang tựa vào phía sau quan tài Hoàng Thạch.

Khi nghe được âm thanh kia thì toàn thân lạnh giá như băng, cột sống hình như đã bị đóng băng.Chẳng lẽ... bên trong quan tài đá viễn cổ này còn có người sống sao.Cả thân thể Phong Phi Vân đều dán trên thành quan tài, không thể nhúc nhích.

Da thịt huyết nhục tựa hồ đều sắp bị hòa tan.

Trong mơ hồ, hắn có cảm giác thân thể thật giống như bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy kéo tuột về hướng vào trong quan tài Hoàng Thạch.

Đúng lúc này, từ trong lưng của Diêm vương ở trên lưng Phong Phi Vân lao ra vô tận Tử khí.Một cỗ Tử khí này chính là lao ra từ chỗ sâu trong cốt tủy, khiến cho lưng Phong Phi Vân hình như đã biến thành một con rồng màu đen.-------Chương 996: Thiên mệnh đệ ngũ trọng (1)Ở chỗ sâu trong cốt tủy của lưng bộc phát ra một tiếng gầm rống khàn khàn mà nặng trịch, lập tức làm cho quan tài Hoàng Thạch trong tay Phong Phi Vân bị chấn động mà trở nên an phận.Bản thân Phong Phi Vân đã là một người thông minh cơ trí, thân thể vốn đã nửa tê dại chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại.

Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được từ trong lưng của Diêm vương bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.Phong Phi Vân trước kia cảm giác nếu như "Diêm vương" còn sống, tu vi nhiều nhất cũng chỉ là Niết Bàn đỉnh cao.

Nhưng mà giờ phút này hắn lại không cho là như vậy.Trước kia hắn vận dụng lực lượng từ lưng của Diêm vương đều vẻn vẹn chỉ là lực lượng bề ngoài.

Mà mới rồi ở chỗ sâu trong cốt tủy lưng của Diêm vương rõ ràng có một khí tức vô cùng khổng lồ, vẻn vẹn chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi liền lại lui trở về như nước thủy triều xuống.Trong quá khứ xa xôi trước đây của Diêm vương, khẳng định đó là một cường giả tuyệt đỉnh.

Mặc dù đã biến thành một khối hủ thi, ngay cả xác chết đều bị vài thế lực lớn xẻ ra chia nhau, nhưng mà hắn tựa hồ cũng không có hoàn toàn bị chết, còn có một tia khí tức ẩn náu ở chỗ sâu trong lưng.Đối đầu kẻ địch mạnh, Phong Phi Vân cũng không có thời gian tiếp tục đi suy tư về lai lịch Diêm vương.

Vừa rồi thật sự mạo hiểm, thiếu chút nữa liền bị một cỗ lực lượng kia ở trong quan tài Hoàng Thạch, kéo tuột vào trong quan tài.

May là nó bị khí tức của Diêm vương hù dọa mà quay trở về, nên mới giữ được một mạng.Hắn vội vàng đặt quan tài Hoàng Thạch ở trên mặt đất.

Ở nắp quan tài có một khe hở rộng chừng một ngón tay, bên trong có sương mù mờ nhạt tuôn ra.

Ở trên thành quan tài chung quanh chỗ khe hở quan tài đá có rất nhiều vết máu, còn có một đám Thiết Lân rơi xuống.Còn con Thi Vương toàn thân bao trùm Thiết Lân thì không biết tung tích.- Chẳng lẽ con Thi Vương kia đã bị vật gì đó trong quan tài Hoàng Thạch kéo vào ?Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ tới những gì chính mình mới rồi đã gặp, vì vậy càng khẳng định hơn suy nghĩ ở trong lòng mình.

Hắn vội vàng dè dặt khép lại nắp của quan tài Hoàng Thạch, sau đó thu nó vào trong Giới Linh Thạch.

Trước khi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, Phong Phi Vân cũng không dám lại mở nó ra, để tránh chính mình bị cắn trả tương tự như vậy.Đây là một cái tà quan, tuyệt đối không chỉ đơn giản như Ngọa Long Sinh đã giảng giải.

Nói không chừng thật sự là có một người nửa chết nửa sống nằm ở bên trong.Phong Phi Vân dùng thần niệm quét nhanh một lượt.

Hắn phát hiện Bổ Thiên đang chạy trốn, hắn đã chạy trốn tới trên mặt đất.

Hiển nhiên vừa rồi hắn cũng bị khí tức trong quan tài Hoàng Thạch hù dọa.

Bởi vì hắn ở cách khá xa nên mới may mắn chạy thoát được.Phong Phi Vân cũng không tiếp tục đuổi theo.

Dù sao Bổ Thiên cũng là tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, mặc dù bị lực lượng trong quan tài Hoàng Thạch hù dọa nên phải lui, nhưng mà với tu vi hiện tại của Phong Phi Vân, nếu muốn chống lại hắn thì vẫn rất gian nan.- Trước hết cứ đột phá cảnh giới rồi hãy nói sau.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong Tử Hà linh mạch, Thiên Tủy Binh Đảm biến thành một mảnh kiếm vũ để bảo vệ chung quanh thân thể của hắn.

Hai tay nâng linh hạch Linh Thú, hắn bắt đầu toàn lực tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.Bổ Thiên thất kinh, rốt cục trốn ra khỏi vực thẳm, lao ra từ trong chướng khí.

Trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc quan tài Hoàng Thạch kia mở ra, mặc dù hắn ở cách thật sự khá xa, nhưng mà lại vẫn cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ đang kéo hắn về hướng vào trong quan tài.

Nếu không phải hắn nhanh chân bỏ chạy, chỉ sợ giờ phút này cũng bị kéo vào trong quan tài cùng Thi Vương kia.Mọi người nhìn thấy Bổ Thiên chạy thoát đi ra từ đáy vực thẳm, đều muốn biết kết quả chiến đấu nên xúm lại vây quanh.- Vị công tử này, phu nhân của chúng ta hiện ở nơi nào.Bắc Minh Cống rất là căng thẳng, lão là người thứ nhất bay xuống bên cạnh Bổ Thiên.Bổ Thiên tự nhiên không có khả năng nói cho lão, Hắc Bào Nữ Tử bị hắn điều động địa thế đã trấn áp đè sâu dưới lòng đất, sinh tử không biết.

Nên hắn chỉ nói với âm thanh lạnh lùng:- Phu nhân nhà các ngươi, đã chết ở trong tay Phong Phi Vân.Tất cả mọi người ồ lên.Nghe nói như thế, Bắc Minh Cống liền biến sắc mặt, hắn nói:- Điều đó không có khả năng, phu nhân của chúng ta chính là tu vi Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng.

Phong Phi Vân mới Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, coi như thể chất của hắn là Đệ Nhất Thiên Hạ, cũng không có khả năng làm đối thủ phu nhân của chúng ta.Bổ Thiên đứng ở bên trên vực thẳm.

Hắn chỉ chỉ về phía xa xa, nơi các đỉnh của những dãy núi non bị chìm vào lòng đất.

Hình dáng thế núi của mấy dãy núi xa xa đó đã xảy ra biến hóa rất lớn, hớn nói:- Phong Phi Vân có đầy rẫy kế giết người, vô cùng xảo trá.

Hơn nữa hắn tu luyện tầm bảo thuật, có thể điều động xu thế sông núi.

Chính là hắn lấy âm mưu thủ đoạn, dụ dỗ phu nhân nhà các ngươi tiến vào trong bẫy rập do hắn bố trí.

Sau đó lấy tầm bảo thuật làm cho đất đá sụp đổ, đè chết phu nhân bọn ngươi ở trong lòng đất.- Nếu không phải ta nhanh chân chạy thoát được, nói không chừng cũng chết ở trong lòng đất.

Mặc dù ta chạy ra được, nhưng mà Thi Vương cũng phải bỏ mạng thay ta.

Phong Phi Vân này quả thực chính là một tai họa.

Nếu như để cho hắn trưởng thành, đạt tới cảnh giới Cự Phách, nhất định có rất nhiều người đều sẽ không may.Ngay cả Thi Vương cũng đều chết.Mọi người càng tin tưởng hơn những điều Bổ Thiên đã nói, sắc mặt rất nhiều người đều thay đổi mạnh mẽ.Phong Phi Vân lấy tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng mà có thể giết chết Cự Phách và Thi Vương, điều này quả thực chính là muốn nghịch thiên.Có không ít người đều gật đầu- Phong Phi Vân đích xác quỷ kế đa đoan.

Ngay cả chủ nhân thế gia của thế gia Bắc Minh vốn mưu trí nổi tiếng thiên hạ đều chết ở trong tay của hắn.

Có thể lừa chết một vị Cự Phách, đã ở trong tình lý.Bổ Thiên lại nói:- Trong lòng đất có một Tử Hà linh mạch, hiện tại hắn đang ở trong linh mạch đột phá cảnh giới.

Nếu như để cho hắn đột phá cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, với tính cách giết chóc của hắn, sợ là ở đây không ai có thể giữ được mạng sống.- Hắn không đột phá cảnh giới được.Sắc mặt Bắc Minh Cống càng khó nhìn, lão mang theo một đám cường giả thế gia Bắc Minh lao xuống đáy vực thẳm, muốn liều mạng ngươi chết ta sống cùng Phong Phi Vân.Khóe miệng Bổ Thiên nhếch lên nụ cười giết người.- Dưới lòng đất thật sự có một Tử Hà linh mạch ?Một cường giả tu vi đạt tới cảnh giới Bán Bộ Cự Phách dò hỏiBổ Thiên đáp:- Không giả chút nào.Lời này vừa dứt, lại có hơn mười đạo nhân ảnh bay xuống vực thẳm.Trong Tử Hà linh mạch, linh khí tím ngắt bắt đầu nhanh chóng khởi động, tụ tập thành một vòng xoáy chảy về hướng vào trong thân thể Phong Phi Vân.

Linh khí trong đan điền dần dần đạt tới mức bão hòa, cách thời điểm đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng chỉ có một bước nhỏ.-------Chương 997: Thiên mệnh đệ ngũ trọng (2)Một đạo phi kiếm từ trong đại dương linh khí tím ngắt bay tới, hào quang vạn trượng, kiếm khí tựa như một con hung điểu.- Phong Phi Vân, để mạng lại.Phong Phi Vân đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, vô phương toàn lực chiến đấu.

Hắn chỉ có thể đánh Miểu Quỷ Ban Chỉ ra ngoài.

Uy năng Tam Phẩm Linh Khí bùng phát dữ dội ra, năm bức họa thần đồ ngưng tụ bên trên bề mặt, tựa như biến thành năm thế giới mênh mông, ngăn cản thanh phi kiếm kia.Bắc Minh Cống dẫn đầu xông tới.

Lão nắm phi kiếm vào trong tay.

Thấy Phong Phi Vân đang ngồi xếp bằng trong đại dương linh khí tím ngắt, nhưng mà cũng không thấy Bắc Minh Thần Phi.

Vì vậy lại lần nữa đánh ra phi kiếm, kiếm khí nồng đậm hơn gấp ba lần, đánh xuyên qua phòng ngự của một bức thần đồ.Bắc Minh Cống chính là cảnh giới Bán Bộ Cự Phách trung kỳ, nói chiến lực bản thân so với Bổ Thiên còn cao hơn một bậc.Thân thể Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, ngự khí chuyển động.

Hắn vội vàng bật lui về phía sau.

Giờ phút này hắn chỉ có thể phân ra một tia thần thức để khống chế Miểu Quỷ Ban Chỉ, bị động phòng ngự.Đó cũng là chuyện không có biện pháp, chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Nếu như có thể trước khi Bắc Minh Cống đột phá qua lớp phòng ngự mà đột phá cảnh giới, như vậy Phong Phi Vân có thể chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối, đảo khách thành chủ.- Xoạt, xoạt.Lại có hơn mười đệ tử thế gia Bắc Minh tu vi không tầm thường đã tiến vào Tử Hà linh mạch, chúng đồng thời khởi xướng công kích với Phong Phi Vân.Một đạo kiếm khí xuyên phá phòng ngự của Miểu Quỷ Ban Chỉ, bay qua cổ của Phong Phi Vân, để lại trên cổ một vết máu nho nhỏ.Đây là bởi vì Phong Phi Vân có thân thể cường đại, cho nên mới vẻn vẹn chỉ để lại một vết máu nho nhỏ.

Bằng không lực lượng ẩn chứa trên một đạo kiếm khí này có thể cắt đứt cổ của hắn.- Quả nhiên có một Tử Hà linh mạch, đây chính là linh mạch dị chủng.

Nếu như truyền tin tức kia ra ngoài, e rằng sẽ có rất nhiều siêu cấp đại tiên môn đều bị thu hút đến.- Tin tức kia tuyệt đối có thể bán ra với giá cao.Càng lúc càng nhiều người hơn xông vào Tử Hà linh mạch.- Phốc phốc.Hai quầng sáng sát khí màu tím bay đến, giết chết hai tu sĩ vừa rồi nói phải truyền tin tức Tử Hà linh mạch ra ngoài.

Thi thể hai người nằm trong linh mạch, có thứ gì đó không biết tên đâm xuyên qua trái tim bọn họ.Không ai thấy rõ, vừa rồi là ai ra tay.Hai người bỏ mạng, chợt khiến cho mọi người hoảng sợ.

Một tu sĩ nói:- Hình như ta thấy hai đạo quầng sáng sát khí kia chính là xuyên qua từ trong hư không....Tu sĩ này như vẫn còn chưa nói xong, trái tim cũng bị một quầng sáng sát khí không biết bay đến từ nơi nào đâm thủng, âm thanh im bặt mà ngã vào trong linh mạch.Những tu sĩ này đều bị kinh sợ, biết Tử Hà linh mạch sợ là đã có chủ nhân, hơn nữa chủ nhân của nó có lẽ là một nhân vật phi phàm tuyệt đỉnh.Tự mình biết thứ mà không nên biết đến, hôm nay rất khó còn sống rời khỏi nơi này.

Trong lòng bọn họ giờ phút này đều đã cực kì hối hận.Chỉ có những tu sĩ thế gia Bắc Minh vẫn đang công kích Phong Phi Vân, dồn Phong Phi Vân đến một góc.- Toàn lực xuất thủ, nhất định phải cản Phong Phi Vân trước khi hắn đột phá cảnh giới, giết chết hắn.Gương mặt Bắc Minh Cống trở nên hung ác.Đột nhiên, trong cả Tử Hà linh mạch truyền đến một tiếng nổ vang hùng hậu.

Lấy Phong Phi Vân làm trung tâm, một luồng khí với lực ép như thể đủ sức dời núi lấp biển đột phá ra.

Ngoại trừ Bắc Minh Cống còn có thể gượng gạo ngăn cản, các tu sĩ thế gia Bắc Minh khác toàn bộ đều bị thổi bay đi ra ngoài.- Ngao.Một tiếng gầm rống, vạn thú kêu theo.Thân hình Bắc Minh Cống vẫn còn chưa thể đứng lại, chỉ nhìn thấy một mảnh chiến bào màu tím đang bay về hướng lão.

Sau một khắc, đầu của lão cũng đã bị đánh bay, từ trên cổ tuôn ra một vòi máu, vô cùng đẹp đẽ.Phong Phi Vân quăng xác chết của Bắc Minh Cống bay đi ra ngoài.

Từ trong đan điền, mây tía cuồn cuộn, đã giống như một mảnh đại dương tím biếc đang bộc phát ra âm thanh kinh hồn.Đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.Một đôi mắt hơi có tà tính của hắn liếc nhìn một vòng chung quanh, từ trong thân thể một vạn con dị thú chiến hồn liền xông ra ngoài.

Trên thân mỗi một con dị thú chiến hồn, tất cả đều bao phủ trong một đám mây tím nhàn nhạt, dị thú chiến hồn đã trở nên càng hung dữ mạnh mẽ hơn.

Vẻn vẹn chỉ là sau một khắc, hơn mười đệ tử thế gia Bắc Minh kia liền bị dị thú chiến hồn giết chết toàn bộ, hài cốt vỡ ra, quăng khắp mọi nơi.Phong Phi Vân thu hồi một vạn con dị thú chiến hồn vào trong thân thể.

Hắn hít một hơi thật sâu, cả người lại bình ổn xuống.

Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa, nơi có một tầng đất đá sụp xuống.

Bắc Minh Thần Phi đang bị đè ở bên dưới, cũng không biết rốt cuộc đã chết hay chưa.Phong Phi Vân cũng không tùy tiện xông lên, dù sao Bắc Minh Thần Phi chính là tu vi Cự Phách trung kỳ, trời sập đất lở cũng chưa chắc có thể đè chết nàng.Nếu như nàng chưa chết, uy hiếp thật lớn.

Mặc dù Phong Phi Vân đạt tới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng thì cũng không phải đối thủ của nàng.Toàn bộ các tu sĩ thế gia Bắc Minh đều bỏ mạng, nhưng binh khí của bọn hắn lại còn quăng ở trên mặt đất.Phong Phi Vân phất ống tay áo một cái, toàn bộ những binh khí này trên mặt đất đều bị hút đến Thiên Tủy Binh Đảm.

Thiên Tủy Binh Đảm đều hấp thu toàn bộ tinh khí, binh khí, chiến ý của những binh khí này.

Những binh khí này đều biến thành sắt vụn, rải rác ở trên mặt đất.Hào quang của Thiên Tủy Binh Đảm trở nên càng rạng rỡ hơn, mức độ sắc bén lại tăng thêm một phần.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm biến thành chiến đao, đi bước một về hướng chỗ vách tường dưới đất bị sập dài đến hơn hai mươi dặm kia.

Hai tay hắn nắm chuôi đao, liên tiếp bổ ra hơn chín mươi đao mới chém vụn chỗ đất đá bị sụp xuống này.Dưới chỗ đất đá bị sụp, căn bản không có bóng dáng Bắc Minh Thần Phi, chỉ có một áo choàng màu đen nhuốm máu.Đây là chiếc áo Bắc Minh Thần Phi đang mặc trên người, vết máu trên đó vẫn còn chưa thấm khô.- Dẫu đã bị thương nặng, nhưng mà nàng lại chạy trốn được.Phong Phi Vân nhặt chiếc áo choàng màu đen nhuốm máu này lên.

Hắn cầm ở trong tay, phủi chỗ máu dính trên bề mặt xuống.

Những giọt máu ửng đỏ trôi nổi trong không khí, ngưng tụ thành một viên huyết châu.Phong Phi Vân thu lại một viên huyết châu này, rồi đi về hướng bên kia của Tử Hà linh mạch.

Vừa rồi hắn nghe được từ bên đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Thế nhưng khi hắn chạy đến thì mới phát hiện những người này cũng đều chết, toàn bộ đều là trái tim bị đâm thủng.Không còn lấy một người nào sống.- Xem ra ở trong khách sạn Linh Vực này nhất định có cường giả tuyệt đỉnh.

Dòng Tử Hà linh mạch này rất có thể cũng là hắn dẫn đến từ nơi khác, chắc chắn là ở nơi này.-------Chương 998: Đàn tranh tấu "Hồng Nhan" (1)Phong Phi Vân nhìn qua một chút những người chết trên mặt đất, thu hết toàn bộ binh khí bọn họ đã xuất ra rồi đều đưa cho Thiên Tủy Binh Đảm.

Sau khi hấp thu tinh khí trong binh khí, hắn mới rời khỏi Tử Hà linh mạch, phản hồi về trên mặt đấtPhong Phi Vân lao lên từ đáy vực thẳm, thân hình chợt lóe lên rồi hạ xuống vách đá.

Hắn đưa mắt nhìn khắp một vòng, đầy đất đều là tử thi, mùi máu vô cùng tanh tưởi tựa như một chốn Tu La Địa Ngục.Những lái buôn này, các tu sĩ đến đây mở quán ai nấy đều nằm phơi thây trên mặt đất.

Máu tươi khiến cho toàn bộ khu vực bên ngoài khách sạn Linh Vực bị nhuộm đỏ, quả thực nhìn thấy ghê người.Phàm là người nào biết dưới đáy vực có Tử Hà linh mạch cũng đều phải chết."

Bổ Thiên" cũng đã chết, thân thể bị treo trên một cây bách cổ thụ già nua, trái tim bị nhánh cây xuyên qua, máu tươi chảy ra từ vị trí trái tim, theo chân chảy xuôi đến đế giày rồi bùng cháy mà nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.Đây là một vị cường giả đỉnh cao Bán Bộ Cự Phách mà cũng khó trốn vận rủi.

Đến tận lúc chết mà cũng không biết là ai đã giết chết mình.Phong Phi Vân vốn định quay về lấy tính mạng hắn, nhưng không nghĩ đến chính hắn trước đó đã tự gọi sát kiếp cho mình.

Nếu như hắn không nói cho những người này ở dưới lòng đất có Tử Hà linh mạch, có lẽ hắn và những người này cũng sẽ không bỏ mạng.Gió lạnh hắt hiu cô quạnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, nồng nặc đến làm cho người ta buồn nôn.Phong Phi Vân dẫm trên huyết bùn mà đi về hướng tới khách sạn Linh Vực.

Hắn nhìn thấy sáu vị Tướng Quân Lệnh của Thần Vũ Quân cũng nằm ở trong vũng máu, trái tim cũng bị xuyên thủng.

Bọn họ cũng nghe được tin về Tử Hà linh mạch, nên cũng khó trốn thoát sát kiếp.Ở trong khách sạn Linh Vực vẫn là đèn đuốc sáng choang, bên ngoài khách sạn cũng có không ít thương khách tụ tập.

Bọn họ cũng không đi đến vực thẳm để xem cuộc chiến, cũng không biết dưới lòng đất có Tử Hà linh mạch, cho nên bọn họ còn sống, nhưng mà lại đều đang sợ sẽ rơi vào trong cơn nguy hiểm.- Toàn bộ cũng đều chết, bị chết mà không hiểu ra sao cả.- Tiếng kêu thảm thiết thật là đáng sợ, chẳng lẽ là bọn họ bị chết trong tay ma quỉ.- May là ta cũng không rời khỏi một mảnh đất mà 'Hỏa Kế đại gia' đã vẽ cho mình.

Bằng không, có lẽ ta cũng bị chết ở nơi này....Những thương khách còn sống này đều đang sôi nổi bàn luận ồn ào, rất nhiều đều ở lì trong lều trại, không dám đi ra ngoài.Bọn họ đều là người hiền lành, người hiền lành an phận bình thường đều sẽ sống rất lâu.Ánh mắt của Phong Phi Vân lại nhìn thấy "Hỏa Kế đại gia" tay cầm Ngọc Xích kia.

Tiểu đồng này có vẻ cực kì thanh thản, đi lại giữa các lều trại.

Khi hắn nhìn thấy Phong Phi Vân, thì gật đầu cười một tiếng đối với hắn, trong nụ cười tràn ngập vẻ phức tạp.Đã nhiều người chết như vậy, mà hắn lại còn có thể ung dung cười như thế.

Xem ra cái chết của những người này, thật sự không thoát được liên quan với khách sạn Linh Vực.- Ta cũng biết Tử Hà linh mạch, vì sao khách sạn Linh Vực không giết chết ta.Phong Phi Vân mang theo dáng vẻ lo âu, lại lần nữa đi vào trong khách sạn Linh Vực.

Hắn phát hiện bầu không khí trong khách sạn cực kì căng thẳng, có không ít khách trọ tụ tập ở chỗ này.

Tựa hồ ở đây cũng đã xảy ra chuyện gì, cho nên họ cũng không biết bên ngoài đã thành hài cốt đầy đất.- Sử Chân Tương, nơi này chính là khách sạn Linh Vực.

Nếu như ngươi dám làm loạn, đừng trách Quách Đại Hải ta lấy thủ cấp của ngươi.Quách Đại Hải mang theo một thanh chiến đao rộng như cánh cửa, ở trên đầu có bóng dáng con Man Ngưu chiến hồn cao bẩy thước lao ra, chiến ý cực kì nồng đậm.Đứng đối diện với hắn là một người Cổ Cương Man nhân thân cao hơn năm thước, mặc da thú, lưng đeo khúc xương thú cực nặng.

Phong Phi Vân lúc trước đã nhìn thấy người Cổ Cương này.

Hắn từng mở miệng kích tướng để Phong Phi Vân và Bổ Thiên đánh nhau một trận, bụng dạ khó lường.Vị Cổ Cương Man nhân này chính là Đệ Tam Bộ Chủ của "Thiên Vu Bộ", một trong tam đại bộ lạc ở phủ Cổ Cương, tên gọi Sử Chân Tương.Sử Chân Tương vốn là đến đây để nghênh đón người của thế gia Bắc Minh, thương lượng việc thế gia Bắc Minh và Thiên Vu Bộ kết minh.

Hắn đã ở tại khách sạn Linh Vực chờ đợi vài ngày, một mực chờ đón người của thế gia Bắc Minh.Sử Chân Tương thân thể khổng lồ, chiến lực hung dữ mạnh mẽ.

Đặc biệt trên lưng khoác một khúc xương thú trắng ngần sáng bóng, ẩn chứa thần lực hoang dã lớn lao.Một đôi mắt đồng to như nắm tay của hắn từ trên cao chăm chú nhìn xuống Quách Đại Hải, khóe miệng hơi nhếch lên mà cười nói:- Quách Đại Hải, đừng tưởng rằng ngươi là thống lĩnh Cương Môn Quan thì Lão Tử ắt sợ ngươi.

Nếu như không có Thần Vũ Quân, chúng ta đơn đả độc đấu thì ta vung lên một khúc lang cốt là có thể đè chết ngươi.

Cút ngay cho Lão Tử, Lão Tử chỉ cần nữ nhân kia, đừng khiến cho Lão Tử nổi nóng mà ngay cả ngươi cũng bị giết chết.Sử Chân Tương vốn đã ở chỗ vực thẳm để xem cuộc chiến, rất muốn giết chết Phong Phi Vân, cướp lấy lượng lớn của cải trên người Phong Phi Vân.

Nhưng mà sau khi biết được Phong Phi Vân có thể giết chết ngay cả Thi Vương và Cự Phách, trong đầu của hắn sinh ra sợ hãi.

Vì vậy hắn xuống thang mà theo đuổi mục đích thứ yếu, tính toán trước khi Phong Phi Vân đột phá cảnh giới thì bắt đi mĩ nữ Bạch Như Tuyết khiến cho hắn thèm thuồng đã lâu, sau đó biến mất.Nhưng mà hắn lại gặp phải Quách Đại Hải trở về từ chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực.

Vì vậy hai người liền bắt đầu giằng co, không ai nhường ai.Mạc quân sư vuốt vuốt chòm râu cá trê dưới cằm mà nói:- Sử Chân Tương, ngươi phải biết rằng ngươi đang muốn động đến nữ nhân của ai.

Nữ nhân của Thần Vương đại nhân mà ngươi cũng dám động.- Thật buồn cười, Thần Vương chó má gì.

Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi mùi sữa.Sử Chân Tương quanh năm sinh sống tại phủ Cổ Cương, cơ hồ không có bước ra khỏi một chốn man di kia.

Theo hắn xem ra nữ nhân đẹp nhất trên đời này chính là Thiên Vu Thần Nữ.Nhưng mà Thiên Vu Thần Nữ cao cao tại thượng, bên người có mười hai Vu thần kỵ sĩ của Thiên Vu Thần Điện bảo vệ.

Mặc dù hắn là đệ tam Bộ Chủ của Thiên Vu Bộ, nhưng mà lại cũng không dám có chủ ý nhằm vào Thiên Vu Thần Nữ.Mà lần này Đệ Nhất Bộ Chủ Thiên Vu Bộ điều động hắn đến khách sạn Linh Vực nghênh đón người của thế gia Bắc Minh, lại khiến cho hắn thấy được Bạch Như Tuyết đi chung một chỗ cùng Phong Phi Vân.

Vẻ đẹp của Bạch Như Tuyết mặc dù so với Thiên Vu Thần Nữ thì có hơi kém một chút, nhưng mà cũng là cấp bậc tiên nữ giữa nhân gian, khiến cho hắn thèm thuồng không thôi.Cho nên hắn mới nhiều lần kích tướng Phong Phi Vân và Bổ Thiên đánh nhau một trận, như thể muốn Phong Phi Vân chết ở trong tay Bổ Thiên, như vậy hắn là có thể độc chiếm giai nhân.- Ngươi chẳng lẽ dám phản loạn Vương triều sao ?Mạc quân sư hỏi.-------Chương 999: Đàn tranh tấu "Hồng Nhan" (2)Thần Tấn Vương Triều, ha ha, hiện nay Thần Tấn Vương Triều đã lâm vào cảnh sơn hà vỡ vụn, quần long cùng nổi dậy.

Thần Đô rơi vào tay giặc chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thiên Vu Bộ chúng ta tất nhiên cũng sẽ nhất thống mỗi đại bộ tộc, trở thành bá chủ phủ Cổ Cương.

Đến lúc đó phát binh xuôi nam, đẩy nhanh việc Thần Tấn Vương Triều bị diệt.Âm thanh của Sử Chân Tương như Lôi Đình, hùng hậu mà phóng túng kiêu căng.Đôi mắt hắn nhìn chòng chọc vào người Bạch Như Tuyết, ánh mắt nóng bỏng tới cực điểm.

Hắn thật sự là hận không thể lập tức liền xông lên, đè ngã nữ nhân da thịt Như Ngọc trên mặt đất rồi ra sức xông vào.

Thật giống như là ở trong rừng hành lạc với man nữ Cổ Cương.Bạch Như Tuyết cũng có chút e ngại kẻ man rợ này.

Dù sao Sử Chân Tương chính là người có thân cao năm thước, cánh tay to như thùng nước.

Nếu như rơi vào trong tay của hắn, sợ là tính mạng đều sẽ gửi lại dưới thân hắn.Quách Đại Hải hoành đao đứng thẳng, nói với âm thanh lạnh lùng:- Sử Chân Tương, ngươi cũng quá xem thường Quách mỗ này.

Hôm nay để cho ngươi chứng kiến một phen chiến uy của Thần Vũ Quân.Phong Phi Vân lúc này cũng đã tiến đến, mang theo Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ thành chiến mâu máu chảy đầm đìa, chiến bào màu tím trên người đang khẽ bay.

Hắn đứng ở phía sau Sử Chân Tương mà nói:- Có vài người muốn chết, đúng là ta rất vui lòng tiếp đón.Trên chiến mâu có một giọt máu tươi nhỏ trên mặt đất.Thấy Phong Phi Vân bình yên vô sự phản hồi, Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều mừng rỡ như điên, âm thầm may mắn lần đánh cuộc này của chính mình xem như thành công.

Quan hệ giữa Thần Vương đại nhân và Nữ Đế không phải tầm thường, giữ tốt quan hệ cùng Thần Vương đại nhân, như vậy con đường làm quan tương lai quả thực hoàn toàn rộng mở.Mạc quân sư cũng xuất ra một chiếc Ô Quang Thiết Phiến ( quạt đen), trên người mây tía cuồn cuộn mà nói:- Sử Chân Tương, ngươi không chỉ có nói ẩu nói tả muốn phản loạn Vương triều, lại còn muốn tranh nữ nhân cùng Thần Vương đại nhân.

Cũng không nhìn xam bộ dạng kinh hãi kia của ngươi.

Ngươi có tư cách gì mà so sánh với Thần Vương đại nhân.Mạc quân sư chính là chưởng giáo một tiên môn loại nhỏ, về sau quy phục triều đình, chính là có tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.

Bởi vì tiếp theo không có công pháp tu luyện Cự Phách, cho nên mới một mực không đạt tới cảnh giới Cự Phách.Nếu như có thể lấy lòng Thần Vương, được cấp cho công pháp tu luyện Cự Phách khác, thì còn không phải dễ như trở bàn tay.Ba bên đều là địch, mà lại đều không phải người bình thường, khiến cho Sử Chân Tương cũng có hơi trở tay không kịp.

Đặc biệt Phong Phi Vân, hắn lại thật sự còn sống.Mắt thấy một hồi đại chiến không thể tránh khỏi, đúng lúc này, từ trong khu rừng đá xa xa vọng đến một âm thanh của nữ nhân tuyệt mỹ dễ nghe:- Khách sạn Linh Vực chỉ là một khách sạn nhỏ mà thôi.

Nếu mà các ngươi cứ đánh nhau ở bên trong này, tất nhiên là sẽ phải phá hủy khách sạn này không còn một mảnh, ai.Một tiếng than thở u ám khơi gợi người ta phải thương xót nói không ra lời.Chóp mũi Phong Phi Vân có hơi chun lại một cái.

Hắn lại ngửi thấy được kia một mùi yêu khí thoang thoảng kia.

Rốt cuộc là yêu tinh từ Yêu Tộc nào mà cũng dám lẻn vào quốc gia nhân loại.Trong rừng đá, mây mù tan đi, hình bóng tiên ảnh thướt tha.

Trong lúc mơ hồ có khả năng nhìn thấy một người nữ nhân khoác áo choàng trắng, ngồi ở trên Thạch Thai trắng tinh từ thuở xa xưa đang gảy đàn tranh.

Ngón tay mảnh dẻ, dung nhan như ngọc khuynh thành.

Làn điệu mà nàng gảy không ngờ là "Hồng Nhan":- Hồng nhan vì ai cười, tao nhã khi nào hết, ở trong hồng trần, trái tim không già, quân vương xa vắng, người như ngọn cỏ.

Đến khi hồng nhan già, ai là người vẽ mi cho hồng nhan.Một khúc "Hồng Nhan", làm cho người ta ứa nước mắt.Giai điệu đàn tranh, tích tịch tình tang mà lại mang theo vài phần đau thương.Ánh mắt của Phong Phi Vân nóng rực, nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp trắng tinh kia đang thấp thoáng ẩn hiện ở trên Thạch Thai.

Hắn nhìn mà trong lòng lần lượt nổi lên sóng gió, dường như thấy được bóng hình kia khiến cho hắn như kẻ điên đảo mất hồn.Vẫn là áo quần trắng tinh, tiếng đàn tranh tấu lên giống như tiếng trời, bóng người yểu điệu mà thấp thoáng làm cho người ta đều phải nhìn say mê.Sử Chân Tương cũng như thế, hai mắt trừng trừng, trong mắt lóe ra ánh sáng đầy vẻ thèm thuồng muốn chiếm giữ.

Hắn cười to nói:- Không nghĩ đến một Lĩnh Vực khách sạn nho nhỏ mà lại có người xinh đẹp giống như thế này.

Hãy để cho bản Bộ Chủ đến nhìn một chút, xem đằng sau lớp mây mù kia rốt cuộc là xinh xắn tươi đẹp như thế nào.Bước chân Sử Chân Tương cứ thế mà đi về phía trước, hai chân tựa như cột đồng, thân thể cao lớn di động.

Mỗi một bước đều dận cho mặt đất nhẹ nhàng rung động.Nhưng là trước mắt hắn bỗng hoa lên, một bóng hình màu tím ngăn ở trước mặt hắn.Phong Phi Vân mang theo chiến mâu, trầm giọng nói:- Ngươi lại dám làm làm nhục nàng, quả thực chính là đang tìm chết.Ở trên người nữ nhân đang gảy đàn tranh kia, Phong Phi Vân đã thấy được bóng dáng của Nam Cung Hồng Nhan.

Sử Chân Tương có sự thèm muốn không an phận đối với Bạch Như Tuyết, trong lòng Phong Phi Vân có lẽ chỉ là một cỗ chiến ý động vật bản năng của giống đực.

Mà nay hắn dám động vào " bóng dáng của Nam Cung Hồng Nhan", thì trong lòng Phong Phi Vân chính là nổi lên một ý định giết hắn.Tiếng đàn trên Thạch Thai kia dừng lại, trong làn mây khói trắng tinh, một nữ nhân trên người khoác áo Hồ Cừu trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh tung bay.

Nàng chậm rãi ngước cần cổ mảnh khảnh lên, để lộ ra tiên nhan vô cùng thanh tú.

Một đôi mắt tinh tường mang theo vẻ những ánh trong sáng nhìn chăm chú Phong Phi Vân đang ngăn cản Sử Chân Tương, ngước nhìn bóng dáng rắn rỏi mà kiên định kia.Nàng cũng áng chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trong lòng có một con chó xồm thuần chủng trắng như tuyết.

Một tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu con chó xồm, ánh mắt vẫn nhìn vào hai người đang giằng co bên trong Đại Đường, mang theo dáng vẻ suy tư nghiền ngẫm.Trong mắt Sử Chân Tương lộ ra sát khí, hắn quát:- Phong Phi Vân, ngươi cút ngay cho ta, Lão Tử không có động vào nữ nhân của ngươi, ngươi cũng dám làm phiền ta.Đáp lại hắn là một cây chiến mâu sắc bén.

Chiến mâu giống như có thể xuyên thủng hư không, âm thanh xé gió đâm tới kia vô cùng sắc bén.

Một cỗ sát khí vô cùng khác thường đâm thẳng đến mặt Sử Chân Tương.Phong Phi Vân đâm ra một kích toàn lực, trong không khí có khả năng nhìn thấy từng đạo điện vân đang phát ra âm thanh "sét đánh".Sử Chân Tương gào lớn một tiếng, vô số tinh khí lao ra từ trong miệng, tụ tập hóa thành một quả chuông lớn màu xanh nhạt.

Nó đánh vào trên chiến mâu làm bộc phát ra âm thanh kim loại ma sát, va chạm vào nhau.- Phá cho ta.Trên song chưởng của Phong Phi Vân vạn thú cùng hành động, hai cánh tay biến thành Hỏa Diễm, mặt đất dưới chân bị đạp vỡ vụn, trường mâu phá vỡ sóng âm quả chuông lớn đâm tới mà khí thế vẫn không giảm, như một con chiến long đang lao nhanh.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1000-C1099


Chương 1000: Dao DaoSử Chân Tương, ngươi lại dám làm nhục Dao Dao.

Quách Đại Hải ta muốn đánh cho ngươi đến ngay cả mẹ của ngươi đều không nhận ra ngươi.Quách Đại Hải nổi giận, từ trong thân thể lao ra một bóng dáng con Man Ngưu cao bẩy thước.

Nó ngưng tụ trên chiến đao, mang theo chiến uy ngút trời, một đao chém xuống đỉnh đầu Sử Chân Tương.Mạc quân sư cũng đánh ra Thiết Phiến cầm trong tay, biến thành một cái lưới trời làm bằng sắt mà trấn áp đè xuống.Sử Chân Tương ba mặt có địch, hắn lấy một khúc xương thú trên lưng kia mà nắm trong tay.

Trên khúc xương thú này có điêu khắc thần lang vân, ngưng tụ được khí tức mãnh thú.

Vẻn vẹn chỉ là một mẩu xương, mà khí tức liền đã lớn lao hơn nhiều so với khí tức của một con Linh Thú.

Một khúc xương này tuyệt đối phi phàm, chính là một mẩu xương Linh Thú tu luyện hai ngàn năm.Linh Thú tu luyện một ngàn năm, chiến lực có thể so với Cự Phách.Linh Thú tu luyện hai ngàn năm, chiến lực có thể so với Chân Nhân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Sử Chân Tương đánh ra một khúc xương thú này, trực tiếp đánh bay Thiết Phiến do Mạc quân sư tế xuất ra.

Nó lại nện vào chiến đao mà Quách Đại Hải liều mạng bổ ra một cái, hai người đồng thời bạo lui, bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh văng ra.Bọn họ đều là loại tu sĩ về lực lượng, chiến lực sàn sàn như nhau.Thừa dịp Sử Chân Tương vẫn còn chưa đứng vững bước chân, Phong Phi Vân liền mang theo chiến mâu đã đâm tới về phía mặt hắn.

Thiên Tủy Binh Đảm xẹt qua bên cạnh xương thú, để lại trên xương thú một lỗ hổng thật sâu.Sử Chân Tương đánh ra một khối Linh Thiết phong cách cổ xưa lớn như bàn tay.

Đây là Tinh Thiết dị chủng đào ra từ lòng đất, so với Huyền Vũ Thiết đều phải cứng rắn hơn.

Thế nhưng nó lại vẫn không ngăn được Thiên Tủy Binh Đảm, bị Thiên Tủy Binh Đảm xuyên thủng.- Thần Binh thật sắc bén.Sử Chân Tương liếc xéo mắt một cái, thấy Quách Đại Hải và Mạc quân sư lại đã công kích đến.

Hắn hung hăng phun ra một ngụm nước bọt, trong lòng biết hôm nay không chiếm được lợi lộc gì.

Vì vậy hắn bỗng nhiên nện vỡ bức tường khách sạn Linh Vực, không chút do dự lao đi về hướng màn đêm vô biên vô tận.

Chỉ thoáng chớp mắt hắn liền vượt qua vực thẳm, bay nhanh về hướng dãy núi đen ngòm trùng trùng điệp điệp kia.Tốc độ của Phong Phi Vân nhanh hơn, thực sự tựa như tia chớp.

Ngàn vạn quả núi đều chỉ trong một ý niệm liền đã băng qua.

Hắn đuổi kịp và vượt Sử Chân Tương, trường mâu đâm tới trong màn đêm giống như một con Ngân Long, nó chích một nhát ở trên lưng Sử Chân Tương.

Dẫu bị vật gì đó ngăn cản một chút, nhưng mà lại vẫn đâm xuyên sâu một tấc phía sau lưng Sử Chân Tương, làm bắn ra một vết máu.Trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng kêu nghèn nghẹt khó chịu.Sử Chân Tương mặc dù bị thương, nhưng mà tốc độ lao đi không giảm.

Thân thể cao lớn nhảy nhót giữa núi non trùng điệp, chả mấy chốc đã phóng đến chân trời.

Âm thanh của hắn vọng trở về từ trong màn đêm, đầy vẻ oán độc:- Phong Phi Vân, ngươi chỉ cần dám bước vào phủ Cổ Cương, ta nhất định rút gân lột da ngươi.

Thù hận của chúng ta, hôm nay xem như thiết lập.Vào lúc âm thanh truyền lại thì hắn đã biến mất ở trong màn đêm.Phong Phi Vân nếu như muốn truy theo, tự nhiên có thể đuổi kịp và vượt hắn.

Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, thì còn không phải đối thủ của Sử Chân Tương.

Nếu có đuổi kịp và vượt thì cũng không chiếm được lợi lộc gì.Quách Đại Hải và Mạc quân sư lúc này mới đuổi theo, bọn họ đều chậm một nhịp lớn, tốc độ căn bản không thể so sánh với Phong Phi Vân.Quách Đại Hải mang theo chiến đao, ánh mắt nhìn chăm chú bốn phía rồi hỏi:- Sử Chân Tương đâu ?- Để cho hắn chạy mất rồi.Phong Phi Vân đáp.Người Cổ Cương từ nhỏ đã quen chiến đấu với người khác, đánh nhau với mãnh thú trong Thập Vạn Hà Sơn.

Do đó họ có rất nhiều thủ đoạn chạy trối chết và bảo vệ tính mạng.

Với lực của ba người, nếu muốn đánh bại Sử Chân Tương thì có lẽ không khó, nhưng mà muốn giết chết hắn thì lại là khó khăn càng thêm khó khăn.Quách Đại Hải nghiến răng nghiến lợi mà nói:- Hỗn đản này, Lão Tử lần sau nhìn thấy hắn, dứt khoát phải xẻ hắn ra thành tám khối.Ba người đi thẳng về nhà, vào lúc đi ngang qua vực thẳm kia, Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều dừng lại, thu hồi thi thể của sáu vị Tướng Quân Lệnh Thần Vũ Quân kia.

Sáu người này đều là huynh đệ vào sanh ra tử của Quách Đại Hải mà lúc này lại đều chết oan chết uổng, từ trong lỗ thủng vẫn còn chảy huyết.Quách Đại Hải ngồi xổm ở bên đống tử thi, song quyền nắm chặt, lớn tiếng gầm với trời cao- Cái này rốt cuộc là ai làm ?Bọn họ lúc trước đều ở trong khách sạn Linh Vực, giằng co cùng Sử Chân Tương.

Hai người đều là cường giả cấp bậc Cự Phách nên tự nhiên không có khả năng phân tâm, cho nên cũng không biết chuyện gì phát sinh ở bên ngoài.Phong Phi Vân đứng ở dưới màn đêm.

Hắn nhìn về phương hướng khách sạn Linh Vực, phảng phất lại thấy được một bóng dáng yểu điệu bạch y thắng tuyết kia, vì vậy lại lần nữa quay trở lại trong khách sạn.

Hắn nhìn nữ nhân thấp thoáng trong làn sương khói kia mà hỏi:- Rốt cuộc ngươi là ai ?Nàng vẫn đứng ở đó, trên Thạch Thai từ thuở xa xưa.

Bóng dáng hoa mỹ, nhưng cũng không lộ hình dáng.

Trong đôi mắt hơi thấp thoáng thấy được nụ cười.

Nàng trầm lặng một hồi lâu, sau đó mới nói:- Dân nữ Dao Dao, đa tạ Thần Vương đại nhân trượng nghĩa ra tay xuất thủ, chiến đấu đẩy lui được kẻ mạnh kia.Phong Phi Vân nheo đôi mắt lại thành một khe hở, đương nhiên hắn không có khả năng thật sự tự cho rằng là chính mình cứu nàng.

Xem ra khách sạn Linh Vực tuyệt đối không chỉ đơn giản như ở mặt ngoài vậy.

Tu vi của nữ nhân này e rằng so với trong tưởng tượng của Phong Phi Vân thì còn đáng sợ hơn.

Người như Sử Chân Tương, ở trước mặt nàng phỏng đoán cũng chỉ là một con muỗi thôi.Sở dĩ nàng không giết Sử Chân Tương, cũng chỉ là không muốn làm bẩn đôi tay của chính mình.Phong Phi Vân có thể từ trong yêu khí mà nàng tản mát ra, đại khái suy đoán ra đượctu vi cao thấp của nàng.Chỉ có điều là, Phong Phi Vân vẫn còn có một việc không nghĩ ra- Ta cũng biết Tử Hà linh mạch, vì sao nàng không giết ta.Nếu nàng không muốn nói ra thân phận chân thật của mình, thì Phong Phi Vân cũng không hề hỏi thêm nữa.

Hắn nhìn nàng thật kĩ một cái, lại nhìn qua một chút cây đàn tranh ở trước mặt nàng.

Sau đó liền kéo Bạch Như Tuyết, cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn Linh Vực.Nơi này tuyệt không phải chỗ ở lâu được, tốt nhất nên rời khỏi đây sớm hơn một bước,để tránh sinh ra biến cố.Phong Phi Vân so với ai khác đều hiểu rõ tính cách họ nhà yêu, yêu tính thay đổi thất thường.Vào lúc Phong Phi Vân rời khỏi khách sạn Linh Vực, lại gặp phải tiểu đồng "Hỏa Kế đại gia" tay cầm Ngọc Xích kia.

Hắn lại thần bí cười một tiếng với Phong Phi Vân, khom người vái một cái rồi nói:- Hoan nghênh công tử lần sau nghé thăm bổn điếm.Ở chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực, trên một tòa cung điện trôi nổi giữa rừng đá Thạch Lâm.-------Chương 1001: Tà hoàng (1)Một người nữ nhân mặc áo trắng, khoác chiếc Hồ Cừu trắng tinh, đang ngồi an vị ở trong cung điện.

Trên gương mặt thanh tú mà xinh xắn hiện ra vài phần mệt mỏi.

Trong tay nàng ôm con chó xồm trắng như tuyết, dùng một chiếc lược làm từ gỗ đàn hương đang giúp nó cắt tỉa lông rậm.Từ bên ngoài cung điện truyền đến một âm thanh già nua, hơi thấp thoáng nụ cười- Vì sao ngươi không giết chết hắn.Đây là một ông lão đã gần lục tuần, nhưng mà lại vẫn có phong độ bất phàm, trên mặt đã có mấy nếp nhăn, trên đầu cũng có vài sợi tóc bạc, hai tay chắp ở sau lưng, có một vẻ cực kì ung dung quí phái, lại có một loại uy nghiêm kín đáo ở trên người.Ông lão này liền đứng ở trên đỉnh một tảng đá trôi nổi khác, đứng thẳng mà ngạo nghễ.

Lão nhìn thẳng về cung điện cách đó không xa.Nữ nhân kia đang chải đầu cho con chó xồm, khắp nơi xung quanh người đều là những cánh hoa màu đỏ, đỏ như là máu vậy.

Trong đôi mắt tinh tường không ngừng gợn sóng, nàng cười nói:- Cả Thần Tấn Vương Triều chỉ có một mình hắn là trong thân thể có một nửa yêu huyết, khiến cho ta cảm giác được một loại cảm giác thân thiết đặc thù.- Ta đã hiểu, thì ra yêu cũng cảm giác được cô độc.Ông lão kia phong thái hiên ngang, không có chút điệu bộ tuổi già sức yếu nào.

Ngược lại có một loại Tinh Khí Thần của người trẻ tuổi, một quyền đánh ra, phảng phất có thể làm rơi rụng vỡ tan cả vòm trời.Cả Thần Tấn Vương Triều chỉ có nàng là một con yêu, cũng chỉ có Phong Phi Vân là một kẻ bán yêu.

Đối với nàng mà nói, những người khác cũng chỉ là ngoại tộc.

Chỉ có Phong Phi Vân mới có thể cho nàng một chút cảm giác đồng loại.Nữ nhân khoác Hồ Cừu trắng tinh kia hỏi:- Rốt cuộc ngươi đang tế luyện vật gì vậy trong Tử Hà linh mạch?

Với tu vi của ngươi, không ngờ cũng phải tế luyện chín mươi chín ngày.- Ta bị nhốt trong Đồng Lô Sơn một ngàn tám trăm bốn mươi năm, có một phần nguyên nhân rất lớn đều là bởi vì muốn có được một thứ gì đó tương tự thế này.

Bằng không từ lúc bảy trăm năm trước, ta đã chạy ra.Trong đôi mắt ông lão kia tinh khí mười phần.

Đôi mắt này, bên trái giống như mặt trời, bên phải giống như mặt trăng, tràn ngập sự say mê khó lường.Vừa rồi ở trong Tử Hà linh mạch lão đang tế luyện một thứ gì đó.

Nhưng mà mọi người bao gồm Phong Phi Vân ở bên trong, đều không hề phát hiện ra lão cũng đang ở bên trong linh mạch.Nữ nhân khoác Hồ Cừu trắng tinh kia nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi nói:- Ta cho ngươi mượn Tử Hà linh mạch, ngươi cũng có thể thực hiện ngươi hứa hẹn đi.

Giao ra bản đồ địa hình Đồng Lô Sơn và vị trí của Vạn Yêu Cốc ở trong Đồng Lô Sơn cho ta.Đây là giao dịch giữa bọn họ, bởi vì bọn họ là bậc tồn tại ngang hàng.Ở trong thiên hạ, có rất ít người có tư cách đưa ra điều kiện với ông lão này.

Mà nữ nhân nhìn như mềm mại yếu đuối này hoàn toàn chính là một trong số đó.Nói tới Đồng Lô Sơn, ngay cả trong mắt ông lão với phong độ bất phàm này cũng lóe lên một tia kì quái, lão thở dài nói:- Bên trong Đồng Lô Sơn vô cùng khó khăn nguy hiểm, lớn đến mức không sao diễn tả nổi.

Ta bị nhốt ở bên trong hơn một ngàn tám trăm năm, cũng vẻn vẹn chỉ hoạt động ở trong khu vực áng chừng một phần mười, không dám xâm nhập quá sâu vào bên trong.

Ta từng đứng bên ngoài, nhìn thấy từ trong Vạn Yêu Cốc có yêu khí phóng lên cao, đại khái có thể vẽ ra vị trí nó ở vào chỗ nào.- Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, với tu vi của ngươi, muốn đi vào Vạn Yêu Cốc, sợ là cũng chỉ có ba phần cơ hội.

Không bằng ngươi có lẽ trước hết giúp ta đoạt được một mảnh thiên địa này, ta có khả năng trợ giúp ngươi đi cùng để lấy kho báu ở trong Vạn Yêu Cốc.Đôi mắt tinh tường của nữ nhân kia chớp chớp, rồi nàng cười nói:- Ha hả, ngươi muốn bảo ta giúp ngươi đối phó Thái Thượng Tấn Đế.Vì Thái Thượng Tấn Đế, chính là chỉ phụ hoàng của Long La Phù, cũng chính là Tấn Đế tiền nhiệm.- Đã sớm nghe nói, Hoàng tộc Long gia, sau đời Long Khương Linh sẽ lại xuất hiện ra một nhân vật phi phàm khó lường, được xưng là đệ nhất nhân Thần Tấn Vương Triều.

Sau khi ta đi ra từ Đồng Lô Sơn, liền ngưỡng mộ đã lâu đối với hắn.

Sớm muộn sẽ đi Thần Đô gặp mặt hắn một lần.Những lời ông lão này nói ra quả là kinh động lòng người.

Nếu như nơi này còn có người ngoài, khẳng định sẽ cả kinh đến cằm đều rơi trên mặt đất.

Ông lão này lại công bố muốn đi gặp mặt Thái Thượng Tấn Đế.Mà sự thực, Thái Thượng Tấn Đế ở trước mặt ông lão này, đích xác cũng thuộc về vãn bối.Ông lão này chính là nhân vật cùng thời đại với Nữ Đế Long Khương Linh, so với Thái Thượng Tấn Đế còn phải cao hơn hai thế hệ.- Nói như vậy, người mà ngươi muốn ta đối phó cũng không phải Thái Thượng Tấn Đế ?Bàn tay nữ nhân đang chải bộ lông cho con chó xồm có hơi dừng lại, trong mắt nhung linh quang chớp động.- Ta muốn mời đối phó chính là hai Lão bất tử chết dẫm kia của Thần Linh Cung.Ông lão đáp.- Ha ha, dã tâm của ngươi thật không nhỏ.Nữ nhân kia giơ tay lên, cánh tay vẫy vẫy, những ngón tay mảnh dẻ mềm mại dụi dụi đôi mắt, nàng nói:- Ta đã mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.

Tiểu nhị, tiễn khách.Vừa nói dứt lời, nàng liền ôm con chó xồm trắng nõn nằm phục trên mặt đất, mặt và ngực đều áp sát những cánh hoa ở trên mặt đất.

Áo Hồ Cừu đã mềm mại, ngọc thể của nàng so với Hồ Cừu càng mềm mại hơn.

Tư thế ngủ đẹp đến mức làm cho người ta tim đập mạnh.Ông lão kia đứng ở trên đỉnh tảng đá trôi nổi, chắp hai tay sau lưng, cả người đứng thẳng.

Chiếc trường bào màu xám trên người nhẹ nhàng phất phơ ở trong gió, trong mắt lộ ra một tia thất vọng.

Yêu chính là yêu, thật sự rất xảo quyệt, căn bản không có khả năng lợi dụng nàng làm việc cho chính mình.

Bởi vì nàng cũng vô cùng thông minh.Đôi mắt ông lão này hiện ra vẻ buồn bã, tiếp theo nếp nhăn trên mặt từ từ giãn ra.

Lão lấy ra từ trong ống tay áo một quyển Đồng Bì thiết họa, đặt ở tại chỗ.

Sau đó thân thể liền biến mất quỷ dị không còn thấy dấu vết đâu nữa.Sau một khắc, lão liền xuất hiện ở bên ngoài khách sạn Linh Vực.Trong cung điện, nữ nhân vốn vẫn còn đang nằm phủ phục trên mặt đất mà chợp mắt, đôi mắt bỗng hơi hé mở, khóe miệng nhếch lên một đường cong tao nhã.

Cánh tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng xuất một chiêu, quyển Đồng Bì thiết họa kia liền rơi vào trong tay nàng.Nàng từ từ mở ra quyển Đồng Bì thiết họa này.

Ngay trên vị trí đầu trang có viết bốn chữ làm rung động lòng người, ánh sáng cực nóng tựa như bốn vầng lửa cháy.

Chúng bộc phát ra bốn phép tắc thần thông Thiên đạo khác thường.

Nếu như người bình thường thì giờ phút này đều đã bị bốn cỗ phép tắc thần thông Thiên đạo này nướng chín.Nàng vẻn vẹn chỉ là dùng bàn tay trắng nõn phất một cái, phép tắc thần thông Thiên đạo trên bề mặt liền lờ mờ đi, để lộ ra bốn chữ mạnh mẽ: "Đồng Lô Sơn đồ".

Trên dung nhan trắng như tuyết lộ ra nụ cười ngọt ngào tới cực điểm, tựa như một con Tiểu Hồ Ly bắt được con thỏ ngon lành....-------Chương 1002: Tà hoàng (2)Ông lão kia hoàn toàn che giấu khí tức trên người.

Lão mặc chiếc áo choàng màu xám, cực kì bình thường, trên mặt vẫn còn hiện ra nụ cười hiền lành.

Ông lão tựa như một ông lão bình thường, chậm rãi đi ra khỏi khách sạn Linh Vực.Những lái buôn và tu sĩ này, đều không có một người nào chú ý tới lão.Đồng thời cùng lúc đó, từ trong khách sạn Linh Vực đi ra ba ông lão người mặc áo choàng màu bạc.

Đúng là ba tu sĩ kia của Thần Linh Cung.

Bọn họ dọc đường đi theo phía sau ông lão kia.

Cố gắng tránh ra thật sự xa, sợ bị ông lão ở phía trước kia phát hiện.Ông lão kia sau khi đi được mấy chục dặm, đột nhiên dừng bước chân lại.Ba người đi theo phía sau lão đồng thời dừng phắt ngay lại, trong lòng run lên mãnh liệt, chỉ cảm thấy thân thể của mình quả thực vô phương nhúc nhích.- Người của Thần Linh Cung các ngươi từ lúc nào cũng biến thành bọn chuột nhắt lén lút.Ông lão áo xám kia cũng không xoay người, cứ đứng ở trên con đường nhỏ phía trước tràn đầy lá rụng.- Phong Hoàng, 'Thần Cung chủ' chúng ta muốn mời ngài đến Thần Linh Cung một chuyến.Một ông lão mặc áo bạc cao tuổi nhất đi ra phía một bước, trong tay nắm một cây linh trượng to như cánh tay, nói với giọng điệu mang tính mệnh lệnh.Ba ông lão áo bạc này chính là ba vị Thần Sứ của Thần Linh Cung, chịu sự cai quản của Thần Cung Chủ, tại Thần Linh Cung có địa vị không phải tầm thường.

Mặc dù là chủ nhân thế gia Tứ Đại Môn Phiệt Thần Tấn Vương Triều mà nhìn thấy bọn họ thì cũng đều phải cung kính.Bởi vì bọn họ đại diện cho Thần Linh Cung, là tồn tại chí cao, còn cao hơn Thần Tấn Vương Triều.Phía trước, ông lão mặc áo choàng màu xám kia mỉm cười, nếp nhăn ở mắt giãn ra.

Lão vuốt vuốt chòm râu chỉnh chỉnh tề tề trêm mép, rồi nói:- Thần Linh Cung đương nhiên ta sẽ đi, nhưng mà không phải hiện tại.Ba ông lão mặc trường bào màu bạc ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, trong đan điền đồng thời toát ra ánh sáng màu bạc.

Quầng sáng lóe lên một cái, giống như ba bầu trời, mênh mông khó lường.

Ánh sáng màu bạc phát ra hoàn toàn phù hợp với linh trượng mà bọn họ nắm ở trong tay, nhuộm cho nửa bầu trời đều chuyển thành màu xám bạc.Ba chiếc linh trượng, giống như là biến thành ba cây cột chống trời, chúng bộc phát ra thần uy trời long đất lở, làm cho hai ngọn núi ở gần nhất bị một cỗ kình khí này chấn động vỡ vụn,, đồng thời sụp đổ ầm ầm.- Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!.Ba chiếc linh trượng trấn áp đè xuống, làm cho cỏ cây mấy ngàn thước chung quanh trong nháy mắt biến thành tro bụi.Ông lão mặc áo choàng màu xám kia lẳng lặng đứng ở nơi đó, vẫn không hề xoay người.

Chỉ là ống tay áo tùy ý vung lên về phía sau, ánh sáng màu bạc đầy trời liền hất ngược trở về.

Bai vị Thần Sứ mặc trường bào màu bạc kia, thân thể trong nháy mắt liền biến thành tro bụi màu bạc, rơi vãi rải rác trên mặt đất.Cả thiên địa đều trở nên yên tĩnh không tiếng động,- Rầm, rầm, rầm.Ba chiếc linh trượng kia rơi xuống, chúng cắm trên mặt đất, linh quang trên bề mặt lờ mờ đi.Một cơn gió thoảng thổi tới, ba chiếc linh trượng kia nứt toác ra, dày đặc những vết rạn nhỏ.

Cuối cùng cũng biến thành những hạt bột vụn sắt màu bạc, rơi trên mặt đất.Ngoại trừ một nhúm Ngân Sa kia, ba vị Thần Sứ Thần Linh Cung không hề lưu lại bất cứ đồ vật gì, ngay cả một sợi tóc đều không hề lưu lại.- Thần Linh Cung, thật buồn cười.Ông lão mặc áo dài màu xám kia, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Dẫu bước tiến rất từ từ, nhưng mà một bước có thể đi xa vài dặm.Đêm tối trôi qua, đón chào ánh bình minh vừa tới.Trên màn trời phương đông xuất hiện một tia nắng ban mai, cả mặt đất phảng phất đều như vừa mới thức tỉnh lại.Khách sạn Linh Vực đã cách xa ngoài trăm dặm.- Tà Hoàng, nữ nhân này làm sao bây giờ.Một nam nhân toàn thân đều được áo giáp màu đen bao trùm, trên lưng đeo một cây Thiết Kiếm đen tuyền.

Lão đứng vô cùng cung kính ở phía sau ông lão áo xám, trong mắt lộ vẻ kính sợ.Bắc Minh Thần Phi sắc mặt tái nhợt, bộ quần áo gấm trắng trên người cũng vẫn còn dính máu tươi.

Nàng bị thương rất nặng đang ngồi ở trong mộc đình, gắt gao nhìn chăm chú hai người trước mắt.Vốn là nàng đã chạy ra từ trong Tử Hà linh mạch, nhưng mà lại bị nam nhân toàn thân đều mặc áo giáp màu đen bắt giữ rồi mang đến nơi này.

Vừa rồi hắn kêu cái gì, Tà Hoàng, chẳng lẽ ông lão áo xám trước mắt chính là Tà Hoàng trong truyền thuyết.Ông lão áo xám trên người không có một tia tà khí, có vẻ rất là dễ gần.

Lão cười cười với Bắc Minh Thần Phi rồi nói:- Thần phi nương nương chớ có kinh hoảng, lão hủ chỉ là muốn hiểu cho rõ một việc mà thôi.- Ngươi muốn biết cái gì.Chiếc trường bào màu đen trên người Bắc Minh Thần Phi đã cởi ra, để lộ dáng người mảnh dẻ mềm mại cực kì mê người, da thịt vô cùng mịn màng, trên người không có lưu lại bất cứ dấu vết thời gian nào, tựa như một thiên nữ tao nhã tuyệt đối mới hai mươi tuổi.Ông lão áo xám cười cười, rồi hỏi:- Ta muốn biết tu vi của Thái Thượng Tấn Đế rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì ?Bắc Minh Thần Phi đôi mắt phát lạnh, càng tin tưởng hơn ông lão trước mắt nhìn như bình thường này, chính là Tà Hoàng trong truyền thuyết.

Nàng do dự chỉ chốc lát, rồi đáp:- Tu vi của Thái Thượng Tấn Đế ta cũng không rõ ràng lắm, chuyện như vậy, căn bản ông ta không có khả năng nói cho ta biết.

Nếu như thật sự có một người biết, thì đó cũng chỉ có vị Thái Hậu ở Thần Đô.

Chuyện tu luyện của Thái Thượng Tấn Đế, chỉ có nàng ta biết rõ ràng nhất.Bắc Minh Thần Phi ám chỉ tự nhiên là mẫu thân của Long La Phù - "Hoa Thần Phi",Trong miệng ông lão áo xám phát ra âm thanh "Chậc chậc", thật giống như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của Bắc Minh Thần Phi.

Lão thở dài nói:- Nữ nhân a, thù hận trong lòng mạnh như thế nào.

Huyền Vệ, ngươi thử nói nữ nhân trên đời này, những lời bọn họ đã nói có vài câu có khả năng tin nổi ?- Thuộc hạ, chỉ biết là trên đời này người sống và người chết khác nhau, cũng không biết giữa nam nhân và nữ nhân có cái gì khác nhau.Nam nhân toàn thân đều bao trùm trong màu đen nói,Bỗng dưng, thanh Trọng Kiếm màu đen trên lưng nam nhân được gọi là "Huyền Vệ" kia bắt đầu rung động, phát ra âm thanh giống như cự thú đang hạ giọng gầm gừ.Sát khí trên người Huyền Vệ bắt đầu khởi động, hắn nói:- Tà Hoàng, có người đang đi đến đây.Ông lão áo xám nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu rồi nói:- Là hắn đang đến đây tìm Thần Phi nương nương, cứ để cho hắn tới đi.Huyền Vệ lúc này mới thu lại sát khí trên người, Thiết Kiếm trên lưng cũng không rung động nữa.Phong Phi Vân hai tay kết xuất từng đạo ấn quyết.

Hắn không ngừng đánh linh khí vào phía trên một hạt châu huyết sắc kia.

Mà một hạt châu huyết sắc này chính là lấy máu của Bắc Minh Thần Phi ngưng tụ mà thành, có thể cảm ứng được vị trí của Bắc Minh Thần Phi.-------Chương 1003: Lột sạch Bắc Minh Thần Phi (1)Phong Phi Vân truy theo phía sau hạt châu huyết sắc, băng đèo lội suối, đuổi theo về phía trước.

Viên hạt châu huyết sắc kia bộc phát ra ánh sáng càng lúc càng mạnh.Bắc Minh Thần Phi hẳn đang ở gần đây, nàng lại chạy thoát được xa như vậy.Đuổi tới trong một khu rừng, Phong Phi Vân rốt cục thấy được Bắc Minh Thần Phi.

Nàng đang ngồi an vị ở trong một cái mộc đình, dáng người yểu điệu, ngọc thể thướt tha, trên người còn có vết máu.

Vào lúc ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào trên người nàng, ánh mắt của nàng cũng chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân.Còn về phần ông lão áo xám và nam nhân mặc áo giáp màu đen kia, khí tức trên người che giấu đi, nay chỉ tựa như hai người đi đường bình thường đang ngồi nghỉ ngơi hóng mát ở trong mộc đình.Phong Phi Vân vốn là đang truy sát Bắc Minh Thần Phi, thừa dịp vết thương của nàng chưa lành mà giết chết nàng, nhổ cỏ tận gốc.Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không hề tùy tiện ra tay.

Bởi vì ngoài Bắc Minh Thần Phi ra thì ở trong mộc đình còn có mặt hai người khác.

Một ông lão áo xám, một nam nhân mặc thiết giáp thật dầy, lưng đeo một thanh Thiết Kiếm.Căn mộc đình này chính là do thợ săn phủ Cổ Cương dựng lên, có vẻ cực kì xấu xí.Nơi này đã là xứ sở phủ Cổ Cương, ở trong vùng núi non trùng điệp có nhiều mãnh thú hung cầm, đương nhiên cũng rải rác có các bộ lạc Cổ Cương Man nhân ở.

Những bộ lạc này sống bằng nghề săn thú, thường xuyên đều sẽ tiến vào trong núi thẳm đầm lầy lớn săn thú.

Để cho tiện nghỉ ngơi trên đường, nên mới dựng lên một tòa mộc đình này.Ông lão áo xám và nam nhân mặc thiết giáp kia, vừa nhìn là biết cũng không phải Cổ Cương Man nhân.

Nhưng nếu không phải Cổ Cương Man nhân, tại sao lại xuất hiện ở trong chốn núi rừng hoang dã này, nhưng lại còn ngồi ở trong cùng một mộc đình với Bắc Minh Thần Phi.Phong Phi Vân quan sát vẻ mặt thăm dò ý tứ, trong mơ hồ có thể thấy được tựa hồ Bắc Minh Thần Phi có hơi e ngại đối với hai người kia.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng như thế, khiến cho trong lòng Phong Phi Vân càng thêm hiếu kỳ.- Bắc Minh nương nương, ngươi thoát được thật đúng là rất nhanh.Phong Phi Vân thu hồi viên huyết châu đang trôi nổi ở giữa không trung vào trong tay, dè dặt đi về hướng tới mộc đình.Ông lão áo xám kia ngẩng đầu lên, nếp nhăn tại khóe mắt và ở trên trán giãn ra.

Lão nở một nụ cười hiền lành, tựa như một ông lão vùng núi bình thường nào đó.Nhưng mà bản năng của Phong Phi Vân nói cho hắn, ông lão này tuyệt đối không phải một ông lão vùng núi.Bắc Minh Thần Phi mặc dù bị thương, nhưng mà hận ý đối với Phong Phi Vân lại cũng không hề giảm bớt đi nửa phần.

Nàng điều động linh khí trên người, bổ một chưởng về hướng Phong Phi Vân mà đè xuống trước.

Nhưng mà cánh tay của nàng vẫn còn chưa duỗi thẳng, trong thân thể liền truyền đến âm thanh "ken két", tựa như xương gẫy đang cọ vào nhau.Vết thương của nàng, so với hình thức bề ngoài thì còn phải nghiêm trọng hơn.

Đầu khớp xương trong thân thể có nhiều chỗ đã bị nứt ra, nếu như không có Linh Đan chữa thương, nàng chỉ dựa vào tu vi của chính mình thì rất khó lành lặn lại được.Nàng gượng gạo đánh ra một chưởng, chưởng ấn lờ mờ, chỉ dài hơn ba thước.

Nhưng liền bị Phong Phi Vân chém một đao cắt đứt.- Phong Phi Vân, chờ vết thương của ta khỏi hẳn, nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro.Khóe miệng trắng bệch của Bắc Minh Thần Phi tràn ra một vết máu nhỏ, hàm răng cắn chặt, lạnh lùng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.- Ngươi còn có thể có cơ hội kia sao.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, đi vào trong mộc đình.Ông lão áo xám kia đang ngồi trên một đống cỏ, ở chỗ thái dương đã có vài sợi tóc bạc.

Lão đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người rồi nói:- Xem ra nơi này lại muốn phát sinh một thảm án, Huyền Vệ, chúng ta có lẽ đi thôi.Ông lão áo xám vẻn vẹn chỉ là muốn gặp Phong Phi Vân một lần, nhìn qua kẻ được xưng là thiên tài hàng đầu trong số nhân tài mới xuất hiện ở Thần Tấn Vương Triều, rốt cuộc là một nhân vật như thế nào.

Lúc này đã thấy được rồi nên lão tự nhiên cũng muốn rời đi.Về phần Bắc Minh Thần Phi có thể chết ở trong tay Phong Phi Vân hay không thì có quan hệ gì đâu với lão.Lão là một người rất thẳng tính, nếu Bắc Minh Thần Phi không nói cho lão điều mà lão muốn hiểu cho rõ, thì lão cũng sẽ không hỏi nữa.

Bởi lão xem ra, những tin tức hỏi được từ trong miệng nữ nhân cũng chưa chắc chính là sự thật.Nhưng mà Phong Phi Vân lại không phải một người thẳng tính.

Chỉ cần hắn muốn hiểu cho rõ câu chuyện thì liền chắc chắn đưa đến một kết quả như thế nào.Sau khi ông lão áo xám và Huyền Vệ rời đi, Phong Phi Vân liền gác đao ở trên cổ Bắc Minh Thần Phi, nói với âm thanh lạnh lùng:- Hai người bọn họ là ai ?Bắc Minh Thần Phi cảm giác được trên cổ có một tia lành lạnh, nhưng vẫn nói:- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi ?Bắc Minh Thần Phi là một nữ nhân rất kiêu ngạo.

Bởi nàng xem ra, Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một thiếu niên lưu manh, chỉ nhờ vận số tốt mới được làm Thần Vương.

Nếu không phải trong lòng có hận ý đối với Phong Phi Vân, thì với sự cao ngạo của mình, căn bản nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.- Dựa vào cái gì, chỉ cần hiện tại ngươi đã rơi vào trong tay ta.Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phong bế đan điền của Bắc Minh Thần Phi.

Sau đó hắn dùng tay túm chặt lấy người của nàng, nâng gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng ngẩng lên, khiến cho ánh mắt của nàng phải nhìn thẳng vào hắn.Phong Phi Vân đương nhiên không phải chánh nhân quân tử.

Hắn đã làm thiếu niên hư hỏng, đã làm lưu manh, đã làm cường đạo, đương nhiên không biết dùng cung cách chánh nhân quân tử kia để đối phó kẻ địch.Thấy một đôi mắt hơi có tà tính kia của Phong Phi Vân, Bắc Minh Thần Phi cũng có hơi luống cuống.

Nàng muốn điều động linh khí trên người thì mới phát hiện đan điền đã bị Phong Phi Vân dùng phép cấm để phong bế, ngay cả cơ hội sắp chết phản công thì cũng không cho chừa cho nàng.- Phong Phi Vân, ngươi...

Ngươi muốn làm gì ?Bắc Minh Thần Phi thở gấp hổn hà hổn hển, bộ ngực cao ngất đang không ngừng phập phồng.Bởi vì quần áo nàng bị máu làm ướt sũng, nên chúng dán chặt trên ngọc thể mềm mại, vẽ lại bề ngoài đường cong bộ ngực vô cùng nhuần nhuyễn.

Lồng ngực căng tròn phảng phất liền bại lộ ngay trước mắt Phong Phi Vân.- Ngươi thử nói ta muốn làm gì ?Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, ngón tay vuốt qua trên gương mặt nhẵn nhụi của Bắc Minh Thần Phi, hắn nói cực kì nhẹ nhàng:- Thần phi nương nương thật sự là có thuật trú nhan, da thịt vẫn còn mềm mại nhẵn nhụi như vậy.

Chính là không biết ngoài làn da trên mặt ra, thì da những chỗ khác có thể cũng trơn bóng như vậy hay không, cạc cạc.Bắc Minh Thần Phi đương nhiên biết Phong Phi Vân là hạng người gì.

Xác thực mà nói, cả Thần Tấn Vương Triều đều không ai không biết những tình yêu của Phong Phi Vân.

Phàm là nữ nhân muốn giết Phong Phi Vân, sợ nhất chính là rơi vào trong tay Phong Phi Vân.-------Chương 1004: Lột sạch Bắc Minh Thần Phi (2)Mà hiện tại Bắc Minh Thần Phi cũng đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân, tâm tình của nàng giờ phút này có thể nghĩ.- Phong...

Phong Phi Vân, cho dù ta chết, đều không có khả năng để ngươi thực hiện được.Trong hai tròng mắt của Bắc Minh Thần Phi sinh ra hai luồng thần diễm, từ trong một đôi đồng tử bay ra đốm lửa, phảng phất đều phải bốc cháy lên.

Nàng dẫn động thần thức trong thân thể, muốn lấy thần thức để tự đốt cháy thân thể.Nàng vốn hận Phong Phi Vân đến mức độ cao nhất, không giết được Phong Phi Vân thì cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chiếm giữ thân thể của mình, để cho hắn trút nhục dục ra.Phong Phi Vân sao lại để cho nàng thực hiện được.

Từ trong đôi mắt lao ra bốn mươi đạo thần thức, lấy thần thức trấn áp thần thức, lập tức dập tắt Bắc Minh Thần Phi dùng thần thức để tự cháy.

Bắc Minh Thần Phi gặp phải cảnh bị thần thức cắn trả, từ trong miệng thơm ngát mùi đàn hương lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng đã bị thương quá nặng.- Nếu như ngươi nói cho ta biết, có lẽ ta có khả năng cho ngươi một cái chết thống khoái.Phong Phi Vân nói.Bắc Minh Thần Phi tịnh không nói lời nào, hàm răng cắn chặt.Phong Phi Vân không hề nói thừa nữa, hắn tính toán chọn cách dùng thủ đoạn phi thường.

Hắn cắt về một sợi dây mây, trói chặt hai tay của Bắc Minh Thần Phi rồi treo lên một cây cổ thụ đường kính đạt tới hơn ba thước.

Hai tay đều bị treo thẳng, ngọc thể thon thả duỗi dài, vẻn vẹn có mũi chân có khả năng nhẹ nhàng đụng vào trên mặt đất.Một nữ nhân nếu như bị một người đàn ông lấy loại tư thế này mà treo lên, coi như là một nữ nhân ngốc thì cũng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì.Trong lòng Bắc Minh Thần Phi càng hoảng.Phong Phi Vân lại cũng không vội, hắn đứng ở trước mặt nàng, bình tĩnh nói:- Thành thật mà nói, con người của ta có đôi khi đích xác rất cần phải có nữ nhân.

Xác thực mà nói, mỗi một nam nhân bình thường đều không có sự miễn dịch quá lớn đối với nữ nhân xinh đẹp.

Ta cũng là một nam nhân bình thường, cũng có nhu cầu đối với nữ nhân.- Phì... hừ.Thân thể mềm mại của Bắc Minh Thần Phi rung động trên sợi dây mây, vòng eo mảnh mai không ngừng giãy dụa.

Còn lồng ngực cao ngất kia và cặp đùi đẹp thon thả đều làm cho người ta có sự cám dỗ vô cùng vô tận.Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cười nói:- Nam nhân trên đời này, nếu như không lấy việc cưỡi nữ nhân đẹp nhất thiên hạ là mục tiêu, như vậy nam nhân này khẳng định cả đời làm kẻ tầm thường.

Biết được ý nghĩa đích thực một chữ "cưỡi" này ra sao, chính là đã mở ra ý nghĩa của từ 'Cao thủ'.

Một nam nhân mà không cưỡi, nhất định không trở thành cao thủ, mục tiêu của ta chính là trở thành cao thủ đệ nhất trên đời.Mái tóc dài của Bắc Minh Thần Phi xổ xuống từ trên đầu, đen tuyền mà sáng bóng.

Một đôi mắt lạnh lùng hiện ra từ giữa mái tóc, làn môi bóng mịn đỏ hồng có hơi hé mở, nàng nói:- Phong Phi Vân, ngươi cho là chỉ dựa vào những lời này là có thể hù dọa được ta.

Hắc hắc, ngươi cũng quá khinh thường Bắc Minh Nhược ta.Phong Phi Vân lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:- Thành thật mà nói, những người giống như ta, coi như thích nữ nhân thì cũng phải có đạo, đối với nữ nhân của người khác thì ta thật sự cũng không có hứng thú lớn.

Ta vẫn cảm thấy đội mũ xanh cho người khác là một chuyện không đạo đức.

Là ngươi bức ta a.- Ha ha, là ngươi không dám thôi.Bắc Minh Thần Phi cười một tiếng dài.

Nhưng mà sau một khắc, tiếng cười của nàng liền bị cắt đứt, toàn thân đều đang run rẩy, da thịt cảm thấy lành lạnh.Roẹt roẹt,Phong Phi Vân xé tan áo ngoài trường bào của nàng rồi ném ở trên mặt đất.

Bắc Minh Thần Phi cho rắng nàng là nữ nhân của Thái Thượng Tấn Đế, nên Phong Phi Vân cũng không dám động đến nàng.

Nhưng mà nàng không biết Phong Phi Vân mặc dù mở miệng là nói đến đạo đức, mà lại cũng không biết đạo đức có hình thù gì nữa.Đạo đức, có thể ăn sao.Hai chân thon dài mảnh dẻ của Bắc Minh Thần Phi lộ ra.

Mỗi một tấc đúng là cực kì đều đặn.

Bàn chân bó bé nhỏ tựa như ngọc liên, không có bất cứ sẹo lồi bắp chân nào, còn có bắp đùi trơn bóng rất tròn, trắng nõn không có một tia tỳ vết nào, giống như là Bạch Ngọc tạo hình mà thành.Đôi cánh tay nàng bị treo giữa không trung cũng xuất hiện ra, mềm mại vô cùng.

Ở dưới cánh tay, xương quai xanh xuất hiện ra với đường nét tuyệt đẹp, những tảng lớn da thịt ngọc ngà trắng như tuyết bại lộ trong không khí.

So với cảnh rừng hoang đối lập ở chung quanh, chúng kết hợp thành ra một bức tranh dục vọng Nguyên Thủy đầy nhục dục.Phong Phi Vân hỏi:- Hiện tại ngươi cảm giác được rốt cuộc ta có dám hay không ?- Ngươi...Roẹt roẹt,Phong Phi Vân nhanh như sấm sét, cứ nhế thế xé hết toàn bộ quân áo trên người Bắc Minh Thần Phi, lộ ra một thân thể kích động mà hoàn mỹ.

Đôi gò bồng đảo Ngọc Phong căng tròn, eo thon nhỏ không có bất cứ sẹo lồi gì, so sánh thân thể thiếu nữ mười sáu, mười bẩy tuổi thì đều phải trẻ hơn, đều phải ướt át hơn.- Hiện tại ngươi vẫn còn cho rằng ta có dám hay không ?Phong Phi Vân cười hỏi.- Ta nói.Bắc Minh Thần Phi rốt cục khuất phục.Phong Phi Vân đáp:- Ai, nếu như ngươi mà nói sớm hơn một chút, thì ta cũng sẽ không thô lỗ đối với ngươi như vậy.Lồng ngực Bắc Minh Thần Phi phập phồng, đôi mắt tinh tường lạnh lùng.

Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói:- Nhưng mà ngươi nhất định phải đồng ý với ta, không cho phép gặp mặt ta một lần nữa, càng không thể giết ta.- Ta có khả năng cam đoan không giết ngươi, hơn nữa cũng sẽ không cưỡi ngươi.

Thành thật mà nói đối với ngươi ta thật sự không phải có hứng thú rất lớn.Phong Phi Vân hai tay chống chuôi đao, trên mặt đọng lại nụ cười suy tư, không kiêng nể gì thưởng thức thân thể của Bắc Minh Thần Phi.- Ngươi thật là.Phong Phi Vân nói:- Con người của ta mặc dù không phải một quân tử, nhưng mà những lời đã nói thì có lẽ trước sau như một vẫn còn giữ lời.Bắc Minh Thần Phi mặc dù ngàn vạn lần không muốn khuất phục dưới hung uy của Phong Phi Vân, nhưng mà vì không muốn bị làm nhục nên cuối cùng vẫn đành nói cho hắn thân phận của người áo xám kia.Phong Phi Vân nhướng mày, trong mắt đột ngột xuất hiện ánh sáng chói mắt, trong miệng lẩm bẩm nói:- Thì ra lão chính là Điện Chủ Sâm La Điện trong truyền thuyết, Phong Hoàng.

Khó trách trên người lão ta lại cảm giác được dao động thần thức mạnh mẽ như vậy.- Phong Phi Vân, ngươi không phải nói muốn buông tha cho ta.Bắc Minh Thần Phi sợ Phong Phi Vân đổi ý.Phong Phi Vân ngẩng đầu, cười nói:- Ta chỉ là đồng ý với ngươi sẽ không cưỡi ngươi, cũng sẽ không giết ngươi.

Nhưng mà muốn ta thả ngươi ra, ngươi cảm giác có thể sao ?Bắc Minh Thần Phi liền biến sắc mặt, không để ý lễ nghi liền mắng:- Phong Phi Vân, ngươi là Vương bát đản, ta phải băm ngươi thành muôn mảnh.-------Chương 1005: Mười vạn dặm khẩn cấp (1)Phong Phi Vân căn bản không để ý tới lời mắng mỏ của nàng.

Bắc Minh Thần Phi chính là đại họa, tuyệt đối không lưu lại được.

Nhưng mà Phong Phi Vân tự nhiên cũng sẽ không tự mình ra tay giết nàng.Phong Phi Vân phế đi tu vi của Bắc Minh Thần Phi, sau đó đeo mặt nạ Hàn Thiết cho nàng, lấy hoa văn trận pháp để phong ấn mặt nạ.

Sau đó hắn đem nàng đến quân doanh của Thần Vũ Quân ở Cương Môn Quan.Quách Đại Hải và Mạc quân sư vội vàng ra nghênh đón, cung kính vái một cái với Phong Phi Vân.Mạc quân sư nhìn qua người mặc trường bào màu đen, trên mặt mang theo mặt nạ Hàn Thiết đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, có hơi tò mò hỏi:- Thần Vương đại nhân, vị này là ?- Trọng phạm của triều đình.Phong Phi Vân đáp:- Ta đã lấy Ngọc Phi Phù mười vạn dặm truyền thư trở về Thần Đô, thông tri cho Tấn Đế.

Hiện tại các ngươi liền điều động cường giả một doanh Thần Vũ Quân, áp giải tên trọng phạm này về Thần Đô.

Nếu như nửa đường xảy ra bất cứ sai lầm nào, người của các ngươi nhất định khó giữ được cái đầu trên cổ.Mạc quân sư và Quách Đại Hải liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất- Tuân mệnh.Tên trọng phạm lại không thể để lộ gương mặt cho người khác thấy, nhưng lại đồng thời kinh động Thần Vương và Tấn Đế.

Từ đó là có thể biết được chuyện này tuyệt đối không thể để lộ bí mật ra ngoài, càng không thể để xảy ra chút xíu sai lầm, nếu không khẳng định sẽ chết rất nhiều người.Mạc quân sư và Quách Đại Hải liền lập tức đi thu xếp cường giả trong quân doanh Thần Vũ Quân, tạo ra xe chở tù kiên cố nhất, bí mật vận chuyển tên trọng phạm này về Thần Đô.Phong Phi Vân chứng kiến một đám cao thủ Thần Vũ Quân hộ tống xe chở tù đi xa, trên mặt hiện ra một nụ cười vui vẻ.

Người ở Thần Tấn Vương Triều muốn giết Bắc Minh Thần Phi nhất cũng không phải Phong Phi Vân, mà là vị Thái Hậu ở Thần Đô, Hoa Thần Phi trước đây.Hắn dùng một chiêu này đúng là mượn đao giết người.

Muốn giết một nữ nhân thì biện pháp tốt nhất không phải dùng đao, mà là dùng một nữ nhân khác.Ở trên nửa đường, Bắc Minh Thần Phi nhất định sẽ bị người của Thái Hậu phái đi ám sát.

Thái Hậu không có khả năng để cho nàng bình yên vô sự tới Thần Đô.Được làm vua thua làm giặc, sinh tử có mệnh.

Nếu như để cho Thái Tử đăng cơ làm Tấn Đế, như vậy người chết chính là Phong Phi Vân và Long La Phù, Hoa Thần Phi.

Đây là kết quả tranh đoạt chính quyền thất bại....Tại một mảnh núi non trùng điệp phủ Cổ Cương, Huyền Vệ nửa quỳ trên mặt đất, báo lại cho ông lão áo xám tất cả những việc Phong Phi Vân đã làm.

Bao gồm Phong Phi Vân làm thế nào bức bách Bắc Minh Thần Phi nói ra thân phận của bọn họ, lại phế bỏ tu vi Bắc Minh Thần Phi để biến thành trọng phạm, rồi đưa về hướng tới Thần Đô...

Bất cứ chi tiết nào cũng đều không quên.Ông lão áo xám đứng ở trên đỉnh núi, trên người có một cỗ khí thế Hoàng gia.

Lão nhìn Thập Vạn Hà Sơn xa xa, trong đôi mắt kín đáo hiện lên vẻ suy tư, lão nói:- Huyền Vệ, ngươi thử nói thiên phú bẩm sinh của Phong Phi Vân và Thiếu chủ, ai mạnh hơn một chút ?Nam nhân quỳ trên mặt đất kia, toàn thân đều bao phủ trong áo giáp màu đen liền trả lời:- Cứ theo thiên phú bẩm sinh mà nói, hẳn là hai bên đều sàn sàn như nhau.

Dựa theo cơ trí mà nói, chỉ sợ cũng không phân cao thấp, chỉ là...- Chỉ là cái gì ?Ông lão áo xám nhàn nhạt hỏi.- Chỉ là Phong Phi Vân càng hèn hạ hơn, hơn nữa thủ đoạn cũng càng hạ lưu đê tiện hơn, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nếu như là Thiếu chủ...

Chỉ sợ không làm được nổi.Huyền Vệ đáp.- Hay cho một hèn hạ, hay cho một hạ lưu, lại còn là một kẻ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ha ha.Ông lão áo xám không chỉ có không có khinh thường, ngược lại trong mắt còn có vẻ tán thưởng lão nói:- Thứ mà Thiếu chủ thiếu nhất chính là một phần hèn hạ và vô sỉ này của Phong Phi Vân.- Thuộc hạ không giải thích được.Huyền Vệ đáp.Ông lão áo xám cười nói:- Nếu như là có người chửi ngươi hèn hạ vô sỉ, như vậy khẳng định là bởi vì ngươi chiếm lợi lộc tiện nghi, chiếm được chỗ tốt.

Huyền Vệ, ngươi phải biết một điểm rằng, trong thế giới người này ăn thịt người này, danh tiếng tốt đẹp chẳng qua chỉ là một bộ quần áo lộng lẫy.

Nhưng người đích thực thu được chỗ tốt, có thể ăn sống nuốt tươi đối thủ mới là người thắng cuối cùng.

Chỉ có người thắng cuối cùng mới có thể định nghĩa ai tốt ai xấu, cũng chỉ có người thắng mới có thể tùy ý viết lại lịch sử văn chương.

Lịch sử sẽ nói cho hậu nhân, ai mới là kẻ hèn hạ vô sỉ, ha ha.- Đương nhiên là kẻ thua kia, đa tạ Tà Hoàng chỉ điểm, thuộc hạ thụ giáo.Huyền Vệ nói.Nụ cười trên mặt ông lão áo xám dần dần biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt nghiêm túc.

Bầu không khí nghiêm túc hình như đều đọng lại, núi non sông ngòi chung quanh vào giờ khắc này đều im lặng đi.

Sau khi trầm lặng một hồi lâu, cuối cùng lão mới nói:- Lần này đây Thiếu chủ đi đến Ngự Thú Trai để lấy "Kim Tàm Kinh", tựa hồ để lại mầm tai hoạ.Huyền Vệ quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nghe chỉ thị.- Thiếu chủ còn trẻ, không ra tay giết được, cái này rất bình thường.

Huyền Vệ, ngươi đi một chuyến đến Ngự Thú Trai, khiến cho nữ nhân mang thai kia im lặng chết đi, thuận tiện đi thay mặt ta nói hai câu cho Thiếu chủ.- Thứ nhất, nói cho hắn, trên đời này vương giả đích thực cũng sẽ không làm chuyện lòng dạ đàn bà.

Lần này đây ta giúp hắn giải quyết mầm tai hoạ, ta không mong muốn có lần tiếp theo.- Chuyện thứ hai, 'Tà Hoàng Thiếu Chủ' là đại biểu cho Sâm La Điện chúng ta, mà 'Phong Phi Vân' đại biểu chính là Thần Tấn Vương Triều.

Sâm La Điện muốn lấy thiên hạ của Thần Tấn Vương Triều, liền nhất định sẽ có một trận quyết đấu sinh tử.

Trước trận đấu đó, giữa Tà Hoàng Thiếu Chủ với Phong Phi Vân nhất định phải có một trận đấu.

Một trận đại biểu chuyện hâm nóng trước thời hạn giữa Sâm La Điện và Thần Tấn Vương Triều.

Ta muốn biết hai người bọn họ thì rốt cuộc ai mạnh hơn ai.Vẻ mặt Huyền Vệ rung động, thân thể có hơi run rẩy một cái mà hỏi:-Tà Hoàng tính toán để cho bọn họ đấu với nhau như thế nào ?- Một trận đánh cờ giữa thiên tài vương giả.

Ngay tại một vùng đất trên phủ Cổ Cương này, lấy Thập Vạn Hà Sơn là chiến trường.

Trận đánh cờ này, để cho Thiên Thu Sinh đến thu xếp đi.Ông lão áo xám ánh mắt nóng bỏng nhìn về phương bắc.

Trong đồng tử có những đạo phép tắc thiên địa thần thông đang đan xen vào nhau, thật giống như là đường nét sông núi địa lý.Phương hướng mà lão nhìn đúng là phía Thần Đô....Thần Đô,Nơi này chính là vùng đất mạng lớn trong thiên hạ, long mạch tụ tập, sức sống cường thịnh.

Mặc dù là đã trải qua cuộc chính biến quân sự một năm trước, thành Thần Đô bị phá hoại nghiêm trọng.

Nhưng mà hiện tại lại phồn hoa như gấm, tu sĩ hội tụ, là chốn cường thịnh nhất thiên hạ.-------Chương 1006: Mười vạn dặm khẩn cấp (2)Đế cung, điện Tử Khí.Thái Hậu và Long La Phù mỗi người ngồi một ghế.

Trước mặt đang đặt một sơ đồ dài mười thước.

Trên sơ đồ có thể diễn hóa thiên địa Càn Khôn trong cả Thần Tấn Vương Triều, trên bản vẽ khói lửa nổi lên bốn phía, chém giết không ngừng.

Có những đạo long khí từ các vị trí khác nhau vọt lên, hung ác đáng sợ, nhằm thẳng Thần Đô ở trung tâm.Đây chính là "Giang Sơn Xã Tắc Đồ", trên bề mặt có thêm vào số mệnh của Thần Tấn Vương Triều.

Trong cả Bát phủ, tất cả địa thế và thiên lý, đều sẽ được thể hiện ra ở trên một sơ đồ này.Long La Phù cuộn tròn thu hồi "Giang Sơn Xã Tắc Đồ" thành đồ quyển, sau đó thả cả quyển vào trên thần đài trong điện Tử Khí, đồ quyển tự động chìm vào trong thần đài, biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.- Lại xuất hiện thêm một con rồng nữa, đây là con thứ mười tám.Thái Hậu nói.Long La Phù thân mặc cửu ngũ long bào, dáng người đứng ngạo nghễ, khí độ bất phàm.

Trên người có bốn mươi chín đạo kim sắc long khí vờn quanh, sau khi nàng đăng cơ liền chiếm được quyền cai quản Long Linh Thạch và thần tỳ.

Hiện nay tập hợp cả số mệnh Thần Tấn Vương Triều vào bản thân, khống chế cả long mạch Trung Hoàng Phủ ở trong tay, tu vi không biết đã tăng thêm bao nhiêu lần, sâu không lường được.Có số mệnh lớn lao trên người, sau đó lại thêm nội tình mấy ngàn năm của Hoàng tộc, nên hoàn toàn có khả năng trong một thời gian cực kì ngắn ngủi mà bồi dưỡng ra một vị cường giả siêu cấp.Long La Phù trong thời gian một năm này đã vào trong Hóa Long Trì rèn luyện thử thách được sáu lần, hấp thu được bẩy phần lực lượng to lớn tích lũy mấy trăm năm trong Hóa Long Trì, còn cách cảnh giới Chân Nhân cũng chỉ có một bước nhỏ.Tiềm ngư dược long môn, nhất triêu tiện hóa long ( cá chép vượt long môn, một buổi liền hóa rồng ).Khí tức trên người Long La Phù trở nên vô cùng mạnh mẽ, phong thái cũng càng cứng cỏi hơn, chỉ khẽ động chân tay cũng có khí vương giả cùng vận chuyển, kết hợp cả thiên địa đại đạo.

Nàng nói:- Quần long nuốt trời, cái này vốn là thiên ý.

Mà ngay cả Thiên Đô muốn tiêu diệt Thần Tấn Vương Triều ta, nói rõ khí số Thần Tấn Vương Triều đã hết, số mệnh đang bắt đầu suy yếu.

Như vậy trận loạn thế này liền đã không thể tránh né, quần long... có nhiều hơn một con cũng không nhiều lắm, bớt đi một con cũng chẳng ít.

Chỉ có 'Thái Vi' mới là biến số duy nhất.

Ai có thể nắm giữ Thái Vi, kẻ đó có thể nắm giữ vận mệnh quốc gia của Thần Tấn Vương Triều.Trong điện Tử Khí có bảy vị cường giả siêu cấp bảo vệ, khí tức khổng lồ lấp đầy cả không gian, tựa như Thiên Đấu Thất Tinh Thần ( bảy ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu) bảo vệ một tòa đại điện này.

Bất cứ người nào xông vào đế cung đều sẽ bị giết chết.Đế cung nghiêm ngặt, đế uy không thể xúc phạm, khác xa không phải lỏng lẻo như lúc chính biến.

Hồi đó chính là cuộc tranh giành ngôi thái tử giữa Thái Tử và Công Chúa, tất cả cường giả ở trong Hoàng Thành cũng không thể nhúng tay.

Cho nên chỉ là Cự Phách liền có thể quét ngang cả đế cung.

Mà hiện tại Tân Đế đăng cơ, tất cả quyền lực đều rơi vào trong tay Long La Phù.

Mọi lực lượng công khai và lực lượng ngấm ngầm của Hoàng tộc, tất cả tài nguyên, nàng cũng có thể điều động.Lực lượng của Hoàng tộc vẻn vẹn chỉ còn kém với Thần Linh Cung, từ đó liền hẳn là biết thế lực Hoàng tộc đích thực cường đại đến đâu.

Tứ Đại Môn Phiệt gộp chung vào cũng không chắc có thể cưỡng lại được Hoàng tộc.- Ta lập tức liền muốn đi vào Hóa Long Trì, tiến hành rèn luyện thử thách lần thứ bẩy, hy vọng lần này có thể một lượt phá tan cảnh giới Niết Bàn.Long La Phù trên người tràn ngập phong thái kẻ ngồi trên cao.

Nàng đứng ở chính giữa điện Tử Khí, nhìn chăm chú cả thiên địa.Đúng lúc này, một đạo Ngọc Phi Phù từ trên trời bay đến.

Nó nâng cái đuôi thật dài tựa như một ngôi sao băng.

Nhưng ở bên ngoài điện Tử Khí, nó bị một bàn tay khổng lồ chặn lại.Từ bên ngoài có một người trung niên mặc nho y đi vào, gương mặt gầy gò, xương cốt có hơi nhô ra.

Hắn quì ở trên mặt đất, khom người vái một cái rồi nói:- Ngọc Thư mười vạn dặm khẩn cấp.Công chúa La Phù từ trên cao nhìn xuống, trong âm thanh ẩn chứa đế uy vô cùng vô tận, ép cho người trung niên kia không ngóc đầu dậy nổi, nàng nói:- Người phương nào gửi Ngọc Thư về?.Người trung niên mặc nho y kia, hít một hơi thật sâu.

Hắn âm thầm vận chuyển linh khí của Tử Phủ đan điền, mới có thể gượng gạo duy trì tư thế quỳ xuống dưới khí thế của công chúa La Phù, không đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn nói:- Thần Vương đại nhân từ phủ Cổ Cương truyền về Ngọc Thư.Sau khi Long La Phù nghe được tin tức kia, trong lòng vô phương bình tĩnh, trong mắt Thần Quang lóe ra, nàng hạ lệnh:- Trình Ngọc Thư lên đây.Nam nhân trung niên mặc nho sam kia cung kính dâng lên một viên Ngọc Phi Phù, có nữ quan tướng nhận lấy Ngọc Phi Phù, sau đó giao vào trong tay cho Long La Phù.

Sau khi Long La Phù đọc được nội dung trong Ngọc Phi Phù, ánh mắt sáng lên.Nàng quét mắt liếc nhìn những người khác trong điện Tử Khí rồi nói:- Các ngươi đều lui ra đi.Người trung niên mặc nho y kia và sáu tên nữ quan vội vàng lui xuống, sau đó đóng đại môn điện Tử Khí lại.Thái Hậu dò hỏi:- Phong Phi Vân truyền về tin tức gì ?- Tại Cương Môn Quan, hắn đã bắt được Bắc Minh Nhược bỏ chạy đến đó, đã phế đi tu vi của Bắc Minh Nhược, điều động Thần Vũ Quân bí mật áp giải trở về Thần Đô.Trên mặt Long La Phù hiện lên nụ cười suy tư.Thái Hậu cười một tiếng dài, rồi nói:- Bắc Minh Nhược tiện nhân kia cũng có kết quả như thế, tuyệt đối không thể để cho nó còn sống trở lại Thần Đô.

Nếu không với thân phận đã từng là thần phi, phủ Tông Nhân phỏng đoán cũng không giết được nó.

Nếu như để cho nó còn sống gặp Thái Thượng Tấn Đế, liền càng sẽ không thể chết, tương lai tuyệt đối chính là mầm tai hoạ tày trời.

Giết, nhất định phải giết.Trong điện Tử Khí, mây tía mênh mông, một luồng khí quỷ kế Sát Phạt bốc lên ở chỗ này, cũng chính là tuyên án tử hình Bắc Minh Thần Phi.Sau khi bố trí thỏa đáng tất cả, Long La Phù liền nghĩ tới những điều càng sâu xa hơn, vì sao Bắc Minh Nhược lại xuất hiện tại Cương Môn Quan?

Vì sao Phong Phi Vân lại xuất hiện tại Cương Môn Quan ?Muốn làm một vị quân chủ, phải học xong chuyện suy một ra ba, phải thấy xa hơn người bình thường khác, suy nghĩ về những thứ không nhìn thấy ở mặt ngoài.- Sau khi phủ Thái Tể bị diệt, Bắc Minh Phá Thiên trốn ra khỏi Thần Đô.

Hắn đi Cửu U Khâu mời ra vị lão tổ thế gia Bắc Minh ngủ say trong lòng đất, chiếm được quyền bính chủ nhân thế gia của thế gia Bắc Minh, khống chế thế lực còn sót lại của thế gia Bắc Minh, trở thành người đứng đầu thế hệ mới của thế gia Bắc Minh.-------Chương 1007: Thái bộc (1)Bắc Minh Phá Thiên thiên tư vô song, lòng mang cừu hận.

Hắn chiếm cứ ba quận đông bắc phủ Thanh Vân là quận Tang Khâu, quận Thiên Thời, quận Phó Loa, nắm trong tay hơn bốn trăm tám mươi tòa Cổ Thành, chiếm một diện tích ba vạn dặm, là đại họa một phương.

Thế gia Bắc Minh mặc dù tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng mà tại mỗi phủ, mỗi quận Thần Tấn Vương Triều cũng có thế lực ẩn náu, hào kiệt rất nhiều, cường giả nhiều vô số kể.

Cho dù triều đình hạ Cách Sát Lệnh, thì cũng không cách nào lôi ra được hết những người che giấu rất sâu này.- Bắc Minh Phá Thiên dùng trăm phương ngàn kế muốn làm đảo lộn giang sơn Thần Tấn Vương Triều ta.

Hắn chiêu binh mãi mã, hợp tung liên hoành, tổ chức liên minh, phỏng đoán chỉ sau mấy năm sẽ cử binh nổi dậy, nhằm thẳng về Thần Đô.- Bắc Minh Nhược lần này đi phủ Cổ Cương, chỉ sợ cũng muốn liên hợp với một đại bộ lạc nào đó ở phủ Cổ Cương, liên minh chống lại triều đình.

Chỉ là Phong Phi Vân lại đi phủ Cổ Cương làm gì, một năm nay hắn mất tích, là đi địa phương nào ?Long La Phù tay vịn Long Y, trầm tư rất lâu, nàng thì thào lẩm bẩm:- Chính sự không thông suốt hỏi Thái Phó, trong lòng có nghi ngờ hỏi Thái Bộc.Hai câu này nói, chính là Thái Thượng Tấn Đế ghi lại trong chiếu thư, trong óc Long La Phù hiện ra hai câu này nói.

Sau đó nàng đứng dậy, biến mất khỏi điện Tử Khí.

Chỉ sau một khắc, nàng liền xuất hiện ở bên ngoài thái miếu.Ngay trong khoảnh khắc Long La Phù xuất hiện ở bên ngoài thái miếu, cánh cửa thái miếu từ từ mở ra, thật giống như người ở bên trong đã biết trước là nàng sẽ tới.Trong Thái Miếu, thờ phụng kim thân của các đời Tấn Đế Vương triều, chính là Hoàng tộc cấm địa.

Đây là lần đầu tiên Long La Phù đích thực tiến vào thái miếu.

Ở trong Thái Miếu vô cùng trống trải, đỉnh thái miếu cao đến không lên được, tựa như một mảnh bầu trời màu vàng.Một ông lão mặc áo tế trắng tinh đang quỳ dưới chân kim thân khổng lồ của một vị Hoàng đế.

Lão đang dâng hương cầu nguyện, trong miệng nói lẩm bẩm, dáng vẻ đầy trang nghiêm thận trọng nói không ra lời.Ông lão mặc áo tế trắng tinh này chính là "Thái Bộc".Thái Bộc, chính là nô bộc của Hoàng tộc, cũng có danh xưng là "người coi lăng các đời Tấn Đế ".

Một khi đã tiến vào thái miếu, liền cũng không thể đi ra khỏi thái miếu, nơi này chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn.- Không phải là lúc tế trời mà Tấn Đế đến thái miếu, sợ là có chuyện quan trọng còn muốn hỏi.Thái Bộc cắm ba thẻ hương mùi thơm ngát ở trên đỉnh lô, khói xanh bốc lên từng đợt từng đợt, lượn lờ không dứt.Vị Thái Bộc này gây cho Long La Phù một loại cảm giác thâm thúy vô biên vô tận.

Nàng cũng không biết vị Thái Bộc này đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Chỉ biết là Thái Thượng Tấn Đế nói với nàng rằng vào lúc Thái Thượng Tấn Đế đăng cơ, vị Thái Bộc này chính là đã có diện mạo như hiện tại.

Không biết vào lúc trước đây, ông ta đã ở trong Thái Miếu được bao lâu.Long La Phù đứng thẳng người đầy phong thái siêu phàm, nàng nói:- Ta muốn biết gần đây ở phủ Cổ Cương đã xảy ra chuyện gì, lại sắp sửa sẽ phát sinh chuyện gì.Thái Bộc lấy ra một đỉnh nước thanh tịnh rồi xắn ống tay áo, để lộ ra một đôi cánh tay của lớp trẻ không tương xứng với tuổi của lão.

Lão rửa sạch tay trong nước thanh tịnh.Sau đó, cắt qua cổ tay một cái.

Một dòng máu tươi chảy ra từ cổ tay của hắn, rơi vào trong đỉnh.

Huyết dịch kia không ngờ là có màu trắng.Nước trong chiếc đỉnh cổ hóa thành màu trắng, phun trào ra lượng lớn khói trắng.

Rồi sau đó cả chiếc đỉnh cổ đều hóa thành màu trắng, bên trong truyền ra âm thanh Sát Phạt leng keng.

Tiếp theo đỉnh cổ liền bắt đầu lay động kịch liệt.Thái Bộc đưa lỗ tai đến lỗ hổng ở trên đỉnh cổ để lắng nghe.

Gương mặt già nua trở nên càng lúc càng nghiêm túc.

Đột nhiên lão quỳ rạp trên đất, dập đầu vái một cái với Long La Phù rồi nói:- Huyết kiếp trời giáng, phủ Cổ Cương có Chí Tôn Tà Nhân xuất thế, mây tía áp đến Thần Đô.Long La Phù hỏi:- Vị Tà Nhân nào đây.- Tà Hoàng, Phong Hoàng, hắn đã chạy ra từ trong Đồng Lô Sơn.Thái Bộc đáp.Long La Phù tự nhiên cũng đã nghe qua đại danh Tà Hoàng, chính là nhân vật nổi danh cùng Nữ Đế Long Khương Linh.

Vào một ngàn tám trăm năm trước cũng đã vô địch thiên hạ.

Nay sau một ngàn tám trăm năm, lão lại xuất thế lần nữa, người phương nào không sợ hãi.Chẳng lẽ Thần Tấn Vương Triều thật sự đã khí số đã hết, sức người khó khăn đối kháng, đây là ông trời muốn diệt vong Vương triều, căn bản cũng không sao cứu vãn nổi ư ?- Lão bộc, dốc hết sức đánh cược một lần cuối cùng, nhìn xem có thể giết chết một vị Tà Hoàng này hay không.Thái Bộc đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy ráng lành.

Lão đứng ở bên cạnh đỉnh lô trắng tinh, hai tay duỗi ra.

Trong cả Thái Miếu lập tức bộc phát ra những âm thanh sấm sét như trời long đất lở.

Chín quả Thanh Thiên Chung theo thứ tự vang lên, làm rung động cả Thần Đô.Trong Thái Miếu, từ trong đôi mắt của kim thân các đời Tấn Đế đều tự bắn ra hai đạo ánh sáng vang chói, tựa như hai con Trường Long màu vàng, chúng lọt vào thân hình Thái Bộc.

Thân thể già nua của Thái Bộc đột nhiên trở nên cao lớn, nó biến thành cao bảy trượng, một đôi tay trắng giống như tinh ngọc đang đặt trên đỉnh cổ.Trong đỉnh cổ, một cỗ lực lượng dồi dào cuồn cuộn phóng lên cao.

Đây là một cột sáng chói mắt, nó chiếu sáng Thần Đô, xuyên phá hư không, bay thẳng về hướng phủ Cổ Cương.Phủ Cổ Cương, ông lão áo xám đứng ở trên một quả núi cao, lão đang trông về phương hướng Thần Đô xa xa.

Đúng lúc này, chân trời đột nhiên biến thành màu trắng, một đám mây trắng tinh, phô thiên cái địa tràn đến.

Cả bầu trời đều biến thành màu trắng, làm cho không người nào có thể mở mắt.Tựa như một mặt trời nhô lên từ trên đường chân trời.- Ngao.Từ trong đám mây trắng tinh chói mắt kia truyền đến một tiếng Long Ngâm, nó đè ép làm cả sông núi mặt đất đều đang run rẩy.

Một cái Long Trảo khổng lồ từ trên bầu trời chụp xuống, nó dài chừng mấy chục vạn thước.Giờ khắc này, tu sĩ ở trong một vùng Cương Môn Quan vạn dặm đều có thể cảm nhận được khí tức một cổ áp lực kia, đều có một loại cảm giác như ngày tận thế đang tới, một loại tâm tình tiêu cực làm cho người ta sợ hãi ập vào trong lòng.Ông lão áo xám ngước nhìn lên trên màn trời, nhìn một cái Long Trảo đang chụp về hướng mình mà phát ra một tiếng cười dài vang tận mây xanh- Thái Bộc, đều đã sống lâu như vậy, ngươi vẫn còn chưa bị chết.

Hôm nay Phong Hoàng ta liền đưa ngươi xuống địa ngục.Ông lão áo xám toàn thân đều có điện mang bao trùm, nó tỏa ra khắp không gian chung quanh.

Lão chậm rãi nhấc lên một cánh tay, cánh tay này trở nên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cũng lại đã đạt đến chiều dài chừng mấy chục vạn thước.

Cả bàn tay đều được tia chớp bao trùm, đan xen những đường hoa văn như núi cao vực sâu, phảng phất một mảnh thiên địa đang nắm ở trong tay.

Chỉ một chưởng đã đánh tan Long Trảo kia.- Rầm.Từ trong đám mây, truyền đến một tiếng rồng ngâm thảm thiết.-------Chương 1008: Thái bộc (2)Đám mây trắng tinh rút lui tựa như lúc thủy triều xuống.Nhưng mà đúng lúc này, trên mặt đất một vùng Thần Tấn Vương Triều lại có người xuất thủ theo.Phủ Thanh Vân, ba quận đông bắc, trên địa bàn thế gia Bắc Minh.

Từ một tòa phần mộ như đồi núi, một thanh hung kiếm màu đen bay lên từ trước mộ bia, trực tiếp chém vào đám mây đang rút đi kia.

Từ trong đám mây lại lần nữa truyền ra một tiếng long thanh rên rỉ.Phủ Nam Thái, Phong gia, Phong Mặc nhếch miệng cười một tiếng.

Lão ngồi ở trên đại điện, hướng về trong hư không mà nện ra một quyền.

Quyền ảnh tựa như một quả núi cao, tà vụ bốc lên, sát khí bức người.

Quyền ảnh từ một phiến trong hư không khác cũng nện ầm ầm vào đám mây đang rút đi kia, thiếu chút nữa đánh tan đám mây.Canh giữ ở chỗ giao giới giữa phủ Nam Thái và Trung Hoàng Phủ, Tử Minh Thi Động chiếm cứ một tòa thi thành kia.

Một vị Thi Vương Chi Vương toàn thân đều là màu tím, đang trôi nổi trong một hồ nước do huyết dịch tụ tập thành.

Lão há mồm phun ra một mảnh Thi Vụ, lấp đầy cả bầu trời.Ánh sáng màu trắng cuối cùng cũng lui về được Thần Đô, vào được trong Thái Miếu, nhưng mà cũng đã lờ mờ vô cùng.- Phốc.Thái Bộc thân thể thu nhỏ lại.

Thân thể từ cao bảy trượng biến thành kích cỡ ban đầu.

Trông lão càng già nua hơn, trong miệng phun ra một ngụm máu trắng, thân thể lảo đảo mãnh liệt, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Long La Phù muốn đến dìu lão, nhưng mà lão lại xua xua tay, lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bi thương mà nói:- Quần long nuốt trời, cũng không sao cứu vãn nổi.

Vận mệnh quốc gia sáu ngàn năm Thần Tấn Vương Triều, hiện nay khí số đã hết...

Khụ khụ, lão bộc cũng đã bị quần long cắn trả, đại nạn nói rằng không xa, chỉ còn ba năm tuổi thọ.

Chỉ có thể bảo đảm Vương triều ba năm an bình...Long La Phù cảm giác được một loại gánh nặng trọng trách áp chế ở trên người của mình, có một loại đè ép nàng tới cảm giác hít thở không thông,Thái Bộc lau khô huyết dịch màu trắng trên khóe miệng, trên người linh quang vờn quanh.

Lão lập tức liền khôi phục tinh thần, tựa như một người vô sự.

Có điều là chỉ trong khoảnh khắc, lão bỗng trở nên càng già nua hơn, trở nên tóc bạc da mồi.

Mà ngay cả cánh tay vốn giống như tay trẻ con cũng trở nên đầy những nếp nhăn, khô vàng như củi.Thái Bộc run run rẩy rẩy nói:- Vừa rồi Thiên Cơ mở rộng ra, trong phép tắc đạo lí hỗn loạn, ta nhìn thấy phượng hót Cổ Cương.

Có một con thần phượng phóng lên cao, lượn khắp trời cao, có khí thế nuốt chửng quần long.

Lão bộc vừa rồi đã suy tính, cung vị thần phượng đối ứng, đúng là cung vị tương ứng với Thần Vương đại nhân.- Phượng hót Cổ Cương, nuốt chửng quần long.Trong mắt Long La Phù lộ vẻ phức tạp.

Sau khi đi ra khỏi thái miếu liền lập tức hạ lệnh- Lấy triều đình danh nghĩa, thành lập Thái Vi thần giáo, trở thành đệ nhất Thánh Giáo trong nước.

Mỗi một tòa thành Vương triều dựng nên giáo đàn, thiết lập Truyền Giáo Thánh Sứ, truyền bá tín ngưỡng thờ phụng nữ thần Thái Vi, khâm thử....Đám mây trắng trên bầu trời cực kì chói mắt, nó sáng đến mức làm cho đôi mắt đều không mở ra được.

Quân sĩ trong quân doanh Thần Vũ Cương Môn Quan cơ hồ đều bị kinh động, cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ, từ trên bầu trời đè ép xuống.Tiếp theo, liền nghe được một tiếng long ngâm thê thảm thật lớn làm kinh động lòng người.Sau đó, quầng sáng màu trắng lùi lại, tới cũng nhanh mà thối lui cũng nhanh.Mà trong quân doanh Thần Vũ, rất nhiều quân sĩ đều đã bị một cỗ khí tức vừa rồi kia ép tới mức hai chân như nhũn ra, trên người mồ hôi lạnh đầm đìa.

Phải đến sau nửa canh giờ thì mới lấy lại được hơi.Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài doanh trướng, hắn ngước mắt nhìn hào quang sáng quắc thì biết là hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang cách không quyết đấu.

Thấy cũng tịnh không có gì kinh ngạc quái lạ, hắn thu hồi ánh mắt, liền quay trở về trong doanh trướng.Phong Phi Vân cầm một quyển sách có minh họa về phủ Cổ Cương.

Bạch Như Tuyết cực kì thành thật đứng ở một bên, xinh đẹp động lòng người.

Với mái tóc bạch kim rủ tới eo, nàng giống như là mỹ nhân đi ra từ trong bức họa.Tu vi hiện nay của Phong Phi Vân so sánh với nàng thì cao hơn quá nhiều, cho nên nàng không dám có bất cứ ý nghĩ gì khác.Phong Phi Vân sắp sửa đi phủ Cổ Cương, tìm kiếm nơi đóng Sâm La Điện.

Như vậy tự nhiên cũng cần có mọi thứ rõ ràng rành mạch về phủ Cổ Cương.

Cho nên liền sai khiến Quách Đại Hải mang đến sách vở địa lý hình vẽ về phủ Cổ Cương.Hắn đã đọc qua nửa canh giờ.Một đôi mắt nhung của Bạch Như Tuyết không ngừng gợn sóng, ngước nhìn dáng vẻ Phong Phi Vân chăm chú đọc sách, không ngờ lại có vài phần cảm giác như thấy con cháu dòng dõi thư hương, khiến cho trong lòng nàng sinh ra một tia rung động.

Nàng thầm nghĩ- Cái tên vô sỉ bại hoại này nếu như có thể đi theo chính đạo, thì tuyệt đối là một vị đại hào kiệt đội trời đạp đất, không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ vì hắn mà điên đảo mất hồn...

Phì... hừ, phì... hừ.

Ta đang nghĩ cái gì, chính mình là đệ tử Tà Tông, làm sao có thể gửi gắm hy vọng Phong Phi Vân làm một người tốt.

Rồi hãy nói sau, coi như hắn là chánh nhân quân tử văn võ song toàn, thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta.- Thì ra phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn, từ đông đến tây có hơi hẹp dài, đại khái mười tám vạn dặm.

Từ bắc tới nam đại khái sáu vạn dặm.

Xa hơn về pía nam chính là Mãng Hoang đại thế giới của Thập Vạn Hà Sơn, nhân loại không dám giao thiệp vào bên trong.Phong Phi Vân gấp lại quyển sách có minh họa về Cổ Cương cầm trong tay, ghi nhớ toàn bộ nội dung đã ghi chép vào trong lòng.Nhưng mà Phong Phi Vân chính là biết, Thập Vạn Hà Sơn đi sâu chừng tám mươi vạn dặm, mênh mông bát ngát vô biên vô tận.

Phủ Cổ Cương vẻn vẹn chỉ là sáu vạn dặm bên ngoài, không ai còn dám xâm nhập sâu hơn.Đương nhiên, Phong Phi Vân cũng không tính toán không biết lượng sức mà xông vào Thập Vạn Hà Sơn.

Hắn chỉ là đi đến chỗ Sâm La Điện đóng, tìm mấy Tà Tông yêu nữ kia để thu hồi huyết dịch mà Nam Cung Hồng Nhan để lại trong Huyết Cấm Huyền Trạc.- Bây giờ chúng ta đây sẽ đi phủ Cổ Cương ?Bạch Như Tuyết dịu dàng hỏi.Phong Phi Vân lắc lắc đầu, đáp:- Phủ Cổ Cương này là một vùng đất cực kì mênh mông, với sức lực của hai người chúng ta thì coi như tìm cả đời, cũng không nhất thiết có thể đích xác tìm ra được chỗ đóng của Sâm La Điện.Từ bên ngoài trướng vọng vào tiếng bước chân dồn dập, âm thanh của Quách Đại Hải vang lên ở bên ngoài- Thần Vương đại nhân, Thần Đô gửi Ngọc Phi Phù đến.Phong Phi Vân cười nói:- Quách Đại thống lĩnh, cứ vào đi.

Nơi này chính là doanh trướng của ngươi, không cần phải giống như một tên tin binh thông báo ở bên ngoài.Quách Đại Hải và Mạc quân sư nối đuôi nhau mà vào.

Cả hai đều thi lễ đối với Phong Phi Vân.

Quách Đại Hải cười to mà nói:- Như vậy sao được, nơi này chính là doanh trướng của Thần Vương đại nhân, coi như là Hổ gia đến đây, e là cũng phải dừng ở bên ngoài thông báo một tiếng, rồi mới có thể đi vào.-------Chương 1009: Tình thế phủ Cổ CươngVừa nói Quách Đại Hải liền lấy ra một quả cổ ngọc, đặt ở trên án trước mặt Phong Phi Vân.

Đây là Ngọc Phi Phù gửi đến từ Thần Đô.Phong Phi Vân cầm Ngọc Phi Phù vào trong tay, một vầng sáng từ đầu ngón tay tràn ra.

Một đạo tin tức liền theo cánh tay, truyền vào trong óc Phong Phi Vân.

Đây chính là thư của Long La Phù truyền cho Phong Phi Vân.Thấy Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, Quách Đại Hải, Mạc quân sư cũng không dám nhiều lời mà lẳng lặng đứng ở một bên.

Cho đến lúc Phong Phi Vân lại mở mắt lần nữa, Quách Đại Hải mới hỏi:- Thần Vương đại nhân, đây là ai gửi ngọc tin đến.Phong Phi Vân bóp nát viên ngọc cầm trong tay, hóa thành một dúm phấn vụn.

Sau đó hắn mới thản nhiên cười nói:- Tấn Đế.Nghe được hai chữ này, vẻ mặt của Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều hoàn toàn cung kính, không dám hỏi tiếp thêm nữa.Phong Phi Vân nói:- Hiện nay mỗi bộ tộc ở phủ Cổ Cương đang náo động, nha phủ triều đình nhìn vậy mà không có tác dụng.

Tấn Đế cố ý muốn ta trợ giúp triều đình bình loạn, thống nhất mỗi đại bộ tộc phủ Cổ Cương.- Mạt tướng nhất định toàn lực tương trợ.Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều quỳ một gối trên mặt đất.- Đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút về tình huống cụ thể hiện nay phủ Cổ Cương.

Nếu như đủ khả năng, ta đúng là có khả năng giúp một tay.Quách Đại Hải và Mạc quân sư đứng lên, trong lòng đều cũng có chút sợ hãi.

Thần Vương chính là Thần Vương, ngay cả Tấn Đế cũng không buồn nể mặt.

Đủ khả năng mới giúp một tay, nếu như không thể đủ lực thì chẳng phải liền buông tay mặc kệ sao.Chỉ sợ cũng chỉ có Thần Vương mới dám cao giọng như thế với Tấn Đế.Quách Đại Hải lấy ra một cái bản đồ, trên đó có vẽ toàn cảnh phủ Cổ Cương, chi chít chằng chịt các đường ranh giới, các vị trí quan trọng cũng có đánh dấu đặc thù.

Mỗi bộ phận xứ sở Thập Vạn Hà Sơn, tất cả cũng có đánh dấu trên bản đồ.- Phủ Cổ Cương tổng cộng có hàng chục quận, mặc dù số lượng quận không được nhiều như bẩy phủ khác, nhưng mà chiều ngang mỗi một quận đều cực kì lớn.

Đương nhiên phủ Cổ Cương có nhiều núi cao, sông lớn, rừng cây rậm rạp, ranh giới giữa các quận kỳ thật rất mơ hồ, chẳng được rõ ràng như ranh giới mỗi đại bộ lạc của người Cổ Cương.- Chín mươi lăm phần trăm Phủ Cổ Cương trở lên đều là người Cổ Cương.

Người Cổ Cương lại chia làm ba bộ lạc lớn nhất, Phụng Thiên Bộ, Ám Vực Bộ, Thiên Vu Bộ.

Ở dưới Tam Đại Bộ Lạc vẫn còn có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ phân bố giữa các vùng núi non trùng điệp.

Có một số làng xóm của bộ tộc thậm chí còn xâm nhập vào trong Thập Vạn Hà Sơn.- Trong đó ở gần Cương Môn Quan nhất chính là 'Thiên Vu Bộ', thực lực cường đại nhất chính là 'Phụng Thiên Bộ', thần bí nhất sâu xa chính là 'Ám Vực Bộ'.Mạc quân sư phân tích từng điểm trong quan hệ và mâu thuẫn giữa Tam Đại Bộ Tộc.Phong Phi Vân hỏi:- Tại phủ Cổ Cương triều đình cũng thành lập phủ nha, mỗi một quận cũng có Quận Thủ.

Cuộc tranh giành giữa Tam Đại Bộ Tộc, sức mạnh chính quyền của triều đình vì sao không trực tiếp ra mặt trấn áp.Mạc quân sư lắc lắc đầu, cười nói:- Không trấn áp được, cũng không có khả năng trấn áp.

Người Cổ Cương vốn có tính bài ngoại, một khi xuất binh trấn áp thì sẽ kích động tất cả bộ tộc phản đối.

Hơn nữa coi như xuất binh trấn áp cũng không có tác dụng.

Những người Cổ Cương này,mọi người lực lớn vô cùng vô tận, lại quanh năm sinh sống tại vùng khỉ ho cò gáy, năng lực sinh tồn cực mạnh.

Cho dù là Thần Vũ Quân tiến vào vùng núi trấn áp, chỉ sợ vẫn còn chưa trấn áp phản loạn xong thì quân đội cũng đã hao tổn một nửa.Phong Phi Vân gật đầu, rốt cục hắn biết nguyên nhân triều đình không thể làm gì nổi đối với phủ Cổ Cương.Mạc quân sư lại nói:- Kỳ thật không ai nguyện ý đi phủ Cổ Cương làm quan.

Mà ngay cả Phủ Chủ phủ Cổ Cương đều chỉ có thể làm bộ đối nhân xử thế trước mặt Bộ Chủ mỗi đại bộ tộc.

Còn các quan viên khác liền càng khổ không thể tả, cơ cấu của triều đình tại phủ Cổ Cương quả thực liền nhìn vậy mà không có tác dụng.Quách Đại Hải có hơi giật giật mép, nhưng mà cuối cùng lại vẫn còn không nói ra.Phong Phi Vân đương nhiên thấy hắn muốn nói lại thôi, liền khuyến khích:- Quách Thần Tướng, có cái gì muốn nói thì cứ nói đừng ngại.Quách Đại Hải gãi đầu rồi nói:- Kỳ thật chiến loạn giữa các tộc phủ Cổ Cương hiện nay, có một người có khả năng bình ổn.- Ai ?- Thiên Vu Thần Nữ.Quách Đại Hải lại nói:- Mỗi đại bộ tộc người Cổ Cương đều thờ phụng Thiên Vu đại thần, cho rằng Thiên Vu đại thần chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa.

Mà Thiên Vu Thần Nữ chính là con gái của Thiên Vu đại thần.

Truyền thuyết Thiên Vu Thần Nữ cứ cách một vạn năm thì sẽ luân hồi một lần tại thế gian loài nguời.

Một khi Thiên Vu Thần Nữ xuất thế, như vậy cũng có ý nghĩa một thời đại hoàn toàn mới của Cổ Cương tộc đã đến.- Thiên Vu Thần Nữ có sứ mạng truyền thừa giáo hóa, truyền thụ Vu Điển ( bí kíp phù thủy).

Hiện nay Thiên Vu Thần Nữ đã xuất thế, sau khi Cảnh Phong Đại Trí Sư chết, thì nàng liền trở thành lãnh tụ tinh thần của Phụng Thiên Bộ.Ánh mắt của Phong Phi Vân có hơi lòe ra một ánh chói ngời, sau đó khóe miệng có hơi nhếch lên một cái.

Hắn cười nói:- Nếu Tấn Đế muốn Bổn vương xuất một phần lực, vậy Bổn vương liền đi đến phủ Cổ Cương một chuyến.

Mạc quân sư chọn lựa năm mươi Thần Vũ Quân tinh nhuệ đồng hành theo ta.- Thần Vương, người Cổ Cương cậy mạnh, dân tình quen thói hung hãn...Mạc quân sư có hơi lo lắng,- Năm mươi người là đủ rồi.Phong Phi Vân đáp.Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều không cần phải nhiều lời nữa, bèn lui xuống.Phong Phi Vân cũng không lập tức xuất phát, tính toán trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở trong quân doanh Thần Vũ.Bên ngoài doanh trướng bố trí chín tầng trận pháp, bất luận kẻ nào cũng không được vào bên trong.

Phong Phi Vân ngồi một mình ở bên bàn, hai mắt nhắm nghiền, chung quanh thân thể lao ra vô số dị thú chiến hồn, đến chừng một vạn con, tràn ngập cả bên trong doanh trướng.Phong Phi Vân vừa mới đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cảnh giới còn không yên.

Hắn cần đến lượng linh khí khổng lồ để củng cố tu vi hiện tại.Phong Phi Vân liên tiếp ăn vào tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan.

Đan dược hóa giải, linh khí bên trong đan khí so sánh với trong long mạch thì còn thuần khiết và đậm đặc hơn, tựa như dòng dung dịch nhũ tương màu bạc đang chảy trong thân thể, đi thẳng hướng đến đan điền, sau đó lọt vào Tử Phủ Trung Cung, biến thành bản thân linh khí.Mỗi một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều có thể rút ngắn thời gian nửa năm khổ tu cho Phong Phi Vân.Nếu như nói Phong Phi Vân muốn từ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng tương đương cảnh giới Bán Bộ Cự Phách, thì cần phải có thời gian sáu mươi năm.

Như vậy tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan, là có thể khiến cho Phong Phi Vân rút ngắn lại thời gian tu luyện được bốn năm.-------Chương 1010: Tuệ cốt (1)Cái này vẫn còn là bởi vì Phong Phi Vân có thể chất dũng mãnh, nên mới có thể chỉ trong một đêm mà tiêu hóa được dược lực trong tám viên Tụ Linh Đan.

Nếu như các tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng khác, e rằng tiêu hóa một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều sẽ phải dùng đến thời gian nửa tháng.

Nhưng họ lại không nhất thiết có thể có được loại Linh Bảo Tam Phẩm Tụ Linh Đan."

Tam Phẩm Linh Đan" đối với tu sĩ Bán Bộ Cự Phách trở xuống đã xem như báu vật quí giá, phải liều mạng đi tranh đoạt.Nhưng mà Phong Phi Vân lại có được toàn bộ chúng mà không phải mất công phu.

Tất Ninh Soái cướp sạch phủ Thái Sư, các loại đan dược Tứ Phẩm Linh Đan trở xuống cơ hồ đều bị hắn đóng gói mang đi.

Cuối cùng chính hắn không dám nhận lấy những món hàng ăn trộm này, cho nên toàn bộ liền rơi vào hầu bao của Phong Phi Vân.Tu luyện nhất định phải dựa vào đại lượng tài nguyên.

Chỉ cần có tài nguyên, tốc độ tu luyện liền nhanh gấp hàng chục lần, gấp trăm lần so sánh với người khác.

Mà làm thế nào có được chút tài nguyên này ?

Thứ nhất, có gia tộc thì dựa vào gia tộc, chỉ cần ngươi có thiên tư cũng đủ cường đại, gia tộc liền khẳng định sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi.Thứ hai, không có gia tộc, thì cũng chỉ có dựa vào chính mình, không ngừng cướp bóc và tranh giành.Tu Tiên Giới tranh đấu và Sát Phạt, có hơn phân nửa đều là do việc cướp bóc và tranh giành tài nguyên gây ra.- Một vùng đất này đã càng lúc càng loạn, ngay cả Tà Hoàng mất tích gần hai ngàn năm đều đi ra.

Xem ra Thần Tấn Vương Triều cho dù có Thái Thượng Tấn Đế tọa trấn, cũng chưa chắc dễ dàng bất bại cứ đánh là thắng.

Nếu như mỗi đại tông môn, Tiên Giáo, môn phiệt cùng tấn công, coi như triều đình cường đại tới đâu thì e rằng đều không ngăn cản được.

Nếu muốn sống sót ở trong loạn thế, nhất định phải khiến cho chính mình trở nên cường đại hơn.Phong Phi Vân cũng cảm giác được một cỗ áp lực đè nén thật lớn.

Hiện tại hắn đã không thể tránh khỏi dấn thân vào trong loạn thế này, nên chỉ có thể ở trong loạn thế, không ngừng làm cường đại chính mình, ma luyện chính mình, nghênh đón thần hồn nữ thần Thái Vi trở về.

Như vậy sau khi nàng trở về, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn.Mà không phải để cho nàng vừa mới sinh ra, liền lâm vào trong sự giết chóc vô cùng vô tận, bất kì lúc nào đều có thể lại chết đi lần nữa.Cho nên Phong Phi Vân phải trở nên cường đại hơn, như vậy đến sau khi thần hồn nữ thần Thái Vi sinh ra, hắn mới có thể đủ sức bảo vệ nàng tốt hơn, không cho nàng lại bị nửa phần thương tổn.Đến ngày hôm sau, vào lúc mặt trời mới mọc.

Phong Phi Vân, Bạch Như Tuyết, Mạc quân sư liền mang theo năm mươi tên Thần Vũ Quân hợp thành một đội ngũ nhỏ, xuyên qua Cương Môn Quan, xuất phát về hướng phủ Cổ Cương.Phủ Cổ Cương có nhiều dãy núi rừng cây rậm rạp, đường xá gập ghềnh.

Mặc dù là thời kì Thần Tấn Vương Triều mới dựng nước đã xây dựng quan đạo, nhưng hiện nay đều đã bị cỏ cây bao trùm hơn phân nửa.

Chỉ có hai dấu vết bánh xe in sâu là biểu hiện trên đường cái quan này thường có lái buôn đi lại.Mạc quân sư cũng sớm đã sai người trước một bước đến phía trước dò đường, mà hắn thì cưỡi trên lưng một con Kỳ Ngưu, đi cùng Phong Phi Vân.Bạch Như Tuyết ngồi ở trong xe liễn đi theo ở phía sau, nghiễm nhiên hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc Thần Vương phi.- Với sức của đôi chân Kỳ Ngưu, nếu như không hề bất ngờ thì trước khi bầu trời tối đen là có thể tới tòa Man Thành đầu tiên của Thiên Vu Bộ, thành Tội Giác.Mạc quân sư tay cầm cây quạt Thiết Phiến, nhẹ nhàng phe phẩy.Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, khí phách hơn người.

Hắn vừa nhìn phong cảnh dọc đường, vừa nói chuyện tin tức với Mạc quân sư:- Tu luyện của Mạc quân sư có chỗ thiếu hụt rất lớn a.Sau khi Mạc quân sư nghe được những lời này, thân thể có hơi chấn động.

Sau đó hắn thở dài một tiếng, rồi nói:- Loại người sinh ra đã hèn mọn giống chúng ta, có thể may mắn nhận được một quyển công pháp tu luyện không trọn vẹn đã là không dễ.

Có thành tựu hiện nay, liền đã là được lão Thiên ban ơn.Mạc quân sư tu luyện loại công pháp cực kì bình thường, vẻn vẹn chỉ có thể tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao.

Nếu như vẫn đi theo công pháp tu luyện này, thì cả đời cũng không có khả năng đạt tới Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng.Mạc quân sư có thể dùng công pháp bình thường mà tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng đỉnh cao, từ đó có thể thấy được thiên tư và ngộ tính của hắn đều cực cao.

Nếu như từ nhỏ hắn đã tu luyện công pháp đứng đầu, nói không chừng cũng sớm đã bước chân vào cảnh giới Cự Phách, trở thành một người trong nhóm cường giả tối cao nhất kia ở Thần Tấn Vương Triều.Nhân vật cấp bậc Cự Phách, bất kể tại thế lực nào đều là thuộc về hạng tối cao nhất.

Trong mấy ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một Cự Phách, trong hàng chục Bán Bộ Cự Phách mới chỉ có một người có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách.- Chỗ này của ta có một quyển điển tịch hàng đầu quí giá "Xuân Thu Lục Pháp"được lão Thần Vương coi trọng.

Đây là một loại thuật tu luyện Đạo Môn, nếu như có thể tu luyện cả lục pháp đều đạt tới đại viên mãn, thì sau khi thông hiểu đạo lí là có thể đột phá vào cảnh giới Chân Nhân.Phong Phi Vân lấy ra từ trong Giới Linh Thạch một quyển điển tịch bìa vàng, rồi đưa tới.- Cái này... cái này...Mạc quân sư kích động đến run rẩy, hàm răng cắn chặt.

Đây chính là công pháp có thể tu luyện tới cấp bậc Chân Nhân, hắn có thể nào không kích động.

Nhưng mà hắn lại không lập tức cầm lấy.

Loại điển tịch này chính là bảo vật chí cao vô thượng, làm sao có thể có người dễ dàng tặng nó cho người khác.

Hắn vẫn cảm giác có hơi không đúng sự thực.Có thể nhận được một quyển tu luyện điển tịch để tu luyện tới cảnh giới Cự Phách, hắn cũng đã có khả năng cười từ trong giấc mộng.

Huống chi là điển tịch tu luyện tới cảnh giới Chân Nhân.Phong Phi Vân bảo:- Bảo ngươi nhận lấy, thì ngươi hãy cầm đi.

Một kẻ Đại lão gia vẫn còn giả bộ như vậy.Mạc quân sư xoa xoa hai tay trên trang phục, lúc này mới dè dặt tiếp nhận "Xuân Thu Lục Pháp".

Hắn áp sát vào người, hai tay vẫn đang không ngừng run rẩy.

Hắn quấn sợi xích sắt vào cổ con Kỳ Ngưu bướng bỉnh để trói nó lại, rồi phi thân xuống, quỳ gối trước mặt Phong Phi Vân mà nói:- Đa tạ Thần Vương đại nhân ban thưởng tu luyện thần pháp.

Mạc Trùng Cơ ta nhất định trọn đời không phụ hoàng ân, không phụ công lao Thần Vương đại nhân bồi dưỡng.

Chỉ cần Thần Vương đại nhân nói một câu, ta...

Ta Mạc Trùng Cơ nhất định chấp nhận máu chảy đầu rơi, liều chết đến cùng.Mạc Trùng Cơ giờ phút này vẫn còn kích động phát run như trước.Phong Phi Vân nói:- Mạc quân sư, còn không mau mau đứng lên.

Loại chưởng giáo tiên môn giống như các ngươi mà đồng ý quy phục với Thần Tấn Vương Triều ta, thì Vương triều tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.Mạc Trùng Cơ cảm động đến lệ chảy ròng ròng.-------Chương 1011: Tuệ cốt (2)Phàm là người đi cùng với Phong Phi Vân, đều nhất định có thịt ăn, có Linh Đan, có Linh Thạch.Phong Phi Vân lại lấy ra năm mươi viên Nhất Phẩm Linh Đan, trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn tựa như năm mươi hạt Linh Châu.

Chúng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chia nhau rơi vào trong tay năm mươi tên tinh nhuệ Thần Vũ Quân kia.Lại lấy ra năm mươi miếng Linh Thạch, chia đều cho năm mươi tên Thần Vũ Quân này, mỗi một người một khối Linh Thạch.Mỗi một tên Thần Vũ Quân được Linh Thạch và Linh Đan đều kích động đến rơi nước mắt, so sánh với Mạc Trùng Cơ còn hưng phấn hơn.

Chúng nhất tề xoẹt xoẹt quì ở trên mặt đất, thề thốt:- Thề thuần phục Vương triều, thề thuần phục Thần Vương.Những tên Thần Vũ Quân này đều là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, ở trong Thần Vũ Quân thuộc về tuyệt đối tinh nhuệ.

Nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy Linh Đan và Linh Thạch, bình thường coi như là bị thương thì cũng vẻn vẹn chỉ có thể dùng đan dược bình thường.Linh Đan, mặc dù chỉ là Nhất Phẩm Linh Đan, đều là báu vật.Linh Thạch đối với bọn họ mà nói càng là một món bảo vật lớn.

Một khối Linh Thạch có khả năng đổi ba mươi vạn mai kim tệ, cũng đã đủ cho cả nhà già trẻ bọn họ một cuộc sống giàu có cả đời.Phong Phi Vân ra tay thật sự rất xa hoa, ánh mắt của đám Thần Vũ Quân nhìn Phong Phi Vân lập tức không giống trước nữa.

Lúc đầu bọn họ vẫn còn cảm giác Phong Phi Vân rất trẻ tuổi, đối với hắn vẫn còn có chút không phục.

Nhưng mà hiện tại lại đều dễ bảo, nếu như có thể một mực đi theo bên người Thần Vương đại nhân, nhất định có thể ăn no uống say.Phong Phi Vân muốn tịnh không chỉ có là như thế.

Chờ sau khi những Thần Vũ Quân này quay về quân doanh, nhất định sẽ truyền đi chuyện này.

Đến lúc đó liền mỗi một tên lính Thần Vũ Quân cũng biết, đi theo Phong Phi Vân hắn là có thể ăn thịt, có thể phát tài.Tạo thành hiệu quả phía sau như thế mới là điều mà Phong Phi Vân mong muốn.Đội ngũ tiếp tục đi về hướng phía trước, nhưng sĩ khí binh lính lại tăng vọt trước nay chưa từng có.

Mà Phong Phi Vân thì chui vào trong xe liễn, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn lấy ra một cây Linh Thảo màu đỏ thẫm.

Cây Linh Thảo này có được ba lá non mơn mởn, phiến lá trong suốt ướt át được bao phủ một tầng hồng quang, tựa như ba ngọn Hỏa Diễm.

Bên trong thai nghén linh khí cường thịnh.Đây là một cây "Xích Vân Linh Thảo" có tuổi đời năm ngàn năm.

Cũng là một món hàng do Tất Ninh Soái lấy trộm từ phủ Thái Sư."

Xích Vân Linh Thảo" sinh trưởng tại vùng Cực Dương Chi Địa cực nóng.

Bình thường sinh trưởng đến một trăm năm là có thể dùng làm thuốc, luyện chế ra được Tôi Thể Thang.

Sau khi trẻ con dùng là có thể làm cho gân cốt cứng cáp, tăng thể chất lên.Xích Vân Linh Thảo đạt tới tuổi đời một ngàn năm cũng đã là báu vật vô giá, các tu sĩ có tu vi cường đại đều sẽ tranh nhau cướp đoạt, dùng để rèn luyện thân thể, có khả năng làm cho cường độ thân thể tăng lên một nấc rất lớn.Còn loại cây Xích Vân Linh Thảo tuổi đời năm ngàn năm giống như trong tay Phong Phi Vân này, dược tính đã vô cùng cường đại.

Coi như là Cự Phách đạt tới Thiên Mệnh Đệ Thất Trọng cũng không dám trực tiếp dùng nó để rèn luyện thân thể.

Bởi vì với thân thể Cự Phách, cũng không cách nào chống đỡ nổi dược lực nóng rực giống như biển lửa ở trong Xích Vân Linh Thảo.Cho nên mặc dù là Cự Phách, nhưng sau khi chiếm được cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm thì cũng chỉ có thể giao cho Luyện Đan Sư cao cấp, dùng để luyện chế thành Xích Vân Đan, mới có thể hấp thu được.Nhưng mà Phong Phi Vân thì lại khác.

Thân thể hắn so sánh Cự Phách đều cường đại hơn, hiện tại hắn trực tiếp rèn luyện một cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm này.- Hiện tại đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, nếu muốn lại đột phá cảnh giới, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng thì căn bản không phải trong thời gian ngắn có khả năng làm được.

Nhưng nếu mà có thể luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm này, có lẽ là có thể tu luyện ra được khối Phượng Cốt thứ hai.Phong Phi Vân không chỉ có mở đan điền, tu luyện linh khí.Hơn nữa, đồng thời cũng đang tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân"của Phượng Hoàng Yêu Tộc.

Chuyện tu luyện thân thể, hiện nay đã tiến vào giai đoạn thứ hai là "Luyện Cốt".Phong Phi Vân đã tu luyện ra khối Phượng Cốt thứ nhất là "Tâm Cốt".

Bước tiếp theo, chính là tu luyện khối Phượng Cốt thứ hai - "Tuệ Cốt".Tuệ Cốt, chính là một trong hai mươi chín khúc xương trên đỉnh đầu người ta.

Nó nằm vào vị trí phía trên cùng của đỉnh đầu, cũng được xưng là Thiên Linh Cái.Phải tu luyện ra chín trăm chín mươi chín khối Phượng Cốt, mới xem như tu luyện tới "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" Đại Thừa, có khả năng sống được chín vạn năm.

Nhưng mà kiếp trước của Phong Phi Vân cũng vẻn vẹn chỉ tu luyện ra được hai trăm lẻ sáu khối Phượng Cốt mà thôi.

Có thể nói, mỗi lần tu luyện ra một khối Phượng Cốt, lực lượng thân thể đều sẽ phát sinh thay đổi về chất.Nếu như tu luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai, lực lượng thân thể của Phong Phi Vân sẽ trở nên mạnh hơn.

Khi đó mặc dù hắn không sử dụng linh khí, đều có thể đánh một trận cùng nhân vật cấp bậc Cự Phách.

Đánh ra bẩy con Long Hổ Chi Lực, đó mới là thực lực chân chính của Phong Phi Vân.

Vì cảnh giới, chẳng qua chỉ là hiện tượng bề ngoài mà thôi.Có thể nói, cảnh giới Luyện Thể, cũng là một loại tu luyện cảnh giới.

Chỉ có điều là loại cảnh giới này thì người khác đều không thấy được.Vì sao thiên tài cấp bậc Sử Thi, có thể vượt cảnh giới giới mà chiến ?

Chính là bởi vì thể chất bọn họ so sánh với những người cùng cảnh giới thì càng cường đại hơn, thể chất và cảnh giới kết hợp với nhau làm bộc phát ra lực lượng cao hơn cảnh giới bè ngoài.Tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", chính là đang không ngừng luyện cho thể chất mạnh hơn.

Nếu như tu luyện ra một trăm khối Phượng Cốt, liền có thể trở thành cấp bậc thiên tài truyền kỳ.Vào lúc Phong Phi Vân ngồi ở trong xe liễn để tu luyện, trên vùng núi hoang xa xa, ở trong rừng, có một con ưng vàng khổng lồ bay dựng lên từ trong rừng.

Nó xoay một vòng trên bầu trời, sau đó vỗ đôi cánh dài hơn mười thước mà bay đến một tòa Man Thành.Đệ Tam Bộ Chủ Sử Chân Tương của Thiên Vu Bộ đang ngồi ở trong một tòa thạch bảo cao lớn nguy nga.

Thân hình cao năm thước có vẻ đặc biệt to lớn.

Con chim ưng khổng lồ màu vàng liền đứng ở trước người hắn, trong miệng phát ra những âm thanh chói tai.

Ngoại trừ Sử Chân Tương ra, không ai nghe hiểu được nó đang nói cái gì.- Ha ha, Phong Phi Vân, ngươi lại thật sự đi đến phủ Cổ Cương, lại chỉ đem theo năm mươi tên Thần Vũ Quân, lần này ta muốn ngươi có đi không về.Sử Chân Tương đối với nữ nhân tựa như nàng tiên kia ở bên người Phong Phi Vân, đúng là nhớ mãi không quên.

Hơn nữa mối thù đối với Phong Phi Vân kia cũng canh cánh trong lòng.-------Chương 1012: Vô đề (1)Sử Chân Tương biết, Phong Phi Vân tối nay sẽ tới tòa Man Thành đầu tiên của Thiên Vu Bộ - "Thành Tội Giác".

Vì vậy hắn liền tự mình đến thành Tội Giác, muốn tự tay chặt đầu Phong Phi Vân, cũng muốn tự mình bắt cóc nữ nhân của Phong Phi Vân mang về đây.

Vừa nghĩ tới ngọc thể tuyệt mỹ động lòng người kia của Bạch Như Tuyết, hắn liền hưng phấn đến không thể chờ đợi được.Vào lúc hoàng hôn, cả thiên địa bắt đầu ngủ say.

Từ rất xa đã có khả năng thấy giữa chốn núi non trùng điệp nhô lên một tòa Thạch Thành đồ sộ cao vút nổi bật.

Bên ngoài Thạch Thành ( tòa thành đá ) chất đống dày đặc những đống cực lớn xương thú trắng hếu.

Có người Cổ Cương Man nhân cao hơn ba thước, mặc áo giáp, tay xách hung binh, canh gác ở trên Thạch Thành.Thạch Thành thô kệch, tường thành cao ngất, ở vị trí chính giữa thành vẫn còn nhô lên cao vút một dàn tế cao bảy mươi bảy trượng.

Từ bên ngoài thành cũng có thể thấy suối máu chảy xuống từ dàn tế, mang theo một cỗ khí tức Nguyên Thủy Mãng Hoang.Nơi này chính là một tòa Man Thành của Thiên Vu Bộ, thành Tội Giác.Sử Chân Tương mang theo một khúc xương thú cường đại hơn, ngồi ở trên lưng một con Kỳ Ngưu cực kì khỏe mạnh, trên người treo đầy những khúc xương thú máu chảy đầm đìa.

Thiên Tủy Binh Đảm của Phong Phi Vân thật sự rất sắc bén, có thể xuyên thủng làn da của hắn, khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp.

Cho nên lần này hắn đặc biệt thu thập hơn hai mươi khúc Linh Thú huyết cốt lâu năm để đeo ở trên người, chính là vì phòng ngự trước Thiên Tủy Binh Đảm.Sắc trời đã tối, bên ngoài Man Thành gió lạnh hiu hắt.Sử Chân Tương đợi rất lâu cũng không thấy Phong Phi Vân và năm mươi tên Thần Vũ Quân xuất hiện.

Vào lúc hắn có hơi không nhịn được, một đội lính Cổ Cương Man Sĩ cưỡi Kỳ Ngưu khoác chiến giáp đang phi nhanh trở về.

Vó trâu đạp vỡ những hòn đá trên đường.

Bọn họ có chừng hơn ba chục người, chạy đến trước mặt Sử Chân Tương.Trong đó một người Cổ Cương Man Sĩ với cánh tay màu vàng đỏ, hắn nhảy xuống từ trên Kỳ Ngưu, quỳ một gối xuống rồi nói:- Báo cáo Đệ Tam Bộ Chủ, Phong Phi Vân cũng không có đi đến thành Tội Giác.

Ở cách hơn ba trăm dặm, hắn lại đột nhiên chuyển hướng, một mạch đi về hướng đông.

Hiện tại e là đã vượt qua Đại Tuy Hà.- Hay cho Phong Phi Vân ngươi thật sự là đủ xảo quyệt.

Tiến vào địa bàn Thiên Vu Bộ, ngươi cho là vẫn còn thoát được sao.

Kim Nha, mang ta đi truy theo cẩu nương kia của Phong Phi Vân.Sử Chân Tương nổi giận, có một loại cảm giác bị người coi như chú khỉ để đùa giỡn.Con đại ưng vàng rực kia bay xuống từ Thạch Thành, phát ra tiếng kêu lanh canh như sắt đá va vào nhau.

Sử Chân Tương đột ngột bật dựng lên, hắn nhảy lên cao hơn hai mươi thước, rơi xuống trên lưng con đại ưng vàng rực, sau đó biến mất vào trong màn đêm.Hắn muốn đơn thương độc mã đuổi theo giết Phong Phi Vân.Phủ Cổ Cương có nhiều sông lớn và núi cao, rừng cây rậm rạp, dân cư thưa thớt, mãnh thú và ác điểu nhiều gấp mấy chục lần người Cổ Cương.

Cũng đúng là trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, cho nên chỉ có người Cổ Cương mới có thể sinh tồn ở trên một mảnh đất này.Phong Phi Vân tự nhiên biết tiến vào phủ Cổ Cương, liền nhất định không thể gạt được tai mắt của Sử Chân Tương, nhưng lại không thể không đi qua Thiên Vu Bộ.

Cho nên hắn chỉ có thể xuất một chiêu giương đông kích tây, đi vòng qua thành Tội Giác.Dưới trời đêm, Thần Vũ Quân đi vội ở trong núi.

Chả mấy chốc liền đi tới bên bờ dòng Đại Tuy Hà rộng rãi vô biên vô tận, có khả năng nghe được tiếng nước chảy mãnh liệt.- Thần Vương, tất cả tướng sĩ Thần Vũ Quân đều là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, có khả năng Ngự Không phi hành.

Vượt qua Đại Tuy Hà tự nhiên không phải vấn đề, nhưng mà thú cưỡi thì làm sao bây giờ ?Mạc quân sư hỏi.Cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, có thể tiến hành phi hành ở cự ly ngắn, vượt qua Đại Tuy Hà tự nhiên khỏi phải bàn.

Nhưng mà muốn liền một mực bay đến Thiên Vu Bộ như vậy, chỉ sợ kể cả Phong Phi Vân với tu vi hiện tại đều sẽ mệt đến ngất ngư.Cho nên mặc dù là vượt qua Đại Tuy Hà, cũng cần thú cưỡi thay đi bộ.Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn một chút về màn đêm mênh mông, sau đó mới đáp:- Bỏ lại thú cưỡi, tất cả Thần Vũ Quân qua sông trước.Năm mươi tên Thần Vũ Quân đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, lập tức liền đều vượt qua dòng sông lớn rộng rãi vô biên vô tận.Sau một khắc canh giờ trôi qua, trong màn đêm xuất hiện một đạo hào quang vàng chói.

Sử Chân Tương cưỡi con đại ưng vàng rực bay trên trời cao, hạ xuống bên trên Đại Tuy Hà.

Trên bờ sông chỉ có Kỳ Ngưu tọa kỵ, nhưng lại không có bóng dáng Thần Vũ Quân- Phong Phi Vân, ngươi không có vật cưỡi, để ta xem ngươi có thể nhanh chân chạy thoát được không ?Sử Chân Tương lại đứng ở trên lưng con đại ưng vàng rực, đuổi theo sang bờ bên kia Đại Tuy Hà.

Nhưng mà hắn vừa mới bay đến giữa sông, đột nhiên từ dưới đáy nước chảy xiết không thôi đột ngột xuất hiện ra một ánh sáng trắng chói mắt, tựa như một con Giao Long trắng tinh lao lên từ dưới đáy nước.Sử Chân Tương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười hô hố mà nói:- Phong Phi Vân, ngươi không hài lòng với việc chạy trối chết nhanh hơn một ít, lại còn dám đánh lén ta.

Thật sự là không biết tự lượng sức mình.Sử Chân Tương nắm khúc xương thú thật lớn ở trong tay.

Những đường linh vân di chuyển trên xương thú làm nó trở nên vô cùng lớn lao, to như một cây cột trắng tinh, cứ như thế mà nện về hướng phía dưới.Nhưng mà đạo Long Hình đao mang bay lên từ đáy nước kia cũng không phải công kích hắn, mà là công kích con ưng khổng lồ vàng chói hắn đang ngồi.Đao mang xẹt qua, cái đầu lâu của con ưng màu vàng khổng lồ liền bay đi ra xa, phun ra những vòi máu lớn.

Thân hình to lớn cũng đi lao thẳng tắp xuống theo.

Trên mặt Sử Chân Tương vốn đứng ở trên lưng con ưng khổng lồ vàng chói sinh ra dáng vẻ sợ hãi, hắn mất đi trọng tâm nên rơi cùng với thi thể của con ưng khổng lồ màu vàng vào trong dòng sông lớn.- Phù phù.Một đám bọt nước lớn bắn toé lên cao, nương theo tiếng mắng tức giận của Sử Chân Tương.Người Cổ Cương tu luyện đều là Nguyên Thủy Luyện Thể pháp, trong đó những người có thân thể cường đại, thì có khả năng nhấc lên một quả núi, có khả năng một quyền đánh chết tu sĩ cấp bậc Cự Phách, tung người bật một cái có thể nhảy ra xa mấy ngàn thước.

Nhưng mà họ cũng không thể phi hành.Cho nên, với sự cường đại của Sử Chân Tương, thì hắn cũng chỉ có thể mượn con ưng khổng lồ vàng rực này mới có thể phi hành được.Phong Phi Vân chính là lợi dụng nhược điểm này của hắn.- Grừ.Từ dưới đáy nước truyền lại một tiếng gầm gừ khó chịu, Sử Chân Tương mặc dù không thông thạo bơi lội, nhưng mà hắn lại đạp xuống đáy sông, giậm chân nhảy bật lên.

Hắn muốn mượn lực lượng mạnh mẽ để cứ như vậy nhảy lên trên bờ.-------Chương 1013: Vô đề (2)Năm mươi tên Thần Vũ Quân xông ra.

Mỗi người đều giơ một tảng đá lớn nặng mấy chục vạn cân.

Đúng vào lúc Sử Chân Tương vừa muốn lao ra khỏi mặt nước thì tất cả các tảng đá lớn liền đổ ập xuống, ném thẳng về phía hắn.

Mọi người nện cho hắn đầu đầy những khối u, rất giống là đang ra sức đánh rắn giập đầu.

Không biết đầu khớp xương của hắn có bị nện vỡ hay không.Mạc Trùng Cơ còn ác hơn, trực tiếp nhổ lên một quả núi nhỏ nện vào đỉnh đầu Sử Chân Tương, lại lần nữa đánh cho hắn bị chìm xuống nước.Có người tận mắt thấy, Sử Chân Tương muốn chửi ầm lên, nhưng còn chưa kịp mắng chửi thì ngược lại đã phải điên cuồng uống vài ngụm nước sông.- Phong Phi Vân, Vương bát đản nhà ngươi, Lão Tử với ngươi không chết không ngừng.Sử Chân Tương bị tức tối không ít, dưới đáy nước hắn quát lên một tiếng làm tạo ra một cơn sóng lớn cao mấy chục thước.

Nó làm chấn động đám Hung Viên ( vượn) và Tùng Thử ( con sóc) ở trong những dãy núi hai bên bờ sông đều bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ.

Hắn xoay người nhảy lên cao, nhìn quanh khắp mọi nơi.Nghênh đón hắn chính là một cây thiết côn khổng lồ, cây thiết côn này thật giống như cột trụ Kình Thiên chống trời.

Bên trên gậy lưu động những đường hoa văn hung ác đáng sợ, nó bộc phát ra âm thanh vạn thú cùng rống.

Một gậy nện vào đúng gáy Sử Chân Tương, làm cho Sử Chân Tương vừa nhảy ra khỏi mặt nước bị đánh cho mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn lại một lần rơi vào trong nước.Phong Phi Vân đứng ở bên bờ, nắm cây thiết côn này ở trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái mà tự nhủ:- Quả nhiên không hổ là Linh Khí Tam Phẩm đỉnh cao, lại có uy lực to lớn như thế.Cây thiết côn này chính là "Kình Thiên Côn" mà Phong Phi Vân đoạt được từ trong tay Hồng Diệp hoàng tử.

Nó chính là một kiện Linh Khí Tam Phẩm đỉnh cao, vốn chính là thích hợp dùng để luyện chế Tứ Phẩm Linh Khí thần tài.

Nhưng mà bởi vì trong quá trình tế luyện đã xảy ra một điểm sai sót nhỏ, khiến cho trong số một trăm lẻ tám tòa trận pháp thiết lập bên trong thì bị vỡ mất tám tòa, cho nên mới tụt bậc xuống thành cấp bậc Tam Phẩm đỉnh cao.Cây Kình Thiên Côn này chính là một trong số các chí bảo của Ngọc Càn Vương Triều hoàng gia, có thể nói đệ nhất chiến binh dưới Trấn Thế Sát Binh, uy lực so sánh Miểu Quỷ Ban Chỉ hiện tại thì đều cường đại hơn.Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Phong Phi Vân mới một mực không nỡ dùng Thiên Tủy Binh Đảm để dung luyện tinh khí của cây Kình Thiên Côn này.- Chờ Miểu Quỷ Ban Chỉ thăng cấp thành Tứ Phẩm Linh Khí, lại dung luyện cây Kình Thiên Côn này.

Sau khi dung luyện cây Kình Thiên Côn này, mức độ sắc bén của Thiên Tủy Binh Đảm e rằng có thể gia tăng gấp đôi, phá vỡ phòng ngự của siêu cấp Cự Phách cũng là chuyện dễ dàng.Phong Phi Vân thu hồi Kình Thiên Côn lại.

Đúng lúc này, một binh lính Thần Vũ Quân quỳ một gối xuống, báo cáo:- Dưới đáy sông không tìm được Sử Chân Tương, chỉ ở bờ sông bên kia tìm được vết máu bị hòa tan.

Hẳn là hắn bị thương nên đã bỏ chạy.Phong Phi Vân gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Sử Chân Tương dù sao chính là cường giả Cự Phách trung kỳ, mặc dù Phong Phi Vân chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng muốn giết chết hắn thì cũng là khó càng thêm khó khăn.

Nếu như cường giả cấp bậc Cự Phách mà bị giết chết dễ dàng như vậy, thì cũng không gọi là Cự Phách nữa.- Nơi này xảy ra tiếng động lớn như thế, nhất định sẽ làm kinh động một chút mãnh thú đáng sợ.

Sau lúc trời tối, ở trong núi cực kì nguy hiểm, mọi người mau chóng rời khỏi nơi này, tìm nơi khác nghỉ ngơi.Phong Phi Vân tu luyện ra Vạn Thú Chiến Thể, có thể điều động và khuất phục dị thú bình thường.

Nhưng mà đối với Linh Thú tu luyện ngàn năm, bọn chúng đã sinh ra trí tuệ rất mạnh, thậm chí có thể mở miệng nói chuyện.

Với cảnh giới hiện tại của Phong Phi Vân, căn bản không có khả năng khuất phục Linh Thú.

Chỉ có Vạn Thú Chiến Thể đạt tới tình trạng cực cao thì mới có thể có lực áp chế đối với bọn chúng.Sáng sớm ngày hôm sau, trong rừng cây lá kim cổ thụ vững chắc từ thuở xa xưa, năm mươi tên Thần Vũ Quân áo giáp sáng sủa đang cưỡi trên lưng những con mãnh thú cường đại, một mạch chạy về hướng phía trước.Những mãnh thú này có con đã tu luyện bảy trăm năm, có con tu luyện tám trăm năm, thậm chí còn có dị thú vương tu luyện chín trăm năm.Một binh lính Thần Vũ Quân cực kì hưng phấn, ngồi ở trên lưng một con Độc Giác Hồng Sư ( sư tử đỏ một sừng ) cao tám thước, tay không ngừng vuốt ve bộ lông rậm giống như huyết dịch trên lưng Độc Giác Hồng Sư, tựa như đang vuốt ve lưng ngọc của một mỹ nữ tuyệt sắc mà nói:- Vương Lôi, ôi cha mẹ ơi, ngươi nhìn con sư tử đầu rồng tu luyện tám trăm năm này.

Hiện tại chính là vật cưỡi của ta, quả thực rất uy phong.

Nếu như hiện tại trở lại Thần Vũ Quân doanh, chỉ sợ là Thần Tướng đại nhân đều phải hâm mộ đến chảy nước miếng.Người đi bên cạnh Vương Lôi khinh thường cười một tiếng, vỗ vỗ tọa kị là con rết màu bạc dài hơn mười thước.

Con rết màu bạc có hơn tám mươi cái chân sắc bén, hất cho những tảng đá hộc trên mặt đất bay lên làm tuôn ra tiếng kêu rào rào.

Những tảng đá va vào nhau bắn ra tia lửa, hắn mở miệng nói:- Không phải chỉ là một con sư tử đầu rồng thôi sao, mà xem ra ngươi đắc ý không biết thành cái dạng gì nữa.

Có biết con tọa kị này của ca là con dị thú gì không.

Đây chính là Xích Hỏa Ngân Ngô ( rết bạc phun lửa) tu luyện tám trăm năm.

Một lần phun lửa khói ra là có thể đốt cháy một mảng lớn núi cao, thật buồn cười.Bạch Như Tuyết người mặc áo trắng, lụa mỏng đong đưa.

Nàng ngồi ở trên đầu một con Bạch Sắc Vân Thước tu luyện chín trăm năm.

Con Bạch Sắc Vân Thước ( chim khách trắng) này có thân hình khổng lồ, cánh chừng dài hơn bốn mươi thước, cái đuôi cực kì dài, tựa như là đuôi Phượng Hoàng.Những dị thú này đều là Phong Phi Vân gọi đến, sau đó thuần phục để làm vật cưỡi cho những binh lính Thần Vũ Quân này.

Chúng không chỉ có là Long Đầu Huyết Sư, Xích Hỏa Ngân Ngô, còn có Dạ Cốc Tượng, Đại Bằng Tích.v..v..., đều hoàn toàn là dị thú vương giả trên đỉnh núi, lực công kích vô cùng cường đại.

Nhưng mà ở trước mặt Phong Phi Vân, chúng lại giống như những con chó nhỏ được thuần dưỡng.Vì sao Phong Phi Vân phải mang theo năm mươi binh lính Thần Vũ Quân đi tới phủ Cổ Cương ?

Mục đích lớn nhất chính là muốn bọn họ khống chế những dị thú vương giả này, những con dị thú vương giả này mới là chiến lực mà Phong Phi Vân đích thực muốn có.

Có chiến lực của năm mươi con dị thú thêm vào, tuyệt đối có khả năng so sánh với một vị Cự Phách.

Cho dù Sử Chân Tương lại truy theo lần nữa, thì cũng không cần lại sợ hắn.Đây là một mảnh rừng cây lá kim, sinh trưởng những cây Cổ Tùng ngàn năm.

Mỗi một cây Cổ Tùng cũng to như cái cối xay.

Hơn năm mươi con dị thú vương giả chở trên lưng binh sĩ Thần Vũ Quân áo giáp sáng ngời.

Nơi nào chúng đi qua, cát bay đá chạy, các đàn thú tránh lui.-------Chương 1014: Vu thần Man Thành (1)Mạc Trùng Cơ ngồi ở trên đỉnh đầu một con Đằng Xà tu luyện chín trăm năm.

Thân hình Đằng Xà kia có đường kính vượt qua hai thước, dài đến hơn sáu mươi thước, trên lưng mọc ra một đôi cánh vảy rắn, trong miệng có lưỡi rắn thụt thò.

Một đám lớn khói độc tràn ngập ra khiến cho tán lá những cây Cổ Tùng ngàn năm này đều héo rũ.Mạc Trùng Cơ cũng cực kì hưng phấn, chưa bao giờ hắn nghĩ tới có thể có được thú cưỡi cường đại như thế, chiến lực so với hắn không hề yếu hơn.- Thần Vương đại nhân, Sử Chân Tương kia chưa chết, chờ vết thương kia lành thì hắn nhất định có thể đuổi giết tới.

Đến lúc đó thì nên chống đỡ như thế nào.Mạc Trùng Cơ có hơi lo lắng.Phong Phi Vân vẫn ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân, hắn đang luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo có tuổi đời năm ngàn năm kia.

Hắn muốn ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai thì cũng không phải một lần là xong.

Không chỉ có muốn luyện hóa cây Xích Vân Linh Thảo kia, còn phải dùng linh khí của linh hạch Linh Thú hỗ trợ thêm vào.

Phong Phi Vân hiện tại đang là ngày đêm không ngừng ngưng tụ luyện ra khối Phượng Cốt thứ hai, tranh thủ trước khi chạy tới Phụng Thiên Bộ thì đã ngưng tụ luyện ra thành công.Phong Phi Vân nghe được lời Mạc Trùng Cơ đã nói, hắn thản nhiên đáp:- Chỉ cần chạy tới Phụng Thiên Bộ, thì Sử Chân Tương hắn cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn gì.- Có điều Phụng Thiên Bộ cũng là bộ lạc người Cổ Cương, thực lực so sánh Thiên Vu Bộ còn cường đại hơn một chút, tổng cộng có sáu vị Bộ Chủ...Mạc Trùng Cơ đáp.Người Cổ Cương chỉ cần thực lực có thể sánh vai Cự Phách, liền có thể được phong làm "Bộ Chủ".

Đây là một loại tôn xưng, hơn nữa có khả năng có được lãnh địa của chính mình.Phong Phi Vân tự nhiên biết Mạc Trùng Cơ đang lo lắng cái gì.

Dù sao người Cổ Cương có tính bài ngoại, hơn nữa Phong Phi Vân lại có thân phận Thần Vương củaThần Tấn Vương Triều.

Hắn đi tới phủ Cổ Cương, khó tránh khỏi sẽ khiến Bộ Chủ mỗi đại bộ lạc nghi kỵ, nói không chừng sẽ liên hợp với nhau để chèn ép hắn.Phong Phi Vân nói:- Không cần lo lắng, Mạc quân sư, ngươi đã sớm thông báo tin tức cho Phủ Chủ phủ Cổ Cương và các vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ.

Bọn họ đều đã biết Bổn vương muốn đi đến đây.Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Trùng Cơ vô phương hóa giải, hắn đã từng du ngoạn đến phủ Cổ Cương, biết những người Cổ Cương này hung hãn, không dễ bảo giống như những binh lính Thần Vũ Quân này.

Hắn nói:- Hôm qua cũng đã dùng Ngọc Phi Phù truyền thư.

Phủ Chủ phủ Cổ Cương biết được Thần Vương đại nhân muốn đến, liền mừng đến một đêm không ngủ ngon nổi, nói là muốn đích thân nghênh đón Thần Vương tiến vào Vu thần Man Thành.Phủ nha phủ Cổ Cương nằm ở Vu thần Man Thành, nhưng mà lại vẻn vẹn chỉ là một hình thức mà thôi.

Còn người đích thực quản lý cả một vùng đất này chính là sáu vị Bộ Chủ của Phụng Thiên Bộ và Thiên Vu Thần Nữ.Phong Phi Vân không cần phải nhiều lời nữa.

Hắn tiếp tục luyện hóa Xích Vân Linh Thảo.

Hành trình vào phủ Cổ Cương tuyệt đối sẽ không dễ dàng, thực lực cường đại hơn một phần là tốt hơn một phần.Tà đạo Chí Tôn "Sâm La Điện" và "Ám Vực" trong Tà Đạo Tam Vực đều ở trong phủ Cổ Cương.

Phong Phi Vân đích thực quan tâm chính là hai cỗ lực lượng đó, mà không phải những Man nhân Bộ Chủ phủ Cổ Cương này.Đi trong vùng núi cao lẫn đầm lầy lớn, đường sá xa xôi kéo dài suốt ba ngày.

Sau khi vượt qua bẩy vạn dặm, rốt cục đã đi tới ranh giới Thiên Vu Man Thành.Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều bộ lạc Cổ Cương nhỏ.

Nhưng Phong Phi Vân đều căn dặn mọi người cẩn thận tránh né, tận lực không nên để sinh ra va chạm với người Cổ Cương, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.Phủ Chủ phủ Cổ Cương là Trần Đạo Nhiên.

Hắn dẫn đầu mấy vị Quận Thủ và quan viên phủ nha, từ rất sớm đã chờ ở cửa thành Vu thần Man Thành.

Cho đến lúc hoàng hôn quá muộn thì mới nhìn thấy trên đường chân trời có một đội Thần Vũ Quân uy thế bức người đang hất tung đám bụi mù chạy đến.

Có tiếng gầm rú của dị thú vang lên, làm rung động mặt đất.Ở trên thành lâu của Vu thần Man Thành, chất đầy xương thú trắng hếu.

Ở giữa đám xương thú, một đám Cổ Cương Man Sĩ bị kinh động, cho là dị thú định công thành.

Ai nấy đều vô cùng căng thẳng, rất nhiều người đều nâng lên Hoàng Kim Thần Nỗ dài bẩy thước, mũi tên to tựa như cột cờ.

Một mũi tên bắn ra, coi như là dị thú khổng lồ tu luyện sáu trăm năm đều sẽ bị xuyên thủng.Trần Đạo Nhiên đứng ngoài cửa thành, quát một tiếng chói tai- Lớn mật, đây là Thần Vương giá lâm, còn không mau thu hồi chiến nỏ.Tu vi Trần Đạo Nhiên cũng cực kì kinh người, đã đạt tới Cự Phách sơ kỳ.

Hắn chính là môn sinh đắc ý của Thái Phó Đông Phương Hàn Lâm, cũng tương đương là người của thế tộc Ngân Câu.Hắn quát lên một tiếng, ẩn chứa phép tắc Thiên đạo, nện cho màng nhĩ người ta phát đau.

Có một luồng sáng màu xanh bay thẳng hướng trời cao, rất nhiều Cổ Cương Man Sĩ đều bị ép đến ngã nhào trên mặt đất.- Thật buồn cười, Phủ Chủ đại nhân, Vu thần Man Thành này đâu phải là ngươi định đoạt.

Thần Vương cái gì, chưa nghe nói qua.

Ta chỉ biết là có nhóm lớn dị thú cường đại đang đến gần.

Nếu như để lọt những dị thú cường đại này vào thành, nhất định sẽ tạo thành thiệt hại vô phương lường được.

Nếu như gây tổn thương đến Thần Nữ nương nương, thật buồn cười, Trần Đạo Nhiên ngươi chỉ sợ cũng khó giữ được cái đầu.Trên thành lâu Vu thần Cổ Thành, một người Cổ Cương toàn thân phủ lông đen, cao hơn bốn thước.

Hắn đang ngắm nghía Cự Phủ nặng đến mười vạn cân trong tay, toàn thân mặc trọng giáp.

Hắn đang ngồi an vị trên đầu tường, hai chân bắt chéo, trong mắt hiện ra một vẻ thách thức đầy kiêu ngạo.Nếu như là có người muốn đi vào qua cửa thành, liền nhất định phải đi qua phía dưới đũng quần hắn.Trần Đạo Nhiên tức giận không thôi, hắn nói:- Thường Đại Khải, đừng tưởng rằng ngươi là Đệ Lục Bộ Chủ Phụng Thiên Bộ liền có khả năng không coi trọng Thần Vương đại nhân.

Trong mắt của ngươi rốt cuộc có Thần Tấn Vương Triều hay không.- Phì... hừ, trong mắt Thường Đại Khải ta chỉ có Thiên Vu đại thần và Thần Nữ nương nương.

Cái gì Vương triều, bởi Lão Tử xem ra chẳng qua chỉ là chó má, chó má.Thường Đại Khải căn bản không nể mặt.

Hắn ngồi ở trên tường thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn xa xa.

Đôi môi dày dặn vừa nhếch mép, liền lộ ra hai hàng răng cửa lớn, giống như dã thú há mồm.Xa xa, Phong Phi Vân ngồi ở trên lưng Đại Trùng Lân.

Hắn nhìn tường thành đen ngòm của tòa Man Thành chắn lối ở phía trước kia mà có một loại cảm giác tang thương từ thuở xa xưa, tràn ngập giai điệu lịch sử.

Thật giống như là một tòa Cổ Thành từ mấy vạn năm trước đột nhiên rơi xuống thời đại này.Chỉ nhìn thấy bên trên tường thành có bạch cốt dị thú chồng chất thành núi.

Có khúc xương cao chừng tám, chín mươi thước, làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén lớn lao.

Đặc biệt những dị thú bên dưới, khi thấy những bạch cốt này chồng chất thành núi thì đều bắt đầu trở nên thoáng luống cuống.

Nếu không phải có Phong Phi Vân trấn an, chỉ sợ bọn chúng đều bắt đầu lui về phía sau.-------Chương 1015: Vu thần Man Thành (2)Trong Vu thần Man Thành có một loại lực lượng đáng sợ, khiến cho những dị thú này không dám tiếp cận đến gần.Mạc Trùng Cơ này đã không phải lần đầu tiên đến Vu thần Man Thành, trong lòng vẫn có chút cảm khái.

Hắn nói:- Đồn đại một tòa Vu thần Man Thành này chính là phần mộ của Thiên Vu đại thần, có được lực lượng khổng lồ của Vu thần để bảo vệ một tòa Man Thành này.

Coi như là trong Thập Vạn Hà Sơn có những mãnh thú cái thế hơn đời thì cũng không dám đến Vu thần Man Thành để quấy rối.

Đây là một mảnh đất được thần linh phù hộ.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn về hướng Vu thần Man Thành.

Hắn chỉ thấy phía trên Man Thành có một loại hình ảnh hùng dũng rung động lòng người.

Hình thái giống như người lại giống như thú, cao gần ba nghìn bảy trăm trượng, cầm trong tay một chiếc Ô Quang Chiến Chùy, nhưng mà lại không có đầu.

Trên người có một lượng lớn thiết toả ( xích sắt) to lớn.

Trên đỉnh đầu chạm vào một đám mây màu đỏ rực giữa trời cao.Cái này quả thực chính là giống như Man tộc Thánh Linh trong thần thoại cổ xưa đã được kể trong truyền thuyết.

Một chùy nện xuống, có thể đánh nát một góc đại lục, chỉ trong nháy mắt là có thể hủy diệt một tòa Vương triều.Đây là hình ảnh hùng dũng trong không trung Vu thần Man Thành, khí thế mà hào hùng, cực kì khiếp người.Phong Phi Vân thu hồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, thở ra một hơi thật dài mà lẩm bẩm nói:- Có lẽ một tòa Vu thần Man Thành này thật sự có lai lịch khó lường.

Nói không chừng thật sự chính là thân hình một nhân vật hoành hành trong thiên địa nào đó biến thành.Mạc Trùng Cơ không thấy được tình hình trong không trung trên Vu thần Man Thành, đương nhiên cũng không có cường lực rung động như Phong Phi Vân.

Hắn chỉ là kinh ngạc không hiểu ra sao cả mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân, rồi hỏi:- Thần Vương đại nhân lại tinh thông xem khí thuật và xem tinh thuật.Phong Phi Vân đáp:- Hiểu sơ sơ một hai.Mặc dù Phong Phi Vân trả lời rất khiêm nhường, nhưng mà Mạc Trùng Cơ vẫn khá kích động, hắn nói:- Thần Vương đại nhân thật sự là khiêm nhường, phải biết rằng muốn nhìn xuyên khí tượng, liền cần phải thông hiểu thiên văn địa lý, biết rõ chuyển vận, địa thế hướng đi, số mệnh đại đạo.

Thậm chí đối với Nguyệt Tinh thần đều phải có nghiên cứu rất sâu, e là Cửu Phẩm Trí Sư cũng không chắc làm được điểm này.

Cả Thần Tấn Vương Triều, người có thể tinh thông xem khí thuật chỉ sợ sẽ không vượt qua hàng chục.

Mỗi một vị đều là trí giả kiến thức bác học, hoặc là tu vi kề cận Thiên đạo Chân Nhân.- Không sợ Thần Vương đại nhân chê cười, ta nghiên cứu thiên văn địa lý, theo đuổi Nguyệt Tinh Tượng hơn ba trăm năm, tất cả cũng không tu luyện tới cảnh giới như Thần Vương đại nhân quan sát khí tượng.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình ảnh trên người một chút thiên tài tuấn kiệt.

Còn giống như loại xem được địa thế khí tượng, ta thật là nhập môn đều vẫn còn không đạt tới.

Người giống như ta đây có thể hiểu được một chút quan sát bề ngoài thì tịnh không phải số ít.

Nhưng mà có thể làm được giống như Thần Vương đại nhân loại chuyện vừa ngước mắt, là người có thể nhìn xuyên qua khí thế một tòa đại thành, thì mới thật sự là người tinh thông xem khí thuật.

Cả Vương triều chỉ có vài người thôi.Quả thực sự kính nể của Mạc Trùng Cơ đối với Phong Phi Vân đã đạt đến trình độ cao nhất,Phong Phi Vân lại không cho rằng điều này có gì đặc biệt hơn người.

Dù sao chỉ cần tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hơn nữa trong kiếp trước hắn cũng có nghiên cứu về quy tắc đối với Thiên Đạo, địa thế, phải xem xét khí tượng, ngắm nhìn tinh tượng.

Nay quả thực hắn tiện tay mang ra dùng, chỉ là không nghĩ rằng những người khác xem ra lại nhìn điều này thần thánh như thế.- Nếu Thần Vương đại nhân tinh thông xem khí tượng và nhìn tinh thuật, ta có một lời muốn kính dâng lên.Mạc Trùng Cơ nói.Phong Phi Vân vỗ vỗ bả vai Mạc Trùng Cơ mà cười nói:- Lão Mạc, lấp lửng làm cái gì, còn không mau nói ra.Mạc Trùng Cơ đi đã lâu với Phong Phi Vân, đương nhiên biết Phong Phi Vân là người hiền hoà, hắn cười cười nói:- Nghe nói Thiên Vu Thần Nữ được truyền thừa trí tuệ và Vu thuật của Cảnh Phong Đại Trí Sư, cũng là một vị trí tuệ tinh thông thiên tượng và địa lý.

Nếu như Thần Vương đại nhân có thể trao đổi học thuật một phen với Thiên Vu Thần Nữ, có lẽ điều này có lợi ích lớn lao đối với hành trình đi Cổ Cương lần này.

Chỉ cần có thể chiếm được thiện cảm của Thiên Vu Thần Nữ, như vậy chẳng khác nào là giành được lòng người của cả Cổ Cương tộc.

Như thế hành động của chúng ta tại Cổ Cương tộc cũng càng như cá gặp nước.- Ha ha, trao đổi học thuật, được rồi, ta thích cái từ này.

Việc này liền giao cho ngươi đi thu xếp đi.Con vật cưỡi tuyệt trần của Phong Phi Vân phi đi như bay về hướng Vu thần Man Thành, trong đầu đột nhiên hiện ra thiếu nữ bán trà ở thành Linh Châu với mặt mũi khiếp nhược, đang xấu hổ cúi gập thân thể bị lột trần truồng, hai tay chắp lại thi lễ, tựa như một con chim cút bé nhỏ khóc lóc cầu xin- Phong thiếu gia, van cầu ngươi, ta vẫn còn nhỏ tuổi.

Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi...Hiện nay thiếu nữ tội nghiệp này đã trở thành lãnh tụ tinh thần của cả Cổ Cương tộc, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Vu Thần Nữ.

Người ta đều nói con gái đến năm mười tám thì biến đổi lớn.

Phong Phi Vân thật sự rất muốn biết tiểu nha đầu này hiện tại rốt cuộc đã biến thành dạng gì.Hoàng hôn buông xuống, hắt ra bên ngoài Vu Thần Man Thành một cái bóng thật dài.

Phong Phi Vân, Mạc Trùng Cơ, Bạch Như Tuyết, còn có năm mươi binh sĩ Thần Vũ Quân cưỡi dị thú hung dữ mãnh liệt, hất bụi mù mịt phóng đến.

Nhưng mà đi được đến cách cửa thành hơn trăm trượng thì đã có người quát lên một tiếng- Người mới đến dừng lại.Tiếp theo nhất tề phập phập, một loạt mũi tên vàng chói, mỗi một mũi cũng dài bẩy, tám thước, to như cây cột, vô cùng bén nhọn, bay đến như những tia sáng màu vàng lung linh.

Chúng mang theo âm thanh xé gió đáng sợ, cắm ở phía trước Phong Phi Vân để ngăn cản đường đi.Mạc Trùng Cơ vẻ mặt nghiêm túc, quát lạnh một tiếng:- Cũng dám ngăn cản Thần Vương vào thành, lá gan ai lại to lớn như thế.Dưới cửa thành, Trần Đạo Nhiên vẻ mặt khó chịu, hắn mặc dù chính là Phủ Chủ phủ Cổ Cương, nhưng mà lại cũng không có thực quyền.

Cho nên căn bản vô phương ngăn lại những Cổ Cương Man Sĩ này ra tay xuất thủ.Đệ Lục Bộ Chủ Thường Đại Khải ngồi ở trên tường thành hùng vĩ như núi đang ngắm nghía cây Cự Phủ mười nặng vạn cân cầm trong tay, hắn ngẩng đầu, cười nói:- Thần Vương cái gì, chưa nghe nói đến.

Không phải là một thằng nhãi vẫn còn chưa cai sữa sao.

Lại liền dám xưng chính mình là Thần Vương, đừng mang ra hù dọa ta, thật buồn cười, ha ha.Tất cả những Cổ Cương Man Sĩ này cũng cười to không thôi, chúng nhìn thấy Phong Phi Vân trẻ tuổi mà lại có thân hình "yếu đuối", nên rốt cục cảm giác chỉ thò tay nắm một cái, là có thể bóp vụn thân thể của hắn.-------Chương 1016: Phụng thiên bộ, đệ lục bộ chủ (1)Người Cổ Cương tôn sùng vũ lực, làm sao có thể coi trọng loại "nhãi ranh" chưa đến hai mươi tuổi như Phong Phi Vân.Những quân sĩ Thần Vũ Quân này đều bắt đầu phẫn nộ, định cưỡi dị thú bay lên thành lâu, túm cổ Thường Đại Khải lôi xuống.Phong Phi Vân cũng không tức giận.

Hắn xua xua tay, để cho bọn họ đều không nên động thủ.

Hắn nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân, đứng ở trên mặt đất kiên cố do bị đè nén tới giống như lớp sắt.

Hắn đón những mũi tên thần nỏ chói mắt này, đứng thẳng tắp rồi cực kì thong thả cười nói:- Đã sớm nghe nói người Cổ Cương tôn trọng cường giả, lấy lực vi tôn.

Chỉ tiếc...

đầu óc này lại không thể nào sử dụng được.Thường Đại Khải ngồi ở trên thành lâu coi như có ngốc, cũng biết Phong Phi Vân là đang mắng hắn.

Lập tức toàn thân toát ra bẩy con dị thú chiến hồn, tóc đều dựng đứng- Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi cũng dám mắng bản Bộ Chủ.- Ta không phải đang mắng ngươi, mà là đang cứu mạng của ngươi.

Phụng Thiên Bộ các ngươi hiện tại đã bị hai đại Bộ Chủ Thiên Vu Bộ và Ám Vực Bộ công kích, hai đầu giáp chiến, hai mặt có địch nên vốn cũng đã cực kì cố hết sức.

Hiện tại ngươi cái đồ ngu dốt không có đầu này lại còn dám tin lời người khác gièm pha, đắc tội Bổn vương.

Chẳng lẽ ngươi muốn Phụng Thiên Bộ các ngươi cũng cùng đắc tội ngay cả với triều đình, sau đó rơi vào đại quân triều đình thảo phạt, ba mặt có địch.Thường Đại Khải bị Phong Phi Vân trách mắng đến ngây ra sửng sốt.

Hiện nay Phụng Thiên Bộ đích xác chịu khổ sở, tại phía tây có Thiên Vu Bộ chỉ huy mỗi đại bộ tộc công phạt, tại phía đông và phía nam có Ám Vực Bộ dẫn đầu mỗi đại bộ tộc điên cuồng tấn công dồn dập.

Cả Phụng Thiên Bộ có chín phần chiến tướng Man Sĩ đều bị điều động ra chiến trường.

Sáu vị Bộ Chủ thì có bốn vị hiện tại đều cầm binh ở tiền tuyến, mỗi ngày đều có những xe thi thể Phụng Thiên Bộ Man Sĩ được vận chuyển về.Tam Đại Bộ Lạc giết nhau đỏ mắt, trong đó còn xen vào mấy thế lực thần bí, giống như đang lấy muôn vàn người Cổ Cương làm con cờ để đánh cờ.Thế trận cũng không lợi đối với Phụng Thiên Bộ, khai chiến hai năm nay liền mất ba ải mười chín Man Thành, có rất nhiều bộ lạc nhỏ vốn phụ thuộc vào Phụng Thiên Bộ hiện tại đều bắt đầu đào ngũ, tộc nhân tử thương vượt qua trăm vạn.

Hai năm chinh chiến, tài nguyên đã tiêu hao hơn phân nửa.Hơn nữa gần đây lại có nghe nói, trong Thập Vạn Hà Sơn có tiếng thú gầm trời long đất lở truyền ra.

Bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn có vài đại Linh Thú vương giả đều đã bị kinh động, nên đã lao ra khỏi Mãng Hoang, có khả năng dẫn đầu dị thú tàn sát sinh linh.Phủ Cổ Cương vốn liền thuộc về ven rìa Thập Vạn Hà Sơn, vài đại Linh Thú vương giả bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn đã sớm muốn diệt tộc với Cổ Cương tộc, sau đó hoàn toàn đuổi đánh nhân loại ra khỏi xứ sở Thập Vạn Hà Sơn.

Hiện nay mỗi đại bộ lạc hỗn chiến, vừa lúc tạo ra cơ hội cho những Linh Thú vương giả này có thể tận dụng.

Nếu như làn thú triều tràn đến, với lực lượng hiện tại của Phụng Thiên Bộ, chỉ sợ thật sự có nguy cơ diệt tộc.Phụng Thiên Bộ hiện tại đang hai đầu khai chiến, cũng sớm đã một bước khó đi.

Nhưng lại còn phải đề phòng Linh Thú vương giả trong Thập Vạn Hà Sơn công kích, làm sao còn dám trêu chọc chiến sự với kẻ thứ ba.Phong Phi Vân đúng là nhìn chuẩn điểm này, mới nói một câu trấn áp Thường Đại Khải.- Ta thực sự nói cho ngươi, nếu như Bổn vương ra lệnh một tiếng, tùy tùy tiện tiện liền có khả năng điều động một ức Thần Vũ Quân đi tới phủ Cổ Cương bình loạn.

Thật buồn cười, ta tự nhiên biết người Cổ Cương đều là đàn ông chân chính, những người sắt đá kiên cường.

Nhưng mà Phụng Thiên Bộ các ngươi hiện tại sợ là ngay cả ăn cơm đều sắp thành vấn đề, vẫn còn có bản lãnh để mở ra chiến trường thứ ba sao.

Nếu như ngươi thật sự muốn chọc giận Bổn vương, Bổn vương dám cam đoan không đầy ba tháng, Phụng Thiên Bộ nhất định toàn tuyến sụp đổ, viên ngói không còn, thây người xếp thành núi.Phong Phi Vân hù chết người không đền mạng, hắn tiếp tục cao giọng nói.

Mà sự thực Phong Phi Vân căn bản không dám điều động Thần Vũ Quân tiến vào phủ Cổ Cương.

Một khi làm như vậy, nhất định sẽ khiến tất cả bộ lạc phủ Cổ Cương phản đối.

Đến lúc đó mỗi đại bộ lạc phủ Cổ Cương chỉ biết sẽ câu kết thành một khối, cùng nhau công kích Thần Vũ Quân ngoại lai.Người Cổ Cương có tính cực kì bài ngoại.

Nếu như thật sự có thế lực ngoại lai hòa trộn vào đây, thì những người Cổ Cương hiện tại giết nhau đỏ cả mắt lập tức sẽ đoàn kết nhất trí chống đối bên ngoài.

Điều này tự nhiên không phải kết quả mà Phong Phi Vân muốn thấy.Đương nhiên điểm này Thường Đại Khải lại không nghĩ tới, cho nên Phong Phi Vân mới có thể hù dọa hắn sợ đến trên mặt đổ mồ hôi lạnh.Những Cổ Cương Man Sĩ vốn đang khống chế Hoàng Kim Thần Nỗ nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, tất cả cũng bị tác động.

Một số Man Sĩ hai tay đều phát run, sợ tay không cẩn thận thả lỏng để cho mũi tên Hoàng Kim Thần Nỗ bắn đi ra ngoài.

Nếu như làm vị Thần Vương đại nhân này hoảng sợ, vậy thì liền rước lấy đại họa.Những lời Phong Phi Vân nói đều là lời nói thật, cũng nói đến chỗ khó hiện tại của Phụng Thiên Bộ.

Thường Đại Khải giờ phút này cũng là cưỡi hổ khó xuống.

Nếu như hiện tại đi cầu Phong Phi Vân, mời hắn như một đại gia đi vào Vu Thần Man Thành, thì Thường Đại Khải hắn bất luận như thế nào đều không hề mở miệng.

Nhưng mà nếu như đúng với lời Phong Phi Vân, tiếp tục liều chết đối chọi như vậy, rất có thể thật sự sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho Phụng Thiên Bộ.,Vậy phải làm sao bây giờ.Thường Đại Khải mặt đều nghẹn đỏ, tựa như quả khí cầu màu đỏ bị thổi căng phồng, trong lòng thầm mắng.

Con mẹ nó, nếu sớm biết như vậy thì cũng không nghe lời Vương bát đản Thác Bạt Hoành kia tìm Phong Phi Vân mà kiếm chuyện.

Giờ thì hay rồi, khiến cho Lão Tử trong ngoài đều là kẻ sai.

Vạn nhất mang đến cho Phụng Thiên Bộ đại họa tày trời, đại ca còn không mắng chết ta.Không đúng, Thác Bạt Hoành chính là nổi danh thông minh, làm sao có thể không nghĩ tới hậu quả đắc tội Phong Phi Vân.

Chẳng lẽ Vương bát đản này chính là gian tế của Thiên Vu Bộ hoặc là Ám Vực Bộ, muốn khiến cho ta đắc tội với Phong Phi Vân, sau đó mang đến tai ương ngập đầu cho Phụng Thiên Bộ.Vương bát đản, Lão Tử đã biết rõ là như thế này.

Sau khi trở về, Lão Tử ắt phải lấy đầu của hắn xuống làm quả cầu đá bóng.Thường Đại Khải suy nghĩ trong lòng như thế, kìm lòng không đậu liếm liếm môi, lộ ra một cỗ sát ý mãnh liệt.

Nhưng mà, sau khi hắn cúi đầu thấy Phong Phi Vân phía dưới thì lập tức lại bắt đầu đau đầu.

Mẹ nó a, hiện tại ta biết làm sao bây giờ.Phong Phi Vân tựa hồ nhìn ra tâm tình giờ phút này của Thường Đại Khải, vì vậy lại ho khan hai tiếng, hé mở nụ cười hiền lành mà nói:-------Chương 1017: Phụng thiên bộ, đệ lục bộ chủ (2)- Nhưng mà Bổn vương cũng không muốn trăm họ lầm than, lại càng không nghĩ đuổi tận giết tuyệt đối với Cổ Cương tộc các ngươi.

Ngược lại ta còn muốn giúp Phụng Thiên Bộ các ngươi một tay, trợ giúp Phụng Thiên Bộ các ngươi thống nhất cả phủ Cổ Cương, trở thành chủ nhân cả phủ Cổ Cương.Nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, Thường Đại Khải sáng mắt lên, con ngươi quay tròn như muốn lồi ra từ khóe mắt.

Hiện nay Phụng Thiên Bộ đúng là đang lúc gian nan nhất, ngay cả ăn cơm đều cũng khó khăn.

Nếu như thật sự có thể được triều đình trợ giúp thì đó quả thực chính là một chuyện vui cực lớn.

Nếu như nói việc này cho Thần Nữ nương nương, sợ là nàng sẽ khen lão Thường ta đôi câu.Trong đầu vừa nghĩ tới nếu như Thần Nữ nương nương có thể hé mở nụ cười, trên mặt Thường Đại Khải liền lộ ra nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ, cũng như nụ cười chất phác của chú hồ lì nhà cái.- Nhưng mà, Phụng Thiên Bộ các ngươi thật sự khiến cho ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng.

Lại có người không cho ta vào cửa thành, lại còn có người dám nhục mạ Bổn vương là một tiểu thí hài chưa cai sữa.Phong Phi Vân vẫn nói đến nước miếng bay ngang như trước, âm thanh rất lớn.

Ngay cả rất nhiều người Cổ Cương trong Vu Thần Man Thành cũng nghe được lời của hắn.

Những người Cổ Cương này tất cả cũng bị tác động bắt đầu trở nên bất an.Trong đó càng có nhiều người bắt đầu tức giận mắng Thường Đại Khải rất không hiểu chuyện, mang đến đại họa cho Phụng Thiên Bộ.Cũng có người tiếc hận không thôi, cảm giác nếu như Thường Đại Khải không đắc tội với Thần Vương, có lẽ Phụng Thiên Bộ có thể sẽ được rất nhiều tài nguyên và của cải, có thể vượt qua cửa ải khó này.

Đáng tiếc hiện tại đều đã chậm.- Cái...kia...

Thần Vương đại nhân...Thường Đại Khải vội vàng nhảy xuống từ trên tường thành cao vài trăm thước.

Thân thể của hắn vốn cao hơn bốn thước đã gần năm thước.

Đôi cánh tay cực kì dài, nếu như duỗi thẳng thì có thể chạm đến đầu gối, tựa như một con Viên Hầu khổng lồ nện ở trên mặt đất, khoét ra một cái hố thật lớn, nửa thân thể đều rơi vào trong hố.Thường Đại Khải mang theo Cự Phủ nặng mười vạn cân, hắn đi bước một leo lên từ trong hố to đi ra, trên mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, hắn nói:- Cái...kia...

Cái...kia... vừa rồi đều là phát sinh hiểu lầm...Mạc Trùng Cơ đều phải cười ra thành tiếng.

Thần Vương đại nhân thật đúng là lợi hại, ba câu hai lời là có thể làm cho một vị Bộ Chủ cúi đầu, tránh được một hồi chiến đấu.Phủ Chủ phủ Cổ Cương Trần Đạo Nhiên dưới cửa thành giờ phút này cũng là cực kì sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người có thể giữa triều đình nói cho Bắc Minh Mặc Thủ đến á khẩu không trả lời được.

Khó trách chủ nhân thế gia đã sớm thông báo ta, cần phải học tập Phong Phi Vân nhiều hơn, xem ra thật là không có sai.- Phát sinh hiểu lầm.Phong Phi Vân sắc mặt hoàn toàn trang nghiêm.

Vẻ nghiêm túc khiến cho Thường Đại Khải lại lần nữa phải ú ớ, sắc mặt trở nên càng đỏ hơn.

Nhưng mà ngay sau đó Phong Phi Vân lại đổi đề tài câu chuyện, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, hắn nói:- Phát sinh hiểu lầm thật là bình thường, dù sao Cổ Cương tộc lấy cường giả vi tôn, Phụng Thiên Bộ càng toàn bộ đều là nam nhân thực sự.

Bộ Chủ đại nhân chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tu vi của Bổn vương, cho nên mới bày ra trò đùa này, mà ta không biết.- Ha ha, đương nhiên là như vậy, đương nhiên là như vậy.Thường Đại Khải xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán to như hạt ngô.

Con mẹ nó, rốt cục tìm được một chỗ để xuống thang.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó ngạo nghễ vô cùng, toàn thân thẳng tắp mà nói:- Nếu Bộ Chủ đại nhân muốn thử hai chiêu cùng Bổn vương, vậy Bổn vương đương nhiên phải đón tiếp.

Như vậy đi, để đạt được công bằng, Bổn vương liền không sử dụng linh khí, tay không tiếp ba lưới búa của Bộ Chủ đại nhân.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bị kinh ngạc biến sắc.Rất nhiều người Cổ Cương đều liền biến sắc mặt, chẳng lẽ Thần Vương nhìn như hiền lành này lại là Tiếu Diện Hổ ( kẻ nham hiểm).Bao gồm Mạc Trùng Cơ và Trần Đạo Nhiên đều cho rằng Phong Phi Vân là đang cố ý hù dọa Thường Đại Khải, bức Thường Đại Khải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Dù sao tu vi của Phong Phi Vân không có khả năng tiếp được ba lưỡi búa của Thường Đại Khải, Thường Đại Khải cũng không dám thật sự chém Phong Phi Vân.Nhưng mà, bọn họ lại cũng không biết, Phong Phi Vân lần này là nghiêm túc....Mạc Trùng Ky thần sắc khẽ động, giương giọng nói:- Thần Vương đại nhân, vạn lần không được, ngươi chính là vạn kim chi thân, vạn nhất có sơ suất gì, Tấn Đế truy cứu xuống thì khó ai đảm đương được trách nhiệm này a.Cổ Cương Phủ phủ chủ Trần Đạo lại có chút khom người, gấp đến độ sắp khóc, cũng nói:- Tuyệt đối không được, bản phủ đã ở trong thành bày ra tiếp phong tửu yến, thỉnh Thần Vương đại nhân hiện giờ liền di giá đến dinh thự.Phong Phi Vân thần thái thong dong, nhẹ nhõm mà tự nhiên, nói:- Bổn vương chỉ là muốn luận bàn với bộ chủ đại nhân một chút, các ngươi có thể yên tâm, nào, nào, nào, bộ chủ đại nhân, ngươi tới chém bản vương ba búa, ngàn vạn đừng lưu tình.Phong Phi Vân tự nhiên có ý nghĩ của mình, muốn khiến Cổ Cương Nhân này cam tâm tình nguyện thần phục, nhất định phải dùng lực lượng tuyệt đối áp đảo bọn hắn, mà không phải dựa vào miệng lưỡi thuyết phục bọn hắn, coi như là miệng bọn hắn phục thì trong lòng cũng sẽ không phục.Nhưng, nếu Phong Phi Vân dựa vào lực lượng tuyệt đối đánh bại Thường Đại Khải, vậy thì mới chính thức đạt được sự tôn kính của những Cổ Cương Nhân này.Nếu là lúc trước, Thường Đại Khải tự nhiên rất thích ý bổ Phong Phi Vân hai búa, nhưng sau khi Phong Phi Vân quát tháo một chầu, hắn giờ phút này nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nào còn dám thực sự động thủ với Phong Phi Vân, vạn nhất bổ bị thương Thần Vương đại nhân tôn quý này vậy thì phiền toái lớn rồi.Thường Đại Khải mặt sắc khác thường, líu lo thưa dạ nói:- Thần Vương đại nhân. . .

Ngươi đừng nói đùa, lão Thường ta một búa bổ xuống, sợ là có thể nện mở cả một tòa núi lớn. . .- Bộ chủ đại nhân cứ toàn lực ra tay, nếu là bổn vương không tiếp được búa của ngươi, vậy chỉ là do bổn vương tu vị không tinh, ném đi mặt mũi Thần Tấn vương triều ta, chết chưa hết tội.Phong Phi Vân khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, mặt mày thanh tú, có phần có vài phần phong phạm hào kiệt, nói:- Bộ chủ đại nhân nếu còn không ra tay, vậy cũng khiến bổn vương xem nhẹ binh sĩ Cổ Cương các ngươi rồi.Lời cũng đã nói đến mức này, tất cả mọi người biết rõ Phong Phi Vân dĩ nhiên là nói thật, muốn tay không tiếp ba búa của Thường Đại Khải.Cái này. . .

Điều này thật sự là quá điên cuồng, thực lực Thường Đại Khải chính là tồn tại có thể so với cự phách sơ kỳ, nhân vật cấp bậc đại lão chính thức.Cự phách sơ kỳ và nửa bước cự phách đỉnh phong, tuy rằng nhìn như chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng giữa cả hai có cách biệt một trời, một cái trên trời, một cái dưới đất, không thể đánh đồng được.-------Chương 1018: Lập địa hầu, hưng binh đạo (1)Mạc Trùng Ky và Trần Đạo đều muốn ngăn cản Phong Phi Vân phạm hiểm, nhưng Phong Phi Vân lại phất tay ý bảo, khiến bọn hắn lui xuống.Thường Đại Khải nghe nói lời này, cũng không cần phải nhiều lời nữa, trong đôi mắt bộc phát ra quang mang, nói:- Thần Vương đại nhân, vậy thì đắc tội rồi.Thường Đại Khải cầm trong tay cự phủ khổng lồ chậm rãi nhấc lên, xương cốt trong cánh tay phát ra tiếng rung động, trên đầu búa hàn mang đan vào, hắn đứng cách hơn trăm trượng, một cước đạp vỡ mặt đất, thân thể bắn lên cao hơn ba mươi mét, một búa giống như một khối thần thiết rơi xuống.Bành!Phong Phi Vân chỉ vươn một tay ra, phân ra hai ngón tay, liền tiếp được một búa cực kỳ uy lực kia, thân thể không chút sứt mẻ, chỉ là tóc trên lưng có chút giương nhẹ một cái, lộ ra thong dong mà lạnh nhạt.Thường Đại Khải cảm giác giống như bổ vào trên một tòa thần sơn, lực lượng bị ngăn trở, khó có thể bổ tới trước một phần, hai cánh tay cũng bị cổ lực lượng phản chấn kia chấn khiến ẩn ẩn đau nhức.Một màn này ngừng lại giữa không trung, khiến rất nhiều người đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại phát hiện Phong Phi Vân vậy mà dễ dàng tiếp được cự phủ lực lượng hung mãnh kia thì nhiều người cả kinh đến thiếu chút nữa thần hồn xuất khiếu.- Bộ chủ đại nhân, đây là lực lượng của ngươi sao?

Cũng quá khiến ta thất vọng rồi.Phong Phi Vân vung cánh tay lên, một mảnh hỏa diễm tràn trên cánh tay, một cổ lực lượng khổng lồ vung Thường Đại Khải và cự phủ trong tay hắn ra ngoài.Bành!Thường Đại Khải bay thẳng ra hơn trăm trượng mới rơi xuống trên mặt đất, thân thể trượt trên mặt đất hơn mười trượng, đến khi dừng lại vẫn không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nghĩ tới trong thân thể nho nhỏ kia của Phong Phi Vân vậy mà lại thai nghén lấy lực lượng đáng sợ như thế.Vừa rồi tuy rằng hắn chỉ dùng một tầng lực lượng, nhưng cũng đã thập phần đáng sợ, đủ để phá sơn liệt địa rồi.Nghe được lời nói khích tướng của Phong Phi Vân, Thường Đại Khải lập tức không phục, nếu không cho Thần Vương đại nhân này biết một chút lợi hại, hắn sợ rằng sẽ xem thường Cổ Cương binh sĩ ta rồi.

Thường Đại Khải hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào hai lòng bàn tay, chà xát chuôi búa băng hàn thấu xương, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn, bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, khiến thiên mạc cũng theo đó nổ vang, giống như Thiên Lôi minh vậy.- Đại Phủ Đầu Chuyển Luân.Thường Đại Khải hai tay cầm búa chuôi, trên mặt đất vòng vo mười tám vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, quả thực giống như một máy xay gió cực đại, bộc phát ra khí lãng như vòi rồng, đây là đang tụ lực, mỗi khi xoay một vòng, lực lượng trên đầu búa sẽ cường đại thêm một phần,Thường Đại Dã chính là Cổ Cương đệ nhất cường giả, hắn lúc mới sinh ra trên không Vu Thần Man Thành một mảnh mây tía màu vàng bay đến, bên trong duỗi ra một bàn tay linh thú, bắt hắn đi, hắn từ nhỏ uống sữa linh thú lớn lên, cơ bắp cốt cách cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, thân cao hơn sáu mét, so với người bình thường cũng phải gấp ba, bốn lần, người bình thường đứng ở trước mặt hắn chỉ có thể cao hơn bắp chân hắn một chút, eo cũng không to bằng cánh tay hắn.Lúc hắn năm tuổi mới bị linh thú đưa về, lúc ấy cũng đã cao gần 2m cao.Thường Đại Dã không chỉ cùng linh thú tu luyện Luyện Thể thuật, lại còn được chân truyền của một vị cao nhân Đạo Môn, mở đan điền, tu luyện Tử Phủ linh khí.Hai trăm năm trước, Thường Đại Dã từng xông đến Thần Đô, cùng Đấu Chiến Thiên Hầu chiến lực đệ nhất trong mười tám Thiên Hầu lúc ấy giao phong một hồi, cùng Đấu Chiến Thiên Hầu liều mạng chín kích mà bất bại.Phải biết rằng hai trăm năm trước, Đấu Chiến Thiên Hầu cũng đã là Thiên Mệnh đệ cửu trọng, hơn nữa còn là thiên tài cấp bậc sử thi, được xưng là "Sử thi cự phách", "Vô thượng cự phách", "đệ nhất nhân trong cự phách" .Thường Đại Dã có thể liều với Đấu Chiến Thiên Hầu chín kích còn toàn thân trở ra, đây là chuyện giỏi giang cỡ nào chứ.Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra hỏa mang, ở trên người Thường Đại Dã hắn thấy được một cổ Đạo kính tinh thuần nhất của Đạo gia, bao phủ toàn thân, tử khí hạo đãng, ẩn chứa thần lãng, rất hiển nhiên công pháp Đạo môn hắn tu luyện tuyệt đối cực kỳ bất phàm, tuyệt đối không phải người bình thường có thể truyền thụ cho hắn.- Đại ca, đừng đánh nữa, ta biết sai rồi, biết rõ mình sai rồi, chờ ta trở về, liền tiêu diệt tên vương bát đản Thác Bạt Hoành kia.Thường Đại Khải bị đánh đến rất thảm, cả đầu cũng lún trong bùn đất, bờ mông nhô lên cao, nở ra hoa.Thường Đại Dã sờ lên nắm đấm, bộ lông màu vàng trên người tia chớp sáng ngời, bước ra một bước cũng có thể khiến cả mạnh đại địa này rung động, quát lớn:- Ngươi cái tên chó cái sinh này, còn không mau quỳ xuống nhận sai với Thần Vương đại nhân.- Ta là chó cái sinh, vậy ngươi chẳng phải cũng là chó cai sinh sao. . .Thường Đại Khải ở trong miệng nhỏ giọng nói thầm, đầu chui ra khỏi bùn đất, đầu tóc lộn xộn, sau đó liền si ngốc chạy đến trước mặt Phong Phi Vân, vậy mà thật sự quỳ xuống nói:- Thần Vương đại nhân, lão Thường ta sai rồi, cầu ngươi tha thứ cho ta.Thường Đại Khải cũng là một ngừi có ngạo khí người, nếu vừa rồi Phong Phi Vân không tiếp được ba búa kia của hắn, cho dù Thường Đại Dã có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không cùi đầu nhận thua với Phong Phi Vân, lại càng không nói đến việc quỳ nhận sai.Nhưng Phong Phi Vân thể hiện ra chiến lực của mình, khiến Thường Đại Khải tâm phục khẩu phục, cho nên Thường Đại Dã bảo hắn quỳ xuống nhận sai, hắn liền cực kỳ nghiêm túc quỳ xuống, không có không tình nguyện một chút nào cả.Theo hắn thấy thì quỳ một cường giả cũng không phải chuyện mất mặt gì cả.Phong Phi Vân chính vạt áo y quan, vội vàng nghênh đón lấy, hai tay đỡ Thường Đại Khải đứng dậy, giúp hắn phủi phủi bụi đất trên đầu vai, cười dài nói:- Đại Khải huynh đệ, ngươi thật sự là giết ta rồi, ngươi nào có sai gì, chúng ta chính là không đánh nhau thì không quen biết, đi, đêm nay đến phủ nha Cổ Cương Phủ, chúng ta nhất định phải uống mấy hũ lớn, không say không anh hùng.Ngoại trừ ở trên thân thể nữ nhân ra, ở nơi khác, Phong Phi Vân từ trước đến nay cũng không phải người được một tấc lại lấn một thước.Nghe nói như thế, Thường Đại Khải kích động đến rơi nước mắt, mẹ nó, đây mới là thực huynh đệ ah.- Thần Vương đại nhân, Thường Đại Dã ta còn có tư cách cùng ngươi say một trận chăng?Thường Đại Dã hai tay ôm quyền, thanh âm chấn nhiếp, như thần lôi nhấp nhô.- Đó là tự nhiên.Phong Phi Vân cười lớn một tiếng.Thường Đại Dã chính là một người có trí tuệ, hắn vừa rồi đánh Thường Đại Khải, cũng chỉ là đánh cho Phong Phi Vân xem thôi, từ chút chuyện nhỏ này cũng có thể thấy được hắn ở việc xử lý mọi chuyện thông minh hơn đệ đệ mình nhiều lắm.Trần Đạo đã sớm đợi không kịp nữa, mời tất cả mọi người vào thành, một đường bước tới phủ nha Cổ Cương Phủ.-------Chương 1019: Lập địa hầu, hưng binh đạo (2)Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết ngồi chung một kỵ, tiến nhập Vu Thần Man Thành, sau khi vào thành, một cổ man hoang cổ lâm khí tức liền đập vào mặt mà đến, mỗi một chỗ trong thành, kể cả cổ phố, thạch ngói, tế đàn, thú lô. . .

V... v đều mang theo một loại cảm giác tuế nguyệt lắng đọng, lịch sử tang thương trầm trọng.Hôm nay Vu Thần Man Thành, cũng không phồn vinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng chiếc thạch xa dính đầy vết máu trở về, trên thạch xa chất đầy tử thi, đều là Cổ Cương man sĩ, dùng chiếu và chiến kỳ bọc lấy, thạch xa một đường đi qua, máu tươi liền rơi đầy một phố.Liếc nhìn lại không thấy điểm cuối, thạch xa sợ rằng có trên trăm chiếc, có hơn một ngàn cổ tử thi bị đưa về.- Các nhà đi ra nhận lãnh di tang.Một vị Cổ Cương hán tử mặc áo giáp xương cốt hét lớn một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, khuôn mặt vô cùng cứng ngắc thiết huyết vô tình, sau đó nhắm mắt lại thật sâu.Rất nhiều Cổ Cương phu nhân và hài đồng liền vọt tới chỗ thạch xa, tìm kiếm xem thử có thi thể nam nhân của mình không, nếu không tìm được, trong lòng mới hơi chút an tâm, mà phu nhân và hài đồng tìm được tử thi thì ôm lấy thi thể máu chảy đầm đìa thút thít nỉ non, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến trách trời thương dân.Một màn này xảy ra ở chỗ cách cửa thành không xa, Phong Phi Vân và tướng sĩ Thần Vũ quân đều dừng lại, lẳng lặng nhìn một màn này, Thường gia huynh đệ cũng dừng lại, trầm mặc im ắng, đôi mắt như chuồng đồng của bọn hắn đã trừng lớn, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhưng lại không nói một câu, rất hiển nhiên chuyện như vậy bọn hắn đã sớm nhìn quen rồi.Tiếp theo một đội Cổ Cương man sĩ vận lấy hơn mười xe lương thực và trữ thịt đi vào thành, một Cổ Cương man sĩ lĩnh đội trong đó nói:- Bộ chủ có lệnh, phàm là nhà ai chết trận một người, có thể lĩnh 50 cân lật cốc, 30 cân trữ thịt, một lượng muối thô; nhà ai chết hai người, lĩnh 150 cân lật cốc, tám mươi cân trữ thịt, ba lượng muối thô; nhà ai chết ba người. . .Một hài đồng Cổ Cương tộc mắt rưng rưng, quỳ gối trước mặt Cổ Cương man sĩ kia, nói:- Chẳng lẽ mạng cha ta chỉ trị giá 50 cân lật cốc và 30 cân trữ thịt, một lượng muối thô thôi sao, chẳng đó ngay cả nửa tháng khẩu phần ăn của mẹ ta cũng chưa tới. . .

Sau nửa tháng. . .- Hổ Tử, hôm nay toàn bộ Phụng Thiên Bộ đều thiếu ăn, mỗi người đều đang đói bụng, mẹ con chúng ta ăn ít một chút cũng không việc gì, nhưng nhất định phải để dũng sĩ chinh chiến trong tộc ăn no rồi bụng, cái này. . .

50 cân lật cốc và 30 cân trữ thịt này, chúng ta không cần.Một Cổ Cương phu nhân ôm đứa bé kia đứng lên.Đứa bé kia lực lượng lớn đến thần kỳ, kêu lên:- Không được, trong nhà căn bản đã không còn gì ăn rồi, chẳng lẽ chúng ta phải chết đói sao?Phụ nhân kia bị hài đồng hỏi như vậy, lập tức như đã mất đi khí lực vậy, một đôi tay ôm lấy hài đồng chậm rãi buông ra, lần nữa ôm tử thi trên thạch xa khóc rống lên.Cổ Cương Phủ đã chinh chiến hai năm, Phụng Thiên Bộ càng gặp phải Thiên Vu Bộ và Ám Vực Bộ công phạt, tất cả nam nhân cường tráng trong tộc cơ hồ đều đã tham chiến, căn bản không có dư thừa nhân lực đi vào núi săn bắt, thịt muối ướp trong hai năm nay cũng đã sớm tiêu hao không còn rồi.Lật Cốc vốn là thứ Cổ Cương Nhân dùng để nuôi nấng gia súc, nhưng bây giờ đã trở thành món chính của bọn hắn, hơn nữa loại đồ ăn cho gia súc này cũng đã không còn nhiều nữa rồiChiến tranh, có đôi khi liều đúng là tiêu hao tài nguyên, ai hao tổn chết đối phương trước thì người đó sẽ thắng.Mà trận chiến đấu này của Cổ Cương Nhân chính là một hồi tiêu hao chiến.Sau khi thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều mất đi hào hứng dự tiệc, cảm thấy ăn thứ gì cũng đã mất đi hương vị. . .Thần Đô, Đế CungTrong Tấn Hoàng Vô Cực Điện, vàng son lộng lẫy, linh yên lượn lờ, dựng thẳng ba mươi sáu cây cột Bàn Long màu vàng cực lớn, có 360 cái bạch ngọc quan tọa cự đại, lộ ra nguy nga mà đại khí, phú quý và khí phái.Long La Phù ngồi trên long ỷ cao nhất, dáng người hết sức nhỏ, da thịt thắng tuyết, hôm nay nàng không mặc long bào, chỉ mặc một bộ đồ tơ luyện, bên ngoài phủ lên một tầng nữ bào đỏ thẫm, không hề có uy thế và cường thế như trước, có một loại hàm súc phản phác quy chân, giống như một thiên kim nhà giàu vậy.Đát đát.Một nữ quan xinh đẹp vô song, ngọc thể thướt tha từ lòng đất chui lên, trong tay cầm một sổ nhỏ, quỳ trên mặt đất, nói:- Tấn đế, đây là sổ con Thần Vũ quân mới nhất mà Diêu đại nhân mới đưa về.Long La Phù đôi mắt dễ thương óng ánh, giống như hai đạo ánh trăng, dừng ở trời cao bên ngoài cung điện, thất thần thật lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, nghe nữ quan kia nói như thế, mới bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, trên người lập tức tản mát ra một cổ Đế Hoàng xu thế cường hoành vô biên, tựu như núi cao vạn trượng gia trì trên người, cả người đều giống như biến thành nhật nguyệt tinh thần, vô cùng mênh mông, không thể đo lường được.Long La Phù nhận lấy sổ con, cũng không mở ra, nói:- Diêu Cát, vì sao không tự mình đến gặp trẫm?Nữ quan kia bị khí thế trên người Long La Phù đè khiến không ngóc đầu lên được, nói:- Diêu đại nhân, hôm qua đã đến Địa Tử Phủ, muốn đích thân thu phục Tĩnh Thiên Hầu và Bá Uy Thiên Hầu, đoạt lấy binh quyền trong tay bọn họ, đưa về Thần Đô.- Hừ, Tĩnh Thiên Hầu và Bá Uy Thiên Hầu đều là Thiên Hầu một hệ Bắc Minh phiệt, lúc Thái Tế phủ bị diệt, hai vị Thiên Hầu này đều thống binh bên ngoài, đã khiến bọn hắn tránh được một kiếp, Diêu Cát, rất được tâm trẫm, biết rõ trẫm muốn đối phó bọn hắn liền đi trước một bước, có nàng tự mình ra tay, Tĩnh Thiên Hầu và Bá Uy Thiên Hầu hiện giờ sợ là đã bị nhốt vào xe chở tù, đang bị giam giữ trên đường giải về Thần Đô rồi.Long La Phù đối với năng lực làm việc của Diêu Cát cực kỳ yên tâm, nếu không phải còn băn khoăn rất lớn về thân phận nàng thì Long La Phù đã phá lệ phong nàng làm vị nữ Thái Tế đầu tiên trong lịch sử Thần Tấn vương triều rồi.Long La Phù mở ra sổ con trong tay, chỉ nhìn thấy hàng chữ thứ nhất thì đôi mắt dễ thương đã có chút rùng mình, chớp động lên quang mang trí tuệ màu tím "Lập Địa Hầu, hưng binh đạo, tập quyền trong cung.

"Không thể không nói, hàng chữ này khiến Long La Phù thập phần động tâm, binh quyền Thần Vũ quân nắm giữ trong tay mười tám Thiên Hầu, điểm này một mực khiến cho nàng rất lo lắng, nếu binh quyền có thể tập trung vào trong tay nàng, vậy cũng sẽ không lại xuất hiện chuyện Bắc Minh Mặc Thủ thu phục sáu vị Thiên Hầu, tay nắm trọng binh, thần uy chấn vua và dân rồi.Diêu Cát cho hiến kế cho nàng, chính là muốn nàng dưới mười tám Thiên Hầu sắc phong bảy mươi hai vị Địa Hầu, dùng danh nghĩa Địa Hầu, phân đoạt binh quyền nắm giữ trong tay Thiên Hầu, sau đó lại lần lượt thu nạp binh quyền trong tay Thiên Hầu về, nắm giữ trong tay nàng.-------Chương 1020: Sát kiếp chợt đến (1)Một bản sổ con nho nhỏ, khiến trong lòng Long La Phù chấn động thật lớn, nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ, bình tĩnh như nước.- Lập Địa Hầu, hưng binh đạo, tập quyền trong cung.Thần Vũ quân chính là chiến lực cường đại nhất Thần Tấn vương triều, cái này tự nhiên không thể nghi ngờ, nhưng chiến lực cường đại nhất này lại không nằm trong tay Long La Phù, mà nằm trong tay mười tám Thiên Hầu.Hôm nay loạn thế đến, tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, quân đội nắm giữ trong tay mỗi một vị Thiên Hầu đều tăng gấp năm lần, lực ảnh hưởng càng thêm khổng lồ, có thể nói thế lực mỗi một tòa Thiên Hầu phủ hiện giờ cũng không thua một cổ chi tiên giáo.Mười tám Thiên Hầu phủ, chính là mười tám công thần phủ đệ từ khi Thần Tấn vương triều khai quốc đã có, thừa kế hầu tước, người mạnh nhất mỗi thời đại trong Thiên Hầu phủ chính là một đời Thiên Hầu, thống lĩnh mấy ngàn vạn, thậm chí hơn một tỷ Thần Vũ quân.Khi Bắc Minh Mặc Thủ làm Thái Tế đã lôi kéo sáu vị Thiên Hầu, lực lượng nắm giữ trong tay khó có thể đánh giá, đủ để uy hiếp được an nguy của hoàng tộc.Long La Phù đã sớm muốn đoạt lấy binh quyền trong tay mười tám Thiên Hầu, chỉ là một mực vẫn không tìm được cách và cớ, lúc này Diêu Cát hiến kế cho nàng, tự nhiên khiến nàng vô cùng động tâmTrên mặt bàn đặt một tấm đế quyển màu vàng kim óng ánh, nàng liên tục suy tư, cuối cùng đôi mắt dễ thương chớp động, hạ quyết định, ngón tay ngọc nhỏ nhắn tựa như một cây thần bút viết trên đế quyển, một đạo đế chỉ đúng thời cơ mà sinh.Đây chính là một khắc mang tính lịch sử của Thần Tấn vương triều....Vu Thần Man Thành.Một màn trên thạch đạo man thành khiến nhân tâm rung động, thạch xa vận chuyển lấy vô số tử thi, trở lại trong thành, đều là quân tốt man sĩ chết trận, thi thể của bọn hắn đều mang theo vết thương huyết tinh khủng bố, vẫn còn chảy ra máu tươi, có một loại bi tráng và thảm thiết.Mà ngay cả yêu nữ Bạch Như Tuyết cũng phải động dung, hai con ngươi ngưng trọng, ôn nhu nói:- Đến cùng tại sao phải chiến tranh.- Có rất nhiều vì lợi ích, có rất nhiều vì sinh tồn, có rất nhiều vì tôn nghiêm.Phong Phi Vân không có cảm xúc quá lớn, trên đời này bao giờ cũng cũng có người đang chết đi, chỉ cần mình cảm giác cái chết của mình có giá trị, vậy thì đó chính là một loại vinh quang.Vi sĩ giả, đương chiến tử sa tràng, mã cách khỏa thi hoàn.Không có cái chết nào quang vinh hơn cái này.Trên mặt Thường gia huynh đệ đều trở nên vô cùng nghiêm túc, một câu cũng không nói, vì tôn nghiêm và sinh tồn của Phụng Thiên Bộ, bọn hắn không tiếc đánh một trận, nhưng cuối cùng nhất đổi lại là cục diện hiện giờ, hai năm chinh chiến, chiến sự không ngừng, địch nhân còn chưa đánh lui thì tộc nhân của mình đã chết đói rồiRất nhiều hài đồng đều gầy trơ cả xương, hai ngày cũng khó ăn được một bữa cơm, có hài đồng lá gan khá lớn vụng trộm trốn ra Vu Thần Man Thành, muốn đi vào núi sâu săn thức ăn, nhưng đều là đi không quay lại, đã bị chết dưới miệng dị thú.- Thần Nữ nương nương đến, Thần Nữ nương nương đến...- Quả nhiên là Thần Nữ nương nương.Rất nhiều người đều kích động đến run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất cúng bái.- Khẩn cầu Thần Nữ nương nương chấm dứt trận chiến tranh này, cho toàn bộ Cổ Cương Tộc một cái an bình a.- Cầu Thần Nữ nương nương trừng phạt những ác nhân kia, phục sinh nam nhân của ta.- Thần Nữ nương nương, ta đói...Trong đám người như thủy triều, mười hai tên kỵ sĩ cưỡi bạch cốt thú màu đen từ từ đi đến, trên người mười hai tên kỵ sĩ này đều mang theo một cổ tử khí khổng lồ, khói đen bao thân, trên làn da khắc lấy Vu vân, hai mắt vô cùng thâm thúy, bao phủ vầng sáng màu đen.Bọn hắn mặc áo giáp Vu cốt màu đen, ttay cầm bạch ngân trường mâu, trên người có một cổ lực lượng kỳ dị đang lưu chuyển, cũng không phải linh khí, nhưng lại vô cùng cường đại, ẩn chứa khí tức cổ xưa cường hoành.Thường Đại Dã và Thường Đại Khải thần sắc đều trang trọng, vội vàng nhảy xuống kỳ ngưu, vô cùng cung kính nghênh đón, mấy Vu sư mặc trường bào màu đen cũng ở phía sau bọn hắn, đồng thời đi tới hướng Thiên Vu Thần Nữ.Tất cả Cổ Cương Nhân đều vô cùng thành kính, quỳ rạp xuống hai bên thạch phố.Trần Đạo lại thấp giọng nói bên tai Phong Phi Vân:- Bọn hắn chính là mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ của Vu Thần Điện, tu vị thập phần cường đại, tinh thông Vu thuật cấm kị, hơn nữa thân thể từng dùng qua Vu dược, rất khó chết già, tồn thế đã khá lâu, nói dúng ra thì mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này kỳ thật chính là đan xen giũa người chết và người sống.

Ngươi nói bọn hắn là người chết, bọn hắn chính là người chết, ngươi nói bọn hắn là người sống, bọn hắn cũng là người sống, trách nhiệm của Vu Thần kỵ sĩ chính là bảo vệ chủ nhân Vu Thần Điện mỗi một thời đại, chủ nhân Vu Thần Điện thế hệ này chính là Thiên Vu Thần Nữ.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, hắn đã từ trên người mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này cảm nhận được một loại chấn động kỳ dị, huyết dịch trong thân thể của bọn hắn đã cực kỳ mỏng manh, trong huyết mạch lưu động chính là một loại nước thuốc cường đại, có lẽ chính là Vu dược ở trong miệng Trần Đạo rồi.Cổ Cương Tộc, ngoại trừ man sĩ cường đại ra, vẫn tồn tại một loại người tu hành gọi là "Vu sư", muốn trở thành Vu sư nhất định phải tu luyện Vu thuật từ nhỏ, bởi vì Vu thuật đối với nhân thể có tác dụng cắn trả, khiến thân thể Vu sư trở nên thập phần nhỏ yếu, so với Cổ Cương nhân khác thấp bé hơn, nhưng lại không khác với thân thể nhân loại bình thường lắm.Mạc Trùng Ky thần sắc khác thường, nói:- Áo giáp Vu cốt trên người mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này ẩn chứa lực lượng tương đối cường đại, có thể so với một kiện linh khí bảo giáp, trường mâu màu bạc trong tay bọn họ cũng mang theo trận pháp và linh tính chấn động, tương đương với một kiện linh khí chiến bảo.Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hào quang thần kỳ, nói:- Đoán chừng chiến lực của mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ mỗi một vị cũng có thể sánh vai với tu sĩ cự phách sơ kỳ, Vu Thần Điện thật đúng là đủ cường đại, nếu tham dự vào trong chiến tranh Cổ Cương Tộc thì có thể nghịch chuyển càn khôn chiến sự ngay.- Chỉ tiếc mười hai Vu Thần kỵ sĩ đều chỉ nghe theo chỉ lệnh của Thiên Vu Thần Nữ, mà Thiên Vu Thần Nữ yêu thích hòa binh, sẽ không để cho Vu Thần kỵ sĩ gia nhập vào trong chiến tranh.Trần Đạo lại nói.Phong Phi Vân nói:- Đồ đần, chẳng lẽ nàng không biết muốn hòa bình, nhất định phải phải có người chấm dứt chiến tranh, vũ lực cường đại mới chính là phương pháp trực tiếp nhất để chấm dứt chiến tranh sao?Trần Đạo vội vàng đánh ra một đạo thanh sắc thần tráo, ngăn cách lấy phiến Thiên Địa này, sợ lời Phong Phi Vân nói bị đám Cổ Cương Nhân thờ phụng Thiên Vu Thần Nữ nghe được, bằng không thì nhất định sẽ gây ra bạo động, không ai có thể áp chế được.Lại dám ở Cổ Cương Phủ mắng Thiên Vu Thần Nữ là đồ đần, đó quả thật là muốn đối địch với toàn bộ Cổ Cương Nhân.-------Chương 1021: Sát kiếp chợt đến (2)Trên trán Trần Đạo lăn xuống mồ hồi to như hạt đầu, thật sự bị dọa đến không nhẹ, may mắn những Cổ Cương Nhân này đều không nghe thấy, bằng không thì đại sự không ổn rồi.Trần Đạo tự nhiên không dám phản bác lời Phong Phi Vân, líu lo thưa dạ nói:- Kỳ thật thế cục Cổ Cương Phủ hiện giờ cực kỳ phức tạp, biểu hiện ra là ba bộ tộc Cổ Cương Phủ tranh đấu, nhưng trên thực tế có rất nhiều thân ảnh Tà Đạo bá chủ đan xen trong đó, Thiên Vu Thần Nữ muốn điều hòa mâu thuẫn và xung đột giữa Tam đại bộ tộc, nhưng lại nhiều lần bị ngăn cản nhiễu, nhiều lần lọt vào cường giả thần bí phục giết, tựa như sau lưng có một bàn tay vô hình đang chỉ đạo tất cả, không muốn thấy Thiên Vu Thần Nữ thống nhất Cổ Cương Phủ.Phía trên Vu Thần Man Thành bao phủ một cổ khí tức lo lắng, một mảnh mây đen che đi mặt trời, tựa như một bàn tay cự nhân bao trùm lấy trọn cả bầu trời vậy..Phong Phi Vân trong lòng sinh ra một cổ cảnh giác, trong đôi mắt lao ra một đoàn hỏa diễm, kêu lên:- Bọn đạo chích phương nào, cút đi cho ta.Thanh âm nổ tung, lập tức chấn vỡ cách âm thần tráo mà Trần Đạo bố trí xuống, không khí biến thành khí lãng, tầng tầng lan tràn ra ngoài.Trong không khí, sinh ra một đạo rung động, khuếch tán về bốn phía, tựa như một đạo hư không chi môn, bên trong truyền ra một thanh âm già nua mà thâm trầm, cười nói:- Không nghĩ đến rõ ràng có người tính cảnh giác cường đại như thế, lại nhìn thấu được Thần Hành Vu Thuật của lão phu, đáng tiếc, hôm nay không ai cản được ta đâu.Oanh.Đạo rung động trong không khí kia bị triệt để đánh vỡ, một lão giả phủ lên da thú từ trong nhảy ra, thân thể như hầu, tóc tai bù xù, trong tay nắm một cây mộc trượng màu đỏ như máu, một trượng đâm ra, trực chỉ Thiên Vu Thần Nữ trong bạch ngân vu kiệu.Sát khí lao ra, tựa như lợi kiếm.Lão giả này lực lượng cực kỳ cường hãn, tựa như một đạo huyết hồng, không thể ngăn cản, đánh bay hơn mười Cổ Cương man sĩ ra ngoài.- Lớn mật, lại dám bất kính đối với Thần Nữ nương nương.Thường Đại Khải nổi trận lôi đình, thân thể đùng đùng vang votngj, xương cốt giống như sao đậu tử, trên làn da điện quang bay múa, một quyền đánh lên mộc trượng đỏ như máu kia.Chiến lực Thường Đại Khải có thể so với cự phách sơ kỳ, nhưng lại chỉ hơi đánh lệch mộc trượng màu đỏ kia, trên cánh tay truyện đến một cổ lực lượng khổng lồ, khiến làn da nứt vỡ, rơi vãi xuống hơn mười giọt máu tươi.- Ngân ngân, chỉ chút tu vị ấy của ngươi cũng dám đánh với lão phu, hôm nay lão phu muốn đoạt lại vị trí chủ nhân Vu Thần Điện, tiểu nha đầu, mau ngoan ngoãn giao ra Thiên Vu Thần Thụ thì sẽ tha cho ngươi khỏi chết.Trong miệng lão giả phủ lên lông thú kia phát ra thanh âm âm trầm, con mắt lộ ra từ trong da thú, mang theo vầng sáng huyết tinh.Hắn một cước dẫm lên bờ vai Thường Đại Khải, chấn vỡ hai cây xương vai của hắn, thân thể khô gầy lần nữa xông về trước một đoạn.- Lão tử liều mạng với ngươi.Thường Đại Khải điên cuồng hét lên một tiếng, chịu đau đớn từ bờ vai, tay kia xốc lên cả một cổ phố đập tới đầu lão giả kia, nhưng lão giả kia lại không hề lui lại, dùng huyết sắc mộc trượng trong tay chạt được thạch phố dài trăm thước, rơi xuống trên không bạch ngân Vu kiệu, một chưởng đánh xuống dưới.Mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ đồng thời ra tay, trên người bộc phát ra một cổ thần uy kinh thiên động địa, tựa như mười hai đạo cột sáng vọt lên, mười hai cán bạch ngân thần mâu đâm ra, bức lui lão giả kia.Da thú trên người lão giả kia lưu động lấy mảng lớn Vu vân, tựa như đường vân sông núi hà đồ, chặn lấy lực lượng mười hai cán bạch ngân thần mâu, thân thể bạo lui, rơi xuống trên một tòa thạch lâu cách đó không xa, nửa ngồi lấy thân thể.Oanh.Trong không khí đạo rung động thứ hai kích động, có một thần bí nhân toàn thân đều phủ lên áo choàng màu đen bay ra, chung quanh thân thể lộ ra hắc mang, giống như một tòa lỗ đen di động rất nhanh, đang thôn phệ lấy ánh sáng và nhiệt độ ở chung quanh.Người này tu vị cũng thập phần cường hãn, không hề yếu hơn lão đầu tử phủ da thú kia, một cước đạp trên mặt đất, chấn vỡ đại địa, toàn bộ mặt đất đều lõm xuống.Mà ngay cả bạch ngân Vu kiệu mà Thiên Vu Thần Nữ ngồi cũng bắt đầu lún xuống lòng đất, thập phần nguy cấp, phảng phất như tiến vào thâm uyên không đáy vậy.Phong Phi Vân con mắt minh duệ, nhìn ra công pháp mà thần bí nhân mặc áo choàng màu đen này sử dụng, đã đoán được lai lịch của hắn "Sâm La Điện Tà Đạo bá chủ.

"Đây là vị tuyệt đỉnh cường giả thứ hai ra tay, thân mặc hắc bào, bao lấy toàn thân, vị trí ống tay áo thêu lên một đạo viền vàng, trên người tản ra trận trận hàn khí, từ trong hư không đi ra, khí tức cường đại tựa như một đầu linh thú hung cầm.Trên người hắn vờn quanh linh ấn, một cước đạp trên mặt đất, chấn động trời xanh, đại địa chung quanh nhao nhao nứt ra, nhà cửa sụp đổ, có vài đường cái cũng lún xuống mặt đất.Đây là một vị Sâm La Điện Tà Đạo bá chủ, Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân có thể nhìn thấu áo đen trên người hắn, nhận ra được khí tức của hắn.- Bạch ngân Vu kiệu chìm xuống dưới, Thần Nữ nương nương chìm vào lòng đất rồi.Một vị Cổ Cương phu nhân hét lớn.Một vị trưởng lão Vu Thần Điện trưởng lão triển khai Vu thuật, một bàn tay khô quắt duỗi ra trước, biến thành một cái đại thủ chưởng, muốn nâng bạch ngân Vu kiệu đã trầm xuống lên.Lão giả lưng còng phủ lên da thú kia, trong miệng phát ra tiếng cười "Cạc cạc", trong tay nhổ ra một ngụm trọc khí, bao vây lấy khí tức tà ác, dơ bẩn, huyết tinh, ngưng tụ thành một thanh tà đao, chém vỡ lấy đại thủ muốn cứu trợ Vu Thần nương nương kia.PHỐC.Tà đao chém vị trưởng lão Vu Thần Điện kia thành hai đoạn, máu tươi rơi xuống nước, rải đầy phố dài.Lão giả mặc da thú kia thật sự quá cường đại, một kích tùy ý đã chém giết một vị Vu sư cường đại, khiến những Cổ Cương Nhân kia đều bị kinh sợ.- Lớn mật, lại dám gây bất lợi với Thần Nữ nương nương, cho rằng Vu Thần Điện ta không người sao?Năm vị lão giả mặc trường bào Vu sư đồng thời nhảy ra, đều tóc hoa râm, làn da khô héo, đã sống rất lâu, năm người đồng thời đánh ra một cái Vu đỉnh, bên trong huyết tuyền chảy nhỏ giọt, thú tinh hồn gào thét trong đỉnh, thanh âm thập phần thê lương, giương nanh múa vuốt, muốn thôn phệ máu người.Năm cái Vu đỉnh này đều rất có lai lịch, chính là Vu khí trong Vu Thần Điện, do một vị Đại Vu tiên hiền tự tay đúc thành, có thể dùng để rèn luyện thân thể Vu Thần kỵ sĩ.Lão đầu tử mặc da thú kia ngồi xổm trên đỉnh thạch lâu, trong tròng mắt như hạt đậu mang theo thần sắc tham lam mà hưng phấn, trực tiếp gỡ xuống da thú trên lưng, trên da thú có vô số Vu vân lưu động, hình thái giống như núi non sông ngòi, lại như đại địa mạch lạc.Đây là một tấm da của linh thú đã tu luyện 2000 năm, tuy rằng không phải rất nguyên vẹn, nhưng trên đó vẫn mang theo khí tức vô cùng cường đại, tăng thêm lại bị Vu thuật cường đại tế luyện qua, uy năng của tấm da này thật sự không cách nào đo lường được.-------Chương 1022: Thần Nữ gặp nạnLinh thú tu luyện 2000 năm, chiến lực có thể so với Chân Nhân.Da thú đánh ra ngoài, hào quang trở nên vô cùng cực nóng, tựa như một đám vân thiên, bao lấy năm cái Vu đỉnh kia, da thú khép lại, sau đó phồng lên rơi vào trong tay lão đầu tử kia.Bởi vì cởi da thú ra nên cũng lộ ra hình dáng của lão nhân này, lão đầu tử này thân cao chưa đầy một mét năm, thập phần cơ bắp, làn da toàn thân đều là màu đen, màu đen giống như than vậy, chỉ có đôi mắt kia của hắn là hơi có phần ám hỏa sắc.Trên cằm hắn mọc ra một chòm râu đen dài một thước, tựa như một mảnh xà dài hẹp thật nhỏ, mang đến cho người cảm giác khát máu âm trầm.- Cổ Lực Đạt, ngươi lại dám quay về Vu Thần Man Thành, hơn nữa còn gây bất lợi cho Thần Nữ nương nương?Một Vu sư tay cầm quyền trượng lạnh giọng nói.Lão nhân này gọi là Cổ Lực Đạt, chính là sư thúc của "Cảnh Phong trí sư", chủ nhân Vu Thần Điện đời trước, bối phận cực cao, đã sống hơn tám trăm năm.Vu sư tuổi thọ vốn rất thấp, rất ít có thể sống qua năm trăm năm, Cổ Lực Đạt cũng nhờ dùng nguời sống rèn luyện tánh mạng nguyên khí, để cung cấp sinh mệnh lực cho mình, làm trái với pháp quy của Vu Thần Điện mới bị khu trục ra khỏi Vu Thần Điện.Hắn lần này trở về, là muốn đoạt lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ, cũng khống chế toàn bộ Vu Thần Điện.- Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thôi, nếu nàng thật sự thật sự chính là Thiên Vu Thần Nữ thì cũng sẽ không yếu như vậy, yếu đến mức ngay cả một man sĩ bình thường cũng có thể giết nàng, ngân ngân, Vu Thần Điện rơi vào trong tay Thần Nữ vô năng như nàng, sớm muộn cũng sẽ sa sút, còn không bằng để cho ta giao hợp với nàng, dùng dương nguyên của ta kết hợp với nàng, cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong cơ thể nàng, để cho ta lên làm chủ nhân Vu Thần Điện.Cổ Lực Đạt hai mắt lập loè, trong con mắt mang theo ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.Bạch ngân thần kiệu chở Thiên Vu Thần Nữ đã triệt để rơi xuống lòng đất, nhấn chìm bên dưới, giống như bị một đầu Cự Thú khổng lồ nuốt vào trong miệng vậy.- Muốn chết.Bộ lông trên người Thường Đại Dã quang minh vạn trượng, tựa như một đầu Hoàng Kim Sư Tử thần thú, gào thét một tiếng, chấn khiến toàn bộ Vu Thần Man Thành đều nhẹ nhàng rung rung, Cổ Lực Đạt cũng cực kỳ kiêng kị Thường Đại Dã, bị tiếng kêu gào này chấn khiến liên tiếp lui về sau.Không hổ là Phụng Thiên Bộ đệ nhất bộ chủ, càng là đệ nhất cao thủ Cổ Cương Tộc, uy danh vô cùng, chấn động trời cao, một quyền đánh ra khiến đại địa lần nữa mở ra, sâu trong lòng đất lộ ra một tia vầng sáng màu bạc, bạch ngân thần kiệu đã chìm vào lòng đất hơn 50m.Ngay khi Thường Đại Dã muốn nâng bạch ngân thần kiệu lên, đột nhiên trong hư không, một đạo bóng đen khổng lồ rơi xuống, lớn chừng hơn trăm mét, là một cái hắc túc cực lớn, tựa như bàn chân cự nhân vậy.Đây là một vị Tà Đạo cường giả ẩn núp trong bóng tối, tu vị còn cường đại hơn cả Cổ Lực Đạt và tên tu sĩ áo đen kia của Sâm La Điện, chiến lực cực kỳ dọa người, tuyệt đối không phải cao thủ cấp bậc cự phách bình thường có thể sánh bằng.Thường Đại Dã sinh lòng cảnh giác, chỉ có thể tạm thời thu tay lại, ứng đối với cái hắc túc cực lớn kia.Hắn tựa như một đầu hoàng kim đại tinh tinh, hai tay rủ xuống ngực, hướng lên trời gào rú, bộc phát ra một cổ chiến ý không gì sánh kịp, duỗi ra hai tay bắt lấy cái hắc túc dài đến trăm mét kia, sau đó xé nát hắc túc đột nhiên xuất hiện, khiến nó tan thành một mảnh vân yên màu đen, biến mất trong không khí.Đó là vị cường giả ẩn núp trong bóng tối kia cũng không rút đi, lần nữa ra tay, cùng Thường Đại Dã cách không giao phong, đối phương tựa hồ cũng không phải đang liều mạng, mà chỉ là muốn chế trụ Thường Đại Dã.- Thường Đại Dã chính là Cổ Cương Tộc đệ nhất cao thủ, hơn nữa có thể cùng Đấu Chiến Thiên Hầu liền chín kích mà không bại, Cổ Cương Phủ sao có thể có nhân vật như thế, lại có thể kiềm chế Thường Đại Dã.Mạc Trùng Ky thập phần khiếp sợ, Thường Đại Dã cùng người trong tối kia chiến đấu thật sự quá kinh tâm động phách, đánh hủy cả một góc Vu Thần Man Thành, có vài chục Cổ Cương Nhân vô tội đã chết thảm.Phong Phi Vân trong lòng bình tĩnh, nói:- Sâm La Điện Tứ đại hành giả đều có thực lực như vậy.- Tứ đại hành giả không phải đã cùng mất tích với Tà Hoàng sao, làm sao có thể còn sống trên đời được.Mạc Trùng Ky nói.Chuyện Tà Hoàng chạy ra Đồng Lô Sơn người biết cũng không nhiều, tin tức còn chưa tản ra, chỉ có số ít người biết được.Phong Phi Vân không muốn khiên mọi người khủng hoảng, cho nên cũng không nói tiếp.Trần Đạo thấy thế lo lắng, nói:- Thần Vương đại nhân, chúng ta có nên ra tay không, dù sao nếu Thiên Vu Thần Nữ gặp chuyện không may, Cổ Cương Phủ chỉ sẽ càng thêm hỗn loạn.- Tạm thời không cần, đối phương mới xuất hiện ba người, một người cường đại hơn một người, tu vị thấp nhất đều đạt đến cự phách trung kỳ, căn bản không phải chúng ta có thể chống cự, hơn nữa ai biết có còn cường giả nào che dấu nữa hay không chứ.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua mặt đất đã khép kín lại kia, nhiều thêm vài phần phức tạp, lại nói:- Chờ một chút, lúc cần thiết, có thể trợ giúp một tay.Bạch ngân thần kiệu và Thiên Vu Thần Nữ chìm vào lòng đất, cũng không biết là bị đè chết, hay là bị người bắt đi, khiến Cổ Cương Nhân trong Vu Thần Man Thành đều cực kỳ phẫn nộ.Mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ kia cưỡi bạch cốt thú, đồng thời tiến công, mười hai cổ khí thế ngưng tụ cùng một chỗ, chiến mâu màu bạc trong tay đồng thời đâm tới Cổ Lực Đạt, lại bị Cổ Lực Đạt đánh ra năm cái Vu đỉnh ngăn trở.Năm cái Vu đỉnh bay giữa không trung, không ngừng xoay tròn, mỗi một cái đều cao ba mét, trên đó khắc lục lấy ấn ký cổ xưa, tản ra khí tức cường đại dị thường.Cổ Lực Đạt đứng ở trên đỉnh thạch lâu, trên người phủ lên da thú, trên mặt lộ nụ cười cổ quái, khống chế lấy nắm cái Vu đỉnh đồng thời chiến đấu với mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ, vậy mà không rơi vào hạ phong.Trần Đạo và Mạc Trùng Ky đều thấy tim đập nhanh, ba người này quả nhiên đều thập phần cường đại, chỉ riêng một Cổ Lực Đạt đã chặn mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ, đây là tu vị bực nào chứ?

Phong Phi Vân nói rất đúng, bọn hắn xông lên căn bản không đủ nhìn, người khác tùy ý đánh ra một chiêu cũng có thể đánh cho mình trọng thương rồi.- Thác Bạt Hoành, dĩ nhiên là tên vương bát đản ngươi.Thường Đại Khải giật xuống áo choàng đen của tên tu sĩ Tà Đạo Sâm La Điện kia, lộ ra một thân hình nam tử đỉnh đầu bạch quan, chừng ba mươi tuổi, đứng thẳng trên thạch đạo nghiền nát, thập phần bình tĩnh thong dong.Nam tử gọi là Thác Bạt Hoành này nhàn nhạt cười:- Ta cũng không phải vương bát đản, ta chính là Hộ Pháp trường lão thứ mười chín của Sâm La Điện.- Ngươi đưa Thần Nữ nương nương đi nơi nào rồi?Thường Đại Khải hét lớn một tiếng, thập phần tức giận, giơ lên một cây thạch đao nặng đến ba ngàn cân, liền bổ tới Thác Bạt Hoành.-------Chương 1023: Thiên vu thần thụ (1)Thác Bạt Hoành đạt đến cảnh giới cự phách trung kỳ, so với Thường Đại Khải còn cao hơn một tiểu cảnh giới, nhưng chiến lực lại cao hơn rất nhiều, căn bản không để Thường Đại Khải vào mắt, hai chân nhẹ nhàng vừa lui, thân thể liền phiêu nhiên bay ra xa vài trăm thước, trên mặt mang theo dáng cười khoan thái nói:- Loại Cổ Cương man nhân như các ngươi, cho dù chiến lực đạt đến cấp bậc cự phách sơ kỳ cũng tuyệt đối không phải đối thủ của tu sĩ cự phách sơ kỳ, cho nên Phong Phi Vân thấp hơn ngươi hai cảnh giới cũng có thể tiếp được ba búa của ngươi, đó cũng không phải do Phong Phi Vân mạnh, mà là Cổ Cương Nhân các ngươi quá ngu xuẩn, lợn rừng dù có cường đại cũng chỉ là thịt trong miệng nhân loại thôi.- Ta giết ngươi.Thường Đại Khải dẫn theo thạch đao hổ hổ sanh uy, lần nữa giết ra, một đao bổ ra một đạo địa liệt cự đại, nhưng ngay cả góc áo Thác Bạt Hoành cũng không chém trúng.- Ra tay.Phong Phi Vân cảm thấy lúc này là thời cơ tốt nhất để ra tay, bảo Mạc Trùng Ky dẫn đầu 50 tên binh sĩ Thần Vũ quân cưỡi dị thú, nghênh chiến lên, dùng chiến lực 50 đầu dị thú Vương giả này cũng đủ để tọa thành uy hiếp cực lớn cho Thác Bạt Hồng.Mà cùng lúc đó trong thân thể Phong Phi Vân lao ra bốn mươi đạo thần thức, chiêu đến thổ tinh khí giữa thiên địa, khí thể màu vàng bao lấy thân thể hắn, sau đó cả người liền biến mất, chìm vào lòng đất.- Phong Phi Vân, chạy đi đâu.Thác Bạt Hoành trông thấy Phong Phi Vân chìm xuống mặt đất, liền biết rõ hắn là muốn đi cứu Thiên Vu Thần Nữ, vì vậy lợi dụng bàn tay hóa thành lưỡi đao, chém xuống lòng đất một đao, đao khí dài chừng hơn ba mươi thước, giống như một thanh Thiên Đao, bổ đại địa ra sâu mấy chục thước, Phong Phi Vân ở dưới lòng đất đánh ra một quyền, trên nắm tay có Vạn Thú đồ văn, đánh nát đao khí.Thác Bạt Hoành muốn lần nữa ra tay, nhưng lại bị dị thú nhấn chìm, 50 đầu dị thú khổng lồ đồng thời giơ lên cao chiến đề, muốn dầy xéo lấy hắn.Oanh.Tất cả dị thú đều vồ hụt, Thác Bạt Hoành biến mất trên mặt đất, cũng chìm vào lòng đất.- Mẹ nó, tên vương bát đản Thác Bạt Hoành này cũng chui vào lòng đất rồi.Thường Đại Khải một quyền đánh lên mặt đất, muốn chấn Thác Bạt Hoành ra, nhưng lúc này mặt đất lại cứng như thần thiết, không cách nào phá vỡ, hiển nhiên là do Thác Bạt Hoành đã sử dụng cấm thuật nào đó, phong bế đại địa.Mạc Trùng Ky và Trần Đạo cũng muốn mở ra mặt đất, chui xuống dưới, nhưng đều thất bại, đại địa cứng rắn tựa như kim cương vậy, không gì phá nổi.- Hiện giờ phải làm sao đây, Thác Bạt Hoành nhất định đã đuổi theo Thần Vương đại nhân.Trần Đạo có chút lo lắng, dù sao thân phận Phong Phi Vân thật sự rất cao, nếu ở Cổ Cương Phủ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Trần Đạo hắn sẽ khó mà chịu nổi.Mạc Trùng Ky thần sắc sáng tối bất định, cuối cùng cắn răng nói:- Ta hiện giờ liền phát tin tức về Thần Đô, bẩm báo mọi chuyện ở đây cho Tấn Đế, thế cục Cổ Cương Phủ đã càng lúc càng hung hiểm và vi diệu, Sâm La Điện cũng tham dự vào, nhất định phải thỉnh cầu trợ giúp.Mạc Trùng Ky khắc lục tốt ngọc phi phù, sau đó liền đánh ra ngoài, truyền ra Vu Thần Man Thành, bay về nơi cuối thiên mạc.Tuy rằng một chiêu này là nước xa không cứu được lửa gần, nhưng lại là biện pháp duy nhất bọn hắn có thể nghĩ ra được hiện giờ.Phong Phi Vân tu luyện Tiểu Diễn Thuật đã lĩnh ngộ được bốn phần mười, nắm giữa Ngũ Hành nguyên khí ở giữa Thiên Địa càng lúc càng thuần thục, thân thể hành tẩu trong đất bùn, lại phảng phất như cá bơi trong nước, đặc biệt nhẹ nhõm tự tại.- Thác Bạt Hoành quả nhiên đuổi theo.Phong Phi Vân cảm giác được địa thế đại địa đang biến hóa, đứng trong đất bùn đen kịt, hai tay kết nối địa thế, đánh ra một đạo địa thế chấn động, dùng tầm bảo thuật pháp, phát động công kích tới Thác Bạt Hoành ở xa xa.Thác Bạt Hoành không chỉ tu vị cao tuyệt, cũng tinh thông địa thế diễn biến, tế ra chín căn thần châm, hào quang thời gian lập lòe, biến thành chín căn côn sắt dài trăm thước, định trụ địa thế lòng đất, tốc độ không giảm tiếp tục đuổi theo.- Thần Vương đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy hứng thú với Thiên Vu Thần Nữ sao?Thác Bạt Hoành đuổi đến rất gấp, hai chân đi trong tầng đất, lòng bàn chân giẫm lên hai tòa trận vân, phảng phất như truy tinh trục nguyệt vậy.Phong Phi Vân ở trong đất bùn tìm kiếm được dấu vết bạch ngân thần kiệu lưu lại, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân thể tựa như biến thành một đạo thiểm điện, theo dấu vết đuổi theo.Phong Phi Vân Luân Hồi Tật Tốc tốc độ cực nhanh, nhưng Thác Bạt Hoành cũng biết một loại vô thượng thân pháp, thân thể tựa như một vòng mặt trời màu vàng, chăm chú đuổi theo Phong Phi Vân.- Ah, ta biết rồi, Thần Vương đại nhân cũng muốn cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong Thiên Vu Thần Nữ, tăng lên tu vi của mình.Thác Bạt Hoành đang thăm dò mục đích thật sự của Phong Phi Vân.- Thiên Vu Thần Thụ, không có hứng thú.Phong Phi Vân lần nữa đánh ra một chiêu địa thế đại thuật, nham tương trong lòng đất đều tuôn trào, biến thành mấy chục đầu nham tương đại long, đồng thời công phạt tới Thác Bạt Hoành ở bên ngoài mấy chục dặm.Thác Bạt Hoành tuy rằng chỉ có cảnh giới cự phách trung kỳ, nhưng cự phách trung kỳ bình thường tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn, bằng không thì hắn cũng không làm được Hộ Pháp trưởng lão thứ mười chín của Sâm La Điện rồi.Thác Bạt Hoành tuy rằng nhìn như chỉ chừng ba mươi, nhưng trên thực tế đã vượt qua 300 tuổi, chính là Tà Đạo bá chủ thế hệ trước, Phong Phi Vân hiện giờ khối Phượng cốt thứ hai còn kém một bước mới có thể luyện thành, đối mặt với nhân vật như thế, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.Thác Bạt Hoành cầm trong tay chín căn thần châm, tựa như nắm chín căn địa để sơn mạch, đơn giản đánh tan mấy chục đầu nham tương đại long, sau đó đánh chín căn thần châm ra ngoài, biến thành chín đạo ô quang khổng lồ, đâm thẳng vào sau lưng Phong Phi Vân.Chín căn Thần Châm này cũng không phải phàm phẩm, trên đó ẩn chứa Cổ Vu kình khí, uy thế kinh người, giống như chín đầu Thần Long giương nanh múa vuốt phá không mà đến.Phong Phi Vân vội vàng dậm chân, tế ra Kình Thiên Côn, đứng ở bên bờ một mạch nước ngầm, côn sắt trong tay quét ngang ra ngoài, 100 tòa trận pháp bên trong đồng thời vận chuyển, bộc phát ra uy thế kinh thiên, côn sắt trở nên vô cùng cực lớn, đánh bay chín căn thần châm trở về, đều bị tổn thương, Cổ Vu kình khí trên đó bị triệt để đánh tan.Đây là uy năng của Tam phẩm đỉnh phong linh khí, lực lượng không phải chuyện đùa.Thác Bạt Hoành thu hồi chín căn thần châm, vầng sáng trên thần châm trở nên thập phần ảm đạm, khiến hắn đặc biệt đau lòng, thở dài nói:- Thần Vương đại nhân nếu thật sự không có hứng thú với Thiên Vu Thần Thụ thì sao phải cực khổ dốc sức liều mạng như vậy chứ?Phong Phi Vân và Thác Bạt Hoành cách một đầu mạch nước ngầm, trên mặt sông yên vân rải rác, nước chảy róc rách, tựa như một tòa địa để Long cung vậy.-------Chương 1024: Thiên vu thần thụ (2)Mặc dù đối phương là một vị Tà Đạo bá chủ sống mấy trăm năm, nhưng Phong Phi Vân lại không chút sợ hãi, cười nói:- Lại nói Thiên Vu Thần Thụ đến cùng là vật gì?Thác Bạt Hoành cũng không vội vã ra tay, đứng ở bên kia mạch nước ngầm, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, Phong Phi Vân vậy mà thật sự không biết Thiên Vu Thần Thụ, vậy hắn đuổi theo Thiên Vu Thần Nữ làm gì, chẳng lẽ hắn ngay cả Thiên Vu Thần Nữ cũng dám nhúng chàm sao?Thác Bạt Hoành nhẹ gật đầu, cảm thấy khả năng này không phải không có, người khác có lẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng Phong Phi Vân lại tuyệt đối làm được, đã sớm nghe nói qua danh tiếng phong lưu của Phong Phi Vân, hôm nay gặp được quả nhiên không sai.Thác Bạt Hoành ngược lại cũng không vội ra tay, vác lấy hai tay, dáng người trác tuyệt, nói:- Thiên Vu Thần Thụ chính là tiêu chí của Thiên Vu Thần Nữ, nói cách khác, chính là vì trong thân thể nàng sinh ra Thiên Vu Thần Thụ, cho nên nàng mới được xưng là Thiên Vu Thần Nữ, Thiên Vu Thần Nữ thế hệ này tư chất bình thường, hao tốn năm năm cũng không cách nào tỉnh lại Thiên Vu Thần Thụ trong cơ thể, nếu có người có thể cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thân thể nàng, hấp thu cướp đoạt tinh hoa chi lực trong thần thụ sẽ đạt được chỗ tốt không cách nào hình dung, gia tăng tu vị năm trăm năm khổ tu cũng không phải không có khả năng.- Năm trăm năm khổ tu, nói đùa gì vậy?Phong Phi Vân tỏ vẻ cũng không tin, dù sao nếu hắn có thể gia tăng năm trăm năm khổ tu, lập tức có thể liên tục tăng lên mấy đại cảnh giới, coi như đạt tới nửa tôn Chân Nhân cảnh giới cũng không phải không thể.Thác Bạt Hoành sắc mặt nghiêm túc, nói:- Đây không phải chuyện đùa, ngươi căn bản không biết Thiên Vu Thần Thụ cường đại đến cỡ nào, trong sách cổ của Cổ Cương Nhân có ghi lại, đã từng có Thiên Vu Thần Nữ tỉnh lại Thiên Vu Thần Thụ, có thể mượn thiên vu đại lực của thần, tu vị có thể trấn áp một phiến Thiên Địa, thần thụ mở ra cành, có thể khởi động cả trời xanh, giống như kết nối với Thiên Địa Chí Tôn Tiên Thụ, gia tăng năm trăm năm tu vị cũng chỉ là đoán chừng bảo thủ thôi.Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến cười nói:- Cho dù có thể gia tăng năm trăm năm khổ tu, ta cũng sẽ không muốn, tu hành đều là một bước một dấu chân, chỉ có bộ pháp giẫm ổn trọng, mới có thể tiến xa trên con đường tu hành, đạt được tu vị năm trăm năm khổ tu, có lẽ có thể khiến người trực tiếp đạt tới nửa tôn Chân Nhân cảnh giới, nhưng con đường tu đạo tương lai sẽ trở nên càng lúc càng hẹp hòi, căn bản bất lợi với tu hành sau này.Thác Bạt Hoành lắc đầu, cười nói:- Nửa tôn Chân Nhân cảnh giới đã vô cùng cường đại rồi, toàn bộ Thần Tấn vương triều thiên tài tuấn kiệt nhiều như vậy, nhưng lại có mấy người đạt tới cảnh giới này, nếu có cơ hội đạt tới cảnh giới này, ai cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu.Nửa tôn Chân Nhân, đã là Thiên Mệnh đệ cửu trọng đỉnh phong, lĩnh ngộ bộ phận Chân Nhân chân giải, cách cảnh giới Niết Bàn chỉ một bước chân.Loại nhân vật cấp bậc này, ở Thần Tấn vương triều đã xem như cường giả tuyệt đối, nếu có cơ hội đạt tới cảnh giới này, sẽ có vô số cự phách dốc sức liều mạng, tranh đoạt cơ hội này.Đương nhiên điều này cũng không thể trách Thác Bạt Hoành tầm nhìn hạn hẹp, dù sao lấy thiên tư của Thác Bạt Hoành, cả đời này cũng không thể đạt tới cảnh giới nửa tôn Chân Nhân, tự nhiên sẽ thập phần xem trọng Thiên Vu Thần Thụ rồi.Phong Phi Vân nói:- Ta có một việc rất hiếu kỳ, dùng thực lực Sâm La Điện các ngươi, muốn bao trùm trên Tam đại bộ tộc, trở thành chủ nhân Cổ Cương Phủ quả thật là chuyện dễ dàng, vì sao lại mặc cho Tam đại trong bộ tộc loạn lên, cái này chỉ sợ không phù hợp với lợi ích của các ngươi a?- Ha ha, Sâm La Điện chúng ta sao lại không muốn trở thành chủ nhân Cổ Cương Phủ, nhưng Thần Vương đại nhân ngươi cũng quá coi thường Cổ Cương Phủ rồi, ngươi thực cho rằng Thiên Vu đại thần chỉ là một tồn tại hư vô sao?Trong ánh mắt Thác Bạt Hoành mang theo vài tia thần tuệ, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc.Phong Phi Vân nói:- Chẳng lẽ Thiên Vu đại thần thật sự tồn tại sao?- Có tồn tại hay không ta ngược lại không biết, ta chỉ biết là từ khi Thần Tấn vương triều vừa khai quốc, từng phát sinh chuyện Yêu tộc xâm lấn, lúc ấy Yêu tộc từ trong thập vạn hà sơn đi ra, tàn sát sinh linh, tàn sát nhân loại, Cổ Cương Phủ đứng mũi chịu sào, Cổ Cương Nhân tử thương thảm trọng, thiếu chút nữa đã diệt tộc, có ghi lại, ngay khi Cổ Cương Nhân sắp diệt tộc thì Thiên Vu đại thần từng ra tay, cầm trong tay một cây vô thượng chiến chùy, một búa đập xuống, đồ diệt hơn vạn Yêu tộc.Thác Bạt Hoành nói.Phong Phi Vân lại không tin, cười nói:- Nếu Thiên Vu đại thần thật sự tồn tại, chỉ sợ coi như là toàn bộ linh khí và tài nguyên của Thần Tấn vương triều cộng lại cũng không đủ cho một mình hắn hút.Thác Bạt Hoành nói:- Chuyện này có ghi lại trên giáp cốt văn bi ở các đại bộ lạc Cổ Cương Phủ, mặc dù đã qua mấy ngàn năm, vô số thế hệ đã qua đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rung động của chúng tiên hiền lúc đó, nếu không phải kiêng kị Thiên Vu đại thần, Sâm La Điện chúng ta đã sớm trở thành chủ nhân Cổ Cương Phủ rồi.Phong Phi Vân lộ ra vẻ suy tư.Thác Bạt Hoành lại nói:- Thần Vương đại nhân, ngươi nên biết cho dù lúc ấy Đế vương Thần Tấn vương triều cường đại cỡ nào cũng khó có khả năng là đối thủ của Yêu tộc bầy yêu chỉ có Thiên Vu đại thần mới có lực lượng cường đại như vậy, có thể đánh chết bầy yêu, ngăn trở Yêu tộc xâm lấn Thần Tấn vương triều.Điểm này Phong Phi Vân vẫn có chút đồng ý, nếu Yêu tộc thật sự xâm lấn đại quy mô Thần Tấn vương triều, cho dù Tấn Đế đời thứ nhất có kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng không thể là đối thủ của bầy yêu được.- Đồng Lô Sơn chính là chỗ lúc trước Thiên Vu đại thần đại chiến với Yêu tộc Vương giả, chỗ đó biến thành một mảnh thần hư, để lại vô số thi thể Yêu tộc, nghe đồn còn có Yêu tộc thần tàng vùi trong đó, chỉ là Đồng Lô Sơn vô cùng hung hiểm, để lại bất diệt ấn ký của Thiên Vu đại thần và Yêu tộc Vương giả, coi như là Chân Nhân tiến vào trong đó, không cẩn thận cũng có thể sẽ chết không có chỗ chôn.Thác Bạt Hoành nói.Phong Phi Vân đứng ở đối diện, cười cười:- Ngươi vì sao lại nói với ta nhiều như vậy?Thác Bạt Hoành cũng cười cười, nói:- Đó là bởi vì Tà Hoàng thiếu chủ của chúng ta muốn cùng Thần Vương đại nhân đánh cờ một hồi, mà trận đánh cờ này, có quan hệ với Vu.- Thì ra là đến tuyên chiến.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ Thác Bạt Hoành làm như vậy, có nguyên nhân rất lớn là đang muốn kéo dài thời gian, không muốn Phong Phi Vân đuổi tới chỗ Thiên Vu Thần Nữ, gián tiếp cuốn lấy Phong Phi Vân.Thác Bạt Hoành dừng một chút, mới từ từ cười nói:-------Chương 1025: Đánh cờ tuyên chiếnKhông dối gạt Thần Vương đại nhân, Sâm La Điện chúng ta sắp được thống nhất, một khi Sâm La Thập Điện hợp nhất thì tất nhiên sẽ kiếm chỉ thiên hạ, đoạt giang sơn của Thần Tấn vương triều, Tà Hoàng đại nhân nói, Thiếu chủ và Thần Vương đại nhân đều là anh kiệt một đời tuổi trẻ, lại phân biệt đại biểu Sâm La Điện và Thần Tấn vương triều, cho nên muốn các ngươi đánh cờ một hồi, xem xem các ngươi ai mạnh hơn ai.- Vậy nếu ta không muốn thì sao?Phong Phi Vân cười nói.Phong Phi Vân cũng không muốn làm chuyện bị người an bài, có một loại cảm giác bị người chế trụ.Thác Bạt Hoành cười nói:- Nếu Thần Vương đại nhân không muốn, vậy thì thiêu chủ chỉ có thể giết chết bốn vị yêu nữ kia của Sâm La Điện, hủy diệt đi Huyết Cấm Huyền Trạc trong tay các nàng.Nghe đến đó, Phong Phi Vân sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại nhảy lên, Tà Hoàng thiếu chủ làm sao biết được mục đích ta tới Cổ Cương Phủ.Phong Phi Vân chỉ xoay chuyển trong đầu một chút liền hiểu được, trong mắt sinh ra lạnh buốt, chuyện này chỉ có hắn và Bạch Như Tuyết mới biết được, việc này tiết lộ ra ngoài, nhất định là nàng âm thầm mật báo, thông tri người Sâm La Điện, cho nên người Sâm La Điện mới dùng Huyết Cấm Huyền Trạc đến quản thúc hắn.Cho nên nói, nữ nhân biểu hiện ra cực kỳ nghe lời, lại ôn nhu, nhưng không biết lúc nào sẽ ở sau lưng cho ngươi một đao ngay.Bạch Như Tuyết hiển nhiên chính là nữ nhân như vậy.Yêu nữ bị Nam Cung Hồng Nhan dùng Huyết Cấm Huyền Trạc quản thúc tổng cộng có bảy người, phân biệt đến đến bảy tòa Tà Điện, ngoại trừ "Bạch Như Tuyết", còn có "Lục Ly Vi" quay về Phổ Đà Sơn, "Vạn Hương Sầm" đầu phục Phong gia, mà bốn yêu nữ còn lại đều bị bắt đến Sâm La Điện bản bộ, bị Tà Hoàng thiếu chủ khống chế.Tà Hoàng thiếu chủ dùng bốn cái Huyết Cấm Huyền Trạc này để áp chế Phong Phi Vân, là muốn Phong Phi Vân toàn lực đấu với hắn, chỉ có đánh bại Phong Phi Vân khi chiến ý mạnh nhất thì hắn mới có cảm giác thành tựu.Phong Phi Vân nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi, chợt liền lộ ra dáng cười, nói:- Sâm La Điện không hổ là Sâm La Điện.Thác Bạt Hoành cười nói:- Đây cũng là do Thần Vương đại nhân ưu tú, phóng mắt khắp toàn bộ Thần Tấn vương triều, cũng chỉ có Thần Vương đại nhân mới xứng làm đối thủ của Thiếu chủ, trận đánh cờ này, sẽ liên quan đến ai có thể thống nhất Cổ Cương Phủ, trở thành chủ nhân sau màn ở Cổ Cương Phủ, nếu Thiếu chủ chúng ta thua, sẽ hai tay dâng bốn vị yêu nữ và Huyết Cấm Huyền Trạc lên cho Thần Vương đại nhân; nếu Thần Vương đại nhân thua, vậy thì Thần Vương đại nhân nhất định phải quy phụ Sâm La Điện chúng ta, trở thành một thành viên của Sâm La Điện.- Thống nhất Cổ Cương Phủ, trở thành chủ nhan sau màn của Cổ Cương Phủ, ta hiểu rồi, các ngươi lung lay phản đồ Vu Thần Điện 'Cổ Lực Đạt' chính là muốn mượn nhờ tay của hắn, cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong cơ thể Thiên Vu Thần Nữ, trở thành tân chủ nhân Vu Thần Điện, sau đó hắn lại dùng danh nghĩa Thiên Vu đại thần muốn Cổ Cương bộ ngưng chiến, tăng thêm Sâm La Điện các ngươi ở sau lưng vận tác, chỉ cần thời gian rất ngắn thì toàn bộ các Cổ Cương bộ đều sẽ rơi vào tay Cổ Lực Đạt, các ngươi lại khống chế Cổ Lực Đạt, vậy thì có nghĩa là ở sau màn khống chế Cổ Cương Phủ, hơn nữa còn không sợ bị Thiên Vu đại thần trách phạt.Phong Phi Vân cười nói.- Thần Vương đại nhân quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, có thể nói, ai nắm giữ Thiên Vu Thần Thụ, khống chế được Vu Thần Điện thì người đó có thể khống chế toàn bộ Cổ Cương Phủ, trở thành người thắng cuối cùng.Thác Bạt Hoành nói.Phong Phi Vân tiếp tục nói:- Đã khống chế Thiên Vu Thần Thụ, nói không chừng tương lai còn có thể mượn lực lượng của Thiên Vu đại thần, mở ra Yêu tộc thần tàng trong Đồng Lô Sơn, thậm chí mượn lục Thiên Vu đại thần, chinh chiến thiên hạ, diệt Thần Tấn vương triều, thảo phạt địa vị chí tôn của Thần Linh Cung.Nụ cười trên mặt Thác Bạt Hoành càng phát ra sáng lạn, có chút chắp tay nói:- Loại hành động vĩ đại trên đời vô song này, nếu có thể cùng Thần Vương đại nhân làm ra, cùng nhau đối địch, đó mới là chuyện vui của nhân sinh.Thác Bạt Hoành nói như vậy, tự nhiên là hi vọng Phong Phi Vân bại bởi Tà Hoàng thiếu chủ, như vậy Phong Phi Vân cũng sẽ trở thành một thành viên của Sâm La Điện, bọn hắn dĩ nhiên sẽ ở cùng một trận doanh, có thể cùng nhau đối địch rồi.Hoặc là nói, Thác Bạt Hoành căn bản không tin tưởng Phong Phi Vân sẽ thắng, Phong Phi Vân tuy rằng ưu tú, thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng dù sao tuổi còn rất trẻ, mới tu luyện mấy năm mà thôi, căn bản không thể nào là đối thủ của Tà Hoàng thiếu chủ được.- Ha ha, chỉ tiếc ta rất không thích bị người chế trụ, chỉ sợ vô duyên cùng các hạ mớ ra một thịnh thế thiên hạ rồi.Phong Phi Vân cười dài một tiếng, trên chân lộ ra bốn mươi đạo ấn ký bất đồng, thân thể biến thành một đoàn vầng sáng màu vàng, trực tiếp đâm vào bùn đất, tựa như đâm vào một tầng nước gợn vậy, cả người đều biến mất vô tung.Thác Bạt Hoành thời khắc đều chú ý đến nhất cử nhất động của Phong Phi Vân, ngay khi thân thể Phong Phi Vân khẽ động hắn cũng lập tức đuổi theo, trên lòng bàn chân có hai tòa trận ấn đường kính dài một thước hiện lên, tựa như dẫm lên hai tòa thần thai, chân đạp trận vân, đuổi theo Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dọc theo dấu vết bạch ngân thần kiệu để lại đuổi theo, trong lòng của hắn cũng có kiêu ngạo của mình, không cho phép thua bất cứ kẻ nào, mặc dù là Tà Hoàng thiếu chủ thì đã sao, nếu ngươi đã muốn đánh cờ, vậy ta sẽ khiến ngươi thua triệt để.Oanh.Phía sau, Thác Bạt Hoành đuổi đến thập phần gấp, lần nữa đánh ra chín căn thần châm, biến thành chín căn thần thiết cực lớn, muốn quấy nhiễu bước chân Phong Phi Vân.Thân thể Phong Phi Vân mạnh mẽ lướt tới, như một đạo điện toa, lao ra mặt đất, chui từ dưới đất lên.Hắn là dọc theo dấu vết dưới lòng đất đuổi lên mặt đất, đến mảnh đại sơn hoang vu này, cũng không biết đã rời xa Vu Thần Man Thành bao nhiêu ngàn dặm rồi nữa.Liếc nhìn lại tham thiên phong loan vô tận, núi lớn thay nhau nổi lên, hiểm cốc trùng trùng, cây cối ở đây đều thập phần cổ xưa, có Tử Mộc sinh trưởng đến hơn một ngàn năm, to đến năm người ôm không hết.Trên người Phong Phi Vân mang theo một cổ khí tức hung hãn mà uy mãnh, chút ít dị thú và hung cầm trong rừng cây đều bị người đột nhiên đến dọa cho khiếp sợ.Trong miệng Phong Phi Vân phát ra một tiếng thét dài, giống như Vạn Thú tề minh, vang vọng núi rừng, vô số dị thú nghe được tiếng gào liền lập tức chạy như điên qua, giống như được Vương giả triệu tập vậy.Bành.Thác Bạt Hoành vừa đuổi theo ra mặt đất đã bị mấy chục đầu dị thú cường đại vây công, một hồi luống cuống tay chân, cầm trong tay chín căn thần châm, quét ngang tại chỗ, có rất nhiều dị thú đều chết ở trong tay của hắn, một tòa núi lớn cách đó không xa, bị thần châm đánh trúng, ngọn núi sụp đổ xuống, cắt thành hai đoạn.-------Chương 1026: Cự phách, đường ranh giới tu sĩ Thiên Mệnh (1)Nhưng dị thú căn bản giết không hết, liên tục không ngừng bay đến, ở trên người của hắn lưu lại mấy đạo vết thương.Phong Phi Vân đứng trêm đỉnh ngón núi đứt gãy, dáng người thẳng tắp, thanh y bồng bềnh, cười vang nói:- Thác Bạt huynh, sau này còn gặp lại.Phong Phi Vân thân thể khẽ động, liền tựa như một đạo thanh sắc lưu tinh xông lên trời cao, thẳng vào tầng mây, hăng hái chạy về phía nam.- Phong Phi Vân, ngươi đừng đi...Chín căn thần châm trong tay Thác Bạt Hoành bị máu tươi nhuộm đỏ, như một tuyệt thế Chiến Thần, đánh cho mấy chục đầu dị thú hóa thành huyết vũ, mở ra một đạo lổ hổng, muốn lao ra, đuổi giết Phong Phi Vân.Phía trên thiên mạc, một đầu dị cầm dài đến hơn chín mươi mét thò ra móng vuốt khổng lồ, mang theo lôi đình điện quang bắt lấy bờ vai của hắn, kéo xuống một mảng lớn huyết nhục.Thác Bạt Hoành bị đầu dị cầm này ngăn cản, lần nữa lâm vào vòng vây dị thú, không cách nào thoát thân được.Bạch ngân thần kiệu khí tức càng lúc càng gần, Phong Phi Vân bay trong đám mây, hai mắt mở rộng, trong mắt có hai đàu Phượng Hoàng hỏa hồng xông phi ra, tựa như một mảnh thần hà hiển hiện trên trời cao, nhìn thấy rõ ràng từng cọng cây ngọn cỏ ngoài ngàn dặm.Ngoài sáu trăm dặm, bốn nam tử thân mặc hắc bào từng người cầm lấy một góc bạch ngân thần kiệu, nhảy lên trong sông núi đại nhạc, mỗi một lần nhảy lên đều xa vài trăm trước, áo đen trên người bọn họ cổ động, tựa như bốn con chim to màu đen, ngậm lấy bạch ngân thần kiệu bay về trước vậy.Bốn người này tu vị không tầm thường, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.Phong Phi Vân đứng ở ngoài mấy trăm dặm, đánh Thiên Tủy Binh Đảm ra ngoài, hóa thành một cây trường mâu màu trắng, xuyên qua ngàn dặm hư không, giống như một đầu Bạch Long lao ra giữa tầng mây, xuyên thủng lồng ngực một nam tử áo đen trong đó, tung tóe ra mảng lớn máu tươi.Dùng tu vị Phong Phi Vân hiện giờ, hoàn toàn có thể ngàn dặm giết người.- Không tốt, có người đuổi đến, các ngươi đi trước, ta đến ngăn chặn hắn.Hắc bào nhân lồng ngực và phần lưng đều bị xuyên thủng kia cũng không chết, hắn đã đạt đến Thiên Mệnh đệ lục trọng, chính là nửa bước cự phách trung kỳ, sinh mệnh lực vô cùng cường đại.Hắn lấy ra một khối huyết ngọc lớn cỡ bàn tay, bên trong huyết ngọc huyết khí đầm đặc, tựa như một khỏa trái tim óng ánh sáng long lanh, cho vào lỗ máu phía trước ngực, huyết ngọc chợt liền hòa tan, thấm vào trong vết thương, lấp đầy lấy lỗ máu, thân thể liền khôi phục lại như lúc ban đầu.XÍU...

UU!.Phong Phi Vân lại gọi về Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ binh đảm thành một thanh chiến đao, sau một lát lại tức trong tầng mây bay ra, vạt áo tung bay, khí thế bàng bạc, hai tay cầm đao đánh tới một gã tà tu trong đó, tựa như ném ra một đầu đao hà vậy.Tà tu áo đen kia đứng trên đỉnh một cây cổ thụ cao tới hơn trăm mét, chung quanh thân thể lộ ra cành lá màu xanh nhạt, chân đạp trên phiên lá xanh nhạt, trong thân thể lao ra một đạo ánh sao màu đen, hai tay cùng lúc đánh ra, bộc phát ra lực lượng sáu đầu Long Hổ.Bành.Đao khí cuốn rơi xuống, sáu đầu Long Hổ lập tức liền bị xé mở, Tà tu áo đen cả người đều cứng lại, trên mặt nhiều ra một đạo tơ máu.Phong Phi Vân không chút dừng lại, bay qua tên tà tu này, bay vào trong mảnh rừng núi chướng khí mùi mịt kia, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay vẫn đang nhỏ máu.BA~.Thẳng đến khi Phong Phi Vân đã bay ra ngoài mấy ngàn mét, thân thể tà tu áo đen kia mới bạo liệt, mỗi một tấc huyết nhục và xương cốt đều bị đao khí cắn nát, biến thành một mảnh huyết vụ.Phía dưới, trên phiến lá cổ thụ xanh nhạt, dính đầy huyết châu rậm rạp.Phong Phi Vân vừa mới xâm nhập vào mảnh núi rừng tràn đầy chướng khí này, liền phải người chặn đường thứ hai, tu vị cũng là nửa bước cự phách trung kỳ, cường đại hơn người vừa rồi, trực tiếp vung lên một tòa núi nhỏ trấn áp xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Đối phương đã sớm mai phục ở đây, chuẩn bị đầy đủ, núi nhỏ lập tức liền áp xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không tránh không né, hai tay nâng lên núi nhỏ, trên cánh tay toát ra hỏa diễm hừng hực, sâu trong cốt tủy bộc phát ra một cổ cự lực, trực tiếp ném bay núi nhỏ ra ngoài, ngược đánh tới người chặn đường kia.Người chặn đường kia không nghĩ đến khí lực Phong Phi Vân lại lớn như thế, tránh lui không kịp, bị núi nhỏ đập trúng thân thể, bị đè dưới núi nhỏ, xương cốt trên người đứt gãy bảy, tám cây, trong miệng không ngừng thổ huyết, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, lập tức bay lên chạy thục mạng vào trong núi sâu.- Trốn đi đâuPhong Phi Vân lấy ra Kình Thiên Côn, một gậy đánh ra ngoài, côn tử biến thành to như ngọn núi, trực tiếp đánh nát xương cốt toàn thân thể tu sĩ Tà đạo nửa bước cự phách kia, trên người tuôn ra một mảnh huyết vụ, co quắp trên mặt đất, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.Lực lượng thân thể Phong Phi Vân hiện giờ đủ để sánh vai với cự phách, nếu chỉ luận chiến lực thì còn cường đại hơn cả Thường Đại Khải, đương nhiên so với tu sĩ cự phách sơ kỳ chính thức thì vẫn còn chút chênh lệch, dù sao tu sĩ có thể đạt tới cự phách sơ kỳ đều tinh thông rất nhiều thần thông và sát thuật, chỉ riêng thân thể cường đại, ở trước mặt những thần thông và sát thuật này căn bản không đủ nhìn, còn chưa đến gần bọn hắn thì đã bị giết chết rồi.Lực lượng thân thể Thường Đại Khải có thể so với tu sĩ cự phách sơ kỳ, nhưng ba tên Thường Đại Khải cũng tuyệt đối không phải đối thủ của một vị tu sĩ cự phách sơ kỳ, bởi vì Thường Đại Khải chỉ là thân thể cường đại, mà không hề biết thần thông và sát thuật.Đây cũng là nguyên nhân Phong Phi Vân có thể mạnh hơn Thường Đại Khải, nhưng lại không địch nổi tu sĩ cự phách sơ kỳ.Một ít thần thông khủng bố, có thể khiến tu sĩ bộc phát ra mấy lần lực công kích, thậm chí mấy chục lần lực công kích, tựa như Sâm La Điện thập nhị tà công, đều có thể bộc phát ra lực công kích cường đại hơn thân thể gấp mười lần, có tà công thậm chí có thể phát huy ra gấp hai mươi, 30 lần lực công kích.Có thể bộc phát ra lực công kích gấp 20, 30 lần lực công kích so với bản thân cũng đã xem như tuyệt học có một không hai, chỉ có tiên môn cao cấp nhất mới có thể có thần thông như vậy, hơn nữa đều là chí bảo trấn giáo.Thử nghĩ xem, tu vị đều là cự phách sơ kỳ, nhưng ngươi chỉ có thể đánh ra "Một" lực công kích, nhưng người khác thi triển một môn thần thông cường đại, có thể bộc phát ra "Mười" lực công kích, kém như vậy căn bản không cách nào đền bùn được.Cho nên tu sĩ trong khi quyết đấu, ngoại trừ tu vị ra, công pháp tu luyện và phẩm cấp thần thông cũng chiếm tỉ trọng rất lớn.Đây là nguyên nhân vì sao chiến lực đệ tử đại phái đệ lại cường đại hơn tán tu nhiều như vậy.Đương nhiên còn có một nguyên nhân; cự phách sở dĩ được xưng là cự phách, đó là bởi vì sau khi đạt tới cấp bậc cự phách, có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nhất phẩm linh khí, đánh ra lực công kích siêu việt thân thể tám lần.-------Chương 1027: Cự phách, đường ranh giới tu sĩ Thiên Mệnh (2)Nhất phẩm linh khí thể hiện ra toàn bộ uy lực là gấp tám lần lực công kích thân thể, có thể so với một ít tuyệt học thần thông, nhưng cần Thiên Mệnh đệ thất trọng mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực, nửa bước cự phách bình thường cũng chỉ có thể phát huy ra sáu lần lực công kích mà thôi.Chênh lệch gấp đôi.Nhị phẩm linh khí thể hiện ra toàn bộ uy lực, là lực công kích gấp 16 lần, có thể so với công kích của tuyệt học có một không hai, nhưng cần Thiên Mệnh đệ bát trọng, mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nhị phẩm linh khí, cự phách bình thường nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra gấp 10 lần đến 12 lần lực công kích, thiên tài cấp bậc sử thi ở cấp bậc cự phách, nắm giữ nhị phẩm linh khí, có thể phát huy ra gấp 14 lần lực công kích.Tam phẩm linh khí thể hiện ra toàn bộ uy lực, là gấp 24 lần lực công kích, chỉ có cường giả ngoài Thiên Mệnh đệ cửu trọng mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của Tam phẩm linh khí, cự phách bình thường có thể phát huy ra gấp 14 lần đến 16 lần lực công kích, siêu cấp cự phách có thể phát huy ra gấp 18 lần đến gấp 20 lần chiến lực.Về phần Tứ phẩm linh khí, bình thường đều có thể phát huy ra 32 lần lực công kích, hơn nữa còn có một chút thủ đoạn công phạt đặc thù, so với 32 lần lực công kích còn khủng bố hơn, bất quá chỉ có Chân Nhân mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của Tứ phẩm linh khí, trở thành trấn thế sát binh hủy thiên diệt địa.Đương nhiên đây đều là tình huống cơ bản nhất, dù sao linh khí phẩm cấp giống nhau cũng có phân ra cao thấp, sẽ giao động giữa mức cơ sở nhất, nhưng giao động cũng không lớn.Cũng tỷ như Kình Thiên Côn ở trong tay Phong Phi Vân cũng thuộc về Tam phẩm linh khí đỉnh phong, nếu ở trong tay một vị thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng là có thể phát huy ra 27 lần lực công kích, so với Tam phẩm linh khí bình thường cường đại hơn rất nhiều.Mà Miểu Quỷ Ban Chỉ cũng là Tam phẩm linh khí, nhưng cho dù lực công kích triển khai toàn bộ, cũng chỉ có thể phát huy ra 24 lần lực công kích.Phong Phi Vân tuy rằng nắm giữ hai kiện Tam phẩm linh khí, nhưng lại vì chỉ có tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, mặc dù sử dụng Kình Thiên Côn, cũng chỉ có thể phát ra sáu lần lực công kích, mà sử dụng linh khí bình thường, càng chỉ có thể phát huy ra ba, bốn lần lực công kích, không có cách nào, đây là chênh lệch về cảnh giới, căn bản không cách nào đền bù.Không đạt đến cự phách thì không cách nào phát huy ra uy lực chính thức của linh khí được.Cự phách vì sao gọi cự phách, cự phách vì sao là một đường ranh giới.Ngay vào lúc này, sử dụng nhất phẩm linh khí, có thể bộc phát ra gấp 10 lần lực công kích, hoàn bạo những sử thi thiên tài đỉnh tiêm kia.Cũng chỉ có cự phách mới có thể luyện những tuyệt học thần thông kia tới Đại Thừa, bộc phát ra gấp 10 lần, gấp 20 lần lực công kích, điểm này cũng là điều mà thiên tài cấp bậc sử thi không cách nào bằng được, cho dù những thiên tài cấp bậc sử thi kia luyện thành tuyệt học thần thông, cũng chỉ là tu luyện tới Tiểu Thừa, chỉ có thể phát huy ra gấp hai đến gấp bốn lần lực công kích, đây đã là rất giỏi rồi.Cũng chính vì nguyên nhân này, cự phách so với nửa bước cự phách cường đại hơn quá nhiều, là nhân vật đứng đầu chính thức, mà thiên tài cấp bậc sử thi cũng chỉ có bước chân vào cảnh giới cự phách mới có thể triệt để dẫm nát cự phách dưới chân, tách ra vầng sáng chói mắt, trở thành đại nhân vật kinh diễm thiên hạ.Thiên tài cấp bậc sử thi một khi bước ra cảnh giới cự phách, giống như là Tiềm Long phi thiên, chiến lực vô cùng khủng bố, có thể hành hạ tu sĩ cực phách tu vị mạnh hơn mình, thậm chí có thể dẫm nát siêu cấp cự phách dưới chân.- Ta hiện giờ mặc dù chống lại nhân vật nửa bước cự phách đỉnh phong cũng có thể tại trong vòng ba chiêu đánh chết, nhưng so với nhân vật cự phách sơ kỳ vẫn còn chênh lệch không nhỏ, đây cũng là vì cảnh giới chênh lệch quá lớn, mặc dù là Tam phẩm đỉnh phong linh khí cũng không thể đền bù được, trừ phi tu sĩ cự phách sơ kỳ này không tu luyện thần thông gấp năm lần lực công kích, ta mới có cơ hội chống lại hắn, nhưng chín phần cự phách đều có linh khí hộ thân, có thể đánh ra tám lần lực công kích.Phong Phi Vân đối với tu vị của mình hiện giờ làm ra ước lượng, tuy rằng còn không phải đối thủ của cự phách sơ kỳ, nhưng là bằng vào tộc độ siêu việt cự phách hậu kỳ hắn hoàn toàn có thể chạy trốn trong tay tu sĩ cự phách .Hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác được khối Phượng cốt thứ hai sắp thành hình, một khi thành hình, lực công kích thân thể Phong Phi Vân sẽ tăng lên gấp ba lần, cho dù không mượn nhờ linh khí, đối địch với tu sĩ cự phách sơ kỳ sử dụng nhất phẩm linh khí hắn cũng có nắm chắc bất bại.Như vậy mới chính thức có được lực lượng chống lại tu sĩ cự phách sơ kỳ.Chỉ với thiên tài cấp bậc sử thi, cũng tuyệt đối không thể khiến Phong Phi Vân mạnh mẻ như vậy, có thể ở Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đã chống lại được tu sĩ cự phách sơ kỳ, đây đều là chiến uy sau khi "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" và "Vạn Thú Chiến Thể" điệp gia.- Phải mau chóng tu luyện thành công khối Phượng cốt thứ hai, chỉ kém một bước nhỏ cuối cùng là có thể ở trên tuệ cốt đan vào Phượng Hoàng đường vân, triệt để hóa thành Phượng cốt rồi.Phong Phi Vân bay vọt vào trong rừng núi chướng khí mù mịt, trước mắt đúng là khói độc, mà ngay cả những gốc cổ mộc cũng là màu đen, có một ít sinh vật không biết tên nhảy lên mà qua trong độc vụ, lóe lên rồi biến mất, ở đây khắp nơi tràn đầy nguy cơ, mấy trăm năm cũng chưa hắn có người đến nơi này.- Người Sâm La Điện người vì sao phải mang Thiên Vu Thần Nữ đến nơi này, đây đến cùng là nơi nào, chỉ sợ cách Vu Thần Man Thành cũng hơn vạn dặm a.Sâu trong chướng khí truyện đến tiếng đại địa chấn động, không khí biến thành gợn sóng, trùng kích ra bên ngoài, khiến đại địa cát bay đá chạy.Trong chấn động thai nghén lấy tinh khí khổng lồ, lực lượng nhấp nhô, có một loại huyết khí của Thái Cổ Man Thú đang trùng kích lấy thân thể, người bình thường nếu nghe được tiếng hô đó sẽ bị chấn đến thất khiếu chảy máu mà chết ngay.Một mảnh núi rừng tràn đầy chướng khí, áp chế thần thức, khí tức quỷ dị, không giống tầm thường, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bùn đất trên mặt đất chính là màu đỏ sậm, thật giống như đã từng bị huyết dịch ngâm qua vậy, có nơi còn có một ít toái cốt màu trắng chui ra từ trong bùn đất, ẩn trong bụi cỏ.Phong Phi Vân thả chậm bước chân truy đuổi, trở nên cẩn thận từng li từng tí, đây là một nơi cổ quái, rất giống với một tòa vạn táng cương, âm khí và oán khí rất nặng, dấu chân cũng có thể giẫm ra huyết thủy.- Thần Vương đại nhân, chúng ta đã đợi ở đây từ lâu.-------Chương 1028: Viễn cổ tế tự thánh địa (1)Hai tu sĩ thân mặc hắc bào từ bên trong chướng khí đi ra, trên ống tay áo thêu lên viền vàng, mà ngay đầu cũng bị vải đen che lại, không thấy rõ được hình dạng của bọn hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được linh khí cường đại thái nghén trong thân thể.Đây là hai tôn nửa bước cự phách.Bằng vào khí tức, Phong Phi Vân phán định ra hai người này chính là hai người mang bạch ngân thần kiệu rời đi lúc nãy.Khiêng kiệu tổng cộng bốn người, hai người đã chết, nhưng còn hai người lại đào tẩu.Nhưng giờ phút này bạch ngân thần kiệu cũng đã không còn trên tay bọn hắn nữa, nói rõ trong mảnh rừng núi cổ xưa này còn có Tà Đạo tu sĩ khác, nói không chừng Tà Hoàng thiếu chủ cũng ở trong đó.Phong Phi Vân nhàn nhạt cười:- Nơi này đến cùng là nơi nào?Hai tu sĩ áo đen kia cũng không hề kiêng kị, một người trong đó nói:- Nơi này chính là một thánh địa của Cổ Cương Vu sư, từng để lại một tòa tế đàn cổ xưa, một vạn năm trước, Thiên Vu Thần Nữ đời trước từng ở chỗ này tế tự, trảm mười vạn đầu dị thú, mười vạn người sống làm tế phẩm, gọi ra một tia thần hồn của Thiên Vu đại thần, đánh chết một đầu sinh linh mạnh nhất giữa Thiên Địa lúc đó, một vạn năm qua đi, nơi này vẫn tụ tập lấy Vu khí cường đại, bạch cốt dưới lòng đất có khi còn có thể chạy ra nữa.Nơi này vậy mà từng phát sinh qua tế tự quy mô lớn như thế, máu tươi nhuộm cả đại địa, xương cốt vạn năm không nát hết, giữa thiên địa còn lưu lại lấy một tia lực lượng thần kỳ, chẳng lẽ trên đời này thật sự tồn tại Thiên Vu đại thần sao?Phong Phi Vân thản nhiên nhìn hai tu sĩ áo đen kia, nói:- Các ngươi chẳng lẽ là muốn muốn nhờ vào tòa Vu sư thánh địa này để cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ sao?- Ha ha, Thần Vương đại nhân quả nhiên là người thông minh, hai người chúng ta đúng là phụng mệnh Tà Hoàng thiếu chủ, đến thỉnh Thần Vương đại nhân cùng nhau chứng kiến một khắc xưa nay chưa từng có này.Một tu sĩ áo đen nói như thế, trong thanh âm tràn đầy sùng kính và kính sợ đối với Tà Hoàng thiếu chủ.Tà Hoàng thiếu chủ thật sự quá tự tin rồi, muốn Phong Phi Vân nhìn tận mắt Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi.Đối phương đã dám mời Phong Phi Vân tham gia trận tế tự cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ này, vậy thì cũng có thực lực tuyệt đối giữ gìn trận tế tự này tiến hành một cách bình thường, căn bản không sợ Phong Phi Vân sẽ ở nửa đường ra tay quấy nhiễu tế tự.Nếu Phong Phi Vân trơ mắt ếch ra nhìn Thiên Vu Thần Thụ bị đoạt đi, vậy thì cũng chứng minh rằng hắn đã thua, từ nay về sau sẽ phải trở thành người của Sâm La Điện, trở thành cấp dưới của Tà Hoàng thiếu chủ.PHỐC, PHỐC.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, cười lạnh hai tiếng, bàn tay lóe lên bạch quang, Thiên Tủy Binh Đảm biến thành một cây chiến mâu lợi hại, lập tức liền xuyên thủng yết hầu hai tên nửa bước cự phách thân mặc hắc bào ở phía trước, khiến chúng thẳng tắp ngã trên mặt đất.Đúng lúc này trên bầu trời truyền đến một hồi thanh âm kêu đau đớn, một cái thủ ấn cực lớn đè sập cổ thụ, đánh xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Trong vòng một ngày, bị Phong Phi Vân chém liên tục bốn vị nửa bước cự phách, đây chính là tổn thất thật lớn, khiến một vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện cảm thấy tức giận, muốn ra tay giáo huấn Phong Phi Vân.Bọn hắn muốn thu phục Phong Phi Vân, đồng thời cũng sẽ không mặc cho Phong Phi Vân càn rỡ, tùy ý chém giết cường giả Sâm La Điện.Đây là một Hộ Pháp trường lão cự phách sơ kỳ, xếp hạng thứ năm mươi mốt trong Hộ Pháp trường lão, hắn ngồi ở dưới tế đài bên ngoài hơn một trăm dặm, ngồi trên một mặt ghế Thanh Đồng, hư thủ vừa nhấc, cách không ra tay, dấu tay kia chính là một môn tuyệt học Tà Đạo, được xưng là "Đại Kinh Đào Chưởng", tu luyện tới Đại Thừa, có thể bộc phát ra sáu lần lực công kích.Ngay khi Phong Phi Vân cự tuyệt lời mời, đánh chết hai vị nửa bước cự phách kia thì vị Hộ Pháp trường lão bài danh thứ năm mươi mốt này liền lập tức ra tay, những người khác đều không ngăn cản, bọn hắn cũng biết có lẽ nên cho Phong Phi Vân một ít giáo huấn rồi, bằng không thì không cách nào khiến hắn phục tùng được.Bàn chân Phong Phi Vân vững vàng giẫm trên mặt đất, đánh lên phía trên một chưởng, trên chưởng ấn ngưng tụ lấy mảng lớn ánh lửa, huyễn hóa ra Vạn Thú Đồ Văn, oanh một tiếng, đánh nát Đại Kinh Đào Chưởng do Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt đánh ra.Phong Phi Vân hai chân trầm xuống một mảng lớn, thân thể mãnh liệt lắc lư một cái, ngũ tạng lục phủ đều quay cuồng, thiếu chút nữa đã bị dấu bàn tay kia chấn tổn thương.- Quả nhiên cùng tu sĩ cự phách sơ kỳ vẫn có chênh lệch, đối phương nếu sử xuất linh khí, ta nhất định sẽ không thể nào ngăn được.Phong Phi Vân vận chuyển linh khí trong thân thể, chỉ nháy mắt huyết khí liền khôi phục thông thuận, không chút do dự, thân thể chợt xông phi mà lên, hăng hái thoát ra khỏi mảnh núi rừng đầy chướng khí này.Bên ngoài hơn trăm dặm, dưới tế đài, đệ ngũ thấp nhất Hộ Pháp trường lão trong lòng thập phần rung động, quả nhiên không hổ là người có danh xưng đệ nhất thiên tài, mới chỉ có cảnh giới Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đã có thể ngăn trở một chưởng của tu sĩ cấp bậc cự phách, quả thực quá nghịch thiên.Phải biết rằng coi như là nhân kiệt như Đông Phương Kính Thủy, Bắc Minh Phá Thiên cũng không có khả năng ở Thiên Mệnh đệ ngũ trọng tiếp được một chưởng của tu sĩ cấp cự phách.Hộ Pháp trường lão thứ năm mươi mốt còn muốn ra tay, nhưng Phong Phi Vân đã trốn ra khỏi núi rừng chướng khí, biến mất tung tích, che dấu thân ảnh, không cách nào tìm kiếm ra hắn được nữa.- Khó trách ngay cả Thác Bạt Hoành cũng không thể lưu lại Phong Phi Vân, chiến lực kẻ này thật không ngờ lại khủng bố như vậy, nếu để cho hắn đột phá đến cảnh giới cự phách, vậy thì...

Quả thực không cách nào tưởng tượng.Một vị Hộ Pháp trường lão khác nói.Trong núi sâu tràn đầy chướng khí này có một tòa tế đàn cao ngất như mây, chính là dùng chì thạch màu đen xây hành, tựa như một tòa đoạn phong cự đại, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa mà thần bí, khiến mọi người đầy tò mò.Tế đàn có nhiều chỗ đã nghiền nát, có một ít vết rạn tựa như thú trảo, giờ phút này có người đang chữa trị.Phía dưới tế đàn đứng tại mấy trăm Tà Đạo tu sĩ mặc trường bào màu đen, mỗi người đều khí tiếp vân hà, tu vị không thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí cao nhất trên tế đàn, trong mắt lộ vẻ chờ mong.Trong đó, có năm lão giả là bắt mắt nhất.Bọn hắn ngồi trên năm cái ghế dựa Thanh Đồng, tóc bạc da mồi, hai mắt long lanh sáng chói, kình khí trên người vô cùng cường đại.Đây chính là năm vị Hộ Pháp trường lão của Sâm La Điện, đều có cảnh giới cự phách, trong đó có hai ão giả đã hơn bốn trăm năm chưa từng xuất thế, trên người còn dính đầy bùn đất, thật giống như mới được kéo ra từ trong đất bùn vậy, khí tức cũng cường đại nhất.-------Chương 1029: Viễn cổ tế tự thánh địa (2)Một lão giả trên người dính đầy bùn đất trong đó nói:- Ta ở trong lòng đất bế quan bốn trăm ba mươi năm, mặc dù mới khai quật ba ngày, nhưng đã nghe rất nhiều lời đồn về Phong Phi Vân, kẻ này tuy rằng thiên tư kinh diễm, vang dội cổ kim, nhưng lại là một tên du côn vô lại, mấy vị yêu nữ thiên tư tuyệt đỉnh của Sâm La Điện chúng ta đều bị hắn tai họa, loại người này coi như thua, cũng có thể có thể quỵt nợ, muốn thu phục hắn chỉ sợ thập phần gian nan.Vị lão giả này chính là đệ ngũ Hộ Pháp trường lão, tự chôn mình bế quan trong bùn đất nơi hoang sơn dã lĩnh, chôn bốn trăm ba mươi năm, mấy ngày gần đây mới được Tà khí khổng lồ của Tà Hoàng kích thích, mới sớm thức tỉnh, leo ra từ trong bùn đất.Rất nhiều tu sĩ, bế tử quan, đều chôn mình dưới mặt đất nơi hoang vu nhất, có thể đột phá cảnh giới thì sẽ tự nhiên thức tỉnh, leo ra khỏi bùn đất, nếu không thể đột phá cảnh giới, sẽ trọn đời ngủ say trong lòng đất, biến thành một cỗ hoạt tử nhân, thẳng đến khi bị thời gian mục nát hầu như không còn, hóa thành đất vàng.Một vị Hộ Pháp trường lão khác mặt mày hiền lành, trên mặt luôn treo dáng tươi cười, lắc đầu, nói:- Phong Phi Vân người này quả thật so với người trong tà đạo chúng ta còn muốn tà khí, còn muốn không từ thủ đoạn hơn, nhưng hắn lại một người dám làm dám chịu, hơn nữa cũng thập phần thủ tín, sẽ không làm ra chuyện quỵt nợ đâu.- Không sai, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Tà Hoàng và Thiếu chủ mới muốn thu phục hắn, bằng không thì đã sớm diệt trừ hắn rồi.Một lão giả dính đầy bùn đất khác nhẹ gật đầu, nhìn qua tế đàn cổ xưa cách đó không xa, con mắt có chút nhíu lại, nói:- Phong Phi Vân nếu là một người như vậy, vậy thì chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ đi mà quay lại, mọi người chú ý cẩn thận một chút.- Ha ha, đệ lục Hộ Pháp trường lão quá lo lắng, một tên Phong Phi Vân nho nhỏ mà thôi, bất kỳ một Hộ Pháp trường lão nào ở đây ra tay đều có thể trấn áp hắn, hắn căn bản không lật nổi sóng gió gì đâu.Một tiếng cười già nua vang lên, tiếp theo một lão đầu tử cao chưa đầy mét rưỡi từ trong đám mây bay ra, làn da toàn thân đen kịt như than, con mắt chỉ lớn chừng hạt đậu nành, lộ ra màu đỏ sậm.Trong tay lão nhân này còn cấm lấy một tấm da thú bảo quang trong suốt, trên tấm da thú này có đường vân sơn xuyên hà đồ, chính là một tấm da của linh thú đã tu luyện 2000 năm.Lão đầu tử này nghiễm nhiên chính là phản đồ của Vu Thần Điện, sư thúc Cảnh Phong trí sư, Cổ Lực Đạt.Cổ Lực Đạt mới từ Vu Thần Man Thành đuổi trở về, cùng mười hai Vu Thần kỵ sĩ đánh một trận ngang tay với nhau.Đệ ngu Hộ Pháp trường lão ngồi ở trên mặt ghế Thanh Đồng nói:- Cổ Lực Đạt, ngươi không dẫn đám man nhân Phụng Thiên Bộ kia qua đấy chứ?Cổ Lực Đạt kỳ thật cũng là Cổ Cương Nhân, chỉ là từ nhỏ tu luyện Vu thuật, mới biến thành bộ dáng như hiện giờ, đệ ngũ Hộ pháp nói lời kỳ thị với Cổ Cương Nhân khiến trong lòng của hắn cảm thấy bất mãn, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra, cười nói:- Lũ ngu ngốc kia làm sao có thể đuổi theo ta được, ra khỏi Thiên Vu Thần Thành liền bị ta bỏ xa sau lưng, hiện giờ đoán chừng còn tìm kiếm ở bên ngoài vạn dặm, lại có, có hành giả đại nhân cản phía sau, căn bản không có bất kỳ người nào có thể đuổi đến đây được đâu.Cổ Lực Đạt từ trong da thú lấy ra năm tôn Vu đỉnh cao ba mét, bên trong có máu huyết lưu động, lao ra các loại hương vị dơ bẩn, hắn đánh năm cái Vu đỉnh này ra ngoài, rơi xuống trên đỉnh tòa tế đàn cổ xưa kia, vốn là kịch liệt rung rung, bị một loại lực lượng huyền diệu khó giải thích bài xích, nhưng lúc sau liền chậm rãi trầm xuống, định ở ngũ phương tế đàn.Oanh.Toàn bộ tế đàn lập tức bộc phát huyết quang đỏ sậm, lao ra một cổ vạn dân tế tự chi âm,Năm cái Vu đỉnh rơi xuống nắm góc tế đàn, trấn áp ngũ phương, tỉnh lại lực lượng Viễn Cổ trong tế đàn, một cổ lực lượng vô cùng rung động nhân tâm từ bên trong tế đàn đen kịt bộc phát ra, dẫn tới toàn bộ Thiên Địa đều gió lạnh phần phật, bầu trời tức thì bị một mảnh mây đen che chắn lấy, tầng mây màu đen biến thành một cái qua luân cực đại, tựa hồ toàn bộ thiên mạc đều đang xoay tròn lấy.- Tế tự đã bắt đầu.Cổ Lực Đạt toàn thân đều đang run rẩy, nhìn qua tế đàn đen kịt kia, kích động nói không nên lời, hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.Hơn hai vạn đầu dị thú đã sớm chuẩn bị tốt bị tu sĩ Sâm La Điện Tà Đạo lục tục ngo ngoe vận chuyển đến trên tế đài, có dị thú thể thân thể khổng lồ, dài đến mấy chục thước, bị khóa sắt to như chén ăn cơm buộc chặt, vẫn đang không ngừng giãy dụa.Một vị Hộ Pháp trường lão, đánh ra một đạo cấm quang, bao lấy đầu dị thú này, đầu dị thú thân thể khổng lồ kia liền lập tức không giãy dụa nữa.Tòa tế đàn này cao trong mây tầng, nguy nga đại khí, bình đài ở phía trên nhất đường kính đạt đến hơn hai trăm sáu mươi mét, tựa như một tòa đăng thiên thần thai vậy.Hao tốn ba canh giờ, hơn hai vạn đầu dị thú mới được đưa đến toàn bộTuy rằng tế tự lần này so ra kém lần một vạn năm trước, nhưng vẫn rung động nhân tâm, đứng ở đàng xa nhìn lại, tựa như hình ảnh tiên dân cổ xưa đang hướng thần linh cầu phúc vậy, dùng cổ lực lượng tế tự này để cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ đã đủ rồi.- Linh thú trấn hồn.Đệ ngũ Hộ Pháp trường lão và đệ lục Hộ Pháp trường lão đồng thời ra tay, từng người đánh ra một đầu thần liệm đen kịt, kéo ra một đầu linh thú tu luyện ngàn năm.Đây là một đầu Bệ Ngạn mang theo cổ chi thánh thú huyết mạch, tu luyện hơn một ngàn hai trăm năm, tuy rằng thánh thú huyết mạch trong thân thể đã thập phần mỏng manh, nhưng so với linh thú bình thường lại cường đại hơn nhiều, lực lớn vô cùng, vô cùng uy mãnh, một trảo đánh ra có thể đập cho một vị cự phách thành bùn máu ngay.Đầu Bệ Ngạn này chính là Vương giả trong sơn lĩnh phụ cận Thiên Vu Bộ, thống lĩnh tất cả dị thú trong phạm vi hai vạn dặm, thường xuyên dẫn đầu dị thú công phạt man thành, khiến Tứ đại bộ chu Thiên Vu Bộ đều cực kỳ đau đầu, mỗi một lần liên thủ đi đối phó đầu Bệ Ngạn này đều dùng thất bại chấm dứt.Sâm La Điện Sinh Mệnh Hành Giả tự mình ra tay, hao tốn đại lực khí, mới bắt giữ được đầu Bệ Ngạn này, mang đến đây, muốn dùng máu của nó để làm chủ tế phẩm.NGAO.Trên thân thể Bệ Ngạn cột hơn ba mươi sợ khóa sắt thô nhám như thùng nước, trên mỗi một sợi khóa sắt đều dán một tấm phù văn, mỗi khi Bệ Ngạn dãy dụa thì phù văn kia sẽ chớp động một lần, phát ra một đạo dòng điện bổ tới khiến Bệ Ngạn rú thảm liên tục.- Sâm La Điện các ngươi lại dám dùng linh thú huyết dịch để tế tự, nếu việc này để cho mấy vị Linh thú vương giả ở trong thập vạn hà sơn biết được, nhất định sẽ không bỏ qua đâu.-------Chương 1030: Tế vănBệ Ngạn miệng phun tiếng người, thanh âm chấn động trời xanh, một đôi mắt màu vàng sáng chói tựa như nhật nguyệt tinh thần vậy.Đệ ngũ Hộ Pháp trường lão nói:- Tà Hoàng đã quay về, tu vị kinh thiên vĩ địa, mấy vị Linh thú Vương giả kia sẽ không bởi vì một đầu linh thú như ngươi mà đắc tội Sâm La Điện chúng ta đâu.Bệ Ngạn mãnh liệt giãy dụa, lại bị điện quang đánh hơn mười lần, rú thảm nói:- Nhân loại vô sỉ, nếu không phải ta bị ba mươi ba tôn phù bi trấn áp thì ngươi chưa chắc là đối thủ của ta.Đệ ngũ Hộ Pháp trường lão và đệ lục Hộ Pháp trường lão không cần phải nhiều lời nữa, sử dụng cự lực đưa Bệ Ngạn lên đỉnh tế đàn, có lực lượng năm tòa Vu đỉnh trấn áp, tiếng chửi rủa của Bệ Ngạn cũng dần nhỏ đi.Ngay sau đó lại có mấy ngàn Cổ Cương man nhân bị xua đến trên tế đài, những Cổ Cương man nhân này nữ có nam có, trẻ có già có, đều là do tu sĩ Sâm La Điện từ bộ lạc ở phụ cận bắt đến, trên mặt bọn hắn vẫn còn mang theo thần sắc mờ mịt, không biết sẽ sắp xảy ra chuyện gì.Phong Phi Vân đứng ở trên đỉnh một ngọn núi bên ngoài mấy trăm dặm, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, rất xa nhìn ra xa, gió lạnh thổi vạt áo, phát ra thanh âm "PHỐC PHỐC"- Tà Hoàng thiếu chủ vẫn không xuất hiện, chỉ có năm vị Hộ Pháp trường lão tọa trấn.Phong Phi Vân mặc "Cưu Cửu Quái Bào" màu tím vào người, một cổ khí tức yêu tà ma tính liền từ trong thân thể bạo phát ra, chiến ý vô cùng tràn đầy, bao phủ toàn bộ núi cao.Ngay sau đó, Phong Phi Vân lập tức liền choàng "Ẩn Tằm Sa La" lên trên người, hắn chợt biến mất tại chỗ, tất cả khí tức đều thu liễm trong vô hình.Nam Cung Hồng Nhan mặc Ẩn Tằm Sa La, có thể đánh lén giết chết cự phách, mà Phong Phi Vân tâm càng lớn, muốn đánh lén mấy vị cự phách.Phong Phi Vân mặc Ẩn Tằm Sa La, xuyên qua chướng khí sơn lâm, đến một khe núi nguyên thủy, cách tòa tế đàn kia chỉ có mấy ngàn thước, có thể cảm nhận được cổ lực lượng Viễn Cổ trùng kích linh hồn người kia, tế trên đài hơn hai vạn đầu dị thú khổng lồ đang gào thét, chấn khiến dị thú chiến hồn trong thân thể Phong Phi Vân cũng thiếu chút nữa cộng minh, bảy ra từ trong thân thể.Cách đó không xa, có mấy trăm vị Tà Đạo tu sĩ Sâm La Điện thủ hộ, trận địa sẵn sàng đón quân địch thủ hộ lấy tế đàn ở trung ương, hiển nhiên là không muốn để bất luận kẻ nào quấy rối lần tế tự này.Không ai có thể phát hiện ra tung tích và khí tức của Phong Phi Vân, mặc dù là năm vị Hộ Pháp trường lão cũng không được.Dưới tế đàn cao vút trong mây, một lão đầu tử thân cao chưa đầy mét rưỡi, dọc theo một con đường do xương trắng chất thành, tay nâng một bản sách cổ da thú, chậm rãi bước tới đỉnh tế đàn, mỗi khi đi chín bước sẽ dập đầu một cái, trong miệng nói lẩm bẩm, tựa hồ là Vu tộc tế văn cổ xưa.Lão đầu tử này tự nhiên là Cổ Lực Đạt, người có tuổi thọ lâu dài nhất trong toàn bộ Cổ Cương Tộc, đã sống hơn tám trăm tuổi, tinh thông vô số Vu sư cấm thuật, có thể rèn luyện tính mạng lực người khác để gia tăng thọ nguyên cho mình.Hắn từng trên một quyển thạch bi cốt khắc đọc qua bí pháp cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ, vào thật lâu trước kia, từng có một Vu sư Tà Tôn cướp đoạt qua Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội một vị Thiên Vu Thần Nữ, hơn nữa còn thành công.Trên thạch bi cốt khắc kia có ghi lại: muốn cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ, nhất định phải mượn nhờ lực lượng tế tự khổng lồ, sau đó giao hợp cùng Thiên Vu Thần Nữ, dùng dương nguyên của mình dẫn xuất âm ngyên trong cơ thể Thần Nữ, dung hội quán thông, sau đó dung hợp với lực lượng tế tự, cưỡng ép kéo Thiên Vu Thần Thụ ra từ trong cơ thể Thần Nữ, giá tiếp đến trong cơ thể của mình.Muốn cướp đoạt Thiên Vu Thần Thụ, điều kiện thập phần hà khắc, đầu tiên, Thiên Vu Thần Nữ và người thi Vu nhân đều phải còn trinh trắng.Tiếp theo, người thi Vu còn phải tinh thông các loại Vu thuật, đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.Thứ ba, nhất định phải tiến hành ở trong thánh địa Vu lực tụ tập, dùng Vạn thú chi huyết làm tế phẩm, đạt được Thiên Vu đại thần chấp nhậnThiên Vu Thần Nữ kỳ thật cũng không phải là con gái của Thiên Vu đại thần mà chẳng qua chỉ là Thiên Vu đại thần từ trong hàng tỉ ý chí chọn lựa ra một người phát ngôn, chỉ là Cổ Cương Nhân tôn kính đối với Thần Nữ, mới dùng xưng hô Thiên Vu Thần Nữ là con gái của Thiên Vu đại thần.Nếu có được đủ nhiều tế phẩm, liền có thể khiến Thiên Vu đại thần ngầm đồng ý một người khác trở thành người phát ngôn của hắn, bật lực lượng Thiên Vu Thần Thụ .Không đến nửa canh giờ, Cổ Lực Đạt liền đi tới đỉnh tế đàn, đứng ở trung ương năm cái Vu đỉnh, trong tay vẫn bưng lấy sách cổ da thú đang không ngừng đọc lấy tế văn, thập phần thành kính, con mắt từ đầu đến cuối đều không nháy lấy một cái.Theo tế văn không ngừng vang lên, vầng sáng trên tế đài cũng càng lúc càng cường thịnh, gọi về lực lượng tế tự từ vạn năm trước, phát ra trận trận thanh âm phong lôi.Phía dưới, Sâm La Điện ngũ đại hộ pháp trưởng lão đều đứng dậy khỏi mặt ghế Thanh Đồng, cũng đều bị cổ lực lượng cường đại này chấn nhiếp, khó trách Tà Hoàng lại coi trọng việc này như thế, lực lượng tế tự của Vu tộc quả nhiên không giống bình thường, nhưng bọn hắn vẫn không tin trên đời này thật sự tồn tại Thiên Vu đại thần, dù sao cái này thật sự quá mức mờ ảo, khiến người cảm thấy không đượ thực tế."

Thần" cũng chỉ là Tà vật do Tín Ngưỡng sinh ra mà thôi.- Phong Phi Vân rõ ràng không quay lại quấy nhiễu, thật sự không ngờ, hẳn là hắn tự biết lực lượng của mình ít ỏi, đã biết khó mà lui rồi.Đệ ngũ thập nhất Hộ Pháp trường lão hơi kỳ lạ nói.- Có lẽ hắn là chạy về Vu Thần Man Thành cầu viện binh rồi.- Rất có thể, bất quá chờ hắn đi Vu Thần Man Thành gọi đến cứu binh thì tất cả mọi chuyện đã là kết cục đã định, Thiên Vu Thần Thụ tất nhiên đã bị Cổ Lực Đạt lấy đi, mượn nhờ vào lực lượng của Thiên Vu Thần Thụ, hắn liền có thể thống nhất cả Cổ Cương Tộc.- Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, dù sao Phong Phi Vân vẫn quá trẻ, hơn nữa tu vị cũng quá thấp, có năm vị Hộ Pháp trường lão Sâm La Điện chúng ta tọa trấn, đủ để dọa lui hắn rồi.Đúng lúc này, bốn vị tu sĩ áo đen Sâm La Điện khiêng lấy bạch ngân thần kiệu, leo lên tế đàn, đặt bạch ngân thần kiệu ở trước mặt Cổ Lực Đạt.- Thần Nữ nương nương đi ra đi, ngươi không muốn thấy tất cả các bộ của Cổ Cương Tộc nội chiến đấy chứ, ta có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này.Cổ Lực Đạt đã cao giọng hoàn tất tế văn, trong miệng phát ra thanh âm già nua mà khô quắt.Trong bạch ngân thần kiệu duỗi ra một bàn tay tuyết trắng, hết sức nhỏ ôn nhu, da tuyết tinh tế tỉ mỉ, bàn tay này có chút nhút nhát e lệ, do dự thật lâu mới xốc rèm lên, một nữ tử thân thể hơi có vẻ nhu nhược ngồi ở bên trong, ngọc thân linh lung, điềm đạm đáng yêu, trên người ngưng tụ lấy một mảnh hơi nước nhàn nhạt hư ả, trong tay cầm một cây thần trượng màu bạc, trong tay ngọc nhỏ nhắn ôm lấy một cái Vu bồn bùn đất phong cách cổ xưa.-------Chương 1031: Linh thú xổ lồng (1)Đôi mắt nàng rất lớn, lông mi cong cong, lại mang theo vài phần khiếp nhược, ngọc thể thướt tha linh lung nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một con chim cút nhỏ vậy.Bốn vị tu sĩ Sâm La Điện khiêng bạch ngân thần kiệu kia đều thấy thất thần, vị Thiên Vu Thần Nữ này quả thực giống như một vị tiểu tiên nữ bị đánh rơi phàm trần, rơi vào động ma vậy.Mà trên thực tế vị Thiên Vu Thần Nữ này cũng không tính nhỏ, đã chừng hai mươi, có vài phần trẻ trung của thiếu nữ, cũng có vài phần thẹn thùng của thục nữ, cái cổ giống như tuyết ngọc, bộ ngực cũng thập phần cao thẳng, ngọc eo hết sức nhỏ nhắn mê người.Lúc nàng đi ra khỏi bạch ngân thần kiệu, ngọc thân thon dài mà cao gầy liền triển lộ ra, mông ngọc mượt mà, hai chân thon dài, cầm trong tay thần trượng màu bạc, mặc bạch ngân trường bào, tóc đẹp đến eo, khiến năm vị Hộ Pháp trường lão dưới tế đàn đều cảm thấy huyết mạch bành trướng, tròng mắt cũng như muốn rớt ra.Cổ Lực Đạt càng kích động phi phàm, lửa nóng trong lòng không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, đôi tròng mắt như đậu nành trợn lên nhìn chằm chằm vào Thiên Vu Thần Nữ, trong lòng cuồng hô, "Thiên Vu đại thần đối đãi ta không tệ.

"Đã cách nhiều năm, nữ nhân bán trà đã từng quần áo thô ráp, nay đã duyên dáng yêu kiều, thanh tú thướt tha, áo bào màu bạc bao tthân, mang theo một loại khí chất thần tú chung linh, thật giống như tụ tập ngàn vạn cưng chiều trong một thể vậy.Nàng dần qua liền không sợ nữa, dáng người đứng ngạo nghễ, ngực ngọc cao thẳng, đôi mắt dễ thương sinh ra thần thánh đoạt mệnh chi quang, khẽ mở hàm răng, thanh âm thanh nhã, nói:- Các ngươi đến cùng là người nào.Ngón tay khô quắt của Cổ Lực Đạt nhẹ nhàng sờ lên chòm râu như đống rơm rạ trên cằm, cười nói:- Dựa theo bối phận mà tính thì ta chính là sư thúc tổ của ngươi.- Sư phó nói, sư thúc tổ chính là tà ác Vu sư, đã bị trục xuất Vu Thần Điện.Thiên Vu Thần Nữ nhẹ nhàng cau lại lông mày thanh tú, đôi mắt như thu thủy, mặc dù biết được lão già trước mặt này chính là tà ác Vu sư nhưng trong mắt của nàng lại không có nửa phần sát ý, lộ ra thập phần thanh tịnh, giống như hai vinh sinh mệnh tuyền thủy vậy.Thiện lương, hồn nhiên.- Cạc cạc, có phải là sư thúc tổ hay không hiện giờ đã không quan trọng nữa, tương lai cũng không quan trọng.Đôi mắt đỏ sậm của Cổ Lực Đạt diệu diệu phát quang, nhìn chằm chằm vào đường cong thân thể động lòng người của Thiên Vu Thần Nữ, giống như muốn nhìn thấu thần bào màu bạc trên người nàng, nhưng trên người Thiên Vu Thần Nữ lại bao phủ một tầng hơi nước, cách trở lấy tất cả vầng sáng thế gian.Cổ Lực Đạt thu hồi ánh mắt, khóe miệng có chút giương lên, cũng đã là nhũ dê nhi trên thớt, cần gì gấp trong nhất thời, cười lạnh nói:- Tế tự bắt đầu.- Tế tự làm gì.Thiên Vu Thần Nữ cho dù có đần hơn nữa cũng có thể cảm nhận được một cổ hào khí nguy hiểm, tựa hồ tất cả đều là đnag nhằm vào nàng.Trong mắt Cổ Lực Đạt đồng thời mang theo vầng sáng không sạch sẽ và thần thánh, cười nói:- Dùng lực lượng tế tự, tỉnh lại một tia thần niệm của Thiên Vu đại thần, thỉnh cầu hắn giao thân thể và Thiên Vu Thần Thụ trong thân thể ngươi cho ta.Cổ Lực Đạt kích động đến run rẩy, hai tay như tiều tụy nhịn không được với tới trước, giống như muốn nắm lấy ngọc thể dịu dàng của Thiên Vu Thần Nữ, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn đến phát run, cũng không biết là vì có được Thiên Vu Thần Thụ mà hưng phấn hay là vì có được ngọc thể mỹ tư khuynh thành của Thiên Vu Thần Nữ mà hưng phấn nữa, hoặc là nói, cả hai đều có.Thiên Vu Thần Nữ hoa dung thất sắc, tự nhiên biết lão đầu tử trước mắt này muốn làm gì, trên người ngân hoa vạn trượng, tay nâng bạch ngân thần trượng, ngưng tụ ra Vu lực vô cùng vô tận, muốn phản kháng.- Tiểu thần nữ, ngươi phản kháng không được đâu.Cổ Lực Đạt tế ra một tấm da thú óng ánh sáng long lanh, da thú trở nên lớn mấy trăm trượng, ngưng tụ ra đồ văn núi non sông ngòi, thôn phệ lấy lực lượng bộc phát ra từ trong bạch ngân thần trượng, khí kình khổng lồ trực tiếp khiến Thiên Vu Thần Nữ ngã trên mặt đất.Cổ Lực Đạt thu hồi da thú, điên cuồng cười to, trực tiếp đi tới chỗ Thiên Vu Thần Nữ, âm trầm nói:- Nếu ngươi phối hợp thì lão phu còn có thể ôn nhu với ngươi một chút, ngân ngân, tiểu nữ oa nhi không biết tốt xấu, hiện giờ ta liền lột sạch ngươi, ném vào trong tế trì, khiến ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.Trong mắt Cổ Lực Đạt lộ vẻ âm tàn mà tàn nhẫn, hắn từng ném một người sống vào trong vu đỉnh, rèn luyện sinh mệnh lực để gia tăng thọ nguyên, những người kia toàn bộ cũng không phải thọ nguyên hao hết mà chết, mà là bị chôn sống luyện chết.Mà ngay cả những Tà Đạo tu sĩ Sâm La Điện có rất nhiều đều cảm thấy tiếc hận, một Thần Nữ khuynh quốc khuynh thành như thế sao lại bị một lão già họm hẹm chà đạp, bất quá lại không một ai lên tiếng, dù sao tất cả mọi chuyện đều là ý của Tà Hoàng đại nhân, không ai dám làm trái ý chí của Tà Hoàng đại nhân cả.Ngay khi Cổ Lực Đạt ngồi xổm người xuống, vươn ra thủ chưởng thì trong hư không phía sau hắn xuất hiện một tia rung động, Cổ Lực Đạt dù sao chính là tu sĩ có thể sánh với cự phách hậu kỳ, đã nhạy cảm nhận ra được một tia chấn động này, thân thể lập tức kéo căng, dùng tốc độ nhanh nhất tế ra da thú.PHỐC.Sau lưng, trong hư không, đạo sát cơ kia càng nhanh hơn.Chỉ thấy hư không giống như bị đánh mở ra, một đạo bóng người thanh sắc, cầm trong tay mũi nhọn màu trắng, đâm ra như tia chớp, đâm thủng phần lưng Cổ Lực Đạt, tung tóe ra một mảng lớn máu tươi.Một màn này xảy ra thật sự quá đột ngột, chỉ trong tốc độ ánh sáng Cổ Lực Đạt cũng đã bị trọng thương, cột sống trên lưng cũng đứt một nửa, nếu không phải mỗi khối xương cốt của hắn đều dùng vu văn khắc lục qua, hợp thành một cái chỉnh thể vậy thì một thương vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi.Hắn dù sao cũng là cường giả cấp bậc cự phách hậu kỳ cấp, ngay nháy mắt khi rung động trong hư không xuất hiện đã tránh được chỗ hiểm trí mạng, giữ được một mạng, sau lưng đẫm máu, quay cuồng ra ngoài, dùng da thú chăm chú bao trùm thân thể.Bóng người màu xanh kia nhẹ ồ lên một tiếng, muốn lại bổ một kích, triệt để đóng đinh Cổ Lực Đạt, nhưng năm vị Hộ Pháp trường lão phía dưới tế đàn đã đồng thời ra tay, mỗi người đều đánh ra một đạo thủ ấn khổng lồ, đánh qua.- Lớn mật, lại dám nhiễu loạn tế tự.Thanh âm lôi đình xé trời chấn khiến Thiên Địa run rẩy, năm đạo chưởng ấn, giống như năm cái thương thiên chi thủ đè ép xuống.Nhưng ngay trong nháy mắt, bóng người màu xanh kia lại đột nhiên biến mất vô tung, thủ ấn của ngũ đại hộ pháp trưởng lão đánh vào hư khôngBóng người màu xanh kia xuất hiện cực kỳ rất nhanh, nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ hình dạng của hắn, biến mất cũng càng thêm nhanh, chỉ nháy mắt đã ngay chút khí tức cũng không để lại, nếu không phải Cổ Lực Đạt còn nằm rạp trên mặt đất ho ra máu thì tất cả Tà Đạo tu sĩ còn tưởng rằng tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác nữa ấy chứ.-------Chương 1032: Linh thú xổ lồng (2)Toàn bộ tứ phương khổng lồ đều ngưng tụ ra một cổ không khí khẩn trương, mỗi người đều ngừng lại hô hấp, thời khắc cảnh giác tứ phươngMột Hộ Pháp trường lão mặt mũi hiền lành như có điều suy nghĩ, trố mắt nhìn, nói:- Là Phong Phi Vân, sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết đi, Ẩn Tằm Sa La đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân, vừa rồi có lẽ là do hắn mặc vào Ẩn Tằm Sa La ra tay, hắn hiện giờ nhất định đang nấp ở phụ cận.Đây tuyệt đối không phải một tin tức tốt, khiến sắc mặt tất cả mọi người ở tràng liền biến đổi đột ngột, Ẩn Tằm Sa La có thể che dấu tất cả khí tức trên người tu sĩ, cho dù Phong Phi Vân giờ phút này đứng ở ngay sau bọn hắn, bọn hắn cũng không thể phát giác được.Thân thể mỗi người đều kéo căng, vô cùng khẩn trương.PHỐC.Trên tế đài, một tu sĩ Sâm La Điện hét lên rồi ngã gục, đầu lâu bay ra khỏi bổ.Không ai trông thấy là ai ra tay, chỉ cảm thấy trong hư không xuất hiện một tia chấn động, một đạo vầng sáng bạch sắc từ bên trong dò xét ra, sát khí thập phần lợi hại, tu sĩ Sâm La Điện kia đã bỏ mạng.Ngũ đại hộ pháp trưởng lão muốn ra tay, nhưng hư không lần nữa khép kín, tất cả khí tức lại biến mất vô tung.PHỐC.PHỐC.PHỐC.Ngay sau đó tu sĩ Sâm La Điện ở ba mặt khác cũng bị đánh chết, đều bị chết không hiểu thấu, căn bản không ai thấy được là ai ra tay với bọn họ, nhưng bọn hắn lại đều chết hết, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.Ngũ đại hộ pháp trưởng lão đều đến mức nổi giận trong bụng, trơ mắt ếch ra nhìn bốn vị tu sĩ bỏ mạng, nhưng lại không cách nào cứu viện.Cổ Lực Đạt bị trọng thương đã sớm sợ tới mức vẻ mặt màu đất, từ trên tế đàn lăn xuống, chạy trốn tới giữa năm vị Hộ Pháp trường lão, liên tiếp ăn vào chín miếng vu đan màu đen, mới cầm được máu tươi chảy xuống, trên mặt cũng khôi phục bộ phận huyết sắc.- Năm vị Hộ Pháp trường lão chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đề phòng tiểu tử kia, tiểu tử kia tuy rằng mặc tàng hình bảo y, nhưng ngay sát na hắn ra tay thì tất nhiên sẽ lao ra khỏi bảo y, lộ ra khí tức, lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để đánh chết hắn.Trong lòng Cổ Lực Đạt vô cùng oán hận, nghiến răng nghiến lợi, lập tức sắp thành công, lại nửa đường giết ra một biến số, còn thiếu chút đã lấy mạng hắn, nếu bắt được tiểu tử này, không nên tươi sống luyện chết hắn.Đệ ngũ Hộ Pháp trường lão thần sắc kịch động, nói:- Phong Phi Vân dù sao vẫn chưa đạt tới cảnh giới cự phách, chỉ có xuất kỳ bất ý đánh lén, mới có thể tạo thành uy hiếp cho chúng ta, chỉ cần chúng ta cân thận đề phòng, hắn cho dù có mặc Ẩn Tằm Sa La, cũng không có khả năng làm bị thương chúng ta được.Nhân vật cấp bậc cự phách thần thức đều cường đại, chỉ cần trong hư không có một tia chấn động không tầm thường cũng có thể khiến bọn hắn trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng, phát động công kích, chém giêt uy hiếp.- Hắn dù sao chỉ có một người, hơn nữa tu vị không bằng chúng ta, phong tỏa không gian, bức hắn ra ngoài.Năm vị Hộ Pháp trường lão đồng thời tế ra một tấm huyết tinh phù lục, dài chừng hơn một mét, phân biệt khắc lục lấy năm tôn cổ thú dữ tợn bất đồng, Cửu Đầu Điểu, Cùng Kỳ, Tất Phương, Trọng Minh Điểu, Hỏa Thứ, đều là Hồng Hoang hung thú trong truyền thuyếtĐây chỉ là phù văn máu tươi khắc lục mà thành, huyết dịch đã cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn có thể bộc phát ra uy lực khó lường.Năm tấm huyết tinh phù lục, lơ lửng ở năm phương trời cao, huyết khí phát ra nhét đầy không gian, chấn khiến thiên thế rung rung, hư không cũng như muốn nứt ra một khe hởCổ lực áp bách kia vô cùng kinh người, khiến tế hơn hai vạn đầu dị thú bị chế biến kia gào rú liên tục, có dị thú nhỏ yếu càng trực tiếp bạo thể nổ tung.Bọn hắn muốn dùng năm tấm huyết đồ này bức Phong Phi Vân ra, sau đó trấn áp hắn.- Phong Phi Vân, ngươi vẫn nên buông tha đi, tu vi của ngươi quá thấp, căn bản không thể nào là đối thủ của ngũ đại hộ pháp chúng ta được, thua ở trong tay Tà Hoàng thiếu chủ cũng không tính mất mặt.Một Hộ Pháp trường lão trong đó đang khích lệ Phong Phi Vân nhận thua.- Nếu ngươi còn gượng chống, chỉ sẽ bị năm huyết đồ đánh chết, nếu nhận lời thua..., ngược lại sẽ trở thành cao tầng của Sâm La Điện, trở thành phụ tá đắc lực của Thiếu chủ...Đăng.Trên tế đài truyền đến thanh âm khóa sắt đứt gãy, toàn bộ tế đàn chớp mắt liền rung động, một khối phù bia từ phía trên rơi xuống dưới, chia năm xẻ bảy.NGAO.Tiếp theo là tiếng thú khổng lồ, vô cùng cuồng nộ, chấn khiến màng tai người đau nhức.Tiếp theo liền truyền đến tiếng khóa sắt bị chấn đứt liên tiếp, ngay khi tất cả tu sĩ ̉ Sâm La Điện đều đang kinh ngạc thì một đầu Bể Ngan cao tới hơn 100m, tựa như núi nhỏ đứng trên đỉnh tế đàn, giơ hai cặp móng vuốt khổng lồ, vẫn tiếp tục điên cuồng chạy xuống dưới, đạp nát một góc tế đan, không ngừng có đá vụn lăn xuống xuống.Bệ Ngạn hình thái như một đầu thần hổ đầu rồng màu trắng, con mắt lớn hơn cả vạc nước, mang theo lửa giận lôi đình mạnh mẽ đánh tới tấm huyết đồ treo trên bầu trời kia.Một vị Hộ Pháp trường lão quá sợ hãi, hoảng sợ nói:- Phong Phi Vân chém ra khóa sắt và phu bia trên người linh thú Bệ Ngạn, thả nó đi rồiĐây là một đầu linh thú có được Thượng Cổ thánh thú huyết mạch, tu luyện hơn 1200 năm, chiến lực hung hãn, có thể đồng thời đại chiến với mấy tôn cự phách, vốn bị Sinh Mệnh Hành Giả cầm đến hiến tế, bị ba mươi ba phù bia trấn áp, với tư cách chủ tế phẩm, nhưng lại bị Phong Phi Vân thả đi.Linh thú đã có được trí tuệ tương đương với nhân loại, bị người bắt lấy làm tế phẩm, khiến Bệ Ngạn cuồng nộ, hôm nay phá phong mà ra, tất cả lửa giận đều muốn bộc phát ra.Oanh.Bệ Ngạn thân hình khổng lồ, có được lực lượng phá núi xé đất, có thể đồ sát một thành thị dễ dàng, cả không gian cũng bị xé rách.Năm phù văn huyết đồ bị xé rách một tấm, bốn tấm khác cũng không phát huy tác dụng gì, bị các vị hộ pháp trưởng lão thu hồi lại, sợ bị Bệ Ngạn tổn hại lần nữa, nhữn phù văn huyết đồ này là bảo vật, nếu bị tổn thất bọn họ không chịu nổi.Linh thú có được huyết mạch thánh thú quả thực khủng bố, chiến lực không phải linh thú tầm thường có thể so sánh, trong khoảng khắc liền nuốt trọn ba tên tu sĩ Sâm La Điện vào trong bụng, miệng lớn khủng bố đẫm máu không ngừng nhai nuốt, tu sĩ nhìn thấy cảnh này hoảng sợ lui ra phía sau.Ngũ hộ pháp trưởng lão cùng Lục hộ pháp trưởng lão không ngừng vận dụng linh khí của mình, vận dụng hai tòa âm dương tháp đen trắng hóa thành hai tòa tháp cao trăm trượng, nhìn qua chẳng khác gì hai ngọn núi lớn, bên trong tháp có hào quang đen trắng phun ra nuốt vào đánh thẳng vào Bệ Ngạn.NGAO.Trong miệng Bệ Ngạn phun ra một tia sấm sét, mỗi một tia chớp thô to hơn cả cánh tay, thân thể của nó hóa thành lôi hải giáng mạnh vào hoa ngọn núi.-------Chương 1033: Tử thương vô sốThân hình của nó như tòa núi nhỏ mạnh mẽ xông về phía trước, quét qua chung quanh như nước lũ, khí thế hung mãnh, Ngũ hộ pháp cùng Lục hộ pháp đều tạm lánh mũi nhọn, vội vàng bay ngược không dám ngạnh kháng với nó.Ầm ầm.Một ngọn núi trong ngục thất bổ nhào, sụp đổ, loạn thạch bay tứ tung, cổ thụ chìm vào trong bùn đất, ngọn núi sụp đổ tạo thành sơn cốc lớn.- Hỏng bét, Bệ Nạn đã nổi giận, hành giả đại nhân còn chưa trở về, căn bản không người nào có thể trấn áp nó cả, nếu không chúng ta nên rút lui khỏi nơi đây đi.Hộ pháp trưởng lão thứ năm mươi mốt nói ra.Tất cả hiện tại đã không cách nào khống chế được, tế tự không thể không kết thúc, Bệ Ngạn nổi giận, thị sát khát máu thành tánh, nếu không lui lại thì sẽ tổn thất thảm trọng.Ngũ hộ pháp cùng Lục hộ pháp đồng thời ra tay cũng không thể trấn áp Bệ Ngạn, ngược lại khiến nó cuồng bạo hơn, bảy tám người áo đen đã bị nó chém giết.Cổ Lực Đạt rất không cam lòng, chỉ thiếu chút nữa tế tự có thể thành công, nhưng lại bị Phong Phi Vân phá hư, chuyện này làm cho hắn vô cùng căm hận.NGAO.NGAO....Trên tế đàn có vô số dị thú lồng lộng, tế đàn chấn động mạnh mẽ, hơn nữa chấn động vô cùng hung mãnh, giống như muốn phá thành mảnh nhỏ vậy.Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đảm thành một ngàn chuôi tiểu kiếm dài bằng bàn tay, chúng giống như mưa kiếm bắn mạnh ra ngoài, khóa sắt dài hẹp không ngừng đứt vỡ.Hơn hai vạn đầu dị thú bị trói buộc lập tức thoát khốn lao ra, chúng lao xuống tế đàn, cả đám dị thú trở nên cuồng bạo điên cuồng, nhìn thấy tu sĩ Sâm La Điện thì liều mạng công kích.Tuy trí tuệ của dị thú không cao bằng linh thú, nhưng lại đều có một tia nhanh nhạy, chúng có thể bằng vào giác quan phân biệt ai là kẻ địch của mình.Phốc.Răng rắc.Rầm rầm....Vô số dị thú tuôn ra, chỉ trong mấy hô hấp đã có hơn mười tu sĩ Sâm La Điện bị cắn chết, còn hơn hai mươi người thụ thương, có cánh tay xé rách, có đầu lâu còn một nửa, có người bị chân dị thú đạp vào người, thân thụ trọng thương.Ba tên hộ pháp trưởng lão khác đã ra tay chém giết hơn trăm đầu dị thú, nhưng lại không hề có tác dụng, bởi vì dị thú thật sự quá nhiều, giết cũng không hết, một khi bị hai vạn đầu dị thú vây khốn, cho dù bọn họ có tu vị cự phách cũng phải vẫn lạc ở nơi này.Phong Phi Vân cởi Ẩn Tầm Sa La đứng trên đỉnh tế đàn, tư thế oai hùng trác tuyệt, phong khinh vân đạm nhìn qua cảnh người thú đại chiến bên dưới, thập phần kịch liệt, thần thuật cùng bảo quang tràn ngập cả khe núi.Trên mặt hắn tươi cười tà dị.Thiên Vu thần nữ cũng bị tràng diện đột nhiên sinh ra này làm hoảng sợ, nàng thất thần cả buổi, nàng lại đứng lên, dáng người yểu điệu thướt tha, tóc đen rủ xuống eo, ngọc dung giống như hoa lê mùa xuân, trường bào màu bạc phần phật trong gió tôn lên ngọc thể hoàn mỹ của nàng.Tuy nàng cầm bạch ngân thần trượng, thần trượng có tiên quan sáng lạn, đôi mắt dễ thương của nàng nhìn qua bóng dáng nam tử oai phong trước mặt, một cảm giác quen thuộc và lạ lẫm bỗng nhiên ập vào lòng, dường như đã gặp hắn ở nơi nào rồi.Nàng có tâm địa thiện lương, có thể cảm nhận được nam tử trước mặt không phải là người tốt, trên người có một sát khí và tà ý đậm đặc, đặc biệt là khi hắn tươi cười lại đầy tà khí, giống như ma đầu cuồng ngạo.Nhưng mà hắn lại ra tay cứu nàng, hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ?Thiên Vu thần nữ giờ phút này trong nội tâm rất do dự, muốn tiến lên cảm ơn đối phương một tiếng, nhưng mà lại cảm giác người này không thể tới gần, nàng phải nhanh chóng chạy khỏi nơi đây, nhưng mà trong lòng lại sinh ra hiếu kỳ với nam tử trước mặt này.Hắn rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay đầu lại cười với nàng.Nhìn thấy nụ cười này, Thiên Vu thần nữ lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tiếp lui về phía sau, giống như con thỏ con bị hoảng sợ, dáng người yểu điệu phiêu nhiên bay lên, hào quang rực rỡ, hào quang ngưng tụ thành cánh chim trên lưng nàng, nàng bay về dãy núi xa xa.Phong Phi Vân chợt sửng sốt, hắn sờ sờ mặt mình, tự nói:- Ta cười đáng sợ như vậy sao?

Ta cười rất ôn hòa mà!- Con quỷ nhỏ, còn muốn chạy trốn.Cổ Lực Đạt phát hiện Thiên Vu thần nữ muốn bay đi, hắn nhấc con dị thú tu vị sáu trăm năm bên cạnh ném ra ngoài, lập tức bay lên cao, cánh tay kết thủ ấn, hóa thành một đại thủ ấn màu đen to lớn.Thiên Vu thần nữ bay lên trời cao, chỉ cảm thấy không khí chung quanh cứng lại, thân thể thật giống như lâm vào vũng bùn, không thể nhúc nhích, quay đầu lại nhìn thấy thủ ấn màu đen khổng lồ đang ập tới, giống như tầng mây áp xuống, uy lực vô cùng, muốn đánh nàng rơi xuống đất.Oanh.Thủ ấn khổng lồ này bị chiến đao chém đứt thành hai nửa, nam tử tuấn mỹ đầy tà khí lao lên, trong tay cầm chiến đao dài bảy mét, ăn mặc long vân chiến y màu tím, tay áo bồng bềnh, đạp trên hư không mà đi.Thân ảnh của hắn oai hùng trác tuyệt, không ngừng biến lớn trong tâm trí Thiên Vu thần nữ, tràn ngập trong tầm mắt của nàng.Hắn duỗi bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thiên Vu thần nữ ôm vào trong ngực, ngọc thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng dán sát vào lồng ngực kiên cố vững trải của hắn, một khí thế uy nghiêm không thể kháng cự làm Thiên Vu thần nữ quên cả suy nghĩ, quên giãy dụa.Cổ Lực Đạt dù sao cũng bị thương nặng, lưng suýt nữa bị chém đứt thành hai nửa, cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên Phong Phi Vân mới có thể dùng Thiên Tủy Binh Đảm phá vỡ thủ ấn của hắn.- Ngươi muốn mang nàng đi sao, lưu lại đây cho ta!Cổ Lực Đạt chảy máu tươi như suối, hắn phun máu tươi lên tấm da thú long lanh, ném tấm da thú này ra ngoài, da thú mở rộng ra, phía trên có cảnh tượng sơn hà, giống như muốn bao phủ cả trời cao.Hắn tuyệt đối không cho phép Thiên Vu thần nữ bị Phong Phi Vân cướp đi, nếu là như vậy, nguyện vọng cả đời hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.Phong Phi Vân tươi cười, trong mắt mang theo thần thái mỉa mai, giống như đang cười nhạo Cổ Lực Đạt vô tri, ống tay áo nhếch lên, lại mặc Ẩn Tầm Sa La lên người, bao phủ thân hình hắn và Thiên Vu thần nữ biến mất trong hư không, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.- Ngươi trốn không thoát...Cổ Lực Đạt cổ tay vỡ ra, ánh mắt đỏ hồng vận dụng da tuhs công kích, hắn san bằng rừng núi mười dặm chung quanh thành đá sỏi khô cằn, nhưng mà không thể bức Phong Phi Vân và Thiên Vu thần nữ hiện thân.Bọn họ đã rời khỏi khu vực này.- Cổ Lực Đạt, Thiên Vu thần nữ đâu rồi?Lục hộ pháp trưởng lão đầu vai có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.Ba tên hộ pháp trưởng lão khác cũng nhanh chóng chạy tới, trên người đều là vết thương, sau đó lại có hơn bốn mươi tà tu mặc chiến bào Sâm La Điện chạy đến, trên người tràn đầy máu tươi, đó là máu thú và máu của bọn họ.- Thiên Vu thần nữ bị Phong Phi Vân vương bát đản mang đi rồi.-------Chương 1034: Khí tức phượng hoàng (1)Cổ Lực Đạt vô cùng tức giận, trên đầu có khói xanh bốc lên.- Cái gì, vậy thì hỏng bét, Tà Hoàng thiếu chủ mà biết chuyện này, chúng ta không ôm nổi đâu.Thần sắc Ngũ hộ pháp trưởng lão đầy lo nghĩ, vốn dùng thực lực năm người bọn họ, cho dù là mười Phong Phi Vân cũng có thể trấn áp, nhưng lại không có nghĩ tới lại sinh ra biến cố lớn như thế, ngay cả hộ pháp trưởng lão cũng chết một người, bị Bệ Ngạn nuốt vào trong bụng.Sâm La Điện tổn thất thảm trọng, chết một hộ pháp trưởng lão, nửa bước cự phách chết không dưới mười người, cũng có không ít cường giả tà đạo từ Thiên Mệnh tam trọng tới Thiên Mệnh ngũ trọng chết đi, ghê tởm hơn là Phong Phi Vân còn mang theo Thiên Vu thần nữ rời đi.Đây chính là nhục nhã to lớn.Nếu thông báo tình huống bết bát này lên trên, tất cả mọi người ở đây sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.Trong mắt Lục hộ pháp trưởng lão sáng tối luân chuyển, lập tức nói:- Đem việc này báo cáo cho tánh mạng hành giả đại nhân a, lão nhân gia ông ta dễ nói chuyện rồi, trước khi chuyện còn chưa biến thành xấu nhất, có lẽ còn có cơ hội cứu vãn, nếu như Phong Phi Vân mang Thiên Vu thần nữ trở về Vu Thần Man thành thì tất cả đã chậm.Mấy hộ pháp trưởng lão khác đều gật gật đầu, rất tán thành cách nói này.- Tuyệt đối không thể để Phong Phi Vân mang theo Thiên Vu thần nữ quay về Vu Thần Man thành.NGAO.Rừng rậm chướng khí mù mịt đầy tiếng thú rống, đại địa run rẩy, lệ khí tung hoành.Ngay sau đó lại có vô số dị thú gào rú vang lên, tiếng chân dần dần tới gần, không ngừng lao nhanh qua bên này, làm cho tu sĩ vừa chạy ra hoảng sợ.Ngũ hộ pháp trưởng lão nhíu mày, nói:- Nơi này không thể ở lâu, tất cả mọi người trước rời khỏi nơi này đi, ta sẽ đi tìm Sinh Mệnh hành giả đại nhân, bảo lão nhân gia an bài lực lượng phong tỏa toàn bộ con đường từ Sâm La Điện đi tới Vu Thần Man thành, những người khác đuổi theo tra xét tung tích Phong Phi Vân, nhất định phải đoạt lại Thiên Vu thần nữ trong tay hắn, nếu lần đánh cờ này hắn mà thắng, Tà Hoàng thiếu chủ chắc chắn sẽ không để cho chúng ta sống khá giả đâu.- Tà Hoàng thiếu chủ bên kia làm sao bây giờ.Lục hộ pháp trưởng lão đầy lo lắng nói ra.- Thiếu chủ đang trên đường đi Cổ Cương phủ, rất nhanh sẽ tới đóchủ trì đại cục, vốn cho rằng có thể trước khi thiếu chủ chạy đã có thể làm cho Phong Phi Vân bại triệt để, không nghĩ tới còn đánh rắn động cỏ, chuyện này càng ngày càng khó làm.Ngũ hộ pháp trưởng lão nói.- Tất nên phải trước khi thiếu chủ đi về bắt cho được Phong Phi Vân cùng Thiên Vu thần nữ, vãn hồi mặt mũi, bằng không thì các hộ pháp trưởng lão khác sẽ cười nhạo chúng ta vô năng, thua trong tay tiểu bối.Rừng sâu núi thẩm, đất rung núi chuyển, những dị thú tức giận đã lao ra, những tu sĩ Sâm La Điện nhanh chóng thoát ra ngoài, trừ Ngũ hộ pháp trưởng lão, những người khác đang tìm kiếm dấu vết Phong Phi Vân thoát đi lưu lại, bay ra khắp bốn phương tám hướng trong núi rừng.Sơn lĩnh liên miên không dứt, có vách núi cao tới ngàn trượng, tiến thẳng vào mây xanh, có cự mộc mấy trăm tuổi cao tán lá rậm rạp, hương hoa mùi thuốc truyền ra xa hơn mười dặm, nhưng mà có cự mãng độc xà đang ở quanh, không ngừng phun khói đen ra ngoài, không ai dám leo lên trên.Cũng có thâm cốc chướng khí mù mịt, nhìn không thấy đáy, phía dưới còn có tiếng kêu đáng sợ của dị thú vang vọng.Đây là khu vực núi sông rộng mười vặn dặm, là rừng thiên nước độc, dị thú rậm rạp, nguy cơ tứ phía, cho dù là tu sĩ khổ hạnh cũng ít khi đặt chân tới nơi này.Nhưng mà đây là vùng đầm lầy hồng hoang, thực sự là nơi non xanh nước biếc, ngăn cách với bên ngoài, tự thành một phiến thiên địa, cảnh tượng xa hoa giống như thế ngoại đào viên.XÍU...UU!.Hai đạo nhân ảnh lăng không bay ra khỏi hư không, rơi thẳng vào bờ hồ rộng vạn trượng, trong nước cạn có đàn khổng tước ba màu bay lên, phát ra tiếng kêu "Cạc cạc", xẹt qua hồ lớn giống như phỉ thúy, nước trên mặt hồ không ngừng lăn tăn.Sau khi đàn khổng tước ba màu bay đi, trên hồ nước cạn này còn lưu tổ trứng khổng tước, cũng có ba màu, màu trắng, màu xanh, màu tím quấn vào nhau, mỗi quả trứng lớn như đầu người, tỏa ra ánh huỳnh quang.Khổng tước ba màu bay lên trên cao quan sát hai vòng, phát hiện cũng không có nguy hiểm, chỉ là hai nhân loại vô tình ý xâm nhập mà thôi, liền bay trở về, đáp xuống hồ nước cạn tìm kiếm trứng của mình, sau đó đặt mông ngồi xổm giống như khổng tước đại thẩm khí định thần nhàn, bắt đầu ấp trứng.Nhưng mà cổ thật dài của chúng lại nhìn qua một hướng, thập phần chỉnh tề nhìn chằm chằm vào hai nhân loại xâm nhập ở xa xa, vẫn không nhúc nhích, cổ duỗi thẳng, ánh mắt to tròn.- Ngươi rốt cuộc là ai, thả ta ra."

Vòng eo nhỏ bé của Thiên Vu thần nữ bị Phong Phi Vân ôm trong tay, thân thể mềm mại không ngừng giãy dụa, thần trượng màu bạc trong tay phát ra hào quang thánh khiết, đánh vào đầu Phong Phi Vân.Sau khi đáp xuống đất, Phong Phi Vân liền thu hồi Ẩn Tằm Sa La, duỗi một tay ngăn cản thần trượng của Thiên Vu thần nữ đánh tới, nhìn nàng thật sâu và không nói gì, đã từng là giai nhân tuyệt sắc trưởng thành, bây giờ biến thành non nót đã mang theo vài phần kỳ ảo.Phong Phi Vân đã từng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, hiện tại đã thành thục không ít, gương mặt biến hóa rất lớn, nàng không có nhận ra Phong Phi Vân cũng là chuyện hợp tình hợp lý.- Ngươi nhìn ta làm cái gì?Thiên Vu thần nữ nhíu mày lại, bị Phong Phi Vân nhìn chằm chằm thì nội tâm sợ hãi, nam tử đầy tà khí này không phải người tốt, tu vị lại cao như vậy, hiện tại lại là hoang sơn dã lĩnh, nếu hắn có lòng xấu xa thì phải làm thế nào.Tâm tư của nàng đều ghi trên mặt, Phong Phi Vân chỉ nhìn qua dung nhan xinh đẹp của nàng, đã biết rõ nàng giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, lập tức cảm thấy buồn cười.- Không cái gì.Phong Phi Vân cười cười, hắn quan sát cảnh vật chung quanh, đây là một hồ nước vô cùng rộng lớn, nước xanh thanh tịnh, trên vách núi xa xa có thác nước chảy xuống, phát ra âm thanh nước chảy róc rách, nước rơi vào mấy cây liễu cổ xưa chung quanh, hơn một ngàn cành cây rủ xuống, có mấy con hạc màu trắng đang đậu trên cành.Bên bờ hồ có đàn khổng tước ba màu đang ấp trứng, dưới ánh trời chiều, lông vũ của khổng tước ba màu tỏa ra hào quang lấp lánh, chúng bất động, xếp chỉnh tề cùng một chỗ, giống như tổ chức thành nhà trẻ vậy.Đây là vùng đất an bình, tịnh thổ như thế này rất khó tìm thấy, còn cách Vu Sư thánh địa tám ngàn dặm.Đây là bảo địa ẩn thân tuyệt hảo.Tại Cổ Cương phủ, thế lực Sâm La Điện khổng lồ, cho dù trốn ở đâu cũng không an toàn, chỉ có tăng tu vị của mình cường đại lên mới có thể thắng được quyền chủ động.- Hy vọng có thể mau chóng tu luyện ra khối phượng cốt thứ hai.Phong Phi Vân tìm được một khối đá bị nước trùng kích suốt ngàn vạn năm nặng chừng vạn cân, xếp bằng ngồi trên tảng đá, mang linh thú linh hạch ra nắm trong tay, hút linh khí bàng bạc bên trong, tiếp tục tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân.-------Chương 1035: Khí tức phượng hoàng (2)Linh thú linh hạch này tìm được trong long mạch, đào ra trong người linh thú, linh khí bên trong bị hút một nửa, còn lại một nửa, nếu hấp thu toàn bộ có thể luyện ra khối phượng cốt thứ hai.Hiện tại tu sĩ Sâm La Điện khẳng định đang tìm kiếm hắn và Thiên Vu thần nữ, rất nhanh sẽ tìm tới nơi này, nhất định phải giành giật từng giây tăng thêm một phần thực lực.Thiên Vu thần nữ nhìn qua nam tử đầy tà khí tu luyện ở phương xa, trên người hắn mang theo ánh lửa nhàn nhạt, cơ hồ tất cả tinh khí không ngừng tụ tập vào xương cốt trên đỉnh đầu, đan vào hỏa quang đỏ rực, khối xương này giống như biến thành thần ngọc.Nàng nhẹ tay nhẹ chân, thu liễm toàn bộ khí tức muốn bỏ chạy đi.- Nếu ngươi chạy đi, bọn chúng sẽ nhanh chóng bắt được ngươi.Phong Phi Vân con mắt như trước đóng chặt, hai tay nâng linh thú linh hạch,Thiên Vu thần nữ dừng bước lại, nói:- Ngươi cũng không phải người tốt lành gì, ta phải về Vu Thần Man thành.- Người Sâm La Điện khẳng định đã bố trí thiên la địa võng quanh Vu Thần Man thành, ngươi còn chưa tiến về man thành cũng đã bị bọn chúng bắt, ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta, ta có thể để bảo vệ ngươi.Phong Phi Vân nói ra.Trên mặt Thiên Vu thần nữ mang theo vài phần u sầu, thập phần do dự, nói:- Ta vừa rồi mượn nhờ vu bồn quan sát hiện tượng thiên văn, biết rõ Vu Thần Man thành hội tụ thập phương thiên sát, hung hiểm vô cùng, nhưng mà ta không thể không trở về.- Nữ nhân ngu xuẩn!Phong Phi Vân nói một câu như vậy liền tiếp tục tu luyện, không cần phải nhiều lời nữa.Thiên Vu thần nữ rất tức giận khi Phong Phi Vân nói câu "Nữ nhân ngu xuẩn", hừ một tiếng, sau đó thân thể mềm mại bay lên, hào quang trên người phiêu tán xẹt qua mặt hồ, biến mất tại dãy núi.Nhưng mà nàng nhanh chóng quay trở về, đáp xuống trước mặt Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói một câu.- Tại sao ngươi trở về?Phong Phi Vân vẫn không nhúc nhích nói ra.Thiên Vu thần nữ càng nhìn nam tử trước mặt này càng cảm thấy quen thuộc, nói:- Ta chỉ là ở thăm dò ngươi có phải người xấu hay không.- Kết quả thế nào?Nàng nói:- Nếu như ngươi là người xấu, lúc ta bay đi thì ngươi nhất định sẽ đuổi theo bắt ta trở về, nhưng mà ngươi lại không có làm như vậy.- Xem ra ngươi còn thông minh hơn tưởng tượng của ta một chút, không có ngốc đến không hợp thói thường.Thiên Vu thần nữ cắn chặt bờ môi nhỏ nhắn, rất không thích Phong Phi Vân nói nàng đần, nói nàng ngu xuẩn, nói:- Ngươi thực có thể bảo vệ ta?- Muốn đoạt Thiên Vu thần thụ trong người của ngươi chính là Sâm La Điện, trước mặt thế lực to lớn như Sâm La Điện, trừ phi phát sinh kỳ tích, bằng không không ai có thể bảo vệ ngươi được.Phong Phi Vân cũng không phải hù dọa nàng, mà là sự thật, cũng chính bởi vì như thế mới bức Phong Phi Vân giành giật từng giây tăng thực lực lên.Tuy Phong Phi Vân thành công mang Thiên Vu thần nữ từ trong tay năm đại hộ pháp trưởng lão Sâm La Điện chạy ra ngoài, nhưng mà đó chỉ mới bắt đầu, từ giờ trở đi, bất cứ bước đi sai lầm nào cũng đủ làm cho hắn lâm vài địa ngục.Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống.Một vòng trăng lưỡi liềm đọng trên đám mây xám, bầu trời đêm giống như được nước trong giặt rửa qua, nơi chân trời xa có thể nhìn thấy ánh trăng lập lòe, chúng giống như trang trí cho bầu trời đêm.Thiên Vu thần nữ lựa chọn trầm mặc, lui qua một bên, vén áo choàng màu bạc thật lên, nàng đi tới bên cạnh hồ nước trong trẻo kia ngồi xuống, dáng người thanh lệ động lòng người, trên mặt đầy tự trách, đều tự trách mình quá đần, tốn hao thời gian mấy năm nhưng không cách nào thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ, nếu sớm ngày thức tỉnh lực lượng Thiên Vu Thần Thụ, có thể sớm một ngày chấm dứt chiến tranh của tất cả đại bộ lạc, chiến tranh sẽ không còn.Nhưng mà nghĩ chuyện này cũng không làm được cái gì.- La Ngọc Nhi ngươi căn bản không xứng làm Thiên Vu thần nữ, ngươi chỉ là một nữ tử bán trà ven đường mà thôi, không thể thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ là do bản thân ngươi, sẽ có người bỏi vì ngươi mà chết...

Ngươi chính là một kẻ đồ đần, một ngôi sao tai họa, một đứa xui xẻo...Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thập phần ủy khuất, cũng thập phần tự trách, nàng muốn quay về Vu Thần Man thành đi trợ giúp những người Cổ Cương kia, nhưng lại phát hiện mình ngốc quá, căn bản không giúp được kẻ nào, ngược lại biến thành liên lụy cho người khác.Phong Phi Vân đã toàn tâm tiến vào trạng thái tu luyện, đã là thời kỳ mấu chốt cô đọng phượng cốt thứ hai, thần thức thu liễm, tuệ cốt trên đầu khắc phù văn phượng hoàng, vận chuyển thiên địa quy tắc lao nhanh vào tuệ cốt, khối xương cốt này càng ngày càng thần dị, trên đầu có ánh lửa lóe lên như lông vũ phượng hoàng.Muốn luyện xương cốt nhân loại thành phượng cốt, đây là một việc thập phần gian nan, không thể cải biến bản chất xương cốt, chỉ có thể cải biến đường vân và bản chất tu luyện đặc thù mà thôi.Dùng Bất Tử Phượng Hoàng Thân tu luyện phượng cốt chính là phượng cốt chân phượng, so với dùng xương cốt phượng hoàng bình còn nhiều đường vân hơn gấp bội, mỗi khi tu luyện ra một khối phượng hoàng chân phương đều có thể rèn luyện xương cốt, cơ bắp, huyết dịch một lần, tăng thiên phú tu luyện lên thêm một đoạn.Đây là lúc Phong Phi Vân tự mình tu luyện ra khối phượng cốt đầu tiên, cũng không phải dùng phượng cốt gắn vào người, khắc đường vân trên phượng cốt càng nhiều thì xương cốt càng giống như thần ngọc.- Ồ.Bên ngoài thân thể Phong Phi Vân có từng đạo hỏa diễm xoay tròn chung quanh, sau đó ngưng tụ thành hư ảnh phượng hoàng bao phủ thân thể của hắn vào trong.Giờ phút này nửa hồ nước có ánh lửa hỏa hồng bao phủ, cơ hồ tất cả sinh linh đều bị kinh động, cảm được khí tức vương của bách điểu là "Phượng hoàng", một ít thân ảnh khổng lồ từ bóng đêm xa xa bay tới, cánh chim khổng lồ lóe lên rồi biến mất trong tầng mây, kinh nghi bất định, xoay quanh bầu trời thật lâu không rời đi.Cũng có một đầu chim màu vàng lớn như núi thò ra khỏi mây, ánh mắt sáng ngời như nhật nguyệt, chiếu sáng phạm vi mấy trăm dặm, sau đó lại lui về hư không, thu vào trong tầng mây.Chỉ là một đám khí tức phượng hoàng liền kinh động linh giác của một ít linh thú vương giả trong phạm vi mấy vạn dặm nhìn sang hướng này.Cách đó mấy vạn dặm, mười vạn dặm núi sông, một nữ tử mang theo tiên vận ôm một con chó thuần trắng đứng trong cổ lâm nguyên thủy, chung có linh thú quái vật khổng lồ bao quanh nàng.Nàng cũng cảm giác được một tia khí tức phượng hoàng, ánh mắt đầy gợn sóng nhìn ra xa xa, tự lẩm bẩm nói:- Chẳng lẽ là yêu tộc có nửa yêu huyết chính là phượng hoàng huyết mạch phượng hoàng cao quý nhất?Đám tu sĩ Sâm La Điện truy tìm Phong Phi Vân đều dừng lại, phát giác được dị tượng chim thú xao động, vùng núi biến thành không yên tĩnh, phát ra từng tiến kêu to, chim trên trời bay vòng bất an.- Chẳng lẽ trong nơi này có linh tú vương giả đi ra ngoài hay sao?-------Chương 1036: Luyện thể, đan điền (1)Một tu sĩ tà đạo mặc trường bào Sâm La Điện ánh mắt kinh nghi bất định, có thể làm cho nhiều chim bay cá nhảy cuống lên như thế này, cũng chỉ có linh thú vương giả thường lui tới mới tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy.Bên ngoài vùng núi này có vài con linh thú vương giả, đều là linh thú bá chủ tu luyện ngoài hai ngàn năm, bình thường rất ít rời khỏi sào huyệt, một khi rời khỏi sào huyệt thì sẽ có cảnh tượng vạn thú nghênh đón.Một tu sĩ tà đạo hậm hặc nói:- Tạm thời không nên tìm kiếm quá sâu trong sơn mạch này, quá hung hiểm, chờ tới khi chim bay cá nhảy này dẹp loạn thì chúng ta lại vào.- Ta cũng nghĩ thế.Tu sĩ tà đạo áo đen nhìn thấy trên bầu trời có móng vuốt cực lớn quét qua, chỉ một cái trảo chim đã dài tới ba mươi thước, thanh lân rậm rạp, thập phần dọa người, tuyệt đối là hung cầm vô cùng cường đại.Ngay cả hung cầm khủng bố như thế cũng bị kinh động, xem ra địa vực này thật không nên tiến vào, Phong Phi Vân đoán chừng cũng không trốn vào nơi hung hiểm như thế đâu.Hai tên tu sĩ áo bào Sâm La Điện nhanh chóng rời đi, rời khỏi khu vực này....Thân thể Phong Phi Vân bị một đám hỏa diễm bao phủ, hình dáng hỏa diễm chính là phượng hoàng thần hỏa, hào quang cực thịnh, chiếu sáng một góc trời.Khối xương cốt trên đỉnh đầu của hắn lóe sáng như thần đăng, đường vân rậm rạp đan xen vào nhau.Thiên Vu thần nữ nhìn qua từ xa xa, hơi cảm thấy tò mò, cũng có chút kinh dị, nam tử này rốt cuộc tu luyện công pháp cấp bạc gì, không ngờ dẫn tới nhiều dị tượng khổng lồ như thế, kinh động những dị thú cường đại nhất trong phạm vi mười vạn dặm, chúng không ngừng lao tới đây, vây quanh bờ hồ.Thiên Vu thần nữ đứng lên nhưng không dám bước đi, chung quanh có rất nhiều dị thú hung mãnh nhìn qua nơi này, làm cho nội tâm của nàng bỡ ngỡ, trên đỉnh đầu có một bóng lớn to như núi cao, nó vẫn xoay quanh và không rời đi, thỉnh thoảng còn kêu lên như lôi minh.- Hắn rốt cuộc là ai, khí tức trên người hắn càng ngày càng cường đại, cường đại làm cho người ta sợ hãi, hắn nói hắn có thể bảo hộ to, nói không nhất định...

Hắn thực có bản lĩnh đó.Cho dù như thế nào thì nàng cũng không cách nào liên hệ nam tử tà khí trước mặt này chính là Phong thiếu gia làm việc ác bất tận năm xưa.Mấy năm qua nàng vẫn ở Thiên Vu thần điện, rất ít quan tâm chuyện ngoài Cổ Cương phủ, cũng không thiếu gia hư hỏng suýt nữ ngủ với nàng đã là thần vương danh chấn thiên hạ.Nàng muốn suy tính lai lịch nam nhân trước mặt này, nhưng mà nàng vừa suy tính ra một tia thiên đạo thì có lực lượng khác cắt đứt, ngón tay bắn ra.- Đây là người không thể bị suy tính, không thể tính ra lai lịch của hắn, không tính ra tên hắn, trên người hắn có lực lượng thiên đạo đầy đủ cường đại che chở cho hắn.Trong lòng nàng càng hiếu kỳ, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ một chút.Giờ phút này nàng quên đi tất cả phiền não trong lòng của mình, cảm thụ lực lượng lửa nóng trong người Phong Phi Vân truyền ra, làm cho thần thụ của nàng có thể sinh trưởng một chút, phiến lá óng ánh chậm rãi mở ra, chậm rãi hấp thu nhiệt độ trong không khí.Thiên Vu Thần Thụ không ngờ được hào quang phượng hoàng bao phủ đã sinh trưởng một chút.Mặc dù chỉ là phát triển cực nhỏ, cách thức tỉnh chính thức cần thời gian rất dài, nhưng mà nội tâm của nàng vui vẻ khó hiểu, vội vàng ngồi xuống, dựa theo sư phụ dạy Vu Kinh mà tu luyện, khống chế Thiên Vu Thần Thụ chậm rãi hấp thu hào quang trong người Phong Phi Vân tỏa ra ngoài.Phiến lá Thiên Vu Thần Thụ quả nhiên hấp thu những hào quang và nhiệt độ này.Vì hấp thu nhiều hào quang và nhiệt độ hơn nữa, nàng chậm rãi tới gần Phong Phi Vân.Cũng không biết trôi qua bao lâu, linh thú linh hạch trong tay Phong Phi Vân đã tiến vào trong cơ thể, vọt tới tuệ cốt trên đỉnh đầu, xương cốt trở nên càng thêm sáng chói, bên trên có mười vạn đường vân phượng hoàng bao phủ, cả thân thể không ngừng phát ra âm thanh đùng đùng.Hắn giống như đang ở trong bếp lò vậy.Oanh.Trong người Phong Phi Vân có khí tức cường hoành tỏa ra ngoài, Thiên Vu thần nữ cách hắn thật gần bay ra ngoài, bay chừng trăm dặm, bởi vì lực lượng nhu hòa cho nên nàng không có bị thương.Ngay sau đó linh khí thiên địa chung quanh không ngừng rót vào tuệ cốt trên đỉnh đầu Phong Phi, lại lưu chuyển từ tuệ cốt tới các nơi toàn thân Phong Phi Vân, tràn ngập thân hình của hắn, tinh lọc trọc khí trong người.Khí tức này chậm rãi thu hồi lại, cuối cùng hoàn toàn lui về trong người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trở nên bình thản không có gì lạ, hắn vẫn ngồi trên tảng đá, thật lâu sau hắn chậm rãi mở mắt ra, con mắt thập phần sáng ngời giống như hai viên hàn tinh, nói:- Khối phượng cột thứ hai đã cô đọng thành công.Phong Phi Vân không coi ai ra gì đứng lên, hai tay đặt ở vị trí đan điền, hơn mười linh khí màu tím trong tử phủ nội cung lao ra và hóa rồng, mỗi con dài hơn ba mét, đây là đại biểu tu vị Phong Phi Vân đạt tới độ cao mới.- Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong, kém một chút là đột phá Thiên Mệnh lục trọng.Phong Phi Vân cảm thấy đáng tiếc, khối phượng cốt thứ hai vừa rồi hấp thu linh khí không chỉ rèn luyện xương cốt, không chỉ có rèn luyện thân thể mà còn gia tăng tu vị, nếu như hấp thu nhiều hơn một tia linh khí, Phong Phi Vân hiện tại đã đột phá Thiên Mệnh lục trọng, nhưng mà cuối cùng vẫn còn kém một tia.Tất cả đều là thiên ý, không cần cưỡng cầu, dù sao cũng đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong, cách lục trọng chỉ còn một bước, bất luận biến hóa nhỏ gì cũng có thể làm hắn đột phá cảnh giới, chính thức bước vào nửa bước cự phách."

Luyện thể" cùng "Đan điền ", một tu luyện là thân thể, một tu luyện là cảnh giới, đại biểu hia phương pháp tu luyện khác nhau.Tu sĩ nhân loại chủ lưu là "Đan điền" ; mà yêu cùng thú tu luyện chủ lưu là "Luyện thể ".Tu tiên giới Thần Tấn vương triều gọi là cảnh giới, "Linh Dẫn ", "Tiên Căn ", "Thần Cơ ", "Thiên Mệnh ", "Niết Bàn" ...

Những cảnh giới này đều phán định lực lượng cao thấp của đan điền tu sĩ biến hóa thế nào, hoàn toàn không có quan hệ tới thân thể chút nào cả.Mà người luyện thể cũng có phân biệt lực lượng, ví dụ như có thể dùng thân thể đánh ra một vạn cân lực lượng được xưng là một đầu kỳ ngưu lực lượng, cũng chính là "Một ngưu chi lực ".Hai vạn cân lực lượng là "Hai ngưu chi lực ".Bốn vạn cân lực lượng là "Ba ngưu chi lực ".Tám vạn cân lực lượng là "Bốn ngưu chi lực "....Dùng nó mà suy tính, điệp gia gấp đôi là một rãnh trời.Mười ngưu chi lực bằng một hổ chi lực.Trên một hổ chi lực chỉ là long hổ, lực lượng có thể cõng tòa núi cao.Phong Phi Vân hiện tại sử dụng lực lượng thân thể có thể đánh ra chín hổ chi lực, một chưởng oanh ra có bóng dáng chín đầu long hổ, một chưởng có thể đánh nát một tòa thành nhỏ.-------Chương 1037: Luyện thể, đan điền (2)Phong Phi Vân chỉ dựa vào lực lượng thân thể cũng đã có thể chống lại cự phách sơ kỳ, mặc dù cự phách sơ kỳ sử dụng linh khí nhất phẩm, bộc phát ra lực lượng cảnh giới tám lần, Phong Phi Vân cũng có thắng khả năng.Nếu là tu sĩ cự phách sơ kỳ không có linh khí, cũng không có bí thuật thần thông gia tăng lực công kích, Phong Phi Vân có thể vững vàng đánh bại hắn, thậm chí đánh chết.Đương nhiên tựu Phong Phi Vân hiện tại đã là Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong cảnh giới, còn kém cự phách không nhỏ, bởi vì thân thể của hắn vô cùng cường đại mới có thể lực áp cự phách sơ kỳ, đây là hai chủng tu luyện khác nhau, đạt được thành quả còn vượt xa người khác.- Hai chủng tu luyện kỳ thật là hỗ trợ lẫn nhau, tăng cảnh giới lên, có thể trong vô tri vô giác rèn luyện thân thể, mà ta tu luyện ra khối phượng cốt thứ hai, cũng làm cho cảnh giới tăng lên một mảng lớn.- Hai chủng tu luyện có lẽ chẳng phân biệt chủ lưu cùng thứ yếu mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.Tu sĩ chỉ tu luyện đan điền, thân thể cũng sẽ biết từ từ trở nên cường đại, giống như Thiên Mệnh thất trọng cự phách có thể đánh ra bảy hổ chi lực.Mà Phong Phi Vân chỉ tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân là công pháp luyện thể, hắn vẫn mở đan điền như trước, đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong.Trong lòng Phong Phi Vân hơi hiểu ra.- Tìm một bản bí tịch thần điển tu luyện đan điền có thể làm thân thể và đan điền tương xứng, khí thể cùng tu, như vậy có lẽ sẽ có giúp ích cho Bất Tử Phượng Hoàng Thân.Phong Phi Vân vẫn cảm thấy tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng đã là chính xác nhất, tu luyện tốt nhất, nhưng mà hiện tại hắn có tư tưởng mới.Hắn muốn khí thể cùng tu.Trong kho trí nhớ của Phong Phi Vân có vô số điển tịch tu luyện, nhưng mà tuyệt đại đa số đều là phương pháp tu hành của yêu tộc, đương nhiên cũng có một ít công pháp tu luyện đan diền, nhưng mà những công pháp này cũng không phải cao cấp nhất, dù sao phượng hoàng yêu tộc cũng không tu luyện đan điền, cho nên thu thập điển tịch tu đan điền rất ít.Phong Phi Vân cũng không có tùy tiện lấy một quyển ra tu luyện, hắn xem ra muốn tu luyện đan điền, cũng nên chọn công pháp xứng đôi với Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bằng không thì không bằng không tu luyện.- Mạc Phủ Tầm Bảo Lục bác đại tinh thâm, chính là thánh điển không thua Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Đạo Điển, Kim Tàm Kinh cùng nổi danh với Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, tuyệt đối là công pháp tu hành kinh thế của nhân loại, nếu có tu luyện hai chủng công pháp này, có lẽ cảnh giới của ta sẽ tăng lên vô cùng nhanh chóng.Tuy trong tay Phong Phi Vân nắm giữ một phần Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Bát Thuật Quyển, nhưng mà chính là thần thông bí thuật, cũng không phải công pháp tu luyện.Hắn cũng không biết trong Thần Tấn vương triều nho nhỏ tại sao lại có Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, Đạo Điển, Kim Tàm Kinh cấp bậc thánh điển, nhưng mà Thần Tấn vương triều đúng là có rất nhiều bí mật, sẽ không biểu hiện đơn giản như mặt ngoài, nói không chừng nhất định trong hàng tỉ quốc gia nhân loại đã sắm vai cực kỳ trọng yếu, chỉ là người bình thường không biết mà thôi.Thần Tấn vương triều có rất nhiều địa phương cổ quái, ví dụ như vị trí Phong Phi Vân trọng sinh; Thủy Nguyệt Đình cũng sinh ra trên vùng đất này; nữ ma sau khi vẫn lạc cũng trọng sinh ở đây, lại tiếp tục bước vào con đường thiên đạo; còn có mẫu thân Phong Phi Vân chính là cường giả yêu tộc tuyệt đỉnh, vì sao lại xuất hiện tại Thần Tấn vương triều, còn kết hợp với phụ thân của hắn?Còn có rất nhiều nơi không thể tưởng tượng nổi, trong vũ hóa mộ viên có địa cấp truyền tống trận đài, trong Vạn Tượng Tháp có mãnh thánh linh Vô Lượng Tháp vỡ vụn, trong tám di tích cổ xưa của Thần Tấn vương triều có phải có nhiều bí mật hay không?Phong Phi Vân cảm giác, cảm thấy Thần Tấn vương triều là một nơi không tầm thường.Phong Phi Vân ngưng tụ ra khối phượng cốt thứ hai, khí tức phượng hoàng nhàn nhạt kia cũng biến mất, trên bầu trời hư ảnh dị thú khổng lồ cũng mất đi, ánh mắt những dị thú ven hồ cũng đầy nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng vẫn rời khỏi đây.Vùng đất này bởi vì khí tức phượng hoàng xuất hiện mà rung động, lại bỏi vì khí tức phượng hoàng biến mất mà an tĩnh lại, nhưng mà vẫn có một ít thần thức cường đại đảo qua người Phong Phi Vân, cường hoành đến cực điểm, không phải thần thức nhân loại.Khu vực khôi phục lại bình tĩnh, đám khổng tước ba màu trở lại ven hồ, sau đó, vội vàng ngậm trứng của mình bay đi, nơi này đã biến thành nơi thị phi, chúng không dám ở đây nữa.Bên hồ có tiếng ếch xanh, đom đóm bay ra khỏi cỏ nước, chúng lập lòe giống như sao trời.Chỉ có Thiên Vu thần nữ vẫn ở đây, không có rời đi.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn ra xa xa, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nói:- Ngươi bây giờ có ý định đi theo ta hay là tự đi về Vu Thần Man thành?- Ta đi với ngươi.Nếu là trước kia có lẽ nàng sẽ do dự, nhưng mà hiện tại nam tử trước mắt có thể thúc đẩy Thiên Vu Thần Thụ sinh trưởng thì nàng không có chút do dự gì cả.Phong Phi Vân gật gật đầu, quyết định hiện tại rời khỏi đây, động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ hấp dẫn tu sĩ tà đạo Sâm La Điện tới đây, vừa rồi bọn chúng còn lo lắng những dị thú này, nhưng mà đám dị thú sau khi rời đi thì bọn chúng cũng sẽ tới đây.Phong Phi Vân cùng Thiên Vu thần nữ nhanh chóng rời khỏi khu vực hồ lớn này, trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện, có bóng người mặc trường bào màu đen bay xuống, người này giống như u lĩnh lao tới mặt hồ, giọng nói già nua, cười lạnh, nói: - Phong Phi Vân, ngươi đi không được.Tới thật nhanh!Ngay sau đó lại có bảy tám bóng người xuất hiện trong gió phong tỏa cả bầu trời này lại.Lúc hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt quát ba chữ "Phong Phi Vân" thì sắc mặt Thiên Vu thần nữ biến hóa, trở nên cổ quái, cũng có chút kinh dị, vội vàng nhìn qua Phong Phi Vân, cẩn dò xét thì ánh mắt xoay tròn, càng nhìn càng cảm thấy giống.Khó trách...

Lại cảm thấy quen thuộc, không, không, hẳn không phải là Phong thiếu gia, Phong thiếu gia đi ra ngoài nhất định sẽ mang theo hai tên cẩu nô tài, hơn nữa Phong thiếu gia cũng không lợi hại như vậy, nhưng mà...

Hắn nếu thật sự là Phong thiếu gia thì làm sao bây giờ?Chẳng lẽ Phong thiếu gia còn muốn tai họa ta sao?Tâm hồn thiếu nữ của Thiên Vu thần nữ nhảy loạn, gấp muốn khóc lên, nàng đối với Phong thiếu gia có sợ hãi từ bản năng, thật giống như con chuột gặp được mèo, con thỏ gặp được diều hâu.Phong Phi Vân tự nhiên không biết nàng giờ phút này suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lão giả áo đen đứng giữa hồ, cười nói:- Ha ha!

Thì ra là hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt, đuổi theo thật là nhanh nha.Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt hừ lạnh một tiếng, nói: - Nếu không đuổi theo nhanh một chút, chẳng phải lại để ngươi đào thoát sao, Phong Phi Vân, ngươi buông tha đi!

Dưới thiên la địa võng của Sâm La Điện chúng ta, ngươi không cách nào thắng nổi đâu.-------Chương 1038: Đánh chết cự pháchPhong Phi Vân biết rõ hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt đang kéo dài thời gian, hắn khẳng định đã âm thầm thông tri các hộ pháp trưởng lão khác rồi, hiện tại nhất định có vô số cao thủ đang chạy tới nơi đây.Lập tức phá vòng vây, giết ra ngoài.Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, thân thể hóa thành một đạo lưu quang bay lên trên hư không, lập tức có ba tên tu sĩ áo đen bị chém giết tại chỗ, đều là tu sĩ Thiên Mệnh tứ trọng, toàn bộ bị chém thành hai đoạn, chết vô thanh vô tức.Trong nháy mắt đã có ba người đã chết, phong tỏa hư không nhanh chóng bị đánh phá, tu sĩ Sâm La Điện bị hù sợ, Phong Phi Vân cũng thật đáng sợ, tu sĩ Thiên Mệnh tứ trọng trước mặt hắn như con sâu cái kiến, nói giết liền giết, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.Tốc độ Phong Phi Vân đúng là vô cùng nhanh chóng, hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt cũng không nhìn thấy tốc độ của hắn.Tu vị kẻ này đã mạnh hơn trước rồi.- Đi!Phong Phi Vân bắt lấy cánh tay Thiên Vu thần nữ, nhấc nàng lên và nhanh chóng rời khỏi nơi này.- Phong Phi Vân, lưu lại cho ta.Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt con mắt rét lạnh, hắn vẫn nhìn Phong Phi Vân mà cảm thấy khó chịu, cảm thấy Tà Hoàng mời chào Phong Phi Vân chính là nuôi hổ gây họa, còn không bằng trực tiếp chém giết hắn cho xong.Phong Phi Vân giết tu sĩ Sâm La Điện thật sự quá nhiều, hơn nữa phần lớn tu vị đều không kém, mỗi người đều hao tổn rất nhiều tài nguyên mới bồi dưỡng ra được.Hắn quyết định phải hảo hảo giáo huấn Phong Phi Vân một phen.Oanh!Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt đánh ra một đạo "Kinh Đào Chưởng", phát huy ra lực công kích vượt qua tu vi sáu lần, chưởng ấn cực lớn đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, trong mắt mang theo vài phần lạnh lẽo, cũng đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh ra chín bóng dáng long hổ khổng lồ, lực lượng vô cùng hung mãnh, lập tức đánh vỡ Kinh Đào Chưởng, tiến thẳng về phía hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt.- Cái gì?

Chín hổ chi lực?Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt khiếp ánh mắt mở to ra, hắn cũng đã có tu vị cự phách sơ kỳ nhưng chỉ đánh ra bảy hổ chi lực, nhưng mà Phong Phi Vân mới Thiên Mệnh ngũ trọng mà thôi, rõ ràng đánh ra chín hổ chi lực, làm sao không khiến hắn kinh ngạc cơ chứ.Cho dù là yêu nghiệt cũng không có khả năng mạnh như thế.Hắn lại không biết Phong Phi Vân chủ tu chính là luyện thể, đi lộ tuyến hoàn toàn khác hẳn với hắn.Oanh!Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt vận dụng cánh buồm đen cao chừng hai trượng, phía trên có ánh sao, hào quang chói mắt bắn thẳng ra ngoài.Đây là một kiện nhất phẩm linh khí, tên là "Tinh Thần Phàm", có thể bộc phát siêu một kích mạnh gấp tám lần tu vị.Lực lượng Tinh Thần Phàm cuối cùng cũng ngăn cản được chín hổ chi lực, nhưng mà hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt bị đánh bay ra ngoài, đụng vào khu vực núi cao, hai tay máu chảy đầm địa, miệng thổ huyết.Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt vốn cho rằng Phong Phi Vân cho dù cường đại cũng chỉ xưng hùng thế hệ trẻ mà thôi, dùng tu vị cự phách sơ kỳ của hắn có thể trấn áp, nhưng mà một chiêu đã bị Phong Phi Vân đánh thành trọng thương, trong mắt rung động đã tột đỉnh, nói:- Sử dụng linh khí phát huy ra chiến lực gấp tám lần tu vị cũng bị hắn đánh tan, lực lượng hung hãn như thế, chẳng lẽ là thần thú chuyển thế sao?Phong Phi Vân có thể dễ dàng đánh hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt trọng thương, mấu chốt là bởi vì hắn quá khinh địch, bị Phong Phi Vân đánh một trở tay không kịp, nếu như hắn nhìn thẳng vào Phong Phi Vân, cho dù bại cũng không có thảm như thế.- Giết người cho tuyệt, diệt cỏ diệt tận gốc.Nếu hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt đã trọng thương, Phong Phi Vân liền ý định đánh chết hắn, miễn bị hắn dây dưa với mình mãi.- Lớn mật, Phong Phi Vân ngươi còn dám đánh chết một hộ pháp trưởng lão sao?Một tu sĩ áo bào đen bay tới sau lưng Phong Phi Vân đánh ra một đạo thần thuật, ngưng tụ ra một hỏa cầu đường kính năm mét, hỏa cầu giống như mặt trời nhỏ nện xuống, mang theo lực phá hoại khủng bố.Phong Phi Vân trở tay đánh ra một chưởng, hư không run rẩy, khí kình như nước cuộn trào đánh thẳng qua, chấn vỡ hỏa cầu, đánh thân thể tên tu sĩ tà đạo phía sau thành năm khối, hóa thành mảnh vỡ rơi xuống đất.Quá hung hãn, giết người vô tình, làm cho người ta kinh hồn táng đảm.Ba tu sĩ tà đạo còn lại bị hù sợ, trong lòng bỡ ngỡ, lập tức bỏ chạy thục mạng, nhưng lại bị Phong Phi Vân điểm ra ba chỉ, cách hơn mười dặm đánh chết bọn chúng.- Cho dù ngươi giết ta cũng tuyệt đối không thắng được thiếu chủ, thiếu chủ đã tới Cổ Cương phủ.Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt cắn chặt hàm răng, một ngày trước Phong Phi Vân còn nhỏ yếu hơn hắn nhiều, một ngày sau đó Phong Phi Vân có thể đánh bại hắn.Nếu nhìn từ tuổi mà nhìn, Phong Phi Vân chính là tu sĩ trẻ tuổi có tu vị nửa bước cự phách, nhưng hắn mới hai mươi tuổi thôi!

Tuổi như vậy có thể đánh bại cự phách, nói ra đều không có người tin tưởng, thiên tư như thế cũng chỉ có Tà Hoàng thiếu chủ mới có thể sánh vai với hắn, bởi vì Tà Hoàng thiếu chủ thời điểm hai mươi tuổi đã có thể đánh bại cự phách.Đại chiến kết thúc rất nhanh, hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt lúc sắp chết đánh ra các loại bí thuật thần thông, nhưng mà cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết, bị Phong Phi Vân đóng đinh trong một vách đá, trên người huyết dịch cự phách chảy ra ngoài, không ngừng thiêu đốt hừng hực, muốn hỏa táng cả ngọn núi.Còn kiện linh khí "Tinh Thần Phàm" cũng bị Thiên Tủy Binh Đảm hút hồn binh và tinh khí biến thành giẻ rách rác rưởi.Chỉ trong một phút có chín người chết ở đây, trong đó còn có một vị cự phách, Thiên Vu thần nữ nhìn thấy đã sợ run.Một kích cuối cùng hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt đánh ra gấp mười lần chiến lực, làm cho Phong Phi Vân bị thương nhẹ, ống tay áo bên trái có huyết dịch chảy ra, nhuộm đỏ cả ngón tay, rơi xuống mặt đất.- Ngươi...

Ngươi không sao chớ?Thiên Vu thần nữ nói.Phong Phi Vân cười cười, bị thương đã thành chuyện thường ngày, loại vết thương nhỏ này hắn không đặt trong lòng, nói: - Đi, rời khỏi nơi này, cường giả Sâm La Điện sẽ lập tức chạy tới đây.- Chúng ta...

Muốn đi đâu?Phong Phi Vân suy nghĩ lại, sau đó nói: - Cường giả Sâm La Điện thật sự quá nhiều, muốn tìm ra con đướng thắng lợi trong tay bọn chúng nhất định phải mượn nhờ ngoại lực, cầu thắng trong nguy hiểm.Hắn lại nói: - Đi Đồng Lô Sơn.Phong Phi Vân đã quyết định hảo hảo đọ sức với Tà Hoàng thiếu chủ một phen.Cũng không lâu lắm ba hộ pháp trưởng lão Sâm La Điện bay tới từ ba hướng khác nhau, khí tức mỗi người cường đại tới cực điểm, làm cho hung thú ác điểu trong vùng núi này phải ở ẩn.Ba hộ pháp trưởng lão nhìn thấy cảnh trước mặt thì khiếp sợ, nơi này cách đây chưa lâu phát sinh đại chiến kinh thiên động địa, ba ngọn núi lớn bị cắt đứt, nước hồ không ngừng chảy vào trong hố, khói bụi cuồn cuộn, huyết khí xông vào mũi, trong không khí còn có khí tức khắc nghiệt.-------Chương 1039: Bàn cờ thiên hạ (1)Cơ hồ tất cả tu sĩ Sâm La Điện đều chết, ngay cả hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt cũng bị đóng đinh trên vách núi, trên người còn có hỏa diễm thiêu đốt.Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt phát tin tức ra cách đây mới qua một phút thôi.- Đây là Phong Phi Vân một người gây nên?Hộ pháp trưởng lão mười chín Thác Bạt Hoành đỏ mắt nói ra.Tuy chuyện này rất khó làm cho người ta tiếp nhận, nhưng mà hai hộ pháp trưởng lão khác vẫn gật đầu.- Nhất định phải tính toán thực lực Phong Phi Vân lần nữa, nghe nói triều đình đã phái mấy cường giả tuyệt đỉnh đi Cổ Cương phủ, xem ra ván cờ giữa thần vương và thiếu chủ đã thăng thành giao phong giữa triều đình và Sân La Điện.- Sâm La Điện cùng triều đình tất có một trận chiến, ai có thể thủ thắng trong trận chiến lần này, kẻ đó sẽ có khí thế áp đảo đối phương, Tấn đế khẳng định cũng ý thức được điểm này.Ba hộ pháp trưởng lão nhanh chóng rút đi, muốn mang tình huống nơi này báo lên trên, chiến lực của Phong Phi Vân đã tăng lên tới cự phách, tin tức này nếu truyền đi sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy lo lắng, ngủ không được yên."

Cổ Cương phủ" nằm ở biên giới thập vạn sơn hà, đi vào sâu xa hơn chỉ mới là bên ngoài thập vạn sơn hà, bên ngoài thập vạn sơn hà có diện tích mười vạn dặm, biên giới bao la, còn lớn hơn cả Cổ Cương phủ.Tuy chỉ là bên ngoài thập vạn sơn hà nhưng nó vô cùng hung hiểmcó mấy linh thú vương giả chiếm cứ, linh thú vương giả đều tu luyện ngoài hai ngàn năm, chiến lực có thể so với chân nhân, trừ linh thú vương giả còn có rất nhiều hung thú bá chủ, hung uy hiển hách.Bên ngoài thập vạn sơn hà cũng là cấm địa với nhân loại, có rất ít bộ lạc Cổ Cương dám xâm nhập vào trong."

Đồng Lô Sơn" nằm ở bên ngoài thập vạn sơn hà.Quách Đại Hải là cường giả cự phách trung kỳ, từng trước đi tìm Đồng Lô Sơn, nhưng mà chưa đi được một phần mười bên ngoài thập vạn sơn hà suýt nữa chết đi, vô cùng nguy hiểm trốn được trở về.Bởi vậy có thể thấy được bên ngoài thập vạn sơn hà hung hiểm ra sao.Sở dĩ Phong Phi Vân đi về Đồng Lô Sơn cũng là có hai mục đích, thứ nhất Sâm La Điện đang thế lớn, chỉ có mượn nhờ vùng khỉ ho cò gáy như thập vạn sơn hà mới có thể ngăn cản bước chân của bọn chúng, làm bọn chúng ăn thiệt thòi lớn.Thứ hai Phong Phi Vân cũng muốn biết về bát đại di tích cổ xưa Đồng Lô Sơn, cũng muốn biết bên trong có thần tàng Yêu tộc hay không.Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như có thể phát hiện ra vài món thiên tài địa bao, có lẽ có thể trợ chính mình đột phá tới cảnh giới rất cao.Giết một đám tu sĩ Sâm La Điện xong, Phong Phi Vân liền một đường đi vội, thời điểm đi ngang qua một ít bộ lạc Cổ Cương nhỏ, cố ý hiển lộ dấu vết cho người Cổ Cương nhìn thấy.Tại Cổ Cương phủ rất nhiều bộ lạc có người của Sâm La Điện, sau khi nhìn thấy dấu vết Phong Phi Vân lưu lại thì nhanh chóng báo lên trên.Phong Phi Vân muốn chính là mục đích này, chính là muốn làm cho cường giả Sâm La Điện biết rõ mình đi vào trong thập vạn sơn hà, xem bọn chúng có dám đuổi theo hay không, nếu như bọn chúng dám đuổi theo thì Phong Phi Vân muốn lợi dụng vô số dị thú trong thập vạn sơn hà làm bọn chúng trọng thương; nếu như bọn chúng không dám theo vào, Tà Hoàng thiếu chủ chỉ sợ gánh không nổi thanh danh này.Hôm nay cả Thần Tấn vương triều cũng biết Sâm La Điện Tà Hoàng thiếu chủ đánh cờ với thần vương tại Cổ Cương phủ, nếu như Phong Phi Vân dám xông vào thập vạn sơn hà mà Tà Hoàng thiếu chủ không dám, như vậy hắn còn không phải bị người trong thiên hạ chê cười hay sao?Đây là một hồi đánh cờ vạn chúng chú mục, mỗi ngày đều có tin tức truyền vào thần đô và tất cả các phủ.- Tà Hoàng thiếu chủ đại biểu Sâm La Điện, Phong Phi Vân đại biểu triều đình, nhưng mà Cổ Cương phủ chính là sân nhà của Tà Hoàng thiếu chủ, chỉ sợ Phong Phi Vân thất nhanh thôi.Trong đại điện một gia tộc cổ xưa trong thần đô, có mấy vị lão giả mặc tử kim hoa bào đang thảo luận, thu được tin tức truyền về từ Cổ Cương phủ.- Cái gì, Phong Phi Vân trọng thương Vu sư lão tổ Cổ Lực Đạt, đánh chết Sâm La Điện hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt, nói như vậy thực lực của Phong Phi Vân đã tiến vào hàng ngũ cự phách, mới hai mươi tuổi đầu thôi, thiên tư tuyệt diễm, chấn nhiếp cổ kim, đám người Bắc Minh Phá Thiên cùng Đông Phương Kính Thủy sợ là vừa bế tử quan rồi, sẽ không trơ mắt nhìn Phong Phi Vân ném mình ra sau đâu.Trong một tiên giáo cổ xưa của Địa Tử phủ cũng có âm thanh già nua truyền ra, một cô gái xinh đẹp đầy tiên vận báo cáo tin tức.- Trời ơi, Phong Phi Vân đi bên ngoài thập vạn sơn hà, hắn điên không vậy, hắn muốn làm gì?Tất Trữ Suất ngồi trong tửu lâu một cổ thành ở Vân Thiên phủ, thích ý uống một vò quỳnh tương ngàn năm lấy từ trong Nạp Lan sơn trang ra, đột nhiên nghe được thuyết thư tiên sinh kể chuyện, vì vậy hất tóc lên đứng dậy.Thuyết thư tiên sinh bị Tất Trữ Suất vỗ bàn làm giật mình, tay run lên, nước trà trong tay vẫy mạnh làm ướt quần, chậm rãi lau khô nước trà, bình tĩnh nói ra: - Nghe nói là dọc theo con đường cổ xưa, đang tìm kiếm Đồng Lô Sơn trong truyền thuyết.- Không vội, không vội...

Ngươi nói câu trước là gì, Phong Phi Vân cướp đi Thiên Vu thần nữ trong tay năm đại hộ pháp của Sâm La Điện.Tất Trữ Suất uống hơi say.- Đúng vậy.- Cầm thú ah.Tất Trữ Suất dậm chân.Đúnglúc này bên dưới tửu lâu có tiếng ầm ĩ vang lên, một nam tử trung niên lãnh ngạo mang theo một đám hộ vệ mặc linh giáp đi vào trong tửu lâu, trong đó một hộ vệ chỉ vào Tất Trữ Suất nói: - Lục phiệt chủ, chính là hắn tối hôm qua lẻn vào trong Nạp Lan sơn cướp sạch linh dược và quỳnh tương trong bảo khố đấy.Tất Trữ Suất nhìn thấy đám người kia thì thu hồi nửa vò quỳnh tương trên bàn lại gánh trên lưng, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ cướp đường bỏ chạy, trên cửa sổ còn móc lại chiếc giày, hiển nhiên chạy vội quá nên bỏ lại.- Đuổi theo cho ta, đây là một tên đạo tặc, nghe nói có mấy đại gia tộc trong Vân Thiên phủ bị trộm, trong đó phần mộ tổ tiên một gia tộc bị đào rỗng, ngay cả băng ti linh y trên người lão tổ tông cũng bị cướp đi, hiện tại nằm trong quan tài trơn bóng không mảnh vải che thân, bắt được hắn thì phải làm thịt hắn ngay, tên này tay chân không sạch sẽ.Cường giả Nạp Lan phiệt đuổi theo, tức giận quát lớn....Trải qua hai ngày đi vội, xuyên qua cả Cổ Cương phủ, đi tới bên ngoài thập vạn sơn hà, trên đường đi Thiên Vu thần nữ không nói lời nào, giống như bị Phong Phi Vân khi dễ vậy, thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân biết rõ trong lòng nàng đang hoài nghi thân phận của mình, tuy trên đời này người trùng tên trùng họ quá nhiều, nhưng nàng là một trí sư cường đại, truyền thừa của Cảnh Phong trí sư, linh giác hơn người, sẽ không có chuyện không có chút cảm ứng đặc thù trên người Phong Phi Vân, tuy không cách nào suy tính ra, nhưng có thể dựa vào cảm giác a.-------Chương 1040: Bàn cờ thiên hạ (2)Dung mạo biến nhiều hơn nữa, nhưng mà tinh, khí, thần của một người sẽ không biến hóa.Nàng mấy lần muốn nói lại thôi, hiển nhiên rất sợ hãi Phong thiếu gia lúc trước, có bóng mờ lúc nhỏ, dù sao cho dù thiếu nữ nào đang ngủ trên giường, đột nhiên cửa phòng bị một thiếu niên hư hỏng đá văng ra, mang theo biểu lộ dâm ý và dẫn theo hai tên cẩu nô tài hung thần ác sát đi vào, sau đó thiếu niên hư hỏng trực lao tới bên giường nàng, lột sạch quần áo nàng ra, còn suýt cường bạo nàng.Bóng mờ như thế, chỉ sợ không thiếu nữ nào quên được.Huống chi Phong thiếu gia tội ác chồng chất, đối với thiếu nữ trong Linh Châu thành mà nói, hắn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.Dù sao cũng đã tới bên ngoài thập vạn sơn hà, Phong Phi Vân không vội mà đi gấp như trước, hai tay khoanh lại khí định thần nhàn, nhìn qua nàng, ngượng ngùng nói:- La Ngọc Nhi.- Ah...Phong Phi Vân nói ra tên của nàng, nàng cả kinh ngây người một lúc mới lên tiếng.Tên này thật lâu chưa có ai gọi, hiện tại tất cả mọi người gọi nàng là "Thiên Vu thần nữ ", "Thần nữ nương nương", ngược lại có rất ít người biết rõ tên thật của nàng, bị Phong Phi Vân đột nhiên gọi tên nàng như thế, có cảm giác như bị đột kích ngẫu nhiên, không thua gì năm đó Phong Phi Vân một cước đá văng cửa phòng của nàng ra.Nàng đã có thể xác định nam tử trước mặt chính là Phong thiếu gia.Hai người đã không còn là thiếu nữ bán trà và thiếu gia hư hỏng lúc trước, thiếu nữ bán trà con vịt xấu xí biến thành thiên nga, thiếu gia quần là áo lượt hư hỏng càng hung ác hơn trước.Phong Phi Vân nhìn biểu lộ của nàng thì buồn cười, nàng có cần sợ hãi như thế không, sắc mặt đã tái nhợt rồi kìa.- Phong...

Phong thiếu gia.Giày vò khốn khổ cả buổi, nàng mới cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.Giờ phút này làm gì còn bộ dáng Thiên Vu thần nữ cao cao tại thượng, nàng tay nắm chặt thần trượng, quả thực giống như nha đầu nhà bên bị đại ca ca khi dễ, nếu không phải Phong Phi Vân tu vị rất cao, nàng thậm chí đã muốn chạy trốn.La Ngọc Nhi tự nhiên không phải một tiểu nha đầu, dáng người cao gầy, phát dục đầy đặn, thời điểm mười bốn tuổi Phong Phi Vân cảm thán nàng phát dục thật sự quá sớm, hôm nay càng thêm khó lường, trước sau lồi lõm, vô cùng nóng bỏng, mặc dù mặc trường bào rộng thùng thình cũng không che dấu được.Nàng thân cao chừng một mét bảy, thập phần cao gầy, cổ tuyết trắng thon dài, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống chạm vào vòng eo, gương mặt trứng ngỗng mang theo vài phần ngượng ngùng, lại có vài phần thánh khiết, còn có mấy phần khiếp nhược, cũng có vài phần thanh cao.Phong Phi Vân nhìn qua má đào của nàng giống như lão nông nhìn dê con, dê con cuối cùng biến thành dê béo, có thể làm thịt được rồi, ánh mắt hắn giờ phút này rất giống ánh mắt lão nông.Bị Phong Phi Vân nhìn thì mặt nàng càng cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào Phong Phi Vân, tâm hồn thiếu nữ như đập loạn như nai con, đã nhiều năm không ai dám nhìn chằm chằm vào nàng như thế này, người khác nhìn thấy nàng đều quỳ trên mặt đất cúng bái, chỉ có Phong thiếu gia nhìn mới làm nàng co lại như thế này.Thời điểm nàng sắp sụp đổ cầu xin tha thứ, thỉnh cầu Phong thiếu gia buông tha nàng thì Phong Phi Vân rốt cục mở miệng nói chuyện, hiếu kỳ nói: - Ngươi mấy năm này theo Cảnh Phong trí sư học được chút gì đó rồi, vì sao ta phát hiện ngươi ngốc hơn lúc trước thế?- Không có ah, sư phụ mang truyền thừa cả đời truyền cho ta, hiện tại đã là cửu phẩm trí sư, tinh thông địa lý tinh tượng, thiên văn tính toán tài tình, sắp xếp thôi diễn đại thế, còn xem khí tượng thế nào...

Còn có...

Còn có điển tịch vu thuật đọc thuộc làu làu toàn bộ...Tuy La Ngọc Nhi rất sợ hãi Phong Phi Vân, nhưng mà thời điểm Phong Phi Vân nói nàng đần thì nàng tức giận, lập tức phản bác lại.- Dừng lại, dừng lại, cửu phẩm trí sư...

Ha ha...Phong Phi Vân cười to lên, hắn không biết tại sao mình cười vui vẻ như vậy, hơn nữa hoàn toàn không có chút bộ dáng cường giả, giống như thiếu niên mười tuổi nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.Có thể vào lúc Sâm La Điện bố trí thiên la địa võng đuổi giết còn đi đùa giỡn nữ hài tử, còn có thể cười vui vẻ như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có thể làm được.La Ngọc Nhi gấp tới độ nước mắt chảy ra, không ngừng dậm chân, nói:- Người ta vốn chính là cửu phẩm trí sư, vì sao ngươi không tin chứ?- Ta tin ah, chỉ là ta chưa từng thấy cửu phẩm trí sư đần như thế...Phong Phi Vân vừa cười vừa đi, dường như nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của nàng thì rất thú vị.Thần kinh căng thẳng mấy ngày nay đã giảm đi không ít.Một ác nhân thiết huyết vô tình gặp được một ngốc nữ hài, luôn có cảm giác không biết nên khóc hay cười, kìm lòng không được cười ra tiếng.Phong Phi Vân là ác nhân, nhưng lại không thiết huyết vô tình, nếu như có thể đùa giỡn nữ hài tử, hắn không quan tâm đùa giỡn nhiều một chút.- Phong thiếu gia quả nhiên là thiếu niên hư hỏng chân chính, chỉ biết khi dễ nữ hài tử, hiện tại ta lọt vào trong tay hắn, tuy bên cạnh hắn không có cẩu nô tài, nhưng mà hắn hiện tại còn lợi hại hơn cẩu nô tài rất nhiều, xong, xong rồi...La Ngọc Nhi cắn chặt bờ môi, nhìn thấy Phong thiếu gia tươi cười "Tà ác" thì sợ tới mức quên sử dụng linh khí phi hành, trực tiếp dùng hai chân thon dài bỏ chạy, vừa chạy vừa cầu khẩn: - Phong thiếu gia, van cầu ngươi, sư phụ chết rồi, gia gia cũng qua đời, Ngọc nhi thực rất đáng thương, Ngọc nhi không muốn làm Thiên Vu thần nữ, cũng không muốn bị người ta khi dễ...Nàng cảm giác mình cầu khẩn mới có thể làm cho Phong thiếu gia đáng thương chính mình, sau đó buông tha chính mình.Phong Phi Vân nhìn qua La Ngọc Nhi chạy đi như con ruồi không đầu đâm loạn thì hơi sững sờ, có thể dọa nữ hài tử sợ hãi như thế này, ta thật hư hỏng như thế sao?

Hắc hắc...La Ngọc Nhi vốn chỉ trốn tránh Phong Phi Vân, nhưng lại không đầu không não chạy vào trong rừng rậm nguyên thủy bên ngoài thập vạn sơn hà, đợi nàng phát ra không đúng thì đã xâm nhập vào rừng mấy trăm dặm rồi.- Hỏng bét, bị Phong thiếu gia dọa hồ đồ, sao có thể xông vào nơi hung hiểm này chứ?Sơn lĩnh chung quanh có tiếng thú rống rung trời, đã đi vào mấy trăm dặm nhưng vẫn còn nghe văng vẳng bên tai, làm cho người ra rung sợ trong lòng, đôi mắt dễ thương La Ngọc Nhi máy động, dung nhan tuyệt mỹ sinh ra sợ hãi, trong đầu nhớ lại truyền thuyết đáng sợ của thập vạn sơn hà, làm cho nàng không dám đứng ở nơi này, lập tức muốn bay lên không trung, rời khỏi nơi này, may mắn còn không có xâm nhập rừng hoang, rất nhanh có thể rời khỏi.Nhưng mà vai của nàng bị một bàn tay đè lại, Phong Phi Vân đã đứng sau lưng nàng, thần sắc nghiêm nghị, nói: - Không thể phi hành cách mặt đất, như vậy sẽ chết nhanh hơn.La Ngọc Nhi bị Phong Phi Vân bắt được cánh tay, nhưng mà đúng lúc này trên ngọn núi đen xa xa có một con hung cành dài chín mét kêu to bay lên cao, nhưng mà mới bay cách mặt đất mười dặm thì phía dưới có một con viên hầu màu vàng cầm theo khối đá nặng trăm vạn cân ném thẳng tới, ném trúng vào người con hung cầm, đầu hung cầm nát tan, máu tươi tung tóe.-------Chương 1041: Bộ lạc cổ xưa trong thập vạn hà sơnThi thể hung cầm bị một viên hầu màu vàng cao bảy mét kéo đi.La Ngọc Nhi thấy kinh hồn táng đảm, may mắn vừa rồi Phong Phi Vân ngăn nàng bay lên, bằng không giờ phút này bị nện chết chính là nàng.- Đây là vùng đất dị thú tung hoành, trừ phi thực lực vô cùng cường đại, bằng không thì bay lên trời chính là bia ngắm sống cho đám hung thú này.Phong Phi Vân nói ra.- Phong thiếu gia...

Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi.La Ngọc Nhi tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, vô cùng thống khổ, nàng cầu khẩn thật sự, cũng không phải là nữ tử đang làm nũng.- Thành thành thật thật đi theo đằng sau ta, bằng không thì...

Phong Phi Vân cười tà, sau đó đi vào sâu trong bên ngoài thập vạn sơn hà.La Ngọc Nhi tự nhiên biết rõ dùng tu vị của mình bây giờ không có khả nang thoát khỏi ma chưởng của Phong thiếu gia, nếu không nghe lời hắn, hắn chắc chắn sẽ khi dễ nàng ngay, lông mày nàng cong cong, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn thành thành thật thật theo sau.Trong truyền thuyết người Cổ Cương, Đồng Lô Sơn chính là nơi Thiên Vu đại thần đánh bại bầy yêu, vô cùng thần thánh, tồn bên ngoài thập vạn sơn hà, nhưng mà nằm cụ thể ở đâu thì không ai biết được.Phong Phi Vân dừng lại trong mấy đại bộc lạc Cổ Cương một thời gian ngắn, xem qua giáp cốt thần văn trên bia đá của bọn họ, đoán đại khái ra phương hướng của Đồng Lô Sơn, dọc theo cổ đạo mà người tầm bảo đi trước, xuyên thẳng qua đầm lẫy man hoang nguy hiểm.Bởi vì không thể phi hành, còn phải tránh né hiểm địa do hung thú chiếm cứ, tốc độ vô cùng chậm chạp, năm ngày liên tục chỉ đi được vạn dặm, không có nhìn thấy bất cứ người sống nào cả.Dần dần La Ngọc Nhi cũng không có sợ hãi Phong thiếu gia, dường như Phong thiếu gia thật sự biến hóa rồi, tuy vẫn tà dị như trước, nhưng không chủ động chạm một ngón tay vào người nàng, cũng không muốn ngủ với nàng.Trong đầu của nàng hiện ra từng màn khi ở Linh Châu thành, Phong Phi Vân dường như biến hóa tốt hơn, không chỉ xuất đầu giúp mình, chém một cánh tay của Ngô lão đại, còn diệt trừ ác bá ba nhà ở Linh Châu thành.Hắn còn cho mình mười lăm kim tệ nhưng cũng chỉ muốn uống trà của mình, La Ngọc Nhi biết rõ chính mình ngâm trà rất thô, chỉ đáng mấy đồng tiền mà thôi, Phong thiếu gia thật ra đang tiếp tế cho nàng và gia gia.Nói đến mười lăm kim tệ, nàng nhớ rõ Phong thiếu gia trả thù lao còn chính mình pha trà, hắn không uống một ngụm nào, chính mình còn thiếu nợ hắn mười lăm chén trà.Nhưng mà hiện tại Phong thiếu gia tại sao biến thành ác nhân chứ, mấy năm qua trên người hắn xảy ra chuyện gì.La Ngọc Nhi đi theo sau lưng Phong Phi Vân, tuyết cơ tinh tế tỉ mỉ, sóng mắt hiếu kỳ, mấy lần muốn đánh bạo hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi, lặng lẽ ngậm miệng không nói.- Gia gia của ngươi chết như thế nào?Phong Phi Vân dọc theo khe nước đi về phía trước, trên đường đi vượt mọi chông gai, cũng không có xoay người lại.La Ngọc Nhi nghe tới gia gia của mình thì con mắt đỏ lên, sóng mũi cay nhừ, nói: - Gia gia...

Hắn là bệnh chết.- Xem ta là hài tử ba tuổi sao, dùng tu vị của Cảnh Phong trí sư làm sao để cho gia gia ngươi bệnh chết chứ, tùy tiện cầm ra một gốc linh thảo cũng đủ cho La lão hán sống hơn trăm tuổi đấy.Phong Phi Vân dừng bước lại nhìn vào bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, dễ dàng đoán ra nàng đang nói dối, hiển nhiên nàng căn bản không biết cách gạt người.Vốn là chuyện nhà người ta, Phong Phi Vân cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng mà La lão hán dù sao xem như cố nhân, vì vậy liền thuận miệng một hỏi một câu, lại không có nghĩ đến La Ngọc Nhi nha đầu này gạt hắn, hiển nhiên trong đó còn có nội tình.La Ngọc Nhi không dám nhìn ánh mắt Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào nước suối dưới chân, nói: - Ngay năm thứ ba ta tới Phụng Thiên Bộ, trong một đêm tam bộ chủ Thiên Vu Bộ xông vào chỗ ở của chúng ta, hắn vốn muốn bắt ta, ta lúc ấy đang tu tập vu thuật trong Vu Thần Điện, tam bộ chủ Thiên Vu Bộ không nhìn thấy ta nên trói gia gia mang đi, Thường đại cà và Cẩu đại đản hai vị đại ca lập tức chạy theo, trong quá trình truy đuổi thì tam bộ chủ Thiên Vu Bộ bóp chết gia gia...

Sau đó đào tẩu...

Hu hu hu...Nói xong nàng liền khóc rất thương tâm, nàng từ nhỏ sống nương tụa với La lão hán, vốn cho rằng mình làm Thiên Vu thần nữ thì gia gia có thể hưởng phúc, lại không nghĩ tới chính mình đã hại chết gia gia.Phong Phi Vân trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nói: - Vậy ngươi vì sao phải gạt ta nói gia gia của ngươi là bệnh chết.- Ô ô...

Nếu ta nói gia gia bị người ta giết chết, ngươi sẽ mắng ta không dùng được, nói ta cũng đã là Thiên Vu thần nữ nhưng không có năng lực báo thù cho gia gia, ngươi thích mắng ta nhất, lại mắng ta là ngốc nữ, lại mắng ta đồ đần, kỳ thật...

Ta thực rất không dùng được, không thể thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ, hại chết rất nhiều người...Nàng khóc cường thương tâm hơn, giống như muốn khóc hết uất ức trong mấy năm qua.Phong Phi Vân nói: - Ta về sau không chửi, mắng ngươi, cũng không cười nhạo ngươi, ngươi đừng khóc có được không, ngươi chính là Thiên Vu thần nữ, có khóc sướt mướt cũng không xấu hổ đâu.- Thực không mắng ta, cũng không cười ta.La Ngọc Nhi rất sợ hãi Phong Phi Vân, cảm thấy thiếu gia hư hỏng này nói chuyện không tính toán gì cả.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói: - Thiên Vu Bộ tam bộ chủ là Sử Chân Tương a, người này ta sẽ giết hắn giúp ngươi.- Ah.La Ngọc Nhi có chút không dám tin, cho rằng nghe nhầm, nói: - Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi vì sao phải giúp ta, lại nói Sử Chân Tương rất lợi hại, một đấm có thể đánh nát ngọn núi đấy.Phong Phi Vân cười cười, đi đến trước mặt nàng, ngượng ngùng nói: - Bởi vì ta là Phong thiếu gia, chuyện khi dễ người cũng chỉ có ta làm, tiểu Ngọc Nhi ngươi còn thiếu nợ ta mười lăm chén trà, chậm rãi trả cho bổn thiếu gia, ha ha ha...Phong Phi Vân trực tiếp đi về phía trước, không biết vì cái gì ở cùng với La Ngọc Nhi lại thập phần nhẹ nhõm, không cần phòng bị nàng mưu đồ làm loạn, cũng không cần suy đoán nàng dụng tâm kín đáo, điểm này cùng rất giống Nạp Lan Tuyết Tiên,Nhưng mà Phong Phi Vân biết rõ Nạp Lan Tuyết có tình với mình, cho nên tận lực không đi trêu chọc nàng, miễn khiến nàng càng lún càng sâu.Nhưng mà La Ngọc Nhi thì khác, nàng chỉ sợ hãi hắn, đùa giỡn nàng, trêu chọc nàng là biện pháp buông lỏng tâm tình rất tốt, nhưng lại không cần lo lắng sẽ thiếu nợ tình cảm gì đó, dù sao nàng không có khả năng sinh ra tình cảm với hắn, nàng giờ phút này trong lòng khả năng vẫn còn có suy nghĩ làm sao đào thoát khỏi ma chưởng của Phong thiếu gia tà ác.La Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn qua Phong thiếu gia, tấm lưng kia hơi cà lơ phất phơ, nhưng mà trước mặt địch nhân lại rất hung ác, quả thực giống như hai người khác nhau.- Chẳng lẽ hắn ở trước mặt Ngọc nhi mới như vậy, hơn nữa hắn luôn giúp ta, còn muốn bảo vệ ta, giúp ta báo thù, ta cũng không phải muội muội của hắn, cũng không phải nữ nhi của hắn, vì cái gì hắn tốt với ta như vậy?-------Chương 1042: Bia văn cổ xưa, viễn cổ hạo kiếp (1)La Ngọc Nhi sóng mắt mỹ diệu, lông mi rung động, trong lòng ảo não, Phong thiếu gia cũng thật sự là, tốt với người khác lung tung như vậy, lại không nói vì cái gì, làm cho nhân gia đều nghĩ ngợi lung tung.Nàng lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu của mình, sau đó liền đuổi theo mau, theo sát sau lưng Phong Phi Vân, nhưng mà hiện tại biểu lộ càng tự nhiên, thật giống như không phải bị Phong Phi Vân bức bách nàng đi cùng, mà là chính cô ta chủ động đuổi theo Phong Phi Vân.Một ngày này tại thập vạn sơn hà cũng gặp được bộ lạc.Đây là một bộ lạc cổ xưa, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, vài chục năm cũng khó nhìn thấy người xa lạ, bộ lạc Cổ Cương này nhìn thấy Phong Phi Vân cùng La Ngọc Nhi thì thập phần nhiệt tình, cũng không cảm thấy sợ hãi.Phong Phi Vân cũng hết sức tò mò, một bộ lạc nho nhỏ có mấy trăm người nhưng lại có thể sinh tồn trong bên ngoài thập vạn sơn hà hung hiểm thế này, quả thực làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa nhìn miệng giếng cổ của bộ lạc kia còn có một tấm bia đá, xem qua đã có lịch sử hơn ngàn năm, trong bộ lạc khẳng định còn có những lão giả còn sống, nói rõ bộ lạc nhỏ này tồn tại thời gian rất lâu rồi.Phải biết rằng một cự phách tiến vào bên ngoài thập vạn sơn hà rất khó sống qua ba ngày, nhưng mà một bộ lạc nhỏ lại có thể sống hơn ngàn năm.Bộ lạc nhỏ này tuyệt đối không đơn giản.Rất nhiều tiểu hài tử Cổ Cương vây quanh Phong Phi Vân cùng La Ngọc Nhi, trong đó có một tiểu nữ hài giọng thanh thúy, nói: - Tỷ tỷ thật đẹp, cũng đẹp như vị tỷ tỷ vừa tới đây ngày hôm qua.Phong Phi Vân phát hiện có vấn đề trong lời tiểu cô nương này, thần sắc khẽ động, nói: - Ngày hôm qua cũng có người tới bộ lạc các ngươi sao?Đúng lúc này trong bộ lạc có một đám lão giả đi ra, đón chào từ xa, thập phần hiền lành, trong đó một người ăn mặc da thú, cầm ống trúc thuốc lào cười nói: - Ngày hôm qua có một tăng nhân áo trắng và một nữ tử mặc phật y xinh đẹp đi qua, bọn họ cũng là người từ bên ngoài tới.Ở vùng khỉ ho cò gáy như bên ngoài thập vạn sơn hà vô cùng nguy hiểm này, Phong Phi Vân có linh giác hơn người, xu thế cát tránh hiểm và quan sát dị thú rất nhiều, quan sát đại địa phúc mạch mới có thể bình yên vô sự vượt qua hơn một vạn dặm, đi tới bộ lac này.Có thể nói không có tu vị cao tuyệt vô song, không có khả năng còn sống đi tới bộ lạc này.- Một tăng nhân áo trắng, nữ tử mặc phật y?Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra thần thái tò mò.Phong Phi Vân âm thầm vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, muốn nhìn rõ người trong bộ lạc này có phải là cường giả cái thế che dấu tu vị hay không, nhưng mà làm cho hắn thất vọng là người trong bộ lạc chỉ là người bình thường, từ hài đồng, trung niên cho tới người già đều là người bình thường.Đương nhiên trong bộ lạc bọn họ có một ít tráng niên một tay có thể đánh ra mấy vạn cân lực, nhưng đối với người Cổ Cương trời sinh thần lực, chỉ cần rèn luyện thân thể nhiều, đạt tới trình độ này rất dễ dàng.Đối với người bộ lạc này chẳng có gì lạ cả, nhưng mà lực lượng gì đã giúp bọn họ chèo chống cả ngàn năm trong nơi nguy hiểm này?Nội tâm Phong Phi Vân vô cùng hiếu kỳ, hỏi thăm mấy lão giả trong bộ lạc, muốn biết bọn họ có từng bị hung cầm dị thú công kích qua chưa.- Không có ah!

Phạm vi một trăm dặm chung quanh đây chưa bao giờ xuất hiện dị thú.Một lão giả trả lời.Một lão giả khác nói: - Đàn ông bộ lạc ra ngoài săn bắn chỉ cần không đi ra ngoài trăm dặm thì không gặp phải đám hung thú khổng lồ kia, bộ lạc cũng chưa từng bị công kích qua.Phong Phi Vân nghe nói lời này thì càng thêm hiếu kỳ, triển khai thần thức bao trùm phạm vi mấy trăm dặm, phát hiện quả nhiên đúng như lời lão giả này nói, trong phương viên trăm dặm những dị thú tu luyện cao nhất chỉ là một trăm năm, ngay cả dấu chân dị thú ba trăm năm cũng không gặp.Mà ngoài trăm dặm thù thú ảnh rất nhiều, thường có cuồng thú cao mười mét đi qua, nhưng lại đều đi đường vong, không có tiến vào phạm vi trăm dặm của bộ lạc.Đây là hiện tượng không bình thường, chẳng lẽ trong bộ tộc nhỏ này có nhân vật khủng bố hoặc là đồ vật khủng bố gì đó, khiến cho đám dị thú cường đại này tránh lui đi không dám tới gần?Rất có thể là nguyên nhân này.Phong Phi Vân lại hỏi: - Không biết các vị tiền bối có biết lai lịch bộ lạc, hoặc là tổ đã từng xuất hiện qua nhân vật bất phàm nào chưa?

Đương nhiên nếu không tiện nói cũng không sao cả.Mọi người trong bộ lạc rất chất phác, không có nửa phần phòng bị người ta, hơn nữa rất hiếu khách, trong đó một lão giả cười nói không cố kỵ: - Đã nhiều thế hệ mất đi, căn bản không có biện pháp hỏi tới tổ nguyên, chỉ có mỗi gia tổ phổ có ghi lại một chút, bộ tộc này truyền đi ít nhất ba trăm thế hệ.- Lão Vu gia của chúng ta nơi này đã truyền thừa được bốn trăm lẻ ba đời.Một lão đầu cầm đầu gậy trúc làm tẩu thuốc nói ra, dường như chuyện truyền thừa nhiều đời này là chuyện rất vinh quang.Ông trời...ơ...i!

Cũng có hơn bốn trăm thế hệ, đây là truyền thừa còn lâu hơn cả bốn đại môn phiệt Bắc Minh phiệt, Tây Việt phiệt, người Cổ Cương phủ tuổi thọ dài, theo như mỗi hai mươi năm truyền thừa một đời, như vậy cũng đã truyền thừa hơn sáu ngàn năm; dùng mỗi hai mươi lăm năm truyền thừa một đời đã tiếp cận vạn năm, thậm chí càng lâu dài hơn.Đây là bộ alcj gì?La Ngọc Nhi cũng kinh ngạc không hiểu, dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại, ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được bất thường trong đó.Có hai người sợ Phong Phi Vân không tin, vội vàng thét to bảo lão bà tử của mình cầm tộc phổ nhà mình ra, những tộc phổ này khắc lên cốt phiến cứng rắn, dùng gân thú xuyên vào nhau, một chuỗi dài hơn mười mét.Hai chuỗi tổ phổ này một chuỗi ghi chép ba trăm chín mươi bốn đời truyền thừa, một chuỗi khác ghi chép bốn trăm linh ba đời truyền thừa.- Nghe nói có một tấm bia đá đã tồn tại khi bộ lạc thành lập, nhưng mà cho tới nay không ai xem hiểu văn tự trên đó.Một lão giả kéo Phong Phi Vân tới trước một tảng đá.Đây là tấm bia đá đen cao bốn mét, trời gian trôi qua, văn tự trên đó đã không rõ, nếu nhãn lực không tốt thì không cách nào đọc được văn tự trên đó.Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn cũng chỉ thấy rõ một phần mười văn tự trên đó, văn tự khác đã bị thời gian phong hóa, bởi vì thời gian dài gió thổi mưa nắng mài mòn theo thời gian.Phong Phi Vân cũn nhíu mày, văn tự trên tấm bia đá này không phải loại văn tự nào mà hắn từng biết, văn tự mà hắn nói không bằng nói là ký hiệu.- Đây là...

Khoa văn Vu Kinh.La Ngọc Nhi thập phần thấp giọng nói ra.Phong Phi Vân vội vàng xoay đầu lại, hỏi: - Khoa văn Vu Kinh?-------Chương 1043: Bia văn cổ xưa, viễn cổ hạo kiếp (2)Trong bộ lạc, những lão giả, hài đồng, nam tử đều vây tới, ánh mắt đầy lửa nóng, bọn họ đã sớm muốn biết trên bia đá ghi cái gì, nhưng mà rất nhiều cao nhân đi ngang qua bộ lạc lại chưa từng có người nào đọc được văn tự trên đó, thất vọng rời đi, chỉ có cô nương mỹ mạo xinh đẹp này là biết được văn tự trên đó, bọn họ tự nhiên kích động không thôi.Đôi mắt dễ thương La Ngọc Nhi đầy gợn sóng, môi son óng ánh, lông mi mềm mại, ôn nhu nói: - Đây là một loại văn tự chỉ có mỗi đời điện chủ Vu Thần Điện mới biết, nội dung phía trên có rất nhiều nơi bị tổn hại, xem không rõ ràng, nội dung ghi chép mất đi rất nhiều.Một tấm bia đá tổn hại chín phần, quỷ mới biết được bên trên đã ghi chép cái gì, chỉ có thể đứt quãng nhìn thấy một ít câu.Căn cứ theo La Ngọc Nhi giảng giải, dường như thật lâu trước đây xuất hiện một sinh linh khủng bố, về phần là sinh linh gì?

Tới từ đâu thì bia văn mơ hồ, không cách nào thấy rõ, chỉ biết lúc ấy sanh linh đồ thán, tử thương vô số, về sau sinh linh đi nơi nào thì không có nói, chỉ nhìn thấy các chữ như "Sâu trong thập vạn sơn hà", "Thiên Vu thần nữ ", "Phật môn diệt sạch" mà thôi.Bia văn không trọn vẹn, căn bản không biết phía trên đã ghi chép cái gì.Phong Phi Vân nhíu mày càng sâu, căn cứ vào tin tức không trọn vẹn trên bia đá, dùng tiểu diễn chi thuật bắt đầu suy tính tự nhiên cũng suy tính ra một ít kết quả, dường như vùng đất này trải qua một hồi đại kiếp nạn, trực tiếp làm văn hóa phật gia phồn thịnh lúc đó bị diệt sạch, hoàn toàn tương tự hạo kiếp trong kinh văn phật môn.Trước khi Thần Tấn vương triều chưa thành lập, vào thời kỳ cổ xưa, phật môn cực kỳ hưng thịnh trên vùng đấtnày, cơ hồ mỗi người tin phật, cơ hồ tất cả tiên môn đều là tu phật, có vô số cổ tháp và thần miếu đều có từ thời kỳ này.Nhưng vì một trường hạo kiếp, cơ hồ tất cả phật môn đều diệt sạch, là thời đại phật môn chấm dứt."

Ngự Thú Trai" chính là phật môn duy nhất vẫn còn bảo tồn trong lần hạo kiếp đó, phật môn thánh điển Kim Tàm Kinh cũng biến mất vô tung trong lần kiếp nạn đó.Nhưng mà vì sao tràng hạo kiếp của phật môn lại được ghi chép bằng khoa văn của Vu Kinh?

Chẳng lẽ có điện chủ Vu Thần Điện đã từng nhìn thấy sự việc trọng đại trong hạo kiếp đó sao?Phong Phi Vân bắt đầu suy tính nghịch hướng, nếu như trên tấm bia đá này ghi chép về hạo kiếp phật môn, như vậy chuyện xảy ra chừng một vạn năm trước, nó còn sớm hơn cả Thần Tấn vương triều thành vài ngàn năm, khi đó một đời Thiên Vu thần nữ xuất thế, chẳng lẽ bia văn này chính là Thiên Vu thần nữ khác khắc lên?Tuy La Ngọc Nhi nhìn như ngây ngốc, nhưng nàng là cửu phẩm trí sư hàng thật giá thật, cũng suy luận ra khả năng này, vừa vặn Phong Phi Vân nhìn sang nàng, nàng cũng nhìn về phía Phong Phi Vân, ánh mắt hai người nhìn nhau đặc biệt ăn ý.Nàng bị ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm thì đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.- Cái gì?

Thiên Vu thần nữ khắc bia văn?Những lão nhân bộ tộc nghe câu này thì lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với bia đá.Ngay sau đó những người khác trong bộ lạc quỳ xuống, bọn họ thập phần thành kính, trong lòng bọn họ Thiên Vu thần nữ chính là tồn tại như thần linh, bia văn của nàng chính là thánh vật của bọn họ.Phong Phi Vân đã kiểm tra qua tấm bia đá này, phía trên không gia trì bất cứ lực lượng nào cả, nói rõ những dị thú kia không dám vào tiến vào phạm vi trăm dặm quanh bộ lạc hoàn toàn chẳng liên quan tới bia đá.Vậy nguyên nhân nằm ở đâu?Thời điểm Phong Phi Vân muốn còn muốn hỏi lão nhân nơi này, đột nhiên có đàn vang lên, đặc biệt ưu nhã, thanh thúy dễ nghe, giống như tri âm tri kỷ, ai nghe được tiếng đàn này cũng hít sâu một hơi.Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, không mang theo chút tạp chất nào cả, chỉ có người tâm tình trong sáng mới có được tiếng đàn như thế này.Chẳng lẽ trong bộ lạc thật sự có cao thủ tuyệt đỉnh lánh đời hay sao?Phong Phi Vân không quấy rầy những người này đang dốc lòng lễ bái bia đá, bước đi tìm tiếng đàn, một đường đi đến sâu trong bộ lạc, đi vào một dòng suối nhỏ đầy hoa đào, nhìn thấy tăng nhân áo trắng ngồi bên cạnh dòng suối đánh đàn.La Ngọc Nhi theo thật sát Phong Phi Vân, trên mặt mang theo vẻ si mê, nàng đang thưởng thức tiếng đàn ưu nhã.Có nhiều con cá đủ màu sắc trồi lên mặt nước như muốn nghe tiếng đàn, cũng có không ít bướm và chim chóc bay tới đậu trên cây đào, cánh hoa rơi xuống nước, phiêu tán lả tả ra chung quanh.Một khúc nhạc này như tiên âm, tăng nhân áo trắng dừng đánh đàn.Ba ba!Phong Phi Vân vỗ tay, từ từ đi qua, cười nói: - Ha ha!

Thật sự là chân trời xa xăm nơi nào không gặp lại, gặp lại luôn là chân trời xa xăm.

Vô Sắc Vô Tương đại sư còn là cao thủ cầm đạo, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, tạo nghệ âm luật trong thiên hạ chỉ sợ còn kém một người mà thôi.Tăng nhân áo trắng này chính là Vô Sắc Vô Tương, hắn đang ngồi bên bệ đá cạnh suối, đàn cổ đặt trên hai đùi, lông mày màu xanh, ánh mắt sáng ngời, tuấn dật mà thanh thản, chắp tay trước ngực cũng có vài phần vui vẻ, ánh mắt xa xưa, nói: - Thiên hạ còn có người như vậy?- Một bằng hữu.Phong Phi Vân nói: - Hôm nay chúng ta không nói nàng, chỉ nói ngươi, ngày đó sau khi chia tay ở Ngự Thú Trai, ngươi không phải đi hướng đông hay sao, tại sao lại đến Cổ Cương phủ, còn tiến vào bên ngoài thập vạn sơn hà?

Ha ha!

Đừng nói cho ta, ngươi đi đường rẽ đấy.- A Di Đà Phật, hòa thượng tự nhiên sẽ không đi lối rẽ, mà là chuyên môn tới tìm ngươi.- Chuyên môn tìm ta?- Có người buộc để ta tới tìm ngươi, nếu không tìm ra ngươi, nàng sẽ chết trước mặt của ta.Vô Sắc Vô Tương nói ra.Phong Phi Vân không cần đoán cũng biết Vô Sắc Vô Tương nói người kia chính là nàng rồi, sắc mặt hơi cổ quái, nói:- Vì vậy ngươi bán đứng bằng hữu, không để ý đạo nghĩa, mang theo nàng tìm tới nơi này?- A Di Đà Phật, phật gia có đức hiếu sinh.Vô Sắc Vô Tương hai mắt khép lại, bạch quang trên người dịu dàng, thập phần thánh khiết như bồ đề thánh thụ.- Phong Phi Vân, ngươi là đại lừa gạt, ngươi không phải nói tu vị của ngươi hoàn toàn biến mất, thời gian không nhiều lắm, hiện tại vì sao còn vui vẻ đứng ở nơi này?Trong bộ lạc, Nạp Lan Tuyết Tiên ăn mặc phật y màu xanh đi tới, thơm mát lịch sự tao nhã giống như cánh hoa màu xanh bay ra.

Nàng rất tức giận, bị Phong Phi Vân lừa quá thảm, đôi mắt khóc suýt nữa mù rồi.Phong Phi Vân vốn tưởng rằng có thể lừa gạt nàng hết hy vọng, lại không ngờ nàng cố chấp như thế, nàng vẫn đi tìm mình, xem ra mình quá xem thường nha đầu này rồi.Phong Phi Vân cười cười nói: - Gặp được một vị thần y, hắn làm cho tu vị đã mất có lại được, Tuyết Tiên, ngươi không theo rượu thịt đại sư hảo hảo tu phật, vì sao chạy tới nơi này?-------Chương 1044: La Ngọc Nhi và Nạp Lan Tuyết Tiên (1)- Đại hòa thượng có chuyện quan trọng nên đi thần đô, ta vụng trộm chạy đến đây.Nạp Lan Tuyết Tiên không ngờ tin lời của Phong Phi Vân, tin tưởng thực sự có thần y giúp hắn trị liệu tu vị mất đi, ánh mắt nàng đảo vòng, nhìn thấy La Ngọc Nhi đứng bên người Phong Phi Vân thì ánh mắt mở to ra giống như con gà mái nhỏ xù lông, địch ý với La Ngọc Nhi rất nặng, nàng tức giận dậm chân, nói: - Phong Phi Vân, ngươi cút tới đây cho ta.Hai tay Phong Phi Vân chắp sau lưng, nhàn nhã dạo chơi đi qua, cười nói: - Quay lại đây.Nạp Lan Tuyết Tiên kéo cổ tay Phong Phi Vân sau đó ôm vai của hắn, đôi mắt tử nhìn xéo qua La Ngọc Nhi cách đó không xa, giống như tuyên bố chủ quyền Phong Phi Vân là của ai, nói: - Nàng là ai thế?La Ngọc Nhi cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên, cảm thấy nàng thực thật xinh đẹp, đứng cạnh Phong Phi Vân chẳng khác gì một đôi trời sinh vậy, nhưng mà nàng không kìm lòng được sờ sờ mặt của mình, có ý ganh đua so sánh với Nạp Lan Tuyết Tiên, nàng cảm thấy mình không kém gì Nạp Lan Tuyết Tiên cả.Phong Phi Vân mặc cho Nạp Lan Tuyết Tiên kéo cánh tay của mình, cười nói: - Giới thiệu với các ngươi một chút, vị này chính là chủ nhân Vu Thần Điện, Thiên Vu thần nữ, La Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hòa thượng này là Vô Sắc Vô Tương đại sư.

Vị này...

Chính là Nạp Lan Tuyết Tiên, muội muội ta...- Không phải thân muội muội.Nạp Lan Tuyết Tiên thêm một câu, giống như cố ý nói với La Ngọc Nhi, địch ý của nàng với La Ngọc Nhi không phải nặng bình thường, dù sao La Ngọc Nhi rất đẹp, hơn nữa thân phận cũng không thấp, làm cho nàng cảm áp lực thật lớn.Vô Sắc Vô Tương an vị bên cạnh khe suối, không buồn không vui, không giận không si, giống như đang ngồi thiền.La Ngọc Nhi rất có lễ phép, thản nhiên thi lễ với Nạp Lan Tuyết Tiên, nói:- Nạp Lan đại sư, ngươi tốt.Nghe xưng hô như thế lông mày Phong Phi Vân nhăn nhăn, Nạp Lan Tuyết Tiên mặc phật y, La Ngọc Nhi gọi nàng một tiếng đại sư tự nhiên không có gì không ổn, nhưng mà cẩn thận nghe xong lại cảm thấy La Ngọc Nhi dường như mang theo một ít địch ý, dường như nhắc nhở Nạp Lan Tuyết Tiên, ngươi là người tu phật, không nên quá thân cận với Phong Phi Vân.Chuyện này không đúng ah!

La Ngọc Nhi cùng Nạp Lan Tuyết Tiên mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, hơn nữa tính cách nàng ôn hòa, có lẽ phải dễ dàng thân cận với Nạp Lan Tuyết Tiên mới đúng, vì sao lại có địch ý cơ chứ?Chẳng lẽ là Nạp Lan Tuyết Tiên vừa rồi trứng mắt làm cho nàng phản cảm hay sao/Tuy Nạp Lan Tuyết Tiên tùy tiện, nhưng mà bằng vào trực giác nữ nhân, nàng theo bản năng khẳng định La Ngọc Nhi có ý với Phong Phi Vân, hoặc là nói Phong Phi Vân có ý với La Ngọc Nhi.

Nàng đi ra tìm Phong Phi Vân chính là không muốn Phong Phi Vân ở bên ngoài pha trộn với nữ nhân khác, lần này bị nàng bắt được tại trận, làm sao từ bỏ ý đồ chứ.- Ta nghe nói Thiên Vu thần nữ vô cùng thánh khiết, cả đời cũng sẽ không động tâm với bất cứ nam nhân nào, không biết có phải hay không?Nạp Lan Tuyết Tiên cười hì hì nói.La Ngọc Nhi khẽ cắn hàm răng, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: - Đúng!Nạp Lan Tuyết Tiên buông lỏng một hơi, nhưng mà địch ý cũng không có giảm bớt, nói: - Ta cùng Ngọc Nhi cô nương mới quen đã thân, rất muốn làm khuê mật với ngươi, muốn nhở vả ngươi một chút, có được hay không?Phong Phi Vân làm sao không biết trong lòng Nạp Lan Tuyết Tiên đánh chủ ý quỷ quái gì, vừa định muốn nói cái gì đó thì La Ngọc Nhi tươi cười đáp ứng.Chuyện này làm cho Phong Phi Vân càng thêm không thể tưởng tượng nổi, cảm giác cảm thấy La Ngọc Nhi dường như cũng không phải khiếp nhược như vậy, biểu hiện trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên vô cùng cường ngạnh, tuy cường ngạnh này che dấu khá kỹ nhưng vẫn nhìn ra đôi chút.Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi đi tới bộ lạc bên kia, biến mất trong tầm mắt, mà Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương cũng tìm nơi ngồi xuống.Vô Sắc Vô Tương mang tình huống bên ngoài nói một lần cho Phong Phi Vân nghe, Phong Phi Vân thế mới biết thì ra mình và Tà Hoàng thiếu chủ đánh cờ huyên náo tới mức thiên hạ đều biết, cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên Vô Sắc Vô Tương cùng Nạp Lan Tuyết Tiên mới biết được Phong Phi Vân tiến vào bên ngoài thập vạn sơn hà, cho nên chạy tới đây.- Nạp Lan nha đầu kia tạo ra không ít phiền toái cho ngươi a!

Đã quấy rầy Vô Sắc Vô Tương đại sư tu hành.Phong Phi Vân nói ra.Vô Sắc Vô Tương áo trắng không nhiễm hạt bụi trần, giống như cánh hoa sen, cười nói: - Nạp Lan cô nương ngây thơ hoạt bát, bản tính thiện lương, hơn nữa lại si tình với ngươi, ngươi biết trên đường đi nàng câu gì nhiều nhất hay không?Phong Phi Vân cười mà không nói.Vô Sắc Vô Tương học ngữ khí Nạp Lan Tuyết Tiên, nói: - Phong Phi Vân khẳng định lại đi hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, tính tình tên này tới chết không bỏ, phong lưu thành tánh, thiếu nợ phong lưu rất nhiều, ta phải xen vào mới được.Phong Phi Vân càng cười lớn hơn, có thể tưởng tượng Nạp Lan Tuyết Tiên nói lời này lúc ấy ngây thơ cỡ nào.- Vô Sắc Vô Tương đại sư đi hơn mười vạn dặm, hộ tống Nạp Lan Tuyết Tiên tới đây, ta cảm tạ không hết, nếu xuất ra một ít tài vật linh chỉ sợ bị đại sư nhìn thấp, nếu nơi này có bình rượu lớn, ta nhất định thỉnh ngươi uống thống khoái.Phong Phi Vân cười nói.Nói tới chuyện rượu, sắc mặt Vô Sắc Vô Tương lập tức hơi đổi, hắn uống rượu chính là "Một ly ngã ngay", vội vàng chắp tay trước ngực, niệm phật hiệu "A Di Đà Phật."

Một hài đồng Cổ Cương nghe thấy lời của Phong Phi Vân thì đi tới, thần thần bí bí nói ra: - Đại ca ca, nếu ngươi muốn uống rượu, có thể đi hầm rượu của tộc trưởng, đây là một hầm rượu lớn, nghe nói khi bộ lạc của chúng ta còn chưa xuất hiện, hầm rượu cũng đã xuất hiện.

Ta cùng nhị oa tử từng trượt vào trong, bên trong đen sì, ngoại trừ một đống rượu trái cây ra, bên trong có không gian rất lớn, nhưng mà chúng ta đi vài chục thước là lui về, bên trong vừa đen lại lạnh, ngay cả bó đuốc cũng tắt.Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương nghe được như thế thì nhìn vào nhau, vội vàng bảo hài đồng dẫn tới nhà tộc trưởng....Nạp Lan Tuyết Tiên đi ở phía trước, đi ra khỏi bộ lạc, mang theo La Ngọc Nhi đi vào rừng rây ẩn mật, tại đây cổ mộc che trời, cành lá rậm rạp có một ít dây leo lâu năm quấn quanh cành cây thô to giống như giao long.Nạp Lan Tuyết Tiên dừng bước lại, xoay người cẩn thận đánh giá La Ngọc Nhi, đây là nữ tử cực đẹp, ăn mặc trường bào màu bạc, dáng người cao gầy, bộ ngực cao ngất, thập phần có khí chất, quan trọng hơn là La Ngọc Nhi còn cao hơn nàng nửa cái đầu.La Ngọc Nhi cũng đang đánh giá nàng, trước mắt chính là nữ nhân thân mật với Phong Phi Vân, dáng người uyển chuyển, áo xanh như vẽ, mái tóc chập chờn, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, chủ yếu nhất làn da của nàng còn trắng và mịn hơn cả nàng.-------Chương 1045: La Ngọc Nhi và Nạp Lan Tuyết Tiên (2)Các nàng đang dùng bản thân so sánh với đối phương.Nạp Lan Tuyết Tiên đánh vỡ trầm mắc đầu tiên, ôn nhu nói: - Ngươi có quan hệ gì với Phong Phi Vân?- Ân...

Hắn rất tốt với ta, hắn nói sẽ bảo vệ ta, còn giúp ta báo thù cho gia gia nữa.La Ngọc Nhi không biết mình tại sao lại nói lời này với nàng, nhưng mà sau khi nói ra lại cảm thấy sung sướng, mang trên mặt cảm giác hạnh phúc.Nghe nói như thế Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận phồng má lên, nói: - Hắn đang lừa ngươi, hắn chính là một đại lừa gạt, chuyên lừa gạt tiểu nữ hài ngây thơ như ngươi.

Ngươi không biết hắn từng là thiếu niên quần là áo lượt hư hỏng đâu, ban ngày ban mặt cũng dám đùa giỡn cô nương, loại người này nói ra ngươi còn tin tưởng sao?

Hắn thấy ngươi xinh đẹp, dễ bị lừa, mới lừa gạt ngươi như thế.

Nghe ta một câu, hắn chính là cặn bã.La Ngọc Nhi cau mày, nói: - Sao ngươi lại nói như thế?

Vóc người rất đẹp, trước mặt thì thân thiết, ngươi lại ở sau lưng mắng Phong thiếu gia, nếu hắn biết chắc chắn sẽ rất đau lòng a.- Ta...Nạp Lan Tuyết Tiên nghe câu này của nàng thì tức tới mức nghẹt thở.La Ngọc Nhi lại nói: - Chuyện của Phong thiếu gia...

Trải qua, ta càng hiểu hơn cả ngươi, hắn trước kia đúng là chuyện ác gì cũng làm, nhưng mà về sau hắn đã thay đổi, cũng làm không ít chuyện tốt, không chri giúp ta một lần, hắn đã nói sẽ báo thù giúp ta, hắn chắc chắn sẽ nói có tính toán.Chuyện trước kia của Phong Phi Vân nàng rất hiểu?Tóc của Nạp Lan Tuyết Tiên rủ xuống, trong lòng nói xong rồi, xong rồi, không còn thuốc chữa, nàng đã bị Phong Phi Vân rót mật vào tai, nói cái gì cũng vô dụng, ta nhất định phải đẩy nàng ra khỏi miệng hổ, miễn cho bị Phong Phi Vân dối trá hủy trong sạch.Trong lòng Nạp Lan Tuyết Tiên nghĩ như vậy, lại không biết bị Phong Phi Vân rót mật vào tai, ăn mê dược nhiều nhất chính là nàng ta, thời điểm đẩy người ta ra khỏi miệng hố lại ước gì mình bị Phong Phi Vân ăn tươi.- Được rồi!

Nếu ngươi khư khư cố chấp, vậy ta còn có một biện pháp.Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phỉ thúy phật châu, trên người có phật khí tinh thuần tuôn ra, dưới thân thể ngưng tụ đài sen hào quang vạn trượng, trên thân thể mềm mại có phật âm lượn lờ, sau người có một vòng phật quang thánh khiết, thanh thúy nói: - Ngươi là Thiên Vu thần nữ đúng không!

Như vậy tu vị chắc chắn sẽ không yếu, nếu không chúng ta so một hồi.Tuy La Ngọc Nhi tu luyện vu thuật, hơn nữa tu vị không thấp, nhưng mà chưa động thủ với ai, nói:- Vì sao ta phải so đấu với ngươi?- Ai thắng, Phong Phi Vân sẽ là của người đó, người đó sẽ gạo nấu thành cơm với hắn, người còn lại chủ động rời đi, không được xuất hiện nữa.Nạp Lan Tuyết Tiên đứng trên đài, tóc dài chập chờn, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào La Ngọc Nhi.- Ah!La Ngọc Nhi nghe được Nạp Lan Tuyết Tiên nói một câu gạo nấu thành cơm, lập tức gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên.- Ngươi không dám so hay sao?Nạp Lan Tuyết Tiên lại không hiểu cho lắm, nàng cũng không hiểu nhiều ý tứ gạo nấu thành cơm là thế nào, nhưng lại biết đại khái chỉ cần gạo nấu thành cơm, Phong Phi Vân chính là người của nàng, La Ngọc Nhi không thể nhúng chàm, cho nên nàng nhất định phải thắng.Được đứa bé dẫn dắt, Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương đi tới nhà tộc trưởng, nói rõ ý đồ tới.Tộc trưởng bộ lạc là lão giả tóc trắng xóa, lúc tuổi còn trẻ chính là đệ nhất hảo hán của bộ lạc, nhưng mà hiện tại đi không vững, cũng rất hiếu khách, nói: - Trong hầm rượu có hảo tửu, tổng cộng hơn mấy chục đàn, các ngươi muốn uống thế nào thì uống.Tộc trưởng gọi người mở cửa đá hầm rượu ra, bên trong có gió lạnh thổi ra mang theo âm hàn.Nói là một hầm rượu, nhưng thật ra là một huyệt động mở ra trên vách núi, nhưng mà thêm hai phiến đá mới tạo thành hầm rượu, hàn khí bên trong cũng tăng thêm vài phần hàn khí cho rượu, làm cho rượu càng ngon hơn một chút.Sau khi tiến vào hầm rượu này, Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương gương mặt biến hóa, phát giác hầm rượu này không tầm thường, bọn họ tới đây vốn không phải vì uống rượu, mà là muốn dò xét xem bộ lạc này rốt cuộc che dấu cái gì.- Ồ!

Vách đá trên hầm rượu này có khắc một ít bia văn a?Ánh mắt Phong Phi Vân nhạy cảm, nhìn thấy một ít văn tự mơ hồ trên vách đá, giống như đúc trên bia văn bên ngoài, đều là khoa văn Vu Kinh.Lão tộc trưởng nói: - Thời điểm phát hiện ra sơn động thì nó đã có văn tự này rồi, nhưng mà trong bộ lạc không ai có thể đọc được nó cả, về sau thấy sơn động này vô dụng nên cải biến thành hầm rượu, bình thường còn đông lạnh một ít thịt khô để lưu trữ cho mùa đông.Những văn tự này tràn ngập lực lượng nhàn nhạt, người bình thường căn bản không thấy rõ văn tự này, cũng chỉ có tu sĩ tu vị cao thâm mới thấy được.Vô Sắc Vô Tương chậm rãi đi tới, trong mắt tràn ngập bảo quang, hiển nhiên cũng nhìn thấy văn tự, nhưng mà cho dù hắn học thức uyên bác hơn nữa cũng không cách nào phân biệt ra văn tự phía trên.- Đây là khoa văn Vu Kinh, nếu Ngọc Nhi ở đây, chắc biết được trên đó ghi cái gì a?Thần thức Phong Phi Vân khẽ động, ánh mắt nhìn vào sâu trong hầm rượu, bên trong tĩnh mịch và lờ mờ không ánh sáng.Thần thức Phong Phi Vân đã thập phần cường đại, có thể kéo dài ra hơn ngàn dặm, nhưng mà sau khi tiến vào huyệt động vài trăm mét thì không thể xâm nhập nữa, hơn nữa còn chưa phải điểm cuối sơn động.Trong thập vạn sơn hà không ngờ có tồn tại hang động thâm bất khả trắc như thế.Lão tộc trưởng dường như nhìn ra tâm tư của Phong Phi Vân, nói: - Huyệt động này không thể vào quá sâu, bên trong lạnh thấu xương, trong bộ lạc có vài hán tử khỏe mạnh đánh bạo xông vào trong, nhưng mà chỉ xông vào trăm mét là phải lui về, nghe nói bên trong đều kết băng, đông lạnh huyết dịch của người ta.Tộc trưởng tuổi già nên không thể dừng lại trong hầm rượu quá lâu, vì vậy liền đi ra ngoài trước, lúc gần đi còn dặn dò hai người bọn họ không nên ở trong hầm rượu này quá lâu.Phong Phi Vân vốn có ý định tìm La Ngọc Nhi đến, bảo nàng xem trên vách đá này khắc cái gì, nhưng mà khi nghe lão tộc trưởng nói như thế, Phong Phi Vân lại kềm nén không được hiếu kỳ trong lòng, ý định đi xem sâu trong huyệt động này cất dấu bí mật gì?Tuy Vô Sắc Vô Tương trời sinh tính đạm bạc, nhưng mà giờ phút này thực sự hiếu kỳ, quyết định cùng Phong Phi Vân đi sâu vào trong huyệt động.Sau khi hai người đi sâu vào trăm mét trong huyệt động, quả nhiên nhìn thấy vách đá chung quanh có băng tinh bao phủ vách đá, khí lạnh từ trong này thổi ra ngoài làm y phục hai người bao phủ một lớp băng.Đi sâu vào năm mươi mét hàn khí càng mạnh hơn trước, người bình thường đi tới đây chắc chắn sẽ chết cóng ngay.Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương tu vị thập phần cường đại, thân thể vượt xa người bình thường nên cũng không sợ hàn khí tại đây, ngay cả linh khí hộ thể cũng không cần, liền tiếp tục đi vào sâu trong huyệt động.-------Chương 1046: Thánh vật phật mônLại đi thêm ba trăm mét thì nhiệt độ đã hạ thấp đến mức cực thấp, băng tinh trên vách đá cũng dày một mét, cho dù là tu sĩ nửa bước cự phách đi vào đây cũng bị đông cứng.Ngay cả Vô Sắc Vô Tương cũng bắt đầu vận chuyển phật lực, thân thể có một tầng phật quang thuần khiết bao phủ, càng nhìn càng thần thánh, hàn khí chung quanh nhanh chóng bị phật lực ngăn cản bên ngoài.Nhưng mà làm cho Vô Sắc Vô Tương kinh ngạc là, Phong Phi Vân còn không có dùng linh khí hộ thể, bằng vào thân thể chống cự hàn khí, ngay cả không dùng linh khí hộ thể nhưng hắn vẫn thản nhiên, chẳng có chút ảnh hưởng nào cả.Bởi vì Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch trong người nóng bỏng như dung nham sôi sục, chỉ cần huyết dịch đảo qua một vòng thì hàn khí ngoài da tan biến, căn bản không tổn thương hắn được, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hàn khí bị ngăn cách làn da nửa tấc, không cách nào tới gần hơn.- Đây không phải là hàn khí bình thường, bên trong chẳng lẽ có ' Huyền Băng Tủy ', ' Thiên Băng linh thú ' hay sao?Lại đi thêm năm mươi mét, thân thể Phong Phi Vân cũng gánh không được, trên người hắn có tử khí hiện ra, hóa thành một vòng tròn, miểu quỷ ban chỉ hiện ra bao phủ thân thể hắn lại.Vô Sắc Vô Tương sử dụng phật châu màu vàng to như nắm đấm lơ lửng trên đầu hắn, kim quang chiếu xuống tạo nên viền vàng quanh người.Sắc mặt hắn mang theo vài phần do dự, nói:- Nếu đi thêm trăm mét mà chưa tới điểm cuối của huyệt động, chúng ta nên quay về mới tốt.Phong Phi Vân gật gật đầu, cũng phát giác có khí tức vô cùng nguy hiểm từ sâu trong huyệt động truyền ra, hàn khí nơi này quá quái lạ, nói không chừng phong ấn đồ vật đáng sợ nào đó.Tầng băng trên vách đá xuất hiện một quang điểm màu trắng lóng lánh, chúng du động nhanh chóng trong tầng băng giống như đom đóm, nhìn qua cực kỳ sáng ngời.Phong Phi Vân lại biết những điểm sáng này thập phần đáng sợ, chính là "Huyền Băng Tủy ", chỉ có nơi chí âm chí hàn mới có thể thai nghén ra chúng, càng là tài liệu rèn luyện ngũ phẩm linh khí hiếm thấy, thập phần khó tìm.Dùng thân thể Phong Phi Vân hiện tại nếu chạm vào Huyền Băng Tủy cũng sẽ tổn thương do giá lạnh mang lại.Nơi này thai nghén ra nhiều Hàn Băng tủy như thế, Phong Phi Vân cố tình muốn thu thập một ít, nhưng lại không có dụng cụ chứa đựng Hàn Băng tủy, đây là linh tài có thể rèn luyện ngũ phẩm linh khí, chỉ có dụng cụ chuyên môn mới có thể chứa nó được.XÍU...UU!!Một đạo Hàn Băng tủy nhỏ như hạt gạo bay ra khỏi tầng băng, mang theo hàn khí rét lạnh thấu xương, Phong Phi Vân vội vàng sử dụng miểu quỷ ban chỉ bộc phát hào quang tam phẩm linh ngăn cản Hàn Băng tủy nhỏ bé kia, phát ra tiếng "Phốc!", Hàn Băng tủy lại đánh vỡ phòng ngự của miểu quỷ ban chỉ, tiếp tục bay thẳng vào Phong Phi Vân.Chỉ trong tích tắc toàn thân Phong Phi Vân đã bị hàn băng đông cứng, băng tinh bao trùm dày đặc, bắt đầu xâm lấn huyết nhục.Ba!Phong Phi Vân xé rách hàn băng và tế Kình Thiên Côn ra, một gậy đánh vào Hàn Băng tủy, đánh tan Hàn Băng tủy sau đó tiếp tục đi vào sâu trong huyệt động.Trong tay Phong Phi Vân cầm Kình Thiên Côn đã đông cứng một tầng băng, một trăm trận pháp của nó đã kích hoạt, giống như một trăm đạo hào quang bao quanh, chấn vỡ hàn băng bao phủ quanh Kình Thiên Côn.Vô Sắc Vô Tương cũng bị ba đạo Hàn Băng tủy công kích, hắn phật hiệu cao thâm, tu vị càng thâm bất khả trắc, dùng phật châu màu vàng đánh bay ba hạt Hàn Băng tủy ra ngoài, đương nhiên phật châu linh tính mười phần cũng bị một tầng băng bao phủ.Lại đi vào bên trong, Hàn Băng tủy càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng sẽ bay ra khỏi tầng băng giống như phi đao thật nhỏ và sắc bén, nhưng mà uy lực còn cường đại hơn phi đao gấp ngàn lần, vạn lần.- Không thể lại đi về phía trước, cho dù với tu vị của chúng ta, nếu đi về phía trước cũng sẽ nguy hiểm tánh mạng.Tu vị Vô Sắc Vô Tương cao thâm, ứng phó Hàn Băng tủy coi như bình tĩnh, nhưng mà hắn sợ Phong Phi Vân không chịu nổi cho nên mới nói thế.- Không sao, ta còn có thể tiếp tục đi về phía trước.Đỉnh đầu và trái tim của Phong Phi tỏa ra một đạo hỏa diễm sáng ngời, hào quang vô cùng chói mắt, sóng nhiệt tỏa ra ngoài, đó là hai khối phượng cốt của hắn, hỏa diễm thủ hộ quanh người hắn.Phong Phi Vân dẫn đầu đi tới trước, dưới lớp băng tinh kia có thể nhìn thấy khoa văn Vu Kinh, đột nhiên Phong Phi Vân dừng lại, hắn nhìn thấy một dụng cụ trong tầng băng, đó là một cây gậy màu vàng kỳ quái cắm trên vách đá, phía trên điêu khắc đường vân cổ xưa, tỏa ra hào quangn nhàn nhạt.Nơi này hàn băng và Huyền Băng Tủy có thể đông nát cả linh khí bình thường, nhưng mà cây gậy màu vàng lại chọc vào bên trong, một chút cũng không có bị tổn hại.Da dầu Phong Phi Vân run lên, bởi vì hắn nhìn thấy trên cây gậy màu vàng này có một giọt huyết dịch chưa khô, chỉ một giọt huyết dịch nhưng lại làm cho người ta hoảng sợ, ẩn chứa khí tức nguy hiểm không gì sánh được.Đây là một giọt huyết dịch hơn vạn năm chưa khô, ngay cả chung quanh là Huyền Băng Tủy cũng không thể đông cứng nó lại, có thể tưởng tượng chủ nhân giọt huyết dịch này là một nhân vật hoặc là sinh vật cực kỳ khủng bố.- Đây là. . .

Một cây Kim Cương Xử, là dụng cụ phật môn.Vô Sắc Vô Tương nhận ra cây gậy cắm vào trong hàn băng, hắn tính tình vốn lạnh nhạt nhưng bây giờ lại vô cùng hưng phấn kích động, bởi vì hắn có thể cảm giác được trong Kim Cương Xử ẩn chứa lực lượng bàn bạc, tuyệt đối là một kiện ngũ phẩm linh khí phật bảo, thánh vật vô giá.Tứ phẩm linh khí cũng đã được xưng là trấn thế giết binh, cả Thần Tấn vương triều không cao hơn hai mươi kiện, ngũ phẩm linh khí uy năng khủng bố bực nào có thể nghĩ được.Nếu như phóng ra một ngoài một kiện ngũ phẩm linh khí, tất nhiên sẽ sinh ra sóng to gió lớn, có lẽ một ít chân nhân lánh đời ngàn năm sẽ đi ra tranh đoạt.Phong Phi Vân tập trung nhìn vào, quả nhiên phát hiện phần đuôi Kim Cương Xử có bốn dây leo màu vàng, bên trong bao quanh một viên phật châu nhỏ như quả óc chó, nó tỏa ra khí tức bình thản và tường hòa, giống như có thánh phật đang ngồi thiền bên trong.Nơi này còn chưa đi tới nơi cuối cùng của huyệt động, chỉ đi được nửa đường đã phát hiện ra thánh vật trấn thế của phật môn, phía trên còn có một giọt máu tươi vạn năm bất diệt, Kim Cương Xử là ai làm rơi ở đây?

Máu tươi trên Kim Cương Xử là của ai?Như không phải là bị hàn băng phong ấn dày đặc, còn có phật lực bất diệt trên Kim Cương Xử trấn áp, chỉ sợ với khí tức của một giọt máu tươi này cũng đủ trùng kích cự phách trọng thương.Vô Sắc Vô Tương điểm ngón tay lên mặt băng, hào quang màu trắng bắn ra ngoài làm cho cả sơn động chấn động, nhưng mà không cách nào phá hủy hàn băng được, ngược lại còn có khí tức hàn băng khổng lồ bắn ngược lại, đẩy hắn lui một bước.-------Chương 1047: Người chung kết thời đại phật mônvipvandan.vn :Chương 1047: Người chung kết thời đại phật môn.Vô Sắc Vô Tương cường đại, Phong Phi Vân cũng biết rõ, phật hiệu khôn cùng, có thể dẫn tới vạn phật tùy tùng, một mình một người chống lại tử vong hành giả của Sâm La Điện, đủ để so sánh với chưởng giáo tiên môn, thậm chí còn cường đại hơn cả chưởng giáo tiên môn, nhưng mà dùng tu vị của hắn lại không cách nào rung chuyển hàn băng, quả thực có chút làm cho người ta sợ hãi.- Ta đến thử xem.Phong Phi Vân tế Thiên Tủy Binh Đảm ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén, nhẹ vung lên hư không, dễ dàng cắt ra một khối hàn băng.Thiên Tủy Binh Đảm có thể chém nát linh khí, có thể chém đứt hàn băng cũng nằm trong dự liệu của Phong Phi Vân."

Kim Cương Xử" bị đông cứng dưới hàn băng, Phong Phi Vân nắm Thiên Tủy Binh Đảm, cẩn thận đâm về phía trước, Vô Sắc Vô Tương đứng sau lưng Phong Phi Vân hộ pháp cho hắn, ngăn cản Hàn Băng tủy bắn ra.Oanh.Thiên Tủy Binh Đảm mới vừa vặn đâm vào sâu một thước, bỗng dưng có một lực lượng bàng bạc từ trong bắn ra, chấn động Thiên Tủy Binh Đảm rung rung, hai tay Phong Phi Vân nếu không cầm chắc trong tay thì Thiên Tủy Binh Đảm cũng đã bay ra ngoài.Dù vậy Phong Phi Vân vẫn bị lực lượng này chấn động khiến năm ngón tay vỡ ra, làn da tổn thương khắp nơi.Phong Phi Vân cắn răng, tiếp tục đâm sâu thêm nửa tấc, lập tức một phật âm khổng lồ nổ vang, từ trong Kim Cương Xử bắn ra ngoài, đánh bay Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương đều ra xa hơn trăm mét.Khá tốt hai người cũng chỉ bị thương nhẹ, nếu đổi thành kẻ khác chỉ sợ đã hồn phi phách tán rồi.- Hỏng bét, chúng ta không nên tùy tiện ra tay, Kim Cương Xử đã bị dính huyết dịch nên ma hóa rồi, khí linh hung tính mười phần, bản thân tỏa ra hung tính khủng khiếp, nếu không phải bị hàn băng phong bế, chỉ sợ đã sớm lao ra ngoài hóa thành hung binh, tàn sát thiên hạ.Vô Sắc Vô Tương lau lau vết máu trên người, quần áo trắng nhiễm bùn đất, lúc này nhìn qua linh khí trong hàn băng với thần thái lo lắng.Cả huyệt động đều tràn ngập khí tức hỗn loạn, Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ thủ hộ bản thân, hắn cảm giác được uy năng khổng lồ của Kim Cương Xử, đây chỉ có ba phần uy nghiêm tỏa ra, bảy phần đã bị hàn băng phong ấn.Dưới khí tức hỗn loạn này không cách nào tiến thêm nửa bước, tùy tiện đi tới, cho dù Phong Phi Vân thân thể cường đại, Vô Sắc Vô Tương tu vị cao thâm cũng có khả năng chết bên trong.Vô Sắc Vô Tương thần sắc khẽ động, nói:- Ta nhớ ra rồi, cây Kim Cương Xử này rất có thể chính là một trong ba kiện trọng bảo của phật môn, ' Vong Tâm Cổ Sát ', chính là thánh bảo phật môn.- Vong Tâm Cổ Sát, vì sao ta chưa từng nghe nói qua?Phong Phi Vân nói.Vô Sắc Vô Tương nói:- Một vạn năm trước khu vực này đã xảy ra một tràng hạo kiếp, cơ hồ tất cả thánh địa phật môn đều bị hủy diệt, trước tràng hạo kiếp này thì nơi đây chính là thiên địa của phật môn, còn hưng thịnh hơn phật môn hiện tại gấp trăm lần, lúc ấy tồn tại ba tòa cổ tháp, chính là ba phật môn đứng đầu chính đạo, ba cổ tháp này có ba món ngũ phẩm linh khí phật bảo, chấn nhiếp thiên hạ, không người có thể địch, Vong Tâm Cổ Sát chính là một trong ba món này.Hiện tại Thần Tấn vương triều đừng nói là ngũ phẩm linh khí, cho dù là tứ phẩm linh cũng hiếm thấy, uy năng ngũ phẩm linh khí bộc phát ra toàn bộ, một kích của nó có thể diệt ngàn vạn ngườih, khu vực vạn dặm sẽ biến thành khô cằn.Vô Sắc Vô Tương lại nói:- Trên sách cổ phật môn ghi lại, thời điểm xảy ra hạo kiếp vạn năm trước, ba đại cổ tháp có ba lão tăng cường đại nhất mang theo ba kiện ngũ phẩm linh khí phật bảo, đồng thời tiến lên ngăn cản tràng hạo kiếp đó, muốn đánh cược lần cuối cùng, chỉ tiếc ba lão tăng vừa đi không quay lại, ba kiện ngũ phẩm linh khí cũng biến mất theo, rốt cuộc không có xuất hiện trên thế gian, không tới một trong ba kiện ngũ phẩm linh khí, Kim Cương Xử lại xuất hiện trong huyệt động này.Ba kiện ngũ phẩm linh khí biến mất, ngay cả thánh điển phật môn Kim Tàm Kinh cũng không biết kết cục thế nào.Nhưng chắc chấn hạo kiếp đó đã chôn vùi thời đại huy hoàng của phật môn.Kim Cương Xử có một giọt huyết dịch, chẳng lẽ chính là huyết dịch của sinh linh đó, chính là sinh linh đánh bại ba lão tăng và gây thương tích cho ba món ngũ phẩm linh khí?Đã qua một vạn năm, thật sự quá xa xưa, lúc ấy rốt cuộc là tình huống như thế nào đã không thể khảo cứu, tất cả cũng chỉ là Phong Phi Vân suy đoán mà thôi, có lẽ căn bản còn kém sự thật cả vạn dặm.Thật lâu sau, trong huyệt động mới ổn định lại, Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương cũng không phải người nhát gan, lập tức xâm nhập vào huyệt động, đi tới trước Kim Cương Xử.Kim Cương Xử vẫn cắm vào vách đá như trước, bị hàn băng dày ba mét bao trùm, về phần rãnh băng bị Phong Phi Vân đâm rách đã biến mất không còn nữa, hiển nhiên đã bị hàn băng bổ sung vào.- Ồ, giọt máu tươi biến mất rồi.Ánh mắt Phong Phi Vân nhạy cảm, phát hiện giọt máu tươi đã dung nhập vào trong Kim Cương Xử, in một huyết điểm ửng đỏ trên Kim Cương Xử, thập phần chói mắt.Vô Sắc Vô Tương tự nhiên cũng nhìn thấy Kim Cương Xử biến hóa, nghiêm nghị nói:- Kim Cương Xử đã nhiễm tà tính, phật lực bị huyết dịch xâm nhuộm, biến thành ma binh, một khi phá phong mà ra, tuyệt đối là tai nạn to lớn.Phong Phi Vân tự nhiên cũng cảm nhận được tà tính từ Kim Cương Xử tỏa ra, như không phải bị hàn băng phong bế, chỉ sợ nó đã tự động bay ra xuyên thủng thân thể Phong Phi Vân, thôn phệ toàn bộ máu tươi của hắn.Không thể phá hàn băng nữa, nếu như cây Kim Cương Xử này bay ra ngoài, với tu vị của hắn không cách nào trấn áp được.Hai người càng hiếu kỳ, tiếp tục đi sâu vào trong huyệt động, chưa đi được vài bước đã nhìn thấy trong hàn băng có một bộ hài cốt, hài cốt này giống như hoàng kim tạo thành, có ba đạo hào quang màu vàng chói mắt tỏa ra, giống như có ba viên hàn ngọc khảm vào trên xương cốt, trong chúng có phật quang nhu hòa tỏa ra ngoài.Nhìn thấy hài cốt này, Vô Sắc Vô Tương lập tức sửa y quan, quỳ trên mặt đất bái ba bái, chắp tay trước ngực, trong miệng đọc phật ngữ suốt nửa canh giờ.- Đây là tiền bối phật môn, trong thân thể ngưng tụ ra ba khỏa xá lợi, tu vị quả thực cao không thể chạm tới, nếu ta không có đoán sai, chỉ sợ hắn là lão tăng sử dụng Vong Tâm Cổ Sát.Vô Sắc Vô Tương vô cùng thánh kính với bộ hài cốt này, sau đó niệm Vãn Sinh Kinh siêu độ lão tăng.Kim Cương Xử ở gần hài cốt như thế, rất có thể chính là chủ nhân của Kim Cương Xử, cốt cách vạn năm không nát, có thể thấy được lão tăng này tu vị lúc trước khủng bố như thế nào.Phong Phi Vân cẩn thận quan sát hài cốt này, phát hiện trên hài cốt có vài nơi trí mạng, một chỗ là: cái ót, sọ hoàn toàn nát vụn; một chỗ khác là: lưng, lưng trực tiếp bị bẻ gãy.Hài cốt này chính là trọng bảo, nhưng lại có ba khỏa xá lợi thì Phong Phi Vân muốn lấy nó ra khỏi tầng băng, nhưng lại bị Vô Sắc Vô Tương ngăn cản.-------Chương 1048: Nữ tử tuyệt mỹ bị băng phong (1)Tu sĩ phật môn truy cầu cả đời thanh tịnh, thời điểm còn sống đã thanh tịnh, chết cũng nên để cho bọn họ chết thanh tịnh, Vô Tướng khẩn cầu Phong huynh giơ cao đánh khẽ, cho tiền bối được ngủ say, Vô Tướng có thể xuất ra một kiện phật bảo bồi thường cho Phong huynh.Vô Sắc Vô Tương lấy ra phật châu màu vàng lớn chừng nắm tay, chính là hộ thể phật bảo của hắn, linh tính tràn đầy, xem xét cũng không phải là phàm phẩm, giá trị cũng không kém gì ba viên Xá Lợi Tử, đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vốn đã tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, ý đào hài cốt này ra, nhưng mà nghe được Vô Sắc Vô Tương nói thế thì xấu hổ, thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, cười nói:- Không đào thì không đào, thật sự là xui, sau này ta kiên quyết không tầm bảo với hòa thượng, cái này không thể đào, cái khác không thể đào, thật không thú vị.- Đây là một viên phật châu, Phong huynh cho dù như thế nào cũng nhận lấy đi.Vô Sắc Vô Tương nói.- Ngươi cũng gọi ta là Phong huynh, ta làm sao không biết xấu hổ nhận đồ của ngươi chứ, lại nói ta không thiếu bảo vật, sở dĩ đào hài cốt này ra chính là muốn lấy Xá Lợi Tử đưa cho Nạp Lan, nhưng mà nha đầu kia không thích tu phật, xem như xong.Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi lại nhìn thấy hai kiện phật môn thánh bảo, một kiện là thanh đồng cổ phật, một kiện khác là một cái phật chung to lớn, trên hai kiện thành bảo này nhiễm đầy máu tươi, đã dung nhập vào trong chúng, tà khí còn lớn hơn Kim Cương Xử vô số lần, giống như đại ma đầu bị phong ấn trong hàn băng.Trong không khí tràn ngập tà khí đậm đặc, yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân bị tà sát khí ảnh hưởng nên đã rục rịch, đặc biệt là sống lưng diêm vương đã chấn động mạnh, tỏa ra rất nhiều hắc khí, không ngừng tuôn ra ngoài.Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, tà vô cùng đậm đặc, lưng diêm vương giống như muốn xé nát thân thể Phong Phi Vân lao ra ngoài.Oanh.Lưng diêm vương bị huyết khí ảnh hưởng, bộc phát âm thanh chói tai trong người Phong Phi Vân, sâu trong lưng, trong xương tủy dường như có âm thanh mang theo tà khí:- Ta muốn thiên hắc ám trọn đời; ta muốn địa thấm nhiễm máu tươi; ta muốn thiên hạ phật tu, tận luân tà đạo...Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, kinh mạch hiện ra trên làn da, trở nên đen kịt giống như dây leo dài hẹp, làm cho hắn giờ phút này bộ dáng trở nên đặc biệt hung lệ, giống như tà ma xuất thế.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ biến hóa của mình, tư tưởng càng lúc càng hỗn loạn, ánh mắt đỏ như máu, tràn ngập sát khí và dục niệm, hai cảm xúc mặt trái này không tới từ yêu ma chi huyết, mà là là lưng diêm vương.Trong lưng diêm vương có một tà hồn cực kỳ cường đại ẩn thân sâu trong nó, không ngừng quán thâu sát ý và dục niệm vào đầu Phong Phi Vân, ảnh hưởng tâm thần Phong Phi Vân.Ma tính của hắn bắt đầu kích phát lần nữa.Phong Phi Vân liền tranh thủ mặc Cưu Cửu Quái Bào lên người mình, cố gắng áp chế ma tính và dục niệm trong đầu, ma vân trên người thối lui một ít, ảm đạm không ít, nhưng vẫn không cách nào áp chế được.Vô Sắc Vô Tương phát giác được Phong Phi Vân biến hóa, vội vàng chắp tay trước ngực, miệng niệm "Tĩnh tâm ", phật văn không ngừng xuất hiện khi hắn tụng niệm, dung nhập vào trong người của Phong Phi Vân.Oanh.Lưng diêm vương bộc phát tà khí mạnh hơn trước, một đạo tà khí vô cùng cường đại lao ra khỏi thân thể Phong Phi Vân, hắn không ngừng rống to, lập tức đánh bay Vô Sắc Vô Tương ra ngoài.Đây là lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trùng kích lên thân thể Vô Sắc Vô Tương và đụng nát phật khí hộ thân trên người hắn, thân thể bay ra thật xa, hắn bay thẳng ra ngoài, đụng nát hai tảng đá ở miệng hầm rượu, hắn bị trọng thương.Phốc.Vô Sắc Vô Tương miệng phun máu tươi, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, trong người Phong Phi Vân bộc phát tà tính quá mạnh mẽ, không thua gì nửa bước chân nhân.Ầm ầm.Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, núi đá sụp đổ xuống, hầm rượu cũng tan nát.Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi nghe tiếng động thì nhanh chóng chạy qua.Các nàng vốn vẫn còn thi đấu, nhưng mà tiếng động quá lớn đã hấp dẫn các nàng.Nạp Lan Tuyết Tiên thập phần vội vàng nói:- Vô Sắc Vô Tương đại sư, ngươi bị thương như thế, chẳng lẽ là người Sâm La Điện đã đuổi tới?Vô Sắc Vô Tương giờ phút này bị người ta đả thương, nàng không thể nghĩ ra ai khác ngoài Sâm La Điện, làm cho Nạp Lan Tuyết Tiên kinh hãi.- Không phải người Sâm La Điện.Vô Sắc Vô Tương lắc đầu, sắc mặt có hơi trắng bệch.- Phong Phi Vân đi nơi nào, là người phương nào làm ngươi bị thương?La Ngọc Nhi rất lo lắng an nguy của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhìn thấy vách núi trước mặt sụp đổ, làm cho nàng có dự cảm xấu.Nàng không biết vì sao mình quan tâm an nguy của Phong Phi Vân như vậy, giống như việc nàng cũng chẳng hiểu vì sao đáp ứng quyết đấu với Nạp Lan, có lẽ là bởi vì Phong Phi Vân nếu xảy ra chuyện thì không ai bảo vệ nàng, hoặc có lẽ bởi vì nàng đã sinh ra ỷ lại vào Phong Phi Vân.Tay Vô Sắc Vô Tương chỉ vào vách đá sụp đổ, nói:- Phong Phi Vân. . .

Hóa ma. . .

Phốc.Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi thân thể Phong Phi Vân bộc phát tà khí quá cường hãn, làm cho hắn bị thương rất nặng, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương, nếu như không chữa thương, hắn có thể chết.- Hóa ma.Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến đổi đột ngột, nàng tự nhiên biết rõ Phong Phi Vân trong người có yêu ma chi huyết, một khi hóa ma sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, thậm chí có khả năng biến thành ma đầu không có lý trí, giết người thành tính.La Ngọc Nhi tự nhiên không biết những chuyện này, nhưng mà nàng biết rõ Phong Phi Vân khẳng định tao ngộ chuyện không tốt, trong lòng có chút sốt ruột khó hiểu, cầm thần trượng màu trắng quét qua, quét bay một khối cự thạch nặng vạn cân, sau đó tiếp tục quét bay tảng đá khác.Nạp Lan Tuyết Tiên cũng nhanh chóng đi hỗ trợ, phải nhanh chóng mở ra thông đạo đi vào huyệt động....Mà đúng lúc này một đám tu sĩ tà đạo đã cách nơi bọn họ vài trăm dặm, tổng cộng có vài chục người, tu vị đều cực kỳ cường đại, chính là tu sĩ Sâm La Điện, bọn chúng đã theo vào thập vạn sơn hà.- Đoạn đường này thật sự là hung hiểm, dị thú vô cùng cường đại, còn có linh thú hung cầm, nếu không phải sinh mệnh hành giả đại nhân ra tay, sợ rằng chúng ta đã toàn quân bị diệt.Lục hộ pháp trưởng lão nói ra.Lục hộ pháp trưởng lão cũng có tu vị cự phách hậu kỳ, nhưng mà đối mặt với linh thú khủng bố trong thập vạn sơn hà cũng cảm thấy sợ hãi khó hiểu.- Không biện pháp, ai bảo Thiên Vu thần nữ mất trong tay chúng ta, loại chuyện hung hiểm này cứ giao cho chúng ta thôi.Hộ pháp trưởng lão Thác Bạt Hoành cũng buồn bực, đừng nhìn cường giả Sâm La Điện thì oai phong, mà bọn họ bởi vì làm mất Thiên Vu thần nữ cho nên nhất định phải đi vào thập vạn sơn hà.-------Chương 1049: Nữ tử tuyệt mỹ bị băng phong (2)vipvandan.vn :Chương 1049: Nữ tử tuyệt mỹ bị băng phong. (2)Nhớ tới các tin đồn đáng sợ của thập vạn sơn hà, ngay cả cự phách cũng kinh hồn táng đảm.May mắn có sinh mệnh hành giả đại nhân đi trước dò đường, tìm kiếm con đường an toàn, bằng không thì bọn họ đã sớm chết trong bụng linh thú cường đại.Một đội tu sĩ tà đạo Sâm La Điện do bốn đại hộ pháp trưởng lão dẫn đầu, theo thứ tự là: Ngũ hộ pháp trưởng lão, Lục hộ pháp trưởng lão, thập cửu hộ pháp trưởng lão ( Thác Bạt Hoành ), lục thập thất hộ pháp trưởng lão.Bốn người này đương nhiên là thất bại trong nhiệm vụ lần trước.Vốn Phong Phi Vân chạy đến thập vạn sơn hà chính là tự tìm đường chết, người Sâm La Điện hoàn toàn có thể thủ ở bên ngoài, không cần thiết đi vào bên trong.Nhưng mà trận đánh cờ với Tà Hoàng thiếu chủ và thần vương huyên náo thiên hạ đều biết, dù sao Sâm La đã từng là đệ nhất thánh địa tà đạo, Phong Phi Vân còn dám xông vào thập vạn sơn hà, mà bọn họ không dám đi vào, chắc chắn bị người ta cười nhạo.Vì vậy làm bốn hộ pháp trưởng lão như bọn họ cũng phải đi theo vào.- Các ngươi tới đây.Trong lòng bốn hộ pháp trưởng lão nghẹn một bụng tức giận, sau khi tìm được Phong Phi Vân thì nhất định phải giáo huấn hắn một phen.- Ồ, sinh mệnh hành giả đại nhân truyên tin tức về, phía trước ba trăm dặm có một tiểu bộ lạc, phát giác được khí tức của Thiên Vu thần nữ.Ngũ hộ pháp trưởng lão thu được truyền âm của sinh mệnh hành giả, thân thể khẽ động, triển khai thân pháp quỷ dị, thân hình như điện, bóng người giống như quỷ ảnh xuyên qua rừng rậm.Rất nhanh bốn đại hộ pháp dẫn đầu đi tới bộ lạc, ba trăm dặm đường đối với cự phách chỉ là mấy hô hấp mà thôi....Trong huyệt động, tà khí trên người Phong Phi Vân chấn động, hai mắt đỏ bừng, thét dài một tiếng, một trảo đánh nát hàn băng, băng tinh bay ra, mặt băng vỡ ra, thanh đồng cổ phật bị phong ấn bên dưới băng bay ra ngoài, bay vào trong tay Phong Phi Vân.Trên thanh đồng cổ phật có đầy máu tươi, phật khí cùng tà khí tương dung.Thời điểm nó bay ra khỏi mặt băng, cổ phật phát ra tiếng gào kinh thiên động địa giống như sấm sét, chấn nát hư không, phật ảnh huyễn hóa, vạn phật triều tông xuất hiện.Nhưng mà rất nhanh, một khí tức tà ác xuất hiện, phật âm biến thành tiếng kêu gào giết chóc, giống như lập tức đến địa ngục.Oanh.Phong Phi Vân một đặt lên cổ phật, trong thân thể có lực lượng liên hệ với cổ phật, cổ phật nhanh chóng bị trấn áp rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân giờ phút này nổi giận, vỗ mặt một cái, lực lượng mang tính xé rách hiện ra, oanh, hàn băng bị đánh nát, hai kiện phật khí là "Kim Cương Xử ", "Tạo Hóa Thần Chung" bay ra khỏi băng, cũng bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa, phật âm nhấp nhô, tiếng chuông như thần lôi.- Thiên Vu thần nữ, chết đi cho ta.Phong Phi Vân trên người ma vân lượn lờ, hai mắt đỏ thẫm, trong miệng khàn khàn đáng sợ, giọng nói này hoàn toàn khác với giọng của Phong Phi Vân, giống như từ trong địa ngục lao ra.Quần áo trên người Phong Phi Vân đã sớm tan nát, chỉ có một kiện yêu ma chiến y khoác lên vai, cánh tay và lông ngực xuất hiện cơ bắp rắn chắc, mang theo ba kiện tà khí phật môn chiến binh đi sâu vào trong huyệt động.Phong Phi Vân mỗi một bước đạp trên mặt đất đều làm hàn băng tan vỡ, mặt đất nứt ra, tà khí trên người bị chấn vỡ bắn ra ngoài, ngay cả Hàn Băng tủy cũng không ngoại lệ.Oanh.Phong Phi Vân cũng không biết chạy bao lâu, xuyên qua bình chướng hàn băng bảy màu, giống như vượt qua không gian xa xôi, chạy vội tới cuối huyệt động, đây là không gian cực lớn cao tới trăm trượng, rộng lớn mấy trăm trượng, có vài chục cây cột lớn, toàn đều là băng tinh bao phủ, băng hàn bên trong không phải Phong Phi Vân có thể đánh tan.Đây là cung điện bằng băng chìm vào mặt đất, trong cung điện có ngọc đài hình tròn có một nữ tử đoan trang thánh khiết, tóc dài rủ xuống đất, da thịt tuyết trắng, lông mi như lá liễu, bờ môi như hồng anh, dung mạo tuyệt lệ động lòng người, mặc dù so với Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt cũng tuyệt không kém cỏi bao nhiêu.Nàng cũng bị đóng băng dày đặc quanh người, lẳng lặng ngồi xếp bằng, muôn đời bất động, trên người có tiên hà vờn quanh, tiên hà hình dạng như thần thụ, nàng bị đóng băng vạn năm, hai mắt nhắm chặt, có lẽ đã triệt để chết đi.Cung điện dưới đát đóng băng vạn năm, một giai nhân tuyệt sắc đang ngồi trong hàn băng, vạn năm qua không nhúc nhích, thân thể không hủ, da thịt không hưm, thậm chí ngay cả mỗi sợi lông mi của nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.Thời gian vạn năm thật sự quá lâu, đủ để làm thi thể tu sĩ hư hại, làm cho biển cả biến ruộng dâu, làm cho một quốc độ vĩnh hằng tan vỡ, thành lập hoàng quyền mới, sinh ra nhiều đời hào kiệt, thời gian tụ tập thành con sông dài, không biết chảy về đâu.Ngay cả chân nhân Niết Bàn Cảnh cũng không thể nào sống vượt qua vạn năm, thậm chí có rất nhiều Vũ Hóa Cảnh không thể sống qua vạn năm, thân thể căn bản không ngăn cản được thời gian ăn mòn, cuối cùng nhất chết già, thiên nhân ngũ suy.Nhưng mà nữ tử đông cứng dưới băng cứng này cũng đã bị đóng băng một vạn năm, thân thể như thần ngọc, thướt tha giống như thiên nữ, thật giống như nàng có thể mở mắt và tùy thời phá băng đi ra.Nhưng mà sinh cơ trong người của nàng đã đoạn tuyệt, chết hơn vạn năm trước, sở dĩ thân thể còn không có hư thối đó là bởi vì hàn băng nơi này còn lạnh hơn cả Huyền Băng Tủy, bảo tồn cơ thể của nàng không hư hại, cho nên vẫn như đang ngủ.Phong Phi Vân mang theo ba kiện phật bảo đầy tà khí, chỉ thoáng nhìn qua nữ tử trong băng tinh thì gào thét liên tục, Kim Cương Xử, Tạo Hóa Thần Chung, đại phạm phật chung đánh ra ngoài, oanh kích lên đỉnh đầu nữ tử trong băng, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.Tầng băng kiên cố, dày chừng năm mét, ba kiện phật bảo không ngờ không thể tổn hại tầng băng.- Giết, giết, giết.Trong người Phong Phi Vân bộc phát tiếng hô khủng bố, nếu như cẩn thận nghe thì phát hiện những tiếng hô này phát ra từ sau lưng của hắn, cũng không phải từ miệng hắn phát ra.Kim Cương Xử, Tạo Hóa Thần Chung, đại phạm phật chung chính là ngũ phẩm linh bảo, có thần uy diệt sạch chúng sinh, chúng không ngừng oanh kích lên mặt băng, rốt cục mặt băng cũng sinh ra vết rạn, đang không ngừng công kích thì vết rạn cũng càng ngày càng lớn hơn.Hai mắt Phong Phi Vân giống như có thiên hỏa thiêu đốt, nóng rực nhìn chằm chằm vào cô gái tuyệt sắc trong tầng băng, trong miệng phát ra tiếng gào rú, không ngừng công kích.Bốn mươi đạo thần thức trong người Phong Phi Vân bị một đám tà khí màu đen không ngừng trấn áp vào một góc, đoàn tà khí này vô cùng hung mãnh, chiếm cứ thân thể Phong Phi Vân, mang theo sát niệm và dục niệm to lớn.- Quả nhiên sâu trong lưng diêm vương còn có một đạo thần hồn, không ngờ lao ra khỏi lưng diêm vương, chiếm cứ thân thể của ta.Phong Phi Vân có thể trông thấy, có thể nghe thấy, thậm chí cảm nhận tất cả giác quan, kể cả xúc giác, khứu giác...

Nhưng mà hắn không cách nào khống chế thân thể của mình.-------Chương 1050: Thiên Vu thần nữ đời trướcvipvandan.vn :Chương 1050: Thiên Vu thần nữ đời trước.Thân thể của hắn bị lưng diêm vương khống chế, không bị hắn chi phối.Lưng chính là nơi giao nhau của các dây thần kinh, tủy sống bên trong có thể khống chế toàn thân, khống chế cơ bắp, nội tạng, lưng Phong Phi Vân đã bị diêm vương khống chế, động tác làm ra không phải do hắn điều khiển, thậm chí trong lưng còn có một đám khí thể màu đen bắt đầu ăn mòn đại não Phong Phi Vân.- Vì sao lưng diêm vương đột nhiên thức tỉnh, còn trở nên luống cuống như thế, hơn nữa vì sao ba món chiến binh phật môn khôn cùng kia có thể bị diêm vương tùy ý khống chế, giống như nhận diêm vương làm chủ vậy?Phong Phi Vân nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ diêm vương chính là sinh linh khủng bố kết thúc thời đại của phật tu, ba kiện phật môn chiến binh có huyết dịch của diêm vương, cho nên tà hồn bất diệt giấu trong lưng diêm vương cảm nhận được ba kiện phật môn chiến binh kia kêu gọi thì thức tỉnh?Phong Phi Vân càng nghĩ càng kinh hãi, nhưng đây cũng là khả năng hợp tình hợp lý nhất, cũng chỉ có như thế ba kiện phật môn chiến binh mới bị Phong Phi Vân khống chế, nên nói là do diêm vương khống chế mới đúng.Nhưng mà cũng có điểm không hợp lý, ví dụ như thi thể diêm vương trước tiên là do lão tổ Tử Minh thi động đào ra từ Vũ Hóa Mộ Nguyên tại Nam Thái Phủ, mà ba kiện phật binh dính huyết dịch nằm ở dưới mặt đất vạn trượng, hai nơi này cách xa nhau hơn mười vạn dặm.Còn có một điểm, nữ tử trong băng là ai, vì sao diêm vương không ngừng kêu giết lại giết, cả hai có thù hận lớn lao sao?- Giết.Diêm vương chi phối thân thể Phong Phi Vân, điều động ba kiện phật môn chiến binh, không ngừng phát động công kích đánh vào mặt băng, bộc phát âm thanh còn lớn hơn cả núi lớn sụp đổ, chấn động không gian lắc lư mạnh mẽ.Phong Phi Vân nhìn kỹ cô gái này, sinh cơ trong người của nàng đã đoạn tuyệt, nhưng mà trong cơ thể có thần hà vờn quanh, đó là một cây Bất Tử Thần Thụ, nó sinh trưởng trong cơ thể của nàng.Phong Phi Vân cũng quan sát qua Thiên Vu Thần Thụ trong người La Ngọc Nhi, phát hiện cây thần thụ này giống nhau như đúc.- Hẳn nàng chính là Thiên Vu thần nữ của nhiều đời trước.Phong Phi Vân liên tưởng tới tấm bia đá cổ xưa trong tiểu bộ lạc, văn tự trên bia đá chính là Thiên Vu thần nữ khắc, ghi chép hạo kiếp vạn năm trước.Nếu như nữ tử trong băng chính là Thiên Vu thần nữ đời trước, như vậy tất cả có thể giải thích thông suốt.Thiên Vu thần nữ đời trước khẳng định cũng là thiên chi kiều nữ tu vị thông huyền, liên thủ với ba cao tăng đối phó diêm vương, không biết đại chiến lúc ấy kinh thiên động địa cỡ nào, trực tiếp làm cho thời đại phật tu chấm dứt, cơ hồ tất cả phật môn đều bị diệt sạch, mà kết quả cuối cùng chính là bốn người vẫn lạc.Mà Thiên Vu thần nữ đời trước đóng băng ở chỗ này, tuy Thiên Vu Thần Thụ trong người đã sắp chết héo, nhưng mà dù sao còn không có chết, cũng chính bởi vì trong người Thiên Vu thần nữ có Thiên Vu Thần Thụ còn không có chết héo, cho nên La Ngọc Nhi mới không cách nào thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ của mình.Trên đời này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hai gốc Thiên Vu Thần Thụ.Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân có cảm giác rộng mở trong suốt, nghĩ thông suốt một điểm rồi, trừ có một điểm là thi cốt diêm vương đào ra từ dưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên, mà Thiên Vu thần nữ lại bị băng phong trong thập vạn sơn hà, hai nơi cách nhau quá xa a....Tin tức đầu tiên kinh thiên động địa.- Dưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên có một tòa băng cung bay lên cao, lơ lửng giữa không trung, hằng cổ không ngã, hào quang vạn trượng, bên trong có hàn khí đóng băng mấy ngàn dặm, một phần ba Nam Thái cũng bị hàn khí xâm lấn, băng tuyết tán loạn.- Cái gì, đông cứng mấy ngàn dặm, hàn khí bao trùm một phần ba Nam Thái Phủ, ông trời...ơ...i, so với băng cung xuất thế sáu năm trước còn lợi hịa hơn nhiều.Sáu năm trước băng cung đưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên bay lên cao, lơ lửng giữa không trung gần hai năm, lúc ấy cũng chỉ có băng tuyết bao phủ một quận mà thôi, hôm nay lại khuếch tán bao phủ một phần ba Nam Thái Phủ.Lúc ấy đệ tử Vạn Tượng Tháp đang đi tới Nam Thái Phủ lịch lãm rèn luyện, chỉ tiếc lúc ấy Phong Phi Vân tu vị quá thấp, cũng không có tiến vào Vũ Hóa Mộ Nguyên, rất nhiều tầm bảo sư và tu sĩ lớp già của Vạn Tượng Tháp đã đi tới đó.sau đó băng cung tiếp tục rơi xuống đất, lúc ấy vô số cường giả đào xuyên qua Vũ Hóa Mộ Nguyên, tuy nhiên không thể nào tìm được tòa băng cung kia, sau đó vẫn bỏ qua.Băng cung xuất thế lần nữa làm cho rất nhiều tầm bảo sư cùng tiên môn đại giáo cổ xưa kích động, muốn lập tức tiến đến Nam Thái Phủ.- Trong băng cung có âm thanh chấn động rung trời, có cách ngàn dặm cũng có thể nghe được.- Băng cung xuất thế lần này thập phần không tầm thường, bên trong dường như có hai sinh linh khủng bố đại chiến.Rất nhiều người đều mơ ước đi tới Nam Thái Phủ, cảm thấy trong băng cung khẳng định có bảo vật tuyệt thế, tùy tiện đạt được một cũng có thể một bước lên trời, nhưng mà vừa nghĩ tới hôm nay Nam Thái Phủ đã là địa bàn của nữ ma, hơn nữa khắp nơi đều là thi tà hoành hành, có thể nói là cấm địa sinh mệnh, trong lúc nhất thời làm cho người ta do dự.Nữ ma tuyệt đối không dễ chọc, nàng đã từng đánh bại ba trăm triệu Thần Vũ quân, thi nằm vạn dặm, làm cho ba đại thiên hầu bại trận, làm cho cả Thần Tấn vương triều không dám động tới nàng, hôm nay ai cũng không biết tu vị của nàng khủng bố tới cỡ nào, nếu tùy tiện xông vào địa bàn của nàng, chắc chắn sẽ bị gạt bỏ.Đương nhiên vẫn có người lớn gan lẻn vào Nam Thái Phủ....Kim Cương Xử, Tạo Hóa Thần Chung, đại phạm phật chung chính là phật bảo từng chấn nhiếp tà ma, nhưng mà nhưng bây giờ nhiễm máu tươi của diêm vương nên hóa thành ba kiện hung binh cái thế, tà khí áp đảo phật khí, đánh nát mặt ngoài của hàn băng.Nếu ở bên ngoài, một kích của chúng có thể hủy diệt hơn ngàn dặm.Tuy thể chất Phong Phi Vân cường đại, nhưng dù sao vẫn còn kém chân nhân rất nhiều, mặc dù có diêm vương tà khí khống chế ba kiện phật binh, nhưng vẫn có siêu phụ tải áp lên người hắn, da thịt hắn có vết rạn, huyết châu không ngừng chảy ra ngoài.- Không được, phải lập tức đoạt quyền khống chế thân thể lại, bị diêm vương dong dài như thế này, thân thể không cách nào thừa nhận ba kiện phật bảo cắn trả, thân thể sẽ nứt vỡ ngay.Đây chính là thân thể của Phong Phi Vân, cho dù nứt vỡ, diêm vương vẫn không có chết, cùng lắm là lưng diêm vương thoát thể, sau đó bay đi.Nhưng mà Phong Phi Vân làm sao bây giờ, chẳng lẽ dùng linh hồn tu thành quỷ tà?Dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại căn bản không có khả năng kích hoạt ngũ phẩm linh khí, cưỡng ép tế ngũ phẩm linh khí công kích sẽ chỉ làm thân thể của mình nứt vỡ.Giống như tiểu hài tử cầm con dao găm sắc bén thì đứa bé trở nên nguy hiểm, nếu như ngươi giao cho nó một thanh đại đao nặng mấy trăm cân, nó không biến thành mạnh mẽ nữa, mà là bị nó đè chết.-------Chương 1051: Thần nữ mở mắt (1)Chương 1051: Thần nữ mở mắt. (1)Tuy khống chế phật bảo dùng lực lượng của diêm vương, nhưng mà mượn dùng chính là thân thể Phong Phi Vân, siêu phụ tải sẽ tiêu hao thân thể Phong Phi Vân.- Diêm vương có thần hồn cực kỳ cường đại, hắn chỉ phân ra một tia là có thể trấn áp bốn mươi đạo thần thức của ta, liên tục phản công mười ba lần đều thất bại, không cách nào đoạt lấy quyền khống chế thân thể.Bốn mươi đạo thần thức của Phong Phi Vân bị ép vào một góc nhỏ hẹp, cơ hồ sắp không thể nhúc nhích.Phong Phi Vân nhìn thấy linh đài đại não có hạt châu màu đỏ lơ lửng, giống như một tiểu hỏa cầu đang thiêu đốt, tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, trong hỏa cầu này bao phủ một linh hồn phượng hoàng.Nhưng mà Phong Phi Vân càng không dám điều động linh hồn phượng hoàng đó, đây chính là linh hồn của cường giả Vũ Hóa cửu trọng, dùng cường độ thân thể Phong Phi Vân hiện tại cũng chỉ mượn một tia khí tức của phượng hoàn mà thôi, nếu như cưỡng ép vận dụng toàn bộ linh hồn phượng hoàng, trong nháy mắt thân thể của hắn sẽ tan nát lập tức.Diêm vương giống như một đoàn hỏa diễm cường đại, cảm nhận được lực lượng linh hồn cường đại cho nên tránh xa, không có tiếp cận đoàn hỏa diễm này.Đã từng đường đường là tộc trưởng Phượng Hoàng, rõ ràng bị người khác chiếm lấy thân thể, làm cho Phong Phi Vân cảm thấy cực kỳ căm tức, dùng thần thức trao đổi, lạnh nhạt nói:- Nếu không thu tay lại, có tin ta nghiền nát một tia tàn hồn cuối cùng ngươi, cùng lắm ta không cần thân thể, chuyển tu quỷ đạo.Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức quay chung quanh linh hồn, chuẩn bị triển khai linh hồn phượng hoàng hoàn toàn, phai mờ một tia tàn hồn diêm vương cuối cùng.Tuy diêm vương cường đại, nhưng mà chưa từng cường đại tới mức sánh ngang tộc trưởng Phượng Hoàng tộc được, linh hồn phượng hoàng triển khai hoàn toàn, một tia tàn hồn của hắn giống như con bươm bướm, lập tức sẽ chôn vùi.Đương nhiên nếu không vạn bất đắc dĩ, Phong Phi Vân cũng không phải làm như vậy, dù sao kẻ nào cũng không muốn chuyển tu quỷ đạo, quỷ đạo một đường tồn tại nguy hiểm quá lớn, tùy triệt để hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.- Tiểu tử, trong thân thể ngươi có linh hồn một đại hiền yêu tộc, nhất định là có số mệnh đại hiền yêu tộc gia thân cho ngươi, bổn vương không muốn cùng chết với ngươi, càng không muốn đắc tội vị đại hiền yêu tộc kia, chỉ muốn mượn thân thể của ngươi một chút, rất nhanh sẽ trả lại cho ngươi.Đây là giọng nói lãnh đạm, tuy trong cùng một thân thể, nhưng mà giọng nói như cách xa ức vạn dặm, không cùng một thời không.Phong Phi Vân hơi kinh ngạc, vốn hắn cho rằng diêm vương còn bảo tồn một tia tàn hồn chỉ có sát niệm, căn bản không có khả năng có lý trí, nhưng mà không nghĩ đến hắn lại có thể trả lời mình nói.Rất hiển nhiên diêm vương cho rằng trong óc Phong Phi Vân còn có một đám linh hồn phượng hoàng chính là đại hiền yêu tộc trong đầu Phong Phi Vân, hắn cảm thấy sau lưng Phong Phi Vân khẳng định có một đại hiền yêu tộc còn mạnh hơn cả hắn vào thời kỳ toàn thịnh, cho nên không có bỏ Phong Phi Vân, không chỉ ở nhà thân thể Phong Phi Vân, còn cảm thấy Phong Phi Vân là người có đại khí vận.Hắn cũng tuyệt đối không có cảm tưởng giống như, một đoàn linh hồn phượng hoàng này kì thực chính là linh hồn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân giọng lạnh lùng, nói:- Thân thể của hắn lập tức nứt vỡ, căn bản không thừa nhận được ba kiện ngũ phẩm linh khí cắn trả, nếu ngươi không lui về, sau đó rời khỏi thân thể của ta, ta sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức.- Không cần lo lắng, lập tức tốt rồi.Diêm vương cũng không muốn đắc tội Phong Phi Vân, cũng phải thừa nhận linh hồn cường hoành, nhưng mà hắn cũng biết Phong Phi Vân cũng không muốn triển khai linh hồn phượng hoàng, dù sao với ai mà nói cũng không có lợi.Oanh.Kim Cương Xử mang theo phật vận, bộc phát hào quang màu vàng sáng ngời, đột nhiên đánh rơi mất một tầng hàn băng, nữ nhân đang ngồi xếp bằng trong hàn băng đã lộ ra, lộ ra ngọc thể bóng loáng.Thân thể Phong Phi Vân cũng đã có nhiều nơi nứt vỡ, thiếu một ít đã chia năm xẻ bảy, trong sát na đánh nát hàn băng liền lập tức chặt đứt liên hệ với ba kiện phật khí, triệt để bỏ qua.Loảng xoảng.Ba kiện phật môn chiến binh lập tức rơi xuống từ không trung, rơi xuống băng cung, vầng sáng thu liễm, tà khí co rút lại, nhưng mà khí tức tà khí khủng bố vẫn còn, giống như ba ngọn núi đứng đó, làm cho không ai dám tới gần.Thân thể cuối cùng không có nứt vỡ, làm cho Phong Phi Vân buông lỏng một hơi, không cần phải đồng quy vu tận với hắn, nhưng mà sau khi biết trong người của mình có một đại tà ma, cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa thân thể bị khống chế, loại cảm giác này Phong Phi Vân cảm thấy không thoải mái.- Lập tức cút ra khỏi thân thể của ta ngay, bằng không hiện tại ta chôn vùi tàn hồn của ngươi.Phong Phi Vân nói.Nhưng mà diêm vương dường như nghe được lời của Phong Phi Vân, trong người Phong Phi Vân tà khí trở nên luống cuống, có thể nghe được tiếng gào rú kỳ quái, đây là tiếng gào tức giận và sát ý.Thật lâu sau diêm vương mới giận dữ hét:- Tiện nhân kia đã chết rồi, bổn vương cho ngươi chết cũng không an lành.Thân thể Phong Phi Vân không do chính hắn khống chế, thân thể run run, ma vân đan vào làn da, hai mắt đỏ bừng, mang theo dục niệm và cừu hận trực tiếp lao về phía Thiên Vu thần nữ.- Các ngươi rốt cuộc có thù hận gì?Phong Phi Vân vô cùng kinh ngạc với chuyện này, lại nói:- Có phải là nàng đánh chết ngươi hay không?- Chỉ bằng nàng, nếu không phải bổn vương trọng thương trốn tới khu vực này, chỉ bằng nàng và ba lão trọc kia làm sao có thể làm gì bổn vương, bổn vương một ngón tay cũng có thể ép chết bọn chúng.Giọng của diêm vương cuồng ngạo, cũng rất sốt ruột gấp rút, sát khí bức người.Trong lòng Phong Phi Vân cũng bị chấn nhiếp, diêm vương chạy tới khu vực này cũng đã thụ trọng thương, Thiên Vu thần nữ cùng ba lão thần tăng cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với hắn, nếu như diêm vương không có thụ trọng thương, cho dù bốn người mạnh nhất cả vùng đất Thần Tấn vương triều cũng tuyệt đối không làm gì hắn được cả.Tu vị diêm vương thời kỳ toàn thịnh cường đại cỡ nào?Nói không chừng đã bước vào Vũ Hóa Cảnh, cho dù đối với nhân tộc hay yêu tộc, loại nhân vật này tuyệt đối là đại ma đầu, người nào có thể kích thương hắn?Trên người diêm vương có rất nhiều mê hoặc, hơn nữa hắn không thể tin hết, dù sao tà giả đỉnh cấp như hắn có thể sống đến bây giờ, tâm trí tuyệt đối sẽ không yếu hơn Phong Phi Vân, còn cáo già hơn rất nhiều.Phong Phi Vân kiếp trước tuy là Phượng Hoàng tộc trường, nhưng lại rất ít liên hệ với người khác, quanh năm bế quan tu luyện, có thể ngồi trên vị trí tộc trưởng đều là do thiên tư tuyệt đỉnh, dùng tu vị vô cùng cường đại chấn nhiếp bảy phượng hoàng yêu hậu, mà không phải thông qua mưu lược đoạt được vị trí tộc trưởng.Nếu như Phong Phi Vân kiếp trước thật sự là kiêu hùng quỷ kế đa đoan, cũng sẽ không bị Thủy Nguyệt Đình lừa gạt, chết trong tay nữ nhân.-------Chương 1052: Thần nữ mở mắt (2)vipvandan.vn :Chương 1052: Thần nữ mở mắt. (2)- Diêm vương hỗn đản này, khống chế thân thể lão tử chơi nữ nhân, không ngờ còn làm cho nàng sống lại.Phong Phi Vân thời điểm này rất muốn mắng mẹ kiếp, nhưng vẫn không thể cải biến sự thật là hắn đang cưỡi Thiên Vu thần nữ, nếu nàng tức giận, chẳng lẽ nói cho nàng biết, thực xin lỗi, là người khác cưỡng gian ngươi, ta cái gì cũng không có làm!Trời ạ, trước tiên không nói nàng có tin hay không, mấu chốt là nàng phải cho hắn cơ hội giải thích mới được.Phong Phi Vân nhanh chóng tỉnh táo lại, cho dù đổ trách nhiệm lên đầu diêm vương cũng không thể cải biến một sự thật, hắn đang cưỡi lên người Thiên Vu thần nữ, hơn nữa hắn còn không có thoải mái như thế, ít nhất Cửu Long Bão Trụ hiện tại vẫn còn cương cứng, từ đó có thể nói rõ vấn đề.Làm thì làm, có cái gì không dám thừa nhận.Phong Phi Vân quyết định chắc chắn, lập tức rút Cửu Long Bão Trụ ra, sau đó rời đi, nhưng mà đúng lúc này Phong Phi Vân mới phát hiện một sự thật đáng sợ, thân thể của mình đã không thể động đậy.Mà cùng lúc đó Thiên Vu thần nữ ánh mắt kích động, ánh mắt óng ánh như thu thủy, trong mắt không trống rỗng vô thần, đôi mắt dễ thương nhìn qua Phong Phi Vân, nàng há miệng thở ra khói trắng, lại cảm thán một tiếng.Giờ khắc này Phong Phi Vân mới phát hiện nàng thật đẹp, nhìn qua thật si ngốc.Đột nhiên nàng lật người dậy, tóc đen phiêu khởi, sau đó áp ngược Phong Phi Vân xuống dưới, ngọc thể thước tha đặt lên người Phong Phi Vân, cơ hồ tất cả sức nặng đều đặt lên người Phong Phi Vân, nhưng lại vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, cảm giác không thấy nàng nặng bao nhiêu cả.Nàng ngồi trên eo bụng Phong Phi Vân, thật lâu không có nhúc nhích, rất hiển nhiên nàng hiện tại đang nghĩ nên làm thế nào.Đôi mắt của nàng giống như sao trời, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân thật lâu, lại cảm thán, sau đó duỗi ngón tay ngọc che mắt Phong Phi Vân lại, ánh mắt Phong Phi lâm vào bóng tối, nội tâm chìm vào đáy cốc, chẳng lẽ...

Chẳng lẽ nàng muốn giết ta.Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân phát hiện mình sai rồi, hắn cảm giác được chỗ hai người kết hợp tách ra, một bàn tay trắng và lạnh buốt như ngọc run đụng vào Cửu Long Bão Trụ của hắn, sau đó lại buông ra.Nhưng mà ngay sau đó nàng lại nắm lấy cây bổng nóng rực kia, lần này nắm rất chắc, bắt đầu vuốt, tay nàng thật sự là quá nhu nhuận, làm cho Phong Phi Vân rên rỉ thành tiếng.Phốc phốc.Nàng do dự sau nửa ngày, sau đó hai chân dùng sước ngồi xuống, lưng thẳng và tóc dài dập dờn, nàng không kìm lòng được rên rỉ một tiếng, Phong Phi Vân cảm thấy toàn thân nóng rực.Ngay sau đó nàng bắt đầu chậm rãi phát lực, đôi tay như ngọc đặt lên phần bụng Phong Phi Vân, lại nhấp nhô lên xuống càng lúc càng nhanh.Thật sự là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, Thiên Vu thần nữ mỹ mạo và thánh kiết như thế, dĩ nhiên lại là nữ tử dâm đãng, nàng rên rỉ mất hồn, Phong Phi Vân nghe xong càng hưng phấn.Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân nghĩ ra nguyên nhân, bởi vì Phong Phi Vân phát hiện phượng cốt ở đỉnh đầu và trái tim đang nóng rực, hơi nóng chảy vào người Thiên Vu thần nữ, thúc đẩy Thiên Vu Thần Thụ sinh trưởng nhanh hơn, mà sinh mệnh lực của nàng gia tăng nhanh chóng, lực lượng chấn động tăng lên kinh khủng.Nếu theo tốc độ hấp thu của nàng, không quá nửa giờ lực lượng hai khối phượng cốt trong người Phong Phi Vân sẽ bị xói mòn không còn, tu vị cũng trở về nguyên điểm thậm chí sẽ bị nàng hút khô thân thể thành thây khô.- Nàng hiện tại vẫn chưa sống lại chính thức, dù sao đóng băng vạn năm không phải nói tỉnh là tỉnh lại, nàng chỉ sợ sẽ hút đi tất cả lực lượng phượng hoàng trong người mình, sau đó thúc đẩy Thiên Vu Thần Thụ triệt để phục sinh, trợ giúp nàng sống lại.Phong Phi Vân vừa nghĩ đến đây thì không còn chút dục vọng nào, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, bằng không thì hắn sẽ chết dưới tay nàng.Thời điểm Phong Phi Vân lo nghĩ bất an thò đột nhiên hạ thể Thiên Vu thần nữ có dòng suốt mát lạnh tiến vào thân thể Phong Phi Vân, chảy vào trong tâm cốt và tuệ cốt, đảo quanh thân thể của hắn, sau khi đạt được lực lượng này thì tâm cốt và tuệ cốt sáng hơn nữa, bắt đầu nóng hơn trước.- Đây là...

Lực lượng bổn nguyên của Thiên Vu Thần Thụ, nàng hấp thu nhiệt đột của phượng cốt giúp Thiên Vu Thần Thụ phát triển, còn mang lực lượng bổn nguyên Thiên Vu Thần Thụ ngưng tụ ra đưa ra, rót vào phượng cốt của ta.Phong Phi Vân nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy biểu lộ của nàng, cũng không dám tưởng tượng bộ dáng thánh nữ thánh khiết rên rỉ sẽ như thế nào?Phong Phi Vân biết rõ chính mình hiểu lầm nàng, có lẽ sức nóng của phượng cốt căn bản là không cần thân thể giao hợp, nàng có thể chủ động hấp thu, Phong Phi Vân sẽ chết.Nàng chủ động giao hợp với Phong Phi Vân, mục đích chính là mang lực lượng bổn nguyên của Thiên Vu Thần Thụ rót vào trong người Phong Phi Vân, bao dưỡng tâm cốt cùng tuệ cốt.- Khó trách nàng vừa rồi thở dài hai lần, khó mà hạ quyết định, thì ra là như thế, nhưng vì sao nàng làm vậy?Phong Phi Vân thật sự nghĩ mãi mà không rõ, hắn là nam nhân cướp lấy trinh tiết của nàng, nàng giết Phong Phi Vân mới là hành vi bình thường, căn bản không có khả năng bảo trụ tính mạng Phong Phi Vân mà chủ động giao hợp, nhìn động tác ngốc ngốc của nàng, hiển nhiên là lần đầu tiên.Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có nữ nhân ngu ngốc và thiện lương như thế?Trên đời này người thật sự quá nhiều, mà mỗi người xem giá trị bản thân khác nhau, Phong Phi Vân cho rằng cách làm của mình là chính xác, cũng chưa chắc là chính xác với suy nghĩ của người khác, có người có thể lấy ơn báo oán, có người có thể lấy oán trả ơn, có nữ nhân thiện lương cứu giúp nam nhân cưỡng hiếp nàng, mà có nữ nhân cho dù phu quân đối xử với nàng thật tốt, nàng vẫn có thể nhẫn tâm hạ độc thủ giết phu quân.Nhân tâm khó dò, trên đời này người nào đều có, ngươi không thể vì hành vi của người ta làm mà bảo người ta ngu ngốc được.Nhưng mà Thiên Vu thần nữ rốt cuộc xuất phát từ thiện tâm hay vì mục đích khác?Phong Phi Vân giờ phút này không quản quá nhiều, nếu không chết thì cứ hưởng thụ, hắn không ngừng rên rỉ, cuối cùng toàn thân căng cứng rót tinh hoa vào trong thân thể Thiên Vu thần nữ.Mà cùng lúc đó Thiên Vu thần nữ cũng rên rỉ kéo dài, sau đó thân thể như mất đi khí lực nằm vào lồng ngực Phong Phi Vân, hơi thở nhu hòa, thổ khí như lan, sau nửa ngày thì nàng mới rời khỏi người Phong Phi Vân.Lúc Phong Phi Vân có thể mở to mắt, khôi phục năng lực hành động và ngồi dậy, chỉ thấy Thiên Vu thần nữ đã phủ trường bào lên người, thân thể yểu điệu, ngọc dung tinh xảo, trên người có khí tức thánh khiết bao phủ, thần thụ trong người óng ánh, hào quang như ngọc.Thật đẹp, nàng còn đẹp hơn cả cửu thiên huyền nữ trong truyền thuyết.Nàng đứng ở nơi đó, thập phần linh hoạt kỳ ảo, trên người có thánh quang vờn quanh.- Ta cho ngươi một hồi cơ duyên, xem như trả ơn cho ngươi, hai ta không ai nợ ai, ngươi xem như một hồi mộng xuân đi.-------Chương 1053: Thiên Mệnh lục trọng (1)vipvandan.vn :Chương 1053: Thiên Mệnh lục trọng. (1)Giọng Thiên Vu thần nữ thanh mỹ, phong khinh vân đạm, có cảm giác tiên vận thản nhiên, nói xong lời này vung tay áo lên, lập tức thu hồi ba kiện phật khí nhiễm máu của diêm vương, một ngón tay vạch trần hư không tiến vào bên trong, rời khỏi băng cung.- Khốn khiếp, ngươi đây là ý gì, ta coi trọng ngươi, ngươi coi trọng ta, chúng ta xem như xong, đại gia mày, cả nhà ngươi...Phong Phi Vân rất muốn lưu nàng lại nói cho rõ ràng, nhưng mà nàng đã biến mất trong hư không, với tu vị hiện tại, Phong Phi Vân căn bản không thể đuổi kịp nàng.Ý của nàng Phong Phi Vân kỳ thật cũng hiểu, nói đúng là Phong Phi Vân giúp nàng sống lại trong đóng băng, mà nàng cũng cho Phong Phi Vân cái hắn muốn, hai người xem như hai không thiếu nợ nhau, từ nay về sau không liên quan.Nhưng mà Phong Phi Vân lại không cho là như vậy, loại chuyện này là hai bên hưởng phúc, sao có thể xem như hồi báo hắn cơ chứ, hơn nữa Phong Phi Vân nếu không phải xâm nhập vào băng cung này, tối đa qua ba năm thì Thiên Vu Thần Thụ sẽ triệt để chết héo, nàng cũng triệt để chết đi, không có khả năng sống thêm nữa, có thể nói cũng là Phong Phi Vân cứu nàng một mạng.Cho nên Phong Phi Vân cho rằng nàng chiếm đại tiện nghi.Tuy có suy nghĩ này hơi vô sỉ, nhưng mà Phong Phi Vân lại nghĩ như thế.- Không thể cứ tính toán như vậy, phải đi tìm lý luận.Phong Phi Vân đứng lên, trên người chỉ còn mỗi Cưu Cửu Quái Bào, rất hiển nhiên là Thiên Vu thần nữ sau đó đã đắp lên người hắn.- Không ngờ đã đột phá Thiên Mệnh lục trọng, chính thức bước vào nửa bước cự phách sơ kỳ.Phong Phi Vân mừng rỡ, kiểm tra đan điền của mình một chút, phát hiện trong đan điền thai nghén hải dương màu tím, linh khí mênh mông khôn cùng, có mấy trăm đầu du long màu tím đang lưu động trong thân thể.Phong Phi Vân vốn đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá, sau khi được lực lượng bổn nguyên của thần thụ gột rửa, lập tức đột phá cửa khẩu bước vào nửa bước cự phách.- Nàng nói phúc báo, chẳng lẽ chỉ là như thế...

Mà chỉ giúp ta đột phá cảnh giới sao?Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, trong lòng thật xin lỗi, càng có hảo cảm với Thiên Vu thần nữ mấy phần.Nếu là nữ tử bình thường, vì phục sinh sẽ hút khô phượng cốt trong người Phong Phi Vân, thậm chí còn hút tính mạng bổn nguyên của hắn, nhưng mà Thiên Vu thần nữ lại cho rằng Phong Phi Vân giúp nàng phục sinh, nàng cảm thấy là mình thiếu nợ Phong Phi Vân, cho nên mới phải chủ động rót thần thụ bổn nguyên vào trong người Phong Phi Vân, bảo trụ tính mạng cho hắn, còn giúp hắn đột phá Thiên Mệnh lục trọng, xem như hồi báo Phong Phi Vân.Đây tuyệt đối là điển hình lấy ơn báo oán, không muốn chiếm Phong Phi Vân nửa phần tiện nghi, ngược lại là Phong Phi Vân chiếm tất cả tiện nghi.Phong Phi Vân lúc này đỏ mặt, cảm thấy mặc cảm, cảm thán nói:- Đây là nhân phẩm ah!

Ta cho rằng nữ nhân trong thiên hạ lòng dạ rắn rết, lợi ích hun tâm, không ngờ còn có nữ tử thiện lương như thế.Phong Phi Vân rất ít tán dương một nữ nhân, cũng rất ít sinh ra hảo cảm với nữ nhân, đương nhiên chỉ là hảo cảm mà thôi, từ giá trị mà Phong Phi Vân quan sát, Thiên Vu thần nữ thật ngu ngốc, Phong Phi Vân cũng không phải là ngườit lấy ơn báo oán, nếu như có người đánh hắn một quyền, như vậy hắn sẽ đánh trả mười quyền, trăm quyền.Người thiện bị lấn, ngựa hiền bị cưỡi, Thiên Vu thần nữ chính là ví dụ tốt nhất.Diêm vương lẻn vào lưng Phong Phi Vân, giấu thật sâu, mà ngay cả Thiên Vu thần nữ cũng không phát giác được tàn hồn tà ác này, nói đi thì nói lại, nếu nàng biết rõ có tàn hồn diêm vương nấp trong người Phong Phi Vân, chỉ sợ nàng không hạ thủ lưu tình với Phong Phi Vân, càng không có chuyện vừa rồi.Răng rắc!Đột nhiên băng cung vỡ ra vết nứt lớn, vết nứt lan tràn rất nhanh, chúng không ngừng tách ra như mạng nhện và vỡ vụn, Phong Phi Vân thầm kêu không tốt, băng cung sắp tan vỡ.Phong Phi Vân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bay tới bệ thần ở góc tay nam, bàn tay bám vào vách băng, đột nhiên có hào quang bảy màu bắn ra ngoài.Hào quang bảy màu này giống như bình chướng, Phong Phi Vân chính là vượt qua bình chướng đó.Phong Phi Vân chạm tay vào bình chướng này, lập tức cảm giác được một đạo lực lượng không gian chấn động mênh mông, đem thần thức tiến vào thì cảm nhận được khí tức không gian khác.Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:- Đây là một tòa Truyền Tống Trận?

Không, đây là không gian trùng động tự nhiên, về sau có người tế luyện qua, vượt qua hơn mười vạn dặm không gian, nơi này đã không phải là thập vạn sơn hà, mà là nơi khác cách thập vạn sơn hà mười vạn dặm.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ trên đời có không gian trùng động, có trùng động vượt qua mấy vạn dặm, mấy chục vạn dặm không gian, mà có trùng động còn đi xa hơn Thiên giai Truyền Tống Trận, vượt qua ngàn vạn dặm dễ dàng như chơi.Phong Phi Vân không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng tiến vào không gian trùng động, mà lúc này sau lưng nổ tung thật lớn, băng cung đã sập một góc, cả không chấn động hỗn độn và mờ mịt, có vô số hàn khí bay nhanh trong không gian chẳng khác gì lưỡi đao.Khi băng cung sụp đổ, có thể trông thấy bên ngoài có hào quang chói mắt, cảnh tượng bên ngoài là vùng quê bao la, bị băng tuyết bao trùm, mênh mông bát ngát, hơn nữa vùng quê này còn có rất nhiều người vây quanh.Lực chú ý của Phong Phi Vân không phải là vùng quê này, mà là ngưng mắt nhìn kim quang trong băng cung, hào quang cực thịnh, rất giống như mặt trời nhỏ.Đây là phật quang màu vàng vô cùng chói mắt.Cho Phong Phi Vân trực giác, đây tuyệt đối là trọng bảo, vốn bị băng cung phong bế, sau khi băng cung sụp đổ mới bị ném ra, lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống.Phong Phi Vân vội vàng ra tay thu hồi phật quang màu vàng, không kịp xem xét đây rốt cuộc là vật gì, lập tức tiến vào không gian trùng động, thời điểm bước vào không gian trùng động thì có tiếng kêu từ xa xôi vọng tới, trên vùng quê có tiếng kêu "Kim tàm..."

Ầm ầm!Băng cung lơ lửng ở Vũ Hóa Mộ Nguyên đột nhiên sụp đổ, hóa thành từng khối băng vụn, tan rã trên mặt đất, tất cả mọi thứ trong nội cung biến thành bụi phấn.Đám tu tiên giả vây quanh băng cung cách đó mấy trăm dặm đều nhao nhao cứng lưỡi, không rõ ràng cho lắm, băng cung này xuất hiện mấy lần trong lịch sử, vô cùng thần bí, tuyệt đối có dấu trọng bảo, nhưng mà bây giờ triệt để tan vỡ không còn cái gì cả.Rất nhiều người đều vô cùng thất vọng, liều chết đi tới Nam Thái Phủ, lại đạt được kết quả như thế, làm cho người ta rất không cam lòng.Trên Vũ Hóa Mộ Nguyên hàn khí tan rã, bầu trời cũng không còn bông tuyết.- Băng cung không có khả năng vô duyên vô cớ sụp đổ, nhất định là có người lấy trọng bảo bên trong đi, băng cung mất đi tinh khí, cho nên mới sụp đổ.Một lão giả mặc cản thi bào không cam lòng nói ra.- Đúng vậy a!

Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy một tượng phật màu vàng lơ lửng tại một góc băng cung, chỉ cao bảy tấc, nhưng mà hào quang như thần đăng đâm vào mắt thì đau buốt, hình như rất giống thánh điển Kim Tàm Kinh của phật môn.-------Chương 1054: Thiên Mệnh lục trọng (2)vipvandan.vn :Chương 1054: Thiên Mệnh lục trọng. (2)Một lão hòa thượng mặc áo cà sa lúc này kích động nói ra, nhớ mãi không quên nhìn vào nơi băng cung rơi xuống.- Cái gì?

Kim Tàm Kinh, vô thượng thánh điển của phật môn, đã từng tạo nên một thời đại phật tư, mất tích gần vạn năm, bây giờ lại xuất thế?- Nếu là Kim Tàm Kinh nguyên vẹn, tuyệt đối là thần bảo mà tất cả tu sĩ ước mơ tha thiết, ngay cả chân nhân trong truyền thuyết cũng xuất hiện, tin tức này truyền đi tuyệt đối là một hồi động đất.Trong ba đại thánh điển, Kim Tàm Kinh cùng Đạo Điển trân quý nhất, dù sao Mạc Phủ Tầm Bảo Lục chỉ là chí cao vô thượng với "Tầm bảo sư" cùng "Dương giới tam dị ", "Âm giới tam tà", nhưng với tu sĩ bình thường tác dụng không lớn.Đạo Điển cùng Kim Tàm Kinh trân quý tới mức nào?Mượn Ngân Câu phiệt mà nói, đây chính là một trong bốn đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều, nhưng mà khi Đông Phương Kính Thủy sử xuất Bất Tử Thánh Thụ có trong bộ thức nhất của Đạo Điển cũng tạo thành oanh động lớn lao, ngay cả phiệt chủ Ngân Câu phiệt cũng đi ra bác bỏ tin đồn, công bố chỉ đạt được vài tàn trang của bộ thứ nhất Đạo Điển mà thôi.Nếu có người nghĩ lầm Ngân Câu phiệt đạt được cả bộ thứ nhất của Đạo Điển, như vậy chỉ sợ sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Ngân Câu phiệt, cho dù Ngân Câu phiệt cường đại hơn nữa cũng không ngăn nổi nhân tính tham lam.Chỉ là một bộ trong tám bộ Đạo Điển cũng đã làm cho Ngân Câu phiệt gà bay chó sủa, mà bây giờ Kim Tàm Kinh nguyên vẹn xuất thế, có thể nghĩ sẽ tạo thành chấn động cỡ nào.- Ta hình như trông thấy Kim Tàm Kinh, nhưng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lóe lên rồi biến mất.Một thái thượng trưởng lão của Tử Minh thi động thần sắc âm u, trong mắt đầy khí tức tử vong.- Ai?- Người phương nào?...Một thái thượng trưởng lão của Tử Minh thi động cười âm trầm, nói:- Phong Phi Vân.Nghe nói như thế đám tu sĩ không có kích động, ngược lại có chút không tin, một người mặc thiết khải màu đen, hắn giống như thần tướng đứng ra, nói:- Thế nhân cũng biết Tử Minh thi động các ngươi có thù hận lớn lao với thần vương đại nhân, thật sự tốt cho một chiêu vu oan giá họa.Một cái tướng sĩ Thần Vũ quân cũng cười nói:- Thần vương đại nhân hiện tại đang ở thập vạn sơn hà đánh cờ với Tà Hoàng thiếu chủ, làm sao có thể vượt qua hơn mười vạn dặm, xuất hiện tại Vũ Hóa Mộ Nguyên?

Lão đầu, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn, ta sẽ lấy mạng của ngươi.Tên thái thượng trưởng lão Tử Minh thi động cũng không e ngại, phía sau hắn có hơn mười chiến thi, đủ bảo hộ hắn toàn thân đi ra, cười lạnh nói:- Ai biết hắn nhất định đi thập vạn sơn hà, nói không đi thập vạn sơn hà chỉ là ngụy trang, trên thực tế hắn đi Vũ Hóa Mộ Nguyên lấy đi Kim Tàm Kinh.

Dù sao lão phu vừa rồi đúng là nhìn thấy bóng người giống Phong Phi Vân, nhưng lại mang theo Cưu Cửu Quái Bào, có tin hay không là tùy các ngươi.Nói xong lời này tên thái thượng trưởng lão Tử Minh thi động này nghênh ngang rời đi, rời khỏi Vũ Hóa Mộ Nguyên, hơn nữa tế ra ngọc phủ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa về Tử Minh thi động.Nhưng mà hắn tế ra ngọc phủ thì bị người ta ngăn cản lại.Đây là nam tử mặc áo bào đen ống tay thêu viền vàng, hắn đứng trong rừng cây, trong áo đen có khí tức hắc ám đen kịt hiện ra, hắn bóp nát ngọc phù, ngón tay điểm ra và có bóng người xuất hiện.- Nói cho Tà Hoàng đại nhân, Kim Tàm Kinh chính thức xuất thế, rất có thể bị Phong Phi Vân lấy đi.Tuy rất nhiều người không tin lời thái thượng trưởng lão Tử Minh thi động này nói, nhưng mà việc này quan hệ trọng đại, cơ hồ tất cả tu sĩ đi Vũ Hóa Mộ Nguyên đều muốn truyền tin tức này đi, hơn nữa còn kèm theo tin tức Kim Tàm Kinh rất có thể bị Phong Phi Vân lấy đi.Ngày hôm nay tin tức Kim Tàm Kinh xuất thế truyền khắp cả Thần Tấn vương triều, thậm chí rơi vào trong tai Thần Linh Cung, tin tức thật sự quá chấn nhiếp nhân tâm, ngay cả chưởng giáo tiên môn cũng không thể quyết chủ ý, tiến về mật địa thương nghị với đám lão ngoan đồng.Trong đế cung, Long La Phù nắm ngọc phù trong, ánh mắt quét qua một cái thì hào quang tăng vọt, ngón tay thon dài chấn động, ngọc phù trong tay bị bóp nát.Trên dung mạo tinh xảo của nàng mang theo uy nghiêm, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, mặc dù là Diêu Cát đứng ở không xa cũng không rõ suy nghĩ của La Phù công chúa.- Kim Tàm Kinh lại xuất thế trong Vũ Hóa Mộ Nguyên, việc này ngươi thấy thế nào?La Phù công chúa khí độ bất phàm, đứng dậy, mặc dù mặc cửu ngũ long bào cũng không giấu được thân thể hoàn mỹ của nàng.Diêu Cát mặc quan bào, đôi mắt dễ thương đảo quanh, nói:- Việc này có lợi, cũng có tệ, hiện tại thiên hạ đại loạn, cơ hồ tất cả tông phái, tiên môn đầu mâu đều chỉ hướng triều đình, Kim Tàm Kinh xuất thế, tất cả thế lực các nơi ra tay, trái lại triều đình sẽ nhẹ nhõm nhiều lắm, có thể bình tĩnh ứng đối, thậm chí mượn nhờ cơ hội này khiến các phái lưỡng bại câu thương, không còn lực đối kháng triều đình.Long La Phù gật gật đầu, nàng cũng nghĩ đến điểm này, trong thời gian ngắn, các nơi trong Thần Tấn vương triều xảy ra các đại sự kiện mấy ngàn năm không có, đá lửa trời giáng, đất tuôn suối máu, Tà Hoàng xuất thế, thậm chí một ít người cho rằng đã chết mấy trăm năm cũng xuất thế.Những điều này đều là điềm không may, làm cho Long La Phù cảm giác áp lực thật lớn, mà đúng lúc này phật môn thánh điển Kim Tàm Kinh rõ ràng xuất thế, đây tuyệt đối là một cơ hội, nếu nắm chắc thật tốt, thậm chí có thể cải biến vận mệnh quốc gia, nếu làm không tốt, diệt quốc tới rồi.- Đây là mặt có lợi, mặt có hại thế nào?Long La Phù nói.Diêu Cát có chút do dự một chút, nói:- Nếu là có người dùng Kim Tàm Kinh dẫn dắt trận tuyến, nói không chừng sẽ dẫn dắt vào tình thế ' quần long phệ thiên ', làm cho triều đình trở thành tiêu điểm người người tức giận, giang sơn xã tắc tuyệt đối quá nguy hiểm.Diêu Cát nói uyển chuyển, dù sao có mấy lời kiêng kỵ không thể nói.Long La Phù sắc mặt ngưng trọng, Diêu Cát nói rất đúng, nếu nàng có thể dùng Kim Tàm Kinh suy yếu lực lượng tông môn, tiên giáo, như vậy người khác tự nhiên cũng có thể lợi dụng Kim Tàm Kính đối phó triều đình, mấu chốt là xem ai có thể chiếm tiên cơ, như thế sẽ khống chế đại cục.- Hiện tại rất nhiều người đều truyền tin tức Kim Tàm Kinh bị Phong Phi Vân lấy đi, tuy chuyện này không có chứng cớ, hơn nữa rất có thể chính là Tử Minh thi động vu oan hãm hại, nhưng dù sao tiếng người đáng sợ, ba người thành hổ, rất nhiều người có lẽ sẽ chỉ đầu mâu vào triều đình.Trên dung mạo tuyệt mỹ của Diêu Cát mang theo một tia chấn động.Thế nhân cũng biết Phong Phi Vân chính là thần vương triều đình, mà Kim Tàm Kinh bị hắn lấy đi, mọi người nếu không tìm được Kim Tàm Kinh, như vậy tất nhiên sẽ chỉ đầu mâu vào triều đình, cho dù những người này sẽ không dám trực tiếp chỉ trích triều đình, cũng nhất định sẽ có người âm thầm vận tác, thúc đẩy mọi dời ánh mắt lên triều đình.-------Chương 1055: Đại chấn độngvipvandan.vn :Chương 1055: Đại chấn động.- Vô liêm sỉ!

Thế nhân đều biết thần vương Tiến nhập thập vạn sơn hà, làm sao có thể đi Vũ Hóa Mộ Nguyên?

Hừ, Tử Minh thi động, thật lớn mật, cũng dám ra tay với giang sơn của trẫm, quả thực là muốn chết.Long La Phù hàn khí bức người, lửa giận bạo phát ra, uy áp bao phủ cả đế cung, trong nháy mắt mấy chục vạn cung nữ và thái giám trong đế cung quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.Đây là đế vương tức giận, trong thần đô có rất nhiều người tu vị cường đại đều có thể cảm nhận được khí tức khổng lồ này.Tên thái thượng trưởng lão Tử Minh thi động đúng là hơi oan uổng, hắn thật nhìn thấy thân ảnh người lấy Kim Tàm Kinh rất giống Phong Phi Vân, cũng không phải là muốn giá họa triều đình, lại nói hắn không có lá gan đó.Trong lòng Diêu Cát cảm thán, Long La Phù đã không phải là La Phù công chúa trước kia, uy nghiêm không thể mạo phạm, tuy tuổi còn trẻ, trên người lộ ra khí tức đế vương còn cường đại hơn khí tức của chưởng giáo tiên môn..Nhưng mà Diêu Cát cũng không có quỳ xuống trước khí tức đế vương này, vẫn đứng nghiêm, nói:- Có một câu, thần không biết có nên nói hay không.Long La Phù rất nhanh thu tức giận trong lòng, đôi mắt dễ thương hơi nhíu lại, nhìn qua Diêu Cát, nàng ở trong Hóa Long Trì tiến hành tẩy lễ lần thứ bảy, tu vị gần vô hạn tới Niết Bàn Cảnh, có thể nói là đệ nhất nhân dưới chân nhân, khí tức của nàng vừa rồi mở ra toàn bộ, cho dù là Thiên Mệnh thất trọng cự phách cũng quỳ xuống, nhưng mà nàng vẫn đứng đó phong đạm vân khinh, xem ra nàng quả nhiên lai lịch không nhỏ.Diêu Cát vẫn phụ tá Long La Phù, trợ giúp nàng đăng cơ, lại trợ giúp nàng yên ổn Thần Tấn vương triều, có thể nói là lập nhiều công lao hãn mã, hơn nữa Diêu Cát cho tới bây giờ chưa bao giờ thua, mỗi một sự kiện lọt vào trong tay của nàng hì không có sơ hở, cũng chính bởi vì như thế, Long La Phù rất tin cậy nàng.Đồng thời nàng cũng rất đề phòng, bởi vì Diêu Cát năng lực càng mạnh, lại càng thâm bất khả trắc, tuyệt đối sẽ không chỉ là một đệ tử Âm Hư thi động a.- Xem ra phải phái người đi Âm Hư thi động tra rõ thân phận của của nàng một chút.Long La Phù nghĩ trong lòng, sau đó nói:- Ngươi có lời gì, nói đi!Diêu Cát tự nhiên biết rõ Long La Phù sinh nghi với nàng, nhưng mà nàng lại không sợ, nói:- Thần vương thiên tư cùng tâm trí độc nhất vô nhị thiên hạ hiện tại, rất nhiều chuyện vượt qua sở liệu của người ta lại xảy ra trên người của hắn.- Ý ngươi là...

Kim Tàm Kinh có khả năng thật sự là hắn lấy đi?- Có chút ít loại khả năng này.Diêu Cát ngẫm lại, lại nói:- Cục diện hiện tại cho dù Kim Tàm Kinh có phải nằm trong tay thần vương hay không, triều đình đều tuyệt đối không thể làm vượt, không thể chiêu thần vương trở về thần đô, thậm chí cũng không thể phái người trợ giúp hắn, bằng không thì triều đình sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.Long La Phù tự nhiên cũng hiểu đạo lý kia, gật gật đầu, sau đó ánh mắt phát lạnh, nói:- Việc này chính là Tử Minh thi động khơi mào, nếu trẫm không làm Tử Minh thi động xóa tên tại Thần Tấn vương triều thì người trong thiên hạ cho rằng triều đình dễ trêu.

Truyền ý chỉ của ta, lệnh cho Hổ thiên hầu, Tứ Phương thiên hầu điều khiển hai trăm triệu Thần Vũ quân, diệt Tử Minh thi động, phàm là người lập công lớn trong đại chiến có thể được đất phong hầu, đất phong một trăm thành.Giọng Long La Phù truyền ra trong không khí, kim quang rực rỡ, tự động ngưng tụ thành văn tự lọt vào thánh chỉ, đóng đế tỉ lên, chiêu cáo thiên hạ.Diêu Cát thần sắc khẽ động, nói:- Nếu như Tấn đế tín nhiệm, việc này giao do Diêu Cát đi xử lý a!

Tử Minh thi động có một thi vương, chiến lực có thể so với chân nhân, thần có thể thỉnh động một thi vương của Âm Hư thi động ra tay đối phó nó.Giao do Diêu Cát xử lý, Long La Phù càng thêm yên tâm, vì vậy giao thánh chỉ cho nàng, bảo nàng tuyên chỉ, sau đó phụ trách chuyện này.Long La Phù ngẫm lại, lại nói:- Sau khi tuyên chỉ, ngươi đi Cổ Cương phủ một chuyến, tự mình tìm thần vương một lần, dù sao xảy ra chuyện lớn như thế, nếu triều đình chẳng quan tâm, thần Vương đại nhân sẽ cho rằng triều đình bỏ qua hắn, dù sao thiên hạ đại loạn, trong triều đình nhân tâm không thể ly tán, nói triều đình khó xử, sau đó nói cho hắn biết, Thái Vi nữ thần đã ngưng tụ ra một tia nguyên linh, có cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, bảo hắn yên tâm, chỉ cần vượt qua cửa ải lần này, trẫm sẽ lập tức chiêu hắn quay về thần đo, trở thành vô thượng thần vương.Diêu Cát biết rõ Long La Phù tại sao phái nàng đi gặp Phong Phi Vân, bởi vì nàng hiện tại còn chưa tính là người trong triều đình, cho dù đi gặp Phong Phi Vân cũng không gây phiền toái cho triều đình.Nàng đã bắt đầu nghiên cứu tâm thuật đế vương, trong lòng Diêu Cát nghĩ như thế, lập tức rời đi....Đối với tình huống phức tạp trong nội cung, các tiên giáo bình thản nhiều lắm, cho dù Kim Tàm Kinh có phải nằm trong tay Phong Phi Vân hay không, đều phải tìm được Phong Phi Vân rồi nói sau, ngày hôm sau tin tức truyền đi, có vô số cường giả ra khỏi nơi bế quan, trực tiếp tiến về Cổ Cương phủ, vì Kim Tàm Kinh, cho dù tiến vào thập vạn sơn hà cũng chẳng là gì.Sâm La Điện, Tà Hoàng cung.Một người mặc trường bào màu đen chạy như bay tới thềm ngọc, rất nhanh đã tiến lên đỉnh bậc thang, ở bên ngoài tà hoàng cung quỳ rạp xuống đất, nói:- Vũ Hóa Mộ Nguyên có tin tức truyền về, Kim Tàm Kinh xuất thế, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.Trong tà hoàng cung có giọng nói truyền ra, nhưng lại tràn ngập thượng vị giả khí tức, nói:- Trong sát na Kim Tàm Kinh xuất thế ta cũng đã biết được, nhưng mà người cướp đi Kim Tàm Kinh lại không thể suy tính, khí tức Kim Tàm Kinh đã bị hắn che dấu triệt để.- Cả Thần Tấn vương triều người mà ta không tính ra, tổng cộng không cao hơn mười, Phong Phi Vân chỉ là một trong số đó, có lẽ lời đồn chính là thực cũng không nhất định, mang việc này truyền cho thiếu chủ và sinh mệnh hành giả, ta muốn biết Phong Phi Vân hiện tại đang ở nơi nào!Chuyện này đã làm cho Tà Hoàng nhìn thẳng vào, lúc trọng yếu hắn sẽ đích thân ra tay.Kim Tàm Kinh chính thức còn giá trị cao hơn bản thiếu của Ngự Thú Trai quá nhiều, cả hai không thể so sánh nổi, mặc dù là nhân vật như Tà Hoàng cũng vô cùng động tâm.Nam tử áo đen quỳ trên mặt đất lập tức rời đi, mang tin tức truyền vào Thập Vạn Sơn Hà.Tin tức "Kim Tàm Kinh xuất thế" truyền trởi về, rất nhiều người đều tiến hành suy tính, phát hiện căn bản không thể suy tính ra được, cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên mọi người mới càng tin tưởng vững chắc Kim Tàm Kinh rất có thể đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân, bởi vì Phong Phi Vân chính là người không thể suy tính.Mà cùng lúc đó, Thần Linh Cung cũng phái cường giả ra, lĩnh đội chính là Lý Tiêu Nam, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, tuấn mỹ vô song, sau lưng có bốn kiếm thị dung mạo tuyệt thế đi theo, còn có mười sáu nhạc sử khuynh quốc khuynh thành đi hai bên, những cô gái này thiên tư không thấp, tu vị cường đại.-------Chương 1056: Kim tàm kinhvipvandan.vn :Chương 1056: Kim Tàm Kinh.Cùng đi với Lý Tiêu Nam còn có mười lão nhân của Thần Linh Cung, cái mười lão nhân tóc trắng xóa, tọa hạ đều là linh thú khổng lồ, tu vị thông huyền, tại Thần Linh Cung xem như nhân vật quan trọng.Lý Tiêu Nam chính là một trong năm đại thần đồ của Thần Linh Cung, đệ tử đích truyền của cung chủ, tu vị đuổi theo đại lão thế hệ trước, một đời tuổi trẻ cơ hồ vô địch, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng, mười lão nhân này cam tâm thần phục, nghe lệnh của hắn.

Đương nhiên đây cũng là mệnh lệnh của cung chủ, bọn họ không dám vi phạm.Phong Phi Vân chui ra khỏi không gian trùng động, lại xuất hiện tại huyệt động dưới đất trong thập vạn sơn hà, bình chướng bảy màu sau lưng sụp đổ, hóa thành không gian hỗn độn.Không gian trùng động đã sụp đổ.Không gian trùng động là có người tế luyện qua, bằng không thì cho dù cự phách tiến vào trong đó cũng sẽ bị xoắn giết, trận pháp củng cố không gian trùng động tổn hại, tuy trùng động vẫn tồn tại, nhưng nếu như không có cao thủ tinh thông trận pháp chữa trị thì không thể thông qua.- Băng cung nghiền nát, liên quan tới trận pháp củng cố không gian trùng động tan vỡ.Phong Phi Vân nhìn qua không gian trùng động sau lưng biến thành vô hình, trong lòng đang nghĩ là ai phát hiện không gian trùng động, lại còn bố trí trận pháp củng cố.Tìm kiếm trùng động, củng cố trùng động, loại thủ đoạn này cho dù là chân nhân cũng chưa chắc biết.Hẳn là Thiên Vu thần nữ.Phong Phi Vân nghĩ đến Thiên Vu thần nữ rời khỏi điểm một ngón tay vào trong hư không, hư không xuất hiện cánh cửa, rất hiển nhiên nàng tuyệt đối là cao thủ trận pháp tinh thông "xuyên qua không gian".Hàn băng trong hang động này tan rã, ngay cả Hàn Băng Tủy cũng không khá hơn gì, Phong Phi Vân cũng không kỳ quái, hàn khí ở đây khẳng định có quan hệ với băng cung, băng cung sụp đổ thì hàn khí mất đi khởi nguồn, tự nhiên cũng sẽ tan rã, thậm chí Phong Phi Vân hoài nghi hàn băng nơi này không phải nước ngưng tụ mà thành, bằng không cũng không tan biến nhanh như thế.Kim quang bắn ra trong hai tay Phong Phi Vân, phật khí vờn quanh, mang theo quang huy thần thánh, đây là thứ hắn trước khi băng cung sụp đổ bắt lấy, là một phật Di Lặc Kim Phật cao bảy tấc, đầu trọc màu vàng giống như trứng ngỗng.Kim phật trang nghiêm túc mục, đầu lâu tròn ục ục, giống như một hòa thượng béo đang cười.Hòa thượng này xếp bằng trên đài sen mười hai cánh, trên cổ treo một chuỗi phật châu, chắp tay trước ngực, phật y loã lồ, bụng tròn lớn nhưng làm cho Phong Phi Vân chú ý chính là kim tằm sau lưng tượng phật.Phong Phi Vân lúc đầu cho rằng đây là trứng tằm.Lần hai nhìn qua chính là ấu tằm.Lần thứ ba nhìn qua là một con tằm non đang lớn.Lần thứ tư nhìn qua là con tằm.Lần thứ năm nhìn qua thì thấy con tằm đang nhả tơ, động tác nhả tơ thập phần huyền diệu, giống như kim long hút nước.Lần thứ sáu nhìn qua thì kim tằm đã kết thành cái kén, tơ tằm rậm rạp giống như quy tắc thiên đạo đan vào nhau, chẳng khác gì tinh cầu màu vàng.Lần thứ bảy nhìn qua thì kén tằm nghiền nát, hóa thành một con ngài lớn, giương cánh bay cao, khí thế đủ tranh phong với phượng hoàng.Bảy loại biến hóa, bảy bức thần đồ, vòng đi vòng lại, nhưng mà mỗi bức thần đồ lại tràn ngập biến hóa thay đổi, bức trứng tằm đầu tiên mà nói, tuy nó chỉ là cái trứng nhỏ, nhưng mà mỗi khi nhìn thì có cảm giác khác nhau, có khi tròn, có khi dẹp.Phong Phi Vân kiến thức phong phú, chỉ nhìn qua bảy bức thần đồ liền lập tức biết rõ đây tuyệt đối là công pháp vô thượng, thay đổi liên tục, bác đại tinh thâm, chỉ bức thần đồ đầu tiên cũng đã có một ngàn tám trăm biến hóa.- Không nghĩ đến Thần Tấn vương triều khu vực này lại có thần bảo như thế.Phong Phi Vân kích động không thôi, công pháp tu luyện này tuyệt đối không kém gì Bất Tử Phượng Hoàng Thân, chính là chí bảo tu luyện đan điền, rất nhanh Phong Phi Vân đã tỉnh táo lại.- Đây chẳng lẽ là Kim Tàm Kinh trong truyền thuyết sao?Phong Phi Vân nhớ tới lúc hắn vừa bước vào không gian trùng động, dường như nghe ở xa xôi có người kêu lên hai chữ "Kim tàm", hiển nhiên là có người nhận ra kim phật này, kim phật này rất có thể là Kim Tàm Kinh.Suy nghĩ thông điểm này, Phong Phi Vân vội vàng lợi dụng tiểu diễn chi thuật ngưng tụ ngũ hành chi lực bao phủ kim phật, ngăn cách tất cả khí tức của kim phật.Kim Tàm Kinh là thánh điển vô thượng xuất thế, tất nhiên sẽ kinh động vô số đại nhân vật, những người này có rất nhiều kẻ tinh thông tính toán, một khi để bọn chúng suy dienx ra Kim Tàm Kinh ở trong tay mình, vậy tuyệt đối là tin tức không tốt.Phong Phi Vân lo lắng tự nhiên không phải không có lý, nhưng mà hắn không nghĩ tới việc lớn hiện tại đã không tốt.- Nếu Kim Tàm Kinh đã bị người ta phát giác, như vậy có kẻ nào phát hiện ta lấy Kim Tàm Kinh đi hay không?Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm giác được không đúng, linh giác nói cho hắn biết đại sự không ổn, vì vậy, vội vàng lao ra khỏi lòng đất, đi lên mặt đấtt, muốn tiến hành tính toán hung cát thế nào.Phong Phi Vân cũng không có quay về theo đường cũ, mà là phá tầng đất lao ra ngoài.Oanh.Trong nhánh rừng màu đen, thân thể bay lên, lao ra khỏi rừng nhiệt đới, rơi xuống một tòa núi nhỏ cách đó không xa, dáng người không bị trói buộc, lỗi lạc đứng đó, trong ánh mắt bắn ra hai đạo hỏa diễm nhìn ra xa.Hắn nhìn thấy rất rõ ràng.Tối nay trời đầy sao, thiên địa trống trải.Bỗng dưng ánh mắt Phong Phi Vân co rụt lại, nhìn thấy phương bắc có mây máu bay lên, thôn phệ cả bầu trời sao, không ngừng áp tới phía nam, chính là ngôi sao của Phong Phi Vân.- Hỏng bét, đại hung tinh tượng, tuyệt võng hiện ra, quả nhiên là dẫn phát sóng to gió lớn, sát khí bắt đầu khởi động, trực chỉ thập vạn sơn hà, nguy to.Phong Phi Vân quan sát tinh tượng thì bắt đầu dùng tiểu diễn chi thuật suy tính trên mặt đất, tuy không cách nào suy tính chuyện xảy ra, nhưng lại suy tính ra thiên hạ đại thế đang đặt ở Cổ Cương phủ, không có nguyên nhân nào khác, tất cả là vì Kim Tàm Kinh.Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ chưa từng có, bóng ma tử vong đã lao tới đỉnh đầu của hắn, dưới áp lực khổng lồ như thế, chỉ sợ cho dù là triều đình cùng Phong gia cũng không dám che chở hắn, ai hiện tại dám dính quan hệ với hắn, kẻ đó chắc chắn sẽ có nguy hiểm tính mạng.Dùng thế lực to lớn như Ngự Thú Trai cũng không dám bạo lộ Kim Tàm Kinh bản thiếu, bản thiếu có giá trị không bằng một phần mười của Kim Tàm Kinh nguyên vẹn, nếu bạo lộ bản thiếu, Ngự Thú Trai có khả năng bị diệt.Mà Phong Phi Vân bâu giờ nắm giữ Kim Tàm Kinh nguyên vẹn, có thể nói hiện tại thế lực nào cũng không che chở hắn, trừ phi hắn chắp tay đem Kim Tàm Kinh giao ra.Hơn nữa cho dù hắn giao Kim Tàm Kinh ra, cũng sẽ không biết bình an vô sự, bởi vì Kim Tàm Kinh đã từng rơi vào trong tay hắn, hắn khẳng định xem xét qua Kim Tàm Kinh, người không đoạt được Kim Tàm Kinh sẽ ra tay với hắn.- Tuyệt đối không thể giao Kim Tàm Kinh ra, cũng không thừa nhận Kim Tàm Kinh nằm trong tay của ta.Không giao ra Kim Tàm Kinh, Phong Phi Vân là cửu tử nhất sinh; giao Kim Tàm Kinh ra, thập tử vô sinh.-------Chương 1057: Giao dịch một gốc linh thảovipvandan.vn :Chương 1057: Giao dịch một gốc linh thảo.Phong Phi Vân lập tức chạy về tiểu bộ lạc cổ xưa, ý định lập tức mang theo Nạp Lan cùng La Ngọc Nhi rời khỏi thập vạn sơn hà, nơi này đã vô cùng hung hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn hung cầm dị thú chung quanh.Nhưng thời điểm Phong Phi Vân lao về bộ lạc kia, lại ngửi thấy huyết khí nồng đậm, khắp nơi đều có tử thi, tất cả mọi người đã chết, thây ngang khắp đồng, dòng suối nhỏ bên cạnh bộ lạc đã biến thành suối máu.Nơi này trải qua đồ sát huyết tinh, mấy lão đầu hiền lành hiếu khách lúc trước, trong đó một lão đầu tử tay cầm tẩu thuốc, mấy tiểu hài tử hoạt bát toàn bộ bị đồ sát, huyết nhục mơ hồ.- Chẳng lẽ tới nhanh như thế, không, là người Sâm La Điện!Phong Phi Vân phát hiện chung quanh những thi thể này là tà khí đậm đặc, chính là công pháp tu sĩ Sâm La Điện mới có.Phong Phi Vân thập phần lo lắng Nạp Lan cùng La Ngọc Nhi, tuy hai nữ nhân này tu vị không kém nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Sâm La Điện, nếu rơi vào trong tay Sâm La Điện, hậu quả không tưởng tượng nổi.Phong Phi Vân dùng thần thức tìm kiếm trong bộ lạc, căn bản không có phát hiện Nạp Lan cùng La Ngọc Nhi, tâm thần chìm vào đáy cốc, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, Phong Phi Vân cố gắng áp chế tức giận trong lòng.Nếu Sâm La Điện dám động tới bất cứ ai trong các nàng, ta nhất định sẽ huyết tẩy cả Sâm La Điện.Hắn nhớ rõ thời điểm thân thể bị diêm vương xâm lấn, hình như đã đánh Vô Sắc Vô Tương trọng thương, nhưng mà dùng tu vị Vô Sắc Vô Tương, cho dù bị thương nặng cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.Có Vô Sắc Vô Tương ở đó, Nạp Lan cùng Ngọc Nhi sẽ không có chuyện gì.Phong Phi Vân phóng thần thức ra, bao phủ mấy ngàn dặm, nhưng mà không phát hiện tung tích của Nạp Lan cùng Ngọc Nhi.- Nếu như bắt được La Ngọc Nhi, như vậy bọn chúng sẽ ra khỏi thập vạn sơn hà!Sắc mặt Phong Phi Vân rét run, mang Cưu Cửu Quái Bào cùng ẩn tằm sa la lên người, thân thể lập tức trở nên vô ảnh vô hình, sau đó hóa thành một đạo hào quang bay ra khỏi thập vạn sơn hà.Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ hiện tại có rất nhiều người tìm hắn, chỉ có tiến vào thập vạn sơn hà mới giữ được mạng, ra khỏi thập vạn sơn hà là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì, nội tâm của hắn bất an cả đời....Bên ngoài thập vạn sơn hà, trong một bộ lạc cổ cương hơi lớn, nơi này vốn có hơn vạn tộc nhân, nhưng mà người cổ cương nơi đây không ai dám ra ngoài, bởi vì bộ lạc cổ cương bị một đám người áo đen chiếm cứ.Đám người này tu vị cường đại, tùy tiện một tên cũng dễ dàng bóp chết dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc, khiến cho bộ lạc cổ cương này kinh hồn táng đảm.Đám tu sĩ áo đen này chính là người Sâm La Điện.Đây là bộ lạc cỡ trung, hiện tại đã là đại bản doanh tạm thời của Sâm La Điện, có rất nhiều cường giả tụ tập ở đây, trừ tiến bốn hộ pháp trưởng lão tiến vào thập vạn sơn hà đuổi giết Phong Phi Vân, còn có càng nhiều người tới đuổi giết Phong Phi Vân.- Giáp Sâm, hai nữ tử bên trong đúng là xinh đẹp, đẹp như tiên tử, nếu ngươi giao một gốc linh thảo bốn ngàn năm kia cho ta, ta có thể cho ngươi chơi một đứa trong đó!Hộ pháp trưởng lão thứ sáu mươi bảy vẻ mặt vui vẻ, trên người tỏa ra khí tức cường đại, hai tên thủ vệ cổ cương đứng ở cửa bị áp lực táp rực tiếp quỳ trên mặt đất.Ngôi nhà nhỏ này có trận pháp bao phủ, giống như cái lồng sắt do hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy thủ hộ.Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi sau khi bị bắt đã đưa tới đây.Nam tử tên là Giáp Sâm chính là hộ pháp trưởng lão ba mươi lăm của Sâm La Điện, có tu vị cự phách trung kỳ, bộ dáng ước chừng ba mươi tuổi, trên cổ có đầu ngân xà chín đầu quấn quanh, cái cái đầu rắn duỗi ra, cái lưỡi phun ra kêu "Tê tê".Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi thời điểm bị bắt về, Giáp Sâm đã thấy qua, hắn tu luyện hơn ba trăm năm, chơi mỹ nữ không biết có bao nhiêu, hắn thu bảy nữ đệ tử đều là tuyệt sắc, là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc, cũng đều bị hắn ngắt lấy, nhưng mà không ai có thể so sánh với hai nàng hiện tại.Giáp Sâm cười cười, nói:- Vương Túc, ngươi đúng là quá tham, muốn chơi một nữ nhân lại cần một linh thảo bốn ngàn năm sao?Hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy tên là Vương Túc, âm trầm cười nói:- Nữ nhân bình thường không đáng giá tiền này, nhưng mà hai nữ nhân bên trong tuyệt đối đáng giá này, nếu ngươi không cần thì ta tìm Hoành Tiến, tin tưởng Hoành Tiến sẽ vì giai nhân tuyệt sắc, tuyệt đối sẽ cam lòng bỏ vốn hơn ngươi.Sắc mặt Giáp Sâm trầm xuống, hắn tự nhiên biết rõ Hoành Tiến là ai, cũng là hộ pháp trưởng lão của Sâm La Điện, bởi vì hắn tu luyện công pháp tà đạo đặc thù, có nhu cầu lớn với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, Hoành Tiến cho dù thế nào cũng chiếm vào tay.Mỹ nhân bài danh thứ hai mươi hai của Thần Tấn vương triều, cho dù bởi vì bị Hoành Tiến nhìn thấy nên diệt môn, sau đó hắn bắt nàng mang về Sâm La Điện, trở thành một nữ nô của Hoành Tiến.Nhưng mà mỹ nhân này bị Hoành Tiến chơi không tới ba năm thì chết, cũng không phải bởi vì Hoành Tiến giết nàng, mà là vì túng dục quá độ, tinh khí trên người nàng xói mòn quá nhiều, trở nên không hề xinh đẹp, cuối cùng chết đói trên giường.Tu sĩ tà đạo sở dĩ gọi là tà đạo, mấu chốt bởi vì công pháp tu luyện của họ quá quái dị.

Tuy lực lượng tăng lên nhanh, lực công kích cường hoành, nhưng có mặt trái quá lớn, có người trở nên thị sát khát máu, có người cảm thấy hứng thú với máu và thịt người, mà có người càng trở nên dâm đãng, lực khống chế với nữ nhân quá yếu.Cũng bởi vì thế những tu sĩ tà đạo này sẽ trở nên càng lúc càng quái đản, mỗi người đều có ham mê kỳ lạ, cuối cùng bị đại chúng không dung, gọi là tà đạo.Đương nhiên công pháp tà đạo đỉnh cấp sẽ không có tác dụng mặt trái, không khác gì tu sĩ chính đạo, lực khống chế rất mạnh, nhưng mà người có thể tu luyện công pháp đỉnh cấp này quá ít.Công pháp tu luyện tà đạo của Giáp Sâm và Hoành Tiến có thiếu hụt quá lớn, cho nên lực khống chế của bọn chúng càng kém, đương nhiên dùng tu vị của bọn chúng cũng miễn cưỡng khống chế bản thân mình.Giáp Sâm nhếch miệng cười cười, sau đó lấy một gốc linh thảo bốn ngàm năm ra, nói:- Hai nữ nhân này là ta chọn.Giáp Sâm hơi chờ không được, muốn mở trận pháp tiến vào trong nhà gỗ, Vương Túc tiếp nhận linh thảo, hắn tươi cười mừng rỡ, có gốc linh thảo này hắn có thể tu luyện tới cự phách trung kỳ, nhanh chóng thu hồi linh thảo, lại ngăn cản Giáp Sâm, nói:- Chuyện này không thể cho ngươi chọn, nữ tử mặc áo choàng màu bạc chính là Thiên Vu thần nữ, trong người nàng có Thiên Vu Thần Thụ trước khi bị lấy ra, ai cũng không thể động nàng, đương nhiên nếu sau khi lấy Thiên Vu Thần Thụ đi, chắc chắn cũng bị đưa tới Dục Nô Cung, trở thành dục nô đỉnh cấp trong Dục Nô Cung, đến lúc đó dùng thân phận hộ pháp trưởng lão của ngươi, mỗi tháng đều có thể đi chơi một lần, cũng không vội nhất thời!-------Chương 1058: Ta chỉ muốn giết người (1)vipvandan.vn :Chương 1058: Ta chỉ muốn giết người. (1)Giáp Sâm cũng biết Thiên Vu Thần Thụ rất quan trọng với Tà Hoàng đại nhân tầm, cười cười, nói:- Nữ tử mặc phật y cũng đẹp, sẽ hưởng dụng nàng trước, ngươi chờ bên ngoài.- Nếu ngươi dám động vào sợi tóc của nàng, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận vì sống trên đời này.Một giọng nói suy yếu vang lên.Giáp Sâm ngẩng đầu nhìn qua hòa thượng quần áo dính máu treo trên cột, hòa thượng này quần áo màu trắng, mà bây giờ lại bị máu tươi nhuộm đỏ, vẫn còn nhỏ máu, hắn bị thương rất nặng.Nhìn thấy hòa thượng này, sắc mặt Vương Túc và Giáp Sâm biến hóa, hòa thượng này lợi hại hắn biết rõ, lúc ấy bốn hộ pháp tiến vào trong thập vạn sơn hà, hòa thượng này cũng đã bị thương nặng, nhưng vẫn có thể đấu với bốn hộ pháp trưởng lão nửa canh giờ, thậm còn đánh trọng thương hộ pháp trưởng lão bảy mươi hai.Nhưng thương thế của hòa thượng này quá nặng, cuối cùng vẫn bị bọn họ liên thủ chế phục, phong ấn tu vị, dùng khóa sắt cột lên cây cao mười trượng.Hòa thượng trẻ tuổi mặt mũi hiền lành, nhưng mà khi hắn nói ra lời này làm cho cự phách như Giáp Sâm cũng cảm thấy hàn khí, trong lòng phát run, rất khó tưởng tượng lời lẽ sát khí như thế lại là hòa thượng này nói ra.Giáp Sâm là nhân vật bá chủ tà đạo, nếu bị người ta một câu hù sợ thù sau này không cần tu luyện trong Sâm La Điện nữa, huống chi hòa thượng này còn bị thương nặng, bị trói buộc, hắn càng không kiêng kỵ gì cả.- Vậy ta cũng chơi, lão tử chơi trước mặt ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta?Giáp Sâm mở trận pháp ra, xông vào, nhìn thấy tiên nhan động lòng người của Nạp Lan Tuyết Tiên thì thân thể nóng bừng lên, rốt cục cảm thấy hao phí linh thảo bốn ngàn năm không uổng phí, loại mỹ nhân cấp bậc này, đừng nói một gốc linh thảo, cho dù mười gốc hắn cũng cam tâm.- Ngươi muốn làm gì vậy?

Ta cho ngươi biết, nếu ngươi đụng tới ta, Phong Phi Vân nhất định sẽ giết ngươi, ta là thê tử của hắn!Nạp Lan Tuyết Tiên tự nhiên cũng bọn họ nói chuyện, vội vàng tế phỉ thúy phật châu ra, muốn chống cự.Nạp Lan Tuyết Tiên nội tâm rất sợ hãi, hai bàn tay run rẩy, vận chuyển phỉ thúy phật châu tới cực điểm, thân thể có phật quang bao phủ, chiếu sáng làn da trắng nõn, nàng bộ dáng khiếp nhược như vậy, càng làm Giáp Sâm hưng phấn.- Ha ha!

Lão tử tung hoành thiên hạ hơn ba trăm năm, làm gì đặt một tiểu oa nhi vào trong mắt, ngươi đã là nữ nhân của Phong Phi Vân, khẳng định đã không còn thân hoàn bích, lão tử làm gì phải thương hoa tiếc ngọc với ngươi.Giáp Sâm vươn tay, hắn tát một cái, trong lòng bàn tay có hắc quang đánh tan hào quang của phỉ thúy phật châu, Nạp Lan Tuyết Tiên bị đánh ngã trên mặt đất, trên hai má có hai dấu tay đỏ rực, khóe miệng có tơ máu chảy ra.Nạp Lan Tuyết Tiên từ nhỏ đến lớn đều cẩm y ngọc thực, tụ tập ngàn vạn sủng ái, chưa từng bị người nào đánh qua, nhất thời đáng thương khóc thét lên, cổ tay phát đau, xương đầu suýt vỡ nát, phỉ thúy phật châu bị đánh bay ra ngoài, bị Giáp Sâm cầm vào trong tay.Tu vị của nàng dù không tệ, nhưng mà vẫn còn kém cự phách quá xa.Hòa thượng rượu thịt bảo nàng tu luyện, nhưng mà nàng chưa bao giờ nghe qua, giờ phút này nàng rốt cuộc cũng hối hận, nếu tu vị mình mạnh hơn, cũng sẽ không rơi vào trong tay người khác.- Tuyết Tiên.La Ngọc Nhi mặc dù có một chút địch ý đặc thù với Nạp Lan Tuyết Tiên, nhưng nhìn thấy nàng bị đánh thì vội vàng đứng lên giúp đỡ, hung hăng nhìn chằm chằm Giáp Sâm, nói:- Nếu ngươi dám làm hại Tuyết Tiên, ta sẽ tự sát, đến lúc đó các ngươi đừng hòng có được Thiên Vu Thần Thụ.Thời khắc này La Ngọc Nhi thập phần cường ngạnh, nàng đặt thần trượng lên cổ của nàng, nội tâm của nàng rất sợ hãi, xác thực nói nàng can đảm còn nhỏ hơn Nạp Lan Tuyết Tiên, nhưng mà bây giờ dám dùng mạng uy hiếp làm Nạp Lan Tuyết Tiên thập phần cảm động, càng giận bản thân mình, trong lòng sinh ra địch ý với La Ngọc Nhi cũng tiêu mất.- Nga nga, ngươi muốn chết, cũng không phải do ngươi.Giáp Sâm cười một tiếng, ngón tay hắn như thiểm điện, một đám hỏa quang đánh vào trong người La Ngọc Nhi, làm nàng di chuyển không được, sau đó ống tay áo của hắn quét qua, La Ngọc Nhi bay ra ngoài.Hắn đường đường là cường giả cự phách, đối phó hai tiểu nữ oa nhi quá dễ dàng.Sau khi cấm cố La Ngọc Nhi, Giáp Sâm lúc này nhìn qua Nạp Lan Tuyết Tiên, khóe miệng tươi cười đầy tà khí, Nạp Lan Tuyết Tiên liên tục lui ra phía sau.Thần đô, Nam Thiên tự.Trong thung lũng một ngọn núi, bên cạnh ngôi mộ đơn độc có một phong đình, trong đình có một đại hòa thượng và tiểu hòa thượng đánh cờ.Hòa thượng rượu thịt hai đùi rung rung, cầm đùi dê ăn và đánh cờ với đại di lặc.Đại di lặc là trụ trì Nam Thiên tự, nhìn hán rất nhỏ nhưng thực tế tuổi tác đã vượt qua năm trăm, tay cầm quân cờ giống như trẻ con, hắn lại nói rất già nua.- Thái thượng tấn đế thoái vị, Kỷ thần phi đã chết, Kỷ gia đã mất đi thủ hộ, Dương Giới cùng Âm Giới đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.Đại di lặc từng được hòa thương rượu thịt chỉ điểm, được hòa thượng rượu thịt thu làm đệ tử ký danh, đây là bí mật không ai biết tới.Hòa thượng rượu thịt tay cầm đùi dê, ánh mắt như chuông đồng nhìn qua ngôi mộ gần đó, rất nhanh thu hồi ánh mắt, nói:- Oan nghiệt ah!

Kỷ thần phi chết rồi, đối với nàng mà nói đây chính là giải thoát.

Kỷ gia chính là gia tộc tầm bảo sư duy nhất, hơn nữa một ngàn năm trăm năm trước có một chuyện đến nay đều còn không có giải quyết, hôm nay Kỷ gia đã mất đi chỗ dựa, Dương Giới sợ rằng đã chờ không được.Đại di lặc không ngừng than thở, mặc dù không biết một ngàn năm trăm năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng là có thể làm Dương Giới xuất thủ, như vậy tuyệt đối là đại sự kinh thiên.Hòa thượng rượu thịt lại nói:- Kỷ gia truyền thừa cổ xưa, từng có một đoạn thời gian cực kỳ huy hoàng, luận thực lực thậm chí vượt qua bốn đại môn phiệt, nhưng mà một ngàn năm trăm năm trước lại xảy ra một chuyện cho nên nhanh chóng suy bại.

Kỷ gia nắm giữ một quyển trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, nếu như để Kỷ gia tìm được Dương thần thánh thai, có lẽ sẽ tái tạo huy hoàng năm đó, sẽ xâm phạm lợi ích của âm dương hai giới, tạo thành nguy hiểm to lớn.

Lúc này sinh ra mâu thuẫn giữa Kỷ gia và âm dương hai giới.Đại di lặc gật đầu, mặc dù là bá chủ đại giáo, là tồn tại như sao trời, nhưng trước mặt hòa thượng rượu thịt hắn vẫn như tiểu bối.Hòa thượng rượu thịt nói:-------Chương 1059: Ta chỉ muốn giết người (2)vipvandan.vn :Chương 1059: Ta chỉ muốn giết người. (2)- Âm Giới bên kia có tin tức không?- Ta từng tự mình đi Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, nghe ngóng tình huống Âm Giới , Âm Giới bây giờ tình huống rất kỳ quái, giống như xảy ra nguy cơ gì đó, rất nhiều tồn tại cổ xưa bò ra khỏi lòng đất, nhưng mà Âm Giới chi mẫu lại không làm gì, bây giờ Âm Giới thập phần hỗn loạn, dự đoán không có tinh lực xuât thủ với Kỷ gia, ngược lại Dương Giới có khả năng sẽ động thủ.Đại di lặc nói.Hòa thượng rượu thịt gật gật đầu, nhíu mày, nói:- Âm Giới chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện, bằng không cũng không bỏ mặc nữ ma gây ra sinh linh đồ tán tại Nam Thái phủ, mà Kỷ gia bên kia, ngươi vẫn nên chiếu khàn nhiều, ta từng có giao tình với lão tổ Kỷ gia, nếu một khi có biến...

Ân...Sắc mặt hòa thượng rượu thịt đại biến, trong đôi mắt bắn ra hào quang như lửa, ngón tay hắn chấn vỡ quân cờ, sau đó đập đùi dê lên bàn, lúc này cái bàn vỡ vụn, hắn quát:- Con mẹ nó!Đại di lặc nghe thấy hòa thượng rượu thịt mắng, tưởng hòa thượng rượu thịt mắng hắn, hắn lập tức bồi tội.- Sư tôn...Nhưng hắn chưa nói xong thì hòa thượng rượu thịt giậm chân một cái, xách theo thiền trượng giống như cột trụ thông thiên, cả thần đô chấn động mạnh, cả bần trời biến thanfhmafu vàng.Hắn mắng xong lại kéo áo cà sa, mang theo phong lôi, sát khí lâng lâng, trong nháy mắt biến mất không thấy.Chỉ còn lại đại di lặc sững sờ không hiểu gì, hắn chưa từng thấy sư tôn tức giận như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ có người chọc thủng trời?

Có người nào chọc hắn sao?Trong khu rừng rậm nhiệt đới.Phong Phi Vân tâm lạnh giống như sắt, trong ánh mắt mang theo sát ý, cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm, mặc Cưu Cửu Quái Bào cùng Ẩn Tàm Sa La, tiếp tục chạy tới bộ lạ cỡ trung bị Sâm La Điện chiếm cứ, hắn vừa rồi dùng thần niệm dò xét thì phát hiện Vô Sắc Vô Tương bị trọng thương treo lên cao.Về phần vì sao hắn không nhìn thấy Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi, chắc chắn hai nữ đã bị giam cầm, bị trận pháp cấm cố, khẳng định đang ở trong bộ lạc cỡ trung này.- Tiểu tử, đối phương rất nhiều người, hơn nữa tu vị mạnh hơn ngươi không chỉ gấp đôi, ngươi mà tiến vào đó, cho dù có Ẩn Tàm Sa La cũng phải chết không nghi ngờ.Diêm vượng từ sống lưng nói ra.- Không liên quan chuyện của ngươi.Phong Phi Vân không có cảm giác tốt với diêm vương, nếu không phải không thể, Phong Phi Vân tuyệt đối bức hắn ra ngoài.Giọng diêm vương khàn khàn, thương lão nhưng đầy hấp dẫn, lại nói:- Ta có thể cho ngươi mượn lực lượng đạt tới nửa tôn chân nhân, có thể giết sạch nơi này.Phong Phi Vân động tâm, ngừng bước.Diêm vương lại nói:- Nhưng lmà ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta.- Không có điều kiện gì cả.Phong Phi Vân quả quyết phủ quyết hợp tác với diêm vương, bởi vì đây là bảo hổ lột da.Phong Phi Vân hóa thành cơn gió, dễ dàng phá tan trận pháp canh giữ của bộ lạc, vô hình vô ảnh tiến vào, hắn đi tới dưới cây gỗ, định cứu Vô Sắc Vô Tương trước, nhưng vào lúc này trận pháp trong nhà gỗ vỡ ra, một đạo nhân ảnh từ trong bay ra ngoài, đập vào mặt đất.Bành!Nạp Lan Tuyết Tiên bị ngã trên mặt đất, cả người đau đớn, toàn thân đầy bùn đất, vô cùng chật vật.- Hòa thượng, ngươi không phải nói ta không dám chơi nàng ta sao?

Lão tử bây giờ sẽ chơi nàng trước mặt của ngươi, ta xem ngươi có thể làm thế nào?Giáp Sâm đi ra khỏi nhà gỗ, sắc mặt đầy tà khí cười nói, hắn nhanh chóng cỡi trường bào ra, lộ ra ra thân hình khôi ngô, đi tới gần Nạp Lan Tuyết Tiên.Trong mắt Nạp Lan Tuyết Tiên có nước mắt chảy ra, trên gương mặt đầy quyết tuyệt, thì thào tự nói:- Phong Phi Vân, ngươi bây giờ ở bên ngoài lêu lổng, căn bản không biết rõ này trên đời này còn có nữ nhi si tình chờ ngươi, xem ra hôm nay không thể chờ ngươi tới được rồi...

Ta vốn ngốc một chútt, ngươi căn bản là ghét ta, cho dù ta bị người ta đánh, bị người ta giết, cũng không tới tìm ta, không quan tâm tới ta...Nàng càng nói giọng càng nhỏ, gương mặt như tro tàn, nàng không ngờ tjw tán chân nguyên.Phong Phi Vân sợ hãi nhảy dựng lên, nha đầu này cũng quá si rồi, cũng đành phải bạo lộ thân hình trực tiếp lao tới, tốc độ nhanh như lưu tinh, vượt qua Giáp Sâm ôm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, thân hình lóe lên đã lao đi trăm trượng, vội vàng kéo Ẩn Tàm Sa La xuống, lộ xuất gương mặt của mình, để Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn thấy, nói:- Nạp Lan, ta đến rồi, vì sao ngươi ngốc như thế?Phong Phi Vân vội vàng cho hạo nhiên chính khí đánh vào thân thể Nạp Lan Tuyết Tiên, chân nguyên của nàng dừng tiêu tán, thân thể của nàng không khỏe, sinh mệnh lực ít nhất trôi mất bốn trăm năm, may mắn nàng đạt tới Thiên Mệnh cảnh, bằng không bây giờ nàng đã chết rồi.Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên tái nhợt, nhìn Phong Phi Vân giống như mang tất cả khí lực, sau đó thong thả nhắm mắt lại, tựa vào lòng Phong Phi Vân, nàng hôn mê, trôi mất bốn trăm năm sinh mệnh đối với nàng tổn thương quá lớn, mặc dù tạm thời bảo vệ một mạng, nhưng nếu không cẩn thận vẫn sẽ vẫn lạc như thường.Phong Phi Vân nhìn thấy hai dấu tai trên gò má của Nạp Lan Tuyết Tiên, trên miệng còn có vết máu, Phong Phi Vân thập phần đau lòng, sắc mặt càng lúc càng lạnh, sát khí càng ngày càng tăng, nói:- Diêm vương, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, bất cứ điều kiện gì ta cũng đồng ý, ta chỉ muốn giết người.Diêm vương tuy tiềm ẩn trong người, nhưng mà lúc này đã quay trở lại Phong Phi Vân, u ám cười nói:- Tốt, điều kiện này ta tạm thời chưa nghĩ tốt, vậy thì chờ ngươi giết sạch người ở đây rồi nói sau.Vừa nói tới giết ngươi thì hắn còn hưng phấn hơn cả Phong Phi Vân, tràn ngập khát máu.Tà khí từ lưng Phong Phi Vân rót vào toàn thân Phong Phi Vân, làn da Phong Phi Vân vốn trắng nõn bây giờ tràn ngập ma vân quỷ dị.Giáp Sâm ngẩn người, vốn định lao về phía Nạp Lan Tuyết Tiên thì phát hiện ánh mắt hoa lên, tiểu mỹ nhân trên mặt đất bị ôm đi, tốc độ quá nhanh.Trong nháy mắt Giáp Sâm nhìn qua đôi nam nữ cách đó trăm trượng, mà Nạp Lan Tuyết Tiên đã bị hắn ôm vào trong ngực, đôi mắt co rút lại quát:- Người nào, dám đoạt nữ nhân của Giáp Sâm ta?Phong Phi Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy ma vân, hai mắt nhiều ra vài phần đỏ tươi, tà khí lẫm liệt cười cười, lạnh nhạt nói:- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?Trên người Phong Phi Vân tà khí lượn lờ, không khí không ngừng chấn động, giống như mặt nước rung động.Hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy Vương Túc nhận ra Phong Phi Vân, vội vàng đề phòng, hắn biết rõ Phong Phi đã từng đánh chết hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt, tuy hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt tu vị cự phách sơ kỳ, nhưng vẫn mạnh hơn hắn không ít.Cũng là cự phách sơ kỳ, chênh lệch cũng không nhỏ.- Phong Phi Vân, ngươi dám xông tới đây, lá gan thật đúng là không nhỏ.Tuy hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy vẫn đề phòng Phong Phi Vân, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân có mạnh hơn nữa cũng chưa tới cực phách, nhiều lắm chỉ là thiên tài trẻ tuổi mà thôi, hắn có thể đánh chết hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt, nói không chừng là nhờ ẩn tàm sa la đánh lén mới đắc thủ.-------Chương 1060: Sát phạt tàn nhẫnvipvandan.vn :Chương 1060: Sát phạt tàn nhẫn.Hộ pháp trưởng lao sáu mươi bảy chỉ cần cẩn thận phòng bị Phong Phi Vân đánh lén, có thể vững vàng áp chết Phong Phi Vân.Hộ pháp trưởng lão ba mươi lăm Giáp Sâm biết được người trước mặt là Phong Phi Vân thì cười ha hả, nói:- Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, Phong Phi Vân, đã sớm nghe nói ngươi đánh lén giết cự phách, hắc hắc, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh lén giết ta được không?Phong Phi Vân vừa rồi tận mắt nhìn thấy chính là tên này ném Nạp Lan Tuyết Tiên ra khỏi gian phòng, hơn nữa nhìn thấy hắn nắm phỉ thúy phật châu trong tay, liền biết rõ dấu tay trên mặt Nạp Lan Tuyết Tiên chính là tên này đánh, trong lòng đã phán tên này tử hình.Phong Phi Vân nhe răng cười liên tục, ôm Nạp Lan Tuyết Tiên trực tiếp đi tới gần Giáp Sâm, bước chân đạp lên đất nghe "Sàn sạt", cười lạnh nói:- Chính là người ra tay đánh Tuyết Tiên?- Ha ha!

Lão tử không chỉ có đánh, lát nữa còn chơi trước mặt...Giáp Sân còn chưa nói hết, liền bị Phong Phi Vân một tát đánh bay ra ngoài, miệng đầy máu, đầu lưỡi cũng bị đánh nát, mặt bên trái lõm xuống, hắn xoay giữa không trung ba vòng mới té xuống đất, cả không đứng lên được.Hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy Vương Túc và hai tên tu sĩ tà đạp canh cửa sủng sốt, giống như hóa đá, Giáp Sâm chính là cường giả cự phách trung kỳ, còn là cao thủ trong cự phách trung kỳ, nhưng lại bị Phong Phi Vân một tát đánh bay, không có lực hoàn thủ.Một tát đánh bay cự phách?Nghe mà gợn cả người.Dù sao Giáp Sâm cũng là cường giả cự phách, thân thể thập phần cường hoành, rất nhanh đã kịp phản ứng, vội vàng sử dụng bổn mạng linh khí, đây là một kiện nhất phẩm linh khí đỉnh phong, hình dạng rất giống một cái bàn, phía trên có trận trận pháp, sáu trận pháp đường kính ba mét vận chuyển, ngưng tụ thành một dụng cụ cổ xưa.Sử dụng kiện linh khí này, chiến lực Giáp Sâm tăng lên chín lần, hắn tin tưởng cho dù Phong Phi Vân mạnh hơn nữa cũng bị đánh chết.Bành!Hắn vừa tế linh khí ra đã bị Phong Phi Vân tát một cái, hai chân Giáp Sâm đều gãy, đầu gối bay ra ngoài, trên đầu gối dính máu cự phách nên không ngừng thiêu đốt trong không khí, nhìn qua rất mê người.Đây là máu cự phách, một khi máu cự phách ra khỏi người sẽ mất đi linh khí và bốc cháy, nhiệt độ cao hơn cả hỏa diễm, nếu rơi xuống đất sẽ làm vùng đất khô cằn.- Ngươi...

Ngươi...Hai chân Giáp Sâm đứt gãy quỳ rạp xuống đất, không cách nào đứng lên được, hắn rốt cuộc sợ hãi rồi, tu luyện tới cự phách thì cho dù đi đâu đều là bá chủ một phương, có rất ít động thủ, mà một khi hắn quyết định động thủ thì đối phương phải biến thành người chết.Tại Sâm La Điện là thánh địa tà đạo này, địa vị của hắn rất cao, nhưng lại chưa từng có người nào một tát đánh bay linh khí và trọng thương hắn.Có lẽ chỉ có thái thượng trưởng lão mới có thực lực cường đại như vậy.Trong Sâm La Điện trừ hộ pháp trưởng lão, còn có một ít thái thượng trưởng lão.

Thái thượng trưởng lão thực chính là Thiên Mệnh bát trọng, được xưng là "Siêu cấp cự phách" .Sở dĩ Sâm La Điện có nhiều cường giả cự phách như vậy, đây là bởi vì bọn họ tụ tập cường giả đỉnh cấp của mười điện, một lần nữa trở lại địa vị bá chủ trong tà đạo.

Nếu là ở nơi khác, chỉ sợ một tông môn có cự phách cũng đã xem như siêu cấp đại phái, đệ tử trên mười vạn.Cường giả Sâm La Điện tuy nhiều, nhưng mà đa số đang bế quan tu luyện, đặc biệt là nhân vật thái thượng trưởng lão, mặc dù là Giáp Sâm cũng chưa thấy qua mấy người.Chẳng lẽ nói tu vị Phong Phi Vân đã sánh bằng thái thượng trưởng lão?Răng rắc!Phong Phi Vân đi qua trực tiếp bẽ gãy hai tay Giáp Sâm, sống sờ sờ giật xuống, gỡ phỉ thúy phật châu trong tay hắn ra, ném cánh tay của hắn cho chó ăn.- Phong Phi Vân, ta sai...Giáp Sâm muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà Phong Phi Vân một tát đánh văng đầu của hắn ra ngoài, đầu của hắn lăn lông lốc trên mặt đất.Một bá chủ tà đạo cự phách trung kỳ cứ như vậy bị Phong Phi Vân đánh chết.Hai tên tu sĩ tà đạo thủ vệ đã bị hung uy của Phong Phi Vân hù sợ, thấy Phong Phi Vân giết Giáp Sâm thì định bỏ trốn, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, Phong Phi Vân thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn tu sĩ tà đạo bọn họ.Oanh!Phong Phi Vân cười lạnh, một chưởng đánh ra, một thủ ấn như núi áp xuống, trực tiếp áp hai tên tu sĩ thủ vệ bỏ chạy kia chia năm xẻ bảy.Trong lòng hộ pháp trưởng lão sáu mươi bảy Vương Túc đang phát run, nhưng mà hắn dù sao cũng là cường giả cự phách, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cố gắng trấn định nói:- Phong Phi Vân, ngươi giết hai cự phách của Sâm La Điện, làm cho Sâm La Điện tổn thất thảm trọng, cho dù Tà Hoàng rất thưởng thức ngươi, nhưng mà ngươi cũng đã đụng vào điểm mấu chốt của lão nhân gia, ngươi hôm nay khó thoát khỏi cái chết.Bá chủ cự phách chính là tài phú to lớn của một thế lực, rất khó sinh ra, đối với Sâm La Điện mà nói cũng là tổn thất lớn.Vương Túc nói không sai, Phong Phi Vân đúng là đụng vào điểm máu chốt, trước kia hắn đánh chết cường giả nửa bước cự phách của Sâm La Điện, đối với Sâm La Điện mà nói còn không coi vào đâu, nhưng mà đánh chết cự phách là hai chuyện khác nhau, nếu không giết Phong Phi Vân, Sâm La Điện mặt mũi ở đâu?Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, nói:- Sâm La Điện các ngươi muốn đánh cờ với ta, cũng nên chuẩn bị máu chảy thành sông, như thế nào?

Hiện tại mới chết hai cự phách mà thôi, chịu không nổi?- Ngươi...Vương Túc không nghĩ tới Phong Phi Vân to gan như vậy, lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, ngươi đừng cho rằng bây giờ ngươi chưa chết là vì ngươi bổn sự lớn, đó là bởi vì Tà Hoàng đại nhân không muốn giết ngươi, muốn thu phục ngươi a.

Nếu Sâm La Điện muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết rồi, làm gì có thể hung hăng càn quấy như thế chứ?- Ah!

Vậy sao?

Sâm La Điện các ngươi tới giết ta thử xem, xem các ngươi giết được ta hay không?Phong Phi rất hung ác với Vương Túc, hắn vừa rồi đã suy tính qua, sở dĩ xảy ra chuyện hôm nay, tên này không thoát khỏi liên quan.Phong Phi Vân đêm nay đã động sát cơ, lửa giận không thể dẹp loạn, mới giết hai cự phác của Sâm La Điện hắn không quan tâm, hắn muốn giết nhiều hơn nữa...Vương Túc vận dụng bổn mạng linh khí, một thanh linh kiếm đen kịt, thân kiếm như tinh thạch chế tạo, một kiếm ngang trời, khí lãng bốc lên, chín tầng trời có tiếng sấm giống như ma long giương nanh múa vuốt.Trên cánh tay Phong Phi Vân ma vân quấn quanh, trực tiếp khẽ vươn tay nắm lấy linh khí này vào tay.Tay không nắm linh khí.Ánh mắt Vương Túc mở to ra, một kiếm này đã là là toàn lực của hắn, có thể xuyên thủng núi lớn, một con sông lớn đều bị chém đứt, nhưng mà bị Phong Phi Vân dùng tay không tiếp được, xem ra....

Hắn vẫn quá xem thường Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đánh ra một quyền, trên nắm đấm có long ảnh xuất hiện, long ảnh dài chừng trăm mét, chỉ một đạo khí tức đã chấn vỡ hắn.Phốc!Chỉ một quyền, Vương Túc bị Phong Phi Vân đánh chết, thân thể hóa thành cặn bã.Cự phách thứ ba chết trong tay Phong Phi Vân.-------Chương 1061: Hung uy của Kình Thiên Côn (1)vipvandan.vn :Chương 1061: Hung uy của Kình Thiên Côn. (1)Tối nay nhất định là đại sự chấn động thiên hạ, sát khí trên người Phong Phi Vân không có tiêu tán, ngược lại càng đầm đặc hơn, giết ba cự phách làm sao đủ dẹp loạn tức giận trong lòng hắn?Thiên Tủy Binh hấp thu bổn mạng linh khí của Vương Túc, binh hồn cường đại hơn, càng sắc bén hơn.Phong Phi Vân một tay ôm Nạp Lan Tuyết Tiên vào trong ngực, lợi dụng một dây lưng quấn quanh nàng vào lưng hắn, một tay cầm Thiên Tủy Binh Đảm tiến vào màn đên, nhìn qua bầu trời quỷ dị, hét lớn một tiếng:- Ta biết rõ cường giả Sâm La Điện đã tới toàn bộ, lăn ra đây đi.Oanh!Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân bay ra ngoài, hóa thành kiếm vũ màu trắng, mấy trăm chuôi phi kiếm nhỏ như lòng bàn tay tụ tập thành một đầu chân long tiến vào giữa tầng mây, chém rụng hạ hơn mười tu sĩ áo đen, mỗi tên huyết nhục tung bay, máu tươi đỏ như máu không ngừng nhuộm đỏ mặt đất.Lại có hơn mười vị cường giả Tà Đạo vẫn lạc, giống như mưa hạ từ trên thiên mạc ngã xuống dưới.- Phong Phi Vân, lá gan của ngươi thật sự quá lớn.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão hiện lên giữa tầng mây, áo đen gia thân, trôi nổi trên trời xanh, chung quanh gió lạnh phần phật, khiến hắc bào của hắn rung lên phật phật tựa như một mặt chiến kỳ màu đen.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão đã là tồn tại đứng ở Thiên Mệnh đệ thất trọng đỉnh phong, mấy trăm năm trước, chính là hung nhân Tà Đạo, sau khi đạt tới cảnh giới cự phách đã dần biến mất khỏi tu luyện giới, tiến hành bế quan dài dòng buồn chán, mấy ngày gần đây cảm nhận được khí tức của Tà Hoàng mới xuất quan sớm.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão vừa hiện thân, đệ lục Hộ Pháp trưởng lão, Thác Bạt Hoành, và ba vị Hộ Pháp trưởng lão khí tức khổng lồ khác cũng đồng thời hiện thân, đứng ở sau phương trên thiên mạc, huyết khí tràn đầy, lực lượng phong tỏa một mảnh thiên không, ở phía sau bọn hắn, còn có rất nhiều tu sĩ Tà Đạo thân mặc hắc bào, cả đám đều sát khí mãnh liệt, như một đám minh binh che áp bầu trời.Phong Phi Vân sắc mặt rét run, tà khí trên người còn trầm trọng hơn cả những người này, nói:- Sâm La Điện các ngươi muốn đánh cờ với ta, ta tự nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi, nhưng các ngươi ngàn vạn không nên động vào Nạp Lan Tuyết Tiên.- Người Sâm La Điện chúng ta muốn động, Thiên Vương lão tử cũng phải. . .Một lão giả Sâm La Điện lạnh giọng nói, đây là một hung nhân Tà Đạo đạt đến Thiên Mệnh Đệ ngũ trọng.PHỐC.Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, đầu ngón tay bay ra một đạo tà mang trên người, ở trên hư không kích động ra chán động cực lớn, qua trong giây lát, liền xuyên thủng đầu lâu lão giả Thiên Mệnh Đệ ngũ trọng vừa lên tiếng kia, khiến hắn rơi xuống từ giữa không trung.Bành.Thi thể rơi xuống mặt đất.Rất nhiều tu sĩ Tà Đạo đều trợn mắt nhìn nhau, Phong Phi Vân thật sự quá kiêu ngạo, ở trước mặt sáu vị trưởng lão cự phách vậy mà cũng còn dám giết người, hôm nay nếu không phanh thây xé xác hắn thì sau này uy nghiêm của Sâm La Điện còn đâu nữa?Lại có năm người quát lớn Phong Phi Vân, toàn bộ đều bị chém giết, té xuống đám mây, rơi xuống trên mặt đất.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão và đệ sáu Hộ Pháp trưởng lão đồng thời nhíu mày, vừa rồi bọn hắn muốn ngăn cản Phong Phi Vân giết người, nhưng lại đều có lòng mà lực chưa đủ, Phong Phi Vân ra tay quá nhanh, mặc dù bọn hắn có tu vị cự phách đỉnh cao cũng không ngăn cản được.Phong Phi Vân giết liền sáu người, trong lúc nhất thời khiến đám hung nhân Tà Đạo ở tràng đều bị dọa sợ không dám lại mở miệng nữa.Phong Phi Vân âm thanh lạnh lùng nói:- Tà Hoàng thiếu chủ ở nơi nào, bảo hắn cút ra cho ta.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão sắc mặt âm trầm, nói:- Thiếu chủ thân phận cỡ nào, há ngươi có thể gặp được?Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão trong lòng cười lạnh, Thiếu chủ chính thiên tài kinh thế, hơn nữa hành tung thần bí, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy bộ dáng chính thức của Thiếu chủ, Phong Phi Vân còn muốn gặp Thiếu chủ, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông.Phong Phi Vân quả quyết ra tay, một chưởng vỗ ra, đánh ra một đầu Giao Long ảnh cực lớn, dài chừng hơn 100m, tuy rằng chỉ là Giao Long ảnh do lực lượng ngưng tụ mà thành, nhưng lại tựa như Giao Long chân thật, con mắt, Long tu, hàm răng trên đầu, lân phiến, móng vuốt trên người đều có thể thấy được rõ ràng.- Một đầu Giao Long lực lượng.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão lại càng hoảng sợ, kinh hô lên.Bình thường mà nói, dùng thân thể cự phách, chỉ có thể đánh ra bảy đầu Long Hổ lực lượng.Thân thể siêu cấp cự phách Thiên Mệnh đệ bát trọng, có thể đánh ra tám đầu Long Hổ lực lượng.Thân thể thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, có thể đánh ra chín đầu Long Hổ lực lượng.Muốn chỉ bằng vào thân thể đánh ra một đầu Giao Long lực lượng, chỉ có sử thi cự phách, hoặc là nửa tôn chân nhân mới có thể làm được.Phong Phi Vân sau khi rèn luyện ra khối Phượng cốt thứ hai thì cường độ thân thể đã có thể sánh vai với thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, đương nhiên thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, chính thức cường đại cũng không phải thân thể, mà là các loại thần thông thuật pháp, tùy tiện đánh ra một cái thần thông cũng gấp mấy lần lực công kích, mượn nhờ linh khí, có thể bộc phát ra hai, ba mươi lần lực công kích, đối với bọn họ mà nói thân thể chỉ là thứ yếu.Nếu không phải mượn nhờ vào lực lượng của Diêm Vương, chiến lực chính thức của bản thân Phong Phi Vân cũng chỉ hơi mạnh hơn sơ kỳ cự phách Thiên Mệnh đệ thất trọng một chút, nếu dốc sức liều mạng thì có thể tranh chấp với cự phách Thiên Mệnh đệ thất trọng trung kỳ.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão vội vàng tế ra một kiện linh khí, đánh ra tám lần lực công kích, nhưng chỉ trong nháy mắt, linh khí trong tay hắn đã bạo liệt ra, mà hai tay đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão cũng bị đụng nát, nếu không phải trên ngực hắn có một đạo phù lục chặn Giao Long hư ảnh thì lúc này hắn đã vẫn lạc rồi.Đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão đã cả kinh nói không nên lời, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, vị trí nơi vai đang không ngừng tuôn máu, hai tay biến thành bột mịn, nếu không phải có phù lục mà Sinh Mệnh Hành Giả ban cho hắn để bảo vệ tánh mạng thì lần này hắn đã chết dưới một chưởng kia của Phong Phi Vân.- Không chết, vậy thì lại đánh thêm một cái.Phong Phi Vân ra tay như tia chớp, một đạo vầng sáng bạch sắc lóe lên rồi biến mất trong tay hắn, mà đầu đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão cũng đã bay ra ngoài, thi thể không đầu rơi xuống dưới.Vị cự phách thứ tư bỏ mình.- Tất cả mọi người nghe lệnh, dẫn động Luyện Ngục đại trận, trấn giết Phong Phi Vân ở đây.Đệ lục Hộ Pháp trưởng lão phản ứng đầu tiên, lập tức hạ đạt mệnh lệnh.Phong Phi Vân thật sự quá kinh khủng, ở đây không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn, chỉ có Luyện Ngục đại trận mới có thể luyện hóa hắn thôi.Bốn vị Hộ Pháp trưởng lão còn lại cũng đều cực kỳ giật mình, từng người kết xuất ấn quyết, hai bàn tay không ngừng biến hóa, một đạo cột sáng từ lòng bàn tay bọn hắn bay ra, rơi xuống trên mặt đất, kích hoạt một trận pháp đã sớm bố trí tốt ở bên dưới.-------Chương 1062: Hung uy của Kình Thiên Côn (2)vipvandan.vn :Chương 1062: Hung uy của Kình Thiên Côn. (2)Luyện Ngục đại trận này vốn là vì Phong Phi Vân mà bố trí, dùng để phòng bị Phong Phi Vân sử dụng Ẩn Tằm Sa La đánh lén, nhưng rất nhiều người đều cho rằng căn bản không có khả năng dùng đến trận pháp này, dù sao theo bọn hắn thấy thì tu vi Phong Phi Vân chỉ có hạn, mấy vị Hộ Pháp trưởng lão ra tay, đủ để trấn áp hắn rồi.Nhưng Phong Phi Vân giết đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão cũng chỉ dùng đến hai kích, khiến bọn hắn bị ép đến không thể không sớm kích hoạt Luyện Ngục đại trận.Một tòa trận đài cự đại từ dưới lòng đất hiện lên, bao quát phương viên trăm dặm, bao trọn cả trung hình bộ lạc vào trong, đúng là muốn luyện chết tất cả mọi người trong bộ lạc này.Năm vị Hộ Pháp trưởng lão tự mình chủ trì đại trận, lại có mấy trăm vị cao thủ Tà Đạo đồng loạt ra tay, coi như là một vị chưởng giáo tiên giáo, phiệt chủ môn phiệt cũng sẽ bị luyện chết bên trongLuyện Ngục đại trận bao trọn lấy mảnh đại địa này, phương viên trăm dặm đều biến thành cấm vực, có nhị vị minh hỏa không ngừng từ trên thiên mạc rơi xuống, trên mặt đất điện mang đan vào nhau, từng đạo tử sắc thiểm điện to như cánh tay không ngừng từ lòng đất lao ra, một kích nhẹ nhàng cũng có thể đánh sập cả mảng lớn phòng ốc.Trên mặt Phong Phi Vân không chút biến sắc, đi lại trên mặt đất điện quang đan vào, chậm rãi lấy ra Kình Thiên Côn, đây là một kiện thần binh Tam phẩm linh khí đỉnh phong, đệ nhât sát khí dưới trấn thế sát binh, toàn lực thúc dục có thể bộc phát ra 27 lần lực công kích.Sau khi mượn nhờ lực lượng Diêm Vương, tu vị Phong Phi Vân có thể sánh với nửa tôn chân nhân, đã có thể thi triển ra toàn bộ uy lực của Kình Thiên Côn rồi.- Đây là một kiện sát binh không tệ.Tiếng cười khát máu của Diêm Vương vang lên trong thân thể Phong Phi Vân.Linh khí trên cánh tay Phong Phi Vân toàn bộ đều trào vào trong Kình Thiên Côn, dẫn động 100 tòa trận pháp trong Kình Thiên Côn, tựa như nguyên một đám bánh răng cực lớn đang chuyển động, phát ra thanh âm "Rầm rầm" .Bỗng dưng, Kình Thiên Côn trở nên cao chừng ngàn trượng, xuyên thẳng đám mây, tựu như một ngọn núi chèo chống trời và đất, một cổ khí tức mãnh liệt khủng bố từ bên trong tuôn ra.Ầm ầm.Phong Phi Vân vung cánh tay lên, Kình Thiên Côn liền đánh nát Luyện Ngục đại trận, tất cả tu sĩ Tà Đạo đều bị đánh bay ra ngoài, mà ngay cả ngũ đại Hộ Pháp trưởng lão cũng miệng phun máu tươi, những tu sĩ Tà Đạo khác có hơn phân nửa đều bị trọng thương, còn có hơn một trăm người trực tiếp bị đánh chết, như mưa rơi xuống từ trên bầu trời.- Mọi người chạy mau.- Phong Phi Vân lại hóa điên rồi, muốn giết hết tất cả mọi người ở đây đấy.- Quả thực so với Tà Đạo chúng ta còn muốn tâm ngoan thủ lạt hơn.. . .Khí tức Kình Thiên Côn thật sự quá khổng lồ, tất cả tu sĩ Tà Đạo toàn bộ đều thi triển ra đào mệnh chi thuật nhanh nhất của mình, chạy thục mạng về bốn phương tám hướng, mà ngay cả năm vị Hộ Pháp trưởng lão cấp bậc cự phách cũng không ngoại lệ, tu vị của Phong Phi Vân đã không phải là bọn hắn có thể rung chuyển nữa rồi.Rất nhiều người đều hối hận đến cực điểm, sớm biết Phong Phi Vân khó giết như vậy thì đã không trêu chọc hắn rồi, rốt cuộc là tên vương bát đản nào lại dám động vào nữ nhân của Phong Phi Vân chứ, đây không phải có chủ tâm muốn chết sao.Đây đã không phải là thiên tài một đời tuổi trẻ nữa rồi, quả thực tựu so với lão ma đầu sống mấy trăm năm còn dọa người hơn nhiều.- Muốn trốn sao?Phong Phi Vân hai mắt đỏ thẫm, đè ép Kình Thiên Côn xuống phía nam, tầng mây bị ép sập, toàn bộ thiên mạc đều biến thành màu đen, một vị Hộ Pháp trưởng lão cự phách sơ kỳ chạy trốn tới ngoài hai trăm dặm, nhưng vẫn bị Kình Thiên Côn nghiền chết, thân thể biến thành huyết vụ, xương cốt biến thành bột phấn.Khí tức Kình Thiên Côn trực tiếp chấn sập bảy, tám tòa núi lớn, trên đại địa còn lưu lại một côn ngấn khổng lồ, thật khiến người hoài nghi có phải là trụ chống trời đã sụp xuống rồi không nữa.Đệ lục Hộ Pháp trưởng lão vốn đã chạy trốn tới ngoài tám trăm dặm, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Triệu Tùng Dương, trong lòng càng thêm sợ, muốn dùng cấm pháp khiến tốc độ của mình bạo tăng, đột nhiên, thân thể không thể nhúc nhích, tựa như không khí đều bị đông kết lại, hắn còn chưa kịp phản kháng đã trực tiếp bị Kình Thiên Côn bắn chết.Lại một vị cự phách vẫn lạc.Phong Phi Vân dẫn theo Kình Thiên Côn, muốn đi đánh chết vị cự phách trốn chết ở phía đông kia, nhưng vào lúc này, thiên mạc nổ tung, một mảnh mây máu tuôn ra, một vị lão giả đầu đội Tử Kim quan, tóc trắng hơn mười trượng đi ra, trông thấy nguyên một đám thân thể cự phách vẫn lạc vẫn còn thiêu đốt lấy trên đại địa, đầy đất đều là tử thi và máu tươi thì lửa giận liền tuôn ra từ mi tâm, nhuộm hồng cả mảng trời.- Quả thực lật trời rồi, lại dám đánh chết nhiều cự phách của Sâm La Điện như vậy. . .Những tu sĩ Tà Đạo vẫn còn chạy thục mạng kia sau khi trông thấy lão giả ngang trời mà đến thì sắc mặt đều vui vẻ, đình chỉ trốn chết, rất nhiều người đều lộ ra biểu lộ có chút hả hê:- Đây là đệ cửu thái thượng trưởng lão, chính là sư tôn của đệ ngũ Hộ Pháp trưởng lão, đã đạt tới cảnh giới siêu cấp cự phách, giết Phong Phi Vân, như tàn sát heo chó vậy.Oanh.Kình Thiên Côn quất tới, chỉ một kích, liền trực tiếp đánh cho vị thái thượng trưởng lão này rơi xuống khỏi tầng mây, đè chết trên mặt đất.Những tu sĩ Tà Đạo kia cả đám đều sợ tới mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả. . .

Thái thượng trưởng lão cũng bị Phong Phi Vân một gậy áp chết rồi...Trên mảnh đại địa này, máu tươi đang thiêu đốt, bùn đất lây dính ma tính, biến thành màu đỏ như máu, không ngừng tuôn ra từng sợi khí lưu ăn mòn cỏ cây.Mấy tôn cự phách vẫn lạc ở đây, khiến mảnh đại địa này có biến hóa không rõ, tương lai tất nhiên sẽ thai nghén ra sinh vật tà ác, hóa thành một mảnh tánh mạng tuyệt địa.Những Cổ Cương Nhân trong trung hình bộ lạc kia đều cực kỳ kinh hãi, từ trong cửa sổ nhìn ra, có thể chứng kiến huyết lãng trên bầu trời, hỏa chủng dưới đại địa, còn có nam tử đứng trong máu và lửa, trong tay cầm lấy một cây côn chống trời, giết người như tàn sát cọng rơm cái rác kia nữa.Xa xa bầu trời, ba đạo vầng sáng chói mắt bay đến, hào quang trên người sáng chói như mặt trời, đâm vào mắt người, không thấy rõ được hình dạng của bọn hắn, chung quanh thân thể mỗi người đều có linh khí vờn quanh.Bọn hắn lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, khiến trời đêm biến thành ban ngày, nhiệt độ trong không khí chợt cấp tốc tăng vọt.Lại là ba vị thái thượng trưởng lão giá lâm.Ngoại trừ ba vị thái thượng trưởng lão này, trên đại địa, một trung niên văn sĩ mặc áo xanh chậm rãi đi đến, mi tâm trung niên văn sĩ này có một đoàn Phật Quang, hào quang kia vậy mà còn bỏng mắtt hơn cả "Xích lô đại nhật" .Mà khí tức trên thân hắn cũng đặc biệt hùng hậu, phảng phất như biến thành trung tâm cả mảnh đại địa này, tất cả quy tắc Thiên Đạo đều tụ tập tới hắn.-------Chương 1063: Rượu thịt hòa thượng phẫn nộvipvandan.vn :Chương 1063: Rượu thịt hòa thượng phẫn nộ.Tuy rằng không thấy rõ hình dạng hắn, nhưng Phong Phi Vân vẫn nhận ra hắn, đúng là một trong Sâm La Điện Tứ đại hành giả, Sinh Mệnh Hành Giả, Thiên Thu Sinh.Tứ đại hành giả chính là bốn người cường đại nhất dưới Tà Hoàng, có được quyền lợi thật lớn.Thiên Thu Sinh rất xa đi đến, nhìn nhìn vết máu và thi ngấn trên đại địa, có chút nhíu mày, mới chỉ rời đi một hồi, rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng rất nhanh lông mày hắn liền dãn ra, trong miệng thốt ra một mảnh linh khí du dương, nói:- Thần Vương đại nhân, hôm nay có phải đã làm hơi quá mức rồi không.Thiên Thu Sinh tuy rằng không biết Phong Phi Vân từ đâu có được lực lượng cường đại như thế, nhưng lại có thể cảm giác được cổ sát khí khiếp người kia, đặc biệt là cây gậy trong tay Phong Phi Vân, khiến hắn cảm giác được uy hiếp không nhỏ đến bản thân.Hôm nay toàn bộ thiên hạ đều cho rằng là Phong Phi Vân lấy đi 《 Kim Tằm Kinh 》, nhưng Phong Phi Vân lại ở ngay chỗ này, cho dù tu vi của hắn có cường đại cỡ nào, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy vượt đi hơn mười vạn dặm được.Xem ra Tà Hoàng đại nhân suy đoán cũng không chính xác, 《 Kim Tằm Kinh 》 hẳn là bị người khác lấy đi rồi.Phong Phi Vân lạnh lùng cười:- Ta làm quá phận, Sâm La Điện các ngươi làm được càng thêm quá phận, rõ ràng có người dám có cách nghĩ không an phận với Tuyết Tiên, giết mấy người này coi như còn ít, nếu để cho rượu thịt hòa thượng biết được việc này, chỉ sợ Sâm La Điện các ngươi còn chết nhiều hơn nữa đấy....Thiên Thu Sinh nghe được danh tự rượu thịt hòa thượng sắc mặt hơi đổi, nhìn nhìn bị nữ tử tuyệt sắc đang vô cùng suy yếu bị Phong Phi Vân ôm trong ngực, nữ tử này hắn vẫn còn có chút ấn tượng, một mực đi theo bên người rượu thịt hòa thượng, thập phần hoạt bát, nhưng bây giờ hơi thở đang cực kỳ suy yếu, tùy thời đều có thể hương tiêu ngọc vẫn.Thiên Thu Sinh trực tiếp nhíu mày thành chữ "Xuyên", sao lại xảy ra loại chuyện này, rốt cuộc là tên khốn nạn nào lại dám động đến nàng, nếu thật sự chọc giận rượu thịt hòa thượng, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Sâm La Điện cũng sẽ bị lật lên mất.- Sâm La Điện đã bỏ ra cái giá lớn như thế, chuyện này nên dừng ở đây rồi, nếu Thần Vương đại nhân còn muốn ra tay, vậy thì ta cũng chỉ có thể cùng Thần Vương đại nhân đánh vài chiêu thôi.Thiên Thu Sinh nhẹ nhàng vuốt chòm râu dê trên cằm, muốn đ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao nếu kinh động ra rượu thịt hòa thượng, có lẽ Sâm La Điện sẽ trả một cái giá càng lớn hơn nữaSao có thể để chuyện như thế xảy ra được.Ba vị thái thượng trưởng lão lơ lửng trên thiên mạc đều cảm thấy không cam lòng, dù sao Phong Phi Vân đánh chết sáu vị cự phách, cộng thêm một vị siêu cấp cự phách của Sâm La Điện, chuyện này nếu cứ vậy dừng ở đây thì mặt mũi Sâm La Điện để đâu.Một vị thái thượng trưởng lão trong đó lạnh giọng nói:- Sinh Mệnh Hành Giả, việc này không thể cứ như vậy được, Phong Phi Vân phải chết, bằng không thì sau này Sâm La Điện lấy đâu ra uy nghiêm thống nhất Tà Đạo.- Rất đúng, không chỉ Phong Phi Vân phải chết, mà nữ tử trong ngực hắn cũng phải chịu hình phạt tam phu lục súc.Một vị thái thượng trưởng lão khác nói.Oanh.Đúng lúc này, trên bầu trời kim vân cuồn cuộn, một Phật chưởng cự đại đánh xuống, sợ rằng có đến hơn vạn mét, trên bàn tay có bóng dáng giang hà hồ bạc, vòng quanh lấy vân ấn sơn xuyên địa lý, trực tiếp đánh cho hai tên thái thượng trưởng lão vừa lên tiếng rơi xuống mặt đất.Rượu thịt hòa thượng giết tới, hai mắt trừng trừng, Phật bào trên người tung bay, lộ ra hình xăm Thanh Long Bạch Hổ dữ tợn trên người, trong tay nắm một cây thiền trượng vàng chói, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc.- Lão tử chơi đại gia mày.Đại hòa thượng này trực tiếp nói tục, dáng vẻ này nào giống một hòa thượng đức cao vọng trọng, bộ dáng kia quả thực còn dọa người hơn cả đồ tể.Chân to của hắn mạnh mẽ dẫm xuống.- Đừng. . .Thiên Thu Sinh muốn cầu tình, nhưng đã muộn, hai thái thượng trưởng lão bị đánh xuống khỏi bầu trời đã bị rượu thịt hòa thượng giết chết, thân thể bị giậm ngang.Lại có hai vị thái thượng trưởng lão vẫn lạc, Sâm La Điện đêm nay xem như tổn thất lớn rồi.Thiên Thu Sinh cuối cùng vẫn nuốt nửa câu sau về, hít một hơi thật sâu, hai tay hợp lại, cung kính cúi đầu:- Vãn bối, bái kiến. . .- Bái con mẹ ngươi.Rượu thịt hòa thượng một tát đập bay Thiên Thu Sinh ra ngoài, trực tiếp đâm vào một tòa núi lớn, sinh tử không biết.Trong lòng rượu thịt hòa thượng giờ phút này như một đoàn hỏa, lúc này nhìn ai liền muốn giết người nấy, Nạp Lan Tuyết Tiên chính là mệnh căn của hắn, lúc nàng còn rất nhỏ đã bị hắn ôm ra Nạp Lan Sơn Trang, bởi vì hắn thật sự không biết chiếu cố hài nhi như thế nào, cho nên mới tạm thời giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho Phong gia nuôi.Hắn gởi nuôi Nạp Lan Tuyết Tiên ở Phong gia có ba mục đích, thứ nhất, Phong gia chính là một trong mấy gia tộc cao cấp nhất Nam Thái Phủ, có thể cho Nạp Lan Tuyết Tiên lớn lên trong một hoàn cảnh tốt.Thứ hai, Nữ Ma ở trong lòng đất Thương Sinh Tự tùy thời đều có thể xuất thế, cũng cần hắn trông coi, mà Thương Sinh Tự lại cách Phong gia không xa.Thứ ba, vị gia chủ đời thứ nhất của Phong gia đã chết đi nhiều năm kia, và thi hài Diêm Vương đều khiến hắn rất lo lắng, một khi Diêm Vương lần nữa xuất thế, thiên hạ nhất định sẽ nghênh đón một hồi sát kiếp vô cùng đáng sợ.Rượu thịt hòa thượng đối với hồi Phật môn đại kiếp nạn vào một vạn năm trước cũng có chút hiểu rõ, biết rõ người chung kết thời đại Phật tu chính là Diêm Vương, mà thi thể Diêm Vương lại bị Phong Mặc cướp đi, rượu thịt hòa thượng rất sợ sau khi Phong Mặc luyện hóa thi thể Diêm Vương sẽ biến thành tôn Diêm Vương thứ hai.Cho nên nói gởi nuôi Nạp Lan Tuyết Tiên ở Phong gia, kỳ thật cũng có ý để nàng nằm vùng, đương nhiên rượu thịt hòa thượng không có khả năng thật sự để nàng đi làm chuyện nguy hiểm được.Rượu thịt hòa thượng trước khi xuất gia cũng là người của Nạp Lan phiệt, tao ngộ của hắn rất giống với Nạp Lan Tuyết Tiên, đều khi còn bé mẫu thân thân phận hèn mọn, chính là thứ xuất, vừa bị xa lánh vừa bị làm khó dễ, sau khi mẫu thân chết, thiếu chút nữa đã chết đói, may mắn được chủ trì Thương Sinh Tự ôm đi, bắt đầu tu luyện.Đương nhiên hắn thích tiểu Nạp Lan, không chỉ vì Nạp Lan Tuyết Tiên chính là hậu nhân Nạp Lan gia tộc, càng bởi vì trong thân thể Nạp Lan Tuyết Tiên có sáu khỏa Xá Lợi Tử, có thể kế thừa y bát của hắn, có thể nói Nạp Lan Tuyết Tiên chính là mệnh căn của hắn, hắn có thể cái gì cũng theo ý nàng, sợ nàng chịu ủy khuất..Lúc hắn suy tính ra Nạp Lan Tuyết Tiên gặp nguy hiểm liền lập tức từ Thần Đô đuổi đến, vượt qua mấy mười vạn dặm, ai dám động đến Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn liền giết người đó.Oanh.Phía trên thiên mạc, một vị thái thượng trưởng lão cuối cùng cũng bị rượu thịt hòa thượng đánh bay ra ngoài, tựa đập một con muỗi vậy.-------Chương 1064: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện (1)vipvandan.vn :Chương 1064: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện. (1)Ngay một sát na khi rượu thịt hòa thượng đuổi đến, Diêm Vương liền nhanh chóng rút đi, che dấu vào trong sống lưng, dùng trạng thái của hắn hiện giờ, nếu bị loại cường giả cấp bậc như rượu thịt hòa thượng phát giác được, nhất định sẽ bị gạt bỏ.Rượu thịt hòa thượng nộ khí đằng đằng, đi về phía Phong Phi Vân, mỗi một bước đều chấn khiến đại địa rung rung, nhìn nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên hấp hối, vươn tay liền cướp đi Nạp Lan Tuyết Tiên trong ngực Phong Phi Vân, hung hăng trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, nói:- Nếu không phải vì ngươi, nàng căn bản sẽ không xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi về sau tốt nhất cách xa nàng một chút, bằng không thì. . .

Lão tử giết ngươi.Rượu thịt hòa thượng ôm Nạp Lan Tuyết Tiên đi, không nói nhảm thêm với Phong Phi Vân một câu, liền bay lên không mà đi.Phong Phi Vân trầm mặc không nói, rượu thịt hòa thượng nói đúng, nếu không phải vì mình, Tuyết Tiên tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, có lẽ để rượu thịt hòa thượng mang Tuyết Tiên đi, nàng sẽ sống tốt hơn, dùng tu vị của rượu thịt hòa thượng, nhất định có thể bảo trụ mạng của nàng.Phong Phi Vân đột nhiên cảm giác thể xác và tinh thần mỏi mệt, rất mệt a, toàn thân đều khó nhấc lên được một tia khí lực, chẳng lẽ đây là tác dụng phụ khi mượn nhờ lực lượng Diêm Vương sao.Phong Phi Vân vội vàng cho vào miệng một hạt Tam phẩm linh đan, linh đan vừa vào liền tan, thân thể có chút khá hơn một chút, có thêm vài phần lực lượng, liền tranh thủ thả Vô Sắc Vô Tương bị cột trên cây gỗ xuống, Vô Sắc Vô Tướng cũng bởi vì tổn thương quá nặng nên đã hôn mê, Phong Phi Vân cũng cho hắn ăn vào một hạt Tam phẩm linh đan.Phong Phi Vân thật giống như đã tiêu hao hết tất cả khí lực, ngồi trên mặt đất, đại não hỗn loạn, mặc dù tiêu hóa một hạt Tam phẩm linh đan cũng không khiến trạng thái thân thể tốt hơn bao nhiêu.Xôn xao.Trên bầu trời, xuất hiện một mảnh vầng sáng tuyết trắng, vô cùng thánh khiết thần thánh, rơi xuống đạo đạo quang điểm, lập tức liền tinh lọc tất cả sát khí và oan hồn, mặt đất vốn biến thành khô cằn lập tức tản mát ra sinh cơ vô tận, từng cọng cỏ non sinh trưởng lên, phiến lá bích lục óng ánh.Dưới mảnh tánh mạng chi lực kia gột rửa, Phong Phi Vân cảm giác mình cũng khôi phục được vài phần lực lượng, thân thể cũng không khó chịu như trước nữa.Trong vầng sáng thánh khiết, một nữ tử tuyệt mỹ đi tới, ngọc thể thướt tha, tóc dài tới eo, áo bào màu bạc bao thân, dung nhan càng hoàn mỹ không tỳ vết, nàng mới rơi xuống mặt đất, liền khiến sinh cơ một mảnh đại địa kia bắt đầu khởi động, vậy mà sinh trưởng ra một mảnh cây cối xanh um tươi tốt.Một ít Cổ Cương Nhân trong bộ lạc thấy được một màn này, vô luận là Cổ Cương hán tử khổ người cường tráng, hay là lão già gầy còm tóc trắng đều kích động không thôi, quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu:- Thần Nữ nương nương hiển linh rồi.- Thần Nữ nương nương hiển linh rồi.Có thể khiến cho cây khô gặp mùa xuân, đại địa sinh hoa, và xinh đẹp thánh khiết như thế, vậy thì chỉ có Thiên Vu Thần Nữ thôi.Phong Phi Vân tự nhiên nhận ra nữ tử từ trên không bay xuống kia, đúng là Thần Nữ tiên tử bên trong Băng cung kia, nàng mỹ diệu tuyệt luân, thân thể ôn nhu, cánh tay như ngó sen lộ ra bên ngoài trường bào, vòng quanh lấy đường cong động lòng người.Chỉ mới nhìn nàng một cái, Phong Phi Vân tựa hồ lại nhớ đén đôi đùi ngọc thon dài mà chặt chẽ kia..Không nghĩ đến lại gặp lại nàng nhanh như vậy, Phong Phi Vân ngược lại có chút xấu hổ, hắn còn chưa từng vì ngủ qua với một nữ tử mà cảm thấy xấu hổ bao giờ, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.Ta xấu hổ làm gì chứ, muốn xấu hổ cũng là nàng xấu hổ mới đúng.Rất nhanh Phong Phi Vân liền ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào nàng, nhưng vị Thiên Vu Thần Nữ này lại giống như không trông thấy Phong Phi Vân vậy, coi hắn như không khí, trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn, rơi xuống trước tòa nhà gỗ kia.Lại bị nàng bỏ qua, nàng rõ ràng ngay cả mắt cũng không liếc lấy mình một cái.Phong Phi Vân có chút không phục, dù nói thế nào cũng từng có quan hệ xác thịt, sao có thể vô tình như vậy được.Thiên Vu Thần Nữ tùy ý vung tay lên, liền xóa đi trận pháp trên nhà gỗ, sau đó dẫn La Ngọc Nhi trong nhà gỗ ra, nói vài câu với những Cổ Cương Nhân kia, sau đó liền muốn rời đi.- Cung kính thần nữ nương nương.- Cung kính thần nữ nương nương....Những Cổ Cương Nhân kia đều cung kính nàng như thần minh, thập phần thành kính.Chẳng lẽ trong mắt nàng mình ngay cả những Cổ Cương Nhân kia cũng không bằng?

Phong Phi Vân rốt cục không nhẫn được nữa, lần đầu tiên có một loại cảm giác thất bại, kêu lên:- Này, cũng nên lưu lại tên chứ?Đầu tiên quay đầu lại chính là La Ngọc Nhi, đôi mắt dễ thương sóng gợn, lông mi rung rung, mang theo vài phần nghi hoặc, nhìn nhìn Phong Phi Vân, lại nhìn Thiên Vu Thần Nữ một chút, nàng biết rõ người mà Phong Phi Vân gọi hẳn là vị tỷ tỷ này.Thiên Vu Thần Nữ trên người linh quang dịu dàng, cũng không xoay người, thản nhiên nói:- Người cũng đã tìm được, có nhiều thứ là họa không phải phúc, lưu lại trên người chỉ tổ tăng thêm tai nạn.Nàng nói rất nhẹ nhàng, thanh âm khiến người cảm giác như nước chảy ngày xuân, nàng không hề dừng lại, tựa hồ theo nàng thấy thì đã sớm thanh toán xong với Phong Phi Vân, căn bản đều không cần phải nhìn Phong Phi Vân thêm nữa, mang theo La Ngọc Nhi rất nhanh liền biến mất ở đường chân trời.Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong không khí chỉ lưu lại hương thơm nhàn nhạt khiến người mê say kia.Phong Phi Vân không đuổi theo, giờ phút này hắn cũng không còn khí lực đuổi theo nữa:- Xem ra nàng đã biết rõ ta lấy đi Kim Tằm Kinh, câu cuối cùng mà nàng nói chính là muốn nói với ta Kim Tằm Kinh cũng không phải phúc, mà là họa...

Nàng đây là đang quan tâm ta sao, có lẽ chỉ là vì không muốn tranh đoạt Kim Tằm Kinh mà sanh linh đồ thán thôi.Mặc kệ nàng nói lời này có mục đích gì, Phong Phi Vân rõ ràng hơn bất kỳ ai nếu hiện giờ giao Kim Tằm Kinh ra, đó mới là chỉ còn đường chết, cho dù biết rõ là họa, Phong Phi Vân cũng không thể không lưu trên người, căn bản không có lựa chọn nào khác.Thiên Vu Thần Nữ đời trước đã trở về, lấy vô thượng tu vị của nàng, muốn thống nhất Cổ Cương Tộc quả thật chỉ là chuyện đơn giản, hơn nữa an nguy của La Ngọc Nhi cũng không cần hắn phải lo lắng nữa.Phong Phi Vân phó thác Vô Sắc Vô Tướng cho một vị tộc lão trong bộ lạc, vị tộc lão này thấy Phong Phi Vân tựa hồ có chút giao tình với Thần Nữ nương nương liền rất nhiệt tình nhận lấy Vô Sắc Vô Tướng, sau đó bọn hắn liền dời tộc, rời khỏi nơi đầy điềm xấu này, muốn đi chỗ khác làm nơi cư trú cho bộ lạc.Phong Phi Vân kéo lấy thân thể mỏi mệt, liền bỏ chạy vào trong thập vạn hà sơn.Tất cả tu sĩ các đại tiên môn, gia tộc Thần Tấn vương triều, Bắc Minh phiệt, Tử Minh thi động, Thần Linh Cung, tất cả đại tiên môn cổ giáo, chỉ sợ đều đã đến Cổ Cương Phủ, nếu rơi vào trong tay bọn hắn, cho dù trên người Phong Phi Vân không có Kim Tằm Kinh cũng sẽ bị bọn hắn gạt bỏ, mà hy vọng sinh tồn duy nhất chính là thập vạn hà sơn.-------Chương 1065: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện (2)vipvandan.vn :Chương 1065: Tà Hoàng thiếu chủ lần đầu lộ diện. (2)Những người này nếu dám đuổi vào, Phong Phi Vân nhất định sẽ khiến bọn hắn trả một cái giá cực lớn....Rượu thịt hòa thượng mang Nạp Lan Tuyết Tiên về Ngự Thú Trai, dưới sự cứu trị của một vị Phật tôn tinh thông y đạo trong Ngự Thú Trai, Nạp Lan Tuyết Tiên tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng lại mất đi bốn trăm năm thọ nguyên, cực kỳ già yếu, chỉ mới qua ba ngày mà tóc đã bạc trắng, da thịt trên người cũng đã mất đi sáng rọi.Rượu thịt hòa thượng bưng một chén Linh Dược, còn chưa đi vào đã bị người ở bên trong ngăn cản, Nạp Lan Tuyết Tiên dùng mền che kín cả người lại, gắt gao đè lấy cửa, nức nở nghẹn ngào nói:- Ta không muốn gặp ai hết, không muốn gặp ai hết...Rượu thịt hòa thượng con mắt có chút ướt át, nói:- Tuyết Tiên, nếu ngươi không uống Linh Dược chỉ sẽ già nhanh hơn thôi.- Ta không cần ngươi lo, ngươi đi, ngươi đi đi.- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hòa thượng ta nói sai rồi, không nên ở trước mặt ngươi nói ra chữ kia.Rượu thịt hòa thượng vội vàng quạt lấy hai bàn tày mình, sau đó lại nói:- Tuyết Tiên, ngươi gần kề chỉ là thiếu đi bốn trăm năm tu vị hôi, chỉ cần ngươi chịu theo ta tu luyện, dùng thiên tư của ngươi, rất nhanh sẽ gia tăng rất nhiều rất nhiều thọ nguyên, sẽ trở nên xinh đẹp lại thôi.- Thật sao?Nạp Lan Tuyết Tiên nói.Rượu thịt hòa thượng vội vàng vỗ ngực lồng ngực cam đoan nói:- Người xuất gia không nói dối, sau khi người trở nên càng thêm trẻ tuổi xinh đẹp, khẳng định sẽ mê chết tiểu tử Phong Phi Vân kia, hắn khẳng định ước gì được đi theo sau người, chỉ ngắm nhìn mình ngươi, những nữ nhân khác hắn không thèm liếc lấy một cái.- Thật vậy chăng.Nạp Lan Tuyết Tiên mở cửa ra một tiaRượu thịt hòa thượng rốt cục thở ra một hơi, chỉ cần cô nàng này không muốn tìm chết, vậy thì tất cả vẫn còn hi vọng, trong lòng lại mắng tên vương bát đản Phong Phi Vân kia một trận, nếu không phải vì hắn, Tuyết Tiên sao lại biến thành bộ dáng hiện giờ chứ.- Thật sự, trước tiên ngươi uống chén Linh Dược này đi đã.Rượu thịt hòa thượng biết rõ Nạp Lan Tuyết Tiên hiện giờ người nào cũng không muốn gặp, vì vậy liền để chén trên mặt đất, sau đó âm thầm lặng lẻ thối lui, trốn ra xa xa, thẳng đến khi trông thấy Nạp Lan Tuyết Tiên vụng trộm cầm lấy chén trong lòng mới thở dài một hơi.Thật sự là nghiệt duyên ah, rượu thịt hòa thượng trong lòng có chút hối hận lúc trước đã đưa Nạp Lan Tuyết Tiên đến Phong gia, bằng không thì nàng cũng sẽ không gặp phải một hồi đại kiếp nạn như vậy, càng sẽ không nhớ mãi không quên tên lãng tử Phong Phi Vân kia....Sâm La Điện bản bộ.Trong Tà Hoàng Cung bao phủ một tầng khắc nghiệt nhàn nhạt, phàm là Tà Đạo hung nhân tiến vào trong cung giờ phút này đều câm như hến, cả đám đều đứng nghiêm, động cũng không dám động một cái, sợ hơi chút động sẽ gặp phải tai nạn.Mặc dù là những Hộ Pháp trường lão, thái thượng trưởng lão kia, giờ phút này sắc mặt đều khó chịu nổi, chỉ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.Vài ngày trước, Sâm La Điện vẫn lạc sáu vị cự phách, bốn vị siêu cấp cự phách, chuyện này huyền náo xôn xao trong Sâm La Điện, nhận được Tà Hoàng chỉ lệnh, mỗi người đều dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến Tà Hoàng Cung, sợ đến muộn một bước, sẽ trở thành đối tượng để Tà Hoàng phát tiết lửa giận.Tà Hoàng an vị ở vị trí trên nhất, lộ ra thập phần bình tĩnh an tường, tựa như một lão giả hiền lành vô hại, ánh mắt quét qua mọi người một lần, sau đó thản nhiên nói:- Cả đám đều làm sao vậy, không phải chỉ là một hồi đánh cờ sao, thua thì thua, chết mấy người thôi, chẳng lẽ Sâm La Điện lại không thua nổi sao?Một ít Tà Đạo bá chủ ở bên dưới đều thầm thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, Tà Hoàng lại nói một câu- Ai có thể nói cho ta biết, Phong Phi Vân mới chỉ là Thiên Mệnh đệ lục trọng sơ kỳ mà thôi, vì sao có thể đánh chết thái thượng trưởng lão Thiên Mệnh đệ bát trọng không?Tất cả Tà Đạo bá chủ lại vội vàng cúi đầu xuống, tâm tư càng thêm trĩu nặng, lúc này không ai dám nói loạn cả.Tà Hoàng nói:- Bích Khâu, ngươi đã từng là đệ nhất trí sư Sâm La Điện đệ tam điện a, hơn nữa Phong Phi Vân còn đang muốn tìm cháu gái của ngươi Bích Tiên Tiên, muốn lấy Huyết Cấm Huyền Trạc trên người nàng, xem ra bọn hắn tựa hồ có chút quan hệ, ngươi nói cho ta biết là vì sao đi?Một lão giả khẽ ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào Tà Hoàng, tuy rằng trên mặt lộ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang không ngừng run rẩy, nói:- Huyết Cấm Huyền Trạc trên người Tiên Tiên chính là Nam Cung Hồng Nhan gieo xuống, nàng và Phong Phi Vân không có nửa điểm quan hệ...- Ngươi đây là đang trả lời vấn đề của ta sao?Thanh âm Tà Hoàng có chút rét run.Lão giả gọi là Bích Khâu kia lập tức sợ tới mức quỳ trên mặt đất, líu lo thưa dạ nói:- Phong...

Phong Phi Vân chính là người không thể suy tính...

Việc này...

Việc này...- Huyền vệ, mau kéo hắn ra giết, đưa cháu gái kia của hắn trực tiếp đưa đi Dục Nô Cung.Thanh âm Tà Hoàng thập phần bình thản.Một nam tử toàn thân đều bị áo giáp màu đen bao trùm liền đi tới chỗ Bích Khâu đang quỳ trên mặt đất.Bích Khâu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng không ngừng dập đầu trên mặt đất, đầu cũng sắp vỡ ra, nói:- Bích Khâu vô năng, muôn lần chết không hết tội, chỉ cầu Tà Hoàng khai ân bỏ qua cho Tiên Tiên, ngàn vạn không thể đưa nàng đi Dục Nô Cung...

Cầu Tà Hoàng khai ân...Toàn bộ người trong Tà Hoàng Cung không ai dám nói hộ một câu, thậm chí có không ít Tà Đạo bá chủ còn lộ ra vài phần cười lạnh, Bích Tiên Tiên đã từng là đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ tứ điện, nế bị đưa đi Dục Nô Cung, vậy mình cũng sẽ được nếm thử tư vị rồi.Huyền vệ kéo lấy một chân Bích Khâu, liền bước ra ngoài Tà Hoàng Cung, Tà Đạo bá chủ hai bên cả đám đều tự động tách ra một con đường, biểu hiện thập phần lạnh lùng, thật giống như Huyền vệ đang kéo một con chó vậy.Đúng lúc này, ngoài Tà Hoàng Cung truyền đến một thanh âm hết sức trẻ tuổi- Dừng tay.Tất cả mọi người cả kinh, lúc này còn có người vì Bích Khâu cầu tình, chẳng lẽ muốn chết sao.Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào từ bên ngoài đi đến, toàn thân đều bao phủ vầng sáng màu trắng, đôi tay thon dài mà tinh tế tỉ mỉ, quả thực còn tinh tế hơn rất nhiều thiếu nữ, thân thể của hắn tuấn dật, trên người tản ra uy thế nhàn nhạt, trên mặt mang một mặt nạ quỷ màu bạc, tuy rằng không thấy rõ mặt hắn, nhưng chỉ thấy đôi mắt kia của hắn, cũng đã khiến rất nhiều Tà Đạo bá chủ không kìm lòng được cuối đầu xuống.- Thì ra là Thiếu chủ trở về rồi.Huyền vệ nói như thế, có chút khom người với nam tử trẻ tuổi trước mắt này, tạm thời thả Bích Khâu raNam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc kia đi tới trung ương Tà Hoàng Cung, duỗi ra đôi tay tinh tế tỉ mỉ, cúi đầu với Tà Hoàng, nói:-------Chương 1066: Hổ lạc đồng bằng (1)vipvandan.vn :Chương 1066: Hổ lạc đồng bằng. (1)- Sư tôn, đối với chuyện về Phong Phi Vân Bích trưởng lão quả thật không biết rõ tình hình, Bích Khâu trưởng lão trí lực cao thâm, chính là nhân tài hiếm có của Sâm La Điện, tuyệt đối không thể giết, ta muốn thay lão nhân gia ông ta cầu tình, mặt khác chuyện Phong Phi Vân, ta nghĩ mình biết vì sao.Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc kia vừa đi đến, hào khí trong Tà Hoàng Cung lập tức trở nên không giống trước.Tà Hoàng cẩn thận nhìn nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc kia một chút nói:- Ngươi bị thương?- Chút tổn thương thôi, không có trở ngại.Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.Tà Hoàng trầm ngâm một lát, sau đó phất phất tay, thiết khải nam tử vốn kéo lấy Bích Khâu chợt lui về:- Nếu Thiếu chủ đã cầu tình cho ngươi, vậy thì cái đầu này của ngươi tạm thời gởi lại trên cổ vậy.Bích Khâu cuối cùng thở dài một hơi, cái mạng này xem như giữ được rồi, may mắn Thiếu chủ kịp thời đuổi tới, bằng không thì không chỉ hắn, mà ngay cả toàn bộ Bích thị nhất tộc kết cục đều sẽ rất bi thảm, Bích Khâu chợt tràn đầy cảm kích với vị Thiếu chủ này:- Bích Khâu cảm tạ ân không giết của Tà Hoàng, cái mạng này của Bích Khâi sau này sẽ là của Tà Hoàng và Thiếu chủ.Nói xong lời này liền vội vàng lui về chỗ cũ.Trong lòng rất nhiều Tà Đạo bá chủ ở đầy đều lộ vẻ thất vọng, nhưng lại không ai biểu hiện ra ngòai, Tà Hoàng không dễ chọc, Tà Hoàng thiếu chủ sao lại dễ chọc chứ?

Nếu Tà Hoàng thiếu chủ đã cầu tình cho Bích Khâu, ai còn dám đối nghịch với Tà Hoàng thiếu chủ nữa?- Phong Phi Vân sở dĩ có thể bộc phát ra chiến lực cường đại như vậy, có lẽ là có chút quan hệ với Diêm Vương trong truyền thuyếtNam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc nói.Nghe được danh tiếng Diêm Vương, rất nhiều Tà Đạo bá chủ ở đây đều phát lạnh, không kìm lòng được nghĩ tới một loại truyền thuyết.- Diêm Vương?

Là người phương nào?Tà Hoàng có chút cau mày.Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc lại nói:- Diêm Vương chỉ là một bộ hài cốt, là bị tổ tiên Tử Minh thi động đào ra từ trong Vũ Hóa Mộ Nguyên, thời gian khai quật đã không thể khảo cứu, nhưng chuyện chân chính khiến danh tự Diêm Vương khiếp sợ thiên hạ phát sinh vào 1500 năm trước, đến lúc đó mọi người mới biết được sự tồn tại của Diêm Vương, mà lúc đó sư tôn đã tiến vào Đồng Lô Sơn, tự nhiên không biết truyền thuyết về Diêm Vương.Nghe đến đây, Tà Hoàng cũng nổi lên hứng thú, tu vị đạt tới loại cảnh giới như hắn, đã rất ít thứ có thể khiến bọn hắn cảm thấy hứng thú, nói:- Chỉ là một bộ hài cốt có thể đáng sợ thế nào, ngược lại có chút ý tứ.- Một giọt hủ huyết của Diêm Vương liền có thể giết chết một vị cự phách.

Diêm Vương mặc dù đã chết đi, như vẫn là tồn tại vô cùng khủng bố.Tà Hoàng cũng có chút động dung, nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của đám Tà Đạo bá chủ bên dưới, rất hiển nhiên những người này cũng biết truyền thuyết về Diêm Vương, một giọt máu tươi có thể giết chết một vị cự phách, thật không đơn giản, nói:- Vậy Diêm Vương kia sao lại nhấc lên quan hệ với Phong Phi Vân?Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc nói:- Mấy năm trước, Vạn Tượng Tháp ra một vị tiên tài cấp bậc sử thi kinh tài tuyệt diễm, lúc độ Địa Kiếp đưa tới mười ba đầu nham tương, được phong làm đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều từ trước tới nay, mà sau khi hắn độ kiếp thành công, lại bị Tử Minh thi động ám toán, trúng một giọt Diêm Vương Hủ Huyết.

Vốn dùng tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng của hắn, một khi trúng Diêm Vương Hủ Huyết liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng qua mấy năm sau, mọi người phát hiện hắn vẫn còn sống rất tốt, lại trở nên càng thêm cường đại.- Thiên tài cấp bậc sử thi này chính là Phong Phi Vân?Tà Hoàng nói.Nam tử mang theo mặt nạ quỷ màu bạc nhẹ gật đầu, nói:- Một giọt Diêm Vương Hủ Huyết liền cự phách cũng có thể giết chết, lại không thể giết chết Phong Phi Vân lúc ấy chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ở trong đó vốn đã có cố quái rất lớn, ta hoài nghi hắn rất có thể đã nhận được truyền thừa của Diêm Vương, hoặc là dung hợp một bộ phận thi cốt của Diêm Vương, có thể vào lúc nguy cơ sinh tử mượn nhờ một bộ phận lực lượng của Diêm Vương.- Diêm Vương!Tà Hoàng nhẹ nhàng niệm hai chữ như vậy, sau đó liền nhắm đôi mắt già nua lại bắt đầu suy tính, nhưng sau nửa ngày cũng chỉ có thể suy tính ra vụn vặt, căn bản không cách nào suy tính ra lai lịch của Diêm Vương.Càng như thế, Tà Hoàng lại càng là cảm thấy tầm quan trọng của thi cốt Diêm Vương, trình độ trân quý thậm chí không dưới Kim Tằm Kinh.Đúng lúc này, phía dưới, một lão giả tóc hoa râm bờ môi nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.Động tác của hắn, Tà Hoàng tự nhiên đều thấy trong mắt, nói:- Đệ nhất điện chủ, ngươi tựa hồ có lời gì muốn nói sao?Sâm La Điện đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chỉnh hợp thập đại điện trước kia, nhưng vẫn bảo trì lại xưng hô thập điện, chỉ là điện chủ thập điện hiện tại cũng phải nghe theo lệnh Tà Hoàng.Có thể nói, hôm nay Sâm La Điện, ngoại trừ Tà Hoàng thiếu chủ và bốn vị hành giả, quyền lợi lớn nhất, địa vị cao nhất chính là mười vị điện chủ, mỗi người đều có chiến uy kinh thiên động địa, có thể một mình đảm đương một phía, luận chiến lực, chiến lực của một ít điện chủ không hề dưới Tứ đại hành giả.Đệ nhất điện chủ vội vàng đi ra, trong đôi mắt ám tụ thần hoa, bộ pháp mang theo quy tắc và vận luật, mặc dù ở trước mặt Tà Hoàng vẫn biểu hiện cực kỳ thong dong, nói:- Hồi bẩm Tà Hoàng đại nhân, 1500 năm trước, đệ nhất điện từng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt thi cốt Diêm Vương, đoạt được ba căn xương sườn.Ba căn xương sườn của Diêm Vương.Lời này vừa nói ra, Tà Đạo bá chủ ở đây cả đám đều hai mặt nhìn nhau, Diêm Vương chính là tồn tại chí tà chí ác trong truyền thuyết, không nghĩ tới trong Sâm La Điện vậy mà lại có ba căn xương sườn của hắn.Rất nhanh ba căn xương sườn đã được mang ra, mang đến Tà Hoàng Cung, một cổ khí tức rét lạnh mà âm lãnh tràn ngập toàn bộ cung điện, mặc dù là đám Tà Đạo bá chủ tu luyện công pháp tà đạo này cũng có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm, hàn khí đang không ngừng khởi động trong thân thể.Ba căn Diêm Vương xương sườn, bị phong ấn trong ba khẩu quan tài Thanh Đồng, ngay một khắc khi quan tài được mở ra, một cổ chí tà chi khí bừng lên, biến thành một mảnh đám mây màu đen, ngưng tụ thành một bóng dáng màu đen, trực tiếp cuốn lấy hai Tà Đạo bá chủ cách đó không xa vào.

Hai Tà Đạo bá chủ này đều có tu vị nửa bước cự phách, nhưng giờ phút này đều không có lực phản kháng, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên gầy gò khô quắt.- Hừ!Tà Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong thân thể cũng sinh ra một cổ tà khí khổng lồ, trực tiếp đánh tan tà khí trên Diêm Vương xương sườn, hai Tà Đạo bá chủ kia chợt rơi xuống trên mặt đất, huyết nhục trên người cũng đã bị hút hơn phân nửa, thân thể tràn đầy nếp nhăn, thật giống như chỉ có một lớp da dán ở trên người, sinh cơ trong thân thể ngay cả một lão đầu tử sắp chết cũng không bằng.-------Chương 1067: Hổ lạc đồng bằng (2)vipvandan.vn :Chương 1067: Hổ lạc đồng bằng. (2)Những Tà Đạo bá chủ khác nhìn thấy hai người khô quắp trên mặt đất đều cảm thấy sợ, liên tiếp lui về phía sau, không dám đến gần quan tài Thanh Đồng kia.Tà Hoàng ngồi ở phía trên, trực tiếp cách không duỗi ra một tay ra, trực tiếp thăm dò vào trong quan tài Thanh Đồng, trảo lên một căn xương cốt tản ra màu đen nồng đậm, bên trong xương cốt kia tản mát ra khói đen nồng đậm, tựa như một lỗ đen thôn phệ tất cả vầng sáng.Tà Hoàng nắm Diêm Vương xương sườn ở trong tay, lần nữa nhắm mắt lại, tiến hành suy tính, lúc này rất nhanh đã có kết quả, đôi mắt già nua mở ra, tản mát ra vầng sáng chiếu sáng cả Thiên Địa chiếu sáng, nói:- Thì ra Diêm Vương chính là người chung kết thời đại Phật tu, một sinh linh vô cùng khủng bố, nếu có thể mượn nhờ tà khí trên thi cốt hắn để tu luyện tà công, ta mới có thể ở trên mảnh đại địa Thần Tấn vương triều này tấn cấp đến cảnh giới cao hơn nữaTà Hoàng thả Diêm Vương xương sườn lại vào trong quan tài Thanh Đồng, trong mắt sáng tối luân chuyển, nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, không tiếc bất cứ giá nào thu thập Diêm Vương thi cốt.

Trên người Phong Phi Vân có lẽ có một đoạn Diêm Vương thi cốt, trước tiên thu hồi đoạn thi cốt trên người hắn đi.. . .Thân thể Phong Phi Vân vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không còn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả linh khí bên trong đan điền cũng không thể vận chuyển, lúc này tùy tiện đến một tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng có thể lấy mạng hắn.Phong Phi Vân rất muốn té trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng hắn biết rõ lúc này hắn tuyệt đối không thể ngủ, không biết có bao nhiêu truy binh đã chạy đến bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, một khi hắn dừng lại, thì tất sẽ bị bọn chúng đuổi theo.Tuy rằng những người này đều không thể suy tính ra vị trí cụ thể của Phong Phi Vân, nhưng lại có thể thông qua một ít dấu vết để lại tìm kiếm được lộ tuyến Phong Phi Vân chạy trốn, một khi bị bất cứ người nào trong bọn họ bắt được, vậy thì tử kỳ của hắn cũng đến rồiHuống chi nơi này chính là bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, dị thú và hung cầm khắp nơi đều có, nếu hắn ngã trên mặt đất, nói không chừng không đến nửa canh giờ là đã bị mãng xà, địa ngạc, hác tham lang đi qua nuốt vào trong bụng, vậy thì chết càng thêm oan uổng rồi.Trạng thái Phong Phi Vân hiện giờ tuy rằng không tốt lắm, nhưng trên người vẫn mang theo khí tức Vạn Thú Chiến Thể, có thể uy hiếp dị thú bình thường, khiến chúng nó không dám đến gần, mà một khi hắn ngã xuống, vậy thì sẽ khác rồi.Đã có ba đầu dị thú chú ý tới Phong Phi Vân, một đầu xích hổ cực lớn, cao chừng bốn mét, dài hơn tám mét, trên đỉnh đầu còn lóe lên hỏa diễm nhàn nhạt, không xa không gần đi theo sau lưng Phong Phi Vân.Đầu thứ hai là một đầu kền kền màu đen, đôi cánh triển khai ra rộng đến 10m, bay thẳng đến trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, một khi Phong Phi Vân ngã xuống, nhất định sẽ lập tức mổ xuống, gặm lấy hắnĐầu thứ ba là một đầu mãng xà dài hơn 7m, thân thể còn to hơn cả thân cây, bò qua trên mặt đất làm lưu lại một vết hằn sâu, lưỡi rắn vừa nhổ ra, một gốc đại thụ cũng lập tức héo rũ, thân cây trở nên đen kịt.- Hôm nay thật đúng là Hổ lạc đồng bằng, thậm chí ngay cả ba đầu dị thú cũng muốn ăn thịt ta.Phong Phi Vân nắm Thiên Tủy Binh Đảm trong tay, một bên cảnh giác những dị thú này, một bên lướt qua trong rừng rậm.Nhưng trời còn chưa có tối mà khí lực trên người Phong Phi Vân đã như dùng hết, mí mắt càng ngày càng nặng, thậm chí nga ycar Thiên Tủy Binh Đảm trong tay cũng không nắm vững, hắn không thể không dừng lại, đặt mông ngồi trên đồng cỏ ướt át, lại dùng một hạt linh đan, bắt đầu điều tức.Ba đầu linh thú kia cũng bồi hồi cách Phong Phi Vân chừng mười trượng, khi thì thăm dò chụp về phía Phong Phi Vân một phát, phát hiện Phong Phi Vân mở to mắt, chúng liền lại lập tức lui về.- Muốn đạt được lực lượng cường đại, nhất định phải trả giá một cái giá cực lớn, trong tà hồn của ta ẩn chứa lực lượng tà khí thật sự quá nặng, mặc dù trong thân thể ngươi có được Yêu Ma chi huyết, thậm chí tu luyện ra hai khối Phượng cốt, như vẫn không chịu nổi cổ tà khí tinh thuần này.

Kinh mạch và huyết mạch đều phá hư nghiêm trọng, cho dù ngươi mỗi ngày đều nuốt linh đan, cũng cần ba tháng mới có thể chữa trị được, đây là vì thể chất của ngươi đặc thù, nếu đổi thành người khác, mặc dù là thượng vị cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, nếu dám tiếp thu lực lượng của ta, vận hành trong thân thể thì hiện giờ đã chết rồi.Thanh âm Diêm Vương truyền ra.Phong Phi Vân sau khi ăn vào linh đan, hiệu quả cũng không lớn lắm, thân thể đã thập phần không còn chút sức lực nào, toàn thân không chỗ nào không đau nhức, nói:- Ba tháng!

Ta căn bản không đợi được ba tháng, nhiều nhất ba ngày, người những tiên môn đại giáo kia nhất định sẽ tìm được dấu vết ta lưu lại lúc tiến vào Thập Vạn Sơn Hà, một khi để bọn hắn một đường truy tung tới, vậy thì ta chỉ còn đường chết.Phong Phi Vân tuy rằng trên đường đi đều tận lực che dấu dấu vết, nhưng nhất định không thể gạt được cường giả chân chính, trừ phi Phong Phi Vân có thể khôi phục thực lực, mới có thể xóa đi tất cả dấu vết, thậm chí không lưu lại bất cứ dấu vết nào.Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc kia vừa đi đến, hào khí trong Tà Hoàng Cung lập tức trở nên không giống trước.Tà Hoàng cẩn thận nhìn nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc kia một chút nói:- Ngươi bị thương?- Chút tổn thương thôi, không có trở ngại.Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.Tà Hoàng trầm ngâm một lát, sau đó phất phất tay, thiết khải nam tử vốn kéo lấy Bích Khâu chợt lui về:- Nếu Thiếu chủ đã cầu tình cho ngươi, vậy thì cái đầu này của ngươi tạm thời gởi lại trên cổ vậy.Bích Khâu cuối cùng thở dài một hơi, cái mạng này xem như giữ được rồi, may mắn Thiếu chủ kịp thời đuổi tới, bằng không thì không chỉ hắn, mà ngay cả toàn bộ Bích thị nhất tộc kết cục đều sẽ rất bi thảm, Bích Khâu chợt tràn đầy cảm kích với vị Thiếu chủ này:- Bích Khâu cảm tạ ân không giết của Tà Hoàng, cái mạng này của Bích Khâi sau này sẽ là của Tà Hoàng và Thiếu chủ.Nói xong lời này liền vội vàng lui về chỗ cũ.Trong lòng rất nhiều Tà Đạo bá chủ ở đầy đều lộ vẻ thất vọng, nhưng lại không ai biểu hiện ra ngòai, Tà Hoàng không dễ chọc, Tà Hoàng thiếu chủ sao lại dễ chọc chứ?

Nếu Tà Hoàng thiếu chủ đã cầu tình cho Bích Khâu, ai còn dám đối nghịch với Tà Hoàng thiếu chủ nữa?- Phong Phi Vân sở dĩ có thể bộc phát ra chiến lực cường đại như vậy, có lẽ là có chút quan hệ với Diêm Vương trong truyền thuyếtNam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc nói.Nghe được danh tiếng Diêm Vương, rất nhiều Tà Đạo bá chủ ở đây đều phát lạnh, không kìm lòng được nghĩ tới một loại truyền thuyết.- Diêm Vương?

Là người phương nào?Tà Hoàng có chút cau mày.-------Chương 1068: Hổ lạc đồng bằng (1)Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc lại nói:- Diêm Vương chỉ là một bộ hài cốt, là bị tổ tiên Tử Minh thi động đào ra từ trong Vũ Hóa Mộ Nguyên, thời gian khai quật đã không thể khảo cứu, nhưng chuyện chân chính khiến danh tự Diêm Vương khiếp sợ thiên hạ phát sinh vào 1500 năm trước, đến lúc đó mọi người mới biết được sự tồn tại của Diêm Vương, mà lúc đó sư tôn đã tiến vào Đồng Lô Sơn, tự nhiên không biết truyền thuyết về Diêm Vương.Nghe đến đây, Tà Hoàng cũng nổi lên hứng thú, tu vị đạt tới loại cảnh giới như hắn, đã rất ít thứ có thể khiến bọn hắn cảm thấy hứng thú, nói:- Chỉ là một bộ hài cốt có thể đáng sợ thế nào, ngược lại có chút ý tứ.- Một giọt hủ huyết của Diêm Vương liền có thể giết chết một vị cự phách.

Diêm Vương mặc dù đã chết đi, như vẫn là tồn tại vô cùng khủng bố.Tà Hoàng cũng có chút động dung, nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của đám Tà Đạo bá chủ bên dưới, rất hiển nhiên những người này cũng biết truyền thuyết về Diêm Vương, một giọt máu tươi có thể giết chết một vị cự phách, thật không đơn giản, nói:- Vậy Diêm Vương kia sao lại nhấc lên quan hệ với Phong Phi Vân?Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc nói:- Mấy năm trước, Vạn Tượng Tháp ra một vị tiên tài cấp bậc sử thi kinh tài tuyệt diễm, lúc độ Địa Kiếp đưa tới mười ba đầu nham tương, được phong làm đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều từ trước tới nay, mà sau khi hắn độ kiếp thành công, lại bị Tử Minh thi động ám toán, trúng một giọt Diêm Vương Hủ Huyết.

Vốn dùng tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng của hắn, một khi trúng Diêm Vương Hủ Huyết liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng qua mấy năm sau, mọi người phát hiện hắn vẫn còn sống rất tốt, lại trở nên càng thêm cường đại.- Thiên tài cấp bậc sử thi này chính là Phong Phi Vân?Tà Hoàng nói.Nam tử mang theo mặt nạ quỷ màu bạc nhẹ gật đầu, nói:- Một giọt Diêm Vương Hủ Huyết liền cự phách cũng có thể giết chết, lại không thể giết chết Phong Phi Vân lúc ấy chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ở trong đó vốn đã có cố quái rất lớn, ta hoài nghi hắn rất có thể đã nhận được truyền thừa của Diêm Vương, hoặc là dung hợp một bộ phận thi cốt của Diêm Vương, có thể vào lúc nguy cơ sinh tử mượn nhờ một bộ phận lực lượng của Diêm Vương.- Diêm Vương!Tà Hoàng nhẹ nhàng niệm hai chữ như vậy, sau đó liền nhắm đôi mắt già nua lại bắt đầu suy tính, nhưng sau nửa ngày cũng chỉ có thể suy tính ra vụn vặt, căn bản không cách nào suy tính ra lai lịch của Diêm Vương.Càng như thế, Tà Hoàng lại càng là cảm thấy tầm quan trọng của thi cốt Diêm Vương, trình độ trân quý thậm chí không dưới Kim Tằm Kinh.Đúng lúc này, phía dưới, một lão giả tóc hoa râm bờ môi nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.Động tác của hắn, Tà Hoàng tự nhiên đều thấy trong mắt, nói:- Đệ nhất điện chủ, ngươi tựa hồ có lời gì muốn nói sao?Sâm La Điện đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chỉnh hợp thập đại điện trước kia, nhưng vẫn bảo trì lại xưng hô thập điện, chỉ là điện chủ thập điện hiện tại cũng phải nghe theo lệnh Tà Hoàng.Có thể nói, hôm nay Sâm La Điện, ngoại trừ Tà Hoàng thiếu chủ và bốn vị hành giả, quyền lợi lớn nhất, địa vị cao nhất chính là mười vị điện chủ, mỗi người đều có chiến uy kinh thiên động địa, có thể một mình đảm đương một phía, luận chiến lực, chiến lực của một ít điện chủ không hề dưới Tứ đại hành giả.Đệ nhất điện chủ vội vàng đi ra, trong đôi mắt ám tụ thần hoa, bộ pháp mang theo quy tắc và vận luật, mặc dù ở trước mặt Tà Hoàng vẫn biểu hiện cực kỳ thong dong, nói:- Hồi bẩm Tà Hoàng đại nhân, 1500 năm trước, đệ nhất điện từng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt thi cốt Diêm Vương, đoạt được ba căn xương sườn.Ba căn xương sườn của Diêm Vương.Lời này vừa nói ra, Tà Đạo bá chủ ở đây cả đám đều hai mặt nhìn nhau, Diêm Vương chính là tồn tại chí tà chí ác trong truyền thuyết, không nghĩ tới trong Sâm La Điện vậy mà lại có ba căn xương sườn của hắn.Rất nhanh ba căn xương sườn đã được mang ra, mang đến Tà Hoàng Cung, một cổ khí tức rét lạnh mà âm lãnh tràn ngập toàn bộ cung điện, mặc dù là đám Tà Đạo bá chủ tu luyện công pháp tà đạo này cũng có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm, hàn khí đang không ngừng khởi động trong thân thể.Ba căn Diêm Vương xương sườn, bị phong ấn trong ba khẩu quan tài Thanh Đồng, ngay một khắc khi quan tài được mở ra, một cổ chí tà chi khí bừng lên, biến thành một mảnh đám mây màu đen, ngưng tụ thành một bóng dáng màu đen, trực tiếp cuốn lấy hai Tà Đạo bá chủ cách đó không xa vào.

Hai Tà Đạo bá chủ này đều có tu vị nửa bước cự phách, nhưng giờ phút này đều không có lực phản kháng, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên gầy gò khô quắt.- Hừ!Tà Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong thân thể cũng sinh ra một cổ tà khí khổng lồ, trực tiếp đánh tan tà khí trên Diêm Vương xương sườn, hai Tà Đạo bá chủ kia chợt rơi xuống trên mặt đất, huyết nhục trên người cũng đã bị hút hơn phân nửa, thân thể tràn đầy nếp nhăn, thật giống như chỉ có một lớp da dán ở trên người, sinh cơ trong thân thể ngay cả một lão đầu tử sắp chết cũng không bằng.Những Tà Đạo bá chủ khác nhìn thấy hai người khô quắp trên mặt đất đều cảm thấy sợ, liên tiếp lui về phía sau, không dám đến gần quan tài Thanh Đồng kia.Tà Hoàng ngồi ở phía trên, trực tiếp cách không duỗi ra một tay ra, trực tiếp thăm dò vào trong quan tài Thanh Đồng, trảo lên một căn xương cốt tản ra màu đen nồng đậm, bên trong xương cốt kia tản mát ra khói đen nồng đậm, tựa như một lỗ đen thôn phệ tất cả vầng sáng.Tà Hoàng nắm Diêm Vương xương sườn ở trong tay, lần nữa nhắm mắt lại, tiến hành suy tính, lúc này rất nhanh đã có kết quả, đôi mắt già nua mở ra, tản mát ra vầng sáng chiếu sáng cả Thiên Địa chiếu sáng, nói:- Thì ra Diêm Vương chính là người chung kết thời đại Phật tu, một sinh linh vô cùng khủng bố, nếu có thể mượn nhờ tà khí trên thi cốt hắn để tu luyện tà công, ta mới có thể ở trên mảnh đại địa Thần Tấn vương triều này tấn cấp đến cảnh giới cao hơn nữaTà Hoàng thả Diêm Vương xương sườn lại vào trong quan tài Thanh Đồng, trong mắt sáng tối luân chuyển, nói:- Truyền mệnh lệnh của ta, không tiếc bất cứ giá nào thu thập Diêm Vương thi cốt.

Trên người Phong Phi Vân có lẽ có một đoạn Diêm Vương thi cốt, trước tiên thu hồi đoạn thi cốt trên người hắn đi.. . .Thân thể Phong Phi Vân vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không còn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả linh khí bên trong đan điền cũng không thể vận chuyển, lúc này tùy tiện đến một tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng có thể lấy mạng hắn.Phong Phi Vân rất muốn té trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng hắn biết rõ lúc này hắn tuyệt đối không thể ngủ, không biết có bao nhiêu truy binh đã chạy đến bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, một khi hắn dừng lại, thì tất sẽ bị bọn chúng đuổi theo.-------Chương 1069: Lục nhân nhân (1)vipvandan.vn :Chương 1069: Lục Nhân Nhân. (1)- Nếu không cút xa ta ra thì đừng trách ta không khách khí.Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, vẽ trong hư không một cái, một đầu kền kền cực lớn bay trên không 100m ngã xuống dưới, bị phanh thây thành hai nửa.Những dị thú kia cũng đã tu luyện mấy trăm năm, đã có một tia trí tuệ, thấy Phong Phi Vân không dễ chọc, cả đám đều nhanh chóng tán loạn, rất nhanh liền biến mất trong rừng.Phong Phi Vân cũng không hề dừng lại, liền tranh thủ thu thập sạch sẽ dấu vết trên mặt đất, liền lập tức chạy thục mạng vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, nơi này mới chỉ là vài trăm dặm bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, những tu sĩ muốn cướp đoạt Kim Tàm Kinh tùy thời đều có thể đuổi đến, chỉ có trốn vào chỗ càng sâu hơn trong Thập Vạn Sơn Hà mới có thể đạt được càng nhiều sinh cơ hơn nữa.Trước khi đêm đến, ba đạo nhân ảnh ở trong rừng nối đuôi nhau mà ra, đến chỗ đêm qua Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, dừng lại, một nữ tử chừng hai mươi trong đó trong mắt trái bay ra một khối thủy tinh màu xanh da trời, tựa hồ là một kiện thiên tài địa bảo, có chút chiếu qua trên mặt đất, sau đó liền lại cất thủy tinh vào, bay trở về trong mắtNữ tử này da thịt thập phần trắng nõn, bờ môi mang theo một vòng khêu gợi hồng nhuận phơn phớt, trong đôi mắt long lanh kia lại mang theo vài phần màu sắc trang nhã, nói:- Trên mặt đất có lưu lại khí tức của Phong Phi Vân, đêm qua hắn từng dừng lại ở chỗ này.- Suốt một ngày, Phong Phi Vân mới chạy được ba trăm dặm đường, nói rõ trong khi hắn quyết đấu với Sâm La Điện đã bị trọng thương, hắn khẳng định không đi xa đâu, tiếp tục đuổi.Lục Lân đại khái chừng bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật đã vượt qua 200 tuổi, nhìn nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt luân vừa nói chuyện, đặc biệt dừng lại trên lưng ngọc mảnh khảnh của nàng mấy giây, sâu trong đồng tử hiện lên vài phần dị sắc.Lục Nhân Nhân một đôi lông mày lá liễu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể mềm mại đáng yêu, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần lạnh như băng, răng trắng môi hồng, nói:- Tam thúc, Phong Phi Vân cũng không phải loại đơn giản, sáu vị cự phách, một vị siêu cấp cự phách của Sâm La Điện đều chết trong tay của hắn, cho dù hắn bị trọng thương, chúng ta muốn đối phó hắn cũng cần chú ý cẩn thận, bằng không rất có thể sẽ bị hắn ám toán.Lục Nhân Nhân đang mặc thanh sam, như một cây hoa tường vi tú lệ, đặc biệt là đôi mắt đẹp kia của nàng luôn tản ra lam mang nhàn nhạt, giống như một vịnh lam nguyệt thủy đàm vậy.Nử tử mê người như thế, tuyệt đối là tình nhân trong mộng trong mắt vô số nam nhân, người theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng tu vi của nàng rất cao, hơn nữa lai lịch cũng rất lớn, nam tử bình thường rất khó được nàng để vào mắt.Lục Lân chính là Tam thúc của Lục Nhân Nhân, đi theo còn có một trung niên nhân nữa, người trung niên này khí độ bất phàm, mi tâm vậy mà ngưng tụ lấy một ấn ký tia chớp, chính là nhị ca của Lục Lân, Lục Kim Hâm, cũng là Nhị thúc của Lục Nhân Nhân, là người tu vị cao nhất trong ba người.- Nhân Nhân nói đúng, Phong Phi Vân quỷ kế đa đoan, am hiểu ẩn nấp, nếu không phải Nhân Nhân có U Lam Linh Nhãn, chúng ta căn bản không có khả năng tìm được tung tích Phong Phi Vân nhanh như vậy.Lục Kim Hâm hiển nhiên ổn trọng hơn Lục Lân nhiều lắm, bên người đi theo một đầu linh điểu màu xanh, duỗi ra hai đôi cánh, trong ánh mắt lộ ra kim hồng sắc song sắc, hai cái điểu trảo bám trên mặt đất, cao chừng hơn một người.Có thể thu phục một đầu linh thú, bởi vậy có thể thấy được tu vị Lục Kim Hâm này cường đại thế nào.Lục Lân nhẹ gật đầu, cung kính nói:- Nhị ca nói đúng, nhưng tên Phong Phi Vân này đáng giận đến cực điểm, thù của Ly Vi chúng ta không thể không báo ah!

Một khi cướp lấy Kim Tàm Kinh, nhất định phải nghiền xương tên vương bát đản Phong Phi Vân kia thành tro.Nhắc đến "Ly Vi", sắc mặt Lục Nhân Nhân lập tức phát lạnh, hận ý đối với Phong Phi Vân cũng tăng đến cực hạn, Lục Ly Vi chính là muội muội của nàng, vốn ở Sâm La Điện đệ thập điện tu luyện, nhưng lại bị Phong Phi Vân ô nhục, sau khi trở lại Phổ Đà Sơn chưa từng cười qua, càng chủ động đưa ra yêu cầu tiến vào Vong Hồn động phủ bế quan, đã ba năm vẫn chưa đi ra.Vốn sau khi tin tức Kim Tàm Kinh truyền đến Phổ Đà Sơn, chỉ có Lục Lân và Lục Kim Hâm bị điều động đi, nhưng Lục Nhân Nhân vì báo thù cho muội muội mình, cũng đưa ra yêu cầu muốn cùng đi, bởi vì nàng có được U Lam Linh Nhãn, có được năng lực vạn dặm truy tung, cộng thêm Lục Lân cực lực khuyên bảo, Lục Kim Hâm tuy rằng rất không muốn Lục Nhân Nhân đi ra mạo hiểm, nhưng sau khi nghĩ đến năng lực đặc thù của nàng, cuối cùng vẫn đã đáp ứng.- Giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, đêm xuống, bên trong Thập Vạn Sơn Hà sẽ trở nên dị thường khủng bố và hung hiểm, chúng ta tối nay sẽ tạm thời ở lại chỗ này một đêm, sáng sớm ngày mai toàn lực truy kích Phong Phi Vân, tin tưởng dùng tốc độ của chúng ta, đuổi theo Phong Phi Vân bị trọng thương chỉ là vấn đề thời gian thôi.Sau khi Lục Kim Hâm nói xong, liền thả linh điểu màu xanh kia ra ngoài, dò xét tình huống chung quanh, mà hắn thì lại bắt đầu bố trí trận pháp trên mặt đất.Một khi tiến vào Thập Vạn Sơn Hà, vô luận tu vị ngươi cao bao nhiêu, đêm xuống đều phải ngoan ngoãn co đầu rút cổ lại..., bằng không thì chỉ có một con đường chết.Lục Nhân Nhân tìm được một khối đá sạch sẽ, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, trên người vờn quanh lấy một tầng hà úy mờ mịt, tựu như tiên cơ trong mây, so với muội muội nàng Lục Ly Vi càng tăng thêm vài phần thành thục và khí chất vũ mị.Chợt, Lục Nhân Nhân mở ra đôi mắt đẹp, cảm giác được có người đang nhìn chăm chú lên mình, vội vàng quay đầu, lại phát hiện sau lưng chính là Tam thúc Lục Lân.

Lục Lân đang điều tra địa hình chung quanh, một khi gặp phải dị thú vây công cũng có thể tùy thời rút lui điChẳng lẽ là ảo giác?Lục Nhân Nhân tự nhiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tam thúc mình sẽ nhìn mình, vì vậy liền không quan tâm nữa, có Nhị thúc và Tam thúc ở đây, chẳng lẽ còn có người dám gây bất lợi với nàng sao?...Ngày hôm nay, Phong Phi Vân tổng cộng chạy đi hơn sáu nghìn dặm đường, so với hơn ba trăm dặm đường ngày trước nhanh hơn rất nhiều.Khi lần nữa đêm xuống, Phong Phi Vân cũng ngừng lại, trên người khắp nơi đều là vết máu, tuy rằng hắn trên đường đi đã tận lực né tránh địa bàn những linh thú cường đại kia, nhưng vẫn bị hơn mười đầu dị thú cường đại công kích, trong đó có hai lần Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã chết trong miệng dị thú.Hắn hiện giờ tu vị còn không chưa hoàn toàn khôi phục, đừng nói linh thú, chỉ một ít dị thú cường đại cũng đã có thể lấy mạng hắ rồi.Phong Phi Vân tìm một tiểu sơn cốc để ở lại qua đêm, tiểu sơn cốc này rất trống trải, có hai con đường có thể đi ra ngoài, cho dù một đường trong đó bị linh thú phá hỏng thì vẫn còn một đường khác để ra ngoài.-------Chương 1070: Tu luyện Kim Tàm Kinhvipvandan.vn :Chương 1070: Tu luyện Kim Tàm Kinh.Giờ phút này sắc trời cũng đã càng lúc càng tối, dãy nũi chung quanh thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng hô của dị thú, chấn khiến sông núi đại nhạc đều run rẩy.Trong lòng Phong Phi Vân âm thầm kêu khổ, đêm xuống, các loại sinh vật cổ quái và dị thú bên trong Thập Vạn Sơn Hà đều sẽ chạy ra, đến lúc đó sẽ càng thêm nguy hiểm, hiện giờ Phong Phi Vân đã bất chấp những tu sĩ tùy thời có thể đuổi tới kia rồi, có thể vượt qua đêm nay được hay không còn rất khó nói.Phong Phi Vân không đi vào trong Thập Vạn Sơn Hà nữa, dừng lại ở ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả sơn động cũng lười tìm, dùng một chút khí lực không còn nhiều lắm trong thân thể chôn dưới mặt đất chín khối linh thạch, vây quanh minh ở giữa trung ương linh thạch, khắc lục trên mặt đất một trận pháp phòng hộ đơn giản, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng phòng ngự một ít dị thú không ra hồn vẫn không thành vấn đề.Đến khi làm xong tất cả, mồ hôi trên người Phong Phi Vân cũng đã làm ướt đẫm áo, ngón tay trở nên run rẩy, gian nan bò dậy, con mắt đã không thể mở lên được nữa, đại não cũng hỗn loạn, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.Phong Phi Vân cắn chặc đầu lưỡi, khiến mình bảo trì một tia thanh tỉnh, sau đó đặt Kim Phật bảy tấc ở trước người, bản thân cũng khoanh chân, mắt không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm vào tằm đồ sau lưng Kim Phật, dưới kim mang mờ mịt của Kim Phật chiếu rọi, Phong Phi Vân cảm giác thân thể vậy mà không còn mỏi mệt nữa, bắt đầu toàn tâm tìm hiểu bức tằm đồ đầu tiên.Bức tằm đồ đầu tiên, chỉ là một cái Tằm Noãn màu vàng.Cái Tằm Noãn này thập phần thật nhỏ, nhưng mỗi khi liếc nhìn sang, lại có hình dạng bất đồng, tổng cộng có 1800 loại hình thái, có 1800 biến số.Phong Phi Vân lực lĩnh ngộ kinh người, mặc dù đây là Phật môn Thánh Điển, bác đại tinh thâm, nhưng dù sao chỉ là bức nhập môn đồ đầu tiên, hắn rất nhanh đã tìm được chỗ đột phá, một đêm qua đi đã tìm hiểu được hơn bảy trăm loại hình thái của Tằm Noãn đồ.Phong Phi Vân chắp tay trước ngực, đặt ở trước ngực, lòng bàn tay không ngừng tuôn ra kim quang, câu thông với Tử Phủ linh khí trong đan điền, chậm rãi uẩn dưỡng di chứng nghiêm trọng trên ngườiĐến khi Phong Phi Vân mở to mắt thì đã là sáng sơm hôm sau, bên tai có tiếng chim kêu to, thanh thúy dễ nghe, xa xa vân khai vụ tán, hơi nước bốc lên, chỉ qua một đêm, Phong Phi Vân cảm giác giác quan thứ sáu của mình rộng mở, thậm chí có một loại cảm giác như lão tăng ngồi thiền, nhạt xem chúng sinh.Đương nhiên đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt, rất nhanh Phong Phi Vân đã trở lại với hiện thực.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cảm giác được thân thể tựa hồ hơi khá hơn một chút, tuy rằng vẫn không nhấc nổi bao nhiêu lực lượng, nhưng trong kinh mạch lại có một tia kim mang nhàn nhạt đang lưu chuyển, không ngừng chữa trị thân thể nghiền nát.Hơn nữa thân thể cũng không hề đau đớn, cũng không hề mỏi mệt như trước nữa, tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều.- Kim Tàm Kinh quả nhiên thần kỳ, mới chỉ tu luyện một đêm đã có kỳ hiệu như vây, một khi tu luyện tới cảnh giới nào đó, quả thực có thể bách bệnh bất xâm, vạn độc bất tổn, thân thể bất diệt, khó trách thiên hạ lại có nhiều người tranh đoạt như vậy, đoán chừng đan dược dùng Kim tằm Phật khí ngưng tụ thành còn hữu hiệu hơn vô số linh đan.Phong Phi Vân ngày hôm qua uống liền ba viên Tam phẩm linh đan cũng không thể khiến thân thể có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng mới chỉ tu luyện Kim Tàm Kinh một đêm, trong thân thể mới chỉ có một tia Kim Tằm Phật Khí đã khiến thân thể khôi phục không ít rồi.Chỉ là chữa thương thì Kim Tằm Phật Khí tuyệt đối còn hữu hiệu hơn cả Tam phẩm linh đan, đây mới chỉ tu luyện bức tằm đồ đầu tiên thôi, thuộc về Kim Tằm Phật Khí sơ cấp nhất.Nếu kiên trì tu luyện Kim Tàm Kinh, nói không chừng thật có thể đủ trong vòng 3 ngày, khiến mình khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.Phong Phi Vân nhìn nhìn chung quanh mình, phát hiện trên mặt đất để lại rất nhiều dấu chân dị thú, xem ra tối hôm qua ở đây rất không bình tĩnh, đến không dưới mười đầu dị thú, nhưng cũng không cường đại lắm, bị trận pháp thủ hộ ngăn cản lại.Phong Phi Vân hiện giờ coi như đã khôi phục được một ít tu vị, cũng không e ngại những dị thú này nữa, hắn đào chín miếng linh thạch chôn dưới lòng đất lên, chín miếng linh thạch này đã tiêu hao chừng một phần ba, nhỏ đi không ít, cái này chỉ có thể nói rõ buổi tối hôm qua những dị thú kia công kích tuyệt đối rất hung mãnh, bằng không thì không có khả năng tiêu hao nhiều linh thạch như vậy được.Ngoại trừ ba đầu dị thú ngày hôm qua vẫn một mực đi theo Phong Phi Vân ra, chung quanh lại thêm hơn mười đầu dị thú, trên bầu trời cũng có mấy chục đầu dị cầm cực lớn đang bồi hồi, hiển nhiên đều là đuổi tới vào tối qua, thịt Phong Phi Vân có lực hấp dẫn cực lớn với bọn chúng.Ngày hôm qua Phong Phi Vân đối với mấy đầu dị thú này còn chút phòng bị, nhưng hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, trực tiếp tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một thanh phi kiếm chói mắt, chém đầu lão hổ cao bốn mét kia thành hai đoạn, kiếm khí thập phần hung lệ, khiến những dị thú khác đều bị dọa hoảng sợ, nhao nhao lui về sau.- Nếu không cút xa ta ra thì đừng trách ta không khách khí.Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, vẽ trong hư không một cái, một đầu kền kền cực lớn bay trên không 100m ngã xuống dưới, bị phanh thây thành hai nửa.Những dị thú kia cũng đã tu luyện mấy trăm năm, đã có một tia trí tuệ, thấy Phong Phi Vân không dễ chọc, cả đám đều nhanh chóng tán loạn, rất nhanh liền biến mất trong rừng.Phong Phi Vân cũng không hề dừng lại, liền tranh thủ thu thập sạch sẽ dấu vết trên mặt đất, liền lập tức chạy thục mạng vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, nơi này mới chỉ là vài trăm dặm bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, những tu sĩ muốn cướp đoạt Kim Tàm Kinh tùy thời đều có thể đuổi đến, chỉ có trốn vào chỗ càng sâu hơn trong Thập Vạn Sơn Hà mới có thể đạt được càng nhiều sinh cơ hơn nữa.Trước khi đêm đến, ba đạo nhân ảnh ở trong rừng nối đuôi nhau mà ra, đến chỗ đêm qua Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, dừng lại, một nữ tử chừng hai mươi trong đó trong mắt trái bay ra một khối thủy tinh màu xanh da trời, tựa hồ là một kiện thiên tài địa bảo, có chút chiếu qua trên mặt đất, sau đó liền lại cất thủy tinh vào, bay trở về trong mắtNữ tử này da thịt thập phần trắng nõn, bờ môi mang theo một vòng khêu gợi hồng nhuận phơn phớt, trong đôi mắt long lanh kia lại mang theo vài phần màu sắc trang nhã, nói:- Trên mặt đất có lưu lại khí tức của Phong Phi Vân, đêm qua hắn từng dừng lại ở chỗ này.- Suốt một ngày, Phong Phi Vân mới chạy được ba trăm dặm đường, nói rõ trong khi hắn quyết đấu với Sâm La Điện đã bị trọng thương, hắn khẳng định không đi xa đâu, tiếp tục đuổi.Lục Lân đại khái chừng bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật đã vượt qua 200 tuổi, nhìn nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt luân vừa nói chuyện, đặc biệt dừng lại trên lưng ngọc mảnh khảnh của nàng mấy giây, sâu trong đồng tử hiện lên vài phần dị sắc.-------Chương 1071: Chân mệnh thiên tử (1)vipvandan.vn :Chương 1071: Chân mệnh thiên tử. (1)- Nhân Nhân, ngươi và mẹ ngươi lớn lên thật giống nhau, ngươi có biến mẹ ngươi năm đó vốn là vị hôn thê của ta, lại vì thiên tư cha ngươi cao hơn ta, tu vị mạnh hơn ta, vậy mà hoành đao đoạt ái, cướp đi Tố Y, ta hận ah!

Ta thật sự rất hận!

Vào ngày bọn hắn đại hôn, ta một người trốn ở trong phòng uống rượu, uống đến thiếu chút nữa say chết, nhưng lại không ai biết.- Ngươi nói bậy, cha ta và mẹ ta chính là lưỡng tình tương duyệt...Lục Nhân Nhân không biết vì sao đột nhiên cảm giác vị Tam thúc trước mắt này trở nên thập phần lạ lẫm, lạ lẫm đến có chút không rõ, lạ lẫm giống như một con Sói, con mắt lửa nóng, trần trụi trắng trợn nhìn chằm chằm vào mình.- Ngân ngân!

Lưỡng tình tương duyệt, ta đã sớm không tin vào cái lưỡng tình tương duyệt chó má gì đó rồi, Nhân Nhân, ngươi biết ta vì sao lại cầu nhị ca cho ngươi cùng đi Thập Vạn Sơn Hà không, bởi vì ngươi và mẹ ngươi thật sự rất giống, mẹ ngươi thiếu nợ ta, ta phải đòi lại ở trên người ngươi.

Ha ha!Thanh âm Lục Lân trở nên có chút dồn dập, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Lục Nhân Nhân, yết hầu trở nên khô khốc, giờ khắc này hắn không biết đã tưởng tượng trong đầu bao nhiêu lần, nhưng ở Phổ Đà Sơn hắn không dám làm, đi tới Thập Vạn Sơn Hà thì hắn có thể muốn làm gì thì làm rồi.Lục Nhân Nhân nào ngờ Tam thúc vậy mà lại đột nhiên tập kích mình, càng muốn xâm phạm mình, nàng bị Lục Lân đánh trúng vào Tử Phủ đan điền, mấy cái đại mạch vận chuyển linh khí trong thân thể cũng bị đánh nát, căn bản không ngưng tụ ra được chút lực lượng, lại nói, cho dù nàng không bị Lục Lân đánh lén, lấy tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng của hắn cũng không phải là đối thủ của Lục Lân.Khó tự trách lúc trước khi mình đưa ra yêu cầu muốn đi theo đuổi giết Phong Phi Vân, Tam thúc lại tích cực đáp ứng như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm có phần tâm tư này rồi, chỉ là ở Phổ Đà Sơn hắn không dám biểu hiện ra, tiến vào Thập Vạn Sơn Hà hắn liền không còn gì cố kỵ nữa rồiXoẹt xẹt.Lục Nhân Nhân bị Lục Lân trấn áp, không hề có lực lượng phản kháng, mảng lớn quần áo trên người bị kéo xuống, quần áo còn dính lấy máu chảy ra từ miệng vết thương, cùng thân thể tinh khiết hoàn mỹ của nàng tạo thành nét đối lập rõ rệt.- Ba đầu linh thú kia đều thập phần cường đại, nhị ca hiện giờ chỉ sợ đã chết trận, Nhân Nhân, ngươi chỉ có đi theo ta mới ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, ngươi yên tâm Tam thúc sẽ đối tốt với ngươi mà.Lục Lân đã có chút điên cuồng, nhìn thấy bộ dáng Lục Nhân Nhân phảng phất như nhìn thấy bộ dáng mẫu thân nàng vậy, khiến tà hỏa trong thân thể hắn thiêu đốt khắp toàn thân.Lục Nhân Nhân cắn chặt hàm răng, hai tay che lấy vị trí áo bào bị xé rách, nói:- Lục Lân, nếu ngươi dám đụng vào ta, tất nhiên sẽ bị Phổ Đà Sơn đuổi giết, lực lượng Phổ Đà Sơn ngươi có lẽ nên rõ ràng hơn bất kỳ ai.Nàng không hề gọi Tam thúc nữa, mà trực tiếp gọi là Lục Lân, theo nàng thấy thì Lục Lân hiện giờ đã thuộc cùng loại với Phong Phi Vân, thậm chí còn buồn nôn hơn cả tên ác đồ Phong Phi Vân kia nữa.- Ha ha, chờ ta giết chết Phong Phi Vân, đoạt được Kim Tàm Kinh, đến lúc đó tu vị tất sẽ đột nhiên tăng mạnh, một khi tu luyện thành công Kim Tàm Kinh, cho dù người Phổ Đà Sơn không đến tìm ta, ta cũng sẽ giết bằng được, trước hết là giết cha ngươi, sau đó đoạt lại mẹ ngươi, đúng rồi, còn cả muội muội ngươi nữa, đến lúc đó một nhà bốn người sẽ là chúa tể trên phiến đại địa này.Lục Lân ánh mắt nóng rực, tiếng cười càng vô cùng càn rỡ.- Tên điên, tên điên...Trong mắt Lục Nhân Nhân lộ vẻ tuyệt vọng, muốn điều động linh khí trong thân thể, tự tán sinh mệnh lực, cho dù chết, cũng không thể bị Lục Lân làm bẩn đượcNàng thập phần cẩn thận, bởi vì một khi bị Lục Lân phát giác, nàng liền cơ hội tự sát cũng sẽ không có.Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nàng cứng lại, chỉ thấy một đạo vầng sáng bạch sắc hiện lên trước mắt, sau một khắc, đầu Lục Lân đã bay ra ngoài, trong cổ lao ra huyết tuyền cao hơn ba thước, sau đó ầm ầm té trên mặt đất.Vốn Lục Nhân Nhân đã chuẩn bị tốt tự sát, lại không nghĩ đến lại phát sinh biến cố như thế, sau khi thi thể Lục Lân ngã xuống, lộ ra một thân ảnh nam tử suất khí anh tuấn, nam tử này toàn thân đều tản ra bảo quang nhàn nhạt, lông mi rậm rạp chỉnh tề, đôi mắt tràn đầy mị lực.Ở nơi hoang vắng như Thập Vạn Sơn Hà này vậy mà gặp được một nam tử như vây, hơn nữa khí tức trên người nam tử này lại đặc biệt thuần khiết, khiến người cảm thấy hết sức thoải mái.Nàng lại không biết, đây đều là do Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, nếu vào hai ngày trước, nàng nhìn thấy Phong Phi Vân, nhất định sẽ bị cổ tà khí và sát khí trên người Phong Phi Vân hù sợ ngay.Tu vị Lục Lân đã đạt đến nửa bước cự phách đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền bước vào cảnh giới cự phách, tuy rằng trong khi quyết đấu với linh thú đã bị thương không nhẹ, nhưng Phong Phi Vân cũng chỉ có thể thông qua đánh lén mới có thể một kích tất sát hắn.- Hừ, muốn truy sát ta, nhất định phải trả giá thật nhiều.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế, sau đó mới dời ánh mắt đến trên người Lục Nhân Nhân đang núp trong lá cây, muốn nhổ cỏ tận gốc, làm thịt luôn cả nữ tử này.Nhưng ngay khi ánh mắt Phong Phi Vân vừa tiếp xúc với nữ tử này liền hơi sững sờ, đây cũng không phải vì mỹ mạo của Lục Nhân Nhân, mà càng nhiều là cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ ta đã gặp nàng ở nơi nào rồi sao?Đúng rồi.Trong đầu Phong Phi Vân nhớ lại một người, nữ tử này lớn lên rất giống với một yêu nữ của Sâm La Điện, yêu nữ kia tựa hồ gọi là Lục Ly Vi, đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ thập điện, người con gái trước mắt này khẳng định có quan hệ với Lục Ly Vi.Đối với Lục Ly Vi, Phong Phi Vân cũng không có cảm tình gì, theo hắn thấy chẳng qua chỉ là một yêu nữ Tà Đạo yêu nữ thôi.Một ít Tà Đạo yêu nữ, tuy rằng mỹ mạo tuyệt trần, nhưng vì tác dụng phụ khi tu luyện công pháp Tà Đạo nên cần không ngừng hấp thụ Dương nguyên của nam tử, không biết đã ngủ qua biết bao nhiêu nam nhân, cho nên Phong Phi Vân ngủ với một yêu nữ, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.Lúc ấy một đời tuổi trẻ Sâm La Điện và Vạn Tượng Tháp giao phong, không biết có bao nhiêu nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp bị tà nhân Sâm La Điện chà đạp, Phong Phi Vân hắn cũng không phải chính nhân quân tử, ngủ hai Tà Đạo yêu nữ thì đã saoBị người khi dễ đến trên đầu còn có thể nhẫn, đó chính là bọn hèn nhát, người khác đối đãi ta như thế nào, ta liền phải trả lại gấp bội.Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.Về phần nữ tử này có quan hệ thế nào với Lục Ly Vi, Phong Phi Vân cũng không muốn biết, theo hắn thấy đã dám tới đuổi giết mình, vậy thì nhất định là muốn cướp lấy Kim Tàm Kinh, loại người này tuyệt đối không thể lưu.-------Chương 1072: Chân mệnh thiên tử (2)vipvandan.vn :Chương 1072: Chân mệnh thiên tử. (2)Ngay khi Phong Phi Vân muốn gạt bỏ Lục Nhân Nhân thì đột nhiên nghĩ đến trên cổ tay Lục Ly Vi cũng có một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, bên trong có một giọt huyết dịch của Hồng Nhan, giọt huyết dịch kia Phong Phi Vân nhất định phải thu hồi lại.Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân vốn đã nổi lên sát ý liền thu lại.- Cái kia...

Đa tạ ân cứu mạng.Lục Nhân Nhân sau nửa ngày mới phản ứng lại, vừa rồi mình lại bị cổ khí chất trên người hắn hấp dẫn, nhìn mê mẫn, ông trời...

ơ... i, đây là làm sao vậy.Trên mặt Lục Nhân Nhân sinh ra một vòng đỏ ửng, liền tranh thủ thu ánh mắt về, vậy mà hồn nhiên quết mất nơi này là Thập Vạn Sơn Hà, một nam tử lạ lẫm sao lại xuất hiện ở đây được.Lục Nhân Nhân sau nửa ngày cũng không thấy đối phương nói chuyện, có chút ngẩng đầu, mới phát hiện thì ra hắn đang nhìn chằm chằm vào cằm mình, đúng lúc này nàng mới phát hiện áo bào trên người mình đã sớm rách mướp, lại bị Lục Lân xé nát một khối lớn, quả thực chính là áo rách quần manh, mặc dù có ý dùng hai tay che chắn, nhưng vẫn có một nửa ngực ngọc lộ ra ngoài.- Ah...Nàng hét lên một tiếng, mặt càng đỏ hơnNếu vào lúc khác, có nam nhân dám nhìn chằm chằm vào nàng như thế, nàng đã sớm chém nam tử kia thành tám khối, nhưng đối mặt với nam tử xa lạ vừa cứu mạng mình này, nàng vậy mà... lại thẹn thùng, chẳng lẽ là vì cổ khí tức chỉ trên người hắn mới có kia sao.Phong Phi Vân lại có chút buồn bực, nữ tử vừa nhìn tu luyện chính là công pháp Tà Đạo, với tư cách là một vị đệ tử Tà Đạo tu vị không kém sao lại sợ bị người nhìn chứ.Bất quá nữ nhân này quả thật cũng rất đẹp, không kém muội muội nàng bao nhiêu, thậm chí có nhiều chỗ còn phát dục tốt hơn muội muội, càng thêm mê người, khó trách Tam thúc nàng cũng động tâm với nàng, nữ tử như vậy chính là vưu vật trên giường mà nam nhân tha thiết ước mơ, ngay cả Phong Phi Vân vừa rồi cũng có chút động tâm.Nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là lúc chơi nữ nhân, không biết có bao nhiêu cường giả đã tiến nhập Thập Vạn Sơn Hà, hơn nữa tu vi của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, một khi giao phong với cường giả chân chính, chỉ sẽ bị chết đến ngay cả xương cốt cũng không còn.- Thực xin lỗi, vừa rồi...

Vừa rồi...Phong Phi Vân cũng không biết nói gì cho phải, liền trực tiếp xoay người qua, thở ra một hơi thật sâu, sau nửa ngày, Lục Nhân Nhân đã đổi lại một kiện linh ti sa la màu xanh, cột lấy một đai lưng bích ngục, mà ngay cả vết máu trên mặt cũng bị nàng tây đi, bọt nước lăn xuống trên gương mặt tinh tế, tựa như một gốc thanh liên chớm nở vậy.- Ta...

Gọi là Lục Nhân Nhân, đến từ Lục gia Phổ Đà Sơn.Lục Nhân Nhân trông thấy bóng lưng Phong Phi Vân lỗi lạc mà đứng, tâm hồn thiếu nữ không ngừng nhảy lên "Bịch bịch", loại cảm giác này thật sự rất cổ quái, trước kia chưa từng gặp qua, khiến cho nàng có chút bàng hoàng, có chút không kềm chế được, đối với nam tử trước mắt này cũng tràn ngập tò mò.Có thể một kiếm đánh chết Lục Lân, tu vi của hắn khẳng định rất cao, hơn nữa hắn còn trẻ tuổi như thế, sợ rằng không quá 30 tuổi, đây là một nam tử kiệt xuất bực nào chứ.Lục Nhân Nhân chưa từng nghĩ qua, nam tử trước mắt này chính là Phong Phi Vân mà nàng hận đến muốn nghiền xương thành tro, theo nàng thấy thì Phong Phi Vân chính là một tên hèn mọn bỉ ổi tặc mi thử nhãn, hơn nữa Phong Phi Vân còn là Yêu Ma Chi Tử, nói không chừng lớn lên nửa người nửa thú, khủng bố dữ tợn, căn bản không thể so sánh với nam tử tiêu sái trước mặt này đượcHơn nữa, nam tử này còn vào lúc nàng tuyệt vọng nhất từ trên trời giáng xuống, cứu được mạng nàng, thậm chí nàng cũng hoài nghi, nam tử này có phải chính là chân mệnh thiên tử trong đời nàng không nữa, tất cả mọi việc đã được định từ trong tối tăm.Nàng lại không biết, nam tử này một khắc trước trong lòng còn nghĩ đến việc gạt bỏ nàng.- Phổ Đà Sơn, chẳng lẽ ngươi chính là đệ tử của Phổ Đà Sơn sao?Phong Phi Vân lộ vẻ giật mình.Phổ Đà Sơn, chỉ chính là một trong hai sơn trong "Nhất điện lưỡng sơn tam vực" của Tà ĐạoTrước khi Tà Hoàng chưa quay lại, Sâm La Thập Điện chưa sáp nhập, Phổ Đà Sơn vẫn là đứng đầu Tà Đạo, bá chủ vô thượng, bài danh trên "Thần Tấn vương triều đại thế lực" rất gần với triều đình.Cho dù hôm nay Sâm La Điện đã sáp nhập, Tà Hoàng đã quay về, nhưng luận thực lực, cũng chưa chắc có thể đè ép "Phổ Đà Sơn" .Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Nhai nô lệ tràng, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung trước kia cũng chỉ là thế lực cấp dưới của Phổ Đà Sơn thôi.Nàng thấy nam tử trước mắt này sau khi nghe được mình chính là đệ tử Phổ Đà Sơn vậy mà chỉ hơi hơi giật mình, có thể thấy tâm chí hắn không phải cao bình thường, Lục Nhân Nhân đối với hắn lại xem trọng thêm vài phần, nói:- Ân công, không cần phải khẩn trương, Phổ Đà Sơn chúng ta gần đây làm việc ân oán rõ ràng, không hề giống với bên ngoài đồn đãi đâu.Phong Phi Vân vội vàng nói:- Đừng gọi ta ân công, gọi ta...

Vô Tướng a.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói ra tên thật của bản thân, vì vậy liền dùng danh tự Vô Sắc Vô Tướng ra thay thế một chút.- Vô Tướng, sao lại giống pháp danh của đệ tử cửa Phật thế?Trong lòng Lục Nhân Nhân có chút xiết chặt, ngay cả nàng cũng không biết sao mình lại khẩn trương, thật giống như rất không hi vọng Phong Phi Vân chính là đệ tử cửa Phậ vậy.Sau khi nàng thấy đầu tóc dài kia của Phong Phi Vân, lại âm thầm thở dài một hơi, hắn hẳn không phải là đệ tử cửa Phật.Phong Phi Vân nói:- Ta đã từng được một vị cao nhân Phật môn chỉ điểm, đã trở thành tục gia đệ tử của Phật môn, Vô Tướng, đây là pháp danh mà sư tôn đặt cho, để tỏ lòng tôn trọng với lão nhân gia ông ta nên đến nay ta cũng không dám đổi tên.- Thì ra chỉ là tục gia đệ tử.Lục Nhân Nhân lại thở dài một hơi, nhưng trong đầu nàng chợt một hồi mê muội, trước mắt đột nhiên tối sầm, liền ngã trên mặt đất.Phong Phi Vân tốc độ cực nhanh, trước khi nàng ngã trên mặt đất liền ôm lấy eo nàng, tay đặt trên cổ tay nàng, kiểm tra tình trạng thân thể một chút, phát hiện trên người của nàng không chỉ bị linh thú đả thương, hơn nữa mấy đại kinh mạch vận chuyển linh khí đều bị đánh nát, bởi vì thương thế quá nặng nên mới đột nhiên hôn mê.Cứu, hay không cứu đây.Phong Phi Vân ôm thân thể mềm mại trong tay, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên làm sao cho phải, để nàng lại chỗ này, vậy thì nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu mang theo nàng cũng lên đường, vậy thì Phong Phi Vân càng là đang tìm chết.Không biết có bao nhiêu cường giả đã tiến nhập vào Thập Vạn Sơn Hà, Phong Phi Vân vốn đã khó bảo toàn bản thân, nếu còn mang theo một nữ nhân, đây không phải đang tìm chết thì là gì.Huống chi nữ tử này một khi biết được thân phận chân thật của hắn, chỉ sợ sẽ lập tức ra tay với hắn ngay.-------Chương 1073: Phong Phi Vân tên ác ma kia (1)vipvandan.vn :Chương 1073: Phong Phi Vân tên ác ma kia. (1)- Một khi hỏi được nơi hạ lạc của Lục Ly Vi và vị trí Phổ Đà Sơn liền trực tiếp ném nàng vào trong Thập Vạn Sơn Hà, để nàng tự sinh tự diệt vậy.Phong Phi Vân cũng không phải là người tốt, hơn nữa ở tu luyện giới, người tốt bình thường đều khó mà sống lâu.Xa xa, truyện đến thanh âm khủng bố, chấn khiến cây cối lay động, khí tức linh thú cũng đặc biệt hung hãn, mặc dù cách ngàn dặm, cũng có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo kia.- Nơi này không thể ở lâu a, chiến đấu cấp bậc linh thú, động tĩnh quá lớn, rất nhanh sẽ hấp dẫn những tu sĩ kia qua.Trong lòng Phong Phi Vân cũng đang âm thầm bội phục Nhị thúc của Lục Nhân Nhân, giao thủ với ba đầu linh thú, vậy mà có thể đánh lâu như vậy, đây tuyệt đối không phải là cự phách bình thường có thể làm được.Phong Phi Vân lấy ra một quả nhị phẩm liệu thương linh đan cho Lục Nhân Nhân ăn vào, sau đó ôm lấy nàng, liền vội nhanh chóng chạy vào chỗ càng sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, rời xa mảnh chiến trường linh thú kia, một hơi chạy ra khỏi bảy nghìn dặm, đến vào trong hoang lâm càng thêm nguyên thủy, ở đây cây cối thiên kì bách quái, toàn bộ đều là cổ mộc che trời, dây leo trên cây cũng to như thùng nước, đại thụ cành lá che trời, khi thì còn có thể truyện đến thanh âm của sinh vật không biết.Trên đời này sinh vật thiên kì bách quái, rất nhiều chủng loại, chỉ cần có linh khí uẩn dưỡng, thậm chí một bông hoa, một cọng cỏ, một giọt nước, một khối thạch cũng có thể tu luyện ra trí tuệ.Nhưng Phong Phi Vân không e ngại lắm, chỉ cần không gặp phải một ít linh thú cường hoành, hắn tự nhận là muốn bảo vệ tánh mạng vẫn không thành vấn đề.- Ân...Lục Nhân Nhân tỉnh lại, phát hiện thân thể nóng hầm hập, còn không ngừng xóc nảy, hơn nữa chóp mũi còn ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt, phần lưng và chân của mình đều bị một bàn tay lớn ôm lấy, xúc giác thập phần mẫn cảm, trong lòng chợt nhảy dựng, mở choàng mắt, liếc thấy gương mặt kia của Phong Phi Vân.Lại bị hắn...

Ôm vào trong ngực.Phong Phi Vân tự nhiên cũng phát giác được nàng đã tỉnh lại, vì vậy dừng lại, buông nàng xuống.Sau khi phục dụng linh đan, thân thể nàng đã tốt hơn nhiều, có thể tự mình điều động linh khí, tu dưỡng thương thế.Chỉ là giờ phút này trái tim nàng không ngừng nhảy lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê mái tóc, trên mặt lộ ra hai đạo rặng mây đỏ mê người, ấp úng nói:- Ngươi vừa rồi...

Ôm ta rồi sao?- Ôm.Phong Phi Vân rất thản nhiên nói, nghĩ nghĩ, lại nói:- Vừa rồi mảnh kia địa vực kia có mấy cường giả đang đại chiến, mà ngươi lại bị thương hôn mê bất tỉnh, ta chỉ có thể ôm ngươi rời khỏi nơi nguy hiểm kia.Mình vậy mà lại trọng thương hôn mê, mà hắn thậm chí ngay cả góc áo mình cũng không đụng vào, Lục Nhân Nhân đối với mỹ mạo của mình vẫn cực kỳ tự tin, dáng người càng có lồi có lõm, nam tử theo đuổi nàng thật sự nhiều vô số kể, mỗi người đều muốn thu nàng vào giường, nhưng ở nơi sơn lĩnh hoang sơn này, lại là cô nam quả nữ, hắn rõ ràng lại không động tâm với mìnhLục Nhân Nhân tuy rằng đây là lần đầu tiên đi ra Phổ Đà Sơn, nhưng dù sao cũng sinh ra ở Tà Đạo, đối với mấy chữ "Nhân tâm hiểm ác" vẫn có chỗ lý giải, nhưng mình đã hôn mê, hắn rõ ràng lại không làm gì mình.Trong lòng nàng có một tia thất vọng, nhưng đồng thời hình tượng Phong Phi Vân trong lòng nàng lại cao lớn một đoạn, nàng trước kia vẫn không tin trên đời này có chính nhân quân tử, hiện giờ nàng đã tin tưởng, nàng cảm thấy nam tử trước mắt này chính là người đó.Nhưng nàng lại không biết, Phong Phi Vân cũng không phải không có cảm giác với nàng, cũng không phải bởi vì đạo đức tình cảm sâu đậm cao thượng, mới không đụng nàng, mà là vì tu vị Phong Phi Vân hiện giờ vẫn chưa khôi phục, truy binh lại một bó to, nào còn tâm tư nghĩ đến nữ nhân nữa chứ.Lục Nhân Nhân đột nhiên biến sắc, nói:- Vậy Nhị thúc ta thế nào rồi?- Cái này ta không rõ lắm, lúc ta ôm ngươi rời đi, ba đầu linh thú kia vẫn đang kịch chiến với Nhị thúc ngươi, hiện giờ cho dù ngươi chạy về, chiến đấu khẳng định cũng đã xong rồi.Phong Phi Vân thản nhiên nói.Nếu nàng muốn chạy trở về, Phong Phi Vân tuyệt sẽ không ngăn cản nàng, đương nhiên chắc chắn sẽ không trở về với nàng rồi, hắn có thể đã lừa gạt Lục Nhân Nhân, đó là bởi vì Lục Nhân Nhân lần đầu tiên đi lịch lãm rèn luyện, hơn nữa lại vừa hay cứu nàng, cho nên nàng hẳn là rất có hảo cảm với mình, bởi vậy nên lừa gạt nàng cũng rất dễ dàngNhưng lại tuyệt đối không lừa gạt được nhân vật như Nhị thúc nàng.Lục Nhân Nhân nhíu chặt đôi mi thanh tú, nàng đang do dự có nên trở về không, nếu trở về, gặp ba đầu linh thú kia phải làm thế nào bây giờ, tu vi của nàng tuy rằng không kém, nhưng chỉ cần một kích tùy ý của linh thú liền có thể đơn giản giết chết nàng, hơn nữa nàng cũng không muốn để nam tử từng cứu mạng nàng này cũng mạo hiểm theo mình.XÍU...

UU!.Đúng lúc này một đạo ngọc chỉ từ trên bầu trời bay đến, là một ngọc phi phù, trên ngọc phù phía còn dính lấy vết máu, sau khi Lục Nhân Nhân nhận lấy ngọc phi phù thì trên mặt vui vẻ, nói:- Nhị thúc vậy mà thoát khỏi vòng vây của Tam đại linh thú, chỉ là hắn cũng bị trọng thương, đã trốn ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, đang dưỡng thương ở một mật địa.Phong Phi Vân trong lòng hơi động một chút, Nhị thúc kia của nàng thật không đơn giản, thậm chí ngay cả ba đầu linh thú cũng không giết được hắn, ít nhất cũng là nhân vật cự phách hậu kỳ, thậm chí có khả năng đạt tới cấp bậc siêu cấp cự phách.Lục Nhân Nhân rất nhanh liền thu hồi sắc mặt vui mừng, ngược lại có chút thẹn thùng nhìn Phong Phi Vân, khuôn mặt có chút nóng lên, cả buổi mới cố lấy dũng khí, nói:- Vô Tướng, tu vi của ngươi cao như vậy, có thể đưa ta ra ngoài được không?Thấy Phong Phi Vân không nói chuyện, nàng lại nói:- Ta bị thụ thương rất nặng, hơn nữa...

Hơn nữa bên trong Thập Vạn Sơn Hà lại nguy hiểm như vậy, nếu ngươi có thể đưa ta ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, ta khẳng định sẽ có thâm tạ.Kỳ thật nàng còn có một câu chưa nói ra:- Nếu ngươi có thể đưa ta trở lại Phổ Đà Sơn, vậy thì tốt hơn.Nàng dùng ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nàng chưa từng nghĩ qua mình lại có lúc tâm thần bất định bất an như thế, mình chính là thiên chi kiều nữ Tà Đạo, giết người cũng không nháy mắt lấy một cái, lúc nào trong lòng cũng sẽ lo được mất như vậy rồi, vạn nhất hắn cự tuyệt thì sao đây, vạn nhất hắn ghét bỏ ta là đệ tử Tà Đạo thì làm sao bây giờ.Phong Phi Vân nhìn đôi mắt đầy chờ mong kia của Lục Nhân Nhân, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:- Thực xin lỗi, Nhân Nhân cô nương, ta không thể cùng ngươi đi ra ngoài được, ta tiến vào Thập Vạn Sơn Hà có chuyện cực kỳ trọng yếu, một lát cũng không được phép trì hoãn, nếu không phải thấy ngươi bị Tam thúc ngươi...-------Chương 1074: Phong Phi Vân tên ác ma kia (2)vipvandan.vn :Chương 1074: Phong Phi Vân tên ác ma kia. (2)- Không cần nói nữa, ta đã biết rồi.Lục Nhân Nhân cắn chặt hàm răng, nhưng lại không lộ ra mặt yếu đuối của mình, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng lạnh, nói xong liền quả quyết rời đi, bước ra ngoài Thập Vạn Sơn Hà.Tổn thương trên người nàng ít nhất còn cần tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể khỏi hẳn, hơn nữa lấy tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, muốn bình yên vô sự đi ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà quả thật khó hơn lên trời, nhưng nàng lại không hề tiếp tục cầu Phong Phi Vân, cho dù cầu được, cũng chỉ là người khác bố thí cho.Phong Phi Vân đột nhiên nói:- Trời đã sắp tối rồi, lưu lại đêm nay đi!Nghe được lời của Phong Phi Vân, trong lòng nàng liền thầm vui vẻ, hắn quả thật vẫn quan tâm đến ta, lưu lại một đêm...

Chẳng lẽ hắn muốn...Trong lòng Lục Nhân Nhân có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại.Màn đêm buông xuống, trăng sáng nhô lên.Sơn dã chung quanh thỉnh thoảng lại có tiếng dị thú rít rào đinh tai nhức óc vang lên, cách chốc lát, lại có thể nghe được sinh vật khổng lồ di chuyển trên mặt đất, chấn khiến đất rung núi chuyển, chạy như điên mà qua.Đã xâm nhập vào hơn vạn dặm trong Thập Vạn Sơn Hà, đêm xuống, trở nên càng thêm không bình tĩnh.Lục Nhân Nhân ngồi ở bên bờ một dòng suối nhỏ thanh tịnh, ánh trăng nhàn nhạt rơi vãi trên người nàng, chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ kia, trên da thịt tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ngươi lại biết bố trí trận pháp sao?- Biết một chút!Phong Phi Vân chôn miếng linh thạch thứ mười tám vào lòng đất, sau đó, dùng bùn đất chôn chặt, tiếp theo liền duỗi ra một ngón tay, giữa ngón tay dật tán ra đạo đạo linh mang, không ngừng khắc ra đường vân phức tạp trên mặt đất, kết nối với từng khôi linh thạch chôn dưới đất.- Nghe nói chỉ có Ngũ đại Huyền sư mới hiểu được trận pháp chi đạo, trong đó lại dùng Tầm Bảo Sư và Luyện Khí Sư là có nghiên cứu vê trận pháp sâu nhất, ta thấy trận pháp mà ngươi bố trí quả thực cao thâm, so với Nhị thúc ta bố trí còn lợi hại hơn, ngươi là Tầm Bảo Sư hay là Luyện Khí Sư thế?Lục Nhân Nhân đối với Phong Phi Vân càng lúc càng bội phục, không chỉ trẻ tuổi suất khí, hơn nữa tu vị lại cao, nhân phẩm tốt, còn tinh thông trận pháp chi đạo, tuyệt đối là một gã cao cấp Huyền sư, nếu có thể khiến hắn đầu nhập Phổ Đà Sơn Lục gia, cha và gia gia có lẽ đều hết sức cao hứng.Bất quá hắn ưu tú như thế, nhất định sẽ có rất nhiều nữ tử ưa thích, Lục Nhân Nhân sắc mặt khẽ biến thành hơi tối sầm lại, hắn nhất định đã có người yêu rồi, bằng không sao lại lãnh đạm với ta vậy chứ.- Ngươi vẫn nên mau chóng dưỡng thương đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta phải tách ra, tu vị như ngươi vốn không nên xông loạn Thập Vạn Sơn Hà, nếu thương thế chưa khỏi hẳn, ngươi sợ rằng không thể ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, sẽ rơi vào miệng hung thú thôi.Phong Phi Vân vẫn đang khắc lục trận pháp, tốc độ cực nhanh, một tòa tứ cấp phòng ngự đại trận, dĩ nhiên đã được khắc lục ra không sai biệt lắm, nếu để cho Nhị thúc của Lục Nhân Nhân trông thấy tốc độ Phong Phi Vân khắc lục trận pháp thì chỉ sợ Nhị thúc nàng cũng sẽ cả kinh nói không ra lời- Hừ, mục đích ta tiến vào Thập Vạn Sơn Hà căn bản là không như ngươi.Trong mắt Lục Nhân Nhân sinh ra vài phần hàn khí, mang theo sát khí đầm đặc, so với bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng vừa rồi, quả thực như hai người khác nhau vậy.- Ngươi biết mục đích ta tiến vào Thập Vạn Sơn Hà sao?Phong Phi Vân kinh ngạc.- Ngươi khẳng định cũng là vì cướp lấy Kim Tàm Kinh trong tay tên tà ma Phong Phi Vân kia, đối với Phật tu giả các ngươi mà nói, Kim Tàm Kinh quả thực chính là báu vật vô giá, ngươi đừng nói đó không phải mục đích của ngươi đấy chứ?Lục Nhân Nhân đôi mắt dễ thương gợn sóng, chăm chú nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ hận ý với ta không phải lớn bình thường a?Phong Phi Vân cười cười, nói:- Vậy mục đích của ngươi là gì?Nghe được Phong Phi Vân chấp nhận suy đoán của mình, Lục Nhân Nhân có chút tự đắc nói:- Ta là đến giết chết tên ác ma Phong Phi Vân kia, nghiền xương hắn thành tro, báo thù cho muội muội ta.- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.Phong Phi Vân thản nhiên nói, đồng thời cũng đã hiểu rõ, xem ra mình suy đoán quả không sai, nàng có lẽ chính là tỷ tỷ của Lục Ly Vi.Muội muội bị người chà đạp, tỷ tỷ đến báo thù, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lýChỉ là theo Phong Phi Vân thấy, nếu luận thông minh tài trí, tỷ tỷ này lại xa xa không bằng muội muội, muốn báo thù chỉ sợ là xa xa không hẹn.- Nếu là dưới tình huống bình thường, ta tự nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng trong khi hắn kịch chiến với cường giả Sâm La Điện đã bị trọng thương, nếu không phải chúng ta gặp phải ba đầu linh thú vây công, ta nhất định có thể đánh chết hắn.Lục Nhân Nhân hết sức nghiêm túc, hơn nữa trong ánh mắt cũng mang theo lãnh ý mãnh liệt.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, nói:- Cho dù hắn bị trọng thương, nhưng nếu hắn cố ý ẩn nấp, Thập Vạn Sơn Hà lớn như vậy, ngươi cũng không tìm thấy hắn.Trên mặt Lục Nhân Nhân lộ ra một dáng cười dí dỏm, che giấu nói:- Người khác tìm không thấy ta lại có thể tìm thấy, chỉ cần thương thế hắn chưa lành thì nhất định sẽ lưu dấu vết trên mặt đất, dù chỉ là chút dấu vết để lại, ta cũng có thể tìm ra hắn.Phong Phi Vân trong lòng giật mình, còn chưa chờ hắn hỏi ra, Lục Nhân Nhân đã chủ động nói cho hắn biết, còn mang theo vài phần thần sắc đắc ý, cười nói:- Bởi vì trong mắt trái ta có một quả U Lan Linh Thạch, tu luyện ra U Lan Linh Nhãn, trong vòng ngàn dặm, chỉ cần Phong Phi Vân để lại một tia dấu chân, ta đều có thể dễ dàng tìm ra được hắn.Khó trách người Phổ Đà Sơn có thể đuổi đến nhanh như vậy, thì ra nàng đã luyện thành U Lan Linh Nhãn, cái này cũng không kỳ quái."

U Lan Linh Thạch" là một loại linh thạch cực kỳ hi hữu, xếp hạng thứ mười lăm trong thập bát phẩm linh thạch, so với Ngũ Cốc Linh Thạch, Đan Linh Thạch còn trân quý hơn vài phần.Một khối U Lan Linh Thạch, có thể đổi được một ngàn khối Chân diệu linh thạch, tuyệt đối là một số tài phú lớn, mà ngay cả cự phách cũng phải động tâm.Trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ, nữ nhân này thật là ngốc, ta và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng rõ ràng không chút giữ lại nói mọi chuyện cho ta biết, may mắn nàng gặp phải chính là ta, nếu đổi thành một vị cường giả cấp bậc cự phách khác, khẳng định đã mang nàng ra tiền dâm hậu sát, sau đó đào đi U Lan Linh Thạch trong mắt trái nàng.Một ngàn khối linh thạch, đã đủ để khiến thân huynh đệ phản bội, thậm chí còn phát sinh chuyện thí sư giết cha các loại.Nếu trên người Phong Phi Vân hiện giờ thiếu khuyết linh thạch tu luyện thì nói không chừng hắn cũng đã đánh chết Lục Nhân Nhân, cho dù không giết nàng, cũng đào đi mắt trái nàng, chỉ có điều Phong Phi Vân hiện giờ trên người có đến vài chục vạn miếng linh thạch, căn bản khinh thường vì U Lan Linh Thạch trị giá một ngàn miếng linh thạch mà giết người.-------Chương 1075: Trở lại đỉnh phongNói đến, chỉ cần nữ nhân này không tận lực chọc tới hắn, Phong Phi Vân cũng không phải một nam nhân lạt thủ tồi hoa.Lục Nhân Nhân lại không biết một mảnh thẳng thắn thành khẩn của mình, ở trong lòng Phong Phi Vân lại đổi được hai chữ "Ngu xuẩn" .Phong Phi Vân hảo tâm nhắc nhở:- Xem ra ngươi là lần đầu tiên rời núi lịch lãm rèn luyện, còn không hiểu nhân tâm hiểm ác, loại chuyện ngươi có được U Lan Linh Nhãn về sau đừng nên nhắc đến trước mặt người khác, bằng không thì đối với ngươi không có chút chỗ tốt nào đâu.Sau khi Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh thì khí chất đại biến, hơn nữa cũng đã khôi phục được bộ phận tu vị, hoàn toàn có thể che dấu tất cả dấu vết mình lưu lại, cho dù Lục Nhân Nhân có được U Lan Linh Nhãn, cũng không có khả năng nhìn thấu được hắn.Lục Nhân Nhân thấy bộ dạng Phong Phi Vân nghiêm túc, không não còn mừng, nói:- Bí mật U Lan Linh Nhãn này, ngoại trừ mấy vị thúc thúc, ta cũng chỉ nói qua với mình ngươi thôi, bởi vì...

Bởi vì ta biết rõ ngươi nhất định không phải là một người tham lam.- Ngân ngân.Phong Phi Vân nở nụ cười hai tiếng, trong lòng càng thêm cảm thấy Lục Nhân Nhân dại dột buồn cười, mình mới chỉ biết nàng có một ngày thôi, nàng rõ ràng lại hoàn toàn không chút phòng bị mình, nếu để nàng biết rõ mình chính là tà ma Phong Phi Vân trong miệng nàng thì chỉ sợ nàng về sau nói chuyện cũng không được tự tin vậy nữa rồi .Phong Phi Vân không hề để ý tới nàng, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh một dòng suối nhỏ, chắp tay trước ngực, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, đắm chìm ba mươi chín đạo thần thức vào trong thân thể, lưu lại một đạo thần thức thời khắc chú ý đến Lục Nhân Nhân, phòng bị Tà Đạo yêu nữ này thừa dịp chính mình tu luyện, đột nhiên ra tay với mìnhRất nhiều nữ nhân đều có thiên phú biểu diễn, các nàng nếu giả vờ rất tốt, coi như là thánh nhân cũng có thể bị lừa gạt, Phong Phi Vân đối với Lục Nhân Nhân tự nhiên cũng có đề phòng.Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ được hoàn toàn 1800 loại biến hóa của bức đầu tiên "Tằm Noãn đồ", hiện giờ bắt đầu chuyển hóa Tử Phủ linh khí trong thân thể thành Kim Tằm Phật Khí, một khi hoàn toàn chuyển hóa, vậy thì Phong Phi Vân có thể lập tức trở lại trạng thái đỉnh phong, coi như là cự phách đuổi đến, cũng có thể đánh một trận.Ánh trăng nhô lên, dòng suối nhỏ chảy dài.Phật khí màu vàng xuyên thẳng qua trong không khí, dung nhập dòng suối nhỏ, khiến nước suối cũng sinh ra một tầng kim mang nhàn nhạt, trên mặt nước tựa hồ như nở nộ ra hoa sen màu vàng.Lục Nhân Nhân an vị ở chỗ cách Phong Phi Vân không xa, hai tay nâng má, mắt không nháy lấy một cái dõi xem hắn, lại có chút xem đến ngây dại, hồn nhiên quên mất mình cũng bị thương, nhưng nàng hiện giờ không thể nào tĩnh tâm tu luyện chữa thương được, chỉ muốn hảo hảo nhìn hắn, bởi vì nàng biết rõ đến sáng mai, hắnsẽ rời đi, có lẽ đời này cũng không thể nào gặp lại được nữa.Nàng cũng không hoài nghi Phong Phi Vân tu luyện chính là Kim Tàm Kinh, dù sao Kim Tàm Kinh xuất thế mới chỉ mấy ngày thôi, coi như là lão tăng Phật môn có được thiên tư nghịch thiên cũng khó có khả năng trong vòng vài ngày liền lĩnh ngộ được loại Phật môn Thánh Điển Kim Tàm Kinh này, nam tử này trước mắt này còn trẻ như vậy, lại càng thêm không có khả năng.Nàng chỉ cho rằng đây là một loại công pháp Phật môn nào đó Phong Phi Vân đã tu luyện từ nhỏ, cho nên Phật khí trên người mới mãnh liệt như thế.Một đêm qua rất nhanh đi, Lục Nhân Nhân vậy mà nâng cái má cứ vậy ngủ đi, khóe miệng còn treo một tia độ cong nhàn nhạt, tựa hồ như đang gặp mộng đẹp gì đóPhong Phi Vân tỉnh lại từ trong tu luyện, tinh khí thần cả người đều không giống lúc trước, tuy rằng ngồi ở chỗ kia, nhưng lại lộ ra không hề bận tâm, hồn nhiên tự nhiên, cho người một loại cảm giác yên lặng nói không nên lời.Hắn đã triệt để chuyển hóa Tử Phủ linh khí trong cơ thể thành Kim Tằm Phật Khí, trong thân thể vàng chói, chung quanh thân thể Phật quang mờ mịt, mà ngay cả Yêu Ma chi huyết vẫn một mực rục rịch cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.Cảm giác mệt mỏi trong cơ thể hễ quét là sạch, tuy rằng suốt cả đêm đều tu luyện, nhưng tinh thần lại tốt đến thần kỳ.Phong Phi Vân thu liễm Phật quang trên người, sau đó đứng lên, trong đan điền kim quang xán lạn, phật quang phổ chiếu, tựa như một mảnh hải dương màu vàng vậy- Thiên Mệnh đệ lục trọng trung kỳ.Phong Phi Vân trong lòng vui vẻ, không nghĩ đến sau khi chuyển hóa Tử Phủ linh khí thành Kim Tằm Phật Khí thì tu vị càng tiến một bước, đạt đến Thiên Mệnh đệ lục trọng trung kỳ, phải biết rằng sau khi đạt tới Thiên Mệnh đệ lục trọng, mỗi khi tiến thêm một bước đều dị thường gian nan, rất nhiều người hao phí trăm năm khổ tu, cũng chỉ có thể có một chút tiến bộ.Phong Phi Vân đột phá đến Thiên Mệnh đệ lục trọng mới chỉ được vài ngày, không chỉ tu vị đã củng cố, lại có tiến thêm được một bước, đạt đến Thiên Mệnh đệ lục trọng trung kỳ, có thể thấy Kim Tàm Kinh thật sự không phải công pháp tu luyện bình thường.Tiếp theo chính là lĩnh ngộ bức thứ hai "Ấu tằm đồ", bức tằm đồ này cao thâm hơn rất nhiều, chỉ riêng Phong Phi Vân quan sát được thôi thì hình thái biến hóa đã đạt hơn bảy nghìn loại, nhưng đó chỉ mới là một bộ phận biến hóa của tằm đồ thôi.- Ồ, nàng rõ ràng ngủ rồi.Phong Phi Vân trông thấy Lục Nhân Nhân ngủ hai tay chống lấy má, tư thế ngủ lười biếng, trong ngây thơ lại có vài phần mị thái, ngủ ngược lại có chút đáng yêu.Thân là một Tà Đạo đệ tử, lại có thể ngủ trước mặt một nam tử xa lạ, Lục Nhân Nhân này quả thật không phải là thần kinh không ổn định bình thường, chỉ bằng nàng lại muốn nói báo thù cho muội muội.Phong Phi Vân khôi phục thực lực, hơn nữa cảnh giới còn có chỗ đột phá, tâm tình thật tốt, đi tới, tiếng bước chân khiến Lục Nhân Nhân bừng tỉnh, nàng hai tay mềm nhũn, cái cằm rớt xuống đất, khiến cái cổ tuyết trắng hết sức nhỏ nhắn lóe lên một cái, sau đó liền vội vàng ngẩng đầu lên.Mình lại ngủ thiếp đi.Tu vi của nàng cũng là Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, tuyệt đối xem như cường giả, tính cảnh giác cực cao, sao có thể ngủ quên ở chỗ này được, đã xong, đã xong, lần này khứu đại phát, không biết là lúc ngủ có nói mớ gì không nữa.Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, vuốt vuốt con mắt còn đang buồn ngủ, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ dám từ trong khe hở ngón tay liếc nhìn Phong Phi Vân, sau khi nhìn thoáng qua, trên mặt liền lập tức hiện lên hai mảnh đỏ ửng, nếu để cho một ít Tà Đạo đệ tử Phổ Đà Sơn kia nhìn thấy bộ dáng này của Lục Nhân Nhân, chỉ sợ nguyên một đám đều sẽ rớt cả cằm xuống đất, cái này làm gì giống với lãnh diễm Tà La Sát của Phổ Đà Sơn chứ.Phong Phi Vân dùng Kim Tằm Phật Khí ngưng tụ ra một quả đan dược ánh vàng rực rỡ, đưa cho Lục Nhân Nhân, nói:- Nhân Nhân cô nương, đây là một quả Phật đan, sau khi ngươi ăn vào, thương thế trên người có lẽ sẽ khỏi hẳn, bởi vì tại hạ thật sự có chuyện quan trọng trên người, không thể không chạy vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, bởi vậy không thể cùng Nhân Nhân cô nương rời núi rồi, nếu lần này may mắn không chết, tương lai ta có lẽ sẽ đến Phổ Đà Sơn bái phỏng một lần.-------Chương 1076: Bắc minh cầu kiếm (1)Phong Phi Vân cũng không lo lắng có người nhận ra được Kim Tằm Phật Khí, dù sao Kim Tàm Kinh cũng đã thất truyền hơn một vạn năm, không ai biết rõ Kim Tằm Phật Khí là dạng gì nữa rồi.Coi như là Vu Thanh Họa Ngự Thú Trai tu luyện Kim Tàm Kinh tàn quyển, cũng chỉ là từ trong cốt cảnh một vị tiền bối Phật môn tu luyện Kim Tàm Kinh suy tính ra được, căn bản không sánh được với Kim Tàm Kinh chính thức, Kim Tằm Phật Khí tu luyện ra cũng xa xa không tinh thuần bằng Kim Tằm Phật Khí trong cơ thể Phong Phi Vân, vốn không phải cùng cấp bậc.Lục Nhân Nhân nhận lấy quả Phật đan màu vàng kia, lớn chừng Long nhãn, sáng chói chói mắt, Phật khí tinh thuần đến cực điểm, trên đan dược tựa hồ còn ấn lấy vài đạo huyễn vắn, hắn còn là một vị Đan Dược Sư, hơn nữa hắn nói chỉ cần ăn vào viên thuốc này liền có thể khiến thương thế trên người mình khỏi hắn.Điểm này nàng tự nhiên không tin.Nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai tình trạng của mình, thương thế thật sự quá nặng, coi như là một quả Tam phẩm linh đan cũng không thể khiến mình lập tức khỏi hẳn được, nàng cũng không tin nam tử trẻ tuổi trước mắt này lại có thể luyện chế ra linh đan siêu việt Tam phẩm.Nhưng phần tình này nàng lại một mực ghi tạc trong lòng, ngón tay nắm thật chặc Phật đan, hết sức cảm động, dù sao mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn không chỉ cứu mình, còn bỏ đi một viên thuốc, người như vậy thiên hạ chỉ sợ rất khó tìm được người thứ hai.- Ngươi thật sự sẽ đến Phổ Đà Sơn sao?Lục Nhân Nhân có chút khẩn trương.Phong Phi Vân có chút nhíu mày, nói:- Chỉ là còn không biết Phổ Đà Sơn ở nơi nào...- Phổ Đà Sơn ở ngay trong phiến Nam Hải giao giới giữa Bắc Cương Phủ và Địa Tử Phủ.Lục Nhân Nhân thật giống như sợ Phong Phi Vân không tìm thấy đường, vội vàng từ bên hông lấy ra một khối lệnh phù, cúi đầu, có chút ngượng ngùng giao cho Phong Phi Vân, nói:- Ngươi đến bên bờ Nam Hải, chỉ cần đeo khối lệnh phù này ở bên hồng, ở bất cứ nơi có người nào chạy qua một vòng thì nhất định sẽ có người tìm đến ngươi, đến lúc đó ngươi cứ nói là đến tìm ta, bọn hắn tự nhiên sẽ mang ngươi đến Phổ Đà Sơn.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không khách khí, Huyết Cấm Huyền Trạc trên người Lục Ly Vi phải thu hồi, Phổ Đà Sơn tất nhiên phải đi, hắn cầm khối lệnh phù kia nhìn nhìn, đây là do một loại hàn ngọc đặc thù tế luyện thành, trên đó đan xen vài đạo đường vân thần bí, ấn lấy ấn ký của một vị chí cường, căn bản không ai có thể nhái được, ở trung ương đường vân có một chữ "Lục" mạnh mẽ hữu lực, hiển nhiên đại biểu chính là "Lục gia" của Phổ Đà Sơn.Sau khi cất kỹ lệnh phù, Phong Phi Vân cũng không tiếp tục lưu luyến nữa, thập phần kiên quyết, trực tiếp bước vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà.Lục Nhân Nhân mím miệng thật chặt, nhìn xem bóng lưng kiên qu yết lúc Phong Phi Vân rời đi, trong lòng chua xót nói không nên lời, mình làm sao vậy, mình và hắn chỉ mới biết nhau có một ngày thôi, sao lại không bỏ như thế chứ.Thẳng đến khi thân ảnh Phong Phi Vân biến mất ở sâu trong tùng lâm, nàng mới thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn đan dược màu vàng trong tay, tuy rằng Phong Phi Vân nói viên đan dược này có thể khiến thương thế của nàng khỏi hẳn, nhưng nàng lại không tin, nếu thật là linh đan như vậy thì nhất định sẽ vô cùng trân quý, sao hắn có thể đưa cho mình được.- Ăn vào viên thuốc này tuy rằng không thể khỏi hẳn thương thế, nhưng có lẽ cũng đỡ hơn được một chút.Lục Nhân Nhân uống vào viên Phật đan kia, sau khi Phật đan vào miệng liền biến thành một đạo khí lưu kim sắc, bộc phát ra một tia khí tức hơi mát, tựa như một đạo thanh tuyền trong sa mạc vậy, có chút hơi ngọt.Oanh.Phật khí màu vàng ở trong cơ thể càng chạy càng nhanh, vầng sáng cũng càng lúc càng sáng chói, tựa như có một vòng thần dương màu vàng đang chiếu rọi trong thân thể vậy, chuyển động, thiêu đốt, sau nửa ngày, Phật Quang mới thu liễm lại.Lục Nhân Nhân kinh dị không hiểu, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm nói không nên lời, thật giống như tất cả kinh mạch được tẩy rửa một lần, thương thế nghiêm trọng trong thân thể, dĩ nhiên trong thời gian ngẵn đã hoàn toàn khỏi hẳn.- Ông trời...

ơ... i, đây là linh đan cấp bậc gì, Tam phẩm đỉnh phong, Tứ phẩm.Lục Nhân Nhân điều động linh khí trong thân thể, ống tay áo vung lên, một đạo thần luyện từ lòng bàn tay bay ra, nghiền áp mảnh lớn tùng lâm, một khối cự thạch mấy chục vạn cân cũng lập tức biến thành bột mịn, mấy trăm khỏa cự mộc che trời biến thành mảnh gỗ vụn thiêu đốt.Tu vị lần nữa đột phá, đạt đến Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đỉnh phong.Lục Nhân Nhân trong lòng nhảy dựng, khó có thể bình tĩnh, đây là một quả linh đan giá trị phi phàm, tuyệt đối là do vô số bảo dược luyện chế thành, là một vật báu vô giá, mười tòa thành trì cũng chưa hẳn đổi được một quả, nhưng hắn lại tặng cho mình, chẳng lẽ nói. . .

Hắn đối với ta cũng có ý, chỉ là hắn tính cách nội liễm, không biểu đạt ra ngoài.Nghĩ đến đây, lòng của nàng liền nhảy lên cực nhanh, tựa như chiêng trống ầm vang vậy.Lục Nhân Nhân vội vàng tế ra U Lan Linh Nhãn, muốn tìm được dấu vết của Phong Phi Vân, đuổi theo hắn hỏi thăm cho rõ ràng, nếu lần này bỏ lỡ, tương lai khó mà gặp lại hắn, nhưng nàng nhìn qua trong vòng ngàn dặm cũng không thể tìm ra được một tia tung tích của Phong Phi Vân, Lục Nhân Nhân trong lòng có chút thất lạc, hắn. . .

Đây là đang cố ý tránh né ta.Nàng phát hiện trong lòng của mình đã có chút không quên được Phong Phi Vân, nếu trở lại Phổ Đà Sơn, nhất định phải phát huy tất cả lực lượng tìm cho được hắn.. . .Phong Phi Vân tốc độ cực nhanh, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tựa như một đạo tia chớp kim sắc bay đi trong rừng rậm.Hắn cũng không phải một người vô tâm, tự nhiên không thể không nhìn ra Lục Nhân Nhân đã có hảo cảm với hắn, tuy rằng còn chưa tính là ưa thích, nhưng cũng không kém gì nhiều, bất quá Phong Phi Vân đối với nàng lại không có cảm giác quá lớn, nếu không phải muốn từ trong miệng của nàng dọ thám ra phương vị của Phổ Đà Sơn thì hắn căn bản đã không nhiều lời với nàng ta một câu, dù sao hiện giờ có vô số người đang đuổi giết hắn, tình huống thập phần nguy cấp, cũng không phải lúc dây dưa không rõ với một nữ nhân.Tuy rằng lợi dụng nàng, nhưng Phong Phi Vân cũng không nợ nàng, đã cứu nàng hai lần, lại tặng nàng một quả Phật đan do Kim Tằm Phật Khí ngưng tụ thành, thương thế của nàng khẳng định đã khỏi hẳn, cộng thêm nàng có được U Lan Linh Nhãn, có thể quan sát được hung hiểm trong vòng ngàn dặm, lấy tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng của nàng, muốn đi ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà cũng không phải không có khả năng, dù sao mới chỉ vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà hơn vạn dặm, chỉ là ở vùng ngoại vi, cách chỗ hung hiểm chính thức vẫn còn rất xa.- Ngoại vi Thập Vạn Sơn Hà có hơn mười vạn dặm, ta hiện giờ mới xâm nhập vào trong Thập Vạn Sơn Hà chừng hai vạn dặm, còn thuộc về bên ngoài ngoại vi.-------Chương 1077: Bắc minh cầu kiếm (2)Phong Phi Vân đã cảm giác được từng đạo thần thức vô cùng cường hoành đảo qua bên cạnh mình, may mắn hắn mặc Ẩn Tằm Sa La, bằng không tuyệt đối sẽ bị những siêu cấp cường giả kia phát giác ra, trong đó có hai đạo thần thức đặc biệt cường đại, bao trùm mấy vạn dặm, bất luận từng cọng cây ngọn cỏ nào đều không thể gạt được người này, coi như là thần thức của siêu cấp cự phách cũng không được mạnh như vậy.Phàm là người dám sử dụng thần thức trong Thập Vạn Sơn Hà đều là nhân vật cường đại đỉnh tiêm chân chính.Một cự phách bình thường nếu dám sử dụng thần thức dò xét, thần trí của hắn một khi bị linh thú phát hiện ra, lập tức sẽ lọt vào linh thú công kích.Phàm là linh thú đều đã tu luyện ngoài ngàn năm, linh giác thập phần minh duệ, chỉ cần thần thức cự phách quét đến trên người của bọn nó liền sẽ bị bọn nó cảm ứng được, sẽ trực tiếp chọc giận những linh thú này, dù sao Thập Vạn Sơn Hà chính là địa bàn của linh thú, nhân loại xông vào, chính là đang khiêu khích địa vị Vương giả của chúng.Người Phổ Đà Sơn bị ba đầu linh thú vây công, cũng là bởi vì Tam thúc Lục Nhân Nhân sử dụng thần thức tìm kiếm Phong Phi Vân, kết quả thần trí của hắn bị ba đầu linh thú chung quanh phát giác được, đồng thời tiến đến công kích bọn hắn, bị ba đầu linh thú vây công, coi như là siêu cấp cự phách cũng khó mà chịu nổi.Linh thú cũng có phân ra cao thấp, có linh thú chiến lực chỉ có thể tương đương với cự phách, có linh thú mang theo huyết mạch Thái Cổ thánh thú có thể sánh với nửa tôn Chân nhân, đương nhiên đây còn chưa tính đến Linh thú Vương giả đã tu luyện ngoài hai ngàn năm, đó đều là tồn tại cấp bậc Chân nhân, ở ngoại vi toàn bộ Thập Vạn Sơn Hà cũng chỉ có vài đầu Vương giả thôi.Cho nên phàm là người dám sử dụng thần thức trong Thập Vạn Sơn Hà đều tương đối tự tin về tu vị của mình.Oanh.Trên bầu trời, một đạo liệt diễm chiến kiếm bay qua, dài chừng hơn 130 thước, thân kiếm chừng hơn 10m khối, mang theo khí tức khủng bố tuyệt luân, khiến bùn đất trên đại địa bên dưới đều nhấc lên tầng tầng, khiến dị thú ở chung quanh toàn bộ đều cả kinh phủ phục trên mặt đất, một đầu Điện Ưng dài hơn ba mươi thước bay giữa không trung trốn tránh không kịp liền bị kiếm khí đơn giản xuyên thủng, chém thành hai khúc, máu tươi phiêu tán, lông vũ màu đen tứ tán, cuối cùng bị xoắn thành bột mịn.Trên thân Liệt Diễm chiến kiếm cực lớn đứng một lão giả râu bạc trắng, râu ria dài chừng hơn một mét, mặc một bộ đạo bào, trên đầu đội Bạch Vũ đạo quan, lộ ra tóc bạc mặt hồng hào, thân thể đứng thẳng trên chiến kiếm bay nhanh, trên mặt không chút gợn sóng, có một loại uy thế sắc bén coi rẻ chúng sinh.Đây là một vị tuyệt đỉnh cường giả, bay qua trên đỉnh đầu Phong Phi Vân.Thân thể Phong Phi Vân ẩn trong một hốc cây, thu liễm tất cả khí tức trên người, cảm giác được trong không khí lưu động lấy khí lưu trầm trọng, một đám khí lưu tựa như một đầu giang hà, khiến người có chút thở không nổi, tuy rằng đang mặc Ẩn Tằm Sa La, nhưng Phong Phi Vân vẫn cảm giác có chút không an toàn, dù sao đối với loại cường giả cấp bậc này mà nói, chỉ cần một tia khí tức tản ra cũng sẽ bị thần trí của bọn hắn nhạy cảm phát hiện.- Khí tức còn khủng bố hơn cả thái thượng trưởng lão Sâm La Điện, chẳng lẽ là một vị danh túc Đạo Môn.Thẳng đến khi thanh Liệt Diễm chiến kiếm cực lớn kia bay xa, Phong Phi Vân mới đi ra, chỉ thấy xa xa có mấy ngọn núi bị đè ép, đều là bị c kiếm khí cường hoành vừa rồi chặt đứt, biến thành bằng phẳng, nửa ngọn núi lăn xuống, áp sụp một mảnh tùng lâm, lộ ra thập phần nhìn thấy mà giật mình.Cũng chỉ có loại cường giả cấp bậc này mới dám phi hành trên Thập Vạn Sơn Hà, người khác nếu dám càn rỡ như thế, sớm đã bị linh thú một quyền đánh rơi xuống, đánh thành thịt vụn rồi.Sức hấp dẫn của Kim Tàm Kinh lại lớn như thế, khiến nhân vật bực này cũng bị kinh động.Đúng lúc này, sắc mặt Phong Phi Vân đại biến, một cổ mây đen so kiếm khí vừa rồi càng thêm khủng bố đè xuống, cổ âm hàn chi khí kia khiến tim người như muốn cuứng lại, thân thể của hắn khẽ động, trực tiếp trốn vào lòng đất, một mực chìm vào vài trăm mét sâu trong lòng đất, trong lòng mới hơi chút an tâm.Oanh.Ngay nháy mắt khi Phong Phi Vân trốn vào lòng đất, một bóng đen khổng lồ xuất hiện ở trên không, toàn bộ thiên mạc đều tối xuống, dĩ nhiên là một tòa phần mộ cự đại, so với một tòa núi cao còn lớn hơn, trên phần mộ lộ ra vách đá, cổ tùng, ngọn núi, tạo thành một loại địa mạo hiểm tiễu, trước phần mộ dựng thẳng một khối thần bi cao đến 300m, trên đó có khắc bốn chữ to "Bắc Minh Cầu Kiếm" .Chữ viết còn sắc bén hơn cả kiếm.Tòa đại mộ này dựng trên thiên mạc, trong phần mộ khổng lồ truyền ra khí tức khủng bố tuyệt luân, một đạo thần niệm lao ra, khiến ngàn năm linh thú ở chung quanh đều bị hù sợ.- Là khí tức của một trong Đạo Môn Tam đại tán nhân, Ký Nhất Bắc.Trong đại mộ kia truyền đến khí tức xa xưa mà cổ xưa, tràn đầy vận luật lịch sử, khiến người mơ màng có phải là một vị thánh hiền cổ xưa trong lịch sử vùi ở bên trong không.Bắc Minh Phá Thiên đứng trên tấm mộ bi kia, lưng đeo cự kiếm, thân thể lỗi lạc, khinh thường trời cao, nói:- Lão tổ, Đạo Môn tán nhân chẳng lẽ cũng có hứng thú với Kim Tàm Kinh sao?- Ngân ngân, đâu chỉ là Đạo Môn tán nhân, ngay cả Thần Linh Cung cũng đã điều động thập đại cường giả đến Thập Vạn Sơn Hà, những người này có lẽ không chỉ vì Kim Tàm Kinh, nói không chừng có người còn đánh chủ ý vào Yêu Tộc thần tàng trong Đồng Lô Sơn nữa.Trong thanh âm u oán kia mang theo vài phần âm hàn.- Nghe nói Nam Thái Phủ Phong gia cũng có người tiến đến, chẳng lẽ là đến trợ Phong Phi Vân sao?Bắc Minh Phá Thiên cung kính nói.Trong phần mộ truyện đến một tiếng hừ lạnh, nói:- Phong Phi Vân hiện giờ chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang, hiện giờ không ai dám dính vào chút quan hệ với hắn, ước gì cách hắn càng xa càng tốt, mà ngay cả triều đình cũng không dám điều động người đến trợ hắn, sợ bị người trong thiên hạ vây công, phải bỏ qua hắn, huống chi là Phong gia, bất quá Phong Mặc lão hồ ly kia tính toán thâm sâu, không ai biết rõ hắn đến cùng đang đánh chủ ý gì, nghe nói Phong gia lần này điều động đi là một tiểu cô nương, nếu có thể bắt lấy tiểu cô nương này, ngược lại là có khả năng bức Phong Phi Vân ra cũng nên.- Chuyện này để ta.Bắc Minh Phá Thiên đối với Phong Phi Vân thù sâu như biển, có thù diệt tộc, hận không thể hiện giờ liều mạng với Phong Phi Vân.- Không, chuyện này chúng ta giao cho người khác đi làm, chúng ta chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi là được rồi, tạm thời chúng ta còn không cần thiết phải đắc tội Phong gia, đầu Phong Phi Vân và Kim Tàm Kinh mới là mục đích hàng đầu của chúng ta.Tòa phần mộ vô cùng khổng lồ kia bay đi, rất nhanh rời khỏi mảnh địa vực này, mỗi khi đến nơi nào, tất nhiên sẽ khiến những dị thú kia phải run rẩy.-------Chương 1078: Thanh long chung (1)- Khí tức thật cường đại, có một loại lực lượng chặt đứt Âm Dương quy tắc, Bắc Minh phiệt lại có cả cường giả cấp bậc như thế.Phong Phi Vân lao ra khỏi bùn đất, tuy rằng mặc Ẩn Tằm Sa La, nhưng nếu vừa rồi hắn không lẻn vào bùn đất, tất nhiên sẽ bị người trong phần mộ kia phát giác, tuy rằng Ẩn Tằm Sa La có thể thu lại tất cả khí tức trên người Phong Phi Vân, nhưng thân thể của hắn vẫn tồn tại, một khi tu vị đối phương cao đến có thể đụng vào Thiên Địa quy tắc thì vẫn có thể phát hiện ra hắn.Cổ mộc chung quanh cũng đã bị cổ hơi thở kia nghiền sập, dị thú cũng bị đánh chết, khắp nơi đều là cỏ cây tan hoang và thi cốt huyết tinh, đây mới chỉ là một đạo khí tức của đối phương thôi, nếu đối phương toàn lực ra tay, vậy sẽ khủng bố cỡ nào chứ?- Phong gia vậy mà cũng điều động người đến Thập Vạn Sơn Hà, rốt cuộc là ai, phương hướng bọn hắn rời đi chính là Đồng Lô Sơn, xem ra những người này không chỉ vì Kim Tàm Kinh, còn muốn lấy Yêu tộc thần tàng bên trong Đồng Lô Sơn nữa.Phong Phi Vân nghĩ chút cũng thấy thoải mái, Tà Hoàng từ trong Đồng Lô Sơn chạy ra, đã nói lên Đồng Lô Sơn rất có thể xảy ra biến hóa, nói không chừng ngay cả rất nhiều Cấm khu và Sát khu bên trong đều không còn khủng bố như trước, cũng chính vì nguyên nhân này, những cường giả này mới chọn ra tay vào lúc này.Cũng có khả năng là có ý người có ý cố ý tản tin tức, dẫn những người này tiến đến, tăng thêm vừa vặn truyền ra tin tức Kim Tàm Kinh xuất thế, hai chuyện ăn nhịp với nhau, vì vậy dẫn xuất ra vô số lão quái vật đã ẩn lui nhiều năm.Rất nhiều tiên môn tài tuấn và trưởng lão cường đại cũng đã không ngừng liên tục đuổi đến, khiến đám dị thú và linh thú trong Thập Vạn Sơn Hà đều ẩn nấp đi, an bình hơn không ít, bắt đầu hội tụ tới địa bàn của một ít Linh thú Vương giả.- Bên ngoài Đồng Lô Sơn hiện giờ khẳng định hội tụ rất nhiều tu sĩ, náo nhiệt này, ta ngược lại muốn đi gom góp một chút, bất quá trước tiên phải cải biến dung mạo mới được.Trên mặt Phong Phi Vân nổi lên vẻ vui vẻ, chắp tay trước ngực, lòng bàn tay ngưng tụ ra vạn đạo kim mang, Phật vân đan vào, lưu động khắp mỗi một làn da toàn thân, rất nhanh dung mạo Phong Phi Vân đã xảy ra biến hóa cực lớn, làn da trên mặt có chút rủ xuống, trên cằm sinh ra một chòm râu màu vàng kim nhạt, khóe mắt cũng nhiều ra vài đạo vân mảnh, hầu kết cũng trở nên càng thêm rõ ràng, vậy mà biến thành một trung niên nhân tuổi hơn bốn mươi, thân mang Phật quang, bảo tướng trang nghiêm, có vài phần thần tái thế ngoại cao nhân.Phong Phi Vân nhẹ nhàng nắn vuốt chòm râu dê trên cằm, trên mặt nổi lên dáng cười nhàn nhạt- Tu luyện Kim Tàm Kinh đệ nhất bức 'Tằm Noãn đồ " lĩnh ngộ 1800 loại biến hóa, hiện giờ tuy rằng ta không thể biến hóa ngư, trùng, điểu, thú, nhưng muốn biến hóa thành một người khác lại không thành vấn đề.Coi như đổi thành 1800 loại dung mạo bất đồng, Phong Phi Vân cũng có thể làm được, nếu có thể tu luyện thành công Kim Tàm Kinh đệ tam bức "Thành tằm đồ", Phong Phi Vân có thể biến hóa thành ngư, trùng, điểu, thú, hơn nữa không có bất kỳ một tia sơ hở nào cả.Đây chính là một trong những chỗ huyền diệu của Kim Tàm Kinh, kim tằm hóa hình.Phong Phi Vân lại cởi quần áo trên người ra, bởi vì trên quần áo lây dính khí tức trước kia của hắn, sẽ bị một ít người linh giác mạnh mẽ phát giác ra, hắn đổi lại một kiện trường bào màu xanh sạch sẽ, hôm nay coi như là người cực kỳ thân cận với Phong Phi Vân cũng không thể nhận ra hắn được.- Còn kém một kiện binh khí, dùng để che dấu tai mắt người.Phong Phi Vân từ Giới Linh Thạch lấy ra một khối đồng thau, linh khí trên đồng thau cực thịnh, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đồng thau có đạo đạo kim ti đang lưu chuyển, đây là linh đồng Phong Phi Vân từ trong phòng đấu giá Ngân Câu phiệt mua được, bên trong thai nghén ra một khối "Kim Ti linh thạch" .Khối linh đồng này giá trị tuy rằng so ra kém Kim ti linh thạch, nhưng vẫn là một khối luyện khí bảo tài, đã từng thai nghén qua loại vô thượng linh vật như Kim Ti linh thạch, linh tính đặc biệt kinh người.Phong Phi Vân lại hao tốn cả buổi, một bên bước về hướng Đồng Lô Sơn, một bên sử dụng Tầm Bảo Thuật tìm kiếm khoáng thạch trong lòng đất, Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ mười hai trong bốn mươi phần của Tiểu Diễn Chi Thuật, năng lực cảm ứng đối với khoáng thạch rất mạnh, chỉ cần chân dẫm mạnh trên mặt đất, khoáng thạch dưới lòng đất liền sẽ tự động bay raPhong Phi Vân liên tiếp phát hiện ra mười ba khối khoáng thạch, nhưng lại đều không hợp tâm ý, rất khó dung hợp với linh đồng trong tay.Thẳng đến Phong Phi Vân khi đi ra ba nghìn dặm, mới ở trong một tòa núi lớn cảm ứng được quáng tàng mãnh liệt, mặc dù chỉ là một tiểu quáng nhỏ, nhưng lại mang đến cho Phong Phi Vân một loại cảm giác kỳ lạ, thân thể thật giống như biến thành một khối nam châm, bị cái quáng tàng này hấp dẫn.- Chẳng lẽ lại đào ra kim loại hiếm thấy gì sao?Trên bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra chín đầu long hổ chi lực, đụng vào trong tòa núi lớn kia, Thạch Sơn cao tới hơn ngàn mét lập tức chia năm xẻ bảy, thạch đầu cứng rắn vỡ ra, trong khe dật tràn ra thanh mang nhàn nhạt, một khối kim loại màu xanh lộ ra một góc, chỉ riêng một góc lộ ra kia đã lớn như một tòa phòng ốc, cao tới hơn sáu mét.- Dĩ nhiên ngưng tụ thành một khối kim loại, cũng không phải mỏ kim loại thạch, xem ra thật không phải là phàm phẩm.Lực lượng Phong Phi Vân hiện giờ cường hoành có thể so được với linh thú, bắt lấy một góc kim loại kia, nhổ ra khỏi lòng đất, toàn bộ đại địa đều đang chấn động, đại địa chung quanh núi đá đang không ngừng vỡ ra, dùng lực lượng Phong Phi Vân hiện giờ, vậy mà cũng cảm thấy cố hết sức.Ầm ầm.Khối kim loại màu xanh khổng lồ kia cuối cùng bị Phong Phi Vân nhổ ra.- WOW!!, nặng đến 1 ngàn 400 vạn cân. . .

Lại còn là một khối Thanh Linh Đồng tinh khiết, có thể dùng để tế luyện linh khí.Phong Phi Vân vốn chỉ muốn tùy tiện tế luyện một kiện binh khí, dùng để che dấu thân phận là được rồi, nhưng lại không nghĩ đến vận khí mình lại tốt như vậy, rõ ràng đào ra một khối Thanh Linh Đồng nặng đến 1 ngàn 4 trăm vạn cân, nếu để cho Luyện Khí Sư thấy được, nhất định sẽ chảy nước miếng, đây chính là linh tài luyện khí, lại có một khối lớn như vậyThanh Đồng bình thường đều là do hồng đồng và một ít kim loại hiếm dung luyện thành, có thể nói là một loại kết hợp phẩm.Nhưng Phong Phi Vân đào ra chính là Thanh Linh Đồng, thuộc về kim loại linh tính, cực kỳ thưa thớt, vốn không phải những Thanh Đồng kia có thể so sánh đượcĐã có bảo tài như thế, Phong Phi Vân liền không muốn tùy tiện lãng phí, muốn hảo hảo dung luyện một phen, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể luyện ra một kiện linh khí cũng nên-------Chương 1079: Thanh long chung (2)Bỏ ra suốt ba ngày, Phong Phi Vân dung luyện khối Thanh Linh Đồng khổng lồ kia cùng với đồng thau, tế đã luyện thành một khẩu Thanh Đồng Chung cao tới 9m, Phong Phi Vân ở trên đại chung khắc ra chín tòa trận pháp, ở mặt ngoài khắc ra bốn tôn Phật tượng, viết lấy mảnh lớn Phật văn, ở trên đại chung dung luyện ra một đầu Thanh Long giương nanh múa vuốt, chung quanh thân thể Thanh Long Phật chung quấn quanh, mà vị trí lão đại vừa vặn ngay ở trên đỉnh Phật chung.Thanh Long trông rất sống động, lân phiến và móng vuốt đều vô cùng sắc bén, tựa như một đầu Thanh Long chính thức vòng trên Phật chung, mang đến cho người một loại khí tức thần thánh mà uy áp.Bên trong Thanh Đồng Chung ngưng tụ Kim Tằm Phật Khí, một ít Phật văn ở vách chung đều có vầng sáng màu vàng đang lưu động, mà toàn bộ chuông đồng thì đều bị thanh mang bao lấy.- Sau khi luyện hóa ra tạp chất trong Thanh Linh Đồng, Thanh Đồng Chung vẫn nặng đến 999 ngàn cân, không bàn mà hợp ý với cực sổ, chỉ có điều bên trong cũng không thai nghén ra khí linh, cũng không có linh tính, chỉ có thể coi là là một kiện chuẩn linh khí, không tính là linh khí chính thức.Phong Phi Vân có chút nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trong Giới Linh Thạch lấy ra Kim Ti linh thạch, bên trong còn có hơn sáu mươi sợi Kim Ti, những Kim Ti này linh tính đều vô cùng cường đại, chỉ cần dung nhập vào trong chuẩn linh khí một sợi Kim Ti, là có thể khiến chuẩn linh khí sinh ra khí linh, thoát biến thành linh khí.Phong Phi Vân rút ra một sợi Kim Ti sáp nhập vào trong Thanh Đồng Phật Chung, không được bao lâu, Thanh Đồng Phật Chung quả nhiên vầng sáng tăng vọt, tự động chấn động. phát ra Phật âm khủng bố tuyệt luân, vang vọng dãy núi, phảng phất có người đang đánh thần thiết trong Thập Vạn Sơn Hà.- Nhất phẩm linh khí cấp thấp nhất.Phong Phi Vân nhìn Phật chung khổng lồ trước mắt, trên mặt hiện ra vài phần đắc ý, dù sao đây là lần đầu tiên hắn luyện khí sau khi trọng sinh, có thể tế luyện thành công một kiện linh khí, cái này cũng cực kỳ khó lường rồi, thành phần vận khí chiếm tỉ trọng rất lớn.Nếu không kiếm được linh tài như Thành Linh Đồng, hoặc Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh, lại hoặc trên người Phong Phi Vân không có Kim Ti linh thạch, trong ba thứ này thiếu đi bất cứ cái nào, Phong Phi Vân đều khó có khả năng trong vòng mấy ngày tế luyện ra một kiện linh khí.-

Sau này gọi ngươi là Thanh Long Chung đi.Tuy rằng hiện giờ nhất phẩm linh khí Phong Phi Vân đã không để vào mắt, nhưng đây dù sao cũng do hắn tự mình tế luyện, có ý nghĩa không tầm thường, tương lai hắn cũng sẽ không dùng Thiên Tủy Binh Đảm luyện hóa Thanh Long Chung này, nếu gặp được người hữu duyên, ngược lại có thể tặng ra ngoài.Phong Phi Vân bước lên đường tiến về Đồng Lô Sơn, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều dị thú và linh thú cường đại, ngoại vị Thập Vạn Sơn Hà vậy mà trở nên thanh tịnh hơn, phảng phất những linh khí hung cầm khủng bố kia đều trong vòng một đêm bốc hơi mất, chỉ có một chút dị thú tu vị chưa đủ năm trăm năm vẫn còn hoạt động.Điểm này thật ra khiến Phong Phi Vân cực kỳ ngoài ý muốn.Phong Phi Vân không chỉ không vui mừng, ngược lại còn sầu lo, cảm thấy việc này không phải chuyện đùa, sẽ không bình tĩnh như mặt ngoài.Phong Phi Vân đã bay vào trong Thập Vạn Sơn Hà hơn bảy vạn dặm, cách Đồng Lô Sơn đã càng lúc càng gần, nhiệt độ trong không khí trở nên càng lúc càng cao, thảm thực vật trên mặt đất trở nên càng lúc càng thưa thớt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu, có nguyên một đám tu sĩ ngự không phi hành lướt qua.Lúc này lại có hơn mười tu sĩ trẻ tuổi bay đến, trên người bọn họ tản ra linh mang đẹp mắt, trong đan điền tử khí bắt đầu khởi động, ở dưới chân ngưng tụ thành một mảnh lưu vân màu tím.Hơn mười tu sĩ trẻ tuổi kia rất nhanh bay qua, bay dưới tầng mây, một nam tử tuấn lãng chừng hơn hai mươi nói- Đều nói Thập Vạn Sơn Hà vô cùng nguy hiểm, là tuyệt địa nhân loại, hôm nay thấy qua cũng không gì hơn cái này.Một thiếu niên trẻ tuổi phú quý, đầu đội lam tinh cổ quan khinh thường cười nói:- Trưởng bối nói cũng không thể đều tin, bọn họ là càng già càng nhát gan, thường xuyên nói phi hành trong Thập Vạn Sơn Hà chính là đang tìm chết, nhưng chúng ta đã bay mấy vạn dặm, lại một chút nguy hiểm cũng không có, thật sự là nói chuyện giật gân.- Ha ha, sao lại không gặp nguy hiểm chứ, trên đường đi chúng tađã gặp hơn mười lần dị thú công kích, bất quá đều bị một cây trường thương của ta quét ngang toàn bộ.Một nam tử tuổi hơi lớn giương lấy trường thương trong tay, trên mặt treo một tia ngạo nhiên.Một thiếu nữ tuổi nhỏ hơn, trên đầu cột búi tóc, đôi mắt dễ thương dịu dàng, trên mặt mang vài phần thần sắc lo lắng, nói:- Đại sư huynh, mấy vị sư thúc tổ tuyệt đối sẽ không nói bậy, chúng ta vẫn nên chú ý cẩn thận thì hơn.Thiếu nữ này dung mạo thanh lệ, mặt như lê hoa, lông mi thanh mặc, niên kỷ cũng chỉ chừng 16, 17 tuổi, nhưng trên da thịt lại lưu động lấy linh mang, trên đỉnh đầu lơ lững khí tượng "Vân Yên Tiên Cung", vậy mà đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tam trọng, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như thiên tài đỉnh tiêm.Những tuổi trẻ tài tuấn kia trong mơ hồ đều lấy thiếu nữ này làm trung tâm, nam tử cầm trường thương kia hiển nhiên đối với lời thiếu nữ này nói không cho là đúng, đàm tiếu nói:- Duệ Hâm sư muội, chẳng lẽ ngươi đối với tu vị của Đại sư huynh ta vẫn không yên tâm sao, nhìn chung cả một đời tuổi trẻ, ngoại trừ những người trên sử thi thiên tài bảng ra, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của Tiêu Thiên Nhạc ta.Mấy tuổi trẻ tài tuấn khác lại không cho là đúng, tuy rằng Tiêu Thiên Nhạc chính là Đại sư huynh, nhưng luận chiến lực, bọn hắn cũng không thua Tiêu Thiên Nhạc.- Ồ, các ngươi xem mặt đất có một người rõ ràng cầm một khẩu đại chung kìa.- Thật sự là một cái chung rất lớn, trên đó còn quấn lấy một đầu long điêu, tản ra vầng sáng màu xanh, phía trên còn lưu động Phật mang, đây không phải là một kiện linh khí đấy chứ.- Hắn rõ ràng lại không dám phi hành trên bầu trời, nói rõ tu vị thường thường, nếu là một kiện linh khí, vậy thì người có đức nên được.Thiếu niên đầu đội lam tinh cổ quan chợt bay thấp xuống, thi triển thân pháp tuyệt diệu, thân thể để lại trong không khí bảy đạo tàn ảnh, sau một khắc đã đáp xuống trên mặt đất ngoài trăm dặm, ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân.Thiếu nữ Duệ Hâm kia muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đã không kịp, bởi vì hơn mười người trẻ tuổi tài tuấn, kể cả Đại sư huynh của nàng cũng đã bay xuống dưới, vây lấy Phong Phi Vân ở trung ương, tính tình những sư huynh này của nàng sao nàng lại không rõ, nhưng đây cũng không phải Địa Tử Phủ, mà là Thập Vạn Sơn Hà, phàm là người dám xông vào Thập Vạn Sơn Hà, có mấy ai đơn giản chứ.Phong Phi Vân tuy rằng cách những người này cả trăm dặm, nhưng lời bọn hắn nói lúc trước vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng chỉ cười lạnh, những đệ tử trẻ tuổi này thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nếu không phải trong Thập Vạn Sơn Hà đã xảy ra biến cố, dị thú và linh thú cường đại đều biến mất vô tung, chỉ bằng vào tu vi như bọn hắn, còn dám phi hành trên bầu trời, đã sớm chết đến nỗi ngay cả cặn bã cũng không còn rồi.-------Chương 1080: Thiên lý ở đâu?Nhưng khiến Phong Phi Vân không nghĩ đến chính là, bọn hắn rõ ràng dám đánh chú ý vào mình, thiếu niên đầu đội lam tinh cổ quan kia ngăn ở trước mặt hắn, vốn dùng một loại linh thuật nhãn thông nhìn nhìn Phong Phi Vân, phát hiện trên người Phong Phi Vân cũng không có khí tức cường đại gì, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, chậm rãi nói:- Không biết các hạ đến từ tòa cổ miếu nào, tu luyện tựa hồ chính là công pháp Phật môn a?Tuy rằng tuổi Phong Phi Vân nhìn như hơn 40, nhưng thiếu niên này lại không chút tôn trọng, dù sao ở Tu Tiên Giới so không phải ai lớn tuổi, mà là tu vị ai mạnh hơn, lão giả sống 3, 400 tuổi, nhưng vẫn chỉ có tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng rất nhiều, đối với những lão giả tu vị thấp hơn mình này, chẳng lẽ mình còn phải gọi hắn một tiếng tiền bối sao.Ít nhất loại đệ tử sinh ra ở danh môn đại phái như bọn hắn sẽ không làm vậy, có thể gọi ngươi một tiếng các hạ đã là đủ tôn trọng rồi.Chợt lại có hơn mười người trẻ tuổi tu vị không tầm thường bay thấp xuống, vây quanh ở bốn phía Phong Phi Vân, nhưng ánh mắt của bọn hắn đều ngưng tụ ở trên Thanh Long Chung trên tay Phong Phi Vân, nguyên một đám chỉ trỏ, nghị luận nhao nhao.- Linh tính thật cường đại, rất có thể thật là một kiện linh khí.- Một khẩu Phật chung lớn như thế, sợ rằng nặng quá ba mươi vạn cân.- Nếu ta có được khẩu Phật chung này, chiến lực có thể gia tăng gấp đôi....Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua trên người đmá tuổi trẻ tài tuấn kia, liền do thám được rõ ràng tu vị của bọn hắn, đều là tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như tinh anh trong tinh anh, trong đó tu vị cao nhất vậy mà đạt đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như bá chủ.Đám tu sĩ trẻ tuổi này chỉ sợ lai lịch bất phàm, nói không chừng xuất từ tiên môn đại giáo nào đó, nhất định có cao nhân đi tới Đồng Lô Sơn, ngược lại không tiện đánh chết bọn hắn.Những ý nghĩ này đều hiện lên trong nháy mắt, Phong Phi Vân biểu lộ hơi chất phác, nhẹ nhàng nắn vuốt chòn râu dê trên cằm, hòa thiện cười nói:- Công tử thật sự là hảo nhãn lực ah, tại hạ Vân Phi Thiên, chính là mộ tán tu, khi còn bé từng được một vị cao nhân Phật môn chỉ điểm, đã học được một chút tu luyện chi pháp, lần này, nghe nói Phật môn Thánh Điển Kim Tàm Kinh đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân liền muốn đi thử vận khí xem sao.Sau khi nghe nói hắn chỉ là một tán tu, đám tuổi trẻ tài tuấn kia đều lộ ra một chút khinh thường.Chẳng qua chỉ là được một tu sĩ Phật môn chỉ điểm thôi, tu vị sao có thể sánh với đệ tử xuất thân tử cổ chi tiên giáo như bọn họ chứ.- Chỉ bằng chút tu vị đó của ngươi còn muốn từ trong tay ma đầu Phong Phi Vân kia đoạt được Kim Tàm Kinh, thật sự là không biết lượng sức, ngươi đến cùng có biết Phong Phi Vân mạnh bao nhiêu không.Đại sư huynh Tiêu Thiên Nhạc mang theo vài phần mỉa mai, trong lòng lại cảm thán, vừa nghe đến Kim Tàm Kinh xuất thế, thật sự là a miêu a cẩu gì cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, thật đúng là cho rằng mình vận khí bạo thiên, có thể giẫm vận khí cứt chó đạt được Kim Tàm Kinh sao.Những tuổi trẻ tài tuấn kia cũng đều lộ ra thần sắc như cười như không, trong lòng thầm nghĩ, những tán tu này thật quá vô tri, không có thế lực cường đại làm chỗ dựa, cũng không có tin tức tình báo mau lẹ nhất, căn bản không biết tu vị Phong Phi Vân khủng bố cơ nào, chỉ bằng vào chút tu vị đó của hắn còn không đủ cho Phong Phi Vân nhét kẻ răng.Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia rốt cuộc không có nửa phần khách khí nữa, dùng một loại ngữ khí thượng vị giả nói với hạ vị giả, nói:- Khẩu Phật chung cấp bậc linh khí này của ngươi là từ đâu đến được.- Đây chính là do vị tiền bối Phật môn từng chỉ điểm ta tu hành tặng, tên là Thanh Long Chung.Phong Phi Vân thành thành thật thật nói.- Linh khí người có đức được, khẩu Thanh Long Chung này cùng ngươi vô duyên, đặt ở trên tay của ngươi, sẽ chỉ khiến Chu ngọc bị long đong, ngược lại có chút thân cận với ta, không bằng ngươi đưa nó cho ta đi, ta có thể phát huy ra uy năng vốn có của Thanh Đồng Chung, khiến nó tách ra hào quang, uy chấn một phương.Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia thản nhiên nói.Cái gọi là người có đức được, kỳ thật chính là xem tu vị ai mạnh hơn thôi.Mấy tuổi trẻ tài tuấn tu vị cao tuyệt khác cũng đứng ra, nói:- Người tu Phật các ngươi chú ý một chữ 'Duyên', ta tu luyện Thanh Long chiến khí, cùng khẩu Thanh Long Chung này hữu duyên, chuyển tặng cho ta, mới sẽ không khiến người tài giỏi không được trọng dụng, Chu ngọc bị long đong.Lại có mấy tuổi trẻ tài tuấn đứng ra, đều mơ tưởng đạt được Thanh Long Chung, không ai nhường ai, dĩ nhiên đã bỏ Phong Phi Vân qua một bên.- Khẩu Thanh Đồng Chung này ta sẽ không tặng cho bất cứ kẻ nào, đây chính là một kiện linh khí, ta muốn giữ để mình dùng.Phong Phi Vân nói.Lời kia vừa thốt ra, đám tuổi trẻ tài tuấn vốn vẫn còn tranh chấp không ngớt liền đều dừng lại, thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia cười lạnh nói:- Ngươi gọi Vân Phi Thiên đúng không, ngươi thật sự cho rằng chúng ta đang cầu ngươi sao, nhìn ngươi cũng sống một bó to tuổi rồi, thức thời một chút thì tự mình thả Thanh Long Chung xuống, sau đó xéo đi, nếu để cho ta động thủ...

Ngân ngân.Lâm Tế Bách có chút nhìn nhìn thần sắc không vui của Duệ Hâm sư muội, trong lòng cười lạnh, tên đần Triệu Mộc Ngôn này, rõ ràng ở trước mặt sư muội nói ra lời như vậy, sư muội chắc chắn sẽ không hảo cảm với hắn.Lâm Tế Bách sửa sang lại y quan, rất có phong độ cười nói với Phong Phi Vân:- Vân tiền bối, Thanh Long Chung chính là linh khí chiến binh, rất nhiều bọn đạo chích đều đỏ mắt, đặt ở trên người của ngươi là họa không phải phúc, nếu ngươi có thể chuyển nhượng Thanh Long Chung cho ta, giá cả mặc ngươi mở.- Ngươi muốn mua khẩu Phật chung này sao?Phong Phi Vân nói.- Đúng là như thế.- Không bán.Phong Phi Vân quả quyết nói, biểu lộ thập phần cố chấp.Lâm Tế Bách không nghĩ đến mình vậy mà động vào một tên không thức thời, một tán tu nho nhỏ lại dám cự tuyệt hắn, nếu không phải Duệ Hâm sư muội ở một bên, hắn đã đạp tới một cước rồi.Thấy Phong Phi Vân lại cố chấp như thế, những tuổi trẻ tài tuấn ở đây cũng đã lộ ra sát ý.- Tiên lễ hậu binh, nếu ngươi đã không thức thời, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan Triệu Mộc Ngôn kia nói, trên bàn tay phải ngưng tụ ra một mảnh điện mang, mỗi một đạo điện quang đều giống một thanh thiên đao xuyên thẳng qua trong không khí, mang theo tiếng sấm ầm ầm khủng bố, những tuổi trẻ tài tuấn kia đều liên tục biến sắc, không nghĩ đến tu vị Triệu Mộc Ngôn lại có đột phá.- Chờ một chút.Một thanh âm nữ tử thanh thúy dễ nghe vang lên.-------Chương 1081: Quần hùng tụ tập Đồng Lô Sơn (1)Kể cả Triệu Mộc Ngôn trong đó, cơ hồ tất cả tuổi trẻ tài tuấn đều tự giác chân khải, nhượng xuất một con đường, Liễu Duệ Hâm dáng người nhu hòa, hắc kỵ cao ngất, cái cổ trắng ngọc thon dài, mặt phấn môi hồng, dáng người ôn nhu nói không nên lời, trên người mang theo một cổ mùi thơm thanh nhã.- Duệ Hâm sư muội, khẩu Thanh Long Chung này không phải ta không ai có thể hơn, cho dù ngươi ngăn trở cũng không được gì đâu.Triệu Mộc Ngôn nói.Liễu Duệ Hâm tự nhiên cũng biết không ngăn cản được bọn hắn, tuy rằng bọn hắn đều hâm mộ nàng, nhưng một kiện linh khí hấp dẫn thật sự quá lớn, bọn hắn khó ai có khả năng thu tay.Liễu Duệ Hâm đi đến trước mặt Phong Phi Vân, an ủi nói:- Tiền bối, là đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo, một trong Địa Tử Phủ Tam đại tiên giáo, danh tự Nhật Nguyệt tiên giáo có lẽ ngươi đã nghe qua rồi chứ?Nàng muốn dùng tên tuổi Nhật Nguyệt tiên giáo khiến Phong Phi Vân khuất phục, khiến hắn chủ động buông tha Thanh Long Chung, vậy thì cũng bảo vệ được hắn một mạng, bằng không thì lấy đức hạnh các sư huynh kia của nàng, tất nhiên sẽ làm ra chuyện sát nhân đoạt bảo, không ai có thể ngăn được.Nhưng khiến nàng thất vọng chính là tán tu trước mặt này thật sự rất cố chấp, hồn nhiên không để lời nàng nói vào mắt, ngược lại còn lẽ thẳng khí hùng nói:- Nhật Nguyệt tiên giáo, Nhật Nguyệt tiên giáo liền có thể dưới ban ngày ban mặt cường đoạt Phật chung sao, thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu.Nghe được lời này của hắn, tất cả tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều nở nụ cười, nhìn hắn như nhìn người ngốc.Phong Phi Vân nghe qua Nhật Nguyệt tiên giáo, đây là một tòa tiên giáo truyền thừa cổ xưa, có thể xưng hùng ở Địa Tử Phủ, luận nội tình, luận thực lực, cũng không yếu hơn Tứ đại môn phiệt bao nhiêu, tuyệt đối không dễ chọc, sau khi thiên tượng "Quần long phệ thiên" xuất hiện, Tam đại tiên giáo chính là đám thế lực đầu tiên thoát ly Thần Tấn vương triều, bởi vậy có thể thấy được thực lực cường đại thế nào..- Quá không thức thời rồi, vậy thì đừng trách ta không khách khí.Triệu Mộc Ngôn đầu đội lam tinh cổ quan, trên năm ngón tay phải điện mang đan vào, điện quang giống như đao phong, phát ra thanh âm "Sét đánh", một đạo điện mang dật tản ra, trực tiếp đánh cho một gốc đại thụ bên ngoài hơn mười trượng bốc lên khói đen, cuối cùng biến thành một đống tro tàn.Liễu Duệ Hâm cũng không khuyên nữa, u thán một tiếng, biết rõ không có khả năng khuyên nhủ Vân Phi Thiên buông tha cho Thanh Long Chung, vì vậy thản nhiên lui xuống, Tu Tiên Giới vốn là mạnh được yếu thua, điều này quá sức bình thường, mình đã hết sức, nếu hắn đã không chịu buông ta, cho dù không chết trong tay những sư huynh này của mình, cũng sẽ chết trong tay tu sĩ khác.Loại tu sĩ vì một kiện bảo vật mà bỏ mạng này nàng đã thấy quá nhiều rồi, không có thực lực còn muốn chiếm cứ bảo vật, tất nhiên sẽ dẫn đến tai họa cho bản thân, một chút cũng không hiểu ẩn nhẫn chi đạo.Triệu Mộc Ngôn hai mắt mang theo hàn mang, lòng bàn tay bay ra một đạo điện quang, tốc độ cực nhanh, lập tức xuyên qua không khí, xuyên thẳng tới ngực Phong Phi Vân, thế đi hung mãnh, tựa như một đầu Điện Mãng.Liễu Duệ Hâm thấy Phong Phi Vân lại vẫn đang sững sờ, cũng không có trốn tránh, liền biết rõ đạo điện quang này rơi xuống, nhất định có thể bổ cho thân thể của hắn thành tro tàn, lần nữa khẽ lắc đầu, trong mắt đẹp lộ vẻ tiếc hận, nếu hắn có thể nghe ta một lời, cũng sẽ không chết vô nghĩa vậy rồi.Bổ.Điện mang đánh vào lồng ngực Phong Phi Vân, rõ ràng phát ra một tiếng "Âm vang", thật giống như đánh lên thân một đồng nhân vậy, trong thân thể bộc phát ra kim mang chói mắt, hào quang dày chừng ba mét, đánh tan đi tất cả điện mangLoại biến hóa này vượt quá dự đoán của tất cả mọi người, khiến tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều bị kinh sợ.Triệu Mộc Ngôn cũng hơi đổi sắc, người khác không biết uy lực đạo điện quang này, nhưng hắn lại biết, một đạo điện mang bổ xuống, coi như là cự thạch mấy mươi vạn cân cũng có thể đánh chém nát, rõ ràng bị một đạo Phật quang phản chấn về.Triệu Mộc Ngôn muốn toàn lực ra tay, dẫn động trăm đạo điện mang, nhưng lúc này, khẩu Thanh Long Phật Chung kia đã va chạm qua, mang theo mảng lớn thanh mang, tiếng xé gió "Ầm ầm", khí thế thập phần khiến người sợ hãi.- Đáng chết, một tên tán tu cũng dám chủ động công kích ta.Trong lòng Triệu Mộc Ngôn mắng to, dùng điện quang bao lấy hai cánh tay, đi đón đỡ Thanh Đồng Chung, theo hắn thấy thì Thanh Đồng Chung nhiều nhất chỉ ba mươi vạn cân, hắn còn có thể thuận thế túm lấy Thanh Đồng Chung.Nhưng cánh tay của hắn chỉ vừa chạm vào Thanh Đồng Chung liền cảm giác được không ổn, sắc mặt cuồng biến, muốn thu tay lại nhưng đã muộn.Răng rắc.Thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên.Hai cánh tay Triệu Mộc Ngôn bị chấn thành mấy đoạn, lồng ngực bị một cổ lực lượng khổng lồ va chạm, xương sườn nơi ngực cũng đụng nát một mảnh, miệng phun máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài, rơi xuống tầm hơn mười trượng, đụng gẫy ba cây đại thụ, không ngừng kêu rên trên mặt đất .Phong Phi Vân vừa rồi chỉ dùng Thanh Long Chung quét qua trong không khí, còn chưa sử dụng linh khí, liền trực tiếp đánh bay Triệu Mộc Ngôn ra ngoài, gặp trọng thương, không ngừng thổ huyết.Một tán tu bình thường vậy mà đánh bay Triệu Mộc Ngôn tu vịđã đạt tới Thiên Mệnh đệ tam trọng đỉnh phong.- Hừ, rõ ràng lại dám đoạt Thanh Long Chung của ta, hôm nay chỉ trừng phạt nho nhỏ, đoạn hai tay ngươi, tha cho ngươi một mạng.Phong Phi Vân giơ lên một cái chuông lớn cao 9m, khí thế khinh người, chính nghĩa sặc sặc nói.- Rõ ràng dám đả thương đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ta, ta thấy ngươi chán sống rồi.Đại sư huynh Tiêu Thiên Nhạc hừ lạnh một tiếng, trên người chiến ý tăng vọt, sau lưng lao ra một đạo dị thú chiến hồn, cao tới 7m, giống như một đầu Hắc Lang, ánh mắt hung lệ, răng nanh tựa như lợi kiếm.Tiêu Thiên Nhạc đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, tay cầm một cây trường thương màu đen, một thương đâm ra, cùng dị thú chiến hồn kết hợp với nhau, dẫn tới huyết khi trong phạm vi vài trăm mét chung quanh đều bốc lên, đây là một thương chưa từng có từ trước đến nay, so với Triệu Mộc Ngôn cường đại hơn không chỉ một lần.Bành.Phong Phi Vân quét ngang Thanh Long Chung ra ngoài, trực tiếp đánh bay Tiêu Thiên Nhạc, xương cốt trên người đã gãy ba, bốn căn, miệng thổ huyết, mà ngay cả trường thương trong tay hắn cũng bị đánh bay, ngược lại chọc vào trên mặt đất.Chỉ một kích, liền đánh bay tuổi trẻ tài tuấn Thiên Mệnh đệ tứ trọng.Bành.Tiêu Thiên Nhạc đập vào mặt đất, ném ra một cái hố to, cổ lực lượng vừa rồi thật sự quá cường đại, thiếu chút nữa đã đánh bay cả cánh tay hắn ra ngoài, cả buổi mới run rẩy hai tay bò ra khỏi hố, liên tiếp khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:- Ngươi tu luyện chính là công pháp Phật môn Bất Bại Kim Thân?- Ngân ngân, xem như tiểu tử ngươi có vài phần nhãn lực.Phong Phi Vân toàn thân đều là kim quang bắn ra bốn phía, giống như phật quang phổ chiếu, hào quang thập phần cường thịnh.-------Chương 1082: Quần hùng tụ tập Đồng Lô Sơn (2)Có bốn người trẻ tuổi tài tuấn, muốn từ phía sau lưng đánh lén Phong Phi Vân, bọn hắn đồng thời tế ra bổn mạng pháp khí, muốn đánh cho Phong Phi Vân trở tay không kịp, Phong Phi Vân đột nhiên quay người, trong miệng hét lớn một tiếng, kim quang bắn ra bốn phía, "Gàoooo.

"Một tiếng rống to, trong miệng thốt ra kim mang vô tận, ngưng tụ thành một đầu Thần Sư màu vàng cao hơn mười mét, đánh bay toàn bộ bốn tên tuổi trẻ tài tuấn đánh lén kia ra ngoài, bảo y trên người nghiền nát, tóc tán loạn, trên làn da nổi lên huyết châu, một người tu vi khá thấp trong đó thất khiếu điều đang đổ máu, thiếu chút nữa đã bị rống chết.- Cái này...

Đây là Phật Nộ Sư Tử Hống.Liễu Duệ Hâm mặt mũi tràn đầy kinh dị, tán tu gọi là Vân Phi Thiên này vị quá cường đại, tuyệt đối là một vị cao nhân Phật môn, uổng thay vừa rồi mình còn muốn khuyên hắn vứt bỏ Phật chung đào mệnh, thật sự là buồn cười, cường giả như hắn, cho dù là sư tôn của mình ra tay cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.Phong Phi Vân tự nhiên không biết Phật Nộ Sư Tử Hống gì cả, bất quá chỉ là dùng Kim Tằm Phật Khí ngưng tụ ra biểu hiện giả dối của Sư Tử Hống thôi, hắn lạnh lùng nói:- Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi thật sự quá đáng giận, vậy mà dưới ban ngày ban mặt cường đoạt Linh Bảo, cái này có khác gì với Tà Đạo đâu chứ.Nói xong Phong Phi Vân liền đi tới chỗ Tiêu Thiên Nhạc, dọa cho Tiêu Thiên Nhạc liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất, líu lo thưa dạ nói:- Ta...

Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta có ba vị lão tổ đều đã đến ngoại vi Đồng Lô Sơn, nếu ngươi giết ta, cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi đâu.Thấy Tiêu Thiên Nhạc bị dọa đến uất ức như thế, Liễu Duệ Hâm quả thực vô cùng thất vọng, từ sau khi Nhật Nguyệt tiên giáo đệ nhất thiên tài Triệu Tùng Dương chết trong tay Phong Phi Vân trong cuộc chiến phò mã, một đời tuổi trẻ Nhật Nguyệt tiên giáo thật sự không còn một thiên kiêu nào ra hồn nữa rồi.- Vân tiền bối, chuyện này là Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta đã làm sai trước, Duệ Hâm xin lỗi ngươi, hi vọng tiền bối có thể tha cho bọn hắn một mạng.Liễu Duệ Hâm tuy rằng cũng có chút phản cảm với sư huynh này, nhưng bọn hắn dù sao chính là thiên tài cao cấp nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, nếu chết ở chỗ này, đối với Nhật Nguyệt tiên giáo mà nói chính là tổn thất thật lớn.Phong Phi Vân có chút nhìn thiếu nữ này, không khỏi hai mắt tỏa sáng, thiếu nữ này mặt như lê hoa, phấn đại hồng trang, thanh y vân đái tung bay trong không khí, có một loại vẻ đẹp mềm mại, tựa như tiên nga bước ra từ trong tranh vẽ vậy.Trên đầu của nàng cột lấy búi tóc thật dài, đen nhánh mà sáng bóng, cài một cây trâm cổ xưa, đôi tai tuyết trắng đeo khuyên tai ngọc thạch màu son, khiến tuyết cơ chung quanh ánh thêm vài phần hồng nhuận phơn phớt.Trông thấy Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào mình, khiến cho nàng lập tức có chút khẩn trương, líu lo nói:- Tiền bối...- Không tệ, không tệ.Phong Phi Vân sờ lên chòm râu trên cằm, híp mắt cười cười, nói:- Nếu cô nương ngươi đã cầu tình cho bọn hắn, vậy ta liền tha cho bọn hắn một mạng, nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách lão phu ra tay vô tình.Phong Phi Vân nói xong lời này, lại đánh giá ngọc thể Liễu Duệ Hâm một phen, lúc này mới cười một tiếng dài, ôm lấy Thanh Long Phật Chung, chậm rãi rời đi.Thẳng đến khi xác định Phong Phi Vân đã đi xa, Liễu Duệ Hâm mở thở ra một hơi thật dài, ánh mắt Vân Phi Thiên này thật sự rất cổ quái, thật giống như có thể nhìn xuyên thấu áo bào nàng vậy, trực giác nói cho nàng biết, đây tuyệt đối không phải một người tốt, may mắn hắn đi rồi, bằng không thì rất khó đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.- Lão sắc quỷ.Thẳng đến khi Phong Phi Vân đi xa, Lâm Tế Bách mới tức giận nói.- Vân Phi Thiên này quả thật quá ghê tởm, rõ ràng dám dùng ánh mắt khinh nhờn Duệ Hâm sư muội, chúng ta đến Đồng Lô Sơn, nhất định phải bẩm báo chuyện này cho mấy vị sư thúc tổ, để bọn hắn xuất đầu cho Duệ Hâm.Tiêu Thiên Nhạc hung ác nói.Vốn bọn hắn muốn cướp đoạt Thanh Long Chung trong tay Phong Phi Vân, đã làm sai trước, nhưng bây giờ lại đổ tất cả chuyện ác lên trên người Phong Phi Vân, hơn nữa lý do còn là Phong Phi Vân dùng ánh mắt tiết độc Liễu Duệ Hâm.Có thể tưởng tượng, sau khi bọn hắn tiến đến Đồng Lô Sơn, tất nhiên sẽ miêu tả Phong Phi Vân cực kỳ thối nát, cuối cùng bọn hắn mới không thể không ra tay giáo huấn tên vô sỉ Phong Phi Vân kia, nhưng tu vị đối phương rất cao, ngang ngược không nói đạo lý, đánh cho mấy sư huynh đệ bọn hắn đều trọng thương.Trưởng bối Nhật Nguyệt tiên giáo sau khi biết được chuyện này nhất định sẽ phẫn nộ nhảy ra, vì thể diện của Nhật Nguyệt tiên giáo, cũng sẽ tìm tới Phong Phi Vân, hảo hảo giáo huấn hắn một phen, thậm chí trực tiếp chém giết.Chỉ có Liễu Duệ Hâm có chút nhíu mày, nếu thật sự để bọn hắn nói vậy, vậy thì thanh danh của nàng cũng sẽ bị phá hủy, bảo nàng về sau còn gặp người thế nào đây, cho dù trấn áp được Vân Phi Thiên kia, nàng cũng sẽ bị toàn bộ Tu Tiên Giới chế nhạo.Đã đến biên giới Đồng Lô Sơn, tuy rằng Phong Phi Vân biết rõ, khẳng định có rất nhiều tu sĩ đuổi đến đây, nhưng lúc hắn đuổi tới, vẫn bị số lượng tu sĩ trước mắt dọa cho hoảng sợ.Không chỉ có cường giả đỉnh tiêm các đại tiên môn gia tộc, mà ngay cả tài tuấn một đời tuổi trẻ cũng đuổi đến không ít, còn có vô số chưởng giáo và đệ tử của môn phái nhỏ đều đến, nhân số đông đảo, tu sĩ khắp đi khắp đầy đất.Tu sĩ Tà Đạo, tăng nhân Phật môn, lão giả Đạo Môn, tài tuấn tiên giáo, những tu sĩ này đều tự động phân ra khu vực nhất định, thế lực giao hảo với nhau tụ tập một chỗ, mà thế lực có thù oán cũng không đánh đập tàn nhẫn.Không chỉ có Thần Tấn vương triều, Phong Phi Vân còn thấy được cả tu sĩ cường đại đến từ Ngọc Càn vương triều và Thiên Long vương triều.Một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp tuyệt luân ngồi trên một cái giường ngọc cao cao, vai nửa lộ, quyến rũ động lòng người, đám cường giả Thiên Long vương triều vậy mà đều coi nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có mấy lão giả đứng ở sau lưng nàng.- Là hắn.Phong Phi Vân rất xa nhìn ra xa, đặt tới hơn mười dặm, sau khi thấy được "nữ tử" thân thể mềm mại ôn nhu nằm trên giường ngọc kia lập tức có xúc động muốn chọc mù mắt mình, không nghĩ đến tên nhân yêu Long Thanh Dương chết tiết kia cũng đến.- Rõ ràng đến nhiều người như vậy.Khó trách ngay cả tu sĩ một đời tuổi trẻ của Nhật Nguyệt tiên giáo cũng có thể tiến vào Thập Vạn Sơn Hà, xem ra ngoại vi Thập Vạn Sơn Hà đã thật sự buông lỏng rất nhiều.Những người này đều tụ tập ở bên ngoài Đồng Lô Sơn, cũng không liều lĩnh, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.Màn đêm buông xuống, liếc nhìn lại, tràn đầy ngọn đèn dầu, có rất nhiều tu sĩ nhóm lửa trong rừng cây, dựng lên lều vải, có đang ngồi xuống tu luyện, tay cầm linh thạch, mở ra mệnh huyệt, vầng sáng mờ mịt; có ngồi ở bên cạnh đống nướng thịt dị thú, miệng lớn uống rượu, một bên đang bàn luận chuyện gì đó.-------Chương 1083: Lại thấy Hoàng Phong đại đạo (1)Ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới một đống lửa ở cạnh vách núi, trên đống lửa đặt mấy khối gỗ to, hỏa diễm thiêu đốt cực kỳ tràn đầy, ở bên cạnh đống lửa, có một đám hán tử ăn mặc kỳ lạ cổ quái, có trên mặt có vết đao chém, có thiếu con mắt, có trên lưng còn quấn kim tuyến linh xà, trên người mang theo một loại khí tức hung hãn, thập phần dọa người.Binh khí trên người bọn họ đều thập phần thô ráp, có cầm Đại Khảm Đao, có lưng cõng Lang Nha Bổng, có cầm thiết chùy to nhu cối xay.Bọn hắn đang uống rượu ăn thịt, trong miệng lộ vẻ thô tục, những tu sĩ khác đều cách bọn họ rất xa, khinh thường ở cùng bọn hắn, đây là một đám người hồ đồ.- Nhị đương gia, ngươi nhìn ả đàn bà kia, thật làm dáng ah.Trong tay Vu Cửu cầm một cái điều trảo màu vàng kim óng ánh, đã bị nướng chín, một bên gặm, một bên nhìn thẳng vào Long Thanh Dương nằm trên giường ngọc ở xa xa, tay đầy dầu mỡ, không ngừng lau lên áo.Bên cạnh, một tên đạo tặc dáng người nhỏ bé, lưng hùm vai gấu, mặt đen, mắt to, mặt mũi đầy râu tia tát một cái lên mặt hắn, mắng to:- Không tiền đồ, thích thì cứ đến đi.Đạo tặc lớn lên rất giống đại tinh tinh này chính là "Nhị đương gia" của Hoàng Phong lĩnh.-Ta...

Ta chỉ nhìn em thôi.Vu Cửu hậm hực nói, con mắt vẫn nhìn chăm chú vào trên người Long Thanh Dương, bỗng dưng, Long Thanh Dương ở xa xa tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cái cổ trắng ngọc mềm mại quay lại, nhu tình như nước cười cười với hắn, trong sóng mắt tràn đầy thu thủy.Bành.Vu Cửu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, điều trảo trong tay rơi trên mặt đất, thân thể tựa như hóa đá vậyBA~.Nhị đương gia lại tát tới một cái, đánh cho Vu Cửu ngã xuống đất, đầu đâm vào trên tảng đá, mắng to:- Không có tiền đồ.Nhị đương gia cũng nhìn thoáng qua nữ tử yêu mị ở phương xa, lập tức cũng co rút toàn thân, vội vàng thu hồi ánh mắt, thần thần bí bí nói- Mục tiêu lần này của chúng ta chính là Phong Phi Vân, đây chính là Đại đương gia phân phó, cũng không nên vì một người đàn bà mà làm lỡ đại sự.Đám đạo tặc này đúng là Hoàng Phong đại đạo, từ biên thùy Nam Thái Phủ bôn tập hơn mười vạn dặm, đuổi đến Thập Vạn Sơn Hà.- Yên tâm, hiện giờ tất cả mọi người đã tụ tập đến bên ngài Đồng Lô Sơn, Phong Phi Vân tất nhiên cũng sẽ đuổi đến góp náo nhiệt, đến lúc đó lão nương ta sẽ giáo huấn hắn, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta quay về Hoàng Phong lĩnh.Một nữ tử lưng cõng thiết cung, mặc da thú ngắn, vỗ đùi, hào hùng trùng thiên nói.Cô gái này nhìn qua chỉ chừng hai mươi tám, hai chín tuổi, gọi là "Tu Hoa Thập Tam Nương", lớn lên coi như rất có hàm súc thục nữ, hai chân dưới da thú ngăn kia thập phần mười mà, co dãn mười phần, nhưng trên người lại mang theo phỉ khí đầm đặc, ba năm trước mới gia nhập Hoàng Phong lĩnh, đã trở thành vị đương gia thứ tư của Hoàng Phong lĩnh.Nghe được lời của Tu Hoa Thập Tam Nương, đạo tặc ở đây lập tức đều cuồng tiếu, có người trêu chọc nói:- Phong Phi Vân tuy rằng là dâm phỉ số một Hoàng Phong lĩnh, nhưng lại cũng rất kén chọn, Tứ đương gia nếu trẻ lại 200 tuổi, hắn đoán chừng sẽ để mắt đến ngươi, chỉ là hiện giờ nha...Bành.Đạo tặc vừa mới lên tiếng kia trực tiếp bị Tu Hoa Thập Tam Nương tát bay, đụng vào trong lòng núi, cả buổi mới từ bên trong bò ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, không dám cười thêm nữa.Tất cả đạo tặc đều câm như hến, sau nửa ngày mới có người nói:- Đại đương gia đã rất nhiều năm không ra mặt rồi, không nghĩ đến lần này ra mặt dĩ nhiên là vì Phong Phi Vân, Nhị đương gia, ngươi nói Phong Phi Vân có phải là con riêng của Đại đương gia khôngNhị đương gia rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:- Khả năng con riêng không lớn, nhưng khẳng định quan hệ không tầm thường, nghe lão Tam nói, trước đó lần đầu Phong Phi Vân đến Hoàng Phong lĩnh, Đại đương gia đã đi ra một lần, còn giao Hồng Loan Yêu Kiếm cho lão Tam, sau đó chuyển giao cho Phong Phi Vân.Đại đương gia Hoàng Phong lĩnh thập phần thần bí, cơ hồ rất ít ra mặt, chỉ có Nhị đương gia và Tam đương gia mới gặp qua hắn mấy lần, người khác ngay cả hình dạng của hắn cũng không biết, chỉ biết hắn là một người cực kỳ hung ác.Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, tai nghe tám hướng, mắt nhìn xung quanh, tự nhiên nghe không lọt một chữ nào, trong mắt sinh ra thần sắc hồ nghi:- Hồng Loan Yêu Kiếm dĩ nhiên là từ trong tay Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia truyền ra, chẳng lẽ vị Đại đương gia thần bí kia chính là cái thế yêu nhân trong truyền thuyết sao?Trước khi Hồng Nhan chết, để lại một phong thư, trên thư cũng nói đến cái thế yêu nhân, bí mật năm kiện thần y nàng cũng là từ trong miệng cái thế yêu nhân biết được, Hồng Loan Hỏa Thường trên người nàng cũng là cái thế yêu nhân truyền cho nàng.Cái thế yêu nhân này xem ra thật sự có quan hệ rất lớn với mìnhNgay khi Phong Phi Vân muốn tiến đến dọ thám tin tức về Hoàng Phong lĩnh Đại đương gia thì sau lưng đột nhiên truyện đến một tiếng tức giận:- Sư bá, chính là hắn, chính là hắn đả thương Đại sư huynh và Triệu sư huynh bọn hắn, lại dùng ánh mắt tiết độc Duệ Hâm sư muội nữa.Một đám tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo ôm lấy một trung niên nhân khí độ phi phàm, vây quanh lấy Phong Phi Vân ở giữa, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, chỉ có thiếu nữ gọi là Duệ Hâm kia mang theo vài phần ngượng ngùng, một mực cúi đầu, theo sát sau lưng người trung niên kia.Người trung niên kia đánh giá Phong Phi Vân, khách khách khí khí nói:- Tại hạ Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói các hạ tu vị không tầm thường, nhưng lại lấy mạnh khi yếu, lấy lớn hiếp nhỏ, không chỉ đả thương đệ tử tiên giao ta, còn tiết độc con gái của Bạch Nguyệt sứ giả Nhật Nguyệt tiên giáo, Duệ Hâm Nhi, có phải nên cho Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta một cái công đạo không.Mạnh Thu Nam cũng không tận lực áp chế thanh âm của mình, rất nhiều người đều nghe được lời hắn nói, dời ánh mắt qua, có người phát ra kinh hô:- Là Nhật Nguyệt tiên giáo Mạnh Thu Nam, nghe nói vừa tấn chức nửa bước cự phách, trong Nhật Nguyệt tiên giáo đại bỉ không lâu trước đoạt được đệ nhất trong đệ tử đời thứ mười tám, phong mang cực thịnh, ai lại đui mù trêu chọc hắn vào lúc này thế?- Nghe nói là một tán tu, tiết độc tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, minh châu lộng lẫy nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.- Sát, tán tu này cũng quá ngưu bức rồi, rõ ràng ngay cả tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả cũng dám đánh chủ ý, khó trách Mạnh Thu Nam tích cực như vậy, xem ra đây là đang muốn biểu hiện trước mặt Bạch Nguyệt sứ giả rồi.Nhật Nguyệt tiên giáo danh khí thật sự quá lớn, có rất ít người dám đối nghịch với bọn họ, nhưng bây giờ ra một tên không sợ chết, khiến rất nhiều người đều cười hì hì, cảm thấy có trò hay để nhìn.- Long cô nương, Nhật Nguyệt tiên giáo đây rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì, một gã tán tu mà thôi, có cần xuất động một vị nửa bước cự phách không.-------Chương 1084: Lại thấy Hoàng Phong đại đạo (2)Một lão giả chậm rãi xuất hiện sau lưng Long Thanh Dương, thấp giọng nói.Long Thanh Dương trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, kéo lấy sa y chảy xuống, đôi mắt mang theo sóng gợn, ôn nhu cười nói:- Mạnh Thu Nam chính là một đồ đần, chuyện tổn hại đến danh tự Liễu Duệ Hâm như thế hắn cung làm được, muốn đánh mã thí tâng bốc Bạch Nguyệt sứ giả, nhưng lại đánh vào đùi ngựa rồi, ha ha, đúng rồi, người của chúng ta bố trí thế nào rồi?Lão giả kia nhìn nhìn da thịt tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ trước mắt, còn có ngọc nhan tinh xảo tuyệt mỹ kia nữa, nhịn không được một hồi tâm viên ý mã, thầm nuốt nước miếng một cái, nói:- Đã bố trí xong, nếu Phong Phi Vân xuất hiện, nhất định sẽ không dấu được tai mắt của chúng ta.Trên giường ngọc, Long Thanh Dương có chút ngồi dậy, uốn éo eo ngọc, lông mi run lên một cái, đôi mắt đẹp ngóng nhìn bốn phía, đôi mắt kia quả thực sáng ngời tựa như ngôi sao, cuối cùng có chút cau mày lại, bộ dáng quả thực khiến bất luận nam nhân nào cũng phải phát điên, lắc đầu, nói:- Ta có cảm giác, hắn đã đến.- Cái gì, hắn đã đến, sao người của chúng ta lại không phát hiện được hắn?Lão giả kia kinh ngạc nói.- Phong Phi Vân nếu dễ dàng bị người phát hiện như vậy thì hắn cũng không phải là Phong Phi Vân rồi, yên tâm đi, người Bắc Minh phiệt và Ngọc Càn vương triều còn sốt ruột hơn cả chúng ta, chúng ta trước không nên động thủ, chờ xem kịch vui là được.Long Thanh Dương ngọc thể mềm mại, lại nằm xuống, cặp môi đỏ mọng óng ánh, tràn đầy xuân ý, mang theo một vòng tươi cười kỳ dị mà quyến rũ.Phong Phi Vân đã biết rõ người Nhật Nguyệt tiên giáo nhất định sẽ còn tìm đến hắn, chỉ là không nghĩ đến bọn hắn lại đến nhanh như thế, cười cười, nói:- Người là ta đánh không sai, Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi môn quy quá rời rạc, không quản tốt đệ tử, ta giúp các ngươi quản một chút, về phần khinh nhờn vị cô nương nọ, loại chuyện này ta ngược lại chưa từng làm, nếu các ngươi đã nói là ta làm, vậy thì ta cũng chỉ có thể nhận thôi.Tán tu này thật sự quá kiêu ngạo, nói chuyện cũng thập phần muốn ăn đònThương thế trên người Tiêu Thiên Nhạc còn không chưa tốt, cánh tay vẫn còn nhỏ máu, nhưng hiện giờ có Mạnh Thu Nam làm chỗ dựa, hắn liền không sợ hãi nữa, âm thanh lạnh lùng nói:- Giáo quy Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta há ngươi có thể nói này nói no, sư bá, ta cảm thấy tên này chính là đang cố ý đang gây hấn với Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta .Lại bỏ thêm cho Phong Phi Vân một tội lớn.Mạnh Thu Nam sắc mặt tái nhợt, âm thanh lạnh lùng nói:- Nếu các hạ đã không để Nhật Nguyệt tiên giáo vào mắt như thế, vậy thì để ta xem thử Phật hiệu của ngươi mạnh thế nà😵anh.Sau lưng Mãnh Thu Nam vọt lên một vầng sáng Thần Nguyệt, bao phủ thân thể, bao lấy toàn thân, trên hai tay không ngừng ngưng tụ ấn quyết, vầng sáng Thần Nguyệt càng lúc càng cường thịnh, bộc phát ra thần mang chói mắt, cơ hồ khiến người không mở mắt ra nổi.- Đây là một loại bảo thuật khủng bố của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu luyện tới cực hạn, có thể thay trời đổi đất, có thể khiến cho ban ngày biến đêm tối.Cách đó không xa, những tu sĩ kia toàn bộ đều tế ra bổn mạng pháp khí, thủ hộ bản thân, sợ bị một chiêu này của Mạnh Thu Nam ngộ thương.Bành.Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, như là có người đang đánh Phật chung vậy.Đột nhiên, vầng sáng Thần Nguyệt tán đi, Mạnh Thu Nam miệng thổ huyết bay ngược ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất, cắm vào trên mặt đất.Cái gì.Đây chính là một vị nửa bước cự phách, nhưng bây giờ lại cắm đầu vào đất, hai chân chỉ lên trời, tựa như một nén nhang cắm ở đó vậy, rất không chân thật, nhưng giờ phút này lại không ai có thể cười được, mà đều nhìn chăm chú vào tán tu tay cầm Phật chung kia.Mọi người kinh ngạc, tại sao có thể như vậy, nhân vật như Mạnh Thu Nam lại bị người một kích đánh bay, đây là tán tú cường thế từ nơi nào đếnỞ trong tán tu có thể xưng bá rồi.Trên một loại cổ xa và thiết hạm, có lão nhân tu vị cao nhìn chăm chú chằm chằm vào Phong Phi Vân, vuốt khẽ chòm râu, trên mặt lộ ra thần sắc đăm chiêu, tán tu này không đơn giản, Nhật Nguyệt tiên giáo lần này chỉ sợ phải lật thuyền trong mương, ăn thiệt thòi lớn rồi.Đám đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo đều cảm thấy toàn thân đang phát run, thân thể một mảnh lạnh như băng, tán tu này tu vị vượt ngoài dự đoán của bọn hắn, thật sự quá kinh khủng, tay cầm một khẩu Phật chung, có thể quét ngang nửa bước cự phách, ngay cả sư bá cũng bị hắn đánh bayTiêu Thiên Nhạc mới vừa rồi còn khí thế khinh người càng sắc mặt trắng bệch, hai đùi run run, sợ tới mức thiếu chút nữa đã nằm sấp trên đất, đối với Phong Phi Vân sinh ra sợ hãi cực lớn.- Nhật Nguyệt tiên giáo chẳng lẽ không có một người phân rõ phải trái sao?Phong Phi Vân cầm Thanh Đồng Phật trong tay ném trên mặt đất, ra vẻ đạo mạo hô to một tiếng.Bàn Long Đại Chung khổng lồ cao 9m dựng ở đó, trực tiếp trầm xuống sâu nửa mét, ánh sáng màu xanh dịu dàng, khí thế khiếp người.Có một ít người khôn khéo, nhìn thấy Thanh Long Chung tự động chìm xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó tinh mang trong mắt tăng vọt, cái Thanh Long Chung này sức nặng siêu phàm, không chỉ đơn giản như bề ngoài.Tất cả đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ở đây đều không dám trả lời, trong đó có hai người đào Mạnh Thu Nam bị cắm ngược trên đất ra, phát hiện vị nửa bước cự phách này lại bị đánh ngất xỉu, sống mũi, cái cằm, cái trán đều bị Thanh Long Chung đụng nát, mặt cơ hồ đều muốn lõm xuống, nếu không phải nửa bước cự phách sinh mệnh lực cường đại, hơn nữa Phong Phi Vân cũng không muốn huyên náo chuyện đến không thể vãn hồi thì hắn đã bỏ mạng rồi.Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, tốc độ cực nhanh, tựa như tia chớp, chỉ nháy mắt đã rơi xuống trước mặt Liễu Duệ Hâm, Liễu Duệ Hâm sắc mặt hơi đổi, cảm giác được sau lưng có tiếng gió vang lên, bờ vai mảnh mai lại bị Phong Phi Vân đè lấy.Sắc mặt của nàng lại biến, trên ngón tay ngọc nhuận sinh ra một đạo tinh mang, hóa thành một linh quang đoản nhận, đâm tới ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, duỗi ra bàn tay lớn ánh vàng rực rỡ, bóp nát đoản nhận, sau đó một bả nắm lấy vòng eo mảnh khảnh như xà mỹ nữ, một ngón tay điểm vào đan điền nàng, phong bế tu vi của nàng, sau đó ôm nàng đến trước Phật chung, dựa vào thân Phật chung lạnh buốt.- Lão tặc, ngươi muốn làm gì vậy.Hai tuổi trẻ tài tuấn vọt Nhật Nguyệt tiên giáo tiến lên, nhưng lại bị Phong Phi Vân tiện tay đánh bay ra ngoài, tựa như hồ lô ngã lăn trên mặt đất, không bò dậy nổi nữa.Phong Phi Vân run rẩy ống tay áo, cười lạnh nói:- Đi nói cho mấy sư thúc tổ Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi biết, muốn ta thả Liễu Duệ Hâm thì mang Tam phẩm đỉnh phong chiến binh 'Trấn Tiêu Cổ Kiếm' của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi đến trao đổi, cho các ngươi thời gian uống cạn một chun trà, nếu sau thời gian uống cạn một chun trà ta còn chưa nhìn thấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm, ta liền sẽ thật sự khinh nhờn nàng cho các ngươi xem.-------Chương 1085: Ngưu tạc thiên rồiPhong Phi Vân làm việc trước sau vẫn thích gậy ông đập lưng ông, nếu đám người Nhật Nguyệt tiên giáo này đã muốn cướp đoạt linh khí của hắn, vậy hắn cũng muốn cướp ngược một kiện.Phàm là tu sĩ đến đây liền không một ai là người tốt, cơ hồ đều đánh chủ ý vào Kim Tàm Kinh trên người hắn, nếu bọn hắn đã muốn đoạt bảo, Phong Phi Vân cảm thấy có lẽ mình phải đoạt trước phải món mới xem như công bình.Một tuổi trẻ tài tuấn của Nhật Nguyệt tiên giáo cả gan, nói:- Mấy vị sư thúc tổ đã đi vào trong Đồng Lô Sơn, cũng không ở chỗ này.Phong Phi Vân nhìn tuổi trẻ tài tuấn kia, biết rõ hắn không nói dối, vì vậy cau mày, trong lòng thầm nghĩ, khó trách không phát hiện ra cường giả cấp bậc như Đạo Môn tán nhân "Ký Nhất Bắc" ở chỗ này, thì ra những người này đã tiến vào Đồng Lô Sơn trước một bước rồi.Đám nhân vật cấp bậc lão tổ cao cấp nhất kia đều đã tiến nhập Đồng Lô Sơn, những người còn lưu thủ ở chỗ này, chỉ sợ mục đích lớn nhất chính là đối phó mình, cướp lấy Kim Tàm Kinh.Tuy rằng Phong Phi Vân trong lúc đánh cờ với Sâm La Điện đã chém giết sáu vị cự phách và một vị siêu cấp cự phách, nhất chiến thành danh, khiếp sợ thiên hạ, nhưng rất nhiều nhân vật cấp bậc lão tổ lại nhạy cảm thấy rõ, tu vị chân thật của Phong Phi Vân khẳng định còn không đạt tới một bước kia, trong đố tuyệt đối có kỳ quặc, thậm chí có người cảm thấy những cự phách Sâm La Điện kia đều là bị rượu thịt hòa thượng đánh chết.Tu vị Phong Phi Vân không có khả năng chính thức khủng bố như vậy được, rất có thể là có người đang bịa đặt.Có một vị cửu phẩm trí sư thông qua các loại số liệu và tin tức thu thập được suy đoán ra tu vị Phong Phi Vân nhiều nhất đạt đến cảnh giới nửa bước cự phách, không có khả năng cao hơn .Cũng chính vì thế, cường giả chân chính kỳ thật cũng không để Phong Phi Vân vào mắt, hơn nữa Kim Tàm Kinh rất có thể cũng không ở trên người Phong Phi Vân, theo bọn hắn thấy đối phó Phong Phi Vân, căn bản không cần bọn hắn ra tay, bọn hắn càng quan tâm chính là Yêu tộc thần tàng trong Đồng Lô Sơn hơn.Phong Phi Vân cười cười nói:- Vậy thì đi gọi người có quyền nói chuyện nhất của Nhật Nguyệt tiên giáo hiện giờ ra đây, dâng ra Trấn Tiêu Cổ Kiếm hoặc là mười kiện linh khí, ta liền thả người.Phong Phi Vân nói xong lời này, liền khoanh chân ngồi trước Thanh Long Chung, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại suy nghĩ về Yêu tộc thần tàng trong Đồng Lô Sơn, nếu bên trong Đồng Lô Sơn thật sự có Yêu tộc thần tàng, nói không chừng có thể mượn đó để tu luyện ra khối Phượng cốt thứ ba, khiến lực lượng lại tiến một bước.Một đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo đánh ra một đạo ngọc phi phù, truyền tin cho trưởng bối tiên giáo, nhan sắc khối ngọc phi phù kia chính là đỏ thẫm, chứng minh tình huống thập phần nguy cơ.- Tán tu này tu vị không tầm thường, chỉ là có chút quá tham lam, vậy mà muốn vơ vét tài sản của Nhật Nguyệt tiên giáo, loại chuyện này còn chưa từng xảy ra bao giờ đấy.- Ngoại trừ tên điên, còn ai dám đi vơ vét tài sản một tòa cổ xưa tiên giáo nội tình thâm hậu chứ, coi như là nhân vật cấp bậc cự phách cũng sẽ bị tiên giáo gạt bỏ, huống chi chỉ là tán tu.- Mấy vị cường nhân cao cấp nhất Nhật Nguyệt tiên giáo tuy rằng đều tiến nhập Đồng Lô Sơn, nhưng vẫn có tuyệt đỉnh cường giả thủ ở bên ngoài, theo thứ tự là đại đệ tử Hắc Nhật sử giả, đại đệ tử Bạch Nguyệt sứ giả, tu vị cũng đã đột phá Thiên Mệnh đệ thất trọng, ít ngày trước đã cùng nhau lên ngôi, trèo lên cự phách vị.- Cái gì, Nhật Nguyệt tiên giáo vậy mà đồng thời nhiều ra hai vị cự phách, khó trách gần đây Nhật Nguyệt tiên giáo làm việc cao điệu như thế, quả thật có tiền vốn để cao điệu.Phong Phi Vân từ lời đàm luận của những người này cũng hiểu được đại khái, Nhật Nguyệt tiên giáo ngoại trừ chưởng giáo ra, cường đại nhất chính là "Hắc Nhật sử giả" và "Bạch Nguyệt sứ giả", mà hai vị cường giả lưu thủ nơi này chính là đại đệ tử của Hắc Nhật sử giả và Bạch Nguyệt sứ giả, Quân Tam Thiên, Diệp Ti Loan.Hai người này từ nhỏ đã là đối đầu, thiên phú và ngộ tính đều sàn sàn nhau, được xưng là nhân vật trụ cột tương lai của Nhật Nguyệt tiên giáo.Tám mươi năm trước, hai người đều là thiên tài đỉnh tiêm một đời tuổi trẻ, vào thời đại kia có thể đứng vào Top 10 trong cùng thế hệ, một tòa tiên giáo đồng thời xuất hiện hai vị thiên kiêu, tuyệt đối là dấu hiệu tiên giáo rầm rộ.Tu Tiên Giới Thần Tấn vương triều, năm mươi năm xem như một đời, phàm là vượt qua 50 tuổi, liền không thể xưng là một đời tuổi trẻ nữa, Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan chính là tuyệt đỉnh thiên tài đời trướcQuân Tam Thiên và Diệp Ti Loan không phụ sự mong đợi của mọi người, tu luyện không đến trăm năm cũng đã bước chân vào cảnh giới cự phách, tương lai có hi vọng trùng kích chân nhân, chiến lực của bọn hắn tuyệt đối không phải cự phách bình thường có thể so sánh được.- Không biết đêm nay sẽ là người phương nào ra tay, nếu là Quân Tam Thiên, ta ngược lại muốn kiến thức xem vô thượng kiếm quyết của hắn, nghe nói hắn từng một kiếm tận diệt 3000 cường đạo, tuy rằng sinh ra muộn hơn hắn ba mươi năm, ta cũng muốn cùng hắn phân cao thấp.Bắc Minh Phá Thiên lưng cõng một thanh Cự Kiếm, đứng trên đỉnh đầu một đầu xích lộc, có một loại ngạo khí không nên lời.Mấy năm thời gian, tu vi của hắn đã gia tăng không ít, tốc độ tu luyện cũng không hề chậm hơn Phong Phi Vân.- Ta ngược lại hi vọng ra tay chính là Diệp Ti Loan, nghe đồn nàng này đã tu luyện thành công "Phi nguyệt lưu tinh vũ", tốc độ nhanh như lưu tinh, thân pháp một khi triển khai liền như trên trăm mỹ ảnh đang man vũ, cùng cảnh giới không ai có thể nhanh hơn nàng cả.Lý Tiêu Nam đứng trên một ngọn núi lơ lửng giữa không trung, dáng người xuất trần, lưng đeo Linh kiếm, giống như trích tiên du Thái Hư vậy.Ngọn núi lơ lửng này chính là một kiện linh khí, tên là "Huyền Không Đảo", trên đó tràn đầy Linh Dược và Bảo Thụ, còn có linh tuyền hóa nước rơi, bốn vị kiếm thị tuyệt sắc xuất trần đứng ở ngay phía sau hắn.Nghe được tục danh của Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, rất nhiều người đều cho rằng tán tu kia sẽ bị dọa đến chạy trối chết, nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, tán tu này lại kiên trì, vậy mà vẫn ngồi trước Phật chung, đang nhắm mắt ngồi xuống.Lúc này, Nhị đương gia dẫn theo Phá sơn đại phủ, cười hì hì đi tới trước mặt Phong Phi Vân, nói:- Tu vi của ngươi không tệ, nhưng còn không phải đối thủ của hai cường nhân Nhật Nguyệt tiên giáo kia, căn bản không giữ được nữ tử xinh đẹp này, nếu không ngươi chuyển nhượng nàng cho ta đi, đám huynh đệ kia của ta rất có hứng thú đối với nàng, giá cả tùy ngươi mở.Nhị đương gia hiển nhiên cũng không nhận ra Phong Phi Vân.Đám đạo tặc Hoàng Phong lĩnh kia lập tức hô to, thỉnh thoảng sẽ nháy mắt với Liễu Duệ Hâm, phát ra chói tai tiếng cười to.Liễu Duệ Hâm sợ tới mức hoa dung thất sắc, sợ Phong Phi Vân chuyển nhượng mình cho đám đạo tặc diện mục dữ tợn này, vừa nhìn đã biết đám đạo tặc này không phải loại hảo tâm gì rồi.-------Chương 1086: Nhanh như lưu tinh (1)Người hồ đồ ở đâu đến, lại dám đánh chủ ý vào Duệ Hâm sư muội, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với Nhật Nguyệt tiên giáo ta sao?Một đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ở phía xa tức giận nói.Tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo hôm nay thật sự rất ủy khuất, vốn bị một tán tu giáo huấn một trận, cái này coi như xong, hiện giờ lại nhảy ra một đồ nhà quê, vậy mà dám đánh chủ ý vào Duệ Hâm sư muội, đây quả thực là không để Nhật Nguyệt tiên giáo vào mắt.Vu Cửu kéo lấy một cây Lang Nha Bổng đi đi, vẻ mặt hung ác, đằng đằng sát khí, mắng to:- Đi đại gia mày, rõ ràng ngay cả Hoàng Phong đạo tặc chúng ta cũng không biết, còn dám đi ra lăn lộn, Nhật Nguyệt tiên giáo là thứ gì, không nghe nói qua, không phải chỉ là một ả đàn bà sao, lão tử hôm nay nhất định phải chơi.- Ngươi...Vu Cửu một gậy đập xuống, trực tiếp đánh cho tên đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo kia chia năm xẻ bảy, trên mặt đất nhiều ra một cái hố to sâu ba mét, bên trong không ngừng bốc lên huyết vụ.Hoàng Phong đạo tặc.Từ đầu đến, thật sự quá hung hãn rồi, rõ ràng ngay cả tinh anh đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo cũng nói giết liền giết, quả thực là ngưu đến tạc thiên rồi.Vu Cửu đứng cạnh hố to, cầm lấy Lang Nha Bổng, vỗ vỗ đầu trọc lớn, lộ ra hàm răng ố vàng, quát lên với những đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo kia:- Còn dám lải nhải, ta sẽ vặn toàn bộ đầu các ngươi xuống.Đám tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, tán tu kia ra tay còn có chừng mực, cũng không giết người, nhưng tên đạo tặc này lại ra tay tàn nhẫn, nói giết người liền giết người, quả thật đã hù sợ đám đệ tử xuất từ danh môn tiên giáo như bọn hắn.Chuyện càng náo càng lớn, Nhật Nguyệt tiên giáo có đệ tử tinh anh bị đánh chết, chuyện này tuyệt đối sẽ không thiện rồi, rất nhiều người đều vui mừng xem kịch vui.Vu Cửu kéo lấy Lang Nha Bổng còn nhỏ máu tươi đi tới, những tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo kia đều bị dọa đến hai chân như nhũn ra, có không ngừng lui về sau, có trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, hai cánh tay chống thân thể lui về phía sau.Vu Cửu đi đến trước mặt Nhị đương gia, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, hung thần ác sát nói:- Này, Nhị đương gia chúng ta đang hỏi ngươi đấy, con mẹ nó ngươi đến cùng có bán hay không?Giọng điệu này rất giống một khách làng chơi cường thế đang hỏi kỹ nữ.Ai cũng biết đại đầu trọc này sát phạt chi khí rất hung, một lời không hợp sẽ giết người, hơn nữa lực lượng cũng rất đáng sợ, một gậy đập xuống liền đánh chết một vị thiên tài tuấn kiệt Thiên Mệnh đệ tam trọng, tu vị tuyệt đối rất đáng sợ.Mà ngay cả đám đệ tử tinh anh Nhật Nguyệt tiên giáo kia cũng không dám nói gì nữa, mọi người cảm thấy tán tu này nhất định sẽ khuất phục, sẽ bán Liễu Duệ Hâm cho bọn đạo tặc này.Có rất nhiều người đều đang tiếc hận, bọn hắn đều cảm thấy nếu giao Liễu Duệ Hâm cho bọn đạo tặc này, kết cục khẳng định sẽ rất bi thảm, sẽ lưu lại bóng mờ không thể xóa nhòa, cho dù sau đó cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo tiêu diệt hết đám đạo tặc này, cũng không có khả năng vãn hồi thanh bạch của một tuyệt sắc giai nhân.Đương nhiên lại không ai định ra tay, dù sao đây chính là Thập Vạn Sơn Hà, có thể tự bảo vệ mình đã không tệ rồi, cũng không cần phải đi gây thù.Liễu Duệ Hâm cũng bị hù sợ, trên dung nhan tuyệt sắc không còn một tia huyết sắc, cắn chặt hàm răng, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng, bọn này đạo tặc thật sự quá hung ác, rơi vào trong tay của bọn hắn kết cục quả thực không dám nghĩ nữa, tay của nàng không kìm được nắm kayas góc áo, ngón tay cũng sắp ứa ra máu.- Không bán.Phong Phi Vân ngồi ở trước người Liễu Duệ Hâm, thân thể uyển như bàn thạch, thản nhiên nói.Tuy rằng chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại tràn đầy khí thế không thể trái nghịch, khiến người cảm giác được thái độ kiên quyết của hắn.Liễu Duệ Hâm ngồi ở sau lưng Phong Phi Vân, ngọc thể mềm mại tựa trên Phật chung lạnh như băng, trên tiên nhan như lê hoa lộ ra thần sắc không thể tin, hắn...

Hắn rõ ràng...- Muốn chết.Vu Cửu đằng đằng sát khí, hét lớn một tiếng, tựa như viên lang gào thét, xuyên thấu qua làn da tráng kiện có thể thấy được xương cốt như vàng ròng tạo thành trong thân thể của hắn, hai tay nắm chặc Lang Nha Bổng, đột nhiên đánh tới đỉnh đầu Phong Phi Vân.Đây là một cổ khí thế kinh khủng, chỉ riêng lực lượng đã nhấc lên một mảnh thần phong, tựa như một cây trụ trời đánh xuống, "Vù vù" rung động.Mọi người kinh dị không hiểu, lực lượng tên đạo tặc này thật cường hoành, bọn hắn hoài nghi một gây này của hắn đánh xuống, có thể quét ngang một mảnh núi cao cũng nên.- Đạo tặc này có vấn đề, tu vị rất bất phàm, tựa hồ tu luyện một loại luyện cốt bảo thuật thần bí, rất giống với tu luyện bảo thuật của một tên hung nhân nổi danh Địa Tử Phủ lúc trước.Một nhân vật cấp bậc trưởng lão của một gia tộc cỡ lớn nói.- Ta nhớ rồii, chuyện này xảy ra vào hơn trăm năm trước, lúc ấy có một hung nhân từng liền giết sáu vị trưởng lão Nhật Nguyệt tiên giáo, đồ diệt tám tòa phân đà của Nhật Nguyệt tiên giáo, trên tay có hơn một ngàn nhân mạng, sau đó làm kinh động một vị nhân vật cấp bậc cự phách của Nhật Nguyệt tiên giáo, đã ra tay đả thương hắn, truy sát mấy vạn dặm, cuối cùng bị hắn đào thoát.- Ngay cả cự phách cũng giết không được hắn.- Mẹ nó, hận ý của tên đầu trọc này với Nhật Nguyệt tiên giáo không phải lớn bình thường, nghe nói là người Nhật Nguyệt tiên giáo liền ra tay giết người, không chút lưu tình, nói không chừng chính là hắn cũng nên....Hoàng Phong lĩnh có 3000 đạo tặc, đều phạm vào tội lớn, đắc tội đại nhân vật, bị những gia tộc và tiên giao trong Thần Tấn vương triều không dung, không thể không chạy trốn tới Nam Man biên thuỳ, mai danh ẩn tích, vào rừng làm cướp làm giặc, mỗi người đều là đại khấu chân chính.Điểm này Phong Phi Vân tự nhiên rất rõ, nói không chừng Vu Cửu chính là hung nhân mà bọn người kia nói đến cũng nên.Phong Phi Vân đối với mấy câu chuyện của mấy đại khấu này cũng không hứng thú bao nhiêu, khoanh chân ngồi dưới đất, quyết đoán ra tay, trên bàn tay ngưng tụ ra một mảnh Phật quang màu vàng, tựa như nâng một mảnh thần đăng sáng chói, trực tiếp đánh lên Lang Nha Bổng, đánh cho Lang Nha Bổng phải biến hình, phát ra một tiếng kim loại va chạm, hỏa tinh văng khắp nơi.Tu vị đạo tặc này quả nhiên bất phàm, đánh cho Lang Nha Bổng phải biến hình cũng không thể khiến hắn buông tay, tu vị còn mạnh hơn cả Mạnh Thu Nam.Phong Phi Vân áo bào cổ động, lực lượng trên bàn tay lần nữa gia tăng, một cổ lực lượng mãnh liệt bành trướng trùng kích trên xuống, đánh bay Vu Cửu ra ngoài, thân thể bay lên cao mấy chục thước, cuối cùng bờ mông chạm đất trước, ngồi trên mặt đất, nửa người đều lún vào dưới đất.Nhưng tên đầu trọc này thân thể cực kỳ cường hãn, vậy mà vuốt vuốt bờ mông g đứng dậy, nhưng lại không dám tiến lên một bước, biết rõ tán tu này không dễ chọc, người ta ngồi dưới đất cũng có thể đánh bay mình, hiện giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.-------Chương 1087: Nhanh như lưu tinh (2)Kim mang trên người Phong Phi Vân thu liễm, vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, phong khinh vân đạm nói:- Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo muốn cướp đoạt linh khí của ta, nhưng việc này không có quan hệ với Liễu Duệ Hâm, ta thỉnh nàng qua chỉ là muốn tìm các đại nhân vật Nhật Nguyệt tiên giáo lấy một cái thuyết pháp, cho nên các ngươi muốn ta bán Liễu Duệ Hâm, việc này ta tuyệt đối sẽ không làm.Đôi mắt to đen bóng của Nhị đương gia nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân hồi lâu, tròng mắt lóe lên hào quang kỳ dị, đột nhiên cười lớn một tiếng nói:- Có nguyên tắc, ta thích, gậy ông đập lưng ông, đối phó những thứ gọi là danh môn đại giáo này thật sự quá thích hợp rồi.- Vậy bây giờ ngươi còn muốn mua không?Phong Phi Vân nói.- Ha ha, nói thực ra, đám chúng ta chính là cường đạo, muốn nữ nhân đều là đoạt lấy, nào có đạo lý dùng tiền mua nữ nhân chứ.Nhị đương gia nói.- Vậy là ngươi muốn cướp rồi.- Muốn cướp cũng là cướp từ trong tay Nhật Nguyệt tiên giáo.Nhị đương gia cười lớn một tiếng, liền đập bờ mông rời đi, lại ngồi lại bên đống lửa, một tên đạo tặc trên mặt có vết đao chém ánh mắt hung ác, tràn đầy sát khí, thấp giọng nói:- Nhị đương gia, vì cái gì không đánh hắn.Trên mặt Nhị đương gia mang theo vài phần chờ mong, cười nói:- Có vấn đề.- Có vấn đề gì.Một tên đạo tặc khác cánh tay to như thùng nước nói.- Ta hoài nghi hắn chính là Phong Phi Vân.Nhị đương gia nói.PHỐC.Nghe nói như thế, tất cả đạo tặc cái cằm đều như muốn rơi trên mặt đất.Tu Hoa Thập Tam Nương đôi mắt tỏa sáng, nói:- Cái này... trông có vẻ hơi già một chút, bất quá ta thích, vừa vặn hợp với tuổi của ta.Một đám đạo tặc trực tiếp bỏ qua nàng, mà Nhị đương gia lại thần thần bí bí nói:- Một người bộ dáng có thể biến, khí chất có thể giả, ánh mắt có thể che dấu, nhưng cổ yêu khí nhàn nhạt trên người kia, hắn như thế nào cũng không giấu được.Vu Cửu dùng sức hít hà, chất phác nói:- Yêu khí, sao ta lại không ngửi được?- Tu vi của ngươi còn chưa đủ, căn bản không biết yêu khí là thứ gì, sau khi tu vị ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, lão tử truyền cho ngươi một chiêu thần thuật phân biệt yêu khí, ngươi tự nhiên cũng có thể nhận ra được.Lúc này ánh mắt Nhị đương gia nhìn chằm chằm về phía Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, trong mắt mang theo một loại kỳ sắc, kỳ thật hắn cũng không dám khẳng định người nọ chính là Phong Phi Vân, bởi vì yêu khí trên người Phong Phi Vân đã che dấu đến như có như không, mặc dù hắn tu luyện Thức Yêu bí thuật mà Đại đương gia tự mình truyện vẫn không nhìn thấu được Phong Phi Vân.Liễu Duệ Hâm ngồi dưới đất, trên người không có nửa phần khí lực, thân thể ôn nhu, có một loại linh vận, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Phi Thiên ngồi cách đó không xa, bờ môi đỏ tươi hơi giật giật, nói:- Ngươi bây giờ mau thả ta ra, nếu để cho Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Phong Phi Vân một mực nhắm chặt hai mắt, khóe miệng hơi nhếch, cười nói:- Không có Trấn Tiêu Cổ Kiếm, ta tuyệt không thả ngươi.- Ta đây là tại cứu ngươi.Liễu Duệ Hâm có chút nhụt chí, cảm thấy tán tu trước mắt này thật sự quá không thể nói lý, nếu không phải vừa rồi hắn không giao nàng cho đám đạo tặc kia, nàng cũng không cần phí miệng lưỡi làm gì.- Ngươi trước cứu bản thân đi, nếu bọn họ không có mang theo Trấn Tiêu Cổ Kiếm tiến đến, ta dám cam đoan đêm nay ngươi dữ nhiều lành ít.Phong Phi Vân nói chuyện rất trực tiếp, dọa Liễu Duệ Hâm không dám nhiều lời nữa.Một đạo lưu tinh từ trên thiên mạc bay qua, không, đây không phải là lưu tinh, đó là một người, nhưng tốc độ lại có thể sánh với lưu tình, hào quang trên người cũng có thể sánh với lưu tình, không ai có thể thấy rõ hình dạng của nàng, cũng thấy không rõ thân pháp của nàng.Tốc độ quá nhanh, nháy mắt đã đáp xuống sau lưng Phong Phi Vân, hăng hái ra tay, muốn mang Liễu Duệ Hâm đi.Đây là một bàn tay ôn nhu tuyệt luân như ngọc trắng, phảng phất do thiên công tạo hình, có thể dùng Quỷ Phủ Thần Công để hình dung, nhưng tốc độ ra tay lại vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả tia chớp, trực tiếp bắt được vai Liễu Duệ Hâm, muốn mang nàng đi.- Tốc độ khá tốt, tay cũng rất đẹp.Phong Phi Vân mỉm cười, cũng ra tay, tốc độ cũng vô cùng nhanh, một trảo chụp tới bàn tay như ngọc trắng kia, trên thủ trảo ngưng tụ ra vầng sáng màu vàng, tựa như thần kìm màu vàng muốn bẻ gãy bàn tay như ngọc trắng kia vậy.Đạo "lưu tinh" cực nhanh kia phát ra một tiếng kêu nhẹ, chỉ có thể trước buông tay, trên cánh tay nhỏ nhắn ôn nhu tràn ra từng đạo hàn khí, cả cánh tay đều bị hàn khí bao lấy, ngưng tụ lấy một tầng hàn băng nhàn nhạt.Bành, bành, bành...Trong không khí, chỉ nghe được tiếng bàn tay va chạm liên tiếp, chỉ nháy mắt nàng đã đánh ra hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, chưởng ấn luyện thành một chuỗi, lực lượng điệp gia với nhau, uy lực không gì sánh kịp.Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, cho nên thanh âm tựa hồ cũng điệp gia lại với nhau, mặc dù xuất ra hai trăm bốn mươi tám chưởng, nhưng thường nhân lại chỉ có thể nghe được một thanh âm mà thôi.Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân ngồi dưới đất, cũng không quay người, cũng đánh liền về phía sau hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, hóa giải lực lượng nàng đánh ra trong vô hình, trong thân thể linh khí không dứt, ngưng tụ ra một Phật ấn khổng lồ màu vàng, đánh ngược về.Đạo "Lưu tinh" yểu điệu kia nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi đạo Phật ấn này, phiêu lạc đến trên một ngọn cổ mộc xa xa, đứng trên đỉnh phiến lá, hào quang trên người lập loè, linh yên đan vào.Tất cả đều xảy ra trong tốc độ ánh sáng, chỉ có một ít lão giả đỉnh tiêm thấy rõ một ít bóng dáng, còn đám tu sĩ không đạt tới cảnh giới cự phách chỉ nhìn thấy một đạo lưu tinh rơi xuốn, vây quanh Phật chung một vòng, sau đó liền lơ lửng trên đỉnh cổ thụ.Bóng người trên ngọn cây, dáng người vô cùng uyển chuyển, có đạo đạo quang vũ từ trên người nàng dật tán ra.Phong Phi Vân bàn tay ẩn ẩn thấy đau, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra người nổi danh quả thật khó đối phó, người vừa rồi ra tay cũng không phải cự phách bình thường có thể so sánh được, con mắt bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo kim sắc hào quang, nhìn lại ngọn cây, cười nói:- Ngươi chính là Diệp Ti Loan sao?Thiên chi kiều nữ Nhật Nguyệt tiên giáo, đệ tử đắc ý của Bạch Nguyệt sứ giả, chỉ mới tu luyện tám mươi năm liền đạt tới cự phách chi cảnh, mặc dù vừa mới đột phá cự phách cảnh, nhưng một thân chiến lực lại không phải cự phách bình thường có thể so sánh được.- Các hạ hẳn không phải là tán tu a.Diệp Ti Loan thanh âm rất đẹp, mang theo vài phần mát lạnh.Phong Phi Vân giật mình, đồng thời trong lòng Diệp Ti Loan lại càng thêm kinh ngạc, nàng vừa rồi vận chuyển bảo thuật giao thủ với Phong Phi Vân, cánh tay đau đớn như muốn nứt ra, phảng phất 248 chưởng ấn vừa rồi đều đánh lên thần thiết vậy.-------Chương 1088: Thiên kiêuNàng vốn định xuất kỳ bất ý cứu lấy Liễu Duệ Hâm, lại đi đối phó Phong Phi Vân, cũng không sợ ném chuột vỡ bình, nhưng nàng không nghĩ đến tốc độ phản ứng của Phong Phi Vân lại nhanh đến dị thường, ngồi dưới đất giao thủ với nàng, trong mơ hồ tựa hồ còn nhanh hơn nàng một tia.Nàng tuyệt không tin, một tán tu có thể có chiến lực bực này.- Ngân ngân.Phong Phi Vân tránh mà không đáp, nói:- Trấn Tiêu Cổ Kiếm mang đến không?Diệp Ti Loan dáng người uyển chuyển vô song, đứng trên ngọn cây, như tiên tử nhảy múa, vầng sáng chiếu vân không, nói:- Trấn Tiêu Cổ Kiếm chính là vô thượng bảo binh của bổn giao, không có khả năng cho ngươi.- Đã như vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.Phong Phi Vân đứng lên, một tay bắt lấy cánh tay Liễu Duệ Hâm, tay kia nhấc Thanh Long Đại Chung cao 9m lên, muốn rời đi.- Nàng tự nhiên không có khả năng đư Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ngươi, đó là bởi vì giáo chủ đã truyền Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ta rồi.Một thanh âm lười nhác vang lên.Phong Phi Vân dừng bước, cảm nhận được một cổ kiếm ý phong tỏa Thiên Địa, cổ lực lượng này thập phần cường đại, khiến nhân tâm phải rung độngMột nam tử chừng hai mươi tuổi từ trên đường chân trời đi đến, ánh lửa chớp động, khiến bóng người tiêu sái của hắn kéo ra thật dài, lớn lên giống như một thanh kiếm vậy.Chậm rãi tới gần.Hắn mặc áo tơ trắng màu xanh, trường bào rủ xuống đất, tóc trên đầu cũng rơi lả tả rơi xuống, bay múa trong gió rét, ngũ quan trên mặt hơn phân nửa đều bị tóc che lấy, chỉ có bờ môi kia là còn có thể thấy được rõ ràng, ôm lấy có chút độ cong, chỉ há miệng nói chuyện thôi cũng đã có thể khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ đều tim đập nhanh.Hắn trần trụi hai chân, lưng đeo cổ kiếm, lộ ra thập phần tiêu sái, từ trên người của hắn có thể trông thấy một loại khí chất vô câu vô thúc.Cũng chính vì phần vô câu vô thúc này, mới khiến cho kiếm quyết của hắn cũng thay đổi liên tục, cùng cảnh giới cơ hồ không ai có thể ngăn.Thấy được Quân Tam Thiên đi đến, ngay cả Liễu Duệ Hâm trong mắt đẹp cũng chớp động lên kỳ sắcu, có thể nói, trong mắt tất cả nữ nhân Nhật Nguyệt tiên giáo, Quân Tam Thiên tuyệt đối chính là bạch mã vương tử, giống như kiếm tiên dạo chơi nhân gian, đối với hắn có một loại sùng bái phát ra từ nội tâm.Ngoài trừ Diệp Ti Loan.Phong Phi Vân quay đầu, ánh mắt ngưng tụ ở trên thân kiếm trên lưng Quân Tam Thiên, cười nói:- Người đưa kiếm đã đến rồi.- Đưa kiếm, ngân ngân, tu vị ngươi ngược lại không tệ, nhưng còn không xứng để ta xuất kiếm, thả Duệ Hâm ra, sau đó tự phế tu vị, ta có thể tha cho ngươi một mạng.Quân Tam Thiên dừng bước lại, trên người mang theo một cổ tự tin mãnh liệt, cổ tự tin này chính là nguồn gốc tín niệm khiến hắn bách chiến bất bại, mà không phải là tự đại mù quáng.Diệp Ti Loan không vui nói:- Quân Tam Thiên, ngươi đến đã muộn một bước, hắn là đối thủ của ta.- Ngân ngân, đáng tiếc hắn muốn chính là Trấn Tiêu Cổ Kiếm, mà không phải ngươi.Quân Tam Thiên cười vui cởi mở, lại có vài phần rét lạnh, nói:- Vân Phi Thiên, nếu ngươi có thể bức ta xuất kiếm, ta liền giao Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ngươi.Diệp Ti Loan nói:- Vân Phi Thiên, ngươi nếu có thể tiếp được ta mười chiêu, ta có thể giúp ngươi lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay Quân Tam Thiên.Tuy rằng Phong Phi Vân vừa rồi đánh lui nàng, nhưng nàng vẫn không biết Phong Phi Vân mạnh bao nhiêu, bởi vì nàng vừa rồi cũng không sử dụng toàn lực, nếu toàn lực ra tay, nàng tin tưởng mình có thể trong vòng mười chiêu đánh bại Phong Phi Vân.Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều muốn giao thủ với Phong Phi Vân, đương nhiên đó cũng không phải nói bọn hắn nhìn trúng Phong Phi Vân cỡ nào, trên thực tế Phong Phi Vân trong mắt bọn họ cũng không coi vào đâu, có thể đánh bại dễ dàng.Rất nhiều người đều tại cảm thán sự cường thế của Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, không hổ là hai vị tuyệt đại thiên kiêu, sau khi đột phá cự phách chi cảnh liền có xu thế nhất phi trùng thiên, tương lai trên bàn tiệc bá chủ Thần Tấn vương triều sẽ không thể thiếu được tên của bọn hắn.- Cần gì phiền toái như vậy, hai người các ngươi cùng lên đi.Phong Phi Vân thản nhiên nói.Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều hơi sững sờ, chợt liền không hề tranh chấp ai xuất thủ trước nữa, người trước mắt này tựa hồ so với bọn hắn còn muốn ngạo khí hơn, phần tự tin tản mát ra trong lúc vô hình kia, không phải người bình thường có thể làm được.Liễu Duệ Hâm đối với Phong Phi Vân cũng không quá chán ghét, trợn trắng mắt nói với hắn:- Ta nói đại thúc, ngươi đến cùng có biết đứng trước mặt ngươi là ai không, đây chính là Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, nếu ngươi có thể bức Quân Tam Thiên xuất kiếm, hoặc là tiếp được mười chiêu của Diệp Ti Loan, lập tức liền có thể danh chấn thiên hạ, sẽ có vô số thế lực lớn lôi kéo ngươi ngay.- Đại thúc...Phong Phi Vân còn chưa từng bị người gọi như vậy, có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến dung mạo mình hiện giờ, một thiếu nữ gọi hắn một tiếng đại thúc quả thật cũng không sai.Một đám đạo tặc từ trong rừng cây đi ra, có lưng cõng búa, có dẫn theo đại chùy, có trên người quấn chiếu, một đạo tặc cánh tay to như thùng nước trong đó cười nói:- Lão tử muốn nhất chiến danh chấn thiên hạ, cái kia...

Diệp Ti Ti, ta đến tiếp ngươi mười chiêu, danh chấn thiên hạ thử xem.Một đạo tặc trên người quấn chiếu, tóc tai lộn xộn khác cũng cười nói:- Quân Tiểu Tam, lão tử cũng muốn danh chấn thiên hạ, ta đến bức ngươi xuất kiếm.Bọn đạo tặc này đều rất hung hăng càn quấy, đối mặt với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên vẫn bình tĩnh, còn trêu chọc bọn hắn là "Diệp Ti Ti", "Quân Tiểu Tam" .Rất nhiều người đều buồn cười, đám đạo tặc này thật sự quá hiếm thấy, đặt danh tự lung tung cho người khác, có thể tưởng tượng, sau tối nay, tên hiệu "Diệp Ti Ti" và "Quân Tiểu Tam" tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.Dùng tu vị tâm cảnh của Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên cũng bị chọc giận.Một vị tuổi trẻ tài tuấn Nhật Nguyệt tiên giáo nói:- Lâm sư huynh chính là bị bọn này đạo tặc này đánh chết, bọn hắn còn muốn cướp đoạt Duệ Hâm sư muội, chính là một đám cuồng nhân.Diệp Ti Loan đứng trên đỉnh cây, bạch quang sáng ngời, hà úy sáng chói, thanh âm hơi lạnh, nói:- Giết người tự nhiên phải đền mạng.XÍU...

UU!Diệp Ti Loan biến thành một đạo lưu tinh đẹp mắt, tốc độ vô cùng nhanh, ngay khi ánh mắt mọi người còn chưa kịp phản ứng một đạo thuật pháp nàng đánh ra đã rơi xuống đỉnh đầu đạo tắc kiaĐây là một đạo bảo thuật, trên đó hàn khí rậm rạp, khiến trên mảnh đại địa này đều sinh ra sương lạnh, nàng muốn một kích đánh chết tên đạo tặc kia.Nhưng vượt quá dự liệu của nàng, đạo tặc này tốc độ phản ứng cực nhanh, duỗi ra cánh tay to như thùng lớn, đánh ra một đạo thiết quyền, đánh cho bảo thuật mà nàng ngựng tụ thành chia năm xẻ bảy.- Đạo tặc này rất không tầm thường, thân thể tu luyện đến tựa như sắt thép, một kích vừa rồi của Diệp Ti Loan ít nhất dùng ba phần lực lượng, nhưng vẫn bị hắn phá vỡ.-------Chương 1089: Chiến diệp ti loan (1)Lý Tiêu Nam rất chú ý đến Diệp Ti Loan, đứng trên "Huyền Không Đảo" nhìn qua phía dưới, thần sắc rất chuyên chú.Hắn đã có bốn vị kiếm thị, 16 vị nhạc sử, nhưng lại còn kém hai vị tỳ nữ thị tẩm, Diệp Ti Loan chính là một trong các nữ tử hắn nhìn trúng.Lý Tiêu Nam kinh tài tuyệt diễm, nữ tử bình thường hắn đều không để vào mắt, ngay cả tư cách làm thị nữ cho hắn cũng không có, chỉ có loại thiên chi kiều nữ như Diệp Ti Loan mới có tư cách thị tẩm cho hắn, trở thành tỳ nữ thiếp thân nhất.Có thể tiếp được một chiêu của Diệp Ti Loan cũng đã rất lợi hại rồi, khiến rất nhiều người đều mở rộng tầm mắt, bọn đạo tặc này từ đâu đến, sao tùy tiện chạy ra một người cũng mạnh mẽ hung hãn như thế, phải biết rằng rất nhiều nửa bước cự phách đều bị Diệp Ti Loan một chiêu miểu sát.Diệp Ti Loan cũng thoáng có chút kinh ngạc, ra lại một chiêu bảo thuật, dẫn đến cửu thiên thần lôi, một đạo tia chớp to như chén ăn cơm đánh xuống, giống như một thanh Thiên Đao chém xuống, oanh kích trên mặt đất, khiến đại địa xuất hiện một cái hố trời khiến người nhìn mà giật mình, coi như là một vị nửa bước cự phách cũng sẽ bị một chiêu giết chết.Nhưng đạo tặc kia lại bò lên, toàn thân đều là hơi nước, hiển nhiên một kích này của Diệp Ti Loan quả thật rất cường đại, không lấy được mạng hắn, nhưng lại khiến hắn bị thương.- Lại đến.Đạo tặc cánh tay to như thùng nước này hung tính đại phát, thân thể phát sanh biến hóa, mỗi khi bước về trước một bước, thân thể sẽ lớn lên gấp đôi, đến cuối cùng trực tiếp biến thành một cự nhân thân cao tám mét, một quyền liền đánh cho cổ thụ dưới chân Diệp Ti Loan thành mảnh gỗ vụn.Diệp Ti Loan thân như Thải Điệp, man vũ ở trên hư không, thân ảnh yểu điệu uyển chuyển trở nên càng ngày càng nhiều, tựa như một đám linh điệp bay múa trên trời vậy.Đạo tặc căn bản không chạm được vào góc áo của nàng, nhưng mỗi lần nàng ra tay, lại có thể đánh cho đạo tặc trọng thương, sau khi đánh ra chiêu thứ bảy, rốt cục đã đánh bại được hắn ta.Đạo tặc kia thu nhỏ thân thể lại, toàn thân đều là máu tươi, nằm rạp trên mặt đất thở, nói:- Diệp tiểu nữu, coi như ngươi ngưu bức, lão tử thua.Mặc dù đạo tặc này thua ở trong tay Diệp Ti Loan nhưng lại không ai dám xem nhẹ hắn, dù sao muốn tiếp được bảy chiêu của Diệp Ti Loan cũng không phải người bình thường có thể làm được.Lý Tiêu Nam đứng trên "Huyền Không Đảo", khẽ nhíu mày, tu vị Diệp Ti Loan còn cường đại hơn tưởng tượng của hắn, nếu không ột phá đến cảnh giới cự phách, chỉ sợ rất khó thu phục được nàng.Quân Tam Thiên lúc này cũng đã đánh bại tên đạo tặc quấn chiếu kia, dùng mười ba chiêu, nhưng hắn lại không xuất kiếm, nếu xuất kiếm thì tuyệt đối có thể trong vòng mười chiêu phân thắng thua.Tuy rằng hai vị đạo tặc đều ngã trên mặt đất, nhưng vẫn khiến người sợ hãi, bọn đạo tặc này thật sự quá cường hãn, tùy tiện một tên đi ra đều là hung nhân một mình đảm đương một phía, nếu bọn đạo tặc này cùng xông đến, cho dù dùng tu vị của Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan chỉ sợ cũng có nguy hiểm vẫn lạc.Bên ngoài Đồng Lô Sơn, đống lửa thiêu đốt.Gió lạnh phần phật, dưới trời đêm cạo ra âm thanh khủng bố .Không ai lại đi khiêu khích Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan nữa, hai người này đều là cường giả chân chính, nhân vật cấp bậc cự phách, tồn tại đứng ở đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân vẫn giơ lên Phật chung cực lớn, trên mặt cũng không đổi sắc, cười nói:- Không hổ là hai vị thiên kiêu, hôm nay ngược lại có thể tranh tài với các ngươi một hồi.Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan cũng đã biểu hiện chiến lực mạnh mẽ như thế, tán tu này lại vẫn muốn chiến, chẳng lẽ hắn cho rằng hai vị thiên chi kiêu tử này không dám giết người sao.Rất nhiều người đều phát ra thanh âm thổn thức, cảm thấy Phong Phi Vân hiện giờ phải làm nhất chính chắp tay giao ra Liễu Duệ Hâm, sau đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ còn có thể giữ được một mạng, bằng không thì hôm nay rất có thể sẽ máu tươi năm bước.- Ta thấy tu vị tán tu này ngay cả đạo tặc quấn chiếu kia cũng không bằng, trong năm chiêu sẽ bại, mười chiêu tất phải chết không thể nghi ngờ.- Nói không nhất định sẽ bị miểu sát, chiến lực cấp bậc cự phách không phải tu sĩ dưới cự phách có thể tưởng tượng, tế ra linh khí có thể đánh ra tám lần lực công kích, Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên vừa rồi đều không sử dụng linh khí.- Đúng vậy a, nếu bọn họ sử dụng linh khí, vậy hai đạo tặc kia đoán chừng ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.Phong Phi Vân cười lạnh nói:- Diệp Ti Loan tuy rằng không sử dụng linh khí, nhưng nàng đánh ra bảo thuật, trong đó có một chiêu có được sáu lần lực công kích.Diệp Ti Loan trong lòng khẽ động, đôi mắt dễ thương gợn sóng, tốc độ của nàng cực nhanh, có rất ít người có thể thấy rõ thuật pháp nàng sử dụng, không nghĩ đến tán tu này lại thấy rõ thuật pháp của nàng, lại biết rõ nàng đánh ra bao nhiêu lần lực công kích, cộng thêm lần trước giao thủ với Phong Phi Vân, đối với tu vi của hắn có chỗ hiểu rõ, khiến cho nàng lập tức coi trọng đối thủ Phong Phi Vân này thêm vài phần.- Đã vậy thì ta sẽ đến chiếu cố ngươi.Diệp Ti Loan lòng bàn tay ngưng tụ ra một đạo luyện không, chính là dùng hàn khí ngưng tụ thành, thuộc về một loại bảo thuật thần thông, luyện không dài đến 300 trượng, nhiễu loạn lấy trên cánh tay ngọc của nàng, bay thẳng trời cao, phảng phất như muốn cuốn cả Thiên xuống vậy.- Chờ một chút.Phong Phi Vân hô lớn một tiếng.- Ngươi sợ?Diệp Ti Loan trong lòng vui vẻ, nếu có thể khiến tán tu này khuất phục, tự mình ngoan ngoãn giao lại Liễu Duệ Hâm vậy thì tự nhiên là tốt nhất, như vậy mình cũng sẽ dễ ăn nói với tôn sự.Nàng sợ nhất không phải tu vị Phong Phi Vân mạnh bao nhiêu, chỉ sợ Phong Phi Vân sau khi thua sẽ thẹn quá hoá giận, cá chết lưới rách, cùng đồng quy vu tận với Liễu Duệ Hâm .Phong Phi Vân liếc nàng một cái, sau đó cởi xuống đai lưng trên người, sau đó không để ý đến Liễu Duệ Hâm giãy dụa, cột nàng lên trên lưng mình.Phong Phi Vân tự nhiên cũng phát hiện sự cường đại của Diệp Ti Loan, cho dù hắn đối với tu vi của mình tự tin, nhưng cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể đánh bại nàng, nếu trong khi mình giao thủ với Diệp Ti Loan, Liễu Duệ Hâm bị người cứu đi, như vậy cho dù có đánh bại Diệp Ti Loan cũng được gì chứ.Cho nên Phong Phi Vân định lưng cõng Liễu Duệ Hâm đánh một trận với Diệp Ti Loan.Hai luồng đồ vật mềm mại đặt ở trên liuwng Phong Phi Vân, thập phần kiều diễm, trong lòng có chút rung động, hiện giờ nữ hài phát dục thật tốt, ý nghĩ này vừa mới bay lên trong đầu Phong Phi Vân, tiếp theo trên bờ vai Phong Phi Vân liền tê rần, đây là Liễu Duệ Hâm một ngụm cắn lên vai hắn.- Ngươi thả ta ra.Liễu Duệ Hâm phát hiện không cách nào cắn nát làn da Phong Phi Vân, ngược lại cắn đến ê răng, thân thể tên này thật giống như thép luyện vậy.-------Chương 1090: Chiến diệp ti loan (2)Phong Phi Vân trực tiếp bỏ qua nàng, nói:- Có thể bắt đầu rồi.Tu sĩ ở đây tự nhiên biết rõ tán tu này vì sao làm như vậy, nhưng lại đều lộ vẻ nhạo báng, cười thầm nói, thật sự là ngu ngốc, Diệp Ti Loan vốn lấy tốc độ nổi tiếng thiên hạ, cùng cảnh giới không ai có thể sánh với nàng, tu sĩ cường đại hơn còn không thấy rõ hình dạng của nàng đã chết trong tay nàng rồi, tán tu này ngược lại tốt, không chỉ cầm một cái chuông lớn, trên lưng còn đeo một người, càng thêm trì hoãn tốc độ phản ứng, cái này không phải là đang cố ý tìm chết sao?Bành.Ngay khi mọi người ở đây nghĩ như vậy, đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên, tập trung nhìn vào, Diệp Ti Loan chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân, hai người đã giao thủ một chiêu, xốc lên mảng lớn bùn đất, dưới mặt đất đất đá bay đầy trời.Thật nhanh.Phong Phi Vân lưng cõng Liễu Duệ Hâm dung nhan tuyệt sắc, động tác vẫn cực kỳ linh mẫn, quay quay Thanh Long Chung trong tay, uy vũ sinh phong, ngăn cản luyện không Diệp Ti Loan ngưng tụ ra, bộc phát ra từng tiếng chuông khủng bố, khiến bên ngoài mấy trăm dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.Ông, ông...Liên tiếp ba tiếng chuông khủng bố chấn cho rất nhiều người phải vội bịt tai.Phong Phi Vân bất động như núi, trên người vầng sáng vạn trượng, Phật khí xông trời cao, trong mơ hồ có thể trông thấy một Thần Phật màu vàng xếp bằng ở phía sau của hắn, mang theo Kim Cương Bất Hoại thần uy.Diệp Ti Loan giống như Thiên Ngoại Xá Nữ, thân như linh điệp, hóa thành trên trăm i hư ảnh, cuối cùng trọng điệp cùng một chỗ, đánh ra một chiêu thần thông gấp bảy lực công kích, biến luyện không thành một đầu Bạch Long, phát ra tiếng Long ngâm rít gào.Liễu Duệ Hâm ghé vào trên lưng Phong Phi Vân, eo nhỏ mảnh khảnh buộc cùng một chỗ với Phong Phi Vân, thân thể linh lung mềm mại chăm chú dán trên lưng Phong Phi Vân, có thể cảm nhận được rõ ràng lực áp bách đập vào mặt, trên mặt lộ vẻ vô cùng sùng bái, nói:- Đây là một trong các thần thông cao cấp nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, không nghĩ đến Diệp sư tỷ đã tu luyện đến cảnh giới như thế, đủ để phát huy ra gấp bảy lực công kích, coi như là tu sĩ cự phách trung kỳ cũng chưa hẳn có thể tiếp được.Nàng cảm thấy tán tu đáng giận này tất nhiên sẽ bị một chiêu này đánh bại, không thể thể đở nổi.Phong Phi Vân hai chân giẫm trung bình tấn, vững vàng lập trên mặt đất, tử kim quang từ trong đan điền nổ bắn ra, phảng phất như một khỏa kim nhật, đột nhiên hé miệng, phát ra tiếng gầm lên giận dữ: Gàoooo....

"Vô số kim mang lao ra tựa như thủy triều, ngưng tụ thành một Hoàng Kim Thần Sư cao mấy chục thước, đụng tán Bạch Long mà Diệp Ti Loan đánh ra, mà ngay cả luyện không trong tay nàng cũng đứt gãy từng khúc.Oanh.Thanh âm trấn thế, kim mang tuôn ra giống như thủy triều, mê mang tầm mắt của người.- Phật nộ Sư Tử Hống.Diệp Ti Loan sắc mặt hơi đổi, trên đầu tóc dài đen nhánh tung may, lộ ra cổ nhỏ tinh khôi, dáng người khẽ động, thướt tha đề thân, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng trời cao, tránh né đầu Hoàng Kim Sư Tử kia.Bành.Hoàng Kim Sư Tử bay ra xa mấy ngàn thước, kim lãng cuốn khắp tầng mây, đâm vào một tòa núi nhỏ cao trăm mét, khiến nó bị san bằng.Liễu Duệ Hâm trừng lớn đôi mắt, cái cằm như muốn rớt trên mặt đất, bị một tiếng rống to này của Phong Phi Vân chấn khiến đầu ông ông nổ vang, chỉ có một ý niệm, đại thúc này cũng quá cường đại đi, quả thực thâm tàng bất lộ, thì ra lúc trước hắn đều luôn giả heo ăn thịt hổ, tu vị bực này quả thực có thể cùng những cự phách danh chấn thiên hạ kia tranh phong rồi.Tuy rằng Phong Phi Vân bắt nàng, nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không thế nào sợ hãi Phong Phi Vân.Diệp Ti Loan đôi mắt dễ thương phát lạnh, trên da ngọc lưu động sương lạnh, nói:- Ngươi tuyệt đối không phải tán tu, cũng tuyệt đối không gọi là Vân Phi Thiên, rốt cuộc là người phương nào.Tán tu đều là quần thể yếu thế, cho dù tu vị đạt đến cấp bậc cự phách cũng không có khả năng sử xuất ra thần thồng như Phật Nộ Sư Tử Hống, đây chính là thần thông Phật môn có thể gia tăng gấp 10 lần lực công kích, không phải một tán tu có thể học được.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, nói:- Đã giao thủ năm chiêu, ngươi cũng tiếp ta một chiêu thử xem.Bành.Phong Phi Vân chân đạp đại địa, tay cầm đại chung nặng 999 ngàn cân, Phật khí bên trong đan điền điên cuồng dũng mãnh tràn vào đại chung, khiến đại chung bộc phát ra mảng lớn vầng sáng khí sắc, có vô số Phật vân màu vàng lưu chuyển trên vách chung, chín đạo trận pháp bên trong hoàn toàn được điều động.Phong Phi Vân mạnh mẽ đạp đất một cái, khiến dưới chân xuất hiện một hố to, thân thể như đạn pháo bay lên cao, ngang nhiên đập tới đỉnh đầu Diệp Ti Loan.Phật chung vốn cao 9m, sau khi kích hoạt biến thành cao 99m, tựa như một ngọn núi Thanh Đồng, Phật Quang bỏng mắt, thần huy sáng lạn, nhuộm vàng cả bầu trời đêm, lực lượng cường hãn, thậm chí có chút ít khiến người sợ hãi.Mà ngay cả những tu sĩ ở xa xa đều bị nguyên một đám bị đánh bay, cho dù sớm tế ra bổn mạng pháp khí thủ hộ bản thân nhưng vẫn bị chấn đến thổ huyết.Diệp Ti Loan đứng dưới tất cả phong bạo, áp lực thừa nhận càng cực lớn, hơn nữa không khí tựa hồ cũng như cứng lại, căn bản không thể dùng tốc độ trốn tránh, chỉ có thể đón đỡ.Nàng vẫn thong dong tự nhiên, tiêu sái ưu nhã, duỗi ra ngón tay như ngó sen, điểm một cái lên trời cao, một cái Nguyệt Tinh Luân liền từ đầu ngón tay bay ra ngoài, Nguyệt Tinh Luân phong cách cổ xưa đường kính chừng năm mét, trên đó điêu khắc lấy ấn vân cổ xưa, tràn đầy ký hiệu thần bí, Tinh Luân phong mang thập phần lợi hại, hàn quang chói mắt.Đây là một kiện nhị phẩm linh khí "Nguyệt Tinh Luân", chính là từ trong bảo động của Nhật Nguyệt tiên giáo tìm được, là một kiện đồ cổ, từng được một vị chân nhân tế luyện qua.Tuy rằng Nguyệt Tinh Luân đường kính chừng 5m, nhưng so với Thanh Long Chung cao 99m vẫn lộ ra có chút nhỏ bé.- Ngươi cho rằng thể tích lớn thì uy lực sẽ mạnh sao?Diệp Ti Loan trong tay điểm ra một đạo ấn pháp, trận pháp bên trong Nguyệt Tinh Luân bị dẫn động, bộc phát ra một cổ linh khí uy năng phô thiên cái địa, giờ khắc này nàng đánh ra gấp 10 lần lực công kích, dẫn tới không khí cũng sinh ra chấn động.Đương.Thanh âm vang vọng tám trăm dặm, tựa như thần chung bị chấn vang.Nguyệt Tinh Luân vậy mà chặn lại Thanh Long Chung nặng 999 ngàn cân, đứng ở giữa không trung, phảng phất như thời gian tĩnh chỉ, tạo thành một bức hình ảnh thần dị không hiểu.Hai kiện linh binh huyền bí đụng vào trời cao, Nguyệt Tinh Luân sắc bén mà linh xảo, Thanh Long Chung khổng lồ mà hùng hậu, trên hai kiện linh binh không ngừng có hà úy lao ra, chiếu rọi trong màn đêm, khiến ngôi sao trên bầu trời cũng phải ảm đạm.Chính thức giật mình chính là Diệp Ti Loan, uy năng một kích vừa rồi của Nguyệt Tinh Luân đủ để hủy diệt một tòa tiểu thành, không nghĩ đến lại bị tên tán tu kia ngăn trở, hơn nữa lực lượng trên khẩu đại chung kia bộc phát ra vậy mà khiến cho nàng có một loại cảm giác không chịu nổi.-------Chương 1091: Đánh bại (1)Nói đùa, sức nặng bản thân Thanh Long Chung chính là 999 ngàn cân, tăng thêm Phong Phi Vân huy động tốc độ gia trì, cộng thêm tốc độ đánh xuống, đủ để bộc phát ra lực lượng siêu việt sức nặng mười lần, Diệp Ti Loan lại vẫn có thể đón đỡ một kích này của hắn, cái này cũng khiến Phong Phi Vân cực kỳ bất ngờ.Đại chiến đã tiến hành đến mức này, không còn ai dám xem thường Phong Phi Vân nữa, đã đặt hắn ở vị trí ngang hàng với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên, sau tối nay, tán tu "Vân Phi Thiên" tất nhiên sẽ thanh danh truyền xa.- Đại thúc này... lại cường thế như thế...

Như một cái thế cuồng nhân vậy...Đôi má tinh xảo của Liễu Duệ Hâm bị Phật quang màu vàng ánh lên một tầng sánh chói chói mắt, lông mi nháy động, đôi mắt sóng gợn, khoảng cách gần nhìn nhìn Vân đại thúc này, phát hiện ánh mắt của hắn thập phần sắc bén, có một cổ nhuệ khí tuổi trẻ, tuyệt đối không giống như một đại thúc đã sống mấy trăm năm.Một kích này vậy mà ngang tay với Diệp Ti Loan, Nguyệt Tinh Luân và Thanh Long Chung lơ lửng trời cao, thật lâu không rơi xuống, từng đạo hào quang màu trắng và màu xanh trùng kích đi, khiến không người nào có thể mở mắt.Tất cả mọi người có thể nhìn ra Diệp Ti Loan đã dùng hết toàn lực, cũng không lưu thủ.- Diệp Ti Loan tên tuổi lớn như vậy, sao ngay cả một tên tán tu cũng không thu thập được, xem ra thật là không có kỳ danh.Trưởng lão một đại gia tộc trên mặt lộ vẻ trêu tức.Diệp Ti Loan tự nhiên nghe được, tùy ý bắn ra một ngón tay, một đạo vầng sáng hàn khí từ đầu ngón tay của nàng bay ra, lập tức liền đông lạnh tên trưởng lão đại gia tộc kia thành một khối băng.Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trong lòng tim đập mạnh một cú, không dám nhiều lời, trưởng lão đại gia tộc này tu vị rất cường đại, từng giao thủ với một vị cự phách, tuy rằng thất bại, nhưng lại có thể bảo vệ tánh mạng, nhưng Diệp Ti Loan tùy ý bắn ra một ngón tay liền có thể đông cứng thân thể hắn, có thể thấy tu vị nàng cường đại cỡ nà😵anh.Nguyệt Tinh Luân và Thanh Long Chung đồng thời phát ra một tiếng cự minh, hai kiện linh binh bay ngược, Diệp Ti Loan và Phong Phi Vân cũng đột nhiên bạo lui.Thân thể Phong Phi Vân bốc lên kim quang, rất nhanh đứng lại, sau đó mạnh mẽ đạp đất một cái, lần nữa đánh ra Thanh Long Chung, Thanh Long Chung 999 ngàn cân tựa như một tòa núi nhỏ kim loại màu xanh, phát ra thanh âm "Ông ông" .Diệp Ti Loan so với ai khác đều rõ ràng lực lượng của Thanh Long Chung, không dám lại liều mạng với Phong Phi Vân nữa, thân như lưu tinh, vầng sáng bao phủ toàn thân, lập tức liền rơi xuống trên đỉnh một tòa núi cao, ngay khi nàng cho rằng đã tránh được một kích này của Phong Phi Vân thì lại phát hiện trên đỉnh đầu truyện đến một cổ trọng áp, một Phật tôn khổng lồ đánh thẳng xuống đỉnh đầu của nàng.Cái gì, tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy.Diệp Ti Loan sắc mặt biến đổi, tán tu này cầm một cái Phật chung, hơn nữa trên lưng còn đeo một người, vậy mà tốc độ lại không chậm hơn nàng, khiến trong lòng nàng có một loại dự cảm bất hảo, hôm nay thật sự gặp cường giả rồi.Ở đây chỉ có đại lão tu vị đạt tới cảnh giới cự phách là nhìn ra mánh khóe, trong lòng chấn động thật lớn, tốc độ Diệp Ti Loan trong cùng cảnh giới, cơ hồ không ai có thể so sánh, nhưng tán tu trước mặt này lại có thể so tốc độ với nàng, hơn nữa tán tu này còn cầm một khẩu Phật chung, lưng cõng một người.- Hẳn là một tán tu tốc độ còn nhanh hơn cả Diệp Ti Loan.Một vị nhân vật cấp bậc tộc trưởng bị đả kích.- Ngươi thật sự cho rằng hắn là một tán tu sao, nhân vật như thế lai lịch tuyệt đối không tầm thường, nói không chừng chính là một vị tục gia đệ tử của Đại Long Tự Thiên Long vương triều cũng nên.Một vị lão giả đến từ Thiên Long vương triều trên mặt lộ vẻ chờ mong, cực kỳ hoài nghi thân phận tán tu này.Phật tu ở Thần Tấn vương triều đã triệt để sa sút, nhưng ở Thiên Long vương triều lại thập phần hưng thịnh, đặc biệt là trấn quốc thần miếu "Đại Long Tự", chính là thế lực lớn nhất Thiên Long vương triều, địa vị so với triều đình Thiên Long vương triều còn cao hơn, có thể ảnh hưởng đến triều đình."

Phật Nộ Sư Tử Hống" chính là một loại tuyệt đỉnh thần thông của Đại Long Tự.Rất nhiều người cũng hoài nghi tán tu này chính là một vị tục gia đệ tử của Đại Long Tự.- Cái này thật sự có khả năng, bằng không có tu vi như thế, ở Thần Tấn vương triều không có khả năng không nghe qua tên của hắn được.Ầm ầm.Mảnh núi lớn kia bị Phật chung của Phong Phi Vân nổ nát, chia năm xẻ bảy, sơn thể đổ xuống tứ phía, đất đá lăn xuống, bụi mù tràn ngập, mang đến cho người một loại cảm giác khai thiên tích địa.Diệp Ti Loan ngăn lấy một kích này, nhưng lúc này lại ngăn cản cố hết sức, Nguyệt Tinh Luân tế ra thiếu chút nữa đã bị đánh bay ra ngoài, một kiện nhị phẩm linh khí, vậy mà đánh không lại một kiện nhất phẩm linh khí.Phong Phi Vân cũng không để cho nàng cơ hội thở dốc, lần nữa ra tay, dùng lực lượng tuyệt đối áp chế, tựa như một đầu Man Thú, khí thế vô cùng khiến người sợ hãi.- Mễ hòa thượng, đây quả thật là tục gia đệ tử của Đại Long Tự sao?Long Thanh Dương nằm trên giường ngọc, nửa lộ vai, mị thái ngàn vạn, ngón tay nhỏ hết sức ôn nhu khẽ vân vê tóc, đặc biệt là da thịt trên người hắn có một loại cảm giác tuyết trắng như mỡ dê.Một hòa thượng trên người phủ áo cà sa màu đỏ, quấn quít lấy đai lưng Kim Cương Thiết Long, trên đầu kim mang đan vào, trên cổ ấn lấy một Kim Long Ấn, có chút cau mày ại, nói:- Trong Đại Long Tự có năm tòa cổ miếu, chỉ riêng tăng nhân xuất gia đã có trên trăm vạn, đệ tử tục gia càng vô số kể, hòa thượng ta xuất từ Bột Long cổ miếu, tục gia đệ tử bên trong cổ miếu tuyệt không có người này, về phần bốn tòa cổ miếu còn lại có một vị tục gia đệ tử cường đại thế này không thì ta không biết được.Mễ hòa thượng chính là một vị cao tăng Đại Long Tự, tu vị cực kỳ cường hãn, trên làn da Phật quang trong suốt, hai mắt tựa như hai tòa kim đàm, giơ tay nhấc chân chung quanh thân thể đều có Phật vân đan vào.- Xem ra chỉ có hỏi Miếu Vương Thiên của Bột Long cổ miếu các ngươi mới biết được.Long Thanh Dương mềm mại mê người nói, đối với tán tu đang giao thủ với Diệp Ti Loan nhiều thêm vài phần hứng thú.Miếu chủ năm tòa cổ miếu Đại Long Tự đều được xưng là "Miếu Vương Thiên", mà trụ trì Đại Long Tự thì được xưng là "Đại Phạm Thiên", hoặc là "Phạm Thiên Vương" .Lần này Kim Tàm Kinh xuất thế cũng kinh động đến Đại Long Tự Thiên Long vương triều, "Miếu Vương Thiên" Bột Long cổ miếu liền tự mình đuổi đến, tu vị vô cùng cường hoành, khi vừa đi vào Thập Vạn Sơn Hà liền đơn giản giết chết hai đầu ngàn năm linh thú, khiến hơn mười tòa núi cao sụp đổ, hôm nay đã tiến nhập Đồng Lô Sơn.Oanh.Một tiếng vang thật lớn, Diệp Ti Loan bị đánh bay ra ngoài, vầng sáng trên thân thể mềm mại yểu điệu uyển chuyển thu lại, ngay cả Nguyệt Tinh Luân mà nàng tế ra cũng bị trấn rơi trên mặt đất, tạo thành một hố to, Nguyệt Tinh Luân cắm ở trong đó, vầng sáng trên thân trở nên có chút tối nhạt.-------Chương 1092: Đánh bại (2)Phong Phi Vân vẫn đang nâng Thanh Long Chung, ầm ầm rơi xuống đất, giẫm ra trên mặt đất hai dấu chân thật sâu, trên người vàng rực không dứt, Phật chung trong tay còn đang không ngừng rụng động, phát ra thanh âm ông ông.Phong Phi Vân đã thở gấp, hắn đã vận dụng toàn bộ lực lượng, vụng trộm điều động cả lực lượng của một vạn đầu dị thú chiến hồn mới thắng Diệp Ti Loan một bậc, nhưng lại không đả thương được nàng, nàng này thiên tư quả thật rất cao, cùng cảnh giới có thể đối chiến với thiên tài cấp bậc sử thi.Rất nhiều người đều trực tiếp hóa đá rồi, trông thấy Diệp Ti Loan bay ra ngoài, không thể tin được trước một màn trước mắt:- Vậy mà...

đánh bại Diệp Ti Loan.- Mẹ nó, đây nhất định không phải một tán tu, tuyệt đối tục gia đệ tử một vị Miếu Vương Thiên của Đại Long Tự thu.- Quá cường hoành rồi, huy động Phật chung hơn sáu mươi lần, đánh bại Diệp Ti Loan, cả mảnh đại địa này đều bị đánh nát, trên mặt đất còn dính lấy Phật quang.Đám thiêu kiêu kiệt xuất Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quân Tam Thiên đều lộ vẻ ngưng trọng, nhưng lại không quá để trong lòng, dù sao tán tu này đã một bó lớn tuổi, ít nhất đã tu luyện ba, bốn trăm năm, mà bọn hắn chỉ mới tu luyện không đến trăm năm, cho dù thoáng không bằng hắn, tương lai cũng có thể vượt qua.Mảnh đại địa này đã bị đánh nát, trên mặt đất nứt ra không ngớt mấy trăm dặm, trở nên không có một ngọn cỏ, đất khô cằn khắp nơi.Diệp Ti Loan ngực ngọc no đủ, eo như cành liễu, dung nhan khuynh thành, thu hồi lại Nguyệt Tinh Luân, sau khi trầm mặc thật lâu mới hỏi:- Tu vị các hạ đã đến cảnh giới gì rồi?- Thiên Mệnh đệ thất trọng hậu kỳ.Phong Phi Vân cũng không nói tu vi của mình mới chỉ là Thiên Mệnh đệ lục trọng trung kỳ, nói ra đến tất nhiên sẽ khiếp sợ tất cả mọi người, hơn nữa thân phận tuyệt đối sẽ bạo lộ.Diệp Ti Loan có chút thở dài một hơi, đối phương đã đạt đến Thiên Mệnh đệ thất trọng hậu kỳ, mà nàng mới chỉ vừa đột phát đến Thiên Mệnh đệ thất trọng, kém hai tiểu cảnh giới, tuy rằng hơi thua một bậc nhưng cũng không quá đả kích, lại nói:- Kỳ thật ta còn có một chiêu bí thuật, nếu dốc sức liều mạng, đủ để khiến bản thân trọng thương, đánh chết ngươi, chỉ có điều ta cố kỵ an toàn của Liễu sư muội mới không dùng ra chiêu bí thuật này.Phong Phi Vân cười lạnh nói:- Nếu ngươi dùng ra bí thuật này, sẽ chỉ là ngươi còn chết nhanh hơn cả ta thôi.- Ngươi...Diệp Ti Loan cảm thấy Phong Phi Vân thật sự quá càn rỡ, tuy rằng thua hắn một chiêu, nhưng nàng vẫn không cho rằng mình yếu hơn Phong Phi Vân, nếu dốc sức liều mạng, người chết tuyệt đối là Phong Phi Vân không thể nghi ngờ.Liễu Duệ Hâm ở trên lưng Phong Phi Vân cũng trợn trắng mắt, nói:- Đại thúc, ngươi quá tự phụ rồi, nếu ngươi không cưỡng ép ta làm con tin, khiến Diệp sư tỷ bó tay bó chân, không cách nào triển khai toàn bộ thần thông, ngươi đã sớm thua trong tay nàng rồi.Khỏa minh châu của Nhật Nguyệt tiên giáo này đối với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên rất sùng bái, cảm thấy bọn hắn không khả năng thất bại, ngược lại vị tán tu đại thúc này có chút hèn hạ hạ lưu, thủ đoạn rất không đàng hoàng.- Nàng cho dù triển khai toàn bộ thần thông, cũng không tổn thương được chúng ta.Phong Phi Vân cảm nhận được hai luồng mềm mại trên lưng càng ép chặt, nghĩ lại, liền hiểu rõ, vừa rồi mình giao thủ với Diệp Ti Loan tốc độ cực nhanh, Liễu Duệ Hâm có mấy lần đều thiếu chút nữa đã bị vung bay ra ngoài.Tu vị nàng bị phong ấn, nếu bị vung bay ra ngoài, cho dù không chết ̉ cũng sẽ ngã trọng thương, tự nhiên cũng không kìm được ôm cổ Phong Phi Vân càng chặc hơn, toàn bộ thân thể mềm mại dán trên lưng Phong Phi Vân, lúc trước Phong Phi Vân tập trung giao thủ, còn không phát giác ra, giờ phút này mới cảm giác hết sức kiều diễm.- Ai chúng ta với ngươi, ngươi là ngươi, ta là ta, đại thúc, ngươi sẽ không phải có cách nghĩ không an phận với ta đấy chứ?Trên mặt Liễu Duệ Hâm lộ ra vẻ đề phòng, đường cong tuyệt mỹ trên người cũng theo đó xiết chặt, một đôi đùi ngọc thon dài cũng kẹp Phong Phi Vân càng chặc hơn rồi, tư thế càng thêm kiều diễm.- Vân Phi Thiên, ta đến đánh với ngươi một trận.Quân Tam Thiên bước ra, kiếm khí trên người bắn ra bốn phía, trong mắt nhuệ khí đan vào, khiến không khí cũng trở nên tựa như mũi kiếm, phát ra lợi thanh ô ô.Liễu Duệ Hâm đôi mắt phát quang, lông mi cong cong, bờ môi đỏ hồng, lộ vẻ vẻ sùng bái, nói:- Quân sư huynh, giáo huấn tên đại thúc cuồng vọng này đi, khiến hắn lăn trên mặt đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới được.Phong Phi Vân quay đầu hung hăng trợn mắt liếc nàng, sau đó lắc đầu nói:- Ta không đánh với ngươi.- Ngươi không dám?Quân Tam Thiên nói.Phong Phi Vân cười cười nói:- Diệp Ti Loan nói, nếu ta có thể tiếp được mười chiêu của nàng, nàng sẽ giúp ta lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay ngươi, Diệp Ti Loan ngươi nói chuyện có tính không đây?Lời này vừa ra, Diệp Ti Loan liền hơi đổi sắc, trong lòng có chút buồn rầu, thầm mắng mình lỡ lời, không nghĩ đến Vân Phi Thiên này là người khó đối phó như vậy, giờ phải làm sao đây?- Diệp Ti Loan, nếu ngươi muốn lật lọng, chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của Nhật Nguyệt tiên giáo đấy.Phong Phi Vân cười cười, đứng ở một bên chuẩn bị xem kịch vui.Diệp Ti Loan kinh tài tuyệt diễm, tương lai rất có thể sẽ trở thành Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo, danh dự đối với nàng mà nói cực kỳ trọng yếu, nếu nàng làm ra chuyện lật lọng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với việc tương lai nàng được sắc phong sứ giả.Diệp Ti Loan tự nhiên sẽ không thật sự ra tay với Quân Tam Thiên ra tay, càng không khả năng đoạt lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm, chắp tay giao cho Phong Phi Vân, nếu vậy thì sẽ gây ra chê cười càng lớn.Giờ phút này, nàng thật sự đã đâm lao phải theo lao rồi.- Diệp cô nương, ta đến ra tay thay ngươi.Lý Tiêu Nam đứng trên vân không, trên người hà úy lượn lờ, linh lãng lưu động, có một loại khí chất phiêu diêu xuất trần.Hắn khống chế Huyền Không Đảo bay thấp xuống, trên Huyền Không Đảo khổng lồ có phi yến tiễu bích, thác nước chảy xuôi, cổ tùng đổi chiều, giống như một tòa thần sơn tiên luân tiên hoán, hắn như trích tiên từ trên trời đáp xuống, bên người có vô số mỹ thị làm bạn, khiến người bên ngoài cực kỳ ao ước.Có người nhận ra Lý Tiêu Nam, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc- Đã sớm cảm giác được trên không có người, không nghĩ đến đúng là thiên chi kiêu tử Lý Tiêu Nam.Lý Tiêu Nam thanh danh thật lớn, trong một đời tuổi trẻ đương thời cơ hồ vô địch, càng là Ngũ đại Thần Đồ của Thần Linh Cung, sau lưng đại biểu choThần Linh Cung chí cao vô thượng .Ở đây rất nhiều thiên chi kiều nữ trẻ tuổi sau khi nhìn thấy Lý Tiêu Nam ánh mắt đều gợn sóng, sóng mắt thầm đưa, nhưng sau khi nhìn thấy bốn vị kiếm thị và 16 vị nhạc sử bên cạnh hắn lại thấy tự ti mặc cảm, những thị nữ này mỹ mạo đều thập phần thanh lệ trang nhã, ở đây chỉ có mấy mỹ nữ danh truyền thiên hạ như Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan mới có thể áp các nàng một đầu.-------Chương 1093: Thiếu nữ thần bí (1)Diệp Ti Loan cũng hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ mình và Lý Tiêu Nam chưa bao giờ gặp mặt, sao hắn lại mở miệng giải vây cho mình chứ.- Lý công tử, đây là chuyện của Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta...Diệp Ti Loan nói.Lý Tiêu Nam lạnh nhạt lắc đầu, tiêu sái thong dong nói:- Lý mỗ thường ngày vẫn luôn xem thường nam nhân cưỡng ép nữ tử, cho dù ân oán có lớn hơn, cũng không nên lấy một người con gái yếu ớt ra để áp chế.Hắn đây rõ ràng là đang ám chỉ Phong Phi Vân, tác phong làm việc thập phần bỉ ổi.Ở đây rất nhiều nữ tu sĩ đều bị vẻ ưu nhã và chính trực của Lý Tiêu Nam lay động tâm hồn thiếu nữ, không cách nào bình tĩnh, trong mắt lộ vẻ si mê, mà ngay cả Liễu Duệ Hâm trên lưng Phong Phi Vân cũng không thoát khỏi, sóng mắt phát quang, đôi bàn tay như ngọc trắng chăm chú ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân, tràn đầy sùng bái:- Đây...

Đây là đệ nhị 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 Lý Tiêu Nam trong truyền thuyết sao, quá...

Quá đẹp trai xuất sắc rồi, quá ưu nhã rồi, hơn nữa...

Hơn nữa khí độ kia quả thực không ai có thể sánh bằng.Liễu Duệ Hâm có chút mê trai, nhưng cũng đáng được tha thứ, dù sao nữ tử nhìn thấy Lý Tiêu Nam còn có thể không mê trai quả thật không nhiều lắm, mà ngay cả vị minh châu tiên giáo này cũng không ngoại lệ.Tuyệt đại đa số nữ tử đều đối với trai đẹp, cường giả, thiên tài nhân kiệt không hề có sức miễn dịch, huống chi Lý Tiêu Nam còn tập hợp cả ba yếu tố vào người.Truyền thuyết về Lý Tiêu Nam thật sự quá nhiều, hơn nữa cơ hồ không có khuyết điểm, những Thánh nữ Tiên giáo, kiều nữ gia tộc, công chúa hoàng tộc, thiên kim vương công kia đều tràn đầy tưởng tượng về hắn, tuyệt đối là bạch mã hoàn tử mà các thiên chi kiều nữ đàm luận nhiều nhất.Giờ phút này, Lý Tiêu Nam sờ sờ đứng trước mặt các nàng, các nàng há có thể không mê.Loại hiện tượng này tự nhiên khiến một ít nam tu sĩ có mặt ở đây rất bất mãn, Nhị đương gia dựng râu trừng mắt, trong mắt nổ bắn ra một cổ khí thế hung ác khiếp người, huy động lưỡi búa to trong tay, nói:- Lý Tiểu Nam, qua ăn hai búa của đại gia.- Tiểu Nam hài, Nhị đương gia chúng ta gọi ngươi đấy, con mẹ nó ngươi có nghe không thế.Vu Cửu hét lớn một tiếng.Bọn đạo tặc này lại đang đặt loạn tên hiệu, gây ra một hồi cười vang.Quân Tam Thiên cũng có chút không vui, nói:- Lý Tiêu Nam, đây là chuyện của Nhật Nguyệt tiên giáo ta, không cần ngoại nhân nhúng tay.Long Thanh Dương lại cực kỳ hứng thú với Lý Tiêu Nam, từ trên giường ngọc ôn nhu ngồi dậy, lông mi thon dài, ôn nhu nói:- Tiêu Nam, nếu ngươi thắng được tán tu Vân Phi Thiên, ta sẽ mời người uống rượu ngon.Rất nhiều thiên chi kiều nữ đều mở miệng, công bố ủng hộ Lý Tiêu Nam và Vân Phi Thiên đánh một trận.Trong đó có một vị nữ tử bưu hãn vậy mà hô lên, nếu Lý Tiêu Nam có thể thắng Vân Phi Thiên, nàng nguyện ý cùng Lý Tiêu Nam ngủ một đêm, hô lên lời này chính là Tứ đương gia "Tu Hoa Thập Tam Nương" của Hoàng Phong đạo tặc, lời này vừa nói ra liền bị tất cả đạo tặc khinh bỉ, có xúc động muốn lột sạch nàng.Nhưng đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên, là một thanh âm thiếu nữ thập phần dí dỏm:- Thiên tài một đời tuổi trẻ, Lý Tiêu Nam cũng không phải người mạnh nhất, lại càng không phải là đệ nhất mỹ nam tử, cũng không phải đệ nhất thiên tài, các ngươi có gì phải kích động chứ.Đây là nữ tử đầu tiên không để Lý Tiêu Nam vào mắt.Thanh âm của nàng giòn tan, mang theo vài phần trẻ trung, lại có vài phần ngọt ngào, nói chuyện giống như đang ca hát vậy, hết lần này tới lần khác lại không ai thấy được nàng đang ở nơi nào- Tiểu nữ hài nói khoác không biết ngượng từ đâu đến, ngươi đến cùng có biết Lý Tiêu Nam là ai không, ngươi đến cùng đã nghe qua sự tích anh hùng của hắn chưa thế.Một thiên kim chưởng giáo tiên môn cỡ lớn có chút tức giận nói, không cho phép có người hạ thấp đi thần tượng của mình.Lại có thiên chi kiều nữ ngạo nghễ nói:- Lý Tiêu Nam bình sinh không một thua trận, chưa bao giờ bị thương trong chiến đấu.- Lý Tiêu Nam từng bằng vào lực lượng một người quét ngang tu sĩ Tà Đạo, cứu một đám nữ tử vô tội ra khỏi Khổ Hải, mặc dù đắc tội Tà Đạo bá chủ cũng không có nửa phần sợ hãi.- Lý Tiêu Nam chính là sinh ra từ hàn môn, nhưng so với những đệ tử môn phiệt kia càng có ngông nghênh, thiên tư tuyệt đỉnh, đương thời không ai sánh bằng....Nghe được mấy thiên chi kiều nữ này tán dương, Lý Tiêu Nam tuy rằng cũng không vui mừng lộ rõ trên t mặt, thập phần bình tĩnh, nhưng cũng không lên tiếng cắt đứt lời các nàng, chắp hai tay sau lưng, khoan thai tự đắc.Thanh âm của thiếu nữ kia lần nữa vang lên:- Nếu ca ca ta ở đây, một cái tát có thể đập hắn nằm trên đất.- Thiếu nữ vô tri ah, đương kim Thần Tấn vương triều tuy rằng thiên tài tuấn kiệt cùng lên, nhưng thiên tài có thể đánh bại Lý Tiêu Nam lại không có một người.Một vị lão giả nói như thế, cũng có rất nhiều người gật đầu theo, thực lực Lý Tiêu Nam quả thật không ai có thể rung chuyển.- Vô Hà công tử Tô Quân tuyệt đối càng có khí khái mỹ nam tử hơn Lý Tiêu Nam, thiên phú không kém Lý Tiêu Nam, tu vị cũng không yếu hơn hắn.Người thiếu nữ kia lại nói.Một vị thiên chi kiều nữ thở dài nói:- Chỉ tiếc Vô Hà công tử thật sự quá phong lưu, sau khi hai mắt hắn bị mù, rồi lại chỉ chung tình với Kỷ Vân Vân, hôm nay đã rời khỏi mảnh đại địa Thần Tấn vương triều, mang theo mỹ nữ ngao du thiên hạ rộng lớn lớn.Cô gái kia tiếp tục nói:- Đệ nhất thiên tài một đời tuổi trẻ, tính như thế nào cũng không tới lượt Lý Tiêu Nam, ít nhất thiên phú ca ca ta cao hơn hắn nhiều, còn có đệ nhất 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 "Vô", đệ nhất 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 Long La Phù, đều ở trên hắn.Điểm này ngược lại không ai có thể phản bác, chỉ là ca ca mà thiếu nữ này nói là ai?Dám mở miệng khiêu khích Lý Tiêu Nam, tuyệt đối không phải người bình thường.Một ít tu sĩ thông minh, trong mắt mang theo vài phần vầng sáng cơ trí, nhìn về phía bầu trời đêm, hiển nhiên đã đoán được thiếu nữ kia là ai.- Nha đầu ngốc từ đâu đến.Bốn vị kiếm thị đứng sau lưng Lý Tiêu Nam đều nhíu mày, áo trắng chập chờn, dung mạo tuyệt lệ, đường cong ưu mỹ, giống như Lý Tiêu Nam chính là thần linh, không cho phép bất luận kẻ nào nói lời nào không về hắn vậy.Bốn vị kiếm thị này đồng thời ra tay, cầm trong tay bốn chuôi chiến kiếm cấp bậc linh khí, chiến kiếm kiếm khí sắc bén, vầng sáng bỏng mắt, hóa thành bốn đạo mỹ ảnh thướt tha, bay thẳng trời cao, kiếm khí rất cường đại, có xu thé trảm phá trời xanh.Bốn vị kiếm thị này đều đã đạt đến Thiên Mệnh đệ ngũ trọng đỉnh phong, mỗi người đi ra đều là nhân vật xưng bá một phương, các nàng liên thủ tế ra kiếm trận, uy lực cường đại có thể nghĩ.-------Chương 1094: Thiếu nữ thần bí (2)Rất nhiều người đều giật mình, vốn bọn hắn cũng đã đánh giá rất cao Lý Tiêu Nam, nhưng sau khi thấy bốn vị kiếm thị ra tay, mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp hắn, chỉ riêng kiếm thị ở cạnh đã cường đại như thế, thực lực bản thân hắn lại cường đại đến mức nào đây.Khó trách hắn dám khiêu chiến tán tu Vân Phi Thiên.Bành, bành, bành, bành.Bốn vị kiếm thị từ trên thiên mạc rơi xuống, đều bị bại trận, trên người linh mang ảm đạm, Linh kiếm trong tay cũng bị người đoạt đi.Lý Tiêu Nam có chút nhíu mày, tiếp lấy bốn vị kiếm thị, mới phát hiện tu vị bốn người các nàng đều bị người phong bế, nếu không phải hắn ra tay thì các nàng có thể sẽ ngã chết trên mặt đất rồi.Mọi người cả kinh tròng mắt như muốn rớt ra, bốn vị kiếm thị cường đại lại bị một thiếu nữ lập tức đánh bại, lại còn bị cướp đi Linh kiếm, đây chính là bốn kiện linh khí, cũng chỉ có Lý Tiêu Nam mới có phách lực lớn như vậy, có thể cho thị nữ của mình dùng linh khí, nhưng hắn cũng tuyệt đối khó có thể lấy ra thêm bốn chuôi Linh kiếm nữa.- Thật là quái rồi, nghe thanh âm của thiếu nữ kia, tuyệt đối không cao hơn hai mươi tuổi, sao tu vị lại biến thái như thế, chẳng lẽ gặp quỷ rồi sao?Có người triển khai Linh Thông Thần Nhãn, muốn tìm ra thiếu nữ nói chuyện kia, nhưng bầu trời một mảnh khoáng đạt, tinh không vạn dặm, căn bản không có một bóng người.- Cũng chỉ là bốn kiện Linh kiếm đê đẳng nhất, Tiểu Nam ngươi đối với thị nữ cũng quá keo kiệt rồi, loại Linh kiếm cấp thấp này ngươi cũng không biết xấu hổ xuất ra sao?Người thiếu nữ kia đang thở dài, trong thanh âm có vài phần dí dỏm.Tiếp theo liền nghe được phía trên truyền đến thanh âm bốn thanh kiếm gãy nát, rầm rầm rung động, thanh âm như núi sụp, người thiếu nữ kia vậy mà trực tiếp bẽ gãy bốn chuôi Linh kiếm, sau đó ném xuống.Trên mặt Phong Phi Vân mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhìn lại tòa núi cao lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Tiêu Nam, đây là linh khí "Huyền Không Đảo" của Lý Tiêu Nam, mà thanh âm thiếu nữ kia chính là từ trên Huyền Không Đảo truyền đến, rất ngây thơ, cũng mang theo vài phần trẻ trung, niên kỷ tuyệt đối không lớn.Bốn chuôi chiến kiếm cấp bậc linh khí dĩ nhiên lại cứ vậy bị một thiếu nữ bẻ gẫy, đây chính là tổn thất thật lớn, cho dù Lý Tiêu Nam cũng không chịu nổi, tổn thất thảm trọng, hơn nữa thiếu nữ này rõ ràng còn nói hắn keo kiệt, keo kiệt, ngươi lấy ra bốn kiện linh khí thử xem.- Tiểu Nam, có dám đánh với sủng vật của bổn tiểu thư một trận không, nếu ngươi có thể chiến thắng sủng vật của bổn tiểu thư, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng.Người thiếu nữ kia lại mở miệng, tiếp theo bên người nàng truyện đến hai tiếng mèo kêu, gọi rất mềm mại, mèo kia tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ.- Đạm Đạm, ngươi có biết là ngủ sẽ khiến mình mập hơn không, ngươi chính là một con mèo, ôm một cục xương gặm làm gì vậy.Người thiếu nữ kia rất tức giận, săn ống tay áo, duỗi ra cổ tay tuyết trắng nhéo lấy đuôi con mèo kia.Thiếu nữ này thật sự quá sung sướng, lại muốn Lý Tiêu Nam chiến một trận với sủng vật của nàng, đây quả thực chính là làm khó chịu Lý Tiêu Nam.Đúng lúc này Hồng Diệp hoàng tử từ trong cổ lâm bay ra ngoài, kim quang sáng lạn, thân thể giống như thần vượn khổng lồ, hét lớn:- Phong gia tiểu tà ma, ca của ngươi ở địa phương nào, gọi hắn cút ra đây chiến sinh tử với ta một trận!Phong Phi Vân cướp đi Kình Thiên Côn, làm cho Ngọc Kiền vương triều mất đi một kiện linh binh đỉnh cấp, cũng làm cho Hồng Diệp hoàng tử bị lăng nhục, hắn thề nhất định phải đánh bại Phong Phi Vân, cướp đoạt Kình Thiên Côn trở lại.- Hỏng bét, đám khỉ kia lại đuổi tới, chúng ta nhanh chạy thôi.Giọng của tiểu tà ma thanh thúy, ánh mắt như nước chảy, lông mi hơi cong, nàng ngồi trên con mèo lớn bay lên không trung.Một kích của Hồng Diệp hoàng tử đánh vào núi lớn, đánh nát linh quang thủ hộ, nhưng mà không có đánh trúng tiểu tà ma, lại đánh nát lưng trừng núi, đây chính là Huyền Không Đao một kiện linh khí của Lý Tiêu Nam.Huyền Không Đảo bị tổn hại, Lý Tiêu Nam nội tâm càng ngày càng tức giận.Thì ra cô gái kia chính là muội muội của Phong Phi Vân, khó trách lá gan lớn như thế, thật sự có huynh như thế nào thì có muội như thế đó.Trong lòng Hồng Diệp hoàng tử đặc biệt phiền muộn, lại bị tiểu tà ma gọi là đại hầu tử, hết lần này tới lần khác đuổi nàng ba ngày, đều không có bắt nàng, thiếu nữ này giống như con cá nhỏ,trơn trượt đào thoát cực nhanh chóng.Tiểu tà ma tự nhiên đã không nhỏ, đã mười tám, mười chín tuổi, duyên dáng yêu kiều, bộ ngực cao ngất, eo mảnh như liễu, đường cong lung linh, mái tóc dài bay theo gió, mặc trên người bộ quần áo trắng, sóng mắt ôn nhu động lòng người, lại mang theo vài phần dí dỏm, có chút nhếchbờ môi lên, mang theo vài phần cười tà dị, khiến người ta cảm thấy thất thần.Nàng không bao giờ còn là cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Phong Phi Vân, nắm áo Phong Phi Vân, gương mặt nữ oa của nàng cũng thành thục không ít, tú lệ động lòng người, đôi mắt long lanh như nước, lông mày kẻ đen thon dài, gương mặt đã xinh đẹp hơn trước vài phần, rất nhiều người nhìn thấy đều thán phục.Có người chấn động nhìn qua, nhìn thấy tiểu tà ma nghiêng thế dung nhan, trợn mắt há hốc mồm, cảm thán nói:- Phong gia tiểu tà ma đã biến thành hồng nhan hại nước hại dân, cho dù Nam Cung Hồng Nhan còn tại thế cũng chưa chắc sánh bằng nàng.Tên còn lại cũng thán phục, nói:- Tuyệt đối là mỹ nhân cấp tai họa, nhưng mà lại thập phần nguy hiểm, trước kia là tiểu tà ma, hiện tại nên đổi tên là đại tà ma.Đương nhiên cũng có cường giả tuyệt đỉnh mở mắt chờ mong, nói:- Nghe nói Phong Phi Vân và tiểu tà ma có quan hệ thân mật, nếu có thể bắt nàng, chắc chắn có thể bức bách Phong Phi Vân hiện thân.Một câu bừng tỉnh người trong mộng, ở đây không thiếu người thông minh, lập tức ngầm hiểu, một chưởng giáo tiên môn cười mỉa mai, nói:- Người Ngọc Kiền vương triều chỉ sợ cũng ôm mục đích này, muốn bắt tiểu tà ma, sau đó bức bách Phong Phi Vân hiện thân, cướp lấy Kim Tàm Kinh trên người hắn, đúng là giỏi tính toán.Tiểu tà ma ngồi trên lưng mèo trắng, vòng eo hết sức nhỏ, ngọc thể nhu hòa, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quân Tam Thiên thất thần, như không phải muội muội Phong Phi Vân, bọn họ có lẽ là người theo đuổi tiểu tà ma.Con mèo trắng cực kỳ thần tuấn, nó biến lớn như lão hổ, toàn thân tuyết trắng, bộ lông óng ánh, mọc ra chín cái đuôi lông xù, đôi mắt màu hổ phách căng tròn, mọc ra một một chữ "Cửu", nó tỏa trên trán tỏa ra hào quang sáng ngời.Tu vị Hồng Diệp hoàng tử không thể bảo là không cao, nhưng mà không thể chạm vào góc áo của tiểu tà ma, dẫn đến tiểu tà ma cười tươi như chuông bạc, nói:- Đại hầu tử, ngươi ngay cả một con mèo cũng không đuổi kịp, nếu không ăn quả đào bồi bổ khí lực trước đi.Đôi mắt của nàng quay tít một vòng, không ngờ nàng ném ra một quả đào óng ánh, đây là một quả linh đào, ngàn năm mới ra quả một lần, thập phần trân quý, cũng không biết nàng hái từ nơi nào, nàng ném ra ngoài giống như cho khỉ ăn.-------Chương 1095: Tiểu tà ma, đại mỹ nữHồng Diệp hoàng tử tức giận thổ huyết, hắn không cho rằng mình là khỉ, nhưng mà hắn vẫn vươn tay tiếp được linh đào, đây chính là linh quả có thể ngộ mà không thể cầu, có thể tiết kiệm mấy năm khổ tu.Nhưng mà hắn đột nhiên cảm giác trong tay không đúng, ném linh đào ra ngoài, nhưng mà đã trễ, bên trong quả đào có ba mươi đạo phù văn, bộc phát tia chớp màu đen sáng ngời, giống như ba mươi cây thiên đao bổ lên người Hồng Diệp hoàng tử, làm cho toàn thân của hắn cháy đen, đặc biệt là linh đào trong tay của hắn, càng là huyết nhục mơ hồ, thiếu chút nữa cánh tay bị phế bỏ.Hồng Diệp hoàng tử khóc không ra nước mắt, tiểu tà ma thật sự quá đáng giận, chiêu số tầng tầng lớp lớp, đuổi theo nàng ba ngày, bị nàng âm bảy lần, trong đó có hai lần suýt nữa lấy mạng của Hồng Diệp hoàng tử, nếu không phải hắn hấp thu hoàng kim tinh thần, luyện hóa hoàng kim tinh thần dịch, thể chất hơn xa thường nhân, nói không chừng đã sớm bị nàng tính toán chết.Trên mặt đất, rất nhiều người trên trán đầy hắc tuyến, cảm nhận được phù văn bên trong linh đào cường đại, nếu như bọn họ bị trúng một cái, chắc chắn sẽ tan thành mây khói.Trong hư không có chấn động cực kỳ khổng lồ, ba lão giả cao chừng ba mét, chân đạp ba bộ xương khô, dưới chân hiển hóa ánh sao, giống như đánh ra từng đạo vu thuật bao phủ trời cao.Đây là ba cường giả tuyệt đỉnh của Ngọc Kiền vương triều, đồng thời tu luyện luyện thể thần thông và vu thuật cổ xưa, dùng đại vu cổ thuật phong tỏa bầu trời, muốn phong ấn tiểu tà ma vào bên trong.Ngọc Kiền vương triều chính là quốc gia của vu sư và người luyện thể, tu luyện thể thuật giống như Cổ Cương phủ, nhưng mà còn phồn thịnh hơn Cổ Cương phủ vô số lần, bọn họ thờ phụng thiên vu đại thần, có được Vu thần điện, nhưng mà địa vị Vu thần điện trong Ngọc Kiền vương triều lại cao thượng, tương đương với "Đại Long tự" của Thiên Long vương triều, cao thủ phần đông, cường giả vô số."

Cổ cương man nhân" tại Thần Tấn vương triều chỉ là một tộc, bị người ta bắt làm nô lệ, địa vị thấp, xem như man nhân chưa khai hoang, nhưng mà tại Ngọc Kiền vương triều 90% đều là man nhân, chính là chủ nhân quốc gia, trong mắt bọn họ, tu sĩ Thần Tấn vương triều chỉ là ma bệnh ốm yếu, xem như nô lệ không đáng tiền.Lão giả giẫm ba bộ xương khô bay tới, chính là cường giả vu thể song tu của hoàng thất Ngọc Kiền vương triều, vu lực trên người cực kỳ hung hãn, giống như lỗ đen lơ lửng trên trời cao, thôn phệ tất cả ánh sáng, muốn trấn áp tiểu tà ma.- Hỏng bét, lão giả này đuổi tới.Tiểu tà ma trái đột phải đụng, cánh tay ngọc thon dài, váy dài chập chờn, nàng ngồi trên con mèo như cửu thiên huyền nữ, đánh ra từng đạo gió lớn đánh tan vu thuật của lão già này.Trên người nàng bộc phát lưu quang màu ngọc, nàng né tránh vu thuật giống như xà mỹ nhân, không có bất kỳ một đạo hào quang nào đụng vào người nàng.- Ngân Ngân, Phong gia tiểu tà ma, hôm nay ngươi trốn không thoát, chúng ta lấy ba bộ vu thi trong tổ miếu, có thể định trụ không gian, cho dù ngươi giảo hoạt cũng không cách nào đào thoát được.Một lão giả chân đạp xương khô, định trụ không gian, phong tỏa khu vực kia, ngồi xếp bằng trên xương khô, trong đầu lâu có vu khí lưu động, có một đạo vu vân lao ra khỏi ánh mắt.Tiểu tà ma cắn lấy bờ môi óng ánh, thè lưỡ ra trêu tức, nói chuyện mang theo vào phần châm chọc.- Đám khỉ già các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, mấy lão gia hỏa cùng khi dễ một tiểu nữ hài, không biết xấu hổ.- Ca của ngươi Phong Phi Vân chính là ma đầu, mà ngươi là tiểu ma đầu giết người không chớp mắt, đừng có giả đáng thương trước mặt ta, không có nửa phần tác dụng, chỉ cần có thể trấn giết ngươi, lấy lớn hiếp nhỏ thì thế nào?Một lão giả khác chân đạp xương khô, lơ lửng trên mặt đất, trong đôi mắt bắn ra vu quang to lớn, phong tỏa một phương không gian, áp bách khổng lồ làm mặt đất rung động.Tiểu tà ma hai mắt mang theo tà khí và ma quang, điềm đạm đáng yêu nói:- Các ngươi mới được là kẻ giết người không chớp mắt, tu sĩ Phong gia chúng ta bị các ngươi mai phục, tất cả mọi người bị các ngươi vây giết, chỉ có ta chạy ra, nếu tìm được ca ca, hắn nhất định sẽ ra tay giáo huấn các ngươi.Ánh mắt nàng chảy nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn thống khổ, bị ba lão giả cự phách vây quanh, càng có ba bộ vu thi định trụ không gian giống như ba ngọn núi lớn áp lên đầu của nàng.Rất nhiều người mang theo thần sắc đồng tình, trong lòng càng cảm thấy bất mãn với ba lão giả Ngọc Kiền vương triều, ba người này là tu sĩ cự phách mấy trăm năm, nhưng lại ra tay đối phó một tiểu nữ hài, thật sự đáng giận.Đương nhiên cũng không ai dám ra mặt trào phúng, dù sao ba vị lão giả này đại biểu chính là Ngọc Kiền vương triều.Lần này Ngọc Kiền vương triều phái rất nhiều cường giả đi tới Đồng Lô Sơn, trừ ba lão giả này ra, còn có bốn tên Vu sư tuyệt đỉnh, cũng đã sớm tiến vào Đồng Lô Sơn, cho dù người ở đây đánh bại ba lão giả này, thực sự thập phần sợ hãi bốn tên Vu sư kia, càng không ai dám đắc tội cả Ngọc Kiền vương triều.Cũng chỉ có thể trách nàng đáng đời, ai kêu ca ca của nàng là Phong Phi Vân.Phía dưới, Phong Phi Vân sắc mặt phát lạnh, tuy hắn không có lòng trung thành với Phong, nhưng mà dù sao trong máu của thân thể này là huyết dịch Phong gia, người Ngọc Kiền vương triều làm quá phận đã khiến hắn tức giận.Liễu Duệ Hâm trên lưng Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo thần thái không vui, nói:- Phong Phi Vân chính là đại ma đầu, nhưng mà tội không liên quan tới muội muội của hắn, Ngọc Kiền vương triều này thật đáng ghét, Quân sư huynh, Diệp sư tỷ, nếu không các ngươi giúp nàng đi.- Việc này không cần xen vào mới tốt, Ngọc Kiền vương triều nội tình thâm hậu, cường giả như mây, một khi chúng ta ra tay, sẽ cho ngày chọc ra đại địch cho Nguyệt Tiên Giáo.Quân Tam Thiên nói ra.Diệp Ti Loan cũng không có ý định ra tay, cố kỵ rất nhiều.Trong mắt Liễu Duệ Hâm mang theo thần thái thất vọng, sao có thể bởi vì sợ hãi mà vi phạm nguyên tắc đối địch chứ, nhưng mà trong mắt nàng mang theo hào quang, mang theo vẻ sùng bái nhìn về phía Lý Tiêu Nam, nói:- Lý công tử, ngươi không phải nói ngươi bình thân xem thường nam nhân cưỡng ép nữ hài tử, cho dù có đại ân oán, cũng không dùng cô gái yếu ớt làm áp chế mà.Lý Tiêu Nam tiêu sái tuấn dật cười cười, sau đó lắc đầu, nói:- Tiểu tà ma đúng là làm việc quái đản, làm không ít chuyện ác, nếu có thể bắt nàng bức Phong Phi Vân là ma đầu kia đi vào khuôn khổ, cũng nên xem đây là thượng sách.Liễu Duệ Hâm cau mày, trong lòng sinh ra thất vọng với Lý Tiêu Nam.Những thiên chi kiêu tử, tiên môn trưởng lão đều sợ hãi rụt rè, thời điểm ra tay với tán tu Vân Phi Thiên đều rất tích cực, cũng rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng chân chính đối mặt với quái vật khổng lồ như Ngọc Kiền vương triều thì bó tay bó chân không dám xuất đầu.=-------Chương 1096: Tai nạn bắt đầu (1)Đây là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, ngay cả Quân Tam Thiên, Diệp Ti Loan mà nàng tôn kính nhất cũng không ngoại lệ, ngay cả Lý Tiêu Nam nàng sùng bái nhất cũng là loại người này.Lúc này nàng phát hiện một đạo chiến ý đậm đặc bay lên, chính là từ trên người tán tu Vân Phi Thiên, làm cho nàng kinh ngạc đến cực điểm.- Tu sĩ Ngọc Kiền vương triều đúng là không biết xấu hổ, các ngươi có thể tự đi tìm Phong Phi Vân, làm ra tay hung ác với nữ hài tử thế.Phong Phi Vân châm chọc khiêu khích nói ra, chiến ý trên người càng đậm đặc, phật chung trong tay của hắn phát ra phật âm, vang vọng mấy trăm dặm.Ba lão giả Ngọc Kiền vương triều đều cảm thấy xấu hổ, đồng thời trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, mang theo thần sắc cảnh cáo.- Tán tu đại thúc...Liễu Duệ Hâm ánh mắt dễ thương lập lòe, nhìn qua đôi mắt Phong Phi Vân, đột nhiên cảm giác hình tượng của tán tu đại thúc này trở nên cao lớn, ngay cả Lý Tiêu Nam cũng không dám chỉ trích người Ngọc Kiền vương triều, hắn dám mở miệng nói thế, đối mặt ba lão giả cường thế cũng không cảm thấy sợ hãi.Rất nhiều người đối mặt cường quyền, ngay cả nữ nhân của mình cũng vứt bỏ mặc kệ, một mình một người trốn chạy để khỏi chết, miễn không liên quan tới mình là được, người có thể đối mặt với lực lượng cường đại chân chính còn dám đứng ra rất ít, loại người này không phải người ngu thì tuyệt đối là có phách lực, có dũng khí, có can đảm.Tán tu đại thúc chính là người như thế.Hồng Diệp hoàng tử nói:- Phong Phi Vân cướp đi một kiện linh binh cái thế của bổn hoàng tử, ta lấy muội muội của hắn ra trao đổi, đây chỉ là chuyện bình thường.- Nếu Phong Phi Vân cướp đi linh binh của ngươi, chỉ có thể nói tu vị của ngươi không bằng hắn, chính mình không có bản lĩnh đoạt lại linh binh, còn đi bắt muội muội của hắn, loại chuyện này người bình thường không làm được.Phong Phi Vân mỉa mai nói.Hồng Diệp hoàng tử biến sắc, tự nhiên nghe ra tán tu trước mắt có chủ tâm khiêu khích, mí mắt co rụt lại, lộ vẻ sắc mặt giận dữ, cánh tay sinh ra hoàng kim, lạnh nhạt nói:- Nếu ngươi dám nói nhiều một câu, sẽ trở thành địch nhân của cả Ngọc Kiền vương triều.Phong Phi Vân không sợ, kim quang trên người vạn trượng, hắn giống như kim nhân da đồng, cười lạnh nói:- Không phải chỉ là một Ngọc Kiền vương triều hay sao, dọa được người khác chứ không dọa ta được đâu.- Tán tu đại thúc, quá đẹp trai, ta ủng hộ ngươi.Trong nội tâm Liễu Duệ Hâm phi thường kích động, bị Phong Phi Vân cường thế và không sợ hãi hấp dẫn thật sâu, thật giống như hợp thể với Phong Phi Vân, bàn tay không ngừng nắm chặc bờ vai Phong Phi Vân, nàng hưng phấn như chim sẻ, muốn chiến một trận sinh tử với Ngọc Kiền vương triều.Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, nha đầu kia lá gan thật sự rất lớn, hơn nữa không giống tu sĩ bình thường, có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, Phong Phi Vân không muốn bởi vì mình mà liên quan tới nàng, làm cho nàng đắc tội với Ngọc Kiền vương triều.Phong Phi Vân cởi bỏ đai lưng trên người, thả nàng xuống đất, giải trừ phong ấn trong đan điền của nàng, vỗ vỗ đầu vai nàng, nói:- Liễu Duệ Hâm đúng không, đại thúc ta nhớ kỹ ngươi, ngươi là nữ hài tử không tệ, nhưng mà có chút người ngươi không đắc tội nổi.- Đại thúc, ngươi thả ta.Liễu Duệ Hâm chớp đôi mắt dễ thương, tinh mang sóng gợn dạt dào, dáng người mềm mại tỏa ra hương thơm thơm mát.- Đây vốn là chuyện không liên quan tới ngươi.Phong Phi Vân nói.Không chờ nàng hỏi tiếp, Diệp Ti Loan bay tới bên cạnh nàng, kéo nàng qua một bên.Sau khi buông Liễu Duệ Hâm ra, Phong Phi Vân không tiếp tục cố kỵ, trực tiếp giơ thanh long chung lên, trực tiếp lao về phía Hồng Diệp hoàng tử.Đăng.Một tiếng chung vang vọng, thanh long chung hóa thành núi cao chín mươi chín mét va chạm với Hồng Diệp hoàng tử, Hồng Diệp hoàng tử vận dụng Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, thân thể cao lên như thần thú, bộc phát lực lượng khủng bố không ai bì nổi.Cả thiên địa run rẩy, kim quang quét qua tất cả, phật chung không ngừng nổ vang, mỗi một lần đều sinh ra lực phá hoại cực lớn, mặt đất hoàn toàn bị đánh nát.Tán tu Vân Phi thiên dường như không có dùng hết toàn lực, đã chiến mấy trận vẫn còn bưu hãn như thế, đè đánh Hồng Diệp hoàng tử, cho dù hắn vận dụng Hoàng Kim Thánh Minh Đạo cũng không thể ngăn cản được sức nặng của thanh long chung, bị đánh bại lui liên tục.- Tán tu đại thúc thật sự quá oai hùng, hoàng tử Ngọc Kiền vương triều cũng đánh không tha, vừa rồi ta nhìn thấy đại thúc một chưởng đánh vỡ bả vai Hồng Diệp hoàng tử, xé rách huyết tinh hoàng kim.Trong lòng Liễu Duệ Hâm thập phần hưng phấn, trong lòng thậm chí có chút hi vọng đại thúc không thả nàng ra, như vậy nàng có thể kề vai chiến đấu với đại thúc, đánh đám người kia cho hả giận.Đám tu sĩ ở nơi này vô cùng giật mình, nhưng mà giật mình cũng không phải vì tu vị tán tu mạnh bao nhiêu, mà là giật mình Hồng Diệp hoàng tử thực lực hung hãn như thế, còn chưa đạt tới cảnh giới cự phách đã có thể đánh không phân trên dưới với tán tu tu luyện ít nhất ba trăm năm kia.- Hồng Diệp hoàng tử không hổ là một trong năm đại thần đồ của Thần Linh Cung, đã có được thực lực cự phách.- Tán tu này ỷ vào mình tu luyện nhiều hơn Hồng Diệp hoàng tử vài năm mới có thể miễn cưỡng đánh Hồng Diệp hoàng tử lui ra, mười năm sau, Hồng Diệp hoàng tử có thể áp chế hắn rồi.Có người cảm thấy tán tu đè đánh Hồng Diệp hoàng tử cũng không phải là chuyện gì quá khó lường, dù sao hắn tu luyện mấy trăm năm, mà Hồng Diệp hoàng tử vừa mới tu luyện chưa tới năm mươi năm, thiên tư của cả hai chênh lệch quá nhiều.Oanh.Cuối cùng nhất, Phong Phi Vân một cước dẫm nát đầu vai Hồng Diệp hoàng tử, giẫm hắn lún xuống mặt đất, Hồng Diệp hoàng tử muốn phản kháng, kim quang trên người tăng vọt, thi triển Hoàng Kim Thánh Minh Đạo tới cực hạn, hai tay giống như hoàng kim chế tạo, một quyền phản công đánh thẳng vào chân của Phong Phi Vân.- Hoàng Kim Thánh Minh Đạo không phải công pháp luyện thể mạnh nhất, cho dù ngươi rèn luyện hoàng kim tinh thần dịch, cường độ thân thể vẫn không cách nào so sánh với ta.Phong Phi Vân chân đạp lên đầu vai Hồng Diệp hoàng tử, cũng đánh ra một quyền, đánh vào nắm đấm Hồng Diệp hoàng tử, âm thanh gãy xương vang vọng.Một quyền này của Phong Phi Vân đã đánh gãy ba ngón tay của Hồng Diệp hoàng tử, Hồng Diệp hoàng tử kêu thảm một tiếng, cả đầu cánh bị Phong Phi Vân đánh gãy, Hoàng Kim Thánh Minh Đạo được xưng luyện thể thuật đệ nhất Ngọc Kiền vương triều, trước mặt Phong Phi Vân bị đánh nát quá dễ dàng.Vào lúc này có người ý thức được không đúng, tán tu này từ đầu tới cuối chỉ dùng lực lượng thân thể thuấn khiết đấu với Hồng Diệp hoàng tử, phải biết rằng Hồng Diệp hoàng tử tu luyện chính là Hoàng Kim Thánh Minh Đạo, thân thể có thể so với siêu cấp cự phách, nhưng mà quyết đấu thân thể lại bại, gãy vài cây xương.Đây là hiện tượng không tầm thường, có người sinh ra hoài nghi với thân phận tán tu này.-------Chương 1097: Tai nạn bắt đầu (2)Phong Phi Vân dùng thanh long chung trấn áp Hồng Diệp hoàng tử, cất cao giọng nói:- Người của Ngọc Kiền vương triều nghe đây cho ta, nếu các ngươi không thu tay lại, ta sẽ lấy đầu hoàng tử của các ngươi.Ba lão giả liên thủ đối phó tiểu tà ma lúc này cười lạnh, bọn họ căn bản không tin tán tu này thật sự gây bất lợi cho Hồng Diệp hoàng tử, cho nên cũng không có dừng tay, một lão giả trong đó mỉa mai:- Ngươi dám cầm người thừa kế Ngọc Kiền vương triều ra uy hiếp chúng ta, nếu ngươi thật muốn giết hoàng tử của chúng ta, vậy ngươi phải thận trọng hậu quả sau đó...Phốc.Phong Phi Vân không chút do dự, trực tiếp vặn đứt một cánh tay của Hồng Diệp hoàng tử xuống, trực tiếp bóp nát cánh tay này, không cho cơ hội tiếp nó trở về, triệt để khiến Hồng Diệp hoàng tử biến thành phế nhân.- Ngươi...Lão giả trấn định vừa rồi lúc này run rẩy, hoàng tử điện hạ lại bị bẻ gãy cánh tay, biến thành một người tàn phế, đối với bọn họ là tu sĩ tu hành luyện thể là tổn thương nghiêm trọng, tạo thành thiếu hụt khi tu hành thể thuật, nói không chừng không cách nào trèo lên đỉnh phong.Lá gan của tán tu này quá lớn, đây xem như đã biến Hồng Diệp hoàng tử thành phế nhân.Phải biết rằng Hồng Diệp hoàng tử chính là đệ nhất thiên tài của Ngọc Kiền vương triều, càng là hoàng tộc kiêu ngạo, đã được chỉ định là người kế thừa tiếp theo, nhưng tao ngộ đại kiếp nạn bên ngoài Đồng Lô Sơn, bị người ta phế, chuyện này nếu truyền về Ngọc Kiền vương triều, những lão giả bị phái bảo vệ Hồng Diệp hoàng tử sẽ đầu rơi xuống đất.Đám tu sĩ ở nơi này chấn động, đây chẳng khác gì xảy ra động đất, Ngọc Kiền vương triều tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, tên tán tu này phải chết không nghi ngờ, chẳng ai có thể cứu hắn cả.- Các ngươi còn chưa dừng tay!Phong Phi Vân thập phần đạm mạc, trong lòng đặc biệt bình tĩnh.Ba lão giả kia không cách nào bình tĩnh, trong mắt lộ lửa giận, giờ phút này bắt tiểu tà ma không trọng yếu, trọng yếu nhất là phải bắt tên tiểu tử này, áp giải trở về Ngọc Kiền vương triều, bằng không thì ba người bọn họ chết là nhỏ, gia tộc của ba người khó thoát liên quan, ba đại gia tộc có thể bị bắt cả nhà, tịch thu gia sản và diệt tộc.Ba người thu hồi ba bộ xương khô lại, trong tay ngưng tụ vô thượng vu thuật, nhưng vào lúc này một đạo khí tức điềm xấu xuất hiện trên không trung, tất cả mọi người cảm khí thế này áp bách, ngay cả hít thở cũng không thông.- Xảy ra chuyện gì?Có một người mái tóc bạc cảm giác thiên đường đang sụp đổ.Oanh.Trên hư không có một móng vuốt dài trăm mét hiện ra, khủng bố dữ tợn, giống như móng vuốt của hồng hoang cự thú, áp xuống đỉnh đầu của ba lão giả Ngọc Kiền vương triều, ba lão giả này hoảng hốt, trong lòng chấn động mạnh, muốn phản kích, nhưng lại không hề có tác dụng, hai người trong đó bị bóp chết, hóa thành hai cỗ huyết thi, một lão giả khác miễn cưỡng trốn thoát, nhưng lại không có trốn xa thì bị bóp chết, không có lực phản kháng.Ba tên cự phách này chết quá oan uổng rồi.Chuyện này xảy ra quá đột ngột, vượt quá tất cả mọi người đoán trước, trong lòng mỗi người nghi hoặc không hiểu xảy ra chuyện gì.NGAO.Ba cự phách biến thành huyết thi, bị một đầu linh thú khổng lồ nuốt vào bụng, đầu linh thú này lơ lửng giữa trời cao, chỉ có một nửa đầu và móng vuốt lộ ra giữa tầng mây, khủng bố dữ tợn, một cái miệng đỏ như máu lớn như núi xuất hiện.Đây là linh thú vương giả tu hành hơn hai ngàn năm, đôi mắt như hai mặt trời sáng ngời, sát ý kinh người, khí thế trùng thiên, dường như muốn ăn sạch mọi người nơi đây.Một tiếng thú rống khủng bố tuyệt luân vang lên, nó còn vang dội hơn cả thần lôi, giống như thiên băng địa liệt, biển cả gầm thét, so với Phong Phi Vân sử dụng Sư Tử Hống còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, trực tiếp tươi sống đánh chết mấy trăm tu sĩ, thân thể bạo liệt, huyết nhuộm đại địa, vài ngọn núi cách đó mấy trăm dặm bị chấn sập.Linh thú vương giả kia hiện thân, nó cao chừng ngàn trượng, chỉ móng vuốt đã dài một trăm trượng, nửa người của nó hiện ra trong hư không, bao phủ một nửa bầu trời.Từ dưới nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba thân thể của nó, không thấy rõ nó là sinh vật gì, nhưng mà khí tức của nó vô cùng khổng lồ, tu sĩ ở tầng sáu quỳ rạp xuống, toàn thân phát run, ngay cả Phong Phi Vân cũng cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, giống như có mười ngọn núi lớn áp lên thân thể.- Đây là...

Đây là khí tức linh thú vương giả?Linh thú vương giả xuất thế, huyết khí rất nặng, chiến lực có thể so với chân nhân, khí tức khổng lồ khôn cùng, duỗi móng vuốt ra liền bóp chết ba tên chân nhân, nuốt vào trong miệng như bóp chết ba con sâu cái kiến.Linh thú vương giả này khẽ hút một cái, một cơn gió mạnh quét qua thân thể, có hơn một ngàn tu sĩ bị nó hút vào trong miệng, bị nó thôn phệ, Phong Phi Vân tận mắt nhìn thấy Quân Tam Thiên bị nó hút vào trong miệng, bị thôn phệ tới chết.Tính mạng vào lúc này yếu ớt như thế, một đời thiên kiêu cũng lập tức bị mất mạng, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.Bốn kiếm thị và mười sáu nhạc sử của Lý Tiêu Nam có bảy tám người bị linh thú vương giả hút vào trong miệng, hương tiêu ngọc vẫn, trên mặt đất còn lưu lại vài món nhạc khí phong cách cổ xưa, nhạc khí còn có mùi máu tươi.Đây là một tràng tai nạn, đến vô cùng đột ngột, làm cho tu sĩ nơi đây vô cùng hoảng hốt.- Đây là linh thú vương giả, nó rõ ràng đi tới Đồng Lô Sơn.Một chưởng giáo tiên môn run sợ, không nói nên lời.Truyền thuyết tử vong của thập vạn sơn hà xuất nhiện trong đầu, lúc trước bởi vì linh thú bên ngoài thập vạn sơn hà biến mất, làm cho tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, cảm thấy thập vạn sơn hà là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nhưng mà giờ phút này đã phá vỡ nhận thức của mọi người, bị dọa đến hàm răng run lên.- Đây là...

Đây là dị thú gì, vì sao khủng bố như vậy, trước kia chưa từng gặp qua.Một trẻ tuổi tuấn tài của Nguyệt Tiên Giáo lúc này quỳ rạp xuống, thân thể không ngừng run rẩy, hắn giống như bị sốt, ngay cả đại sư huynh Tiêu Nhạc Thiên mới vừa gia nhập thập vạn sơn hà còn vênh váo trùng thiên, giờ phút này lại sợ tới mức chân mềm ra, không cách nào đứng dậy được.- Hỏng bét, ta nói vì sao linh thú bên ngoài thập vạn sơn hà biến mất một cách bất thường như vậy, quả nhiên có chuyện bất thường xảy ra, chẳng lẽ nói những linh thú, dị thú cường đại là bị một con linh thú vương giả tụ tập lại, muốn giết hết tu sĩ tiến vào Đồng Lô Sơn a.Trong lòng Phong Phi Vân vừa mới sinh ra suy nghĩ này trong đầu, cả thiên địa chấn động, âm thanh đinh tai nhức óc chấn động màng nhĩ vang vọng, không biết có bao nhiêu dị thú đang chạy tới nơi này, mang theo khí thế hung ác phô thiên cái địa, một cảm giác tận thế sinh ra trong lòng mọi người, rất nhiều nhân vật trưởng lão tiên môn bị dọa chân mềm ngã xuống đất.-------Chương 1098: Tiến vào Đồng Lô SơnNGAO.Lúc này linh thú vương giả ở trên không trung gào to, âm thanh chấn động phạm vi ngàn dặm, vô số dị thú, linh thú thân thể khổng lồ chạy tới hướng này, rung trời động địa, dị thú kêu gào giống như thiên quân vạn mã đang vây quanh các nơi.Hắc Vũ Hỏa Cầm tu vị ba ngàn năm tới nhanh nhất, môi con dài trăm trượng, trên người hỏa diễm thiêu đốt, ánh hồng đầy trời, giống như ba ngọn núi lửa bay tới, tiếng kêu vang vọng.Trên mặt đất bảy, tám con rắn hình dáng Giao Long hiện thân, thân hình không có gì khác Long chân chính, cũng là linh thú tu luyện ngàn năm, trong thân thể có huyết mạch chân long, chiến lực khủng bố, ngoài mấy trăm dặm có thiểm điện xuất hiện tiêu diệt rất nhiều tu sĩ.Còn có vô số linh thú bay tới, có tới mấy trăm con, cả linh thú hung cầm bên ngoài thập vạn sơn hà cũng xuất hiện, lệ khí trên người rất nặng, trong đó có linh thú miệng phun tiếng người, giọng tục tằng nói:- Giết sạch tất cả nhân loại xâm lấn thập vạn sơn hà, một cũng không lưu.Sau linh thú còn có vô số dị thú, giống như thú triều không thấy giới hạn.Tất cả mọi người khiếp sợ, Phong Phi Vân phản ứng đầu tiên chính là không quan tâm tới Hồng Diệp hoàng tử, nhắc chuông lớn chạy đi.- Chạy vào trong Đồng Lô Sơn, bằng không tất cả sẽ chết không toàn thây, trở thành món ăn trong bụng hung thú.Phong Phi Vân thân như lưu quang đáp xuống bên cạnh tiểu tà ma, nàng vẫn còn sững sờ, tiên nhan thanh tú, bờ môi óng ánh, hiển nhiên cũng bị biến cốt đột ngột này làm hoảng sợ, Phong Phi Vân vỗ mông của nàng một cái, nói:- Còn không mau trốn đi.Tiểu tà ma bộ dáng khuynh thành tuyệt đại, dáng người giống như cửu thiên tiên tử, bộ ngực no đủ, mông ngọc hơi vểnh lên, từ trước tới nay chưa ai dám đánh mông nàng, giờ phút này lại bị một đại thúc đập một cái, nhưng mà nàng lúc này không kịp tức giận, xoa xoa mông đít nhỏ, hung hăng trừng Phong Phi Vân sau đó vội vàng bay về hướng Đồng Lô Sơn.Rất nhiều người bị tiếng rống to của Phong Phi Vân làm bừng tỉnh, không có chút do dự nào cả, nhao nhao chạy thục mạng vào trong Đồng Lô Sơn, mà ngay cả Lý Tiêu Nam và Hồng Diệp hoàng tử bị đoạn một tay cũng không ngoại lệ, không có một người nào dám dừng lại một chút nào cả.Những linh thú kia xung phong liều chết xông tới, đánh chết đám người đào thoát chậm nhất, sau đó cũng đuổi theo vào Đồng Lô Sơn.Đầu linh thú vương giả kia thét dài một tiếng, thân thể khẽ động, sau một khắc đã vào bên trong Đồng Lô Sơn.Đồng Lô Sơn tự nhiên không phải một ngọn núi, mà là một vùng núi cao không có điểm cuối cùng, bên trong xích diễm vạn dặm, trong đất bùn có hỏa diễm bốc cháy, tảng đá và bùn đất bị đốt thành màu vàng.Đây là di tích cực kỳ cổ xưa, tồn tại vô số hung địa cùng sát kiếp, đồng thời cũng tồn tại vô số kỳ ngộ, nói không chừng có thể đào ra một ít bảo dược hiếm thấy, hoặc là thần tài luyện chế linh khí, linh thảo luyện đan dược.Phong Phi Vân tại bước đầu tiên bước vào Đồng Lô Sơn đã cảm giác được khí tức hung hiểm không nói nên lời, dường như còn khủng bố hơn bên ngoài vài phần, nhưng mà giờ phút này không cho phép hắn nghĩ nhiều, linh thú phía sau đuổi theo quá gấp, chỉ có thể nhắm mắt lại xông về trước.Phong Phi Vân đại khái chạy vào trong Đồng Lô Sơn chừng ngàn trượng thì vứt bỏ linh thú phía sau, nhưng mà hắn lại phát hiện mình đã lạc đường, hoàn toàn mất đi phương hướng.- Đồng Lô Sơn dường như vô biên vô hạn, chạy không đến cuối cùng.Phong Phi Vân không dám tiếp tục xông loạn, linh giác nói cho hắn biết đang có hung hiểm tới gần hắn, nhưng mà chung quanh lại đầy nham thạch màu vàng, không có một ngọn cỏ, chỉ có khe hở trong nham thạch có hỏa diễm bắn ra, những hỏa diễm này nhiệt độ cực cao, tu sĩ dưới Thiên Mệnh Cảnh nếu dính vào chắc chắn sẽ trọng thương.Nhiệt độ không khí cực cao, giống như đột nhiên xuất hiện lò lửa.- Những nhân loại cường giả đỉnh cấp đã sớm bước vào Đồng Lô Sơn, nhưng vì sao hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của bọn họ?Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng kỳ quái, hắn đột nhiên bị ngăn cách, bất luận sinh vật gì cũng không nhìn thấy.- Khó trách nhân vật như Tà Hoàng cũng bị vây tại Đồng Lô Sơn hơn ngàn năm mới thoát ra ngoài, nơi này không thể phỏng đoán theo lẽ thường.Phong Phi Vân có cảm giác sau lưng có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn cảm thấy sau lưng rung nhẹ, nhưng mà mỗi lần hắn quay người lại thì không nhìn thấy thứ gì, giống như gặp phải quỷ.Phong Phi Vân cố gắng bảo mình bình tĩnh lại, sau đó dọc theo lộ tuyến đi vào Đồng Lô Sơn quay về, không muốn xâm nhập Đồng Lô Sơn quá sâu, nhưng mà Phong Phi Vân liên tiếp đi hai ngàn cũng không thấy cửa ra vào Đồng Lô Sơn, ngược lại hắn cảm giác mình dường như đang đi sâu vào Đồng Lô Sơn.Phong Phi Vân càng lúc càng âm trầm, nhưng chỉ có thể kiên trì bước về phía trước, liên tiếp xuyên qua mấy chục ngọn núi lớn, trước mắt chỉ toàn là dung nham và đất đá, còn có hỏa diễm, mặt đất càng lúc càng nóng hơn.Đột nhiên Phong Phi Vân được trong một sơn cốc có tiếng hét thảm, hắn lập tức đuổi qua, lại phát hiện trên mặt đất có một thi thể, trên đầu có cái lỗ như nắm đấm, não bị hút hết, chỉ còn lại máu chảy ra ngoài.Tu sĩ này Phong Phi Vân đã gặp qua, chính là chưởng giáo tiên môn ở Địa Tử phủ, tu vị đạt tới nửa bước cự phách.Phong Phi Vân cẩn thận đề phòng, hắn đề phòng nửa canh giờ, nhưng lại không có bất kỳ vật gì xuất hiện, Phong Phi Vân rất nhanh rời khỏi khu vực kia, nhanh chóng chạy tới một hướng khác, Phong Phi Vân liên tiếp đi hai ngày, không biết đi bao nhiêu ngàn dặm, nhưng mà hắn không nhìn thấy vật sống gì cả, hơn nữa hắn phát hiện một sự thật quan trọng, hắn càng lúc càng mất phương hướng.Thẳng tới chạng vạng tối ngày thứ hai, Phong Phi Vân rốt cục phát hiện một ngọn núi lớn đặc thù, núi lớn này có màu đen, trên núi khảm cự thạch khổng lồ như gương, cự thạch này có khắc chữ.Thân thể Phong Phi Vân khẽ động, hắn đáp xuống bên cạnh cự thạch kia, cự thạch cao tới bảy mét, phía trên khăc văn tự quá xa xưa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.- Vạn tòa núi hoang, tử vực không người!Phong Phi Vân thì thầm.Chẳng lẽ nói trong Đồng Lô Sơn chia thành từng khu vực, vị trí của hắn chính là "Tử vực không người", chẳng lẽ nói bản thân hắn cả đời không thể ra khỏi nơi này, sẽ như Tà Hoàng bị vây chết trong đây.Không, nơi này có lẽ thuộc bên ngoài Đồng Lô Sơn, chính là ngăn cách người ta đi vào địa vực Đồng Lô Sơn, chỉ có thông qua tử vực không người mới có thể tiến vào bên trong Đồng Lô Sơn.Đi thêm năm ngày, Phong Phi Vân vẫn không ra khỏi tử vực không người này, trước mặt xuất hiện hoang cốc, phát hiện một di tích của đại chiến lưu lại, có một hố to mấy ngàn trượng, dường như có người cầm thần chùy cực lớn nện xuống.Ầm ầm.Phong Phi Vân cảm giác núi lớn chung quanh lay động, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy bên ngoài hơn mười dặm có một cô gái tuyệt sắc đang tháo chạy, chính là thiên chi kiều nữ Nguyệt Tiên Giáo Diệp Ti Loan, thân pháp của nàng cực kỳ nhanh chóng, nhưng mà phía sau nàng có một cơn gió màu đỏ còn nhanh hơn cả nàng, phát ra âm thanh "Ô ô", giống như một con ma quỷ màu đỏ muốn thôn phệ nàng.-------Chương 1099: Phần luyện hỏa vực (1)Tu vị Diệp Ti Loan không tầm thường, cánh tay ngọc thon dài vung xuống mặt đất, hai ngọn núi cao trăm mét hiện ra, sau đó lại ném ra phía sau, nhưng làm thế không có tác dụng, hai ngọn núi nhỏ này dễ dàng bị cơn gió màu đỏ thôn phệ.Trong cơn gió màu đỏ này có hai âm thanh vỡ vụn sinh ra, hai ngọn núi nhỏ bị đập vỡ, hóa thành cát vàng đá vụn quay cuồng trong gió lốc.Nham thạch trong Đồng Lô Sơn thập phần cứng rắn, cứng không khác gì khối sắt, nhưng lập tức bị đánh nát, có thể nghĩ một người nếu bị cuốn vào trong đó sẽ có kết quả như thế nào.Phong Phi Vân cũng không có ra tay, phi thân bay lên một ngọn núi đầy hỏa diễm, khoanh tay xem kịch vui, cười nói:- Diệp Ti Loan, ngươi cũng là cường giả cự phách, một cơn gió đã dọa ngươi thành như thế sao?Dáng người của Diệp Ti Loan hết sức nhỏ, eo như nhu liễu, trên người có hào quang mờ mịt, tự nhiên nhìn thấy núi cao xa xa có bóng dáng Phong Phi Vân, trên mặt có mồ hôi chảy ra, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân liếc, nói:- Đây không phải cơn gió bình thường, có thể lôi ngươi xuống đất, chôn trọn đời, cường giả cự phách nếu bị cuốn vào vẫn hữu tử vô sinh!Nàng thân ảnh như lưu tinh, sau đó bay qua hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tự nhiên cảm nhận được cơn gió kia mang theo phong bạo khổng lồ, những nơi phong bạo đi qua, từng tòa núi lớn bị cắn nát, hóa thàn bình nguyên.Phong Phi Vân lúc này cười lạnh, Diệp Ti Loan không ngờ muốn dẫn phong bạo lên người hắn, tự nhiên không thể để cho nàng như nguyện, thân thể khẽ động, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tốc độ còn nhanh hơn Diệp Ti Loan ít gấp đôi, lập tức lướt ngang mười dặm, nhanh chóng rời đi.Diệp Ti Loan vẻ mặt kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng tốc độ của Phong Phi Vân chỉ sàn sàn nàng mà thôi, nhưng lại không có nghĩ đến Phong Phi Vân có tốc độ khủng bố như thế, cho dù nàng cảnh giới cao hơn vẫn không cách nào đuổi kịp.Thời điểm Phong Phi Vân giao thủ với Diệp Ti Loan toàn lực, chỉ dùng tốc độ nhanh gấp ba lần mà thôi.Oanh.Phong bạo cuối cùng vẫn đuổi kịp nàng, nàng đánh ra vô số thần thông, tuy nhiên cũng bị cơn gió màu đỏ thôn phệ toàn bộ, nàng cũng bị thôn phệ.- Vân Phi Thiên...

Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được...

Ngươi một người căn bản không thể ra khỏi tử vực không người.Diệp Ti Loan đôi mắt dễ thương đầy gợn sóng, mang theo vài phần thống khổ, tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vẫn đứng xa xa như cũ, không có ý ra tay.Cơn gió màu đỏ co rút lại, giống như cát bụi ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ kéo nàng vào lòng đất, cho dù nàng có tu vị cự phách cũng không thể phản kháng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, thời điểm nàng nửa chìm vào lòng đất, một bàn tay lớn có khí lực lớn kéo lấy nàng, nàng mừng rỡ không thôi, biết là Phong Phi Vân ra tay, ngón tay nhỏ nhắn của nàng cầm chặt bàn tay Phong Phi Vân.Bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ phật thủ khổng lồ đánh vào lòng đất, một đạo kim quang từ lòng bàn tay bắn ra ngoài, đánh vỡ mặt đất khu vực này, kéo Diệp Ti Loan ra khỏi mặt đất, ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn, sau đó liền hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, bay thẳng hơn ngàn dặm mới dừng lại.Cơn gió màu đỏ kia không có đuổi theo.Trên người Diệp Ti Loan có linh hà lượn lờ, ngọc thể cực kỳ mềm mại, làn da trắng tuyết óng ánh, một chưởng vỗ vào lồng ngực Phong Phi Vân, thân thể mềm mại như linh xà bay ra ngoài, ở trên hư không bay một đường vòng cung đáp xuống đỉnh núi cao, cười dịu dàng nhìn xuống Phong Phi Vân, nói:- Cảm ơn Vân đại thúc xuất thủ tương trợ.Phong Phi Vân sớm đã có phòng bị, một chưởng này của Diệp Ti Loan không có làm hắn bị thương, cười nói:- Đều nói nữ nhân thiện biến, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không nghĩ đến Diệp tiên tử băng thanh ngọc khiết cũng lại là loại nữ nhân này!Sắc mặt Diệp Ti Loan biến thành âm trầm, thân thể lăng không, nói:- Không nghĩ đến Vân đại thúc cũng là nam nhân không thành thật như thế, ngươi cũng nên biết Ti Loan thật sự trở mặt, một chưởng vừa rồi có thể lấy mạng Vân đại thúc đấy.Kỳ thật Diệp Ti Loan có ấn tượng không xấu với Vân đại thúc này, tuy tán tu này từng có hiềm khích với Nhật Nguyệt Tiên Giáo, nhưng mà nàng biết rõ đây là do đệ tử Nguyệt Tiên Giáo khiêu khích trước, hơn nữa tán tu đại thúc cũng không có ra tay đánh chết đệ tử Nguyệt Tiên Giáo.Cho dù hắn bắt Liễu Duệ Hâm, nhưng không có tổn thương nàng nửa phần, cuối cùng cũng thả nàng ra.Đương nhiên chính thức làm cho Diệp Ti Loan cảm thấy đại thúc làm người không tệ, là vì tán tu đại thúc dám cả gan ra tay với cường giả Ngọc Kiền vương triều, đảm phách kinh người, làm việc quyết đoán, so với Lý Tiêu Nam, Quân Tam Thiên và một đám thiên tài tuấn kiệt còn mạnh hơn nhiều, điểm này đáng quý nhất.Cho nên Diệp Ti Loan không có cái nhìn xấu về Phong Phi Vân, ngược lại còn mang theo vài phần thưởng thức, cũng chính bởi vì như thế mới có thể làm Liễu Duệ Hâm tươi cười gọi Phong Phi Vân là đại thúc.Phong Phi Vân nhẹ nhàng xoa xoa ngực, làm ra vẻ nói:- Nha đầu Liễu Duệ Hâm kia đâu rồi, không phải nàng đi theo ngươi hay sao?Diệp Ti Loan cũng mang theo thần sắc lo lắng, nói:- Tiến vào Đồng Lô Sơn thì lạc đường.Nhân vật cấp bậc cự phách như nàng tại Đồng Lô Sơn suýt nữa vẫn lạc, mà Liễu Duệ Hâm chỉ có tu vị Thiên Mệnh tam trọng có khả năng nguy hiểm, mất mạng trong hung địa.Diệp Ti Loan điều chỉnh tâm tình rất nhanh, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nói:- Cửa vào Đồng Lô Sơn hoàn toàn bị linh thú và dị thú phá hủy, căn bản không có khả năng trở ra, chỉ có tiến vào sâu trong Đồng Lô Sơn mời lão tổ các tộc cùng ra tay mới ra được.Sắc mặt Phong Phi Vân không có lạc quan, nói:- Đồng Lô Sơn hung hiểm chỉ sợ không chỉ là một ít thú triều kia, những lão tổ và chí cường tiến vào chỗ sâu trong Đồng Lô Sơn nói không chừng có một ít đã vẫn lạc, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi Đồng Lô Sơn.Điểm này Diệp Ti Loan cũng rất đồng ý, Đồng Lô Sơn đúng là tồn tại nhiều hung địa, khốn chết vô số tiền bối trong đó, nơi này chỉ là bên ngoài Đồng Lô Sơn, thiếu chút nữa làm cho nàng vẫn lạc, nếu là tiến vào sâu trong Đồng Lô Sơn thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.Diệp Ti Loan lấy địa đồ của một giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo vẽ ra, phía trên phác họa một góc Đồng Lô Sơn, đánh dấu cửa vào Đồng Lô Sơn, còn có lộ tuyến đi vào Đồng Lô Sơn, có chút đánh dấu đặc biệt nguy hiểm.Trên bản đồ chỉ vẽ phác thảo một ít nơi hẻo lánh của Đồng Lô Sơn, nhưng mà nó vô cùng bao la, tồn tại vô số tiêu chí, mỗi một tiêu chí cách xa nhau mấy ngàn dặm.- Truyền thuyết Đồng Lô Sơn chính là khu vực thần chiến, thần chiến tạo thành khu vực này, vĩnh hằng bất diệt, bao la khôn cùng, Đồng Lô Sơn kết nối với thập vạn sơn hà.Diệp Ti Loan nhanh chóng thu hồi địa đồ, không muốn làm cho Phong Phi Vân nhìn thấy một ít đánh dấu trọng yếu.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1100-C1199


Chương 1100: Phần luyện hỏa vực (2)Địa đồ có nhiều chỗ ghi chép một ít nơi thiên tài địa bảo sinh trưởng, còn có nhiều chỗ ghi chép mạch khoáng cổ xưa.- Nữ nhân đúng là keo kiệt.Phong Phi Vân nhàn nhạt nói ra.Đôi mắt dễ thương của Diệp Ti Loan mang theo thần hà lượn lờ, không thấy rõ tiên nhan của nàng, buồn bả nói:- Bức bản đồ này do giáo chủ cường đại nhất Nhật Nguyệt Tiên Giáo vẽ ra, tổng cộng chỉ có năm phần thác ấn, chính là của quý vô thượng của Nguyệt Tiên Giá, có thể cho ngươi xem đã rất không tồi, nếu ngươi chịu gia nhập Nguyệt Tiên Giáo, ta có thể cho ngươi xem thêm.Diệp Ti Loan biết rõ tán tu trước mặt cường đại, muốn kéo hắn gia nhập Nguyệt Nguyệt Tiên Giáo, dùng một góc địa đồ Đồng Lô Sơn dụ dỗ hắn.Phong Phi Vân cười cười, trêu chọc nói:- Nếu Diệp tiên tử chịu gả cho ta, ta cũng sẽ gia nhập Nhật Nguyệt Tiên Giáo.Diệp Ti Loan lườm hắn một cái, nói:- Đại thúc, ngươi không nhìn xem tuổi của ngươi bao nhiêu, còn muốn trâu già gặm cỏ non, nhưng mà đại thúc nguyện ý thì ta ngược lại có thể giới thiệu cho ngươi một vị sư thúc, tuy đã tu luyện ba trăm năm, nhưng vẫn thanh xuân mỹ mạo, hoàn toàn xứng đôi với đại thúc.Nàng vì lôi kéo người mà đứng ra làm hồng nương, giới thiệu sư thúc của mình cho Phong Phi Vân, dùng quan hệ thông gia lung lạc đại thúc tán tu này.Phong Phi Vân vuốt chùm râu dê, lắc đầu, nói:- Vậy thì thôi, không nhìn thì không nhìn.- Đại thúc, nếu không ngươi suy nghĩ thêm một chút, sư thúc của ta cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa cũng là cường giả cự phách, tuy các ngươi cao tuổi, nhưng cũng có thể tập hợp song tu, nói không chừng sẽ tăng tu vị thêm một bước.Diệp Ti Loan hết sức nghiêm túc, không giống đang trêu ghẹo Phong Phi Vân.- Việc này đừng vội nhắc lại.Phong Phi Vân đi ra ngoài trước, dọc theo lộ tuyến ghi nhớ vừa rồi đi sâu vào Đồng Lô Sơn.Diệp Ti Loan ngẫm lại, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Phong Phi Vân, dù sao đại thúc này rất dễ nói chuyện, không hề giống một người xấu, hơn nữa tu vị còn cao hơn nàng một bậc, hai người đồng hành có thể chiến ứng lẫn nhau.Cho dù địa đồ nơi tay, bọn họ vẫn không ra khỏi tử vực không người, liên tiếp đi nửa tháng, bất luận thiêu chí gì cũng không nhìn thấy, giống như đang đi xoay vòng.- Ta hiểu rồi, đây là đại trận tự nhiên, nói cao vô tận giống như quân cờ trên bàn cờ, đang không ngừng di động, chúng ta chính là quân cờ, không cách nào nhìn thấy quỹ tích di động của chúng.Phong Phi Vân chọn dùng tiểu diễn chi thuật, hắn vỗ vào mặt đất, mỗi khi đi mười dặm sẽ vỗ đất một lần, rất nhanh tìm được đường ra chính thức, tốn hai ngày rốt cuộc tìm được đường trên bản đồ.- Không nghĩ đến đại thúc ngươi còn tinh thông thôi diễn chi đạo, chẳng lẽ đại thúc chính là một vị trí sư.Ánh mắt Diệp Ti Loan tỏa sáng, một cường giả cự phách giá trị đã rất lớn, nếu như cự phách còn là một trí sư cường đại, như vậy càng khó lường.Phong Phi Vân không có để ý tới nàng, trước mặt có ánh lửa trùng thiên, biển lửa vạn dặm nóng bức ghê người.Nơi này lửa bao phủ thành biển cả, mặt đất chung quanh bị đốt thành kính, trên biển lửa có nhiều xương cốt chồng chất thành núi, trong đó có chút xương trắng còn mới, phía trên còn có huyết nhục, hiển nhiên mới không chết bao lâu, máu tươi trên xương cốt không còn.Bên cạnh biển lửa và biển thi cốt, thi cốt ngàn vạn vạn, không ngừng có xương cốt lăn xuống biển lửa, bị đốt cháy, vốn đã biến thành xương trắng cũng bị đốt thành tro bụi.Sau đó lại không ngừng có xương trắng lăn xuống.Biển lửa này có dấu hiệu trên bản đồ, được xưng là " Phần luyện hỏa vực ", mang theo khí tức huy hoàng, mênh mông khó lường, cách nội địa Đồng Lô Sơn rất gần.Ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ trên núi xương kia, đi tới chỗ bạch cốt, bạch cốt này cao tới bảy trượng nhưng có hình thể nhân loại, nếu còn sống chắc phải cao hơn hai mươi trượng, chính là một cự nhân, trên xương trắng vẫn còn có một ít máu huyết.Ngón tay Phong Phi Vân lúc này vừa vặn chạm vào phía trên, đã bị một đạo điện quang khủng bố đánh bật trở về, dùng tu vị của hắn, cánh tay da tróc thịt bong.Những xương cốt này không thể chạm vào.- Tại sao nơi này có nhiều xương cốt như thế, quả thực là một biển cốt, chẳng lẽ nơi này từng xảy ra đại chiến hay sao.Diệp Ti Loan nhìn qua biển lửa nơi đây, trong mắt đẹp mang theo vài phần sắc thái kỳ dị, ôn nhu nói:- Đây là nơi quỷ dị nhất bên ngoài Đồng Lô Sơn, cơ hồ tất cả tu sĩ chết ở trong Đồng Lô Sơn đều tự động xuất hiện tại nơi này, bay vào trong biển lửa, đốt thành tro bụi, biển lửa trong nơi này bất diệt.- Nói bậy nói bạ, đây chính là Phần Thi Hải, toàn bộ thi cốt nơi này tới từ các nói trong địa vực, bị đốt luyện thành tro bụi, mỗi ngày thi cốt bị đốt cháy là ngàn ngàn vạn vạn, hỏa diễm trong Đồng Lô Sơn trọn đời bất diệt, bởi vì có thi cốt cường giả tuyệt thế bị đốt ở đây.Giọng của diêm vương âm trầm vang lên trong cơ thể Phong Phi Vân.Giọng nói này Diệp Ti Loan tự nhiên nghe không được, nàng chỉ cảm giác đột nhiên trên người Phong Phi Vân xuất hiện khí tức âm hàn.Nội tâm Phong Phi Vân khẽ động, dùng thần thức trao đổi với diêm vương, nói:- Địa vực này lớn tới mức không thể tưởng tượng, vì sao ta chưa từng nghe nói qua, mỗi ngày đốt cháy ngàn ngàn vạn vạn bộ hài cốt, nơi đây chết bao nhiêu sinh linh?Diêm vương chỉ cười lạnh, nói:- Chẳng lẽ số mệnh chủng của đại hiền Yêu tộc không có nói cho ngươi biết, ta không tin cường giả Yêu tộc trừ lỗ hổng thiên thế ra, còn có biện pháp khác đi tới quốc gia nhân loại.Diêm vương mặc dù nói rất mập mờ, nhưng mà trong đó để lộ ra một lượng tin tức rất lớn.Trong đầu Phong Phi Vân cố gắng hồi tưởng, ngược lại tìm nơi "Không cách nào tưởng tượng" ăn khớp với lời của diêm vươn, nhưng lại không dám khẳng định, dù sao mấy nơi này khủng bố khôn cùng, làm sao có thể xuất hiện một lỗ hổng thiên thế trong Thần Tấn vương triều cơ chứ?- Ngươi sẽ không tránh né từ nơi không cách nào tưởng tượng đấy chứ.Phong Phi Vân thăm dò.Diêm vương hừ lạnh một tiếng, không có khẳng định lời của Phong Phi Vân, cũng không có không thừa nhận, chỉ nói:- Ngươi quá yếu ớt, có nhiều thứ ngươi căn bản không hiểu, cái gọi là thiên địa vi lô, tạo hóa vi công, bạch cốt vi than, vạn vật vi đồng, rất nhiều đại nhân vật từng thông qua lỗ hổng thiên thế nghịch chuyển càn khôn, đoạt được tạo hóa, nghịch loạn âm dương, sống lại hai thế, bởi vì đây là chuyện có thể.Nhìn qua Đồng Lô Sơn, nó càng khủng bố hơn trong tưởng tượng của Phong Phi Vân, dĩ nhiên là một nơi lỗ hổng thiên thế, lực lượng thần bí mang vô số thi cốt tới nơi này, bị biển lửa đốt luyện.Diêm vương có thể đã thông qua phương thức này lừa gạt thiên đạo, bị lực lượng thần bí đưa tới nơi đây, sau đó chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn.Mẫu thân của hắn cũng là một Yêu tộc, có thể đã từng đi tới nơi này, ở chỗ này nghịch chuyển càn khôn, đoạt được tạo hóa.Phong Phi Vân đột nhiên lên tiếng, nói:- Diệp tiên tử, trong sách cổ các Nhật Nguyệt Tiên Giáo của các ngươi cs ghi lại Đồng Lô Sơn tồn tại bao lâu không?-------Chương 1101: Một khối phượng hoàng nhãn cốt- Ta từng đọc qua rồi, sớm nhất có thể ngược dòng tìm tới thời đại phật tu một vạn năm trước, hoặc là từ thời đại xưa hơn cũng có ghi lại, nhưng mà vô cùng mơ hồ.Diệp Ti Loan nói ra.Phong Phi Vân gật gật đầu, truyền thuyết của người Cổ Cương, Đồng Lô Sơn hình thành từ sáu ngàn năm trước khi Vu thần đại chiến với tồn tại khủng bố của Yêu tộc hình thành nên, hiển nhiên truyền thuyết này cũng không chính xác, có lẽ Đồng Lô Sơn đã tồn tại trước đại chiến sáu ngàn năm trước, nhưng mà Đồng Lô Sơn hình thành tuyệt đối không phải vào sáu ngàn năm trước, có lẽ ngược dòng tìm hiểu tới niên đại càng cổ xưa hơn.Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, bởi vì khoảng cách thời gian thật sự quá xa xưa, chân tướng cũng quá mơ hồ.- Diêm vương, ta còn thiếu nợ ngươi một chuyện, vì sao ngươi chậm chạo không nói với ta,Phong Phi Vân không thích thiếu nhân tình, hắn có cảm giác như bị người ta chế trụ.- Hắc hắc, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.Giọng của diêm âm hàn, mang theo vài phần vui vẻ, sau đó chậm rãi biến thành mờ ảo, hắn lui trở về lưng và yên lặng lại.Quả nhiên là tà giả cáo già.Phong Phi Vân thu hồi thần thức, nhìn qua bạch cốt trước mặt, bạch cốt không ngừng lăn xuống, không ngừng thiêu đốt, trong đó có một ít bạch cốt tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố, toàn thân óng ánh giống như thần ngọc, tuyệt đối là hài cốt của chí cường, bị một lực lượng khủng bố dẫn vào trong biển lửa thiêu đốt, nhiệt độ nơi đó tăng lên kinh khủng, tản mát sóng nhiệt to lớn, giống như dung nham nóng chảy.Đúng lúc này một lão già lân phiến toàn thân bay tới, trên người có chấn động cực kỳ khủng bố nhìn qua Phong Phi Vân cùng Diệp Ti Loan, hắn không có nhìn nhiều, lúc này nhanh chóng nhìn qua biển thi cốt vô tận, trên mặt mang theo thần thái vui mừng, nói:- Thậm chí có chân nhân bảo cốt, nơi này chính là bảo địa vô thượng mà.Không bao lâu lại có một lão giả mặc thi bào bay tới, trong ánh mắt tinh mang bắn ra, nhìn qua biển thi cốt kia, toàn thân đang run rẩy, kích động nói:- Còn có thi thể cường đại, nếu như tế luyện, chắc chắn sẽ luyện ra mấy tôn thi vương chi vương.Diệp Ti Loan lôi kéo Phong Phi Vân lui nhanh ra phía sau, chú ý cẩn thận nói:- Đây là hai siêu cấp cự phách, tu luyện năm trăm năm trở lên, uy danh trấn thế, lão giả toàn thân lân giáp kia chính là sư thúc của cung chủ Tấn Hà Long Cung, đã hơn trăm năm chưa xuất thế, đã từng là một nhân vật hung ác, lão giả cản thi nhân kia chính là hốc chủ Đại La Thi Động Bắc Cương, Đại La Thi Động tuy kém hơn mấy thi động truyền thừa cổ xưa, nhưng mà lại là mạnh nhất trong các thi động dưới truyền thừa cổ xưa, đặc biệt là vị động chủ này tu vị cao thâm mạt trắc, từng đánh chết một cự phách của Ngân Câu phiệt, tế luyện thành chiến thi.Siêu cấp cự phách chính là tu sĩ Thiên Mệnh bát trọng, so với cự phách bình thường còn mạnh hơn rất nhiều, thập phần thưa thớt, dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại còn chưa phải đối thủ của siêu cấp cự phách, nhưng mà hắn có tự tin có thể đào thoát khỏi tay siêu cấp cự phách, cho nên cũng không có sợ hãi bao nhiêu.Diệp Ti Loan nhìn thấy Phong Phi Vân bộ dáng không sợ hãi, cũng rất lo lắng thay hắn, trong lòng thầm nghĩ, vị đại thúc này đúng là to gan lớn mật, đều nói người càng già càng nhát gan, vị đại thúc này càng già gan càng lớn.Nàng nói:- Siêu cấp cự phách đều là bá chủ chân chính, chỉ cần có siêu cấp cự phách tọa trấn mới có thể bảo chứng siêu cấp thế gia, siêu đại tiên môn hưng thịnh không suy, Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta có siêu cấp cự phách tọa trấn, hơn nữa không chỉ một người.Nàng vừa bắt đầu đã muốn lôi kéo Phong Phi Vân tiến vào Nhật Nguyệt Tiên Giáo, tự động giới thiệu sự cường đại của Nhật Nguyệt Tiên Giáo.Phong Phi Vân quay đầu nhìn nàng cười cười, trêu chọc nói:- Trừ phi Diệp tiên tử gả cho ta, bằng không thì lão phu tuyệt không gia nhập Nhật Nguyệt Tiên Giáo.- Kỳ thật ngươi nên cân nhắc sư thúc của ta.Diệp Ti Loan rất đau đầu với đại thúc lớn tuổi này, cũng đã sống mấy trăm tuổi, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào một tiểu bối, thực không biết hắn làm sao tu hành phật hiệu tới cảnh giới cao thâm như thế.Hai siêu cấp cự phách Tấn Hà Long Cung và Đại La Thiên Động bắt đầu động thủ, hiển nhiên bọn họ cũng biết lực lượng thần bí nơi này trấn áp thi cốt, không cho người ngoài nhúng chàm, bọn họ đang thi triển bí pháp lấy mấy khối thi cốt ra.Sư thúc cung chủ Tấn Hà Long Cung lấy một khối trận bàn ra, phía dưới khảm hai mươi tám linh thạch, trận bàn vận chuyển, hóa thành một tấm gương sáng ngời, hắn cho tay vào trong trận bàn, bàn tay của hắn xuyên qua trận bàn xuất hiện trong biển thi cốt này.Sắc mặt của hắn vui vẻ, hắn lấy ra một bộ thi cốt có cánh, bạch cốt này có khí tức đậm đặc, trong xương cốt vẫn còn tơ máu lưu động, mỗi một đạo tơ máu giống như huyết ngọc, bảo quang mười phần.- Bổ.Tay hắn vừa vặn cầm lấy thi cốt kia, trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện, trực tiếp đánh tên siêu cấp cự phách này thành tro bụi, ngay cả trận bàn hắn lấy ra cũng bị hủy diệt, hai mươi tám viên linh thạch khảm lên cũng bị đánh nát.Một vị siêu cấp cự phách đã chết như thế..Tên hốc chủ Đại La Thi Động cũng gặp lôi điện, nhưng mà hắn lại thập phần cẩn thận, cũng không có tùy tiện ra tay như tên sư thúc cung chủ Tấn Hà Long Cung kia, cho nên hắn chỉ bị phách nửa người, một đầu cánh tay hóa thành tro bụi, giữ được một mạng.Sắc mặt tên hốc chủ thi động này cực kỳ khủng bố, lực lượng vừa rồi quá cường đại, nếu không phải hắn đổi mạng với xác ướp cổ, hắn hiện tại đã chết rồi, chỉ sợ chết ở nơi này thì thi cốt cũng không còn.Chỉ qua mấy hô hấp, hai siêu cấp cự phách một chết một trọng thương.Diệp Ti Loan thổ khí như lan, đôi mắt dễ thương ngưng trọng, nói:- Những bạch cốt này có khí tức thần bí gia trì, không thể đụng vào, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.Phong Phi Vân lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong đống thi cốt kia, nhìn thấy một ánh mắt chói mắt, đó là một đoạn xương cốt đỏ thẫm như ngọc, nó không ngừng rung động trong biển lửa.- Đây là...

Đây là một khối phượng hoàng nhãn cốt, chẳng lẽ có phượng hoàng chết ở nơi này, bị lực lượng thần bí hút tới nơi này.- Ngươi muốn làm gì vậy?Diệp Ti Loan thấy Phong Phi Vân chậm chạp không rời đi, sợ hắn làm ra chuyện gì đó.Hốc chủ Đại La Thi Động cười lạnh, nói:- Ngươi hẳn cũng dám đi lấy thi cốt hay sao, ngân ngân, nơi này có lực lượng thần bí gia trì, cho dù là chân nhân tới cũng bị đánh chết không lầm.Diệp Ti Loan nhìn thấy ánh mắt Phong Phi Vân trở nên nóng rực, cho là hắn bởi vì bảo cốt mê muội, chủ động duỗi bàn tay trắng như ngọc muốn đem kéo hắn đi, thổ khí như lan, nói:- Đại thúc, ngươi tỉnh lại đi, bảo cốt nơi này không phải sức ngươi có thể lấy được, tùy tiện đụng vào sẽ tao ngộ sát kiếp đấy.-------Chương 1102: Lấy cốt (1)Đây chính là một khối phượng hoàng nhãn cốt a, nếu có thể luyện hóa nó, có thể rèn luyện ra khối phượng cốt thứ ba, hơn nữa phượng hoàng thiên nhãn cũng sẽ đạt tới tầng thứ cực cao, trên có thể khuy thiên, dưới có thể xuyên địa, nhìn qua mọi vô căn cứ, giúp Phong Phi Vân lĩnh ngộ thiên đạo, tu hành tiểu diễn chi thuật có tác dụng cực lớn.- Ta muốn thử một chút!Phong Phi Vân cho dù như thế nào cũng không thể bỏ qua phượng hoàng nhãn cốt, đối với tu hành có ích thật sự quá lớn, có thể tăng cao tốc độ tu luyện, nếu dựa theo quá trình tu hành Bất Tử Phượng Hoàng Thân bình thường, muốn tu luyện tới khối phượng cốt thứ chín mươi chín mới có thể tu luyện ra khối nhãn cốt đầu tiên, vậy thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.Nghe được Phong Phi Vân nói thế, Diệp Ti Loan càng im lặng với đại thúc này, lực lượng gia trì thần bí nơi này có thể đánh chết siêu cấp cự phách, hắn vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, chuyện này phải chết không thể nghi ngờ.Mà tên hốc chủ Đại La Thi Động cười lạnh không ngừng, cam tâm tình nguyện nhìn thấy có người tao ngộ đại nạn, bị lôi điện đánh chết.Phượng hoàng nhãn cốt thật sự quá trân quý, đối với Phong Phi Vân mà nói nó còn trân quý hơn tứ phẩm linh khí, ngũ phẩm linh khí cả trăm lần, một khi bỏ qua cơ hội này thì hắn sẽ hối hận.Diệp Ti Loan nhẹ nhàng thở dài, đại thúc này đã đạt tới cảnh giới cự phách, nhưng mà hắn không thể khống chế tâm tình của mình, một khối xương cốt cho dù trân quý cũng không thể quý hơn mạng của mình.Nàng vốn định rời đi, nhưng mà cuối cùng vẫn lưulaij, trong lòng có chút lo lắng, do dự một chút mang linh khí hộ thể Nguyệt Tinh Luân đưa cho Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân đã cứu nàng một lần.- Cảm ơn.Phong Phi Vân cũng không khách khí, bởi vì hắn không có nắm chắc tuyệt đối, có thể có nhiều ra một kiện linh khí hộ thể thì quá tốt.Hắn ngồi dưới đất, kim quang trên người bắn ra, Nguyệt Tinh luân lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, giống như có mặt trăng xoay tròn trên đầu.Thân thể của hắn đang cách phượng hoàng nhãn cốt chưa đủ một mét, thò tay liền có thể nhặt lên, nhưng mà nếu hắn đi năhtj, tất nhiên sẽ tao ngộ tai nạn, chết không toàn thây.Cả hai nhìn như thật gần, nhưng lại cách một cái hào rộng không thể vượt qua, bất luận kẻ nào cũng tao ngộ sát kiếp mạnh mẽ.- Xương trắng này khẳng định cách một bình chướng thiên địa vô cùng cường đại, không thể vượt qua, nhưng mà tầng bình chướng thiên địa này tuyệt đối không mạnh bằng bình chướng ngăn cách nhân giới và địa ngục, thanh đồng cổ thuyền có thể xuyên thẳng qua địa ngục cùng nhân gian, có lẽ cũng có thể xuyên thẳng qua tầng bình chướng này.Tu vị Phong Phi Vân hiện tại đã có thể sử dụng thanh đồng cổ thuyền trong thời gian ngắn ngủi, đây là lực lượng thanh đồng cổ thuyền, cũng chỉ có mượn thanh đồng cổ thuyền mới có thể lấy phượng hoàng nhãn cốt ra ngoài.Hốc chủ Đại La Thi Động mang theo tâm tình xem kịch vui, hắn chuẩn bị thập phần đầy đủ, suýt chút nữa là vẫn lạc, hắn cảm thấy Phong Phi Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sau một khắc sẽ bị lôi điện đánh chết.Oanh.Đột nhiên trong đan điền Phong Phi Vân có một vầng sáng màu xanh hiện ra, mang theo phong cách cổ xưa và khí tức rách nát, nguy nga mà to lớn, giống như có sách thần mở ra trong thân thể của hắn, vầng sáng mạnh làm cho Diệp Ti Loan và hốc chủ Đại La Thi Động bị mù trong ngắn ngủi.Lúc bọn họ mở mắt ra lần nữa, lôi điện đánh xuống, phát ra âm thanh "Đùng đùng", thi hải như bị đánh nát, ngàn vạn thi cốt hóa thành bột phấn.Đây là thiên uy, khi có người nghịch lại nó sẽ bị trừng phạt, cả Đồng Lô Sơn đều run rẩy một chút.Mặt đất chung quanh phần luyện hỏa vực bị nghiền nát không chịu nổi, rất nhiều hỏa diễm từ trong bay ra ngoài, giống như lưu tinh hỏa vũ từ trên cao hàng lâm xuống.- Không ngờ tạo thành động tĩnh lớn như thế, xem ra là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Tên hốc chủ Đại La Thi Động cười "Khanh khách" không ngừng.Phốc.Toàn thân Phong Phi Vân cháy đen, trên người có vô số lôi điện lượn lờ, trong miệng phun máu tươi, bị lôi điện đánh cho trọng thương, nhưng mà ánh mắt đen trắng rõ ràng lại mang theo nét hưng phấn khó nhịn, trong tay cầm khối phượng cốt đỏ thẫm, toàn thân óng ánh giống như thần ngọc.Loảng xoảng.Diệp Ti Loan cho hắn mượn Nguyệt Tinh luân bị lôi điện bổ trúng, vỡ vụn ra, hóa thành khối sắt đen sì mất đi linh tính.- Cái gì, hắn vậy mà không chết, còn thành công lấy một khối bảo cốt ra ngoàiDiệp Ti Loan cả kinh không khép miệng được, đại thúc này quá cực phẩm, không, là quá trâu bò, ngay cả chân nhân không làm được nhưng hắn đã làm được.Nàng hồn nhiên quên đi nhị phẩm linh khí bị tổn hại, trong lòng của nàng vô cùng khiếp sợ.- Hắn...

Vừa rồi tế ra một thứ gì đó, hình như là chiếc thuyền rách nát...Hốc chủ Đại La Thi Động khó hiểu, nhưng mà trên mặt mang theo vài phần lo lắng, càng ngày càng trở nên dữ tợn.Điện quang trên người Phong Phi Vân từ từ biến mất đi, tuy thành công thu lấy phượng hoàng nhãn cốt bên trong ra ngoài, nhưng mà hắn cũng bị đánh trọng thương, nếu như vừa rồi xui xẻo, cho dù mượn nhờ thanh đồng cổ thuyền cũng sẽ không thể vượt qua thiên kiếp vừa rồi.- Mang bảo cốt và bảo thuyền thần bảo trong tay ngươi ra đây, có thể thả ngươi một con đường sống.Hốc chủ Đại La Thi Động xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, bàn tay bóp cổ Phong Phi Vân.Phong Phi Vân linh giác hơn người, trong sát na hốc chủ Đại La Thi Động ra tay đã triển khai Luân Hồi Tật Tốc bay vút đi, tránh thoát một kích này, giơ thanh long chung lên nện vào đầu đối thủ.Lực lượng thanh long chung như núi, giống như thái sơn áp đỉnh nện xuống.Tuy hốc chủ Đại La Thi Động bị trọng thương, nhưng mà dù sao tu vị chính là siêu cấp cự phách, phản ứng cực nhanh, nhanh chóng quay người một chưởng đánh ra, đối chiến thanh chuông đồng, nhưng mà bàn tay của hắn vừa tiếp xúc thanh long chung thì cảm giác không đúng, lực lượng quá cường hãn, viễn siêu giống như cự phách.Bành.Hốc chủ Đại La Thi Động bị đánh thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, hai chân khẽ run lên, thiếu chút nữa té xuống đất.Đôi mắt Diệp Ti Loan dễ thương dịu dàng, trong tích tắc nàng do dự, liền lập tức ra tay, thân như lưu tinh, tế bổn mạng linh khí ra, một thanh kiếm mảnh nhỏ như lông trâu bay ra ngoài, đâm thẳng vào lưng hốc chủ Đại La Thi Động, đâm xuyên qua người của hắn.- Hỗn đản.Hốc chủ Đại La Thi Động thổ huyết, cắn chặt răng, hắn lấy cản thi linh ra, thi khí rất nặng, hàn khí bức người, Diệp Ti Loan kết ấn ký và đánh ra một chiêu bảo thuật, nhưng lại bị cản thi linh ngăn cản lại, bị đánh bay ra ngoài.Cường giả siêu cấp cự phách cho dù bị thương nặng cũng vô cùng cường đại như cũ, có thể dễ dàng trấn giết cự phách.Hốc chủ Đại La Thi Động vô cùng phiền muộn, vốn tưởng rằng dùng thân phận và tu vị của hắn đối phó một tu sĩ bị thương nặng và một nữ tử hẳn là dễ dàng, nhưng mà làm cho hắn không ngờ tới là, cường độ thân thể Phong Phi Vân cực kỳ kinh người, có thể sánh vai Thiên Mệnh cửu trọng, cho dù bị thương nặng nhưng lực lượng mạnh mẽ như trước.-------Chương 1103: Lấy cốt (2)Hơn nữa Diệp Ti Loan cũng không phải là nữ tử bình thường, có được tu vị cự phách, hơn nữa chính là thiên chi kiều nữ, chiến lực còn cường đại hơn cự phách bình thường rất nhiều.Oanh, oanh, oanh...Phong Phi Vân giống như một con hung thú, không ngừng huy động thanh long chung bức lui hốc chủ Đại La Thi Động ra phía sau, hai người đều thổ huyết, thương thế trên người không ngừng tăng lên.Tuy Diệp Ti Loan bị cản thi linh đánh lui, nhưng lại cũng không có bị thương nhiều chỗ, lần nữa tế bổn mạng linh khí, liên tiếp đâm vào người hốc chủ Đại La Thi Động hai mươi kiếm, mà nàng cũng bị cản thi linh đánh trúng mười tám cái, bị thương nặng.- Ta. . .

Không. . .

Cam. . .Hốc chủ Đại La Thi Động cuối cùng ngã xuống, sinh cơ trên người đoạn tuyệt, bị Phong Phi Vân một cước đá vào phần luyện hỏa vực, toàn thân bốc cháy sau đó hóa thành quả cầu lửa.Một siêu cấp cự phách xưng hùng thiên địa mấy trăm năm, nhưng lại chết thảm trong tay ha tu sĩ trẻ tuổi, hắn tự nhiên thập phần không cam lòng.Diệp Ti Loan thân mềm như lá liễu, trên người có rất nhiều vết máu, nhưng mà nàng vẫn diễm lệ xuất trần như cũ, thở dốc thạt sâu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, nói:- Vậy mà đánh chết hốc chủ Đại La Thi Động.

Đây chính là một siêu cấp cự phách...Nhân vật cấp bậc như hốc chủ Đại La Thi Động là cùng thế hệ với sư phụ và sư thúc của nàng, là tà đạo bá chủ mà nàng trước kia phải nhìn lên, nàng chưa từng nghĩ qua sẽ giao thủ với loại người như thế, nhưng mà hiện tại tồn tại khủng bố kia đã chết trong tay của nàng, làm cho nàng cảm giác như mộng ảo.- Không phải là giết một siêu cấp cự phách thôi sao, không có gì phải kinh ngạc cả, thiên tư của ngươi không tầm thường, sớm muộn gì cũng mạnh hơn hắn.Phong Phi Vân cũng rất bình thản, đặt mông ngồi xuống đất, điều động kim tàm phật khí trong người điều trị thân thể.Tuy Phong Phi Vân bị thương nặng nhưng hắn không có phục dụng đan dược gì cả, kim tằm phật khí còn hiệu quả tốt hơn cả đan dược.Diệp Ti Loan ăn một viên nhị phẩm linh đan vào bụng, điều dưỡng thương thế, nhưng mà nội tâm không cách nào bình tĩnh được, nói:- Ngươi có biết hốc chủ thi động là quái vật gì hay không, nếu như tin tức hắn bị chúng ta liên thủ đánh chết, tất nhiên sẽ khiếp sợ hơn phân nửa tu tiên giới, hai người chúng ta muốn không dương danh thiên hạ cũng khó, đến lúc đó ta nói không chừng sẽ có tư cách kế nhiệm giáo chủ đấy.- Ngươi muốn làm giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo sao?Phong Phi Vân vừa dưỡng thương vừa nói.Diệp Ti Loan nói:- Chỉ có trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo mới có thể đạt được nhiều tài nguyên tu hành, tương lai có thể bước vào Thiên Mệnh cửu trọng, thậm chí trùng kích chân nhân cảnh, nếu không thể trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo, như vậy sẽ không có nhiều tài nguyên cung cấp cho ta dùng thiên tư của ta tối đa chỉ có thể đạt tới Thiên Mệnh bát trọng đỉnh phong mà thôi.Đối với những tiên giáo mà nói, bởi vì đệ tử quá đông, tài nguyên tu luyện không phải ai cũng có tư cách đạt được, chỉ có làm cho chính mình không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng thể hiện tiềm lực bản thân, leo tới vị trí rất cao, như vậy mới có đủ tư cách mạnh hơn nữa, tu vị cũng tăng lên cao.Đối với người tu luyện mà nói, thiên phú là một phương diện, tài nguyên chính là phương diện khác.Giống như Long La Phù, bởi vì hấp thu tài nguyên hoàng tộc tích lũy mấy trăm năm, sau khi lên ngôi, trong thời gian một năm ngắn ngủi đã đạt tới nửa bước chân nhân, nếu như nàng không có trở thành Tấn đế, như vậy những tài nguyên này không có phần của nàng, nàng hiện tại cũng không có khả năng có được lực lượng cường đại như thế.Phong Phi Vân nói:- Nếu ngươi là thiên tài cấp sử thi, vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo là của ngươi chứ không phải của ai, tương lai trùng kích chân nhân cũng dễ dàng hơn.Diệp Ti Loan lườm Phong Phi Vân , nói:- Thiên tài cấp sử thi đều là con cưng của trời xanh, một thời đại chỉ xuất hiện một người, cho dù Thần Tấn vương triều phát sinh hiện tượng thiên văn ' quần long phệ thiên ', thiên đạo quy tắc cải biến mới xuất hiện hai mươi mấy thiên tài cấp sử thi, khách quan so sánh với Thần Tấn vương triều có hơn một ngàn ức nhân khẩu mà nói, tỉ lệ sinh ra thiên tài cấp sử thi quá thấp.Phong Phi Vân cười nói:- Vậy thì chưa chắc, thiên tài cấp sử thi cũng có thể hậu thiên tạo thành, nếu có thể tìm được một gốc linh thảo sử thi vạn năm trong truyền thuyết, có thể tăng thể chất thân thể lên, đạt tới trình độ thiên tài cấp sử thi.- Hậu thiên cũng có thể hình thành thiên tài cấp sử thi?Đôi mắt Diệp Ti Loan sáng lên, trên mặt đầy động dung, nhưng mà chợt nàng bình tĩnh lại, nói:- Cho dù có linh thảo sử thi trong truyền thuyết, tuyệt đối khó kiếm, bằng không thiên tài cấp sử thi đã đi khắp nơi trên đất.- Truyền thuyết sâu trong Đồng Lô Sơn có Yêu tộc thần tàng, là nơi tụ tập yêu thi, cũng là nơi các linh thảo thần kỳ sinh trưởng, nói không chừng có thể tìm kiếm được.Phong Phi Vân cũng có hảo cảm với Diệp Ti Loan, nếu không có nàng, khả năng hắn đối phó hốc chủ Đại La Thi Động là rất khó khăn, nếu thật sự có thể tìm được Yêu tộc thần tàng, trợ nàng đạt tới thiên tài cấp sử thi cũng không phải là chuyện gì.Hơn nữa phải tìm Yêu tộc thần tàng, như vậy nhất định phải mượn nhờ một góc địa đồ của nàng.Diệp Ti Loan tự nhiên thập phần động tâm, tu tiên lộ thật sự quá gian nan, đặc biệt là tới cảnh giới cự phách, mỗi khi đột phá một tiểu cảnh giới đều lên vô số thời gian và tài nguyên, nếu có thể đủ tìm kiếm được Yêu tộc thần tàng, tìm được tài nguyên cường đại, đủ để nàng tương lai tu luyện tới Thiên Mệnh cửu trọng, thậm chí trùng kích chân nhân cảnh.Phong Phi Vân dùng kim tằm phật khí ngưng tụ thành một quả phật đan lớn chừng long nhãn, kim quang xán lạn, phật vân từng đạo, chung quanh có hào quang và phật quang lưu động.- Ăn quả phật đan này vào đi, có thể trong thời gian ngắn nhất giúp ngươi khôi phục thân thể.Phật đan này tuy có linh khí nồng đậm, nhưng mà trong lòng Diệp Ti Loan phỏng đoán đây là một viên nhị phẩm linh đan, dù sao tam phẩm linh đan quá trân quý, ai cũng không tùy tiện lấy ra tặng người, cho nên nàng rất thản nhiên tiếp nhận sau đó ăn vào.Sau khi nàng ăn vào, liền cảm giác được phật lực vô cùng tinh thuần rót vào trong người của mình, hóa thành ngàn vạn đạo kim mang lưu chuyển trong người, không ngừng bao hàm dưỡng dục và rèn luyện kinh mạch bản thân, có một tầng phật quang mỏng manh lưu động trên da thịt óng ánh của nàng, nàng càng trở nên cao quý và thánh khiết.Tâm hồn thiếu nữ khó mà bình tĩnh, đây là linh đan cấp bậc gì?Đan dược dược tính thật sự quá cường đại, không chỉ giúp nàng chữa trị thân thể nhanh chóng, càng làm cho linh khí trong người của nàng lột xác, trở nên tinh thuần hơn xưa, được gột rửa một lần.Phong Phi Vân tự nhiên không biết Diệp Ti Loan khiếp sợ trong lòng, hắn đang đắm chìm vào trong thế giới của mình, hắn cầm khối phượng cốt đỏ thẫm trong lòng bàn tay, vầng sáng sáng lạn, nhiệt độ nóng rực giống như đèn cổ sáng ngời.-------Chương 1104: Tăng lên lần nữaBắt đầu vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, phượng cốt ở đỉnh đầu cùng trái tim tỏa ra hào quang sáng ngời, có vô số hào quang và hỏa diễm liên kết hai khối phượng cốt với nhau, sau đó tụ tập vào mắt trái, hình thành vòng xoáy trong mắt trái.Phong Phi Vân trực tiếp đem phượng hoàng mắt cốt đè vào mắt trái của mình, phượng hoàng đầy lửa từ từ dung nhập vào mắt trái của hắn, hình ảnh này chẳng khác gì khối đá lửa đụng vào tinh cầu màu đen, cả hai dung hợp rất nhanh.Khối phượng cốt nhanh chóng dung nhập vào, cũng không có sinh ra lực bài xích quá nhiều.Phong Phi Vân hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu toàn lực vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, làm cho khối phượng cốt tương dung với thân thể của hắn thật nhanh, triệt để luyện hóa thành xương cốt của mình.Cả thân thể Phong Phi Vân như có hỏa diễm đang thiêu đốt mãnh liệt, ba khối phượng cốt đang tỏa ra kỳ quang sáng lạn, lưu động vô số phượng hoàng tinh hoa, rèn luyện huyết nhục xương cốt của Phong Phi Vân, trong xương cốt có vô số linh khí tỏa ra xông vào trong đan điền.Ba khối phượng cốt hoàn toàn tương dung với thân thể, cường độ thân thể tăng cao một đoạn, lực lượng có tăng thêm mãnh liệt, hiện tại Phong Phi Vân nếu giao thủ với Diệp Ti Loan cũng không có cố sức gì cả, trong mười chiêu là có thể đánh bại nàng.Hơn nữa cường độ thân thêt tăng lên cũng kéo tu vị tăng lên, làm cho tu vị Phong Phi Vân tăng tiến, đạt tới Thiên Mệnh lục trọng hậu kỳ.- Xem ra phấn đấu lúc này cũng rất đáng giá.Phong Phi Vân dùng thần thức quan sát thanh đồng cổ thuyền, phát hiện thanh đồng cổ thuyền bị lôi điện bổ trúng thì càng trở nên thần bí cổ xưa, dấu vết gỉ sét màu xanh rơi xuống, lộ ra một ít vân ấn cổ xưa, giống như nó ghi chép văn minh nào đó.Phong Phi Vân không cách nào xem hiểu những vân ấn này, nhưng lại phát hiện mình và thanh đồng cổ thuyền sinh ra liên hệ đặc thù, hơn nữa thời gian kích hoạt thanh đồng cổ thuyền càng dài hơn trước, dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại có thể kích hoạt thanh đồng cổ thuyền trong nửa giờ, trước kia chỉ có thể sử dụng trong mười hô hấp mà thôi.- Nếu có kích hoạt thanh đồng cổ thuyền, sử dụng lực lượng bổn nguyên của nó chiến đấu, chỉ sợ chiến lực của ta sẽ gia tăng rất nhiều lần, đủ để rung chuyển siêu cấp cự phách.Trong lòng Phong Phi Vân đầy kích động, hiện tại cho dù siêu cấp cự thạch không buông tha cho hắn, hắn cũng dám tới đánh một trận.Giờ phút này Diệp Ti Loan ở một bên, Phong Phi Vân cũng không tiện tế thanh đồng cổ thuyền ra, hắn không tiện nghiệm chứng chiến lực của mình, dù sao cũng không vội trong nhất thời, tương lai còn có rất nhiều cơ hội, đây là át chủ bài lớn nhất của Phong Phi Vân hiện tại, không thể tùy tiện sử dụng.Phong Phi Vân tu hành lần này tốn hao thời gian hai ba ngày, khi hắn mở mắt ra, Diệp Ti Loan cũng đã sớm tu hành xong.Nàng đứng bên bờ phần luyện hỏa vực, thanh tú như hoa tường vi, đôi mắt như sóng nước, lộ dáng dáng người yểu điệu, tóc dài có hỏa diễm chập chờn, làm cho cho nên nàng hiện tại giống như tiên tử trong lửa.Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng thướt tha của nàng, khóe miệng cong lên, đứng dậy, nói:- Chúc mừng Diệp tiên tử thương thế khỏi hẳn, tu vị lại có tinh tiến.Phong Phi Vân luyện hóa phượng hoàng nhãn cốt, phượng hoàng thiên nhãn đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhìn cái đã nhận ra Diệp Ti Loan đạt tới cự phách trung kỳ, tu vị tăng lên một tiểu cảnh giới.Diệp Ti Loan thanh nhã động lòng người, tuyệt sắc ung dung, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng, nói:- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?- Một kẻ tán tu, Vân Phi Thiên.Phong Phi Vân chỉnh y phục, vuốt chòm râu.- Nói bậy, một kẻ tán tu làm gì có được phật đan trân quý như thế, không chỉ có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục thân thể cho ta, còn có thể tẩy rửa linh khí, bao dưỡng huyết dịch, vậy mà ta trong thời gian ba ngày ngắn ngủi lại đột phá cảnh giới, đạt tới cự phách trung kỳ, ngươi có mục đích gì?Ánh mắt Diệp Ti Loan rất phức tạp, cảm thấy "Đại thúc " trước mắt làm cho nàng nhìn không thấu.Đối với người khác mà nói, kim tằm phật khí ngưng tụ phật đan vô cùng trân quý, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói, loại kim tàm phật đan này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Đương nhiên kim tằm phật khí gột rửa linh khí, bao dưỡng huyết dịch cũng chỉ có hiệu quả rất lớn trong lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ không có hiệu quả như thế, nhiều nhất chỉ có thể chữa thương.Trong lòng Diệp Ti Loan tự nhiên cả kinh, dù sao nàng mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh thất trọng, dùng nàng phỏng đoán, cần ít nhất mười năm mới có thể đột phá đến Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, cần hai trăm năm mới có thể đột phá Thiên Mệnh bát trọng.Nhưng mà trong thời gian ba ngày ngắn ngủi nàng lại đột phá tới Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, hơn nữa tu vị còn được củng cố chưa từng có, linh khí càng thêm tinh thuần, ngay cả thể chất cũng gia tăng một tia, đây quả thật đã vượt qua nàng tưởng tượng.Phong Phi Vân cười nói:- Ta có rắp tâm gì, không lẽ lấy tiên tử làm thê tử cũng có gì sai hay sao?Diệp Ti Loan đúng là không cách nào phản kháng, người khác không chỉ cứu ngươi một mạng, còn tặng cho ngươi một viên bảo đan có thể giảm bớt mười năm khổ tu, nàng còn có thể nói cái gì.Ánh mắt đẹp của nàng biến hóa, tâm hồn thiếu nữ chấn động, do dự thật lâu, cuối cùng u thán một tiếng:- Nếu đại thúc nhắc tới chuyện này, Ti Loan không dám đồng hành với đại thúc a.- Đừng ah, không cần đề cập tới, đại thúc tôn trọng lựa chọn của ngươi.Phong Phi Vân nói.Thân ngọc Diệp Ti Loan thon dài, cặp môi đỏ mọng óng ánh, có cảm giác linh hoạt kỳ ảo, nói:- Kỳ thật đại thúc ngươi rất không tồi, nếu có thể trẻ lại hai trăm tuổi, Ti Loan sẽ cân nhắc song tu với đại thúc, làm một đôi đạo lữ không phải không thể, nhưng mà...Có thể làm cho một tiên tử đạo tâm kiên định nói ra lời như thế, đã là một chuyện rất khó lường.Có thể thấy được Diệp Ti Loan cũng sinh ra hảo cảm thân cận với Phong Phi Vân, trong đó còn có vài phần tôn kính.- Nói cho cùng ngươi vẫn che ta già, cho dù ta làm như thế nào, ngươi cũng sẽ không cảm động.Phong Phi Vân buồn vô cớ như mất đi, dọc theo phần luyện hỏa vực đi vào sâu trong nội địa Đồng Lô Sơn, biểu lộ thập phần ưu thương, có cảm giác tráng sĩ tuổi già, lực bất tòng tâm.Diệp Ti Loan đi theo ra ngoài, ngọc thể thướt tha, hào quang lượn lờ, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt, nói:- Đại thúc, nếu thật cảm thấy mình tuổi già, có thể cân nhắc sư thúc của ta, chúng ta...

Đúng là không thích hợp, tuổi chênh lệch thật sự quá lớn.- Ai, người tu tiên, tuổi thọ xa xưa, tuổi căn bản không phải vấn đề, ngươi muốn từ chối ta, kỳ thật ngươi không cần để trong lòng, ta tự hiểu lấy mình, ta đúng là không xứng với ngươi, lớn lên lại không tuấn lãng, lại cao tuổi, thiên tư cũng không bằng ngươi, nếu ngươi gả cho ta, chắc chắn sẽ bị kẻ khác cười nhạo.Phong Phi Vân lắc đầu thở dài, có cảm giác buồn vô cớ và cô đơn.-------Chương 1105: Tiểu tà ma tiểu Khanh Khanh (1)- Đại thúc, Ti Loan không phải nữ tử trong tưởng tượng của ngươi đâu, nhưng mà ta thật sự không có ý định tìm bạn lữ song tu, càng không có ý chê đại thúc.Lông mày Diệp Ti Loan uốn lượn, trong mắt nhu tình như nước, sợ tán tu đại thúc hiểu lầm, dù sao nàng có rất ít bằng hữu trên con đường tu hành, nàng cảm thấy nói chuyện với đại thúc này rất hợp duyên, cũng xem như đạo hữu thâm giao, hoặc nói là một tiền bối đáng kính.Đây là hình ảnh thập phần kịch tính, đại thúc này rất không kém, tu vị thập phần cường đại, đại thúc trung niên lắc đầu thở dài, trên mặt mang theo ưu thương, cảm thán tình cảm thất bại, mà tiên tử ở sau lưng không ngừng an ủi hắn, muốn giới thiệu sư thúc của mình cho hắn quen.Rốt cục đi vào nội địa Đồng Lô Sơn.Đại thúc trung niên và Diệp Ti Loan đều dừng bước lại, trở nên nghiêm túc, không ngừng phóng xuất thần thức ra ngoài, khí tức hồng hoang ập vào mặt, làm cho người ta thở dốc khó khăn, giống như bị đại thế áp bách.Nhìn qua dãy núi xanh biếc trước mặt, nếu không phải hắn nắm giữ một góc địa đồ, biết rõ đây chính là nội địa Đồng Lô Sơn, bằng không còn tưởng rằng đã đi ra khỏi Đồng Lô Sơn, đi tới thế giới bên ngoài.Dãy núi cao phập phồng, giống như trụ chống trời, không ngừng kết nối đại địa, tiến thẳng vào tầng mây, có vô số cổ mộc che trời sinh trưởng trên cao, vách đá dốc đứng, phía trên có dây leo rậm rạp, linh dược sinh trưởng rất nhiều.Trên đỉnh núi có nước chảy, trong thác nước còn có linh tuyền.Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, nhìn qua một tòa núi cao, nhìn thấy một trường kiếm hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, chiến kiếm đã đứt gãy, nhưng mà hỏa diễm trên thân kiếm không dứt, đem trọn phiến vách đá này thiêu đốt đỏ thẫm, lộ ra bộ dáng giật mình.- Kiếm khí mạnh hơn...Đây là một thanh chiến kiếm mà Phong Phi Vân rất quen thuộc, chính là kiếm của một trong ba đại tán tu Đạo Môn "Ký Nhất Bắc" , nhưng mà hiện tại thanh chiến kiếm bị gãy, rất khó tưởng tượng nơi này sinh ra đại chiến khủng bố như thế, chiến kiếm của Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách cũng gãy, thậm chí bản thân của hắn rất có thể đã vẫn lạc rồi.Đây là khu vực hung hiểm chính thức, tùy thời đều có thể chết ở chỗ này.Trong nội địa Đồng Lô Sơn.Đây là núi lớn cổ xưa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu chân tiền nhân lưu lại, có dấu chân thiên cổ bất diệt, chính là ấn ký đại địa mà cường giả tuyệt thế lưu lại.Còn có một chút chiến trường khiến người ta giật mình, tàn binh đoạn kích, đất lở núi sập, một bóng người cường giả cổ xưa hiện ra, vĩnh tồn hậu thế, lúc này trong rừng có đầy máu tươi, hai người đang đuổi theo một thiếu nữ.- Tiểu nha đầu, ca của ngươi rốt cuộc ở nơi nào, nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi làm ngũ đương gia Hoàng Đương Sơn.Nhị đương gia trên vai vác một cây búa to, dáng người thấp lùn, người mặc da thú, lông dài đầy người, nhưng mà tốc độ chạy trốn cũng không chậm, mang trên mặt nụ cười vui vẻ ấm áp.Tu Hoa Thập Tam Nương nhanh chóng đuổi theo hướng khác, chân đạp cự thạch, vừa sải bước đã vượt qua hơn mười trượng, vây quanh tiểu tà ma, cười nói:- Lão nhị, ngươi đừng làm hài tử sợ hãi.- Ngươi muốn làm lão nhị sao?Nhị đương gia căm tức.Tu Hoa Thập Tam Nương cười khanh khách không ngừng, thân pháp nhanh vô cùng, dáng người đặc biệt gợi cảm, rốt cục đuổi theo tiểu tà ma chạy ra khỏi khu rừng, ngăn chặn nàng bỏ chạy.Tiểu tà ma khuôn mặt đỏ rực, nàng bị hai kẻ này đuổi theo một ngày một đêm, cho dù tốc độ đạm đạm nhanh, nhưng mà bị hai tên đại tặc này vẫn đuổi theo không bỏ, nhìn thấy Tu Hoa Thập Tam Nương ngăn trước mặt nàng, nàng lập tức lộ răng mèo cười cười, bộ dáng cả người vô hại, sau đó cũng chạy trốn ngược, lại phát hiện hương khác bị nhị đương gia ngăn cản.Nhị đương gia cầm lưỡi búa bằng hai tay, hổ khẩu to lớn, hắn cười lên đầy răng vàng, nói:- Tiểu quai quai, ngươi chạy không được!Tiểu tà ma nếm thử tập kích bên trái, nhưng mà nhị đương gia một búa bổ về bên trái, một đạo cương phong quét qua tất cả, bức tiểu tà ma lui về, búa bổ ra cương phong dọa người, lưu lại vũng hố sâu trên mặt đất.Dưới thân tiểu tà ma, đạm đạm bị dọa sợ, gọi meo meo hai tiếng, sau đó thu hồi cánh, biến thành con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoan, nằm trong ngực tiểu tà ma, mang đầu nhỏ vùi vào trong vạt áo tiểu tà ma, nằm dưới ngực ngọc.Tiểu tà ma nhìn thấy trốn không thoát, gương mặt thống khổ đứng dậy, chợt nàng khóc lên, nước mắt rơi như mưa, nói:- Ta...

Ta đang đi tìm ca ca...

Ta bị người ta khi dễ, bọn họ đều khi dễ ta, ca ca không giúp ta, các ngươi cũng khi dễ ta...

Ta thật đáng thương...

Ô ô...Khóc lóc than thở rất sầu não.Nhị đương gia lập tức xấu hổ, ôm búa gãi gãi đầu, nói:- Ngươi...

Ngươi đừng khóc ah, chúng ta chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, hỏi mà thôi...Tuy nhị đương gia không giống như người xấu, nhưng mà dù sao tiểu nha đầu này chính là hậu bối Phong gia, mà Hoàng Đương Sơn tam đương gia lại là trưởng bối Phong gia, nếu hắn khi dễ hậu bối Phong gia thì Tu Hoa Thập Tam Nương bà điên nhât định trở về lải nhải, lúc ấy Hậu lão tam còn không dốc sức liều mạng với hắn mới là lạ.Tiểu tà ma vẫn khóc rất đáng thương, ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay bụm đôi mắt, không ngừng xoa xoa, thập phần thương tâm, ngay cả đạm đạm trong ngực của nàng đôi mắt óng ánh, dường như cũng đang khóc.Nhị đương gia ngạc nhiên, khốn khiếp, lão tử từ khi nào lợi hại như thế, dọa khóc cả con mèo!- Tiểu Khanh Khanh, ngươi đừng khóc, chúng ta đi tìm ca ca của ngươi.Tu Hoa Thập Tam Nương cũng thu hồi phòng bị, mở miệng an ủi.Thời điểm hai người đi qua phía tiểu Khanh, đột nhiên một đạo hào quang tử sắc từ trong ngực tiểu tà ma bay ra, đây là cái túi màu tím, nhưng mà lỗ hỏng trên túi này đang hấp thu rất mạnh, lập tức thu hai ngươi vào trong túi.Tiểu tà ma bỗng nhiên nắm cái túi, cười dịu dàng đứng lên, dáng người cao gầy, đường cong ưu mỹ, thập phần dí dỏm đáng yêu, khí chất của nàng và dung nhan khuynh quốc khuynh thành hoàn toàn không tương xứng, con mắt chớp động, cười nói:- Ta còn không tìm thấy ca ca, các ngươi càng không tìm thấy, ha ha, một đạo tặc đàn ông, một đạo tặc nữ tử, các ngươi gom góp thành một đôi...- Gom góp đại gia ngươi, lão nương không có hứng thú với hắn...Giọng của Tu Hoa Thập Tam Nương từ trong truyền ra, vô cùng tức giận.Ánh mắt tiểu tà ma mở to ra giống như hai cái đèn lồng, đây chính là túi càn khôn ngăn cách tất cả âm thanh, Tu Hoa Thập Tam Nương có thể từ bên trong nói vọng ra, tu vị nữ đạo tặc này quá cường đại.- Lão tử mới không có hứng thú với ngươi, một lão phụ khắc chết mười ba tướng công, chờ ngươi khắc chết mười bốn tướng công thì nên đổi tên thành Tu Hoa Thập Tứ Nương đi, ha ha, bản đương gia cũng đáng thương ngươi, muốn động phòng một lần thì làm sao khó như vậy, ngươi vẫn còn là xử nữ a, ha ha.Nhị đương gia cười to như điên truyền ra, sau đó là âm thanh hét to của Tu Hoa Thập Tam Nương, một cước đá vào mông của nhị đương gia.-------Chương 1106: Tiểu tà ma tiểu Khanh Khanh (2)Tiểu tà ma đứng bên ngoài biên giới khu rừng, nàng mở to mắt nhìn qua cái túi nhỏ màu tím, ánh mắt nhìn chằm chằm và lắc lư cái túi, tràn ngập hiếu kỳ, hai tên đại tặc này quá mạnh, giọng nói có thể xuyên qua túi càn khôn.Thời điểm tiểu tà ma hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào túi càn khôn, bỗng nhiên Hồng Diệp hoàng tử bị cụt cánh tay bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng, gương mặt sắc bén như chim ưng, ngay lúc này tiểu tà ma cũng cảm ứng được nguy hiểm, bỗng nhiên quay người, lông mi thon dài kinh ngạc nhìn qua, cười nói:- Thì ra là đại hầu tử...

Ngươi vì sao tìm tới nơi này?Tiểu tà ma im bặt đứng lên, dáng tươi cười trên mặt biến mất, nhìn thấy bốn lão nhân xuất hiện sau lưng Hồng Diệp hoàng tử.Bốn lão giả này là danh túc của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ cao thâm, cực sớm đã tiến vào trong Đồng Lô Sơn, trong đó có một lão giả bị thương nặng, hai mắt bị cái gì đó chọc mù, mà ba lão giả còn lại thân thể đầy thương tích, nhưng lại không có suy giảm tới bổn nguyên.Khí tức của bốn lão giả này vô cùng mạnh mẽ, giống như bốn ngọn núi nguy nga xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, tuy bị thương nhưng mà rất khủng bố.- Nàng chính là muội muội của Phong Phi Vân.Hai mắt Mục Đồ Vinh nhíu lại, mí mắt đầy nếp nhăn nhíu lại, tràn đầy lệ khí nhìn chằm chằm vào tiểu tà ma.Nữ tử thập phần xinh đẹp, thoạt nhìn thập phần đơn thuần, vô cùng kinh diễm, dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn còn không đủ, tại sao có thể có danh hiệu "Tiểu tà ma" như vậy.Mục Đồ Vinh là người có tu vị mạnh nhất trong bốn lão giả, chính là người đi ra từ Vu thần điện của Ngọc Kiền vương triều, địa vị trong Vu thần điện rất cao, đã đạt tới Thiên Mệnh cửu trọng, vâng mệnh Ngọc Kiền đại đế, phụ trách bảo hộ Hồng Diệp hoàng tử.Mục Đồ Vinh cùng Hồng Diệp hoàng tử có phương thức tin thông đặc thù, làm cho Hồng Diệp hoàng tử tiến vào Đồng Lô Sơn liên hệ với Mục Đồ Vinh, cùng Ngọc Kiền vương triều bốn danh túc này.Nhìn thấy một đầu cánh tay Hồng Diệp hoàng tử bị phế bỏ, bốn lão giả vô cùng tức giận, thề phải tìm được tên tán tu kia, chỉ cần bắt được tên tán tu kia áp giải về Ngọc Kiền vương triều, bốn người bọn họ mới có được con đường sống, bằng không Ngọc Kiền đại đế một khi tức giận có thể bắt bốn người khai đao.Nhưng mà không nghĩ tới, còn không có được tán tu kia, nếu như tìm được muội muội Phong Phi Vân.Xem như thu hoạch ngoài ý muốn.Tiểu tà ma tự nhiên cảm giác được bốn tên lão giả này cường đại, làm không khí nơi này như đóng băng lại, hóa thành thể rắn, nàng không thể động đậy cả ngón tay, thậm chí rất khó hô hấp, nhưng mà túi trong tay của nàng đang quay cuồng, hai người bên trong túi càn khôn vẫn đang cãi lộn.Trên mặt Hồng Diệp hoàng tử tràn đầy âm khí, cắn răng, nói:- Ta hoài nghi tên tán tu Vân Phi Thiên chính là Phong Phi Vân, ta từ trên người của hắn cảm nhận được khí tức Kình Thiên Côn.Hồng Diệp hoàng tử đang từng tế luyện Kình Thiên Côn, khí linh Kình Thiên Côn đã nhận hắn làm chủ, tuy bộ dáng và khí chất Phong Phi Vân đã biến hóa, nhưng mà trên người vẫn dính một tia khí tức Kình Thiên Côn, bị Hồng Diệp hoàng tử nhận ra.Nhưng mà thần sắc Mục Đồ Vinh đầy hồ nghi, nói:- Hoàng tử điện hạ, ngươi nói chính là tên tán tu có phật hiệu cao siêu hay sao?- Đúng là như thế.Hồng Diệp hoàng tử nói.- Vậy đúng rồi, nghe đồn tu luyện Kim Tàm Kinh sẽ có được thần thông thần kỳ, có thể biến hóa ra một ngàn tám trăm người khác nhau, đạt tới cảnh giới không tỳ vết, xem ra đồn đãi là thực, Phong Phi Vân thực sự có được Kim Tàm Kinh.Mục Đồ Vinh không giận mà còn vui.Một lão giả Thiên Mệnh bát trọng lúc này nói:- Nếu như có được Kim Tàm Kinh, giá trị còn không thấp hơn yêu tộc thần tàng.Lúc này lão giả mù hai mắt kích động, nói:- Nghe nói tu luyện Kim Tàm Kinh có thể làm cho bạch cốt sinh cơ, khởi tử hồi sinh, cây khô gặp mùa xuân, cho dù đoạn tay chân cũng có thể sinh ra, nếu hoàng tử điện hạ có được Kim Tàm Kinh, cánh tay lại mọc ra cũng không phải chuyện khó.Lão giả này tự nhiên cũng phải tu luyện Kim Tàm Kinh, như vậy hắn nói không nhất định cũng có thể tái sinh hai mắt.- Ngân ngân, muội muội Phong Phi Vân ở ngay chỗ này, còn xinh đẹp động lòng người, chỉ cần chúng ta bắt muội muội của hắn, tại sao phải sợ hắn không hiện thân chứ?Tiểu tà ma tự nhiên là nghe bọn chúng nói chuyện không lọt một chữ, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, thì ra "Đại thúc" lúc trước đánh mông nàng rất có thể chính là ca ca, ha ha, bị ca ca đánh mông dường như không phải chuyện mất mặt gì cả...Sao có thể nghĩ như thế, cho dù hắn thật sự là ca ca, cũng không thể ở trước mặt nhiều người đánh mông nàng như thế chứ dù sao người ta đã lớn như vậy, cũng sĩ diện...

Người ta da mặt vốn mỏng...Nàng nghiêng đầu qua, đang không ngừng suy tư về Phong Phi Vân, muốn tìm về một ít mặt mũi, ngược lại đã quên bản thân đang ở trong hiểm cảnh, tùy thời có thể mất mạng nhỏ.Trong tay nàng cái túi càn khôn càng giãy càng kịch liệt, chỉ nghe bên trong có tiếng dã thú gào to:- Rõ ràng bị lão xử nữ như ta đoạt nụ hôn đầu tiên, con mẹ nó hối hận ah, búa đâu rồi, lão tử muốn đi ra ngoài.- Rõ ràng là ngươi cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi là kẻ đáng chém ngàn đao, lão nương hôm nay liều với ngươi...Giọng của Tu Hoa Thập Tam Nương càng tức giận..Không gian trong túi càn khôn cũng không lớn, đột nhiên bay ra khỏi ma thủ của tiểu tà ma, một cây búa ché nát túi càn khôn, giống như một cây búa giống như khai thiên tích địa, hai đại tặc từ bên trong lao ra ngoài, rơi xuống mặt đất, không ngừng xoay tròn trên mặt đất.- Phi phi!Hai người quần áo tán loạn, tóc lộn xộn, giống như hai dã nhân đánh nhau, bốn lão giả đi bên cạnh Hồng Diệp hoàng tử càng giật mình, liên tiếp lui về phía sau, nhìn thấy thế nào thì hai người ở trong túi càn khôn cũng làm chuyện không tầm thường.Tiểu tà ma cũng há to miệng , mà đúng lúc này, xa xa giữa núi non trùng điệp dường như truyện đến tiếng người,- Diệp tiên tử, trên bản đồ có ghi lại khu rừng đá, chính là nơi ant oàn nhất trong nội địa Đồng Lô Sơn, tạm thời đi tới đó tránh né vài lần, ta đêm qua thôi diễn một chút, phát hiện đại thế trong khu vực không ngừng di động, không lâu sau đã sinh ra biến cố.- Đại thúc, khu rừng đá kia có mấy người kìa.Diệp Ti Loan mặc bộ áo trắng, đi trên đường cổ, đi theo sau lưng Phong Phi Vân, trong lòng sinh ra phòng bị.Bất cứ sinh vật nào trong Đồng Lô Sơn, cho dù là một con kiến đều có thể là trí mạng.Nàng cầm thanh kiếm gãy kia, thanh kiếm gãy này chính là Bắc Nhạc Liệt linh kiếm, tuy đã đoạn, nhưng mà bên trong có linh tính rất cường đại, nó dài chừng sáu thước, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, giống như chiến binh cường đại.Chuôi kiếm gãy này vốn cắm trên vách đá dựng đứng, mang theo lệ khí sát phạt cực mạnh, nhiệt độ càng khủng bố tuyệt luân, cũng không biết "Đại thúc" dùng bí pháp gì mà mang nó xuống, còn đưa cho nàng, nói là hoàn lại Nguyệt Tinh Luân bị tổn hại.-------Chương 1107: Tâm giết ngườiThần thức trong Đồng Lô Sơn này đã mất đi tác dụng, cho nên thẳng đến khi đi tới gần rừng đá, bọn họ mới phat hiện gần rừng đá có mấy tu sĩ tụ tập, hơn nữa khí tức cường đại đến cực điểm, tuyệt đối là đám nhân vật cấp lão tổ.Phong Phi Vân nhìn qua rừng đá xa xa, cũng nhướng mày, giao địa đồ trong tay cho Diệp Ti Loan, đưa cho nàng bảo đảm.- Ha ha, thật sự là oan gia ngõ hẹp.Hồng Diệp hoàng tử cười dài, từ xa xa nhìn qua Phong Phi Vân cùng Diệp Ti Loan, lại nói lại, khoảng cách gần như vậy muốn không phát hiện cũng khó khăn.Phong Phi Vân cũng thản nhiên, cũng không tránh kiêng kị, trực tiếp đi ra, đi tới bên cạnh khu rừng đá đỏ rực, khi thấy bốn lão giả sau lưng Hồng Diệp hoàng tử thì nội tâm chấn động mãnh liệt, Phong Phi Vân đã nhìn thấy bốn lão giả này, ngày đó tại Ngân Câu phiệt Bạch Ngọc đảo đã gặp qua, chính là bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ cường hoành, đưa tay một cái cũng có lực lượng bài sơn đảo hải.Ngày đó nữ ma khẽ vẫy tay đã đánh bốn lão giả này thổ huyết, nhưng lại không có đánh chết bọn họ, có thể thấy bọn họ cường đại cỡ nào.Thời điểm ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua tiểu tà ma, vừa vặn cô nàng này ánh mắt dễ thương đầy gợn sóng nhìn qua hắn, mỹ mạo tuyệt luân, tràn ngập hiếu kỳ, dò xét Phong Phi Vân từ trên xuống dưới.Hẳn là bị nàng phát hiện thân phận.Trong lòng Phong Phi Vân không cách nào khẳng định, nhưng mà cô nàng này đầy tinh quái, hơn nữa thiên tư siêu phàm, nói không chừng tinh thông thần thông xem thiên địa nào đó.Diệp Ti Loan cũng đi qua, nhưng mà trong lòng của nàng cũng đầy khiếp sợ, nàng cực kì thông minh, nhìn thấy chuyện xảy ra ở nơi này, bốn cao thủ Ngọc Kiền vương triều tụ tập ở nơi này, xem ra hôm nay đại thúc có phiền toái lớn.Bốn cao thủ này trong Ngọc Kiền vương triều uy danh cực kỳ to lớn, tuy nàng ở trong Thần Tấn vương triều vẫn nghe thấy như cũ, đây là bốn nhân vật khủng bố tuyệt luân, Ngọc Kiền vương triều rất nhiều bá cũng xưng bọn họ là "Tôn sư" .Đại thúc gây đại họa, tính mạng khó bảo toàn vào hôm nay.Trong lòng Diệp Ti Loan tràn đầy lo lắng, tuy đại thú tu vị cường đại, nhưng mà còn kém bốn nhân vật khủng bố này thật xa, nếu như nàng cậy mạnh trợ giúp đại thúc, nói không chừng sẽ chọc đại địch cho Nhật Nguyệt Tiên Giáo.Trong nội tâm nàng thập phần xoắn xuýt, tiên tâm nhộn nhạo, khó có thể cân nhắc, tuy nàng có chút giao tình với đại thúc, hơn nữa cũng rất có hảo cảm, nhưng mà còn khong tới mức đáp cả Nhật Nguyệt Tiên Giáo vào cùng hắn.Phong Phi Vân đi tới nơi này cũng đã chuẩn bị rất nhiều mưu đồ, cười nói:- Thì ra là hoàng tử điện hạ, thật là oan gia ngõ hẹp, nhưng mà...

Nếu như hoàng tử điện hạ muốn động thủ ở đây, chỉ sợ có chút không tốt, dãy núi cách nơi này không xa có một con ma thương cổ thú, cao như núi, nếu như chúng ta động thủ ở đây, tất nhiên sẽ kinh động tới nó, tói lúc đó mọi người đều phải chết ở đây, không có lợi a.Nơi này cũng không có ma thương cổ thú gì đó, đại thúc này đang gạt người, Diệp Ti Loan cảm thấy tán tu đại thúc này không nói câu nào thật cả.Mục Đồ Vinh cười lạnh, nhưng cũng chú ý cẩn thận, đánh mắt một cái, lúc này một lão giả bay lên, hắn đáp lên cao điểm, hai mắt bắn linh quang điều tra xa xa.Mà Phong Phi Vân nhân cơ hội này đã ra tay, thân như lưu tinh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hồng Diệp hoàng tử, trên bàn tay sinh ra điện quang, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay chế trụ hắn.Thời điểm này Mục Đồ Vinh và ba lão giả khác kịp phản ứng thì Phong Phi Vân đã bóp cổ Hồng Diệp hoàng tử, lui về phía sau, đứng cach xa bốn người này.Hồng Diệp hoàng tử vừa sợ vừa giận, trong khoảng thời gian ngắn tu vị người này tăng lên rất nhiều, hắn không có chút sức phản kháng đã bị bắt đi, giờ phút này mắng to:- Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi là ai, nếu ngươi dám giết ta, cả Phong gia, cả Thần Tấn vương triều đều có đại nạn.Ba.Phong Phi Vân tát qua một cái, lực lượng thập phần hung mãnh, đánh nat quai hàm và đầu lưỡi của Hồng Diệp hoàng tử, hàm răng mất một bó to, tuy nhiên vẫn mắng to như trước, nhưng mà không ai hiểu hắn mắng cái gì, chỉ có thể nhìn thấy hắn vô cùng tức giận, khóe miệng không ngừng chảy máu.Một cái tất này quá vang dội, làm cho nhị đương gia và Tu Hoa Thập Tam Nương đang cãi lộn ở xa xa vội vàng câm miệng, đi qua nơi này.- Một tát này quá hung ác đây chính là hoàng tử một vương triều, vốn đã bị phế một tay, hiện tại lại bị người này đập nát đầu lưỡi, chậc chậc, sinh ra trong phú quý, vận mệnh gặp nhiều gian khó a...Nhị đương gia nghiêm túc nói ra..Hắn nói ra những lời này làm cho Hồng Diệp hoàng tử rất cảm thấy ưu thương, đúng vậy, con mẹ nó hắn đường đường là hoàng tử vương triều, tương lai là Ngọc Kiền đại đế, chuyện này cũng quá mất mặt, nếu như truyền đi hắn sẽ bị cười nhạo cả đời, ánh mắt của hắn biến hóa, quyết định tất cả người ở đây phải chết.Bốn cao thủ Ngọc Kiền vương triều tự nhiên vô cùng tức giận, lại bị người ta cướp lấy hoàng tử ngay trước mặt, lại còn bị đánh nát đầu lưỡi, nếu như chuyện này truyền đi, tội của bọn họ lớn lắm.- Buông hoàng tử điện hạ ra, bằng không ngươi sẽ chết đấy.Phong Phi Vân một tay bóp cổ Hồng Diệp hoàng tử, giống như bóp cổ đại hầu tử, "Đại hầu tử" muốn phản kháng, răng rắc, trực tiếp bị Phong Phi Vân đá gãy một chân, lạnh lùng nói:- Các ngươi có thể thử xem, ta dám cam đoan trước khi các ngươi xuất thần thông, đầu cả hoàng tử các ngươi sẽ bị ta vặn xuống.Ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén, cộng thêm hắn vừa rồi triển khai tốc độ đáng sợ, đúng là làm bốn lão giả kia sợ hết hồnMục Đồ Vinh muốn ra tay mấy lần, nhưng mà cân nhắc lợi hại cho nên cuối cùng vẫn nhịn xuống, tuy hắn có chín thành nắm chắc giết Phong Phi Vân trước khi Phong Phi Vân giết Hồng Diệp hoàng tử, nhưng mà hắn không dám đánh cược.Hào khí chung quanh trở nên khẩn trương, Diệp Ti Loan có thể rõ ràng cảm giác được khí tức áp bách khổng lồ, làm cho cát bay đá chạy, không gian chấn động, gió mạnh nổi lên bốn phía, nàng càng lo lắng cho "Đại thúc", dù đây chính là bốn cao thủ thành danh, đại thúc dám uy hiếp bốn người này, quả thực...

Lá gan quá lớn.Nếu như là lúc bình thường, nàng không cảm tưởng sẽ là địch với bốn người này, khi đối mặt còn dám thong dong bình tĩnh và tàn nhẫn như thế.Bốn lão giả này cuối cùng vẫn không dám ra tay, nhưng mà lửa giận trên người bị kích phát ra, tóc dựng đứng lên, chợt bình thản, một lão giả trong đó lạnh nhạt nói:- Chỉ cần ngươi buông hoàng tử điện hạ ra, tất cả có thể thương lượng.- Trong Đồng Lô Sơn này thù hận gì cũng có thể buông bỏ, sau khi đi ra khỏi hung địa này lại chậm rãi thanh toán.Một lão giả chịu thua.- Nếu ngươi muốn linh khí, linh thảo, cứ mở miệng là được, lão hủ tiến vào Đồng Lô Sơn cũng tìm được hai kiện chiến binh cổ xưa, giá trị vô cùng trân quý.-------Chương 1108: Thiên phệ địa (1)Mục Đồ Vinh cầm lấy hai kiện chiến binh do tinh thạch luyện thành, muốn dụ dỗ Phong Phi Vân mắc câu.Chỉ cần tay Phong Phi Vân rời khỏi cổ hoàng tử điện hạ một tấc, dùng tu vị Thiên Mệnh cửu trọng của hắn, đều có thể dễ dàng đánh chết Phong Phi Vân, chút tự tin này vẫn có.Những người này đều là nhân vật thành tinh, đã có thể hoàn mỹ khống chế cảm xúc, vừa rồi hắn vô cùng tức giận, giờ phút này cũng đã trở thành hiền lành.- Linh khí, linh thảo ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cổ chiến binh ta cũng không thèm, nhưng mà cô nàng sau lưng các ngươi không tệ, có thể dùng nàng đổi tính mạng của hoàng tử điện hạ các ngươi.Phong Phi Vân chỉ chỉ tiểu tà ma.Trong lòng bốn lão giả cười lạnh, xem ra hắn quả thật là Phong Phi Vân, muốn dùng hoàng tử điện hạ cứu muội muội của hắn, hắc hắc, đã như thế cứ tương kế tựu kế.- Tốt, cứ làm như thế, hai bên chúng ta sẽ cùng giao người.Mục Đồ Vinh cố làm ra vẻ do dự, sau đó lại đáp ứng.Tuy Phong Phi Vân không biết bọn chúng đã nhìn thấu thân phận của mình, nhưng mà tự nhiên cũng có thể nhìn ra bọn chúng không có hảo tâm, không có hảo tâm, ta cũng nên tính toán một chút.Hồng Diệp hoàng tử phải chết.Thiên phú Hồng Diệp hoàng tử cực cao, hơn nữa hiện tại đã kết đại thù, nếu như thả hắn trở về, dùng quốc lực Ngọc Kiền vương triều chưa hẳn không có biện pháp giúp cánh tay của hắn mọc lại, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tiếp quản Ngọc Kiền vương triều, làm cho là hắn trở thành Ngọc Kiền đại đế, điều động lực lượng sẽ càng lớn, uy hiếp tiềm ẩn với hắn mà nói cũng cực lớn.Chuyện thả hổ về rừng hắn sẽ không làm.Cho dù bây giờ đánh chết hắn, nhiều lắm chỉ làm Ngọc Kiền đại đế tức giận mà thôi, nhưng mà năm trăm năm một làn đế hoàng chiến sắp bắt đầu, chỉ sợ Ngọc Kiền đại đế cũng không có đích thân ra tay giết hắn.Mà hoàng tử cạnh tranh vị trí của Hồng Diệp hoàng tử khẳng định không ít, đoán chừng bọn họ ước gì Hồng Diệp hoàng tử chết sớm một chút, Hồng Diệp hoàng tử chết, bọn họ có thể kế vị, đến lúc đó nói không chừng còn cảm kích Phong Phi Vân, cho dù hạ đạt mệnh lệnh muốn tru sát hắn cũng sẽ không làm toàn lực, dù sao Phong Phi Vân hiện tại thân phận không tầm thường, không ai nguyện ý vì đối thủ cạnh tranh đã chết đi đắc tội một thần vương tay nắm quyền hành, đối với đế vương vừa đăng cơ mà nói, không phải không dám, mà là không đáng.Phong Phi Vân đã quyết định muốn giết Hồng Diệp hoàng tử, cũng không chút do dự, cho dù trao đổi với đám người Mục Đồ Vinh, trả cho bọn họ một người chết, tốt nhất là nên giết bốn lão giả này trong Đồng Lô Sơn này, sau đó giá họa cho Thần Linh Cung, Sâm La Điện thì càng tốt.Diệp Ti Loan càng không hiểu những chuyện này, chỉ cảm thấy đại thúc có chút ngu đần, một khi thả Hồng Diệp hoàng tử thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi.Phong Phi Vân ra tay rất âm hiểm, phá hư sinh cơ trong cơ thể Hồng Diệp hoàng tử, nhưng mà không có trực tiếp lấy mạng của hắn, bành một tiếng ném hắn trên mặt đất.Một hoàng tử vương triều giống như chó chết, tóc tán loạn, thân thể không ngừng nhúc nhích.Cùng lúc đó Mục Đồ Vinh cũng thả tiểu tà ma ra, vội vàng đánh ra một đạo thủ ấn nâng Hồng Diệp hoàng tử dậy, chỉ thấy Hồng Diệp hoàng tử trên mặt đều là máu đen, hai mắt trắng dã, trong lòng Mục Đồ Vinh sinh ra dự cảm điềm xấu, một tay cầm cánh tay Hồng Diệp hoàng tử, sau đó sắc mặt đại biến.- Hoàng tử...

Điện hạ...Mục Đồ Vinh bờ môi run rẩy.Oanh.Hồng Diệp hoàng tử ngũ tạng lục phủ đều bị nghiền nát, thân thể mềm nhũn ngã xuống người Mục Đồ Vinh, đâu đầm vào vai của hắn, bịch một tiếng.- Rốt cuộc là như thế nào?Ánh mắt tiểu tà ma nháy động, ôm con mèo con nhu thuận núp sau lưng Phong Phi Vân.Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, Diệp Ti Loan đều phát giác được khí tức bất thường, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không đoán được Phong Phi Vân cũng dám giết chết Hồng Diệp hoàng tử.Oanh.Sắc mặt Mục Đồ Vinh đỏ lên, tóc dựng đứng lên, phát ra một tiếng thét dài, trực tiếp đánh nát rừng đá, ngọn núi cách đó không xa cũng bị nổ nát, nộ khí đã bành trướng tới mức bạo phát.- Hoàng tử chết...Mục Đồ Vinh tức giận quát lên, sát khí bùng phát, mặt đất nơi đây vỡ vụn giống như trời đất sụp đổ.Thân thể Hồng Diệp hoàng tử mềm nhũn té trên mặt đất, sắc mặt ba lão giả khác trắng bệch, thiếu một ít đứng không vững té trên mặt đất.- Không phải là một hoàng tử sao, chết thì chết.Phong Phi Vân lộ ra dáng vẻ thong dong đặc biệt, duỗi một bàn tay ra, lòng bàn tay tràn ra linh khí vô tận, một con thuyền rách nát màu xanh hiện ra trong tay của hắn, mang theo khí tức xa xưa mênh mông.Nhìn thấy Phong Phi Vân bộ dáng thong dong bình tĩnh như thế, nhị đương gia cùng Tu Hoa Thập Tam Nương cũng có xúc động chửi mẹ nó, đây chính là người nối nghiệp của Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn đánh chết hắn trước mặt bốn cao thủ đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, nhưng bây giờ vẫn lạnh nhạt như thế, giống như định chạy trốn.Mẹ kiếp, muốn ăn cướp cũng phải nghiên cứu địa hình chứ!Tâm tình Diệp Ti Loan cũng rất khó bình tĩnh, hôm nay sợ là sẽ sinh ra đại sự trời sập.Bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều tức giận muốn tức giận bạo phát, con mắt đỏ rực lên, Mục Đồ Vinh nói:- Giết...

Hôm nay tất cả mọi người phải chết ở chỗ này, một cũng không tha.Mục Đồ Vinh chính là thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng, lập tức ra lệnh một tiếng, lập tức bộc phát ra uy năng vô cùng kinh khủng, một khí tức sát phạt chém giết toàn bộ sinh linh bạo phát từ trên người của hắn, không ngừng công kích vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.- Đi.Phong Phi Vân nói ra một chữ, thanh đồng cổ thuyền trong tay của hắn biến lớn, hóa thành chiếc thuyền dài vài trăm mét, toàn màu đồng xanh, khắc ấn ký cổ xưa, mười tám cánh buồm rách nát mở ra, phát ra âm thanh C-K-Í-T..T...T.Chỉ một đạo ánh sáng màu xanh bay lên, Diệp Ti Loan, nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, tiểu tà ma, Phong Phi Vân cũng nhảy lên thanh đồng cổ thuyền, đứng trên thanh đồng chiến thuyền đi vào sâu trong Đồng Lô Sơn, lập tức bay ra hơn ba ngàn dặm.Toàn bộ tu vị Phong Phi Vân khống chế thanh đồng cổ thuyền, đứng trên cánh buồm cao trăm mét nhìn qua bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều mang theo vài phần trêu tức.- Các ngươi có thể đuổi kịp thanh đồng cổ thuyền mới lạ.Quả nhiên chỉ mấy hô hấp, bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều triệt để mất đi bóng dáng, tu vị bọn họ vô cùng cường đại, nhưng mà muốn đuổi theo thanh đồng cổ thuyền chỉ là chuyện hoang đường viễn vông.Diệp Ti Loan trợn mắt há hốc mồm, đứng trên thanh đồng cổ thuyền, nhìn qua mặt đất không ngừng lui rất nhanh, trong nội tâm rung động thật lâu, nói:- Đại thúc...

Thúc, ngươi có linh khí gì mà tốc độ quả thực khủng bố, mấy thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng cũng không đuổi theo kịp.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Kỳ thật, cũng không thể nói đuổi không kịp, thêm nữa là bọn họ không dám đuổi theo.-------Chương 1109: Thiên phệ địa (2)Đúng vậy a, trong Đồng Lô Sơn không ai dám mạo hiểm cả.Diệp Ti Loan vỗ trán một cái, thần sắc hiểu ra, nhưng lại nói:- Chúng ta vì sao phải liều lĩnh chứ, dùng tốc độ của thanh đồng cổ thuyền, sợ là chúng ta hiện tại đã bay hơn hai vạn dặm, nơi này chính là Đồng Lô Sơn...Nhị đương gia cùng Tu Hoa Thập Tam Nương cũng lo lắng, tuy bọn họ gan lớn, nhưng cũng nghe qua truyền thuyết tại Đồng Lô Sơn, cho dù chân nhân tiến vào Đồng Lô Sơn cũng không dám to gan như Phong Phi Vân, nếu không cẩn thận tiến vào trong hung địa cổ xưa, vậy dữ nhiều lành ít.Tất cả mọi người lo lắng.Thần sắc Phong Phi Vân đầy ngưng trọng, chỉ nhìn qua phương hướng rừng đá, thật lâu mới nói:- Đại thế khu vực này đang biến hóa.Diệp Ti Loan hơi sững sờ, một câu nói kia Phong Phi Vân đã nói lúc trước, "Địa thế đang biến hóa, khu vực này chắc chắn sẽ sinh ra biến cố", chẳng lẽ hắn giết chết Hồng Diệp hoàng tử, lại quyết đoán bỏ chạy, tất cả chính là nguyên nhân này sao?Chẳng lẽ sắp xảy ra biến cố?Thời điểm này mọi người tiến vào thanh đồng cổ thuyền, phương hướng rừng đá sinh ra tiếng nổ lớn, cách hơn hai vạn dặm vẫn nghe thấy được, phía dưới mặt đất không ngừng chấn động, ngay cả thanh đồng cổ thuyền đang bay cũng lắc lư.Trong hai vạn dặm sinh ra biến cố kinh thiên động địa.Trong không khí gió mạnh phần phật, có vài toà núi cao bay lên trời, chúng bay cao mấy trăm mét, thanh đồng cổ thuyền bay qua, có hai tòa núi lớn thiếu chút nữa nện vào thanh đồng cổ thuyền, đều bị nhị đương gia dùng búa lớn gõ nát, núi lớn bị hắn đánh tan, thanh đồng cổ thuyền bay qua.- Khốn kiếp, tình huống gì thế, vô số núi lớn đang tung bay, chấn động lớn như thế, dù là chân nhân cũng phải chết bên trong.Nhị đương gia tay cầm theo búa lớn, tay cùng chân như nhũn ra, may mắn rời khỏi khu vực đó, đã cách xa hơn hai vạn dặm, nếu không đào tẩu, chắc chắn hiện tại hắn đã chết rồi.- Chấn động lớn như thế, bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều tám chín phần mười đã biến thành đống xương rồi.Tu Hoa Thập Tam Nương xuất ra một cái khăn vải bông màu đỏ lau mồ hôi lạnh, nhìn qua cảnh tượng trời đất sụp đổ kia, mặc dù bọn họ là tu sĩ cũng có cảm giác cực kỳ hoảng sợ.Đều nói Đồng Lô Sơn vô cùng hung hiểm, chân nhân tiến vào vẫn có thể vẫn lạc, vừa bắt đầu bọn họ còn chưa tin, giờ phút này mới thật sự cảm thấy sự đáng sợ của nó.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Diệp Ti Loan thật lâu không nói ra lời nào, tất cả đã vượt qua thường thức của nàng, nàng chỉ có thể nhìn qua phía "Tán tu đại thúc ", vị đại thúc này dường như không gì không biết.Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương cũng quay đầu qua, bọn họ cũng hoài nghi tán tu đại thúc chính là Phong Phi Vân, dùng sự hiểu biết của bọn họ với Phong Phi Vân, rất hoài nghi Phong Phi Vân đang đào hố cho đám người Ngọc Kiền vương triều, tiêu diệt hoàng tử điện hạ, lại gài bẫy bốn tên cao thủ kia.Lúc này bọn họ đã đánh giá cao Phong Phi Vân, có lẽ bởi vì dĩ vãng hiểu về Phong Phi Vân, cho nên bọn họ cảm thấy Phong Phi Vân chính là người như vậy.Hai mắt Phong Phi Vân hiện ánh lửa, nhìn qua xa hơn hai vạn dặm, từ từ nói:- Sau khi chúng ta bước vào nội địa Đồng Lô Sơn, địa thế lòng đất đang di động, thập phần không ổn định, lúc ấy ta suy đoán không lâu sau khu vực này sẽ xuất hiện ' thiên phệ địa ', quả nhiên phát sinh...- Cái gì là thiên phệ địa.Diệp Ti Loan rất khiêm tốn dò hỏi.- Thiên phệ địa chính là tai nạn, ghi lại bên trong Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, cùng nổi danh với ' địa phệ thiên ', ' thiên hỏa ', ' sao băng ', loại tai nạn này không giống tai nạn của phàm nhân, một khi phát sinh, cho dù là cự phách, chân nhân cũng sẽ chết, ha ha, kỳ thật ta lúc ấy cũng không dám khẳng định đây là thiên phệ địa, dù sao những gì ghi trên Tầm Bảo Thuật thì ghi như thế, nhưng một nửa là dựa vào suy đoán a.Phong Phi Vân cười nói.- Nếu đoán sai thì sao?Tiểu tà ma trợn trắng mắt nhìn qua Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Nếu đoán sai, ta cũng nắm chắc đào thoát ra khỏi tay bốn lão giả kia, các ngươi xem, hiện tại chúng ta đã chạy thoát rồi, một thuyền nơi tay, thiên hạ ta có, chân nhân không ra, ai có thể lưu ta?Tất cả mọi người tỏ vẻ im lặng, cảm thấy Phong Phi Vân đang cầm tính mạng của tất cả mọi người ra đặc cược, dù sao đắc tội bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều, thậm chí có khả năng là địch với cả Ngọc Kiền vương triều là không sáng suốt.Chỉ có Diệp Ti Loan đôi mắt dễ thương mỉm cười, rất khâm phục "Đại thúc" này, không chỉ có tu vị cường đại, tinh thông đan đạo, lại còn hiểu pháp thuật tránh tai nạn, quả thực chính là một người am hiểu bách nghệ, ngay cả bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều cũng gián tiếp chết trong tay hắn, khó trách hắn dám chủ tâm giết chết hốc chủ Đại La Thi Động.Sắc mặt Phong Phi Vân trở nên âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, nói:- Trong Đồng Lô Sơn, tất cả thiên đạo quy tắc dều bị phong tỏa, cho dù Ngọc Kiền đại đế thần thông quảng đại cũng không cách nào suy tính ra là ta giết Hồng Diệp hoàng tử, hiện tại nghĩ lại nên vu oan chuyện này cho ai.Lòng bàn tay Phong Phi Vân cầm một khối vu cốt điêu khắc thành hoàn bội, đây là gỗ xuống trên cổ Hồng Diệp hoàng tử, nhìn qua khối vu cốt này, trên mặt Phong Phi Vân sinh ra nụ cười quỷ dị.Bên ngoài hai vạn dặm, đại địa sụp đổ, dãy núi sụp đổ, từng khối đất dài mười dặm đang bay lên bầu trời, mặt đất mấy ngàn dặm bị cắn nát sau đó bay lên không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa, giống như bị bầu trời cắn nuốt sạch sẽ.Thiên phệ địa!Trong Đồng Lô Sơn, tất cả nhân vật tới từ đại tiên môn, lão tổ gia tộc cũng bị kinh động, đứng ở các nơi khác nhau,, rất nhiều đều biểu lộ khác nhau, nhìn ra bầu trời xa xa, trong mắt lộ vẻ vẻ khiếp sợ, đây là muốn đem trọn đại địa đều cho thôn phệ à.Một nữ tử đạp qua con sông màu máu, chân đạp chút tình mọn, như giẫm trên đất bằng, trong tay ôm con chó màu trắng, như một đóa hoa sen trong dòng sông máu, nàng đã đi tới nơi cực sâu Đồng Lô Sơn, so với bất cứ chỗ nào cũng đi dễ dàng, hai bên sông máu có ba con linh thú vương giả tu vị ba ngàn năm đi sau lưng, giống như ba tòa núi cao khổng lồ, nhưng vừa giống như ba con sủng vật của nàng, thập phần dịu dàng ngoan ngoãn.Nàng hình như cũng cảm nhận được gì đó, nàng dừng bước trên sống máu, quay đầu nhìn lại, đôi mắt dễ thương nhìn ra phương xa, giống như nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài hai mươi vạn dặm, bờ môi khẽ mở, ưu nhã động lòng người, thì thào lẩm bẩm:- Thiên phệ địa, địa phệ thiên, ngân hà đổ ngược, địa thế nghịch chuyển, xem ra Yêu tộc thần tàng sắp mở ra, ồ, đó là...Đúng lúc này một chiếc thanh đồng cổ thuyền cổ xưa bay tới, trên mặt đất lưu lại một bóng mờ khổng lồ, bay qua đỉnh đầu của nàng phóng thẳng vào sâu trong Đồng Lô Sơn.-------Chương 1110: Những người cường đại nhất (1)Thuyền thật nhanh!Một đầu linh thú vương giả ngẩng đầu lên, thân thể lớn như núi, hình thái giống như lân trư, trên đỉnh đầu có một cái sừng nhọn giống như cây thương che trời.Sông máu bốc cháy hừng hực giống như nước đun sôi.Nữ tử này tên là Dao Dao, nàng nhìn qua chiếc thanh đồng cổ thuyền bay qua, trong đôi mắt mang theo vài phần vui mừng, nói:- Thuyền này đúng là thuyền tốt, chỉ tiếc tàn phá một ít.- Thuyền hỏng thực sự rất lớn, Yêu tộc thần tàng nếu bị chiếc thuyền này bay tới lấy đi, như vậy sẽ làm cho người ta thương tâm lắm.Một con thủ tu hành hai ngàn ba trăm năm ôm một cây nhân sâm linh dược dài mười thước lên ăn, giống như gặm củ cải trắng vậy.Cây nhân sâm này đào ra được từ một di tích cổ xưa, đã sinh trưởng hơn bảy nghìn năm, nó cắn một cái thì ăn một nửa, dường như còn chưa nếm được hương vị.-Trên thuyền kia là người nào, vì sao không có bị mười hai yêu linh cấm địa Đồng Lô Sơn công kích, chẳng lẽ là đại yêu từ Đại La Giới tới.Con linh thú vương giả thứ ba mở miệng nói ra.Dao Dao sờ đầu con chó, lắc lắc đầu nói:- Nơi này hoang phế đã lâu, cũng sớm bị vứt bỏ, thời điểm thượng cổ nếu có người lấy đi, ngay cả nhân loại ở trung ương vương triều thứ sáu cũng không thèm hỏi, dần dần nơi này biến thành vùng đất chết, có phải Yêu tộc thần tàng hay không cũng khó nói.- Cũng phải, nơi này đã biến thành vùng đất chết, nhưng nó lại ẩn chứa đầy bất an, lưu lại rất nhiều tai hoạ ngầm khủng bố, cũng không biết trung ương vương triều thứ sáu kia nghĩ gì, dĩ nhiên cũng không hỏi tới nơi này, bao nhiêu năm qua đã nhớ không rõ, dường như ta nghe ông ngoại nói qua rồi.Con thỏ vừa ăn nhân sâm vừa nói ra câu này, hai mắt giống như hai viên lôi cầu, lớn như vạc núi.Dao Dao nói.- Đám người ở trung ương vương triều thứ sáu kia...

Đối với bọn họ mà nói những thứ này sớm không có bao nhiêu giá trị, chỉ xem nơi này là nơi đốt thi thể của chiến trường vạn tộc, một bãi tha ma bỏ đi, nhưng mà có lẽ bọn họ quên đi nơi này đối với đám quái vật khổng lồ của vương triều thứ sáu, Đại La Giới đều kiêng kỵ, bọn họ mới không thèm lưu ý nơi này.- Bọn họ không quan tâm, chúng ta quan tâm, chỉ không muốn gặp mười hai yêu linh trong cấm địa, bằng không thì phiền toái rất lớn.- Gặp một con cũng chỉ là phiền toái, nếu như đồng thời gặp hai con, sợ là chúng ta sẽ bị vây ở đây mấy trăm năm, nếu như gặp ba con, hắc hắc...Ánh mắt dễ thương của Dao Dao nhíu lại, nói:- Chúng ta có thể đuổi kịp thanh đồng cổ thuyền kia, có lẽ cũng không gặp phải yêu linh cấm địa gì đó.Nói xong lời này nàng và ba con linh thú vương giả nhanh chóng đuổi theo thanh đồng cổ thuyền.Ngay lúc đó tu sĩ nhân loại tiến vào Đồng Lô Sơn cũng cảm giác được "Thiên phệ địa ", những tu sĩ này đều có tu vị đỉnh cấp, cẩn thận từng li từng tí đi vào sâu trong Đồng Lô Sơn, mà lúc này đã dừng lại.Xâm nhập tám vạn dặm trong Đồng Lô Sơn chính là một cánh đồng bát ngát, một tòa mộ bia "Bắc minh cầu kiếm", đằng sau mộ bia có giọng nói khàn khàn.- Thiên phệ địa xuất hiện, địa thế bắt đầu trở nên không ổn định, Yêu tộc thần tàng đoán chừng sắp xuất thế, phải nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất trong Đồng Lô Sơn.Trên người Bắc Minh Phá Thiên đầy vết máu, lưng cõng một thanh chiến kiếm, nói:- Vạn nhất gặp phải thứ đồ vật trong truyền thuyết thì sao, lão tổ không phải nói tùy ý đi vào sâu bên trong, có khả năng bị nhốt cả đời trong Đồng Lô Sơn.- Hơn một ngàn tám trăm năm trước, Phong Hoàng gặp được hai loại đồ vật này, không thể chạy đi, hơn nữa còn bị giam cầm một ngàn tám trăm năm, hắn còn đạt tới độ cao mới, trời ơi, có đôi khi người chỉ cần bị buộc vào tuyệt cảnh mới có thể kích phát ra lực lượng càng cường đại hơn, đã Phong Hoàng đã chạy ra, nói rõ bên trong Đồng Lô Sơn thật sự xảy ra biến cố, là thời cơ tốt nhất tiến vào Đồng Lô Sơn, ai, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta.Giọng nói như tới từ địa ngục, rất là dọa người.Bắc Minh Phá Thiên khom người, nói:- Thụ giáo.Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua mười mặt trời cực kỳ sáng ngời ở phía tây, mỗi mặt trời khủng bố tuyệt luân, thiêu đốt bầu trời đỏ rực, giống như hỏa diễm nung cháy bầu trời và mặt đất.- Đó là mười cường giả của Thần Linh Cung, không cần xen vào bọn chúng, bọn chúng không đủ gây sợ, nhưng mà yêu tộc thần tàng thật sự xuất thế, hai lão bất tử của Thần Linh Cung sẽ có một người tới, như vậy sẽ phiền toái.Trong lòng Bắc Minh Phá Thiên chấn động, hắn không phải người không có kiến thức, tự nhiên biết rõ hai lão bất tử của Thần Linh Cung chính là hai cung chủ, loại nhân vật cấp bậc này hắn chưa từng gặp qua.- Không cần quá lo lắng, nếu như Yêu tộc thần tàng thực xuất thế, mấy lão quái vật trong Thần Tấn vương triều đoán chừng sẽ như xác chết vùng dậy, Phong Hoàng nhất định sẽ tự mình hàng lâm, ân. . .Đột nhiên trong phần mộ có tiếng kinh ngạc, thanh kiếm trước mộ bia không ngừng lay động, giống như một tòa núi lớn lắc lư, làm mặt đất dao động nặng nề.- Âm giới chi mẫu cũng đến, ta cảm giác được nàng rất tức giận.Bắc Minh Phá Thiên chưa từng nghe qua ngữ khí dồn dập của lão tổ như thế, cả thiên địa bao phủ trong tịch mịch, lạnh thấu xương.Bắc Minh Phá Thiên cẩn thận từng li từng tí nói:- Nàng tới là vì yêu tộc thần tàng...

Hay là bắt lão tổ đi âm giới?Khi nói tới chữ "Bắt", hắn nói càng cẩn thận.- Hừ, nàng không thể thu thập nữ ma, còn đến bắt ta, âm giới sớm đã loạn, rất nhiều âm giới tôn giả đã tiến vào Thần Tấn vương triều, nàng chỉ sợ tới lấy đồ vật bên trong yêu tộc thần tàng, không cần phải xen vào nàng.Tuy giọng nói trong phần mộ rất âm trầm, nhưng mà âm khí trên người thu liễm không ít, trở nên bình thản không có gì lạ.Lại nói:- Yêu tộc thần tàng nếu mở ra, đây chính là một hồi đại kỳ ngộ, Phong Phi Vân, Lý Tiêu Nam nhất định sẽ tới, nói không chừng Tà Hoàng thiếu chủ của Sâm La Điện cũng sẽ xuất hiện, mấy thiên tài cao cấp nhất sẽ tới đó, nếu ai có thể chiếm được kỳ ngộ, kẻ đó chính là bá chủ thời đại này, chúng ta đã già rồi, chính thức nắm giữ đại thế tương lai chính là mấy người trẻ tuổi các ngươi, sau Đồng Lô Sơn này, chắc chắn sẽ quyết định xem ai chính là bá chủ chính thức.Bắc Minh Phá Thiên bộc phát khí thế, áo giáp vầng sáng thập phần chói mắt, hắn là thiên tài đứng đầu Bắc Minh phiệt, cũng được nội tình mấy ngàn năm của Bắc Minh phiệt tẩy lễ, hắn tự nhận đã bỏ xa đám người Phong Phi Vân, Lý Tiêu Nam, Tà Hoàng thiếu chủ, lúc này sau khi ra khỏi Đồng Lô Sơn, hắn sẽ tiếp tục bỏ xa đám người này, tiếp đó cũng chỉ còn lại người trong thần đô mà thôi.Tòa phần mộ khổng lồ này bay lên, bay thẳng trời cao, bay vào sâu trong Đồng Lô Sơn.Không bao lâu, đám nữ tử xinh đẹp động lòng người đang khiêng kiệu, cỗ kiệu dừng lại, Diêu Cát từ bên trong đi ra ngoài, ngón tay tuyết trắng như ngọc, lúc này cầm một nhúm bùn đất trên mặt đất đưa lên mũi ngửi ngửi, thần sắc thanh lệ cười nhẹ, nói:- Sức hấp dẫn của yêu tộc thần tàng đúng là quá lớn, đám ngưu xà quỷ thần ở thần đô đều chạy tới.-------Chương 1111: Những người cường đại nhất (2)vipvandan.vn :Chương 1111: Những người cường đại nhất. (2)- Diêu đại nhân, vừa rồi là ai chạy tới đây, âm khí chấn động thật cường đại.Một người khói đen chui ra khỏi mặt đất, hình dạng rất giống bộ xương khô.- Còn có thể là ai, là lão quỷ của Bắc Minh phiệt, ai, tứ kiếp Quỷ Vương, thế đạo càng ngày càng loạn, tứ kiếp Thi Tà, tứ kiếp Quỷ Tà chạy loạn khắp nơi, nếu như xuất hiện thần tà đại tôn, âm giới tam tà sẽ xuất hiện đầy đủ.Nghe được "Tứ kiếp Quỷ Vương", người trong khói đen trầm mặc, nói:- Thái vi nữ thần không lâu sau chắc chắn sẽ xuất thế, thành tựu thần đại tôn chỉ là vấn đề thời gian.- Ha ha, yên tâm đi, đám thần tà đại tôn của âm giới sẽ không cho nàng xuất thế đi, đi thôi, ta cảm thấy hứng thú với yêu tộc thần tàng hơn một ít, không biết có thể kéo ra bao nhiêu lão quái vật, thật làm cho người ta chờ mong.Diêu Cát ăn mặc quan bào, hơi xoay người mang theo nụ cười khoan thai, đi vào trong kiệu, chiếc kiệu tiếp tục đi về phía trước.Người trong khói đen chìm vào trong đất, giống như hắn chưa từng xuất hiện bao giờ.Chiếc kiệu bay vào sâu trong Đồng Lô Sơn....- Ồ, vừa rồi các ngươi nhìn thấy dưới đất có thứ gì không, hình như có ba tòa núi lớn di động, chúng đang đuổi theo chiến thuyền của chúng ta đấy.Nhị đương gia đứng trên boong thanh đồng cổ thuyền, tay vịn lan can rách nát, ánh mắt u buồn mà thâm thúy, có một loại khí vương giả, giống như hắn là vương hầu đứng trên chiến thuyền chỉ điểm giang sơn.Nhưng mà hình tượng của hắn...

Rất không phù hợp.Tốc độ thanh đồng cổ thuyền thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã bay mấy trăm dặm, đồ đằng cổ xưa bao phủ bên ngoài không ngừng sáng lên, cho dù quan sát thanh đồn cổ thuyền cỡ nào cũng không cách nào tìm hiểu rõ ràng.- Làm gì có ba ngọn núi lớn, đại tặc đại thúc chòm râu dài, ngươi sẽ không hoa mắt chứ?Tiểu tà ma ôm đạm đạm gõ lên lan can thanh đồng cổ thuyền, có mấy lần đụng phải thứ không nên đụng, bị lực lượng màu xanh kích bay ra xa.Thanh đồng cổ thuyền rất thần bí, đặc biệt là mấy cánh cửa đen sì, không biết đi thông địa phương nào, có lẽ là trong khoang thuyền, dù sao căn bản không cách nào đi vào được, một khi đến gần thì bên trong có gió lốc thổi bay, Tu Hoa Thập Tam Nương đã bị gió lốc thổi bay đụng vào cột thuyền, đây là điềm xấu.Đây chẳng khác gì chiếc ma thuyền, rất nhiều địa phương không thể đụng vào, thậm chí cũng không thể đến gần, phạm vi hoạt động của bọn họ rất nhỏ hẹp.Phong Phi Vân thực đang lấy hắn nhóm: đám bọn họ không có biện pháp, nói:- Các ngươi nếu không thành thành thật thật đứng nguyên tại chỗ, đụng vào một ít đồ vật cấm kỵ thì các ngươi sẽ chết, còn có các tro bụi, những thứ này là tro cốt thánh linh đấy.Nghe được Phong Phi Vân nói mấy lời này thì mọi người khiếp sợ, nhưng mà bọn họ bắt đầu nghiên cứu tro bụi trên mặt đất, mỗi một hạt tro bụi rất nặng nề, còn nặng hơn tro bụi bình thường cả vạn lần, đúng là tro cốt thánh linh.Diệp Ti Loan am hiểu lịch sử nhất, nàng đứng ở một góc boong tàu, tóc xanh chập chờn, áo trắng xuất trần, sóng mắt mờ ảo, cũng không biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì, có lẽ đây chính là lữ trình mạo hiểm không ai biết, khả năng sẽ chết, cũng có thể có được kỳ ngộ lớn lao.Tu vị Phong Phi Vân hiện tại chỉ có thể dẫn động thanh đồng cổ thuyền nửa canh giờ, cuối cùng vẫn dừng lại ở bên ngoài sơn mạch màu đen, đây là một tòa núi lớn, nhìn ra xa xa mây khói lượn lờ, dãy núi rất nhiều, so với thiên tề sơn mạch còn cao hơn, dường như phân thế giới thành hai nửa.Trong "Đồng Lô Sơn" sơn mạch rất nhiều, tung hoành mấy mười vạn dặm, truyền thuyết kết nối với sâu trong thập vạn sơn hà, nhưng mà ngọn núi cao lớn trước mặt này nguy nga như thế, làm cho người ta sinh ra áp bách điên cuồng.Khống chế thanh đồng cổ thuyền phi hành nửa canh giờ, kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân đã hao hết, vào lúc này đang ngồi xuống khôi phục chân khí, cũng không có tùy tiện tiến vào sơn mạch.- Thanh đồng cổ thuyền chở chúng ta bay rất xa.Tiểu tà ma chớp đôi mắt dễ thương, thanh thuần tú lệ, dáng người yểu điệu giống như hoa sen đang mọc trên tảng đá lớn, nàng nhìn qua phương xa mênh mông.- Ít nhất cũng ba mươi vạn dặm, mẹ ơi, nó tuyệt đối còn nhanh hơn cả Bát Bộ Long Liễn, nếu lão tử sau này có bảo vật tốt như thế, về sau giựt tiền, cướp sắc chính là tới đi vô tung.Nhị đương gia dáo dác nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân sau lưng, con mắt tỏa sáng, trong tay cầm chặt cây búa, dường như muốn ở sau lưng cho Phong Phi Vân một búa, đánh cho bất tỉnh, trước cướp đi thanh đồng cổ thuyền sau đó mang về Hoàng Đương Sơn.sDiệp Ti Loan cầm trường kiếm đứng bên cạnh Phong Phi Vân, dáng người trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt băng hàn đề phòng hai tên đại tặc và nữ tử ôm con mèo trắng, nghiễm nhiên đang hộ pháp cho Phong Phi Vân..Hai tên đại tặc vừa nhìn qua chẳng phải người tốt, về phần mỹ nữ ôm con mèo trắng toàn thân đầy tà khí, ba người này dường như không phải người tốt, vẫn nên đề phòng.Cũng không biết đại thúc nghĩ như thế nào, vì sao phải cứu bọn họ.Có Diệp Ti Loan thủ tại đây, tuy nhị đương gia cùng tiểu tà ma cũng hoài nghi "Đại thúc" chính là Phong Phi Vân, nhưng không có trực tiếp ra tay, đương nhiên bọn họ cũng không phải sợ Diệp Ti Loan, mà là sợ làm Diệp Ti Loan bị thương.Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, tiểu tà ma làm thành một vòng, bố trí kết giới cách âm, dường như đang thảo luận cái gì đó, ba người bất chờ còn nhìn qua Diệp Ti Loan, ánh mắt rất phức tạp.- Khục khục, chẳng lẽ nữ tử Nhật Nguyệt Tiên Giáo này chính là chị dâu của ngươi?Nhị đương gia dò hỏi tiểu tà ma.Nhị đương gia từng xuất tín vật một vị tiền bối Phong gia cho tiểu tà ma xem, biết rõ hiện tại song phương là người một nhà, cho nên cũng quen thuộc không ít.Tiểu tà ma nhìn qua Diệp Ti Loan dò xét một phen, đôi mắt dễ thương đầy gợn sóng, nhíu mày, nói:- Rất không có khả năng a, dù sao bọn họ lúc ở bên ngoài Đồng Lô Sơn đã tranh phong một hồi, suýt nữa đánh ra chân hỏa.- Nếu không phải là chị dâu của ngươi, ngân ngân, vậy đừng trách lão nương tâm ngoan thủ lạt, trước tiêu diệt nàng, xem như trừ một đối thủ.Tu Hoa Thập Tam Nương lấy một gốc dây leo ra, phía trên có bảy tám phiến lá màu xanh, đây là một cây linh đằng, rắn giống như long gân.- Vậy cũng không nhất định, phương thức trao đổi của ca ta với nữ nhân rất trực tiếp, một giờ trước có lẽ hắn và một nữ nhân còn là địch nhân, sau một giờ nữ nhân kia sẽ biến thành chị dâu.Tiểu tà ma duỗi lưng mỏi, hiển nhiên nàng cũng khó phán đoán.Nhị đương gia cùng Tu Hoa Thập Tam Nương tự nhiên cũng cũng biết "Sự tích truyền kỳ" của Phong Phi Vân, liếc nhau, sau đó gật đầu chấp nhận thật sâu, nhị đương gia nói:- Đơn giản, thô bạo, trực tiếp, bản sắc đạo tặc a.Diệp Ti Loan đứng ở nơi đó, tự nhiên cũng cảm nhận được ba người thỉnh thoảng nhìn qua nàng, âm tàn, tàn nhẫn, do dự, nghiền ngẫm, tiếc hận, bọn họ đang nói cái gì?-------Chương 1112: Xương trắng chân nhânvipvandan.vn :Chương 1112: Xương trắng chân nhân.Diệp Ti Loan cảm giác da đầu run lên, sống lưng lạnh giá, nhưng vẫn lạnh nhạt như trước, rốt cuộc Phong Phi Vân đã khôi phục xong, đứng lên, làm cho nàng buông lỏng một hơi, thu hồi linh kiếm.- Vừa rồi ta đã thôi diễn một phen, chúng ta đã tiến vào sâu trong Đồng Lô Sơn, bay qua sơn lĩnh này là có thể tìm được Yêu tộc thần tàng, trong phiến không gian nơi này có rất nhiều vết nứt không gian, một khi phi hành sẽ mất phương hướng triệt để, thanh đồng cổ thuyền đã không thể dùng, chỉ có thể đi bộ.Phong Phi Vân nhìn qua hai đại tặc và tiểu tà ma, sau đó cười cười, nói:- Các ngươi cần phải cùng tiến lên.- Chúng ta sợ quấy rầy ngươi tán gái, ô ô...- Sao nha đầu ngươi nói như thế, loại lời này sao có thể tùy tiện nói, Diệp tiên tử chính là thiên chi kiều nữ của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, ngàn vạn tuấn tài theo đuổi nàng, ngươi đâu phải nữ tử tùy tiện, lời này của ngươi nếu nói ở bên ngoài, người theo đuổi Diệp tiên tử sẽ ra tay đánh mông ngươi.Tiểu tà ma vốn nói một câu, nhưng lại bị Tu Hoa Thập Tam Nương che cái miệng nhỏ nhắn, muốn tiểu tà ma không nên nói lung tung, kết quả chính cô ta nói ra một đống lớn.Trên người Diệp Ti Loan mặc dù có hà úy lượn lờ, thấy không rõ chân dung của nàng, nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng hiện tại đang xấu hổ, một mình trực tiếp đi vào hướng sơn lĩnh.- Các ngươi hiểu lầm, lão phu cùng Diệp tiên tử chỉ là bèo nước gặp nhau, tuổi tác kém quá lớn, không dám có suy nghĩ không an phậm.Phong Phi Vân nhắc thanh long chung lên, đuổi theo Diệp Ti Loan mau, kêu lên:- Diệp tiên tử, chờ ta một chút, trong sơn lĩnh này hung hiểm trùng trùng điệp điệp, phải cẩn thận một ít ah.Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, tiểu tà ma tự nhiên cũng không tin Phong Phi Vân nói xàm, yêu ma chi tử đại danh đỉnh đỉnh, thần vương phong lưu làm sao không có suy nghĩ không an phận với mỹ nhân, lời này sợ rằng hài tử ba tuổi cũng không tin.Ba người bọn họ tự nhiên theo sau, cũng tiến vào trong sơn lĩnh này.Đây là sơn lĩnh cực kỳ to lớn, căn bản không có con đường, đi vào trong đó thì phát hiện sơn lĩnh rộng lớn khôn cùng, nơi này có cổ thụ màu nâu sẫm, trên cây còn kết linh quả, nhưng lại không ai dám đi ngắt lấy, bởi vì dưới linh quả đều có xương trắng, có xương trắng của nhân loại, cũng có xương trắng linh thú, những xương trắng này ngàn năm không nát, là xương cốt của siêu cấp cường giả.- Có một bộ xương cốt sợ rằng đã vạn năm, nó sắp vùi hoàn toàn vào trong đất, chỉ còn một nửa hài cốt lộ ra ngoài, nhưng vẫn không có hư thối, đầu lâu giống như thủy tinh, ít nhất cũng là cường giả cấp bậc chân nhân.- Chậc chậc, chân nhân tuy rất thưa thớt, nhưng mà dù sao mỗi thời đại sẽ có mấy người, chân nhân từ xưa tới nay cũng không ít, có tiến vào Thần Linh Cung đi tới địa vực cao cấp hơn, có vẫn lạc tại nơi này, ai, đây là đặc quyền của cường giả.Diệp Ti Loan nói ra.- Đạt tới chân nhân cảnh, muốn đột phá một tiểu cảnh giới đều vô cùng gian nan, chỉ có trong một ít di tích thượng cổ mới có thứ trợ giúp bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể bí quá hoá liều, bằng không cả đời sẽ không tinh tiến.Phong Phi Vân nói ra.Đương nhiên còn có một loại biện pháp, chính là đi tới địa vực cao cấp hơn, tại những nơi như thế này sẽ đạt được tài nguyên sung túc, càng có đầy đủ linh khí, nhưng mà cũng cạnh tranh vô cùng kịch liệt, cường giả sẽ mạnh hơn...

Xác suất tử vong cũng không nhỏ hơn các di tích thượng cổ.- Dù sao cảnh giới chân nhân cách chúng ta quá xa xôi, có lẽ cả đời đều không đạt tới cảnh giới như vậy.Diệp Ti Loan nhìn qua xương khô của chân nhân, trong nội tâm cảm thán.Nhị đương gia nhìn qua phía sau, cũng nhìn thấy linh quả trên cao, phía dưới là xương cốt chân nhân, ánh mắt lập tức tỏa sáng, nước miếng sắp chảy ra, vãn vãn ống tay áo, kêu lên:- Ta Wow, ai cũng không thể đoạt với ta, xương cốt chân nhân nguyên vẹn, nếu như bán cho các cản thi động, sẽ bán được tinh thạch giá cao, chẳng khác gì đoạt tiền.- Đúng là cơ hội phát tài tốt.Phong Phi Vân mỉm cười, lui về phía sau hai bước.Nhị đương gia tiến lên, tay niết xương cốt trên đầu chân nhân, muốn kéo xương cốt ra khỏi bùn đất nhưng mà tay của hắn vừa chạm vào xương cốt chân nhân, thân thể liền chìm vào trong lòng đất, giống như kéo hắn vào lòng đất vậy.Sắc mặt nhị đương gia đại biến, toàn thân đều lạnh buốt, tóc dựng đứng lên, quỳ rạp xuống.- Mẹ kiếp, chân nhân chết tiệt. . .

Không ngờ trước khi chết bố trí thủ đoạn này thủ hộ xương cốt của mình, phàm là dám đụng vào xương cốt của hắn, cũng sẽ bị lạc ấn khác trên xương cốt của hắn thôn phệ, ai ra tay cứu ta với!Không ai ra tay, chân nhân bố trí thủ đoạn không phải chuyện đùa, một khi tùy ý ra tay, nói không chừng cũng sẽ bị liên quan.Nhị đương gia muốn khóc lên, thân thể không ngừng trầm xuống, eo đã bị bùn đất thôn phệ, chỉ còn nửa thân trên.Tu vị của hắn cường hãn, hai tay đánh mạnh, đánh ra tiếng nổ ầm ầm, mặt đất nứt vỡ ra, hư không rung rung, có vô số điện vân xuyên thẳng qua, phạm vi mấy ngàn thước nứt vỡ, nhưng mà không có nửa phần tác dụng, thân thể của hắn vẫn lún xuống..- Oa, bình thường không hiển sơn bất lộ thủy, tu vị của đại thúc chòm râu dài thật cường đại, siêu cấp cự phách Thiên Mệnh bát trọng cũng chưa chắc có tu vị như vậy.Hai mắt tiểu tà ma tỏa sáng, tay che cái miệng nhỏ nhắn, sau đó ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi, tán thưởng tu vị nhị đương gia cường đại.Phong Phi Vân vỗ vỗ đầu tiểu tà ma, cười nói:- Đúng là cường đại vượt qua người ta dự đoán, đây chỉ là một phần tu vị chân thật của hắn thôi, một nửa tu vị trong người của hắn bị xương trắng chân nhân giam cầm, nếu hắn ra tay toàn lực, chỉ sợ sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều.Đám người Phong Phi Vân lui về phía sau rất xa, vừa cười vừa nói, lại chỉ trỏ nhị đương gia.Cường đại em rể ngươi.Nhị đương gia rất muốn mắng người, cái bụng vẫn chìm xuống đất, tu vị chân thật của hắn rất cường đại, nhưng vẫn cách chân nhân một trời một vực, bị xương trắng chân nhân áp chế sít sao, căn bản phản kháng không được.- Nếu các ngươi không ra tay, có muốn ta kéo các ngươi theo ta hay không?Nếu xương cốt của chân nhân còn lưu lại một tia lực lượng, có được lạc ấn chân nhân, có thể dễ dàng đè chết thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng.Sinh tử một đường, nhị đương gia động chân hỏa, trên đỉnh đầu ngưng tụ tòa núi xương, thân thể đều trở nên lợi hại, từng tiếng đại đạo âm cổ vang vọng hư không, hắn như biến thành người khác, giống như thái cổ man thú, há miệng phun ra hơn trăm đạo lôi điện, muốn đồng quy vu tận với đám người Phong Phi Vân.Nếu nhị đương gia thật muốn đồng quy vu tận, tất cả mọi người thật đúng là có khả năng chết ở chỗ này, tu vị của hắn cường đại hơn người nơi đây quá nhiều, với kiêu ngạo của đại tặc trước kia, nhất định là một người hung ác tuyệt đỉnh.Phong Phi Vân vội vàng ngưng cười, nói:- Ta có biện pháp cứu ngươi, nhưng mà ngươi phải giúp ta một chút.-------Chương 1113: Nhị đương gia (1)vipvandan.vn :Chương 1113: Nhị đương gia. (1)- Giúp cái gì?Nhị đương gia kích động nước mắt như sắp chảy ra.- Ngươi thuận tay hái linh quả trên cây xuống, ta muốn ngắt một linh quả.Phong Phi Vân nhận ra linh quả trên cổ thụ, là một quả yêu quả, trong nội tâm kích động, xem chừng nơi này thật sự có Yêu tộc thần tàng, đồng thời cũng đại khái hiểu vì sao tên chân nhân kia lại chết dưới gốc cây.Cái gọi là yêu quả, kỳ thật cũng là một loại thuộc linh quả, nhưng mà bên trong ngưng tụ rất nhiều yêu linh chi khí, đối với yêu tu hoặc là nhân loại có huyết mạch yêu tộc chắc chắn có lợi.Mà kỳ thụ có yêu quả này có chỗ khác biệt với kỳ thụ mà Phong Phi Vân gặp trước kia, trái cây sáng bóng óng ánh sinh ra đường vân trắng, đây là do hút đạo tắc của chân nhân dung nhập vào trong trái cây.Đặc tắc của một chân nhân ngưng tụ vào trong một yêu quả, bởi vậy có thể thấy được yêu quả trân quý.Tuy trong rừng rậm nơi này có linh quả khác, linh khí nồng đậm, trên nhánh cây có linh quả, dưới gốc cây là một đống xương cốt, có thể thấy được giá trị của chúng siêu phàm, nhưng lại không có linh quả nào hút lấy đạo tắc chân nhân ngưng tụ vào trong trái cây, yêu quả này tuyệt đối là độc nhất vô nhị.- Linh quả này ở trên cây không biết bao nhiêu năm tháng, đoán chừng đã hơn vạn năm a.Tiểu tà ma nhãn con ngươi nháy nháy, nhìn chằm chằm vào quả trái cây to như đầu người kia, trái cây sáng bóng, óng ánh sáng chói, còn có bạch quang lưu động trên đó.Xương cốt chân nhân lưu trên mặt đã đã được vạn năm, như vậy yêu quả kia cũng đã hơn vạn năm rồi.- Trên vạn năm, đây chính là linh quả vạn năm, tuyệt đối độc nhất vô nhị, Thần Tấn vương triều không tìm ra quả thứ hai, ăn một quả...

Cũng không biết có thể trực tiếp trở thành chân nhân hay không.Tu Hoa Thập Tam Nương gỡ da thú trên lưng xuống, giương cung cài tên, mũi tên sáng lóa thành một đạo hào quang, muốn bắn rụng linh quả rơi xuống.Đây là của quý vô giá, giá trị còn cao hơn trấn thế linh binh nhiều, một khi ngắt lấy sẽ khiếp sợ cả vương triều.Bành.Cung tên trên tay của nàng không phải phàm phẩm, từng mũi tên bắn ra chín trăm chín mươi chín đạo hào quang.Bành.Hào quang mũi tên sáng ngời, sắc bén phát lạnh, rời dây cung bay ra đụng vào nhánh cây to chừng nắm tay, nhưng mà mũi tên vừa mới chạm vào nhánh cây thì nổ tung.Tu Hoa Thập Tam Nương cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục giương cung cài tên, mũi tên lần này càng tinh mỹ hơn, chính là vực ngoại hàn thiết chế thành mũi tên, tổng cộng chỉ có ba cây, nàng vẫn không bỏ được mà sử dụng, hiện tại bắn hai mũi tên liên tục, giống nhau hai con ma long màu đen lao vào gốc cây.Bành.Bành.Vực ngoại hàn thiết chế tạo thành mũi tên cũng vỡ vụn, không có bất kỳ ngăn cản nào cả.- Đây là yêu thụ gì, tại sao lại mạnh mẽ như thế?Trong tay Tu Hoa Thập Tam Nương còn lại một mũi tên vực ngoại hàn thiết, nhưng mà nàng không có sử dụng, mũi tên này giá trị siêu phàm, đã tổn hại hai cây, làm cho nàng thương tâm không dứt, không muốn lại tổn hại mũi tên cuối cùng.Hơn phân nửa thân thể nhị đương gia chìm vào lòng đất, linh khí trên người bành chướng, tốc độ trầm xuống chậm lại, nhưng nhìn thấy Tu Hoa Thập Tam Nương cùng tiểu tà ma đánh chủ ý linh quả vạn năm, căn bản không có ra tay cứu hắn, gấp tới mức chửi mẹ nó.- Lão tử thật muốn đồng quy vu tận với các ngươi.Phong Phi Vân khắc gì đó trên mặt đất, xếp đặt đường vân kỳ dị, nói:- Ta đã nói với ngươi, ngươi chỉ cần nhổ linh thụ, hái linh quả vạn năm kia cho ta, ta sẽ cứu ngươi.- Căn bản không có khả năng nhổ được, đây là một cây yêu thụ, cho dù là nửa bước chân nhân tới, đoán chừng cũng không làm gì được nó.Nhị đương gia mặc dù nửa thân thể chìm vào mặ đất, nhưng mà hai tay vẫn có thể huy động búa lớn, một búa chém vào trên cành cây, lại bị chấn đắc cánh tay run lên, búa trong tay xuất hiện vết rạn nứt.Hắn có thể một bua chém nát núi lớn, nhưng mà bây giờ không thể bổ thân cây này, bởi vậy có thể thấy được yêu thụ này quỷ dị.- Đây là...

Chẳng lẽ là một yêu linh cấm địa sao?Phong Phi Vân cũng nhíu mày.- Cái gì là yêu linh cấm địa?Nhị đương gia cố gắng giãy dụa, giãy dụa tới mức thiên địa lay động, nhưng không có nửa phần tác dụng, thân thể của hắn càng chìm nhanh hơn.- Đại yêu sau khi chết, có chút đại yêu chết thì lưu lại yêu thi, có đại yêu trước khi chết bỏ qua yêu thi lưu lại một đạo yêu linh, cái gọi là ' yêu linh cấm địa ' chính là một loại lợi hại trong yêu linh, tu sĩ dưới chân nhân một khi gặp yêu linh cấm địa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Phong Phi Vân không thể nào tin được Đồng Lô Sơn còn có cấm địa bực này, dù sao đại yêu của yêu tộc rất ít khi đi tới quốc gia nhân loại, càng không khả năng chết ở chỗ này, lưu lại yêu linh.Nhưng mà sự thật trước mắt nói cho hắn biết, cây đại thụ cao tới ba trăm mét rất có thể là yêu linh đại yêu biến thành, bằng không làm sao có thể kết xuất yêu quả vạn năm.Nhị đương gia nghe được Phong Phi Vân nói câu sau cùng, hai mắt lập tức trắng dã, sau đó suýt ngất đi, đột nhiên hai mắt mở to, hét lớn:- Ta cảm giác yêu linh cấm địa liên hệ với xương cốt chân nhân, cả hai tương dung với nhau, có một căn rễ cây chạm vào người ta, kéo ta vào trong lòng đất...

Xong, lão tử muốn đồng quy vu tận với các ngươi, trước khi chết cũng muốn kéo thêm hai cái đệm lưng.- Đổ mồ hôi, chúng ta và ngươi không có thâm thù đại hận, ngươi kéo chúng ta đệm lưng làm gì vậy?Tiểu tà ma lui ra xa xa, trong tay áo bắn ra bốn đạo phù văn thủ hộ bản thân, thập phần chú ý cẩn thận.- Không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chét cùng tháng cùng năm.Nhị đương gia tóc dựng đứng lên.- Quỷ mới muốn chết cùng tháng cùng năm với ngươi.Tu Hoa Thập Tam Nương giương cung cài tên, hắn đặt cung tên vực ngoại hàn thiết vào cây cung, nếu như nhị đương gia thực sự bức nàng điên, nàng sẽ ra tay.- Tỉnh táo, tỉnh táo, tất cả mọi người tỉnh táo, còn có biện pháp, còn có biện pháp.Phong Phi Vân nói.Nhị đương gia chỉ còn cái đầu lộ ra khỏi mặt đất, lộ ra vẻ tội nghiệp, nói:- Còn có biện pháp nào, nói mau đi!Phong Phi Vân không nhanh không chậm, nói:- Yêu linh cấm địa này hiển nhiên còn chưa sinh ra linh trí, thuộc về yêu linh cấm địa nhỏ yếu nhất, dưới tình huống bình thường, không sẽ chủ động công kích vật còn sống, tuy chúng ta không phải đối thủ của nó, nhưng mà dọa lui nó là không thành vấn đề.- Làm sao dọa lui?- Nó đã hóa thành hình thái đại thụ, như vậy nhất định sợ lửa, dùng hỏa diễm công kích có lẽ hữu hiệu...

Chỉ cần có hiệu quả, một yêu quả vạn năm sẽ không hái được, đây là báu vật vô giá a...Phong Phi Vân nói.- Khốn kiếp, nếu các ngươi không ra tay nhanh lên, lão tử thật sự sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.Nhị đương gia trong tay đánh ra vài đạo bí pháp, hắn xuất thủ trước, cả đầu đầy hỏa diễm, giống như một hỏa cầu, hắn há miệng ra ra phun cột lửa.-------Chương 1114: Nhị đương gia (2)vipvandan.vn :Chương 1114: Nhị đương gia. (2)Diệp Ti Loan, tiểu tà ma, Tu Hoa Thập Tam Nương cũng không hề do dự, đồng thời đánh ra vài đạo pháp thuật, hỏa diễm ngập trời, phô thiên cái địa trấn áp đại thụ, cổ thụ chung quanh cũng gặp nạn, lá cây bốc cháy sau đó hóa thành cây đuốc.Phong Phi Vân kích hoạt đường vân trên mặt đất, đặt một khối linh thạch vào giữa, cả đường vân sáng lên, trong miệng hô lên một tiếng.- Mở.Bắt đầu từ dưới chân Phong Phi Vân, mặt đất lập tức vỡ ra một khe nứt lớn rộng chừng một trượng, kẽ đất vẫn lan tràn tới dưới gốc cây đại thụ, lao tới chỗ thân thể nhị đương gia.Thân thể của hắn lộ ra trong cái khe, toàn có rễ cây thật nhỏ đang quấn quanh, giống như ngàn vạn con rắn nhỏ quấn quanh hắn, xương cốt chân nhân kia đã sớm dung hợp với rễ cây, thân thể như "Con rắn nhỏ", chỉ còn lại đầu lâu dữ tợn.Phong Phi Vân điều động ba khối phượng cốt, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra hỏa diễm cực nóng, không khí bị thiêu đốt vặn vẹo, hỏa diễm hóa thành con sông dài bay ra ngoài đụng vào rễ cây kia, lập tức khiến những rễ cây này lui bước.Bành.Nhị đương gia thừa dịp này quyết đoán ra tay, chặt đứt gay rễ cây quấn quanh đùi, lòng bàn chân như bôi mỡ, lao ra thật nhanh.- Mọi người đi mau, yêu thụ này sẽ bị kích thích, sắp tức giận.Phong Phi Vân nói xong lời này lập tức triển khai Luân Hồi Tật Tốc, hắn chạy thật nhanh.Tu Hoa Thập Tam Nương, Diệp Ti Loan, tiểu tà ma tự nhiên cũng không có nửa phần lưu luyến chạy đi thật xa, trên thân đại thụ tỏa ra khí tức ghê người, làm cho bọn họ cảm giác áp lực khó thở, giống như một thần ma hàng lâm.Mà nhị đương gia chạy trốn không chậm hơn ai, hắn hiểu rõ sự khủng bố của cây đại thụ này, ước gì chính mình mọc ra bốn chân, giày ở hai chân cũng ném đi, hắn cũng chạy trốn nhanh nhất, tốc độ còn nhanh hơn cả Phong Phi Vân, như tia chớp lao ra vài quả núi.Đám người Phong Phi Vân chạy ra hơn sáu trăm dặm mới dừng lại, mặc dù nói đối với bọn họ sáu trăm dặm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà vừa rồi bị dọa không nhẹ, mỗi người đều thập phần chật vật, tiểu tà ma trên mặt đầy bùn, mũi và cằm rất bẩn, hiển nhiên là trên đường ngã một cái.Tóc dài phiêu dật của Diệp Ti Loan cũng có đầy lá cây, quần áo cũng phá mấy chỗ, trên đường bị một cây gai ba ngàn năm đâm rách, trên người ít đi vài phần trang nhã lạnh nhạt, chẳng khác gì tiên tử rơi xuống phàm trần.Tu Hoa Thập Tam Nương càng bi thúc, váy ngắn trên người không biết bị sinh vật gì xé rách, lộ ra cặp đùi gợi cảm, làm cho nhị đương gia ngồi trên cây chảy nước miếng, trong miệng đang nói cái gì đó.Dọc theo con đường này gặp được nhiều sinh vật kỳ lạ quý hiếm, chúng ra tay với bọn họ, cho nên mới làm bọn họ chật vật như thế.Ầm ầm.Rừng cây sinh ra bạo động khủng bố, nhìn ra xa xa có thể nhìn thấy một cây đại thụ to như núi cao lay động, sau đó điên cuồng di động, mấy ngàn rễ cây lao ra khỏi lòng đất, mỗi rễ cây có hơn trăm rễ nhỏ, giống như ngàn vạn con rắn đang bay múa trong hư không, từng ngọn núi bị đánh nát, rừng cây bị hủy diệt triệt để, sinh vật bên trong bị tiêu diệt toàn bộ.Nhìn thấy rễ cây bay múa đầy trời, còn có tiếng gào thét ầm ĩ trong không khí, tất cả mọi người biến sắc, lại chạy ra thêm mấy trăm dặm mới dừng lại.- Cho dù là siêu cấp cự phách Thiên Mệnh bát trọng, nếu bị rễ cây này đánh trúng, đoán chừng sẽ bị chém thành hai nửa.Nhị đương gia sắc mặt trắng bệch.Hai canh giờ sau, náo động cuối cùng đã kết thúc, một cây đại thụ kia cũng biến thành rừng cây xanh đen, nó to như tòa núi nhỏ, không ngừng chạy tới hướng khác, biến mất sâu trong Đồng Lô Sơn.- A, đáng tiếc, linh quả vạn năm ah!Váy dài của Tu Hoa Thập Tam Nương bị rách rất nhiều nhưng nàng chỉ quan tâm tới linh quả vạn năm.- Đi, chúng ta trở về, rừng cây kia vẫn còn linh quả khác, trước kia có yêu linh thủ hộ, vô số cường giả muốn hái quả đều chết dưới táng cây, hiện tại yêu linh đã rời đi, có lẽ sẽ lưu lại một ít linh quả trân quý!Phong Phi Vân đề nghị.Tuy rừng cây kia vẫn khủng bố, nhưng mà những linh quả trên cây vẫn vô cùng mê người.- Những linh quả kia ngay cả cường giả tuyệt đỉnh cũng không phải động tâm, chịu chết dưới táng cây, nếu chúng ta có thể tùy ý đạt được một quả...

Trời ơi...

Vậy chính thức phát tài rồi!Nhị đương gia nghĩ như thế cho nên chạy tới đầu tiên, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn.Tiểu tà ma nhíu mày, đôi mắt nháy hai cái, nàng ngồi trên lưng đạm đạm bay đi nhanh chóng, tốc độ không chậm hơn nhị đương gia.Mấy người cũng biết đây là một lần kỳ ngộ, những linh quả sinh trưởng trong rừng cây bởi vì sinh ra trong yêu linh cấm địa, cho nên không người ngắt lấy, cho dù thời cổ có người từng muốn đi hái, tuy nhiên lại bị yêu linh đánh chết, lưu lại rất nhiều xương trắng.Những linh quả này tuy số lượng cực nhỏ, nhưng mà mỗi quả đều vô cùng trân quý, cho dù không đạt tới vạn năm, đoán chừng cũng không kém, tùy ý có được mộ quả, sau khi ăn xong tu vị sẽ tăng lên một mảng lớn.Ngay cả Diệp Ti Loan cũng không còn cố kỵ hình tượng tiên tử, tốc độ của nàng tăng tới tận cùng, nhanh như lưu tinh, bởi vì nàng biết đây là một lần đại kỳ ngộ, muôn đời khó gặp, nàng vẫn phải nắm chắc thời gian mới được.Tu Hoa Thập Tam Nương rơi xuống cuối cùng, tu vị của nàng tuy mạnh, nhưng mà tốc độ không nhanh, kéo ra một khoảng cách lớn với mọi người, nàng gấp tới độ ở phía sau không ngừng chửi mắng thô tục.Cũng khó trách nàng sốt ruột, phía trước đều là gia hỏa gian trá không có lợi không dậy sớm, nếu bọn họ chạy tới trước, khẳng định sẽ thu linh quả không còn, cái gì cũng không lưu cho nàng.Phong Phi Vân vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc tới mức tận cùng, là người đầu tiên đi towiskhu rừng.Khu rừng đã bị hủy diệt triệt để, trên mặt đất còn lưu lại từng vết nứt sâu, dài hơn mười dặm, cảnh tượng trước mặt nhìn thấy mà giật mình, rễ yêu linh thụ rút đi đã nghiền nát cả khu vực này, có hóa thành vách núi, có hóa thành ngọn núi, có hóa thành hạp cốc, có nơi biến thành vực sâu.Đây là lực hủy diệt của yêu linh, địa thế và thiên thế đều bị nó phá hư không còn.Phong Phi Vân đảo mắt nhìn qua, sau đó nhảy xuống vách núi vừa vỡ ra, trên vách đá nhìn thấy một cây linh quả đứt đoạn, trên vách đá dựng đứng có một linh quả màu ngà sữa lớn chừng nắm tay.Bởi vì linh quả thụ bị yêu linh thụ chặt đứt rễ, đã triệt để mất đi sinh cơ, linh khí trên linh quả bắt đầu xói mòn.- Đây là Thánh Bồ Quả tám ngàn năm.Phong Phi Vân đầy kích động, vội vàng ngắt xuống cho vào trong hộp, thu vào giới linh thạch.Tiếp cận linh quả vạn năm, Phong Phi Vân kích động, ngay cả chân nhân cũng động tâm, giá trị phi phàm, tại Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tìm ra quả thứ hai.Phong Phi Vân suy nghĩ, vẫn thu nửa đoạn Bồ Thụ Quả vào trong giới linh thạch, gốc cây có thể thay nghén ra Thánh Bồ Quả tám ngàn năm, khẳng định linh tính phi phàm, có thể dùng luyện chế linh đan, cũng có thể dùng tu luyện.-------Chương 1115: Kỳ trân hiếm thấyvipvandan.vn :Chương 1115: Kỳ trân hiếm thấy.Nhưng mà Phong Phi Vân vẫn không thê tìm được rễ Thánh Bồ Thụ, hẳn đã bị yêu linh hủy diệt, điểm này là Phong Phi Vân thất vọng, nếu có thể tìm được rễ cây, nói không chừng có thể nuôi sống, tuyệt đối xem như linh thụ, có thể làm linh căn tụ linh cho một tiên giáo, mấy ngàn năm sau nói không chừng sẽ kết xuất Thánh Bồ Quả lần thứ hai.Thánh Bồ Quả là một trong các linh quả trong truyền thuyết, một vạn năm trưởng thành, một vạn năm nở hoa, một vạn năm thành thục, một cây chỉ kết ra một linh quả, tổng cộng cần ba vạn năm mới kết ra một quả.Tuy Thánh Bồ Quả trong tay Phong Phi Vân đã kết thành tám ngàn năm, tuy chưa thành thục nhưng vẫn không tệ.Nếu thật chờ hai ngàn năm nữa, khi Thánh Bồ Quả thành thục, tuyệt đối chẳng kém yêu quả vạn năm kia bao nhiêu, sau khi thành thục sẽ đản sinh linh tính, nó tự mình bay đi, căn bản không phải tu vị Phong Phi Vân hiện tại có thể ngắt lấy.Phong Phi Vân đuổi tới đầu tiên, hái linh quả có giá trị lớn nhất, sau đó thần thức quét qua ngắt lấy linh quả thứ hai.Nhị đương gia và tiểu tà ma cũng đuổi tới, ngay sau đó Diệp Ti Lan như sao băng bay thấp xuống, mỗi người kích động tìm kiếm linh quả.- Ha ha, lão tử tìm được Linh Chu Quả năm ngàn năm, phát tài, phát tài rồi...

Ách, đáng tiếc bị tổn thương một phần thit quả, không quan hệ, không sao, nếu lấy về, sợ rằng lão đại cũng phải thèm.Nhị đương gia nhấc khối cự thạch tám vạn cân lên, ném nó bay ra ngoài, tìm được một linh quả bị tổn hại, kích động toàn thân phát run.Linh quả bị hao tổn vẫn thai nghén dược tính khổng lồ như trước, tuy mất đi hai ba thành dược tính, nhưng nó vẫn là bảo bối vô song.- Một Hắc Long Quả bốn ngàn năm.Tiểu Tà Ma tại vách núi sụp đổ đào một linh quả bị chôn trong bùn đất ra, hình dáng như một con rồng, lớn chừng cánh tay, đầu ròng và long lân đã thành hình, trái cây sáng ngời, da cũng có chút tổn thương, nhưng mà toàn thân lưu quang, giống như hắc long do hắc ngọc tạo thành.Tiểu tà ma há to miệng giống như con thỏ ăn trộm củ cải, nhanh chóng lau đi bùn đất phía trên, lén lút giấu đi, sợ bị người ta nhìn thấy.Nhị đương gia ở xa xa nhìn nàng, biểu lộ của nàng mất tự nhiên, lau lau óng tay áo, bình tĩnh nói:- Vận khí rát kém, không đào được cái gì.Nói xong lời này nàng đào chỗ khác.Đây chính là địa bàn của yêu linh, nói không chừng yêu linh trước kia là một gốc thụ yêu cường đại, nó sinh trưởng ở đây vô số thời đại, làm cho khu rừng này đản sinh mấy chục gốc linh quả trân quý, mỗi cây đều điên cuồng.Cũng chính vì có yêu linh thủ hộ ở đây, mới khiến linh quả nơi này không sứt mẻ, mặc dù là chân nhân tới dây, muốn ngắt lấy linh quả cũng bị yêu linh chém giết, hóa thành xương trắng, bằng không cũng không có khả năng thai nghén ra nhiều linh quả hi hữu như vậy, hơn nữa số năm cao tới dọa người.Phải biết rằng tại Thần Tấn vương triều, linh thảo ngoài năm ngàn năm vô cùng hiếm có, phủ thái sư trân tàng mấy trăm năm cũng chỉ có hơn mười gốc linh thảo như thế, bị thái sư xem như bảo bối.Mà linh quả còn hiếm hơn cả linh thảo, hơn nữa linh quả một ngàn năm rất khó tìm, có thể nói là tiên trân hiếm thấy, dù sao cỏ có thể sinh trưởng mấy ngàn năm, nhưng mà một gốc cây kết thành trái cây mấy ngàn năm rất thưa thớt, đừng nói mấy ngàn năm, cho dù là linh quả vài chục năm, mấy trăm năm cũng ít tới thương cảm.Tà đạo thánh địa Phổ Đà Sơn có một gốc tiểu tiên linh thụ, phía trên kết thành tiểu tiên linh quả ba ngàn năm mới thành thục, mỗi lần thành thục chỉ kết ra ba linh quả, mỗi quả đều là ba ngàn năm, chính là linh quả trân quý nhất hiện tại của Thần Tấn vương triều.Hoàng tộc thánh địa cũng có hai gốc linh thụ, đều là linh quả hai ngàn năm, mỗi hai ngàn năm kết thành năm linh quả, nhưng đã gần với tiểu tiên linh quả của Phổ Đà Sơn, mỗi thời đại Tấn đế đăng cơ mới có tư cách phục dụng một quả, dùng tăng tiến tu vị.Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại đang tìm kiếm linh quả đều là linh quả ngoài ba ngàn năm, nếu tu sĩ khác biết bọn họ ngát nhiều linh quả chí bảo như thế, chắc chắn sẽ sinh ra sóng to gió lớn, rất nhiều lão bất tử sẽ tìm bọn họ đòi linh quả chí bảo, kéo dài tuổi thọ.Đương nhiên nhữn linh quả này rất nhiều đã tổn hại, bị chôn dưới bùn đất và tảng đá nên có tổn thương nhỏ, mà có quả đã nát đi, linh tính và dược tính không còn.Yêu linh lúc ấy cực kỳ tức giận, không ít linh quả bị nó đánh nát, một ít bị khí tức hỗn loạn đánh thành bột mịn, ngay cả hạt cũng không lưu, quả thật là phung phí của trời.Diệp Ti Loan vận khí thật tốt, không chỉ tìm được hai linh quả tổn hại, một quả ba ngàn năm, một quả bốn ngàn năm, thậm chí còn tìm được vô thượng tử linh thụ, cây này cao tới bảy mươi trượng, thân cây vô cùng tráng kiện, có linh hoa lưu động, tám người không thể ôm hết, phía trên có rễ cây giao thoa, giống như giao long quấn quanh, tụ tập vô số linh khí.Đương nhiên linh quả thụ này cũng bị tổn thương, nhánh cây bị chém đứt rất nhiều.- Đây là một cây linh quả thụ bốn ngàn năm kết quả, còn trân quý hơn gốc tiểu tiên linh thụ của Phổ Đà Sơn, nếu như có thể mang về Nhật Nguyệt Tiên Giáo, nhất định sẽ làm linh khí trong giáo ngưng tụ, trở thành linh căn tiên giáo, nội tình muôn đời.Diệp Ti Loan thân ảnh như vẽ, tung bay quanh linh quả thụ, cành cây chung quanh rất nhiều, linh vụ không tiêu tán, có cảm giác như thần nữ trong bức họa.Đúng lúc này ở xa truyền tới tiếng thét dài, một lão giả mặc trường bào đen bay ngang trời, dưới thân cưỡi rắn mỗi khổng lồ phi hành thấp, trên người tỏa ra khí tức khôn cùng, giống như mặt trời đen, từ trên cao lao xuống, kinh hỉ nói:- Linh quả thụ có thể kết linh quả bốn ngàn năm, đây chính là vô thượng linh căn, vượt qua tiểu tiên linh thụ của Phổ Đà Sơn.Lão giả này tới từ Ám Vực một trong ba tà đạo chí tôn, là một lão tổ, tên là Tây Môn Túc Đức, nghe được tiếng nổ kinh thiên vừa rồi, cảm thấy có của quý xuất thế, vội vàng đuổi qua nơi đây, không nghxi tới nhìn thấy Diệp Ti Loan tìm được linh quả thụ, thân thể kích động run rẩy.Tây Môn Túc Đức đôi mắt già nua hõm sâu vào, tỏa ra ánh sáng sáng ngời, trong tay cầm quải trượng màu đen điểm râ, một tia chớp màu đen giáng xuống, đánh Diệp Ti Loan bị thương, nói:- Linh quả thụ này là của lão phu!Oanh.Một đạo lôi điện màu đen đánh xuống, giống như thiên đao chém trời cao, vô cùng dọa người.Diệp Ti Loan đáp xuống dưới gốc linh quả thụ, trên tay ngọc có máu tươi chảy xuống, Tây Môn Túc Đức công kích làm nàng bị thương.Tu vị Tây Môn Túc Đức rất đáng sợ, chiến lực khủng bố, mặc dù nàng đạt tới Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ cũng không địch lại.Diệp Ti Loan vận dụng linh khí thủ hộ dưới gốc linh quả, lỗi lạc mà đứng, tóc đen phiêu dật, hoàn toàn không chút nhượng bộ, nói:- Gốc linh quả thụ này là ta phát hiện trước, người ngoài đừng hòng nhúng chàm.-------Chương 1116: Vô thượng linh căn (1)Nàng biết rõ thân phận lão giả áo đen trước mặt, chính là một thái thượng trưởng lão Ám Vực, tên là "Tây Môn Túc Đức ", là nhân vật hung ác cùng thế hệ với hốc chủ Đại La Thi Động, đã từng hung uy chấn nhiếp một thời.Nhưng mà nàng không sợ chút nào, không có khả năng giao linh quả thụ này cho bất cứ kẻ nào khác..Tây Môn Túc Đức tươi cười âm trầm, nói:- Gốc linh quả thụ này là tuyệt đại linh căn, dùng tu vị của ngươi không thu được, nhìn ngươi dung mạo thanh lệ, thiên tư xuất chúng, lão phu cố ý thu ngươi làm thị thiếp, ngươi có bằng lòng hay không?Tây Môn Túc Đức cầm quải trượng, đứng trên lưng rắn mối khổng lồ, áo đen bay trong gió, chỉ cần Diệp Ti Loan dám nói một chữ không, hắn sẽ không do dự ra tay, sẽ không thương hoa tiếc ngọc.- Muốn chiến liền chiến.Diệp Ti Loan không có ý định lùi bước, trên người có hào quang vạn trượng, chiến kiếm trong tay có hỏa diễm bốc lên, thân thể hóa thành hơn trăm bóng dáng yểu điệu, uyển chuyển vô song, giống như quần tiên nhảy múa.Tây Môn Túc Đức cười lạnh một tiếng:- Chút tu vị ấy cũng dám ra tay trước mặt lão phu?Hắn duỗi một tay ra, lòng bàn tay quay cuồng, trong lòng bàn tay nắm một phiến vân hải, một chưởng đánh xuống, một chưởng cực lớn đánh vào người Diệp Ti Loan, lại đánh nàng bị thương, nàng lui tới bên cạnh linh quả thụ, khóe miệng tóe máu.Tu vị Tây Môn Túc Đức thật sự cường đại, nếu không phải tu vị của nàng tinh tiến tới Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, chưa hẳn có thể tiếp được một chưởng này.Tây Môn Túc Đức ánh mắt biến hóa, đối phó một nữ tử trẻ tuổi lại cần phải ra tay ba lần, chuyện này chính là sỉ nhục uy danh của hắn.- Nếu ngươi đã muốn chết, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.Hắn không dám trì hoãn quá lâu, động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, khẳng định có không ít cường giả đang đuổi tới bên này, phải lấy được linh quả thụ trước khi đám người kia chạy tới.Diệp Ti Loan làm xong chuẩn bị chiến liều chết, hào quang vờn quanh toàn thân, làn da tuyết trắng sáng long lanh, hai con ngươi giống như hai viên hàn tinh, trong đan điền xuất hiện thần quang mờ mịt.- Này này, lão đầu, ngươi bao nhiêu tuổi còn, cũng dám ở trước mặt nhị đương gia ta làm cướp bóc, đoạt sinh ý ah.Nhị đương gia bước ra một bước, phóng ra ba mươi dặm đường, hắn đáp xuống vách đá màu xanh, đứng bên cạnh Diệp Ti Loan, hai tay cầm chiến phủ, mặt của hắn dung quang tỏa sáng, chiến ý sôi trào.Nhị đương gia tự nhiên dung quang tỏa sáng, tâm tình cũng vô cùng tốt, vừa rồi hắn tìm được bốn linh quả, đều là linh quả ngoài ba ngàn năm, trong đó có hai quả linh quả nghiền nát tương đối nghiêm trọng, nhưng mà cũng là kỳ trân có một không hai, vật báu vô giá, đặc biệt là trong đó có linh chu quả năm ngàn năm trân quý nhất, tổn hại cực nhỏ, cho dù có cho hắn một trăm cổ thành cũng không đổi.Đạt được chỗ tốt lớn như thế, tâm tình của hắn muốn không tốt cũng khó khăn, đương nhiên chuyện này Tây Môn Túc Đức tự nhiên không biết, thời điểm hắn tới thì linh quả đã bị mấy người kia hái, tìm khắp nơi cũng chỉ là linh quả thụ còn sót lại, vô cùng gây chú ý.Nhị đương gia đương nhiên sợ hãi Diệp Ti Loan bị Tây Môn Túc Đức bắt đi, nếu nàng bị Tây Môn Túc Đức bắt, nói ra mấy người bọn họ đạt được linh quả, tất nhiên sẽ chọc ra phiền toái lớn, cho nên thời điểm này hắn không thể không ra tay giúp Diệp Ti Loan.Phong Phi Vân cũng đuổi tới, hắn đứng bên cạnh Diệp Ti Loan, tâm tình cũng rất tốt, hắn đạt được chỗ tốt còn cao hơn nhị đương gia vài lần, chỉ đạt được một Thánh Bồ Quả tám ngàn năm đã là thu hoạch cực lớn.Phong Phi Vân bộ dáng người trung niên, trong tay giơ phật chin cao chím mét lên, khí thế như cầu vồng, nói:- Lão đầu, hẳn là khi dễ chúng ta không người.- Lại muốn cướp lấy vô thượng linh căn mà chúng ta khổ sở mới tìm ra được, còn phải nhìn ngươi có bản lĩnh hay không đã.Tu Hoa Thập Tam Nương đi qua, tuy nàng tới cuối cùng, nhưng vẫn đạt được chỗ tốt lớn lao.- Đúng vậy, linh quả thụ này là Diệp tỷ tỷ liều tánh mạng mới tìm được, chúng ta phải bảo vệ nàng, ai dám cướp đoạt chính là kẻ thù của chúng ta.Tiểu tà ma khuôn mặt đỏ bừng, nàng đạt được chỗ tốt còn nhiều hơn nhị đương gia.Mấy người kia đều khôn khéo đến cực điểm, mang tất cả trọng tâm dời lên linh quả thụ, nhưng lại nói vì linh quả thụ này bọn họ có thể ác chiến một trận, nếu ai dám nhúng chàm chính là kẻ thù của bọn họ.Tây Môn Túc Đức cười lạnh, quét mắt nhìn qua mấy người trước mặt, nói:- Một đám ô hợp, chỉ bằng các ngươi cũng có thể là địch với Tây Môn Túc Đức ta sao?Tây Môn Túc Đức chính là đại lão tà đạo, cường giả Thần Tấn vương triều nhiều như vậy, cơ hồ đều biết mấy người kia chẳng ra gì, hơn nữa còn chưa nghe qua tục danh, có lẽ là nhân tài mới xuất hiện, cho dù thực có vài phần tu vị, căn bản không lọt mắt hắn, lực lượng một người có thể quét ngang.Tu vị nhị đương gia thập phần cường hãn, tuyệt đối có chiến lực mạnh hơn Phong Phi Vân, ẩn nhẫn mấy trăm năm, đã sớm muốn tìm thời gian đại khai sát giới, hôm nay thập phần hưng phấn, có chút nhịn không được muốn giết người, hai tay hưng phấn tới mức run rẩy.Tây Môn Túc Đức chắp hai tay sau lưng, trường bào rủ xuống, nhìn hắn một cái, cười nói:- Như thế nào, nghe được tục danh của ta nên run rẩy sao?Tà đạo Ám Vực lại có hai lão giả đuổi tới, đều thân mặc hắc bào, ngồi trên lưng linh thúc, tóc trắng cùng râu ria đều bạch trắng, chính là hai tên thái thượng trưởng lão, phân biệt gọi là Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng.Tây Môn Túc Đức, Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng là ba người cao cấp nhất của Ám Vực, trừ vực chủ Ám Vực, tu vi của bọn họ cường đại nhất, trong ba lão đầu này, Cổ Bát Chỉ cùng Kim Thảng đã bế quan hai trăm năm, rất ít đi lại trong Thần Tấn vương triều, nhưng mà uy danh vẫn làm cho người ta sợ hãi.- Ba cự đầu Ám Vực đều tiến vào Đồng Lô Sơn.Tu Hoa Thập Tam Nương cau mày.- Ngươi nhận ra?Tiểu tà ma hỏi.Tu Hoa Thập Tam Nương gật gật đầu, nói:- Trước đây thật lâu, ta gả cho thúc thúc của Cổ Bát Chỉ, đáng tiếc đêm động phòng thúc thúc của hắn bỏ mạng, Cổ Bát Chỉ tưởng rằng ta giết thúc thúc của hắn, đặc biệt từ Ám Vực chạy về muốn giết ta, ta sớm thu được tiếng gió, bỏ chạy đi, ai, thúc thúc của hắn là tướng công thứ tư bị ta khắc chế, anh tuấn tiêu sái hơn người, chúng ta đã từng ước định sông cạn đá mòn, thiên trường địa cửu, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu được chết cùng tháng cùng năm, chỉ tiếc hắn lại đi trước.Nàng nói xong buồn vô cớ.- Nếu ước định chết cùng tháng cùng năm, sau khi hắn chết, vì sao ngươi không đi theo hắn?Tiểu tà ma rất ngạc nhiên nói.- Khục khục...

Tâm ta khi đó đã chết.Tu Hoa Thập Tam Nương cảm giác xấu hổ.- Đã như thế, vì sao ngươi tái giá thêm chín lần?Tiểu tà ma càng thêm hiếu kỳ.Tu Hoa Thập Tam Nương nói:- Tâm tuy nhiên chết, thân thể vẫn chưa có chết,". . ."

Tiểu tà ma.-------Chương 1117: Vô thượng linh căn (2)Hai nữ nhân ở đằng sau nói nhỏ, mà Phong Phi Vân, Nhị đương gia, Diệp Ti Loan như lâm đại địch, vô cùng khẩn trương, ba đại Ám Vực cự đầu không dễ chọc, đều là tuyệt đại hung nhân, ba người đồng thời đuổi tới giống như ba con hắc long giữ đường.- Một cây linh quả thụ, so với tiểu linh tiên thụ của Phổ Đà sơn còn trân quý hơn, đây là vô thượng thần bảo, phải do ta Ám Vực có được.Cổ Bát đứng trên lưng sói đen, cực kỳ hưng phấn, hai tay của hắn chỉ có tám ngón, nhưng mà mỗi một ngón đều dài hơn người thường gấp đôi, móng tay cũng dài một thước.Kim Thảng cũng kích động toàn thân run run, nhìn qua đại thụ màu xanh trên vách đá, nó cao chừng bảy mươi trượng, vô số rễ cây lộ ra bên ngoài, lưu động từng đạo linh quang nhàn nhạt.- Nếu có thể ngồi ngộ đạo dưới cây này, có lẽ có một ngày nào đó sẽ cảm ngộ ra đại đạo chân nhân.Kim Thảng chuẩn bị ra tay, đây là một cây vô thượng thần bảo, tuyệt đối không thể bỏ qua.- Ám Vực các ngươi thật sự dám là địch với Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta sao?- Có gì không dám?Ba đại cự đầu Ám Vực hơi do dự, sau đó đồng thời nói ra, giọng nói lạnh lẽo.Nhật Nguyệt Tiên Giáo mặc dù có có danh xưng đệ nhất tiên giáo, làm cho Thần Tấn vương triều triều đình kiêng kị ba phần, nhưng mà không dọa được ba lão đầu này, vì linh quả thụ, người nào bọn họ cũng có thể giết.XÍU...UU!Một đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm hiện ra, chiếu sáng cả phiến đại địa này, đi xuyên qua vết nứt không gian.Trăng lưỡi liềm này là một chiếc xe, phía trên đầy dây xích bạch ngọc, thời điểm vạch phá bầu trời bay tới, có một phu nhân mặc cung trang đang đứng, thân đeo ruybăng, mang khăn quàng vai, trên người hào quang chói mắt như trăng rằm.Sắc mặt Tu Hoa Thập Tam Nương hơi đổi, nói:- Đây là một nữ cường nhân, còn khủng bố hơn ba lão đầu Ám Vực.Nhìn thấy chiếc xe trăng lưỡi liềm bay tới, Diệp Ti Loan vui vẻ, nói:- Sư tôn, ngươi đã đuổi tới!- Thu được truyền tin khẩn cấp của ngươi, ta lập tức đuổi tới.Bạch Nguyệt sứ giả nhàn nhạt nói ra:- Phát sinh chuyện gì. . .

Ồ, đây chính là vô thượng linh căn.Bạch Nguyệt sứ giả chính là cự đầu của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, địa vị gần với Nhật Nguyệt giáo chủ, tu vị cao đến đáng sợ, nàng nhìn qua linh quả thụ khổng lồ sau lưng Diệp Ti Loan thì nhanh chóng nhận ra, tuyệt đối là linh quả thụ có thể kết linh quả bốn ngàn năm, so với tiểu tiên linh thụ của Phổ Đà sơn và hai cây linh thụ của hoàng tộc còn cao cấp hơn nhiều.Bạch Nguyệt sứ giả xem như người nhìn thấy đầu sóng ngọn gió, giờ phút này hưng phấn phát run, trong đôi mắt bắn ra tinh quang đáng sợ, nói:- Đây...

Ai tìm được vô thượng linh căn này?- Chính là đệ tử tìm được, cùng mấy vị bằng hữu khổ chiến một hồi mới đoạt lại được.Diệp Ti Loan nói ra.Bạch Nguyệt sứ giả đại hỉ:- Ti Loan, lần này ngươi lập nhiều đại công, đây là một hồi cơ duyên, là tiên vận cực lớn, tiên giáo có được linh căn này chính là bảo vật trấn giáo, xem ra Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta sắp nhất phi trùng thiên rồi, muôn đời truyền thừa, ha ha, thiên hạ đệ nhất cổ xưa tiên giáo càng được củng cố, không ai có thể rung chuyển.Bạch Nguyệt sứ giả cười vui vẻ thật lâu.- Thế nhưng mà...

Có người muốn đoạt vô thượng linh căn này.Diệp Ti Loan nói ra.Bạch Nguyệt sứ giả sắc mặt lạnh lẽo nhìn qua.Ba đại cự đầu Ám Vực sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo như khối băng, bọn họ cũng không sợ, tuy Nhật Nguyệt Tiên Giáo nội tình thâm hậu, truyền thừa cổ xưa, nhưng mà còn chưa tới mức làm bọn họ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.Thế lực Ám Vực tuy kém Sâm La Điện, Phổ Đà Sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn những cự đầu tà giáo này, nhưng mà vẫn là thế lực tà đạo nhất lưu, cũng nổi danh khắp Thần Tấn vương triều.Đám người Phong Phi Vân cũng không vội ra tay, bộ dáng xem kịch vui, nếu có đại nhân vật Nhật Nguyệt Tiên Giáo đuổi tới, như vậy chuyện kéo cừu hận bọn họ sẽ không làm, không thấy Bạch Nguyệt sứ giả thần khí bá đạo hay sao, một cây linh quả thụ này là phải tranh giành không nghi ngờ, thần cản sát thần, phật ngăn đồ phật.Diệp Ti Loan quả thật là nữ tử cực kỳ thông minh, chỉ nói cho Bạch Nguyệt sứ giả mình là người tìm được linh quả thụ, lại không nói cho nàng biết tuyệt phẩm linh quả, những linh quả này tự nhiên phải do bản thân cất giữ, không có khả năng giao cho Nhật Nguyệt Tiên Giáo.- Khâu Linh Cô, ngươi hẳn là dùng lực lượng một người chiến với ba người chúng ta sao?

Cũng quá đánh giá cao ngươi rồi dấy.Một cự đầu Ám Vực là Cổ Bát Chỉ lạnh giọng nói ra, ngón tay lay động, móng tay đen kịt, lạnh như băng, chúng giống như tám thanh hàn kiếm tỏa ra hào quang sáng ngời.Khâu Linh Cô chính là tên của Bạch Nguyệt sứ giả, cái tn này còn vang dội hơn ba cự đầu Ám Vực nhiều lắm, đặc biệt là các đại tiên giáo, tiên môn trong Thần Tấn vương triều chẳng khác gì mặt trời ban traw.Nếu như ví von giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo là Tấn đế, như vậy Bạch Nguyệt sứ giả chính là Thần Vương.Bạch Nguyệt sứ giả chính là phu nhân xinh đẹp, bộ dáng có vài phần tương tự Liễu Duệ Hâm, lúc trẻ chắc chắn là thiên chi kiều nữ, tuyệt đại giai nhân, trên người nàng có khí độ thượng vị giả, trên đỉnh đầu ngưng tụ hư vân, chung quanh thân thể có hào quang lượn lờ, cười lạnh nói:- Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng, Tây Môn Túc Đức, ba người các ngươi trốn trong Ám Vực quá lâu rồi, còn không biết thế cục Thần Tấn vương triều hiện tại, chỉ bằng các ngươi cũng dám là địch với ta, bốn trăm năm trước, trong thế hệ trẻ tranh hùng, ba người các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta.Bạch Nguyệt sứ giả và Cổ Bát Chỉ, Tây Môn Túc Đức, Kim Thảng là người cùng thế hệ, thiên tài thời đại đó giao thủ không chỉ một lần.- Trừ phi vực chủ Ám Vực của các ngươi xuất hiện còn chẳng kém lắm.Bạch Nguyệt sứ giả khí độ phi phàm, hiểu rõ tu vị đám người Cổ Bát Chỉ như lòng bàn tay.- Khâu Linh Cô, hiện tại cũng không phải bốn trăm năm trước, lúc ấy chúng ta không yếu hơn ngươi bao nhiêu.- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây....Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng, Tây Môn Túc Đức có thể đạt tới địa vị và tu vị hiện tại, tự nhiên cũng là nhân kiệt thời đại, hơn nữa thủ đoạn và bổn sự cũng vượt xa người khác, tự nhiên sẽ không bị một nữ nhân dọa lùi.Không bao lâu lại có cường giả Nhật Nguyệt Tiên Giáo chạy tới, có hơn mười ngươi, phần lớn đều có tu vị cao sâu, chính là nhân vật cấp trưởng lão của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, Liễu Duệ Hâm mất tích nhiều ngày cũng đi theo đám cường giả này, nàng nhỏ tuổi nhất.Dáng người Liễu Duệ Hâm thướt tha, ngọc thể yểu điệu, có vài phần tâm tình thiếu nữ, cũng có vài phần thanh nhã tịnh lệ, nhìn qua Phong Phi Vân cầm chuông đồng lớn, châm đạp hư không chạy tới quàng cánh tay Phong Phi Vân, nói:- Chính đại thúc này bắt ta đi, còn kích thương Diệp sư tỷ, quả thật là đáng hận tới cực điểm, mẫu thân nhất định phải thay chúng ta ra tay giáo huấn hắn, phong bế tu vị của hắn, sau đó băt về Nhật Nguyệt Tiên Giáo, hảo hảo tra tấn.-------Chương 1118: Sư thúc Diệp Ti LoanBạch Nguyệt sứ giả lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, giọng nói lạnh giá.- Ngươi chính là tán tu đả thương mấy đệ tử Nhật Nguyệt Tiên Giáo, còn bắt Duệ Hâm, tuyên bố muốn vơ vét tài sản Trấn Tiêu Cổ Kiếm?Cánh tay Phong Phi Vân bị Liễu Duệ Hâm nắm, nàng giống như kẹo da trâu, căn bản không buông tay, kéo cũng không kéo được, mang theo nụ cười hả hê, cao ngạo và có chút điêu ngoa.Diệp Ti Loan nói:- Sư tôn, đây là hiểu lầm, tán tu đại thúc này là thế ngoại cao nhân, một hai câu không thể giải thích rõ.Ánh mắt Liễu Duệ Hâm trợn tròn đầy kinh ngạc, sư tỷ mà nàng sùng bái lúc này đang nói giúp cho đại thúc ghê tởm, lúc trước bọn họ còn đại chiến một hồi đấy.Trên mặt nàng đầy vẻ lo lắng, muốn nói cái gì nữa, nhưng lại bị Bạch Nguyệt sứ giả ngăn lại, nói:- Việc này nói sau!Rất hiển nhiên Bạch Nguyệt sứ giả càng tin tưởng Diệp Ti Loan nói hơn, cảm thấy Liễu Duệ Hâm chính là tâm tình thiếu nữ, nhìn việc không rõ ràng như Diệp Ti Loan.Những trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo nhìn thấy cây linh quả thụ này chính là Diệp Ti Loan tìm được đầu tiên, cả đám hưng phấn không thôi, không ngừng khen Diệp Ti Loan, chuyện này với Nhật Nguyệt Tiên Giáo là đại hỉ sự, nhưng mà khi biết tu sĩ tà đạo Ám Vực muốn nhúng chàm và đả thương Diệp Ti Loan, những trưởng lão này tức giận đùng đùng.- Những tu sĩ tà đạo này lá gan càng lúc càng lớn, rõ ràng dám cướp đoạt trên đầu Nhật Nguyệt Tiên Giáo chúng ta.- Nếu đã muốn chiến, vậy cứ đánh cho long trời lỡ đất....Không có nói lời dư thừa, những trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo tế linh khí ra, hơn mười kiện linh khí bay tới giống như mặt trời và mặt trăng, toàn bộ bầu trời biến sắc, bộc phát uy năng hủy thiên diệt địa, đánh ba cự đầu Ám Vực rút lui liên tiếp, căn bản không ngăn được đám lão gia hỏa đang tức giận này.Cuối cùng ba cự đầu Ám Vực nhanh chóng bỏ chạy.Bạch Nguyệt sứ giả cũng ra tay một lần, đánh ra nguyệt ấn chói mắt, đánh Tây Môn Túc Đức trong ba cự đầu trọng thương, hắn sợ hồn phi phách tán, chạy cực nhanh, lúc này nàng xem như báo thù cho Diệp Ti Loan.- Không hổ là Nhật Nguyệt Tiên Giáo, cường giả rất nhiều,Hai mắt Phong Phi Vân nhíu lại nhìn chằm chằm vào linh khí trên trời cao, trong lòng cảm thán.- Khó trách dám khu trục quan viên triều đình, xưng hùng tại Đia Tử phủ, mấy ngàn tòa tiên môn phụ thuộc, đại giáo cổ xưa bực này nội tình không yếu hơn bốn đại môn phiệt, hơn nữa nói không chừng trong giáo còn có nửa bước chân nhân, thậm chí là lão gia hỏa chân nhân.Diệp Ti Loan nhìn thấy thần sắc trong mắt Phong Phi Vân, cười cười, nàng duỗi ngón tay ngọc ra, nói:- Nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân kia không, đó chính là sư thúc của ta, chính là một trong các truyền công trưởng lão Nhật Nguyệt Tiên Giáo, từ tám mươi năm trước đã là Thiên Mệnh thất trọng, hôm nay đã là Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, cũng thập phần xứng với đại thúc.Nhìn qua nữ tử chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người thon dài, mặc quần áo màu tím, tế một kiện nhất phẩm linh khí, tay áo phất phơ trong gió, đúng là mỹ nhân thượng đẳng, Diệp Ti Loan không có lừa gạt hắn.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:- Lão phu tu luyện Đồng Tử Công của phật môn, không tiện gần nữ sắc.Liễu Duệ Hâm ở rất gần hai người, tự nhiên cũng nghe được bọn họ nói rõ ràng, kinh ngạc nói:- Diệp sư tỷ, sao ngươi giới thiệu Nhạc sư thúc cho đại thúc hèn mọn bỉ ổi này, hắn có điểm nào xứng đôi với Nhạc sư thúc.- Lão phu...

Hèn mọn bỉ ổi ở đâu?Trán Phong Phi Vân đen lại.Diệp Ti Loan cũng áy náy, nói:- Duệ Hâm, đại thúc là người có bổn sự lớn, hơn nữa còn cứu mạng Ti Loan, không được nói lugn tung.Phong Phi Vân ưỡn ngực, thần khí tự đắc, nhẹ nhàng vuốt chòm râu.Liễu Duệ Hâm tự nhiên không có ác cảm quá lớn với Phong Phi Vân, ngược lại có vài phần hảo cảm, nhưng cảm giác thấy đại thúc này có vấn đề, đặc biệt là ánh mắt lúc hắn giao thủ với người khác, bộc lộ tài năng cao chót vót, căn bản không giống ánh mắt lão nhân mấy trăm tuổi.Dương nhiên nàng bảo mẫu thân muốn phong bế tu vị Phong Phi Vân, bắt hắn về Nhật Nguyệt Tiên Giáo, tự nhiên không phải thật sự ngược đãi hắn, kỳ thật nàng cảm thấy đại thúc rất thú vị, muốn kéo hắn vào Nhật Nguyệt Tiên Giáo.- Cũng đã giả trang thành đại thúc, còn có nhân duyên với nữ nhân như vậy, yêu ma chi tử không hổ là yêu ma chi tử.Nhị đương gia ở đằng xa nói nhỏ, trên mặt mang theo hâm mộ và ghen ghét.- Ngươi xác định hắn là Phong Phi vân?Tu Hoa Thập Tam Nương không tin nói ra.- Hẳn là hắn không nghi ngờ.Nhị đương gia tròng mắt đảo một vòng, truyền âm nói:- Một khi người Nhật Nguyệt Tiên Giáo rời đi, chung ta cùng ra tay buộc hắn trở về Hoàng Phong Lĩnh.Tu Hoa Thập Tam Nương gật đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mang theo nụ cười kỳ dị trên mặt.Xa xa, lỗ tai Phong Phi Vân động động, hắn tươi cười.Ba cự đầu Ám Vực bị đánh lui, cường giả Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng trở về, đáp xuống linh quả thụ phong cách cổ xưa kia, một đám tu sĩ tiên y bồng bềnh vây quanh linh quả thụ tán thưởng không thôi, không ngừng trao đổi với nhau.Không bao lâu sau, Bạch Nguyệt sứ giả mang theo Diệp Ti Loan một trước một sau đi tới bên cạnh đám người Phong Phi Vân, trên người Bạch Nguyệt sứ giả ít đi vài phần lạnh lùng, nhiều ra mấy phần tươi cười hiền lành, ánh mắt đảo qua người tiểu tà ma, cười nói:- Phong gia tiểu tà ma, hôm nay trưởng thành thành đại mỹ nhân, nếu Thiên Toán thư sinh phổ lại mỹ nhân bảng, Phong cô nương chắc chắn đứng trước ba, thật sự là thiên chi kiều nữ đương thời.Bạch Nguyệt sứ giả nói một câu lộ ra rất nhiều tin tức, xem ra Nhật Nguyệt Tiên Giáo đã tiếp xúc người Phong gia, nói không chừng đã kết minh, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ vậy.Tiểu tà ma đang chơi đùa với đạm đạm, tuy duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, nhưng mà tính trẻ con không mất, ham chơi rất nặng, chỉ cười cười với Bạch Nguyệt sứ giả, kêu một tiếng tiền bối.Lông mày Bạch Nguyệt sứ giả nhíu lại, ba người còn lại nàng hoàn toàn không biết, vôn dùng thân phận của nàng không cần thiết phải nhận ra những tán tu này, nhưng mà Diệp Ti Loan biết mấy tán tu này bỏ ra khí lực lớn giúp bọn họ đạt được linh quả thụ, cho dù từ mặt nào mà nói Bạch Nguyệt sứ giả cũng nên đáp tạ một phen.Diệp Ti Loan giới thiệu với Bạch Nguyệt sứ giả.- Vị đại thúc này...

Vân tiền bối, chính là đệ tử tục gia phật môn, tinh thông đan đạo và tầm bảo thuật, phương diện trận pháp cũng có thành tự cực cao.- Nha1Bạch Nguyệt sứ giả xem trọng Phong Phi Vân hơn mấy lần, một cự phách có lẽ nàng sẽ không quá đặt trong lòng, nhưng nếu là cự phách luyện đan sư hoặc tầm bảo sư thì khác hoàn toàn.Địa vị ăm dại Huyền sư không phải tầm thường.Diệp Ti Loan chính là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Nguyệt sứ giả, mắt cao hơn đầu, rất ít tán dương một ai, đây là lần đầu tiên tán dương tán tu này cao như thế.-------Chương 1119: Bại lộ thân phận (1)- Ha ha!

Diệp tiên tử khen nhầm, lão phu biết mộ it thuật pháp không quan trọng, không lên nổi mặt bàn, nào dám biểu hiện trước mặt Bạch Nguyệt sứ giả đại nhân chứ?Phong Phi Vân vẫn tương đối cẩn thận với Bạch Nguyệt sứ giả, tu vị của nàng chỉ sợ còn cao hơn nhị đương gia một chút, vạn nhất nàng nhận ra thân phận của hắn, như vậy bằng hữu sẽ biến thành địch nhân.Hắn không nên đi quá thân cận với người Nhật Nguyệt Tiên Giáo.Bạch Nguyệt sứ giả gật đầu, nàng tuy cũng hiểu tu vị ba tán tu trước mắt cường đại, nhưng dù sao cũng là tán tu, thân phận chênh lệch với nàng rất lớn, tuy Diệp Ti Loan tán thưởng Phong Phi Vân có luyện đan thuật và tầm bảo thuật rất mạnh, nhưng mà nàng xem ra chưa chắc lợi hại như luyện đan sư và tầm bảo sư khách khanh của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, cũng thôi, cũng không nên cưỡng cầu.Bạch Nguyệt sứ giả là cường giả, nàng biết rõ đến Đồng Lô Sơn này có nhiều nhân vật tuyệt đỉnh khủng bố, thậm chí muốn đạt được yêu tộc thần tàng, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng có nhiều cường giả đi vào Đồng Lô Sơn, nhưng mà trong mắt một đám lão quái vật, cường giả Nhật Nguyệt Tiên Giáo chỉ là tiểu hài tử mà thôi, nếu cưỡng ép tranh đoạt yêu tộc thần tàng, có khả năng toàn quân bị diệt.Hôm nay đạt được vô thượng linh căn, đã xem như báu vật vô giá, dùng lực lượng hiện tại có thể giữ được vô thượng linh căn hay không cũng khó nói, căn bản không có lực đi tranh đoạt yêu tộc thần tàng, cho nên Bạch Nguyệt sứ giả quyết định lập tức hộ tống linh căn trở lại Nhật Nguyệt Tiên Giáo, không dám chậm trễ chút nào.- Mẫu thân, chẳng lẽ chúng ta không tranh giành yêu tộc thần tàng sao?Liễu Duệ Hâm hỏi.Bạch Nguyệt sứ giả nhìn qua linh quả thụ to lớn, cười nói:- Có một gốc linh quả thụ này, Nhật Nguyệt Tiên Giáo của chúng ta đã có được nội tình dày đặc, nếu ta không đoán sai, linh quả thụ này còn trân quý hơn tiểu tiên linh thụ của Phổ Đà Sơn.Nhạc sư thúc dung mạo xinh đẹp cũng nói ra:- Vừa rồi ta đã dùng bí pháp truyền âm truyền về trong giáo, tin tưởng giáo chủ sẽ từ trong bế quan đi ra ngoài, tự mình chạy tới bên ngoài Đồng Lô Sơn hộ tống linh căn!- Giáo chủ sẽ xuất quan?Liễu Duệ Hâm kinh ngạc tới cực điểm.Bạch Nguyệt sứ giả gật đầu cười cười, nói:- Lúc này đi Đồng Lô Sơn không nghĩ sẽ đạt được trọng bảo, mang theo nhân thủ không nhiều, trên đường đi sẽ có rất nhiều thế lực cướp đoạt linh căn, giáo chủ biết được đại hỉ sự này, tất nhiên sẽ tự mình chạy đi hộ tống, đây là đại sự quan hệ tới phồn vinh muôn đời của Nhật Nguyệt Tiên Giáo chúng ta.

Sau này đệ nhất linh căn của Thần Tấn vương triều cũng không phải là tiểu tiên linh thụ trên Phổ Đà Sơn, mà là Nhật Nguyệt Tiên Giáo của chúng ta...

Nhật Nguyệt Thần Thụ, đúng rồi, chính là Nhật Nguyệt Thần Thụ.Bạch Nguyệt sứ giả tự mình đặt tên cho "Nhật Nguyệt Thần Thụ".- Sư tỷ vốn thiên tư kinh diễm, hơn nữa lần này lập nhiều đại công, tương lai sẽ trở thành người kế thừa vị trí giáo chủ!Liễu Duệ Hâm tràn đầy vẻ sùng bái, đương nhiên cũng có phần ảo não, thời điểm đi vào Đồng Lô Sơn đã ly tán với Diệp sư tỷ, bằng không đoán chừng đại công tìm được linh căn sẽ có một phần của nàng.- Ồ!

Diệp sư tỷ, nàng vừa nói với đại thúc cái gì?Diệp Ti Loan mờ ảo xuất trần, da như bạch ngọc, trên người thai nghén tiên ha,f đứng ở trên vách núi cao, gió mát thổi quần áo nàng phất phơ, nói:- Đại thúc...

Ngươi thật không cân nhắc gia nhập Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta?Phong Phi Vân đặt thanh long chung qua một bên, cười nói:- Sư tôn của ngươi đề phòng chúng ta sâu đậm a.Diệp Ti Loan u thán một tiếng, nói:- Sư tôn...

Cảm thấy giá trị linh quả thụ quá trân quý, sợ các ngươi tranh đoạt, cũng không có ý gì khác.

Nghe sư tôn nói trong Đồng Lô Sơn có rát nhiều cường nhân tuyệt đỉnh, thậm chí có tồn tại cấp chân nhân, cón có mười đại cao thủ lão quái vật trong truyền thuyết, nơi này cực kỳ hung hiểm, nếu không đại thúc nên theo chúng ta rời đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, cho dù không đi Nhật Nguyệt Tiên Giáo, ra khỏi Đồng Lô Sơn chúng ta sẽ tách ra.Phong Phi Vân phong đạm vân khinh, không nói gì cả.- Ta sẽ cam đoan tính mạng đại thúc an toàn, sư tôn...

Sẽ không giết người diệt khẩu.Phong Phi Vân cười nói:- Diệp tiên tử có ý tốt, lão phu xin tâm lĩnh.Diệp Ti Loan biết rõ Phong Phi Vân phòng ngừa sư tôn của nàng sâu đậm, vì vậy không khuyên nhủ thêm, nói:- Đoán chừng ta sẽ theo sư tôn lập tức rời khỏi Đồng Lô Sơn, tương lai có tính toán gì không?Phong Phi Vân trầm ngâm một lát, sau đó nói:- Có lẽ sẽ đi Phổ Đà Sơn một lần!- Đại thúc đúng là nơi nào cũng dám đi, nhưng mà nếu đại thúc muốn đi Phổ Đà Sơn, tất nhiên sẽ đi qua Địa Tử phủ, nếu đại thúc xem Ti Loan là bằng hữu, đến lúc đó nhất định phải tới Nhật Nguyệt Tiên Giáo gặp mặt, Địa Tử phủ có rát nhiều hoàng phủ lớn, có nhiều di tích cổ, ngay cả đệ nhất cường giả trong truyền thuyết vùng đất này cũng sinh ra ở đó, hôm nay vẫn còn di chỉ lưu lại.Diệp Ti Loan nói ra.- Đệ nhất cường giả?

Mạnh cỡ nào?Phong Phi Vân nói.- Phạt Tàm Tử, nghe đồn chính là đệ nhất cổ phật sáng tạo ra thời đại phật tu, tu vị thông thiên triệt địa, có người nói Kim Tàm Kinh là hắn soạn ra, có người nói hắn nếu không rời khỏi Thần Tấn vương triều, thời đại phật tu sẽ không chấm dứt vào một vạn năm trước.Phong Phi Vân cảm thấy hứng thú, đối với tu sĩ đạt tới tu vị cảnh giới nhất định mà nói, tài nguyên ở Thần Tấn vương triều quá cằn cỗi, đột phá một tiểu cảnh giới cũng khó khăn, nếu thật sự như lời Diệp Ti Loan nói đã từng xuất hiện cổ phật vượt qua cảnh giới chân nhân, vậy thì không đúng rồi.Hơn nữa Phong Phi Vân bây giờ đang tu hành Kim Tàm Kinh, đối với cổ phật tu hành Kim Tàm Kinh tới mức mạnh nhất tự nhiên có hứng thú không nhỏ, nếu có cơ hội có thể tiện đường đi di chỉ nhìn một chút.- Đến lúc đó nói sau!Phong Phi Vân trêu chọc, nói:- Có thể còn sống ra khỏi Đồng Lô Sơn hay không là vấn đề lớn, mà Diệp tiên tử lần này thu hoạch cực lớn, trong đó có một quả linh quả có thể tăng tu chất của ngươi lên, nếu như luyện hóa toàn bộ, nói không chừng có thể đạt tới thiên tài cấp sử thi, tương lai gặp lại, lão phu phải gọi tiên tử một tiếng Diệp chân nhân, ha ha ha...Diệp Ti Loan biết rõ Phong Phi Vân đang trêu ghẹo, cho dù nàng đạt được linh quả chí bảo, hơn nữa sau khi quay về tất nhiên sẽ được tiên giáo bồi dưỡng trọng điểm, nhưng đột phá chân nhân dễ vậy sao. có lẽ cả đời này không có khả năng đạt tới cảnh giới kia.- Diệp sư tỷ, chúng ta sắp lên đường, mẫu thân nói ba cự đầu Ám Vực đào tẩu, tiếng gió đã lộ ra, phải nhanh chóng đi khỏi Đồng Lô Sơn, bằng không sẽ bị các thế lực khác vây quanh.Liễu Duệ Hâm nhìn qua Phong Phi Vân và Diệp Ti Loan đứng chung với nhau, trong lòng rát tức giận, cảm thấy đại thúc muốn trâu già gặm cỏ non, cũng không soi gương xem mặt mình có bao nhiêu nếp nhăn, cũng dám hiển nhiên theo đuổi Diệp sư tỷ?-------Chương 1120: Bại lộ thân phận (2)Chẳng lẽ hắn không biết ở Địa Tử phủ có vô số thiên chi kiêu tử mơ tưởng truy cầu Diệp sư tỷ sao?

Nếu lão tiểu tử này đến Địa Tử phủ, nàng sẽ nói với đám thiên chi kiêu tử, chưởng giáo tiên môn tương lai một chút, xem như giáo huấn lão tiểu tử này một phen.- Phải đi rồi!Diệp Ti Loan nói ra.- Hồng trần đường xa, đại đạo mơ hồ, nếu lão phu không còn xuất hiện trên thế gian này, tức là ta đã chết trong Đồng Lô Sơn!Phong Phi Vân nói lời này đầy thâm ý.Diệp Ti Loan cũng không nghe hiểu cái gì, theo tu sĩ Nhật Nguyệt Tiên Giáp hộ tống linh quả thu rời đi, bay ra khỏi Đồng Lô Sơn, cuối cùng biến mất ở chân trời.Phong Phi Vân đứng trên vách đá cao cao, trường bào rủ xuống đất nhìn qua phương xa, có vài phần buồn ly biệt.- yêu ma chi tử, thần vương phong lưu quả nhiên danh bất hư truyền, nữ tử quen biết đều sắc nước hương trời, lưu tình khắp nơi, tri kỷ khắp thiên hạ!Nhị đương gia đi tới, cười nói ra tiếng.Phong Phi Vân nói:- Ngươi không hiểu, nữ nhân chỉ dùng để thân mật, mà có nữ nhân chỉ dùng để thưởng thức.

Nam nhân hiểu được nữ nhân thân mật, là hiểu được hưởng thụ, nam nhân thưởng thức nữ nhân, phần lớn là muốn ngắm nhìn nữ nhân.- Vậy ngươi là loại nào?Nhị đương gia yên lặng lấy cây búa ra, trong mắt mang theo vài phần âm hiểm.- Ha ha, ta muốn làm nam nhân hiểu hưởng thụ, nếu không cho ta lựa chọn...

Ta đương nhiên lựa chọn cái trước.Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, thanh long chung vừa vặn bay ra ngoài, phát ra tiếng chuông âm vang, đá xanh bị đập nát một đám lớn.Phong Phi Vân biết rõ nhị đương gia sẽ sớm đánh lén, vẫn đề phòng hắn.Sau khi ngăn cản một kích của hắn, Phong Phi vân nhanh chóng nhắc thanh long chung bỏ chạy, thi triển Luân Hồi Tật Tốc tới tận cùng.- Phong Phi Vân, chúng ta phụng lệnh đại đương gia mời ngươi đi Hoàng Phong Lĩnh, đây là vì tốt cho ngươi, chỉ có đại đương gia mới có thể bảo hộ ngươi.Nhị đương gia ở phía sau đuổi tới, hai chân chạy nhanh, mỗi bước bước ra đều cách xa hơn mười dặm, giống như hung thú hình người.Phong Phi Vân biết rõ bại lộ thân phận, hăng hái chạy trốn, cười nói:- Ai biết đại đương gia các ngươi đánh tâm tư gì với ta chứ?Phong Phi Vân rốt cuộc vẫn thẳng thắng thừa nhận thân phận của mình.- Phong Phi vân, đại đương gia có quan hệ rất sâu với ngươi, sẽ không hại ngươi.Tu Hoa Thập Tam Nương giết ra, nàng cũng hứng thú rất lớn với Phong Phi Vân.- Nếu ngươi không tin, ta có thể gả mình cho ngươi, trở thành tướng công thứ mười bốn của ta!Vốn Tu Hoa Thập Tam Nương chưa nói ra những lời này, tốc độ của Phong Phi Vân không tính là quá nhanh, muốn thăm dò tu vị chân thật của hai đại tặc, nhưng mà sau đó Phong Phi Vân lập tức bỏ chạy, tốc độ tăng lên gấp đôi, không có hứng thú thăm dò tu vị của bọn họ.Tiểu tà ma đứng trên vách đá, đôi mắt dễ thương nháy vài cái, vuốt tai mèo của đạm đạm, làm cho đạm đạm kêu to lên, nhìn qua hướng Phong Phi Vân bỏ chạy, khóe miệng tươi cười cong lên cực đẹp.Phong Phi Vân bị Tu Hoa THập Tam Nương và nhị đương gia đuổi theo suốt hai ngày ba đêm, tốc độ của hai đại tặc rất đáng sợ, mũi thính như mũi chó, dù thế nào cũng không thể dứt bỏ bọn họ được.Chạy nhanh trong Đồng Lô Sơn căn bản không kịp nhìn đường, thậm chí cũng không biết xâm nhập nơi nào, Phong Phi Vân lại tiếp tục mất phương hướng.Vốn với tu vị của Phong Phi Vân hiện tại là không xuất hiện chuyện mất phương hướng này, nhưng mà thần thức và linh giác của Phong Phi Vân bị lực lượng gì đó ngăn cản, nhiều lần lạc đường, thật giống như đi lại trong mê cung vô biên vô hạn.Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng leo lên rặng núi lớn, đứng ở nơi cao hơn tầng mây mấy lần, ở nơi này sớm không có thực vật, bị hàn băng đông cứng vĩnh viễn, giống hệt như cực bắc băng nguyên.Thời tiết bắt đầu chuyển tối, trên đỉnh sơn mạch có tuyết rơi nhiều, bông tuyết lớn chừng bàn tay.Đỉnh sơn mạch này gió lạnh gào thét, âm thanh chói tai như cự thú gào thét, từng bông tuyết thổi bay qua bầu trời, giống như phong nhận cứa vào da người.- Sơn mạch thật lớn, dùng tốc độ của ta phải tốn hao ba ngày mới leo lên tới đỉnh, quả thật là một tòa núi cao khủng bố, cũng không biết sơn mạch này dài bao nhiêu, lại kết nối với nơi nào.?Phong Phi Vân đứng trên tòa băng nhai, bả vài và đầu có tuyết rơi trắng xóa, tóc dài cũng dính đầy cặn tuyết, hoàn cảnh vô cùng ác liệt.Chung quanh là vết nứt không gian bị xé rách, Phong Phi Vân cũng phải cẩn thận từng chút, nếu đi quá nhanh sẽ đụng phải vết nứt không gian, vận khí tốt thì bị nhốt chết trong bí cảnh, vận khí không tốt sẽ bị vết nứt không gian chém thành vài khúc.Nhưng mà cuối cùng vẫn vứt bỏ được hai tên kia.Phong Phi Vân sở dĩ không muốn theo hai đại tặc đi Hoàng Phong Lĩnh, tự nhiên cũng bởi vì hắn có được Kim Tàm Kinh, Kim Tàm Kinh thật sự quá trân quý, ngay cả chân nhân cũng động tâm, căn bản không cách nào bảo chứng đại đương gia thần bí có đoạt lấy bộ thành điển này hay không.Hô!Một vết nứt không gian xoẹt qua sơn lĩnh, rất giống như ảnh cánh cửa, dài chừng ba mét, bên trong đen kịt, nếu không phải tu sĩ biết rõ, còn cho rằng đó là u linh.Bành!Một vết nứt không gian đụng vào đỉnh núi tuyết, núi tuyết bị xuyên thủng dễ dàng, sau đó bay đi.Những vết nứt không gian này rất nhiều, càng đi lên trên thì số lượng càng nhiều, hơn nữa vết nứt càng lớn, có cái thậm chí dài vài trăm mét, có thể thu nạp một đám đại địa, thu nạp vào là cắn nuốt mặt đất mấy ngàn dặm, hóa thành khu vực hư vô.Meow!Một tiếng mèo con như cực quang bay tới, nó đáp dưới chân Phong Phi Vân, trên người đầy bông tuyết, lộ ra bộ dáng béo ú, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng như trước, giống như hai ngôi sao trong bầu trời đêm.Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười cười, biết rõ cuối cùng cũng có người không thể vứt bỏ, ngồi xổm xuống ôm đạm đạm lên, lau bông tuyết trên đỉnh đầu của nó, lộ ra chữ "Cửu" nhỏ trên trán của nó, cười nói:- Đạm đạm, vì sao ngươi tìm được ta?Bộ dáng mèo con rất khờ, đôi mắt căng tròn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, bàn tay của nó mài mài đầu, phát ra tiếng meo meo.- Cái mũi của đạm đạm rất lợi hại, cho dù ca ca chạy tới chân trời góc biển nó vẫn tìm thấy.Ở xa xa, trong băng tuyết, một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi đi tới, dáng người cao gầy, mặc linh bào màu xanh nhạt, bọc lấy cái mũ đỏ thẫm, tóc dài rủ tới lưng, hai bên mặt là hai cột tóc bằng gấm, bộ dáng không ai có thể so sánh, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt dường như mang theo linh tính, nhẹ nhàng nháy vài cái, ánh mắt thu thủy ba động.Đây tự nhiên là tiểu tà ma, Phong Khanh Nhi!Phong Phi Vân nhìn qua cô gái tuyệt sắc này, mỉm cười, nói:- Đạm đạm là một con mèo, vì sao mũi của nó còn thính hơn cả chó thế?- Đạm đạm ăn xương cốt, tới đêm trăng tròn thì nó sẽ học chó sủa trăng, có lẽ nó cảm thấy đó là bánh bột ngô lớn.-------Chương 1121: Thi tà trong bụng mèovipvandan.vn :Chương 1121: Thi tà trong bụng mèo.Phong Khanh Nhi đi lại tao nhã, bước đi liên tục, ngực ngọc no đủ, eo thon mềm nhỏ giống như thiên kim đại tiểu thư, gương mặt tịnh lệ mang theo vài phần buồng khổ, có cảm giác thê mỹ thương tiếc.Phong Phi Vân nháy mắt mấy cái, cảm thấy là mình nhìn lầm, đây là tiểu tà ma?Quá khác thường, khác thường tất có yêu dị.Thân thể Phong Phi Vân biến hóa, biến thành bộ dáng ban đầu, tuổi trẻ mà tuấn lãng, tóc dài phiêu dật, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sáng ngời, tuyệt đối là đối tượng si mê của thiếu nữ, hơn nữa mang theo khí chất phiêu nhiên và không bị trói buộc.Phong Phi Vân trả đạm đạm cho nàng, nàng đã cao lên nhiều, chỉ còn thấp hơn Phong Phi Vân nửa cái đầu, không còn là tiểu bất điểm lúc trước, làm cho hắn cảm thán đúng là nữ mười tám biến hóa thật nhiều.- Trở về đi!

Nơi này không phải ngươi nên tới!Phong Phi Vân nói ra.Phong Khanh Nhi nhíu mày, mặt đầy ưu sầu, thở dài, nói:- Không thể quay về!Trên sơn lĩnh gió mạnh thổi qua, Phong Phi Vân và Phong Khanh Nhi tìm một khe núi đầy băng tuyết, dựa lưng vào vách băng, dùng thanh long chung ngăn cản lỗ thủng trên khe núi che chắn gió lạnh.Phong Khanh Nhi thản nhiên ngồi trên băng cứng, tay ôm mèo con, nàng kể lại thời gian ở Phong gia sau khi Phong Phi Vân rời đi.Lông mày Phong Phi Vân nhíu chặt, thật lâu mới nói:- Nói như thế, ngươi đã trốn khỏi Phong gia?- Đúng vậy, có mấy vị thúc phụ chí thân hỗ trợ, ta đã trốn ra được, nhưng mà không có chỗ đi, vốn định đi tìm ca ca, nhưng mà nửa đường lại gặp người Ngọc Kiền vương triều, cơ hồ tất cả thúc phục và trưởng bối đã chết trong tay của bọn chúng, chỉ có mình ta trốn thoát.Phong Khanh Nhi nói xong lệ rơi lã chã, điềm đạng đáng yêu, thương tâm nói không nên lời, tựa đầu vào vai Phong Phi Vân, nghẹn ngào nói:- Một mình ta chỉ có đạm đạm nói chuyện, có khi cảm thấy rất sợ hãi, nhìn thấy ca ca thì tiểu Khanh Khanh không còn sợ.Phong Phi Vân cảm nhận được hương thơm thiếu nữ, thân thể nhu nhu mềm mại, còn dính sát vào lồng ngực của hắn, nhưng mà nội tâm của hắn không có cảm giác kiều diễm, thập phần bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sờ tóc dài của nàng, con mắt híp lại, lời Phong Khanh Nhi nói chỉ bán tín bán nghi, cũng không tin tưởng hoàn toàn, nha đầu này bổn sự gạt người tuyệt đối còn trên cả Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Phong Mặc trở nên không có tình nghĩa như thế, xem ra trái tim diêm vương đã triệt để cải biến hắn, nội tâm của hắn đã tà hóa triệt để,- Sau khi ca ca mất tích, gia chủ biến hóa rất lớn, đạm đạm nói cho ta biết, nó từng trông thấy gia chủ ăn tim người, hơn nữa còn là trái tim đệ tử dòng chính, phần lớn đều có thiên tư cao, tu vị mạnh!Thân thể mềm mại của Phong Khanh Nhi run lên, ôm chặt lấy hai tay Phong Phi Vân, ngón tay ngọc nắm chặc áo bào của hắn, dường như sợ hãi tiếp theo bị ăn tim chính là nàng.Lúc này âm thanh diêm vương vang lên trong người Phong Phi Vân, giọng nói cực kỳ âm tàn, giễu cợt nói:- Phong gia lão tiểu tử kia đúng là một nhân vật, huống chi lực lượng trong trái tim đã kích phát hoàn toàn, chỉ tiếc tu vị của hắn quá thấp, thân thể cũng quá nhiều, nếu ta không có đoán sai, hắn hiện tại đã đạt tới Thiên Mệnh cửu trọng, hoặc là nửa bước chân nhân, khi đó hắn mới có thời cơ tốt nhất ra tay với ta, trước đây hắn không có đụng tới ta, thậm chí là toàn lực bảo hộ ta.- Vẫn đạo lý kia, ngươi có cách nào ứng phó hay không?Diêm vương hiển nhiên không nhìn Phong Phi Vân chết, đối với hắn không có lợi.- Đến lúc đó nói sau.Con mắt Phong Phi Vân híp lại, hắn vẫn đề phòng Phong Mặc, cho nên nghe Phong Khanh Nhi nói thế, cũng không có phản ứng quá lớn.- Tiểu Khanh Khanh, ngươi đi theo ta sẽ càng nguy hiểm, tu vị của ngươi chưa đạt tới mức nhất định, Phong Mặc không nỡ ăn tim ngươi, dù sao hai chúng ta có thiên phú cao nhất Phong gia, tim của hai chúng ta với hắn mà nói rất trân quý, nếu không ngươi về Phong gia trước đi.Phong Khanh Nhi ôm chặc lấy Phong Phi Vân, dùng sức lắc đầu, trong mắt đầy nước mắt, nói:- Không, ta sợ, ta và ca ca ở cùng một chỗ, ngươi không nên vứt bỏ tiểu Khanh Khanh, tiểu Khanh Khanh sẽ không cản trở ngươi.Phong Phi Vân thở dài, nói:- Vậy được rồi!

Vận mệnh nên nắm giữ trong tay của mình, cố gắng biến bản thân trở nên cường đại, cũng không nên sợ hãi.- Đúng rồi, còn có một việc.Phong Khanh Nhi thấy Phong Phi Vân đáp ứng, ánh mắt sáng lên, cười cười, nước mắt trên mặt không còn, đôi mắt chớp chớp như nàng tiên ánh trăng, cầm lấy cái đuôi đạm đạm, nói nhỏ với nó.Phong Phi Vân lập tức hoài nghi tính chân thật những lời lúc trước của nàng, nhìn bộ dáng của nàng chẳng giống như bị tu sĩ Ngọc Kiền vương triều đuổi giết qua, ngược lại giống như rất vui vẻ.Tiểu tà ma xoa bụng của đạm đạm, lại lắc lắc cỏ của nó, đột nhiên chữ "Cửu' trên trán đạm đạm tỏa sáng, một đạo ánh sáng bay ra khỏi miệng nó, hào quang kia bao phủ một người lạnh lùng, không, nói cho đúng là một thi tà.Thi tà này mang theo tang thương vô tận, hằng cổ mà xa xưa, gương mặt thi tà không có nửa phần hư thối, giống như nam tử phong hoa tuyệt đại đang đứng ở đó, hai mắt trống rỗng mờ mịt.- Phong Si!Phong Phi Vân biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, nói:- Chẳng lẽ ngươi đã đánh cắp Phong Si, sau đó ngươi mới thoát khỏi Phong gia?Khe núi băng tuyết, giá lạnh thổi qua.Hai mắt Phong Si trống rỗng, đứng ở nơi đó, tuấn dật mà đạm mạc, trên người mang theo khí tức lạnh giá, nhìn thấy hắn người ta có cảm giác thương cảm.Đệ nhất thiên tài trong lịch sử Phong gia, chỉ tiếc vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, nhiều năm sau leo ra khỏi phần mộ hắn vẫn kinh tài tuyệt diễm như trước, đáng tiếc đã là thi tà.- Phong Mặc khóa hắn trong tổ địa Phong gia, hình như muốn tế luyện hắn thành chiến thi, ta cùng đạm đạm vụng trộm tiến vào trong tổ địa đưa hắn mang đi, sau đó chạy ra khỏi Phong gia.Tiểu tà ma nói ra.Phong Phi Vân nhìn qua thi tà không nhúc nhích, trên người không có một tia sinh khí, thật lâu về sau mới nói:- Sau đó thế nào?- Phong Mặc phái rất nhiều cường giả Phong gia đuổi bắt ta, sau đó thì gặp người Ngọc Kiền vương triều, bọn họ cho rằng những cường giả Phong gia là trưởng bối của ta, lập tức giết sạch cường giả Phong gia, ta thừa cơ chạy trốn tới Đồng Lô Sơn.Tiểu tà ma tươi cười dí dỏm.Phong Phi Vân im lặng, nói:- Thì ra chuyện xảy ra như thế, mới vừa rồi còn ở trước mặt ta giả đáng thương, thì ra tất cả mọi người đều bị ngươi lừa gạt.- Ca ca không cho phép chơi xấu, đã nói sẽ dẫn tiểu Khanh Khanh cùng đi, không được vứt bỏ ta lại.Tiểu tà ma lại quấn tới, ôm cánh tay Phong Phi Vân, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, tóc dài như bay thác nước, đây là giai nhân tuyệt đẹp, nhưng lại không có bộ dáng người tốt.Bỗng dưng ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ, Thiên Tủy Binh Đảm lập tức xuất hiện trong tay, hắn nhìn qua lỗ hổng trên khe núi, tiểu tà ma dường như cũng cảm giác được cái gì đó, lập tức đề phòng.-------Chương 1122: Thần tàng xuất thếvipvandan.vn :Chương 1122: Thần tàng xuất thế.Sàn sạt.Âm thanh sàn sạt bước chân vang lên.- Trong núi gió lớn, không biết có thể mượn chỗ tránh giá hay không?Một giọng nữ cực kỳ êm tai vang lên, từ ngoài khe núi truyền vào, tuy bên ngoài gió tuyết lớn, nhưng mà giọng nói nhu hòa của nàng vẫn cực kỳ rõ ràng.- Ca ca, mỹ nữ nha.Tiểu tà ma cầm lấy cánh tay Phong Phi Vân, nhẹ nhàng lung lay.Chỉ nghe được giọng nói là có thể đoán được đây nhất định là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành,.Phong Phi Vân trừng nàng, lúc này mới nhìn qua bên ngoài khe núi, nói:- Đương nhiên có thể.Ở nơi này gặp được người nào, bình thường đều là nhân vật đáng sợ, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn không sợ, bên phía hắn còn có thi tà cường đại, trừ phi là chân nhân ra tay mới có thể ăn chết bọn họ.Chợt nữ tử bỏ qua thanh long chung đầy băng tinh đi vào trong khe núi, bộ dáng tự nhiên cực kỳ mỹ mạo, làn da trắng nõn, nàng mặc một thân váy vàng, đường cong thật ưu mỹ, hết sức xinh xắn.Trong tay nàng ôm một con chó tuyết trắng, toàn thân lông xù, bộ dáng rất đáng yêu.Sau lưng nàng còn có ba tiểu động vật, một là con heo đầy lân phiến, một con thỏ lông đỏ thẫm, còn có một con lão hổ hoa ban cao tới gối, ba con tiểu động vật này đều xinh xắn, hình thể lớn nhất là lão hổ hoa ban chỉ cao tới đầu gối.Một người con gái mang theo bốn tiểu động vật, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, hình thái thanh nhã, đương nhiên xinh đẹp nhất chính là con chó tuyết trắng lông xù, lông mi rõ ràng có thể thấy được, đôi mắt sáng ngời giống như tiểu cô nương.Gâu gâu.Một tiếng chó sủa.Âm thanh này không phải do con chó sủa, mà là đạm đạm sủa.Một con mèo lại học chó sủa.Sau khi kêu xong hai mắt đạm đạm tỏa sáng, nó giãy dụa ra khỏi tay tiểu tà ma, chạy đến dưới chân nữ tử, nằm tại đó, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào con chó lông xù, cực kỳ hưng phấn, lại sủa gâu gâu không ngừng.Con chó lông xù bộ dáng cực kỳ cao quý, thần thái trang nhã, nhẹ nhàng lườm đạm đạm, sau đó nhắm mắt lại, cũng không hề để ý tới đạm đạm không ngừng gọi phía dưới.Nó là con mèo nhìn thấy con chó thì động đặc, Phong Phi Vân tươi cười.- Đạm đạm, trở về, ngươi là một con mèo, ngươi và nó không có khả năng.Tiểu tà ma quát lớn một tiếng, rất là nghiêm túc.Nhưng mà nghe nói như thế, Phong Phi Vân suýt nữa cười phun ra.Nữ tử này có khí chất tương tự với Nam Cung Hồng Nhan, nhưng mà Phong Phi Vân lại nhìn rõ yêu khí nhàn nhạt trên người của nàng, hơn nữa từ bốn con tiểu động vật đi theo nàng đã thấy không tầm thường, tuy nhìn thì khả ái, nhưng mà tất cả nội liễm, đặc biệt là con chó lông xù kia làm cho Phong Phi Vân cảm giác áp lực khổng lồ..- Bà chủ khách sạn Linh Vực!Tại khách sạn Linh Vực, Phong Phi Vân tuy chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của nàng, nhưng mà giờ phút này vẫn nhận ra nàng.- Khuê danh của ta là Dao Dao, họ một chữ ' Mặc ', vị này chính là thần vương đại nhân dương danh thiên hạ a.Mặc Dao Dao dáng người ưu nhã ngồi xuống một khối băng tinh sáng óng ánh, cho người ta cảm giác mềm mại đáng yêu.Ba tiểu động vật kia cũng ngồi phía sau lưng nàng.Đạm đạm bị tiểu tà ma ôm trở về, nhưng mà nó vẫn nhìn chằm chằm vào con chó lông xù của Mặc Dao Dao, đôi mắt mèo hình hổ phách cong lên, thỉnh thoảng học chó sủa.- Hồ tộc Mặc gia một hệ thường trú tại Đại La Giới, trong Hồ tộc cũng xem như danh gia vọng tộc.Phong Phi Vân nói ra.Mặc Dao Dao tươi cười thản nhiên, nói:- Không biết thần bương đại nhân đang nói cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu.- Đúng vậy, ca ca, ta cũng nghe không hiểu.Tiểu tà ma nói.- Ha ha, thuận miệng hồ ngôn loạn ngữ a.Phong Phi Vân cười một tiếng dài, sau đó không nói gì nữa, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.Hắn đã đạt tới Thiên Mệnh lục trọng hậu kỳ, cách Thiên Mệnh thất trọng một bước, một khi vượt qua một bước này, Phong Phi Vân xem như đạt tới cực phách chính thức, thiên tài cấp sử thi đạt tới cự phách, chiến lực không phải chuyện đùa, không thể dùng lẽ thường đến đo lường được.Thiên tài cấp sử thi cũng chỉ đạt tới cự phách mới có thể chính thức nhất phi trùng thiên, trở thành cường giả cao cấp nhất trong Thần Tấn vương triều, trừ phi chân nhân ra tay mới có thể trấn áp, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh cửu trọng cũng chưa hẳn trấn áp được thiên tài cấp sử thi.Một bước này cũng là một bước Phong Phi Vân hiện tại bức thiết muốn vượt qua.Về phần nữ tử trước mặt, Phong Phi Vân tự nhiên cũng có phần hứng thú, rất muốn biết nàng vì sao lại đi tới Thần Tấn vương triều, hơn nữa lại có thân phận gì, nhưng mà đối phương đã không nói thì hắn cũn không cần đi hỏi lại, đối phương tu vị thâm bất khả trắc, hỏi nhiều mà chọc giận nàng, như vậy sẽ không tốt..Sở dĩ Phong Phi Vân nói ra thân phận của nàng, nhưng mà không có vạch trần, hắn muốn nói cho nàng biết mẫu thân của hắn là Yêu tộc, cho nên hắn hiểu rõ chuyện trong Yêu tộc, như vậy cũng làm cho nàng cố kỵ, không thể ra tay với hắn."

Đại La Giới" cũng không phải một thế giới độc lập chính thức, kỳ thật cũng chỉ là xưng hô một khối đại lục, so với Thần Tấn vương triều thì nó rộng lớn hơn nhiều, bên trong tất cả đều là Yêu tộc, Hồ tộc tại Đại La Giới xem như quý tộc, huống chi Yêu tộc cao cấp nhất tại Đại la Giới cũng phải cúi đầu xưng thần với phượng hoàng Yêu tộc.Phong Phi Vân phỏng đoán nàng sở dĩ tiếp cận chính mình, chỉ sợ cũng muốn dọ thám biết mẫu thân mình rốt cuộc là yêu tộc gì.Phong Phi Vân sở dĩ nói ra một câu kia, cũng chính là nhắc nhở nàng không nên động tâm tư, dù sao Đại La Giới, Yêu tộc mạnh hơn Hồ tộc quá nhiều, ta đã biết rõ Đại la Giới, hơn nữa không sợ ngươi, cũng nói rõ mẫu thân của ta trong Yêu tộc nhất định còn cường đại hơn Hồ tộc.Đây xem như là cảnh cáo.Quả nhiên không qua bao lâu, Mặc Dao Dao cáo từ một tiếng liền rời đi.Nàng rời khỏi thung lũng ngọn núi, đi rất xa thì con thỏ ở sau lưng miệng nói tiếng người, nói:- Tiểu tử này xem ra biết được không ít.Mặc Dao Dao trầm tư không nói, thật lâu về sau thản nhiên nói:- Không cần để ý tới hắn.Nàng lại nói:- Nếu mẫu thân của hắn thật là cường giả tuyệt đỉnh tại Đại la Giới, chúng ta cũng không nên đắc tội hắn, đương nhiên cũng không cần tận lực đi nịnh nọt hắn làm gì, Yêu tộc thần tàng muốn xuất thế, hai ngày nữa sợ là rất náo nhiệt.Ba con thú hưng phấn đứng lên, hai mắt tỏa sáng, chiến ý đầm đặc, dẫn tới kêu gào ngao ngao.Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma vẫn ở trong khe núi như trước, yên lặng chờ Yêu tộc thần tàng mở ra.Phong Phi Vân lấy một linh quả tổn hại ra, nó chỉ lớn như quả trứng gà, màu ngà sữa, nhưng mà phía trên có lá cây màu xanh thanh thúy.Đây là linh quả bốn ngàn năm, tên là "Hi Vụ Quả", linh khí bên trong nồng đậm, bao phủ tiên hà, tuy bởi vì bị tổn hại nên xói mòn không ít dược lực, nhưng vẫn là chí bảo, lợi ích cực lớn.-------Chương 1123: Đuổi tất cả nhân mã đi (1)vipvandan.vn :Chương 1123: Đuổi tất cả nhân mã đi. (1)- Nếu như hoàn toàn tiêu hóa Hi Vụ Quả này, ta chắc chắn sẽ tăng thực lực lên, tăng lên tới Thiên Mệnh thất trọng không phải là vấn đề.Phong Phi Vân không do dự chút nào, chợt nuốt một linh quả vào bụng, lưu lại một hạt táo nhỏ, thập phần óng ánh.Ăn Hi Vụ Quả vào bụng, Phong Phi Vân tiến vào trạng thái tu luyện, linh khí từ trong da bay ra ngoài, toàn thân tỏa ra bảo quang.Phong Phi Vân thu hoạch cực lớn, tổng đạt được chín linh quả chí bảo, còn có một chút nhánh cây, lá cùng thân cây, những lá cây, thân cây này là chí bảo luyện đan, còn trân quý hơn cả linh thảo.Trong đó trân quý nhất tự nhiên chính là Thánh Bồ Quả, Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí trân tàng chúng, định dùng lúc đột phá chân nhân, nếu không cần thiết thì hắn không bỏ ra nổi phục dụng, dù sao Thánh Bồ Quả quá trân quý, dùng đột phá chân nhân còn cảm thấy lãng phí.- Nếu có thể ngắt lấy yêu quả vạn năm thì tốt biết mấy.Ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu Phong Phi Vân mà thôi, sau đó liền cười bỏ qua, đầu tiên yêu quả vạn năm có yêu linh thủ hộ, tiếp theo yêu quả vạn năm khẳng định đã đản sinh linh trí, cho dù Phong Phi Vân đột phá tới cảnh giới cự phách cũng không có khả năng ngắt được, không cẩn thận còn toi mạng.Nếu như đột phá chân nhân thì còn có cơ hội.Hai ngày sau, sơn mạch bên kia bộc phát dị tượng "Địa phệ thiên", tai nạn trực tiếp hàng lâm, thiên địa đen kịt, cả Đồng Sơn Lô nổ vang.Yêu tộc thần tàng xuất thế.Trong thời gian hai ngày này, Phong Phi Vân cũng không có hoàn toàn tiêu hóa toàn bội dược lực Hi Vụ Quả, nhưng mà tu vị đã đạt tới Thiên Mệnh lục trọng đỉnh phong, xung kích Thiên Mệnh thất trọng chỉ là vấn đề thời gian.Nếu không bộc phát dị tượng "Địa phệ thiên", cho hắn ba ngày nữa, hắn chắc chắn sẽ đột phá Thiên Mệnh thất trọng.Cái gọi là "Địa phệ thiên" cũng chính là mặt đất thôn phệ bầu trời.Ầm ầm.Cả sơn mạch lay động, đại địa xóc nảy, đỉnh núi tuyết trên sơn mạch vỡ vụn, băng nguyên vạn năm không tan vỡ bị lực lượng khủng khiếp bao phủ.Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma bay xuống đỉnh núi, triển khai linh nhãn nhìn qua sơn mạch, chỗ xa xa mặt đất vỡ ra khe nứt lớn, nhìn không tới dài bao nhiêu, nhưng mà độ dài hơn trăm dặm có một con mắt đen nhánh mở ra trên mặt đất, sâu không thấy đáy.Đột nhiên mặt đất truyền ra hấp lực cực kỳ to lớn khủng bố, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, thôn phệ tất cả mọi thứ trên trời, một con chim to dài mấy trăm mét bị hút xuống, giãy dụa vài cái cũng rơi xuống đất.Mây mù trên bầu trời hóa thành vòng xoáy, không ngừng lao xuống mặt đất, còn có thể nhìn thấy núi lớn xa xa bị hút vào, chúng tan vỡ hoàn toàn.Tuy đang đứng trên đỉnh sơn mạch, cách xa nhau rất xa, nhưng mà bọn họ vẫn cảm nhận được hấp lực kinh người, nếu không vận dụng linh khí của bản thân, Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma cũng bị hút vào bên trong.- Vốn là thiên phệ địa, hiện tại lại là địa phệ thiên, xem ra Yêu tộc thần tàng sẽ xuất thế trong hôm nay.Phong Phi Vân nói ra.Xa xa, một phần mộ khổng lồ bay lên núi cao.Trước phần mộ có một bia đá cao trăm mét, có lực lượng khủng bố tuyệt luân từ trong phần mộ lao ra, cho người ta cảm giác hít thở không thông.- Bắc Minh Phá Thiên.Phong Phi Vân từ xa xa nhìn thấy nam tử oai hùng, lưng cõng trọng kiếm, ăn mặc áo giáp, toàn thân đều là chiến uy.Lúc Phong Phi Vân nhìn thấy Bắc Minh Phá Thiên, Bắc Minh Phá Thiên cũng phát hiện Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi cao, trên người dâng lên chiến ý cuồn cuộn như nước, trong mắt lộ hỏa diễm, trọng kiếm trên lưng không ngừng kêu gào.- Phong Phi Vân, ngươi còn dám hiện thân a.Bắc Minh Phá Thiên dáng người to lớn cao ngạo, hắn như chiến thần hàng thế, khiêu chiến cửu thiên.Phong Phi Vân khoan thai cười cười, nói:- Nếu ngươi muốn chiến, tùy thời phụng bồi.Phong Phi Vân có thể cảm nhận được huyết khí khổng lồ trên người Bắc Minh Phá Thiên, rất hiển nhiên thiên chi kiêu tử này sau khi kế thừa vị trí tộc trưởng Bắc Minh phiệt, đạt được nội tình Bắc Minh phiệt tẩy lễ, thậm chí có khả năng đạt được cường giả Bắc Minh phiệt quán đỉnh, tu vị đã đạt tới cảnh giới cực cao, rất có thể đã đột phá tới Thiên Mệnh thất trọng.Nhưng mà Phong Phi Vân hoàn toàn không sợ hãi, cho dù Bắc Minh Phá Thiên đạt tới Thiên Mệnh bát trọng siêu cấp cự phách, cũng chưa chắc có thể ổn thắng hắn.Bắc Minh Phá Thiên muốn ra tay, nhưng mà trong mộ bia có giọng nói băng lãnh truyền ra, dường như nói cái gì đó với hắn, Bắc Minh Phá Thiên thần sắc dần dần thư hòa hoãn lại.- Cẩn tuân pháp chỉ lão tổ.Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân , sau đó nhìn qua mặt đất cách đó thật xa, bọn họ cũng đang chờ đợi Yêu tộc thần tàng xuất thế.Không bao lâu, Lý Tiêu Nam cùng mấy cường giả thế hệ trước của Thần Linh Cung uổi đến, giống như một đám mặt trời bay qua, chiếu sáng bầu trời rõ ràng.Vốn Thần Linh Cung xuất động mười cường giả, nhưng mà tại Đồng Lô Sơn có hai người bị yêu linh cấm địa giết, hiện tại chỉ còn tám người, đương nhiên tám người này cường đại không gì sánh nổi, thân có hào quang, đứng trên một phiến hư không, giống như tám thần tiên, là cường giả kinh thế.Bên trong Thần Linh Cung tụ tập cường giả cao cấp nhất của năm vương triều, bảy thành chân nhân của năm vương triều đều đi tới Thần Linh Cung đưa tin, số lượng cường giả của Thần Linh Cung căn bản không phải tông môn, vương triều môn phiệt nào có thể so sánh, tùy tiện phái ra mười cường giả đủ trấn áp tiên giáo, hủy diệt vương triều.Cường giả Thần Linh Cung chạy tới, ngay cả lão tổ Bắc Minh phiệt cũng tránh lui mười dặm.Lý Tiêu nam đứng trước mặt tám lão giả Thần Linh Cung, tư thái hiên ngang, lỗi lạc mà phiêu dật, nhàn nhạt nhìn qua Phong Phi Vân, liền thu hồi ánh mắt, lộ ra dáng vẻ phong độ.- Người này là ai, tại sao lườm ngươi.Tiểu tà ma nhìn thấy Lý Tiêu Nam cùng Thần Linh Cung là khó chịu.Phong Phi Vân cười nói:- Người Thần Linh Cung.Nghe được ba chữ Thần Linh Cung này, tiểu tà ma lập tức le lưỡi, không cần phải nhiều lời nữa, ba chữ Thần Linh Cung tại Thần Tấn vương triều sức nặng tuyệt đối nặng hơn triều đình nhiều lắm, người càng cường đại càng kiêng kỵ bọn họ, đặc biệt là hai cung chủ Thần Linh Cung có thể nói là tồn tại vô địch.Có thể được phong làm thần đồ trong Thần Linh Cung, địa vị sẽ không thấp hơn thần vương Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân lại nhìn thấy Mặc Dao Dao, đứng trên sơn lĩnh khác, đứng trên một tòa tuyết nhai, trong ngọc trắng ngà, nhìn qua phương xa, yên lặng mà lạnh nhạt, ba con thú ngồi trên vách đá, dường như đang ăn cái gì đó.- Tu vị quả nhiên rất cường đại.Phong Phi Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn phải toàn lực chống cư hấp lực địa phệ thiên, nhưng mà nàng vẫn đứng đó tự nhiên, phiêu nhiên xuất trần, hiển nhiên tu vị của nàng cao hơn hắn nhiềus.Trên bầu trời có ba đạo tia chớp màu đen bay tới, là ba cự đầu Ám Vực, Tây Môn Tây Đức, Kim Thảng, Cổ Bát Chỉ đứng ở đằng xa, cũng không có tiếp cận, hiển nhiên bọn họ cũng biết rx tu vị của mình không cách nào tranh lại với đám lão giả khủng bố kia, chỉ muốn tìm chút vận khí a.-------Chương 1124: Đuổi tất cả nhân mã đi (2)vipvandan.vn :Chương 1124: Đuổi tất cả nhân mã đi. (2)Cường giả Sâm La Điện cũng xuất hiện, tất cả đều ăn mặc áo đen, đầu lĩnh chính là nam tử mặc nạ quỷ màu bạc, mặt nạ rất dữ tợn, ánh mắt cũng rất lạnh như băng, tu vị trên người rất cường đại, đi theo phía sau hắn chính là tính mạng hành giả và sinh mệnh hành giả, còn có một đám thái thượng trưởng lão cùng hộ pháp trưởng lão, đội hình thập phần cường đại.Sâm La Điện vừa đến, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, ngay cả tám Thần Linh Cung cũng nhìn chằm chằm qua, lúc này đang nói chuyện với nhua.Phong Phi Vân chú ý tới bốn yêu nữ tuyệt sắc đứng trong đám cường giả Sâm La Điện, bởi vì trong tay bốn nàng đều mang huyết cấm huyền trạc, huyết cấm huyền trạch có một giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan.Tà Hoàng thiếu chủ biết rất rõ ràng Phong Phi Vân muốn đạt được bốn giọt máu tươi này, hắn hết lần này tới lần khác mang bốn nàng tới đây, mục đích của hắn rất rõ ràng.- Nam tử mặc mặt nạ bạc kia chính là Tà Hoàng thiếu chủ, nghe đồn chính là "Vô" đứng đầu Thượng Sử Thi Thiên Tài, tu vị thập phần đáng sợ, tuổi còn trẻ đã có thể chiến dấu chống lại tu sĩ thế hệ trước.- Tính mạng hành giả và tử vong hành giả là hai đại nhân vật, Sâm La Điện hai cự đầu hiện tại đứng sau lưng hắn, xem ra Tà Hoàng thiếu chủ quả nhiên không tầm thường.- Chuyện này quá quỷ dị, một đời tuổi trẻ xuất hiện rất nhiều thiên kiêu, dĩ vãng một vạn vạn năm cũng khó tìm ra thiên tài cấp sử thi, lúc này lại tuôn ra, Bắc Minh Phá Thiên, Lý Tiêu Nam, Phong Phi Vân, Tà Hoàng thiếu chủ và tiểu tà ma của Phong gia là không thể xem thường, thiên phú của bọn họ cực đỉnh, mặc dù có bài danh nhưng không ai so với ai, không tránh khỏi sinh ra môt hồi đại chiến, chỉ có chiến qua mới biết ai cường đại hơn....Lục tục ngo ngoe có thêm tu sĩ xuất hiện bay tới, trong đó có nhân vật thế hệ trước đứng đầu, cũng có đi theo damds tuổi trẻ tuốn tài mài ngạo khí.Tà đạo Vô Sinh vực cùng Cửu U vực, đây là cường giả bên bên chạy tới, trong đó vô sinh vực Vực Chủ tự mình hàng lâm, ngồi trên cung điện trên bầu trời, bộ dáng cười cười.Lúc này có rất nhiều thế lực lớn chạy tới.Nhiều người trên đường đi vào trong Đồng Lô Sơn, trong bọn họ có không ít người chết trên đường, tử thương vô số, cũng không phải mỗi một thế lực có thể như Phong Phi Vân cưỡi thanh đồng cổ thuyền thông suốt.Ví dụ như, trong bốn đại môn phiệt, Tây Việt phiệt cường giả vào Đồng Lô Sơn toàn quân bị diệt, không có một người còn sống chạy ra ngoài.- Phong Phi Vân, xem như tìm được ngươi, giao Kim Tàm Kinh ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết.Một đại hán thân thể cao lớn, ăn mặc da thú, lưng cõng thú cốt bay tới trước mặt Phong Phi Vân, một cước đạp vỡ khối băng dưới chân, nứt ra vết nứt kéo dài.Phong Phi Vân lạnh nhạc nhìn qua đại hán, cười nói:- Thì ra là Thiên Vu Bộ tam bộ chủ, Sử bộ chủ, thật sự đã lâu không gặp, không biết Sử bộ chủ vừa rồi nói lời kia có ý gì, Kim Tàm Kinh là vô thượng thánh địa, đã mất tích hơn một vạn năm, ngươi không đi tới di chỉ cổ mà đào nó, lại chạy đến chỗ ta là làm gì, hẳn là cho rằng Kim Tàm Kinh nằm trên người ta?Phong Phi Vân đã sớm chuyển hóa ki tàm phật khí trong người, bị thanh đồng cổ thuyền che dấu, hóa thành từng sợi linh khí àu xanh nhàn nhạt, cho dù muốn nhìn trộm cũng rất khó.- Ngân ngân, thế nhân cũng biết Kim Tàm Kinh rơi vào trong tay ngươi, ngươi còn muốn giả bộ hồ đồ, hôm nay nếu ngươi không giao Kim Tàm Kinh ra đây, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống rời đi sao?Sử Chân Tương cười lạnh, đồng thời cũng hết sức ghen tỵ Phong Phi Vân, mỗi một lần nhìn thấy hắn là hắn lại mang theo một nữ tử tuyệt sắc, hơn nữa mỗi một lần đều là mỹ nhân khác nhau, đừng nói là Sử Chân Tương, rất nhiều người cực kỳ bất mãn Phong Phi Vân, nhìn thấy hắn tức giận.Kỳ thật trước khi Sử Chân Tương nhảy ra, rất nhiều người đều nhìn thấy Phong Phi Vân, cũng định ép hỏi tung tích Kim Tàm Kinh ở đâu, nhưng mà những người đều không muốn làm chim đầu đàn, dù sao Phong Phi Vân địa vị không thấp, tu vị cũng rất mạnh, nếu Kim Tàm Kinh không có trên người hắn, ngược lại sẽ kết thù hận to lớn, loại chuyện vô bổ này không ai ngu đi làm.Mấy phật tôn tới từ Ngự Thú Trai, Vu Thanh Họa cũng hận nghiến răng nghiến lợi nhìn qua Phong Phi Vân, mấy lần muốn ra tay với Phong Phi Vân đều bị mấy vị phật tôn ngăn cản, cuối cùng nhất làm cho Sử Chân Tương nhảy ra đầu tiên.Vu Thanh Hoa bất mãn với Phong Phi Vân, đường đường phật tôn nhưng lại bị ma đầu này cởi sạch quần áo, thiếu chút nữa còn thất thân với hắn, không lâu sau Kim Tàm Kinh rơi vào trong tay Phong Phi Vân, Vu Thanh Họa phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Ngự Thú Trai mất trộm chính là Phong Phi Vân gây nên, mà nữ tử mang thai cũng là Phong Phi Vân làm.Sau khi tin tức kỹ càng không ngừng truyền về Ngự Thú Trai, thì ra Kim Tàm Kinh chân chính rơi vào trong tay Phong Phi Vân, cũng không phải Kim Tàm Kinh bản thiếu của Ngự Thú Trai, tuy nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ, nhưng mà Vu Thanh Họa lại càng thống hận Phong Phi Vân, Kim Tàm Kinh chính là thánh điển cao nhất của phật môn, sao có thể rơi vào trong tay một ma đầu, nàng quyết định tự mình đi bắt Phong Phi Vân, buộc hắn giao ra Kim Tàm Kinh.Có thể nói đám nữ ni Ngự Thú Trai này đều là vì Kim Tàm Kinh mà đến, mà không phải là vì yêu tộc thần tàng.Nhưng mà giờ phút này tam bộ chủ Thiên Vu Bộ ra tay ép hỏi, như vậy nàng cũng tạm thời không có ra tay, đứng xa xa nhìn qua chờ kết quả.Trên đỉnh sơn mạch, băng tuyết vạn trượng, Phong Phi Vân đứng trên mặt băng, cười nói:- Người trong thiên hạ cũng biết, ta vì sao không biết, Kim Tàm Kinh xuất thế bao lâu, xuất thế ở địa phương nào, mấy tháng gần đây bổn vương đang ở trong thập vạn sơn hà, cũng đoạn tuyệt tin tức với bên ngoài, còn thật không biết Kim Tàm Kinh làm sao xuất thế a!Phong Phi Vân tiến vào thập vạn sơn hà, khắp thiên hạ đều biết, thật đúng là không ai dám khẳng định hắn lấy Kim Tàm Kinh từ Vũ Hóa Mộ Nguyên.Sử Chân Tương trí tuệ cũng không cao, bị Phong Phi Vân nói mấy câu là không trả lời được, xanh cả mặt, bờ môi động động, hai tay cũng chăm chú xoa bóp.- Phật tôn, ta cảm thấy được Kim Tàm Kinh hẳn là rơi vào trong tay yêu ma chi tử, dù sao Ngự Thú Trai chúng ta có sâu xa với hắn, đến lúc đó có nên giúp hắn hay không.Thiền Linh Nhi rất có hảo cảm với Phong Phi Vân, vì hắn nói một câu hữu ích, nàng nhìn ra được tu vị Sử Chân Tương thập phần cường đại, khí tức hùng hậu, rất hiển nhiên đã là cường giả ngoài cự phách, nếu không có ai ra tay giúp đỡ Phong Phi Vân, như vậy Phong Phi Vân rất có thể đã chết trong tay Sử Chân Tương.Trì ngọc lại đối với Phong Phi Vân rất bất mãn, ngày đó các nàng rơi vào Sâm La Điện tà trong tay người, Phong Phi Vân cái kia ma đầu còn đùa giỡn qua nàng, tại nàng ngọc trên ngực sờ nhiều lần, đôi mắt dễ thương phát lạnh, nói:- Chết là tốt nhất, chết một tên thì thế gian càng ít đi tai họa.-------Chương 1125: Cường thế giết ngườivipvandan.vn :Chương 1125: Cường thế giết người.Trì Dao Và Thiền Linh Nhi là thiên chi kiều nữ cao cấp nhất của Ngự Thú Trai, lúc này được mấy vị phật tôn dẫn theo cùng lịch lãm rèn luyện.Vu Thanh Họa tự nhiên là nhìn Phong Phi Vân không vừa mắt, lông mày kẻ đen thẳng tắp, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:- Linh Nhi, ngươi tốt nhất không nên sinh ra hảo cảm với loại ma đầu như Phong Phi Vân, đừng nhìn hắn có túi da tốt, nội tâm của hắn rất dơ bẩn, Nạp Lan Tuyết Tiên chính là bị hắn hại thê thảm, hừ.Nghĩ đến Nạp Lan Tuyết Tiên tao ngộ, Thiên Linh Nhi thở dài, không nói tiếng nào.Trì Dao mặc phật y màu trắng, nàng như linh ba không tỳ vết, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lòng nghĩ tới cảnh hắn bị Sử Chân Tương đánh cho một trận, trong lòng đầy vui vẻ.Không chỉ có mấy nữ ni oán phụ Ngự Thú Trai, ở đây có rất nhiều người mang tâm tính xem kịch vui, khi bọn họ xem ra, Phong Phi Vân dù sao vẫn còn trẻ tuổi, mới chỉ hơn hai mươi, không thể nào là đối thủ của cự phách, cho dù hắn đã từng có chiến tích huy hoàng, cũng không ai tin đó là thực lực chân chính của hắn.- Kim Tàm Kinh có trên người của ngươi hay không, phải thử tìm mới biết được.Sử Chân Tương âm thanh lạnh lùng nói.Sắc mặt Phong Phi Vân lạnh giá, trong mắt bắn ra một đạo sát ý, nói:- Ngươi là thân phận gì, cũng dám lục soát thân thể bổn vương!Gia gia La Ngọc Nhi chính là chết trong tay Sử Chân Tương, Phong Phi Vân đã từng nói muốn báo thù thay cho nàng, cho dù Sử Chân Tương không chủ động nhảy ra thì Phong Phi Vân cũng sẽ chủ động đi tìm hắn.- Ngươi không dám cho ta lục soát thân thể, chẳng lẽ Kim Tàm Kinh tật sự ở trên người của ngươi.Sử Chân Tương cười lạnh nói.Phong Phi Vân cười lạnh, nói:- Đừng nói ngươi chỉ là tam bộ chủ Thiên Vu Bộ, cho dù ngươi là đệ nhất bộ chủ Thiên Vu Bộ gặp bổn vương cũng phải quỳ hành lễ, ngươi còn dám lục soát thân thể của ta, ngươi cứ thử xem!- Vậy ta cũng không khách khí.Thân hình Sử Chân Tương khôi ngô, hình thể cao lớn, chân như cây cột, tràn ngập lực lượng bạo tạc, mỗi một bước bước ra có thể run rẩy núi đá.Đây tuyệt đối là cường giả cấp cự phách, bên trong Thần Tấn vương triều cũng xem như cường giả cao cấp, có người lo lắng cho Phong Phi Vân, mà có người tươi cười vui vẻ, nếu như đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương bị một man nhân đánh cho một trận, như vậy hào quang thiên tài sẽ mất đi, đây sẽ là một trò cười, tự nhiên làm cho rất nhiều người chờ mong.Chỉ đi bốn bước, Sử Chân Tương đã chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, trong lòng giễu cợt, vốn hắn còn lo lắng Phong Phi Vân sử dụng cực tốc chạy trốn, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, để cho chính mình tiếp cận hắn, như vậy đây chính là tử kỳ của hắn rồi.Hung quang trong mắt Sử Chân Tương bắn ra ngoài, cánh tay vừa nhấc lên, bộc phát ra lực lượng chấn động khủng bố tuyệt luân, một chưởng đè xuống, ngưng tụ sấm sét trong tay này, một chưởng này làm cho núi cao sụp đổ.Bành.Răng rắc.Phong Phi Vân đánh ra một quyền, đánh lên người của hắn, lực lượng thật sự quá hung mãnh, trực tiếp đánh cả đầu cánh tay Sử Chân Tương bay ra ngoài, cánh tay rơi ra khỏi bả vai, rơi ra ngoài.Chỉ một quyền đã đánh bay cánh tay của cường giả cự phách, làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc không nói nên lời.Phong Phi Vân cũng không có sử dụng linh khí, hắn sử dụng chỉ là lực lượng thân thể tinh thuần nhất.Sử Chân Tương cũng bị đánh phát mộng, không ngừng lui ra phía sau mấy chục trượng, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, vậy mà hồn nhiên quên đi cánh tay đau đớn.Lúc này mới đi qua bao lâu, một nam tử từng bị hắn đuổi giết, hiện tại một quyền có thể đánh cụt tay của hắn.- Chỉ bằng chút tu vị của ngươi mà dám lục soát thân thể của ta hay sao?Phong Phi Vân nhẹ nhàng lau lau vết máu trên nắm đấm.Sử Chân Tương rất nhanh phản ứng lại, biết không phải là đối thủ của Phong Phi Vân cho nên quay người bỏ chạy, nhưng mà hắn mới quay người lại Phong Phi Vân cũng đã đứng sau lưng hắn, một cước đá ra, một cước này cực kỳ hung ác, đá vào xương bành chè của hắn, đầu gối cũng bị đá nát, Sử Chân Tương trực tiếp quỳ một chân xuống đất, toàn thân đau tới mức phat run, cắn răng nổi giận mắng:- Phong...

Phong Phi Vân, ngươi...

Ngươi khẳng định đạt được Kim Tàm Kinh, tu vị mới đột nhiên tăng mạnh như thế, cường đại đến trình độ này...- Tốc độ tu hành của thiên tài, ngươi làm sao hiểu được chứ?Phong Phi Vân đặt bàn tay lên đỉnh đầu của hắn, nói:- Biết rõ tại sao ta giết ngươi không, bởi vì ngươi giết một bằng hữu của ta, giết người thì đền mạng.Sử Chân Tương tự nhiên không biết bằng hữu Phong Phi Vân chỉ là ai, nhưng vẫn muốn phản kích, thò tay lấy một khối bảo cốt sau lưng ra, đây là xương cốt của linh thú vương giả.Bành.Tay của hắn còn chưa sờ được bảo cốt, đầu hắn đã bị Phong Phi Vân bóp nát, đầu lâu vỡ ra như dưa hấu, nghiền nát, Phong Phi Vân vẻ mặt bình tĩnh giống như vừa giết con kiến.Một cự phách bị giết chết trước mặt, giết một cách nhẹ nhàng, làm cho rất nhiều người sợ hãi run lên.Vu Thanh Họa hít sâu một hơi, nói:- Ma đầu kia...

Lại khôi phục bản tính, quá khát máu.Trì Dao và Thiền Linh Nhi vô cùng khiếp sợ, mấy tháng trước tu vị Phong Phi Vân không cao hơn các nàng bao nhiêu cả, nhưng mà mấy tháng sau lại có thể giết cự phách, bước vào hàng ngũ cao thủ Thần Tấn vương triều, chẳng lẽ thiên phú của bọn họ kém như thế sao?Không ít người hai mặt nhìn nhau, vốn Phong Phi Vân giết chết mấy cự phách của Sâm La Điện có truyền ra và nhiều người không tin Phong Phi Vân có chiến lực như thế, nhưng mà giờ phút này bọn họ đã bị chấn nhiếp rồi, trong lòng sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ Phong Phi Vân mới hai mươi tuổi đã bước vào hàng ngũ cự phách, trở thành sử thi cự phách.Nếu thật là như vậy, vậy quá dọa người.- Phong Phi Vân đã triệt để phát triển rồi, trừ phi nhân vật cấp lão tổ ra tay, sợ là không ai có thể lấy mạng của hắn cả.Có người nói như thế.- Chẳng lẽ tốc độ tu hành của thiên tài đều nhanh như thế sao?Một ít lớp người già nhìn qua phía Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, phát hiện hai người vô cùng lạnh nhạt, cũng không có chấn động quá lớn, xem ra hai thiên chi kiêu tử này đã đạt tới cảnh giới khủng bố, Phong Phi Vân biểu hiện ra chiến lực cường đại, bọn họ vẫn không khẩn trương một chút nào cả.Phong Phi Vân gỡ một cây ngọc thú cốt óng ánh xuống khỏi lưng Sử Chân Tương, nắm vào trong tay, ánh mắt nhìn qua một chỗ bóng tối, tay cầm thú cốt bị đánh bay ra xa, bay hơn mười dặm, một lão giả bị thú cốt đánh trúng, bờ vai bị thú cốt đâm vào xương.Phong Phi Vân thu hồi thú cốt nhuộm máu, lạnh lùng nói:- Cổ Lực Đạt, hôm nay ta sẽ thay Vu thần điện thanh lý bại hoại như ngươi.Lão giả này trên người bọc da thú, thập phần gầy còm, trên người lượn lờ ô quang, lạnh lẽo nói:- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ngươi giết được Sử Chân Tương thì có thể giết lão phu được sao?-------Chương 1126: Tin tức kinh người (1)vipvandan.vn :Chương 1126: Tin tức kinh người. (1)Lão giả này thật sự là lão vu bối phận cao nhất trong Vu thần điện, Cổ Lực Đạt, cũng là sư thúc của Cảnh Phong Trí đại sư, hắn cấu kết với Sâm La Điện cầm bắt La Ngọc Nhi, muốn thông qua viễn cổ tế tự, cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong người La Ngọc Nhi, sau đó gọi ra thiên vu đại thần.Loại người uy hiếp khá lớn này phải nhanh chóng gạt bỏ.Rất nhiều người ở đây không biết thân phận của Cổ Lực Đạt, nhưng mà có thể biết rõ Cổ Lực Đạt tuyệt đối là một cường giả, so với Sử Chân Tương còn mạnh hơn không chỉ một hai lần, trong cự phách cũng là nhân vật tuyệt đỉnh.Đương nhiên cũng có tu sĩ biết rõ Cổ Lực Đạt, đây chính là nhân vật bối phận cao nhất Vu thần điện, cường nhân thế hệ trước, Phong Phi Vân lại muốn ra tay với hắn, khẩu khí đúng là quá lớn.Cổ Lực Đạt khởi động da thú trên người, trên da thú có đồ văn bay ra, phía trên có núi sông, có đồ văn địa lý, có hào quang vạn dặm.Đây là da của linh thú vương giả, ẩn chứa khí tức linh thú vương giả, bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa.Phong Phi Vân một cước đạp trên mặt đất, sử dụng "Tiểu diễn thuật" trong bát thuật, điều động thiên thế cùng địa thế, nơi xa xôi có một ngọn núi khổng lồ bay lên cao cao, lập tức trấn áp Cổ Lực Đạt dưới núi lớn.Trên bầu trời có đại khí vô tận ngưng tụ thành một thanh Hám Thiên Chuy đánh vào ngọn núi cao, đánh nát cả ngọn núi, Cổ Lực Đạt ở dưới ngọn núi bị đánh nát không thể nát hơn.Phong Phi Vân thập phần cường thế, giết người không chớp mắt, chỉ đạp lên mặt đất một cước liền có thể đánh chết Cổ Lực Đạt là kẻ hung ác trong thế hệ trước, căn bản không thể đỡ.Tấm da thú kia bay vào trong tay Phong Phi Vân, đây là một tấm da linh thú vương giả, tự nhiên vô cùng trân quý, không thể lãng phí được.Mọi người ở đây vô cùng kinh hãi, chỉ giẫm một cước lên mặt đất đã thi triển ra một loại đại thuajtam đánh chết nhân vật như Cổ Lực Đạt.Trong khoảng thời gian ngắn đã có hai cự phách chết trận, nhưng lại chết rất dễ dàng, chẳng lẽ mấy cự phách Sâm La Điện thật sự bị hắn giết chết?- Thật sự là xương tốt, thật sự là da tốt.Phong Phi Vân một tay nắm thú cốt, một tay nắm da thú, đều thuộc về linh thú vương giả, cẩn thận nghiên cứu, cảm thấy có thể luyện thú cốt thành chiến binh, dùng da thú làm giáp mỏng.Lúc này một con thỏ đỏ thẫm đi tới dưới chân Phong Phi Vân, miệng phun tiếng người:- Đại tỷ truyền lời, hy vọng thần vương đại nhân có giao da và xương linh thú vương giả cho đại tỷ, đại tỷ sẽ xuất ra linh bảo tương đương trao đổi.Tuy là một con thỏ nhưng nó vô cùng hiểu cách nói chuyện, nghe xong không khiến người ta cảm thấy phản cảm.Nhưng mà nó vừa nói như vậy, ngược lại không giống như đang trao đổi linh bảo, mà giống như nam nữ đang trao đổi tín vật định tình.Phong Phi Vân nhìn qua phía Mặc Dao Dao một cái, giai nhân tuyệt thế đứng đó, da thịt tuyết trắng, đôi mắt dễ thương nhìn ra phương xa, đưa mắt nhìn Phong Phi Vân, cười rất thản nhiên.Da xương của linh thú vương giả là thứ hiếm thấy, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói chỉ là gân gà, luận công kích, thú cốt so ra kém Thiên Tủy Binh Đảm cùng Kình Thiên Côn; luận phòng ngự da thú còn kém miểu quỷ ban chỉ.Nếu như Mặc Dao Dao thật là một vị cường giả, đưa da xương linh thú vương giả cho nàng, xem như nàng thiếu nợ nhân tình của hắn, như vậy rất có lời.Phong Phi Vân nghĩ thông suốt điểm này, con mắt hơi nhíu lại, đặt xương cốt linh thú vương giả vào tay con thỏ, hắn choàng da qua đầu con thỏ, sau đó vươn tay vỗ đầu con thỏ, nói:- Trở về nói cho đại tỷ ngươi biết, nam nhân tặng đồ vật cho nữ nhân, không cần đáp lễ.- Nha.Con thỏ cái hiểu cái không gật gật đầu, mang theo xương và da rời đi.Phong Phi Vân đưa mắt nhìn qua phía Mặc Dao Dao, nàng lúc này điểm lên trán một cái, làm vái chào, ôn nhu nói:- Đa tạ công tử.Nhìn thấy Phong Phi Vân cùng Mặc Dao Dao "Hàm tình mạch mạch", rất nhiều người cảm thấy khó chịu, Ngự Thú Trai Vu Thanh Họa liên tục thở dài, nói:- Lại là thiếu nữ chưa hiểu thế sự bị ma đầu này lừa gạt rồi.Không chỉ có Vu Thanh Họa cảm thán như thế, rất nhiều người hiểu Phong Phi Vân đều thở dài, có chút tiếc hận, cũng có chút tức giận, cảm thấy Mặc Dao Dao chính là bị vẻ ngoài của Phong Phi Vân lừa gạt, nàng là thiếu nữ vô tri.- Ta thấy cũng chưa chắc, nàng kia thanh lệ tuyệt trần, dung mạo như tiên cơ, có thể một mình một người đi vào sâu trong Đồng Lô Sơn này, chắc chắn là thế hệ tài trí và tu vị cao, sẽ không bị Phong Phi Vân lừa gạt dễ dàng đâu.Lý Tiêu Nam tư thế oai hùng tuấn dật, nho nhã mà tiêu sái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Dao Dao, mang theo nụ cười thân cận.Khí chất trên người Mặc Dao Dao hấp dẫn vô số người, mặc dù là Lý Tiêu Nam cũng không tiếc lời ca tụng.- Con thỏ nhỏ kia miệng phun tiếng người, tuyệt đối là linh thú tu hành ngàn năm, ngay cả linh thú cũng thu phuc được, tu vị cô gái này tự nhiên không yếu điểm nào cả, Phong Phi Vân lần này muốn tán gái sợ là sẽ đâm vào miếng sắt rồi.Bắc Minh Phá Thiên nói ra.Phong Phi Vân vẫn không thèm chú ý tới đám người này nói nhảm, nhìn qua Mặc Dao Dao ở xa xa, cười nói:- Những lời hồ ngôn loạn ngữ, Mặc cô nương không nên đặt trong lòng.- Tự nhiên không biết.Mặc Dao Dao tiếp nhận thú cốt và da từ trong tay con thỏ, đôi mắt dễ thường nhìn qua một hồi, sau đó thu hồi hai món đồ vật này, cười nói:- Đợi cho Yêu tộc thần tàng mở ra, đạt được bảo vật bên trong, Dao Dao, tất nhiên sẽ tặng lại hai bảo vật.Tất cả mọi người lắc đầu thở dài, cảm thấy nữ tử họ Mặc này quá dễ lừa gạt, không chỉ bị Phong Phi Vân lừa gạt, ngay cả bảo vật cũng bị lừa đi hai kiện.Lực lượng "Địa phệ thiên" tăng lên mức kinh khủng, một đầu địa mạch nứt ra càng lớn, giống như hố sâu vài ngàn dặm, nuốt vô số sinh linh và núi cao vào trong.Không chỉ có những tu sĩ ở đây, chỗ tối còn có vài lực lượng cực hạn không hiện thân, không cần đoán cũng biết, mấy lực lượng này chính là khí tức của đám người cao cấp nhất Thần Tấn vương triều.Tất cả mọi người không có động thủ, đang chờ đợi lực lượng địa phệ thiên chấm dứt.Phong Phi Vân nhìn qua phía bầu trời, giọng nói kéo dài ra:- Tà Hoàng Thiếu chủ, có phải ngươi thiếu nợ ta một ít thứ gì đó hay không?Sâm La Điện đến không ít cường giả, có vài người là cự đầu uy danh trấn thế, bọn họ đều mặc áo đen, hàn khí bức người, giống như một đám tử thần đứng ở nơi đó làm tu sĩ chung quanh tránh ra xa xa, không dám đi trêu chọc đám người này.Tà Hoàng Thiếu chủ mang theo mặt nạ quỷ màu bạc, thân thể đứng nghiêm, áo đen bọc lấy toàn thân, trên đầu còn đội cái mũ màu đen, hắn nhìn qua phía Phong Phi Vân, thản nhiên nói:- Thần Vương đại nhân muốn cái gì?Phong Phi Vân cười nói:- Chẳng lẽ Tà Hoàng Thiếu chủ quên đánh cờ ở Cổ Cương phủ.- Cũng không quên.Tà Hoàng Thiếu chủ nói.-------Chương 1127: Tin tức kinh người (2)vipvandan.vn :Chương 1127: Tin tức kinh người. (2)- Lúc ấy đánh bạc là cái gì?Phong Phi Vân nói ra.Giọng của Tà Hoàng Thiếu chủ hơi có vẻ khàn khàn, nói:- Ai có thể thống nhất ba đại bộ lạc Cổ Cương phủ, cũng trở thành chủ nhân sau màn Cổ Cương phủ thì người đó thắng.Lời này vừa ra, rất nhiều người đều lên tiếng kinh hô, vốn tất cả mọi người biết rõ Tà Hoàng Thiếu chủ cùng Phong Phi Vân có đánh cờ với nhau, nhưng mà rất ít người biết hai người đang đánh cờ về cái gì, thì ra là tranh nhau xem ai có thể khống chế một phủ, đây đúng là đại thủ bút a.Khí phách thật lớn, dĩ nhiên là so xem ai có thể khống chế một phủ, trở thành chủ nhân sau màn của một phủ, rất nhiều bá chủ thế hệ trước nghe thấy đã động dung.- Hôm nay ba đại bộ lạc của Cổ Cương phủ đã thống nhất chưa?Phong Phi Vân hỏi lần nữa..Tà Hoàng Thiếu chủ trầm ngâm một lát, nói:- Cũng đã nhất thống.- Oanh.Xôn xao ồn ào vang vọng.Ba đại bộ lạc của Cổ Cương phủ tranh đấu với nhau đã lâu, thời điểm đám tu sĩ này tiến vào thập vạn sơn hà, ba bộc lạc Cổ Cương phủ vẫn chiến loạn như cũ, lúc này qua mấy tháng, làm sao có thể thống nhất được?Kỳ thật Phong Phi Vân cũng không biết ba đại bộ lạc Cổ Cương phủ có thống nhất hay không, nhưng Thiên Vu thần nữ đời trước đã phục sinh, với uy tín và tu vị của nàng muốn thống nhất Cổ Cương phủ cũng chỉ là một câu thôi.- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba đại bộ lạc Cổ Cương phủ vì sao thống nhất?- Chẳng lẽ triều đình xuất binh đánh Cổ Cương phủ, bằng không thì Phong Phi Vân sao có lực lượng lớn như thế?...Đương nhiên trong đó cũng có người biện giải, ví dụ như đoàn người Ngự Thú Trai tiến vào thập vạn sơn hà muộn, Vu Thanh Họa đứng ra, phật y màu trắng chập chờn, nàng giống như thiên nữ đi ra từ bức tranh, nói:- Cổ Cương phủ đúng là đã thống nhất, hơn nữa, truyền thuyết...

Thiên Vu thần nữ đời trước đã quay về, chỉ ngồi trong Thiên Vu thần điện nói một câu, ba bộ chủ của ba đại bộ lạc Cổ Cương phủ lập tức quỳ lạy, ngay cả đám đại vu ở Ngọc Kiền vương triều nghe nói chuyện này cũng đã chạy về Cổ Cương phủ, tự mình triều bái thần nữ.Lời này vừa nói ra chấn động càng lớn, tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh được nữa, sôi trào giống như dung nham phun trào.- Ông trời...ơ...i, Thiên Vu thần nữ đời trước...

Vào một vạn năm trước đã sánh vai với ba đại cao tăng của thời đại phật tu, tịnh xưng là bốn chí cướng, là bá chủ một thời đại, một vạn năm sau đã quay về?Một cự phách sau khi nghe xong toàn thân run sợ, nếu không phải lời này do phật tôn của Ngự Thú Trai nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.Không ai cảm thấy Vu Thanh Họa sẽ nói dối.- Không có khả năng...

Không có khả năng, cho dù là chân nhân, sống ba ngàn năm đã là không tệ, có thể sống đến bốn ngàn năm là quá điên cuồng, Thiên Vu thần nữ đời trước làm sao có thể sống vạn năm mà không chết?Trong một tòa cung điện trên bầu trời, bên trong có giọng nói kích động truyền ra.Đám trẻ tuổi tuấn tài như Bắc Minh Phá Thiên cùng Lý Tiêu Nam nghe xong cũng cực kỳ rung động, giống như đang nghe câu chuyện thần thoại.Ở bầu trời phía khác có một cái mộ phần đang lo lắng, chính là mộ của Bắc Minh Cầu Kiếm, lúc này mộ bia tỏa ra hào quang sáng ngời, giống như hóa thành một mặt kính chiếu rọi nghìn vạn dặm, thật lâu sau mộ bia ảm đạm lại, trong huyệt mộ có giọng nói âm trầm truyền ra, mang theo vài phần kính sợ, nói:- Thần nữ nương nương xác thực đã quay về, đang ở Thiên Vu thần điện nói chuyện với cung chủ Thần Linh Cung linh, Tà Hoàng đại, thời điểm Yêu tộc thần tàng xuất thế thì bọn họ sẽ lập tức tới đây.Vừa rồi Bắc Minh Cầu Kiếm thi triển cấm thuật, thần thức bay ra khỏi Đồng Lô Sơn, đến Thiên Vu thần điện, vừa hay nhìn thấy Thiên Vu thần nữ cùng cung chủ Thần Linh Cung đang ngồi với nhau, Phong Hoàng đã ở trong thần điện, bên ngoài thần điện có rất nhiều đại vu, người đứng đông nghịt, sợ là ngàn vạn thiên vu tới đây triều bái.Thần thức của Bắc Minh Cầu Kiếm vừa bay tới một góc của thần điện, ba đại nhân vật bên trong đã phát hiện ra, trên mặt Phong Hoàng biến thành hung ác, quát lớn:- Chỉ là tứ kiếp Quỷ Vương mà dám dò xét Thiên Vu thần điện, muốn chết phải không?Chỉ một tiếng quát lớn đã làm thần thức Bắc Minh Cầu Kiếm tổn thương, thần thức suýt nữa bị đánh tan.Thiên Vu thần nữ nói ra:- Cũng không có sao, quỷ tà tu hành không dễ, Phong Hoàng tạm tha hắn một mạng a.Cung chủ Thần Linh Cung cười nói:- Quỷ tà thuộc sở hữu âm giới quản lý, Tà Hoàng nếu ra tay trấn giết tứ kiếp Quỷ Vương, sợ rằng sẽ đắc tội âm giới chi mẫu.- Nếu thần nữ và cung chủ cầu xin tha cho hắn, Phong Hoàng ta cũng tạm tha hắn một mạng.Phong Hoàng cười hai tiếng, cũng không cần nhiều lời nữa.Thần thức của Bắc Minh Cầu Kiếm bay trở về Đồng Lô Sơn, trong lòng vẫn bị chấn nhiếp không thôi, tu vị ba người trong Thiên Vu thần điện thật đáng sợ, hắn cũng là tứ kiếp Quỷ Vương, tồn tại cấp bậc chân nhân, nhưng mà ở trước mặt của bọn họ lại không có chút khả năng hoàn thủ.Mọi người cả kinh không nói được lời nào, Thiên Vu thần nữ, Tà Hoàng, cung chủ Thần Linh Cung, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, vô địch một thời đại, bọn họ hôm nay tới nơi này, như vậy Yêu tộc thần tàng chẳng phải vật trong tay bọn họ sao, ai còn dám tranh chấp chứ?Phong Phi Vân không có hứng thú biết ai sẽ tới Đồng Lô Sơn, hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhìn Tà Hoàng Thiếu chủ nói:- Nếu ta đánh cờ thắng, có phải ngươi nên thực hiện hứa hẹn của mình là giao bốn yêu nữ cho ta hay không?Tà Hoàng Thiếu chủ lắc đầu, nói:- Cổ Cương phủ thật sự đã thống nhất, nhưng mà chủ nhân Cổ Cương phủ hiện tại chính là Thiên Vu thần nữ, ngươi và ta không cách nào trở thành chủ nhân sau màn của Cổ Cương phủ, cho nên ai cũng không thắng, chỉ xem như hòa mà thôi.Thiên Vu thần nữ đã quay về, người phương nào còn dám đánh chủ ý lên Cổ Cương phủ chứ, ván này tự nhiên sẽ xem như hòa.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh sơn mạch, chuyện trò vui vẻ, nói:- Cũng không thể nói như vậy, dù sao Thiên Vu thần nữ quay về ta xuất lực không ít, có thể nói là một tay ta thúc đẩy Cổ Cương phủ thống nhất, ván vờ này tính là ta thắng.Phong Phi Vân vừa dứt lời, bên dưới truyền ra tiếng giễu cợt không ít.- Thiên Vu thần nữ tu vị thông thiên triệt địa, ngươi ở trước mặt nàng chỉ là con sâu cái kiến, thần nữ quay về cũng cần ngươi xuất lực sao?.Tây Môn Túc Đức một trong ba cự đầu Ám Vực lên tiếng mỉa mai.- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng tu vị của ngươi bây giờ là có thể nói bậy nói bạ sao, nếu thần nữ nương nương muốn giết ngươi, đứng cách mấy chục vạn dặm điểm một đầu ngón tay cũng đã nghiền chết ngươi rồi.Cổ Bát Chỉ nói.- Cười mà không nói.- Vậy mà cũng dám trèo quan hệ lên thần nữ, Phong đại ma đầu (Phong còn có nghĩa là điên, tác giả chơi chữ), ngươi đang khinh nhờn thần nữ nương nương.-------Chương 1128: Tức giận thổ huyếtvipvandan.vn :Chương 1128: Tức giận thổ huyết.Vu Thanh Họa cũng rất bất mãn về Phong Phi Vân, Thiên Vu thần nữ có ghi lại trong sách cổ của Ngự Thú Trai, có quan hệ tốt với phật môn, Vu Thanh Họa cảm thấy Phong Phi Vân đang mang Thiên Vu thần nữ ra làm trò đùa, cảm thấy hắn đang khinh nhờn Thiên Vu thần nữ.Phong Phi Vân cũng rất bất đắc dĩ, người trên đời chính là như thế, ngươi nói thật thì không có ai tin tưởng, lời nói dối thì rất nhiều người tin.Giọng của diêm vương vang lên trong người Phong Phi Vân, cười âm hiểm nói:- Ta nghĩ ta có chuyện cần ngươi làm rồi!Bởi vì sự kiện Phong Phi Vân mượn lực lượng của diêm vương, cho nên thiếu hắn một món nợ.- Ngươi đang làm phiền ta!Phong Phi Vân cau mày.Diêm vương cười nói:- Ta muốn ngươi đi câu dẫn Thiên Vu thần nữ, làm cho nàng động tình, thậm chí mang thai một nam nửa nữ, sau đó bội tình bạc nghĩa với nàng.- Móa, bội tình bạc nghĩa.Phong Phi Vân kinh ngạc, không nghĩ tới diêm vương lại ác như vậy.- Tiểu tử, ta đã sớm nói ta muốn ngươi làm việc không đơn giản, làm giao dịch với ác ma thì ngươi phải trả giá, yên tâm, chuyện này xem như ta đang giúp ngươi đấy.Diêm vương cười rất lạnh, hắn hận Thiên Vu thần nữ cực sâu, nếu không phải tao ngộ Thiên Vu thần nữ và ba cao tăng phật môn liên thủ công kích, chỉ sợ vạn năm trước hắn đã khôi phục đỉnh phong rồi, cũng sẽ không luân lạc tới mức nương nhờ thân thể người khác.Diêm vương lại quay về sống lưng, ném cho Phong Phi Vân một nan đề.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, hai mắt ngước lên, lúc này phát hiện mọi người nhìn chằm chằm vào mình, đặc biệt là Vu Thanh Họa càng tức giận sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang run rẩy, răng ngọc cắn chặt, nói:- Ngươi...

Ngươi...Phong Phi Vân hiểu đã xảy ra cái gì, nhất định là vừa rồi mình nói hai câu với diêm vương gây tai họa.

"Ngươi đang làm phiền ta.", "Móa, bội tình bạc nghĩa."

Hai câu này nhìn thì nói với diêm vương, nhưng mà Phong Phi Vân mặt nhìn qua phía Vu Thanh Họa, hơn nữa Phong Phi Vân nói hai câu này vào đúng thời điểm tiếp nối câu trước của Vu Thanh Họa, Vu Thanh Họa tự nhiên cũng cho rằng là nói nàng.Tu sĩ chung quanh sững sờ, đặc biệt Phong Phi Vân nói một câu "Bội tình bạc nghĩa", ánh mắt nhiều người nơi đây biến hóa, bọn họ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn qua Vu Thanh Họa, lại nhìn qua Phong Phi Vân, mang theo thần thái cười mà không cười.Trong Sâm La Điện có tiếng cười âm dương quái khí vang lên, âm thanh rất thấp, nhưng mà tất cả tu sĩ ở đây đều nghe được.- Nghe nói Phong Phi Vân sau khi hóa ma đã bị người ta đưa tới Ngự Thú Trai, Ngự Thú Trai có một đại nhân vật ra tay mới ngăn chặn ma tính trong người của hắn.- Không đúng, không đúng, Ngự Thú Trai tuyệt đối không cho phép nam tử tiến vào, huống chi Phong Phi Vân là ...

Ma đầu phong lưu, có cổ quái ah.Một nam tử trung niên mặc hoa bào gấm vóc nói ra.- Nếu như nhân vật cấp phật tôn của Ngự Thú Trai, kỳ thật cũng có thể dẫn một hai nam nhân vào trong Ngự Thú Trai.- Chẳng lẽ đại nhân vật kia mượn lý do áp chế ma tính trong người Phong Phi Vân nên đưa hắn vào trong Ngự Thú Trai...Một lão giả trường miệng rộng, con mở to nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Họa.Lời này vừa vang lên, tiếng hít khí lạnh vang vọng, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Họa.Vu Thanh Họa vốn khuynh thành tuyệt đại, tự nhiên xuất trần, tâm tình chưa từng dậy sóng, nhưng mà được đám người này dùng ánh mắt nóng bỏng và xì xào bàn tán nàng, lại làm cho nàng tức giận suýt nữa thổ huyết.Mấy thiên chi kiều nữ của Ngự Thú Trai cả kinh không ngậm miệng lại được, các nàng thập phần hiểu, Vu phật tôn không có chút liên quan tới Phong Phi Vân, giờ phút này khẳng định đã giận dữ cho rằng Phong Phi Vân nói hưu nói vượn mà siêu độ hắn, nhưng mà...

Vu phật tôn giờ hiện tại không có ra tay, hẳn là...Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.Thiện Linh Nhi vốn có hảo cảm với Phong Phi Vân, tuyệt đối cho rằng hắn là bằng hữu có thể tương giao, nhưng mà giờ phút này lại sợ hãi Phong Phi Vân.Trong Sâm La Điện có người cười lớn, nói:- Nghe nói Ngự Thú Trai không lâu trước kia xảy ra một chuyện gièm pha, tuy bị người có ý chí áp xuống, nhưng mà tin tức vẫn truyền ra ngoài, hình như một nữ đệ tử Ngự Thú Trai mang thai, chậc chậc, nhưng mà tình huống chân thật thì không có ai biết, có lẽ mang thai là một vị phật tôn cũng không nhất định, rất làm cho người ta hiếu kỳ, hắc hắc.- Việc này ta cũng đã có nghe nói qua, nghe nói lúc ấy Phong Phi Vân vừa vặn ở ngay trong Ngự Thú Trai, thật sự làm cho người ta hâm mộ a, thần vương phong lưu quả thật danh bất hư truyền, không biết thần vương đại nhân có tiện tiết lộ người đó là đệ tử Ngự Thú Trai hay là phật tôn Ngự Thú Trai đây?Trong Sâm La Điện lại có tiếng cười khác vang lên.Oanh.Việc này càng khủng bố hơn, rất nhiều người cũng không biết Ngự Thú Trai đã xảy ra chuyện xấu như thế, giờ phút này bị người ta nói ra, lực rung động quá mạnh mẽ, một khi những người này đi ra khỏi Đồng Lô Sơn, tin tức này tất nhiên sẽ truyền khắp cả Thần Tấn vương triều, thành hài hươc trà dư tửu hậu của mọi người.Đương nhiên nếu là thật sự đến lúc đó, đối với Phong Phi Vân kỳ thật cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, dù sao Phong Phi Vân cũng đã sớm có "Thanh danh ở bên ngoài ", nhưng mà đối với thanh danh Ngự Thú Trai chính là đả kích thật lớn.- Chuyện này không cần phải đoán a, mẫu thân đứa bé kia chẳng phải rõ ràng ròi sao.Tây Môn Túc Đức của Ám Vực cười hắc hắc nói ra.Rất nhiều người đưa mắt nhìn qua bụng dưới Vu Thanh Họa, mang theo thần thái nghiên cứu.Phốc.Rốt cuộc Vu Thanh Họa tức giận tới mức phun máu tươi, toàn thân đều đang run rẩy, hàm răng cắn chặt, nói:- Nếu ai còn dám hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta ra tay vô tình.Tây Môn Túc Đức cười nói:- Không phải chỉ bội tình bạc nghãi sao, phật tôn làm việc quang minh lỗi lạc, chẳng lẽ còn sợ chúng ta nói à?Lại có tiếng cười vang vang vọng.Vu Thanh Họa đã sắp bị tức điên, hung hăng trừng mắt Tây Môn Túc Đức, trong mắt có phật quang màu vàng bắn ra ngoài, bên trong bắn ra tòa sen bảy tầng, liên đài có hai tiên tháp, một tòa tiên tháp có hỏa diễm màu đen đang thiêu đốt, một tòa tiên tháp khác có bạch sắc hỏa diễm.Oanh.Hai tòa tiên tháp bay ra ngoài, ép mặt đất vỡ ra, bầu trời chia làm hai màu đen trắng, trực tiếp đánh Tây Môn Túc Đức bại lui, mộc trượng trong tay gãy đoạn.Mọi người kinh hãi, Vu Thanh Họa không hổ là một trong những phật tôn cường đại nhất Thú Trai, đánh Tây Môn Túc Đức cấp bậc lão tổ bại lui liên tục, nhưng mà linh bảo nàng sử dụng lại khiến người ta nghi hoặc.- Đây là tà đạo cấm pháp, Hắc Bạch Âm Dương Tháp.Tây Môn Túc Đức vừa kịch chiến vừa kinh dị, chợt lại cười nói:- Ha ha, Vu Thanh Họa ngươi thân là phật tôn Ngự Thú Trai lại tu hành tà đạo cấm pháp, xem ra ngươi là đã sớm sa đọa, cho nên mới bị Phong Phi Vân thừa cơ.Vu Thanh Họa không có giải thích nhiều như thế, trong hai mắt bắn ra hào quang lạnh giá, dáng người như ngọc, yểu điệu động lòng người, tóc dài nhảy múa, chỉ muốn xé nát miệng Tây Môn Túc Đức ra.-------Chương 1129: Tính toán (1)vipvandan.vn :Chương 1129: Tính toán. (1)Phong Phi Vân hiện tại cũng đầy xấu hổ, dù sao chuyện này bị người Sâm La Điện trợ giúp, nhất định sẽ tạo thành tổn hại danh dự với Ngự Thú Trai, tuy hắn không có bao nhiêu hảo cảm với nữ nhân lạnh như băng và cường thế của Vu Thanh Họa, nhưng mà trai chủ Đàn Thanh Tố của Ngự Thú Trai là người không tệ.Cuối cùng ở trong đó cũng có nguyên nhân của hắn mới tạo thành cục diện hiện tại.Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, quyết định nên giúp Vu Thanh Họa nói hai câu hữu ích, nói:- Tây Môn Túc Đức, ngươi không có kiến thức, Vu phật tôn vận dụng là bản thể Hắc Bạch Âm Dươn Tháp, đây chính là do sư tôn Vu phật tôn lấy được trong Đồng Lô Sơn, về phần cái gọi là tà đạo cấm pháp, cũng chỉ là một đám tà đạo lĩnh ngộ thuật pháp tà đạo trên Hắc Bạch Âm Dương Tháp mà thôi.Hai tay Tây Môn Túc Đức nâng Hắc Bạch Âm Dương Tháp lên, lộ ra vẻ cố hết sức, thân thể không ngừng chìm xuống, hắn vẫn cắn răng cười nói:- Hắc Bạch Âm Dương Tháp là bí bảo tuyệt đỉnh, ngay cả chúng ta cũng không biết lai lịch của nó, làm sao ngươi biết rõ rangfnhuw thế, hẳn là...

Là Vu Thanh Họa ở bên gối nói cho ngươi biết sao?- Đại gia mày.Phong Phi Vân cũng căm tức.- Ngươi câm miệng.Vu Thanh Họa giờ phút này rất hận Phong Phi Vân, cảm thấy Phong Phi Vân nói câu nào sai câu đó, hơn nữa làm cho mọi người hiểu lầm càng sâu.Phong Phi Vân kinh ngạc, bà điên này rống ta làm gì, ta đang giải thích giúp ngươi đấy.- Phong Phi Vân bị ngươi tình cũ rống một câu, ngươi không dám nói câu nào cả, thật sự làm mất mặt nam nhân chúng ta...

Khục khục.Tây Môn Túc Đức phun máu tươi, bị Vu Thanh Họa tế Hắc Bạch Âm Dương Tháp trấn chảy máu, nhưng mà hắn vẫn thong dong như cũ, tu vị của hắn cực cao, có lẽ Vu Thanh Họa có thể bằng vào Hắc Bạch Âm Dương Tháp này đánh bại hắn, nhưng tuyệt đối không cách nào giết hắn được.Phong Phi Vân cũng bị làm tức giận, lấy Kình Thiên Côn ra, cười lạnh nói:- Xem ra không tiêu diệt ngươi, trong lòng ngươi rất không dễ chịu.Kình Thiên Côn chính là tam phẩm linh khí đỉnh phong, dưới tứ phẩm linh khí gần như vô địch.Phong Phi Vân tế Kình Thiên Côn ra, một trăm tòa trận pháp liên hoàn bên trong khởi động, hóa thành một cây thần châm cao trăm mét quét qua Tây Môn Túc Đức, hắn đánh bay cả ngọn núi, trong không khí lưu lại một hư ảnh côn ảnh cực lớn.Đối mặt Phong Phi Vân cùng Vu Thanh Họa hai người công kích, Tây Môn Túc Đức bại thật nhanh, trên người vết máu chảy nhiều, nhưng mà hắn không sợ hãi chút nào cả, ngược lại cười nói:- Tốt, gian phu dâm phụ cũng đã liên thủ rồi.Phốc.Vu Thanh Họa tức giận tới nổi thổ huyết tại chỗ.- Tránh ra, không cần ngươi hỗ trợ.Vu Thanh Họa đột nhiên ra tay với Phong Phi Vân, hai tòa bảo tháp áp xuống, bộc phát ra hỏa diễm đen trắng đánh lui Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bay ngược trở về, áo bào run lẩy bẩy, đứng tại chỗ và trong lòng thầm mắng bà điên, bình tâm tĩnh khí mà thấy rõ tình thế, không có tiếp tục ra tay.Lão quái vật như Tây Môn Túc Đức này cáo già tới cực điểm, tự nhiên hiểu được đạo lý họa từ miệng mà ra, sở dĩ hắn nói chuyện không chút đậy miệng như vậy, kỳ thật chính là muốn chọc giận Vu Thanh Họa cùng Phong Phi Vân, mục đích của hắn là vì Kim Tàm Kinh.Phong Phi Vân đã tỉnh táo lại, nhìn rõ mục đích của hắn cho nên không có ra tay.Tây Môn Túc Đức vừa đánh vừa lui, rất nhanh đã rời xa chỗ này, dần dần rời khỏi ánh mắt của mọi người, Vu Thanh Họa dưới cơn thịnh nộ tự nhiên đuổi theo.- Quả nhiên không có hảo ý ah.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua hai tên cự đầu Ám Vực là "Cổ Bát Chỉ" cùng "Kim Thảng", hai người này đứng trong bóng tối nhìn Phong Phi Vân cười cười, sau đó yên lặng không một tiếng động biến mất, bay về phía có âm thanh đại chiến.Bọn chúng đang dụ ta mắc câu, đã như vầy cũng nên tương kế tựu kế.Phong Phi Vân cười hắc hắc một tiếng, sau đó cùng tiểu tà ma đuổi theo.- Ca, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia thật sự mang đứa bé của ngươi sao?Tiểu tà ma tốc độ cực nhanh, có thể đuổi kịp bước chân Phong Phi Vân.- Tiểu hài tử chớ nói lung tung, người ta là phật tôn Ngự Thú Trai, nếu ngươi gọi nàng là tỷ tỷ xinh đẹp, nàng sẽ tức giận đấy.Phong Phi Vân cũng không biết nên giải thích với nàng như thế nào, nha đầu kia tuy đã lớn lên, nhưng mà dường như không biết cái gì gọi là mang em bé, giải thích cho nàng hiểu có khi còn dạy hư nàng.Cường giả tranh đoạt Yêu tộc thần tàng thật sự quá nhiều, Phong Phi Vân cho dù có lòng tin tuyệt đối vào tu vị của bản thân, thực sự không có nghĩ sẽ đi đoạt thức ăn trong miệng cọp, đối mặt với cao thủ như Tà Hoàng và cung chủ Thần Linh Cung kia, chỉ sợ rất nhiều tay không mà về, có thể có được đám linh quả hiếm thấy kia, Phong Phi Vân đã cảm thấy chuyến đi này không tệ, về phần Yêu tộc thần tàng, nếu có thể có được một hai kiện thần bảo thì tốt, nếu như không chiếm được cũng không cần đi liều mạng.Một đường truy đuổi, phát hiện rất nơi đất đá sụp xuống, rất nhiều núi cao đã nứt vỡ, sơn hà bị chém dứt.- Vu Thanh Họa bà điên này thật sự có tài, không hổ là phật tôn.Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán nói một câu.Rất nhanh Phong Phi Vân đã đuổi tới vị trí chiến đấu, cũng không có lập tức ra tay, mà là cùng tiểu tà ma đứng trong nơi âm u, từ xa xa nhìn qua, nơi này cách vị trí xảy ra "Địa phệ thiên" chừng hai ngàn dặm.Thời điểm này ba cự đầu Ám Vực đều ra tay, ba người này là nhân vật lão tổ tà đạo, đều có linh khí tà binh của bản thân, lúc này vây quanh Vu Thanh Họa.Tuy tu vị Vu Thanh Họa cường đại, có thể chiến thắng bất cứ người nào trong số bọn họ, nhưng mà chỉ cần hai người ra tay là có thể đánh bại Vu Thanh Họa, nếu ba người đồng thời ra tay, đủ để trấn áp Vu Thanh Họa.Vu Thanh Họa cũng cảm giác không ổn, biết rõ trúng kế, đánh ra Hắc Bạch Âm Dương Tháp toàn lực phá vòng vây.- Hắc hắc, Vu Thanh Họa, ngươi năm đó xem như thiên chi kiều nữ danh chấn thiên hạ, thay mặt Ngự Thú Trai hành tẩu hồng trần, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, nhưng không nghĩ ngươi cuối cùng lại ăn nằm với yêu ma chi tử, mặt mũi của Ngự Thú Trai bị người ném mắt sạch sẽ rồi.Kim Thảng vận dụng đại kỳ màu vàng, hóa thành thần bộ che phủ bầu trời, phong tỏa đường lui của Vu Thanh Họa.- Ngự Thú Trai tự xưng mình là thánh địa thanh tịnh gì đó, ta xem chẳng bằng nói là hậu cung dâm nhạc của yêu ma chi tử, là nơi dâm loạn.Cổ Bát Chỉ cũng dùng lời lẽ khích bác Vu Thanh Họa.- Ngự Thú Trai đã cũng không nên xưng là phật viện, xưng là kỹ viện thích hợp hơn.- Dù sao Vu Thanh Họa ngươi cũng đã lên giường với Phong Phi Vân, nếu không cũng nên cho ba chúng ta thoải mái đi, ha ha.- Chúng ta cam đoan sẽ yêu thương ngươi hơn tên tiểu tử Phong Phi Vân kia đấy, mấu chốt là chúng ta không biết...

Bội tình bạc nghĩa....Phốc.Đây là lần thứ ba Vu Thanh Họa bị tức thổ huyết.-------Chương 1130: Tính toán (2)vipvandan.vn :Chương 1130: Tính toán. (2)Oanh.Nhân cơ hội này ba tên cự đầu tà đạo sử dụng chiến pháp mạnh nhất, đánh Vu Thanh Họa thành trọng thương, nàng ngã xuống đụn mây, phần lưng bị chém ra một vết máu thạt sâu, phật y vỡ vụn một mảng lớn, áo ngoài cũng nhuộm máu, Hắc Bạch Âm Dương Tháp ảm đạm.Ba tên cự đầu Ám Vực từ trên cao bay xuống, vây khốn Vu Thanh Họa vào giữa, Tây Môn Túc Đức điểm một ngón tay về phía Vu Thanh Họa, giữa ngón tay có một con linh xà màu đen bay ra, nó troi Vu Thanh Họa lại, hắn thong dong cười nói:- Đã sớm nghe nói Vu Thanh Họa Ngự Thú Trai mỹ mạo tuyệt trần, tu vị thông huyền, chỉ tiếc làm việc không được tỉnh táo.- Nữ nhân nha, ngực to không có não, đây là chuyện rất bình thường.Kim Thảng cười nói.- Ngươi...

Các ngươi...Vu Thanh Họa cắn chặt răng, trên người bộc phát kim quang toàn thân, nhưng không cách nào chấn nát con linh xà trên người, ngược lại bị linh xà cắn một ngụm, một nọc độc màu đen chảy vào trong người của nàng.- Đừng nhúc nhích, phật tôn đại nhân, đây chính là tam bộ linh xà nổi danh thiên hạ, nếu ngươi đi ba bước, tính mạng khó bảo toàn.Cổ Bát Chỉ cười nói, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn tìm kiếm khắp nơi, hắn tin tưởng Phong Phi Vân nhất định sẽ đuổi theo, nhưng mà Phong Phi Vân lại chậm chạp không có hiện thân, đây là xảy ra vấn đề, chẳng lẽ hắn tự biết không phải đối thủ của chúng ta, khiếp đảm không ra.Ba tên cự đầu Ám Vực là cáo già, đối phó Vu Thanh Họa kỳ thật chỉ là tiếp theo, mục tiêu thật sự là bắt Phong Phi Vân.Tuy tu vị Vu Thanh Họa cực cao, nhưng mà luận giảo hoạt thì không bằng một phần mười Phong Phi Vân, ba tên cự đầu Ám Vực tự tin có thể làm Vu Thanh Họa mắc lừa, nhưng mà không có nắm chắc bắt được Phong Phi Vân, cho nên mới bắt Vu Thanh Họa, yên lặng chờ Phong Phi Vân mắc câu.- Cho dù tính mạng khó giữ cũng còn tốt hơn rơi vào trong tay các ngươi.Vu Thanh Họa bị thương nặng, lại bị tam bộ linh xà cắn, dung nhan của nàng không còn chút máu, trên trán đầy mồ hôi, hàm răng tuyết trắng đi về phía trước hai bước.- Ngươi cho rằng chết là hết sao, Vu phật tôn xinh đẹp như thế, cho dù biến thành thi thể lạnh như băng, ta tin tưởng cũng sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú.Kim Thảng cười lạnh nói.- Hắc hắc, ta không quan tâm mỹ nhân chết hay mỹ nhân sống, đưa lên giường là như nhau cả.Tây Môn Túc Đức nói ra.- Nếu lột sạch y phục Vu phật tôn, sau đó trên cổng thành thần đô, xem ra đây là chuyện rất vui đấy.Cổ Bát Chỉ nói.Nghe nói như thế, sắc mặt Vu Thanh Họa biến đổi lớn, bờ cắn ra máu tươi.- Các ngươi...

Ám Vực các ngươi thật lớn mật, chẳng lẻ không sợ cường giả Ngự Thú Trai ra tay siêu độ Ám Vực các ngươi sao?Mặc dù nói một câu ngoan thoại, nhưng mà nàng vẫn đứng lại, không dám bước ra bước thứ ba.- Lớn mật, một đám tà ma ngoại đạo cũng dám vô lễ với Vu phật tôn, thật cho rằng Ngự Thú Trai không người.Lúc này một đạo phật quang phi hành tầng trời thấp, chính là một đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai, đầu lĩnh chính là ba phật tôn, ba phật tôn đều đứng trên lưng linh thú, trên người có khí khái thánh khiết.Ba cự đầu Ám Vực nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười lạnh, cũng không có đặt đám phật tôn và đệ tử Ngự Thú Trai vào mắt.- Ha ha, đã sớm nghe nói nữ đệ tử Ngự Thú Trai khuynh thành tuyệt đại, thanh thuần mỹ mạo, hôm nay quả nhiên mở rộng tầm mắt, Kim huynh, Cổ huynh, xem ra chúng ta hôm nay diễm phúc thật sâu a.Tây Môn Túc Đức hoàn toàn không chút che dấu ý dâm của mình.- Lớn mật.Trì Dao nhẹ giọng quát, tế một thanh bạch ngọc kiếm ra, chiến kiếm có chín linh điệp, dáng người ưu mỹ, ngọc ngực no đủ, vòng eo như nhu liễu, đường cong mê người, chém ra một kiếm, kiếm quang dài mười thước.Tây Môn Túc Đức duỗi bàn tay ra, đơn giản bóp nát kiếm quang, nhìn chằm chằm vào Trì Dao cả kinh, nói:- Một đời thiên chi kiều nữ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai mỹ mạo hơn người, dáng người tuyệt sắc và thiên tư hơn người, trở lại Ám Vực, ta muốn ngươi thị tẩm cho ta đầu tiên, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là lớn mật, ha ha ha...Kim Thảng cùng Cổ Bát Chỉ cũng hưng phấn lên, bọn họ tu hành công pháp tà đạo, cũng không bài xích nữ sắc, thậm chí có người đắm chìm vào trong đó, trong Ám Vực có rất nhiều đệ tử mỹ mạo lên giường với bọn họ.Tuy nữ đệ tử Ngự Thú Trai cũng cực kỳ mỹ mạo, đặc biệt là Vu Thanh Họa, Thiện Linh Nhi, Trì Dao càng là tuyệt sắc nhân gian, những nữ đệ tử này thành khiết nhân gian, ba lão ma làm sao bỏ qua cơ hội này cơ chứ.Nếu có thể thu nữ đệ tử Ngự Thú Trai đưa lên giường lớn, đó mới xem như bản lĩnh chân chính.Ba vị lão ma xung phong liều chết lao qua, giống như ba đầu ác lang nhảy vào bầy cưu, không ngừng có nữ đệ tử Ngự Thú Trai bị bắt, phong ấn tu vị.Tuy tu vị ba phật tôn Ngự Thú Trai đều cực kỳ cường đại, nhưng mà không sánh bằng Vu Thanh Họa, rất nhanh đều bại trận, bị ba vị lão ma trấn áp, theo gót Vu Thanh Họa.Đệ tử Ngự Thú Trai toàn quân bị diệt, bị bắt lại.- Nếu không phải linh thú chiến sủng Ngự Thú Trai chúng ta chết trong Đồng Lô Sơn này, tuyệt đối sẽ không bị ba người các ngươi đánh bại.Trì Dao không phục lắm, ngọc dung tái nhợt, trên người có thần văn cấm chế, không cách nào nhúc nhích, ngay cả tự sát cũng không được.Tây Môn Túc Đức cười nói:- Tiểu nha đầu, chúng ta không chỉ dễ dàng đánh bại các ngươi, ngươi sợ rằng còn chưa biết sắp sửa nghênh đón cái gì đâu.- Là cái gì.Trì Dao ngực phập phồng, no đủ mà tròn trịa, lông mày kẽ đen cong lại, diễm lệ động lòng người.Trì Dao thật sự là nữ tử tuyệt mỹ, hơn nữa da thịt trơn bóng, khí chất thanh lệ, thấy Tây Môn Túc Đức nhìn mình chằm chằm.

Nàng cũng khó hiểu, nhưng mà cũng hiểu đây chắc chắn không phải chuyện tốt với nàng, hắn đi tới gần Trì Dao, hít sâu một hơi, mang theo thần sắc mê đắm, nói:- Lần này Ngự Thú Trai có hai mươi mốt người rơi vào trong tay chúng ta, cơ đều là mỹ nhân tuyệt sắc, cũng là nữ tử thanh lệ động lòng người.- Cái màng xử nữ trên người của ngươi, ba lão tổ chúng ta sẽ giúp ngươi xuyên phá nó, chờ sau khi hút khô nguyên âm xử nữ của các ngươi, lại giao cho các trưởng lão Ám Vực đùa bỡn, sau đó là đệ tử tinh anh Ám Vực, thẳng tới khi ngay cả đệ tử này đã chê chán lại giao cho những đệ tử bình thường kia, đối với đệ tử bình thường mà nói, một ngày các ngươi sẽ lên giường mười mấy lần, nhưng lại không thể cho các ngươi chết đi, thẳng tới khi các ngươi biến thành những con chó không có nam nhân không vui, quỳ cầu nam nhân chơi các ngươi, khi đó lại đá các ngươi ra khỏi Ám Vực, đưa tới những kỹ viện tồi tàn nhất...Tây Môn Túc Đức chậm rãi nói ra, ngữ khí bằng phẳng, nhưng mà hắn còn chưa nói xong, Trì Dao cùng các đệ tử Ngự Thú Trai sắc mặt trắng bệch, có mấy đệ tử càng ngất đi, nếu thật sự luân lạc tới mức đó, chỉ sợ còn khổ hơn giết các nàng mười lần.-------Chương 1131: Phong đại thần côn (1)vipvandan.vn :Chương 1131: Phong đại thần côn. (1)Cảnh đêm như bức màn đen, bao phủ một tầng sương mù.Trong sơn lĩnh gió lạnh thổi quét qua các nơi, tiếng gió phần phật, trong bóng tối còn có sinh vật không biết đang hoạt động, sau khi chúng cảm nhận được khí tức của ba lão giả Ám Vực thì lặng lẽ rút đi.Cổ Bát Chỉ đứng trên một khối cự thạch chồng chất màu vàng, hai mắt khép hờ, thần thức triển khai bao trùm ngàn dặm, chợt lại mở to mắt, nói:- Xem ra Phong Phi Vân đã khiếp đảm, sẽ không hiện thân đâu.- Kim Tàm Kinh chưa hẳn nằm trên người hắn, cũng không cần thiết mang tất cả tâm tư đặt lên người của hắn đâu, hắc hắc, ngược lại đám đàn bà Ngự Thú Trai này xem có nên giam giữ tiếp hay không.Tây Môn Túc Đức cười một cách dâm đãng.Cổ Bát Chỉ nói:- Hiện tại còn không phải thời điểm chơi nữ nhân, nơi này cách Yêu tộc thần tàng mở ra chỉ có hai ngàn dặm, rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đan quan sát nhất cử nhất động của chúng ta, Ân, đi, quay về Ám Vực.- Hắc hắc, ra khỏi Đồng Lô Sơn, ta sẽ hảo hảo bắt phật tôn thị tẩm cho ta.Kim Thảng cười nói.Ba cự đầu Ám Vực biết rõ vô vọng đạt được Yêu tộc thần tàng, ý định mang theo một đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai quay trở lại Ám Vực, trong giọng nói tràn ngập dâm dục, lọt vào trong tai một đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai chẳng khác gì ác mộng, bọn họ không ngừng khóc lóc nỉ non, sắc mặt cả đám trắng bệch, ngạo khí như Vu Thanh Họa vào lúc này cũng hối hận.- A Di Đà Phật, lỗi, lỗi.Trong bóng tôi có một thân ảnh đi ra, đạp trên sương khói màu vàng,= ngăn trước mặt ba lão đầu Ám Vực, đây là một nam tử trung niên có chòm râu dê rừng, trong tay của hắn cầm phật chung, ánh mắt sáng ngời hữu thần.Tây Môn Túc Đức tập trung nhìn vào, lập tức nhận ra nam tử trung niên này là ai, chính là tên tán tu đồng hành với Diệp Ti lúc trước, lúc ấy còn dám ra tay với hắn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lạnh lùng nói:- Không muốn chết thì cút ngay!- Tại hạ là đệ tử tục gia phật môn, tên là Vân Phi Thiên, chậc chậc, lại nói ba người khác ngươi, mỗi lần nhìn thấy các đều làm việc ác, đúng là quá đáng giận mà.Nam tử trung niên nhìn qua chúng nữ Ngự Thú Trai bị giam cầm thì trợn mắt lên, đồng tử bắn kim quang, rống lên giống như sư tử hống.Nam tử trung niên này chính là Phong Phi Vân biến thành, sở dĩ dùng thân phận này hiện thân, kỳ thật cũng không có ý khác, chỉ không muốn bị Vu Thanh Họa bà điên mắng thêm vài câu, đương nhiên hắn cũng không phải sợ bị mắng, mà là thật sự không cần phải đi mắng nhau với một nữ nhân.Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.Nghe được có tán tu phật môn đi ngang qua, đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai vui mừng ra mặt, trên đời này đúng là vẫn còn có người tốt, nhưng mà chợt sắc mặt vui vẻ của các nàng biến mất không còn gì nữa, nếu như một cao tăng phật môn xuất hiện ở nơi này, các nàng có lẽ còn có vài phần hy vọng, nhưng mà đối phương chỉ là tán tu, tại sao có thể là đổi thủ của ba cự đầu Ám Vực cơ chứ, cơ bản là đưa mạng mà thôi.- Vân phật hữu, ngươi không phải đối thủ của ba tên tà ma này đâu, kính xin mau mau đào tẩu, nếu như có thể tới Ngự Thú Trai cầu cứu, vậy vạn phần cảm tạ.Vu Thanh Họa mái tóc dài rủ xuống, rối tung toàn thân, sắc mặt thập phần khó chịu nổi, độc tố tam bộ linh xà đã xâm nhập vào kinh mạch, khiến xương quai xanh của nàng biến thành màu đen, làn da có xà vân mờ mờ.Tuy nàng bị thương nhưng mà vẫn đẹp như tranh vẽ, xinh đẹp tuyệt luân, có khí chất lãnh diễm mà kỳ ảo.Phong Phi Vân lời lẽ chính nghĩa, nói:- Không, trừ ma vệ đạo chính là chuyện của phật môn, trước mặt tà ma ngoại đạo làm gì có chuyện lùi bướcĐám nữ tử Ngự Thú Trai lúc này thở dài trong lòng không ngớt, đệ tử tục gia này đúng là chính trực, nhưng mà vì sao đầu óc vô nước như thế, cũng không nhìn tình thế một chút, bên kia là ba lão tổ tà đạo, ngay cả mấy phật tôn cũng bị bắt, tán tu như ngươi thì có thể làm cái gì chứ?Mấy phạt tôn Ngự Thú Trai cũng thở dài một tiếng, chỉ cầu tìm được cơ hội kết thúc tính mạng, không muốn trong sạch bị hủy hoại, đã không cầu có thể tránh được kiếp nạn này, tuy ba vị phật tôn khác lớn tuổi hơn Vu Thanh Họa rất nhiều, nhưng mà có thuật trú nhan cho nên nhìn bộ dáng như chừng ba mươi, cũng cực đẹp, giờ phút này nhíu mày niệm kinh.Ba đại cự đầu Ám Vực đứng lên.Tây Môn Túc Đức đi về phía trước vài bước, hắn không cố kỵ đứng trước mặt Phong Phi Vân, nghiền ngẫm cười nói:- Đệ tử tục gia phật môn đúng không, nhìn ngươi xem như có vài phần gan dạ sáng suốt, không bằng gia nhập Ám Vực của ta, báy ta làm sư, ta có thể cho ngươi lựa chọn ra một nữ nôt rong đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai này, tu phật có ý gì, nên tu phải tu tà đạo.- Thật đúng là tà ma ngoại đạo, ác căn quá sâu, xem đỉnh.Phong Phi Vân bộ dáng ghét ác như thù, trên cánh có hỏa diễm xuất hiện, phật đỉnh bắn ra chung quanh giống như ngọn núi lớn mọc từ dưới đất lên, sức nặng lớn ập xuống, hư không có phật âm vang vọng, một chữ phật xuyên qua thiên địa áp xuống.Đương.Một kích này khí thế vô cùng hung mãnh, mặt đất xuất hiện vết rách kéo dài ra xa xa.Tây Môn Túc Đức cũng kinh ngạc, tán tu này quá đáng sợ, không giống như quả hồng mềm, vội vàng dùng hai tay đón lấy thanh long chung áp qua, bành, một tiếng vang thật lớn, thanh long chung dùng sức nặng to lớn ép thân thể Tây Môn Túc Đức lún xuống đất, bị đánh thối lui liên tục, mỗi một bước đều giẫm nát bùn đất, thời điểm hắn ổn định thân hình thì nửa người đã chìm vào đất, đôi bàn tay vô cùng đau đớn.- Không có sử dụng linh khí, đây chỉ là dựa vào lực lượng thân thể cường đại mà thôi.Đôi tay của Tây Môn Túc Đức giống như sắp đứt gãy, đau đớn đến cực điểm, hắn không dám tin nhìn chằm chằm vào tán tu này.Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Phong Phi Vân còn có thể thắng Thiên Mệnh cửu trọng bình thường, tự nhiên là làm cho Tây Môn Túc Đức giật mình, trong lòng của hắn chấn động thật lớn, chẳng lẽ đây là cao nhân phật môn Thiên Mệnh cửu trọng?Cổ Bát Chỉ cùng Kim Thảng cũng lao tới, bộ dáng như lâm đại địch.Bọn họ cũng chỉ biết thân thể Phong Phi Vân cường đại, chiến lực chân thật vẫn còn kém bọn họ một chút.Hưng phấn nhất đương nhiên là đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai, đôi mắt dễ thương lập lòe, tất cả đều sinh ra hy vọng, giống như phật đà hàng lâm hàng ma, tràn ngập vẻ sùng bái, chỉ dựa vào thân thể đã đánh lui lão ma tà đạo như Tây Môn Túc Đức, đây nhất định là cao nhân phật môn rồi.Hôm nay có chuyển cơ.- Rốt cuộc ngươi là người phương nào?Tây Môn Túc Đức không tin nổi nhìn qua tán tu phật môn trung niên trước mặt.- Hừ, một đám tà ma làm nhiều việc ác, hôm nay ta sẽ siêu độ các ngươi.Phong Phi Vân buông thanh long chung ra, xếp bằng trên đỉnh phật chung, trên người bắn ra tinh quang phật đà tinh thuần nhất, giống như có thánh phật hàng lâm, trên đỉnh đầu có một đạo phật hoàn kim săc bắn ra.-------Chương 1132: Phong đại thần côn (2)vipvandan.vn :Chương 1132: Phong đại thần côn. (2)Ba cự đầu Ám Vực cũng là đại nhân vật nhìn thấy các mặt xã hội, nhưng mà chưa từng nhìn thấy người nào tu luyện phật lực tinh thuần tới mức này, phật quang giống như hóa thành tịnh thủy.Phật quang hóa thành màn nước màu vàng chảy xuống, không ngừng chiếu vào đại địa ở đây, trên mặt đất có nhiều đóa phật liên nở rộ, giữa không trung còn có mưa màu vàng rơi xuống, cả không gian đều có phật âm tụng niệm.- Mưu mật, mưu ùm...ụm bò....ò..., mưu la...Phật âm không dứt.Hai mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, hai đạo kim sắc thần hoa xuất hiện, hắn duỗi một ngón tay chỉ vào Tây Môn Túc Đức, lại nói một chữ "Chết."

Bành.Thân thể Tây Môn Túc Đức trực tiếp nứt vỡ, không hề có ngăn cản gì cả, huyết nhục hóa thành từng đoàn từng, xương cốt vỡ ra, sau đó bị phật quang màu vàng tinh lọc, hóa thành tro bụi.Tất cả mọi người cả kinh nói không ra lời, đây là dạng tu vị gì, chỉ cần điểm ngón tay là giết người, lực lượng không nhìn thấy kia lập tức trấn giết lão tổ tà đạo như Tây Môn Túc Đức, thi cốt không còn, huyết nhục thiêu đốt.Đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai lúc này cả kinh tột đỉnh, Trì Dao cùng Thiện Linh Nhi thiên chi kiều nữ đôi mắt đầy gợn sóng, môi son khẻ nhếch, các nàng dùng ánh mắt kính sợ nhìn qua phật đà trên không trung, trên mặt lộ vẻ sùng kính, thật sự là cao nhân phật môn, tu vị phật hiệu cao không thể chạm, loại cường giả cấp bậc này đúng là quá khủng khiếp.Đôi mắt tiểu tà ma trốn trong bóng tối lóe sáng, nhìn qua Phong Phi Vân giả vờ giả vịt xếp bằng trên phật chung, nàng muốn cười ra tiếng, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy, một nam tử đứng sau lưng hư ảnh phật đà sắc mặt đầy ưu thương tịch mịch, đúng là Phong Si.Hai mắt Phong Si trống rỗng, hắn đứng thẳng, thân thể cứng ngắc, trên vai có con mèo nhỏ, con mèo nhỏ này đang chỉ huy hắn công kích.Ra tay đánh chết Tây Môn Túc Đức cũng không phải là Phong Phi Vân, mà là Phong Si, Phong Phi Vân chỉ dùng phật khí tinh thuần khổng lồ che dấu thi khí trên người Phong Si tỏa ra, bằng không hắn không có khả năng tùy tiện điểm một ngón tay liền giết chết Tây Môn Túc Đức, chỉ có Phong Si mới có lực lượng cường đại như thế.Có thanh long chung khổng lồ chống đỡ, Ngự Thú Trai cùng ba cự đầu Ám Vực tự nhiên không nhìn thấy người đứng sau lưng phật đà khổng lồ.Cổ Bát Chỉ cùng Kim Thảng bị dọa hỏng, cho rằng Phong Phi Vân tu vị cường đại tới mức này, tiện tay một ngón tay cũng có thể giết Tây Môn Túc Đức, cường giả cấp bậc này khoongphair bọn họ có thể chống cự.Hôm nay rốt cuộc chọc phải nhân vật gì thế này, chẳng lẽ là một chân nhân hay sao?- Các hạ tu vị cường đại, chúng ta nhận thua, ngày sau sẽ không gặp lại.Cổ Bát Chỉ cùng Kim Thảng liếc nhau, sau đó hóa thành hai đạo hào quang bỏ chạy thật nhanh.Phong Phi Vân giống như một thần côn ngồi xếp bằng trên đỉnh phật chung, trong miệng tụng niệm phật âm khó hiểu, lần nữa duỗi ngón tay ra điểm vào hư không, nói:- Chết.Phốc.Trên bầu trời đêm, Cổ Bát Chỉ kêu to thảm thiết rơi xuống đất, thân thể bị chém thành hai đoạn, giống như hai đạo hỏa cầu rơi xuống đất.Kim Thảng bị dọa mặt như màu đất, tán tu này quá mạnh mẽ rồi, cho dù là vực chủ có ra tay cũng không phải đối thủ của hắn, trong thiên hạ khi nào xuất hiện nhân vật hung hãn như thế chứ?Đúng lúc này ngón tay Phong Phi Vân điểm qua hướng Kim Thảng đang bỏ chạy thục mạng, lại nói một câu:- Chết.Kim Thảng cảm thụ vô cùng rõ ràng, công kích này không phải là phật lực, mà là lực lượng âm hàn tới băng giá, cái này...

Đây tuyệt đối không phải là lực lượng của tán tu.Đáng tiếc hắn phát hiện việc này đã muộn rồi, đầu lâu bị lực lượng âm hàn này nghiền nát, rơi từ trên cao xuống, hắn đã chạy đi mấy trăm dặm nhưng không thoát được chữ "Chết".Đám nữ đệ tử Ngự Thú Trai cũng chấn kinh không nói ra lời, tiện tay điểm ra ba chỉ đã giết ba lão tổ tà đạo, nếu truyền tin tức này ra ngoài sẽ sinh ra sóng to gió lớn, thật sự quá đáng sợ, có thể diệt hơn phân nửa chiến lực cao cấp nhất của Ám Vực.Phong Phi Vân ra tay cởi bỏ phong ấn cho những đệ tử Ngự Thú Trai kia, vãn vãn ống tay áo, trên người mang theo phong phạm cao nhân, nói:- Đồng Lô Sơn là nơi hiểm ác chân chính, các vị phật hữu vẫn nên rời đi mau đi.- Tiền bối, cầu ngươi ra tay cứu phật tôn, nàng không chỉ bị ba lão tà ma kia đánh trọng thương, còn trúng độc tam bộ linh xà, sợ là...

Không thể quay về Ngự Thú Trai.Trì Dao cầu khẩn một câu, hai con ngươi đỏ lên, trực tiếp quỳ trước mặt Phong Phi Vân.Những nữ đệ tử khác cũng quỳ xuống đất, đám nữ tử rụt rè không ngừng cầu khẩn, các nàng cảm thấy vị tiền bối cao nhân này có thể cứu phật tôn.Phong Phi Vân không thể làm gì, cũng không có khả năng để cho các nữ tử này quỳ mãi trên mặt đất, đây thật sự là quá không có phong độ.Dưới sự dẫn dắt của Trì Dao cùng Thiện Linh Nhi đi tới trước mặt Vu Thanh Họa, nàng bình nằm trên mặt đất, có một phật tôn tu vị cường đại cứu nàng, nhưng mà không có bao nhiêu hiệu quả, độc rắn không ngừng khuếch tán trong thân thể Vu Thanh Họa, đôi gò má tuyệt sắc biến thành màu than chì, hai con ngươi ảm đạm, cái cổ nhỏ tuyết trắng bây giờ đã nhiều ra mấy đường vân màu xanh đen, đặc biệt là xương quai xanh có dấu răn tam bộ linh xà cắn đã bắt đầu thối rữa, người nào nhìn qua cũng giật mình.- Tam bộ linh xà đã thôn phệ quá nhiều độc vật, độc tính thập phần cường đại, gần như không thể tìm hiểu.Một phật tôn Ngự Thú Trai tinh thông y thuật nói ra, nhưng mà giờ phút này vẫn thúc thủ vô sách, bất luận đan dược gì cũng không thể áp chế độc của tam bộ linh xà, ngay cả nàng cũng suýt bị độc phản phệ.Đệ tử Ngự Thú Trai đều lâm vào trầm mặc, vốn chỉ là lịch lãm rèn luyện, lại không ngờ thế giới bên ngoài hung hiểm như thế, nếu không phải có một vị cao nhân phật môn cường đại cứu giúp, sau đó quả thật không thể tưởng tượng.- Tiền bối, cầu ngươi cứu phật tôn.Trì Dao mặc phật y màu trắng, thân không nhiễm hạt bụi, ngày xưa lãnh ngọc thì bây giờ mang theo vẻ sùng kính cầu xin Phong Phi Vân.Vu Thanh Họa tu vị cực cao, hơn nữa cũng tu luyện Kim Tàm Kinh, có thể nói bách độc bất xâm, nhưng vẫn bị độc dược ăn mòn, cho dù Phong Phi Vân dùng kim tằm phật khí bản thân ngưng tụ ra phật đan, cũng chưa chắc có thể cứu nàng.Nói thực ra Vu Thanh Họa cho dù có thời điểm cố chấp và lãnh ngạo, hơn nữa nhìn hắn không vừa mắt, nhưng mà Phong Phi cũng chỉ không thích nàng mà thôi, chưa nói tới ác cảm, nói cho cùng là hắn thiếu nợ nhân tình của Ngự Thú Trai, nếu có thể cứu nàng một mạng, hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn.Phong Phi Vân vẫn đang do dự thì nghe Vu Thanh Họa nói:- Khục khục...

Đa tạ tiền bối ra tay đánh gục ba tà đạo Ám Vực cứu đệ tử Ngự Thú Trai ra khỏi biển lửa...-------Chương 1133: Phong đại ma đầuvipvandan.vn :Chương 1133: Phong đại ma đầu.Tuy Vu Thanh Họa sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn lãnh ngạo như trước, cao ngạo như thiên nga, nói:- Nhưng mà...

Thương thế của ta, ta hiểu rõ nhất, thiên hạ khó giải...

Rất khó sống quá một giờ, khục khục... không cần tiêu hao tâm trí của tiền bối, chỉ là...

Chỉ là còn có chuyệ cần nhờ tiền bối, kính xin tiền bối...

Cho dù như thế nào cũng phải đáp ứng...Bàn tay ngọc của Vu Thanh Họa hết sức nhỏ giống như thiếu nữ vậy, nó lúc này lạnh như băng, nắm chặc cổ tay Phong Phi Vân, hiển nhiên hiện tại nàng đã mang hết sức lực, chuyện mà nàng nói cực kfy trọng yếu.Đám đệ tử trẻ tuổi Ngự Thú Trai con mắt đỏ bừng, có người che miệng khóc nức nở.Ánh mắt Phong Phi Vân thâm thúy, rất có phong phạ cao nhân, duỗi bàn tay ra vỗ bàn tay mềm mại của Vu Thanh Họa, chăm chú nghe nàng nói:- Phật tôn cứ nói đừng ngại, chỉ cần tại hạ làm được sẽ đáp ứng.Ánh mắt Vu Thanh Họa sáng ngời giống như thần quang tao sáng, cắn chặt bờ môi, nói:- Trong Đồng Lô Sơn...

Còn có một ma đầu còn tà ác hơn ba ma đầu Ám Vực gấp mười lần, nguy hại thiên hạ, tàn sát chúng sinh, càng...

Càng hủy trong sạch của ta, hủy danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai, khẩn cầu tiền bối...

Cho dù thế nào cũng phải lấy mạng của hắn...Phong Phi Vân ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác không ổn, nói:- Ma đầu kia là...- Yêu ma chi tử, Phong...

Phong Phi Vân...Vu Thanh Họa cắn chặt hàm răng, mỗi một đều cố lấy hết sức nói ra."..."

Phong Phi Vân cũng cắn chặc hàm răng, Vu Thanh Họa bà điên này hận ý với hắn không nhỏ a, sắp chết đến nơi rõ ràng còn không quên giết hắn, hắn thật sự đáng hận như vậy sao?- Cái này...

Cái này...

Vẫn nên do ngươi xử lý đi.Phong Phi Vân vuốt áo bào, sờ chòm râu, nghiêm mặt nói:- Trai chủ Đàn Thanh Tố của Ngự Thú Trai từng có ân huệ với ta, lão phu thiếu nợ nàng một nhân tình, lần này ra tay cứu Vu phật tôn một lần, xem như trả nhân tình, đương nhiên lão phu cũng không có nắm chắc tuyệt đối, nếu không thể cứu chữa cũng không nên trách ta.Phong Phi Vân lấy một viên phật đan màu vàng ra, sáng chói như sao trời, có chín đạo đan vân hiện ra, nó lớn chừng nắm tay, đưa cho Trì Dao, bảo Vu Thanh Họa ăn vào.Vu Thanh Họa ăn phật đan, phật đan tỏa ra kim tàm phật khí vô cùng tinh thuần, kim tàm phật khí trong người của nàng hỗn tạp đã phát sinh cộng minh, bộc phát hiệu quả vượt qua người ta dự đoán, ngoại thương trên người của nàng khép lại, ngay cả độc của tam bộ linh xà cũng bị áp chế.Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, lại giúp Vu Thanh Họa tu luyện Kim Tàm Kinh phát sinh thoát biến, kim tàm phật khí trong người trở nên tinh thuần hơn.- Là kim tàm phật khí, chẳng lẽ...

Kim Tàm Kinh thực xuất thế, cũng không có rơi vào trong tay Phong Phi Vân, mà là rơi vào trong tiền bối này?Vu Thanh Họa khống chế độc rắn xong, liền lập tức phát hiện trong phật đan màu vàng kia bao phủ kim tàm phật khí chính tông, nhưng mà nàng lại không có nói ra, dù sao người ta đã ra tay cứu nàng, nàng xem như thiếu hắn một ân tình to lớn.Hơn nữa Kim Tàm Kinh rơi vào trong tay cao thủ phật môn tâm tính đoan chính, tu vị cao cường, ghét ác như thù cũng là chuyện tốt.Tuy Vu Thanh Họa lạnh lẽo ngạo nhân, nhưng mà tâm địa không xấu, trừ không vừa mắt Phong Phi Vân thì nàng không ghét ai cả.Phong Phi Vân lại lấy Xích Diệp Linh quả năm ngàn năm ra, tróc ra vài giọt bảo dịch từ linh quả, những bảo dịch này có hiệu quả giải độc.Dùng bảo dịch năm ngàn năm cứu một người sắp chết, Phong Phi Vân cảm giác, cảm thấy rất không giá trị, cũng thập phần đau đớn, nhưng mà cuối cùng vẫn cho Vu Thanh Họa ăn vào.Chính mình thiếu nợ ân tình của Ngự Thú Trai xem như trả hết, về sau không ai nợ ai cả.Trước khi Vu Thanh Họa tỉnh lại, Phong Phi Vân liền cáo từ với ba phật tôn của Ngự Thú Trai, không để ý tới các đệ tử giữ lại, hắn nhanh chóng chạy đi, dù sao Vu Thanh Họa cũng tu luyện Kim Tàm Kinh, nàng hiện tại khẳng định đã biết rõ Kim Tàm Kinh chính thức trong tay của hắn, nếu để cho nàng tỉnh lại thì có trời mới biết nàng có trở mặt hay không.Xích Diệp Linh quả có thể giải thiên hạ kỳ độc, tuy chỉ là vài giọt nhưng mà dùng giải độc tam bộ linh xà là dư xài, độc tố trong người Vu Thanh Họa bị bức ra nhanh chóng, làn da màu xanh đen khôi phục bình thường, trên da thịt có hào quang lưu động, giống như ôn ngọc tạo thành.- Tiền bối không hổ là tiền bối, dùng bảo dịch linh quả như thế cứu người, rèn luyện ra một quả kim tầm phật đan cứu người, ta cảm giác tu vị lại sắp đột phá.Vu Thanh Họa tự nhiên đã thanh tỉnh, có thể được đệ tử chung quanh đàm luận, nhưng mà nàng vẫn tu luyện như cũ, triệt để luyện hóa kim tàm phật khí và bảo dịch Xích Diệp Linh Quả, dùng nó đột phá tu vị.Đồng thời trong nội tâm của nàng càng bội phục tiền bối cao nhân kia.Trì Dao đứng sau lưng Vu Thanh Họa, hộ pháp cho nàng, cùng Thiện Linh Nhi trò chuyện với nhau, nói:- Lúc nãy nếu không có Vân tiền bối ra tay, sợ là chúng sẽ tao ngộ tai nạn thê thảm, tu luyện giới đúng là quá hung ác.Thiện Linh Nhi áo trắng như tuyết, con mắt linh hoạt mang theo hào quang, nói:- Phong Phi Vân từng nói chúng ta đều quá ngây thơ, không biết thế gian hung hiểm, không biết nhân tâm hiểm ác, vốn ta còn không tin, lúc này xem như hiểu ra, trở lại Ngự Thú Trai ta sẽ dốc lòng tu luyện, không đạt cự phách ta sẽ không đi ra nữa.- Cao nhân đắc đạo như Vna tiền bối, mới thật sự là nhân vật thần thánh, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại tiền bối, muốn học tập phật môn thánh pháp của hắn a.Trì Dao thầm nghĩ, có cảm giác thanh lệ thoát tục, đột nhiên nhíu mày, nói:- Ta nhớ tới một chuyện, trai chủ chưa từng ra khỏi Ngự Thú Trai, càng không bước ra hồng trần, Ngự Thú Trai cũng không cho nam tử tiến vào, Vân tiền bối vì sao thiếu nợ nhân tình của trai chủ?Trì Dao nhíu mày suy tư.- Chẳng lẽ tiền bối tính sai.Thiện Linh Nhi cũng cảm thấy không đúng.- Lúc ấy tiền bối điểm danh nói trai chủ Đàn Thanh Tố, có thể nhớ rõ tên của trai chủ rõ ràng như vậy, không có khả năng tính sai.Trì Dao nhíu mày suy tư.Phốc.Vu Thanh Họa đang ngồi xếp bằng đã phun máu tươi, Trì Dao cùng Thiện Linh Nhi đàm luận nàng tự nhiên là nghe được rõ ràng, trong mắt đầy hàn quang, ngẩng đầu lên nhìn qua màn đêm, quát:- Phong Phi Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Đương nhiên có nam nhân tiến vào Ngự Thú Trai, ví dụ như...

Phong Phi Vân.Nói xong câu này, Vu Thanh Họa liền đứng lên, dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, hóa thành một đạo bóng dáng thướt tha bay lên không trung, đuổi theo về phía Phong Phi Vân.Thiện Linh Nhi cùng Trì Dao đều kinh ngạc không thôi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đồng thời liếc nhau, trong mắt rung động thật sâu, hẳn là...

Vân tiền bối, chính là Phong Phi Vân.Cái này...- Đồng La Sơn không thể ở lâu, các ngươi nên về Ngự Thú Trai, không cần chờ ta, chờ lúc ta lấy được đầu trên cổ ma đầu Phong Phi Vân kia...Giọng của Vu Thanh Họa truyền ra chung quanh, giọng nói càng ngày càng thấp, giống như hóa thành cơn gió nhẹ tiêu tán đi.-------Chương 1134: Đôi mắt như nhật nguyệt (1)vipvandan.vn :Chương 1134: Đôi mắt như nhật nguyệt. (1)Phong Phi Vân biến thành bộ dáng vốn có của mình, anh tuấn không bị trói buộc, trên mặt mang theo nụ cười tà dị, xuyên thẳng qua rừng rậm sóng vai với tiểu tà ma, hai người dường như đang nói cái gì, thỉnh thoảng còn có tiếng cười cởi mở.- Vu Thanh Họa lần này chắc chắn thiếu ta một nhân tình rồi.- Tại sao ca ca lại cứu nàng, nàng dường như rất hận ngươi, chẳng lẽ ca ca thật sự bội tình bạc nghĩa?- Ngươi mới bao lớn, ngươi biết cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa...Ầm ầm.Đúng lúc này hai người cũng ngưng cười, toàn thân nổi da gà, hàn khí tiến thẳng vào lưng của cả hai, có thể nghe được tiếng thần lôi nổ vang từ tận chân trời, tiếng nổ càng vàng thì hai người càng không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Chỉ thấy trên bầu trời có ba đạo thân ảnh bay qua, thần dương chói mắt, mỗi một đạo ánh sáng là một loại pháp tắc khác nhau, dẫn động một loại thiên đạo quy tắc, trên người bọn họ tỏa ra khí tức vô cùng khổng lồ, làm cho tất cả sinh linh trên mặt đất phát run lên.Phong Phi Vân và tiểu tà ma cảm nhận được áp lực cực kỳ khổng lồ, giống như có mười tòa núi lớn áp lên thân thể, sắc mặt biến đổi đột ngột, toàn thân không ngừng nhúc nhích, nếu không phải tu vị bọn họ cực kỳ cường đại, chỉ sợ hiện tại đã nằm rạp trên mặt đất.Ba đạo nhân ảnh nhanh chóng lao xuống bầu trời, trong lúc nhất thời tinh không ảm đạm, cả không gian vô cùng áp lực giống như ba tôn thần linh đang mượn đường đi, lưu lại ba đạo quỹ tích bất diệt.- Lực lượng thật cường đại.Tiểu tà ma mệt mỏi thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa, cả thân thể mềm mại áp lên người Phong Phi Vân, cánh tay ngọc ôm lấy cổ Phong Phi Vân, nàng tựa vào ngực của hắn, dù sao tu vị của nàng còn kém Phong Phi Vân một bậc, thân thể càng không mạnh như Phong Phi Vân, giờ phút này toàn thân không có chút lực lượng nào.Phong Phi Vân chau mày nhìn qua ba đạo hào quang biến mất trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ chỉ bị ba khí tức bá đạo kia đã áp toàn thân hắn không thể động đậy, tu vị của ba người này cao tới mức dọa người.- Xem ra ba đạo khí tức khổng lồ vừa rồi chính là cung chủ Thần Linh Cung, Tà Hoàng, Thiên Vu thần nữ, cũng chỉ có ba người này mới có thể cường đại tới mức như thế.Ba người này đều là tồn tại vô địch hiện thời, bình thường xuất hiện một người đã đủ làm thiên hạ chấn động, cho nên chưởng giáo tiên môn, gia chủ gia tộc phải triều bái, giờ phút này ba người lại đồng thời xuất hiện đã làm cho nhiều người chấn kinh.Rất hiển nhiên bọn họ đang chuẩn bị tỷ thí tốc độ, tu vị của bản thân, cũng chính bởi vì như thế mới có thể tỏa ra khí tức cường đại như vừa rồi, bằng không dùng tu vị cao thâm mạt trắc của bọn họ hoàn toàn có thể thu liếm khí tức trong vô hình.Nhưng mà không biết bọn họ ai mạnh hơn ai.- Xem ra địa phệ thiên đã chấm dứt, Yêu tộc thần tàng xuất thế.Phong Phi Vân bay lên trời cao, đứng trong đám mây nhìn ra xa xa, nhìn thấy sơn mạch xa xa có hai đạo ánh sáng sáng ngời lóe lên, chúng lao ra từ bên trong địa phệ thiên, hào quang này sáng ngời tới mức khiến người ta không thể mở mắt ra được, nó giống như mặt trời, lại giống như mặt trăng chiếu sáng bầu trời kia.Bởi vì địa phệ thiên cho nên bầu trời thôn phệ vết nứt không gian, cũng chính bởi vì như thế, Phong Phi Vân mới có thể lên trên đám mây mà không sợ vết nứt không gian làm trọng thương.Rất nhiều tu sĩ đứng trên đỉnh sơn mạch, nhưng mà không có ai ra tay đầu tiên, dù sao Yêu tộc thần tàng tràn ngập vô số hung hiểm không biết, trước khi tình huống bên trong rõ ràng, ai cũng không dám xông vào trong đầu tiên.Nhưng mà mặt trời và mặt trăng lơ lửng trên không trung lại rất hấp dẫn người ta chú ý tới, đây tuyệt đối là hai kiện cửa quý tuyệt thế, là trấn thế sát binh.Mặt trời có đường kính dài ba mươi dặm, lơ lửng trên không trung, phía trên có thần hỏa thiêu đốt, đường vân đan vào nhau giống như bếp lò ở trên cao, nhiệt độ khủng khiếp của nó làm cho hàn băng ở đây tan chảy, mặt đất lúc này bốc cháy cuồn cuộn.Mặt trăng kia cũng có đường kính dài ba mươi dặm, thấy không rõ nó do chất liệu gì tạo ra, chỉ có thể nhìn thấy đây là kim loại màu xanh sáng bóng, điêu khắc vô số đồ văn, bộc phát khí lạnh vô cùng, đóng băng cả sơn mạch bên kia.Hai chủng nhiệt độ ấm lạnh lơ lửng trên không trung, bầu trời lập tức hóa thành màu đỏ giống như hỏa diễm, bầu trời bên kia hóa thành bầu trời xanh lam giống như ngọc bích, chúng tỏa ra khí tức trái ngược với nhau.Chúng tu sĩ rút lui ra xa xa, cảm nhận được thần uy trong mặt trời và mặt trăng thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.Vào lúc này có một lão giả đã không nhịn được, lão giả này tu vị tinh thâm, tóc dài tuyết trắng, người mặc quẻ bào, có cảm giác đạo vận kinh người, tế một khối xích đồng đại ấn lơ lửng trên đỉnh đầu, muốn dùng thứ này thủ hộ thân thể và đi hái bảo vật.Rầm rầm.Thân thể của hắn còn chưa tới gần mặt trăng đã bị một đạo hàn khí xâm nhập, thân thể hóa thành băng tinh, ngay cả xích đồng đại ấn hắn tế ra cũng đóng băng, nó rơi từ trên cao xuống và vỡ vụn.Cũng có một cường guiar khác đi hái mặt trời, kết quả lại bị thiêu đốt, hắn như bó đuốc kêu gào thảm thiết, cuối cùng tiếng kêu càng lúc càng thấp, hóa thành tro bụi màu xám.Chúng tu sĩ đều bị hù sợ, không dám tiến lên nữa một bước, mặt trời và mặt trăng này quá đáng sợ, đây là hai kiện bảo vật độc nhất vô nhị.- Một đám vô tri, đây chính là hai mắt đại yêu biến thành, một cái liếc ngang cũng đủ giết chân nhân, các ngươi còn dám đi đụng vào.Một giọng nói uy nghiêm vang vọng chung quanh, chấn đắc toàn trường nghẹn ngào, ngay cả cự phách cũng cảm thấy màng tai của mình đau đớn.Hai mắt đại yêu hóa thành nhật nguyệt.Ngay cả một con mắt đã biến lớn tới ba mươi dặm, vậy bản thể của nó đáng sợ cỡ nào, dài mấy ngàn dặm, cao mấy ngàn dặm.- Thật sự là hai mắt đại yêu.Phong Phi Vân nhìn qua xa xa, trong con mắt có hỏa diễm thiêu đốt, lầm bầm lầu bầu nói ra, trong lòng có vài phần kinh ngạc, hai mắt của đại yêu này còn cường đại hơn khối phượng hoàng nhãn cốt kia của hắn rất nhiều.Di tích này nằm trên Thần Tấn vương triều thì quá đáng sợ, nơi xa xôi như thế này còn có đại yêu như thế, con mắt có thể hóa thành mặt trời và mặt trăng, làm cho Phong Phi Vân cảm giác bị chấn nhiếp nhưng cũng rất quen thuộc, thậm chí có vài phần ôn hòa, có cảm giác quen thuộc nói không nên lời.Tại sao có thể kỳ diệu như thế.Phong Phi Vân nhìn qua mặt trời và mặt trăng này một hồi, yêu ma chi huyết lần này khởi động, máu trong người của hắn sôi trào, tiếng long ngâm dường như bị kích thích cực lớn.Nhưng mà đã khác với lúc trước, Phong Phi Vân không có mất đi lý trí, kim tàm phật khí trong người cũng chạy trong huyết mạch, tuần hoàn trong thân thể, thủ hộ đại não linh đài của Phong Phi Vân, bản tâm cũng không loạn nửa phần.-------Chương 1135: Đôi mắt như nhật nguyệt (2)vipvandan.vn :Chương 1135: Đôi mắt như nhật nguyệt. (2)Sau khi tu luyện kim tàm phật khí, Phong Phi Vân có thể triệt để thoát khỏi uy hiếp của yêu ma chi huyết, cho dù tương lai yêu ma chi huyết thức tỉnh và hóa thành yêu ma, Phong Phi Vân sẽ không thần trí đại loạn như trước, có thể bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.Thân là ma thân, linh hồn thành phật.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao hào quang của mặt trời và mặt trăng kia lại tiến vào trong thân thể của ta, yêu ma chi huyết trong người của ta không ngừng thức tỉnh, không ngừng trở nên cường đại hơn.- Ca, ngươi sao thế?Tiểu tà ma duỗi hai đầu ngón tay giật nhẹ tóc sau lưng Phong Phi Vân, cân thận chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy lo lắng.- Hộ pháp giúp ta!Phong Phi Vân lập tức bay xuống đám mây thấp, tìm kiếm một đỉnh núi nhỏ, tắm rửa tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, hắn cũng bắt đầu tu luyện.- Ca, rốt cuộc ngươi sao thế?Tiểu tà ma không rõ ràng cho lắm, khẩn trương đứng trên núi nhỏ, vây quanh Phong Phi Vân mấy vòng, khi thì không nhịn được sờ sờ cái cằm Phong Phi Vân, khi thì bóp mũi của hắn, cuối cùng là kiếm một cọng cỏ chọc lỗ tai Phong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân không có phản ứng, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, giống như hóa thành tượng đá.Cuối cùng tiểu tà ma suy đoán Phong Phi Vân đã sắp đột phá, vì vậy giảm hứng thú đi nhiều, nàng ngồi trên tảng đá nhỏ, ôm đạm đạm và vuốt tai đạm đạm.Oanh!Nơi xa xa bộc phát âm thanh thanh kinh thiên động địa, giống như có cường giả tuyệt thế ra tay, tuy ở cách mấy ngàn dặm, mặt đất sinh ra từng khe hở, có thể thấy được người ra tay tu vị đáng sợ cỡ nào.Tiểu tà ma hưng phấn đứng lên, muốn chạy qua xem một hồi, nhưng nhìn thấy ca ca đang ngồi tu luyện, lại kiềm chế hiếu kỳ trong lòng, tiếp tục ngồi trên tảng đá hộ pháp cho Phong Phi Vân!Ầm ầm!Cách đó mấy ngàn dặm bộc phát đại chiến kinh thiên, có vô số cự thạch tung bay, có chút rơi xuống, nhưng mà bên này lại bị tiểu tà ma ngăn cản đi.- Ca ca thật là, sớm không đột phá, muộn không đột phá, hết lần này tới lần khác làm hai ta không thể đi đào Yêu tộc thần tàng, ồ, đạm đạm, nếu không ngươi ở đây hộ pháp cho ca ca, ta đi đào Yêu tộc thần tàng, đào cho ngươi trái cây bảo bối ăn.Tiểu tà ma nhắc hai chân trước đạm đạm lên, cho nó đứng thẳng, giống như đang thương thảo với nó.- Meo meo!Đạm đạm mềm nhũn kêu hai tiếng, sau đó khép mắt lại, hai chân mềm nhũn co quắp trên mặt đất, không có nhúc nhích.Tiểu tà ma tức giận, nhẹ nhàng đá bụng to của nó hai cái, ngây thơ nói:- Con mèo chết tiệt, vừa bảo ngươi làm việc thì ngươi giả chết!Cái đuôi của đạm đạm vẫn động đậy, nhưng mà không có mở mắt, gục tại chỗ, chổng vó lên trời.Hai ngày sau tiểu tà ma đang ngủ gà ngủ gật, đôi mắt híp lại thành đường thẳng, chợt cảm giác có gió lớn ập tới, tóc dài của nàng mất trật tự, thân thể mềm mại suýt nữa bị thổi ay, đạm đạm giả trên chết đất hai ngày cũng bò dậy, hai mắt mở to, vô cùng có tinh thần.Một người một mèo chạy trốn thục mạng, né ra xa xa.Cơn gió lớn từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, dùng thân thể Phong Phi Vân làm trung tâm hóa thành vòng xoáy vô tận, có vô số linh khí tuôn ra, thân thể của hắn như động không đáy, không cách nào nhét đầy.Vòng xoáy mở rộng ra chung quanh thật nhanh, lực lượng càng ngày càng mạnh mẽ.Mặt đất chung quanh đầy loạn thạch, bùn đất, cây cối, cỏ cây, cành khô, dị thú và mọi thứ bị hút qua, các đồ vật chồng chất mấy trăm thước, triệt để chôn vùi thân thể của hắn.Oanh|!Bỗng nhiên bên trong có tiếng nổ lớn, một đạo ánh sáng từ bên trong bán thẳng ra ngoài, chấn vỡ đồ vật linh tinh cao mấy trăm thước chồng chất chung quanh, hóa thành từng đám bột mịn.Sau khi tất cả cát bụi biến mất, núi nhỏ hóa thành đất bằng, từng đạo kim quang nội liễm giống như con rắn nhỏ bay vào trong người Phong Phi Vân, sau đó đứng lên, run lẩy bẩy lấy quần áo dính đầy cát, đôi mắt sáng ngời hữu thần, nói:- Thiên Mệnh thất trọng quả nhiên khác biệt, nhìn rõ ràng thiên đạo quy tắc.Sau khi đạt tới Thiên Mệnh thát trọng thì thiên địa đã trở nên khác biệt, giơ tay nhác chân có đạo vận nói không nên lời, giống như xuyên thấu qua tất cả quy tắc.- Tiểu Khanh Khanh, tổng cộng đi qua vài ngày.Phong Phi Vân nhìn qua tiểu tà ma xa xa, mặt đỏ lên, nói:- Ca...

Ca...

Đồng tử của ngươi...Phong Phi Vân có yêu ma chi huyết thức tỉnh triệt để, đồng tử hóa thành màu đỏ nhạt, nhưng cũng khong có huyết hồng dữ tợn, mà là giống như ngọc thô chưa mài dũa, có tà tính mị lực nói không thành lời.Đây là con mắt yêu dị, có lực hấp dẫn lớn với nữ tử.Cộng thêm Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, đeo phật khí thành khiết trên người, ánh mắt cơ trí mà linh hoạt, không chỉ không để nữ tử phản cảm, ngược lại còn mang theo khí chất thần thánh và hấp dẫn, kìm lòng không được muốn dựa sát vào hắn.Đây là ánh mắt thần thánh và yêu dị kết hợp lại, có rất ít nữ tử chống cự dược, cho nên tiểu tà ma bị Phong Phi Vân nhìn chằm chằm, tâm hồn thiếu nữ chấn động mạnh, gương mặt tuyệt mỹ đỏ hồng, cúi đầu xuống.- Đồng tử đúng là biến hóa!Phong Phi Vân gật đầu, yêu ma chi huyết thức tỉnh hoàn toàn, không chỉ đồng tử sinh ra biến hóa, ngay cả suy nghĩ trong nội tâm cũng biến hóa, tuy tâm tình thông suốt nhưng lại có một ít cảm xúc mặt trái pha tạp trong đó, nhưng mà những cảm xúc mặt trái này bị Kim Tàm Kinh khắc chế, không cách nào ảnh hưởng tư duy Phong Phi Vân, cho dù có ảnh hưởng Phong Phi Vân, nhất định cũng chỉ xảy ra trong vô tri vô giác.- Đã qua hai ngày rồi, Yêu tộc thần tàng chắc đã bị người ta lấy đi.Phong Phi Vân mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tiểu tà ma một cái, tiểu nha đầu này rất không bình thường.Tiểu tà ma tự nhiên không bình thường, đứng dưới gốc cổ thụ trụi lá, lá cây đã sớm bị vòng xoáy hút đi không còn, thân thể nàng co rút lại, dựa vào thân cây tráng kiện, bộ dáng xấu hổ cúi đầu, gương mặt đỏ rực, ngón tay vân vê gốc áo, không dám nhìn vào Phong Phi Vân, ấp úng nói:- Người ta vẫn thủ hộ ở nơi này, không rời đi nửa bước, ta làm sao biết Yêu tộc thần tàng...Đông!Chẳng biết lúc nào Phong Phi Vân tới trước mặt tiểu tà ma và gõ lên đầu nàng một cái, buồn cười nói:- Ngươi đang giở trò quỷ gì đấy?Tiểu tà ma ai ôi một tiếng, lấy tay che đầu, xoa xoa vài cái, nói:- Ca, ngươi khi dễ người ta.Nói xong nha đầu bụm đầu bỏ chạy, nhưng mà nàng không có chạy xa đã bị người ta ngăn cản, người tới chính là Vu Thanh Họa.Vu Thanh Họa hai ngày này vẫn tìm kiếm Phong Phi Vân, ngay cả Yêu tộc thần tàng xuất thế hai lần nàng cũng không nhìn, chỉ đi tìm Phong Phi Vân cho được, vừa rồi nghe tiếng nổ lớn ở đây cho nên đi qua tìm, vừa hay nhìn thấy Phong Phi Vân đang khi dễ nữ tử, hơn nữa còn là khi dễ muội muội của hắn.Tiểu tà ma tự nhiên lui ra phía sau, lui tới bên cạnh Phong Phi Vân, khẩn trương và đề phòng.- Ca, bội tình bạc nghĩa đến, làm sao bây giờ?-------Chương 1136: Vu Thanh Họa đau đớnPhong Phi Vân hôm nay đột phá tới Thiên Mệnh thất trọng, cũng không hề sợ Vu Thanh Họa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:- Thì ra là Vu phật tôn, hai ngày này không gặp vẫn chói lọi như trước, phong tư xuất trần, ngày đó ta thấy phật tôn đại triển thần uy đánh đám người Tây Môn Túc Đức thổ huyết, trong lòng cực kỳ bội phục, ba ma đầu Ám Vực kia hiện tại cũng bị phật tôn trừ ma vệ đạo rồi a.Vu Thanh Họa phật y bồng bềnh, da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, chiều cao không thấp hơn Phong Phi Vân, đặc biệt là đôi chân thon dài của nàng bị phật bào che dậy vẫn có thể nhìn thấy được, nó thon dài và nhỏ nhắn, Phong Phi Vân nhìn thấy các nữ tử, dáng người của bọn họ đúng là không ai có thể so sánh với nàng.Mái tóc dài của nàn rủ xuống, vị trí trung ương có dây cột tóc xanh biếc, phật y trắng sáng không mang theo vết nhăn nào, bên hông mang đai lưng màu xanh nhạt có thêu ấn ký phật vân, đôi mắt lãnh diễm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói- Phong đại ma đầu, ngươi đang cười nhạo ta sao?- Nào dám cười nhạo phật tôn đại nhân, tiểu sinh cực kỳ bội phục tu vị vô thượng của phật tôn đấy.Tuy Phong Phi Vân nói như thế, nhưng mà tươi cười trên mặt không giảm nửa phần, ánh mặt trời chói lọi chiếu vàng nên nó tỏa sáng.Vu Thanh Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu dị mà thần thánh của Phong Phi Vân, óng ánh ửng đỏ, tâm hồn thiếu nữ không nhịn được chấn động mạnh, trong nội tâm còn nhớ lại chuyện hoang đường trong nội đường ngày trước, vội vàng giữ chặc phật y, trong lòng thầm kêu không tốt, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phong Phi Vân nữa, nàng lạnh lùng nói:- Phong đại ma đầu, bản tôn vốn cho rằng sau khi ngươi tu thành Kim Tàm Kinh thì cải tà quy chính, muốn truyền cho ngươi Ngự Thú Thanh Tâm Chú, khống chế yêu ma chi huyết trong người, lại không nghĩ tới ngươi bản tính khó sửa, vẫn tu luyện mị hoặc hoặc tà thuật, xem ra hôm nay giữ ngươi không được rồi.Vu Thanh Họa đưa ngón tay hết sức nhỏ ra nặn một đạo kiếm quyết, phật khí màu vàng lưu động chung quanh ngọc thể của nàng, phật khí ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, lôi ra một đạo thần quang màu vàng chém thẳng vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.- Bà điên này...Trong lòng Phong Phi Vân thầm mắng một câu.Khi nghe nàng nói mình tu luyện Kim Tàm Kinh, Phong Phi Vân biết rõ nàng khẳng định đã đoán được mình là tán tu cứu nàng, hơn nữa tin tưởng nàng nói muốn truyền cho mình Ngự Thú Thanh Tâm Chú là thật, nhưng mà...

Khốn khiếp...

Đột nhiên nói ta mị hoặc nàng, mị hoặc đại gia nàng ah.Quả là thật là bà điên a!Những suy nghĩ này hiện ra trong đầu Phong Phi Vân như tia chớp, kiếm quyết của Vu Thanh Họa đã lấn tới, kiếm quang như thần long màu vàng chém phá thiên địa, Phong Phi Vân cũng có thể ra tay, tế Thiên Tủy BInh Đảm ra, hóa thành một thanh chiến đao dài bảy mét đối kích với Vu Thanh Họa.Oanh!Lực lượng bàng bạc bốc lên, kiếm khí và đao khí tứ tán, lưu lại vô số dấu vết tàn khuyết trên mặt đất.Một chiêu này đúng là thế lực ngang nhau.- Tu vị Vu Thanh Họa tăng lên rồi, hẳn đã đạt tới Thiên Mệnh bát trọng hậu kỳ.Phong Phi Vân hoành đao mà đứng, trên người mang theo khí chất thần thánh trang nghiêm, ánh mắt yêu dị mà thanh tịnh, cho người ta một loại cảm giác thanh thúy nhìn không thấu, tràn đầy tươi cười, trêu chọc nói:- Phật tôn đại nhân, dù nói thế nào thì ta cũng có đại ân với Ngự Thú Trai các ngươi, hơn nữa còn có ân cứu mạng ngươi, cho dù ngươi không lấy thân báo đáp thì cũng phải đưa cho mấy vạn viên linh thạch, đương nhiên có linh quả ngoài ba ngàn năm cũng được.Vu Thanh Hoa chỉ nhìn ánh mắt Phong Phi Vân thì tâm hôn thiếu nữ kinh hoàng, trong đầu hiện ra cảnh trong phật đường, khi thì hiển hiện bộ dáng Phong Phi Vân chữa thương cho nàng, ngay cả sắc mawtjt rang nhã cũng nhu hòa một chút.Nhưng mà nàng vội vàng bừng tỉnh lại, khẽ cắn đầu lưỡi, nói:- Tốt, ngươi quả thật thừa nhận ngươi chính là tán tu Vân Phi Thiên, không hổ là ma đầu, trước mặt một bộ mặt, sau lưng còn có một bộ mặt khác.- Này này, có thể dễ nói chuyện chút hay không, dù sao ta cũng đã cứu mạng ngươi, cho dù ngươi không lấy thân báo đáp cũng không nên nói lời khó nghe như vậy.Phong Phi Vân đã hối hận, sớm biết như vậy làm gì cứu bà điên này chứ, thật không nói đạo lý mà.Vu Thanh Họa nhíu mày, ánh mắt thu thủy, môi như anh đào, ngọc thể run rẩy, nói:- Không cần ngươi cứu, ngươi làm nhục danh tiết của ta, ngươi cho rằng hơi cho chút ân huệ thì có thể giảm bớt lỗi lầm của ngươi sao, hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng.- Nữ tử Ngự Thú Trai các ngươi mang thai thì liên quan gì tới ta, việc này là người Sâm La Điện nói ra, ngươi không đi tìm người Sâm La Điện, tìm ta làm cái gì, lại nói làm đệ tử Ngự Thú Trai mang thai là Tà Hoàng thiếu chủ, ngươi không đi giết hắn, lại đi giết ta, ngươi thật sự là bóp quả hồng mềm mà.Phong Phi Vân nói ra.Phong Phi Vân hoành đao chuẩn bị chiến đấu, nhưng mà vượt qua hắn dự đoán là Vu Thanh Họa không có động thủ.Nàng nghe được Phong Phi Vân nói tới chuyện này, toàn thân run rẩy, lông mày giãy dụa, nói:- Tốt, ta sẽ đi giết Tà Hoàng thiếu chủ, sau đó lại lấy mạng của nguơi.Nói xong lời này, nàng bước lên tầng mây bay về phía Yêu tộc thần tàng, Phong Phi Vân vừa rồi nói câu kia làm nàng đau đớn, biết rõ làm hao tổn danh dự của Ngự Thú Trai chính là Tà Hoàng thiếu chủ, nhưng mà nàng không dám ra tay với Tà Hoàng thiếu chủ, với tính cách của nàng mà nói đây chính là khuất nhục, nhưng mà nàng giấu tầng khuất nhục này đi, không dám biểu hiện ra ngoài.Tuy Ngự Thú Trai cường đại, nhưng mà còn kém xa Sâm La Điện, xử lý không tốt không chỉ nàng thân tử đạo tiêu, ngay cả Ngự Thú Trai cũng sẽ tan thành mây khói.Cũng chính bởi vì như thế, tuy Ngự Thú Trai ăn thiệt thòi lớn, nhưng mà không dám nói ra, không thể không thừa nhận, nữ đệ tử Ngự Thú Trai là bị Tà Hoàng thiếu chủ lừa gạt, mang thai, giết chết, tất cả chỉ có thể giấu diếm mà không dám lộ ra.Thời điểm đối mặt với cường quyền chính là bất đắc dĩ như thế.Vừa rồi Phong Phi Vân nói ra tuy là vô tình, nhưng lại đâm vào chỗ đau của nàng.- Hỏng bét, nàng sẽ không thật sự đi tìm Tà Hoàng thiếu chủ liều mạng đấy chư,s đây là đi chịu chết đấy.Phong Phi Vân nhíu mày suy nghĩ.Tuy tu vị Vu Thanh Họa mạnh mẽ, nhưng mà lực lượng Sâm La Điện trong Đồng Lô Sơn cũng rất mạnh, chỉ riêng tính mệnh hành giả và tử vong hành giả tùy tiện ra tay cũng có thể trấn áp nàng, huống chi Sâm La Điện còn có thái thượng trưởng lão đều là Thiên Mệnh bát trọng, chỉ sợ trong đó có người chiến lực còn trên Vu Thanh Họa, chỉ bằng nàng đi giết Tà Hoàng thiếu chủ, đây chẳng khác gì trúng chọi đá.- Ca, ngươi va cô nương kia rốt cuộc có quan hệ gì?Tiểu tà ma giống như chim sẻ líu ríu, không sợ người khác làm phiền, trên đi hỏi vấn đề này ba lượt.-------Chương 1137: Linh bảo xuất thế (1)Phong Phi Vân bước nhanh tói trước, đi thẳng qua cổ lâm vào sơn lĩnh, nhanh như lưu vân, rốt cuộc không nhịn được và nói: - Không có bất kỳ quan hệ.- Vậy tại sao nàng bị nhục danh tiết, một nữ hài tử dù thế nào cũng xem trọng danh tiết, hơn nữa nàng còn là phật tôn tu phật, vậy càng xem trọng danh tiết, nếu ngươi thật sự phá hư danh tiết của nàng, như vậy ngươi để nàng hoàn tục đi.Tiểu tà ma đi đến trước mặt Phong Phi Vân, ngăn cản Phong Phi Vân lại và nhìn chằm chằm vào hắn.Phong Phi Vân dừng bước lại, nâng cằm cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày nói: - Ngươi mới bao nhiêu, ngươi biết cái gì là danh tiết, lại nói Vu Thanh Họa bà điên này tư duy không theo lẽ thường, nếu ngươi bảo nàng hoàn tục, bảo nàng không tu phật, nàng sẽ suy đoán ngươi không có hảo tâm, muốn lừa nàng đi vào thanh lâu, nói không chừng sẽ trở mặt đánh giết ngươi, lại nói ta cứu nàng hai lần, cũng không nợ nàng cái gì, chuyện của nàng thì liên quan gì tới ta.Tiểu tà ma nói: - Vạn nhất nàng bị người Sâm La Điện bắt, nghiêm hình tra tấn nói ra chuyện ngươi có Kim Tàm Kinh thì làm sao bây giờ?Phong Phi Vân rốt cục vẫn ngưng trọng đứng dậy, nói: - Vu Thanh Họa mặc dù muốn đánh đánh giết giết với ta, nhưng mà cuối cùng không phải một nữ nhân nói lugng tung, càng không khả năng nói với người Sâm La Điện tung tích của Kim Tàm Kinh.- Tà đạo cấm pháp có rất nhiều, có chút khống chế thất tình lục dục của người ta, có có thể cướp đoạt trí nhớ và tri thức của người khác, còn có thể biến cường giả thành khôi lỗi.Tiểu tà ma nháy mắt vài cái.- Điểm này đúng là đau đầu.Phong Phi Vân cau mày thật sâu, nói: - Đi, chúng ta đi nhìn xem.Tiểu tà ma lập tức hưng phấn đứng dậy, biết rõ đã nói động Phong Phi Vân rồi, kỳ thật nàng cũng có ý xấu, chính là làm cho ca ca của mình yêu hận triền miên với phật tôn Ngự Thú Trai, vậy thì rất thú vị a, hơn nữa nhiều ra chị dâu thì sẽ có được núi dựa, như vậy càng không cần phải sợ gì cả.Yêu tộc thần tàng xuất thế đã hai ngày, mặt trời và mặt trăng trên bầu trời vẫn tồn tại, biến một nửa bầu trời thành biển lửa, một bước bầu trời thành màu xanh.Phía dưới có rất nhiều tu sĩ tụ tập, chiến kỳ hoành thiên, từng tòa cung điện lơ lửng trên bầu trời, đương nhiên hai người người chết vì tranh đoạt rát nhiều, cũng có người biết rõ vô vọng với Yêu tộc thần tàng cho nên sớm rời đi, miễn tặng không tính mạng.Người lưu lại đây phần lớn là cường giả tu vị cường đại.Hai ngày này vẫn có vài món bảo vật xuất thế, nhưng lại bị Sâm La Điện, Thần Linh Cung, Nạp Lan phiệt các thế lực đỉnh cấp cướp đi, những người khác chỉ có thể nhìn mà thôi.- Vừa rồi trong thần tàng có hào quang bảy màu bay ra ngoài, bên trong bao vây một viên bảo đan, cũng không biết là cấp bậc gì, nhưng đã bị tử vong hành giả Sâm La Điện lấy đi, có hai cự phách đi lên tranh đoạt và bị tử vong hành giả đánh chết dễ dàng.Một lão giả cản thi nhân nói ra.- Ngày hôm qua có một thanh chiến kiếm thần dị bay ra ngoài, vừa ra đã dẫn động vạn kiếm tề mình, khí linh bên trong rất giống thanh xà, hẳn là tam phẩm linh khí đỉnh phong, thậm chí có khả năng tấn chức tứ phẩm linh khí, chỉ tiếc lại bị Thần Linh Cung đoạt đi.Một lão tổ gia tộc nói.... ......Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma từ từ đi đến, đi tới trước mặt mấy lão giả, nói:- Hiện tại bảo vật xuất thế tuy không tầm thường, nhưng cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi, nếu như Yêu tộc thần tàng chỉ xuất ra những vật này thì không có khả năng hấp dẫn nhân vật như Tà Hoàng và cung chủ Thần Linh Cung.Mấy lão giả này đều là cường giả đỉnh cấp, sau lưng có thế lực lớn làm bối cảnh, tu vị tự nhiên rất cường đại, nhưng mà Phong Phi Vân chạy tới trước mặt bọn họ, bọn họ mới phát giác Phong Phi Vân, làm cho bọn họ nghĩ mà sợ, toàn thân phát lạnh.Người trẻ tuổi này tới lúc nào?Đương nhiên nhanh chóng có người nhận ra Phong Phi Vân, một lão giả cản thi nhân đi tới.- Thì ra là thần vương đại nhân!Hắn nói ra cái tên Phong Phi Vân thì có vài ánh mất bất thiện nhìn qua Phong Phi Vân, hiển nhiên bọn họ có suy nghĩ tìm kiếm Kim Tàm Kinh, thậm chí muốn ra tay với Phong Phi Vân.- Hừ, nếu ai hỏi ta tung tích Kim Tàm Kinh, đừng trách ta vô tình.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, thân thể thẳng tắp, giống như cười mà không phải cười, bộ dáng cực kỳ khí phách.Những tu sĩ ánh mắt bất thiện nghe xong đã phát ra tiếng buồn bực, che ngực mặt mũi tràn đầy kinh hãi, không ngừng lui ra phái sau vài bước, lại có một lão giả lui ra sau mười bước, trong miệng chảy máu tươi.Đám lão giả tu vị không tầm thường đều biến sắc, tu vị Phong Phi Vân đã mạnh mẽ tới mức này rồi, chỉ bằng một tiếng hừ lạnh đã chấn thương đám lão tổ này, trong đầu bọn họ hiện ra hình ảnh Phong Phi Vân đánh chết Sử Chân Tương cùng Cổ Lực Đạt, lập tức lạnh lẽo toàn thân, Phong Phi Vân đã không phải là tu sĩ trẻ tuổi như trước, hiện tại cường giả thế hệ trước dám giỡn mặt, hắn sẽ giết không nghi ngờ.Những lão giả này tỉnh táo xuống, thời điểm này nếu có người dám ra tay với Phong Phi Vân, quả thật chẳng khác gì đi tìm chết.- Thần Vương đại nhân, thật sự là đã lâu không gặp, ngày đó từ biệt ở thần đô, bây giờ vẫn khỏe chứ.Lão giả cản thi nhân của Binh Tiến thi động nói ra.Lão giả cản thi nhân này như ánh nến hiện ra trong đầu của Phong Phi Vân, thời điểm tiêu diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, cường giả Binh Tiến thi động đã ra tay đối phó, lão giả này cũng là một trong số đó.Phong Phi Vân cùng lão giả này hàn huyên một phen, sau đó thấp giọng hỏi: - Tà Hoàng cùng cung chủ và Thiên Vu thần nữ những nhân vật cái thế kia xuất thế rồi sao?Nhắc tới mấy người này, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, có người càng là vội vàng lảng tránh, mấy người kia đều là nhân vật cấm kỵ, thậm chí có thể nghe bọn họ đàm luận đấy.Lão giả cản thi nhân Binh Tiến thi động cũng rất cố kỵ, áp thấp âm thanh, nói: - Bọn họ hai ngày trước đã tiến vào Yêu tộc thần tàng, bảo vật cao cấp chắc chắn đã bị bọn họ lấy đi, đương nhiên đây cũng là tất nhiên, ai bảo bọn họ tu vị cường đại, không người nào dám tranh giành với bọn họ.Phong Phi Vân bộ dáng "Đã sớm ngờ tới là như vậy", ánh mắt nhìn qua nơi xa xôi, cũng không có tìm được bóng dáng Mặc Dao Dao, nàng rất có thể đã tiến vào trong thần tàng, chẳng lẽ tu vị của nàng mạnh tới mức có thể tranh phong với đám người Tà Hoàng sao?Lão tổ nào đó của Bắc Minh phiệt cũng tiến vào bên trong thần tàng, trên đỉnh núi xa xa cũng chỉ còn lại Bắc Minh Phá Thiên ngạo nghễ đứng dưới ánh trăng, trên người có hào quang màu xanh da trời bảo vệ, không ai dám tới gần hắn một bước cả, thập phần cường thế, khí tức bàng bạc.Phong Phi Vân sau khi đạt tới Thiên Mệnh thất trọng, phượng hoàng thiên nhãn đã tiến thêm một bước, tự nhiên là nhìn thấu tu vị Bắc Minh Phá Thiên, hắn đã đạt tới Thiên Mệnh thất trọng hậu kỳ, tốc độ tu luyện cũng không chậm.-------Chương 1138: Linh bảo xuất thế (2)Phàm là người có tu vị mạnh mẽ nhất định sẽ có thể đi vào thần tàng, mà người không tiến vào thần tàng, phần lớn đang chờ bảo vật bên trong bay ra, có lẽ vận khí tốt chiếm được một hai thanh thần linh bí bảo.- Không chỉ có đám người Tà Hoàng, còn có mấy lão bất tử mà mọi người vẫn cho rằng đã qua đời cũng xuất hiện, bọn họ đã tiến vào trong thần tàng, trừ Thần Tấn vương triều, cường giả mấy vương triều khác cũng đã xuất hiện, đều cường đại dọa người, chỉ khí tức tán dật ra cũng đã áp cự phách không thể nào thở nổi.Lão giả cản thi nhân Binh Tiến thi động nói ra.Nhân vật cự phách đều là những nhân vật đứng đầu, nhưng àm trước mặt đám lão quái vật sống mấy trăm năm mà nói cũng chẳng coi vào đâu, chỉ là bọn họ phần lớn lánh đời tìm hiểu thiên đạo cho nên không lộ diện a.Ánh mắt tiểu tà ma cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, bộ dáng kích động muốn xông vào bên trong thần tàng tìm bảo vật, lại bị Phong Phi Vân cầm tay kéo lại, nàng hé miệng lộ răng mèo, muốn cắn tay Phong Phi Vân, nhưng lại bị Phong Phi Vân gõ đầu nàng một cái, lại răn dạy một phen mới làm nàng an tĩnh.Oanh.Tại nơi đóng quân của Sâm La Điện có tiếng vang thật lớn, có một đạo linh khí phóng thẳng lên trời, nương theo đó là âm thanh như thần lôi nổ vang, đánh một góc linh sơn vỡ vụn.- Ha ha, phật tôn đại nhân tới không biết có việc gì, ngày đó từ biệt ở Cổ Đạo Miếu, dung nhan tuyệt thế của phật tôn tới nay ta vẫn còn chưa quên được, mỗi lần vào đêm đều nhớ tới ngươi ba lần, vốn định đi Ngự Thú Trai tìm phật tôn ôn chuyện, không nghĩ tới phật tôn lại tìm tới cửa a.Tử vong hành giả Thạch Thác La cười dài, trên lưng mọc ra ba cặp cánh đen lớn, thân thể khô gầy như con dơi ma.Bởi vì không nghe Phong Phi Vân khuyên can, Vu Thanh Họa và bốn thiên chi kiều nữ của Ngự Thú Trai gặp nạn ở Cổ Đạo Miếu, bị cường giả Sâm La Điện nhốt vào trong cái lồng giống như súc vât, trong đó có một thiên chi kiều nữ còn bị Sâm La Điện nướng lên ăn tươi, chuyện này tuyệt đối mà ma chướng trong lòng của Vu Thanh Họa, nội tâm nàng tự trách và áy náy tới cực điểm.Mà khi đó, kẻ ra tay trấn áp nàng cũng chính là tử vong hành giả Thạch Thác La.Vu Thanh Họa luôn luôn tự ngạo, nhưng lại bị Thạch Thác La trấn áp dễ dàng, áp chế toàn bộ ngạo khí của nàng xuống, còn nhốt vào trong lồng sắt, nếu không có Phong Phi Vân cơ trí hơn người dẫn hòa thượng rượu thịt tới, chỉ sợ nàng cũng bị đám tà giả này nướng lên ăn thịt.Đường đường phật tôn lại bị người ta nhốt vào trong lồng sắt, đây là bóng mờ không thể xóa nhòa trong lòng của nàng, vốn định tu vị đạt tới chân nhân sẽ một mẻ hốt gọn đám người này, nhưng mà vừa rồi bị Phong Phi Vân khích, nàng không thể khống chế cảm xúc cho nên mới phải giết đến trước cửa Sâm La Điện.Tuy tu vị Vu Thanh Họa lại có đột phá, nhưng vẫn còn kém xa nhân vật như tử vong hành giả này, rất nhanh đã bị đánh bại, trên có nhiều vết thương, tóc dài tán loạn, phật y cũng rách vài chỗ, mồ hôi đầm đìa.Tử vong hành giả cũng không có dùng bao nhiêu khí lực, đứng ở nơi đó, âm trầm cười nói: - Phật tôn vì sao lại tức giận như thế cơ chứ, rõ ràng là thần vương đại nhân phong lưu không bị trói buộc, hắn lại bội tình bạc nghĩa, phật tôn sao có thể nóng tính mà đi kiếm chuyện với Sâm La Điện, hắc hắc, đây rốt cuộc là vì sao đây?Ngự Thú Trai thiệt thòi lớn, hơn nữa Vu Thanh Họa bản thân bị nhốt vào trong lồng sắc, loại chuyện này nàng làm sao không biết xấu hổ nói ra chứ, chính bởi vì thấy rõ điểm này, tử vong hành giả mới cố ý nói như vậy, làm cho đám thái thượng trưởng lão, hộ pháp trưởng lão Sâm La Điện cười dài không ngớt, căn bản là không có đặt Vu Thanh Họa vào mắt.Đương nhiên cũng có người cảm thấy hứng thú với mỹ mạo của Vu Thanh Họa, trong đó có một hộ pháp trưởng lão cười dài, nói: - Vu Thanh Họa, nếu Phong Phi Vân không muốn ngươi, không bằng ngươi theo ta đi, làm tiểu thiếp của ta còn tự hơn hơn làm thần vương phi của Phong Phi Vân nhiều lắm, nếu ngươi hư không tịch mịch muốn tìm đàn ông bên ngoài, cường giả Sâm La Điện của chúng ta có rất nhiều cường giả cho ngươi lựa chọn, cam đoan có thể thỏa mãn ngươi, ha ha.Một tên thái thượng trưởng lão khác cười nói: - Hồng Tiến, nếu Vu phật tôn làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi cũng nguyện ý cho nàng lên giường với chúng ta sao.... ha ha ha...- Không sao cả, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi.Hồng tTến cười nói.Đám cường giả Sâm La Điện nghe thế liền trêu chọc không kiêng nể gì cả, các loại lời lẽ khó nghe làm cho Vu Thanh Họa nghiến răng nghiến lợi, hận đến tột đỉnh, sắc mặt khi đỏ khi xanh, khi thì bạch, những người này đang chà đạp tôn nghiêm của nàng, thiếu chút nữa làm nàng tức giận phun máu tươi.- Ai nói ca ca của ta không muốn nàng, ca ca của ta nói, nếu ai dám bất kính với tỷ ấy, hôm nay là ngày chết của kẻ đó.Tiểu tà ma đã sớm muốn gây chút chuyện, Phong Phi Vân không để ý, nàng liền bay qua, đáp xuống bên cạnh Vu Thanh Họa, giọng nói thanh thúy giống như chim hoàng anh, nhưng mà giọng điệu tà dị khiến người ta cho rằng là lão tà ma đang nói.Rất nhiều người đều biết tiểu tà ma, biết rõ cô gái này không hề giống vẻ ngoài ôn nhu đáng yêu của nàng, chính là một tiểu ma đầu, làm việc quái đản, làm việc tà dị, hơn nữa thiên phú cực cao, trong thế hệ trẻ chỉ có Tấn đế mới có thể sánh ngang với nàng.- Ngân ngân, khẩu khí thật là lớn, Phong Phi Vân thật sự cho rằng hắn là thiên hạ vô địch sao?Hộ pháp trưởng lão Hồng Tiến lạnh lùng nói, mang theo thần sắc khinh thường trên mặt, áo đen trên người bay lên, đôi mắt dài hẹp mang theo hàn khí.Tu sĩ Sâm La Điện không ngừng mỉa mai, đối với Phong Phi Vân không có nửa phần hảo cảm, lần giao phong trước, Sâm La Điện tổn thất thảm trọng, bị Phong Phi Vân đánh chết sáu cự phách, còn có một siêu cấp cự phách, làm cho Sâm La Điện mặt mũi mất hết, bọn họ đều là đại nhân vật Sâm La Điện cho nên mặt mũi không có ánh sáng, đã sớm muốn đánh chết Phong Phi Vân để giải mối hận này.Tà Hoàng Thiếu chủ đứng trong một góc nhìn ra ngoài, lơ lửng giữa không trung, trên mặt mang theo mặt nạ màu bạc, thập phần bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy giống như ngăn cách khỏi thế giới này, cho người ta có cảm giác thâm bất khả trắc.- Phong Phi Vân thật nói như vậy?Tà Hoàng Thiếu chủ mở miệng, đám cự đầu kiệt ngạo bất tuân của Sâm La Điện cũng yên tĩnh lại, đều không lên tiếng nữa, bọn họ cực kỳ kính sợ Tà Hoàng thiếu chủ, trong mắt bọn họ Tà Hoàng Thiếu chủ mới thật sự là thiên chi kiêu tử, mà thủ đoạn Tà Hoàng Thiếu chủ đã làm cho mọi người ở đây kinh hãi, kính hắn như thần minh, sợ hắn như ma quỷ.- Ta đã nói như vậy!Một giọng nói kéo dài vang lên.Giọng nói vừa dứt thì Phong Phi Vân đã đứng trước mặt tiểu tà ma cùng Vu Thanh Họa, thanh sam bồng bềnh, vô cùng khoan thai, vừa rồi hắn biểu hiện tốc độ vô cùng kinh khủng làm đám thái thượng trưởng lão Sâm La Điện cũng không thấy rõ hắn vừa rồi xuât hiện như thế nào, từ hướng nào bay tới, chỉ có tử vong hành giả và tính mạng hành giả nhìn ra mánh khóe, ánh mắt híp lại.-------Chương 1139: Khiêu chiến- Ca, ngươi thật đẹp trai!Tiểu tà ma nói.Phong Phi Vân nói lời này rất có phân lượng, ít nhất còn được coi trọng hơn lời của tiểu tà ma, không có biện pháp, thân phận của hắn quá đặc thù, hắn là thần vương đương triều, lại là người thừa kế Phong gia làm chỗ dựa, sau lưng còn có yêu nhân cái thế nữa chứ, loại người này nếu không phải chết non, tương lai nhất định là sẽ là nhân vật bá chủ của Thần Tấn vương triều.Kỳ thật Phong Phi Vân hành động cũng là bất đắc dĩ, vốn bởi vì Kim Tàm Kinh danh tiếng của hắn đã đưa lên đầu sóng ngọn gió, không nên cậy mạnh, cũng không nên hiện thân công khai, nhưng mà bây giờ hắn không được phép nấp trong bóng tối, nhất định phải đứng ra, cho dù bị người ta vây công thì hắn cũng nhất định phải đứng, nguyên nhân có tới ba.Thứ nhất, hiện tại tất cả mọi người cho rằng Vu Thanh Họa chính là nữ nhân của hắn, hoặc là nữ nhân bị vứt bỏ, tuy đều là Sâm La Điện nói dối, cũng không phải sự thật, nhưng mà các tu sĩ khác không cho rằng là như thế, nếu như hắn trơ mắt nhìn Vu Thanh Họa bị người Sâm La Điện bắt, đánh chết thậm chí là bắt làm tiểu thiếp, như vậy thế nhân sẽ nhìn hắn như thế nào.Cho nên thời điểm này đâm lao thì phải theo lao, không thể không đứng ra.Thứ hai, tất cả mọi người biết rõ tiểu tà ma chính là muội muội của Phong Phi Vân, nếu tiểu tà ma đã đứng ra, Phong Phi Vân hắn còn không đứng ra, chắc chắn sẽ bị thiên hạ cười rụng răng.Thứ ba cũng là trọng yếu nhất, Phong Phi Vân còn muốn lấy huyết cấm thủ trạc trong tay bốn yêu nữ Sâm La Điện, huyết cấm huyền trạc có bốn giọt máu tươi mà hắn cầm sử dụng.Tình cảnh của Phong Phi Vân hôm nay tất cả mọi người biết rõ, Vu Thanh Họa làm sao mà không rõ ràng, nàng biết rõ hơn ai khác chuyện Phong Phi Vân đúng là tu luyện Kim Tàm Kinh, nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, cho dù Phong Phi Vân có chín cái mạng cũng phải chết không nghi ngờ, bây giờ hắn vẫn đứng ra thay nàng, chuyện này làm cho nàng cảm thấy khó hiểu.Ma đầu này đánh chủ ý gì đây, ánh mắt Vu Thanh Họa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân, lần đầu tiên cảm nhận ma đầu này không có đáng giận như vậy.- Lần này có trò hay xem rồi, Phong Phi Vân đúng là dị loại, vì Vu Thanh Họa cũng dám công nhiên khai chiến với Sâm La Điện, nếu đổi vị trí của ta thành hắn, sợ rằng ta không đứng ra rồi.Đông Phương Nhất Dạ gương mặt mập ra, ăn mặc đạo y bào hoa lệ, tay áo bồng bềnh, trên mặt tràn đầy tươi cười.Ngân Câu phiệt cũng có cường giả tới đây, lĩnh đội chính là Đông Phương Nhất Dạ, nhưng mà thiên chi kiêu tử Đông Phương Kính Thủy của Ngân Câu phiệt thì không có xuất hiện.- Nam nhân động thân đứng ra thay nữ nhân của mình cũng là chuyện đương nhiên.Long Thanh Dương không sao cả.Đông Phương Nhất Dạ nhìn qua Long Thanh Dương nói chuyện, đùi run lẩy bẩy, vội vàng cách xa hắn một chút, cao thâm mạt trắc cười nói: - Ngươi không hiểu Vu Thanh Họa người này, nếu Vu Thanh Họa thật sự bị Phong Phi Vân bội tình bạc nghĩa, nàng căn bản không có khả năng còn mặt mũi ở lại Ngự Thú Trai, thậm chí còn sống trên đời này hay không cũng khó nói.- Làm sao ngươi biết?Giọng của Long Thanh Dương mềm mại vang lên, lại tới gần Đông Phương Nhất Dạ.Đông Phương Nhất Dạ cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhưng mà trên mặt vẫn tươi cười như cũ, nói: - Lão phu quen biết bao người, không nói nhìn chuẩn mười phần, nhưng mà chín phần vẫn phải có.- Người làm ăn chính là người làm ăn, nếu không ngươi nhìn ta xem nào.Long Thanh Dương mị nhãn như tơ, ánh mắt thu thủy như sóng gợn..Đông Phương Nhất Dạ ho khan hai tiếng, nịnh nọt nói: - Long cô nương chính là đệ nhất mỹ nhân Thiên Long vương triều.Long Thanh Dương lập tức cười liên tục, bàn tay như ngọc trắng che miệng, thẹn thùng không thôi.Bắc Minh Phá Thiên, Lý Tiêu Nam cũng chú ý tới chuyện ở bên này, đối với bọn họ mà nói thiên kiêu thế hệ trẻ không ai sánh bằng Phong Phi Vân cùng Tà Hoàng Thiếu chủ, một được vinh dự là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, một chính là đệ nhất Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, rất chờ mong hai người bọn họ giao thủ, xem bọn họ rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào.- Phong Phi Vân không phải là người không có lý trí, hắn biết rõ tình thế bất lợi với hắn mà hắn vẫn đứng ra, chẳng lẽ hắn và Vu Thanh Họa thật sự có cái gì với nhau sao?Có người không thể lý giải được cách làm của Phong Phi Vân hiện tại.- Rất khó nói.Một lão giả khác lắc đầu, nói:- Nhưng nếu như Kim Tàm Kinh thật sự nằm trên người Phong Phi Vân, như vậy sẽ tiện nghi cho Sâm La Điện.- Đúng là quá liều lĩnh, cũng quá xúc động, dù sao cũng là người trẻ tuổi, tính cách quá ngông cuồng, không phải chỉ là nữ nhân sao, cũng đâu phải thê tử của hắn.- Từ khi Tà Hoàng quay về, khí diễm Sâm La Điện bành trướng cực hạn, đã áp qua Phổ Đà sơn, thậm chí áp đảo triều đình, đây là tiết tấu đả đảo Thần Tấn vương triều ah.- Hôm nay nói không nhất định sẽ có cảnh chém thần vương tế cờ, sau đó tranh giành thiên hạ, diệt đương kim vương triều....- Ha ha, thật không hỗ là thần vương ' trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, huyết tẩy thiên lý đồ thương sinh ' , hôm nay xem như kiến thức, nhưng mà chỉ bằng mình ngươi mà đối kháng cả Sâm La Điện, ngươi cũng đánh giá cao mình quá rồi.Hộ pháp trưởng lão Hồng Tiến nói ra.Phong Phi Vân trực tiếp bỏ qua Hồng Tiến, ánh mắt của hắn tập trung nhìn qua Tà Hoàng Thiếu chủ, mà lúc này Tà Hoàng Thiếu chủ cũng nhìn qua hắn, khí diễm cả hai va chạm với nhau, giống như biển sao mênh mông, che đặt trời cao, lộ ra khí chất thần thánh, không có nửa phần tà khí.Trong người Phong Phi Vân có một vạn đầu dị thú chiến hồn lao ra ngoài, chúng tự hành hóa thành vạn thú lĩnh vực, vô số dị thú hung quang tụ tập cùng một chỗ, giống như ngàn vạn ánh sao vây quanh mặt trăng.Hồng Tiến cũng xem như cự đầu tà đạo, còn chưa có ai bỏ qua hắn như thế, trong lòng vô cùng tức giận, lạnh giọng cười nói: - Phong Phi Vân ngươi cho rằng chỉ câu nói của ngươi là có thể hù cường giả Sâm La Điện sợ hãi hay sao, vậy ta cứ mắng, xem ngươi làm vì được ta, Vu Thanh Họa chính là kỹ nữ dâm...Phốc.Một côn sắt khổng lồ áp xuống, đường kính của nó thô hơn mười trượng đè xuống, một gậy đè chết Hồng Tiến, huyết nhục văng tung tóe, xương cốt hóa thành bột phấn, hắn còn chưa nói xong đã thân tử đạo tiêu, nghiền nát thân thể, máu tươi đang bốc cháy giống như lò lửa cháy hừng hực.- Giết ngươi thì như thế nào.Phong Phi Vân cầm Kình Thiên Côn trong tay, uy thế bức người, thu hồi ánh mắt đối mặt Tà Hoàng Thiếu, vạn đầu dị thú chiến hồn quanh người của hắn gào thét, hắn hiện tại đã là Thiên Mệnh thất trọng, có thể vận dụng rất nhiều lực lượng của Kình Thiên Côn, một gậy đánh xuống có thể gia tăng lực công kích mười tám lần.- Ngươi...

Lớn mật...Một thái thượng trưởng lão Thiên Mệnh bát trọng sơ kỳ của Sâm La Điện vô cùng giận dữ, bàn tay vỗ vào trong hư không, đánh ra kình đạo ba động như nước, hư không hóa thành màn nước, màn nước có đường kính vài trăm trượng-------Chương 1140: Phong Si chiến uy (1)Lá gan Phong Phi Vân thật sự quá lớn, không ngờ giết người công khai như thế, hơn nữa còn giết trước mặt Tà Hoàng Thiếu chủ và hai hành giả, vô cùng hung hăng càn quấy, nếu không phải cho hắn chút nhan sắc, người ta sẽ noi theo hắn là địch của Sâm La Điện.Phía trên hư không có hào quang sáng ngời, hóa thành cột sáng màu đen bay thẳng trời cao, tà khí tràn ngập trời cao, đám cự đầu Sâm La Điện nội tâm đầy căm phẫn, không ngừng bắt thủ ấn ngưng tụ pháp thuật.Phong Phi Vân vô cùng lạnh lùng, ma khí trên người bốc lên, vung Kình Thiên Côn lên trời cao và dẫn động trăm đạo trận pháp, hóa thành một cây thần trụ nện thẳng vào tên thái thượng trưởng lão đang ở trên không trung, đây là một cự đầu Thiên Mệnh bát trọng sơ kỳ nhưng không cách nào ngăn cản nổi Kình Thiên Côn, hắn té xuống đất, xương cốt trên người nghiền nát sáu bảy chỗ, không ngừng gào thét thảm thiết.Một thái thượng trưởng lão khác khí định thần nhàn, lập tức vọt lên.- Chết.Phong Phi Vân đánh ra một côn lần nữa, Kình Thiên Côn biến dài vài trăm trượng, nó giống như một ngọn núi sắt thép đánh nát đầu lâu tên thái thượng trưởng lão kia, máu tươi tung tóe ra, thân thể bay lả tả trong không trung, mặt đất cũng bị đánh nát ra hố to, Kình Thiên Côn chìm vào mặt đất mấy chục trượng, thân thể tên thái thượng trưởng lão hóa thành bánh thịt.Mà cùng lúc đó, hơn mười tên cự đầu tà đạo Sâm La Điện cùng cho pháp thuật áp xuống, đám người này gồm Thiên Mệnh thất trọng và Thiên Mệnh bát trọng, hơn mười người đồng thời làm khó dễ đánh ra mười đạo tà pháp kinh thiên động địa.Thiên địa biến sắc, cả không gian như biến thành không tồn tại, không có một tia không khí lưu động.Xa xa, tất cả tu sĩ không ngừng biến sắc, nhao nhao chạy thục mạng, rời khỏi ngàn dặm, không có biện pháp ngăn cản hơn mười siêu cấp cường giả trấn áp, bởi vì lực lượng hủy diệt không cách nào tưởng tượng, mặt đất cũng nứt vỡ, hiện tại mới là nội tình của Sâm La Điện, chỉ có nó mới dễ dàng điều động hơn mười cao thủ như thế.Rất nhiều người đều cảm thấy Phong Phi Vân lúc này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn mười vị cự phách liên thủ, lực công kích mạnh mẽ không cách nào tưởng tượng, có thể quét ngang một phủ.Meow.Đạm đạm kêu một tiếng, trong miệng phun ra một đạo ánh sáng, một bóng người cao ngất bay ra khỏi ánh sáng.Sau khi nhìn thấy thân ảnh này, Phong Phi Vân cũng thu tay lại, hắn lui ra phía sau hai bước, tế miểu quỷ ban chỉ ra, khởi động năm bức thần đồ và triệt để dẫn động lực lượng của miểu quỷ ban chỉ, năm bức thần đồ giống như năm bầu trời, bảo hộ tiểu tà ma cùng Vu Thanh Họa vào bên trong.Thân thể Phong Si cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào, thật yên lặng đứng ở nơi đó, đôi mắt trống rỗng lúc này bắn ra điện quang đáng sợ, sáng chói như hai cái mặt trời, hắn ngẩng đầu lên nhìn qua hơn mười tà pháp đang đánh tới..Trên người hắn bộc phát khí tức cổ xưa và mênh mông, đạo tắc tràn ngập sinh tử mệnh lý và thiên đạo đánh ra, há miệng thu tất cả công kích vào trong bụng giống như kình ngư hút nước, bộ dáng cực kỳ nhẹ nhàng.- Cái gì?Vô số người bị chấn kinh rớt cằm.Hơn mười cự phách công kích nhưng bị một người hút vào bụng, người này khủng bố cỡ nào.Đám cự đầu Sâm La Điện lúc này bị dọa sợ không nhẹ, nhìn qua Phong Si giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, không thể tin vào mắt mình, đang tự hỏi vì sao có người mạnh như thế chứ?- Coi chừng.Tính mạng hành giả cùng tử vong hành giả đồng thời hô to, thân thể bọn họ khẽ động, liền trực tiếp đứng trước mặt đám cự đầu này, ngưng tụ tà công mạnh nhất của mình.Tính mạng hành giả đánh ra một đại ấn phật thủ, chính là một trong mười hai đại tà công "Vô Lượng Ngũ Chỉ sơn ", một bàn tay khổng lồ như núi hiện ra.Tử vong hành giả thi triển ra "Tà Đế Mị Ảnh ", bóng dáng của hắn cao mấy trăm thước, giống như hình chiếu của cự nhân, hiển nhiên cũng là một trong mười hai tà công.Mà đúng lúc này Phong Si há miệng lần nữa, hắn phun toàn bộ những công kích vừa hút vào ra, những tà thuật này không ngừng dung hợp với nhau, hóa thành một đạo thuật pháp như nước lũ càn quét, nơi nó đi qua chỉ còn lại hoang tàn và đổ nát.Những cự đầu tà đạo kia sợ hãi xanh mặt, mồ hôi không ngừng lăn xuống, nếu không phải có tính mạng hành giả cùng tử vong hành giả ngăn ở trước mặt, bọn họ đã sớm quay đầu bỏ chạy thục mạng.Oanh.Hợp lực của tính mạng hành giả cùng tử vong hành giả hai người mới miễn cưỡng ngăn được một kích này, hai người bọn họ cũng lui về phía sau hơn mười dặm, trên mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn qua Phong Si trước mặt, có cảm giác rung động không cách nào nói rõ.Tính mạng hành giả cùng tử vong hành giả đều là nhân vật Thiên Mệnh cửu trọng đỉnh phong, trong đó tính mạng hành giả đã ngộ ra cánh cửa chân nhân, sắp bước vào nửa bước chân nhân, nhưng mà hợp lực hai người còn lâm vào hạ phong, điều nầy sao không làm bọn họ kinh hãi cơ chứ.Chẳng lẽ nam tử này là một nửa bước chân nhân, hoặc là nói hắn chính là một chân nhân.- Là một vô thượng cự phách.Hai mắt Tà Hoàng Thiếu chủ kim quang sáng chói, giống như phật đà ngưng tụ phật nhãn.Bốn chữ "Vô thượng cự phách" này đã làm cho vô số người rung động, đại biểu cho chiến lực mạnh nhất dưới chân nhân, thậm chí còn mạnh hơn nửa bước chân nhân một phần, chỉ có thiên tài cấp sử thi đạt tới thiên mệnh đệ cửu trọng mới được xưng là vô thượng cự phách.Tà Hoàng Thiếu chủ nói lời này làm cho đám người ở xa xa cũng nghe được, cả đám đưa mắt nhìn nhau, vô cùng rung động.- Là vôt hượng anh kiệt trong lịch sử Phong gia, nghe nói đã sớm chết vào một ngàn năm trước, mấy năm trước mới leo ra khỏi mộ, chính là một thi tà, nhưng hắn vẫn còn bảo lưu một tia nhanh nhạy.- Tuy đã hóa thành thi tà, nhưng còn đáng sợ hơn cả ngàn năm trước.- Khó trách Phong Phi Vân không có sợ hãi, thì ra hắn đào Phong gia lão tổ ra, Tà Hoàng không xuất hiện, ai có thể làm gì hắn chứ?- Sâm La Điện lần này gặp phải phiền toái to rồi, có một vô thượng cự phách tọa trấn, ai có thể ngăn cản được chứ?... ......- Hừ, đã hóa thành thi tà còn có thể xưng là vô thượng cự phách, thật sự là chê cười, hắn còn chưa đạt tới tứ biến thi tà, trí tuệ ngốc trệ, thân thể cứng ngắc, phản ứng chậm chạp, cho dù có thực lực vô thượng cự phách cũng không đáng sợ.Tử vong hành giả Thạch Thác La âm trầm nói ra.Thạch Thác La chính là cường giả Thiên Mệnh cửu trọng đỉnh phong, là một trong những bá chủ cao cấp nhất của Sâm La Điện, có thể được xưng là "Tử vong hành giả ", tự nhiên là đại danh từu của tử vong, tà đạo cấm thuật vừa ra, đại biểu cho tài quyết sinh tử của kẻ khác.Oanh.Trên lưng Thạch Thác La mọc ra ba cặp cánh chim màu đen hóa thành con dơi ma khổng lồ, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh, ngón tay hóa thành móng vuốt sắc bén, ngay cả da mặt cũng biến thành đen kịt, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy lông lá rậm rạp.-------Chương 1141: Phong Si chiến uy (2)Hắn cũng là chí cường dưới chân nhân, cơ hồ không có đối thủ, cho dù những nhân vật tự xưng lão tổ trước mặt hắn cũng là một trảo xé nát, hắn không tin không có vô thượng cự phách khủng bố như thế, muốn chiến một trận với Phong Si.Phong Si đứng yên tại chỗ, mặc áo giáp màu trắng, áo choàng trên lưng đã hư thối, đã trăm ngàn vết lở loét, nhưng nó vẫn phất phơ trong gió, trên lưng áo giáp có chữ Phong lớn khắc thật sâu vào trong áo giáp, dường như đại biểu cho kiêu ngạo của dòng họ.Chung quanh thân thể của hắn có gió lạnh tung bay, cuối cùng hóa thành vòi rồng phát ra âm thanh gào rú, cả thiên địa cũng gào thét như cuồng phong, sương mù phiêu tán, hắn giống như hóa thành trung tâm của đại thế này.Bành.Thạch Thác La đánh ra một chiêu, Phong Si cũng chậm rãi điểm một ngón tay, một chưởng một ngón tay tiếp xúc lẫn nhau sinh ra âm thanh nổ vang như sấm sét.Phong Si đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ, mà Thạch Thác La thì bay ngược trở về, bàn tay đẫm máu.Mạnh như vậy.Thạch Thác La sinh ra cảm giác nguy cơ, trong ánh mắt có bóng người lao ra, bóng người này càng ngày càng lớn, chợt tiến vào con mắt của hắn, Phong Si vẫn đứng trước mặt hắn và đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh gãy hai cánh chim sau lưng của Thạch Thác La, máu tươi chảy đầm đìa.Hai tay Thạch Thác La chống lên, lòng bàn tay mang theo sương mù màu đen, bên trong có một kiện cổ ấn, đây chính là linh khí chiến binh đáng sợ, trận pháp cùng khí linh bên trong bị dẫn động, bộc phát ra hào quang sáng ngời như cổ đăng.Bành.Phong Si đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh nát hào quang linh khí, đánh bay cả Thạch Thác La và cổ ấn ra thật xa, rơi xuống bên ngoài hơn mười dặm, hắn bị đánh vào đỉnh một vách núi, đá vụn từ trên đỉnh núi đổ xuống ầm ầm.Thạch Thác La chật vật không chịu nổi, miệng hắn không ngừng phun máu tươi, cổ ấn mà hắn cầm trong tay cũng dính đầy máu, vậy mà không cách nào nâng lên được.Phong Si không tiếp tục ra tay, lại lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai mắt trống rỗng, sắc mặt bình tĩnh, tóc dài bay lên, tịch mịch như tuyết.Phong Phi Vân đứng ở đằng xa gật đầu, cũng sợ hãi thán phục chiến lực vô song của Phong Si, không hổ là đệ nhất nhân trong lịch sử của Phong gia, nếu như hắn đạt tới thi tà tứ biến, trí tuệ trở về, tu vị nâng cao một bước, dùng thiên tư vô thượng của hắn chống lại Phong Mặc, đến lúc đó cũng không cần lo lắng bị Phong Mặc uy hiếp.Đương nhiên những ý niệm này chỉ hiện ra trong đầu của Phong Phi Vân mà thôi, sau đó một khắc hắn và tiểu tà ma đã đứng hai bên trái phải Phong Si, đứng đối diện đám cường giả Sâm La Điện.Phong Phi Vân khoanh tay, cười nói: - Tà Hoàng Thiếu chủ, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?Đám cự đầu Sâm La Điện lúc này vô cùng kinh hãi, đặc biệt sợ hãi Phong Si đứng ở đó, đây quả thực chính là chiến thần bất bại, ngay cả tử vong hành giả cũng bại trong tay của hắn, ở đây không ai có khả năng là đối thủ cả.Tà Hoàng Thiếu chủ giờ phút này cũng lâm vào trầm mặc, Phong Si tuyệt đối là một nhân tố ngoài ý muốn, nếu hôm nay Sâm La Điện thực sự liều mạng với Phong Phi Vân, như vậy cho dù đánh chết Phong Phi Vân và lấy Kim Tàm Kinh đi, cũng nhất định sẽ chết tổn thương thảm trọng, cái giá quá lớn này Sâm La Điện không thừa nhận nổi.- Hiện tại...

Ngươi có tư cách đàm phán với ta.Tà Hoàng Thiếu chủ nhàn nhạt nói ra.Phong Phi Vân cũng không quan tâm khinh thị trong lời của đối phương, cười nói: - Kỳ thật hôm nay ta chính là muốn tính toán sổ sách với ngươi, thuận tiện đòi lại một ít thứ gì đó từ Sâm La Điện, không biết Tà Hoàng Thiếu chủ còn nhớ Ngự Thú Trai nửa năm trước hay không?Tà Hoàng Thiếu chủ trầm mặc lại, không nói gì, ánh mắt cũng trở nên có chút xa xưa, thâm thúy, nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.Phong Phi Vân tiếp tục nói: - Không biết Tà Hoàng Thiếu chủ còn nhớ thị nữ Ngọc Lạc của Vu phật tôn không?

Một nữ hài tử đơn thuần và đáng yêu, chỉ là một nữ hài tử tâm như giấy trắng chuyên tâm tu phật trong Ngự Thú Trai?Những cường giả đại giáo tiên môn lúc này nghi hoặc nhìn qua, cẩn thận lắng nghe, không biết hắn có ý gì, vì sao lại kéo câu chuyện lên người một nữ hài ở Ngự Thú Trai chứHai cường giả nói chuyện, vì sao lại chuyển chủ đề qua một phật nữ?Nhưng mà Vu Thanh Họa giờ phút này cắn chặc bờ môi óng ánh, biết rõ Ngọc Lạc là thị nữ của nàng, cũng chính là nữ tử mang thai, biết hắn kế tiếp sẽ nói cái gì cho nên định ngăn lại, dù sao việc này liên quan đến danh dự của Ngự Thú Trai nhưng mà nàng lại bị Phong Phi Vân trừng mắt, quát tháo một tiếng ngăn lại.- Vu tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ca ca của ta tự có chừng mực.Tiểu tà ma giống như người lớn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành, kéo tay Vu Thanh Họa sau đó nhẹ giọng an ủi, thật giống như nàng có kinh nghiệm còn nhiều hơn Vu Thanh Họa vậy.Sắc mặt Vu Thanh Họa hơi có phần mất tự nhiên, mới vừa rồi bị Phong Phi Vân quát tháo một câu, tuy Phong Phi Vân cũng không hung dữ, ánh mắt cũng không lạnh, nhưng mà trong lòng của nàng sinh ra lòng sợ hãi, bị Phong Phi Vân trừng nên lui ra phía sau..Vì sao mình lại lùi bước trước mặt Phong đại ma đầu thế này?Chẳng lẽ mình sợ hắn sao?- Ngọc Lạc?Tà Hoàng Thiếu chủ bờ mơ rung động, dường như lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang đọc tên người.Phong Phi Vân gật gật đầu, cười nói: - Đúng vậy chính là nàng, nàng có hài tử của ngươi, mà bây giờ...

Nàng và đứa bé kia đã chết, chết dưới một loại cấm thuật của Sâm La Điện, bị người ta cách không đánh chết, một thi hai mệnh, rất thê thảm.

Chỉ có thể thương cô bé thương yêu tình lang, chờ tình lang trở về đón nàng; cũng có thể thương cho hài nhi chưa sinh ra, còn chưa nhìn thấy thế giới này thế nào đã chết từ trong trứng nước.

Vì sao lại đáng thương như thế chứ?Trên mặt Phong Phi Vân mang theo vẻ tươi cười, nhưng mà ánh mắt Tà Hoàng Thiếu chủ trở nên âm trầm, trên người có khí tức của tà long bộc phát, khí thế bàng bạc mà lạnh lùng, trên đỉnh đầu lao ra khí tượng "Bách Long Tù Phật", bao phủ cả không trung.Không ai ngờ hắn lại tức giận.Hai tay Tà Hoàng Thiếu chủ nắm chặt, áo bào tung bay, chợt lại giãn ra, hít sâu một hơi, khí tức trên người bình thản lại, khí tượng Bách Long Tù Phật lui về thân thể, dường như cắn răng, thở dài: - Phong Phi Vân, ngươi quản hình như quá rộng đấy.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta thiếu nợ ân tình của Ngự Thú Trai, Vu phật tôn và Đàn trai chủ đã ủy thác chuyện này cho ta toàn quyền quyết định, muốn ta tra rõ việc này, phật nữ mang thai, trọng bảo mất trộm, thai nhi đã chết, những chuyện này chính là sai lầm của mình Tà Hoàng Thiếu chủ ngươi cả, lại làm cho danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai bị hủy, càng hại hai tính mạng vô tội, chẳng lẽ cũng bởi vì Sâm La Điện cường thế bá đạo, chuyện này bỏ qua hay sao?=-------Chương 1142: Lấy một công đạoNhững tu sĩ chung quanh cũng nghe ra chuyện gì xảy ra, thì ra Ngự Thú Trai thực sự có người mang thai, nhưng mà mang thai không phải Vu Thanh Họa, mà là thị nữ của Vu Thanh Họa, mà phật nữ này chính là bị Tà Hoàng Thiếu chủ lừa gạt, còn trợ giúp Tà Hoàng Thiếu chủ đánh cắp trọng bảo của Ngự Thú Trai.

Mà Ngự Thú Trai bởi vì e ngại Sâm La Điện thế lực to lớn, hơn nữa sợ hãi danh dự vạn năm bị hủy, cho nên cực lực áp chế chuyện này, không có lộ ra ngoài.Vốn rất nhiều người còn cho rằng Vu Thanh Họa bị Phong Phi Vân lừa gạt cảm tình, còn mang thai hài tử của Phong Phi Vân, về sau lại bị Phong Phi Vân bội tình bạc nghĩa, nhưng mà giờ phút này xem ra không phải thế.

Thì ra tất cả là do Sâm La Điện chế tạo lời đồn vì che dấu tội lỗi của Tà Hoàng thiếu chủ.Hiện tại xem như chân tướng rõ ràng.Ở đây có không ít thế lực giao hảo với Ngự Thú Trai, rất nhiều người đều cảm giác tức giận, nhưng mà không có ai động thân đứng ra tìm chính nghãi cho Ngự Thú Trai, dù sao đây chính là Sâm La Điện, trừ Phong Phi Vân là gia hỏa to gan lớn mật ra, nếu người nào khác dám đứng ra chỉ trích Sâm La Điện, ngày hôm sau đoán chừng đầu thân một nẻo, nhà tan cửa nát.Đối mặt với thế lực cường đại tuyệt đối, còn có thể đứng ra nói chuyện chỉ là số ít.Thời điểm này có rất nhiều người bội phục đảm lượng của Phong Phi Vân, ít nhất là không ai dám làm chuyện này, Phong Phi Vân lại dám làm.Đương nhiên cũng có một ít đang cười lạnh trong lòng, cảm thấy Phong Phi Vân chính là kẻ ngu, hôm nay đắc tội Tà Hoàng Thiếu chủ cùng Sâm La Điện, như vậy hắn đoán chừng không sống được bao nhiêu ngày.Tà Hoàng Thiếu chủ nói: - Tại sao ngươi khẳng định người nọ là ta?Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến cười cười, nói: - Bởi vì nam tử có thể làm cho một phật nữ trao thân trong một đêm và nhớ mãi không quên, người bình thường tuyệt đối không làm được, nam nhân này nhất định là một hòa thượng phật hiệu tinh thâm, nhưng lại hết sức ưu tú cùng tuấn lãng.

Thiếu chủ nếu tháo mặt nạ xuống, ta đoán chừng chắc chắn không có sai, chỉ sợ thiếu chủ cũng là người tu phật a?Bắc Minh Phá Thiên cùng Lý Tiêu Nam cùng đưa mắt nhìn qua, mang trên mặt vài phần vui vẻ, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú với chuyện này.Phong Phi Vân lại tự giễu nói: - Ít nhất ta chưa bao giờ cho rằng ta có mị lực chỉ sau một đêm làm cho nữ tử yêu ta say đắm, đối với việc này ta vẫn rất bội phục ngươi.Tà Hoàng Thiếu chủ tự nhiên không có tháo mặt nạ xuống, cười nói:- Những chuyện này chỉ là ngươi đoán mà thôi.- Đúng vậy a!

Đúng là ta suy đoán.

Nhưng mà ta từ miệng một cường giả Sâm La Điện biết được, thiếu chủ đã từng chỉ có một chân, chính là thiên tài tàn tật.

Nhưng mà bây giờ có hai cái chân, chẳng lẽ thiếu chủ không phải tu hành thần thông của Ngự Thú Trai mới mọc ra cái chân khác sao?- Tà Hoàng Thiếu chủ đã từng là người thọt?Tiểu tà ma rướn cổ lên, ánh mắt căng tròn nhìn chằm chằm vào hai chân Tà Hoàng Thiếu chủ, kết quả lại bị Phong Phi Vân gõ đầu một cái.- Nhìn cái gì!"

Đông" một tiếng, đầu tê rần, nàng nhanh chóng rụt cổ lại, tay xoa đỉnh đầu, trong miệng nhỏ đang oán trách Phong Phi Vân gõ thế thì tương lai nàng sẽ ngốc.Chung quanh cũng xôn xao, Tà Hoàng Thiếu chủ không ngờ là người thọt, bởi vì tu luyện thần thông phật môn của Ngự Thú Trai cho nên cái chân kia mới mọc dài ra, đây chính là nguyên nhân hắn trộm lấy thần thông phật môn của Ngự Thú Trai.Đồng thời một ít người có ý chí cũng phỏng đoán trong lòng, rốt cuộc là thần thông gì so thể làm cho người ta đoạn chi phục sinh, nó thần kỳ bực nào?Tà Hoàng Thiếu chủ đắng chát, thật lâu về sau mới nói: - Một nam nhân làm đại sự, hi sinh một nữ nhân có là gì, Ngọc Lạc...

Nàng vốn đáng chết, ta giết nàng chỉ vì chặt đứt nhân quả, không có nhân quả, cũng sẽ không có ràng buộc.

Người không có ràng buộc mới không có trói buộc, có thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn làm, Phong Phi Vân, điểm này ngươi còn kém ta quá xa.- Ngươi vô sỉ...Hận ý trong lòng Vu Thanh Họa phun trào, rất muốn mắng to Tà Hoàng Thiếu chủ vài câu, nhưng mà trong đầu của nàng chẳng có từ ngữ mắng chửi nào cả.Phong Phi Vân lại lắc đầu, nói: - Ngọc Lạc không phải do ngươi giết.- Thật là ta giết.

Phong Phi Vân, ngươi không thể bởi vì chính ngươi không thể hạ thủ với nữ nhân của mình, cũng hoài nghi người khác cũng không hạ thủ.Tà Hoàng Thiếu chủ nói.Phong Phi Vân nói: - Nếu như ngươi thật sự muốn giết Ngọc Lạc, thời điểm ngươi cầm lấy trọng bảo vào tay, cũng đã giết nàng rồi, chặt đứt tất cả manh mối, ta cũng không có khả năng lại truy xét đến ngươi.

Nhưng mà ngươi lại không có làm thế, nói rõ ngươi cũng là người không quả quyết, giết Ngọc Lạc là người hoàn toàn khác, nếu là ta không có đoán sai người nọ chính là...

Tà Hoàng.Oanh!Những lời này nói ra thì tất cả mọi người biến sắc, có lẽ Tà Hoàng Thiếu chủ sắc mặt cũng biến, nhưng mà hắn mang theo mặt nạ, lại không ai có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn vào lúc này là thế nào, chỉ nhìn thấy mặt nạ của hắn mà thôi.Lá gan của Phong Phi Vân cũng đúng là quá lớn, ngay cả Tà Hoàng Thiếu chủ cũng không dám nói Tà Hoàng một câu nào cả, hắn rõ ràng dám nói ra trước mặt nhiều người như thế, thật sự là to gan lớn mật!

Thật sự là ngại mạng quá dài!Vu Thanh Họa vào lúc này biến sắc, tuy nàng suy đoán Ngọc Lạc chết có bóng dáng của Tà Hoàng phía sau, nhưng mà loại lời này nàng cho dù như thế nào cũng không dám nói ra, nói ra vậy ý nghĩa chết, thậm chí cả Ngự Thú Trai cũng bị diệt.Nhân vật như Tà Hoàng, không ngờ còn có người dám nói hắn liên quan tới cái chết của nữ tử bình thường, loại sự tình này ảnh hưởng tới thanh danh Tà Hoàng thật lớn, cho dù Tà Hoàng thật sự ra mệnh lệnh này, cũng không có ai dám nói ra miệng, nhưng mà Phong Phi Vân lại nói ra không kiêng nể gì cả.Tà Hoàng là người nào?

Tà Hoàng chính là người muốn đả đảo Thần Tấn vương triều, thành tựu đế hoàng một phương, loại chuyện này có thể thuận miệng nói ra sao?

Không phát hiện ngay cả Tà Hoàng Thiếu chủ cũng đang cực lực che dấu chuyện này à?Rất nhiều người dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Phong Phi Vân.Nếu Tà Hoàng muốn giết một người, tại Thần Tấn vương này đoán chừng không ai giữ được.Phong Phi Vân làm như không xem hiểu ánh mắt của đám người này, cuwofi nói:- Kỳ thật ta cũng cũng không có nghe ngóng từ cự đầu của Sâm La Điện là ngươi là người thọt cả!

Là có một chân hay có hai chân cũng bỏ đi?

Ta chỉ suy đoán mà thôi, tùy ý thăm dò nhưng lại đúng, hắc hắc!

Không nghĩ tới thiếu chủ tự mình xác nhận, nói như vậy tất cả suy đoán của ta là chính xác.- Phong Phi Vân, ta không thể không thừa nhận ngươi đúng là thập phần thông minh, phân không sai nửa phần.

Như vậy ngươi cho rằng ngươi có thể duy trì chính nghĩa cho Ngọc Lạc sao?

Ngươi có thể lấy công đạo cho Ngự Thú Trai sao?

Ngươi đầu nên biết rõ ngươi cũng phạm rất nhiều sai lầm, ngươi giết chết người vô tội còn nhiều hơn ta, ngươi tai họa nữ tử cũng nhiều hơn ta, có ai lấy công đạo cho bọn họ không?

Người hỗn đản nhất thiên hạ này không phải ta, là ngươi!-------Chương 1143: Người thắng cuối cùng? (1)Tà Hoàng Thiếu chủ đứng chắp tay, khí độ bất phàm, cũng không phủ nhận mình phạm sai lầm, nhưng mà lại không ai có thể bảo hắn nhận sai cả.Phong Phi Vân lạnh nhạt cười nói: - Lấy công đạo hay không thì mấu chốt phải xem ngươi nổi danh thế nào, ta hiện tại là người nổi danh, vì sao không thể lấy công đạo cơ chứ?Tà Hoàng Thiếu chủ nói: - Vu phật tôn, ngươi cũng muốn đòi công đạo sao?Phong Phi Vân chợt khẩn trương lên, trong lòng thầm hô Tà Hoàng Thiếu chủ quả nhiên lợi hại, tránh nặng tìm nhẹ, mang đầu mâu trực chỉ Vu Thanh Họa, thậm chí là Ngự Thú Trai sau lưng nàng.Nếu Vu Thanh Họa thực đồng ý để Phong Phi Vân giúp Ngự Thú Trai đòi lại công đạo này, như vậy cũng đã nói rõ Ngự Thú Trai cùng Sâm La Điện triệt để đối lập, cũng sẽ chọc cường địch cho Ngự Thú Trai, thậm chí Ngự Thú Trai có thể bị diệt.Thời điểm này Vu Thanh Họa đúng là khó làm, tuy Tà Hoàng Thiếu chủ chỉ hỏi một câu mà thôi, nhưng mà làm cho nàng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ánh mắt Vu Thanh Họa giãy dụa bất quyết, ngay lúc thấy ánh mắt của nàng ảm đạm lại, bờ môi bắt đầu mở ra, biết rõ nàng sắp sửa thảo hiệp dưới bức bách của Tà Hoàng Thiếu chủ, Phong Phi Vân lập tức vượt qua nàng một bước, nói: - Ta thiếu nợ nhân tình của Ngự Thú Trai, thời điểm ở Cổ Đạo miếu cũng đã trả hết nợ, nhưng mà tại Đồng Lô Sơn, Ngự Thú Trai lại thiếu nợ ta một nhân tình, nếu Ngự Thú Trai thiếu ta một nhân tình, ta cũng không thể đi đòi hỏi chỗ tốt từ đám ni cô, cũng chỉ có thể đòi hỏi nhân tình của Sâm La Điện các ngươi thiếu bọn họ mà thôi.- Ngân ngân!

Ngự Thú Trai thiếu nợ nhân tình của ngươi, ngươi lại tới Sâm La Điện chúng ta đòi hỏi, Phong Phi Vân, nói sao mà không hợp lsy thế?Một thái thượng trưởng lão Sâm La Điện cười lạnh nói ra.Ánh mắt Phong Phi Vân sẳng giọng, nói: - Bởi vì Sâm La Điện các ngươi thiếu nợ Ngự Thú Trai.

Đây chẳng khác gì Trương Tam thiếu tiền Lý Tứ , nhưng mà Trương Tam trả không được, mà Vương Ngũ lại thiếu nợ tiền Trương Tam, trên nguyên tắc mà nói Lý Tứ tự nhiên có thể đòi nợ của Vương Ngũ.- Ngân ngân!

Ngươi muốn làm Lý Tứ, mà Sâm La Điện cũng tuyệt đối không phải Vương Ngũ.Tử vong hành giả trên lưng vẫn chảy máu, nhưng mà hắn hồn nhiên không phát giác ra, ánh mắt lăng lệ như sứ giả địa ngục.Phong Phi Vân lạnh lùng cười cười, nói: - Chuyện này chỉ sợ ngươi nói không tính toán!Tử vong hành giả vô cùng tức giận, duỗi một tay ra, trong hư không ngưng tụ đại thủ ấn, vô số tà khí ngưng tụ ngàn vạn đạo tắc, mang theo sát uy không gì sánh kịp, đánh sơn lĩnh vỡ ra làm hai.Bành!Trong mắt Phong Si bắn ra hai đạo điện quang, trực tiếp đánh vỡ võ ấn của tử vong hành giả, hóa thành từng sợi khói xanh.Tử vong hành giả lui ra sau mấy bước mới dừng lại, hết sức kiêng kỵ Phong Si, không tiếp tục ra tay.Rốt cuộc Tà Hoàng Thiếu chủ vẫn mở đầu, nói: - Ngươi muốn hoàn lại thế nào?- Hắc hắc!

Ngươi chẳng lẽ còn không rõ ràng ta muốn làm gì sao?Ánh mắt Phong Phi Vân quét nhìn qua bốn yêu nữ tuyệt sắc đứng trong hàng ngũ Sâm La Điện, ánh mắt dừng lại trên huyết cấm huyền trạc của các nàng, lại nói: - Thiếu chủ hại chết một phật nữ của Ngự Thú Trai, Sâm La Điện nên dùng bốn yêu nữ này hoàn lại cho ta đi.Rất nhiều người trong lòng thầm mắng Phong Phi Vân vô sỉ, bên ngoài là lấy công đạo cho Ngự Thú Trai, trên thực tế đang đánh chủ ý lên bốn yêu nữ tuyệt mỹ của Sâm La Điện.Chỉ cần tu sĩ có vài phần địa vị trong Thần Tấn vương triều đều biết ba yêu nữ của Sâm La Điện đều bị Phong Phi Vân tai họa, hiện tại Phong Phi Vân lại vươn ma trảo tới bốn yêu nữ khác, lại còn quang minh chính đại đòi hỏi Tà Hoàng Thiếu chủ, thật sự là quá đáng giận, quá hung hăng càn quấy.Đương nhiên cũng có người nhạy cảm phát hiện được thứ gì đó, trong lòng càng bội phục Phong Phi Vân vài phần, dù sao có thể làm cho Tà Hoàng Thiếu chủ thỏa hiệp, đương thời còn có mấy người có bổn sự lớn như thế chứ?Tà Hoàng Thiếu chủ dường như cũng định liệu được Phong Phi Vân sẽ đưa ra yêu cầu này, cười nói: - Phong Phi Vân ah!

Phong Phi Vân!

Nếu ngươi không ham mê nữ sắc, trên người của ngươi không tìm ra nhược điểm, đến lúc đó ta có khả năng thật sự sợ ngươi đấy.- Một nữ nhân có thể trở thành nhược điểm của nam nhân, nhất định đó là nam nhân sợ nữ nhân.

Hắc hắc!Phong Phi Vân nháy mắt vài cái cười nói.- Chẳng lẽ ngươi không sợ bốn người các nàng ta phái nằm vùng bên cạnh ngươi, vào một ngày nào đó ngươi sẽ chết trên bụng của các nàng?Tà Hoàng Thiếu chủ nói.Bốn yêu nữ đều là đệ nhất mỹ nhân của các điện, mỗi người thiên tư không thấp, hơn nữa mỹ mạo tuyệt luân, có mang theo khí chất vũ mị lẳng lơ, có thanh thuần xinh đẹp, có thậm chí không mang theo tà khí trên người giống như tiên tử đạo môn..Được xưng là yêu nữ chưa hẳn chính là yêu nữ, nếu không phải biết rõ thân phận các nàng, còn cho rằng các nàng là người của đạo môn.- Người luôn phải chết, nếu có thể chết trên bụng nữ nhân, chết trên bụng mỹ nhân lại là chết tốt.Phong Phi Vân nói: - Không biết thiếu rốt cuộc định tính sổ sách này thế nào.Tất cả mọi người khẩn trương lên, đang chờ đợi Tà Hoàng Thiếu chủ đưa ra quyết định.Nếu như Tà Hoàng Thiếu chủ thỏa hiệp, đem bốn vị yêu nữ giao cho Phong Phi Vân, như vậy đã nói lên Tà hoàng thiếu chủ đã thua.Nếu Tà Hoàng Thiếu chủ không thỏa hiệp, như vậy hôm nay nhất định sẽ xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa.- Tà Hoàng Thiếu chủ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, Sâm La Điện đã từng ăn thiệt thòi lớn trong tay Phong Phi Vân, tạo thành ảnh hưởng mặt trái rất lớn, mà hôm nay nếu như Tà Hoàng Thiếu chủ thỏa hiệp với Phong Phi Vân lần nữa, đem bốn vị yêu nữ chắp tay giao cho Phong Phi Vân, dùng tác phong của Phong Phi Vân, bốn yêu nữ này chắc chắn sẽ bị hắn chà đạp, danh dự Sâm La Điện sẽ thấp tới cực điểm, đối với Sâm La Điện thống nhất tà đạo, thậm chí thống nhất cả Thần Tấn vương sẽ có ảnh hưởng không tốt.Một lão giả phân tích nói ra.Bốn yêu nữ Sâm La Điện lúc này khẩn trương lên, đôi mắt dễ thương đầy gợn sóng, khi thì nhìn chằm chằm vào Tà Hoàng Thiếu chủ, khi thì nhìn về phía Phong Phi Vân, tuy các nàng xinh đẹp như thiên tiên, thiên tư không tầm thường, nhưng mà các nàng không thể tự quyết định vận mệnh bản thân, quyền quyết định đang nằm trong tay hai tuấn kiệt cao cấp nhất.- Tính, đương nhiên phải tính.Tà Hoàng Thiếu chủ trầm mặc hồi lâu mới nói như thế, tiếp theo lại nói: - Thần Vương đại nhân là thần vương duy nhất của Thần Tấn vương triều, lại là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi, phong hoa tuyệt đại, bốn nàng đi theo ngươi cũng không tính là ủy khuất.

Huống hồ hôm nay có vô thượng cự phách ở đây, Sâm La Điện ta tổn thất bốn nữ nhân còn có giá trị hơn tổn thất mười cự phách.Tà Hoàng Thiếu chủ lại thỏa hiệp.Ngay cả Phong Phi Vân cũng cảm giác không chút chân thật, cảm giác, cảm thấy Tà Hoàng Thiếu chủ còn có hậu chiêu, hắn không thể dễ dàng thua người như thế.-------Chương 1144: Người thắng cuối cùng? (2)Bốn yêu nữ này mỗi người đều có đường cong ưu mỹ, ngọc thể xinh đẹp, giống như bốn thần tiên mỹ quyến hạ phàm, thản nhiên đi đến trước mặt Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, không nói các nàng cười thật hay cười giả, chỉ cần nhìn thấy bốn nữ nhân tươi cười, đây cũng là hưởng thụ lớn lao.Phong Phi Vân có khi đã nghĩ có nên giống như Lý Tiêu Nam hay không, cho mình mấy thị nữ tu vị cường đại, lại làm một dàn mỹ nữ chơi nhạc, nhưng mà suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Phong Phi Vân cắt đứt.

Nói đùa, Phong Phi Vân cũng không có tiêu sái như Lý Tiêu Nam, cừu nhân của hắn khắp thiên hạ, bản thân cũng khó bảo vệ, còn mang theo một đám nữ nhân 'trang Bức', đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?Mà mấy kiếm thị, nhạc sử của Lý Tiêu Nam kia, Phong Phi Vân trông mà thèm, có nhiều thiếu chút nữa ra tay bắt lấy làm ấm giường, nhưng mà không có cơ hội a.Cho nên nói có mỹ nhân cực đẹp thật nhiều ở bên cạnh chính là vốn liếng của nam nhân, nhưng nếu tu vị của ngươi không đủ mạnh, cho dù có nhiều nữ nhân hơn nữa cũng sẽ đội nón xanh như thường.Phong Phi Vân gọi Thiên Tủy Binh Đảm ra, trực tiếp chặt đứt huyễn cấm huyền trạc trên người các nàng, bên trong bay ra bốn giọt máu tươi, bị Phong Phi Vân cẩn thận thu vào trong hộp ngọc, lại phong ấn kỹ càng.Cộng thêm giọt máu tươi từ chỗ Bạch Như Tuyết thì có được năm giọt.Hiện tại chỉ còn lại vòng tay của Vạn Hương Sầm cùng Lục Ly Vi mà thôi.Phong Phi Vân nhìn qua bốn yêu nữ, quả nhiên đều là tuyệt sắc giai nhân, khóe miệng tươi cười, hắn ra tay nhanh như tia chớp phế bỏ tu vị của ác nàng, bốn yêu nữ phát ra tiếng kêu buồn bực, sắc mặt tái nhợt đến mức tận cùng, thân thể mềm mại rung động ngã xuống đất.Các nàng không thể tin được Phong Phi Vân lại phế bỏ tu vị của các nàng, cắn chặc răng, ánh mắt căm hận Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười cười, nói: - Vu Thanh Họa, ngươi tổn thất một đệ tử, hiện tại trả cho ngươi bốn người, bốn yêu nữ này thiên tư tuyệt hảo, nếu tu luyện bí pháp phật môn chính thống sẽ nhanh chóng khôi phục lại, nhưng nếu tu luyện công pháp tà đạo thì chắc chắn bạo thể mà chết.Hắn nói lời này là nói với Vu Thanh Họa, càng nói cho bốn yêu nữ nghe.Đây quả thật là tát cho Sâm La Điện một cái, rất nhiều cự đầu tà đạo của Sâm La Điện vô cùng tức giận, muốn lao tới đánh Phong Phi Vân một trận.Tà Hoàng Thiếu chủ vẫn lạnh nhạt như cũ, cao giọng nói: - Chẳng lẽ mọi người không muốn biết Ngự Thú Trai bị trộm trọng bảo gì sao?Nghe nói như thế, sắc mặt Vu Thanh Họa i biến, mà Phong Phi Vân cũng sinh ra dự cảm không tốt, hắn nhíu mày.Thời điểm tất cả mọi người hiếu kỳ bị Tà Hoàng Thiếu chủ hấp dẫn, hắn mới lên tiếng: - Thiên hạ có thể làm được chuyện gãy chi phục sinh, xương trắng mọc thịt chỉ có một mà thôi, chính là Kim Tàm Kinh, Kim Tàm Kinh thật đã xuất thế, hơn nữa còn nằm trong Ngự Thú Trai.

Ngày đó ta đi chỉ là một cuốn thác bản mà thôi, hơn nữa cũng đã trả lại, trong Ngự Thú Trai càng có toàn bộ Kim Tàm Kinh.

Các ngươi nếu không phải tin có thể hỏi Vu phật tôn một câu!

Ngân ngân!Giọng của Tà Hoàng Thiếu chủ âm vang hữu lực, vang vọng ngàn dặm, phàm là tu sĩ tới Đồng Lô Sơn đều biết rõ chuyện này, trong lúc nhất thời tạo thành oanh động lớn lao, huyết dịch sôi trào.- Thì ra Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai!- Nhất định là như thế, chỉ có Kim Tàm Kinh mới có được hiệu quả thần kỳ như thế.- Khó trách Phong Phi Vân lúc trước nói hàm hồ như vậy, thì ra Tà Hoàng Thiếu chủ tốn sức chín trâu cũng chỉ vì lấy được thác ấn của Kim Tàm Kinh, đây mới là chân tướng.Rất nhiều lão tổ thế lực giao hảo với Ngự Thú Trai cũng sinh ra vẻ tham lam, không nói tu sĩ thế lực khác hận không thể hiện tại giết tới Ngự Thú Trai, cướp đoạt Kim Tàm Kinh vào tay.- Phong Phi Vân ngươi muốn lấy công đạo cho Ngự Thú Trai, vậy cũng đừng trách ta độc ác.Chiêu này của Tà Hoàng Thiếu chủ tuyệt đối đủ tàn nhẫn, chỉ một câu đã làm cho Ngự Thú Trai lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.Ngự Thú Trai đạt được Kim Tàm Kinh tàn quyển chính là một bí mật được che dấu rất kỹ, trong hàng đệ tử Ngự Thú Trai có nhiều người không biết rõ tình hình, bởi vì một khi tiết lộ ra ngoài, Ngự Thú Trai sẽ gặp đại tai nạn.Có người trước đến hỏi thăm Vu Thanh Họa, đây chính là lão tăng toàn thân tỏa ra kim quang, hai mắt thâm thúy như thần uyên, hắn tới từ Đại Long Tự của Thiên Long vương triều, tu vị cao thâm mạt trắc.Lão tăng râu ria tuyết trắng, trên người có khí tức bảo tướng trang nghiêm, chắp tay trước ngực, nói: - A Di Đà Phật, xin hỏi Vu phật hữu, Kim Tàm Kinh thật sự có ở Ngự Thú Trai sao?Lão tăng này tu vị khủng bố, hắn đứng trên mặt đất, lại cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.Vu Thanh Họa môi son óng ánh, ngọc dung như lê hoa, phật y gia thân, nàng giống như tiên nữ trong tranh, trầm mặc không nói, thật lâu nói không ra lời nà.Nàng tự nhiên có thể nói "Không có ", nhưng mà nàng là người tu phật, hơn nữa tu vị phật hiệu không thấp, nàng là người có tâm tình tinh khiết, không thể nào nói là có Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, như vậy sẽ mang tới tai họa cho Ngự Thú Trai.Rất nhiều người đều gật gật đầu, Vu Thanh Họa biểu lộ đã nói rõ vấn đề, Kim Tàm Kinh xem ra thật có ở Ngự Thú Trai.Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẻo, Tà Hoàng Thiếu chủ dùng chiêu này quá độc ác, hắn không chỉ muốn thắng Phong Phi Vân, càng muốn tịnh thổ vạn năm như Ngự Thú Trai biến thành nơi khô cằn, Phong Phi Vân cho dù cường đại hơn nữa cũng không ngăn được người thiên hạ.Khó trách hắn thỏa hiệp lúc trước, vì đạt được chiêu cuối cùng này, một chiêu này có thể chuyển bại thành thắng, hơn nữa còn thắng triệt để.Đám cự đầu Sâm La Điện lúc này đứng lên cười to, trong lòng cũng càng thêm bội phục Tà Hoàng Thiếu chủ.Phong Phi Vân cười cười, nói: - Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, thật sự là chê cười, chê cười chết người.- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng người trong thiên hạ là đồ ngu sao, là tin tưởng Tà Hoàng Thiếu chủ hay là tin tưởng ngươi, tâm lý của mọi người đều có một cây cân, không phải ngươi nói Kim Tàm Kinh không có tại Ngự Thú Trai, mọi người thật sự dại dột cho rằng Kim Tàm Kinh không tại Ngự Thú Trai, ha ha ha...Một tà giả của Sâm La Điện cười lạnh nói ra.Trên mặt Phong Phi Vân tươi cười nhàn nhạt, trực tiếp lấy một tượng phật bảy tấc trong tu di giới ra, lắc tay một cái kim quang trên tượng phật hiện ra, thần quang rạng rỡ, tiếng phật âm quanh quẩn thiên địa giống như vạn phật triều bái.Phong Phi Vân nâng tượng phật lên, ngàn vạn phật vân vờn quanh người của hắn, lúc này một kim tàm khổng lồ hiện ra sau lưng hắn, cất cao giọng nói: - Các ngươi không phải muốn bức ta giao ra Kim Tàm Kinh sao, làm gì nói Kim Tàm Kinh tại Ngự Thú Trai, ngân ngân, hiện tại ta lấy Kim Tàm Kinh ra, các ngươi có bản lĩnh thì lấy đi.-------Chương 1145: Kim Tàm Kinh gây nên sóng to gió lớnPhong Phi Vân đứng trên đỉnh sơn mạch, dáng người lỗi lạc, Vu Thanh Họa đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng đỏ rực, nàng tự nhiên biết rõ Kim Tàm Kinh ở trên người Phong Phi Vân, nhưng mà nàng không ngờ Phong Phi Vân lại chủ động vì Ngự Thú Trai mang Kim Tàm Kinh ra, dẫn dắt mầm tai họa lên người của hắn.Giờ phút này bờ môi Vu Thanh Họa đã bị nàng cắn nát, ngón tay ngọc nắm thật chặc, nói: - Ma đầu kia...

Ma đầu kia...

Vì cái gì làm như vậy.- Vu Thanh Họa, ngươi ngàn vạn đừng cảm động rơi lệ, ta cũng không phải vì ngươi mà làm như vậy, ngươi trở lại Ngự Thú Trai nói cho Nạp Lan biết, bảo nàng chuyên tâm ở Ngự Thú Trai tu hành phật đạo, không phải chỉ tổn thất mấy trăm năm tuổi thọ sao, chỉ cần nàng chịu dụng công sẽ tu trở lại, giao linh quả này cho nàng.Phong Phi Vân linh quả hoàn hảo vô khuyết sáu ngàn năm đưa vào trong tay Vu Thanh Họa, cười một tiếng sau đó thân thể hóa thành lưu quang, sử dụng Luân Hồi Tật Tốc bay thẳng lên trời, tốc độ nhanh tới cực điểm.- Kim Tàm Kinh...

Kim Tàm Kinh quả nhiên đang ở trong tay Phong Phi Vân, mọi người mau đuổi theo ah.- Là Kim Tàm Kinh không sai, Kim Phật bảy tấc, đại đạo phật âm, không có khả năng giả bộ, đây chính là một trong ba đại thánh điển, đạt được Kim Tàm Kinh nhất định có thể thiên hạ vô địch.- Tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân chạy thoát.... ......Chín thành người nơi đây mau chóng đuổi theo Phong Phi Vân, kể cả đám tăng nhân của Thiên Long vương triều, Bắc Minh Phá Thiên, Tà Hoàng Thiếu chủ dẫn đầu cường giả Sâm La Điện đuổi bắt, Lý Tiêu Nam dẫn đầu tám đại cao thủ Thần Linh Cung đuổi theo, Đồng Lô Sơn lúc này tiếng gió rít gào, cường giả như mây.Đánh chết Phong Phi Vân, cướp lấy Kim Tàm Kinh.Toàn bộ đều là cường giả, trong đó không ít là Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách, thậm chí có cường giả nửa bước chân nhân.Nhân vật cấp bậc cự phách nhiều không biết bao nhiêu.Không ai nghĩ tới lại sinh ra chuyển biến lớn như thế, vượt quá tất cả mọi người suy đoán ban đầu.Nhưng mà Yêu tộc thần tàng địa lại trở nên trống rỗng, chỉ còn lại tiểu tà ma và Vu Thanh Họa còn đứng ở nơi đó, Phong Si cũng đứng ở nơi đó,l hắn giống như bức tượng đá vậy, không nhúc nhích, mặc cho đạm đạm bò qua bò lại trên vai của hắn.Bốn yêu nữ bị phế tu vị đứng lên, nh mắt các nàng phức tạp, muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại bị tiểu tà ma ngăn cản, nhét đan dược đen sì vào miệng các nàng, sắc mặt bốn yêu nữ kinh biến, cũng không biết tiểu tà ma cho các nàng ăn cái gì, cũng bởi vì không biết cho nên mới sợ.- Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?Một yêu nữ da trắng, môi hồng, tóc dài xinh đẹp quát lên.- KẸO.Tiểu tà ma nói.- Nói bậy, rõ ràng là một viên thuốc.Một yêu nữ mặc bạo lộ, ngọc thể đầy đặn, bộ ngực sữa cao ngất nói ra.- Biết là đan dược, vậy các ngươi còn hỏi làm gì?Tiểu tà ma sờ sờ đỉnh đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên mê người, lộ ra hai cái răng khểnh, lặng lẽ nói: - Đan dược này chính là bảo bối đấy, sau khi ăn xong làn da sẽ trắng bóng tinh mỉ, toàn thân đều thơm ngào ngạt, nhưng mà một tháng không ăn sẽ lập tức biến thành người quái dị, trên mặt đau nhức, mụn nhọt sinh ra, lòng bàn chân hóa huyết, thân thể càng ngày càng mập mạp, ha ha, kỳ thật ta đang hù dọa các ngươi thôi, các ngươi ngàn vạn đừng coi là thật.Bốn yêu nữ đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nguyền rủa tiểu tà ma muốn chết, thật sự là còn giống ma đầu hơn cả Phong Phi Vân.Mặc dù tiểu tà ma nói là hù dọa các nàng, nhưng mà các nàng thật sự không dám trốn, dù sao các nàng đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, càng là mỹ nhân càng chú ý tới dung mạo của mình, nếu thật sự biến thành người quái dị, các nàng chết đi cho xong.Vu Thanh Họa mang theo thần sắc lo lắng trên mặt, khó có thể nói rõ trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.Tiểu tà ma vẫn không có lo lắng như thế, con mắt cong lên như trăng khuyết, nói:- Vu tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ca ca của ta, hắn nắm giữ một kiện linh bảo trong tay, tốc độ thiên hạ vô song, một khi triển khai linh bảo này, chưa chắc chân nhân đuổi kịp hắn.Tiểu tà ma chỉ tự nhiên nói tới thanh đồng cổ thuyền, nàng từng ngồi qua thanh đồng cổ thuyền, nửa canh giờ đã vượt qua mười mấy vạn dặm, đã sớm muốn đòi hỏi Phong Phi Vân đưa cho nàng vuốt vuốt.Vu Thanh Họa lại không tin trên đời này có linh bảo như thế, trong tay nắm chặc lấy linh quả mà Phong Phi Vân kín đáo đưa cho nàng, đôi mắt dễ thương óng ánh, dáng người tiêu điều, tóc dài bay múa trên hư không, thở dài nói: - Ngươi không hiểu, ca của ngươi lấy Kim Tàm Kinh ra cũng đã quyết tử ý, hắn muốn dùng một mình mình đổi lấy sự an bình của Ngự Thú Trai.Tiểu tà ma nhíu mày, gãi gãi đầu, nói: - Ca ca của ta vĩ đại như thế sao?- Hừ, Phong đại ma dầu cả đời làm bậy quá nhiều, sau khi tu luyện Kim Tàm Kinh thì hắn cũng đã tỉnh ngộ, lương tri thức tỉnh, đây chính là chuộc lại sai lầm lúc trước của hắn.Tuy Vu Thanh Họa nói như thế, nhưng mà trong lòng thật sự có ngàn vạn cảm khái, rất khó nói ra được, trong óc lại hiện ra nụ cười cuối cùng khi Phong Phi Vân rời đi, đặc biệt là đôi mắt của hắn mang theo mị lực không nói nên lời, thậm chí có chút ít khó có thể quên được.Tiểu tà ma không cho là như thế, trong mắt hiện ra hào quang sáng ngời, chợt lại biến thành tội nghiệp, con mắt sưng đỏ lên, bỉu môi nói: - Vu tỷ tỷ, ca ca của ta thật sự không phải như vậy.Vu Thanh Họa nhìn qua bộ dáng bất lực của tiểu tà mà, trong lòng cũng có chút chua xót, vỗ nhẹ đầu của tiểu tà ma, nói: - Thế nhân tham lam, mà Kim Tàm Kinh chính là thánh điển cao cấp nhất, hiện tại có vô số lão tổ đuổi giết hắn, trong đó còn không thiếu hung nhân khủng bố Thiên Mệnh cửu trọng, nửa bước chân nhân, ca của ngươi muốn chạy ra tìm đường sống, khả năng là bằng không, hơn nữa cho dù hắn thật sự chạy ra khỏi tay của những người này, cũng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của chân nhân, Tà Hoàng, Thần Linh Cung, Thiên Vu thần nữ, lão tổ Bắc Minh phiệt và còn có rất nhiều chân nhân lánh đời ra tay với hắn, hắn căn bản không có khả năng sống sót.s- Oa.Tiểu tà ma khóc càng lúc càng lớn.Vu Thanh Họa ngầm bực bản thân mình, tại sao không biết an ủi người ta như thế, dù nói thế nào tiểu tà ma kỳ thật cũng chỉ là tiểu nữ hài, hôm nay đã không chỗ nương tựa, nếu như ca ca chết đi, nàng phải đi nơi nào?Vu Thanh Họa bối rối, ôm đầu tiểu tà ma, an ủi: - Theo ta quay về Ngự Thú Trai a, dù sao Ngự Thú Trai cũng thiếu nợ nhân tình ca ca ngươi quá lớn.- Tỷ tỷ ngươi thật tốt, nếu ca ca ta sống sót...

Nếu ca ca ta sống sót, ngươi làm chị dâu ta được không?Tiểu tà ma rúc vào trong ngực Vu Thanh Họa, đáng thương ngẩng đầu lên, con mắt sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Họa.-------Chương 1146: Đuổi giết mười vạn dặm (1)- Cái này...

Tỷ tỷ là người tu phật...Vu Thanh Họa nhìn thấy bộ dáng bất lực của tiểu tà ma, nàng không thể ngoan tâm nói lời cự tuyệt, kỳ thật trong lòng của nàng cũng đắng chát.Oa.Tiểu tà ma lập tức khóc thét lên thương tâm gần chết, bi thương thê lương nói không nên lời.Vu Thanh Họa cảm giác mình thiếu nợ Phong Phi Vân nhân tình quá lớn, giúp hắn chiếu cố muội muội cũng là đương nhiên, do dự thật lâu mới nói: - Nha đầu, đừng khóc, tỷ tỷ đáp ứng ngươi còn không được sao?- Thực.Tiểu tà ma chợt không khóc, con mắt mở to ra.Vu Thanh Họa cười cười, gật gật đầu.- Úc a, đi thôi.Tiểu tà ma vẫn còn một tia nước mắt trên khóe mi, đứng lên rời đi.- Đi đâu.Vu Thanh Họa có cảm giác bị lừa.Tiểu tà ma nói:- Ca ca trước khi đi có truyền âm cho ta, hắn nói bảo ta đi Ngự Thú Trai chờ hắn, sau khi hắn làm xong mọi chuyện sẽ đi tới đón ta.Cười cười, nói: - Đến lúc đó ba người chúng ta là người một nhà, cùng nhau giết về Phong gia, đúng không, chị dâu, ha ha.Cách Đồng Lô Sơn mấy chục vạn dặm có vô số cấm địa và khu vực tử vong, nhưng mà không có một chỗ nào có thể làm khó thanh đồng cổ thuyền.Phong Phi Vân đứng trên boong thuyền thanh đồng cổ thuyền, tốc độ còn nhanh hơn cả sao băng, không ai có thể đuổi theo hắn, chỉ mười phút hắn đã vượt qua địa vực mười mấy vạn dặm, bỏ đám cường giả phía sau thật xa.Đúng lúc này cảm giác nguy cơ xuất hiện, bầu trời trên cao mở ra, một đạo cột sáng đánh xuống giống như thiên đạo trảm, ngay cả bầu trời cũng chấn động.Đây là có người cách hư không thi triển sát phạt chi thuật, uy năng khó có thể nói rõ, cự phách cũng bị chém giết.- Cách hư không mấy vạn dặm, cho dù là sát thuật kinh thế cũng suy yếu quá nhiều, muốn giết ta nói dễ vậy sao.Phong Phi Vân đảo tay, lóe lên một cái, Kình Thiên Côn bộc phát hào quang sáng ngời đánh vào trời cao, Kình Thiên Côn nhanh chóng đánh nát đạo ánh sáng kia.Oanh.Cột sáng tứ tán, hóa thành quang vũ.Phong Phi Vân cảm giác cánh tay run lên, hổ khẩu đau nhức, nếu không phải thân thể của hắn cường đại, hiện tại cánh tay bị chém đứt thành hai đoạn rồi, hiển nhiên người nọ vừa ra tay chính là Thiên Mệnh cửu trọng, cách mấy vạn dặm bộc phát chiến lực khủng bố như thế, thiếu chút nữa đánh Phong Phi vân bị thương.Ầm ầm.Một âm dương tà đồ hiện ra trong hư không và đánh xuống, biến lớn vài trăm mét, nó từ trong tầng mây giáng xuống, hào quang vạn trượng.Đây là tam phẩm linh khí do cường giả tuyệt đỉnh vận dụng, cách lấy mấy vạn dặm muốn đánh chết Phong Phi Vân.Uy năng âm dương đồ này không đơn giản, trực tiếp chấn nát núi sông chung quanh sụp đổ, dòng sông thay đổi tuyến đường, đại địa sụp đổ, tà uy cái thế, dưới chân nhân không ai có thể ngăn cản được.Phong Phi Vân chỉ có thể toàn lực thúc dục thanh đồng cổ thuyền, không ngừng tránh né âm dương tà đồ trấn áp xuống, dù là như thế vẫn có vài đạo tà quang xuyên qua thanh đồng cổ thuyền, nếu không có thanh đồng cổ thuyền ngăn cản bảy thành lực công kích, chỉ sợ Phong Phi Vân giờ phút này cũng đã trọng thương.- Đáng giận, đám người kia vì Kim Tàm Kinh đúng là điên cả rồi.Phong Phi Vân vận dụng tất cả át chủ bài của mình ra thủ hộ thân thể mình, toàn lực thúc dục thanh đồng cổ thuyền không ngừng tránh né âm dương tà đồ và các loại thuật pháp giáng xuống.- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng tốc độ của ngươi nhanh thì có thể thoát được sao?Một giọng nói mang theo uy nghiêm khiếp người từ trên cao vọng xuống, đây là âm thanh truyền lại từ cách đó mấy vạn dặm.Tuy đám người này không cách nào đuổi kịp thanh đồng cổ thuyền, nhưng lại có tu vị vô cùng khủng bố, có thể cách không công kích, có thể truyền âm thanh chấn nhiếp Phong Phi Vân.Oanh.Lại một kiện tam phẩm linh khí từ trên trời giáng xuống, chính là một thanh chiến kiếm, nó giống như thủy ngân mười vạn cân, kiếm hồn lợi hại, bộc lộ uy năng có thể đồ thần trảm tiên, chém thẳng vào thanh đồng cổ thuyền.Đây cũng là cao thủ tuyệt đỉnh ra tay, tu vị cao đến dọa người, đã có thể bộc phát toàn bộ uy năng của chiến kiếm, phát ra lực công kích tăng hai mươi bốn lần..Chủ nhân chiến kiếm che dấu khí tức, không người nào biết ai đã ra tay với Phong Phi Vân, nhưng mà hắn cố ý che dấu khí tức, nói không chừng cũng là một người trong thế lực giao hảo với Phong Phi Vân, ví dụ như triều đình, ví dụ như Phong gia, ví dụ như Ngự Thú Trai, ví dụ như Ngân Câu phiệt, ví dụ như Vạn Tượng Tháp.Vì thánh điển như Kim Tàm Kinh, cho dù là hảo hữu vẫn có thể hạ độc thủ.Cho dù là người tin tưởng nhất cũng không thể tin tưởng.Thanh đồng cổ thuyền hiểm lại càng hiểm né qua, cuối cùng thanh chiến kiếm không chém trúng thanh đồng cổ thuyền, kiếm khí mạnh mẽ chém vào mặt đất, trên mặt đất lưu lại vết kiếm dài mấy chục vạn trượng, chém đứt một con sông, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy mặt đất bị chém nham nhở, từ đó có thể thấy chiêu kiếm này khủng bố cỡ nào.Nếu kiếm này chém vào thanh đồng cổ thuyền, nói không chừng Phong Phi Vân cũng bị kiếm khí xé rách.- Các ngươi đã muốn đuổi theo, vậy ta sẽ cho các ngươi xuống địa ngục.Phong Phi Vân trực tiếp thay đổi hướng của thanh đồng cổ thuyền, vậy mà bay về phía đám cường giả đuổi theo phía sau, thời điểm còn cách đám cường giả kia mấy ngàn dặm, thanh đồng cổ thuyền lại chuyển hướng bay sang hướng đông.Tất cả mọi người cũng chuyển hướng theo, nhanh chóng theo đuôi.Ầm ầm.Các loại thuật pháp cùng linh cùng tế ra đánh vào thanh đồng cổ thuyền, tuy tuyệt đại đa số đều bị Phong Phi Vân tránh thoát đi, nhưng mà vẫn có công kích không cách nào trốn thoát, chỉ có thể đón đở, làm cho Phong Phi Vân cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng mà hắn cắn răng, tại kiên trì, rốt cuộc bay tới bên ngoài cấm địa tử vong trong Đồng Lô Sơn, trực tiếp xông vào bên trong.Phong Phi Vân từng nhìn một góc địa đồ Đồng Lô Sơn của Diệp Ti Loan, biết rõ vị trí này có cấm địa tử vong, từ ký hiệu người vẽ vẽ ra, đây chính là địa vực không được tiếp cận.Một góc địa đồ của Diệp Ti Loan chính là giáo chủ mạnh mẽ nhất của Nhật Nguyệt Tiên Giáo vẽ ra, cấm địa tử vong ngay cả giáo chủ này cũng không dám tiếp cận, nói rõ nơi này có tồn tại cực kỳ khủng bố.Đây là sa mạc đầy cát vàng, nó chỉ có phạm vi hai ngàn dặm, bên trong không có bất kỳ thảm thực vật và sinh vật nào cả, chỉ có một chút tảng đá cực lớn, tảng đá tán loạn, mỗi một khối giống như núi lớn vậy, vừa đến ban đêm thì tỏa ra hào quang u ám như ma trơi trong sa mạc.- Đây là cấm địa tử vong khủng bố nhất, vì sao không cảm nhận được sự khủng bố của nó chứ?Phong Phi Vân khống chế thanh đồng cổ thuyền bay vào trong sa mạc.Trên bầu trời có vài chục kiện linh khí giáng xuống, có công kích không trúng, có một ít công kích vào thanh đồng cổ thuyền, mà có công kích dánh vào sa mạc.Tu sĩ đuổi giết Phong Phi Vân sau lưng biết nơi này là cấm địa tử vọng, bọn họ đuổi tới bên ngoài ngàn dặm thì cách không đánh giết Phong Phi Vân, bọn họ cảm giác sẽ nhanh chóng đuổi kịp Phong Phi Vân, cả đám dùng tốc độ nhanh nhất phi hành trong bầu trời thấp.-------Chương 1147: Đuổi giết mười vạn dặm (2)Đột nhiên dưới sa mạc có khí tức khủng bố tỏa ra ngoài.Thời điểm sắp đi ngang qua cấm địa tử vong này thì sau lưng Phong Phi Vân xuất hiện cảm giác băng hàn, da đầu run lên, giống như trong lòng đất có cự ma bừng tỉnh.Hắn thúc dục thanh đồng cổ thuyền dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, phải nhanh chóng trốn ra khỏi cấm địa tử vong này.NGAO.Dưới đáy sa mạc có tiếng rống rung trời vang vọng, cát vàng vô tận lưu động, tụ tập thành một vòng xoáy khổng lồ, cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời, sa mạc phạm vi hai ngàn dặm này xoay tròn.Những tên cường giả đuổi theo Phong Phi Vân đều cảm nhận được khí tức khủng bố này, cả đám biến sắc, không ngừng dừng chân lại.Trong nháy mắt có vài chục người chấn động thổ huyết, hơn mười kiện linh khí công kích Phong Phi Vân, nhưng mà giờ phút này bị vòng xoáy trong sa mạc cắn nát, bọn họ bị cắn trả nên thần thức bị thương.- Hỏng bét, ta nhớ đây là cấm địa tử vong có ghi lại trên sách cổ, từng có chân nhân tiến vào Đồng Lô Sơn đã chết trong phiến sa mạc này.Những kẻ đuổi giết bắt đầu chạy trốn để khỏi chết, nhưng lại trễ, dưới đáy sa mạc lại có tiếng rống vang vọng, một bàn tay lớn mười dặm duỗi ra, trên bàn tay có dây xích huyết ngọc sáng óng ánh, âm thanh leng keng vang vọng.Trong sa mạc này nhốt một tồn tại cực kỳ khủng bố, một bàn tay đã lớn mười dặm, tràn đầy lân phiến, móng tay giống như cự kiếm che trời.Oanh.Chỉ một trảo đã bóp chết hơn mười cường giả, cả đám đều có tu vị trên cự phách, thuộc về nhân vật cấp lão tổ, nhưng toàn bộ không có sức hoàn thủ, bị bóp chết quá dễ dàng.Phong Phi Vân tự nhiên không dám quay đầu lại, toàn lực thúc dục thanh đồng cổ thuyền chạy trốn, hắn nhanh chóng bay ra khỏi sa mạc, nghênh ngang rời đi, quay đầu nhìn ra sau lưng, nhìn thấy sa mạc đầy cát màu máu, mặt đất đang run rẩy, còn có âm thanh gào thét khủng bố, hiển nhiên chết rất nhiều người.- Cấm địa nơi này nhốt một yêu linh, cũng không biết nhân vật bậc nào lợi hại như thế, có thể nhốt nó lại.Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán không thôi, cho dù đã chạy ra hơn vạn dặm hắn vẫn cảm nhận được khí tức khủng bố từ yêu linh tỏa ra.Cấm địa yêu linh này còn khủng khiếp hơn cấm địa yêu linh của yêu thụ lúc trước, cấm địa yêu linh của yêu thụ chỉ là yếu nhất trong các yêu linh, chiến lực cũng yếu nhất, nhưng mà cấm địa yêu linh ở nơi này quá mạnh mẽ, cho dù nhân vật như Tà Hoàng gặp phải cũng chạy trối chết, có thể toàn mạng hay không phải xem vận khí..Đầu yêu linh bị nhốt trong sa mạc kia đánh chết một ít cường giả thì bị dây xích kéo trở về, không cách nào lao ra khỏi sa mạc, bằng không dùng lực lượng của nó, đám người đuổi giết Phong Phi Vân không ai có thể sống sót.Đương nhiên nếu nó thật sự chạy ra, Phong Phi Vân cũng sẽ mất mạng.Rốt cục cũng vứt bỏ đám người đuổi theo, Phong Phi Vân giờ phút này cũng mệt ngất ngư, mặc dù hắn đạt tới Thiên Mệnh thất trọng, hắn cũng chỉ có thể thúc dục thanh đồng cổ thuyền trong bốn mươi phút, hiện tại đã qua ba mươi phút, Phong Phi Vân cảm giác suy yếu quá nhiều.Phong Phi Vân vội vàng thu hồi thanh đồng cổ thuyền, hắn quay lại mặt đất, tại Đồng Lô Sơn tìm được một nơi bí ẩn, mở một tòa động phủ, lại bố trí chín tầng trận pháp, làm xong thì mệt mỏi muốn hư thoát, sau đó mới bắt đầu khôi phục nguyên khí, cũng bắt đầu tu luyện.Trong khoảng thời gian này Đồng Lô Sơn nhất định sẽ không an bình, đám người đuổi giết Phong Phi Vân sau khi không tìm được hắn, nhất định sẽ sẽ tiến tới cửa ra vào Đồng Lô Sơn trông coi.Cho nên Phong Phi Vân cũng không vội vàng rời khỏi Đồng Lô Sơn,ở bên trong Đồng Lô Sơn này còn an toàn hơn ở bên ngoài quá nhiều, huống hồ trong thời gian ngắn gần đây, Phong Phi Vân liên tiếp đột phá, căn cơ bất ổn, đã sớm muốn bố trí thời gian tiềm tu củng cố.Hắn ngồi trong động phủ ẩn mật này một tháng, vừa bắt đầu một thời gian ngắn thì địa vực này có cường giả đi ngang qua, đang tìm kiếm tung tích Phong Phi Vân, nhưng mà sau đó có rất ít cường giả tới đây.Hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Phong Phi Vân đã rời khỏi địa vực này, cho nên tiến tới canh giữ cửa ra vào Đồng Lô Sơn.Ầm ầm.Một ngày này sâu trong Đồng Lô Sơn có âm thanh to lớn truyền ra, cả Đồng Lô Sơn chấn động mạnh mẽ, giống như mặt đất bị lật nhào.Đại địa chấn động vô cùng mạnh mẽ, động phủ sắp sụp đổ, cả thiên đạo quy tắc trong hư không cũng chấn động mạnh mẽ.Phong Phi Vân bừng tĩnh trong bế quan, lao ra khỏi động phủ, nhìn qua Yêu tộc thần ở xa xa, tuy cách xa mười mấy vạn dặm, nhưng mà chỉ cần vận dụng phượng hoàng thiên nhãn vẫn có thể nhìn thấy một ít hình ảnh mơ hồ.Nhưng mà Phong Phi Vân chỉ nhìn một cái là thu hồi ánh mắt, vừa rồi hắn cảm giác được Yêu tộc thần tàng địa có cường giả tuyệt đỉnh bay ra, thiếu chút nữa đã phát hiện ra ánh mắt của hắn.- Mặt trời cùng mặt trăng đã thâm nhập vào trong Yêu tộc thần tàng, những cường giả cái thế kia đã chạy ra, cũng không biết bọn họ có đạt được Yêu tộc thần tàng hay không.Lại qua ba ngày, Phong Phi Vân bắt được một tên tu sĩ, là một nửa bước cự phách, chính là một tộc lão gia tộc quáng mạch tại Vạn Quáng phủ, bởi vì sâu trong Đồng Lô Sơn phát sinh đại biến, cơ hồ tất cả tu sĩ đều đang lẩn trốn, hắn và các cường giả của Quáng Mạch gia tộc chia nhau mà chạy.Tộc lão gia tộc quáng mạch này đã bốn trăm tuổi, tên là Thành Tư Thành, chính là bá chủ một phương, nhưng bây giờ bị Phong Phi Vân trấn áp.- Phong...

Phong...

Phi Vân.Thành Tư Thành kinh dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ma đầu kia bị nhiều cường giả đuổi giết như thế mà không có chết, thậm chí trên người không có một chút vết thương nào cả.Phong Phi Vân vuốt vuốt Thiên Tủy Binh Đảm trong tay, điều khiển nó biến thành chiến kiếm, khi thì hóa thành cự đao, cười nói: - Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.- Ah, ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi có thả ta hay không.Thành Tư Thành có thể sống tới tuổi này cũng là bởi vì tâm tư kín đáo, hắn nhìn thấu vấn đề, bản thân hắn biết hành tung của Phong Phi Vân thì hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Phong Phi Vân lắc đầu.- Đã như vầy ta cần gì phải trả lời ngươi.Thành Tư Thành cười lạnh nói ra.Phong Phi Vân cười nói: - Ít nhất người nhà của ngươi còn sống rất tốt, con gái của ngươi, cháu gái của ngươi không bị đưa tới thanh lâu làm kỹ nữ.- Phong Phi Vân...

Ngươi...Thành Tư Thành biết rõ Phong Phi Vân đang uy hiếp hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, thật lâu sau hắn tỉnh táo lại, nói: - Tốt, ngươi hỏi đi.- Lúc này mới hiểu chuyện nha.Phong Phi Vân khóe miệng có chút nhất câu, nói: - Sâu trong Đồng Lô Sơn xảy ra chuyện gì?- Việc này ta cũng không quá rõ ràng, chỉ nghe có người bàn tán với nhau, Yêu tộc thần tàng đã đóng cửa, chìm vào sâu trong lòng đất, biến mất trong lòng đất Đồng Lô Sơn, ngay cả Tà Hoàng cùng cung chủ linh cung cũng không tìm được Yêu tộc thần tàng.Thành Tư Thành nói thật.-------Chương 1148: Ra khỏi Đồng Lô SơnPhong Phi Vân nhíu mày, lại hỏi: - Có ai đạt được bảo vật trong Yêu tộc thần tàng không?- Ta cũng không biết, chỉ có những nhân vật cái thế mới rõ ràng.Thành Tư Thành nói ra.Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:- Bây giờ còn có bao nhiêu người ở trong Đồng Lô Sơn.- Cái này...

Có lẽ đã không nhiều lắm, trừ những tu sĩ mất phương hướng trong Đồng Lô Sơn ra, tuyệt đại đa số cũng đã rút lui khỏi Đồng Lô Sơn, nghe nói dị thú bên ngoài Đồng Lô Sơn, linh thú cũng đã bị siêu cấp cường giả đánh lui, phàm là tu sĩ tiến vào Đồng Lô Sơn đã lục tục ngo nghoe đi ra ngoài.Thành Tư Thành nói ra.Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, nói: - Chỉ sợ đều đã đi ra ngoài chờ ta rồi.Thành Tư Thành cười lạnh nói: - Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ngươi còn mạng sao, người muốn bắt ngươi còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng, trừ phi ngươi cả đời này dừng lại trong Đồng Lô Sơn, bằng không thì một khi đi ra ngoài chính là tử kỳ của ngươi.Phong Phi Vân đứng ở tại chỗ suy tư, chợt hắn cười nói:- Vậy thì chưa chắc.Bỗng nhiên Phong Phi Vân ra tay, bàn tay đánh vào đỉnh đầu Thành Tư Thành, trực tiếp ép hắn quỳ xuống đất.Bàn tay của hắn sinh ra hào quang rót vào trong đầu Thành Tư Thành, cướp đoạt trí nhớ của hắn, Thành Tư Thành cực lực giãy dụa, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng mà không có nửa phần hiệu quả, bàn tay Phong Phi Vân giống như cây thép trấn áp hắn không thể nhúc nhích nửa phần.Sau nửa ngày thất khiếu Thành Tư Thành chảy máu, té xuống đất.Phong Phi Vân thu tay về, bờ môi động động, tự nhủ: - Thành gia Vạn Quáng phủ, Thành Tư Thành, còn là tộc lão của gia tộc, thân thúc thúc của gia chủ, bối phận này cũng không tệ.Thân hình, dung mạo, khí chất và ánh mắt Phong Phi Vân không ngừng biến hóa, rất nhanh biến thành bộ dáng Thành Tư Thành, thân hình còng xuống, nếp nhăn nhiều lên.Phong Phi Vân lục lọi trên người Thành Tư Thành và tìm được một cái bao, bên trong còn có đan dược và một ít linh thạch, hắn cũng thay quần áo, lấy lệnh bài chữ "Thành" và thanh bảo kiếm chuẩn linh khí.Thu hồi bao phục này, sau đó lại cởi quần áo Thành Tư Thành mặc lên người.Phong Phi Vân rung thân hình để mặc áo choàng lên, lại sờ sờ chòm râu, giọng nói trở nên già nua, nói: - Thành huynh, lần này xem như cảm tạ ngươi rồi.Phong Phi Vân đánh ra một đạo hỏa quang, trực đốt Thành Tư Thành trên mặt đất thành tro bụi, lúc này mới vội vàng chạy ra ngoài Đồng Lô Sơn.Phong Phi Vân cũng không phải không có nghĩ dùng thân phận tán tu Vân Phi Thiên, nhưng mà tán tu Vân Phi Thiên là người tu phật, thân phận thật sự quá mẫn cảm, dùng thân phận của Thành Tư Thành càng an toàn hơn.Một khi chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, vậy trời cao mặc chim bay, muốn giết hắn còn khó hơn lên trời.Rốt cuộc cũng đuổi tới nơi người Thành gia tụ taoaj trong Đồng Lô Sơn."

Thành gia" là gia tộc quáng mạch, nắm giữ mười đầu quáng mạch trong tay, có thể nói giàu đến chảy mỡ, cường giả trong gia tộc không ít, lúc này dẫn đội là một lão tổ Thành gia, chính là đại ca ruột của Thành Tư Thành, cũng là tiền nhiệm tộc trưởng gia tộc.- Ồ, các ngươi nhìn kìa, là Cửu thúc.Một nam tử trung niên hưng phấn chỉ về phía trước, kêu lên: - Cửu thúc, chúng ta ở chỗ này.Đây không phải là nội địa Đồng Lô Sơn, là một gò núi vàng vọt hoang vu, thuộc về bên ngoài Đồng Lô Sơn, rất nhanh sẽ ra khỏi Đồng Lô Sơn.Quần áo trên người Phong Phi Vân nghiền nát không chịu nổi, còn dính rất nhiều vết máu, tóc bạc tán loạn, thập phần chật vật, nghe được tiếng kêu thì vội vàng bay qua, trên gương mặt đầy mệt mỏi, ánh mắt mang theo vài phần vui mừng, nói: - Đại ca, xem như đuổi kịp các ngươi.Tổng cộng có bảy cường giả, đều là đại nhân vật của Thành gia, tu vị đều trên Thiên Mệnh ngũ trọng, trong đó có hai người đạt tới cự phách, một người trong đó chính là tiền nhiệm tộc trưởng Thành gia, Thành Tư Đức.Thành Tư Đức an ủi: - Trở về là tốt rồi, đi thôi, trước tiên nên rời khỏi nơi hung hiểm này đã, Thành gia lúc này có mười tám cường giả tiến vào Đồng Lô Sơn, không nghĩ tới chỉ có tám người quay về, mười người vẫn lạc, ai...- Nghe nói bên trong Đồng Lô Sơn sinh ra đại biến cố, sẽ biến thành tánh mạng tuyệt địa, còn hung hiểm hơn hiện tại gấp mười lần, vẫn nên nhanh chóng chạy đi thôi.Phong Phi Vân xen lẫn trong đám cường giả Thành gia, vừa đi vừa nói chuyện nên rất quen thuộc, rất nhanh đã ra tới lối vào Đồng Lô Sơn.Nơi này đã hóa thành khu vực khô cằn, rất hiển nhiên nơi này cách đó không lâu đã xảy ra đại chiến, những dị thú và linh thú vờn quanh Đồng Lô Sơn đã bị đánh lui, ở bên ngoài thi thể dị thú chất thành núi lớn, sợ rằng có mấy vạn thi thể.Đương nhiên trong đó cũng có thi thể linh thú, mỗi thi thể vô cùng khổng lồ, khí tức hùng hậu, bảo huyết hương tràn.Thi thể dị thú có thể làm thuốc, da xương dị thú càng làm bảo vật hiếm có, có thể dùng để luyện đan và luyện khí, đặc biệt thi thể linh thú trân quý tới cực điểm, da lông, xương cốt, huyết nhục của linh thú có thể bán với giá tiền rất lớn, có mấy thế lực tu tiên cường đại đang cãi nhau, tranh đoạt quyền chi phối tài nguyên thi thể dị thú, linh thú.Cửa vào Đồng Lô Sơn có tu sĩ thế lực các nơi canh gác, có ba tòa cung điện lơ lửng trên trời cao, bên trong tỏa ra khí tức khổng lồ, trong lúc này có nhân vật cực kỳ khủng bố.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba cung điện kia, trong lòng cảm giác may mắn, may mắn bản thân mình không có mặc ẩn tầm sa la chạy ra, trước mặt nhân vật cấp bậc này, cho dù là ẩn tầm sa la cũng chưa chắc che đậy thần thức của bọn họ.Xem ra những nhân vật cái thế này cũng lo lắng ẩn tầm sa la của Phong Phi Vân, cho nên bọn họ mới tự mình canh giữ cửa ra vào Đồng Lô Sơn, dùng phòng ngừa vạn nhất.- Kẻ đến là người phương nào.Một lão giả áo đen lạnh lùng nói ra.Lối ra Đồng Lô Sơn bị canh gác tầng tầng, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra ngoài, bất luận tu sĩ gì từ trong Đồng Lô Sơn bay ra ngoài sẽ bị tra xét nghiêm khắc.Thành Tư Đức đi lên, cười nói: - Đệ nhất hộ pháp trưởng lão lại tự mình thủ hộ nơi đây, tên Phong Phi Vân kia không thể trốn thoát ra khỏi Đồng Lô Sơn a.- Ah, thì ra là Thành huynh.Lão giả áo đen hiển nhiên là nhận ra Thành Tư Đức, bắt đầu hàn huyên.Phong Phi Vân đứng trong đám tu sĩ Thành gia, nhìn qua Thành Tư Đức nói chuyện với đệ nhất hộ pháp trưởng lão.Thành gia chính là gia tộc phụ thuộc Sâm La Điện, hàng năm đều đưa lên cho Sâm La Điện rất nhiều linh thạch và tài liệu luyện khí.Xem ra trà trộn vào Thành gia là lựa chọn sáng suốt, ít nhất kiểm tra sẽ dễ dàng hơn.Thành Tư Đức kín đáo đưa cho đệ nhất hộ pháp trưởng lão một túi linh thạch, đệ nhất hộ pháp trưởng lão híp mắt cười cười, vỗ vai Thành Tư Đức, nói: - Thành huynh về sau có phiền toái gì cứ nói với ta, dám đối nghịch với Thành gia chính là đối nghịch với Sâm La Điện.- Đó là tự nhiên.Thành Tư Đức cười ha hả.-------Chương 1149: Tính sổ (1)Đệ nhất hộ pháp trưởng lão lặng lẽ thu hồi linh thạch, sắc mặt nghiêm túc, nói: - Phong Phi Vân vô cùng xảo trá, sẽ không lẫn vào cường giả Thành gia đấy chứ?Thân thể Thành Tư Đức đứng nghiêm, lạnh lùng nói: - Tất cả mọi người lấy lệnh bài Thành gia ra, mỗi người thả một giọt máu tươi giao cho đệ nhất hộ pháp trưởng lão kiểm tra.Thả máu tươi kiểm tra.Trong lòng Phong Phi Vân xiết chặt, nếu thật sự muốn kiểm tra máu tươi, như vậy thân phận của mình tất nhiên sẽ lộ rõ, thân thể hình thái cải biến, nhưng mà máu tươi không cách nào cải biến được.Đệ nhất hộ pháp trưởng lão hai mắt mang theo linh quang, nhìn quét qua đám cường giả Thành gia, sau đó cao giọng cười cười, nói: - Ta còn tin được Thành huynh, kiểm tra thẻ bài là được, cũng không cần các vị Thành gia cắt máu đâu, dù sao Thành gia là bằng hữu Sâm La Điện mà, ha ha ha...Đệ nhất hộ pháp cười vui cởi mở, nói tới câu cuối cùng "Dù sao Thành gia là bằng hữu Sâm La Điện" cố ý đề cao âm thanh, làm cho tất cả mọi người nghe được.Hắn làm như vậy không chỉ cho Thành Tư Đức mặt mũi, hơn nữa cũng nói cho tất cả mọi người biết, là bằng hữu với Sâm La Điện sẽ có rất nhiều tiện lợi, cũng sẽ được Sâm La Điện chiếu cố, mà là địch nhân với Sâm La Điện chính là đi tìm chết.Đi ra khỏi Đồng Lô Sơn, Phong Phi Vân cũng yên lặng lại, lẳng lặng rời khỏi đội ngũ Thành gia, tốn thời gian một ngày ra khỏi thập vạn sơn hà, tiến vào Cổ Cương phủ.Vốn Phong Phi Vân có ý định trực tiếp rời khỏi Cổ Cương phủ, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến tại Vu Thần Man thành còn có một chuyện cần làm, vì vậy trực tiếp đi thẳng qua.Hắn tiến vào thập vạn sơn hà cũng được nửa năm, ba đại bộ lạc của Cổ Cương phủ hôm nay đã thống nhất, không có phát sinh chiến sự với nhau, trên đường đi nhìn thấy tất đại bộ lạc bách phế đãi hưng, người Cổ Cương có tinh thần khác hẳn lúc trước.Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy không ít tu sĩ quay về từ thập vạn sơn hà, bọn họ thực lực quá yếu, không có khả năng cướp lấy Kim Tàm Kinh trong tay Phong Phi Vân, càng không khả năng tranh giành với quái vật khổng lồ như Sâm La Điện, Thần Linh Cung, còn không bằng sớm rời khỏi nơi thị phi này.Hôm nay Vu Thần Man thành vô cùng phồn vinh, từ người Cổ Cương cường tráng hung mãnh tới tất cả tu sĩ của tiên môn, tất cả hội tụ ở nơi này, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước.Tuy có rất nhiều tu sĩ rời khỏi thập vạn sơn hà, nhưng mà tại Vu Thần Man thành vẫn là người Cổ Cương chiếm đa số, chiếm chín thành, cũng là chủ nhân chính thức của Vu Thần Man thành.Thiên Vu thần nữ vạn năm trước quay về tọa trấn Thiên Vu thần iện, làm cho địa vị người Cổ Cương tăng lên gấp đôi, cơ hồ không ai dám nháo sự trong Vu Thần Man thành.Phong Phi Vân hóa thân thành tán tu Vân Phi Thiên, tuổi chừng bốn mươi, tinh thần no đủ, tay nâng một thanh long chung cao chín trượng đi trong đường phố Vu Thần Man thành, mỗi khi đi một bước thì phiến đá dưới chân lún xuống một thước. (*1 thước của tàu = 3,715 cm)Tuy rất nhiều người nhìn thấy thanh long chung to lớn trong tay của hắn, nhưng mà cũng chỉ cảm thán thanh long chung to lớn, cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao tại Thần Tấn vương triều quái nhân rất nhiều, có người yêu thích cõng thanh kiếm to như núi, có yêu thích cầm cung điện, thậm chí có người thích cầm Dạ Long Tượng...

Đây đều là một ít quái nhân, phần lớn đều có tu vị cực cao, nhìn qua thì thôi, tuyệt đối không thể cười nhạo, bằng không sẽ chọc sát kiếp cho bản thân.Đi ngang qua một tửu lâu, bên trong có hơn mười tu sĩ đang uống rượu, đều là từ thập vạn sơn hà quay về, trong đó có mấy tu sĩ nhìn thấy Phong Phi Vân đi qua đường, lập tức hít sâu một hơi, ngồi nghiêm chỉnh, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi xa mới buông lỏng một hơi.- Tử Tinh, ngươi nhận ra quái nhân trung niên cầm phật chung kia sao?Có tu sĩ trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi.Tu sĩ gầy còm gật đầu, bưng bát rượu lên uống một ngụm, sau đó nói: - Một cường nhân, đã từng đánh bại thiên chi kiều nữ Diệp Ti Loan.- Diệp Ti Loan đã đột phá lên cự phách, hơn nữa tại Đồng Lô Sơn còn tìm được vô thượng linh căn cho Nhật Nguyệt Tiên Giáo, tương lai rất có thể sẽ trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo, người này có thể đánh bại Diệp Ti Loan, chậc chậc, loại người này tuyệt đối không thể chọc a.Tu sĩ trong quán rượu kính sợ.Một cự phách đi ngang qua người bọn họ, tự nhiên là chuyện khiến người ta ngạc nhiên.Tử Tinh nói: - Nếu không phải Phong Phi Vân lần này trong Đồng Lô Sơn đánh ra danh tiếng quá lớn, thanh danh của tán tu cự phách này sẽ truyền ra khắp Thần Tấn vương triều, bị người ta nói say sưa, chỉ tiếc tán tu cự phách này cho dù gây chuyện gì cũng còn kém Phong Phi Vân.Nhắc tới cái tên Phong Phi Vân thì tất cả mọi người trầm mặc trong ngắn ngủi, cái tên này gần đây làm cho người ta cảm thấy áp lực, chỉ sợ hiện tại hơn phân nửa cường giả tu tiên giới đang nghị luận người này, đơn giản là hắn đạt được một trong ba thánh điển là Kim Tàm Kinh, lại còn đào thoát khỏi tay vô số cường giả cấp lão tổ, lợi dụng tử vong cấm địa của Đồng Lô Sơn giết hơn mười cường giả cự phách, mấy siêu cấp cự phách, còn làm cho một Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách trọng thương.Đây tuyệt đối là nhân vật nhân thần cộng phẫn.Phong Phi Vân đi qua con đường này, tự nhiên là nghe được rất nhiều tu sĩ nghị luận về ình, cũng có tu sĩ đang đàm luận Yêu tộc thần tàng, nhưng mà không có bao nhiêu tin tức, vì vậy Phong Phi Vân cũng không ở lại nữa, đi tới phủ nha Cổ Cương phủ.Đương nhiên Phong Phi Vân sẽ không đi vào như thế, mà là khôi phục bộ dáng của mình, lại mặc ẩn tằm sa la mới nghênh ngang đi vào đại môn phủ nha Cổ Cương phủ, những tu sĩ tay cầm chiến đao uy vũ đứng canh cửa, nhưng không ai trông thấy thân ảnh của Phong Phi Vân.Rất nhanh Phong Phi Vân đã đi tới một tòa lầu các trong hậu viện, nhìn thấy mỹ nhân áo trắng như tuyết đứng trước lan can màu son, da thịt tuyết trắng có hòa quang óng ánh, màu trắng tóc dài thẳng giống như mỹ nhân trong tiên cảnh.Đôi mắt của nàng đầy gợn sóng nhìn qua phương xa, thân ảnh thánh khiết màu trắng đối lập rõ ràng với màu son đỏ chung quanh.Phong Phi Vân đứng dưới lầu các, mang theo nụ cười lạnh, Bạch Như Tuyết quả nhiên còn chờ ở chỗ này, ngày đó chính là nàng âm thầm mật báo cho người Sâm La Điện, người Sâm La Điện mới biết được Phong Phi Vân muốn cướp lấy huyết cấm thủ trạc trong tay mấy yêu nữ, cũng chính bởi vì nguyên nhân này mới khiến Phong Phi Vân lâm vào bị động, mỗi bước đều bị người Sâm La Điện kiềm chế.Nếu biết tiện nhân này đã không thành thật như thế, Phong Phi Vân làm sao bỏ qua cho nàng.Phong Phi Vân cũng không có tùy tiện ra tay, thần thức bao trùm cả phủ nha, cũng không có phát hiện ra Thần Vũ quân, ngược lại thật ra khiến Phong Phi Vân phát hiện có ba khí tức cường đại ẩn nấp trong bóng tối, ba đạo khí tức này ẩn nấp cực tốt, nếu không phải Phong Phi Vân đạt tới Thiên Mệnh thất trọng thì không thể phát hiện ra được.-------Chương 1150: Tính sổ (2)- Ba cự phách, ngân ngân, xem ra là Sâm La Điện bố trí rồi.Phong Phi Vân cười lạnh trong lòng, nếu ba cự phách của Sâm La Điện xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ Mạc Trung Ky và năm mươi tinh nhuệ Thần Vũ quân dữ nhiều lành ít.Phong Phi Vân chạy một vòng quanh phủ nha, thời điểm hắn quay về lầu các, trong tay đã nhiều ra ba bộ thi thể cự phách, dùng tu vị của hắn hiện tại cộng thêm ẩn tầm sa la, đây quả thật là chuyện dễ dàng.- Đồng Lô Sơn đã bị vây trùng trùng điệp điệp, Phong Phi Vân lần này sợ rằng chắp cánh khó thoát.Bạch Như Tuyết thì thào tự nói, nhìn qua lan can trong chốc lát, sau đó liền quay người trở về phòng, vào lúc nàng đẩy cửa phòng ra thì kinh sợ như hóa đá.Chỉ thấy trong phòng có đặt ba thi thể, mỗi một thi thể mang theo khí tức khổng lồ, toàn bộ đều là thất khiếu chảy máu mà chết, bộ dáng rất dọa người.Đúng là ba hộ pháp trưởng lão của Sâm La Điện, đều là lão quái vật sống mấy trăm năm, nhưng mà bây giờ bị người ta giết chết vô thanh vô tức, thi thể còn yên lặng đưa vào trong phòng của nàng.Phong Phi Vân cũng ngồi trong phòng, đang cạnh bàn ngà voi, một tay cầm chén trà, một tay rót trà, tiếng rót trà "Róc rách", sau đó nhấp một ngụm, gật gật đầu, nói: - Đúng vậy, trà ngon.Thời điểm này nội tâm Bạch Như Tuyết đã chấn kinh tới tột đỉnh, thời điểm người trong thiên hạ cho rằng Phong Phi Vân vẫn còn bên trong Đồng Lô Sơn, hắn cũng đã xuất hiện ở chỗ này, nàng làm sao không sợ hãi, hơn nữa Phong Phi Vân đã giết ba cự phách của Sâm La Điện, vậy hắn khẳng định chuyên môn tới đây tìm nàng.Mặc dù trong lòng cả kinh, nhưng mà dung nhan tuyệt sắc vẫn bình thản, thậm chí còn tươi cười ôn nhu, đường cong ưu mỹ, thản nhiên đi qua tiếp nhận ấm trà, cung kính rót trà cho Phong Phi Vân.Khóe miệng Phong Phi Vân mang theo vài phần vui vẻ, nói: - Theo ta rời đi, ta sẽ tìm cho ngươi nơi phong thủy bảo địa, sẽ không quá thua thiệt ngươi.Bạch Như Tuyết nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi, tóc chập chờn, ngọc ngực phập phồng, trầm mặc không nói, thật lâu về sau mới u thán một tiếng, âm thanh như chim hoàng oanh, nói: - Ngươi đã từng nói qua sẽ không giết nữ nhân của mình, lời của nam nhân quả nhiên không thể tin.- Ta cho ngươi cơ hội, sau khi ngươi chết ta sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, sẽ lập bia mộ cho ngươi, đây đã là cách làm nhân từ nhất với địch nhân rồi.Phong Phi Vân cũng không có nói "Nữ nhân ", mà nói là "Địch nhân" .Nữ nhân Bạch Như Tuyết này tâm cơ thật sự quá sâu, hơn nữa quá thích đùa giỡn thủ đoạn, nàng mỹ mạo như thế có thể bảo trì tấm thân xử nữ trong thế lực tà đạo như Sâm La Điện, có thể tưởng tượng được tâm cơ, lòng dạ đáng sợ, có thể đặt nam nhân vào tay mà đùa giỡn, thậm chí ngay cả Phong Phi Vân cũng bị nàng đùa giỡn suýt chết, loại nữ nhân này, Phong Phi Vân sao có thể lưu tính mạng cơ chứ.Bạch Như Tuyết trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.Phong Phi Vân đứng lên nhìn qua ba cổ thi thể kia, bước chân dừng một chút, cũng không muốn để cho người ta biết hắn chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, cũng không muốn để cho người ta biết hắn tới nơi này, vì vậy hắn ghi mấy chữ lên mặt đất.- Hái hoa đạo tặc, Nhất Trận Phong, chỉ trộm giai nhân!Phong Phi Vân mang theo Bạch Như Tuyết rời khỏi Vu Thần Man thành, vốn Phong Phi Vân còn muốn gặp La Ngọc Nhi, nói cho nàng biết đã giúp nàng báo thù cho La lão hán, nhưng mà vì đạt được mục đích cẩn thận, Phong Phi Vân vẫn không có làm như vậy, mà là lập tức ra khỏi Vu Thần Man thành.Dù sao tại Cổ Cương phủ, thế lực Sâm La Điện quá khổng lồ, ba cự phách đã chết, Bạch Như Tuyết lại bị Phong Phi Vân mang đi, tuy Phong Phi Vân lưu lại cái tên hư vô "Hái hoa đạo tặc, Nhất Trận Phong" làm cho Sâm La Điện nghĩ sai, nhưng mà tại Vu Thần Man thành nhất định sẽ sinh ra sóng to gió lớn, sớm rời đi là tốt nhất.Núi non trùng điệp, vách đá hiểm trở.Người Cổ Cương phủ ở thưa thớt, khắp nơi hoang vu, dã sơn dã lĩnh, phạm vi mấy trăm dặm không nhìn thấy bóng người.Đã rời xa Vu Thần Man thành hơn hai ngàn dặm, người ở đây cực kỳ ít thấy, phong cảnh như vẽ, trong sơn cốc có trăm hoa đua nở, dã hoa bách hợp, dã lê, dã hoa lan nở đầy cả sơn cốc, biển hoa này hương hoa mê người, ong bướm dập dờn.Phong Phi Vân dừng bước lại, nhìn qua Bạch Như Tuyết, nói:- An táng ở nơi này, ngươi thỏa mãn rồi chứ?Trên đường đi Bạch Như Tuyết đều trầm mặc, ngón tay ngọc cầm lọn tóc, trong mắt đẹp sáng tối biến hóa, nàng cắn nhẹ môi, nói: - Ta không muốn chết.- Cho ta một lý do.Phong Phi Vân đứng trong đám hoa, bên người có một con bướm rất lớn bay qua, ở nơi xa xôi còn có thác nước đổ xuống, phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, đó có thể thấy được hắn đa dụng tâm cẩn thận tìm nơi an táng cho Bạch Như Tuyết.Bạch Như Tuyết đứng trong bụi hoa, người còn đẹp hơn hoa, người càng thơm hơn hoa, nàng cắn chặc hàm răng, nói:- Tất cả sai lầm vốn không phải do ta, từ khi bắt đầu thì kẻ sai chính là ngươi, ta với tư cách một nữ nhân, mất đi thứ quý giá nhất thân thể, chẳng lẽ không nên trả thù, chẳng lẽ ta nên yên lặng thừa nhận, quả thật ở trên đời này vốn không có đạo lý gì đáng nói, nắm tay người nào lớn thì kẻ đó đúng, chính là đạo lý, mà với tư cách một nữ nhân, là dụng cụ tiết dục của các ngươi, là thứ để đùa bỡn, là bình hoa, thậm chí là món hàng giao dịch, chẳng lẽ chúng ta trời sinh chính là như thế, chẳng lẽ không thể chủ động phản kích các ngươi.Sắc mặt nàng trấn định, ánh mắt cũng rất lãnh ngạo, nhưng mà trong lòng lại thập phần tâm thần bất định, có thể sống sót hay không phải xem nàng có nói động Phong Phi Vân hay không, kỳ thật nàng nói ra những lời này chính là vì thu lấy đồng tình của Phong Phi Vân, làm cho Phong Phi Vân sinh ra cảm giác áy náy lưu nàng một mạng.Phong Phi Vân vuốt vuốt đóa u lan trong tay, nói: - Dường như nói ta có chút động tâm, nhưng mà muốn ta tha mạng cho ngươi thì còn kém xa đấy.Đương nhiên Bạch Như Tuyết biết rõ muốn Phong Phi Vân bỏ qua cho nàng thì những lời này còn chưa đủ, ngọc thể trùn xuống, trực tiếp quỳ gối sau lưng Phong Phi Vân, tuy quỳ nhưng mà lưng vẫn thẳng tắp, bởi vì nàng biết rõ nếu nàng quỳ xuống khóc sướt mướt sẽ chỉ làm Phong Phi Vân càng thêm phản cảm, nói: - Bạch Như Tuyết biết rõ làm quá nhiều chuyện sai, cũng âm thầm tính toán ngươi, nhưng tất cả là do ta báo thù, ta chính là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng là nam nhân duy nhất của ta, cho dù giữa chúng ta có thù hận lớn hơn nữa, điểm này đều không thể cải biến, nếu ngươi có thể tha cho Bạch Như Tuyết một mạng, tương lai làm nô tỳ cũng không có nửa phần oán hận, hơn nữa ta còn biết rất nhiều bí ẩn của Sâm La Điện, thần vương đại nhân là địch với Sâm La Điện, ta có thể âm thầm bày mưu tính kế tuyệt đối không dám có nửa phần dị tâm.-------Chương 1151: Cây trâm Diêu CátNàng vốn cường ngạnh vạch sai lầm của Phong Phi Vân, sau đó lại quỳ trên mặt đất nhận lỗi, hạ thấp tư thái của mình nhất, chỉ cầu có thể còn sống, việc gì cũng có thể buông, một cương một nhu, lại còn cường điệu tác dụng của mình với Phong Phi Vân, làm cho Phong Phi Vân cảm thấy nữ nhân như nàng còn có giá trị.Tất cả chỉ sợ nàng trên đường tới đây đã nghĩ tới, cũng phỏng đoán nhược điểm trong tính cách Phong Phi Vân, thậm chí đoán được Phong Phi Vân sẽ cho nàng cơ hội nói chuyện, cho nên giờ phút này mới trả lời thuận buồm xuôi gió như thế.Phong Phi Vân nhíu mày, kỳ thật hắn rất phản cảm nữ nhân quỳ trước mặt hắn, nữ nhân hoặc đứng, hoặc là nằm, nữ nhân quỳ là không có mị lực nhất, nhưng không thể không nói quỳ xuống đầu cầu xin cũng hữu dụng nhất.- Còn chưa đủ, ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi, nếu ngươi có thể nói động ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.Bạch Như Tuyết dường như cũng nhìn ra Phong Phi Vân phản cảm, đứng lên, ngọc thể thướt tha, thập phần tỉnh táo, nói: - Ta nguyện phát độc thệ, nếu còn dám có nửa phần dị tâm với ngươi, để cho ta bị cửu thiên thần kiếp đánh chết...Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, nói: - Đáng tiếc ah, ngươi còn chưa nói động ta, nhưng mà...

Ta không tin nữ nhân thề, cho ngươi một tự sát cơ hội, ngươi tự sát đi.Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đảm, ra trực tiếp ném cho nàng.Bạch Như Tuyết cắn chặc tuyết răng, đúng là vẫn còn thất bại, bất luận nam nhân nào đi tới đỉnh phong đều không có khả năng tha mạng cho nữ nhân phản bội mình, thậm chí sẽ bị lăng trì, lột da, kỳ thật Phong Phi Vân đối với nàng không tệ, cho nàng một cơ hội tự sát, càng tìm cho nàng một nơi phong cảnh tốt an táng.- Ha ha, ta muốn bảo vệ nàng một mạng, không biết thần vương đại nhân có thể tha cho nàng ta một lần không?Bên ngoài sơn cốc có giọng nói tuyệt mỹ vang vọng, giọng nói cực kỳ nhu hòa.Phong Phi Vân vẫy tay, Thiên Tủy Binh Đảm liền nắm trong lòng bàn tay, nhìn qua cửa vào sơn cốc, bộ dáng như lâm đại địch.Rõ ràng có người có thể tìm được hắn, hơn nữa biết rõ hắn chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, người tới không phải tầm thường, Phong Phi Vân há có thể buông lỏng tâm tình.Bạch Như Tuyết vui vẻ trong lòng, xem ra còn có chuyển cơ, có chuyện gì tốt hơn là tìm đường sống trong chỗ chết.Chậm rãi bốn thiếu nữ ôn nhu động lòng người nâng chiếc kiệu đi vào.Bốn thiếu nữ này dung mạo cực kỳ xinh đẹp, da thịt không tỳ vết, mỗi người đều tỏa ra khí chất âm hàn lạnh giá, tuy các nàng cũng đang mỉm cười, đang hô hấp, trong thân thể thậm chí có huyết dịch lưu động, cho dù là cự phách cũng cho rằng các nàng chính là người sống, nhưng mà Phong Phi Vân triển khai phượng hoàng thiên nhãn thì nhìn thấy các nàng đã sớm mất đi sinh mệnh lực, chính là bốn diễm thi.Bốn diễm thi này không phải thi tà bình thường, đã từng là đệ nhất mỹ nhân của một thời đại, thời điểm các nàng còn sống đã là giai nhân phong hoa tuyệt đại, thanh danh truyền thiên hạ, những nơi đi qua có vô số thiên tài tuấn kiệt vây quanh, nhưng mà hiện tại mỹ mạo như trước cũng đã hóa thành thi tà.Sau khi nhìn thấy bốn diễm thi, Phong Phi Vân cũng đã biết rõ người tới là ai, trừ Âm Hư thi động Diêu Cát thì sợ rằng không có người khác, nhưng mà hắn kinh ngạc chính là Diêu Cát chỉ là một đệ tử kiệt xuất của Âm Hư thi động, vì sao lại có thể điều động bốn diễm thi cường đại như thế này.Bốn diễm thi này có thể lợi dung mỹ mạo của mình giết chết rất nhiều cự đầu tiên đạo, còn đáng sợ hơn cả cự phách.Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, trên mặt tươi cười, nói:- Diêu Cát, ta thật sự càng ngày càng hoài nghi thân phận của ngươi, ngươi rốt cuộc là thông qua phương pháp gì tìm được ta?Phong Phi Vân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao hắn hiểu Diêu Cát không nhiều, chỉ biết nàng là nữ nhân thông minh, Long La Phù có thể leo lên vị trí Tấn đế cũng là do nàng ở sau lưng bày mưu tính kế.Nữ nhân này chỉ sợ còn thông minh hơn Bạch Như Tuyết nhiều.- Ha ha, còn có thể có thân phận gì, chúng ta bây giờ là đồng liêu làm quan, nịnh bợ thần vương đại nhân không được hay sao?Diêu Cát đi ra khỏi kiệu, nàng mặc quan bào màu bạc, trên eo nhỏ mang đai lưng màu xanh ngọc, quan bào còn có thêu vân hạc, đế giày cũng làm từ bạch ngọc, nhưng lại không có lộ ra vẻ khí khái hào hùng, mà là ôn nhu.Môi nàng óng ánh, sóng mắt thanh tịnh, lông mi rất dài, bộ ngực cao ngất, trong vũ mị không mất đi đoan trang, đi tới gần Phong Phi Vân, vùi gương mặt xinh xắn vào ngực của hắn, nói: - Vì sao ngu như thế, vì một Ngự Thú Trai, đắc tội người trong thiên hạ.- Cũng không ngốc, ta đúng là muốn mượn tay bọn chúng bức bách ta đột phá cảnh giới, người trong nghịch cảnh mới có động lực.Phong Phi Vân thấy nàng tựa vào ngực cũng không có phản cảm bài xích.- Rõ ràng chính là ngốc, hơi có sai lầm sẽ vẫn lạc.Diêu Cát bĩu môi, cố tình gây sự, nói: - Có phải ngươi thân mật với Ngự Thú Trai là vì Vu Thanh Họa, Đàn Thanh Tố hoặc là người nào khác đúng không?- Đừng đoán, cho dù có thân mật cũng không liên quan tới ngươi.Phong Phi Vân vuốt lưng ngọc của nàng, làn da tinh tế tỉ mỉ, thân thể mềm mại giống như không có xương cốt.Diêu Cát tuyệt đối là yêu tinh, có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng bị nàng hấp dẫn.- Hừ, làm sao không liên quan tới ta, ta chính là tự mình đầu tư vào ngươi, nếu ngươi bị gạt bỏ từ trong trứng nước, ta lỗ lớn, ta tìm ai khóc đây, ta khóc cho ai xem ah.Sóng mắt Diêu Cát mang theo vẻ tươi cười, đánh vào ngực Phong Phi Vân một cái cũng không nặng.- Chuyện đầu tư vào ta nguy hiểm rất lớn, việc này chỉ có thể trách chính ngươi, không thể trách ta.Phong Phi Vân nói.Diêu Cát nói cái gọi là đầu tư chính là mang mình hiến cho Phong Phi Vân, nếu như Phong Phi Vân tương lai trở thành cường giả tuyệt đỉnh, nàng tự nhiên cũng có thể được nhiều chỗ tốt, cũng chính bởi vì như thế nàng càng lo lắng Phong Phi Vân nửa đường vẫn lạc, đối với Phong Phi Vân bộc lộ Kim Tàm Kinh dẫn động người trong thiên hạ đuổi giết thì rất lo lắng.- Nguy hiểm cao, hồi báo cũng cao, ta tin tưởng ta sẽ không nhìn lầm người, ha ha.Nàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Phong Phi Vân một cái.Phong Phi Vân vuốt bờ môi, dư hương rải rác, nghiêm nghị nói: - Ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi làm sao tìm được vị trí của ta?- Ngươi đoán xem!- Ngươi gian lận trên người ta.Phong Phi Vân nói.- Ha ha, không hổ là nam nhân của ta, nhưng mà ta sẽ không nói cho ngươi biết ta gian lận ở đâu, chờ ngươi tu vị đạt tới cảnh giới nhất định thì phát giác được thôi, nhìn ngươi thông minh như vậy, lại ban thưởng cho ngươi nụ hôn.Lông mi Diêu Cát chớp chớp, dáng tươi cười như thần hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp.-------Chương 1152: Một đám nữ nhân hung tàn (1)Phong Phi Vân đi tới đưa hai tay giữ gương mặt của nàng, chủ động cường hôn lên môi nàng, Diêu Cát bị tập kích đột nhiên cũng cả kinh, thân thể mềm mại như bị điện giựt, muốn phản kháng nhưng mà hai tay Phong Phi Vân giống như kìm sắt kẹp lấy đầu của nàng, làm tóc dài của nàng mất trật tự.Thật lâu sau, rời môi.- Ngươi cũng đi Đồng Lô Sơn đúng không.Phong Phi Vân vừa rồi lúc hôn nàng, lại mò xuống một cây trâm trên đầu của nàng, bên trong tự thành một phiến không gian, thai nghén linh tính rất mạnh, mang theo khí tức yêu tà, thô sơ giản lược dò xét thì phát hiện trong cây trâm này có tới một trăm sáu mươi chín trận pháp, nếu không phải Phong Phi Vân dùng linh khí hộ thể, vừa đã bị hàn khí trên cây trâm này làm tổn thương.Thuộc về tứ phẩm linh khí.Phong Phi Vân tự nhiên cả kinh, tứ phẩm linh khí đều được xưng là trấn thế sát binh, cả Thần Tấn vương triều khó tìm ra hai mươi kiện, mỗi một kiện đều có danh tiếng, Diêu Cát có được một kiện, còn dùng nó buộc tóc.Rất hiển nhiên cây trâm này nàng lấy ra từ trong Yêu tộc thần tàng.Nàng có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng.- Ma quỷ, người xấu, trả cây trâm cho ta.Tóc dài Diêu Cát tán loạn, búi tóc bị Phong Phi Vân vò rối, một tay giữ lấy mái tóc mất trật tự, vừa tức giận mắng Phong Phi Vân, đòi cây trầm lại.Cây trâm này chính là một kiện trấn thế sát binh, không có tên, nhưng mà bên trong thai nghén lực lượng không phải chuyện đùa, Phong Phi Vân mơ hồ có thể cảm nhận được một con linh thú cường đại phong ấn bên trong, chính là khí linh của cây trâm.Hoàn toàn không chút hoài nghi sau khi cây trâm này tế ra có thể đánh nát sơn hà, phá hủy thành trì, uy lực không yếu hơn "Huyết Nhân Thần Quán ", "Minh Băng Trác" các loại sát binh.Phong Phi Vân cũng không đưa cây trâm cho nàng, trực tiếp thu và cười nói: - Nếu ngươi không thành thật trả lời vấn đề của ta, ta sợ rằng sẽ không trả lời ngươi được.- Được rồi, ta xác thực đi Đồng Lô Sơn.Diêu Cát u oán nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương lòe lòe, giống như vợ bé bị ủy khuất.- Tiến vào Yêu tộc thần tàng.- Cũng là đi vào, nhưng mà ta chỉ tiến vào tầng ba mà thôi.Diêu Cát thành thật nói những gì mình biết ra.Phong Phi Vân cau mày, có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng đều không phải người bình thường, hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có nghĩ tới Diêu Cát thật tiến vào Yêu tộc thần tàng, chỉ bằng việc cây trâm này bay ra khỏi Yêu tộc thần tàng sau đó nàng vô ý đạt được, nhưng mà kết quả vượt qua hắn dự đoán.Hắn vốn tưởng rằng đã đánh giá cao Diêu Cát, nhưng mà giờ phút này hắn cảm giác mình đánh giá thấp nàng, thê tử tiện nghi này vô cùng không đơn giản.Ánh mắt Phong Phi Vân biến thành nghiền ngẫm, lấy cây trâm ra sau đó vén tóc của nàng lên, đem cây trâm cắm vào tóc của nàng sau đó búi tóc của nàng gọn gàng.- Ngươi trả lại cho ta?Diêu Cát kinh ngạc, đây chính là tứ phẩm linh khí, uy lực không đo lường được, nếu như Phong Phi Vân không trả cho nàng, nàng cũng không thể chém giết lấy về.Phong Phi Vân nói: - Không chính phải chỉ là tứ phẩm linh khí sao, hơn nữa còn là cây trâm của nữ nhân, cũng không lấy nó ra làm gì.Bên kia Bạch Như Tuyết đã chấn kinh không nói ra lời, Phong Phi Vân nhíu mày không rõ nữ nhân này có thân phận gì, vậy mà tiến vào Yêu tộc thần tàng, nhưng lại dùng tứ phẩm linh khí làm buối tóc.- Cũng đúng, dù sao có người thiếu nợ ngươi hai kiện bảo vật, nàng cũng tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, nhất định đạt được rất nhiều bảo vật, tùy tiện từ chỗ nàng đạt được hai kiện bảo vật giá trị kinh thế.Diêu Cát nói ra.- Ngươi nói chính là Mặc Dao Dao sao?- Trừ nàng còn có thể là ai, nàng có mấy giúp đỡ, đạt được chỗ tốt hơn ta nhiều, thật sự là tức chết ta, sớm biết như thế ta đã mang theo mấy giúp đỡ.Phong Phi Vân xoa xoa huyệt Thái Dương, đây là nữ nhân hung tàn cỡ nào.Có thể tiến vào Yêu tộc thần tàng khẳng định là cường giả chân chính, nhưng mà các nàng đều đi vào, mà hắn lại không vào được.Phong Phi Vân đối với bảo vật cũng không để bụng gì cả, dù sao hắn cũng có được thanh đồng cổ thuyền vượt qua tất cả bảo vật, nếu để cho Mặc Dao Dao thiếu nợ hắn một nhân tình, thời điểm mấu chốt giúp hắn giết người nào đó thì càng có lợi cho hắn.- Đúng rồi, Yêu tộc thần tàng có bảo vật gì cũng đã bị các ngươi lấy đi, ngay cả các ngươi cũng đã tiến vào tầng ba Yêu tộc thần tàng, có ai tiến vào tầng thứ tư, tầng thứ năm không, ví dụ như Tà Hoàng cùng Thiên Vu thần nữ, cung chủ Thần Linh Cung tiến vào tầng thứ mấy?Phong Phi Vân rất quan tâm tới Yêu tộc thần tàng, dù sao Diêu Cát mới tiến vào tầng thứ ba đã có được tứ phẩm linh khí, khẳng định cũng có không ít bảo vật tốt hơn tứ phẩm linh khí, nếu tiến vào sâu hơn chắc chắn sẽ có được bảo vật tốt hơn nhiều.Diêu Cát trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, nói: - Ngươi cho rằng Yêu tộc thần tàng là địa phương nào, cửa vào Yêu tộc thần tàng cũng có yêu linh trấn thủ, cho dù là thượng vị cự phách cũng khó tiến vào phía trước, trong Yêu tộc thần tàng có linh bảo bay ra, phần lớn cũng chỉ là bảo vật ở tầng thứ nhất, chỉ có rải rác mấy người tiến vào tầng thứ ba, nhưng cũng chỉ xâm nhập một góc của tầng ba, như Thiên Vu thần nữ, Tà Hoàng, cung chủ, Đại Phạm Thiên các nhân vật, về phần lão quỷ Bắc Minh phiệt và vài lão bất tử và bốn cường giả chí cường lánh đời cũng chỉ xâm nhập vào tầng thứ hai mà thôi.Không ngờ có nhiều người tiến vào Yêu tộc thần tàng như thế.Nhưng mà cũng không kỳ quái, tu vị những người này cường đại hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đi vào Yêu tộc thần tàng.- Về phần Yêu tộc thần tàng có tầng thứ tư, tầng thứ năm hay không thì không biết, bởi vì Mặc Dao Dao tại tầng ba lấy được chí bảo, dẫn tới Yêu tộc thần tàng phát sinh đại biến, tất cả mọi người chạy ra ngoài, mà Yêu tộc thần tàng cũng vì vậy mà chìm vào sâu trong lòng đất, rất nhiều cường giả lại lẻn vào lòng đất đi tìm, nhưng lại không cách nào tìm được, Yêu tộc thần tàng có lẽ không ở trong Đồng Lô Sơn nữa, tương lai nó sẽ xuất hiện ở nơi khác.Diêu Cát cũng đầy tiếc nuối, đây chính là cơ duyên to lớn a.Phong Phi Vân tươi cười mang theo vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào Diêu Cát, càng lúc càng cảm thấy khó nhìn thấu nàng, phượng hoàng thiên nhãn bị một tầng hào quang ngăn cản, không thể nhìn thấy chân thật của nàng.- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì, có đẹp như thế sao, ta chỉ vận khí tốt tiến vào cửa vào Yêu tộc thần tàng mà thôi.Diêu Cát môi hồng răng trắng, dáng tươi cười dịu dàng, mang theo vô hạn mị hoặc.- Sau đó không cẩn thận xông vào tầng thứ hai, lại không cẩn thận đi vào tầng thứ ba.Phong Phi Vân nói.- Sự thật cũng giống như vậy.Diêu Cát nói.-------Chương 1153: Một đám nữ nhân hung tàn (2)Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, trở nên nghiêm túc, nói: - Ta không biết ngươi rốt cuộc là người nào, cũng không biết ngươi vì sao phải tiếp cận ta, nhưng mà ta có thể nói chính xác cho ngươi biết, cho dù ngươi tu vị cường đại tới mức nào, ta cũng có lực lượng ngọc thạch câu phần với ngươi.Phong Phi Vân cũng không có dọa nàng, nếu kíp nổ phượng hoàng tinh hồn trong đầu, đừng nói là Diêu Cát, cho dù là chí cường Vũ Hóa Cảnh cũng trọng thương.- Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, nói chánh sự a, lần này ta tới Đồng Lô Sơn kỳ thật có một nửa là lệnh của Tấn đế, nàng bảo ta nói cho ngươi nghe vài chuyện.Diêu Cát cũng nghiêm túc theo, trên người mang theo vài phần khí thế thượng vị giả, người bình thường nhìn thấy bộ dáng này của nàng chắc sẽ quỳ xuống.Phong Phi Vân nói: - Long La Phù, nàng còn nhớ ta sao?- Tấn đế nói, hôm nay triều đình bốn bề thọ địch, các nơi phân loạn, lực lượng có thể phân ra rất yếu, về phần Kim Tàm Kinh thì triều đình khó mà trợ giúp cho ngươi, hy vọng ngươi có thể lý giải.Diêu Cát nói ra.Hai người sóng vai mà đứng, trên người đầy ngạo khí.Phong Phi Vân nói: - Nàng đang sợ ta mang Kim Tàm Kinh gây phiền toái cho Thần Tấn vương triều của nàng, làm như một kẻ thống trị, nàng làm như thế cũng không đáng trách.- Ngươi cũng đừng oán Tấn đế, nàng cũng có chỗ khó xử của nàng, đang ở địa vị cao, cân nhắc vấn đề rất nhiều, trên triều đình có thế lực tạo áp lực cho nàng, nàng có thể làm được như thế cũng không dễ dàng.Diêu Cát nói.Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến.- Lúc trước ta tới Cổ Cương phủ, Tấn đế đã hạ chỉ ra lệnh cho Hổ Thiên Hầu cùng Tứ Phương Thiên Hầu suất lĩnh hai trăm triệu Thần Vũ quân vây quét Tử Minh thi động, Tấn đế làm như vậy cũng là vì báo thù chongươi.Phong Phi Vân nói: - Ngươi còn rõ ràng hơn ta, nàng làm như vậy chính là vì giết một răn trăm, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, thậm chí dư đảng Tử Minh thi động cũng sẽ tìm ta tính sổ, mà sẽ không tìm triều đình.Người leo lên địa vị cao tay cầm sinh sát của nhiều người, tâm tính chắc chắn sẽ biến hóa, tuy Phong Phi Vân không có trở lại thần đô, cũng không có nhìn thấy bộ dáng Long La Phù hiện tại, nhưng cũng có thể đoán được vài phần, cơ hồ tất cả thế lực ở Cổ Cương phủ vây công, đuổi giết, nhưng mà bóng dáng cường giả triều đình cũng không có, chuyện này đã nói rõ vấn đề, nàng sợ rằng đã không còn là Long La Phù lúc trước, đế vương tâm thuật nàng phát huy cực kỳ tinh tế, nàng hiện tại cũng chỉ đối đãi với Phong Phi Vân như thần tử, tùy thời có thể hi sinh, thậm chí Phong Phi Vân nếu có dị tâm với triều đình, nàng có thể âm thầm ra tay gạt bỏ Phong Phi Vân.Điểm này tuy Phong Phi Vân có chút phản cảm, nhưng mà hiểu nàng làm không sai, ngược lại cảm thấy nàng làm phi thường tốt, chỉ có như thế mới có thể làm nữ đế, mới có thể trở thành nhân hoàng chính thức.Nhưng nếu nàng thật sự đối phó Phong Phi Vân, Phong Phi Vân cũng tuyệt đối sẽ không để nàng sống khá giả.Diêu Cát lại nói:- Còn có một việc, Thái Vi nữ thần đã có một tia nguyên linh.Phong Phi Vân chợt tươi cười, nói: - Đây tuyệt đối là tin tức tốt đầu tiên ta nghe trong hôm nay.Không nghĩ nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên linh như thế, như vậy cách thai nghén ra thần hồn còn không xa, chuyện này Long La Phù ngược lại không có làm hắn thất vọng, nếu như không có đủ hương khói, chỉ sợ cũng không nhanh chóng thai nghén ra nguyên linh như thế.Diêu Cát nói: - Tấn đế bảo ngươi yên tâm, nguyên linh của Thái Vi nữ thần có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn, đồng thời bảo ta nói cho ngươi biết, nhất định phải gắng gượng qua cửa ải khó này, làm tốt tất cả, nhân tâm triều đình không ly tán, triều đình cũng không thể không có thần vương.Phong Phi Vân lại không cho là đúng, nói: - Long La Phù làm nhiều chuyện như vậy, sợ là không đơn giản như thế rồi, ta hiện tại còn chưa quyết liệt với triều đình chính là vì ta cố gắng hoàn thành hứa hẹn với lão thần vương, Phong Phi Vân ta cũng là người có ân tất báo, nàng làm gì cầm nguyên linh Thái Vi nữ thần uy hiếp ta, nàng rốt cuộc muốn ta làm thế nào, nói thẳng là được.Cho dù là đối với Thần Tấn vương triều hay là Phong gia, Phong Phi Vân không có lòng trung thành gì đó, nếu không vì lão thần vương đã cứu mạng hắn, hắn thiếu lão thần vương đại ân tình, hắn mới chẳng muốn quản chuyện hư hỏng của Thần Tấn vương triều.Long La Phù rõ ràng cầm nguyên linh Thái Vi nữ thần uy hiếp, thật sự làm hắn tức giận và buồn cười.Diêu Cát nói: - Ngày hôm nay tất cả mọi người đều biết ta có được Kim Tàm Kinh, đây cũng không phải chuyện xấu, nếu dùng tốt, nói không chừng sẽ lập công lao hãn mã cho triều đình.- Kế dẫn họa về đông.Ánh mắt Phong Phi Vân nhíu lại.- Không chỉ dẫn họa, mà là muốn dẫn động toàn bộ vùng đất Thần Tấn vương triều này, ví dụ như Địa Tử phủ, Bắc Cương phủ, Vân Thiên phủ làm loạn lớn nhất, cũng không cần ngươi ra tay làm cái gì, chỉ cần ngươi chạy một vòng qua ba nơi này, nghe nói không lâu sau Phổ Đà sơn có một hồi tà đạo thịnh hội, có người muốn nhất thống tà đạo đối kháng triều đình, nếu thật sự tà đạo thống nhất, đại sự không ổn, ngươi không ngại đi một lần.Diêu Cát nói ra.Phong Phi Vân giờ phút không có bao nhiêu hứng thú với tà đạo thịnh hội, ngược lại cảm thán chiêu này của Long La Phù lợi hại, khen ngợi nói: - Lợi dụng Kim Tàm Kinh làm cho tất cả thế lực lớn công phạt lẫn nhau, ngờ vực vô căn cứ như thế, đả kích lẫn nhau, do đó suy yếu lực lượng của các thế lực tu tiên này, nói không chừng thế nguy hiểm của quần long phệ thiên sẽ được giải, đây rốt cuộc là kế sách của Long La Phù hay là ngươi bày mưu đặt kế đây.Diêu Cát cười cười, nói: - Ta làm sao cam lòng để ngươi chạy đi mạo hiểm, đương nhiên việc này đúng là vô cùng hung hiểm, ta có một kiện bảo vật trân quý như tứ phẩm linh khí muốn tặng ngươi, có thể giúp ngươi một tay.Sáng sớm, sương trắng tràn ngập.Trong trấn nhỏ có gà gáy chó sủa, trên trấn nhỏ có đệ tử gia tộc rời giường đi luyện công trong đình viện, những hài tử này tuổi cũng không lớn, nhưng mà tinh thần no đủ, thập phần khắc khổ, không ngừng luyện công.Đây là trấn nhỏ nằm gần biên giới Cổ Cương phủ, cư dân trong thị trấn phần lớn chỉ có công phu thô thiển, dùng săn bắn mà sống.Thị trấn nhỏ này có một khách sạn duy nhất.Phong Phi Vân thời điểm này từ trong chăn chui ra, trong chăn còn lưu lại hương thơm nữ tử và hơi ấm chưa tan, xem ra nàng cũng chưa đi bao lâu.Phong Phi Vân ngồi dậy, khóe miệng mang theo tươi cười nhàn nhạt, dường như dư vị phóng túng đêm qua.Két...Thời điểm này Bạch Như Tuyết đẩy cửa phòng đi vào, vẫn mặc quần áo trắng như trước, không có mang theo trang sức gì, tóc dài tuyết trắng rủ xuống hông, cũng không dùng trâm cài tóc bới lên, nhưng mà như thế lại cho người ta cảm giác mỹ cảm tự nhiên.-------Chương 1154: Tay trái diêm vươngTrong tay nàng bưng chậu đồng rửa mặt, thản nhiên đi vào, bắt đầu hầu hạ Phong Phi Vân rửa mặt, nói ra: - Ta nhìn thấy Diêu cô nương rời khỏi, vừa đi trong chốc lát.Đôi mắt dễ thương óng ánh, lông mày thon dài trắng nõn như ngọc mang mang theo vài phần đỏ ửng nhàn nhạt, giống như không quan tâm tới.Phong Phi Vân gật gật đầu, tùy ý ứng một tiếng, sau nửa ngày mới nói:- Ta nghĩ rằng ngươi đã đi.Rửa mặt hoàn tất, Bạch Như Tuyết chải tóc cho Phong Phi Vân, nghe nói như thế bàn tay mảnh khảng hơi dừng lại, bờ môi khẽ mở, nói: - Nếu đêm qua ta đi, hôm nay ta đã chết.Phong Phi Vân nói: - Ngày hôm qua Diêu Cát cầu tình cho ngươi, chính là cho ngươi con đường sống, đêm qua ta cố ý cho ngươi cơ hội đào tẩu, ngươi nếu thật sự đi thì ta cũng không truy cứu, chỉ xem như chưa gặp qua ngươi.Nghe được Phong Phi Vân nói lời thật tình, Bạch Như Tuyết tự nhiên là hối hận, nhưng mà nàng cũng biết hối hận cũng chậm, chợt cười cười nói: - Diêu cô nương lợi hại như vậy cũng nịnh bợ ngươi, thậm chí muốn thân cận ngươi, ta tự nhiên cũng như thế, dù tương lai làm tiểu thiếp cũng tốt...Nàng lại nói: - Nhưng ta cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, tiểu thiếp sẽ bị chính thê đánh chết, có thể làm một tùy tùng cũng không tệ.- Tiểu thiếp, nhà, hài tử. . .

Phong Phi Vân cười cười, không nói thêm gì nữa....Vào lúc giữa trưa, Phong Phi Vân cùng Bạch Như Tuyết rời xa trấn nhỏ bảy ngàn dặm, trên đường đi đi qua không ít thành trấn nhỏ, nhưng mà hơi dừng lại ở một tòa cổ thành, tốn hao số tiền lớn mua sắm Sư Hổ cổ xa tại phân bộ Ngân Câu phiệt, chính là ba đầu sư hổ tu vị tám trăm năm.Sư hổ tu vị tám trăm năm thân dài sáu mét, toàn thân vàng óng, mọc ra hai cánh, có thể kéo xe bay trong mây, cũng có thể chạy trên mặt đấy, ngày đi hai vạn dặm, tối đi một vạn ba ngàn dặm.Đương nhiên mà nói, Sư hổ phi hành có tốc độ nhanh hơn, nhưng mà càng tốn khí lực hơn khi chạy trên đất, nếu đi đường xa, đi không vội thì cứ đi trên mặt đất.Thần Tấn vương triều có quan đạo thập phần rộng lớn, chính là vô số thế hệ mở ra trong mấy ngàn năm, vốn dùng trong thời điểm chiến tranh thuận tiện cho chiến xa Thần Vũ quân và chiến thú thông hành, cũng giống như sông Tấn, đều liên kết với tám phủ của Thần Tấn vương triều, một đường bộ, một đường thủy.Ở trên quan đạo, đừng nói ba đầu Sư hổ, cho dù mười đầu Sư hổ cũng đi được.Phong Phi Vân ngồi trong xe, hắn lấy hộp đá trong giới linh thạch ra, cái này cái hộp phía trên khắc đầy huyễn vân phong phù, chừng dài ba xích, thập phần trầm trọng, nắm ở trong tay là có thể làm cho người cảm giác được bên trong truyện đến âm hàn chi khí, đông lạnh biết dùng người xương cốt run lên.Hộp đá này là Diêu Cát cho hắn, nàng nói đồ bên trong còn quý hơn cả tứ phẩm linh khí.Phong Phi Vân thời điểm tiếp nhận hộp đá cũng đã đoán được đồ vật bên trong là cái gì, sau khi mở hộp đá ra, cũng khẳng định suy đoán của hắn là chính xác.Tay trái diêm vương.Trong hộp đá chứa một cánh tay máu chảy đầm đìa, có vô số tà văn đan vào nhau, tà khí bên trong suýt nữa ăn mòn cả chiếc xe, tuy Phong Phi Vân tùy thời khép hộp đá, nhưng mà hắn giống như cổ thuyền hoa lệ có trăm ngàn vết rách, rách tung toé, trở nên cổ xưa không chịu nổi, thật giống như mới đào từ trong lòng đất ra.NGAO.NGAO.Bên ngoài truyền tới tiếng kêu Sư hổ, cả cổ xe cũng chấn động mạnh, trực tiếp dừng lại.Bạch Như Tuyết đang đánh xe ở bên ngoài, vội vàng dò hỏi: - Công tử, phát sinh chuyện gì?Nàng vốn vô cùng kính sợ Phong Phi Vân, nàng phải gọi là thần vương, nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại thân phận mẫn cảm, xưng hô thần vương này không thể gọi bậy, vì vậy đổi giọng gọi là công tử.- Không có chuyện gì, tiếp tục đánh xe.Phong Phi Vân thản nhiên nói.Tuy Bạch Như Tuyết trong lòng nghi hoặc, lông mày kẻ đen chau lên, nhưng mà không dám làm trái Phong Phi Vân nửa câu, dù sao tu vị Phong Phi Vân hiện tại không phải nàng có khả năng phản kháng, trầm tư một lát sau đó tiếp tục lái xe rời đi.Thời điểm buổi sáng Phong Phi Vân đã tế Vũ Hóa Thai ra, lấy một đám linh hồn của Bạch Như Tuyết trấn áp bên trong Vũ Hóa Thai, cũng chính bởi vì như thế nàng mới nghe lời, đối phó nữ nhân thông minh, tự nhiên phải dùng phương pháp cực đoan, bằng không thì căn bản không thể khống chế được.- Tại sao Diêu Cát có được tay trái diêm vương, yêu nữ này càng ngày càng thần bí.Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, con mắt híp mắt lại.- Dung nhập tay trái này vào cơ thể, ngươi sẽ càng cường đại hơn.Nói chuyện tự nhiên là diêm vương đã thức tỉnh, trong giọng nói mang theo thần thái kích động.Phong Phi Vân nói: - Trở nên cường đại hơn chính là ngươi.- Đây là chuyện hai bên cùng có lợi, ngươi có thể có được tà lực trong cánh tay, thân thể càng mạnh hơn nữa, ta cũng có thể khôi phục nhiều tinh hồn và lực lượng, đây là chuyện cả hai cùng có lợi, ai cũng không thiệt thòi.Diêm vương nói.Phong Phi Vân không có động tâm, ý định phong ấn cánh tay vào hộp đá, cho vào giới linh thạch.Diêm vương vội vàng nói: - Nếu ngươi có thể dung hợp cánh tay trái này, ta có thể miễn phí cho ngươi mượn lực lượng một lần, thời khắc mấu chốt có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.Hắn nói đến chỗ này Phong Phi Vân mới động tâm, lực lượng diêm vương hiện tại chính là nửa tôn chân nhân, nếu dung hợp cánh tay trái này thì lực lượng của hắn còn mạnh hơn nữa, nếu như thật sự tới thời khắc mấu chốt mượn lực lượng của hắn, kỳ thật cũng là chuyện không tệ.Đương nhiên chuyện này cũng ẩn chứa hung hiểm, không khác bảo hổ lột da, một khi lực lượng của diêm vương đạt tới mức Phong Phi Vân không cách nào khống chế thì hắn có thể bị đoạt xá thân thể, tuy Phong Phi Vân còn có thể tự bạo tinh hồn phượng hoàng dọa hắn, nhưng mà ai có thể nghĩ tới vạn nhất.Chuyện này còn rất khó nói, nhưng mà ít nhất hiện tại Phong Phi Vân không cho rằng diêm vương có lực lượng đoạt xá hắn, trong thân thể có kim tằm phật khí, cũng có thể tạo áp lực áp chế hắn.- Chuyện này cứ quyết định thế đi!Phong Phi Vân cười cười, trên bàn tay tràn ngập kim tằm phật khí, vầng sáng sáng chói, phật âm mênh mông bao phủ toàn bộ hộp đá, để ngừa tà khí trong tay trái diêm vương tràn ra ngoài.Phong Phi Vân hiện tại thực lực rất mạnh nhưng vẫn phi thường nghiêm túc, lập tức bắt đầu luyện hóa cánh tay trái diêm vương vào tay của mình.Trong chiếc xe có khí tức cường đại tán dật ra ngoài, làm cho tu sĩ trên quan đạo kinh hãi, biết rõ trong chiếc xe có siêu cấp cường giả đang tồn tại.- Lại là bá chủ một phương đi ngang qua, hẳn là đi tới Phổ Đà sơn tham gia tà đạo thịnh hội.Một Thần Cơ đại viên mãn cưỡi kỳ ngưu đi trên quan đạo, nhìn qua xe sư hổ lướt đi, cỗ xe biến mất vô tung.Đây là một đội hộ vệ tay cầm trường thương, tu vị đều rất mạnh thủ hộ đội xe.-------Chương 1155: Thời buổi rối loạn (1)- Ta khi nào mới có thể trở thành bá chủ, các ngươi có nhìn thấy nữ tử lái xe kia không, nàng dựa vào cổ xe giống như bức họa vậy, lão tử chưa từng gặp qua nữ nhân đẹp như thế, quả thực giống như tiên nữ trên thiên cung.- Tuy đẹp thì như thế nào, còn không phải bị bá chủ trên xe cưỡi lên hay sao, nếu có một ngày ngươi trở thành bá chủ một phương, sẽ tự có mỹ nhân đưa tới cửa, cố gắng tu luyện a, chỉ cần tu vị mạnh thì nữ tử nào mà không có.Một hộ vệ ở bên cạnh nói ra.Thời điểm ngày thứ mười ba, xe sư hổ đi ngang qua Vạn Quáng phủ, lại đi ba ngày vào Địa Tử phủ.- Rốt cục tiến vào Địa Tử phủ.Phong Phi Vân nhảy xuống cổ xe, nhìn qua sông Tấn rộng lớn trước mặt, đây chính là con sông khởi nguồn của Thần Tấn vương triều.Ánh mắt của hắn đỏ rực nhìn qua chung quanh.Trải qua tu hành nửa tháng, Phong Phi Vân đã hoàn toàn dung nhập tay trái diêm vương vào tay của mình, lực lượng trong người mạnh hơn một phần, chậm rãi duỗi tay trái ra, trên tay trái có đường vân màu đen, dữ tợn đáng sợ, cánh tay đánh vào sông Tấn.Bành.Trên cánh tay có sát khí tà đạo bay ra, hóa thành một thanh hắc chém mặt nước sông Tấn ra làm hai, ngăn cách dòng chảy một lúc.Đây chỉ là lực lượng vung tay hời hợt.Róc rách.Nước sông Tấn sau đó chảy càng lúc càng gấp, bộc phát ra bọt nước cao ngời ngợi.- Như Tuyết, nghe một vị bằng hữu nói, Địa Tử phủ vẫn còn bảo lưu di chỉ phật tự vào vạn năm trước, ngươi có biết đó là nơi nào không?Phong Phi Vân cũng không có lạnh lùng với Bạch Như Tuyết, trên đường đi nàng đã trung thực không ít, nhu thuận làm nha hoàn thị nữ bên cạnh Phong Phi Vân, nhiều khi cũng chủ động thị tẩm Phong Phi Vân.Ban đầu nàng còn rụt rè và lạnh nhạt, không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng mà sau khi Phong Phi Vân chỉ giáo thì càng ngày càng thuần thục, hiểu được cũng nhiều, cũng biết làm thế nào thoải mái Phong Phi Vân.Nói cho cùng Bạch Như Tuyết tuy là yêu nữ Sâm La Điện, nhưng mà trải qua cũng chỉ có một lần, hơn nữa một lần...

Đó nàng bị Phong Phi Vân buộc lên tàng cây...

Sợ là không học được kinh nghiệm gì, tương đối mà nói, Phong Phi Vân đúng là làm với nàng nhiều lần, chuồn chuồn lướt nước, trực đảo hoàng long.Nàng là nữ nhân thông minh, chỉ cần dạy một lần là đủ rồi.Có đôi khi Phong Phi Vân cũng cảm thấy bên cạnh có nữ tử xinh đẹp nghe lời cũng không phải chuyện xấu.- Ngược lại nghe nói có một di chỉ cổ tháp, dường như ở phiền quận, nhưng lại không rõ địa phương cụ thể.Bạch Như Tuyết như đóa thanh liên, duyên dáng yêu kiều, da thịt như ngọc, sáng như tuyết, bộ ngực no đủ, vạt áo dưới cổ lộ ra khe sâu trắng tuyết đầy phong tình, vô cùng hấp dẫn người ta, ai nhìn vào cũng phải mơ màng vô hạn, mạch máu bành trướng.Nhưng mà nàng vẫn sinh ra lãnh diễm, tóc trắng bạch phơ, rồi sao đó ngươi đứng ở xa nhìn qua nàng, cảm thấy nàng chính là mỹ nhân băng giá bất cận nhân tình.Cũng chỉ có Phong Phi Vân mới biết nàng ở trên giường kỳ thật rất nóng bỏng, nóng tới mức giống như thiêu đốt Phong Phi Vân.Nàng đứng ở đó, tóc dài như thác nước, đôi mắt như thu thủy, Phong Phi Vân cũng cảm thán nàng thật sự là vưu vật mê chết nam nhân, từ thị tẩm mấy ngày mà xem, nàng đúng là vưu vật tiêu chuẩn, làm cho người ta muốn ngừng không được, đương nhiên cũng không hơn, ý chí Phong Phi Vân cũng không phải nàng có thể mê hoặc được.Trong lòng nàng đang suy nghĩ gì đó, kỳ thật Phong Phi Vân có thể đoán được đại khái, nhưng cũng mặc kệ nàng, nếu nàng chỉ muốn lấy vui mừng của hắn, tự nhiên phải làm cho tốt nhất, Phong Phi Vân cũng rất phối hợp với nàng, nhưng nếu nàng cho rằng Phong Phi Vân sẽ bị nàng mê đảo thần hồn, thậm chí quỳ dưới váy quả lựu của nàng thì nàng sai mười phần rồi, chỉ biết bồi mình, không có tôn nghiêm.- Chúng ta không nên đi Phổ Đà Sơn phá hư tà đạo thịnh hội.Bạch Như Tuyết ánh mắt chớp chớp, tiên hà quấn thân, mang theo vài phần thanh thuần tú lệ, cổ thon dài giống như tiên hạc.- Không ai có thể phá hư tà đạo thịnh hội, đây là chiều hướng phát triển, lực lượng triều đình khổng lồ như thế mà không ngăn cản được, huống chi chúng ta chỉ là đi qua mà thôi, tham gia náo nhiệt là đủ, nếu lúc trọng yếu cũng có thể làm cho tà đạo liên minh kia phân liệt một chút, có thể làm được như vậy cũng không tồi.Phong Phi Vân cười nói.- Hà công tử kia lại hỏi di chỉ cổ tháp?Bạch Như Tuyết như thật sự biến thành thị nữ Phong Phi Vân, thập phần nghe lời, mà lại rất hiểu quy củ, thời điểm không nên nói thì rất im lặng, còn giúp Phong Phi Vân chỉnh sửa trường bào.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ Bạch Như Tuyết kỳ thật cái gì cũng hiểu, sở dĩ hỏi như thế chỉ là nàng tận lực hạ thấp thân phận trước mặt Phong Phi Vân, làm người tâm phúc bên cạnh hắn, như vậy nàng sẽ có được nhiều tự dọ hơn nữa...- Rất nhiều tà đạo bá chủ cũng ngưng lại trong thập vạn sơn hà, không có khả năng hiện tại chạy về Phổ Đà Sơn, cho nên cách tà đạo thịnh hội một thời gian, chúng ta không vội đi tới Phổ Đà Sơn đâu, chúng ta nên ở Địa Tử phủ giải sầu.Phong Phi Vân cười nói.Phổ Đà Sơn nằm ở giao giới Địa Tử phủ và Bắc Cương phủ, nếu đã tới Địa Tử phủ thì không cần vội vã chạy đi.Huống hồ Phong Phi Vân có mục đích chính là lợi dụng Kim Tàm Kinh gây phân tranh giữa các thế lực, cho dù là tiên giáo hay là tu sĩ tà đạo đều sẽ tranh giành ngươi sống ta chết, chuyện này đương nhiên là tốt nhất...Địa Tử phủ có ba đại tiên giáo truyền thừa cổ xưa, mỗi tiên giáo đều có thế lực khổng lồ, không dưới bốn đại môn phiệt.Mà trước đó ba đại tiên giáo cầm đầu Địa Tử phủ tuyên bố thoát ly triều đình quản chế, nghe đồn là "Chư thiên vạn giáo" ở Địa Tử phủ, nhưng mà con số này nghe rất khoa trương, nhưng mà số lượng tiên giáo ở Địa Tử phủ đúng là nhiều hằng hà sa số, mà những "Chư thiên vạn giáo" này đa số phụ thuộc vào ba đại tiên giáo.Trên đường đi, Phong Phi Vân dung hợp tay trái diêm vương, kỳ thật cũn tiến hành nghiên cứu sâu phân bố thế lực của Địa Tử phủ và Tây Vực phủ.Một đường đi về hướng Phiền quận, Phong Phi Vân mặc dù nói mặc dù giải sầu ở Địa Tử phủ, kỳ thật hắn có hứng thú với di chỉ cổ tháp.Trước lúc trời tối, Sư Hổ cổ xa lái vào một tòa thành cổ khổng lồ.Một đêm này Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết ở lại trong thành cổ một đêm, hơn nữa còn nghe ngóng vị trí cụ thể của di chỉ cổ tháp.Di chỉ cổ tháp chính là di tích cổ danh thắng không tệ ở Địa Tử phủ, chỉ cần tu sĩ có vài phần tu vị, phần lớn cũng biết vị trí của tòa di chỉ cổ tháp này.- Đây là thời đại rất xa xôi, dường như ngược dòng tìm hiểu ở thời đại phật tu, thuộc về một trong ba tòa cổ thpas cường đại nhất, có được năng lực không thể đo lường, nhưng mà hiện tại nó chỉ là phế tích, thơi đại phật tu qua đi, trải qua mấy ngàn năm thời đại hắc ám, cho dù cổ tháp còn thật sự giữ lại cái gì, trong thời gian dài như thế cũng đã bị hủy hoại rồi.-------Chương 1156: Thời buổi rối loạn (2)- Sáu ngàn năm trước khi Thần Tấn vương triều thành lập, chấm dứt thời kỳ hắc ám, khu vực này mới khôi phục lại, về sau hàng năm đều có người đi tới di chỉ, hoặc là tế bái, hoặc là tầm bảo, hoặc là tìm kiếm Kim Tàm Kinh mất tích, nhưng mà đều tay không quay về, cơ hồ tất cả đều bị hủy không còn vào thời đại hắc ám, cái gì cũng không lưu lại, ài, đúng rồi, nghe nói Kim Tàm Kinh gần đây xuất thế, rơi vào trong tay thần vương triều đình, cũng không biết là thật hay giả?Lão giả này râu tóc hoa râm, tên là Hoắc Tâm, chính là đại nhân vật trong tòa cổ tành này, sư môn chính là một tòa tiên giáo, đã sống hơn năm trăm tuổi, nhưng mà tu vị không tính là cao, cũng chỉ là Thiên Mệnh tứ trọng, bình thường ở trước mặt đám đệ tử trẻ tuổi là cao không thể chạm tới.Phong Phi Vân mang năm viên linh thạc to như nắm đấm ra, giao cho Hoắc lão đầu, nói:- Không biết địa phương cụ thể của tòa cổ tháp nằm ở đâu?Năm viên linh thạch này đối với Phong Phi Vân mà nói chỉ là chín trâu mắt sợi lông, nhưng mà đối với Hoắc Tâm mà nói chính là tài phú không nhỏ, hai mắt già nua mang theo vấng sáng đoạt mệnh, liền nhanh chóng thu năm viên linh thạch, trên mặt tươi cười tăng lên, nói:- Ta có địa đồ Địa Tử phủ, phía trên có vị trí di chỉ Vong Tâm Cổ Sát.- Vậy tự nhiên là tốt nhất.Phong Phi Vân tươi cười, sau đó lấy thêm năm viên linh thạch đưa cho Hoắc Tâm.Cầm địa đồ, Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết quay về khách sạn.Hoắc phủ, ánh sáng đèn dầu như hạt đậu.- Gia gia, người trẻ tuổi kia có thể tiện tay xuất ra mười viên linh thạch, trên người khẳng định có nhiều linh thạch hơn nữa, vì sao chúng ta không ra tay đưa hắn...Hoắc Khải Long hai mắt lạnh giá, tay cầm vòng cổ, không chút che dấu sát khí trên người.Hoắc Khải Hổ ngồi trên ghế vàng, trên tay vuốt vuốt cây quạt, mang theo thần thái lỗ mảng, hai mắt mê ly, nói:- Nữ tử tóc bạc kia tuyệt không thể tả, đôi mắt lãnh ngạo, băng cơ ngọc tuyết, đẹp mà không yêu, mỹ mạo sợ là không kém gì tiên tử trong các tiê tử.Hoắc Khải Long và Hoắc Khải Hổ cũng đã hơn hai trăm tuổi, bộ dáng trung niên, chính là hai người ưu tú của Hoắc gia, tu vị không kém Hoắc Tâm bao nhiêu, tương lai có cư hội trùng kích nửa bước cự phách.Hoắc Tâm ngồi trên ghế, tay nâng chén trà, sắc mặt âm trầm, nhìn qua hai cháu trai, nói:- Các ngươi xem người khác là quả hồng mềm sao, tuy ta không nhìn thấu tu vị người trẻ tuổi kia, nhưng mà tu vị nữ tử tóc trắng vẫn cảm giác được vài phần./- Như thế nào?Hoắc Khải Long và Hoắc Khải Hổ nói ra.- Tu vị của nàng có lẽ cũng đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng!Hoắc Tâm nói ra.Hoắc Khải Long và Hoắc Khải Hổ đều kinh hải, cô gái kia trẻ như thế đã là Thiên Mệnh tứ trọng, tuyệt đối là thiên chi kiều nữ có bối cảnh lớn, nhưng nữ tử lại sợ hãi nam tử có thừa, tuyệt đối là vương giả trẻ tuổi, không phải bọn họ có thể nhìn trúng.- Chẳng lẽ cứ buông tha bọn chúng sao?Hoắc Khải Hổ không cam lòng, tay vỗ ghế vàng, lan can ghế bị đập biến hình.Hoắc Tâm đa mưu túc trí, cười nói:- Ngày hôm nay thiên hạ đại loạn, tiên giáo cát cứ, cho dù bọn họ thật sự có đại bối cảnh, đến Địa Tử phủ, đây chính là hai con dê béo!- Ý của gia gia là?Hoắc Khải Long nói.- Chẳng lẽ các ngươi quên địa đồ vừa rồi sao?Hoắc Tâm nói ra.Hoắc Khải Hổ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:- Lợi hại, vẫn là gia gia lợi hại, cầm một địa đồ giả cho bọn chúng, ha ha ha...- Địa đồ tự nhiên là thật, chỉ là ký hiệu lộ tuyến đi vào di chỉ hẳn là phải theo con đường kia cũng có thể tới di tích cổ tháp, nhưng mà phải đi qua Lục Tế Tiên Giáo chúng ta, ha ha ha...Hoắc Tâm gương mặt già nua trở nên vặn vẹo, hoàn toàn là hai người khác nhau với bộ dáng hiền lành lúc trước.Hoắc gia chính là thế lực phụ thuộc Lục Tế Tiên Giáo, sư tôn Hoặc Khải Long và Hoắc Khải Hổ chính là một thái thượng trưởng lão Lục Tế Tiên Giáo, địa vị khá cao.- Ha ha, ta và đại ca hiện tại đi suốt đêm về tiên giáo, mang chuyện này nói với sư tôn, có sư tôn ra tay, nhất định mã đáo thành công!Hoắc Khải Hổ bỗng nhiên đứng lên, trên mặt đầy kích động, mỹ mạo của Bạch Như Tuyết làm cho hắn hiện tại vẫn không cách nào bình tĩnh được, hận không thể lao tới ôm lấy nàng.Hoắc Khải Long cũng cười dài một tiếng, nói:- Nghe nói Mục tiên thích giết nữ tử xinh đẹp, nếu như nói cho nàng biết chuyện này, với tu vi của nàng, cộng thêm của sư tôn, hợp lực hai người nhất định sẽ không có chút sai sót nào cả, dù nam tử trẻ tuổi kia tu vị có cao hơn nữa cũng chỉ có con đường chết...Hoắc Khải Hổ nhíu mày, nói:- Nếu như có thể thỉnh sư tôn là đủ rồi, làm gì mời Mục tiên tử chứ?- Nhị đệ, ta biết rõ ngươi sợ Mục tiên tử thật giết mỹ nữ tử, ngươi yên tâm, chỉ cần cho nàng linh thạch đủ nhiều, nàng cũng có thể ít giết một mỹ nữ, huống hồ mỹ mạo của nàng chưa chắc đã hơn Mục tiên tử, Mục tiên tử chưa chắc sẽ giết nàng.Hoắc Khải Long nói ra.Nghĩ tới mỹ mạo và sự cường đại của Mục tiên tử, nội tâm Hoắc Khải Hổ ổn định lại,nếu có thể nhân cơ hội này bợ đỡ Mục tiên tử, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.Thương thảo xong, hai người nhanh chóng rời khỏi Hoắc phủ, đi suốt đêm về Lục Tế Tiên Giáo.- Mục tiên tử!Trong thành cổ khác, trong khách sạn, Phong Phi Vân đang ngồi tu luyện trên giường, con mắt mở ra, giống như tự nói một câu với mìn.Gần đây Bạch Như Tuyết phục thị hắn thật sự có cảm giác thoải mái, hắn định có nên tìm nhiều thị nữ mỹ mạo như Lý Tiêu Nam hay không, dùng để thị tẩm cũng tốt, dùng ca hát khiêu vũ cũng được, dù sao mang theo một đám thị nữ xinh đẹp tu vị không tệ cũng có cảm giác vinh quang, đi tới tà đạo thịnh hội càng không có người hoài nghi.Nghĩ là làm ngay, đã có người chủ động đưa tới cửa, hắn tươi cười tiếp nhận, lúc này Phong Phi Vân bắt đầu tu luyện bức Kim Tàm Kinh thứ hai "Ấu Tằm Đồ".Ngày thứ hai, sáng sớm.Trời vừa sáng mặt đất đã phủ một tấm mành đen, trong không khí có chút mát lạnh.Sư tử hổ báo cổ xe lại lên đường, dọc theo bản đồ lấy từ chỗ Hắc Tâm chạy đi di tích tháp cổ.Ra khỏi cổ thành đi hướng bắc.Tốc độ xe cổ sư tử hổ báo rất mau, gần giữa trưa đã đi hơn tám ngàn dặm.

Bọn họ đến một ngọn núi cao lớn, nơi này là núi tiên ốc địa nổi tiếng trong Lũng quận, có tên Ngư Nạm sơn mạch.

Mấy sơn môn tiên giáo đều xây dựng trong Ngư Nạm sơn mạch, nghe đồn vì dưới lòng đất có một linh mạch loại nhỏ, cực kỳ thích hợp tu tiên luyện đạo.Những tiên giáo trong Ngư Nạm sơn mạch đa phần là tiên giáo hạng hai trong Địa Tử phủ, không thể so sánh với tiên giáo truyền thừa cổ xưa như Nhật Nguyệt tiên giáo.

Hoặc gia dựa vào Lục Tế tiên giáo là một trong mấy tiên giáo hạng hai này.Chỉ một mình Phong Phi Vân cho rằng Lục Tế tiên giáo là tiên giáo hạng hai.

Đối với tu luyện giả Tu Tiên giới Lũng quận thì Lục Tế tiên giáo là vật khổng lồ, hùng chủ chấn nhiếp một phương.-------Chương 1157: Đại đạo hái hoa Nhất Trận PhongPhong Phi Vân ngồi trong xe cổ sư tử hổ báo, duỗi chân hơi tê, thuận miệng nhắc nhở Bạch Như Tuyết:- Đằng trước có lẽ sẽ xảy ra chút chuyện nhưng không sao đâu.Bạch Như Tuyết đang đánh xe nhưng sư tử hổ báo thú dù gì đã tu luyện tám trăm năm, có trí tuệ khá cao, không cần người giục đi.

Bạch Như Tuyết ngồi trước cửa xe tĩnh tọa tu luyện, nghe Phong Phi Vân nhắc nhở thì mở mắt ra.Bạch Như Tuyết nói: - Công tử, giọng người thay đổi.Phong Phi Vân cười đi ra xe cổ sư tử hổ báo:- Bắt đầu từ bây giờ ta là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, sau này hãy gọi ta là . . .

Nhất công tử.Phong Phi Vân ngồi phía bên kia xe cổ, dựa vào vách thùng.Phong Phi Vân đã nghĩ kỹ, quyết định dùng biệt danh Nhất Trận Phong tham gia thịnh hội tà đạo.

Đương nhiên từ bây giờ Phong Phi Vân phải đánh bóng cái tên thật vang, có như thế đến thịnh hội tà đạo mới đợc các thủ lĩnh tà đạo chú trọng.Mắt Bạch Như Tuyết sáng như ánh sao liếc Phong Phi Vân:- Nhất công tử.Quả nhiên khuôn mặt Phong Phi Vân lại thay đổi, càng đẹp trai yêu dã hơn, giống mặt trắng nhỏ, không có sơ hở nào.Ở chung với Phong Phi Vân lâu, Bạch Như Tuyết càng thấy hắn là kẻ kỳ lạ.

Đôi khi nghiêm túc, suy nghĩ chỉnh chu, làm người ta nhìn Phong Phi Vân là run.

Đôi khi bất cần đời, hài hước quái đản, làm nhiều chuyện không đáng tin, Phong Phi Vân như công tử bột, nhã nhặn bại hoại.Trong người Phong Phi Vân như có hai linh hồn, khiến người sờ không thấu ai mới là con người thật của Phong Phi Vân.Như bây giờ, Phong Phi Vân định vị mình là đại đạo hái hoa, còn đặt cái tên Nhất Trận Phong kỳ cục.

Có ai ngờ người tiêu diệt thái tể phủ, nhi tử của yêu ma giết mấy trăm vạn người, Thần Vương phong lưu sẽ làm ra chuyện không đáng tin như thế?Ầm!

Khi xe cổ sư tử hổ báo sắp ra khỏi Ngư Nạm sơn mạch, ba con sư tử hổ báo thú kéo xe đằng trước đụng vào vách tường vô hình.

Hư không hiện ra bức tượng tia chớp đan xen bện thành, nhiều dấu ấn thực lực lấp lóe.Tốc độ của ba con sư tử hổ báo thú siêu mau nên xung lực càng mãnh liệt hơn.

Vách trận pháp chặn lại đánh bay xe cổ sư tử hổ báo lên cao mấy chục thước, lăn vòng trên không trung.

Xe và ba con sư tử hổ báo thú cùng rớt xuống.Trước khi xe cổ sư tử hổ báo rơi xuống thì Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết đã bay ra khỏi xe cổ, đáp xuống đất.Bạch Như Tuyết lấy chiến kiếm ra ngay, sương lạnh bao phủ quanh thân.Bạch Như Tuyết lạnh lùng quát: - Thật to gan, dám đánh lén chúng ta!Bình chướng trận pháp hiện ra một cánh cửa ánh sáng, ba bóng người bước ra.

Hai người là Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ của Hoắc phủ.Người thứ ba khá mạnh, mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, tóc bạc mặt hồng hào.

Linh khí tinh thuần bao phủ lão nhân mặc đạo bào màu xanh, có chút tiên phong đạo cốt.Mắt Hoắc Khải Hổ nóng cháy nhìn Bạch Như Tuyết chằm chằm, cười to bảo: - Nơi này là địa bàn Lục Tế tiên giáo chúng ta, nếu các người biết điều hãy giao hết báu vật ra đây, đỡ phải chịu đau đớn nát xương.Phong Phi Vân cười tủm tỉm:- Lục Tế tiên giáo là tiên giáo hay ổ cướp?Lão nhân tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng nói: - Nếu là trước bầy rồng nuốt trời đương nhiên là tiên giáo.

Nhưng sau khi xuất hiện thiên tượng bầy long nuốt trời, trên mảnh đất Thần Tấn vương triều tất cả thế lực tu tiên đều thành ổ cướp, nhưng có người cướp ngang nhiên ra mặt, có người thì cướp lặng lẽ, sự thật không khác gì nhau.Phong Phi Vân công nhận điều này.

Lão sư phụ có khác, cao thâm khó dò hơn đệ tử.

Người tu luyện đến cảnh giới nửa bước cự phách thì thần kinh vượt qua người bình thường.Phong Phi Vân cười nói: - Ha ha ha ha ha ha!

Ta đồng ý điều này.Phong Phi Vân rất muốn nói ai bước lên đường tu tiên đã là ăn cướp, giết người cướp của.

Có người cao minh thì cướp trời, kẻ thô lỗ thì cướp mạng.Lão nhân tiên phong đạo cốt nói: - Nếu ngươi đã biết đạo lý này thì hôm nay nên nhận mệnh.Phong Phi Vân nhìn ra sau, thấy có đoàn mây trắng từ trên trời giáng xuống, một bóng người yểu điệu ẩn trong làn khói.

Dải sáng, vô số linh điệp bay quanh người nữ nhân.Nữ nhân ngăn cản đường lui của hai người Phong Phi Vân.Tu vi của nữ nhân rất mạnh, không yếu hơn lão nhân tiên phong đạo cốt, giọng ngọt ngào tựa tiếng ngọc rơi:- Là một mỹ nhân, đáng giá ra tay.Nữ nhân là Mục tiên nữ mà huynh đệ Hoắc thị nhắc đến.Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, nữ nhân nói câu đó là hướng về hắn.- Ra tay!Thái thượng trưởng lão Tạ Đồng, Mục tiên nữ Mục Tích Nhu cùng hành động.

Bọn họ là cường giả đẳng cấp nửa bước cự phách, rất nổi tiếng trong Lũng quận, bá chủ một phương.

Đặc biệt Mục Tích Nhu tiếng lành đồn xa, tư chất xuất chúng, là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ.- Tế Vân Điệp Lãng!Tạ Đồng có tạo nghệ trận pháp khá cao, tay vung phất trần vẽ vòng tròn trong không khí hình thành trận pháp màu bạc đường kính ba trượng.Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ đứng một bên rất kích động.

Sư phụ và Mục tiên nữ ra tay có khác, uy lực núi sụp đất nứt.

Đây là cao thủ ra chiêu, đáng giá quan sát.

Bọn họ có thể xem sư phụ thi triển tuyệt học lĩnh ngộ ra đạo của sư phụ, khiến tu vi của mình tiến thêm một bước.Phong Phi Vân không hứng thú với Tạ Đồng, hắn vươn tay trái, tà vân dâng lên từ cánh tay.

Mọi người rùng mình.

Nhất là Tạ Đồng, Mục Tích Nhu đang thi triển tuyệt học cảm nhận áp lực đè bọn họ ngộp thở, như thể hai người đối diện không phải con người mà là hung ma vô địch.Tạ Đồng cảm giác không ổn:- Nguy rồi, tu vi của đối phương quá mạnh!Tạ Đồng toát mồ hôi lạnh, thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, lần này đạp đinh thật.Tạ Đồng không có thời gian nghĩ nhiều, tay trái Phong Phi Vân đã chém rách trận pháp màu bạc như xé tấm thuẫn làm bằng giấy.Phập!

Trong ánh mắt kinh hoàng của Tạ Đồng, người lão tách ra làm hai bay hai hướng.Phong Phi Vân ngoắc tay bóp nát tất cả thuật pháp Mục Tích Nhu đánh ra, trấn áp nàng đứng im.

Có vô số linh khí đan xen thành xiềng xích trói Mục Tích Nhu lại vẽ ra đường cong ưu nhã động lòng người.Chỉ một giây, hai bá chủ nửa bước cự phách một người chết,.

Một người bị trấn áp, quá dữ.Biểu tình Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ tràn ngập kinh hoàng, nhìn Phong Phi Vân như ngó yêu quái.

Sư phụ bị Phong Phi Vân một bàn tay đập chết, hai người lại ngu ngốc ý định xử hắn.

Người này rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân không muốn nói chuyện với Hoắc Khải Long, Hoắc Khải Hổ, hắn phất tay, cả hai thành tro không chừa một sợi tóc.Ầm!

Mục Tích Nhu vốn bị Phong Phi Vân trói hé môi phun ra một ngọc phù, trên phù lục phát ra tia điện chém đứt xích linh khí.

Mục Tích Nhu như rắn bay lên cao định chạy trốn.- Còn giữ lá bài tẩy?Phong Phi Vân nhìn mỹ nhân bay lên, gật gù.

Dáng người không tệ, đôi chân thon dài, ngực đầy đặn, mông vêu, eo nhỏ, tu vi tạm được, dùng làm thị nữ hộ pháp cũng tố.Mục Tích Nhu sẽ không biết nàng ở trong mắt Phong Phi Vân chỉ xứng làm thị nữ hộ pháp, cách xa thiếp thân thị nữ, thị tẩm thị nữ.-------Chương 1158: Phàn thành (1)Bây giờ Mục Tích Nhu chỉ muốn nhanh chóng trốn về Lục Tế tiên giáo, nam nhân yêu dã này mặc dù tu vi cường đại nhưng chưa chắc là đối thủ của giáo chủ.

Mục Tích Nhu thầm nhủ quay về Lục Tế tiên giáo là tốt rồi, về Lục Tế tiên giáo là mọi chuyện ổn hết.- Ha ha ha ha ha ha!

Mục linh khí, gặp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong đại gia còn mơ trốn sao?Mục Tích Nhu ngước lên, thấy trên bầu trời có một bàn tay to giáng xuống, lực lượng siêu khủng bố.

Mục Tích Nhu liên tục đánh ra mấy chục ngọc phù nhưng không thể ngăn cản, bị đánh rơi khỏi áng mây rớt xuống chân Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười tủm tỉm nhìn nữ nhân được ogị là Mục tiên nữ.

Đúng là đẹp thật, trong chân mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo.

Nhìn khuôn mặt thì đẹp như Bạch Như Tuyết, mang ra ngoài rất hãnh diện, không uổng danh hiệu đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.Tiên hà lượn lờ quanh người Mục Tích Nhu tỏa mùi thơm, dụ linh điệp bay vờn quanh, tư chất thượng đẳng, không lớn tuổi.

Có lẽ Mục Tích Nhu cùng lứa với Diệp Ti Loan, thiên chi kiêu nữ Nhật Nguyệt tiên giáo.Phong Phi Vân cười càng yêu dã:- Có biết ta là ai không?Phong Phi Vân nâng Mục Tích Nhu dậy, nhéo khuôn mặt mịn màng, bừa bãi lưu manh.Ban ngày ban mặt đùa giỡn tiên nữ thánh khiết là chuyện đại đạo hái hoa nên làm.- Đại đạo hái hoa . . .

Nhất . . .

Trận Phong.Mục Tích Nhu hơi tin lời Phong Phi Vân nói, sau khi bắt nàng là hắn tay máy tay chân, không phải đại đạo hái hoa thì là gì?Người Mục Tích Nhu run run, mặt tiên trắng bệch.

Mục Tích Nhu được người gọi là tiên nữ nhưng bây giờ rơi vào tay một đại đạo hái hoa, nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này.

Mục Tích Nhu không dám tưởng tượng chuyện gì sắp xảy ra, nàng cảm giác té xuống vực sâu thăm thẳm.Khi Hoắc Tâm chạy đến Ngư Nạm sơn mạch thì xe cổ sư tử hổ báo sớm chạy xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi chưa tan.Hoắc Tâm nhìn xác chết đẫm máu nằm dưới đất, cơ thể già nua run run.

Đây là thái thượng trưởng lão của Lục Tế tiên giáo, tồn tại đẳng cấp nửa bước cự phách bây giờ bị người chém thành hai nửa.- Sợ là lần này chọc phải kẻ cứng cựa, Mục tiên nữ cũng bị bắt, nguy to rồi.Hoắc Tâm thầm kinh hoàng, nhưng dù gì lão trải qua nhiều gió mưa, rất nhanh bình tĩnh lại.

Khí thế của Hoắc Tâm lạnh lùng sắc bén, nhanh chóng chạy về Lục Tế tiên giáo.Chỉ có mời cường giả trong tiên giáo ra tay hay thậm chí là mời giáo chủ.Trên đường đi đương nhiên Mục Tích Nhu không ngoan ngoãn chịu theo, nàng rất cứng cổ chống cự.

Nhưng Phong Phi Vân trấn áp Mục Tích Nhu, khi lầng thứ năm bị đánh bại thì nàng cũng ngoan hơn.Mục Tích Nhu có thể chọn tự sát, nhưng tự tử cần can đảm.

Con kiến còn ham sóng chứ nói gì tu tiên giả?Tu tiên giả tu đạo trường sinh, chưa thành đại đạo sao có thể chết?Hơn nữa nam nhân này tự xưng là đại đạo hái hoa nhưng dọc đường đi giữ nề nếp, không làm nhục Mục Tích Nhu.

Trong hoàn cảnh 'tốt đẹp' này, Mục Tích Nhu tiếc không muốn tự sát, chẳng bằng chờ cường giả Lục Tế tiên giáo đến cứu.Mục Tích Nhu ngoan ngoãn cùng Bạch Như Tuyết ở bên ngoài lái xe.

Trong xe cổ sư tử hổ báo, Phong Phi Vân vẫn tu luyện Ấu Tàm đồ, bức tranh thứ hai của Kim Tàm Kinh.Bức tranh này cao sâu hơn bức thứ nhất nhiều.

Ấu tàm như rồng vàng đôi khi nằm rạp dưới đất, có khi nhìn trời, đôi khi cắn nuốt, nằm ngồi.

Một bức Ấu Tàm đồ đơn giản nhưng tràn ngập một vạn tám ngàn loại thay đổi, rất ảo diệu, như có một vạn tám ngàn con kim tàm bơi trong người, thần hà sáng rực.Lúc tu luyện bức tàm đồ thứ nhất, bản thân Phong Phi Vân có nền cơ bản trước nên rất nhanh tu luyện viên mãn.

Đến bức tàm đồ thứ hai thì độ khó tăng lên, lĩnh ngộ mỗi loại biến đổi rất khó khăn.Nhờ tham ngộ đoạn thời gian Phong Phi Vân mới lĩnh ngộ hơn ba trăm loại, cảm ngộ được một góc bức tàm đồ thứ hai.

Kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân chuyển hóa đẳng cấp cao hơn nữa, biến càng thần thánh, thêm tinh thuần.Đây là ngày thứ năm sau khi bắt Mục Tích Nhu, bọn họ vượt qua bao nhiêu núi sông, bình nguyên ốc địa, rốt cuộc vào biên cảnh Phàn quận.Hôm nay tu vi của Phong Phi Vân tiến bộ mảng lớn, đến trung kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng.Tuy đến Thiên Mệnh đệ thất trọng nhiều người sẽ chậm lại tốc độ tiến bộ, đôi khi mấy chục năm không thể đột phá tiểu cảnh giới, nhưng đối với Phong Phi Vân thì không có gì đáng lo.

Nói đến tài nguyên tu luyện thì linh thạch, linh thảo, linh đan trong giới linh thạch nhiều đến mức bằng tài sản một cổ tiên giáo.Thứ hai, Phong Phi Vân dung hợp tay trái Diêm Vương, được một phần tà lực trong cánh tay trái tẩm bổ.

Phong Phi Vân đột phá trung kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng trong vòng một tháng ngắn ngủi cũng không có gì lạ.Có Kim Tàm Kinh, Phong Phi Vân nắm chắc sẽ đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng trong vòng một năm.- Nghe đồn mảnh đất Thần Tấn vương triều này có đệ nhất cường giả từ xưa đến nay tên gọi Phật Tàm Tử, dường như là cường giả này viết ra Kim Tàm Kinh.Phong Phi Vân muốn đi di tích tháp cổ thăm dò vì có hứng thú với Phật Tàm Tử trong truyền thuyết.

Nghe nói mấy vạn năm trước Phật Tàm Tử tu phật trong một tòa cổ tháp.Phong Phi Vân mở mắt ra hỏi: - Còn bao lâu mới đến di tích tháp cổ kia?Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng vàng lấp lánh nhanh chóng nhập vào trong cơ thể.Mục Tích Nhu trả lời:- Trời sắp tối, chúng ta chỉ có thể đến tòa cổ thành gần di tích tháp cổ nhất là Phàn thành.

Nghe nói là thành trì cổ xưa, cùng thời đại với Vong Tâm cổ tháp.

Sau này Phàn thành sửa chữa nhiều lần nhưng còn giữ lại nhiều di tích viễn cổ.

Nhiều tu phật giả đến di tích tháp cổ tế bái đều ngụ lại Phàn thành, lâu dần văn hóa phật trong Phàn thành càng lúc càng hưng thịnh, không chừng sẽ phát triển thành một tòa phật thành.Phong Phi Vân lại nhắm mắt tu luyện:- Vậy đi Phàn thành trước.Mục Tích Nhu hơi kính sợ Phong Phi Vân nhưng nàng không thật lòng thần phục, mắt liếc Bạch Như Tuyết ngồi bên kia xe cổ sư tử hổ báo.Mục Tích Nhu hỏi: - Hắn thật sự là đại đạo hái hoa?Bạch Như Tuyết đang tu luyện nghe hỏi thì mở mắt ra, lạnh lùng liếc Mục Tích Nhu:- Lợi hại hơn đại đạo hái hoa một chút.Ánh mắt Mục Tích Nhu thăm dò nhìn Bạch Như Tuyết, tu vi của nàng cao hơn Bạch Như Tuyết hai đại cảnh giới nên không thèm để Bạch Như Tuyết vào mắt.Mục Tích Nhu hỏi tiếp:- Vậy hắn đã làm gì ngươi chưa?Nói xong mặt Mục Tích Nhu ửng hồng, thầm hối hận đã hỏi câu này, nhưng dù gì đã hỏi, nàng chờ Bạch Như Tuyết trả lời.Bạch Như Tuyết nghe câu hỏi thì bất mãn cắn răng nói: - Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút có lẽ hắn chỉ sai khiến như thị nữ, chờ hắn không muốn dùng nữa sẽ thả ngươi đi.

Nhưng nếu ngươi không ngoan thì ta không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.Bạch Như Tuyết nói xong nhắm mắt lại, tay bấm linh thạch rực rỡ, tu luyện tiếp.-------Chương 1159: Phàn thành (2)Mục Tích Nhu không cho là đúng, nàng cảm thấy Bạch Như Tuyết đã bị Nhất Trận Phong chinh phục, hoàn toàn trở thành nữ nô của hắn.

Mục Tích Nhu không phải loại nữ nhân nhận mệnh, không nhận mệnh thì sẽ không bị chinh phục.

Mục Tích Nhu là loại nữ nhân kiêu ngạo, làm sao cam lòng bị một đại đạo hái hoa chinh phục?Mắt Mục Tích Nhu lóe tia đắc ý thầm nghĩ: - Chắc nhóm giáo chủ đang trên đường đi, Phàn thành sẽ là nơi đại đạo hái hoa này đền tội.Giây sau ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Mục Tích Nhu đã rơi vào tay đại đạo hái hoa, dù nàng không bị làm bẩn thì danh dự đã có vết nhơ, không ai cho rằng nàng còn trong sạch.Nghĩ đến đây Mục Tích Nhu cảm thấy cái tên đại đạo hái hoa này nên bị thiên đao vạn quả.Màn đêm buông xuống, ba con sư tử hổ báo thú kéo một chiếc xe cổ rách nát bay nhanh vào Phàn thành.Thành trì cổ xưa đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, có rất nhiều phật môn tu sĩ tụ tập.

Hai bên con đường có nhiều cửa hàng buôn bán phật môn pháp khí, cũng không thiếu các tu sĩ đi di tích tháp cổ tìm báu vật.Tin tức Kim Tàm Kinh xuất thế truền ra, đối vớii phật môn tu sĩ nghĩa là thời đại phật tu thứ hai đã đến.

Ngày càng nhiều phật tu giả đến Phàn thành tế bái, trong Phàn thành náo nhiệt hơn trước kia.Mặc dù xe cổ sư tử hổ báo rách nát nhưng hấp dẫn nhiều người chú ý, các tu sĩ trên đường cổ nhìn chằm chằm.Một thanh niên tài tuấn bực bộ nói: - Người trong xe có thân phận gì mà khiến hai mỹ nhân tuyệt sắc đánh xe cho hắn?- Một mỹ nhân dường như là Mục tiên nữ của Lục Tế tiên giáo.- Đúng là Mục tiên nữ rồi, hay người trong xe cổ là giáo chủ Lục Tế tiên giáo?Thanh niên tài tuấn biểu tình từ khó chịu thay đổi sắc mặt ngay, lắp bắp nói: - Dù sao là đại nhân vật, chúng ta không trêu vào được.Sư tử hổ báo thú chạy vào Phàn thành, tu sĩ trên đường cổ nhường đường, người không biết sẽ tưởng là đại nhân vật nào đến.Xe cổ sư tử hổ báo đậu trước khách điếm xa hoa nhất, như quỳnh lâu ngọc điện.

Phong Phi Vân dẫn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu đi thẳng vào trong.

Vì biểu hiện phong độ đại đạo hái hoa, Phong Phi Vân cố ý lấy một cây quạt ra, bộ dạng phong lưu phóng khoáng.Đến khách điếm đương nhiên là tìm chỗ trọ qua đêm.Trên đường đi Phong Phi Vân tìm hiểu về di tích tháp cổ thì chỗ đó không đơn giản có mấy phế tích, hắn sẽ phải ở lại Phàn thành một thời gian dài.

Bây giờ Phong Phi Vân là đại đạo hái hoa, thuộc thủ lĩnh tà đạo một phương, chỗ cư trú không thể qua loa.Phòng trong khách điếm này siêu đắt, chỉ có một số tu sĩ có tài sản mới ở nổi.

Phong Phi Vân là nhà giàu mới nổi, hắn không để ý mấy đồng tiền vặt.Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào ngồi uống rượu trên tầng hai, rượu trong ly không phải vật tầm thường.

Là trần nhưỡng ba trăm năm, từ xa đã ngửi được vị linh thảo.Người có thể uống loại rượu này không tầm thường.Lão nhân nói: - Trận Đồng Lô sơn, Nhật Nguyệt tiên giáo trở thành bên thắng lớn nhất.

Nghe đồn Nhật Nguyệt tiên giáo đào được một gốc vô thượng linh căn, quý giá còn hơn tiểu linh tiên thụ của Phổ Đà sơn.

Sợ là Nhật Nguyệt tiên giáo ngồi vững danh hiệu đệ nhất tiên giáo Địa Tử phủ.Tu sĩ đầu đội mũ ngồi đối diện lão nhân lạnh lùng cười: - Ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ đều có nội tình to lớn, khó nói ai mạnh ai yếu.

Thái Dương tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo cũng là vật khổng lồ, chưa chắc Nhật Nguyệt tiên giáo đạp hai tiên giáo khác xuống được.- Nghe đồn Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo đã đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, thật là kinh tài tuyệt diễm.

Chưa được một trăm năm đã tới cảnh giới siêu cự phách, mấy thiên tài đẳng cấp sử thi chưa chắc làm được.- Trần mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo tu thành vạn pháp quy nhất, có thể thi triển ra sức chiến đấu gấp hai mươi bảy lần.

Trấn thế sát binh không ra thì không ai trấn áp được hắn.Mấy lão nhân bàn bên cạnh lai lịch không nhỏ, có người đội mũ che mặt, có người dùng ảo ảnh che mặt.

Chỉ có lão nhân tóc bạc mặt hồng hào là lộ bộ mặt thật.

Có người nhận ra lão nhân đó là thành chủ Phàn thành, quận thủ Phàn quận, Vương An Ngọc.

Đây là một vị cự phách, thế lực sau lưng lớn kinh người.Người ngồi chung bàn với Vương An Ngọc đương nhiên thân phận sẽ không thấp hơn lão.Tu sĩ nhận ra thân phận của Vương An Ngọc thì đổi sắc mặt gượng gạo, kéo giãn khoảng cách với mấy lão nhân.

Bọn họ trốn sang một góc, không dám nghe đoạn đối thoại của nhóm Vương An Ngọc.Có một số lời không thể nghe.Tiếng bước chân vang lên.Cộp cộp cộp!Phong Phi Vân thấy thiếu nữ quen thuộc mang theo một đám tu sĩ từ trên lầu đi xuống, dọc theo cầu thang làm bằng kim đồng.

Thiếu nữ như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, sáng rực rỡ.

Đó là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả thủ lĩnh Nhật Nguyệt tiên giáo, Liễu Duệ Hâm.Vóc dáng Liễu Duệ Hâm ngây ngô nhưng nàng rất đẹp.Liễu Duệ Hâm đứng trên cao, chắp hai tay sau lưng, khí thế khiếp người nói: - Thái Dương tiên giáo từng chỉ là một chi nhánh của Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta, sẽ có ngày lại quy thuận về.Mọi người trong khách điếm đứng dậy chào thiếu nữ, thái độ rất tôn kính.- Thì ra là Duệ Hâm tiểu thư.Phàn thành dù gì là địa bàn thuộc Nhật Nguyệt tiên giáo.

Liễu Duệ Hâm là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, ai cũng phải nể mặt nàng.Vóc dáng Liễu Duệ Hâm mảnh mai, nàng đứng trên thang vàng lầu ngọc, bên hông giắt một cây đai ngọc, khinh thường tất cả tu sĩ.Bởi vì tà đạo thịnh hội sắp tới, nhiều thủ lĩnh tà đạo hoặc là gióng trống khua chiêng, hoặc là điệu thấp đi tới Địa Tử phủ.

Gần đây Địa Tử phủ không yên bình, có gió thổi cỏ lay sẽ gây ra sóng lớn.

Hành động của cao tầng Nhật Nguyệt tiên giáo đặc biệt bị chú ý.Liễu Duệ Hâm xuất hiện tại đây nói cho các tu sĩ biết rằng Phàn thành, hay đúng hơn là di tích tháp cổ sắp xảy ra chuyện lớn.Liễu Duệ Hâm và đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo đi xuống.

Vương An Ngọc, mấy lão nhân bí ẩn không nói nhiều, ngôi im tại chỗ, môi mấp máy dùng thần thức giao lưu, không ai nghe được.Phong Phi Vân uống rượu, đã lâu hắn không uống rượu ngon như vậy.

Phong Phi Vân phong độ phiên phiên, giai nhân ngồi bên hầu rượu, khá bắt mắt.

Nhưng mọi người chỉ nhìn bàn Phong Phi Vân một lúc, hơn nữa bọn họ nhìn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu.Không lâu sau tài tuấn anh hào của mấy tiên giáo tới gần Liễu Duệ Hâm, chắc là đệ tử tiên giáo quen thân với Nhật Nguyệt tiên giáo.

Bọn họ tư chất không tầm thường, tuấn lãng thần phong.

Có vẻ bọn họ quen biết nhau, quay quanh Liễu Duệ Hâm, ý định theo đuổi thiên chi kiêu nữ này.Trong đó một thanh niên trẻ tuổi tu vi khá cao mặc giáp vàng tên Từ Chí Dương nói: - Liễu sư muội cũng đi Đồng Lô sơn, không biết có gặp nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân không?Nhắc tới Phong Phi Vân là mọi người nghĩ ngay đến Kim Tàm Kinh.

Trong khách điếm có nhiều cường giả, cả đám vãnh tai hóng nghe.

Bọn họ không đi Đồng Lô sơn, chưa từng gặp Phong Phi Vân.

Nghe người ta nói Đồng Lô sơn là tuyệt địa sự sống, thổi phồng Phong Phi Vân không gì không làm được, nhưng không ai biết sự thật ra sao.-------Chương 1160: Lão ma tà đạoMục Tích Nhu ngồi bên cạnh Phong Phi Vân lộ vẻ tò mò.

Danh tiếng Phong Phi Vân quá lớn, đồ vài cự phách, sự tích đại nhân vật như thế luôn tràn ngập truyền kỳ khiến mấy thiên chi kiêu nữ nghe hoài không chán.Nữ nhân luôn thích cường giả, hơn nữa Phong Phi Vân là vương gia duy nhất đương triều, thiên phú tuyệt diễm.

Phong Phi Vân có dính líu với nhiều nữ nhân nhưng sự ưu tú của hắn đã che mất mặt xấu, nhiều nữ nhân tôn sùng, khao khát hắn.Liễu Duệ Hâm lắc đầu, nói: - Không gặp bao giờ, hơn nữa khi ấy trong Đồng Lô sơn có rất nhiều người muốn giết Phong Phi Vân, hắn không dám lộ mặt.Mọi người tỏ vẻ thất vọng.Một thanh niên thiên tài họ Vũ cười nói: - Truyền thuyết dù sao luôn khoa trương.

Mặc dù nhi tử của yêu ma tự xưng là đệ nhất thiên tài nhưng dù sao còn trẻ tuổi, sao có thể giết cự phách được?

Nói nhi tử của yêu ma đối kháng nửa bước cự phách thì ta hơi tin.- Nhưng vận may của nhi tử của yêu ma thì không ai sánh bằng, được Kim Tàm Kinh, một trong ba thánh địa.- Rốt cuộc bị phá hủy trong Đồng Lô sơn, e rằng mãi mãi không thấy ánh mặt trời.Lại có người nói ra một chuyện bí mật, đó là một cường giả trở về từ Đồng Lô sơn.Người dó nói: - Nghe đồn gần đây ra một nhân vật tà đạo rất lợi hại khiến Sâm La điện ăn trái đắng.- Ta có người đồn, nghe nói một vị tuyệt sắc mỹ nhân của Sâm La điện bị bắt cóc, người ra tay tên là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, không biết là thật hay giả.Mục Tích Nhu nghe câu này sửng sốt, sợ hãi liếc Phong Phi Vân.

Đám người nói đại đạo hái hoa không lẽ là thanh niên trước mặt nàng?

Hắn dám bắt cóc yêu nữ Sâm La điện?Ánh mắt Mục Tích Nhu nhìn Phong Phi Vân đã thay đổi.

Sâm La điện có sức nặng rất lớn trong mắt Mục Tích Nhu, là vật khổng lồ.

Lục Tế tiên giáo ở trước Sâm La điện như một trò chơi, muốn ngươi sống liền sống, muốn ngươi chết thì chết.Phong Phi Vân cười gật đầu với Mục Tích Nhu, khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng.Mục Tích Nhu thầm nghĩ: - Trời ơi, loại người gì vậy?

Dám bắt cóc yêun ữ của Sâm La điện?

Quá to gan, vô pháp vô thiên!Mục Tích Nhu nhìn Bạch Như Tuyết, thầm nhủ:- Có khi nào nàng ta chính là yêu nữ bị bắt cóc?Có người nói: - Nghe đồn ba cự phách Sâm La điện chết trong tay đại đạo hái hoa kia, kinh động điện chủ Tà Hoàng của Sâm La điện.

Tà Hoàng đã ra Tà Hoàng lệnh, phái điện chủ thứ mười tự phụ trách việc này, oai thật.Mục Tích Nhu trợn tròn mắt, giật mình nín thở.

Đại đạo hái hoa ngồi bên cạnh nàng giết ba cự phách Sâm La điện?

Đây là khái niệm gì?

Dù giáo chủ Lục Tế tiên giáo có đuổi theo đến Phàn thành chưa chắc đánh lại hắn!Vì giết Nhất Trận Phong thậm chí kinh động Tà Hoàng.Tà Hoàng có thân phận gì?

Trong mắt Mục Tích Nhu thì đó là thần.

Tu vi của đại đạo hái hoa này thật đáng sợ, và . . .

Nghe điện chủ thứ mười sẽ đến giết mình vậy mà hắn vẫn cười tủm tỉm, hắn không biết điện chủ thứ mười là ai sao?Mười điện chủ Sâm La điện là bá chủ trong bá chủ, tùy tiện đến nơi nào đều có thể hiệu lệnh tu sĩ tà đạo một phương, đứng sau tứ đại hành giả.Giờ thì Mục Tích Nhu bắt đầu sợ cường giả Lục Tế tiên giáo đuổi theo.Ầm!

Nhắc cái gì là cái đó tới, cường giả Lục Tế tiên giáo đã xông đến.

Có tổng cộng năm người, khí thế phát tán, biểu tình giận dữ nhìn các tu sĩ trong khách điếm cuối cùng ngừng lại trên người Phong Phi Vân ngồi ở tầng hai.Phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo phất tay áo bay lên tầng hai.- Hừ!

Các tu sĩ đa số có bối cảnh tiên giáo, biết hôm nay có kịch hay để xem nên ngồi lại ngó, thì thầm thảo luậ.Một thanh niên thiên tài ngồi bên cạnh Liễu Duệ Hâm cười nói: - Lão nhân kia là phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo, ba người khác là thái thượng trưởng lão.

Lão nhân cuối cùng hình như là lão già Hoắc Tâm của Hoắc gia.- Kinh động một nửa cường giả Lục Tế tiên giáo, xảy ra chuyện lớn.Liễu Duệ Hâm híp mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, nhíu mày nói: - Lục Tế tiên giáo dựa vào Thái Dương tiên giáo, không liên quan Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta.Thanh niên thiên tài cười nói: - Đó là tất nhiên.

Nếu Lục Tế tiên giáo đạp trúng cục đá thì chúng ta càng mừng.Không khí trong khách điếm rất quái lạ.

Mới rồi còn náo nhiệt giờ yên lặng, nhiều người nhìn chằm chằm vùng chiến sự.

Vương An Ngọc và mấy lão nhân bí ẩn chia ra thần thức chú ý bên này.Phong Phi Vân bình tĩnh uống rượu, rất là ung dung.Phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo híp mắt âm trầm nói: - Rốt cuộc các hạ là ai?

Tại sao vô cớ giết Tạ Đồng, bắt cóc Mục tiên nữ?Mục Tích Nhu bây giờ rất kính sợ Phong Phi Vân, dù gì hắn đã giết ba cự phách của Sâm La điện.Mục Tích Nhu sốt ruột nhắc nhở:- Hắn chính là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong!Ầm!

Một câu gây sóng gió trong khách điếm.

Mọi người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm rồi quay sang ngó nhau.Mới rồi mọi người còn đang thảo luận về đại đạo hái hoa, chẳng ngờ người ta ngay bên cạnh mình.Giết ba nhân vật cự phách của Sâm La điện.Bắt cóc một yêu nữ tuyệt sắc của Sâm La điện.Kinh động Tà Hoàng, Tà Hoàng lệnh truy nã.

Các suy nghĩ hiện ra trong đầu mọi người, làm người ta trợn mắt há hốc mồm.Liễu Duệ Hâm ngồi trên lầu hai, cách bàn Phong Phi Vân không xa.

Liễu Duệ Hâm hết hồn, nàng là thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ, Nhất Trận Phong dám bắt cả yêu nữ của Sâm La điện thì có lẽ cũng dám xuống tay với nàng.

Hắn là lão ma tà đạo!Bộ dạng Phong Phi Vân trông rất trẻ nhưng giết được cự phách thì chắc chắn rất lớn tuổi, cộng thêm đại đạo hái hoa dĩ nhiên tu luyện công pháp hạ cấp như thải âm bổ dương.

Không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp bị Nhất Trận Phong thải bổ đến chết, hắn giữ đợc bộ dạng trẻ trung như thế là rất bình thường.Mọi người đều cho rằng Nhất Trận Phong là lão ma đầu, hơn nữa tinh thông thải âm bổ dương.Mấy tu sĩ Lục Tế tiên giáo không hiểu ra sao, đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong?

Nổi tiếng, lợi hại lắm sao?

Bọn họ chưa từng nghe về người này, Tà Hoàng lệnh không truyền vào tai Lục Tế tiên giáo.- Hay cho đại đạo hái hoa, nhà ngươi dám hái trên đầu Lục Tế tiên giáo chúng ta?

Hôm nay coi như ngươi xui, có đền tội cũng không trách được người ngoài!Ba thái thượng trưởng lão xông lên, tu vi nửa bước cự phách.

Bọn họ biết tu vi của Nhất Trận Phong không tầm thường, có thể giết Tạ Đồng nên không hề khinh địch, ba người hợp sức công kích.

Thái thượng trưởng lão đánh ra thần thông của mình, đánh nát hư không.Ầm!

Tay phải Phong Phi Vân bưng ly rượu, huyết văn nổi dày đặc trên tay trái.

Phong Phi Vân vung tay, một tia máu chém ra cắt ba thái thượng trưởng lão thành hai khúc, máu phun tung tóe.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Sáu khúc mình rơi xuống lầu đập vào mặt đường.Phong Phi Vân khống chế lực lượng rất giỏi, không dư một chút nào, không phá hoại một cái bàn, một chiếc ghế trong khách điếm.Giết ba cự phách, nhẹ nhàng như đập ruồi, rất thoải mái.

Hành động này càng khiến người sợ hãi hơn.-------Chương 1161: Giết giáo chủ Lục Tế tiên giáo (1)Phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo, Hoắc Tâm sợ teo tim.

Đây là nhân vật khủng bố gì?

Bọn họ đoán được Phong Phi Vân rất mạnh nhưng không ai ngờ hắn cường đại đến cỡ đó.Ầm!

Phong Phi Vân cầm cây quạt đặt trên bàn lên, đôi mắt yêu dã.

Cây quạt làm bằng gỗ tre bình thường đột nhiên tỏa tà quang kinh thiên như lửa cháy.

Tà khí làm người trong khách điếm rùng mình, bàn và ghế bị đóng băng.Vù vù vù vù vù!

Một vầng sáng đen bao phủ cây quạt bay ra ngoài, khi cây quạt trở về tay Phong Phi Vân thì lành lặn không tổn hao gì.Phong Phi Vân phẩy quạt, tiêu sái nhàn nhã nói: - Các ngươi phá hỏng hứng thú uống rượu của ta.Lúc này mọi người mới thấy đầu phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo, Hoắc Tâm bay ra ngoài.

Hai cái đầu như trái banh bay ra cửa sổ, xác chết không đầu đứng thẳng, cổ phun ra cột máu.Rung động, tràn ngập rung động.Cười nói giết năm người.Phong Phi Vân biết còn một người không ra tay.

Người đó đứng trên đường cái bên ngoài khách điếm, một nam nhân trung niên mặc áo xanh.

Tu vi của nam nhân trung niên rất cao, đã đến cảnh giới cự phách, người có đại khí huy hoàng, chắc là giáo chủ Lục Tế tiên giáo.Nam nhân trung niên biến mất trên con đường.Phong Phi Vân cười khẩy nói: - Định trốn?Phong Phi Vân vươn tay trái mở rộng hư không.

Bên trên Phàn thành sinh ra một dấu tay khổng lồ, khí thế áp lực kinh khủng như sao băng rơi, các tu sĩ trong thành đều cảm nhận được.Dấu tay khổng lồ do tầng mây tụ lại hình thành trên màn trời, nó như tay trời giáng xuống, vỗ nam nhân trung niên áo xanh bay trong không trung té xuống.Ầm!

Nam nhân là giáo chủ Lục Tế tiên giáo, có tu vi trung kỳ cự phách.

Giáo chủ Lục Tế tiên giáo bị chưởng ấn đánh hộc máu, giọt máu biến thành lửa.Giáo chủ Lục Tế tiên giáo vội lấy ra linh khí tỏa áng rực rỡ, phát ra bảy trận pháp bảo vệ bản thân, giữ được mạng sống.

Nhưng giáo chủ Lục Tế tiên giáo vẫn rớt từ trên trời xuống, đập mặt đất thủng một lỗ to, xung quanh nứt rạn, bên trong đầy bụi đất như sương khói mông lung.

Ánh sáng đỏ nhấp nháy bên trong, dường như có đoàn lửa đang đốt cháy.Thủ ấn khổng lồ, uy lực linh khí.Trong thời gian ngắn cổ thành bị phá hoại nặng nề, có một dãy kiến trúc bị đè sụp đổ, biết bao nhiêu người chôn bên dưới.Tu sĩ Phàn thành sợ hãi, trong số đó có nhiều người cường đại giờ vừa sợ vừa thắc mắc.

Bọn họ sợ hãi tà khí tràn ngập Phàn thành, nghi ngờ có bá chủ tà đạo nào đó đến Phàn thành.Phong Phi Vân châm chọc nói: - Vẫn chưa chết.Phong Phi Vân lại cách không đánh ra một chưởng ấn, chấn hư không kêu đì đùng, tà khí tràn ngập phát ra tiếng thú gầm chấn trời.

Như có mãnh thú thái cổ bay ra lòng bàn tay Phong Phi Vân vỗ giáo chủ Lục Tế tiên giáo thành bãi thịt, đốt cháy như đá lửa.Đó là máu cự phách bốc cháy, đốt đất bùn và tảng đá xung quanh.Một vị giáo chủ tiên giáo bị tiêu diệt ngay trước mắt mọi người.Còn linh khí của giáo chủ Lục Tế tiên giáo thì bị Phong Phi Vân thu về, đó là linh khí nhất phẩm, vòng sắt màu vàng, vảy rậm rạp.

Có luồng sáng vàng chảy xuôi trên cái vòng, tràn ngập linh tính.Phong Phi Vân ngắm nghía cái vòng sắt một lúc rồi chán, ném cho Bạch Như Tuyết.

Loại linh khí phẩm cấp thấp thế này không còn lọt vào mắt Phong Phi Vân nữa.Một thị nữ khác của Phong Phi Vân, Mục Tích Nhu sợ hãi mặt trắng không còn chút máu, hai chân run run, người run cầm cập, móng tay trong suốt đâm sâu vào da thịt.

Mục Tích Nhu không chịu nổi áp lực khổng lồ, suýt quỳ xuống trước mặt Phong Phi Vân.Giờ phút này, Mục Tích Nhu mới biết Phong Phi Vân đáng sợ cỡ nào, hắn giết người không nương tay, mắt không chớp cái nào, không rời khỏi chỗ ngồi.Trong khách điếm, các tu sĩ im thin thít không dám nhúcn hích, nhìn Phong Phi Vân như ngó ma quỷ.

Đúng là lão ma đầu, hèn gì Tà Hoàng bị kinh động, ban Tà Hoàng lệnh giết hắn.Vương An Ngọc, mấy lão nhân bí ẩn cực kỳ rung động.

Tu vi của bọn họ cường đại, đến Phàn thành để bàn việc lớn.

Giờ cả đám ngừng họp, mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Một lão ma đến Phàn thành, còn là đại đạo hái hoa, e rằng nhiều thiên chi kiêu nữ tiên giáo sẽ gặp họa.Mấy lão nhân đội mũ hoặc mặt che ảo giá đều mắt sáng rực, muốn thông qua thần thông thiên nhãn nhìn thấu bản lĩnh Phong Phi Vân.

Tuy nhiên Phong Phi Vân vung tay cắt đứt tầm mắt các lão nhân.Phong Phi Vân hừ mạnh đầy cảnh cáo.

Mấy lão nhân bí ẩn ngồi nghiêm chỉnh, không dám trêu chọc đại đạo hái hoa cường đại này.

Không phải bọn họ không dây vào được mà do còn chuyện quan trọng cần làm, không muốn gây thị phi.Từ xưa đến nay luôn sẽ xuất hiện vài tên trộm hái hoa hết sức lợi hại, nhiều thiên chi kiêu nữ có thiên phú, sắc đẹp bị tai họa.

Có tên trộm hái hoa sau khi làm hại mỹ nữ thì một đao giết chết, tâm ngoan thủ lạt.

Có tên làm hại mỹ nữ xong rời đi, làm tên trộm phong lưu.

Có làm hại mỹ nữ xong ôm đi luôn, nghênh ngang với đời, làm mọi người ghen tỵ chết.Đặc biệt tên trộm hái hoa loại thứ ba, tai họa mỹ nữ xong còn ngang nhiên mang theo nữ nhân bị hắn làm hại đi trong Tu Tiên giới, loại hái hoa này tu vi thường rất mạnh.

Đáng sợ nhất là kẻ đó không sợ bị thế lực sau lưng các mỹ nhân trả thù.Trong lịch sử Thần Tấn vương triều từng xuất hiện một tên trộm hái hoa cường đại ngươi, không chỉ hái mấy chục giai nhân hàng đầu trên bảng xếp hạng sắc đẹp tạo ra dục niệm hoa cung.

Đối với phu nhân giáo chủ các tiên giáo, phu nhân phiệt chủ các môn phiệt, thậm chí thần phi của Tấn đế cũng cũng không thoát khỏi.

Lần nào ra tay cũng thành công, làm các thế lực tiên môn mất hết mặt mũi.

Kẻ đó trở thành đệ nhất hái hoa tặc vương người gặp người sợ thời bấy giờ.Tên kia không biết một vừa hai phải, quá kiêu ngạo, cuối cùng chọc nhiều người tức giận bị gài bẫy, Tu Tiên giới nguyên Thần Tấn vương triều vây giết.

Tấn đế thời đó tự mình ra tay, rốt cuộc giải quyết đệ nhất hái hoa tặc vương tuy nhiên đệ nhất hái hoa tặc vương tai họa vô số mỹ nhân.

Làm nhiều người đội nón xanh, trở thành tiếng xấu một thời đại.

Điển tịch của thế lực nào đều để lại tên của đệ nhất hái hoa tặc vương.Làm tên trộm hái hoa đến mức này xứng với câu chết trong bụi hoa, làm quỷ cũng phong lưu.

Bây giờ lại có một tên trộm hái hoa cường đại như thế, khiến nhiều người cảm thấy bất an, sợ lại tái hiện tiếng xấu trong lịch sử.- Mục Tích Nhu là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, nếu nàng gặp nạn rất có thể đã bị Nhất Trận Phong nhúng chàm.

Nhất Trận Phong kiêu ngạo như thế e rằng năm giai nhân tuyệt trần khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.- Thế thi chưa chắc.

Đại đạo hái hoa này tuy lợi hại nhưng mạnh đến đâu?

Không thấy lúc hắn giết giáo chủ Lục Tế tiên giáo thì dùng chiêu thứ hai sao?

Chứng minh đại đạo hái hoa không vô địch.

Sau lưng Lục Tế tiên giáo là Thái Dương tiên giáo, giáo chủ Lục Tế tiên giáo chết, Thái Dương tiên giáo sẽ không ngồi ngó.

Một khi siêu cự phách chạy đến dư sức trấn áp đại đạo hái hoa!-------Chương 1162: Giết giáo chủ Lục Tế tiên giáo (2)- Nói cũng đúng.

Thiên chi kiêu tử của Thái Dương tiên giáo, Võ Dương Sinh đã đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng, đang cạnh tranh vị trí giáo chủ.

Đây là nhân vật bá chủ tà đạo thế hệ trước nghe tiếng sợ vỡ mật.

Nếu Võ Dương Sinh biết trong Địa Tử phủ xuất hiện tên trộm hái hoa chắc chắn sẽ chạy đến ngay, với thiên phú của hắn cộng thêm tu vi Thiên Mệnh đệ bát trọng, giết đại đạo hái hoa dễ như chơi.- Còn có Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo đã tu luyện thành Vạn Pháp Quy Nhất, có thể đánh ra sức công kích gấp hai mươi bảy lần.

Nghe đồng Trần Mặc Kim và Mục Tích Nhu là thanh mai trúc mã, ước hẹn ngày Vạn Pháp Quy Nhất đại thừa thì hai người sẽ đính hôn.

Trần Mặc Kim bế quan ba mươi năm, thần thông đại thừa.

Sau khi Trần Mặc Kim xuất quan kinh động Vạn Pháp tiên giáo.

Nếu Trần Mặc Kim biết nữ nhân thanh mai trúc mã của mình bị tên trộm hái hoa vấy bẩn, còn bị bắt làm nữ nô thì chắc chắn sẽ giận điên lên.

Mảnh đất Địa Tử phủ sắp có sóng thần.- Bế quan ba mươi năm, thần thông đại thừa, nhưng nữ nhân mình yêu đã bị tên trộm hái hoa đè.

Trần Mặc Kim sẽ tức chết, ha ha ha ha ha ha!

Những người này giao lưu bằng thần thức nhưng không gạt được lỗ tai Phong Phi Vân, hắn nghe rõ ràng đoạn đối thoại.Liễu Duệ Hâm sợ hết hồn, nàng cũng rất xinh đẹp, tuy tu vi thua sáu mỹ nhân một chút nhưng sắc đẹp thì không kém chút nào.

Liễu Duệ Hâm sợ bị đại đạo hái hoa nhìn trúng là tàn đời.Một đám thanh niên thiên tài yểm hộ Liễu Duệ Hâm lặng lẽ chuồn đi.Phong Phi Vân vốn định gây lớn chuyện, tốt nhất kéo ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ vào cuộc.

Chỉ cần dính đến ba cổ tiên giáo là tương đương chư thiên vạn giáo Địa Tử phủ vào cuộc, quá tuyệt vời.Cho nên Phong Phi Vân không bỏ qua tiểu nha đầu điêu ngoa Liễu Duệ Hâm.Phong Phi Vân đã bắt nàng một lần, hắn không ngại bắt thêm lần nữa.Phong Phi Vân ngồi trên ghế phẩy quạt, bộ dáng phong lưu phóng khoáng thì thầm:- Liễu Duệ Hâm.Thanh âm không nhẹ không nặng nhưng làm Liễu Duệ Hâm sợ suýt té xuống đất.Liễu Duệ Hâm núp trong đám người, thân thể nhỏ xinh, khom lưng rụt đầu.

Nghe Phong Phi Vân kêu tên mình, Liễu Duệ Hâm bĩu môi sắp mếu.Đám thanh niên thiên tài yểm hộ Liễu Duệ Hâm biến sắc mặt, cả đám đứng cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.Bộ dáng Liễu Duệ Hâm thanh tú, mắt sáng trong, thiếu nữ ngây ngô chớp mắt nai.Liễu Duệ Hâm cẩn thận nói: - Nhất . . .

Trận Phong . . .

Ta . . .

Nói cho ngươi biết . . .

Mẫu thân của ta . . .

Là Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo . . .

Ngươi . . .

Ngươi dám đụng vào ta một cái là . . .

Mẫu . . .

Mẫu thân của ta sẽ chặt tay ngươi.Vù vù vù vù vù!

Bóng người chợt lóe, Phong Phi Vân phẩy quạt, phong độ phiên phiên đứng trước mặt Liễu Duệ Hâm.

Phong Phi Vân khép quạt, đầu quạt nhẹ gõ khuôn mặt phấn điêu ngọc mài hai cái.Phong Phi Vân đùa giỡn nói: - Ta đụng này, nàng kêu mẫu thân đến chặt tay ta đi.Bộ dáng Phong Phi Vân cợt nhả khiến người phản cảm, cả đám siết chặt nắm tay kêu răng rắc nhưng không ai dám hành động, cố gắng kiềm chế.Liễu Duệ Hâm rụt người lại cố gắng thu nhỏ mình như chim cút bị trêu chọc, rất đáng sợ.Hốc mắt Liễu Duệ Hâm đỏ ửng:- Mẫu . . .

Mẫu thân của ta . . .

Phong Phi Vân ngửa đầu cười dài:- Mẫu thân của nàng đến thì ta bắt luôn, sau đó đắp chung chăn.

Lúc Bạch Nguyệt sứ giả còn trẻ xinh đẹp một thời, mấy trăm năm dài qua đi chắc phong vận càng hơn nữa, thật khiến người mong chờ!Phong Phi Vân biểu hiện phong độ lão ma tà đạo, vươn tay bắt Liễu Duệ Hâm.

Có thanh niên thiên tài không kiềm được hành động nhưng bị Phong Phi Vân một tay tát bay ra ngoài, đụng thủng cửa sổ lăn ra đường cái.

Thanh niên thiên tài té chổng vó, chỉ bị thương nhẹ, Phong Phi Vân không giết gã.Liễu Duệ Hâm còn nhỏ tuổi, bị đại đạo hái hoa bắt giữ làm nàng khóc sướt mướt.

Nữ hài tử ngây thơ thật nhưng cũng biết rơi vào tay đại đạo hái hoa không tốt lành gì.Liễu Duệ Hâm vừa lau nước mắt vừa uy hiếp Phong Phi Vân:- Chắc chắn mẫu thân của ta sẽ giết ngươi!

Diệp sư tỷ của ta cũng rất lợi hại!- Vậy kêu các nàng cùng đến đi.

Nghe nói thiên chi kiêu nữ Diệp Ti Loan của Nhật Nguyệt tiên giáo các người đứng đầu sáu mỹ nhân, ta đang định hái nàng.

Nếu Diệp Ti Loan chủ động đưa lên cửa càng tốt, ta đỡ mệt đi xa.- Ngươi nằm mơ!- Là mộng xuân, ha ha ha ha ha ha!

Đêm hôm đó Phong Phi Vân và ba mỹ nhân tuyệt sắc ở trong khách điếm, không ai dám quấy rầy.

Ban ngày Phong Phi Vân biểu hiện ra sức chiến đấu làm nhiều người hoảng sợ.Khách cư trú trong khách điếm sợ hãi dọn đi hết, vì bọn họ biết đại đạo hái hoa gây họa lớn, đắc tội ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ.

Tiếp theo nơi này sẽ xảy ra tai họa, ai dám ở lại?Không chừng sáng sớm ngày mai khách điếm đã bị san bằng.Lão bản, tiểu nhị khách điếm cũng đi mất, khách điếm to lớn tựa như kim cung ngọc điện nhưng trống rỗng.

Chỉ có ánh đèn rực rỡ lại như lửa ma trơi lơ lửng.Ban đêm bên ngoài nổi gió lạnh, gió đêm như tiếng địch mùa thu, như khóc như than.Phong Phi Vân ngồi trong sân, bên cạnh có một cái bàn, trên mặt đặt một bình rượu, một ly rượu.

Phong Phi Vân uống rượu một mình, ba thị nữ xinh đẹp đứng sau lưng hắn.

Mỗi người biểu tình khác nhau.Cảnh tượng như ba mỹ quyến thần tiên canh giữ bên hắn.Đêm khuya, Phàn thành nổi lên túc sát.

Tiếng xé gió vang lên trong màn đêm như có âm binh mượn đường, quỷ quân vào thành.

Trong bóng tối không biết tụ tập bao nhiêu người.Phong Phi Vân liếc hư không tối đen rồi lại tiếp tục uống rượu.Ầm!

Trên bầu trời nổ tung ánh sáng chói mắt, một tòa chiến tháp thanh đồng lao ra, cao mấy chục thước.

Linh văn đen xen bề mặt, uy lực không thể ước chừng.

Khí thế chiến tháp như muốn đánh nát Phàn thành.Chuẩn bị suốt nửa đêm rốt cuộc có người ra tay.- Cực Đạo tháp!Liễu Duệ Hâm lộ vẻ mừng rỡ, nhận ra linh binh trên bầu trời là một linh khí nhị phẩm, linh binh của vị cự phách quen thân với Nhật Nguyệt tiên giáo.

Cự phách này rất mạnh, xưng hùng trong Địa Tử phủ mấy trăm năm, hôm nay vừa lúc có mặt trong Phàn thành.Vị tiền bối này ra tay đủ trấn áp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong!Phong Phi Vân bưng ly rượu lên, nhếch mép.

Phong Phi Vân vươn tay trái ra, tà văn dày đặc.

Chưởng ấn khổng lồ đánh ra ngoài, vỗ rớt chiến thpá thanh đồng.

Ánh sáng trên chiến tháp vụt tắt rơi vào tay Phong Phi Vân, hắn liếc sơ rồi đặt lên bàn.- Linh khí nhị phẩm, không tệ.Phong Phi Vân cười cười, đôi mắt có hai đốm lửa rực cháy nhìn thấu hư không.

Phong Phi Vân chỉ vào bóng tối, có ba bóng người bị đánh bay ra, bóng dáng vội vã, biểu tình kinh hoàng.Là ba người này vận chuyển Cực Đạo tháp, trong đó một người tu vi rất cao, mặt nhăn nheo, hốc mắt hõm sâu, đến hậu kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng.

Người này tên Cố Tuế Nam, phó giáo chủ Vô Vọng tiên giáo, phụ thuộc Nhật Nguyệt tiên giáo, một trong các tiên giáo mạnh nhất dưới ba cổ tiên giáo.-------Chương 1163: Di tích tháp cổCố Tuế Nam đến Phàn thành thăm bằng hữu, biết tin nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả bị đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong bắt cóc thì liên lạc hai bằng hữu thân thiết cùng hành động trấn áp lão ma đầu.Ba người hợp sức sử dụng Cực Đạo tháp thì uy lực siêu khủng bố, đủ hủy diệt một thành thị.

Nhưng chỉ một giây Phong Phi Vân đã cướp đi Cực Đạo tháp, quá khủng khiếp.- Nhất Trận Phong, ngươi bắt nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, dù có tu vi thông thiên triệt địa cũng không sống sót rời khỏi Địa Tử phủ nổi!- Thế thì thử xem.Phong Phi Vân lại đánh ra một thủ ấn, uy lực càng đáng sợ hơn.

Mặc dù ba người Cố Tuế Nam đã trốn ra xa nhưng vẫn bị đánh trọng thương, liên tục hộc máu.

Cuối cùng bọn họ chạy ra ngàn dặm, người đẫm máu, kiệt sức nằm dưới đất thở hồng hộc, không bò dyận ổi.Phong Phi Vân không giết bọn họ, vì đợt công kích thứ hai, ba đã đến, sau đó là nhóm thứ bốn, thứ năm.Dêm nay Phàn thành không yên tĩnh, tiếng chiến đấu không dứt, đánh thức nhiều người say giấc nồng.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên bầu trời giáng xuống tia chớp ầm ầm, đôi khi có linh khí bay lên cao đánh xuống diệt tuyệt, đè vô số kiến trúc cổ xưa sụp đổ.Rất nhiều người công kích, trong Phàn thành thỉnh thoảng có khí thế diệt tuyệt dâng lên đánh vào khách điếm nhưng bị Phong Phi Vân dễ dàng chặn lại.

Phong Phi Vân chỉ vào hư không, giết kẻ mới ra tay.Lúc nhiều người nhất một mình Phong Phi Vân ngăn hơn bảy mươi vị tu sĩ công kích, vô số thuật pháp tấn công, nhiều như biển.Có linh khí xẹt qua không trung, áp lực khổng lồ chấn sụp tường thành cổ.Phong Phi Vân ngồi trên ghế ung dung ra tay, bao nhiêu kẻ địch bị giết, biết bao người trọng thương bỏ chạy.Đến rạng sáng mọi người ngừng công kích, bên ngoài tử thương vô số, gió thổi mang theo mùi máu.Các con đường cổ, kiến trúc cổ bên ngoài khách điếm đã sụp đổ, chỉ có khách điếm này là còn lành lặn.

Phong Phi Vân bưng ly rượu lên, mắt nhìn mặt bàn.

Trên bàn đặt bốn linh khí như bốn linh đăng, có linh khí dính vết máu.Một linh khí nhị phẩm, ba linh khí nhất phẩm.Phong Phi Vân cười nói: - Rốt cuộc đẩy lùi hết.Ba thị nữ xinh đẹp hóa đá sau lưng Phong Phi Vân.

Mới rồi các nàng chính mắt thấy một mình Phong Phi Vân đánh lui mấy trăm tu sĩ cường đại.

Lúc nhiều người nhất hắn một chọi hơn bảy mươi vị tu sĩ công kích.

Có còn là người không?Uống rượu thong dong đánh bại quần hùng.Bạch Như Tuyết hiểu biết Phong Phi Vân vào lúc này nỗi lòng cũng khó giữ bình tĩnh.

Phong Phi Vân cường đại hơn Bạch Như Tuyết tưởng tượng, siêu cự phách cũng không trấn áp hắn được.

Trận chiến đêm nay đưa danh tiếng Nhất Trận Phong chấn kinh thiên hạ.Phong Phi Vân cười nói: - Liễu Duệ Hâm, từ nay về sau nàng là thiếp thân thị nữ của ta, nàng có theo không?Liễu Duệ Hâm nhỏ tuổi nhất, bị Phong Phi Vân kêu tên thì lòng thít chặt:- Thiếp thân . . .

- Khụ khụ, tức là đấm lưng, bóp chân, bưng trà rót rượu cho bản công tử.

Nếu nàng thật sự muốn . . .

Thiếp thân thì . . .

Ha ha ha, bản công tử sẽ không từ chối.Phong Phi Vân có chút hảo cảm với tiểu cô nương điêu ngoa này.Liễu Duệ Hâm vội nói: - Ta theo, ta theo được chưa?Phong Phi Vân gật gù, ban cho Liễu Duệ Hâm một linh kiếm đẳng cấp linh khí nhất phẩm.

Phong Phi Vân dựa vào ghế, ra hiệu Liễu Duệ Hâm đấm lưng bóp vai cho mình, bộ dạng hưởng thụ.Phong Phi Vân nói: - Mục Tích Nhu, sau này nàng làm thị nữ lái xe cho bản công tử, nàng theo không?Giờ đây Mục Tích Nhu rất kính sợ Phong Phi Vân, nghe nói chỉ làm thị nữ lái xe thì đồng ý ngay.Phong Phi Vân thưởng một linh khí cho Mục Tích Nhu.Về Bạch Như Tuyết, nàng biết thân phận thật của Phong Phi Vân, biết hắn thu các thị nữ chỉ để chuẩn bị cho thịnh hội tà đạo.

Có lẽ sau khi kết thúc thịnh hội tà đạo những thị nữ sẽ bị giải tán, ai về nhà nấy.

Cũng có thể bị Phong Phi Vân mang theo luôn.

Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu toàn là mỹ nhân tuyệt sắc, Phong Phi Vân chịu thả các nàng đi sao?

Bạch Như Tuyết không dám chắc.Bởi vì lý do đặc biệt này nên Phong Phi Vân sắp xếp Bạch Như Tuyết làm tổng quản thị nữ.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Nếu tìm một thị nữ thị tẩm thì các nàng góp ý xem trong Địa Tử phủ có ai thích hợp nhất?

Tốt nhất là có một thị nữ giỏi âm luật, một thị nữ giỏi chơi cờ, một thị nữ múa đẹp . . .

Ba thiên chi kiêu nữ đứng sau lưng trừng Phong Phi Vân, thầm nghĩ: - Cái tên đại đạo hái hoa này đúng là cực phẩm.Đêm nay gây ra nhiều chấn động, sau này nguyên Địa Tử phủ dấy lên động đất, cường giả các tiên giáo đều lên đường.Phong Phi Vân thì mang theo ba thị nữ đi di tích tháp cổ.Di tích tháp cổ cách Phàn thành gần ba ngàn dặm, một vùng đất hoang vắng, gần e một con sông vàng, xa có ba hòn núi lớn đứng thẳng.

Đồn rằng di tích Vong Tâm cổ tháp ở dưới mặt đất này, vì qua ngàn vạn năm dù đống đổ nát cũng bị vùi lấp sạch, ngẫu nhiên thấy mảnh nhỏ điện phật cột vàng trong lớp đất cát.Đến mảnh đất này cho người cảm giác tang thương, rồi lại tĩnh lặng kỳ lạ.

Loáng toáng nghe cổ phật niệm kinh trong không khí, có lão tăng giộng chuông phật.Rất nhiều phật môn tu sĩ đến tế bái xếp thành hàng dài, Phong Phi Vân còn thấy mấy lão ni trong Ngự Thú Trai.Trong dòng người Phong Phi Vân thấy vài bóng dáng quen thuộc.

Người dẫn đầu là Vương An Ngọc ngày hôm qua uống rượu trong khách điếm, cũng là thành chủ Phàn thành.

Bốn lão nhân bí ẩn cũng có mặt, bọn họ đi vội vàng vào di tích tháp cổ.

Rất nhanh đám lão nhân biến mất, bị vầng sáng mông lung nuốt mất.Phong Phi Vân chú ý mấy người này, khẽ kêu.Liễu Duệ Hâm lên tiếng: - Đó là trận văn tàn khuyết để lại từ thượng cổ, kết nối với trung tâm di tích.

Mảnh đất này có nhiều di tích tháp cổ được giữ lại, thứ ngươi thấy chỉ là biểu tượng.

Chỉ có người tu vi cường đại mới xuyên qua trận văn tàn khuyết cổ xưa vào trung tâm di tích, không chừng trong ấy ẩn giấu một số kỳ bảo phật môn.Liễu Duệ Hâm đến Phàn thành cũng vì ý định đào kho báu, muốn đến trung tâm di tích tháp cổ gặp phật duyên.

Ai ngờ phật duyên đâu không thấy lại vời đến tên trộm hái hoa.Vong Tâm cổ tháp là một trong ba cổ tháp đỉnh cao nhất một vạn năm trước.Thời đại phật thu có lịch sử hơn hai vạn năm, Vong Tâm cổ tháp cũng kéo dài hơn hai vạn năm.

Thần Tấn vương triều mới xây dựng sáu ngàng năm là cùng.

Về nội tình, thực lực vào lúc hoàng tộc như mặt trời ban trưa cũng không bằng Vong Tâm cổ tháp.Thực lực của Vong Tâm cổ tháp ngày xưa không yếu hơn Thần Linh cung bây giờ, thậm chí càng mạnh.Một tòa thánh địa phật tu khổng lồ như vậy dù bị hủy diệt thì trong phế tích còn rất nhiều tàn trận, cấm chế cường đại.

Dù vạn năm đã qua chưa chắc cuốn trôi chúng nó theo dòng thời gian.Nghe đồn xuyên qua vài tàn trận di tích tháp cổ sẽ đến trung tâm di tích.

Đó là khu vực rộng lớn, chứa nhiều nguy hiểm viễn cổ để lại.

Mỗi thời đại có vô số người đến di tích tháp cổ tìm kho báu, nhưng không ai tìm hiểu rõ di tích này.

Vài nơi bí ẩn dù là chân nhân cũng không dám vào sâu.-------Chương 1164: Pháp Hoằng cổ điệnPhong Phi Vân nhìn Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn biến mất trong vầng sáng mkông lung.

Linh giác cho Phong Phi Vân biết đám lão nhân này không đơn giản, chắc chắn phát hiện điều gì đó trong di tích tháp cổ.- Đi, chúng ta cũng vào xem.Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra ngoài, bước hướng vị trí Vương An Ngọc và bốn lão nhân bí ẩn biến mất.

Phong Phi Vân thấy có một vách tường sụp đổ cổ xưa, trên vách tường khắc các phật ấn dan xen thành phật lý nào đó.Liễu Duệ Hâm vì đến di tích tháp cổ tìm kho báu đã chuẩn bị bài vở nhiều, nàng nhắc nhở hắn:- Tuy trận pháp nơi này khiếm khuyết nhưng có thể giữ vạn năm không biến mất đa số do lão tăng đẳng cấp chân nhân bài bố, nếu không giỏi trận pháp sẽ bị tàn trận trấn áp chết.Liễu Duệ Hâm cười đắc ý, muốn cho đại đạo hái hoa kiêu ngạo biết khó mà lui.

Nếu đại đạo hái hoa thấy sợ thì sau này sẽ hụt hơi, không kiêu ngạo nữa.Mục Tích Nhu xoe tròn mắt:- Nghe đồn từng có cự phách bị đánh chết trong tàn trận, trận pháp do chân nhân để lại không tầm thường.Phong Phi Vân phẩy quạt, bộ dáng hờ hững, tiêu sái thong dong.

Phong Phi Vân tùy tay khắc luồng linh quang trong không trung, cong vẹo như mấy con giun.Vù vù vù vù vù!

Một vầng sáng tự động hiện ra, mơ hồ thấy có cánh cửa mở.Phong Phi Vân cười nói: - Đi đi.Phong Phi Vân bước qua cánh cửa trước.Liễu Duệ Hâm phồng má:- Tên trộm hái hao chết tiệt còn giỏi cả đạo trận pháp.

Tàn trận chân nhân để lại cũng bị hắn mở, quá lợi hại . . .

Phi, bàng môn tà đạo, vô dụng!Liễu Duệ Hâm trợn to mắt, bộ dạng bực tức, tuy nàng ngúng nguẩy nhưng rốt cuộc vẫn bước qua cánh cửa.Vào trung tâm di tích tháp cổ, Phong Phi Vân đứng trên cát vàng đỏ rực, nhìn các phật điện, miếu cổ rách nát hoang tàn rải rác khắp nơi tụ tập thành một toàp hật thành.

Phật thành đã mất phồn vinh ngày xưa, không gian tĩnh lặng, trong không khí quanh quẩn phật âm bi thương như nói cho thế nhân một thời đại đã hạ màn.Đường cái đá vàng cổ xưa bị ăn mòn thành bùn cát.

Chỉ có miếu thờ, am ni được phật văn gia cố là không bị thời gian mục nát.

Sau này một số cao tăng phật môn bày trận pháp tại đây, giữ các di tích còn lại đến nay.Khi đi ngang qua một số nơi đổ nát, xuyên qua vách tường sụp đổ thấy một số tu phật giả ở bên trong bái tiên linh.- Chiêu cáo tiên linh, chúng sinh, Phật tổ trường tồn, phật tâm bất hối diệc không mất . . .

Phong Phi Vân thu về ý nghĩ khinh thường:- Có thể vào chỗ nàyd toàn là cường giả.Phong Phi Vân cảm nhận mấy hơi thở khổng lồ trong di tích tháp cổ, hơi thở thuộc về cao nhân ẩn thế mạnh hơn cả hắn.Vào trung tâm di tích tháp cổ, kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân dao động kỳ diệu.

Kim Tàm Kinh đặt trong giới linh thạch lấp lánh ánh sáng, dường như cảm ứng được cái gì.Vương An Ngọc, bốn lão nhân bí ẩn không biết đã đi đâu.

Phật thành viễn cổ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Hơn nữa thần thức bị áp chế, muốn tìm người trong chỗ này rất rắc rối, nếu đi lung tung không chừng sẽ rơi vào một vài tuyệt địa.Phong Phi Vân không cố ý tìm đám người Vương An Ngọc, hắn dựa theo cảm ứng kim tàm phật khí đi hướng trung tâm phật thành.Liễu Duệ Hâm lên tiếng: - Không thể đi tiếp, đằng trước là Pháp Hoằng điện.Liễu Duệ Hâm từng xem trộm bản đồ di tích tháp cổ, biết có vài chỗ không đi được.

Nếu đại đạo hái hoa này chết trong đó đương nhiên Liễu Duệ Hâm rất vui, nhưng nàng sợ sẽ chết cùng hắn.- Pháp Hoằng điện là chỗ nào?

Tại sao không thể đi?Tốc độ kim tàm phật khí chảy trong người Phong Phi Vân tăng nhanh gấp đôi, Kim Tàm Kinh thậm chí lao ra khỏi giới linh thạch chứng minh đằng trước là cơ duyên.Phong Phi Vân đến di tích tháp cổ vì tìm cơ duyên này, sao hắn chịu ngừng lại?Liễu Duệ Hâm trả lời:- Tuy Vong Tâm cổ tháp đã bị hủy hoàn toàn nhưng có vài chỗ không thể xông vào.

Pháp Hoằng điện, Kim Cương viện, Đại Tự tại cung.

- Những chỗ này rất kỳ lạ, ẩn chứa thứ không sạch sẽ từ vạn năm trước.

Có người bảo là tà vật bị lão tăng trấn áp trong Vong Tâm cổ tháp được thả ra, đến nay chưa chết.

Có người nói là vài cao tăng đắc đạo của Vong Tâm cổ tháp sau khi chết biến thành tà ật vẫn bảo vệ di tích này.Phong Phi Vân truê chọc hỏi: - Bẩn đến mức nào?Liễu Duệ Hâm nhìn miếu cổ rách nát đen như mực xung quanh, nhẹ giọng nói: - Ví dụ về Pháp Hoằng điện đi.

Vạn năm đến nay có hai vị chân nhân, sáu vị cự phách chết tại đây.Liễu Duệ Hâm nói nhỏ như sợ kinh động cái gì.Phong Phi Vân không cười nổi, híp mắt nhìn đại điện u ám cao vút đằng trước.

Bên trong tối thui, như có cự ma ngồi chờ mọi người chủ động chui vào miệng nó.Cuối cùng Phong Phi Vân giữ chút lý trí không xông vào ngay, nhưng kêu hắn bỏ cuộc thì tuyệt đối không thể nào.Cách Pháp Hoằng điện không xa có một am ni nhỏ bảo tồn hoàn chỉnh tên là Tố Nhạc am.Nói nó bảo tồn hoàn chỉnh đó là phép so sánh chứ cũng đổ nát hoang tàn.

Hai vách tường ngã, mái ngói đầy đất.

Chỉ có tượng phật trên bệ thờ là còn hoàn chỉnh, dường như là tượng Bồ Tát.Phong Phi Vân ở tạm trong am ni, sử dụng thuật tiểu diễn suy tính nguy hiểm trong Pháp Hoằng điện.

Phong Phi Vân mất cả ngày trời nhưng không tính ra kết quả, suýt bị thứ trong Pháp Hoằng điện phản phệ.Có một điều Phong Phi Vân khẳng định là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn vị trí đúng là Pháp Hoằng điện.

Trong điện vũ to lớn hoang phế đó có thứ Phong Phi Vân muốn, cơ duyên không nhỏ.Ầm!

Từ chỗ Pháp Hoằng điện vang tiếng nổ điếc tai, hai luồng phật quang bay ra, trong ánh sáng bao bọc hai người.

Hai bóng người đội mũ đen, là hai lão nhân bí ẩn đồng hành với Vương An Ngọc.Không ngờ ngày hôm nay vào di tích tháp cổ thì mấy lão nhân đã đến Pháp Hoằng điện.Có năm người vào, chỉ hai người chạy ra và bị thương.- Gri gri gri!!!Trong Pháp Hoằng điện truyền ra thanh âm kỳ lạ, một luồng sáng đen âm khí đặc quánh bay ra.

Một bóng đen khổng lồ trấn áp hai lão nhân bí ẩn chạy trốn.- Địa Thiên Luân Ấn!Một lão nhân bí ẩn hai tay chắp vào nhau, sau lưng ngưng tụ bảo ấn ánh sáng chói mắt, đường kính dài khoảng mười thước cứng rắn đỡ cái bóng đen bay ra từ Pháp Hoằng điện.Phong Phi Vân nhìn không trung, mắt sáng rực, lòng thầm than.

Tu vi của lão nhân bí ẩn vượt qua Phong Phi Vân suy đoán, ước chừng đến đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng, cao hơn Vu Thanh Họa một bậc.Một lão nhân bí ẩn khác cũng ra tay, tu vi càng khủng bố.

Lão nhân bí ẩn tung ra một chuỗi phật châu to cỡ nắm tay, khoảng mười tám viên.

Phật châu biến thành mười tám ngôi sao, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được, khiến người run sợ.Phong Phi Vân vội lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra, kích phát uy lực linh khí tam phẩm.

Trong Miểu Quỷ ban chỉ bay ra năm bức thần đồ bảo vệ am ni nhỏ.Ầm!

Tu vi của hai lão nhân bí ẩn rất kinh khủng nhưng vẫn thua te tua, không chịu nổi đòn công kích của tà vật trong Pháp Hoằng điện.-------Chương 1165: Ba nữ nhân một sân khấu (1)Một siêu cự phách cảnh giới đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng bị trấn áp đến chét, thân thể thành bãi thịt.Lão nhân bí ẩn khác tu vi sâu không lường được bị thương rất nặng, người có nhiều chỗ rách toác, xương gãy nhiều nơi nhưng không chết.

Lão nhân bí ẩn rơi từ trên trời xuống, như thiên thạch đập vào Tố Nhạc am, đập bể tườngp hật.Ầm!

Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu ở trong Tố Nhạc am sợ hết hồn.

Các nàng thấy một tảng đá lửa từ trên trời giáng xuống mang theo khí thế khổng lồ.

Nếu không phải chỗ này mỗi miếu phật rách nát được cao tăng đắc đạo dùng trận pháp gia cố thì e rằng các phật điện cổ xưa xung quanh đã sụp đổ hết.- Tu vi thật mạnh.Phong Phi Vân thu nhi tử của yêu ma về, chạy vào phế tích sụp đổ đào một lão hòa thượng ra.Lão hòa thượng này là lão nhân bí ẩn vừa rồi, bị thứ trong Pháp Hoằng điện đánh trọng thương, cái mũ đen che đầu cũng rách nát.

Lão hòa thượng nằm hấp hối dưới đất.Trên người lão hòa thượng có nheìu chỗ gãy xương, người đẫm máu.

Trong máu lão hòa thượng chứa phật khí cường đại.

Lão nằm đó vẫn phát ra khí thế cực kỳ cường đại, người bình thường không dám đến gần hòa thượng.Rõ ràng là một lão hòa thượng lại đội mũ che giấu thân phận, chắc chắn cả nhóm biết bí mật lớn nên che giấu tai mắt người âm thầm đến di tích tháp cổ, vào Pháp Hoằng điện.

Nhưng trong Pháp Hoằng điện nguy hiểm hơn bọn họ tưởng tượng, thất bại vào phút chốt, chỉ một mình lão hòa thượng trốn ra.Đó là bí mật gì đây?Phong Phi Vân nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn phỏng đoán đại khái thân phận của lão hòa thượng.Tiếng động bên Pháp Hoằng điện quá lớn kịnh động nhiều tu sĩ, nhưng không ai chạy tới.

Người đến di tích tháp cổ đều biết không thể tùy tiện tới gần Pháp Hoằng điện.Phong Phi Vân nhìn lão tăng nằm dưới đất một lúc, hắn đăm chiêu thật lâu.

Phong Phi Vân liên tục điểm bốn mươi đại ấn trên người lão tăng, thẩm thấu vào bốn mươi mệnh huyệt, dùng con số tiểu diễn sắp xếp giam cầm tu vi của lão hòa thượng.Mục Tích Nhu bất mãn nói: - Này Nhất Trận Phong, người ta là cao tăng đắc đạo, bị thương nặng như vậy mà ngươi còn phong ấn tu vi, mượn gió bẻ măng?

Ngươi có lương tâm không vậy?Phong Phi Vân dõng dạc đáp:- Không có.Mục Tích Nhu tức giận nghẹn họng, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: -

Sau này phải kêu là Nhất công tử, một thị nữ tùy tiện kêu thẳng tên chủ nhân sẽ bị cắt lưỡi.Mục Tích Nhu nghiến răng, định trả treo nhưng chợt nhớ đại đạo hái hoa này rất hung tợn, tùy tay giết cự phách, nàng không dám nói nhiều.Bạch Như Tuyết thông minh hơn Mục Tích Nhu, biết lý do Phong Phi Vân làm như vậy.Bạch Như Tuyết nói: - Một người tu phật thật sự làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, sẽ không che lấp mặt mũi.

Lão tăng này tuy rằng tu vi cường đại nhưng làm việc thì lấp ló, không dám lộ mặt.

Tu phật giả như thế e rằng không tốt bụng gì.- Thứ hai, lão tăng này đi chung với mấy cường giả bí hiểm xâm nhập Pháp Hoằng điện chắc vì biết bí mật lớn nào đó.

Nhất công tử phong ấn lão lại là muốn ép hỏi bí mật kia, không chừng chúng ta sẽ chiếm được lợi lộc từ đó.Phong Phi Vân gật gù cười nói: - Tổng quản thị nữ có khác, thông minh hơn hai tiểu nha đầu kia nhiều.Liễu Duệ Hâm không phục:- Hừ!

Ai nói nàng ấy thông minh hơn ta?Ánh mắt Liễu Duệ Hâm nghi ngờ nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, cười khẩy nói: - Thật ra ngươi không phải đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong gì, ngươi là nhi tử của yêu ma, Phong Phi Vân, ta đoán đúng không?Liễu Duệ Hâm nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, rất hồi hộp, nàng không dám khẳng định mình đoán đúng không.Phong Phi Vân cười nhìn Liễu Duệ Hâm, lại nhìn Miểu Quỷ ban chỉ trong tay.

Mới rồi quá gấp, vì bảo vệ Tố Nhạc am nên Phong Phi Vân lấy linh khí này ra, bị nha đầu Liễu Duệ Hâm lanh lợi đoán được thân phận.Miểu Quỷ ban chỉ, Thiên Tủy Binh Đàm, Kình Thiên Côn, Thanh Đồng cổ thuyền, những chiến binh linh bảo cường đại này hầu như trở thành tiêu chí của Phong Phi Vân.

Hết cách, ai bảo bây giờ Phong Phi Vân quá nổi tiếng?

Thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng luôn thích nghe sự tích truyền kỳ về nhi tử của yêu ma, Thần Vương phong lưu, nên nhớ rõ hơn người khác.

Phong Phi Vân lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra bị Liễu Duệ Hâm phát hiện ngay.Mặc dù Phong Phi Vân có chút tin tức mặt trái nhưng nhân vật bước lên đỉnh cường giả có mấy ai trong sạch?

Hình tượng mặt sáng của bọn họ càng chói mắt hơn, khiến tu sĩ trong thiên hạ kinh thán.Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, tự giễu nói: - Nữ nhân trên đời này không phải ai cũng ngốc, ngực to não rỗng.

Đa số vốn là không có não, chẳng liên quan gì ngực lớn với bé.- Vốn không phải kẻ ngốc.Phong Phi Vân không phủ nhận, xòe quạt ra phe phẩy, ưỡn ngực làm bộ dạng cao thủ cô đơn nói: Cơ thể ta chính là đệ nhất tài tuấn trẻ tuổi trong thiên hạ, nhi tử của yêu ma, Thần Vương phong lưu, vô địch thiên hạ, Phong Phi Vân.Liễu Duệ Hâm biết Phong Phi Vân không phải đại đạo hái hoa thì không sợ hắn, trả treo:- Thần Vương hạ lưu!Phong Phi Vân nói: - Một thiếp thân nha hoàn bình thường mà dám cãi lời?

Có tin là ta . . .

Hạ lưu cho nàng xem không?- Thì vốn là hạ lưu, ngươi sờ mặt ta!- Vậy để ta sờ thêm chỗ khác?- Ngươi . . .!Liễu Duệ Hâm không dám nói câu nào nữa.

Dù là Phong Phi Vân hay Nhất Trận Phong thì không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng Phong Phi Vân có mặt chính trực, ví dụ vì nữ nhân mình yêu san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.

Vì Nam Cung Hồng Nhan đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cam lòng làm đồ tể, trăm vạn xác chết.

Thiếu nữ tình yêu chớm nở như Liễu Duệ Hâm mê mẩn mấy chuyện lãng mạn này, bọn họ khao khát sẽ gặp một nam nhân bất chấp tất cả vì mình, dù phải đối địch với cả thiên hạ cũng không sợ.Đương nhiên Liễu Duệ Hâm chỉ khâm phục Phong Phi Vân một điểm nhỏ xíu xiu đó, các trưởng bối Nhật Nguyệt tiên giáo nói nhiều tin xấu về hắn hơn.Mục Tích Nhu lại bị giật mình, thân phận thật sự của người trước mắt nàng là Thần Vương danh chấn thiên hạ?

Tại sao Phong Phi Vân giả mạo làm đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong?

Chắc chắn bên trong có âm mưu, một âm mưu lớn.Liễu Duệ Hâm không nín được tiếp tục cãi lộn:- Phong đại ma đầu . . .

- Kêu ta là Nhất Trận Phong.- Nhất Trận Phong . . .

- A!

Có biết phép tắc không?

Gọi ta là Nhất công tử!

Không có chút bộ dạng thị nữ, nên được dạy dỗ.Liễu Duệ Hâm bực bội, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: - Nhất . . .

Công . . .

Tử . . .

Ta tò mò là tại sao lão nhân gia người chạy ra Đồng Lô sơn được?

Nghe nói nhiều cường giả đẳng cấp lão tổ bị kẹt ở Đồng Lô sơn, có nhân vật cái thế đẳng cấp chân nhân cũng không thoát khỏi.

Chắc không phải công tử biến thành ruồi bọ bay ra ngoài đi?Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu cũng rất tò mò về chuyện này.

Không chỉ các nàng, nguyên Thần Tấn vương triều không ai là không thắc mắc.-------Chương 1166: Ba nữ nhân một sân khấu (2)- Đúng là biến thành ruồi bay ra.- Ngươi . . .

Ngươi lừa người ta!Phong Phi Vân đang sờ mó lão tăng muốn tìm xem hòa thượng có mang theo báu vật gì không, khóe môi hắn cong lên.Phong Phi Vân đứng thẳng người:- Nói cho các nàng biết cũng được, nhưng với một điều kiện, mỗi người cam tâm tình nguyện làm thị nữ cho ta hai mươi năm.Liễu Duệ Hâm nói: - Xì, bản tiểu thư không cần biết.- Vậy tùy các nàng, dù không đồng ý thì vẫn làm thị nữ cho ta, không chừng phải làm suốt đời.Giây lát sau đám nữ nhân bu lại.

Mắt Liễu Duệ Hâm xoe tròn, lộ hai cái răng khểnh, nàng tò mò muốn chết.Cuối cùng Liễu Duệ Hâm không chịu nổi:- Chỉ làm thị nữ hai mươi năm, ngươi sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì đúng không?Phong Phi Vân cười nói: - Nếu ta có ý xấu thì nàng cảm thấy bây giờ còn là hoàng hoa khuê nữ được không?Liễu Duệ Hâm tức giận ngứa răng nói: - Chẳng qua là ngươi sợ Tấn đế!Phong Phi Vân khó hiểu hỏi: - Tại sao ta phải sợ nàng ấy?Liễu Duệ Hâm làm bộ dáng bà tám nói: - Trong thiên hạ có ai không biết ngươi và Tấn đế có gian tình?

Hai người hợp tác hại chết Nguyệt công chúa vị hôn thê của ngươi, sau đó ngươi nâng đỡ nàng đăng cơ làm Tấn đế.

Ai tin hai người không có gian tình?Có vẻ Liễu Duệ Hâm thường thảo launạ nhiều về đề tài này với mấy thiếu nữ khác.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, không phản bác.

Phong Phi Vân và Long La Phù có gian tình thật, nhưng bảo hắn sợ nàng nên không đụng nữ nhân khác thì đúng là trò cười.Lúc trước trong cơ thể Phong Phi Vân có máu yêu ma quấy phá khiến hắn làm nhiều chuyện hoang đường, gieo nhiều quả ác, để lại nhiều trói buộc, một đống rắc rối.

Bây giờ Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, hoàn toàn khắc chế máu yêu ma nên sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.

Trêu đùa mấy nữ nhân cho vui cũng không tệ.Liễu Duệ Hâm đắc ý nói: - Không nói nên lời đúng không?

Hì hì.Bốp!

Phong Phi Vân vỗ mông Liễu Duệ Hâm, nàng đau hét lên, thụt lùi ra xa.Liễu Duệ Hâm xoa mông, mặt đỏ rực nói: - Ngươi vô sỉ, nói không lại thì đánh người.

Ngươi như vậy là không quân tử, ta méc mẫu thân!Phong Phi Vân nhe răng nói: - Ta vô sỉ, dù gì ta không phải chính nhân quân tử.

So với Liễu Duệ Hâm thì Mục Tích Nhu điềm tĩnh hơn.

Sau khi biết thân phận thật của Phong Phi Vân, trong đầu Mục Tích Nhu suy tư lý do tại sao hắn làm điều này.

Rất nhanh Mục Tích Nhu hiểu ra.

Hiện giờ người trong thiên hạ biết Kim Tàm Kinh có trong tay Phong Phi Vân, sau khi ra khỏi Đồng Lô sơn đương nhiên hắn phải che giấu tai mắt người, không thể lộ mặt thật, cần thân phận mới.Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, tuy thân phận này vô sỉ, hạ lưu nhưng rất hợp phong cách của Thần Vương phong lưu, thích hợp che giấu tai mắt người nhất.

Nhưng tại sao Phong Phi Vân đến Địa Tử phủ?

Không . . .

Không lẽ Phong Phi Vân muốn tham gia thịnh hội tà đạo?Mục Tích Nhu chợt nghĩ đến điểm mấu chốt, ngước nhìn Phong Phi Vân.

Không lẽ . . .

Phong Phi Vân cố ý bắt cóc nàng và Liễu Duệ Hâm, kinh động ba cổ tiên giáo trong Địa Tử phủ?Phong Phi Vân định mang Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm đi Phổ Đà sơn, dụ cường giả ba tiên giáo qua đó, tạo thành xung đột giữa ba cổ tiên giáo và bầy ma tà đạo.

Tốt nhất là giết đến máu chảy thành sông, tranh thủ ích lợi lớn cho triều đình, lật ngược thế cờ từ bầy rồng nuốt trời.Nghĩ đến đây lưng Mục Tích Nhu ướt mồ hôi lạnh, âm mưu lớn thật.Nếu đúng như vậy e rằng không lâu sau mảnh đất này sẽ máu chảy thành sông, xác chất cao như núi.Phong Phi Vân biết mấy nữ nhân không ai tầm thường, đều rất thông minh.Phong Phi Vân lạnh lùng nói: - Các người biết thân phận của ta là đủ rồi, nếu ai dám lộ ra ngoài thì ta bảo đảm khi thốt một chữ đầu tiên là chết ngay.Giọng Phong Phi Vân lạnh băng, ba thiên chi kiêu nữ im thin thít.Vì bảo hiểm, Phong Phi Vân lấy Vũ Hóa đài ra thu một lũ linh hồn của Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, vậy thì từng hành động của các nàng nằm trong tay hắn.

Phong Phi Vân muốn bọn họ sống thì sống, muốn các nàng chết là sẽ chết.Phong Phi Vân cất Vũ Hóa đài vào đan điền, nói: - Yên phận làm thị nữ của ta đi bản công tử sẽ không bạc đãi các người.

Hai mươi năm sau ta sẽ thả các nàng tự do, hoặc là . . .

Không đến hai mươi năm.Liễu Duệ Hâm rất bất mãn với Phong Phi Vân, nói: - Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết ngươi làm cáchn òa tốn khỏi Đồng Lô sơn không?- Cái gì mà trốn?

Ta quang minh chính đại đi ra . . .

Phong Phi Vân định nói chuyện chợt sau lưng có tia dao động.

Lão tăng bị thương nặng hôn mê đã tỉnh.Lão tăng mở mắt ra, con ngươi bắn ra hai tia sáng vàng.

Lực lượng khổng lồ thức tỉnh.* * * Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong gây sóng gió trong Địa Tử phủ, bắt Mục Tích Nhu một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ.

Lại bắt cóc Liễu Duệ Hâm, tiểu nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả.

Nhất Trận Phong phát huy thần uy giết giáo chủ, phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo.

Ngay đêm đó Nhất Trận Phong đánh lùi, giết mấy trăm cường giả.

Tạm thời không ai làm gì được đại đạo hái hoa này.Hôm đó số đệ tử còn sống sót của Lục Tế tiên giáo quỳ trước sơn môn Thái Dương tiên giáo cầu xin Thái Dương tiên giáo ra mặt.Hôm sau, thiên chi kiêu tử Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo lần đầu tiên lên tiếng, tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ lấy đầu Nhất Trận Phong tạo dựng danh tiếng cho mình.

Lập uy cho Thái Dương tiên giáo, trừ ác cho Địa Tử phủ.Võ Dương Sinh là một trong những nhân vật truyền kỳ nhất thời đại này.

Tuy Võ Dương Sinh không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng không yếu hơn chút nào, chưa đến trăm năm đã là Thiên Mệnh đệ bát trọng, mũi nhọn sắc bén, gần bằng giáo chủ Thái Dương tiên giáo.

Trong Thái Dương tiên giáo tuyên truyền Võ Dương Sinh rất kỳ diệu, không gì không làm được.Người như thế lên tiếng tiếng chẳng khác nào tuyên bố tử hình đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.Cùng ngày, một cổ tiên giáo khác, đệ nhất thiên kiêu Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo cũng lên tiếng trong vòng ba ngày lấy đầu Nhất Trận Phong.

Nếu ai dám tranh với Trần Mặc Kim thì sẽ là kẻ thù của gã.Mọi người hiểu tại sao Trần Mặc Kim kiên quyết như vậy.

Mọi người đều biết quan hệ của Trần Mặc Kim và Mục Tích Nhu, thanh mai trúc mã của mình, thậm chí có thể nói là vị hôn thê bị đại đạo hái hoa bắt cóc.

Đối với nhân vật như Trần Mặc Kim thì đây là nhục nhã to lớn.Lời của Võ Dương Sinh hay Trần Mặc Kim nói hầu như đai biểu cho ý chí hai tiên giáo đỉnh cao nhất.

Thoáng chốc đám thanh niên tài tuấn toàn Địa Tử phủ máu nóng sục sôi, nhiều người chạy tới Phàn thành.

Di tích tháp cổ bỗng chốc trở nên náo nhiệt.Đương nhiên trong Địa Tử phủ trừ thiên kiêu các tiên giáo ra còn có thủ lĩnh tà đạo đến từ thiên nam địa bắc.

Đa số nhận được Tà Hoàng lệnh, biết Sâm La điện định trừng trị đại đạo hái hoa.

Thịnh hội tà đạo sắp đến, mỗi thủ lĩnh tà đạo muốn nổi bật trước mặt Sâm La điện, cái đầu của Nhất Trận Phong là món quà tốt nhất.-------Chương 1167: Đại thế đếnMột hạm tàu lớn đỏ rực bay trong không trung, thân tàu lóe ánh sáng kim loại.

Bên trên lơ lửng một la bàn to lớn, không gian trên la bàn rộng có sức chứa vạn người.Xích Nha đại hạm cắm lá cờ to, dùng tơ vàng thêu hình thú như lá cờ ma, gió thổi lá cờ kêu vù vù.

Địa hạm đứng đầy tu sĩ mặc đồ đen, mỗi người âm khí rất nặng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, như vong linh không có sự sống.Lục Phụng tiên, điện chủ điện thứ mười của Sâm La điện ngồi trên Xích nha đại hạm.

Lục Phụng tiên khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng, râu ngay ngắn, thái dương có mấy sợi tóc bạc, chẳng những không già mà tăng thêm uy thế sắc bén.Một con mãng xà dài hơn mười thước nằm dưới thân Lục Phụng tiên.

Mãng xà có hai cái đầu, miệng to như cái chậu, nhỏ máu tí tách.

Mãng xà đang ăn vật sống, nhưng không biết con mồi là người hay thú.Lục Phụng tiên vỗ nhẹ một đầu mãng xà, đôi mắt như quả cầu điện chất chứa mỉa mai:- Lúc này đột nhiên chui ra Nhất Trận Phong, ha ha ha, rất đúng là.Vân Dương quỳ trước mặt Lục Phụng tiên, người mặc bộ giáp màu lam như khắc bằng ngọc bích:- Điện chủ cảm thấy việc này có gì kỳ lạ?Sau khi Tà Hoàng trở về, Sâm La thập điện quy phục, hợp lại.

Điện chủ điện thứ mười Sâm La điện vốn là Lục Phụng tiên, lão tà của tà đạo, có tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng, uy chấn tà đạo mấy trăm năm.Hiện tại Lục Phụng tiên vẫn là điện chủ điện thứ mười, chỉ nghe lệnh một mình Tà Hoàng.

Tứ đại hành giả, thiếu chủ Tà Hoàng gì đó nhìn như địa vị cao hơn Lục Phụng tiên nhưng không có quyền lực ra lệnh cho gã.Như Bắc Minh Mặc Thù, từng là phiệt chủ Bắc Minh phiệt có tu vi Thiên Mệnh đệ bát trọng, trai chủ thánh địa phật giáo Ngự Thú Trai cũng là tu vi Thiên Mệnh đệ bát trọng.

Từ đó thấy được sưc nặng của tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Thiên Mệnh đệ cửu trọng là bá chủ tuyệt đối, nguyên Sâm La điện không tìm ra mười nhân vật như vậy.

Nguyên Thần Tấn vương triều không có một trăm cường giả Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Vân Dương là thành viên tổ chức cũ dưới tay Lục Phụng tiên, người đứng thứ hai trong điện thứ mười Sâm La điện, mới vừa đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng.

Vân Dương rất trung thành với Lục Phụng tiên, tôn kính như thần.Lục Phụng tiên ngồi trên ghế, nhếch môi cười nói: - Thịnh hội tà đạo sắp đến, Tà Hoàng đích thân giáng lâm.

Tà đạo thống nhất là đại thế không ai ngăn được.

Nhưng vẫn có người muốn nương chuyện này khuấy nướ đục hơn.

Vân Dương, ngươi đã theo ta hai trăm năm, ta sớm xem ngươi như người nhà, gặp ta không cần quỳ.- Ở trước mặt điện chủ không dám không quỳ.Vân Dương chậm rãi đứng lên:- Ý của điện chủ Nhất Trận Phong là con cờ triều đình phái ra?Lục Phụng tiên lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm nói: - Không chỉ là triều đình, Phổ Đà sơn, Thần Linh cung, thậm chí hai giới Âm Dương sơn, Ám vực, Vô Sinh vực, Cửu U vực.

Những người này có mấy ai muốn tà đạo thống nhất?

Ha ha ha, bọn họ cảm thấy thống nhất tà đạo tương đương với mọi người thần phục dưới chân Tà Hoàng đại nhân.

Đám siêu bá chủ trong tà đạo có bao nhiêu người chịu thần phục dưới tay ai?Vân Dương trầm ngâm, sau đó hỏi: - Chẳng lẽ Thần Linh cung cũng sợ tà đạo Thần Tấn vương triều thống nhất?Lục Phụng tiên không trả lời câu hỏi ngay, gã đăm chiêu thật lâu sau mới mở miệng nói: - Khả năng là Thần Linh cung nhỏ nhất.

Vì thế lực tà đạo nguyên Thần Tấn vương triều cộng lại ở trong mắt Thần Linh cung chỉ là gà đất chó nhà, chỉ một mình Tà Hoàng đại nhân có sức nặng trong lòng bọn họ.

Nhưng hai vị cung chủ Thần Linh cung là nhân vật kinh thiên vĩ địa, thân phận và tu vi của bọn họ chưa chắc xem trọng Tà Hoàng đại nhân.Vân Dương hoảng sợ.

Tà Hoàng là nhân vật như thế nào?

Đây là tồn tại vô địch.

Hai vị cung chủ Thần Linh cung là nhân vật kinh thiên vĩ địa nhưng trong mắt Vân Dương cùng lắm ngang ngửa với Tà Hoàng, không đến nỗi tệ như điện chủ Lục Phụng tiên nói.Lục Phụng tiên sắc bén nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Vân Dương, nói: - Vân Dương, trên mảnh đất này có rất nhiều điều mà kiến thức của ngươi bây giờ không hiểu được.

Có lần mười điện chủ chúng ta tụ tập trong Tà Hoàng cung, trò chuyện bí ẩn một số cao tầng.

- Nếu ngươi muốn nghe thì ta sẽ kể, tránh cho sau này ngươi không biết chuyện gây họa lớn.

Đương nhiên nếu ngươi không dám nghe thì ta sẽ không nói, để tránh gây tai họa cho ngươi.Vân Dương đã tu luyện hơn hai trăm năm nhưng lòng tò mò vẫn rất mạnh:- Xin điện chủ chỉ dạy cho.Lục Phụng tiên nói: - Tà Hoàng bảo hoàng tộc Thần Tấn vương triều nhìn như cường đại nhưng không thoát khỏi Thần Linh cung khống chế.

Năm vương triều đương thời chỉ là năm quân cờ trong tay Thần Linh cung.Tim Vân Dương đập nhanh, có hiểu biết mới về Thần Linh cung, đã hiểu ý câu nói trước đó của điện chủ Lục Phụng tiên.

Hai cung chủ Thần Linh cung không còn cùng tầng với Thần Tấn vương triều, Thần Linh cung ở vị trí cao hơn.

Dù tà đạo Thần Tấn vương triều có thống nhất thì chỉ như mấy tổ chức côn đồ kết hợp thành một, ô hợp không ra gì.Vân Dương nói: - Vậy thì . . .

Khả năng triều đình và . . .

Phổ Đà sơn lớn nhất.Khi nói ba chữ Phổ Đà sơn thì Vân Dương ngập ngừng, bởi gã biết điện chủ ngồi trên cao kia là đệ tử Lục gia Phổ Đà sơn, đường huynh của gia chủ Lục gia hiện tại.Lý do tại sao Lục Phụng tiên trở thành điện chủ điện thứ mười Sâm La điện có nguyên nhân lớn nhất là vì Phổ Đà sơn muốn nuốt điện thứ mười.

Nhưng không ai ngờ Tà Hoàng mất tích hơn một ngàn năm đột nhiên trở về, phá ối mọi sắp xếp của Phổ Đà sơn.Đối với Tà Hoàng thì Lục Phụng tiên là người của Phổ Đà sơn hay Sâm La điện cũng chẳng sao.

Bởi vì mục tiêu của Tà Hoàng là thống nhất tà đạo, sau đó thống nhất Thần Tấn vương triều.

Phổ Đà sơn hay Sâm La điện cuối cùng sẽ thần phục dưới chân Tà Hoàng, nhân tài như Lục Phụng tiên vẫn là thuộc hạ của gã.Lục Phụng tiên trầm ngâm giây lát, lắc đầu:- Ta đã hỏi bên Phổ Đà sơn, không phải người Phổ Đà sơn làm, ít ra Lục gia không sắp xếp con cờ như thế.Vân Dương nói: - Vậy có khi nào . . .

Nhất Trận Phong không thuộc về thế lực nào?

Là chúng ta suy nghĩ quả nhiều?Lục Phụng tiên kiên quyết phủ nhận:Thần Vương Phong Phi Vân đường triều bị tiêu diệt trong Sâm La điện mà triều đình không dám ra tay giúp đỡ, có thể nói là thua một ván trong tay tà đạo, mất hết mặt mũi.

Lần này triều đình muốn lấy lại sĩ diện, thậm chí phá hoại thịnh hội tà đạo.

- Tà Hoàng giao nhiệm vụ cho ta cũng là để thăm dò ta, nên ta phải hoàn thành thật đẹp.

Nhất Trận Phong phải chết, tuyệt đối không thể để hắn lộ mặt trong thịnh hội tà đạo!Xích Nha đại hạm đang lao nhanh đột nhiên chậm dần rồi ngừng hẳn.Một lão nhân mặc áo đen từ mặt đất chậm rãi bay lên, khom người vái Lục Phụng tiên:- Điện chủ, đã đến Phàn thành.Lục Phụng tiên bình tĩnh nói: - Đi di tích tháp cổ, nói cho mọi người là Sâm La điện làm việc, các tà tránh xa.-------Chương 1168: Miếu vương thiên (1)Cùng lúc đó, Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo, Diệp Ti Loan của Nhật Nguyệt tiên giáo và một nam nhân khá lớn tuổi lần lượt chạy đến.

Mọi người kéo tới bên ngoài di tích tháp cổ.Một cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo báo cáo:- Bẩm Diệp sư tỷ, Lệ sư huynh, có người trông thấy Nhất Trận Phong mang theo Liễu sư muội vào di tích tháp cổ hai ngày trước đến nay chưa ra.

Khi nào chúng ta hành động?Nam nhân tên Lệ sư huynh tức là đại đệ tử của giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, cùng thế hệ với Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim, ánh mắt như kiếm lạnh nói: - Ngay bây giờ!Trong di tích tháp cổ một đống hoang tàn, tấm biển đầy tro bụi, tượng phật gãy tay mất đầu.

Chuông cổ vùi trong đất cát, các phật điện tĩnh lặng rùng rợn.Trong một am ni nhỏ gần Pháp Hoằng điện tỏa sáng phật quang.

Ba bóng nữ tiên đứng trong phật quang, một nữ nhân tóc bạc, da trắng như tuyết, nàng tựa tinh linh đến từ Băng quốc.Nữ nhân hé môi nói: - Đây là phật bảo của Đại Long tự, Thập Bát Vân phật châu, đồn rằng truyền từ thượng cổ, thuộc về linh khí tam phẩm.Nữ nhân tóc bạc là Bạch Như Tuyết.Mười tám hạt ngọc phật lơ lửng trong không trung như mười tám ngô íao rực rỡ, bên trong chứa dao động linh khí khổng lồ, làm người ta vui vẻ dễ chịu.Đôi mắt tựa hổ phách của Liễu Duệ Hâm sáng rực:- Oa, linh khí tam phẩm, đây là chí bảo!

Trong Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta cũng không có vài món như vậy.Liễu Duệ Hâm rất thích chạy ra ngoài Nhật Nguyệt tiên giáo đào báu vật, bây giờ nàng rất muốn chiếm Thập Bát Vân phật châu làm của riêng, mang về Nhật Nguyệt tiên giáo sẽ được các sư tỷ muội hâm mộ.Liễu Duệ Hâm ép hỏi lão tăng bị cột trong góc tường:- Hòa thượng, hãy nói cách sử dụng phật châu cho bản tiểu thư biết, nếu không bản tiểu thư móc mắt của ngươi ra!Lão tăng bị thương rất nặng, lại bị Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật phong tu vi, ba thiên chi kiêu nữ đùng xích sắt trói lại.

Xích sắt không phải thứ tầm thường, là thiên ngoại huyền thiết tỏa Liễu Duệ Hâm lấy từ Nhật Nguyệt tiên giáo.

Trên thiên ngoại huyền thiết tỏa khắc đầy trận văn.

Lão tăng nhúc nhích một chút là trận văn sẽ lóe sáng bắn ra tia điện.Lão tăng ngồi xếp bằng dưới đất, trên người phát ra khí thế kinh khủng vô biên.

Lão tăng liếc Liễu Duệ Hâm, một ánh mắt đã làm nàng sợ hãi thụt lùi, mặt trắng bệch, cảm giác như bị người chém hai nhát đao.Liễu Duệ Hâm sợ hãi tránh thật xa:- Đã thành bộ dạng này mà vẫn lợi hại như thế, tu vi của lão hòa thượng chắc rất đáng sợ.

Các người có nhìn thấu tu vi của lão không?Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu lắc đầu, tu vi của hai nàng không thể nhìn thấu lão hòa thượng.

Các nàng mơ hồ cảm nhận lão tăng rất đáng sợ, nếu không phải hòa thượng bị sinh vật chưa biết trong Pháp Hoằng điện đánh hấp hối thì mọi người cộng lại cũng không bằng một ngón tay của lão.Phong Phi Vân đang thôi diễn, đôi khi nhìn Pháp Hoằng điện âm u phía xa, có khi khắc hoa văn dưới đất.

Những hoa văn Phong Phi Vân khắc rất lạ, nhanh chóng chìm xuống bùn đất, biến mất sạch.

Nhưng chân Phong Phi Vân đạp trên hoa văn là mặt đất sẽ phát ra thần quang vô tận, rực rỡ chói mắt.Phong Phi Vân nhìn ba thiên chi kiêu nữ liu ríu tra hỏi lão tăng, hắn không biết nên nói cái gì.Phong Phi Vân mở miệng nói: - Các nàng có biết hòa thượng sợ sinh vật nào nhất không?Phong Phi Vân lên tiếng, ba thiên chi kiêu nữ dừng lại, ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Lão tăng ngồi im cũng nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ trên đời có sinh vật khắc chế được phật tu?Liễu Duệ Hâm suy nghĩ kỳ lạ:- Chẳng lẽ hòa thượng sợ con gián?Mục Tích Nhu chớp hàng mi:- Không đúng, không đúng.

Nghe nói thật lâu trước kia phật tu trải rộng thiên hạ, thống trị mảnh đất này hơn hai vạn năm, sau đó bị sinh linh bí ẩn hủy diệt.

Hay là phật tu sợ sinh linh bí ẩn đó?Hai nữ nhân vốn sợ Phong Phi Vân gần chết, nhưng sau khi biết hắn là Thần Vương Phong Phi Vân thì không sợ nữa.

Có nhiều lúc Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm sẽ quấn quýt Phong Phi Vân đòi hắn kể sự tích truyền kỳ của mình cho các nàng nghe.Nữ nhân, dù là nữ nhân đã bước vào tu luyện cũng không sửa thói quen nhiều chuyện được.

Hoặc nên nói đây là đặc điểm trời sinh.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Thật ra sinh vật mà hòa thượng sợ nhất là nữ nhân, nếu ba nữ nhân các người không đối phó được một hòa thượng thật khiến ta thất vọng.

Cho các nàng cả ngày trời mà vẫn không hỏi ra được cái gì.Liễu Duệ Hâm đương nhiên bảo:- Hòa thượng không nói một chữ, ta biết làm sao?Bạch Như Tuyết nói: - Không chừng hòa thượng tu luyện thiền ngậm miệng?- Chắc là cao tăng nào đó của Đại Long tự?- Thập Bát Vân phật châu là bảo bối, nếu thu phục được có thể bán ra giá trên trời, mua thật nhiều bảo bối.- Không chừng lão hòa thượng bị đánh ngu người?

Các người nhìn trên đầu hắn sưng một cục to là biệt.Thường nói một nữ nhân tương đương ba trăm con vịt, ba nữ nhân là chín trăm con vịt.

Líu ríu làm người nhức đầu, ù tai.

Phong Phi Vân xoa trán, hắn hối hận tại sao lúc trước thừa nhận mình là Phong Phi Vân làm gì?

Nếu cắn chặt thân phận đại đạo hái hoa bảo đảm mấy thiên chi kiêu nữ sẽ sợ hãi không dám nói câu nào.Giờ đây có hối hận cũng không kịp.Phong Phi Vân hắng giọng:- Bây giờ các người không còn nhiều thời gian.

Nếu ta không suy tính sai thì tối đa qua nửa canh giờ sẽ xảy ra biến cố lớn.Liễu Duệ Hâm tò mò hỏi: - Biến cố lớn gì?Phong Phi Vân trả lời:- Có rất nhiều người đến giết ta.

Thái Dương tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo, Nhật Nguyệt tiên giáo, những người chư thiên vạn giáo cũng kéo đến.

Chưa biết chừng mấy thủ lĩnh tà đạo cũng góp mặt.

Tóm lại tất cả tụ tập bên ngoài di tích tháp cổ.Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu lộ vẻ vui mừng.Phong Phi Vân dội gáo nước lạnh:- Mừng cái gì?

Nếu ta bị giết chắc chắn sẽ kéo các người làm đệm lưng.

Cho các nàng nửa canh giờ, mặc kệ dùng cách gì, cởi yếm nhét vào miệng lão cũng được, cởi khố chụp trên đầu cũng thế, nếu không làm lão tăng ngoan ngoãn nghe lời thì chúng ta chờ chết đi.Phong Phi Vân gợi ý mấy cách rất hạ lưu cho Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm tham khảo.

Đối với cao tăng có thành tựu thì đồ vật trên người nữ nhân là xui xẻo, sẽ phá phật pháp, làm hỏng phật tâm của bọn họ.Lão tăng chưa chắc là thánh tăng tâm tính siêu đẳng nhưng tu vi thì rất thuần khiết, tu vi tâm tình cao sâu khó dò.

Nếu bị phá phật pháp, rối phật tâm, cộng thêm lão tăng vốn bị thương nặng, không chừng lão sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.Nghe Phong Phi Vân nói xong quả nhiên lão tăng biến sắc mặt, sắc mặt lúc xanh lúc tím, nhíu chặt mày.

Đặc biệt lúc Phong Phi Vân nói câu 'cởi khố chụp lên đầu lão'.

Nếu bị ai thấy bộ dạng đó thì danh dự cả đời lão tăng mất hết, sau này lão còn mặt mũi gì tụng kinh trước Phật tổ?Mấy thiên chi kiêu nữ mắt trợn trắng.

Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm mặt đỏ hồng mắng Phong Phi Vân hạ tiện.-------Chương 1169: Miếu vương thiên (2)Phong Phi Vân làm ngơ như không nghe thấy.

Hắn lại bắt đầu khắc trận văn trên mặt đất, phạm vi rất rộng.

Không chỉ bao phủ quanh Tố Nhạc am mấy chục trượng, thậm chí kéo dài đến Pháp Hoằng điện.

Phong Phi Vân chôn linh thạch dưới đất, không lâu sau đã chôn hơn một ngàn linh thạch.Đây là một số tài sản kếch sù, nhiều tiên giáo cộng nội tình lại chưa chắc lấy ra nổi một ngàn khối linh thạch.

Chỉ có nhà giàu mới nổi như Phong Phi Vân mới dùng một ngàn linh thạch bày trận pháp.Bên kia tra hỏi đã có kết quả.Bạch Như Tuyết bước tới gần, cười nói: - Lão hòa thượng kia đã cầu xin tha thứ, còn phun mấy ngụm máu.Phong Phi Vân nghe thú vị, bước hướng Tố Nhạc am, hỏi: - Chắc không phải các nàng đội cái gì lên đầu lão đi?Mấy chiêu xấu xa vừa rồi là Phong Phi Vân thuận miệng nói hù dọa lão hòa thượng, hắn không tin Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu sẽ cởi yếm, khố ra thật.

Mấy nàng là thiên chi kiêu nữ, rất kiêu ngạo, sẽ không làm chuyện như vậy.Phong Phi Vân đến gần Tố Nhạc am, nghe lão hòa thượng suy yếu chịu thua:- Nữ thí chủ hãy thả lão tăng xuống, chuyện gì từ từ nói.Liễu Duệ Hâm cười trong trẻo như tiếng chuông ngân:- Vậy lão hãy nói cách điều khiển Thập Bát Vân phật châu cho ta nghe trước.- Thả bần tăng xuống là bần tăng nói cho thí chủ biết ngay.- Hòa thượng nói trước thì ta thả, nếu không chờ chút nữa các cường giả tiên giáo, thủ lĩnh tà đạo chạy đến, ta đốt trụi phật y của lão.- Đừng!

Phật nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.- Phật cũng nói hòa thượng không thành thật sẽ tiêu đời.- Phật . . .

Không nói vậy.Phong Phi Vân thấy lão hòa thượng bị treo trên xà ngang, tay ôm tượng đá nữ Bồ Tát.

Hòa thượng và tượng nữ Bồ Tát dán sát vào nhau, bị xích sắt trói ngược trên cao.

Dây xích cột hai chân lão tăng, Mục Tích Nhu và Liễu Duệ Hâm mỗi người kéo một sợi giang chân hòa thượng ra kẹp nữ Bồ Tát.Tư thế thật chướng mắt.Tượng đá nữ Bồ Tát vốn đặt trên bệ thờ Tố Nhạc am, khắc sống động như thật, vẻ mặt vui cười, lộ ngực, phật y mở rộng.

Đây là Hoan Hỉ Nữ Phật.Trong phật môn không thiếu đệ tử tu luyện hoan hỉ thiền, đối với bọn họ thì đây là chuyện thần thánh.

Kết nối khí âm dương thiên địa, chứng phật đạo.

Nhưng bộ dạng lão hòa thượng không chút thần thánh, càng giống dâm tăng hơn.Hèn gì lão tăng sốt ruột như thế, tức giận phun mấy ngụm máu, vết thương càng nặng.

Mới rồi Phong Phi Vân đã bảo rất nhanh sẽ có một đám cường giả kéo tới, nếu trước mắt bao người thấy bộ dạng lão tăng như thế này, thân phận của lão cực cao trong Đại Long tự, sau này lão không sống nổi nữa.

Đại Long tự mất hết mặt mũi sẽ không cho lão tăng sốngtiếp.Lão tăng sốt ruột nói: - Nhất Trận Phong thí chủ, rốt cuộc ngươi cũng đến.

Bọn họ không nói lý, ta không trao đổi với bọn họ được.

Có lẽ ta và Nhất Trận Phong thí chủ có thể nói chuyện đàng hoàng.Lão tăng rất bất đắc dĩ với đám thiên chi kiêu nữ.Nếu nữ nhân mà phân rõ phải trái thì bọn họ không phải nữ nhân.Phong Phi Vân nhìn bộ dạng của lão tăng rất buồn cười, thầm khen mấy thiên chi kiêu nữ rất có tan.

Nhưng lúc này không hiểu hợp nói câu đó, Phong Phi Vân có việc quan trọng muốn hỏi lão hòa thượng.Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Thật bậy bạ, ai nảy ra ý này?

Sao có thể đối xử với . . .

À, đại sư tên là gì?Lão tăng chậm rãi nói: - Bần tăng thuộc một trong năm cổ miếu Đại Long tự, Miếu Vương Thiên của Tuyệt Long cổ miếu, pháp danh Trí Tàng.- Thì ra là . . .

Trí Chướng đại sư.Phong Phi Vân chắp tay biểu thị tôn kính, suýt nói mấy chữ 'kính đã lâu, kính đã lâu'.

Lòng Phong Phi Vân thầm khâm phục và khó hiểu, cao nhân có khác, chọn pháp hiệu cũng đặc biệt, người bình thường không hiểu nổi.Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe danh Trí Chướng đại sư thì hết hồn.

Miếu Cương Thiên của Tuyệt Long cổ miếu, bọn họ đã gây họa lớn.Tuy Đại Long tự là thế lực Thiên Long vương triều nhưng danh tiếng truyền khắp năm vương triều, thực lực siêu khổng lồ, có địa ví chí cao vô thượng trong Thiên Long vương triều.

Thmậ chí Thiên Long hoàng muốn đăng cơ phải qua Đại Long tự đồng ý.Có thể nói Sâm La điện bây giờ thua xa Đại Long tự, dù Tà Hoàng có thể thống nhất tà đạo Thần Tấn vương triều chưa chắc lực lượng ngang hàng với Đại Long tự.Người địa vị cao nhất Đại Long tự là Đại Phạm Thiên, lại được gọi là Phạm Thiên Vương, ba đời đế sư Thiên Long vương triều, sống rất lâu, tu vi sâu không lường được.Dưới Đại Phạm Thiên có năm vị Miếu Vương Thiên là trụ trị năm cổ miếu Đại Long tự.Các nàng hành hạ một vị Miếu Vương Thiên thê thảm như vậy.

Liễu Duệ Hâm sợ hãi chân mềm nhũn.

Mục Tích Nhu sợ hết hồn.

Hai nữ nhân thả lỏng tay ra, Trí Chướng đại sư và tượng nữ Bồ Tát rớt xuống đất, lăn lông lốc.

Trí Chướng đại sư bộ dạng chật vật, không biết đầu có thêm cục u nào không.Phong Phi Vân không ngờ lần này bắt được cá lớn, nhưng hắn không sợ chút nào.

Phong Phi Vân đi qua cởi dây xích trên người Trí Chướng đại sư, chuyển tượng nữ Bồ Tát lộ ngực sang góc.Phong Phi Vân nói: - Đều tại đám thị nữ không hiểu chuyện, sao có thể làm ra chuyện hỏng danh dự của đại sư như vậy?

Lỡ bị người ta nhìn thấy thì sao?

Lỡ truyền đến tia Đại Long tự thì . . .

Ài, ta không biết dạy hạ nhân, xin đại sư đừng để bụng.Trí Tàng đại sư là lão bất tử sống hơn một ngàn năm, nghe tiếng là hiểu ý ngay.

Phong Phi Vân vừa đấm vừa xoa, nói là răn dạy thị nữ nhưng thật ra đang uy hiếp lão.

Nếu Trí Tàng đại sư tin lời Phong Phi Vân nói thật thì hôm nay lão không chỉ đơn giản bị đùa chết.Trí Tàng đại sư hộc hai búng máu, nói: - Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi, không còn nhiều thời gian.Lão hòa thượng rất biết điều.Phong Phi Vân ngồi trên tượng nữ Bồ Tát, không nói vòng vo:- Đại sư không ngại xa trăm vạn dặm từ Đại Long tự đến di tích Vong Tâm cổ tháp, che giấu khuôn mặt thật, tung tích của mình vì có chuyện lớn muốn làm trong di tích tháp cổ đúng không?Đôi mắt Trí Tàng đại sư bình tĩnh không chút cảm xúc dao động.

Tu vi và thân phận như Trí Tàng đại sư vốn có thể không cần nói câu nào với Phong Phi Vân, bất đắc dĩ tình huống mạnh hơn người, dù có là thánh phật cũng có lúc chìm vào đầm lầy bị ếch khi dễ.- Đại sư làm như vậy vì sợ bị người Đại Long tự biết đại sư đến di tích tháp cổ?

Hoặc nên nói là sợ bị Đại Phạm Thiên biết.

Ài, chúng ta là con người, có lòng ích kỷ là bình thường.

Nếu ta biết chỗ nào có kho báu tiên thì cũng sẽ không nói cho ai biết, sẽ lén lút đi đào một mình.- Yên tâm, Nhất Trận Phong ta đây luôn là người nặng nghĩa khí, sẽ chẳng lấy không của ai bao giờ.

Có báu vật cùng nhau đào, có tài thì chia nhau.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm đôi mắt Trí Tàng đại sư, muốn nhìn thấu trong đó có gì.

Nhưng lão hòa thượng như cái giếng không chút gợn sóng.Thật lâu sau Trí Tàng đại sư khẽ thở dài: - Vô dụng, nguy hiểm trong Pháp Hoằng điện vượt sức tưởng tượng của ngươi.

Hơn nữa . . .

Bần tăng không chỉ vì cầu tài mà muốn tìm một thế giới bị mọi người lãng quên một vạn năm.-------Chương 1170: Trí Chướng đại sư- Thế giới?Trí Tàng đại sư gật đầu, nói: - Nơi đó gọi là Thiên quốc.Phong Phi Vân bật cười:- Đại sư tin vào câu chuyện lừa con nít đó sao?Ánh mắt Trí Tàng đại sư nghiêm túc nói: - Ở thời đại phật tu thật sự tồn tại Thiên quốc, nhiều phật môn sách cổ có ghi chép.

Mới rồi ta suýt tìm được Thiên quốc nhưng thiếu một thứ.Biểu tình Trí Tàng đại sư kích động sau đó buồn bã nói: - Cái gì cũng tính hết nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, suýt gục ngã trong đó.- Thiếu cái gì?Phong Phi Vân cảm thấy đây không phải chuyện cổ tích, Trí Tàng đại sư không nói đùa.Ba thiên chi kiêu nữ say sưa lắng nghe.

Nhất là Liễu Duệ Hâm luôn có tính tò mò, nàng siết chặt nắm tay, trong dầu tưởng tượng rất nhiều.

Thiên quốc trong truyền thuyết, thánh địa thời đại phật tu, vùng đất tất cả phật tu hướng đến.Thế giới này thật sự tồn tại.Trí Tàng đại sư chậm rãi nói: - Chìa khóa.Phong Phi Vân hỏi lại: - Chìa khó mở thế giới kia?Trí Tàng đại sư gật dầu, trong mắt tràn ngập ảo tưởng, khao khát nói: - Vào thời đại phật tu thượng cổ chỉ có cao tăng đắc đạo mới vào Thiên quốc được.

Đồn rằng lúc hưng thịnh nhất có tổng cộng ba ngàn chân phật tồn tại, tụng kinh phật ngâm, đất sinh hoa sen.Phong Phi Vân dứt khoát bác bỏ:- Không thể nào!

Với tài nguyên mảnh đất Thần Tấn vương triều này tuyệt đối không thể nào sinh ra ba ngàn chân phật trong một thời đại.Mỗi chân nhân do vô số tài nguyên đắp nặn ra.

Linh vật trên mảnh đất này chỉ có bấy nhiều, bị hạn chế số lượng cường giả.Hiện giờ Thần Tấn vương triều có bao nhiêu chân nhân?

Dù đào ra cường giả ẩn thế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Nói một thời đại xuất hiện hai, ba mươi vị chân nhân thì Phong Phi Vân còn tin, nhưng ba ngàn chân nhân?

Dù là vương triều lãnh thổ to hơn Thần Tấn vương triều gấp trăm lần cũng khó thể cùng một thời đại xuất hiện ba ngàn chân nhân.Trí Tàng đại sư lắc đầu, nói: - Cái gọi là cương thổ thời đại phật tu không chỉ là Thần Tấn vương triều, nó có nghĩa là tổng hợp năm vương triều.

Mười vạn non sông phía nam Thần Tấn vương triều, Vô Cực quỷ lĩnh phía tây Thiên Long vương trièu, Nhược Mễ long nguyên phía tây Đại Càn vương triều vân vân, một số tuyệt địa hoang vắng, cùng trời cuối đất.

Thuở ấy có nhiều nhân loại cư ngụ, là đất lành phật môn.- Tại sao năm vương trièu cách nhau gần như vậy?

Tại sao cứ hay phân loại chung với nhau?

Bởi vì một vạn năm trước năm vương triều là một thể, không có biên giới, không có rừng hoang ngăn cách.

Thuở ấy diện tích cương vực lớn hơn Thần Tấn vương triều bây giờ gấp hai mươi lần, đó mới là huy hoàng thời đại phật tu.- Tiếc rằng thời đại phật tu gặp đại kiếp nạn, nguyên cương vực gần như bị hủy diệt.

Đa số khu vực biến thành rừng sâu núi thẳm, dần bị vương giả linh thú xứ khác đến chiếm cứ, thành tuyệt địa của nhân loại.- Trải qua đại kiếp nạn, tu sĩ nhân loại buộc phải thu nhỏ lãnh thổ, cuối cùng biến thành năm phần, trải qua thời kỳ hắc ám hỗn loạn mấy ngàn năm.

Thở ấy mọi người phải đấu với người, đấu với linh thú không ngừng tràn tới xâm lăng.

Tử thương vô số, cực kỳ thê thảm, vô cùng hỗn loạn.- Mãi khi . . .

Khoảng hơn sáu ngàn năm trước, Thần Linh cung đột nhiên xuất hiện.

Nhờ Thần Linh cung trợ giúp tu sĩ nhân loại năm khu vực dần xây dựng vương triều, thống trị một phương, phát triển thành cách cục bây giờ.Trí Tàng đại sư kể câu chuyện ít ai biết, một số tiên môn đỉnh cao chưa chắc ghi chép lại.

Chỉ có cổ tự như Đại Long tự giữ lại từ thời đại phật tu mới có lịch sử này.Ba thiên chi kiêu nữ nghe say sưa.Phong Phi Vân không mấy hứng thú nói: - Cho dù khi đó phật tu vô cùng hưng thịnh nhưng không thể nào sinh ra ba ngàn chân phật.- Có lẽ chuyện này liên quan đến Thiên quốc.Trí Tàng đại sư cũng cảm thấy đây là chuyện không thể, nhưng lão càng tin tưởng Thiên quốc có thật.

Đó là nơi tất cả phật tu hướng về, không chừng trong Thiên quốc có lực lượng gì đó khiến tu phật giả thẳng hướng đại đạo.Phong Phi Vân vẫn không tin, bỗng lòng hắn rung động.

Phong Phi Vân nghĩ đến Phật Kim Tàm trong truyền thuyết, nhiều người đều cho rằng Phật Kim Tàm là đệ nhất cường giả từ xưa đến nay trên mảnh đất này, vượt qua cảnh giới niết bàn, đến cảnh giới vũ hóa.Chỉ bằng vào tài nguyên mảnh đất Thần Tấn vương triều tuyệt đối không thể tạo ra tu sĩ cảnh giới vũ hóa, nhưng nếu Thiên quốc trong truyền thuyết vô cùng kỳ diệu kia là có thật thì khác.Hay thật sự có nơi như vậy?Ầm!

Phong Phi Vân cảm giác nguy hiểm đến gần, đã có khá nhiều người vào di tích tháp cổ.

Nên đến rốt cuộc đến.- Trí Chướng đại sư, bây giờ ta không có thời gian đàm phán với đại sư, ta cho đại sư hai con đường để đi.

Thứ nhất, dâng ra một lũ không thể nào, ta có thể giúp đại sư lành vết thương trong vòng một canh giờ sau đó làm việc cho ta một năm.

Sau một năm ta trả linh hồn lại cho đại sư, thả đại sư tự do.

Đại sư có tin ta hay không thì tùy.- Con đường thứ hai, hiện tại ta lột sạch đồ đại sư cột chung với tượng nữ Bồ Tát, để đám tu sĩ đến xem vui, bọn họ cười đủ rồi ta sẽ một đao giết đại sư.Dám uy hiếp một vị Miếu Vương Thiên chắc chỉ mình Phong Phi Vân mới có gan như thế.Trí Tàng đại sư có thân phận, đại vị như thế nào?

Sao chịu thỏa hiệp vì bị người uy hiếp?

Nhưng Trí Tàng đại sư do dự.

Lựa chọn rất quan trọng, đi nhầm một bước thì không đơn giản là cái chết.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Hơn nữa không chừng ta sẽ mang đại sư vào Thiên quốc.- Tốt, một năm!Trí Tàng đại sư thốt ra câu nói đó xong thấy hơi hối hận.

Cường giả như Trí Tàng đại sư không thích bị người kiềm chế, huống chi người trẻ tuổi trước mắt không đáng tin.

Nhưng Trí Tàng đại sư không còn cách nào khác, lão buộc phải đồng ý.Tình huống mạnh hơn con người.- Sảng khoái!Phong Phi Vân dùng Vũ Hóa đài thu một lũ linh hồn của Trí Tàng đại sư rồi dùng kim tàm phật khí ngưng tụ ra một viên phật đan màu vàng.Phong Phi Vân đã tham ngộ bức tàm đồ thứ hai của Kim Tàm Kinh, phật đan càng tinh thuần hơn, phẩm cấp càng cao, hiệu quả mạnh hơn linh đan tứ phẩm.Trong di tích tháp cổ vang tiếng leng keng chấn động, bên trên có ánh sáng rực rỡ bay qua, có tiếng thú gầm rống.

Không lâu sau có người tìm đến bên ngoài Tố Nhạc am.Có người rống to: - Nhất Trận Phong ở gần Pháp Hoằng điện!- Ta sẽ là người lấy mạng hắn, ai dám giành với ta nghĩa là đối địch!Các thanh âm vang vọng trong di tích tháp cổ, ồm ồm mạnh mẽ, hùng hồn bá đạo, muốn hù sợ đại đạo hái hoa trong di tích, để hắn nghe tiếng sợ vỡ mật.Phong Phi Vân tìm một tảng đá cổ nặng ba ngàn cân chuyển đến dưới mái hiên Tố Nhạc am, hắn ngồi trên tảng đá, phất tay ra hiệu Liễu Duệ Hâm bóp vai cho mình.

Phong Phi Vân kêu Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu chuyển tượng nữ Bồ Tát vào Tố Nhạc am.Liễu Duệ Hâm khá là gai ắmtPhong Phi Vân nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới sau lưng hắn, vươn bàn tay ngọc nhẹ bóp vai hắn.-------Chương 1171: Võ giaLiễu Duệ Hâm ngước nhìn trời đêm hỗn loạn, hỏi: - Này Phong Phi Vân, rất nhiều cường giả đến, ngươi có sợ không?Phong Phi Vân khép hờ mắt trả lời:- Dù sao là một đám người đến chịu chết.

Là bọn họ sợ mới đúng, ta có gì mà sợ?

Nhớ gọi ta là Nhất công tử, nếu để người ta biết thân phận của bản vương thì sẽ lấy nàng ra khai đao đầu tiên.Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:- Đồ mặt dày, tu vi của ngươi mạnh mấy cũng không bằng Diệp sư tỷ, Lệ sư huynh, Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim.

Bọn họ cao hơn ngươi một bối phậ, năm mươi năm trước họ là nhóm đỉnh cao nhất Địa Tử phủ, sau này là bá chủ Địa Tử phủ.Phong Phi Vân nói: - Cơ thể hơi sợ thật.Bộ dáng Liễu Duệ Hâm hơi đắc ý, thấy Phong Phi Vân rụt ovì là nàng hớn hở.

Ai kêu hắn bắt cóc nàng?

Nếu để người ta biết nàng bị đại đạo hái hoa bắt cóc hai ngày thì sẽ bị tu sĩ toàn Địa Tử phủ cười nhạo, sau này không gả đi đâu được.Ầm!

Đột nhiên bên ngoài Tố Nhạc am bộc phát thần quang chói mắt, bảy trận pháp lóe sáng hất các tu sĩ muốn xông vào văng ra ngoài.Phong Phi Vân khắc toàn là trận pháp siêu đẳng bên ngoài Tố Nhạc am, không đến nỗi làm đám người chết một nửa nhưng người bình thường muốn xông vào tuyệt đối không được.Một lão nhân khá lớn tuổi cầm cây gậy gỗ, khí thế uy nghiêm:- Có trận pháp, mọi người hãy cẩn thận!Tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo dừng lại, canh gác bên ngoài miếu cổ rách nát gần Tố Nhạc am.

Thủ lĩnh là Diệp Ti Loan và Lệ Hình Thiên, lão nhân cầm gậy gỗ là một trưởng lão hộ đạo của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu vi mạnh hơn Diệp Ti Loan, Lệ Hình Thiên.Không nhiều tu sĩ vào di tích tháp cổ, phe Nhật Nguyệt tiên giáo chỉ khoảng chục người nhưng toàn là cường giả.

Tu sĩ mới rồi mạnh mẽ xâm nhập Tố Nhạc am là một vị nửa bước cự phách, bị trận pháp đánh trúng, bị thương rất nặng, cơ thể cháy đen.

Nếu không nhờ trong người có linh khí di chuyển thì nửa bước cự phách này đã thành cục than.- Các người nhìn xem, Nhất Trận Phong khiến Liễu sư muội bóp vai cho hắn!

Thân phận của Liễu sư muội là gì?

Tên trộm hái hoa này thật đáng hận!Một thanh niên tài tuấn trong Nhật Nguyệt tiên giáo đỏ mắt định xông vào giết đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong nhưng bị Diệp Ti Loan ngăn lại.Diệp Ti Loan nhíu mày, môi hồng hé mở:- Đại đạo hái hoa này giỏi về đạo trận pháp, các người nhìn bên ngoài Tố Nhạc am tràn đầy trận văn đi.

Chúng nó cực kỳ phức tạp, quái dị khó lường.

Nếu mạnh mẽ xông vào không chừng sẽ bị giết.Lệ Hình Thiên gật đầu, nói: - Diệp sư muội nói đúng.

Duệ Hâm còn trong tay tên trộm hái hoa, nếu chúng ta tùy tiện hành động sẽ hại nàng.

An toàn của Duệ Hâm là quan trọng nhất.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ba điện vũ cổ xưa rách nát bị đè sụp phát ra tiếng nổ ầm ầm, một bóng người xé gió bay tới.

Thân hình như mặt trời chói mắt, siêu quần phi phàm.Một lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo cảm thán rằng: - Là Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, tên cuồng này là người đầu tiên đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng.

Giáo chủ tương lai của Thái Dương tiên giáo nếu không là Võ Dương Sinh hì còn ai nữa?Tuy Võ Dương Sinh là một tên cuồng nhưng phải công nhận gã có tư chất tuyệt đỉnh, sức chiến đấu trên cả lão nhân hộ đạo trong Nhật Nguyệt tiên giáo.Sóng mới xô sóng cũ.Trên lưng Võ Dương Sinh cõng tám dị thú chiến hồn, mỗi con hung tợn như tám thần thú.Võ Dương Sinh cười to bảo: - Lệ Hình Thiên, Nhất Trận Phong không phải tên trộm hái hoa, nếu ngươi không dám ra tay thì để ta!Võ Dương Sinh không tỏ vẻ kiêu ngạo, gã nói như thể đây là chuyện bình thường.

Với người có tư chất như Võ Dương Sinh thì dù kiêu ngạo cũng sẽ không lộ ra mặt.Lệ Hình Thiên, Võ Dương Sinh cùng một thế hệ.

Diệp Ti Loan thì thấp hơn hai người nửa bậc.

Bối phận trong Tu Tiên giới là khái niệm rất mơ hồ, chỉ có giữa thiên tài siêu đẳng mới phân chia rõ bối phận.Thiên tài siêu đẳng tràn đầy kiêu ngạo, không ai phục ai, hai người tranh tài khí phách là bình thường.Tu luyện hai mươi năm được gọi là thế hệ trẻ.Tu luyện bốn mươi năm cũng được được gọi là thế hệ trẻ, thậm chí xếp chung một thời đại.Nhưng cùng là thiên tài siêu đẳng, người tu luyện hai mươi năm không bằng người tu luyện bốn mươi năm.

Chẳng lẽ bảo người tu luyện hai mươi năm tư chất không bằng người tu luyện bốn mươi năm sao?

Cái này không tính như vậy.Giữa thiên tài siêu đẳng tính bối phận rấtchính xác, cách biệt mười năm là chênh lệch rất lớn.Lệ Hình Thiên đại biểu Nhật Nguyệt tiên giáo.

Võ Dương Sinh đại biểu Thái Dương tiên giáo.

Trong thế hệ trẻ hai người là đối thủ, đại biểu hai cổ tiên giáo tranh chấp mấy chục lần, có thắng có thua.

Nhưng Võ Dương Sinh đã bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng trước Lệ Hình Thiên, gã tất nhiên đứng đầu đại biểu thế hệ bọn họ.Lệ Hình Thiên không lên tiếng, nhưng một số cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo không nhịn được.

Thái Dương tiên giáo là phân nhánh tách ra từ Nhật Nguyệt tiên giáo, bây giờ cưỡi trên đầu bọn họ.

Bộ dáng Võ Dương Sinh như cố ý đến xem Nhật Nguyệt tiên giáo làm trò cười, hỏi sao bọn họ nhẫn nhịn được?Một người nói: - Ngươi nghĩ Nhất Trận Phong dễ đối phó vậy sao?

Giáo chủ Lục Tế tiên giáo dưới tay Thái Dương tiên giáo các người bị giết trong hai chiêu, kẻ hung ác tà đạo như thế dù Võ Dương Sinh nhà ngươi đối đầu cũng không làm được gì.Võ Dương Sinh khoanh tay đứng, hơn mười người theo sau lưng gã, trong đó có lão nhân cự phách của Thái Dương tiên giáo, có Đỗ Doanh Tâm nằm trong sáu mỹ nhân, đều là cường giả Thái Dương tiên giáo, không tầm thường chút nào.

Ví dụ như Đỗ Doanh Tâm, tu vi của nàng không kém hơn Diệp Ti Loan.- Các người không rõ tu vi của Võ gia, tuy chỉ mới bước vào Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng đã xếp hạng năm trên bảng chiến hồn Thái Dương tiên giáo.Câu này là Đỗ Doanh Tâm nói, thân thể như mỹ ngọc, đầu đội công tử quan, mặc đồ nam, đầy linh khí, làm nhiều người khâm phục.Đỗ Doanh Tâm nói Võ gia ý chỉ Võ Dương Sinh, địa biểu địa vị của gã trong Thái Dương tiên giáo bây giờ.Còn hạng năm bảng chiến hồn ý nói sức chiến đấu của Võ Dương Sinh dã xếp hạng năm trong Thái Dương tiên giáo, tin tức này hù sợ nhiều người.Đám tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo im lặng, bị tin tức hù sợ.

Nghe đồn Kim Tàm Kinh Thái Dương tiên giáo xếp hạng ba trên bảng chiến hồn.Diệp Ti Loan khá bình tĩnh, mắt chứa thu ba, vén tóc mai, lạnh nhạt nói: - Hôm nay hãy gác ân oán hai phe sang một bên, ai giết Nhất Trận Phong đều như nhau, quan trọng là không để hắn chạy trốn.Đỗ Doanh Tâm đồng ý gật đầu:- Nếu để hắn trốn thoát sẽ là đại tai nạn, người đêm nay vây công hắn sẽ ăn ngủ không yên.Đám tu sĩ hiểu nỗi lo của hai thiên chi kiêu nữ.

Các nàng một người đứng đầu, một người xếp hạng ba trong sáu mỹ nhân.

Nếu hôm nay Nhất Trận Phong trốn thoát sẽ xuống tay với Diệp Ti Loan, Đỗ Doanh Tâm.Một nam nhân mặc đạo bào bước ra khỏi Thái Dương tiên giáo, nói: - Hai vị tiên nữ đừng lo, Lăng Cổ Duyệt tại hạ sẽ đi lấy đầu của hắn!-------Chương 1172: Một chọi bốn (1)Vóc dáng Lăng Cổ Duyệt cỡ trung bình nhưng hành động tạo áp lực rất lớn cho người.Trên đường cái tháp cổ xa xưa, cát vàng bay lên.

Lăng Cổ Duyệt như chiến thần giơ chiến đao linh khí bước ra một bước đạp xuống vòng ngoài Tố Nhạc am.Ầm!

Trận pháp dâng lên, ánh sáng bắn ra, hoa văn đan xen vào nhau.- Trận pháp cỏn con không đáng gì, hỗn nguyên chi khí!Hai tay Lăng Cổ Duyệt siết chặt thanh đao, trên đao phong ngưng tụ tử khí vô tận hình thành một vầng mặt trời đao ấn chém thủng trận pháp Phong Phi Vân bày ra, khí thế khai thiên tích địa.Đây là một cường giả trong Thái Dương tiên giáo, xếp tốp mười bảng chiến hồn, thuộc hàng sư thúc của Võ Dương Sinh, sức chiến đấu rất đáng sợ.

Hơn trăm năm trước Lăng Cổ Duyệt đã thành tựu Thiên Mệnh đệ bát trọng, từ đó gã ít khi xuất thế.

Lần này Lăng Cổ Duyệt xuất quan, tu vi lại tiến bộ.Các tu sĩ trong di tích tháp cổ rất ngạc nhiên.

Thái Dương tiên giáo xuất động đến hai siêu cự phách, đây là quyết tâm tru sát Nhất Trận Phong.- Đây là . . .

Lăng Cổ Duyệt, có sức chiến đấu mười hàng đầu trong Thái Dương tiên giáo, một lão bất tử.Liễu Duệ Hâm hưng phấn nói: - Nhất Trận Phong, nếu ngươi hạ gục được Lăng Cổ Duyệt thì Thái Dương tiên giáo sẽ tổn thất lớn, để xem sau này bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa không.

Nhất Trận Phong, ngươi có đánh thắng được không?- Đánh mới biết.Phong Phi Vân không rành Lăng Cổ Duyệt nhưng đối phương phá vỡ được trận pháp, lao vào Tố Nhạc am thì cũng có mặt lợi hại.Lăng Cổ Duyệt quát to: - Nhất Trận Phong, bổn tọa đến lấy đầu ngươi đây!Chiến đao linh khí trong tay Lăng Cổ Duyệt bộc phát uy lực kinh thế, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiếp người.

Nhát đao kia có thể chém vỡ núi cao.Phong Phi Vân đứng lên, tay trái làm đao, tà khí tung hoành, tự biến thành tà long, cứng đối cứng với Lăng Cổ Duyệt.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cánh tay và chiến đao linh khí va chạm vang tiếng kim loại, có vô số hỏa hoa và tia điện đan xen nhau.Răng rắc!

Cánh tay Phong Phi Vân như đao phong chặt vào cổ Lăng Cổ Duyệt, vang tiếng xương gãy.

Lăng Cổ Duyệt bị chém bay ra, đụng bể một mặt vách tường Tố Nhạc am.Tia điện thô như miệng chén, đao khí tựa như sông.Tố Nhạc am, ba thiên chi kiêu nữ núp trong một góc tối xem trận chiến này.

Có phật văn của cao tăng gia cố nên siêu cự phách chiến đấu không lan đến Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, tu vi của ba người cũng không tệ.Bên ngoài Tố Nhạc am xẹt qua mấy tia chớp, bóng người như hồn ma không thấy rõ ràng.

Có linh khí bộc phát uy lực, có tiếng kim loại va nhau làm đau rát màng tai, cảm giác như hai ngọn núi sắt thép va đập.Phương xa khá nhiều cường giả thấy rõ chiến cuộc.Lệ Hình Thiên, Diệp Ti Loan, thậm chí là Võ Dương Sinh đều biến sắc mặt.Nhất Trận Phong dùng tay va chạm với linh khí, đây còn là con người không?

Đối thủ với Nhất Trận Phong là Lăng Cổ Duyệt, một siêu cự phách!Kéo dài không lâu sau Lăng Cổ Duyệt bị chém bay ra ngoài, cuối cùng bị hai thuật pháp đánh trúng.

Lăng Cổ Duyệt không thành hình người, bị đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong bắt giữ, ném dưới đất như chó chết.Đỗ Doanh Tâm không còn lòng coi thường nữa:- Một vị siêu cự phách vậy àm bị đánh bại như thế, Nhất Trận Phong quá đáng sợ.Đại đạo hái hoa này đúng là dị nhân, rất đáng sợ.Phong Phi Vân đứng trong Tố Nhạc am, cười với đám người Nhật Nguyệt tiên giáo, Thái Dương tiên giáo ở phía xa.

Phong Phi Vân giơ ngón giữa chọc tức Lệ Hình Thiên, Võ Dương Sinh sắc mặt âm trầm.Không khí trong Tố Nhạc am kỳ lạ.

Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe tiếng Lăng Cổ Duyệt không kiềm được tay che miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Người nằm trong tốp mười Thái Dương tiên giáo vậy mà thua, bị đánh hộc máu không bò dậy nổi.Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe rất nhiều truyền thuyết về Phong Phi Vân, biết hắn mới hai mươi tuổi, hai nàng không tin hắn sẽ mạnh đến vậy.

Giờ phút này, tận mắt trông thấy các nàng mới tin.

Trong lòng Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm vừa kinh ngạc vừa kích động, và hơi sợ hãi.

Bởi vì hai nàng không phải Nam Cung Hồng Nhan mà là tù nhân bị Phong Phi Vân bắt.- Xác một vị siêu cự phách rất đắt giá, sắp đến thịnh hội tà đạo, những động chủ thi động Bắc Cương phủ cũng sẽ đến, có thể giao dịch với bọn họ kiếm chút cháo.Giọng Phong Phi Vân vang dội mấy chục dặm.

Phong Phi Vân giơ chiến đao linh khí của Lăng Cổ Duyệt lên, làm bộ dáng chặt đầu.

Nói làm liền làm.- Muốn chết!Năm người cùng bay ra Thái Dương tiên giáo, mỗi người là nhân vật siêu đẳng, thân thể như lưới điện.

Năm người lấy ra bảo binh định ngăn cản Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hờ hững ngoái đầu lại, linh khí chiến đao phát ra uy lực huy hoàng chém một đao vào không trung.

Đao rợp trời bay ra ngoài, chém nát tất cả bảo binh.

Trong năm cường giả có ba người đổ máu chết.

Hai người còn lại bị thương nặng rút lui, nếu không nhờ Võ Dương Sinh cứu kịp hai người này cũng đừng hòng sống sót.Tu vi của Võ Dương Sinh đúng là kinh khủng, mới rồi gã dùng đôi tay trần đỡ đao quang của Phong Phi Vân cứu hai người kia.mắt Võ Dương Sinh rực cháy ngọn lửa, hét to: - Đừng . . .!Phập!

Phong Phi Vân đã đâm đao vào trái tim Lăng Cổ Duyệt, huyết kiếm bay ra khỏi cơ thể gã, máu nóng đốt cháy không khí.Một vị siêu cự phách chết tại chỗ, mọi người đờ đẫn vài giây.

Một vị bá chủ tung hoành thiên hạ mấy trăm năm chết dễ vậy sao?Phong Phi Vân cầm đao nhuộm máu, bộ dáng nhã nhặn ngoái đầu cười với tu sĩ Thái Dương tiên giáo:- Xin lỗi, vừa rồi ta rút tay về nhưng lỡ trượt tay.Di tích tháp cổ tĩnh lặng, trạng thái kỳ lạ.Trong mắt Diệp Ti Loan chất chứa khó hiểu, nàng cảm thấy đại đạo hái hoa phía xa hơi quen, nhưng tu vi của đối phương cường đại làm nàng e dè.

Diệp Ti Loan không dám tưởng tượng nếu hôm nay để đại đạo hái hoa trốn ra di tích tháp cổ thì nàng sẽ hứng chịu đòn trả thù khủng bố đến đâu.Võ Dương Sinh giận điên lên, dù tâm tình gã luôn bình lặng thì lúc này sóng dữ ngập trời.

Tám cái bóng dị thú chiến hồn bay ra khỏi cơ thể Võ Dương Sinh, trong đó có hai dị thú chiến hồn là hồn linh thú.Võ Dương Sinh là người có khí vận lớn, tu luyện thành một loại thần thông gọi là 'Bát thú bổ thiên đồ', cô đọng tám loại thú hồn khác nhau nhập vào người.

Mỗi con thú hồn là dị chủng thời cổ.- Nhất Trận Phong, nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn ngươi!Võ Dương Sinh xông lên trước như núi cao di chuyển, mỗi bước đi là mặt đất sẽ rung rinh theo.

Tám dị thú chiến hồn sau lưng Võ Dương Sinh càng tập trung, vận chuyển theo cách quái dị, như sắp biến thành một bức tranh thú.Khi Võ Dương Sinh xông ra ngoài thì trong di tích tháp cổ vang tiếng xôn xao.

Ánh sáng mờ ảo bay tới, xuyên thủng tầng tầng trận pháp, vào Tố Nhạc am trước Võ Dương Sinh.Đây là một tu sĩ cường đại, y tựa như ngôi sao xẹt qua.- Trần Mặc Kim, đầu của hắn thuộc về ta, ngươi đừng hòng giành với ta!Trường bào trên người Võ Dương Sinh bay lên, cơ thể như biến thành biển sét lao tới trên đầu Phong Phi Vân.

Nắm tay của thiên chi kiêu nữ như làm bằng hoàng kim bộc phát nhiệt độ hoa tan mặt đất.-------Chương 1173: Một chọi bốn (2)Trần Mặc Kim hiện hình, mặc chiến khải u lan, quanh người có hai mươi bảy khối thần thiết lơ lửng.

Mỗi khối sắt đường kính hơn mười thước, như hai mươi bảy khối thiên thạch xoay quanh người Trần Mặc Kim.Trần Mặc Kim rực cháy lửa giận:- Ta và hắn có mối thù không đội trời chung.

Võ Dương Sinh, nếu ngươi dám giành mạng sống của hắn thì ta giết cả nhà ngươi!Khí thế Trần Mặc Kim mạnh mẽ phát ra tiếng vù vù như ngôi sao xoay tít.Trần Mặc Kim và Võ Dương Sinh đều là kỳ tài ngút trời, bá chủ thế hệ trước nghe tiếng cũng sợ vỡ mật.

Nếu không phải nơi này là di tích tháp cổ thì không chừng đã tan vỡ thành bốn, năm mảnh.Phong Phi Vân thái độ ung dung, Võ Dương Sinh công kích hay thần thông của Trần Mặc Kim đều bị hắn đón đỡ dễ dàng.Phong Phi Vân cười nói: - Dù hai ngươi hợp sức cũng không đánh lại ta, tranh nhau làm gì?Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim cùng tấn công Phong Phi Vân và cũng chống lại nhau, nhưng nghe hắn nói câu này thì cùng hừ lạnh một tiếng: - Huênh hoang!- Hôm nay ai trong chúng ta lấy đầu hắn thì là đệ nhất nhân Địa Tử phủ thế hệ này!- Đồng ý!Hai tuyệt đỉnh thiên kiêu giận thật, cùng phát ra thuật pháp mạnh nhất, muốn so tài ai giết Nhất Trận Phong trước.- Bát thú bổ thiên đồ!Võ Dương Sinh đứng trong không trung, thần quang bắn ra từ thân thể, tám chiến hồn ở sau lưng hợp thành thú đồ khổng lồ.

Tám con thú ghép lại thành chiến thú hoàn toàn mới, thể hình to như một ngọn núi nhỏ, bộc phát khí thế cắn trời nuốt đất.- Sức công kích gấp hai mươi bảy lần!Hai mươi bảy thiên thạch lơ lửng xung quanh Trần Mặc Kim bỗng tăng tốc độ, tiếng gió thổi phần phật như biến thành vòng tròn đen thui, uy thế sấm xét đập hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ngừng cười, đứng tấn, eo hổ trầm xuống, đôi tay tràn đầy tà khí, lòng bàn tay như nâng mây tà.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trần Mặc Kim đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần bị nấm đấm trái của Phong Phi Vân đánh bay.

Hai mươi thiên thạch bị đánh nát một nửa, biến thành bột.

Nói đùa, tay trái của Phong Phi Vân là cánh tay Diêm Vương hòa tan, lực lượng không tầm thường.

Nếu Trần Mặc Kim đánh ra lực công kích gấp ba, bốn mươi lần cũng không xứng với tay trái Diêm Vương.Cánh tay phải Phong Phi Vân lóe bóng một vạn dị thú chiến hồn, chỉ vì ánh sáng linh khí quá chói mắt nên không ai chú ý đến điều này.

Lực lượng một vạn dị thú chiến hồn bay theo cú đâm đánh nát bát thú bổ thiên đồ của Võ Dương Sinh.

Cú đấm đập vào ngực Võ Dương Sinh, đánh bay gã ra xa vài dặm, đụng thủng một đống điện vũ.Tay trái ẩn chứa uy 'tay trái Diêm Vương', tay phải chứa lực lượng 'vạn thú chiến thể'.Phong Phi Vân hiện giờ bước chân vào cảnh giới cự phách, người bình thường không thể tưởng tượng sức chiến đấu của hắn như thế nào.

Vạn thú chiến thể, phượng hoàng thiên nhãn, luân hồi tật tốc, Phong Phi Vân có thể phát huy uy lực thần thông tuyệt đỉnh, đám tu sĩ Thần Tấn vương triều không tưởng tượng nổi.Phong Phi Vân phủi áo, sửa sang ống tay áo, cười hờ hững:- Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim đến thế là cùng.Lúc trước Liễu Duệ Hâm còn mong chờ Phong Phi Vân bị Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim đánh tơi bời giờ kinh ngạc muốn rớt cằm.Liễu Duệ Hâm xoa mắt mơ hồ, lẩm bẩm:- Sao tên này . . .

Hung tàn như thế?- Chuẩn bị chênh lệch giữa Võ Dương Sinh và Trần Mặc Kim với đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều.Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim cũng hết hồn, giật mình chưa từng có.

Tuy mới rồi đánh nhau bọn họ hơi khinh địch nhưng đã trước giờ sử dụng thần thông mạnh nhất, hai người cùng hợp tác.Kết quả một đấm đánh bay một người.Điều này khiến Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim rất tức tối, cảm thấy nhục nhã.Nhưng hai người đều là nhân vật thiên tài, không dễ đánh mất niềm tin, lòng vững vàng như thép.

Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim lại xông lên, khí thế tăng mạnh, chiến ý càng đậm.Lệ Hình Thiên nói: - Nhất Trận Phong cường đại vượt qua chúng ta phỏng đoán, e rằng Võ Dương Sinh và Trần Mặc Kim không đánh lại hắn.

Chúng ta cần ra tay.Một lão nhân hộ đạo của Nhật Nguyệt tiên giáo nhíu mày, mắt sáng lấp lánh, thấy hơi sợ Phong Phi Vân.Lão nhân nói: - Ti Loan, ngươi đi cứu Duệ Hâm, ta và Hình Thiên sẽ đối đầu Nhất Trận Phong.

Ta không tin hắn có thể chiến thắng bốn chúng ta!Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo phá trận pháp, biến thành hai cái bóng lao vào Vương An Ngọc.

Hai người đứng trên cao thi triển linh thuật của Nhật Nguyệt tiên giáo, "Nhật nguyệt trên không".Diệp Ti Loan đứng trên đường cổ đầy gió cát nhìn Tố Nhạc am, nỗi lòng phức tạp.

Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong quá cường đại, mạnh mẽ khủng khiếp.

Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim, Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo buộc lòng cùng nhau công kích đại đạo hái hoa.Ai trong bốn người này đều là nhân vật khiến động đất, giờ cần cả bốn hợp sức đối địch, nếu đồn ra ngoài không mấy người tin tưởng.Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, đại đạo hái hoa sẽ lại chấn kinh thế nhân, lưu danh trong sách cổ một số tiên giáo.Diệp Ti Loan không suy nghĩ lung tung nữa, dù đại đạo hái hoa lợi hại đến mấy đêm nay hắn khó thoát chết.

Lúc này nàng nên thừa cơ hội cứu Liễu Duệ Hâm đi mới là việc nên làm.Di tích tháp cổ, đây là một không gian kín, giữ lại nhiều di tích, vùng đất phật tu trong thiên hạ hành hương.- Vân Dương, đây chính là Vong Tâm cổ tháp.

Năm xưa từng xây dựng phật thành ngàn dặm, hàng vạn thần miếu.

Vạn năm trước hạo kiếp đến biến nơi này thành phế tích, người nên chết đều chết, nên hủy đã bị hủy.

Sau khi thời đại phật tu kết thúc, có một đoạn thời kỳ hắc ám hỗn loạn mấy ngàn năm.

Chín mươi chín phần trăm phật bảo trong này đã bị đào đi, không còn lại gì.Điện chủ điện thứ mười Sâm La điện.

Lục Phụng tiên đứng trên đỉnh đầu con mãng xà hai đầu, cách mặt đất bảy thước.

Áo đen bao bọc người Lục Phụng tiên, khí thế mạnh mẽ.

Đôi mắt Lục Phụng tiên đủ chấn nhiếp làm người ta cúi đầu.

Một đội tu sĩ tà đạo mặc áo đen mũ trùm đầu đi theo đằng sau.Vân Dương nói: - Điện chủ, một vạn năm nhưng không làm chốn này thành tro bụi, còn giữ lại nhiều di tích viễn cổ, mỗi thứ chứap hật uẩn rất mạnh.Trong phế tích, một miếng gỗ lóe phật quang, một nửa tượng phật nát còn quanh quẩn tiếng phật tụng.Lục Phụng tiên cười nói: - Tuy thời đại phật tu đã kết thúcn hưng một vạn năm nay mảnh đất này vẫn sinh ra nhiều chân nhân phật môn, rất lợi hại.

Những chân phật này hầu như đi di tích tháp cổ hành hương, sắp đặt phật đạo thuộc về mình, gieo trồng phật lý.

Nếu không đến cảnh giới cự phách thì khó đánh nát một mái ngói tại đây.

Dù đến cảnh giới cự phách, muốn hủy diệt một tòa miếu cổ sẽ gặp đại kiếp nạn.Con ngươi Vân Dương co rút, chiến mâu nhanh như chớp đâm ra, đâm thủng tường phật màu đỏ thắm, bụi bặm đổ rào rào.Vân Dương rút chiến mâu về, gật gù:- Nếu ở bên ngoài thì một mâu đủ xuyên thủng ngọn núi lớn, nhưng tại đây ta chỉ có thể đâm thủng một vách tường.

Đúng là vạn năm nay có vô số cao tăng đến chỗ này bày ra thủ đoạn bảo vệ di tích.-------Chương 1174: Tử minh vươngLục Phụng tiên nhíu chặt mày, chậm rãi nói: - Vân Dương, đừng tùy tiện ra tay, nếu chọc giận người thủ hộ trong di tích tháp cổ sẽ vời sát kiếp đến.- Người thủ hộ?- Ừm!

Một số cao tăng phật môn ẩn thế nhiều năm không chừng có một, hai vị là chân phật.

Những lão tiền bối ẩn cư trong di tích, suốt đời bảo vệ mảnh đất này.Lục Phụng tiên đứng trêno ca nhìn hướng Pháp Hoằng điện, chỗ kia tia điện bắn đì đùng, thanh âm điếc tai, bóng người giao nhau.

Thỉnh thoảng có ánh sáng trận pháp dâng lên đâm đau mắt người.Vân Dương nhìn cùng hướng với Lục Phụng tiên:- Đánh nhau là mấy người nổi tiếng nhất Địa Tử phủ.

Võ Dương Sinh của Thái Dương tiên giáo, Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo.

Lệ Hình Thiên và Liễu lão già của Nhật Nguyệt tiên giáo.

Đều là cường giả hạng nhất.- Đã chiến đấu?Vân Dương lắc đầu, nói: - Chưa từng, nhưng Võ Dương Sinh chưa tới trăm năm đã đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng, thiên phú cao không thua kém thiên tài đẳng cấp sử thi.- Trần Mặc Kim chưa đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng có thể đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần.

Không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng mạnh hơn hết.- Lệ Hình Thiên, người này giỏi dấu dốt, tâm kế và trí tuệ rất sâu.

Mặc dù thiên phú kém hơn giáo chủ Lục Tế tiên giáo và Võ Dương Sinh một chút nhưng nếu ba người đánh nhau, ta xem trọng Lệ Hình Thiên hơn.

Liễu lão già thì không nói, nguyên lão số một dưới tay Bạch Nguyệt sứ giả, siêu cự phách lâu năm, chắc đến vì nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả.Lục Phụng tiên không cho là đúng nói: - Vân Dương, với thiên phú của ngươi trong vòng trăm năm có thể đến Thiên Mệnh đệ bát trọng, Võ Dương Sinh thua xa ngươi.Vân Dương không khiêm tốn làm bộ từ chối, gã nói thẳng:- Võ Dương Sinh không hiểu đạp từng bước vững chắc, chỉ biết tu luyện nhanh, căn cơ không ổn định.

Nếu không có cơ duyên lớn e rằng đời này Võ Dương Sinh sẽ dừng bước ở đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng.Lục Phụng tiên rất xem trọng Vân Dương:- Ngươi thì tích góp nhiều hơn Võ Dương Sinh trăm năm, lại có tiềm lực trùng kích cảnh giới chân nhân.Lục Phụng tiên tự hào Vân Dương là môn sinh đắc ý của mình, tâm tính không tầm thường, là thiên tài nhân kiệt.Vân Dương nheo mắt nói: - So với Võ Dương Sinh, Trần Mặc Kim thì ta có hứng thú với Nhất Trận Phong hơn.

Triều đình ra nhân vật lợi hại người, bốn cao thủ hợp sức vậy mà không trấn áp được Nhất Trận Phong, đại chiến ngàn chiêu không thua.Lục Phụng tiên gật đầu, nói: - Đúng là nhân tài hiếm gặp, nhưng luôn có người lợi hại.

Sâm La điện chúng ta có ít nhất bốn người giống như vậy, trong Phổ Đà sơn có ba người, bốn môn phiệt cũng có hai.

Đạo Môn, Vạn Vật tháp chắc cũng có vài người.

Rất nhiều nhân tài thiên tài, trong triều đình đương nhiên không thiếu người.Lục Phụng tiên tiếp tục bảo: - Nếu ngươi đối đầu với bốn cường giả này có thể chống đỡ được mấy chiêu?Vân Dương suy tư:- Chiêu số khó nói, nhưng trong vòng nửa ngày chắc sẽ không thua.Lục Phụng tiên gật đầu, cười nói: - Nếu ngươi muốn đấu với Nhất Trận Phong thì đi đi, giết người không tính chuyện công bình.

Ta thật muốn xem Nhất Trận Phong đối diện năm cao thủ có thể chống được bao lâu.Nhưng Vân Dương không xông lên, vì có người nhanh tay hơn gã, và không chỉ một người.Đó là ba thủ lĩnh tà đạo núp trong chỗ tối giờ cũng lao vào Tố Nhạc am.

Ba thủ lĩnh tà đạo lai lịch bí ẩn, người bao phủ khí tử vong, quấn vải xác ướp, khí ăn mòn đậm đặc.Vân Dương dừng bước, bình tĩnh linh giác tìm ra người đuổi thi khống chế ba chiến thi:- Đây là ba người mà là ba chiến thi, mỗi chiến thi thực lực không yếu hơn siêu cự phách.

Là ai mà có thể cùng lúc khống chế được ba chiến thi cường đại?Lục Phụng tiên vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt đầy tia sáng trí tuệ như có thể nhìn thấu mỗi góc trong di tích tháp cổ.

Cuối cùng ánh mắt Lục Phụng tiên dừng lại ở một phật tháp đổ nát.

Một nam nhân áo tím đứng trên phật tháp, mặc đuổi thi bào, tay lắc chuông đuổi thi, khí thế ung dung và bá tuyệt.Khi Lục Phụng tiên nhìn người đó thì kẻ kia cũng nhìn lại gã, cười châm chọc.- Là động chủ Tử Minh thi động, Tử Minh Vương.Lục Phụng tiên thu về tầm mắt, không đối đầu với Tử Minh Vương.

Dù sao hai người không có ân oán, hơn nữa Tử Minh Vương là tà đạo hung dữ tu vi siêu mạnh, nếu đánh nhau không ai hơn ai.- Chẳng phải Tử Minh thi động đã bị Thần Võ quân hủy diệt rồi sao?- Khó tránh khỏi có vài người trốn ra.

Một thi động truyền thừa mấy ngàn năm làm sao dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ được?Vân Dương nghĩ thông mấu chốt:- Xem ra Tử Minh Vương đoán được Nhất Trận Phong là một quân cờ thuộc triều đình, mà triều đình tiêu diệt Tử Minh thi động.

Giết Nhất Trận Phong xem như kiếm chút tiền lời.Lục Phụng tiên nhìn hướng Pháp Hoằng điện, cười nói: - Nếu Tử Minh Vương muốn giết Nhất Trận Phong vậy chúng ta tặng hắn nhân tình đi.* * * Đây là trận đại chiến kinh thiên động địa, nếu xảy ra ở bên ngoài thì phạm vi mấy trăm dặm đã hoang tàn.Bát thú bổ thiên đồ của Võ Dương Sinh lại ngưng tụ biến thành một cự thú, răng sắc nhọn, mắt như quả cầu thủy tinh, hình dạng như rồng như cọp, uy lực mãng hoang cự thú đạp hư không nứt rạn.Hai mươi khối thiên thạch của Trần Mặc Kim gom lại, tiếp tục đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần.

Giống như thiên thạch từ vực ngoại rớt xuống, sức mạnh hủy diệt rất kinh khủng.Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo hợp tác đánh ra thần thông "Nhật nguyệt đồng thiên" cũng không tầm thường, như có thể điên đảo thiên địa, nghịch chuyển đại thế.

Một mặt trời, một mặt trăng lơ lửng trong không trung như đè lên lưng Phong Phi Vân, rất nặng nề.Bốn người là nhân vật kinh thiên vĩ địa, trong ngàn vạn người chưa chắc có một.

Bốn người hợp sức thì đáng sợ, chói mắt biết mấy.Lúc trước Phong Phi Vân cướp vài món linh khí đều bị bốn người đánh nát, chỉ có Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm là hoàn hảo không tổn hao gì.

Nhưng đối diện đám người này.

Linh khí nhị phẩm bộc phát uy lực có hạn, không bằng hai nắm đấm tiện lợi hơn.Ầm!

Lúc này ba chiến thi quấn vải xác ướp lao vào, như thể tập hợp vô số âm hồn, đem đến áp lực nặng nề.

Những chiến thi trải qua vô số năm tháng tế luyện ra, sức chiến đấu rất lợi hại.

Chiến thi đánh ra một đấm có con chân long dài trăm thước bay ra, chân long tụ tập từ quyền kình, đại biểu lực lượng một con rồng.Ít ai nhận biết đó là ba chiến thi, đa số cho rằng đây là ba bá chủ tà đạo.Dù đối diện bảy cao thủ thì Phong Phi Vân không lùi nửa bước.

Tốc độ của đám người rất mau, thường từ chỗ này di chuyển sang hướng khác, cái bóng chỗ cũ chưa tan.

Thoáng chốc đầy trời rợp bóng người như thể có hàng ngàn tu sĩ cường đại công kích.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phong Phi Vân càng mau hơn, hắn như ngư long xuyên toa giữa bảy cao thủ, tay trái như tà long, tay phải uẩn vạn thú cứng rắn chống đỡ.Trong Tố Nhạc am, ba thiên chi kiêu nữ trợn mắt há hốc mồm nhìn, mắt chớp lia.

Tâm tình các nàng rất phức tạp, như tận mắt chứng kiến một truyền thuyết.-------Chương 1175: Chém hai người trước (1)Trong lòng Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm hy vọng Phong Phi Vân có thể đại triển thần uy, càn quét bảy cao thủ, tạo thế mặt trời ban trưa.Khuôn mặt Liễu Duệ Hâm non nớt, thiếu nữ mới lớn nhưng nói chuyện thì già dặn:- Trước kia luôn nghe các sư tỷ, muội bảo Võ Dương Sinh lợi hại thế này, kinh tài tuyệt diễm thế kia, giờ xem ra cũng không có gì lạ.

Phong Phi Vân mới hai mươi tuổi đã một chọi bảy, chờ về tiên giáo ta phải nói cho mấy tiểu nha đầu kia tưởng tượng cho vui.Liễu Duệ Hâm tỏ vẻ không thèm để Phong Phi Vân vào mắt.Mục Tích Nhu không mấy lạc quan:- Một chọi bốn đã là miễn cưỡng, giờ một chọi bảy e rằng hắn sẽ nhanh chóng thua.

Trí Tàng đại sư còn cần nửa canh giờ mới lành vết thương, Nhất công tử khó chống cự bảy cao thủ qua nửa canh giờ.

Huống chi không chừng chút nữa có càng nhiều người ra tay.Linh hồn Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nằm trong tay Phong Phi Vân, nếu hắn đánh không lại chết thì linh hồn của ba người cũng chôn vùi theo.

Giờ phút này, các nàng hoàn toàn suy nghĩ cho Phong Phi Vân tương đương với lo tương lai của mình.- Duệ hâm, theo ta đi.Diệp Ti Loan bước ra từ màn đêm, sương mù gợn sóng bao quanh thân, trang nhã yểu điệu, đường cong xinh đẹp.

Tốc độ Diệp Ti Loan rất nhanh, tựa như một chuỗi tàn ảnh đứng trong Tố Nhạc am.Đây là đứng đầu sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, sắc đẹp tuyệt trần, khuynh thành động lòng người, ba thiên chi kiêu nữ đều nhạt nhòa.Liễu Duệ Hâm rất vui vẻ kêu lên: - Diệp sư tỷ!Ngày thường Liễu Duệ Hâm tôn sùng Diệp sư tỷ nhất.Nhưng giây sau vẻ mặt Liễu Duệ Hâm buồn bã nói: - Ta không thể đi cùng Diệp sư tỷ.- Tại sao?Liễu Duệ Hâm bực tức như gà mái nhỏ:- Tại . . .

Nhất Trận Phong rất đáng ghét, hắn khống chế một lũ linh hồn của chúng ta, tùy thời lấy mạng chúng ta.Liễu Duệ Hâm tiếp tục bảo: - Diệp sư tỷ mau đi đi, Nhất Trận Phong không phải thân phận thật của hắn.

Bây giờ hắn đi khắp nơi bắt nữ nhân xinh đẹp, có âm mưu lớn.

Ta không dám nói ra thân phận thật của hắn, nhưng nếu Diệp sư tỷ không đi thì . . .

Không chừng chút nữa hắn sẽ bắt luôn sư tỷ.

Hắn nói đang thiếu một thị nữ thị tẩm, rất xem trọng Diệp sư tỷ.Liễu Duệ Hâm không nói cho Diệp Ti Loan biết trong am ni cô còn ngồi lão hòa thượng khủng bố, nàng không dám nói.

Có lẽ Liễu Duệ Hâm chưa kịp thốt thành lời dã bị Trí Tàng đại sư đang dưỡng thương giết chết.- Có chuyện như thế?Diệp Ti Loan thông minh tuyệt đỉnh, nữ nhân bình thường không thể so sánh:- Đừng lo, bảy cao thủ đủ sức trấn áp đại đạo hái hoa kia, khi đó bắt trói hắn, buộc hắn trả linh hồn lại cho các người.Mắt Diệp Ti Loan lóe tia Diệp Ti Loan kỳ lạ, nàng không bỏ đi mà biến thành màn sương tan trong Tố Nhạc am.* * * Phong Phi Vân càng chiến càng cuồng, tà khí ngút trời, tóc bay lên cao, thanh âm như sấm sét:- Hôm nay nếu bản công tử thoát thân thì sau này phu nhân giáo chủ ba tiên giáo Địa Tử phủ khó ngủ yên, ha ha ha ha ha ha!

Bảy cường giả tấn công càng dữ, đánh nát hết những trận pháp lúc trước Phong Phi Vân sắp đặt.

Tố Nhạc am đã vỡ một nửa, tường phật sụp đổ, mặt đất nứt ra, gạch ngói vụn đầy đất.

Những miếu cổ xung quanh bị lan đến, khắp nơi là vết nứt ghê người.- Nhất Trận Phong, ngươi cảm thấy hôm nay còn cơ hội chạy trốn sao?Hai tay Trần Mặc Kim chống trời, đôi mắt như hoàng kim.

Hai mươi bảy khối thiên thạch quanh thân xếp thành một tòa thạch trận, bộc phát ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần đè xuống đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cười phá lên, chân đạp luân hồi, tốc độ siêu mau.

Tà văn lan tràn trên tay Phong Phi Vân, tà lực kinh thiên bay ra nổ nát hai mươi bảy tảng đá to, một đấm đánh thủng ngực Trần Mặc Kim.Trần Mặc Kim hộc búng máu:- Phụt!

Ngực Trần Mặc Kim thủng một lỗ máu to cỡ nắm tay.

Lá phổi nát bấy, gãy mấy khúc xương sườn.Trần Mặc Kim kinh hoàng vội lấy một bình ngọc ra nốc dược tuyền ừng ực.

Linh khí toàn thân Trần Mặc Kim phong vị trí lỗ máu, gã nhanh chóng thụt lùi, bỏ chạy xa.Trần Mặc Kim đã bị thương nặng không thể chiến đấu thêm, nếu không gã sẽ chết.Phong Phi Vân hơi thất vọng, hắn liều cái giá bị Võ Dương Sinh đánh vào lưng quyết tâm đánh nát tim Trần Mặc Kim là để giết gã.

Nhưng tu vi của Trần Mặc Kim rất mạnh, né khỏi vị trí nguy hiểm, giữ được mạng sống.- Chạy đi đâu?Phong Phi Vân không muốn thả hổ về rừng, hắn lấy Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm ra đụng vào Trần Mặc Kim đang chạy trốn.- Nhất Trận Phong, ngươi không giết ta được!Miệng Trần Mặc Kim phun áng mây màu lam, bên trong bao một linh binh phản chiếu hư không sắc lam đỡ công kích từ Cực Đạo tháp.- Phá cho ta!Cực Đạo tháp linh khí nhị phẩm nổ tung thành nhiều mảnh, bộc phát lực lượng xé rách nhiều mảnh.Phong Phi Vân kích phát một linh khí nhị phẩm bộc phát ra uy lực vượt bậc.

Trần Mặc Kim vốn bị thương nặng không đỡ nổi lực lượng đó, bị mảnh nhỏ linh khí cắt trúng cơ thể, nổ nát.Bùm!Máu phun tung tóe, giọt máu bốc cháy trong không khí như đèn lồng từ trên trời rơi xuống.Một vị tuyệt đại thiên kiêu của Địa Tử phủ đã chết.Đỗ Doanh Tâm xếp hạng ba trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ nghiến răng:- Đồ điên!Người Đỗ Doanh Tâm run rẩy, khó thể che giấu nỗi lòng sợ hãi.

Vì giết người, Phong Phi Vân liều lĩnh kích phát báu vật linh khí nhị phẩm.

Nhất Trận Phong đúng là đồ điên.Bị bảy cao thủ vây công nhưng Nhất Trận Phong giết ngược lại một người, quá kinh khủng.Đương nhiên Phong Phi Vân giết Trần Mặc Kim cũng trả cái giá rất đắt, đầu tiên là bị Võ Dương Sinh đánh trúng vào lưng, bị Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo lần lượt đánh vào người.

Ba chiến thi để lại ba vết cào đẫm máu trên người Phong Phi Vân, xương trắng hếu lộ ra ngoài, thi khí bám vào miệng vết thương ăn mòn thân thể.Người Phong Phi Vân đẫm máu, da dẻ nứt toác, trong ống quần chảy máu dọc xuống đế giày.Tu sĩ khác bị sáu cao thủ còn lại đánh trúng, dù chỉ một kích e rằng cơ thể đã nổ tung.

Nhưng thể chất Phong Phi Vân mạnh mẽ, liên tục chịu đựng sáu đòn công kích mà không ngã xuống.

Cơ thể Phong Phi Vân như làm bằng thần thiết.Mắt Phong Phi Vân đỏ rực nói: - Muốn giết ta?

Đừng ép ta giết hết mọi người!Ầm!

Chân Phong Phi Vân giẫm mặt đất, đạp bể đất đai.

Phong Phi Vân như pháo lao vào người Lệ Hình Thiên, tay trái ngưng tụ tà văn, vạn thú lấp lóe trên tay phải.

Linh hà ngút trời, hư không lấp lánh.Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo hợp tác thi triển ra "Nhật nguyệt đồng thiên" có sức uy hiếp rất lớn với Phong Phi Vân, áp chế gắt gao tốc độ của hắn.

Phong Phi Vân cần giết một trong hai người, phá thuật pháp của bọn họ.Lệ Hình Thiên là người thông minh trí tuệ siêu quần, khôn ngoan thâm sâu, ngực rộng chứa núi non.

Lệ Hình Thiên thấy Phong Phi Vân lao hướng mình là biết đối phương liều mạng quyết tâm giết gã.

Lệ Hình Thiên thấy mới rồi Phong Phi Vân dứt khoát giết Trần Mặc Kim làm gã cũng sợ theo.-------Chương 1176: Chém hai người trước (2- Liễu sư tổ, chúng ta hãy hợp sức ngăn hắn lại!Lão nhân hộ đạo gật đầu, biết Nhất Trận Phong hung dữ, một người không ngăn hắn được.

Nếu hai người hợp tác thì có thể đấu với Nhất Trận Phong thêm một lúc, đủ thời gian chờ bốn người khác lao lên.Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo cùng sử dụng thần thông.

Một người tay nâng mặt trời nóng cháy, một người nâng trăng sáng.

Trời trăng treo cao, lực lượng âm dương giao hòa phát ra lực lượng liên miên bất tận.Khóe môi Phong Phi Vân cong lên cười khẩy, khí thế hùng hổ xông lên.

Dường như Lệ Hình Thiên đã có chuẩn bị, gã đẩy mặt trời bay ra trước rồi xoay người bỏ chạy hướng di tích tháp cổ.Phong Phi Vân sửng sốt.

Lệ Hình Thiên đang làm cái quái gì?

Giây sau Phong Phi Vân đã hiểu.

Lệ Hình Thiên biết hắn định giết gã, dù Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo hợp tác cũng không may mắn trốn thoát, vì vậy gã phải trốn.

Nhưng nếu Lệ Hình Thiên cứ thế trốn đi sẽ bị Phong Phi Vân với tốc độ siêu tốc đuổi kịp, gã vẫn sẽ chết.

Lệ Hình Thiên cần tìm đệm lưng kéo dài thời gian, và cái đệm đó chính là lão nhân hộ đạo.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Tâm kế của Lệ Hình Thiên thật đáng sợ, nhìn thấu ta quyết tâm giết hắn, trong giây lát đã nghĩ ra cách phá cục.

Tuy cách này hèn hạ nhưng trong Tu Tiên giới chỉ có sống mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là mây bay.Ầm!

Phong Phi Vân một đấm nổ nát mặt trời, nhanh như chớp lao hướng lão nhân hộ đạo.

Lúc này là cơ hội tốt nhất để giết lão nhân hộ đạo, Phong Phi Vân giết một người thì áp lực sẽ bớt một phần.Lão nhân hộ đạo không ngờ Lệ Hình Thiên đột nhiên bỏ trốn, thuật pháp của hai người vốn kết nối với nhau.

Lệ Hình Thiên bỏ chạy làm lão nhân hộ đạo vất vả chống đỡ thuật pháp một mình.Giống như một người nâng một ngọn núi lớn, nửa bước khó đi, không ném ra ngoài được.

Lão nhân hộ đạo trơ mắt nhìn Phong Phi Vân một đấm đánh bể đầu mình.- Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội heo.

Lão già, đừng trách ta, muốn trách thì trách mình sống mấy trăm năm mà tâm kế không sâu bằng người trẻ tuổi.

Ngu ngốc sẽ hại chết người.Chuyện xảy ra quá mau, trong chớp mắt đã đánh xong.

Đối với người tu vi thấp thì cỉ thấy Nhất Trận Phong giận dữ xong lên, đánh một đấm.

Lão nhân hộ đạo bị Phong Phi Vân đánh chết.

Lệ Hình Thiên may mắn trốn thoát.

Chỉ có vài người thấy rõ ràng là Lệ Hình Thiên dùng kế.Lục Phụng tiên, điện chủ điện thứ mười Sâm La điện cười nói: - Liễu lão già chết tức tưởi thật.

Ngày xưa cũng là kiêu hùng cùng thế hệ với bổn tọa, không ngờ bị hại chết trong tay phe mình Nhật Nguyệt tiên giáo.Vân Dương mở miệng nói: - Con người Lệ Hình Thiên sở trường mưu kế, trở về Nhật Nguyệt tiên giáo sẽ thổi phồng Nhất Trận Phong mạnh mẽ, lợi hại cỡ nào.

Loại người này đáng ghét nhất, nếu điện thứ mười chúng ta có loại người như vậy ta nhất định sẽ giết hắn mấy chục lần.Lục Phụng tiên khinh thường nói: - Hừ!

Trò vặt.

Loại người tâm trí không đi đường ngay, tu vi khó đến đại đạo, suốt đời không thể nào tới Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Lục Phụng tiên nheo mắt nói: - Ta hơi thích Nhất Trận Phong.

Bảy cao thủ hợp tác giết hắn nhưng bị hắn mở một lỗ thủng, còn phản công ngược lại.

Nếu không tiêu diệt Nhất Trận Phong sẽ là kẻ thù lớn của tà đạo ta.Vân Dương nói: - Đúng là đáng sợ thật.

Nhất Trận Phong liều bị thương nặng giết Trần Mặc Kim, cố ý khiến Lệ Hình Thiên thấy sợ hãi.

Trần Mặc Kim và Lệ Hình Thiên cùng cảnh giới nhưng sức chiến đấu của Trần Mặc Kim cao hơn Lệ Hình Thiên rất nhiều.

- Giết Trần Mặc Kim vừa lúc uy hiếp Lệ Hình Thiên.

Nếu giết Võ Dương Sinh hay bất cứ chiến thi nào thì sẽ không được hiệu quả như thế.

Một 47ue nếu sinh ra sợ hãi thì không khó giết chết.- Nhưng Nhất Trận Phong không ngờ Lệ Hình Thiên sẽ hại đồng môn, giúp hắn bớt rắc rối.

Một hơi hù Lệ Hình Thiên bỏ chạy, giết Liễu lão già.

Bảy cao thủ bây giờ chỉ còn lại bốn người, bị phá quá nhanh.- Tiếc rằng vì giết Liễu lão già làm Nhất Trận Phong bị oanh kích bốn lần, vết thương càng nặng, sức chiến đấu mười phần rớt xuống còn năm, không có cơ hội lật lại bàn cờ.Biểu tình Lục Phụng tiên nghiêm túc sau đó cười nói: - Nhất Trận Phong chết là tốt nhất, nếu không sẽ rất đáng sợ.

Nếu Nhất Trận Phong sống, kẻ thù của hắn sẽ . . .

Khó ngủ yên.Lục Phụng tiên không cho rằng Nhất Trận Phong có thể trốn thoát, tuyệt đối không thể để loại người này sống, giết hắn tương đương chém một vị thiên hầu của triều đình.Giờ phút này, Phong Phi Vân bị thương rất nặng, mình đầy máu.

Vì giải quyết Trần Mặc Kim.

Lão nhân hộ đạo mà Phong Phi Vân trả giá rất lớn.

Đám người này là bá chủ một phương, cực kỳ cường đại, không phải gà đất chó nhà có thể tùy tiện giết.Võ Dương Sinh ngước nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Nhất Trận Phong, ngươi còn đánh nổi không?Chân Võ Dương Sinh đạp bát thú bổ thiên đồ, người tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Trán Võ Dương Sinh bắn ra thần dương chói mắt, ngọn lửa bốc cháy quanh thân gã, uy thế khiếp người.Ba chiến thi hú dài, phun ra nuốt vào tinh vụ, thi khí xâm nhiễm, giống như ba âm binh quỷ tướng.

Thi bào chảy máu ròng ròng, đỏ thẫm.Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, hung dữ nói: - Tại sao không chiến được?Phong Phi Vân tay không đánh nhau với một chiến thi, đánh vang tiếng nổ ầm ầm, lỗ tai ù đặc.

Bàn tay Phong Phi Vân như va vào ngọn núi.Liên tục chín đòn, cánh tay chiến thi bị đánh gãy, ngón tay Phong Phi Vân tựa móng vuốt xé xác chết.

Phong Phi Vân chộp thi cung móc ra khỏi người chiến thi, bóp nát tại chỗ.

Chiến thi tan rã ngay, cơ thể tan ra thành đất cát bay mất.Bùm!Võ Dương Sinh đánh ra thần dương đại thuật đập vào ngực Phong Phi Vân, đánh hắn liên tục thụt lùi, nội tạng lệch vị trí.

Lửa cháy hừng hực quanh thân Phong Phi Vân, cơ thể hắn sắp nổ tung.Võ Dương Sinh kinh ngạc nói: - Vậy mà còn chưa chết?Chiêu đại thuật này khủng bố biết bao, có thể đánh nát một vùng núi, tách ra một con sông lớn nhưng không thể giết Nhất Trận Phong, cơ thể của hắn cứng rắn đến mức nào?Phong Phi Vân đứng vững, tà khí bốc lên quanh người, mây đen cuồn cuộn sau lưng.Giọng Diêm Vương vang lên trong người Phong Phi Vân:- Phong Phi Vân, bây giờ ta có thể miễn phí cho ngươi mượn lực lượng một lần, ngươi chịu không?Phong Phi Vân lạnh lùng quát: - Cút đi!Phong Phi Vân xông hướng Võ Dương Sinh, bước chân vững vàng, xông thẳng tới trước quyết không ngoái đầu.Bởi vì dung luyện tay trái Diêm Vương vào cơ thể nên Diêm Vương có hứa cho Phong Phi Vân mượn lực lượng một lần.

Lão già này định thực hiện lời hứa ngay lúc này.

Tiếc rằng Phong Phi Vân không đồng ý.Tuy tình huống bây giờ nguy hiểm nhưng chứa đến mức Phong Phi Vân cần nhờ lực lượng người khác.Trừ phi gặp nhân vật không cùng đẳng cấp lực lượng hì Phong Phi Vân mới mượn lực lượng của Diêm Vương một lần, tuyệt đối không phải bây giờ.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một mình Phong Phi Vân đánh với bảy cao thủ, giết ba, hù chạy một, còn lại ba người.

Phong Phi Vân có gì mà sợ không dám liều mạng?-------Chương 1177: Ta là đại thúcVõ Dương Sinh hoàn toàn chiếm ưu thế nhưng trong lòng gã run sợ, hoảng hốt.

Tuy nhiên Võ Dương Sinh bóp chết cảm giác sợ hãi kia, tâm trí của gã kiên cường hơn Lệ Hình Thiên.

Đánh đến tình trạng này sao có thể lùi bước?

Giết Nhất Trận Phong là Võ Dương Sinh sẽ nổi tiếng như cồn.Bát thú bổ thiên đồ lại ngưng tụ, hiển nhiên, biến thành màn trời rực rỡ hùng vĩ, phát ra ánh sáng chói lòa.Sau khi phá "Nhật nguyệt đồng thiên" áp chế, Phong Phi Vân thoải mái phát huy tốc độ, mau còn hơn sao băng.

Phong Phi Vân như tia sáng đan xen, chớp mắt bắt chặt cánh tay Võ Dương Sinh, xé nguyên tay trái xuống.Đau nhức truyền đến, nguyên cánh tay đứt lìa làm Võ Dương Sinh há mồm gầm rống.

Máu chảy từ bả vai, Võ Dương Sinh đau đớn như cơ thể bị xé rách.Bùm!Phong Phi Vân ném Võ Dương Sinh ra ngoài như quăng cục đá ra xa hơn chục dặm, không biết gã đụng thủng bao nhiêu tường phật.

Những cấm chế phật văn do các cao tăng phật môn để lại không chịu nổi xung lực.Phong Phi Vân bị bát thú bổ thiên đồ đánh trúng, máu phun tung tóe, lưng nát bét.

Phong Phi Vân bị đánh bay ra, đụng bể tường am ni, té bên trong.Đã thật lâu Phong Phi Vân không bị thương nặng như vậy, nhưng trong lòng hắn rất sung sướng.

Lần này Phong Phi Vân bị buộc đến cực hạn, nếu hắn không chết, sau khi lành vết thương thì tu vi sẽ lại tinh tiến.Trước mắt Phong Phi Vân tối đen, suýt xỉu.

Phong Phi Vân cắn đầu lưỡi cố gắng tỉnh táo, một cái đầu trọc hiện ra trước mặt hắn.

Đàu trọc tò mò nhìn Phong Phi Vân.Tận cùng bên trong am n i chỉ có một đầu trọc.Trí Tàng đại sư.Hai tay Phong Phi Vân chóng đất gượng ngồi dậy.- Hòa . . .

Thượng . . .

Đã lành vết thương?Trí Tàng đại sư gật đầu, bảo tướng trang nghiêm, đôi mắt sáng, ánh sáng vàng lấp lánh trên người, phật khí lượn lờ như thánh phật giáng thế.Trí Tàng đại sư mỉm cười nói: - A di đà phật, phải cảm tạ viên . . .

Phật đan của ngươi.Phong Phi Vân nhìn biểu tình của Trí Tàng đại sư là hiểu lão đoán được thân phận của mình, biết mình tu luyện Kim Tàm Kinh.

Phong Phi Vân dám lấy kim tàm phật khí trợ giúp Trí Tàng đại sư trị thương thì không sợ bị lão biết chuyện.Phong Phi Vân nói: - Vậy còn ngồi đó làm gì?

Không mau lăn đi giết người!Bị nạt làm Trí Tàng đại sư sửng sốt, nhưng tâm tính của lão hòa thượng rất cao, bình tĩnh không hề lộ vẻ tức giận.Trí Tàng đại sư đứng lên, chậm rãi nói: - A di đà phật, bình tĩnh, đi ngay đây.Không biết Trí Tàng đại sư lấy cái mũ đen ở đâu ra đội trên đầu, chậm rãi bước ra ngoài.

Trí Tàng đại sư không muốn bị người biết thân phận.Phong Phi Vân nghi ngờ nhìn bóng lưng Trí Chướng đại sư rời đi, lòng thầm khó hiểu.

Hòa thượng đang đề phòng ai?

Nếu nói đội mũ bên ngoài di tích tháp cổ sợ bị người ta nhận ra thì thôi, đã vào di tích tháp cổ mà còn bị người thấy mặt, hay người lão e ngại cũng có trong di tích tháp cổ?Phong Phi Vân suy đoán đúng, Trí Tàng đại sư che giấu tung tích là vì đề phòng một vị người thủ hộ trong di tích tháp cổ.

Lão hòa thượng không muốn bị một người thủ hộ ẩn thế trong di tích tháp cổ biết lão đến nơi đây.Suy đoán chỉ thoáng qua trong đầu Phong Phi Vân một giây rồi bị gác sang bên.

Đó là chuyện của Trí Chướng đại sư, không liên quan gì hắn.

Phong Phi Vân chỉ quan tâm thứ trong Pháp Hoằng điện.- Rốt cuộc Nhất Trận Phong thua.- Nhảm nhí, bảy cao thủ hợp sức đừng nói Nhất Trận Phong, dù là cự phách cũng sẽ thất bại.- Nhất Trận Phong rất đáng sợ, bảy cao thủ ba chết một tàn, chiến tích khủng thật.

Dù Nhất Trận Phong chết trong di tích tháp cổ vẫn sẽ gây sóng gió lớn trong Thần Tấn vương triều, nhiều người nhớ kỹ tên của đại đạo hái hoa này.Tử Minh Vương đứng trên phật tháp, mặc đuổi thi bào, tay cầm chuông đuổi thi, mắt tràn đầy chết chóc.Tử Minh Vương lạnh lùng nói: - Mọi người cho rằng Phong Phi Vân bị nhốt trong Đồng Lô sơn, Tà Hoàng cũng bị lừa.

Nhưng ta biết Nhất Trận Phong chính là Phong Phi Vân, hắn đã chạy ra.

Xác Diêm Vương bị tiên hiền Tử Minh thi động đào mang về, lấy rất nhiều máu mục rữa.

Tử Minh thi động nghiên cứu Diêm Vương bao nhiêu năm, Tử Minh Vương rất hiểu tà khí của Diêm Vương.

Hoặc nên nói nguyên Thần Tấn vương triều này không ai hiểu rõ tà khí Diêm Vương hơn Tử Minh Vương.Chính vì lý do này Tử Minh Vương mới khẳng định Nhất Trận Phong chính là Phong Phi Vân.- Thần Võ quân tiêu diệt Tử Minh thi động của ta vậy ta đến giết một Thần Vương, không biết quỷ không lấy cắp Kim Tàm Kinh trên người hắn.

Chờ ngày ta tu luyện Kim Tàm Kinh đến đại thừa là lúc Thần Tấn vương triều bị tiêu diệt!Mắt Tử Minh Vương mờ mịt chỉ huy hai chiến thi còn lại xông vào Tố Nhạc am, định giết Phong Phi Vân rồi cướp Kim Tàm Kinh.

Nhưng hai chiến thi mới lao vào am ni thì bên trong phát ra phật quang rực rỡ đánh bay hai chiến thi ra ngoài.- A di đà phật, thiện tai thiện tai.Một người bí ẩn bước ra từ am ni, hai tay chắp vào nhau, mặc đồ đơn giản, chắc là tu phật giả.Biến cổ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bọn họ cho rằng Nhất Trận Phong chết chắc, không ngờ trong am ni còn cao thủ.

Chỉ một luồng phật quang chém ra đã đánh bay hai chiến thi ngang ngửa siêu cự phách, có vẻ mạnh hơn cả Nhất Trận Phong.Tử Minh Vương đứng trên phật tháp rách nát ở phía xa, mắt nhìn chằm chằm, thanh âm sắc bén quát:- Giả thần giả quỷ mà là người tu phật gì!?- Người tu phật chỉ tu phật của mình, làm chuyện của mình.

Còn bộ túi da này để người xem cũng vậy, không cho người xem cũng thế.Bước chân Trí Tàng đại sư không nhanh không chậm đến trước mặt hai chiến thi, đôi tay ấn vào đầu chiến thi, miệng niệm kinh.

Rất nhanh hai chiến thi thành tro, Trí Tàng đại sư dễ dàng siêu độ chúng nó.Hòa thượng này quá oách.Trong Tố Nhạc am hơi tối, Phong Phi Vân ngồi dưới đất.

Linh quang lấp lánh trên người nhanh chóng điều dưỡng vết thương.- Phải phục hồi ba phần thực lực trong thời gian ngắn nhất.

Không chừng trong di tích tháp cổ có người thủ hộ.

Muốn vào Pháp Hoằng điện phải dựa vào mình, không thể toàn nhờ Trí Tàng đại sư.

Hòa thượng này rất ranh ma, chưa biết chừng bị hòa thượng bán.Trong đầu Phong Phi Vân lóe lên nhiều suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận sát khí ập đến.

Sương mù tụ tập trong Tố Nhạc am biến thành người ngọc trang nhã như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.Tiếc rằng nàng không phải tiên nữ thật sự, vì nàng cầm đoạn kiếm.

Lửa bốc cháy trên lưỡi kiếm gác trên cổ Phong Phi Vân.Thanh chiến kiếm này là Phong Phi Vân tặng cho nàng, Nhạc Liệt chiến kiếm của Kỷ Nhất Bắc một trong ba tán nhân của đạo môn.

Kỷ Nhất Bắc chết trong Đồng Lô sơn, Phong Phi Vân lấy chiến kiếm thuận tay giao cho Diệp Ti Loan.Diệp Ti Loan rất đẹp, tư chất cũng siêu cao, tâm tính thuộc hàng rồng phượng trong cõi người.

Lúc trước Diệp Ti Loan không bỏ đi là vì Bạch Như Tuyết này.- Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.

Lão ma đầu, mặc cho tu vi của ngươi giỏi đến đâu hôm nay không ai cứu mạng ngươi được!Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngừng chữa thương, miệng học hai ngụm máu.-------Chương 1178: Cảm giác được nữ nhân ôm trong ngực- Giả bộ bị thương cũng vô dụng.

Lão ma đầu như ngươi chết chưa hết tội!Diệp Ti Loan vung kiếm lên, rất dứt khoát, nhưng nàng không muốn lấy mạng Phong Phi Vân nên không dốc hết sức.

Diệp Ti Loan chỉ định ra oai phủ đầu, dập tắt uy phong, chờ Phong Phi Vân ngoan ngoãn nghe lời thì nàng sẽ buộc Nhất Trận Phong giao linh hồn đám người Liễu Duệ Hâm ra.Phong Phi Vân giơ tay trái đỡ nhưng vẫn bị chém bay đập vào bệ thờ, rất chật vật, lại hộc máu.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt:- Ti Loan, ta là đại thúc.

Trên bệ thờ lư hương lăn xuống, tro bụi bay đầy.

Tượng nữ Bồ Tát đứng trên bệ thờ rung bần bật suýt rớt xuống đập vào đầu Phong Phi Vân.Người Phong Phi Vân đầy máu, tro nhang rơi xuống người hắn nhớp nháp, rất chật vật.Phong Phi Vân nói câu 'ti Loan, ta là đại thúc', nếu nữ nhân khác nghe thấy sẽ tát mặt.

Diệp Ti Loan thì tim đập nhanh, câu nói chạm vào lòng nàng.

Diệp Ti Loan đứng ngây tại chỗ, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập nghi hoặc.- Ma đầu, ngươi đang chơi trên cơ ta sao?Bàn tay Diệp Ti Loan tinh xảo không xương, nhưng nàng cầm chiến kiếm tạo cảm giác nguy hiểm sát khí.

Hai tay Diệp Ti Loan cầm kiếm định chém xuống.Phong Phi Vân vội bò dậym nói: - Đừng đừng, ta thật sự là đại thúc.

Là Vân đại thúc gặp trong Đồng Lô sơn!Phong Phi Vân biết Diệp Ti Loan sát phạt dứt khoát, tâm chí kiên cường.

Phong Phi Vân không còn cách nào khác, hắn bị thương quá nặng, chỉ có cách này kéo dài thời gian.

Dù gì quan hệ giữa hai người trong Đồng Lô sơn không tệ, xem như quen biết sinh tử.Nhưng Phong Phi Vân đã xem thường sức nặng 'Vân Phi Phong" trong lòng Diệp Ti Loan.Khi khuôn mặt Phong Phi Vân thay đổi biến thành bộ dạng nam nhân trung niên, tức là Vân Phi Phong tán thu thì con ngươi Diệp Ti Loan co rút, cắn môi.

Nhạc Liệt chiến kiếm rơi xuống đất.Mắt Diệp Ti Loan đỏ ửng, móng tay bấu vào lòng bàn tay.

Diệp Ti Loan rất có tình cảm với đại thúc không gì không biết kia.

Đối phương tài hoa ngút trời, có nhiều ưu điểm, làm nàng vô cùng khâm phục mấy lần.Trên đời này có khá nhiều thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bị đại thúc hấp dẫn, yêu nam nhân lớn tuổi hơn mình nhiều.Nam nhân trở thành có sức hấp dẫn của nó, đôi khi sức sát thương rất mạnh với thiếu nữ.Diệp Ti Loan chưa đến nông nỗi yêu đại thúc kia đến không kiềm chế được.

Nhưng sau khi trở về Nhật Nguyệt tiên giáo, mỗi khi nhớ đến hành trình trong Đồng Lô sơn thì Diệp Ti Loan mong chờ đại thúc thật sự sẽ đến Địa Tử phủ, nàng sẽ đưa hắn đi du lịch thắng cảnh tích cổ, hoặc giong thuyền trên sông, hoặc cưỡi mây về gió, hoặc cười nói trong thác nước con suối.Diệp Ti Loan không ngờ lần nữa gặp lại sẽ trong tình huống này, thân phận này.- Vân địa thúc . . .

Diệp Ti Loan yêu kiều như ngọc, ánh mắt phức tạp dìu Phong Phi Vân dậy rồi ném hắn ra ngoài.

Phong Phi Vân té đau điếng.- Đại thúc, tại sao ngươi là đại đạo hái hoa?

Tại sao ngươi lừa ta?

Ngươi không xuất hiện thì thôi, tại sao lúc xuất hiện làm người đau lòng như thế?Hốc mắt Diệp Ti Loan ướt nước, không rõ nàng đang buồn chính mình hay bực tức đối phương.- Ti Loan hãy nghe đại thúc giải thích.Phong Phi Vân nói: - Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong chỉ là ngụy trang.- Là sao?Diệp Ti Loan nhìn Phong Phi Vân té dưới đất, trong lòng có chút áy náy, thầm bực chính mình làm việc quá kích động.

Nếu đại thúc là đại đạo hái hoa thì trong Đồng Lô sơn đã làm gì nàng, và nàng không nên nghi ngờ nhân phẩm của đại thúc.

Nàng không phải loại người dễ xúc động, tại sao vừa rồi lại . . .

Ánh mắt Phong Phi Vân buồn phiền như nhớ lại chuyện quá khứ, một nam nhân có nhiều câu chuyện.Phong Phi Vân chậm rãi nói: - Chuyện này nói đến thì dài, phải nói từ Đồng Lô sơn . . .

Phong Phi Vân nhanh chóng giải thích rõ cho Diệp Ti Loan biết tại sao hắn phải giả mạo đại đạo hái hoa.

Lý do rất gượng gạo, đến nỗi Phong Phi Vân cảm thấy nhiều chỗ mâu thuẫn.

Nhưng Diệp Ti Loan tin thật.Trong lòng Diệp Ti Loan càng áy náy hơn.

Đại thúc đã bị thương nặng vậy mà nàng còn tấn công hắn, thế này . . .

Lệ ướt mi.Diệp Ti Loan nhanh chóng lau nước mắt nên Phong Phi Vân không thấy, nàng nâng hắn dậy để hắn tựa vào người mình.

Diệp Ti Loan điều động linh khí dồi dào trong thân thể giúp đỡ đại thúc trị thương.Tư thế hai người rất mập mờ, đầu Phong Phi Vân tựa ngực Diệp Ti Loan, da đầu cảm nhận mềm mại ấm áp.

Ngón tay thuôn dài bóp cổ tay Phong Phi Vân, rót linh khí vào kinh mạch.Phải nói bây giờ trong lòng Phong Phi Vân rất hưởng thụ, hắn ít khi được một mỹ nữ ôm thế này, chữa thương cho hắn.Phong Phi Vân thích thú thầm nghĩ: - Cô nương Diệp Ti Loan này rất biết điều, nếu để nàng biết người nàng cứu là nhi tử của yêu ma không biết sẽ tức giận đến nhường nào.- Thân thể đại thúc thật hữu dụng, hì hì.Diệp Ti Loan cũng cảm thấy tư thế rất mập mờ, mặt đỏ hồng.

Nhưng lúc này Vân đại thúc bị thương nặng, Diệp Ti Loan không tiện đổi tư thế.Diệp Ti Loan ngập ngừng một lúc sau chỉ nói một câu:- Nói vậy là đại thúc bởi vì cứu đệ tử phật môn Ngự Thú Trai nên đắc tội vực chủ Ám vực?Phong Phi Vân híp mắt, âm thầm trị thương cho mình, khẽ ừ.Phong Phi Vân giải thích với Diệp Ti Loan là hắn cứu đệ tử Ngự Thú Trai trong Đồng Lô sơn, đắc tội vực chủ Ám vực.

Ám vực đã nhiều lần phái cường giả truy sát Phong Phi Vân, nên hắn định xuống tay trước, biến thành đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong lẻn vào thịnh hội tà đạo ám sát vực chủ Ám vực.Lý do này rất là gượng ép, bản thân Phong Phi Vân còn thấy có nhiều sơ hở.

Nhưng Diệp Ti Loan tin tưởng.Trước kia Phong Phi Vân cảm thấy Diệp Ti Loan băng tuyết thông minh, tâm trí cao siêu.

Nhưng bây giờ Phong Phi Vân thấy cô nương này thật dễ dụ, như nữ nhân ngực to não rỗng.Phong Phi Vân không biết rằng Diệp Ti Loan đã động tình với tán tu Vân Phi Phong.

Đừng nói lý do này, dù Phong Phi Vân giải thích qua loa thì Diệp Ti Loan vẫn sẽ thuyết phục mình tin tưởng.- Các người . . .

Liễu Duệ Hâm đứng trước cửa nhìn hai người tư thế mập mờ ngồi trong Tố Nhạc am, trợn mắt há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất, mắt trợn to như ốc bưu.- Diệp sư tỷ, đại . . .

Đại thúc . . .

Liễu Duệ Hâm nhìn xung quanh, cho rằng mình xuyên không gian.

Liễu Duệ Hâm cứ nghĩ có một mình Phong Phi Vân trong Tố Nhạc am, khó khăn thổi phồng hết can đảm chuồn vào ngó xem hắn chết chưa.

Liễu Duệ Hâm vào trong không thấy Phong Phi Vân đâu, thay vào đó là Diệp sư tỷ của mình, trong ngực Diệp sư tỷ ôm một nam nhân.Đại thúc trong Đồng Lô sơn tại sao xuất hiện ở đây?Diệp Ti Loan bình tĩnh nói: - Duệ Hâm đừng sợ, thật ra đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong là Vân đại thúc, hắn . . .

Hắn có nỗi khổ riêng.Khổ riêng cái con khỉ!Liễu Duệ Hâm sắp cuồng, hai tay bứt tóc, đầu xù tóc rối.

Cái quái quỷ gì đây?

Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong và nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân là một người, đại thúc trong Đồng Lô sơn và đại đạo hái hoa cũng là một.-------Chương 1179: Vào Pháp Hoằng điện (1)Nói vậy . . .

Vân đại thúc trong Đồng Lô sơn, đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, Phong Phi Vân là cùng một người.

Liễu Duệ Hâm ở chung với Phong Phi Vân thật lâu trong Đồng Lô sơn, còn tiếp xúc thân mật . . .

Liễu Duệ Hâm bản năng định hét chói tai nhưng thấy Phong Phi Vân cảnh cáo lườm mình thì ngâm miệng.Liễu Duệ Hâm hỏi: - Diệp sư tỷ, các người . . .

Đang làm gì vậy?- Trị thương.Phong Phi Vân trả lời:- Không thấy lão phu đại chiến với bảy cao thủ bị thương nặng sao?

Ti Loan cô nương cao thượng đang chữa thương cho lão phu.Liễu Duệ Hâm nhe hàm răng khểnh:- Rõ ràng là ngươi ăn bớt Diệp sư tỷ!Diệp Ti Loan răn:- Duệ Hâm, không được nói kiểu đó với đại thúc.

Là ta chủ động muốn giúp đại thúc trị thương.Phong Phi Vân cười đắc ý, nhướng mày như đang nói: Thấy chưa?

Là Diệp sư tỷ của nàng tự nguyện.Liễu Duệ Hâm tức giận mặt đỏ hồng, gai mắt bộ dạng kiêu ngạo của Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm hận không thể nói cho Diệp sư tỷ biết này cái tên này không phải đại thúc tiền bối đức cao vọng trọng gì, hắn là tên lãng tử phong lưu.Phong Phi Vân ho khan, giọng khàn khàn nam nhân trung niên nói: - Ti Loan, có lẽ lúc trước nàng không tin lời ta.

Thật sự ta chỉ ngụy trnag đại đạo hái hoa, không tin thì nàng hãy hỏi Duệ Hâm đi.

Ta không đụng một ngón tay của Duệ Hâm, xem nàng ấy như là . . .

Nữ nhi của ta vậy.Liễu Duệ Hâm tức hộc máu.Diệp Ti Loan an ủi:- Đại thúc, sao ta không tin đại thúc được?

Đừng nói nữa, chữa lành vết thương quan trọng hơn.Liễu Duệ Hâm nhìn hai người trò chuyện vui vẻ thì càng buồn bực:- Diệp sư tỷ, hắn giết Liễu gia gia.

- Nói nhảm, Liễu gia gia của nàng bị Lệ Hình Thiên hại chết.

Tình hình chiến đấu vừa rồi là thế này . . .

Phong Phi Vân bắt đầu thêm mắm thêm muối kim loạiể chuyện vừa xảy ra.

Đa số là thật, Phong Phi Vân tập trung vào Lệ Hình Thiên bán đứng lão nhân hộ đạo thế nào, đẩy lão gần nắm đấm của mình ra sao.Ánh mắt Phong Phi Vân buồn bã, giọng nghẹn ngào nói: - Lúc đó ta không rút tay về được.

Lão nhân gia tốt biết mấy, dù bọn họ vây công ta nhưng ta chưa từng có ý định giết lão.

Ta biết bọn họ hiểu lầm mình, sao ta có thể tùy tiện giết người?Vẻ mặt Phong Phi Vân kích động lại ộc máu, rất buồn.Diệp Ti Loan tin ngay.

Liễu Duệ Hâm vốn có thành kiến với Phong Phi Vân cũng tin vài phần.

Liễu Duệ Hâm biết rõ tu vi của lão nhân hộ đạo cường đại, nếu không bị Lệ Hình Thiên tính kế thì sao có thể bị Phong Phi Vân đánh một đấm chết tươi được?Liễu Duệ Hâm giậm chân, tức tối nói: - Tên kmhốn Lệ Hình Thiên, sau khi trở về ta phải kêu mẫu thân giết hắn!Liễu Duệ Hâm trừng Phong Phi Vân nằm trong ngực Diệp Ti Loan, chỉ tay vào hắn nói: - Còn ngươi nữa!Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan bật cười, phớt lờ lời uy hiếp của Liễu Duệ Hâm, hại nàng tức giận bứt tóc.Giờ phút này, bên ngoài Tố Nhạc am nhanh chóng đánh nhau rồi mau lẹ hạ màn, để lại ấn tượng không thể xóa nhèo trong lòng tu sĩ vào di tích tháp cổ.Trong di tích tháp cổ khí lưu hỗn loạn, có tiếngp hật quanh quẩn trong thiên địa như giai điệu bất diệt trong thời gian vĩnh hằng.Đại chiến qua đi, Tố Nhạc am càng rách nát như tùy thời sụp đổ.

Trí Tàng đại sư đứng trong phế tích, đầu đội mũ đen, phật khí lượn lờ quanh thân cho cảm giác rất bí ẩn.Không ai xem thường Trí Tàng đại sư, vừa rồi hòa thượng này cười nói siêu độ hai chiến thi.Trong bóng tối có người lên tiếng: - Đại sư có biết đang bảo vệ ai không?Thanh âm trong trẻo êm ai, là giọng nữ.Trí Tàng đại sư lạnh nhạt nói: - Dù là ai thi vẫm là con người.Phương xa trong di tích tháp cổ vọng lại tiếng hừ lạnh:- Bổn tọa muốn xem ngươi có bản lĩnh kia không!Đây là thủ lĩnh tà đạo, không lộ mặt nhưng khí thế mạnh mẽ như ngọn núi lớn đứng trong hắc ám.

Thủ lĩnh tà đạo hành động, đánh ra thủ ấn khổng lồ, chưởng ấn như ngọn núi năm ngón tay.Sau khi biết Trí Tàng đại sư cường đại còn dám ra tay thì toàn là nhân vật có đại thần thông.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thủ ấn rất Mục Tích Nhu, ẩn chứa ngũ hành thổ lực, giống như một khoảnh trời giáng xuống.Trí Tàng đại sư chắp hai tay vào nhau, miệng niệm kinh phật.

Môi phun ra các phật văn vàng rực tụ tập thành tập kinh phật ngăn lại thủ ấn.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Trí Tàng đại sư mở mắt ra, hai tia sáng vàng bắn ra.

Cái mũ không thể ngăn cách ánh sáng vàng, kim quang bay ra ngoài như kiếm chém trời.

Trong bóng tối vang tiếng rú, một thủ lĩnh tà đạo bị giết.Trí Tàng đại sư niệm phật hiệu:- A di đà phật.Trí Tàng đại sư tụng kinh siêu độ.Điện chủ điện thứ mười Sâm La điện, Tử Minh Vương cùng ra tay.

Hai người là cự phách đỉnh cao Thiên Mệnh đệ cửu trọng, tự đánh ra thần thông kinh thế.

Như có hai nước lũ tuyệt thế vô song đổ ập đến, khí thế hùng dũng lấp đầy không gian.Tu sĩ dưới cự phách đều bị đè ép người mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Tu sĩ trên cự phách cũng chịu đựng áp lực lớn, người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, run bần bật.Đối diện công kích của hai cự phách đỉnh cao Thiên Mệnh đệ cửu trọng, Trí Tàng đại sư ung dung tghản nhiên niệm kinh.

Các chữ phật vàng rực rỡ quanh người Trí Tàng đại sư diễn hóa thành tượng phật lớn.

Pho tượng phật màu vàng cao trăm thước hình thành, như đúc bằng thần kim.Ong ong ong ong ong!

Sắc vàng vỗ hai chưởng, thanh âm như chuông chùa gióng lên trên bầu trời.Điện chủ điện thứ mười Sâm La điện, Tử Minh Vương bị đánh lùi ra sau, cơ thể như bốc cháy.

Hai người lộ vẻ kinh hoàng.

Tu vi của hòa thượng này thật đáng sợ, dễ dàng đánh bị thương Lục Phụng tiên, Tử Minh Vương.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai phật văn to hơn ba mươi thước từ trên trời giáng xuống, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa đè xuống.Điện chủ điện thứ mười Sâm La điện, Tử Minh Vương cuống cuồng chạy trốn, không dám đỡ.

Nếu bị lực lượng trong hai phật văn trấn áp, dù không chết cũng sẽ bị thương nặng không thể chữa lành.Ầm rầm!Hai phật văn vẫn đánh trúng hai bá chủ, trọng thương Tử Minh Vương, Lục Phụng tiên, để lại bãi máu dưới đất.

Lục Phụng tiên, Tử Minh Vương trốn ra di tích tháp cổ, không chút ngừng lại nhanh chóng rời xa mảnh đất này.Trong khi điện chủ điện thứ mười Sâm La điện, Tử Minh Vương bị đánh chạy vắt giò lên cổ, các tu sĩ cũng bỏ trốn, không dám ở lại lâu.

Sau khi bọn họ ra ngoài sẽ rải tin khắp nơi, đại đạo hái hoa có một hòa thượng siêu cường đại đi theo bên cạnh, dâm tăng có thể đánh bại tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Kết quả chiến đấu trong di tích tháp cổ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bảy cao thủ hợp tác đối phó Nhất Trận Phong nhưng tử thương gần một nửa, giờ ra một hòa thượng tu vi khủng bố.

Có thể tưởng tượng sau khi đám người này ra khỏi di tích tháp cổ thì cái tên Nhất Trận Phong sẽ chấn động nguyên Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân biến về hình dạng Nhất Trận Phong, đẹp trai trẻ trung chứa yêu dã.-------Chương 1180: Vào Pháp Hoằng điện (2)Phong Phi Vân vỗ tay khen:- Lợi hại, lợi hại, tu vi của Trí Tàng đại sư có lẽ đã rất gần cảnh giới niết bàn, chỉ còn kém một bước.Diệp Ti Loan đứng bên cạnh Phong Phi Vân, cầm Nhạc Liệt chiến kiếm canh giữ một bên.

Diệp Ti Loan xinh đẹp tuyệt trần như Cửu Thiên Huyền Nữ, cảnh giác trừng Trí Tàng đại sư.Trí Tàng đại sư rất thông minh, thanh âm già nua nói: - Bần tăng còn kém, so sánh thì thí chủ bị thương mà có thể hàng phục một vị thiên chi kiêu nữ mới lợi hại.Phong Phi Vân liếc thấy vẻ mặt Diệp Ti Loan hơi khó chịu, cười tủm tỉm nói: - Nếu ta không nhìn lầm thì tuổi thọ của đại sư không còn nhiều.

Lần này đến di tích tháp cổ tìm Thiên quốc chắc vì muốn đột phá niết bàn đại cảnh, kéo dài thêm tuổi thọ đúng không?Về mặt lý luận không đến cảnh giới niết bàn thì không sống nổi một ngàn năm.

Nhưng trên đời có nhiều bảo dược tăng tuổi thọ, Trí Tàng đại sư từng dùng loại này sống hơn một ngàn năm.

Nhưng tuổi thọ của Trí Tàng đại sư sắp hao hết, bây giờ lão có dùng bao nhiêu bảo dược cũng vô dụng, chỉ có thể liều mạng đột phá cảnh giới mới liều ra con đường sống.Dù là tu tiên hay tu phật rốt cuộc vẫn là tranh mệnh với trời.Trí Tàng đại sư im lặng, thật lâu sau gật đầu, giọng nói không chứa cảm xúc:- Còn tuổi thọ hai năm.Xoẹt!Phong Phi Vân xòe quạt phe phẩy, cười nói: - Tu vi của đại sư đúng là gần với cảnh giới niết bàn hơn bất cứ ai.

Nhưng nhìn như gần trong gang tấc lại cách xa ngàn vạn dặm, nếu cơ hội không đến e rằng suốt đời không vượt qua một bước đó.Trí Tàng đại sư lạnh nhạt nói:- Đâu chỉ là ngàn vạn dặm, chỉ có người đến tận đây mới biết cách bao xa, chênh lệch như trời và đất.

Càng đến gần cảnh giới niết bàn càng cảm nhận được sự khó khăn trong đó.

- Từ xưa đến nay bao nhiêu anh kiệt thiên phú siêu đẳng chỉ mất trăm năm đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng nhưng suốt đời không thể bước vào cảnh giới niết bàn.

Ài, cảnh giới càng cao càng biết đại đạo vô cùng khó khăn, ngươi không tưởng tượng nổi . . .

Phong Phi Vân lên tiếng: - Sao không liều thử một phen?Trí Tàng đại sư nheo mắt nói: - Là sao?Phong Phi Vân phẩy quạt đi ra Tố Nhạc am, bước hướng Pháp Hoằng điện, giọng nói tràn ngập ý cười:- Xông Pháp Hoằng điện, ta cũng có hứng thú cùng đại sư sưu tầm Thiên quốc.Bốn thiên chi kiêu nữ Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan như thị nữ tiên nữ xinh đẹp đi theo sau lưng Phong Phi Vân cùng đến bên ngoài Pháp Hoằng điện, đám người vào trong.Trí Tàng đại sư do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi theo.

Nếu mấy thanh niên này không sợ thì lão có gì mà sợ?

Trí Tàng đại sư không còn sống được bao lâu, xông pha thêm một lần có ngại gì?Trí Tàng đại sư đuổi theo:- Không được đi lung tung trong Pháp Hoằng điện, nhầm một bước là sẽ thân chết đạo tiêu.Phong Phi Vân sớm đoán được Trí Tàng đại sư sẽ đi theo, bước chân thong dong đi trong Pháp Hoằng điện.Biểu tình Phong Phi Vân cực kỳ nghiêm túc nói: - Nếu đại sư đi cùng thì ta càng tin tưởng hơn.Trí Tàng đại sư gỡ mũ đen xuống lộ cái đầu trọc, cổ đeo Thập Bát Vân phật châu phát ra từng vòng thần quang tinh thuần.Ánh mắt Trí Tàng đại sư nghi hoặc hỏi: - Ngươi tu luyện Kim Tàm Kinh?- Ừm!

Trí Tàng đại sư hỏi tiếp:- Thân phận thật sự của ngươi là Thần Vương của Thần Tấn vương triều?- Tạm thời là vậy.Trí Tàng đại sư ngừng bước, ánh mắt nóng cháy:- Kim Tàm Kinh ở trong tay ngươi?Ai nghe ba chữ Kim Tàm Kinh đều khó mà bình tĩnh.Phong Phi Vân dừng bước, cười tủm tỉm gật đầu.Phong Phi Vân và Trí Tàng đại sư đối thoại bằng thần thức, bốn thiên chi kiêu nữ không nghe được bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy hai người đi đằng trước bộ dạng kỳ lạ.Phong Phi Vân nói tiếp:- Là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn ta đến đây, khí vận Kim Tàm Kinh bảo vệ ta.

Nếu không thì ta làm gì có gan xông Pháp Hoằng điện?Trí Tàng đại sư nghe Phong Phi Vân giải hích xong dần bình tĩnh lại, lòng tăng niềm hy vọng.

Nếu là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn thì không chừng Thiên quốc có trong Pháp Hoằng điện thật.

Một khi tìm ra Thiên quốc, cơ hội cho Trí Tàng đại sư đột phá cảnh giới niết bàn càng lớn.Tuy Trí Tàng đại sư là người tu phật nhưng cũng rất cao già, không chân chất trung thực chút nào.

Trí Tàng đại sư cười toe, chắp tay vái Phong Phi Vân.Trí Tàng đại sư mở miệng nói: - Trong Pháp Hoằng điện để lại một ít tà vật thượng cổ, mọi người hãy cẩn thận chút, cố gắng đi theo sau lưng bần tăng.

Chỉ cần không kinh động hồn tà phật khủng bố nhất thì sẽ không có kiếm quang gì.Trong Pháp Hoằng điện không chỉ có một tòa phật điện, đây là thế giới rộng lớn hoang tàn.

Hố đen bên trong sâu thăm thẳm, như đi vào không gian ngăn cách.

Mấy đoàn phật quang lơ lửng trong không khí như lửa ma trời chiếu sáng môi trường xung quanh.

Mấy cây cột vàng mục nát, bệ thờ xám tro, bồ đoàn rách, cái chày mỏ gãy.

Nhiều đồ vật trôi nổi trong không khí được đoàn sáng nhạt bao bọc không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.Đột nhiên đằng trước vang tiếng hét chói tai, là Liễu Duệ Hâm la lên.

Liễu Duệ Hâm mới đạp lên một bộ xương khô, xương cốt vỡ ra, chân nàng kẹt trong khung xương.

Liễu Duệ Hâm sợ hết hồn.Bộ xương năm ở đây đã lâu, sọ bị người lật ngửa, đỉnh đầu có cái lỗ to cỡ nắm tay như bị người bấu nát đầu hút tủy não.Đoàn người dừng bước, Trí Tàng đại sư nhỏ giọng nói: - Đây là một vị cự phách mấy ngàn năm trước vào Pháp Hoằng điện để lại xác chết, chắc cũng bị hồn tà phật giết.Phong Phi Vân dò hỏi: - Hồn tà phật chắc cũng thuộc loại âm giới tam tà?Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Thuộc loại quỷ tà nhưng càng cường đại hơn.Phong Phi Vân nheo mắt, lấy một cái bình quỷ ra khỏi giới linh thạch:- Có một vị hồng nhan tri kỷ tặng cho ta bình này, không biết có hiệu quả với hồn tà phật không.Cái bình quỷ này là Diêu Cát tặng cho Phong Phi Vân, màu tím nâu, khắc đầy phù văn kỳ lạ, hoa văn tà ấn lan tràn.

Nó như cái bình hoa nhỏ, không có gì khác lạ, cầm trong tay xúc cảm lạnh lẽo như khắc bằng băng.Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:- Xì, chỉ là cái bình cắm hoa, Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta có tám vạn, mười vạn cái bình tương tự.

Có muốn mấy hôm nữa tặng một xe cho ngươi!Tu vi của Liễu Duệ Hâm không thấp, tâm tính vững vàng, rất nhanh hết sợ còn nhân dịp công kích Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm luôn thích vặc lại Phong Phi Vân.Trí Tàng đại sư gật gù, mắt sáng lấp lánh nói: - Cái bình quỷ này đúng là bảo khí không tệ, nhưng tối đa chỉ có hiệu quả với âm hồn bình thường, không có nhiều tác dụng với quy tà đã độ lôi kiếp.

Hồn tà phật là tinh hồn của cao tăng phật môn thời viễn cổ biến thành, không chỉ thông linh tính cũng hiểu tu luyện.

Một âm bình không trấn áp nổi Thiên quốc.- Vậy sao?Phong Phi Vân loay hoay cái bình quỷ, không thấy nó có điểm gì lạ, dù gặp Thiên quốc thì kim tàm phật khí trong cơ thể hắn dư sức áp chế nó.-------Chương 1181: Hồn tà phậtPhong Phi Vân ném bình quy cho Liễu Duệ Hâm:- Lấy chơi đi.- Xì, ai thèm cái bình bể.Liễu Duệ Hâm nói vậy nhưng vẫn chụp cái bình quỷ.

Trí Tàng đại sư cũng nói đây là bình có thể khắc chế âm hồn bình thường, thứ này tuy có đầy đường nhưng Liễu Duệ Hâm cầm về Nhật Nguyệt tiên giáo hù tiểu sư muội mới vào sơn môn cũng vui.Vù vù vù vù vù!

Gió âm thổi qua cùng với tiếng quỷ khóc thần gào.

Lốc xoáy đen lướt qua, bệ thờ rách nát gần đó hiện ra một bóng người khoác áo cà sa màu vàng, cao bảy thước, máu thịt toàn thân đã mục rữa lộ ra xương trắng hếu nhưng còn dính chút máu thịt.Trí Tàng đại sư lên tiếng nhắc nhở: - Là Thiên quốc, mọi người hãy cẩn thận!Ánh mắt Trí Tàng đại sư nghiêm túc.

Thiên quốc này siêu cường đại.

Là cổ hồn từ vạn năm trước, cánh chim đã cứng cáp, phát ra khí thế tạo áp lực cho Trí Tàng đại sư.Ba thiên chi kiêu nữ Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm mặt trắng bệch, cảm giác toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng địa ngục.

Giờ bọn họ mới biết sự đáng sợ của hồn tà phật, khủng bố hơn bất cứ sinh vật nào các nàng từng thấy.Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan như gặp đại địch.

Tốc độ của Thiên quốc này siêu mau, sánh bằng quy vương đỉnh tam kiếp, có thể tay không xé nát siêu cự phách.

Nhìn biểu tình của Trí Tàng đại sư dường như không nắm chắc có thể giải quyết Thiên quốc này.Phong Phi Vân di chuyển gần sát Diệp Ti Loan, tay nhẹ ôm vòng eo thon.

Khi cần thiết Phong Phi Vân sẽ dựa vào luân hồi tật tốc trốn sát kiếp.

Diệp Ti Loan cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Phong Phi Vân, eo tê dại, gò má hây hồng.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thiên quốc ngồi xếp bằng trên bệ thờ cao bảy thước lại biến thành gió âm như vòi rồng màu đen công kích ba thiên chi kiêu nữ đứng sau cùng, muốn cuốn các nàng vào vòi rồng.

Trí Tàng đại sư ra tay trước, Thập Bát Vân phật châu bay ra như mười tám ngôi sao.

Nhưng Thập Bát Vân phật châu chỉ đánh nát một khúc xương tay, Thiên quốc xông qua vòng phòng ngự.Phong Phi Vân không định ngăn cản Thiên quốc, vì có muốn cũng không làm được.

Địch thủ quá khủng bố, Phong Phi Vân chỉ có thể bảo vệ Diệp Ti Loan, ôm eo nàng né qua Thiên quốc tạt ngang ra xa hơn mười trượng.Ba thiên chi kiêu nữ đứng phía sau không may mắn như vậy, bị Thiên quốc cuốn lấy.

Nhưng thảm kịch không xảy ra, Thiên quốc hét chói tai, tà khí tụ tập co rút lại bị hút vào bình quỷ.Liễu Duệ Hâm ngồi xổm dưới đất gào khóc, tay cầm bình quỷ.

Một lúc sau Liễu Duệ Hâm ngước lên, hoang mang thấy mọi người đều nhìn mình.

Không, nói đúng hơn là bọn họ nhìn bình quỷ trong tay Liễu Duệ Hâm.Điều này vượt ngoài dự đoán của mọi người, Thiên quốc ngang ngửa quỷ vơng đỉnh tam kiếp vậy mà bị một cái bình nhỏ thu, nói ra không ai tin.

Trí Tàng đại sư gãi đầu trọc, không hiểu ra sao.Phong Phi Vân hắng giọng, buông Diệp Ti Loan ra, xòe tay nói: - Tiểu Liễu, đưa bình quỷ đây cho ta xem.- Không đưa, làm gì có chuyện tặng cho người ta rồi lấy về?Liễu Duệ Hâm ngốc mấy cũng biết bình quỷa quý trọng, là kỳ bạo hiếm hoi.

Liễu Duệ Hâm nhét bình quỷ vào ống tay áo, hai tay ôm chặt như khỉ con giấu trái đào, sợ bị người cướp.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm khắc nói: - Chỉ cho nàng chơi một lúc, không nói tặng cho nàng.Liễu Duệ Hâm cắn chết không nhả:- Không chịu!Sắc mặt Phong Phi Vân dịu lại, khuyên nhủ:- Duệ Hâm, đây là hồng nhan tri kỷ tặng cho ta làm vật định tình, không thể tùy ý tặng người.

Cho nàng mượn ngắm đã là mức độ lớn nhất, nếu tặng cho nàng, bị hồng nhan tri kỷ của ta biết thì không hay cho nàng, không chừng sẽ đem đến tai nạn cho Nhật Nguyệt tiên giáo.Liễu Duệ Hâm không dễ bị Phong Phi Vân thuyết phục, châm ngòi:- Hồng nhan tri kỷ của ngươi chẳng phải là Diệp sư tỷ sao?

Ngươi muốn phụ tình?Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan lúng túng.

Nha đầu này dầu muối không ăn, không thể dùng văn thì dùng võ.Phong Phi Vân định xắn tay áo dạy dỗ Liễu Duệ Hâm lại thì Trí Tàng đại sư bước tới, quan sát bình quỷ, ánh mắt nóng cháy.Trí Tàng đại sư kích động nói: - Mới rồi đã nhìn lầm, đây là thánh bảo chí tôn của âm giới, Thiên Nhất Thánh bình, cũng được gọi là Thiên Nhất quy bình, có thể thu tất cả vật chí tà trên đời.Ánh mắt mọi người lạ lùng nhìn Phong Phi Vân.Trí Tàng đại sư nói: - Thiên Nhất Thánh bình nằm trong tay Quỷ Mẫu yêu Cơ uy hiếp âm giới, không ai dám không nghe, tại sao rơi vào tay tiểu hữu?Trong mắt chứa thắc mắc như đang nói "Đây thật sự là hồng nhan tri kỷ tặng cho ngươi sao?", hoặc nói thẳng ra là "mẫu của âm giới là hồng nhan tri kỷ của ngươi?"

Trí Tàng đại sư không tin Quỷ Mẫu yêu Cơ là hồng nhan tri kỷ của Phong Phi Vân.

Lão phỏng đoán hắn là thuộc hạ hay phó tòng của Quỷ Mẫu yêu Cơ, thế là thái độ tốt hơn nhiều, xưng hô đổi thành tiểu hữu.Ánh mắt Phong Phi Vân sâu thẳm suy tư.

Mấy thiên chi kiêu nữ trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử này quá lợi hại, hái hoa cả mẫu của âm giới.

Bọn họ không tin Phong Phi Vân có bản lĩnh này, cảm thấy hắn dùng cách tồi tệ hèn hạ trộm Thiên Nhất Thánh bình.Tay Liễu Duệ Hâm run run cầm Thiên Nhất Thánh bình, nếu bình quỷ này thật sự của mẫu của âm giới thì Nhật Nguyệt tiên giáo không trêu vào được, nàng giữ nó sẽ chỉ đem đến tia họa.- Tên trộm ăn cắp nhà ngươi dám trộm đồ của mẫu của âm giới, gan to bằng trời!- Nếu đã biết là đồ của mẫu của âm giới còn không mau trả cho ta?Phong Phi Vân rất muốn nói: Nàng nghĩ ta là Tất Ninh Soái sao?Phong Phi Vân có nói ra câu này thì đám thiên chi kiêu nữ cũng không biết Tất Ninh Soái là ai.- Xì, dù sao trong di tích tháp cổ, ta không sợ nàng ta.

Giờ tạm đặt ở chỗ ta, ngắm vài ngày, chờ ra khỏi di tích tháp cổ sẽ trả lại ngươi.Liễu Duệ Hâm lắc Thiên Nhất Thánh bình, bên trong phát ra tiếng leng keng.

Liễu Duệ Hâm đổ ra một viên đan dược đan xen tà khí và phật khí, to cỡ long nhãn, ánh sáng rực rỡ đập xuống đất thủng cái hố sâu.Liễu Duệ Hâm lộ vẻ tò mò định nhặt đan dược lên.Trí Tàng đại sư ngăn lại:- Đừng nhúc nhích, đây là Thiên quốc bị Thiên Nhất Thánh bình luyện hóa thành đan dược, bên trong chứa tà khí và phật khí tinh hoa của một Thiên quốc, nếu đụng vào sẽ bị ngoại tà nhập vào người thành tà ma.Mấy thiên chi kiêu nữ sợ hãi thụt lùi ngay.Trí Tàng đại sư không dám tiến lên nhặt đan dược, bởi vì bên trong đan dược chứa tà khí cực độ, một khi đụng vào sẽ ô uế thân phật, hao tổn tu vi.Phong Phi Vân không chút e dè nhặt đan dược hơi nặng lên, trong người hắn chứa kim tàm phật khí và tà khí Diêm Vương, một viên Thiên quốc ngưng tụ thành đan dược là thuốc bổ cho hắn.Trong ánh mắt giật mình của mọi người, Phong Phi Vân ném đan dược đan xen khí chí tà và phật khí tinh thuần vào miệng.Ầm!

Cơ thể lấp lánh chói mắt, thần quang rực rỡ, một nửa màu vàng, một nửa màu xám, phật khí và tà khí cùng tồn tại.-------Chương 1182: Cánh cửa Thiên quốc (1)Trong đan dược chứa lực lượng cực kỳ cường đại, cơ thể mạnh mẽ như Phong Phi Vân trong phút chốc không luyện hóa hết được.

Trong người Phong Phi Vân như có một ngôi sao nổ tung, hắn vội ngồi xếp bằngd luyện hóa lực lượng dời núi lấp biển này.Diệp Ti Loan lo lắng nói: - Thiên quốc này ngang ngửa tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, tuy bị luyện hóa thành đan dược tinh thuần nhất nhưng bên trong chứa lực lượng không tầm thường, hắn chịu nổi không?Điều này tương đương với nutố sống một Thiên quốc cường đại.Ban đầu Trí Tàng đại sư cũng hết hồn nhưng rất nhanh hiểu ra:- Không sao, hắn tu luyện kim . . .

Hắn sẽ chống qua.Trí Tàng đại sư định nói là Kim Tàm Kinh nhưng nơi này là Pháp Hoằng điện, có nhiều Thiên quốc, toàn là tinh hồn đám cao tăng thượng cổ sau khi tà hóa giữ lại.

Một số Thiên quốc sinh ra linh tuệ, nếu nghe ba chữ Kim Tàm Kinh sẽ bạo loạn.Ầm!

Cơ thể Phong Phi Vân càng lấp lánh sáng ngời như làm bằng tượng ngọc phật.

Trong người Phong Phi Vân vang lên thanh âm khủng khiếp tinh thần tan biến, chấn mặt đất khẽ rung rinh.

Thật lâu sau ánh sáng trên người Phong Phi Vân vụt tắt, hắn đứng dậy.Phong Phi Vân cười nói: - Thiên quốc đúng là siêu bổ, tu vi tiến thêm một bước nữa, dã đến đỉnh Thiên Mệnh đệ thất trọng.Trong đầu Phong Phi Vân lóe qua bóng dáng Diêu Cát.

Nữ nhân này càng lúc càng bí ẩn, chẳng lẽ nàng là mẫu của âm giới?Suy nghĩ này mới hiện lên trong óc Phong Phi Vân đã bị bác bỏ, rất hoang đường.

Mẫu của âm giới có thân phận như thế nào, sao có thể tự nguyện hiến thân cho một người trẻ tuổi?

Dù người đó có thiên phú cao mấy cũng không được.Hơn nữa nếu Diêu Cát đúng là mẫu của âm giới thì chắc chắn nàng là một trong tam tà, chẳng lẽ tu vi của nàng cao đến mức toàn bộ cường giả trong triều đình không ai nhìn thấu hư thực sao?Trong lòng Phong Phi Vân có thắc mắc nhưng chỉ giấu trong lòng, chờ lần sau gặp Diêu Cát sẽ hỏi rõ.Không lâu trước đó Trí Tàng đại sư vào Pháp Hoằng điện nên khá quen thuộc.

Lão dọc theo đường cổ rách nát đi tới chỗ có Thiên quốc.Thiên Nhất Thánh bình thì vẫn nằm trong tay Liễu Duệ Hâm, Phong Phi Vân mặc kệ nàng ngắm nghía.

Liễu Duệ Hâm không giữ được loại báu vật cỡ nào, sẽ mang đến tai họa cho nàng.

Liễu Duệ Hâm cũng hiểu điều đó, khi rời khỏi Pháp Hoằng điện thì nàng sẽ ngoan ngoãn giao trả Phong Phi Vân.Đi trong Pháp Hoằng điện ba ngày trời, chỗ này như không gian vô tận.

Khắp nơi là dụng cụ phật môn rách nát, khá nhiều phật bảo đẳng cấp linh khí nhưng đều bị hư hỏng.

Thời gian quá lâu.

Linh tính xói mòn.

Linh khí thành cái vỏ sắt vụn không chút giá trị.Ba ngày nay đám người lần lượt gặp tám Thiên quốc, mỗi Thiên quốc siêu cường đại.

Thiên quốc mạnh nhất thậm chí hơn hẳn Trí Tàng đại sư một bậc.

Thiên quốc yếu nhất tu vi cỡ đẳng cấp cự phách, làm mọi người sợ teo tim.Nhưng có Thiên Nhất Thánh bình trong tay, đám Thiên quốc đều bị hút vào bình quỷ biến thành tám viên đan dược, bị Phong Phi Vân nuốt mất.Tà khí, phật khí trướng lớn trong cơ thể Phong Phi Vân, tùy thời đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng.

Khi đó không đơn giản là sơ kỳ Thiên Mệnh đệ bát trọng, trong cơ thể Phong Phi Vân tích lũy linh khí đã đến mức độ kinh khủng.

Giống như dựng dục một vũ trụ, khi nổ sẽ tạo thành sóng năng lượng to lớn.- Dường như Diêu Cát biết ta sẽ đi di tích tháp cổ.

Đầu tiên là tặng tay trái Diêm Vương, sau đó là Thiên Nhất Thánh bình, đây là cố ý muốn giúp ta.

Ha ha ha, nữ nhân thú vị.Phong Phi Vân đã hiểu những gì hắn làm dường như nằm trong tính toán của Diêu Cát, nữ nhân bí ẩn, không biết nàng tốt hay xấu.

Xem tình hình trước mắt thì Diêu Cát rất thú vị, đây là đánh giá của Phong Phi Vân.- Sắp đến cánh cửa Thiên quốc, lúc trước khi ta đến cảm nhận hơi thở một thế giới khác.

Nếu có chìa khóa mở cánh cửa Thiên quốc không chừng ta đã lao vào trong.Trí Tàng đại sư đứng trong loạn lưu phật khí như đứng trên vũ trụ hỗn độn.

Hư không gần đó có một kim phật ngồi xếp bằng, cao chín mươi chín thước, to như ngọn núi nhỏ màu vàng, uy nghiêm trang trọng, thánh khiết bảo tướng lại chứa sức ép khổng lồ.Kim phật tỏa sáng chóia lòa ẩn chứa lực lượng khổng lồ, khoác áo choàng đúc bằng vàng rộng lớn, hai tay đặt ở bụng.

Phần bụng nứt một khe hở to, bên trong hỗn độn, ánh sáng mông lung lộ ra khí thế hùng hồn.Đây là tượng phật to đúc bằng hoàng kim, nhưng phần bụng nứt ra có màu đỏ như thịt, làm người nhìn rợn tóc gáy.- Nơi này là cánh cửa Thiên quốc, mọi người hãy cẩn thận chút.

Lúc trước bần tăng gặp một Thiên quốc siêu cường đại tại đây, lực lượng siêu kinh khủng.

Khi đó nó không thức tỉnh, chỉ một thần niệm đã đánh ta bị thương nặng.

Bần tăng nghi ngờ Thiên quốc này khi hoàn toàn thức tỉnh có thể giết cự phách.Biểu tình Trí Tàng đại sư thận trọng, nhỏ giọng nói: - Thiên Nhất Thánh bình . . .

Chưa chắc có thể trấn áp được nó, trừ phi mẫu của âm giới tự mình sử dụng.Phong Phi Vân nhìn vết nứt đỏ ở bụng kim phật bằng vàng, trông như phật đà xé bụng mình, không khí có mùi máu.

Ánh mắt Phong Phi Vân nóng cháy nhìn cánh cửa đi thông Thiên quốc.Phong Phi Vân khó tin lẩm bẩm:- Là một tòa bí cảnh cao cấp, sao có thể?Diệp Ti Loan đứng cách Phong Phi Vân gần nhất, nghe hắn lầm bầm thì hỏi dò:- Bí cảnh?

Bí cảnh cũng chia đẳng cấp sao?Nhật Nguyệt tiên giáo có một tòa bí cảnh.

Là không gian độc lập, rộng hai vạn dặm nhưng kết cấu không ổn định, tồn tại nhiều nguy hiểm.

Sau này đại hiền Nhật Nguyệt tiên giáo cải tạo bí cảnh kia thành đất rèn luyện, Diệp Ti Loan từng vào trong tu luyện.Phong Phi Vân nghe Diệp Ti Loan hỏi, trả lời:- Bí cảnh của Nhật Nguyệt tiên giáo và dị thú hồn cảnh của Vạn Vật tháp thuộc bí cảnh cấp thấp, kết cấu không gian không ổn định, không hình thành đại lục.

- Trong thánh địa hoàng tộc đã hình thành khối đại lục, rộng lớn hơn bí cảnh của Nhật Nguyệt tiên giáo, Vạn Vật tháp gấp vô số lần.

Trải qua nhân công cải tạo có thể cho người cư ngụ, cái này gọi là bí cảnh trung giai, ổn định, khổng lồ hơn bí cảnh cấp thấp.Liễu Duệ Hâm, Trí Tàng đại sư, Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm lần đầu tiên nghe bí mật này, rất có hứng thú.

Bọn họ có nghe nói thánh địa hoàng tộc nhưng cứ cho rằng đó là một khu vực, ai ngờ là không gian độc lập gọi là bí cảnh trung giai.Mắt Diệp Ti Loan nghiêm túc nói: - Hèn gì bát phủ Thần Tấn vương triều rối loạn mà hoàng tộc vẫn bình tĩnh như thế.

Hóa ra nội tình của hoàng tộc là thánh địa, chắc không gian bên trong thánh địa không nhỏ hơn nguyên Thần Tấn vương triều.Trí Tàng đại sư chắp tay niệm phật hiệu:- Có thể trở thành chủ nhân một vương triều đương nhiên không đơn giản như mặt ngoài mọi người trông thấy.Phong Phi Vân nói: - Tuy không gian trong thánh đại hoàng tộc đã hình thành đại lục nhưng vẫn không ổn định.

Bí cảnh trước mắt lại khác, đây là bí cảnh cao cấp, khổng lồ hơn thánh địa hoàng tộc gấp vô số lần.

Kết cấu không gian bên trong tương đối ổn định, trừ không thể sinh ra linh trưởng, sinh vật thì hầu như không khác gì một thế giới.-------Chương 1183: Cánh cửa Thiên quốc (2)Liễu Duệ Hâm tò mò hỏi: - Thiên quốc trong truyền thuyết lại là một bí cảnh cao cấp, vậy chẳng phải là không gian trong đó to hơn khu vực Thần Tấn vương triều rất nhiều lần?Liễu Duệ Hâm thích nhất nghe mấy thần thoại, chuyện kỳ lạ.Phong Phi Vân cười nói: - Có gì đâu, trên đời này thứ gì cũng có.

Có không gian rộng lớn hơn bí cảnh cao cấp gọi là tiểu thiên thế giới, đại thiên vị diện.

Miễn tu vi của nàng đến cảnh giới đó là có thể tiếp xúc những chỗ này.Mắt Liễu Duệ Hâm sáng như sao, tuy nàng không hiểu Phong Phi Vân nói cái gì nhưng cảm thấy rất lợi hại.- Nếu Thiên quốc là bí cảnh cao cấp, được cường giả phật pháp cao sâu cải tạo, dựa vào tài nguyên trong đó có lẽ thật sự tạo ra ba ngàn chân phật.Phong Phi Vân nhìn cánh cửa Thiên quốc, ra tay kim tàm phật khí trong người đến cực độ.Kim Tàm Kinh tự động bay ra khỏi giới linh thạch.

Kim phật bảy tấc và kim phật cao chín mươi chín thước rất giống.

Kim Tàm Kinh cảm nhận được hơi thở Thiên quốc, hay nó thật sự là chìa khó mở cánh cửa Thiên quốc?Phong Phi Vân nâng kim phật bảy tấc, híp mắt.- Phủ bụi vạn năm, hôm nay hãy để ta mở ra cánh cửa Thiên quốc.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên vô cùng kiên quyết, giơ tay lên.

Thiên Nhất Thánh bình vốn nằm trong tay Liễu Duệ Hâm nay nằm trong lòng bàn tay trái của Phong Phi Vân, tay phải nâng kim phật bảy tấc, chân đạp luân hồi tật tốc bay đến phần bụng kim phật khổng lồ.

Phong Phi Vân đặt Kim Tàm Kinh vào khe nứt ngay bụng kim phật.Vù vù vù vù vù!

Kim Tàm Kinh tự động xoay tròn, ánh sáng trên thân phật chói lòa khiến người mù mắt.

Kim phật khổng lồ dần thức tỉnh, phát ra luồng sáng vàng nhạt, miệng phun phật âm liên miên.Giờ phút này, nếu đứng trong di tích tháp cổ sẽ thấy Pháp Hoằng điện bắn ra ánh sáng vàng chói mắt, có phật âm kinh thiên phát ra từ bên trong, đánh thức tất cả người thủ hộ trong di tích tháp cổ.

Có người thủ hộ bò lên từ lòng đất, có người thủ hộ bước ra từ phật viện tàn phá.

Các lão tăng sống lâu thật lâu cực kỳ kích động.Trong Pháp Hoằng điện bắn ra phật quang cực kỳ tinh thuần, phật âm gần như đạo.

Miếu cổ, am ni rách mướp trong di tích tháp cổ phủ một vầng sáng vàng như sắp tái hiện thịnh thế phật tu vạn năm trước.Trong di tích tháp cổ, trên một phù đồ mười tám tầng, chuông phật bể tự động gióng lên, thanh âm truyền xa mấy ngàn dặm.

Tu sĩ trong Phàn thành cách xa mấy ngàn dặm nghe thấy rõ ràng hồi chuông từ di tích tháp cổ vọng lại.Những người tế bái bên ngoài di tích tháp cổ nghe thanh âm này đều quỳ xuống, bái lạy hướng di tích tháp cổ.- Tiên linh hiển thánh, phật âm vang chín lần!- Tiên linh hiển thánh, phật âm vang chín lần!- Tiên linh hiển thánh, phật âm vang chín lần!Đây là khởi đầu Thiên quốc sắp mở ra, lan xa mấy ngàn dặm, phật âm không dứt, ánh sáng chiếu rọi mặt đất.Trong Pháp Hoằng điện, khi Phong Phi Vân đặt Kim Tàm Kinh vào vị trí cánh cửa Thiên quốc thì một luồng tà khí kinh khủng chậm rãi thức tỉnh, phát ra áp lực hùng hồn như có vị ma thần bị quấy nhiễu.Phong Phi Vân đứng gần bụng kim phật khổng lồ, cảm giác bóng ma đè xuống mình, thiên địa bao phủ khí hung ác.Thanh âm cổ xưa âm trầm vang lên:- Kim Tàm Kinh tái hiện, cánh cửa Thiên quốc sắp mở ra, thế giới xa xưa sẽ tái hiện.

Không, cánh cửa Thiên quốc không thể mở.

Thiên quốc giáng lâm, chúng ta sẽ bị lực lượng trong Thiên quốc siêu độ hết, tà hồn không sót lại một lũ.

Không, không thể mở ra!Thiên quốc mạnh nhất đã thức tỉnh.Hồn tà phật này rất cường đại, khí thế mạnh mẽ như hồng hoang thiên vũ, đã sinh ra linh tuệ, biết nói chuyện.Phong Phi Vân không nghe hiểu hồn tà phật muốn biểu đạt cái gì, nhưng hắn biết một điều là những hồn tà phật trong di tích tháp cổ rất sợ cánh cửa Thiên quốc mở ra.

Dường như trong Thiên quốc có lực lượng gì đó có thể giết đám hồn tà phật.Nếu đúng vậy thì càng phải mở cánh cửa Thiên quốc.Ánh mắt Phong Phi Vân càng kiên quyết hơn, hắn quyết định liều một phen, không thể lùi bước.Hồn tà phật này khí thế cực kỳ khổng lồ định ngăn cản Phong Phi Vân mở cánh cửa Thiên quốc, cái bóng to lớn như ngọn núi phủ lên.

Phong Phi Vân sớm chuẩn bị trước, hắn dốc sức sử dụng Thiên Nhất Thánh bình, cái bình lơ lửng trên đầu hắn.

Quỷ văn nhấp nháy trên Thiên Nhất Thánh bình, phù văn kỳ lạ giao nhau.

Miệng bình bay ra mảng lớn lửa ma tởi xanh nhợt, giây sau biến thành mây lửa.Thiên Nhất Thánh bình là chí tôn linh bảo âm giới, có năng lực khắc chế vật chí tà rất mạnh.

Đặc biệt áp chế tà vật như quỷ tà càng dữ dội, có thể thu quỷ tà vào bình luyện hóa thành tà đan, cũng có thể luyện hóa quỷ tà bình thường thành tà dịch.

Nếu nuốt vào tà đan, tà dịch sẽ giúp ích rất lớn cho tu sĩ tu luyện tà đạo chí âm.Lực lượng của Thiên Nhất Thánh bình quả nhiên có năng lực áp chế hồn tà phật rất mạnh, chặn đợt công kích thứ nhất.Nhưng Phong Phi Vân không phải mẫu của âm giới, hắn không thể phát huy ra uy lực thật sự của Thiên Nhất Thánh bình.

Đối phó đa số tà vật thì không sao, nhưng gặp hồn tà phật có thể giết chân nhân làm Phong Phi Vân liên tục thụt lùi.

Hồn tà phật đánh ra mỗi một đòn như cái búa to đập vào ngực Phong Phi Vân, đau rát thấu xương.- Thiên Nhất Thánh bình cũng không ngăn được.Phong Phi Vân cắn răng cứng rắn đỡ mười ba đợt công kích, hắn bị đánh hộc máu, Thiên Nhất Thánh bình suýt bị hất văng ra ngoài.Phía xa, Trí Tàng đại sư lau mồ hôi trán, miệng lẩm bẩm:- Thật là liều mạng quá, tuổi trẻ có khác.Trí Tàng đại sư rất phục độ mạnh của cơ thể Phong Phi Vân.Lúc trước Trí Tàng đại sư chỉ chịu một lũ thần niệmcủa hồn tà phật công kích đã bị thương nặng, suýt thân chết đạo tiêu.

Phong Phi Vân cứng rắn đỡ mười ba đòn, tuy chín mươi chín phần trăm lực lượng bị Thiên Nhất Thánh bình chặn lại nhưng đó vẫn là chiến tích rất lợi hại.Thiên Mệnh đệ thất trọng đã dám đối kháng chân nhân ngay mặt, nói ra hù chết người.Cánh cửa Thiên quốc chưa mở nhưng cơ thể Phong Phi Vân đã có dấu hiệu tan vỡ.

Dù Phong Phi Vân tu luyện bất tử phượng hoàng thân cũng không chịu nổi đẳng cấp chân nhân công kích, cách biệt lực lượng quá lớn.Ầm!

Kim Tàm Kinh đang xoay quanh đột nhiên ngừng lại, tượng phật màu vàng to lớn càng sáng lòa.

Vị trí bụng tượng phật vàng bắn ra một tia phật quang cực kỳ tinh thuần, tựa như một luồng cực quang.Coẹt!Đây là ánh sáng bắn ra từ Thiên quốc.

Đám người Phong Phi Vân, Trí Tàng đại sư cảm giác có dòng nước ấm như thể một linh mạch chạy dọc thân thể, như ăn thuốc bổ, thể xác và tinh thần phơi phới.

Lỗ chân lông toàn thân giãn ra, tham lam hấp thu lực lượng này.Đại chiến sinh ra cảm giác mệt mỏi lúc này bị quét sạch, vết thuương trên người nhanh chóng lành lặn, trong lòng thấy vui sướng lâng lâng.Trí Tàng đại sư rất kích động, liên tục thu mười bảy ánh sáng phật màu vàng:- Đây là tinh hoa Thiên quốc tích lũy vạn năm, dù chỉ hấp thu một lũ đã được ích lợi lớn, bớt khổ tu mấy chục năm!-------Chương 1184: Dòng sông màu vàngMỗi luồng sáng phật như tia chớp chứa lực lượng cực kỳ bá đạo, tất cả bị Trí Tàng đại sư nuốt vào bụng.Tiếng phật tụng kinh vang lên trong người Trí Tàng đại sư, bảo quang tràn ngập thân thể, chớp mắt lĩnh ngộ đại đạo chân nhân hư vô mờ mịt.

Cơ hội mấy trăm năm không bắt được giờ đây dựng dục trong người Trí Tàng đại sư, sinh ra hạt giống chân phật, đại đạo gần ngay trước mắt.

Không đến mức đột phá ngay nhưng Trí Tàng đại sư cách đột phá không còn xa.Đại điện đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã mấy trăm năm, vẫn luôn kém một chút xíu.

Không ngờ vào lúc tuổi thọ sắp hết Trí Tàng đại sư tìm thấy cơ hội đột phá, kích động nước mắt lưng tròng.

Trí Tàng đại sư rất muốn chạy tới ôm siết Phong Phi Vân, hôn hắn mấy cái.Trí Tàng đại sư chỉ muốn hét lên: - Đời này gia gia sống thỏa mãn rồi!Ánh sáng vàng bắn ra từ Thiên quốc dài hơn một ngàn thước, giống như sông dài màu vàng bay trong Pháp Hoằng điện.

Trí Tàng đại sư thu mất mười bảy luồng sáng như đó chỉ như cọng lông trâu của con sông vàng, bên trong dựng dục lực lượng mênh mông vô tận, khó thể tính bằng sức người.Nên biết trong Thiên quốc đã từng uẩn dưỡng vô số chân phật, cùng một thời kỳ xuất hiện ba ngàn chân phật.

Tổng số mỗi thời đại cộng lại tuyệt đối hơn vạn, thêm một vạn năm tích lũy tất cả chân phật chết ngưng tụ phật khí, tinh hoa tụ tập lại thành sông phật khí.

Năng lượng bên trong khiến người sợ hãi.Ví dụ về hoàng tộc có một tòa 'Hóa Long trì', mỗi lần Tấn đế đăng cơ sẽ có vô số bảo dược.

Linh thạch đổ vào Hóa Long trì, ngưng tụ các tinh hoa lực lượng.

Mấy trăm năm sau lão Tấn đế nhường ngôi, Tấn đế mới được chọn ra, tinh hoa năng lượng tích lũy trong Hóa Long trì đến mức độ nhất định có thể tạo ra một cường giả đế vương trong thời gian rất ngăn.Sau khi Long La Phù đăng cơ, tẩy lễ bảy lần trong Hóa Long trì, chỉ mất một năm đã hấp thu hết lực lượng mấy trăm năm Hóa Long trì tích góp, một hơi đến cảnh giới bán tôn chân nhân.Đây là đường tắt tu luyện, nhưng hao tài nguyên cực khổng lồ, trả gái tài nguyên lớn hơn gấp mười lần tu luyện bình thường.

Chỉ có thế lực lớn cỡ hoàng tộc, bốn môn phiệt mới có nhiều tài nguyên để tiêu hao.Thiên quốc mạnh hơn Hóa Long trì gấp mấy lần, lại tích góp một vạn năm.

Tinh hoa lực lượng ngưng tụ vạn năm, mạnh hơn Hóa Long trì ngưng tụ lực lượng mấy trăm năm gấp ngàn, vạn, mấy vạn lần.Những lực lượng tụ lại thành con sông dài màu vàng.

Trí Tàng đại sư chỉ lấy mười bảy phật khí vàng đã có cơ hội đột phá cảnh giới chân nhân, từ đó thấy được trong sông vàng dựng dục lực lượng khủng bố thế nào.Được Trí Tàng đại sư gợi ý, bốn thiên chi kiêu nữ rất kích động.

Đây là cơ duyên lớn suốt đời khó gặp một lần, phải nắm chắc.Bốn thiên chi kiêu nữ lần lượt hành động, thu phật khí trong sông màu vàng.Nhưng những phật khí siêu nặng, một phật khí như ngọn núi.

Liễu Duệ Hâm chỉ thu được một lũ đã bị đè nằm xuống đất không đứng dậy nổi.

Liễu Duệ Hâm không buồn, ngược lại rất hưng phấn.

Liễu Duệ Hâm nằm tu luyện, hấp thu năng lượng khổng lồ trong một lũ phật khí vàng.Bạch Như Tuyết cũng thu một lũ phật khí vàng, tu luyện một mình.Mục Tích Nhu đến cảnh giới nửa bước cự phách, tu vi cao hơn Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm, nàng thu hai lũ phật khí.

Đó là cực hạn của Mục Tích Nhu, không thể nhiều hơn nữa, nếu không nàng sẽ bị phật khí đè chết.Diệp Ti Loan thu bốn lũ phật khí, như có bốn con rồng màu vàng xoay quanh người nàng, phật quang lấp lánh chui vào làn da trắng mịn.

Tu vi Diệp Ti Loan nhanh chóng tăng lên.sông màu vàng phật khí là vật siêu bổ cho các thiên chi kiêu nữ, nhưng đối với hồn tà phật trong Pháp Hoằng điện là tai nạn.

Bị phật quang chiếu một cái là những hồn tà phật cường đại này thành khói.

Con hồn tà phật mạnh nhất cũng bị sông màu vàng chém trúng, tà khí bị tịnh hóa hoàn toàn.

Lực lượng khổng lồ sánh bằng chân nhân hòa vào sông màu vàng.

Làm con sông trướng lớn.Phong Phi Vân bị thương khá nặng, hắn ngồi ở lối vào cánh cửa Thiên quốc dùng tay áo lau máu dính khóe môi.

Phong Phi Vân cất Thiên Nhất Thánh bình đi, tay nâng Kim Tàm Kinh đứng dậy.

Phong Phi Vân nhìn sông màu vàng trong Pháp Hoằng điện, mắt tràn ngập hưng phấn.Phong Phi Vân kích động nói: - Thật là có gan mới làm giàu, đáng giá, ha ha ha ha ha ha!

Thế lực hàng đầu như hoàng tộc, bốn môn phiệt có nội tình khổng lồ, một khi xác định người thừa kế là sẽ âm thầm giúp tu vi người thừa kế tăng vọt.

Long La Phù, Bắc Minh Phá Thiên được hưởng thụ đãi ngộ đó.Phong Phi Vân treo danh Thần Vương, danh hiệu người thừa kế Phong gia đời sau nhưng không được đãi ngộ như thế, hắn từng bước một tự mình tu luyện.

Bây giờ thì khác, Phong Phi Vân được tinh hoa phật khí trong Thiên quốc, hắn tự tin có thể được Thiên Mệnh đệ cửu trọng hay thậm chí là chân nhân cảnh chỉ trong thời gian ngắn.Phong Phi Vân đã đủ cảnh giới từ lâu, hiểu biết đại đạo tu luyện hơn bất cứ ai trong Thần Tấn vương triều.

Phong Phi Vân chỉ thiếu tích lũy tài nguyên.Tay Phong Phi Vân nâng Kim Tàm Kinh, vừa điều động kim tàm phật khí trong cơ thể vừa vung tay ngoắc phía xa.

Một sông màu vàng cảm nhận kim tàm phật khí tinh thuần nhất trong người Phong Phi Vân thì bay qua, xoay tròn quanh người hắn.Kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân so với lực lượng sông màu vàng thì như một con đom đóm.

Nhưng phẩm cấp kim tàm phật khí tinh thuần hơn phật lực trong sông màu vàng, những phật khí này bay quanh thân thể Phong Phi Vân như thần tử thấy vua.Thần tử có lợi hại đến mấy khi thấy vị vua còn nằm trong tã lót vẫn phải quỳ xuống thần phục.Phong Phi Vân không vội vã vào Thiên quốc, hắn tự mình tu luyện.

Phong Phi Vân tu luyện hai ngày, luyện hóa ba lũ phật khí rốt cuộc phá tan cảnh giới Thiên Mệnh đệ bát trọng.Phong Phi Vân ngồi ở phần bụng phật vàng to lớn, sau lưng hắn là cánh cửa Thiên quốc.

Đan điền như biến thành lỗ đen nhanh chóng cắn nuốt lực lượng xung quanh.

May mắn quanh người Phong Phi Vân lơ lửng sông màu vàng, có tinh hoa phật khí dùng mãi không hết, chẳng lo thiếu tài nguyên.

Điều kiện như vậy thì Phong Phi Vân đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng không đơn giản chỉ là sơ kỳ.

Lúc này hắn tranh thủ hấp thu được bao nhiêu tinh hoa phật khí hay bấy nhiêu, đây là cơ hội tốt nhất.Trong Pháp Hoằng điện, cự phật ngồi xếp bằng, ánh sáng vàng rực rỡ.Phong Phi Vân ngồi ở phần bụng cự phật, thân thể biến thành vòng xoáy lớn.

Ba trăm sáu mươi mệnh huyệt mở ra hết, như ba trăm sáu mươi quân cờ dày đặt trên người, không ngừng hấp thu tinh hoa phật khí.Cơ thể Phong Phi Vân như biến thành một tòa thần lô, phát ra tiếng kim loại va nhau và phật âm vang dội.Ầm!

Một lần nữa hấp thu bốn tinh hoa phật khí, cơ thể Phong Phi Vân càng thêm chói mắt rực rỡ, phá tan sơ kỳ Thiên Mệnh đệ bát trọng đến trung kỳ.

Tốc độ hấp thu phật khí không ngừng lại mà càng tăng nhanh.-------Chương 1185: Tiểu thừa Bất Tử Phượng Hoàng ThânMỗi tinh hoa phật khí nặng như như núi cao, ẩn chứa phật ý và đạo tắc của chân phật, năng lượng vô cùng khổng lồ.

Người bình thường hấp thu một tinh hoa phật khí là có thể tăng lên một đại cảnh giới, một số tu sĩ Thiên Mệnh tu vi không cao thậm chí lên hai, ba đại cảnh giới.Cơ thể, thiên phú của Phong Phi Vân mạnh hơn người khác nhiều, hắn muốn đột phá càng khó khăn hơn, hao phí nhiều tài nguyên hơn.

Phong Phi Vân hấp thu bốn phật khí chỉ đột phá một điểu cảnh giới, càng về sau sẽ càng hao phí nhiều hơn nữa.Bùm!Cùng lúc đó, một khối xương trên mu tay phải Phong Phi Vân trở nên đỏ rực như đá lửa, rất bắt mắt.Sau khi hấp thu năng lượng khổng lồ, khối xương phượng thứ bốn sinh ra.Tâm cốt, tuệ cốt, nhãn cốt, thêm vào khối xương tay phải tổng cộng có bốn khối xương phượng nối liền với nhau.

Chúng nó như bốn ngôi sao trong vũ trụ, lại như bốn ngọn bất diệt thần đăng.

Có ảo ảnh phượng hoàng bay quanh xương phượng, tiếng phượng hoàng hót liên miên không dứt.Thể chất Phong Phi Vân tiến thêm một bước, cơ thể càng cường đại.

Phật quang ở bên trong.

Lửa bên ngoài, giống như luyện thành bất hủ kim thân.

Ầm!

Khối xương bên tay trái cũng biến thành xương phượng, bị lửa bao phủ.

Tà khí tay trái Diêm Vương bị bài trừ.

Nó giống như khúc xương thần sinh ra trong cơ thể người.Đây là khối xương phượng thứ năm.Hai tay Phong Phi Vân cháy lửa, lửa bao phủ người hắn như biển mây.Bùm bùm!Hai tiếng vang khẽ, hai mắt cá chân Phong Phi Vân cùng bắn ra tia sáng rực rỡ.Đôi chân Phong Phi Vân cùng sinh ra xương phượng, ánh sáng chói lòa.

Đây là khối xương phượng thứ sáu, bảy.Ầm!

Cùng lúc đó, toàn thân Phong Phi Vân phát ra khí thế siêu kinh khủng.

Bảy khối xương phượng nối liền thành một tòa chu thiên, hơi thở phượng hoàng di chuyển khắp người.

Ngọn lửa như nước lũ xuất phát từ vị trí 'tâm cốt' lên mắt trái 'nhãn cốt'.

Lại xông lên đỉnh đầu 'tuệ cốt', từ bên phải chảy xuống tay phải 'thủ cốt' rồi đến chân phải 'cước cốt', chân trái 'cước cốt', tay trái 'thủ cốt', sau đó quay về 'tâm cốt'.Đây là tiểu tuần hoàn đơn giản nhất của Bất Tử Phượng Hoàng Thân, một khi tu luyện thành công là Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến cảnh giới tiểu thừa.

Từ nay yêu khí phượng hoàng vòng quanh toàn thân mãi mãi không ngừng, dù không cố ý tu luyện, mỗi giây mỗi phút lực lượng sẽ tăng nhanh.Tiểu tuần hoàn Bất Tử Phượng Hoàng Thân vốn chỉ có sáu khối xương phượng tâm cốt, tuệ cốt, tứ chi động cốt.

Nhưng Phong Phi Vân khác người, hắn được một khối xương phượng nhãn cốt trong Đồng Lô sơn, tiểu tuần hoàn có bảy khối xương phượng.Tâm cốt là dòng chính.Tuệ cốt là trung tâm.Nhãn cốt là cánh cửa.Tâm cốt, tuệ cốt, nhãn cốt chủ yếu, tứ chi động cốt là phụ cấu tạo ra tiểu tuần hoàn trọn vẹn.

Lực lượng thân thể nâng lên độ cao mới.

Nếu kêu Phong Phi Vân tính sức chiến đấu hiện tại của mình mạnh cỡ nào, bản thân hắn rất khó nói.

Dù sao chưa từng có nhân loại nào tu luyện công pháp luyện thể đỉnh cao của yêu tộc, khó nói có thể phát huy lực lượng mạnh cỡ nào.

Chắc chắn độ mạnh khác hẳn lực lượng phượng hoàng tu luyện ra bảy khối xương phượng.Nhân loại tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến tiểu thừa có thể sánh bằng tu sĩ cảnh giới nào thì phải chiến đấu mới ước chừng được.Tu luyện xong bảy khối xương phượng diễn hóa ra tiểu chu thiên Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Phong Phi Vân hấp thu bốn mươi tám tinh hoa phật khí.

Từ đây thấy được tu luyện xương phượng tiêu hao tài nguyên khổng lồ cỡ nào, trung mình mỗi khối xương phượng cần mười hai tinh hoa phật khí ngưng tụ.Thể chất tăng lên, tu vi của Phong Phi Vân cũng tiến bộ nhưng không khoa trương như cơ thể.

Phong Phi Vân đến đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng thì đụng bình cảnh, không tiến bộ được nữa.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp bình cảnh trong cảnh giới, rất nhanh hắn hiểu ra nguyên nhân.

Chắc vì Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh tạo thành chế ước, nếu không luyện Kim Tàm Kinh, không chừng hắn có thể nương cơ hội này trùng kích đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Tu luyện loại công pháp đẳng cấp thánh điển có lợi và hại.Bức Ấu Tàm Đồ thứ hai có tổng cộng một vạn tám ngàn loại biến hóa, Phong Phi Vân chỉ mới lĩnh ngộ ra hơn ba trăm loại.Linh khí trong người chuyển biến thành kim tàm phật khí cũng bị cảnh giới Kim Tàm Kinh hạn chế.

Hiện tại trình độ lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh của Phong Phi Vân chỉ đến được đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng.Nếu Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh thì sẽ chẳng bị hạn chế, dưa vào độ mạnh thân thể tiểu thừa Bất Tử Phượng Hoàng Thân khiến linh khí đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng.

Nếu không tu luyện Kim Tàm Kinh.

Linh khí trong người Phong Phi Vân sẽ không tinh thuần như vậy.Chuyện gì cũng có hai mặt, có mặt tốt lẫn mặt xấu.Đương nhiên từ khi Phong Phi Vân quyết định khi tu luyện Kim Tàm Kinh thì hắn đã đi trên con đường phải tu đan điền và thân thể cùng lúc.

Hai bên cân bằng mới phá tan cảnh giới thánh linh được.

Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân như kiếp trước thì sẽ bị kẹt ở vũ hóa đệ cửu trọng mãi mãi.Trong thời gian ngắn có lẽ Kim Tàm Kinh hạn chế rất lớn trong việc tăng tiến cảnh giới, nhưng về lâu dài, cùng tu đan tâm và thân thể hỗ trợ cho nhau mới là cách làm chính xác.- Bất Tử Phượng Hoàng Thân và Kim Tàm Kinh phải đến mức độ cân bằng.

Bây giờ cảnh giới thân thể cao hơn cảnh giới đan điền một bước dài, sắp tới chủ yếu tham ngộ Kim Tàm Kinh, càng lĩnh ngộ nhiều thì cảnh giới tự nhiên sẽ tăng lên.Phong Phi Vân ngừng tu luyện, mở mắt ra.

Sông màu vàng vẫn vòng quanh người hắn, tinh hoa phật khí bên trong dường như không giảm bớt cao nhiêu.Phong Phi Vân đứng dậy nhìn phương xa, hỏi: - Ta tu luyện bao lâu rồi?Liễu Duệ Hâm chớp lông mi trả lời:- Ba mươi bốn ngày.Liễu Duệ Hâm vốn ngồi trên bồ đoàn rách rưới ngủ gật, thấy Phong Phi Vân tỉnh lại thì rất hưng phấn, mắt sáng rực bay tới.

Liễu Duệ Hâm kéo cánh tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi: - Làm gì vậy?Nha đầu này không bình thường.Liễu Duệ Hâm tu vi Thiên Mệnh đệ tam trọng, sau khi hấp thu một lũ tinh hoa phật khí thì nhảy vọt lên đỉnh Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, kém nửa bước cự phách chỉ còn một bước.Những tinh hoa phật khí này do chân phật để lại, cải thiện thể chất Liễu Duệ Hâm rất nhiều, dấu ấn chân phật in trong người nàng.

Liễu Duệ Hâm nhờ đó có tiềm lực đột phá cảnh giới chân nhân.

Dĩ nhiên chân nhân cảnh rất khó khăn, nhiều thiên tài đẳng cấp sử thi chưa chắc đột phá được.

Tư chất của Liễu Duệ Hâm không siêu đẳng, ước mơ đột phá chân nhân cảnh thật xa vời, nàng chỉ có một chút cơ hội.Vẻ mặt Liễu Duệ Hâm tràn đầy khao khát, nghiêng đầu, trợn to mắt nói: - Phong Phi Vân, chúng ta xem như quen nhau qua hoạn nạn, đồng đội trải qua sinh tử.Phong Phi Vân cười nói: - Đừng lôi kéo quan hệ với ta, chúng ta không quen.

Hơn xưa xin hãy gọi ta là Nhất Trận Phong, Nhất công tử.Liễu Duệ Hâm ôm chặt tay Phong Phi Vân, suýt cắn hắn nhưng cuối cùng nàng kiềm lại.-------Chương 1186: Phúc địa Thiên quốc (1)Mắt Liễu Duệ Hâm chớp lia, mếu máo:- Người ta là nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, trong đệ tử thế hệ trẻ Nhật Nguyệt tiên giáo xem như đại tỷ nhưng bây giờ bị một tên trộm hái hoa bắt, không còn mặt mũi nào.

Đi đâu cũng bị người xì xầm, không gả đi được.

Ai đó vì lợi lộc của bản thân làm hại cuộc đời người khác, bộ dạng vẫn thản nhiên như không, không biết tự động cho chút bồi thường sao?Phong Phi Vân cười nói: - Ha ha ha, thì ra là vòi vĩnh.

Không cho nàng Thiên Nhất Thánh bình được, Nhật Nguyệt tiên giáo các người không ngăn được mẫu của âm giới.Phong Phi Vân biết rõ Liễu Duệ Hâm giả bộ nhưng vẫn nhẹ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi.Liễu Duệ Hâm cắn môi dưới, mắt long lanh:- Ta không thèm Thiên Nhất Thánh bình, nếu . . .

Nếu cho ta một ao nhỏ phật khí thì còn tạm được.Cốc!Phong Phi Vân gõ đầu Liễu Duệ Hâm, cười mắng:- Một ao nhỏ?

Ham quá vậy.Liễu Duệ Hâm gật gà gật gù nói: - Không cho ao nhỏ thì một thùng nhỏ cũng được.Liễu Duệ Hâm xoa đầu bị đánh.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực, dõng dạc nói: - Dù cho nàng một thùng nhỏ thì nàng cũng không có đồ đựng.

Vậy đi, nếu sau này nàng theo ta, ngoan ngoãn làm thiếp thân thị nữ, bưng trà rót nước, giặt đồ nấu cơm, bóp vai đấm lưng.

Một năm ta sẽ phát một lũ tinh hoa phật khí cho nàng, xem như tiền công.Bộ dáng Phong Phi Vân như ông chủ nhà giàu mua nha hoàn, giờ đang bàn về giá cả.- Một năm chỉ được một lũ, ngươi thật keo kiệt, chưa từng thấy ai keo như ngươi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta vì tốt cho nàng.

Tuy tinh hoa phật khí giúp nàng tăng nhanh cảnh giới nhưng có hiệu quả mặt trái của nó.

Tăng cảnh giới mà tâm tình không lên kịp, cảnh giới trong thân thể không ổn định.

- Giống như phù lục, chỉ tăng uy lực của nó nhưng không tăng chất lượng giấy, khi uy lực đến mức độ nhất định thì tờ giấy sẽ không chịu nổi lực lượng ẩn chứa trong phù lục, phù lục sẽ nổ.- Tu luyện cũng vậy, nàng tăng cảnh giới quá nhanh, tâm tính không ổn định, căn cơ không vững chắc.

Cho nàng một năm là để nàng củng cố cảnh giới, tích lũy lắng đọng, có lợi không hại.Không phải mỗi người đều giống Phong Phi Vân cùng tu luyện đan điền và thân thể, không sợ sẽ tự nổ trong lúc tu luyện.

Không phải mỗi người đều có tâm tính vũ hóa đệ cửu trọng như Phong Phi Vân.- Rõ ràng là bủn xỉn, keo kiệt!Miệng Liễu Duệ Hâm nói vậy nhưng trong lòng thừa nhận Phong Phi Vân nói đúng, bây giờ nàng có cảm giác không khống chế được linh khí trong cơ thể.Trong thời gian ngắn cảnh giới tăng trưởng quá nhiều thì rất khó khống chế, kiểm soát.

Một khi linh khí vượt tầm tay sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì cảnh giới hoàn toàn biến mất, nặng thì khó giữ mạng sống.Long La Phù có thể tăng cảnh giới mảng lớn mà không tẩu hỏa nhập ma đương nhiên là nhờ thánh bảo hoàng tộc bảo vệ.

Hơn nữa Long La Phù có tư chất thiên tài đẳng cấp sử thi, dù vậy nàng nhận lực lượng Hóa Long trì bảy lần mới xong, nếu không đã tẩu hỏa nhập ma.Phong Phi Vân nói: - Không lớn không nhỏ, muốn làm thị nữ hợp cách thì điều đầu tiên phải học tôn trọng chủ nhân của mình đã.Liễu Duệ Hâm nghịch ngợm kêu lên: - Nhất công tử, nô tỳ biết lỗi.Liễu Duệ Hâm thướt tha hành lễ, giọng the thé.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt:- Ài, không cho ăn cốc là không ngoan.Phong Phi Vân hỏi tiếp:- Còn mấy người khác đâu?

Đã đi đâu?Giọng Liễu Duệ Hâm vẫn the thé chói tai:- Giờ ngươi có đuổi thì bọn họ cũng sẽ không đi.Liễu Duệ Hâm tiếp tục bảo: - Bởi vì hồn tà phật trong Pháp Hoằng điện đã bị trấn giết hết, một số câm chế cổ xưa cũng mở, nhiều nơi bí mật trước kia không thể vào giờ mở rộng.

Diệp đều là, Bạch lạnh lùng, Mục đầu gỗ đi mấy vùng đất bí mật kia tìm thượng cổ di bảo.

Tu vi của ta thấp nhất nên ở lại đây trông chừng ngươi, Diệp sư tỷ bảo tìm được báu vật sẽ cho ta một phần.Phong Phi Vân thấy buồn cười mấy biệt danh Liễu Duệ Hâm đặt ra.

Bạch Như Tuyết bị Liễu Duệ Hâm sửa thành 'Bạch lạnh lùng', Mục Tích Nhu là 'Mộc đầu gỗ'.Trong một vạn năm trước chắc chắn Pháp Hoằng điện có vị trí quan trọng trong Vong Tâm cổ tháp, sẽ không thiếu báu vật.

Dù đa số bị hư hỏng nhưng báu vật bị phong ấn trong cấm chế thì còn nguyên vẹn, 90 klà linh bảo đỉnh cao.Phong Phi Vân được sông màu vàng.

Lại có báu vật như thanh đồng cổ thuyền, mấy báu vật khác khó lọt vào mắt hắn.

Bọn họ muốn tìm báu vật, dù tìm được trấn thế sát binh cũng thuộc về họ, Phong Phi Vân sẽ không đòi giao nộp ra.Phong Phi Vân hỏi: - Hòa thượng đó thì sao?- Nói đến hòa thượng đần kia là tức, lần này hòa thượng phát tài lớn.

Khi đột phá đến cảnh giới chân phật, hòa thượng cười dài hai ngày ba đêm trong Pháp Hoằng điện, thanh âm như sấm sét.

Sau đó hòa thượng tìm đượt một trấn thế phật binh trong ao thần vùng đất bí mật thượng cổ để lại trong Pháp Hoằng điện.- Hòa thượng cười suốt ngày, cười như phật Di Lặc.

Vì cười quá lớn tiếng nên hấp dẫn người thủ hộ trong di tích cổ tháp đến, đại chiến một trận.

- Có một người thủ hộ bị hòa thượng giết, hai người thủ hộ khác bị đánh đuổi, bây giờ còn ngồi trước cửa Pháp Hoằng điện.

Thấy ai dám xông Pháp Hoằng điện là người thủ hộ đánh kẻ đó, tinh thần phơi phới như có sức mạnh không dùng hết.Miệng Liễu Duệ Hâm nói bực mình 'hòa thượng đần' nhưng lòng thì rất kích động.

Với Liễu Duệ Hâm thì nhân vật cảnh giới chân nhân như trong thần thoại, giờ có thể tiếp xúc khiến nàng rất rung động.

Theo thời gian trôi qua thì cảm xúc kích động dần rút đi.Đây sẽ là đề tài cho Liễu Duệ Hâm sau đó khoác lác trước mặt 0sư huynh, sư muội.Phong Phi Vân đồng tình.

Mấy trăm năm qua Trí Tàng đại sư không tăng cảnh giới được chút nào, chỉ sống được ai năm.

Chuyến này đi di tích tháp cổ, Trí Tàng đại sư ôm quyết tâm liều lần cuối, cũng không ngờ thật sự sẽ đột phá cảnh giới chân nhân.

Giờ thành công, Trí Tàng đại sư có thêm tuổi thọ một ngàn năm, thành tồn tại đỉnh cao nhất mảnh đất này, ai cũng sẽ cười to mấy ngày.Trí Tàng đại sư còn được một phật binh trấn thế, càng như hổ thêm cánh.

Trí Tàng đại sư đắc ý hân hoan, Phật tổ ban ơn, cuộc sống dễ thở hơn rồi.- Nếu bọn họ bận rộn như thế thgì hai chúng ta vào Thiên quốc xem, không biết thế giới phủ bụi vạn năm này bây giờ thế nào.Phong Phi Vân xoay người nhìn cánh cửa Thiên quốc, bước vào trong.

Liễu Duệ Hâm hăng hái, nàng rất muốn vào xem bên trong là thế giới gì.Có một màn sáng màu trắng, như gợn sóng dao động.

Xuyên qua màn sáng, Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm từ không trung trăm thước rớt xuống.

Bên dưới là biển xanh biếc, một con chim xanh dài hơn một trăm hai mươi thước, đẳng cấp linh thú bay đến chở Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm.- Đây là Thiên quốc ghi trong sách cổ, là thế giới thật sự.

Trước kia ta cứ nghĩ đó là truyền thuyết các trưởng bối lừa chúng ta.Liễu Duệ Hâm bò dậy trên lưng chim xanh, nhìn biển vạn dặm mênh mông, bên tai nghe tiếng sóng biển.

Phương xa có đàn chim biển bay lượn, trong nước có cá to dài mấy chục thước.-------Chương 1187: Phúc địa Thiên quốc (2)sông màu vàng vây quanh người Phong Phi Vân bỗng bay ra ngoài, giắt ngang trên bầu trời như sông vàng đến cửu thiên, phật quang ngàn vạn trượng.Phong Phi Vân hít sâu, tất cả lỗ chân lông giãn ra.

Cảm giác linh khí nhập vào thân thể, linh khí nơi này đậm đặc làm Phong Phi Vân giật mình.

Linh khí đậm hơn bên ngoài, hơn cả mấy vương triều trung ương.Dưới đáy biển, Phong Phi Vân phát hiện một linh mạch chảy, tuy không bằng long mạch của Thần Tấn vương triều nhưng vẫn rất khổng lồ, dài ba vạn dặm.Chim xanh bay hai ngày, Phong Phi Vân thấy dưới đáy biển có linh mạch càng khổng lồ hơn.

Thần thức dò xét nhưng không tìm được nguồn linh mạch, đây là một linh mạch dài còn hơn long mạch Thần Tấn vương triều, dài mấy chục vạn dặm.

Rất khó tìm được linh mạch đẳng cấp như thế.[Trước kia có nhắc đến long mạch xuyên suốt nguyên Trung Hoàng phủ, Trung Hoàng phủ là phủ lớn nhất Thần Tấn vương triều, là căn cơ của Thần Tấn vương triều nên dài ba, bốn mươi vạn dặm không lạ gì.

Tuy nhiên khu vực linh khí long mạch đậm đặc nhất là ở Thần Đô.]Phong Phi Vân cảm thán rằng: - Những phật tu thời thượng cổ dữ dội thật, câu một linh mạch ngang ngửa với long mạch Thần Tấn vương triều đến bí cảnh cao cấp này.

Đây là linh mạch dài chục vạn dặm.

Linh mạch đẳng cấp ngàn dặm, vạn dặm không thể sánh bằng.Con chim xanh nói tiếng người:- Chủ mạch trong Thiên quốc là linh mạch đẳng cấp trăm vạn dặm, linh mạch mười vạn dặm này chỉ là một chi nhánh trong chủ mạch.

Thiên quốc có hai mươi mốt linh mạch giống vậy trải khắp chín châu mười hai biển.Dường như Phong Phi Vân sớm biết con chim xanh có thể nói tiếng cười, bình tĩnh nói: - Rốt cuộc nói chuyện, ta còn tưởng đâu ngươi là chim câm.Tu luyện đến đẳng cấp linh thú thì trí tuệ không thua gì nhân loại, đương nhiên có thể nói tiếng người.Liễu Duệ Hâm giật mình, vội chạy về bên cạnh Phong Phi Vân.Con chim xanh bay nhanh, nói: - Ta còn nhỏ, không biết được nhiều, có lời gì ngươi hãy nói với các lão tổ.Liễu Duệ Hâm thè lưỡi:- Đã tu luyện hơn một ngàn năm mà còn nhỏ?Liễu Duệ Hâm hào hứng hỏi: - Sao mặt trời trên cao nhỏ vậy?

Sợ là không thể chiếu sáng nguyên Thiên quốc.Con chim xanh trả lời:- Đó không phải mặt trời mà là xá lợi chân phật để lại, mãi mãi treo trên cao chiếu sáng thế giới này, ban sức sống cho chúng ta.Phong Phi Vân gật đầu.

Bay hai ngày nay Phong Phi Vân quan sát rất lâu, mỗi vượt mấy vạn dặm sẽ thấy một mặt trời xá lợi mới.

Đôi khi hai mặt trời cùng treo trên cao.Trong Thiên quốc đúng là từng ra nhiều chân phật, sau khi chân phật viên tịch biến thành xá lợi lơ lửng trên bầu trời mãi mãi chiếu rọi mảnh đất này.Bí cảnh cao cấp mấy cũng không thể sinh ra ánh sáng, nước, sự sống.

Đây là thế giới các cao tăng đắc đạo cùng khai sáng.

Linh thú trong Thiên quốc được đám cao tăng phật môn thuần phục từ vạn năm trước, quanh năm nghe tiếng phật, xem kinh phật, truyền thừa giáo hóa phật môn.

Đây không phải tu thú đạo mà là phật đạo, đạt đến cảnh giới nhất định có thể thành phật.Dù linh thú thế hệ trước chết gài thì linh thú thế hệ trẻ sẽ tiếp tục truyền thừa phật môn giáo hóa, chờ đợi chủ nhân mới của Thiên quốc đến, khiến thiên địa này càng thêm phồn vinh, thích hợp sinh mệnh cư trú, diễn hóa thành nước trời tu phật.Mảnh đất này đã không còn nhân loại, dù một vạn năm trước lúc đại kiếp nạn phật môn còn chân phật ở trong Thiên quốc thì giờ đã chết sạch.

Chân phật không thể sống hơn một vạn năm.Trong đầu Phong Phi Vân lóe suy nghĩ tà ác.

Nếu trong Thiên quốc có mấy nữ nhân thì có lẽ còn thấy nhân loại trong này.

Đương nhiên dù nhân loại sắp diệt tuyệt, mấy chân nhân phật môn nội tình cao thâm sẽ không cố gắng vì sự sinh tồn, sinh sản của nhân loại.Dọc đường đi Phong Phi Vân thấy nhiều linh dược bảo thụ, có một số miếu cổ, am ni không người cư ngụ.

Một số miếu cổ lơ lửng trên mặt biển, am ni bay trong mây.

Có tháp cổ ở trên đảo biển phong cảnh như tranh.

Tất cả bài bố vô số trận pháp thủ hộ, gieo trồng rất nhiều linh thảo bảo dược.

Linh quả thụ, có suối thánh chảy.Những miếu cổ, am ni là nơi các chân phật trước kia cư ngụ.

Trong dược điền, linh quang rực rỡ.

Liễu Duệ Hâm nhìn suýt rớt tròng mắt, đôi mắt sáng rực như ngọc châu.Phong Phi Vân cười nói: - Ha ha ha, nàng đừng mơ, chân phật bày ra trận pháp, khả năng của nàng không mở ra được, cứ ngó chơi đi.Liễu Duệ Hâm bá đạo nói: - Hừ!

Dù sao chỗ này vô chủ, ta đã nhìn trúng một am ni trên đảo biển.

Có đầy rừng trúc tím, có thánh tuyền hình trăng non chảy.

Ta đã xí phần am ni đó, không ai được giành với ta!Phong Phi Vân bật cười:- Nàng định xuất gia làm ni cô?Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:- Làm ni cô thì sao?

Làm ni cô liên quan gì ngươi?

Xì.* * * Không lâu sau con chim xanh bay vào một đại lục, ba người đáp xuống một ngọn núi rậm rạp um tùm.

Nơi này là một thánh địa, rất nhiều linh thú đẳng cấp lão tổ chờ tại đây.Đại lục này bao la vô tận, rộng mênh mông khó tả, lớn hơn cương vực Thần Tấn vương triều rất nhiều.

Đây chỉ là một khối đại lục trong Thiên quốc.Thánh địa này nằm trong một vùng núi nguyên thủy, địa thế hiểm trở, sông linh vạn dặm, chim chóc đông đúc, dưới đất có một linh mạch chảy.

Đây là phúc địa đậm đặc linh mạch.Không chỉ có lão tổ tộc chim xanh, tất cả thú tộc Thiên quốc thuộc hàng trưởng bối đều tụ tập tại đây.

Chúng nó cảm ứng được Kim Tàm tửthế hệ mới.

Cánh cửa Thiên quốc phủ bụi vạn năm lại mở ra, nơi này nghênh đón chủ nhân mất.Trong vùng núi có một tượng phật to lớn đứng thẳng, cao mấy ngàn trượng, đâm vào tầng mây, khí thế thánh khiết hùng hồn.Bên dưới có tòa phật đnà tử tinh to lớn, hình dạng như hoa sem, tử khí chói mắt, cao chín trượng, rộng như một quảng trường.

Trên phật đàn lơ lửng ba ngàn đài sen màu trắng như hoa linh liên thật sự, linh tính lạnh lùng.

Đóa 'hoa sen lơ lửng' cắm rễ trong không trung.Đằng trước phật đàn có bốn cây cột đồng đường kính bảy thước, dầu lửa bốc cháy trong đó.

Nhiệt độ lửa không quá nóng cháy, cho cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái.Phong Phi Vân giật mình, nơi này tụ tập hơi thở tiền bối thú tộc quá khổng lồ, số lượng rất nhiều, cỡ hơn một trăm con.

Tất cả ngồi xếp bằng trên đài sen trắng.

Đặc biệt thú con ngồi khoanh chân trên ba đài sen ngay chính giữa khí thế rất mạnh, trên người chất chứa phật khí siêu kinh khủng.

Vòng phật màu vàng lơ lửng sau gáy ba thú con như ba bảo thái phật đà trang nghiêm.Ba thú con chỉ có thân hình nhỏ chứ thật ra chúng nó sống lâu thật lâu rồi.Con bên trái hình dạng như báo, mông có năm cái đuôi, người tỏa phật quang lấp lánh, đầu mọc một cái sừng trong suốt, cực kỳ sắc bén.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy con báo rất già, lông trắng bóc, cái đuôi khô héo.Phong Phi Vân gật gù, nhận ra con linh thú hình dạng như báo.

Đó là một con 'Tranh', dòng máu rất tinh thuần, không biết đã tu luyện đến cảnh giới nào.

Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng thiên nhãn cũng chỉ thấy cảnh giới lờm ờ, không nhìn thấu được.Thú con thứ hai là 'Thắng Ngư', mọc hai cánh, nằm trên đài sen tắm phật khí, cũng rất già nua.

Cơ thể nó chỉ có nửa thước nhưng râu dài ba thước.-------Chương 1188: Vạn phật triều tôngCon thú thứ ba ngồi ở chính giữa, là một con 'Bệ Ngạn'.

Nó ngồi xếp bằng trên đài sen, biểu tình như con người, cổ đeo một chuỗi ngọc phật, miệng niệm kinh.Trong người Tranh, Thắng Ngư, Bệ Ngạn chảy dòng máu thượng cổ thánh thú, tuổi thọ dài hơn linh thú bình thường, một chút hương vị cổ xưa.

Trên người ngưng tụ phật uẩn như ba phật đà, làm người ta không kiềm được tôn sùng chúng nó.Ba thú con ngồi ngay chính giữa, hơn một trăm lão tổ đến từ mỗi thú tộc ngồi khoanh chân trên phật đàn toàn là vua linh thú hơn hai ngàn tuổi trở lên.

Chúng nó thu giấu thú khí trên người, phật uẩn lâu dài, thánh khiết trang nghiêm hơn cả cao tăng đắc đạo, như các phật đà ngồi.Con chim xanh chở Phong Phi Vân, Liễu Duệ Hâm đến nơi này xong bị ngăn ở bên ngoài.

Con chim xanh không có tư cách vào phật đàn.Liễu Duệ Hâm kéo chặt tay áo Phong Phi Vân, tuy mấy lão tổ thú tộc đã thu giấu hơi thở vẫn làm nàng thấy áp lực rất lớn, hít thở khó khăn như thật sự đến phật giới.

Phập phồng lo sợ, đi mấy bước sẽ khuỵu xuống.Bệ Ngạn hé môi phun ra tiếng phật thánh khiết:- Cửu phật đồ, tam sơn phật đồ, thập nhị hải phật đồ, toàn bộ đã đến.

Cung nghênh Kim Tàm tử trở về.Trong phút chốc nguyên phật đàn vang tiếng tụng kinh, phương xa có thiên chung vang lên, mưa hoa tử trên trời rơi xuống.Kim Tàm tử.Chẳng lẽ người tu luyện Kim Tàm Kinh là Kim Tàm tử?Phong Phi Vân như bị lực lượng nào đó lôi kéo bay khỏi mặt đất, như đợc gió thổi đến trung tâm phật đàn, ngồi trên sen linh thập nhị phẩm lơ lửng trong không trung.Ba thú nhỏ già nhất ngồi khoanh chân cách Phong Phi Vân hơn mười trượng thành hình vòng cung.

Thật ra một vòng đài sen có tổng cộng mười tám vị trí, toàn là đài sen cửu phẩm.

Muốn ngồi trên đài sen cửu phẩm phải có kinh nghiệm cao, chỉ ba thú nhỏ được tư cách đó, còn trống mười lăm vị trí.Vòng ngoài có ba trăm sáu mươi đài sen lục phẩm, ba ngàn đài sen tam phẩm.

Các thú nhỏ muôn vàn bảo tượng ngồi, nhiều vị trí trống.

Bộ dạng chúng nó rất tếu nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.Phong Phi Vân cảm giác phật khí khổng lồ từ đài sen thập nhị phẩm dưới thân, như ngồi trên một ngôi sao, là thánh vật sinh trưởng từ vạn năm trở lên.

Nếu không phải các thú nhỏ ánh mắt thành kính nhìn Phong Phi Vân, không chừng hắn đã thu sen linh thập nhị phẩm lơ lửng vào túi.Phong Phi Vân ngồi nghiêm chỉnh, thái độ tự nhiên.

Lòng thầm cảm thán không chừng vạn năm trước chỗ này thật sự có ba ngàn chân phật giảng thiền.

Đây là mảnh đất bình yên, an bình, không giết chóc.

Có người muốn sáng tạo đất lành không tránh với đời.Những thú con này tâm linh thuần khiết, phật pháp cao thâm.

Những con thú này tu luyện phật đạo, hiểu phật lễ thì còn thành kính hơn là nhân loại tu phật, thuần khiết trắng trong, không có nhiều ý nghĩ bậy bạ.Hai tay Phong Phi Vân chống đầu gối ngồi trên đài sen rộng hơn ba mươi thước, xung quanh là ánh sáng thánh khiết phủ tầng sáng trắng trên người hắn.- Ừm!

Cái này . . .

Ai nói cho ta biết Kim Tàm tử là sao?Phương xa, trên đài sen lục phẩm, một con chim bằng lấy quyển kinh văn ra, nghiêm túc đọc: - Sách ba vạn năm trước Phật Kim Tàm ghi chép sau hai vạn năm đất đai sinh kiếp, phật môn tai họa lớn, Thiên quốc phong kín.

Khi Kim Tàm tử mới trở về, Thiên quốc lại mở ra, truyền bá giáo hóa ngũ uẩn tứ đế, hoằng dương phật pháp vạn cổ.

Trong lòng không lo âu, không khủng bố, không điên đảo mộng tưởng, rốt cuộc niết bàn, thông hiểu vũ hóa, mãi khi đạt thành phật đạo.Phong Phi Vân nhức đầu nghe, hiểu sơ là có người từ ba vạn năm trước tính ra phật tu có tai nạn lớn rồi để lại pháp chỉ, tuyên bố cánh cửa Thiên quốc lại mở ra, Kim Tàm tử thế hệ tiếp theo quay về chấn chỉnh phật đạo, hoằng dương phật pháp.- Chết tiệt, có gì nhầm lẫn sao?

Tại sao là ta được?

Kim Tàm tử, ta tu luyện Kim Tàm Kinh chỉ vì tăng tu vi, không hứng thú với phật môn.

Huống chi trở thành Kim Tàm tử gì đó chẳng phải là không được đụng nữ nhân nữa?

Kim Tàm tử hố chết người!

Chắc chắn là tính sai, tính sai!Trên phật đàn vang lên thanh âm cao vút mà thần thánh:- Thiên Xu có điều thắc mắc, xin Kim Tàm tử cao pháp giải đáp cho!- Thông Huyễn có thắc mắc, xin Kim Tàm tử giảng giải phật.- Thông Ý không hiểu phật lễ, xin Kim Tàm tử giảng giải!Một đống thanh âm xin Phong Phi Vân giảng dạy nội dung quan trọng trong kinh phật.

Chúng nó không cố ý làm khó Phong Phi Vân mà thật sự không hiểu, ánh mắt chúng nó thành kính hướng tới phật ý.Những thú nhỏ này có trí tuệ ngang ngửa nhân loại nhưng tuệ căn cách biệt rất lớn, năng lực lĩnh ngộ kinh phật kém cỏi.

Một số phật lễ đơn giản đối với chúng nó là vô cùng khó khăn.

Trước kia có một số chân phật nói rõ kinh phật cho chúng nó nghe, mỗi ngày giảng thiền khai hóa tuệ căn.Nhưng sau khi các chân phật chết già.

Linh thú thế hệ trước cũng chết già, các đời truyền xuống, nhiều phật kinh rất khó hiểu với chúng nó.

Dù được trưởng bối dạy thì các con thú chỉ hiểu đạo lý đại khái.Có thể nói nếu chỉ là phật lý, đến thế hệ trước Ngự Thú trai tùy tiện bắt một đến hỏi đều hiểu rõ hơn các con thú, đủ trình độ làm lão sư.Phong Phi Vân càng nhức đầu hơn, bởi vì đám linh thú suốt ngày vùi trong kinh phật, tuệ căn thấp đến mấy cũng hiểu nhiều hơn hắn.

Giống như khách làng chơi vào thư viện dạy tứ thư ngũ kinh cho thư đồng, không hố cha thì là gì?Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ: - Lúc nào có rảnh phải tìm lão sư cho chúng nó mới được.Trí Tàng đại sư không nằm trong suy xét của Phong Phi Vân.

Tuy hòa thượng này phật pháp cao nhưng sát khí quá nặng.

Đám lão tổ linh thú tu vi rất đáng sợ, nếu bị Trí Tàng đại sư khống chế thì nguyên Thiên quốc từ đất lành niết bàn chuyển thành mảnh đất sát phạt.Đàn Thanh Tố không tệ, tính cách dịu dàng, chú trọng lánh đời, cảm giác siêu thoát.

Đàn Thanh Tố tu luyện Ngự Thú Thanh Tâm chú, hoàn toàn có thể giải trừ hung tính trong người đám linh thú, khai hóa tuệ căn.Vu Thanh Họa thì bỏ, chỉ một lý do, tính cách xấu.Phong Phi Vân thầm suy tính, hắng giọng nói: - Mới đến chỗ này, không giảng phật pháp, ta có chuyện muốn hỏi.

Bây giờ Thiên quốc diễn biến đến mức nào rồi?Thắng Ngư ngồi trên đài sen cửu phẩm trả lời:- Vạn năm nay đông tây Thiên quốc tăng trưởng ba trăm năm mươi vạn dặm, tổng cộng hai ngàn một trăm vạn dặm.

Nam bắc Thiên quốc tăng trưởng hai trăm bảy mươi vạn dặm, tổng cộng một ngàn sáu trăm vạn dặm.

Đầu Thiên quốc, hỗn độn chưa mở.

Trung tâm Thiên quốc, cây cối um tùm.

Đáy Thiên quốc, thiên mạch dài bảy trăm hai mươi vạn dặm, sinh ra hai mươi mốt chi mạch.Phong Phi Vân sờ cằm, gật gù nói: - Vậy là bí cảnh cao cấp có xu hướng diễn hóa tiểu thiên thế giới.Các thú con đồng thanh kêu lên: - Cái gì là tiểu thiên thế giới?Phong Phi Vân cười đáp:- Là diễn hóa ra thế giới hoàn chỉnh.

Có ánh nắng, đêm tối, nước non, sinh mệnh mới.

Linh trưởng mới, càng thích hợp cho việc tu hành.Thắng Ngư hỏi: - Là thế giới cực lạc?- Ừm!

Nói vậy cũng đúng.-------Chương 1189: Trấn áp Diêm VươngPhong Phi Vân không muốn giải thích nhiều, trong bụng thầm tính toán.

Có nhiều cường giả phật môn thế này, mượn tay chúng nó cộng thêm tiểu thừa Bất Tử Phượng Hoàng Thân có thể bắt tay vào tiêu trừ Diêm Vương ra khỏi cơ thể, xóa bỏ tai họa ngầm kia.Phong Phi Vân không muốn kinh động Diêm Vương, giao lưu với linh thú phật đồ bằng thần thức.

Thế nhưng Diêm Vương cẩn thận, linh giác nhạy bén vẫn phát hiện ra, nhanh tay tấn công trước.Ầm!

Phong Phi Vân đang ngồi trên đài sen người rung mạnh.

Lưng và cánh tay trái chấn động dữ dội, tà khí bay ra khỏi lớp da, bộc phát thanh âm dữ tợn trầm đục:- Muốn trấn sát bản tôn thì bản tôn cướp thân xác của ngươi trước!Tà khí ngút trời bay ra khỏi lưng Phong Phi Vân, xông thẳng lên cướp đoạt não.Diêm Vương vốn định ngủ động, chờ thu thập nhiều xương cốt Diêm Vương mới mạnh mẽ cướp thân xác Phong Phi Vân, cướp cả khí vận của hắn.

Nhưng bây giờ Phong Phi Vân chủ động định giết Diêm Vương, đương nhiên gã phải liều lĩnh phản kích, không ngồi chờ chết.- Hừ!

Ngươi nghĩ có thể khống chế linh đài đầu óc của ta sao?Tuệ cốt trên đầu Phong Phi Vân phát hiện ngọn lửa chói mắt, tiếng phượng hoàng hót vang lên.

Ảo ảnh phượng hoàng bay ra công kích tà hồn Diêm Vương.

Nhãn cốt mắt trái Phong Phi Vân đã tỏa ánh sáng thần thánh chói mắt bay ra thêm ảo ảnh phượng hoàng tấn công Diêm Vương.Tà hồn Diêm Vương cực kỳ mạnh mẽ, dọc theo sống lưng Phong Phi Vân thẳng lên não, làm cơ thể hắn run bần bật.Lực lượng hai phượng hoàng ảo không yếu, như có hai con phượng hoàng thật sự bay tới bay lui trong cơ thể Phong Phi Vân.

Vuốt sắc bén, mắt ngạo nghễ, phong độ chim thần rõ rệt.Cùng lúc đó, Phong Phi Vân ngưng tụ bốn mươi thần thức biến thành Tru Thiên Hám Tiên chùy công kích.

Đây là chùy thần thức phối hợp hai phượng hoàng ảo đánh Diêm Vương liên tục thụt lùi.Tu vi của Phong Phi Vân tăng mảng lớn, thần thức qua bốn mươi lần chồng chất.

Diêm Vương chỉ có một lũ tàn hồn, trước kia đã bị bốn mươi thần thức của Phong Phi Vân dần ức chế, bây giờ càng bị hắn vượt qua.Tàn hồn Diêm Vương bị đánh sắp nát vụn, liên tục thụt lùi, sắp bị tiêu trừ.- Sao có thể như vậy?

Thần thức gấp bốn mươi lần!Đài sen thập nhị phẩm dưới thân Phong Phi Vân tỏa ánh sáng vô cùng thánh khiết.

Lực lượng thánh khiết nhập vào người hắn, trấn áp tàn hồn Diêm Vương, bài trừ tà lực.

Lớp da lưng và cánh tay phải nhô lên sắp ép tàn hồn Diêm Vương ra khỏi người Phong Phi Vân.Tàn hồn Diêm Vương rống to: - Máu thịt chúng ta đã dung hợp từ lâu, ngươi không thể ép ta ra khỏi thân thể được!Thân phận của tàn hồn Diêm Vương chí cao vô thượng, nếu không phải gặp tử kiếp thì còn lâu mới để tiểu nhân vật như Phong Phi Vân vào mắt, càng sẽ không ký sinh trong thân thể người khác.

Hiện tại kẻ như con kiến định bài trừ, giết chết gã, tàn hồn Diêm Vương không giận sao được?Ầm!

Bốn mươi thần thức của Phong Phi Vân lại thay đổi, ngưng tụ thành lưỡi dao đỏ rực rực lửa cháy chém đứt một lũ tàn hồn Diêm Vương.

Cùng lúc đó, Diêm Vương chống cự kịch liệt làm Phong Phi Vân bị thương nặng, ngũ tạng lục phủ đau nhức, phun búng máu.Diêm Vương bị chém đứt một lũ tà hồn rất khó chịu, cố ý khiêu khích Phong Phi Vân ném chuột sợ vỡ đồ:- Dám dùng thân thể làm chiến trường, ngươi chưa trấn giết ta thì thân thể đã nổ trước.Phong Phi Vân không nói gì, quyết tâm trấn áp Diêm Vương vô cùng mãnh liệt.Phong Phi Vân lại ngưng tụ bốn mươi thần thức, bảy khối xương phượng trong người bắn ra tia sáng đoạt mệnh cấu thành một tòa tiểu chu thiên tuần hoàn.

Lực lượng phượng hoàng liên miên không dứt, ảo ảnh bảy phượng hoàng nhập vào lưng Phong Phi Vân.

Hai bên đánh nhau dữ dội, như công thành cướp đất trong chiến trường thật sự.Người ngoài không giúp được gì, nếu không thể trấn áp tàn hồn Diêm Vương thì dù đám linh thú phật đồ cũng ra tay cũng vô dụng.Răng rắc!

Cơ thể Phong Phi Vân rung lắc, máu thịt sau lưng nứt toác, xương tay vỡ vụn, máu thịt bay tứ tung, người hắn sắp nát nhừ.Nhờ cơ thể Phong Phi Vân mạnh mẽ, đến cảnh giới tiểu thừa Bất Tử Phượng Hoàng Thân mới chống đến bây giờ.

Đổi lại người khác e rằng đã sớm thàn đống thịt vụn.Cuối cùng Phong Phi Vân chiếm ưu thế tuyệt đối, bảy con phượng hoàng ảo bao vây tàn hồn Diêm Vương.

Bảy phượng hoàng ảo như bảy hỏa lô luyện hóa tàn hồn Diêm Vương, bốn mươi thần thức của Phong Phi Vân biến thành núi to trấn áp bên trên không cho Diêm Vương nhúc nhích.Tàn hồn Diêm Vương bị bảy phượng hoàng ảo luyện hóa rốt cuộc chịu thua, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn:- Phong Phi Vân, ngươi quên, ngươi đã hứa làm một chuyện giúp ta.

Ta không kêu ngươi đi bội tình bạc nghĩa với Thiên Vu thần nữ, ta muốn ngươi giúp ta tìm ký chủ khác.Phong Phi Vân nhe răng:- Ha ha ha ha ha ha!

Ngươi cũng thiếu ta một chuyện, hiện tại xem như thanh toán xong, không ai thiếu nợ ai.Tàn hồn Diêm Vương âm trầm nói: - Thiếu niên, ngươi quá ngây thơ.

Ngươi cho rằng đây là toàn bộ tà hôn của ta sao?

Đào trong mộ viên vũ hóa của một vị tiên hiền ở Tử Minh thi động chỉ là nửa cái xác của ta, vẫn còn một nửa xác mang theo tà hồn càng thêm cường đại.

- Hắn tu dưỡng vạn năm, đã đại lục nguyên khí rất nhiều, ngươi không thể tưởng tượng cảnh giới tu vi của hắn đến mức nào.

Rất nhanh hắn sẽ trở về.

Khi đó mọi thứ trên mảnh đất này sẽ bị hủy diệt, ai mang theo thi cốt của ta càng được chăm sóc đặc biệt.Phong Phi Vân có nghe Phong Mặc nói đào được một nửa tà thi xác Diêm Vương trong mộ viên vũ hóa.

Là chủ thể tà thi có đầu, hai mắt, trái tim, tay trái, đùi phải, ba khúc xương sườn.

Nửa cái xác khác không rõ tung tích.Khi đó Phong Phi Vân cho rằng Diêm Vương bị trọng thương, cơ thể bị đánh nát nên còn sót lại một nửa tà thi.

Giờ nghe tàn hồn Diêm Vương nhắc đến, Phong Phi Vân tim đập chân run, trực giác không may.

Phong Phi Vân có linh cảm tàn hồn Diêm Vương nói thật.Chẳng lẽ không lâu sau mảnh đất này sẽ nghênh đón sát kiếp hủy diệt sao?Phong Phi Vân đè nén các suy nghĩ, lạnh lùng nói: - Hừ!

Chỉ là một nửa tà thi, không có đầu, trái tim, lưng, dù phục hồi một phần nguyên khí thì mạnh tới đâu được?

Hôm nay quyết trấn áp ngươi, có nói gì cũng vô dụng.Tàn hồn Diêm Vương cười dài:- Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ha ha ha ha ha ha!

Những linh thú phật đồ ngồi xếp bằng trên đài sen bắn ra luồng phật quang nhập vào người Phong Phi Vân.

Ánh sáng tinh thuần, khí thế cực mạnh.

Các bóng phật ngưng tụ trong phật quang, rất thánh khiết.Tiếng niệm kinh vang lên, vạn phật niệm đại bi chú trừ tà, phật đàn bao phủ tầng sáng mông lung huyễn lệ, vô số chữ vật bay lượn xếp thành kinh phật sách thánh lấp lánh ánh sáng.Làn da trên lưng, tay trái Phong Phi Vân chậm rãi nứt ra, bài trừ lưng và cánh tay tàn hồn Diêm Vương ra khỏi cơ thể hắn.

Hai vị trí này nằm tách rời bây giờ dã dung hợp thành một.Rào rào!

Phong Phi Vân lấy Thiên Nhất Thánh bình ra thu lưng, cánh tay trái của Diêm Vương vào.

Toàn thân Phong Phi Vân chảy máu nhưng nhẹ lòng, rất thoải mái.-------Chương 1190: Phu nhân giáo chủ (1)Trong Thiên Nhất Thánh bình phát ra tiếng cười âm trầm của tàn hồn Diêm Vương:- Phong Phi Vân, rốt cuộc ngươi vẫn sợ, không dám thật sự giết ta.Thiên Nhất Thánh bình áp chế rất mạnh đối với vật âm tà, nhưng nó chỉ trấn áp Diêm Vương chứ không thể hoàn toàn luyện hóa.Phong Phi Vân lắc cái bình, cười nói: - Sợ ngươi?

Suy nghĩ vớ vẩn, ta đang chờ nửa tà thi của ngươi lao đến rồi cũng thu vào bình, sau đó luyện hóa thành một viên chí tôn tà đan.Tàn hồn Diêm Vương nghiến răng nói: - Ngươi đang mơ mộng viễn vông!Phong Phi Vân mặc kệ tàn hồn Diêm Vương, hắn thu Thiên Nhất Thánh bình vào giới linh thạch.

Phật quang lấp lánh, các vết thương chậm rãi khép lại, máu không còn chảy ra.

Bóc tách thân thể Diêm Vương ra khiến hơi thở của Phong Phi Vân trở thành tinh thuần, thánh khiết bảo tướng, như thần thánh hóa thân.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên đài sen thập nhị phẩm, xung quanh là hà quang trắng, ánh vàng đan xen.

Đằng sau đỉnh đầu Phong Phi Vân biến ra một vòng phật, có tiếng tụng kinh vang trong người hắn.Chỉ cao tăng đắc đạo mới tu luyện ra vòng phật và tiếng tụng kinh, nhưng lúc này Phong Phi Vân làm được.Liễu Duệ Hâm đứng ở một góc phật đàn, vóc người mảnh khảnh, đường cong xinh đẹp, ngực to mông vêu.

Đôi mắt trong suốt trợn trừng.

Liễu Duệ Hâm nhìn cảnh tượng trước mắt như đi vào thế giới thần thánh, xung quanh toàn là thánh phật.

Lòng Liễu Duệ Hâm nổi lên sùng kính, nếu không phải thấy Phong Phi Vân ngồi ở đài sen thập nhị phẩm ngay chính giữa thì nàng đã quỳ xuống bái lạy.Phong Phi Vân và các linh thú phật đồ nói gì đó, không lâu sau hắn bay xuống đài sen thập nhị phẩm.Giọng Phong Phi Vân thánh khiết điềm tĩnh nói: - Có lẽ không lâu sau thủ phạm gây ra đại kiếp nạn phật môn sẽ quay về, ta phải ra ngoài sắp đặt tránh cho bị đánh không kịp trở tay, làm sinh linh đồ thán.

Lần này phải tiêu diệt nó hoàn toàn.Các linh thú phật đồ lộ vẻ đại từ đại bi đọc kinh phật Phong Phi Vân không nghe hiểu:- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.Phong Phi Vân đáp xuống bên cạnh Liễu Duệ Hâm, tay vỗ bờ vai mảnh mai, đánh thức nàng khỏi rung động.Phong Phi Vân nói: - Đi, ra ngoài làm việc.Liễu Duệ Hâm rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy, sợi tóc bay lên tỏa mùi thơm.Liễu Duệ Hâm bị Phong Phi Vân kéo ra phật đàn, hỏi: - Đại hung chấm dứt thời đại phật tu thật sự sẽ lại xuất hiện sao?Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Có lẽ.- Những linh thú phật đồ đó rất mạnh, nhất là ba linh thú phật đồ ngồi chính giữa cường đại làm tim người đập nhanh.

Chúng nó ra ngoài có lẽ ngăn được sát kiếp.Liễu Duệ Hâm không nhìn ra tu vi thật của các linh thú phật đồ nhưng nàng cảm nhận được khí thế rất nhẹ trên người chúng.

Linh thú phật đồ nào cũng mạnh hơn giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo.Phong Phi Vân lấy kim phật bảy tấc ra mở một cánh cửa trong không trung, nói: - Chúng ta từng lập phật thề không rời khỏi thế giới này, một khi trái lời thiên địa không tha.Cánh cửa Thiên quốc đã mở, Phong Phi Vân mang theo Liễu Duệ Hâm bay vào trong cánh cửa, rời khỏi Thiên quốc.Ra khỏi Thiên quốc, Phong Phi Vân thu kim phật to lớn cao chín mươi chín thước.

Kim phật này chính là cánh cửa Thiên quốc, mang theo nó bên người thì đi đâu cũng vào Thiên quốc được.Thể tích kim phật rất khổng lồ, chiếm hơn một nửa lão nhân giới linh thạch.Phong Phi Vân vô cùng nghiêm túc nói: - Tuyệt đối đừng nói ra những gì nàng thấy trong Thiên quốc, nếu không ta sẽ giết nàng.Liễu Duệ Hâm thường tùy tiện nhưng nàng biết cái gì là thị phi nặng nhẹ.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Phi Vân hù Liễu Duệ Hâm sợ mặt trắng bệch, như chim cút ở trước mặt ưng già.

Chim ưng nói nếu ngươi không ngoan ngoãn đẻ trứng là ta ăn thịt.Liễu Duệ Hâm sợ hãi gật đầu lia.Phong Phi Vân nhíu mày.

Chuyến đi Thiên quốc ngắn ngủi này thu hoạch lớn nhất là trấn áp Diêm Vương, biết tin nửa phần tà thi khác sẽ quay về.

Nếu đồn ra ngoài sẽ chấn động nguyên Thần Tấn vương triều, thậm chí năm vương triều, Thần Linh cung động đất.Một vạn năm trước thời đại phật tu hưng thịnh biết mấy, khu vực bao la gấp hai mươi lần Thần Tấn vương triều bây giờ, nhưng vẫn bị diệt.

Năm vương triều cộng lại thực lực yếu hơn thời đại phật tu rất nhiều.

Nếu nửa phần tà thi Diêm Vương quay về sẽ mạnh hơn một vạn năm trước, không ai ngăn nổi.Phong Phi Vân không cảm thấy mảnh đất này bị hủy diệt sẽ ảnh hưởng đến hắn, đánh không lại thì trốn.

Nhưng vì để phòng ngừa, Phong Phi Vân phải sắp đặt trước mọi thứ.Diệp Ti Loan từ xa đi đến như bóng tiên, thân ngọc dịu dàng.

Linh hà quanh người, tóc dài như suối.

Diệp Ti Loan đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ bát trọng, chân đạp hư không, người tỏa hương thơm.Diệp Ti Loan hấp thu bốn lũ phật khí nên đến cảnh giới này không lạ, nhưng biểu tình rất phức tạp.

Khi nhìn Phong Phi Vân, Diệp Ti Loan không dám trực tiếp đối diện.- Các người đi Thiên quốc?Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Đi vào xem.Diệp Ti Loan ngập ngừng muốn nói, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng.Phong Phi Vân thản nhiên nói: - Có lời gì cứ hỏi đi.- Ngươi là Phong Phi Vân, con của yêu ma?Lúc Diệp Ti Loan thấy Kim Tàm Kinh là đã nghi ngờ thân phận của Phong Phi Vân nhưng không nói gì, lúc này mới hỏi.- Ừm!

Giọng Diệp Ti Loan tức tối:- Vân Phi Thiên ở Đồng Lô sơn, Nhất Trận Phong đại đạo hái hoa đều là ngươi?Người Diệp Ti Loan run run, nghiến răng ken két.Liễu Duệ Hâm nhận ra tình huống kỳ lạ, nàng kiềm nén xúc động muốn đòi Diệp sư muội cho bảo bối.

Mắt nhanh chóng xoay tròn nhìn nam nữ hành động kỳ lạ.Vẻ mặt Phong Phi Vân lúng túng bước tới gần, cười nói: - Thế này chẳng phải càng tốt?

Bây giờ nàng không bài xích về tuổi tác, chúng ta trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, chẳng phải là trời sinh một đôi . . .

Phong Phi Vân dần không có hứng trêu ghẹo nữa, nụ cười bên môi vụt tắt.

Bởi vì Phong Phi Vân thấy hốc mắt Diệp Ti Loan ửng đỏ, ngấn lệ xoay người bỏ chạy.- Sao . . .

Sao vậy?Phong Phi Vân không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân.Liễu Duệ Hâm lên giọng già đời, làm bộ dáng như trí giả qua nhiều chuyện đời trần thế, ưỡn bộ ngực không quá đầy đặn:- Ài, thường nói Phong Phi Vân là Thần Vương phong lưu vậy mà không hiểu lòng nữ nhân.

Ai chà chà.Liễu Duệ Hâm nói xong rụt cổ sợ bị Phong Phi Vân cốc đầu, chân đạp hư không chạy theo Diệp Ti Loan.Phong Phi Vân đăm chiêu, lắc đầu cười khổ.

Phong Phi Vân rời khỏi Pháp Hoằng điện.

Lúc hắn đi ra mọi người đều có mặt, biểu tình khác nhau.

Liễu Duệ Hâm nhận được mấy báu vật hiếm hoi từ chỗ Diệp Ti Loan nên vô tâm vô phế cười toe toét, sửa sang bảo bối.Bạch Như Tuyết vẫn lạnh lùng tựa băng giá, như đóa tuyết liên ngàn năm, khuôn mặt tinh xảo không biểu tình.Mục Tích Nhu vẻ mặt phức tạp, Phong Phi Vân thầm hiểu.

Phong Phi Vân giết thanh mai trúc mã Trần Mặc Kim của nàng, bây giờ Mục Tích Nhu lại là thị nữ của hắn, thân thể tùy thời khó giữ trong sạch nên lòng rối như tơ vò.-------Chương 1191: Phu nhân giáo chủ (2)Về phần Diệp Ti Loan, Phong Phi Vân cứ nghĩ nàng sẽ bỏ đi ai ngờ nàng đứng bên cạnh Liễu Duệ Hâm, bóng tiên như tranh.

Tầng linh vụ bao phủ trên người Diệp Ti Loan, không thấy mặt mày, không biết biểu tình của nàng thế nào.Vẻ mặt Trí Tàng đại sư hớn hở nhất, cười tủm tỉm cao thâm khó dò.Trí Tàng đại sư thấy Phong Phi Vân, gã không hỏi về Thiên quốc mà nói: - Ba tiên giáo cổ Địa Tử phủ đã đến thăm dò nhiều lần, có nhân vật đẳng cấp giáo chủ âm thầm ra tay.Phong Phi Vân hỏi dò:- Mặc kệ bọn họ đi, bao lâu nữa bắt đầu thịnh yến tà đạo?Bọn họ ở trong Pháp Hoằng điện hơn một tháng, thịnh hội tà đạo sắp bắt đầu.Trí Tàng đại sư nói: - Khoảng sáu ngày sau, thật sự muốn tham gia sao?Phong Phi Vân cười to bảo: - Ha ha ha, đương nhiên rồi.Phong Phi Vân bước ra ngoài di tích tháp cổ.* * * Bên ngoài di tích tháp cổ tụ tập vô số cường giả, ba cổ tiên giáo chiếm hơn phân nửa.

Cường giả thuộc tiên giáo khác cũng chạy đến trợ trận, cờ chiến rợp trời, bóng người đông đúc, trống trận lơ lửng trong tầng mây vây kín lối ra di tích tháp cổ.Giáo chủ Thái Dương tiên giáo tự mình đến, ngồi trên xe liễn, người phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời màu vàng.Giọng giáo chủ Thái Dương tiên giáo trầm thấp nói: - Sau khi Nhất Trận Phong vào Pháp Hoằng điện thì di tích tháp cổ sinh ra dị tượng, không chừng bọn họ được phật bảo gì rất ghê gớm trong đó.Giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo không đến, thay thế là phu nhân giáo chủ.

Một mỹ phụ cung trang bề ngoài khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe mây bảy sắc, tóc búi cao, da mịn màng, ngực đẫy đà.

Nếu mỹ phụ không bới tóc và ăn mặc già dặn thì trông rất trẻ.Nghe đồn phu nhân giáo chủ có tu vi còn mạnh hơn cả giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo, lúc tuổi trẻ từng vào Thần Linh cung tu luyện.

Là một nữ nhân rất mạnh mẽ.

Hơn một nửa quyền lực Vạn Pháp tiên giáo nằm trong tay phu nhân giáo chủ.Giọng phu nhân giáo chủ trẻ trung êm tai chứa uy nghiêm:- Nhưng tăng nhân bí ẩn bên cạnh Nhất Trận Phong rất khó đối phó, tu vi sâu không lường được.

Lúc trước thăm dò hai lần đều bị hắn biết trước, một nhân vật rất đáng sợ.Đại diện Nhật Nguyệt tiên giáo là mẫu thân của Liễu Duệ Hâm, Bạch Nguyệt sứ giả.Bạch Nguyệt sứ giả lạnh lùng nói: - Mặc kệ mạnh mấy cũng phải chết.Đột nhiên một bóng sáng bay tới.Lệ Hình Thiên mặc chiến khải đáp xuống đất, khom người vái:- Việc lớn không tốt, Nhất Trận Phong đã mở một lối ra khác chạy mất rồi!- Cái gì?

- Sao có thể như vậy?

Không phải chân nhân thì không thể mở một lối đi khác!Nhiều người quát to định truy sát.Bên ngoài màn trời vọng lại tiếng cười dài, Phong Phi Vân mang theo bốn thiên chi kiêu nữ đứng trên tầng mây, xuất hiện sau lưng các tiên giáo.- Các vị đạo hữu Địa Tử phủ, đã để mọi người chờ lâu.

Tiếc rằng bản công tử sắp đi tham gia thịnh hội tà đạo, không thể thân thiết với các vị sư tỷ, sư muội lâu hơn, vô cùng tiếc nuối.

Chờ xong thịnh hội tà đạo ta nhất định sẽ đến viếng thăm, ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân nói xong phẩy quạt cưỡi mây đi.- Đáng ghét, Nhất Trận Phong, để Duệ Hâm, Ti Loan lại!Bạch Nguyệt sứ giả ra tay, mắt tràn ngập lửa giận đánh ra trăng non dài hơn ba mươi trượng, trông như trảm thiên thần nhẫn.Phong Phi Vân phong độ siêu quần nói: - Thì ra là Bạch Nguyệt sứ giả, thật xin lỗi, bọn họ rất ngoan, ta không thể để họ lại.Hai ngón tay Phong Phi Vân bắt kiếm quyết biến thành trường kiếm lửa đánh bay trăng non Bạch Nguyệt sứ giả chém ra.

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, hỏa hoa văng tung tóe.Cổ tay Bạch Nguyệt sứ giả bị chém một vệt máu, giọt máu lấp lánh phun ra, rơi xuống đất, đất bùn trong vòng một thước bị luyện thành dung nham.

Bạch Nguyệt sứ giả đã đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, máu cực kỳ tinh thuần, rơi xuống đất có thể nung chảy đất bùn.Bạch Nguyệt sứ giả nhanh chóng thụt lùi, bóp cổ tay, trong mắt tràn ngập khó tin.

Tại sao tu vi của Nhất Trận Phong mạnh như thế?Phong Phi Vân định thừa thắng truy kích trọng thương Bạch Nguyệt sứ giả, thậm chí giết nàng.Liễu Duệ Hâm đứng bên cạnh lên tiếng: - Đừng tổn thương mẫu thân của ta.Diệp Ti Loan mở miệng nói: - Đừng bị thương sư tôn.Phong Phi Vân rút mũi kiếm về:- Nữ nhân thật rắc rối.Phong Phi Vân phất tay bay nhanh, biến mất.Phong Phi Vân không dám lơ là, mặc dù tu vi tiến bộ vượt bậc, tiểu thừa Bất Tử Phượng Hoàng Thân, còn có cao thủ đẳng cấp chân phật đi theo.

Nhưng nội tình ba cổ tiên giáo rất dồi dào, trời biết có hai lão bất tử chân nhân chạy ra không.Lúc này chạy đi Phổ Đà sơn quan trọng hơn.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chiếc xe mây bảy sắc đuổi theo sau Phong Phi Vân.

Kéo xe là linh thú loài chim, có ba đôi cánh, tốc độ mau như sao xẹt.

Xe mây đuổi theo gắt gao, Phong Phi Vân không thể cắt đuôi.Diệp Ti Loan nhắc nhở:- Đây là xe mây bảy sắc của phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo, tọa giá đứng sau bát bộ long liễn.Trí Tàng đại sư chắp hai tay lại, cười tươi nói: - A di đà phật, hãy để bần tăng siêu độ cho nàng.Khóe môi Phong Phi Vân cong lên:- Phu nhân giáo chủ, nếu bắt nàng thì nguyên Vạn Pháp tiên giáo sẽ phát cuồng, sẽ kéo nguyên tiên giáo đến công phạt, ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân biến thành luồng sáng lao vào xe mây bảy sắc.Mọi người trợn trắng mắt, dám gây rối phu nhân giáo chủ, Phong Phi Vân không làm đại đạo hái hoa đúng là tiếc.Ầm!

Bảy khối xương phượng trên người Phong Phi Vân luyện thành một thể, như bản đồ sao, lửa cháy hừng hực quanh người hắn.

Phong Phi Vân đánh một đấm nổ nát linh thú loài chim kéo xe mây bảy sắc.Thì ra linh cầm ba đôi cánh là hồn linh thú, sau khi bị Phong Phi Vân đánh tan hóa thành các luồng khói nhập vào xe mây bảy sắc.Xe mây bảy sắc ngừng lại ngay, một luồng gió bay ra.

Luồng gió cực kỳ sắc bén, tràn đầy linh văn, mỏng nhỏ như tia sáng.Phong Phi Vân vội tạt ngang né mũi nhọn.Đó là một linh châm đỏ rực, dài khoảng một tấc, mỏng như lông trâu, bên trên khắc bảy mươi hai trận pháp.

Đây là linh khí tam phẩm, Phong Phi Vân mà không ngờ tốc độ mau thì đã bị linh châm đâm thủng trán.

Dù vậy linh châm để lại vệt máu nhỏ trên gò má Phong Phi Vân.Dường như phu nhân giáo chủ lợi hại hơn Bạch Nguyệt sứ giả, rất khó giải quyết.Phong Phi Vân sờ vết máu trên gò má, máu dính ngón tay.Phong Phi Vân cười nói: - Phu nhân giáo chủ quả nhiên danh bất hư truyền.- Nhất Trận Phong, nếu ngươi đền tội thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo ngồi trong xe mây bảy sắc, mùi thơm lan tỏa, linh điệp quanh thân.

Giọng phu nhân giáo chủ khá ngọt nhưng cho cảm giác uy nghiêm, đây là giọng điệu người bề trên mới có.Phong Phi Vân cười tủm tỉm:- Tha mạng cho ta?

Hay phu nhân muốn thu ta làm nô lệ bên giường?Giọng phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo không chứa tình cảm, không hề tức giận:- Nếu ngươi ngoan ngoãn chút thì ta chấp nhận.-------Chương 1192: Phu nhân phong vận do tồnPhong Phi Vân không tin phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo thật sự là nữ nhân phóng đãng, hắn cảm giác nàng rất thông minh.

Chắc phu nhân giáo chủ đã nhìn thấu Phong Phi Vân không phải đại đạo hái hoa, có lẽ phu nhân suy đoán nàng là người trong triều đình nên mới nói như thế.Nữ nhân lợi hại.- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếc rằng bản công tử hái hoa có nguyên tắc, không hứng thú với người đẹp hết thời như phu nhân.

Nếu tặng hai xe nữ đệ tử trẻ của Vạn Pháp tiên giáo cho ta thì ta sẽ suy nghĩ lại.- Đáng đánh!Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo không nói nhiều, ngón tay thuôn bắt linh giác.

Linh châm đỏ lại bay ra, mỏng như cọng lông, không chỗ không vào được, phát ra tiếng đinh đang.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc liên tục né tránh, tốc độ mau như bóng ma.

Đột nhiên gió mạnh thổi lên, Phong Phi Vân bay đến bên trên xe mây bảy sắc.

Phong Phi Vân định vén mành màu tím bắt phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo ra, nhưng giây phút hắn đụng vào cái mành thì trực giác không may hiển hiện.

Phong Phi Vân lộn mèo vội vàng lùi ra.

Vù vù vù vù vù!

Trong xe mây bảy sắc bay ra một cây linh châm màu cam, đẳng cấp linh khí tam phẩm, uy lực không mạnh nhưng vô cùng sắc bén, không gì không phá.Tay áo Phong Phi Vân bị cắt rách một đường.- Còn cây linh châm thứ hai!Phong Phi Vân xuyên qua thiên địa nhưng không thoát khỏi hai linh châm truy kích.

Một đỏ, một cam như hai thanh linh kiếm truy đuổi Phong Phi Vân.Trí Tàng đại sư nhíu mày nói: - Chẳng lẽ đây là Thất Thải Linh Lung Châm của Thần Linh cung?

Có tổng cộng bảy cây linh châm, mỗi cây là đẳng cấp linh khí tam phẩm.Diệp Ti Loan hỏi: - Đại sư, tại sao ta chưa từng nghe nói về Thất Thải Linh Lung Châm?Trí Tàng đại sư đội mũ màu đen, trầm thấp nói: - Truyền rằng Thất Thải Linh Lung Châm là bảy cây gai thần rơi ra từ người một thần vị.

Hóa Công chân nhân của Thần Linh cung tế luyện chúng nó thành bảy linh khí tam phẩm, một sáo trang thần binh, rất hiếm hoi.

Hóa Công chân nhân là luyện khí đại sư đệ nhất Thần Linh cung, nhiều trấn thế sát binh ra từ tay Hóa Công chân nhân.

Những luyện khí đại sư của Thần Tấn vương triều các người đa số là đồ tử đồ tôn của Hóa công chân nhân.Trong Thất Thải Linh Lung Châm truyền ra tiếng cười êm tai:- Vị đại sư này lai lịch không đơn giản, biết nhiều chuyện bí ẩn như thế.- A di đà phật.Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo nói: - Đại sư nói đúng, đây là Thất Thải Linh Lung Châm.

Thiếp thân là nữ nhi út của Hóa Công chân nhân, Hỏa Nghiên Nghiên.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Năm tia sáng chói mắt bay ra khỏi xe mây bảy sắc gồm màu vàng, lục, xanh, lam, tím, cùng hai linh châm đỏ và cam truy đuổi Phong Phi Vân cộng lại là bảy, bảy linh khí tam phẩm.Vô số linh châm bao vây Phong Phi Vân, mũi nhọn sắc bén đâm tới, ánh sáng bảy sắc bừng sáng không gian.Phong Phi Vân hét to: - Hết cách, đành dùng tuyệt học bí mật!Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, Thiên Tủy Binh Đàm bay ra.

Thiên Tủy Binh Đàm vốn là thể lỏng sau đó ngưng tụ thành mấy ngàn mũi kim trắng mỏng nhỏ, mỗi cây kim sắc bén không kém hơn Thất Thải Linh Lung Châm.Mấy ngàn kim trắng sắc bén như màn mưa đánh bật Thất Thải Linh Lung Châm về.

Trong không trung vang tiếng đinh đang.Tuy Thất Thải Linh Lung Châm là linh khí tam phẩm nhưng lực lượng chủ yếu ở độ bén, tính lực lượng hủy diệt thì yếu hơn linh khí tam phẩm bình thường nhiều.

Thiên Tủy Binh Đàm của Phong Phi Vân chủ yếu là sắc bén, nên nó hoàn toàn áp chế Thất Thải Linh Lung Châm.Hỏa Nghiên Nghiên khó tin hỏi: - Đây . . .

Đây là tiên giáo gì?

Tại sao có nhiều vậy?Phong Phi Vân đứng trên xe mây bảy sắc, tay chống nạnh kiêu ngạo cười lớn.Phong Phi Vân làm bộ dạng cao thủ cô đơn, cười nói: - Nếu không như vậy thì sao gọi là tuyệt chiêu bí mật?- Hừ!

Trong xe mây bảy sắc phát ra khí thế dời núi lấp biển như nước lũ kinh thiên tràn ra, cho người áp lực nghẹt thở.

Một thân hình thanh tú yểu điệu bay ra khỏi xe, đó là mỹ phụ cung trang.

Bề ngoài không lớn tuổi nhưng tu vi của mỹ phụ siêu mạnh, bàn tay duỗi ra xuất hiện chưởng ấn khổng lồ ập vào mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không né tránh, hắn đứng trên xe mây bảy sắc, cũng vỗ một chưởng.

Chưởng ấn tràn đầy lửa nóng cháy, dài hơn một trăm thước, trông như núi lửa phun trào chấn nát chưởng ấn của Hỏa Nghiên Nghiên.

Đám mây trên bầu trời bị đẩy xa ngàn dặm, bầu trời xanh biếc.Ầm!

Hỏa Nghiên Nghiên không chịu nổi sức mạnh cường đại.

Linh bào hoa quý mặc trên người bị đốt thủng lỗ chỗ, trâm cài trên đầu văng ra, suối tóc dài đen nhánh rũ xuống eo.Phong Phi Vân cười dài:- Ha ha ha ha ha ha!

Không có việc gì làm bới tóc cao như vậy làm chi?

Đổi kiểu tóc khác trông trẻ hơn nhiều, như đại cô nương hai mươi tuổi.- Muốn chết!Mái tóc dài Hỏa Nghiên Nghiên tung bay xé rách linh bào lộ ra áo lót gợi cảm.Mắt Hỏa Nghiên Nghiên như gió lạnh, ngực đầy đặn, eo thon nhỏ, rốn trắng nõn gợi cảm, dưới rốn là thần hoa bảy sắc, bên trong bay ra một linh khí bản mệnh.

Đó là chiến kiếm đỏ rực linh khí tam phẩm, uy lực siêu phàm.Hỏa Nghiên Nghiên chém một nhát kéo kiếm khí dài ba trăm thước như muốn rạch thiên địa.- Không uổng là nữ nhi út của đại sư luyện khí, trên người mang nhiều linh khí, mỗi món đều cường đại.

Hèn gì Vạn Pháp tiên giáo hưng thịnh cường đại, ôm chân mỹ nữ thê tử giàu như thế không mạnh cũng khó.Phong Phi Vân cảm thán mình sinh muộn mấy trăm năm, nếu không còn lâu mới đến phần giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo.- Kình Thiên Côn!Phong Phi Vân lấy cây gậy to đen ra như một ngọn núi.

Một trăm trận pháp vận chuyển, màn trời biến thành màu đen, mây đen cuồn cuộn tựa ban đêm.

Kình Thiên Xôn là linh khí đỉnh tam phẩm, Phong Phi Vân vung gậy đánh bay linh khí bản mệnh của Hỏa Nghiên Nghiên, nàng bị hắn đánh ngất.Phong Phi Vân ôm eo Hỏa Nghiên Nghiên, ngồi trên xe mây bảy sắc.

Hắn ném nàng vào xe.Phong Phi Vân cười lớn nói với đám tu sĩ từ xa chạy lại:- Hỡi các giáo chúng Vạn Pháp tiên giáo, ta mang phu nhân giáo chủ của các người đi trước!

Quay về nói với giáo chủ của các người, phu nhân phong vận do tồn, da thịt non mềm, dáng người không tệ.

Ta mang phu nhân đi tham gia thịnh hội tà đạo, nơi đó sẽ có nhiều thủ lĩnh tà đạo có thù với Vạn Pháp tiên giáo thấy thích phu nhân.

Có lẽ ta sẽ nhờ thế quen vài bằng hữu tà đạo, ha ha ha ha ha ha!

Giá!Tinh hồn linh cầm ba cánh kéo xe mây bảy sắc lao ra, giương cánh bay đi.

Trí Tàng đại sư, bốn thiên chi kiêu nữ leo lên xe mây bảy sắc, mọi người bay hướng bắc Phổ Đà sơn.Đằng sau, đám đệ tử, trưởng lão Vạn Pháp tiên giáo mặt xanh mét.

Cả đám la lối dốc sức đuổi theo nhưng không theo kịp xe mây bảy sắc, rất nhanh không còn bóng dáng.Tiêu đời, phu nhân giáo chủ bị Nhất Trận Phong bắt cóc.

Lại còn mang phu nhân đến thịnh hội tà đạo đủ loại yêu ma quỷ quái.

Chuyến này Vạn Pháp tiên giáo mất hết mặt mũi, sau khi bọn họ trở về sẽ thấy giáo chủ nổi điên.-------Chương 1193: Tiếp Dẫn cổ trấn (1)Một thái thượng trưởng lão Vạn Pháp tiên giáo phát cuồng nói: - Mau lên, thông báo cho giáo chủ ngay!

Nếu phu nhân bị đưa đi thịnh hội tà đạo thì hậu quả không chịu nổi . . .

Mau lên!

Quay về tiên giáo ngay, phải tập trung toàn giáo giết Nhất Trận Phong!Bạch Nguyệt sứ giả Nhật Nguyệt tiên giáo biểu tình cực kỳ khó xem.

Nữ nhi yêu quý nhất, đệ tử đắc ý nhất bị Nhất Trận Phong bắt cóc, dù phải liều mạng Bạch Nguyệt sứ giả quyết cáu bọn họ về.Lệ Hình Thiên nhìn thấu nỗi căm hờn của Bạch Nguyệt sứ giả, nói: - Sư thúc, ta đã sớm nói tu vi của Nhất Trận Phong cường đại lạ lùng, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo cũng bị hắn bắt.

Đệ tử trốn khỏi tay Nhất Trận Phong đã là may.

Chúng ta hãy quay về tiên giáo, báo cáo chuyện này cho giáo chủ, Hắc Nhật sứ giả biết, dốc hết lực lượng cả giáo cứu Liễu sư muội, Diệp sư muội về!Bạch Nguyệt sứ giả như già cả chục tuổi, nàng ngồi yên thật lâu, ánh mắt ngày càng kiên quyết.- Đi đi.Cuối cùng Bạch Nguyệt sứ giả đặt quyết tâm:- Linh Túc, nữ nhi bị đại đạo hái hoa bắt.

Là ta vô dụng, không cứu nàng về được.

Lần này ngươi nhất định phải ra tay!Bạch Nguyệt sứ giả nhớ đến phụ thân của Liễu Duệ Hâm, bóng dáng nam nhân vĩ đại tuấn tú.

Trong mắt Bạch Nguyệt sứ giả vừa hận vừa yếu, tâm tình rối rắm phức tạp.

Cuối cùng Bạch Nguyệt sứ giả dứt khoát bay hướng Thần Linh cung.Trừ Nhật Nguyệt tiên giáo, Vạn Pháp tiên giáo sắp nổi điên ra Thái Dương tiên giáo cũng không chịu nổi.

Thiên chi kiêu tử của Thái Dương tiên giáo, Võ Dương Sinh bị đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong chặt cụt một tay, đây là mối nhục nhã rất lớn với gã.

Võ Dương Sinh thề quyết khiến Nhất Trận Phong đền mạng.

Huống chi Nhất Trận Phong giết Kim Tàm Kinh và mấy cường giả Lục Tế tiên giáo, nếu Thái Dương tiên giáo không bênh vực Lục Tế tiên giáo thì sau này còn tiên giáo nào chịu phụ thuộc vào Thái Dương tiên giáo?Ba cổ tiên giáo cùng hành động, chư thiên vạn giáo răm rắp nghe theo ba cổ tiên giáo.

Thế là nguyên Địa Tử phủ điều binh khiển tướng, động đất sắp đến.Xe mây bảy sắc bảy trong mây mù hướng bắc, bỏ lại ngàn núi vạn sông sau lưng.Phong Phi Vân ngồi bên ngoài xe liên tục viết ba phong thư khắc trên ngọc phi phù rồi đánh bay ra ngoài biến thành ba luồng sáng bay ba hướng.Hôm đó có người nhận được ba phong ngọc phi phù.Thần đô.Diêu Cát đang ngồi trong thư phòng Thái Tể phủ, đốt lư hương thanh đồng, khói nhạt lan tỏa.

Nơi này từng là chỗ Bắc Minh Mặc Thủ duyệt chính sự, chỉ điểm giang sơn.

Bắc Minh Phiệt suy sụp, chỗ này bị niêm phong.

Bây giờ Diêu Cát vào ở, trở thành chủ nhân mới.

Nhiều người trong triều bàn tán xôn xao rằng không lâu sau nữ nhân phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp khuynh thành này sẽ là nữ tể vương triều.Thần Đô mùa xuân còn sót lại cái lạnh ngày đông.Diêu Cát mặc quan phục vừa người, bên ngoài khoác áo lông nhung trắng, tay thuôn dài cầm cây bút thanh đồng viết vẽ bản đồ.

Có Diễm Thi xinh đẹp mài mực cho Diêu Cát, trong phòng tràn ngập xạ hương mùi mực.Vù vù vù vù vù!

Một ngọc phi phù màu trắng bay vào cửa sổ, rơi vào lòng bàn tay Diêu Cát.Diêu Cát xem nội dung trong ngọc phi phù xong nàng ngồi trên ghế ngọc linh thật lâu, mắt gợn sóng nghiêm nghị.Diêu Cát cuộn bản đồ vẽ một nửa lại, chậm rãi nói: - Chuẩn bị kiệu, vào cung.* * * Không lâu sau, Tiểu Tà Ma trong Ngọc Thú Trai nhận được ngọc phi phù, cầm trong tay loay hoay một lúc.

Tiểu Tà Ma bay hướng thiên đảo đàm phi, đáp xuống một linh đảo tràn đầy cổ mộc màu tím nhẹ nhàng như tinh linh, bay hướng phật tháp cổ kính thần thánh.Tiểu Tà Ma la lên: - Tẩu tử, tẩu tử, đại ca viết thư cho tẩu tử!Các thiên chi kiêu nữ trong ngự Thú Trai dường như đã thói quen thanh âm còi tàu này, vẫn nhắm mắt tu luyện trong động phủ.

Lạ lùng, Ngự Thú Trai toàn là đệ tử phật môn băng thanh ngọc khiết, sao lại có tẩu tử của Tiểu Tà Ma?* * * Cổ Cương phủ, trong Thiên Vu thần điện.Thiên Vu thần nữ nhận được ngọc phi phù Phong Phi Vân truyền tin, vẻ mặt không vui không buồn.

Thiên Vu thần nữ như vị thần nữ khoanh chân ngồi, im lặng thật lâu rồi buông tiếng thở dài.* * * Tóm lại đã truyền ra ngoài những chuyện sắp thông báo, bọn họ có thể điều động năng lượng không nhỏ, sau khi biết tin sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Ngân Câu Phiệt, Vạn Vật tháp có quan hệ khá tốt với Phong Phi Vân thì không nhận được thông báo.Một là vì Vạn Vật tháp, Ngân Câu Phiệt và hoàng tộc có mối quan hệ kỳ diệu.

Phong Phi Vân đã thông báo cho Long La Phù, với thủ đoạn bây giờ của nàng đủ để điều động lực lượng Ngân Câu Phiệt, Vạn Vật tháp trong bóng tối.Thứ hai, tin một nửa tà thi Diêm Vương quay về quá rung động.

Phong Phi Vân không dám chắc tin này có thật hay không, nếu bị nhiều người biết sẽ làm lòng người hoảng sợ, bị ai đó cố ý lợi dụng thì ngược lại hại chính Phong Phi Vân.Dù là thái thượng Tấn đế của hoàng tộc hay Tửu Nhục hòa thượng, hoặc vị thần nữ nương nương trong Thiên Vu thần điện đều rất giỏi nắm bắt người.

Báo cáo cho bọn họ, tự họ biết chừng mực.Trời sập có người cao gánh.

Thái thượng Tấn đế của hoàng tộc, Tửu Nhục hòa thượng, thần nữ nương nương chính là người cao.

Điều Phong Phi Vân quan tâm chỉ là Thái Vi nữ thần có thuận lợi sinh ra thần hồn không, hắn không để ý trời sập hoặc không.Trước khi trời tối xe mây bảy sắc đã vượt qua mười vạn dặm đến biên giới giữa Địa Tử phủ và Bắc Cương phủ.Phương xa có gió biển mang vị mặn đến, bên tai nghe tiếng sóng vỗ.Nam hải không phải biển thật mà là một cái hồ đất liền to lớn, nó rộng hơn hai vạn dặm, ngăn cách Địa Tử phủ và Bắc Cương phủ.phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo Hỏa Nghiên Nghiên đã tỉnh lại, nàng xoay người đứng dậy chạy vào góc xe mây bảy sắc.

Bộ dáng Hỏa Nghiên Nghiên đề phòng, nhíu chặt mày.Hỏa Nghiên Nghiên lạnh lùng nói: - Nhất Trận Phong, ngươi phong ấn tu vi của ta?- Phu nhân là người thông minh, phu nhân không biết Nhất ta đây muốn làm cái gì sao?Phong Phi Vân chui vào trong xe mây bảy sắc, cười kỳ cục.

Phong Phi Vân nhiòn Hỏa Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới, không vì đối phương có thân phận cao quý mà né tránh ánh mắt.Hỏa Nghiên Nghiên chỉ mặc áo lót dát sát người, thân hình đẫy đà nóng bỏng, eo rắn nước da trắng mịn, cơ thể căng cứng bỗng chốc mềm xuống.Hỏa Nghiên Nghiên ung dung ngồi xuống, nói: - Ngươi là người triều đình phái đến đúng không?

Gây sự trong Địa Tử phủ vì muốn nhờ lực lượng Địa Tử phủ phá hoại thịnh hội tà đạo.Trừ Mục Tích Nhu ở bên ngoài lái xe, những người khác ngồi trong thùng xe.

Xe mây bảy sắc đáp xuống đất đi hướng Tiếp Dẫn cổ trấn ven Nam hải, càng xe lung lay kêu lọc cộc.- Ha ha ha ha ha ha!

Ta đã nói phu nhân là người thông minh mà!Phong Phi Vân không hề e dè ngồi xuống ngay bên cạnh tàn hồn Diêm Vương.

Mùi thơm từ phụ nữ phất qua mũi, một chút ấm áp xuyên qua vải áo, tay chân Phong Phi Vân thì ngay ngắn không khinh nhờn phu nhân giáo chủ.- Hừ!

Ngươi cho rằng người trong tà đạo ngốc lắm sao?

Bọn họ sẽ cho ngươi vào Phổ Đà sơn tham gia thịnh hội tà đạo?-------Chương 1194: Tiếp Dẫn cổ trấn (2)Hỏa Nghiên Nghiên không bài xích Phong Phi Vân, biểu hiện rất là tự nhiên, không kiều không mị, không yêu không thuần.

Chỉ nữ nhân tay nắm quyền to mới có khí chất như vậy, đổi lại Bạch Như Tuyết, thậm chí Diệp Ti Loan ngây ngô hơn Hỏa Nghiên Nghiên nhiều.

Bạch Như Tuyết, Diệp Ti Loan không thể ung dung, bình tĩnh giống Hỏa Nghiên Nghiên được.- Trong tà đạo không thiếu người thông minh, có vài người đoán ra thân phận của ta.

Nhưng dù bọn họ biết ta là người của triều đình thì sao?

Ta dùng dương mưu, có biết rõ ta muốn lợi dụng lực lượng các tiên giáo Địa Tử phủ đối phó thì bọn họ buộc phải đón nhận.Phong Phi Vân nhận ly trà từ tay Liễu Duệ Hâm đưa cho Hỏa Nghiên Nghiên, nhưng nàng không nhận.Phong Phi Vân uống hớp trà, cười nói: - Cách vào Phổ Đà sơn thì càng đơn giản, ta có ít nhất mười loại đi vào.

Nếu ta tặng phu nhân cho mấy tay trùm tà đạo không chừng sẽ quen được nhiều bằng hữu, hoặc nhiều tay trùm tà đạo chủ động đến làm quen, ha ha ha ha ha ha!

Hỏa Nghiên Nghiên không bình tĩnh được nữa, nàng đã hiểu dương mưu của Phong Phi Vân:- Ngươi . . .!Có thể trở thành bá chủ một phương tà đạo tuyệt đối không sợ rắc rối.

Những bá chủ trong tà đạo đa số có thù hận với tiên giáo Địa Tử phủ.

Nhiều người thèm muốn sắc đẹp của Hỏa Nghiên Nghiên, Mục Tích Nhu, Diệp Ti Loan vân vân.

Dù tu sĩ Địa Tử phủ tấn công Phổ Đà sơn chỉ kích thích đám trùm tà đạo hăng máu hơn.Đây chính là dương mưu, một khi thành thế thì khó xoay chuyển Càn Khôn.- Phu nhân hãy hưởng thụ bình yên phút cuối đi.

Đến Phổ Đà sơn rồi ta không dám bảo đảm sẽ khinh nhờn phu nhân trước mặt đám tà đạo.

Đại đạo hái hoa đương nhiên phải có bộ dáng của nó, nếu không làm sao khiến người tin tưởng?

Ha ha ha ha ha ha!

Hỏa Nghiên Nghiên liên tục biến sắc mặt, lộ vẻ tức giận:- Từ khi nào triều đình ra nhân vật lợi hại như ngươi?

Sợ là trong mười tám thiên hầu không hơn hai người sánh bằng ngươi.- Đừng tốn não suy đoán làm gì, lúc nên biết thì phu nhân sẽ tự động biết.xe mây bảy sắc chậm dần, ngoài xe có tiếng người rộn ràng, dị thú gầm rống, càng xe lộc cộc.

Có khí thế cường đại xẹt qua bầu trời rồi giáng xuống.Đã đến tiếp dẫn Cổ Trấn.Nơi này tụ tập đám tà đạo, chưa đi xuống xe mây bảy sắc đã cảm nhận hơi thở hỗn loạn.- Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Nhất Trận Phong cầm thương bạc to lớn xông lên, hét to ai dám đấu một trận với hai ta?

- Lúc này một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, Mục Tích Nhu như Lăng Tiêu tiên nữ giáng trần đứng thẳng, thân ngọc ngà thanh tú lạnh lùng nói: Hái hoa tặc, nếu hôm nay ngươi đền tội thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.- Hấp dẫn là Nhất Trận Phong biểu tình hung tợn cười khẩy, cầm thương bạc đâm qua, chợt nghe phập một tiếng . . .

Đám người Phong Phi Vân bước xuống xe mây bảy sắc, vào một tòa Ngọc Lâu cung các trong Tiếp Dẫn cổ trấn định tìm nơi nghỉ ngơi.

Đám người Phong Phi Vân đi lên cầu thang ngọc chợt nghe trên cung các có người đang kể chuyện, nói về trận chiến giữa Phong Phi Vân và Mục Tích Nhu.Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Mục Tích Nhu tràn ngập tức tối nhưng không tiện bắt đầu ngoài, nàng cắn chặt răng đi theo sau lưng Diệp Ti Loan.Năm nữ nhân xinh đẹp đội mũ trắng nhưng không thấy che giấu vóc dáng yêu kiều bắt mắt, khiến nhiều tên trùm tà đạo chú ý, nhìn các nàng chằm chằm.

Có mấy người cười dầm đi theo sau lưng năm nữ nhân lên trên cung các.Phong Phi Vân phẩy quạt, phong độ phiên phiên đi đầu lên bậc thang ngọc.Phong Phi Vân cười hỏi: - Phập một tiếng rồi sao nữa?- Phập một tiếng rồi người Mục tiên nữ phun máu ra, nàng rên rỉ ngã trong vũng máu, rơi vào tay đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.

Hắn ném Mục tiên nữ vào xẻ bay, nghênh ngang rời đi.

Trong xe xảy ra chuyện gì thì không ai biết, mọi người cứ tự do phát huy sức tưởng tượng.

Thiếu niên mặc vải thô, tóc ngắn than thở:- Ài, tội nghiệp cho mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc lại thua thương bạc trong tay Nhất Trận Phong.

Giờ nàng ta không còn là tiên nữ gì nữa, chắc đã bị Nhất Trận Phong làm hỏng không ra hình người.

Từ xa giai nhân bạc phận, tiếc rằng chưa lạc vào tay ta, ài.Thiếu niên da đen như cục than, mặt đen như đít nồi đập bàn đứng dậy, than ngắn thở dài.Trên lầu các có rất nhiều tu sĩ tà đạo, trong đó có bóng dáng cự phách.

Có người thở dài theo, nhưng đa số hờ hững.

Mọi người cùng trong giới tà đạo, hầu như từng làm chuyện bắt cóc mỹ nhân tiên giáo nên không cảm thấy có gì ghê gớm.

Chẳng qua Mục Tích Nhu là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ nên mới làm bọn họ thở ngắn than dài.Mục Tích Nhu đội mũ trắng, không thấy rõ nàng tức giận như thế nào.

Mục Tích Nhu định xông lên đánh thiếu niên đen thui kia nhưng bị Phong Phi Vân đè tay ngăn lại.

Phong Phi Vân chọn một cái bàn thanh đồng to, ngồi xuống, liếc thiếu niên mặt đen vài giây.

Mắt Phong Phi Vân chứa ý cười.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen cảm giác có người nhìn mình, gã ngoái đầu liếc Phong Phi Vân, cau chân mày rậm.

Thiếu niên mặt đen nhe răng cười lộ hàm răng trắng.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười cười.Trí Tàng đại sư nhìn ra điều khác lạ, hỏi dò:- Thiếu niên này là ai?Phong Phi Vân nói: - Một bằng hữu.Tiểu nhị trong Ngọc Lâu cung các khom lưng tới gần, Phong Phi Vân lấy một khối linh thạch ra kêu mâm rượu và thức ăn, hỏi chỗ nghỉ.

Tiểu nhị thấy Phong Phi Vân rộng rãi thì tỏ vẻ có thể chừa hai gian phòng, vì gần đây có quá nhiều thủ lĩnh tà đạo đến Tiếp Dẫn cổ trấn, Phong Phi Vân có đưa nhiều tiền cũng không được thêm phòng nào.Hai phòng thì hai phòng.Đối với tu sĩ đến cảnh giới như bọn họ dù tu luyện một đêm trên đường cái cũng là thời gian ngắn ngủi.

Tu sĩ đến Tiếp Dẫn cổ trấn toàn là thủ lĩnh tà đạo, thích sĩ diện nên không chịu ngủ đường cái, làm vậy là giảm thấp uy danh bá chủ của mình.Giọng Trí Tàng đại sư phát ra từ dưới cái mũ đen:- Lão nạp muốn đi Phổ Đà sơn thăm một vị bằng hữu, có lẽ sẽ đi mấy ngày.

Nhưng lão nạp chắc chắn sẽ đến thịnh hội tà đạo hỗ trợ công tử.- Đi đi.Phong Phi Vân không sợ Trí Tàng đại sư đi luôn không về.

Linh hồn Trí Tàng đại sư nằm trong tay Phong Phi Vân, dù gã đi đâu hắn đều có cảm ứng.Trí Tàng đại sư đứng dậy, hai tay chắp vào nhau, cúi đầu rồi đột nhiên biến mất, rất kỳ lạ.Trên lầu các không thiếu cường giả nên đương nhiên chú ý thấy cảnh đó, tất cả giật mình lạnh gáy.

Hòa thượng đó là siêu cường giả, đến vô ảnh đi vô tung, tốc độ mau đến nỗi mắt thường khó thấy.

Tu sĩ tu vi thấp thì hoàn toàn không cảm giác, không phát hiện trong lầu các thiếu một người.Khi rượu và thức ăn được bưng lên, hai nam nhân thân hình khô gầy người đầy âm khí đi ngang qua, mặt trắng bệch không chút máu, quanh người có khói đen lượn lờ.Hai nữ nhân đi theo sau lưng Phong Phi Vân, năm nữ nhân từ khi bọn họ vào Ngọc Lâu cung các.

Hai nam nhân mắt nóng cháy, cười tủm tỉm liếc qua liếc lại năm nữ nhân bên cạnh Phong Phi Vân.-------Chương 1195: Người chung chí hướngPhong Phi Vân biết hai người này tồn tại nhưng hắn không thèm để vào mắt.

Phong Phi Vân giục Liễu Duệ Hâm rót rượu cho mình.

Nha đầu tức giận giậm chân, vẻ mặt bất mãn nhưng cuối cùng ngoan ngoãn rót rượu, còn đấm lưng cho Phong Phi Vân.Hai nam nhân lộ ánh mắt ghen tỵ.

Một nam nhân con ngươi tuôn ra ánh sáng đen bắn ra tà khí dài hai thước.

Đây là một loại thần thông, định xuyên thấu thân hình nhỏ xinh của Liễu Duệ Hâm.Rất nhiều tu sĩ trong Tu Tiên giới tu luyện các loại 'nhãn thông', ví dụ: Pháp nhãn, thiên nhãn, kiếm đồng, tà mục, nguyệt luân nhãn vân vân.

Hầu hết có công năng thấu thị, nhưng trong tình huống công cộng thì không ai cố ý thi triẻn nhãn thông dòm khó tu sĩ khác, đặc biệt là nữ giới.

Đây được xem là hành động coi thường, khiêu khích, lúc này có bị đối phương trấn sát cũng đáng đời.Nhưng trong Tiếp Dẫn cổ trấn toàn tụ tập thủ lĩnh tà đạo, không ai sợ ai.

Nơi này không có thứ tự, nắm tay lớn là thứ hạng.Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, khí thế lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: - Muốn chết!Cùng lúc đó, Diệp Ti Loan đâm kiếm ra, tốc độ mau như chớp.

Nam nhân sử dụng tà mục rình ngó Liễu Duệ Hâm đã bị giết, đầu bay ra ngoài, lăn lông lốc dưới đất như quả bóng da.Khi Diệp Ti Loan lùi về, hơn một nửa tu sĩ trên lầu các không thấy rõ là ai ra tay.

Bọn họ chỉ nghe nam nhân điển trai bên cạnh bàn thanh đồng lớn nạt 'muốn chết' sau đó nam nhân kia ngã xuống đất.Mấy cự phách tà đạo trên lầu các sợ hết hồn, thầm mừng không trêu chọc đám người này, nếu không đã chết không có chỗ chôn.Mới rồi Diệp Ti Loan ra tay, vải trắng mỏng thổi lên một góc lộ ra mặt tiên kinh thế.

Mấy cự phách tà đạo tu vi cao sâu trông thấy, tặc lưỡi kinh thán, trong đầu suy nghĩ thân phận của nhóm người này.

Rất nhanh các thủ lĩnh tà đạo đoán gần đúng.Trong phòng riêng tầng thứ bốn, có mấy thủ lĩnh tà đạo mặc áo bông chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.Một nam nhân uy nghiêm tóc mai có mấy sợi bạc nói: - Huynh đệ mặc thị ở trong Vân Thiên phủ xem như vị vua có tài, mưu lược xấu sắc một phương.

Phụ thân của bọn họ, Mặc Thái Cống sáng tạo Hồng Nhan Bạch Cốt thành.

Sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu bị diệt, tòa kỹ thành này sắp là thành phong nguyệt số một Tu Tiên giới, tiếc rằng hôm nay bọn họ đạp phải đinh.Một Tửu Nhục hòa thượng khác cười nói: - Có lẽ Mặc Ngang Xuân không ngờ rằng cả đời đùa giỡn nữ nhân, cuối cùng chết vào tay nữ nhân, thật buồn cười.- Mặc Ngang Xuân, Mặc Ngang Hạ tầm thường trong tà đạo nhưng phụ thân Mặc Thái Cống là nhân vật không đơn giản, đại đệ tử của điện chủ điện thứ bảy Sâm La Điện, ha ha ha ha ha ha!

Một Tửu Nhục hòa thượng mặt có hai đôi mắt cười nói: - Nữ nhân vừa ra tay là đứng đầu sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, Diệp Ti Loan.

Hôm nay dù Mặc Thái Cống có đến cũng thua.- A!

Vậy nam nhân tuấn tú chẳng phải đại đạo hái hoa dạo gần đây rất nổi tiếng, đại chiến bảy cao thủ trong di tích tháp cổ sao?

Ha ha ha, thú vị.* * * Mặc Ngang Hạ sờ máu dính đặc trên đầu mình, thế mới thấy ca ca đã nằm trong vũng máu.Mặc Ngang Hạ tức giận quát: - Ngươi dám giết ca ca của ta?

Ngươi có biết ta là ai không?Mặc Ngang Hạ dứt lời, đan điền ngưng tụ một vòng xoáy.

Mặc Ngang Hạ định thả bản mệnh pháp khi ra trấn giết nam nhân đẹp trai tuấn tú trước mặt.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta mặc kệ ngươi là ai, dám giở trò với thị nữ của bản công tử là tội đáng chết muôn lần!Vù vù vù vù vù!

Phong Phi Vân phất tay áo, một luồng sóng gợn linh khí bay đi, diễn hóa thành chín con long hổ phát ra tiếng gầm rung trời, vọt qua xé xác thân thể Mặc Ngang Hạ.Cạch!Phong Phi Vân đặt một khối linh thạch xuống bàn, nói: - Tiểu nhị, nhặt xác.Một tiểu nhị hưng phấn chạy tới nhận viên linh thạch, dọn dẹp xác huynh đệ mặc thị sạch sẽm, lau máu dính dưới đất.

Trừ không khí còn sót lại mùi máu ra không có gì khác.Đám thủ lĩnh tà đạo vốn thèm thuồng năm thị nữ bên cạnh Phong Phi Vân đều lùi bước, biết người trẻ tuổi này không dễ chọc.

Huynh đệ Mặc thị đến cảnh giới nửa bước cự phách mà còn bị giết dễ dàng, bọn họ không chọc vào người này được.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen bước tới gần, không chút e dè ngồi xuống bàn:- Xin hỏi vị công tử này là Nhất Trận Phong, Nhất công tử?Phong Phi Vân phẩy quạt.

Mỉm cười nói: - Không ngờ ngươi nhận ra ta.Nghe câu này, nguyên Ngọc Lâu cung các yên lặng.

Nhiều người cố ý vô tình liếc bàn Phong Phi Vân, dõng tai lắng nghe.- Ha ha ha ha ha ha!

Ta vốn nghĩ mặt công tử rất hợp mắt, thì ra chúng ta chung chí hướng, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay chúng ta không say không về!Thiếu niên tóc ngắn mặt đen tự nhiên cầm chung rượu đưa qua, vỗ bàn nói: - Cô nương rót đầy cho ta.Liễu Duệ Hâm bực bội nói: - Tại sao ta phải rót rượu cho ngươi?Liễu Duệ Hâm cảm thấy thiếu niên mặt đen không biết khách sáo là gì, thân phận của nàng là gì?

Bình thường toàn là người khác hầu hạ Liễu Duệ Hâm, chỉ có Phong siêu ác nhân dám sai khiến nàng như người hầu.

Cái tên mặt đen này tự xưng là chung chí hướng với Phong Phi Vân vậy chẳng phải là hái hoa tặc?

Bảo Liễu Duệ Hâm rót rượu cho thiếu niên?

Nàng buồn nôn chết.- Chẳng phải nàng là thị nữ của Nhất đại ca sao?

Thị nữ thì nên rót rượu tiếp khách mới đúng.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen lúc trước kích động giận dữ nói: - Nhất dại ca, thị nữ này thiếu dạy dỗ, hay cho ta mượn hai ngày?

Ta bảo đảm sẽ dạy nàng ngoan ngoãn nghe lời, kêu nàng thì không dám đứng, bảo kêu tiếng mèo thì không bao giờ sủa cho . . .

Này này . . .

Ngươi làm gì, ta là khách . . .

Rầm!Liễu Duệ Hâm nhấc bình rượu đập vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen xoa trán, vuốt tóc, bực bội nói: - Tiểu cô nương, gia là sát thủ thiếu nữ nổi tiếng trong Thần Tấn vương triều, nể mặt Nhất đại ca nên không so đo với nàng, đừng ép ta!Liễu Duệ Hâm tháo mũ trắng xuống ném vào mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen phía đối diện.Phong Phi Vân cười nói: - Duệ Hâm, hay rót rượu cho . . .

Người cùng chí hướng này đi.- Ta . . .

Hừ!Liễu Duệ Hâm cắn răng khểnh, giật mũ trắng lại đội trên đầu, cầm bình rượu khác lên đập xuống đầu thiếu niên tóc ngắn mặt đen vang một tiếng rõ to.Liễu Duệ Hâm nói: - Cầm uống đi!Liễu Duệ Hâm xoay người hầm hầm rời đi.Rượu dính đầy mặt thiếu niên tóc ngắn mặt đen, gã vội đón lấy bình rượu biến hình, xao đầu, vuốt mặt dính đầy rượu.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen cười nói: - Khẩu vị của Nhất đại ca giống y tiểu đệ.

Tiểu đệ cũng thích cô nương tính cách nóng nảy như thế, thuần phục càng thích hơn.- Tất Ninh Soái!Trong giọng nói của Tà Hồng Liên chất chứa giận dữ, vóng dáng bốc lửa.

Tiếng xé gió sắc bén, giây sau Tà Hồng Liên dã ở trong Ngọc Lâu cung các.- Má ơi, lại đuổi theo!Tà Hồng Liên nhảy ra ngoài cửa sổ, vì chạy quá vội nên chân gã còn treo trên cửa sổ, mất thăng bằng té xuống đất.-------Chương 1196: TrênRăng rắc!

Có gì đó bể nát, đường cái vang tiếng quát mắng.Tất Ninh Soái bò dậy tiếp tục co giò chạy.

Tà Hồng Liên ovọi đuổi theo.Phong Phi Vân vừa uống rượu vừa cười, còn sợ thiên hạ không loạn nói: - Tất huynh đệ, lần sau chúng ta lại giao lưu tâm kinh hái hoa!Bên ngoài vang thanh âm lạnh lùng của Tà Hồng Liên:- Tất Ninh Soái, ngươi muốn chết!Tà Hồng Liên thấy linh kiếm ra, một đóa sen mặt trời bay ra khỏi kiếm phóng chém ra ngoài, tiếng kiếm ngân vang vọng hơn mười dặm.Phong Phi Vân cười lớn.

Tử Minh Vương mặc trường bào đuổi thi như hồn ma từ đâu chui ra, ngồi xuống đối diện Phong Phi Vân, cười tủm tỉm nhìn hắn.Phong Phi Vân dần ngừng cười như thể đang ăn cơm ngon lành đột nhiên thấy dưới đáy bát có một con ruồi, mất hứng hắn.Tử Minh Vương đến làm Ngọc Lâu cung các càng yên lặng hơn, khí thế của gã quá mạnh.

Sau lưng Tử Minh Vương có bốn chiến thi mặc áo giáp xưa loang lổ, chiến thi mặc áo đẫm múa, khí tử vong bao phủ nguyên lầu các.Có người nhận ra Tử Minh Vương, liên tục thay đổi sắc mặt, vội vàng bỏ đi, không dám ở lại một giây.Tử Minh Vương là một nam nhân trung niên, khí tử vong mạnh mẽ, tử tinh đuổi thi bào càng chói mắt, rực rỡ.- Nhất Trận Phong, chúng ta có thể nói chuyện được không?Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Tử Minh thi động đã bị diệt đúng không?

Không biết có bao nhiêu người chạy ra.

Thịnh hội tà đạo lần này các hạ định đầu vào ai?

Sâm La điện?

Phổ Đà sơn?Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với Tử Minh Vương.

Trong di tích tháp cổ, Phong Phi Vân bị ba chiến thi vây công là do Tử Minh Vương âm thầm điểu khiển.

Tại sao Tử Minh Vương bỗng nhiên muốn giết Phong Phi Vân?

Chẳng lẽ Tử Minh Vương đã biết thân phận thật của Phong Phi Vân?Rất có thể là lý do này, nếu Tử Minh Vương đã chẳng bảo nói chuyện riêng.Tử Minh Vương sắc mặt âm trầm nói: - Căn cơ Tử Minh thi động dồi dào, truyền thừa vạn cổ, Thần Võ quân tầm thường có thể diệt Tử Minh thi động được!Tu sĩ tà đạo nơi này đều nhìn ra người đuổi thi mặc áo tím đuổi thi bào rất có thể là động chủ Tử Minh thi động, Tử Minh Vương.

Đây là một vị siêu bá chủ, Nhất Trận Phong ngồi ngang hàng với Tử Minh Vương, giỏi thật.Có người nhận ra không khí khác lạ, chậm rãi rời đi.Phong Phi Vân nói: - Không biết các hạ định bàn chuyện gì với ta?

Hay Sâm La điện có giai nhân tuyệt sắc muốn tặng cho ta?Tử Minh Vương bình tĩnh nói: - Ta muốn bàn chuyện Đồng Lô sơn với ngươi.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Quả nhiên hắn đã biết thân phận thật của ta.Nét mặt Phong Phi Vân sa sầm.

Tử Minh Vương phải chết, nếu để Tử Minh Vương lộ ra thân phận Phong Phi Vân trong thịnh hội tà đạo thì hắn không sống nổi.Phong Phi Vân liên tục biến sắc mặt, cuối cùng cười nói: - Vậy được rồi, đúng là nên nói chuyện đàng hoàng.

Nên nói chuyện.Tử Minh Vương cười âm trầm:- Đi theo ta.Tử Minh Vương xuyên tường biến thành dòng sông dài màu tím bay hướng Nam hải, bốn chiến thi theo sau bay lên cao, biến mất trong đám mây.Phong Phi Vân bay ra ngoài, hắn chậm một bước nhưng rất nhanh sóng vai bên Tử Minh Vương.

Giây lát sau hai người đến Nam hải, bay sâu vào khu vực biển.Gió biển phần phật, ánh trăng lấp lánh.Mặt biển loang lổ mảng tối, gió đêm thổi gợn sóng trắng lăn tăn.Tử Minh Vương ngừng lại trong không trung, trăng trên đầu phủ tầng sáng lấp lánh trên người gã, máu nóng chảy trong người phát ra thanh âm như dòng suối.

Bốn chiến thi trấn thủ ở bốn vị trí, thi khí ngút trời ngăn cách hư không này.

Đám thủ lĩnh tà đạo từ Tiếp Dẫn cổ trấn chạy theo đến đây không cách nào biết chuyện gì xảy ra bên trong.Hai bóng người một tím, một trắng đứng trong không trung, dường như đang bàn bạc chuyện gì.Vực chủ Ám vực ngồi trên một chiếc phi hạm đen thui lơ lửng giữa trời, tóc đen dài bay rối.

Không gian xung quanh vực chủ Ám vực tự động biến thành hố đen cắn nuốt ánh sáng và nhiệt đồ.Vực chủ Vô Sinh vực ở trong một cung điện lơ lửng trên chín tầng mây, cho cảm giác bí ẩn khó lường:- Nghe nói một trăm sáu mươi năm trước Tử Minh Vương đã đột nhiên Thiên Mệnh đệ cửu trọng, là nhân vật siêu đẳng.Một lão nhân tóc bạc thuộc Cửu U vực lên tiếng: - Gần đây Nhất Trận Phong khá nổi tiếng, nghe đồn trong di tích tháp cổ đại chiến với bảy cường giả, chém ba người, là một kẻ hung dữ.Một thanh niên đứng bên cạnh lão nhân,chín thanh kiếm cổ bay quanh người thanh niên, gã phát ra khí lạnh như kiếm bén chưa rút khỏi vỏ.

Nam nhân này là thiếu vực chủ của Cửu U vực, Nạp Lang Tuyết Táng.Thế lực mạnh nhất tà đạo phải tính đến Sâm La điện, Phổ Đà sơn, và hai giới sơn Âm Dương không nhúng vào chuyện trong Thần Tấn vương triều.

Thứ nữa là ba tà vực Ám vực, Vô Sinh vực, Cửu U vực.Thịnh hội tà đạo lần này không phải Phổ Đà sơn tổ chức chức mà là Tà Hoàng đề nghị, không đặt địa điểm ở Sâm La điện là vì sợ đám tu sĩ tà đạo không dám đi.Mỗi người đều hiểu mục đích Tà Hoàng tổ chức thịnh hội tà đạo này, là vì muốn nuốt hết tà đạo, tập hợp lực lượng tà tu trong thiên hạ công phạt Thần Tấn vương triều.

Tà Hoàng muốn xây dựng vương triều thuộc về tu sĩ tà đạo.Những bá chủ tà đạo đương nhiên không đồng ý.

Mỗi thế lực tà tu đỉnh cao là lão tổ tông đổ máu giành lấy giang sơn, không ai chịu dâng lên cho người khác.

Thế là ba vực tà đạo hợp tác chế hoành Tà Hoàng.Ba vực chủ cùng xuất hiện không có gì lạ.Ầm!

Đột nhiên mặt biển vang tiếng nổ điếc tai như thần lôi, một đợt sóng cao trăm thước dâng lên.Các tu sĩ tà đạo chưa biết xảy ra chuyện gì thì giữa biển truyền ra tiếng quát của Nhất Trận Phong:- Tử Minh Vương, ngươi dám đánh lén bản công tử?

Hôm nay chúng ta không chết không ngừng!Cánh tay Tử Minh Vương đau thấu óc, từng vệt máu chảy ra tay áo, mặt nhăn nhúm.

Là Phong Phi Vân đánh lén trước vậy mà đổ thừa cho Tử Minh Vương.Tử Minh Vương tức giận:- Nếu ngươi không chịu thỏa hiệp thì đừng trách ta . . .

- Giỏi lắm, dám uy hiếp ta?

Chết đi!Phong Phi Vân không cho Tử Minh Vương cơ hội nói chuyện, áo trắng bay lên, bàn tay ngưng tụ ngọn lửa biến thành thủ ấn to trăm thước.Đứng bên bờ biển nhìn ra xa thấy một quả cầu lửa to bay lên cao, thắp sáng trời đêm.Ầm!

Chưởng ấn này tập trung tất cả lực lượng của Phong Phi Vân, đánh Tử Minh Vương không kịp trở tay, văng xa mấy dặm, từ không trung rớt xuống biển.

Lửa cực kỳ nóng làm bốc hơi nước biển trong vài dặm thành khói trắng, nước biển từ nơi khác tuôn vào, nơi này thành vòng xoáy.Tử Minh Vương tìm Phong Phi Vân đến Nam hải bàn chuyện là muốn uy hiếp Phong Phi Vân chép một phần Kim Tàm Kinh cho gã.

Nếu Phong Phi Vân không đồng ý, Tử Minh Vương sẽ tuyên truyền thân phận thật sự của hắn ra ngoài, để đám tu sĩ tà đạo truy sát hắn.Ý đồ của Tử Minh Vương làm sao giấu được Phong Phi Vân?

Dù Phong Phi Vân thật sự chép Kim Tàm Kinh cho Tử Minh Vương thì chắc chắn gã vẫn nói ra thân phận thật của hắn.

Lúc này Phong Phi Vân không còn lựa chọn nào khác, hắn buộc phải trấn giết Tử Minh Vương, không cho gã cơ hội nói chuyện.-------Chương 1197: Trấn giết (1)- Grao!

Bốn chiến thi cùng công kích Phong Phi Vân, sương tử vong bao phủ, miệng phun tia chớp màu xám làm mặt biển thành biển sét.Bảy khối xương phượng trong người Phong Phi Vân di chuyển nhanh hình thành một chu thiên.

Bàn tay Phong Phi Vân đánh ra chưởng ấn hóa thành chân long dài hơn một trăm thước giương nanh múa vuốt bay đi, xé xác một chiến thi mặc thi bào thành mấy mảnh.Nạp Lang Tuyết Táng thiếu chủ Cửu U vực nheo mắt nói: - Lực lượng chân long.Nhge nói chỉ có cơ thể chân nhân mới đánh ra lực lượng chân long được.

Cái gọi là lực lượng chân long là sức mạnh một con rồng thật sự phát huy ra.- Tu vi của Nhất Trận Phong không đến chân nhân, nếu không búng tay một cái có thể giết Tử Minh Vương.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen lại xuất hiện, hai tay chống ạnh đứng bên bờ biển, thở dài thườn thượt:- Đại đạo hái hoa nếu thân thể không mạnh mẽ thì làm sao đêm ngự mười nữ không héo?

Chậc chậc.Thiếu niên tóc ngắn mặt đen đón gió biển đêm, ưỡn ngực, bộ dạng cường giả cô đơn như thể người mạnh mẽ đêm ngự mười nữ là gã.Gần đó mười mấy yêu nữ Âm Dương Song Tu Môn mặc đồ hở hang trừng mắt.

Các nàng nhìn ngang ngó dọc không cho rằng thiếu niên tóc ngắn mặt đen tay chân như cây tăm là nam nhân mạnh mẽ đêm ngự mười nữ, các nàng hứng thú với Nhất Trận Phong đẹp trai tuấn tú trên biển hơn.

Các yêu nữ chớp mắt, dào dạt hứng thú.Phập!

Chiến thi thứ hai sức chiến đấu ngang ngửa đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng bị Phong Phi Vân xé xác.

Thi cung bị đào ra bóp nát thành bột.Trong khi Phong Phi Vân chém giết chiến thi thứ ba, mặt biển sinh ra dao động kỳ lạ.

Nước biển dâng lên ngưng tụ thành phù văn đuổi thi mặt đất, dài mấy chục dặm.

Sóng nước di chuyển, phù văn bềnh bồng trên mặt nước.

Phù văn đuổi thi to lớn như vật sống, bộc phát thần uy hủy thiên diệt địa.Phong Phi Vân cảm giác nguy hiểm, hắn biết Tử Minh Vương ở dưới nước lấy ra trấn thế thi phù của Tử Minh thi động, có uy lực chống đỡ chân nhân.

Lực lượng trấn giết bán tôn chân nhân.

Đây là một trong các nội tình mạnh nhất của Tử Minh thi động.Ầm!

Ánh sáng lấp lánh màu tím bắn lên cao, phủ lên mấy chục dặm.

Tất cả năng lượng trên mặt biển bị điều động, biển cả đảo ngược.Phong Phi Vân vội thi triển luân hồi tật tốc, người lướt ngang định bay ra phạm vi trấn thế thi phù bao phủ.

Nhưng Phong Phi Vân dập vào màn sáng tím, bị đẩy về.

Màn sáng màu tím gợn sóng huyễn lệ.Phong Phi Vân điều động tất cả lực lượng, người hắn như lò lửa đốt cháy chặn lại vòng công kích thứ nhất của trấn thế thi phù, quần áo rách mấy chỗ.Trấn thế thi phù lại bắt đầu ngưng tụ lực lượng, sắp phát ra công kích lần hai càng kinh khủng hơn.

Phong Phi Vân dốc sức đánh vào bình chướng màu tím, muốn đâm thủng một lỗ hổng nhưng vô dụng.

Uy lực trấn thế thi phù có thể nhốt lại chân nhân trong thời gian ngắn, trấn áp bán tôn chân nhân.

Cơ thể Phong Phi Vân mạnh mẽ cách mấy cũng khó phá giam cầm, trừ phi sử dụng Thiên Tủy Binh Đàm.- Nhất đại ca, tiểu đệ cho ngươi mượn trấn thế sát binh.Tất Ninh Soái ném huyết nhân thần quán ra, giống đầu người đẫm máu xẹt qua trời đêm phối hợp trấn thế thi phù trên mặt biển, cảnh tượng rất dữ tợn khủng bố.Phong Phi Vân nhận lấy huyết nhân thần quán, nó lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

Huyết khí cuồn cuộn trong thần quán, các sợi tóc dài bềnh bồng.

Một luồng trấn thế sát quang tràn ra xé rách màn sáng tím, Phong Phi Vân biến thành tia sáng lao ra.Ầm!

Lực lượng đợt hai của trấn thế thi phù bắn lên cao, tử khí hùng hồn đâm thủng hư không, xông lên chín tầng mây biến mất trong trăng sáng sao thưa.Phong Phi Vân đứng trong không trung, tay nâng mây đỏ, điều động uy lực huyết nhân thần quán khiến màn trời đỏ như máu.

Mặt biển bên dưới cuồn cuộn như biển máu, thế giới trở thành Tu La đỏ thẫm.Phập!

Phập!

Hai tia sáng diệt tuyệt phát ra từ huyết nhân thần quán chém nát hai chiến thi.

Trước uy lực của huyết nhân thần quán, hai chiến thi sức chiến đấu ngang ngửa sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng bị tiêu diệt chết không kịp ngáp.- Tử Minh Vương, hôm nay là ngày ngươi toi mạng!Lực lượng trên người Phong Phi Vân càng dồi dào hơn, trút hết sức mạnh vào huyết nhân thần quán.

Nó càng trở nên tà dị, mơ hồ có tiếng tà thần gầm rống trong huyết nhân thần quán.

Phong Phi Vân cầm huyết nhân thần quán từ bên trên đè xuống, đánh nát trấn thế thi phù dài mấy chục dặm phát ra tiếng vỡ leng keng.Lực lượng huyết nhân thần quán thật kinh khủng, nguyên Nam hải sắp bị đánh nát.

Đám thủ lĩnh tà đạo bên bờ biển sợ hãi bỏ chạy.

Đại chiến này quá kinh người, sử dụng cả trấn thế sát binh, đây là vũ khí diệt thế, đánh một luồng sát quang đủ xuyên thủng cơ thể cự phách.Mười mấy nữ la sát xinh đẹp biến sắc mặt, vội vàng chạy trốn.- Thật sự là trấn thế sát binh, quá điên cuồng!Các nàng không đỡ nổi uy lực của trấn thế sát binh, một lũ sát quang đủ trấn giết tất cả tại chỗ.Ầm!

Một luồng sáng tím từ đáy biển bắn lên, Tử Minh Vương đạp con đuổi thi linh màu đen khổng lồ bay lên chín tầng trời, ẩn vào đám mây, định chạy trốn.- Tử Minh Vương, ngươi trốn đi đâu?Tốc độ của Phong Phi Vân càng mau, biến mất tại chỗ.

Phong Phi Vân như sao băng màu đỏ xẹt qua không trung, hơi thở như huyết long chấn nhiếp đám thú nước trong Nam hải run cầm cập chìm xuống đáy biển.Tử Minh Vương giận run người:- Phong . . .

Tử Minh Vương mới nói một chữ đã bị Phong Phi Vân đuổi kịp, ném huyết nhân thần quán ra.

Lưng Tử Minh Vương bầy nhầy, nuốt ngược lời sắp thốt.Phong Phi Vân sẽ không cho Tử Minh Vương cơ hội nói chuyện, lại đánh ra cú đấm.

Một con chân long bay ra khỏi nắm tay, móng vuốt xé một cánh tay Tử Minh Vương xuống.Có huyết nhân thần quán trong tay, Phong Phi Vân như chiến thần bất bại đè đầu Tử Minh Vương đánh.

Tử Minh Vương ném bốn, năm linh binh, phù lục nhưng huyết nhân thần quán dễ dàng đập nát.

Con đuổi thi linh dưới chân Tử Minh Vương rách nát vài chỗ, tùy thời nổ tung.Tử Minh Vương bị truy sát ba ngàn dặm, gã bị huyết nhân thần quán trấn chết, thần hồn tan nát.

Mãi đến lúc chết Tử Minh Vương không nói trọn vẹn một câu, cái chết rất tức tưởi.Xác Tử Minh Vương nổi trên biển, rách mướp không thành hình.

Máu thịt xương chân nứt rạn nhiều chỗ.

Phong Phi Vân thấy một ngọc phù màu tím trong tay Tử Minh Vương, chỉ to nửa bàn tay.

Lấp lánh trong suốt, mặt bên điêu khắc nhiều hoa văn nhỏ xíu, rậm rạp li tí.- Cái gì đây?Phong Phi Vân cầm ngọc phù màu tím, khí lạnh đâm đau da tay hắn, cảm nhận lực lượng hủy diệt khổng lồ chất chứa bên trong.Phong Phi Vân nhìn mặt sau ngọc phù màu tím, bên trên điêu khắc thi ảnh dữ tợn, tóc tai bù xù, sống động như thật.

Mùi máu tanh làm người sợ hãi ập vào mặt, khiến người rùng mình.

Nguyên cánh tay Phong Phi Vân sắp bị tà hóa, hắn vội vận chuyển kim tàm phật khí trấn áp thi khí kia.- Chắc đây là một trong các lá bài tẩy của Tử Minh thi động, trước khi chết Tử Minh Vương mới lấy nó ra chứng minh uy lực của nó kinh khủng hơn trấn thế thi phù.

Không chừng đây là thần phù có lực lượng hủy diệt mạnh nhất Tử Minh thi động, tiếc rằng Tử Minh Vương không kịp tung nó ra đã bị huyết nhân thần quán trấn giết.-------Chương 1198: Trấn giết (2)Thế lực tiên môn truyền thừa cổ xưa thường có nhiều lá bài tẩy tiên hiền để lại bảo vệ giáo.

Dù chân nhân tấn công cũng có thể bị thương nặng trở về.

Tử Minh thi động xem như thế lực truyền thừa rất xa xôi, sinh ra từ thời kỳ hỗn loạn hắc ám.

Một thời gian dài gần vạn năm Tử Minh thi động ra nhiều anh kiệt ngút trời, để lại đồ vật siêu đáng sợ đủ bảo vệ hậu nhân.Nếu Phong Phi Vân không có huyết nhân thần quán thì hắn không thể nào giết Tử Minh Vương được.Phong Phi Vân thu về ngọc phù màu tím, hắn vác xác Tử Minh Vương bay lên, quay về bên bờ Nam hải.

Phong Phi Vân dùng một cây mâu gãy treo xác Tử Minh Vương trên vách đá, máu từ xác chết nhỏ giọt đốt cháy trong không khí, nhiệt độ cao nung chảy mảng lớn vách đá.Nhiều thủ lĩnh tà đạo bị hấp dẫn chạy đến xem xác Tử Minh Vương đóng đinh trên vách đá, biến sắc mặt, lòng vô cùng rung động.Phong Phi Vân đứng trên vách đá, lạnh lùng nói: - Nhất Trận Phong ta đến thịnh hội tà đạo là để quen bằng hữu, ai dám đối địch với ta thì đây chính là kết cuộc của kẻ đó.Phong Phi Vân trả huyết nhân thần quán lại cho Tất Ninh Soái, nói tiếng cảm ơn sau đó hóa thành ánh sáng bay hướng Tiếp Dẫn cổ trấn.Tất Ninh Soái đuổi theo:- Nhất đại ca chờ lão Tất với!Tốc độ Tất Ninh Soái siêu mau, rất nhanh theo vào Tiếp Dẫn cổ trấn.Phong Phi Vân đi trên dường cái dài mờ tối, hai bên đường là tà đạo hung ác đến từ thiên nam địa bắc, vàng thau lẫn lộn.

Mỗi người đều hung dữ và cường đại, nhưng sau khi thấy Phong Phi Vân liền né tránh, không ai dám đối diện hắn.

Nói đùa, bá chủ như Tử Minh Vương còn bị cắt cổ, giờ còn ai mù mắt đi trêu vào sát tinh đó?Bộ dáng Tất Ninh Soái vô cùng tự nhiên ưỡn ngực chạy theo Phong Phi Vân:- Mới rồi Nhất đại ca oách quá, không biết bây giờ đại ca đến cảnh giới nào rồi?

Chắc cách chân nhân không còn xa.

Hay chúng ta đốt giấy vàng, chặt cổ gà kết bái huynh đệ đi?Phong Phi Vân sải bước đi hướng Ngọc Lâu cung các, chân cách mặt đất ba tấc như Lăng Ba Vi Bộ.Tất Ninh Soái không nản lòng, tiếp tục bảo: - Thật không dám giấu đại ca, Tất Ninh Soái ta đây khá nổi tiếng trong giới bụi hoa Bất Tử Phượng Hoàng Thân, mắt xem bao nhiêu nữ nhân, chiến tích hùng hồn.

Cuộc đời ta tôn sùng nhất là tiên hiền trong giới hái hoa đến vô ảnh đi vô tung như các người.

- Ta có một vị huynh đệ cũng là thiên tài nghành này, mấy yêu nữ trong Sâm La điện đều bị hắn hái, Tấn đế đương triều cũng bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay.

Muốn ngủ thì ngủ, muốn đi thì.

Khi nào có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các người quen nhau, tin tưởng các người sẽ trò chuyện rất hợp.Hai người đã đến bên ngoài Ngọc Lâu cung các.Trong Ngọc Lâu cung các cực kỳ yên lặng, không náo nhiệt, ồn ào mà yên tĩnh đến quái dị.Phong Phi Vân nhíu mày, hắn bước vào trong, mũi ngửi được mùi máu nhạt.

Rõ ràng khi Phong Phi Vân rời khỏi đây thì có người mất mạng.Phong Phi Vân đến tầng hai, thấy xác chết đẫm máu nằm dưới đất.

Người đó huyết khí vượng thịnh, sau khi chết vẫn có từng đợt tà văn di chuyển, trước khi chết chắc có tu vi cường đại.Năm nữ nhân ngồi bên bàn thanh đồng, không xảy ra chuyện gì.Tất Ninh Soái leo lên cầu thang loay hoay xác chết, tìm ra thân phận người chết.- Ủa?

Đây là Mặc Thái Cống thành chủ Hồng Nhan Bạch Cốt thành, sao lại chết ở đây?Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi: - Có chuyện gì?

Giọng Diệp Ti Loan dịu dàng êm tai:- Mặc Thái Cống là phụ thân của hai nam nhân trước, sau khi công tử rời đi thì Mặc Thái Cống chạy tới đòi báo thù cho hai nhi tử.

Mặc Thái Cống chưa kịp ra tay đã bị một vị khách nhân ở tầng trên giết.Tất Ninh Soái nói: - Mặc Thái Cống là đại đệ tử của điện chủ thứ bảy Sâm La điện, sáng tạo Hồng Nhan Bạch Cốt thành, ổchơi bời lớn nhất Bất Tử Phượng Hoàng Thân, xem như thế lực thuộc Sâm La điện.

Mỗi năm có nhiều nữ đệ tử tiên môn, thiên kim thế gia bị bắt vào Hồng Nhan Bạch Cốt thành.

Có người bị huấn luyện thành kỹ nữ bán thân, có người bị huấn luyện thành linh kỹ bán thân và bán nghề.

Có một số nữ nhân không nghe lời bồi dưỡng thành nữ nô, buôn bán các đại thế lực tà đạo, thành nô lệ tính dục tệ còn hơn kỹ nữ.Phong Phi Vân thầm buồn cười, Tất Ninh Soái biết rành như vậy chắc có đi Hồng Nhan Bạch Cốt thành phong lưu một thời gian.

Nếu bị Tà Hồng Liên nghe thấy thể nào cũng lột da Tất Ninh Soái ra.Mặc Thái Cống dám lấy tên Hồng Nhan Bạch Cốt thành, dù người ta không giết gã thì Phong Phi Vân chắc chắn sẽ lấy mạng gã.Phong Phi Vân cao giọng nói: - Bằng hữu lầu trên, đa tạ.Trên lầu vọng xuống thanh âm ồm, ồm:- Chúng ta chỉ muốn làm quen bằng hữu với Nhất Trận Phong nổi tiếng như cồn, không biết Nhất công tử và các vị cô nương khả có thời gian lên đây ngồi chơi không?Sóng âm cách cánh cửa từng vòng khuếch tán, khí thế bá chủ vương giả.- Đương nhiên là có.Phong Phi Vân không khách sáo, mang năm thị nữ lên lầu.

Đám người đứng trước cửa, có người mở cánh cửa vàng ra.

Mở cửa là nữ la sát bộ dáng quyến rũ, mặc yếm đỏ thêu bức đào hoa uyên ương.

Hai con uyên ương linh động nằm ngay ngực, tròng mắt uyên ương nhô ra, mảng màu hơi tối.Nữ la sát khoảng mười sáu, bảy tuổi, ngực no tròn sắp nhảy ra khỏi yếm, eo nhỏ xíu lộ ra không khí, trắng tựa sữa dê làm người ta muốn cắn một miếng.- Mời công tử qua bên này.Nữ la sát đưa Phong Phi Vân vào trong phòng, có hơn mười tu sĩ ngồi, mỗi người khí thế mạnh mẽ, thuộc ba vực tà đạo.

Vực chủ ba vực ngồi trên ghế, các nhân vật quyền thế trong mỗi vực, toàn là bá chủ siêu quần của tà đạo.Trừ tu sĩ ba vực ra có nữ nhân xinh đẹp toàn thân bao phủ trong linh dược màu hòng.

Thân hình mềm mại như liễu, da trắn như tuyết, trong quyến rũ có thanh tú ngây thơ, một giai nhân khuynh thành.Khi Phong Phi Vân nhìn nữ nhân thì nàng cũng đứng dậy yểu điệu hành lễ, giọng thỏ thẻ làm người nhũn xương:- Thiếp thấn tên Ngọc Cơ Lan Lam, xin kính chào Nhất Trận Phong công tử.Giọng Ngọc Cơ Lan Lam có thể khiến một nửa nam nhân trong thiên hạ nhũn xương, một hành động đơn giản đã quyến rũ hút hồn.

Có thể nói trời sinh vưu vật, con cưng trên giường.Phong Phi Vân nhìn Ngọc Cơ Lan Lam chằm chằm, ánh mắt đầy hứng thú.Vực chủ Ám vực cười nói: - Ngọc Cơ cô nương là mười cường giả đứng đầu La Sát vương triều, cũng là môn chủ Âm Dương Song Tu Môn.

Nếu Nhất huynh đệ có ý với Ngọc Cơ cô nương thì nhớ suy nghĩ kỹ.Không khí trong phòng riêng hơi kỳ lạ, có chút yên lặng.

Phong Phi Vân phe phẩy quạt, mắt đầy ý cười.

Dường như Phong Phi Vân ngày càng hứng thú với Ngọc Cơ Lan Lam.Ngọc Cơ Lan Lam mặt hây hồng, nhẹ cúi đầu, như thiếu nữ thẹn thùng làm người trìu mến.Liễu Duệ Hâm khều ngón tay Diệp Ti Loan, thầm truyền âm trút nỗi lòng bất mãn:- Siêu háo sắc, vừa thấy cô nương xinh đẹp là nhìn muốn rớt tròng mắt!-------Chương 1199: Ngọc cơ lan lamPhong Phi Vân nhìn Ngọc Cơ Lan Lam một lúc lâu cười phá lên:- Lan Lam không chỉ là cường giả mười hàng đầu La Sát vương triều, còn là đệ nhất mỹ nhân của vương triều.Một lão tổ Vô Sinh vực mặc áo vàng lên tiếng: - Ha ha ha ha ha ha!

Cái này thì ta bảo đảm, Ngọc Cơ cô nương tuyệt đối là đệ nhất mỹ nhân La Sát vương triều!Lão tổ Vô Sinh vực nói chuyện nhưng không nhìn Ngọc Cơ Lan Lam, vẻ mặt e ngại.- Nhạc tiên sinh quá khen.Linh vụ hồng trên người Ngọc Cơ Lan Lam tan bớt lộ ra khuôn mặt thanh tú tinh xảo, ngọc khiết đào hàm, chung linh tú lệ.Tất Ninh Soái thu xác mặc Thái Cống, định đem đi thịnh hội tà đạo bán giá tốt.

Tất Ninh Soái chạy lên lầu, nhìn mặt tiên khuynh thế của Ngọc Cơ Lan Lam xong trợn mắt há hốc mồm, máu mũi chảy ra.Đám thủ lĩnh tà đạo biết Tất Ninh Soái có thể đưa ra trấn thế sát binh thì lai lịch không nhỏ, cùng đứng dậy mời gã ngồi chung.

Tất Ninh Soái không khách sáo, chọn một chỗ ngồi gần Ngọc Cơ Lan Lam nhất.Tất Ninh Soái vừa chảy máu mũi vừa bắt chuyện với Ngọc Cơ Lan Lam:- Nghe nói La Sát vương triều nằm ở phía đông Thần Tấn vương triều, lãnh thổ gần nhau, quanh năm có chiến sự.

Sức chiến đấu của la Sát quân không yếu hơn Thần Võ quân, nhiều năm qua hai phe đụng độ mấy lần, có thắng có thua.Tất Ninh Soái làm bộ dáng hiểu rõ La Sát quốc, như một nho sĩ trò chuyện vui vẻ.Linh vụ mờ ảo bao phủ Ngọc Cơ Lan Lam, nàng nhoẻn miệng cười đưa làn thu ba:- Thần Võ quân lợi hại hơn một chút.Tất Ninh Soái tiếp tục bảo: - Nghe nói La Sát hoàng của La Sát vương triều là một nữ nhân, thiên phú ngút trời, thủ đoạn cứng rắn, tuổi trẻ đã nắm quyền to, quét sạch đối thủ, tập hợp binh mã lại.

Gần đây đóng quân biên cương, nghe đòn La Sát hoàng định ngự giá thân chinh, chiếm khu vực phía đông Thần Tấn vương triều, lại cướp ba ngàn thành cho La Sát vương triều?Tim Ngọc Cơ Lan Lam đập nhanh, thầm suy đoán thiếu niên tóc ngắn mặt đen này có thân phận gì, tại sao hiểu rõ La Sát vương triều nhiều như thế?

Thiếu niên còn biết cả chuyện điều binh khiển tướng.

Hoặc thiếu niên cố ý nói mấy lời đó là để cảnh cáo nàng?

Nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên tóc ngắn mặt đen không giống người thông minh đại trí tuệ, càng như kẻ thấy nữ nhân là đi không đặng.Phong Phi Vân ngồi trên ghế âm thầm vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn quan sát ánh mắt Ngọc Cơ Lan Lam ngồi đối diện, hắn vừa trò chuyện uống rượu với đám thủ lĩnh tà đạo.Các thủ lĩnh tà đạo giật mình khi nghe Tất Ninh Soái nói.

Người trong nước toàn tập trung vào chiến loạn nội bộ Thần Tấn vương triều, không ngờ La Sát vương triều ở phía đông xa xôi chỉnh quân chờ tấn công, sắp tiến quân siêu tốc.

Đây là không phải tin tốt cho các tu sĩ có mặt.Ngọc Cơ Lan Lam tránh nặng tìm nhẹ cười nói: - Về tư chất, thủ đoạn thì Tấn đế mới của Thần Tấn vương triều các người lợi hại hơn La Sát hoàng.

Mới đăng cơ vài năm đã sắp xếp thân tín vào, diệt trừ người chống đối, củng cố chính quyền.

Khi La Sát hoàng đăng cơ mất mấy chục năm mới quét sạch triều chính.Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Tiếc rằng bây giờ khắp nơi trong Thần Tấn vương triều nổi lên chiến loạn, bầy rồng nuốt trời.

Thủ đoạn của Tấn đế có lợi hại đến mấy cũng khó tránh xu hướng diệt nước.Ngọc Cơ Lan Lam nói: - Hiện tại nội bộ Thần Tấn vương triều chiến loạn là vì theo thế trời, Tấn đế làm được đến mức này đã không tệ.

Nếu đổi lại người khác không chừng bây giờ Thần Tấn vương triều đã diệt nước.Phong Phi Vân nhìn Ngọc Cơ Lan Lam chằm chằm, mỉm cười nói: - Ha ha ha, nói cũng đúng.Giây sau Phong Phi Vân lại bảo:- Nghe nói La Sát vương triều có nhiều nữ hào kiệt, chắc hẳn Ngọc Cơ cô nương và La Sát hoàng đều là cân quắc giai nhân.Ngọc Cơ Lan Lam nhoẻn miệng cười ngại ngùng:- Lan Lam chỉ là một nữ nhân bình thường, nào dám đánh đồng với La Sát hoàng?Một bá chủ tà đạo lắc đầu, nói: - Nghe nói Âm Dương Song Tu Môn là một trong các tiên môn đỉnh cao nhất La Sát vương triều, địa vị nữ nhân rất cao trong môn.

Một khi thích ai là sẽ theo đuổi quyết liệt, lúc song tu cùng nhau sẽ gả cho nam nhân đó, không còn quan hệ với nam nhân khác nữa.Biểu tình Tất Ninh Soái kích động nói: - Ta có nghe nói!

Nghe đồn nữ nhân trong Âm Dương Song Tu Môn khinh thường nữ nhân lạm giao với nam nhân khác, tự hào tìm được đạo lữ tư chất tuyệt đỉnh, kiêu ngạo có thể gả vào gia tộc, tiên môn cường đại.Ngọc Cơ Lan Lam gật đầu, mỉm cười nói: - Điều này đúng.

Quy tắc chung tu luyện của song tu môn là hợp đại đạo thiên hạ song tu bổ sung cho nhau.

Thịt dục là thấp, tình dục là cao.

Nên nữ nhân song tu môn càng truy cầu tình cảm chứ không phải dục vọng thể xác.

Nếu có thể tìm được một đạo lữ tư chất tuyệt đỉnh thì nữ nhân song tu môn chúng ta sau khi song tu sẽ càng có thiên phú hơn.

Song tu với tu sĩ tư chất thấp sẽ kéo thiên phú của chúng ta xuống.

Nếu gả vào gia tộc hay tiên môn cường đại là tăng mạnh thế lực song tu môn chúng ta.Tất Ninh Soái hăng hái tự đề cử:- Tư chất của ta tuyệt đỉnh, thế lực sau lưng khổng lồ, nếu Ngọc Cơ cô nương chưa có đạo lữ song tu thì có thể suy xét đến ta không?Ngọc Cơ Lan Lam cười, tiếng cười trong như chuông bạc:- Ngươi không sợ mỹ nhân áo đỏ lúc trước truy sát mình sao?Nhiều người đều thấy Tất Ninh Soái bị Tà Hồng Liên truy sát, càng không gạt được cường giả như Ngọc Cơ Lan Lam.Mặt Tất Ninh Soái nhăn nhó suýt mếu, nhưng không cam lòng bỏ cuộc:- Vậy rốt cuộc Ngọc Cơ cô nương có đạo lữ song tu chưa?Ngọc Cơ Lan Lam hỏi lại:- Có thì sao?

Không thì sao?Tất Ninh Soái đáng thương nói: - Nếu có thì . . .

Ta sẽ rất đau lòng.Ngọc Cơ Lan Lam trả lời:- Lần này Lan Lam đến Thần Tấn vương triều vì tìm một thiên tài đẳng cấp sử thi làm đạo lữ song tu.Mọi người gật gù.

Lúc trước Ngọc Cơ Lan Lam đã nói sự thần kỳ của công pháp Âm Dương Song Tu Môn.

Hợp tập song tu với thiên tài đẳng cấp sử thi thì Ngọc Cơ Lan Lam mới đến trình độ thiên phú ngang bằng đối phương, thành thiên tài đẳng cấp sử thi.Đây là âm dương giao hòa, dương chủ âm tùy mà đạo gia nói.

Nam nhân song tu với Ngọc Cơ Lan Lam có thiên phú cao bao nhiêu thìd sau khi song tu thiên phú của nàng sẽ đến trình độ ngang ngửa người đó.

Vì vậy nữ nhân Âm Dương Song Tu Môn chọn đạo lữ rất thận trọng, không tùy tiện như nam nhân Âm Dương Song Tu Môn.

Nữ nhân Âm Dương Song Tu Môn khinh thường những nữ nhân trong môn lăng loàn, đó là biểu hiện sa vào sắc dục, không chịu trách nhiệm với tiền đồ của mình, tu vi suốt đời không lên cảnh giới cao được.Hiện giờ trong Thần Tấn vương triều có gần hai mươi thiên tài đẳng cấp sử thi, nhiều nhất trong lịch sử.

Ngọc Cơ Lan Lam là môn chủ Âm Dương Song Tu Môn đương nhiên đến Thần Tấn vương triều để chọn lựa một đạo lữ song tu, phạm vi lựa chọn rộng, cũng để nàng bước vào cảnh giới đẳng cấp sử thi.Tâm tình Tất Ninh Soái tốt hơn, gã cười hỏi: - Không có đạo lữ thì tốt rồi, tốt quá.

Không biết Ngọc Cơ cô nương có đối tượng vừa ý không?-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1200-C1299


Chương 1200: Tiểu công chúa Dương giới (1)Các nam nhân đều nhìn chằm chằm Ngọc Cơ Lan Lam.

Nếu ai lọt vào mắt xanh Ngọc Cơ Lan Lam sẽ là vinh hạnh lớn lao, có ba lý do.

Một, Ngọc Cơ Lan Lam là đệ nhất mỹ nhân La Sát vương triều, sắc đẹp thì khỏi phải nói, là mục tiêu nam nhân thiên tài theo đuổi.Thứ hai, tu vi của Ngọc Cơ Lan Lam cao siêu lại quản lý một môn phái, có thể nói là vừa mạnh vừa có quyền.Thứ ba và cũng là quan trọng nhất, quy tắc chung nữ nhân Âm Dương Song Tu Môn tu luyện là thịt dục thấp, tình dục cao.

Ngọc Cơ Lan Lam yêu một nam nhân sẽ trao tọn con tim, đến chết không phai.Ngọc Cơ Lan Lam xinh đẹp động lòng người, da trắng như sữa, môi hé mở, bộ dáng thiếu nữ xấu hổ nhưng không hề làm ra vẻ.Ngọc Cơ Lan Lam trả lời:- Có hai người.

Một là Tà Hoàng thiếu chủ đứng nhất bảng thiên tài sử thi.

Đồn rằng người này tu vi tuyệt đỉnh, tâm trí vô song, khí độ siêu phàm, tư chất trên cả Thần Đồ Lý Tiêu Nam của Thần Linh cung.

Nếu có thể hợp tập song tu với hắn không chỉ được thiên phú tu luyện ngang ngửa hắn, còn được thế lực khổng lồ Sâm La điện ủng hộ.Các nam nhân có người gật đầu, có người thở dài.Phong Phi Vân hỏi: - Còn người thứ hai là?Ngọc Cơ Lan Lam đáp:- Được gọi là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân.

Nghe đồn tư chất của nhi tử của yêu ma số một Thần Tấn vương triều từ xưa đến nay, khi độ địa kiếp dẫn đến mười ba sông dung nham, có dòng máu yêu ma, thân thể rất mạnh.

Còn trẻ tuổi đã thân phận Thần Vương của Thần Tấn vương triều, sát phạt dứt khoát.

Vì nữ nhân mình yêu làm chuyện người thần tức giận, sau lưng có nguyên Thần Tấn vương triều làm chỗ dựa.

Nếu có thể hợp tập song tu với hắn cũng được một thế lực khổng lồ ủng hộ.Phong Phi Vân nghe sướng rơn, hắn không ngờ mình có nhiều ưu điểm như vậy.Tất Ninh Soái xì cười:- Phì!Tất Ninh Soái ôm bụng cười:- Nếu Ngọc Cơ cô nương đi tìm hắn, ta bảo đảm hắn sẽ không khách sáo.Nụ cười đông trên mặt Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm đứng sau lưng hắn bật cười, cảm nhận khí lạnh từ người Phong Phi Vân làm nàng cố nín.Vực chủ Ám vực cười khẩy nói: - Thiên phú cao đẳng thật tiếc rằng hắn sở hữu thứ không nên có, bị tiêu diệt trong Đồng Lô sơn, sợ là cả đời không thể chạy ra.Nhắc đến Phong Phi Vân thì không khí trong phòng trở nên nặng nề, sắc mặt mỗi người khác nhau.Ngọc Cơ Lan Lam ung dung cười nói: - Không sợ mọi người cười, Lan Lam đến tham gia thịnh hội tà đạo là vì muốn tiếp xúc thiên chi kiêu tử Tà Hoàng thiếu chủ.Thịnh hội tà đạo đã sắp đến, Tiếp Dẫn cổ trấn là cánh cửa đi Phổ Đà sơn càng náo động, ồn ào hơn.

Mỗi giây phút đều có tranh đấu, sát phạt, có người chết.

Đàn tà tụ tập khó tránh khỏi chết chóc.Trong ngọc cung lầu các, ánh đèn vàng vọt, linh rượu bốc khói.

Cuộc nói chuyện với Ngọc Cơ Lan Lam chỉ là mở màn, bá chủ ba vực rất nhanh chuyển đề tài đến việc chính.Một lão tổ Vô Sinh vực đứng dậy rót rượu cho Phong Phi Vân, khuôn mặt nhăn nheo cười toe toét:- Lần này đàn tà tụ họp chỉ là ngụy trang để Sâm La điện thống nhất tà đạo, khi đó khó tránh khỏi đề cử tà đạo tà đạo cộng chủ.

Có Tà Hoàng tọa trấn, tà đạo cộng chủ không phải Tà Hoàng thì còn ai nữa?Biểu tình mọi người nghiền ngẫm, cố ý vô tình liếc Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái.Phong Phi Vân được mời vào phòng là đã chuẩn bị tâm lý trước.

Thủ lĩnh tà đạo ba vực tụ tập tại đây đương nhiên vì liên minh đối kháng Sâm La điện.

Phong Phi Vân chiến đấu với Tử Minh Vương biểu hiện tu vi cao siêu, thành đối tượng bọn họ lôi kéo.Tuy ba vực tà đạo là thế lực truyền thừa xa xưa nhưng bây giờ Sâm La điện như mặt trời ban trưa, ba vực cộng lại chưa chắc đấu nổi.

Vì vậy bọn họ cần tìm minh hữu càng cường đại.Ngọc Cơ Lan Lam, đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong là đối tượng ba vực lôi kéo.

Vô Sinh vực, Cửu U vực, Ám vực không ngờ Ngọc Cơ Lan Lam tham gia thịnh hội tà đạo vì để tiếp xúc Tà Hoàng thiếu chủ, khó mở miệng xúi nàng đối kháng Sâm La điện.Phong Phi Vân nhấp ngụm rượu, đặt cái ly xuống:- Chưa chắc Tà Hoàng sẽ ngồi vào vị trí tà đạo cộng chủ.

Nghe nói Phổ Đà sơn có một tồn tại tà đạo khủng bố, tu vi không thể phỏng đoán.

Sâm La điện muốn thống nhất tà đạo, vị tồn tại khủng bố kia sẽ không thỏa hiệp.Lão tổ Cửu U vực lên tiếng: - Nhất huynh đệ nói đến Đại Tự Tại Chân Nhân của Phổ Đà sơn đúng là nhân vật thần thông cái thế.

Nhưng gần ngàn năm nay Đại Tự Tại Chân Nhân không lộ mặt trong Thần Tấn vương triều, có người nói Đại Tự Tại Chân Nhân đã tọa hóa, có người bảo đã rời khỏi Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân không rành về Phổ Đà sơn, hắn chỉ nghe Thiên Toán thư sinh nói Thần Tấn vương triều và vị tồn tại khủng bố Phổ Đà sơn có quan hệ sâu xa.

Thiên Toán thư sinh đã nói như thế thì chứng minh vị tồn tại khủng bố kia còn sống.Phong Phi Vân từng cùng Long La Phù phân tích, suy đoán tồn tại khủng bố Phổ Đà sơn có liên quan với hoàng tộc, thậm chí là vị tiền bối nào đó.

Phong Phi Vân suy đoán vị tồn tại khủng bố là Nữ Đế Long Khương Linh, đế hoàng xuất sắc nhất lịch sử Thần Tấn vương triều, nhưng bị Long La Phù bác bỏ.

Phong Phi Vân không còn suy nghĩ giả thiết này nữa.Giờ đến Phổ Đà sơn, nghi vấn kia lại hiện lên trong đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hỏi: - Không biết vị Đại Tự Tại Chân Nhân này là nam hay nữ?- Nhân vật đẳng cấp như Đại Tự Tại Chân Nhân toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Lão nhân gia một mình sáng tạo Phổ Đà sơn, hơn một ngàn năm đã phát triển thành thế lực đỉnh cao nhất tà đạo, từ đây thấy được lão nhân gia mạnh mẽ.- Hơn một ngàn năm trước Đại Tự Tại Chân Nhân là nhân vật rung động toàn Thần Tấn vương triều, một mình một người thu phục sáu gia tộc khổng lồ nhất trừ bốn môn phiệt thời bấy giờ, xứng với câu 'hiệu lệnh thiên hạ, không dám không phục'.

Bây giờ một ngàn năm qua đi, sáu gia tộc Phổ Đà sơn phồn thịnh hơn ngày xưa nhưng không bằng một chữ Đại Tự Tại Chân Nhân.- Chỉ một chữ để lại dư uy ngàn năm cho thế nhân, không người dám xúc phạm.- Đã một ngàn năm Đại Tự Tại Chân Nhân không lộ mặt, người là nam hay nữ thì đương thời chỉ vài người biết.

Khi lão nhân gia thần uy trấn thế thì chúng ta còn chưa ra đời, ha ha ha ha ha ha!

Nhắc đến Đại Tự Tại Chân Nhân, các thủ lĩnh tà đạo không tiếc lời khen.Vực chủ Ám vực kết luận:- Nếu Đại Tự Tại Chân Nhân còn ở Phổ Đà sơn thì tu vi đủ ngang hàng với Tà Hoàng.Vực chủ Vô Sinh vực lắc đầu, nói: - Cơ huynh chưa thấy Tà Hoàng mạnh mẽ.

Ta đi Đồng Lô sơn từng thấy bóng dáng Tà Hoàng, tu vi đã đến trình độ chúng ta không thể suy đoán.

Linh cung chủ của Thần Linh cung, Thiên Vu thần nữ đi song song với Tà Hoàng.

Dù Đại Tự Tại Chân Nhân ở Phổ Đà sơn chưa chắc đánh lại Tà Hoàng.- Tà Hoàng một ngàn tám trăm năm trước đã là đệ nhất cường giả Thần Tấn vương triều.-------Chương 1201: Tiểu công chúa Dương giới (2)Mỗi người góp một lời, xem Tà Hoàng là kẻ thù lớn.

Cũng có người rất phục tu vi của Tà Hoàng, kính là thiên nhân.Phong Phi Vân càng chú trọng thân phận thật của Đại Tự Tại Chân Nhân hơn, hắn định bụng đi tìm Thiên Toán thư sinh hỏi chuyện.- Người trên lầu nghe đây, lập tức giao huyết nhân thần quán, nếu không chết hết!Trong màn đêm vang lên giọng thiếu nữ nơn nớt, thanh âm trong trẻo ngây thơ nhưng độ xuyên thấu rất mạnh.

Nhất là khi thiếu nữ nói 'chết hết' làm người ta rợn tóc gáy.Tu sĩ tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động tụ tập lại, đứng trên đường cổ bóng đêm mông lung nhìn ra xa.

Một tiểu cô nương tám, chín tuổi đứng trên ghế dựa lớn thanh đồng, cái ghế đặt ngay giữa đường bên ngoài ngọc cung lầu các.

Ba tầng thảm thơm bọc ghế, hoa lệ và đắt tiền.Tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn, da trong suốt, mặc áo ngắn màu vàng, mặt tròn như trứng vịt.Tiểu cô nương bộ dáng nhỏ xinh vô hại, miệng thiếu một cái răng.

Không ai tin tiểu cô nương nói ra câu tất cả chết hết.Một thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp nửa bước cự phách bước ra, cười nói: - Tiểu cô nương từ đâu đến?

Ngươi có biết ai ngồi bên trên không?

Đó là Nhất Trận Phong giết Tử Minh Vương, thủ lĩnh tà đạo ba vực.

Ngươi la lối tại đây coi chừng chút nữa bọn họ sẽ nấu ngươi ăn.Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu đứng trên ghế dựa thanh đồng cao lớn, chân trần, tay trắng mịn nâng linh kính bảy sắc.Đôi mắt to tròn chớp chớp, tiểu cô nương hỏi: - Ăn ta?

Tại sao muốn ăn ta?Thủ lĩnh tà đạo đang gặm nửa khúc tay người, cười nanh tranh:- Vì ngươi trắng mềm, thịt tươi ngon.Thủ lĩnh tà đạo thò tay chộp tiểu cô nương, há mồm máu cùng với tiếng cười đáng sợ.

Xem ra là thủ lĩnh tà đạo muốn ăn thịt người.Tay tiểu cô nương cầm linh kính bảy sắc lật lại, mặt kính bắn ra ánh sáng bảy sắc đánh thủng ngực thủ lĩnh tà đạo một lỗ to.

Thủ lĩnh tà đạo té xuống đất.Phập!

Máu rơi đầy đất.Tiểu cô nương vuốt mặt mình, bĩu môi lẩm bẩm:- Ngươi ta bề ngoài trắng mềm nhưng sao có thể dễ dàng bị người ăn?Một nam nhân áo đen cầm trường thương đỏ máu bay ra, trên người ngưng tụ hai dị thú chiến hồn.

Nam nhân áo đen đáp xuống đất, đạp bể đường cái để lại hai dấu chân to sâu.- Dám giết sư đệ của ta?

Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ ném ngươi vào chảo dầu chiên chín!Đây là thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách, trường thương đỏ như huyết long đâm ra, phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Nam nhân áo đen xem tiểu cô nương là kẻ thù lớn.Bùm!Một nam nhân to cao năm thước mặc giáp đỏ thẫm bay ra như con sư tử hổ báo vươn dấu tay khổng lồ đỏ thẫm đập chết thủ lĩnh tà đạo đẳng cấp cự phách trên đường cái.

Nam nhân vạm vỡ giẫm mạnh xuống đất, đạp nát thủ lĩnh tà đạo cự phách, hai tay đấm ngực phát ra tiếng kim loại va nhau.Nam nhân vạm vỡ hét to: - Dám bất kính với công chúa?

Muốn chết!Tiểu cô nương nói: - Đại Hồng, ngươi phải ngoan, buổi tối đừng la lớn, lỡ quấy rầy người ta không ngủ ngon thì làm sao?Nam nhân cao năm thước một bàn tay đập chết cự phách vội quỳ xuống, đầu gối đè vỡ đá lót đường, cúi thấp đầu nói: - Xin công chúa thứ tội.Tiểu cô nương chớp mắt, trong trẻo nói: - Đứng lên đi.Đám thủ lĩnh tà đạo đứng xem sợ hãi.

Tiểu cô nương này có lai lịch gì?

Công chúa?

Công chúa ở đâu?

Tại sao nam nhân vạm vỡ đập chết được cự phách lại quỳ trước mặt tiểu cô nương?Thật khó tin.Tiếp theo mọi người càng giật mình hơn, hơn mười người hầu bước ra từ bóng tối, quỳ xuống bên cạnh tiểu cô nương.Những người hầu bộ dạng kỳ lạ, không ai bình thường.

Có người ba mắt, có hai cái đuô ikim loại, có bò dưới đất như con khỉ.

Những người hầu này cực kỳ cường đại, khí thế hung hãn, không ai yếu hơn nam nhân vạm vỡ cao năm thước kia.Lần này thủ lĩnh tà đạo nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn bị kinh động, một số lão tổ tà đạo ẩn trong bóng tối quan sát.

Bọn họ suy đoán tiểu cô nương bí ẩn mà cường đại này có lai lịch gì.Trong ngọc cung lầu các yên lặng, ánh mắt trầm trọng.

Mọi người nhìn Tất Ninh Soái chăm chú.Biểu tình Tất Ninh Soái mất tự nhiên, khuôn mặt đã đen nay càng đen hơn.Tất Ninh Soái nói: - Tiểu cô nương đó là nữ nhi của vua Dương giới, tiểu công chúa của Dương giới.Nghe đáp án, thủ lĩnh tà đạo ba vực trong phòng riêng liên tục biến sắc mặt.

Không ngờ là nữ nhi của vua Dương giới, khó xử đây, sơ sẩy một cái là sẽ gặp vạ lớn.Các thủ lĩnh tà đạo biết Tất Ninh Soái sở hữu huyết nhân thần quán, vốn tưởng gã là tuyền nhân của vua Dương giới hay tử tôn gì đó, bởi vậy có ý định kéo gã nhập bọn.

Nhưng xem tình huống bây giờ là Tất Ninh Soái bằng thủ đoạn nào dó lấy được huyết nhân thần quán, giờ tiểu công chúa vua Dương giới tìm tới cửa.

Không ai dám ra mặt cho Tất Ninh Soái.- Đêm nay ta bọn họ chuyện cần làm, phải đi trước.Vực chủ Ám vực cùng mấy bá chủ Ám vực rời đi, ra khỏi ngọc cung lầu các.- Nghe nói đêm nay Tiếp Dẫn cổ trấn có một hội đấu giá tà đạo, ta nhìn trúng một báu vật hai trăm năm, nhất định phải đấu giá được nó, không thể bỏ qua.Vực chủ Vô Sinh vực dẫn theo đám bá chủ tà đạo Vô Sinh vực vội vàng chạy đi.- Nhất huynh đệ, Ngọc Cơ môn chủ, Tất huynh đệ, Cửu U vực chúng ta phải đi chuẩn bị công việc thịnh hội tà đạo, xin phép.Đám thủ lĩnh tà đạo Cửu U vực cũng đi.Lúc trước thủ lĩnh tà đạo còn xưng huynh gọi đệ, bây giờ lấy cớ đủ điều chạy mất, ra đi dứt khoát, vô cùng lạnh lùng.

Bọn họ tỏ rõ thái độ không muốn dính vào chuyện này.Trong ngọc cung lầu các, Phong Phi Vân ngồi yên tại chỗ, tay áo nổi gió, anh tư hiên ngang.

Phong Phi Vân bưng ly rượu thành đồng lên môi nhấp một ngụm, cổ họng phát ra tiếng ùng ục, biểu tình say mê.Tất Ninh Soái liếc Phong Phi Vân, biểu tình không hề sợ hãi.Tất Ninh Soái mỉm cười hỏi: - Tại sao Nhất đại ca không đi?Phong Phi Vân đặt ly rượu thanh đồng xuống, ra hiệu Liễu Duệ Hâm đứng sau lưng rót đầy.Phong Phi Vân chậm rãi nói: - Ngọc Cơ cô nương là nữ mà còn không đi, chẳng lẽ Nhất Trận Phong ta đây sợ rắc rối không bằng cả Ngọc Cơ cô nương sao?Ngọc Cơ Lan Lam không đi theo bá chủ tà đạo ba vực.

Mặt hoa da phấn, khuynh thành tuyệt sắc.

Làn sương hồng bao phủ người nàng, không thấy biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng biết Ngọc Cơ Lan Lam đang cười, tiếng cười đẹp như pháo hoa trong bóng đêm.Ngọc Cơ Lan Lam nói: - Hai giới Âm Dương thế lực khổng lồ, truyền thừa không biết bao nhiêu năm, bên trong có dị tà sống hàng vạn năm.

Bàn về sự cường đại thì giới nào cũng không thua Thần Linh cung.- Nhưng từ xưa đến nay hai giới Âm Dương có ràng buộc bội nộ, tam dị tam tà không được tùy ý ra ngoài.

Vua Dương giới, mẫu của âm giới trói buộc chúng nó, nên danh tiếng hai giới Âm Dương không lớn bằng Thần Linh cung.- Cho nên Lan Lam không tiêu sái được như Nhất công tử.

Nếu thật sự vì giúp Tất huynh đệ ra tay đối phó tiểu nội tình Dương giới e rằng chôn vùi cả Âm Dương Song Tu Môn.

Đêm nay Lan Lam không thể giúp sức, cùng lắm đứng trên lầu các phất cờ cổ vũ cho hai vị.-------Chương 1202: Đại chiến các tôn giả Dương giớiTất Ninh Soái đứng dậy, vỗ ngừng bồm bộp, hào tình căm hờn nói: - Ngọc Cơ cô nương thế đã tốt hơn thủ lĩnh tà đạo ba vực nhiều.

Cô nương đừng áy náy, nếu là ta tự gây rắc rối đương nhiên tự mình giải quyết.Phong Phi Vân gõ nhẹ mặt bàn, cười nhàn nhã:- Ta thì không môn phái, gia tộc ràng buộc, có thể giúp ngươi một tay.Lúc này một nữ La Sát xinh đẹp gợi cảm bước ra từ hư không, nàng là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam, Ngọc Cơ Mạn Diệu.Ngọc Cơ Mạn Diệu xin Ngọc Cơ Lan Lam hãy rời đi, khuyên nàng đừng tiếp xúc thân thiết với Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân làm gì, tránh gây họa lớn cho Âm Dương Song Tu Môn.

Nhưng Ngọc Cơ Lan Lam dứt khoát từ chối, tuyên bố nàng chỉ ngồi trên ngọc cung lầu các uống rượu, không có ý đắc tội Dương giới.

Nếu Dương giới cứ muốn chụp mũ thì Ngọc Cơ Lan Lam nàng đành chịu.Ngọc Cơ Lan Lam mạnh mẽ nhận được hảo cảm của Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân.Trên đời có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, đếm không hết.

Nhưng nữ nhân vừa đẹp vừa có nguyên tắc thì đếm trên đầu ngón tay, đáng làm người ta khâm phục.Trên đường cổ dưới lầu lại vang lên tiếng hét của tiểu công chúa Dương giới, thanh âm đáng yêu mà hung dữ:- Tất Ninh Soái, Nhất Trận Phong, hai tên khốn kiếp.

Nếu không giao huyết nhân thần quán ra thì bản công chúa sẽ huyết tẩy Tiếp Dẫn cổ trấn!Đám thủ lĩnh tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn lau mồ hôi trán, công nhận tiểu công chúa tám, chín tuổi này quá hung dữ, hở chút là đòi huyết tẩy một phương.

Nếu để tiểu công chúa Dương giới lớn lên chắc là sát tinh xác chết trải vạn dặm.Tất Ninh Soái mở cửa sổ ra, gã ngồi bên khung cửa, mỉm cười hỏi: - Tiểu muội muội, đã lâu không gặp, có nhớ ca ca không?Tiểu công chúa Dương giới đứng trên ghế dựa thanh đồng, khuôn mặt nhỏ sa sầm:- Đại Hồng, chặt đầu hắn!Nam nhân vạm vỡ cao năm thước, mặc giáp đỏ gầm lên, thanh âm chấn đường cổ cát bay đá chạy.

Nam nhân vạm vỡ như pháo bắn vọt lên, thò bàn tay khổng lồ chộp đầu Tất Ninh Soái.Tất Ninh Soái hét lên: - Má ơi!Tất Ninh Soái bật ngửa ra sau.

Một bóng trắng lướt qua bên cạnh Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân bay ra khỏi cửa sổ va chạm cú đấm với nam nhân vạm vỡ cao năm thước, đánh lùi gã.

Phong Phi Vân cũng bay ngược về, vọt lên cao, nhẹ nhàng đáp xuống nóc ngọc cung lầu các.Nam nhân vạm vỡ cao năm thước trượt dài trên đường cổ, mỗi lùi một bước là một đống nhà ở bị chấn sụp.

Nam nhân vạm vỡ cao năm thước lùi đến cuối đường mới ổn định cơ thể khổng lồ.Đôi mắt gã to như cái chuông tràn ngập khó tin.

Nam nhân vạm vỡ cao năm thước nhìn nắm tay của mình, lại nhìn Phong Phi Vân đứng trên nóc nhà.Nam nhân vạm vỡ cao năm thước cười to bảo: - Hay cho đại đạo hái hoa, lực lượng nhà ngươi không nhỏ, tới nữa!Nam nhân vạm vỡ cao năm thước giẫm mạnh xuống đất, bay vọt lên.

Kỳ văn rậm rạp phủ người nam nhân vạm vỡ cao năm thước, sức gió nổi lên như thể làn da gã phủ chuông đồng.Ầm!

Phong Phi Vân cũng bay ra va chạm với nam nhân vạm vỡ cao năm thước.

Nắm đấm va nhau như đá vàng nứt toác, bộc phát ra tiếng nổ thần lôi.

Hai bóng người va nhau, từ giữa không trung đánh lên tầng mây, lại từ mây mù lao đến Nam hải, sóng nước dâng cao.

Phong Phi Vân, nam nhân vạm vỡ cao năm thước quay về Tiếp Dẫn cổ trấn, hủy một nửa trấn cổ.

Cuối cùng hai người vọt lên dánh nhau trong không trung, mỗi cú đấm va chạm như có hai chân long bay ra.Phong Phi Vân không ngờ cơ thể nam nhân vạm vỡ cao năm thước đáng sợ như vậy, so đấu thân thể với hắn.

Hai người đều đánh ra lực lượng chân long, trong phút chốc màn đêm toàn là bóng rồng, tiếng rồng gầm chấn động chín tầng mây.Phong Phi Vân không biết nam nhân vạm vỡ cao năm thước càng giật mình hơn hắn.

Nam nhân vạm vỡ cao năm thước là Kim Thần Dị trong thái ưh dị, ngũ hành mỹ kim trong thiên nhiên tạo ra, sinh linh trí, ngưng tụ thân thể, tu luyện trong Dương giới bảy ngàn năm, lâu hơn tuổi thọ đám chân nhân gấp mấy lần.

Độ mạnh cơ thể nam nhân vạm vỡ cao năm thước một đấm đập chất cự phách như chơi, nhưng thân thể thanh niên này mạnh hơn gã một bậc.Hai tay nam nhân vạm vỡ cao năm thước có dấu hiệu tan vỡ, gã cắn răng chống đỡ.

Nam nhân vạm vỡ cao năm thước không tin độ mạnh cơ thể của mình không bằng một nhân loại.Ầm!

Bảy khối xương phượng trên người Phong Phi Vân lấp lánh phát ra hỏa quang kinh thiên.

Phong Phi Vân đạp xuống, đạp trên vai nam nhân vạm vỡ cao năm thước đè gã dưới đất rồi đá văng ra ngoài.Nam nhân vạm vỡ cao năm thước khom người đứng tấn thế phòng ngự trượt dài trên mặt đất, một lỗ hõm sâu nửa thước, dài bảy thước.Nam nhân vạm vỡ cao năm thước ho khan:- Khụ khụ, lợi hại.

Nam nhân vạm vỡ cao năm thước hộc máu vàng, hai tôn giả Dương giới dìu gã.Bàn tay Phong Phi Vân hơi đau rát nhưng mặt ngoài hắn ung dung đứng trên nóc ngọc cung lầu các, trên cao nhìn xuống:- Muốn huyết nhân thần quán thì kêu vua Dương giới tự mình đến lấy.Mắt tiểu công chúa Dương giới sáng trong, chớp hàng mi:- Ta là nữ nhi của vua Dương giới, có thể lấy thay người.Vì thiếu một cái răng nên tiểu công chúa Dương giới nói hở gió.Phong Phi Vân không chịu:- Xì, ai biết tiểu cô nương có phải là nữ nhi của vua Dương giới không?

Lỡ là giả mạo thì sao?Tất Ninh Soái đu cửa sổ cười hùa theo:- Đúng rồi, không phải ta không chịu giao huyết nhân thần quán mà sợ tiểu cô nương là giả mạo, giao sai người.Tiểu công chúa Dương giới sốt ruột, khuôn mặt đỏ rực nói: - Người ta thật sự là tiểu công chúa Dương giới, nữ nhi của vua Dương giới, tại sao các người không tin?Tất Ninh Soái tỏ thái độ muốn cãi lộn, cười toe toét:- Tiểu nha đầu, chút kỹ xảo vặt đó không lừa được Tất gia gia.

Ha ha ha, ta có thể nói ta là nhi tử nuôi của vua Dương giới, nhưng ai tin?Tiểu công chúa Dương giới nghiến răng, tức giận giẫm chân trắng:- Hai người làm ta tức chết, thật là hai tên khốn kiếp lưu manh!

Ta muốn giết các ngươi, phải giết các ngươi!Tiểu công chúa Dương giới ra lệnh: - Cùng xông lên, đánh hai tiểu tử xấu xa này một trậncha,ặt đầu bọn họ.

Hai tên này chọc ta tức chết!Trừ nam nhân vạm vỡ cao năm thước bị thương ra mười mấy người hầu xông lên giết.

Mỗi người siêu cường đại, tu vi mạnh mẽ, đa số thực lực không yếu hơn nam nhân vạm vỡ.

Bọn họ như mười mấy ngọn núi khổng lồ đè xuống, áp lực nặng nề.

Ngọc cung lầu các cao năm tầng như tờ giấy trước mặt mười mấy cường giả Dương giới.

Nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn bao trùm trong không khí nặng nề, khiến đám thủ lĩnh tà đạo sợ hết hồn hết vía.

Có vòng xoáy lực lượng khổng lồ đang ngưng tụ.- Cho ngươi mượn huyết nhân thần quán.Giờ Tất Ninh Soái xem Phong Phi Vân là hậu thuẫn vững chắc, gã không ngần ngại ném huyết nhân thần quán bay vào tay hắn.Phong Phi Vân nhận huyết nhân thần quán, điều động tất cả linh khí rót vào huyết nhân thần quán, ngưng tụ tà khí ngút trời.

Mây máu khổng lồ tụ tập lại, uy lực trấn thế sát binh hoàn toàn bộc lộ, bao phủ phạm vi tám ngàn dặm.-------Chương 1203: Muội muội và tỷ tỷ (1)Đây là uy lực của trấn thế sát binh, đám thủ lĩnh tà đạo trong Tiếp Dẫn cổ trấn chạy trốn ra xa ngàn dặm mới cảm thấy tạm thời an toàn.Ầm!

Phong Phi Vân dẫn động sát uy huyết nhân thần quán, màn trời đỏ máu như biển màu đỏ đang cuộn trào.

Một tia máu chói mắt bay ra chém trúng dị hình có hai đuôi kim loại, người nó đẫm máu rớt xuống không trung.

Dị hình gục ngã trong vũng máu, mất năng lực chiến đấu.

Nếu không nhờ tu vi cường đại thì tia máu này đã chém dị hình thành hai khúc.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Huyết nhân thần quán bị dẫn động, áp lực khổng lồ làm kiến trúc nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn sụp đổ thành đống hoang tàn.

Đá lót đường cổ, vách tường gạch ngói bị nghiền nát.Đây chính là uy lực của trấn thế sát binh, không ai đỡ nổi.

Mặt đất nứt nẻ vô số lỗ hổng lớn, có lỗ hổng dài trăm dặm nối thẳng Nam hải, làm nước biển chảy ngược về.Phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo mắt mông lung, vén một góc mũ trắng lên lộ ra da thịt trắng tuyết.

Hỏa Nghiên Nghiên nhìn cảnh tượng rùng rợn ngoài khung cửa sổ, lòng vô cùng rung động.Hỏa Nghiên Nghiên nói: - Không ngờ hắn mạnh như vậy.Ngọc Cơ Lan Lam chớp mắt đưa làn thu bà, đứng bên cửa sổ đỏ thắm, nàng điềm tĩnh như u lan trong phòng.Ngọc Cơ Lan Lam nói: - Tuy có trấn thế sát binh huyết nhân thần quán nhưng sức một mình đối kháng hơn mười vị tôn giả Dương giới, bán tôn chân nhân chưa chắc làm được.

Thể chất của hắn có lẽ mạnh hơn cả thiên tài đẳng cấp sử thi.Ngọc Cơ Mạn Diệu là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam, nàng mặc yếm hoa đào gợi cảm quyến rũ bước tới gần.

Sắc đẹp của Ngọc Cơ Mạn Diệu chỉ thua Ngọc Cơ Lan Lam một bậc, dáng người nóng bỏng, ngực căng tròn, eo liễu nhỏ xinh, trước nhô sau vêu, là một giai nhân tuyệt sắc.Ngọc Cơ Mạn Diệu tràn đầy hứng thú với Phong Phi Vân, cười nói: - Sư muội, thân thể của hắn mạnh hơn kim thần dị, ta phát hiện mình ngày càng có hứng thú với hắn, ha ha ha ha ha ha!

Ngọc Cơ Lan Lam nhướng mày liễu, ý cười dịu dàng:- Chỉ sợ sư tỷ không chịu nổi.Ngọc Cơ Mạn Diệu che môi:- Ta không chịu nổi hắn vẫn tốt hơn hắn không chịu nổi ta.Mắt Ngọc Cơ Mạn Diệu chứa ý cười, mặt ngọc xấu hổ, mày cong cong, mắt quyến rũ.

Mị công của Ngọc Cơ Mạn Diệu lợi hại hơn Ngọc Cơ Lan Lam, mấy nữ nhân trong phòng cũng không chịu nổi.Ngọc Cơ Lan Lam trong yêu dã có thánh khiết ngây thơ.

Ngọc Cơ Mạn Diệu trong yêu dã càng quyến rũ hú hồn.Tu vi của đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong đúng là đáng sợ, một mình chống lại mười mấy tôn giả Dương giới.

Phong Phi Vân vận chuyển huyết nhân thần quán biến thiên địa thành ma lô đỏ máu, có sáu tôn giả Dương giới bị đánh trọng thương, mất sức chiến đấu.Tất Ninh Soái lấy trấn thế sát binh thứ hai ra, Minh Băng Trác.Trấn thế sát binh này vốn là vũ khí trấn tộc của Bắc Minh phiệt, chẳng hiểu sao rơi vào tay Tất Ninh Soái.

Minh Băng Trác giáng xuống muôn vàn khí lạnh, bảo vệ ngọc cung lầu các, thêm tầng phòng hộ băng giá cho cổ lâu.Ầm!

Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, nhanh đến không để lại cái bóng.

Phong Phi Vân vung huyết nhân thần quán như ngọn núi đỏ hất bay hai tôn giả Dương giới ra xa mấy trăm dặm, không biết sống chết.Trừ ngọc cung lầu các ra nguyên Tiếp Dẫn cổ trấn thành đống hoang tàn, không có một cục gạch miếng gói nguyên vẹn.Đánh bay tôn giả Dương giới cuối cùng, Phong Phi Vân thu về uy lực huyết nhân thần quán.

Người Phong Phi Vân đẫm máu, trận chiến này nhìn như hắn rất oai càn quét ngàn quân nhưng khó tránh khỏi bị thương.

Vết thương không nặng, kim tàm phật khí di chuyển một vòng trong người là gần lành lặn.Tiểu công chúa Dương giới đứng trên ghế thanh đồng cao, đôi mắt xoe tròn cảnh giác nhìn Phong Phi Vân bước đến gần, tay siết chặt linh kính bảy sắc.Tiểu công chúa Dương giới lắp bắp:- Ngươi . . .

Ngươi đừng qua đây.Phong Phi Vân bước tới bắt đôi tay nhỏ xách tiểu công chúa Dương giới lên, quay về ngọc cung lầu các.Phong Phi Vân cười to bảo: - Tôn giả Dương giới, trở về nói cho vua Dương giới là tiểu công chúa quá điêu ngoa, ta sẽ giáo dục thay hắn một thời gian.

Nếu vua Dương giới không yên tâm tại hạ giáo dục tiểu công chúa thì cứ đến Phổ Đà sơn tìm ta.Đám thủ lĩnh tà đạo, tôn giả Dương giới bị thương nặng chửi thầm trong bụng.

Yên tâm cái con khỉ!

Giao tiểu công chúa cho tên trộm hái hoa giáo dục, trời biết sẽ bị dạy thành bộ dạng gì.Tôn giả Dương giới ôm vết thương chạy nhanh đi xa.

Mới rồi đánh nhau Phong Phi Vân không giết tôn giả Dương giới, dù gì tu vi của vua Dương giới không thể đo lường, ít nhất bây giờ hắn kém xa người ta.

Phong Phi Vân mà giết hết tôn giả Dương giới, bị vua Dương giới tìm tới cửa thì không còn đường cứu vãn.- Trả linh kính bảy sắc lại cho ta, đồ xấu xa, trả lại đây!Tiểu công chúa Dương giới ôm cánh tay Phong Phi Vân, há môi mồm định táp ngón tay Phong Phi Vân giành lại linh kính bảy sắc.

Nhưng ngón tay Phong Phi Vân không bị cắn đứt, ngược lại răng tiểu công chúa Dương giới lại rụng một cái rơi leng keng dưới đất.Tất Ninh Soái chạy lại nhặt cái răng trắng ngọc lên, cười trêu:- Ha ha ha, răng của tiểu công chúa Dương giới yếu vậy?

Rơi đầy đất.Tiểu công chúa Dương giới che miệng, bướng bỉnh nói: - Cái răng này vốn bị lỏng, sắp thay răng.- Răng của tiểu công chúa là bảo bối, lấy đi bán đấu giá sẽ được giá tốt.Hai ngón tay Tất Ninh Soái kẹp cái răng đặt gần ngọn nến, nheo mắt quan sát.

Bộ dáng Tất Ninh Soái như đang cầm linh châu ngàn năm, nghiệm hàng.

Tất Ninh Soái gật gù, tặc lưỡi bảo không tệ, không tệ.Tiểu công chúa Dương giới chạy tới định giật lại cái răng từ tay Tất Ninh Soái:- Các ngươi làm ta tức chết, trả răng đây!- Không trả, không trả, không trả.

Ngọc Cơ Lan Lam cười lắc đầu, không nói xen vào.

Tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi nhưng sát khí quá nặng, cho tiểu công chúa chịu thiệt một chút cũng tốt.Ngọc Cơ Lan Lam mang tiểu công chúa Dương giới đi, dù gì Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái không tiện ở chung với tiểu cô nương.Đám, nữ La Sát Âm Dương Song Tu Môn lui xuống, trong phòng riêng chỉ còn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân, năm nữ nhân.

Các nàng đội mũ đứng một bên, không dám nói nhiều.Phong Phi Vân đánh ra kết giới cách ly gian phòng, vách tường và cửa sổ phủ vầng sáng vàng nhạt.Tất Ninh Soái vẫn hơi căng thẳng, gã ngồi ngay ngắn, đề phòng nói: - Nhất đại ca, tiểu đệ không có tài cũng không có sắc, xin đừng cướp ta.Phong Phi Vân nói thẳng mặt:- Ta muốn Thiên Toán thư sinh.Tất Ninh Soái cứng người, suýt nhảy cẫng lên vọt ra cửa sổ:- Ta . . .

Ta không quen ai là Thiên Toán thư sinh.Nhưng Tất Ninh Soái mới nhúc nhích chân bỗng đặt xuống, vẻ mặt đầy giật mình.

Tất Ninh Soái ôm bụng cười té lăn quay.Cơ mặt Phong Phi Vân mấp máy, khí thế thay đổi rõ rệt, cuối cùng biến thành bộ dạng Phong Phi Vân.

Đầu mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt đôi mắt đỏ nhạt như hổ phách đỏ, rất hấp dẫn.Hắn biến về bộ dạng Phong Phi Vân.Tất Ninh Soái vỗ bàn rầm rầm, cười nói: - Tía nó, ta còn thắc mắc ai mà ngạo đụng trời như thế, hóa ra là ngươi.

Oách, oách quá, ngươi thậm chí chạy thoát khỏi Đồng Lô sơn.-------Chương 1204: Muội muội và tỷ tỷ (2)Trừ Bạch Như Tuyết ra, bốn nữ nhân đội mũ trắng giờ mới thấy khuôn mặt thật của Phong Phi Vân.

Các nàng nhìn bề ngoài anh tư hiên ngang của hắn, nhất là đôi mắt hút hồn người kia.

Một nửa nữ nhân không chịu nổi, tim đập nhanh.Liễu Duệ Hâm si mê, tay túm vạt váy, gò má hây hồng thầm nghĩ: - Không . . .

Không ngờ tên này đẹp trai như thế.Tâm tình Diệp Ti Loan rất phức tạp, nàng phát hiện càng lúc càng không nhìn thấu 'Vân đại thúc'.

Trong lòng Diệp Ti Loan có chút kích động, mừng rỡ nhưng lại như không, chỉ tràn ngập buồn bã.

Diệp Ti Loan không biết tại sao nàng buồn.Mục Tích Nhu hơi rung động nhưng không biểu hiện rõ rệt như Liễu Duệ Hâm.Hỏa Nghiên Nghiên, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo biểu tình nghiền ngẫm, mắt nóng cháy, mím môi, có chút thiếu nữ thẹn thùng.

Đại đạo hái hoa là Phong Phi Vân, đệ nhất thiên tài trong thiên hạ, Thần Vương đương triều.

Nghĩa là Kim Tàm Kinh nằm trong tay Phong Phi Vân.Các nàng đội mũ nên Phong Phi Vân không thấy biểu tình, ánh mắt của họ.

Phong Phi Vân lười quan tâm mấy chuyện gì, việc chính quan trọng hơn.Tất Ninh Soái cười no bụng rồi tò mò hỏi Phong Phi Vân làm sao chạy ra Đồng Lô sơn, tại sao đổi tên thành Nhất Trận Phong, vân vân và vân vân.Phong Phi Vân cười cười trả lời qua loa, nghiêm túc nói: - Ta tìm Thiên Toán thư sinh vì có chút chuyện quan trọng, ta biết ngươi nhất định tìm được hắn.Tất Ninh Soái thấy biểu tình Phong Phi Vân nghiêm nghị thì không đùa nữa:- Thiên Toán thư sinh nhận gia chủ Lục gia mời, đã đi Phổ Đà sơn.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi: - Khi nào Thiên Toán thư sinh trở về?Phổ Đà sơn do sáu gia tộc quản lý, cũng là sáu gia tộc bị Đại Tự Tại Chân Nhân thu phục.

Mỗi gia tộc vô cùng khổng lồ, đứng sau bốn môn phiệt, Lục gia nằm trong số đó.Tất Ninh Soái gãi mũi:- Nói chung là sẽ không quay về trước thịnh hội tà đạo, loại người thông minh thích ra vẻ như hắn đi đâu cũng được hoan nghênh.Tất Ninh Soái bật cười:- Nghe nói Lục gia có hai minh châu tuyệt sắc, không chừng gia chủ Lục gia sẽ gả một viên minh châu cho Thiên Toán thư sinh.

Quan trọng khi đó các người sẽ là thân thích với nhau.Phong Phi Vân cười cười:- Thân thích gì đâu.Tất Ninh Soái nằm dài trên ghế, thở ra:- Ta đã thấy nhiều nam nhân không chịu trạch nhiệm, nhưng chưa thấy ai ngang nhiên không phụ trách giống ngươi.

Chẳng lẽ ngươi quên thiên chi kiêu nữ Lục Ly Vi từng là điện thứ mười Sâm La điện sao?Tất Ninh Soái sợ Phong Phi Vân quên thật, nhắc thêm:- Là yêu nữ bị ngươi ngủ trong Nam Thái phủ.Phong Phi Vân xoa trán, cười cười:- Nhớ mang máng.- Hóa ra ngươi còn chút lương tâm.

Nghe nói Lục Ly Vi cô nương băng tuyết thông minh, trí tuệ hơn người, từng được nhiều thanh niên tài tuấn theo đuổi.

Tiếc rằng nàng xui xẻo bị cầm thú làm . . .

Khụ khụ.

Ta biết khi đó trong cơ thể ngươi có máu yêu ma, thật ra ngươi không muốn thô bạo với nàng người . . .

Nhưng . . .!Tất Ninh Soái nhấn mạnh, xòe hai tay:- Sự thật bày ra trước mắt, người ta trắng trẻo mịn . . .

Khụ khụ, là cô nương trong sạch bị ngươi làm hỏng.

Nghe nói sau khi trở về Phổ Đà sơn thì Lục Ly Vi không còn cười nữa.

Nàng vào Vong Hồn động phủ bế quan, suốt ba năm chưa đi ra.Tất Ninh Soái tiếp tục bảo: - Nhưng ngươi còn nhớ người ta coi như có chút lương tâm.

Chuyến này đi Phổ Đà sơn hãy đến Vong Hồn động phủ đón người ta ra đi, nói xin lỗi đàng hoàng.

Ngươi hãy nói là vô cùng xin lỗi, lần sau không tái phạm . . .

Khụ khụ, tuyệt đối đừng thấy sắc đẹp lại nổi máu đè người ta nữa.

Phải dè dặt, có phong độ, thể hiện khí phách nam nhi.Tất Ninh Soái nghiêm trang như lão nhân đức cao vọng trọng, nói có lớp có lang.Phong Phi Vân hắng giọng, cười nói: - Ta định nói là ta nhớ tỷ tỷ của nàng, Lục Nhân Nhân.

Lúc vào Thập Vạn sơn hà ta từng gặp mặt tỷ tỷ của Lục Ly Vi, đã cứu mạng nàng ta.

Lục Nhân Nhân suýt lấy thân báo đáp, đưa tặng một khối lệnh bài Lục gia cho ta, kêu ta đi Phổ Đà sơn tìm nàng.Phong Phi Vân lấy lệnh bài ra, loay hoay ngắm trong tay.Tất Ninh Soái giật yêu bài, lật tới lật lui xem, xác định đây là hàng thật.Tất Ninh Soái nhắm mắt lại, ngửa đầu gào:- Làm muội muội bây giờ tỷ tỷ cũng không tha!

Hỏi thế gian cầm thú là gì, khiến người sinh tử cùng nhau.Phong Phi Vân đã hoàn toàn quên Lục Ly Vi sao?

Không, ít ra Phong Phi Vân nhớ trên cổ tay Lục Ly Vi có cái Huyết Cấm Huyền trạc, biết trong Huyết Cấm Huyền trạc có một giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan.Mục đích lớn nhất Phong Phi Vân đến Phổ Đà sơn là lấy Huyết Cấm Huyền trạc, thứ hai là vì thịnh hội tà đạo.Lại nói sau thịnh hội tà đạo, nguyên tà đạo có thống nhất hay không chẳng liên quan gì Phong Phi Vân, hắn chỉ tiện tay.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Còn năm ngày là tới thịnh hội tà đạo, ngày mai chúng ta đi Phổ Đà sơn.

Ta phải gặp Thiên Toán thư sinh trước thịnh hội tà đạo.Người Phong Phi Vân tỏa sáng, thần thánh trang nghiêm như tượng thần, đây là kết quả tu luyện Kim Tàm Kinh.Tất Ninh Soái trả lệnh bài, nói: - Có khối lệnh bài của Lục đại tiểu thư thì vào Phổ Đà sơn trước không khó khăn.

Sáng sớm ngày mai ta đi với ngươi.Phong Phi Vân cười nói: - Ta đang có ý này.Trong màn đêm gió se lạnh, thổi mấy hạt cát bay lên va chạm vào nhau phát ra tiếng xào xào kỳ lạ.Trong Tiếp Dẫn cổ trấn một đống đổ nát, hoang phế, cát bụi dày lớp lớp.

Chỉ có cung các tạo bằng thần ngọc nằm ngay chính giữa là còn hoàn hảo đứng đó, tường vàng dát ngọc, điêu lan khắc phượng, tựa thành bảo phú quý ngày tận thế.Đám thủ lĩnh tà đạo vốn đã rời xa Tiếp Dẫn cổ trấn, cư trú trong trấn nhỏ, thị trấn.

Tiếp Dẫn cổ trấn náo nhiệt, phồn hoa trở nên hoang vắng, yên lặng.Đã là đêm khuya, ngọc cung lầu các treo linh đăng, vầng sáng nhu hòa như làn nước khuếch tán, tựa bàn tay tình nhân vuốt không khí.Phong Phi Vân đặt hai gian phòng trong ngọc cung lầu các, giờ thủ lĩnh tà đạo đã rời khỏi đây, tiểu nhị và chưởng quầy chẳng biết đi đâu.

Ngọc cung lầu các to lớn trở nên rộng rãi, mỗi người ở một gian phòng.Phong Phi Vân kêu Liễu Duệ Hâm múc nước cho hắn rửa chân, rửa mặt súc miệng.

Sau đó Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên giường gỗ cổ, thả rèm ánh vàng xuống.

Phong Phi Vân bắt đầu tham ngộ bức tranh thứ hai trong Kim Tàm Kinh, Ấu Tàm Đồ.Ấu Tàm Đồ có một ngàn tám vạn loại biến đổi, bây giờ Phong Phi Vân mới tham ngộ được hơn bốn trăm loại, chưa đến một phần mười.Kim phật bảy tấc lơ lửng trên giường dựng dục sen phật màu vàng, hà quang chói mắt.

Hình dạng ấu tàm liên tục thay đổi, đôi khi ngước lên, đôi khi nằm sấp, đôi khi vặn vẹo.

Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, phượng hoàng nhãn cốt nở rộ ánh sáng, bộc phát ra hà thụy hỏa quang.

Tốc độ tham ngộ Ấu Tàm Đồ tăng mau, như có thần trợ Phong Phi Vân.Nhưng đêm nay đã định trước là buổi tối không yên lặng, Phong Phi Vân định yên tĩnh tham ngộ Kim Tàm Kinh mà không được.-------Chương 1205: Trò chơi trên giườngVù vù vù vù vù!

Phong Phi Vân bày trận pháp trong phòng bị người đụng vào.

Mặc dù tạo nghệ trận pháp của đối phương rất giỏi, tu vi siêu cao sâu, không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, có thể đi qua trận pháp.

Nhưng không tránh khỏi trận pháp gợn sóng, Phong Phi Vân cảm ứng được.Phong Phi Vân mở bừng mắt ra, cất Kim Tàm Kinh đi, ánh mắt lạnh băng.Phong Phi Vân trầm giọng hỏi: - Ai đó?Làn gió thơm ập vào mặt, thanh nhã, thơm mát mê người, như đóa hoa lan nở rộ trong đêm khuya.Phong Phi Vân ngồi trên giường, khóe môi cong lên, dây thần kinh thả lỏng.Phong Phi Vân nói: - Cô nương, đêm khuya đừng đi nhầm phòng, sẽ rất nguy hiểm.Đối phương không trả lời.Cộp cộp cộp!Ngoài rèm vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, thanh âm có quy luật tự nhiên, ẩn chứa huyền diệu khó tả, như sinh ra cộng hưởng tâm hồn.Phong Phi Vân xuyên qua rèm che thấy người ngọc yêu kiều chậm rãi đến gần, rất nhanh đã đứng cách tấm rèm.Tiếng cười đẹp đẽ ưu nhã vang lên:- Đoán xem ta là ai?- Thật khó đoán.Phong Phi Vân không thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn để nhìn bộ dạng đối phương, làm vậy không thú vị.

Đối phương có hứng thú lãng mạn, sao Phong Phi Vân có thể làm một nam nhân phá hỏng không khí?Nữ nhân ngoài rèm chè cười càng vui, tiên hà phát ra từ người nàng, mùi thơm càng đậm hấp dẫn.

Nữ nhân tiến tới một bước, thân thể đầy đặn mỹ miều dán vào rèm che vẽ ra đường cong mê hồn.Nữ nhân nói: - Bây giờ thì sao?Tấm rèm nhấp nhô, một nửa núi ngọc có hà quang lượn lờ bên trên, khiến người mê mẩn.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Vẫn không đoán được.- Hay ngươi sờ xem?Phong Phi Vân yên lặng một lúc lâu, mỉm cười nói: - Đây là ý hay, nhưng con người ta không thích chỉ dùng tay sờ, rất thấp kém.

Làm vậy có khác gì du côn trên đường?

Hơn nữa không xứng với thân phận của cô nương.Cổ đối phương thon dài, ưu nhã động lòng người.Nữ nhân gật gù:- Nói có lý.Nữ nhân tiếp tục bảo: - Thế ngươi thấy làm sao mới lãng mạn vừa xứng đối thân phận của ta?Phong Phi Vân nói: - Hay ta nhắm mắt lại, nằm trên giường.

Cô nương cởi áo giúp ta, thuận tiện sờ soạng.

Có lẽ ta có thể thông qua cách sờ đoán ra cô nương?- Ha ha ha ha ha ha!

Nữ nhân cười phá lên, không xấu hổ ngại ngùng gì nhưng sẽ không có vẻ dâm đãng.Môi nữ nhân mấp máy hấp dẫn:- Ngươi khẳng định sẽ không mở mắt?- Tuyệt đối không.Phong Phi Vân nằm ngã xuống giường mềm mại, hai tay ôm đầu, nhắm mắt lại, bộ dáng hưởng thụ.Tai Phong Phi Vân nghe tiếng gió vén rèm che, trên giường vang tiếng khẽ khàng, thân thể mềm mại bò lên giường.

Phong Phi Vân cảm nhận nữ nhân nămg sấp, đôi mắt sáng nhìn mặt hắn.

Tiếng cười khúc khích tuyệt vời.Đùi ngọc thon dài co giãn đụng nhẹ chân Phong Phi Vân, truyền đến cảm xúc kích động.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Hay nàng ta không mảnh vải che thân, không mặc đồ?Phong Phi Vân cười cười, thầm suy đoán thân phận của nữ nhân, thật khó đoán.Hai tay cởi dây lưng Phong Phi Vân, y phục rộng lớn mở rộng.

Rất nhanh trường bào bị cởi xuống, Phong Phi Vân chỉ mặc áo lót dán người.Phong Phi Vân khen:- Rất quen tay.- Ha ha ha, đây là lần đầu tiên người ta cởi đồ nam nhân, phải nói là ta rất có thiên phú.Nữ nhân thổi bên tai Phong Phi Vân, nàng như con mèo nhỏ gãi móng vuốt, làm người ta tê dại.Phong Phi Vân cười nói: - Thật sự là lần đầu tiên sao?Nữ nhân ai oán trách:- Ngươi không thể chỉ vì nữ nhân biết cởi đồ mà cho rằng nữ nhân này phóng đãng.

Thật ra vì y phục của nữ nhân khó cởi hơn nam nhân gấp chục lần, nữ nhân giỏi cởi đồ của mình thì quen tay cởi đồ nam nhân chẳng phải rất bình thường sao?Phong Phi Vân nói: - Ta phục rồi.Nữ nhân rất có thiên phú cởi đồ, giây lát sau Phong Phi Vân đã bị lột sạch.Đôi tay mềm mại sờ soạng ngực Phong Phi Vân, gò bồng đào to cao vút ma sát bụng hắn.

Môi mút nhẹ ngực Phong Phi Vân, phát ra tiếng nước.Nữ nhân thở dốc hỏi: - Bây giờ ngươi đã đoán ra ta là ai chưa?Phong Phi Vân nói: - Hình như còn thiếu một chút, có lẽ vì chưa tìm hiểu rõ.Ánh mắt nữ nhân ai oán, rèm mi chớp chớp, thân thể nóng bỏng tràn đầy linh hà trắng sữa.

Nữ nhân tiếp tục hôn thân thể Phong Phi Vân, từ ngực trượt xuống dưới, đến phần bụng, để lại chất lỏng trong suốt hấp dẫn.Đột nhiên phần thân dưới nóng cứng của Phong Phi Vân cảm nhận mát lạnh, bàn tay mềm mại không xương nâng lên, vuốt ve nó càng đứng thẳng.Nữ nhân ta thán, nhẹ nhàng vuốt ve.Phải nói bàn tay nữ nhân như có ma lực, cảm giác thoải mái, kích động tràn ngập toàn thân Phong Phi Vân, làm hắn không kiềm được rên rỉ, cảm giác thật tuyệt vời.Đây mới chỉ là bắt đầu.- Giờ đã đoán được chưa?Hai tay nữ nhân ôm cây gậy cứng nóng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát.Phong Phi Vân nói: - Vẫn không đủ, sâu thêm chút nữa.- Nam nhân thật tham lam.Đôi môi gợi cảm sáng bóng thổi hơi nóng, nhẹ hôn cây gậy.

Hai bờ môi mỏng mềm nuốt trọn nửa khúc, mềm, nhẹ nhàng, trơn, ẩm và hơi hẹp.

Cái lưỡi mềm khuấy, trộn, hút.Đó là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, nữ nhân cầm phần rễ, môi đỏ hồng đi lên rồi lại xuống phát ra tiếng bì bõm.

Mũi thở hổn hển, tóc dài rũ xuống hai chân và eo Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vươn tay vuốt đầu nữ nhân, ngón tay luồn vào sợi tóc nhe vuốt ve đứa trẻ ngoan, mỉm cười thả lỏng.Không biết qua bao lâu, nữ nhân ngước đầu lên, thở hổn hển phun hơi thở dâm mỹ.Cái cổ thon dài như thiên nga trắng, bộ ngực căng tròn sắp nhảy ra khỏi yếm đào hoa.

Da thịt trắng ma sát cơ thể Phong Phi Vân, khóe môi vương chất lỏng.Mắt nữ nhân mông lung khẽ hỏi: - Giờ đã đoán được chưa?- Nếu bây giờ ta đoán ra e rằng sẽ có người mắng ta là đồ ngốc.Phong Phi Vân cười nói: - Nếu có thể sâu hơn chút nữa, ta nghĩ chắc chắn ta sẽ đoán ra, người đó cũng sẽ không chê ta là đồ ngốc.- Ngươi đúng là tham lam.Nữ nhân dù nói vậy nhưng đã cởi yếm hoa đào hồng xuống đắp trên mặt Phong Phi Vân, lộ ra thân thể không tỳ vết, hút hồn người.

Linh khí phát ra từ da thịt tựa mỹ tiên ngọc điêu.Trong phòng, ánh đèn như đậu.Giường rộng phát ra tiếng kẽo kẹt, mành vàng lắc lư như tùy thời sẽ rách.Đùi ngọc săn chắc co giãn kẹo eo Phong Phi Vân, thân thể mỹ miều chậm rãi ngồi xuống vẽ ra đường cong quyến rũ tuyệt vời.

Phong Phi Vân ưỡn người lên tiến vào đường hầm ấm, trơn, mềm, hẹp.

Giữa đường bị kẹt một chút, nhưng đâm nhẹ là qua.

Nữ nhân khẽ rên, dường như vui sướng, dường như đau đớn.Mông đẫy đà, chân thon dài nhẹ ngồi xuống, khẽ khàng nhấp một cái rồi tốc độ càng nhanh hơn, chín cạn một sâu, trái ba phải ba.Phong Phi Vân kéo cái yếm thơm đắp trên mặt ra, chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt Phong Phi Vân là khuôn mặt quyến rũ yêu kiều, đôi mắt hút hồn người, rèm mi dài, tóc đen nhánh xõa tung.

Môi đỏ thắm gợi cảm phun ra tiếng rên rỉ.Ngón tay thuôn dài xoa ngực Phong Phi Vân, vòng eo trắng như liễu vận động.

Nữ nhân nằm sấp xuống hôn nhẹ mặt Phong Phi Vân.-------Chương 1206: Đại pháp song tuNữ nhân hỏi: - Có phải ngươi thấy hơi thất vọng?Phong Phi Vân ôm cần cổ thon dài, cười nói: - Mỹ nhân chủ động đưa lên cửa thế này sao ta có thể thất vọng?

Mạn Diệu cô nương.Nữ nhân đang phập phồng trên người Phong Phi Vân là sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam.Sắc đẹp của Ngọc Cơ Mạn Diệu chỉ thua Ngọc Cơ Lan Lam một bậc, bàn về gợi cảm, quyến rũ, khả năng chủ động trên giường thì đa số nam nhân sẽ chọn nàng chứ không phải sư muội.Ngọc Cơ Mạn Diệu cười duyên, gò má hây hồng, môi đỏ mọng hé môi, ngón tay vẽ ngực Phong Phi Vân.- Ta cứ nghĩ ngươi đoán ta là sư muội.- Ta đều nghĩ.Phong Phi Vân bật dậy đè Ngọc Cơ Mạn Diệu xuống, tấn công càng cuồng dã.

Phong Phi Vân làm Ngọc Cơ Mạn Diệu nằm dưới thân thở hổn hển, hàm răng run cầm cập, năm ngón tay co lại.

Không lâu sau Ngọc Cơ Mạn Diệu co giật toàn thân, tiết ra, ướt đẫm vải gấm trải giường.Ngọc Cơ Mạn Diệu giật mình, lòng run rẩy.

Ngọc Cơ Mạn Diệu đến tìm Phong Phi Vân là vì thấy lúc trước hắn đại chiến cùng mười mấy tôn giả Dương giới, biểu hiện cơ thể cường đại, thiên phú đỉnh cao.

Dù Phong Phi Vân không phải thiên tài đẳng cấp sử thi thì thiên phú cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.Nên Ngọc Cơ Mạn Diệu muốn hợp tập song tu với Phong Phi Vân, nàng định đêm nay truyền song tu đại pháp cho hắn.

Sau khi song tu Ngọc Cơ Mạn Diệu sẽ có trình độ thiên phú ngang ngửa Phong Phi Vân, bản thân hắn cũng được nhiều ích lợi.Nhưng chỉ mới bắt đầu giao hợp Ngọc Cơ Mạn Diệu đã chìm đắm trong thịt dục, còn tiết ra, quên chuyện tu luyện.Chuyện này rất khủng bố.

Đêm nay là lần đầu tiên Ngọc Cơ Mạn Diệu phá thân, nếu chìm đắm trong thịt dục thì tu vi cũng bị phế, sau này sẽ sa đọa thành dục nô của Phong Phi Vân, rất khó tìm về bản thân.Trong Âm Dương Song Tu Môn đây là điều cấm kỵ hàng đầu, nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi vì không nhịn được thịt dục nên trở thành nô lệ trên giường của nam nhân.

Ngọc Cơ Mạn Diệu thấy quá nhiều ví dụ, Ngọc Cơ Mạn Diệu không ngờ chính mình cũng suýt sa đọa.Phong Phi Vân tiếp tục cày cuốc, giông gió nổi lên, làm người ngọc yêu kiều thở gấp van xin:- Nhất . . .

Nhất Trận Phong . . .

Tạm dừng . . .

A . . .

A . . .

Phong Phi Vân không dừng lại, ánh sáng vàng lấp lánh trên người, ánh mắt nghiền ngẫm, càng dốc sức hơn.- Cầu xin . . .

Ngươi . . .

Hãy dừng một lúc . . .

Ta . . .

Nghiêm túc . . .

A . . .

Ngọc Cơ Mạn Diệu bắt đầu cầu xin, mắt ngập nước, lệ trào khóe mắt, cơ thể lại co giật, đôi chân như lún vào vũng lầy.Phong Phi Vân biết Ngọc Cơ Mạn Diệu chủ động bò lên giường hắn chắc chắn có mưu đồ gì.

Nếu không Ngọc Cơ Mạn Diệu có cảnh giới bán tôn chân nhân sao có thể tùy ý lên giường với nam nhân?

Còn là lần đầu tiên của nàng.Ngọc Cơ Mạn Diệu đã chủ động thì Phong Phi Vân không khiến nàng thất vọng, cho nàng lâng lâng trên mây, da thịt trắng nõn ửng hồng, mắt đẹp thành mắt cá chết.

Nhưng tâm trí Ngọc Cơ Mạn Diệu kiên cường, giữ chút lý trí không ngừng van xin, nức nở làm người ta yêu thương.Mãi khi Ngọc Cơ Mạn Diệu sắp mềm nhũn Phong Phi Vân mới thả chậm tốc độ, dịu dàng vuốt gò má mềm mại.Phong Phi Vân khẽ hỏi: - Nếu nàng trả lời ba câu hỏi thì ta sẽ tha cho nàng.- Hỏi . . .

Hỏi đi, hộc.Eo Ngọc Cơ Mạn Diệu run run, khuôn mặt trắng bóc đỏ hồng, nàng chỉ sót lại chút lý trí cuối cùng, sắp tan vỡ.

Da thịt toát mồ hôi, Ngọc Cơ Mạn Diệu như con cá trong nước.Phong Phi Vân hỏi: - Ngọc Cơ Lan Lam rốt cuộc là ai?Ngọc Cơ Mạn Diệu đắn đo một lúc, nhíu chặt mày, cuối cùng gục ngã:- Nàng . . .

Là La Sát hoàng.Phong Phi Vân hiểu ra, gật gù, cười hỏi: - Thân phận của nàng là gì?Ngọc Cơ Mạn Diệu thở hổn hển, tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Phi Vân:- Môn chủ của Âm Dương Song Tu Môn.- Thì ra là vậy, ta đã thấy lạ rồi, sao bỗng dưng nhảy ra một nữ nhân đã có tu vi đáng sợ đến thế.Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát lại cười nói: - Ngọc Cơ Lan Lam thật sự là sư muội của nàng?

Nói cách khác nàng thật sự tu luyện song tu đại pháp của Âm Dương Song Tu Môn?Ngọc Cơ Mạn Diệu ai oán liếc Phong Phi Vân, gật đầu nói: - Xin ngươi đừng dùng giọng điệu bỡn cợt khi nói đến bốn chữ song tu đại pháp.

Song tu đại pháp vốn là công pháp thần thánh của đạo gia, tinh thuần hơn bất cứ công pháp.

Song tu nghĩa là thành đôi thành cặp, nhất vinh câu vinh, cùng chung đại đạo chứ không phải thuật thải bổ rác rưởi kia.Phong Phi Vân nói: - Ta bỡn cợt bao giờ?

Oan quá.- Chẳng lẽ ngươi có ý đồ với sư muội?Ngọc Cơ Mạn Diệu nhắc nhở:- Nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ tà niệm đi.

Tuy sư muội tu luyện chưa đến trăm năm nhưng có nội tình La Sát vương triều gia cố, sớm đột phá chân nhân cảnh, ngươi không tưởng tượng nổi đâu.

Nàng tâm cao khí ngạo, bản thân là thiên tài đẳng cấp sử thi, rất ít có nam nhân lọt vào mắt sư muội, nếu không đã chẳng chờ đến bây giờ vẫn chưa có bạn lữ song tu.Phong Phi Vân ôm eo nhỏ xinh, siết chặt, cười nói: - Nàng cũng tâm cao khí ngạo, chẳng phải bây giờ đang nằm trong ngực ta sao?Ngọc Cơ Mạn Diệu lườm Phong Phi Vân:- Ta là vì tư chất không cao hơn sư muội, cần tìm bạn lữ song tu gấp.

Thiên phú, tu vi của ngươi không tệ, ngang với ta nên ta mới chọn ngươi, nếu không làm gì đến lượt tên trộm hái hoa nhà ngươi?- Thiên phú của chúng ta ngang nhau?Nếu nói tu vi thì Phong Phi Vân và Ngọc Cơ Mạn Diệu ngang ngửa, hoặc nên nói là hắn yếu hơn một bậc.

Nhưng nói đến thiên phú, Phong Phi Vân không cho rằng Ngọc Cơ Mạn Diệu sẽ bằng hắn là đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi.Ngọc Cơ Mạn Diệu nói: - Thiên phú của ngươi chắc là cảnh giới tài tuấn nghịch thiên, chỉ kém một bước là đến thiên tài đẳng cấp sử thi.

Lúc độ địa kiếp dẫn tám duyên hà, ta độ địa kiếp cũng vậy.

Nhưng độ mạnh thân thể của ngươi kinh người, dù không phải thiên tài đẳng cấp sử thi thì sức chiến đấu cũng không thua kém gì.Phong Phi Vân chỉ cười cười, khều mũi Ngọc Cơ Mạn Diệu:- Mới rồi nàng nói cần tìm bạn lữ song tu gấp vì cái gì?Ngọc Cơ Mạn Diệu trả lời:- Vì ta sắp địa hạn.Phong Phi Vân không tin:- Đang đùa sao?

Nàng tối đa tu luyện gần năm trăm năm, đại hạn tuổi thọ còn xa mới đúng.Ngọc Cơ Mạn Diệu lắc đầu, nói: - Ngươi có nghe câu chỉ âm không sinh, chỉ dương không dài chưa?Phong Phi Vân gật đầu.Ngọc Cơ Mạn Diệu môi hồng răng trắng, thanh âm như chim oanh hót:- Tu luyện song tu đại pháp chú trọng là âm dương điều hòa, kéo dài tuổi thọ, tăng thêm tu vi.

Bình thường đệ tử Âm Dương Song Tu Môn tuổi thọ dài hơn tu sĩ bình thường, với điều kiện là song tu.Phong Phi Vân đăm chiêu:- Nhưng nàng không tìm được đạo lữ song tu thích hợp, cô âm sinh ra trong người nhưng không thể âm dương điều hòa, làm giảm tuổi thọ.- Đúng, nên mới để ngươi nhặt của hời.-------Chương 1207: Đi Phổ Đà sơn (1)Ngọc Cơ Mạn Diệu cúi đầu, kiều diễm quyến rũ, da thịt như có hạt nước chảy ra, tựa mỹ ngọc nằm trong ngực Phong Phi Vân, ấm áp mà mềm mại.Phong Phi Vân sờ cằm hỏi: - Nghe bảo âm dương song tu có thể cho nam nhân được ích lợi lớn nhưng tại sao ta không cảm nhận được điều đó?Đã bị ngươi ăn sạch sẽ mà còn nói không cảm nhận được ích lợi?

Loại người gì vậy?Ngọc Cơ Mạn Diệu dịu dàng quyến rũ, ngón tay vẽ ngực Phong Phi Vân:- Người ta chưa kịp truyền song tu đại pháp đã bị ngươi làm chết đi sống lại, suýt lạc mất trong thịt dục.Phong Phi Vân vuốt cằm thon của Ngọc Cơ Mạn Diệu:- Được rồi, nàng cũng ngoan, đêm nay tặng phúc trạch cho nàng đi.Một luồng sáng nhập vào não Phong Phi Vân biến thành kinh văn, nhiều tư thế lõa lồ hiện ra.

Hàng chữ dâm mỹ, nhưng trong dâm có khí thánh khiết đạo đức, khúc dạo đầu ghi rõ: Song tu đại pháp, âm dương điều hòa.

Tình dục cao, thịt dục thấp . . .

Kinh văn song tu đại pháp này thuộc song tu đại pháp tối cao, chỉ mấy người trung tâm nhất Âm Dương Song Tu Môn mới tu luyện được.Phong Phi Vân nghiên cứu kỹ, phát hiện đây là bộ thứ hai trong Đạo điển, một trong ba thánh điển của Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân đã biết là thứ tốt, một giai nhân tuyệt trần nằm dưới thân, hắn muốn thử một chút.Khả năng lĩnh ngộ của Phong Phi Vân rất mạnh, nhanh chóng lĩnh ngộ chủ yếu trong song tu đại pháp, thế là đã đủ.

Bởi vì Phong Phi Vân không cần dẫn dắt, người dẫn dắt là Ngọc Cơ Mạn Diệu.

Tạo nghệ song tu đại pháp của Ngọc Cơ Mạn Diệu rất cao, đã nghiên cứu mấy trăm năm, Phong Phi Vân hành động theo nàng là được.Rất nhanh hai người hòa tan vào nhau, nước sữa giao hòa, các loại tư thế luân phiên sử dụng.Nắng sớm đến, ánh nắng ấm áp, trong không khí có nước bốc hơi.

Tiếp Dẫn cổ trấn nghênh đón ngày mới.Tâm tình Phong Phi Vân rất tốt, toàn thân tràn ngập lực lượng, mắt bắn tia sáng.

Trong cơ thể Phong Phi Vân dựng dục phật quang, đạo quang vô tận.

Phong Phi Vân nhẹ nâng tay là có vô số tinh khí lượn lờ xung quanh.Phong Phi Vân hơi bất mãn nói: - Mới chỉ đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, xem ra có song tu đại pháp cũng khó khiến tu vi thật sự tăng vọt, tóm lại vì lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh qua thấp.Đêm hôm nay Phong Phi Vân dốc sức 'Tu luyện' nhưng kết quả không như ý.Nếu ai nghe câu này sẽ tức giận đấm ngực giậm chân.

Đến cảnh giới cự phách mà còn tiến bộ mau như vậy đã làm người ta hâm mộ muốn chết.

Phong Phi Vân mặt dày được nước lấn tới, không chọc giận người thì là gì?Sau khi đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, Phong Phi Vân cảm giác lực lượng càng tràn đầy, bên tai tùy thời nghe đại đạo thiên âm.

Phong Phi Vân mơ hồ thấy ngưỡng cửa cảnh giới niết bàn, bây giờ dưới chân nhân hắn khó gặp địch thủ, đã bước vào hàng vô thượng cự phách.Người giật mình nhất là Ngọc Cơ Mạn Diệu, chỉ trong một đêm nàng đã đến thiên phú đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi, ngang hàng với Phong Phi Vân.

Ngọc Cơ Mạn Diệu càng thêm linh động, quyến rũ, trong cơ thể dựng dục tiềm lực mênh mông vô tận, trở thành nữ nhân có tư chất cao cấp nhất trên mảnh đất này.Phong Phi Vân ta thán Đạo điển thần kỳ, không uổng là thánh điển ngang hàng với Kim Tàm Kinh.

Song tu đại pháp mới chỉ là bộ thứ hai của Đạo điển.Đến bây giờ Phong Phi Vân còn nhớ khi Ngọc Cơ Mạn Diệu rời đi bộ dạng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, giống hồ ly nhỏ ăn đường mật.

Sau khi biết mình có thiên phú đẳng cấp sử thi, Ngọc Cơ Mạn Diệu biết thân phận thật của Phong Phi Vân, nỗi lòng kích động, lần này nàng đã nhặt được báu vật.Ngọc Cơ Mạn Diệu cứ nghĩ Phong Phi Vân là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, định sau khi song tu với hắn rồi dùng song tu đại pháp trói buộc hắn, không cho hắn hái nữ nhân khác nữa, ngoan ngoãn theo nàng trở về Âm Dương Song Tu Môn.

Nhưng khi biết thân phận thật sự của Phong Phi Vân thì Ngọc Cơ Mạn Diệu vứt bỏ ý nghĩ đó, Âm Dương Song Tu Môn nho nhỏ của nàng không trói buộc hắn được.Sau khi thiên phú Ngọc Cơ Mạn Diệu đến đẳng cấp sử thi, nàng không còn thỏa mãn chỉ một Âm Dương Song Tu Môn.

Tiềm lực của Ngọc Cơ Mạn Diệu trở nên rộng lớn chưa từng có, nàng có thể lo đến tương lai càng cao xa hơn.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Một người có dã tâm bao lớn được quyết định bởi trong tay nắm giữ bao nhiêu năng lực.Phong Phi Vân đi ra ngoài, Tất Ninh Soái đã chờ sẵn.Tất Ninh Soái cười kỳ dị:- Mùi vị đêm qua thế nào?Phong Phi Vân cười hỏi lại: - Ngươi biết rồi?- Xì, người trong ngọc cung lầu các đều thấy sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam chạy vào phòng ngươi.

Đại đạo hái hoa quả nhiên danh bất hư truyền, động tác mau kinh.

Mới chỉ quen một ngày đã . . .

- Ha ha ha, nàng là môn chủ Âm Dương Song Tu Môn.Tất Ninh Soái giật mình kêu lên: - Cái gì?

Tất Ninh Soái lặng im, suy tư, trong mắt tràn ngập tôn kính, há mồm nhưng không nói nên lời.Tất Ninh Soái đã đoán ra thân phận của Ngọc Cơ Lan Lam, cái tên ba tay này rất thông minh.Phong Phi Vân giao Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo cho Ngọc Cơ Mạn Diệu, khiến nàng chăm sóc giúp.

Phong Phi Vân và Tất Ninh Soái đi Phổ Đà sơn.Tất Ninh Soái treo lệnh bài của Lục gia bên người, đi lòng vòng trong thị trấn ven Tiếp Dẫn cổ trấn.

Rất nhanh có người theo dõi Tất Ninh Soái, giữa trưa một nam nhân trung niên tìm tới gã.

Hai người đi bến đò bí mật, ngồi linh thuyền độc mộc hướng tới giữa Nam hải.Phổ Đà sơn nằm trong Nam hải nhưng trừ người của Phổ Đà sơn ra không ai tìm được địa chỉ.Đây là một khúc gỗ thô to, dài hơn bảy trăm thước, đường kính khoảng hơn năm mươi thước điêu khắc thành chiếc thuyền gỗ.

Bên trên khắc đầy trận văn, chỗ trận văn giao giao khảm một linh thạch to cỡ đầu người cung cấp năng lượng.Trên linh thuyền độc mộc trừ Tất Ninh Soái ra có thủ lĩnh tà đạo khác, toàn là hùng chủ một phương, có quan hệ với vài người trong sáu gia tộc Phổ Đà sơn, có thể đến nơi trước.Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, cũng leo lên linh thuyền độc mộc, không bị ai phát hiện.Phong Phi Vân chợt nhận ra tu vi của hắn càng cao, sau khi rót linh khí vào tơ tằm thì hiệu quả ẩn thân của ẩn tàm sa la càng tốt.Nếu người bình thường không có linh khí mặc ẩn tàm sa la cùng lắm đánh lừa được tu sĩ Thiên Mệnh đệ thất trọng chuẩn bị.

Với cảnh giới Phong Phi Vân bây giờ có thể giấu nhân vật cảnh giới chân nhân bình thường.Tu vi Phong Phi Vân bây giờ mặc ẩn tàm sa la dám đánh lén chân nhân rất có thể sẽ tổn thương được chân nhân.Cái gọi là chân nhân ý chí tu sĩ cảnh giới niết bàn.Niết bàn chia chín cảnh giới, đây là cảnh giới rất bí ẩn, không thuận buồm xuôi gió như cảnh giới Thiên Mệnh.Niết bàn là chết rồi mới sống, có người gọi nó là luân hồi sinh tử.Nghĩa là trong cảnh giới niết bàn, mỗi tăng một tầng sẽ trả qua một lần sinh tử.

Người có thể niết bàn trọng sinh mới nâng lên một cảnh giới được, còn không niết bàn thì thành mây khói.-------Chương 1208: Đi Phổ Đà sơn (2)Niết bàn cửu trọng thiên chỉ là truyền thuyết.

Đa số người chỉ niết bàn được bốn, năm lần.

Đến niết bàn tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên sẽ trùng kích cảnh giới vũ hóa, không dám ở lại cảnh giới niết bàn nữa.Đây là một đại cảnh giới sinh tử, tu sĩ trải sau sáu lần niết bàn là tuyệt đại anh hào.

Người qua bảy lần niết bàn càng thưa thớt hơn, ai nấy là nhân kiệt thật sự.

Tồn tại qua chín lần niết bàn thì phải là thánh linh thời thượng cổ, đời sau không còn ai làm được.Như Trí Tàng đại sư là niết bàn đệ nhất trọng, thuộc hàng chân nhân tu vi thấp nhất, trải qua sinh tử niết bàn không quá nguy hiểm.

Trí Tàng đại sư chỉ có thể lĩnh ngộ chân nhân đại đạo, từ bảy tầng trở lên là hoàn thành lần đầu tiên niết bàn, niết bàn đệ nhất trọng.Đệ nhất trọng thiên niết bàn thuộc tầng thấp nhất trong chân nhân, trong mắt cường giả đẳng cấp cự phách là cao không thể với tới, trong mắt tu sĩ bình thường thì như tồn tại thần thoại.Cảnh giới niết bàn sau mỗi lần sinh tử niết bàn sẽ chênh lệch tu vi rõ ràng.

Mỗi khi đột phá một cảnh giới là vô cùng khó khăn, nguy hiểm càng lớn hơn.

Nhiều chân nhân suốt đời chỉ có thể đến niết bàn đệ nhất trọng, không dám trùng kích niết bàn đệ nhị trọng.Đa số chân nhân trong Thần Tấn vương triều chỉ đến niết bàn đệ nhất trọng, hiếm ai vượt trên nữa.Phong Phi Vân nắm chặt mỗi giây ngồi khoanh chân bên cạnh Tất Ninh Soái tham ngộ Kim Tàm Kinh.Nam nhân trung niên dẫn Tất Ninh Soái đến linh thuyền độc mộc thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với gã, dường như cố ý thăm dò.

Ví dụ Tất Ninh Soái quen biết đại tiểu thư như thế nào, tại sao đại tiểu thư giao lệnh bài cho gã vân vân.Tất Ninh Soái cười đánh trống lãng, thăm dò ngược lại nam nhân trung niên.

Ví dụ Tất Ninh Soái làm bộ vô tình hỏi Phổ Đà sơn có mấy linh dược điền, hay cao nhân tiền bối nào qua đời, vị trí phần mộ ở đâu.

Tất Ninh Soái bảo là định đi tế bái.Ánh mắt nam nhân trung niên khinh thường thầm nghĩ: - Sao đại tiểu thư quen một kẻ không mấy đẹp trai, tu vi không cao.

Tiểu tử mặt đen này mắt trộm mày gian, bộ dáng muốn đào mộ tổ tiên nhà người ta lên.

Nhìn ngang nhìn dọc không giống người tốt.Nam nhân trung niên thở dài, ai bảo đại tiểu thư nhìn trúng tiểu tử này thì biết làm sao?

Nhị tiểu thư bị cầm thú nhi tử của yêu ma tai họa, vào Vong Hồn động phủ bế quan, chưa biết có đi ra không.

Đại tiểu thư thành hòn ngọc quý, người thừa kế duy nhất của Lục gia.* * * Phổ Đà sơn.Đại tiểu thư của Lục gia tức Lục Nhân Nhân là một vị thiên chi kiêu nữ.

Từ nhỏ khí vận của nàng đã rất mạnh, từng được một viên u lam linh thạch, tu luyện thành u lam chi nhãn, có thể thấy rõ tỉ mỉ, nhìn thấu thiên địa, được vận động nội bộ làm gia chủ Lục gia.Giờ phút này, Lục Nhân Nhân buồn phiền đứng trong kỳ thạch cổ viên linh vụ lượn lờ, xung quanh rồng linh thảo bảo dược dếm không xuể, mùi thơm khiến người quên lối về.

Tu luyện tại đây tiến bộ nhiều, chỉ có đệ tử dòng chính Lục gia mới đến đây tu luyện được.Lục Nhân Nhân thẫn thờ không tập trung, nàng nhớ đến ân công đã gặp trong Thập Vạn sơn hà, đó là lần đầu tiên nàng động tình với một nam nhân.

Không chỉ vì đối phương cứu nàng, còn vì khí chất thánh khiết, cao nhã, từng hành động làm tim Lục Nhân Nhân rung rinh, để lại dấu ấn sâu sắc khó phai.Sau khi quay về Phổ Đà sơn, Lục Nhân Nhân bỏ ra nhân lực, vật lực rầm rộ tìm kiếm nhưng ân công như bốc hơi khỏi trần gian, không còn xuất hiện trong Thần Tấn vương triều nữa.Lòng Lục Nhân Nhân thít chặt thầm nghĩ: - Hay hắn đã chết trong Thập Vạn sơn hà?Giây sau Lục Nhân Nhân lắc đầu nguầy nguậy:- Không, không đâu, hắn ưu nhã thong dong, bác học đa tài như vậy, sẽ không ai lấy mạng hắn được.Một thị nữ đứng ở ngoài dược điền, từ xa cúi đầu nói: - Đại tiểu thư, gia chủ kêu tiểu thư đi đại sảnh một chuyến.Lục Nhân Nhân hỏi: - Có chuyện gì?

Thị nữ trả lời:- Nghe nói đường huynh của gia chủ trở về, nguyên Lục gia chấn động, nhiều người đi nghênh đón.Lục Nhân Nhân hiểu ra, thầm nghĩ: - Thì ra là đại bá trở về, hèn gì kêu mình xuất quan đi bái kiến.Đại bá Lục Phụng Tiên là đại nhân vật lợi hại, kinh tài tuyệt diễm, tu vi không yếu hơn phụ thân của Lục Nhân Nhân.

Lục Phụng Tiên còn có thân phận chấn nhiếp mọi người, đó là điện chủ điện thứ mười Sâm La điện.Lục Nhân Nhân đi đại điện Lục gia, thấy nhiều tiền bối bình thường không xuất thế đều xuất quan.

Bọn họ tụ tập lại, vui cười giỡn với nhau, không khí vui vẻ.

Lục Nhân Nhân là người đến sau cùng.Trong đại điện trừ nhân vật trung tâm Lục gia ra còn có một số khuôn mặt lạ.

Một vài tài tuấn đỉnh cao thế hệ trẻ kiêu ngạo, có thủ lĩnh tà đạo một phương, khí thế hùng hồn như có mặt trời bao phủ.Gia chủ Lục gia và Lục Phụng Tiên ngồi ở trên cao nhất.

Bên trái có một hàng cường giả tà đạo mặc trường bào màu đen, khỏi nói cũng biết là kẻ hung ác điện thứ mười Sâm La điện.

Thủ lĩnh là một người tuấn tú siêu phàm, mặc áo giáp, đệ tử đắc ý nhất của Lục Phụng Tiên, Vân Dương.Có rất nhiều cường giả nhưng Lục Nhân Nhân ung dung bước vào, như thể nàng không cảm nhận được uy nhiếp gì, phong độ đệ tử đại gia tộc hiện rõ ra.Lục Nhân Nhân quỳ dưới đất, thanh âm như chim vàng anh:- Nhân Nhân xin thỉnh an phụ thân và đại ba, các vị lão tổ tông.Phụ thân Lục Nhân Nhân biến thành nghiêm nghị, vô cùng uy nghiêm nói: - Đêm nay là bữa tiệc gia đình, mọi người đều đến chỉ có ngươi là muộn.Mẫu thân Lục Nhân Nhân là một mỹ phụ cung trang, vẻ mặt bất mãn lên tiếng bênh vực Lục Nhân Nhân, có vẻ rất cưng chiều nữ nhi này.Lục Phụng Tiên cười góp lời: - Đường đệ, hôm nay chỉ là tiệc gia đình, cần gì nghiêm túc vậy?

Nhân Nhân đứng lên đi, mấy năm không gặp đã trở thành mỹ nhân tự nhiên phóng khoáng rồi.

Sợ là thanh niên tài tuấn khắp Phổ Đà sơn tranh đổ máu đầu muốn làm nữ tế của Lục gia, ha ha ha ha ha ha!

Rất nhanh Lục Phụng Tiên ngừng cười, dường như nhớ đến chuyện gì khó chịu.Lục Phụng Tiên khẽ thở dài: - Về chuyện Ly Vi muội muội của ngươi ta cũng rất áy náy, nhưng hung thủ Phong Phi Vân đã bị cường giả Sâm La điện ta chặn chết trong Đồng Lô sơn.

Một khi bắt Phong Phi Vân chắc chắn sẽ nghiền hắn thành tro.Nhắc đến cái tên Phong Phi Vân là sắc mặt mọi người trở nên khó chịu.Mắt Lục Nhân Nhân lạnh băng, gật nhẹ đầu, lùi xuống ngồi vào ghế.Gia chủ Lục gia lên tiếng trước, trò chuyện một lúc.

Mọi người chào hỏi thủ lĩnh tà đạo các phương, nể trọng chu đáo.Một nam nhân đeo nửa mặt nạ kim loại mở miệng nói: - Nghe nói gần đây có một tên trộm hái hao rất lợi hại, lật ngược nguyên Địa Tử phủ.Thủ thứ hai điện thứ mười Sâm La điện, Vân Dương gật đầu nói: - Đúng là nhân vật siêup hàm.Vân Dương lời ít ý nhiều, kiệm lời như vàng.Lão tổ Lục gia râu bạc hừ lạnh một tiếng: - Chỉ là tên trộm hái hoa, có gì lợi hại?-------Chương 1209: Lục giaCó người phụ họa:- Nghe đòn trong di tích tháp cổ hắn một mình đấu với bảy cao thủ, nhờ thế mà danh chấn thiên hạ.

Nhưng đó không phải thực lực thật sự của hắn, vì sau lưng hắn có một chân nhân phật môn âm thầm giúp đỡ.

Tên trộm hái hoa này chắc chỉ có có tiếng không có miếng, thực lực thật sự không bằng ta.Người phụ họa là một thanh niên tài tuấn của tà đạo, tên là Vũ Văn Đào, nhân kiệt số một của Vũ Văn gia tộc, tư chất siêu phàm.

Vũ Văn Đào xếp thứ mười trong bảng thiên tài sử thi, một thiên tài đẳng cấp sử thi duy nhất trong đại điện này.Vân Dương hừ lạnh một tiếng: - Ngu dốt.

Điện chủ lĩnh Tà Hoàng lệnh, điều động nhiều cường giả Sâm La điện nhưng không bắt được Nhất Trận Phong, chỉ bằng vào tiểu bối nhà ngươi cũng dám huyênh hoang bảo hắn có tiếng không có miếng?

Hay ngươi cho rằng điện chủ cũng chỉ có tiếng?Thanh âm như thần lôi nổ vang, chấn tất cả thủ lĩnh tà đạo hao mắt ù tai, biểu hiện tu vi cường đại không gì sánh nổi.

Vũ Văn Đào mặt trắng không chút máu, cổ họng nghẹn cục máu nhưng cố nuốt ngược lại.Vũ Văn Đào cũng là loại người ngạo khí ngút trời, bất đắc dĩ tu vi chênh lệch với Vân Dương quá lớn, bị áp chế hoàn toàn.

Mặt Vũ Văn Đào trướng đỏ nhưng không thể nhúcn hích.Vân Dương chính mắt thấy Phong Phi Vân đánh nhau, gã rất phục tu vi của hắn mạnh mẽ.Mắt Vân Dương sáng ngời nhìn Vũ Văn Đào, cười khẩy nói: - Đêm hôm qua, bên Nam hải, Nhất Trận Phong tự tay giết Tử Minh Vương, lại đánh lùi mười lăm vị tôn giả Dương giới.

Chiến tích như vậy mà ngươi dám nói người ta có tiếng không có miếng?

Tiểu bối, ngươi còn quá non.Ồn ào!Tin tức quá rung động.Nhiều thủ lĩnh tà đạo giờ mới biết chuyện, giật mình đầu óc ù đặc, lòng rối như tơ vò.

Giết Tử Minh Vương, cần có tu vi khủng bố đến đâu mới làm được?May mắn tin Phong Phi Vân đánh bại Bạch Nguyệt sứ giả, bắt phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo chưa truyền đến, nếu không đám người càng kinh hoàng hơn.Phong Phi Vân cũng rất giật mình, nàng chưa từng gặp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong trong truyền thuyết nhưng nghe các thủ lĩnh tà đạo miêu tả thì tưởng tượng được đại khái.

Đây là ma đầu khủng bố, tu vi kinh thiên động địa, nữ nhân nào gặp hắn cũng sẽ rầu.- Xem ra Nhất Trận Phong được cơ duyên lớn trong di tích tháp cổ, tu vi lại tăng vọt.- Không chừng được phật bảo trong truyền thuyết, hoặc là xá lợi truyền thừa của chân phật.- Một kẻ làm người ta nhức đầu, không lẽ lại khai sáng ra thời đại nhục nhã?Có người nghĩ đến thời đại nhục nhã trong lịch sử do tên trộm hái hoa tuyệt đỉnh tạo ra.

Sách cổ củam ỗi môn phái không muốn ghi lại điều đó.-

Sau này nhà ai có nữ nhân xinh đẹp phải giấu đi, nếu không sẽ gặp nạn.Có người liếc Lục Nhân Nhân, thầm suy đoán lý do gia chủ Lục gia mở bữa tiệc gia đình.

Nhất Trận Phong đã đến Nam hải, chắc chắn sẽ đi Phổ Đà sơn.

Loại trộm hái hoa này đi đâu là gây tai họa chỗ đó.

Lục Nhân Nhân là minh châu tuyệt sắc của Phổ Đà sơn, tên trộm hái hoa làm sao chịu bỏ qua?Rất nhanh suy đoán của mọi người được chứng thực.Gia chủ Lục gia nói: - Rất khó đoán tu vi của Nhất Trận Phong đến cảnh giới nào, loại trộm hái hoa này càng đáng giận hơn người trong tà đạo chúng ta.

Nếu không sớm tiêu diệt Nhất Trận Phong e rằng mảnh đất Thần Tấn vương triều này sẽ lại diễn ra lịch sử sỉ nhục.Lục Phụng Tiên hùa theo:- Tà Hoàng đã ban Tà Hoàng lệnh thứ hai, phái Tử Vong Hành Giả và Sinh Mệnh Hành Giả đối phó Nhất Trận Phong.

Trước khi đến thịnh hội tà đạo chắc chắn sẽ trấn áp hoặc giết Nhất Trận Phong, không biết các vị có cùng nhau ra tay không?Mọi người không ai không biết danh tiếng của Tử Vong Hành Giả, Sinh Mệnh Hành Giả, như sấm bên tai.

Đối phó Nhất Trận Phong cần xuất động một vị điện chủ, hai hành giả, làm hơi quá.Nhưng nghĩ đến Tử Minh Vương bị trấn chết thì không có gì lạ, nhân vật như thế đã rất khủng bố, đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, vô thượng lão ma.Tà Hoàng có chỉ lệnh, đám thủ lĩnh tà đạo mấy ai dám từ chối?

Tất cả lên tiếng bảo sẽ góp sức bắt giữ Nhất Trận Phong.Lục Phụng Tiên nhìn một thư sinh nho bào trắng, ánh mắt không có sự uy nghiêm của điện chủ mà mỉm cười hiền hòa nói: - Nghe tiếng Thiên Toán thư sinh đã lâu, trí lực thiên hạ vô song, chuyện thế gian không gì không biết.

Không biết các hạ có biết lai lịch của Nhất Trận Phong không?Thư sinh nho bào trắng, thanh tú bình thường này lại là Thiên Toán thư sinh trong truyền thuyết?Nhìn lầm.Đám thủ lĩnh tà đạo, thiên tài tuyệt đỉnh nhìn sang.

Bọn họ không ngờ lai lịch của thư sinh lớn như vậy, đây là một trong ba trí sư cao nhất thiên hạ.Sau khi Cảnh Phong đại trí sư qua đời, nguyên Thần Tấn vương triều chỉ còn Thiên Toán thư sinh, Đại Tự Tại Chân Nhân.

Trong thời gian Đại Tự Tại Chân Nhân không xuất thế, Thiên Toán thư sinh đại biểu trí tuệ đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, tồn tại không gì không biết.Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong ống tay áo, đầu bới trâm thư sinh, áo trắng không dính hạt bụi.Thiên Toán thư sinh mỉm cười nói: - Thiên cơ vận chuyển, tạo hóa thông huyền, có vài thứ không thể lộ ra nếu không bị giảm thọ.

Nên việc này . . .

Không thể nói, không nói được.Tà Hồng Liên có mặt trong bữa tiệc, nàng đại biểu điện thứ hai Sâm La điện.

Con ngươi Tà Hồng Liên co rút, nhíu mày liễu.

Tà Hồng Liên biết Thiên Toán thư sinh nói chuyện có chừng mực, hay lai lịch của Nhất Trận Phong rất lớn?Lục Phụng Tiên nhíu mày hỏi: - Chẳng lẽ lai lịch của Nhất Trận Phong rất lớn, sau lưng có cường giả cái thế bảo vệ?Một thủ lĩnh tà đạo khác nhíu mày nói: - Chắc vậy, nghe đồn bên cạnh hắn có một chân nhân phật môn hộ đạo.

Không chừng sao lưng Nhất Trận Phong có nhân vật càng khủng bố hơn.Thiên Toán thư sinh nói một câu khiến tâm tình mọi người nặng nề.

Có người đắn đo không biết có nên tham gia Nhất Trận Phong không, hành động này có khi nào gây họa lớn cho mình?Ngay khi đó, một nam nhân trung niên lặng lẽ đi vào đại điện nói nhỏ bên tai Lục Nhân Nhân.

Vẻ mặt Lục Nhân Nhân hân hoan, kích động, đứng bật dậy định rời đi.Mọi chuyện không thoát khỏi thần thức của gia chủ Lục gia, nghiêm túc nói: - Tiệc gia đình chưa chấm dứt, trưởng bối chưa đi mà ngươi đi trước, không có giáo dục!Lục Nhân Nhân sốt ruột sợ ân công chờ mất kiên nhẫn lại đi, muốn gặp hắn lần nữa không biết chờ tới năm nào tháng nào.Lục Nhân Nhân nói ngay:- Có một vị bằng hữu đến Phổ Đà sơn, Nhân Nhân xin đi trước, mong các vị tiền bối thứ lỗi.Trong lòng Lục Nhân Nhân rất kích động, sốt ruột, không kịp chờ một phút.

Lục Nhân Nhân như thiếu nữ phản nghịch tình yêu chớm nở, không ai ngăn được nàng đi hẹn hò với tình lang mình thích.Gia chủ Lục gia tức giận quát: - Bậy bạ!Thanh âm truyền khắp đại điện, quát ngăn Lục Nhân Nhân.Hai chân gia chủ Lục gia mềm nhũn quỳ dưới đất, chịu đựng áp lực mạnh mẽ như chín tầng núi cao đè đầu, không thể nhúc nhích.Mẫu thân Lục Nhân Nhân vội điều giải:- Nhân Nhân nói bằng hữu kia là vị ân công đã gặp trong Thập Vạn sơn hà?-------Chương 1210: Vội về chịu tang (1)Làm mẫu thân hiểu rõ lòng nữ nhi nhất, nàng thấy Lục Nhân Nhân từ khi trở về từ Thập Vạn sơn hà thì mất hồn mất vía, đôi khi điên khùng, đôi khi cười khờ ngốc, đôi khi cua mày suy tư, đôi khi lẩm bẩm là biết ngay nữ nhi có người trong lòng.Lục Nhân Nhân gật đầu, nói: - Là vị ân công kia.

Hắn kinh tài tuyệt diễm, là tấm gương cho thế hệ trẻ, có tạo nghệ đan đạo, trận pháp rất cao.

Hai lần cứu nữ nhi trong Thập Vạn sơn hà, nhân phẩm rất tuyệt.Gia chủ Lục gia, các trưởng bối trầm ngâm.

Bọn họ nhìn Lục Nhân Nhân đến lớn, biết nàng mắt cao hơn đầu, ít có thiên tài nào lọt vào mắt nàng.

Bây giờ Lục Nhân Nhân đánh giá một người trẻ tuổi cao như thế, làm mọi người rất tò mò.Lục Phụng Tiên cười nói: - A!

Trong thiên hạ có nhân kiệt như vậy?

Ta muốn xem thử thế nào.Nhị thúc của Lục Nhân Nhân từng cùng nàng vào Thập Vạn sơn hà, biết chuyện này:- Nhân Nhân có nói chuyện này với ta, là một vị nhân kiệt kinh thế.Gia chủ Lục gia khẽ thở dài: - Thật là nữ nhi lớn không giữ được, có tình nhân quên phụ mẫu.

Được rồi, hãy mời người đó vào đại điện, ta muốn xem hắn kinh tài tuyệt diễm cỡ nào.Thiên tài luôn không thiếu người khiêu chiến.Các thiên chi kiêu tử trong đại điện hăng hái muốn thử, ánh mắt ngạo nghễ, chiến ý sục sôi.Trong đại điện Lục gia mỗi người rất mong chờ, dù sao Lục gia đại tiểu thư khen đối phương lên tận mây, tuyệt đối chính là một vị kinh thế nhân kiệt, rất có thể trở thành nữ tế của Lục gia.Nhưng khi người đó đi vào đại điện thì đa số người thất vọng.

Người này quá . . .

Đen, không đẹp trai gì, mặt đen như đít nồi.

Đám người hơi nghi ngờ ánh mắt, khẩu vị của Lục gia đại tiểu thư.

Lục phu nhân nhíu mày, không đến nỗi ghét nhưng cũng không thích.

Con người là động vật thị giác, thiếu niên mặt đen không mát mắt chút nào.Tất Ninh Soái tinh thần phấn khởi, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp mông đứng giữa đại điện, ngại ngùng nói: - Đông người quá, náo nhiệt thật.

Mọi người đừng nhìn ta hoài, ăn uống gì đi.Gia chủ Lục gia, Lục phu nhân, các lão tổ Lục gia trán nổi gân xanh tức giận trừng Lục Nhân Nhân.

Nàng quen loại người gì vậy?Tà Hồng Liên ngồi trên ghế trán nổi gân xanh, mắt tóe lửa.

Thiên Toán thư sinh nhúc nhích, không biết là nhường đường cho Tà Hồng Liên hay sợ bị dính miểng.Tất Ninh Soái cảm giác không khí khác lạ, đặc biệt khi ánh mắt giao nhau với Tà Hồng Liên, thấy mặt nàng in mấy chữ to: Ngươi chết với lão nương.Tất Ninh Soái nổi da gà toàn thân, da đầu tê dại, đùi run run, muốn co giò chạy nhanh.Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì đây?Chắc nàng sẽ không cho rằng lão tử và Lục gia đại tiểu thư có gian tình đi?Liên quan gì ta?

Đây là món nợ phong lưu của Phong Phi Vân, lão tử chỉ chạy vặt.

Tại sao nhìn ta như thế?

Sao ta nghe tiếng nàng bẻ khớp xương?

Sao răng ta va vào nhau?Lạch cạch lạch cạch!Đó là tiếng hàm răng Tất Ninh Soái va nhau.Hai chân Tất Ninh Soái run càng dữ hơn, giống như dê cái bị một trăm con trâu đực đè, người mềm nhũn.Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la dứng bên cạnh Tất Ninh Soái nhưng không định cứu gã, chỉ truyền âm thần thức:- Nếu ngươi cuống cuồng bỏ chạy là ta nói cho Tà Hồng Liên biết ngươi đi Hồng Nhan Bạch Cốt thành phong lưu một đoạn thời gian, có buổi tối tuyệt vời với mấy thanh quan.Tất Ninh Soái hơi xoay người định co giò chạy nhưng cuối cùng cắn răng xoay lại, nặn nụ cười khó xem hơn cả khóc.Tất Ninh Soái lên tiếng: - Ta chỉ đến báo tang.Lục Nhân Nhân nhận lệnh bài của Lục gia từ tay Tất Ninh Soái, đây là nàng tự tay đưa cho ân công.

Ngón tay thuôn dài trắng nõn vuốt lệnh bài, lòng rất đau buồn.Mắt Lục Nhân Nhân ngập nước hỏi: - Ân công . . .

Hắn . . .?- Đã chết trong Thập Vạn sơn hà, tự ta đốt hắn, giờ chỉ còn lại bấy nhiêu.Tất Ninh Soái lấy ra hủ tro cốt ngọc đen chuẩn bị sẵn từ trong bọc hành lý sau lưng, tâm tình nặng nề trao hủ tro cho Lục Nhân Nhân.

Tất Ninh Soái lau lệ vương khóe mắt.Tâm tình Tất Ninh Soái rất nặng nề, giọt nước mắt chân thành không giống giả bộ.Trong phút chốc đại điện Lục gia tràn ngập đau thương.

Tà Hồng Liên vốn định xử Tất Ninh Soái cũng bị không khí cảm nhiễm, ánh mắt phức tạp ngồi xuống.Lục Nhân Nhân khóc sướt mướt nhận lấy hủ tro cốt ngọc đen, nhẹ nhàng vuốt ve.Lục Nhân Nhân thầm nghĩ: - Rốt cuộc hắn không quên ta, nhưng . . .

Nhưng tại sao khi gặp lại nhau sẽ là tình cảnh này.Tất Ninh Soái buồn bã nói: - Lúc hắn lìa đời nói trên đời này hắn không có thân nhân gì, chỉ có gặp Lục cô nương tình đầu ý hợp như quen biết từ kiếp trước.

Hắn hy vọng sau khi chết Lục cô nương sẽ chôn hắn xuống mồ, hắn không muốn hàng năm không ai đốt tiền giấy cho mình.

Hắn nói Lục cô nương là trong đời hắn nhất . . .

Nhất . . .

Phong Phi Vân đứng một bên trợn trắng mắt, câu nyà là Tất Ninh Soái tự thêm vào, khác với ý nghĩ của hắn.Phong Phi Vân đến Phổ Đà sơn trừ tìm Thiên Toán thư sinh, Huyết Cấm Huyền trạc của Lục Ly Vi ra chỉ muốn thuận tay giải quyết nhân quả với Lục Nhân Nhân.

Bởi vậy Phong Phi Vân kêu Tất Ninh Soái đi báo tang, thuận tiện mang hắn vào Phổ Đà sơn.Lục Nhân Nhân nức nở hỏi: - Hắn nói . . .

Ta là nhất gì trong đời hắn?Lục Nhân Nhân cắn chặt môi, người run rẩy, nàng trở nên tiều tụy.Tất Ninh Soái tràn đầy tiếc nuối thở dài:- Hết rồi, hắn nói câu cuói liền tắt thở.Phong Phi Vân muốn bóp cổ Tất Ninh Soái, cái nên này cố ý làm người ta thấp thỏm.Hai tay Lục Nhân Nhân ôm chặt hủ tro cốt, khóc thương chạy ra đại điện.

Đám trưởng bối Lục gia không ngăn cản, bọn họ rất cưng yêu nàng.

Gia chủ Lục gia đối xử nghiêm khắc với Lục Nhân Nhân nhưng gã là phụ thân, thấy bộ dạng nữ nhi đau buồn thì phụ mẫu cũng đau theo.Tất Ninh Soái đi ra đại điện, đuổi theo Lục Nhân Nhân an ủi:- Lục cô nương, người chết không thể sống lại, nàng hãy nén bi thương đi.Lục Nhân Nhân là người tu luyện, rất nhanh ổn định cảm xúc, hốc mắt ngấn lệ hỏi: - Tên của hắn là gì?- Tất Ngọa Sầu, nhị điệt tử của ta.Tất Ninh Soái lại lau nước mắt, khóc ròng ròng nói: - Tuổi trẻ chết sớm, ta có lỗi với phụ mẫu hắn phó thác hắn cho ta.

Một tay ta nuôi lớn hắn, vừa làm phụ mẫu vừa làm thúc thúc, ai ngờ hắn . . .

Ài, Lục cô nương mặc kệ ta đi, ta không sợ, thật sự.

Hãy để ta yên lặng một mình.Lục phu nhân đi ra đại điện an ủi Lục Nhân Nhân một lúc, phái người đưa Tất Ninh Soái đi nghỉ ngơi, sắp xếp cho gã một chỗ ở không tệ.Đó là trang viên lánh đời trong Phổ Đà sơn, bên trong có vô số mái cong lầu các lấp ló trong mây mù cây cối.Đây là chỗ ở Lục gia sắp xếp cho khách quý, thuộc vòng ngoài Phổ Đà sơn.

Rất nhiều thủ lĩnh tà đạo vào ở trong trang viên lánh đời này, chờ thịnh hội tà đạo tới.Trong trang viên, trên một bạch ngọc lầu cổ, có đỉnh lô thanh đồng tỏa làn khói.- Này, bụng dạ ngươi sắt đá vậy?

Chẳng lẽ ngươi không thấy Lục đại tiểu thư khóc sướt mướt sao?

Ta nhìn đều thấy đau lòng tuyệt vọng.

Người ta yêu ngươi sâu đậm như thế.-------Chương 1211: Vội về chịu tang (2)- Con người nhà ngươi không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.- Lục cô nương cũng xem như nhân gian tuyệt sắc, hơn nữa dịu dàng trang nhã, dáng người . . .

Không tệ, dù ngươi không muốn cũng có thể lừa nàng ra rồi cho ta thế thân.

Con người ta không nhẫn tâm nhìn nữ hài tử khóc chút nào, ài.Tất Ninh Soái ngồi trên ghế thở ngắn than dài, đập bàn rầmd rầm, chẳng biết gã cảm thán Phong Phi Vân quá vô tình hay buồn bực sao mình không gặp chuyện tốt như vậy.Phong Phi Vân ngồi trên ghế, lạnh nhạt nói: - Trừ phi ngươi quyết định cưới nàng, nếu không tuyệt đối không thể trêu vào nữ nhân tốt.

Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ chấm dứt nhân quả này.- Xì, đừng nói đàng hoàng như thế.

Biết rõ người ta là nữ nhân tốt sao lúc xưa còn đi trêu vào?

Giờ biết người ta thật lòng thích ngươi rồi lại chơi chiêu này, làm người ta khóc chết đi sống lại.Tất Ninh Soái lộ vẻ tò mò hỏi: - Ài, sao trước kia ta không phát hiện tâm lý ngươi biến thái như thế?

Chẳng lẽ ngày xưa ngươi bị tan vỡ tình cảm nên bây giờ muốn trả thù xã hội?Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, rất muốn đập hàng này dính vách.Tất Ninh Soái vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bảo: - Có phải ngươi từng bị nữ nhân chơi đùa, gặp đả kích lớn, tâm lý vặn vẹo, trong lòng dục cầu bất mãn, nên bây giờ thấy nữ nhân là hết sức hành hạ người ta?Phong Phi Vân nói: - Nếu ngươi không khép miệng lại thì ta sẽ khiến miệng ngươi mãi mãi không mở được nữa.- Chuyện này có gì mất mặt đâu, người ong bướm vờn quanh thường sẽ bị ong chích là chuyện bình thường . . .

Được rồi, được rồi . . .

Không nói nữa . . .

Thật sự . . .

Tất Ninh Soái bị Phong Phi Vân một tay xách lên cao, gã như thịt khô một trăm cân lắc lư trong không trung.Rầm!Phong Phi Vân thả Tất Ninh Soái xuống, ánh mắt hồi tưởng thật lâu sau nói: - Ngươi nói đúng, ta từng có một mối tình không vui vẻ gì, từng bị nàng làm tổn thương nát tim, mất hết tin tưởng với nữ nhân trên đời.

- Nhưng con người và phượng hoàng khác biệt lớn nhất là người càng thiện biến hơn.

Con người sẽ vì gặp chuyện, gặp người khác mà thay đổi tâm tình.

Ngươi nói chuyện trả thù nữ nhân thì ta chưa từng nghĩ đến, cảm thấy không cần thiết.Tất Ninh Soái giật mình, gã chưa từng thấy bạn già nghiêm túc như vậy.

Thật lâu sau Tất Ninh Soái gật gù, vỗ vai Phong Phi Vân.Tất Ninh Soái nói: - Ừm!

Nói rất tình cảm, không tệ, bối cảnh câu chuyện tàm tạm nhưng nội dung hơi nhàm, thiếu thuyết phục người kia.

Với năng lực trong vòng một ngày lưa môn chủ Âm Dương Song Tu Môn lên giường của ngươi thì nên sửa lại nội dung, chắc sẽ sáng tạo ra chuyện hay hơn nữa, lừa một số tiểu cô nương chưa trải đời.Bùm!Phong Phi Vân đá bay Tất Ninh Soái.Phong Phi Vân chọn thời gian rất chính xác, khi Tất Ninh Soái bay ra vừa lúc Tà Hồng Liên mở cửa.

Tất Ninh Soái bay vào ngực Tà Hồng Liên, gã vùng vẫy cách mấy cũng không thoát được.

Rất nhanh Tà Hồng Liên tòng mấy sợi xích sắt lên người Tất Ninh Soái, thêm cái cùm trên cổ.Thiên Toán thư sinh, Tà Hồng Liên đến nằm trong dự đoán của Phong Phi Vân.Thiên Toán thư sinh phe phẩy quạt lông, vẻ mặt ung dung mỉm cười nói: - Phong huynh thật là càng lúc càng lợi hại.

Cảnh giới của Phong huynh bây giờ không có chỗ nào trong Thần Tấn vương triều là không đi được, không nơi nào giữ chân Phong huynh được.Phong Phi Vân cười nói: - Lần này đến Phổ Đà sơn tai họa tìm Thiên Toán huynh.- Thiên Toán huynh muốn hỏi thân phận thật sự của Đại Tự Tại Chân Nhân?Thiên Toán thư sinh híp đôi mắt thanh tú, dường như không có chuyện gì gạt gã được, đối phương chưa mở lời là gã đã đoán ra ngay.Người Tất Ninh Soái đầy xích sắt, gông xiềng ở trong góc gào rú nhưng vô dụng.

Tất Ninh Soái bị trói vào cây cốt, vùng vẫy không thoát được.Vẻ mặt Thiên Toán thư sinh nhàn nhã chậm rãi nói: - Sau khi Phong huynh ra khỏi Đồng Lô sơn ở một đêm trong trấn nhỏ Bạch Việt biên cương Cổ Cương phủ một đêm.

Sau đó cưỡi xe bay sư tử hổ báo chạy đến Địa Tử phủ đổi tên đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong gây sóng gió lớn.

Phong huynh bắt giữ Mục Tích Nhu, chém gia chủ Lục Tế tiên giáo, vào di tích tháp cổ, đại chiến bảy cường giả.

Trong di tích tháp cổ được cơ duyên lớn.

Sau khi đi ra Phong huynh bắt phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo, dẫn tai họa ngập trời từ Địa Tử phủ đến Phổ Đà sơn.Phong Phi Vân cười nói: - Những điều này đều bị Thiên Toán huynh tính ra.- Phong huynh dã quá khen tại hạ.

Phong huynh là người không thể suy tính, đạo hạnh của ta không thể suy tính được.

Ta chỉ nhiều lần tính toán, suy đoán đại khái từ dấu vết để lịa.Phong Phi Vân nhìn Thiên Toán thư sinh chằm chằm.Thiên Toán thư sinh tiếp tục bảo: - Trên đời có một số người không thể suy tính, nhưng hễ làm chuyện gì đều có nhân quả của nó.

Chuyện gì có liên quan thì sẽ có dấu vết để lần tìm.

Một hạt cát rơi vào bàn cát, không ai tìm ra nó, nhưng trước khi nó rơi vào hạt cát dễ dàng biết quỹ tích nó rơi xuống.

Một giọt nước rơi vào trong vũng nước rất nhanh sẽ biến mất, nhưng trước khi nó rơi xuống sẽ có gợn sóng.Phong Phi Vân gật gù:- Đại trí giả hiểu tận chân tơ kẽ tóc thấy mầm biết cây.

Mọi pháp trong thiên hạ có người lộ ra, có người ẩn đi, nhưng chắc chắn có dấu vết để tìm, có nhân quả tuần hoàn.

Không ngờ Thiên Toán huynh đã đến cảnh giới như vậy, xứng với hai chữ thiên toán.Thiên Toán thư sinh bổ sung thêm:- Trong Thần Tấn vương triều không chỉ có ta đến cảnh giới trí sư, vẫn còn Đại Tự Tại Chân Nhân.Phong Phi Vân đã hiểu lý do Thiên Toán thư sinh nói mấy câu này.Ý của Thiên Toán thư sinh là nếu ta biết từng hành động của ngươi thì Đại Tự Tại Chân Nhân cũng hiểu rõ.Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo, hắn cứ nghĩ mình là loại người không bị suy tính, tuyệt đối an toàn trong Thần Tấn vương triều.

Phong Phi Vân không ngờ còn cường giả trí tuệ như Thiên Toán thư sinh, Đại Tự Tại Chân Nhân.

Lúc này nên làm sao?Đương nhiên là trốn.Tranh thủ lúc Đại Tự Tại Chân Nhân còn ngủ chạy ra Phổ Đà sơn là hơn.Hiển nhiên hai ngày nay Đại Tự Tại Chân Nhân không ngủ.Vù vù vù vù vù!

Một luồng thần quang hiện ra trong không trung như ngọn đèn cổ sinh ra trong hỗn độn, gợn từng vòng sóng trong không khí.

Thần quang ngưng tụ thành cái bóng mờ ảo.- Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân cho mời.Bóng dáng hỗn độn mờ ảo phát ra khí thế kinh khủng, khiếp hồn người.

Cái bóng hỗn độn có sáu cánh tray, trán có thiên nhãn trăng tròn, ánh sao đan xen, rực rỡ như mặt trời.Cảnh giới Phong Phi Vân bây giờ đứng trước cái bóng vẫn thấy nghẹt thở.Phong Phi Vân cười khổ, xem ra hắn muốn trốn cũng không được rồi.Bóng ảo mở hư không ngưng tụ thành cánh cửa đen như vòng xoáy, cùng Phong Phi Vân biến mất.Căn phòng trở về yên tĩnh.Tất Ninh Soái bị trói trên cột cười lớn, vui sướng khi người gặp họa nói: - Cứ nghĩ hôm nay ta sẽ thê thảm không ngờ có người thảm hơn ta, không biết Phong Phi Vân còn trở về được không?-------Chương 1212: Đại tự tại chân nhânvipvandan.vn :Chương 1212: Đại Tự Tại Chân Nhân.Lòng Phong Phi Vân rất hối hận, hắn quá sơ sẩy, xem thường cường giả đỉnh cao của Thần Tấn vương triều.Đầu kia đường hầm nối với tòa linh sơn.

Nơi này như đất lành ngăn cách với thế gian, xung quanh là cổ thụ xanh biếc chọc trời.

Trên bầu trời có linh hạc trắng muốt bay lượn, dưới đất có tượng đá muôn hình muôn vẻ, rất xảo diệu.

Có cao như núi, hình dạng tựa mãnh thú thái cổ, có to cỡ nắm tay, là mỹ nhân tượng đá trắng hình dạng linh lung.Phong Phi Vân đi trong rừng đá, vừa ngắm các pho tượng vừa gật gù khen.

Người điêu khắc mấy pho tượng đá là người lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo sâu sắc, chuyển hóa quy tắc thiên đạo vào tượng đá, hình thành đường cong vừa đẹp tuyệt vừa xảo diệu.Mỗi pho tượng đá như một loại công pháp tu luyện, người ngưng tụ nó điêu khắc thành tượng có thể tham ngộ một ít thần thông kinh thế.Bản thân Phong Phi Vân có lĩnh ngộ thiên đạo sâu sắc nên chỉ kinh thán, đổi lại tu sĩ thấy pho tượng đầu tiên đã kích động run rẩy, đi không đặng, ngồi xuống tham ngộ ngay.Phong Phi Vân cảm giác mình từ dưới leo lên trên, đang bò lên một ngọn núi rất cao, không thấy đỉnh núi, vì rất khổng lồ.Đi nửa ngày chỉ thấy tượng đá, có đứng gần vách vực, một số lơ lửng giữa vực sâu mây mù.

Những pho tượng này càng thần dị, quy tắc thiên đạo càng cao sâu, mỗi đường nét như một loại thần thông.Xuyên qua sườn núi linh dược, đi vào rừng trúc, rốt cuộc Phong Phi Vân trông thấy Đại Tự Tại Chân Nhân trong truyền thuyết.Đại Tự Tại Chân Nhân ngồi bên linh trì, trong ao nở luyện hóa, hà quang chói mắt, linh khí đặc quánh.

Khỏi đoán cũng biết đây là linh tuyền tuyệt thế.Phong Phi Vân mới đến cách linh tuyền hai mươi trượng đã cảm nhận áp lực khổng lồ, như có ngọn núi đè người.

Mặt đất dày đặc trận vặn, lấp lánh ánh sáng như ngôi sao, tựa như chòm sao đan xen vào nhau.Phong Phi Vân dừng bước, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn nữ nhân mặc áo vàng.

Phong Phi Vân chỉ thấy ảo ảnh, yểu điệu thướt tha, tóc dài bay bay, mông lung mơ rồi, khí thế uy nghiêm khiếp người.- Grao!Một bóng rồng vàng ngưng tụ trong không trung biến thành thần long cái thế giương nanh múa vuốt công kích.

Thần long đánh nát ánh sáng Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân, vuốt rồng khổng lồ vỗ xuống, lực lượng khủng khiếp dữ dội.Phong Phi Vân không ngờ chỉ nhìn một cái dường như chọc giận đối phương, hắn vận chuyển luân hồi tật tốc định chạy khỏi nơi đây.

Nhưng Phong Phi Vân mới bước ra một bước thì không nhúc nhích được, như thể không khí bị đông lại.

Đừng nói trốn, Phong Phi Vân muốn duỗi cánh tay cũng khó khăn.Phong Phi Vân hét to một tiếng:- Grao!Một vạn dị thú chiến hồn lao ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân.

Bảy khối hỏa diễm thần cốt lóe sáng hình thành một chu thiên, bộc phát lực lượng chấn động hư không xé rách giam cầm vô hình, Phong Phi Vân vỗ một chưởng ngăn cản vuốt rồng.Ầm!Vuốt rồng vỡ, bóng rồng biến mất.Phong Phi Vân thụt lùi ra sau, xương cốt kêu răng rắc, cánh tay như trúng búa sắt suýt xụi lơ.

Mắt Phong Phi Vân tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm nữ nhân áo vàng bên bờ linh trì.Tu vi của Đại Tự Tại Chân Nhân quá kinh khủng, người không nhúc nhích cái nào, chỉ phát ra một hơi thở đã suýt trấn chết Phong Phi Vân.

Nếu Phong Phi Vân chưa đột phá Thiên Mệnh đệ cửu trọng e rằng đã chết ngay vừa rồi.Nếu thật sự không được Phong Phi Vân đành lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra chạy trốn, tuy khả năng trốn thoát rất nhỏ bé nhưng dù gì nên làm liều một phen.- Ánh mắt của Long Xuyên Phượng không tệ, ngươi có tư cách phong vương khác họ.Giọng nữ nhân áo vàng mờ mịt nhưng rất uy nghiêm, như vị thiên đế đứng trên chín tầng mây nói chuyện với thần dân.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nàng thăm dò tu vi của ta chứ không thật sự muốn giết ta.- Nếu nàng có sâu xa với hoàng tộc thì hôm nay không chết được.Nghĩ thông điều này, Phong Phi Vân nhẹ lòng hơn, hắn kéo một tảng đá lại, ngồi bệch xuống.Phong Phi Vân ung dung nói:- Chân nhân nói rất có đạo lý.Đại Tự Tại Chân Nhân phát ra hơi thở khó chịu, nàng rất bất mãn thái độ của Phong Phi Vân.

Tiểu tử này không lễ phép chút nào.Bùm!Một luồng khí lưu bay qua đánh nát tảng đá dưới mông Phong Phi Vân, may mắn hắn nhảy nhanh không thì mông đã nở hoa.Phong Phi Vân thầm nhận định:- Tích cách Đại Tự Tại Chân Nhân khó chịu, không dễ ở chung.Phong Phi Vân ngoan ngoãn đứng thẳng.Trước mặt người thực lực mạnh hơn mình, tính cách khó khăn nếu không ngoan thì đó là muốn ăn đòn.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:- Có biết tại sao ta kêu ngươi đến đây không?Giọng Đại Tự Tại Chân Nhân rất dễ nghe.Phong Phi Vân nói:- Xin chân nhân chỉ giáo cho.- Thịnh hội tà đạo sắp đến, di tích tháp cổ bị ngươi khuấy động lật trời.

Chư thiên vạn giáo đều bị điều động, mấy hôm nữa Phổ Đà sơn sẽ đối diện sát kiếp.

Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?Phong Phi Vân trả lời:- Dốc sức cho triều đình dù ruột đổ đầy đất cũng không hối hận.Linh vụ gột rửa, linh tuyền chảy xuôi.Đại Tự Tại Chân Nhân im lặng thật lâu sau mở miệng nói:- Ngươi rất trung thành tận tâm với trièu đình, nhưng ngươi chết ở đây thì có ai thấy được?- Lòng trung thành chiếu sáng trời trăng.

Hoàng tộc đối xử với ta không tệ, sao ta có thể phụ giao phó của lão Thần Vương, phụ kỳ vọng của Tấn đế?

Hôm nay rơi vào tay chân nhân, ta không có lời gì để nói, muốn chém muốn giết thì tùy.

Hôm nay chỉ có Thần Vương triều đình đứng chết, không có kẻ hèn khom lưng uốn gối xin tha.Thái độ Phong Phi Vân kiên quyết, thanh âm bi tráng, hào hùng thấy chết không sờn.Đại Tự Tại Chân Nhân im lặng một lúc sau lên tiếng:- Ngươi có thể tiến tới mười bước.Phong Phi Vân thở phào, thầm rít gào:- Cược đúng rồi!Áp lực quanh linh trì mỏng hơn một chút nhưng vẫn đủ đè người bình thường nằm sấp.

Phong Phi Vân đi tới mười bước, thấy rõ linh tuyền hơn một chút, dường như bên trong mọc một đóa sen.Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bên bờ linh trì, người cao kiều, đường cong xinh đẹp, long khí vờn quanh.

Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn chỉ là cái bóng mơ hồ, không thấy rõ hình dạng, chỉ thấy đường nét thân thể lờ mờ.

Phong Phi Vân nghi ngờ Đại Tự Tại Chân Nhân không phải người thật.Đại Tự Tại Chân Nhân đã hơn một ngàn năm không xuất thế, giờ Phong Phi Vân gặp nàng không biết là may mắn hay bất hạnh.- Bầy rồng nuốt trời, thái vi thủ tâm, đây là thiên tượng, cũng là ảnh chiếu hướng đi quốc vận Thần Tấn vương triều.

Ngươi cảm thấy vạn số của Thần Tấn vương triều đã tận chưa?Khi Đại Tự Tại Chân Nhân thốt lời thì màn trời bỗng tối sầm, từ ban ngày thành ban đêm.Đại Tự Tại Chân Nhân thể hiện tu vi khổng lồ, năng lực thay trời đổi đất.Biến ban ngày thành bóng đêm.Trên màn trời ánh sao lấp lánh, ngôi sao tụ tập thành dòng sông xuyên qua màn trời đan thành bức tranh rung động hồn người.Phong Phi Vân không thấy ngạc nhiên, khi tu vi đến cảnh giới nhất đinh thì có thể khiến một khu vực 'từ ban ngày chuyển thành đêm', đây không phải thủ đoạn nghịch thiên gì.

Vì trời sao ngay trên đầu, chẳng qua dùng thủ đoạn thể hiện nó ra ngoài.-------Chương 1213: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chếtPhong Phi Vân là người thông minh, giỏi đạo suy tính, càng hiểu thuật xem sao.

Nhưng Phong Phi Vân không bỏ nhiều công sức vào mặt này, nên hắn không bằng đại trí sư như Thiên Toán thư sinh, Đại Tự Tại Chân Nhân.Phong Phi Vân nhìn trời sao mênh mông, nói: - Bầy rồng càng hung hăng ngang ngược hơn, ánh sáng rực rỡ dần áp sát trung cung.

Thái vi tinh thì vẫn tối tăm, sợ là không chống nổi bầy rồng cắn nuốt.Đại Tự Tại Chân Nhân nói: - Chủ yếu là vì thịnh hội tà đạo.

Đàn tà tụ tập tăng tốc độ bầy rồng nuốt trời, e rằng không chờ đến lúc thái vi tinh nở rộ ánh sáng thì trung cung đã bị ăn hết.Phong Phi Vân lắc đầu, tay chỉ phương bắc.

Nơi đó trời sao mênh mông, bí ẩn mờ tối, có tinh vân che chăn, ẩn giấu nguy hiểm, túc sát.Phong Phi Vân nói: - Tại sao phương bắc có thêm tinh vân kỳ lạ di chuyển hướng trung thiên, khí thế ngầm chiếm nguyên cả trời sao?Tinh vân đó tối tăm không dễ phát hiện.

Nghe Phong Phi Vân nhắc nhở, Đại Tự Tại Chân Nhân nhìn màn trời phương bắc, quả nhiên cảm giác khí thế kinh khủng vô biên đè ép, dường như mới sinh ra trong thời gian gần đây, cho người cảm giác rất kỳ lạ.Đại Tự Tại Chân Nhân giật mình kêu lên: - Đây là . . .

Chuyện gì xảy ra?

Hay tinh tượng sắp thay đổi?Đại Tự Tại Chân Nhân vươn một tay bắn tia sáng, dưới đất bộc phát từng hoa văn cổ xưa chói mắt như một tòa tế đàn.Phong Phi Vân dùng linh thạch làm quân, đất làm cờ, nhanh chóng diễn hóa trên mặt đất, hành động rất nhanh.

Mấy ngày sau trên tế đài đã đặt một vạn ba ngàn quân cờ, như khắc trời sao xuống mặt đất.Đây là đại thần thông thật sự, chỉ có tuyệt đỉnh đại trí sư mới làm được.Phong Phi Vân nhìn rõ Đại Tự Tại Chân Nhân đặt hơn ba ngàn quân, đến sau này biến đổi nhiều, mỗi quân cờ cần tính toán trăm vạn lần.

Phong Phi Vân nhìn hoa mắt, khí huyết cuồn cuộn, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không theo kịp tay Đại Tự Tại Chân Nhân.

Phong Phi Vân xem suýt hộc máu, cuối cùng hắn không thèm nhìn nữa.Dù sao Phong Phi Vân không nghiên cứu mặt này, giỏi hơn đa số người là đủ rồi.

Không cần thiết tranh giành số một mọi lĩnh vực với người khác, nếu làm vậy thì cuối cùng sẽ không giỏi cái gì.Ầm!

Một vạn ba ngàn linh thạch dưới đất nổ tung, biến thành bột phấn biến mất trong gió, như trời sao tịch diệt.

May mắn Phong Phi Vân dự đoán trước đã chạy ra xa né, không gặp nạn, nếu không trúng vụ nổ thì dù hắn đã tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến tiểu thừa cũng sẽ trọng thương hấp hối.Phong Phi Vân biết xảy ra chuyện gì, đây là 'phản phệ thôi diễn'.

Nhiều trí giả miễn cưỡng suy tính một số chuyện không nên suy tính sẽ bị phản phệ, nhẹ thì giảm thọ, thương thân, nặng thì bị phản phệ chết.Mặt đất bị nổ biến hình, thành phế tích, vô số trận pháp tan nát.Chắc Đại Tự Tại Chân Nhân không bị phản phệ chết đi?Phong Phi Vân mừng thầm trong bụng, nếu Đại Tự Tại Chân Nhân chết vì suy tính cấm kỵ thì hắn rất vui.Nhưng Phong Phi Vân nghĩ hơi nhiều, Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn đứng bên linh trì, người không có chút vết thương, thậm chí bảo vệ linh trì hoàn hảo không tổn hao gì, tu vi siêu cường đại.Đại Tự Tại Chân Nhân vung tay áo, làn gió nhẹ thổi qua.

Mặt đất sạch sẽ, lớp đất nứt nẻ ngưng tụ, trận pháp bị hư hỏng tự động tu sửa.Phong Phi Vân giật mình thầm nghĩ: - Lợi hại.- Thần Tấn vương triều có nhân vật lợi hại như vậy sao?Hôm nay lần đầu tiên Phong Phi Vân biết tu vi của nhân vật đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều vượt qua suy đoán trước kia của hắn.

Nơi này không phải mảnh đất bình thường, nếu không đã chẳng dựng dục ra nghịch thiên như Thủy Nguyệt Đình.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Chậc chậc, Đại Tự Tại Chân Nhân cũng là nghịch thiên, trình độ của Đại Tự Tại Chân Nhân chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu.Đại Tự Tại Chân Nhân mở miệng nói: - Thiên tượng thật sự thay đổi, mảnh đất này sẽ gặp nguy hiểm.

Không chỉ Thần Tấn vương triều, bốn vương triều khác rất có thể bị lan đến.Giọng Đại Tự Tại Chân Nhân nặng nề, tuy rằng suy tính thất bại nhưng nàng nhìn ngó được một chút, rung động hồn người, làm trái tim hờ hững sinh ra dao động.Phong Phi Vân hỏi: - Vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao?Đại Tự Tại Chân Nhân thẳng thừng:- Chúng ta?

Ha ha ha, tu vi của ngươi quá nhỏ yếu trong nguy hiểm sắp tới, hãy cố gắng tăng tu vi đi, tranh thủ nhiều cơ hội sống hơn.

Công việc cứu thế không đến lượt ngươi.Nói thẳng ra là: Công phu mèo quào của ngươi nếu muốn sống thì tốt nhất hãy trốn thật xa.Phong Phi Vân khinh thường thầm nghĩ: - Kiêu ngạo cái khỉ gì?

Kêu gia quản chưa chắc gia thèm.

Lấy Huyết Cấm Huyền trạc được rồi là gia rời khỏi Phổ Đà sơn ngay, sau đó về Hồn Đô mang thần hồn của Thái Vi nữ thần rời khỏi Thần Tấn vương triều.

Chỗ này ra sao thì kệ nó, không liên quan đến ta!Phong Phi Vân định từ biệt rời đi.Đại Tự Tại Chân Nhân kêu hắn lại:- Kim Tàm Kinh ở trong tay ngươi?Phong Phi Vân thầm thở dài, rốt cuộc vẫn không chạy được.Lúc này có phủ nhận cũng vô dụng, dù liều mạng chưa chắc đánh lại, chạy trốn thì cơ hội quá xa vời.Phong Phi Vân bất đắc dĩ nói: - Nếu ta nói không có trên người ta thì chân nhân có tin không?Đại Tự Tại Chân Nhân trả lời:- Không tin.Phong Phi Vân làm một quyết định vô cùng quan trọng, cắn răng nói: - Nếu chân nhân muốn cướp Kim Tàm Kinh thì ta đành liều mạng.Giờ Phong Phi Vân bắt đầu tham ngộ Kim Tàm Kinh, tu luyện đến giữa đường, nếu đổi sang tu luyện công pháp khác thì cảnh giới sẽ chậm chạp kẹt lại một chỗ.

Vì vậy Phong Phi Vân tuyệt đối không giuao Kim Tàm Kinh cho Đại Tự Tại Chân Nhân được, dù tu vi của nàng siêu mạnh.Đại Tự Tại Chân Nhân mạnh mẽ nói: - Vậy ngươi liều mạng đi, bản đế chuyên trị các loại không phục.Thân hình yêu kiều, uy nghiêm trấn thế, bước chân yểu điệu.

Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra một bước, mặt đất và hư không đan xen vô số hoa văn.Ngực Phong Phi Vân như bị thần chùy đập vào, xương cốt kêu răng rắc.

Phong Phi Vân thụt lùi một bước, hộc máu.

Mảng lớn làn da bị chấn rạn nứt, máu chảy ròng ròng.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Tu vi của lão bà bà này biến thái thật!Ầm!

Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra bước thứ hai, vô số hoa văn và quy tắc lan tràn dưới chân.

Phong Phi Vân bay ngược ra hai bước, ngũ tạng lục phủ bị chấn nát, ho ra máu.Đây mới chỉ là 'thế' phát ra từ người Đại Tự Tại Chân Nhân chứ nàng chưa ra tay, cơ thể cường đại của Phong Phi Vân đã không chịu nổi, sắp vỡ thành mấy mảnh.

Nếu đổi lại cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng khác, khi Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra bước đầu tiên cơ thể đã nổ tung.Phong Phi Vân cưỡng ép vận chuyển Kim Tàm Kinh, Bất Tử Phượng Hoàng Thân.

Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng rực rỡ như thần lo chói mắt.Ầm!

Đại Tự Tại Chân Nhân ung dung bước đi như đang đi dạo.

Khi Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra bước thứ ba thì lực lượng càng thêm khủng bố, dẫn động huy hoàng mênh mông như giông tố đổ ập vào Phong Phi Vân.-------Chương 1214: Bí mật của Vũ Hóa đài (1)Phong Phi Vân lấy Kình Thiên Côn ra, bộc phát sức công kích gấp hai mươi bảy lần nhưng vẫn không đánh lại Đại Tự Tại Chân Nhân, tiếp tục bị đẩy lùi.

Người Phong Phi Vân đẫm máu, xương tay sắp gãy, suýt không cầm được Kình Thiên Côn.Đại Tự Tại Chân Nhân càng giật mình hơn.

Ba bước nhìn như tùy ý nhưng chứa khí thế khổng lồ vô biên, Đại Tự Tại Chân Nhân chỉ bước ra bước đầu tiên đủ giết đa số vô thượng cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, uy lực bước thứ hai mạnh gấp ba lần bước đầu tiên, bước thứ ba mạnh gấp ba lần bước thứ hai.Thế nhưng Phong Phi Vân ngăn được ba bước của Đại Tự Tại Chân Nhân, không uổng là thiên tài số một Thần Tấn vương triều từ xưa đến nay, mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới gấp mấy lần.Thưởng thức thì thưởng thức nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn muốn giết người.

Phong Phi Vân mạo phạm uy nghiêm của nàng, không ai được phép xúc phạm uy nghiêm của Đại Tự Tại Chân Nhân, kẻ xúc phạm phải chết.Cái gọi là: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.Nhân tài ưu tú cỡ nào nếu nghịch ta thì là kẻ thù, mà kẻ thù thì không giữ được.Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra bước thứ tư, Phong Phi Vân không giơ nổi cánh tay nữa nhưng hắn không bỏ cuộc, vẫn tràn ngập chiến ý.

Vũ Hóa đài trong đan điền Phong Phi Vân bay ra biến thành thánh bia cao chín mươi chín thước, bộc phát sức mạnh vĩ đại chấn nhiếp khung trời.Trên Vũ Hóa đài hiện ra các bóng người mơ hồ, trừ một lũ linh hồn của Trí Tàng đại sư, năm nữ nhân bị Phong Phi Vân thu ra còn mười tám cái bóng tuyệt đỉnh thiên tài nhân loại để lại tên trên thánh bia.Mười tám tuyệt đỉnh thiên tài nhân loại mỗi người xưng vương trong một cảnh giới, từ xưa đến nay hiếm ai phá vỡ kỷ lục của bọn họ được.

Mỗi người siêu mạnh trong một thời đại.Mười tám bóng người đại biểu mười tám linh hồn.

Hồn nữ nhân uy nghiêm nhảy ra, lơ lửng gần Vũ Hóa đài, khí thế rất giống với Đại Tự Tại Chân Nhân.Đại Tự Tại Chân Nhân kinh kêu: - Thánh bia!Đại Tự Tại Chân Nhân khó thể che giấu nỗi lòng rung động.

Đại Tự Tại Chân Nhân từng để lại tên trên thánh bia, dâng ra một vòng linh hồn, được khí vận của thánh bia gia cố mới đi đến hôm nay.

Lần nữa gặp thánh bia nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân không vui chút nào, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Đại Tự Tại Chân Nhân rất muốn hủy diệt thánh bia.Tuy thánh bia mang lại khí vận trước giờ chưa từng có, vinh diệu vô thượng cho Đại Tự Tại Chân Nhân, nhưng cũng là nỗi nhục nhã với nàng.

Không ai muốn dâng linh hồn của mình ra, tương đương trở thành nô bộc của thánh bia.Mấy năm nay tu vi của Đại Tự Tại Chân Nhân càng lúc càng cường đại, tâm tình đó càng mãnh liệt.Đại Tự Tại Chân Nhân muốn hủy diệt thánh bia.Phong Phi Vân nắm chắc một cơ hội sống, bắt chặt mạch của Đại Tự Tại Chân Nhân, tập trung toàn bộ lực lượng rót vào Vũ Hóa đài, thúc đẩy lực lượng bí ẩn trong đó trấn áp ngược lại Đại Tự Tại Chân Nhân.Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh nhạt nói: - Không ngờ ngươi có được thánh bia, khí vận mạnh không tầm thường.- Là Vũ Hóa đài.- Thì ra tên của thánh bia là Vũ Hóa đài.Đại Tự Tại Chân Nhân vươn tay ra thành thủ ấn năm ngón dài ngàn thước, muốn bóp nát Vũ Hóa đài như bóp cục đá cứng.Đây không phải chưởng ấn bình thường, bên trong ngưng tụ đạo của Đại Tự Tại Chân Nhân, có thần uy diệt một vùng đất, hủy một phương.Ầm!

Phong Phi Vân cắn răng chống đỡ không lùi bước, lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra bảo vệ thân mình, muốn cứng rắn chống lại Đại Tự Tại Chân Nhân.Nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, Phong Phi Vân vẫn thua.

Xương khắp người Phong Phi Vân nứt rạn, Miểu Quỷ ban chỉ bị đánh vụt tắt ánh sáng, đan điền nứt nẻ suýt vỡ tan.Đại Tự Tại Chân Nhân đánh ra chưởng ấn cũng tan vỡ, nàng nhanh chóng thu về, khẽ hừ, liên tục lùi ba bước.

Trong mắt Đại Tự Tại Chân Nhân tràn ngập ngạc nhiên.Không phải Phong Phi Vân đẩy lùi Đại Tự Tại Chân Nhân mà chính Vũ Hóa đài làm điều đó, hoặc nên nói là Đại Tự Tại Chân Nhân đẩy lùi bản thân mình.Đại Tự Tại Chân Nhân muốn hủy Vũ Hóa đài nhưng tổn thương một lũ linh hồn trong đó, chấn thương bản thân nên đành thu thủ ấn gì.- Thì ra là vậy.Phong Phi Vân xoay người đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng.

Phong Phi Vân định sử dụng thần thông tiêu diệt linh hồn Đại Tự Tại Chân Nhân trong Vũ Hóa đài, làm như vậy dù Đại Tự Tại Chân Nhân không chết cũng sẽ tổn hại nặng căn nguyên.Về mặt lý luận bây giờ Phong Phi Vân là chủ nhân của Vũ Hóa đài nên đương nhiên có thể nắm giữ sống chết của lũ không thể nào kia, thậm chí quyết định sống chết của Đại Tự Tại Chân Nhân.

Nhưng thần niệm của Phong Phi Vân mới hành động bỗng như rơi vào bùn lầy, đầu óc mơ màng, nặng tựa thiên quân, suýt té ngồi dưới đất.Phong Phi Vân cắn mạnh đầu lưỡi, nửa quỳ dưới đất, một tay chống mặt đất.

Một vạn dị hút chiến hồn gầm rống trong người Phong Phi Vân, hắn cố gượng đứng dậy.Đại Tự Tại Chân Nhân ung dung nói: - Khi bản đế để lại tên trên thánh bia cũng đoán được sẽ bị người uy hiếp, rất có thể từ đó trấn áp bản đế, thành gút mắc trong lòng.

Không hủy thánh bia, không thu về lũ linh hồn đó thì không mở gút được, tiến bộ tu vi chậm chạp.Đại Tự Tại Chân Nhân tâm cao khí ngạo, uy nghiêm khiếp người, như thiên đế giáng trần.Nướu Phong Phi Vân chảy máu, mắt lạnh băng, hắn cắn chặt răng nói: - Cho nên ngươi giả chết nhường ngôi, khiến mọi người trên đời cho rằng ngươi đã chết, lừa gạt chủ nhân Vũ Hóa đài.

Vì sau khi ngươi leo lên ngôi đế thì tu vi càng lúc càng mạnh, vô địch đương thời nhưng lòng rất bất an, sợn bị chủ nhân Vũ Hóa đài tìm đến, bị điều khiển thành nô bộc, ta nói đúng không, Long Khương Linh?- Ai cho phép ngươi tùy tiện kêu tên của bản đế?Ầm!

Khí thế phát ra từ người Đại Tự Tại Chân Nhân biến thành hình rồng đánh bay Phong Phi Vân.

Nếu Phong Phi Vân không lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra ngăn lại khí thế khủng bố này thì đã chết tại chỗ.Ánh sáng xanh lấp lánh trên dầu Phong Phi Vân, hắn thu Thanh Đồng cổ thuyền về đan điền.Phong Phi Vân vừa hốc máu vừa cười nói: - Ngươi tiềm tu đạo trí sư, tu thiên văn địa lý, đổi thiên cơ, thâu thiên hoán nhật, lừa gạt tất cả mọi người, biến thành Đại Tự Tại Chân Nhân, sáng lập Phổ Đà sơn, từ nay về sau ngươi có thân phận mới.

Tâm kế thật mạnh, khiến người khâm phục.

Tiếc rằng cách này chữa phần ngọn không trị tận gốc, ngươi đổi thân phận, lừa trời dối đất nhưng không đổi linh hồn được!Hiếm khi Đại Tự Tại Chân Nhân không tức giận, nàng đứng bên bời linh trì nhìn Vũ Hóa đài.

Đại Tự Tại Chân Nhân bớt chút uy nghiêm vô tình, nàng như nữ nhân xinh đẹp dịu dàng đang nhớ lại.Đại Tự Tại Chân Nhân chậm rãi nói: - Gần hai ngàn năm nay bản đế luôn tìm cách phá giải, nhiều lần đến bờ thánh hồ, dùng nhiều cách nhưng không thể phá hủy thánh bia.

Bản đế muốn chém hồn tiêu đạo nhưng . . .

Không nỡ.Nói đùa, tu luyện đến cảnh giới như Đại Tự Tại Chân Nhân là tích lũy từ vô số năm tháng, khổ tu, khí vận tập hợp lại.

Kêu Đại Tự Tại Chân Nhân từ bỏ hết tu vi, bắt đầu lại từ đầu, đừng nói nàng không nỡ, chính Phong Phi Vân cũng tiếc đứt ruột.-------Chương 1215: Bí mật của Vũ Hóa đài (2)Phong Phi Vân nói: - Nhưng cuối cùng ngươi vẫn tìm được cách.Mới rồi Phong Phi Vân định dùng Vũ Hóa đài trấn áp Đại Tự Tại Chân Nhân nhưng thất bại trong gang tấc, nghĩa là nàng đã tìm ra cách chống lại Vũ Hóa đài.Với trí tuệ của Đại Tự Tại Chân Nhân, cộng thêm nghiên cứu hai ngàn năm, dù là tử ụcc cũng mở ra cơ hội sống được.- Đúng vậy!

Giọng Đại Tự Tại Chân Nhân thản nhiên, không biết vì nàng xem Phong Phi Vân là người chết hay bởi không để hắn vào mắt.Đại Tự Tại Chân Nhân không kiêng dè nói: - Không thể hủy thánh bia, không chém linh hồn của mình được, vậy chỉ còn cách tách linh hồn ra, khiến lực lượng thánh bia không thể tiếp xúc linh hồn của ta.

Mới rồi ngươi phát động lực lượng thánh bia nhưng không uy hiếp được ta cũng vì lý do này.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Chậc, lại là cách trị phần ngọn không trị tận gốc.

Phong Phi Vân rất chật vật, bị thương rất nặng, muốn đứng dậy thật khó khăn.

Nhưng Phong Phi Vân dám cười kim loạihẩy, không hề tỏ ra tôn kính Đại Tự Tại Chân Nhân.Phong Phi Vân nói: - Nếu tu vi của ta đến niết bàn đệ nhất trọng thiên, thần thức đủ công phá bình chướng linh hồn ngươi bày ra, cộng thêm Vũ Hóa đài trấn áp, một giây là lấy mạng ngươi.Thần thức của Phong Phi Vân mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới gấp bốn mươi lần nhưng cách biệt Đại Tự Tại Chân Nhân rất xa.

Nếu Phong Phi Vân có thể đến đệ nhất trọng thiên, thần thức sẽ gấp bốn mươi lần tu sĩ niết bàn đệ nhất trọng, đủ ngang hàng với Đại Tự Tại Chân Nhân.

Miễn công phá bình chướng linh hồn là Vũ Hóa đài có thể trấn áp Đại Tự Tại Chân Nhân.Nên Phong Phi Vân mới bảo bình chướng linh hồn của Đại Tự Tại Chân Nhân chỉ là trị phần ngọn không trị tận gốc.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi: - Ngươi cảm thấy ta sẽ để ngươi sống đến lúc đó sao?Sát khí hùng hồn vô biên tuôn ra, Đại Tự Tại Chân Nhân thật sự động sát khí.

Nàng tuyệt đối không để Phong Phi Vân sống sót, vì hắn mang mối uy hiếp quá lớn.Phong Phi Vân nói: - Ta không phải chủ nhân của Vũ Hóa đài.Sát khí trên người Đại Tự Tại Chân Nhân tạm dừng nhưng nàng không thu về:- Có lời trăn trối gì thì mau nói đi, dù sao ngươi bỏ nhiều công sức cho hoàng tộc, bản đế cho ngươi cơ hội nói.Phong Phi Vân chậm rãi đứng dậy, người ướt đẫm máu:- Các người tự cho là mình để lại tên trên thánh bia liền được khí vận, thật ra tên của các người khắc vào trận tâm của một tòa địa cực cổ trận đài.- Nói bậy bạ, ngươi nghĩ bản đế không nhận ra được trận pháp sao?Bóng dáng Đại Tự Tại Chân Nhân mơ hồ đứng bên bờ linh trì, người cao kiều, ngạo như ngọn núi cao không thể leo lên, yểu điệu vô song, hoa nhường nguyệt thẹn.Đại Tự Tại Chân Nhân có thể trở thành đại trí sư đỉnh cao đương nhiên rất giỏi trận pháp, dù trận pháp phức tạp cỡ nào bị nàng nhìn một cái là xuyên thấu thật giả.Phong Phi Vân nói: - Các người cho rằng đó là thánh bia nhưng thật ra nó là trận tâm.

Địa cực cổ trận đài trên đỉnh Bán Đạp sơn gần đó.

Người ta cố ý tách địa cực cổ trận đài ra vì sợ bị các người nhận ra.Đại Tự Tại Chân Nhân hơi biến sắc mặt:- Bán Đạp sơn, tế đàn thượng cổ.Đại Tự Tại Chân Nhân chậm rãi khép mắt lại suy tính, rất nhanh nàng mở mắt ra:- Bay đi.- Khi ta dùng Vũ Hóa đài khắc ấn linh hồn của các người thì thánh bia trong thánh hồ và thượng cổ tế đài trên đỉnh Bán Đạp sơn để hợp nhất bay đi, rơi vào vũ hóa mộ nguyên.

Phong Phi Vân thừa dịp chế giễu Đại Tự Tại Chân Nhân:- Có vẻ mấy năm nay chân nhân tìm được cách khắc chế thánh bia rồi thì không mấy quan tâm hướng đi của thánh bia nữa.Trong khi Phong Phi Vân nói chuyện thì Đại Tự Tại Chân Nhân đã suy tính xong, nàng tin những gì hắn nói.

Bọn họ cho rằng khí vận là từ địa cực truyền tống trận khác đưa đến, không liên quan gì tới thánh bia.Đây đúng là chuyện buồn cười nhất.Dâng hiến linh hồn của mình đổi lấy bảo vệ, ân trạch của đối phương, cía này không khác gì bán thân.Biểu tình Đại Tự Tại Chân Nhân cực kỳ khó xem, khí thế dao động tùy thời bộc phát uy lực hủy thiên diệt địa.Phong Phi Vân không dám mỉam ia Đại Tự Tại Chân Nhân thêm, vì cười nhạo một người sắp nổi điên nghĩa là dồn nàng đứt dây thần kinh.

Kể điên chuyện gì cũng dám làm, bao gồm băm nát Phong Phi Vân ra.Phong Phi Vân an ủi nữ nhân sắpp hát cuồng:- Thật ra không chỉ mình chân nhân bị tính kế, những người để tên trên thánh bia có ai không phải là thiên kiêu một thế hệ, vô địch một thời đại?Đại Tự Tại Chân Nhân tu vi vô song, tâm trí kiên cường, rất nhanh tâm tình bình ổn lại.Đại Tự Tại Chân Nhân bình tĩnh nói: - Trả lũ linh hồn trong Vũ Hóa đài lại cho ta, hôm nay tha mạng cho ngươi.Phong Phi Vân nói: - Thứ lỗi cho ta bất lực, tuy ta tế luyện Vũ Hóa đài thành linh khí bản mệnh nhưng chỉ xem nó là cục đá đập người, phát huy một phần lực lượng của nó.

Tên và linh hồn của các người hợp nhất, đã khắc sâu vào đó, ta không thể xóa được.

Nên ta mới bảo ta không phải chủ nhân thật sự của Vũ Hóa đài.Phong Phi Vân không lừa Đại Tự Tại Chân Nhân, hắn nói thật.

Phong Phi Vân có thể khống chế linh hồn mười tám thiên chi kiêu tử để lại tên trên thánh bia nhưng không bóc tách được.Tên đám người Trí Tàng đại sư, Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan không khắc trên thánh bia, chỉ có một lũ linh hồn bị hút vào, Phong Phi Vân muốn thả lúc nào thì tùy.So sánh đơn giản hơn là: Nếu Vũ Hóa đài như nhà giam lớn, mười tám người Đại Tự Tại Chân Nhân đã bị phán ở tù chung thân.

Đám người Trí Tàng đại sư, Bạch Như Tuyết chỉ bị tạm giam.

Phong Phi Vân là ngục tốt trông chừng nhà tù.

Đám Trí Tàng đại sư, Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan bị Phong Phi Vân nhốt vào, hắn có thể thả.

Với đám người Đại Tự Tại Chân Nhân thì Phong Phi Vân bất lực, tối đa lúc rảnh cảnh cáo, ngược đãi một chút, hay thậm chí hành hạ chết, nhưng hắn không có năng lực thả ra.Chỉ có chủ nhân tạo ra nhà tù này mới thả hoặc nhốt bọn họ suốt đời.Hiện giờ có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn là Phong Phi Vân tế luyện Vũ Hóa đài thành pháp khí bản mệnh, nếu gặp chủ nhân thật sự của nó chắc chắn sẽ bị lấy đi pháp khí bản mệnh, hắn cũng bị thương nặng.Nên Phong Phi Vân cùng sợi dây từng với Đại Tự Tại Chân Nhân.Đại Tự Tại Chân Nhân quyết định:- Theo ta đi vũ hóa mộ nguyên một chuyến.Không ai biết chủ nhân thật sự của Vũ Hóa đài khi nào đến Thần Tấn vương triều, Đại Tự Tại Chân Nhân thấy nguy hiểm, định phá hủy Vũ Hóa đài.Thông thường địa cực cổ trận đài vượt qua khoảng cách xa xôi, tính bằng con số ức dặm.

Miễn hủy diệt địa cực cổ trận đài thì chủ nhân thật sự của Vũ Hóa đài khó đến Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân cũng muốn phá hủy địa cực cổ trận đài, nhưng giờ không phải là lúc.-------Chương 1216: Thịnh hội tà đạo- Tạm gác vũ hóa mộ nguyên sang một bên đi, có chuyện quan trọng hơn cần làm.- Có chuyện gì?Phong Phi Vân trả lời:- Thịnh hội tà đạo.Đại Tự Tại Chân Nhân thôi diễn năm ngày trời, giờ thịnh hội tà đạo đã bắt đầu.

Trên Nam hải ồn ào náo động, đàn tà tụ tập, quần ma loạn vũ, tử tà chi khí bao phủ khu vực biển này.Đại Tự Tại Chân Nhân kiên quyết nói:- Không có gì quan trọng hơn đi vũ hóa mộ nguyên, có tham gia thịnh hội tà đạo hay không đều như nhau.Phong Phi Vân lắc đầu, đã xác định quan hệ kẻ thù thì nói chuyện không cần khách sáo nữa.Phong Phi Vân nói:- Có một số chuyện phải nói cho chân nhân biết.

Lúc trước chân nhân cũng thấy thiên thượng sắp xảy ra đại biển, có lẽ ta biết lý do.- Ngươi biết?Giọng Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh lùng, hư không rung động.

Thủ ấn khổng lồ ngưng tụ trên đầu Phong Phi Vân, to cỡ ngọn núi.Phong Phi Vân làm ngơ thủ ấn treo lơ lửng trên đầu mình, lạnh nhạt nói:- Người chấm dứt thời đại phật tu sẽ lại quay về, mảnh đất này sẽ bị hủy diệt.Đại Tự Tại Chân Nhân là người có đại trí tuệ, Phong Phi Vân chỉ nói một câu, những chuyện khác nàng tự mình suy tính.

Đại Tự Tại Chân Nhân hiểu ý nghĩa của điều này, không cần Phong Phi Vân nói nhiều.Quả nhiên Đại Tự Tại Chân Nhân thu thủ ấn khổng lồ về, trầm ngâm thật lâu, dường như tiêu hóa hết ẩn ý trong câu nói.

Với tu vi như Đại Tự Tại Chân Nhân cũng bị chấn nhiếp một lúc.Phong Phi Vân tiếp tục bảo:- Mức độ tin cậy khoảng bảy phần, khoảng mười người biết tin này.

Bên hoàng tộc thì ta đã phái người báo cáo cho Tấn đế đương triều biết.Đại Tự Tại Chân Nhân đứng trong linh vụ, cơ thể dần ngưng tụ, đường cong dinh đẹp, tóc dài bay bay, làn da trắng như tuyết.Thật lâu sau Đại Tự Tại Chân Nhân ra kết luận, mở miệng nói:- Không thể để tà đạo thống nhất.

Đi, đi thịnh hội tà đạo.Đại Tự Tại Chân Nhân ra quyết định nằm trong dự đoán của Phong Phi Vân.Đại Tự Tại Chân Nhân dù gì là người trong hoàng tộc, sẽ đắn đo ích lợi của hoàng tộc.

Sau khi tà đạo thống nhất sẽ đánh nhau với Thần Tấn vương triều, dù hoàng tộc thống hay thua cũng sẽ nguyên khí đại thương, không ứng đối kiếp nạn sắp đến nổi.Cho nên Đại Tự Tại Chân Nhân không thể để tà đạo thống nhất.Tạm trấn an Đại Tự Tại Chân Nhân nhưng Phong Phi Vân không ngây thơ cho rằng hắn đã an toàn.Phong Phi Vân không thể tiếp tục làm Thần Vương Thần Tấn vương triều, cũng không ở lại Thần Tấn vương triều được nữa.Đại Tự Tại Chân Nhân kiên quyết muốn giết Phong Phi Vân, chỉ là thời gian sớm hoặc muộn.

Phong Phi Vân phải nhanh chóng trốn đi, nếu không Thần Tấn vương triều là nơi Phong Phi Vân mất mạng.* * *Thịnh hội tà đạo mở trong hòn đảo nằm ở Nam hải, cách môn hộ Phổ Đà sơn khoảng ngàn dặm.Thủ lĩnh tà đạo các phương tụ tập tại đây, khiến hòn đảo vốn hơi hoang vắng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.Vào đêm, sóng biển ngập trời, vỗ tiếng ầm ầm không dứt.Ba đốm lửa lơ lửng trên hòn đảo như ba ngọn núi lửa phát ra nhiệt độ nóng cháy chiếu sáng khu vực biển.Khi Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân đến nơi, thịnh hội tà đạo đã mở một ngày.

Chính giữa hòn đảo vang lên đánh nhau ầm ầm, từng đợt trận văn lấp lánh.

Có thể tưởng tượng nếu không nhờ trận văn bảo vệ hì hòn đảo này sớm tan vỡ thành mấy mảnh.- Ai đến đây?Hai tu sĩ tà đạo mặc áo đen, khói đen bao phủ quanh thân ngăn Phong Phi Vân lại.

Tu sĩ tà đạo cầm chiến mâu, bên hông treo thiết lệnh, đôi mắt sáng, khí thế khiếp người.Là hai vị cự phách.Nhìn liền biết là người Sâm La điện, phụ trách trông giữ hội trường, không cho người lai lịch không rõ xâm nhập.Hôm nay tâm tình Phong Phi Vân khá tệ lạnh lùng nói:- Cút đi!Sau lưng Phong Phi Vân là kiệu của Đại Tự Tại Chân Nhân, hai người thân thể mơ hồ nâng kiệu.

Người tu vi cường đại nhìn ra được hai người nâng kiệu có sáu cánh tay, trán mọc thiên nhãn trăng tròn, tu vi sâu không lường được.Hai cự phách mặc áo đen không ngờ có người kiêu ngạo như thế, dám bảo bọn họ cút đi.

Thế là chọc trúng tổ ong, bọn họ định bắt Phong Phi Vân lại rồi giết ngay tại chỗ.Bùm bùm!Phong Phi Vân mau hơn bọn họ, vỗ hai bàn tay đánh bay hai cự phách ra xa hơn mười trước, cơ thể rách toác, máu phun ra biến thành ngọn lửa đỏ thắm.Phương xa, đám thủ lĩnh tà đạo bị kinh động, một thanh âm lạnh lùng sắc bén vang vọng khắp hòn đảo trong màn đêm.- Nhất Trận Phong, không ngờ ngươi thật sự dám đến thịnh hội tà đạo!Người lên tiếng là điện chủ điện thứ mười Sâm La điện, Lục Phụng Tiên.- Ta có gì không dám?Phong Phi Vân không sợ hãi, hất trường bào, sải bước đi vào giữa hòn đảo.

Kiệu Đại Tự Tại Chân Nhân theo sau lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đã quyết định tối nay gây lớn chuyện, chỉ có khuấy đục dòng nước thì hắn mới có cơ may trốn khỏi tay Đại Tự Tại Chân Nhân.Khi Phong Phi Vân đến giữa hòn đảo, hắn thấy xác mấy chục cường giả.

Có vẻ thịnh hội tà đạo không vui chút nào.Nhưng người chết đa phần là tu sĩ ba vực tà đạo, Phổ Đà sơn.

Sâm La điện chiếm ưu thế tuyệt đối, sáu trong mười điện chủ Sâm La điện có mặt, Tử Vong Hành Giả, Sinh Mệnh Hành Giả trong bốn hành giả cũng đến.Trên cao nhất, Tà Hoàng thiếu chủ ngạo nghễ đứng, đeo mặt nạ quỷ màu bạc, anh tư hiên ngang, rất là ung dung bình tĩnh.Hai cường giả đang đánh nhau ngừng lại.

Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong có cân nặng không nhẹ trong tà đạo, hắn đến làm nhiều bá chủ tà đạo e ngại.Hai tin tức 'đánh bại Bạch Nguyệt sứ giả', 'bắt cóc phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo' đã truyền vào tai các bá chủ tà đạo.

Mấy hôm nay dậy sóng lớn, danh tiếng Nhất Trận Phonge càng vang odọi hơn.Lục Phụng Tiên lạnh lùng nói:- Nhất Trận Phong, ngươi thật sự không xem Tà Hoàng lệnh ra gì, cho rằng Sâm La điện chúng ta không giết được ngươi sao?Phong Phi Vân khinh thường nói:- Lục điện chủ, ngươi là người của Lục gia Phổ Đà sơn nhưng lại làm việc cho Sâm La điện, cái này mới khiến các tu sĩ Phổ Đà sơn hết sức thất vọng.

Đại Tự Tại Chân Nhân làm sao chịu nổi?Lục, Vũ Văn, Thường, Tiết, Kỷ, Vương, sáu gia tộc cộng thêm Thiên Nhai Nô Lệ tràng, Thái Thương Đoạt Mệnh cung, tổng cộng tám thế lực.

Tám thế lực thế lực đồng khí liên chi, cộng đồng hợp thành vật khổng lồ Phổ Đà sơn trong tà đạo.Giờ bị Phong Phi Vân châm ngòi, mấy thủ lĩnh thế lực tà đạo Phổ Đà sơn lộ tia sáng lạnh, đề phòng Lục gia.Lục Phụng Tiên chửi thầm Nhất Trận Phong âm hiểm, không chỉ khiến Phổ Đà sơn và Sâm La điện càng đối chọi gay gắt, cũng thành công chuyển dời sức chú ý của các thủ lĩnh tà đạo.Nhưng Lục Phụng Tiên lăn lộn trong tà đạo nhiều năm, gã ung dung cười nói:- Tà đạo vốn là một nhà, sau ngày hôm nay nguyên tà đạo không còn chia Sâm La điện và Phổ Đà sơn nữa.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy sao?

Ta muốn hỏi là sau khi tà đạo thống nhất sẽ có một vị tà đạo cộng chủ.

Ai làm tà đạo cộng chủ?-------Chương 1217: Hai hành giả (1)Một điện chủ Sâm La điện đứng ra nói:- Mỗi người đều có thể làm tà đạo cộng chủ, nhưng người đó phải phục chúng được, khiến tất cả tu sĩ tà đạo tin tưởng hắn có thể dẫn dắt đại thế tà đạo xưng hùng, trở thành chủ nhân của mảnh đất này.Khẩu hiệu rất vang dội, các tu sĩ tà đạo mong mỏi hướng về, khát khao tương lai đó.

Thủ lĩnh tà đạo Phổ Đà sơn, ba vực cũng vậy.Phong Phi Vân cười hỏi:- Vậy là sẽ đẩy ngã Thần Tấn vương triều, tạo dựng vương triều do tà tu thống trị đúng không?- Đúng vậy!Phong Phi Vân cảm giác khí lạnh sau lưng mình, khóe môi cong lên.Phong Phi Vân hỏi tiếp:- Vậy bây giờ các người đề cử ai làm tà đạo cộng chủ?Một điện chủ Sâm La điện cười khẩy nói:- Trừ Tà Hoàng ra còn ai có tư cách đó?Phong Phi Vân cao giọng hỏi:- Mọi người đều phục Tà Hoàng?Phong Phi Vân nhìn quét một vòng.Các tu sĩ tà đạo im lặng, dù có người không phục cũng không dám nói ra.Lục Phụng Tiên lạnh lùng cười:- Người không phục đều đã đứng ra khiêu chiến, hôm nay có mấy chục người khiêu chiến nhưng đều bị đánh phục.Thế giới là như thế đấy, lực lượng làm vua.Mới rồi Phong Phi Vân thấy có người đánh với cường giả Sâm La điện nhưng bây giờ không ai dám đứng ra.

Phong Phi Vân hỏi 'Có phục Tà Hoàng không?' chứ không phải 'Có phục Sâm La điện không?', hai khái niệm khác nhau.Có vài lời khi nói huỵch toẹt ra thì không người dám đứng ra.Phong Phi Vân cười nói:- Thì ra các người đều phục Tà Hoàng, nguyện ý để Tà Hoàng làm tà đạo cộng chủ.Lục Phụng Tiên nói:- Đây vốn là đại thế hướng về.Phong Phi Vân lại bảo:- Nhưng ta không phục.Ồn ào!Một câu dậy sóng.Tuy nhiều người rất muốn nói câu đó nhưng không ai dám, một số lão bất tử tà đạo cũng không nói nên lời.

Nhưng nay một đại đạo hái hoa nói ra tiếng lòng.Không phục.Không phục thì đánh.Có lẽ đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong rất lợi hại, nhưng so với Tà Hoàng thì không ra gì, không cùng đẳng cấp.

Nhiều người cảm thấy Nhất Trận Phong đang tìm chết.Trong bóng tối, Trí Tàng đại sư đội mũ đen, người khẽ run.

Trí Tàng đại sư vội núp trong hư không, sợ bị Phong Phi Vân túm ra bắt lão liều mạng với Tà Hoàng, nếu làm vậy lão chết chắc.

Trí Tàng đại sư đến cảnh giới niết bàn đệ nhất trọng nhưng kém hơn Tà Hoàng quá nhiều.Đây là tên điên, không thể kết bạn với hắn.Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong dám không phục Tà Hoàng, mọi người cho rằng đây là chuyện địa nghịch bất đạo.Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam bay trong áng mây, đứng trong xe cổ thanh đồng đầy rẫy trận pháp hoa văn.

Một thần thụ đứng ngoài xe cổ kéo dài vô số nhánh cây hỗn độn, lá cây linh khí ngăn cách hư không, ẩn hình.Thủ lĩnh tà đạo bên ngoài không trông thấy Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam được.Trên khuôn mặt tuyệt đẹp chứa sầu lo, Ngọc Cơ Mạn Diệu nhíu chặt mày:- Quá liều lĩnh.Ngọc Cơ Mạn Diệu thầm lo cho Phong Phi Vân, cảm thấy hắn quá sơ sẩy.Ngọc Cơ Lan Lam nhẹ ôm tay Ngọc Cơ Mạn Diệu, mỉm cười nói:- Đừng lo cho hắn, nếu sau lưng không có người chống thì hắn làm sao ngang nhiên khiêu chiến Tà Hoàng được?Ngọc Cơ Lan Lam biết Ngọc Cơ Mạn Diệu và Nhất Trận Phong đã bắt đầu song tu, nàng hiểu tâm tình của sư tỷ.

Nữ nhân Âm Dương Song Tu Môn là như thế đấy, gửi gắm tình vào đạo, một khi có đạo lữ sẽ dốc hết tình cảm vào đạo lữ.Ngọc Cơ Lan Lam không biết Nhất Trận Phong chính là Phong Phi Vân.* * *Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La cười âm trầm:- Ngươi không phục Tà Hoàng?

Ngươi dám khiêu chiến Tà Hoàng sao?Đôi mắt xanh như mắt u linh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Bốn hành giả 'sinh, lão, bệnh, tử', tuy Tử Vong Hành Giả xếp chót nhưng tu vi siêu khủng bố, sát uy khiếp người.

Tử Vong Hành Giả nói một câu hù bá chủ một phương lùi bước, một ánh mắt có thể giết một đống tu sĩ.Phong Phi Vân đối diện Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La, mắt sáng ngời bắn ra thần quang:- Có gì không dám?- Tiếc rằng ngươi không có tư cách khiêu chiến Tà Hoàng.Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La lưng có ba đôi cánh đen, vỗ cánh một chút là thân thể vô hình, giây sao lao tới trước mặt Phong Phi Vân.

Ngón tay như vuốt sắt đan xen tia điện, không khí vặn vẹo.Tu vi hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La vừa ra tay là Phong Phi Vân nhìn thấu sâu cạn, tu vi mạnh hơn Bạch Nguyệt sứ giả, Tử Minh Vương, Hỏa Nghiên Nghiên, lực lượng cơ thể cực kỳ mạnh.Nếu sử dụng luân hồi tật tốc thì Phong Phi Vân có thể né tránh móng vuốt của Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La.

Nhưng Phong Phi Vân không làm vậy, lửa bốc cháy trên hai tay, cứng rắn đỡ một chưởng từ Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La.

Vang tiếng nổ đinh tai, hàng trăm tia chớp bắn ra từ cú va chạm.Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La cảm giác lực lượng mạnh mẽ truyền vào cánh tay như sắp chấn gãy, gã bay ngược ra sau, trở về trận doanh tu sĩ Sâm La điện.

Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La lảo đảo, thật khó khăn ổn định thân hình.

Cánh tay Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La đau đớn xụi lơ.Lực lượng . . .

Quá mạnh.Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La là hùng chủ một phương, nhờ tu luyện công pháp nên cơ thể cực kỳ cường đại, hiếm khi thua.

Lần này Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La bị người một chiêu đánh lùi.Dù rằng Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La không thua thảm nhưng chứng minh gã không bằng Phong Phi Vân.- Ui!!!Bốn phía vang tiếng hút ngụm khí lạnh, tất cả bị tu vi của đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong hù sợ.

Một chưởng đánh bay Tử Vong Hành Giả, nếu trên đảo này không bày trận pháp bảo vệ e rằng đã chìm xuống Nam hải.Cổ Tất Ninh Soái đeo gông, xích sắt trói người, gã vẫn nhón chân, duỗi cổ hóng chuyện.- Oai quá.- Đứng yên!Tà Hồng Liên quất roi.Bốp!Tất Ninh Soái gào rú, nhảy loi choi muốn né.

Tất Ninh Soái mới chạy ra hai, ba bước thì sợi xích kéo căng, gã bay ngược về lăn tới dưới chân Tà Hồng Liên.Chát chát!Tất Ninh Soái ăn hai roi.Thiên Toán thư sinh đứng gần đó, mỉm cười lắc đầu, híp mắt nhìn phía xa.

Tầm mắt Thiên Toán thư sinh nhìn cái kiệu sau lưng Phong Phi Vân.Ngón tay Thiên Toán thư sinh ngọ nguậy trong ống tay áo, trầm ngâm.* * *Một bóng xanh lướt qua đứng đối diện Phong Phi Vân.Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh mặc áo xanh đứng đối diện, hơi chắp tay hướng Phong Phi Vân:- Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong quả nhiên lợi hại, lão phu đến thử tài ngươi!Khi Thiên Thu Sinh ngước mặt lên trán bắn ra ánh sáng chói mắt, trong trán như dựng dục thần đăng.Tu vi của Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cao thâm khó dò, mạnh hơn Tử Vong Hành Giả rất nhiều.

Phong Phi Vân cảm giác rất nguy hiểm.Trong mắt tu sĩ khác thì Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh như trí giả đi trong trần đời, đại biểu quang minh, chân lý, tín ngưỡng.

Cảm giác rất kỳ lạ, nhiều thủ lĩnh tà đạo không kiềm được quỳ xuống bái lạy Thiên Thu Sinh như một vị chân thần.Nhiều tu sĩ bị hơi thở từ người Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cảm nhiễm, đồng hóa, nhịp đập con tim dần đồng bộ với gã, hít thở cùng nhịp, như trở thành phụ thuộc của gã.-------Chương 1218: Hai hành giả (2)Phong Phi Vân muốn gây lớn chuyện chứ không phải chôn xác tại đây.

Lòng Phong Phi Vân chìm xuống, không dám lơ là.Xoẹt!Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh vươn một ngón tay, một cột sáng từ trên trời giáng xuống nhưe thần kiếm nối thiên địa đâm thẳng xuống đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, đánh ra thủ ấn khổng lồ.

Hai chân long dài hơn một trăm thước bay ra, nanh tranh trợn to mắt bay hướng Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh.Ầm!Cột sáng vỗ nát trận pháp vị trí Phong Phi Vân vừa đứng, đánh thủng nguyên hòn đảo thông hướng đáy biển, để lại hố sâu không đáy đường kính ba thước, miệng hố nứt rạn li ti.Một kích của Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không gây phá hoại gì lớn, bởi vì gã ngưng tụ lực lượng đến tình trạng bão hòa, không lãng phí một chút nào.Phong Phi Vân đánh ra hai chân long bị Thiên Thu Sinh phất tay áo cuốn lấy.Tay áo xanh càng lúc càng dài ra như hai áng mây, trong tay áo có tiếng rồng gầm, chân long va chạm tay áo phát ra tiếng nổ liên miên.- Grao!Thiên Thu Sinh mở tay áo ra, ánh sáng xanh tràn ra ngoài, mông lung thần dị.

Hai chân long bay ra.- Tụ lý Càn Khôn, đẩu chuyển tinh di!Đây là thần thông đỉnh cao, chỉ có người sức lĩnh ngộ siêu phàm mới học được.

Dùng tay áo thu lực lượng hai con chân long, tu vi của Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh thật đáng sợ.Phong Phi Vân đạp lên luân hồi tật tốc, người xoay tròn đánh ra hai quyền ấn khổng lồ xua tan hai chân long.Vù vù vù vù vù!Thiên Thu Sinh lấy bút đồng ra, màu vàng đỏ, chỉ dài nửa thước.

Hai ngón tay Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cầm bút đồng vẽ trong hư không, chém ra luồng thần quang chói mắt như thanh thiên đao chém thủng màn đêm.Đây là linh khí siêu phàm.Phập!Một lũ tóc Phong Phi Vân bị chém đứt bay trong trời đêm, kình khí vô hình nghiền nát lũ tóc.Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cầm bút đồng viết một chữ lâm trong không trung, tầng mây trên bầu trời đè xuống, mấy trăm dặm trời đêm cuộn trào.

Đám mây tụ thành chữ lâm khổng lồ đè xuống Phong Phi Vân.- Không uổng là đứng đầu bốn hành giả.Lòng Phong Phi Vân chìm xuống, hắn lấy linh kính bảy sắc ra, mặt kính như thủy tinh lưu ly tỏa linh quang chói lòa.

Bên trong có đất đai lớn mấy trăm dặm, có dãy núi, sông, hồ nước, thâm cốc, kỳ thạch . . .Trong gương chứa thế giới bảy sắc.Thế giới lớn mấy trăm dặm hiện ra trong gương, lơ lửng trên bầu trời như đại lục linh thổ lơ lửng chín tầng trời.Tiểu công chúa Dương giới giẫm chân trắng, non nớt nói:- Gương của ta, của ta!Đó là linh khí của tiểu công chúa Dương giới bị Phong Phi Vân trấn lột, nàng rất bực mình, nghiến răng, hai tay siết chặt.- Chí bảo của Dương giới, Thuần Dương Kính.Một lão bất tử sắp rụng hết tóc nhận ra lai lịch linh kính bảy sắc trong tay Phong Phi Vân, ánh mắt tham lam, rất là động tâm.Bàn tay khô đét vàng vọt thò ra hư không, sóng gợn lăn tăn.

Lão bất tử định mở cánh cửa trong hư không cướp đi Thuần Dương Kính.Lão bất tử mới vươn tay được một nửa thì bị người ngăn lại, một nhánh cây thò ra từ hư không trói tay lão.- La Sát hoàng!Lão bất tử phun huyết kiếm đỏ thẫm chặt đứt nhánh cây, dứt khoát ẩn thân trong không trung.Ngọc Cơ Lan Lam không truy kích, thu nhánh cây về.Ngọc Cơ Mạn Diệu cúi đầu nói:- Đa tạ sư muội ra tay.Ngọc Cơ Lan Lam nhếch môi hồng răng trắng:- Tu vi của Sinh Mệnh Hành Giả đã đến cực độ cảnh giới Thiên Mệnh, chỉ kém một chút là bước vào niết bàn.

Tình lang của sư tỷ dù cầm linh kính bảy sắc cũng không thắng nổi, chỉ có thiên tài đẳng cấp sử thi họa may nghịch thiên đánh liều.

Tuy hắn cường đại nhưng còn kém một chút.Ngọc Cơ Mạn Diệu si tình nhìn nam nhân đấu pháp với Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh, nàng không nói cho Ngọc Cơ Lan Lam biết tình lang đúng là thiên tài đẳng cấp sử thi, còn là đỉnh cao.Ngọc Cơ Mạn Diệu tự tin nói:- Chắc chắn hắn sẽ thắng.Ngọc Cơ Lan Lam không nói nheiuè, mắt liếc hướng Tà Hoàng thiếu chủ.

Đêm nay Ngọc Cơ Lan Lam đến vì Tà Hoàng thiếu chủ, thanh niên tài tuấn đứng hạng nhất bảng thiên tài sử thi Thần Tấn vương triều, thật sự . . .

Không tầm thường.Đây là một loại cảm giác.Khi Ngọc Cơ Lan Lam nhìn lén Tà Hoàng thiếu chủ thì Tà Hoàng thiếu chủ đứng ở phía xa có cảm ứng, ngoái đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.

Tà Hoàng thiếu chủ đeo mặt nạ quỷ nhưng Ngọc Cơ Lan Lam cảm nhận được trong ánh mắt gã có ý cười, nhẹ gật đầu với nàng.Linh giác thật khủng khiếp.Mắt Ngọc Cơ Lan Lam chớp chớp, càng có hứng thú với Tà Hoàng thiếu chủ hơn.

Không uổng là thiên chi kiêu tử trên đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, Ngọc Cơ Lan Lam có tu vi cảnh giới niết bàn, thu giấu hơi thở vô hình, chỉ liếc Tà Hoàng thiếu chủ một cái nhưng vẫn bị phát hiện.Loại nhân vật này không đơn giản, mấy ngàn năm mới ra một người.Ngọc Cơ Lan Lam và một vị chân nhân khác đấu pháp rất nhanh kết thúc, chỉ vài người cảm giác được.

Những tu sĩ khác không ai hay biết, bọn họ nhìn chằm chằm đại đạo hái hoa, Sinh Mệnh Hành Giả đánh nhau túi bụi.Tay Phong Phi Vân nâng Thuần Dương Kính, mặt kính chìm nổi một mảnh thế giới rộng mấy trăm dặm.

Mặt kính ngưng tụ thần quang bảy sắc bắn thẳng lên khung trời, đánh vỡ chữ Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh viết bằng bút đồng.Biểu tình Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không thay đổi, tay cầm bút đồng viết một quyển kỳ văn, mỗi chữ rất xa xưa chất chứa đạo vận, như thần linh tế văn khắc trên lưng rùa.Nam hải, khu vực ngàn dặm, sóng xô ngập trời, không khí tận thế.Thiên Thu Sinh viết thư văn cổ xưa trong không trung, mỗi chữ chứa đạo diệt thế.

Trời sụp, đất nước, mưa giông, thần táng.Không khí thê lương như có thể phá hủy đại thế này.Thiên Thu Sinh đứng trên tảng đá trắng, tay phẩy quạt, mắt bắn ra tia sáng trí tuệ:- Diệt thế bi văn!Diệt thế bi văn, ghi chép trên diệt thế thần bia.

Bi văn nhiều loại, mỗi bi văn chứa một loại đạo diệt thế, một khi lĩnh ngộ có thể bộc phát ra lực lượng không thể ước chừng.Nguyên Thần Tấn vương triều chỉ mình Thần Linh cung có một quyển diệt thế bi văn, chỉ ghi chép một góc, không bằng một phần vạn bi văn.Diệt thế thần bia thật sự thì Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không bao giờ thấy được.Tàng thư các của Thần Linh cung từ xưa đến nay không chỉ một lần bị trộm, Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh có thể viết diệt thế bi văn không có gì lạ.Lạ ở chỗ Thiên Thu Sinh lĩnh ngộ được đạo hủy thiên diệt địa trên diệt thế bi văn, gã là người có đại trí tuệ, tư chất mạnh.Tà Hồng Liên nói:- Trong Thần Tấn vương triều không ngờ có người lĩnh ngộ được diệt thế bi văn, tuy chỉ một thiên nhưng đã rất lợi hại.

Có thu hắn vào không?Thiên Toán thư sinh trầm ngâm thật lâu sau gật đầu, nói:- Có thể suy xét.Thiên Toán thư sinh lấy cuốn tập ra, gỡ cây bút đồng giắt trên tóc xuống viết tên 'Thiên Thu Sinh' vào sách.Tên Phong Phi Vân sớm ghi vào sách từ lâu.-------Chương 1219: Diệt thế bi vănKhi Thiên Toán thư sinh nhận ra diệt thế bi văn thì Phong Phi Vân cũng nhận được nó.

Phong Phi Vân từng thấy diệt thế thần bia thật sự, chỉ cơ duyên tình cờ liếc m, mắt một cái rồi diệt thế thần bia bay đi.Diệt thế thần bia là thần vật để lại từ thời viễn cổ, truyền thuyết trong giới tu sĩ đại lục này.

Nhiều chủng tộc giữ lại một ít diệt thế bi văn, đồn rằng tổ tiên dùng máu khắc dấu từ diệt thế thần bia để lại cho tử tôn.

Thời gian qua đã lâu, không ai biết tại sao tổ tiên không tiếc đổi mạng để khắc ấn một số bi văn truyền cho hậu nhân, có lẽ bọn họ muốn truyền lại điều gì.Trong tộc phượng hoàng cũng có diệt thế bi văn, nhiều đến một vạn tám ngàn quyển, nhưng đó chỉ là một phần của diệt thế bi văn, không phải bi văn hoàn chỉnh.Thiên Thu Sinh viết diệt thế bi văn tuy chỉ là một thiên, không bằng một phần trăm nhưng vẫn khiến Phong Phi Vân cảm giác áp lực to lớn.

Thế giới hiện ra trên Thuần Dương Kính sắp bị diệt thế bi văn hủy diệt.Người Thiên Thu Sinh ướt đẫm mồ hôi, tay run run.

Mỗi chữ viết ra như hút đi một phần sự sống của Thiên Thu Sinh.Phong Phi Vân chủ động công kích, chân đạp luân hồi tật tốc đáp xuống đỉnh đầu Thiên Thu Sinh.

Phong Phi Vân xoay Thuần Dương Kính, một cột sáng bảy sắc bắn xuống.Ầm!Lúc này diệt thế bi văn của Thiên Thu Sinh đã hoàn thành, mỗi bi văn lóe ánh sáng rực rỡ cắn nuốt cột sáng bảy sắc, nghiền nát rồi ngược lên trời, ấn vào Phong Phi Vân.Giống như thiên thạch đập vào Phong Phi Vân, chất chứa hơi thở tận thế.Phong Phi Vân hít sâu, nhảy lên diệt thế bi văn, đạp luân hồi tật tốc như đạp sao trời nhanh chóng biến chuyển.

Tay Phong Phi Vân liên tục đánh ra lực lượng hùng hồn chấn khung trời rung động.Từ bên dưới nhìn lên cho người cảm giác như thể Phong Phi Vân đang nhảy trên một quyển thần thư, chỉ là cái bóng của hắn.Ầm ầm ầm ầm ầm!Cuối cùng diệt thế bi văn tan vỡ, như mảnh trời sao biến mất.Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, người lảo đảo, ngực phập phồng, bàn tay đẫm máu.

Kim tàm phật khí vận chuyển trong cơ thể, máu ngừng chảy.Phong Phi Vân thở hắt ra:- Nếu ngươi có thể viết hai thiên Thuần Dương Kính thì không chừng hôm nay ta sẽ nuốt hận tại đây.Thiên Thu Sinh không thể viết ra diệt thế bi văn thứ hai, chỉ có một thiên đã hao hết chân nguyên của gã.Tâm tình Thiên Thu Sinh cực kỳ phức tạp nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, không nói một câu lui xuống.

Thiên Thu Sinh còn một số lá bài tẩy khác chưa dùng, nhưng diệt thế bi văn không thể trấn áp được tiểu tử này, dù gã lật hết con bài cũng vô dụng.Lúc này rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất, vì mặt noài thì Phong Phi Vân bị thương, Thiên Thu Sinh vẫn thản nhiên, y phục không xốc xếch chút nào.Những người có mặt toàn là tay trùm trong tà đạo, ánh mắt siêu phàm.

Bọn họ biết Thiên Thu Sinh tiêu hao quá nhiều chân nguyên, nếu tiếp tục chiến đấu thì khả năng thất bại rất lớn.Đám tu sĩ cảm thán sau hôm nay cái tên Nhất Trận Phong không đơn giản nổi trong Địa Tử phủ mà nguyên Thần Tấn vương triều, thậm chí là ngũ đại vương triều đều chấn động.Một đêm đánh thắng hai hành giả của Sâm La điện, nhân vật như vậy chân nhân không ra ai cùng tranh phong?Ngọc Cơ Lan Lam trợn mắt há hốc mồm:- Không thể nào!

Không thể nào!

Sao hắn mạnh như vậy được?Ngọc Cơ Lan Lam quen bao nhiêu người, ít khi nhìn lầm.

Bây giờ Ngọc Cơ Lan Lam nhận ra nàng nhìn lầm Phong Phi Vân, hắn đánh bại Sinh Mệnh Hành Giả của Sâm La điện, khác hẳn với dự đoán của nàng.Ngọc Cơ Mạn Diệu không thấy lạ, tay chống cằm, cười duyên:- Đối với thiên tài đẳng cấp sử thi thì đánh bại người cảnh giới cao hơn mình chẳng bọn họ gì lạ.Rất nhanh Ngọc Cơ Lan Lam giấu đi vẻ mặt hoảng sợ:- Thì ra hắn là thiên tài đẳng cấp sử thi!Ngọc Cơ Lan Lam cười nói:- Hèn gì mấy hôm nay mặt mày sư tỷ hồng hào, càng thêm quyến rũ động lòng người, thì ra nhặt được bảo bối.- Đương nhiên là nhặt được bảo bối, ha ha ha ha ha ha!Ngọc Cơ Mạn Diệu cười toe toét, nhưng không cho Ngọc Cơ Lan Lam biết thân phận thật của bảo bối, càng không nói thiên phú của bảo bối đến đỉnh đẳng cấp sử thi.Tỷ muội thân đến mấy nếu cùng vừa mắt một nam nhân thì sẽ biến thành kẻ thù.Ngọc Cơ Mạn Diệu rất cảnh giác với Ngọc Cơ Lan Lam, sư muội này ưu tú hơn nàng nhiều mặt, trừ . . .

Vận may.Ngọc Cơ Mạn Diệu cảm thấy nàng rất nhanh sẽ hơn Ngọc Cơ Lan Lam về mọi mặt, bởi vì nàng có nam nhân tiềm lực vô cùng, hiện tại thiên phú của nàng cao hơn Ngọc Cơ Lan Lam.Nữ nhân bẩm sinh đã hay so kè, dù là tỷ muội thân nhất cũng sẽ so sánh với nhau, ví dụ: Mặt mày, vóc dáng, nam nhân . . .Đây chính là nữ nhân.Vì hay so kè nên nữ nhân mới càng thêm xinh đẹp.Theo thuyết tiến hóa của Darwin giải thích thuyết tiến hóa sinh vật thì!

Ban đầu nữ nhân trên thế giới chia hai loại, một là nữ nhân thích so kè, hai là không thích so kè.Nữ nhân thích so bì càng giỏi trang điểm cho mình, tranh giành ích lợi vì mình, càng xinh đẹp hơn.

Càng háo thắng thì càng được nhiều nam giới yêu thích, thành dòng chính sinh sản nhân loại.Nữ nhân không thích so bì thì quá bị động, bị đào thải, cuối cùng vào thời kỳ cuối xã hội nguyên thủy đi hướng diệt vong, chết sạch.Trong thiên nhiên ai thích ứng thì sống sót.Nữ nhân sống sót toàn là thích so kè, càng lúc càng dữ dội hơn.

Như Ngọc Cơ Mạn Diệu, loại nữ nhân này rất háo thắng, sẽ không ngừng tiến hóa.Mắt Ngọc Cơ Lan Lam ngập nước, mắt mơ màng nhìn Nhất Trận Phong phía xa.Thiên tài đẳng cấp sử thi của Thần Tấn vương triều, Ngọc Cơ Lan Lam gần như biết hết tên tuổi nhưng không có Nhất Trận Phong, hay đây không phải tên thật của hắn?Nhất Trận Phong là ai?Ngọc Cơ Mạn Diệu không nói nhưng không ngăn được Ngọc Cơ Lan Lam nổi hứng thú với Phong Phi Vân.

Ngọc Cơ Lan Lam híp mắt sáng, nhếch môi lộ hàm răng trắng, không biết trong lòng nàng nghĩ gì.Ngọc Cơ Mạn Diệu cười toe:- Sư muội, có lẽ Tà Hoàng thiếu chủ của sư muội sắp ra tay.Ngọc Cơ Mạn Diệu rất mong chờ Phong Phi Vân đánh bại Tà Hoàng thiếu chủ, vậy thì nàng càng vui vẻ hơn.Đảo Nam hải, không khí thịnh hội tà đạo hết sức căng thẳng, nguyên nhân chỉ vì một đại đạo hái hoa đến.Đám bá chủ tà đạo Sâm La điện xoa tay, tuy Tử Vong Hành Giả, Sinh Mệnh Hành Giả không thể trấn áp Nhất Trận Phong nhưng không dập tắt chiến ý hừng hực của bọn họ.

Một điện chủ bá khí uy nghiêm bước ra định đánh nhau với Phong Phi Vân.Tà Hoàng thiếu chủ đứng trên đài cao, giọng lạnh nhạt nhưng rất có sức tin phục:- Phụng Tiên, quay về, ngươi không phải đối thủ của hắn.Vị điện chủ kia lạnh lùng trừng Phong Phi Vân, cúi đầu hướng Tà Hoàng thiếu chủ, lùi trở về.Tà Hoàng thiếu chủ lên tiếng là các tu sĩ Sâm La điện cung kính ngay, bao gồm sáu điện chủ.Tà Hoàng thiếu chủ nhìn Phong Phi Vân thật lâu, vén tay áo lên, vỗ tay khen:- Lợi hại, rất lợi hại, Phong huynh không uổng là long phượng trong cõi người.

Tại cửa vào Đồng Lô sơn bày ra thiên la địa võng vậy mà vẫn bị Phong Phi Vân thần không biết quỷ không hay trốn ra.

Ngu huynh rất khâm phục.-------Chương 1220: Ngang sức ngang tàiNhiều người cau mày, không hiểu tại sao Tà Hoàng thiếu chủ nói câu đó.Phong huynh là ý chỉ Nhất Trận Phong sao?Nhưng liên quan gì đến Đồng Lô sơn?Mỗi người đều có điểm mù thông minh, trong phút chốc không phản ứng lại.Đương nhiên chỉ là một chốc, rất nhanh có người thông minh hiểu ra, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.Ít ai đoán được ý nghĩa 'Phong huynh' của Tà Hoàng thiếu chủ, lòng rất ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Chẳng lẽ hắn chính là người kia?Phong Phi Vân không biết Tà Hoàng thiếu chủ làm sao nhận ra đượcm ình nhưng hắn không cho gã cơ hội vạch trần thân phận.

Phong Phi Vân dốc sức công kích, đánh ra Thuần Dương Kính, bên trong bắn ra ánh sáng rực rỡ, hoa văn núi non hiện ra.Ầm!Các tu sĩ Sâm La điện bị uy lực Thuần Dương Kính bao phủ, một số tu vi hơi thấp bị đánh miệng hộc máu bay ngược ra ngoài.Tà Hoàng thiếu chủ đứng thẳng phía trước, vạt áo bay lên, chậm rãi vươn một bàn tay ra.

Ánh vàng rực rỡ, phật khí khuếch tán ba trăm dặm.Phật khí bao bọc Thuần Dương Kính, muốn hút chí bảo Dương giới vào tay.Xoẹt!Phong Phi Vân vung tay áo, ánh sáng trắng sắc bén bay ra ngoài, là mảng lớn kiếm vũ.Kiếm vũ ngưng tụ từ Thiên Tủy Binh Đàm, có hàng ngàn thanh kiếm nhỏ đánh thủng phật khí của Tà Hoàng thiếu chủ, muốn đâm xuyên người gã, giết hết cường giả Sâm La điện.Muốn phá thì phải gây lớn chuyện lên.Muốn khuấy là phải khuấy đục.Phập!Phập!Kiếm vũ bay qua, mấy chục cường giả Sâm La điện ngã xuống đất, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất.Càng nhiều tu sĩ Sâm La điện bị thương nặng, kiếm khí chạy lung tung trong người bọn họ.

Đám người không dám nhúc nhích, dốc sức ức chế kiếm khí chạy lung tung trong người.Mọi người giật mình, lau mồ hôi lạnh trên trán.Trừ những tu sĩ thầm đoán thân phận thật sự của Phong Phi Vân ra, thủ lĩnh tà đạo khác đều cho rằng đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong bị khùng, muốn giết hết cường giả Sâm La điện.Phong Phi Vân xòe tay ra, Thiên Tủy Binh Đàm lơ lửng trong lòng bàn tay, lại ngưng tụ thành ngàn kiếm nhỏ màu trắng, đợt công kích thứ hai sắp bay ra.Tà Hoàng thiếu chủ hừ lạnh một tiếng:- Hừ!Người Tà Hoàng thiếu chủ phát ra vòng khí đẩy tu sĩ Sâm La điện lùi lại.Sau lưng Tà Hoàng thiếu chủ phát ra phật khí màu vàng bao bọc pho tượng phật.

Tượng phật cao chín trượng, mặt ngoài phủ đốm sáng, có ba trăm sáu mươi đốm sáng đối ứng ba trăm sau mươi mệnh huyệt thân thể người.Bùm bùm bùm bùm bùm!Pho tượng phật màu vàng dường như thông thần, cực kỳ cứng rắn.

Thiên Tủy Binh Đàm va vào pho tượng phát ra tiếng leng keng, đốm sáng vàng bay loạn.Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén không thể đỡ thế nhưng bị chặn lại hoàn toàn.Phong Phi Vân nheo mắt nói:- Cái này ít nhất là linh khí tứ phẩm.Tà Hoàng thiếu chủ cũng là người có khí vận lớn, có tiên vận của mình, được một số thần bảo mà người ngoài không thể tưởng tượng.

Như pho tượng phật màu vàng này chứa sức mạnh to lớn hùng hồn vô biên, có lẽ lợi hại hơn cả trấn thế sát binh.Phong Phi Vân thu về Thiên Tủy Binh Đàm, hòa tan hàng ngàn kiếm nhỏ ngưng tụ thành thanh đao trắng lớn.

Phong Phi Vân giơ đao song song, hai tay ấn chuôi đao chém một nhát.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Luồng đao khí bay ra nối khung trời, tung hoành trong thiên địa.Trận pháp dưới đất sáng lấp lánh lại bị đao khí cắt nát, những thủ lĩnh tà đạo bay ngược ra sau, không dám dính vào đao khí.Ầm ầm ầm ầm ầm!Hòn đảo bị Phong Phi Vân xẻ đôi, từ giữa nứt ra cái he to.

Nước biển chảy ngược vào, nhấn chiòm mặt đất.Một đao tách hòn đảo thành hai, chính giữa thêm một con sông lớn, rộng mười mấy trượng, sóng vỗ bắn bọt nước tung tóe.Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm đứng đầu bên kia sông lớn, cao giọng quát:- Nhất Trận Phong ta không phục Tà Hoàng, bởi vì ta cảm thấy Đại Tự Tại Chân Nhân càng thích hợp làm tà đạo cộng chủ hơn.

Ai không phục cứ đến chiến!Giọng Phong Phi Vân vang vọng như sấm bên tai.Đại Tự Tại Chân Nhân cũng là đứng đầu thủ lĩnh tà đạo, uy danh trấn thế.

Đại Tự Tại Chân Nhân lánh đời hơn một ngàn năm nhưng uy danh vẫn chấn nhiếp mọi người.Phong Phi Vân thốt câu này, đám thủ lĩnh tà đạo phe Sâm La điện cười nhạt.Một cự phách Thiên Mệnh đệ thất trọng nói:- Đã hơn một ngàn năm nay Đại Tự Tại Chân Nhân không xuất thế, người Phổ Đà sơn cũng không biết chân nhân còn sống hay chết rồi.

Đề cử người không biết sống chết làm tà đạo cộng chủ thì chẳng ai phục.Đương nhiên cũng có người ủng hộ Phong Phi Vân, ví dụ sáu gia tộc, Thái Thượng Đoạt Mệnh cung, Thiên Nhai Nô Lệ tràng.Giọng chủ nhân Thiên Nhai Nô Lệ tràng phát ra từ một chiếc xe hoa lệ, thanh âm hơi già nua nhưng đầy bá đạo:- Lão phu cũng cảm thấy tà đạo cộng chủ nên do Đại Tự Tại Chân Nhân làm.

Dù gì lão nhân gia Tà Hoàng ở trong Đồng Lô sơn quá lâu, không hiểu rõ đại thế.Điện chủ điện thứ tám Sâm La điện lạnh lùng quát:- Long Ức, ngươi dám không phục Tà Hoàng?Chủ nhân Thiên Nhai Nô Lệ tràng lạnh nhạt nói:- Ta làm sao dám không phục?

Tà Hoàng công tham tạo hóa, chiến uy thiên hạ vô song, ta phục sát đất.

Nhưng tà đạo cộng chủ thì ta thấy Đại Tự Tại Chân Nhân thích hợp hơn.Có người đi đầu, lại có người khác lên tiếng:- Đại Tự Tại Chân Nhân lấy đức phục người, uy vọng trong tà đạo đã hơn một ngàn năm.

Nếu để lão nhân gia đi ra làm tà đạo cộng chủ, ta tin đa số người sẽ phục.

Tà Hoàng mất tích gần hai ngàn năm, bây giờ quay lại tuy uy thế hơn trước kia nhưng chưa chắc mạnh hơn Đại Tự Tại Chân Nhân.Người lên tiếng là tộc trưởng của Vũ Văn gia tộc, một trong sáu gia tộc Phổ Đà sơn, một kẻ hung dữ trong tà đạo, xưng hùng trên mảnh đất này hơn bảy trăm năm.

Tộc trưởng Vũ Văn gia tộc quen rất nhiều bằng hữu trong tà đạo, gã vừa mở miệng liền có nhiều người phụ họa.Lão tổ Vô Sinh vực bước ra từ bóng tối, tay chống gậy, chân loạng choạng nói:- Tà đạo dù sao là của mọi người, Sâm La điện, Phổ Đà sơn tuy là thế lực khổng lồ nhất tà đạo nhưng chỉ chiếm một, hai phần mười tu sĩ tà đạo.

Muốn trở thành tà đạo cộng chủ phải khiến đa số tu sĩ tà đạo tin phục, lão hủ cũng cảm thấy Đại Tự Tại Chân Nhân thích hợp hơn.Phong Phi Vân an toàn rút lui, núp trong bóng tối, gợi mâu thuẫn trong thế lực tà đạo.

Lần này là Sâm La điện, Phổ Đà sơn, ba vực tà đạo đấu đá nhau.Mâu thuẫn đã thăng cấp.Trong tà đạo có người luôn chú ý Phong Phi Vân, bọn họ là những người đoán ra thân phận thật sự của hắn.

Mỗi người đều có ý xấu, muốn độc chiếm Kim Tàm Kinh trong tay Phong Phi Vân nên không lớn tiếng vạch ra.

Bọn họ phái người lén theo dõi Phong Phi Vân, sau khi kết thúc thịnh hội tà đạo chắc chắn sẽ có nhiều lão bất tử thế lực tà đạo tìm đến hắn.Trong kiều truyền ra giọng nói của Đại Tự Tại Chân Nhân:- Thủ đoạn của ngươi giỏi thật, đẩy ta lên giàn lửa.Thanh âm không chút uy nghiêm, rất trong trẻo như khe suối chảy róc rách qua tảng đá.Người không biết cứ tưởng là tiểu thư nhà giàu ngồi trong kiệu.Phong Phi Vân đứng bên cạnh kiệu, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nói:- Đây chẳng phải là tình huống chân nhân muốn thấy sao?

Chỉ cần chân nhân đánh bại Tà Hoàng thì tà đạo sẽ không thống nhất.-------Chương 1221: Trăn trối chuyện về sau (1)Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:- Tại sao bản đế đánh bại Tà Hoàng thì tà đạo không thống nhất?Phong Phi Vân trả lời:- Tà Hoàng thua, Sâm La điện sẽ không bỏ qua.

Tình huống tốt nhất là tập thể cường giả Sâm La điện cụp đuôi rời đi.

Tình hình tệ nhất là tu sĩ Sâm La điện sẽ không chết không ngừng với Phổ Đà sơn.

Dù là tình huống nào, tà đạo sẽ không thống nhất.Trong giọng nói của Đại Tự Tại Chân Nhân chứa tự tin mãnh liệt:- Ngươi sai rồi, chỉ cần bản đế còn đây thì Tà Hoàng thắng hay thua tà đạo tuyệt đối không thống nhất!Phong Phi Vân không phản bác, bởi vì đây là sự thực.Đại Tự Tại Chân Nhân tiếp tục bảo:- Thật ra ngươi là người thông minh, tư chất không tệ.

Nếu ngươi dâng ra Kim Tàm Kinh, hoàn toàn thần phục ta thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.Phong Phi Vân cười giễu:- Chân nhân chịu tha cho ta mới lạ.

Miễn Vũ Hóa đài còn ở trong tay ta thì là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chân nhân.

Chân nhân sẽ không thay đổi quyết tâm giết ta, tâm thuật đế vương vô dụng với ta.

Sau khi thịnh hội tà đạo qua đi, chúng ta sẽ đến vũ hóa mộ nguyên, đó cũng là nơi ta chôn xác.

Trước lúc đó ta muốn cùng mấy bằng hữu dặn dò chuyện sau khi chết.Đại Tự Tại Chân Nhân vì né tránh Vũ Hóa đài khống chế mà bày ra đại cục ngàn năm, bỏ cả ngai vàng.

Phong Phi Vân không tin Đại Tự Tại Chân Nhân vì yêu quý nhân tài mà tha cho hắn.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:- Nếu ta không đồng ý thì sao?Phong Phi Vân nói:- Chỉ có ta biết cách hủy địa cực cổ trận đài.Đại Tự Tại Chân Nhân trầm ngâm giây lát, nói:- Vậy ngươi hãy đi trăn trối, nhớ kỹ, chuyện không nên nói tuyệt đối đừng nói.Đại Tự Tại Chân Nhân không sợ Phong Phi Vân bỏ trốn, vì nàng cực kỳ tự tin vào mình.

Đại Tự Tại Chân Nhân tự tin ngay giây phút Phong Phi Vân định bỏ trốn sẽ bị nàng giết ngay, đây là chuyện đương nhiên.Phong Phi Vân cũng hiểu điều đó.Phong Phi Vân có nghĩ đến chuyện lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra trốn, hay vào Thiên quốc, nhưng rồi hắn phủ quyết tất cả.

Vì kẻ địch của Phong Phi Vân là Đại Tự Tại Chân Nhân, không chỉ tu vi cường đại mà trí tuệ cũng biến thái.

Phong Phi Vân chưa leo lên Thanh Đồng cổ thuyền, vào cánh cửa Thiên quốc đã bị Đại Tự Tại Chân Nhân phát hiện ngay, rồi giết chết.Có muốn trốn cũng phải chọn thời cơ tốt nhất, nếu không chỉ tăng tốc độ chết.Có tấm biển vàng Đại Tự Tại Chân Nhân, đám thủ lĩnh tà đạo không muốn thống nhất tà đạo càng yên tâm to gan phản đối Sâm La điện, có chọc giận Tà Hoàng đi ra cũng không sợ.

Bởi vì bọn họ có Đại Tự Tại Chân Nhân chống lưng, tuy cho đến bây giờ không ai gặp mặt Đại Tự Tại Chân Nhân, thậm chí không biết Đại Tự Tại Chân Nhân có còn sống hay không.Thịnh hội tà đạo trở nên vô cùng náo nhiệt, các phương cãi cọ, không ai đặt chú ý vào Phong Phi Vân.Ngay lúc này Phong Phi Vân leo lên xe Âm Dương Song Tu Môn, hai nhánh cây tách ra.

Phong Phi Vân kéo cửa, đi vào, thấy hai mỹ nhân tuyệt thế Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam.Phong Phi Vân đi vào, nhánh cây khép, cửa đóng lại.

Xe Âm Dương Song Tu Môn tiếp tục ẩn hình.Ngọc Cơ Mạn Diệu ăn mặc kín, khoác sa y lăng la tầng tầng bao bọc thân hình nhấp nhô.

Ngọc Cơ Mạn Diệu yêu kiều đến trước mặt Phong Phi Vân, kéo tay hắn, ánh mắt đưa tình.Mặt Ngọc Cơ Mạn Diệu gần sát Phong Phi Vân, hỏi:- Tại sao mạo hiểm vậy?Phong Phi Vân cười nói:- Nếu ta bảo bị ép thì nàng tin không?- Tin.Ngọc Cơ Lan Lam đứng trong hư không, bên dưới thần thụ, linh vụ đậm đặc bao phủ người nàng.Ngọc Cơ Lan Lam mỉm cười nói:- Sư tỷ, ta hơi ghen tỵ với sư tỷ, vất vả lừa gạt sư muội ta đây.

Sư muội âm thầm tìm đến một vị đạo lữ kinh tài tuyệt diễm.Mới rồi Phong Phi Vân và Tà Hoàng thiếu chủ đánh nhau, tuy chỉ giây lát nhưng thực lực ngang ngửa.

Cộng thêm Tà Hoàng thiếu chủ nói câu đó, Phong Phi Vân đoán ra thân phận của Phong Phi Vân ngay.Nhi tử của yêu ma, Phong Phi Vân.Đây là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều.Nữ nhân không chỉ có lòng so kè mà còn dễ ghen tỵ.Hai nữ nhân quan hệ càng tốt thì càng dễ ghen ghét đối phương.Tiếp tục giải thích thuyết tiến hóa của Darwin!

Ban đầu nữ nhân có hai loại, một loại ghen tỵ và một loại nữ nhân không ghen tỵ.Nữ nhân ghen tỵ hại chết nữ nhân không biết ghen ghét, bản thân nàng thì sống.

Nữ nhân không biết ghen tỵ thì đã diệt chủng từ thượng cổ.Mạnh thắng yếu, mạnh ăn thịt yếu.Đây là cách sinh tồn đẫm máu.Nên nữ nhân bây giờ di truyền từ nữ nhân ghen tỵ, hạt giống ghen ghét chảy trong máu bẩm sinh.Phong Phi Vân nói:- Thịnh hội tà đạo sẽ không bình tĩnh, không lâu sau sẽ xảy ra hỗn loạn lớn.

Những cường giả Địa Tử phủ sắp chạy đến, các nàng hãy đi mau đi.Ngọc Cơ Mạn Diệu hỏi:- Ngươi không đi chung sao?Phong Phi Vân lắc đầu cười khổ:- Ta không đi được, nếu may mắn sống sót ta sẽ tìm nàng.Phong Phi Vân vội vàng dặn dò rồi đi gặp tiểu công chúa Dương giới, Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo, trả linh hồn bị giam cầm trong Vũ Hóa đài lại cho bọn họ.Phong Phi Vân bắt các nàng vì dụ cường giả Địa Tử phủ đến, phá hỏng thịnh hội tà đạo.

Bây giờ có Đại Tự Tại Chân Nhân ngoài ý muốn, Phong Phi Vân không muốn làm Thần Vương Thần Tấn vương triều nữa.

Chuyện nên làm thì Phong Phi Vân đã hoàn thành, hắn không nợ hoàng tộc nữa.Đại Tự Tại Chân Nhân muốn giết Phong Phi Vân làm hắn rất khó chịu, tà đạo thống nhất hay chia rẽ chẳng liên quan gì đến hắn.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Các người đi được rồi.Cười luôn tốt hơn là mặt như đưa đám.Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan, tiểu công chúa Dương giới, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, vẻ mặt: Ngươi đang có âm mưu gì?Cơ mặt Phong Phi Vân cứng ngắc, hắn sờ cằm nói:- Được rồi, cảm tạ các vị đã phối hợp trong thời gian gần đây, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, tan cuộc được rồi.

Nói cách khác các nàng dã tự do.- Liễu Duệ Hâm, nàng luôn muốn chạy trốn, bây giờ đi được rồi, sao không vui gì hết vậy?

Tiểu công chúa, sau này phải ngoan, đừng cứ la đánh đòi giết, coi chừng lớn lên không gả đi được.- Phu nhân giáo chủ, xin lỗi, tuy tại hạ rất muốn làm đại đạo hái hoa, làm chút chuyện tuyệt vời ân ái nhưng bây giờ bản thân không an toàn, sống chết cách một lằn chỉ.

Chắc tại hạ không có cơ hội làm chuyện xấu hổ đó nữa.Liễu Duệ Hâm trừng Phong Phi Vân, nghiến răng ken két.Liễu Duệ Hâm kéo tay Diệp Ti Loan, nói:- Diệp sư tỷ, chúng ta đi, hắn là tên khốn, siêu khốn kiếp!Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Liễu Duệ Hâm, những gì nàng thấy trong Thiên quốc nếu dám nói ra thì ta không ngại làm tên khốn thật sự.Liễu Duệ Hâm bị ánh mắt của Phong Phi Vân hù sợ, nàng biết những gì trong Thiên quốc có ý nghĩa gì, không thể nói lung tung nếu không sẽ vời tai họa sát thân cho mình.

Liễu Duệ Hâm rõ ràng tu vi của Phong Phi Vân rất kinh khủng, nếu chọc giận hắn thì nguyên Nhật Nguyệt tiên giáo không đủ cho hắn giết.

Liễu Duệ Hâm ngoan ngoãn gật đầu.-------Chương 1222: Trăn trối chuyện về sau (2)Phong Phi Vân hỏi:- Bạch Như Tuyết, nàng đồng ý ở lại không?Bạch Như Tuyết hỏi:- Ngươi có ép ta ở lại không?- Không.Bạch Như Tuyết trả lời:- Ta chọn đi.Bạch Như Tuyết là nữ nhân từng cùng hắn trên giường, Phong Phi Vân hỏi kỹ:- Định đi đâu?- Có lẽ về nhà.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Nàng có nhà sao?Bạch Như Tuyết lườm Phong Phi Vân:- Mỗi người đều có nhà, có người thân, tại sao ta không thể có?Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên xa xăm:- Nói cũng đúng.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Đúng vậy!

Một người mệt mỏi, đã mệt đương nhiên muốn về nhà, còn có người thân . . .Bạch Như Tuyết là một nữ nhân thông minh, nàng biết giữa mình và Phong Phi Vân không có tình yêu.Nữ nhân ở bên nam nhân không yêu mình là cách làm ngu ngốc.Phong Phi Vân có chút áy náy với các nàng, dù sao là hắn lợi dụng bọn họ, làm hỏng danh tiết.

Phong Phi Vân bồi thường, tặng cho mỗi người một vạn linh thạch, đây là tài sản kếch sù, đủ cho các nàng tu luyện cả đời.

Phong Phi Vân tặng thêm cho Bạch Như Tuyết một linh quả.Mọi người không khách sáo nhận lấy, chỉ có Diệp Ti Loan không nhận linh thạch.

Diệp Ti Loan đặt linh thạch dưới đất như cỏ rác, nàng không ở lại mà đi theo Liễu Duệ Hâm rời khỏi.Mọi người đều đi hết, lòng Phong Phi Vân nhẹ nhõm.

Chỉ khi Diệp Ti Loan rời đi, Phong Phi Vân khó quên ánh mắt của nàng.

Đó là ánh mắt phức tạp, có đau đớn, thất vọng, gioãy dụa, và cả lưu luyến.Phong Phi Vân biết trong đám nữ nhân chỉ có Diệp Ti Loan là thật sự yêu hắn.

Nhưng người Diệp Ti Loan yêu là Vân đại thúc trong Đồng Lô sơn chứ không phải Phong Phi Vân, nên cuối cùng nàng rời đi.

Ánh mắt sau cuối nhìn Phong Phi Vân tràn đầy phức tạp, bi thương nhất.Muốn ở lại mà không thể.Muốn ở lại nhưng không có lý do.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Đi đường bình an, khách qua đường hồng trần.Phong Phi Vân biết hôm nay từ biết có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Đối với Diệp Ti Loan, có lẽ Phong Phi Vân sắm vai nhân vật vô cùng quan trọng trong đời nàng, tương lai khi nàng trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo có lẽ suốt đời không gả, tưởng nhớ hắn.Nhưng Diệp Ti Loan không có sức nặng trong lòng Phong Phi Vân, có lẽ có hảo cảm nhưng lòng hắn quá cao, Thần Tấn vương triều chỉ là vũng nước cạn, một cục đá với hắn.

Tương lai Phong Phi Vân sẽ bay càng cao xa, có tiền đồ rực rỡ hơn.Mười năm sau, có lẽ Phong Phi Vân còn chút ấn tượng với Diệp Ti Loan.Một trăm năm sau, ký ức còn đọng lại.Nhưng ngàn năm, vạn năm sau không còn chút gì sót lại.Nếu Phong Phi Vân mở miệng chắc chắn Diệp Ti Loan sẽ ở lại bên hắn, nếu hắn làm vậy là lỡ cả đời nàng.Hồng trần như mộng, mỗi sẽ gặp nhiều người có duyên không phận, miễn cưỡng gán ghép chẳng bằng chủ động buông tay.Dịu dàng đã tận, chẳng bằng quên lãng trong giang hồ.Nghĩ thông nhữn điều này, Phong Phi Vân thoải mái hơn.

Phong Phi Vân dặn dò Ngọc Cơ Mạn Diệu câu cuối, kêu nàng đi Thần đô tìm một nữ nhân tên Diêu Cát, nhắn lại là: Chăm sóc thần hồn Thái Vi nữ thần giúp ta.Phong Phi Vân rời khỏi xe Âm Dương Song Tu Môn.Có thần thức của Đại Tự Tại Chân Nhân nhìn chằm chằm, Phong Phi Vân không dám nói nhiều.

Phong Phi Vân tin Diêu Cát là nữ nhân thông minh, nàng sẽ hiểu trạng thái hiện tại của hắn.Giờ Phong Phi Vân nhẹ cả người, thật sự.

Điều Phong Phi Vân lo lắng duy nhất là thần hồn Thái Vi nữ thần nằm trong tay hoàng tộc, nhưng hắn tin Diêu Cát sẽ hoàn thành tốt.Phong Phi Vân lại vào trận doanh Lục gia, từ xa thấy Lục Ly Vi đã xuất quan từ Vong Hồn động phủ.

Yêu nữ tư chất ấn tượng mờ nhạt trong đầu Phong Phi Vân nhưng cùng hắn chung chăn gối.Mấy năm không gặp, Lục Ly Vi vẫn xinh đẹp động lòng người.

Trong gió đêm, mùi thơm từ người Lục Ly Vi bay thật xa.Phong Phi Vân cưỡi gió đến, hắn như u linh dứng bên cạnh nàng.Lục Ly Vi bế quan trong Vong Hồn động phủ, tu vi đến Thiên Mệnh đệ tam trọng, với nàng thì đã tiến bộ vượt bậc nhưng trước mặt Phong Phi Vân vẫn quá yếu ớt.Phong Phi Vân khoác lên ẩn tàm sa la, che giấu hơi thở không để cường giả Lục gia biết hắn đến.- Là ngươi.Lục Ly Vi nhìn Phong Phi Vân trở nên bộ mặt thật, nàng không tấn công vì biết không đánh lại hắn.Phong Phi Vân cười nói:- Là ta.- Ngươi định làm gì?Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra chặt đứt Huyết Cấm Huyền trạc đeo trên cổ tay Lục Ly Vi, một giọt máu bay ra khỏi vòng tay.

Phong Phi Vân cẩn thận thu lấy.Đây là giọt máu thứ sáu.Sau khi thu giọt máu, Phong Phi Vân cất ẩn tàm sa la, xoay người đi ngay.Lục Ly Vi sờ cổ tay mình, nhìn bóng lưng Phong Phi Vân.

Trong lòng Lục Ly Vi luôn suy nghĩ cảnh tượng khi hai người lại gặp mặt, nhưng nàng không ngờ sẽ là ở chốn này, trong hoàn cảnh như vậy, bắt đầu thế này và kết thúc như thế.Đối phương quá lạnh lùng.Mắt Lục Ly Vi chớp chớp:- Này, ngươi cứ đi như vậy sao?Lục Ly Vi không cam lòng, bản thân nàng không hiểu tại sao mình không cam lòng.Phong Phi Vân tự nhận hắn không phải loại người lạnh lùng.

Nếu đổi hoàn cảnh khác, mạng sống không nằm trong tay Đại Tự Tại Chân Nhân có lẽ Phong Phi Vân sẽ gánh trách nhiệm một nam nhân nên làm, dù bắt buộc thì hắn cũng sẽ cướp Lục Ly Vi đi.

Nhưng bây giờ không được.Phong Phi Vân dừng bước, lạnh lùng hỏi:- Có gì chỉ giáo?Lục Ly Vi hỏi:- Ngươi . . .

Trong lòng ngươi có từng áy náy?- Có.Lục Ly Vi hít sâu, nói:- Vậy là đủ rồi.- Tặng cho nàng thứ cuối cùng.Phong Phi Vân tách một dúm nhỏ Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành chủy thủ trắng cỡ bàn tay, bên trên khắc ba chữ Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân ném chủy thủ rơi vào tay Lục Ly Vi.- Tương lai nếu gặp khó khăn gì hãy kêu người cầm chủy thủ đến tìm ta, dù lên trời xuống đất, thí thần tru phật, ta sẽ giải quyết khó khăn cho nàng.

Xem như ta nợ nàng.Phong Phi Vân nói xong dứt khoát rời đi, trở về bên chiếc kiệu Đại Tự Tại Chân Nhân ngồi.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:- Đã trăn trối xong hết?- Nếu ta nói không thì chân nhân có thôi không giết ta?Đại Tự Tại Chân Nhân trả lời:- Không.- Thế thì được rồi.Phong Phi Vân ngước nhìn trời đêm, than dài.

Người sắp chết luôn cảm thấy còn rất nhiều chuyện cần làm, sao mà trăn trối hết được?Đêm càng lạnh.Gió Nam hải khá mạnh, ánh trăng rơi trên mặt biển, nước lấp lánh như vảy rồng trắng.Một chiếc thuyền nhỏ bềnh bồng giữa dòng nước.

Gió mạnh sóng biển xô đẩy, có khi sóng nâng thuyền lên cao mấy chục thước, đôi khi rơi xuống vòng xoáy như vực sâu, lại có khi tùy thời bị xé nát vụn.Nhưng thuyền con vẫn cứ trôi theo dòng nước.Phòng Hoàng ngồi vững vàng trên thuyền con, mặc áo mộc mạc, mặt treo nụ cười hiền hòa nhất.

Phong Hoàng nhìn hòn đảo cách mấy chục dặm, ánh lửa rực rỡ, bóng người thấp thoáng.Phong Hoàng hỏi:- Huyền Vệ, ngươi nói xem tà đạo có thể thống nhất không?Có người khác đứng trên thuyền nhỏ.Huyền Vệ mặc giáp sắt màu đen dày phủ lên mỗi vị trí trên người, thuyền con xóc nảy nhưng gã đứng vững vàng.-------Chương 1223: Nữ đế, tà hoàngHuyền Vệ trả lời:- Nếu Tà Hoàng đã đến đương nhiên tà đạo sẽ thống nhất, không ai ngăn cản được.Phong Hoàng gật gù, đôi mắt nhăn nheo mở ra, con ngươi sáng trong hơn, sáng như ánh sao trên trời.Phong Hoàng nhìn ngôi sao trên bầu trời như xem bức tranh thiên địa.Phong Hoàng gật đầu, nói:- Gần đây ta có linh cảm không lâu sau mảnh đất này sẽ bị máu nhuộm đỏ, rốt cuộc vì chuyện gì?

Bầy rồng nuốt trời, Âm Dương giới rối loạn.

Ài, ta già thật rồi, không thể nhìn thấu.Huyền Vệ nói:- Thánh linh chưa chắc dự đoán được, Tà Hoàng có thể thấy một số hình ảnh tương lai đã là rất lợi hại.Phong Hoàng lắc đầu, vuốt râu hao râm:- Bởi vì xem không rõ nên càng phải chuẩn bị trước.

Tà đạo buộc phải thống nhất, không chỉ tà đạo, nguyên Thần Tấn vương triều, ngũ đại vương triều phải thống nhất.

Chỉ khi lực lượng mọi người tụ tập lại mới mạnh hơn, không sợ nguy hiểm gì.Huyền Vệ nói:- Tà Hoàng trí tuệ siêu phàm, có thể dự kiến chưa biết.

Đám phàm tục chỉ biết Tà Hoàng muốn thống nhất thiên hạ, làm sao hiểu nỗi lòng vất vả của Tà Hoàng?Sóng biển ập đến.Giọng nữ êm tai vang lên:- Cũng chưa chắc.Rào rào!Thiết khải vận chuyển trên người Huyền Vệ phát ra tiếng kim loại va chạm, chiến thương giơ ngang, tiếng rồng ngâm hổ gầm tuôn ra.

Trong phút chốc mặt biển bị đông lại, sóng ngừng dao động, lặng như nước hồ trong rừng sâu.Từ khi nào trên mặt nước bên cạnh thuyền con có hai nam nhân sáu cánh tay đứng.

Xuyên qua màn đêm mơ hồ thấy trên vai hai nam nhân nâng một cái kiệu.Đó là hình ảnh kỳ lạ, hai quái nhân người mơ hồ đứng trên sóng nước mà như giẫm đất bằng, vai nâng cái kiệu như hai u linh quỷ hồn nâng kiệu.Phong Hoàng ngồi trên thuyền còn, mặt treo nụ cười hiền hòa.- Huyền Vệ, không được làm càn.Phong Hoàng phất tay ra hiệu nam nhân giáp sắt sau lưng mình thu chiến thương về.Phong Hoàng chắp tay cúi đầu hướng màn đêm, cười nói:- Chờ chân nhân đã lâu.Đây là lần thứ hai Phong Phi Vân gặp Phong Hoàng, vẫn giống một lão nhân hiền từ.

Phong Hoàng bây giờ như thể nhàn nhã cưỡi thuyền ngắm biển.Phong Phi Vân đứng bên cạnh kiệu, đạp sóng nước yên lặng quan sát.

Phong Phi Vân không lên tiếng, hoặc nên bảo là trước mặt nhân vật như Phong Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân thì hắn không có tư cách mở miệng.Đại Tự Tại Chân Nhân ra khỏi kiệu, thân hình cao kiều, mặc áo hoa thêu rồng vàng, đai ngọc xanh biếc bao lại eo nhỏ như liễu, bới tóc, trâm cài như u linh lam ngọc.Đại Tự Tại Chân Nhân đạp sóng lướt đi, mỗi đạp một bước là mặt nước sẽ bay lên một đoàn khói mờ hình dạng như núi sông, hoa văn đất đai.

Như thể Đại Tự Tại Chân Nhân đi trên các thế giới nhỏ.Phong Phi Vân chỉ nhìn thấy bóng lưng yểu điệu vô song, tóc dài bay lên, đường cong xinh đẹp, con rồng vàng thêu trên hoa bào sống động như thật tùy thời bay ra khỏi vải áo.Nam nhân sáu tay nâng kiệu biến thành hai kshi thể màu đen vòng quanh cái kiệu, đây là tinh hồn chân nhân bị Đại Tự Tại Chân Nhân tế luyện thành hồn chuyên nâng kiệu.Đại Tự Tại Chân Nhân bước lên thuyền con, ngồi xuống đối diện Tà Hoàng, vị trí ngồi cao hơn lão.Đại Tự Tại Chân Nhân trên cao nhìn xuống Tà Hoàng:- Trên mảnh đất Thần Tấn vương triều này người dám xưng đế, xứng hoàng đều là nhân vật thật sự lợi hại.Đại Tự Tại Chân Nhân đưa lưng hướng Phong Phi Vân, không thấy rõ mặt mày nhưng hắn thấy biểu tình của Tà Hoàng.Huyền Vệ đứng sau lưng Tà Hoàng rất tức giận, cảm thấy đối phương thật kiêu ngạo, dám ở trên cao nhìn xuống Tà Hoàng.

Huyền Vệ cầm chiến thương nhấp nháy ánh sáng, đằng đằng sát ý.Ở trước mặt Đại Tự Tại Chân Nhân mà có can đảm chiến đấu, tu vi của Huyền Vệ chắc chắn rất kinh khủng.Tà Hoàng lại quát ngăn Huyền Vệ.Khi Tà Hoàng thấy bộ dạng của Đại Tự Tại Chân Nhân thì hơi ngạc nhiên, giây sau vẻ mặt bình tĩnh lại.Tà Hoàng cười nói:- Chậc chậc, lợi hại, chân nhân thật lợi hại.

Không, không, Nữ Đế bệ hạ lợi hại, làm người ta khâm phục.thân phận của Đại Tự Tại Chân Nhân làm Tà Hoàng giật mình, vì nàng rất giỏi lừa người, bố cục quá hoàng mỹ.

Tà Hoàng cũng cho rằng Đại Tự Tại Chân Nhân chết vào hai ngàn năm trước.

Người như vậy sao không lợi hại?Nên Tà Hoàng nói ba lần lợi hại.Nữ Đế Long Khương Linh và Tà Hoàng Phong Hoàng gần như cùng thời đại.Hai ngàn năm trước Long Khương Linh đã vô địch thiên hạ, những bá chủ, chân nhân trong Thần Tấn vương triều gặp nàng làp hải quỳ lạym hành lễ.

Nơi Long Khương Linh đi qua như thánh nhân giáng thế, vạn người quỳ dưới đất, không ai dám không phục, được gọi là Tấn đế mạnh nhất sau Thủy đế.Trong thời đại đó không ai dám tranh phong với Long Khương Linh, không tìm thấy nhân vật nào có thể đối kháng với nàng.

Người đỡ một chiêu của Long Khương Linh mà không chết được gọi là chí cường, tông sư, ngôi sao sáng.Khi Long Khương Linh nổi tiếng khắp thiên hạ, lên ngôi vua thì Tà Hoàng mới sinh ra.Trong thời đại đó Tà Hoàng được cho là nhân vật duy nhất có khả năng đối kháng với Nữ Đế.

Tà Hoàng kỳ tài ngút trời, mới hai mươi tuổi đã bước vào cự phách cảnh.

Nhưng Tà Hoàng ra đời chậm hơn Nữ Đế Long Khương Linh trăm năm, khi Tà Hoàng mạnh mẽ nổi lên thì Nữ Đế đã bí ẩn băng hà, chết trong đế cung.Một đế một hoàng từ đầu đến cuối chưa từng gặp mặt.Nữ Đế không có nhiều cảm xúc trước cái tên Tà Hoàng, nhưng với Tà Hoàng thì khiêu chiến lớn nhất ngày xưa là Nữ Đế.

Tà Hoàng đặt mục tiêu lớn nhất đời là đánh bại Nữ Đế, lúc tuổi còn trẻ từng nói ngông là sẽ có ngày thu phục Nữ Đế nạp làm phi.

Bởi vì câu nói này Tà Hoàng bị triều đình truy sát không ngừng nghĩ.Triều đình không giết được Tà Hoàng ngược lại khiến tu vi của Tà Hoàng càng cường đại hơn, cuối cùng trở thành điện chủ Sâm La điện, danh hiệu Tà Hoàng.Lời hào hùng khi còn trẻ giờ Tà Hoàng đã quên, nhưng lúc thấy Đại Tự Tại Chân Nhân thì đoán ra ngay nàng là Nữ Đế Long Khương Linh, không thể nào là người khác.Đại Tự Tại Chân Nhân nói:- Sớm nghe nói có một nhân vật ghê gớm trong tà đạo, tu luyện mười một loại trong thập nhị đại tà công Sâm La điện, không đơn giản.Tà Hoàng biểu tình ung dung:- Nếu ta muốn thì có thể tu luyện thành công loại tà công thứ mười hai.Tà Hoàng từng chỉ có thể ngước nhìn Nữ Đế nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn chỉ ngước nhìn.Đại Tự Tại Chân Nhân nói:- Nghe bảo thập nhị đại tà công Sâm La điện vô cùng huyền diệu, tu luyện thành công một loại là thiên phú sẽ tăng một phần, uy lực tà công cũng mạnh hơn.

Nếu tu luyện thập nhị đại tà công đến đại viên mãn, phát huy ra uy lực sánh bằng thánh điển.Tà Hoàng gật đầu, nói:- Thật ra thập nhị đại tà công Sâm La điện là tham ngộ từ tàn thiên Đạo điển, Kim Tàm Kinh, Mộ Phủ Tầm Bảo Kục, các đời tiên hiền tà đạo sửa sang, hoàn thiện lại.

Nếu có thể tu luyện thập nhị đại tà công thành công, dù không bằng ba thánh điển nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Ta không tu luyện loại tà công thứ mười hai không phải ta không muốn luyện mà vì thiếu một thứ.-------Chương 1224: Nam hải sôi trào (1)Đại Tự Tại Chân Nhân xem Tà Hoàng ngang hàng với mình, tò mò hỏi:- Cái gì?- Hoan Hỉ đỉnh lô.Tà Hoàng trả lời:- Sâm La điện truyền thừa từ thời đại phật tu, tiền thân là Hoan Hỉ thiền miếu, thế lực phật tu đứng sau ba tháp cổ.

Đại kiếp nạn phật môn, ba tháp cổ là lãnh tụ phật môn gần như tử thương sạch.

Hoan Hỉ thiền miếu còn giữ lại một ít cường giả.- Sau thời đại phật tu trải qua thời kỳ hắc ám hỗn loạn mấy ngàn năm, thời kỳ này tông phái phật môn không sinh tồn nổi.

Hoan Hỉ thiền miếu sửa tên Sâm La điện, chậm rãi chuyển hóa hướng tà đạo.

Về sau Sâm La điện thành vật khổng lồ trong tà đạo.- Trong thập nhị đại tà công, Đại Hoan Hỉ đạo lấy thập nhị đại tà công chủ yếu dung hợp Hoan hỉ thiền kinh của Hoan Hỉ thiền miếu, tinh túy song tu đại pháp bộ thứ hai của Đạo điển.

Muốn tu luyện Đại Hoan Hỉ đạo phải tìm được một Hoan Hỉ đỉnh lô tốt nhất, không chỉ tu vi tương đương với ta mà tư chất cũng không thể quá thấp, nếu không kéo tụt tu vi của ta.Phong Phi Vân đứng trên mặt nước lắng nghe hai cường giả nói chuyện, hai người này gặp mặt không đánh nhau ngay mà luận đạo.Phong Phi Vân không biết Đại Hoan Hỉ đạo của Sâm La điện nhưng hắn nghe Ngọc Cơ Mạn Diệu nói về song tu đại pháp.

Đây là công pháp vô cùng huyền bí, không thua gì Kim Tàm Kinh.

Tu sĩ tu luyện song tu đại pháp một khi kết hợp với đạo lữ thì sẽ lấy đạo lữ chủ yếu, thiên phú của đạo lữ cao bao nhiêu thì nàng sẽ được thiên phú cao bấy nhiêu.

Nếu thiên phú của đạo lữ thấp hơn nàng thì thiên phú của nàng cũng tụt xuống.Hai người song tu, tu vi không được chênh lệch quá lớn nếu không khi tu luyện sẽ bị ảnh hưởng phụ, kéo tụt tu vi của đối phương.

Ví dụ Phong Phi Vân chỉ có tu vi Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nếu Ngọc Cơ Mạn Diệu song tu với hắn rất có thể hắn sẽ nổ banh xác, tu vi của nàng cũng tụt xuống.Đại Hoan Hỉ đạo của Sâm La điện có tinh túy song tu đại pháp thì chắc cũng kèm theo mặt trái này.Nếu Tà Hoàng tu luyện Đại Hoan Hỉ đạo, vậy thiên phú, tu vi của lão sẽ bị Hoan Hỉ đỉnh lô ảnh hưởng.

Nếu không tìm được Hoan Hỉ đỉnh lô thích hợp thì Tà Hoàng sẽ không tu luyện Đại Hoan Hỉ đạo.- Hoan Hỉ đỉnh lô.Tim Phong Phi Vân đập nhanh, hắn hiểu lý do Tà Hoàng nói mấy lời đó.

Phong Phi Vân vụt ngẩng đầu, không còn bóng dáng Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân đâu, chỉ có nam nhân mặc áo giáp Huyền Vệ cầm chiến thương, bộ dạng như gặp kẻ thù lớn ngước nhìn trời.- Muốn chết!Trên bầu trời mây đen ùn ùn che rợp trời, mơ hồ thấy bóng dáng Nữ Đế đứng trong tầng mây, cao ba mươi ba trượng, ánh vàng rực rỡ, uy nghiêm bá đạo.

Nữ Đế vung tay, mảng lớn thần long vàng bay ra, cỡ mấy trăm con thành dòng sông rồng.Phong Phi Vân không biết tại sao Nữ Đế và Tà Hoàng đột nhiên đánh nhau, chắc vì bốn chữ Hoan Hỉ đỉnh lô.Pháp tướng Tà Hoàng đứnga ở tận cùng biển mây, cao mấy trăm trượng, tầng mây cuộn trào trên đầu.

Tà Hoàng há mồm phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.

Tà Hoàng hút một hơi, miệng như cái hố đen hút mấy trăm bóng rồng vàng vào người.Tà Hoàng và Nữ Đế đánh nhau rất khủng bố, thổi quét nguyên Nam hải.

Đây mới chỉ là chiến uy phát ra từ người bọn họ đã làm đám thủ lĩnh tà đạo tham gia thịnh hội tà đạo nằm sấp dưới đất.

Chỉ có bá chủ tà đạo đỉnh cao nhất miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng phập phồng lo sợ, lòng hãi hùng.Ầm!Một cuồng lòng màu vàng rớt từ trên trời xuống cách hòn đảo tổ chức thịnh hội tà đạo mấy trăm dặm.

Cách xa là vậy nhưng hòn đảo vẫn chìm xuống, các thủ lĩnh tà đạo bị cuồng long vàng phát ra khí thế cắt nát thành bãi máu, nhuộm đỏ khu vực biển.Đây mới chỉ là một con rồng vàng rơi xuống, dư âm công kích chứ không phải Đại Tự Tại Chân Nhân cố ý.

Hơn nữa con rồng rơi cách đảo trăm dặm, nếu rớt ngay vào đảo chắc không bao nhiêu tu sĩ tà đạo sống nổi.- Trốn mau, tà thần đại chiến, mảnh đất này sắp thành tro!Một vị nửa bước cự phách hai chân mềm nhũn nằm sấp dưới đất không cựa quậy được, kêu cứu:- Gia chủ, ta không đi nổi, cứu ta!Các thủ lĩnh tà đạo chạy trốn, không ai dám ở lại đây một giây.

Lão bất tử núp trong hư không cũng bỏ chạy.

Nhân vật như Tà Hoàng, Nữ Đế đánh nhau dù là chân nhân bình thường cũng sẽ chạy xa thật xa.Đây là tình huống Phong Phi Vân muốn thấy.Lúc này không đi còn đợi bbao giờ?Phong Phi Vân lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, định thừa dịp này chạy trốn.

Phong Phi Vân chưa kích hoạt Thanh Đồng cổ thuyền thì một cây chiến thương đâm tới, đánh vào Thanh Đồng cổ thuyền.

Lực lượng khổng lồ thổi quét hất Phong Phi Vân bay ra.Huyền Vệ mặc giáp sắt màu đen đứng trên thuyền con, tay cầm trường thương như tử thần nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Phụng chỉ lệnh của Tà Hoàng lấy mạng ngươi!Tà Hoàng thiếu chủ sớm vạch trần thân phận của Phong Phi Vân nên đương nhiên không giấu diếm được.- Ta không hứng thú đánh với ngươi.Lúc này Đại Tự Tại Chân Nhân bận đấu với Tà Hoàng, không rảnh quan tâm Phong Phi Vân, là cơ hội chạy trốn tốt nhất.Phong Phi Vân lại rót linh khí vào Thanh Đồng cổ thuyền, nhưng Huyền Vệ bám riết không tha, tốc độ siêu mau.

Huyền Vệ lấy thương làm gậy quét ngang eo, sóng dâng trào.Phong Phi Vân buộc phải ngừng giữa chừng, hắn nghiến răng chửi thầm trong bụng:- Tổ cha nó, mọi người đều bỏ trốn, đầu ngươi bị cửa kẹp sao?

Nhất định phải cắn ta không nhả?Phong Phi Vân giơ Thanh Đồng cổ thuyền đập mạnh:- Được rồi, ngươi đã muốn chết thì ta chiều!Trường thương trong tay Huyền Vệ va chạm Thanh Đồng cổ thuyền kêu rầm rầm, gãy ngang.Phong Phi Vân thừa thắng xông lên, muốn giết Huyền Vệ với tốc độ nhanh nhất rồi rời đi.

Nhưng ông trời không thương Phong Phi Vân, chẳng biết Đại Tự Tại Chân Nhân cố ý hay vô tình mà một con cuồng long vàng từ trên trời rơi xuống trúng chỗ Phong Phi Vân.Chỉ một bóng rồng nhưng lực lượng siêu khủng bố, lúc trước là một bóng rồng đánh chìm cả hòn đảo, giết vô số tu sĩ tà đạo.Phong Phi Vân cảm nhận khí thế siêu khủng bố, cơ thể như chìm vào vũng bùn khó thể nhúc nhích.

Phong Phi Vân vội đứng lại, giơ Thanh Đồng cổ thuyền cao qua đầu, tư thế phòng ngự.Ầm!Bóng rồng vàng đập vào Thanh Đồng cổ thuyền, đánh chìm khu vực biển ba trăm dặm, như có thiên thạch rơi xuống hủy diệt hết thảy sinh vật.Huyền Vệ sớm thụt lùi ra sau, khi bóng rồng rơi xuống thì gã chạy ra sáu mươi dặm.

Nhưng Huyền Vệ vẫn bị lực lượng trùng kích hất văng ra ngoài, áo giáp nứt vỡ như mạng nhện.

Khi Huyền Vệ rơi vào nước biển, cả người đẫm máu, ho ra máu.

May mắn Huyền Vệ có thầnp hù thủ hộ được Tà Hoàng ban cho nên giữ được mạng sống, nếu không gã chết chắc.Người Huyền Vệ đẫm máu bay lên khỏi mặt biển, đứng lơ lửng.

Nửa khúc chiến thương hòa tan thành quả cầu sắc bao bọc nắm tay Huyền Vệ, có thể thấy lực lượng vừa rồi khủng bố biết bao.- Chắc hắn đã chết.

Phải rồi, Kim Tàm Kinh!Tuy Huyền Vệ bị thương nặng nhưng gã không quên mệnh lệnh của Tà Hoàng, bay đến bên trên khu vực biển vừa rồi.-------Chương 1225: Nam hải sôi trào (2)Dưới mặt nước vẫn có vô số lực lượng khủng bố đan xen, tia chớp vàng tràn ngập trong biển.

Tu sĩ bình thường nhảy xuống dưới sẽ bị cắt nát bấy ngay.Bùm!Một vòng chụp linh khí bao phủ Huyền Vệ, gã lặn xuống đáy biển.

Có lẽ Phong Phi Vân đã thành tro nhưng chắc chắn Kim Tàm Kinh sẽ không bị hủy diệt, có lẽ nó đã chìm xuống đáy biển.Nhiều thủ lĩnh tà đạo trốn ra Nam hải, rất nhiều người chết vì dư âm chiến đấu trên bầu trời, vùi thây dưới biển.Khá nhiều tu sĩ tà đạo tham gia thịnh hội tà đạo, chỉ có thủ lĩnh đỉnh cao nhất mới đến đảo Nam hải.

Đa số tu sĩ tà đạo canh chừng bên bờ Nam hải, lúc này bọn họ nhìn chiến đấu trên bầu trời sợ hãi run rẩy.Cảnh tượng khủng bố biết bao, như thần ma chiến đấu.Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cũng bị thương nhưng thoát chết, gã đứng bên bờ Nam hải nhìn biển cả mênh mông.Thiên Thu Sinh lẩm bẩm:- Là Tà Hoàng, là Tà Hoàng.- Thật sự là Tà Hoàng!

Cũng đúng, chỉ Tà Hoàng mới có tu vi khủng khiếp như thế.Đám tu sĩ tà đạo bàn tán xôn xao, đa số người bỏ trốn, định chạy ra thật xa mới thấy an toàn.- Là ai đánh nhau với Tà Hoàng?- Chắc cũng là nhân vật ghê gớm lắm.- Long uy trấn thế, bá đạo vô song, hay là thái thượng Tấn đế?- Rất có thể là thái thượng Tấn đế, nên mới chiến đấu dữ dội với Tà Hoàng được.Trên bầu trời mây tà cuồn cuộn, vô số cuồng long màu vàng bay lượn.

Đất đai rung rinh, vô số sinh linh run rẩy như thể khung trời sắp rơi xuống.Ba cổ tiên giáo, tu sĩ chư thiên vạn giáo Địa Tử phủ đang trên đường chạy tới, từ xa cảm nhận hơi thở kinh hoàng cách vạn dặm.

Mọi người run sợ, không dám đi tới.Giáo chủ ba cổ tiên giáo cùng ra lệnh:- Mọi người hãy dừng lại!Mấy tiên giáo Địa Tử phủ tập kết tu sĩ chạy tới thịnh hội tà đạo, lao vào Nam hải định tru giết đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, thậm chí phá hoại tà đạo thống nhất.

Nhưng bây giờ bọn họ cảm nhận áp lực khổng lồ.Trong trận doanh Nhật Nguyệt tiên giáo, một nam nhân đầu đội vũ quan, mặt ngọc phong độ thần thánh, thoạt trông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo bạc, chân đạp cỏ thơm đứng trên một ngọn đồi nhìn hướng Nam hải.

Gã không phải tu sĩ của Nhật Nguyệt tiên giáo nhưng giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo gặp gã thì kính như thần linh.Nam nhân cảm thán rằng:- Thú vị thú vị, Long gia không uổng là hoàng tộc Thần Tấn vương triều, cường giả lớp lớp.Hỏa Công chân nhân đứng bên cạnh nam nhân, mây lửa cuồn cuộn, không khí xung quanh bị nhiệt độ cao từ người gã đốt vặn vẹo.

Hỏa Công chân nhân như hóa thân bằng lửa.- Không ngờ hai người này đã đến cảnh giới như thế.Nam nhân mặt ngọc biểu tình không thay đổi, lạnh nhạt nói:- Đúng vậy!Hỏa Công chân nhân biếta được nam nhân đánh giá như thế đã rất lợi hại, từ xưa đến nay không bao nhiêu người được nhận xét như thế.Hỏa Công chân nhân chắp hai tay sau lưng hỏi dò:- Long Khương Linh đúng là lợi hại, lừa cả Thần Linh cung gã.

Cung chủ cảm thấy Long Khương Linh và Phong Hoàng ai mạnh hơn?Nam nhân mặt ngọc trầm ngâm giây lát, nói:- Khó nói.Bạch Nguyệt sứ giả mặch cung trang chậm rãi đến gần, cung kính đứng sau lưng nam nhân mặt ngọc, cúi thấp đầu nói:- Duệ Hâm đã trở về.Tâm tình Bạch Nguyệt sứ giả rất phức tạp, nàng vô cùng tôn kính nam nhân trước mắt như nhìn thần linh.

Liễu Duệ Hâm là nữ nhi Bạch Nguyệt sứ giả và nam nhân này, dù mấy năm nay nhiều người thầm phỉ báng nàng nhưng Bạch Nguyệt sứ giả không hối hận.

Hiến thân cho nam nhân này là vinh diệu.Nam nhân mặt ngọc liếc Bạch Nguyệt sứ giả đứng sau lưng, lòng có chút vấn vương hỏi:- Duệ Hâm khỏe không?- Nàng rất tốt.Bạch Nguyệt sứ giả ngừng một lúc, nói tiếp:- Thì ta đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong là nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân.Hỏa Công chân nhân cười dài, thanh âm như tiếng sấm:- Ha ha ha ha ha ha!

Hôm nay lại thêm một tên lừa gạt ranh ma.Ánh mắt nam nhân mặt ngọc sâu thẳm, mỉm cười nói:- Phong Phi Vân, hay cho nhi tử của yêu ma, trốn ra Đồng Lô sơn, thiên tài.

Hôm nay thật nhiều chuyện làm người ta ngạc nhiên, mấy năm nay Thần Tấn vương triều ra khá nhiều nhân vật lợi hại.

Không biết còn bao nhiêu chuyện Thần Linh cung chúng ta không biết?Khi nam nhân mặt ngọc nói câu đó thì mắt âm trầm, gã quyết định chỉnh đốn lại Thần Tấn vương triều, đào ra uy hiếp ẩn giấu.Hỏa Công chân nhân mở miệng nói:- Cung chủ, Kim Tàm Kinh nằm trong tay Phong Phi Vân.Nam nhân mặt ngọc nói:- Hãy nói với Long Khương Linh, Phong Hoàng, ra lệnh cho bọn họ trong vòng bảy ngày đưa Kim Tàm Kinh đến Thần Linh cung.Nam nhân mặt ngọc nói xong quay người đi, rất dứt khoát.Hỏa Công chân nhân cười hỏi:- Nếu bọn họ không nghe thì sao?- Vậy nghĩa là bọn họ bắt đầu không phục Thần Linh cung, đã không phục Thần Linh cung thì phải chết.

Bọn họ nên biết năng lực của Thần Linh cung lớn cỡ nào, tuy bây giờ cánh đã cứng nhưng ta không ngại bẻ gãy đôi cánh đó.Nam nhân mặt ngọc biến mất trong không trung.Hỏa Công chân nhân mỉm cười nói:- Ta sẽ hết sức chuyển lời của cung chủ cho bọn họ, ha ha ha ha ha ha!Hỏa Công chân nhân quay đầu nhìn chiến đấu phía xa, cười toe toét.* * *Phong Phi Vân bị thương rất nặng, tuy có Thanh Đồng cổ thuyền phòng ngự nhưng hắn vẫn da tróc thịt bong, cơ thể suýt rách toác thành mấy mảnh, bị cuồng long màu vàng đánh chìm xuống đáy biển.- Quá mạnh, nếu không đến tiểu thưa Bất Tử Phượng Hoàng Thân thì không đỡ nổi.Phong Phi Vân ở đáy biển ho ra máu, phun ra mấy ngụm máu loãng.

Linh khí trong cơ thể tiêu hao chín phần, Phong Phi Vân không thể kích hoạt Thanh Đồng cổ thuyền chạy trốn nữa, đành thu nó về.Tuy không thể kích hoạt Thanh Đồng cổ thuyền nhưng nơi này không thể ở lâu, Phong Phi Vân phải chạy ngay.Phong Phi Vân cắn chặt răng, căng thẳng thần kinh bơi nhanh dưới biển.

Bmột cột nước từ bên trên đánh xuống, Huyền Vệ đẫm máu vỗ một chưởng.- Bám dai như đỉa!Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành một mảnh kiếm vũ phá tan cột nước.Ầm!Phong Phi Vân bị thương nặng hơn, cơ thể thụt lùi ra sau, lùi ra mấy dặm mới ổn định thân thể.- Không uổng là người Tà Hoàng đặc biệt chú ý, vẫn không chết, sức sống của ngươi quá mạnh.Huyền Vệ lặn xuống đáy biển, linh khí tràn ra lớp da ngưng tụ thành chiến giáp.

Tay Huyền Vệ duỗi ra, nước biển ngưng tụ thành băng, biến thành chiến thương huyền băng.- Muốn Kim Tàm Kinh thì hãy lấy bản lĩnh thật ra đi!Mắt Phong Phi Vân lạnh băng, Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành cây chiến thương, ánh sáng trắng chói mắt, cực kỳ sắc bén.Phập!Huyền Vệ hét to, máu phun ra.

Một tia sáng chết chóc vô hình từ đỉnh đầu Huyền Vệ cắt xuống, xẻ đôi người gã ra.Con ngươi Phong Phi Vân co rút, hắn rất ngạc nhiên.Ai giết Huyền Vệ?Vằn nước dao động bên cạnh Phong Phi Vân, Trí Tàng đại sư bước ra, bàn tay phải dính đầy máu khuếch tán trong nước.Trí Tàng đại sư chắp hai tay, niệm phật:- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.-------Chương 1226: Cường giả đỉnh cao nhất ngũ đại vương triềuvipvandan.vn :Chương 1226: Cường giả đỉnh cao nhất ngũ đại vương triều.Hòa thượng này miệng niệm 'thiện tai' nhưng tuyệt đối không phải loại người lương thiện, tay Trí Tàng đại sư còn dính máu.Bàn tay dính máu mà niệm phật trơn tru, hòa thượng này rất nguy hiểm.Giờ phút này Phong Phi Vân rất thích hòa thượng tay dính máu này, đến rất đúng lúc.

Phong Phi Vân bị thương quá nặng, nếu đánh nhau liều mạng với Huyền Vệ sẽ rất nguy hiểm.- Rốt cuộc đến kịp một phen.Trí Tàng đại sư nói:- Đại Tự Tại Chân Nhân và Tà Hoàng đấu pháp, bần tăng mạo hiểm mạng sống đến giúp.- Bớt nói nhảm đi, mau rời khỏi đây.Phong Phi Vân cảm giác trước mắt tối đen, người mệt mỏi mất sức.Phong Phi Vân cắn lưỡi nói:- Trốn càng xa càng tốt.Trí Tàng đại sư lải nhải nửa ngày:- Người Thần Linh cung đã chạy đến, một số lão bất tử núp trong bóng tối quan sát, đúng là nên rời đi ngay.Trí Tàng đại sư vác Phong Phi Vân lên co giò chạy nhanh, không có chút gì đoan trang thần thánh của cao tăng phật môn.Trí Tàng đại sư chạy trốn rất nghiêm túc.Tốc độ của chân nhân có khác.

Sau một canh giờ hai người chạy ra khỏi Nam hải chín vạn dặm, vào lãnh tohỏ Địa Tử phủ, đến tòa thành cổ ba trăm vạn nhân khẩu.

Hai người trốn trong một kỹ viện thanh lâu.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên giường, người tỏa phật quang chiếu sáng.

Năng lực phục hồi của Phong Phi Vân rất mạnh, một canh giờ đã chữa lành ba phần.

Đây là vì Phong Phi Vân bị thương quá nặng, nếu là vết thương bình thường thgì Kim Tàm Kinh chuyển một vòng đã khỏi hẳn.Trí Tàng đại sư lần chuỗi hạt, lão trang nghiêm, bảo tướng như phật gia.Trí Tàng đại sư lầm bầm than thở:- A di đà phật, không ngờ vào nơi ô uế này, chắc chắn người dính cát bụi rồi.

Trở về chùa phải trai giới tịnh thân ba năm mới được.Phong Phi Vân hít sâu, nói:- Miễn còn sống thì đừng nói trốn vào thanh lâu, xem như trốn vào hầm cầu cũng không sao.Một lũ phật khí nhập vào người Phong Phi Vân, vết thương đã ổn định.

Bây giờ dù Phong Phi Vân không dốc sức chữa trị thì kim tàm phật khí sẽ tự động chữa thương cho hắn, rất nhanh thân thể sẽ lành lại.Thấy Phong Phi Vân mở mắt, đôi mắt già nau khàn đục của Trí Tàng đại sư bỗng chốc sáng chói lòa.Trí Tàng đại sư nói:- Nói vậy là chúng ta đã an toàn?Phong Phi Vân vẫn rầu lo, càng trầm trọng hơn.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Đại Tự Tại Chân Nhân là đại trí sư siêu đẳng, dù ta là người không thể suy tính nhưng nàng có thể lần theo dấu vết tìm ra ta.

Một khi bị Đại Tự Tại Chân Nhân tìm được là ngày chết của ta.- Rốt cuộc nàng là ai?Trí Tàng đại sư rất tò mò thân phận của Đại Tự Tại Chân Nhân, cảm thấy giữa Phong Phi Vân và Đại Tự Tại Chân Nhân có mối quan hệ không tầm thường.Phong Phi Vân liếc Trí Tàng đại sư:- Không phải ta không muốn nói cho hòa thượng, ta chỉ sợ hòa thượng không dám biết.Trí Tàng đại sư không trí chướng chút nào:- Ngươi không nói thì bần tăng cũng đoán được chút.

Nàng là người của Long gia, gần ba ngàn năm nay chỉ có hai nhân vật Long gia tu vi đến cảnh giới này.

Một chết hai ngàn năm trước, một bế quan trong thánh địa hoàng tộc.

Ta cảm thấy nàng là nhân vật đã chết.Nếu ngu ngốc thì Trí Tàng đại sư đã không đến cảnh giới chân nhân được.Phong Phi Vân bước xuống giường, nhíu chặt mày, bên tai nghe cách vách truyền đến tiếng rên rỉ, vui cười của kỹ nữ, tiếng nam nhân thở hổn hển và gầm rống tục tĩu.Trí Tàng đại sư nói:- Nếu nàng lợi hại như vậy thì ngươi chết chắc.- Chưa chắc.- Có cơ hội?Phong Phi Vân nói:- Tà Hoàng giết nàng thì không ai tìm ta nữa.Trí Tàng đại sư:- . . .Tiếng rên rỉ cách vách càng vang dội hơn, gợi tình hơn.

Trí Tàng đại sư nghe thanh âm đáng xấu hổ kia nhưng vẫn rất bình thường, mặt không đỏ chút nào.

Phong Phi Vân thậm chí nghi ngờ có phải hòa thượng này hay trà trộn trong thanh lâu không, ngó bề ngoài chân chất hiền lành nhưng thật ra là khách quen.Trí Tàng đại sư nói:- Tu vi đến trình độ như bọn họ sẽ không dễ dàng đấu chết đấu sống.

Một khi đánh hết sức sẽ hủy nửa phủ Thần Tấn vương triều.

Ta cảm ứng được hơi thở cường giả Thần Linh cung bên bờ Nam hải, trong đó một người là Hỏa Công chân nhân, người còn lại đáng sợ hơn cả Hỏa Công chân nhân.

Rất có thể đó là một trong hai cung chủ Thần Linh cung.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Hỏa Công chân nhân, là phụ thân của phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo Hỏa Nghiên Nghiên?

Tổ sư luyện khí của Thần Linh cung?Khi Phong Phi Vân bắt giữ Hỏa Nghiên Nghiên đã nghe Trí Tàng đại sư nhắc tới Hỏa Công chân nhân, cho đánh giá rất cao.Trí Tàng đại sư gật đầu, nói:- Hỏa Công chân nhân là số một luyện khí trong ngũ đại vương triều, sống lâu.

Nhiều trấn thế sát binh ra từ tay Hỏa Công chân nhân, không chỉ giỏi luyện khí mà tu vi cũng rất khủng.Phong Phi Vân hỏi:- So với Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân thì sao?Trí Tàng đại sư trả lời:- Chưa thấy bọn họ đánh hết sức nên khó so sánh, nhưng chắc không yếu hơn Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân bao nhiêu.

Hỏa Công chân nhân xếp năm hàng đầu trong Thần Linh cung.Phong Phi Vân cười nói:- Nghe bảo Thần Linh cung kiêu ngạo, coi trời bằng vung, xem ra bọn họ có vốn liếng để kiêu ngạo.Trí Tàng đại sư cười cười:- Đương nhiên rồi.

Hai vị cung chủ Thần Linh cung siêu cường đại, không ai địch nổi, đế hoàng ngũ đại vương triều nằm trong vòng khống chế của bọn họ.

Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân có lẽ là nhân vật đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, nhưng hai cung chủ Thần Linh cung chưa chắc để bọn họ vào mắt.Phong Phi Vân đột nhiên nhận ra trước kia hắn quá xem thường ngũ đại vương triều, Thần Linh cung.

Mảnh đất này có lẽ khá đặc biệt, nếu không tại sao sinh ra nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế?Phong Phi Vân ngồi xuống, cười nói:- Dù sao trốn mấy cũng không ra khỏi lòng bàn tay Đại Tự Tại Chân Nhân được, chẳng bằng chúng ta ngồi tâm sự.

Đám người đỉnh cao nhất Thần Linh cung, ngũ đại vương triều có những ai?- Bần tăng biết chút ít.Trí Tàng đại sư là người lạc quan, mỉm cười nói:- Mảnh đất ngũ đại vương triều khá là bí ẩn, dựng dục nhiều nhân vật kinh thiên động địa.

Như mười cao thủ quá khứ trong Thần Tấn vương triều, mỗi người là nhân vật ghê gớm.

Nhưng không còn nhiều người sống ở lại Thần Tấn vương triều.- Trong ngũ đại vương triều mạnh nhất là hai cung chủ Thần Linh cung, Thần cung chủ, Linh cung chủ.

Hai người này lai lịch rất bí ẩn, xây dựng Thần Linh cung vào sáu ngmàn năm trước, kết thúc hắc ám hỗn loạn kéo dài mấy ngàn năm.

Thần Linh cung âm tầm nâng đỡ năm gia tộc xây dựng ngũ đại vương triều, có thể nói ngũ đại vương triều thành lập toàn do hai người này ở sau lưng thúc đẩy, hoặc nên nói là khống chế.Đây là chuyện bí ẩn cổ xưa, hiếm có ai biết.Phong Phi Vân híp mắt gật gù:- Sống đến sáu ngàn năm, không đơn giản.Trí Tàng đại sư nói:- Đâu chỉ không đơn giản?

Đúng hơn là nghịch thiên.

Ngươi có nghe nói chân nhân nào sống đến sáu ngàn năm không?

Chân nhân sống ba ngàn năm đã hiếm đếm trên đầu ngón tay, Tấn đế đời thứ nhất thủy tổ khai triều Thần Tấn vương triều của các người là nhân vật kịnh diễm biết mấy, sống đến ba ngàn bảy trăm năm thì chết già.-------Chương 1227: Ngũ tuyến chí cường (1)vipvandan.vn :Chương 1227: Ngũ tuyến chí cường. (1)Phong Phi Vân cười nói:- Vậy chưa chắc, mỗi lần niết bàn sẽ tăng nhiều tuổi thọ.

Đặc biệt niết bàn ba lần trở lên, mỗi lần niết bàn trọng sinh một lần tăng thọ một ngàn năm là bình thường.

Không phải không có chân nhân sống trên sáu ngàn năm chẳng qua chỗ này hiếm gặp.

Hơn nữa trên đời này có rất nhiều thiên tài địa bảo tăng tuổi thọ, như linh quả vạn năm thêm hai, ba ngàn tuổi.Trí Tàng đại sư cảm thấy Phong Phi Vân nói quá lớn lối, trợn to mắt nói:- Nhật Nguyệt tiên giáo được linh quả thụ bốn ngàn năm tuổi trong Đồng Lô sơn đã là đệ nhất linh căn Thần Tấn vương triều các người, thậm chí là đệ nhất linh căn ngũ đại vương triều.

Linh quả thụ bốn ngàn năm tuổi rấtg hiếm hoi chứ nói gì linh quả vạn năm?Phong Phi Vân cười nói:- Ta thấy một linh quả vạn năm trong Đồng Lô sơn.Trí Tàng đại sư hút ngụm khí lạnh, tròng mắt xoay tròn, tim đập nhanh, miệng lầm bầm.

Cuối cùng Trí Tàng đại sư lắc đầu, cảm thấy Đồng Lô sơn bây giờ là tuyệt địa sinh tử, linh quả vạn năm tuy tốt nhưng phải có mạng dùng mới được.Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, đột nhiên nói:- Hai cung chủ Thần Linh cung cường đại như vậy chẳng lẽ trên mảnh đất này không ai đối kháng nổi sao?

Hoặc nên nói người nào mạnh nhất dưới bọn họ?- Ngũ đại vương triều này Thần Tấn vương triều, Thiên Long vương triều, Ngọc Càn vương triều, La Sát vương triều, Võ Đấu vương triều lãnh thổ rộng lớn, nhiều vùng đất bí mật, nhiều bí cảnh ẩn thế.

Không thiếu cường giả ẩn thế, nhưng tính nhân vật ngang ngửa với hai cung chủ Thần Linh cung thì không có.- Dưới hai cung chủ Thần Linh cung nhưng mạnh hơn Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân thì có hai, ba vị.

Như Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự, vị chủ thượng sâu trong Vô Cực quỷ lĩnh.Phong Phi Vân rung động nói:- Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự mạnh hơn cả Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân?Đại Long Tự có địa vị chí cao vô thượng trong Thiên Long vương triều, Lthiên Long Hoàng muốn đăng cơ phải tuân theo Đại Long Tự.Trí Tàng đại sư là một trong năm miếu cổ của Đại Long Tự, Miếu Vương Thiên Tuyệt Long cổ miếu.Trí Tàng đại sư gật đầu, nói:- Đại Phạm Thiên là một trong các tồn tại cổ xưa nhất mảnh đất này, trong Đại Long Tự hiếm ai gặp người.

Bần tăng chỉ thấy Đại Phạm Thiên một lần, và chỉ là pháp thân chứ không phải chân thân.- Đồng rằng Đại Phạm Thiên từ thời kỳ hắc ám hỗn loạn sống đến bây giờ đã hơn sáu ngàn tuổi.

Nhưng Đại Phạm Thiên khác với hai cung chủ Thần Linh cung.

Vì hai cung chủ Thần Linh cung không phải tu sĩ trên mảnh đất này, Đại Phạm Thiên thì sinh ra tại đây.- Tầng cao nhất tu sĩ ngũ đại vương triều luôn xem Đại Phạm Thiên là đệ nhất nhân dưới hai cung chủ Thần Linh cung, gọi lão nhân gia là người có thể đối kháng với hai cung chủ.

Nhưng bọn họ chưa từng đánh nhau, không biết ai mạnh ai yếu.Phong Phi Vân khen thật lòng:- Lợi hại.Tuổi thọ của chân nhân đa số là hai, ba ngàn năm, đương nhiên có tồn tại sống đến hơn sáu ngàn năm.

Nhưng mảnh đất Thần Tấn vương triều này tài nguyên thiếu thốn trầm trọng, muốn sống đến trên sáu ngàn năm thật sự là khó như lên trời.Đại Phạm Thiên đáng khâm phục hơn hai cung chủ Thần Linh cung.Hèn gì Đại Phạm Thiên ở trong mắt Trí Tàng đại sư lợi hại hơn Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân.

Tuy Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân đã tu luyện gần hai ngàn năm, có tư chất siêu đẳng nhưng ở trước mặt Đại Phạm Thiên thì chỉ là tiểu bối.Trí Tàng đại sư còn nhắc một người nữa, chủ thượng Vô Cực quỷ lĩnh.Phong Phi Vân chưa từng nghe tên Vô Cực quỷ lĩnh, tò mò hỏi.Trí Tàng đại sư trả lời:- Phía nam Thần Tấn vương triều có Thập Vạn sơn hà, thuộc tuyệt địa hiếm dấu chân người.

Phía tây Thiên Long vương triều có một quỷ lĩnh rộng lớn hơn Thập Vạn sơn hà, trước kia gọi là vô biên quỷ lâm hiện tại được xưng là vô cực quỷ lâm.

Bởi vì chủ thượng của vô cực quỷ lâm tự phong là Vô Cực chủ thượng.- Vô Cực chủ thượng bí ẩn, quái dị hơn, bần tăng không rành.

Nghe nói Vô Cực chủ thượng là quỷ tà, bất lão bất tử, không tăng không giảm.

Vô Cực chủ thượng sinh ra từ đại kiếp nạn phật tu, luôn chiếm cứ trong Vô Cực quỷ lĩnh, làm chủ thượng quỷ lĩnh.- Nghe đồn Tấn đế đời thứ nhất Thần Tấn vương triều đánh nhau với Vô Cực chủ thượng bị nội thương nên chỉ sống ba ngàn bảy trăm năm rồi chết già.

Đương nhiên đây chỉ là tin đồn của đám cao tầng, rất khó kiểm chứng thật giả.Phong Phi Vân nhớ kỹ hai chữ Đại Phạm Thiên, Vô Cực chủ thượng.

Bọn họ là tồn tại nghe đồn lợi hại hơn Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân.

Đương nhiên chỉ là tin đồn, dù sao chưa ai thấy Đại Phạm Thiên, Vô Cực chủ thượng ra tay.

Không chừng Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân ngang ngửa với hai người kia thì sao?Danh tiếng lớn chưa chắc mạnh thật sự, sống lâu hơn chưa càng càng mạnh.Trí Tàng đại sư tiếp tục bảo:- Xếp hai cung chủ Thần Linh cung ở hàng đầu, Đại Phạm Thiên, Vô Cực chủ thượng là tuyến thứ hai.

Vua Dương giới, mẫu của âm giới, Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân Thần Tấn vương triều các người, La Sát lão tổ của La Sát vương triều, Hỏa Công chân nhân của Nam Cung Hồng Nhan, phụ thân Man vương Ngọc Can vương triều, gần mười người này xếp tuyến thứ ba.- Còn tuyến thứ bốn, thứ năm.

Như bần tăng hiện là chân nhân trong tuyến thứ năm, xếp chót.- Cái này không phân chia rõ ràng, dù gì đẳng cấp chân nhân thấy đầu không thấy đuôi.

Nhiều người mấy trăm năm không xuất thế, tu vi đột phá mà không tuyên truyền.

Có người chết nhưng không báo tin.

Hơn nữa hiếm khi đẳng cấp chân nhân đánh nhau, căn cứ lúc đánh nhau biểu hiện tu vi quyết định thực lực của bọn họ thì không chính xác.- Như Đại Tự Tại Chân Nhân nếu đánh với Vô Cực chủ thượng chưa chắc sẽ thua.

Hai cung chủ Thần Linh cung đấu với Đại Phạm Thiên chưa chắc thắng.

Như một số chân nhân xếp ở tuyến thứ bốn khiêu chiến với chân nhân xếp ở tuyến thứ ba rất có thể sẽ thắng.

Cho nên phân chia năm tuyến chỉ là đại khái, không chính xác.Phong Phi Vân nói:- Ta rất tò mò, đối với chân nhân thì mảnh đất này không bao la, tài nguyên thiếu thốn trầm trọng nhưng tại sao bọn họ không rời khỏi đây, đi ra thế giới càng rộng lớn hơn để tu luyện?

Ví dụ Trung Ương vương triều thứ sáu.Trong ngũ đại vương triều có rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm, bọn họ không ngừng cố gắng có thể đến đẳng cấp Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân.

Loại nhân vật này không tầm thường, không thể nào sợ khiêu chiến.

Đối với bọn họ càng khiêu chiến kó khăn thì càng giúp ích cho việc tu luyện.

Là lý do gì khiến bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại mảnh đất nghèo nàn này?Trí Tàng đại sư trả lời nằm ngoài dự đoán của Phong Phi Vân.- Bởi vì chỉ có một con đường rời khỏi mảnh đất này, đó là tham gia Thần Linh cung.

Chỉ Thần Linh cung mới có truyền tống trận đài đi thông bên ngoài.Trí Tàng đại sư nói:- Nhân vật như Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân làm sao chịu nghe Thần Linh cung khống chế?Phong Phi Vân gật gù, cuối cùng đã hiểu lý do đám nhân vật cao đẳng ở lại mảnh đất này.-------Chương 1228: Ngũ tuyến chí cường (2)vipvandan.vn :Chương 1228: Ngũ tuyến chí cường. (2)Có người không đi truyền tống trận đài mà trực tiếp bya ra ngoài thế giới.

Nhưng ra khỏi ngũ đại vương triều là mảnh đất hoang vắng vô biên, dù là chân nhân bay mấy năm chưa chắc thấy vương triều khác, sẽ lạc đường trong đại hoang.Đại hoang nguy hiểm hơn Thập Vạn sơn hà rất nhiều, nhiều người sau khi rời khỏi vương triều quốc gia sẽ bị mãnh thú trong hoang vực ăn mất.Hai cung chủ Thần Linh cung cũng không dám vượt qua mấy ngàn vạn dặm, mấy ức dặm hoang vực, đó là tự sát.Truyền tống trận và đường hầm không gian thành con đường duy nhất rời khỏi thế giới này.Phong Phi Vân không sợ, miễn đến cảnh giới chân nhân là hắn có thể khống chế Thanh Đồng cổ thuyền thời gian dài.

Nhờ vào tốc độ của Thanh Đồng cổ thuyền, Phong Phi Vân dám vượt qua hoang vực.

Bây giờ Phong Phi Vân điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền một canh giờ đã là khá, bằng vào cảnh giới hiện tại xâm nhập đại hoang là đâm đầu đi chết.

Đương nhiên nếu bị dồn đến dường cùng thì Phong Phi Vân sẽ làm liều một phen.Phong Phi Vân chợt nhớ đến một người:- Không biết Thiên Vu thần nữ của Thiên Vu thần điện xếp ở tuyến thứ mấy?Nghe cái tên này Trí Tàng đại sư im lặng thật lâu, lắc đầu nói:- Cái này khó nói.

Một vạn năm trước Thiên Vu thần nữ đã là một trong những người mạnh nhất mảnh đất này, nhiều điển tịch cổ xưa có ghi chép về nàng.

Nếu tính danh tiếng thì Thiên Vu thần nữ ngang hàng với hai cung chủ Thần Linh cung.

Khi Thiên Vu thần nữ quay về, mấy chân nhân xếp tuyến thứ ba, bốn đều đến bái phỏng, tự xưng vãn bối.- Nghe nói Linh cung chủ của Thần Linh cung, Tà Hoàng có đến bái phỏng Thiên Vu thần nữ.

Linh cung chủ và Thiên Vu thần nữ ngồi ngang hàng, Tà Hoàng thì chỉ đứng một bên hành lễ vãn bối.

Nếu Thiên Vu thần nữ còn trong thời kỳ đỉnh cao, chắc chắn có thể ngồi ngang hàng hai cung chủ Thần Linh cung hay mạnh hơn một chút.- Nhưng trong trận chiến đại kiếp nạn phật tu Thiên Vu thần nữ bị thương nạng, một vạn năm nay trạng thái khá tệ, tu vi không đến đỉnh cao.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Sao có thể như vậy?Trí Tàng đại sư mở miệng nói:- Nếu tu vi của Thiên Vu thần nữ ở trạng thái cao nhất, không bị thương thì đã không đi Đồng Lô sơn lấy thần tàng của yêu tộc.

Nhiều người suy đoán Thiên Vu thần nữ chưa phục hồi lại tu vi, đi thần tàng yêu tộc là để kiếm thần vật.Suy đoán rất đúng trọng tâm, cũng hợp tình hợp lý.Phong Phi Vân gật gù, hắn biết một vạn năm nay Thiên Vu thần nữ bị đóng băng, tu vi thụt lùi là chuyện bình thường.Phong Phi Vân đứng dậy:- Đi, đi Cổ Cương phủ.- Hay ngươi muốn đi cầu Thiên Vu thần nữ cứu mình?

Vậy chẳng bằng theo bần tăng trở về Đại Long Tự.- Theo hòa thượng về Đại Long Tự?

Ha ha ha, thế chẳng phải chủ động đưa Kim Tàm Kinh lên cửa sao?

Ta tin Đại Phạm Thiên các người rất vui vẻ nhận.- . . .Đã không trốn thoát được thì phải dựa thế.Phong Phi Vân cho rằng đi Thiên Vu thần điện là đường sống duy nhất của mình.

Nói sao thì là Phong Phi Vân cứu sống Thiên Vu thần nữ, nhờ thế của nàng uy hiếp Đại Tự Tại Chân Nhân chắc là được.Xem bộ dáng Thiên Vu thần nữ cũng lương thiện.nếu không được nữa thì Phong Phi Vân đành xông đại hoang.Trong lúc Phong Phi Vân đi Long Khương Linh, cuộc chiến kinh thiên động địa trên Nam hải đã hạ màn.Tà Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân không chia ra thắng thua vì có người can thiệp, người đó là Hỏa Công chân nhân của Thần Linh cung.Hỏa Công chân nhân đạp áng mây lửa bay trên Nam hải, nguyên màn trời như đốt cháy, biển xanh ánh màu đỏ.

Tóc Hỏa Công chân nhân đỏ thẫm, người vạm vỡ.Hỏa Công chân nhân kiêu ngạo nói:- Linh cung chủ có pháp chỉ, Kim Tàm Kinh xuất thế, muốn mượn đọc.

Hy vọng trong vòng bảy ngày một trong hai người sẽ đưa Kim Tàm Kinh đi Thần Linh cung.- Thứ lỗi bản hoàng bất lực, Kim Tàm Kinh rơi vào tay Phong Phi Vân, Thần Vương Thần Tấn vương triều.

Tiểu bối này là người không thể suy tính, bây giờ không rõ tung tích.Phong Hoàng đứng trên con thuyền nhỏ, tóc bạc phơ nhưng không có vẻ gì là tuổi già sức yếu, khí thế không giận mà uy.

Tà Hoàng không xem trọng Hỏa Công chân nhân, dứt khoát từ chối pháp chỉ của Linh cung chủ.Không khí trở nên căng thẳng, nặng nề.Hỏa Công chân nhân đứng trong không trung, lửa cháy hừng hực phản chiếu biển và trời đỏ rực.Hỏa Công chân nhân lạnh lùng hỏi:- Tà Hoàng, ngươi dám không nghe theo pháp chỉ của Linh cung chủ?Quần áo Phong Hoàng ngay ngắn, mỗi nếp nhăn trên mặt trầm ổn như núi cao.Phong Hoàng đón gió biển, bình tĩnh nói:- Bản hoàng đã nói rồi, chịu thua việc này.

Linh cung chủ muốn xem Nam hải thì để người Thần Linh cung tự mình đi lấy.Phong Hoàng vung tay áo, rất là kiêu ngạo, thuyền con rẽ sóng rời đi.- Hừ!Ống tay áo Hỏa Công chân nhân phồng lên, thần lô lửa to như ngọn núi bay ra.

Ba trăm sáu mươi trận pháp chuyển động trên thần lô, nhiệt độ nóng sắp bốc hơi hết nước trong Nam hải.Đây là linh khí tứ phẩm, trấn thế sát binh.Ầm!Phong Hoàng đứng trên thuyền con, thoáng chốc nguyên mặt biển bị đóng băng, miệng phun ra ánh sáng màu đen, bên trong có thần binh yêu khí quấn quanh đánh bật thần lô của Hỏa Công chân nhân.Lửa trong hỏa thần lô suýt tắt.Hỏa Công chân nhân vội thu hỏa thần lô về, người lảo đảo, đôi đỏ ngầu lóe tia giật mình.Nhìn lại mặt biển thì Phong Hoàng đã biến mất.Bóng rồng vàng lượn lờ quanh thân Đại Tự Tại Chân Nhân, yêu kiều động lòng người.

Đại Tự Tại Chân Nhân kiêu ngạo còn hơn Phong Hoàng, bước vào trong kiệu, không hề khách sáo với Hỏa Công chân nhân.Đại Tự Tại Chân Nhân lười biếng nói:- Làm phiền Hỏa Công chân nhân trở về nói với Linh cung chủ là tiểu bối Phong Phi Vân bây giờ đã không còn là Thần Vương Thần Tấn vương triều.

Bản đế chính thức trục xuất Phong Phi Vân ra hoàng tộc, Linh cung chủ muốn xem Kim Tàm Kinh thì bản đế sẽ phái người tìm giúp, còn có tìm được hay không thì . . .

Không dám chắc, cứ cố hết sức vậy.Đại Tự Tại Chân Nhân dứt lời cũng rời đi.Hỏa Công chân nhân lạnh lùng nói:- Cung chủ nói đúng, quả nhiên cánh hai người đã cứng cáp.* * *Phong Phi Vân vì nhanh chóng đi Cổ Cương phủ nên lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, bay lướt trên trời.

Chỉ nửa canh giờ Thanh Đồng cổ thuyền đã vượt ba mươi vạn dặm, từ Địa Tử phủ bay vào Trung Hoàng phủ.Phong Phi Vân mệt nhoài, vết thương chưa lành hẳn, điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền bay ba mươi vạn dặm đã là cực hạn.

Phong Phi Vân buộc phải ngừng lại phục hồi nguyên khí, nếu không sẽ bị Thanh Đồng cổ thuyền hút khô linh khí.Trí Tàng đại sư ngồi xếp bằng dưới gốc cây già, người phát ra tuệ quang lấp lánh.- Chiếc Thanh Đồng cổ thuyền rách nát này chắc chắn là thần khí vô thượng, trên mảnh đất này không ai đuổi kịp nó.

Nếu bay thêm nửa canh giờ chắc sẽ tới Thiên Vu thần điện.Trí Tàng đại sư không muốn đi chung với Phong Phi Vân chút nào, hắn đắc tội nhân vật rất đáng sợ.

Nhưng Trí Tàng đại sư trốn đi không được, vì Phong Phi Vân khống chế một lũ linh hồn của lão, cho nên lão biểu tình cực kỳ khó xem.-------Chương 1229: Khó tránhvipvandan.vn :Chương 1229: Khó tránh.Hai người ngừng lại trong một ngọn núi hoang nghỉ ngơi, quanh núi bày nhiều trận pháp ẩn núp.Miệng Phong Phi Vân ngậm linh đan, tay cầm linh thạch, cố gắng phục hồi linh khí trước khi Đại Tự Tại Chân Nhân tìm đến.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng một canh giờ, thân thể không nhúc nhích, như hóa đá.Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, đôi mắt sáng rực nói:- Hòa thượng, lão thật sự không muốn đi chung với ta sao?Trí Tàng đại sư thành thật nói:- Nếu có thể lựa chọn thì bần tăng muốn cách xa ngươi thật xa.- Được rồi, ta thả hòa thượng đi.Trí Tàng đại sư cho rằng mình nghe lầm:- Thật không?Phong Phi Vân nói:- Nhưng hòa thượng phải làm một chuyện giúp ta.Trí Tàng đại sư rất cẩn thận, không đồng ý ngay:- Có chuyện gì?Đôi mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Ta nghĩ kỹ rồi, bây giờ có rất nhiều người muốn Kim Tàm Kinh.

Đại Tự Tại Chân Nhân, Tà Hoàng, Thần Linh cung vân vân.

Dù có trốn đến Thiên Vu thần điện chưa chắc an toàn tuyệt đối, có lẽ gây tai họa cho Thiên Vu thần điện.Trí Tàng đại sư gật đầu, nói:- Nói cũng đúng, hay ngươi đã bỏ cuộc?Phong Phi Vân lắc đầu:- Nhưng trong những người này chỉ có Đại Tự Tại Chân Nhân là tìm được ta, miễn chạy thoát khỏi Đại Tự Tại Chân Nhân suy tính thì ta trốn đi đâu cũng an toàn, biến bị động thành chủ động.- E rằng rất khó.Trí Tàng đại sư nói:- Ngươi đã bảo là Đại Tự Tại Chân Nhân trí tuệ thông huyền, dù ngươi là người không thể suy tính thì Đại Tự Tại Chân Nhân có thể thông qua dấu vết để lại tìm ra ngươi.Phong Phi Vân nói:- Nếu ta che giấu hết mọi dấu vết, giấu tất cả thiên cơ đã để lại thì sao?Trí Tàng đại sư hỏi:- A có bản lĩnh như vậy?Phong Phi Vân trả lời:- Thiên Toán thư sinh.

Hòa thượng lập tức đi tìm Thiên Toán thư sinh, nói với hắn là nếu chịu ra tay giúp đỡ coi như ta nợ hắn một nhân tình.Trí Tàng đại sư đồng ý ngay:- Được rồi!Trí Tàng đại sư cưỡi gió bay đi, vội vàng như có chó dữ rượt sau lưng.

Ở chung với Phong Phi Vân quá nguy hiểm, tìm Thiên Toán thư sinh là công việc nhẹ nhàng, an toàn.Phong Phi Vân cảm thấy Thiên Toán thư sinh chắc chắn sẽ giúp hắn, nhưng biểu tình buồn bã vẫn còn đó.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Muốn chạy ra lòng bàn tay của Đại Tự Tại Chân Nhân nói dễ hơn làm.- Coi như ngươi có chút giác ngộ.Trận pháp ẩn núp trong núi hoang bị lực lượng mạnh mẽ phá, hai bóng người mơ hồ sáu cánh tay nâng kiệu đến gần, rất nhanh tới trước mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhìn cái kiệu, vẻ mặt bình tĩnh, dường như hắn sớm đoán ra Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ đuổi theo.Phong Phi Vân cũng là người giỏi suy tính, hắn cảm nhận nguy hiểm đến gần, biết không hy vọng trốn thoát nên mới dặn dò Trí Tàng đại sư đi tìm Thiên Toán thư sinh.Phong Phi Vân đứng dậy, phủi lá cây trên người, mỉm cười nói:- Chân nhân đến rất nhanh, chắc đã thắng trận chiến với Tà Hoàng?Đại Tự Tại Chân Nhân không trả lời lại Phong Phi Vân:- Theo ta đi vũ hóa mộ nguyên.Đại Tự Tại Chân Nhân cho rằng Phong Phi Vân không có tư cách đối thoại với nàng, hoặc nên nói nàng xem hắn là người chết.Có lời gì để nói với người chết?Cổ Cương phủ, Linh Vực khách điếm.Sâu trong khách điếm, một tòa cung điện lơ lửng đầy cánh hoa hồng.

Một con chó sư tử trắng tinh ngồi trong cánh hoa, tròng mắt hổ phách ỉu xìu nhìn bốn phía, mắt chớp chớp rồi lại ngủ say.Mặc Dao Dao ngồi trong khuê phòng, khoác áo da cừu, váy dài che người, ngực căng tròn, mắt như thu thủy.

Mặc Dao Dao lật xem sách cổ, diệu dàng động lòng người, thanh tú.

Không khí tràn ngập hương hoa.Vù vù vù vù vù!Bên ngoài có tiếng gió khẽ khàng.Chó sư tử ngẩng đầu lên, mở mắt ra, con ngươi sáng ngời.Hàm răng Mặc Dao Dao trắng nhẹ cắn môi hồng, ngước lên nói:- Ta không thích khách không mời mà đến.Tà Hoàng đứng trên núi đá lơ lửng bên ngoài cung điện, tay nâng một hộp ngọc.

Trong hộp chứa bảo khí đậm đặc, từng khí lưu đỏ quấn quanh cái hộp, dao động quái dị.Khỏi đoán cũng biết trong hộp chứa báu vật lợi hại.Tà Hoàng nói:- Tại hạ không mời mà đến là để tặng báu vật cho Mặc cô nương.

Đây là một chén tinh huyết của đại yêu yêu tộc, có được trong thần tàng yêu tộc.

Ta nghĩ nó sẽ hữu dụng với Mặc cô nương.Mắt Mặc Dao Dao trợn to, tia sáng lóe qua, rèm mi chớp chớp.Mặc Dao Dao cười nói:- Tinh huyết đại yêu, thật là báu vật tốt.

Vậy ta xin nhận, không trách tội ngươi tự tiện xông vào Linh Vực khách điếm.Mặc Dao Dao vươn ngón tay ngọc bắt ấn hư không, cái hộp từ tay Tà Hoàng chuyển sang tay nàng.

Mặc Dao Dao mở hộp ra, mùi máu tràn ra ngoài, cực kỳ đậm đặc.Mặc Dao Dao đóng nắp hộp, cười nói:- Ta đã nhận tinh huyết, ngươi đi được rồi.Tà Hoàng không đi, nói:- Tại hạ đến đây là muốn mời cô nương giúp thêm một việc.- Ngươi cũng cần ta hỗ trợ?Mặc Dao Dao lười biếng, mắt chuyển sáng cuốn sách, nàng như tài nữ đọc đủ thi thư.- Hai lão bất tử Thần Linh cung đã bắt đầu chú ý Thần Tấn vương triều, rất có thể sẽ ra tay trong thời gian gần đây, thanh lý tất cả người uy hiếp đến bọn họ.Mặc Dao Dao cười hỏi lại:- Liên quan gì ta?Tà Hoàng chắp tay sau lưng, khí thế núi cao uy nghi, như một tòa thần phong đứng đó.Tà Hoàng chậm rãi bảo:- Không lâu sau sẽ xảy ra đại kiếp nạn, ta như thấy mảnh đất này bị máu nhuộm đỏ.Mặc Dao Dao sờ cằm, hờ hững nói:- Liên quan gì ta?Đôi mắt Tà Hoàng âm trầm, nắm tay siết chặt, lúc sau nếp nhăn trên mặt giãn ra.Tà Hoàng chắp tay, cười nói:- Đã quấy rầy cô nương, lần sau tại hạ sẽ đến bái phỏng.Tà Hoàng đi ra Linh Vực khách điếm, mắt lộ sát khí.

Tà Hoàng giậm chân, đất nứt ra, sát khí cắt nát rừng gỗ cổ trên núi cao.- Hừ!

Yêu đúng là yêu, thật đáng ghét!Tà Hoàng hít sâu, biểu tình trở về bình tĩnh.

Tà Hoàng mỉm cười sải bước đi.Mặc Dao Dao nhìn ngoài khung cửa sổ, đặt cuốn sách cổ xuống.- Con người thật là động vật kỳ lạ, một chén tinh huyết định thu mua ta, ha ha ha, ta không thích giết người.Mặc Dao Dao mở hộp ngọc lấy chén tinh huyết đại yêu ra đưa tới bên miệng chó sư tử trắng tinh.Mặc Dao Dao yêu thương vuốt đầu chó, cười nói:- Ngươi tuyệt đối đừng học con người, bọn họ đều xấu xa và hung dữ, giết cả đồng loại, uống máu đồng loại, không có chủng tộc nào hung dữ hơn bọn họ.- Ực ực ực!Chó sư tử uống hết tinh huyết đại yêu.Cách mấy năm lại quay về Nam Thái phủ.Mảnh đất này không còn phồn hoa, thay thế là tử khí, âm u.Phủ thành từng tú lệ, đồ sộ hiện tại biến thành đổ nát thê lương, vết máu nhiễm tường quách.

Tử vân bao phủ bầu trời, nước sông chảy máu.

Các xác chết mục rữa chiếm chỗ này, cứng ngắc, khô héo, dữ tợn đi trên đường cổ, xuyên qua thành cổ.Thành cổ biến thành tòa thành thây ma.Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân đến thánh hồ trước.

Từ mấy năm trước nước hồ đã cạn, đáy hồ nứt nẻ mọc đầy cỏ dại, thành mảnh đất trũng.

Thánh bia từng dựng trong đất trũng này nhưng giờ đã bay đi.-------Chương 1230: Đến vũ hóa mộ nguyênvipvandan.vn :Chương 1230: Đến vũ hóa mộ nguyên.Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra khỏi kiệu, tóc dài đen nhánh qua khỏi eo, trường bào vàu vàng kéo lê mặt đất, eo liễu thon nhỏ, mông vêu.

Bóng lưng Đại Tự Tại Chân Nhân rất đẹp, như tiên cơ khoác áo vàng.Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bên mép đất trũng, đôi mắt sáng nhìn hư không, chẳng biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau Đại Tự Tại Chân Nhân trở vào kiệu, tiếp tục đi tới.Không lâu sau hai người đến Bán Đạp sơn.Tế đàn cổ xưa trên đỉnh Bán Đạp sơn đã bay đi.

Nữ ma từng ngộ đạo trong tế đàn kia, Phong Si cũng bò ra từ ngọn núi này.

Vẫn có rất nhiều tà thi tụ tập tại Bán Đạp sơn thành núi thây, ban đêm khá là âm u.

Thỉnh thoảng có tiếng xác hú vọng từ trong núi làm người rởn tóc gáy.Đại Tự Tại Chân Nhân không ngừng lại tại đây, nàng bỏ qua núi thây thẳng hướng vũ hóa mộ nguyên.Đến đêm khuya, Phong Phi Vân và Phong Phi Vân đến vũ hóa mộ nguyên.

Trên bãi cỏ hoang, bùn đất đen sì, màu bầu trời cũng tối tăm như màu máu khô.Gió lạnh thổi qua, không khí lạnh lẽo.Sau khi đến vũ hóa mộ nguyên, Đại Tự Tại Chân Nhân cất kiệu lộ ra chân thân.Đại Tự Tại Chân Nhân giống như sách cổ miêu tả, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, vóc dáng cao kiều, đường cong trang nhã.

Đại Tự Tại Chân Nhân đi trong đồng hoang như tinh linh ban đêm.Khuôn mặt Đại Tự Tại Chân Nhân rất giống Long La Phù, khí chất cũng giống nhau.

Nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân kiêu ngạo hơn Long La Phù, khí thế khiếp người hơn.

Phong Phi Vân thấy sự khinh thường trong mắt Đại Tự Tại Chân Nhân, là ánh mắt không để bất cứ ai lọt vào mắt.Quá kiêu ngạo.Như thể Đại Tự Tại Chân Nhân là thiên đế chí cao vô thượng, Phong Phi Vân chỉ là nô bộc của nàng.Đại Tự Tại Chân Nhân từng là Nữ Đế chí cao vô thượng, nuôi dưỡng trái tim chí cao vô thượng.

Ở trong mắt đế hoàng, bất cứ ai chỉ là thần tử, nô bộc, không làm bằng hữu với người nào.Đại Tự Tại Chân Nhân mở miệng nói:- Phong Phi Vân, ngươi rất giỏi trận pháp?Phong Phi Vân không nhìn thẳng Đại Tự Tại Chân Nhân, chân đạp đất bùn vũ hóa mộ nguyên, hờ hững khẽ ừ.Đại Tự Tại Chân Nhân nhíu mày, rất khó chịu, đôi mắt lạnh băng, có tia chớp lóe qua trong con ngươi.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:- Chưa từng có ai dám càn rỡ như thế trước mặt bản đế, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?Phong Phi Vân trả lời:- Không phải không sợ chết mà là biết rõ chân nhân sẽ không tha cho ta, vậy khách sáo làm chi?Đại Tự Tại Chân Nhân không giận mà cười, nụ cười rất đẹp, tiếng cười êm tai dễ nghe, không biết nàng cười cái gì.Đại Tự Tại Chân Nhân cười thật lâu mới ngừng:- Ngươi là người thú vị, nếu không vì Vũ Hóa đài không chừng bản đế sẽ tha mạng cho ngươi.Hai người đi trên vũ hóa mộ nguyên, có sự ăn ý kỳ lạ, im lặng không nói chuyện.

Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi một câu 'ngươi rất giỏi trận pháp?' rồi thôi, không cố ý tìm địa cực truyền tống trận.Dường như Đại Tự Tại Chân Nhân đang nhớ lại cái gì.Phương xa ánh lửa bập bùng, mơ hồ thấy bóng người thấp thoáng, rất nhiều người tụ tập.Tiếng tù và cổ xưa, tiếng đọc tế văn.

Nhiều nam nhân lõa nửa thân trên múa quanh đống lửa.

Có lão nhân quỳ dưới tế đài đọc diễn văn bằng ngôn ngữ kỳ lạ.Phong Phi Vân không ngờ trên vũ hóa mộ nguyên có nhân loại, là người bình thường không tu luyện.

Khoảng hơn ba ngàn người, dường như cùng một bộ tộc, đang tế tự cái gì.Đại Tự Tại Chân Nhân mở miệng nói:- Đó là dân bản xứ trên vũ hóa mộ nguyên, Đại Lĩnh Mông Nhân.

Tuy thi tà trải rộng khắp Nam Thái phủ nhưng không dám vào vũ hóa mộ nguyên, đám người bình thường sống được.Đại Tự Tại Chân Nhân bước qua.Đất đai Thần Tấn vương triều rộng lớn, có ngàn vạn tộc quần lớn nhỏ sinh sống.

Chỉ có Tấn đế Thần Tấn vương triều mới nhớ nổi những tộc quần này.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng yêu kiều, theo sau.Một lão nhân tóc bạc phơ cười toe nói:- Khách nhân cao quý, hôm nay là đêm không ngủ đại tế tự của Đại Lĩnh Mông Nhân chúng ta, ai tham gia cuồng hoan đại tế tự đêm nay sẽ được thần may mắn quan tâm.Lão nhân tóc bạc rất nhiệt tình hiếu khách, tràn ngập mong đợi nhìn Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân.Có bốn, năm nam nữ trẻ tuổi Đại Lĩnh Mông Nhân tò mò nhìn hai khách lạ, chủ động mời Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân tham gia cuồng hoan đại tế tự.Đại Tự Tại Chân Nhân thu giấu khí thế, mặt phủ tầng sương mù.

Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân không thấy rõ mặt Đại Tự Tại Chân Nhân, không cảm nhận được áp lực, bọn họ cười rất thân thiện.- Được rồi.Không ngờ Đại Tự Tại Chân Nhân đồng ý.Người Đại Lĩnh Mông Nhân rất vui vẻ, hoan hô.

Tộc trưởng kêu người làm thịt dê bò, nâng vò rượu to lên.- Bản đế mà cũng thân dân quá.Dù gì đã bị Đại Tự Tại Chân Nhân phán tử hình, Phong Phi Vân không khách sáo với nàng.

Phong Phi Vân nhảy một điệu múa với nữ Đại Lĩnh Mông Nhân xong trở về bên cạnh Đại Tự Tại Chân Nhân, uống cạn rượu thô đựng trong cái vò đất.Đại Tự Tại Chân Nhân ngồi dưới bệ đá, trước mặt đặt cái đĩa đào, bên trong có cái chân bò màu vàng thật to.

Đại Tự Tại Chân Nhân vươn hai ngón tay thuôn nhỏ xé miếng thịt bò nhét vào đôi môi hồng bóng lưỡng, nhai khẽ khàng, động tác ưu nhã.Đại Tự Tại Chân Nhân không nhìn Phong Phi Vân, nói:- Lúc nhỏ đọc sách trong học cung, thái phó nói muốn trở thành một đế hoàng đầu tiên phải có trái tim của đế hoàng.

Trái tim đế hoàng là trái tim tối cao, trái tim ngự hạ, trái tim thân dân, trái tim vô tình.

Một người làm đế, vạn vật là thần.

Nói một lời, vạn người sợ.

Không làm được điều này thì không thể làm đế hoàng.Phong Phi Vân ngước nhìn trời:- Mệt mỏi thật.Đại Tự Tại Chân Nhân liếc Phong Phi Vân, nói:- Mệt?

Làm đế hoàng sẽ có người trung thành, có người lợi dụng, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người mơ ước, có người mắng nhiếc . . .Phong Phi Vân bổ sung thêm:- Có ai là người tin tưởng không?Đại Tự Tại Chân Nhân lắc đầu:- Chỉ có thể tin vào mình.Phong Phi Vân cười nói:- Ta rất tò mò một chuyện, nếu trái tim đế hoàng là độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng, bây giờ hoàng tộc các người có ba Tấn đế, nếu chân nhân trở về Thần đô thì ai sẽ trở thành người duy nhất nắm quyền?Đại Tự Tại Chân Nhân lặng im tật lâu, không trả lời Phong Phi Vân.

Mi mắt rũ xuống, Đại Tự Tại Chân Nhân xé một miếng thịt bò vàng ườm đút vào miệng, nhai nhỏ nhẹ.- Đại ca ca, đại ca ca, tặng một đóa mai nam hoa cho tỷ tỷ đi!Một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mặt ửng hồng, người khoác da thú cõng một cái hòm gỗ tròn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn Phong Phi Vân.

Tiểu cô nương cười ngây thơ.Phong Phi Vân liếc Đại Tự Tại Chân Nhân, vuốt bím tóc cài mấy hoa nhỏ, cười hỏi:- Tiểu muội muội, hoa mai nam là gì?Tiểu cô nương mong đợi, nghiêm túc nói:- Là một loài hoa rất đẹp, trên mảnh đất này chỉ có loài hoa này là đào dưới đất lên, rất hiếm thấy.

Vào đêm không ngủ đào được hoa mai nam thì nam nữ đó suốt đời nhận được may mắn, bên nhau trọn đời.-------Chương 1231: Hái ánh trăng (1)vipvandan.vn :Chương 1231: Hái ánh trăng. (1)- Cái này . . .

Gần đây hơi xui, nếu trên đời có loài hoa như vậy chắc chắn là hoa đẹp nhất cõi đời.Phong Phi Vân uvốt gò má tiểu cô nương, hỏi:- Nên đi đâu tìm hoa đó?Tiểu cô nương chớp mắt, mờ mịt nói:- Trong chuyện kể của tộc trưởng gia gia.Phong Phi Vân hiểu ra, thì ra tiểu cô nương ngây thơ chưa thấy loại hoa đó, chỉ nghe chuyện cổ tích.Phong Phi Vân nhìn vùng quê hoang vu, trên vũ hóa mộ nguyên đừng nói là hoa, cọng cỏ còn khó thấy.

Có lẽ cả đời tiểu cô nương chưa từng thấy hoa có bộ dáng gì nên mới chạy đến kêu Phong Phi Vân đi tìm đóa hoa mai nam.Tiểu cô nương chỉ muốn nhìn thứ đẹp.Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào mắt Phong Phi Vân, con ngươi to tròn như bảo thạch đen, tràn ngập mong chờ.Đóa hoa chỉ có trong cổ tích, bảo Phong Phi Vân đi đâu tìm cho tiểu cô nương xem?Đại Tự Tại Chân Nhân đứng dậy, giọng điệu mệnh lệnh như hạ đế chỉ:- Đừng khiến tiểu cô nương thất vọng, đi tìm và đào một đóa hoa mai nam đi.Phong Phi Vân không hứng thú với đế chỉ của Đại Tự Tại Chân Nhân, nhưng hắn không muốn khiến tiểu cô nương thất vọng.

Thế là ba người đi tìm hoa mai nam trong hoang nguyên.Tiểu cô nương có vẻ rất vui, nắm tay Phong Phi Vân, giọng non nớt hỏi:- Đại ca ca có tặng hoa cho tỷ tỷ chưa?- Cái này . . .Phong Phi Vân liếc thấy Đại Tự Tại Chân Nhân không có vẻ tức giận, trả lời:- Không có.Tiểu cô nương tò mò hỏi:- Tại sao đại ca ca không tặng hoa?Phong Phi Vân đáp:- Nàng . . .

Không thích.Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh Đại Tự Tại Chân Nhân, kéo tay nàng hỏi:- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ca ca nói tỷ tỷ không thích hoa, có đúng không?Đại Tự Tại Chân Nhân trả lời:- Chắc là . . .

Thích.- Vốn nên thích hoa!

Hoa đẹp biết mấy, hoa đẹ nhất.

Chờ chút nữa đào hoa mai nam ta sẽ kêu đại ca ca tặng cho tỷ tỷ, cài trên tóc tỷ tỷ.

Tộc trưởng gia gia nói nữ hài tử đầu cài hoa là đẹp nhất, đúng không?- Đúng.Phong Phi Vân thật sự cố gắng tìm kiếm, hắn sử dụng cả tiểu diễn thuật.

Phong Phi Vân như tầm bảo sư tìm mạch khoáng dưới lòng đất.

Đột nhiên dưới lòng đất truyền đến dao động nhỏ, rất kỳ diệu.Phong Phi Vân ngồi xổm xuống, bên dưới lòng đất cát sâu ba thước phát ra ánh sáng trắng dịu dàng, tinh khiết như ánh trăng.Ánh sáng huyễn lệ nhuộm đất bùn xung quanh thành màu trắng.Phong Phi Vân đào một đóa hoa trắng nhỏ ra, chỉ có ba cánh, to cỡ bàn tay, trong bùn mà không dính bùn, tinh khiết như làm bằng ngọc.

Bên dưới có rễ trắng ngà bay lên khỏi đất cát.Đây là một dị hoa tên 'trăng trong bùn'.Kỳ hoa dị thảo bình thường, có thể làm thuốc.- Hoa mai nam, hoa mai nam!* * *Tộc nhân Đại Lĩnh Mông Nhân kích động hoan hô, mỗi người cười ngoác tận mang tai.

Con nít cười ríu rít, lão nhân run rẩy.- Hễ hoa mai nam xuất thế sẽ mang đến may mắn, được thần may mắn quan tâm.- Đây là dấu hiệu may mắn.Tiểu cô nương mặc da thú chớp mắt lia, kéo tay Phong Phi Vân nói:- Mau cài cho tỷ tỷ, mau lên, sẽ rất đẹp!Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân hò reo:- Cài lên, cài lên!Mấy nam nhân sáng sủa rống to:- Bên nhau, bên nhau!- Bên nhau, bên nhau!Phong Phi Vân cầm hoa mai nam như đang cầm khoa lang nóng.

Phong Phi Vân rất phục đám người bình thường sáng sủa, vui vẻ, nhưng kêu hắn cài hoa mai nam lên đầu Đại Tự Tại Chân Nhân thì chết.

Đầu của đế hoàng đâu dễ đụng vào.Phong Phi Vân không sợ Đại Tự Tại Chân Nhân nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đâm đầu tìm chết.Đại Tự Tại Chân Nhân mỉm cười nói:- Cài lên đi.Phong Phi Vân thấy Đại Tự Tại Chân Nhân cười không vui chút nào.Phong Phi Vân cười âm trầm đến gần, rất nhanh đứng trước mặt Đại Tự Tại Chân Nhân.

Tràng vực khuếch tán quanh thân Đại Tự Tại Chân Nhân, nàng không tin bất cứ ai, sợ Phong Phi Vân thừa dịp đánh lén nên đề phòng.Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân yên lặng vây quanh, nhìn chằm chằm hai nam nữ đứng chính giữa.

Mọi chuyện thật tốt đẹp, hài hòa.Phong Phi Vân đứng bên cạnh Đại Tự Tại Chân Nhân, cảm nhận chút nhiệt độ từ người nàng, và mùi hương thoang thoảng.

Phong Phi Vân thấy khóe mắt Đại Tự Tại Chân Nhân bắn ra tia sắc bén, cảnh cáo hắn đừng làm bậy.Phong Phi Vân cười châm chọc, vươn tay vén lũ tóc lên.Tiểu cô nương chớp mắt sáng, cười toe nói:- Đại ca ca, cài hoa đại biểu cho nối liền, đại ca ca không có lời gì muốn nói với đại tỷ tỷ sao?Phong Phi Vân khựng lại, mặt hắn cách Đại Tự Tại Chân Nhân rất gần, thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, từng sợi lông mi dài, môi hồng bóng.

Đại Tự Tại Chân Nhân mất tự nhiên, dù sao không có nam nhân nào dám cách nàng gần như vậy, tay còn đặt trên đầu nàng.Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:- Nói . . .

Nói gì đây?- Đương nhiên là tâm tình!Phong Phi Vân hỏi:- Tiểu cô nương mà biết lời tâm tình gì?Tiểu cô nương nghiêng đầu, nghiêm túc nói:- Lời tâm tình là khiến người nghe lòng thoải mái.

Đại ca ca không biết nói tâm tình thì sao nữ hài tử chịu gả cho ca ca?Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh, lợi hại quá, hắn là đồ ngốc trong chuyện tình cảm, tiểu cô nương biết còn nhiều hơn hắn.- Nói mau!- Nói mau!Phong Phi Vân bình tĩnh suy nghĩ, nhìn mặt Đại Tự Tại Chân Nhân, thấy nàng cúi mặt xuống nhìn dưới đất chằm chằm.

Bộ dáng Đại Tự Tại Chân Nhân mất kiên nhẫn, dường như thật sự chờ được nghe, ánh mắt không nhìn thẳng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ho khan:- Nàng muốn . . .

Ánh trăng trên trời không?

Ta hái cho nàng.Nói câu này xong Phong Phi Vân rùng mình.Đại Tự Tại Chân Nhân mỉa mai hừ lạnh, cảm thấy Phong Phi Vân nói thật trẻ con, cái này mà tính là tâm tình gì, ngốc.Nhiều người phản đối:- Không tính, không tính, đại ca ca, lời tâm tình này không thực hiện được, lừa gạt!

Sao ngươi hái ánh trăng xuống được?

Không có thành ý!- Không thành ý chút nào!- Lời tâm tình gạt người!Phong Phi Vân đỏ mặt nói:- Ai bảo ta không hái được?

Gạt người hồi nào?

Các người nhìn cho kỹ đây, ta sẽ hái trăng xuống tặng cho nàng.

Tiểu nha đầu kia hãy xem kỹ, hái trăng đối với ta dễ như trở bàn tay, không khó chút nào!Đại Tự Tại Chân Nhân nhìn Phong Phi Vân phồng má tranh cãi vối đám người như cậu bé bị chọc tức nóng máu, đánh cuộc leo lên cây đào trứng chim.

Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân lóe ý cười, môi hồng răng trắng.Đại Tự Tại Chân Nhân khẽ nói:- Hắn không hái được.Tiểu cô nương la lên:- Đó đó, tỷ tỷ cũng nói đại ca ca không hái được!

Đại ca ca không được!- Ta hái không được?

Ta mà không hái được?

Dám nói ta không được?

Đời ta ghét nhất ai nói ta không được.

Chờ xem, nhìn kỹ đây . . .Phong Phi Vân xắn tay áo, kéo ống quần, bộ dáng sắp hái trăng.Đám Đại Lĩnh Mông Nhân nhận ra Phong Phi Vân rất nghiêm túc, mọi người suy đoán hắn thật sự sẽ hái được trăng sao?Tiểu cô nương im miệng, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Một cậu bé chảy nước mũi, trợn to mắt nói:- Đại ca ca làm sao bay lên trời hái trăng được?-------Chương 1232: Hái ánh trăng (2)vipvandan.vn :Chương 1232: Hái ánh trăng. (2)Phong Phi Vân đáp:- Đi thuyền.- Là thuyền gì?Phong Phi Vân trả lời:- Thuyền trăng.Đám nhóc nhảy nhót, tin lời Phong Phi Vân:- Có thể mang chúng ta cùng đi không?- Hái trăng rất nguy hiểm, sẽ xúc phạm thần linh, là tội lớn.

Một mình ta gánh tội là được, các ngươi đừng đi, cứ ở dưới nhìn xem.Phong Phi Vân gọi Thanh Đồng cổ thuyền ra, hoa văn cổ xưa, tang thương mênh mông như con thuyền thần linh đi.

Thanh Đồng cổ thuyền bay lên cao, lơ lửng trong không trung dưới ánh trăng.Phong Phi Vân đứng trên thuyền phất tay với phía dưới, cười nói:- Ta đi hía trăng đây.Đám nhóc ngơ ngẩn như xem hình ảnh có trong cổ tích.Vù vù vù vù vù!Thanh Đồng cổ thuyền bay lên mặt trăng.Tiểu cô nương chớp mắt to, tò mò hỏi:- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ca ca hái trăng được không?Đại Tự Tại Chân Nhân trả lời:- Có lẽ . . .

Được.Một cậu bé chảy nước mũi hỏi:- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hái trăng thật sự sẽ chọc giận thiên thần sao?- Cái này . . .Đột nhiên bầu trời tối đen, không thấy mặt trăng.Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân sợ hãi quỳ dưới đất liên tục dập đầu.Đám nhóc giật mình trợn tròn mắt, cằm suýt rớt xuống đất.Có người kinh kêu:- Các người nhìn kìa, đại ca ca chở trăng về!Đó là hình ảnh trong cổ tích, tận cùng chín tầng mây một mảnh trong xanh, Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ từ từ đáp xuống đất.

Thanh Đồng cổ thuyền như thuyền thần bay trong ngân hà, Phong Phi Vân ngồi ở mũi thuyền, trăng giãy dụa trên thuyền.Bầu trời lại sáng.Phong Phi Vân cười với đám nhóc:- Mặt trăng thật nghịch ngợm, ta tốn nhiều công sức mới bắt được nó.Đám nhóc ngửa đầu, nhảy nhót nhìn mặt trăng trên Thanh Đồng cổ thuyền.

Đó là vầng trăng lớn cỡ ngọn núi, trắng tinh tỏa ánh sáng lấp lánh như tẩm trong mưa ánh sáng dịu dàng.- Tỷ tỷ, trăng bị hái rồi, tỷ tỷ hãy mau nhận!- Hổ tử, trăng lớn như vậy làm sao tỷ tỷ cầm?- Cũng đúng, trăng lớn quá đi.Phong Phi Vân cười nói:- Đúng rồi, trăng quá lớn, nó thuộc về trời đêm.

Để ta trả lại nó, nếu không sẽ bị ông trời phạt.Đại Tự Tại Chân Nhân ngửa cần cổ trắng thon nhìn mặt trời được Phong Phi Vân chở về, nở nụ cười tuyệt đẹp:- Mặt trăng tặng cho ta, đã hái xuống rồi còn trả lại làm gì?Đại Tự Tại Chân Nhân nâng cánh tay mảnh mai lên, xòe bàn tay ra.

Trăng trong Thanh Đồng cổ thuyền bay xuống, càng lúc càng nhỏ cuối cùng cỡ trứng chim cút rơi vào lòng bàn tay nàng, hình trăng khuyết.Đám nhóc la lên:- Ô ô!Phong Phi Vân nhíu mày, hậm hực cất Thanh Đồng cổ thuyền, quay về mặt đất.Đám Đại Lĩnh Mông Nhân cổ vũ, Phong Phi Vân lại cài hoa cho Đại Tự Tại Chân Nhân.

Cài hoa đúng là chuyện khó khăn, khó còn hơn hái trăng.

Phong Phi Vân đụng một lũ tóc, cột rễ hoa mai nam lên đầu Đại Tự Tại Chân Nhân.

Phong Phi Vân nhẹ buông tay, hoa mai nam cố định trên đầu Đại Tự Tại Chân Nhân.

Hoa mai nam bị cột vào sợi tóc rơi xuống cổ Đại Tự Tại Chân Nhân, tỏa ánh sáng lấp lánh, rất đẹp.Chợt có người cảm thấy không ổn, nói:- Trăng đã bị hái, buổi tối chúng ta không thấy trăng, và thiên thần sẽ trách tội . . .Lúc này mây đen tán đi, mặt trăng lại lộ ra.- Ủa?

Sao có hai mặt trăng?- Đại ca ca lừa gạt!

Lừa đảo!- Đại ca ca siêu lừa đảo!Lời nói dối bị chọc thủng nhưng Phong Phi Vân không đỏ mặt, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

Ít ra Phong Phi Vân để lại giây phút đẹp nhất, giây phút cổ tích trong đầu đám trẻ.Đêm nay là đêm không ngủ.Ngày thứ hai, trời vừa sáng Phong Phi Vân và Đại Tự Tại Chân Nhân âm thầm rời đi, tiến vào sâu trong vũ hóa mộ nguyên.Hai người không còn cười, mặt lạnh băng.

Hoa mai nam trên tóc Đại Tự Tại Chân Nhân đã bị tháo xuống, không biết nàng ném đi đâu.Phong Phi Vân mở miệng nói:- Trả Thiên Tủy Binh Đàm lại đây.Đại Tự Tại Chân Nhân đi đằng trước, bước chân mau như gió.Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi lại:- Thiên Tủy Binh Đàm?Trong không khí mát lạnh, nhiều giọt sương đọng trên lá cỏ, giọt sương ướt tóc Đại Tự Tại Chân Nhân.- Là . . .

Vầng trăng đêm qua.Phong Phi Vân hái trăng chỉ vì chọc đám nhóc cười chứ không phải vì Đại Tự Tại Chân Nhân.Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh nhạt nói:- À, bỏ lâu rồi.Phong Phi Vân dừng bước.- Sao chân nhân ném nó?

Đó là đồ của ta!Mắt Phong Phi Vân lạnh băng, hắn rất tức giận.

Đêm hôm qua Phong Phi Vân chỉ vì chọc đám nhóc ngây thơ cười mới 'hái trăng', giờ Đại Tự Tại Chân Nhân ném 'trăng' đi.Phong Phi Vân không nghi ngờ lời Đại Tự Tại Chân Nhân nói, loại người tự phụ như nàng xem cái gì cũng như cỏ rác, có lẽ Thiên Tủy Binh Đàm bị nàng vứt thật.Phong Phi Vân định trở về tìm Thiên Tủy Binh Đàm.Đại Tự Tại Chân Nhân nghiêng người, mắt lóe tia sáng lạnh:- Đứng lại, bản đế không có thời gian lãng phí với ngươi.

Tìm được địa cực truyền tống trận là giờ chết của ngươi.Hư không bị ánh mắt Đại Tự Tại Chân Nhân giam cầm, trọng lực đè xuống như có các ngọn núi to đè đầu Phong Phi Vân,Không thể nhúc nhích.Ầm!Một vạn dị thú chiến hồ lao ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân phát ra tiếng thú gầm, trên hoang nguyên toàn là bóng thú mạnh mẽ phá tan Đại Tự Tại Chân Nhân trấn áp.

Phong Phi Vân lấy Kình Thiên Côn ra, lực công kích gấp hai mươi bảy lần.Dù là Nữ Đế cũng dám chiến đấu.- Hừ!

Giỏi, bị bản đế trấn áp còn dám đánh?Đại Tự Tại Chân Nhân đứng yên tại chỗ, mắt bắn ra hai tia sáng vàng, hai cuồng long màu vàng bay ra kèm theo áp lực khủng khiếp đè nát một vạn dị thú chiến hồn.Phong Phi Vân biết hai cuồng long vàng lợi hại, chân đạp luân hồi tật tốc nhanh chóng thụt lùi.

Phong Phi Vân biến thành cái bóng bay sâu vào vũ hóa mộ nguyên, né ai cuồng long vàng công kích.Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân lóe tia kinh ngạc, Phong Phi Vân bộc phát tốc độ khiến nàng ngạc nhiên.Nhưng tu vi cách biệt quá lớn, Phong Phi Vân không trốn thoát, bị Đại Tự Tại Chân Nhân đánh tơi tả.Ngực Phong Phi Vân bị chém vết máu rợn người, nếu không nhờ cơ thể mạnh mẽ thì hắn đã bị xé thành hai khúc.- Long Khương Linh, ngươi chỉ tu luyện hơn ta hai ngàn năm chứ có gì hay?

Nếu cùng cảnh giới thì một bàn tay ta đủ trấn áp ngươi!Đại Tự Tại Chân Nhân khoác áo vàng như giai nhân mười sáu trăng tròn, khuôn mặt khuynh thành thoát tọc như thiếu nữ nhưng có sự bá đạo không cho làm trái:- Ngươi đang nói ta già?

Ha ha ha, trước giờ trong Tu Tiên giới chỉ tính tu vi mạnh yếu, từ khi nào tuổi tác là cái cớ cho thất bại?Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Hay, nói hay.

Nếu hôm nay ta không chết thì sau này sẽ trả lại gấp đôi, mụ phù thủy!Đại Tự Tại Chân Nhân không già chút nào, nàng rất trẻ tuổi, nhìn bề ngoài như thiếu nữ không đến hai mươi tuổi.

Thiếu nữ thanh xuân, da thịt búng ra sữa, môi hồng mắt sáng, eo nhỏ như liễu.Tu Tiên giới không chú trọng tuổi tác, tu vi đến cảnh giới siêu cao thì tu luyện mấy ngàn năm bề ngoài vẫn trẻ trung.

Phong Phi Vân mắng 'mụ phù thủy' chỉ để sướng miệng, Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ không để bụng.-------Chương 1233: Gặp lại địa cực cổ trận đàivipvandan.vn :Chương 1233: Gặp lại địa cực cổ trận đài.Khiến Phong Phi Vân bất ngờ là Đại Tự Tại Chân Nhân rất tức giận, trên bầu trời ngưng tụ một dấu tay khổng lồ chứa tia diện, lực lượng hủy diệt muốn trấn chết Phong Phi Vân.Sống hơn hai ngàn tuổi mà còn mất bình tĩnh.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc tạt ngang.Ầm!Hoang nguyên rung bần bật như trời sụp đất nứt.

Mặt đất nhiều vết rạn, sự sống phạm vi trăm dặm bị hủy diệt, để lại thủ ấn khổng lồ dưới đất.

Khổng lồ bị đánh thủng, lòng đất thủng lỗ sâu hoắm.Đại Tự Tại Chân Nhân rụt tay về, lòng thầm hối hận.

Đại Tự Tại Chân Nhân vội thi triển thần thức tìm kiếm nhưng dã mất tung tích Phong Phi Vân, trong trăm dặm không chừa một chút sự sống nào.Chẳng lẽ bị đánh thành tro bụi?Đại Tự Tại Chân Nhân bắt đầu suy tính nhưng không có chút kết quả, không tìm được dấu vết nào.- Phong Phi Vân, ngươi lăn ra cho ta!Đại Tự Tại Chân Nhân luống cuống, rất hối hận.

Đại Tự Tại Chân Nhân cho rằng mới rồi đã quá kích động, không biết có phải vì nàng chưa tìm được địa cực truyền tống trận đã lỡ tay giết Phong Phi Vân?Dù chết cũng nên để lại chút dấu vết, tại sao không suy tính ra?Đại Tự Tại Chân Nhân hừ lạnh một tiếng:- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ trốn rồi bản đế không tìm thấy sao?Mặt đất tĩnh lặng.Đại Tự Tại Chân Nhân thật sự tức giận, nàng không tin Phong Phi Vân đã chết.Thời gian trôi qua.Hồi lâu sau Đại Tự Tại Chân Nhân buồn bã thầm nghĩ:- Xem ra chết thật, nếu không tại sao mình không suy tính ra được?- Ta . . .

Ta tìm đến . . .

Địa cực cổ trận đài.Người Phong Phi Vân đầy bùn đất bay ra khỏi một khe nứt.

Phong Phi Vân rất vui vẻ, rất chật vật, tóc rối xù, mặt đầy bùn đất.Đại Tự Tại Chân Nhân đang ngồi bên cạnh đất nứt, mắt thẫn thờ đăm chiêu.

Phong Phi Vân đột nhiên từ bên dưới vọt lên làm Đại Tự Tại Chân Nhân giật nảy mình, phản xạ thụt lùi.

Đại Tự Tại Chân Nhân đang ngồi chồm hổm nên bị mất thăng bằng, té ngửa ra sau.Phong Phi Vân ngạc nhiên, giây sau mắt sáng rực, cười giễu Đại Tự Tại Chân Nhân.- Hừ!Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bật dậy, chải chuốc tóc dài, dáng vẻ đoan trang, ánh mắt khiếp người.Phong Phi Vân cảm nhận khí lạnh thấu xương, ngừng cười.- Ngươi không chết?Phong Phi Vân nói:- Trước khi hủy địa cực cổ trận đài thì chân nhân sẽ không thật sự giết ta, nếu mới rồi chân nhân muốn giết thật thì ta không sống nổi.Phong Phi Vân nói thật lòng, mới rồi Đại Tự Tại Chân Nhân ra tay tuy hung dữ nhưng chỉ dùng lực lượng gần một phần trăm, không thật sự giết hắn.

Vừa rồi đúng lúc Thiên Toán thư sinh giúp Phong Phi Vân che giấu thiên cơ nên Đại Tự Tại Chân Nhân không tính ra, cho rằng nàng lỡ tay đánh hắn ra bã thật.Đại Tự Tại Chân Nhân cắn môi, nét mặt sa sầm nói:- Mới rồi ngươi nói tìm được địa cực cổ trận đài, nó ở đâu?- Ngay bên dưới.Phong Phi Vân rất muốn hủy địa cực cổ trận đài nhưng thực lực của hắn khó làm gì được trận đài này, hắn cần nhờ vào tay Đại Tự Tại Chân Nhân.Hai người bay xuống lòng đất, trông thấy một tòa trận đài khổng lồ cổ xưa do các khối đá to xếp hàng dài ra tay dướia lòng đất sâu trăm tước.

Đại Tự Tại Chân Nhân vỗ một chưởng đó đúng lúc đánh ngay bên trên địa cực cổ trận đài.- Địa cực cổ trận đài là không gian truyền tống trận khá cao minh, bình thường vượt qua mấy trăm ức dặm, hàng ngàn ức dặm, hoặc đi một số đại thiên vị diện mới trước giờ chưa từng có địa cực cổ trận đài.

Để bày trận đài cỡ này cần có tu vi vũ hóa cảnh, muốn phá hoại nó phải có tu vi rất cao.Phong Phi Vân hỏi:- Chân nhân niết bàn mấy lần?Đại Tự Tại Chân Nhân liếc Phong Phi Vân:- Ngươi cảm thấy ta không phá được một tòa trận đài sao?Phong Phi Vân đáp:- Cái này khó nói.Đại Tự Tại Chân Nhân hừ mạnh, cảm thấy bị khinh thường.Trán trắng nõn bắn ra tia sáng vàng vô cùng, ánh sáng chói mắt như điện.

Một con rồng vàng khổng lồ bay ra ngoài, dài khoảng ba ngàn thước.

Mỗi miếng vảy rồng to cỡ cái gầu.Người rồng vàng phát ra áp lực kinh khủng, đè ép Phong Phi Vân vội bay ngược ra sau, gọi Miểu Quỷ ban chỉ ra bảo vệ thân thể mình mới chống lại nổi lực lượng kia.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Tu vi của bà tám này thật lợi hại, đánh nhau với Tà Hoàng chưa lộ ra sức mạnh thật sự.Ầm!Con rồng to màu vàng thò vuốt rồng vỗ xuống địa cực cổ trận đài.Địa cực cổ trận đài vận chuyển nhanh, trong trận đài đá to phát ra ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành cột ánh sáng đánh nát vuốt rồng.Đại Tự Tại Chân Nhân liên tục lùi ba bước, thu con rồng vàng vào trán.Đại Tự Tại Chân Nhân hít sâu, nói:- Trận pháp thủ hộ thật khủng khiếp.Phong Phi Vân châm chọc:- Đùa, cường giả vũ hóa cảnh bày trận pháp thủ hộ chuyên môn bảo vệ địa cực cổ trận đài đâu dễ bị chân nhân phá?Đại Tự Tại Chân Nhân nói:- Không phải ngươi nói là có cách phá địa cực cổ trận đài sao?Phong Phi Vân thận trọng gật đầu, ngồi xổm người xuống.

Phong Phi Vân nhặt một cục đá khắc thứ tự địa cực cổ trận đài, lại khắc cách vận chuyển của trận pháp phòng ngự, cuối cùng nói lý niệm trận pháp, cách phá giải bài bố của tu sĩ vũ hóa cảnh.Đại Tự Tại Chân Nhân có tạo nghệ trận pháp rất cao, trí tuệ cao sâu, thông minh hơn người.

Trận pháp tu sĩ vũ hóa cảnh bài bố rất phức tạp nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn nhanh chóng lĩnh ngộ ra đại khái.Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân sáng lấp lánh, được lời nói của Phong Phi Vân dẫn dắt, nhiều điểm mù trận pháp trước kia không rõ ràng thoáng chốc sáng sủa hẳn ra.Đại Tự Tại Chân Nhân còn suy một ra ba, lòng vẽ ra trận pháp uy lực khủng bố ngang ngửa với trận pháp của tu sĩ vũ hóa cảnh.Nếu có thể bày ra trận pháp ngang ngửa với tu sĩ vũ hóa cảnh vậy còn sợ gì trên mảnh đất này nữa?

Hai cung chủ Thần Linh cung có muốn đối phó với Đại Tự Tại Chân Nhân cũng sẽ bị nàng trấn áp ngược lại.Nhưng trận pháp tu sĩ vũ hóa cảnh bài bố rất khó lĩnh ngộ, khó khăn lớn lao, hao phí tài nguyên khổng lồ, đủ đào rỗng nguyên Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân chỉ mặt đất:- Muốn phá hỏng địa cực cổ trận đài phải vào cổ trận đài trước, dọc theo tuyến đường này là xông vào được.Đại Tự Tại Chân Nhân nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, cảm thấy nam nhân trước mắt nàng rất bất phàm.Đại Tự Tại Chân Nhân nói:- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, chờ ta phá địa cực cổ trận đài rồi mới xử ngươi sau.Đại Tự Tại Chân Nhân có dã tâm rất lớn, nàng không chỉ muốn phá địa cực cổ trận đài, càng muốn lấy trận pháp phòng ngự của tu sĩ vũ hóa cảnh trong trận đài.

Làm như vậy Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ đứng ở thế bất bại trên mảnh đất này, không ai đánh bại nàng được.Đại Tự Tại Chân Nhân mới đi vào địa cực cổ trận đài là Phong Phi Vân co giò bay lên trời ngay.- Bà tám này ngu, lão tử dẫn nàng đến đây là muốn nhờ vào trận pháp phòng ngự do tu sĩ vũ hóa cảnh bày ra nhốt nàng.

Hừ, ngoan ngoãn ở lại đây?

Chờ ngươi đến giết ta sao?-------Chương 1234: Nữ ma đại nhân uy vũ (1)vipvandan.vn :Chương 1234: Nữ ma đại nhân uy vũ. (1)Tuy Phong Phi Vân chạy trốn nhanh nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân để lại hậu chiêu.

Một ảo ảnh ngưng tụ trong không trung, giống y như Đại Tự Tại Chân Nhân mới vào địa cực cổ trận đài, phát ra khí thế khổng lồ.Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh lùng hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ mình thoát được sao?Phong Phi Vân đã vọt ra khỏi mặt đất, tốc độ siêu mau.

Nhưng ảo ảnh sau lưng Phong Phi Vân không chậm, thậm chí nhanh hơn hắn một chút.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi để lại phân thân?Đại Tự Tại Chân Nhân này chỉ là một phân thân, nhưng vẫn rất cường đại, phát ra uy lực mạnh còn hơn chân thân bình thường một chút.- Để phòng ngừa ngươi chạy trốn.Phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân ra tay, bàn tay vỗ ra một bóng rồng như dòng sông vàng xuyên thủng hư không, khí thế khiến người sợ hãi.- Nhịn ngươi lâu rồi!Phong Phi Vân triệu ra Kình Thiên Côn, tức giận huơ gậy như huơ một ngọn núi đánh với bóng rồng.Vũ hóa mộ nguyên rung bần bật, trời lòng đất lở.

Mấy ngày nayv Phong Phi Vân ôm cục tức muốn trút ra ngoài, hắn không chỉ triệu hoán Kình Thiên Côn mà Miểu Quỷ ban chỉ, Thanh Đồng cổ thuyền cũng hiện ra.

Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, cưu cửu quẻ bào lên người.Sau khi mặc ẩn tàm sa la, dù là phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân cũng không phát hiện bóng dáng Phong Phi Vân, bị hắn đánh lén hai lần.

Phong Phi Vân đánh phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân té xuống áng mây hai lần, rất chật vật.Tuy Đại Tự Tại Chân Nhân chỉ có một lũ phân thân nhưng ngưng tụ chắc chắn, trừ tu vi không cao bằng chân thân ra còn lại giống nhau.Ầm!Khi Phong Phi Vân công kích lần thứ ba thì bị phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân phát hiện trước, nét mặt sa sầm, một bàn tay đâm ra.

Cánh tay Phong Phi Vân suýt bị giật xuống, máu nhuộm đỏ ngón tay phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân.Phong Phi Vân phản ứng siêu mau, hắn vỗ chưởng vào bộ ngực to.Tu vi phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân siêu đẳng chỉ lùi một bướca đã ổn định thân thể, Phong Phi Vân thì bay ngược ra ngoài, cánh tay đổ máu ròng ròng.- Tu vi của Đại Tự Tại Chân Nhân quá cao, tuy chỉ là một lũ phân thân nhưng sánh bằng chân nhân . . .

A . . .

Sờ mềm thật.Ngực phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân căng tròn rất gợi cảm, quần áo căng sắp rách.

Phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân cho rằng mới rồi Phong Phi Vân cố ý chụp ngực nàng.Mặt phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân ửng hồng, vừa xấu hổ vừa tức giận, lạnh lùng nói:- Hôm nay ngươi chết chắc rồi!Đỉnh đầu phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân ngưng tụ thần bàn màu vàng, vô số bóng rần bay lượn bên trên như tia chớp, hư không bị nàng giam cầm.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Nàng đã đề phòng, không thể đánh lén nữa.Phong Phi Vân lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, không định đấu với phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân nữa.Lúc này Phong Phi Vân nổi lên cảnh giác, người lạnh lẽo:- Sao nữ ma đầu này đến đây?Sát khí đến từ phía sau.Phong Phi Vân vội thu Thanh Đồng cổ thuyền về, quay người lại.

Một nữ nhân áo trắng từ chân trời bước chậm đến, ánh sáng thánh khiết bao phủ người tựa tiên nữ không ăn nhân gian khói lữa.

Nhưng khí thế trên người nữ nhân áo trắng không dịu dàng mà lạnh băng, lạnh còn hơn cả Đại Tự Tại Chân Nhân.Nữ ma Tiêu Nặc Lan.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Tiêu Nặc Lan vung tay áo, ánh sáng trắng bắn ra.

Thần bàn màu vàng của Đại Tự Tại Chân Nhân vỡ tan.Ngay sau đó Tiêu Nặc Lan đứng bên cạnh Phong Phi Vân, đôi mắt đen láy nhìn hắn.Tiêu Nặc Lan nói:- Đi theo ta.Phong Phi Vân gật đầu:- Được.Tuy nữ ma quen thói giết người nhưng Phong Phi Vân cảm thấy Tiêu Nặc Lan dễ ở chung hơn Đại Tự Tại Chân Nhân, ít ra nàng dễ dụ.

Cơ hội trốn khỏi tay nữ ma nhiều hơn là trong tay Đại Tự Tại Chân Nhân.Cộng thêm nếu gợi lên mâu thuẫn giữa nữ ma và Đại Tự Tại Chân Nhân thì Phong Phi Vân càng sướng.Phong Phi Vân bắt đầu châm ngòi:- Nữ ma đại nhân, ta rất nhớ nàng.

Ta là sứ giả của nàng, ta đã báo tên nàng ra rồi nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân thật đáng ghét, không để nàng vào mắt.

Đại Tự Tại Chân Nhân còn nói gì?

Nữ ma?

Nữ mà là cái gì?

Bản đế một bàn tay có thể đập chết bốn, năm nữ ma.Dù sao hai nữ nhân này không phải thiện nam tín nữ, tốt nhất là không chết không ngừng, lưỡng bại câu thương.

Như vậy Phong Phi Vân càng được lợi.Nữ ma luyện hóa ma huyết trong long mạch xong thân hình trở nên vô cùng thánh khiết, ma tính hết sạch, không còn tử khí.

Tiêu Nặc Lan như tiên nữ chốn hồng trần, thiện thi, bản tôn, tà thi đã bắt đầu dung hợp.Tiêu Nặc Lan không phải thi tà không có trí tuệ, nàng nhìn thấu mục đích của Phong Phi Vân.Tiêu Nặc Lan nói:- Ta tìm ngươi đã lâu, đi theo ta.Phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân kiêu ngạo nói:- Đứng lại, ngươi nói mang hắn đi là đi sao?

Bản đế chưa đồng ý.Mắt nữ ma đẹp, tóc dài bay bay, thanh âm như tiếng trời:- Hắn là người của ta.Ầm!Ngón tay Tiêu Nặc Lan thuôn nhỏ như mỹ ngọc búng một cái.

Phân thân Đại Tự Tại Chân Nhân chớp mắt tan vỡ thành luồng khói vàng tan biến trong không khí.Phong Phi Vân ở một bên vỗ tay:- Nữ ma đại nhân tu vi thông thiên triệt địa, cửu thiên thập địa, không người địch nổi.

Nữ Đế quái quỷ gì đó, Đại Tự Tại Chân Nhân gì đó nữ ma đại nhân búng tay một cái là thành tro, không đáng nhắc đến.Tiêu Nặc Lan không khách sáo nhận:- Đó là đương nhiên.- Thua.Phong Phi Vân theo Tiêu Nặc Lan rời khỏi vũ hóa mộ nguyên, lòng thầm suy đoán nữ ma đầu tìm mình có chuyện gì.Cuối cùng Phong Phi Vân ra một kết luận là không có chuyện tốt.

Niềm vui sướng đã mất, Phong Phi Vân có cảm giác rời khỏi miệng cọp rơi vào hang sói.Dường như nữ ma không còn dễ bị dụ.* * *Nửa ngày sau, sâu trong vũ hóa mộ nguyên bị kinh lôi nổ ầm ầm.

Một luồng khí long hoàng màu vàng bắn thẳng lên chín tầng trời.Đại Tự Tại Chân Nhân phá đất bay lên, lơ lửng trên chín tầng mây, ánh mắt ngạo nghễ.Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, ngươi quá coi thường bản đế.

Muốn nhốt chết bản đế trong đó nói dễ hơn làm, địa cực cổ trận đài đã bị ta phá!

Bản đế còn được nửa trận pháp phòng ngự tu sĩ vũ hóa cảnh bày ra.Tuy Đại Tự Tại Chân Nhân có được trận pháp phòng ngự nhưng chỉ được một nửa không đầy đủ.Trận pháp tu sĩ vũ hóa cảnh bày ra mặc dù chỉ có một nửa nhưng cũng rất lợi hại, xứng là phòng ngự số một trên mảnh đất này.Đại Tự Tại Chân Nhân khép mắt lại, chiến đấu mới xảy ra trên vũ hóa mộ nguyên hiện rõ trong đầu nàng.

Có hình ảnh 'nữ ma búng tay phá phân thân của Đại Tự Tại Chân Nhân, Phong Phi Vân ở một bên khen'.

Đại Tự Tại Chân Nhân rất tức giận, ngực to phập phồng, nỗi lòng căm hờn.- Nữ ma, ngươi quá kiêu ngạo!Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân sáng như trời trăng, nổi sát ý với nữ ma nhiều còn hơn với Phong Phi Vân.* * *Nam Thái phủ, trong một thi thành rách nát.Nơi này là chỗ ở của Tiêu Nặc Lan, thi tà vào tòa thành này toàn là đệ tam biến.

Chúng nó đã sinh ra chút linh tuệ, không dám tổn thương gốc cây ngọn cỏ tại đây.-------Chương 1235: Nữ ma đại nhân uy vũ (2)vipvandan.vn :Chương 1235: Nữ ma đại nhân uy vũ. (2)Đi vào chỗ ở của Tiêu Nặc Lan như vào đất lành, đối lập với cảnh tượng thi tà bò đầy đất bên ngoài.Tiêu Nặc Lan đứng bên hồ tiên, áo trắng bay bay, linh yên lượn lờ quanh thân, khí chất tĩnh lặng.- Ngươi uống ma huyết ta để lại bên long mạch coi như được ta ban ơn, đã nhận ân huệ thì phải trả, đúng không?Quả nhiên Tiêu Nặc Lan thay đổi, ít ra trước kia nàng sẽ không bình tĩnh nói chuyện với Phong Phi Vân thế này.Phong Phi Vân nói:- Chúc mừng, chúc mừng!

Nữ ma đại nhân bỏ đi thân ma, cô đọng tiên tâm, lại đến gần đại đạo một bước.Tiêu Nặc Lan nói:- Ta cứu ngươi từ tay Đại Tự Tại Chân Nhân xem như ban ân lần thứ hai, ngươi sẽ không quỵt nợ đi?Phong Phi Vân nói:- Nữ ma đại nhân chiến lực vô song, Đại Tự Tại Chân Nhân cũng không phải đối thủ, thật khiến người ngưỡng mộ.

Lòng tôn sùng đại nhân như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, mênh mông như sông tấn tuôn trào không thể chặn lại.Tiêu Nặc Lan nói:- Ta chăm sóc vị hôn thê của ngươi nhiều năm, dạy nàng cách tu luyện, giúp nàng tăng vọt tu vi, xem như ban ân lần ba.

Nếu ngươi còn muốn quỵt thì ta không ngại giết kẻ tri ân mà không báo.- Vị hôn thê.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt.

Hắn chỉ có một vị hôn thê, Nguyệt công chúa, Long Thương Nguyệt.

Lúc Phong Phi Vân được sách phong Thần Vương, đính hôn trước mặt người trong thiên hạ, có muốn chối cũng không được.Lúc Kỷ thần phi chết nắm tay Phong Phi Vân dặn dò hắn phải chăm sóc Long Thương Nguyệt, làm sao hắn mặt dày không nhận được?Phong Phi Vân nói:- Nữ ma đại nhân có gì sai bảo xin cứ nói, miễn ta làm được thì sẽ dốc hết sức.Tiêu Nặc Lan vụt xoay người:- Ta muốn thi biến lần thứ năm.

Trong vòng ba tháng ngươi chuẩn bị năm trăm vạn linh thạch giúp ta, thiếu một viên là lấy mạng ngươi!- Thi biến lần thứ năm?Phong Phi Vân hiểu thi biến lần thứ năm có ý nghĩa gì?

Nghĩa là nếu Tiêu Nặc Lan thành công sẽ vô địch mảnh đất này.

Như hai cung chủ Thần Linh cung chỉ là con tép trước mặt Tiêu Nặc Lan.Phong Phi Vân chưa từng thấy hai cung chủ Thần Linh cung, nhưng hắn dám chắc bọn họ tuyệt đối không địch lại thi tà ngũ biến.Phong Phi Vân dứt khoát nói:- Không thể nào!

Nơi này thiếu thốn tài nguyên, dù cộng lại cũng không đủ cho thi biến lần thứ năm tiêu hao năng lượng.Tiêu Nặc Lan nói:- Nên mới cần ngươi chuẩn bị năm trăm vạn linh thạch giúp ta.

Chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch.

Ta không thiếu linh thạch phẩm cấp cao.

Ta chỉ thiếu linh thạch phẩm cấp thấp có thể nhanh chóng luyện hóa, bổ sung năng lượng.

Có năm trăm vạn linh thạch cộng thêm huyết khí ức vạn thương sinh Nam Thái phủ, cộng long mạch tại Thần đô, hóa đạo thạch chắc đủ cung cấp năng lượng cho thi biến lần thứ năm.Phong Phi Vân nói:- Dù cướp sạch quốc khố Thần Tấn vương triều cũng không thể nào góp đến một trăm vạn linh thạch.

Trên người ta tối đa lấy ra ba mươi vạn linh thạch, đây là lần trước cướp đổ cung ngầm lấy được.- Không liên quan đến ta, tóm lại trong vòng ba tháng ngươi phải gom đủ năm trăm vạn linh thạch, mặc kệ ngươi cướp quốc khố Thần Tấn vương triều hay quốc khố ngũ đại vương triều cũng thế.Tiêu Nặc Lan ngừng một lúc, nói tiếp:- Không lâu sau mảnh đất này sẽ nghênh đón sát kiếp, toàn bộ sinh linh bị hủy diệt.

Nếu ngươi gom đủ năm trăm vạn linh thạch trợ giúp ta hoàn thành thi biến lần thứ năm thì ta có thể bảo vệ ngươi vượt qua đại kiếp nạn.- Được rồi, ta sẽ thử xem.Phong Phi Vân biết thời gian gấp gáp, chắc nữ ma cũng cảm ứng được đại kiếp nạn sắp tới nên sốt ruột muốn đột phá.Phong Phi Vân hỏi:- Thương Nguyệt ở đâu?Tiêu Nặc Lan trả lời:- Nàng đi Thần đô, nói là muốn tìm mẫu thân.Tiêu Nặc Lan biến thành luồng khói trắng biến mất tại chỗ.Năm trăm vạn linh thạch là khái niệm gì?Ví dụ cổ tiên giáo như Nhật Nguyệt tiên giáo tổng dự trữ không hơn mười vạn linh thạch.Quốc khố Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tích trữ được một trăm vạn linh thạch.Một số gia tộc, tiên môn loại nhỏ tích trữ một trăm khối linh thạch đã là giàu có, xưng hùng một phương.Năm trăm vạn linh thạch ý chỉ năm trăm chân diệu linh thạch, tương đương năm mươi vạn ngũ cốc linh thạch, năm vạn đan linh thạch.Tiêu Nặc Lan muốn ba loại linh thạch càng làp hẩm cấp cao, ví dụ u lan linh thạch xếp hạng mười lăm, linh khí chứa trong một khối u lan linh thạch sánh bằng một ngàn chân diệu linh thạch.Giới linh thạch xếp hạng mười bốn, linh khí chứa trong một khối giới linh thạch tương đương một vạn chân diệu linh thạch.Kim ti linh thạch xếp hạng mười ba, một khối tương đương mười vạn chân diệu linh thạch.Long linh thạch trấn áp quốc vận Thần Tấn vương triều xếp hạng mười tương đương số lượng linh khí chứa trong một ức chân diệu linh thạch.Trong tay Tiêu Nặc Lan còn có hóa đạo thạch cướp từ chỗ Phong Phi Vân xếp vị trí thứ bảy.Nếu chỉ là hấp thu năng lượng linh khí thì hóa đạo thạch trong tay nữ ma đã dư dả.

Nhưng bây giờ Phong Phi Vân muốn chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch phẩm cấp thấp nhất.Phong Phi Vân cho ra kết luận:- Nàng muốn dùng linh thạch xây dựng năng lượng đài, sợ lúc đột phá cảnh giới có người đến can thiệp.

Nàng định sau khi đột phá cảnh giới phục hồi lực lượng trong thời gian mau nhất.Phong Phi Vân đi ra thi thành, ngước nhìn con đường thẳng hướng cuối chân trời, không thấy hy vọng nơi đâu.- Năm trăm vạn linh thạch, thật là con số nhức đầu.

Ta nên đi đâu gom góp đây?Con số thiên văn hù chết người.Hóa đạo thạch rất dữ, Phong Phi Vân cơ duyên xảo hợp mới cắt ra được.Long linh thạch không vừa, trong mảnh đất Thần Tấn vương triều từ xưa đến nay mới ra có một khối, dùng để trấn áp quốc vận.

Rất khó nói long linh thạch có khai quật trong Thần Tấn vương triều không.Kim ti linh thạch xép hạng mười ba nhưng cũng hiếm hoi đến hầu như không thấy.

Phong Phi Vân ở trong Thần Tấn vương triều mới thấy nửa khối, chưa biết chừng vốn chỉ có nửa khối.Ài.Tóm lại là linh thạch rất khan hiếm, nhiệm vụ gian khổ.Ba ngày sau, Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai.Trận pháp phòng ngự Ngự Thú Trai hoàn toàn mở ra, tùy thời thấy đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo tăng điều khiển dị thú tuần tra trên bầu trời, không khí căng thẳng như giông tố sắp đến.Phong Phi Vân đi gặp trai chủ Đàn Thanh Tố.Tin kẻ chấm dứt thời đại phật tu đã truyền về Ngự Thú Trai.

Cao tầng Ngự Thú Trai biết hết, Đàn Thanh Tố cũng biết.

Vị trai chủ chưa từng xuất thế đã ra mặt, biểu hiện ung dung.

Ít nhất mặt ngoài không thấy nàng có vẻ gì là lo âu.Đây là giả bộ bình tĩnh cho cấp dưới xem, nếu Đàn Thanh Tố hoảng loạn, Diêm Vương chưa đến Ngự Thú Trai đã sụp đổ.Nghe nói Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai, Đàn Thanh Tố nhiệt tình tiếp đãi hắn.- Cảm tạ Thần Vương đại nhân trượng nghĩa giúp đỡ trong Đồng Lô sơn, giải vây cho Ngự Thú Trai.

Thần Vương đại nhân đến Ngự Thú Trai không biết có phải vì địa kiếp nạn sắp tới?-------Chương 1236: Vu Thanh Họa đáng thươngvipvandan.vn :Chương 1236: Vu Thanh Họa đáng thương.Đàn Thanh Tố bới tóc kiểu phật, chân đạp đóa sen, đầu uẩn phật quang, da thịt trắng nõn, tiên vận siêu phàm thoát tục.

Nếu Đàn Thanh Tố không xuất gia tu phật sẽ là mỹ nhân họa thủy, nam nhân trong thiên hạ tranh nhau theo đuổi.Phong Phi Vân tự giễu:- Xin đừng gọi ta là Thần Vương, bây giờ ta không phải Thần Vương nữa.

Ân oán giữa ta và hoàng tộc đã xong.Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Không biết Ngự Thú Trai định ứng đối kiếp nạn như thế nào?Đàn Thanh Tố cắn môi hồng, ánh mắt lo âu, lắc đầu.Đàn Thanh Tố bất đắc dĩ nói:- Một vạn năm trước đại kiếp nạn phật tu Ngự Thú Trai có thể truyền thừa tiếp toàn nhờ may mắn.

Trên sách cổ có ghi chép nhiều tin tức về đại kiếp nạn này.

Lực lượng hủy diệt của Diêm Vương cực kỳ khủng bố, đất đai vỡ, hồ nước khô nứt, thương sinh như con kiến.

Tám mươi phần trăm đất phật tu bị hủy diệt biến thành hoang vu, e rằng lần này khó may mắn thoát khỏi.Phong Phi Vân nói:- Ta có một nơi đi có lẽ sẽ giúp Ngự Thú Trai sống sót.Đàn Thanh Tố khó tin:- A?Phong Phi Vân trầm ngâm một lúc lâu, kể chuyện Thiên quốc, tô vẽ mọi thứ thật đẹp.

Phong Phi Vân nói những linh thú phật tu trong Thiên quốc.Tâm tình tu vi của Đàn Thanh Tố cao sâu, lòng tĩnh lặng như mặt hồ giờ nghe cũng trợn mắt há hốc mồm.

Khuôn mặt ngọc tràn đầy kinh diễm, hướng về, và sự kích động.Tin tức thật đáng ngạc nhiên, dính líu quá nheiuè.

Trong phút chốc Đàn Thanh Tố khó thể quyết định, nàng cần bàn bạc với phật tôn mười mạch.Phong Phi Vân ngồi trong đại điện, cười nói:- Không sao, vốn nên suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, bàn bạc rồi mới quyết định.

Không biết Ngự Thú Trai dự trữ bao nhiêu linh thạch?Đàn Thanh Tố ra lệnh mười nữ đệ tử đi thông báo cho mười vị phật tôn, xoay người lại mỉm cười nói:- Tuy Ngự Thú Trai truyền thừa xa xưa nhưng không có mạch khoáng linh thạch của riêng mình, không dự trữ được bao nhiêu.

Ước chừng năm mươi vạn chân diệu linh thạch.Phong Phi Vân gật gù, đã rất tốt, nhiều hơn hắn dự đoán.Phong Phi Vân không sợ đệ tử Ngự Thú Trai vào Thiên quốc sẽ cưu chiếm thước sào, có lòng quấy rối.

Ngự Thú Trai lựa chọn đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu tâm tính rất cao.

Đàn Thanh Tố thanh tâm quả dục, Vu Thanh Họa tính tình nóng nảy đều là người tu phật thật sự.Vu Thanh Họa nghe Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai liền ngự không chạy tới trước nhất, nàng bay vào phật điện, tóc dài bay bay, gió thơm ập đến.

Có lẽ vì đột phá cảnh giới nên Vu Thanh Họa càng động lòng người hơn.- Phong Phi Vân, ai cho phép ngươi đến!?Phong Phi Vân cười nói:- Vu phật tôn, lần trước từ biệt ở Đồng Lô sơn thật khiến người nhớ nhung.

Một thời gian không gặp phật tôn càng thêm hấp dẫn, dáng người . . .

Khụ khụ . . .Phong Phi Vân nhìn ngực Vu Thanh Họa cao vút, híp mắt cười sâu xa.Phong Phi Vân không biết lúc hắn giúp đám người Vu Thanh Họa dụ địch đi, Tiểu Tà Ma và Vu Thanh Họa đã đánh cuộc với nhau.Nội dung ván cược: Nếu Phong Phi Vân sống thì Vu Thanh Họa phải gả cho Phong Phi Vân, làm tẩu tử của Tiểu Tà Ma.Phong Phi Vân không hiểu nỗi lòng của Vu Thanh Họa là muốn giết người, nàng không muốn thấy hắn ngồi ở đây chút nào.

Thấy Phong Phi Vân là Vu Thanh Họa sợ muốn chết.Trong phật điện canh gác nghiêm ngặt nhưng Tiểu Tà Ma dễ dàng chuồn vào.

Tiểu Tà Ma ôm 'Đạm Đạm', khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú như nước, nàng ngồi bên cạnh Phong Phi Vân.- Hì hì, ca, ta nói một tin tốt cho ngươi nghe.Phong Phi Vân lộ vẻ chăm chú lắng nghe:- A!

Gần đây ta rất muốn nghe tin tốt.Vu Thanh Họa biến sắc mặt, bay qua bịt miệng Tiểu Tà Ma.- Ư . . .

Ư . . .

Tẩu . . .

Tẩu . . .

Ư ư . . .

Để ta . . .

Nói . . .Khuuôn mặt trắng trướng đỏ, Tiểu Tà Ma bị Vu Thanh Họa bịt miệng suýt ngộp thở.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Vu Thanh Họa, nàng làm vậy là không đúng.

Ỷ lớn hiếp nhỏ, còn làm chuyện đó trước mặt ca ca của nàng ấy, không tôn trọng ta chút nào.Tóc Vu Thanh Họa rũ xuống, trâm cài xốc xếch, cổ dài như thiên nga, thân thể đường cong mỹ miều.

Vu Thanh Họa không buông tay, bịt chặt miệng Tiểu Tà Ma.Tiểu Tà Ma như người chết đuối, tay chân vùng vẫy, đôi mắt to chớp chớp ra hiệu với Phong Phi Vân, miệng ú ớ.Phong Phi Vân không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy:- Vu Thanh Họa, nàng làm quá đáng!

Ta giao muội muội cho nàng chăm sóc vậy mà nàng dám hành hạ muội muội ngay trước mặt ta?

Sao lòng nàng ác độc quá vậy?

Lòng của nữ nhân thật không đo được.Đàn Thanh Tố cũng thấy quá đáng:- Sư tỷ, đó chỉ là một đứa trẻ, dù sư tỷ có tức giận cũng đừng trút lên người nàng.Hai phật tôn chạy tới thấy Vu Thanh Họa 'mưu sát' Tiểu Tà Ma thì cẩn thận khuyên nhủ.Một lão ni rầu lo sợ Vu Thanh Họa sát sinh:- A di đà phật, Thanh Họa, hãy buông đồ đạo.Phật tôn khác lo lắng nói:- Sư điệt, khổ hải vô biên quay đầu là bờ.Không lâu sau mấy phật tôn khác chạy đến, thấy cảnh tượng nguy hiểm trong phật điên.

Vu Thanh Họa che miệng Tiểu Tà Ma đã lùi vào góc tường, mọi người vây quanh nàng, bộ dáng sắp đánh nhau.Những phật tôn đến sau thấy cảnh này đại khái hiểu lý do trai chủ vội vàng kêu mình đến.Ngăn cản giết chóc.Đám phật tôn bóp cổ tay, đau đớn thống khổ.

Nheiuè người cảm thấy Vu Thanh Họa luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không tại sao làm ra chuyện cực đoan như thế?Phong Phi Vân khí thế hùng hổ, ép sát từng bước, dồn Vu Thanh Họa vào góc tường phật điện.Phong Phi Vân nói:- Vu Thanh Họa, nếu nàng không chịu thả người thì đừng trách ta không khách sáo!Vu Thanh Họa có khổ không nói nên lời.

Tiểu Tà Ma nói năng tùy tiện, Vu Thanh Họa mà thả tay ra thì Tiểu Tà Ma sẽ nói hết, vậy thì nàng . . .Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân vận chuyển luân hồi tật tốc, trước khi Vu Thanh Họa kịp phản ứng hắn đã bắt giữ nàng, cứu Tiểu Tà Ma khỏi tay nàng.Những phật tôn thấy Tiểu Tà Ma được cứu thì cùng ra tay bắt giữ Vu Thanh Họa, sợ nàng làm chuyện điên cuồng gì.Tiểu Tà Ma được Phong Phi Vân ôm vào lòng, thân thể mềm mại mềm nhũn, gò má trắng ngà đỏ ửng, mắt trợn trắng một lúc lâu mới bình tĩnh lại.Tiểu Tà Ma chu môi khóc mếu:- Ca, tẩu tử ăn hiếp người.- Tẩu tử?Tiểu Tà Ma không biết kiêng kỵ, cái gì cũng dám nói, kể hết màn cá cược trong Đồng Lô sơn.

Nguyệt phật điện cằm rơi đầy đất, mọi người hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vu cô nương đáng thương bị bắt giữ.Phong Phi Vân nuốt nước miếng, sờ cằm nhìn Vu Thanh Họa.Má ơi.Vu Thanh Họa xấu hổ muốn chết, nếu không phải bị các phật tôn hợp sức kiềm giữ thì nàng đã đào hố chui xuống.Mấy phật tôn, trai chủ Đàn Thanh Tố vẻ mặt ngượng nghịu.

Chuyện này nếu là người khác thì cười cho qua, còn với người trong phật môn không nói dối thì không cách nào quỵt được.Bốp!Phong Phi Vân vỗ trán Tiểu Tà Ma, mắng:- Nàng đã lớn rồi còn hư quá, Vu phật tôn chỉ nói đùa mà tưởng thật sao?

Đừng nhắc lại chuyện này nữa.

Vu phật tôn là người tu phật, chuyện này đồn ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phật tôn, và cả Ngự Thú Trai.-------Chương 1237: Dời Thiên quốcvipvandan.vn :Chương 1237: Dời Thiên quốc.Nói đến danh dự của Ngự Thú Trai thì các phật tôn, Vu Thanh Họa biến sắc mặt, nếu Tiểu Tà Ma nói lung tung ra ngoài thì đúng là tổn hại danh dự của Ngự Thú Trai.Tiểu Tà Ma xoa trán trắng bóc cãi:- Nhưng người ta muốn nàng làm tẩu tử của ta.

Vu tỷ tỷ xinh đẹp lại hiền lành này, rất tốt với Khanh Khanh, hơn nữa lại thích ca ca . .Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh:- Con mắt nào của nàng thấy Vu phật tôn thích ta?Tiểu Tà Ma nói:- Lúc ca ca lấy Kim Tàm Kinh ra giải vây cho Ngự Thú Trai, ta thấy Vu tỷ tỷ khóc.

Khóc . . .

Chẳng lẽ không phải vì thích sao?Phong Phi Vân ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn Vu Thanh Họa.Phong Phi Vân cười hỏi:- Vu Thanh Họa, nàng nên giải thích cho ta về chuyện này?- Không giải thích.Mắt Vu Thanh Họa lạnh băng như muốn nhào qua bịt miệng Tiểu Tà Ma chết ngộp.Đám phật tôn, trai chủ Ngự Thú Trai tụ tập trong góc bàn bàn, cuối cùng quyết định.Đàn Thanh Tố đứng ra chuyển đạt quyết định của cả nhóm:- Mới rồi ta và các sư thúc bàn bạc, quyết định là sư tỷ chưa dứt lòng trần, trần duyên chưa xong, đã không thích hợp tiếp tục tu phật . . .Vu Thanh Họa nói:- Đàn Thanh Tố, ngươi sợ ta uy hiếp vị trí trai chủ của ngươi nên muốn trục xuất ta khỏi Ngự Thú Trai?Đàn Thanh Tố thở dài thườn thượt.Đám phật tôn đi qua góp lời, biểu tình nghiêm túc trình bày hậu quả nghiêm trọng của chuyện này.

Ví dụ nếu Vu Thanh Họa không hoàn tục sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của Ngự Thú Trai, khi tu luyện rất có thể sẽ xảy ra sự cố, tẩu hỏa nhập ma này nọ.Phong Phi Vân cười nói:- Vu Thanh Họa, nếu nàng hoàn tục có lẽ ta sẽ cới nàng làm tiểu thiếp, không để nàng không nhà về.- Cái gì?

Tiểu thiếp?Mắt Vu Thanh Họa lạnh băng định lao qua nhưng bị một đám lão ni cô ấn chặt, sợ nàng làm chuyện ngốc nghếch gì.Phong Phi Vân lắc đầu, khẽ thở dài:- Tính tình của nàng nếu làm tiểu thiếp chắc chắn sẽ ăn hiếp nha hoàn xinh đẹp trong nhà.

Theo ta thấy tối đa cho nàng làm nha đầu thông phòng.Bùm!Vu Thanh Họa quỳ dưới đất:- Các vị sư thúc, sư bá, Vu Thanh Họa một lòng hướng phật, đời này không có ý nghĩ hoàn tục gả cho người.

Nếu các vị sư thúc, sư bá nhất định trục xuất ta ra khỏi Ngự Thú Trai thì Thanh Họa đành lấy cái chết chứng minh!Phật đường yên lặng.Phong Phi Vân sững sờ, hắn cảm thấy do nói để Vu Thanh Họa làm nha đầu thông phòng nên nàng mới dứt khoát như vậy.

Phong Phi Vân cho Vu Thanh Họa làm chính thê không chừng nàng nhận mệnh.Một phật tôn mặt không biểu tình, nói như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra:- Cái này . . .

Nếu lòng tu phật của Thanh Họa kiên quyết như vậy thì đừng nhắc đến nữa.- Danh dự của Ngự Thú Trai quan trọng nhưng chúng ta nên theo ý muốn của Thanh Họa.- Phong thí chủ, ngươi thật là quá đáng.

Thanh Họa dù gì là phật tôn của Ngự Thú Trai, ngươi khiến nàng làm nha đầu thông phòng, cái này . . .

Ài.- Thật ra làm tiểu thiếp cũng không tệ.Các phật tôn rất quan tâm Vu Thanh Họa, buộc nàng hoàn tục chỉ vì cho nàng có nơi chốn yên thân, không muốn nàng cô độc đến già một mình trong am.

Nhưng Vu Thanh Họa đã lựa chọn thì không ai có thể thay đổi ý muốn của nàng.Phong Phi Vân không hề thất vọng, cảm giác đối với Vu Thanh Họa rất mơ hồ.

Phong Phi Vân chỉ thấy phật tôn này thú vị, tình cảm nam nữ thì chưa đến mức đó.Trừ Tiểu Tà Ma chưa hiểu gì ra những người khác nghiêm túc ngồi trên bồ đoàn, bàn bạc công việc dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc.Đám phật tôn Ngự Thú Trai đều nghe nói Thiên quốc trong truyền thuyết, đó là mảnh đất tất cả phật tu hướng về.Khi Phong Phi Vân nói chuyện này ra, có ba phật tôn không chút do dự đồng ý ngay, sốt ruột muốn đi Thiên quốc.

Phật tôn khác vẻ mặt hướng về nhưng ráng kiềm chế, không lộ ra ngay.

Bọn họ chưa vào Thiên quốc, không biết tình hình trong đó thế nào.Tiếp theo bàn bạc về một số chi tiết, vi dụ khiến đệ tử Ngự Thú Trai dạy linh thú tu kinh phật, hay sắp xếp động tiên tu luyện như thế nào vân vân.Phong Phi Vân mở đường thông Thiên quốc, mời mười phật tôn, trai chủ vào Thiên quốc.Đây là thế giới mênh mông vô biên, lớn hơn Thần Tấn vương triều gấp trăm lần.

Trên bầu trời có vô số xá lợi chân phật lơ lửng, sáng soi mãi mãi.

Dưới đất có linh mạch khổng lồ chảy xuôi, dào dạt sức sống, động tiên chỗ nào cũng có.Phong Phi Vân đưa đám người dạo chơi trong Thiên quốc nửa ngày bọn họ đã không chút do dự đồng ý ngay, sốt ruột muốn dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc liền.Một phật tôn ở lại đảo biển tràn đầy kỳ hoa dị thảo kiên quyết không chịu đi, nói là muốn xây chỗ cư trú mạch thứ sáu tại đây, chết thì chôn trên mảnh đất này.Rất nhanh Vu Thanh Họa tìm được một tòa động tiên, ở dưới vực tiên.

Đó là sơn cốc có linh thuyền chảy xuôi, Vu Thanh Họa cũng ở lì tại đó.

Vu Thanh Họa tuyên bố là ai dám giành với nàng thì nàng liều mạng với kẻ đó.Chỉ bay nửa ngày, mười phật tôn như mười nông dân vào thành, ở chết trong động tiên không đi.

Cuối cùng còn mỗi Đàn Thanh Tố là dè dặt, theo Phong Phi Vân du lịch Thiên quốc.Phong Phi Vân nhìn ra được Đàn Thanh Tố vừa ý mấy phúc địa có linh mạch giao hòa, nếu không phải mang theo thân phận trai chủ thì nàng cũng ở lì tại chỗ.Phong Phi Vân đứng trên lưng một con chim bằng màu đen bay trong tầng mây, du lịch qua sông núi biển cả.- Không biết Đàn trai chủ cảm thấy đề nghị dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc như thế nào?Đàn Thanh Tố ngồi trên lưng linh điểu ba đầu màu trắng, áo tăng trắng tinh, người yểu điệu, tóc dài bay trong gió, môi như màu ráng chiều.Đàn Thanh Tố cười nói:- Phong Phi Vân, ngươi chỉ đơn giản muốn giúp Ngự Thú Trai độ qua kiếp nạn sao?Phong Phi Vân hỏi lại:- Trai chủ cho rằng ta có ý đồ gì khác?Đàn Thanh Tố môi hồng răng trắng, nói:- Thế nhân đều biết Phong Phi Vân chính là nhi tử của yêu ma, trong người chảy máu yêu, ma tính.

Ngự Thú Trai ta toàn là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ngươi khiến chúng ta chuyển vào Thiên quốc, có chắc là không nhảy vào chiếc lồng của ngươi không?Phong Phi Vân gật gù, lặng im.

Phong Phi Vân biết đánh giá về hắn rất tệ, không cãi lại Đàn Thanh Tố.Máu yêu, ma tính trong người Phong Phi Vân nhiều lúc chính hắn cũng không thể kiềm chế.

Nếu tương lai Phong Phi Vân biến thành yêu ma, các nữ phật môn trong Thiên quốc sẽ gặp họa.

Phong Phi Vân không dám bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra.Đàn Thanh Tố nói tiếp:- Hai năm trước khi Đông Phương cô nương đưa ngươi đến Ngự Thú Trai thì yêu tính, ma tính trong cơ thể ngươi mãnh liệt đáng sợ.

Nàng khổ sở cầu xin nên ta mới cứu ngươi.

Trước khi cứu ngươi ta đã chuẩn bị tinh thần lấy thân hiến ma, may mắn ý chí của ngươi mạnh kinh người, vượt qua được, áp chế yêu tính và ma tính.

Nhưng ngươi có thể bảo đảm tương lai sẽ không bao giờ hóa ma không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không bảo đảm.Đàn Thanh Tố than dài.Phong Phi Vân cười nói:- Nhưng trai chủ đã có quyết định đúng không?-------Chương 1238: Mỹ nữ và con rùa (1)vipvandan.vn :Chương 1238: Mỹ nữ và con rùa. (1)- Bọn họ chết sống không chịu rời khỏi đây thì ta còn cách nào khác?Đàn Thanh Tố cảm thấy không ổn nhưng cũng không biết làm sao, dù gì đại kiếp nạn sắp tới, chuyển Ngự Thú Trai vào Thiên quốc là đường sống duy nhất.Phong Phi Vân đưa Đàn Thanh Tố đến gặp ba linh thú lão tổ phật tu trong Thiên quốc.

Bọn họ nhanh chóng thảo luận nội dung quan trọng, tri thức kinh văn phật pháp.

Mỗi khi ba linh thú lão tổ phật tu nêu câu hỏi là Đàn Thanh Tố ung dung trả lời, giải thích thắc mắc cho chúng nó.Ba linh thú lão tổ phật tu càng lúc càng cung kính với Đàn Thanh Tố hơn, nhiều linh thú phật tu tụ tập lại, ngồi xếp bằng dưới đất nghe Đàn Thanh Tố giảng đạo.Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc trời sụp tối, các linh thú phật tu vẫn nghe say mê không chịu rời đi.Phong Phi Vân tìm Bệ Ngạn lão tổ hỏi về linh thạch dự trữ trong Thiên quốc.

Bệ Ngạn lão tổ sửng sốt, giải thích cho Phong Phi Vân, sau cùng hắn hiểu ra.Thì ra linh thú tu luyện thông qua ăn linh thảo, linh quả, hoặc hấp thu thiên địa linh khí.

Ít có linh thú nào lấy linh khí từ linh thạch, tuy trong Thiên quốc có mạch khoáng linh thạch phong phú nhưng không ai khai thác.

Số linh thạch dự trữ cho Thiên quốc gần bằng không.Nhưng trước khi Phong Phi Vân rời khỏi Thiên quốc, Bệ Ngạn lão tổ bảo đảm rằng sẽ vạn động ức vạn linh thú, dị thú toàn Thiên quốc đào quặng, tranh thủ trong vòng ba tháng gom đủ số ba trăm vạn linh thạch.Đây là xu hướng linh thú tổng động viên.Nếu thật sự có thể phát động ức vạn thú tu Thiên quốc trong vòng ba tháng rất có thể sẽ đào được ba trăm vạn linh thạch, đây là tin siêu tốt lành.

Không chừng có thể đào được một số linh thạch quý hiếm.Vậy là hoàn thành hơn một nửa tổng số năm trăm vạn linh thạch, Phong Phi Vân nhẹ lòng hơn.Cuối cùng chỉ có Đàn Thanh Tố và Phong Phi Vân rời khỏi Thiên quốc, mười phật tôn khác giành địa bàn trong Thiên quốc, không ai chịu đi.

Phong Phi Vân phải cảm thán rằng trước kia hắn đánh giá tâm tính của bọn họ quá cao.Đàn Thanh Tố đi trước sắp xếp chuyện dời đến Thiên quốc.

Phong Phi Vân thì rầu lo, đi tới đi lui dưới chân phật sơn.

Đôi khi Phong Phi Vân ngước nhìn đỉnh núi, theo Đàn Thanh Tố chỉ dẫn thì Nạp Lan Tuyết Tiên ở trên phật sơn này, hắn có nên đi gặp nàng không?Cuối cùng Phong Phi Vân vẫn đi gặp Nạp Lan Tuyết Tiên, nhưng hắn không thấy nàng.

Phong Phi Vân thấy Tử Nhục hòa thượng nướng thịt dị thú trong rừng cây.Tử Nhục hòa thượng vẻ mặt khó chịu với Phong Phi Vân, vô địch thiền trượng huơ một cái đập xuống đầu hắn.

Phong Phi Vân xưa đâu bằng nay, thi triển luân hồi tật tốc né thoát một kích của Tử Nhục hòa thượng.

Phong Phi Vân tùy tiện ngồi xuống đống lửa một bên, nhặt đùi dị thú lên cắn.Phong Phi Vân hỏi:- Tuyết Tiên có khỏe không?Tử Nhục hòa thượng sửng sốt, một kích vừa rồi gã chưa dùng sức nhưng người bình thường không trốn được.

Tiểu tử khốn kiếp này đã đến cảnh giới khá cao.- Tên tai họa nhà ngươi sống dai vậy?

Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết nàng mới cam lòng sao?Tử Nhục hòa thượng ôm vò rượu to nốc ừng ực, ống tay áo lau khóe môi.Tử Nhục hòa thượng nói:- Tuổi thọ của nàng ít đi mấy trăm năm, bộ dạng già nua, không chịu gặp ai.Tim Phong Phi Vân đau nhói, đứng lên nói:- Ta đi thăm nàng.Tử Nhục hòa thượng định ngăn cản nhưng thấy biểu tình nghiêm túc, áy náy của Phong Phi Vân lại thôi.Trong am ni cô, phật quang xoay vần.Cốc cốc cốc!Trong am vang tiếng gõ mõ, tiếng nữ nhân niệm phật.

Đột nhiên tiếng mỏ và niệm kinh ngừng lại, bên trong vọng ra thanh âm già nua.- Ta nói rồi, không gặp ai.Phong Phi Vân đứng bên ngoài am ni, người tẩm trong ánh trăng, dứng thẳng như cọc tiêu:- Tuyết Tiên, là ta đây.Tiếng mỏ rơi xuống đất lăn lông lốc, tiếng bước chân chạy nhanh, khi đến cửa thì ngừng lại.Chợt khựng lại.Tay Nạp Lan Tuyết Tiên ấn trên cửa sổ, bàn tay khẽ run rụt về.

Nạp Lan Tuyết Tiên khóc sướt mướt, xoay người chặn cửa, gục đầu nức nở.Phong Phi Vân nóng nảy nói:- Tuyết Tiên, hãy mở cửa ra đi!- Hu hu . . .

Không . . .

Không mở . . .Phong Phi Vân nói:- Tuyết Tiên . . .Nạp Lan Tuyết Tiên nức nở:- Ngươi đi . . .

Đi đi . . .

Bây giờ ta không muốn gặp ngươi . . .

Ngươi chắc . . .

Chắc chắn không muốn thấy ta . . .Phong Phi Vân đứng trước cửa, xuyên qua ánh nến thấy bóng dáng gầy yếu in trên cánh cửa.Người gầy hơn cả hoa.- Ai bảo ta không muốn gặp nàng?

Bây giờ ta rất muốn gặp nàng.Bóng Nạp Lan Tuyết Tiên run bần bật:- Ngươi muốn cười nhạo ta sao?

Bây . . .

Bây giờ ta không đẹp chút nào . . .

Xấu xí . . .Phong Phi Vân nói:- Ta chỉ muốn thấy nàng, nàng nên biết ta không quan tâm bộ dạng của nàng như thế nào.Nạp Lan Tuyết Tiên nói:- Nhưng ta quan tâm!

Bây giờ ta không muốn gặp ngươi . . .

Ngươi đi . . .

Ngươi đi đi mà . . .

Xin ngươi . . .

Xin . . .Phong Phi Vân cắn chặt răng, giơ tay kéo nắm khóa cửa nhưng cuối cùng buông ra:- Ta hứa với nàng, miễn ta còn sống chắc chắn sẽ nhổ tận gốc Sâm La điện, nhổ cỏ tận gốc!

Ta sẽ tìm linh dược hiếm quý phục hồi tuổi thọ, sắc đẹp cho nàng!Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh băng, mắt bắn ra sát khí.

Phong Phi Vân thấy cảm xúc của Nạp Lan Tuyết Tiên đã ổn định mới quay người đi.Nghe tiếng bước chân xa dần, Nạp Lan Tuyết Tiên lau khóe mắt ướt lệ, vội xoay người hé mở cửa nhìn trộm bóng lưng Phong Phi Vân.

Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn Phong Phi Vân từ từ khuất trong màn đêm, nàng mím môi nghẹn ngào.

Nạp Lan Tuyết Tiên mềm nhũn như tờ giấy dán cửa sổ trượt xuống, cuộn người ngồi dưới đất.Trong am ni chỉ còn tiếng rên rỉ bi thương, cô đơn.Năm ngày tiếp theo toàn bộ đệ tử Ngự Thú Trai di chuyển vào Thiên quốc.

Sách kinh trong tàng kinh các, linh dược trong dược điền, thậm chí một số điện vũ cũng chuyển vào Thiên quốc.Năm ngày ngắn ngủi Ngự Thú Trai đã trống trơi, không thấy bóng người.Nạp Lan Tuyết Tiên cũng chuyển vào Thiên quốc, Phong Phi Vân có ý nhờ Vu Thanh Họa chăm sóc nàng.Tử Nhục hòa thượng nghe về Thiên quốc, mấy hôm nay vây quanh Phong Phi Vân, nịnh hót vỗ mông ngựa, tỏ vẻ rất khao khát Thiên quốc.

Nhưng Phong Phi Vân cứng rắn như đá.Cuối cùng Tử Nhục hòa thượng hứa làm ba chuyện cho Phong Phi Vân mới được hắn cho phép tu hành trong Thiên quốc.- Thật là người đi lầu trống.Phong Phi Vân đi trong phật điện trống rỗng, chân đạp đá xanh lót gạch.

Phong Phi Vân ngước bốn mươi lăm độ nhìn trời, hắn như thấy không lâu sau sinh linh trên mảnh đất này chết hết, thiên sơn trống vắng, không còn một ngọn cỏ.Thiên địa tĩnh lặng.Tiểu Tà Ma chớp mắt sáng:- Ca, bao lâu nữa chúng ta trở về Phong gia?

Ta nhớ mẫu thân.Tiểu Tà Ma đứng bên cạnh Phong Phi Vân, nàng như tiểu tình nhân xinh đẹp tựa đầu vào vai hắn.Phong Phi Vân vuốt tóc Tiểu Tà Ma, ánh mắt kiên quyết nói:- Nhanh thôi.Cánh cửa Thiên quốc bị Phong Phi Vân giấu đi.-------Chương 1239: Mỹ nữ và con rùa (2)vipvandan.vn :Chương 1239: Mỹ nữ và con rùa. (2)Trong Ngự Thú Trai không còn một bóng người, dị thú, linh thú nuôi dưỡng cũng bị dắt vào Thiên quốc.

Hôm đó Phong Phi Vân đưa Tiểu Tà Ma vào Thiên quốc, một mình hắn rời khỏi Ngự Thú Trai trống rỗng.- Trên người ta có ba mươi vạn linh thạch, Ngự Thú Trai là năm mươi vạn linh thạch, cộng thêm những linh thú trong Thiên quốc có lẽ khai thác ba trăm vạn linh thạch, còn thiếu một trăm sáu mươi lăm vạn linh thạch.

Chẳng lẽ phải đi cướp ngân khố ngũ đại vương triều thật sao?Ánh nắng ấm áp, Phong Phi Vân đi trong núi rừng, đầu óc suy nghĩ nên đi đâu tìm một trăm sáu mươi lăm vạn linh thạch.Đối với chân nhân thì đây là con số thiên văn.Ầm!Một ngọn núi đằng trước sụp đổ.Lực lượng mãnh liệt như nước lũ bắn lên bầu trời, vuốt ma khổng lồ hiện ra trong tầng mây.

Là vuốt ma này dã đè sụp ngọn núi.Hơi thở vừa giống người vừa giống thú.Phong Phi Vân nhìn phương xa, nhíu mày nói:- Dị hình dị, hay là người Dương giới đến giết ta?

Dường như không giống, là truy sát người khác.Ầm!Lại vang tiếng nổ điếc tai, vuốt ma khổng lồ đè đất vỡ vụn, để lại dấu móng vuốt dài trăm thước như hố trời.Bên dưới có hai nữ nhân đang chạy trốn, một luồng sáng trắng chạy song song.

Luồng sáng trắng giống con vịt nhỏ.- Sát Hành Vân, Tôn gia gia đã bị ngươi hại mà vẫn không chịu buông tha cho chúng ta sao?Một nữ nhân lớn tuổi hơn cầm linh cung cổ xưa, nàng giương cung bắn tên.

Mũi tên ánh sáng dài ba trượng bay ra.Bùm!Mũi tên ánh sáng bị vuốt ma dễ dàng đập vụn, lực lượng vuốt ma hất bay nữ nhân kia.

Nữ nhân hộc máu, bị thương khá nặng.Thiếu nữ trẻ tuổi dừng bước, dìu nữ nhân té dưới đất lên:- Tỷ tỷ!Trên màn trời vọng xuống thanh âm ồm ồm khiếp hồn người lạnh lùng nói:- Giao Bát thuật quyển và Dương Thần Thánh Đài ra đây, có thể tha mạng cho các ngươi.Con vịt nhỏ màu trắng ngước đầu rống to:- Giao tổ cha nhà ngươi!Con vịt nhỏ nói tục.Không, không phải vịt nhỏ, là con rùa nhỏ.Chân con rùa rất dài, cổ cũng dài, còn đứng thẳng nên trông như con vịt.- Hừ!Tà khí dâng lên che mất mặt trời, khí lạnh từ trên trời giáng xuống tạo áp lực lớn.

Một móng vuốt ma khổng lồ vỗ xuống.- Gia, liều mạng với ngươi!Người rùa nhỏ phát ra ánh sáng trắng chói mắt, mai rùa tách ra thành cái chuông to xa xưa sắp rỉ sét bảo vệ nó và hai nữ nhân.Bùm!Vuốt ma khổng lồ đánh vào chuông mai rùa phát ra tiếng kim loại và núi to va chạm.

Mai rùa bị đánh lún xuống đất, mặt đất nứt nẻ quanh mai rùa.

Nhưng cái mai không vỡ.

Ánh sáng trắng chợt lóe, mai quay về người rùa nhỏ.- Đồ ngốc, lực phòng ngự của Mao đại gia đệ nhất thiên hạ, chỉ bằng vào ngươi . . .

Tía nó, lại đến!Rùa nhỏ chửi thể, mai rùa bay ra khỏi người biến thành chuông to bao phủ hai nữ nhân và nó.Ầm!Vuốt ma đập xuống mai rùa.- Phụt!Tuy mai rùa rất cứng nhưng không đỡ nổi công kích của, hai nữ nhân tu vi thấp bị chấn hộc máu, rất thê thảm.Mao Ô Quy cũng không tốt hơn gì, phòng ngự của nó tuy vô địch thiên hạ, mai rùa già mấy ngàn năm nhưng không có lực công kích, chỉ có thể bị động phòng ngự.Đôi mắt rùa ti hí nhìn hai nữ nhân liên tục hộc máu, Mao Ô Quy nóng nảy sốt ruột.Đột nhiên công kích tạm dừng.Mao Ô Quy nâng mai rùa lên một khe hở, thò đầu trắng nhỏ nhìn ra ngoài.

Mặt đất nứt vỡ, cổ cây thành bột phấn, núi cao sụp đổ, nham thạch vỡ nát, cảnh tượng như có đại chiến.Ầm!Một thân hình cao lớn từ trên trời giáng xuống vừa lúc đáp xuống ngay bên cạnh mai rùa, bụi bay mịt mù.Mao Ô Quy hất mai rùa lên, nhảy ra.

Một vật khổng lồ nằm dưới đất, dài hơn một ngàn thước, chỉ một bàn tay đã to trăm thước.

Người nó phát ra khí thế khủng bố, khổng lồ, nó nằm sấp dưới đất, ánh mắt dữ tợn.- Không lẽ đây là bản thể của Sát Hành Vân tôn giả Dương giới?

Nó cường đại như vậy nhưng bị ai đánh bại?Quý Tâm Nô che môi, kinh ngạc nhìn quái thú khổng lồ trước mặt mình, to như một ngọn núi.- Đúng là bản thể của Sát Hành Vân!- Grao!Sát Hành Vân giơ vuốt lên như mây đen vỗ Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô.Mao Ô Quy hét to:- Chưa chết hẳn!Mao Ô Quy quay đầu bỏ chạy.- Còn dám kiêu ngạo?Phong Phi Vân bẻ một ngón tay Sát Hành Vân nhấc bổng lên cao, xoay một vòng ném ra ngoài, mặt đất thủng một cái lỗ to.Sát Hành Vân gào thét:- Rốt cuộc ngươi là ai?

Có biết ta chính là tôn giả Dương giới?Phong Phi Vân phủi bụi trên người, một chân đạp vào mặt Sát Hành Vân.Phong Phi Vân nói:- Tôn giả Dương giới thì giỏi lắm sao?

Tiểu công chúa Dương giới còn bị ta đùa giỡn . . .Phong Phi Vân ngẫm nghĩ thấy tuổi tiểu công chúa Dương giới nhỏ xíu, sửa lời:- Là từng nhìn thân thể.Mao Ô Quy đau đớn chỉ trích:- Tía nó, đúng là cầm thú.

Nếu gia ta không suy tính sai thì tiểu công chúa Dương giới mới có tám tuổi.

Không buông tha tiểu cô nương tám tuổi, loại người gì vậy?Phong Phi Vân phất tay áo đánh bay Mao Ô Quy, nó lăn lông lốc dưới đất như hồ lô.Mao Ô Quy chửi:- Tổ cha . . .Mấy năm nay khuôn mặt Phong Phi Vân thay đổi nhiều nhưng Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô vẫn nhận ra hắn.Quý Tiểu Nô tức giận, tuy khóe môi tràn máu nhưng rất có sức sống hét to:- Phong Phi Vân, đồ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân thất hứa.

Bản thân bay lên cao rồi định trở mặt sao?Phong Phi Vân kêu oan:- Khụ khụ, tiểu cô nương, ta vong ân phụ nghĩa, thất hứa, trở mặt cái gì?Mao Ô Quy bò về, cười nói:- Ngươi nhìn thân thể cô nương người ta mà không chịu trách nhiệm . . .

Chết tiệt . . .

Tổ cha ngươi . . .Mao Ô Quy lại bị Phong Phi Vân đá bay.Quý Tiểu Nô luôn gai mắt Phong Phi Vân, đôi mắt trợn to như muốn ăn thịt hắn:- Hừ!

Ngươi không giữ lời hứa!Phong Phi Vân càng oan hơn:- Ta không giữ lời hứa hồi nào?Quý Tiểu Nô vươn một ngón tay ra chỉ ngực Phong Phi Vân, nói:- Lúc trước ngươi lừa Bát thuật quyển từ chỗ tỷ tỷ của ta đã hứa chuyện gì?Phong Phi Vân nói:- Cái gì mà lừa?

Là tỷ tỷ của nàng năn nỉ nên ta mới nhận, ta cũng không quên chunẹ đã hứa với các người.

Giết một người chứ gì?

Bây giờ ta cùng các người đi giết đây.Gò má Quý Tâm Nô hây hồng, xấu hổ đến gần, vết máu trên môi đã lau sạch.Quý Tâm Nô hỏi:- Phong công tử nói thật không?

Công tử thật sự sẽ giúp kẻ ác kia giúp ta?Mắt Quý Tâm Nô rất đẹp, màu xanh nhạt đưa tình nhìn Phong Phi Vân.

Đôi mắt Phong Phi Vân rất bất phàm, có sức hấp dẫn siêu phàm làm mặt Quý Tâm Nô càng đỏ hơn.

Quý Tâm Nô vội cúi đầu, tim đập nhanh.Vật khổng lồ bị Phong Phi Vân giẫm dưới chân rung mạnh, phát ra tiếng cuồng cười đâm thủng màng tai:- Thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân, vua Dương giới đã ra Huyết Thủ lệnh truy sát ngươi!

Ngươi không sống được bao lâu nữa!- Tà Hoàng lệnh của Tà Hoàng còn không giết được ta, Huyết Thủ lệnh của vua Dương giới không có hiệu quả gì.

Ta thì thấy ngươi sẽ chết trước.-------Chương 1240: Công án một ngàn năm trăm năm trướcPhong Phi Vân giẫm mạnh đạp vỡ một cái răng cửa của Sát Hành Vân.

Cái răng rơi ra khỏi miệng Sát Hành Vân, dài bảy, tám thước, sắc bén như thần đao, dính đầy máu.Sát Hành Vân gào thét, vùng vẫy.

Phong Phi Vân đánh gãy hai chân Sát Hành Vân, mấy chục khúc xương trên người.

Cuối cùng Sát Hành Vân ngoan ngoãn.- Sát Hành Vân rất đáng giận, ta muốn giết nó!Tỷ muội Quý gia rất hận Sát Hành Vân, chỉ muốn băm vằm nó ra thành nhiều mảnh, nghiền xương thành tro.Sát Hành Vân sợ hãi nói:- Đừng!

Nếu các ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ nói một tin tức quan trọng!Bất cứ ai đã rơi vào tay kẻ thù là chuyện rất đáng sợ, dị hình dị cũng không ngaoị lệm.- Nói đi.Phong Phi Vân thầm thấy lạ, tại sao tam dị Dương giới dám ban ngày ban mặt đến Thần Tấn vương triều giết người?Chuyện này không bình thường.Sát Hành Vân mở miệng nói:- Một thủ lĩnh cổ xưa Âm giới liên minh với thủ lĩnh Dương giới muốn chống lại vua Dương giới, mẫu của âm giới.

Bây giờ hai giới Âm Dương sắp hỗn loạn, rất nhiều tôn giả hai giới Âm Dương đến Thần Tấn vương triều.

Trong vòng mấy ngày gần đây sẽ tấn công gia tộc tầm bảo sư, kỷ gia.- Nói đùa!

Vua Dương giới, mẫu của âm giới là nhân vật tu vi kinh thiên động địa, nếu dễ bị tạo phản như thế thì bọn họ chết từ lâu rồi.Phong Phi Vân cho rằng Sát Hành Vân đang nói dối, định chặt đầu nói.Sát Hành Vân la lên:- Đừng!

Ta nói thật!

Bởi vì ta là thuộc hạ của thủ lĩnh Dương giới, nhiệm vụ của ta là lấy song sinh dị Bát thuật quyển, Dương Thần Thánh Đài.Mao Ô Quy bò về:- Đệ nhất tôn giả Dương giới rốt cuộc phản vua Dương giới.Mao Ô Quy học khôn núp sau lưng Quý Tâm Nô, cách Phong Phi Vân thật xa.Sát Hành Vân tiếp lời:- Đúng rồi, là đệ nhất tôn giả Dương giới.Ánh mắt Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô kỳ lạ, dường như biết đệ nhất tôn giả Dương giới là ai.Phong Phi Vân hoang mang hỏi:- Đệ nhất tôn giả Dương giới lợi hại lắm sao?Mao Ô Quy lên tinh thần, nó đứng trên một tảng đá.

Con rùa nhỏ trắng tinh ngước nhìn trời, bộ dáng cô đơn như tuyết, như nhớ lại thứ gì vĩnh hằng không thay đổi.Mao Ô Quy mở miệng nói:- Đương nhiên là lợi hại, do ta nuôi lớn nó . . .Bốp!Mao Ô Quy lại bị Phong Phi Vân đá bay, lăn lông lốc dưới đất.Mao Ô Quy la ó:- Chết tiệt, lão phu nói thật!

Là ta nhận nuôi nó, thật sự là ta nuôi lớn nó . . .Phong Phi Vân tự động che thanh âm, con rùa già này trước giờ toàn nói xạo, không đáng tin.Quý Tâm Nô nói:- Đệ nhất tôn giả Dương giới là một thái hư dị, tu vi siêu cường đại, có thể nói là người đứng thứ hai Dương giới.

Thiên phú của người này rất cao, mới tu luyện mấy ngàn năm đã mạnh hơn một số lão dị sống lâu thật lâu.

Nghe đồn chưa ai thấy bản thể của nó . . .- Bản thể của nó là một tấm da.Mao Ô Quy bò trở về, vì chân nó dài nên bò mau hơn con rùa khác.

Hoặc nên nói Mao Ô Quy chạy về, nó như con vịt nhỏ màu trắng thở hồng hộc.Phong Phi Vân nói:- Chẳng phải thái hư dị là thấy được nhưng không cảm giác được?Mao Ô Quy nói:- Bởi vì nó là tấm da người, không có bản thể thật, chỉ bám vào da người khác.

Cho nên ngươi thấy được nó nhưng không thể chạm vào, dù ngươi sờ được cũng chỉ là da của người khác.Thế giới rộng lớn không gì không có.Như Tôn gia gia của tỷ muội Quý gia cũng là một vị thái hư dị, một bức tranh chạy khắp nơi.Đệ nhất tôn giả Dương giới là tấm da người.Trên đời này không gì không có, không gì là không thể thông minh.Phong Phi Vân cười nói:- Một tấm da người có thể tu luyện thành đệ nhất tôn giả Dương giới, lợi hại thật.Mao Ô Quy lại chảnh:- Bởi vì là ta nuôi lớn nó.Sau đó vẻ mặt Mao Ô Quy buồn bã như trải qua tang thương biến động:- Tuy ta dạy nó cách tu luyện nhưng không thể dạy nó làm da người hữu dụng với thế giới, cuối cùng nó biến thành ma quỷ khoác da người . . .

Chết tiệt, còn đá nữa là lão phu giận thật!Chân Phong Phi Vân khựng lại rồi vẫn đá bay Mao Ô Quy.

Con rùa này miệng lốp bốp như pháo nổ, nếu đệ nhất tôn giả Dương giới bị một con rùa nuôi lớn thì quá buồn cười.

Còn là con rùa khôn lõi.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô biểu tình cực kỳ khó xem, mắt tràn đầy đau đớn, nắm tay nhau, run bần bật, mắt ngấn lệ.- Là nó, chính là nó hại chết mẫu thân của chúng ta!Phong Phi Vân tò mò hỏi:- Tại sao đệ nhất tôn giả Dương giới hại chết mẫu thân của các người?Phong Phi Vân được nghe một chuyện bí ẩn, công án xảy ra vào một ngàn năm trăm năm trước.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô chính là song sinh dị Dương Thần Thánh Đài.Đây là loại dị hình di đặc biệt nhất.

Dùng máu của song sinh dị Dương Thần Thánh Đài có thể kích hoạt dương thần thái cực quái, triệu hoán Cự Linh Dương Thần từ thế giới khác.Một ngàn năm trăm năm trước, dương giới, Kỷ gia, âm giới, Sâm La điện, bốn thế lực hợp tác muốn cướp xác Diêm Vương trong Tử Minh thi động.

Nhưng tà khí xác Diêm Vương quá nặng, bốn thế lực dùng đủ mọi cách mà vẫn không tiếp xúc xác Diêm Vương được.Cuối cùng có người đề nghị dùng máu của dương thần thái cực quái kích hoạt dương thần thái cực quái, triệu hoán Cự Linh Dương Thần ra.

Dùng Cự Linh Dương Thần cõng xác Diêm Vương, vì chỉ có Cự Linh Dương Thần mới áp chế được tà khí trên người Diêm Vương.Nhưng song sinh dị Dương Thần Thánh Đài đời trước tức mẫu thân của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô gả cho thiếu gia chủ Kỷ gia lúc bấy giờ là Kỷ Hạo Thiên.Đương nhiên Kỷ Hạo Thiên không đồng ý hy sinh mạng sống hai thê tử của mình đổi lấy ích lợi cho bốn thế lực, thề chết không theo.Đột nhiên một đêm nọ tính ách Kỷ Hạo Thiên biến đổi, tự tay giết hai thê tử, bưng hai bồn máu nóng ra khỏi nhà, kích hoạt dương thần thái cực quái, triệu hoán Cự Linh Dương Thần, thành công cõng tà thi Diêm Vương ra Tử Minh thi động.Khi ấy Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô còn nhỏ xíu núp trong góc nhìn phụ thân bưng bồn máu hai mẫu thân ra khỏi nhà.

Máu nóng bỏng bốc khói, đỏ thắm chói mắt, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô suốt đời khó quên.Sức chiến đấu của Cự Linh Dương Thần rất kinh khủng làm người bốn thế lực ghen ghét, bắt đầu chĩa mục tiêu vào hai tỷ muội.

Chỉ cần nắm giữ các nàng thì tương lai có thể dùng máu kích hoạt dương thần thái cực quái, triệu hoán Cự Linh Dương Thần lần nữa.Tôn gia gia giúp đỡ Quý Tiểu Nô, Quý Tâm Nô trốn ra Kỷ gia, chạy trốn khắp nơi.

Vì căm thù phụ thân nên tỷ muội đổi họ Quý đồng âm với Kỷ.

Sau này Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô mới biết đêm hôm đó phụ thân đổi tính là vì bị đệ nhất tôn giả Dương giới bám vào người, điều khiển thân thể.Mặc dù biết sự thật nhưng Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô không dám quay về Kỷ gia.

Vì máu của hai người có thể kích hoạt dương thần thái cực quái, thân thể bọn họ là Dương Thần Thánh Đài, không chỉ người khác thèm muốn mà Kỷ gia cũng vậy.Đó là vì sao lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô là lúc bọn họ bị người Kỷ gia, người Dương giới bắt.-------Chương 1241: Mộ địa huyết sát (1)vipvandan.vn :Chương 1241: Mộ địa huyết sát. (1)Đây là công án từ một ngàn tám trăm năm trước.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Tức là các người sống hơn một ngàn năm trăm?Quý Tâm Nô trả lời:- Dị hình dị khác với nhân loại.

Một số dị hình dị để trưởng thành mất hơn vạn năm, ta và muội muội tính trong song sinh dị Dương Thần Thánh Đài chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi.

Mặc dù chúng ta sống lâu hơn nhân loại nhưng tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp.Phong Phi Vân gật gù, bỗng nổi hứng giơ tay nói:- Nếu các nàng là song sinh dị Dương Thần Thánh Đài vậy mau đưa Dương Thần Thánh Đài cho ta đi, ta báo thù giúp hai nàng.

Con người ta nói chuyện luôn giữ lời, hì hì.Chùa cổ chuông chuông, trăng sáng gió thổi.Sau núi Nam Thiên tự, cỏ dại mọc đầy.

Cây già cành lá che kín bầu trời, ánh trăng xuyên thấu qua tán lá chiếu xuống đất loang lổ.Xuyên qua rừng cây đến một cái ao.Một cái đình rách nát, một ngôi mộ cô đơn.

Trên bia đá khắc một chữ Kỷ.Long Thương Nguyệt đứng trước ngôi mộ thật lâu, ánh trăng sáng ngời rơi trên gò má, chiếu rọi da trắng nõn như ngọc sáp.

Tóc tơ bay trong gió tựa thác nước xanh đang bay.Mắt Long Thương Nguyệt ướt, con ngươi ngấn lệ, rèm mi ướt đẫm.

Long Thương Nguyệt cố gắng mở to mắt không để lệ lăn ra.- Đại ca, mẫu thân của ta chết như thế nào?Một hòa thượng khoảng tám, chín tuổi mặc áo trắng đứng sau lưng Long Thương Nguyệt, mặt không biểu tình, tay lần tràng hạt nói:- Kỷ thần phi nghe tin thí chủ chết thì mất hết hy vọng, uống băng phách vạn năm, cắt đứt sự sống.Người Long Thương Nguyệt run rẩy, lòng nhỏ máu:- Tại sao Phong Phi Vân không nói cho mẫu thân biết ta không chết?

Tại sao?Đại Phật Di Lặc chắp hai tay cầm cây chổi trong đình quét lá rụng dưới đất:- Hai năm trước, mùa đông nơi này tuyết trắng xoá, vạn dặm ánh bạc, thời tiết lạnh hơn bây giờ nhiều.

Mẫu thân của thí chủ chết trong ngực Phong thí chủ, dường như khi ấy nàng không quá lạnh, mỉm cười ra đi.Long Thương Nguyệt siết chặt nắm tay:- Phong Phi Vân thì sao?

Hắn trơ mắt nhìn mẫu thân của ta chết?Đại Phật Di Lặc nói:- Mẫu thân của thí chủ sống quá khổ, chết cũng là một loại giải thoát, Long cô nương đừng tự trách mình, cũng đừng trách tội Phong thí chủ.

Không ai sai, là thế giới này đã sai.Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Long Thương Nguyệt, nàng quỳ trước mộ, dập đầu lạy ba cái, lầm bầm nói gì đó.Đại Phật Di Lặc quét lá, hốt lá.

Lá rụng dưới đất biến thành màu đỏ như lưỡi dao, tràn ngập khí túc sát quái dị.

Không khí trong khe núi trở nên kỳ lạ.Mắt Đại Phật Di Lặc lóe tia sáng, chắp tay, cao giọng niệm:- A di đà phật, yêu nghiệt phương nào dám đến Nam Thiên tự của ta quấy phá?Trong khe núi bóng đen lắc lư, gió tà thổi phần phật.

Rất nhiều yêu tà tụ tập, tiếng cười âm u phát ra từ bóng tối.Long Thương Nguyệt quỳ dưới đất bay vọt lên, một thanh linh kiếm đen thui bay ra khỏi trán, thân kiếm đầy hoa văn cổ xưa.Long Thương Nguyệt lạnh lùng nói:- Dương giới tam dị, Âm giới tam tà.

Người hai giới Âm Dương các ngươi tại sao đến quấy rầy mẫu thân ta yên nghỉ?Trong bóng tối một cái bóng quy bay ra, mặc áo trắng như u linh lơ lửng giữa không trung, âm trầm nói:- Tại hạ là tôn giả thứ chín của Âm giới, phụng mệnh Bạch Bì Quỷ Vương đến lấy mắt trái Diêm Vương.Long Thương Nguyệt lòng máy động:- Mắt trái Diêm Vương?Long Thương Nguyệt sớm dung hợp mắt trái Diêm Vương, đám người này đến tìm nàng.Trên người Đại Phật Di Lặc ngưng tụ phật khí, phật quang vòng quanh người, làn da như phủ tầng sáng vàng.Đại Phật Di Lặc nói:- Tôn giả Âm giới dám tùy ý đến Thần Tấn vương triều, chẳng lẽ không sợ bị mẫu của âm giới trách phạt?Trong bóng tối truyền ra nhiều tiếng cười âm trầm:- Mẫu của âm giới sớm bị buộc rời khỏi Âm giới, bây giờ bá chủ Âm giới là Bạch Bì Quỷ Vương.

Lần này Bạch Bì Quỷ Vương dẫn dắt các tôn giả Âm giới đến Thần Tấn vương triều là khiến Âm giới chúng ta xưng hùng mảnh đất này!- Chủ nhân mảnh đất này vốn nên thuộc về Âm giới tam tà, Dương giới tam dị chúng ta.

Thần Tấn vương triều, ngũ đại vương triều gì đó đều sẽ thành tro!Long Thương Nguyệt nói:- Nơi này là Thần đô, bất cứ gió thổi cỏ lay không lừa được Tấn đế.Một dị hình dị khổng lồ bước ra, mọc ba cái đầu nói:- Có đệ nhất tôn giả Dương giới chúng ta che thiên cơ, đám người trong hoàng tộc không biết chuyện xảy ra tại đây.- Mắt trái Diêm Vương ở trên người nàng.

Lột da rút gần nàng ra, luyện thành tro chắc chắn sẽ tìm được mắt trái Diêm Vương!Dị hình dị ba đầu lao lên, ba cái đầu cùng phun lửa.

Ngọn lửa nóng cháy hòa tan mặt đất thành dung nham.Long Thương Nguyệt bảo vệ ngôi mộ sau lưng mình, tay bắt kiếm quyết, linh kiếm chém ra kéo kiếm hà dài hơn ba mươi thước.

Con dị hình dị bị chặt một cái đầu.Vù vù vù vù vù!Hai quỷ tà khác lao lên, người khoác thi bố đẫm máu, tia điện đan xen bao phủ quanh thân, cực kỳ dữ tợn.Ánh mắt Long Thương Nguyệt lạnh băng nói:- Thôn thiên phệ địa!Lòng bàn tay Long Thương Nguyệt như biến thành hố đen nuốt hai quỷ tà cường đại, chớp mắt luyện hóa tất cả lực lượng tinh hoa thành của mình.Trong bóng tối truyền ra tiếng kinh kêu:- Tà Linh tầm bảo sư!

Trời, nàng tu luyện Tà Linh tầm bảo thuật trong Linh Bảo Thiên!Tiếng kinh kêu ngừng bặt, bởi vì nó đã bị Long Thương Nguyệt nuốt thành cái xác khô nằm dưới đất.Tầm bảo sư là khắc tinh của Dương giới tam dị, Âm giới tam tà, Tà Linh tầm bảo sư đáng sợ nhất.

Không chỉ Dương giới tam dị, Âm giới tam tà sợ, tu sĩ nhân loại cũng sợ Tà Linh tầm bảo sư.Bởi vì Tà Linh tầm bảo thuật có thể nuốt hết lực lượng của tu sĩ có linh tính biến thành sức mạnh bản thân, công pháp gần như cướp đoạt, mọi người trên đời không chấp nhận được, nếu bị phát hiện sẽ chịu vây công.Mấy chục bóng đen cường đại cùng tấn công Long Thương Nguyệt, muốn vây giết nàng.

Trong đó có ba nhân vật đẳng cấp tôn giả, siêu cường đại, như ba ngọn núi thần đứng trong không trung.Người Long Thương Nguyệt toát ra khói đen lạnh thấu xương, cắm linh kiếm xuống đất.

Diệt thế trận văn từ trung tâm linh kiếm khuếch tán ra ngoài, đánh bay mấy chục bóng đen cường đại.

Long Thương Nguyệt lần lượt cắn nuốt, thây khô đầy đất.Nhưng số lượng phe địch quá nhiều, cuối cùng Long Thương Nguyệt bị đánh trọng thương, máu ướt đẫm áo.

Lực lượng trong cơ thể Long Thương Nguyệt hỗn loạn, vì nuốt quá nhiều lực lượng nên nàng bị phản phệ.Tu vi Đại Phật Di Lặc cao sâu chặn hơn một nửa công kích.

Muôn vàn phật pháp phát ra từ người Đại Phật Di Lặc, cùng đánh với mười mấy tôn giả.

Đại Phật Di Lặc bị thương nặng, liên tục hộc máu.Tôn giả thứ tám của Âm giới, Lệ Tam Sơn lạnh lùng cười:- Đối địch với hai giới Âm Dương chúng ta là tự tìm cái chết!Quỷ vụ từ người Lệ Tam Sơn khuếch tán, đánh một đấm núi xương đập vào lưng Đại Phật Di Lặc.

Vang tiếng răng rắc, lưng Đại Phật Di Lặc sắp gãy.Long Thương Nguyệt hét to:- Địa sư!Long Thương Nguyệt muốn hỗ trợ nhưng bị một thi tà Âm giới chặn đường.Mặt Đại Phật Di Lặc tái nhợt, khuôn mặt non nớt dính máu đỏ.

Bộ dạng Đại Phật Di Lặc có bảy, tám tuổi nhưng cho cảm giác thánh khiết.-------Chương 1242: Mộ địa huyết sát (2)vipvandan.vn :Chương 1242: Mộ địa huyết sát. (2)Đại Phật Di Lặc cắn răng nói:- Cô nương mau đi đi, ta mở con đường sống cho cô nương!Đại Phật Di Lặc chắp hai tay, miệng niệm Bất Tử Thiền Kinh.

Ánh sáng vàng từ người Đại Phật Di Lặc càng chói mắt hơn, như bốc cháy.

Đại Phật Di Lặc mở mắt ra, con ngươi bắn hai luồng sát quang khủng bố, một hơi giết mấy chục bóng đen.Long Thương Nguyệt giết một thi tà tôn giả Âm giới, chạy hướng con đường Đại Phật Di Lặc mở rộng.- Trốn đi đâu?Một bóng đen âm khí lạnh lẽo đuổi theo Long Thương Nguyệt.Đại Phật Di Lặc trừng muốn nứt khóe mắt, hét to:- Chúng sinh giai vong!Đại Phật Di Lặc định thi triển cấm thuật phật môn, mạng sống làm cái giá xuất thân toàn bộ dị tà để Long Thương Nguyệt chạy trốn.- Chúng sinh không vong được!Tôn giả thứ tám của Âm giới, Lệ Tam Sơn ném trường mâu ra.

Trường mâu như thần long màu đen xé rách không gian phát ra tiếng xé gió sắc nhọn từ miệng Đại Phật Di Lặc đâm thủng qua gáy.

Xương sọ bay ra, Đại Phật Di Lặc thi triển một nửa cấm thuật chợt ngừng, máu chảy trào ra khỏi miệng.

Đầu Đại Phật Di Lặc bị xuyên thủng, cơ thể bay ngược đập vào ngôi mộ.Bùm!Mộ vỡ thành mấy mảnh, mắt Đại Phật Di Lặc trợn to, người đẫm máu nằm trong mộ.

Miệng Đại Phật Di Lặc ú ớ, ọc máu, người run bần bật.Lệ Tam Sơn bước tới, nhe răng cười, chân đạp cổ Đại Phật Di Lặc, nắm trường mâu.

Trường mâu đẫm máu rút ra rồi lại đâm thủng tim Đại Phật Di Lặc.Đại Phật Di Lặc không nhúc nhích nữa, khuôn mặt nhỏ non nớt dính đầy máu, đôi mắt nhìn bầu trời.Thiên địa tĩnh lặng.- Đi, đuổi giết nữ nhân Kỷ gia, phải cướp lại mắt trái Diêm Vương!Dị tà hai giới Âm Dương rút đi hết.

Trong khe núi gió thổi phần phật, mùi máu tràn ngập.

Máu chảy ra từ trái tim Đại Phật Di Lặc, thật lâu không khô cạn.* * *Ngày hôm sau, trên đường núi.Phong Phi Vân đi 9x0 nhất, nhìn phật điện đầy núi, cỏ mọc chim chóc bay đầy.

Phong Phi Vân đi qua con đường cũ, lòng tràn đầy cảm thán.Phong Phi Vân không đi Nam Thiên tự bái phỏng trụ trì Đại Phật Di Lặc trước.

Phong Phi Vân định đi tảo mộ cho Kỷ thần phi, hai năm không đến, đường xưa mọc đầy cỏ dại.Quý Tiểu Nô chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, hai tay chống nạnh chặn đường hắn:- Phong Phi Vân, ngươi mang chúng ta đi đâu?

Chẳng phải ngươi bảo đi Kỷ gia báo thù sao?Phong Phi Vân cầm tiền giấy, nhang nến, vẻ mặt buồn bã, hắn cũng không biết mình đang buồn cái gì.Phong Phi Vân trả lời:- Đi tế bái một vị cố nhân.Mao Ô Quy đi chót, nó thở hồng hộc chạy mới theo kịp bước chân của ba người.- Tía nó, sau khi đến Thần đô liền tế bái người chết, lừa ai?

Đúng hơn là đi gặp tình nhân phải không?Phong Phi Vân qua quýt hùa theo:- Đúng đúng đúng, đi gặp tình nhân.Từ miệng Sát Hành Vân biết tin Âm giới, Dương giới định vây công Kỷ gia cướp Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái, Phong Phi Vân vội vã chạy đi Thần đô.

Hai thứ này rất quan trọng, nếu rơi vào tay kẻ xấu trong Âm giới, Dương giới thật khó tưởng tượng có hậu quả gì.Sau khi đến Thần đô Phong Phi Vân chợt nhớ Kỷ thần phi, Nam Cung Hồng Nhan.

Thái Vi nữ thần có hoàng tộc bảo vệ, hiện tại Phong Phi Vân không muốn tiếp xúc với người hoàng tộc.

Phong Phi Vân quyết định đi tế bái Kỷ thần phi trước, thuận tiện hỏi thhăm Đại Phật Di Lặc tung tích Kỷ gia.Phong Phi Vân chưa đến khe núi chợt ngửi thấy mùi máu đậm đặc, mảng lớn vách núi sụp đổ, âm khí toát ra từ bùn đất.Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, dị hình dị, thi tà.

Trong không khí tràn ngập mùi hỗn tạp.Trong đầu Phong Phi Vân lóe suy nghĩ:- Dương giới tam dị, Âm giới tam tà từng đến đây, ngay đêm qua.Phong Phi Vân bước nhanh hơn đến trước mộ Kỷ thần phi.

Hòa thượng nhỏ áo trăng bị chiến mâu đâm thủng đóng đinh trên ngôi mộ, máu nhuộm đỏ mộ bia.Tà văn đan xen trên chiến mâu, sát khí đậm đặc.

Đây là hung binh, từng giết nhiều tu sĩ.Tâm tình Phong Phi Vân nặng nề, rút chiến mâu đẫm máu ra.

Phong Phi Vân nhìn hòa thượng nhỏ áo trắng, xác đã lạnh, sự sống đứt đoạn, mắt nhìn bầu trời.Phong Phi Vân ngồi xuống khép mắt hòa thượng nhỏ lại.Tỷ muội Quý gia nhìn hết hồn, cảm nhận không khí nặng nề.

Quý Tiểu Nô luôn thích cãi cọ Phong Phi Vân trở nên im lặng.Mao Ô Quy rón rén đi giữa tử thi, duỗi cổ hít ngửi máu tươi.Mao Ô Quy nói:- Má ơi, đêm qua có ít nhất mấy chục tôn giả hai giới Âm Dương chết tại đây.

Hòa thượng nhỏ này giỏi thật.Phong Phi Vân nhíu mày, dùng tiểu diễn thuật thôi diễn dưới đất, suy tính chuyện xảy ra đêm hôm qua tại đây, nhưng có người che thiên cơ.

Phong Phi Vân chỉ thấy một vài hình ảnh, trong đó có Long Thương Nguyệt.Phong Phi Vân thấy trong các hình ảnh rời rạc Đại Phật Di Lặc mở đường máu cho Long Thương Nguyệt chạy trốn ra ngoài.- Tại sao người hai giới Âm Dương tìm nàng?- Có lẽ vì đôi mắt của Diêm Vương.Mao Ô Quy bò dưới đất hít ngửi, nó ngửi được một ít máu đặc biệt, nhíu mày.

Mao Ô Quy lầm bầm đọc tên vài cường giả Âm giới, Dương giới, đêm hôm qua bọn họ đều đến đây.Phong Phi Vân kêu Tử Nhục hòa thượng ra khỏi Thiên quốc, Đại Phật Di Lặc là đệ tử ký danh của trưởng lão.

Đệ tử chết, Tử Nhục hòa thượng làm sư phụ sao có thể ngó lơ?Thân hình Tử Nhục hòa thượng vạm vỡ ôm xác Đại Phật Di Lặc, ngực lão lồ lộ ra hình xăm, nghiến răng chửi thề:- Tổ cha nó, tía nó!

Đồ con rùa!Mao Ô Quy khó chịu vặc lại:- Đang chửi ai?- Lão tử chửi con rùa nhà nó, không mắng ngươi!Tâm tình Tử Nhục hòa thượng nặng nề.

Đại Phật Di Lặc là đệ tử duy nhất Tử Nhục hòa thượng chính thức thu nhận, bây giờ bị người ta đóng đinh.

Nhuệ khí từ người Tử Nhục hòa thượng sắp đâm thủng trời.Thù sâu hơn biển làm người ta điên cuồng.Tử Nhục hòa thượng vừa chửi thề vừa đào mồ định chôn Đại Phật Di Lặc, Phong Phi Vân thì lo cho Long Thương Nguyệt.

Hắn đưa tỷ muội Quý gia vào Thiên quốc, lần tìm theo dấu vết Long Thương Nguyệt đêm hôm qua chạy trốn để lại.- Người hai giới Âm Dương đến khá đông.Mao Ô Quy bò dưới đất hít ngửi, mũi nhạy hơn cả chó.

Mao Ô Quy đứng thẳng lùng sục trong bị cỏ, tốc độ chạy rất nhanh.

Thỉnh thoảng có thây khô dưới đất, bị người hút khô linh khí mà chết, là Long Thương Nguyệt làm.Phong Phi Vân, Mao Ô Quy chạy vào Thần đô, mọi dấu vết cắt đứt tại đây.

Trước mắt bọn họ là con đường cổ xưa, giữa trưa trên đường cái có rất nhiều tu sĩ, ngựa xe như nước, dù có manh mối cũng đã bị người phá hỏng hết.Mao Ô Quy ngồi trên giày Phong Phi Vân, hai tay chống cằm nhìn các ống quần lướt qua:- Bây giờ nên làm sao đây?Phong Phi Vân túm cổ Mao Ô Quy nhấc lên:- Đi theo ta.Phong Phi Vân biến thành cái bóng chợt biến mất, tốc độ siêu nhanh, không ai trông thấy.Ngay sau đó Phong Phi Vân xuất hiện ở một góc khác trong Thần đô, hắn đứng trước phủ đệ khổng lồ.Trong thành vực này khắp nơi là tường cao sân lớn, ngọc thạch đúc cung điện, tử kim xây cửa lớn, vương hầu tương tướng cư ngụ.

Tòa phủ đệ trước mắt hơi hoang vắng, lá rụng đầy đất, cửa đóng kín, không có nha hoàn hay thị vệ nào.-------Chương 1243: Phủ công chúavipvandan.vn :Chương 1243: Phủ công chúa.- Phủ công chúa.Tay chân Mao Ô Quy cựa quay cuối cùng vùng thoát khỏi tay Phong Phi Vân, rơi xuống đất.- Đây từng là phủ đệ của Long Thương Nguyệt, người đi trà lạnh.Phong Phi Vân vung tay phá trận pháp thủ hộ trên cửa lớn, đẩy cửa bước vào.

Mao Ô Quy biến thành đốm sáng trắng chen vào trước, hít ngửi trong phủ công chúa.

Mao Ô Quy phát hiện một giọt máu tươi trong hành lang bên cạnh hồ nước.Mặt rùa mừng rỡ nói:- Là mùi này!Phong Phi Vân trông thấy vết máu thì thở phào nhẹ nhõm, dọc theo vết máu dưới đất đi vào trong.Phong Phi Vân tìm thấy Long Thương Nguyệt trước cửa hầm hẻo lánh, vết máu dài trên mặt đất.

Người Long Thương Nguyệt đầy vết thương, y phục màu đen bị máu thấm ướt, máu đọng trên tóc.Dường như Long Thương Nguyệt bò tới cửa hầm, dưới đất để lại một hàng dâu tay máu.

Nhưng Long Thương Nguyệt không mở cửa hầm đã xỉu.Mao Ô Quy nói:- Nữ nhân này rất có nghị lực.Phong Phi Vân ngưng tụ một viên kim tàm phật đan đút cho Long Thương Nguyệt, tay đặt trên cổ tay kết máu già, rót phật khí vào cơ thể nàng.

Rất nhanh phật quang mỏng bao phủ người Long Thương Nguyệt, vết thương nhanh chóng khép lại, phục hồi bóng loáng, trắng trẻo, không để lại vết sẹo nào.Nhưng Long Thương Nguyệt bị thương quá nặng, chưa tỉnh lại ngay.- Nơi đây là chỗ đệ tử hoàng tộc tụ tập, chắc người hai giới Âm Dương sẽ không tìm đến.

Tạm thời ở lại đây rất an toàn.Phong Phi Vân ôm Long Thương Nguyệt đi hướng lầu các.Khi Long Thương Nguyệt tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường ấm áp mềm mại, cảm giác chưa từng thoải mái thế này.

Long Thương Nguyệt lười biếng nghiêng người ôm gối gấm, nàng bỗng cứng người, mở mắt ra.

Con ngươi bắn ra hai tia sáng sắc bén, Long Thương Nguyệt ngồi dậy.Long Thương Nguyệt thấy áo dính máu đã được ai đó thay giùm, hương hoa thoang thoảng.

Long Thương Nguyệt mặc áo lông trắng tinh dán sát người, vết thương biến mất.

Trừ cơ thể hơi suy yếu ra Long Thương Nguyệt đã lành hơn một nửa vết thương.Trong phòng có một người, một nam nhân.Vèo!Long Thương Nguyệt nhìn bóng lưng nam nhân, lấy linh kiếm ra, thanh kiếm như linh xà bay ra.Long Thương Nguyệt lạnh lùng hỏi:- Là ngươi thay đồ cho ta?Phong Phi Vân đưa lưng hướng Long Thương Nguyệt, ngồi trên ghế điêu bằng tử đàn linh mộc, đang loay hoay nồi canh bốc linh khí.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Ừm!

Còn tắm cho nàng.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Linh kiếm chém sau đầu Phong Phi Vân, tiếng gió rít, sát khí ập đến.

Phong Phi Vân dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy.

Linh kiếm rung bần bật nhưng không thoát khỏi ngón tay Phong Phi Vân được.- Bị thương nặng như vậy thì ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương đi.Phong Phi Vân thu lonh kiếm, một đoàn phật khí vàng trấn áp thanh kiếm đặt trên bàn.

Phong Phi Vân bưng chén linh canh nóng hổi đến bên cửa sổ, từ từ ngồi xuống.Long Thương Nguyệt ngồi trên giường, khi Phong Phi Vân xoay người thì đã hóa đá, răng cắn môi, nước mắt tuôn rơi nhưng không chớp mắt cái nào.Không trách Long Thương Nguyệt không nhận ra Phong Phi Vân ngay.

Từ sau khi Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh thì trừ hết khí yêu ma trong cơ thể, thay thế là phật khí thần thánh.

Nếu nhìn bóng lưng khó thể nhận ra Phong Phi Vân ngay.Phong Phi Vân vươn tay lau giọt lệ ướt mi Long Thương Nguyệt:- Sao khóc rồi?Long Thương Nguyệt bướng bỉnh:- Không khóc!Long Thương Nguyệt cắn răng, dùng tay áo lau khô khóe mắt, hốc mắt hơi đỏ.Phong Phi Vân đưa chén ngọc qua:- Không khóc thì thôi, uống một hớp canh linh thảo thập cẩm bổ người đi.

Đây là ta tự tay nấu, độc nhất vô nhị.Khí thế Long Thương Nguyệt lạnh lùng, mím chặt môi trắng, rất chú trọng chuyện này:- Đã bảo là không khóc, Phong Phi Vân, ta cảnh cáo ngươi, trong cuộc đời Long Thương Nguyệt ta không rơi lệ.

Nếu ngươi dám nhắc lại chuyện này, sau khi ta lành vết thương sẽ chém ngươi trăm ngàn lần.Phong Phi Vân cười nói:- Ăn canh trước đi.- Tại sao chưa được ta cho phép đã thay đồ cho ta?

Còn tắm rửa giúp ta?

Ngươi dựa vào cái gì?- Ăn canh trước đi.- Tại sao mẫu thân của ta chết?

Ngươi nhìn mẫu thân chết trong ngực mình, tại sao ngươi không nói cho mẫu thân biết ta không chết?- Ăn canh trước đi.- Hai năm trước ta vì ngươi mà giả chết trốn trong long mạch dưới lòng đất nhưng đổi lại là gì?

Mẫu thân của ta chết, Long La Phù kế thừa ngai vàng.

Phong Phi Vân, ngươi không định cho ta lời giải thích sao?Phong Phi Vân ngần ngừ giây lát, vẫn nói:- Ăn canh trước đi.Đôi mắt Long Thương Nguyệt lạnh băng nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, một lúc lâu sau nói:- Đút cho ta.Phong Phi Vân cầm muỗng múc một miếng nhỏ, ôm Long Thương Nguyệt vào ngực, đặt thìa bên môi nàng đút một miếng.- Ta đã hứa với mẫu thân của ta sẽ chăm sóc nàng, nàng là thê tử ta đính hôn, ta không được phép thay đồ cho nàng thì còn ai có tư cách?Trên bàn đặt nồi nấu linh dược, Mao Ô Quy ngửi mùi bò tới cạnh nồi, duõi cổ vào muốn liếm.

Bỗng bùm một tiếng, Mao Ô Quy rơi luôn vào nồi.Phong Phi Vân nhẹ vuốt tóc dài của Long Thương Nguyệt, từng muỗng đút linh canh vào miệng nàng.

Long Thương Nguyệt như chim nhỏ cuộn mình trong ngực Phong Phi Vân, yên lặng nghe hắn kể.Đột nhiên tiếng cười âm u từ trời đêm vọng vào, phá vỡ yên lặng trong lầu các.- Rốt cuộc tìm ra vết máu nàng để lại.

Nàng núp trong phủ đệ này!Trong bóng tối vang lên vô số tiếng xé gió.

Từng áp lực khổng lồ bao vây phủ công chúa.

Có thi tà rít gào, có quỷ tà hú hét, một số thái hư dị bay lượn trên bầu trời kèm theo khí huyết sát.Màu đen lạnh lẽo, tràn ngập túc sát.Đàn tà tụ tập bên ngoài phủ công chúa.

Cường giả hai giới Âm Dương bao vây phủ công chúa, một số khí thế cường đại luyện điện vũ, xé mặt đất.Một cái bóng quỷ màu trắng đuôi dài kéo thi bào xuống biến thành bóng tối bao trùm khu vực này, khiến phủ công chúa biến thành màu đỏ.- Grao!Tiếng hú dài âm trầm vang lên, một thái hư dị Dương giới đứng trên điện vũ cổ xưa, tay cầm cờ đỏ.Thái hư dị Dương giới dữ tợn nói:- Cho rằng chạy trốn tới nơi đệ tử hoàng tộc tụ tập thì chúng ta không dám đuổi theo sao?

Ngươi quá coi thường lực lượng hai giới Âm Dương chúng ta!

Dù là hoàng tộc thì không lâu sau sẽ bị xóa tên khỏi thế giới này!Trên lầu các Mao Ô Quy bò ra khỏi nồi nhìn các âm hồn lướt qua khung cửa sổ, con mắt ti hí xoay tròn.Mao Ô Quy úp nồi sắt lên đầu, nói:- Tới hùng hổ quá!Long Thương Nguyệt rét run, đôi mắt đen láy biến thành trăng tròn đỏ máu.

Phong Phi Vân ấn vai Long Thương Nguyệt, giao linh canh uống một nửa cho nàng cầm.Phong Phi Vân mở cửa sổ tím sậm ra, nhìn đàn tà bay lượn ngoài khung cửa sổ, chân mày như kiếm nhướng lên.Phong Phi Vân nói:- Ai cầm đầu?Thanh âm như tiếng chuông lấn át tiếng hú tà dị bên ngoài.Tôn giả thứ tám của Âm giới Lệ Tam Sơn bay trong không trung, quỷ vụ màu đen bay dưới chân ăn mòn đất cát thành suối vàng.Lệ Tam Sơn lạnh lùng cười:- Ta là Lệ Tam Sơn , tôn giả thứ tám dưới tay Bạch Bì Quỷ Vương.- A!

Chưa từng nghe tôn giả thứ tám gì đó, cũng không nghe về Bạch Bì Quỷ Vương.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, vuốt nhẹ Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái.-------Chương 1244: Tái hiện hồng loan hỏa thườngvipvandan.vn :Chương 1244: Tái hiện hồng loan hỏa thường.Mao Ô Quy như sinh linh hóa thạch, bí mật gì về hai giới Âm Dương nó cũng biết chút ít:- Bạch Bì Quỷ Vương là lão quỷ độ qua bốn lần lôi kiếp, tu vi hết sức lợi hại.

Nghe nói ba ngàn năm trước bị mẫu của âm giới giết ở hoàng tuyền sơn Âm giới, không ngờ nó còn sống.Long Thương Nguyệt mở miệng nói:- Là nó giết Di Lặc đại sư.Thái hư dị đứng trên điện vũ phía đối diện, tay cầm cờ máu, thân thể như âm dương song ngư lên tiếng:- Ta là Kỵ Thận, dưới tay đệ nhất tôn giả Dương giới!Phong Phi Vân liếc Mao Ô Quy đội nồi lên đầu.Mao Ô Quy ngẫm nghĩ, nói:- Dương giới chia ba đại tộc, tộc số lượng nhiều nhất là dị hình dị, còn có thái hư dị, vô hình dị.

Kỵ Thận thuộc nhân vật đỉnh cao nhất trong thái hư dị, có thể hấp thu thiên địa âm dương chi khí chuyển hóa thành lực lượng của mình.Phong Phi Vân xòe tay, cao giọng nói:- Vẫn chưa từng nghe nói.Một tôn giả thi tà Âm giới tức giận quát:- Nói nhảm với tiểu tử này làm gì?

Cướp mắt trái Diêm Vương, tốc chiến tốc thắng đi!Cái miệng khô quắt mục rữa há to phun sợi xích thần đen vươn dài ba mươi dặm bao bọc lầu cá Phong Phi Vân đang đứng, định nghiền nát.Phong Phi Vân búng tay, đốm lửa chói mắt rơi vào xích thần, đốt nóng sợi xích.

Ngọn lửa dọc theo xích thần bay hướng tôn giả Âm giới, chớp mắt đốt cháy.

Tôn giả Âm giới thành đèn lồng dỏ rực, lăn lộn kêu gào dưới đất, bị đốt thành tro.Vù vù vù vù vù!Một đám quỷ nhào lên, toàn là quỷ tà tu vi cường đại, mấy chục lửa ma trời xanh âm u.

Nhưng mấy chục quỷ tà chưa đến gần đã bị Phong Phi Vân đánh ra tiểu diễn thuật luyện hóa.Một tôn giả Âm giới nói:- Hắn cũng là tầm bảo sư.Phong Phi Vân cười nói:- Đúng vậy, ta là tầm bảo sư.

Tầm bảo bí thuật có thể trấn tà dị, người hai giới Âm Dương đến bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu.- Lớn lối quá!Một móng vuốt to từ trên trời vỗ xuống, vuốt đầy răng nhọn lóe sát quang.Ầm!Phong Phi Vân vỗ thủ ấn biến thành khổng lồ xé nát vuốt to trên bầu trời.

Mưa máu rơi xuống, thịt vụn bốc tà kí.- Nếu đã đến thì đừng đi!Phong Phi Vân triệu hoán Kình Thiên Côn kích phát ra uy lực linh khí biến thành ngọn núi đen khổng lồ.

Luồng linh khí chói lòa bắn ra, đánh bay sáu thái hư dị bay trong không trung.Ầm!Lại một luồng sáng linh khí bay ra, hai thi tà ngửa đầu hú dài bị đâm thủng.Phập!Phập!Cường giả hai giới Âm Dương lần lượt ngã gục, tôn giả có sức chiến đấu ngang hàng cự phách cũng không chịu nổi một kích Kình Thiên Côn, chớp mắt thành tro.

Đây đúng là cuộc đồ sát đơn phương.Hiện giờ Phong Phi Vân đến sử thi sử thi cự phách, lại được gọi là vô thượng cự phách.

Sức chiến đấu của Phong Phi Vân thậm chí mạnh hơn sử thi cự phách.Phong Phi Vân cùng lúc đánh với ba, bốn sử thi cự phách dễ như chơi.

Tu sĩ đẳng cấp cự phách bình thường dễ dàng bị Phong Phi Vân giết.Chân nhân không ra, không người địch nổi.Trong một vương triều có mấy chân nhân?Tà dị hai giới Âm Dương bị giết đến run sợ, áp lực linh khí trên bầu trời như thần phạt.

Linh quang chợt lóe, có người ngã xuống, hoặc bị trấn áp thành thịt vụn, hoặc bị đánh thành mưa máu.Giờ phút này, chúng nó nhìn nam nhân mỉm cười đứng trên lầu các đã không còn sự coi rẻ, thay vào đó là tràn ngập sợ hãi.Một tôn giả quỷ tà mặc áo xanh muốn chạy trốn, nhưng Phong Phi Vân đánh ra bình quỷ dễ dang thu nó vào, không chút gợn sóng.- Ta đã bảo rồi, nếu đến thì ở lại hết đi.

Trốn?

Các ngươi chạy được sao?Phong Phi Vân tùy tay ném ra bốn mươi khối linh thạch, mỗi một khối to cỡ nắm tay, trong suốt lấp lánh như bốn mươi ngôi sao chói mắt rơi vào bốn mươi vị trí trong phủ công chúa.Linh thạch rơi xuống, cột sáng bắn lên biến thành trận pháp giam cầm.

Dương giới tam dị, Âm giới tam tà nào định trốn, đụng vào trận pháp là thành tro ngay.Một thần tà tôn giả Âm giới nhìn chằm chằm bình quỷ trong tay Phong Phi Vân, mắt quy lóe tia kinh hoàng:- Là Thiên Nhất Thánh bình, mẫu của âm giới . . .

Mẫu của âm giới . . .Phong Phi Vân cười nói:- Đúng rồi, là Thiên Nhất Thánh bình.Bình quỷ bay ra khỏi tay Phong Phi Vân lơ lửng trên bầu trời, trong bình phát ra lực cắn nuốt không gì sánh kịp.

Vô số quỷ tà, thi tà, thần tà, dị hình dị, thái hư dị, vô hình dị bị hút vào.

Những tà dị chửi rủa, gào rú kinh khủng trong Thiên Nhất Thánh bình.Chỉ quét một cvái đã có mấy trăm tu sĩ cường đại của hai giới Âm Dương bị Thiên Nhất Thánh bình thu vào.

Trong phủ công chúa chỉ còn lại một số cường giả đẳng cấp tôn giả, gần hai mươi người.

Chúng nó có một số vũ khí cổ xưa bảo vệ mình, ngăn chặn lực lượng Thiên Nhất Thánh bình, nhưng vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh đầm đìa.Đương nhiên một phần do Phong Phi Vân công kích diện tích lớn, nếu chỉ nhằm vào một dị tà thì chúng nó khó thoát.Hơn nữa Phong Phi Vân không tế luyện Thiên Nhất Thánh bình, chưa phát huy thực lực thật sự của bình quỷ.Phong Phi Vân lắc Thiên Nhất Thánh bình, cười nói:- Thật hữu dụng, không uổng là chí bảo Âm giới.Trong Thiên Nhất Thánh bình phát ra tiếng cười âm trầm của Diêm Vương:- Thực vật ngon quá, đa tạ.Thiên Nhất Thánh bình rung bần bật, bên trong phát ra tiếng cắn nuốt, tiếng gào rú càng kinh khủng hơn, tiếng cười rùng rợn của Diêm Vương.Phong Phi Vân sắc mặt âm trầm nói:- Không ngờ chưa bị luyện hóa.Mao Ô Quy đội cái nồi, mắt ti hí sáng rực rỡ nhìn Thiên Nhất Thánh bình trong tay Phong Phi Vân.

Miệng Mao Ô Quy chảy nước miếng nhỏ xuống mặt bàn.Đám tôn giả hai giới Âm Dương bị Thiên Nhất Thánh bình hù sợ, siêu cường giả như Lệ Tam Sơn, Kỵ Thận cũng teo tim, mắt nhìn bốn phía.

Chúng nó không sợ Phong Phi Vân, chúng sợ chủ nhân của Thiên Nhất Thánh bình.Mẫu của âm giới tích tuy năm tháng vô tận, chủ tử Bạch Bì Quỷ Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới của chúng nó cũng rất e ngại nàng.

Nếu mẫu của âm giới ở gần đây thì chúng nó chỉ có đường chết.Phong Phi Vân nhìn thấu chúng nó đang sợ cái gì, hắn cười nói:- Đừng sợ, mẫu của âm giới không có ở đây, các ngươi cứ thoải mái ra tay đi.- Hừ, không cần sợ hắn, miễn không cho hắn cơ hội sử dụng Thiên Nhất Thánh bình thì chúng ta hợp sức lại đồ sát hắn!Kỵ Thận lao lên trước, huơ cờ đỏ.

Ánh sáng đỏ rực bay ra như dòng sông đỏ quét qua.Tu vi của Kỵ Thận siêu cường đại, đã tu luyện năm tháng dài dặc, lá cờ đỏ ngang ngửa linh khí tam phẩm.Phong Phi Vân dẫn động lực lượng Kình Thiên Côn, linh khí sát quang bay ra đánh nát ánh sáng đỏ của lá cờ.Ngay sau đó, mắt Phong Phi Vân bắn ra hai con phượng hoàng đỏ thẫm, lửa nóng cháy đốt cờ máu trong tay Kỵ Thận.Hai con phượng hoàng bay quanh Kỵ Thận, muốn luyện hóa nó.Nhưng Kỵ Thận là thái hư dị, có hình dạng lại không có thực thể, dễ dàng trốn ra.

Miệng Kỵ Thận thổi âm khí dập tắt lửa trên cờ máu, lại lao hướng Phong Phi Vân.Lúc này hơi thở quen thuộc từ một hướng khác dâng lên.- Hồng loan hỏa thường!-------Chương 1245: Lại đến đế cung (1)vipvandan.vn :Chương 1245: Lại đến đế cung. (1)Trên người tôn giả thứ tám của Âm giới Lệ Tam Sơn bốc cháy ngọn lửa, biến thành người lửa.

Lực lượng liên tục tăng vọt, Lệ Tam Sơn như mặt trời nóng cháy đốt hết mọi thứ trong thiên địa.Phong Phi Vân sờ cằm nói:- Thì ra người dùng hồng loan hỏa thường ám sát Long La Phù chính là ngươi.

Hèn gì mấy năm nay ta không tìm được ngươi, hóa ra ngươi là quỷ tà tôn giả trong Âm giới.Ngày Long La Phù đăng cơ, Bắc Minh phiệt mời một sát thủ bí ẩn mai phục bên ngoài thái miếu, dùng trường mâu đóng đinh nàng vào cây cột.Vụ án này mãi chưa giải quyết, Long La Phù không điều tra được, bây giờ sát thủ bí ẩn tự mình chui ra.- Đúng vậy!

Bản tôn dám giết cả Tấn đế chứ nói gì đến thứ người vô danh như ngươi?Lệ Tam Sơn cầm chiến mâu, người bốc lửa cháy, có hồng loan vòng quanh người, lực lượng mạnh đến cực độ.- Hồng loan hỏa thường mặc trên người của ngươi là làm bẩn nó.Phong Phi Vân cảm thấy hồng loan hỏa thường nên thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, những người khác không tư cách có được.Lệ Tam Sơn hú dài:- Grao!Thiên địa run rẩy, một nửa phủ công chúa bị luyện thành dung nham, gạch ngói vụn biến thành đá lửa, trường mâu như rồng lửa bay qua.Cờ máu bắn ra ánh sáng chói mắt hóa thành ma đồ màu đỏ, Kỵ Thận điều động âm dương chi khí ngưng tụ trong cờ máu, đánh ra ánh sáng cực độ.Kỵ Thận, Lệ Tam Sơn đều là cường giả lĩnh ngộ được chút đạo chân nhân, thuộc đẳng cấp bán tôn chân nhân.

Nhất là Lệ Tam Sơn có uy lực hồng loan hỏa thường, sức chiến đấu gần bằng chân nhân.Phong Phi Vân các ngươi trên lầu các, huơ Kình Thiên Côn đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần.

Gậy vung ra nghiền áp núi cao, đánh Kỵ Thận té xuống đất, cơ thể nát bấy.Nhưng thân thể Kỵ Thận không phải thực chất, rất nhanh ngưng tụ trong không trung.

Cờ máu bay trong mây tà bắn ra ức vạn tà quang, định trấn áp chết Phong Phi Vân.- Muốn chết!Phong Phi Vân tung Thiên Nhất Thánh bình ra, quỷ văn trên bình lấp lánh bắn ra tia sáng đen lạnh lẽo.

Lực hút khổng lồ bộc phát muốn nuốt vật âm tà trong thiên địa.Kỵ Thận, Lệ Tam Sơn biến sắc mặt.Kỵ Thận nhanh chóng thụt lùi, ném tôn giả Âm giới bên cạnh mình bay ra ngoài ngăn cản Thiên Nhất Thánh bình hút.

Kỵ Thận đè cờ máu dưới đất, ổn định thân thể.Lại có bốn nhân vật đẳng cấp tôn giả bị Thiên Nhất Thánh bình nuốt.- Ha ha ha ha ha ha!

Hồng loan hỏa thường ngăn được lực lượng Thiên Nhất Thánh bình!

Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.Lệ Tam Sơn ném trường mâu xuyên qua cánh tay Phong Phi Vân, đốt một ống tay áo.Phong Phi Vân hừ mạnh, lắc người.

Phong Phi Vân đứng trước mặt Lệ Tam Sơn, bảy khối xương phượng xoay nhanh trên người hình thành một chu thiên.

Phong Phi Vân đánh ra cú đấm, tiếng rồng ngâm phượng hót vang lên.Bùm!Lệ Tam Sơn vỗ chưởng ấn ngập lửa, muốn dựa vào lực lượng hồng loan hỏa thường gia cố cứng rắn đỡ Phong Phi Vân.

Nhưng thủ ấn của Lệ Tam Sơn mới chạm vào Phong Phi Vân chợt cảm nhận lực lượng dời núi lấp biển ập đến, xương tay Lệ Tam Sơn kêu răng rắc.Lệ Tam Sơn bay ngược ra ngoài, đụng vỡ một hàng điện vũ, người bắn đốm lửa tung tóe.Lệ Tam Sơn kinh kêu:- Không thể nào!

Trừ phi ngươi đến cảnh giới chân nhân!- Muốn giết ngươi không cần cảnh giới chân nhân.Phong Phi Vân nhíu mày nhìn tay mình, ống tay áo bị đốt trọi, làn da khét đen.

Phong Phi Vân đi hướng Lệ Tam Sơn, một tay cầm Kình Thiên Côn, tay kia nhấc trường mâu rực lửa.Có ba tôn giả thi triển ba đại thuật đè Phong Phi Vân, ngăn bước chân của hắn.Bùm!Phong Phi Vân lười ngoái đầu lại, phất tay áo.

Sóng linh khí bay ra, hư không rung lắc, đại thuật ba tôn giả thi triển bị đánh bật trở về.Phập!

Phập!

Phập!Ba bá chủ đẳng cấp tôn giả tan nát, thành tro.- Rốt cuộc ngươi là ai?Lệ Tam Sơn, Kỵ Thận một trước một sau vận chuyển lực lượng đến cực độ.

Bọn họ là chí cường một phương nhưng liên tục ăn trai đắng trong tay Phong Phi Vân, không đánh lại.

Trong lòng Lệ Tam Sơn, Kỵ Thận hoảng sợ.Phong Phi Vân nói:- Đánh nửa ngày mà các ngươi chưa biết ta là ai?

Ha ha ha, buồn cười thật.

Nói cho các ngươi biết cũng được, bản nhân họ Phong.Lệ Tam Sơn bản năng lùi một bước:- Nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân!Trong âm phủ ai cũng biết cái tên này.Kỵ Thận hiểu biết Phong Phi Vân nhiều hơn:- Người khiến Tà Hoàng phát ra Tà Hoàng lệnh, vua Dương giới phát ra Huyết Thủ lệnh hèn gì mạnh như vậy.

Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã có thể cùng lúc đấu với hai chúng ta, hóa ra là vô thượng cự phách.Bởi vì trong Dương giới có vài tồn tại mạnh hơn Kỵ Thận đều thua vào tay nam nhân này.Mới gần hai mươi tuổi đã cường đại như vậy, nhân vật làm các tay trùm áp lực nặng nề.

Phong Phi Vân rất có thể trở thành nhân vật thần thoại trên mảnh đất này.Phong Phi Vân cười nói:- Thì ra ta cũng rất nổi tiếng trong hai giới Âm Dương.- Vô thượng cự phách chưa chắc bất bại!Ngọn lửa trên người Lệ Tam Sơn càng rực cháy, lưng mọc đôi cánh hồng loan, lực lượng lại tăng một mảng lớn.

Lệ Tam Sơn há mồm phun sóng lửa đỏ rực.- Vô dụng, dưới chân nhân, ta vô địch.Phong Phi Vân bay lên đầu Lệ Tam Sơn, một chân đạp lưng gã.

Tay Phong Phi Vân xé đôi cánh Lệ Tam Sơn.Lệ Tam Sơn gào rú, tuy nó là quỷ tà nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn như khối thịt bị xé xuống.Bùm!Phong Phi Vân đấm bể đầu Lệ Tam Sơn, xé hồng loan hỏa thường xuống.

Phong Phi Vân tung ra trận văn lửa trấn phong bản thể Lệ Tam Sơn.Trận pháp lửa biến thành một đoàn quả cầu lửa lơ lửng trong tay Phong Phi Vân.Cơ thể Lệ Tam Sơn vùng vẫy trong trận pháp, gào rống chửi rủa nhưng vô dụng, không chạy thoát được.Phong Phi Vân cầm hồng loan hỏa thường, trầm tư giây lát.Phong Phi Vân liếc Kỵ Thận, cười nói:- Mạng của ngươi rất hữu dụng, ta tạm thời không giết ngươi.Ba tôn giả còn sống và Kỵ Thận thấy Lệ Tam Sơn bị Phong Phi Vân dễ dàng trấn áp, lòng sợ muốn chết.

Tiểu tử này quá khủng bố, bọn chúng không dám ở lại lâu, nhanh chóng trốn ra phủ công chúa.Phong Phi Vân ném Thiên Nhất Thánh bình ra ngoài, thu chúng nó vào bình, thành lương thực cho Diêm Vương trong bình quỷ.

Các tiếng gào rú hãi hùng vang lên.Cường giả hai giới Âm Dương bị bắt trọn ổ.Mao Ô Quy cười nịnh:- Tiểu tử, mấy năm nay tiến bộ tu vi nhiều thật.Phong Phi Vân phớt lờ Mao Ô Quy, hắn đến bên cạnh Long Thương Nguyệt:- Mắt trái Diêm Vương ở trên người nàng?Long Thương Nguyệt hết hồn về tu vi của Phong Phi Vân, nàng cứ nghĩ mình tiến bộ rất kinh khủng nhưng so với hắn thì kém cỏi hơn nhiều.Nàng là Tà Linh tầm bảo sư!

Có thể cắn nuốt tu vi của người khác, đi con đường đoạt xá, tốc độ tu luyện mau hơn người khác nhiều.

Chẳng lẽ Phong Phi Vân cũng nuốt tu vi của người ta sao?Long Thương Nguyệt nhìn thẳng mắt Phong Phi Vân:- Một ngàn năm trăm năm trước Kỷ gia được đôi mắt Diêm Vương, mỗi đời sẽ tìm người thừa kế ưu tú nhất dung luyện đôi mắt tà.

Đời này ta may mắn được chọn, truyền thừa mắt Diêm Vương.Phong Phi Vân nói:- Giao nó cho ta.- Tại sao?Long Thương Nguyệt nhìn Phong Phi Vân như muốn xuyên thấu hắn.-------Chương 1246: Lại đến đế cung (2)Phong Phi Vân đáp:- Không lâu sau tà thi Diêm Vương sẽ quay lại, không chỉ muốn hủy diệt mảnh đất khiến nó chết, càng muốn tìm về xác thất lạc.

Mắt trái Diêm Vương ở trên người nàng, chắc chắn nó sẽ tìm nàng, không tốt cho nàng.Long Thương Nguyệt hỏi: - Chẳng lẽ giao cho ngươi thì ngươi sẽ an toàn?Phong Phi Vân ngừng một lúc, nói: - Ta có cách.Bản năng nói cho Long Thương Nguyệt biết nàng không thể tin tưởng nam nhân hại chết mẫu thân mình, nhưng cuối cùng nàng vẫn tách mắt trái Diêm Vương ra khỏi con ngươi, giao cho Phong Phi Vân.- Mắt phải Diêm Vương ở trong Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong.Phong Phi Vân thu mắt trái Diêm Vương vào Thiên Nhất Thánh bình, nói: - Người hai giới Âm Dương sắp tấn công Kỷ gia, cướp Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Linh Bảo Thiên, và cả dương thần thái cực quái.Long Thương Nguyệt nghe tin này thì không ngồi yên, nàng từ nhỏ lớn lên trong Kỷ gia, lo lắng hơn Phong Phi Vân nhiều.

Long Thương Nguyệt muốn chạy về Kỷ gia ngay.Phong Phi Vân nói: - Ta muốn đi đế cung một chuyến rồi mới theo nàng đi Kỷ gia được.- Ngươi định tìm tiện nhân Long La Phù?Long Thương Nguyệt rất ghét Long La Phù, hơi giận Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhìn Lệ Tam Sơn bị giam cầm, vẻ mặt nửa cười nửa không:- Đi giao dịch với nàng ta.Nếu không cần thiết thì Phong Phi Vân không muốn đi đế cung vào lúc mẫn cảm thế này.

Phong Phi Vân không còn lựa chọn nào khác, hắn phải đi vì thần hồn Thái Vi nữ thần.

Để Thái Vi nữ thần trong tay hoàng tộc luôn khiến Phong Phi Vân bó tay bó chân.Thứ hai, Phong Phi Vân muốn giao dịch với Long La Phù, món hàng là 'cửu ngũ long bào', nàng muốn giao dịch thì giao, không giao dịch không được.Nếu Long La Phù không chịu giao dịch thì Phong Phi Vân sẽ tự tay cởi.Đồn rằng gom đủ năm thần y sẽ có lực lượng vô địch thiên hạ.

Bây giờ Phong Phi Vân được ba món trong số đó, chỉ thiếu cửu ngũ long bào trên người Long La Phù, Nạp Lan phật y của Nạp Lan Tuyết Tiên.Phong Phi Vân không cầu có thể vô địch thiên hạ, đủ ứng phó nguy hiểm trước mắt là được.Hiện giờ Phong Phi Vân sốt ruột cần có lực lượng.Phong Phi Vân thu Long Thương Nguyệt vào Thiên quốc, khoác ẩn tàm sa la, biến thành cái bóng vô hình đến trước cung môn đế cung.Cung môn đóng kín, thiên uy truyền ra từ cửa cung.

Tu sĩ bình thường đi đến đây sẽ bị uy thế trấn kiềm lòng không đậu quỳ xuống.Phong Phi Vân không tùy tiện xâm nhập đế cung, dù sao đế cung bây giờ đã khác xưa.

Thái thượng Tấn đế rất có thể đã xuất quan, Nữ Đế Long Khương Linh có lẽ đã quay về, trong hoàng tộc chắc chắn có cường giả khác.

Những nhân vật này toàn là tồn tại đẳng cấp cao nhất, xông vào đế cung ngay trước mắt bọn họ, dù Phong Phi Vân khoác ẩn tàm sa la cũng không bảo đảm.Mao Ô Quy thò đầu trọc ra khỏi vạt áo của Phong Phi Vân, đôi mắt ti hí xoay tròn.Mao Ô Quy đánh trống rút lui:- Lão phu cảm nhận được khí thế khiến người nghẹt thở, nội tình hoàng tộc Thần Tấn vương triều thật đáng sợ, mạnh nhất trong ngũ đại vương triều.

Hay chúng ta quay về đi?- Đừng nói nhảm.Phong Phi Vân nhét đầu Mao Ô Quy vào áo, bước tới vách tường đế cung, trong bóng tối thấy có người cầm búa và chùa gõ đập lén lút phá trận pháp trên thần tường, lẻn vào đế cung.Không ngờ gặp người chung chí hướng.- Ba tay, tình cờ vậy?Phong Phi Vân nhận ra thiếu niên ngồi xổm dưới đất gõ tường.Thiếu niên giật bắn người, lắp bắp- Ta . . .

Ta . . .

Không có ý định trộm . . .

Quốc khố vương triều . . .

Chết tiệt, thì ra là Thần Vương đã bị khu trục, làm lão tử suýt tè ra quần!Tất Ninh Soái lau mồ hôi lạnh trên trán, bò dậy.

Tim Tất Ninh Soái vẫn đang đập nhanh, suýt bị Phong Phi Vân hù sợ ra bệnh liệt dương suốt đời.Trộm vào đế cung là tội lớn, bị cường giả trong hoàng tộc bắt được sẽ không đơn giản là dương héo, không chừng một giây sau đã thành công công.Ba tay rất lợi hại, ra vào đế cung như chốn không người, Thần Linh cung cũng bị gã lẻn vào.Phong Phi Vân chưa từng thấy Tất Ninh Soái thật sự ra tay, mỗi lần gã bị Tà Hồng Liên truy sát thê thảm.

Có lẽ tu vi của Tất Ninh Soái không cao, thế mà gã làm được những việc này, thật khiến người nhìn với cặp mắt khác.Phong Phi Vân đánh ra trận văn ẩn thân che giấu xung quanh, hỏi: - Chẳng phải ngươi bị Tà Hồng Liên xích lại sao?

Tại sao chạy ra đây?Gần đó có vệ đội mặc giáp sắt đi ngang qua, áo giáp chói mắt như lửa chiếu sáng trời đêm.Trên bầu trời có cường giả cưỡi dị thú loài chim thỉnh thoảng bay qua tuần tra đế cung.

Tay bọn họ cầm linh kính, tu sĩ nào dám lãng vảng gần đế cung thì không núp đi đâu được.

Tiếc rằng linh kính không thể xuyên qua trận pháp Phong Phi Vân bày ra.Tất Ninh Soái vén tóc, làm dáng nói: - Thiên hạ không có sợi xích nào trói ta được, bao gồm tiên cơ đại trận, la thiên thần tỏa của Thần Linh cung, ta đến đi tự nhiên như thường.

Không phải tiểu gia ta khoe chứ nếu ta muốn thì đêm nay có thể trộm áo lông của Tấn đế.

Rồi rồi, áo lông của nàng thuộc về ngươi, ta không hứng thú với loại nữ nhân tâm lý biến thái như Long La Phù.Phong Phi Vân cười nói: - Ngươi chỉ hứng thú với quốc khố Thần Tấn vương triều.Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi vạt áo Phong Phi Vân, kích động nói: - Quy gia ta cũng cảm thấy hứng thú.Mặt Tất Ninh Soái tím ngắt, sờ mũi hắng giọng:- Ừm!

Nghe nói đêm nay Hoa đế bên Lâm lang hoa cung sẽ múa trên lâm lang đài, ta đi Lâm Lang hoa cung uống rượu vậy.Phong Phi Vân vỗ vai Tất Ninh Soái tiễn gã:- Đi đi, ta sẽ đến đế cung nói với Long La Phù là có người muốn trộm áo lông của nàng.Chân Tất Ninh Soái run cầm cập, sợ hãi run như cầy sấy, nghẹn ngào nói: - Đùa chết người!

Tía nó, bây giờ ngươi không phải là Thần Vương mà sao còn lo cái này lo cái kia?

Lão tử chỉ muốn vào quốc khố vương triều đi dạo một vòng, ngắm phong cảnh.

Ta bảo đảm chỉ nhìn, ta là du khách.

Ngươi không tha cho du khách được sao?

Bắt nạt ta, ngươi không phải con người!Lần trước Tất Ninh Soái cướp phủ thái sư, tất cả tang vật bị Phong Phi Vân trấn lột hết, gã đau lòng nhỏ máu.

Lần này Tất Ninh Soái chuẩn bị thật lâu mới quyết định ghé thăm quốc khố vương triều, lại gặp Phong Phi Vân.

Tất Ninh Soái trực giác thành quả thắng lợi sẽ bị Phong Phi Vân đánh cắp.Phong Phi Vân thấm thía nói: - Ta biết ngươi sống không dễ dàn, sao có thể nhẫn tâm bắt nạt ngươi?

Ta chỉ muốn hỏi mấy năm nay ngươi trộm . . .

Tích giữ bao nhiêu linh thạch, ta hỏi cho biết.Tất Ninh Soái nghi ngờ:- Hỏi cho biết?Phong Phi Vân choàng vai Tất Ninh Soái, bộ dáng huynh đệ thân thiết nói: - Ta là người thiếu linh thạch sao?

Nhiều linh thạch đặt trước mặt cũng không làm ta động tâm.Tất Ninh Soái gật gù:- Nói cũng đúng.Tất Ninh Soái biết Phong Phi Vân từng cướp đổ cung ngầm, được số linh thạch sánh bằng tiên khoáng, làm gã phát thèm.Tất Ninh Soái không lo nữa, trả lời:- Mấy năm nay ta sống cũng khổ lắm, trong túi trữ vật chỉ có mười vạn linh thạch.-------Chương 1247: Tẩm cung của đại đế (1)Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh.

Tía nó, vầy mà sống khổ?

Tích trữ còn nhiều hơn một cổ tiên giáo, cái này cướp bao nhiêu đại giáp, gia tộc, đào mộ tổ tiên bao nhiêu người mới gom đủ?Phong Phi Vân nhớ lúc hội đấu giá Thần đô thì Tất Ninh Soái còn nghèo rớt mồng nơi, mới quá vài năm đã đã phú khả địch giáo.Phong Phi Vân cười giễu:- Mới có mười vạn linh thạch.Bộ dạng như nhà giàu nhìn người nghèo.Tất Ninh Soái không chịu nổi ánh mắt khinh thường của Phong Phi Vân, ưỡn ngực nói: - Thật ra đó chỉ là một nửa gia tài của ta.

Tổng tài sản của tiểu gia là gần hai mươi vạn linh thạch, ha ha ha ha ha ha!

Biểu tình Phong Phi Vân giật mình kêu lên: - Thật không?Tất Ninh Soái nói: - Lừa ngươi là con rùa!Mặt Mao Ô Quy xanh mét, cảm thấy Tất Ninh Soái không xem rõ nó.Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Tốt lắm, bây giờ nộp hết ra đây.Mặt Tất Ninh Soái xanh như tàu lá chuối, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm rồi co giò bỏ chạy.

Nhưng Tất Ninh Soái không trốn thoát, bị Phong Phi Vân túm về ấn dính vách.Tất Ninh Soái khóc ròng:- Phong Phi Vân, ngươi không phải con người!

Người ta sống dễ dàng sao?

Chắp vá lung tung, liều mạng, cần lao dũng cảm, vất vả khổ cực nhiều năm mới có số tài sản như bây giờ.

Chết tiệt, ngươi nói một câu rồi định cướp hết.

Ngươi giết ta đi!Tất Ninh Soái nhắm mắt lại, giữ tiền không cần mạng.Phong Phi Vân nói: - Được rồi, nếu ta không gom đủ năm trăm vạn linh thạch thì cũng chết, ta tiễn ngươi xuống dưới trước chờ ta.Tất Ninh Soái rối rít nói: - Đừng đừng!

Tại sao ngươi phải gom đủ năm trăm vạn linh thạch?

Đây là một con số thiên văn, đào hết mạch khoáng Thần Tấn vương triều cũng không gom đủ.Phong Phi Vân không giấu diếm:- Nữ ma muốn trùng kích thi biến lần thứ năm, kêu ta gom năm trăm vạn linh thạch cho nàng.- Hóa ra là nữ ma đầu, tu vi tiến cảnh nhanh quá, nghịch thiên thật.Tất Ninh Soái biến sắc mặt nói: - Thật ra ta lừa ngươi, ta làm gì có hai mươi vạn khối linh thạch . . .

Rồi ròi, có, ta có.

Chưa từng thấy ai dã man như ngươi.Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn giao nộp linh thạch, tổng cộng mười bảy vạn.

Tất Ninh Soái biết nếu không giao cho Phong Phi Vân thì nữ ma sẽ tới tìm gã, bị nữ ma đầu tìm đến sẽ mất mạng nhỏ.Mặt Tất Ninh Soái nhăn như trái khổ qua, răng cắn mu bàn tay, chảy lệ ròng ròng:- Nói vậy là ngươi cũng nhắm vào linh thạch trong quốc khố vương triều.Phong Phi Vân gật đầu khẳng định- Đương nhiên.Tất Ninh Soái xoay người bỏ đi:- Vậy được rồi, ngươi đi đi, ta đi Lâm Lang hoa cung uống rượu.Nhưng Tất Ninh Soái lại bị Phong Phi Vân xách về.Tất Ninh Soái gào rú:- Tiểu gia không đi quốc khố vương triều du lịch còn không được sao, tiểu gia ta chỉ là muốn uống rượu!

Cái này không làm trái luật, rối quy tắc đi?

Ta không làm ba tay nữa . . .

Ta hoàn lương . . .

Giờ ta chỉ muốn làm khách hồng trần . . .

Tía nó!Cuối cùng Tất Ninh Soái vẫn bị Phong Phi Vân lôi tuột vào đế cung, chia nhau ra hành động.

Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy đi quốc khố vương triều, Phong Phi Vân bay hướng đại điện tử khí.Phong Phi Vân rất quen thuộc kiến trúc trong đế cung, cộng thêm hiểu biết về trận pháp, lại mặc ẩn tàm sa la, hắn thật nhẹ nhàng xuyên qua lầu các điện vũ.Cộp cộp cộp!Mấy quan viên mặc áo quan được vệ đội hoàng thành hộ tông vội vã chạy sâu vào đế cung.Không lâu sau lại có hai vị thiên hầu tiến cung.Phong Phi Vân đứng trong góc đại điện nhìn văn võ đại thần nối liền không dứt, nhíu mày nói: - Đã là đêm khuya tại sao mấy người này còn bị triệu vào cung?

Xảy ra chuyện lớn gì?Không lâu sau một đội nữ quan từ xa đi đến, nữ quan dẫn đầu mặc trường bào thái tể, xinh đẹp khuynh thành, dung nhan tuyệt đại, bộ ngực đẫy đà, eo liễu nhỏ nhắn, nàng như tiên nữ thần quan.Là Diêu Cát.Giờ Diêu Cát đã là nữ thái tể của Thần Tấn vương triều.Có rất nhiều nữ quan theo sau Diêu Cát, như sao vây quanh trăng sáng.

Diêu Cát trực giác liếc hướng Phong Phi Vân ẩn thân, hơi giật mình sau đó thu về tầm mắt, đi thẳng hướng đại điện tử khí.- Quả nhiên Diêu Cát có vấn đề, tu vi rất lợi hại.

Ta mặc ẩn tàm sa la vẫn bị nàng phát hiện, chẳng lẽ nàng thật sự là mẫu của âm giới?Trong lòng Phong Phi Vân tăng cảm giác nguy hiểm, nếu Diêu Cát nhìn thấu ẩn tàm sa la thì thái thượng Tấn đế, Nữ Đế Long Khương Linh chắc chắn cũng nhìn thấu được.Nếu vậy . . .

Phong Phi Vân đè nén lòng tò mò, hắn không lẻn vào đại điện tử khí mà vòng qua hậu cung, lẻn vào tẩm cung của Long La Phù.Long La Phù không có trong tẩm cung, chắc đi đại điện tử khí.Phong Phi Vân vào tẩm cung của Long La Phù, gỡ ẩn tàm sa la xuống.

Phong Phi Vân đi trong cung vũ tường vàng dát ngọc, tràn đầy linh thạch thần đăng.

Nơi này không tử khí âm trầm, rất giống khuê phòng nữ nhân nhưng càng hoa lệ, đại khí hơn, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng.Con ngươi Phong Phi Vân co rút, trên linh thạch thần đài dùng cho việc tu luyện có một đế chỉ chưa phát ra.

Phong Phi Vân ngồi trên linh thạch thần đài, cầm đế chỉ lên đọc kỹ.

Đế chỉ này có liên quan đến Phong Phi Vân.Nội dung đế chỉ đại khái nói Phong Phi Vân không cưới công chúa thì không có tư cách làm vương khác họ của Thần Tấn vương triều, Long La Phù muốn bãi miễn vương vị của hắn.Thời gian viết trên đế chỉ là nửa năm trước.Long La Phù do dự không biết có nên phát đế chỉ không, kéo dài mãi đến nửa năm.

Sau cùng Nữ Đế Long Khương Linh bãi miễn Phong Phi Vân trước, trục xuất ra hoàng tộc, nên đế chỉ này không cần nữa.Phong Phi Vân cười hờ hững:- Long La Phù, không uổng là Long La Phù, từ nửa năm trước đã muốn đối phó ta.

Ha ha ha, ai hiếm lạ Thần Vương chết tiệt này?Phong Phi Vân ném đế chỉ sang một bên, nhìn linh thạch đài dùng cho tu luyện.

Đây là đại phương ngũ cốc linh thạch, tương đương với tám ngàn khối linh thạch.Không uổng là tẩm cung của Tấn đế.Phong Phi Vân không chút do dự thu nhất phương ngũ cốc linh thạch đài, không mang đi thì uổng.Phong Phi Vân thu gom các loại linh thạch trong tẩm cung của Long La Phù.

Gạch làm bằng linh thạch, bị Phong Phi Vân nạy ra.

Có cây cộtt linh thạch, bị hắn bứng.

Giường của Long La Phù điêu bằng linh thạch, Phong Phi Vân thu luôn.Phong Phi Vân đào nguyên tẩm cung đại đế, đại khái gom được hai vạn khối linh thạch, rất khá khẩm.Bên ngoài tẩm cung vang tiếng bước chân, Long La Phù trở về.Long La Phù mặc cửu ngũ long bào, thân thể mềm mại nhu mỹ, da thịt tuyết ngọc, chân mày liễu, đội phượng quan bí ẩn, eo một tay ôm hết đeo dây lưng vàng tôn lên đường cong động lòng người.Một đám cung nữ xinh đẹp như hoa vây quanh nàng, có cầm bình phong, có cầm đèn cổ đến bên ngoài tẩm cung.- Lui xuống.Trong giọng nói chứa phong độ người bề trên, một chút đế uy.

Các cung nữ, nữ quan quỳ dưới đất vái, chậm rãi rời đi.-------Chương 1248: Bầy rồng bắt đầu nuốt trờiMắt Long La Phù lạnh băng, nàng nghĩ đến cuộc họp trong đại điện tử khí vừa rồi, lòng nổi lên sát ý khiếp người, rèm mi cong biến thành kiếm bén.Long La Phù đẩy cửa đi vào tẩm cung, trong lòng suy nghĩ đối sách, không phát hiện trong tẩm cung canh gác nghiêm ngặt mất hết gạch, cột, thần đài.- Ai đó?Long La Phù cảm giác một tia linh khí dao động từ mành châu ngọc bên kia, thấy bóng dáng nam nhân đứng đối diện, nàng cũng nhận ra tẩm cung bị người cướp sạch.

Lửa giận bùng cháy.Tẩm cung Tấn đế bị người xâm nhập, đây là chuyện không có đế hoàng nào tha thứ được.Phong Phi Vân cầm quyển đế chỉ màu vàng vén góc mành lên, đi ra.Phong Phi Vân ngắm đế chỉ, cười chào:- Long La Phù, đã lâu không gặp.Nếu người khác dám gọi thẳng tên Long La Phù đã sớm bị nàng trấn áp, lăng trì xử tử.

Nhưng khi Long La Phù thấy rõ khuôn mặt nam nhân thì thu về linh nguyên vàng trong tay.Long La Phù hừ lạnh một tiếng: - Phong Phi Vân, ngươi dám xâm nhập tẩm cung của bản đế, quá to gan!Long La Phù không hỏi Phong Phi Vân làm sao vào tẩm cung, vì nàng biết hắn có bản lĩnh đó.Phong Phi Vân tùy tiện tìm cái ghế điêu bằng gỗ cổ ngàn năm, ngồi xuống, ném đế chỉ xuống chân Long La Phù.Phong Phi Vân lạnh lùng nói: - Làm Tấn đế có khác, chớp mắt đã trở mặt.Long La Phù vẫn ngẩng cao đầu, cần cổ trắng nõn xinh đẹp, phát ra khí chất khác với nữ nhân bình thường.

Long La Phù không nhặt đế chỉ lên, vì không cần xem nàng cũng biết nội dung, là nàng tự tay viết.- Phong Phi Vân, ngươi nên biết rõ hơn ta, vương khác họ của hoàng tộc phải cưới công chúa mới là vương khác họ thật sự.

Nhưng Nguyệt công chúa đính hôn với ngươi đã chết, công chúa chết, ngươi không có tư cách làm Thần Vương nữa.

Hoàng tộc xem nặng phép tắc nhất, nếu không có phép tắc thì không thành đất nước.Khuôn mặt Long La Phù vẫn khuynh thành tuyệt đại, càng xinh đẹp rực rỡ hơn, khí thế càng lúc càng mạnh.

Nhiều người sẽ bị khí thế từ Long La Phù đè ép cúi đầu.Phong Phi Vân cười khẩy nói: - Nguyệt công chúa không chết.Long La Phù híp mắt bắn ra sát ý:- Cái gì?

Phong Phi Vân mỉa mai:- Lúc trước ta giấu Nguyệt công chúa đi, nếu không nàng làm sao dễ dàng leo lên ngai vàng như thế?Sát ý trên người Long La Phù càng đậm.Phong Phi Vân nói: - Nếu nàng muốn ngăn hậu hoạn, tiêu diệt Nguyệt công chúa thì ta khuyên nàng tốt nhất hãy bỏ suy nghĩ đó đi.Long La Phù thu về sát ý, nói: - Ngươi đến đế cung để nói mấy chuyện này với ta?Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói: - Nếu ta nói nhớ nàng, đến thăm nàng thì nàng có tin không?- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ta còn là La Phù công chúa ngày xưa sao?

Bây giờ ta là Tấn đế đương triều, chí tôn một phương.

Đây không phải nơi ngươi muốn đến liền đến!Người Long La Phù phát ra các long khí màu vàng bay vờn quanh, khí thế hùng hồn khiếp người phô thiên cái địa đổ ập xuống Phong Phi Vân.Mặt Phong Phi Vân âm trầm quát to: - Quỳ xuống cho ta!Vũ Hóa đài trong đan điền phát ra ánh sáng chói mắt.

Linh hồn Long La Phù để lại trong Vũ Hóa đài rung lên, truyền vào cơ thể nàng.Thùng!Long La Phù không thể giống như Long Khương Linh ngăn cách linh hồn, bị lực lượng của Vũ Hóa đài chấn nhiếp, linh hồn run lên.

Long La Phù không cam lòng, khuất nhục, bất đắc dĩ quỳ trước mặt Phong Phi Vân.Đây là lực lượng không theo Long La Phù khống chế điểu khiển thân thể của nàng.

Long La Phù không muốn chút nào nhưng cuối cùng vẫn quỳ dưới đất, sự kiêu ngạo, uy nhiếp đế vương đều bị đánh nát không còn sót lại chút gì.Ngón tay Phong Phi Vân nâng cằm nhọn trắng mịn, nhìn răng cắn chặt môi hồng.Phong Phi Vân hôn môi Long La Phù, nói: - Đừng nghĩ ta thật sự muốn gặp nàng.

Loại người ngồi trên ngôi cao liền đối phó với người trừng giúp đỡ mình, thứ nữ nhân như nàng không làm ta thấy hứng thú.

Nếu không phải để nàng sống còn có ích thì bây giờ nàng sẽ không quỳ nói chuyện với ta.Long La Phù cắn chặt răng:- Ngươi . . .

Ngươi . . .

Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thả Long La Phù ra, khẽ thở dài: - Vốn định nói chuyện đàng hoàng với nàng ai ngờ làm căng như vậy.

Đứng lên đi, nói sao nàng cũng là Tấn đế đương triều, để nàng quỳ dưới đất thật không nể mặt.Người Long La Phù run run chậm rãi đứng dậy, cả người mất hết sức lực.

Long La Phù nhiều lần tưởng tượng Phong Phi Vân quỳ trước mặt mình, không ngờ nay gặp nhau thì nàng mới là người quỳ xuống.

Đế uy tích lũy mấy năm nay bị tiếng quát to của Phong Phi Vân chấn vỡ.- Ngươi . . .

Ngươi không nên làm vậy với ta.Ánh mắt Long La Phù phức tạp, người yêu kiều, dù mới quỳ trước mặt Phong Phi Vân nhưng giờ nàng vẫn lộ ra vẻ cao quý.

Long La Phù chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, mỗi hành động toát ra khí độ hoàng giả.

Đây là người làm đế vương mới hành động như thế được, những người khác không thể bắt chước.Phong Phi Vân cười nói: - Nàng đừng làm bộ dáng đó lên mặt với ta thì ta cũng sẽ không làm chuyện đó.

Xem đi, chúng ta thân thiết nói chuyện thế này có phải vui không?

Cho nàng xem một thứ.Một quả cầu lửa bay lên từ lòng bàn tay Phong Phi Vân, trong quả cầu lửa bao bọc một cái bóng quỷ phát ra khí thế cường đại.

Bóng quỷ chửi rủa, gầm rống không liền miệng.Long La Phù kinh ngạc hỏi: - Đây là . . .?Phong Phi Vân trả lời:- Sát thủ bí ẩn ám sát nàng trước thái miếu hôm nàng đăng cơ.Mặt Long La Phù lạnh băng, sát thủ này khiến nàng suốt đời khó quên, suýt đóng đinh nàng.

Sau khi Long La Phù đăng cơ từng phái nhiều người truy tìm sát thủ nhưng không có tin tức gì.Bùm!Long La Phù vươn cánh tay ngọc bóp chết Lệ Tam Sơn, biến thành một lũ khói xanh.Long La Phù nói: - Ngươi cho rằng một thích khách có thể đổi lấy thần hồn Thái Vi nữ thần sao?

Nói thật cho ngươi biết, bây giờ thần hồn Thái Vi nữ thần không nằm trong tay ta.

Ngươi kêu Diêu Cát chăm sóc nàng nhưng Nữ Đế quay về, trước khi Diêu Cát kịp phản ứng thì Nữ Đế tự mình đến mang thần hồn Thái Vi nữ thần đi.Long La Phù là nữ nhân tuyệt đỉnh thông minh, khi nàng bình tĩnh lại thì dễ dàng nhìn thấu mục đích Phong Phi Vân mạo hiểm lẻn vào đế cung.Phong Phi Vân cười nói: - Sao nàng biết ta kêu Diêu Cát chăm sóc Thái Vi?Long La Phù trả lời:- Ngươi nghĩ Tấn đế ta đây là kẻ điếc, người mù sao?

Làm sao ta không biết chuyện của ngươi và Diêu Cát?

Ngươi nghĩ Diêu Cát đáng tin sao?

Nàng không phải đệ tử của Âm Hư thi động, lai lịch của Diêu Cát kinh khủng hơn ngươi tưởng tượng.Phong Phi Vân gật gù:- Ta đã xem thường nàng.

Chậc chậc, Long Khương Linh ơi Long Khương Linh, nàng và ta không chết không ngừng.Phong Phi Vân mỉa mai:- Thực lực của ngươi bây giờ chưa đến mức khiến Nữ Đế chú trọng như vậy, Nữ Đế mang Thái Vi đi vì ngăn cản bầy rồng sắp binh đến dưới thành.Phong Phi Vân hỏi: - Bầy rồng đã bắt đầu nuốt trời?- Các đại quân đã công phá tám yếu tắc biên cảnh Trung Hoàng phủ, ba mươi ức Thần Võ quân tan tác hai vạn dặm, tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông nhuộm đỏ núi sông hai vạn dặm.

Chậm nhất trong mười ngày các đại quân sẽ đến dưới thành.-------Chương 1249: Lão bổng tử bán cháo (1)Long La Phù không hề che giấu, thật ra cái này không xem như tin tức mật.

Vì đêm nay tin này sẽ truyền khắp Thần đô, lòng người hoảng sợ, mọi người đều biết.Phong Phi Vân thầm cười nhạt, hèn gì đêm khuya gọi hết văn thần võ tướng vào đế cung, hóa ra là tám yếu tắc Trung Hoàng phủ bị phá.

Chuyện này chết người thật, trong lịch sử Thần Tấn vương triều chỉ xảy ra một lần.Trung Hoàng phủ là căn cơ của hoàng tộc, kinh doanh mấy ngàn năm vậy mà tám yếu tắc bị phá.Có thể nói Thần Tấn vương triều đã bị diệt một nửa.Phong Phi Vân không vui sướng khi người gặp họa, dù gì bầy rồng nuốt trời không có lợi cho hắn.

Phong Phi Vân càng lo là tà thi Diêm Vương ngay lúc nào vào góp vui thì nên làm sao ngăn cản?Phong Phi Vân nói: - Ba mươi ức vạn Thần Võ quân cũng thua, thế đến hùng hổ đây.Long La Phù nói: - Đúng là hùng hổ.

Có hai mươi ba đường cường đại nhất như Sâm La điện, Nạp Lan phiệt, Tây Việt phiệt, Bắc Minh phiệt.

Có Thiên Long vương triều, Ngọc Càn vương triều, La Sát vương triều.

Trừ Võ Đấu vương triều cách Thần Tấn vương triều xa nhất, ba vương triều khác đều muốn chia một chén canh.

Ba cổ tiên giáo trong Địa Tử phủ dẫn đầu đại quân, Vô Sinh vực, Cửu U vực tà đạo.

Còn có Phong gia các người, Cổ Chi thi động Bắc Cương phủ.

Trừ hai mươi ba quân đội khổng lồ nhất ra còn hàng vạn quân đội thế lực nhỏ khác.Phong Phi Vân xoa trán:- Thật là tường ngã mọi người đẩy, ba vương triều đều đến, xu hướng muốn diệt quốc đây.Phong Phi Vân mơ hồ cảm thấy là do Thần Linh cung ở sau lưng thúc đẩy, nếu không làm gì nhiều thế lực tấn công cùng lúc?Long La Phù nói: - Ngươi cũng muốn đẩy một phen.Phong Phi Vân cười nói: - Ta không có hứng đẩy tường, ta ham đẩy ngã người hơn.- Ngươi . . .!Trong đầu Long La Phù nghĩ đến chuyện trong bát bộ long liễn, Phong Phi Vân nhắc lại chuyện cũ làm lòng nàng tràn đầy buồn bực.

Cơn tức đọng lại trong đại điện tử khí sắp bùng nổ, nhưng Long La Phù nghĩ đến linh hồn nằm trong tay Phong Phi Vân, xung đột ngay mặt hắn là tự rước lấy nhục.

Long La Phù cố kiềm nén bực tức.Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Cởi đồ của nàng ra.Mắt Long La Phù lạnh băng:- Ngươi nói cái gì?Long La Phù nghiến răng, cơ bắp căng cứng.

Nếu Phong Phi Vân dám có yêu cầu vô lễ thì Long La Phù không ngại cá chết lưới rách.Phong Phi Vân lặp lại lần nữa:- Cởi đồ ra.Phong Phi Vân nhìn cửu ngũ long bào trên người Long La Phù, thân thể mềm mại no tròn hấp dẫn.Phong Phi Vân nói: - Đừng ép ta tự mình ra tay, nàng nên biết đôi khi ta không mấy thương hương tiếc ngọc.Ngày thứ hai, sáng sớm.Tất Ninh Soái ngồi trong quán ven đường gần hoàng thành, gã đang húp cháo.

Khu vực này tốt nhất, cháo nóng hổi có mùi thơm thoang thoảng.Tất Ninh Soái đã uống hết bát thứ bảy, đặt chén rỗng xuống, bụng căng tròn.

Tất Ninh Soái ợ no, nhìn hướng hoàng thành, dường như gã đang đợi ai.Mao Ô Quy nằm trên bàn, bụng phồng lên.

Mao Ô Quy uống ba chén cháo, giờ không cục cực gì được, phình như trái bóng da.Lão nhân này bán cháo quá ngon.Mao Ô Quy nói: - Có khi nào hắn bị cường giả hoàng tộc phát hiện, chết trong đế cung không?- Xì, hắn làm gì chết dễ vậy?

Theo ta thấy hắn đã say trong ôn nhu hương, bây giờ còn nằm trên giường Tấn đế không bò dậy nổi.

Lão già, thêm chén nữa!Tất Ninh Soái no nứt bụng, gã nới lỏng dây lưng, cảm giác còn dư chỗ thế là lại kêu một chén.Một lão nhân mặc đạo bào rách rưới bưng chén cháo nóng hưng phấn chạy tới trước mặt Tất Ninh Soái.- Đây, ôn nhu hương nóng hổi, một đồng tièn mkột chén, đáng giá!Khuôn mặt đầy nếp nhặt đen như lọ nồi, bộ dạng lão nhân khá là thành thật:- Khách quan dùng từ từ.Mao Ô Quy nhìn cửa hoàng thành, than dài:- Ôn nhu hương là mộ của anh hùng.Lão nhân nói: - Quy khách quan nói sai rồi, ôn nhu hương vừa thơm vừa rẽ xứng canh anh hùng, một đồng tiền một chén, chỉ một nhà này bán, không ai cạnh tranh . . .

Mao Ô Quy lật người lại đứng thẳng, mắng lão đạo:- Tía nó, Quy gia ta nói là ôn nhu hương, liên quan gì ôn nhu hương của lão?Lão đạo nghiêm túc nói: - Đúng rồi, là ôn nhu hương.Đêm hôm qua Tất Ninh Soái bị Phong Phi Vân trấn lột sạch tài sản vốn ôm cục tức, giờ lão đạo lải nhải bên tai làm lòng gã bùng lửa cháy.Tất Ninh Soái đập bàn đứng lên:- Bà nội nó, lải nhải bà tám hoài vậy?

Im đi!Lão đạo gật gù than thở:- Ài, sao có thể la hét với lão nhân như vậy?

Đời thay đổi rồi, mua cháo mắng bán cháo, còn thiên lý không?Tất Ninh Soái cũng muốn la một câu còn thiên lý không?Lão đạo nói trước làm Tất Ninh Soái tức tối, giơ chén rỗng trên bàn ném vào đầu lão đạo vang tiếng bốp.- Thiên lý chứ gì?

Tiểu gia ta sẽ nói thiên lý là gì cho nghe!Tất Ninh Soái xắn tay áo, cầm chén rỗng đánh lão đạo ngồi xổm dưới đất rồi co giò chạy.- Bà nội nó, Quy gia ta cũng đang bực, sớm muốn hỏi thế đạo này làm sao vậy?

Thiên lý ở đâu?Mao Ô Quy xúc cảnh sinh tình giơ chén rống ném vào đầu lão đạo, trút căm hườn đọng lại mấy ngàn năm.Lão đạo trốn sau bếp, hai tay ôm đầu, tóc rối xù gào thét van xin.

Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái hùng hổ đánh toát mồ hôi, kiệt sức ngừng lại.Tất Ninh Soái nhìn chén trong tay chưa bị bể, cảm thán rằng: - Cái chén bể này chắc thật.Mao Ô Quy ướt đẫm mồ hôi:- Đầu lão già này cứng hơn.Mao Ô Quy rất oách liếc lão đạo, võ dương oai nghênh ngang bò về cái bàn.Tất Ninh Soái ngồi xuống bàn, uống chén cháo thứ tám, mắt thỉnh thoảng liếc hoàng thành.

Mãi khi mặt trời lên cao mới thấy Phong Phi Vân quần áo xốc xếch, tóc xõa vai nghênh ngang đi ra.

Phong Phi Vân xoa mắt nhập nhèm, bộ dáng rã rời, mặt hớn hở như khách làng chơi bước ra trừ kỹ viện.Tất Ninh Soái hét lên: - Bên này!Phong Phi Vân sớm thấy Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy, vừa siết dây lưng vừa tới gần, ngồi xuống ghế bên kia.Phong Phi Vân cười hỏi: - Chào buổi sáng, tối hôm qua hai vị thu hoạch thế nào?Tất Ninh Soái cười nói: - Theo ta thấy ngươi thu hoạch mới lớn, đêm qua đại chiến bao nhiêu hiệp?- Làm gì có, ta làm công việc nghiêm túc.Phong Phi Vân cột tóc lại, rất nhanh biến thành bộ dáng phong tư trác việt, tuấn dật bất phàm, đôi mắt màu hơi đỏ thánh khiết mà hút hồn người.- Sao ta ngửi được mùi nữ nhân trên người của ngươi?

Đừng nhúc nhích, ngồi im!Tất Ninh Soái bóc sợi tóc dài dính trên đũng quần Phong Phi Vân, sợi tóc còn thoảng hương thơm.Tất Ninh Soái hút ngụm khí lạnh, nuốt nước miếng:- Giỏi quá, đêm qua chơi trò mạnh dữ.Mao Ô Quy lộ biểu tình trầm trọng lẩm bẩm:- Lạ thật, sao quần có tóc dài?

Hay là . . .

Bùm!Phong Phi Vân đá bay Mao Ô Quy, nó như trái bóng da lăn qua đường cái.Tất Ninh Soái thấy kết cuộc của Mao Ô Quy thì ngoan ngoãn thả tóc về chỗ cũ, nghiêm túc nói: - Trong quốc khố vương triều không có khối linh thạch nào, linh khí, linh dược cũng rất thưa thớt.

Thật kỳ lạ, hay có người xuống tay trước chúng ta?-------Chương 1250: Lão bổng tử bán cháo (2)Phong Phi Vân âm thầm cất sợi tóc, làm bộ như không biết gì.Phong Phi Vân nói: - Chuyện này nằm trong dự đoán của ta.Tất Ninh Soái hỏi: - Trong dự đoán của ngươi?

Vậy ngươi còn kêu chúng ta đi trộm quốc khố vương triều?

Ngươi có biết nguy hiểm lắm không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Sau khi gặp Long La Phù, nghe một chuyện nên ta mới phỏng đoán quốc khố vương triều đã trống.Tất Ninh Soái bản năng cảm thấy chuyện này không đơn giản:- Có chuyện gì?

Lão đạo như quên chuyện bị đánh, bưng chén cháo nóng tới gần, cười nhiệt tình:- Ôn nhu hương nóng hổi đây, khách quan uống một chén đi, một đồng tiền một chén, rẻ vô cùng!Lão đạo bình tĩnh như thể người mkưới bị đánh kêu cha gọi mẹ không phải là mình.Phong Phi Vân không thèm nhìn lão đạo, cầm chén cháo uống một hớp, cảm giác vị rất ngon.Tất Ninh Soái hỏi: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Phong Phi Vân trả lời:- Tám yếu tắc Trung Hoàng phủ đã bị công phá, hai mươi ba đại quân tiến quân thần tốc đến Thần đô.

Chậm nhất là sau mười ngày binh đến dưới thành, hoàng tộc sắp gặp giây phút sinh tử tồn vong.

Chắc bây giờ đã lấy hết tài nguyên ra, quyết tử chiến tại Thần đô.Đây đúng là tin bom tấn, Tất Ninh Soái trợn mắt há hốc mồm, cháo chảy ra khỏi môi rơi vào trong chén.Lão đạo đứng bên cạnh bếp nghe tin này người khẽ run, thở dài thườn thượt.Mao Ô Quy bò về, thở hồng hộc, ánh mắt nghiêm túc nói: - Rốt cuộc lão phu đã nghĩ thông.

Sợi tóc kia rất có thể là một vị dị hình dị, đời lão phu thấy rộng biết nhiều, biết có một số dị hình dị bộ dạng như sợi tóc, chuyên môn dính vào quần nam nhân, hút dương khí.

Phong Phi Vân, mau lấy sợi tóc ra cho lão phu xem.

Lão phu rất giỏi đối phó dị hình dị, bảo đảm làm nó lộ nguyên hình.

Phong Phi Vân vỗ trán, thở dài, sao hắn lại gặp con rùa quái thai thế này?

Nếu không phải Mao Ô Quy nói chém đinh chặt sắt, leng keng chắc chắn, thật sự không hiểu gì thì Phong Phi Vân đã đá bay nó đi.Tất Ninh Soái đột nhiên thấy chóng mặt, té dưới đất.

Mao Ô Quy cũng lật ngửa bụng.Phong Phi Vân bản năng cảm thấy không ổn, thân thể ngày càng suy yếu.

Phong Phi Vân vội vận chuyển Kim Tàm Kinh định bài trừ mùi lạ trong cơ thể ra ngoài nhưng bỗng sau lưng vang tiếng xé gió sắc bén.

Một cái nồi sắt đập vào gáy Phong Phi Vân phát ra tiếng lớn như sấm.Người Phong Phi Vân run lên, hắn muốn đứng dậy bỗng sau gáy lại vang tiếng nổ điếc tai.

Phong Phi Vân không chống nổi nữa, trước mắt tối sầm, đầu nặng chân nhẹ ngã dưới đất.

Trước khi xỉu Phong Phi Vân thấy khuôn mặt lão đạo quen thuộc cười hiền hòa với mình.Phong Phi Vân tỉnh dậy thấy mình còn nằm trong cái quán ban đầu, hắn xoa đầu đau muốn nứt ra, cố gắng trợn to mắt.Phong Phi Vân nhớ lại khuôn mặt thấy trước khi xỉu, chửi thề:- Lão Bổng Tử, nếu bị ta bắt được sẽ gõ đầu lão!Lão đạo kia không ai khác hơn là lão Bổng Tử bán canh tuyết sâm phổ nhị chín ngàn năm tuổi cho Phong Phi Vân, bán cháo thiên hoa băng liên giải ưu cho Dạ đại gia.Phong Phi Vân chợt nghe tiếng gào thảm thiết.

Trên cửa hoàng thành gần đó có một nam nhân trần truồng bị treo lên, vùng vẫy, miệng ú ớ.

Đám tu sĩ, vệ đội đứng bên dưới xem kỳ ngộ mấy trăm năm hiếm gặp.Nam nhân trần truồng huơ tay múa chân, các tu sĩ đứng phía dưới bình phẩm, xem xét, rộ lên tiếng cười.Bên cạnh nam nhân trần truồng còn treo một con rùa, đuôi rùa cột xích sắt, rùa bị treo ngược lắc lư theo gió như miếng thịt hong khô trước cửa phòng.

Con rùa cháy đen toát ra mùi thịt, có vẻ nó đã bị nướng nhưng không biết đã chín chưa.Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo, biết chuyến này té ngã hoàn toàn.

Đối phương không muốn lấy mạng bọn họ, nếu không bây giờ họ đã đầu lìa khỏi cổ.Thần Tấn vương triều không thiếu kỳ nhân dị sĩ, không thể xem thường.Phong Phi Vân lắc người biến thành luồng gió lạnh.Gió lạnh thổi qua cửa thành, Tất Ninh Soái và Mao Ô Quy biến mất.Không lâu sau, bên ngoài Thần đô, ven bờ Tấn hà.Tất Ninh Soái gào thét muốn nhảy sông tự tử, hôm nay gã mất hết mặt mũi, không còn mặt mũi nào gặp hương thân phụ lão.Mao Ô Quy cũng kêu gào đòi tự vận, khóc như con rùa làm bằng nước.

Mao Ô Quy nhảy sông mấy lần mà không chết, nó mệt bỏ cuộc, ngồi bên cạnh cỏ nước.

Mao Ô Quy ủ rũ, không còn can đảm sống.Phong Phi Vân vui sướng khi người gặp họa nói: - Ai kêu các người rảnh quá ăn hiếp lão nhân làm chi?

Đây là kết cuộc.Phong Phi Vân đột nhiên biến sắc mặt, hắn sờ giới linh thạch, nguyền rủa:- Lão Bổng Tử chết tiệt!Tất Ninh Soái vốn đã nhảy sông nhưng nghe Phong Phi Vân chửi thì trần truồng bơi về.

Tất Ninh Soái cảm thấy có lẽ Phong Phi Vân sẽ nhảy sông chung với mình, gã nên chờ đồng bạn.- Tất cả linh thạch đã mất.Giờ phút này, Phong Phi Vân cũng muốn nhảy sông.Trên người Phong Phi Vân vốn có ba mươi vạn khối linh thạch, lấy năm vạn khối linh thạch từ Ngự Thú Trai, chỗ Tất Ninh Soái là mười bảy vạn khối linh thạch, sưu tầm trong tẩm cung Long La Phù gần hai vạn khối linh thạch, tổng cộng hơn năm mươi vạn khối linh thạch.

Bây giờ không còn sót lại một linh thạch nào.Bị lão đạo kia trộm sạch.Lão đạo chỉ lấy linh thạch, không đụng vào báu vật khác của Phong Phi Vân.Nghe tin dữ, Tất Ninh Soái khóc rống, dù gì bên trong có mười bảy vạn khối linh thạch của gã.

Tất Ninh Soái muốn chết.Thật đáng giận!Phong Phi Vân vì gom linh thạch mà dọn cả long giường của Long La Phù, chỉ vì uống một chén cháo mất hết vốn ban đầu, khóc không ra nước mắt.Rất nhanh Phong Phi Vân bình tĩnh lại sửa sang suy nghĩ, hiểu đại khái:- Ta hiểu rồi, lão đạo kia muốn ngăn cản nữ ma thi biến lần thứ năm nên mới cướp hết linh thạch của ta.Tất Ninh Soái còn đang trần truồng bơi trong Tấn hà, hỏi: - Vậy rốt cuộc có chết hay không?Mao Ô Quy nói: - Chết cái con khỉ!

Có thù không trả không phải rùa, lão phu phải tìm ra lão Bổng Tử kia, cũng hong khô rồi treo trên cửa hoàng thành!Mao Ô Quy đã tắm rửa trong nước sông, người sáng bóng như con vịt trắng tinh.Tất Ninh Soái bò lên bờ sông, thay bộ đồ sạch sẽ, tinh thần phấn khởi, ý chí chiến đấu sục sôi:- Đúng, có thù không trả không phải rùa . . .

Phi phi . . .

Có thù không báo không phải là quân tử!- E rằng phải đi Kỷ gia một chuyến.Phong Phi Vân đưa Long Thương Nguyệt, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô ra khỏi Thiên quốc.Tiểu Tà Ma cũng chạy ra theo, nàng muốn góp vui.

Đôi mắt tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp, mắt đẹp răng trắng, da trắng như tuyết, Tiểu Tà Ma tràn ngập linh tính.Mắt Tất Ninh Soái sáng rỡ, thoát khỏi trạng thái ủ rũ, tinh thần sáng láng nói: - Phải rồi, Kỷ gia là gia tộc tầm bảo sư, giàu nứt vách, đi bù đắp tổn thất lần này.Luồng sát quang bắn hướng Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt khí lạnh khiếp người hù gã sợ co rụt cổ.Tất Ninh Soái cười xòa:- Hì hì, đùa một chút, đừng tưởng thật.

Ô, cô nương này lạ mặt quá.Tất Ninh Soái thụt lùi vừa lúc thấy Tiểu Tà Ma, mặt mày hồng hào, mắt nhìn đăm đăm.Tiểu Tà Ma nheo mắt, hai trái nho tròn biến thành trăng khuyết mê người.-------Chương 1251: Sát kiếp của Kỷ giaGiọng Tiểu Tà Ma ngọt ngào cười nói: - Tất ca, đã lâu không gặp.Tất Ninh Soái nhìn Tiểu Tà Ma ôm Đạm Đạm, chợt nhớ đến cái gì.Tất Ninh Soái biến sắc mặt nói: - Tiểu Tà Ma!Tiểu Tà Ma cười tươi như hoa, ngây thơ trang nhã tựa bách hợp xinh đẹp:- Là Tiểu Khanh Khanh.Khi Tiểu Tà Ma còn nhỏ Tất Ninh Soái luôn cảm thấy nàng rất đáng yêu, muốn nhéo mặt nàng nhưng bị nàng giỡn nửa chết nửa sống đến nay ký ức còn mới mẻ.

Tất Ninh Soái nhớ lại Tiểu Tà Ma, ký ức đau thương lại ùa về.Tim Tất Ninh Soái rớt cái bịch, thụt lùi đến hàng cuối cùng, song song cùng Mao Ô Quy.Kỷ gia vốn nằm ở Nam Thái phủ, sau khi Tiêu Nặc Lan xuất thế vì trốn kiếp nên Kỷ gia chuyển vào Trung Hoàng phủ.

Vì khi đó Kỷ thần phi được thế nên Kỷ gia dễ dàng đứng vững gót chân trong Trung Hoàng phủ, dựa vào khu vực gần long mạch khai thác phúc địa mới, xây dựng thần thành nghiệp tộc, đặt tên là Kỷ thành.Hôm đó đoàn người Phong Phi Vân đến vùng Kỷ thành, phạm vi ngàn dặm đã bị phong tỏa.

Từng đợt âm khí tụ tập bao trùm bầu trời xám xịt.Một ngọn núi máu màu đen, nơi này từng xảy ra chém giết.

Sườn núi có mấy trăm xác chết, máu chưa khô cạn không ngừng chảy xuống.Phong Phi Vân bước lên núi máu, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn Kỷ thành phía xa, sương mù xám tản ra.Một lúc sau Phong Phi Vân thu về tầm mắt, nói: - Kỷ thành chưa bị phá, đại quân Âm giới, Dương giới chỉ bao vây chỗ này, vẫn chưa tổng tấn công đợt cuối.Long Thương Nguyệt nói: - Kỷ gia kinh doanh Kỷ gia mấy năm, luôn đề phòng hai giới Âm Dương.

Trên đất đai xung quanh bài bố trận pháp đối phó Dương giới tam dị, Âm giới tam tà.

Chúng nó muốn cường công phải trả cái giá cực đắt.Tất Ninh Soái nói: - Nhưng cũng không được mấy ngmày, dù sao bầy rồng đã xông vào Trung Hoàng phủ, vài ngày nữa sẽ tấn công chỗ này.

Cường giả hai giới Âm Dương sẽ tổng công kích trước khi bầy rồng đến.Đây là lời nói thật, mọi người thầm hiểu trong lòng.Phong Phi Vân lại thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốn tìm đường vào Kỷ gia.

Nhưng quá nhiều cường giả hai giới Âm Dương kéo đến, số lượng tôn giả đếm hàoi không hết.

Các tôn giả rải rác phạm vi ngàn dặm, xây lên các thành lũy vững chắc không phá nổi, không cách nào xông qua.Không chỉ đẳng cấp tôn giả, Phong Phi Vân cảm nhận một số hơi thở siêu đáng sợ.

Phương xa có một ngọn núi lớn lướt ngang phát ra tiếng ầm ầm, nếu xem kỹ sẽ thấy không phải núi to mà là dầu dị hình dị thân hình khổng lồ.Một cái đầu đã cao mấy trăm thước, đỉnh đầu mọc sừng như núi cao lóe tia điện thô to.Dị hình dị gầm rống làm thiên địa rung rinh, suýt thổi núi dưới chân Phong Phi Vân bay đi.Đây là tồn tại cực kỳ đáng sợ, các tôn giả trông thấy nó đều quỳ xuống như thần tử thấy vương gải.Phong Phi Vân hết sức cẩn thận, hắn bày ra trận pháp, mọi người trốn vào trong.

Bá chủ hai giới Âm Dương cũng đến, một đấm có thể đâm thủng sông núi.- Ủa?

Là lão Bổng Tử.Phong Phi Vân thấy trong một ngọn núi phía xa có lão đạo lưng cõng nồi đen.

Lão đạo thập thò xuyên qua phòng tuyến Âm giới, móc bao thuốc bột to ra, mắt nhìn bốn phía.

Xác định không ai phát hiện, lão đạo nhanh chóng đốt thuốc bột bốc khói trắng mùi hương thoang thoảng.

Đám dị tà ngửi mùi khói trắng thì ngửa đầu ngủ say như chết.- Kỳ lân mê thần yên, Kỷ gia chuột nhắt cho rằng kỳ lân mê thần yên bình thường có thể giúp các ngươi chạy thoát tử kiếp sao?Một tà thần bay tới, người phát ra hà quang thánh khiết, ngồi trên một phương thần đài.

Tà thần lấy cái bình nhỏ đổ một giọt nước, bên dưới đổ mưa như trút nước.

Kỳ lân mê thần yên bị nước mưa tẩy trừ.Bùm!Một cái nồi sắt đập vào đầu thần tà, làm nó té xuống đất.Rầm rầm!Lão đạo giơ nồi sắt đập đầu tà thần mấy cái, đánh xỉu tà thần.- Grao!

Chết đi!Đất rung bần bật, một dị hình dị thân thể khổng lồ, đầu mọc sừng đi tới ngọn núi đó, một bàn tay vỗ xuống đè bẹp mười mấy ngọn núi to.Lão đạo vội cất nồi sắt cõng trên lưng, nhảy vào bụi cỏ, co giò chạy trốn, chớp mắt biến mất.- Tía nó, là lão Bổng Tử!Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy biểu tình kích động vọt hướng lão đạo định chặn lão lại.Nhưng Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy vồ hụt, lão đạo như bốc hơi khỏi trần gian.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái hậm hực chạy về, vì lão đạo đốt kỳ lân mê thần yên đánh gục một đống dị tà.

Hành động này chọc giận Dương giới tam dị, Âm giới tam tà dẫn đến bạo loạn.Một dị hình dị đầu người mình chim bay trên bầu trời, người phát ra ánh sáng đen rực rỡ, thanh âm vang vọng ngàn dặm:- Đệ nhất tôn giả đã lên tiếng, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hiện tại công kích đồ sát tu sĩ Kỷ gia!

Không chừa một tên!Một tôn giả tà thần bay lên cao truyền lời:- Bạch Bì Quỷ Vương ra lệnh, trong ngày hôm nay đồ sát cả nhà Kỷ gia, trừ Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái ra, báu vật cướp được thuộc về người đó!Tà thần cười nanh tranh vung tay đánh ra tia chớp tím trúng tường thành Kỷ thành cách ba trăm dặm, phát ra tiếng nổ đinh tai.Tà thần này cực kỳ cường đại, thần hồn đã tu luyện trên vạn năm, là cổ thần.Một tia chớp suýt đánh sập tường Kỷ thành.- Grao!

Mặt đất run rẩy, bầu trời ầm vang.Dị hình dị đầu mọc sừng chạy rầm rập, chỉ tính cái đầu đã to như ngọn núi.

Đầu đụng vào tường Kỷ thành, đụng vỡ trận pháp trên tường.

Tường thành vỡ ra, thủng một cái lỗ to.Tường thành tu sĩ Kỷ gia xây dựng nhiều năm không gì phá nổi nhưng bị dị hình dị đụng vỡ, tựa như làm bằng đậu hủ.

Kỷ gia đứng trên tường thành chuẩn bị nghênh chiến lòng lạnh lẽo.Thế này làm sao đánh?- Ngươi dám?

Khi dễ Kỷ gia ta không có ai sao?Một lão nhân mặc chiến y màu bạc bay ra khỏi Kỷ thành, là một vị lão tổ Kỷ gia.

Lão nhân tay cầm trượng cổ màu đen điểm hư không, dương văn sát trận bay ra giết mấy chục dị hình dị Dương giới.Đám đệ tử Kỷ gia sợ hết hồn hết vía bỗng chốc lấy lại niềm tin.

Bọn họ dù gì là gia tộc tầm bảo sư, chuyên môn khắc chế tà dị Âm giới, Dương giới.- Kỷ lão già, chết đi!Một tà thần bay tới, lưng mọc đôi cánh hoàng kim, người có muôn vàn thiên hà, cực kỳ thánh khiết, như thần tiên trong truyền thuyết.

Nhưng tà thần ra tay lại rất vô tình, xé nát lão tổ Kỷ gia, máu rơi giữa không trung.Tà thần mang theo một đống đàn em xông vào Kỷ gia, đàn tà thần đi qua đâu là đệ tử Kỷ gia nổ nát tới đó, xương máu rơi đầy đất.Trưởng lão Kỷ gia dẫn đám thiên tài xuất sắc đi ra chặn đường, thấy tà thần lưng mọc cánh hoàng kim thì tim run rẩy.- Chiến thần, Kim Qua!- Ha ha ha ha ha ha!

Đúng vậy, ta là chiến thần Kim Qua!Tà thần này được phong làm chiến thần, cường giả đỉnh cao trong Âm giới, đã tu luyện trên vạn năm là cổ thần.Đôi cánh vàng trên lưng chiến thần Kim Qua phát ra thần quang chói mắt, bay ngang đi chém ngang eo đám thiên tài xuất sắc của Kỷ gia.

Trưởng lão cũng bị chém thành hai khúc, hai chân đứng dưới đất, nửa người bay lên nóc nhà.-------Chương 1252: Một tăng một đạoChiến thần Kim Qua mang theo đám tà thần lao vào Kỷ thành, nơi đi qua xác chết đầy rẫy, không ai ngăn được.Kỷ gia được gọi là gia tộc tầm bảo sự, là khắc tinh của hai giới Âm Dương.

Nhưng Âm giới, Dương giới thế đến dồn dập, cường giả đẳng cấp tôn giả nhiều không đếm xuể.

Kỷ gia không chống lại nổi, rất nhanh tan vỡ hoàn toàn.- Chiến kỳ đồ thần!Hai thái thượng trưởng lão của Kỷ gia bay lên cao, người khoác áo tà huyết.

Thái thượng trưởng lão Kỷ gia lấy chiến kỳ khổng lồ ra phất trong không trung.

Một đống quỷ tà Âm giới bị dung luyện thành làn khói.Chiến kỳ đồ thần này là một trong các linh khí trấn tộc, vị tiên hiền Kỷ gia tế luyện ra, có sức mạnh khắc chế áp đảo tà thần, quỷ tà.

Một khi lấy chiến kỳ đồ thần ra thì tà thần, quỷ tà đều phải chạy trốn.Một hướng khác, gia chủ Kỷ gia triệu hoán thần tỏa dài mấy trăm dặm, từ giếng cổ dướia lòng đất kéo dài ra như con rồng sắt bay lên.

Vang tiếng rào rào, xích thần mấp máy trong hư không, dị hình dị, thi tà bị quất trúng sẽ tan nát, không chống lại lực lượng của xích thần được.Đây là linh binh khác của Kỷ gia, trấn thi tỏa.Linh binh đã thông linh tính, hễ tà dị có thực thể bị quất trúng sẽ bị trấn chết.Tuy Kỷ gia có một số linh khí áp chế được Dương giới tam dị, Âm giới tam tà nhưng vẫn không thể ngăn cửa nát nhà tan.

Bởi vì càng nhiều tà dị lao đến, trong đó có một số tồn tại cổ xưa không sợ linh khí trấn tà.Mao Ô Quy nói: - Đây là đồ sát đơn phương.Long Thương Nguyệt đã bay ra trận pháp, lao vào Kỷ thành.

Long Thương Nguyệt trơ mắt nhìn người thân quen thuộc bị cắn, bị giết.Cơ thể Long Thương Nguyệt lạnh như cục đá, nàng ra tay là sẽ có mấy dị hình dị Dương giới bị cắt nát.- To gan, dám giúp đỡ Kỷ gia?

Người đến phải chết!Một thái hư dị bay trên cao, nó không có thực thể mà chỉ là cái bóng mơ hồ, như mặt quy hình thú.Rất nhiều thế lực quen thân với Kỷ gia đang núp trong chỗ tối, bọn họ rất khó xử.

Dù sao thế lực hai giới Âm Dương quá lớn.

Kỷ gia bị diệt vong là kết cuộc đã định sẵn, dù bọn họ có giúp cũng không cứu vãn được, chỉ đưa thêm đồ ăn cho đám dị tà.Thiên hạ đại loạn, mỗi nhà tự lo thân còn không xong, ai rảnh đâu dốc hết lực lượng của mình ra giúp đỡ Kỷ gia, đắc tội hai giới Âm Dương?Phong Phi Vân quát:- Ta vốn là đệ tử của Kỷ gia.

Ai đồ Kỷ gia, giết không tha!Long Thương Nguyệt lấy linh kiếm ra, chém nát thái hư dị đó.

Long Thương Nguyệt biến thành luồng sáng xông vào Kỷ thành, trên đường đi để lại xác chết đầy đất.- Đi, chúng ta đi theo!Đám người Phong Phi Vân lao hướng Kỷ thành, như mũi đao nhọn không người địch nổi, rất nhanh đến bên Long Thương Nguyệt.Bên ngoài Kỷ thành có nhiều cường giả hai giới Âm Dương tọa trấn vì ngăn cản lực lượng đến cứu việnKỷ gia.

Có ba thi tà to như ngọn núi nhảy lên tường thanh, đạp đất thủng ba cái hố to cùng lao vào đám người Phong Phi Vân.Ba thi tà này đã đến đệ tam biến, người có lửa đốt cháy, linh trí tới mức độ rất cao.

Bọn chúng sắp đến đệ tứ biến.Phong Phi Vân chưa ra tay, một nam nhân anh tư bừng bừng lao ra ngoài.Là Phong Si.Phong Si mặc chiến khải màu trắng, vĩ ngạn siêu quần, người bốc thi khí cuộn trào.

Cơ thể Phong Si như bia thần, nhúc nhích một cái là sức gió kéo theo như có các thần nhẫn bay ra khỏi người Phong Si cắt nát ba thi tà thành ba đống xương tà.Sau khi giết ba thi tà thì Phong Si đứng im không nhúc nhích, mắt đờ đẫn, cơ thể cứng ngắc.- Grao!

Một dị hình dị bộ dạng con dơi bay tới, người dơi nhưng đầu nhân loại, đôi cánh thịt đen dài hơn năm mươi thước, tay cầm tà mâu màu tím đánh lùi Long Thương Nguyệt.Dị hình dị dơi lạnh lùng nói: - Ta là tôn giả thứ chín của Dương giới, ngươi hãy mau lui xuống đi, có lẽ sẽ tha mạng cho các ngươi!Phong Phi Vân triệu hoán Kình Thiên Côn ra quét hư không, đánh bay tôn giả thứ chín của Dương giới như đuổi ruồi.

Lực lượng của Kình Thiên Côn quá khổng lồ, đánh sụp tường thành cách sáu mươi dặm vốn đã rách nát.

Nhiều thi tà bị đá to tường thành vùi lấp.Đám người Phong Phi Vân bị siêu cường giả hai giới Âm Dương phát hiện.

Một con sông vàng dài vạn thước như thần nhẫn chém trời bay hướng nhóm người, nơi đi qua không ai sống sót.

Giết quá nhiều người nên con sông vàng sắp biến thành sông máu.Mao Ô Quy cảm nhận khí thế khiếp người, nói: - Sông dài màu vàng đó là một vị thái hư dị, có được sinh mệnh.

Trong thái hư dị xem như tồn tại tuyệt đỉnh, được gọi là Kim Hà lão tổ, mấy ngàn năm trước từng nuốt chân nhân.Tất Ninh Soái là người thứ nhất bỏ chạy:- Mau vào Kỷ thành, chúng ta không chống lại nổi đẳng cấp cỡ đó!Tất Ninh Soái chui vào lỗ hổng tường thành, chạy nhanh vào trung tâm Kỷ thành.Không biết Tất Ninh Soái vội vàng như thế là vì trốn Kim Hà lão tổ hay muốn đi 'du lịch' bảo khố của Kỷ gia.Kim Hà lão tổ không đến, bị cái nồi sắt đen bám chặt.

Đại chiến kinh thiên động địa mặt đất trên bầu trời.

Đánh nhau vài giây, Kim Hà lão tổ bị thương, ánh sáng vàng tối đi, suýt bị nồi sắt hút.Bạch Bì Quỷ Vương ngồi trên chiếc xe quỷ, không đi ra ngoài nhưng khí thế siêu cường đại.

Cả thiên địa nổi gió âm như biến thành quỷ vực.Bạch Bì Quỷ Vương nói: - Hoa Sinh lão đạo, dám nhúng tay vào chuyện của hai giới Âm Dương chúng ta?

Có tin hôm nay bản vương đồ ngươi không?Lão đạo tóc rối đứng trên tường Kỷ thành, tay cầm nồi sắt, quần áo rách rưới bay trong gió, khí chất tiên phong đạo cốt.Lão đạo khẽ thở dài: - Thế giới này đã rất loạn, hai giới Âm Dương các ngươi cần gì gây thêm chuyện?

Sẽ khiến sinh linh đồ thán.- Ha ha ha ha ha ha!

Bản vương muốn sinh linh đồ thán!

Càng nhiều người chết thì Âm giới ta càng lớn mạnh!Bạch Bì Quỷ Vương tự mình ra tay, phá mở xe quỷ, khoác trường bào màu đen bao trùm trên chín tầng trời, biến thành ảo ảnh thân quy trắng, cao hơn hai trăm thước.- Bạch Bì Quỷ Vương, người Âm giới của ngươi giết đệ tử của ta, lão tử làm thịt ngươi!Cuối chân trời chợt có tia sáng vàng bay nhanh tới, đạp mặt đất rung rinh.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một hòa thượng bay ra khỏi ánh sáng vàng, người đầy hình xăm, hung tợn dữ dằn như vị kim cương trừng mắt.

Tay hòa thượng cầm thiền trượng thô bằng miệng chén hơ không trung, bóng phật đầy trời xé rách thiên địa.Là Tử Nhục hòa thượng.Bạch Bì Quỷ Vương lấy quyển sách quỷ ra đỡ một kích của Tử Nhục hòa thượng:- Tử Nhục hòa thượng, ngươi cũng can thiệp vào?Giọng Tử Nhục hòa thượng lớn như tiếng chuông:- Lão tử không lo chuyện bao đồng, chỉ đến báo thù cho đệ tử.

Lệ Tam Sơn dưới tay Bạch Bì Quỷ Vương đánh chết đệ tử Đại Phật Di Lặc của ta, nếu không làm thịt trâu sanh chó đẻ nhà ngươi thì ta không báo thù xong!Tử Nhục hòa thượng phun sóng vàng vô tận đánh chết mảng lớn thần tà, quỷ tà thành làn khói.Bạch Bì Quỷ Vương rất tức giận, đồ diệt Kỷ gia vốn là chuyện dễ như trở bàn tay, bây giờ vời đến một tăng một đạo, rắc rối lớn đến rồi.-------Chương 1253: Uy lực bốn thần y (1)- Cái gì mà Đại Phật Di Lặc, Tiểu Di lặc?

Giết thì giết.

Ngươi làm gì được ta?Bạch Bì Quỷ Vương rất bá đạo, dù sao nó mới trở thành chủ nhân Âm giới, cần chiến tích tạo dựng danh vọng, chấn nhiếp kiêu hùng nguyên Âm giới.Bạch Bì Quỷ Vương lấy quỷ thư ra đánh với Tử Nhục hòa thượng, núi cao ngoài Kỷ thành sụp đổ.

Trên bầu trời quỷ khí và phật quang giao thoa như hai thế giới va chạm.Khác với Tử Nhục hòa thượng, Hoa Sinh lão đạo chuyên môn đến lo chuyện bao đồng, kiếm đối thủ khắp nơi.

Hoa Sinh lão đạo đánh bị thương ba siêu bá chủ, giết tà thần sức chiến đấu ngang bằng chân nhân, thu căn nguyên thần hồn.Mao Ô Quy hét lên: - Tía nó, lão Bổng Tử này hóa ra là lão tổ Hoa Sinh của đạo môn, lần này bị hố không oan.Mao Ô Quy cảm thấy hy vọng báo thù thật xa vời.Long Thương Nguyệt nhìn thấy hy vọng:- Nghe đồn lão đạo này chuyên môn lo chuyện bao đồng, chuyện nên can thiệp thì đều nhúng tay vào, chuyện không liên quan lão đạo cũng lo.

Nhiều lúc là lão đạo chủ động tới cửa kiếm chuyện.- Trong đạo môn có bối phận rất cao, từng được xếp vào một trong mười cường giả Thần Tấn vương triều.

Hơn một ngàn năm qua đi, mấy người trong mười cường giả đã tọa hóa nhưng lão đạo còn sống, tu vi tuyệt đối sâu không lường được.Có Tử Nhục hòa thượng, Hoa Sinh lão đạo đến giúp đỡ, Kỷ gia có con đường sống.Phong Phi Vân không lạc quan chút nào.

Bạch Bì Quỷ Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới dám phản Âm giới, Dương giới, buộc mẫu của âm giới rời khỏi Âm giới nói lên sau lưng chúng nó có nhân vật càng đáng sợ hơn.

Nếu không bằng vào tu vi của chúng nó sao dám to gan, có năng lực buộc mẫu của âm giới rời khỏi Âm giới?Phong Phi Vân từng thấy Tà Hoàng và Nữ Đế đại chiến, tu vi của hai người này mạnh hơn Bạch Bì Quỷ Vương.

Mẫu của âm giới ngồi ngang hàng với Nữ Đế Long Khương Linh, Tà Hoàng, sẽ sợ Bạch Bì Quỷ Vương sao?Phong Phi Vân nhíu chặt mày, nỗi lòng bất an:- Tử Nhục hòa thượng, Hoa Sinh lão đạo hấp dẫn siêu cường giả, chúng ta mau đi cướp dương thần thái cực quái.- Đúng đúng, nếu chậm chân thì bảo khố Kỷ gia sẽ bị cái tên ba tay kia cướp sạch!Mao Ô Quy co giò chạy như điên, đôi chân như có bánh xe lửa rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.Phong Phi Vân đi đằng trước mở đường, tay cầm Kình Thiên Côn lao vào pchú địa Kỷ gia.Tiểu Tà Ma, Phong Si đoạn hậu ở phía sau.

Linh trí của Phong Si chưa đến trình độ tà thi bốn biến nhưng sau khi nuốt thi quả do chính mình trồng thì linh trí đã mở rộng rất nhiều.

Cộng thêm trong thời gian này Tiểu Tà Ma giao lưu với Phong Si, gã hiểu địa khái ai là kẻ thù, nên đánh với ai.Hai sử thi cự phách lao vào Kỷ thành.

Tôn giả hai giới Âm Dương người ngã ngựa đổ, càng nhiều tà dị lao vào bọn họ nhưng đều bị cắt nát, không thể ngăn bước chân Phong Phi Vân tiến tới.Số lượng dị tà hai giới Âm Dương đều hoài không hết, tình bằng vạn.

Chúng nó ùa vào Kỷ thành, đốt nhà giết người cướp của, nơi nơi là quỷ hồn, tà thi, dị hình dị . .

Tòa thành to lớn trong khoảnh khắc thành địa ngục Tu La.- Lão tổ!Long Thương Nguyệt nâng cái xác dẫm máu lên, xác đã chết hẳn, cơ thể bị cắn đứt một khúc, thảm không đành lòng nhìn.Lão tổ này từng dạy Long Thương Nguyệt tu luyện, rất yêu thương nàng, mở cửa sau cho nàng, để nàng lật xem Linh Bảo Thiên.

Nhờ đó Long Thương Nguyệt mới có cơ hội tìm đến Tà Linh tầm bảo thuật trong Linh Bảo Thiên.- Ha ha ha ha ha ha!

Vẫn còn dư nghiệt!Chiến thần Kim Qua dẫn theo một đám tà thần bay ra từ một tòa điện vũ, người đẫm máu.Đám tỷ muội Quý gia toàn là cường giả, tổng cộng tám tôn giả.

Trong đó tu vi của chiến thần Kim Qua mạnh đáng sợ, khí thế tựa mặt trời.

Đôi cánh vàng phát ra ánh sáng rực rỡ, tia điện đan xen trong mắt chiến thần Kim Qua như hai trái cầu điện.Long Thương Nguyệt đặt xác lão tổ xuống, mắt lạnh như kiếm băng, duỗi tay bóp cổ một tôn giả tà thần, cắn nuốt.Chiến thần Kim Qua lạnh lùng cười: - Tà Linh tầm bảo thuật!Chiến thần Kim Qua không để Long Thương Nguyệt vào mắt, cánh vàng biến thành giáp vàng phủ lên người nó, đánh một đấm xuống đất.Sóng vàng từ mặt đất khuếch tán bốn phương tám hướng, nơi đi qua các quỳnh lâu điện ngọc hóa thành bụi bặm, cung điện lầu đài bị san bằng.

Kỷ thành vỡ thành mấy mảnh, đất nứt ra ba đường to xuyên suốt nguyên tòa thành.Kình khí màu vàng lan tràn đến dưới chân Long Thương Nguyệt, xác lão tổ Kỷ gia biến thành bột phấn.

Phong Phi Vân lao qua đứng trước mặt Long Thương Nguyệt, chân giẫm xuống đất tiêu trừ kình khí vàng.Chiến thần Kim Qua kinh ngạc nhìn Phong Phi Vân:- Dưới chân nhân còn có cường giả như ngươi?Nhiều năm trước chiến thần Kim Qua từng giết nhân vật đẳng cấp bán tôn chân nhân, cứ nghĩ là đệ nhất nhân dưới chân nhân nhưng nam nhân trước mắt tạo áp lực cho nó.- Ngươi không có tư cách đánh với ta.Phong Phi Vân triệu hoán Kình Thiên Côn, bộc phát ra lực lượng sóng to ngập trời.

Chiến thần Kim Qua bị đánh bay ra xa hơn một trăm dặm, đụng sập tường Kỷ thành, không rõ sống chết.Cú đập của Phong Phi Vân rất kinh khủng, hắn dốc hết sức đánh chết hơn một nửa tà thần.Phong Phi Vân vỗ một chưởng tiêu diệt sạch tà thần, bao gồm mấy tôn giả đẳng cấp cự phách đều thanh tro.Đoàn người tiếp tục tiến lên, trên đường thấy nhiều xác chết đại nhân vật Kỷ gia.

Mấy linh bảo của Kỷ gia bị tuyệt đỉnh cường giả hủy diệt.Chiến kỳ đồ thần bị xé nát.Trấn thi tỏa cũng bị chém đứt.Kỷ thành hoàn toàn thành phế tích.Long Thương Nguyệt dẫn mọi người đến thành vực bị trận pháp giam cầm, chỗ này cũng bị xâm nhập nhưng chưa phá hoại nặng nề.- Dương thần thái cực quái bị phong dưới đất, phải có mấy vị lão tổ trong tộc hợp tác mới mở giếng hoàng tuyền để nó hiện ra được.Đây là cấm địa được cung khuyết, tầng tầng trận pháp bao vây.

Cự phách bình thường không thể đến chỗ này, nhưng có sử thi cự phách mở đường thì tất cả cấm chế như đồng nát bị Phong Phi Vân dễ dàng phá.- Ta đến thử xem.Phong Phi Vân đấm xuống đất.

Mặt đất bắn lên ánh sáng lấp lánh như ngọc thạch kim cương, chỉ nứt một chút, tà khí khủng khiếp bay ra ngoài đập vào mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vội né tránh một lũ tà khí làm hắn thấy nguy hiểm.

Khe nứt kia khép lại ngay.Long Thương Nguyệt nói: - Vô dụng, chỉ có cách đặc biệt của Kỷ gia cộng thêm mấy lão tổ mới khiến giếng hoàng tuyền nổi lên mặt đất được.Phong Phi Vân không chịu bỏ cuộc:- Ta hợp tác với Phong Si.Lần này hai sử thi cự phách cùng ra tay, đánh ra thần thông mạnh nhất khiến nguyên Kỷ thành rung rinh.

Mặt đất bị xé một cái lỗ, cái giếng cổ chui ra ngoài.

Trong giếng cổ vang tiếng sóng vỗ như thể bên trong chứa đại dương.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nghe tiếng sóng biển thì tâm linh cộng hưởng, người phát ra ánh sáng lam.

Hai nàng biến về bản thể, tóc màu xanh ngọc, trong suốt lấp lánh, da trắng bóc không chút tơ máu, móng tay duỗi dài sắc bén như linh kiếm miệng phun khói lam nhạt.Cơ thể Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô không tự chủ bay hướng giếng hoàng tuyền.-------Chương 1254: Uy lực bốn thần y (2)Một hoàng tuyền phun ra từ miệng giếng, nước suối biến thành các xúc tu như tay quy vươn ra từ địa ngục muốn kéo người sống xuống.Long Thương Nguyệt phát hiện không ổn:- Dương thần thái cực quái sinh ra linh tính muốn nuốt tinh huyết của bọn họ, mau ngăn lại!Long Thương Nguyệt vội ấn Quý Tiểu Nô cách giếng hoàng tuyền gần nhất, không cho nàng bay đi.Phong Phi Vân vội kéo Quý Tâm Nô lại, biến cố nằm ngoài dự đoán của mọi người.Nhưng lực lượng giếng hoàng tuyền không ngừng âng cao, Long Thương Nguyệt không ngăn được sức mạnh kinh khủng cùng Quý Tiểu Nô trượt hướng giếng hoàng tuyền.Lúc này Phong Si mắt đờ đẫn, người phát ra khí thi tà khổng lồ.

Phong Si vọt lên cao nhảy vào giếng hoàng tuyền.Tim Phong Phi Vân rớt cái bịch.Đây chính là hoàng tuyền, chân nhân còn không dám đụng vào, sẽ bị hoàng tuyền hòa tan.Không, Phong Si không rơi vào đáy giếng, nửa bây giờ chìm xuống miệng giếng nửa người còn ở bên trên.Phong Si nhúc nhích, ngâm trong hoàng tuyền.Hoàng tuyền không hòa tan cơ thể Phong Si.Dường như Phong Si đang tẩy lễ trong hoàng tuyền, có thể thấy từng dòng nước hoàng tuyền chảy vào mỗi lỗ chân lông, vào mắt, miệng, lỗ mũi, tai, nhưng không cách nào lấp đầy thân thể Phong Si.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Hay là . . .

Hắn tu địa ngục thi đạo, dùng hoàng tuyền tế luyện ra địa ngục thi đạo quả?Tiểu Tà Ma hỏi: - Ca ca, cái gì là địa ngục thi đạo?Phong Phi Vân trả lời:- Thi đạo chia làm 'Nhân gian thi đạo', 'Địa ngục thi đạo'.

Những thi tà nàng thấy, bao gồm nữ ma trước khi dung hợp tam thi thì tu luyện nhân gian thi đạo, trong cơ thể kết ra thi cung.

Chỉ hiếm hoi thi tà cơ duyên trùng hợp đi con đường địa ngục thi đạo, tu luyện ra đạo quả trong cơ thể.- Nhân gian thi tu luyện đến mức tận cùng được xưng là 'Thi tổ', địa ngục thi tu luyện đạo cực độ gọi là thi tiên.

Nhưng địa ngục thi đạo chỉ tồn tại trong thượng cổ, thời nay chưa từng gặp.Tiểu Tà Ma hỏi: - Vậy lão tổ rốt cuộc có tu địa ngục thi không?Phong Phi Vân khẳng định:- Phải xem hắn có thể ngưng luyện hoàng tuyền, kết ra địa ngục thi đạo quả không.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Dù hắn có tu địa ngục thi đạo hay không, miễn không bị hoàng tuyền luyện chết sẽ được ích lợi rất lớn, không chừng bước vào đẳng cấp thi biến lần thứ tư.Phong Si chặn miệng giếng hoàng tuyền, lực lượng dương thần thái cực quái bên dưới hoàng tuyền yếu đi.

Vì để phòng ngừa, Phong Phi Vân đưa tỷ muội Quý gia vào Thiên quốc.Ầm!

Thành vực bị trận pháp giam cầm đột nhiên bị công kích.

Trận pháp tan vỡ, một vật khổng lồ lao hướng giếng hoàng tuyền.Chỉ một cái đầu của nó đã to như ngọn núi, đầu mọc sừng, người phát ra khí thế khiếp người.

Khí thế ập đến, Tiểu Tà Ma và Long Thương Nguyệt nằm sấp dưới đất.Phong Phi Vân cũng không chịu nổi, cảm giác da đầu sắp nứt.

Lực lượng dị hình dị này ngang ngửa chân nhân, Phong Phi Vân đánh lại nổi.- Đành thử lực lượng thần y.Phong Phi Vân nhanh chóng mặc bốn thần y hồng loan hỏa thường, yêu ma chiến y, cửu ngũ long bào, ẩn tàm sa la vào người.

Phong Phi Vân cảm nhận rõ ràng lực lượng trong cơ thể chồng chất, cuối cùng leo lên trạng thái siêu đáng sợ.Sau khi mặc vào ẩn tàm sa la, Phong Phi Vân biến mất tại chỗ, hoàn toàn mất dấu vết.Dị hình dị khổng lồ cảm giác nguy hiểm, vội vàng dừng bước, cơ thể thu nhỏ thành hình người, trường bào màu đen bao phủ.Dị hình dị âm trầm nói: - Ẩn tàm sa la?

Chẳng lẽ là nhi tử của yêu ma của Thần Tấn vương triều?Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Một vòng gợn sóng xuất hiện trên đầu dị hình dị, một cây gậy đen xì thò ra đập xuống đầu nó.Dị hình dị này dù gì là đẳng cấp chân nhân, linh giác rất mạnh.

Ngay giây gợn sóng lan tỏa là cơ thể nó đã lướt ngang sang bên phải.Bùm!Phong Phi Vân đánh nát cánh tay trái dị hình dị thành bãi máu, nửa người nó đẫm máu.Dị hình dị rên rỉ, cố nén vết thương đau nhức, vuốt cào hư không.

Trên ẩn tàm sa la hiện dấu máu đỏ rực, là máu của chân nhân, bên trong có dấu ấn tinh thần của chân nhân, trong một thoáng khó thể xóa mất.Ẩn tàm sa la đã không thể giúp Phong Phi Vân ẩn hình.Nhưng Phong Phi Vân không sợ chút nào, hắn mặc bốn thần y vào người bỗng cảm thấy mình tràn ngập lực lượng, dù ngay mặt đánh với chân nhân cũng tuyệt đối không rơi vào thế yếu.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phong Phi Vân và dị hình dị đánh nhau dữ dội, Kỷ thành càng rách nát hơn.

Bóng dáng Phong Phi Vân và dị hình dị đầy trời.Phong Phi Vân múa Kình Thiên Côn, mỗi gậy như một ngọn núi đè xuống, mang theo chiến uy vô tận.

Dị hình dị bị đánh lộ ra nguyên hình, mình đầy vết thương, máu tuôn như thác đổ.Ầm!

Gậy đâm thủng ngực dị hình dị một cái lỗ cực to, xương trắng hếu lộ ra.Bá chủ dị hình dị ăn đau, lợi hại Phong Phi Vân đáng sợ, nó quay đầu bỏ chạy.

Rất nhanh dị hình dị lao ra khỏi Kỷ thành, trốn thật xa.Phong Phi Vân không đuổi theo, hắn chạy về bên giếng hoàng tuyền, bảo vệ Phong Si đang luyện hóa hoàng tuyền.Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Phi Vân, tự động dựa sát hắn.

Các nàng thấy vừa rồi Phong Phi Vân rất hung mãnh, đánh vật khổng lồ chạy trối chết, cảm giác như "Lực bạt sơn hề khí cái thế".

Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái một trước một sau chạy như bay tới.

Không biết cả hai làm chuyện gì chọc trời giận người oán, sau lưng có vô số thi tà rượt theo.Phong Phi Vân phất tay bắn ra biển lửa hòa tan đám thi tà, đốt thanh tro, cứu Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái.Mao Ô Quy thở hồng hộc nói: - Kỷ gia không uổng là gia tộc tầm bảo sư, tài sản phong phú.Bụng Mao Ô Quy tròn xoe, không biết ăn vụng bao nhiêu đồ tốt trong bảo khố Kỷ gia.

Người Mao Ô Quy lấp lánh ánh sáng trắng.Long Thương Nguyệt biểu tình cực kỳ khó xem rút linh kiếm ra định làm thịt hai tên khốn mượn gió bẻ măng.Mao Ô Quy rú lên, trốn ra xa:- Chúng ta chỉ lấy linh thạch trong bảo khố, báu vật và linh dược khác đã bị cường giả hai giới Âm Dương cướp.

Cho dù chúng ta không đi lấy thì những linh thạch này cũng rơi vào tay tu sĩ Âm giới, Dương giới!Mao Ô Quy nói chêm vào:- Là Phong Phi Vân kêu chúng ta đi lấy linh thạch, hắn là chủ mưu!Phong Phi Vân hỏi: - Trong bảo khố của Kỷ gia có bao nhiêu linh thạch?Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy đồng thanh kêu lên: - Rất phong phú, sánh bằng cổ tiên giáo tích trữ, cỡ mười vạn khối linh thạch.Một người một rùa tự nguyện lấy linh thạch ra, hai túi trữ vật căng phồng, mỗi túi có năm vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân cất hai túi trữ vật, cười ta.

Phong Phi Vân chộp đuôi Mao Ô Quy nhấc lên.Rào rào!

Rào rào!

Trong mai rùa đổ ra linh thạch lấp lánh trong suốt, bên trong lẫn một ít linh dược, báu vật luyện khí chất thành núi nhỏ linh thạch.

Ít nhất cũng cỡ bảy, tám vạn linh thạch.Phong Phi Vân ném Mao Ô Quy xuống đất, sờ ba túi trữ vật trên người Tất Ninh Soái, đổ ra một đống linh thạch, báu vật khác, còn có một ít phong ấn dị thú chiến hồn, chứa nhiều gấp ba lần trong mai rùa.-------Chương 1255: Kỷ hạo thiênMắt Mao Ô Quy xanh lè la lối:- Bà nội nó, chẳng phải ngươi nói chỉ diếm bảy vạn khối linh thạch sao?

Trong túi trữ vật của ngươi có ít nhất mười lăm vạn khối linh thạch!Tất Ninh Soái la lên: - Ngươi nói mình xem tiền tài là cặn bã, ăn một ít linh dược là đủ rồi, tại sao giấu linh thạch đầy mai rùa?Một người một rùa giấu hàng gạt nhau, giờ quay sang cãi lộn.Phong Phi Vân cất hết linh thạch, khoảng ba mươi vạn khối.Kỷ gia không uổng là gia tộc tầm bảo sư cổ xưa, từng ngang ngửa với bốn môn phiệt.

Tuy bây giờ Kỷ gia đã sa sút nhưng nội tình tích lũy mấy ngàn năm rất phong phú, số lượng dự trữ linh thạch nhiều còn hơn một số môn phiệt.Ầm!

Một bóng người màu xám bay vào thành vực, khí thế cực kỳ khổng lồ.

Bóng xám không dừng lại, bay sâu vào Kỷ thành, tay xách một cái xác, là xác chết tộc nhân Kỷ gia.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái vật lộn dưới đất bị khí thế hù sợ, cùng ngừng lại.Mao Ô Quy nhìn bóng dáng màu xám, thanh âm tang thương:- Là hắn.Phong Phi Vân nói: - Một tấm da người.Mao Ô Quy gật gù:- Ta nuôi lớn.Phong Phi Vân thấy con rùa rất đáng đánh nhưng hắn không ra tay, cẩn thận chỉnh lại trận pháp ẩn nấp, cố gắng không phát ra chút dao động nào.Dù Phong Phi Vân mặc bốn thần y, sức chiến đấu tăng lên siêu cao nhưng nếu đánh với nhân vật đẳng cấp như đệ nhất tôn giả Dương giới thì vẫn rất nguy hiểm, đối phương quá mạnh.- Chẳng lẽ sâu trong Kỷ thành có khí thế gì?Tất Ninh Soái nhanh chóng gom hết báu vật dưới đất vào túi trữ vật, mắt nhìn khu vưng mông lung sâu trong Kỷ thành.

Bên trong hỗn độn, dường như thật sự dựng dục ra vô thượng linh bảo.Long Thương Nguyệt nói: - Ta đi lấy Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Linh Bảo Thiên.Hai nhân vật cường đại bay vào sâu trong Kỷ thành, khí thế rất kinh khủng, làm người ta sợ hãi.Một người là cổ tà thần, ba đầu sáu tay, trên trán mọc con mắt màu vàng.Một dị hình dị, đầu nhân loại mình sư tử, lửa bao phủ toàn thân nó, siêu cường đại.Mao Ô Quy la lên: - Chết tiệt, hai lão bất tử cũng chạy đến, ta cứ tưởng bọn họ đã chết.- Hai tồn tại kia dường như rất lợi hại, ta cảm nhận khí thế từ người bọn họ không yếu hơn đệ nhất tôn giả Dương giới.Người Tất Ninh Soái toát mồ hôi lạnh, vứt bỏ ý định vào sâu trong Kỷ thành cướp Linh Bảo Thiên.Mao Ô Quy nói: - Tà thần ba đầu sáu tay kia được Dương giới gọi là Thiên Thần, ẩn cư trong Thái Thần sơn mấy ngàn năm không ra.

Nhiều người cho rằng thần hồn Thiên Thần đã tan tác chết, đây là bá chủ Dương giới mà mẫu của âm giới không thể kiểm soát, danh tiếng còn cao hơn cả mẫu của âm giới.- Dị hình dị đầu người mình sư tử là Dị Hình Vương, sức chiến đấu xếp hạng nhất trong dị hình dị, tồn tại sống vô cùng xa xưa.

Nghe nói Dị Hình Vương mất một vạn năm mới từ ấu niên lột xác thành niên, là kẻ mà vua Dương giới không thể giết.

Dám phong vương trong Dương giới, có thể thấy nó cường đại cỡ nào.Đệ nhất tôn giả Dương giới, Thiên Thần, Dị Hình Vương cùng lao vào sâu trong Kỷ thành, toàn là tồn tại siêu khủng bố.Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, dường như hư không bị đánh nát.Sóng to khí lưu từ trung tâm khuếch tán.Phong Phi Vân vội đứng đằng trước nhất, lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra điều động năm bức thần đồ miễn cưỡng chặn lại sóng xung kích khổng lồ.Sâu trong Kỷ thành, trong hỗn độn, một nam nhân mặc áo tím chậm rãi bay lên cao.Nam nhân tóc hoa râm, thanh âm già nua:- Hai giới Âm Dương các ngươi cho rằng Kỷ gia ta không còn ai sao?Thiên Thần có ba đầu sáu tay, toàn thân tỏa ánh sáng vàng.Một cái đầu là khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nói: - Kỷ gia còn có cường giả như ngươi?

Ngươi là ai?Nam nhân áo tím không nói, tay cầm thanh đao vô cùng bình thường đứng im trong gió.Dị Hình Vương hét to: - Kỷ gia sớm sa sút, còn có cường giả gì?Miệng Dị Hình Vương phun ra mảng lớn tia chớp vàng biến hư không thành biển sét.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Nam nhân áo tim giơ đao chém qua, đại chiến với Dị Hình Vương.

Đánh nhau mấy chục hiệp, nam nhân áo tím chặt đuôi Dị Hình Vương.

Cái đuôi rực cháy lửa bị chém đứt.Dị Hình Vương ăn đau gầm rống kinh thiên động địa, chân động sông núi ngàn dặm.Thiên Thần công kích, phát ra vô số thần thông tụ tập thành nước lũ nhưng bị nam nhân áo tím một đao chém ra, chặt một cái đầu.Các đệ tử Kỷ gia chưa chết thấy nam nhân áo tím đại phát thần uy, đánh bại hai cường giả cái thế thì rất hưng phấn.

Hóa ra Kỷ gia của bọn họ có nhân vật cường đại như vậy.Phong Phi Vân rất khó tin, không ngờ Kỷ gia còn nhân vật khủng bố như thế tọa trấn, vậy tại sao sa sút thành gia tộc hạng ba?Long Thương Nguyệt rất khó hiểu, nàng sống trong Kỷ gia nhiều năm nhưng chưa từng nghe nhắc đến ỏng Kỷ gia có nhân vật cái thế như vậy.Chắc là gia chủ Kỷ gia đương thời, lão tổ trong tộc đều không biết đến nam nhân áo tím, nếu không Kỷ gia đã chẳng tụt dốc như thế, càng không cần đầu phục hoàng tộc, phụ thuộc vào hoàng tộc để kéo dài hơi tàn.Nam nhân cuối cùng là ai?Đệ nhất tôn giả Dương giới đứng bên hồ nước xám, cơ thể mông lung nhưng cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm:- Kỷ Hạo Thiên, quả nhiên ngươi còn sống, ha ha ha ha ha ha!

Kỷ Hạo Thiên.Cái tên rất quen tai.Phải rồi, tên phụ thân của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô là Kỷ Hạo Thiên!Mao Ô Quy lẩm bẩm:- Quả nhiên là hắn, chính là hắn!

Hắn thật sự còn sống!

Có người nói một ngàn năm trăm năm trước hắn đã tự tử, không ngờ hắn luôn ẩn cư trong Kỷ gia, đến bây giờ còn chưa chết.Phong Phi Vân triệu hoán Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô ra để các nàng xác nhận.Hai tỷ muội thấy nam nhân áo tím thì rất kích động, ánh mắt căm hờn, thù hận, đối địch nhưng xen lẫn thứ khác.

Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô khóc không thành tiếng, lệ rơi ròng ròng.- Đúng là . . .

Hắn, Kỷ Hạo Thiên.

Tại sao hắn chưa chết?

Hắn còn mặt mũi nào sống ở trên đời này?

Hắn nên xuống địa ngục từ lâu!Tuy đã qua hơn một ngàn năm nhưng hai tỷ muội không thể quên bộ dạng của nam nhân trước mắt.

Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nhớ mãi cảnh nam nhân giết mẫu thân mình, ôm hai bồm máu, tựa như ma quỷ.Nam nhân áo tím đứng trên chín tầng trời, thanh đao càng lúc càng đỏ rực.Nam nhân áo tím nhìn đệ nhất tôn giả Dương giới chằm chằm, nói: - Là ngươi!Đệ nhất tôn giả Dương giới cười:Cơ thể là ta.

Xem ra mấy năm nay ngươi không quên ta.

Cũng đúng, ngươi luôn sống trong tự trách, đau thương, làm sao quên được ta là người gây ra tất cả?

Đây là chuyện bình thường.- Hôm nay ngươi đã đến thì đừng đi!Nam nhân áo tím bắn ra sát khí sắc bén, thanh đao càng đỏ rực.

Nam nhân áo tím chém một nhát đao, dòng sông đao màu đỏ lan tràn.Đệ nhất tôn giả Dương giới nhanh chóng thụt lùi, ném xác gia chủ Kỷ gia ra ngoài.

Xác chết chớp mắt bị sông đao chém nát.- Kỷ Hạo Thiên, xem ra năm xưa ta để lại vết thương ngầm trên người của ngươi đã ăn mòn thân thể ngươi, chém ra đao khí yếu như vậy.-------Chương 1256: Vuốt quỷ bí ẩnvipvandan.vn :Chương 1256: Vuốt quỷ bí ẩn.Đệ nhất tôn giả Dương giới bị đao khí đánh trúng, cơ thể rách một đường nhưng gã không sợ mà còn mừng rỡ.

Đệ nhất tôn giả Dương giới biết vết thương ngầm của Kỷ Hạo Thiên ác hóa, không thể phát huy ra lực lượng Dương Thần Thánh Đài, nếu không nhát đao vừa rồi đủ tiêu diệt gã.Một ngàn năm trăm năm trước đệ nhất tôn giả Dương giới biết trong cơ thể Kỷ Hạo Thiên có Dương Thần Thánh Đài, tiềm lực tương lai vô cùng đáng sợ.

Vì vậy đệ nhất tôn giả Dương giới động tay chân cơ thể Kỷ Hạo Thiên, để lại vết thương ngầm.

Bây giờ vết thương đó khuếch tán, Kỷ Hạo Thiên phát huy ra uy lực có hạn.- Trên người hắn có vết thương ngầm, không thể phát huy hết lực lượng, đại chiến lâu chắc chắn vết thương sẽ ác hóa, chúng ta hợp sức sẽ tiêu diệt được . . .

A!Đệ nhất tôn giả Dương giới đang nói chuyện bị sông đao đỏ chém trúng, lại bị thương.Kỷ Hạo Thiên đứng trong không trung, không nhúc nhích, một mình đánh với ba cường giả cái thế.

Bầu trời sôi trào, mặt đất run rẩy.

Nguyên Kỷ thành hoang tàn hơn trước đại chiến, các sinh linh trốn đi.Phong Si còn đang tẩy lễ trong hoàng tuyền, thi khí trên người càng lúc càng đậm đặc.

Tất cả hoàng tuyền chảy vào đan điền của Phong Si, ngưng tụ thành đạo quả màu vàng.

Đám người Phong Phi Vân lại thấy đó như là một ngôi sao màu vàng sinh ra trong vũ trụ.Phong Phi Vân cảm thán rằng:- Thật sự là địa ngục thi đạo.Loại thi đạo này rất nghịch thiên, thiên địa không dung tha.

Thời thượng cổ, tất cả địa ngục thi bị hủy diệt hết, bây giờ sinh ra một địa ngục thi.Dùng hoàng tuyền ngưng tụ địa ngục thi đạo quả, đạo quả này sẽ cường đại đến đâu?- Ủa?

Thiên tài của Kỷ gia!Tất Ninh Soái nhìn phương xa thấy trong thành vực đổ nát có một tiểu đạo sĩ trán mọc Nguyệt Luân Thiên Nhãn đang đại chiến với đám quỷ tà.Tiểu đạo sĩ trẻ tuổi anh tư bừng bừng, cực kỳ cường đại, tay cầm phất trần vẽ Thái Cực thần đồ trong không trung, luyện hóa đám quỷ tà.Người trẻ tuổi mặc đạo bào là thiên tài của Kỷ gia, Kỷ Phong, từng quyết đấu với Phong Phi Vân trong Vạn Vật tháp.

Tuy Kỷ Phong thua vào tay Phong Phi Vân nhưng biểu hiện ra tư chất siêu cao, đặc biệt Nguyệt Luân Thiên Nhãn trên trán gã có uy lực siêu đáng sợ.

Sau này Kỷ Phong được một đại nhân vật Vạn Vật tháp thu làm đệ tử.Bên cạnh Kỷ Phong có một đám đệ tử Kỷ gia, Kỷ Phong dẫn đầu bọn họ xông pha nhưng vẫn bị bao vây, không thể lao ra khỏi vòng vây cường giả hai giới Âm Dương.Phong Phi Vân ra tay giết hết dị tà xung quanh bọn họ, thi triển thần thông kéo đến gần giếng hoàng tuyền, trận pháp bao phủ.Kỷ Phong nhận ra Phong Phi Vân ngay:- Phong Phi Vân, là ngươi!?Kỷ Phong không đánh nhau, vì gã cảm nhận được mình chênh lệch với Phong Phi Vân rất lớn.

Bây giờ toàn Kỷ gia đã hủy diệt, chút ân oán giữa Kỷ Phong và Phong Phi Vân không đáng là gì.Đám đệ tử Kỷ gia đều biết tiếng Phong Phi Vân, cái tên như mặt trời ban trưa.

Hai hành giả Sâm La điện cũng thua vào tay Phong Phi Vân, hắn là siêu bá chủ, bọn họ không truê vào được.Một nữ hài tử toàn thân đẫm máu thấy Long Thương Nguyệt nhưng không dám chắc:- Ủa?

Thương . . .

Nguyệt . . .

Biểu tỷ?Long Thương Nguyệt vuốt trán thiếu nữ, ôm vào lòng:- Tiểu Lỵ Nhi.Thiếu nữ bật khóc:- Thật sự là Thương Nguyệt biểu tỷ!

Cửu di nói hai năm trước biểu tỷ đã . . .

Đã chết, lúc đó Tiểu Lỵ Nhi khóc thật lâu.Tiểu Lỵ Nhi khóc sướt mướt, nàng thấy tận mắt phụ mẫu chết trong vũng máu, nếu không nhờ mấy vị trưởng bối cứu thì nàng đã chết vào móng vuốt đám quái vật.Đệ tử Kỷ gia chìm trong bi thương.

Lực lượng hai giới Âm Dương quá khổng lồ, trong khoảnh khắc biến Kỷ thành dồi dào sức sống thành địa ngục trần gian.Phong Phi Vân tìm Kỷ Phong, nói thẳng:- Người hai giới Âm Dương đến Kỷ gia không chỉ vì cướp dương thần thái cực quái, Linh Bảo Thiên mà còn muốn đôi mắt Diêm Vương.

Mắt trái Diêm Vương ở trên người Thương Nguyệt, mắt phải thuộc về ngươi đúng không?Kỷ Phong đã trưởng thành nhiều, tư chất kinh diễm.

Kỷ Phong không nghịch thiên như Phong Phi Vân nhưng đã tu luyện đến cảnh giới nửa bước cự phách, gã biểu hiện điềm tĩnh, vững vàng.Kỷ Phong nhìn quê hương rách nát, nói:- Ngươi cũng muốn mắt trái Diêm Vương?Phong Phi Vân gật đầu:- Ngươi không có lựa chọn.

Mắt phải Diêm Vương trong tay ngươi sẽ vời đến hai giới Âm Dương mãi mãi truy sát, huyết mạch Kỷ gia cuối cùng sẽ đứt.

Nếu ngươi giao mắt phải Diêm Vương cho ta thì ta sẽ bảo đảm nhóm người các ngươi an toàn.

Miễn các ngươi còn sống, Kỷ gia sẽ không bị diệt tộc.Kỷ Phong im lặng, ngước nhìn đại chiến trên bầu trời.

Kỷ Hạo Thiên đánh nhau với ba cường giả cái thế, dư âm khủng bố khuếch tán hướng này nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại.Lực lượng của Phong Phi Vân mạnh vượt sức tưởng tượng của Kỷ Phong, đã bỏ xa gã.

Phong Phi Vân có sức mạnh bảo đảm bọn họ an toàn.Thiên Thần ba đầu sáu tay lấy trấn thế sát binh ra chém rách quần áo Kỷ Hạo Thiên, một luồng sáng xanh rơi ra, trong ánh sáng dường như bao bọc một cuốn thẻ tre cổ xưa.Đệ nhất tôn giả Dương giới mừng rỡ:- Quả nhiên Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Linh Bảo Thiên ở trong tay ngươi!Đệ nhất tôn giả Dương giới biến thành bóng xám chộp Linh Bảo Thiên, chạy ra ngoài Kỷ thành.

Đệ nhất tôn giả Dương giới đã bị thương nặng, bị Kỷ Hạo Thiên chém mười mấy nhát.

Sau khi bắt được Linh Bảo Thiên thì đệ nhất tôn giả Dương giới không dám ở lại lâu, co giò chạy.Kỷ Hạo Thiên cũng không chịu nổi, thân thể bị ăn mòn rất nhiều.

Một ngàn năm trăm năm trước đệ nhất tôn giả Dương giới động tay chân cơ thể Kỷ Hạo Thiên, một khi đánh nhau thân thể sẽ dần bị ăn mòn.Ba cường giả cái thế đánh nhau, mặc dù Kỷ Hạo Thiên chiếm ưu thế nhưng đó là cố gượng, vết thương cũ trong người tùy thời khiến gã thành tro.Giọng Kỷ Hạo Thiên già nua:- Đi đâu?Kỷ Hạo Thiên chém nhát đao bay xa hơn một ngàn dặm, chém đệ nhất tôn giả Dương giới rớt khỏi hư không té xuống đất.

Nhưng sức sống của đệ nhất tôn giả Dương giới rất dẻo dai, lảo đảo bò dậy cahỵ tiếp.Kỷ Hạo Thiên nhíu mày, thân thể đã bị ăn mòn một nửa.

Kỷ Hạo Thiên đẩy lui Thiên Thần, Dị Hình Vương, rượt theo đệ nhất tôn giả Dương giới.Kỷ Hạo Thiên đột nhiên khựng người, bộ dáng như gặp kẻ thù lớn.Trong khoảnh khắc cường giả có mặt trong Kỷ thành cảm nhận khí thế siêu khủng bố, thiên địa bỗng thành ban đêm.Bạch Bì Quỷ Vương và Tử Nhục hòa thượng đang đại chiến bỗng dừng lại, nhìn hướng tây.Lão đạo cầm nồi sắt nhíu chặt mày đứng trên tường thành.Thiên Thần, Dị Hình Vương lặng im, cảm giác áp lực khổng lồ đè người.Phong Phi Vân cảm nhận sự khác thường, hắn nhìn chân trời phía tây.

Một áng mây đen bay tới, tiếng quỷ hú đầy trời, áp lực khổng lồ.Phong Phi Vân nói:- Khí thế thật khủng khiếp.Mao Ô Quy rụt đầu vào mai rùa:- Là thần nhân nào?Ầm!Một vuốt quỷ siêu khổng lồ thò ra từ màn trời, tựa như vuốt thần ma chộp Kỷ Hạo Thiên.Kỷ Hạo Thiên chém một nhát đao, đao quang đỏ rực như dòng sông máu đang bay va chạm với vuốt rồng kinh thiên động địa, khói nghi ngút vạn dặm.-------Chương 1257: Đối thoại với Kỷ Hạo Thiên (1)vipvandan.vn :Chương 1257: Đối thoại với Kỷ Hạo Thiên. (1)Mới chỉ một cú va chạm mà mặt đất đã có vô số sinh linh bị trấn chết.

Lúc này đây sinh mạng thật yếu ớt, tôn giả hai giới Âm Dương cũng không thể đứng thẳng.

Tôn giả quỳ sát đất, run cầm cập.Mọi người đều biết Kỷ Hạo Thiên cường đại, ba cường giả cái thế còn bị gã đánh thương.

Nhưng tồn tại khủng bố này chỉ lộ ra một vuốt quỷ đã đối kháng cùng Kỷ Hạo Thiên, đẳng cấp như thế chưa nghe, chưa thấy bao giờ.Phong Phi Vân triệu hoán ra Thanh Đồng cổ thuyền, khó khăn chống đỡ, rốt cuộc vượt qua sóng xung kích vòng thứ nhất từ trên trời truyền xuống.May mắn Kỷ Hạo Thiên và tồn tại bí ẩn chỉ đánh một kích rồi bay đi chỗ khác đấu, thêm vài dư âm chiến đấu thì chưa chắc Phong Phi Vân bào vệ đám đệ tử Kỷ gia được.Tiếng chiến đấu không ngừng vang lên, không biết hai người đã đi đâu.

Mao Ô Quy thò cổ ra khỏi mai rùa, thở phào.- Ghét loạn thế nhất, đến loạn thế là ngưu quỷ xà thần gì đều chạy ra, có còn cho người ta sống không?Kỷ Phong đấu tranh tư tưởng dữ dội, rốt cuộc giao mắt phải Diêm Vương cho Phong Phi Vân.

Kẻ thù của Kỷ gia quá kinh khủng, nếu không có Phong Phi Vân trợ giúp chắc chắn Kỷ gia sẽ bị diệt tộc, không chừa chút huyết mạch.- Giếng hoàng tuyền, dương thần thái cực quái.Thiên Thần ba đầu sáu tay, người ánh vàng phát hiện vị trí đám người Phong Phi Vân ẩn núp, một chưởng phá trận pháp.Đám người Phong Phi Vân không còn chỗ che giấu, lộ thân hình.Thiên Thần cười to bảo:- Không chỉ có dương thần thái cực quái, thì ra song sinh dị Dương Thần Thánh Đài cũng có mặt tại đây, thật là trời giúp ta!Thiên Thần là cường giả cái thế, thanh âm chấn động chín tầng mây, người lấp lánh ánh sáng như có mặt trời đang rực cháy.Phong Phi Vân che trước mặt mọi người:- Ngươi là tà thần cổ xưa trong Âm giới, Thiên Thần?- Tiểu tử, tu vi của ngươi không tệ, đủ xưng hùng đương thời.

Tiếc rằng còn rất non, một ngón tay của ta đủ nghiền chết ngươi.

Biết điều thì hãy tránh qua một bên, nếu không sẽ giết luôn ngươi!Thiên Thần đáp xuống, khí thế đè mấy đệ tử Kỷ gia nằm ấp dưới đất.Đây là nhân vật cái thế mà mẫu của âm giới cũng không trấn áp được, tuy bị thương trong cuộc chiến với Kỷ Hạo Thiên vẫn có lực lượng cực kỳ cường đại.Phong Phi Vân được bốn thần y gia cố nhưng hắn còn trẻ tuổi, mới tu luyện gần mười năm, không thể đối kháng cùng tà thần cổ xưa sống hơn vạn năm được.

Nhưng Thiên Thần muốn giết Phong Phi Vân cũng khó.Thiên Thần sợ bị Phong Phi Vân bám dính, khiến dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài rơi vào tay Dị Hình Vương đang rình rập bên cạnh.

Nên Thiên Thần mới bảo tha cho Phong Phi Vân một mạng, chờ nó lấy được dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài chắc chắn sẽ giết hắn ngay.Phong Phi Vân nhìn thấu hết.Dị Hình Vương đáp xuống, ngọn lửa bốc cháy như thần lô nung đỏ mặt đất.Dị Hình Vương nói:- Nói nhảm với tiểu tử kia làm gì?

Cướp dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài trước đi, hai thứ này thuộc về ai thì người nào giỏi sẽ có.Dị Hình Vương công kích ngay, muốn cướp dương thần thái cực quái trong giếng hoàng tuyền trước.

Phong Si nổi trong giếng hoàng tuyền đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt không còn trống rỗng mà trong suốt.Mắt Phong Si sáng như hai ngôi sao, tay chém lưỡi dao vàng hướng chưởng ấn, đẩy lùi Dị Hình Vương.- Ngươi là ai?Dị Hình Vương cảm nhận lực lượng sôi sục trên người Phong Si không yếu hơn nó bao nhiêu.Phong Si bay ra khỏi giếng hoàng tuyền, đứng dưới đất.

Từng vòng gió xoáy vây quanh người Phong Si, cuốn tóc dài đen nhánh bay lên, phiêu dật tiêu sái.Phong Si ngước lên nhìn bầu trời, lạnh nhạt nói:- Giao nơi này cho ta, mang bọn họ đi ngay.Phong Si đang nói cho Phong Phi Vân nghe.- Không ai đi được!Thiên Thần dựng đứng ba đầu sáu tay, mỗi cái tay lấy ra một linh khí, có ba cái thuộc linh khí tứ phẩm, thuộc hàng trấn thế sát binh, là cổ khí, chiến binh tồn tại từ nhiều năm trước.Một người có một linh khí tứ phẩm đã rất ghê gớm, Thiên Thần sở hữu ba cái, uy lực cực kỳ đáng sợ, dễ dàng phá hủy đất đai mấy trăm dặm.Phong Si lướt ngang như gió cuốn ngăn Thiên Thần, Dị Hình Vương lại.Phong Si thản nhiên nói:- Ta muốn chia một linh khí tứ phẩm.Thiên Thần rất tức giận, nó là siêu bá chủ, mẫu của âm giới còn không thể trấn áp được, vậy mà bị một thi tà coi thường, tuyên bố chia một linh khí tứ phẩm.Dị Hình Vương mới thấy Phong Si ra tay, biết tu vi của gã rất mạnh, hơn nữa có thể luyện hóa hoàng tuyền, tuyệt đối là kẻ thù nặng ký.Dị Hình Vương nói:- Bản vương biết ngươi rất mạnh, nhưng ngươi chỉ mới đột phá.

Bản vương có thể xưng vương trong Dương giới, dư sức trấn áp ngươi!Thiên Thần, Dị Hình Vương đều là nhân vật cái thế, tuy bị thương trong lúc đánh nhau với Kỷ Hạo Thiên nhưng tự tin dù vậy vẫn đủ sức trấn áp thi tà mới đột phá đệ tứ biến.Vù vù vù vù vù!Trong giếng hoàng tuyền bay ra ánh sáng nóng cháy, ánh sáng cực kỳ nóng bỏng có thể đốt trời bốc hơi biển.

Ánh sáng di chuyển, khi nó lật mặt lại thì trở nên tối tăm, lạnh thấu xương, đóng băng phạm vi mấy trăm dặm.Mọi người kích động kêu lên:- Dương thần thái cực quái!Thiên Thần, Dị Hình Vương cùng hành động, muốn cướp dương thần thái cực quái.

Nhưng Phong Si ngăn Thiên Thần, Dị Hình Vương lại.Trong phút chốc Phong Phi Vân dùng cưu cửu quái bào thu dương thần thái cực quái.Phong Phi Vân siết chặt cưu cửu quái bào, trấn áp dương thần thái cực quái rung bần bật, cõng nó trên lưng.Phong Phi Vân hét to:- Đi!

Chạy ra Kỷ thành!Phong Phi Vân biết cường giả đẳng cấp cỡ Thiên Thần, Dị Hình Vương tùy tiện ra tay có thể giết hết mọi người.

Lúc này Phong Si ngăn lại Thiên Thần, Dị Hình Vương cho bọn họ cơ hội chạy trốn.Vì trận đại chiến siêu cường lúc trước nên các sinh linh đã trốn khỏi Kỷ thành.

Phong Phi Vân dẫn đám đệ tử Kỷ gia nhanh chóng rút lui, chạy ra hơn hai ngàn dặm.Tiểu Tà Ma lo lắng hỏi:- Ca!

Lão tổ chỉ mới đột phá, có bị gì không?- Thiên Thần, Dị Hình Vương đều bị Kỷ Hạo Thiên trọng thương, dù tu vi khủng bố cách mấy thì lực lượng địa ngục thi hoàng tuyền đạo của Phong Si ngăn chặn được.Phong Phi Vân không mấy yên tâm, dù gì Thiên Thần, Dị Hình Vương là nhân vật cái thế, đỉnh cao nhất trên mảnh đất này.Đoàn người chạy thêm hai ngàn dặm, Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn ngoái đầu nhìn.

Vô số tia chớp giáng xuống Kỷ thành, hoàn toàn hủy diệt mảnh đất đó.

Núi cao sụp, sông đảo ngược, đất đai thay đổi.- Hèn gì Phong Si kêu chúng ta chạy đi, hóa ra là hắn kết xuất đạo quả, sắp độ địa ngục thi kiếp.- Kiếp lôi hải thật khủng khiếp, Thiên Thần, Dị Hình Vương xui rồi đây.Đoàn người Phong Phi Vân không dám ở lại lâu, bây giờ còn trong khu vực cơ hội.

Thiên Thần, Dị Hình Vương mà nổi khùng lên là cả đám xui.Đám người chạy một ngày một đêm, không biết cách Kỷ thành bao xa, đi vào khu vực xa lạ, không thấy hai giới Âm Dương truy sát nữa.Trên đường đi đám người gặp công kích mấy chục lần, Phong Phi Vân với khí thế sấm sét công phá.

Đám tu sĩ hai giới Âm Dương không ngăn bọn họ được.-------Chương 1258: Đối thoại với Kỷ Hạo Thiên (2)vipvandan.vn :Chương 1258: Đối thoại với Kỷ Hạo Thiên. (2)Mao Ô Quy nhảy vào dòng suối nhỏ làm bọt nước bắn tung tóe, nó ngâm mình bên trong, nói:- Lão phu chạy sắp gãy chân, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.Tất Ninh Soái mệt đừ, cũng nhảy vào con suối.

Tất Ninh Soái bắt cá trong dòng suối, bảo muốn nướng cá đãi mọi người.Chỉ có hai tên vô tâm vô phế này là có tâm tình chơi.

Đám đệ tử Kỷ gia buồn tê tái, tòa Kỷ thành to lớn, trăm vạn tộc nhân bây giờ chỉ còn mười mấy người sống sót.

Mấy đệ tử Kỷ gia khác chắc đã chết thảm.Phong Phi Vân thì rầu vì dương thần thái cực quái trong cưu cửu quái bào.

Thứ này mang theo lực lượng chí dương và chí âm, chỉ có cưu cửu quái bào ngăn cách hơi thở được.

Nhưng luôn chứa dương thần thái cực quái trong cưu cửu quái bào không phải là cách hay.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nếu có thể tế luyện thành hai loại linh bảo thì hay.Bất đắc dĩ tu vi không đủ, Phong Phi Vân có dốc hết sức chỉ trấn áp được dương thần thái cực quái.Đột nhiên Mao Ô Quy ở trong dòng suối hét to:- Má ơi, có người nhìn lén lão phu tắm rửa!Mao Ô Quy sợ hết hồn, vội bơi trong nước, mặc vào mai rùa, căng thẳng nhìn nam nhân áo tim đứng bên bờ suối.

Mao Ô Quy co người lại như tiểu cô nương bị người ta dòm lén, suýt khóc lóc.Ai khùng đi nhìn lén con rùa tắm rửa?Mọi người bị kinh động, căng thẳng nhìn sang, dù gì bọn họ đang chạy trốn đột nhiên xuất hiện người xa lạ khiến cả đám sợ teo tim.

Bọn họ sợ là cường giả hai giới Âm Dương truy sát.Một nam nhân áo tím đứng bên bờ suối, trên tóc có sợibạc, áo tím dính nhiều vết máu.

Mỗi giọt máu chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, mỗi giọt máu có thể giết cự phách.Nam nhân áo tím đưa lưng hướng mọi người, cảm giác âm trầm hấp hối.Đao trong tay nam nhân áo tím gãy một khúc nhưng phát ra khí thế siêu khủng bố, như thần dẫn có thể đồ thần.Là Kỷ Hạo Thiên!Phong Phi Vân nhận ra nam nhân áo tím là người đánh bại Thiên Thần, Dị Hình Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới.

Đây là tồn tại cực kỳ khủng khiếp, mạnh còn hơn mẫu của âm giới, vua Dương giới.Bởi vì người mẫu của âm giới, vua Dương giới không giết được nhưng Kỷ Hạo Thiên rất có thể giết chết, còn là trong trạng thái cơ thể bị thương ngầm.

Nếu Kỷ Hạo Thiên khỏe mạnh thì gã mạnh đến mức nào nữa?Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô lau nước mắt, nhìn bóng lưng nam nhân áo tím, nỗi lòng vô cùng phức tạp.

Tràn ngập căm hận nhưng cũng có tình cảm khác, dù gì nam nhân áo tím là phụ thân của tỷ muội Quý gia, lúc bọn họ còn nhỏ từng cho các nàng tình thân ấm áp nhất.Kỷ Hạo Thiên cảm nhận tình cảm của tỷ muội Quý gia, thật lâu sau thở dài thườn thượt.Giọng Kỷ Hạo Thiên già nua hỏi:- Mấy năm nay . . .

Mấy năm nay các ngươi có khỏe không?Thanh âm đầy cay đắng.Quý Tiểu Nô cắn chặt răng, nước mắt chảy ròng ròng:- Không tốt, không tốt chút nào!

Kỷ Hạo Thiên, tại sao ngươi không dám quay lại nhìn chúng ta?

Là không còn mạt mũi nào thấy chúng ta sao?

Hay vì ngươi lười nhìn?Nam nhân áo tím vẫn đưa lưng:- Là . . .

Tiểu Nô đúng không?

Ngươi nên gọi ta là phụ thân . . .Quý Tiểu Nô vặc lại:- Ngươi xứng sao?Cơ thể to lớn vì ba chữ 'ngươi xứng sao?' mà khẽ run, nam nhân áo tim im lặng.Thật lâu sau, nam nhân áo tim lên tiếng:- Ngươi nói đúng, ta không xứng.Phong Phi Vân cảm giác tình huống của Kỷ Hạo Thiên khá tệ, hắn không cảm nhận sự sống trên người gã, hơi thở chết chóc lan tràn.Nói thật thì công án một ngàn năm trăm năm trước Phong Phi Vân không cho rằng Kỷ Hạo Thiên sai, tội lỗi không nên do gã gánh.

Tỷ muội Quý gia cũng hiểu đạo lý này, nhưng bọn họ không thể quên hình ảnh phụ thân tự tay giết chết mẫu thân.

Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô càng hận mấy năm nay Kỷ Hạo Thiên bỏ mặc các nàng.Kỷ Hạo Thiên thản nhiên, chậm rãi nói:- Ta sắp chết!- Chết thì tốt, sớm nên . . .

A?

Ngươi nói gì?Quý Tiểu Nô nghiến răng ken két:- Ngươi có được dương thần thánh đài của mẫu thân làm sao chết dễ vậy được?

Ngươi lừa ai?Phong Phi Vân rủa thầm trong bụng, sao có nhiều dương thần thánh đài quá vậy?

Từ khi nào dương thần thánh đài thành rau cải trắng?

Mẫu thân của tỷ muội Quý gia cũng có dương thần thánh đài?

Hèn gì tu vi của Kỷ Hạo Thiên cường đại như thế.

Tiếc thật, nếu cho ta dương thần thánh đài thì tuyệt vời.Kỷ Hạo Thiên im lặng rất lâu không trả lời Quý Tiểu Nô, một lúc sau mở miệng nói:- Ngươi tên Phong Phi Vân đúng không?Phong Phi Vân sửng sốt thầm nghĩ:- Liên quan gì ta?

Điểm danh ta làm chi?- Không lẽ định cướp Kim Tàm Kinh?Phong Phi Vân thận trọng nói:- Ta là bằng hữu tốt của hai vị cô nương Tâm Nô, Tiểu Nô.

Có thể nói là hoạn nạn có nhau.Kỷ Hạo Thiên nói:- Ta muốn một mình nói chuyện với ngươi.Phong Phi Vân híp mắt, cuối cùng gật đầu.Kỷ Hạo Thiên, Phong Phi Vân rất ăn ý leo lên đỉnh ngọn núi.

Kỷ Hạo Thiên đứng bên vách đá cheo leo, chắp hai tay sau lưng, người phát ra khí thế khiếp người.

Núi cao dưới chân như là hạt cát đối với Kỷ Hạo Thiên.Người này sắp chết thật sao?Người sắp chết mà có khí thế mạnh như vậy?Kỷ Hạo Thiên nói:- Sau lưng hai giới Âm Dương có nhân vật cực kỳ đáng sợ, chíh vì nhân vật này tồn tại nên Bạch Bì Quỷ Vương mới dám trở mặt với mẫu của âm giới, đệ nhất tôn giả Dương giới mới dám mang đi một nửa cường giả Dương giới đến Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân hỏi:- Là vuốt quỷ kia sao?

Nó có lai lịch gì mà buộc mẫu của âm giới rời khỏi Dương giới, khiến vua Dương giới phải e ngại?Kỷ Hạo Thiên trả lời:- Chắc là một vị chủ thượng trong Vô Cực quỷ lâm.Một vị chủ thượng trong Vô Cực quỷ lâm.Phong Phi Vân có nghe Trí Tàng đại sư nhắc đến tồn tại này, nhân vật khá lợi hại, ngang hàng với Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự.Kỷ Hạo Thiên nhìn đao gãy trong tay, thân đao còn dính từng lũ quỷ khí như con rắn nhỏ quấn quanh, âm hồn không tán, khí lạnh thấu xương.Kỷ Hạo Thiên nói:- Tuy ta chưa gặp hai cung chủ Thần Linh cung bao giờ nhưng ta đại khái cảm nhận được hơi thở của bọn họ.

Vô Cực chủ thượng không sánh bằng hai cung chủ Thần Linh cung thì cũng sắp với tới.Phong Phi Vân không lên tiếng, yên lặng nghe.Kỷ Hạo Thiên nói tiếp:- Nó chỉ ra một phân thân vuốt quỷ đã cắt nát thần đao của ta, nếu trên người ta không bị thương ngầm có lẽ có thể đấu một trận với chân thân.Giọng Kỷ Hạo Thiên chứa sự kiêu ngạo, và cô đơn, chiến khí phập phồng đôi khi vọt lên cao có khi tụt dốc.

Cơ thể Kỷ Hạo Thiên đúng là không ổn.Phong Phi Vân hỏi:- Vô Cực chủ thượng ra tay là vì Linh Bảo Thiên?Kỷ Hạo Thiên gật đầu, nói:- Mộ Phủ Tầm Bảo Lục có sức áp chế mạnh nhất đối với Dương giới tam dị, Âm giới tam tà, và cả ích lợi vô tận, quan trọng không thua gì tu sĩ nhân loại say mê Đạo điển, Kim Tàm Kinh, thậm chí càng mãnh liệt hơn.

Mộ Phủ Tầm Bảo Lục vốn nằm trong tay Kỷ gia.-------Chương 1259: Kết thúcvipvandan.vn :Chương 1259: Kết thúc.- Kỷ gia, vua Dương giới, mẫu của âm giới cùng nhau quản lý hai giới Âm Dương.

Tiếc rằng Mộ Phủ Tầm Bảo Lục bị ăn cắp, Kỷ gia dần sa sút.

Vô Cực chủ thượng lấy Linh Bảo Thiên chắc vì muốn tranh thủ tiến bộ tu vi thêm một bậc trước khi thiên địa đại kiếp nạn đến.Hễ ai tu vi đến cảnh giới niết bàn đa số nhìn thấy biến đổi chưa đến, biết về đại kiếp nạn sắp tới.Phong Phi Vân không hỏi tiếp, dù sao đây không phải chuyện hắn nên lo.

Đối với tồn tại như Vô Cực chủ thượng, tu vi hiện tại của Phong Phi Vân quá yếu.

Ở trong mắt người khác thì Phong Phi Vân không bằng một hạt gạo.Kỷ Hạo Thiên bật cười nói:- Ta không nên nói mấy chuyện này với ngươi, tâm sự về Tâm Nô, Tiểu Nô đi.

Ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?Phong Phi Vân nói:- Tính cách Tâm Nô cô nương dịu dàng, lương thiện, có ơn cứu mạng với tại hạ.

Tiểu Nô cô nương mặc dù tính cách đáo để nhưng không xấu.Phong Phi Vân đột nhiên cảm nhận áp lực khổng lồ đè lên người mình như mảng trời sụp xuống.

Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm Kinh, cộng thêm Bất Tử Phượng Hoàng Thân mới miễn cưỡng ngăn lại uy lực này.Khí thế Kỷ Hạo Thiên thay đổi, lạnh lùng hỏi:- Tại sao ngươi muốn cướp dương thần thái cực quái?Đây chẳng phải là báu vật sao?Có ai không muốn lấy báu vật?Phong Phi Vân biết Kỷ Hạo Thiên lo lắng cái gì, hắn hiểu lý do gã muốn nói chuyện riêng.* * *Dưới núi, Mao Ô Quy và Tất Ninh Soái nằm trong đá lởm chởm nhìn hai người đứng trên đỉnh núi xa xôi.Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:- Ngươi nói xem Kỷ Hạo Thiên và Phong Phi Vân đang nói chuyện gì?Tất Ninh Soái nhíu mày nói:- Chẳng lẽ là gả hai nữ nhi cho Phong Phi Vân?

Chết tiệt, cái này chẳng khác nào đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa, dù có muốn tìm nữ tế cũng nên chọn thanh niên tốt như ta đây!Mao Ô Quy trợn to mắt nói:- A!

Kỷ Hạo Thiên xoay người lại . . .

A!Khi thấy bộ dạng của Kỷ Hạo Thiên thì Mao Ô Quy nhảy dựng lên, quay đầu bỏ chạy.Mao Ô Quy vừa chạy vừa la làng:- Quỷ!!!Tất Ninh Soái cũng sợ hết hồn, co giò chạy mau hơn Mao Ô Quy.* * *Phong Phi Vân hết hồn nhìn sững sờ.

Toàn thân Kỷ Hạo Thiên không có một miếng thịt lành lặn, thân tàn ma dại, như cục than đứng đó.

Có chỗ còn đang cháy, lửa tóe ra.Hèn gì Kỷ Hạo Thiên luôn đưa lưng lại, không dám cho người nhìn mặt.

Cơ thể Kỷ Hạo Thiên đã tàn tạ như thế, không thành hình.Phong Phi Vân mở miệng nói:- Tiền bối . . .Kỷ Hạo Thiên thều thào:- Ta nên chết từ một ngàn năm trăm năm trước, có thể sống đến bây giờ đã là tham sống sợ chết.

Đưa dương thần thái cực quái cho ta.Cơ thể Kỷ Hạo Thiên nhanh chóng khô héo, tan rã trong không khí.Kỷ Hạo Thiên nhận lấy cưu cửu quái bào, lôi dương thần thái cực quái ra, sử dụng lực lượng cuối cùng tế luyện dương thần thái cực quái thành hai thần đăng.

Một cái màu lam một cái màu đỏ, như mặt trời và mặt trăng lơ lửng trong không trung.Kỷ Hạo Thiên giao hai thần đăng cho Phong Phi Vân, cơ thể càng toát ra khí chết chóc, như cục than.Kỷ Hạo Thiên nói:- Hãy chăm sóc cho bọn họ, nói với họ là lòng ta rất áy náy.Kỷ Hạo Thiên nói xong bước ra một bước vượt ngàn dặm, chân đạp sông núi đất đai như đi trên bản đồ to lớn, từng bước một đi về phương xa.

Cuối cùng Kỷ Hạo Thiên biến thành trong hoang dã.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi, hai thần đăng chói mắt lơ lửng quanh thân hắn.Phong Phi Vân thở hắt ra:- Thật là một nam nhân chí tình chí nghĩa, tiếc rằng sinh mệnh đến cuối.Người như Kỷ Hạo Thiên dù có ngã xuống cũng sẽ không ngã trước mặt người khác.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nghe Phong Phi Vân quay về truyền lời thì rất đau buồn.

Nam nhân kia là phụ thân của tỷ muội Quý gia, vào phút cuối cuộc đời chạy đến gặp các nàng lần cuối.

Tiếc rằng cơ thể Kỷ Hạo Thiên mục rữa không thành hình, chỉ có thể đưa lưng hướng hai nữ nhi rồi dứt áo ra đi, không cho nữ nhi thấy bộ dạng hiện tại của mình.Phong Phi Vân an ủi:- Tuy sinh mạng phụ thân các người đã đến cuối nhưng trong cơ thể có dương thần thánh đài, sức sống mạnh mẽ, chưa chắc sẽ chết.

Không chừng có ngày sẽ niết bàn trọng sinh, leo lên đỉnh cao khác.Quý Tiểu Nô ngước lên, mắt long lanh nhìn Phong Phi Vân:- Có khả năng này không?Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Rất có thể.Phong Phi Vân biết khả năng này rất nhỏ, tu sĩ cảnh giới niết bàn có thể đến chết rồi sống lại, mỗi lần niết bàn là lại mạnh hơn một phần.

Nhưng ai không dám tùy tiện niết bàn, sai lầm một chút là chết hẳn.Hơn nữa đệ nhất tôn giả Dương giới để lại vết thương ngầm trong người Kỷ Hạo Thiên rất đáng sợ, chắc gã cũng từng sinh tử niết bàn nhưng không tiêu trừ nó được.

Nghĩa là vết thương này trí mạng, sẽ không được chữa lành sau khi niết bàn.Phong Phi Vân nói mấy câu đó chỉ để an ủi tỷ muội Quý gia.Nghỉ ngơi một lúc sau Kỷ Phong từ biệt Phong Phi Vân, gã quyết định dẫn đệ tử Kỷ gia tạm trốn vào Vạn Vật tháp.Vạn Vật tháp được gọi là thánh địa đệ nhất thiên hạ, có nhiều điều bí ẩn, trường tồn cổ xưa.

Đại kiếp nạn phật tu cũng không thể phá hủy thánh địa này, đệ tử Kỷ gia trốn vào Vạn Vật tháp là lựa chọn tuyệt hảo.- Bầy rồng bắt đầu nuốt trời, nguyên Trung Hoàng phủ bị cuốn vào chiến tranh.

Ta đã thấy phương xa máu chảy thành sông, xác chất thành núi đang lan tràn bên này.Long Thương Nguyệt không đi theo đám đệ tử Kỷ gia, nàng mặc áo đen dán sát người vẽ ra đường cong hoàn mỹ.

Mắt Long Thương Nguyệt lóe tia sáng đen nhìn không trung, mắt xa xăm như thấy thiên địa cách mấy vạn dặm.Tất Ninh Soái nói:- Ài, linh thạch đã bị lão Bổng Tử trộm mất, dù cộng hơn ba mươi vạn linh thạch của Kỷ gia thì còn lâu mới đến số lượng nữ ma đầu muốn.Phong Phi Vân ngẫm nghĩ nói:- Có một chỗ có lẽ gom đủ hai trăm vạn khối linh thạch.Tất Ninh Soái rùng mình:- Chắc không phải ngươi định đánh cướp Thần Linh cung đi?

Ngươi đi một mình, ta không theo ngươi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Trong thiên hạ chưa chắc Thần Linh cung giàu nhất, đừng quên Ngân Câu Phiệt.- Long hồ ba ngàn dặm, bạch ngọc treo ngân câu.

Phải rồi, đây là gia tộc thần tài đệ nhất thiên hạ.

Ngũ đại vương triều đều có quan hệ làm ăn với bọn họ, được gọi là chỉ cần có người là có tiệm của Ngân Câu Phiệt.Tất Ninh Soái nổi hứng, mắt lấp lánh ánh sáng.

Tất Ninh Soái sớm muốn nếm thử Ngân Câu Phiệt nhưng mãi không có cơ hội vào Long hồ.Hai mươi ba đại quân rất nhanh sẽ xông vào Thần đô, khi đó Ngân Câu Phiệt cũng sẽ bị cuốn vào chiến tranh.Phải lấy linh thạch của Ngân Câu Phiệt trước khi đại quân vây thành.Mắt Phong Phi Vân chứa thứ gì đó, hắn nghĩ đến bóng dáng yêu kiều.

Phong Phi Vân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.Mao Ô Quy nhảy lên mấy khối đá, mũi hít ngửi tảng đá.

Mao Ô Quy sốt ruột đôi khi nhìn đằng trước, cắn tảng đá kêu rôm rốp, cắn vụn tảng đá.Tất Ninh Soái nói:- Chắc không phải nó bị chứng chó dại đi?Tất Ninh Soái cách xa Mao Ô Quy, không dám đến gần, sợ bị nó táp chân.-------Chương 1260: Con rùa hung dữ (1)vipvandan.vn :Chương 1260: Con rùa hung dữ. (1)Tiểu Tà Ma vặc lại:- Nó là con rùa, không phải chó!Đạm Đạm ở trong ngực Tiểu Tà Ma sủa gâu gâu, nàng nhíu mày nhéo lỗ tai nó:- Đạm Đạm, ngươi là con mèo, học chó sủa làm gì?

Hư quá.Mao Ô Quy đi trước dẫn đường, càng đi càng chệch.

Mao Ô Quy dẫn mọi người vào một ngọn núi chết chóc, đất đỏ như máu, trong nước có mùi tanh hôi.

Cây cối lá cỏ một màu đen, đôi khi thấy khung xương trắng chạy nhanh trong rừng.Tất Ninh Soái bị một sợi dây leo quấn lấy suýt bị siết chết, may có Long Thương Nguyệt dùng kiếm quyết chặt đứt dây leo.

Tất Ninh Soái run bần bật, đè Mao Ô Quy dưới đất, giơ cục đá to đập mai rùa.Tất Ninh Soái nói:- Con rùa này gian, muốn đưa chúng ta vào vùng đất chết.Mao Ô Quy co đầu vào mai rùa, mặc cho Tất Ninh Soái đập cỡ nào cũng không làm gì được nó.Phong Phi Vân nhíu chặt mày, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn tìm kiếm trong ngọn núi chết chóc xám xịt.

Rất nhanh Phong Phi Vân phát hiện khí dị tà khổng lồ trong một động phủ bên vách vực, khí dị tà khổng lồ mà khủng bố biến vách núi đỏ như máu tựa tấm gương đỏ.Phong Phi Vân thu tầm mắt về:- Là hơi thở của đệ nhất tôn giả Dương giới, không ngờ nó trốn đến đây.Phong Phi Vân sợ kinh động đệ nhất tôn giả Dương giới.Đệ nhất tôn giả Dương giới cướp Linh Bảo Thiên nhưng bị Kỷ Hạo Thiên trọng thương, suýt chết.

Đệ nhất tôn giả Dương giới chạy vào ngọn núi chết chóc này, nhờ vào khí tử vong dưỡng thương.Mao Ô Quy ngửi được mùi đệ nhất tôn giả Dương giới nên mới tới chỗ này.Nghe tên đệ nhất tôn giả Dương giới, Tất Ninh Soái run tay lấy huyết nhân thần quán ra.

Tất Ninh Soái sử dụng lực lượng linh khí tứ phẩm che giấu hơi thở của mọi người.Mao Ô Quy bò ra khỏi đống đất bùn:- Vô dụng, chắc chắn nó biết chúng ta đến.Mới rồi Mao Ô Quy bị Tất Ninh Soái đánh lún vào bùn đất, vùng vẫy một hồi lâu mới bò ra.- Con rùa này bụng dạ khó lường, phải bắt nó nấu canh mới được!Tất Ninh Soái rất muốn bỏ Mao Ô Quy vào huyết nhân thần quán, gác trên đống lửa nấu chín.Mao Ô Quy nói:- Hiện tại nó bị thương nặng, là cơ hội tốt nhất tiêu diệt nó.

Nếu chờ nó lành vết thương thì người thứ nhất bị xử là chúng ta.Trong rừng cây chết chóc âm u vọng ra tiếng cười âm trầm, thanh âm có ma lực hút hồn người:- Không uổng là nghĩa phụ, hiểu rõ tan hất.Người Phong Phi Vân phát ra phật quang thần thánh, muôn vàn phật ảnh tịnh hóa tà khí, giảm thấp nhất lực ảnh hưởng từ thanh âm của đệ nhất tôn giả Dương giới.Tu vi của Phong Phi Vân cao nhất trong đám người nên cảm giác mãnh liệt nhất, hắn chặn lại một nửa áp lực từ đệ nhất tôn giả Dương giới.- Nó thật sự bị thương?

Nhưng sao ta cảm thấy nó cố ý dụ chúng ta đến?Phong Phi Vân cảm giác như có ngọn núi đè lên người mình, tà lực này có thể ăn mòn kim tàm phật khí, làm đôi tay hắn dần khét đen.

Bộ dạng Phong Phi Vân giống y như trạng thái Kỷ Hạo Thiên, tà lực xâm nhập cơ thể.Ầm!Bảy khối xương phượng trên người Phong Phi Vân cùng tỏa sáng thành bảy quả cầu lửa đốt cháy, máu sôi sục, thiêu sạch tà lực.

Tay Phong Phi Vân trắng trở lại.Đệ nhất tôn giả Dương giới cười sang sảng, khen rằng:- Không uổng là nhi tử của yêu ma!Mai rùa trướng lên, càng lúc càng cao, cao đến hơn ba mươi thước biến thành cái chuông cổ.

Chuông bay ngang đè nát vùng núi, đụng vào vách đá màu đỏ phát ra tiếng chuông kinh thế.Ầm!Vách đá tỏa sáng đỏ rực, nhưng không ngăn được chuông cổ va chạm.

Vách đá nứt li ti, sụp đổ.

Một bóng xám bay ra, lơ lửng trên đỉnh sơn mạch tử vong.

Da trắng bệch, tóc dài hơn mười trượng, sợi tóc che kín mặt, không thấy rõ hình dạng.Cái bóng dữ tợn tựa hồn ma trong đêm hè, miệng phát ra thanh âm làm người ta rùng rợn:- Tính tình của nghĩa phụ vẫn kém như vậy, mới gặp đã định đánh ta.

Nghĩa phụ nghĩ ta còn là ta trước kia sao?Đệ nhất tôn giả Dương giới thật sự được một con rùa nuôi lớn.Nếu người đời biết nghãip hụ của đệ nhất tôn giả Dương giới là một con rùa sẽ cười rụng răng, trò đùa lớn nhất thế giới.- Lão phu muốn đánh ngươi thì sẽ đánh!Mao Ô Quy dựng đứng, người tỏa ánh sáng trắng vô tận, lấp lánh trong suốt như cơ thể làm bằng thần ngọc.

Mai rùa đan xen thành bức tranh cổ xưa liên kết với ngôi sao trên bầu trời, rực rỡ mà thần kỳ, nó như biến thành thần quy.Cái cổ Mao Ô Quy đã dài nay càng dài ra, mọc vảy như có con rắn khoanh tròn trên mai rùa, thần quang lấp lánh trên đầu.Ầm!Miệng Mao Ô Quy phun ra cột sáng khiến ngôi sao trên bầu trời run rẩy, xé mặt đất rách một đường kinh khủng lan tràn ra xa đến ngoài ngàn dặm.

Vết nứt rộng nhất cỡ mấy vạn thước, đứng từ đầu này không thấy đầu kia.

Trong vết nứt chảy ra dung nham.Đệ nhất tôn giả Dương giới bị cột sáng đánh gbào rú liên hồi, cơ thể rách thành bảy phần bay bảy hướng, té xuống đất thủng một lỗ to như có thiên thạch rơi xuống đất.Tất Ninh Soái đứng bên đất nứt, mới rồi chỗ này là ngọn núi chết chốc nhưng bây giờ thành con sông rộng, hơi nóng bốc lên làm đen của gã nóng ran.- Má ơi, con rùa này bạo lực quá.Tay Tất Ninh Soái còn cầm tảng đá, mới rồi gã dùng cục đá đập mai rùa.

Tất Ninh Soái nghĩ lại mà kinh, vội ném cục đá xuống con sông dung nham, chớp mắt cục đá bị hòa tan.Quý Tiểu Nô nói:- Đó là Mao Ô Quy ao?

Tỷ, sao ta thấy nó giống cổ thần thú?Quý Tiểu Nô ở chung với Mao Ô Quy lâu nhất, hiểu rõ bản tính con rùa.

Quý Tiểu Nô chưa từng thấy Mao Ô Quy trở nên lợi hại như vậy, chắc nó dư sức cõng một tòa núi thần.Phong Phi Vân sớm mặc vào bốn thần y, lực lượng cực kỳ khủng bố.

Phong Phi Vân thuận tay nhận lấy huyết nhân thần quán lao một hướng, dẫn động uy lực trấn thế sát binh đánh ra cột máu siêu kinh khủng vào hố đen đường kính tám mươi thước.Uy lực huyết nhân thần quán cực kỳ khủng bố, chớp mắt luyện mặt đất thành dung nham, biến thành biển dung nham.- Grao!

Nhi tử của yêu ma, chỉ bằng vào ngươi mà mơ giết ta?

Ta bất tử bất diệt!Khối da người bay ra khỏi dung nham, chỉ có một góc nhưng chứa lực lượng cực kỳ cuồng bạo, đóng băng dòng sông.

Da người lóe tia sáng, trên bầu trời rơi xuống bông tuyết.Tuyết rơi thật nhiều, một tòa núi băng ngưng tụ đánh bật huyết nhân thần quán lại.

Sóng máu xô đẩy, một giọt máu nhỏ xuống biến mặt đất thành đất tà không mọc một cọng cỏ.Mao Ô Quy một kích xé đệ nhất tôn giả Dương giới thành bảy miếng, đây chỉ là một phần trong đó nhưng vẫn rất đáng sợ.

Phong Phi Vân lấy trấn thế sát binh ra chỉ miễn cưỡng ngăn cản.Đệ nhất tôn giả Dương giới dù gì là tồn tại ngang hàng với Thiên Thần, Dị Hình Vương, dù nó bị thương nặng, bị xé thành bảy phần nhưng mỗi phần có lực lượng giết chân nhân.

Đây là sự cường đại của cường giả cái thế.Tốc độ Phong Phi Vân siêu mau, chân đạp luân hồi tật tốc, cơ thể phát ra tiếng sấm ầm ầm.

Phong Phi Vân sử dụng huyết nhân thần quán đánh với một góc da người, đánh tới trời sụp đất nứt, núi cao sụp đổ.

Mỗi một hơi thở rơi xuống là dưới đất sẽ sinh ra hồ nước dung nham.-------Chương 1261: Con rùa hung dữ (2)vipvandan.vn :Chương 1261: Con rùa hung dữ. (2)Tất Ninh Soái lấy trấn thế sát binh khác ra, là Minh Băng Trác, báu vật trấn tộc của Bắc Minh phiệt.

Tất Ninh Soái hợp sức với Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, tỷ muội Quý gia miễn cưỡng sử dụng trấn thế sát binh bảo vệ mình.Cơ thể Mao Ô Quy biến to như ngọn núi, người tỏa thần hà bảy sắc, đại chiến với sáu khối da người.

Sáu khối da người muốn ngưng tụ thành một thể nhưng luôn bị Mao Ô Quy dùng chuông đánh tan, không cho chúng nó cơ hội ngưng tụ.Bởi vì sau khi sáu khối da người ghép lại sẽ càng đáng sợ hơn.Mao Ô Quy hét to:- Nó là một thái hư bất tử dị, chỉ có Thiên Nhất Thánh bình mới trấn áp được nó!Phương xa Phong Phi Vân nghe câu này vội lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, nhưng giọng Diêm Vương vang lên:- Thu vào đi, thu vào đi, thu sinh linh càng cường đại thì lực lượng của ta sẽ càng mạnh.Thiên Nhất Thánh bình không thể luyện hóa Diêm Vương, sau khi thu dị tà vào sẽ bị nó cắn nuốt, lực lượng càng mạnh mẽ hơn.

Nếu để lực lượng của Diêm Vương tăng đến trình độ nhất định không chừng sẽ phá bình bay ra.- Ngươi đừng mơ!Phong Phi Vân cất lại Thiên Nhất Thánh bình, lấy quan tài cổ hoàng thạch ra, quan tài xa xưa, hoa văn đồ đằng trên bề mặt đã mơ hồ.

Quan tài toát ra hơi thở âm u khiến người sợ hãi.Đây là quan tài cổ dùng một cái xương đùi Diêm Vương trao đổi với Binh Tiển thi động, nghe đồn lai lịch của nó có thể ngược dòng đến thời kỳ viễn cổ thạch khí, từng chôn thủ lịch một bộ lạc, chứa lực lượng không thể đo lường.Mao Ô Quy kinh ngạc nói:- Là quan tài kia!Mai rùa càng rực rỡ hơn, dường như Mao Ô Quy từng thấy quan tài.Phong Phi Vân biết thứ chứa trong quan tài cổ siêu đáng sợ nhưng vẫn mở nắp ra, chỉ mở một chút mà khí lạnh suýt đông đá hắn.

May mắn Phong Phi Vân mặc hồng loan hỏa thường.Thanh âm chói tai phát ra từ quan tài, có thứ gì bên trong nghiến răng.

Thanh âm vang vọng mảnh đất này, ai nghe được thanh âm sẽ cảm thấy xương tê dại, như bị người bóp cổ.Vù vù vù vù vù!Quan tài chậm rãi di chuyển, nắp chậm rãi mở ra.

Bên trong bắn ra ánh sáng mông lung, quan tài như chứa cả vũ trụ.

Tà khí khổng lồ lao ra ngoài, hút tấm da người vào trong.Bùm bùm bùm bùm bùm!Quan tài rung lắc dữ dội, đệ nhất tôn giả Dương giới gào thét thảm thiết như bị ai cắt cổ.

Rất nhanh quan tài yên lặng, đệ nhất tôn giả Dương giới ngừng hét.

Khí mông lung vẫn tràn ra ngoài, thanh âm như có quỷ gào rú.Mọi người nín thở, không dám nhúc nhích.

Quan tài hoàng thạch này thật đáng sợ, giết chết đệ nhất tôn giả Dương giới bất tử bất diệt, tuy chỉ là một phần bảy tấm da người nhưng đã rất kinh khủng.Phật quang màu vàng bao phủ toàn thân Phong Phi Vân, phật quang ngưng tụ thành hai bàn tay vàng nâng quan tài hoàng thạch lên bay hướng Mao Ô Quy, sáu tấm da người.- Tía nó, mở ra thật sao?Mao Ô Quy rút nhỏ lại thành rùa con màu trắng, rơi xuống đất, lặn vào bùn đất.

Mao Ô Quy trốn rất nhanh.Sáu miếng da đệ nhất tôn giả Dương giới không may mắn như vậy, bị lực lượng trong quan tài cổ hoàng thạch kéo vào.

Đệ nhất tôn giả Dương giới không cam lòng, nhưng nó không ngăn cản lực lượng đó được.Rầm!Nắp quan tài đóng lại, rung bần bật, tiếng gào rú vọng ra.Mao Ô Quy bò ra khỏi mặt đất, tay ôm quyển thẻ tre cổ xưa, dáo dác tìm Phong Phi Vân:- Ủa?

Phong Phi Vân đâu?Tất Ninh Soái lắp bắp:- Hình . . .

Hình như bị tóc . . .

Đệ nhất tôn giả Dương giới quấn kéo vào quan tài . . .Tất Ninh Soái chỉ vào quan tài hoàng thạch, trốn thật xa, chân đạp mai rùa trượt té xuống đất.Ngay giây phút Phong Phi Vân bị kéo vào quan tài hoàng thạch thì rất muốn chửi thề.

Tóc đệ nhất tôn giả Dương giới như xích thần, mỗi sợi mang theo lực lượng chém trời, không thể cắt đứt.Phong Phi Vân bị đệ nhất tôn giả Dương giới lôi tuột vào thái hư dị.Đệ nhất tôn giả Dương giới lên tiếng:- Muốn giết ta?

Vậy đồng quy vu tận đi!Thanh âm chứa ma lực đáng sợ, nếu Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh, có thể tịnh hóa lực lượng này thì đã bị chấn vỡ ra mấy mảnh.Không gian trong quan tài hoàng thạch không nhỏ hẹp mà bao la, không thấy đáy, không thấy giới hạn là đâu.

Trước mắt là ánh sáng mờ mịt, các sợi xích thô to.Rào rào!

Rào rào!Dây xích lắc lư, tận cùng sợi xích thò ra móng vuốt khổng lồ đẫm máu chộp góc da người cuối cùng.Đệ nhất tôn giả Dương giới gào la cầu cứu, nhưng mặc cho nó tung ra các loại thần thông đều vô dụng.

Thanh âm nhỏ dần, tiếng cắn nuốt cực kỳ chói tai, tiếng nghiến răng ken két.Phong Phi Vân cầm huyết nhân thần quán, vận chuyển thần binh này đến cực độ.

Cảm giác nguy hiểm tưởng tượng trong lòng Phong Phi Vân.Trong quan tài hoàng thạch nhốt cái gì?Thứ đó siêu mạnh.Rào rào!

Rào rào!Sợi xích lại đong đưa, móng vuốt đẫm máu chộp hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cảm giác như bầu trời đỏ máu đè đầu mình, không thể trốn thoát.

Phong Phi Vân vẫn dốc hết sức sử dụng huyết nhân thần quán, huyết khí cuồn cuộn trong thần quán, đầy tà khí.Huyết nhân thần quán tế luyện bằng đầu của Diêm Vương, có uy lực đặc biệt.Bàn tay khổng lồ đẫm máu cảm giác hơi thở của Diêm Vương thì khựng giữa không trung rồi tiếp tục đè xuống.Trong khi bàn tay khựng lại một giây Phong Phi Vân liền thi triển luân hồi tật tốc trốn nhanh ra khỏi phạm vi bàn tay máu trấn áp.

Phong Phi Vân bay dọc theo sợi xích, trong đầu xoay chuyển nhanh các cách ứng đối, tìm cách chạy trốn.Đây là tồn tại có thể tùy ý trấn áp đệ nhất tôn giả Dương giới, Phong Phi Vân ngừng lại một giây là sẽ gặp sát kiếp.- Phải rồi, Diêm Vương!

Dường như nó nhận ra hơi thở của Diêm Vương.Phong Phi Vân nhớ lúc quan tài hoàng thạch mở ra là Diêm Vương hù nó lùi về.Lần này khi đối diện huyết nhân thần quán thì móng vuốt khựng lại, chứng minh nó e ngại Diêm Vương.Phong Phi Vân lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, chưa mở miệng hỏi Diêm Vương đã giành nói trước.- Nhảy vào bình quy đi, có lẽ ngươi còn một cơ hội sống.- Đùa chắc?Miệng Phong Phi Vân nói vậy nhưng vẫn biến thành luồng sáng trắng bay vào Thiên Nhất Thánh bình.Hết cách, Phong Phi Vân không còn lựa chọn nào khác.

Móng vuốt đẫm máu đã đè xuống, nếu Phong Phi Vân do dự thêm một pthú là giờ đã bị trấn áp chết.Cơ thể Phong Phi Vân không chìm xuống đáy Thiên Nhất Thánh bình, khí lạnh băng giá ập vào mặt hắn.Một luồng sáng xanh bay ra khỏi đan điền của Phong Phi Vân, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền.

Thuyền cổ có lực lượng kỳ lạ, dù không kích hoạt thì nó vẫn có thể ngăn cản khí lạnh gần như luyện hóa thương sinh.Thiên Nhất Thánh bình là chí bảo có thể dung luyện quỷ hồn, hoàn cảnh bên trong khắc nghiệt, nhân loại không thể sinh tồn.

Chỉ có tồn tại đặc biệt như Diêm Vương là không bị Thiên Nhất Thánh bình luyện hóa.Bốn phía tối đen, cực kỳ lạnh lẽo.

Hồng loan hỏa thường trên người Phong Phi Vân bị áp chế, lửa mỏng manh.Vù vù vù vù vù!Gió lạnh thổi qua.Đây là không phải gió lạnh bình thường, nó là âm sát phong có thể thổi núi sắt thành hạt cát.-------Chương 1262: Trốn, ta lại trốnvipvandan.vn :Chương 1262: Trốn, ta lại trốn.Phong Phi Vân mặc bốn thần y mới ngăn được âm sát phong.Vào Thiên Nhất Thánh bình, Phong Phi Vân có khá nhiều thời gian.

Phong Phi Vân vội lấy kim phật cao chín mươi chín thước ra, mở cánh cửa Thiên quốc, nhảy vào con đường đi thông Thiên quốc.Ngay khi Phong Phi Vân vào Thiên quốc thì một bàn tay Diêm Vương xẹt qua da đầu hắn, suýt đánh nát xương sọ.- Nguy hiểm quá.Phong Phi Vân sờ lỗ máu trên đầu, bài trừ tà khí Diêm Vương ra khỏi cơ thể.Phong Phi Vân cười nói với bên ngoài đường hầm Thiên quốc:- Mới rồi ta không có thời gian lấy cánh cửa Thiên quốc ra, ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao?Giọng Diêm Vương cực kỳ độc ác:- Ha ha ha ha ha ha!

Vậy ngươi ở lại Thiên quốc suốt đời đi!Diêm Vương rất hận Phong Phi Vân, một chưởng vỗ vào kim phật cao chín mươi chín thước phát ra tiếng leng keng như sấm nổ.

Diêm Vương muốn đánh nát cánh cửa, nhốt Phong Phi Vân trong Thiên quốc.Giờ phút này, Phong Phi Vân ngồi trên lưng linh điểu chín đầu bay trên mặt biển tây hải Thiên quốc.

Phong Phi Vân nằm trên lưng chim, hít sâu.

Phong Phi Vân không sợ Diêm Vương tiêu diệt kim phật, bây giờ lực lượng của nó có hạn.Lùi một vạn bước dù chân thân Diêm Vương trong thời kỳ đỉnh cao chưa chắc có thể hủy được kim phật.

Đây là thứ Phật Tàm Tử tế luyện, nếu dễ dàng bị đánh nát vậy thôi lấy một cục đá làm cánh cửa Thiên quốc cho xong.Mới rồi chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cực kỳ mạo hiểm, có mấy lần Phong Phi Vân lướt qua thần chết.Phong Phi Vân bị đẩy vào quan tài hoàng thạch, rồi nhảy vào Thiên Nhất Thánh bình, sau đó trốn vào Thiên quốc.

Nguyên quá trình xảy ra trong thời gian ngắn, chậm một giây nào là Phong Phi Vân chết trong quan tài hoàng thạch.Bệ Ngạn lão tổ lắc đầu, nói:- Một quan tài?

Cổ quan tài hoàng thạch?

Chưa từng nghe nói.Đây là tồn tại già đến sắp rụng răng, ngồi xếp bằng trên phật đài, tu vi rất đáng sợ.

Nếu không phải không thể rời khỏi Thiên quốc thì Bệ Ngạn lão tổ đã oai phong một cõi ở bên ngoài.Phong Phi Vân không hy vọng vào linh thú phật tu này biết lai lịch quan tài hoàng thạch, dù sao nó luôn ở trong Thiên quốc chưa từng ra ngoài.Phong Phi Vân tìm Bệ Ngạn lão tổ trước bởi vì tu vi của nó cao nhất Thiên quốc, muốn nhờ nó ra tay mở mấy miếu cổ để lại từ vạn năm trước, nhìn xem có thể tìm mấy phật binh cường đại trong miếu cổ không.Đồn rằng lúc Thiên quốc phồn vinh nhất có ba ngàn chân phật, những chân phật này dù đã chết sạch nhưng động phủ, miếu cổ bọn họ tu luyện vẫn còn đó.

Không chừng bên trong có phật binh vô thượng trấn áp tru tà.Khiến Phong Phi Vân thất vọng là Bệ Ngạn lão tổ không chịu giúp, vì linh thú phật tu từng thề rằng không thể tự tiện vào miếu cổ, không được phá hoại trận pháp cổ phật để lại, phá hỏng truyền thừa của cổ phật.

Mọi thứ phải chờ người có duyên đến lấy.Phong Phi Vân cảm thấy mấy linh thú phật tu cổ hủ cứng nhắc, nhưng đôi khi lại cho rằng chúng nó rất có nguyên tắc, hơn cả tu sĩ nhân loại.

Chúng nó sẽ không tùy ý cướp tài phú của người khác, không trái lời thề.Nói thật là điều này khá đáng yêu.Nếu đám linh thú phật tu không giữ nguyên tắc thì Thiên quốc sẽ không bình yên như vậy, những miếu cổ, động phủ đã chẳng giữ đến bây giờ.Phong Phi Vân thầm quyết tâm tương lai phải phát triển Thiên quốc thành mảnh đất lành, không để người bụng dạ xấu xa đi vào.Phong Phi Vân hỏi Bệ Ngạn lão tổ tình huống khai thác linh thạch thế nào, biết mọi chuyện thuận lợi thì từ biệt rời đi.Phong Phi Vân ra khỏi Bỉ Ngạn phật sơn, nghe hương hoa trong núi rừng, nhìn non xanh nước biếc phương xa, các linh thú phật tu khoác cà sa bay đến.

Nếu không phải bên ngoài còn một đống chuyện rắc rối cần giải quyết, Phong Phi Vân rất muốn ở mãi trong Thiên quốc.Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết:- Nếu Bệ Ngạn lão tổ không chịu giúp vậy ta đành tự mình ra tay!Mặc kệ thế nào Phong Phi Vân phải ra ngoài, muốn đi ra hắn cần vượt qua hai cửa ải, một là Diêm Vương, hai là quan tài hoàng thạch.Diêm Vương chưa cứng cánh, vượt ải này không khó.

Nhưng tồn tại trong quan tài hoàng thạch siêu nguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ chết không chỗ chôn.Trong Thiên quốc giữ lại miếu cổ được trận pháp chân phật bảo vệ.

Có trận pháp cực kỳ kinh khủng, tuy Phong Phi Vân có tạo nghệ trận pháp rất cao nhưng không dám dễ dàng đụng vào.

Phong Phi Vân chọn xuống tay với miếu cổ có trận pháp bảo vệ yếu một chút.Trong mười ngày Phong Phi Vân xông vào sáu miếu cổ.Trong các miếu cổ có nhiều điển tịch phật tu, mỗi quyển điển tịch đối với phật tu là trân phẩm quý giá, nhưng với Phong Phi Vân thì không đáng một đồng.Phong Phi Vân tìm được nhiều phật đan, nhưng dược khí đã bị tiêu hao hết trong thời gian dài dặc, vừa mở bình ra đan đã biến thành tro bụi.Phong Phi Vân tìm được khá nhiều phật binh, nhưng cái lợi hại nhất tương đương với linh khí tam phẩm, chưa thấy phật binh cường đại nào.Vì có trận pháp bảo vệ, chưa ai xông vào phá hoại nên linh thảo, linh hoa mọc rất nhiều bên ngoài miếu cổ.

Linh thảo ngàn năm tuổi có khắp nơi, Phong Phi Vân thậm chí thấy linh dược quý hiếm gần vạn năm.Mỗi miếu cổ là dược viên khổng lồ, hàng vạn năm không ai khai thác.

Linh thảo ngàn năm như cỏ dại ven đường thấy khắp nơi.Tuy nhiên bây giờ Phong Phi Vân không có hứng thú với linh thảo, linh hoa.

Phong Phi Vân sốt ruột đi ra ngoài, đã qua mười ngày, trời biết tình huống bên ngoài thế nào.

Chờ sau này có cơ hội Phong Phi Vân sẽ quay lại Thiên quốc khai thác, khi đó bán linh thảo bằng ký.Bán từng ký linh thảo ngàn năm chắc chắn sẽ làm phiệt chủ của Ngân Câu Phiệt sùi bọt mép.- Xem rap hải đi tòa miếu cổ tiếp theo.Phong Phi Vân đi ra núi báy bốc hơi linh khí, biến thành luồng sáng lao nhanh ra thiên ngoại.Trong Thiên quốc chia làm cửu châu thập nhị hải.

Mỗi châu mênh mông, to hơn khu vực Thần Tấn vương triều gấp mấy chục lần.Phong Phi Vân đáp xuống một ngọn núi tiên, đỉnh núi tràn đầyz cung điện, miếu thờ.

Nhiều miếu thờ lơ lửng trong không trung, hà quang bảy sắc bắn ra từ miếu thờ, rất bất pàm, như thần miếu thiên cung trong truyền thuyết.Giọng thiếu nữ vang lên dưới núi tiên.Mười ngày qua lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp đệ tử Ngự Thú Trai.

Phong Phi Vân chợt nhớ bên cạnh núi tiên này có một sơn cốc, Vu Thanh Họa xây dựng sơn môn trong sơn cốc đó.Phong Phi Vân giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho Vu Thanh Họa chăm sóc, tin tưởng bây giờ Nạp Lan Tuyết Tiên cũng sống trong sơn cốc này.Tuổi thọ Nạp Lan Tuyết Tiên trôi quá nhanh, lonh quả mấy ngàn năm tuổi chỉ giúp tinh khí trong cơ thể nàng không xói mòn.

Muốn phục hồi tuổi thọ, dung mạo thì đành dựa vào chính Nạp Lan Tuyết Tiên khổ tu.Hiện giờ Phong Phi Vân không muốn tiếp xúc nhiều với đệ tử Ngự Thú Trai, hắn bay lên núi tiên.

Phong Phi Vân mới đến vòng ngoài thì gặp trận pháp cực kỳ phức tạp.

Từng hoa văn trận pháp nổi trong không trung, vô hình vô sắc, sơ sẩy một cái là đụng vào, dẫn đến lôi kiếp.Ầm!Tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống, xẹt qua cánh tay Phong Phi Vân, suýt chém gãy tay hắn.-------Chương 1263: Tiếng chim thó trong núi tiênvipvandan.vn :Chương 1263: Tiếng chim thó trong núi tiên.Đây không phải trận pháp chân nhân bình thường bày ra, nó không chỉ bảo vệ miếu cổ còn kèm theo sức công kích.- Tòa miếu cổ này không tầm thường, chỉ vòng ngoài đã có trận pháp cường đại như thế ngăn cách.- Đài sen độ trận!Phong Phi Vân xòe tay ra, vô số tia sáng vàng bắn ra ngưng tụ thành đài sen nổi trong không trung.

Hoa văn đan xen trên đài sen, Phong Phi Vân đáp xuống đài sen xuyên qua trận văn, bay vào dược viên.Nơi này ở giữa sườn núi tiên, một dược viên khổng lồ.- Kim tuyến thảo một vạn năm tuổi!Phong Phi Vân nhìn gốc linh thảo màu vàng phía xa, bộ dạng như dây leo, lá to cỡ quạt bồ, tỏa ánh sáng màu vàng như thần đằng dung luyện bằng hoàng kim.

Đây là linh thảo một vạn năm tuổi, báu vật vô giá, có thể làm linh đan cửu phẩm.Trong Thần Tấn vương triều, linh đan ngũ phẩm đã là rất hiếm thấy, linh đan lục phẩm chỉ tồn tại trong sách cổ.

Linh đan cửu phẩm là vật trong truyền thuyết.Kim tuyến thảo một vạn năm tuổi làm linh đan cửu phẩm, có thể thấy giá trị lớn lao nhường nào.Không chỉ một gốc, Phong Phi Vân thấy tận ba gốc kim tuyến thảo vạn năm tuổi.

Có nhiều kim tuyến thảo hơn, mấy ngàn năm tuổi, nhưng so với kim tuyến thảo vạn năm tuổi thì kém cỏi hơn nhiều.Đây chỉ là một góc dược viên.Trong dược viên bài bố nhiều trận pháp cường đại, có linh tuyền tưới.

Phong Phi Vân đi dọc theo linh tuyền, thấy một số linh dược hiếm quý, đã thấy mười sáu gốc vạn năm tuổi.

Ở bên ngoài kiếm một gốc còn khó.- Thật là một tòa bảo địa, không biết chủ nhân trước kia của miếu cổ này là tồn tại gì mà gieo trồng nhiều bảo dược như thế.Phong Phi Vân cảm thán thổn thức, nếu không phải bây giờ hắn không cần linh dược tăng cao tu vi thì hắn không ngại nhổ sạch linh dược.- Có hơi thở con người.Linh giác của Phong Phi Vân rất nhạy, phát hiện bên cạnh dược viên có hơi thở nhân loại đi ngang qua, còn là mới đây.

Nhân loại trong Thiên quốc sớm chết hết, tại sao chỗ này có hơi thở người được?

Chẳng lẽ là đệ tử Ngự Thú Trai?Không đúng, trong Ngự Thú Trai tu vi cao nhất là Vu Thanh Họa, với tu vi của nàng tuyệt đối không phá nổi trận pháp bảo vệ dưới núi.Phong Phi Vân rất khó hiểu, lần theo hơi thở sót lại dưới đất.

Phong Phi Vân xuyên qua dược diền, đi qua rừng rậm linh thụ leo lên đỉnh núi, rất nhanh đến một tòa miếu cổ, thấy một bóng áo xanh.Nữ nhân đội mũ trắng ngồi ở một góc miếu cổ, tu luyện nhờ vào đèn phật bảy sắc trong miếu cổ, dường như nàng đang tu luyện cổ điển phật môn cao sâu.Phong Phi Vân chỉ liếc sơ đã nhận ra nàng.- Tại sao Nạp Lan Tuyết Tiên xuất hiện tại đây?

Phải rồi, chắc là Tử Nhục hòa thượng mở trận pháp bảo vệ dưới núi mang nàng đến đây.

Chỗ này có đèn phật bảy sắc do cổ phật để lại, có vô số linh dược, có một linh tuyền, là vô thượng bảo địa dành cho tu luyện.Phong Phi Vân thầm suy tư.

Đột nhiên Nạp Lan Tuyết Tiên trong miếu cổ tu luyện xong, thu về phật khí, đi ra ngoài.

Nạp Lan Tuyết Tiên hái một ít linh dược quý hiếm trong dược viên, ví dụ huyết chi bốn ngàn tuổi, tử sâm ba ngàn năm tuổi.

Những linh dược này có dược lực ôn hòa nhất, thích hợp cho Tử Nhục hòa thượng dùng.Với trạng thái cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên bây giờ nếu dùng linh dược phẩm cấp cao hơn sẽ gây ra tác dụng phụ.Nạp Lan Tuyết Tiên hái nhân sâm tím trong dược viên như nhổ củ cải.

Nạp Lan Tuyết Tiên xắn tay áo, rất vất vả kéo mãi mà không nhổ sâm lên được.Các tử sâm này mọc mấy ngàn năm, nối với mạch lạc dưới đất.

Lẩm bẩm dù phát hiện chúng nó cũng không thể rút tử sâm khỏi đất bùn.Bùm!Vì Nạp Lan Tuyết Tiên gồng sức quá mạnh, mặc dù thành công nhổ tử sâm, kích cỡ khá to, tỏa sáng rực rỡ nhưng nàng mất thăng bằng té ngửa trong dược điền, người vùi trong linh dược.Phong Phi Vân bật cười:- Xì.Nạp Lan Tuyết Tiên rất tức giận, nàng bò dậy, miệng lầu bầu như đang phàn nàn đất dược điền quá cứng.

Nạp Lan Tuyết Tiên lải nhải nửa ngày rồi xách bảo sâm màu tím đi tới bên linh thuyền rửa sâm.Bảo sâm này bốn ngàn năm tuổi, dài một thước, mơ hồ có hình người.Nạp Lan Tuyết Tiên vén váy ngồi bên cạnh linh tuyền, ôm đầu tử sâm nhe răng khểnh cắn như con thỏ gặm cà rốt.Nạp Lan Tuyết Tiên ăn nửa khúc sâm thì no, ánh sáng tím bao phủ người nàng, tỏa mùi thơm hấp dẫn.

Nạp Lan Tuyết Tiên như biến thành gốc tiên dược.Nạp Lan Tuyết Tiên đặt nửa khúc tử sâm lên tảng đá, vén váy ưu nhã ngồi bên bờ linh tuyền, vươn hai tay trắng non múc nước uống.Đây là linh tuyền thật, dùng để tới linh thảo vạn năm.

Người bình thường uống một ngụm có thể tăng mười năm tuổi thọ.Phong Phi Vân đứng trên cây cầu đá xanh gần đó, nhặt một cục đá ném vào linh tuyền.Bì bõm!Cục đá rơi vào linh tuyền vẩy bọt nước, làm ướt áo Nạp Lan Tuyết Tiên.- A!

Ai vậy?Nạp Lan Tuyết Tiên ngước đầu lên, xuyên qua vải trắng thấy Phong Phi Vân đứng trên cây cầu đá.

Tên này đang cười nham nhở nhìn nàng.Nạp Lan Tuyết Tiên run rẩy, cắn môi, hai tay vén váy chạy hướng miếu cổ.

Lúc chạy Nạp Lan Tuyết Tiên không quên chộp nửa khúc tử sâm, nàng không muốn thấy Phong Phi Vân chút nào.Nhưng Nạp Lan Tuyết Tiên đụng vào ngực Phong Phi Vân.Nạp Lan Tuyết Tiên vội ấn mũ trắng trên đầu, xoay người lại, sốt ruột giậm chân:- Không cho nhìn!Phong Phi Vân nói:- Ta không nhìn.Nạp Lan Tuyết Tiên càng nóng nảy hơn:- Xạo!

Ngươi tu luyện thiên nhãn thông, có thể nhìn xuyên qua khăn che mặt của ta!Nạp Lan Tuyết Tiên thấy đau trán, tại mới rồi đụng vào ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vuốt vai Nạp Lan Tuyết Tiên:- Ta không cần dùng thiên nhãn thông, nàng không cho xem thì ta sẽ không nhìn.Nạp Lan Tuyết Tiên như con thỏ nhỏ nhát gan bỏ chạy, trốn vào miếu cổ, đóng kín cánh cửa, cơ thể chặn cửa lại.Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi:- Sao ngươi biết ta ở đây?Giọng Nạp Lan Tuyết Tiên trẻ tuổi hơn nhiều, xem ra đoạn thời gian gần đây nàng được nhiều ích lợi, tu vi tiến bộ bước dài, tăng tuổi thọ nhiều.Phong Phi Vân đứng ngoài miếu cổ nói:- Ta . . .

Ta chỉ đi ngang qua.Nạp Lan Tuyết Tiên hơi thất vọng:- A!

Thì ra là đi ngang qua.Phong Phi Vân chợt nhận ra hắn lỡ mồm, đổi đề tài:- Gần đây tu hành thế nào?Nạp Lan Tuyết Tiên trả lời:- Cũng được.Phong Phi Vân nói:- Nếu không có chuyện gì thì . . .

Ta đi trước.Nạp Lan Tuyết Tiên ậm ừ:- Đi đi.- Ừm!Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn miếu cổ, sau đó dọc theo linh tuyền leo lên đỉnh núi.

Miếu cổ này rất bất phàm, không chừng có phật binh siêu cường đại để lại.

Trong không trung trên đỉnh núi lơ lửng một tòa miếu thờ, vô cùng thần dị, cảm giác thần thánh khó tả.Phong Phi Vân lần mò trận văn dưới đất, phá trận pháp, nhíu mày nhìn sau lưng mình.Phong Phi Vân cười nói:- Ra đi.Nạp Lan Tuyết Tiên không tình nguyện vòng ra tảng đá, cúi đầu, ngón tay cuộn lọn tóc:- Đại hòa thượng bảo không được lên đỉnh núi, trận pháp chỗ đó rất đáng sợ, hòa thượng không phá được.Phong Phi Vân đứng trên núi, tràn đầy tự tin nói:- Hắn không phá được nhưng ta có thể!-------Chương 1264: Hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng (1)vipvandan.vn :Chương 1264: Hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng. (1)Cường giả vũ hóa cảnh bày trận pháp còn bị Phong Phi Vân phá chứ nói gì trận pháp trong miếu cổ?

Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng không làm khó được Phong Phi Vân.- Rốt cuộc ngươi đến đây vì cái gì?Nạp Lan Tuyết Tiên mím môi:- Đại hòa thượng nói bên ngoài sắp xảy ra biến cố lớn, nguyên Thần Tấn vương triều có lẽ không còn tồn tại.

Chẳng lẽ ngươi không lo cho an toàn của . . .

Thái Vi nữ thần?Làm sao Phong Phi Vân không lo?

Hắn im lặng nửa ngày rồi kể thật cho Nạp Lan Tuyết Tiên nghe.Phong Phi Vân kể xong hàng loạt biến cố, mỉm cười nói:- Bởi vậy không phải ta không muốn đi ra ngoài mà là không ra được.Phong Phi Vân tiếp tục lên đỉnh núi tiên, Nạp Lan Tuyết Tiên chậm rãi theo sau lưng hắn.

Hai người mất hai ngày, phá hai mươi bảy đại trận chân nhân mới đến miếu cổ trên đỉnh núi, có vài lần rất nguy hiểm.

Lực lượng trận pháp đánh bị thương Phong Phi Vân, có lần hắn bị công kích xỉu.Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn Phong Phi Vân mình đầy vết thương:- Khi nào ngươi mới chịu bỏ tật vô sỉ?Phong Phi Vân ngoái đầu người, phật quang lấp lánh, chớp mắt vết thương chữa lành.Phong Phi Vân cười nói:- Ta vô sỉ bao giờ?

Nàng nhìn xem, đã lên đỉnh núi.

Ta thấy phật điện này bất phàm, không chừng bên trong có phật binh vô thượng.Mắt Nạp Lan Tuyết Tiên sáng lên:- Từ khi nào ngươi bắt đầu tu phật?Mắt Phong Phi Vân cũng sáng:- A!

Sao ta quên mất?

Kim Tàm Kinh vô cùng thần dị, có thể chữa lành tổn thương thân thể nàng, để nàng nhanh chóng trở lại trẻ tuổi xinh đẹp!Phong Phi Vân không đề phòng Nạp Lan Tuyết Tiên, có lẽ người khác sẽ mơ ước Kim Tàm Kinh nhưng nàng thì không.Phong Phi Vân cho rằng cứu chữa Nạp Lan Tuyết Tiên quan trọng hơn đi ra Thiên quốc nhiều.kim phật cao bảy tấc lơ lửng trong không trung, lấp lánh ánh sáng, chảy xuôi lực lượng vô cùng thánh khiết.

Bảy bức tàm đồ sau lưng kim phật liên tục biến đổi, từ tàm noãn đồ, Ấu Tàm Đồ đến hóa điệp đồ.

Mỗi bức tranh ẩn chứa biến đổi sâu sắc, càng về sau thay đổi càng nheiuè.Nạp Lan Tuyết Tiên không có hứng thú với tu phật nhưng nàng rất muốn phục hồi sắc đẹp, muốn ở bên cạnh Phong Phi Vân chứ không phải mỗi ngày đội mũ trốn hắn.Nên Nạp Lan Tuyết Tiên dốc sức tu luyện, tham ngộ.Nạp Lan Tuyết Tiên tham ngộ bức tàm tử đồ thứ nhất, Phong Phi Vân thì tham ngộ bức thứ hai Ấu Tàm Đồ.Tu vi hiện tại của Phong Phi Vân bị Kim Tàm Kinh hạn chế, chỉ khi hắn lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh sâu sắc mới đến cảnh giới cao hơn được.

Ngoại vật không còn tác dụng với Phong Phi Vân.Sau khi Phong Phi Vân được nhãn cốt phượng hoàng thì Phượng Hoàng Thiên Nhãn đến trình độ 'trên nhìn trời, dưới thấu đất', tham ngộ cái gì cũng mau.

Người ta cần tham ngộ điển tịch một năm, Phong Phi Vân thì một ngày là tham ngộ thấu.Phong Phi Vân có ký ức kiếp trước, lực lĩnh ngộ thiên đạo, tốc độ tu luyện mau hơn người ta cảm ngộ lực lượng thiên đạo.Trong một ngày Phong Phi Vân có thể lĩnh ngộ mấy trăm loại biến sồ Ấu Tàm Đồ, có khi một ngày lĩnh ngộ ba, bốn trăm loại biến số.Trừ Phong Phi Vân tự mình tham ngộ ra cũng sẽ chỉ điểm Nạp Lan Tuyết Tiên lĩnh ngộ tàm noãn đồ.

Tàm noãn đồ có tổng cộng ba ngàn loại biến đổi, Phong Phi Vân chỉ mất ba ngày là lĩnh ngộ xong hết.

Phong Phi Vân chuyển biến linh khí trong cơ thể thành kim tàm phật khí.Trong người Nạp Lan Tuyết Tiên có sáu viên xá lợi tử, trời sinh phật thể, năng lực lĩnh ngộ siêu nhanh.

Nhờ Phong Phi Vân chỉ điểm, rất nhanh Nạp Lan Tuyết Tiên bước chân vào ngưỡng cửa.Một tháng nay Nạp Lan Tuyết Tiên hai ngàn loại biến đổi, tốc độ mau hơn Phong Phi Vân tưởng tượng.Trong một tháng hai người đi dược điền nhổ củ cải . . .

Không, nhổ tử sâm, ăn linh dược, uống linh tuyền, nhặt linh dược, bảo thảo.

Mấy phật điện bị bọn họ mở rộng, tìm nhiều đồ tốt trong đó.Nhưng vẫn không thấy phật binh cường đại.Tu vi Nạp Lan Tuyết Tiên tiến bộ rất nhanh.

Sau khi tu luyện Kim Tàm Kinh dường như tuổi thọ Nạp Lan Tuyết Tiên phục hồi lại, nàng càng lúc càng trẻ trung nhưng vẫn không cho phép Phong Phi Vân nhìn mặt mình.

Mỗi khi Phong Phi Vân định vén mũ lên là Nạp Lan Tuyết Tiên khóc sướt mướt, hắn hậm hực rụt tay về, nàng cười vui.Hôm nay Phong Phi Vân đưa Tử Nhục hòa thượng đến vùng đất trống núi tiên, nói:- Ta cho nàng thứ tốt thật sự.Phong Phi Vân cầm Kim Tàm Kinh, một tay bắn ra phật quang.

Trên bầu trời có dòng suối nhỏ màu vàng bay tới, dài hơn một ngàn thước di chuyển giữa không trung, bảo quang chói lòa như thần hà từ chín tầng trời đổ xuống.- Đẹp quá.Mắt Nạp Lan Tuyết Tiên mông lung, chống cằm ngồi trên cây cầu đá vòm cung.Ánh sáng một giọt vàng rơi xuống dung nhập vào cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên, lực lượng rất dồi dào, cực kỳ tinh thuần.

Nạp Lan Tuyết Tiên bị động tỏa phật quang, dưới chân sinh qua sen, phật quang trên đầu.Phong Phi Vân nói:- Đây là tinh hao phật lực Thiên quốc dựng dục ra, nàng cố gắng vận chuyển áp lực đi, có thể hấp thu bao nhiêu hay bấy nhiêu.Đây là một bí cảnh cao cấp dựng dục ra tinh hoa phật lực, dù chỉ một giọt đủ cho tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đột phá đại cảnh giới, thậm chí hai đại cảnh giới.Ban đầu Phong Phi Vân không cho Nạp Lan Tuyết Tiên tinh hoa phật lực vì sợ cơ thể bị tổn thương của nàng không chịu nổi lực lượng.

Nhưng qua một tháng tu luyện Kim Tàm Kinh, cơ thể Nạp Lan Tuyết Tiên khẻo hơn nhiều, đủ sức luyện hóa một giọt kim tàm phật khí.Phong Phi Vân thấy trạng thái Nạp Lan Tuyết Tiên ổn định, lại gọi đến hai mươi giọt tinh hoa phật khí nuốt vào miệng, hắn khoanh chân tu luyện trong không trung.Nguyên nhân lớn nhất áp chế tyv của Phong Phi Vân không thể tăng trưởng là vì trình độ lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh.

Một tháng nay Phong Phi Vân lĩnh ngộ một vạn loại biến đổi từ Ấu Tàm Đồ, bức tranh thứ hai trong Kim Tàm Kinh.Ấu Tàm Đồ có một vạn tám ngàn loại thay đổi, một tháng trước Phong Phi Vân mới lĩnh ngộ được mây trăm loại, bây giờ hắn lĩnh ngộ một vạn loại biến đổi, tu vi sẽ tiến bộ bước dài.Phong Phi Vân chỉ mất ba ngày đã luyện hóa hết hai mươi giọt tinh hoa phật khí, được trung kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, rất gần với hậu kỳ.Phong Phi Vân cảm thấy mình chưa đến trạng thái bão hòa, lại triệu hoán mười giọt tinh hoa phật khí.Lần này luyện hóa xong Phong Phi Vân không chỉ đến hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng còn cô đọng ra khối xương phượng thứ tám, thể chất tiến thêm một bậc.Đến hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, Phong Phi Vân cảm giác mới lạ hẳn, dường như chạm đến vách tường sinh tử.

Tùy thời có một lực lượng vòng quanh cơ thể Phong Phi Vân, nhưng rất khó nắm bắt nó.Phong Phi Vân rất rõ ràng đó là lực lượng sinh tử niết bàn, chỉ cần bắt giữ một chút là xem như đến đẳng cấp bán tôn chân nhân.

Một khi bước đầu nắm giữ lực lượng này, hoàn thành sinh tử niết bàn lần thứ nhất là bước chân vào cảnh giới niết bàn.Tuy Phong Phi Vân thấy rõ lực lượng này, biết cách vận chuyển nó nhưng không nắm bắt được, cứ cách biệt một chút xíu.-------Chương 1265: Hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng (2)vipvandan.vn :Chương 1265: Hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng. (2)Đây là biểu hiện của thiếu lực lượng, Phong Phi Vân còn cần tiếp tục tu luyện.So với người khác thì Phong Phi Vân có ưu thế, vì hắn biết cách lực lượng vận chuyển và khống chế nó, dễ nắm bắt hơn, dễ dàng thuần hóa biến nó thành lực lượng của mình.Nhiều thiên chi kiêu tử không có kinh nghiệm suốt đời kẹt lại bên ngoài cửa ai.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng chắc sẽ dễ hơn một chút.Nạp Lan Tuyết Tiên đã luyện hóa một giọt tinh hoa phật lực, tu vi đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, phật quang lấp lánh trên người nàng, vô cùng thánh khiết.

Tay Nạp Lan Tuyết Tiên nắm phật châu phỉ thúy, mặc Nạp Lan phật y, tựa như nữ Bồ Tát thanh lệ giáng trần.Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn đôi tay mình, làn da khô vàng bỗng biến trắng mịn màng như trẻ sơ sinh, có phật quang lấp lánh di chuyển.Nạp Lan Tuyết Tiên khó thể kiềm nén nỗi vui sướng, sờ mặt dưới mũ.

Nạp Lan Tuyết Tiên chạy vối đến bên linh tuyền, vén một góc vải mỏng lên, nhìn bộ dạng xinh đẹp phản chiếu trong nước thì bật khóc.Phong Phi Vân đứng sau lưng Nạp Lan Tuyết Tiên:- Này, không ai tự kỷ như nàng, đã ngắm đủ chưa?- Chưa, chưa đủ.Nạp Lan Tuyết Tiên thả vải che xuống, ôm chặt Phong Phi Vân, đầu tựa vào ngực hắn, thút thít.

Nạp Lan Tuyết Tiên cảm nhận ngực Phong Phi Vân rắn chắc, đáng để nàng dựa vào.Phong Phi Vân khẽ thì thầm bên tai Nạp Lan Tuyết Tiên:- Ta có thể xem khuôn mặt nàng bây giờ sao?- Không cho, chưa hoàn toàn phục hồi, ta có thể càng đẹp, càng trẻ tuổi hơn!Hai tay Nạp Lan Tuyết Tiên ấn mũ sợ bị Phong Phi Vân xốc lên.Phong Phi Vân cười nói:- Được rồi, được rồi, không nhìn thì không nhìn.

Nàng đẹp nhất thiên hạ, không ai đẹp hơn nàng.- Đẹp hơn cả Nam Cung Hồng Nhan?Phong Phi Vân im lặng, hắn nhớ đến thần hồn Thái Vi nữ thần bị Nữ Đế Long Khương Linh mang đi.Phong Phi Vân ở trong Thiên quốc hơn bốn mươi ngày, chắc Thần đô sớm bị đại quân bao vây, không biết đã bị công phá chưa?Có thái thượng Tấn đế như Đại Tự Tại Chân Nhân tọa trấn, chắc Thần đô không dễ bị công phá.

Dù gì Thần Tấn vương triều kinh doanh mấy ngàn năm trong Thần đô.Nhưng lỡ Thần đô bị phá thành thì sao?Cũng sắp đến thời hạn ba tháng Tiêu Nặc Lan đưa ra.

Trong vòng ba tháng không giao năm trăm vạn linh thạch cho Tiêu Nặc Lan thì trời biết nữ ma đầu này sẽ làm chuyện điên cuồng gì.Nạp Lan Tuyết Tiên cảm nhận được tâm tình của Phong Phi Vân:- Ngươi muốn ra ngoài.Phong Phi Vân gật đầu, khô khốc nói:- Không thể không đi.Nạp Lan Tuyết Tiên ôm chặt Phong Phi Vân, hơn một tháng qua là ngày tháng nàng vui nhất trong mấy năm nay.

Nạp Lan Tuyết Tiên thật sự không muốn Phong Phi Vân đi chút nào, nhưng nàng biết không giữ hắn được.- Ta có thể giúp ngươi.Phong Phi Vân chậm rãi cởi dây lưng, cởi Nạp Lan phật y đưa cho Phong Phi Vân.- Ta biết ngươi rất sĩ diện, không chịu mở miệng, bây giờ ta chủ động cởi cho ngươi.Phong Phi Vân mặc áo lót trắng tinh, cổ trắng ngần, tóc dài đen nhánh, đường cong mỹ miều, đặc biệt thánh khiết, có phật quang vòng quanh thân nàng tựa tiên nữ trong truyền thuyết.Phong Phi Vân nhìn Nạp Lan Tuyết Tiên chằm chằm, hắn biết kết hợp lực lượng năm thần y có thể ngăn cản vị tồn tại trong quan tài hoàng thạch, nhưng hắn không mở miệng được.

Phong Phi Vân cảm thấy thua thiệt Nạp Lan Tuyết Tiên rất nhiều, hắn rất áy náy, dù đến Thiên quốc cũng chưa từng đòi thần y.Giống như Phong Phi Vân cảm thấy hồng loan hỏa thường thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, Nạp Lan phật y là của một mình Nạp Lan Tuyết Tiên, những người khác không có tư cách mặc.Cuối cùng Phong Phi Vân nhận Nạp Lan phật y, áo còn giữ hơi ấm và mùi hương thoang thoảng.Phong Phi Vân cười nói:- Ai bảo ta sĩ diện?

Chẳng qua ta không thích mặc y phục của nữ nhân.Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi lại:- Vậy tại sao ngươi mặc đồ của Nam Cung Hồng Nhan?Mặc năm thần y có thể bộc phát lực lượng không thể dự đoán, nghĩa là giữa năm thần y có mối liên kết.

Nạp Lan Tuyết Tiên cảm ứng được Phong Phi Vân mặc hồng loan hỏa thường cũng rất bình thường.Phong Phi Vân hỏi:- Nữ nhân luôn mẫn cảm như vậy sao?Nạp Lan Tuyết Tiên mỉm cười nói:- Chỉ cần ngươi không giao y phục của ta cho nữ nhân khác mặc thì ta sẽ không mẫn cảm.

Mau đi đi, ta biết ngươi rất muốn đi ra ngoài.

Nhớ nói cho đại hòa thượng là ta đã đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, tránh cho hòa thượng mỗi ngày lải nhải bên tai ta như lão bà bà.- Chắc chắn ta sẽ truyền lời.Phong Phi Vân mặc năm thần y vào, mở đường Thiên quốc, biến thành luồng sáng bay ra ngoài.Năm thần y hợp nhất như năm phần khác nhau tụ lại thành một thể, chậm rãi hòa tan, dính vào nhau thành một khối, đan xen hoa văn như vảy toát ra long khí hùng hồn.- Grao!Bên tai vang tiếng thần long gầm rống, Phong Phi Vân như ở trong cơ thể con rồng.- Gri!!!Tiếp theo là tiếng phượng hoàng kêu to, sắc nhọn khiếp hồn người.Đây là thần y làm từ da phượng hoàng, vảy thần long.Thần y bị người tách ra năm phần, hoặc nên nói bị người đánh vỡ năm phần biến thành năm hình dạng: Hồng loan hỏa thường, cưu cửu quái bào, cửu ngũ long bào, ẩn tàm sa la, Nạp Lan phật y.Trên da phượng khảm vảy rồng, dùng tơ ẩn tàm bện, dùng hai cách phật đạo đỉnh cao nhất tế luyện ra, bên trên có quái tượng, phật văn.

Mặt chính là chiến bào da phượng vảy rồng, mặc ngược thành áo tàng hình.Đây là thủ đoạn đỉnh cao nhất, mỗi loại cực kỳ ghê gớm, tài liệu vô cùng khó tìm, cao thủ phật đạo tế luyện ra loại thần y này cũng khó kiếm.Tim Phong Phi Vân co giật:- Đây là . . .

Là . . .

Da của ta.Hơi thở trên da phượng rất quen thuộc, vì nó là da của Phượng Phi Vân, tức da kiếp trước của hắn.- Sao có thể như vậy?- Thần y này là Thủy Nguyệt Đình tìm người tế luyện thành.- Không, không đúng, năm thần y có lịch sử mấy ngàn năm trong Thần Tấn vương triều, sao da của ta xuất hiện từ mấy ngàn năm trước?- Dù thần y là Thủy Nguyệt Đình tế luyện, với tu vi của nàng sẽ không để thần y rơi vào Thần Tấn vương triều, trừ phi nàng cố ý làm như vậy.- Nhưng vẫn không hợp lý, Thủy Nguyệt Đình không cần làm như vậy.Phong Phi Vân phát hiện lần này hắn chết rồi trọng sinh sự việc càng mông lung mờ mịt.

Muốn tìm hiểu rõ ràng chỉ có một cách, đó là tìm được Thủy Nguyệt Đình hỏi rõ ràng.Tiếng cười nhạt của Diêm Vương vọng đến:- Ta biết ngay ngươi sẽ ra, chết đi!Một móng vuốt đậm đặc tà khí ấn vào đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đánh trả, bàn tay bốc cháy ngọn lửa như vuốt rồng vỗ bay Diêm Vương.Diêm Vương hét thảm đập vào vách Thiên Nhất Thánh bình.- Hừ!

Không có thời gian lãng phí với ngươi!Phong Phi Vân nhanh chóng thu về kim phật khổng lồ cao chín mươi chín thước, bay ra Thiên Nhất Thánh bình.Giọng Diêm Vương phát ra từ Thiên Nhất Thánh bình:- Không thể nào!

Không thể nào!

Sao ngươi biến mạnh như vậy?Phong Phi Vân đã bay ra Thiên Nhất Thánh bình.Trong hỗn độn mông lung có dấu tay đẫm máu khổng lồ ấn xuống Phong Phi Vân, là lực lượng của tồn tại trong quan tài hoàng thạch, mạnh hơn Diêm Vương rất nhiều.-------Chương 1266: Linh khí thập phẩmÁnh mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo, cơ thể nứt ra, trướng to, biến thành phượng hoàng khổng lồ.

Nhưng phượng hoàng không mọc lông chim mà là vảy rồng.Phượng hoàng giương cánh, cơ thể to lớn không gì sánh bằng.

Đây là kích cỡ bản thể kiếp trước của Phong Phi Vân, cánh dài chín ngàn dặm.

Đương nhiên bây giờ chỉ còn tấm da, kém xa lực lượng kiếp trước của Phong Phi Vân, không bằng một phần mười vạn, nhưng vẫn rất khủng bố, khí thế kinh khủng.Đây là khí thế của phượng hoàng vũ hóa đệ cửu trọng.

Giọng Phong Phi Vân làm người rùng mình:- Để ta nhìn xem ngươi là cái gì.Phượng hoàng mở mắt ra, con mắt to như hồ nước, chân nhân thấy đôi mắt này cũng sẽ sợ hãi.Vuốt đẫm máu trong quan tài hoàng thạch bị khí thế phượng hoàng hù sợ, rụt về.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, mọi thứ trong quan tài hoàng thạch rõ rành rành:- Thì ra là một ao máu loãng sinh ra linh trí.Phong Phi Vân lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, nói với Diêm Vương ở bên trong:- Quan tài hoàng thạch này là dụng cụ niết bàn ngươi luyện ra vào lần cuối niết bàn đúng không?Linh giác Diêm Vương nhạy bén phát hiện Phong Phi Vân bất phàm, lúc trước nó đã quá xem thường hắn:- Hừ!

Rốt cuộc ngươi là ai?Phong Phi Vân nói: - Lợi hại, niết bàn bảy lần mới đột phá vũ hóa cảnh, ao máu trong quan tài hoàng thạch là máu cũ ngươi để lại sau lần niết bàn thứ bảy.

Tiếc rằng năm tháng dài dặc trôi, ao máu tự sinh ra linh trí biến quan tài này thành tà quan.Diêm Vương nghiến răng:- Năng lực nhìn thấu của ngươi quá mạnh.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Nhắc đến thì Binh Tiển thi động đào được thạch quan này trong vũ hóa mộ nguyên, có lẽ quan tài là chiến binh của ngươi?

Để ta giám định linh khí này thuộc mấy phẩm.Có da phượng hoàng gia cố, các mặt năng lực của Phong Phi Vân tăng vọt.Rất nhanh Phong Phi Vân giám định ra uy lực quan tài hoàng thạch có thể phát huy:- Oa, sức chiến đấu sánh bằng linh khí thập phẩm, không đơn giản.

Ài, tiếc rằng phẩm cấp quá cao, hiện tại không sử dụng được.Tu vi của Phong Phi Vân chỉ có hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, có thể thoải mái sử dụng linh khí tam phẩm, miễn cưỡng dùng linh khí tứ phẩm, còn linh khí ngũ phẩm có lẽ cũng dùng được nhưng tiêu hao linh khí rất lớn, mất nhiều hơn được.Phong Phi Vân có thể dùng Thanh Đồng cổ thuyền nhưng chỉ dẫn động một canh giờ ngắn ngủi, chỉ dùng năng lực bay của nó, không cách nào vận dụng năng lực khác.Giống như đứa con nít, một khẩu súng ngắn đã là thần khí giết người mạnh nhất, có thể giết con nít cầm đao.

Nhưng nếu đưa đạn hạt nhân cho đứa trẻ, đừng nói là bắn, kêu nó ôm đạn hạt nhân đập người cũng khó.Có lúc vũ khí chỉ là thứ yếu, không phải uy lực lớn thì thực dụng nhất.Đối với Phong Phi Vân bây giờ linh khí tứ phẩm là thực dụng nhất, không phải linh khí phẩm cấp cao vô dụng.

Ví dụ Thanh Đồng cổ thuyền, ít ra Phong Phi Vân có thể sử dụng nó chạy trốn, trên mảnh đất Thần Tấn vương triều này không ai đuổi kịp nó.Ví dụ quan tài hoàng thạch sánh bằng linh khí thập phẩm, sử dụng tốt có thể giết cỡ đệ nhất tôn giả Dương giới, thậm chí nhốt nhân vật càng cường đại hơn.Đây là một nhà tù khổng lồ, nhốt Tà Hoàng vào chắc chắn lão không trốn thoát được.Hiện giờ Phong Phi Vân muốn ra ngoài thì phải thu phục khí linh của quan tài hoàng thạch.Khí linh của quan tài hoàng thạch tất nhiên là tà linh ao máu kia.Con tà linh này rất ghê gớm, dù Phong Phi Vân mặc da phượng vảy rồng chưa chắc thắng được nó.

Chẳng qua tà linh bị khí thế rồng, phượng trấn áp, không dám ra tay.Muốn thu phục khí linh là việc rất đơn giản với Phong Phi Vân, hắn trực tiếp triệu hoán Thanh Đồng cổ thuyền, khí linh cường đại mấy đều phải khuất phục.Thanh Đồng cổ thuyền là dụng cụ thánh linh, vương giả linh khí.

Linh khí khác thấy dụng cụ thánh linh sẽ thần phục, như thần tử quỳ lạy trước đế vương.Phong Phi Vân hỏi tà linh:- Ngươi sinh ra bao lâu?- Ba ngàn năm trước sinh ra linh trí.Ao tà huyết ngưng tụ thành đoàn máu lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Phi Vân.- Máu cũ Diêm Vương để lại sau lần thứ bảy niết bàn vốn cực kỳ cường đại, hiện tại máu tự mình sinh ra linh trí tế luyện quan tài hoàng thạch thành thân thể của mình, biến thành khí linh.

Chắc Diêm Vương cũng không ngờ đến điều này.Phong Phi Vân đã khống chế linh khí quan tài hoàng thạch thì đương nhiên có thể tùy ý mở quan tài ra, nắm giữ một số lực lượng đơn giản.Phong Phi Vân bay ra quan tài hoàng thạch, hắn không xem hoàn cảnh xung quanh, vội cởi áo da phượng vảy rồng xuống.

Phong Phi Vân lấy mkột khối linh thạch ra phục hồi nguyên khí.Mặc áo vàng oai vũ bá khí, cởi áo ra liền gục.Áo da phượng vảy rồng mạnh thật nhưng tiêu hao linh khí rất lớn.

Mới rồi trấn áp tà linh quan tài hoàng thạch có một lúc ngắn ngủi đã suýt hao hết linh khí của Phong Phi Vân.- Xem ra tu luyện phải đi từng bước một, muốn đầu cơ trục lợi, đột nhiên sở hữu lực lượng siêu phàm thì không thể lâu dài.Phong Phi Vân tính sơ hắn mặc áo phượng da rồng khoảng mười phút, nếu thi triển bản thể phượng hoàng thì tối đa kiên trì ba phút đồng hồ.

Thế này đã rất tốt, trong tình huống nguy hiểm dù chỉ một phút cũng thay đổi chiến cuộc.- Không đến lúc bất đắc dĩ tốt nhất đừng mặc thần y.Hiện giờ tu vi của Phong Phi Vân đã rất mạnh, hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, tuyệt đối vô địch dưới chân nhân.

Gặp một số chân nhân yếu, dù không đánh lại nhưng Phong Phi Vân chạy trốn dễ như chơi.- Ủa?

Ta đang ở đâu?Phong Phi Vân thấy bốn phía tối đen, hắn ở trong phòng ngầm dưới đất.

Phong Phi Vân đi ra phòng kín, nhận ra nơi này là phủ công chúa từng xảy ra đại chiến cường giả hai giới Âm Dương, cũng là phủ đệ cũ của Long Thương Nguyệt.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô không biết đã đi đâu.Bên tai Phong Phi Vân nghe tiếng chiến xe lăn, có quân đội chạy nhanh giáp sắt va chạm leng keng.

Trận pháp trong Thần đô sớm mở ra hết, mỗi tòa kiến trúc là một trận pháp nhỏ, mỗi con đường cổ có một tòa trận pháp trung đẳng, mỗi thành vực có vô số trận pháp bảo vệ.Đây là hoàng tộc bài bố mấy ngàn năm, Thần đô như thành lũy không thể công phá.Tu vi Phong Phi Vân bây giờ không thể đưa thần thức xuyên thấu các tầng trận pháp, thần thức bị tiêu trừ.

Thần thức khuếch tán đến trăm dặm là cùng.Phong Phi Vân vậy là mạnh, thần thức của nhiều tu sĩ không thể xuyên thấu một tòa trận pháp.Phong Phi Vân không biết tình hình chiến đấu bây giờ ra sao, nhưng trận pháp chưa bị phá chứng minh Thần đô không bị đánh chiếm.

Sắp xếp mấy ngàn năm không dễ bị công phá.Phong Phi Vân ngửa đầu thở dài:- Đám người này thật là, nâng quan tài hoàng thạch vào Thần đô.

Ài, đồng đội ngu như heo.Phong Phi Vân cảm thấy bị đám người Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái hố, nâng quan tài hoàng thạch đến Thập Vạn sơn hà còn tốt hơn là trong Thần đô.Giống như Phong Phi Vân đang ngủ gà gật trong kiệu, tỉnh dậy, vén rèm lên thấy mình bị kiệu phu nâng vào giữa chiến trường, xung quanh là chém giết nhau, không thấy kiệu phu đâu, không hố cha thì là gì?-------Chương 1267: Thế cục Thần đô (1)Phong Phi Vân quay đầu nhìn mặt đất dựng một khối bia, bên trên viết: Mộ của Phong Phi Vân.Chết tiệt, thì ra không phải phòng kín hầm ngầm gì mà là mộ của hắn.

Mấy tên này chôn Phong Phi Vân trong sân phủ công chúa, quá tùy tiện, tấm bia này hình như là hàng xài rồi, tầng bi văn bên dưới chưa xóa hết.

Không biết là chôm mộ của ai rồi xóa qua loa, khắc lại tên Phong Phi Vân.

Mộ bia mà cũng dùng hàng xài rồi?Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái, Tiểu Tà Ma, Long Thương Nguyệt, tỷ muội Quý gia không có trong phủ công chúa, nhưng dấu vết của bọn họ để lại đây.Phong Phi Vân suy tính chắc trong thời gian này bọn họ núp trong phủ công chúa.Cường giả hai giới Âm Dương, Vô Cực chủ thượng chắc chắn đang truy sát cả đám.

Dù gì Linh Bảo Thiên, dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài đều ở trong nhóm, trốn vào Thần đô là an otàn nhất.Phong Phi Vân suy nghĩ ra lý do đám người trốn về Thần đô.Phong Phi Vân ra khỏi phủ công chúa, định đi xem cuộc chiến thần đô bây giờ thế nào, thuận tiện thám thính tin tức của Thái Vi nữ thần.Thế cục Thần đô rất căng thẳng, toàn bộ trận pháp mở ra, mỗi con đường cổ có Thần Võ quân canh gác, tu sĩ hoàng tộc tọa trấn trong trận pháp.

Đây là đểp hòng ngừa trong Thần đô có gian tế của thế lực khác nội ứng ngoại hợp với quân đội bên ngoài.Nếu trong Thần đô có gian tế thì trong tầng tầng phòng ngự thế này khó làm được gì.Rầm rập rầm rập!Một đội xe vận chuyển đan dược lăn qua, mây trăm tướng sĩ Thần Võ quân áp giải.Tướng lĩnh Thần Võ quân dẫn đầu lấy lệnh bài ra, nói: - Phụng mệnh Dực Thiên Hầu vận chuyển đan dược trị tương đi Thiên Phu quan.tu sĩ trận pháp trông chừng đường cổ này nhìn lệnh bài, mở trận pháp ra.- Cho đi.Thiên Phu quan là một trong chín cửa ải lớn bên ngoài Thần đô.Thần Tấn vương triều kinh doanh Thần đô sáu ngàn năm, bên ngoài Thần đô xây dựng sáu cửa ải, bảy mươi hai trọng trấn, bài bố nhiều thủ đoạn đỉnh cao.Hiện giờ đại quân tu sĩ các thế lực chặn bên ngoài bảy mươi hai trọng trấn, đã công phạt hơn một tháng mà không công phá được tầng phòng ngự này.Chín cửa ải thì mỗi cửa có một vị thiên hầu trấn thủ, có tiền bối lão tổ Thiên Hầu phủ hỗ trợ, phòng thủ vững chắc.- Hoàng tộc có chút bản lĩnh.Phong Phi Vân biến thành cơn gió, ngay khi trận pháp mở ra là hắn bay đi ngay.

Tu vi Phong Phi Vân bây giờ khóa bị mấy tu sĩ trông chừng trận pháp thấy bóng dáng.Phong Phi Vân theo sau lưng đội quân áo giải đan dược liên tục đi qua bảy con đường cổ.

Phong Phi Vân không đi theo đội xe ra khỏi thành, vì hắn thấy bên một con đường cổ có phủ đệ to như thành bảo.

Cổ điện đầy rẫy trong phủ đệ, nhiều thủ vệ, các tòa tiên cung lơ lửng trên cao.Thái Tể phủ.Có rất nhiều quân sĩ ra vào tòa phủ đệ này, các chiến báo được đưa vào, các mệnh lệnh đưa ra.Phong Phi Vân nhìn Thái Tể phủ, sờ cằm:- Có lẽ có cách càng tốt hơn.Phong Phi Vân bay vào Thái Tể phủ, không kinh động thủ vệ canh trước cửa.Trong Thái Tể phủ, Diêu Cát mặc quan bào ngồi trong thư phòng, nàng đang đọc quân hàm.- Tu sĩ Sâm La điện thật lợi hại, chia binh mười đường cùng tấn công mười trọng trần, mấy lần suýt đánh chiếm thành công.

Chắc Tấn đế đã phái cường giả đi trấn thủ, không cần quá lo.Diêu Cát đặt quân hàm xuống, cầm phong quân hàm khác lên.Thái thượng Tấn đế và Nữ Đế xuất thế, nữ thái tể Diêu Cát không điều khiển quân đội nữa.

Diêu Cát phụ trách vận chuyển, điều độ nội bộ Tà Hồng Liên, nàng đọc mấy quân hàm này chỉ để hiểu biết tình hình thời sự trước người ta.Khi Diêu Cát cầm phong quân hàm thứ hai lên đột nhiên nhướng mày, mắt lóe tia sáng.Diêu Cát nói: - Mọi người lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.Nha hoàn, hộ vệ trong và ngoài thư phòng đều đi ra, không còn một ai.Từ khi nào Phong Phi Vân ngồ itrên chiếc ghế hồng ngọc trong thư phòng, bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đối diện.Phong Phi Vân nói: - Diêu đại nhân mặc quan bào thật là khí thế khiếp người, suýt khiến bình dân như ta sợ hãi quỳ dướia đất.- Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối sao dám để nhi tử của yêu ma đại nhân nổi tiếng như cồn quỳ xuống?

Nên là nô già quỳ trước đại nhân.Diêu Cát cười rất hấp dẫn, răng trắng sáng như lê hoa, thanh âm nũng nịu tựa dê con yếu đuối.Phong Phi Vân nghiêm mặt lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hỏi: - Rốt cuộc nàng có phải là mẫu của âm giới không?- Mẫu của âm giới?

Cái gì mà mẫu của âm giới?

Đáng ghét, nô gia là thiếu nữ trẻ trung yểu điệu, người ta già vậy sao?Mày Diêu Cát cong cong, môi hồng răng trắng, chậm rãi ngồi vào ngực Phong Phi Vân, hai tay ngọc ôm cổ hắn.Diêu Cát dịu dàng nói: - Nhà ngươi đấy, thật đáng ghét.

Người ta tặng báu vật quý gái nhất cho ngươi rồi mà còn nghi ngờ sao?

Ta là mẫu của âm giới, là quỷ bà bà, có tin ta ăn ngươi không?- Chẳng phải nàng sớm ăn ta sao?

Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân cất Thiên Nhất Thánh bình:- Nàng không thừa nhận cũng chẳng sao, ta đến đây không phải vì chuyện gì.

Ta muốn biết Tử Vong Hành Giả Thạch Thác La đưa Thái Vi nữ thần đến đâu.Diêu Cát nghiêm túc nói: - Nửa tháng trước Nữ Đế dẫn Thái Vi nữ thần rời khỏi Thần đô, ước chiến với ba cường giả cái thế là Tà Hoàng, La Sát lão tổ, phụ của Man vương, đến nay chưa về.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi: - Cái gì?

Hai nhân vật khủng bố La Sát lão tổ, phụ của Man vương cũng đến vây công Thần đô?Trí Tàng đại sư từng nói La Sát lão tổ của La Sát vương triều, phụ của Man vương của Ngọc Càn vương triều cùng đẳng cấp với Nữ Đế.

Đó là đệ nhất cường giả trong La Sát vương triều, Ngọc Càn vương triều, tồn tại hành động khủng bố.

Đại Tự Tại Chân Nhân đúng là người quyết đoán dứt khoát, khiêu chiến ba người cùng lúc.

Đại Phạm Thiên của Đại Long Tự cũng không dám làm như vậy.Phong Phi Vân khó tin hỏi: - Nữ Đế lấy gì chắc chắn một chọi ba?Ánh mắt Diêu Cát sâu thẳm gật gù:- Nếu không có một mình Nữ Đế bám giữ ba người thì chín ải bảy mươi hai trọng trấn sớm đã bị công phá.

Phong Phi Vân nói: - Không đúng, Nữ Đế mang Thái Vi nữ thần đi.Diêu Cát nói: - Đây là điều ta khó hiểu.

Tuy Thái Vi nữ thần ngưng tụ lực lượng tín ngưỡng, sinh ra thần hồn nhưng dù sao rất nhỏ yếu, đẳng cấp chiến đấu như bọn họ thì Thái Vi nữ thần khó mà phát huy ra tác dụng gì.Lòng Phong Phi Vân rất lo âu, nếu thần hồn Thái Vi nữ thần bị diệt, vậy dù Phong Phi Vân có góp nhặt máu Nam Cung Hồng Nhan cũng không thể hồi sinh cho nàng.- Bọn họ chiến đấu ở đâu?Khi Phong Phi Vân hỏi câu này chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.Có người bẩm báo:- Bẩm báo thái tể, Nữ Đế về Thần đô!Phong Phi Vân và Diêu Cát nhìn nhau, biểu tình giật mình.Diêu Cát hỏi ngay:- Bao lâu rồi?- Ngay vừa rồi, còn có chiến báo khác.

Thiên Môn quan, Thiên Xu quan, Thiên Nhạc quan bị công phá, ba thiên hầu chết.

Tấn đế ra lệnh bỏ chín ải, bảy mươi hai trọng trấn, Thần Võ quân rút về Thần đô, chuẩn bị cuộc chiến thủ thành cuối cùng.-------Chương 1268: Thế cục Thần đô (2)Diêu Cát nói: - Biết rồi, lui ra đi.Tiếng bước chân bên ngoài dần mất.Diêu Cát hít sâu, đôi mắt trầm trọng:- Ngươi thấy chuyện này như thế nào?- Chắc Nữ Đế chiếm ưu thế.Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm:- Nữ Đế dụ ba chí cường đi là để hoàng tộc có đủ thời gian bố cục.

Đám đại nhân vật hoàng tộc cũng biết không giữ được chín ải, bảy mươi hai trọng trấn.

Bọn họ phòng thủ một tháng là vì có mục đích khác.Diêu Cát gật đầu, nói: - Lực lượng Thần Tấn vương triều chặn đại quân của các thế lực bên ngoài chín ải, bảy mươi hai trọng trấn là chuyện không thể nào.

Mọi người đều biết sự thật này.Phong Phi Vân cười cười:- Nữ Đế đúng là người thú vị.Diêu Cát mỉm cười nói: - Ha ha ha, chắc không phải ngươi vừa mắt Nữ Đế đi?

Nhi tử của yêu ma đại nhân, hãy cẩn thận, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay Nữ Đế.

Ài, ngươi nói xem Nữ Đế mang Thái Vi nữ thần đi có phải vì dụ ngươi mắc câu không?Phong Phi Vân ngồi nghiêm chỉnh, nói: - Ta không hứng thú với Nữ Đế, cho ta một khối lệnh bài có thể tùy ý đi qua các cửa trận pháp trong Thần đô, ta có chút chuyện cần làm.- Cái này dễ, sự vụ trong Thần đô vốn do ta phụ trách.

Miễn ngươi không bị Nữ Đế bắt thì tuyệt đối an toàn.Diêu Cát nhanh chóng lấy khối thiết lệnh ra, bên trên có ấn ký đặc biệt của nàng, không ai mô phỏng được.Diêu Cát nói: - Nữ Đế đã quay về Thần đô, ta phải vào cung ngay, thuận tiện thăm dò tin tức liên quan Thái Vi muội muội giúp ngươi.Phong Phi Vân hỏi lại:- Thái Vi muội muội?Diêu Cát nháy mắt với Phong Phi Vân:- Ha ha ha ha ha ha!

Ta lớn tuổi hơn nàng ấy nên là tỷ tỷ.Diêu Cát sửa sang lại y phục, xóa hơi thở Phong Phi Vân dính trên người mình, chuẩn bị vào cung.- Vậy được rồi, ban đêm ta đến chỗ nàng, hy vọng nàng sẽ cho ta tin tốt.Trước khi ra khỏi thư phòng, Diêu Cát nói thêm một câu:- Lão Thần Vương đã xuất quan.Phong Phi Vân ngồi trên ghế đăm chiêu, lẩm bẩm:- Sư phụ.Một người dù cường đại cách mây luôn có sư phụ.Một người mạnh cỡ nào chỉ có một cái mạng.Lão Thần Vương không chỉ là sư phụ của Phong Phi Vân, cũng cứu mạng hắn.Cho dù Nữ Đế trục xuất Phong Phi Vân ra hoàng tộc, bãi miễn chức Thần Vương thì hắn vẫn rất có tình cảm với lão Thần Vương.Có lẽ trong hoàng tộc Phong Phi Vân chỉ có hảo cảm với một vị Thần Vương này.- Đi Long hồ trước!Phong Phi Vân cầm lệnh bài Diêu Cát cho thoải mái vượt ải, rất nhanh đến thành vực Ngân Câu Phiệt, đứng bên Long hồ ba ngàn dặm.Đến Long hồ là để gom góp linh thạch, sau khi gom được nhiều linh thạch hắn sẽ đi cứu Thái Vi nữ thần rồi rời khỏi Thần đô.

Trước khi đi có lẽ Phong Phi Vân sẽ đến thăm lão Thần Vương một lần, từ biệt ân sư.Thần Tấn vương triều sống hay chết thì Phong Phi Vân không quan tâm.Bên bờ Long hồ canh gác nghiêm ngặt, Ngân Câu Phiệt mở ra tất cả trận pháp bảo vệ.

Cường giả rải rác trong ngũ đại vương triều đều rút về.Phong Phi Vân đứng bên bờ Long hồ, cảm nhận khí thế khổng lồ, nếu hắn cứng rắn xông vào có lẽ sẽ chết.Hoàng tộc phát triển trên mảnh đất Thần Tấn vương triều đã mấy ngàn năm, trừ gây ra nhiều kẻ thù thì cũng có khá đông minh hữu, ví dụ Tấn Hà long cung, Vạn Vật tháp, Âm Hư thi động vân vân.Và Ngân Câu Phiệt.Ngân Câu Phiệt có nguồn gốc sâu xa với hoàng tộc.

Các đời Ngân Câu Phiệt chủ hầu như cưới một công chúa hoàng tộc làm thê tử.

Mỗi đời đế sư đa số ra từ Ngân Câu Phiệt.

Ba môn phiệt khác sẽ liên nhân với hoàng tộc nhưng không chặt chẽ như Ngân Câu Phiệt.Nên ba môn phiệt khác phản chiến chĩa mũi dùi vào hoàng tộc, chỉ có Ngân Câu Phiệt là vẫn ủng hộ hoàng tộc.Một lão bộc cung kính đứng bên ngoài đại điện.

- Phiệt chủ, bên ngoài có người cầm lệnh bài thái tể đến xin gặp.Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa linh đình, dường như đang mở tiệc chào đón khách quý.Tiếng ca trong đại điện rất hay, vũ công cũng xinh đẹp.Hôm nay Ngân Câu Phiệt mời khách quý, đặc biệt mời Phong Diệu Diệu của Lâm Lang hoa cung đến múa.

Từ sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, Tuyệt Sắc lâu bị hủy diệt thì Lâm Lang hoa cung trở thành chốn trăng hoa số một Thần đô.Nghe bên ngoài báo cáo, Phong Diệu Diệu đang đàn cầm cổ ngừng ngón tay.

Phong Diệu Diệu là một nữ nhân xinh đẹp, được tài tuấn trẻ tuổi trong Thần đô theo đuổi, nhưng nàng không cho rằng mình nặng hơn thái tể.Ngân Câu Phiệt chủ Đông Phương Hàn Lâm, thiên kiêu xuất sắc nhất Ngân Câu Phiệt Đông Phương Kính Thủy, mấy lão nhân nổi tiếng đều có mặt trong đại điện.Đông Phương Hàn Lâm nhíu chân mày hoa râm:- Người của thái tể?Đông Phương Hàn Lâm trầm ngâm, suy tư mục đích thái tể phái người đến vào lúc này.Dù sao một đại nhân vật hoàng tộc còn ngồi trong bàn tiệc, bây giờ sứ giả thái tể đến, rất đáng suy tư.Long Xuyên Phượng vuốt râu, cười nói: - Nghe nói Tấn đế đề bạt nha đầu này làm thái tể có thủ đoạn rất ghê gớm.

Ta sớm muốn gặp nàng tiếc rằng mãi không có cơ hội, phiệt chủ đại nhân, có cần bản vương tránh mặt không?Đông Phương Hàn Lâm dặn dò:- Không cần, Thần Vương gai không phải người ngoài.

Đông Phương Toàn, hãy mời sứ giả thái tể đến đây.Đông Phương Hàn Lâm lại cùng lão Thần Vương bàn về tình hình chiến sự gần đây.Khi Phong Phi Vân đến bên ngoài đại điện liền cảm nhận hơi thở của Thần Vương Long Xuyên Phượng, lão Thần Vương cũng phát hiện hắn.Đây là linh giác của cường giả tuyệt đỉnh, dù không thể đối phương nhưng cảm nhận được.Phong Phi Vân không ngờ lão Thần Vương sẽ xuất hiện trong Ngân Câu Phiệt, nhưng hắn không trốn tránh, không thay đổi khuôn mặt.

Phong Phi Vân đi thẳng vào đại điện.Phong Phi Vân đến vượt ngoài dự đoán của mọi người, trừ Long Xuyên Phượng sớm cảm ứng được hắn.

Các lão nhân Ngân Câu Phiệt sửng sốt.Các thanh quan lâm Lang hoa cung không hiểu ra sao, bọn họ không hiểu vì sao cấc Tất Ninh Soái trông thấy thiếu niên này đến thì lộ ra biểu tình như thế.Các nàng thấy rất nhiều người trẻ tuổi giống như vậy, chỉ hơi đẹp trai một chút, sao có thể khiến nhân vật như Ngân Câu Phiệt chủ trợn mắt há hốc mồm?Mắt Phong Diệu Diệu đưa làn thu ba, tò mò nhìn nam nhân trẻ tuổi đi vào.Phong Phi Vân đến trước mặt Long Xuyên Phượng, khom người, cúi đầu:- Đồ nhi kính chào sư tôn.Đệ tử của Thần Vương.Nếu là đệ tử của Thần Vương tại sao trở thành sứ giả của thái tể?Phong Diệu Diệu càng tò mò hơn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật quái dị.Ánh mắt Long Xuyên Phượng phức tạp nhìn Phong Phi Vân nửa ngày, có khen ngợi, có tiếc thương, một chút bất đắc dĩ.Long Xuyên Phượng nuốt nước miếng, nói: - Ngươi giỏi, rất giỏi, tìm chỗ ngồi đi.Phong Phi Vân làm nhiều chuyện cho hoàng tộc nhưng cuối cùng bị Nữ Đế trục xuất, tước vị Thần Vương.

Nếu cường giả khác gặp đối xử như thế sớm xích mích với hoàng tộc, nhưng Phong Phi Vân không làm vậy.Long Xuyên Phượng biết không phải hắn sợ hoàng tộc mà vì tôn kính lão sư.Trong bữa tiệc này hiếm ai biết ý nghĩa Long Xuyên Phượng nói hai chữ 'giỏi'.-------Chương 1269: Mối làm ăn lớnPhong Phi Vân ngồi thấp hơn Long Xuyên Phượng, đối diện là nữ nhân xinh đẹp ôm cầm cổ.

Nữ nhân mặt như hoa, bạch hà vòng quanh người, mỉm cười nhìn hắn.Phong Phi Vân cười với Phong Diệu Diệu, tự giới thiệu:- Vãn sinh tên Phong Phi Vân, xin chào phiệt chủ.Phong Phi Vân tự báo tên, các vũ cơ, Phong Diệu Diệu hoảng sợ.Hiện giờ Phong Phi Vân rất nổi tiếng, đủ ngồi ngang hàng với phiệt chủ Ngân Câu Phiệt.

Ở trong mắt nữ nhân như Phong Diệu Diệu thì Phong Phi Vân giống ma đầu cái thế.Không khí trong đại điện lạ lùng, Đông Phương Kính Thủy ngồi gần đại điện đứng dậy, bỏ đi thẳng.Ngân Câu Phiệt chủ không nói tiếng nào.Một danh túc trưởng lão mở miệng nói: - Phong Phi Vân, ngươi dám một mình đến Ngân Câu Phiệt, chẳng lẽ không sợ chúng ta cướp Kim Tàm Kinh của ngươi?Phong Phi Vân phát ra uy nhiếp cường đại, phật khí hùng hồn lao ra ngưng tụ thành vòng phật trên đầu.

Danh túc trưởng lão Ngân Câu Phiệt bị đè ngộp thở, thấphơn Phong Phi Vân một cái đầu.Mọi người kinh hoàng, biết Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh, tu vi càng khủng bố hơn.Phong Phi Vân chẳng hề hùng hổ lấn lướt, hắn thể hiện thực lực xong rút khí thế về.Phong Phi Vân nói: - Ta đã dám đến thì không ai ngăn ta được.Ngân Câu phiệt chủ cười xòa giảm căng thẳng:- Phòng hiền chất, vừa rồi lão tứ giưỡn với ngươi một chút.

Kim Tàm Kinh là họa không phải phúc, Ngân Câu Phiệt chúng ta không muốn khoai lang phỏng tay này.Phong Phi Vân nói: - Vãn bối đến Ngân Câu Phiệt là có chuyện muốn nhờ phiệt chủ.Ngân Câu phiệt chủ ngạc nhiên, nhìn Long Xuyên Phượng, cười nói: - Trùng hợp thật, hay sư đồ đã bàn trước?

Đều đến cướp sạch Ngân Câu Phiệt chúng ta.Long Xuyên Phượng là người rất tùy tính:- Ai kêu Ngân Câu Phiệt các người là địa chủ làm chi?

Ha ha ha ha ha ha!

Sau đó bàn bạc thảo luận, Phong Phi Vân mới biết mục đích Long Xuyên Phượng đến Ngân Câu Phiệt.Chín ải bảy mươi hai trọng trấn đã hoàn toàn sụp đổ, Thần Võ quân lục tục rút về Thần đô.

Tiếp theo là trận chiến tiêu hao, vậy sẽ cần tài nguyên khổng lồ bổ sung.

Lão Thần Vương đến Ngân Câu Phiệt bàn về bổ sung lương thực chiến tranh.Như Long Xuyên Phượng nói, Ngân Câu Phiệt là địa chủ.Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách, Phong Phi Vân không biết nội dung nhưng đoán đại khái là linh thạch, đan dược, linh thảo, chiến binh, chiến thú vân vân.Ngân Câu Phiệt là môn phiệt cổ xưa, mấy ngàn năm kiếm tiền là món tài sản kếch sù không ai tưởng tượng nổi, trữ tồn tài nguyên phong phú khó thể ngờ.Long Xuyên Phượng liệt kê danh sách con số khổng lồ, thế nên lúc Ngân Câu phiệt chủ cầm danh sách không chịu nổi mí mắt co giật.Phong Phi Vân nhíu mày, ngón tay gõ mặt bàn, thầm nghĩ: - Ngân Câu Phiệt và hoàng tộc có quan hệ rất khăng khít, sẽ ưu tiên thỏa mãn hoàng tộc trước.

Dù sao giữ được Thần đô dính líu đến ích lợi của Ngân Câu Phiệt.Phong Phi Vân cần gom ít nhất là một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, hắn không biết tài sản Ngân Câu Phiệt lớn đến đâu, sau khi cho hoàng tộc thì có thể lấy bao nhiêu ra để giao dịch?Phong Phi Vân cảm thấy phải nhanh chóng bàn chuyện trước, nếu để Ngân Câu Phiệt và Long Xuyên Phượng quyết định xong thì không còn đường cứu vãn.May mắn triều đình phái Long Xuyên Phượng lo chuyện này, nếu đổi lại người khác thì hết đường binh.Nghe Phong Phi Vân truyền âm, lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ cùng nhìn hướng hắn.

Ngân Câu phiệt chủ xua mọi người ra Trí Tàng đại sư, chỉ còn lại ba người.Ngân Câu phiệt chủ dào dạt hứng thú nhìn Phong Phi Vân:- Phong hiền chất muốn làm ăn với Ngân Câu Phiệt?Ngân Câu phiệt chủ là người làm ăn, rất có hứng thú với mối làm ăn đưa tới cửa.Phong Phi Vân nói thẳng:- Ta muốn dùng tài nguyên khác đổi linh thạch với Ngân Câu Phiệt.Nghe câu này Long Xuyên Phượng và Ngân Câu phiệt chủ cùng nổi hứng.Ngân Câu phiệt chủ nói: - Bây giờ Thần đô thiếu thốn tài nguyên nhất, linh thạch không mấy cần thiết.

Không biết Phong hiền chất cần bao nhiêu khối linh thạch?Chiến tranh tiêu hao nhiều nhất là tài nguyên, tác dụng lớn nhất của linh thạch là để bày trận pháp.

Tuy cũng là vật phẩm tiêu hao nhưng gia tộc như Ngân Câu Phiệt một hội đấu giá kiếm cả ngàn khối linh thạch thì số linh thạch nhiều đến chất thành núi.Phong Phi Vân báo ra con số bảo thủ nhất:- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân sợ nói hai trăm vạn khối linh thạch sẽ hù sợ hai vị tiền bối.Lão Thần Vương, Ngân Câu phiệt chủ đã hết hồn.Quốc khố Thần Tấn vương triều không có một trăm vạn khối linh thạch, dù là Long Xuyên Phượng đưa danh sách yêu cầu số lượng linh thạch chỉ cỡ hai trăm vạn khối linh thạch.

Nhưng đây là tổng số trận chiến tranh.Một mình Phong Phi Vân đòi một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, miệng rộng quá đi.Phong Phi Vân nói: - Ta biết trận pháp trong Thần đô đa số năng lượng do long linh thạch trấn quốc cung cấp, nhu cầu linh thạch không lớn.

Ta không cần linh thạch phẩm cấp cao, chỉ cần ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất là chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch.

Nếu phiệt chủ có thể cung cấp một trăm năm mươi vạn khối linh thạch thì ta sẽ dùng linh thảo, đan dược ngang giá để đổi lại.Long linh thạch trấn quốc Thần Tấn vương triều là linh thạch xếp hạng mười, bên trong chứa số lượng linh khí tương đương ức khối chân diệu linh thạch.

Mấy vạn trận pháp trong Thần đô toàn do long linh thạch cung cấp năng lượng.Nên Thần Tấn vương triều không cần thiết linh thạch, chỉ có một phần trận pháp mới tạo ra ra là cần linh thạch khác bài bố.Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng hiểu đạo đó, bọn họ thấy khó hiểu Phong Phi Vân cần gom nhiều linh thạch như thế làm gì?

Cũng thắc mắc là hắn có thể lấy ra linh dược, đan dược giá trị ngang một trăm năm mươi vạn khối linh thạch sao?Ngân Câu Phiệt biết Phong Phi Vân rất có bản lĩnh nhưng không cho rằng hắn có thể lấy ra mười lăm vạn gốc linh thảo.- Một trăm năm mươi vạn khối linh thạch có thể mua mười lăm vạn gốc thiên niên linh thảo, đây chính là con số thiên văn.Linh thảo hiếm hơn linh thạch nhiều, đại giáo có thể đưa ra một ngàn gốc linh thảo đếm trên đầu ngón tay.

Phong Phi Vân mạnh cách mấy làm sao sánh bằng đại giáo nội tình mấy ngàn năm?Phong Phi Vân không nói nhảm, lấy ra mười tám cái bao bố xếp ngay chính giữa đại điện.Ngân Câu phiệt chủ, Long Xuyên Phượng ngạc nhiên.

Hay trong mười tám bao bố này toàn chứa linh thảo?Phong Phi Vân mở một cái bao bố ra, bên trong bắn ra linh quang mông lung, dược khí ngút trời, lấp lánh chói mắt.

Hơn năm ngàn viên linh đan lăn ra.

Linh đan nhất phẩm và nhị phẩm xen lẫn vào nhau, có thưa thớt linh đan tam phẩm.Hỗn tạp.Linh đan các loại phẩm cấp trộn lẫn vào nhau.Linh đan là thứ rất thưa thớt, dù chỉ là linh đan nhất phẩm đầu dẫn đến tu vi cảnh giới thần cơ cướp giật.

Một viên linh đan tương đương có thêm một cái mạng.Linh đan nhị phẩm khiến tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cảnh nổi hứng.Linh đan tam phẩm rất hiếm hoi, cự phách cũng sẽ mua.Linh đan tứ phẩm đã xem như báu vật hiếm có, một đại giáo chưa chắc có vài viên.-------Chương 1270: Linh dược đầy chợBình thường giá trị linh đan nhất phẩm ngang với một khối linh thạch.Linh đan nhị phẩm bằng mười khối linh thạch.Linh đan tam phẩm bằng một trăm khối linh thạch.Dựa theo độ thuần, tác dụng của linh đan mà giá trị cao hơn giá cơ bản gấp mấy lần.Ngân Câu phiệt chủ liếm môi:- Một túi linh đan.Ngân Câu phiệt chủ nhìn linh đan lăn đầy đất như mấy viên linh châu đang nhảy.

Đầu óc Ngân Câu phiệt chủ tính nhanh giá trị của hơn năm ngàn viên linh đan.- Thật phá của, dùng bao bố đựng linh đan, còn là mấy ngàn viên linh đan, chậc chậc.Đời Long Xuyên Phượng thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng chưa từng thấy ai khiêng một túi linh đan đến nói chuyện làm ăn.Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi hột, cái này là do Tất Ninh Soái mà ra.

Cái tên ba tay kia cướp sạch đan dược phủ thái sư luyện mấy trăm năm, vì sợ bị thái sư điều tra nên giao tang vật cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ít khi dùng mớ đan dược này, thế là đặt chúng nó trong giới linh thạch.Phong Phi Vân không cần dùng đan dược phẩm cấp thấp nữa.Ngân Câu phiệt chủ rất nhanh tính ra giá trị túi linh đan:- Bốn ngàn sáu trăm viên linh đan nhất phẩm, bảy trăm ba mươi hai viên linh đan nhị phẩm, bốn mươi ba viên linh đan tam phẩm.

Tính sơ giá trị đại khái khoảng một vạn sáu ngàn khối linh thạch.Phong Phi Vân không vừa lòng:- Mới có một vạn sáu ngàn khối linh thạch?Ngân Câu phiệt chủ cười nói: - Đây đã là số tài sản kêch sù.

Nhiều gia tộc lớn tích lũy ngàn năm chưa chắc được một vạn khối linh thạch.

Túi linh đan của ngươi rất tinh thuần, chắc ra từ tay đại sư luyện đan, có thể tăng thêm hai ngàn khối linh thạch cho ngươi, tổng cộng một vạn tám ngàn khối linh thạch.Phong Phi Vân chỉ vào đống bao bố trong đại điện:- Tốt, vậy quyết định một vạn tám ngàn khối linh thạch.

Chỗ này có mười bảy bao linh đan, tính theo số này đi.Mặt Ngân Câu phiệt chủ xanh mét, còn tận mười bảy bao bố linh đan?

Từ khi nào linh đan có đầy đường?Long Xuyên Phượng rất vui mừng, vì bây giờ thiếu thốn nhất là linh đan.

Binh sĩ Thần Võ quân bình thường Sau khi bị thương dùng đan dược thường là được, nhưng tu sĩ có tu vi cao thì cần linh đan để chữa thương, nhanh chóng phục hồi nguyên khí.Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu Tấn đế trông thấy nhiều linh đan như thế mặt rồng sẽ rất vui.Cuối cùng giao dịch mười tám bao bố linh đan thành ba mươi hai vạn khối linh thạch, món giao dịch khổng lồ, chỉ có Ngân Câu Phiệt mới làm ăn được.Long Xuyên Phượng rất thoải mái, có đệ tử như Phong Phi Vân, lão làm sư phụ lòng lâng lâng.- Còn thứ tốt gì hãy lây ra hết đi.Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, Phong Phi Vân lấy từng bó linh dược xếp thành ngọn núi lớn trong đại điện, linh khí đậm đặc sắp thành thể lỏng.

Dược khí tràn ngập trong đại điện, hít một hơi tu vi đã tăng lên.Đây là linh dược Phong Phi Vân, Nạp Lan Tuyết Tiên hái trong các miếu cổ Thiên quốc.

Lúc rảnh không tu luyện hai người đi dạo sáu miếu cổ, hái mấy linh dược đã trưởng thành, những linh dược chưa đến tuổi thì giữ lại trong dược điền.

Nếu hái hết linh dược trong sáu miếu cổ thì số lượng nhiều gấp mười lần trong đại điện bây giờ.Trong Thiên quốc Phong Phi Vân đã suy tính sâu xa.Linh dược một ngàn năm tuổi, hai ngàn năm, ba ngàn năm tuổi.

Thậm chí có một ít linh dược tám, chín ngàn năm tuổi.Linh dược bó thành các bó, dùng lá cỏ linh thảo trói lại, một bó là một trăm gốc linh dược.- Đây là tử sâm năm ngàn năm tuổi, tổng cộng năm bó, mỗi bó một trăm gốc.- Nguyệt bạch linh hoa tám ngàn tuổi, chỉ có một bó, một trăm gốc.Mới rồi Phong Phi Vân chỉ bán đậu, giờ thành bán rau cải.Ngân Câu phiệt chủ Đông Phương Hàn Lâm thấy bao nhiêu sóng to gió lớn giờ há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất.

Từ khi nào linh dược có đầy chợ, mua bó bó?Ngân Câu phiệt chủ không biết rằng nếu không phải Phong Phi Vân cảm thấy Nạp Lan Tuyết Tiên bó linh dược lại thú vị thì hắn đã trực tiếp chất thành đống, cầm cân bán theo ký.Phong Phi Vân đếm, tổng cộng bốn trăm bó, bốn vạn gốc linh dược, đa ssô phẩm cấp cao, hàng vô giá.Ví dụ hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, nấu một gốc thành canh linh dược, một giọt canh có dược hiệu bằng một viên linh đan nhất phẩm.Giá trị mỗi gốc hỏa long hỏa chín ngàn tuổi vượt qua một vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân lấy ra một bó như rau cải vứt dưới đất, tổng cộng một trăm gốc, giá trị tuyệt đối vượt qua một trăm vạn khối linh thạch.Mắt Long Xuyên Phượng xanh lè, không để ý hình tượng nhào lên ôm chặt một bó hỏa long hỏa chín ngàn tuổi, sợ bị người giành.Nói đùa, trong Thần Tấn vương triều hầu như không thấy linh dược chín ngàn tuổi, nơi này có một bó, ai cũng phải điên cuồng.Phong Phi Vân lấy mớ linh dược này không thể dùng linh thạch tính giá trị, có thể nói là vô giá.

Phong Phi Vân lấy một phần mười ra đã vượt qua cái giá một trăm năm mươi vạn linh thạch.Phong Phi Vân hiểu giá trị mớ linh dược này, ban đầu hắn không định lấy ra.

Bây giờ Phong Phi Vân đổ ra hết lý do lớn nhất là muốn báo đáp ân tình của Long Xuyên Phượng với mình.Cái gọi là cho một giọt nước đáp lại cả thùng.Ân là ân, thù là thù.Cuối cùng Phong Phi Vân nhận hai trăm vạn linh thạch từ tay Ngân Câu phiệt chủ, điều này vượt qua phỏng đoán ban đầu của hắn.

Ngân Câu Phiệt giàu làm người ta líu lưỡi, đây mới là phú khả địch quốc.Long Xuyên Phượng kích động mắt đỏ hồng, lão biết lý do Phong Phi Vân làm thế này.

Có số linh dược khổng lồ như vậy đủ để thực lực Thần Tấn vương triều tăng lên một bậc thang.Long Xuyên Phượng nói: - Vi sư không biết ngươi và Nữ Đế có mâu thuẫn gì không thể hòa giải, nhưng vi sư thay thế Thần Tấn vương triều đa tạ ngươi.Phong Phi Vân rất tiêu sái, được đến hai trăm vạn khối linh thạch người hắn cũng nhẹ nhàng.

Rốt cuộc có thể ăn nói với nữ ma đầu.

Phong Phi Vân từ biệt Long Xuyên Phượng, Ngân Câu phiệt chủ, đi ra đại điện.

Phong Phi Vân chưa bước xuống bậc thang chợt nghe có người chửi mình.- Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, đầu ngón tay búng ánh sáng vàng như thanh kiếm bén bay vào rừng cây.

Trong rừng phát ra tiếng rú:- Giết chim, cứu mạng, giết chim, không có vương pháp!Một con chim nhỏ người bốc lửa bay ra khỏi rưng cây, nó chỉ to bằng nắm tay, thân thể và lông chim giống phượng hoàng nhưng đầu két, miệng chim quặp xuống, mắt xoay tròn, đập cánh rất nhanh.Phong Phi Vân nhận ra con chim mắng mình là cái con trong bức tranh trên vách tường nhà tổ Ngân Câu Phiệt.

Lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp nó là lúc nó ở trong ngọn đèn miếu Tấn hà nữ thần, vì người nó toát ra lửa nên Phong Phi Vân cho rsằng nó là tim đèn.Con chim nhỏ cùng Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đi ra thế giới trong tranh thì luôn đi theo Đông Phương Kính Nguyệt, dường như tên của nó là Vân cáp.Miệng Vân cáp rất độc, vừa bay vừa la lên: - Phong Phi Vân, tên khốn kiếp, Phong Phi Vân, trứng to, Phong Phi Vân, trứng nhỏ!c-------Chương 1271: Thái Vi thần miếu (1)Hai tay Phong Phi Vân khoanh trước ngực đứng trên bậc thang, dào dạt hứng thú hỏi: - Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?Vân cáp bắt chước thanh âm và giọng điệu của Phong Phi Vân:- Vân cáp, ai dạy ngươi mấy lời này?Phong Phi Vân nheo mắt nói: - Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.Vân cáp đứng trên đầu ngón tay Phong Phi Vân, ôm đôi cánh, ngẩng đầu ưỡn ngực bắt chước hắn:- Xem ra phải cho ngươi nếm mùi mới được.Xoẹt!Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, nhưng hắn không bắt được Vân cáp.

Con chim nhỏ rất ranh, tốc độ bay siêu mau.Phong Phi Vân cười gian, thi triển luân hồi tật tốc nhanh chóng rượt theo.Vân cáp vừa bay vừa la làng, thanh âm như giết heo:- A!

Giết chim, cứu mạng!

Giết chim, chim sắp chết, Phong Phi Vân sắp giết chim!Phong Phi Vân đuổi theo Vân cáp, trông thấy một người.

Một nữ nhân mặc áo trắng ôm tỳ bà hồng ngộc, nàng yên lặng ngồi dưới gốc cây quế cổ xưa, cánh hao bay bên người.

Có cánh hao rơi xuống tóc nữ nhân, có rơi dưới đất.Áo trắng, tỳ nà màu đỏ.Nữ nhân vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay như ngọc.

Vân cáp đáp xuống ngón tay nàng, thì thầm cái gì, mắt xoay tròn liếc Phong Phi Vân, chắc nó đang nói xấu hắn.Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt màu trắng, mắt trong như nước, đẹp tựa sao sáng.

Rèm mi chớp nhẹ đã đẹp đến không sao tả xiết.Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn nữ nhân dưới gốc cây quê, ánh mắt mông lung.Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng như nước, không thấy khuô nặmt nàng, chỉ đôi mắt dưa làn thu ba đã khiến người say mê.Phong Phi Vân hỏi: - Nàng . . .

Có khỏe không?Từ Sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, Phong Phi Vân uống ma huyết hóa yêu ma, bản thân hắn mất lý trí, chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt luôn đi theo Sau lưng.

Khi Phong Phi Vân ngã xuống, là Đông Phương Kính Nguyệt đưa hắn đến Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân mơ hồ có ấn tượng những chuyện này, hắn không bao giờ quên.Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói: - Ừm!

Đông Phương Kính Nguyệt hỏi: - Muốn nghe một khúc tỳ bà không?- Xin được rửa tai lắng nghe.Phong Phi Vân đứng dưới gốc quế cánh hoa rơi rụng, tóc dài bay theo gió, mắt nhìn chằm chằm giai nhanha cô đơn trước mắt.Kiếp trước kiếp này hỗn loạn nhiều, tỳ bà vẫn say lòng người nhất.Tiếng tỳ bà du dương thật lâu không dứt.Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này, Vân cáp miệng tiện cũng yên lặng nằm trên vai Đông Phương Kính Nguyệt, dường như say mê khúc nhạc.Một khúc ngừng.Đông Phương Kính Nguyệt rụt tay về, hỏi: - Bao lâu nữa ngươi rời khỏi Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân đáp:- Trong ba tháng.Phong Phi Vân định nói là Sau khi cứu Thái Vi nữ thần nhưng cuối cùng sửa miệng, không nhắc Thái Vi nữ thần trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt hỏi: - Ngươi có cách rời khỏi Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân trả lời:- Có cách riêng.Mắt Đông Phương Kính Nguyệt ướt sũng hỏi: - Có thể mang ta theo không?- Cái này . . .

Môi Phong Phi Vân mấp máy, cuối cùng không thốt thành lời.Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi cúi đầu:- Không tiện sao?- Xin lỗi.Phong Phi Vân xoay người rời khỏi Ngân Câu Phiệt, trên đường đi im lặng đến bên ngoài Thái Tể phủ.Diêu Cát đã trở về từ hoàng cung, thấy Phong Phi Vân xuất hiện trong thư phòng thì cười quyến rũ:- Dường như nhi tử của yêu ma đại nhân có tâm sự, chẳng lẽ là buồn rầu vị hồng nhan tri kỷ nào nữa?Phong Phi Vân gạt bỏ suy nghĩ rối rắm, cười hỏi: - Hỏi thăm được tin tức gì?- Một tin xấu và một tin tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?Diêu Cát thay quan bào, mặc áo trắng dán sát người, bên ngoài khoác áo đỏ thẫm, rất giống tiểu thư nhà giàu.Phong Phi Vân nói: - Tin tốt đi.Diêu Cát cười:- Thái Vi nữ thần trở về, hiện đang ở Thái Vi thần miếu.Phong Phi Vân lộ vẻ mặt vui mừng, hỏi: - Còn tin xấu là . . .?Diêu Cát nói tiếp:- Nữ Đế cũng ở trong Thái Vi thần miếu.Mặt Phong Phi Vân đen thui, thầm nghĩ: - Long Khương Linh rất đáng ghét, chắc đặt bẫy đây.

Ta mà đi Thái Vi thần miếu sẽ bị nàng giết.Diêu Cát tiếp tục bảo: - Còn một tin khác là không biết Nữ Đế lây từ đâu ra một nửa trận pháp phòng ngự do tu sĩ Vũ Hóa cảnh bài bố, một tháng nay người hoàng tộc đã kết nối một nửa trận pháp phòng ngự của tu sĩ Vũ Hóa cảnh và long linh thạch.

Thần đô bây giờ phòng thủ kiên cố.Phong Phi Vân biết Long Khương Linh lấy một nửa trận pháp từ đâu ra, hắn càng xem trọng trí tuệ của nàng hơn.

Long Khương Linh nghiên cứu trận pháp đã ngang ngửa với tu sĩ Vũ Hóa cảnh.Thật là một kẻ thù đáng sợ.Phong Phi Vân định đứng lên rời đi.

Diêu Cát mềm nhũn dán thân thể mềm mại sát người Phong Phi Vân, da trắng như tuyết, mùi thơm như xử nữ.Diêu Cát thì thầm bên tai Phong Phi Vân:- Đêm nay đừng đi được không?Phong Phi Vân nhẹ vỗ vai Phong Phi Vân, kéo lên một nửa áo gấm đỏ trượt xuống vai:- Hôm nào đi.Phong Phi Vân rời khỏi Thái Tể phủ, nhìn Thần đô đốt đèn sáng trưng, binh đến dưới thành nhưng tòa thành cổ này vẫn chìm trong tiếng ca múa.Phong Phi Vân trở về phủ công chúa, thấy có người đang tế bái trước mộ mình.Tất Ninh Soái ngồi trước mộ Phong Phi Vân, đổ bình rượu trước tấm bia, gã uống một hớp:- Nhân kiệt một thế hệ chết sớm, phong huynh, chúng ta lại uống một chén!Mao Ô Quy nằm trên mộ, thở dài:- Người đã chết rồi không có thể sống lại.

Lão Tất, ngươi nén bi thương đi.Tất Ninh Soái khóc ròng, lại uống hớp rượu:- Mao ơi, ta và Phong huynh có tình cảm chết sống có nhau, khi hắn sắp chết còn trấn lột luôn huyết nhân thần quán cùng chôn vùi trong quan tài.

Cái này mà sống chết có nhau gì?

Hố bằng hữu quá mạng!Mao Ô Quy:- . . .

Phong Phi Vân đứng Sau lưng Tất Ninh Soái, vỗ vai gã:- Huyết nhân thần quán làm bằng đầu Diêm Vương, ngươi mang theo sẽ có hại.- Ta cũng biết, ta tức giận không phải vì huyết nhân thần quán mà là trên người hắn có bao nhiêu thứ tốt lại không chừa cho ta mấy món.

Lão Mao, sao ngươi biết huyết nhân thần quán làm bằng đầu Diêm Vương . . .

Tất Ninh Soái đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, men say giảm bớt, nổi hết da gà.

Tất Ninh Soái chậm rãi quay đầu nhìn Phong Phi Vân cười tủm tỉm, gã dụi mắt nhìn lại mộ bia bên cạnh mình.Tất Ninh Soái hét chói tai:- Có quỷ!!!Tất Ninh Soái mới gào một nửa thì bị Phong Phi Vân bịt miệng, gã cảm nhận thân thể hắn là thực thể, thở phào nhẹ nhõm.- Tía nó, không ngờ ngươi bò ra khỏi tà quan.

Lão Mao bảo ngươi chết chắc.Mao Ô Quy nằm trên ngôi mộ phủ nhận, nghiêm mặt nói: - Nói đùa, lão phu sao có thể là con rùa ngu dốt?

Ta sớm biết tai họa trời khó diệt, đất khó chôn.Tất Ninh Soái nói: - Tổ cha nó, con rùa biến sắc mặt mau còn hơn lật sách!Phong Phi Vân bò ra khỏi quan tài hoàng thạch vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, tỷ muội Quý gia nghe tin chạy tới.Tiểu Tà Ma hết sức vui mừng, nàng ôm chặt tay Phong Phi Vân, khuôn mặt xinh đẹp dán vai hắn, bám dính người.- Ca ca trở về rồi!

Chúng ta không cần sợ bị người hai giới Âm Dương truy sát nữa!-------Chương 1272: Thái Vi thần miếu (2)Phong Phi Vân tò mò hỏi: - Có cường giả như Mao đại gia bảo vệ thì các người sợ gì bị truy sát?Mao Ô Quy có sức chiến đấu đánh đệ nhất tôn giả Dương giới rách thành mấy mảng, rất khủng.Mao Ô Quy ho khục khặc, suy yếu nói: - Không dám giấu gì, tuy lão phu có sức chiến đấu vô song, vô địch thiên hạ nhưng nhiều năm trước từng bị nguyền rủa một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần.

Giờ đã ra tay, đành phải đợi sau một ngàn năm nữa.- Một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần?Phong Phi Vân tỏ vẻ không tin, hắn chưa từng nghe có nguyền rủa như vậy.Mao Ô Quy làm bộ dáng từng vượt qua bao sóng gió, khẽ thở dài: - Đúng vậy!

Ta còn nhớ ngày nào đsoMặt trời nã về tây, ta mất đi tuổi xuân.Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy lên:- Vậy cần ngươi làm gì nữa?

Lão Tất, lây cái nồi lại đây, đêm nay nấu canh hải sản.

Canh rùa già tu luyện mấy ngàn năm rất bổ.Mao Ô Quy sốt ruột nói: - Đừng dừng, hữu dụng, hữu dụng chứ!

Mai rùa của lão phu cực kỳ cứng rắn, không phải lão phu khoe, dù hai cung chủ Thần Linh cung đích thân đến cũng không đập nứt mai rùa của ta được.- Cứng vậy sao?Tất Ninh Soái không tin, gã lấy Minh Băng Trác ra đập mai rùa nửa ngày àm mai không nứt, ngược lại tay gã sưng.Phong Phi Vân vẫn không tin con rùa già gian xảo này một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần.

Phong Phi Vân cứ cảm thấy Sau khi con rùa biến thân rất giống tồn tại cùng đẳng cấp với Huyền Vũ, phượng hoàng thuộc bốn yêu tộc.Mao Ô Quy không nói thật câu nào, rất khó kết luận nó nói thật hay giả.Mao Ô Quy như con rùa vỏ mềm nằm sấp dưới đất hít thở, dường như thật sự mất hết sức lực trong đợt đánh nhau.* * * - Cái gì?

Ngươi định đi Thái Vi thần miếu?Mọi người kinh kêu.Trong khoảng thời gian này cả nhóm đi ra ngoài hỏi thăm tình huống Thần đô, biết Thái Vi thần miếu canh phòng rất nghiêm ngặt, có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn.

Ai bụng dạ xấu xa chưa đến gần Thái Vi thần miếu đã bị đánh chết.Long Thương Nguyệt nói: - Giáo đồ Thái Vi thần miếu rất thành kính, có mấy nhân vật lợi hại tu vi không thua gì ngươi.- Nghe nói Thái Vi nữ thần mặc dù bộ dạng giống Nam Cung Hồng Nhan y như đúc nhưng không có ký ức của Nam Cung Hồng Nhan.Tiểu Tà Ma nói: - Nàng là tà thần, đã được gọi là tà thì chắc chắn không dễ đối phó.

Ca ca hãy cẩn thận đừng mắc mưu.Phong Phi Vân thu mọi người vào trong Thiên quốc, chỉ để lại Mao Ô Quy.

Phong Phi Vân chạy hướng Thái Vi thần miếu.Mao Ô Quy nhăn nhó than khóc:- Tại sao là lão phu?Phong Phi Vân nói: - Chẳng phải ngươi nói mai rùa của ngươi phòng ngự đệ nhất thiên hạ sao?

Ai kêu Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu, nếu bị Nữ Đế phát hiện thì ngươi có thể ngăn cản một lúc.- Hố rùa!

Nữ Đế ở trong Thái Vi thần miếu?

Lão phu không đi, thật sự . . .

Chết tiệt, thả đuôi của lão phu ra!Phong Phi Vân xách đuôi Mao Ô Quy rất nhanh đến bên ngoài Thái Vi thần miếu.

Mao Ô Quy im miệng, không dám la lối nữa.Bên bờ Tấn hà, bức tượng Thái Vi nữ thần to lớn do Phong Phi Vân điêu khắc đã được chuyển vào Thần đô.

Thái Vi thần miếu nằm ngay dưới tượng nữ thần, đưa mắt nhìn thần điện, miếu thờ đèn đuốc sáng rực, thần quang rực rỡ.Gió lạnh thấu xương.Bỗng một cái bóng quỷ ngưng tụ trong hư không, cơ thể như gió âm toát ra Khí thế khiếp hồn người.- Quỷ khí mạnh quá!Phong Phi Vân vội giấu hơi thở, thụt lùi mấy bước núp trong bóng tối.

Phong Phi Vân nhìn bóng quỷ, lòng thấy rất quen.Phải rồi!Là hơi thở của Vô Cực chủ thượng!Nghĩ đến nhân vật này lòng Phong Phi Vân thít chặt, đây là tồn tại cực kỳ khủng bố, một phân thân vuốt quy đã nghiêng trời lệch đất.

Đây là phân thân hay chân thân của Vô Cực chủ thượng?

Nếu là chân thân giáng lâm thì rất đáng sợ.Đột nhiên một bóng người xuất hiện Sau lưng Phong Phi Vân, là Diêu Cát.Diêu Cát ra hiệu im lặng, giơ tay lên.

Trận văn vô hình vô sắc bao bọc Diêu Cát và Phong Phi Vân, che giấu hơi thở hai người.Diêu Cát bấm theo phân thân Vô Cực chủ thượng đến, biểu tình nghiêm túc nói: - Đây là phân thân mạnh nhất của Vô Cực chủ thượng.Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi ngực áo Phong Phi Vân, tròng mắt to cỡ hạt đâu nhìn Diêu Cát:- Tiểu cô nương, ngươi biết không ít.Diêu Cát lấy làm lạ nhìn Mao Ô Quy, mắt bắn ra sương đóng băng Mao Ô Quy.Diêu Cát nói: - Vô Cực chủ thượng có tổng cộng ba phân thân là U Minh quỷ trảo, U Minh quỷ nhãn, U Minh quỷ thân.

U Minh quỷ thần mạnh nhất một tháng trước đến Thần đô, rất có thể mục đích là nuốt thần hồn Thái Vi nữ thần.Lúc vây công Kỷ gia xuất hiện một phân thân của Vô Cực chủ thượng là U Minh quỷ trảo, uy lực mạnh mẽ trấn áp tầng trời xao động.

Nhân vật cái thế như thiên Thần, Dị Hình Vương sợ hết hồn.U Minh quỷ trảo và Kỷ Hạo thiên chiến đấu kinh thế, tuy cuối cùng bị gã giết nhưng cũng kích phát vết thương ngầm trong người gã.

Sự sống Kỷ Hạo Thiên đứt đoạn, không còn đường cứu chữa.Chỉ một phân thân đã đáng sợ như thế, Vô Cực chủ thượng càng mạnh cỡ nào?Giờ phút này, phân thân mạnh nhất xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, cường đại hơn cả U Minh quỷ trảo.Bóc!Mao Ô Quy phá băng chui ra, người cứng ngắc, run lập cập.

Mao Ô Quy ngạc nhiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt, không dám buông lời trêu chọc.Nữ nhân này khá dữ, không dễ chọc.U Minh quỷ thân không thèm che giấu gì, ngưng tụ thành hình bên ngoài Thái Vi thần miếu.

Quỷ vụ càng lúc càng đậm đặ,c nhiều tinh hồn hình người xoay tròn trong quỷ khí, phát ra tiếng kêu gào, số lượng tinh hồn hơn trăm vạn.Nghĩa là U Minh quỷ thân do hàng trăm vạn tinh hồn ngưng tụ ra.Bốn lão nhân tiên phong đạo cốt xuất hiện bên ngoài Thái Vi thần miếu, tinh khí mạnh mẽ, mắt như tia điện.

Bọn họ là bốn cự phách siêu đẳng, kình khí chấn động vũ trụ.- Quỷ vật Âm giới cũng dám xông Thái Vi thần miếu?- Khục khục khục, bốn con ruồi nhặng.Quỷ vụ biến thành cái miệng khổng lồ hút bốn cự phách siêu đẳng vào trong.

Cơ thể cự phách vỡ thành bãi máu, chỉ còn bốn linh hồn vùng vẫy trong quỷ vụ.

Một lúc sau bốn linh hồn không còn sức chống cự, bị quỷ vụ đồng hóa.U Minh quỷ thân chớp mắt nuốt bốn cự phách siêu đẳng.Thủ vệ, tín đồ trong Thái Vi thần miếu sợ hết hồn, quá đáng sợ.Bọn họ chạy vào trong Thái Vi thần miếu, nhưng U Minh quỷ thân không cho họ có cơ hội.

Miệng quỷ há to, mấy trăm tu sĩ bị hút vào.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mấy trăm người gào thét, cơ thể vỡ tung thành tinh hồn hòa vào quỷ vụ.U Minh quỷ thân cười to bảo: - Thái Vi nữ thần, bổn tọa đến hưởng dụng thân hồn của ngươi đây!Ầm!

Trong Thái Vi thần miếu một con chim bay lên, hình dạng như khổng tước, lông chim xanh thẫm.

Cơ thể khổng lồ bao phủ trong ánh sáng mờ tối, miệng nói tiếng người.- To gan, nơi này là chỗ thần miếu thần thánh, quỷ vật nhà ngươi sao dám xông loạn?Là con vua linh thú tu luyện hai ngàn năm, một trong các linh thú hộ quốc của linh thú.-------Chương 1273: Thái viKhổng tước pháp vương phun luồng khí biến thành biển mông lung, bao phủ U Minh quỷ thân.- Ha ha ha ha ha ha!

Thì ra là Khổng tước pháp vương linh thú hộ quốc, ở trong mắt bổn tọa chỉ là con chim chưa mở mang!U Minh quỷ thân dễ dàng lao ra khỏi biển mông lung, tùy ý vung tay.

Một luồng quỷ khí xuyên qua ánh sáng mông lung đánh vào người Khổng tước pháp vương, khiến cơ thể nó nổ một cái lỗ máu to.

Rất nhanh máu biến thành màu đen xâm nhiễm cơ thể Khổng tước pháp vương.Khổng tước pháp vương gào rú, đập cánh định trốn.- Grao!

Quỷ vụ ngưng tụ thành một bàn tay to bóp chặt Khổng tước pháp vương, ném vào miệng quỷ.Bùm!Vua linh thú Khổng tước pháp vương nổ thành bột máu, biến thành tinh hồn va đụng trong quỷ vụ.

Cuối cùng Khổng tước pháp vương bị quỷ vụ đồng hóa, dung hợp với U Minh quỷ thân.Tuy chỉ là một phân thân của Vô Cực chủ thượng nhưng đã cường đại không gì sánh được, dễ dàng nuốt linh thú hộ quốc Thần Tấn vương triều.Đám tu sĩ, tín đồ Thái Vi nữ thần may mắn sống sót sợ teo tim, nằm sấp dưới đất, người run bần bật.Một giọng nữ vang lên:- Vô Cực chủ thượng, ngươi không thèm để Thần Tấn vương triều ta vào mắt sao?Thanh âm như tiếng nhạc, như nước chảy.Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng thần thánh bắn ra từ Thái Vi thần miếu, thần quang vạn trượng, tường vân che trời.

Nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành ẩn trong đó, xinh đẹp đến cực độ.

Áo trắng bay bay, tóc dài bay rối, ngực cao vút, eo liễu nhỏ, da thịt trắng trong suốt, từng đợt tiên hà lắc lư trên người nàng.Mưa tiên rơi xuống, tiếng trời trong không khí động lòng người như thần nhạc từ thiên cung cao tít rơi xuống phàm trần.Phong Phi Vân nhìn nữ nhân thần quang vờn quanh đứng trên tường mây, mắt tràn ngập vui sướng.

Nàng cực kỳ thánh khiết, như thần cơ không ăn nhân gian khói lửa.- Thái Vi nữ thần nương nương hiển linh!- Thái Vi nữ thần nương nương hiển linh!Những tín đồ bị U Minh quỷ thân hù nằm sấp dưới đất nay bò dậy, bái lạy liên tục, vô cùng thành kính.Đây là lực lượng của tín ngưỡng.- Thái Vi nữ thần nương nương hiển thần thông, tiêu diệt quỷ vật này!- Thái Vi nữ thần nương nương đại từ đại bi, nhất định có thể trảm yêu trừ ma.

Bất cứ tà vật nào gặp nương nương đều phải né tránh!U Minh quỷ thân cười khẩy nói: - Một đám phàm nhân ngu si, chỉ bằng vào nàng mà mơ tiêu diệt bổn tọa?

Thật là người si nói mộng.Phương xa, Phong Phi Vân nhíu chặt mày thầm nghĩ: - Long Khương Linh thật đáng ghét, khiến Thái Vi đi ra ngăn cản phân thân Vô Cực chủ thượng.

Nàng chỉ mới ngưng tụ thần hồn, sao đánh lại phân thân Vô Cực chủ thượng?Một thần niệm của U Minh quỷ thân đủ làm Thái Vi nữ thần vạn kiếp bất phục.Diêu Cát cũng rất khó hiểu:- Lạ lùng, tại sao Nữ Đế làm như vậy?

Chẳng lẽ nàng đã tính ra ngươi đến Thái Vi thần miếu, cố ý phái Thái Vi ra để buộc ngươi lộ mặt?Đây là lần đầu tiên Diêu Cát thấy Thái Vi nữ thần, khâm phục sắc đẹp của đối phương.Thái Vi nữ thần là thần tà tạo ra từ bộ dạng của Nam Cung Hồng Nhan, đương nhiên giống Nam Cung Hồng Nhan y như đúc.

Nam Cung Hồng Nhan không uổng từng là đệ nhất mỹ nhân Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân nói: - Long Khương Linh thông minh tuyệt đỉnh, không chừng đã tính ra nàng cũng tới Thái Vi thần miếu, muốn lợi dụng luôn nàng.- Cũng có thể.Diêu Cát chớp mắt, dường như không để bụng bị người tính kế.Phong Phi Vân khẽ kêu:- Ủa?

Phong Phi Vân thấy trăng khuyết màu trắng trên cổ Thái Vi nữ thần, ánh sáng chói mắt như vầng trăng.Đó là Thiên Tủy Binh Đàm.Trong Vũ Hóa mộ nguyên, Phong Phi Vân ngưng tụ Thiên Tủy Binh Đàm thành hình mặt trăng, Sau đó bị Nữ Đế cướp mất.

Phong Phi Vân đòi lại, Long Khương Linh bỏa nàng đã vứt.

Sau này Phong Phi Vân trở về tìm kiếm nhưng không được gì, không ngờ Thiên Tủy Binh Đàm nằm trên cổ Thái Vi nữ thần, vẫn là hình dạng trăng khuyết.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Thì ra Nữ Đế chưa từng vứt Thiên Tủy Binh Đàm mà tặng cho Thái Vi, Nữ Đế cố ý nhắc nhở ta sao?Diêu Cát nhìn Thái Vi thần miếu, hỏi: - Có ra tay không?Phong Phi Vân nói: - Long Khương Linh dùng chiêu này là dương mưu, biết rõ nàng đào hố nhưng chúng ta phải nhảy.Mao Ô Quy nhìn Thái Vi nữ thần cao cao tại thượng trên tường vân, tròng mắt xoay tròn:- Theo kinh nghiệm nhiều năm của lão phu thì có chuyện lạ.Phong Phi Vân, Diêu Cát gật gù.Hai người đều là cường giả, có một số việc không nhìn thấu manh mối nhưng thông qua linh giác cảm ứng được.

Phong Phi Vân, Diêu Cát trực giác rất lạ, chuyện này không bình thường.U Minh quỷ thân cười dài:- Long Khương Linh, bổn tọa biết ngươi đánh nhau với đám người Tà Hoàng đã bị thương, không ngờ ngươi không có cả can đảm đấu một trận với Nạp Lan Tuyết Tiên, vậy mà dám xưng là Nữ Đế?

Cười chết người.

Đêm nay bổn tọa nuốt Thái Vi nữ thần rồi nuốt cả hồn Nữ Đế, ha ha ha ha ha ha!

U Minh quỷ thân cười dài, tiếng cười chấn động thành vực, dù có tầng tầng trận pháp ngăn cách nhưng nhiều tu sĩ nghe thấy.

Bọn họ đứng phía xa nhìn hướng Thái Vi thần miếu.Trước đó đã có nhiều tu sĩ bị kinh động, chính mắt thấy U Minh quỷ thân nuốt bốn cự phách siêu đẳng, linh thú hộ quốc, bị quỷ quái cường đại này hù sợ hết hồn.Đây là tồn tại siêu khủng bố.Giờ phút này, bên ngoài Thần đô như biết Thái Vi thần miếu gặp kẻ thù lớn, đại quân tu sĩ các thế lực rầm rộ công thành, hấp dẫn cường giả Thần Tấn vương triều chạy đến cửa thành, không rảnh tay bảo vệ Thái Vi thần miếu.Đây là muốn nội ứng ngoại hợp công phá Thần đô.Đây là âm mưu đã định trước.Nếu Nữ Đế Long Khương Linh, Thái Vi nữ thần chết trong Thái Vi thần miếu, cường giả số một, cây cột tinh thần Thần Tấn vương triều chết hết, Thần đô sẽ nhanh chóng tan rã, Thần Tấn vương triều tiêu đời.Nhiều người hiểu đạo lý này nhưng bất lực.

Có mắt đều thấy U Minh quỷ thân cường đại, linh thú hộ quốc bị nuốt trọn, tu sĩ bình thường xông tới chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, ngược lại thành món ăn cho U Minh quỷ thân.Nữ Đế thật sự đã bị thương?Đây là tin tức xấu làm tu sĩ Thần đô tâm tình ặng nề.Một thanh âm đột nhiên vang lên trong trời đêm.- Muốn nuốt thần hồn Thái Vi nữ thần?

Ngươi đã hỏi ý của ta chưa?Phong Phi Vân chậm rãi bước ra từ bóng tối, tay kéo quan tài hoàng thạch, bước chân vững vàng.

Phong Phi Vân đi tới trước Thái Vi thần miếu, đưa lưng hướng Thái Vi nữ thần, đối diện U Minh quỷ thân.Quan tài nặng nề hằn một vệt sâu dưới đất, mặt đá bằng phẳng bị xốc lên.Là ai liều mạng sống bảo vệ Thái Vi nữ thần?Có người nhận ra Phong Phi Vân, là giáo chủ một đại giáo trong Thần đô thành.Giáo chủ đứng ở phía xa, kinh kêu: - Là hắn!

Hèn gì, hèn gì!Một số tu sĩ không biết Phong Phi Vân, hỏi thăm trưởng bối của mình.- Hắn là một am đầu, là hắn khắc tượng Thái Vi nữ thần.- Hắn từng vì Thái Vi nữ thần biến thành ma, tàn sát thiên hạ.

Vì Thái Vi nữ thần, hắn có thể làm mọi chuyện.-------Chương 1274: Đạo tâm chủng thần- Ta biết, ta biết rôi!

Hắn chính là nhi tử của yêu ma, từng đóng đinh Tử Minh Vương, đánh bại hai hành giả Sâm La điện, mới hai mươi tuổi đã lên đẳng cấp vô thượng cự phách, khó tìm đối thủ.Trong Thần đô, đám tu sĩ sôi trào.

Đặc biệt đệ tử thế hệ trẻ ai nấy tinh thần phấn chấn, rất kích động.

Nhiều người xem Phong Phi Vân là mục tiêu phấn đấu, hướng đi cố gắng suốt đời.Nhiều nữ đệ tử đại giáo tôn sùng Phong Phi Vân, mắt chớp lia, gò má hây hồng.

Hôm nay gặp người thật làm tim các nàng đập nhanh.U Minh quỷ thân biến thành vòng xoáy quỷ khí cuốn các điện vũ lên trời cao, biểu hiện Khí thế cường đại không gì sánh bằng.

Cự phách sợ hãi nằm sâp dưới đất.Phong Phi Vân đứng thẳng tại chỗ, mắt không chớp cái nào, người tỏa phật quang ngút trời.

Phong Phi Vân như vị thần tịnh hóa quỷ khí xâm nhập.- Tiểu tử, bổn tọa sớm cảm nhận được ngươi ở gần đây.

Một sử thi cự phách đến chịu chết, ta thành toàn ngươi!U Minh quỷ thân không thèm để Phong Phi Vân vào mắt, linh thú hộ quốc còn bị nó nuốt chứ nói gì sử thi cự phách?

Chẳng qua là chết sớm hay muộn.Một vuốt quỷ thò ra khỏi vòng xoáy quỷ vụ khổng lồ, khiến hư không vặn vẹo, đè xuống Phong Phi Vân.Phong Phi Vân mỉm cười, ném quan tài hoàng thạch ra.

Hoa văn hiện ra trên quan tài cổ, tựa như đồ đằng viễn cổ đang thức tỉnh, bộc phát tà khí kinh thế, chớp mắt đánh nát quỷ trảo.Ầm!

Các tảng đá to bị xốc lên, cá trận pháp bị chấn nát, tượng Thái Vi nữ thần lắc lư.Quan tài hoàng thạch bay về, lơ lửng trên đầu Phong Phi Vân, tà khí dồi dào ngưng tụ thành ma vân xám xịt.Phong Phi Vân tựa như ma đầu cái thế đứng dưới ma vân cuộn trào, đầu đội quan tài hoàng thạch, chân đạp mặt đất vỡ nát, ánh mắt ngạo nghễ nhìn vòng xoáy quỷ khí khổng lồ đối diện.Tu vi của Phong Phi Vân chưa thể phát huy hết uy lực quan tài hoàng thạch nhưng quan tài đã biến thành linh khí, sinh ra linh khí đẳng cấp cực cao.

Linh khí của quan tài hoàng thạch có thể giết đệ nhất tôn giả Dương giới thì không tầm thường chút nào, không cần Phong Phi Vân vận động.

Tà linh trong quan tài hoàng thạch tự phát ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, đủ ngang hàng với phân thân số một của Vô Cực chủ thượng.Giọng Phong Phi Vân như chuông ồm ồm chứa phật khí hạo nhiên:- Vô Cực chủ thượng, chỉ bằng vào một phân thân mà muốn giết ta?

Ngươi đã quá xem thường Phong Phi Vân!Phật quang bắn ra từ người Phong Phi Vân khuếch tán từng vòng, chấn hoàn vũ sôi sục.Đây là hai loại Khí thế khác hẳn nhau.

Một loại thánh khiết như thần phật, một loại tà khí như yêu ma, cùng chung một thân thể.Mới rồi chỉ đánh nhau thăm dò đã khiến thành vực sụp đổ hàng trăm trận pháp vỡ nát, không đỡ nổi tranh phong đẳng cấp này.U Minh quỷ thân ngửa đầu gầm rống, biến thành bóng quỷ khổng lồ, mặc áo đen, tóc rối, cao trăm trượng lơ lửng trên bầu trời như lệ quỷ không đầu.Quỷ vụ chụp xuống mang theo lực lượng khủng bố.Quan tài hoàng thạch lại bay ra, huyết khí vô tận chui ra từ khe hở quan tài biến thành biển máu.

Biển máu ngưng tụ thành người máu cao trăm trượng đại chiến với U Minh quỷ thân.Thành vực phạm vi ngàn dặm sôi trào, mọi người cảm nhận hai lực lượng cực kỳ kinh khủng va chạm.

Các tu sĩ nằm sấp dưới đất, không đứng lên nổi.Các giáo chủ đại giáo toát mồ hôi ròng ròng, khó khăn gượng đứng thẳng nhưng cuối cùng vẫn té xuống đất.

Hai Khí thế quá khủng khiếp, bọn họ không đỡ nổi.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai cái bóng cao trăm trượng đang chiến đấu, một bóng quỷ, một bóng máu, tựa như quỷ vương và ma vương trong truyền thuyết đánh nhau.

Trận pháp bị đánh nát, các kiến trúc, điện vũ bị phá hủy.Lực lượng tương đương.Diêu Cát không ra tay, nàng đứng bên cạnh Phong Phi Vân, cảnh giác Long Khương Linh trong Thái Vi thần miếu.Diêu Cát biết Phong Phi Vân và Long Khương Linh có mâu thuẫn không thể xóa nhòa.

Nếu Long Khương Linh thiết kế ép Phong Phi Vân ra tay, bây giờ hắn lộ mặt, rất nhanh nàng sẽ hành động.Thái Vi nữ thần bay trong không trung, thần hà lượn lờ quanh thân, khuynh thành tuyệt đại.

Thái Vi nữ thần nhìn Phong Phi Vân nhưng mắt không chút dao động, trong suốt không chứa cảm xúc.Phong Phi Vân liếc Thái Vi nữ thần một cái rồi thu về tầm mắt, nói: - Hai chúng ta cùng ở đây, cho Long Khương Linh lá gan cũng không dám đối địch với hai ta trong khi Thần đô gặp nguy hiểm.

Giờ hãy hợp sức trấn áp U Minh quỷ thân trước đi.- Nghe lời ngươi.Diêu Cát vươn hai ngón tay ngọc, đầu ngón tay trong suốt bay ra một lũ quỷ khí.Môi hồng bóng hé mở:- Thiên Nhất Thánh bình.Thiên Nhất Thánh bình bay ra ngoài, vô tận quỷ khí quay quanh cái bình.

Thiên Nhất Thánh bình như biến thành lỗ đen, bên trong sinh ra lực hút không gì sánh bằng thu các tinh hồn trên người U Minh quỷ thân vào trong bình quỷ.Thiên Nhất Thánh bình suy yếu lực lượng của U Minh quỷ thân, nó gầm rồng định nhào vào Diêu Cát nhưng bị quan tài hoàng thạch đánh ngược về.Diêu Cát phát huy ra lực lượng thật sự của Thiên Nhất Thánh bình, ngón tay bắt ấn liên tục.

Lực lượng trong Thiên Nhất Thánh bình càng lúc càng mạnh mẽ, hầu như hút nguyên thiên địa vào.Phong Phi Vân cảm thán, tu vi của Diêu Cát đúng là rất mạnh.

Trước kia Diêu Cát giấu nghề rất sâu, bây giờ mới lộ tài.Thiên Nhất Thánh bình vào tay Diêu Cát phát huy uy lực mạnh hơn trong tay Phong Phi Vân gấp trăm lần, là vô thượng thần khí trấn áp dị tà.Phong Phi Vân, Diêu Cát hợp tác, cuối cùng trấn áp U Minh quỷ thân vào Thiên Nhất Thánh bình.Giọng U Minh quỷ thân phát ra từ Thiên Nhất Thánh bình:- Ta biết, ta biết rồi!

Ngươi là mẫu của âm giới, ha ha ha ha ha ha!

Một nữ nhân bị bổn tọa hù sợ chạy ra Âm giới còn dám đối đầu với bổn tọa?

Thật là không biết trời cao đất rộng, một khi chân thân của bổn tọa giáng lâm thì là lúc ngươi và tiểu tử kia chôn xác.U Minh quỷ thân nguyền rủa cuồng cười:- Thiên Nhất Thánh bình không luyện hóa ta được!U Minh quỷ thân đột nhiên kinh khủng hét to: - Cái gì?

Ngươi là ai?Tiếng cười âm trầm của Diêm Vương phát ra từ Thiên Nhất Thánh bình:- Ha ha ha ha ha ha!

Thiên Nhất Thánh bình rung bần bật, hai tà vật đánh nhau trong bình, muốn nuốt đối phương.- Thiên Nhất Thánh bình chỉ có thể trấn áp chúng chứ khó mà luyện hóa.Diêu Cát thi triển quỷ thuật phong kín Thiên Nhất Thánh bình, nhưng nàng không tìm ra cách luyện chết U Minh quỷ thân, Diêm Vương được.- Chờ ta giây lát.Phong Phi Vân biến thành ánh sáng vọt lên cao, đứng trong không trung đối diện Thái Vi nữ thần, mắt trong suốt nhìn nàng.

Khuôn mặt quen thuộc, các ký ức ùa về.Tuy Thái Vi nữ thần cho Phong Phi Vân cảm giác rất lạ, nhưng khi nhìn nàng thì cay đắng tràn ngập lòng hắn.

Phong Phi Vân nhớ đến cảnh trơ mắt nhìn Nam Cung Hồng Nhan bị đốt chết, sương mù trước mắt quét sạch.Cổ họng Phong Phi Vân khô khốc, chậm rãi vươn tay:- Đi theo ta.Mắt Thái Vi nữ thần như sóng, cảnh giác liếc Phong Phi Vân, biến thành tia sáng như sao băng xuyên qua các bình chướng trận pháp bay ra Thần đô.Không biết Thái Vi nữ thần có năng lực đặc biệt gì mà những trận pháp này không có tác dụng với nàng, dễ dàng bị xuyên thấu.-------Chương 1275: Trời long đất lở (1)Phong Phi Vân nhíu mày, hắn biết Thái Vi nữ thần đề phòng hắn rất sâu.Phong Phi Vân phất tay, quan tài hoàng thạch bay lên.

Phong Phi Vân đạp trên quan tài cổ đụng thủng các trận pháp đuổi theo Thái Vi nữ thần.Diêu Cát không đi theo, nàng đứng bên ngoài Thái Vi thần miếu nhìn Thái Vi nữ thần bay ra, trong mắt lóe tia nghi ngờ:- Thật kỳ lạ.Diêu Cát trầm ngâm, nàng bay vào Thái Vi thần miếu.

Trong nữ thần điện không có bóng dáng Nữ Đế Long Khương Linh.Long Khương Linh không có mặt trong Thái Vi thần miếu.Vách tường đầy chữ viết.Thái Vi thủ tâm.Thái Vi thủ tâm.Nguyên bức tường chỉ viết bốn chữ Thái Vi thủ tâm, mỗi chữ ẩn chứa đế uy khổng lồ, như thần long bàn chữ trong chữ viết, là Nữ Đế Long Khương Linh tự viết ra.Dường như Long Khương linh đang thiền ngộ ý nghĩa bốn chữ.Đây là bốn chữ thiên tượng hiện ra, chắc chắn có ẩn ý gì.Thiên cơ rất khó đoán, nhiều người hiểu hai chữ 'thái vi' nhưng không giải nghĩa được chữ 'thủ tâm'.

Nhưng Long Khương Linh không phải người bình thường, trí lực ngang hàng Thiên Toán thư sinh, có thể thấy rõ thiên cơ, thôi diễn quá khứ, tương lai.Có lẽ Long Khương Linh có thể nhìn thấu ý nghĩa bốn chữ.Khi Long Khương Linh dẫn Thái Vi nữ thần ước chiến với ba chí cường thì Diêu Cát đã suy nghĩ manh mối trong đó.

Diêu Cát không như Phong Phi Vân trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm bị loạn.

Diêu Cát đứng ngoài cuộc xem xét vấn đề.- Đạo tâm chủng thần!Diêu Cát ngồi gần góc tường nhìn bốn chữ, nỗi lòng trực giác không may.- Bộ thứ sáu trong Đạo điển, đạo tâm chủng thần.Đạo tâm chủng thần là quy tắc chung của bộ thứ sáu trong Đạo điển, công pháp vô cùng thần kỳ, thần dị hơn âm dương song tu đại pháp bộ thứ hai trong Đạo điển gấp mấy lần.- Hèn gì Long Khương Linh dám cùng lúc khiêu chiến với ba chí cường mà vẫn an toàn rút lui, thì ra nàng tu luyện đạo tâm chủng thần, thần chủng này chẳng phải là . . .

Nguy rồi!Diêu Cát bay ra Thái Vi thần miếu, người biến thành quỷ vụ bay vào trời đêm.Thái Vi nữ thần chân đạp tường vân, thân hình yểu điệu như sen băng.

Tóc dài bay vạch đường cong huyễn lệ trong không trung.Rất nhanh Thái Vi nữ thần bay qua tường thành Thần đô, lao ra ánh sáng phòng hộ của trận pháp, bay ra Thần đô.- Là Thái Vi nữ thần!- Nữ thần nương nương đang đi trấn áp loạn quân các thế lực sao?- Chắc chắn rồi, nữ thần nương nương thần uy mênh mông, nhất định có thể trảm yêu trừ ma, xua đuổi quân giặc!Tín đồ Thái Vi nữ thần đã khuếch tán trong Thần Võ quân, nhiều tướng lĩnh xem nàng là thần linh bái lạy.Ngoài Thần đô xảy ra cuộc chiến kinh thế.Cường giả các thế lực tụ tập, đại chiến công thành kinh thiên động địa.Vốn có hai mươi ba đại quân tu sĩ, bây giờ tăng thêm người hai giới Âm Dương biến thành hai mươi lăm đại thế lực.Trừ hai mươi lăm đại thế lực còn có mấy vạn tiểu thế lực khác, biển người đông đúc, vô biên vô hạn, chiến thú lao nhanh, trời sập đất nứt.Đây là chiến tranh thảm thiết nhất từ xưa đến nay của Thần Tấn vương triều.

Mỗi phút có ngàn vạn tu sĩ mất mạng, biến thành huyết thi, có thân thể nổ nát thành bột phấn, không chừa một mẩu xương.Mặt đất bên ngoài Thần đô đã bị nhuộm đỏ máu, các dòng máu tụ thành sông chảy xuôi dưới đất.

Phồn hoa nay đã mất, bây giờ là mảnh dấdt vong hồn huyết sát, oan hồn đầy trời.Phong Phi Vân bay ra Thần đô, nhìn bóng lưng Thái Vi nữ thần đằng trước.

Con ngươi Phong Phi Vân co rút, cảm giác kỳ lạ nổi lên trong đầu hắn.Theo lý thuyết thần hồn Thái Vi nữ thần mới ngưng tụ thành hình, vốn nên nhỏ yếu.

Nhưng Thái Vi nữ thần trước mắt không yếu chút nào, tốc độ bay của nàng còn mau hơn Phong Phi Vân mấy phần.- Có vấn đề!Phong Phi Vân chỉ tạm dừng giây lát rồi lại đuổi theo, bay ra Thần đô.Bên ngoài Thần đô một mảnh hỗn loạn, vô số tu sĩ đang tấn công trận pháp Thần đô.

Đưa mắt nhìn biển người lúc nhúc không thấy cuối.Hai mươi lăm lá cờ chiến xếp hàng trong không trung, tự tọa trấn một phương.

Trên chiến kỳ viết Sâm La điện, Nhật Nguyệt tiên giáo, Âm giới, Tây Việt phiệt, Bắc Minh phiệt.Tổng cộng đại biểu cho hai mươi lăm đại thế lực.Trừ hai mươi lăm chiến kỳ khổng lồ ra còn có ngàn vạn chiến kỳ nhỏ như Trần gia Vân thiên phủ, Võ gia Vạn Khoáng phủ, Tu Di tiên giáo.

Mấy ngàn chiến ký toàn là gia tộc, linh khí loại nhỏ đến Thần đô hôi của.Trong đại quân Âm giới đậu một chiếc xe quỷ, âm khí tràn ngập xung quanh.

Một lão quy da trắng bước ra từ thùng xe, nhìn hướng Thần đô.Lão quỷ nói: - Thái Vi nữ thần bay ra Thần đô, xem ra chủ thượng thất bại.Lão quỷ này là Bạch Bì Quỷ Vương, một nhân vật cái thế hiện là bá chủ Âm giới.Trong không trung vang tiếng quát kinh thiên động địa, vang vọng muôn nghìn núi sông:- Bầy rồng nuốt trời, Thái Vi thủ tâm!

Giết Thái Vi rồi để xem nàng làm sao thủ tâm!Một quả cầu lửa đỏ thẫm bay ra hư không, to lớn như ngọn núi, tựa mặt trời nóng cháy.Đó là trấn thế sát binh tên Hỏa Luân Dương, thần khí trấn giáo của Thái Dương tiên giáo, một trong ba cổ tiên giáo.Ba lão tổ Thái Dương tiên giáo cùng ra tay, bọn họ ngồi xếp bằng trong không trung, sử dụng Hỏa Luân Dương định giết Thái Vi nữ thần.Ầm!

Lưng Phong Phi Vân hiện ra hàng vạn con dị thú chiến hồn, tám khối xương phượng luyện thành một tuần hoàn, phật quang vàng rực rỡ bao bọc nắm tay.

Phong Phi Vân vung một đấm đánh bay Hỏa Luân Dương.Làm người ta hết hồn.Cơ thể chống lại trấn thế sát binh, chân nhân bình thường cũng không dám làm như vậy.Phong Phi Vân bay lên cao, đánh văng ba lão tổ Thái Dương tiên giáo, giẫm chết tại chỗ.

Phong Phi Vân cầm Hỏa Luân Dương, đứng trong không trung.Phong Phi Vân nói: - Muốn giết Thái Vi nữ thần phải vượt qua ta!Các tu sĩ giật mình hóa đá.

Người này quá dữ, Khí thế hùng hổ giết ba lão tổ Thái Dương tiên giáo, còn cướp Hỏa Luân Dương.Đây là nhân vật cái thế nào?Trong thời gian này bọn họ hắn rất nhiều nhân vật cái thế đại sát tứ phương, nhưng chưa thấy ai trẻ tuổi như vậy.Có người hét to: - Là Phong Phi Vân, hắn đã tu luyện Kim Tàm Kinh thành công, sức chiến đấu trấn thiên hạ!- Nghe nói hắn bị điên, hắn dám làm tất cả vì Thái Vi nữ thần, từng đồ thi mấy trăm vạn.Bên ngoài Thần đô có ngàn vạn đệ tử Thái Dương tiên giáo, trong đó hơn hai mươi bá chủ đến cảnh giới cự phách.

Có một nửa cự phách Thái Dương tiên giáo tập trung trong khu vực này, bọn họ rất tức giận.- Tru sát Phong Phi Vân, báo thù cho ba vị lão tổ!Mấy trăm vạn sát quang bắn lên từ dưới đất, chiếu sáng khu vực này, bầu trời cũng mất sắc.Cái này như là dòng lũ thuật pháp công kích, chấn thiên động địa.

Mấy trăm vạn sát quang bắn lên trời, dù là chân nhân mạnh mẽ vô cùng cũng sẽ bị đập bẹp.Phong Phi Vân không dám cứng rắn đỡ nhưng cũng không tránh né, có muốn trốn cũng không được.

Khu vực này toàn là thuật pháp, không có khe hở.- Lão Mao, trông chờ vào ngươi.- Chết tiệt, mấy trăm vạn tu sĩ công kích!

Hố chết rùa!Phong Phi Vân ném Mao Ô Quy ra, mai rùa biến cao khoảng một người, bao bọc hắn trong mai rùa.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mấy trăm vạn sát quang đánh vào mai rùa, cái mai kêu bùm bùm bay tứ phía nhưng không bị nổ nát.-------Chương 1276: Trời long đất lở (2)Đám tu sĩ Thái Dương tiên giáo mắt tròn mắt dẹt.

Đây là mai rùa gì mà mấy trăm vạn tu sĩ không đánh bể được?- Tới lượt ta.Phong Phi Vân bay ra khỏi mai rùa, cùng sử dụng Hỏa Luân Dương, huyết nhân thần quán.

Hai trấn thế sát binh bộc phát chiến uy vô song trên đời, chiếu một góc trời thành màu đỏ, nhuộm không trung đỏ như máu.Đây là cuộc đồ sát.Một luồng sát quang trấn thế sát binh rơi xuống dung luyện trăm dặm thành dung nham, bao nhiêu tu sĩ bị luyện chết.Các đệ tử Thái Dương tiên giáo gào thét chạy trốn, trước công kích của trấn thế sát binh thì bọn họ không có chút sức chống lại.Đây là hình ảnh vô cùng rung động hồn người, đám Thần Võ quân trên tường thành giật mình không nói nên lời.

Đặc biệt tướng lĩnh Thần Võ quân Thần Vương phủ từng đi theo Phong Phi Vân nghiêm nghị đứng thẳng.Một tướng quân Thần Vương phủ cười to bảo: - Thấy chưa?

Vào phút mấu chốt toàn nhờ Thần Vương đại nhân ra tay, Khí thế nghịch thiên xoay chuyển Càn Khôn.Thần tướng khác của Thần Vương phủ nói: - Chỉ có Thần Vương đại nhân mới có dứt khoát như thế, trong thiên quân vạn ãm giết quân giặc như xắt rau.- Nhớ năm xưa Thần Vương tức giận vì hồng nhan, dẫn huynh đệ chúng ta lao vào Thần đô, san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.

Sự quyết đoán đó từ khi từ xưa đến nay dựng nước đến nay chưa từng có.Chiến tướng Thần Võ quân từng đi theo Phong Phi Vân sóng lòng trào dâng.

Trong lòng bọn họ luôn xem Phong Phi Vân là Thần Vương, rất muốn loa ra Thần đô ngay bây giờ, chiến đấu cùng hắn.

Nhưng bọn họ biết Thần đô giờ do ba vị đế hoàng Nữ Đế, thái thượng Tấn đế, Tấn đế cai trị, bọn họ phải phục tòng quân lệnh, nếu không sẽ gặp nạn.Long La Phù mặc đế bào đứng trên tường thành cao như ngọn núi, vô số khí long hoàng lượn lờ quanh thân.

Ánh mắt Long La Phù lạnh băng nhìn Phong Phi Vân phương xa chiến đấu như thần linh.Long La Phù lạnh lùng cười: - Chỉ biết cậy mạnh trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, một người dù mạnh đến mấy cũng có hạn.Đấu Chiến Thiên Hầu mắt như quả cầu lửa, rất muốn lao ra ngoài thành chiến đấu trời long đất lở:- Tấn đế, hiện tại sĩ khí Thần Võ quân cao chưa từng có.

Nên mở trận pháp, giết ra ngoài thành, quyết tử chiến!Long La Phù nói: - Nữ Đế sớm dặn dò, chưa đến lúc quyết tử chiến.Tóc Dực Thiên Hầu sắp dựng đứng, chiến mâu phát ra thần hoa đỏ lấp lánh:- Sĩ khí lên cao thì phải chiến đấu, huống chi sức chiến đấu của Thần Vương tuy mạnh nhưng chỉ có một mình.

Nếu chúng ta ra tay vào lúc này, liên kết với hắn từ xa khuếch trương chiến quả gấp vô số lần.

Nếu Thần Vương thua trận thì sĩ khí sẽ giảm thấp.

Mong Tấn đế suy nghĩ lại, đừng bỏ qua chiến cơ tốt nhất.Long La Phù quay đầu, lạnh lùng liếc Đấu Chiến Thiên Hầu, Dực Thiên Hầu.Mắt Long La Phù lạnh băng vô tình nói: - Phong Phi Vân đã không còn là Thần Vương của Thần Tấn vương triều, hy vọng các ngươi hãy nhớ rõ điều này.Đế uy mênh mông, long khí vòng quanh thân Long La Phù.

Nàng nhìn hướng Thái Vi nữ thần, ánh mắt phức tạp, tay trắng siết chặt cuối cùng thả lỏng.

Long La Phù vuốt bụng mình, thânh ình yêu kiều đứng thẳng.Dực Thiên Hầu, Đấu Chiến Thiên Hầu cắn chặt răng, siết chiến mâu cuối cùng thả lỏng, giậm chân xoay người đi.Lệ khí trên người Đấu Chiến Thiên Hầu rất nặng, nếu không phải Thần đô nguy hiểm thì mới rồi gã đã vỗ chết Long La Phù.Đấu Chiến Thiên Hầu nói: - Long La Phù thật đáng hận, nàng đã quên năm xưa là ai trợ giúp nàng lên ngôi Tấn đế sao?- Nữ nhân làm đế hoàng vốn đã buồn cười, theo ta thấy nàng ghen tỵ Thần Vương đại nhân chiến đấu vì Thái Vi nữ thần nương nương.Long Xuyên Phượng từ trên trời giáng xuống trước mặt hai thiên hầu.Đấu Chiến Thiên Hầu, Dực Thiên Hầu cung kính quỳ xuống, đồng thanh kêu lên: - Thuộc hạ bái kiến lão Thần Vương!Long Xuyên Phượng gật đầu kêu hai người đứng dậy:- Ta đã nghe những lời các người vừa nói.

Bây giờ Thần đô hỗn loạn,

Sau này đừng nói lời như thế nữa, sẽ ảnh hưởng quân tâm.Dực Thiên Hầu nói: - Mạc tướng biết lỗi.

Nhưng Long . . .

Tấn đế thật không nể tình, nói sao thì tiểu Thần Vương từng trợ giúp nàng lên ngai vàng, vậy mà trở mặt nhanh như lật bánh trán, khiến người quá thất vọng.Long Xuyên Phượng nói: - Chiến tranh không bàn chuyện tình cảm, thêm nữa cuộc chiến hiện tại do một tay Nữ Đế bố cục, lên kế hoạch, Tấn đế không quyết định được.

Mới rồi ta đi đế cung một chuyến gặp Thái thượng Tấn đế.

Người cho ta xem đế chỉ viết từ nửa năm trước.Long Xuyên Phượng lấy đế chỉ vàng kim giao cho hai thiên hầu thân tín xem.Đấu Chiến Thiên Hầu đọc nội dung đế chỉ xong suýt ném xuống đất, gainạ run người chửi:- Đàn bà thúi Long La Phù, từ nửa năm trước đã muốn bãi miễn vị Thần Vương của tiểu Thần Vương!

Cho rằng Thần Vương phủ dễ chọc sao?Tính cách Đấu Chiến Thiên Hầu nóng nảy, lúc trước gọi Long La Phù là Tấn đế nhưng giờ đọc dế chỉ xong không kiềm được nữa, gọi thẳng tên nàng, chửi thúi đầu.

Đây là tội lớn chém đầu, nhưng Đấu Chiến Thiên Hầu không sợ, bây giờ gã rất muốn vác chiến đao đi giết vua.Ánh mắt Long Xuyên Phượng âm trầm, lạnh lùng quát: - Thiên Nộ!Đấu Chiến Thiên Hầu nghe lão Thần Vương nghiêm túc, lạnh lùng gọi tên mình thì biết mới rồi đã giận quá lỡ mồm.Đấu Chiến Thiên Hầu rất tôn kính lão Thần Vương, vội quỳ xuống đất, hai tay nâng đế chỉ nói: - Thuộc hạ biết lỗi!Long Xuyên Phượng hiểu tính cách của Đấu Chiến Thiên Hầu, là loại người dám xông thẳng vào Thái Tể phủ giết người.Long Xuyên Phượng lắc đầu, nói: - Đứng lên đi.Long Xuyên Phượng mở miệng nói: - Học Túc, ngươi thấy đế chỉ này như thế nào?Dực Thiên Hầu điềm tĩnh hơn nhiều, gã cầm đế chỉ xem một lúc, nói: - Đế chỉ này viết vào nửa năm trước, khi ấy Thái thượng Tấn đế chưa xuất quan, Nữ Đế không quay về nhưng Tấn đế không ban lệnh, thật lạ.- Bởi vì dù nàng ban quyển đế chỉ này ra cũng không thể làm gì Thần Vương.Long Xuyên Phượng nói: - Sắc phong, bãim iễn Thần Vương do trưởng lão hoàng tộc trong thánh địa quyết định, Tấn đế không có tư cách đó.Long Xuyên Phượng dừng một lúc, nói tiếp:- Đương nhiên Nữ Đế có tư cách, năng lực đó.Dực Thiên Hầu nói: - Vậy càng lạ nữa.

Tấn đế thông minh tuyệt đỉnh, đã biết rõ không làm gì tiểu Thần Vương được tại sao còn viết ra quyển đế chỉ này, và đọng lại nửa năm không phát ra?Long Xuyên Phượng cười nói: - Ngươi thử nghĩ xem nếu đế chỉ được ban bố sẽ có kết quả gì?Dực Thiên Hầu trả lời:- Thần Vương và Tấn đế không hợp là việc lớn, triều đình xôn xao, quốc nạn ngập đầu, chuyện ngươi sẽ gây ra xôn xao lớn.Long Xuyên Phượng lắc đầu, nói: - Lý do Tấn đế bãi miễn Phi Vân là vì Nguyệt công chúa chết.

Phong Phi Vân không cưới công chúa hoàng tộc thì không có tư cách trở thành vương khác họ của Thần Tấn vương triều, mọi chuyện hợp tình hợp lý.- Thần Vương và Tấn đế không hợp, việc lớn như vậy sẽ kinh động túc lão trong hoàng tộc Thần đô ra.

Vì bảo đảm triều đình ổn định, chỉ có một cách.Dực Thiên Hầu nhíu mày nói: - Khiến tiểu Thần Vương kết hôn với công chúa khác . . .-------Chương 1277: Thần quy chiến sĩDực Thiên Hầu lắc đầu:- Không, không đúng, công chúa hoàng tộc đã vào thánh địa.

Theo pháp quy của hoàng tộc, công chúa và phi tử đã vào thánh địa thì không được ra ngoài nữa.Long Xuyên Phượng cười nói: - Thánh địa là bí mật lớn nhất của hoàng tộc, chỉ có các đời Tấn đế, Thần Vương tùy ý ra vào.Dực Thiên Hầu trợn tròn mắt, há hốc mồn:- Hiểu . . .

Hiểu rồi.Đấu Chiến Thiên Hầu không hiểu gì, nhíu mày hỏi: - Rốt cuộc là sao?Dực Thiên Hầu nói: - Chỉ có một cách giải quyết nguy hiểm lúc đó là khiến tiểu Thần Vương thành hôn với Tấn đế, như vậy chẳng những ổn định triều đình mà Thần Vương cũng sẽ không bị bãi miễn.

Đây là mục đích thật sự của Tấn đế.Long Xuyên Phượng cười nói: - Làm đế hoàng có nhiều lời không thể trực tiếp nói ra miệng, phải từ miệng một số thần tử hiểu rõ thánh ý nói.

Vì vậy các người mắng Tấn đế vong ân phụ nghĩa Phi Vân là sai.

Không chừng Tấn đế rất muốn gả cho Phi Vân, nhưng nàng là đế hoàng, không thể nói ra lời này.Dực Thiên Hầu nói: - Đây chính là đế vương tâm thuật.Đấu Chiến Thiên Hầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh đứng trên tường thành nhìn ra xa, cười to bảo: - Hèn gì quyển đế chỉ này mãi nửa năm chưa ban bố, ra là Tấn đế xấu hổ sợ bị người nhìn thấu mục đích, ha ha ha ha ha ha!

Nói vậy thì bản thiên hầu bớt thành kiến với nàng.Bắt thóp Tấn đế làm Đấu Chiến Thiên Hầu rất sung sướng.

Cuối cùng giải gút mắc trong lòng hai vị thiên hầu, quân tâm tạm thời ngưng tụ.Nhưng nếp nhăn trên mặt Long Xuyên Phượng không giãn ra, vì lão biết Phong Phi Vân có mâu thuẫn lớn nhất với hoàng tộc nằm ở chỗ Nữ Đế.

Không gỡ được cái gút này thì Long Xuyên Phượng làm sư phụ khó xử hai đầu.Bên ngoài Thần đô thành, Phong Phi Vân cầm hai trấn thế sát binh, giết đám tu sĩ Thái Dương tiên giáo thây ngã khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất.

Nhiều tu sĩ bị giết, khu vực trống trơn.Tu sĩ các phương khác hết hồn hết vía trốn xa.Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lao ra hư không:- Thằng nhãi Phong Phi Vân này, ngươi khinh người quá đáng!Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lấy chu thiên trận văn ra, ba mươi sáu biển lửa bay trên bầu trời cùng bắn ra cột lửa.

Đây là trận pháp vị tiên hiền Thái Dương tiên giáo đẳng cấp chân nhân để lại, Thần Hỏa đại trận, một trong các nội tình trấn giáo, có thể đánh tàn chân nhân.- Lão phu trợ ngươi giúp một tay!Mao Ô Quy hét to một tiếng: - Vạn pháp quy nhất, chân thân hợp thể!Phong Phi Vân cảm thấy người nặng trịch, lưng cõng mai rùa.

Mai như sắt thần, cổ kính dày nặng, loang lổ.Da Phong Phi Vân biến thành màu ngọc trắng lóe ánh sáng ngọc.Phong Phi Vân và con rùa hợp nhất.Lúc Phong Phi Vân sơ kỳ thần cơ từng hợp thể với Mao Ô Quy, khi đó nó tự xưng là phòng ngự số một dưới cự phách, nguyên nhân chủ yếu vì tu vi của Phong Phi Vân khi ấy quá thấp.Giờ tu vi của Phong Phi Vân là hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, cao hơn lúc sơ kỳ thần cơ gấp mấy ngàn lần.Giọng Mao Ô Quy vang lên trong người Phong Phi Vân:- Ha ha ha ha ha ha!

Phòng ngự số một Thần Tấn vương triều, vạn cổ bất bại, ai chiến một trận?Mao Ô Quy cười càn rỡ.Phong Phi Vân gõ trang phục trên người mình, khó nặn nụ cười nổi.Tía nó, hố cha, gì đây?

Thần quy chiến sĩ sao?Phong Phi Vân cảm thấy Mao Ô Quy cố ý trả thù hắn.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo công kích đánh vào người Phong Phi Vân, đánh bay hắn đập mạnh xuống đất cách mấy chục dặm thủng một cái hố to.Giáo chủ Thái Dương tiên giáo đứng giữa ba mươi sáu đoàn biển lửa, cười to bảo: - Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân, ngươi còn quá trẻ, ngươi nghĩ một cổ giáo dễ chọc sao?Phong Phi Vân bay ra khỏi hố to, người lấp lánh ánh sáng trắng, không có chút vết thương.

Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ, tuy quần áo hơi xấu nhưng sức phòng ngự thật đáng sợ.- Mới rồi ta bận suy nghĩ, giờ mới đánh thật.Phong Phi Vân bay lên, tay trái cầm huyết nhân thần quán, tay phải cầm Hỏa Luân Dương xông hướng giáo chủ Thái Dương tiên giáo.Giáo chủ Thái Dương tiên giáo giật mình kêu lên: - Không thể nào!

Công kích có thể đánh chân nhân bị thương nặng vậy mà Phong Phi Vân không bị trầy da chút nào, ngược lại càng hung dữ hơn.Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lại công kích, dốc sức vận chuyển Thần Hỏa đại trận.

Ba mươi sáu biển lửa tụ thành cột lửa bắn ra, lực công kích càng thêm khủng bố.Cơ thể Phong Phi Vân như kim thân bất bại, tốc độ mau đến nỗi không có cái bóng.

Đại trận có thể đánh chân nhân bị thương vậy mà không tổn thương được Phong Phi Vân.- Ha ha ha ha ha ha!

Tà linh, cho ngươi đồ ăn này!Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra, mở nắp quan tài, hút giáo chủ Thái Dương tiên giáo vào trong.Trong quan tài hoàng thạch phát ra tiếng gào rú thảm thiết, quan tài rung lắc rồi yên tĩnh lại.Một vị giáo chủ đã chết.Tạo nghệ trận pháp của Phong Phi Vân rất cao, hắn nhanh chóng khống chế Thần Hỏa đại trận.

Phong Phi Vân đứng giữa trận pháp, ba mươi sáu biển lửa vòng quanh người, chân đạp quan tài hoàng thạch, tay phải cầm Hỏa Luân Dương, tay trái cầm huyết nhân thần quán.Phong Phi Vân Khí thế khiếp người hỏi: - Ai dám giết Thái Vi?

Lên đây đấu!Phong Phi Vân nhìn Thái Vi nữ thần, nàng rất là thanh cao, đứng trên tường vân không lĩnh tình.Phong Phi Vân không thất vọng, thầm nghĩ hiện tại nàng không lĩnh tình cũng chẳng sao, hắn ở trong mắt nàng là người xa lạ.

Người lạ xum xoe, chắc chắn có mưu đồ.Nhưng Phong Phi Vân tin tưởng sáu giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan thức tỉnh ký ức, hồn ấn bên trong giọt máu đủ để Thái Vi nữ thần nhớ lại, Nam Cung Hồng Nhan sẽ quay về.Nhưng Phong Phi Vân cảm thấy Thái Vi nữ thần này là lạ, ánh mắt nhìn hắn không giống như ngó người xa lạ.Phong Phi Vân có thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn điều tra, Thái Vi nữ thần không phải do ai biến ra, đây là bộ mặt thật của nàng.

Nếu vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, dù sao hiếm có thủ đoạn nào lừa được Phượng Hoàng Thiên Nhãn.Nam Cung Hồng Nhan trả giá rất nhiều cho Phong Phi Vân, hắn cảm thấy làm cái gì cho nàng cũng đáng giá.Phong Phi Vân là người si tình, kiếp trước như vậy, đời này vẫn thế.Phương xa động đất, mơ hồ có thân hình siêu khổng lồ đôi khi lộ vuốt, có khi ló đầu từng bước một đi tới gần, to hơn cả ngọn núi.- Phong Phi Vân, giao dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài ra đây, bản vương sẽ tha cho ngươi khỏi chết!Rầm rpậ rầm rập!Mặt đất rung rinh theo bước chân của nó.Phong Phi Vân đứng trên trời cao, cười nói: - Thì ra là bá chủ của Dương giới, Dị Hình Vương.Đây là bá chủ cái thế, Khí thế hùng hồn.

Các tu sĩ rút lui nhường đường cho Dị Hình Vương.Vì thân hình Dị Hình Vương khổng lồ, bọn họ sợ bị nó đạp chết.Ngay Sau đó, tà thần số một Âm giới, Thiên Thần cũng lao đến.

Thiên Thần ba đầu sáu tay, trán mở thần nhãn, mang theo thần vân bay tới.

Thiên Thần khinh thường hợp sức với Dị Hình Vương đối phó Phong Phi Vân, chĩa đầu mâu hướng về Thái Vi nữ thần.-------Chương 1278: Thù mới hận cũThiên Thần lạnh lùng nói: - Một thần tuổi thọ mới có mấy năm dám tuyên bố có thể trấn thủ Thần Tấn vương triều?

Hôm nay bản Thiên Thần sẽ nuốt hết lực lượng tín ngưỡng của ngươi, giúp Bách Nhật Can Đầu của ta càng tiến bộ!Người Dị Hình Vương bốc cháy ngọn lửa, vuốt khổng lồ thò ra hư không vỗ xuống.

Bầu trời bị đốt đỏ.Đây là một nhân vật cái thế, cường giả hiếm có trên mảnh đất này.Phong Phi Vân không dám xem thường, tung ra quan tài hoàng thạch.

Tà văn dày đặc trên quan tài, ấn ký đồ đằng lấp lánh ánh sáng phát ra Khí thế đáng sợ hơn cả Dị Hình Vương.Quan tài hoàng thạch lơ lửng trên bầu trời, sấm sét ầm ầm, gió âm thổi phần phật, như quan tài chôn thần bay ra từ địa ngục U Minh.Dị Hình Vương cảm nhận Khí thế lạnh băng nguy hiểm, đôi mắt khổng lồ mở to như hai ngôi sao rực lửa.

Dị Hình Vương hét to, rút tay về, triệu hoán thiên thạch thần trụ dựng đứng trước mặt mình phòng thủ.Thần trụ như rèn luyện từ nguyên khối thiên thạch.Nhân vật cái thế như Dị Hình Vương có năng lực nhìn thấu nguy hiểm rất mạnh, nó cảm ứng được quan tài hoàng thạch nguy hiểm nên không làm liều.Phong Phi Vân đứng trên bầu trời, cười nói: - Dị Hình Vương, chẳng phải ngươi muốn lấy dương thần thái cực quái sao?

Sao đột nhiên thụt lùi?Các tu sĩ nhiều như biển, đa số không biết thân phận của Dị Hình Vương, chỉ dựa vào thể hình to lớn của nó suy luận là lão bất tử mấy trăm năm không xuất thế.Một số tu sĩ thế hệ trước từng nghe truyền thuyết về Dị Hình Vương, biết là tồn tại siêu khủng bố.

Một mình Dị Hình Vương có thể hủy diệt nguyên một cổ tiên giáo.Lão nhân biết thân phận Dị Hình Vương lòng rất rung động, dù sao bọn họ nhìn ra được nó kiêng dè, điều này đại biểu cho cái gì?

Không lẽ người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đã đến trình độ tranh phong với nhân vật cái thế có thể hủy diệt cổ giáo, môn phiệt sao?Phương xa có một đám tu sĩ đặc biệt đứng xem.

Trong đó tiểu cô nương bảy, tám tuổi môi hồng răng trắng, mắt chớp chớp.Tiểu cô nương hậm hực nói: - Tại sao đại đạo hái hoa này trở nên lợi hại như thế?

Tức chết ta, hắn đánh ngang với lão già Dị Hình Vương!Tôn giả thứ hai trong Dương giới cười nói: - Xin tiểu công chúa đừng nói lung tung, cường giả như Phong Phi Vân dù cách ngàn, vạn dặm vẫn nghe thấy công chúa nói gì.

Coi chừng hắn lại bắt tiểu công chúa, đánh mông người.Tôn giả Dương giới thứ bốn cười nói: - Lần trước tiểu công chúa trộm Huyết Thủ lệnh của Huyết Y vương phái người truy sát hắn đã kết thù, sẽ bị đánh mông cho xem.Tiểu công chúa Dương giới sợ thật, cắn môi hồng, chột dạ hỏi: - Hắn thật sự lợi hại vậy sao?Tôn giả Dương giới thứ hai nói: - Sức chiến đấu của Dị Hình Vương xếp năm hàng đầu trong Dương giới.

Nếu huyết Y Vương không dùng binh khí trấn giới thì không thể trấn áp được nó.

Phong Phi Vân giằng co với Dị Hình Vương chứng minh hắn có bản lĩnh đối kháng cùng nó.Tôn giả Dương giới thứ bốn nói: - Trước khi đi ra Huyết Nhân Vương dặn dò chúng ta phải lôi kéo quan hệ với nhân vật siêu phàm như Phong Phi Vân.Tiểu công chúa Dương giới không cho là đúng:- Tại sao phải nịnh nọt hắn?Phong Phi Vân để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tiểu công chúa Dương giới là tên trộm hái hoa xấu xa.

Phải nói Phong đại thiếu gia tàn phá đóa hoa tương lai của Dương giới rất thảm.Tôn giả Dương giới thứ hai sợ tiểu công chúa tiếp tục đối đầu với Phong Phi Vân, gã nói ra lý do thật:- Đây là ý của vị tồn tại sâu trong hai giới Âm Dương.Tiểu công chúa Dương giới thoạt trông có tám, chín tuổi nhưng tuổi thật không nhỏ chút nào, chẳng qua nàng lớn lên chậm nên nhìn hạt tiêu.

Không thể xem tiểu công chúa Dương giới là con nít qua loa.Tiểu công chúa Dương giới trợn to mắt, khó tin hỏi: - Cái gì?

Người Sáng giới cũng biết hắn?Thần Tấn vương triều biết về hai giới Âm Dương chỉ là một góc nhỏ của nó, đi sâu vào Âm giới, Dương giới là trăm vạn dặm không giới hạn, cực kỳ nguy hiểm.

Vua Dương giới, mẫu của âm giới không dám vào sâu bên trong, có nguy cơ sẽ chết.Đồn rằng hai giới Âm Dương nối với khu vực rộng lớn vô ngần, không ai biết vùng đất đó là gì.Thần Tấn vương triều biết về hai giới Âm Dương là do có người dùng đại thần thông mở một góc trong khu vực mênh mông, lộ ra hai cánh cửa bí ẩn.

Có thể nói khu vực vua Dương giới, mẫu của âm giới cai quản chỉ khoanh tròn xung quanh hai cánh cửa này.Người đại thần thông này được hai giới Âm Dương gọi là người Sáng giới, Âm giới, Dương giới do người đó sáng tạo ra.Chỉ có vua Dương giới, mẫu của âm giới ngẫu nhiên liên lạc với người Sáng giới, phần lớn thời gian không liên lạc được.- Nhưng . . .

Nhưng huyết nhân thần quán của phụ vương nằm trong tay hắn.Tiểu công chúa Dương giới sốt ruột muốn khóc, nàng thật muốn cắn Phong Phi Vân.Tôn giả Dương giới thứ hai cười nói: - Huyết nhân thần quán là họa không phải phúc.* * * Giọng Dị Hình Vương như sấm hừ lạnh một tiếng: - Chỉ là một quan tài tà linh, e rằng bản thân ngươi không điều khiển nó được!Dị Hình Vương nói đúng, nếu Phong Phi Vân không gom đủ năm thần y thì không thu phục nổi khí linh trong quan tài hoàng thạch.Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ.Có người thừa dịp Phong Phi Vân giằng co với Dị Hình Vương đánh lén hắn.

Một thanh kiếm khổng lồ quỷ khí bao bọc, âm trầm, kiếm khí vĩ đại tựa thần hồng xuyên suốt.Mặt mày Phong Phi Vân âm trầm, hắn điều động lực lượng Thần Hỏa đại trận.

Ba mươi sáu biển lửa sôi trào bắn ra ba mươi sáu cột lửa chói mắt tựa dòng sông đỏ.Tu vi của Phong Phi Vân cao hơn giáo chủ Thái Dương tiên giáo, tạo nghệ trận pháp càng khủng.

Phong Phi Vân phát huy ra uy lực Thần Hỏa đại trận mạnh mẽ hơn trong tay giáo chủ Thái Dương tiên giáo.Ầm!

Chiến kiếm bị đánh bay ra ngoài.Hư không vô tận bị ba mươi sáu cột lửa đánh thủng lộ ra ngôi mộ khổng lồ to như ngọn núi.

Trước mộ dựng khối bi văn to lóe tia sáng bị cột lửa luyện hóa đỏ rực sắp hòa tan.Mộ bia ngăn lại ba mươi sáu cột lửa, chậm rãi nguội.Ảo ảnh phượng hoàng hiện lên trong mắt Phong Phi Vân, hắn ngước nhìn ngôi mộ trên bầu trời.Phong Phi Vân cười nói: - Thì ra là lão tổ tông của Bắc Minh phiệt.

Không ngờ đường đường là Bắc Minh phiệt lại làm chuyện bắt gà trộm chó này.Người mới đánh lén Phong Phi Vân là lão tổ tông của Bắc Minh phiệt, Bắc Minh Cầu Kiếm, quỷ vương tứ kiếp.Phong Phi Vân rất hận Bắc Minh phiệt.

Lúc trước Hỏa Thần doanh của Bắc Minh phiệt luyện hóa Thần Vương phủ thành duyên hải, Phong Phi Vân, Long Thương Nguyệt, già trẻ lớn bé trong Thần Vương phủ hầu như bị luyện chết.

Sau đó Hỏa Thần doanh nhốt Nam Cung Hồng Nhan, luyện chết nàng trong thiên hỏa liệu nguyên đại trận.

Mối thù sâu như biển này phải kéo nguyên Bắc Minh phiệt chôn cùng.Dư nghiệt Bắc Minh phiệt chưa chết sạch lại đánh lén Phong Phi Vân.Thù mới hận cũ cùng tính một lượt.Phong Phi Vân lại dẫn động Thần Hỏa đại trận đánh ra ba mươi sáu cột lửa bắn hướng trận doanh Bắc Minh phiệt.

Cột lửa rơi xuống đất hình thành ba mươi sáu hồ dung nham khổng lồ.

Hàng ngàn vạn đệ tử Bắc Minh phiệt bị lửa đốt, luyện chết, tiếng gào thét thê thảm vang lên.-------Chương 1279: Chém bầy rồng, chấn chỉnh sơn hà (1)Ngôi mộ khổng lồ trên bầu trời phát ra tiếng gầm tức giận, kiếm to bay ra.

Thân kiếm ngưng tụ quỷ thành chém ngang không trung.Một số tu sĩ tinh anh bay ra khỏi Bắc Minh phiệt hợp thành năm đại trận bao vây Phong Phi Vân.Đây là vũ khí bí mật của Bắc Minh phiệt, năm đại doanh "Thần hỏa doanh", "Thần thủy doanh", "Thần kim doanh", "Thần thổ doanh", "Thần mộc doanh" một khi kết thành đại trận thì năm trận cùng bộc phát lực lượng không giống bình thường, chân nhân đụng phải cũng sẽ lùi bước.Phong Phi Vân xem Bắc Minh phiệt là kẻ thù, Bắc Minh phiệt cũng xem Phong Phi Vân là kẻ thù diệt tộc, muốn giết hắn từ lâu.Dị Hình Vương rình rập một bên định góp sức, nhanh chóng trấn áp Phong Phi Vân.

Nhưng quan tài hoàng thạch ngăn Dị Hình Vương lại.Khí linh từ linh khí thập phẩm cực kỳ hung hãn, quét bay Dị Hình Vương.Phong Phi Vân hiểu lực lượng của quan tài hoàng thạch, nó nuốt cả đệ nhất tôn giả Dương giới, dư sức đối phó Dị Hình Vương.Thấy thiên hỏa liệu nguyên đại trận chọc tức Phong Phi Vân.- Hôm nay ta phải khiến Bắc Minh phiệt các ngươi hoàn toàn diệt tộc!Phong Phi Vân lại vận chuyển Thần Hỏa đại trận, điều động uy lực trận pháp.

Ba mươi sáu cột lửa cùng công kích thiên hỏa liệu nguyên đại trận.Đinh!Cùng lúc đó, Bắc Minh Cầu Kiếm vung kiếm to đánh vào người Phong Phi Vân, hắn té xuống mây, kiếm chém phá Thần Hỏa đại trận.Các đệ tử Bắc Minh phiệt phấn khởi, rốt cuộc Phong Phi Vân bị chém xuống.

Lão tổ tông ra tay, ai bị chém trúng tuyệt đối không sống nổi.Nhưng thật sự luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.Bùm!Phong Phi Vân phá đất bay lên, làn da mai rùa trắng trong như thần ngọc, không để lại vết kiếm nào.Phong Phi Vân cười to bảo: - Mai rùa này đúng là cứng thật!Mao Ô Quy cười càn rỡ:- Nói đùa, nó cứng nhất mảnh đất này!Phong Phi Vân sặc:- Khụ khụ, lần sau đổi từ khác đi.Các đệ tử Bắc Minh phiệt ngây người, da đầu tê dại.

Lão tổ tông chém ra nhát kiếm không để lại chút dấu vết trên người Phong Phi Vân, còn đánh gì nữa?Ngôi mộ trên bầu trời khẽ run.Lúc này từng lũ quỷ khí ngưng tụ thành mỹ nhân xinh đẹp, Diêu Cát nhìn Thái Vi nữ thần đang quyết đấu với Thiên Thần trên bầu trời.Diêu Cát nói: - Cẩn thận Thái Vi!Phong Phi Vân nhíu mày, định hỏi lý do.Diêu Cát bay ra ngoài, triệu hoán Thiên Nhất Thánh bình:- Giao Bắc Minh lão quỷ cho ta, còn năm đại trận thì ngươi tự nghĩ cách.Ngôi mộ khổng lồ trên bầu trời cảm nhận hơi thở từ Thiên Nhất Thánh bình như pháp khí gọi hồn hút nó vào.Trong mộ phát ra thanh âm run sợ:- Mẫu của âm giới!Ngôi mộ khổng lồ bay lên cao, chạy hướng chân trời.- Muốn xử ngươi lâu rồi, định trốn?Tốc độ của Diêu Cát mau hơn, vạch đường cong xinh đẹp trên bầu trời đuổi theo ngôi mộ.Năm đại trận Bắc Minh phiệt bao vây Phong Phi Vân lại, toàn do đệ tử tinh anh tập hợp mang theo năm loại lực lượng khác nhau, hút hết khí ngũ hành trong đại thế bốn phía.Thiên hỏa liệu nguyên đại trận của thần hỏa doanh.Mậu hư liên trận của thần thủy doanh.Hư không thần bảo trận của thần thổ doanh.Ảo ảnh thần mộc trận của thần mộc doanh.Binh ca thiết mã trận của tần kim doanh.Năm trận pháp ngăn cách không gian, tương sinh tương khắc, nối thành một mảnh tiêu diệt mọi thứ trong trận pháp.- Sớm muốn hủy năm đại doanh Bắc Minh phiệt!Tay trái Phong Phi Vân cầm Hỏa Luân Dương, tay phải cầm huyết nhân thần quán.

Hai trấn thế sát binh tăng mạnh uy lực đến cực độ, ánh lửa và huyết quang đốt nửa bầu trời, cùng công kích thần hỏa doanh.Phong Phi Vân hiểu rõ lực lượng ngũ hành hơn xa đám đệ tử Bắc Minh phiệt, tuy ngũ hành tương sinh tương khắc nhưng cái này cần hạn độ, trước lực lượng tuyệt đối thì ngũ hành không kịp tương sinh.Ầm!

Trong thiên hỏa liệu nguyên đại trận có mấy chục tu sĩ nổ tung, toàn là đệ tử tu vi thấp không chịu nổi hai trấn thế sát binh công kích, xương cốt vỡ nát.Phong Phi Vân bị bốn trận pháp khác đánh trúng lún vào bùn đất.Bùm!Phong Phi Vân phá đất bay ra, lao hướng thần hỏa doanh.

Hai trấn thế sát binh lại phát uy, giết mấy chục tu sĩ thần hỏa doanh.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phong Phi Vân một lần nữa bị bốn trận pháp khác đánh trúng nhưng không đáng lo, mai rùa cứng rắn như thần thiết, thể chất của hắn cường đại không gì sánh được.

Công kích có thể giết chân nhân nhưng không tổn thương Phong Phi Vân được.Đệ tử Bắc Minh phiệt sợ teo tim:- Trời ơi, đây là loại người gì vậy?

Miễn dịch với bất cứ công kích nào.Một túc lão Bắc Minh phiệt sắc mặt âm trầm nói: - Trên đời này không có người miễn dịch công kích, chỉ tại chúng ta tấn công không đủ mạnh.- Nhưng . . .

Nhưng . . .

Thần hỏa doanh ắp không chống đỡ nổi nữa.

Một khi hắn công phá năm đại doanh thì . . .

Ầm!

Thiên hỏa liệu nguyên đại trận bị đánh nát hoàn toàn.

Hơn mười cường giả Bắc Minh phiệt còn sống bay ra ngoài, hộc máu.Phong Phi Vân bay ra khỏi vòng vây năm trận pháp, ánh mắt lạnh băng nói: - Hôm nay cho các ngươi nếm mùi bị luyện chết!Hỏa Luân Dương bay ra khỏi tay Phong Phi Vân, biến thành núi lửa khổng lồ như thần mặt trời, luyện hóa hơn mười cường giả thần hỏa doanh thành mấy giọt máu hòa tan trong dung nham.Phong Phi Vân siết chặt nắm tay nhìn hồ dung nham như thấy ngày xưa Nam Cung Hồng Nhan, Thần Vương phủ.

Giờ Phong Phi Vân lấy lại chút tiền lời cho Nam Cung Hồng Nhan.Năm trận pháp bị phá, tu sĩ trong thần hỏa doanh bị luyện chết hết.

Các đệ tử Bắc Minh phiệt lòng chìm xuống đáy cốc, không có cách nào ngăn cản Phong Phi Vân lại.Phong Phi Vân cầm hai trấn thế sát binh quay trở lại, đánh qua.

Lần này không ai có thể ngăn cản bước cân Phong Phi Vân, bốn trận pháp còn lại dễ dàng bị công phá.

Phong Phi Vân bóp nát tất cả thành bột máu.Khi Phong Phi Vân lao vào đại quân Bắc Minh phiệt thì như mãnh hổ lọt vào bầy dê, đánh đâu thắng đó, máu loãng nhuộm đỏ quần áo của hắn.Tu sĩ thế lực khác thụt lùi, né Phong Phi Vân như trốn ma thần.- Quá mạnh mẽ, đầu tiên là giết Thái Dương tiên giáo tan tác, chín phần trăm cường giả chết.

Giờ đồ diệt Bắc Minh phiệt.- Đây là hai đại thế lực.Đại quân La Sát vương triều cách địa quân Bắc Minh phiệt không xa, thấy rõ tình hình chiến đấu.

Rất thảm khốc, trấn thế sát binh vung một cái là một đống người gục xuống, bị đè nát bấy, máu chảy ồ ạt nhuộm đỏ bầu trời xanh.Bên dưới chiến kỳ La Sát vương triều rợp trời có một tòa tiên cung.

Sương mù bao phủ tiên cung lơ lửng cách mặt đất mấy thước.Một lão nhân ngồi trong tiên cung, khoác áo trắng, người tỏa ánh sáng rực rỡ.

Lão nhân râu tóc lóe ánh sáng ngọc như một lão thần.Lão nhân này là cường giả số một La Sát vương triều, La Sát lão tổ.

Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam đứng hai bên lão nhân, thái độ cực kỳ cung kính.Thân hình Ngọc Cơ Mạn Diệu yểu điệu, ngực no tròn, eo nhỏ xíu, da trắng hơn tuyết, tóc dài đen nhánh sáng bóng.

Ngọc Cơ Mạn Diệu nhìn chằm chằm Phong Phi Vân ở phía xa, mặt hoa da phấn dịu dàng, mỉm cười ngọt ngào.Trong đôi mắt già nau của La Sát lão tổ lóe tia sáng trí tuệ nhìn đằng trước, cười hiền hòa:- Tiểu Diệu, hắn là lang quân nhà ngươi sao?

Rất khá.-------Chương 1280: Chém bầy rồng, chấn chỉnh sơn hà (2)Gò má Ngọc Cơ Mạn Diệu hây hồng, nhu mì động lòng ngươi:- Đương nhiên rồi.La Sát lão tổ nói: - Tiểu Lam hãy cố gắng lên, lang quân của tiểu Diệu tư chất siêu phàm, chắc đã đến đỉnh đẳng cấp sử thi.Khuôn mặt bình tĩnh của Ngọc Cơ Lan Lam lộ vẻ kinh ngạc hỏi: - Đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi?

Thiên phú của sư đệ bây giờ cũng đến trình độ này?Ngọc Cơ Mạn Diệu gật đầu cười nói: - Ta đã chạm đến bình chướng niết bàn, rất nhanh sẽ đột phá cảnh giới.La Sát lão tổ vui mừng gật gù, cảm thán rằng: - Đỉnh đẳng cấp sử thi, dù trong Trung Ương vương triều thứ sáu cũng thuộc hàng thiên phú đỉnh cao.

Một số nhân tổ động thiên sẽ ra tay tranh giành.

- Tiểu Diệu, ngũ đại vương triều chỉ là ao nước cạn, nếu ngươi ở lại đây sẽ lãng phí thiên phú của mình.

Ta sẽ tìm cách đưa ngươi đi Trung Ương vương triều thứ sáu, chỉ có ở đó mới giúp ngươi phát huy thiên phú tốt hơn.La Sát lão tổ là đại đệ tử của Thần cung chủ Thần Linh cung, từng đi Trung Ương vương triều thứ sáu rèn luyện.

Tại đó La Sát lão tổ xem như tư chất trung thượng đẳng, không thể tranh phong cùng thiên tài đỉnh cao Trung Ương vương triều thứ sáu, cuối cùng quay về La Sát vương triều.Lão tu luyện hơn ba ngàn năm, trở thành lão tổ La Sát vương triều.Đây là tồn tại cổ xưa hơn cả Nữ Đế, Tà Hoàng.

Có lẽ thiên phú của La Sát lão tổ không kinh diễm như Tà Hoàng nhưng lắng đọng mấy ngàn năm khiến lão điềm tĩnh, vững chắc, sức chiến đấu không yếu hơn Tà Hoàng.Ngọc Cơ Mạn Diệu vui mừng nói: - Đa tạ lão tổ!Ngọc Cơ Lan Lam nhíu mày nói: - Sớm biết thiên phú của hắn cao như vậy thì ta đã song tu với hắn trước!Ngọc Cơ Mạn Diệu trêu ghẹo sư tỷ từ nhỏ đã ưu tú hơn mình:- Ha ha ha ha ha ha!

Bây giờ sư tỷ song tu với hắn vẫn chưa muộn.

Tu vi của sư tỷ là Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, hắn cũng sắp đến cảnh giới đó, là thời gian song tu tốt nhất.Ngọc Cơ Lan Lam nghiêm túc hỏi: - Sư đệ chịu không?- Ta có gì không chịu . . .

Ngọc Cơ Mạn Diệu thấy vẻ mặt sư tỷ nghiêm túc thì kinh ngạc nói: - Sư tỷ, nói thật sao?

Ngươi là La Sát Hoàng!Ánh mắt La Sát lão tổ nghiêm túc suy nghĩ, trầm ngâm nói: - Tuy bình phẩm về Phong Phi Vân khá tệ nhưng hắn là người si tinh, song tu với hắn có lẽ không thể làm chính thất nhưng hắn cũng không tùy ý vứt bỏ.

Ta thấy chuyện này ổn.Ngọc Cơ Mạn Diệu há hốc mồm, khó tin nói: - Lão tổ, cái này . . .

Ta và sư tỷ chung một phu quân thì . . .

La Sát lão tổ cười hỏi: - Ngươi không chịu?- Cũng không phải.Ngọc Cơ Mạn Diệu lắc đầu, nói: - Chỉ thấy kỳ kỳ.- Vậy được rồi.La Sát lão tổ nhìn Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam thở dài thườn thượt:- Nữ nhân không thể sống dựa vào nam nhân, nhưng có nhiều lúc phải học cách mượn thế nam nhân.

Đặc biệt các ngươi tu luyện âm dương song tu đại pháp, dựa thế tốt thì một bước lên trời, dựa thế không tốt sẽ chìm trong vực sâu dục vọng.

Đây là hiện thực, rất thực dụng.

Chọn con đường này thì phải chấp nhận hiện thực này.Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam quỳ dưới đất lạy.

Đây là con đường hai nàng phải đi, không thể quay đầu.La Sát lão tổ nói: - Tiểu Diệu hãy dẫn tiến sư tỷ của ngươi đi, nhưng đừng quá tích cực.

Chờ tu vi của hắn đến Niết Bàn đệ nhất trọng thiên hay đệ nhị trọng thì sư tỷ của ngươi mới được ích lợi lớn nhất.Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam nhìn nhau người, nụ cười cực kỳ phức tạp.Âm dương song tu đại pháp chú trọng tình dục chủ yếu, thịt dục thứ hai.

Cố ý đến gần một người, chọn làm đạo lữ song tu, rất khó đoán trước là phúc hay họa.* * * Một mình Phong Phi Vân hủy hai đại thế lực làm người ta kinh hoàng, cũng khiến vô số người sục sôi máu nóng.

Đặc biệt là Thần Võ quân trong Thần đô, ai nấy hăng tiết gà, xoa tay, rất muốn lao ra ngoài thành chiến đấu trời long đất lở.Mọi người Thần Võ quân huơ tay múa chân trên tường thành, huơ đao như thể đang đánh với thiên quân vạn mã.

Long La Phù nhìn Phong Phi Vân bị vô tận tu sĩ che kín, mắt lạnh băng không lộ ra chút cảm xúc, long khí vòng quanh người.

Long La Phù tựa như pho tượng đế vương điêu bằng ngọc thạch, không nhúc nhích, rất bình tĩnh.Lại có người đến xin lệnh dốc sứcông pháp hản công.Long La Phù nhìn Thái Vi nữ thần và Thiên Thần quyết đấu trên bầu trời, phun hai chữ:- Chờ một lúc nữa.Quan tài hoàng thạch và Dị Hình Vương sắp hạ màn.

Dị Hình Vương bị quan tài hoàng thạch áp chế hoàn toàn, thân thể to lớn đầy lỗ máu như thác nước đổ xuống dưới.Quan tài hoàng thạch đột nhiên mở nắp, bên trong một mảnh mông lung như vũ trụ mênh mông.

Tà khí nhiếp hồn người bao phủ thiên địa.- Grao!

Dị Hình Vương không ham chiến, xoay người bỏ chạy nhưng vẫn bị vuốt máu khổng lồ thò ra từ quan tài hoàng thạch bắt nửa người.Một nửa cơ thể Dị Hình Vương đẫm máu tiếp tục chạy trốn, rất nhanh biến mất.

Cuối cùng Dị Hình Vương còn sống nhưng nguyên khí đại thương, nó không dám ở lại chiến trường này lâu hơn, trốn về Dương giới dưỡng thương.Nhưng Dị Hình Vương không thể trốn về Dương giới, bị tôn giả Dương giới thứ hai, thứ bốn mai phục giữa đường giết.Cùng lúc đó, đại chiến trên bầu trời đã kết thúc.

Vượt ngoài dự đoán của mọi người là Thiên Thần không thể nuốt Thái Vi nữ thần, ngược lại Thái Vi nữ thần luyện hóa hết lực lượng tín ngưỡng của Thiên Thần.Thái Vi nữ thần càng thêm thần thánh trang nghiêm, Khí thế lớn đến cực độ, như thể thần linh thật sự.Long La Phù đứng trên tường thành cao như núi thần, ánh mắt ngạo nghễ đánh ra đế chỉ ánh sáng vàng lơ lửng trên trời cao.- Là lúc này!- Chiến, chém bầy rồng, chấn chỉnh sơn hà!Thần Võ quân sớm dâng trào sĩ khí gào rú, chiến ý hừng hực, Khí thế ngút trời, tiếng gầm chấn tường thành lắc lư.- Giết!!!- Giết!!!Trận pháp bao bọc Thần đô như lưới trời, lúc trước mở một lỗ hổng rộng ba mươi hai ngàn thước, ba mươi hai đội Thần Võ quân từ bên trong tràn ra, mỗi đội như dòng sông người.

Chiến kỳ rợp trời, xe chiến kỳ như bức tường.

Các chiến thú chạy rầm rập trên mặt đất, đạp nát đá nặng mấy chục vạn cân thành bột phấn.Không chỉ Thần Võ quân, những thế lực quan hệ tốt với hoàng tộc cũng lao ra, đều có cường giả tọa trấn, như ba mươi hai cơn lũ nghiêng trời lệch đất đổ ập xuống.Trên tường Thần đô, các trận pháp công kích vận chuyển, ánh sáng bừng lên.

Vô số quả cầu lửa to như ngọn núi bay ra khỏi trận pháp như thiên thạch rơi xuống chiến trường.Bầu trời tối sầm.Trên tầng mây sấm chớp đì đùng, các tia điện cực kỳ khổng lồ giáng xuống, chớp mắt bốc hơi mấy ngàn người.Hoàng tộc bài bố quanh Thần đô mấy ngàn năm, mặc dù trận pháp dưới đất bị quét sạch nhưng trên bầu trời còn ẩn giấu mấy vạn trận pháp chưa bị phá hoại.

Giờ tất cả đều bùng nổ.Khắp nơi là sấm chớp ầm ầm, các quả cầu lửa khổng lồ đập xuống, cảnh tượng như khai thiên tích địa rất khiếp người.La Sát lão tổ mở mắt nhìn Thái Vi nữ thần trên bầu trời, lại nhìn đại quân phản công lao ra Thần đô.-------Chương 1281: Long khương linh, thái viLa Sát lão tổ nói: - Rốt cuộc nàng ta tìm được đường sống trong cõi chết, thiên tượng nghịch chuyển, thái vi thủ tâm, thái vi thủ tâm.

Rút quân đi.Đại quân La Sát vương triều như thủy triều rút đi.Nếu trí sư giỏi xem sao, tinh thuật sẽ phát hiện trên bầu trời, trong tầng mây đỏ thiên tượng đã thay đổi.

Thái vi tinh rực rỡ lóa mắt nằm ngay trung thiên, bầy rồng tối tăm không ánh sáng, xu hướng suy tàn.Động chủ Tiển Binh thi động đứng dưới mây đỏ, đuổi thi bào bị gió âm thổi phần phật, nói: - Thiên tượng thay đổi, La Sát vương triều đã rút.

Ài, rốt cuộc vẫn thất bại trong gang tấc.Phong mặc cười nói: - Nữ Đế không uổng là Nữ Đế, nhìn thấu chân lý thái vi thủ tâm, tìm được cơ hội sống trong đường chết, lật ngược bàn cờ.Động chủ Tiển Binh thi động nói: - Nếu không có Phong Phi Vân hỗ trợ, mặc cho nàng có thủ đoạn nghịch thiên cũng chỉ có con đường chết.- Ha ha ha ha ha ha!

Không thể nói là Phi Vân trợ giúp nàng.

Dù sao Thái Vi là một tay Phi Vân tạo ra, tất cả có nhân thì có quả.Đôi mắt Phong Mặc sâu thẳm nhìn Phong Phi Vân, con ngươi lóe tia âm trầm, giây sau ý cười thay thế.Phong Mặc cười nói: - Tuy Nữ Đế bắt được một cơ hội sống nhưng số lượng tu sĩ, cường giả của các đại thế lực chiếm ưu thế tuyệt đối, vẫn có khả năng đánh chiếm Thần đô.

Vạn huynh có định liều một phen không?Động chủ Tiển Binh thi động cười lắc đầu nói: - Số lượng tu sĩ, cường giả của các đại thế lực đúng là lấn át đại quân hoàng tộc, nhưng thật sự có cơ may thắng sao?

Ngươi hãy nhìn đi, Nhật Nguyệt tiên giáo cũng rút quân.Phương xa chiến kỳ Nhật Nguyệt tiên giáo đã khuất xa, biến mất trong sương mù và tầng mây.

Tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo vừa đánh vừa lui, chậm rãi rút quân.Đây là đại thế lực thứ hai rút quân, bọn họ biết không làm gì được nữa nên định giữ thực lực.Những đại quân đến tấn công thuộc thế lực khác nhau, năm bè bảy máng.Không đồng lòng thì chẳng chung sức.Có người muốn chiến, có người định lùi, có người chiến ý hừng hực, có người thầm run sợ.

Cứ cố chiến đấu thì chỉ có con đường chết.Ngay khi thiên tượng thay đổi đã định trước kết cuộc đại chiến.Phong Mặc gật gù, cười nói: - Vạn huynh là người sáng suốt, hãy nói xem nếu hoàng tộc thắng trận chiến tranh này tương lai có khi nào tính sổ với chúng ta không?- Lần này hoàng tộc thắng hay thua đều nguyên khí đại thương, phải tĩnh dưỡng một, hai trăm năm mới phục hồi được.

Trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì nào ia biết trước?- Nói vậy là chúng ta cũng cần giữ thực lực, tránh cho bị người tìm tới cửa tính sổ?- Đương nhiên rồi.Động chủ Tiển Binh thi động, Phong Mặc nhìn nhau cười lớn.

Nhưng trong nụ cười của Phong Mặc ẩn chứa thứ khác.Sinh Mệnh Hành Giả đứng Sau lưng Tà Hoàng, người khoác chiến giáp dính đầy vết máu:- Bẩm báo Tà hoàng, Phong gia và Tiển Binh thi động đã rút quân.Tà Hoàng đứng trên chiến đài vuông cao cao, râu tóc bay, Khí thế như rồng lượn.Tà Hoàng nhìn mấy đại quân tu sĩ rút lui, cười khẩy nói: - Ta đã xem thường Long Khương Linh, không uổng là nữ nhân từng khiến bản hoàng phải ngước nhìn.

Rõ ràng là ván thua chắc vậy mà nàng ta tìm được con đường sống.Điện chủ điện thứ nhất Sâm La điện nghiến răng nói: - Hừ!

Chỉ tại thằng nhãi Phong Phi Vân phá rối, nếu không Long Khương Linh chẳng làm được tích sự gì.Tà Hoàng nói: - Đây cũng là một phần bản lĩnh của nàng, Phong Phi Vân nằm trong tính toán đó.Sinh Mệnh Hành Giả hỏi: - Bây giờ chúng ta nên làm sao?- Chiến, hiện tại chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chưa chắc sẽ thua.Khí thế Tà Hoàng hùng hồn như mặt trời treo trên cao, mỗi sợi tóc chất chứa lực lượng vô tận.Phong Phi Vân ngước nhìn Thái Vi nữ thần cao cao tại thượng, thân thể mềm mại yêu kiều, áo trắng rực rỡ, da trắng muốt, tiên hà bay quanh người.

Thái Vi nữ thần khuynh thành tuyệt đại như thần nữ trên chín tầng trời, làm người ta muốn bái lạy.- Cẩn thận Thái Vi.Lời Diêu Cát nhắc nhở lại hiện lên trong đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn lần nữa, vẫn thấy Thái Vi nữ thần, đây là bản thể của nàng.Lần đầu tiên Thái Vi nữ thần nhìn thẳng Phong Phi Vân, mắt sáng như sao, môi bóng như tiên ngọc, thanh âm tuyệt vời tựa tiếng trời:- Không tệ.Chết tiệt, là sao?Không tệ?

Không tệ là thế nào?Trong lòng Phong Phi Vân dâng lên dự cảm không may, hắn cảm thấy ánh mắt Thái Vi nữ thần rất quen thuộc, giống ánh mắt của một người.

Coi trời bằng vung, không thèm để ai vào mắt.Ánh sáng trắng bay khỏi người Phong Phi Vân, Mao Ô Quy tách ra đáp xuống đầu hắn.Mao Ô Quy biết suy nghĩ trong đầu Phong Phi Vân, giải thích:- Còn ý gì nữa?

Mỹ nữ đang khen ngươi.Khen cái con khỉ.Phong Phi Vân đã nhớ ra.

Ánh mắt giống Long Khương Linh y như đúc, kiêu ngạo, lạnh lùng, vô tình.Có vấn đề, vấn đề rất lớn.Phong Phi Vân triệu hoán quan tài hoàng thạch về, bay lên cao, định hỏi rõ Thái Vi nữ thần.

Nhưng dường như Thái Vi nữ thần không muốn gặp Phong Phi Vân, biến thành luồng sáng bay hướng Sâm La điện.- Tà Hoàng, lần trước ngươi thua không phục, có dám đánh lần nữa không?- Ha ha ha ha ha ha!

Lần trước chẳng qua là nàng ỷ vào thần binh sắc bén.

Chỉ một mảnh nhỏ góc áo bị rách, sao có thể bảo là bản hoàng thua?Tà Hoàng rất kiêu ngạo, không cho rằng mình sẽ thua.

Tà Hoàng lao lên cao, mây đen khổng lồ chiếm cả bầu trời đuổi theo Thái Vi nữ thần.Tu vi của hai người quá cường đại, sẽ tạo thành sức phá hoại to lớn nên cần đi chỗ khác đánh nhau.Phong Phi Vân đạp quan tài đứng trên cao nhìn hướng Tà Hoàng, Thái Vi khuất xa, lòng lạnh lẽo.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Long Khương Linh, hy vọng ngươi đừng làm chuyện không nên làm, nếu không ngươi chết chắc!Diêu Cát bay về, nói: - Nếu ta không đoán sai thì Long Khương Linh tu luyện đạo tâm chủng thần bộ thứ sáu Đạo điển, thần hồn Thái Vi nữ thần bị nàng luyện thành 'Thần chủng', chủng vào đạo tâm của Long Khương Linh.

Tức là bây giờ Long Khương Linh là Thái Vi nữ thần, mà Thái Vi nữ thần chính là Long Khương Linh.- Đạo tâm chủng thần, thì ra là vậy.Phong Phi Vân nheo mắt nói: - Hèn gì Phượng Hoàng Thiên Nhãn của ta cũng không tìm ra sơ hở, hóa ra vốn không có sơ hở.

Nàng và Thái Vi hợp nhất, tuy hai mà một.

Vậy cũng tốt, ta chém linh hồn của nàng rồi đánh ấn ký linh hồn, mảnh nhỏ ký ức của Hồng Nhan vào người nàng, giúp Hồng Nhan cướp tu vi của nàng.Diêu Cát nhíu mày nói: - Đừng xúc động, Sau khi Long Khương Linh tu thành đạo tâm chủng thần thì tu vi tăng mảng lớn, đánh bại hết Tà Hoàng, La Sát lão tổ, phụ của Man vương.

Bây giờ Long Khương Linh lại luyện hóa lực lượng tín ngưỡng, thần lực của Thiên Thần, tu vi càng khủng bố hơn.

Trên mảnh đất này khó tìm ra người có thể trấn áp được nàng.Phong Phi Vân là người lý trí, nếu hắn mặc áo da phượng vảy rồng chưa chắc không thể đánh bại Long Khương Linh, nhưng không có cơ may nào bắt giữ nàng.

Bây giờ Long Khương Linh và Thái Vi đã dung hợp, trước khi có nắm chắc tuyệt đối Phong Phi Vân không làm gì được nàng.-------Chương 1282: Yêu nhân cái thế (1)Diêu Cát nói tiếp:- Nghe đồn Long Khương Linh còn giữ một thần binh sắc bén, không gì không phá, có thể chém trấn thế sát binh.

Đám người Tà Hoàng bị thần binh của Long Khương Linh làm bị thương.Phong Phi Vân cười khẩy nói: - Thiên Tủy Binh Đàm không gì không phá, cái gọi là trấn thế sát binh chẳng qua là linh khí tứ phẩm, bị chém là đương nhiên.Phong Phi Vân quyết định tạm thời cứ để mặc Long Khương Linh nhảy nhót, miễn hắn đột phá cảnh giới niết bàn, thần thức sẽ tăng sâu sắc, có thể sử dụng Vũ Hóa đài trấn áp nàng.

Khi đó Phong Phi Vân kêu Long Khương Linh làm cái gì là nàng phải làm theo.Phong Phi Vân không tin Long Khương Linh tu luyện đạo tâm chủng thần có thể luyện hóa cả dấu ấn linh hồn.Diêu Cát phát hiện một kẻ thù lớn, đó là Bạch Bì Quỷ Vương trong đại quân Âm giới.Bạch Bì Quỷ Vương thấy Diêu Cát nhìn nó thì điều khiển xe qu bay lên trời, chạy trốn phía cuối trời.Phong Phi Vân, Diêu Cát cùng bay lên, hợp tác tấn công, truy sát Bạch Bì Quỷ Vương ngàn dặm.

Rốt cuộc Bạch Bì Quỷ Vương bị trấn áp, Diêu Cát xé thành mười đoàn qu khí cô đọng thành mười viên quỷ đan đen thui.Diêu Cát như kẻ hám tài cất mười viên quỷ đan vào người:- Quỷ tu toàn dựa vào nuốt quỷ tu khác mà trưởng thành, mười viên quỷ đan này rất quý giá.Phong Phi Vân nhìn chiến trường vô biên dưới chân, lại ngước nhìn trời:- Thiên tượng đã nghịch chuyển, đại thế đã định, tiếp theo nàng định làm gì?Mắt Diêu Cát mông lung, cười tươi như hoa:- Người ta dồn hết tài sản vào ngươi, giờ mới hơi thấy chút thành quả.

Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ mặc người ta sao?- Ha ha ha ha ha ha!

Đương nhiên là không.

Đi, đi Nam Thái phủ một chuyến, có lẽ ta có thể tìm ra con đường thứ hai rời khỏi Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân và Diêu Cát rời khỏi chiến trường bay hướng nam, chuyện trong Thần đô không liên quan hai người.Trên tường thành, Long La Phù đứng thẳng nhìn chân trời, đôi mắt lạnh băng dần mông lung.

Long La Phù vuốt ve bụng mình, cuối cùng tay trượt xuống góc áo, ngón tay siết chặt hoàng bào.Ngay Sau đó, Long La Phù biến mất khỏi tường thành.Đại lục này bao la vô tận, mênh mông vô ngần.

Giữa mỗi vương triều cách nhau rất xa, sức người khó khăn.

Vương triều và Trung Ương vương triều cách nhau càng xa xôi hơn bao nhiêu ngàn vạn dặm.

Chỉ có thông qua "Cổ trận đài" hoặc là "Không gian trùng động" mới đến nơi. (ngũ đại vương triều từng là một, thuộc về vương triều phật tu nên cách nhau gần.)Muốn từ mảnh đất này đi đến vương trièu khác hoặc Trung Ương vương triều thì chỉ có một con đường, đó là thông qua Thần Linh cung cổ trận đài.Nhưng muốn mượn Thần Linh cung cổ trận đài phải trở thành người của Thần Linh cung trước, chịu hai cung chủ Thần Linh cung quản lý nếu không sẽ không cho dùng Thần Linh cung cổ trận đài.- Thật sự có con đường thứ hai rời khỏi Thần Tấn vương triều sao?thân phận Diêu Cát không tầm thường, biết hết bí mật trên mảnh đất này, nhưng nàng chưa từng nghe nói có đường thứ hai rời khỏi Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, nói: - Có lẽ.Phong Phi Vân cho rằng có con đường thứ hai rời khỏi Thần Tấn vương triều vì phụ thân của hắn rời khỏi Thần Tấn vương triều, tuyệt đối không đi con đường Thần Linh cung.Lúc trước chuyện mẫu thân của Phong Phi Vân là yêu bị lộ, Phong gia phái rất nhiều cao thủ đến linh châu thành bắt phụ thân của hắn.

Phụ thân Phong Phi Vân dự đoán được chuyện này, đã rời đi trước.Theo Lưu quản gia nói thì phụ thân Phong Phi Vân đi tìm mẫu thân của hắn, từ Ngọc Lâu quan, một trong mười tám biên quan Thần Tấn vương triều rời khỏi đất nước này.Phong Phi Vân suy đoán bên ngoài Ngọc Lâu quan có đường thứ hai rời khỏi Thần Tấn vương triều.

Còn về ai mở ra con đường này thì không biết.Tốc độ của Phong Phi Vân, Diêu Cát khá nhanh, hai người vào Nam Thái phủ, bay hướng biên cương Thần Tấn vương triều, đáp xuống dãy núi hiểm trở.- Chẳng phải nói đi Ngọc Lâu quan sao?Diêu Cát nhìn núi non hiểm trở hoang tàn vắng vẻ trước mắt.

Bọn họ đến biên canh nhưng chỗ này chưa ra Ngọc Lâu quan.Mây mù vờn quanh núi, vách đá cheo leo, chim bay cá nhảy hót véo von.Phong Phi Vân nói: - Nơi này là Hoàng Phong lĩnh.Trên vách đá ló ra một băng cướp, thủ lĩnh là nam nhân râu ria xồm xoàm, tay vác lưỡi búa to.Nam nhân râu xồm cười to bảo: - Coi như tiểu tử nhà ngươi có chút kiến thức.

Đúng vậy, đây là Hoàng Phong lĩnh đại danh đỉnh đỉnh.

Tại hạ là nhị đương gia của Hoàng Phong lĩnh, tốt nhất hãy ngoan ngoãn giao hết đồ tốt ra đây, miễn cho búa của lão tử không có mắt!Tu Hoa Thập Tam Nương nói: - Lão nhị, mắt ngươi ngày càng kém, không thấy mỹ nhân tuyệt đỉnh đứng phía đối diện sao?- Đừng gọi ta là lão nhị . . .

A?

Ngươi nói gì?

Thật không?Búa to của Nhị đương gia rớt xuống đất đập thủng cái hố to, có thể thấy cái bsua này rất nặng.Nhị đương gia dụi mắt thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Phong Phi Vân, gã sợ hãi rùng mình, liên tục lùi hai bước.

Nhị đương gia cầm búa to lên làm tư thế phòng ngự.- Phong đại hái hoa tặc, ngươi chạy đến Hoàng Phong lĩnh của chúng ta làm gì?

Hay ngươi muốn đen ăn đen?

Nói thật cho ngươi biết, cướp tiền thì không có, cướp sắc . . .

Có một người.Nhị đương gia đẩy Tu Hoa Thập Tam Nương ra ngoài.Đám cướp Hoàng Phong lĩnh nhìn rõ ràng mục tiêu là Phong Phi Vân thì sợ mặt không còn chút máu, biết đây là đại ma đâu, chuyên làm trò đen ăn đen, độc còn hơn băng cướp Hoàng Phong bọn họ.Đám cướp chửi thầm xui xẻo, tưởng đâu bắt được dê béo ai ngờ đạp đinh.- Cướp sắc . . .

Cái này thì ngươi hãy dịu dàng chút, lão nương có thể cho ngươi cướp một lần.Tu Hoa Thập Tam Nương ưỡn ngực rất là sảng khoát, suýt nói ba chữ: Mau đến đây.Phong Phi Vân nói: - Cướp sắc thì

Sau này tính, bây giờ ta muốn gặp Đại đương gia của các người.Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương liếc nhau, biểu tình nghiêm túc gật đầu.Nhị đương gia dẫn Phong Phi Vân, Diêu Cát đến chỗ Đại đương gia bế quan.

Đây là một động phủ sâu trong núi to, mỗi một tảng đá dưới đất dính yêu tính, khí lưu trong không khí lạnh lẽo âm trầm.Tu sĩ không đến cự phách cảnh đến chỗ này không chừng sẽ bị yêu khí ảnh hưởng, rối loạn thần kinh.Phong Phi Vân gật gù, hắn đã đoán đúng, Đại đương gia rất có thể là yêu nhân cái thế.Nam Cung Hồng Nhan từng nói nàng biết gom đủ năm thần y có thể vô địch thiên hạ vì được một vị cao nhân trong Nam Thái phủ chỉ điểm.

Khi ấy Tuyệt Sắc lâu ở Phong Hỏa Liên thành, nơi cách Phong Hỏa Liên thành gần nhất là Hoàng Phong lĩnh.Phong Phi Vân cho rằng người chỉ điểm Nam Cung Hồng Nhan là Đại đương gia của Hoàng Phong lĩnh.Dù biết mấy chuyện này thì Phong Phi Vân không hứng thú gì với Đại đương gia, mãi khi hợp năm thần y thành áp da phượng vảy rồng, Phong Phi Vân bắt đầu cảm thấy sự việc không bình thường.Da phượng là da của Phong Phi Vân, có thể Đại đương gia có liên quan đến hắn.Nhị đương gia vác búa to ra khỏi động phủ, ánh mắt kỳ lạ nói: - Đại đương gia đồng ý tiếp kiến các ngươi.

Lạ thật, không ngờ lão già kia đồng ý gặp các ngươi.-------Chương 1283: Yêu nhân cái thế (2)Phong Phi Vân, Diêu Cát đi vào động phủ, cảm giác khí lưu lạnh lẽo tuôn ra ngoài, đâm rát da.Diêu Cát lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, hết sức cẩn thận nói: - Không ngờ chỗ này giấu một cường giả, tu vi không tầm thường.Phong Phi Vân cũng cẩn thận hơn, không dám khinh thường.

Hai người đi tới tận cùng động phủ, nhìn một lão nhân ngồi xếp bằng trên cổ đài màu đen.

Sau lưng lão nhân có ảo ảnh con hồng loan, yêu khí khiếp người.Phong Phi Vân ngẩn ngơ nhìn lão nhân, rất kinh ngạc.Lão nhân ngồi trên đài cổ màu đen đứng dậy, chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, khom lưng vái chào:- Ha ha ha ha ha ha!

Thiếu gia, rốt cuộc lại gặp thiếu gia.Thật lâu sau Phong Phi Vân bình ổn nỗi lòng, thở hắt ra:- Lưu gia gia, người . . .

Người là yêu nhân cái thế?Lão nhân đứng trước mặt Phong Phi Vân từng là lão quản gia Phong phủ Linh Châu thành, đi theo mẫu thân của Phong Phi Vân gả vào Phong phủ.Lão quản gia nuôi Phong Phi Vân từ nhỏ đến lớn, xem như người thân.Diêu Cát đứng một bên, đôi khi nhìn Phong Phi Vân, lại ngó lão nhân đối diện, nàng không hiểu ra sao.Phong Phi Vân nói: - Ta sớm nên nghĩ ra, mẫu thân là yêu tộc thì Lưu gia gia sẽ không là nhân loại.Lưu quản gia hiền hòa vuốt vai Phong Phi Vân, nói: - Yêu nhân cái thế chỉ để che giấu tai mắt người, dù gì đây là vương triều nhân loại.

Nếu xuất hiện nhiều yêu tộc thì cường giả trong nhân loại sẽ điều tra, chuyện này không có lợi cho thiếu gia trưởng thành.Khi Lưu quản gia nói chuyện không né tránh Diêu Cát, đã xem nàng là con dâu Phong gia.Phong Phi Vân không kiềm nén lòng tò mò nổi, hỏi: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Mẫu thân đi đâu?

Phụ thân đâu rồi?Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: - Chuyện này khó nói hết trong vài lời.

Tiểu thư đã trở về Chí Tuế giới, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc lão gia cũng đến Chí Tuế giới.

Lão nô ở lại Thần Tấn vương triều vì bảo vệ thiếu gia trưởng thành.Chí Tuế giới là đại giới đỉnh cao trong yêu tộc.Như Mặc Dao Dao đến từ Đại La giới cũng là một giới trong yêu tộc, nhưng Đại La giới nhỏ hơn Chí Tuế giới rất nhiều.Cái gọi là Đại La giới, Chí Tuế giới tức là hai khu vực khác nhau trên đại lục, thuộc lãnh địa yêu tộc, không phải một giới đơn độc.

Chỉ vì phạm vi mênh mông nên phân chia khu vực khác nhau là các đại giới.Như Thần Tấn vương triều bây giờ, hay Trung Ương vương triều thứ sáu, ba ngàn vương triều phụ thuộc bị nhân loại gộp thành một giới, gọi là Đệ lục giới.Phong Phi Vân hiểu rõ các đại giới của yêu tộc, cũng biết Chí Tuế giới có ý nghĩa gì.Phong Phi Vân nói: - Ta có một chuyện muốn xác nhận với Lưu gia gia, không biết Lưu gia gia có quen Nam Cung Hồng Nhan không?Lưu quản gia trầm ngâm giây lát, gật gật đầu cười:- Đương nhiên lão nô quen thai trụ tử Tuyệt Sắc lâu.

Sau khi lão nô và thiếu gia chia tay thì lão nô đến tìm nàng.

Cô nương kia không tệ, tâm tính cứng cỏi, ra tay vô tình, rất thích hợp làm nàng dâu của Phong gia.

Có lẽ tương lai nàng sẽ là trợ lực cho thiếu gia.- Phải rồi, tự tay ta giao hồng loan hỏa thường cho nàng.

Thiếu gia đừng trách Lưu gia gia nhiều chuyện, chúng ta là yêu tộc đỉnh cao, năng lực sinh dục rất thẩm.

Lưu gia gia phải tìm nhiều nữ nhân cho thiếu gia để sinh sản hậu đại, đây là chuyện tiểu thư cố ý dặn dò lão nô trước khi rời đi.Phong Phi Vân lau mồ hôi trán, nói tiếp:- Điều ta muốn biết là làm sao Lưu gia gia biết gom đủ năm thần y có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?Phong Phi Vân không nói cho Lưu quản gia biết Nam Cung Hồng Nhan đã chết.Lưu quản gia trả lời:- Đây là tiểu thư căn dặn, lão nô không rõ ẩn ý trong đó.Cảm xúc Phong Phi Vân dao động mãnh liệt:- Không thể nào!

Sao có thể như vậy?Phong Phi Vân biết rõ năm thần y hợp nhất là áo da phượng vảy rồng, da phượng dùng lớp da kiếp trước của hắn.

Tại sao tấm da này rơi vào Thần Tấn vương triều?

Tại sao mẫu thân biết gộp năm thần y lại có thể phát huy ra lực lượng siêu phàm?Chẳng lẽ mẫu thân và Thủy Nguyệt Đình có quan hệ gì?Không, không, không thể nào, hai người đó không thể quen biết nhau.Đây là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp!Bên ngoài Thần đô, mặt đất vạn dặm bị máu nhuộm đỏ, xương trắng đầy đất, máu chảy vào Tấn hà, nước sông biến thành máu loãng.- Tốc độ quá mau, hoàn toàn không đuổi kịp.Long La Phù từ trên trời giáng xuống bên bờ Tấn hà, nhìn hướng nam.

Long La Phù hoàn toàn mất cảm ứng Phong Phi Vân và Diêu Cát.Hai người đã bay ra khỏi thần thức của Long La Phù.Quá nhanh.Ánh mắt Long La Phù trầm trọng, phức tạp, đột nhiên cảm nhận Sau lưng có Khí thế khiến người sợ hãi.

Long La Phù vụt xoay người lại, đầu ngón tay bắn ra khí lưu hình rồng vàng.

Khí lưu như thần long thật sự phát ra tiếng rồng gầm chói tai.Bùm!Thái Vi nữ thần đứng bên bờ Tấn hà, phất tay áo đánh tan thần long thành khói vàng.Long La Phù nhìn rõ ràng ai đứng Sau lưng mình thì hết hồn, vội khom người, cúi đầu:- Mới rồi không biết Nữ Đế giáng lâm, đã vô lễ, mong Nữ Đế tha tội.Long La Phù biết người trước mắt là Nữ Đế Long Khương Linh cường giả số một hoàng tộc, nhưng nàng chỉ cúi đầu chứ không quỳ xuống.

Bởi vì bây giờ Long La Phù cũng là Tấn đế, đế vương không quỳ bất cứ người nào.Thái Vi đứng bên bờ Tấn hà, áo trắng không dính bụi trần, hà quanh vờn quanh người, thanh tú mà kiêu ngạo.- Tấn đế, ngươi không tọa trấn trong Thần đô, chỉ huy chiến tranh sao?

Đuổi theo Phong Phi Vân làm gì?Long La Phù cắn môi nói: - Thần đô đang đại chiến hừng hực khí thế, Phong Phi Vân, Diêu Cát rút khỏi chiến trường.

Ta cảm thấy hai người này có gì lạ nên muốn đuổi theo tìm hiểu.Thái Vi gật đầu, đôi mắt trí tuệ như hai ngôi sao sâu thẳm, khóe môi cong lên.

Thái Vi đột nhiên xuất hiện trước mặt Long La Phù, chộp tay nàng, nhấn cổ tay bắt mạch.Long La Phù vụt ngẩng đầu, lần đầu tiên trong lòng kinh hoàng, quỳ xuống đất.Biểu tình Thái Vi ngày càng lạnh, thả tay Long La Phù ra:- Ngươi có biết thân phận của mình là gì không?Long La Phù siết chặt ngón tay:- Biết, Tấn đế đương triều.Thái Vi nói: - Biết mình là Tấn đế mà còn quỳ?

Người làm đế không quỳ trời, không quỳ đất, không quỳ người.

Ngươi làm ta quá thất vọng.Long La Phù chậm rãi đứng dậy:- Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.Hai nữ nhân ưu tú nhất hoàng tộc, hai đế vương không cùng thời đại bây giờ cùng đứng bên bờ Tấn hà.Thật lâu sau Thái Vi hỏi: - Nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?Long La Phù im lặng, mắt nhìn hướng nam.Thái Vi siết chặt nắm tay, lạnh nhạt nói: - Phong Phi Vân.Long La Phù không phủ nhận.Thái Vi hít sâu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nở nụ cười lạnh băng:- Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Tấn đế Thần Tấn vương triều bị nhi tử của yêu ma làm lớn bụng, chính ngươi mất mặt hay làm hoàng tộc mất mặt?Long La Phù lặng im.Thái Vi kiềm chế lòng tức giận, nếu không phải hoàng tộc bây giờ nguyên khí đại thương, Thần Tấn vương triều bị đào rỗng thì nàng đã phế Long La Phù, nâng đỡ Tấn đế khác lên.-------Chương 1284: Thần thaiHiện giờ Thái Vi không thể làm chuyện này.Thái Vi nhắm mắt lại, rèm mi dài, đường ocng ưu mỹ:- Bao lâu rồi?Long La Phù vuốt bụng, môi mấp máy:- Gần hai tháng.- Hai tháng, khi đó ta ở trong đế cung.

Phong Phi Vân ơi Quý Tâm Nô, thật lợi hại, thành công ngay trước mắt ta.Thái Vi lạnh lùng cười: - Luyện hóa, để nó chết trong bụng.- Đã thử, không luyện hóa được.Lúc Long La Phù biếtm ình mang thai thì lòng rất khủng hoảng, bất an.

Long La Phù biết Phong Phi Vân và Nữ Đế có mối thù không xóa nhòa được, nếu bị Long Khương Linh biết chuyện không chỉ hắn chết mà nàng cũng chịu liên lụy.Suy nghĩ đầu tiên của Long La Phù là luyện hóa thai nhi chưa thành hình.

Nhưng thai nhi như thần thai, Long La Phù không cách nào luyện hóa nó, nàng thử rất nhiều cách mà không được.Thời gian càng dài, Long La Phù dần không nỡ xuống tay.

Long La Phù cảm nhận sinh mệnh từ thai nhi, cảm giác nó có cảm xúc riêng.

Long La Phù lưu luyến, ngày càng không nỡ.Nhưng Long La Phù biết thời gian lâu sẽ không che giấu được.Khi Long La Phù gặp Phong Phi Vân, nàng rất muốn nói cho hắn biết, hỏi hắn cách giải quyết.

Nhưng khi đó Nữ Đế cũng có mặt, Long La Phù không làm được gì.

Lúc Phong Phi Vân, Diêu Cát rời khỏi chiến trường, Long La Phù quyết định đuổi theo.Không ngờ cuối cùng vẫn bị Nữ Đế phát hiện.- Không luyện hóa được?

Hay ngươi không nỡ?Thái Vi vươn tay ra, bàn tay ngưng tụ thần quang rực rỡ ấn bụng Long La Phù, ánh sáng bao phủ toàn thân nàng.Thái Vi đích thân ra tay luyện hóa nghiệt chủng của Phong Phi Vân.Lực lượng của Thái Vi rất mạnh, Tà Hoàng còn bị nàng đánh bại.

Trên mảnh đất này ít có ai áp chế nàng được.Long La Phù không muốn chút nào, nhưng tu vi cách Thái Vi quá lớn, không chống cự nổi.

Long La Phù trơ mắt nhìn đứa con chết trong bụng mình.Ầm!

Bụng Long La Phù lóe ánh sáng tím như ngọn lửa màu tím đốt cháy, phá tan lực lượng của Thái Vi.

Ánh sáng tím từ phần bụng lan tràn rồi bao phủ toàn thân Long La Phù, ngăn cách lực lượng của Thái Vi.Loáng thoáng thấy trong ánh sáng tím có chiếc thuyền nhỏ trôi nổi.

Thuyền nhỏ rất thần dị, tựa như miếng lá cây, bên trên có cái thia mơ hồ tỏa sáng, hỗn độn không thấy rõ hình dạng.Long La Phù, Thái Vi giật mình, không ngờ nhìn thấy cảnh quái dị này.Rất nhanh tử khí quay trở về thân thể Long La Phù, biến mất.Thái Vi thẫn thờ thật lâu:- Hay thật sự là thần thai?Long La Phù vuốt bụng mình, biểu tình vui sướng:- Ta hắn thai nhi 6e một thần khí, chỉ có thần thai mới có thần khí.Nhưng rất nhanh Long La Phù giấu đi nét vui sướng, sợ bị Thái Vi nhìn thấy.Thái Vi suy tư thật lâu, nhìn Long La Phù lại ngó chân trời, tròng mắt xoay tròn.Cuối cùng Thái Vi cười nói: - Nếu ngươi đã dựng dục thần thai là may mắn lớn cho hoàng tộc, dấu hiệu Thần Tấn vương triều phồn vinh hưng thịnh chưa từng có.Thái Vi biến sắc mặt quá mau.Long La Phù hỏi: - Ý của Nữ Đế là sao?Hà quang vòng quanh lão nô Thái Vi, ngực to, đường cong yểu điệu:- Hôm nay hoàng tộc đại phá các đại thế lực thảo phạt, nhưng nguyên khí đại thương, Thần Tấn vương triều khó vững vàng.

Thần thai xuất thế là dấu hiệu thiên hạ hưng thịnh, đây là ý trời.

Quần hùng trong thiên hạ có ai dám không cúi đầu?Long La Phù lá nữ nhân thông minh tuyệt định, rất nhanh hiểu ý Thái Vi.Long La Phù hỏi: - Nữ Đế định truyền tin này ra?Thái Vi nhìn chân trời, khóe môi cong lên:- Nếu truyền tin ra thì người trong thiên hạ biết Nữ Đế chưa cưới đã mang thai, hoàng tộc mất hết mặt mũi.

Nhưng có thể lộ ra tiếng gió, không tỏ rõ người mang thai là Tấn đế.Long La Phù cảm thấy suy nghĩ của Nữ Đế không đơn giản, chắc chắn Long Khương Linh có mục đích khác.Thái Vi nói: - Thuận tiện cho Phong Phi Vân biết tin này, để ta xem hắn chạy đi đâu được?Long La Phù lộ biểu tình quả nhiên là vậy.* * * Nam Thái phủ, Hoàng Phong lĩnh.Lúc này Phong Phi Vân còn rất giật mình vì tin tức Lưu quản gia cung cấp.

Phong Phi Vân không nghĩ ra lý do, cũng không tiện thổ lộ với Lưu quản gia.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Xem ra phải chờ cơ hội gặp mẫu thân hoặc Thủy Nguyệt Đình thì sự thật mới sáng tỏ.

Hy vọng chỉ là trùng hợp.Phong Phi Vân hỏi: - Lưu gia gia, muốn rời khỏi mảnh đất này trừ đi Thần Linh cung cổ trận đài ra có con đường nào khác không?Lưu quản gia trả lời:- Lúc tiểu thư đi từng thấy một tòa huyền cực cổ trận đài bên ngoài Ngọc Lâu quan, thiếu nữ đi thông Tây Tiên cảnh, địa cảnh biên giới Trung Ương vương triều thứ sáu.

Tây Tiên cảnh có trùng động có thể đi biên giới yêu tộc.Rất nhanh Lưu quản gia bổ sung thêm:- Nhưng tiểu thư có dặn là hy vọng thiếu gia rèn luyện trong quốc gia nhân loại, trước khi đến Vũ Hóa cảnh tốt nhất đừng đi Chí Tuế giới, nếu không sẽ gặp tai nạn.

Thậm chí tu luyện đến Vũ Hóa cảnh cũng đừng đi.Phong Phi Vân khó hiểu hỏi: - Tại sao?Lưu quản gia ngần ngừ thật lâu:- Tiểu thư không nói kỹ nhưng chắc liên quan trong tộc.Lưu quản gia không nói thật, lý do thật sự vì người và yêu khác lối, từ xưa đến nay bán yêu không vượt qua Vũ Hóa cảnh được.

Dù ưu tú trong Thiên Mệnh cảnh bao nhiêu, cuối cùng sẽ bị kẹt chết dưới Vũ Hóa cảnh.Chính vì lý do này mà yêu tộc cường đại không cho phép hậu đại kết hợp với nhân loại, không có kết quả tốt.Lưu quản gia sợ đả kích niềm tin tu luyện của Phong Phi Vân nên không nói thật ra.Nếu Phong Phi Vân có tư chất nghịch thiên vượt qua bình chướng Vũ Hóa cảnh thì sẽ phá vỡ nguyền rủa người và yêu khác lối, hắn quay về Chí Tuế giới, trong tộc không ai dám phản đối.Phong Phi Vân không hỏi tiếp, hắn biết nguyền rủa 'bán yêu không thể đến Vũ Hóa cảnh'.

Mẫu thân dùng Vũ Hóa cảnh làm điều kiện cho Phong Phi Vân trở về Chí Tuế giới thì chắc liên quan đến nguyền rủa này, trong Chí Tuế giới còn khiêu chiến rất lớn, cực hạn đang chờ đợi hắn.Phong Phi Vân tin 'người và yêu khác lối', kiếp trước hắn bị Thủy Nguyệt Đình chém chết là minh chứng cho điều đó.Nhưng Phong Phi Vân không tin nguyền rủa 'bán yêu không thể đến Vũ Hóa cảnh'.

Người ta không làm được là vì bọn họ không đủ mạnh.Chỉ còn một tháng giao ước với nữ ma.Diêu Cát khó hiểu hỏi: - Chúng ta rời khỏi Thần Tấn vương triều là xong, cần gì thực hiện lời hứa với nàng ta?Phong Phi Vân, Diêu Cát rời khỏi Hoàng Phong lĩnh, đi thi thành chỗ của Tiêu Nặc Lan.

Lưu quản gia đã rời khỏi Thần Tấn vương triều, trở về Chí Tuế giới.Tu vi của Phong Phi Vân bây giờ không cần Lưu quản gia bảo vệ nữa, lão cần chạy về báo cáo tình huống bên này.Phong Phi Vân trả lời:- Diêm Vương trong Thiên Nhất Thánh bình là rắc rối lớn, mang theo bên người thì chúng ta đi đến đâu một nửa tà thi Diêm Vương sẽ tìm đến.

Trước hết giải quyết Diêm Vương đã.- Thứ hai, lai lịch nữ ma không tầm thường, từng là cường giả Vũ Hóa cảnh.

Trong nhân loại nữ ma xem như siêu bá chủ.

Bây giờ chúng ta đi Trung Ương vương triều thứ sáu lạ nước lạ cái, hai ta là tiểu nhân vật, nên tìm một chỗ dựa che chở mình.-------Chương 1285: Tất kỳ lạDiêu Cát nói: - Nhưng nữ ma đã chết, dù trước kia nàng mạnh cách mấy chưa chắc có người nể mặt.Tu Tiên giới là như thế đấy, mọi chuyện nói bằng thực lực.

Trước kia tu vi của ngươi lợi hại cách mây nếu rơi xuống thần đàn thì người đi trà lạnh, rất có thể bị bằng hữu hãm hại, ám toán.Đây là chuyện bình thường.Phong Phi Vân nói: - Nếu nữ ma hoàn thành thi biến lần thứ năm thì sẽ có người nể mặt.- Thi biến lần thứ năm?Diêu Cát là mẫu của âm giới, nàng biết điều này có ý nghĩa gì.Diêu Cát lắc đầu, nói: - Không thể nào!

Tài nguyên trên mảnh đất Thần Tấn vương triều không đủ hoàn thành thi biến lần thứ năm, trừ phi nàng có được long linh thạch của hoàng tộc còn còn một chút cơ may.Phong Phi Vân cười nói: - Thật ra nữ ma có một khối linh thạch phẩm cấp càng cao hơn long linh thạch.Diêu Cát hút ngụm khí lạnh.

Trong Thần Tấn vương triều có linh thạch phẩm cấp càng cao hơn long linh thạch?

Thật khó tin.Nếu Phong Phi Vân nói thật thì Tiêu Nặc Lan có khả năng hoàn thành thi biến lần thứ năm.Phong Phi Vân, Diêu Cát vào thi thành, gặp mặt Tiêu Nặc Lan.

Nữ ma bắt đầu bế quan tu luyện, hai người ở trong thi thành.- Mang nàng đi một nơi.Phong Phi Vân mở cánh cửa Thiên quốc, mang Diêu Cát vào trong.Diêu Cát thấy rộng biết nhiều nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.- Dưới lòng đất có một linh mạch mười vạn dặm, cái này ngang ngửa với long mạch!- Cái này mới chỉ là một linh mạch chi nhánh.Phong Phi Vân kêu một con chim tới, hai người ngồi trên cánh chim du lịch sông núi, rất thoải mái vui sướng.Diêu Cát khuếch tán thần thức nhưng không dò xét được tận cùng thế giới, giật mình kêu lên: - Chẳng lẽ chỗ này là bí cảnh cao cấp?Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Đã bắt đầu diễn biến hướng tiểu thiên thế giới.

Một khi sinh ra thế giới chi tâm sẽ biến thành tiểu thiên thế giới độc lập, có trời trăng sao, có ngày đêm thay đổi, có nước và không khí, có thể sinh ra sinh mệnh và linh khí.Diêu Cát tự hào mình thấy rộng biết nhiêu nhưng lúc này nàng mới biết ở trước mặt Phong Phi Vân thì nàng chỉ là đứa con nít ngơ ngác.Diêu Cát cười nói: - Nếu nữ ma vào đây có lẽ sẽ lợi dụng tài nguyên này thăng câp lên thi biến lần thứ năm.Phong Phi Vân từ chối ngay:- Đây là mảnh đất bình yên, tuyệt đối không thể để nữ ma vào, sát khí của nàng ấy quá nặng.Phong Phi Vân lặp lại lần nữa:- Tuyệt đối không cho nữ ma vào thế giới này.Diêu Cát gật đầu, nói: - Đúng là mảnh đất bình yên.Diêu Cát tựa vào ngực Phong Phi Vân.Đột nhiên một thanh âm từ đảo biển bên dưới vang lên:- Cứu mạng, chết người!

Các ngươi dám, ta là huynh đệ của lão đại các ngươi, là huynh đệ ruột . . .

Đừng, có gì từ từ bàn lại.

Thật sự, ta thật sự là huynh đệ ruột của lão đại các ngươi.Phong Phi Vân nhíu mày, mới rồi hắn nói với Diêu Cát đây là mảnh đất bình yên nhưng bây giờ xảy ra chuyện lộn xộn.Từ khi nào Thiên quốc trở nên hỗn độn, sắp mất mạng người?Mao Ô Quy thò đầu ra khỏi mai rùa, mắt nhập nhèm xoe tròn, chậm rãi nói: - Hình như là giọng của ba tay.Con chim đáp xuống đảo biển, Phong Phi Vân từ xa thấy hai con cọp đứng thẳng, vai nâng khúc gỗ, bên trên cột xích sắt, trên xích sắt treo cái lồng sắt.Tất Ninh Soái bị nhốt trong lồng, hai tay trói Sau lưng, chân cũng bị từng vòng xích sắt trói lại, gã vùng vẫy trong lồng.Tất Ninh Soái gào khóc:- Cứu mạng, có ai cứu ta không!

Cọp ăn thịt người, sắp chết người!Con cọp đi đằng trước cổ đeo hạt châu phật, quay đầu lại, mắt hổ to như cái chuông trừng Tất Ninh Soái.Con cọp lắc đầu, khẽ thở dài: - A di đà phật, bổn tọa ăn chay, không ăn mặn.Giọng Tất Ninh Soái như con vịt:- Ngươi lừa ai?

Cọp không ăn thịt chẳng lẽ ăn cỏ?Hai con cọp bỗng dừng lại, ném khúc gỗ xuống.

Con cọp đi đằng trước thật sự giật một gốc cỏ xanh biếc ven đường bỏ vào miệng nhai, nuốt xuống, chắp hai tay niệm phật.- A di đà phật.Tất Ninh Soái ngây người.Hai con cọp lại nâng khúc gỗ lên đi tới bờ biển, dừng lại.Tất Ninh Soái la lên: - Các ngươi định làm gì?Hai con cọp ngồi khoanh chân bên bờ biển, đọc kinh văn.Tất Ninh Soái càng sốt ruột hơn:- Hay các ngươi muốn dìm chết tiểu gia trong biển?

Khốn kiếp, các ngươi muốn gì?

Dìm lồng heo sao?: Lão tử không yêu đương vụng trộm với quả phụ, các ngươi dựa vào cái gì làm như vậy?

Rồi rồi, ta thừa nhận là có nghĩ đến nhưng chỉ tưởng tượng, không làm thật.Hai con cọp vẫn đọc kinh.Tất Ninh Soái nói tiếp:- Các ngươi là người tu phật, dìm chết ta trong biển là phạm sát giới.Hai con cọp đọc kinh xong.Một con cọp nói: - Phạm sát giới là giết người tốt, chúng ta bỏ ngươi vào biển là để nước biển tịnh hóa ác khí trên người của ngươi, cho ngươi sớm rời khỏi thế giới xoay vần ngơ ngẩn này tiến vào luân hồi, kiếp sau làm người tốt.- Tía nó, người tu phật giỏi lý luận vậy?

Các ngươi không thể làm như thế . . .

Mặt Tất Ninh Soái trướng đỏ:- Nếu các ngươi dìm chết ta trong nước biển thì kiếp sau ta sẽ làm kẻ cùng hung cực ác ăn hết con cọp, tức chết các ngươi!Hai con cọp nhìn nhau, nâng lồng sắt lên lắc lư trong không khí.Một con cọp nói: - Vừa rồi chúng ta đã niệm kinh siêu độ vãng sinh cho ngươi, kiếp sau chắc chắn ngươi sẽ là người tốt.

Chúng ta không buông bỏ cứu ngươi, ngươi cũng đừng buông thả chính mình.Tất Ninh Soái tức hộc máu:- Phụt!

Phong Phi Vân, Mao Ô Quy cười đau bụng, cái tên ba tay này chưa từng chịu thiệt như thế.Phong Phi Vân lên tiếng ngăn hai con cọp lại, để chúng nó ném Tất Ninh Soái vào biển thì khó vớt lên.Hai con cọp hành lễ với Phong Phi Vân:- Hổ Trí kính chào Kim Tàm Tử tôn giả.- Hổ Tuệ kính chào Kim Tàm Tử tôn giả.Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân đến thì kích động nước mắt lưng tròng, gào rách cổ họng:- Phong, rốt cuộc ngươi đã đến, ta nhớ ngươi muốn chết!Phong Phi Vân rùng mình, may mắn hàng này bị nhốt trong lồng, nếu thả Tất Ninh Soái ra không chừng sẽ lao lên ôm hắn.Phong Phi Vân hỏi: - Chuyện gì xảy ra?

Tất Ninh Soái bảo:- Ta vô tội, ta vô tội . . .

Hổ Trí đáp:- Tất thí chủ làm xằng làm bậy trong Thiên quốc.

Phá ba miếu cổ, cướp sạch.

Ác liệt nhất là Lộc sư nương mang thai năm năm lẻ tám tháng rốt cuộc sinh ra một bé gái . . .

Phong Phi Vân nét mặt sa sầm nói: - Hắn làm gì bé gái?- Đứa bé không sao, nhưng hắn thừa dịp thân thể Lộc sư nương yếu ớt lẻn vào động phủ làm Lộc sư nương . . .

- Cái gì?

Phong Phi Vân giật mình suýt rớt cằm, cổ họng khô khốc:- Tất Ninh Soái ơi Tất Ninh Soái, không ngờ ngươi làm chuyện như thế, mặt người dạ thú!Mao Ô Quy lắc dầu than thở chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mao Ô Quy vươn móng vuốt trắng chỉ vào Tất Ninh Soái:- Ngươi thật là, ta không biết nên nói gì với ngươi nữa, ài.Tất Ninh Soái gào tô an uổng:- Các ngươi biết gì?

Lộc sư nương của chúng nó là con xích lộc tu luyện hai ngàn năm!-------Chương 1286: Thu hoạch linh thạch phong phúMao Ô Quy nghiến răng, giận dữ nói: - Chết tiệt, lão phu luôn cho rằng chỉ có Phong Phi Vân mới háo sắc không sợ trời đất, ai ngờ khẩu vị của ngươi còn nặng hơn, không tha một con lộc cái.

Thừa dịp nàng mới sinh lộc con làm ra chuyện không bằng cấm thú đó . . .

Ngươi . . .

Ngươi thật khiến rùa giận dữ!Tất Ninh Soái tức hộc máu:- Lão tử chỉ nặn ba bình sữa hưu, đây là sữa của vương giả linh thú, giá trị sánh ngang với vô thượng linh dược!Phong Phi Vân, Mao Ô Quy sửng sốt nhìn nhau:- Hóa ra là trộm sữa.- Chứ các ngươi nghĩ còn gì nữa?Hổ Trí tức giận nói: - Đúng vậy!

Là trộm sữa, trốm ba bình lớn.

Khi chúng ta bắt hắn thì hắn đang hút núm của Lộc sư nương.

Đáng thương Lộc sư nương anh hùng cả đời lại mất sữa nhũ,

Sau này tiểu sư tỷ phải làm sao?

Tiểu sư tỷ ăn cái gì sống?Phong Phi Vân, Mao Ô Quy lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bọn họ đã quên hai con cọp là linh thú, Lộc sư nương, tiểu sư tỷ của chúng đương nhiên cũng là thú tu.Chỉ trách cái tên ba tay kỳ lạ, đi trộm sữa của người ta.Cuối cùng Phong Phi Vân điều đình, Tất Ninh Soái lưu luyến giao nộp ba bình sữa linh thú.

Hai con cọp nể mặt Phong Phi Vân nên tha cho Tất Ninh Soái.Hiện giờ nguyên Thiên quốc đang rầm rộ đào quặng, tất cả dị thú, linh thú tổng động viên đào mỏ, khai quật linh thạch.Cửu châu thập nhị hải trong Thiên quốc đều đào mỏ.

Loài chim Thanh Ưng tộc chuyển khoáng thạch đào được vào trung châu, tại đây có linh thú thanh lý những khoáng thạch, đào linh thú ra khỏi khoáng thạch rồi cất đi.Hiện giờ Phong Phi Vân đến trung châu, chưa tới chỗ trung tâm khaóng thạch đã thấy chim to màu xanh bay tới bay lui rợp trời.

Có chim ưng dài vài trăm thước, cõng khoáng thách to cỡ ngọn núi.Dưới đất có một số linh thú thân hình khổng lồ vận chuyển khoáng thạch vứt bỏ, nghe linh thú nói muốn dùng chúng lấp biển.- Đó là cổ hống tu luyện hai ngàn năm, sánh ngang với tu sĩ cảnh giới niết bàn.- Đó là . . .

Là thanh loan bảy đuôi, linh thú có huyết mạch thánh thú, chỉ tồn tại trong sách cổ!Diêu Cát rất giật mình khi thấy nhiều linh thú cường đại trong Thiên quốc, nhiều linh thú tu vi không yếu hơn nàng.Các linh thú rất cung kính với Phong Phi Vân, thấy hắn sẽ hành lễ.Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy sớm chạy tới một núi khoáng thạch, nằm sấp trên đó.- Nhiều khoáng thạch qua, nhiêu đây cắt được bao nhiêu linh thú?Tất Ninh Soái bản năng nhét một khối khoáng thạch vào ngực, nhưng chợt nhớ mới rồi suýt bị hai con cọp dìm lồng heo thì rùng mình.

Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân, Diêu Cát bước tới, gã móc khoáng thạch ra khỏi ngực, làm bộ ngắm nghía.Tất Ninh Soái gật gù:- Ừm!

Không tệ, đá tốt.Đây là thảo nguyên bao la xếp đầy núi khoáng thạch.Đưa mắt nhìn có mây ngàn khoáng thạch liên miên đến cuối trời, vô số dị thú, linh thú cẩn thận cắt linh thạch.Mọi chuyện diễn ra có trật tự.Tiểu Tà Ma đứng dưới một cái mỏ ra lệnh cho con báo cao hơn ba mươi thước:- Này báo to, chuyển khối khoáng thạch to kia cho ta, ta cảm thấy cái đó không tầm thường.

Không chừng bên trong có thể cắt ra mấy chục khối linh thạch!

Con báo là dị thú tu luyện chín trăm năm nhưng nó không hung dữ chút nào, ngoan ngoãn nghe lời.

Tiểu Tà Ma kêu nó chuyển khoáng thạch thì nó vận chuyển khoáng thạch nặng bốn mươi ngàn cân đến trước mặt nàng.Đây là cục đá tràn ngập linh tính, to như ngọn núi, màu đỏ lấp lánh ánh sáng.

Nó được đào từ tận cùng một cái mỏ lớn.Tiểu Tà Ma lấy lưỡi dao sắc bén ra, loay hoay khoáng thách to hơn mình gấp mấy chục lần, thi thoảng cắt chỗ này, xẻ chỗ kia, suy tư nên xuống tay từ đâu.Khoáng thạch khổng lồ nhỏ dần nhưng không cắt được khối linh thạch nào.Tiểu Tà Ma gãi đầu, tức giận khoáng thạch to vậy mà vô dụng, nặng mấy chục vạn cân nhưng không cắt được khối linh thạch nào, rõ ràng là chống đối nàng.Bốp!

Tiểu Tà Ma chém một nhát cắt khoáng thạch làm đôi.

Tiểu Tà Ma trợn to mắt nhìn, quả nhiên trong khoáng thạch kia không có linh thạch nào, tức chết người.Tiểu Tà Ma tức giận giậm chân.Phong Phi Vân cười bước đến gần, nói: - Không phải khoáng thạch lớn thì bên trong chứa nhiều linh thạch.

Hãy cẩn thận cảm ứng linh thạch bằng linh tính.Mắt Tiểu Tà Ma sáng ngờ:- Ca đến rồi?Phong Phi Vân gật đầu, nhìn khoáng, đào ra một khối khoáng thạch màu trắng to cỡ đầu người. khoáng thạch màu trắng này đào từ một cái hầm, các linh tuyến lấp lánh như vôi tinh mỏng manh khảm trong khoáng thạch.Tiểu Tà Ma ngồi xuống, tay sờ khoáng thạch:- Bên trong chứa linh thạch sao?

Trông không giống.Có lẽ.Phong Phi Vân cười cười, lấy bảo nhẫn từ tay Tiểu Tà Ma cắt khoáng thạch.

Từng tầng vôi rơi xuống lộ ra linh vụ mông lung, càng cắt thì linh vụ toát ra càng đậm.Phong Phi Vân dừng lại không cắt tiếp, sợ làm hư linh thạch bên trong.Lách cách!lớp da đá cuối cùng rơi xuống, bên trong bắn ra thần hao chói mắt, rực rỡ như ánh mặt trời, ánh trắng làm người mù lòa.Phong Phi Vân vội bày tầng trận văn trên linh thạch.Một lúc sau ánh sáng tối dần, rụt vào trong linh thạch, linh khí không tràn ra ngoài nữa.

Một khối linh thạch màu trắng to cỡ nắm tay tỏa vầng sáng nhạt lộ ra.Linh thạch mới được khai thác cần bày trận văn đơn giản lên mặt ngoài của nó, nếu không linh khí sẽ bị xói mòn.Tiểu Tà Ma kinh kêu: - Oa, đây . . .

Đây là một khối giới linh thạch!Tiểu Tà Ma nhào lên định cướp nhưng đạp trúng chướng ngại vật, té sấp xuống.Mao Ô Quy la lên: - Chết tiệt, mới rồi ai đạp ta?- Thật sự là giới linh thạch.Phong Phi Vân xem xét kỹ giới linh thạch, thần thức thăm dò linh thạch,phát hiện không gian bên trong lớn có thể chứa một ngọn núi.Giới linh thạch là linh thạch xếp hạng thứ mười bốn, rất hiếm hoi, không chỉ làm đơn vị tiền còn có thể trữ vật, tu luyện.Cao tầng Thần Tấn vương triều sử dụng túi trữ vật tế luyện từ tro vụn giới linh thạch, nhưng không gian trong túi trữ vật chỉ to cỡ một gian phòng.Một khối giới linh thạch bằng một vạn chân diệu linh thạch.Một khối giới linh thạch là tài sản kếch sù trong Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân thấy Tiểu Tà Ma xoay quanh mình, mắt nhìn chằm chằm giới linh thạch trong tay hắn.

Hai tay Tiểu Tà Ma xoay nắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.Phong Phi Vân cười nói: - Tiểu Khanh Khanh, tặng giới linh thạch cho nàng.- Tốt!Tiểu Tà Ma hâp tấp chộp lấy giới linh thạch.Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy thèm thuồng nhìn, nhanh như chớp chạy đi các đồi khoáng thạch lục tìm.Tuy giới linh thạch tương đương một vạn khối linh thạch nhưng vô dụng, vì nữ ma muốn ba loại linh thạch phẩm cấp thấp nhất, chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch.Phong Phi Vân đến trung tâm thảo nguyên, hỏi Long Thương Nguyệt:- Cắt được bao nhiêu khối linh thạch rồi?Chuyện thu gom linh thạch phải từ tay nhân loại làm mới được, Phong Phi Vân giao việc cho Long Thương Nguyệt, mấy vị phật tôn Ngự Thú Trai phụ trách.Long Thương Nguyệt liếc Diêu Cát, trả lời:- Mọi chuyện thuận lợi.

Bây giờ đã cắt được hai trăm mười sáu vạn ba loại linh thạch thấp nhất.

Những linh thú, dị thú học kỹ xảo thu thập khoáng thạch xong tăng hiệu suất càng lúc càng cao, hầu như mỗi ngày cắt năm vạn linh thạch.-------Chương 1287: Tu vi lại tiến bộ (1)Kết quả năm ngoài dự đoán của Phong Phi Vân.

Hơn hai trăm vạn khối linh thạch, gia tộc Ngân Câu Phiệt kinh doanh mấy ngàn năm cũng không nhiều hơn con số này, ở trong Thiên quốc chỉ mất hai tháng.Đào mỏ kiếm tiền nhiều nhất.Đương nhiên cái này cũng vì linh thú nguyên Thiên quốc tổng động viên, ức vạn dị thú, linh thú cùng nhau đào quặng.

Nhờ thế mà trong vòng hai tháng thu thập hai trăm vạn khối linh thạch, từ đây thấy được linh thạch rất khó làm.Long Thương Nguyệt cười nói: - Còn đào được một số thứ thú vị.- A?

Long Thương Nguyệt dẫn Phong Phi Vân vào một phật điệ, bên trong có một lão tổ linh thú phật tu trấn thủ.

Linh thú phật tu thấy Phong Phi Vân liền đứng dậy, cúi đầu hướng hắn.Trong phật điện đặt muôn vàn thứ quái lạ, đồ vật đào được trong lúc lấy quặng.Trong đó có một số linh thạch đẳng cấp cao như u lan linh thạch xếp hạng mười lăm, tổng số một ngàn bố ntrăm khối.

Giới linh thạch xếp thứ mười bốn tổng số tám mươi lăm khối.

Kim ti linh thạch xếp hạng mười ba có mười hai khối.Có mấy linh thạch phẩm cấp càng cao.Những linh thạch này rất hiếm hoi, trong Thần Tấn vương triều vô cùng hiếm thấy, mỗi khối vô giá, có thể làm cổ giáo điên cuồng cướp đoạt.Phong Phi Vân thu hết số linh thạch này vào túi, hắn sắp đi Trung Ương vương triều thứ sáu, muốn sống thoải mái trong đó không thể thiếu linh thạch.Số lượng linh thạch chỗ này tuy ít nhưng cộng lại đáng giá hơn cả hai trăm vạn khối linh thạch bên ngoài.- Ủa?

Đây là một khối thiên tinh thiết, linh tài luyện khí hiếm hoi, có thể dùng để tế luyện linh khí lục phẩm.

Không ngờ có một khối to như vậy, cỡ ngàn cân.Đây là đồ tốt, Phong Phi Vân cất ngay.- Tía nó, đào được hỏa viêm tinh?

Thứ này có thể làm linh đan bát phẩm.Phong Phi Vân cất luôn.Thiên tinh thiết, hỏa viêm tinh có lẽ không ai trong Thần Tấn vương triều nhận biết nhưng chắc chắn trong Trung Ương vương triều thứ sáu có nhiều người muốn mua.

Dù sao linh khí lục phẩm, đan dược bát phẩm không có nhiều trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Phong Phi Vân còn tìm được mấy thứ khác quý giá hơn cả thiên tinh thiết, hỏa viêm tinh trong đống đồ.Trong đó có nhiều thứ hoàn toàn không có giá trị thì bị Phong Phi Vân ngó lơ.Phong Phi Vân lấy hai khối giới linh thạch tặng cho Long Thương Nguyệt, Diêu Cát.

Đây là bảo bối trữ vật, hơn nữa đeo giới linh thạch trên người trợ giúp tu hành.Phong Phi Vân tặng cho Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy một khối giới linh thạch.

Lại đi núi tiên chỗ ở của Nạp Lan Tuyết Tiên, định bế quan một đoạn thời gian, tranh thủ lĩnh ngộ hoàn toàn bức tàm đồ thứ hai của Kim Tàm Kinh.Bức ấu tàm đồ thứ hai của Kim Tàm Kinh có một vạn tám ngàn loại biến đổi, Phong Phi Vân tham ngộ ra hơn một vạn một ngàn loại.

Càng tham ngộ sâu thì biến đổi của nó càng lúc càng huyền diệu.Phong Phi Vân nhờ có Phượng Hoàng Thiên Nhãn, kiếp trước cảm ngộ thiên đạo nên tốc độ tu luyện mau kinh người, hơn lẩm bẩm gấp mấy lần.Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, Diêu Cát cũng luyện hóa quỷ đan trên núi tiên.

Đó là mười viên đan dược cô đọng quỷ khí của Bạch Bì Quỷ Vương, mỗi viên chứa năng lượng vô tận, giúp ích rất lớn cho Diêu Cát.Tiểu Tà Ma luôn nghịch ngợm cũng tìm một tòa tiên sơn phúc địa, bế quan tu luyện.

Tiểu Tà Ma tu luyện được mấy ngày lại chuồn ra cắt khoáng thạch, gõ đánh cái này cái kia rất vui.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái thì mất tích.

Có người thấy Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái thừa dịp linh thú đi đào mỏ thì tai họa động phủ của chúng nó, làm rộn gà bay chó sủa.

Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy suýt bị hai con cọp bắt.Nghe nói bây giờ Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy là kẻ thù chung của Thiên quốc, đã trốn tới biên giới bí cảnh, đến nay chưa về.Chớp mắt hai mươi ngày trôi qua.60km Long Thương Nguyệt đến báo cáo, đã vượt mức hoàn thành ba trăm vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân buộc phải xuất quan sớm.

Bức ấu tàm đồ thứ hai của Kim Tàm Kinh có một vạn tám ngàn loại biến đổi, Phong Phi Vân đã tham ngộ gần hết, chỉ thiếu chuyển hóa kim tàm phật khí đệ nhất trọng trong người nâng lên đệ nhị trọng.Mới chỉ là kim tàm phật khí đệ nhất trọng ngưng tụ ra kim tàm phật đan sánh bằng linh đan đỉnh tứ phẩm.Nếu kim tàm phật khí đệ nhất trọng chuyển thành đệ nhị trọng sẽ đến trình độ nào?Quá trình kim tàm phật khí chuyển hóa rất chậm, không thể xong hết một lần, cũng không cần bế quan, bởi vì kim tàm phật khí tùy thời tùy chỗ chuyển hóa.- Giờ gần tham ngộ hết một vạn tám ngàn loại biến số, không biết có thể đạt đến Niết Bàn đệ nhất trọng thiên chưa?Người Phong Phi Vân bao phủ từng tầng phật quang thần thánh, da lấp lánh ánh sáng như ngọc phủ, giơ tay nhấc chân có tiếng phật ngâm xướng, rất tần dị.Mắt Long Thương Nguyệt sáng ngời nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, ngây người thật lâu, cảm giác không chân thật.Khí chất khác hẳn với Phong Phi Vân mọi khi.Trong mắt Phong Phi Vân lóe tia đỏ nhạt, có chút yêu tính.Phong Phi Vân nói: - Kêu Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô, Diêu Cát đến đây.Rất nhanh ba nữ nhân tụ tập lại, cộng thêm Long Thương Nguyệt là bốn người.

Bốn nữ nhân khó hiểui nhìn Phong Phi Vân, không biết hắn định làm trò gì.Diêu Cát đã hoàn toàn luyện hóa mười viên quỷ đan, tu vi tăng một bậc.

Diêu Cát giấu đi âm khí, nhẹ nhàng linh động như tiên cơ mỹ quyến đi trong hồng trần.Phong Phi Vân triệu hoán dòng sông tinh hoa phật gia trong Thiên quốc, dòng sông màu vàng dài hơn một ngàn thước, ánh sáng mông lung chói mắt, mỗi giọt chứa năng lượng ghê gớm hơn cả quỳnh tương ngọc lộ trong truyền thuyết.- Cái này là . . .

Là tinh hoa phật khí, quý giá hơn cả linh dược vạn năm.

Tại sao có nhiều vậy?Diêu Cát biết rõ giá trị của tinh hoa phật khí, đó là Khí thế vô thượng, trực tiếp tăng tu vi cho tu sĩ.

Dùng tinh hoa phật khí rèn luyện một lần không khác gì được tuyệt đỉnh cao nhân quán thông một lần.Phong Phi Vân cười nói: - Đây là lực lượng tinh hoa phật khí Thiên quốc tích lũy vạn năm, các người được bao nhiêu ích lợi phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Tiểu Nô, Tâm Nô, tu vi của hai người quá thấp, chỉ có thể luyện hóa một giọt, nhớ đừng tham nhiều.Phong Phi Vân vung tay áo, hai giọt tinh hoa phật khí bay ra khỏi con sông vàng.

Giống hai hạt linh châu vàng, phật quang rực rỡ, nặng vượt qua sức tưởng tượng của Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô.

Tinh hoa phật khí như hai ngọn núi đè người bọn họ.Long Thương Nguyệt, Diêu Cát thì không khách sáo với Phong Phi Vân, bọn họ tu luyện công pháp đặc biệt, toàn dựa vào nuốt tu vi của người khác lớn mạnh, tinh hoa phật khí thỏa mãn nhu cầu linh khí vô tận của các nàng.Tu vi của Long Thương Nguyệt vốn là đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng, giờ nàng cướp mười giọt tinh hoa phật khí vòng quanh thân thể như mười ngôi sao lấp lánh, bao phủ thân hình yêu kiều xinh đẹp.Mười giọt tinh hoa phật khí có năng lượng cực kỳ khổng lồ.

Trí Tàng đại sư đột phá chân nhân cảnh chỉ dùng bảy giọt.

Từ đó thấy được Long Thương Nguyệt tu luyện Tà Linh tầm bảo thuật khủng bố cỡ nào, nàng nuốt cả mười giọt tinh hoa phật khí, cướp đoạt điên cuồng.

Công pháp tu luyện này không được phép có trong giới tu luyện nhân loại.-------Chương 1288: Tu vi lại tiến bộ (2)Diêu Cát thì càng kinh khủng, trực tiếp triệu hoán ba trăm giọt tinh hoa phật khí, như ngôi sao đầy trời bao phủ nàng, thẩm thấu vào cơ thể.Ngọc thể Diêu Cát như cái hang không đáy, tinh hoa phật khí rơi trên làn da, thẩm thấu vào cơ thể, phát ra từng lũ hà quang màu vàng, biến mất.Dường như lực lượng ba trăm giọt tinh hoa phật khí không đủ cho Diêu Cát tu luyện.Diêu Cát là quỷ tu, cách tu luyện duy nhất, cách tăng tu vi duy nhất của quỷ tu là cắn nuốt quỷ tu khác.

Đây là kiểu tu luyện cướp đoạt.Phong Phi Vân nhìn hai nữ nhân 'hung tàn', tiêu hao tinh hoa phật khí vượt dự định ban đầu gấp đôi.Phong Phi Vân cảm thán rằng: - Nuôi nữ nhân cũng không dễ gì.May mắn Thiên quốc tích lũy nhiều tinh hoa phật khí, con sông vàng không ít bớt bao nhiêu.

Ba trăm giọt chỉ là một bãi nước nhỏ, không bằng một phần mười vạn con sông.Phong Phi Vân lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh sâu thêm mảng lớn, hắn cảm thấy có thể nhận tinh hoa phật khí tẩy lễ.

Phong Phi Vân triệu hoán hai mươi giọt tinh hoa phật khí, ngồi xếp bằng trong hư không.

Vận chuyển Kim Tàm Kinh tu luyện.Tu vi trong người Phong Phi Vân liên tục trướng lớn, đan điền càng lúc càng trong suốt lấp lánh.

Cơ thể Phong Phi Vân ánh vàng rực rỡ, vô số phật âm phát ra từ người hắn như thể người hắn cô đọng thành chân thân.Máu, xương trong cơ thể Phong Phi Vân liên tục hấp thu tinh hoa phật khí, phần xương sườn có một khối xương tỏa sáng lấp lánh, càng lúc càng có linh tính.

Đốm lửa di chuyển trên khối xương.- Đây là khối xương phượng thứ chín sắp ngưng tụ.Phong Phi Vân đẩy toàn bộ lực lượng tinh hoa phật khí hướng tới khối xương dó, định cô đọng khối xương phượng thứ chín trước rồi lại tính đến trùng kích niết bàn cảnh.Bất Tử Phượng Hoàng Thân không chỉ luyện thể còn tăng tư chất, tu luyện ra một trăm khối phượng cốt là Phong Phi Vân thăng câp thành thiên tài truyền kỳ, bước vào hàng thiên tài đỉnh cao.Nguyên nhân loại không có mấy thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Nếu thắng cấp lên thiên tài đẳng cấp truyền kỳ chưa chắc không phá được nguyền rủa Vũ Hóa cảnh.Nhưng bây giờ Phong Phi Vân mới tu luyện ra tám khối xương phượng, cách mục tiêu một trăm khối còn rất xa.

Nếu có Dương Thần Thánh Đài thì tốt rồi.Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Phong Phi Vân rồi vụt tắt, hắn dốc sức cô đọng khối xương phượng thứ chín, đến gần thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Ầm! khối xương phượng thứ chín ngưng luyện thành công.Cơ thể Phong Phi Vân bốc cháy, chín khối xương phượng cô đọng thành một thể.

Máu chảy ngược quay quanh chín khối xương phượng, di chuyển theo cách khác biệt.Phong Phi Vân lại chạm đến bình chướng sinh tử, các quy tắc sinh tử di chuyển trong thân thể hắn, giống như từng luồng khói xoay nhanh.Đây là cơ hội cảnh giới niết bàn.Phong Phi Vân biết hắn đã đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, cực độ trong tầng này, chạm đến ngưỡng cửa đại cảnh khác.Một khi bắt được chút quy tắc cảnh giới niết bàn mới xem như bước đầu nhìn con đường, đến cảnh giới bán tôn chân nhân.Miễn là điều khiển được quy tắc này sẽ thuận lợi hoàn thành một lần sinh tử niết bàn, đi vào niết bàn đệ nhất trọng thiên, bước vào chân nhân cảnh.Bắt được quy tắc mới xem như bán tôn chân nhân.Khống chế quy tắc mới là chân nhân thật sự.Đối với đa số tu sĩ thì chuyện này vô cùng khó khăn.

Dù sao sinh tử khó bắt giữ, cảnh giới niết bàn là cảnh giới hoàn toàn mới.

Muốn bước qua ngưỡng cửa đó khó như lên trời.Nhưng đối với Phong Phi Vân thì chuyện này không khó gì, dù sao hắn từng đến cảnh giới niết bàn, biết rõ cách vạn chuyển quy tắc sinh tử.

Cho nên Phong Phi Vân càng dễ bắt lấy quy tắc, thuần phục quy tắc hơn lẩm bẩm.Một khi bước vào cảnh giới niết bàn là cảnh giới Phong Phi Vân quen thuộc nhất, dù sao phượng hoàng sở trường nhất chính là niết bàn.Trong Thiên Mệnh đệ tam trọng3, Phong Phi Vân hoàn toàn thả lỏng tăng vọt, mau hơn thiên tài nhân loại vừa tu luyện.Phong Phi Vân kiềm nén nỗi lòng kích động, tập trung hết sức cảm nhận quy tắc sinh tử quanh thân.

Đột nhiên bốn mươi thần thức khuếch tán trong đầu Phong Phi Vân, biến thành bàn tay khổng lồ bắt lây một lũ quy tắc sinh tử.Bùm!quy tắc sinh tử rất yếu ớt, chớp mắt tan biến thành khói sương.Lần đầu tiên bắt giữ quy tắc sinh tử, thất bại.Phong Phi Vân không nản lòng, nếu lần đầu tiên bắt quy tắc sinh tử thành công mới là lạ.

Thiên kiêu nhân loại bắt ức vạn lần chưa chắc thành công.Phong Phi Vân dư dả kinh nghiệm, mỗi lần ra tay lại đến gần thành công hơn.

Sau năm trăm sáu mươi mốt lần thất bại, Phong Phi Vân thành công bao bọc một lũ quy tắc sinh tử, kéo vào linh đài não mình.Phong Phi Vân nhếch mép:- Bây giờ ta xem như đẳng cấp bán tôn chân nhân, tiếp theo là chậm rãi thuần phục lũ quy tắc sinh tử này.Quy tắc sinh tử rất yếu ớt, bao gồm muôn vàn, chứa tri thức và tin tức cực kỳ phức tạp.

Chỉ có hoàn toàn lĩnh ngộ chúng nó mới hiểu cái gì gọi là sinh tử niết bàn, Sau khi trải qua tử kiếp có vốn liếng niết bàn trọng sinh.Nhiều tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng chưa hoàn toàn tham ngộ tri thức, tin tức trong quy tắc sinh tử đã tùy tiện sinh tử niết bàn, trùng kích cảnh giới Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, kết quả chết trong tử kiếp, không hồi sinh được.Một lũ quy tắc sinh tử chéa tri thức, tin tức mênh mông vô tận, tràn ngập nguy hiểm.

Muốn tham ngộ, quen thuộc lũ quy tắc sinh tử này phải hết sức cẩn thận.

Dù Phong Phi Vân nhiều lần đến cảnh giới niết bàn cũng không dám khinh thường.Phong Phi Vân không tùy tiện thuần phục lũ quy tắc sinh tử mà uẩn dưỡng nó trong linh đài não mình, khiến hơi thở của mình cảm nhiễm, đồng hóa nó.

Làm như vậy dễ dàng cho

Sau này thuần phục quy tắc sinh tử.Hôm nay có thể bắt giữ một lũ quy tắc sinh tử đã là thu hoạch rất lớn, tu sĩ thiên tài khác tu luyện mấy trăm năm chưa chắc làm được.Cảnh giới bán tôn chân nhân vẫn thuộc về Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Là cực cảnh trong Thiên Mệnh cảnh.Tinh hoa phật khí trong cơ thể Phong Phi Vân lại bão hòa.Thời gian tu luyện lần này khá ngắn, chỉ mất hai ngày.

Khi Phong Phi Vân mở mắt ra, Long Thương Nguyệt, Diêu Cát còn đang chăm chỉ tu luyện.đặc biệt trên người Diêu Cát có khí tượng khổng lồ, đó là một tòa U Minh quỷ thành lơ lửng trên đầu nàng.

Ba trong giọt tinh hoa phật khí đã bị hút vào cơ thể Diêu Cát.Trong con sông màu vàng bay ra cá giọt lực lượng tinh hoa phật khí chui vào người Diêu Cát, khiến nàng càng trong suốt, mỗi tấc da thịt như tạc bằng ngọc.Diêu Cát đứng trên biển mây, nhuộm đen tầng mây, âm khí dồi dào khuếch tán ba ngàn dặm.

Tầng mây như quy vực vô biên, làm người ta sợ hãi.- Khí thế thật mạnh.Phong Phi Vân híp mắt nhìn ngọc quang trên người Diêu Cát, không uổng là mẫu của âm giới, trước kia hắn quá xem thường yêu cơ này.Nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Nếu không có tu vi mạnh mẽ thì không thể trấn áp ngưu quy xà thần trong Âm giới.Phong Phi Vân đứng giữa sườn núi tiên, ra lệnh cho các linh thú phật tu tụ tập lại:- Lui xuống đi, nàng là . . .

Bằng hữu của ta.-------Chương 1289: Ta muốn Dương Thần Thánh ĐàiBởi vì quỷ khí trên người Diêu Cát đậm đặc, bao phủ ba ngàn dặm, kinh động nhiều linh thú phật tu cường đại trong Thiên quốc.

Các linh thú phật tu bao vây ngoài núi tiên, nếu không phải thấy Phong Phi Vân cũng tu luyện trong này thì chúng nó đã công kích Diêu Cát.Phong Phi Vân ra lệnh, đám linh thú phật tu như thủy triều rút đi.

Có một số thú con tò mò vẫn núp ở phía xa, trợn to mắt nhìn Diêu Cát.

Chúng nó chưa từng thấy loại tu luyện giả như thế này, nên khá ngạc nhiên.Đương nhiên đệ tử Ngự Thú Trai tụ tập dưới núi tiên cũng bị kinh động.

Các nữ đệ tử phật môn ai nấy xinh đẹp tuyệt trần, mắt chớp chớp.Vu Thanh Họa đứng đằng trước nhất, biểu tình cực kỳ khó xem mắng:- Lại là tình nhân của Phong đại ma đầu, chỉ là một nữ quỷ, có gì đẹp mà xem?Vu Thanh Họa nói xong bay vào áng mây.

Các nữ đệ tử yêu tộc thè lưỡi, sợ phật tôn tức giận nên không dám nhìn tiếp.

Các nàng như tiên nữ rải hoa bay xuống mây, rơi vào dãy phật điện lầu đài.Phong Phi Vân đứng trên núi tiên hét áng mây bên dưới:- Này, nói ai là tình nhân?

Có tin là hôm nay ta cũng biến nàng thành tình nhân của ta không?Vù vù vù vù vù!

Một luồng linh kiếm bắn ra từ áng mây như thần long trắng xẹt qua cổ Phong Phi Vân, kéo đường cong lớn trên bầu trời lại rơi vào trong mây.- Má ơi!Phong Phi Vân sờ cổ, cảm giác lạnh lẽo.

Nếu mới rồi Phong Phi Vân không lùi nhanh chưa biết chừng đầu sẽ chuyển nhà.Phong Phi Vân chạy đến bên tầng mây núi cao rống hướng bên dưới:- Tiểu Thanh Họa sao không chừa nết nóng tính?

Sau này phải ngoan.Phong Phi Vân không nói tiếp, vội thụt lùi, lỡ chọc giận Vu Thanh Họa lao lên núi thì khó giải quyết.Phong Phi Vân nhìn tỷ muội Quý gia đứng gần đó, mắt các nàng mơ màng, mới tu luyện xong.Bởi vì rèn luyện một giọt phật khí tinh hoa khiến tu vi trong người Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô đến cực hạn bão hòa, phục hồi bản thể.

Tóc dài màu làm lấp lánh, đôi mắt trong suốt như ngọc bích, các sợi lông mi màu xanh thẫm tỏa sáng.Da Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô trắng tinh không có chút máu, như tạc bằng mỹ ngọc.Bề mặt cơ thể các nàng có ánh sáng màu làm di chuyển.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô mỹ miều, ngực căng tròn, eo thon nhỏ, giữa bụng có cái rốn đáng yêu gợi cảm, xinh đẹp động lòng người, làm người ta rất muốn đi lên ôm eo.Phong Phi Vân luôn không kiềm nén được dục vọng với nữ nhân, bây giờ trong đầu hiện lên hình ảnh trái ôm phải ấp nhưng giây sau bị hắn dùng phật lực Kim Tàm Kinh ức chế, đầu óc trong sáng.Là huyết mạch yêu ma trong cơ thể quấy phá.Yêu tộc ham mê.Ma tính bẩm sinh.Một số yêu tộc bản tính dâm dục, xem tình dục như nhu cầu ăn cơm của lẩm bẩm, mỗi ngày không thể thiếu, thậm chí một ngày làm mấy lần.Một số yêu tộc giường chiếu nhiều tu vi càng cao, dùng điều này làm đạo tu luyện, vẫn đi hướng căn nguyên đại đạo.Sự khác biệt giữa thú tu và yêu tu như sau tu vi của thú tu cao cỡ nào cũng không thể biến thành hình người.Yêu tu Sau khi đến cảnh giới nhất định có thể biến ra hình người, Sau đó tốc độ tu luyện tăng vượt bậc.Yêu và thú khác nhau về bản chất.

Đa số yêu cho rằng huyết mạch của mình cao hơn thú và con người, là tồn tại cao quý nhất trong thiên địa.Phong Phi Vân nhếch mép cười gian:- May mắn tu luyện Kim Tàm Kinh, nếu không đệ tử Ngự Thú Trai trong Thiên quốc nguy hiểm rồi.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô liên tục thụt lùi, bị nụ cười tà ác trên mặt Phong Phi Vân hù sợ:- Đừng đến đây, ngươi muốn làm gì?Phong Phi Vân sửa sang quần áo cố cứu vãn hình tượng, nặn nụ cười tự cho là thân thiện nhất:- Ta chỉ muốn hỏi hai vị một câu.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô vẫn cảm thấy Phong Phi Vân rất gian, đặc biệt ánh mắt hắn vừa nhìn bọn họ như sói đói nhìn hai con dê.

Tuy bây giờ người Phong Phi Vân tỏa phật quang sáng rực, thần thánh bảo tướng nhưng nhìn sao cũng như ngụy quân tử bề ngoài trang nghiêm.Quý Tâm Nô không có thành kiến quá sâu với Phong Phi Vân, nàng mím môi hồng, cẩn thận hỏi: - Muốn hỏi cái gì?Phong Phi Vân lấy dương thần thái cực quái Sau khi được Kỷ Hạo Thiên tế luyện ra.

Hai thần đăng, một lam một đỏ, ẩn chứa lực lượng không gì sánh bằng.

Có thể tưởng tượng một khi mở hai quái đăng này sẽ bộc phát lực lượng siêu phàm.Phong Phi Vân làm bộ dáng tiếc thương:- Đây là di vật duy nhâ phụ thân các nàng để lại, mỗi người nhận một cái đi. khi gặp nguy hiểm hảy nhỏ một giọt máu vào thần đăng, Sau khi hai thần đăng hút máu của các nàng sẽ phát ra lực lượng vượt qua tu vi của hai người.

Khi tu vi các người cao lên thì có thể dùng máu kêu gọi Cự Linh Dương Thần bảo vệ mình.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô rất tội nghiệp, tâm tình nặng nề nhận lấy hai thần đăng.

Hai nàng rất hận Kỷ Hạo Thiên nhưng dù gì là phụ thân của mình, máu mủ ruột rà, tình cảm đó khó thể vứt bỏ.Phong Phi Vân thò đuôi cáo:- Ta đã giao vật quý giá cho các nàng, phải chăng các nàng nên đưa ta Dương Thần Thánh Đài?Nghe vậy Quý Tiểu Nô vốn đang buồn lập tức biến sắc mặt, cắn răng trắng nói: - Tên giặc chết tiệt, còn bảo là mình không có ý xấu?

Tư tưởng thật tà ác!Mặt Quý Tâm Nô đỏ hồng, gục mặt xuống, cắn môi.Phong Phi Vân nói: - Ý xấu?

Cái này mà kêu ý xấu?

Tư tưởng tà ác chỗ nào?

Ta báo thù giúp các nàng, các người không lấy thân báo đáp thì thôi, hiện tại ta chỉ muốn một báu vật vậy mà cũng không chịu cho?

Chẳng phải lúc trước chúng ta đã giao hẹn rồi sao?Quý Tiểu Nô chu môi nói: - Giao hẹn cái gì?

Chúng ta nói tặng Bát thuật quyển cho ngươi, còn ngươi báo thù giúp chúng ta, bây giờ đã thanh toán xong.Phong Phi Vân nét mặt sa sầm nói: - Vậy ta tặng hai thần đăng ch ocác nàng thì sao?

Các nàng không biết báo đáp sao?

Chỉ là Dương Thần Thánh Đài, các nàng có giữ cũng vô dụng, đưa cho ta sẽ giúp ích rất lớn.Tóc lam của Quý Tiểu Nô bay trong gió, eo nhỏ như rắn nước:- Hai thần đăng là di vật phụ thân để lại cho chúng ta, sao tự dưng thành ngươi tặng?Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực nhìn trời, cười nói: - Hai thần đăng vốn là phụ thân cá nàng tặng cho ta, thấy các nàng không có thần binh tự bảo vệ mình nên ta mới tặng lại.Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô đồng thanh kêu lên: - Không thể nào!

Phong Phi Vân chớp mắt:- Có gì không thể?

Phụ thân cá nàng phó tác hai nàng cho ta.

Hắn tặng hai thần đăng cho ta vì chỉ có máu của hai tỷ muội mới phát huy hết uy lực thần đăng, nếu ta muốn sử dụng thần đăng thì phải bảo vệ hai nàng suốt đời.

Phụ thân các nàng thật thông minh, không yên tâm hai nàng, tìm núi dựa vững chắc như ta . . .

Không đúng, trước khi chết hắn tính kế ta!Phong Phi Vân nói đúng, Kỷ Hạo Thiên tế luyện dương thần thái cực quái xong tặng cho hắn vì mục đích này.Dương thần thái cực quái hoàn toàn bộc phát uy lực cỡ linh khí ngũ phẩm, có thể xưng vương xưng bá trong Thần Tấn vương triều, nhưng đối với Phong Phi Vân chẳng gây hứng thú gì.-------Chương 1290: Chiến địa tước phủNgược lại Dương Thần Thánh Đài của tỷ muội Quý gia mới khiến Phong Phi Vân động lòng nhất.

Dù là vô thượng thánh linh trong truyền thuyết chưa chắc tu luyện ra Dương Thần Thánh Đài, có thể thấy nó quý giá cỡ nào.Đặt Dương Thần Thánh Đài trong Trung Ương vương triều cũng sẽ gây sóng gió.Phong Phi Vân không chết tâm, mặc kệ dùng cách gì hắn quyết phải có được Dương Thần Thánh Đài.

Loại báu vật này đừng nói là cường giả Vũ Hóa cảnh, dù là thánh linh cũng sẽ động tâm.

Ai bỏ qua là đồ ngốc.Nếu không văn được thì dùng võ.Phong Phi Vân nhếch môi mỉm cười trong sáng, dùng khí vực cường đại tỏa định Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô.

Tỷ muội Quý gia không thể nhúc nhích.- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm gì?Biểu tình Quý Tiểu Nô căng thẳng cố gắng vùng vẫy nhưng không trốn khỏi khí vực Phong Phi Vân bày bố được, như thể có vô số thần liên trói cơ thể mềm mại lại.Quý Tiểu Nô trừ có thể nói chuyện ra nàng không nhúc nhích một ngón tay được.Phong Phi Vân đã đứng trước mặt tỷ muội Quý gia.

Phong Phi Vân vươn ngón tay nhẹ vuốt cần cổ trắng của Quý Tiểu Nô, ngón tay từ lỗ tai trượt xuống cổ áo, tốc độ rất chậm.Quý Tiểu Nô cảm giác người tê dại như có tia điện phát ra từ đầu ngón tay Phong Phi Vân chạy khắp người nàng.Quý Tiểu Nô mím chặt môi, lão run run, mắt nhắtm tịt.Quý Tâm Nô nói: - Phong Phi Vân, chúng ta có thể cho ngươi Dương Thần Thánh Đài, ngươi đừng làm bậy.Phong Phi Vân rút về ngón tay luồn vào áo Quý Tiểu Nô:- Tốt, Tâm Nô cô nương sảng kháoi hơn.

Các người muốn cái gì cứ ra giá, ta luôn rất nhân hậu.Quý Tiểu Nô la lên: - Tỷ tỷ, không thể đồng ý với tên giặc này!- Nàng im miệng đi.Phong Phi Vân tung cấm chế hóa đá Quý Tiểu Nô, nàng không thể nói chuyện, tròng mắt xoay tròn.Quý Tâm Nô cảm giác người nhẹ nhàng, khí vực Phong Phi Vân bao phủ nàng bị rút đi.Quý Tâm Nô nhìn Quý Tiểu Nô, cắn răng, dịu dàng nói: - Tiểu Nô, ta cảm thấy tuy Phong Phi Vân không phải người tốt nhưng không xem như tiểu nhân.

Tặng . . .

Dương Thần Thánh Đài cho hắn còn hơn đưa cho kẻ mặt ngoài đạo mạo trang nghiêm, bên trong vì lợi lộc dám bán tất cả.Phong Phi Vân nghe sướng rơn, ưỡn ngực nói: - Quý cô nương nói rất có lý, nếu các nàng giao Dương Thần Thánh Đài cho ta thì cái gì ta cũng hứa cho.Quý Tâm Nô hỏi: - Thật không?Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Đương nhiên là thật, Phong Phi Vân ta nói chuyện luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa với ai chắc chắn sẽ làm được.Gò má Quý Tâm Nô hây hồng, nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: - Nếu ngươi cứu ta và Tiểu Nô làm thê tử thì chúng ta sẽ đưa Dương Thần Thánh Đài cho ngươi.

Nếu không, dù chúng ta chết cũng quyết không giao Dương Thần Thánh Đài.- A!

Phong Phi Vân há hốc mồm, hắn chưa từng nghe yêu cầu hấp dẫn như thế.

Không chỉ có Dương Thần Thánh Đài còn được hai thê tử yểu điệu.Giống như mơ.Quý Tâm Nô đang đùa sao?Phong Phi Vân vốn thầm quyết định dù Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô đòi năm trăm vạn linh thạch, cùng lắm đắc tội nữ ma, hắn làm liều đưa cho tỷ muội Quý gia.

Miễn là chiếm được Dương Thần Thánh Đài, năm trăm vạn linh thạch chẳng là gì.Phong Phi Vân nằm mơ cũng không ngờ điều kiện của Quý Tâm Nô là muốn hắn cưới bọn họ, đây mà là điều kiện sao?Phải nói là tự động đưa lên cửa.- Từ khi nào sức hấp dẫn của ta thăng cấp bậc, không chỉ được Dương Thần Thánh Đài còn có hai mỹ nhân tự dâng hiến?Nhưng rất nhanh Phong Phi Vân bình tĩnh lại, Quý Tâm Nô nói muốn hắn cưới bọn họ làm thê tử chứ không phải tỷ muội Quý gia lên giường với hắn.Đây là hai khái niệm khác hẳn.Nam nhân, đặc biệt là nam nhân ưu tú khó tránh khỏi sẽ gặp một số nữ nhân bị anh tư chinh phục chủ động dâng hiến.

Vào lúc này miễn nữ nhân không quá xấu thì nam nhân sẽ thỏa mãn nhu cầu của nữ nhân.Nam nhân bình thường luôn thoải mái về chuyện này, rất có phong độ quý ông, không keo kiệt tinh . . .

Hoa trong thân thể.Đương nhiên đây chỉ là tiền trao cháo múc, không có tình cảm gì, không cần chịu trách nhiệm.Một đêm hao đi không chừng nữ nhân đi còn sớmh ơn ngươi.Nhưng cứu nữ nhân làm thê tử thì khác hẳn, thê tử nhãi là bầu bạn chính thức, ngươi phải chịu trách nhiệm với nàng.Nếu ngươi không thể chịu trách nhiệm thì xin đừng chạm vào nàng, dù là một ngón tay.Đối với nam nhân, nhất là nam nhân độc thân thì thành hôn nghĩa là thêm trói buộc.Phong Phi Vân là nam nhân có ý thác trách nhiệm rất mạnh, chỉ cần ôm nữ nhân, nàng đòi hắn chịu trách nhiệm thì hắn sẽ chịu.

Phong Phi Vân vì Nam Cung Hồng Nhan mà 'biến thân thành ma, tàn sát thiên hạ'.

Với Lục Ly Vi, Bạch Như Tuyết, nữ nhân không đòi Phong Phi Vân chịu trách nhiệm thì hắn cũng có sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.Nếu là đám bá chủ tiên đạo sẽ cảm thấy Phong Phi Vân xem trọng nữ nhân quá mức, làm lỡ tu hành.

Nữ nhân ở trong mắt đám bá chủ ở địa vị cao chỉ là tác hẩm nghệ thuật xinh đẹp, thích ngươi thì sờ một chút, cất chứa, cuồng vì ngươi.Nhưng tác phẩm nghệ thuật rốt cuộc chỉ là tác phẩm nghệ thuật.

Bọn họ sẽ không vì tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp mà trao ra tình cảm, bọn họ dùng kim tiền tính giá trị, sẽ không để tác phẩm nghệ thuật ảnh hưởng tu hành.Ngày nào đó không thích nữa thì vứt vào xó, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.Trong những gia tộc khổng lồ, đối với bá chủ thê thiếp thành đàn thì chuyện này rất bình thường.Nhưng Phong Phi Vân không phải người như thế, nên hắn không hứa với Quý Tâm Nô ngay.Biểu tình Phong Phi Vân trầm trọng hỏi: - Có thể đổi điều kiện khác không?Quý Tâm Nô kiên quyết từ chối:- Không được.Phong Phi Vân sờ cằm:- Nhưng không có tình cảm gì.Quý Tâm Nô cắn môi nói: - Vậy hết cách.

Nếu ngươi không cới chúng ta làm thê tử hì dù chết chúng ta cũng sẽ không đưa Dương Thần Thánh Đài cho ngươi!Thái độ Quý Tâm Nô kiên quyết chưa từng có.Phong Phi Vân cắn răng, rất muốn đồng ý ngay, có của hơi không chiếm sẽ bị người chửi là ngu.Nhưng Phong Phi Vân vẫn không đồng ý, nhíu mày nói: - Vậy cho ta . . .

Suy nghĩ một chút.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái dáo dác chạy về, hai tên bị hai con cọp rượt theo mấy chục vạn dặm.

Tất Ninh Soái chạy rớt giày, bốn chân Mao Ô Quy sưng như móng heo.Tất Ninh Soái nghe Phong Phi Vân kể lại, bực tức nói: - Cái gì?

Chuyện tốt như vậy mà ngươi từ chối?Tất Ninh Soái vuốt áo, nói: - Hết cách, xem ra hai tỷ muội cô đơn khó nhịn, muốn tìm người tri tâm cùng bọn họ phóng túng thanh xuân.

Người tốt việc tốt như vậy ta không làm thì ai làm?Tất Ninh Soái anh tư hiên ngang, chính nghĩa lẫm lẫm, rất là tiêu sái.

Nhưng Tất Ninh Soái mới đi ra một bước đã té đập mặt.Tất Ninh Soái chửi ầm lên:- Con rùa chết tiệt, ngươi làm ơn đừng lần nào cũng nằm trước mũi chân của ta được không?- Khụ khụ, chẳng lẽ kêu lão phu nằm Sau lưng ngươi?

Thế thì rất mất mặt.Mao Ô Quy cảm thấy đại nhân vật nên đứng trước mặt người khác mới oai, rùa cũng không ngoại lệ.-------Chương 1291Nguồn nhảy chương-------Chương 1292: Trùng động linh thạch, quỷ hoàng bảo điển (1)Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ngươi thì thôi đi, nếu ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt coi như Hồng Liên cô nương cắt cục thịt dư của ngươi xuống ném vào biển cho rùa ăn.Nói đến ăn là Mao Ô Quy phấn khởi, mắt sáng rực hỏi: - Thịt dư nào?Tất Ninh Soái đá bay Mao Ô Quy.Phong Phi Vân tò mò hỏi: - Nói đến thì chuyện của ngươi và Hồng Liên cô nương thế nào?

Nàng thật sự là vị hôn thê của ngươi?Nhắc đến chuyện này là Tất Ninh Soái tuôn một tràng:- Đúng vậy!

Chúng ta là chỉ phúc vi hôn, ngoại công của ta chỉ định.

Tất gia chúng ta và Tà gia bọn họ là đại gia tộc nổi tiếng.

Sau này ta và Hồng Liên vì tư chất kinh diễm, cùng được chọn làm việc cho một thế lực khổng lồ hơn, rồi vô tình đụng mặt, lại vô tình để nàng biết ta là vị hôn phu của nàng.

Càng vô tình hơn là khi đó ta đang cùng một vị tiểu sư muội nói chuyện về lý tưởng cuộc đời, khi đó dưới ánh trăng, ngực tiểu sư tỷ đẫy đà, tay ta . . .

- Khụ khụ, không cần tả tình tiết cục thể.Phong Phi Vân ngắt ngăn Tất Ninh Soái mải mê hồi tưởng, nheo mắt nói: - Thì ra ngươi là tu sĩ Sâm La điện.Tất Ninh Soái hỏi lại:- Ai bảo ta là tu sĩ Sâm La điện?Phong Phi Vân nói: - Thì ngươi vừa nói ngươi và Tà Hồng Liên được chọn vào làm việc trong thế lực khổng lồ.

Tà Hồng Liên là điện hạ điện thứ hai Sâm La điện, chẳng lẽ ngươi không phải người của Sâm La điện không?Tất Ninh Soái hĩnh mũi, bộ dáng lão tử rất oai:- Sâm La điện có là gì?

Tất gia chúng ta tùy tiện phái một người đủ hủy diệt nó.Mao Ô Quy chậm chạp bò về, bộ dáng ung dung, ngẫu nhiên dừng lại lắc lư nhìn xung quanh như lão nhân:- Ha ha ha ha ha ha!

Cái tên ba tày này lại khoác lác.Phong Phi Vân cười cười, không nói gì.Mặt Tất Ninh Soái trướng đỏ, giậm chân nói: - Các ngươi đừng không tin, nếu lão tử giải áp chế tu vi trong người đủ đại chiến ba trăm hiệp với Tà Hoàng!Mao Ô Quy ôm bụng cười:- Thanh niên khoác lác, bệnh thần kinh tinh thần sảng khoái.- Chết tiệt, ta giận rồi, bị hai con kiến các ngươi xem thường.

Tiểu gia không bày ra thân phận thì không hù các ngươi được!Tất Ninh Soái sờ soạng khắp người, đưa ra một khối linh bài.Linh bài không biết tạc bằng linh thạch phẩm cấp gì, chứa năng lượng kỳ diệu.Mao Ô Quy nhảy lên cướp linh bài từ tay Tất Ninh Soái, trên linh bài khắc bốn chữ Chiến Địa Tước phủ.Mao Ô Quy nói: - Chiến Địa Tước phủ?

Là thứ gì?

Cha từng nghe nói, ngươi có nghe chưa?Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói: - Con kiến như chúng ta khó hiểu nổi thứ đẳng cấp cao thế này.Mao Ô Quy cảm thán rằng: - Con kiến khó hiểu thế giới thiên nga.Tất Ninh Soái tức giận hộc máu:- Phụt!

Tất Ninh Soái giật lại lệnh bài từ tay Mao Ô Quy, cẩn thận cất trong người.Tất Ninh Soái nói: - Hai tên nhà quê nông cạn, dù sao sắp kết thúc rèn luyện mười năm, khi đó các ngươi sẽ biết tiểu gia ta lợi hại cỡ nào. tôm tép như Phong Phi Vân thì tiểu gia phất tay một cái ngã một đống.Phong Phi Vân đang cười nhưng lòng thầm kinh ngạc.

Phong Phi Vân không phải loại không biết hàng, chỉ liếc khối linh bài của Tất Ninh Soái là nhìn ra nó khắc bằng trùng động linh thạch.Trùng động linh thạch là loại linh thạch xếp hạng hai.Một khối trùng động linh thạch bằng một trăm vạn khối chân diệu linh thạch.Trên đại lục bao la vô ngần này có vô số không gian trùng động, những không gian đó vô hình vô ảnh, chỉ có đại tầm bảo sư đẳng cấp cao mới tìm ra.Trong một số không gian trùng động có thể sinh ra một ít tinh thể ẩn chứa lực lượng linh khí và không gian.

Những tinh thể này rất hiếm hoi, lơ lửng trong biển không gian.

Chỉ có tầm bảo sư cường đại là khai quật chúng nó khỏi không gian trùng động được.Mỗi một khối tinh thể ẩn chứa linh khí vô cùng khổng lồ, tương đương sức chứa linh khí gấp trăm vạn lần chân diệu linh thạch.Loại tinh thể này được gọi là trùng động linh thạch.Một số gia tộc cỡ lớn nắm giữ huyền bí xuyên qua không gian, có thể bài bố tọa tố không gian trên trùng động linh thạch.

Một khi đệ tử trong gia tộc gặp nguy hiểm, dẫn động tọa độ không gian trên trùng động linh thạch là được truyền tống đến cách xa mấy trăm vạn dặm, thậm chí mấy ngàn vạn dặm.Giống như có thêm linh bảo giữ mạng.Đương nhiên xuyên qua không gian tiêu hao năng lượng khổng lồ, đặc biệt bí mật ức vạn dặm.

Bí mật khoảng hai, ba lần sẽ hao hết năng lượng một khối trùng động linh thạch.Truyền tống hai, ba lần trả giá một trăm vạn khối linh thạch, tu sĩ bình thường không gánh nổi.Vì vậy người có thể đeo trùng động linh thạch đều là thân phận lớn, chỗ dựa vững chắc.Phong Phi Vân thầm nhủ:- Chiến Địa Tước phủ.Phong Phi Vân nhớ kỹ cái tên này.Phong Phi Vân ở lại Thiên quốc ba ngày, Long Thương Nguyệt, Diêu Cát lần lượt tu luyện xong, đều có thu hoạch lớn.Long Thương Nguyệt nuốt mười giọt tinh hoa phật khí, từ đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, bắt đầu lĩnh ngộ quy tắc cảnh giới niết bàn.Diêu Cát nuốt năm trăm sáu mươi bảy giọt tinh hoa phật khí, quỷ vụ bốc nghi ngút trên người, đỉnh đầu diễn hóa thành quỷ thành, dưới chân biến ra xương trắng, sông máu.

Vì tu vi tăng vọt quá nhiều, Diêu Cát rất khó ức chế, không thể thu những khí tượng vào người.Khí thế của Diêu Cát lên đến cực điểm, tỷ muội Quý gia tu vi yếu nhất bị trấn áp co ro lại, đây còn là nhờ Phong Phi Vân ngăn chín mươi phần trăm áp lực.Phong Phi Vân cũng thấy khó chịu, Khí thế từ người Diêu Cát quá khủng khiếp, như quỷ vương xuất thế, sắp đốt trời rút cạn biển.Mao Ô Quy rất đắc ý:- Ha ha ha ha ha ha!

Tất thiên nga, ngươi oai lắm mà, tại sao bị Khí thế của người ta đè nằm đó không bò dậy nổi?Mao Ô Quy nhìn Tất Ninh Soái nằm phịch dưới đất là nó rất vui vẻ.Mao Ô Quy không phải con rùa kiến thức hạn hẹp, nó nhìn ra được linh bài của Tất Ninh Soái không tầm thường, nhưng nó giống Phong Phi Vân, gải bộ không biết.

Ai bảo cái tên ba tay này đắc ý quá, làm rùa gai mắt.- Tu vi của tiểu gia bị áp chế, nếu không . . .

Tất Ninh Soái định nói là nếu không đã đánh gục tôm tép như Tất Ninh Soái, nhưng gã ngẫm lại dù giải cấm chế tu vi cũng không đánh lại nàng, thế là nuốt ngược lời sắp nói vào bụng.Tất Ninh Soái chửi thầm nữ nhân này biến thái, trong vùng khỉ ho cò gáy như Thần Tấn vương triều mà nàng tu luyện đến cảnh giới này đúng là nghịch thiên.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Chỉ biết tham lam, bây giờ bản thân cũng không ức chế nổi.Diêu Cát run rẩy, tóc dài bay lên, eo mềm như rắn nước.Diêu Cát cười nói: - Quỷ tà tu luyện rất khó khăn, ai kêu chỗ ngươi có nhiều tinh hoa phật khí, đương nhiên muốn một lần tu luyện đến cực hạn, ha ha ha ha ha ha!

Nếu không sao xứng ta đầu tư vào ngươi?Phong Phi Vân nói: - Áp chế Khí thế, khí tượng trên người trước đi.- Ta cũng muốn, nhưng quỷ khí trong người đã trướng đến cực độ.

Cảnh giới tăng quá mau, đã đến đỉnh đệ tứ kiếp quỷ tà, cần ít nhất ba năm mới ổn định tu vi, ức chế khí tượng được.-------Chương 1293: Trùng động linh thạch, quỷ hoàng bảo điển (2)Diêu Cát chớp mắt nghịch ngợm, tuy nàng không thể áp chế quỷ khí hung mãnh trong người nhưng bộ dáng rất vui.Chỉ mấy ngày có được lực lượng sánh bằng thành quả Diêu Cát khổ tu hai ngàn năm.Cuộc đầu tư này bắt đầu có lời.Phong Phi Vân lòng máy động:- Đỉnh đệ tứ kiếp quỷ tà, vậy tức là nàng cũng sắp độ quỷ kiếp lần thứ năm?Nghe Phong Phi Vân nói, Phong Phi Vân, Mao Ô Quy ở phía xa lòng run lên, giật mình nhìn Diêu Cát.

Nếu Diêu Cát độ quỷ kiếp lần năm thì quá giỏi.Quỷ tà đệ tứ kiếp và đệ ngũ kiếp khác nhau về bản chất, mặc dù cách có một kiếp nhưng là hai khái niệm.Quỷ tà độ qua đệ tứ kiếp có tu vi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên ngay, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Tu vi càng tiến sâu thì lực lượng quỷ tà đệ tứ kiếp càng tăng lên.Đỉnh quỷ tà đệ tứ kiếp mạnh đến cỡ nào thì không có khái niệm thống nhất.Điều này liên quan đến thiên phú, căn nguyên quỷ hồn của quỷ tà.Một số đỉnh quỷ tà đệ tứ kiếp chỉ ngang ngửa tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Một số ít quỷ tà hiếm hoi có thiên phú cường đại, căn nguyên quỷ hồn đặc biệt có thể giết tu sĩ Niết Bàn đệ thất trọng thiên ngay khi còn là quỷ tà đệ tứ kiếp.Cùng là đỉnh đệ tứ kiếp nhưng sức chiến đấu khác nhau, một ở dưới đất, một trên trời.Quỷ tà đệ ngũ kiếp hoàn toàn khác hẳn.Đỉnh quỷ tà đệ tứ kiếp tối đa xưng quy vương trong Thần Tấn vương triều nhỏ bé, còn quỷ tà đệ ngũ kiếp thì có thể thành quỷ vương trong Trung Ương vương triều.Đây là sự chênh lệch.Thi tà đệ tứ biến và đệ ngũ biến cũng khác nhau.Diêu Cát trầm ngâm giây lát, lắc đầu: - Rất khó nói, dù sao đến đỉnh đệ tứ kiếp rồi hiếm có quỷ tà nào sinh ra thoát biến.

Sản sinh căn nguyên quỷ hồn thì tu vi sẽ vẫn tăng lên.

Đương nhiên quỷ tà sinh ra căn nguyên quỷ hồn trong một vạn quỷ tà chỉ có một, khả năng không lớn.

Mọi chuyện chờ ta ổn định, củng cố tu vi trong thân thể mới biết kết quả.Phong Phi Vân trầm ngâm, lục tìm trong ký ức, rất nhanh tìm ra vài thứ:- Chỗ ta có một quyển Quỷ Hoàng bảo điển dành cho Quỷ Hoàng đệ lục kiếp tu luyện.

Nếu nàng tu luyện Quỷ Hoàng bảo điển có lẽ sẽ tăng cơ hội sinh ra căn nguyên quỷ hồn.- Xì!Tất Ninh Soái lăn dưới đất ôm bụng cười to:- Quỷ Hoàng đệ lục kiếp, lại còn Quỷ Hoàng bảo điển.

Cười chết người, nếu ngươi có Quỷ Hoàng bảo điển Quỷ Hoàng đệ lục kiếp mới là lạ, ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân đá bay một cục đá vào miệng Tất Ninh Soái, chặn họng gã.Mắt Diêu Cát chớp chớp, không thể tin chuyện có thật:- Thật . . .

Thật sự . . .

Là Quỷ Hoàng đệ lục kiếp để lại . . .

Quỷ Hoàng bảo điển?Dù Diêu Cát là mẫu của âm giới nhưng nàng không có công pháp tu luyện nào.

Trong Âm giới, cách tăng tu vi duy nhất của quỷ tà là nuốt quỷ tà khác, không còn cách nào khác.Đa số quỷ tà đều cho rằng đây là cách tu luyện duy nhất của quỷ tà.- Đương nhiên là có.Đầu ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ một luồng linh quang nhập vào người Diêu Cát.Diêu Cát chậm rãi khép mắt lại, trong đầu hiện ra quỷ văn thâm sâu như thiên thư cấm chế hiện ra trong não nàng.

Khóe môi Diêu Cát cong lên, đây đúng là thần pháp quỷ tà tu luyện, huyền diệu đến cực độ.Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy thấy biểu tình của Diêu Cát thì biết có lẽ nàng được Quỷ Hoàng bảo điển thật.

Một người một rùa giật mình, suýt rớt tròng mắt.Đây là Quỷ Hoàng bảo điển do Quỷ Hoàng đệ lục kiếp truyền xuống, tại sao rơi vào tay Phong Phi Vân?

Bởi vì một vị Quỷ Hoàng đệ lục kiếp là huynh đệ kết bái của Phượng Phi Vân, vừa là địch vừa là bạn, vừa huynh vừa đệ vừa là kẻ thù.Trước khi hai người kết nghĩa huynh đệ đều đánh đối phương bị thương nặng, hộc máu.

Sau khi kết bái lại đánh tiếp.Mọi nguyên nhân chỉ vì Phượng Phi Vân nói mình sắp thành thân.Nếu là huynh đệ tốt khác sẽ mừng cho đối phương, nhưng Quỷ Hoàng đệ lục kiếp thì khác.

Quỷ Hoàng đệ lục kiếp cảm thấy Phượng Phi Vân trẻ tuổi, không nên thành thân.

Huynh đệ thân cách mấy khi đã thành thân sẽ xa lạ, quan hệ không bằng trước kia.

Cho dù thành thân cũng không nên cùng nhân loại hèn mọn.Điều này khiến Quỷ Hoàng đệ lục kiếp khó chịu.Quỷ Hoàng đệ lục kiếp tuyên bố nếu Phượng Phi Vân nhất định phải thành thân với nhân loại kia thì gã sẽ giết nàng.Bởi vậy hai người từ bằng hữu tốt nhất trở thành kẻ thù, gặp mặt là đánh nhau, không đánh đối phương rụng răng thì khó chịu.

Nói đến thật buồn cười, nhưng đây là nguyên nhân Quỷ Hoàng đệ lục kiếp và Phượng Phi Vân thành kẻ thù.- Sớm biết như thế nên nghe theo lời hắn khuyên.Phong Phi Vân lấy Quỷ Hoàng bảo điển ra, lòng nhớ đến huynh đệ xưa kia.

Quá khứ như khói, kiếp trước như sương, buông tiếng thở dài.Phong Phi Vân lắc đầu, không suy nghĩ nữa.Phong Phi Vân giao cho Diêu Cát thuật pháp có thể giấu đi hơi thở, Sau đó đoàn người mang theo linh thạch ra khỏi Thiên quốc, lại đến thi thành của nữ ma.Mới ra khỏi đường Thiên quốc Phong Phi Vân chợt cảm giác trong thi thành có hơi thở mạnh mẽ.

Phong Phi Vân giương mắt nhìn hướng phát ra hơi thở.

Chính giữa thi thành dựng đứng một tòa tháp cổ cao vút, thần tính cực hạn, ánh sáng bao phủ nguyên thi thành, tựa như thần tháp từ trên trời rơi xuống.Hơi thở này . . .

Hay Tiêu Nặc Lan bứng nửa tòa tháp Vạn Vật tháp đến đây?Tháp cổ chọc trời không biết cao bao nhiêu vạn trượng, cao vút đâm mây, khổng lồ hơn một ngọn núi gấp trăm lần.Đám người Phong Phi Vân cách khá xa nên thấy rõ là táp, nếu đứng gần còn tưởng là bất Chu sơn làm bằng sắt thép.- Đây là hơi thở của Vô Lượng tháp.- Hay nữ ma đã bứng Vô Lượng tháp khỏi mặt đất mang về thi thành?Phong Phi Vân, Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt từng tu hành trong Vô Lượng tháp, rất quen thuộc hơi thở này.

Hơi thở không khiếp người nhưng làm người ta từ tận đáy lòng muốn vái lạy nó.Như có thánh linh đứng trước mặt.Vô Lượng tháp trong Vạn Vật tháp csắm ngược dưới đất, cửa tháp bên trên, đỉnh tháp bên dưới, muốn vào Vô Lượng tháp phải đi xuống lòng đất.bây giờ Tiêu Nặc Lan dùng đại thần thông nhổ khỏi mặt đất, dựng đứng.Có lẽ vì thời gian quá lâu hay vì quanh năm vùi dưới đất nên thân Vô Lượng tháp loang lổ, có chỗ dính bùn đất.

Bảo tháp màu xanh các ngươi ố vàng, sắp mục rữa.Hơi thở cổ xưa ập vào mặt.Tất Ninh Soái rất hưng phấn:- Đây là chí bảo không gì sánh bằng, nếu lấy được nó là sẽ vô địch thiên hạ.Tất Ninh Soái xoa tay, rất muốn trộm Vô Lượng tháp.

Nhưng nhìn kích cỡ Vô Lượng tháp, Tất Ninh Soái nghi ngờ bản thân không biết có vác nó nổi không.Tất Ninh Soái hậm hực bỏ cuộc.Diêu Cát nói: - Đúng là rất ghê gớm, vượt qua tất cả thần binh Thần Tấn vương triều đã biết.

Thần binh như thế cũng rỉ sét sắp vỡ ra, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.Diêu Cát tu luyện thuật pháp Phong Phi Vân truyền dạy, ức chế hơi thở và khí tượng, nhưng quỷ khí vẫn cuộn trào trong cơ thể.-------Chương 1294: Thiên Tôn Vô Lượng thápBọn họ không biết nhưng Phong Phi Vân hiểu rõ Vô Lượng tháp là dụng cụ thánh linh, không, nên nói là một nửa dụng cụ thánh linh, vì Vô Lượng tháp chỉ có một nửa.Ba vạn năm trước Đạo Tổ cổ kinh bị mất trộm, một vị thánh linh đạo gia lấy Thiên Tôn Vô Lượng tháp ra cách hư không hút Tiêu Nặc Lan vào.

Trong quá trình lại có một người bí ẩn ra tay, xảy ra đại chiến đẳng cấp thánh linh.

Trong đại chiến Thiên Tôn Vô Lượng tháp vỡ thành hai khúc, một phần Vô Lượng tháp rơi xuống Thần Tấn vương triều.Tiêu Nặc Lan tam thi chạy ra khỏi nửa phần Thiên Tôn Vô Lượng tháp này.Bí mật này là Tiêu Nặc Lan kể cho Phong Phi Vân nghe, nếu không hắn chẳng biết trên đời có thánh linh thật.Người lấy trộm Đạo Tổ cổ kinh chắc chắn là Tiêu Nặc Lan.Phong Phi Vân cảm thấy Đạo Tổ cổ kinh cũng rơi vào mảnh đất này, không chừng là Đạo điển mà mọi người nhắc đến.

Nếu không tại sao một vương triều không quan trọng có công pháp tu luyện nghịch thiên như thế?

Không có lý nào.Đạo tâm chủng thần, âm dương song tu đại pháp, Phong Phi Vân chỉ thấy hai loại công pháp đã xứng là tuyệt đỉnh, trong phượng hoàng yêu tộc không tìm được vài loại công pháp luyện thể ngang bằng nó.Đây chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, dù sao đã qua ba vạn năm, sự thật sớm bị mọi người vùi lấp, chỉ còn lại truyền thuyết hoang dường ly kỳ.- Nữ ma đầu, chúng ta biết tu vi của ngươi cao sâu, vô pháp vô thiên.

Nhưng ngươi dám cướp Vô Lượng tháp của Vạn Vật tháp ta, đó là đối địch với toàn Vạn Vật tháp.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể mất bảo tháp!Nhiều tu sĩ cường đại bao vây thi thành, toàn là cao nhân tiền bối của Vạn Vật tháp.Có hơn một nửa tháp chủ Bách Tháp thánh địa chạy đến đây, từng đợt hà quang sắc bén bao phủ mặt đất.Người mới la lối là một lão tiều phu, đội mũ bện bằng cỏ, mang giày cỏ rách nát, vai khiêng đòn gánh gỗ đào, nhe hàm răng vàng khè đứng trước cửa thi thành.Lão tiều phu lại hét lên: - Nữ ma, ta nói cho ngươi biết, Vạn Vật tháp chúng ta không dễ chọc, cao thủ lớp lớp, cường giả hàng đốn, giết ngươi đến không biết mình họ gì!Lão tiều phu là Lam Mộc Tiều, lão tháp chủ thần thông tháp, thuộc hàng đỉnh cao thế hệ trước.Bối phận Lam Mộc Tiều cao hơn cả Phù Trần Tử, lão Thần Vương.

Lúc tranh giành đệ tử, Phong Phi Vân thành đệ tử của lão Thần Vương, Kỷ Phong thành đệ tử của Phù Trần Tử, Lam Mộc Tiều thì thu Tiểu Tà Ma.Tục truyền Lam Mộc Tiều từng làm cung chủ ngoại sự của Thần Linh cung, người có quyền lợi lớn nhất dưới Thần cung chủ, Linh cung chủ.

Nhưng không biết vì lý do gì mà Lam Mộc Tiều bỏ không làm nữa, chạy tới Vạn Vật tháp làm tháp chủ trên danh nghĩa, cả ngày du thủ du thực, gian lận lừa gạt.

Không chỉ bậc lớn tuổi, nhiều tiểu bối trong Vạn Vật tháp cũng bị Lam Mộc Tiều hố.Lam Mộc Tiều định gào thêm hai câu, chợt từ từ ngước đầu lên, thấy Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thi thành.

Lão già này nuốt ngược lại lời sắp thốt ra, co giò chạy mất dép lẩn vào trận doanh tu sĩ Vạn Vật tháp.Tiêu Nặc Lan đứng trên đỉnh thành, áo trắng bay bay, phong hoa tuyệt đại.Tiêu Nặc Lan lạnh nhạt nói: - Thiên Tôn Vô Lượng tháp vốn không thuộc về Vạn Vật tháp, ai muốn cướp trê nay ta thì ta lấy mạng kẻ đó.Đám thế hệ trước Vạn Vật tháp chửi thầm nữ ma đầu cướp đồ không biết ngượng.

Rõ ràng Tiêu Nặc Lan cướp báu vật của người ta nhưng nói như thể là người ta cướp của nàng.Phong Phi Vân thầm toát mồ hôi, đồng tình các tiền bối Vạn Vật tháp.

Bởi vì Phong Phi Vân cũng bị Tiêu Nặc Lan trấn lộn, nữ ma cướp thản nhiên, bằng phẳng.Khi Tiêu Nặc Lan cướp hóa đạo thạch của Phong Phi Vân, không lâu sau gặp lại hắn, nàng thản nhiên như chưa từng quen biết, hờ hững liếc hắn một cái.

Tiêu Nặc Lan lại muốn cướp đi Thanh Đồng cổ thuyền.Phong Phi Vân luôn cho rằng biệt hiệu của Tiêu Nặc Lan không nên gọi là nữ ma, đặt tên nữ cướp chính xác hơn.Đám tháp chủ, tiền bối Vạn Vật tháp bị chọc tức xì khói.

Phù Trần Tử bay ra, chân đạp âm dương đồ, đầu đội tam thanh liên, biểu tình ngay thẳng công bằng.Phù Trần Tử trợn to mắt nói: - Nữ ma, nàng xem như cường giả một phương, nói ra lời vô sỉ như thế không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?Tiêu Nặc Lan mặt không biểu tình trả lời:- Không sợ.Tiêu Nặc Lan biểu hiện thản nhiên, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Phù Trần Tử cái nào.Phù Trần Tử không nói nên lời, mặt trướng đỏ:- Nàng . . .

Nàng . . .

Tiêu Nặc Lan hỏi ngược lại:- Ngươi là người tu đạo, tại sao muốn cướp Thiên Tôn Vô Lượng tháp của ta?- Ta . . .

Ta cướp . . .

Nàng . . .

Vô Lượng tháp . . .

Phù Trần Tử tức hộc máu, đạo tâm suýt nổ, lắp bắp:- Ta . . .

Tiêu Nặc Lan tiếp tục bảo: - Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, dù các ngươi có kéo nhiều người đến hơn nữa thì ta không sợ.

Đến bao nhiêu người ta giết bấy nhiêu.Mắt thấy hai phe sắp đánh nhau, Phong Phi Vân bay lên, đáp xuống tường thành.Phong Phi Vân nói với tu sĩ Vạn Vật tháp đứng phía xa:- Phong Phi Vân xin kính chào các vị tháp chủ, các vị tiền bối!Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái, Long Thương Nguyệt bay lên tường thành, hành lễ chào hỏi đám tiền bối bên ngoài thi thành.Tiêu Nặc Lan thu về sát ý, bay vào trong thành, mặc kệ chuyện bên ngoài.

Tiêu Nặc Lan tin tưởng Phong Phi Vân sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng.Phong Phi Vân là đệ tử ưu tú nhất của Vạn Vật tháp mấy trăm năm nay, rất cung kính với trưởng bối, sẽ không vì bây giờ tu vi cao mà hĩnh mũi nhìn đời.

Các tháp chủ, trưởng bối Vạn Vật tháp rất vui mừng.Một nam nhân da vàng kim bước ra, leo lên tường thành, vỗ vai Phong Phi Vân.Nam nhân da vàng hỏi: - Phi Vân, tại sao ngươi đi chung với nữ ma đầu?Các vị tiền bối cũng leo lên tường thành, trò chuyện với Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, Tất Ninh Soái.Biểu tình Phong Phi Vân cực kỳ nghiêm túc nói: - Đại sư huynh, việc này liên quan đến mạng sống của ức vạn thương sinh, ta buộc lòng phải hợp tác với nữ ma đầu.Nam nhân da vàng là tháp chủ Võ tháp, đại đệ tử của lão Thần Vương, Trương Bá Đạo.Các tháp chủ vãnh tai lắng nghe Phong Phi Vân nói chuyện.Trương Bá Đạo nhướng chân mày rậm:- Không lẽ chuyện này liên quan tới đại kiếp nạn không lâu sau?Thiên tượng đã thay đổi, nhiều người tính ra không lâu sau mảnh đất này sẽ nghênh đón đại kiếp nạn, đã lửa sém lông mày.

Khi đến lúc nguyên mảnh đất hoàn toàn hủy diệt.Phong Phi Vân ngước lên nhìn trời, vẻ mặt từ bi thương xót, gật mạnh đầu:- Đúng vậy!

Thiên Tôn Vô Lượng tháp này sẽ có tác dụng lớn, không chừng hiện ra uy lực nghịch thiên trấn áp tà nhân kia, khiến mảnh đất này không đến mức hủy diệt.Phù Trần Tử nghiêm túc hỏi: - Tà nhân đó là ai?Phong Phi Vân trả lời:- Diêm Vương, cũng là người châm dứt thời đại phật tu.

Khi Diêm Vương quay về thì tu vi sẽ khủng bố hơn một vạn năm trước.

Diêm Vương mang theo cơn giận khôn cùng đến, ngũ đại vương triều sẽ thành bụi bặm.

Chỉ có . . .

Nữ ma cộng thêm Thiên Tôn Vô Lượng tháp có lẽ sẽ trấn dược Diêm Vương.-------Chương 1295: Mỹ nữ như mây (1)Phong Phi Vân nói nửa thật nửa giả, một nửa đánh lừa đám tiền bối Vạn Vật tháp, khiến bọn họ đừng liều mạng với Tiêu Nặc Lan nữa.

Phong Phi Vân làm vậy là cứu mạng bọn họ.

Một nửa khác là nếu Tiêu Nặc Lan thật sự hoàn thành thi biến lần thứ năm, cộng thêm uy lực Thiên Tôn Vô Lượng tháp, rất có khả năng trấn áp nửa tà thi Diêm Vương.Đương nhiên đó là nếu Tiêu Nặc Lan đồng ý ra tay.Trừ tu luyện ra Tiêu Nặc Lan không để chuyện gì trong lòng, dù nàng có thực lực trấn áp Diêm Vương, nếu Diêm Vương không trêu vào nàng thì nữ ma sẽ không ra tay.

Sống chết của người khác không liên quan gì Tiêu Nặc Lan.Có nhiều người chết hơn nữa cũng không khiến Tiêu Nặc Lan quan tâm.Phong Phi Vân dựa vào ba tấc lưỡi dẻo mồm thuyên phục các đại nhân vật Vạn Vật tháp rút về, bảo rằng chờ đại kiếp nạn qua đi rồi tính sổ sau.Lúc sắp đi, trưởng công chúa hoàng tộc, tháp chủ Linh Bảo tháp nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, ngập ngừng muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, nàng theo mọi người đi.Tiễn các tiền bối rời đi, Phong Phi Vân đứng trên tường thành mắt nhìn xuyên qua tầng mây thấy trời sao.

Tinh tượng càng lúc càng rối loạn, nguy hiểm đến gần hơn.

Không chừng sắp tới thi tà Diêm Vương sẽ giáng xuống mảnh đất này.- Hy vọng khi đó nữ ma đã hoàn thành thi biến lần thứ năm, chúng ta rời khỏi Thần Tấn vương triều, không thì . . .

Khó biết sống chết thế nào.Trong thời gian này trên bầu trời Nam Thái phủ bao phủ bóng ma khổng lồ, tất cả thi tà điều động, lấy thi thành làm trung tâm khuếch tán vòng tròn.Hàng ức thi tà bảo vệ phạm vi vạn dặm thi thành, một tòa thành lũy vững chắc không gì phá nổi.Tiêu Nặc Lan muốn thi biến lần thứ năm, khí âm tà nguyên Thần Tấn vương triều tụ tập về Nam Thái phủ.

Khi Tiêu Nặc Lan bắt đầu thi biến chắc chắn sẽ có vô số cường giả đến quấy rối, không cho nữ ma đột phá cảnh giới, biến thành chí tôn mảnh đất này.Cho nên phải sắp xếp trước mọi thứ.Tiêu Nặc Lan và Diêu Cát dựng linh thạch đài trong thi thành.Phong Phi Vân giúp Tiêu Nặc Lan tìm trợ thủ, nếu nàng độ qua thi biến lần thứ năm, nữ ma hứa khi hắn gặp rắc rối có thể tìm nàng giúp.Được lời hứa của thi vương ngũ biến làm người ta hân hoan hơn là được một ức khối linh thạch.Con người khi còn nhỏ yếu muốn sống vui vẻ thì không thể rời khỏi núi dựa, Phong Phi Vân cảm thấy ngọn núi nữ ma tuy hơi lạnh nhưng rất đáng tin cậy.Người thứ nhất Phong Phi Vân tìm đến là Tửu Nhục hòa thượng.Không ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, Tửu Nhục hòa thượng đang ăn thịt uống rượu, nghe nói giúp nữ ma đánh nhau thì lắc đầu nguầy nguậy.Tửu Nhục hòa thượng chỉ nói hai chữ:- Không đi!Phong Phi Vân nói: - Nếu ngươi giúp nàng đột phá thi biến lần thứ năm có lẽ có thể đối phó đại kiếp nạn, ngươi làm như vậy là cứu thương sinh!Tửu Nhục hòa thượng không khách sáo vặc lại:- Thương sinh liên quan gì ta?Phong Phi Vân không bỏ cuộc:- Nếu ngươi chịu giúp thì ta có thể cho ngươi tu luyện trong Thiên quốc mấy trăm năm.Tửu Nhục hòa thượng đang cắn đùi gà, tay hơi khựng lại.Tửu Nhục hòa thượng trầm ngâm giây lát, vẫn từ chối:- Tu luyện trong Thiên quốc rất tốt nhưng chuyện này quá nguy hiểm, ngu gì?Phong Phi Vân tung đòn sát thủ:- Nếu ngươi không đi thì ngày mai ta thành thân với Nạp Lan ngay!Tửu Nhục hòa thượng nghe vậy đập bàn đứng dậy, nghiến răng, hung tợn trừng Phong Phi Vân.- Coi như tiểu tử ngươi giỏi, nhưng đừng quên Sau khi thành công ta muốn tu luyện trong Thiên quốc năm trăm năm!

Thiếu một năm cũng không được!- Ha ha ha ha ha ha!

Năm trăm năm thì năm trăm năm!Giải quyết xong một cường giả, tâm tình Phong Phi Vân rất tốt.Phong Phi Vân tiếp cường giả thứ hai, hắn cảm thấy Thiên Vu thần nữ là lựa chọn tốt nhất.Phong Phi Vân lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra đến Cổ Cương phủ, rất nhanh hắn đến Vu Thần Man thành.Trước khi Phong Phi Vân thấy Thiên Vu thần nữ thi gặp La Ngọc Nhi, tiểu nha đầu giờ là thần nữ thứ hai, được Thiên Vu thần nữ thu làm đệ tử, tu vi tiến bộ rất nhiều.La Ngọc Nhi trông thấy Phong Phi Vân, không dám nhìn thẳng vào hắn, nàng đỏ mặt cúi đầu.La Ngọc Nhi thỏ thẻ:- Thần nữ sư phụ biết ngươi đến đến Vu Thần Man thành, kêu ta mời ngươi vào.Phong Phi Vân cười nói: - Nếu kêu nàng mời ta vào vậy nàng đứng trước cửa chặn đường là sao?- A!

La Ngọc Nhi giật mình hiểu ra, mặt đỏ gất bối rối quay đầu.

Vang tiếng nổ, La Ngọc Nhi đập trúng thân cây cổ thụ, la đau.Phong Phi Vân đi tới xoa trán La Ngọc Nhi, cười nói: - Lần sau đi đuường hãy cẩn thận hơn.Khi Phong Phi Vân gặp lại Thiên Vu thần nữ, nàng đứng trên quan tinh đài trong Thiên Vu thần điện xem ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Từng ánh sao chiếu suốt như các ngọn đen trôi nổi trong ngân hà.Thiên Vu thần nữ đứng yên một mình, thanh tú xuất trần.

Ánh sao chiếu xuống khuôn mặt Thiên Vu thần nữ phản chiếu hà quang như ngọc, như tiên nữ theo gió bay đến.Dải sáng vòng quanh người Thiên Vu thần nữ, từng mảng linh hoa đang tan biến.

Khi thấy Phong Phi Vân, khuôn mặt bình tĩnh không biểu tình của Thiên Vu thần nữ hé môi nói: - Ta đã cảm nhận được hơi thở của nó.Thiên Vu thần nữ đangm nói đến nửa tà thi Diêm Vương.Phong Phi Vân ngước nhìn trời sao, nói: - Sát vân cái thiên tà khí nuốt trời sao rất nhanh sẽ buông xuống mảnh đất này.

Nó mang theo căm hờn mà đến, người chết trước sẽ là nàng và ta, Sau đó là mảnh đất này.Thiên Vu thần nữ hờ hững với sống chết của mình, nhưng nàng rất quan tâm mạng sống của người khác.- Ngươi và Diêm Vương có ân oán?Lúc trước Phong Phi Vân cho Thiên Vu thần nữ lời bình là: Nữ nhân lương thiện đến ngốc nghếch.Phong Phi Vân biểu hiện bình hản, hắn lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, cười nói: - Bởi vì một nửa thi thể của Diêm Vương nằm trong tay ta, nên người thứ nhất Diêm Vương tìm đến chính là ta.Mắt Thiên Vu thần nữ chớp chớp:- Không hủy diệt được?Phong Phi Vân ngừng một lúc:- Có một cách, nếu có thi vương thi biến lần thứ năm, có thể lợi dụng lúc nàng đột phá 'hết thi khí' phân giải xác Diêm Vương thành thi khí, luyện hóa vào cơ thể nàng.- Thi ra ngươi đến đại diện nữ ma làm thuyết khách.Tuy Thiên Vu thần nữ lương thiện nhưng nàng không ngốc, suy tư thật lâu sau nàng mở miệng nói: - Phong Phi Vân, ngươi dám bảo đảm nữ ma không phải là Diêm Vương thứ hai không?Phong Phi Vân trả lời:Không thể.Tiêu Nặc Lan vì đột phá thi biến lần thứ năm có thể biến hàng ức người sống trong Nam Thái phủ thành thi tà, từ đó thấy được nàng tuyệt đối không có lòng thương hại.

Tiêu Nặc Lan có thể vì tu luyện mà hủy diệt nguyên vương triều.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Nhưng có một điều có lẽ nàng không biết.

Tên thật của nữ ma là Tiêu Nặc Lan, là tu sĩ đạo gia đơn thuần nhất, nàng ta tu luyện một loại đạo môn kỳ công tam thi trảm đạo.

Chúng ta thấy nữ ma chỉ là ác thi, bây giờ nàng là thiện thi, bản tôn bắt đầu dung hợp với ác thi.

Một khi tam thi hợp nhất, nàng ta sẽ biến về Tiêu Nặc Lan ban đầu.-------Chương 1296: Mỹ nữ như mây (2)Phong Phi Vân nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nếu nữ ma thật sự có thể biến trở về Tiêu Nặc Lan mới là chuyện lạ, Phong Phi Vân nói câu đó chỉ để thuyết phục Thiên Vu thần nữ.Thiên Vu thần nữ hỏi:- Thật không?Phong Phi Vân hít sâu, bộ dáng như ngươi lương thiện nhất lo nước lo dân:- Ta chưa từng lừa ai.Giải quyết Thiên Vu thần nữ xong Phong Phi Vân nhẹ lòng một nửa.Có cường giả đỉnh cao như Thiên Vu thần nữ, Diêu Cát tọa trấn, dù Vô Cực chủ thượng, Đại Phạm Thiên tự mình đến cũng không đỡ được.

Điều duy nhất Phong Phi Vân không chắc là đám chân nhân bên Thần Linh cung.Theo Phong Phi Vân biết thì nội tình Thần Linh cung tương đương tụ tập gần một nửa chân nhân ngũ đại vương triều, không đơn giản chỉ có hai vị cung chủ.- Bây giờ chỉ có thể như vậy.

Đây là cuộc chiến đỉnh cao nhất ngũ đại vương triều, tồn tại đẳng cấp chân nhân mới đem lại tác dụng.

Những người khác đi tới búng tay một cái là thành tro ngay.Tuy Tiêu Nặc Lan chưa thi biến lần thứ năm nhưng Phong Phi Vân dự đoán được khi ấy sẽ có rất nhiều cường giả ra tay.

Phong Phi Vân không cầu đánh lui hết đám cường giả này, miễn là cố chống đến lúc Tiêu Nặc Lan hoàn thành thi biến lần thứ năm thì xem như thành công.Phong Phi Vân triệu hoán Thanh Đồng cổ thuyền chuẩn bị quay về thi thành bài bố mấy trận pháp cường đại.Thiên Vu thần nữ, La Ngọc Nhi theo Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền.

Hai nữ nhân yên tĩnh như hai đóa bách hợp thanh tú.Phong Phi Vân cứ liếc Thiên Vu thần nữ, vẻ mặt đăm chiêu.

Hai người dù gì từng rất 'thân thiết', không thể hờ hững như hai kẻ xa lạ, ít nhất Phong Phi Vân nghĩ vậy.

Nhưng Thiên Vu thần nữ biểu hiện thản nhiên như chưa từng có dính líu gì với Phong Phi Vân.Cuối cùng Phong Phi Vân chán nản đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, nhìn xuống dưới núi sông.

Phong Phi Vân chợt thấy cảnh quen thuộc, lòng máy động.Thiên Vu thần nữ hỏi:- Tại sao đột nhiên dừng lại?Phong Phi Vân nói:- Ta chợt nhớ có một mỹ nữ thiếu ta một nhân tình, sau chuyện này ta sẽ không ở lại Thần Tấn vương triều nữa, không thể lãng phí nhân tình, nên khiến nàng ta trả lại.Phong Phi Vân đang nói đến lão bản nương Linh Vực khách điếm, Mặc Dao Dao.Phong Phi Vân không nhớ Mặc Dao Dao ngay bởi vì không cảm thấy nàng giúp được gì.

Không có tu sĩ cường đại nào rảnh đến mức đi mở khách điếm, hơn nữa đó là một tu sĩ cực kỳ xinh đẹp.Nhưng Thanh Đồng cổ thuyền đi ngang qua Linh Vực khách điếm, Phong Phi Vân nảy ý khiến Mặc Dao Dao trả lại nhân tình.

Dù Mặc Dao Dao không giúp được gì nhưng ít nhất có thể trấn lột một sóao linh thạch.Khiến Phong Phi Vân bất ngờ là lão bản năng xinh đẹp nghe hắn nói xong tỏ vẻ nhiệt tình, chớp mắt lia:- Ngươi thật sự có cổ trận đài bí mật có thể rời khỏi Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân biết Mặc Dao Dao là yêu, không thể đi Thần Linh cung cổ trận đài.

Bởi vì Thần Linh cung cổ trận đài kết nối với Trung Ương vương triều thứ sáu, Mặc Dao Dao đi ra đầu bên kia sẽ gặp cường giả Trung Ương vương triều tiêu diệt.Phong Phi Vân nắm giữ cổ trận đài tương đương đặt đầu ra ở nơi bí ẩn, sẽ không bị cường giả Trung Ương vương triều thứ sáu phát hiện.nhưng Mặc Dao Dao làm sao đến Thần Tấn vương triều được?

Không hiểu nổi, nàng là một yêu tộc bí hiểm.Phong Phi Vân nói thẳng:- Đương nhiên có một tòa cổ trận đài, là mẫu thân của ta bày ra.

Nếu không nàng nghĩ mẫu thân của ta làm sao rời khỏi Thần Tấn vương triều?- Ha ha ha ha ha ha!Mặc Dao Dao vui vẻ nhảy nhót, đồng ý ngay đi thi thành cùng Phong Phi Vân.

Đổi lại Phong Phi Vân phải hứa giúp Mặc Dao Dao lén đến Trung Ương vương triều thứ sáu.Rốt cuộc có thể rời khỏi Thần Tấn vương triều nhỏ xíu xiu này, Mặc Dao Dao không vui sao được?Phong Phi Vân lại thấy thất vọng, hắn định bụng sẽ trấn lột linh thạch, ai ngờ kết quả suôn sẻ thế này.Mặc Dao Dao có thể giúp được gì?

Ài, đành mang nàng theo.Phong Phi Vân chở một thuyền mỹ nhân trở lại thi thành.Tất Ninh Soái đi ra đón tiếp thấy mấy mỹ nhân tuyệt sắc bước xuống Thanh Đồng cổ thuyền thì xoe tròn mắt, cảm thấy Phong Phi Vân không giống đi mời cao thủ mà là đi cua gái.Biểu tình Tất Ninh Soái kỳ lạ, nuốt nước miếng, hắng giọng hỏi:- Cái . . .

Này . . .

Phong huynh, mấy vị này là trợ thủ ngươi tìm đến?Mặc Dao Dao mặc hồ cừu, lăng la gấm vóc.

Tóc dài cài mấy trang sức lấp lánh sáng, ôm chó sư tử trắng tinh đáng yêu.

Mặc Dao Dao tựa như thiên kim tiểu thư đại gia tộc đi chơi.Thiên Vu thần nữ thì linh động mà tự nhiên, dịu dàng khuynh thành, cho người thu thủy là cơ ngọc là cốt, tiên tâm động lòng người, bộ dáng hiền lành.La Ngọc Nhi theo sử dụng Thiên Vu thần nữ, xấu hổ rụt rè, đặc biệt khi nhìn Phong Phi Vân có vẻ hơi sợ.Phong Phi Vân nhìn ba nữ nhân Sau lưng mình, không cảm thấy có gì lạ.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Đúng rồi.Tất Ninh Soái khẽ thở dài:- Ta trực giác có chuyện không may.Tất Ninh Soái đổi giọng:- Dù sao thời gian rèn luyện mười năm của ta sắp kết thúc, khi đó tu vi của tiểu gia phục hồi trực tiếp rời khỏi Thần Tấn vương triều, các người thích gây chuyện như thế nào thì tùy.

Một đám không đáng tin.Tất Ninh Soái không xem trọng mấy trợ thủ Phong Phi Vân tìm đến, gã không thấy yên tâm chút nào.Không biết Mao Ô Quy làm sao bò lên đến đỉnh chóp thi thành được.

Mao Ô Quy đứng trên một tảng đá, duỗi cổ bốn mươi lăm độ ngước nhìn trời, giữ yên không nhúc nhích như con rùa đá.Mao Ô Quy nói:- Đừng sợ, còn lão phu ở đây, đủ ứng đối mọi nguy hiểm.- Xì, một ngàn năm mới ra tay được một lần.Tất Ninh Soái xáh đuôi Mao Ô Quy lên quay hai vòng ném bay ra ngoài.Tiểu Tà Ma không liên lạc Phong Si, Sau khi gã độ thi kiếp lần thứ tư thì mất tích.

Phong Phi Vân hơi thất vọng, nếu có Phong Si là thêm một cường giả.Ba ngày sau, nữ ma, Diêu Cát dựng xong linh thạch đài.Mỗi người bận rộn hơn.

Người tu vi cường đại đều cảm nhận được mấy hôm nay có vài Khí thế khổng lồ xẹt qua bầu trời thi thành, ngoài màn trời thấp thoáng mấy bóng dáng xa lạ.Tiêu Nặc Lan sắp thi biến lần thứ năm, làm dây thần kinh mỗi người căng cứng.

Dù sao thi vương đệ ngũ biến rất khủng bố, hoàng tộc Thần Tấn vương triều hay Thần Linh cung đều không cho phép mối uy hiếp đó thành hình.đặc biệt là Thần Linh cung, bọn họ xem như là chủ nhân mảnh đất này.

Bây giờ có người muốn khiêu chiến địa vị chí tôn của Thần Linh cung, bọn họ không cho phép chuyện này xảy ra.Phong Phi Vân đứng trên tường thành trông về phương xa:- Nữ ma đã bắt đầu?Bốn phía là các thi tà tam biến, vô số đại quần thi tà tụ tập dưới hành.

Giương mắt nhìn Trí Tàng đại sư thi khí kéo dài đến cuối trời.- Ừm!Tiểu Tà Ma kéo ghế đặt sử dụng Phong Phi Vân, mỉm cười nói:- Ca, ngồi đi.Phong Phi Vân vuốt đầu Tiểu Tà Ma:- Ngoan quá.Ngày xưa là bé con giờ đã lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ lùn hơn hắn nửa cái đầu.-------Chương 1297: Mở mànPhong Phi Vân ngồi xuống ghế, mắt lóe tia lửa.Phong Phi Vân ngước nhìn bầu trời xám đe, cười khẩy nói:- Đến rất mau.Con ngươi Phong Phi Vân bắn ra hai ánh sáng chói mắt như hai tia chớp đỏ rực đâm thẳng vào không trung.

Cách thi thành ba trăm dặm, một bóng đen bị kéo ra.

Bóng đen chỉ dừng lại trong không trung giây lát Sau đó nhanh chóng thụt lùi, muốn chạy trốn khỏi nơi đây.Bóng đen siêu nhanh, từng lũ quỷ vụ lượn lờ quanh thân.

Các loại khí tượng hoàng tuyền, địa ngục, hàn tỏa vờn quanh bóng đen, nơi bóng đen đi qua mặt đất ngưng tụ một tầng băng tịnh.- Còn muốn trốn?Phong Phi Vân bay ra ngoài.khoảng cách ba trăm dặm đối với Phong Phi Vân bây giờ chỉ là giây lát là đến.Mao Ô Quy đứng thẳng như con vịt nhỏ trắng tinh, thanh âm như con vịt hét với Phong Phi Vân:- Đó là quỷ vương tứ kiếp, ngươi muốn chết sao?Quỷ vương tứ kiếp sức chiến đấu yếu nhất cũng cỡ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Phong Phi Vân giờ mới chỉ là đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, không đánh lại cường giả Niết Bàn đệ nhất trọng thiên được.Ầm!Phong Phi Vân đã ra tay, hắn lấy Hỏa Luân Dương ra, dẫn động thần uy vô thượng trong linh khí tứ phẩm, luyện đất đai quanh người hắn.

Phong Phi Vân tấn công trước, vung linh khí tứ phẩm.Quỷ vương tứ kiếp thấy chỉ một mình Phong Phi Vân rượt theo thì dường bước, cười gằn:- Muốn chết!Ầm ầm ầm ầm ầm!Quỷ vương tứ kiếp tung quy vân biến thành quỷ đồ, nhưng quỷ đồ bị Phong Phi Vân công phá.

Hỏa Luân Dương đánh vào người quỷ vương tứ kiếp, hất bay nó.Đây là lực lượng một mình Phong Phi Vân, hắn không sử dụng 53.Trên người quỷ vương tứ kiếp bốc cháy ngọn lửa nhưng bị khí âm hàn của nó dập tắt:- Sao có thể như vậy?

Rõ ràng ngươi không đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên!- Không cần cảnh giới niết bàn cũng có thể trấn áp ngươi!Huyết nhân thần quán bay ra ngoài, huyết khí đầy trời bắn lên nhuộm mảnh đất này thành thế giới máu.Hỏa Luân Dương hoàn toàn bộc phát uy lực kinh thiên, như núi lửa rực cháy bay trong không trung, thiên địa hóa đồng lô.Phong Phi Vân điểu khiển hai linh khí tứ phẩm vẫn dư sức, các ngọn núi lớn sụp đổ, các dòng sông bị chém đứt.

Đây là chiến đấu đẳng cấp chân nhân, tạo thành sức phá hoại cực kỳ khổng lồ.Mao Ô Quy, Tất Ninh Soái ngây người, không ngờ Phong Phi Vân có thực lực đánh nhau với chân nhân.Tất Ninh Soái lẩm bẩm:- Biến thái quá, bán yêu trong Trung Ương vương triều thứ sáu toàn là quần thể yếu, tại sao lại có kẻ siêu như vậy?

Có thể vượt qua một đại cảnh giới tranh phong, thuộc vòng nhân kiệt đỉnh cao nhất trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Tất Ninh Soái cảm thấy nếu Phong Phi Vân đi Trung Ương vương triều thứ sáu chắc chắn sẽ khuấy động gió mây, sẽ khiến nhiều người khinh thường bán yêu phải hối hận.Phong Phi Vân cực kỳ mạnh mẽ, dồi dào sức mạnh như dùng mãi không hết.

Cuối cùng Phong Phi Vân trấn áp quỷ vương tứ kiếp dưới huyết nhân thần quán.Phong Phi Vân trên cao nhìn xuống quỷ vương tứ kiếp:- Nếu ta đến cảnh giới niết bàn thì không cần rắc rối trấn áp ngươi thế này.Thân quỷ của quỷ vương tứ kiếp bị đánh thủng lỗ chỗ, nó cũng là đẳng cấp bá chủ không ngờ bị nhân loại chưa đột phá cảnh giới niết bàn kiềm chế.Quỷ vương tứ kiếp cười khùng khục:- Chân thân chủ thượng đã xuất quan, các ngươi đều sẽ chết!Quỷ vương tứ kiếp ngước nhìn bầu trời.Phong Phi Vân có trực giác không may.

Trên bầu trời đột nhiên bay ra một mắt quy khổng lồ, con ngươi đen thui như vòng xoáy thiên vũ, tự nhiên sinh ra.- U Minh quỷ nhãn!Phong Phi Vân không dám ở lại lâu, hắn túm quỷ vương tứ kiếp quay về thi thành.

Mắt quỷ trên bầu trời mang theo năng lượng vô cùng khổng lồ như ngôi sao màu đen phập phềnh ngăn cản Phong Phi Vân về thi tành.- Vô Cực chủ thượng, chỉ bằng vào phân thân mà muốn ngăn cản ta?

Mơ tưởng viễn vông!Một tay Phong Phi Vân cầm quỷ vương tứ kiếp, tay kia triệu hoán quan tài hoàng thạch ra.Quan tài hoàng thạch bay lên cao, đánh bay U Minh quỷ nhãn đi.Giây sau Phong Phi Vân đã đứng trên tường thành, người có một giọt quỷ vương hủ khí, là âm phệ chi khí thẩm thấu từ U Minh quỷ nhãn.

Nếu là chân nhân bình thường dính phải âm phệ chi khí sẽ gặp tổn ại nặng, bị ăn mòn thân hình.Phong Phi Vân vận chuyển kim tàm phật khí một vòng là tịnh hóa sạch âm phệ chi khí.Phong Phi Vân ném quỷ vương tứ kiếp cho Diêu Cát:- Tặng nàng.Diêu Cát không khách sáo, cưỡng ép tế luyện quỷ vương tứ kiếp thành viên quy đan, cất đi.Vù vù vù vù vù!Trong thi thành, bên dưới Thiên Tôn Vô Lượng tháp bắn cột sáng chói mắt phá tan tầng mây, đâm thẳng chín tầng trời.

Đứng cách mấy vạn dặm vẫn thấy rõ cột ánh sáng này.Thi khí nguyên Nam Thái phủ bắt đầu dâng lên, cẩn thận tụ tập gần cột sáng.Dưới lòng đất Nam Thái phủ, dòng song máu chảy siết bắt đầu chảy ngược, giống như mạch máu đổ về thi thành.

Đây là máu của ức vạn thương sinh Nam Thái phủ, toàn bộ lắng đọng dưới đất biến thành sông, ngưng tụ huyết khí của các sinh linh lại nhập vào người Tiêu Nặc Lan.Giờ phút này, bên ngoài thi thành không còn bình tĩnh.

Quỷ vân đen kịt kéo đến che kín bầu trời.

Bên trong có vô số tinh quỷ hiện lên, số lượng khó thể thống kê.

Trong đó có năm Khí thế đặc biệt khổng lồ, mạnh mẽ hơn quỷ vương tứ kiếp vừa rồi bị Phong Phi Vân bắt.U Minh quỷ nhãn lại hiện ra, U Minh quỷ nhãn lơ lửng trước đại quân quỷ hồn.Diêu Cát đứng trên tường thành, sóng mắt đa tình, vẻ mặt không sợ hãi ngược lại cười nói:- Lần này Vô Cực quỷ lĩnh dốc hết lực lượng ra.Nơi khác, Tửu Nhục hòa thượng ôm vò rượu to, miệng lầu bầu than thở bị Phong Phi Vân hố.Thiên Vu thần nữ biểu hiện rất bình tĩnh, mọi chuyện không làm nàng dao động.Mặc Dao Dao hưng phấn nói:- Ta cảm nhận được một, hai, ba, bốn . . .

Thật nhiều Khí thế khổng lồ.

Oa, không ngờ ngũ đại vương triều có nhiều cường giả như vậy.Sau lưng Mặc Dao Dao có ba thú con, nàng mang theo từ Linh Vực khách điếm.Phong Phi Vân đã thấy qua ba con thú con, một heo con mọc vảy, một con thỏ màu đỏ rực, một con cọp hoa ban đi bằng hai chân.Dường như Mặc Dao Dao là loại nữ nhân rất thích động vật.Mao Ô Quy rất quen với con thỏ đỏ.

Con thỏ đỏ khá ngoan, rất nhanh bị Mao Ô Quy khôn lõi lừa một củ cà rốt.Dây thần kinh Phong Phi Vân căng thẳng không dám thả lỏng.

Đột nhiên có hơi thở khổng lồ tỏa định hắn, làm Phong Phi Vân rùng mình, sống lưng lạnh toát như bị rắn độc theo dõi.Ầm!Cách xa tám ngàn dặm, một trường mâu dài bắn hướng Phong Phi Vân.Có cường giả cái thế định cách hư không giết Phong Phi Vân.Quan tài hoàng thạch bay ra ngoài ngay, muôn vàn tà văn sáng lấp lánh trên quan tài cổ, các bức tranh biến đổi trong hư không thành thần đồ cổ xưa ngăn lại trường mâu.Quan tài cổ rung mạnh, bên trong phát ra tiếng xích sắt.

Nắp quan tài mở ra, một sợi xích thô cỡ thùng nước bay ra khỏi quan tài hoàng thạch, kéo dài tám ngàn dặm va chạm với chủ nhân cầm trường mâu.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thấu hư không, nhìn tám ngàn dặm xem là ai tấn công mình.-------Chương 1298: Chiến đấu mạnh nhất mảnh đất nàyMột cái bóng nhảy qua lại trong núi non, tốc độ siêu nhanh.

Phượng Hoàng Thiên Nhãn không bắt giữ được bóng dáng đối phương, không biết kẻ tấn công là ai.Ầm!Lại một Khí thế siêu khủng bố công kích Phong Phi Vân, Khí thế càng mạnh mẽ như nước lũ.

Đám tà thi dưới thi thành bị đè nát bấy.Thi tà như cát vàng không chịu nổi một kích, chỉ có Khí thế đã vỡ nát.Lách cách!Tường thành nứt ra cái khe, các trận pháp bị hơi thở kia chấn vỡ.- Vô Cực chủ thượng, rốt cuộc ngươi bắt đầu sử dụng chân tân của mình.Quỷ khí trong người Diêu Cát dâng trào, lực lượng trướng mạnh đến cực độ, đỉnh đầu ngưng tụ quỷ thành, dưới chân huyễn hóa ra cảnh sông máu, xương trắng.Một quy ảnh hình thành trên bầu trời phía tây, cao mấy trăm trượng, tóc dài màu đen như suối chảy, phát ra tiếng cầm âm trầm:- Mẫu của âm giới, chỉ bằng vào ngươi cũng dám ngăn cản bổn tọa?- Tại sao không dám?Diêu Cát Khí thế khiếp người giằng co với Vô Cực chủ thượng.Vô Cực chủ thượng lạnh lùng cười:- Bổn tọa khuyên ngươi nhanh chóng lui ra, tốt nhất tìm chỗ núp đi.

Nếu không chờ ta giải quyết thằng nhãi Phong Phi Vân và nữ ma rồi người thứ nhất ta nuốt là ngươi!Vô Cực chủ thượng không sợ Diêu Cát, nó từng cách không đánh nhau với nàng, biết nàng rất mạnh nhưng nó đủ sức trấn áp.Diêu Cát cũng biết mình không phải đối thủ của Vô Cực chủ thượng nên rời khỏi Âm giới, tốc độ đệ tử của Âm Hư thi động Diêu Cát, ẩn trong triều dã Thần Tấn vương triều, nhờ vào lực lượng Thần Tấn vương triều đối kháng với Vô Cực chủ thượng.Tên thật của nàng không phải Diêu Cát mà là Yêu Cô.Nhưng nay đã khác xưa, Diêu Cát luyện hóa quỷ khí của Bạch Bì Quỷ Vương, hấp thu nhiều tinh hoa phật khí, tu vi trướng mạnh đến cảnh giới đỉnh quỷ vương tứ kiếp.

Dù Diêu Cát không thể trấn áp Vô Cực chủ thượng nhưng dư sức đánh ngang tay.Diêu Cát lạnh lùng cười nhạt:- Ngươi muốn nuốt a?

Vô Cực lão nhân, hôm nay cho ngươi kiến thức tu vi thật sự của bổn tọa!Diêu Cát lật tay, trên bàn tay ngưng tụ một tòa quỷ thành, bên trong tụ tập vô tận âm hồn.

Diêu Cát đẩy chưởng.Vô Cực chủ thượng giật mình kêu lên:- Lật tay là thành, trở tay là binh, ngươi cũng đến đỉnh quỷ vương tứ kiếp?Lúc trước Vô Cực chủ thượng và Diêu Cát đánh nhau, nàng biểu hiện ra lực lượng còn cần một, hai ngàn năm mới tới cảnh giới này.Không lẽ Diêu Cát giấu tu vi?Mặc dù Vô Cực chủ thượng hết hồn nhưng không sợ, vì nó cũng là đỉnh quỷ vương tứ kiếp.- Nếu ngươi cũng là đỉnh quỷ vương tứ kiếp vậy nhìn xem thiên phú của ai mạnh hơn?Bàn tay Diêu Cát trong suốt đột nhiên đè xuống dưới.Lật tay là binh.Quỷ thành bỗng chốc biến thành muôn vàn quy binh như cảnh 'âm binh mượn đường'.

Một số quy binh cầm chiến qua, có cưỡi quỷ thú, gió âm vi u, cảnh tượng địa ngục U Minh.Quỷ binh gào thét, âm khí bay đầy trời.Vô Cực chủ thượng cũng có tài 'lật tay là thành, trở tay là binh'.

Vô Cực chủ thượng đánh ra thế giới quỷ huyễn, nhưng có điều khác là địa ngục tạo thành thế giới.

Vô số xích sắt hiện ra trong không trung, mỗi sợi xích có một quỷ hồn quấn quanh.Hai quy vương đánh nhau, có thể nói là chiến đấu đỉnh cao nhất mảnh đất này.

Một âm hồn rơi xuống hủy diệt đất đai ngàn dặm.Giờ khắc này, sinh mệnh thật yếu ớt.

Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng như hai vị thần, chúa tể mạng sống của mọi người trên mảnh đất này.Chiến đấu đẳng cấp như thế hầu như bao gồm khu vực mấy vạn dặm.

Một luồng sáng rơi xuống biến tòa thành cổ thành tro, lỡ chân đạp một cái thay đổi địa hình núi sông.Tất Ninh Soái đến từ Trung Ương vương triều thứ sáu, thấy nhiều trường hợp lớn nhưng hiếm khi gặp chiến đấu đẳng cấp dữ dội cỡ này.

Sức phá hoại rất kinh người, có xu hướng hủy diệt mảnh đất này.- Có lầm không vậy?

Ta cũng xem như thiên kiêu vô thượng thế hệ trẻ Tất gia, cứ nghĩ đến núi hoang rừng vắng heo hút như Thần Tấn vương triều một mình ta chấp hết mọi người.

Không ngờ trong chốn bần cùng này có nhân vật siêu đẳng như thế, dù ta giải phong tu vi cũng không đánh lại hai người này.Nhưng rất nhanh tâm tình của Tất Ninh Soái vui lên, dù sao gã mới tu luyện hơn một trăm năm, Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng là lão quỷ tà tu luyện tí nhất mấy ngàn năm.Nghĩ đến đây Tất Ninh Soái cân bằng tâm lý.Phong Phi Vân nhìn phương xa, cách tám ngàn dặm:- Rốt cuộc là ai muốn giết ta?Người cầm trường mâu giết Phong Phi Vân có tu vi siêu cao, mạnh hơn Dị Hình Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới, có thể đối kháng với quan tài hoàng thạch.Mặc Dao Dao nhàn nhã ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, trợn to mắt trong suốt, đôi mắt như nhìn thấu hư không.Mặc Dao Dao hất cằm thon nói:- Dường như là Phong Hoàng của Sâm La điện.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Nàng có thể thấy bóng dáng của hắn?Mặc Dao Dao mỉm cười nói:- Vì mắt tốt.Hèn gì quan tài hoàng thạch không thể trấn áp đối phương, hóa ra là Phong Hoàng.

Sức chiến đấu của Tà Hoàng có thể đối kháng khí linh của linh khí thập phẩm, rất lợi hại.Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo điều động kim tàm phật khí vô tận trong cơ thể đánh vào quan tài hoàng thạch, khởi động lực lượng quan tài đến cực độ.

Nắp quan tài mở rộng thêm chút xíu, sợi xích thứ hai thô cỡ thùng nước bay ra.

Xích như rồng chiến bằng sắt lướt qua không trung.Hai sợi xích từ quan tài cổ kéo dài đến tám ngàn dặm.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân chiến đấu với nhân vật đẳng cấp như Tà Hoàng.

Tu vi hai người cách biệt rất lớn, nhưng Phong Phi Vân cầm linh khí thập phẩm, có thể đánh ngang tay với Tà Hoàng.

Tình hình chiến đấu không thua bên Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng.Tửu Nhục hòa thượng ngồi một bên đột nhiên rùng mình, ngước lên nhìn hướng chính giữa thi thành.

Tửu Nhục hòa thượng lắc vô địch thiền trượng, thi thành lắc lư theo.Ầm!Tửu Nhục hòa thượng vung thiền trượng ra, một quỷ vương tứ kiếp lẻn vào thi thành bị đâm thủng đóng đinh dưới đất.Trên vô địch thiền trượng tỏa phật quang rực rỡ, từng đượt phật khí kéo dài, tịnh hóa quỷ vương tứ kiếp hoàn toàn.- Ha ha ha ha ha ha! lão tử giỏi trốn thật, nhưng Phật gia ta đây có tuệ nhãn.

Mấy tiểu quỷ các ngươi trốn được sao?Người Tửu Nhục hòa thượng tỏa sáng rực rỡ như vị thần phật giết một cường giả khác lẻn vào thi thành.Phong Phi Vân cho Tửu Nhục hòa thượng nhiệm vụ là thanh lý những cá lọt lưới, phòng ngừa bất cứ ai quây rầy Tiêu Nặc Lan đột phá.Trước giờ Tửu Nhục hòa thượng không đánh hết sức, cũng lười dốc sức ra.

Đặc biệt khi Tửu Nhục hòa thượng không muốn lạm sát vô tội, dù gặp kẻ thù yếu hơn mình rất nhiều gã cùng lắm đánh mấy cái rồi bỏ đi, giả bộ không đánh lại.Như lúc Tiêu Nặc Lan xuất thế không đấu lại Tửu Nhục hòa thượng nhưng gã vẫn bỏ trốn.Nam Cung Hồng Nhan cũng không đánh lại Tửu Nhục hòa thượng, từng trốn trước mặt nàng.Tửu Nhục hòa thượng cũng chạy trốn trước mặt Phong Mặc, Sau khi đánh quân hộ vệ Phong Hỏa Liên thành vào hầm cầu thì co giò bỏ chạy.Không phải Tửu Nhục hòa thượng không đánh thắng được đối phương mà vì gã không muốn lạm sát vô tội.-------Chương 1299: Pháp chỉ của Thần cung chủ (1)Đa số hòa thượng khi không muốn lạm sát vô tội sẽ dạy một đống đạo lý lớn, người nghe phát ngán.

Tửu Nhục hòa thượng thì lười nói nhiều, gã cảm thấy người này không nên chết, vậy gã sẽ co giò chạy ngay, chẳng thèm lo ai thắng ai thua.Hôm nay tình hình khác mọi khi, Tửu Nhục hòa thượng không muốn giết người vẫn phải giết, Phong Phi Vân ép buộc gã.Hòa thượng bị Phong Phi Vân ép sát sinh.Nguyên Nam Thái phủ bao phủ trong không khí chiến tranh.

Núi sông tan vỡ, mặt đất mấy vạn dặm toàn là chiến đấu.

Nhiều cường giả tụ tập lại, có là vì ngăn cản nữ ma đột phá, có người muốn cướp Kim Tàm Kinh từ tay Phong Phi Vân.Long La Phù đứng trên dãy núi cao vút biên giới Nam Thái phủ, nàng mặc trường bào màu vàng, áo choàng dài.- Không ngờ nữ ma mời nhiều cường giả hộ pháp cho mình, năng lực không nhỏ.Thái Vi đứng trên tường vân, hà quang bảy sắc bao phủ thân thể, tiên tâm đ*o cốt.Thái Vi cười khẩy nói:- Là năng lực của Phong Phi Vân lớn, Thiên Vu thần nữ cũng bị hắn mời được.

Không biết hắn múa mép khua môi kiểu gì.Long La Phù nghe tên Phong Phi Vân thì mắt lóe tia sáng, nói:- Nữ ma đột phá cảnh giới, có lẽ có thể đối kháng với Diêm Vương, chúng ta có nên giúp nàng không?Thái Vi xoay người, lạnh lùng nhìn Long La Phù, ánh mắt sắc bén như kim thần đâm thủng tâm hồn Long La Phù.Long La Phù cắn chặt răng, nàng không cho rằng mình nói sai.- Hừ!

Nữ ma sắp đột phá cảnh giới thi tà đệ ngũ biến, chắc chắn cần linh khí khổng lồ.

Trong Thần Tấn vương triều con đường cung cấp linh khí duy nhất là long mạch, ngươi hãy nhìn mặt đất đi.Mắt Long La Phù bắn ra linh quang nhìn thấu mặt đất, từng tầng đất bùn không thể che đôi mắt nàng.

Từng đợt linh khí màu vàng từ Trung Hoàng phủ chảy hướng Nam Thái phủ, tụ tập tại thi thành.

Những linh khí chảy ra từ long mạch, càng lúc càng mạnh mẽ hơn như sắp rút sạch linh mạch nguyên Thần Tấn vương triều.Long La Phù giật mình kêu lên:- Đột phá thi biến lần thứ năm cần hút hết linh mạch một vương triều?Nếu linh mạch một vương triều bị hút hết nghĩa là tụt dốc, từ mặt này chứng minh nữ ma đột phá thi biến lần thứ năm sẽ mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng.Tụ tập linh mạch một vương triều sinh ra thi vương.- Cho nên phải ngăn cản nàng đột phá thi biến lần thứ năm.Thái Vi rất bình thản, mắt chứa sát khí nhìn hai sợi xích giắt ngang trên bầu trời.Thái Vi lẩm bẩm:- Không uổng là Phong Phi Vân, sắp đột phá cảnh giới Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Phải tiêu diệt hắn trước khi hắn đột phá.Bề ngoài Thái Vi giống Nam Cung Hồng Nhan y như đúc, nhưng nàng nói muốn tiêu diệt Phong Phi Vân.

Không biết nếu Phong Phi Vân nghe Thái Vi nói câu đó sẽ có cảm nghĩ gì?Long La Phù thầm nghĩ.Thái Vi không ra tay ngay, nàng bình tĩnh đứn xa xem trai cò đánh nhau.

Thái Vi định nhờ tay đám người trừ khử mấy kẻ thù lớn giúp Thần Tấn vương triều.Ví dụ Tà Hoàng, Vô Cực chủ thượng, thậm chí Thần Linh cung, một số người núp trong bóng tối.Thái Vi không cho rằng đám người Phong Phi Vân đánh lại Thần Linh cung, chỉ cần làm Thần Linh cung hao tổn nguyên khí là mục đích của nàng hoàn thành.Làm đế hoàng năng lực cần có nhất là khống chế đại cục trong tay mình.* * *Lại một đám người bí ẩn bay qua mấy chục vạn dặm, tu sĩ Thần Tấn vương triều giật mình, lòng lạnh lẽo.Đám người bí ẩn lấp lánh ánh sáng, như thể mặt trời bao phủ toàn thân.

Có hai mươi mốt người đứng trên các đỉnh núi, khí tượng lơ lửng trên đầu mỗi người."

Thanh Liên tiên hải", "Cửu tinh liên châu", "Long hổ gầm nguyệt" . . .

Tổng cộng hai mươi mốt khí tượng, mỗi loại có Khí thế kinh thiên động địa.

Những dị thú lướt qua bọn họ chớp mắt vỡ thành bãi máu.Một người đứng thẳng, tay cầm quyển thần văn ngọc quang, thanh âm như sấm sét:- Truyền pháp chỉ của Thần cung chủ, lệnh nữ ma ngừng trùng kích thi biến lần thứ năm, nếu không Thần Linh cung sẽ hủy diệt toàn Nam Thái phủ!Người truyền pháp chỉ xếp năm hạng đầu trong Thần Linh cung, cng chủ ngoại sự đương nhiệm, tên là Nhạc Bất Sinh.Cung chủ ngoại sự Thần Linh cung, thay Thần cung chủ, Linh cung chủ giám thị thiên hạ.

Hễ có thế lực nào đối địch với Thần Linh cung sẽ bị chèn ép ngay.Tiêu Nặc Lan đột phá thi biến lần thứ năm đã uy hiếp khả năng thống trị mảnh đất này của Thần Linh cung, nàng sẽ bị tiêu diệt.Nhạc Bất Sinh mang theo túc lão tám tầng trở lên đến đây là để uy hiếp mọi người, khoe cơ bắp Thần Linh cung.

Có ai dám không phục thì đành dùng võ.Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng đánh nhau túi bụi.

Mặc dù tu vi của Nhạc Bất Sinh rất mạnh nhưng không chấn nhiếp được hai người.Hai quỷ vương biến toàn Nam Thái phủ thành bãi chiến trường, nhiều nơi bị bọn họ đánh tan nát hết.

Bao nhiêu cổ thành biến mất, núi cao sụp đổ.Quan tài hoàng thạch và Tà Hoàng vẫn đang đánh hăng say, không dừng lại.

Hai sợi xích sắt giắt ngang không trung như hai con rồng chiến bằng sắt uốn lượn tung bay, ma sát hỏa hao trong không khí.Nhạc Bất Sinh biểu tình cực kỳ khó xem, lạnh lùng lặp lại lần nữa:- Chẳng lẽ các ngươi không để pháp chỉ của Thần cung chủ vào mắt?Tất Ninh Soái đi tới đi lui trên tường thành, không kiềm được hắng giọng cười nói:- Cái kia . . .

Lão huynh Thần Linh cung, pháp chi của Thần cung chủ kêu nữ ma ngừng đột phá cảnh giới chứ không bảo bọn họ ngừng chiến đấu, sao có thể bảo là không để pháp chỉ Thần cung chủ vào mắt?

Vấn đề đơn giản như thế mà ngươi cũng không hiểu, đầu bị lừa đá sao?Nhạc Bất Sinh hừ lạnh một tiếng:- Hừ!Sóng âm biến thành nước lũ như bóng chuông nhạt đập vào ngực Tất Ninh Soái, đánh bay gã.- Một con kiến nho nhỏ dám không tôn trọng bổn tọa?

Tìm cái chết!Nhạc Bất Sinh phủi vạt áo, đinh ninh Tất Ninh Soái đã bị sóng âm của mình giết.

Loại con kiến này không bằng một con ruồi trong mắt Nhạc Bất Sinh.- Tổ cha nhà ngươi, tía nó!Tất Ninh Soái bay ra khỏi phế tích, quần áo rách rưới, người đầy máu.

Một luồng sáng xanh bắn ra từ đan điền Tất Ninh Soái, biến thành thần phù cổ xưa dài một rượng.Hai tay Tất Ninh Soái vẽ hình vòng tròn, ngưng tụ vầng trăng cổ màu xanh hòa cùng thần phù bắn ra ngoài.- Lôi thần phù lục!Thần phù bay ra ngoài dẫn động thiên địa nguyên khí, hút sạch thiên địa nguyên khí trong không khí đánh tới trước mặt Nhạc Bất Sinh.Nhạc Bất Sinh cảm nhận uy lực khổng lồ từ lôi thần phù lục, tim rớt cái bịch.

Nhạc Bất Sinh vội vàng thụt lùi nhưng đã muộn, một tia chớp xanh từ trên trời giáng xuống như biển sấm sét đánh bay Nhạc Bất Sinh.Nhạc Bất Sinh gào rú, toàn thân da tróc thịt bong, tóc và y phục chớp mắt thành tro, cơ thể khét đen.

Các tia điện nhấp nháy trên người Nhạc Bất Sinh.Nhạc Bất Sinh đáng thương không ngờ một thiếu niên nói năng bỗ bã lại hung dữ như thế, người gã run run bò dậy.

Nhạc Bất Sinh há mồm, miệng toát ra tia điện, răng rớt lộp bộp.Uy lực lôi thần phù lục quá lớn, suýt lấy mạng Nhạc Bất Sinh.Một đại sư Thần Linh cung giỏi luyện đan đút cho Nhạc Bất Sinh một viên linh đan tứ phẩm, gã miễn cưỡng ức chế vết thương.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1300-C1399


Chương 1300: Pháp chỉ của Thần cung chủ (2)Thần đô bay ra khỏi đống đổ nát, Khí thế sắc bén như thần nhẫn đã lâu chưa rút khỏi võ.Tất Ninh Soái quát to:- Tổ cha nhà ngươi tưởng tiểu gia dễ ăn hiếp sao?

Có biết tại sao mặt tiểu gia đen thui không?

Tại vì từ nhỏ tiểu gia tu luyện Lôi Thần Quyết, tự làm mình đen thế này.

Nhãi nhép như ngươi tiểu gia phất tay một cái là gục một đống.

Ủa ủa?

Tu vi của ta phục hồi?- Ha ha ha ha ha ha!

Thì ra rèn luyện mười năm đã xong.

Mười năm nay tu vi tăng trưởng mau thật, lão tử trở nên rất mạnh.Nhưng giây sau Tất Ninh Soái gào rú:- Bà nội nó, lôi thần phù lục của ta!

Chỉ có hai tấm, đã lãng phí một lôi thần phù lục vào thứ rác rưởi, chết, chết thật.

Trả lôi thần phù lục cho ta, tra lại đây!Nhạc Bất Sinh đang điều dưỡng vết thương nghe tiếng rú của Tất Ninh Soái thì tức giận suýt xỉu.Tu vi của Nhạc Bất Sinh rất mạnh, ngang hàng với Tà Hoàng.

Dù Tất Ninh Soái giải phong tu vi chưa chắc đánh bại Nhạc Bất Sinh được, nhưng khi nãy gã tức giận mất hết lý trí trực tiếp sử dụng lôi thần phù lục, một chiêu đánh Nhạc Bất Sinh liệt giường.Lôi thần phù lục là loại phù lục công kích, rất mắc.

Dù Sau lưng Tất Ninh Soái có thế lực, bối cảnh lớn hì gã chỉ có hai tấm, bây giờ lãng phí một tấm vào người Nhạc Bất Sinh, hỏi sao Tất Ninh Soái không gào khóc?Nhạc Bất Sinh nghe Tất Ninh Soái khóc la thì càng tức giận thầm nghĩ:- Tổ cha nó, người nên khóc là ta mới đúng!Nhạc Bất Sinh ra lệnh:- Hành . . .

Hành động . . .

Nhổ tận gốc nguyên thi thành, nhất là thiếu niên mặt đen, phải băm vằm hắn ra . . .Nhạc Bất Sinh nghiến răng rít từng chữ.Hai mươi chân nhân Thần Linh cung cùng bay hướng thi thành, trong đó có hai người mạnh nhất, đi đằng trước nhất, sức chiến đấu ngang ngửa đệ nhất tôn giả Dương giới.

Hai người một mặc áo đen, một mặc áo trắng, giống Hắc Bạch Vô thường.

Bọn họ cầm pháp chỉ của Thần cung chủ, quét ngang tại chỗ.Nơi pháp chỉ Thần cung chủ đi qua có mảng lớn thi tà lộ ra, không ngăn đợc bước chân của bọn họ.Chân nhân mặc áo đen lên tiếng:- Giết thiếu niên mặt đen trước.Mặc dù Tất Ninh Soái kiêu ngạo nhưng gã rất e ngại pháp chỉ của Thần cung chủ, nghe đồn Thần cung chủ khủng bố hơn Linh cung chủ nhiều.Tất Ninh Soái muốn chạy trốn nhưng bị chân nhân áo đen, áo trắng bao vây.Chân nhân áo trắng đầu bạc phơ, hai tay bắn ra ánh sáng trắng, nâng pháp chỉ Thần cung chủ, khí tượng thanh liên tiên hải trên đầu.Chân nhân áo trắng nói:- Thiếu niên, tư chất của ngươi quá nghịch thiên, không thể để mặc ngươi trưởng thành được.Trên đầu chân nhân áo đen ngưng tụ khí tượng cửu tinh liên châu, nâng đầu kia pháp chỉ, cười âm trầm:- Chưa chắc tu vi của hắn mạnh, chỉ vì có phù lục cường đại.Hai chân nhân không khinh địch, lây pháp chỉ Thần cung chủ ra đinbh trấn áp Tất Ninh Soái.Pháp chỉ tỏa ánh sáng chói mắt như tầng thiên địa bình chướng bao phủ Tất Ninh Soái.Tất Ninh Soái rút ra một cây búa và một cây chùy gõ pháp chỉ, một tia điện bay ngược lên đâm thủng pháp chỉ.Tất Ninh Soái mừng rỡ:- Ha ha ha ha ha ha!

Bị nổ!Tất Ninh Soái tiếp tục gõ, muốn nổ nát pháp chỉ Thần cung chủ.Chân nhân áo trắng, áo đen biến sắc mặt.

Hai người biết thiếu niên cầm thần binh lợi khí tuyệt đỉnh, có thể phá trận pháp, nổ pháp chỉ.

Chân nhân áo trắng, áo đen vội cất pháp chỉ, gọi bản mệnh linh khí ra công kích Tất Ninh Soái.Tất Ninh Soái rú lên co giò chạy hướng Nhạc Bất Sinh đang trị thương.Chân nhân áo đen, áo trắng giật nảy mình, sợ Tất Ninh Soái giết Nhạc Bất Sinh.

Hai lão cuống cuồng đuổi theo.Bên kia, Thiên Vu thần nữ lấy ra ba phật khí ngũ phẩm, một kim cương xử, một trống phật, một chuông phật.

Mỗi món đều vượt qua trấn thế sát binh, uy lực siêu khủng bố.

Chúng là trấn sát phật binh thuộc ba cổ tháp phật môn vạn năm trước, trênp hật binh dính máu của Diêm Vương, đã tà hóa.Xung quanh Thiên Vu thần nữ mọc thiên Vu thần thụ, ban đầu như dây leo dần khỏe mạnh, sum xuê, to lớn hơn.

Cây cao mấy trăm trượng như thần thụ nối liền trời và đất.Một mình Thiên Vu thần nữ ngăn chặn hơn mười chân nhân Thần Linh cung, dư sức ứng đối.Linh cung chủ Thần Linh cung đứng áng mây, ánh mắt lạnh băng nhìn hướng nam, người toát ra khí chất siêu phàm thoát tục.- Thật lợi hại, không ngờ nàng đến cảnh giới thế này.Hỏa Công chân nhân đứng bên cạnh Linh cung chủ nhìn xuống mặt đất:- Nữ ma thi biến lần thứ năm tiêu hao năng lượng thật kinh khủng, đã hút khô linh mạch nguyên Thần Tấn vương triều, bắt đầu hấp thu linh khí trong long mạch ở Trung Hoàng phủ.- Hừ!

Thi biến lần thứ năm đâu dễ hoàn thành?

Trong Trung Ương vương triều thứ sáu không có bao nhiêu vị thi vương ngũ biến, chỉ bằng vào nàng?Linh cung chủ kiêu ngạo đứng, tóc đen lóe linh quang, cười châm chọc.

Linh cung chủ không tin Tiêu Nặc Lan hoàn thành thi biến lần thứ năm được.Thi tà thuộc về dị loại, tu hành nghịch thiên vốn không hợp thiên đạo, mỗi lần thi biến sẽ gặp trời phạt một lần.

Ông trời không cho phép chúng nó trưởng thành, ức chế dữ dội hơn tu vi khác.Từ thi biến lần thứ bốn đến lần thứ năm xác suất qua thấp.

Xác suất thành công không đến một phần mười, nhiều người đột phá đều thành tro.Tuy Linh cung chủ không tin Tiêu Nặc Lan có thể hoàn thành thi biến lần thứ năm nhưng vẫn không thể để mặc nàng tiếp tục đột phá.

Tu vi đến cảnh giới như Linh cung chủ không cho phép xảy ra sơ sót gì.Giọng Hỏa Công chân nhân thay đổi:- Linh cung chủ nhìn xem . . .

Nhạc Bất Sinh bị người giết!Hỏa Công chân nhân cực kỳ giật mình, mắt bắn ra tia sáng, gã không dám tin vào mắt mình.Mới rồi Nhạc Bất Sinh ngòi xếp bằng cưhã thương, nhưng giây sau gã mất mạng, thành cái xác không hồn.Trái tim Nhạc Bất Sinh bị vũ khí nào đó đâm thủng.Là ai ra tay?Con ngươi Linh cung chủ co rút, cực kỳ tức giận.

Có người dám giết cung chủ ngoại sự Thần Linh cung ngay trước mặt gã, cái này chẳng khác nào tát vào mặt Linh cung chủ.- Mọi người phải chết!Máu sôi trào trong cơ thể Linh cung chủ như dòng sông chảy xiết.

Linh cung chủ vươn một tay chém hư không, xé mở không trung.

Một luồng gió bay hướng thi thành, luồng gió sắp chém thiên địa thành hai khúc.Linh cung chủ không tức giận mất lý trí, gã biết phải giết nữ ma trước .luồng gió này chém hướng Tiêu Nặc Lan ở chính giữa thi thành.Trừ khử nữ ma trước rồi mới giết hết mọi người.Đây là một chiêu Linh cung chủ tùy tay đánh ra nhưng sắc bén không gì sánh được, các trận pháp bài bố trong thi thành như làm bằng giấy đụng nhẹ cái là rách.Tửu Nhục hòa thượng sử dụng vô địch thiền trương nhưng bị chém đứt.

Thiền trượng đứt thành hai khúc, Tửu Nhục hòa thượng bị đụng bay vào tường thành.- Nguy rồi!Phong Phi Vân không ngờ có nhân vật khủng bố của Thần Linh cung đến tham gia, Tửu Nhục hòa thượng không chống đỡ nổi.

Đối phương chém ra một kích kia không gì cản nổi, thi thành bị xé thành hai khúc, mặt đất nứt ra cái khe hở to lan tràn hướng chân trời.Mặt đất biến thành vực sâu kéo dài mấy ngàn dặm, sức mạnh to lớn biết bao.-------Chương 1301: Linh cung chủẦm!Luồng gió Linh cung chủ chém ra bị ngăn lại.

Một con rùa to như ngọn núi đứng trước mặt Tiêu Nặc Lan.

Luòng gió chém vào lưng rùa phát ra tiếng leng keng, mai rùa lành lặn.Toàn thân con rùa là vảy, cổ dài như rắn khoanh trên mai rùa, phun nuốt thiên địa nguyên khí.Con rùa phát ra thanh âm già nua sang sảng:- Vào phút quan trọng phải là lão phu ra tay mới được.Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân cùng chửi:- Tía nó, chẳng phải ngươi một ngàn năm chỉ có thể ra tay một lần sao?Giọng Mao Ô Quy to như tiếng chuông:- Khụ khụ, thật ra một ngàn năm có thể ra tay hai lần.Mao Ô Quy hít một hơi, tầng mây trên trời bị hút vào bụng, thở một cái, sấm sét ầm ầm, phạm vi vạn dặm bão tố gầm rống.Con rùa già hít vào thở ra làm thiên địa vạn dặm biến đổi.

Thân hình con rùa khổng lồ từng bước một đi ra thi thành, để lại hàng dấu chân to dưới đất.Con rùa ra ngoài thành, vươn cần cổ dài hét hướng không trung:- Tiểu tử bên trên nghe đây, ngươi đã bị lão phu theo dõi, biết điều thì lăn xuống dập đầu, nếu không ngươi là tôn tử của ta!Tất Ninh Soái nói xen vào:- Ai dám làm tôn tử của ngươi?Tất Ninh Soái và chân nhân áo đen, áo trắng đôi khi rượt bắt, có khi đánh nhau.

Mỗi lần Tất Ninh Soái chiếm lợi một chút nhưng không thể tổn thương chân nhân áo đen, áo trắng được.chân nhân áo đen, áo trắng nổi giận, mặt vặn vẹo.

Hai người thề nếu bắt được Tất Ninh Soái sẽ làm gã muốn sống không được muốn chết không xong.Linh cung chủ cũng bị chọc tức, nhất là Mao Ô Quy nói câu 'biết điều thì lăn xuống dập đầu, nếu không ngươi là tôn tử của ta', cái này chẳng phải có ý chửi gã là con rùa rút đầu sao?Khuôn mặt tuấn tú của Linh cung chủ trở nên âm trầm:- Chỉ là một con rùa, hôm nay nếu bị bản cung chủ bắt bắt đầu sẽ nướng chín ngươi.Mao Ô Quy la lối chọc tức:- Nào nào, đến đây, đánh ta đi.- Gia gia ta rất thèm đánh, tới đây, để ta cảm nhận lực lượng của ngươi.

Mau lên, mau cho ta.Cổ Mao Ô Quy lắc lư trong không trung, kiêu ngạo làm người ngứa răng.

Phong Phi Vân hận không thể nhảy xuống đánh Mao Ô Quy một trận.Linh cung chủ liên tục tung ra chín thần pháp, mỗi cái có thể dễ dàng giết chân nhân nhưng không thể đánh vỡ mai rùa của nó.Khi Linh cung chủ đáp xuống định xé xác Mao Ô Quy thì con rùa đứng thẳng, hai chân sau đạp đất.- Ôi chao, tôn tử đánh gia gia!Sau đó Mao Ô Quy co giò chạy mấ.Cơ thể Mao Ô Quy khổng lồ nhưng tốc độ chạy rất mau.Linh cung chủ bị chọc tức, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Từ khi gã trở thành cung chủ Thần Linh cung toàn nghe lời nịnh hót, chưa từng có ai dám trêu đùa gã như vậy.Con rùa này chết chắc.Nếu không qua ngày hôm nay Linh cung chủ sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.Long La Phù nhìn chiến đấu dưới đất, mỗi chỗ đều là núi sập đất nứt, địa thế thay đổi nhiều:- Nữ Đế thật lợi hại, giết một Nhạc Bất Sinh đã thành công thăng cấp mâu thuẫn hai bên.Đại chiến này lan đến Nam Thái phủ, sau hôm nay không biết mất bao lâu Nam Thái phủ mới phục hồi lại.Bị phá hoại rất nghiêm trọng, địa lý mạch lạc hỗn độn, dung nham tuôn ra từ lòng đất đốt núi non hoang nguyên.Thái Vi nói:- Thần Linh cung làm ta rất thất vọng, nhiều cường giả xuất hiện vậy mà không làm gì được một tòa thành.- Không thể nói vậy, Phong Phi Vân mời người đến toàn là nhân vật đỉnh cao nhất mảnh đất này.

Một mình Thiên Vu thần nữ đã cản lại hơn mười chân nhân Thần Linh cung, nếu không phải nàng không muốn chẳng phải thì không còn bao nhiêu chân nhân sống sót.- Con rùa kia rất bất phàm, giống Huyền Vũ trong truyền thuyết, tốc độ chạy trốn số một.

Linh cung chủ không đuổi kịp nó, giờ . . .

Giờ đã chạy đến Thập Vạn sơn hà, tốc độ quá nhanh.

Sao con rùa có thể chạy mau như vậy?- Còn cái tên ba tay kia, thật không ngờ hắn là tuệt đỉnh cường giả, một phù lục đánh Nhạc Bất Sinh bị thương nặng, bám giữ hai hộ pháp vương của Thần Linh cung.

Ai cũng đáng gờm.Thái Vi nhìn mặt đất, cảm giác rõ ràng từng đượt linh khí tụ tập hướng thi thành.

Long mạch đã bị hút một nửa, tà khí trong thi thành càng lúc càng đậm đặc, thi vân hoàn toàn bao phủ tòa thành.- Nữ ma đã đến phút mấu chốt trùng kích đệ ngũ biến, có một số người sắp không ngồi yên.Thái Vi rất muốn giết Tiêu Nặc Lan nhưng nàng vẫn chờ, nàng muốn làm người chiếm ích lợi lớn nhất.Thái Vi vừa dứt lời, một luồng lửa từ trên trời giáng xuống.

Trong ánh lửa có cây chiến chùy to cỡ nửa đỉnh núi, như thiên thạch vực ngoài rơi xuống chính giữa thi thành.Tửu Nhục hòa thượng chắp hai tay, lưng hiện ra bóng phật màu vàng chặn chiến chùy lại.Một hướng khá, trấn thế sát binh bay tới, là thanh chiến kiếm cổ đâm hướng Tiêu Nặc Lan.Một tấm lưới trời từ trên trời giáng xuống, ánh sao lấp lánh bao phủ thi thành.

Tia chớp giăng khắp bầu trời, định luyện hóa tất cả trong thi thành.Ba trấn thế sát binh từ ba hướng bay đến, ba thế lực công kích.

Nhưng không ai lộ mặt, chính chủ ẩn núp cách mấy vạn dặm, cách không ra tay.Mục tiêu của bọn họ vẫn là giết Tiêu Nặc Lan, ngăn cản nàng đột phá cảnh giới.

Nhưng bọn họ không dám đắc tội đoàn người Phong Phi Vân, nên đánh lén giấu mặt.- Chết tiệt, nếu các ngươi không đến giúp thì lão tử hết chịu nổi!Tửu Nhục hòa thượng một chọi ba chặn lại ba trấn thế sát binh.Ba thế lực có cường giả tọa trấn, hợp sức công kích.

Tửu Nhục hòa thượng ngăn được sát kiếp ba phương đã là cực hạn, nếu có thêm người tấn công thì gã đành chịu thua.Lúc này Tiêu Nặc Lan đã đến phút quan trọng, thân thể bắt đầu thi giải, biến thành từng đợt thi vụ.

Tiêu Nặc Lan cũng thi giải xác Diêm Vương thành từng đợt thi khí, luyện hóa, tái tạo thi thể.Chờ Tiêu Nặc Lan thành công tái tạo thi thể nghĩa là hoàn thành thi biến lần thứ năm.Thoạt trông đơn giản là thi giản và tái tạo nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu, sơ sẩy một chút xíu là sẽ thành tro.- Sắp, sắp rồi, nhưng không biết có thể kiên trì đến lúc đó không.Phong Phi Vân biết tình huống bây giờ rất gâp gáp nhưng hắn không còn cách nào khác.

Hôm nay có quá nhiều cường giả đến, đánh tới bây giờ dã rất giỏi.Mặc Dao Dao vuốt con chó sư tử, nàng nhàn nhã ngồi trên ghế, ngọt ngào hỏi:- Này, có cần hỗ trợ không?Trong thi thành chỉ có một mình Mặc Dao Dao là nhẹ nhàng nhất.Phong Phi Vân liếc Mặc Dao Dao, nàng nháy mắt với hắn.- Không cần, nàng hãy tìm chỗ núp đi, chút nữa ta không dư sức bảo vệ nàng.Mặc Dao Dao không biết ngượng đồng ý:- Ừm!Mặc Dao Dao di chuyển ra sau một chút, trợn to mắt quan sát chiến trường.Phong Phi Vân ngừng rót kim tàm phật khí vào quan tài hoàng thạch, linh khí bên trong quan tài không đủ, hắn buộc lòng rút về một sợi xích.

Phong Phi Vân đánh nhau với Tà Hoàng dần bị yếu thế.- Nhóc con Phong Phi Vân, trước kia đã xem thường ngươi!Tà Hoàng cầm cây trường mâu, vừa đánh với xích sắt bay ra từ quan tài hoàng thạch, bắn ra từng ngọn lửa, vừa đến gần thi thành.

Mỗi bước vượt mấy trăm dặm, như thể Tà Hoàng đi trên bản đồ lớn.-------Chương 1302: Sáng tạo truyền thuyết, thụ lập vô địchPhong Phi Vân phục hồi linh khí bị tiêu hao, lạnh lùng nói: - Phong Hoàng, ngươi đã già, thế hệ trẻ người mới thay người cũ.

Hôm nay là lúc ngươi ngã xuống!- Ha ha ha ha ha ha!

Hay cho câu thế hệ trẻ người mới thay người cũ.

Nhưng người mới đó không phải là ngươi!

Bây giờ ngươi còn sức chiến đấu không?- Đương nhiên!Phong Phi Vân đánh bay quan tài hoàng thạch ra ngoài để nó vào thi thành trợ giúp Tửu Nhục hòa thượng bảo vệ nữ ma.Phong Phi Vân lấy áo da phượng vảy rồng ra, mặc thần y vào người.

Phong Phi Vân bùng nổ lực lượng quét sạch thiên địa, ảo ảnh thần long và thần phượng hiện ra Sau lưng hắn.Tiếng rồng ngâm, phượng hót truyền ra từ cơ thể Phong Phi Vân, chấn động lòng mỗi một vị cường giả có mặt.Phong Phi Vân khoác chiến y áo da phượng vảy rồng, cầm Kình Thiên Côn, Khí thế bắn thẳng lên trời, chiến ý sôi sục đến cực độ.

Ảo ảnh thần long, thần phượng Sau lưng Phong Phi Vân chiếm nửa bầu trời, biến thành bức tranh thần thoại.Mọi người giật mình, tạm im lặng.

Chiến ý trên người Phong Phi Vân có hơi thở chí tôn.Phong Hoàng chân đạp núi sông lướt tới, lão cảm nhận Khí thế đáng sợ từ người Phong Phi Vân, cảnh giác dừng bước.- Tà Hoàng, hôm nay ta chấm dứt truyền thuyết của ngươi!Phong Phi Vân bay lên cao, Kình Thiên Côn thành ngọn núi đập xuống, bộc phát tiếng xé gió quỷ hú.Phong Hoàng đứng bên cạnh một con sông lớn, tay cầm trường mâu, người phát ra ánh sáng ma tính.

Chớp mắt đóng băng nguyên con sông, kết thành abưng tinh, khí lạnh chảy xuôi, mặt đất dưới chân Phong Hoàng thành đất lạnh.Ầm!

Khi Kình Thiên Côn đập xuống sông thì vụn băng bay tung tóe.Xung quanh núi cao sụp đổ, Phong Hoàng bị đập lún xuống đất nửa thân mình, ánh sáng tối dần.Phong Phi Vân biểu hiện ra lực lượng rất hung mãnh, như mãnh thúa hình người xé trời nứt đất, chém sông lớn như bứt một cọng cỏ.- Ngươi gom đủ năm thần y?Từ khi Phong Hoàng thành danh đến nay hiếm khi thua, dù đấu với Nữ Đế chỉ yếu thế, không bị Long Khương Linh đánh bại.Trong lòng Phong Hoàng có tạo khí bất bại, huống chi đối diện một tiểu bối, dù thế nào cũng không thể thua.

Anh danh cả đời Phong Hoàng sắp bị hủy hoại trong phút chốc.Phong Phi Vân lại lao ra:- Không liên quan ngươi!Thần quang trên người Phong Phi Vân sáng rực, mỗi bước chân đạp xuống là đất nứt, lực lượng trong tay càng lúc càng mạnh, muốn tiêu diệt Phong Hoàng tại đây.Hai người đại chiến cực kỳ hung hãn, trong truyền thuyết siêu mau, chớp mắt đánh nhau sáu vạn dặm.

Núi sông sáu vạn dặm bị đánh tan nát, nếu mảnh đất này còn nhân loại cư trú thì đã chết hàng đống.Có người thừa dịp Phong Phi Vân.

Tà Hoàng đại chiến đứng ngoài hư không đánh lén, bắn ra viên thần châu bỗng chốc to ba trăm thước, thần châu như ngôi sao cỡ nhỏ được hà quang bao phủ.- Muốn chết!Một tay Phong Phi Vân vỗ thần châu đè xuống lòng đất, đánh một đấm vào hư không.

Quyền ấn oanh kích lão nhân cách xa hai mươi vạn dặm, nổ nát đầu đối phương.Kình Thiên Côn trong tay Phong Phi Vân và trường mâu trong tay Phong Hoàng đã sứt mẻ, như hai miếng sắt vụn.

Trận pháp bên trên vũ khí không chịu nổi lực lượng của hai người, lần lượt nổ tung.Phong Hoàng ném trường mâu, đánh ra một chiêu tà công:- Vô lượng ngũ chỉ sơn!Thuộc về thập nhị đại tà công.Phong Phi Vân vứt Kình Thiên Côn rách nát đi, một vạn dị thú chiến hồn bay ra khỏi người, một chưởng ấn vạn thú đánh nát ngũ chỉ sơn khổng lồ.

Chưởng đánh trúng người Phong Hoàng, lão bay xa.- Không dùng linh binh chiến khí thì ta càng mạnh.Ánh sáng vàng đan xen trên người Phong Phi Vân, chín khối xương phượng rực cháy trong phật quang như các thân thể thần tính.Phong Hoàng bò dậy từ bùn đất, hơi chật vật nhưng vẫn oai hùng, kiêu ngạo.

Phong Hoàng chắp hai tay Sau lưng, cơ thịt xé rách, một đôi cánh đen mọc ra.Tà quang bắn không trung, Phong Hoàng liên tục đánh ra ba loại tà công.- Vô lượng ngũ chỉ sơn!

- Bổ thiên tà nhãn!

- Tà đế mị ảnh!

Ba loại thần thông chồng lên nhau, mỗi loại bộc phát ra sức phá hoại mạnh mẽ hơn linh khí.- Kim tàm phật noãn!Phong Phi Vân chỉ đọc bốn chữ, phật khí phát ra ngưng tụ thành hình tròn màu vàng như trứng tằm bao bọc cơ thể hắn, lăn trong ba thần thông.Phong Phi Vân đi trong ba loại thần thông như đạp đất bằng, một chưởng ấn bay ra đánh hõm ngực Tà Hoàng.

Tiếng các khúc xương gãy vang lên từ phần ngực đến toàn thân Tà Hoàng.Mặt Tà Hoàng nhăn nhó vì đau đớn.

Phong Phi Vân biểu hiện ra sức chiến đấu làm người sợ hãi, hoàn toàn áp chế Tà Hoàng, thập nhị đại tà công không ngăn được hắn chút nào.- Tà Hoàng, hôm nay là giờ chết của ngươi!Khí thế của Phong Phi Vân giam cầm không gian, muốn giết Tà Hoàng.

Người Tà Hoàng chảy máu, mỗi giọt rơi xuống đất luyện đất đai thành dung nham.Miệng Tà Hoàng phun ra từng đợt tà linh khí ngưng tụ thành sát thuật thần thông.

Muốn nghịch chuyển sinh tử, từ chết thành sống và thắng.

Nhưng áo da phượng vảy rồng trên người Phong Phi Vân chặn lại, không thể công kích hắn.Răng rắc!

Người Tà Hoàng lại có một khúc xương gãy, hai lỗ máu bị xé ra, máu chảy ồ ạt, tà khí xói mòn.Phong Phi Vân nghiến răng, tay đập mạnh xuống người Tà Hoàng.

Các phật quang liên tục bay ra, lại đập nát một khúc xương của Tà Hoàng.Nhiều người bị cảnh tượng này hù ngây người, Phong Phi Vân muốn giết Tà Hoàng.Tà Hoàng là chí cường một thời đại, đám chân nhân Thần Linh cung đều kiềng dè lão.

Tà Hoàng mạnh đến nỗi Nữ Đế Long Khương Linh cũng không thể trấn áp, bây giờ sắp bị Phong Phi Vân đánh chết.Quá nghịch thiên.Một người trẻ tuổi mới tu luyện hơn hai mươi năm định đồ hoàng.

Mảnh đất này sẽ sôi sục vì thế, đặt một cái cọc không thể vượt qua trong tài tuấn thế hệ trẻ, các đời thanh niên chỉ có thể ngước nhìn.Cảnh tượng này sẽ được ghi vào sách cổ, trở thành truyền thuyết đời sau.Mắt Long La Phù chớp chớp nhìn thanh niên đánh Tà Hoàng chảy máu, lòng dâng trào niềm tự hào.

Ngón tay Long La Phù siết chặt như thể nàng đã làm chuyện gì rất ghê gớm.Thái Vi hừ mạnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng.

Bàn tay trắng tinh lóe từng bóng rồng vòng quanh ngón tay, sát khí tăng vùn vụt.Bùm!Hư không Sau lưng Phong Phi Vân gợn sóng, từng vằn nước dao động.

Một bàn tay khô héo tà tính thò ra từ sóng gợn chụp xuống đấu Phong Phi Vân.Không chút dấu hiệu báo trước, bàn tay thò ra, móng vuốt cực kỳ sắc bén như vuốt của tà thi.- Là ai?Phong Phi Vân nhận ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

Tà Hoàng sắp bị giết, Phong Phi Vân không cam lòng nhưng buộc phải từ bỏ lão, nếu không sẽ gặp tai họa.

Phong Phi Vân trở tay vỗ một chưởng vào bàn tay đánh lén Sau lưng, chém rách hư không lôi bóng đen ra.Tà Hoàng cười gằn:- Khục khục, thằng nhãi Phong Phi Vân, ngươi suýt có thể giết ta nhưng bây giờ người chết là ngươi!Tà Hoàng lấy lại sức, tà quang vận chuyển một vòng, vết thương liên tục khép lại, xương gãy liền lại.Phong Phi Vân đang đánh nhau với bóng đen, nếu không tại bóng đen đánh lén thì hắn đã trấn áp Tà Hoàng đến chết.- Phong Mặc!Phong Phi Vân cảm ứng hơi thở Diêm Vương từ người bóng đen, suy đoán đối phương rất có thể là Phong Mặc.

Phong Phi Vân tấn công càng gắt, chân đạp luân hồi tật tốc xé một góc khói đen bao quanh người đối thủ.-------Chương 1303: Tà Hoàng, chủ thượng đều chết (1)Phong Phi Vân xuyên qua khe hở thấy khuôn mặt già nua của Phong Mặc âm trầm nhìn mình.Phong Mặc đã bị trái tim Diêm Vương hoàn toàn tà hóa, mặt đầy tà văn, mắt đen thui trống rỗng.Phong Mặc nhếch môi nói: - Phong Phi Vân, hôm nay là lúc lấy trái tim của ngươi!- Chỉ bằng vào ngươi?Mắt Phong Phi Vân bắn ra tia sáng đỏ, anh khí khiếp người, chân đạp mặt đất đánh bay Phong Mặc.

Cơ thể Phong Mặc đập vào một ngọn núi, làm ngọn núi khổng lồ nứt rạn.Phong Hoàng lấy yêu binh ra, lão ở trong Đồng Lô sơn lấy được chiến khí này.

Một khúc lưỡi dao gãy, chỉ to cỡ bàn tay, quanh thân tỏa ánh sáng màu lam.Trên lưỡi dao ẩn chứa yêu lực khổng lồ, các hoa văn yêu tộc khắc bên trên.Phong Phi Vân cảm giác lưỡi dao nguy hiểm, vội lấy hỏa dương luân hòa, huyết nhân thần quán ra chặn lưỡi dao công kích.Bùm!Hỏa dương luân đẳng cấp linh khí tứ phẩm chớp mắt bị lưỡi dao màu lam chém rách một khe hở, trận pháp vỡ gần hết, khí linh bị chém thương.Uy lực thật mạnh.Lưỡi dao màu lam chỉ là một khúc nhỏ của thần binh nhưng đã rất lợi hại, có thể chém phá linh khí tứ phẩm, giết khí linh.- Đây là thần binh của đại yêu, tuy chỉ có một khúc nhỏ nhưng quá đủ chém gãy mọi thần binh lợi khí của Thần Tấn vương triều!Phong Hoàng tấn công dồn dập, tà lực rót vào lưỡi dao, yêu khí đậm đặc sắp đâm thủng trời, chém hết vũ trụ.Phong Phi Vân im lặng, rơi vào bị động.

Phong Phi Vân không dám tùy tiện chạm vào lưỡi dao màu lam, cố gắng trốn tránh.

Đó là một khối thần nhẫn, sắc bén ngang ngửa với Thiên Tủy Binh Đàm.- Nếu có Thiên Tủy Binh Đàm thì tốt rồi, đủ để đối kháng khối nhỏ lưỡi dao này!Phong Mặc bị Phong Phi Vân đánh dính vào ngọn núi lại bò ra, người tràn đầy ánh sáng tà tính, trái tim chảy máu đen, các tà văn hiện ra trên làn da.Phong Mặc nhìn trái tim Phong Phi Vân, một trái tim nóng bỏng tràn ngập năng lượng.

Nếu nuốt trái tim này tu vi của Phong Mặc sẽ tăng mảng lớn.- Ai đó?Phong Mặc cảm giác hơi thở từ vùng núi phía xa bắn tới, ngoái đầu nhìn.

Trong sương mù, một nam nhân mặc giáp trắng chậm rãi bước ra từ cánh rừng, luồng gió quay quanh người.

Nam nhân giáp trắng có khí chất u buồn, chân mày như đao kiếm, tóc dài bay trong gió.

Nam nhân giáo trắng đạp gió lướt đến.

Không khí xung quanh tĩnh lặng.- Là ngươi!?Đôi mắt đen thui của Phong Mặc càng đen, tà lực phun ra ngoài biến ngọn núi dưới chân thành mảnh đất tà tính.Phong Si nói: - Đại ca, hãy từ bỏ đi.Phong Si đứng thẳng như cái cọc, chân đạp gió, các mảnh lá cây bay lên.

Mắt Phong Si trong suốt, giáp trắng sáng choáng.

Áo choàng đỏ bay lên Sau lưng Phong Si, gã như thần tướng bất bại đi trong gió.Oai hùng khiếp người, làm người trong thiên hạ nhạt nhòa.Mặt Phong Mặc dữ tợn, da đầu phồng lên nứt ra các tà văn quái dị:- Ngươi nghĩ chết rồi sống lại là có thể đấu với ta?

Dù ngươi sống lại thì ta sẽ giết ngươi thêm lần nữa!Phong Si chậm rãi nói: - Đại ca đã nhập ma.Phong Mặc rít gào:- Đúng vậy!

Ta nhập ma!

Ngươi nghĩ ngươi là đệ nhất nhân kiệt Phong gia thì có thể khinh thường đại ca như ta sao?

Rốt cuộc ngươi sẽ chết trong tay ta, ha ha ha ha ha ha!

Phong Si lặng im thật lâu, chậm rãi nói: - Ngươi luôn là đại ca của ta.Phong Mặc công kích, tà quang khuếch tán như mặt trời tà màu đen, muốn giết Phong Si thêm lần nữa.Phong Si đứng thẳng, mắt sáng ngời, biểu tình cô đơn.Phong Si nói: - Đại ca, chúng ta về nhà đi.Phong Si nâng tay, sức gió hiện ra tỏgng lòng bàn tay như nâng một mảnh vũ trụ.

Phong Si lật tay vỗ Phong Mặc nằm phịch dưới đất.Biểu tình Phong Si đau thương chậm rãi cõng Phong Mặc lên, từng bước rời khỏi mảnh đất loạn chiến, để lại trái tim tà tính đen thui dưới đất.Phong Phi Vân nhìn hai bóng lưng biến mất nơi cuối trời, thu tà tâm Diêm Vương.

Phong Hoàng lại xông lên, lưỡi dao màu lam chém ra dòng sông gió đánh nát Hỏa Luân Dương thành các mảnh linh khí rơi rải rác.- Phong Hoàng, ngươi nghĩ ta không giết ngươi được sao?Bùm!Phong Phi Vân nổi máu hung dữ, người trướng to, hắn biến thành phượng hoàng vảy rồng khổng lồ vô biên, giương cánh dài ba ngàn dặm.Từ dưới đất nhìn lên chỉ thấy một bóng đen, không nhìn ra chân thân của Phong Phi Vân, vì thân hình quá khổng lồ.

Chỉ có một góc nhỏ thân phượng hoàng thấp thoáng trong sương.Uy lực long phượng phát huy cực độ, ức vạn sinh linh một nửa Thần Tấn vương triều quỳ dưới đất như lạy chí tôn.Đỉnh thi thành, Mặc Dao Dao đứng dậy, áo da cừu bay lên, mắt mông lung làn thu thủy nhìn thân phượng hoàng khổng lồ trên bầu trời, giống như chân phượng giáng xuống thiên địa.- Hay mẫu thân của hắn là phượng hoàng thuộc phượng hoàng yêu tộc?

Trong người hắn có dòng máu phượng hoàng cao quý?

Không thể nào, tộc phượng hoàng toàn là nữ giới, dù kết hợp với nhân loại thì sẽ sinh ra nữ nhân bán yêu, tại sao hắn là nam?Mặc Dao Dao khó thể ức chế nỗi lòng giật mình, vì nàng hiểu huyết mạch phượng hoàng quý giá hơn bất cứ ai.

Truyền thừa một chút xíu dòng máu phượng hoàng đủ hưởng dãi ngộ cao chót vót trong yêu tộc.Mắt Mặc Dao Dao quyến rũ, dịu dàng như nước, yêu kiều động lòng người.

Tu vi Mặc Dao Dao chống đỡ uy nhiếp phượng hoàng, ba thú con Sau lưng nàng thì bị Khí thế phượng hoàng trấn áp quỳ rạp dưới đất dập đầu lạy liên tục.Ầm!

Sau khi Phong Phi Vân thi triển thân hình phượng hoàng, Khí thế trấn vũ trụ.

Trừ số ít nhóm người Mặc Dao Dao ra, một nửa người Thần Tấn vương triều quỳ dưới đát.- Tía nó, muốn gì đây?

Thiên thần xuất thế sao?

Chí tôn hàng lâm?Tất Ninh Soái đang vất vả chống đỡ, gã càng khẳng định bán yêu Phong Phi Vân thật biến thái, mấy bán yêu khác bị bỏ xa lắc.Phong Hoàng hết hồn, cảm giác như thần linh đứng trước mặt lão.

Nỗi sợ lan tràn trong tâm hồn Phong Hoàng.- Gri!Tiếng phượng hót truyền khắp ngũ đại vương triều, toàn bộ đất đai có tường thụy xuất thế, từng áng mây đỏ hiện ra trên bầu trời.Phượng hoàng vươn ra một móng vuốt xé Phong Hoàng thành hai khúc, tà huyết rơi rào rào làm mặt đất ngàn dặm bốc cháy.

Nơi này dính máu của Phong Hoàng, tương lai sẽ biến thành đất ma.Một thế hệ Tà Hoàng trở về cát bụi, máu nhuộm Nam Thái phủ, từ nay phủ bụi trong lịch sử.Người mới chém người cũ, đạp xác tiên hiền đi tới mới trở thành chí tôn thật sự.Tà Hoàng chết nhưng không gây ra nhiều sóng gió, vì mọi người bị Khí thế từ người Phong Phi Vân trấn áp sợ hãi, cơ thể sắp bị xé nát.

Cảm giác như có khung trời đè người bọn họ.Phượng hoàng trên bầu trời hùng hổ quát to:- Long Khương Linh, còn định trốn đến bao giờ?

Ngươi nghĩ ta không biết mấy trò vặt của ngươi sao?Mảnh đất mấy ngàn dặm bị san bằng, đất sụp xuống, hồ nước khô cạ, nước sông bị đất vùi lấp.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi đối diện con phượng hoàng, nàng chịu dựng áp lực khổng lồ nhưng trong người có sự ngạo khí của đế hoàng, không bị Phong Phi Vân chấn nhiếp quỳ xuống.Thái Vi vừa chống đỡ khí vực kinh khủng vừa lạnh lùng nói: - Phong Phi Vân, ngươi thật sự mạnh như vậy sao?

Ngươi chỉ mạnh về Khí thế, bản đế sẽ không vô dụng như Phong Hoàng, bị Khí thế của ngươi trấn áp mất tinh thần, dễ dàng bị ngươi giết.-------Chương 1304: Tà Hoàng, chủ thượng đều chết (2)Thái Vi nói không sai, Phong Phi Vân chỉ mạnh về Khí thế, thực lực thật sự chỉ mạnh hơn Tà Hoàng một chút.Thái Vi nói nhẹ nhàng nhưng chịu đựng áp lực không nhỏ, nếu không phải nàng quanh năm bồi dưỡng trái tim đế hoàng vô thượng thì đã bị Phong Phi Vân hù sợ.- Vậy ngươi thử xem?Phong Phi Vân vươn móng vuốt khổng lồ to cỡ mấy trăm dặm ra, móng vuốt có thể xé rách mặt đất.- Không vội.Thái Vi đứng Sau lưng Long La Phù, chậm rãi nói: - Phong Phi Vân, nếu ngươi muốn đánh với ta thì lấy mạng của nàng trước đi.Phong Phi Vân nói: - Ngươi nghĩ sẽ uy hiếp được ta sao?

Nếu hôm nay ngươi không giao thần hồn của Thái Vi ra thì ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!- La Phù, nhìn thấy chưa?

Nam nhân này rất vô tình.Thái Vi bình thản, nàng chịu đựng áp lực lớn nhưng còn dư sức.Trước nay Long La Phù là người dứt khoát, nhưng bây giờ tâm tình rất phức tạp, khó thể quyết định.

Long La Phù biết Nữ Đế quyết giết Phong Phi Vân, mà hắn cũng muốn trấn áp Long Khương Linh, cướp thần hồn Thái Vi.Giữa hai người không chết không ngừng.giọng Phong Phi Vân phát ra từ phượng hoàng:- La Phù, tốt nhất nàng đừng xen vào chuyện này, sẽ không có lợi cho nàng.Phong Phi Vân chỉ có thể giữ hình dạng này mấy phút, không gắng gượng được bao lâu.

Phong Phi Vân phải bắt được Nữ Đế trước khi thân thể hao hết linh khí.Phong Phi Vân xem Long Khương Linh là kẻ thù lớn, vì Nữ Đế rất mạnh, lý trí kiên định, còn thông minh tuyệt đỉnh.

Thứ duy nhất Phong Phi Vân mạnh hơn Long Khương Linh là kinh nghiệm kiếp trước, những mặt khác thì thua nàng.

Loại kẻ thù này đáng sợ nhấdt, phải sớm tiêu diệt, nếu không rất khó ăn ngủ yên.Thái Vi không sợ Phong Phi Vân vì nàng nắm lá bài tẩy, tùy thời khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ.

Thái Vi nhìn trúng Phong Phi Vân không thể giữ trạng thái bây giờ lâu được, miễn là câu giờ được một chốc thì hắn sẽ tự động gục.Ầm!

Một luồng thần quang từ chân trời bắn tới như ánh sáng cực đạo đâm thủng lưng Thái Vi.

Huyết kiếm xuyên qua lưng Thái Vi, đánh bay người nàng.Biến đổi đột nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người, Phong Phi Vân ngây ngẩn.Thái Vi rất mạnh, dù Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng chưa chắc đánh lại nàng.

Long Khương Linh là số ít người mạnh nhất mảnh đất này, nhưng bây giờ nàng bị đâm thủng cơ thể, bị thương nặng, không có cơ hội né tránh.Ai mà mạnh vậy?Thái Vi hết hồn, lỗ máu Sau lưng toát ra khí long hoàng muốn khép lại miệng vết thương.

Nhưng lực lượng hủy diệt bám vào vết thương, phá hỏng cấu tạo cơ thể, lan tràn ra toàn thân.

Các huyết văn hiện trên người Thái Vi, nàng như bình gốm sắp vỡ.Lực lượng đáng sợ biết bao, Thái Vi không chống lại nổi.

Chỉ một lực lượng hủy diệt nhập vào người đã làm sâu sắc vết thương, nàng bất lực.Phương xa, một nam nhân trung niên không giận mà uy bước ra từ không trung, thiên địa vạn pháp tụ tập vào người.

Nam nhân trung niên mặc quái bào đạo y, đầu đội linh quan bạch ngọc, mắt chứa pháp tắc, ánh sáng sinh tử.

Nam nhân trung niên giơ tay nghiền nát trăm vạn quỷ tà của Vô Cực quỷ lĩnh.Vô Cực chủ thượng không đánh với Diêu Cát nữa, rống to hướng nam nhân trung niên vừa xuất hiện:- Thần Cửu, ngươi khinh người quá đáng!Phập!

Đôi mắt nam nhân trung niên uy nghiêm như mắt thần vương, hai tia sáng bắn ra từ con ngươi hất văng Vô Cực chủ thượng.

Thân quy thủng hai cái lỗ to, Vô Cực chủ thượng hãi hùng.

Cơ thể Vô Cực chủ thượng biến thành ức vạn khói quỷ, không dám đối địch với nam nhân trung niên tên Thần Cửu.Đối phương chỉ bắn ra hai tia mắt đã xuyên thủng quỷ thân bất bại, Vô Cực chủ thượng không kinh khủng sao đươc?Tia sáng mới rồi đâm thủng Thái Vi có lẽ chỉ là một tia mắt của nam nhân trung niên.Nam nhân trung niên tên Thần Cửu phất tay áo, cơn gió màu đỏ thổi quét thiên địa, xua tan khói quỷ biến ra từ Vô Cực chủ thượng.

Trong hư không vang tiếng hét thảm thiết của Vô Cực chủ thượng, nó muốn ngưng tụ thân quỷ nhưng không thành công, bị thổi hồn phi phách tán.Phất tay áo tiêu diệt Vô Cực chủ thượng.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Hóa cực xích phong.Phong Phi Vân đã đoán ra thân phận của nam nhân trung niên.

Đây là loại thần thông rất lợi hại, chỉ người có tu vi mạnh mẽ mới luyện thành.Thần Cửu lạnh nhạt nói: - Dám không để mắt đến pháp chỉ của ta, sớm nên chết đi.Uy nghiêm trên người Thần Cửu không yếu chút nào, gã nhìn kỹ Phong Phi Vân:- Khí thế thật mạnh, đáng tiếc miệng cọp gan thỏ.

Thần Cửu phất tay áo,gió lốc đỏ bay ra đánh bay phượng hoàng to ba ngàn dặm.Giống như một tòa tinh vũ đập trúng người, Phong Phi Vân hộc ngụm máu, cơ thể biến về hình dạng cũ, bay ngược ra ngoài, rơi xuống áng mây.

Phong Phi Vân rơi vào thi thành, đập thủng cái hỗ to.Tu vi của nam nhân trung niên này quá đáng sợ, nếu Phong Phi Vân không mặc áo da phượng vảy rồng thì đã bị hóa cực xích phong thổi thành tro chứ không đơn giản là bị thương.Nam nhân trung niên khẽ kêu, Phong Phi Vân không thành tro làm gã hơi giật mình.Đám chân nhân Thần Linh cung biến thành luồng sáng bay tới trước mặt nam nhân trung niên, quỳ một gối dưới đất:- Bái kiến Thần cung chủ!Có thể tu luyện đến cảnh giới chân nhân mấy ai không ngạo khí ngút trời?

Nhưng tất cả quỳ trước mặt Thần cung chủ Thần Linh cung, đại biểu lực lượng khiến cường giả phải khom lưng.Thần cung chủ, Thần Cửu.Thần cung chủ Thần Linh cung đến, đầu tiên là đánh bị thương Phong Phi Vân, Thái Vi, tiêu diệt Vô Cực chủ thượng.

Mỗi người là nhân vật chí cường trên mảnh đất này, nhưng không chịu nổi một kích của Thần Cửu.Tu vi cường đại biết mấy.Không ai dám lỗ mãng nữa, cường giả núp trong bóng tối cũng rụt vòi.

Nam Thái phủ yên lặng chưa từng có, như thể thời gian ngừng chảy.Tất Ninh Soái dụi mắt:- Chẳng lẽ đã đến Vũ Hóa cảnh?Tất Ninh Soái mếu máo phát hiện mảnh đất này kinh khủng hơn gã tưởng tượng.

Nhân vật như Thần cung chủ Thần Linh cung phất tay một cái đủ đè chết Tất Ninh Soái.- Chắc chưa đến Vũ Hóa cảnh, không thì dù ta mặc thần y cũng sẽ bị đánh hồn phi phách tán.Ngực Phong Phi Vân đang chảy máu, hắn đã cởi áo da phượng vảy rồng ra.

Tuy áo da phượng vảy rồng chặn lại một kích vừa rồi của Thần cung chủ nhưng có một phần lực lượng xâm nhập cơ thể, làm hắn bị thương nặng.Linh khí trong người khô kiệt, lại bị thương nặng, Phong Phi Vân phải nuốt một linh quả để nhanh chóng phục hồi linh khí, chữa lành vết thương.Phong Phi Vân ngước nhìn thi thành, thi vụ tràn ngập hơn một nửa tòa thành.

Tiêu Nặc Lan đang tái tạo thi thể, nhưng Thần cung chủ đã đến nơi, sẽ không cho nàng cơ hội đột phá.Thái Vi bị thương nặng, huyết văn dày đặc trên người, cơ thể tùy thời tan vỡ.Diêu Cát, Thiên Vu thần nữ cùng đánh ra cấm pháp mạnh nhất bảo vệ thi thành.

Mặc kệ Thần cung chủ mạnh tới đâu, miễn nữ ma đột phá thi biến lần thứ năm sẽ nghịch thiên tất cả.Thần cung chủ nói: - Thiên Vu thần nữ, ta kính Thiên Vu đại thần, không muốn giết nàng.

Tốt nhất là hãy lùi sang một bên, nàng đừng xen vào chuyện này.-------Chương 1305: Thiên Vu thần thụChân Thần cung chủ đạp mặt đất đi tới, hơn mười chân nhân theo sau, từng bước đến gần thi thành.

Kiếp vân tụ tập trên bầu trời bay theo bước chân bọn họ.Thiên địa nguyên khí chuyển động theo Thần cung chủ, sấm chớp đì đùng như cảnh tượng khai thiên tích địa.Thiên Vu thần nữ lấy Thiên Vu thần thụ ra cắm rễ trong thi thành, nhánh rễ như vuốt sắt.

Có rễ nhô lên khỏi mặt đất tựa rồng kiếm, cành lá sum xuê che lấp khung trời.

Mưa ánh sáng quay quanh lá cây, bao phủ thi thành.Đây là một gốc thần thụ, thiên mộc nối liền thiên địa.Thiên Vu thần nữ băng thanh ngọc khiết, linh tính động lòng người, dải sáng lấp lánh trên mặt.

Thiên Vu thần nữ tựa tiên linh ẩn trong mây mù, da thịt sáng chói.Thiên Vu thần nữ nói: - Đại kiếp nạn sắp đến, mảnh đất này sẽ sinh linh đồ thán, gạch ngói vụn không tồn tại.

Chỉ có nữ ma đột phá thi biến lần thứ năm mới ngăn được đại kiếp nạn.Thần cung chủ chậm rãi nói: - Vô dụng, bản tôn đã chặt đứt linh mạch dưới lòng đất, nữ ma không thể đột phá thi biến lần thứ năm.Tin tức thật đáng sợ, một khi linh mạch bị chém đứt nghĩa là Tiêu Nặc Lan không có được nhiều linh khí, không thể ngưng tụ thi thể, sẽ thành tro trong lúc đột phá.Thần cung chủ đến, đảo ngược thế cục, giải quyết tận gốc, triệt để cắt đứt khả năng Tiêu Nặc Lan đột phá cảnh giới.Phong Phi Vân biết trong tay Tiêu Nặc Lan nắm hóa đạo thạch, đủ cung cấp năng lượng cho thi biến lần thứ năm.Phong Phi Vân nói: - Tuy tu vi của ngươi mạnh nhưng không phải đối thủ của Diêm Vương.Thần cung chủ nói: - Sau ngày hôm nay Thần Linh cung sẽ rời khỏi mảnh đất này, chúng ta sớm chuẩn bị đường lui.Phong Phi Vân khó hiểu hỏi: - Nếu các ngươi từ bỏ mảnh đất này tại sao còn muốn nữ ma, ngăn cản nàng đột phá cảnh giới?- Bởi vì Thiên Tôn Vô Lượng tháp.

Bổn tọa không ngờ thánh binh mua rơi vào Thần Tấn vương triều, nếu nữ ma không đào nó ra khỏi Vạn Vật tháp có lẽ ta không cảm nhận được hơi thở của nó.

Nếu có được thánh binh này thì ta có niềm tin đánh bại tà thi Diêm Vương, không cần rời khỏi mảnh đất này.Thần cung chủ nhận ra lai lịch của Thiên Tôn Vô Lượng tháp, đây là thánh khí đạo môn ghi chép trong các thần thư, chỉ được một khúc cũng có thể làm hùng chủ một phương.Thần cung chủ đến vì dụng cụ thánh linh, mọi người có mặt tại đây sẽ bị gã xóa sổ, không chừa người sống.Thần cung chủ nói tha mạng cho Thiên Vu thần nữ chỉ để tạm thời ổn định nàng.

Mẫu thân giết đám người Phong Phi Vân, Thiên Vu thần nữ cũng khó thoát chết.Thần cung chủ không nhiều lời nữa, chậm rãi vươn tay ra.

Không thấy Thần cung chủ dùng sức đã xé mở cấm pháp Diêu Cát, Thiên Vu thần nữ bày ra.

Diêu Cát không chịu nổi lực lượng khổng lồ bay ngược ra sau, mình đầy vết máu.Phong Phi Vân cắn răng, mở đường hầm Thiên quốc hút Diêu Cát trong không trung vào Thiên quốc.Tất Ninh Soái cũng muốn chui vào Thiên quốc trốn nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại.- Cho ta vào!- Đừng hòng.

Lão Tất, ngươi có chí lớn tại sao chạy trốn?- Ta không làm thiên nga được không?- Không được, ngươi phải cùng ta kề vai chiến đấu mãi đến giọt máu cuối cùng!Đầu Tất Ninh Soái đã chui vào đường hầm Thiên quốc nhưng bị Phong Phi Vân túm quần kéo ra.

Tửu Nhục hòa thượng mắt lẹ chân mau nhanh như chớp chui vào đường hầm Thiên quốc.Con đường khép kín, Phong Phi Vân cất đi.Phong Phi Vân biết Sau lưng Tất Ninh Soái có thế lực lớn, khi cần thiết có thể lôi thế lực đó ra không chừng hù Thần cung chủ buông bỏ.Nên Phong Phi Vân không cho Tất Ninh Soái lánh nạn trong Thiên quốc.Diêu Cát bị thương nhưng còn Thiên Vu thần nữ đỡ được đợt công kích đầu tiên.

Thiên Vu thần nữ lấy Thiên Vu thần thụ ra, tỏa ánh sáng sinh mệnh vô tận dần phục hồi lại, cành lá rậm rạp che trời.Ầm!

Thần cung chủ muốn có được Thiên Tôn Vô Lượng tháp nên không e ngại Thiên Vu đại thần nữa, quyết tâm tiêu diệt Thiên Vu thần nữ.

Thần cung chủ đánh ra luồng sát thuật, điều động thiên địa nguyên khí, dẫn động mạch văn mặt đất ngưng tụ thành thanh kiếm chém trời.Nhát kiếm chém xuống, Thiên Vu thần thụ vỡ vụn, thân cây sắp tan nát.Mặt đất bị cắt thành hai nửa.Cơ thể Thiên Vu thần nữ khẽ run, khóe môi vương tơ máu.

Thiên Vu thần nữ lại vận dụng linh lực trong người, thúc đẩy Thiên Vu thần thụ sinh trưởng.- Bà nội nó, Phong Phi Vân, tình nhân của ngươi mạnh thật.

Nhưng tại sao nàng chỉ phòng ngự mà không chủ động công kích?

Theo ta thấy tu vi của nàng đủ đánh với trùm Thần Linh cung.Ban đầu Tất Ninh Soái thấy Phong Phi Vân mang Thiên Vu thần nữ, Mặc Dao Dao về thi thành còn cho rằng hắn không đáng tin, chạy đi tán gái.

Giờ nhìn tu vi của Thiên Vu thần nữ, trong lòng Tất Ninh Soái nổi lên ý nghĩ khác.Tất Ninh Soái thầm nghĩ: - Phong Phi Vân tán gái giỏi thật, ai cũng cua được.Phong Phi Vân nhíu mày, chậm rãi nói: - Nếu nàng đánh nhau với Thần cung chủ sẽ có uy lực kinh thiên động địa, ngũ đại vương triều bị vạ lây.

Chiến uy của bọn họ giết người vô tội khó thể tính toán hết.

Một vạn năm trước lú nàng đánh nhau với Diêm Vương khiến ba phần tư mảnh đất này thành đất chết.

Nếu hôm nay nàng chiến đấu với Thần cung chủ, không đợi tà thi Diêm Vương đến mảnh đất này đã bị hủy diệt.- Vì lý do này nên nàng mới bị động phòng ngự chứ không tấn công?Tất Ninh Soái nhìn Thiên Vu thần nữ trên bầu trời như ngó yêu quái, gã không hiểu nổi trên đời còn có loại người này.- Có lẽ vậy.Phong Phi Vân nhìn trán Thiên Vu thần nữ nứt ra,ột giọt máu trượt xuống khuôn mặt non mịn.Tất Ninh Soái vỗ vai:- Kỳ quái thật, ài.Tất Ninh Soái khó hiểu hỏi: - Ta thấy ngươi luôn thông minh, tại sao kiếm tình nhân ngốc vậy?Môi Phong Phi Vân mấp máy kiềm chặt cánh tay Tất Ninh Soái.Tất Ninh Soái la lên: - A!

Chết tiệt, ngươi làm gì?Phong Phi Vân sờ soạng ngực Tất Ninh Soái móc linh bài khắc Chiến Địa Tước phủ ra.

Phong Phi Vân xách Tất Ninh Soái bay lên đỉnh thi thành, giơ cao lệnh bài.Phong Phi Vân nói với Thần cung chủ ở bên dưới:- Dừng tay lại!Thần cung chủ liếc hướng Phong Phi Vân, nhưng không dừng tay.

Thần cung chủ đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn kỹ linh bài trong tay Phong Phi Vân, người run rẩy.Thần cung chủ con ngươi co rút:- Chiến Địa Tước phủ!

Nhóc Phong Phi Vân, ngươi làm sao có được lệnh bài của Chiến Địa Tước phủ?Tuy chỉ một khối linh bài nhưng đại biểu sức nặng rất lớn.Tất Ninh Soái vùng thoát khỏi tay Phong Phi Vân, giật linh bài về.

Tất Ninh Soái sửa sang quần áo, rất thoả mãn thấy ánh mắt giật mình của Thần cung chủ.Tất Ninh Soái ưỡn ngực, hĩnh mũi nói: - Sao hắn có linh bài Chiến Địa Tước phủ được?

Linh bài này là của tiểu gia ta.

Thần Cửu, tôm tép như ngươi thấy linh bài của Chiến Địa Tước phủ sao không quỳ?Vẻ mặt Tất Ninh Soái đắc ý, hĩnh mũi đến tận trán, không thèm nhìn thẳng Thần cung chủ.

Bộ dáng như thể nhãi nhép Thần cung chủ dễ dàng bị gã tùy tay đập bẹp.Đám chân nhân Thần Linh cung trừ vài người từng đi Trung Ương vương triều thứ sáu rèn luyện là nghe nói về Chiến Địa Tước phủ, còn các chân nhân khác rất khó hiểu.

Tại sao một khối lệnh bài lại khiến Thần cung chủ giống như thần linh hết sức kiêng dè?-------Chương 1306: Một sợi tóc chém Thần CửuMắt Thần cung chủ lóe tia sáng, do dự.

Thần cung chủ biết Chiến Địa Tước phủ đại biểu cho cái gì, nhưng khi gã liếc tòa thánh tháp nằm giữa thi thành thì ánh mắt lạnh lẽo, đặt quyết tâm.Phong Phi Vân nhận ra ánh mắt Thần cung chủ thay đổi, hắn biết vì Thiên Tôn Vô Lượng tháp, Thần cung chủ định giết Tất Ninh Soái tại đây.- Rút!Phong Phi Vân kéo Tất Ninh Soái đang chờ Thần cung chủ quỳ xuống, hai người nhày vào thi thành.Cùng lúc đó, nhát kiếm chém trời cắt nát tường thành chỗ hai người đứng thành tro, để lại vực sâu thăm thẳm dưới đất.Tất Ninh Soái trợn mắt, râu tóc dựng đứng:- Tổ cha nó, Thần Linh cung quá kiêu ngạo!

Nếu lão tử về gia tộc sẽp hái địa quân đến san bằng Thần Linh cung ngay!Phong Phi Vân nói: - Giữ sức đi, người ta dám ra tay nghĩa là sẽ không để ngươi sống sót rời đi.

Dù ngươi dẫn động trùng động linh thạch cũng sẽ bị giết trong trùng động.Tất Ninh Soái không chú ý đến Phong Phi Vân đã nhìn thấu chất liệu linh bài của mình, vẫn hăng say chửi um sùm, chửi mười tám đời tổ tông Thần cung chủ.Bùm!Thiên Vu thần thụ ngã xuống, Thiên Vu thần nữ bị thương nặng, bị Thần cung chủ chém bay.

Các giọt máu rơi xuống như đóa linh hoa héo tàn.Lòng Phong Phi Vân rất áy náy, cảm thấy không nên lợi dụng Thiên Vu thần nữ.

Phong Phi Vân vội đưa Thiên Vu thần nữ vào Thiên quốc, Tất Ninh Soái một lần nữa muốn chui vào Thiên quốc nhưng bị hắn xách ra.- Nếu không được thì đành bỏ nữ ma, không thể vì nàng khiến người vô tội mất mạng.Phong Phi Vân không phải loại người làm chuyện dang dở, càng không dễ bỏ cược.

Không làm thì thôi, đã quyết tâm làm thì sẽ hoàn thành đến cùng.

Nhưng Thần cung chủ thật sự quá mạnh, vượt qua dự đoán của Phong Phi Vân rất nhiều.

Diêu Cát, Thiên Vu thần nữ suýt chết, Phong Phi Vân buộc lòng phải rút lui.Tình hình mạnh hơn người.Mặc Dao Dao vẫn ngồi trên ghế trên thành lâu, biểu tình hưng phấn kích động, giậm chân mấy cái:- Ôi chao, này Phong Phi Vân, ta không nhịn được nữa, rốt cuộc ta có thể ra tay không?Mặt Phong Phi Vân đen:- Ta có bảo không cho nàng ra tay sao?- Thì ngươi kêu ta trốn sang một bên đừng ra tay, ta rất ngoan, luôn cố nhịn.

Ngươi nhìn đi, ta nắm chặt tay đến đỏ hồng.Mặc Dao Dao xòe hai tay trắng mịn, làn da hơi đỏ.Mặc Dao Dao nói rất nghiêm túc, không giống đang giỡn.Mặt Phong Phi Vân ngu ra.

Tía nó, tổ cha nó, sao hôm nay toàn quái thai vậy?Tuy Mặc Dao Dao quái thai nhưng nàng có bản lĩnh, mới rồi chiến đấu dữ dội như thế, Nam Thái phủ hơn mười vạn dặm bị cuốn vào chỉ có xung quanh nàng là mọi thứ không tổn hao gì.

Mặc Dao Dao ngồi trên ghế ôm chó sư tử, bộ dáng nhàn nhã, ba con thú ngơ ngác ngồi Sau lưng nàng.Tất Ninh Soái xoa trán:- Ngươi đi đâu tìm ra người quái đản vậy?- Thường thì người quái đản sống sót thường có chút thực lực.Phong Phi Vân ngừng một lúc, bổ sung thêm:- Giống như ngươi.Phong Phi Vân không xem trọng Mặc Dao Dao nhưng hắn phát hiện mấy điểm nhỏ nhặt, cảm thấy nàng sẽ không quá yếu.Một yêu tộc xuất hiện trong quốc gia nhân loại, yêu tộc bình thường không làm được.Vù vù vù vù vù!

Bên ngoài thi thành vang tiếng xé gió chói tai, thiên địa như bị đảo ngược.

Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái hết hồn.

Hai người đứng trong thi thành nhìn ngoài rời, thấy vùng đất bên ngoài xoay tròn, các núi cao bị bứng lên trời, các con sông bay lên không trung, tan vỡ.Cả thế giới đang vỡ vụn.- Chuyện gì xảy ra?

Tất Ninh Soái cảm giác lỗ tai bị điếc, đất rung rinh, tiếng ầm ầm kéo dài không dứt lấn át tiếng nói của gã.Chuyện này rất kinh khủng, lúc trước đại chiến cũng không tạo thành lực lượng hủy diệt đáng sợ như thế.Phong Phi Vân cố gắng giữ thăng bằng không để bị đất đai rung rinh hất bay:- Nam Thái phủ mười vạn dặm bị vỡ tan, đây là lực lượng có thể hủy diệt một bí cảnh cấp thấp.- Cái gì?

Một vương triều nho nhỏ sao lại có tồn tại đẳng cấp như thế?

Chắc không phải tà thi Diêm Vương giáng lâm đi?Đánh chết Tất Ninh Soái cũng không tin Thần Tấn vương triều ra nhiều cường giả đến thế.Phong Phi Vân lắc đầu, nhìn bên ngoài tường thành to lớn.

Một con sư thú trắng tinh ngửa đầu gầm rống, trong miệng phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa, hai mắt đỏ như máu ao thần, đầu mọc cái sừng sáng lấp lánh.

Con thú đại chiến với Thần cung chủ.Một chân sư thú gaiãm xuống, thiên địa lại xoay tròn, Thần cung chủ cũng né tránh.Tất Ninh Soái hét chói tai, giọng như vịt kêu:- Má ơi, đây là một con nhai sư thú, trong người có huyết mạch thánh thú.

Hàng này từ đâu chạy ra?Ánh mắt Phong Phi Vân càng lúc càng trầm trọng nhìn Mặc Dao Dao đứng trên tường thành, đường cong yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.

Mặc Dao Dao đứng yên tại chỗ, nhưng con chó sư tử trong ngực nàng chẳng biết đã đi đâu.Tất Ninh Soái nhìn theo tầm mắt Phong Phi Vân, há to mồm có thể nuốt một quả trứng vịt.- Chắc ngươi sẽ không cho rằng đó là chó con trong ngực nàng đi?

Nhìn sao cũng không giống.Ngoài miệng Tất Ninh Soái nói vậy nhưng suy nghĩ trong lòng giống y như Phong Phi Vân:- E rằng thật sự là con cún kia.Một con chó có thể đối kháng với Thần cung chủ.Tất Ninh Soái lấy linh bài ra, định kích hoạt linh văn bên trên, trực tiếp xuyên qua trùng động trở về Trung Ương vương triều thứ sáu.- Bây giờ ta đi được chưa?Tất Ninh Soái rất kích động, gã cho rằng đến vơng triều nhỏ này có thể xưng vương xưng bá, nhưng hôm nay đảo điên suy nghĩ của gã.

Tất Ninh Soái cảm thấy vương triều nhỏ này nguy hiểm còn hơn Trung Ương vương triều.Nhiều người không dám ở lại Trung Ương vương triều thứ sáu sẽ trốn vào các vương triều nhỏ, trêu vào mấy người này là chuyện rất nguy hiểm.

Đặc biệt là Thần Tấn vương triều, không thể dùng lẽ thường ước đoánPhong Phi Vân hỏi dò:- Một lần ngươi có thể mang theo mấy người đi chung?Tất Ninh Soái trả lời:- Năng lượng còn dư trong trùng động linh thạch không nhiều, miễn cưỡng mang được hai người.- À.Trung tâm thi thành, thi khí điên cuồng co rút, rất nhanh ngưng tụ thành một điểm, biến ra hình người.

Tóc dài bày ra ba trăm trượng, mỗi sợi tóc chất chứa hơi thở khổng lồ, một sợi tóc bay ra thi thành.Tiêu Nặc Lan thành công ngưng tụ thi thể.Thi vương đệ ngũ biến xuất thế.Phập!

Thần cung chủ cảm ứng nhanh chóng đã co giò bỏ chạy nhưng vẫn bị sợi tóc của Tiêu Nặc Lan chém trúng, không chút sức chống cự cơ thể đứt thành hai khúc bay hai hướng.Sức sống của Thần cung chủ mạnh mẽ, tuy bị chém đứt hai khúc nhưng không chết ngay, gã tiếp tục chạy trốn.

Nửa người trên trốn ra Thần Tấn vương triều, chạy kvào đại hoang.

Nửa người dưới trốn hướng khác, đã vào biên cảnh Ngọc Càn vương triều.

Tiêu Nặc Lan không vui không buồn, đôi mắt bắn ra tia sáng tiêu diệt sạch sẽ hai khúc mình Thần cung chủ đã trốn ra mấy chục vạn dặm.

Huyết vụ bay ra bị tia mắt của nữ ma xóa sổ sự sống.Quá cường đại.Một sợi tóc chặt đứt cơ thể Thần cung chủ.Một ánh mắt bay xa mấy chục vạn dặm, giết Thần cung chủ không kịp ngáp.Răng Tất Ninh Soái run lập cập, mặt thộn ra.-------Chương 1307: Diêm Vương đến (1)Tất Ninh Soái quỳ dưới đất:- Nữ ma đại nhân thọ cùng trời đất, lên trời xuống đất chư thần tru ma!

Xin hãy nhận ta làm đồ đệ!Tiêu Nặc Lan lạnh lùng hỏi: - Ngươi là ai?Thanh âm cực lạnh, tóc dài ba trăm trượng như thác nước xoay quanh trên bầu trời.Tất Ninh Soái siêu kích động, mặc dù Sau lưng gã là đại gia tộc khổng lồ nhưng gã chỉ là một đệ tử trẻ hơi ưu tú trong gia tộc đó, không được thấy lão tổ tông.

Huống chi mấy lão tổ tông Tất gia chưa chắc mạnh hơn nữ ma bao nhiêu, rất ít xuất thế.Nếu có nữ ma làm chỗ dựa thì Tất Ninh Soái trở về Trung Ương vương triều thứ sáu có thể đi ngang.Tất Ninh Soái dẻo mỏ tâng bốc:- Ta là người ngưỡng mộ đại nhân.

Mới rồi lão nhân gia bế quan, nhiều kẻ xấu đến quấy rầy đại nhân tu luyện.

Ta anh dũng chiến đấu, phóng khoáng giết địch, máu nhuộm chiến bào . . .

Mới rồi Tất Ninh Soái luôn muốn bỏ chạy nhưng bây giờ thổi phồng mình dũng mãnh hơn người, làm gương cho binh sĩ, như thể là gã đánh lùi mọi kẻ địch.- Các ngươi lui xuống trước đi, ta vừa đột phá, tu vi chưa ổn định.sát khí trên người nữ ma giảm một chút nhưng vẫn vô tình, cực kỳ lạnh lùng.

Tiêu Nặc Lan liếc Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái như nhìn người xa lạ, cầm hóa đạo thạch tiếp tục hấp thu linh khí.

Thân hình yêu kiều bị linh khí bao phủ.- Má ơi, tu vi chưa ổn định đã cường đại như thế, nếu ổn đinbh thì còn tới đâu?Tất Ninh Soái khó thể kiềm nén nỗi lòng hưng phấn, cảm thấy nữ ma khá là ưu ái gã, cảm thấy mình dẻo miệng đã khiến nữ ma có hảo cảm với mình.

Tưởng tượng thôi đủ làm Tất Ninh Soái kích động.Phong Phi Vân thấy khó tin.

Dù là thi vương đệ ngũ biến, chỉ mới đột phá không nên mạnh mẽ như thế.Phong Phi Vân nhìn Tiêu Nặc Lan, thầm nghĩ: - Chẳng lẽ vì hấp thu thi khí một nửa thi thể Diêm Vương?

Hoặc bởi vì nàng tu luyện tam thi trảm đạo trong Đạo Tổ cổ kinh?

Nên mới cường đại hơn thi vương đệ ngũ biến bình thường khác?Con nhai sư thú biến nhỏ, bay vào ngực Mặc Dao Dao, lại trở về bộ dạng chó sư tử trắng tinh đáng yêu, rất ngoan hiền.Phong Phi Vân bay ra ngoài thi thành.

Mặt đất tan nát, khắp nơi nứt nẻ, các sinh linh chết hết.

Trong hoang tàn có hai nữ nhân không chết.Là Thái Vi và Long La Phù.Trong lúc nhai sư thúc và Thần cung chủ đánh nhau, Thái Vi lấy trận pháp phòng ngự do cường giả Vũ Hóa cảnh bày bố ra bảo vệ mạng sống hai nàng.Đây là lực lượng của cường giả, có thể hủy một vực, diệt một giới.

Nam Thái phủ tan nát hết, linh mạch bị hút khô thành mảnh đất cằn cỗi, không biết cần bao nhiêu năm mới lại sinh ra sinh linh khác.Đối với người đời sau thì nơi này chính là chiến trường cổ, nhiều nơi dính máu cường giả biến thành đất ma.Trận chiến này khiến một nửa chân nhân chết, máu ở nhiều nơi còn bốc cháy dung luyện mặt đất.Mao Ô Quy chạy về, lần này nó mệt muốn tắt thở.

Mao Ô Quy và Linh cung chủ hầu như chạy hết một vòng ngũ đại vương triều.

Linh cung chủ không đuổi theo Mao Ô Quy nữa, chắc vì cảm nhận hơi thở của nữ ma nên rút lui.Tất Ninh Soái xách đuôi Mao Ô Quy lên như xách hải sản hai ký.Tất Ninh Soái bước tới gần, cười nói: - Như thế nào?

Phong đại anh hùng, nhìn thấy bộ dạng của nàng giống Nam Cung Hồng Nhan nên không nỡ ra tay sao?Thái Vi bị Thần cung chủ trọng thương, mặc dù vết thương đã ổn định nhưng vẫn có luồng khí lạnh dày đặc lan trnà, phá hoại cấu tạo cơ thể.

Mặt Thái Vi không có chút máu, rất khó phát huy vài phần sức mạnh.Thái Vi lạnh lùng cười: - Hắn muốn tiêu diệt linh hồn của ta, cướp thân thể này, sử dụng máu của Nam Cung Hồng Nhan thức tỉnh ấn ký linh hồn, mảnh nhỏ ký ức trong máu.

Nhưng hắn không nắm chắc mười phần.Nữ Đế cực kỳ thông minh, nhìn vào mắt Phong Phi Vân nàng đoán ra suy nghĩ trong đầu hắn.Phong Phi Vân bình thản đứng đó, âm thầm vận chuyển kim tàm phật khí, nói: - Chờ tu vi của ta phục hồi đủ trấn áp linh hồn ngươi.

La Phù, ta không muốn giết nàng, tại sao nàng xen vào?Long La Phù ngồi xếp bằng trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, nàng cũng bị thương.

Nghe Phong Phi Vân buông lời lạnh lùng, lòng Long La Phù rất tức giận.Tại sao?

Ngươi hỏi tại sao?Thái Vi ngồi một bên bật cười, đang chế giễu Phong Phi Vân vô tri.Phong Phi Vân mặt không biểu tình bước tới giật Thiên Tủy Binh Đàm trên cổ Thái Vi xuống.

Thần binh sắc bén rốt cuộc lại về tay Phong Phi Vân, biến thành đoàn chất dịch trắng nhập vào lòng bàn tay hắn.Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Thái Vi thay đổi, muốn cướp về Thiên Tủy Binh Đàm nhưng không được, ngược lại bị Phong Phi Vân áp chế, thân hình không thể động đậy.Tuy Thái Vi bị Phong Phi Vân đè nhưng nàng không sợ chút nào, mỉm cười nói: - Phong Phi Vân, ngươi không phải nam nhân, tặng đồ cho người khác lại đòi về, không có phong độ.Phong Phi Vân lạnh nhạt nói: - Ta chưa từng tặng Thiên Tủy Binh Đàm cho ngươi, là chính ngươi muốn chiếm làm của riêng.Thái Vi cười nhạt nhưng không phản bác:- Giữa ngươi và La Phù không xảy ra chuyện gì sao?

Ngươi không chịu trách nhiệm?Phong Phi Vân im lặng thật lâu, cảm thấy Nữ Đế có ẩn ý gì đó.

Phong Phi Vân nhíu mày.Thái Vi kiềm chế vết thương, nàng muốn câu giờ nên tiết lộ:- Phong Phi Vân, ta nói thẳng cho ngươi biết, La Phù đã có . . .

Vù vù vù vù vù!

Một trận gió âm sát từ phương bắc thổi đến, thiên địa tối đen.

Hơi thở lạnh lẽo thấu xương chui vào làn da mọi người, cắt ngang lời Nữ Đế sắp nói ra.Phong Phi Vân vụt ngẩng đầu nhìn hương bắc, khí lạnh càng rét run thổi qua như muốn cắt thịt khỏi xương hắn.Mặc Dao Dao đứng trên tường thành biến sắc mặt.

Tiêu Nặc Lan trong thi thành mở mắt ra, vung tay.

Thiên Tôn Vô Lượng tháp bay lên cao, cố định thiên địa này.Môi Tiêu Nặc Lan sáng bóng, mắt lạnh băng:- Diêm Vương đến!Tiêu Nặc Lan đứng dậy, giây sau đã đạp trên Thiên Tôn Vô Lượng tháp, tóc dài bay rối, áo trấng tung bay.- Hãy mau rời khỏi đây, đi cổ trận đài!Phong Phi Vân tỉnh táo lại khỏi cơn giật mình, không chút suy nghĩ đánh ra hai khí lưu mang theo Thái Vi, Đồng Lô sơn bay nhanh ra ngoài Ngọc Lâu quan.Tất Ninh Soái như chim sợ cành cong túm đuôi Mao Ô Quy chạy theo Phong Phi Vân.Diêm Vương giáng lâm trước thời gian, nằm ngoài dự đoán của Phong Phi Vân.Dù Tiêu Nặc Lan đã đột phá cường giả thi tà đệ ngũ biến có thể ngăn lại Diêm Vương nhưng đẳng cấp như bọn họ đánh nhau thì sức phá hoại rất kinh người.

Tu vi của đám người Phong Phi Vân sẽ bị xé nát.Đường sống duy nhất là trốn khỏi mảnh đất này, chạy càng xa càng tốt.Hai lực lượng mạnh mẽ va chạm trong giới linh thạch như muốn đụng thủng giới linh thạch, là trái tim và đầu Diêm Vương cảm nhận được tà thi Diêm Vương kêu gọi.Phong Phi Vân đánh ra kim tàm phật khí bao bọc giới linh thạch, ngăn cách hơi thở nhưng vẫn vô dụng.

Giới linh thạch bị đụng thủng, linh thạch biến thành bột phấn, vô số linh thạch, báu vật rơi ra xếp thành ngọn núi nhỏ.Đầu, trái tim Diêm Vương phát ra tà quang đan xen bay hướng bắc.

Trên bầu trời phương bắc vọng lại tiếng cười âm u chiêu hồn.-------Chương 1308: Diêm Vương đến (2)Tuyệt đối không thể để Diêm Vương có được đầu và trái tim, đây là hai vị trí quan trọng nhất của thi thể.

Diêm Vương có được đầu và trái tim thì tu vi sẽ lại tăng mảng lớn.Phong Phi Vân dừng bước, dùng thần thông cuốn lấy linh thạch, linh quả, báu vật rơi dưới đất lên.

Bắn ra một kim phật, cao chín mươi chín thước, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, phần bụng diễn hóa ra một con đường.Phật quang bắn ra tịnh hóa tà khí xung quanh.Đường Thiên quốc đã mở.Trái tim, đầu đã bay ra bị đường Thiên quốc hút vào trong.Phong Phi Vân thở phào, hắn cũng muốn trốn vào Thiên quốc tạm lánh nạn nhưng Diêm Vương không cho hắn cơ hội đó.

Một luồng gió âm thổi qua biến thành bàn tay tà định kéo trái tim và đầu ra khỏi Thiên quốc.Phong Phi Vân cắn răng, đóng kín đường Thiên quốc, vác kim phật to lớn chạy nhanh ra ngoài Ngọc Lâu quan.Trên bầu trời phương bắc truyền đến tiếng gầm khiếp hồn người:- Grao!

Mao Ô Quy bị Tất Ninh Soái chộp trong tay, choáng váng mặt mày, nhưng linh giác còn nhạy, cảm thấy không ổn.- Nguy rồi, không trốn thoát.

Diêm Vương cách vùng đất này gần hai mươi vạn dặm, trong khoảnh khắc sẽ giáng xuống, chúng ta không đến cổ trận đài kịp!Đinh!Một luồng tà lực chém tới, Phong Phi Vân cúi người.

Tà lực xẹt qua đầu Phong Phi Vân phát ra thanh âm kim loại cắt đứt.Kim phật cao chín mươi chín thước bị chém một nhát sâu một tấc, trận văn trên kim phật bị phá.Kim phật là cánh cửa Thiên quốc, bề mặt có trận pháp cường giả tuệt đỉnh bày ra, khó mà tổn thương nó.

Nhưng bây giờ một luồng tà lực chém nứt kim phật, nếu nó chém vào người Phong Phi Vân thì hắn chết chắc.Tiêu Nặc Lan lấy Thiên Tôn Vô Lượng tháp ra, Mặc Dao Dao cũng lấy yêu binh có được trong thần tàng yêu tộc.

Hai nữ nhân cùng ra tay, cách không quyết đấu với Diêm Vương, chặn Diêm Vương ngoài hai mươi vạn dặm.

Nhưng còn một ít khí lưu bay ra từ khe hở thỉnh thoảng công kích đám người Phong Phi Vân.Chỉ là khí lưu sót lại nhưng khá lợi hại, cảnh giới đám người Phong Phi Vân hiện tại không ngăn cản được.- Hết cách!

Tất Ninh Soái, hãy dẫn động trùng động linh thạch rời khỏi chỗ này ngay!Phong Phi Vân biết không thể đến kịp cổ trận đài.

Kim phật cao chín mươi chín thước bị chém nứt rạn, không mở đường Thiên quốc được.

Nếu còn ở lại đây rất có thể sẽ chết.Tất Ninh Soái vác Mao Ô Quy trên lưng ngăn chặn những khí lưu tà lực, cắn răng nói: - Ngươi bị điên!

Giờ phút này thiên địa không gian hỗn loạn, mở trùng động ra rất có thể sẽ vỡ nát ngay.

Nếu chúng ta bị khốn chết trong trong trùng động vỡ nát thì mới là không có đường sống.Phong Phi Vân giục:- Không còn cáchn òa khác, phải liều một lần!Tất Ninh Soái cũng hiểu đây là con đường sống duy nhất, gã lấy linh bài ra.Tất Ninh Soái lắc đầu, nói: - Trong trùng động linh thạch không còn nhiều năng lượng, ta tối đa chỉ có thể mang theo hai người, bỏ lại Thái Vi, Long La Phù đi.Phong Phi Vân không chút do dự nói: - Không được, phải mang theo hết!- Tổ cha nó!Tất Ninh Soái sốt ruột muốn khóc:- Ngươi có hiểu hậu quả hao hết năng lượng trùng động linh thạch giữa đường không?Phong Phi Vân nói: - Không cần phải xuyên đến đầu kia trùng động, chỉ cần rời khỏi Thần Tấn vương triều là được.

Ta có bí pháp xé một lỗ hổng trong trùng động, chúng ta có thể nhảy ra không gian trước.Tất Ninh Soái hỏi: - Nhảy ra trùng động trước?

Lỡ rơi vào đại hoang thì làm sao?- Vậy coi như chúng ta xui.Tất Ninh Soái không muốn chút nào nhưng gã vẫn dẫn động linh văn trên linh bài.

Linh quang bắn ra từ linh bài, mở cánh cửa trong không trung.

Trong cánh cửa mông lung, một con đường từ cánh cửa kéo dài ra ngoài.Phong Phi Vân truyền âm vị trí cổ trận đài bên ngoài Ngọc Lâu quan cho Tiêu Nặc Lan và Mặc Dao Dao, hắn tin với tu vi của hai nàng sẽ an toàn rút lui.

Làm xong mọi chuyện, Phong Phi Vân không chút do dự mang Thái Vi, Long La Phù chui vào không gian trùng động.Một tà ấn giáng xuống, cánh cửa trùng động sụp đổ, không gian khép kín.Cửa trùng động mở ra bằng trùng động linh thạch vốn không thể giữ lâu.Trong trùng động tràn ngập hơi thở không gian, thmậ chí xuyên qua trùng động thấy bí cảnh, vị diện trôi nổi trong kẽ hở không gian.

Chúng nó như bị các bọt nước boa bọc bềnh bồng trong không gian.

Có thế giới bí cảnh rất gần với đường hầm trùng động, chạm tay vào được nhưng thật ra cách xa ức vạn dặm.Và đường hầm trùng động, mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất.

Phong Phi Vân ovón bị thương nặng bây giờ gầng như tiêu hao hết linh khí.

Phong Phi Vân cắn răng cố bò dậy, ngồi xếp bằng dưới đất, phục hồi linh lực.Trong đường hầm trùng động rất nguy hiểm, nếu gặp bão không gian tùy thời sẽ sụp đổ.

Nếu không bất đắc dĩ thì không ai muốn xuyên qua không gian bằng đường hầm trùng động.Năng lượng trên linh bài của Tất Ninh Soái không còn nhiều, vốn chỉ có thể mang hai người nhưng giờ có ba người và một con rùa, không thể đến cửa trùng động ban đầu Chiến Địa Tước phủ đặt ra.Khi linh khí tiêu hoa hết đường hầm trùng động sẽ sụp đổ rơi vào bão không gian, khi đó mọi người chỉ có con đường chết.Nên Phong Phi Vân phải phục hồi linh khí, thêm một phần linh khí là có một con đường sống.Bởi vì đây là đường hầm trùng động do sức người mở ra, không cần đám người làm gì trong chỗ này.

Bọn họ đang đi hướng Trung Ương vương triều thứ sáu.Chỉ mới vào đường hầm trùng động có vài giây nhưng thật ra đám người Phong Phi Vân cách xa Thần Tấn vương triều ức dặm.Tất Ninh Soái bò dậy, tính toán khoảng cách đến Trung Ương vương triều thứ sáu:- Ta từng xem tọa độ không gian, Thần Tấn vương triều cách Chiến Địa Tước phủ chín trăm hai mươi tiên nhân nhảy.

Diêm Vương từ phương bắc lao đến nghĩa là Thần Tấn vương triều ở hướng nam Trung Ương vương triều thứ sáu.

Chiến Địa Tước phủ cách biên cảnh Trung Ương vương triều thứ sáu tám trăm bốn mươi tiên nhân nhảy, tức là Thần Tấn vương triều cách Trung Ương vương triều thứ sáu tám mươi tiên nhân nhảy.Chỉ khi tính rõ khoảng cáchm ới tính ra thời gian trong đường hầm trùng động, đoán đại khái mình đi đến đâu rồi thông qua bí pháp Phong Phi Vân nói mở khe hở đường hầm trùng động chạy ra ngoài trước, có như thế mới được nhiều cơ hội sống hơn.Thái Vi ức chế vết thương trong người, mắt nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp.

Sắc mặt Thái Vi dần hồng hào, đã áp chế được sát khí của Thần cung chủ.Long La Phù không bị thương nặng, nghe Tất Ninh Soái lẩm bẩm tính toán thì tò mò hỏi: - Tiên nhân nhảy là cái gì?- Tiên nhân nhảy là đơn vị tính cự ly của Trung Ương vương triều, tiên nhân nhảy một cái chín ngàn vạn dặm.Tất Ninh Soái lẩm bẩm mấy thứ kỳ lạ như "Trùng động tiết", "Không gian thần tuyền", "Vặn vẹo vị diện" vân vân, toàn là mấy thứ Long La Phù chưa từng nghe.Long La Phù sớm nghe nói thế giới rất rộng lớn, Thần Tấn vương triều chỉ là một ao nước nhỏ.

Hôm nay Long La Phù mới kiến thức được một chút, Trung Ương vương triều lấy tiên nhân nhảy làm đơn vị tính khoảng cách, tiên nhân nhảy một cái chín ngàn vạn dặm.-------Chương 1309: Mới đếnkhoảng cách nam bắc của Thần Tấn vương triều không đến chín mươi vạn dặm, không bằng một phần trăm tiên nhân nhảy, thật sự chỉ là ao nước nhỏ.Không lâu sau Phong Phi Vân chợt mở mắt ra:- Đã vượt qua sáu mươi tiên nhân nhảy, chuẩn bị ngay đi, ta bắt đầu xé không gian đây.Phong Phi Vân nhặt một viên giới linh thạch trong đường hầm trùng động, thu linh thạch, kim phật cao chín mươi chín thước, linh thảo, linh quả, các loại báu vật vào túi.

Giới linh thạch cũ bị đầu và trái tim Diêm Vương đụng thủng, những báu vật rớt ra, giờ Phong Phi Vân mới có rảnh nhặt về.Long La Phù hỏi: - Chúng ta cần làm gì?- Dốc hết sức tự bảo vệ mình.Phong Phi Vân nói: - Tuy ta có bí pháp xé rách một khe hở nhưng rát có thể sẽ bị bão không gian đánh trúng.Thái Vi ngồi Sau lưng Phong Phi Vân, hé mắt ra nhìn bóng lưng hắn.

Mắt Thái Vi lóe tia sáng, nhưng nàng không công kích Phong Phi Vân ngay lúc này.

Thái Vi đứng dậy, chuẩn bị tùy thời nhảy không gian.Phong Phi Vân không nói nhiều, trán bắn ra bốn mươi đốm sáng.

Ba mươi đốm sáng tỏa ánh sáng khác lạ, lột xác thành thần vật, "Tru thiên hám tiên chuy", "Thiên đấu linh thai", "Cổ nguyệt nha" thần thức của Phong Phi Vân có thể tự chủ tham ngộ tiểu diễn thuật, giờ hắn đã lĩnh ngộ ba mươi trong bốn mươi phần, biến ba mươi thần thức thành diễn binh.Trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục ghi chép tiểu diễn thuật có thể chống đỡ một mảnh không gian, Sau khi đến cảnh giới siêu cao thậm chí diễn hóa ra một bí cảnh, một thế giới.Hiện giờ Phong Phi Vân sử dụng tiểu diễn thuật chống dậy không gian này, thoát khỏi đường hầm trùng động.Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy, Long La Phù, Thái Vi căng thẳng.

Bọn họ đứng trong một bọt nước, nếu bong bóng vỡ tất cả sẽ rơi vào bão không gian, chết không có chỗ chôn.- Chuẩn bị sẵn sàng, lập tức nhảy không gian.Thiên địa tiểu diễn hướng về nhảy không gian chân thật, tốc độ rất chậm.

Mọi người đều biết có thể nhảy trong bão không gian đã là kỳ tích.Rất nhanh mọi người trông thấy không gian khổng lồ như tấm bản đồ trong hư không.- Không ngờ thành công thật!Người Tất Ninh Soái ướt đẫm mồ hôi thấm ướt quần áo.

Tất Ninh Soái không đợi được nữa, biến thành luồng sáng lao ra ngoài trước nhất.Mao Ô Quy theo sau lao ra bão không gian.Long La Phù do dự một chút, cũng bay ra khỏi vết nứt.Thái Vi mới nhúc nhích thì đột nhiên . . .

Ầm!

Một luồng gió từ bão không gian ập đến, đó là lực lượng hủy thiên diệt địa, khiếp hồn người.

Mặc dù tâm trí Thái Vi hơn người nhưng lúc này sợ mặt không còn chút máu, bị lực lượng sức người không thể chống lại áp chế.Bùm!Không gian tiểu diễn thuật chống đỡ bị đánh trúng, chỉ chạm nhẹ đã vỡ nát.Phong Phi Vân bị thổi bay ra ngoài, cuốn vào vòng xoáy không gian.

Phong Phi Vân rất bình tĩnh, một luồng sáng xanh bay ra khỏi đan điền, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ như một ngọn núi.Thuyền cổ xưa rách nát, hơi thở viễn cổ.

Mười tám vải sắt thần buồm rách nát, nhưng Thanh Đồng cổ thuyền đứng vững trong vòng xoáy không gian.Những bão không gian đánh vào Thanh Đồng cổ thuyền như sóng nước vỗ vào thân thuyền, đẩy thuyền lướt mau hơn.Bản thân Thanh Đồng cổ thuyền như thần thuyền vĩnh hằng lướt sóng không gian.Ầm!

Thái Vi đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, người đầy vết máu, bị thương nặng.

Thái Vi khó khăn đứng dậy, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Phong Phi Vân lảo đảo đứng ở đầu thuyền, miệng chảy máu ròng ròng, đau đớn khó khăn cố chống.Linh khí trong người Phong Phi Vân đã bị hao hết lúc hắn sử dụng tiểu diễn thuật, giờ hắn dùng máu và tiềm lực điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền.

Thanh Đồng cổ thuyền bay một giây là Phong Phi Vân tiêu hao vô tận tinh huyết và tiềm lực.Ầm!

Cuối cùng Thanh Đồng cổ thuyền xông ra ngoài, thoát khỏi vòng xoáy không gian.Cùng lúc đó Phong Phi Vân không chịu nổi nữa, trước mắt tối đen, ngất xỉu.

Trước khi ấmt ý thức Phong Phi Vân cảm giác mình và Thái Vi bị hất văng ra ngoài.Thanh Đồng cổ thuyền mất năng lượng biến thành luồng sáng xanh bay vào đan điền của Phong Phi Vân.- Hy vọng đừng bị ném vào sâu trong bão không gian.Đây là suy nghĩ cuối cùng của Phong Phi Vân.Khi Phong Phi Vân tỉnh dậy, hắn cảm giác hít thở khó khăn, đầu nặng trịch, cơ thể tan vỡ, mỗi khúc xương sắp vỡ vụn ra.Phong Phi Vân không biết mình đang ở chỗ nào, không rõ đã qua bao lâu.

Phong Phi Vân biết hắn không thể nhúc nhích, nếu không xương cốt sẽ nát thành bột ngay.Phong Phi Vân chậm rãi ngưng tụ kim tàm phật khí mỏng manh trong đan điền, từng tia kim tàm phật khí như lần mò gỡ kén chảy ra khỏi đan điền, xoay chuyển trước mặt.

Một chu thiên, lại một chu thiên, không ngừng chữa lành vết thương.Kim tàm phật khí trong cơ thể Phong Phi Vân càng lúc càng vững chắc, dồi dào hơn, hữu dụng hơn bất cứ linh dược trị thương nào.Cuối cùng Phong Phi Vân cảm giác có thể nhúc nhích.Phong Phi Vân lại mở mắt ra, nhưng mi mắt nặng ngàn chân, như bị thứ gì rất nặng đè.Là đất bùn.Phong Phi Vân bị lực lượng không gian ném sâu xuống đất bùn, nhưng vậy cũng tốt, nghĩa là hắn đã thoát khỏi bão không gian.Phong Phi Vân bò ra khỏi lòng đất, quần áo tả tơi, toàn thân là huyết già, tóc rối xù, người đau thấu óc.

Phong Phi Vân đào giới linh thạch chứa tất cả báu vật ra khỏi đất bùn, nhét vào người.Giờ Phong Phi Vân có rảnh quan sát xung quanh.

Bên cạnh Phong Phi Vân là một xích thụ cổ xưa khoảng bảy, tám thước.

Các dây leo cũ xưa, bụi gai lúc nhúc.

Ánh mặt trời chiếu uống phản xạ loang lổ dưới đất.Một con chim nhiều màu dập cánh giữa các nhánh cây, phát ra tiếng hót vui vẻ.Sâu trong rừng cây lan trnà chướng khí, khói độc cùng với mùi ẩm ướt.Đây là một khu rừng hoang.- Cái gì?

Rừng hoang?Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo, nếu bị ném vào đại hoang mênh mông vô biên là hắn tàn đời.Chắc không đến nỗi xui xẻo vậy đi?Thái Vi cũng bị ném ra nhưng Phong Phi Vân không thấy bóng dáng nàng đâu, chắc hai người sẽ không cách nhau quá xa, dù gì cùng bay ra khỏi bão không gian.Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra, vượt mọi chông gai, không muốn ở lâu trong đại hoang nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Nếu gặp một số mãnh thú thượng cổ, quỷ quái rừng hoang, âm dương vô thường là Phong Phi Vân chết chắc.Trong đại hoang là cấm địa của nhân loại.Mặt đất bao la, không đến tận cùng.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, như mãnh thú chọc trời đi bộ, chấn mặt đất rung rinh.

Cổ mộc rơi rụng lá cây.Phong Phi Vân nhìn Sau lưng thấy đằng trước ngọn núi trước mặt có một con cự thú cao một trăm ba mươi thước người bốc lửa, mười tám sợi xích quấn thuanh thân thể nó.

Xích kéo dài dưới đất dễ dàng đè nát đá to nặng mấy chục vạn cân.Đằng sau mười tám sợi xích kéo một chiếc xe cổ khổng lồ, áng mây đen bao phủ xe cổ, không biết bên trong chứa cái gì.Một nam nhân mặc giáp cổ, tay cầm chiến mâu đứng trên đầu cự thú.Nam nhân đứng thẳng, có hai đôi mắt, bốn con ngươi bắn ra tia sáng màu vàng.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Tiếng xích sắt kéo lê.Người cự thú mọc lông dài ba thước, sợi lông như làm bằng vàng ròng, hai chân giẫm đất, bốn cánh tay cột sợi xích, người khoác giáp sắt dày.

Chỉ tính thiết giáp không biết nặng bao nhiêu ký.-------Chương 1310: Một nửa yêu quáiCự thú kéo xe cổ to cỡ ngọn núi nghiền áp vùng núi, đụng ngã núi non, chân giẫm mặt đất để lại dấu chân thật to.- Hồng thủy.Phong Phi Vân đứng trong rừng núi nhìn cự thú kéo xe cổ, biểu tình không sợ hãi ngược lại vui mừng.Theo Phong Phi Vân biết thì đại tộc nhân loại thường chăn nuôi hồng thủy để kéo vật tư, khoáng thạch, tài liệu.

Linh thú này có sức mạnh rất lớn, hồng thủy trưởng tành có thể kéo một ngọn núi to.Chỉ đại thế lực truyền thừacổ xưam ới nuôi nổi hồng thủy.Có hồng thủy kéo xe vậy là Phong Phi Vân không bị ném vào địa hoang, nếu không ngoài ý muốn thì hắn đã tới Trung Ương vương triều thứ sáu.Nam nhân bốn mắt đứng trên đầu hồng thủy thấy Phong Phi Vân đứng phía dưới, giơ ngang chiến mâu, người đứng thẳng tắp.Nam nhân bốn mắt lạnh lùng quát: - Bên dưới là ai?

Nếu muốn cướp khoáng xe thì hãy mau lùi lại đi, không thì Xích Hổ Vệ của Mộng gia đến là ngươi chết chắc.Bốn con mắt của Mộng Thái Nhạc nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, gã biết nam nhân lôi thôi trước mặt không phải đến cướp xe khoáng, có thể vì lạc đường nên mới vào sơn mạch bách kiếp.

Nhưng Xích Hổ Vệ đại nhân sẽ không nghĩ vậy, bất cứ kẻ lạ nào xuất hiện trên con đường xe khoáng vận chuyển đều bị đánh chết rồi đưa đi tranh công, bảo là giết ăn cướp khoáng.Mộng Thái Nhạc gặp chuyện như vậy không chỉ một lần, mặc dù gã gai mắt nhưng không dám xen vào.

Nên Mộng Thái Nhạc mới kêu nam nhân lôi thôi đi ngay, chờ Xích Hổ Vệ đến thì đã trễ.Lúc này Phong Phi Vân lôi thôi lếch thếch, mình đầy vết thương, áo thì dính vết máu khô cạn biến thành màu đen.

Trông không giống ăn cướp mà như ăn mày.Tuy Phong Phi Vân bị thương rất nặng nhưng ánh mắt sắc bén, hắn nhìn ra được nam nhân điều khiển hướng đi của hồng thủy có tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng, người toát ra yêu khí nhàn nhạt.Nam nhân giống như Phong Phi Vân, trong người chảy một nửa máu yêu.Bán yêu có thể tu luyện đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã là lợi hại.Cộng thêm nam nhân kêu Phong Phi Vân đi chứ không giết hắn, chứng minh gã không hiếu sát.Thiên Mệnh đệ cửu trọng ở trong Thần Tấn vương triều xem như Thái Sơn Bắc Đẩu, rất hiếm thấy.Nam nhân chỉ nói một câu nhưng Phong Phi Vân phân tích ra rất nhiều thứ, cất cao giọng hỏi: - Vị huynh đài này, ta bị đồng bạn hãm hại, vứt bỏ trong rừng vắng.

Xin huynh đài giơ cao đánh khẽ đưa ta ra khỏi khu rừng này giùm, tại hạ vô cùng cảm kích.Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:- Thật ra ta không hoàn toàn là nhân loại, trong cơ thể chảy một nửa máu yêu.Từng hoang này rất nguy hiểm, trạng thái cơ thể Phong Phi Vân bây giờ khá tệ, hắn bị thương nặng.

Nếu gặp mãnh thú nào cũng sẽ nguy hiểm trí mạng, Phong Phi Vân phải nhờ vào nam nhân tìm cách rời khỏi khu rừng.Mộng Thái Nhạc chỉ là ngự thú sư bình thường của Mộng gia, địa vị không cao.

Mộng Thái Nhạc kêu Phong Phi Vân đi đã là nhân từ, gã tuyệt đối không mang hắn theo cùng.Nhưng nghe Phong Phi Vân nói trong người hắn có một nửa máu yêu thì Mộng Thái Nhạc nổi lên lòng đồng tình.

Nói đến thì bọn họ giống nhau, Mộng Thái Nhạc rất hiểu nỗi đau bị đồng bạn vứt bỏ, bị tộc nhân của mình khinh thường, thậm chí bị tộc nhân coi là dị loại.

Mộng Thái Nhạc rất hiểu hoàn cảnh Phong Phi Vân bị đồng bạn hãm hại, bị đồng bạn vứt bỏ, bởi vì gã từng gặp đường cùng như thế.Bán yêu là quần thể yếu, không được nhân loại thừa nhận, bị yêu tộc bài xích, kẻ đáng thương kéo dài hơi tàn trong kẽ hở hai bên.Mộng Thái Nhạc đang do dự thì Sau lưng có tiếng mãnh thú chạy chồm, mảng lớn ánh sáng đỏ từ chân trời lao nhanh đến.Mộng Thái Nhạc thấy ánh sáng đỏ vọt tới liền lấy túi nạp thú ra hút Phong Phi Vân vào trong.Cùng lúc đó, một đội tu sĩ cưỡi xích hổ thú chạy như bay đến.

Đoàn người đạp tầng mây như sông tiên đỏ rực lướt qua bầu trời, ngừng lại dưới hồng thủy, khoảng năm trăm người.Đây là Xích Hổ Vệ của Mộng gia, một trong các quân đội vương bài.

Mỗi tu sĩ có tu vi từ Thiên Mệnh đệ thất trọng trở lên, trong đó một tiểu đội trưởng có cảnh giới bán tôn chân nhân.Chỉ là một tiểu đội Xích Hổ Vệ đã có năm trăm vị cự phách.Tiểu đội trưởng thân hình thẳng tắp, khoác chiến giáp thành đồng, mắt sáng như sao, lưng treo chiến đao vảy trăng.Tiểu đội trưởng trầm giọng nói: - Mộng Thái Nhạc, tại sao đột nhiên dừng lại?

Ngươi có biết đã làm lỡ tốc độ đội xe đằng sau không?Mộng Thái Nhạc cung kính nói: - Phía trước là Ác Long cốc, khu vực kia không yên bình.

Không có các vị Xích Hổ Vệ mở đường, ta không dám tiến lên.Một câu nịnh hót làm các tu sĩ Xích Hổ Vệ lâng lâng.

Bọn họ không xem trọng bán yêu Mộng Thái Nhạc chút nào nhưng cũng không bắt bẽ gã nữa.- Hừ!

Đám ô hợp Ác Long cốc cũng dám cướp xe khoáng của Mộng gia sao?

Đừng chậm chạp nữa, trước khi trời tối nếu không đến chợ Phù Thiên thì sẽ hỏi tội ngươi, đi!Ngoài miệng tiểu đội trưởng nói vậy nhưng vẫn dẫn năm trăm Xích Hổ Vệ cưỡi xích hổ đạp gió bay đi đằng trước tuần tra.Nét mặt Mộng Thái Nhạc sa sầm, hừ lạnh một tiếng: - Chỉ dám ngang ngược trước mặt người của mình chứ hay ho gì?

Hừ!Mộng Thái Nhạc ra lệnh hồng thủy đi tiếp.Giọng Phong Phi Vân phát ra từ túi nạp thú:- Đa tạ Mộng huynh ra tay giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích.- Đừng cảm ơn, Sau khi đến chợ Phù Thiên thì ngươi hãy đi đi.

Ngươi là ngươi, ta là taMộng Thái Nhạc đứng vững trên đầu hồng thủy, hai tay cầm hai khối chân diệu linh thạch, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.Phong Phi Vân cũng khoanh chân tu luyện trong túi nạp thú phục hồi tu vi, điều dưỡng vết thương.Phong Phi Vân lên tiếng: - Trong người chợ Phù Thiên có một nửa máu yêu, dường như là huyết mạch Tứ Nhãn Si yêu tộc?Mộng Thái Nhạc ngừng tu luyện, mở hai mắt bên dưới, yêu khí mỏng manh di chuyển trong người.Mộng Thái Nhạc trầm ngâm giây lát, nói: - Đúng vậy!

Phụ thân của ta là đệ tử đời thứ mười hai Mộng gia, trong chợ nô lệ bán yêu bắt . . .

Bắt của ta . . .

Phong Phi Vân nói: - Có một mẫu thân bán yêu chứ có gì lớn mà ngập ngừng?Cơ mặt Mộng Thái Nhạc co giật, gật gù:- Đúng rồi, tại sao ta không nói nên lời?

Phụ thân của ta có ba thê tử, năm mươi hai tiểu thiếp.

Mẫu . . .

Mẫu thân của ta không tính là tiểu thiếp, chỉ là một bán yêu nô của phụ thân.Phong Phi Vân im lặng, hắn hiểu tâm tình của Mộng Thái Nhạc hiện giờ.

Mẫu thân của Mộng Thái Nhạc chỉ là nô lệ, còn là bán yêu, địa vị của gã trong Mộng gia thấp rất nhiều.Nếu Mộng Thái Nhạc không nhờ thiên phú cao tu luyện đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, còn tu ngự thú thuật thì cảnh tượng thấp kém hơn bây giờ rất nhiều, không bằng cả nô lệ.Trên mảnh đất này nhiều bán yêu không bằng nô lệ, Mộng Thái Nhạc như vậy là đã rất khá.Xuất hiện loại tình huống này không thể trách bất cứ người nào, bởi vì yêu tộc có rất nhiều bán yêu, số lượng càng khổng lồ.

Bán yêu là quần thể yếu trong yêu tộc, cảnh ngộ thậm chí không bằng trong nhân loại.Bán yêu là tộc quần rất khó xử, truyền thừa đời đời, số lượng liên tục tăng lên.-------Chương 1311: Chợ phù thiên (1)Phong Phi Vân khích lệ:- Bán yêu thì sao?

Chẳng lẽ bán yêu rời sinh thấp hơn người một bậc sao?

Huynh đệ, hãy phấn chấn lên.

Dùng lực lượng cho đám người xem thường Mộng huynh biết bán yêu cũng có thể đánh người!Biểu tình Mộng Thái Nhạc kiên cường nhưng gã lắc đầu, nói:- Ngươi sai rồi, bán yêu trời sinh thấp hơn người một bậc, không thể phá tan Vũ Hóa cảnh thì mãi mãi không thành chí cường.Địa vị của bán yêu thấp không phải tại huyết mạch mà do lạch trời 'Bán yêu không qua Vũ Hóa'.Một chủng tộc không có chí cường thì làm sao có được địa vị, sự tôn trọng?Phong Phi Vân nói:- Người ta không đột phá được Vũ Hóa cảnh, không thành chí cường là vì bọn họ giống như Mộng huynh, cho rằng mình không thể làm.

Trong lòng có suy nghĩ đó thì làm sao phá lạch trời Vũ Hóa cảnh?Một câu đánh thức người trong mộng, đầu óc Mộng Thái Nhạc ù vang, người run rẩy, mắt bắn ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng rất nhanh ánh sáng vụt tắt, trở về tĩnh lặng, Mộng Thái Nhạc lắc đầu.Từ xưa đến nay trong bán yêu có nhân vật kỳ tài ngút trờgi nhưng không ai đột phá được lạch trời đó, nghĩa là ông trời chèn ép chủng tộc không nên tồn tại này, không cho bọn họ vùng lên.Đã là ý trời thì sức người làm sao chống lại?Tốc độ của hồng thủy rất nhanh, đi trong hoang dã hơn nửa ngày, không biết đi bao nhiêu dặm đường rốt cuộc ra khỏi sơn mạch.Trước khi trời tối bọn họ đến bên cái chợ lớn tụ tập mấy trăm vạn tu sĩ, hồng thủy kéo xe khoáng dừng lại.

Có nô lệ Mộng gia tới gần chuyển vận khoáng thạch đi.Mộng Thái Nhạc tìm một cơ hội thả Phong Phi Vân ra khỏi túi nạp thú, theo tu sĩ Mộng gia đi vào chợ Phù Thiên.

Từ đầu đến cuối Mộng Thái Nhạc không nói tiếng nào với Phong Phi Vân, đưa hắn ra khỏi Bách Kiếp sơn mạch đã là mạo hiểm mạng sống.

Nếu tu sĩ Mộng gia trông thấy Mộng Thái Nhạc mang người lạ vào đội vạn chuyển khoáng thạch thì kết cuộc của gã sẽ rất tảm.Tu vi của Phong Phi Vân đã phục hồi hơn một nửa, điều dưỡng vết thương sắp lành lặn hết.

Phong Phi Vân không vội vã rời khỏi đây, hắn đứng bên ngoài nhìn chợ Phù Thiên thật lâu.Trong sơn mạch phía xa liên tục có hồng thủy kéo khoáng thạch trở về.

Hồng thủy do Mộng Thái Nhạc điều khiển chỉ là một chiếc xe trong số đó.Phong Phi Vân sờ cằm:- Mộng gia thật lợi hại, nuôi mười hai con hồng thủy.

Lần này kéo về mười hai xe khoáng thạch lớn, mỗi xe chất khoáng thạch to cỡ ngọn núi nhỏ.

Mộng gia xem như là gia tộc cường đại, có thế lực trong vùng này.Phong Phi Vân và Thái Vi cùng bị ném ra bão không gian, hắn đoán Nữ Đế rơi xuống gần đây.

Phong Phi Vân phải tìm ra Thái Vi trước khi nàng rời khỏi mảnh đất này.

Nếu để Thái Vi rời đi, Trung Ương vương triều thứ sáu khổng lồ vô biên, muốn tìm lại nàng thì khó như lên trời.Có lẽ Phong Phi Vân có thể nhờ vào lực lượng Mộng gia.Mộng gia là một trong các gia tộc đỉnh cao nhất Quý vực, truyền thừa tám vạn năm, nội tình dồi dào.

Mộng gia tùy tiện phái người là dễ dàng trấn áp thế lực tiên môn như Sâm La điện.Trên mảnh đất Quý vực này có vô số gia tộc, phúc địa, tiên thành, động thiên.

Nhiều thế lực mạnh hơn Thần Linh cung, có một số cổ giáo truyền thừa mấy chục vạn năm có thể dễ dàng tiêu diệt Thần Linh cung.Nam bắc Quý vực rộng cỡ một tiên nhân nhảy, tức là chín ngàn vạn dặm.

Diện tích khu vực đại gái to hơn Thần Tấn vương triều gấp một vạn lần.Quý vực nằm ở vị trí nào trong Trung Ương vương triều thứ sáu thì ít ai biết.

Cá tu sĩ chỉ biết bên cạnh Quý vực có Hỏa Vực, Hổ vực, mấy đại vực.Tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng hiếm ai đi ra khỏi một vực, ít hiểu biết về vực khác.

Bởi vì một vực đã rất bao la.Phong Phi Vân bị bão không gian hất ra ngoài lạc vào sơn mạch có tên là Bách Kiếp sơn mạch.Bách Kiếp sơn mạch nằm ở tây bộ Quý vực, một tòa sơn mạch ngàn vạn dặm, tài nguyên phong phụ, tụ tập đông đúc linh thú, chứa linh sơn, linh dược, lòng đất tụ tập linh mạch.

Đương nhiên còn có tài nguyên khoáng thạch rất phong phú.Mộng gia có hơn mười khu mỏ khai thác trong Bách Kiếp sơn mạch, hôm đó Phong Phi Vân tình cờ gặp một đội vận chuyển khoáng thạch.

Nếu không cơ thể Phong Phi Vân bị thương nặng rất có thể gặp linh thú cường đại công kích đến chết.Bên trên là tin tức hai ngày qua Phong Phi Vân hỏi thăm trong chợ Phù Thiên.Phong Phi Vân ngồi trên ngọc các lơ lửng trên bầu trời, hắn mặc nho bào trắng sạch sẽ,tuấn tú tiêu sái, mắt hơi đó.

Phong Phi Vân nhấm nhám thịt linh thú, uẩn đào nhưỡng.- Không uổng là Trung Ương vương triều thứ sáu của nhân loại, phòn vinh hưng thịnh hơn ta tưởng tượng.

Chỉ một vực đã dựng dục ra cổ giáo truyền thừa mấy chục vạn năm.Mấy thứ này là món ăn linh vực cực kỳ quý báu trong Thần Tấn vương triều, nhưng tại đây chỉ là một bữa ăn bình thường.Chỉ một Bách Kiếp sơn mạch đã liên miên ngàn vạn dặm, Phong Phi Vân muốn dựa vào sức mình tìm Thái Vi thì khó như lên trời.- Trong khoáng thạch viên của Lý gai cắt ra một khối long linh thạch, gây chấn động tỷong chợ Phù Thiên.

Đã có cao thủ Lý gia chạy tới hộ tống long linh thạch về gia tộc.- Chuyến này tầm bảo sư của Lý gia sẽ được khen thưởng hậu hĩnh.- Gần đây Mộng Tinh Thần của Mộng gia tế luyện ra một linh khí cửu phẩm, trở thành linh khí cửu phẩm thứ hai mươi của Quý vực.

Không uổng là đệ nhất luyện khí tông sư Quý vực, từ đây về sau địa vị của Mộng gia trong Quý vực sẽ lên một bậc thang.- Ta có nghe nói về chuyện này.

Mộng gia chuẩn bị nhiều năm vì linh khí cửu phẩm này, hao phí tài liệu với con số thiên văn, mấy chục thế hệ nối tiếp nhau cố gắng.

Rốt cuộc đời này hoàn thành hành động vĩ đại.Trên huyền thiên ngọc các Phong Phi Vân nghe được nhiều tin tức.Vấn Thiên thành nằm ở ranh giới Bách Kiếp sơn mạch, rất nhiều tu sĩ ghé qua Vấn Thiên thành rồi vào Bách Kiếp sơn mạch mạo hiểm, rèn luyện.

Nhân khẩu lưu động khá lớn.Bên khung cửa sổ có công tử mặc áo tím phẩy quạt, khí chất phiêu diêu:- Hừ!

Một đám vô tri.

Các ngươi cho rằng bằng vào Mộng Tinh Thần có thể tế luyện ra linh khí cửu phẩm sao?Giọng công tử khá trong trẻo, không thô như giọng nam mà nhỏ nhẹ mềm mại.Phong Phi Vân nhìn hướng công tử áo tím, trẻ tuổi, khoảng mười bảy, tám tuổi, ăn msặc chỉnh chu, không hoa lệ cũng không đơn sơ, chải tóc ngay ngắn không rối một cọng.Khó thấy rõ mặt công tử áo tím, như phủ lớp sương mù, như thật như ảo.Phong Phi Vân lười sử dụng Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn kỹ, đây là hành động không tôn trọng đối phương, cũng sẽ chọc giận người ta.Phong Phi Vân nhìn tay công tử áo tím, bàn tay trắng tinh xảo, mỗi ngón tay thuôn dài cực kỳ đẹp, như điêu bằng tiên ngọc, móng tay cắt trong suốt sáng bóng.Nam nhân có bàn tay đẹp thế này thìd Phong Phi Vân chỉ quen mình Long Thanh Dương.

Nhưng hiển nhiên người này không phải loại người như Long Thanh Dương, vậy chỉ có một lời giải thích.Phong Phi Vân thu về tầm mắt, không nhìn hướng người đó.

Phong Phi Vân định đi thì lối vào ngọc các bị chặn, một đám tu sĩ rầm rập kéo vào, lên cầu thang.-------Chương 1312: Chợ phù thiên (2)Thủ lĩnh mặc giáp thanh đồng nói:- Nghe nói có người dám nghi ngờ linh khí cửu phẩm của Mộng gia chúng ta là hàng giả?

Có gan thì bước ra đây!Đám tu sĩ đi vào bên hông treo lệnh bài có chữ Mộng, Mộng Thái Nhạc cũng có mặt.

Mộng Thái Nhạc đi theo phía sau tu sĩ Mộng gia, hiện ra thản nhiên, không vui không buồn.Đám tu sĩ Mộng gia vốn có mặt ở dưới lầu, nghe người ta dám khiêu khích gia tộc của mình thì kéo lên muốn dạy dỗ kẻ gây sự một bài học.- Một vị túc lão của Mộng gia, Mộng Mục Tĩnh, nghe đồn trải qua một lần sinh tử niết bàn, đóng giữ tại Vấn Thiên thành đã tám trăm năm.- Mộng Mục Tĩnh xem như cường giả mười hàng đầu trong số cường giả đóng giữ Vấn Thiên thành, thanh niên kia xui rồi.- Mộng gia có được cửu phẩm linh khí đã nhảy lên một trong cá thế lực đỉnh cao nhất Quý vực, bây giờ lộ mũi nhọn, ai dám trêu chọc bọn họ?

Đó là tự tìm chết.Trong ngọc các có rất nhiều tu sĩ nhưng bọn họ không hốt hoảng, vì không tu sĩ nào dám đánh lộn trong chợ Phù Thiên, nếu không sẽ bị cường giả tiên môn trú đóng tại đây xóa sổ.Công tử áo tím khinh thường cười, phẩy quạt nói:- Mộng gia vốn không có bản lĩnh tế luyện ra linh khí cửu phẩm, chẳng qua ôm đùi Cửu Tiêu tiên thành.

Mộng Tinh Thần gả nữ nhi cho thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành làm tiểu thiếp mới được Cửu Tiêu tiên thành giúp đỡ, thành công tế luyện linh khí cửu phẩm.

Nói thật đi, một nữ nhi đổi một món linh khí cửu phẩm, Mộng gia lời to.Tu sĩ Mộng gia rất tức giận.Người Mộng Mục Tĩnh phát ra luồng gió trắng sắc bén, lạnh lùng nói:- Mộng lăng Yến tiểu thư và thiếu chủ Cửu Tiêu tiên thành tình đầu ý hợp nhưng ngươi dám nói xấu xa như thế, cố ý làm bẩn danh tiếng Mộng gia chúng ta.

Ngươi dám đến bí cảnh chiến đài đâu sinh tử với ta không?- Đúng, đấu sinh tử!Tu sĩ Mộng gia rất tức giận.Mộng Thái Nhạc đi theo sau tu sĩ Mộng gia thì mặt không biểu tình, con ngươi cô đơn, trơ trẽn.

Mộng gia không lên tiếng phản bác lời của công tử áo tím, bởi vì đó là thật sự.- Không cần, các ngươi quây rầy nhã hứng uống rượu của bản công tử, tất cả phải chết.Công tử áo tím ngồi trên ghế, bàn tay trắng mịn phẩy quạt vung ra sau.

Đốm sáng nhỏ xíu li tí bay ra ngoài, xé không gian nứt ra các khe hở.Không ai thấy rõ công tử áo tím bắn ra cái gì.Phập!

Phập!

Phập!Khi cá đốm sáng trở về cây quạt, tu sĩ Mộng gia chết hết, tất cả gục dưới đất.Ngọc các tĩnh lặng, có thể nghe tiếng máu của mười mấy tu sĩ Mộng gia chảy.

Mọi người giậtm ình hóa đá.Lộc cộc!Xác mười mấy tu sĩ Mộng gia bắt đầu bốc hơi thành luồng khói trắng, biến mất không dấu vết như thể chưa từng đến ngọc các này.Công tử áo tím khẽ kêu, nhìn Phong Phi Vân đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, thanh âm êm tai:- Tốc độ của ngươi khá nhanh.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Tạm được.Phong Phi Vân buông Mộng Thái Nhạc xuống.Ngay khi công tử áo tím giết người thì Phong Phi Vân nhanh như chớp cứu Mộng Thái Nhạc.- Ngăn cản ta giết người, ta sẽ giết luôn ngươi.Lai lịch của công tử áo tím không nhỏ, không tha thứ ai xúc phạm mình, dù chỉ đụng chạm nhỏ nhoi cũng sẽ bị công tử vô tình xóa sổ, giống như đám tu sĩ Mộng gia.Phong Phi Vân không bị Khí thế của công tử áo tím áp đảo, bình tĩnh nói:- Mới rồi hắn không xúc phạm công tử, vốn không nên chết.Công tử áo tím nói:- Bây giờ đã xúc phạm.Phong Phi Vân lại nói:- Hắn là bán yêu, giết hắn sẽ làm bẩn tay công tử.Công tử áo tím nghe hai chữ bán yêu thì nhíu mày liễu, tay thon khều mũi:- Thì ra là bán yêu ti tiện, giết chết đúng là dơ tay.

Nhưng mới rồi ngươi xúc phạm ta, phải chết.Phong Phi Vân nói:- Ta cũng là bán yêu.Công tử áo tím nhíu chặt mày, lắc đầu, nói:- Hôm nay xui quá.Công tử áo tím rời khỏi ngọc các, rời khỏi nơi công tử thấy xui xẻo.Tại sao công tử áo tím cho rằng giết bán yêu sẽ dơ tây?Kiểu như kêu vị đế hoàng tự tay giết tội phạm hiếp dâm, với đế hoàng địa vị cao quý hì đó là chuyện dơ bẩn.Địa vị của bán yêu còn thua cả tội phạm hiếp dâm.Loại người tự phụ, địa vị cao quý như công tử áo tím thì giết bán yêu là mất thân phận, đứng gần bán yêu đã thấy xui rồi.Mộng Thái Nhạc chắp tay, cúi đầu hướng Phong Phi Vân:- Đa tạ huynh đài đã ra tay cứu giúp.Trong mắt Mộng Thái Nhạc tràn ngập kính ý, dù sao tu vi của đối phương hơn xa mình làm gã sinh ra sự e sợ.Phong Phi Vân hồn nhiên quên ánh mắt khinh thường của công tử áo tím trước khi đi, hắn vỗ vai Mộng Thái Nhạc, cười nói:- Nói đến cảm ơn nên là ta đa tạ Mộng huynh.

Hôm trước nếu không nhờ Mộng huynh mang ta ra khỏi Bách Kiếp sơn mạch có lẽ ta đã chết trong đó.- Ngươi là . . .Mộng Thái Nhạc ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân.

Hôm nay Phong Phi Vân khác hẳn với lúc Mộng Thái Nhạc gặp mặt, tu vi của hắn làm gã giật mình.

Cứu Mộng Thái Nhạc ra khỏi tay công tử áo tím, lẩm bẩm không làm được.Công tử áo tím có thể dễ dàng giết chân nhân cảnh giới niết bàn.- Ta tên Phong Phi Vân.Phong Phi Vân rất tự nhiên làm quen:- Hai ngày nay ta tìm kiếm Mộng huynh khắp nơi trong chợ Phù Thiên.Mộng Thái Nhạc tò mò hỏi:- Ngươi tìm ta làm chi?Phong Phi Vân nói thẳng:- Ta muốn nhờ Bách Kiếp sơn mạch tìm một người giúp ta.Mộng gia có thế lực khá lớn trong chợ Phù Thiên, có nhiều tai mắt trong Bách Kiếp sơn mạch.

Nếu sử dụng thế lực Mộng gia tìm Thái Vi thì hiệu suất cao hơn Phong Phi Vân nhặng xị tìm kiếm lung tung.Địa vị của Mộng Thái Nhạc rất thấp trong Mộng gia, nhưng gã có chút sức mạnh trong chợ Phù Thiên, hiệu suất làm việc khá cao.

Rất nhanh có bảy tin tức có lẽ là Thái Vi truyền đến.Bộ dáng Thái Vi xinh đẹp, tính trong Trung Ương vương triều thứ sáu cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, tu vi không thấp.

Tìm một nữ nhân phù hợp những điều kiện này trong Bách Kiếp sơn mạch không dễ dàng.Bảy tin tức rất có giá trị.Nhưng Phong Phi Vân không thèm nhìn, hắn đốt trụi bảy tin tức.Mộng Tinh Thần ngạc nhiên, nheo mắt nói:- Chẳng lẽ mấy tin tức này không chính xác, không phải người Phong huynh muốn kiếm?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nàng thông minh tuyệt đỉnh, có thể thôi diễn đại thế.

Ta nhờ Mộng huynh tìm nàng giúp chỉ để nàng biết có người kiếm mình.

Nàng thông minh trí tuệ, sẽ đoán được người đó là ta.

Có lẽ bây giờ nàng đang trên đường đến chợ Phù Thiên.Mộng Thái Nhạc kết luận:- Ngươi cố ý dụ nàng đến?Phong Phi Vân cười gật đầu, nói:- Ta chỉ muốn để nàng biết ta ở đây.

Nàng sốt ruột muốn giết ta còn hơn là ta muốn giết nàng, hơn nữa bây giờ ta không làm gì nàng được, phải nhờ người khác ra tay.

Mộng huynh có biết cổ trận đài xuyên qua không gian đại vực, đại cảnh không?Mộng Thái Nhạc trả lời:- Một số đại thế lực cổ xưa có huyền cực cổ trận đài xuyên qua đại vực, Mộng gia chúng ta cũng có một cái.

Cổ trận đài vượt qua đại cảnh thì nguyên Quý vực không có.-------Chương 1313: Vẫn thiên linh thạchPhong Phi Vân nhíu mày, hắn định dụ Thái Vi đến rồi vượt qua đại cảnh đi Tây Tiên cảnh tìm Tiêu Nặc Lan trấn áp Thái Vi.

Bây giờ xem ra vượt đại cảnh rất khó khăn, thậm chí vượt đại vực cũng khó.Mộng Thái Nhạc chỉ dẫn:- Nếu Phong huynh chỉ muốn vượt đại vực thì có thể dùng vực thành Quý vực, chỗ đó có cổ trận đài công cộng, chỉ cần nộp số linh thạch nhất định là có thể đi đại vực khác.

Hơn nữa trong Vực thành có Bán Yêu Minh, tham gia vào Bán Yêu Minh miễn không trêu vào nhân vật cực kỳ hung dữ thì Bán Yêu Minh có thể ra mặt điều đình, thậm chí giết kẻ địch.Phong Phi Vân nổi hứng:- A?

Bán yêu cũng kết thành liên minh?Phong Phi Vân có cảm giác tìm được tổ chức.Vẻ mặt Mộng Thái Nhạc cô đơn nói:- Bán yêu vốn là quần thể nhỏ yếu, địa vị không bằng nô lệ.

Nếu không kết thành liên minh thì không tranh thủ được một chút quyền lợi nào, chúng ta chỉ muốn một chút xíu tôn nghiêm tối thiểu.Bất cứ quần thể nào đều phải đoàn kết mới phát huy ra lực lượng mạnh nhất được.Như con kiến trong rừng là sinh linh yếu nhất, hèn mọn nhất.

Nhưng muôn vàn con kiến đoàn kết lại thành một bó đũa vẫn có thể phát huy ra lực lượng không tầm thường.Phong Phi Vân đã cảm nhận được hơi thở của Thái Vi, hắn không dám ở lại Lưu quản gia lâu.

Nếu không hố chết Thái Vi mà rơi vào tay nàng thì hắn sẽ khóc.Mộng Thái Nhạc đang định đi Vực thành Quỷ vực, hai người rất nhanh tới điện vũ có hoàng cực cổ trận đài của chợ Phù Thiên.Có mười tám hoàng cực cổ trận đài công cộng trong chợ Phù Thiên, ba cái đi thông Vực thành, mười lăm cái đi thông mấy vị trí quan trọng khác trong Quý vực.

Ví dụ Lâu Lan phúc địa, Diệt Thần sa mạc, hải thị Đông Hải vân vân.Chúng nó là nơi nổi tiếng nhất Quý vực, phồn hoa hưng thịnh hơn Thần đô Thần Tấn vương triều gấp mấy trăm lần.Bên ngoài cổ trận đài có trọng binh canh gác, mỗi người tinh thần sáng láng, linh quang di chuyển trên áo giáp, tu vi không tầm thường, quân đội phàm tục không thể sánh bằng.Sau khi giao nộp linh thạch Phong Phi Vân, Mộng Thái Nhạc đến một hoàng cực cổ trận đài.

Chỗ này xếp một đội rất dài, tu sĩ chưa đến Thiên Mệnh cảnh, có mấy chân nhân cảnh giới niết bàn cũng xếp hàng.Ánh sáng trên trận đài thỉnh thoảng lóe lên, có người đi vào, cũng có người đi ra.Phong Phi Vân nhìn bên cạnh hoàng cực cổ trận đài:- Là hắn, hắn cũng định đi Vực thành!Phong Phi Vân thấy công tử áo tím một tay cầm cây quạt, một tay chắp Sau lưng, tiêu sái lỗi lạc đang trò chuyện với người.Người nói chuyện với công tử áo tím là một lão nhân râu bạc, thái độ rất cung kính với công tử áo tím, khom người liên tục.

Nếu không phải có nhiều tu sĩ đứng bên cổ trận đài không chừng lão nhân đã quỳ xuống.Phong Phi Vân nói:- Quả nhiên có lai lịch lớn, giết người trong thành mà không bị cường giả trấn áp, không thấy người Mộng gia trả thù, chắc Sau lưng có đại nhân vật làm chỗ dựa.Mộng Thái Nhạc nhìn theo ánh mắt của Phong Phi Vân, hết hồn.Mộng Thái Nhạc truyền âm:- Lão nhân hành lễ với công tử kia là đệ nhất cường giả chợ Phù Thiên, Phù Thiên chân nhân, chí cường trong phạm vi trăm vạn dặm.

Ta từng từ xa thấy mặt Phù Thiên chân nhân.- Lai lịch của công tử áo tím khủng khiếp thật, Phù Thiên chân nhân cũng phải hành lễ.

Tuyệt đối đừng để công tử áo tím nhìn thấy chúng ta, có lẽ hắn ngại thân phận không giết chúng ta nhưng Phù Thiên chân nhân nói một câu đủ để chúng ta chết trăm ngàn lần.Tu vi của Phù Thiên chân nhân rất mạnh, Khí thế khổng lồ hơn Tà Hoàng.Phong Phi Vân là người biết điều, hắn cúi thấp đầu.

Nơi này không phải Thần Tấn vương triều nhỏ xíu, công tử áo tím phất tay giết túc lão Mộng gia Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, bây giờ Phong Phi Vân không đối kháng nổi.Công tử áo tím bước vào hoàng cực cổ trận đài, bốn lão nhân Khí thế mạnh mẽ đi theo.

Hoàng cực cổ trận đài lóe tia sáng, bọn họ biến mất trong trận pháp.Phù Thiên chân nhân thở phào, vuốt râu bạc, nhỏ giọng nói:- Người Mộng gia đúng là không biết sống chết, chọc phải nàng.

Lần này không biết phải tặng bao nhiêu quà mới khiến nàng nguôi giận.Khi Phù Thiên chân nhân lầm bầm thì cơ thể dần biến thành ảo ảnh, tan biến trong không khí.Mộng Thái Nhạc thở phào, nói:- Phù Thiên chân nhân là đại nhân vật, túc lão cảnh giới niết bàn của của Mộng gia chúng ta gặp người đều phải hành lễ.

Lần này Mộng gia gây lớn chuyện rồi.Hoàng cực cổ trận đài lóe tia sáng, Phong Phi Vân, Mộng Thái Nhạc rời khỏi chợ Phù Thiên.Không lâu sau Phong Phi Vân ra khỏi Vực thành cổ trận đài, đến thành cổ phồn hoa nhất Quý vực.Phong Phi Vân vừa bước ra truyền tống trận liền cảm nhận có lực lượng khổng lồ đè người mình, như thể người nặng nề gấp mấy chục lần, linh khí cũng bị áp chế, lực lượng giảm xuống cảnh giới thấp nhất.Phong Phi Vân nhíu mày, hắn biết là vẫn thiên linh thạch trong Vực thành Quỷ vực ức chế tu vi của hắn.Vẫn thiên linh thạch, xếp thứ chín trong bảng linh thạch, sinh ra tận vực ngoài, rất hiếm hoi.

Vẫn thiên linh thạch không chỉ có năng lượng khổng lồ còn có thể áp chế tu vi của tu sĩ.

Trong cổ thành, tiên thành bđẳng cấp Vực thành của quốc gia nhân loại mới sắp đặt vẫn thiên linh thạch.Đặt vẫn thiên linh thạch trong thành có hai ưu điểm lớn.Thứ nhất, tu sĩ đến cảnh giới niết bàn có sức phá hoại rất mạnh, giơ tay nhấc chân hủy diệt một tòa thành.

Phải ức chế tu vi của bọn họ mới bảo đảm cổ thành an ninh, dù tu sĩ cảnh giới niết bàn đánh nhau trong thành cũng không hủy hoại nhiều.Thứ hai, tu luyện trong sự ức chế của vẫn thiên linh thạch sẽ được lợi lớn, tốc độ tu luyện càng nhanh.Mộng Thái Nhạc biểu tình thản nhiên, gã sớm thích ứng bị vẫn thiên linh thạch áp chế.Phong Phi Vân điều chỉnh giây lát cũng thích ứng vẫn thiên linh thạch, hắn nói:- Trong trọng lực nặng như vậy e rằng tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng không có sức đứng thẳng.Mộng Thái Nhạc ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân:- Lần đầu tiên Phong huynh đến Vực thành?Phong Phi Vân hỏi:- Sao Mộng huynh biết?Mộng Thái Nhạc trả lời:- Tu vi Thiên Mệnh đệ nhất trọng là điều kiện cơ bản nhất để vào Vực thành.- Hóa ra là vậy.Phong Phi Vân nhìn xung quanh, quả nhiên cảnh giới mỗi tu sĩ đều trên Thiên Mệnh cảnh.Trong trọng lực khổng lồ của Vực thành Quỷ vực, tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng chỉ có đi tự do như người bình thường.

Tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhị trọng không hơn tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bao nhiêu.Trong Thần Tấn vương triều, Thiên Mệnh đệ nhất trọng xem như cường giả một phương, nhưng tại đây chỉ miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn vào Vực thành Quỷ vực.Đương nhiên Vực thành Quỷ vực không nguy nga, khổng lồ như Phong Phi Vân tưởng tượng nhưng thứ nào trong này cũng rất bất phảm.

Một mái ngói trên nóc kiến trúc bình thường được tạo ra từ linh thiết, trong một cửa gỗ ẩn chứa vô số trận pháp.Có thể xây phòng trong trọng lực vẫn thiên linh thạch, bất cứ vật nhỏ nào trong phòng đều tế luyện bằng tài liệu quý hiếm, nếu không làm sao chịu nổi sức nặng này?Nơi đây không giống tòa thành mà càng như thánh địa tu luyện.-------Chương 1314: Bán yêu minhMộng Thái Nhạc cho Phong Phi Vân biết nhiều tu sĩ tu luyện suốt đời, tích lũy linh thạch, tranh giành địa vị, liều mạng giết nhau không phải vì truy tìm tiên đạo hư vô mờ mịt mà chỉ muốn mau một phủ đệ tu luyện cho mình trong Vực thành.Nhiều chân nhân không có khả năng sở hữu một phủ đệ riêng trong Vực thành chỉ đành phụ thuộc vào phủ đệ của cường giả khác.Trong Vực thành là thánh địa tu luyện tụ tập linh mạch, lại có vẫn thiên linh thạch gia cố nên dĩ nhiên vô số tu sĩ giành bể đầu muốn vào ở.Phong Phi Vân cũng muốn tu luyện trong Vực thành Quỷ vực, mau hơn tu luyện bên ngoài gấp mấy lần.Có được một phủ đệ tu luyện trong Vực thành Quỷ vực đã trở thành tượng trưng cho thân phận.

Nhiều nữ nhân tiên môn, đại gia tộc khi chọn bạn trăm năm sẽ nhìn vào phủ đệ.Mộng Thái Nhạc hỏi:- Cái người đối đầu với Phong huynh có biết Phong huynh đến Vực thành không?Mộng Thái Nhạc kêu chiếc xe thú chở Phong Phi Vân đi hướng Bán Yêu Minh.Xa phu có tu vi Thiên Mệnh đệ tứ trọng, nghề xa phu rất đắt khách trong Vực thành, tu vi dưới Thiên Mệnh đệ tứ trọng thường không làm nghề này được.Bởi vì làm xa phu không chỉ có thể kiếm linh thạch, còn được tu luyện trong Vực thành, không sợ bị quân đội tuần tra đuổi.Tu sĩ không có phủ đệ trong Vực thành một tháng chỉ được ở đây một ngày Sau đó sẽ bị đuổi đi.

Trừ phi giao nộp số lớn linh thạch mới được tu luyện tiếp trong Vực thành.Phong Phi Vân xuyên qua màn xe nhìn hai bên đường cổ xe từng hàng tu sĩ ngồi xếp bằng cố gắng tu luyện, nhìn không thấy cuối, không biết có bao nhiêu người.

Trong số đó thậm chí có chân nhân cảnh giới niết bàn.Có quân sĩ mặc giáp đến đuổi một số tu sĩ thời gian tu luyện vượt qua một ngày, cưỡng chế đuổi ra thành.

Ai dám chống cự sẽ giết ngay.Cạnh tranh thật là tàn khốc.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Chắc nàng đã suy tính ra ta đi đâu, rất nhanh sẽ tìm đến.Phong Phi Vân rất tin tưởng năng lực của Thái Vi, hắn không nhìn con đường bên ngoài nữa, cũng bắt đầu tu luyện.Phong Phi Vân không thông qua cổ trận đài khác đi đại vực khác, nếu Thái Vi bắt giữ được dấu vết của hắn thì mặc cho Phong Phi Vân chạy bao xa, nàng sẽ đuổi theo hắn.Nếu Bán Yêu Minh có thực lực mạnh thật, Phong Phi Vân có thể nhờ vào lực lượng này đối phó Thái Vi.Trong Vực thành Quỷ vực có rất nhiều thanh niên tài tuấn cưỡi linh thú bay qua.

Có lão nhân tiên phong đạo cốt ngự kiếm bay trên trời.

Bọn họ rất cường đại, Sau lưng toàn là siêu đại thế lực.

Đặc biệt những lão nhân ngự kiếm bay đi, mỗi người có tu vi khủng bố, nếu đi ra Vực thành thì lực lượng của họ có thể đốt trời bốc hơi địa dương, đánh sụp một góc thiên địa.Các thanh niên tài tuấn từ nhỏ tu luyện trong Vực thành, tốc độ tu luyện mau hơn người ta rất nhiều.

Hoàn cảnh tu luyện ưu việt, không thiếu tài nguyên, lẽ tất nhiên tu vi mạnh mẽ và cao hơn các tu sĩ nhà nghèo.Đó là tại sao đám tu sĩ liều mạng muốn mua một tòa phủ dệ trong Vực thành, bọn họ không muốn con cái của mình thua ngay vạch xuất phát, không muốn con của mình tiếp tục ở dưới người khác.Mộng Thái Nhạc cho Phong Phi Vân biết mặc kệ tu vi của bán yêu cao cỡ nào đều không được bay trong Vực thành, nếu không sẽ bị giết.Tốc độ xe thú rất chậm nhưng Vực thành Quỷ vực không khổng lồ vô biên như Thần đô.

Xuyên qua bảy linh lộ, hai tiên bích, rất nhanh xe thú đến Bán Yêu Minh mà Mộng Thái Nhạc nhắc.Linh lộ, tiên bích xây bằng trận pháp, có thể xuyên qua không gian ngắn.

Nhưng những trận pháp này là vô hình, tu sĩ bình thường cho rằng đi qua một đoạn đường, xuyên qua một vách tường, không biết mình đã vượt một đoạn không gian.Bán Yêu Minh.Đây là kiến trúc khá thấp bé, sắ màu xám đen, không bắt mắt trong Vực thành Quỷ vực.Tu sĩ đến đây đa số bề ngoài khác với lẩm bẩm.

Có người mọc vảy, có người đầu mọc sừng, có người tai dài thật dài, có người nửa thân dưới là mình rắn.Trong cơ thể của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có huyết mạch yêu tộc.Một nữ nhân lưng mọc đôi cánh bước tới gần:- Mộng đại ca, nghe nói nói Mộng gia tế luyện thành công một linh khí cửu phẩm?

Nguyên Vực thành giờ đang ầm ĩ vì chuyện này.Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao kiều, da trắng, ngực to, tóc đỏ rực, mặc linh giáp tam phẩm, đôi mắt sáng ngời, rất xinh đẹp.Phong Phi Vân nhìn thấu trong cơ thể nữ nhân có huyết mạch hỏa thước yêu tộc, nhưng máu yêu rất mỏng manh.

Chắc tổ tiên của nữ nhân từng là một hỏa thước yêu.Dù msáu yêu mỏng vẫn thuộc về bán yêu.Tu vi của nữ nhân khá cao, mạnh hơn Mộng Thái Nhạc vài bậc.Nữ nhân đến gần, mây bán yêu tu vi cao khác cũng đi theo nàng.

Bọn họ tu vi không thấp nhưng không đột phá cảnh giới niết bàn, thoạt trông rất hiền.

Mộng Thái Nhạc quen biết bọn họ, chào hỏi vui vẻ với nhau.Mộng Thái Nhạc không có cảm giác trung thành với Mộng gia, Bán Yêu Minh càng giống nhà của gã hơn.Mộng Thái Nhạc trả lời:- Mộng gia có linh khí cửu phẩm hay không chẳng liên quan gì ta, ngược lại nếu Bán Yêu Minh chúng ta có một linh khí cửu phẩm thì ta sẽ rất vui.- Phong huynh, để ta giới thiệu cho huynh.

Bốn vị này là bán yêu tam giai trong Bán Yêu Minh, tu vi không tầm thường.Nữ nhân xinh đẹp lưng mọc cánh đỏ tên Diệp Tiểu Mục, cảnh giới đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, là đệ tử Thái Huyền phúc địa.

Nhưng địa vị của Diệp Tiểu Mục không cao trong Thái Huyền phúc địa.Ba người khác tu vi cũng đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, tên là Chiến Việt Danh, Lý Lang, Phùng Vãn Hạ.Trong người bọn họ có huyết mạch yêu tộc.

Nam nhân tên Chiến Việt Danh tư chất kinh diễm, gần ba mươi bảy tuổi đã đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, được gọi là thiên tài số một Bán Yêu Minh Quý vực.Trong giao lưu Phong Phi Vân biết bọn họ giống như Mộng Thái Nhạc, Sau lưng có đại thế lực tu tiên nên bọn họ mới tu luyện đến cảnh giới này, giành chút tôn nghiêm, địa vị cho mình, không đến nỗi thấp kém hơn nô lệ như các bán yêu khác.Diệp Tiểu Mục kêu thiếu nữ rụt rè vóc dáng nhỏ xinh Sau lưng mình dẫn Phong Phi Vân đi Bán Yêu Minh ghi tên.- Vãn Hạ, dẫn Phong huynh đi chỗ Mộc trưởng lão ghi tên vào Bán Yêu Minh, chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn.Chiến Việt Danh, Lý Lang, Mộng Thái Nhạc thì ở lại bên ngoài Bán Yêu Minh.

Ánh mắt Diệp Tiểu Mục trầm trọng, cả nhóm chụm đầu lại truyền âm bàn bạc chuyện quan trọng.Nữ nhân tên Phùng Vãn Hạ có tai nhọn, mắt màu ngọc bích, rèm mi chớp chớp, môi luôn nhếch cao lộ hàm răng trắng.Phùng Vãn Hạ cười thân thiện với Phong Phi Vân:- Phong huynh đệ đã đến Bán Yêu Minh thì

Sau này chúng ta là người một nhà, những đau khổ trong quá khứ hãy quên hết đi.

Nếu có ai ăn hiếp Phong huynh đệ thì ta sẽ đánh hắn cho!Trong người Phùng Vãn Hạ có huyết mạch khuyển yêu tộc.Phùng Vãn Hạ cho rằng trước kia Phong Phi Vân cũng bị người xem thường, bị giẫm lên tôn nghiêm nên chủ động an ủi hắn.Phong Phi Vân có chút hảo cảm với nàng, cười nói:- Nếu người ăn hiếp ta rất mạnh, nàng không đánh thắng được cũng phải giúp ta đánh.-------Chương 1315: Sơ đại bán yêu (1)Phùng Vãn Hạ nghiêng đầu ngẫm nghĩ:- Nếu là đối phương làm sai thì nguyên Bán Yêu Minh chúng ta sẽ giúp ngươi.Phong Phi Vân hỏi:- Ta rất tò mò tại sao có nhiều bán yêu quá vậy?- Cái này phải nói đến chiến trường vạn tộc.

Mỗi năm nhân loại bắt sống một đống lớn yêu từ chiến trường vạn tộc, những yêu Sau khi bị phế bỏ tu vi thì bị bán đi.- Có nữ yêu vì rất đẹp nên thành vật nuôi cho các đại nhân vật, sinh ra con cái bán yêu.

Con cái bán yêu lại sinh ra bán yêu, các đời kéo dài mãi, số lượng bán yêu càng lúc càng khổng lồ.

Chỉ nói đến Quý vực, số lượng bán yêu đã hơn nhân loại một phần trăm.Một phần trăm đã là tỷ lệ rất lớn, đối với nhiều vực thì số lượng bán yêu không khống chế trong vòng ba phần trăm vực chủ sẽ bị trị tội.Tồn tại bẩm sinh bẩm sinh nhỏ yếu như bán yêu trước mối nguy hiểm kéo sụp thực lực tổng thể của nhân loại đương nhiên sẽ bị vô tình chèn ép.

Có nhiều chỗ ghi rõ pháp quy trên văn bản là 'Bán yêu không được thông hôn với nhân loại'.Tuy là pháp quy nhục nhã nhân cách nhưng bán yêu phải chịu đựng.Phùng Vãn Hạ đưa Phong Phi Vân đến trước một động phủ hư không, động phủ lơ lửng cách mặt đất, có các vằn nước khuếch tán.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Có thể khai sáng động phủ không gian trong khi vẫn thiên linh thạch ức chế, trong Bán Yêu Minh cũng có cường giả.Phùng Vãn Hạ cúi đầu hướng động phủ:- Mộc trưởng lão, có người mới đến tham gia Bán Yêu Minh, xin lão nhân gia hỗ trợ trắc nghiệm.Thanh âm già nua vang lên trong động phủ, trêu học nói:- Vãn Hạ nha đầu, có lầm không vậy?

Sao ta không ngửi được chút yêu khí nào?

Chắc không phải ngươi kéo người thầm mến tham gia Bán Yêu Minh đi?Mặt Phùng Vãn Hạ đỏ ửng, thầm truyền âm cho Phong Phi Vân:- Mộc lão rất thích xem ta là con nít, thật ra ta không nhỏ chút nào.

Lão cứ muốn gả ta đi, Phong huynh đệ cứ mặc kệ lão nói lung tung.Phong Phi Vân cười gật gù, hắn nhìn ra được Phùng Vãn Hạ và Mộc trưởng lão có quan hệ rất tốt.

Chắc Mộc trưởng lão không phải người phụ trách trắc nghiệm mà là cao tầng trong Bán Yêu Minh, vì Mộng Thái Nhạc nên Phong Phi Vân hưởng thụ đãi ngộ được Mộc trưởng lão tự mình trắc nghiệm.Một luồng gió cuốn Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ bay vào trong động phủ, đi tới đại điện.Đó là tiểu động thiên sáng tạo từ kẽ hở không gian.Đại điện sâu thăm thẳm, có các bậc thang uốn lượn kéo dài xuống dưới, không biết sâu bao nhiêu.Nhiều bán yêu ngồi khoanh chân trong đại điện, bọn họ nhắm mắt tu luyện, ước chừng khoảng tám trăm bán yêu.Mỗi bậc thang kéo dài xuống dưới có bán yêu đang tu luyện, cứ xuống mãi, nhiều đến không đếm hết.Chỗ này rất im lặng, Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ truyền âm thần thức trao đổi, không dám lớn tiếng.Phùng Vãn Hạ lặng lẽ nói:- Nơi này là một động thiên tu luyện trong Bán Yêu Minh.

Bán yêu nhất giai một tháng có thể tu luyện ba ngày trong đây.

Bán yêu nhị giai một tháng được tu luyện bảy ngày.

Bán yêu tam giai một tháng được tu luyện mười lăm ngày.

Bán yêu tứ giai một tháng được tu luyện hai mươi ngày.

Bán yêu ngũ giai có thể mãi mãi tu luyện tại đây.- Đương nhiên nếu có cống hiến đặc biệt cho Bán Yêu Minh thì được phép thuyền xuyên đến đây tu luyện.- Mộc lão là bán yêu ngũ giai, người trông coi động thiên tu luyện này, tu vi cực mạnh.Phong Phi Vân đã đọc sách cổ kể về bán yêu nằm bên ngoài động thiên, hiểu biết sơ cấp bậc bán yêu.

Không phải tu vi càng mạnh là đẳng cấp càng cao mà tính theo độ cống hiến cho Bán Yêu Minh.Như Mộng Thái Nhạc, Diệp Tiểu Mục, Phùng Vãn Hạ là bán yêu tam giai, tu sĩ được Niết Bàn đệ nhất trọng thiên cũng chỉ là bán yêu tam giai.Phong Phi Vân gặp Mộc trưởng lão, đó là một lão nhân râu tóc dài kéo lê dưới đất, làn da thì như vỏ cây khô vàng, đôi mắt sáng rực đầy linh tính như thể nhìn thấu Phong Phi Vân.Ánh mắt giao nhau, Phong Phi Vân cứng người, cảm giác biến thành trong suốt bị Mộc trưởng lão nhìn thấy hết.Tu vi của Mộc trưởng lão không yếu hơn Thần cung chủ Thần Linh cung.Nếu đi ra Vực thành Quỷ vực, lực lượng của Mộc trưởng lão có thể đánh vỡ non sông vạn dặm, là một cường giả thật sự.- Chậc chậc, lạ, lạ quá.

Tiểu tử, ngươi có thể giấu yêu khí vô hình, sao ngươi làm được?Mộc trưởng lão thu về tầm mắt, giật râu, vẻ mặt đầy khó hiểu và thắc mắc.

Mộc trưởng lão không thể nhìn thấu suốt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Đó chỉ là bí pháp hoàn toàn giấu hơi thở, nếu Bán Yêu Minh cần dùng thì ta có thể cống hiến ra.- Hoàn toàn giấu yêu khí trên người!?Nghe câu đó có mấy tu sĩ trong đại điện mở mắt ra, ánh mắt nóng cháy nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Phùng Vãn Hạ đứng bên cạnh Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm thầm nghĩ:- Trên đời này có bí pháp giấu yêu khí vô hình sao?

Nếu mình có thể che giấy yêu khí thì không ai biết mình là bán yêu, có nhiều lúc không bị xem thường và hạn chế.

Mặc dù không thể thay đổi thân phận bán yêu nhưng như thế đã rất tốt.Bán Yêu Minh cũng có bí pháp giấu yêu khí nhưng bí pháp liễm khí cao minh cỡ nào cũng không thể hoàn toàn che giấu yêu khí đi, không ngờ Phong Phi Vân có cách.Mộc trưởng lão tu vi cao sâu cũng giật mình, nếu có bí pháp hoàn toàn che giấu yêu khí đem lại ý nghĩa hết sức to lớn cho bán yêu.Phong Phi Vân không cảm thấy có gì ghê gớm, rất nhanh viết ra bí pháp giấu yêu khí, dùng linh khí ấn vào một mật quyển.Tâm tính của Mộc trưởng lão cao, rất nhanh bình tĩnh nỗi lòng kích động và giật mình.

Mộc trưởng lão cầm quyển bí pháp giấu yêu khí, đọc từng câu từng chữ xong đứng dậy, gập người vái Phong Phi Vân.Mộc trưởng lão nói:- Lão phu thay mặt bán yêu toàn thế giới nhân loại đa tạ ngươi.Phong Phi Vân nâng Mộc trưởng lão dậy:- Đây chỉ là việc nhỏ, lão tiền bối đừng hành lễ lớn như vậy.Mộc trưởng lão đọc bí pháp giấu yêu khí một lần nữa, hỏi:- Thứ lỗi cho lão phu hỏi một câu, ngươi lấy bí pháp này từ đâu ra?Phong Phi Vân trả lời:- Là mẫu thân truyền cho.Mộc trưởng lão siết chặt tay Phong Phi Vân:- Chẳng lẽ ngươi là sơ đại bán yêu?Phong Phi Vân nói:- Có lẽ đi.Mộc trưởng lão càng kích động hơn, nhìn Phong Phi Vân như ngắm bảo bối làm hắn nổi gai người.Đám tu sĩ đang tu luyện trong đại điện bị tin bí pháp giấu yêu khí, sơ đại bán yêu bừng tỉnh, ánh mắt khác lạ nhìn Phong Phi Vân.Sơ đại bán yêu ý chỉ con cái sinh ra từ yêu và người.

Bán yêu như vậy có dòng máu yêu và người rất thuần khiết, chiếm một nửa huyết mạch, rất là cân bằng, bình thường người tu luyện dndến cảnh giới rất cao.Tuy vẫn không thể đột phá bình chướng Vũ Hóa cảnh nhưng trong bán yêu đã là rất giỏi.Trong cơ thể sơ đại bán yêu đa số chứa thần thông thiên phú của yêu tộc, thể chất mạnh hơn bán yêu không biết hỗn tạp bao nhiêu đời.Sơ đại bán yêu xem như cao quý nhất trong bán yêu.-------Chương 1316: Sơ đại bán yêu (2)Có một điều nữa là quốc gia nhân loại bây giờ dã cấm cường giả nhân loại và yêu tộc kết hợp, nên yêu bị bắt từ chiến trường vạn tộc đa số đưa đi làm tài liệu quý hiếm luyện đan, luyện khí.Số lượng sơ đại bán yêu càng lúc càng ít.- Sơ đại bán yêu?

Đâu?

Ở đâu?Một lão gài luộm thuộm như ăn mày từ ngoài cửa động thiên chạy nhanh vào trong.

Lão nhân gầy như co nkhỉ, đi chân đất, nhảy nhót vào trong.Lão nhân rất già, gần rụng hết răng, hai bên môi mọc hai cọng râu đỏ rực, tóc hói một nửa.

Mắt lão nhân to cỡ nửa nắm tay, đôi mắt nâu xoay tròn tìm kiếm sơ đại bán yêu.- Trong người lão có . . .

Yêu khí mạnh quá . . .

Không, không phải yêu khí, là yêu tính.Phong Phi Vân cảm nhận yêu tính thượng vị yêu từ người lão già luộm thuộm này, đương nhiên dù là thượng vị yêu vẫn yếu hơn huyết mạch phượng hoàng nhiều.Phượng hoàng là tứ đại yêu tộc đỉnh cao nhất, huyết mạch cao quý nhất.Phong Phi Vân không nhìn thấu trong người lão già chứa dòng máu yêu tộc nào, lòng thầm tò mò.Phùng Vãn Hạ nhận ra lão già luộm thuộm đột nhiên chạy vào:- Ngư gia, sao người đến đây?Lão nhân luộm thuộm khá nổi tiếng trong Bán Yêu Minh, thường hay lăn lộn trong các động thiên.

Nghe đồn lão nhân rất già, Sau khi tu luyện một loại công pháp cao sâu thất bại thì lý trí hỗn loạn, không biết mình là ai.Trong Bán Yêu Minh không ai biết lão là người nào, thấy khóe môi lão mọc hai cọng râu cá thì kêu là Ngư gia.- Ngươi chính là sơ đại bán yêu?

Hưm, xương cốt đáng kinh ngạc, vạn năm khó gặp.

Chàng trai, ngươi rất giỏi, tư chất rất cao, độ thuần huyết mạch cũng cao.

Mẫu thân của ngươi là ai?Ngư gia sờ cánh tay Phong Phi Vân, nửa câu đầu còn bình thường, nửa câu sau làm trán hắn nổi gân xanh.Có kiểu hỏi người như vậy sao?Mộc trưởng lão, Phùng Vãn Hạ biểu tình quái dị vội giải thích rằng:- Ngư gia định hỏi máu yêu tộc chảy trong người của ngươi.- Rốt cuộc mẫu thân của ngươi là ai?Ngư gia sờ soạng người Phong Phi Vân làm hắn gai người, chắc không phải lão già này cố ý sàm sỡ đi?Phong Phi Vân trả lời:- Ta cũng không rõ ràng, máu yêu trong người ta rất đặc biệt.- Không sao, bán yêu trời sinh bị ghét, mới sinh ra đã bị vứt bỏ là chuyện bình thường.

Trong Bán Yêu Minh có cách trắc nghiệm máu yêu, chỉ cần đẳng cấp không quá cao thì có thể kiểm nghiệm ra.Mộc trưởng lão cho rằng Phong Phi Vân là bán yêu bị bỏ rơi từ khi lọt lòng nên không rõ trong người mình có loại máu yêu nào.

Mộc trưởng lão sai người lấy một yêu châu màu xanh to cỡ nắm tay đến, kêu Phong Phi Vân nhỏ giọt máu vào.Phong Phi Vân cắt lỗ nhỏ trên đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra, màu hồng lóe tia sáng như đốm lửa, sáng còn hơn ánh sáng từ yêu châu.Bóc!Giọt máu nhỏ vào yêu châu, viên yêu châu có linh tính rung bần bật, ánh sáng ngày càng rực rỡ.

Mọi người trong đại điện không mở mắt nhìn thẳng được.Hơn một nửa yêu trong đại điện bị kinh động, ngạc nhiên nhìn yêu châu lơ lửng trong không trung.

Bọn họ chưa từng thấy tình huống như vậy, yêu châu không chịu nổi yêu khí trong giọt máu, sắp nổ.Cuối cùng ánh sáng yêu châu nhạt dần, giọt máu hồng dính trên hạt châu như giọt sương lăn dài.Mộc trưởng lão kích động ngón tay run run:- Yêu . . .

Yêu châu không thể hấp thu giọt máu này, hay trong cơ thể ngươi là huyết mạch của ba mươi sáu thượng cổ thánh yêu tộc?Ánh mắt Mộc trưởng lão nhìn Phong Phi Vân lại thay đổi.Phùng Vãn Hạ chớp mắt, mặt đỏ hồng, rất ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân, lòng cực kỳ rung động.Thượng cổ thánh yêu tộc, hơn nữa còn là sơ đại bán yêu, tu sĩ trong đại điện giật mình không nói nên lời.Phong Phi Vân hiểu tại sao bọn họ rung động.

Trong ngàn vạn yêu tộc thì ba mươi sáu thánh yêu tộc xem như đỉnh cao nhất, ba mươi sáu chủng tộc cao quý nhất, đứng sau bốn cổ thần yêu tộc.Tộc nào trong ba mươi sáu thánh yêu tộc đều mạnh hơn nhân tộc, lực lượng rất kinh khủng, trên chiến trường vạn tộc ít khi thua trận.

Khả năng ba mươi sáu thánh yêu tộc trở thành tù binh của nhân tộc rất nhỏ.

Xuất hiện một sơ đại bán yêu mang huyết mạch thượng cổ thánh yêu tộc gây chân động lớn trong bán yêu.Phùng Vãn Hạ hết hồn, níu chặt tay áo Phong Phi Vân:- Trời, trong . . .

Trong người của ngươi có huyết mạch thượng cổ thánh yêu tộc, hèn . . .

Hèn gì mẫu thân của ngươi để lại bí pháp giấu yêu khí cho ngươi.

Mẫu thân của ngươi chắc từng là một siêu cường giả thượng cổ thánh yêu tộc!- Phải giấu kín chuyện gì, nếu ai tuyên dương ra ngoài sẽ bị toàn Bán Yêu Minh truy sát!Mộc trưởng lão biết rõ huyết mạch thượng cổ thánh yêu tộc đại biểu ý nghĩa gì, nhưng lão rất khó tin thật sự, lão cần lấy đi giọt máu kiểm nghiệm kỹ hơn.Có quá nhiều chuyện làm Mộc trưởng lão giật mình, mấy ngàn năm hoảng hốt cộng lại không nhiều bằng hôm nay.

Mộc trưởng lão đã cất giọt máu trên yêu châu, lão cho Phong Phi Vân một lệnh bài minh hữu Bán Yêu Minh, yêu tộc tam giai.

Mộc trưởng lão vội vàng rời đi, tìm người đức cao vọng trọng trong Bán Yêu Minh giám định giọt máu này.Mộc trưởng lão cầm sách cổ bí pháp, tay kia cầm hộp ngọc chứa giọt máu đi tới bên dưới một tòa động thiên tiên trì.Một lão nhân ngồi khoanh chân trong tiên trì, bên ao có một cây cầu bạch ngọc lơ lửng giữa không trung.Linh khí trong ao lượn lờ quanh thân lão nhân, Khí thế uy nghiêm.Lão nhân chậm rãi mở mắt ra, hỏi:- Dường như ngươi có chuyện rất quan trọng?- Ngươi nhìn cái này đi.Mộc trưởng lão ném ngay sách cổ bí pháp vào tiên trì, nỗi lòng vẫn còn phập phồng.Lão nhân trong ao lúc đầu không có cảm giác gì, nhưng càng xem càng giật mình.

Lão nhân đọc lại bí pháp trên mật quyển lần nữa.Sau khi xem ba lần, lão nhân nói:- Thứ này thật sự có thể giấu yêu khí trong người?Mộc trưởng lão trả lời:- Dù sao ta không ngửi được yêu khí trên người hắn, tu sĩ cảnh giới cao hơn có phát hiện được không thì khó nói.Lão nhân trong ao biết tu vi của Mộc trưởng lão, nếu Mộc trưởng lão không ngửi dược thì sách cổ bí pháp rất lợi hại.Lão nhân hỏi:- Quyển bí pháp này từ đâu ra?- Cái này lại dính dáng đến hắn.Mộc trưởng lão ném hộp hàn ngọc vào tiên trì.Lão nhân trong tiên trì mở nắp hộp hàn ngọc, cảm giác yêu tính khổng lồ ập vào mặt, trừ yêu tính ra còn xen lẫn ma tính.

Mắt lão nhân dấy lên từng vòng sáng linh khí, bộc phát ra yêu lực.

Nhưng yêu lực của lão nhân không thể thẩm thấu vào trong giọt máu ngược lại bị đánh bật về.Lão nhân trong tiên trì đinh lực rất mạnh, lòng hân hoan nhưng vẻ mặt không lộ biểu tình gì, chậm rãi khép nắp hộp hàn ngọc.Lão nhân nói:- Yêu tính thật mạnh, máu thuộc về sơ đại bán yêu.Mộc trưởng lão đứng bên tiên trì nói:- Giọt máu này không hòa tan vào yêu châu ngược lại suýt làm yêu châu nát, ta nghi ngờ trong máu có huyết mạch thượng cổ thánh yêu tộc.Lão nhân trong tiên trì hút ngụm khí lạnh, bước ra khỏi ao, đứng trước mặt Mộc trưởng lão.Lão nhân trong tiên trì kích động hỏi:- Thật sự không thể hòa tan vào yêu châu?-------Chương 1317: Vực minh chủMộc trưởng lão khẳng định:- Chắc chắn.- Hắn ở đâu?

Ta một tự mình gặp hắn một lần . . . không . . . không . . . phải xá định yêu lực chứa trong giọt máu này đã, ta không kịp đợi nữa.Mộc trưởng lão hơi đổi sắc mặt:- Vực minh chủ định đi tổng minh?Lão nhân bước ra từ ao tiên là vực minh chủ của Bán Yêu Minh Quý vực.Bởi vì khu vực một vực quá bao la, mỗi vực xây dựng một Bán Yêu Minh, thu nhận cường giả trong bán yêu tham gia.

Nơi đây chỉ là vực minh của Bán Yêu Minh, không phải tổng minh.Vị trí bán yêu tổng minh rất bí ẩn, tụ tập cường giả mạnh nhất trong bán yêu toàn Trung Ương vương triều thứ sáu.

Chỉ có đẳng cấp cỡ vực minh chủ Bán Yêu Minh mới biết vị trí bán yêu tổng minh.Bán yêu vực minh chủ Quỷ vực nói: - Tổng minh quá xa, tốn nhiều thời gian.

Đi đại doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh chắc có thể kiểm nghiệm ra.Trung Ương vương triều thứ sáu chia thành các cảnh, Quý vực thuộc Diệp Hồng cảnh.Chiến Địa Tước phủ của Tất Ninh Soái thì thuộc Chiến cảnh, cách Diệp Hồng cảnh hơn mười cảnh, rất xa xôi, sức người không vượt qua được.Mỗi cảnh trong Trung Ương vương triều thứ sáu do một vị tước gia thống lĩnh, làm cảnh chủ.

Cảnh chủ tương đương với chư hầu, trong lãnh thổ mình quản lý thì cảnh chủ chính là chí cao vô thượng.Trong tiêu chuẩn phân chia thì một cảnh chia một vạn vực.Nhưng mấy ngàn vạn năm, thậm chí ức năm, thời gian ban đầu phân chia khó thể ngược dòng, bao nhiêu năm qua có vực càng hưng thịnh hơn, biên cương bao la.

Có vực tụt dốc, bị vực mạnh khác nuốt.Hiện giờ nguyên Diệp Hồng cảnh chỉ còn lại tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực, hơn một ngàn vực khác đã biến mất trong dòng thời gian lịch sử.Quý vực chỉ là một trong tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực, thuộc quyền quản lý của cảnh chủ Diệp Hồng cảnh.Sau khi bán yêu vực minh chủ Quỷ vực rời đi, Mộc trưởng lão thẫn thờ thật lâu Sau đó trở về động thiên lão trông chừng.* * * - Phong huynh đệ, ngươi thật lợi hại!

Đến ghi tên ngày đầu tiên đã lấy được lệnh bài bán yêu tam giai, nhưng Phong huynh đệ cống hiến quyển bí pháp thu giấu yêu khí có giá trị rất lớn với Bán Yêu Minh.

Nếu không phải Phong huynh đệ chỉ mới tham gia Bán Yêu Minh, không chừng ngươi trực tiếp trở thành bán yêu tứ giai.Phùng Vãn Hạ vẫn gọi Phong Phi Vân là Phong huynh đệ, nhưng giọng điệu tăng phần tôn kính.

Đây là một vị sơ đại bán yêu!Phong Phi Vân thỏa mãn nói: - Thế là đủ rồi.

Hình như bán yêu tam giai có thể tu luyện trong Bán Yêu Minh nửa tháng.Phong Phi Vân cảm thấy người trong Bán Yêu Minh rất thân thiện, ít ra hắn thấy trong mắt bọn họ sự chân thành và đoàn kết.Ngư gia điên khùng chạy đến kéo tay Phong Phi Vân, kích động hỏi: - Mẫu thân của ngươi là ai?Bà nội nó!Phong Phi Vân rất muốn đá bay lão già này, hở chút là hỏi thăm mẫu thân của hắn, ai nghe cũng muốn cho ăn đập.Nhưng thấy Ngư gia không có vẻ gì là trêu đùa mình, Phong Phi Vân không tiện đánh người.

Dù sao 47 e ta lớn tuổi, thần kinh không bình thường, nên biết yêu thương lão nhân.Phong Phi Vân nói: - Lão tiền bối, tại sao người luôn hỏi câu này?

Ta nói rồi, ta không biết mẫu thân của mình thuộc yêu tộc nào.Ngư gia phồng má, tức giận nói: - Chàng trai, ngươi không lừa được ta!

Ta quen mẫu thân của ngươi, ngươi giống mẫu thân ngươi y như đúc.Phong Phi Vân lòng máy động, hỏi: - Tiền bối thật sự quen mẫu thân của ta sao?Ngư gia nghiêm túc, chém đinh chặt sắt nói: - Nhảm nhí, mẹ của ngươi tên Vương Nhị Nữu, phụ thân của ngươi tên Trương Đại Ngốc,từng tới nhà ta ăn cơm.Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, nếu không phải thấy Ngư gia bị khùng là hắn không ngại đánh người già bầm dập.Ngư gia túm vạt áo Phong Phi Vân, lại hỏi nữa:- Mẫu thân của ngươi rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân nặn nụ cười vặn vẹo:- Chẳng phải lão đã nói sao?

Vương Nhị Nữu.Ngư gia tức giận nói: - Chàng trai, ngươi đừng cho rằng ta là lão điên!

Ngươi không lừa ta được, rõ ràng mẫu thân của ngươi tên . . .

Vương Nhị mặt rỗ!Ngư gia cho rằng Phong Phi Vân lừa mình.Dù ký ức của con cá chỉ có năm giây cũng không đến mức quên mau vậy đi?Rõ ràng vừa rồi bảo là Vương Nhị Nữu bây giờ kêu Vương Nhị mặt rỗ.Phong Phi Vân xắn tay áo, quyết định trừng trị lão già cứ hay hỏi thăm mẫu thân người khác.Có người kêu lên: - Nguy rồi, Mộng Thái Nhạc và Lý Lang bị đánh trọng thương ở Đấu Chiến cung, đã bị phá đan điền, biến thành phế nhân!Ầm!Trong phút chốc mấy trăm tu sĩ cường đại của Bán Yêu Minh lao ra, thức tỉnh khỏi tu luyện.

Ai nấy biểu tình tức giận, lửa giận ngút trời.- So tài Đấu Chiến cung điểm đến liền ngừng, ai mà ra tay ác vậy?

Phế tu vi của Mộng Thái Nhạc, Lý Lang.- Chẳng lẽ cho rằng bán yêu chúng ta yếu thế nên cố ý chèn ép?Bán yêu đến truyền tin nói: - Không phải, ban đầu Mộng Thái Nhạc, Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh, Lý Lang cỉ tham gia Đấu Chiến cung để so tài, giành chút linh thạch để tu luyện.

Nhưng trong Đấu Chiến cung Mộng Thái Nhạc gặp một thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia.

Hai người tranh chấp, - Cuối cùng giằng co rồi ước chiến trong tử vong bí cảnh.

Tuy tu vi của Mộng Thái Nhạc cao nhưng thiên kiêu của Mộng gia đáng sợ hơn, trấn áp Mộng Thái Nhạc, phá đan điền.- Sau khi Mộng Thái Nhạc bị phá đan điền, thiên kiêu Mộng gia nói nhiều câu sỉ nhục, ngang nhiên bảo bán yêu là sinh vật đê tiện nhất, không xứng làm người, không có tư cách thông hôn với nữ nhân loại.- Sách cổ bí pháp không nhịn được ký hiệp nghị sinh tử, vào tử ovng bí cảnh.

Nhưng Lý Lang không đánh lại thiên kiêu Mộng gia.

Lúc này Chiến Việt Danh, Diệp Tiểu Mục chắc cũng định ra tay.Nghe bốn chữ tử vong bí cảnh là các cường giả bán yêu lặng im.

Tử vong bí cảnh là danh từ chết chóc trong Đấu Chiến cung, trừ những kẻ cuồng chiến đấu ra hiếm ai chọn vào tử vong bí cảnh đánh nhau.Hơn nữa trước khi vào tử vong bí cảnh, hai bên phải ký ký hiệp nghị sinh tử.

Nội dung là dù bị giết trong ký hiệp nghị sinh tử thì đối phương sẽ không chịu trách nhiệm.Mộng Thái Nhạc, Lý Lang bị phế bỏ đan điền trong tử vong bí cảnh chỉ đành nhận xui.Một tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng bước ra khỏi động thiên:- Ta không tin tử vong bí cảnh đáng sợ như vậy, ta muốn gặp gỡ thử thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia đó!Tu sĩ Thiên Mệnh đệ cửu trọng lướt đi như bay lao hướng Đấu Chiến cung.Sau đó mấy chục tu sĩ bán yêu nhiệt tình sát khí đằng đằng đi theo.- Mộng huynh làm việc ổn trọng, không giống loại người dễ xúc động, tại sao đồng ý chiến đấu trong tử vong bí cảnh?Phong Phi Vân mới quen Mộng Thái Nhạc chưa được vài ngày nhưng hắn biết gã là loại người điềm tĩnh lão luyện, chuyện bình thường không chọc giận hắn được.Phùng Vãn Hạ giải thích rằng: - Chẳng lẽ Phong huynh đệ không biết?

Mộng đại ca và một thiên chi kiêu nữ Mộng gia vốn yêu nhau.

Chuyện này bị lộ, cao tầng Mộng gia bị kinh động, cảm thấy thân phận của Mộng đại ca thấp hèn, không xứng với thiên chi kiêu nữ Mộng gia.-------Chương 1318: Đấu Chiến cung (1)-

Sau này thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nhìn trúng thiên chi kiêu nữ Mộng gia.

Mộng gia vì nịnh nọt Cửu Tiêu tiên thành nên gả thiên chi kiêu nữ đó cho thiếu thành chủ làm làm tiểu thiếp, chắc sẽ thành thân trong vòng mấy ngày nay.- Đám thiên tài tuấn kiệt Mộng gia cho rằng Mộng đại ca là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lúc này nói câu nào đều sẽ chọc giận Mộng đại ca.Mắt Phùng Vãn Hạ đỏ hồng, nàng biết rõ tình cảm của Mộng Thái Nhạc và thiên chi kiêu nữ Mộng gia.

Nhưng thân phận của bán yêu quá thấp kém, Mộng gia thì như vật khổng lồ.

Phùng Vãn Hạ muốn giúp đỡ cũng đành bất lực.Phong Phi Vân sờ cằm:- Thi ra có chuyện như vậy.Phong Phi Vân cười bí hiểm:- Đấu Chiến cung nằm ở đâu?

Chúng ta cũng đi giúp vui, nhìn xem thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng gia cường đại đến đâu.Phong Phi Vân kéo Phùng Vãn Hạ đi ra Bán Yêu Minh, kêu một chiếc xe thú, giao một khối linh thạch chạy đi Đấu Chiến cung.- Chết tiệt, sao lão ở trên xem?- Rốt cuộc mẫu thân của ngươi là ai?Ngư gia bò lên xe thú trước cả Phong Phi Vân, hai tay nhét vào ống tay áo, co ro trong góc xe, nghiêm túc hỏi mẹ hắn.Phong Phi Vân hoàn toàn miễn dịch với lão già điên này, hắn phớt lờ lão.

Phong Phi Vân ngồi trong xe với Phùng Vãn Hạ, thảo luận về Đấu Chiến cung.- Đấu Chiến cung là đấu trường truyền thừa mấy trăm vạn năm, trải rộng toàn bộ Trung Ương vương triều thứ sáu.

Quý vực có hơn bảy trăm Đấu Chiến cung, đương nhiên Đấu Chiến cung trong Vực thành mới là nơi cường giả tụ tập.

Nhiều lão tổ phúc đị động thiên sẽ đi Đấu Chiến cung thử sức.- Bối cảnh Đấu Chiến cung rất đáng sợ, nghe nói chỗ dựa là một tòa tước phủ, vì vậy không ai dám gây chuyện trong Đấu Chiến cung.Phùng Vãn Hạ tiếp tục bảo: - Chiến đấu trong Đấu Chiến cung không chỉ tăng kinh nghiệm chiến đấu còn thắng được linh thạch.

Nhiều thiên tài kinh tài tuyệt diễm chiếm được chiến tích danh truyền thiên tài trong Đấu Chiến cung, rồi được nhiều thế lực tu tiên lớn lôi kéo, hứa hẹn nhiều lợi lộc.

Ví dụ công pháp tu luyện, linh thạch, linh đan, linh khí, thậm chí nô lệ mỹ nữ, lãnh địa.- Đấu trường bình thường trong Đấu Chiến cung không quá nguy hiểm, thắng thua điểm đến liền ngừng.

Nhưng tử vong bí cảnh thì khác, bên trong dù giết đối thủ cũng sẽ không phải trả giá gì.

Nếu trưởng bối đến báo thù thì Đấu Chiến cung sẽ phái cường giả giết kẻ báo thù, đây là quy tắc của Đấu Chiến cung.Phong Phi Vân cười nói: - Thật là một quy tắc hay.Rất nhanh xe thú đến bên ngoài Đấu Chiến cung.Đấu Chiến cung khí phái hơn Bán Yêu Minh nhiều, kiến trúc không cùng đẳng cấp.

Cánh cửa lớn luyện hóa bằng linh thạch, vách tường tế luyện bằng mục cương bảy sắc, con đường trải bằng ngọc thạch màu trắng, không khí xa hoa quý phái.Có rất nhiều tu sĩ vào Đấu Chiến cung.

Có thanh niên tài tuấn cưỡi linh hạc từ trên trời giáng xuống, bên cạnh có mỹ nhân làm bạn.

Một số lão nhân tiên phong đạo cốt ngự không bay đến, Khí thế khiếp người, mắt như hai thanh kiếm bén đâm vào hồn người.Muốn vào Đấu Chiến cung phải nộp mười khối linh thạch, nơi đây không dành cho lẩm bẩm.Phong Phi Vân nộp ba mươi khối linh thạch, ba người chạy vào tử vong bí cảnh.Phùng Vãn Hạ nói: - Đấu Chiến cung có mười tử vong bí cảnh, cải tiến từ bí cảnh cấp thấp.

Bên trong thiết kế linh quang kính tượng, chúng ta đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy cảnh chiến đấu trong tử vong bí cảnh.Phùng Vãn Hạ rất sốt ruột, nàng bước nhanh đi.

Phùng Vãn Hạ rất lo cho an toàn của Mộng Thái Nhạc, Lý Lang.Khi Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ, Ngư gia đến tử vong bí cảnh đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập tại chỗ này.

Mấy chục cường giả bán yêu chạy đến đây trước, thấy Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ tới thì gật nhẹ đầu.- Lý đại ca, Mộng đại ca!

Hốc mắt Phùng Vãn Hạ đỏ hồng móc bình ngọc ra khỏi ngừng, đổ hai viên linh đan tam phẩm, đều là bảo dược trị thương, giá trị siêu phàm.Mộng Thái Nhạc, Lý Lang bị thương rất nặng, mặt trắng bệch, áo dính đầy máu, vết thương đã khép lại gần hết.

Trước khi nhóm Phong Phi Vân chạy đến đã có người chữa giúp Mộng Thái Nhạc, Lý Lang, nhưng chỉ khiến ngoại thương khép lại.Mộng Thái Nhạc nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng, lắc đầu cười khổ nói: - Vãn Hạ, hãy cất linh đan đi.

Bây giờ chúng ta đã là phế nhân, nuốt vào chỉ phí linh đan.Đối với tu sĩ tu luyện mấy trăm năm thì bị người phá đan điền, phế tu vi chẳng khác nào chết rồi.Phùng Vãn Hạ không ngừng lau nước mắt, cố chấp nhét linh đan cho Mộng Thái Nhạc, Lý Lang.- Để ta xem.Phong Phi Vân bắt chặt tay Mộng Thái Nhạc, đầu ngón tay phát ra phật quang màu vàng chậm rãi thấm vào người gã.Mộng Thái Nhạc nói: - Phong huynh, vô dụng.Đám tu sĩ bán yêu tò mò nhìn Phong Phi Vân, bọn họ biết hắn là sơ đại bán yêu, có lẽ hắn sở hữu bản lĩnh nghịch thiên?Phùng Vãn Hạ đang khóc cũng trợn to mắt, nín khóc.Một lúc sau Phong Phi Vân rụt tay về, mỉm cười nói: - Chỉ bị phá một lỗ thượng đan điền, còn cứu được.Mộng Thái Nhạc ngây người.

Tuy thượng đan điền chỉ là đan điền thứ nhất của tu sĩ nhưng linh khí mệnh môn nằm trong đó.

Thượng đan điền vỡ nghĩa là đường tu tiên từ nay đứt đoạn, tại sao Phong huynh bảo là còn cứu được?

Có vẻ Phong huynh không nói đùa?

Chẳng lẽ Phong huynh định dùng một số thần đan bảo dược trong truyền thuyết để cứu mình?Ánh mắt Mộng Thái Nhạc quyết tuyệt nói: - Mạng của Mộng Thái Nhạc ta tiện, sớm không muốn sống trên đời.

Nếu Phong huynh dùng bảo dược quý hiếm cứu ta thì ta không nhận nổi ân tình này.- Ha ha ha ha ha ha!

Không tính là bảo dược, có lẽ rất hiếm thấy với người khác nhưng với ta thì nhiều vô số kể.

Mộng huynh muốn một rổ thì ta cũng cho được.Phong Phi Vân luồn tay vào ống tay áo, âm thầm dùng kim tàm phật khí ngưng tụ một viên phật đan to cỡ trái vải.Phong Phi Vân lấy phật đan rực rỡ ánh vàng, hai ngón tay kẹp phật đan.

Hoa văn dày đặc trên phật đan, ánh sáng rực rỡ phủ vầng sáng vàng nhạt.

Nghiêng tai lắng nghe loáng thoáng có tiếng phật ngâm xướng.Giờ đây Phong Phi Vân đã hoàn toàn lĩnh ngộ ấu tàm đồ bức thứ hai trong Kim Tàm Kinh.

Kim tàm phật khí tăng một nấc thang, dược lực viên phật đan này sánh bằng linh đan thất phẩm, tính độ tinh thuần thì còn hơn linh đan thất phẩm nữa.Mộng Thái Nhạc mất tu vi nhưng ánh mắt còn, gã nhận ra ngay linh đan quý giá.Cổ họng Mộng Thái Nhạc khô khốc nói: - Đây . . .

Đây . . .

Đã vượt qua linh đan ngũ phẩm.Đám tu sĩ bán yêu giật mình không nói nên lời.

Phong huynh đệ thật cao điệu, tùy tiện lấy một viên thần đan bảo dược ra, cố ý hù người sao?Phùng Vãn Hạ há hốc mồm nhìn phật đan màu vàng trong tay Phong Phi Vân, lại nhìn hai viên linh đan tam phẩm trong tay mình.

Phùng Vãn Hạ cảm thấy mình nghèo hèn, nó là linh đan tam phẩm, bán yêu bình thường không có được, nhưng sao bỗng nhiên nàng trở nên nghèo hèn như vậy?Phong Phi Vân thầm thở dài, đám bán yêu này sống thật khổ, chưa từng thấy đan dược đẳng cấp như thế.

Nơi này là Trung Ương vương triều thứ sáu, lấy ra chút đồ tốt chẳng phải rất bình thường sao?-------Chương 1319: Đấu Chiến cung (2)Một thanh âm trong trẻo vang lên:- Ta muốn viên phật đan này, ra giá đi.Một công tử tuấn tú mặc áo tím phong độ phiên phiên bước tới, rất đẹp trai.

Các thiếu nữ nhìn công tử áo tím chằm chằm.

Nhưng giọng điệu công tử áo tím rất kiêu ngạo, một tay chắp Sau lưng, một tay phẩy quạt, không thèm nhìn các thiếu nữ.Lại là người này.Phong Phi Vân đã gặp công tử áo tím trong chợ Phù Thiên.Lần này công tử áo tím càng Khí thế, một đội tu sĩ đi theo Sau lưng, toàn là siêu cường giả, mỗi người tu vi không tầm thường.Công tử áo tím đến, cung chủ Đấu Chiến cung tự mình nghênh tiếp nhưng không được công tử áo tím nhìn thẳng.

Ánh mắt công tử áo tím hoàn toàn bị kim tàm phật đan trong tay Phong Phi Vân hấp dẫn.Biểu tình Ngư gia nghiêm túc nói nhỏ bên tai Phong Phi Vân:- Lai lịch của tiểu tử này không nhỏ, bốn lão già Sau lưng hắn tu vi cao khủng khiếp.Phong Phi Vân ra hiệu Phùng Vãn Hạ kéo Ngư gia ra sau, nếu để lão đi lên hỏi về mẫu thân của công tử áo tím thì sẽ gây lớn chuyện, không chừng liên lụy cả đám.Phong Phi Vân ung dung ứng đối, hai tay co lại chắp tay, hơi cúi đầu hướng công tử áo tím.Phong Phi Vân cười nói: - Vị đại nhân tôn kính này, chúng ta đều là bán yêu, với thân phận như đại nhân chắc sẽ không muốn phật đan trong tay bán yêu đi?Xoẹt!Công tử áo tím khép cây quạt, dừng bước, nhìn kỹ Phong Phi Vân.Công tử áo tím lắc đầu, nói: - Ta đã gặp ngươi, ngươi là bán yêu trong chợ Phù Thiên.

Viên phật đan này phẩm cấp không tệ, ngươi lấy từ đâu ra?Công tử áo tím đứng xa, không dám đến gần, sợ dính xui từ người bán yêu.Phong Phi Vân nói: - Cái này . . .

Đây là việc tư của ta.

Đại nhân muốn can thiệp cả chuyện này sao?

Nó sẽ hạ thấp thân phận của đại nhân.- To gan, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?Một nam nhân mặc giáp bạch ngọc bước ra từ Sau lưng công tử áo tím, tay cầm trường thương, long hành hổ bộ.

Mũi nhọn trường thương chỉ vào cổ họng Phong Phi Vân.Đây là cường giả cảnh giới niết bàn, Khí thế chấn nhiếp đám tu sĩ bán yêu lùi bước, chỉ có Phong Phi Vân là đứng thẳng không nhúc nhích.Phong Phi Vân chậm rãi nói: - Không biết.- Ngươi . . .!Người nam nhân mặc giáp bạch ngọc bắn ra linh quang màu trắng, mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.

Bán yêu ti tiện trước mắt dám khiêu khích làm gã rất tức giận.Phong Phi Vân bình tĩnh ung dung đứng như tảng đá, chuẩn bị tùy thời ra tay nghênh đón công kích sấm sét.Công tử áo tím nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, cảm thấy bán yêu này khác với các bán yêu khác.

Nhưng công tử áo tím chỉ nhìn Phong Phi Vân một lúc rồi đi.- Chỉ là một bán yêu, chấp nhặt với hắn làm gì?Viên phật đan đó rất tinh thuần nhưng với công tử áo tím đó chỉ là đan dược không tệ, chưa đến mức khiến gã giành giật.Nam nhân mặc giáp bạch ngọc thu về Khí thế, lạnh lùng trừng Phong Phi Vân, đi theo công tử áo tím.Phong Phi Vân đưa phật đan cho Mộng Thái Nhạc:- Mộng huynh, nuốt viên phật đan này đi.Mộng Thái Nhạc cảm thấy phật đan quá quý giá, không chịu nhận.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Giờ ta đã lấy phật đan ra, bị nhiều người thấy.

Nếu Mộng huynh không uổng, Sau khi ra khỏi Đấu Chiến cung chắc chắn đám người đó sẽ đến cướp.Đúng là bây giờ có khá nhiều tu sĩ nhìn bên này chằm chằm, ánh mắt tham lam.

Nếu không phải còn trong Đấu Chiến cung thì đã có người xông lên cướp phật đan.Mộng Thái Nhạc uống phật đan, phật quang màu vàng bao bọc cơ thể, làn da rực rỡ sắc vàng.

Mộng Thái Nhạc cảm nhận dòng nước ấm chạy dọc thân thể, đan điền thủng lỗ chậm rãi chữa lành, quá trình tuy chậm nhưng có dấu hiệu tái tạo.Đây là lũ sức sống đáng quý, khiến người trong tuyệt cảnh nhìn thấy hy vọng.Mộng Thái Nhạc mưng như điên, đan điền tái tạo lại, các lũ linh khí trở về, vậy là tu vi có hy vọng phục hồi.Mộng Thái Nhạc tràn đầy cảm kích Phong Phi Vân, ân tình quá nặng, khó thể trả lại.

Mộng Thái Nhạc nhìn Phong Phi Vân chăm chú, tiếp tục luyện hóa dược lực trong kim tàm phật đan, uẩn dưỡng đan điền yếu ớt.Phong Phi Vân lấy viên phật đan thứ hai cho Lý Lang uống.Hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, phật văn lượn lờ quanh thân, từng đợt linh khí chui vào cơ thể bọn họ, ngưng tụ tu vi.Đây đúng là thần tích, đám túc lão cổ giáo cảm thấy thật kỳ lạ.

Bọn họ tu luyện ngàn năm chưa từng thấy chuyện đan điền vỡ lại tái tạo, hôm nay là lần đầu tiên.- Quá kỳ diệu, tái tạo được đan điền tan vỡ, lực lượng càng tinh thuần hơn.

Chẳng lẽ phật đan này là thần dược do đại hiền phật môn tế luyện ra?Các tu sĩ đứng bên ngoài tử vong bí cảnh xem cuộc chiến tặc lưỡi lấy làm lạ, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.- Một lần lấy ra hai viên phật đan đẳng cấp này, hay Sau lưng hắn có một vị đại hiền giả phật môn?Nhiều tu sĩ nhìn chằm chsằm, chờ Mộng Thái Nhạc, Lý Lang thức tỉnh.

Nếu phật đan khiến tu vi bọn họ phục hồi thì các tu sĩ phải đánh giá lại phẩm cấp, giá trị của hai viên phật đan.Một trưởng lão phúc địa truyền thừa sáu vạn năm bước tới gần, tóc bạc mặt hồng hào, mặc đạo bào màu xanh.Ánh mắt trưởng lão nhìn Phong Phi Vân không còn khinh thường, hỏi: - Không biết hai viên phật đan của tiểu hữu do vị cao nhân nào tế luyện?Đám người không tin đan dược đẳng cấp đó do một người trẻ tuổi luyện ra, bọn họ cảm thấy có cao nhân Sau lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không muốn quá nổi bật, trả lời:- Cái này là một vị cửu phẩm đại luyện đan sư đưa tặng.Cửu phẩm đại luyện đan sư.Lão nhân tóc bạc mặt hồng hào cung kính vái chào, lòng dậy sóng.Các cường giả thế lực tu tiên giật mình, xôn xao một lúc.

Nên biết trong Trung Ương vương triều thứ sáu, ngũ đại huyền sư là nghề rất được yêu thích.

Một vị cửu phẩm đại luyện đan sư có địa vị cao cả, cao hơn cả lão tổ một phương phúc địa.Đám tu sĩ bán yêu của Bán Yêu Minh rất kích động.

Thì ra Phong huynh đệ quen một vị cửu phẩm đại luyện đan sư, hèn gì có thể tùy tay lấy ra thần đan bảo dược.

Bối cảnh của Phong huynh đệ không tầm thường.Mấy thiếu nữ xinh đẹp trong Bán Yêu Minh đang tuổi thanh xuân, rất tôn sùng Phong Phi Vân.

Không chỉ vì thân phận sơ đại bán yêu, Sau lưng Phong Phi Vân có cửu phẩm đại luyện đan sư làm chỗ dựa, đúng là quý tộc trong bán yêu.Địa vị, thân phận của bán yêu và cửu phẩm đại luyện đan sư là hai cực đoan.

Một ở dưới đất, một trên trời.

Bây giờ cả hai có liên quan đương nhiên khiến nhiều người hâm mộ.Công tử áo tím đứng ở phía xa nghe lời Phong Phi Vân nói, nghiêng đầu, nhíu mày.

Công tử áo tím nhỏ giọng nói với lão nhân Sau lưng mình.Lão nhân gật đầu, bước hướng Phong Phi Vân:- Công tử nhà ta muốn chiêu lãm vị cửu phẩm đại luyện đan sư kia, hy vọng người dẫn tiến cho.

Nếu thành công sẽ cho người thù lao hậu hĩnh.Phong Phi Vân nhìn công tử áo tím phía xa, mỉm cười nói: - Xin lỗi, hãy quay về báo lại với công tử các người là vị cửu phẩm đại luyện đan sư kia cũng là bán yêu, sợ là không lọt vào mắt xanh của công tử các người.-------Chương 1320: Cửu phẩm đại luyện đan sưLai lịch của công tử áo tím chắc chắn không nhỏ, vui buồn thất thường, tính cách quái đản, rất có thể là nữ giả nam trang.

Phong Phi Vân không muốn tiếp xúc nhiều với công tử áo tím.Lão nhân sửng sốt, trở về Sau lưng công tử áo tím, cúi đầu lặp lại lời của Phong Phi Vân.Công tử áo tím khép quạt, nhíu chân mày thanh, thật lâu sau mở miệng nói: - Bán yêu mà cũng đến trình độ cửu phẩm địa luyện đan.

Ha ha ha, xem ra trong Bán Yêu Minh vẫn có một số cường giả.Nam nhân mặc giáp bạch ngọc ánh mắt lạnh băng liếc Phong Phi Vân:- Công tử có cần . . .

Công tử áo tím kiêu ngạo nói: - Chỉ là bán yêu, kệ hắn đi.Công tử áo tím chính là Khí thế khiếp người, bẩm sinh là quý tộc, những người khác không thể bắt chước khí chất tự nhiên.Tuy cửu phẩm đại luyện đan sư rất hiếm thấy nhưng công tử áo tím từng gặp, có thể chiêu lãm được thì chiêu, còn không thể thì nàng cũng lười cưỡng cầu.Công tử áo tím nhìn kính tượng lơ lửng trên ngọc bích, bên trong chiếu ba tu sĩ kỳ tài ngút trời đang đánh nhau, chiến đấu trời sụp đất nứt.

Từng khối đá trong bí cảnh vỡ nát, vô số tia lửa, tia điện bay ra từ bí cảnh như sắp đánh nát thế giới bí cảnh này.Bên trong là tình hình chiến đấu tử vong bí cảnh.Trong tử vong bí cảnh, Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh phe Bán Yêu Minh hợp sức chiến đấu với thanh niên kia nhưng vẫn bị đánh rơi vào thế yếu.Sau lưng công tử áo tím, một lão nhân đội mũ da màu xanh, tay cầm cán bút nói: - Công tử, thanh niên kia là một trong sáu thiên tài đẳng cấp sử thi thế hệ này của Mộng gia.Mắt lão nhân tràn đầy tia sáng trí tuệ, là một trí sư phẩm cấp rất cao, làm mưu sĩ cho công tử áo tím.Trí sư khác phẩy quạt lông bước ra, cung kính cúi đầu hướng công tử áo tím:- Thế hệ này Mộng gia ra một số nhân tài.

Nghe nói có một thiên chi kiêu nữ khi độ địa kiếp dẫn đến mười hai dòng sông dung nham.

Nhưng bị thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nhìn trúng, hai người đã đính hôn.Đây là vị mưu sĩ thứ hai.Ánh mắt công tử áo tím hờ hững, ngón tay thuôn dài vuốt cây quạt nói: - Tư chất của Mộng Tinh Hổ tạm được.Được công tử áo tím gọi là tạm được tức là lọt vào mắt xanh của nàng, đóng dấu nhân tài có thể chiêu lãm.

Một mưu sĩ ghi tên Mộng Tinh Hổ vào.Mưu sĩ thứ ba khẽ thở dài: - Nam nhân đánh nhau với Mộng Tinh Hổ tên là Chiến Việt Danh, nghe nói gần ba mươi bảy tuổi bước chân vào Thiên Mệnh đệ cửu trọng, được gọi là đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh Quý vực.

Tiếc rằng hắn là bán yêu, nếu không cũng là một thiên tài hiếm có.Vị trí sư này rất mạnh, giỏi xem thiên tượng, thôi diễn thiên cơ, nắm rõ nhiều chuyện trên mảnh đất này trong lòng bàn tay.Công tử áo tím nhìn Chiến Việt Danh Sau đó dời tầm mắt, không có hứng thú gì với bán yêu.Dù bán yêu có thiên phú cao đến mấy thì chỉ là bán yêu, không thể đột phá Vũ Hóa cảnh.Đám tu sĩ bán yêu siêu kích động nhìn Phong Phi Vân, biểu tình tôn kính, nóng bỏng:- Phong huynh đệ, Bán Yêu Minh chúng ta thật sự sẽ có một vị cửu phẩm đại luyện đan sư sao?Nhất là mấy thiếu nữ xinh đẹp, mắt chớp chớp ngập nước nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thuận miệng đồng ý:- Đúng vậy!

Phong Phi Vân cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không để bụng.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu trên ngọc bích, nhíu mày.

Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh là cường giả Thiên Mệnh đệ cửu trọng, nhưng hai người hợp sức vẫn bị thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng gia áp chế, thua trận chỉ là vấn đề thời gian.Ầm!

Hình ảnh kính trượng trên ngọc bích rung bần bật.

Người Mộng Tinh Hổ phát ra ánh sáng như sao, lòng bàn tay chém ra luồng thần luyện đánh bay Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh.Mộng Tinh Hổ vọt lên cao, tay huơ thanh chiến kiếm lại đánh Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh bay xa hơn.

Cơ thể Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh nứt toác, máu chảy ròng ròng.- Ha ha ha ha ha ha!

Bán yêu đúng là bán yêu, dù là đệ nhất thiên tài trong bán yêu cũng không phải đói thủ của bản công tử!Mộng Tinh Hổ đạp ngực Chiến Việt Danh, giẫm đạp tôn nghiêm của Chiến Việt Danh lại như giẫm lên tôn nghiêm của tất cả bán yêu.Người Chiến Việt Danh nổi tơ máu, đôi mắt hung dữ trừng Mộng Tinh Hổ, con ngươi đầy tơ máu.Phập!

Khóe môi Mộng Tinh Hổ nhếch lên khinh tường, chân đạp mạnh xuống ghì chặt Chiến Việt Danh.

Chiến kiếm chậm rãi đâm vào đan điền của Chiến Việt Danh, máu phun tung tóe.Lại một cường giả bán yêu bị phế đan điền, bị Mộng Tinh Hổ đá ra khỏi tử vong bí cảnh.Bên ngoài tử vong bí cảnh, đám thiên tài tuấn kiệt Mộng gia cuồng cười:- Đệ nhất thiên tài trong bán yêu hóa ra là trò cười.Một trưởng bối Mộng gia vuốt râu, cười tươi nói: - Bán yêu khi sinh ra đã là người hạ đẳng, chiến đấu hơn mười hiệp với Tinh Hổ là rất ghê gớm.- Người hạ đẳng?

Bán yêu xem như người sao?Câu này thốt ra dẫn đến tiếng cười vang, các tu sĩ bên ngoài tử vong bí cảnh cười to.- Bán yêu chỉ có thể xem như nô lệ!

- Sáu thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia chúng ta ai đến đều có thể một tay giết cả đám bán yêu nô.- Một đám phế vật người không ra người, yêu không ra yêu mà đòi tôn nghiêm?

Cười chết người.Các tu sĩ bán yêu cực kỳ tức giận, mắt đỏ hồng.

Nhưng bọn họ cố gắng kiềm chế, không dám đánh nhau.

Một khi bọn họ ra tay trước, đối phương có cớ giết hết cả đám.Tình cảnh này bọn họ không chỉ trải qua một lần, các tu sĩ bán yêu siết chặt nắm tay đến chảy máu, tức giận mặt vặn vẹo nhưng cố nhịn.Công tử áo tím liếc đám bán yêu, ánh mắt lạnh lùng, khinh thường đám bán yêu không chỉ yếu mà còn nhát gan.- Hừ!

Thật là một bầy kiến vô dụng.Biểu tình Phong Phi Vân thản nhiên, hắn nhìn chăm chú hình ảnh trong kính tượng trên ngọc bích.

Tuy Chiến Việt Danh thua trận nhưng Diệp Tiểu Mục còn đang chiến đấu.Tu vi của Diệp Tiểu Mục mạnh hơn Mộng Thái Nhạc, Chiến Việt Danh, đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, sắp chạm vào ngưỡng cửa đầu tiên cảnh giới niết bàn.- Mộng Tinh Hổ, ngươi khinh người quá đáng!Diệp Tiểu Mục nhảy vọt lên, vóc dáng cao kiều, ánh mắt kiên cường, dứt khoát.

Chiến y trên người Diệp Tiểu Mục thủng mấy lỗ lộ ra da thịt trắng nõn, máu đỏ chảy trên làn da.Tóc dài Diệp Tiểu Mục bay lên, mắt đỏ tựa hổ phách.

Diệp Tiểu Mục vươn ngón tay ngọc liên tục đánh ra hơn bảy mươi kiếm quyết tụ thành một thể, biến ra thần kiếm cổ xưa.

Diệp Tiểu Mục từ trên trời chém xuống đầu Mộng Tinh Hổ.- Ha ha ha ha ha ha!

Diệp Tiểu Mục, tu vi của nàng không tệ nhưng tư chất cách biệt với ta quá xa.

Ta là thiên tài đẳng cấp sử thi, vô địch cùng cảnh giới, có thể vượt qua ba tiểu cảnh giới trấn áp nàng!Mộng Tinh Hổ là tu vi sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng nhưng lực lượng cường đại kinh khủng, tu luyện thiên công bảo điển của Mộng gia.

Bán yêu không tu luyện công pháp cao sâu gì làm sao sánh bằng sức chiến đấu của Mộng Tinh Hổ?-------Chương 1321: Kẻ yếu phản kíchCông pháp tu luyện của Bán Yêu Minh đa số là tiên hiền bán yêu tự mình lần mò ra, không thể so sánh công pháp trấn tộc của những gia tộc cổ xưa, uy lực cách biệt mấy đẳng cấp.Đây là một trong những nguyên nhân sức chiến đấu của bán yêu yếu hơn tu sĩ cùng đẳng cấp.Mắt Mộng Tinh Hổ bắn ra hai tia chớp thô cỡ miệng chén nối liền tử vong bí cảnh, đánh nát thần kiếm của Diệp Tiểu Mục.

Mộng Tinh Hổ vỗ một chưởng đánh Diệp Tiểu Mục té xuống đất.- Phụt!

Lực lượng một chưởng của Mộng Tinh Hổ quá mạnh mẽ, chém ra khí lưu hình rồng làm ngực Diệp Tiểu Mục loang lổ vết máu, miệng ọc máu.

Diệp Tiểu Mục bị thương càng nặng, không thể đứng dậy.Mộng Tinh Hổ chậm rãi đến gần Diệp Tiểu Mục, ngồi xổm xuống, nhếch mép cười tà, vươn một ngón tay nâng cằm trắng mịn lên.Mộng Tinh Hổ cười nói: - Làm nữ nô bán yêu của ta đi, ta sẽ tha mạng cho nàng.Răng Diệp Tiểu Mục chảy máu, đôi mắt Diệp Tiểu Mục ngưng tụ sát quang sắp biến thành đồng kiếm.- Ngươi . . .

Nằm mơ!- Đê tiện, chỉ là bán yêu, bản công tử cho ngươi làm nữ nô của ta là vinh hạnh của ngươi.

Nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì đi chết đi!Mộng Tinh Hổ đạp bụng Diệp Tiểu Mục, chấn vỡ đan điền, đánh bay nàng.- Oa . . .

Hộc!Đan điền Diệp Tiểu Mục chảy máu, nửa người bị máu nhuộm đỏ.

Khuôn mặt trắng xinh như lê hoa không còn chút máu.

Diệp Tiểu Mục nằm trong vũng máu như đống bùn.Chiến đấu kết thúc, cánh cửa tử vong bí cảnh mở ra.Mộng Tinh Hổ thảng bước ra ngoài, Khí thế kiêu căng, một tay xách Diệp Tiểu Mục, tay kia xách Chiến Việt Danh.Mộng Tinh Hổ ném hai người xuống đất:- Một đám bán yêu yếu xìu mà mơ mộng đến Đấu Chiến cung thắng linh thạch, cười chết người, ha ha ha ha ha ha!

Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh quá nhục nhã, mặt cúi gằm xuống đất.

Mắt Diệp Tiểu Mục ngấn lệ.Bán yêu có lỗi sao?Bán yêu cũng là người sinh ra, tại sao thấp hơn người một bậc?Mộng Tinh Hổ nhẹ nhàng đánh bại bố nBán yêu cùng cảnh giới, bước ra khỏi tử vong bí cảnh.

Đám đệ tử Mộng gia bao quanh Mộng Tinh Hổ, nịnh hót tâng bốc.Mộng Tinh Hổ được nịnh hót người lâng lâng, tư chất của gã cao đẳng, mỹ nữ bán yêu như Diệp Tiểu Mục không lọt vào mắt gã nhưng không có nghĩa là đệ tử Mộng gia khác không thích.- Thiên Hổ đường đệ, ngươi sớm muốn đè Diệp Tiểu Mục đúng không?

Ta đã phế tu vi của nàng, bây giờ nàng chính là nữ nô bán yêu của ngươi.Một đệ tử Mộng gia mập mạp nghe Mộng Tinh Hổ nói thì sướng rơn chen vào đám người.

Gã thèm khát Diệp Tiểu Mục đã lâu, bất đắc dĩ tu vi không cao bằng nàng, không có cơ hội xuống tay.Nhưng giờ Diệp Tiểu Mục trở thành nữ nô bán yêu của gã, làm gã rất hưng phấn, chảy nước miếng ròng ròng.

Gã cảm ơn Mộng Tinh Hổ rối rít, định ôm giai nhân yểu điệu lên.

Nhưng bàn tay thô to mới vươn ra đã bị người đạp xuống đất.- A!

Tay của ta!Mộng Thiên Hổ rú lên khó nghe còn hơn heo bị thọc tiết, bàn tay sắp bị người đạp nát, đau thấu xương.- Xin lỗi, nàng là bằng hữu của ta, ngươi không thể ôm nàng đi.Chân Phong Phi Vân đạp mạnh mu bàn tay Mộng Thiên Hổ, đế giày xoay qua xoay lại đạp nát xương gã kêu răng rắc.Mộng Thiên Hổ hét rầm trời, líu lưỡi.Diệp Tiểu Mục vốn nhận mệnh, dù sao tu vi của nàng đã bị phế, sa đọa thành nữ nô bán yêu.

Diệp Tiểu Mục nhìn thấy rất nhiều trường hợp này, nàng không cam lòng nhưng bất lực.Không ngờ có người đứng ra bênh mình, Diệp Tiểu Mục chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt dọc theo mũi giày đến ống quần, y phục, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kiên cường.

Diệp Tiểu Mục thấy quen quen.Phải rồi, là Phong huynh đệ đi cùng với Mộng Thái Nhạc, chỉ gặp mặt một lần nhưng không ngờ hắn ra mặt bênh nàng, đắc tội Mộng gia.Mộng Thiên Hổ uy hiếp:- Nàng là nữ nô bán yêu của ta, tên khốn, đường ca sẽ giết ngươi!Mộng Thiên Hổ không tính là thiên tài trong Mộng gia, tu vi đến Thiên Mệnh đệ lục trọng, gã không vùng thoát khỏi chân Phong Phi Vân được.

Giống như có khối sắt nặng ngàn vạn cân đè mu bàn tay gã.- Nữ nô bán yêu?

Bằng vào ngươi có thể nói bốn chữ này sao?Phong Phi Vân giẫm càng mạnh, ánh mắt ngạo nghễ nhìn đám tu sĩ Mộng gia.Phong Phi Vân nói: - Ta chống mặt xem hôm nay ai to gan.Mộng Thiên Hổ hét chói tai:- Tinh Hổ đương ca, cứu ta với!Tay Mộng Thiên Hổ bị đạp chảy máu đầm đìa.Mộng Tinh Hổ bước tới, lạnh nhạt nói: - Tiểu tử, ngươi định bênh vực bán yêu sao?

Đắc tội Mộng gia chúng ta thì kết cuộc của ngươi sẽ rất thảm.- Vậy sao?

Quên nói cho ngươi biết, ta cũng là bán yêu.Phong Phi Vân không thèm quan tâm Mộng Tinh Hổ uy hiếp, vẻ mặt hờ hững, chân càng giẫm mạnh.Bộp!Tay Mộng Thiên Hổ bị đạp thành đống thịt nhão, nửa cánh tay bị chấn nát,gã đau ngất xỉu.Phong Phi Vân đá bay tên mập, Mộng Thiên Hổ đập vào vách tường, như lợn chết trượt xuống.Nếu không phải Đấu Chiến cung không cho giết người thì vừa rồi Phong Phi Vân đã giết Mộng Thiên Hổ.Mấy chục bán yêu ùa lên nâng dậy Chiến Việt Danh, Diệp Tiểu Mục nằm dưới đất, đứng Sau lưng Phong Phi Vân, không chút yếu thế.

Một khi tìm được trụ cột hì bọn họ không sợ gì nữa.Hiện giờ Phong Phi Vân là trụ cột của bọn họ.Mộng Tinh Hổ không thèm nhìn Mộng Thiên Hổ nằm dưới đất, lạnh lùng cười: - Thì ra là một bán yêu, ta còn tưởng đâu ai kiêu ngạo như vậy.

Thật là không biết chữ chết viết như thế nào!- Nói nhiều với bán yêu làm gì?

Trực tiếp giết là xong!Một nam nhân bay ra từ Sau lưng Mộng Thiên Hổ, là thiên chi kiêu tử của Mộng gia, tên Mộng Thiên Vũ.

Mặc dù Mộng Thiên Vũ không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng không yếu hơn bao nhiêu, tu vi đến hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Vẫn thiên linh thạch áp chế mà Mộng Thiên Vũ vẫn bay lên cao năm thước, bàn tay tỏa ánh sáng nhạt đan xen tia chớp ném xuống đầu Phong Phi Vân.Đám người kinh kêu.

Trong tình huống bị vẫn thiên linh thạch áp chế vẫn có thể đsánh ra tia điện, tu vi của Mộng Thiên Vũ quá mạnh, không yếu hơn thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng Tinh Hổ bao nhiêu.Phong Phi Vân không nhúc nhích, bình tĩnh nói: - Còn vương pháp không?

Chỗ này là Đấu Chiến cung, Mộng gia các ngươi trong mắt không người, dám giết chóc trong Đấu Chiến cung?Một trưởng bối Mộng gia nhíu mày ngăn Mộng Thiên Vũ lại.

Nơi này dù gì là Đấu Chiến cung, thế lực Mộng gia lớn cách mấy cũng không dám gây sự trong này.Mộng gia không trêu vào núi dựa của Đấu Chiến cung nổi.Phong Phi Vân nói câu đó, đám đệ tử Mộng gia cho rằng hắn sợ nên mới nâng ra Đấu Chiến cung.

Ánh mắt đám tu sĩ Mộng gia nhìn Phong Phi Vân tràn đầy khinh thường.Chỉ là bán yêu.Phong Phi Vân đạp nát bàn tay Mộng Thiên Hổ khiến tu sĩ bán yêu hết giận, nhưng thầm lo cho hắn, sợ hắn bị cường giả Mộng gia giết.

May mắn Phong huynh đệ tỉnh táo, vào phút nguy hiểm lôi Đấu Chiến cung ra, giữ được một mạng.Các tu sĩ Bán Yêu Minh thở phào nhẹ nhõm.Ánh mắt Mộng Thiên Vũ âm trầm, tay lấp lánh tia điện.

Nếu không bị trưởng bối Mộng gia ngăn cản thì Mộng Thiên Vũ đã một chưởng đập chết bán yêu kiêu ngạo này.-------Chương 1322: Đạp mặt (1)Một trưởng bối Mộng gia thì thầm bên tai Mộng Thiên Vũ, gã nghe xong khóe môi cong lên.Mộng Thiên Vũ cười nói: - Tiểu tử, mới rồi ngươi dám đạp nát cánh tay đệ tử Mộng gia ta chứng minh ngươi là nam nhân có nhiệt huyết.

Không biết ngươi có dám vào tử vong bí cảnh đâu với ta không?Mặt Diệp Tiểu Mục trắng bệch, hai bán yêu dìu nàng.Diệp Tiểu Mục lắc đầu với Phong Phi Vân, suy yếu nói: - Tu vi của Mộng Thiên Vũ rất mạnh, tuy không phải thiên tài đẳng cấp sử thi nhưng sức chiến đấu không kém hơn Mộng Tinh Hổ bao nhiêu.

Phong huynh đệ không đánh lại hắn.Chiến Việt Danh bị thương nặng hơn Diệp Tiểu Mục, đan điền bị chiến kiếm của Mộng Tinh Hổ đâm thủng, góp lời khuyên:- Hắn cố ý khích Phong huynh đệ vào tử vong bí cảnh đánh nhau, khi đó hắn thoải mái giết ngươi, nhục nhã ngươi.

Tuyệt đối đừng trúng kế của bọn họ!Phong Phi Vân thận trọng gật đầu, nói: - Yên tâm, ta sẽ không mắc mưu bọn họ.Phong Phi Vân lặng lẽ lấy hai viên kim tàm phật đan nhét cho Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh.

Phong Phi Vân xoay người nhìn Mộng Thiên Vũ.Mộng Thiên Vũ tưởng Phong Phi Vân sợ không dám đấu, gã ưỡn ngực, hĩnh mũi.Mộng Thiên Vũ kiêu ngạo nói: - Nếu ngươi có thể đánh bại ta thì Mộng gia sẽ không truy cứu chuyện ngươi đạp nát cánh tay thiên Hổ đường đệ, còn tặng linh thạch, xin lỗi bốn vị trẻ tuổi Bán Yêu Minh bị thương.

Còn nếu ngươi không dám ứng chiến, khi ngươi rời khỏi Đấu Chiến cung, cường giả Mộng gia chúng ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!Phong Phi Vân giả bộ lộ vẻ dao động:- Ngươi nói thật không?Trưởng bối Mộng gia đứng ra nói: - Người trẻ tuổi, nếu ngươi có thể đánh bại thiên Vũ thì Mộng gia chúng ta sẽ không truy cứu chuyện cánh tay Thiên Hổ bị ngươi phế bỏ.

Mộng gia sẽ tặng linh thạch, xin lỗi bốn vị trẻ tuổi Bán Yêu Minh bị thương.

Phong Phi Vân hỏi lại: - Có thật không?Trưởng bối Mộng gia bảo đảm:- Lão phu chính là đệ thất thái thượng trưởng lão của Mộng gia, lời nói ra đủ đại biểu toàn Mộng gia.Tu vi của trưởng bối Mộng gia rất mạnh, dù bị vẫn thiên linh thạch ức chế người vẫn phát ra ánh sáng nhạt.

Các quy tắc vòng quanh cơ thể lão nhân, chắc chắn là đại nhân vật trong Mộng gia.Phong Phi Vân sảng khoái đồng ý:- Tốt, quyết định vậy đi!Các tu sĩ Bán Yêu Minh lòng chìm,xuống đáy cốc, biết Phong Phi Vân đã trúng kế Mộng gia.Phong Phi Vân là bán yêu nhưng dám đạp nát bàn tay đệ tử Mộng gia, đây là đánh mặt Mộng gia, sao Mộng gia chịu bỏ qua cho bán yêu này?Người sáng suốt đều thấy được người Mộng gia đặt bẫy, một khi vào tử vong bí cảnh chắc chắn Phong Phi Vân sẽ bị Mộng Thiên Vũ đánh thừa sống thiếu chết.Mộng gia muốn cho mọi người biết uy nghiêm của Mộng gia không thể xúc phạm, bán yêu không có tư cách khi dễ đệ tử Mộng gia.Trước giờ chỉ có Mộng gia ăn hiếp bán yêu, đời nào có chuyện bán yêu bắt nạt Mộng gia?So với bên Bán Yêu Minh lo lắng, sốt ruột thì tu sĩ Mộng gia cười kim loạihẩy.Nam nhân trung niên tu luyện ba trăm năm bước ra:- Phong huynh đệ, hay để ta đấu thay ngươi?Trong người nam nhân trung niên có huyết mạch yêu tộc, tu vi không tầm thường, đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Bán yêu già khú đế lên tiếng: - Hay để ta, dù gì mạng cỏ rác của ta có chết cũng không đáng mấy đồng.Bán yêu già nua định vào tử vong bí cảnh thay Phong Phi Vân.Lòng Phong Phi Vân rất cảm động, hắn cho rằng tu sĩ Bán Yêu Minh không phải người tham sống sợ chết.

Bọn họ chỉ cảm thấy có lúc chết không đáng giá nên mới nhẫn nhịn.Mắt Phong Phi Vân tràn đầy tự tin nói: - Mọi người hãy yên tâm, ta sẽ sống sót trở ra.Phong Phi Vân và Mộng Thiên Vũ đi ký ký hiệp nghị sinh tử.

Nữ chủ trì khá đẹp, mặc váy dài màu lam, làm chấp sự trong Đấu Chiến cung.

Nữ nhân giao hiệp nghị tử vong cho hai người, khuôn mặt nàng xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, mắt sáng ngời đồng tình nhìn Phong Phi Vân.Mộng Thiên Vũ viết tên vào hiệ nghị tử vong, quay đầu nhìn Phong Phi Vân, cười châm chọc:- Chỉ là ký hiệp nghị sinh tử chứ có gì không dám viết?Phong Phi Vân siết cán bút thanh đồng, khựng một lúc sau viết chữ trên giấy.- Mộng Thiên Vũ.- Phong Phi Vân.Nhìn Phong Phi Vân viết tên, Mộng Thiên Vũ thở phào, ánh mắt lạnh băng nhìn Phong Phi Vân như ngó người chết.Mộng Thiên Vũ nói: - Sau khi vào tử vong bí cảnh ta sẽ đánh ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, cho ngươi biết uy nghiêm của Mộng gia chúng ta không chấp nhận xúc phạm!Mộng Thiên Vũ hừ mạnh, bước vào tử vong bí cảnh trước.Phong Phi Vân sờ cằm, không để bụng lời Mộng Thiên Vũ nói, đưa mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp mặc váy màu lam.Phong Phi Vân hỏi: - Nghe nói đâu thắng trong Đấu Chiến cung sẽ được thưởng linh thạch?

Không biết phần thưởng bao nhiêu?Lam uyển Tinh cảm thấy bán yêu này không biết trời cao đất rộng, đã ký hiệp nghị sinh tử còn mơ thắng linh thạch.Lam uyển Tinh vẫn kiên nhẫn giải thích rằng: - Chiến đấu trong bí cảnh bình thường thắng một trận thưởng một khối linh thạch.

Trong tử vong bí cảnh thắng một trận thưởng mười khối linh thạch.Phong Phi Vân chép miệng:- ít vậy?Thưởng ít linh thạch làm sao hấp dẫn nhiều cường giả đến chiến đấu?Lam uyển Tinh trừng Phong Phi Vân:- Thắng liên tục càng nhiều thì phần thưởng linh thạch sẽ tăng chồng lên.

Đánh nhau với tu sĩ cảnh giới càng cao, linh thạch được thưởng càng nhiều.

Đương nhiên trước khi chiến đấu mỗi người phải nộp linh thạch.Phong Phi Vân không rành quy tắc Đấu Chiến cung, hắn cũng không muốn biết.Phong Phi Vân nói: - Trận đấu của ta và Mộng Thiên Vũ cần giao bao nhiêu linh thạch?- Bởi vì nơi các ngươi chiến đấu là tử vong bí cảnh, đẳng cấp Thiên Mệnh đệ cửu trọng tranh phong, ngươi phải nộp mười khối linh thạch.

Nếu ngươi đánh thua hay chết trận thì phải nộp thêm mười khối linh thạch cho Đấu Chiến cung.- Chết trận vẫn phải giao linh thạch?Lam uyển Tinh trả lời:- Vì vậy trước khi tu sĩ vào tử vong bí cảnh phải giao tiền mạng mười khối linh thạch trước, đặt trong Đấu Chiến cung.Phong Phi Vân than thở:- Đấu Chiến cung các ngươi thật là không lỗ chút nào.- Đấu Chiến cung vốn là nơi tu sĩ bỏ tiền rèn luyện, chỉ thiên kiêu có thiên phú siêu cao mới thắng nhiều linh thạch trong Đấu Chiến cung.

Tu sĩ tư chất bình thường thì chỉ có giao tiền đổi lấy kinh nghiệm chiến đấu với người.Phong Phi Vân lấy hai mươi khối linh thạch ra giao cho nữ nhân xinh đẹp.

Mười khối linh thạch thanh toán chi phí cho Đấu Chiến cung, mười khối linh thạch khá là tiền thế chấp.

Lỡ như Phong Phi Vân bị Mộng Thiên Vũ giết thì mười khối linh thạch này thuộc về Đấu Chiến cung.Phong Phi Vân đi vào tử vong bí cảnh, cảm giác áp lực trên người thả lỏng.

Áp lực từ vẫn thiên linh thạch biến mất, linh lực dồi dào từ đan điền lao ra, cuộn trong trong cơ thể Phong Phi Vân như sông lớn trùng kích kinh mạch.Phong Phi Vân cảm giác rõ ràng phật lực trong người tinh thuần hơn một chút.Không lẽ đây là ích lợi của việc tu luyện trong sự áp chế của vẫn thiên linh thạch?Tu vi của Phong Phi Vân đã đến cực độ Thiên Mệnh cảnh, sắp độ tử kiếp.

Khi vượt qua tử kiếp, niết bàn trọng sinh sẽ là tu vi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.-------Chương 1323: Đạp mặt (2)Nơi này chính là tử vong bí cảnh.Tòa bí cảnh này dài rộng hơn hai vạn dặm, khá mênh mông.

Trong không trung lơ lứng vô số cục đá to, có đá dài cỡ vùng núi, có chỉ lớn bằng nắm tay.

Đây là chiến trường cải tạo từ bí cảnh cấp.Kết cấu không gian nơi này không ổn định, khá giống với dị thú chiến cảnh trong Vạn Vật tháp.Trong Đấu Chiến cung, trên ngọc bích hiện ra bóng dáng Mộng Thiên Vũ và Phong Phi Vân.

Hai người đứng trong tử vong bí cảnh, cách nhau vài trăm thước.Mộng Thiên Vũ mặc chiến giáp, ánh sáng linh tính bao phủ toàn thân, gã tựa như thiên thần.Mộng Thiên Vũ cười khinh thường nói: - Không ngờ ngươi ngốc vậy, thật sự vào tử vong bí cảnh.

Hôm nay ta sẽ khiến bán yêu hèn mọn nhà ngươi kiến thức cái gì là lực lượng thật sự.

Ngươi đạp nát cánh tay đệ tử Mộng gia chúng ta thì ta sẽ đạp nát mặt ngươi.

Ngươi có tin không?- Tin.Phong Phi Vân thấy buồn cười:- Nhưng chỉ có chiến thắng ngươi thì ta mới lấy lại vốn mười khối linh thạch từ Đấu Chiến cung, vì vậy ta không thể thua.Đoạn đối thoại của hai người trong tử vong bí cảnh truyền ra khiến các tu sĩ xem cuộc chiến cười to.

Bọn họ thấy bán yêu này nghèo điên rồi, sắp chết mà còn so đo mười khối linh thạch.Một thiên kiêu Mộng gia cười nói: - Bán yêu vốn nghèo, hãy tha thứ cho hắn.- Bắt đầu!Trong tử vong bí cảnh, người Mộng Thiên Vũ phát ra linh khí như nước cuộn trào bao phủ phạm vi mấyd ngàn thước thành bảo ấn.

Mộng Thiên Vũ vung tay, bảo ấn đánh vào Phong Phi Vân, chấn vỡ các tảng đá to, uy lực chấn trời động đất.Phong Phi Vân không đánh trả, thi triển thân pháp, tốc độ nhanh như sao xẹt nhảy lên cá tảng đá, né tránh công kích của bảo ấn.Mộng Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: - Tốc độ nhanh thật.Mộng Thiên Vũ biến thành cái bóng như sao băng xuyên qua thiên thạch.

Cơ thể Mộng Thiên Vũ đụng vào mấy tảng đá to, đã vỡ thành bột phấn, khí kình quanh người gã rất mạnh.Mộng Thiên Vũ thể hiện tốc độ mau hơn Phong Phi Vân, tay gã cầm kinh kiếm cổ xưa, thân kiếm dày nặng khắc đạo văn.

Mộng Thiên Vũ giơ kiếm chém xuống đầu Phong Phi Vân, kéo dòng sông kiếm dài ngàn thước.Khí thế như hồng như đâm xuyên thiên địa.Đám người đứng ngoài tử vong bí cảnh cảm nhận được lực lượng khủng bố từ nhát kiếm của Mộng Thiên Vũ.

Mắt thấy Phong Phi Vân sắp bị kiếm đâm chết, nhưng mọi người hoa mắt, không biết hắn lấy đâu ra cây gậy đen thui gõ sau gáy Mộng Thiên Vũ.Bóng gậy mau hơn, như tia sáng đen chợt lóe.Ầm!

Mộng Thiên Vũ mới rồi còn oai phong giờ nằm sấp dưới đất, sọ bị đánh nát, da đầu hõm xuống.

Mắt Mộng Thiên Vũ tràn đầy giật mình, gã không cam lòng muốn gượng người dậy.- Nằm xuống!Phong Phi Vân tung cước, lòng bàn chân ngưng tụ lốc xoáy vàng như một áng mây đè Mộng Thiên Vũ không thể nhúc nhích một li.Ầm!

Phong Phi Vân đạp lên mặt Mộng Thiên Vũ, lực lượng cú đạp rất độc ác, đạp nát xương gò má Mộng Thiên Vũ, đầu suýt bị đạp bể.Đơn giản, trực tiếp, Phong Phi Vân thật sự đạp vỡ mặt Mộng Thiên Vũ.Bên ngoài tử vong bí cảnh, mọi người ngây ngốc nhìn, như hóa đá.

Hình ảnh trên kính tượng ngọc bích quá máu me, thô bạo, vượt dự đoán.

Một thiên chi kiêu tử của Mộng gia bị bán yêu đạp dưới chân, mặt lún xuống, máu chảy ồ ạt.Mộng Thiên Vũ gào thét dưới chân Phong Phi Vân, thanh âm rất khó nghe, nhưng gã không thoát khỏi bàn chân hắn được.Tu sĩ Mộng gia phát điên, đặc biệt là đệ thất thái thượng trưởng lão của Mộng gia.

Mặt lão xanh mét, có nằm mơ cũng không ngờ bán yêu này đánh bại được Mộng Thiên Vũ.

Chẳng lẽ Mộng gia phải dâng lên linh thạch, xin lỗi Bán Yêu Minh sao?Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia rất muốn vả miệng mình.Các tu sĩ Bán Yêu Minh vừa mừng vừa sợ, bọn họ siết chặt nắm đấm, lòng vô cùng vui sướng.

Điều bọn họ không dám, cũng không làm được bây giờ Phong Phi Vân thực hiện nó, ngay trước mặt các tu sĩ.

Phong Phi Vân đạp ngã Mộng Thiên Vũ, rất thỏa mãn.Một 9d trẻ của Mộng gia la lên: - Không tính, không tính!

Rõ ràng là bán yêu chết tiệt đánh lén Sau lưng, nếu không thì Thiên Vũ đuường huynh tuyệt đối không thua!Lam uyển Tinh chấp sự Đấu Chiến cung nói: - Trong tử vong bí cảnh, chỉ cần đánh bại đối thủ, dùng cách gì cũng được.lòng Lam uyển Tinh ngạc nhiên nhìn bán yêu trong tử vong bí cảnh, thầm khâm phục hắn.

Dám đạp mặt Mộng Thiên Vũ, lá gan to thật.Phong Phi Vân cười với mọi người bên ngoài tử vong bí cảnh, chân giẫm mạnh.

Đầu Mộng Thiên Vũ bị đạp nát thành bãi máu.- Phụt!

Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia tức hộc máu.

Một bán yêu giết thiên chi kiêu tử thứ nhất của Mộng gia ngay trước mặt lão, còn mặt mũi nào mà sống?Phong Phi Vân ném xác Mộng Thiên Vũ ra tử vong bí cảnh, hắn đứng bên trong nói: - Thiên tài Mộng gia các ngươi nếu không phục thì vào đây đấu.Ồn ào!Một bán yêu định khiêu chiến cường giả toàn Mộng gia.Tin tức lan nhanh khắp Đấu Chiến cung, quả là tin bom tấn.

Nhiều người ngạc nhiên không nói nên lời, đương nhiên có người cười cho qua, cảm thấy là truyện cười, không xem là thật.Có người rất tò mò chạy đến bên ngoài tử vong bí cảnh.- Bán yêu này rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi nhưng có thể giết Mộng Thiên Vũ, có chút thực lực.- Mộng gia sắp khóc, bị bán yêu khiêu khích.- Bán yêu này quá to gan, nói sao thì Mộng gia là gia tộc cổ xưa truyền thừa tám vạn năm, nội tình khổng lồ.

Đối đầu với Mộng gia chỉ có đường chết.- Đã lâu không xuất hiện bán yêu nhiệt huyết như thế.Rất nhiều tu sĩ tụ lại, đa số đến từ cổ tộc, phúc địa tiên môn.

Có người quen thân với Mộng gia, cũng có kẻ thù không đội trời chung vui vẻ nhìn Mộng gia xấu mặt.Mắt Mộng Tinh Hổ lạnh băng:- Ta đi giết hắn!Mộng Tinh Hổ siết chặt chiến kiếm, định lao vào tử vong bí cảnh lấy mạng Phong Phi Vân.- Tinh Hổ đường huynh, ngươi là thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia, đối phó loại bán yêu này không cần ngươi ra tay, để ta giết hắn!Mộng gia là địa tộc cổ xưa, nội tình thâm sâu, nhiều anh tài.

Đã có sáu thiên tài đẳng cấp sử thi, mười mấy thiên tài có thiên phú rất gần thiên tài đẳng cấp sử thi, đều đến cực hạn Thiên Mệnh cảnh.Giờ phút này, một anh tài đi vào tử vong bí cảnh.

Anh tài này đã nắm giữ một chút quy tắc sinh tử, đến cảnh giới bán tôn chân nhân, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, mạnh còn hơn Mộng Thiên Vũ, có thực lực chạy thoát khỏi tay chân nhân.Nhưng chỉ hai giây anh tài này phơi thây trong tử vong bí cảnh, bị Phong Phi Vân dùng Kình Thiên Côn đánh nát bấy.Phong Phi Vân nói: - Mộng Tinh Hổ, ngươi là thiên tài đẳng cấp sử thi, có dám chiến đấu với ta trong tử vong bí cảnh không?Phong Phi Vân đứng trong tử vong bí cảnh, tay cầm gậy thanh đồng nhỏ máu tí tách.

Người Phong Phi Vân phát ra uy thế đáng sợ, thanh âm chấn đá lơ lửng trong bí cảnh lắc lư.Một gậy đánh anh tài Mộng gia thành bùn, làm đam thiên kiêu Mộng gia hết hồn.

Bán yêu này không dễ chọc.Tu sĩ Bán Yêu Minh rất kích động.

Mộng Thái Nhạc, Lý Lang, Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh bị thương nặng, mắt nóng cháy nhìn, máu sôi trào.-------Chương 1324: Trấn áp thiên tài đẳng cấp sử thiLý Lang cố nén đau đớn, cười to bảo: - Mộng Tinh Hổ, hay ngươi sợ Phong huynh đệ?Chiến Việt Danh cười góp lời:- Chắc chắn sợ rồi, dù sao sức chiến đấu của Phong huynh đệ vô song, kinh tài tuyệt diễm, trở tay một cái là đè bẹp hắn.Lý Lang, Chiến Việt Danh đang trút giận giùm Mộng Thái Nhạc.

Dù sao Mộng Thái Nhạc chịu nhiều sỉ nhục, ức hiếp trong Mộng gia.

Đám đệ tử Mộng gia không xem Mộng Thái Nhạc là con người, giờ khó khăn lắm có một cơ hội đả kích Mộng gia, bọn họ sẽ không bỏ qua.Mắt Mộng Tinh Hổ khiếp người, ngạo nghễ nhìn Phong Phi Vân trong tử vong bí cảnh:- Hừ!

Bán yêu lợi hại một chút chứ có gì hay, ta sợ hắn sao?Mộng Tinh Hổ ký hiệp nghị sinh tử, biến thành luồng sáng lao vào tử vong bí cảnh.Đám tu sĩ Bán Yêu Minh dần yên lặng.

Mộng Tinh Hổ là thiên tài đẳng cấp sử thi, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Chiến Việt Danh, Diệp Tiểu Mục hợp sức không đánh lại Mộng Tinh Hổ, tuy Phong huynh đệ tu vi mạnh nhưng còn quá trẻ.Phong Phi Vân vác Kình Thiên Côn, dứng trên đỉnh một tảng đá, cười bí hiểm:- Mộng Tinh Hổ, rốt cuộc cũng chịu đến.- Bán yêu đê tiện.Miệng Mộng Tinh Hổ nói vậy nhưng không khinh thường Phong Phi Vân chút nào, xem hắn là kẻ thù lớn.

Dù sao vừa rồi Phong Phi Vân giết hai cường giả Mộng gia, người yếu đuối không làm được điều này.Hai tay Mộng Tinh Hổ chống trời kêu gọi một tòa bảo luân to cỡ bánh xe.

Bảo luân phát ra ánh sáng đỏ như mặt trời máu, khi chuyển động noó kêu ù vù.Lúc trước Mộng Tinh Hổ đánh nhau với Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh chưa từng gọi bảo luân ra.

Giờ phút này, Mộng Tinh Hổ lấy ra chiến binh uy lực mạnh mẽ, từ đó thấy được gã rất xem trọng Phong Phi Vân.- Đây là linh khí tứ phẩm, trong Mộng gia chỉ có thiên tài đẳng cấp sử thi mới được một linh khí tứ phẩm làm chiến binh.

Nghe nói khi thiên tài đẳng cấp sử thi đột phá cảnh giới niết bàn sẽ được thưởng linh khí ngũ phẩm.- Về linh khí e rằng Phong huynh đệ không bằng Mộng Tinh Hổ, sẽ rơi vào thế bị động.Bên ngoài tử vong bí cảnh, đám tu sĩ nghiêm túc quan sát.Mộng Tinh Hổ lấy linh khí tứ phẩm Mộng Tinh Long có uy lực mạnh mẽ, cắt nát tảng đá trong phạm vi mấy trăm dặm.

Tia chớp đỏ giăng khắp linh khí tứ phẩm, ánh sáng đâm mắt người mù lòa.Trong Thần Tấn vương triều Mộng Tinh Long được gọi là trấn thế sát binh, rất hiếm thấy, uy lực cực kỳ cường đại.Phong Phi Vân nói: - Mộng Tinh Long đúng là bảo bối tốt, nhưng phải xem nó nằm trong tay ai.Phong Phi Vân đột nhiên tăng tốc gấp mười mấy lần, biến mất tại chỗ.

Ngay Sau đó Phong Phi Vân đứng bên trên linh khí tứ phẩm, vươn thủ ấn to lớn ra định giật lây linh khí tứ phẩm từ tay Mộng Tinh Hổ.- Dám cướp Mộng Tinh Long, muốn chết!Mộng Tinh Hổ không sợ mà còn mừng, dốc sức vận chuyển linh khí tứ phẩm công kích Phong Phi Vân.Nhưng linh khí tứ phẩm đến gần Phong Phi Vân mười trượng thì chậm dần, cuối cùng dừng lại rơi vào tay hắn.- Cái gì?

Sao có thể như vậy??Mộng Tinh Hổ thúc giục linh lực định câu thông với khí linh trong linh khí tứ phẩm, thu vũ khí về, nhưng vô dụng.Dường như khí linh trong linh khí tứ phẩm đã bị khống chế, thủ đoạn đó làm Mộng Tinh Hổ lần đầu tiên sợ hãi.Phong Phi Vân cầm linh khí tứ phẩm, ngắm nghía nửa ngày, rốt cuộc hoàn toàn điều khiển linh khí tứ phẩm.Phong Phi Vân cười nói: - Cho ngươi kiến thức uy lực thật sự của nó.Ầm!

Một luồng sáng đỏ bắn ra từ linh khí tứ phẩm như thanh kiếm đỏ máu.

Mộng Tinh Hổ hét thảm, bị đánh bay ra ngoài.Luồng sáng đỏ không giết Mộng Tinh Hổ mà chỉ phá đan điền, phế tu vi của gã.- Ngươi . . .

Ngươi dám . . .

Phế tu vi của ta?

Bán yêu đê tiện, ngươi chết chắc . . .

Mộng Tinh Hổ hộc máu, mặt trắng như tờ giấy, không còn sự bá đạo, kiêu ngạo của thiên tài đẳng cấp sử thi.Bùm!Phong Phi Vân đạp gãy một chân Mộng Tinh Hổ:- Ta đê tiện?

Ai quy định ta đê tiện?

Sao ta cảm thấy ngươi đê tiện hơn ta nhiều?Mộng Tinh Hổ đau đớn mặt vặn vẹo, co rúm lại như con chó.

Mộng Tinh Hổ chửi rủa Phong Phi Vân, tuyên bố Mộng gia còn thiên kiêu trẻ tuổi mạnh hơn gã, sẽ trả thù cho gã.- A?

Mộng gia còn thiên kiêu mạnh hơn ngươi?

Vậy ngươi đi mời bọn họ đến đây, ta ở lại chờ.

Hôm nay ta muốn cho người trong thiên hạ biết bán yêu không phải quần thể yếu, có thể vô địch cùng cảnh giới!Phong Phi Vân xách Mộng Tinh Hổ lên ném ra tử vong bí cảnh, hắn nhìn đệ thất thái thượng trưởng lão của Mộng gia đứng bên ngoài.Phong Phi Vân nói: - Lúc trước lão nhân gia nói gì?

Hình như là Mộng gia sẽ xin lỗi Bán Yêu Minh chúng ta, còn tặng linh thạch?

Có đúng vậy không?- Thiếu niên, ngươi quá đáng, hay cho rằng Mộng gia ta không có người?Người đệ thất thái thượng trưởng lãophát ra Khí thế cực kỳ khủng bố, một luồng sáng trắng đỏ dâng cao từ Sau lưng, sát ý sôi trào.Một bà lão trọc đầu đi ra, cổ đeo xích sắt tử kim, cười nhạo nói: - Khụ khụ, Mộng lão thất, không lẽ ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?Lão nhân tóc trắng dài, mặc trường bào đen cười quái dị mỉa mai:- Ha ha ha ha ha ha!

Ta thấy Mộng gia tụt dốc hẳn rồi, trong thế hệ trẻ không đánh bại được một tiểu bối của Bán Yêu Minh, còn cần người già ra tay.

Ài, từ khi nào Mộng gia lưu lạc đến tình trạng thảm vậy?Bà lão đầu trọc, lão nhân tóc bạc áo đen là thái hượng trưởng lão, luôn xích mích với Mộng gia.

Bây giờ thấy tài tuấn thế hệ trẻ Mộng gia liên tục ăn bồ hoàn, thiên tài đẳng cấp sử thi bị phế tu vi làm hai người rất vui.Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia mặt lúc đỏ lúc tím, hậm hực rụt tay về:- Đi mời Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Ngân xuất quan ngay!Có đệ tử trẻ vội vàng chạy về Mộng gia.Không lâu sau hai đẳng cấp sử thi Mộng gia điều khiển linh thú bay tới, cách mặt đất khoảng mười trượng nhảy xuống lưng linh thú, đáp xuống bên ngoài Đấu Chiến cung.

Ánh mắt hai người ngạo nghễ, kiêu ngạo vô cùng.Hai người này là Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Ngân, đã đến cực hạn Thiên Mệnh cảnh, đang bế quan trùng kích Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Ngân từng để lại chiếntích huy hoàng trong Đấu Chiến cung, khiến vô số thiên kiêu run rẩy.

Hai người cùn xuất quan làm đám tu sĩ trẻ rút lui, biết hai vương giả trẻ đến đâu là vô địch tới đó.Mắt Mộng Tinh Long trợn trừng khiếp người, tóc đen tỏa sáng, người khoác giáp cổ rách rưới:- Bán yêu dám khiêu chiến uy nghiêm của Mộng gia ta ở đâu?

Giết hắn rồi ta còn bận quay về bế quan.Nghe nói giáp cổ của Mộng Tinh Long đào từ một cổ mộ Vũ Hóa, dính chút đạo tắc cường giả Vũ Hóa cảnh để lại Sau khi chết, lực phòng ngự vượt qua Mộng Tinh Long.Một thiếu niên Mộng gia tiến lên nói: - Bán yêu đó ở trong tử vong bí cảnh, tuyên bố vô địch trong cùng cảnh giới, rất kiêu ngạo.- Ha ha ha ha ha ha!

Vô địch cùng cảnh giới?

Bằng vào hắn?Mắt Mộng Tinh Long rực lửa, sát khí dâng trào bước tới tử vong bí cảnh thứ ba, nhìn kính tượng trên ngọc bích.-------Chương 1325: Mộng tinh longMộng Tinh Long nói: - Hắn đã chết.Các tu sĩ Bán Yêu Minh khó chịu.Một bán yêu trẻ nói: - Người kia là ai?

Sao kiêu căng quá vậy?Mộng Tinh Long lạnh lùng liếc bán yêu kia, phất tay áo.

Luồng gió bay ra hất bán yêu văng mấy trượng, té cái bịch dưới đất.Trong vẫn thiên linh thạch ức chế, tu vi Mộng Tinh Hổ không phát huy được bao nhiêu lực lượng vậy mà Mộng Tinh Long có thể bắn ra luồng gió cách không hất bay tu sĩ Thiên Mệnh đệ bát trọng, tu vi này rất kinh khủng.- Ta là ai?

Ngươi không biết ta?Mộng Tinh Long từng bước đến gần bán yêu bị gã hất bay, phun ra từng chữ:- Ta là ca ca ruột của Mộng Tinh Hổ, Mộng Tinh Long.

Bán yêu chết tiệt dám phế tu vi của đệ đệ ta, một trăm bán yêu chết cũng không đền nổi!Mộng Thái Nhạc thấy sát khí trong mắt Mộng Tinh Long, nói: - Mộng Tinh Long, ngươi định làm gì?

Chỗ này là Đấu Chiến cung, ngươi dám giết người?Mộng Tinh Ngân từ phía sau đi lên:- Thái Nhạc, ngươi là đệ tử của Mộng gia ta sao có thể nói giúp bán yêu?Mộng Tinh Ngân đến gần Mộng Thái Nhạc, bàn tay lóe tia sáng lạnh vỗ nhẹ vai gã.

Bàn tay Mộng Tinh Ngân chứa ám kình, vỗ hai cái vào vai Mộng Thái Nhạc, miệng gã chảy vệt máu, nội tạng bị chấn nát.Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Ngân đến, mạnh mẽ ức chế Khí thế của Bán Yêu Minh.Nhiều tu sĩ tụ tập bên ngoài tử vong bí cảnh, có nhiều động thiên, tiên phủ cổ xưa thầm lắc đầu.

Mộng gia dù gì là đại tộc truyền thừa xa xưa, mây bán yêu không đối kháng nổi, hôm nay sẽ bị máu me trấn áp.Bán yêu trong tử vong bí cảnh mặc dù mạnh nhưng không phải đối thủ của Mộng Tinh Long.

Huống chi Mộng gia trừ Mộng Tinh Long ra có Mộng Tinh Ngân, đều là cực hạn Thiên Mệnh cảnh, sức chiến đấu trong Thiên Mệnh cảnh là vô địch.Thiên tài đẳng cấp sử thi đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã đánh đâu thắng đó, huống chi Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Ngân là đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, sức chiến đấu đánh ngang tay với chân nhân bình thường.Mộng Tinh Long lạnh lùng cười: - Ta sẽ không giết người trong Đấu Chiến cung, nhưng phế tu vi của mấy bán yêu thì dễ như trở bàn tay.Lực lượng của Mộng Tinh Long bị vẫn thiên linh thạch ức chế nhưng vẫn rất hung mãnh, chân giẫm đất chân vỡ một khối ngọc thạch.Mộng Tinh Long như mãnh hổ lao ra, đấm vào đan điền của bán yêu trước mặt.Nắm đấm bắn ra ánh sáng trắng, bóng quyền càng lúc càng lớn như ngưng tụ thành khối thần thiết.- Mộng Tinh Long, ngươi khinh người quá đáng!Có tám cường giả trong bán yêu tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng định đỡ Mộng Tinh Long công kích.Ầm!

Tám bán yêu tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng cùng hộc máu, văng ra ngoài, không đỡ nổi cú đấm của Mộng Tinh Long.- Một đám con kiên, các ngươi không tưởng tượng nổi lực lượng của thiên tài đẳng cấp sử thi!Giáp cổ trên người Mộng Tinh Long phát ra ánh sáng thánh mờ nhạt, nắm đấm như ngôi sao, lực lượng càng đáng sợ hơn.

Mấy tiền bối có mặt đều tuht lùi.Bán yêu đứng đối diện Mộng Tinh Long sợ hãi mặt không còn chút máu, miễn cưỡng nổi lên can đảm muốn liều mạng với gã.Bỗng một thân hình tuấn tú tiêu sái đứng trước mặt Mộng Tinh Long, đôi mắt đỏ nhạt, Khí thế ngông cuồng, đôi tay sinh ra các đoàn lửa ngưng tụ thành áng mây đẩy ra ngoài.Ầm!

Nắm đấm của Mộng Tinh Long như đánh vào vách sắt, lực lượng nóng cháy khủng bố đẩy ngược vào nắm đấm hất gã bay ra.

Mộng Tinh Long thụt lùi mấy chục thước mới đứng vững.Mộng Tinh Long nhìn nắm tay bị đốt khét, lại nhìn người trẻ tuổi anh tư hiên ngang, gã nhíu chặt mày.Phong Phi Vân thu về ngọn lửa trên tay, ngạo nghễ nhìn Mộng Tinh Long:- Thiên tài đẳng cấp sử thi cũng chỉ có vậy.Các tu sĩ Bán Yêu Minh ngây người Sau đó mừng như điên, biết Phong Phi Vân chiếm ưu thế trong đòn công kích vừa rồi, đẩy Mộng Tinh Long văng ra ngoài.

Trời, sức chiến đấu của Phong huynh đệ quá lợi hại.- Ai nói trong bán yêu không có cường giả?

Phong huynh đệ là cường giả trong bán yêu chúng ta, vô địch cùng cảnh giới.Một thiếu nữ Bán Yêu Minh xinh đẹp bưng linh trà đến cho Phong Phi Vân, mắt xấu hổ nhìn hắn.

Thấy Phong Phi Vân nhận ly trà, thiếu nữ đỏ mặt cúi đầu.Phong Phi Vân uống một hớp, đưa lại ly trà:- Đa tạ.Thiếu nữ Bán Yêu Minh xinh đẹp vừa mừng vừa sợ, trước giờ không ai nói cảm ơn nàng, gò má hây hồng.Thiếu nữ Bán Yêu Minh xinh đẹp ấp úng nói: - Phải đánh bại đám thiên kiêu Mộng gia.

Trong Mộng gia có rất nhiều bán yêu nô, có bị đưa vào mỏ.

Nếu xinh đẹp sẽ bị đưa đi động điếm ti tiện, bị đối xử không bằng cả nô lệ.

Ngươi phải đánh bại họ, cho họ biết trong chúng ta có cường giả, không phải sinh vật ti tiện ai muốn nhục nhã cũng được!Mắt thiếu nữ ngấn lệ, nàng xem Phong Phi Vân là anh hùng trong lòng, nàng không hy vọng anh hùng thua vào tay đám thiên tài Mộng gia.Các tu sĩ Bán Yêu Minh im lặng, siết chặt nắm tay, nghiến răng.Bọn họ xem như khá mạnh trong bán yêu, có thể tham gia Bán Yêu Minh, sống tốt hơn.

Còn rất nhiều bán yêu sống cảnh thê thảm hơn bọn họ gấp chục, trăm lần như sống trong địa ngục.Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Các người yên tâm, trong cùng thế hệ chưa ai đánh bại được ta.Mộng Tinh Long hừ lạnh một tiếng: - Thật cuồng vọng.Mộng Tinh Long co nắm tay, nói: - Mới rồi ta thậm chsi không dùng ba phần sức mạnh, nếu ta dốc hết sứ thì trong vòng mười chiêu sẽ hoàn toàn đánh bại ngươi!- Vậy sao?

Thế thì vào trong tử vong bí cảnh đấu đi.Phong Phi Vân không nhìn thẳng Mộng Tinh Long, hắn đến trước mặt mỹ nữ chấp sự của Đấu Chiến cung.Phong Phi Vân hỏi: - Cô nương, bây giờ ta thắng được bao nhiêu linh thạch?- Liên tục thắng ba trận, tổng cộng mười bảy khối linh thạch.

Trừ mười khối linh thạch hai trận khác, cộng mười khối linh thạch ngươi đặt cọc trong Đấu Chiến cung, nếu ngươi từ bỏ trận đấu tiếp theo thì được sáu mươi khối linh thạch.Lam Uyển Tinh kín đáo khuyên Phong Phi Vân đừng đánh với Mộng Tinh Long, dù sao gã liên tục thắng mười tám trận trong Đấu Chiến cung, thực lực siêu mạnh.

Lam Uyển Tinh rằng Phong Phi Vân không đấu lại Mộng Tinh Long, hiếm có thiên kiêu nào liên tục thắng mười tám trận trong Đấu Chiến cung, Phong Phi Vân bất mãn nói: - Mới có một chút?Khuôn mặt Lam Uyển Tinh xinh đẹp lạnh lùng nói: - Nếu ngươi thắng trận tiếp theo sẽ được tám mươi khối linh thạch ngay.- Được rồi.Phong Phi Vân lại ký hiệp nghị sinh tử, đi vào tử vong bí cảnh.Mộng Tinh Long không sợ Phong Phi Vân, gã nhanh chóng ký hiệp nghị sinh tử.

Đi vào tử vong bí cảnh không còn bị vẫn thiên linh thạch ức chế, người Mộng Tinh Long dâng lên Khí thế ngập trời như thần long xuất thế, bễ nghễ bát phương.Sóng linh khí mắt thường trông thấy khuếch tán từ người Mộng Tinh Long như vằn nước dao động trong hư không.

Mộng Tinh Long vươn một ngón tay chỉ hư không, sóng kiếm thô một thước đâm vào Phong Phi Vân.- Mộng huyền kiếm ba!Đây là bảo quyết của Mộng gia, uy lực rất lớn, do đại hiền giả Mộng gia sáng tạo lúc về già.

Vị đại hiền giả tu vi thông thiên, từng dùng một kiếm ba đánh nát sao băng vực ngoại.-------Chương 1326: Thiên tài không chịu đòn nhiềuPhong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc biến thành lốc xoáy xuyên toa trong tử vong bí cảnh, mau đến mức chỉ còn cái bóng.Mộng Tinh Long cũng biến thành lốc xoáy, thi triển tốc độ.

Trong lốc xoáy Mộng Tinh Long lại chỉ một cái, mộng huyền kiếm ba bay ra tiếp.Phong Phi Vân lấy tay làm đao chém không khí, cuồng long màu vàng bay ra từ cánh tay hắn, Khí thế xé rách tất cả đón đỡ mộng huyền kiếm ba.

Hai bên va chạm, tử vong bí cảnh rung lắc dữ dội.- Phật pháp vô biên!Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, người phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, chậm rãi đẩy ra phật thủ ấn vàng đè Mộng Tinh Long.Mộng Tinh Long cảm nhận lực lượng mạnh mẽ từ phật thủ ấn, gã vội thúc giục giáp cổ gọi ra một chút hơi thở tu sĩ Vũ Hóa cảnh.

Tuy Mộng Tinh Long đỡ phật ấn nhưng bị đánh bay ra xa mấy trăm dặm, đụng nát biết bao nhiêu tảng đá to.Nếu không nhờ giáp cổ thần dị trên người Mộng Tinh Long thì một chưởng của Phong Phi Vân đủ giết gã.Mưu sĩ phẩy quạt lông đứng Sau lưng công tử áo tím mở miệng nói: - Thần thông phật pháp thật mạnh, giáp cổ trên người Mộng Tinh Long dính chút hơi thở Vũ Hóa cũng không ngăn được.

Đây là thần thông vượt qua cả mộng huyền kiếm ba!Công tử áo tím ngồi trên ghế ngọc tử tinh điêu phượng, nhiều cường giả bảo vệ quanh người.

Chỉ tính mưu sĩ trí tuệ thâm sâu đã nhiều cỡ sáu người.Đám mưu sĩ toàn là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, nhìn thấu công tử áo tím có hứng thú cuộc chiến của bán yêu và đệ tử Mộng gia nên lên tiếng thuyết minh.Mưu sĩ khác nói: - Bán yêu này rất đặc biệt.

Đầu tiên lấy phật đan không thấp hơn linh đan thất phẩm, giờ lại thi triển phật pháp thượng thừa của phật môn.

Xem ra Sau lưng hắn thật sự có một vị cửu phẩm đại luyện đan sư, còn là cao tăng phật môn.- Miếu cổ phật môn trong Quý vực khoảng một ngàn, xếp hạng cao chỉ có Ngộ Tâm cổ tháp do Đại Ngộ chân phật sáng tạo từ mười hai vạn năm trướ, Vô Thiền phật viện có cửu phẩm phật khí.

Nhưng Ngộ Tâm cổ tháp hay Vô Thiền phật viện đều không có cao tăng phật môn nào đến đẳng cấp cửu phẩm đại luyện đan sư.

Mưu sĩ khác bước tới, cúi đầu hướng công tử áo tím:- Vừa rồi đã phái người điều tra, bốn ngày trước bán yêu xuất hiện tại chợ Phù Thiên, Sau đó tiếp xúc thân thiết cùng Mộng Thái Nhạc của Mộng gia.

Mộng Thái Nhạc bắt đầu vận dụng lực lượng Mộng gia tìm một nữ nhân cho hắn.Công tử áo tím lạnh nhạt nói: - Ta không muốn biết những gì hắn đã làm trong mấy ngày này, ta chỉ muốn biết từ năm ngày trước trở đi hắn ở đâu?Mưu sĩ kia quỳ dưới đất, phập phồng lo sợ nói: - Cái này . . .

Vẫn chưa có tin chính xác.Công tử áo tím phẩy quạt, hừ lạnh một tiếng: - Bình thường các ngươi thổi phồng chính mình không gì không biết, sao bây giờ không làm được chuyện nhỏ nhặt này?

Thật khiến ta quá thất vọng.Mưu sĩ kia dập đầu sát đất, run rẩy nói: - Bán yêu kia là người không thể suy tính, mấy tin tức này do Thiên Cơ doanh Quý vực thu thập được.Công tử áo tím lạnh nhạt nói: - Xem ra Thiên Cơ doanh Quý vực cần sửa sang lại.Rầm!Một người quỳ xuống Sau lưng công tử áo tím, là thái thượng trưởng lão Thiên Cơ doanh Quý vực, kính sợ nói: - Theo tin tức mới thu thập được thì bốn ngày trước trong Bách Kiếp sơn mạch có dao động không gian khá nhẹ, cộng thêm các tin tức có được, phân tích ra bán yêu rất có thể từ đại vực khác vượt hư không đến.

Có lẽ gặp bão không gian trong đường hầm trùng động, bị cuốn vào Bách Kiếp sơn mạch, Sau đó Mộng Thái Nhạc mang hắn ra khỏi Bách Kiếp sơn mạch.Khi Phong Phi Vân và Mộng Tinh Ngân đánh nhau, công tử áo tím sai người điều tra lai lịch của hắn.

Mới khoảng một chén trà, trong thời gian ngắn mọi dấu vết hoạt động từ khi Phong Phi Vân đến Trung Ương vương triều thứ sáu đã bị điều tra cặn kẽ.Những thứ không diều tra ra cũng có nhiều trí sư hợp tác suy tính, suy đoán, phân tích tình huống có khả năng xuất hiện nhấtrồi báo lên trên.Tuy chỉ là tư liệu một cán hân nhưng hao phí nhân lực, vật lực không thể tính toán.

Từ đó thấy được công tử áo tím có thể điều động lực lượng rất khổng lồ.Công tử áo tím nói: - Đứng lên hết đi.Đôi mắt sáng chớp lóe suy nghĩ.Mưu sĩ kia, thái thượng trưởng lão Thiên Cơ doanh Quý vực thở phào, chậm rãi đứng dậy.Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ doanh Quý vực mở miệng nói: - Vừa rồi lại có tin truyền đến, nói nữ nhân mà bán yêu Phong Phi Vân tìm đã vượt cổ trận đài đến Vực thành.

Nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, tu vi bất phàm.

Một vị đại trí sư của Thiên Cơ doanh suy tính nàng nhưng bị nàng tính ngược lại, sử dụng thiên cơ sát pháp đánh bị thương đại trí sư kia, trí lực bị phế.Công tử áo tím nổi hứng thú:- A?

Lợi hại vậy?Công tử áo tím mỉm cười nói: - Bây giờ nữ nhân kia ở đâu?Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ doanh Quý vực lắc đầu, nói: - Tạo nghệ trí sư của nàng rất cao, tu vi cực kỳ mạnh, không thể suy tính, không thể bám theo . . .

- Hừ!

Chỉ là một nữ nhân, để ta đấu với nàng một trận!Một mưu sĩ già cầm quạt lông đứng Sau lưng công tử áo tím nhắm mắt lại, người tỏa sáng rực rỡ.

Các quy tắc thiên cơ phát ra từ người mưu sĩ già, bao phủ nguyên Vực thành.Đây là đại trí sư tu vi cường đại, từng tu luyện trong một tòa trí tuệ Thần cung, nếu không chẳng có tư cách đứng Sau lưng công tử áo tím.Một lúc sau, người mưu sĩ già run lên, miệng hộc máu:- Phụt!

Mưu sẽ già té cái bịch, đã xỉu.Mưu sĩ khác biểu tình cực kỳ khó xem, ánh mắt nghiêm túc nhìn lão nhân nằm dưới đất:- Bị đối phương dùng thiên cơ sát pháp chém trúng thần hồn, không bao giờ mở mắt được nữa.Sắc mặt công tử áo tím từ đầu đến cuối luôn rất bình tĩnh nói: - Thú vị, một bán yêu khác với mọi người, một nữ nhân tu vi cường đại.Công tử áo tím ngước nhìn ngọc bích, hỏi: - Bọn họ đánh bao nhiêu hiệp rồi?- Sắp tám trăm hiệp, bán yêu này rất mạnh.Trong tử vong bí cảnh, Phong Phi Vân không hay biết có kẻ đang điều tra thân phận của mình, hắn đang 'khổ chiến' với Mộng Tinh Long.Khổ chiến chỉ là mặt ngoài, nếu Phong Phi Vân muốn đánh bại Mộng Tinh Long thì hai chiêu là xong.

Phong Phi Vân đánh vất vả như thế là cho đám tu sĩ Mộng gia xem, nếu hắn biểu hiện quá mạnh sẽ hù sợ bọn họ, vậy thì mất vui.- Kim tàm phật noãn!Cơ thể Phong Phi Vân biến thành trứng thần, phật quang hoàn toàn bao phủ người hắn, thiên địa nhuộm sắc vàng, lực lượng mạnh mẽ trấn áp Mộng Tinh Long.Thông qua đánh nhau Mộng Tinh Long biết phật pháp của Phong Phi Vân rất mạnh, gã không dám khinh địch, gọi ra một Mộng Tinh Long.

Mộng Tinh Long dốc sức thúc đẩy uy lực linh khí, bộc phát ra lực công kích gấp ba mươi lần.- Nên kết thúc.Một bàn tay Phong Phi Vân thò ra khỏi trứng hật, rực rỡ sắc vàng, các chữ phật bay lượn trên bàn tay hắn.

Mộng Tinh Long bị đập rớt xuống đất, Phong Phi Vân sải bước đến gần, đánh bay Mộng Tinh Long.Bùm!Mộng Tinh Long bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích, giáp cổ lại tỏa sáng chặn lại đa số sức mạnh.-------Chương 1327: Bán yêu tụ tập Đấu Chiến cung (1)Mộng Tinh Long hét to một tiếng: - Ta là bất bại!

Ầm!

Phong Phi Vân đánh ra phật ấn đập vào ngực Mộng Tinh Long, làm gã hộc bãi máu, giáp cổ sắp vỡ.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Phong Phi Vân như đấu chiến thần phật, ánh mắt ngạo nghễ liên tục vỗ năm phật ấn đánh Mộng Tinh Long liên tục thụt lùi, khó thể đỡ, giáp cổ nứt rạn.Phật ấn này tên là phật pháp vô biên, một trong các phật pháp Phong Phi Vân lĩnh ngộ từ phúc tháp thứ nhất trong Kim Tàm Kinh.

Phúc tháp thứ nhất có ba ngàn lloại biến đổi, tức là ba ngàn phật pháp, mỗi loại đều là thần thông trấn thế.Phong Phi Vân thông qua tham ngộ cô đọng ba ngàn loại phật pháp thành ba loại là "Phật pháp vô biên" ."

Kim tàm phật noãn" ."

Phật pháp thiên tượng".

"Phật pháp vô biên" là thần thông công kích."

Kim tàm phật noãn" là thần thông phòng ngự.

"Phật pháp thiên tượng" ý chỉ Phong Phi Vân biến thân ba ngàn loại hiện tượng.Hiện giờ Phong Phi Vân oanh kích phật pháp vô biên chỉ dùng hai tầng lực lượng, nếu không một chưởng đủ đập chết Mộng Tinh Long.- Đại đạo nhất thụ.

Vô tận thâm uyên!Mộng Tinh Long chưa từng bị người đánh chật vật đến thế, tóc xõa tung, người dính đầy đất, loang lổ vết máu.

Mộng Tinh Long sử dụng một chiêu bí thuật, một trong vài loại bí thuật mạnh nhất Mộng gia.

Có luồng lực lượng xuyên suốt bí cảnh bắn ra từ người Mộng Tinh Long.Tử vong bí cảnh bị Mộng Tinh Long xé một vết nứt đen thui, các không gian chi khí tuôn ra.- Nằm xuống cho ta!Phong Phi Vân lại vỗ ra một thủ ấn, phật quang càng chói lòa như áng mây vàng đánh tan bí thuật của Mộng Tinh Long.Mộng Tinh Long trúng đòn, giáp cổ vỡ thành mấy miếng sắt, ngực gã dính thủ ấn máu sắp hõm vào.Phong Phi Vân lại công kích, phá nát đan điền của Mộng Tinh Long.Mộng Tinh Long há mồm hộc máu, tia sáng trong mắt vụt tắt, gã ỉu xìu nằm dưới đất.Phong Phi Vân kéo mắt cá chân Mộng Tinh Long lết ra tử vong bí cảnh, ném vào chỗ đám tu sĩ Mộng gia.Phong Phi Vân nói: - Thiên tài đẳng cấp sử thi thật là không có sức chịu đựng.Cá tu sĩ Mộng gia mặt đen thui.

Tại sao bán yêu này mạnh quá vậy?

Mộng Tinh Long cũng bị hắn đánh bại, còn ai đấu nổi?Lão nhân tóc bạc mặc áo đen cười nói: - Ha ha ha ha ha ha!

Lại một đẳng cấp sử thi của Mộng gia bị phế.Một tu sĩ trẻ lưng cõng kiếm sắt đứng trong đám người, chiến ý rực cháy trong mắt, hăm hở muốn đại chiến cùng Phong Phi Vân.- Mộng gia các người có được không?

Nếu không được thì để ta ra tay giúp.Tu sĩ trẻ nói nghiêm túc, không hề trêu chọc Mộng gia.Nhưng nghe vào tai các thiên chi kiêu tử Mộng gia thì như cái gai đâm.Mộng Tinh Ngân tự tin nói: - Chuyện của Mộng gia do người Mộng gia chúng ta lo, những người khác có tư cách gì nhúng tay vào?Mộng Tinh Ngân nói với Phong Phi Vân:- Tu vi của ngươi rất cao, nhưng ta đã nhìn thấu sâu cạn, đủ trấn áp ngươi.Phong Phi Vân cười:- A?

Ngươi tự tin vậy sao?Mộng Tinh Ngân mỉm cười nói: - Nếu không có chút tự tin thì sao ta dễ dàng bước vào tử vong bí cảnh?Mộng Tinh Ngân không chỉ có tư chất xuất chúng còn giỏi về thôi diễn, tính toán, là trí sư phẩm cấp không thấp.

Mộng Tinh Ngân làm việc luôn rất cẩn thận, không dễ thử chuyện gì không nắm chắc.Chính vì Mộng Tinh Ngân cẩn thận trong mọi việc, tâm tư kín đáo nên được Mộng gia bồi dưỡng theo kiểu người thừa kế gia chủ.Một đám tộc lão Mộng gia chạy tới Đấu Chiến cung, toàn là lão nhân ngàn tuổi, ai nấy tỏa sáng như ngôi sao, như một đám tiên nhân bước ra từ mây mù.- Tinh Ngân nói câu đó thì ta yên tâm rồi.Các tu sĩ nhường đường cho đám tộc lão Mộng gia, thầm nghĩ bán yêu này giỏi gây chuyện thật, kinh động nhiều tộc lão Mộng gia ra mặt.Có vài người sáng suốt nhìn ra manh mối, biết lý do nhiều Mộng gia kéo nhiều tộc lão đến.

Mặc kệ bán yêu Phong Phi Vân có thể đánh bại thiên kiêu Mộng gia hay không, hôm nay hắn khó sống qua con trăng.Phong Phi Vân liên tục phế mấy thiên kiêu, Mộng gia quyết giết hắn bằng được.- Đây là kết cuộc của việc không có chỗ dựa, một khi lộ mũi nhọn sẽ bị tiêu diệt.- Bán Yêu Minh quá yếu thế, chỉ có thể tranh thủ một ít tôn nghiêm cơ bản nhất, không thể đối kháng cùng đại tộc như Mộng gia.Nhiều tu sĩ nảy ra lòng thương hại, cảm thấy bán yêu khó khăn lắm mới ra người trẻ tuổi không tệ nhưng tiếc rằng không sống qua hôm nay.Các tộc lão Mộng gia khí độ siêu phàm, liếc Phong Phi Vân, đứng bên ngoài tử vong bí cảnh.Một lão nhân đầu đội kim bồ quan, hai tay giấu trong ống tay áo, ung dung nói: - Tinh Ngân, nhớ thắng thật đẹp, để đám bán yêu thấy rõ phong độ của thiên kiêu thật sự.- Chắc chắn sẽ thắng đẹp.Mộng Tinh Ngân thản nhiên, cực kỳ tự tin, cho rằng đã nhìn thấu Phong Phi Vân, đủ sức trấn áp hắn.

Mộng Tinh Ngân đi vào tử vong bí cảnh trước.Phong Phi Vân vào tử vong bí cảnh sau.Mộng Tinh Ngân không phải loại người bảo thủ cứng nhắc.

Ngay khi Phong Phi Vân vừa vào tử vong bí cảnh liền tấn công.

Một luồng mộng huyền kiếm ba xuyên qua, ngưng tụ không khí thành thanh kiếm vô hình.Người Phong Phi Vân dâng lên vầng sáng vàng, biến thành trứng tằm bảo vệ cơ thể, ngăn lại sóng kiếm của Mộng Tinh Ngân.- Phật pháp vô biên!hai tay Phong Phi Vân đè hư không biến thành chưởng ấn vàng to lớn.Chân Mộng Tinh Ngân đạp hư không, người toát ra các đoàn lửa màu trắng, cười nói: - Đom đóm làm sao sánh bằng ánh sao?Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Một luồng sáng sao bay ra từ tay áo Mộng Tinh Ngân, trong ánh sao bao bọc một thanh chiến binh hình thoa.

Đuôi thoa có vật thể như đầu người tỏa ánh sáng đỏ nhạt.- Huyết Vương Thoa!Mộng Tinh Ngân sử dụng chiến thoa xuyên thủng phật thủ ấn, thế như chẻ tre bao bọc Phong Phi Vân trong ánh sáng đỏ.Đại khí huy hoàng bắn ra từ Huyết Vương Thoa, đông lại tử vong bí cảnh.

Vô số tảng đá trong bí cảnh bay hướng ánh sáng đỏ, có đá nặng trăm vạn cân, có đá dài cỡ ngọn núi.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mộng Tinh Ngân như thần linh điều khiển thiên địa này, vạn vật phải nghe theo gã khống chế.Lực lượng chiến thoa liên tục trướng lớn, huyết khí lấp đầy bí cảnh.

Từng tia chớp bay ra khỏi Huyết Vương Thoa biến thành lồng giam sấm chớp.Bên ngoài tử vong bí cảnh, một vị tộc lão Mộng gia vuốt râu cười nói: - Đẹp Tinh Ngân không làm ta thất vọng.- Chỉ là bán yêu mà gây ra sóng gió lớn như thế, làm mất uy nghiêm của Mộng gia.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị giết,

Sau này không được gây ra trò cười như thế nữa.Tộc lão gia tộc đối lập với Mộng gia cười khẩy nói: - Lấy linh khí ngũ phẩm ra trấn áp một bán yêu, Mộng gia vinh diệu thật.Mộng Tinh Ngân sử dụng Huyết Vương Thoa là linh khí ngũ phẩm, do một vị thái thượng trưởng lão Mộng gia lén giao cho gã.Thái thượng trưởng lão Mộng gia đáp trả:- Linh khí ngũ phẩm thì sao?

Đường tu luyện không chỉ so tu vi, chiến binh cũng là thực lực.Lúc này hình ảnh trên ngọc bích chấn động mãnh liệt, một luồng sáng trắng bắn ra từ tia máu.

Ánh sáng trắng chỉ to cỡ hạt cơm nhưng siêu nhanh, nhiều tộc lão Mộng gia không thấy rõ ràng.-------Chương 1328: Bán yêu tụ tập Đấu Chiến cung (2)- Thiên Tủy Binh Đàm!Luồng sáng trắng đâm thủng trán Mộng Tinh Ngân bay ra sau gáy, lại như giọt nước quay về lòng bàn tay Phong Phi Vân, biến mất.Ầm!

Mộng Tinh Ngân té ngửa ra sau, lỗ thủng trên trán chảy máu.

Linh khí ngũ phẩm Huyết Vương Thoa lơ lửng trong tử vong bí cảnh mất điều khiển rơi vào tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bước ra từ huyết vụ, người không dính một hạt bụi, tóc dài tung bay, áo bay phần phật.Phong Phi Vân thản nhiên vuốt Huyết Vương Thoa, khen rằng:- Thật là bảo bối tốt.Đám tộc lão Mộng gia ngây ngốc, những cường giả động thiên, phúc địa đối đầu với Mộng gia cũng ngạc nhiên.

Mọi người cho rằng Phong Phi Vân bị Mộng Tinh Ngân ăn chết, nhưng chỉ một giây tình huống đã đảo ngược.Tộc lão Mộng gia nổi điên:- Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!Tộc lão Mộng gia nhìn Mộng Tinh Ngân phơi thây dưới đất, mắt tộc lão Mộng gia đầy tơ máu, rất muốn lao vào tử vong bí cảnh xé xác Phong Phi Vân ra.Phong Phi Vân kéo xác Mộng Tinh Ngân ra khỏi tử vong bí cảnh, tay cầm Huyết Vương Thoa lấp lánh ánh sáng.Phong Phi Vân nói: - Còn thiên kiêu Mộng gia nào đến chịu chết không?Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia xông lên:- Tiểu bối, người chết là ngươi!Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia biến thành một chuỗi cái bóng vỗ xuống đầu Phong Phi Vân.Công tử áo tím cầm cây quạt đi ngang qua tử vong bí cảnh: - Mộng gia mất mặt qua, thua mạng lại thua người.Khuôn mặt trắng nõn treo nụ cười châm biếm, công tử áo tím nói xong mang theo đám tùy tùng rời khỏi Đấu Chiến cung.Trong tùy tùng của công tử áo tím có một lão nhân đội mũ da xanh hơi khựng lại, khuôn mặt đầy nếp nhặt tràn đầy châm chọc, cách không vỗ thủ ấn đè đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia té xuống đất.Rầm!Một vị thái thượng trưởng lão nằm ngay đơ như con chó già té trước mặt Phong Phi Vân, bụi mù bốc lên.Phong Phi Vân ngạc nhiên nhìn tùy tùng của công tử áo tím.Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia nhảy cẫng lên, mắt sáng rực bắn ra sát khí:- Là ai?

Dám đối địch với Mộng gia?Nhưng rồi đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia bình tĩnh lại, không tấn công tiếp.

Bởi vì đối phương rất cường đại, có thể cách không đánh lão té xuống đất.Lão nhân đội mũ da xanh kéo vành nón xuống, che một nửa khuôn mặt, cười nói: - Ta không đối địch với Mộng gia, ta đang cứu mạng ngươi.Lão nhân đội mũ da xanh nói xong đi theo sau công tử áo tím rời khỏi Đấu Chiến cung.Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia ngây người, giây sau tỉnh táo lại.

Nơi này là Đấu Chiến cung, một khi Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia giết bán yêu này sẽ chịu trừng phạt.Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia biết lão nhân kia không dễ chọc, thế là trút giận lên người Phong Phi Vân.- Hừ!

Tiểu tử, ngươi có giỏi thì đừng rời khỏi Đấu Chiến cung.

Ngươi dám ra ngoài một bước chắc chắn lão phu sẽ băm vằm ngươi ra ngàn mảnh!Phong Phi Vân nhìn công tử áo tím nhẹ nhàng đi ra Đấu Chiến cung, thu về tầm mắt nhìn đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia.Phong Phi Vân không hề sợ hãi nói: - Sớm biết Mộng gia không nhận thua thì ta đã không đồng ý so tài trong tử vong bí cảnh với các ngươi làm gì.- Ngươi . . .!Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia tức xì khói, nhưng không thể phản bác.

Bởi vì ban đầu là bọn họ ép Phong Phi Vân vào tử vong bí cảnh so đấu.Phong Phi Vân nói: - Ta nghe nói Sau khi ký hiệp nghị sinh tử, dù chết trong tử vong bí cảnh thì cũng là cam tâm tình nguyện.

Nối trưởng bối gia tộc của đối phương đến trả thù ta, Đấu Chiến cung sẽ ra tay trấn áp giúp ta đúng không?Lão tổ Mộng gia lạnh lùng cười: - Thiếu niên, ngươi còn quá trẻ, chúng ta không làm gì ngươi được.

Nhưng nếu ngươi không bó tay chịu trói thì e rằng những bán yêu này không ai sống sót.Mấy chục tu sĩ Bán Yêu Minh bị tộc lão Mộng gia trấn áp, không thể nhúc nhích.Mộng gia dám không kiêng nể gì uy hiếp Phong Phi Vân vì hắn là bán yêu, sẽ không ai bất bình cho bọn họ.

Dù người Bán Yêu Minh đến trả thù Mộng gia cũng không sợ.Phong Phi Vân nét mặt sa sầm nói: - Các ngươi quá vô sỉ.- Đúng là cực kỳ vô sỉ.

Chết trận trong tử vong bí cảnh chết trận vốn là ngươi tình ta nguyện, hiện tại lấy tu sĩ Bán Yêu Minh ta uy hiếp một tiểu bối.

Mộng gia có còn mặt mũi không?Một đám lão nhân Bán Yêu Minh ùa vào Đấu Chiến cung.Các tu sĩ Bán Yêu Minh chạy theo, có tu vi mạnh hoặc yếu nhưng mặt không biểu tình, bao vây nguyên Đấu Chiến cung.Người vừa nói chuyện là Mộc trưởng lão của Bán Yêu Minh.Phùng Vãn Hạ kéo Phong Phi Vân vào trận doanh Bán Yêu Minh, thân thể nhỏ xinh chắn trước mặt hắn.

Mắt Phùng Vãn Hạ bắn tia sáng lạnh, không hề sợ hãi nhìn thẳng tộc lão Mộng gia.- Phong huynh đệ, ta xin Mộc gia gia đến cứu ngươi!

Phùng Vãn Hạ nhìn đám đông rầm rộ trước mắt, không biết có bao nhiêu vạn tu sĩ Bán Yêu Minh đến trợ giúp có tu vi chỉ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng vẫn rút chiến kiếm liều mạng vì Phong Phi Vân.

Có một số nữ nhân quần áo tả tơi, thân phận thấp hèn, áo rách quần manh.

Nhưng các nàng vẫn chạy đến, đứng Sau lưng Phong Phi Vân.Tuy tu sĩ Bán Yêu Minh không đến thì Phong Phi Vân vẫn nắm chắc an toàn rút lui, nhưng bây giờ hắn rất cảm động.Mộc trưởng lão nhìn Phong Phi Vân, cười khen:- Ngươi làm rất tốt, là tấm gương cho bán yêu chúng ta.

Dù hôm nay tất cả chúng ta chết trận tại đây cũng quyết bảo vệ ngươi an toàn, tuyệt đối không cúi đầu trước Mộng gia!Phong Phi Vân cười gật đầu, lòng bỗng nổi lên trực giác không may, bị người rình ngó.

Phong Phi Vân vụt ngoái đầu, thấy trên đỉnh kiến trúc cổ xưa phía xa có một nữ nhân áo trắng ôm cổ tranh, tóc đen bay bay, linh vụ lượn lờ.Bóng dáng xinh đẹp như nữ tiên linh bay trong gió, thân hình yêu kiều bỗng nhúc nhích, biến mất khỏi đỉnh kiến trúc cổ.Là nàng!Phong Phi Vân thu về tầm mắt, yên lặng đứng trong đám người bán yêu, lòng thầm suy tính.Phùng Vãn Hạ thấy biểu tình Phong Phi Vân khác lạ, quan tâm hỏi: - Phong huynh đệ, sao vậy?Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Ta đang suy nghĩ Mộng gia có thỏa hiệp không.Phùng Vãn Hạ cảm thấy ánh mắt Phong Phi Vân rất hút hồn, nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, ngại ngùng cúi đầu.Phùng Vãn Hạ nhỏ giọng nói: - Bán Yêu Minh chúng ta tuy yếu thế nhưng đông tu sĩ, có sức liều với Mộng gia.

Huống chi Mộng gia có mấy ngàn vạn nô lệ bán yêu, nếu Bán Yêu Minh chúng ta bị Mộng gia đồ sát sẽ bị các nô lệ bán yêu chống trả quyết liệt.

Tài nguyên khoáng sán, dược điền, luyện khí, các khu vực quan trọng của Mộng gia sẽ bị trùng kích nghiêm trọng.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta cảm thấy Mộng gia sẽ không thỏa hiệp.

Nếu hôm nay Mộng gia thỏa hiệp sẽ tổn thất càng lớn hơn.Một đại tộc đỉnh cao một vực không thể thỏa hiệp với đám bán yêu, nếu làm vậy tạo thành ảnh hưởng mặt trái kéo gia tộc đỉnh cao nhanh chóng tụt dốc.

Phong Phi Vân không mấy lạc quan.Các tộc lão Mộng gia mặt sa sầm, bọn họ không ngờ số lượng bán yêu nhiều như thế, ngang nhiên đối kháng với Mộng gia.-------Chương 1329: Giết đến cuồngLão tổ Mộng gia lên tiếng: - Cho rằng Mộng gia chúng ta không làm gì được Bán Yêu Minh các ngươi sao?Thanh âm như chuông, Khí thế hùng hồn, dứt khoát và lạnh lùng nói: - Mộng gia chúng ta muốn giết người, không ai bảo vệ được!Ầm!

Lão tổ Mộng gia lấy thần phù màu tím ra.

Thần phù nổ tung trong không trung biến thành muôn vàn vầng sáng, hình thành la bàn hư không khổng lồ chuyển mọi người ra khỏi Đấu Chiến cung.Đến bên ngoài Đấu Chiến cung là có thể đại khai sát giới.Đám tộc lão Mộng gia không còn gì kiêng dè.

Một lão nhân mặc thần giáp đen lấy cổ trượng tím ra.

Cổ trượng giộng xuống đất, nền đá nát, sóng khí thổi quét ra ngoài.

Vừa đụng độ đã đánh tan mấy trăm bán yêu thành bãi máu.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đầu người nổ như bong bnóng, máu chảy ồ ạt.Lão tổ Mộng gia ra lệnh: - Mặc kệ đám bán yêu không quan trọng kia, lấy mạng Phong Phi Vân đi!Lão tổ này dầu đội kim quan, hai tay nhét trong tay áo, có cái bóng mãnh thú chiến hồn hiện ra Sau lưng lão, bộc phát dị tượng kinh thiên che lấp Vực thành, chặt đứt đường không thể vì sợ Phong Phi Vân sử dụng trùng động linh thạch bỏ chạy.Mấy ngàn bán yêu bị một lão tổ Mộng gia bám chặt, trong đó có Phong Phi Vân.Mộng gia không muốn giết hết Bán Yêu Minh, chỉ mong trấn áp Phong Phi Vân để lấy lại mặt mũi.Một bà lão lưng còng chống gậy, thân thể già nua xuyên qua các bán yêu, một bước giết một người, không ai ngăn được.

Mặt bà lão âm trầm nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.- Nhãi con Phong Phi Vân, ngươi liên tục phế hai tôn nhi của ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết.Bà lão này là tổ mẫu của Mộng Tinh Long, Mộng Tinh Hổ, cực kỳ yêu thương hai hậu bối thiên tài đẳng cấp sử thi.

Nhưng hai hậu bối trong cùng một ngày bị Phong Phi Vân phế bỏ, hỏi sao bà lão không tức giận?Mộc trưởng lão chân đạp thất tinh ấn ký bay qua, trường bào đạp xuống đất, đứng chắn trước mặt Phong Phi Vân.- Chiến đấu trong tử vong bí cảnh vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện.

Mộng Thấp Bà, Mộng gia các người làm quá đáng.Mộng Thấp Bà vung cây gậy bắn ra sát quang, vằn nước xẹt qua, Khí thế mạnh mẽ.- Thất tinh nhất tuyến, thần liên trảm!Tu vi của Mộc trưởng lão không tầm thường, cường giả hiếm có trong Bán Yêu Minh.

Đôi tay già nau giơ lên ngưng tụ thành bay cổ sao rực rỡ chém hư không, đẩy lùi Mộng Thấp Bà.Phong Phi Vân đứng chính giữa đường cổ, đôi mắt ngày càng đỏ.

Phong Phi Vân nhìn các bán yêu bị tộc lão Mộng gia đánh nát, có bị chém đứt người ném ra ngoài.

Có khá nhiều người là nữ nhân, lão nhân, có nhiều người yếu tu vi chưa đến Thiên Mệnh đệ tam trọng.Những người này chết vì Phong Phi Vân, lúc chết vẻ mặt không chút sợ hãi.Mộng gia chết chắc rồi.- Chiến!Phong Phi Vân chẳng hề sợ hãi, mắt đỏ như hai giọt máu.

Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng lên, Khí thế hùng hồn khuếch tán.

Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm, ngưng tụ thành cây trường thương màu trắng.Ầm!

Trường thương giộng xuống đất, ánh sáng trắng bắn ra, từng khí kình sắc bén xộc thẳng lên chín tầng mây.Người Phong Phi Vân phát ra sức mạnh hùng hồn kinh thiên động địa, một chân đạp vỡ một con đường cổ, chấn nhiếp nhiều người, nhất là tộc lão Mộng gia.Phập!

Phong Phi Vân đạp luân hồi tật tốc, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Phong Phi Vân biến thành luồng sáng trắng đâm thủng tim một tộc lão Mộng gia, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ áo Phong Phi Vân.Trong mắt tộc lão Mộng gia tràn đầy kinh hoàng, như tim lão bị đâm thủng nhưng sức sống chưa đứt đoan.

Tộc lão Mộng gia ngưng tụ lực lượng, muốn thoát khỏi Thiên Tủy Binh Đàm.Phập!

Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ xé nát tộc lão Mộng gia thành nhiều mảnh vụn, thịt nát rơi đầy đất.Tộc lão Mộng gia không có khả năng sống lại.Mấy bán yêu đứng gần Phong Phi Vân kinh ngạc suýt rớt cằm, nhìn hắn như xem một ma thần, trong mắt tràn ngập kích động và ngưỡng mộ.

Phong Phi Vân lắc người, trước khi đám tộc lão Mộng gia phản ứng lại hắn giết một người nữa.

Tộc lão Mộng gia này bị Thiên Tủy Binh Đàm đâm thủng đầu đóng đinh trên kiến trúc cổ.Đinh!Xác tộc lão Mộng gia treo trên vách tường, máu đốt cháy, rất kinh người.- Giết!!!Phong Phi Vân giơ ngang thương xông lên, trường thương trắng tẩm trong máu.

Máu nóng đốt cháy biến Thiên Tủy Binh Đàm càng ma tính hơn.Đám tộc lão Mộng gia phản ứng lại.

Lão tổ đầu đội kim quan mắt đỏ rực, tức giận quát: - Bán yêu này có trọng bảo, sức chiến đấu không nhỏ, có thể nghịch thiên giết thần, cẩn thận . . .

Phập!

Cánh tay một tộc lão Mộng gia bị Phong Phi Vân đánh gãy, văng ra ngoài, rơi vào bóng tối, bị một trưởng lão Bán Yêu Minh giết, người đứt thành hai khúc.- Tiểu bối, sát khí của ngươi quá nặng.Giọng bà lão vang Sau lưng Phong Phi Vân, chấn động không khí rung bần bật.

Một cây gậy màu đen xẹt qua không trung, làm hư không đầy tia điện.Đó là lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, nếu ở bên ngoài Vực thành Quỷ vực chắc chắn đập nát mặt đất vạn dặm, một hồ nước to sẽ bị san bằng trong một giây, tiểu quốc nhân loại sẽ thành tro bụi.Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, một vạn dị thú chiến hồn bay ra từ phần lưng, bao gồm một mảnh hư không.

Một vạn dị thú gầm rống, chấn thiên động địa.

Linh thú trong Vực thành Quỷ vực gào thét theo, chúng nó bay hướng Đấu Chiến cung.Vạn thú chiến thể xuất hiện, Vực thành bị kinh động.

Vô số linh thú như được thú vương triệu hoán rầm rộ xông tới, thành cảnh 'vạn thú hành hương'.Những linh thú được Mộng gia thuần dưỡng cũng xé rách lồng giam.

Con mãng ưng cánh dài trăm thước bay trên cao, miệng phun tia chớp giáng xuống một tộc lão Mộng gia chảy máu ròng ròng.

Một con hồng thủy cao trăm thước chạy rầm rập trên đường đụng vỡ các trận pháp, bỗng vỗ một chưởng đánh thái thượng trưởng lão Mộng gia lún xuống đất.Biến đổi này vượt qua dự đoán của mọi người.

Một lão tổ Mộng gia, mấy trưởng lão Bán Yêu Minh đều ngây ngẩn.- Giết!Phong Phi Vân khoác chiến y, cầm trường thương trắng nghênh đón Mộng Thấp Bà.

Hai người đánh nhau làm hư không rung lắc, phát ra thanh âm như sấm đánh.Mộng Thấp Bà ngạc nhiên, bị đẩy lùi ba bước.Phong Phi Vân thua Mộng Thấp Bà một bậc, cánh tay chảy máu.

Một vệt máu chảy ra từ cổ tay, nhưng kim tàm phật khí sinh sôi không ngừng, rất nhanh máu tụ lại, chiến ý của Phong Phi Vân càng mạnh mẽh ơn, đỉnh đầu ngưng tụ không khí chiến tranh.- Hôm nay chiến vì tôn nghiêm, vì công bình.

Muốn chiến thì phải đánh trời long đất lở, đánh đến ngươi chết ta chết!Phong Phi Vân không chau mày, Khí thế tiêu sái, tự do.

Phong Phi Vân huơ trường thương nhuộm máu, hắn như cuồng long đánh với Mộng Thấp Bà, đập nát các trận pháp, chấn sập các tường cổ.

Cánh tay Phong Phi Vân bị chấn tê rần, nhưng hắn không lùi bước.Hôm nay phải giết đã tay.Phong Phi Vân biết hắn dẫn các linh thú trong Vực thành Quỷ vực hành hương được không phải vì vạn thú chiến thể.

Phong Phi Vân tu luyện vạn thú chiến thể chưa đến cảnh giới khiến trăm vạn linh thú điên cuồng.

Lý do thật sự vì Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng, có hơi thở rồng phượng, khiến các linh thú trong Vực thành cho rằng con cái rồng phượng giá lâm nên kéo bè kéo lũ đến triều bái.-------Chương 1330: Chiến đấu thảm thiết nhấtCon cái rồng phượng đối với đám linh thú tựa như con thần.Phong Phi Vân gọi vạn dị thú chiến hồn ra chỉ để che giấu tai mắt người, sợ bị phát hiện áo da phượng vảy rồng.

Đây là thần y làm lão tổ Vũ Hóa cảnh phải động lòng.- Chiến vì tôn nghiêm, liều mạng ngươi chết hoặc ta chết!- Chiến vì tôn nghiêm, liều mạng ngươi chết hoặc ta chết!Vô số bán yêu bị Khí thế từ Phong Phi Vân cảm nhiễm, hung tính bị kích thích.

Bọn họ hét khẩuhi ệu, cầm chiến binh điên cuồng xông hướng tộc lão Mộng gia.Trong Vực thành Quỷ vực có rất nhiều đại thế lực truyền thừa cổ xưa.

Nội tình vài đại thế lực không yếu hơn Mộng gia, thậm chí có gia tộc mạnh hơn Mộng gia.

Bọn họ bị kỳ cảnh 'vạn thú hành hương' kinh động.Một lão nhân râu bạc ra khỏi động thiên, chỉ bước ra một bước đã đạp hư không, mắt sáng như sao băng:- Bán Yêu Minh dám đấu với Mộng gia, ha ha ha, việc lạ hàng năm có, hôm nay lại thêm một.Cách con đường này không xa, trên đỉnh lâu đaià lơ lửng giữa không trung.

Thái Vi mặc áo trăng, ôm cổ tranh, tóc dài bay trong gió.

Thái Vi nhìn Phong Phi Vân tay cầm trường thương, mặt không vui không buồn, không có bất cứ dao động gì.Trên bầu trời hướng khác, công tử áo tím đứng trên áng mây, một tay chắp Sau lưng, một tay phẩy quạt, đứng thẳng, vạt áo rũ xuống.

Đôi mắt sáng nhìn cảnh tượng linh thú hành hương bên dưới, khóe môi cong lên.Công tử áo tím nói: - Lúc trước đã xem thường hắn, đây đúng là bán yêu.Một mưu sĩ đứng Sau lưng công tử áo tím góp lời:- Hắn là bán yêu, vừa rồi Thiên Cơ doanh truyền tin, nam nhân tên Phong Phi Vân là sơ đại bán yêu, mới nhận kiểm tra.Ngón tay công tử áo tím nhẹ đung đưa cây quạt, nheo mắt nói: - Sơ đại bán yêu, ha ha ha, hơi thú vị.

Phải rồi, ngươi mới nói tên hắn là gì?- Phong Phi Vân.Mưu sĩ cầm quyển sách nhỏ ghi rậm rạp tư liệu liên quan đến Phong Phi Vân.Mưu sĩ nói: - Tiểu tử này tư chất rất cao, công tử có muốn chiêu lãm hắn không?Công tử áo tím cười bí hiểm, khinh thường nói: - Sơ đại bán yêu có thể đến Vũ Hóa cảnh không?Mưu sĩ nói: - Cái này . . .

Không thể.Công tử áo tím kiêu ngạo nói: - Vậy chiêu lãm có ích gì?Tuy công tử áo tím có chút hứng thú với Phong Phi Vân nhưng đó chỉ là hứng thú.

Ở trong mắt công tử áo tím, bán yêu hay sơ đại bán yêu đều như nhau, tư chất cao đến mấy cũng không thể đột phá 31n, thuộc loại người không có tiềm lực và tương lai.Một người không có tiềm lực dù cho phong hoa tuyệt đại đến mấy đã định trước không đi xa.Bán yêu hoàn toàn đối lập với Mộng gia, nhưng nội tình của Mộng gia quá mạnh.

Có viện quân gia tộc chạy đến, lấy linh khí bát phẩm ra.

Không thể thấy hình dạng linh khí, từng tây mây đen bao bọc, ánh sáng và sức nóng cắn nuốt thiên địa.Mây đen bay trên bầu trời, có tia điện đan xen trong đó, có bóng dáng thượng cổ mãnh thú xoay quanh bên trên linh khí.Ầm!

Linh khí bát phẩm giáng xuống ánh sáng sát phạt, cột sáng chói mắt đánh trúng một trưởng lão Bán Yêu Minh, cơ thể chớp mắt vỡ tan, xương trắng thành bột phấn.Đây là lực lượng không thể chống lại, chỉ một luồng sáng đã giết một trưởng lão Bán Yêu Minh.Khí thế linh khí bát phẩm càng mạnh mẽ hơn, như một ngọn núi từ trên trời giáng xuống.

Bán yêu nào tu vi không đến Thiên Mệnh đệ thất trọng đều bị đè nằm sấp dưới đất.

Bán yêu tu vi Thiên Mệnh đệ thất, bát trọng cũng không nhúc nhích được.Đây là uy lực của linh khí bát phẩm, khiến ngàn vạn linh thú trong Vực thành Quỷ vực thụt lùi, bị lực lượng mạnh mẽ áp chế.Răng rắc!

Răng rắc!

Nhiều bán yêu cơ thể nứt toác, xương và thịt tách ra, máu phun đầy đất, tiếng gào thét dậy khắp trời, xác chết lớp lớp.

Trong thiên địa vang khúc bi ca.Bi ca của kẻ yếu.Mộc trưởng lão, Thanh trưởng lão, Hạc trưởng lão của Bán Yêu Minh tu vi siêu cao, ba người hợp sức lấy một cổ khí ra, đó là linh khí thất phẩm, Bán Yêu Minh tích lũy tài phú nhiều năm mời một vị đại luyện khí sư tế luyện ra.Hình dạng cổ khí rất giống khối vảy, nhưng bên trên có nhiều chữ nhỏ.

Chữ chứa một loại đạo tắc, cùng lúc kích hoạt bay thẳng lên cao, định phá linh khí bát phẩm của Mộng gia.Trong không trung vang lên giọng già nua lạnh lùng nói: - Hèn gì Bán Yêu Minh biến ngông cuồng dám đối đầu với Mộng gia ta, hóa ra có linh khí thất phẩm.- Ha ha ha ha ha ha!

Chắc là đám bán yêu cực khổ tích góp mấy ngàn năm mới mời được đại luyện khí sư tế luyện linh khí thất phẩm, thật là đám nghèo mạt rệp tội nghiệp.- Để ta thu linh khí thất phẩm này, cho thành quả bán yêu nô vất vả mấy ngàn năm thành tài phú của Mộng gia ta!Một lão tổ Mộng gia đứng trên ngọc đài, một tầng phù lục Vũ Hóa bao bọc bàn tay duỗi hướng hư không.

Bàn tay khổng lồ hiện ra trên đầu ba trưởng lão Bán Yêu Minh.- Là lão tổ Mộng gia Vũ Hóa, trong tay nắm phù lục Vũ Hóa, định thu Hỗn Địa Lân!- Hỗn Địa Lân là khí trấn minh của Bán Yêu Minh chúng ta, tuyệt đối không thể bị hắn lấy đi!

Ba trưởng lão Bán Yêu Minh cùng phun ngụm máu khiến Hỗn Địa Lân càng chói mắt hơn, sắp chém phá Vũ Hóa phù lục.- Còn kiến mà muốn phản?

Buồn cười quá.Vũ Hóa phù lục tỏa thần quang rực rỡ, bóng người hiện ra.Đây là bóng dáng hiền giả Mộng gia, Vũ Hóa phù lục do hiền giả tế luyện nên có một hơi thở đọng lại.Ầm!

Bóng người phất tay, ba trưởng lão Bán Yêu Minh cùng bị đánh bay ra ngoài, như ba miếng lá cây rớt dưới đất, người đẫm máu.Linh khí thất phẩm của Bán Yêu Minh bị lão tổ Mộng gia lấy mất.Mộc trưởng lão hộc máu, trợn to muốn nứt khóe mắt, gào thét: - Không!!!Lão tổ Mộng gia cầm Hỗn Địa Lân, cố ý cười to bảo: - Ha ha ha ha ha ha!

Linh khí thất phẩm này từ nay là chiến binh của Mộng gia ta, uy lực không tệ, tiếc rằng yếu hơn Vũ Hóa phù lục một bậc!Các trưởng lão Bán Yêu Minh tức hộc máu.Phong Phi Vân cùng lúc chiến đấu với ba tộc lão Mộng gia, người đẫm mồ hôi và máu, như bò ra từ ao máu loãng.

Người Phong Phi Vân đầy vết thương, máu chảy ròng ròng.

Phong Phi Vân giết đến đỏ mắt, tóc dài rũ xuống bay trong gió.Phập!

Cây gậy của Mộng Thấp Bà đánh Sau lưng Phong Phi Vân, lực lượng nặng nề như núi cao đập vào lưng hắn.

Tuy sức mạnh bị áo da phượng vảy rồng chặn lại, cơ thể Phong Phi Vân không thủng nhưng vẫn bị thương nặng, nội tạng bị đánh nát.Phong Phi Vân vụt xoay người đâm ra một thương, rạch vết máu trên cổ Mộng Thấp Bà, suýt xuyên thủng cổ.Mộng Thấp Bà giật mình biến thành luồng gió âm bay ngược về.

Mộng Thấp Bà sờ cổ mình, ngón tay dính máu.- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!Mộng Thấp Bà tu luyện hơn bốn ngàn năm, có địa vị rất cao trong Mộng gia.

Đã ngàn năm qua Mộng Thấp Bà không bị thương, ai ngờ hôm nay bị bán yêu trẻ đâm chảy máu khiến nàng càng tức giận.

Mộng Thấp Bà ngưng tụ thủ ấn to lớn nhưe ngũ chỉ sơn vỗ xuống Phong Phi Vân.Chỉ là một chưởng ấn nhưng sẩn chứa thiên công thần thông của Mộng gia, bộc phát lực công kích gấp bốn mươi sáu lần.-------Chương 1331: Mười vạn tám ngàn câu trăn trối (1)Ầm!

Phong Phi Vân bay lên cao, máu trong người như đốt cháy, xông thẳng lên.

Phong Phi Vân đâm thủng chưởng ấn, một thương đâm vào người Mộng Thấp Bà.

Nhưng cơ thể Phong Phi Vân bị chưởng ấn vừa rồi vỗ trúng sắp nát bét, thương này không đâm sâu, không trọng thương Mộng Thấp Bà.Tí tách tí tách!Máu chảy ra từ người Phong Phi Vân, nếu hắn cởi áo da phượng vảy rồng ra, đám tộc lão Mộng gia sẽ thấy cơ thể hắn nát nhừ.

Máu thịt nhiều chỗ đã rách toạc, xương lộ ra.Phong Phi Vân còn rất trẻ, tu vi thấp.

Tộc lão Mộng gia đa số tu luyện mấy ngàn năm, chiến đấu lâu như vậy đã là kỳ tích.Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng vốn không thể đánh lâu như thế, nhưng nhìn từng bán yêu ngã xuống, máu dính vào mặt hắn, kích thích giận dữ trong lòng hắn nên mới chống đến bây giờ.Bầu trời tối sầm, cường giả Mộng gia bao vây Phong Phi Vân, khắp nơi là bóng người.

Không biết có bao nhiêu người bao vây Phong Phi Vân, thậm chí có chiến khí cường đại lơ lửng trên bầu trời phong tỏa khu Vực thành này.Tộc lão Mộng gia lạnh lùng cười: - Người trẻ tuổi, là lúc cúi đầu rồi.

Bán yêu của Bán Yêu Minh đều bị trấn áp, khó đếm hết người chết vì ngươi.Chiến Việt Danh khó khăn bò dậy:- Chúng . . .

Chúng ta không chiến đấu vì ai mà chiến vì mình . . .

Vì tôn nghiêm.Phập!

Tộc lão Mộng gia kia mặt lạnh băng phất tay áo, đấm Chiến Việt Danh bay đi đâm chết trên mặt đất, người đứt thành hai khúc.Lúc này sinh mệnh thật yếu hơn.Tộc lão Mộng gia lạnh lùng nói: - Nhìn thấy chưa?

Đây là kết cuộc không biết điều.

Phong Phi Vân, bây giờ ngươi quỳ dưới đất, dập đầu nhận lỗi với Mộng gia ta . . .

Thiếu nữ xinh đẹp lúc trước bưng trà cho Phong Phi Vân nằm sấp dưới đất, khó khăn ngước lên:- Phong huynh đệ, ngươi không thể quỳ . . .

Ngươi là anh hùng của Bán Yêu Minh chúng ta, anh hùng thị không thể quỳ . . .

Ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp cầu xin, nàng xem Phong Phi Vân là anh hùng.Tộc lão Mộng gia lại ra tay:- Muốn chết!Nhưng tộc lão Mộng gia chưa nhấc tay lên thì một luồng sáng trắng đâm thủng cánh tay lão, xương tay đứt hai khúc.Phập!

Phong Phi Vân dùng đầu đập vào đầu tộc lão Mộng gia, đầu hai người cùng chảy máu.

Tộc lão Mộng gia choáng váng mặt mày, chưa kịp mở mắt thì một luồng sáng trắng đâm tới, xuyên thủng cổ họng, đóng đinh lão dưới đất.Hai tay Phong Phi Vân nắm trường thương, đầu gối một chân đè ngực tộc lão Mộng gia, đóng đinh.Phong Phi Vân thở hồng hộc nói: - Không . . .

Ai . . .

Có thể . . .

Làm . . .

Ta . . .

Quỳ . . .

Đây là tộc lão Mộng gia thứ năm chết vào tay Phong Phi Vân.Bóng trường thương kéo dài trong đêm, cơ thể Phong Phi Vân lảo đảo, ngón tay không có cả sức cầm Thiên Tủy Binh Đàm.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên bầu trời vang tiếng sấm, không khí dần ướt át.Ngay sau đó, bầu trời đổ mưa như trút nước, gột rửa mùi máu trong không khí xuống đất, tụ thành dòng suối nhỏ.Phong Phi Vân chậm rãi đứng thẳng, giơ ngang thương, đứng thẳng.Phong Phi Vân vừa hộc máu vừa cười nói: - Mộng gia . . .

Mộng gia không được . . .

Khụ khụ . . .

Thế hệ trẻ bị ta giết . . .

Thế hệ trước . . .

Vẫn bị ta giết . . .

Khụ khụ . . .

Nếu ta tu luyện một ngàn năm thì búng tay vỡ trời.Tiếng sấm ầm ầm, mưa đổ như trút nước.Trong bóng đêm, Vực thành tràn ngập túc sát.

Sát kiếp sắp kết thúc, chỉ có nam nhân cầm trường thương cô đơn đứng trong mưa, dưới chân chảy vũng máu loãng.

Khuôn mặt tuấn tú trắng như tờ giấy, không có chút máu.Lão tổ Mộng gia đứng trong màn mưa, người tỏa ánh sáng nhạt, mưa rơi cách lão một thước tự động bắn ra.- Nếu hắn không quỳ thì giết đi.- Muốn giết ta?

Các ngươi chưa đủ tư cách.Trong đan điền Phong Phi Vân bay ra luồng sáng xanh, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền.

Phong Phi Vân cong người rồi bật ra, đứng trên thuyền cổ.Mười tám vải sắt buồm thần trên Thanh Đồng cổ thuyền chuyển động, phát ra tiếng ken két.

Các khối màu xanh đồng tỏa sáng rực rỡ, long mã hà đồ hiện trên thân tàu phá tan kết giới không gian của Mộng gia.Ánh sáng xanh chợt lóe, Thanh Đồng cổ thuyền xông ra ngoài, đâm thẳng tầng mây.- Muốn trốn?Lão tổ Mộng gia dẫn động lực lượng linh khí bát phẩm đánh vào luồng sáng trên bầu trời, muốn cách không chém rơi Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, cất áo da phượng vảy rồng, người thoáng chốc lùn hơn một nửa.

Làn da rách toạc, nếu không phải người Phong Phi Vân có chín khối xương phượng liên kết thì hắn đã tan rã.Ầm!

Một luồng sát quang từ Sau lưng bắn tới, khí xông vân hà, ánh sáng rực rỡ còn hơn tiachớp trên bầu trời.Quan tài hoàng thạch tự động bay ra, mở nắp quan tài, bên trong tràn ra huyết khí vô cùng.

Các xích sắt đan xen giăng ngang trong quan tài chặn lại sát quang, phát ra tiếng chấn động dữ dội.

Quan tài hoàng thạch tự nghênh địch, không được nhiều năng lượng gia cố, bị đánh bật về.- Phụt!

Phong Phi Vân bị lực phản chấn lại bị thương, người khét đen, da dẻ mất sức sống, con ngươi tối sầm, sự sống điều này xói mòn.- Thuyền cổ quá nhanh, đã bay ra Vực thành.Lão tổ Mộng gia thu về linh khí bát phẩm, đáp xuống đất.

Ngọc lệnh bay ra khỏi tay áo lão tổ Mộng gia bắn thẳng lên trời.- Truyền lệnh tất cả đệ tử Mộng gia trong Quý vực dốc sức truy sát bán yêu Phong Phi Vân, ai lấy đầu hắn thưởng tám vạn dặm mảnh đất!Ánh sáng ngọc lệnh kéo dài bốn phương, mỗi phân đà Mộng gia rải rác trong Quý vực nhận được mệnh lệnh ngay, phái vô số cường giả đi lùng tìm Phong Phi Vân.Đệ thất thái thượng trưởng lão Mộng gia bước tới Sau lưng lão tổ, khom người, cúi đầu hỏi: - Phong Vu lão tổ, những bán yêu này làm sao đây?Biểu tình lão tổ Mộng gia rất khó chịu:- Hừ!

Ngươi còn không biết ngượng nói chuyện?

Một bán yêu bình thường có thể khuấy động lớn như vậy, khiến mạch chúng ta mất hết mặt mũi.

Mấy lão già mạch khác sẽ nhảy ra chỉ trích chúng ta, thừa dịp chèn ép mạch chúng ta.

Bây giờ ta phải quay về mời Thải gia xuất quan để sẵn sàng ứng đối, giao chỗ này cho các ngươi thu xếp.Lão tổ Mộng gia ngừng một chút, nói: - Hãy trấn áp đi, cố gắng ức chế vụ việc đến nhỏ nhất, đừng để đám bán yêu lại bạo động.Vù vù vù vù vù!

Lão tổ Mộng gia nói xong xuyên qua một linh lộ, khuất bóng.

Lão tổ Mộng gia đi tộc địa của Mộng gia.Cùng lúc đó, Thái Vi bay ra Vực thành, đuổi theo Thanh Đồng cổ thuyền.* * * Phong Phi Vân gặp truy sát vô cùng vô tận, vết thương càng lúc càng nặng, phượng cốt sắp bị đánh nát.Nhanh, nhanh, nhanh!Phong Phi Vân lướt qua núi cao, vực sâu, máu chảy ròng rã, đi nhanh không ngừng nghĩ.Sau lưng lại vang tiếng truy sát, một đống người đuổi theo.

Có mấy chục người, có tu sĩ thế hệ trước, có tài tuấn thế hệ trẻ.

Qua một phen khổ chiến, Phong Phi Vân đánh gục năm, sáu người, lao ra đường máu.- Hắn không trốn thoát được, mảnh đất này đã bị người Mộng gia chúng ta bao vây, rất nhanh sẽ giết chết hắn!-------Chương 1332: Mười vạn tám ngàn câu trăn trối (2)Phong Phi Vân chạy nhanh không nghỉ, trèo đèo vượt đồi, xuyên qua hoang nguyên, đi tới một con sông lớn.

Mặt sông rộng, địa thế cách biệt rất lớn, dòng nước chảy xiết bắn bọt nước trắng cao mấy thước.Một tảng đá nặng ngàn cân rơi vào dòng sông, chớp mắt bị nước sông cắt nát, chìm xuống đáy.- Ha ha ha ha ha ha!

Đó là sông ma từng chôn tiên hiền Vũ Hóa cảnh, không có sinh vật nào vượt qua sông được.- Hắn bị thương quá nặng, giờ đã cùng đường.Hơn mười nhóm tu sĩ truy sát Phong Phi Vân, trèo đèo lội suối, thấy hắn đứng bên bờ sông thì cuồng cười.

Bọn họ biết Phong Phi Vân đã không có đường lui, giờ là vấn đề khi nào hắn chết trong tay bọn họ.Người Phong Phi Vân toàn là huyết già, hầu như không thấy mặt mũi, tóc xõa tung, trường bào rách.

Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn mặt đám người, cưỡng ép gọi Thanh Đồng cổ thuyền ra, bay lên thuyền cổ.Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ cỡ ngọn núi, hơi thở cổ xưa, vải buồm rách nát rẽ sóng trên sông ma, hình ảnh rất ma tính.- Trời, đó là chiếc thuyền gì mà có thể đi trên sông ma?Đám người tu sĩ Mộng gia chạy tới bờ sông ma kinh ngạc ngây người nhìn cảnh trước mắt.

Sông lớn này từng chôn Vũ Hóa ma vương, dính ma tính.

Mấy ngàn năm qua không ai vượt qua nó được, đó là lạch trời, đất ma khá nổi tiếng trong Quý vực.Giờ phút này, Thanh Đồng cổ thuyền rách nát lướt sóng sông ma, chậm rãi biến mất trong mây mù xám, loáng thoáng nghe tiếng gió thổi vải bạt từ xa.Có người ra lệnh: - Trở lại bẩm báo tộc lão, Phong Phi qua sông ma, đi bắc bộ Quý vực!Con sông lớn này tên Vĩnh Sinh hà, sông ma chỉ là biệt danh.

Vĩnh Sinh hà dài ba ngàn hai trăm vạn dặm, sông dài số một Quý vực.

Không ai rõ ràng sông ma rộng bao nhiêu, vì từ khi một vị Vũ Hóa ma vương vùi thân giữa sông thì chỗ này thành cấm địa sự sống, tùy thời thấy xương trắng nổi trên mặt sông.Thanh Đồng cổ thuyền trôi đến giữa sông ma thì bị công kích.

Cơ thể Phong Phi Vân không chịu nổi lực lượng kia, ngã gục trên Thanh Đồng cổ thuyền, mắt tối sầm, chậm rãi khép kín.Lần này Thanh Đồng cổ thuyền không bay vào đan điền Phong Phi Vân mà yên lặng trôi trên sông ma.

Nước sông vỗ Thanh Đồng cổ thuyền đẩy đi phương hướng không biết.Cơ thể Phong Phi Vân dần lạnh lẽo, máu chảy ra ngoài sắp đông lại, như chiếc thuyền cổ này, không chút sự sống.Sàn tàu rỉ sắt phủ tầng vôi mỏng, mỗi hạt bụi cực kỳ nặng, như tro cốt thánh linh chết để lại.- Cửu Châu sụp đổ, vạn vật trầm luân, chết rồi, hết hết . . .

Trong hắc ám vô tận Phong Phi Vân loáng thoáng nghe thanh âm, có ai thì thầm bên tai hắn.Không phải ta đã chết sao?

Tại sao còn nghe được thanh âm?Ai đang nói chuyện?- Đạo của ta là đạo bất tử, sau khi thành đạo thiên tử địa tử ta bất tử . . .Lại một thanh âm vang lên, là giọng của người khác.- Trời có cửu trọng thiên, đất có cửu trọng địa, địa ngục có cửu tuyền, liên tiếp thiên cùng địa . . .

Thanh âm thứ ba vang lên, rất bá đạo, như vị chúa tể thiên địa đang ngâm xướng thiên địa pháp tắc.Phong Phi Vân rất muốn hét lên: - Các ngươi là ai?

Các ngươi đang nói cái gì?Nhưng giọng Phong Phi Vân kẹt trong cổ họng.Không người đáp lại Phong Phi Vân, có người nói mấy thứ kỳ lạ, nhưng chỉ nói một câu, không có vết dưới.

Mặc cho Phong Phi Vân hỏi han, đối phương không trả lời.- Lại một thịnh thế, đáng tiếc sau thịnh thế là diệt vong . . .

Đây là câu thứ một vạn tám ngàn lẻ sáu.Phong Phi Vân mặc kệ thanh âm không ngừng vang bên tai mình, thầm nghĩ: - Ngươi chết nhưng ta không thể chết, ta phải niết bàn trọng sinh, niết bàn trọng sinh!

Đến đường cùng gặp sự sống, hồi sinh!Trên Thanh Đồng cổ thuyền, người Phong Phi Vân dần toát ra các đốm sáng.

Chín khối xương phượng như than lửa bốc cháy, máu trong người Phong Phi Vân nóng cháy.

Vôi trên sàn tàu cổ chui vào miệng vết thương.Mỗi hạt vôi chui vào người Phong Phi Vân là bên tai hắn lại vang lên một câu nói, có là cảm ngộ đại đạo, có là cảm thán bình thường, có chỉ là tiếng cười.Không biết qua bao lâu, vết thương trên người Phong Phi Vân khép lại hết.

Một đoàn lửa bao bọc cơ thể Phong Phi Vân như phượng hoàng đang dục hỏa.Bùm bùm bùm!

Liên tiếp vang ba tiếng nhỏ, xuương ba vị quan trọng bỗng đỏ như máu, ánh sáng rực rỡ tựa ba ngôi sao.khối xương phượng thứ mười, mười một, mười hai.Lại qua thật lâu.Phong Phi Vân chậm rãi bò dậy, mười hai khối xương phượng trong người Phong Phi Vân lấp lánh sáng, một luồng tịnh khí vận chuyển trong mười hai khối xương phượng.Phong Phi Vân nhỏ giọng nói: - Chết rồi niết bàn mà trọng sinh, đây chính là tử kiếp.Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận lực lượng sôi trào mãnh liệt trong thân thể.

Mười vạn tám ngàn đốm sáng trắng chìm nổitỏng phật khí màu vàng, có đạo vận trời đầy sao.- Đây là . . .

Tro cốt thánh linh.Phong Phi Vân cảm giác mười vạn tám ngàn đốm sáng chứa hơi thở vượt qua lực lượng Vũ Hóa.Mỗi hạt tro chứa đạo tắc thái cổ thánh linh để lại.Lúc Phong Phi Vân hấp hối nghe mười vạn tám ngàn câu là di ngôn của thái cổ thánh linh, trong mỗi hạt tro chứa một câu nói.

Tro cốt chui vào cơ thể Phong Phi Vân, những ý chí thánh linh chứa trong tro cốt truyền vào não Phong Phi Vân.Một hạt tro một câu nói.Mười vạn tám ngàn câu trăn trối, mười vạn tám ngàn ý chí thánh linh.Thuở thái cổ trăm nhà đua tiếng, vạn tộc phồn thịnh, các tộc đều có thiên kiêu ngộ đạo, thành tựu thánh linh đại tôn.Nhưng đương thời không thấy bóng dáng thánh linh nữa.

Có lẽ thánh linh thật sự tồn tại, chỉ số ít người được thấy.

Dừng nói mười vạn tám ngàn thánh linh, được thấy một vị thánh linh đã là rất tuyệt.- Chẳng lẽ Thanh Đồng cổ thuyền này từ tiên giới rớt xuống?Phong Phi Vân khó thể kiềm nén nỗi lòng rung động.

Mười vạn tám ngàn vị thánh linh nói chuyện trong cơ thể hắn, mỗi thanh âm cực kỳ xa xôi và thần thánh, cảnh tỉnh người, giải thích một số khó khăn trong đại đạo.

Kiếp trước Phong Phi Vân chưa từng gặp thánh linh, hỏi sao hắn không giật mình?Dù thời thái cổ cũng không thể cùng lúc sinh ra mười vạn tám ngàn vị thánh linh.

Trong đại thế văn điển cổ xưa ghi chép: Một thời đại có mấy vị thánh linh xuất thế đã là thịnh thế.- Hoặc có lẽ tro cốt trên Thanh Đồng cổ thuyền là tro cốt thánh linh từ xưa đến nay, những thánh linh chọn chôn xác trên thuyền cổ này.Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu ức năm, không biết qua bao nhiêu thịnh thế, qua bao nhiêu văn minh.

Nếu các thánh linh chọn chôn thân trên Thanh Đồng cổ thuyền, cộng lại khó thống kê số lượng chính xác.Mười vạn tám ngàn ngôi sao lấp lánh trong cơ thể Phong Phi Vân, ánh sáng chói mắt.

Mỗi ngôi sao là một hạt tro thánh linh.

Nhưng những thánh linh chết quá lâu, cơ thể mục rữa không còn, thánh cốt thành tro, lực lượng xói mòn gần hết, chỉ để lại chút ý niệm mờ nhạt.Nếu là thời kỳ thánh linh đỉnh cao, một hạt tro đủ giết cường giả Vũ Hóa cảnh.Trong lòng Phong Phi Vân tiếc nuối, nhưng hắn cũng rất mừng.

Mặc dù lực lượng thánh linh xói mòn hết, chỉ còn ý niệm sót trong hạt tro cũng đã rất quý giá.-------Chương 1333: Một cánh cửaMột số nhân vật lão tổ rấtthèm muốn, có thể tham ngộ đại đạo trong ý niệm, được ích lợi lớn cho việc lĩnh ngộ thánh linh đạo hữu.

Phong Phi Vân vươn một ngón tay ra:- Cảm giác mười vạn tám ngàn hạt tro dung nhập vào kim tàm phật khí, khiến kim tàm phật khí càng mạnh mẽ hơn.Đốm sáng vàng ngưng tụ trên đầu ngón tay Phong Phi Vân biến thành viên phật đan.phật đan tròn trịa, tràn ngập thần vận.

Một tiểup hật vàng nổi trên đan dược như có sự sống, hai tay chắp vào nhau, miệng niệm cổ văn kinh phật.Phong Phi Vân nhếch mép:- Linh đan cửa cổ thanh đồng.Phong Phi Vân đoán dược lực của kim tàm phật khí hiện giờ ngang với phật đan cửu phẩm.Cổ tộc như Mộng gia chưa chắc lấy ra được vài viên phật đan cửu phẩm, bây giờ Phong Phi Vân có thể tùy ý ngưng tụ ra đan dược như vậy, những luyện đan tông sư sẽ tức chết.Đương nhiên Phong Phi Vân ngưng tụ ra kim tàm phật đan bị hạn chế hiệu quả, chỉ dùng để chữa thương, trừ độc, tẩy tủy.

Luyện đan tông sư lại có thể tế luyện ra các loại linh đan, khống chế dược tính hơn hẳn Phong Phi Vân, nên hắn vẫn không thể so sánh với luyện đan tông sư.Phong Phi Vân sẽ không bỏ công vào luyện đan, sẽ chậm trễ tu hành.- Đã hoàn toàn chuyển biến thành kim tàm phật khí tầng thứ hai, có thể bắt đầu tham ngộ phúc tháp thứ ba.Trên Thanh Đồng cổ thuyền vẫn phủ lên lớp tro mỏng, mỗi hạt chứa một ý niệm thánh linh.

Có mười vạn tám ngàn hạt tro chui vào cơ thể Phong Phi Vân, nhưng không bằng một phần ngàn vạn tổng số lượng tro cốt trong Thanh Đồng cổ thuyền.- Hay chiếc thuyền này thật sự là táng thuyền thánh linh?Các hạt tro toàn là tro thánh linh, Phong Phi Vân nhặt một hạt lên, muốn cưỡng ép luyện hóa vào cơ thể nhưng không thành công.

Dù Phong Phi Vân nhét tro vào máu thịt thì tro cốt sẽ tự mình lao ra, không dính vào người hắn.- Sao có thể như vậy?

Hay cần phải vào lúc sinh tử niết bàn, quy tắc sinh tử luân phiên mới khiến các hạt tro dung nhập thân thể được?Cuối cùng Phong Phi Vân bỏ cuộc.Nếu thuyền cổ có mười vạn tám ngàn hạt tro thánh linh, có khi nào còn thánh vật khác không?Sau khi Phong Phi Vân đến Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, tu vi tăng trưởng gấp vô số lần, có thể điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền thời gian dài.

Phong Phi Vân có thể vào một số khu vực cấm trong thuyền cổ.Trước kia phạm vi hoạt động của Phong Phi Vân trên Thanh Đồng cổ thuyền chưa đến một phần một trăm.

Giờ đây Phong Phi Vân có thể đi vào vài nơi hỗn độn mông lung, tu vi hắn tăng trưởng được vài cấm chế cho qua.Đây là cánh cửa thanh đồng nhưng đã rỉ sét loang lổ, chỉ thấy nắm tay rỉ sét.Đây là cánh cửa đi thông bên trong Thanh Đồng cổ thuyền, rỉ sét đến nỗi không có khe cửa.Bàn tay Phong Phi Vân mới chạm vào tay nắm cửa thì khí lạnh thấu xương nhập vào lòng bàn tay hắn.

Cánh tay Phong Phi Vân bị đông cứng, lỗ tia mơ hồ nghe các thanh âm khủng bố như thú gầm, quỷ khóc, thần linh rít gào.Mười hai khối xương phượng cùng bốc cháy, Phong Phi Vân hết sức vất vả xua khí lạnh trên cánh tay đi.

Phong Phi Vân vội thả tay nắm cửa ra, thanh âm khủng bố bên tai biến mất.- Hay trong Thanh Đồng cổ thuyền còn sinh linh sống?

Không thể nào, xương thánh linh còn mục thành tro, có thứ gì sức sống mạnh hơn thánh linh, vĩnh viễn bất diệt?Phong Phi Vân không chạm vào cánh cửa đó nữa, nhưng hắn không cam lòng, tràn ngập tò mò.

Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra, muốn dùn sự sắc bén đâm thủng cửa cổ thanh đồng.Vù vù vù vù vù!

Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành cây trường thương, Phong Phi Vân đâm mạnh.

Lực lượng xuyên thủng đất đai từ csánh tay Phong Phi Vân đánh vào cửa cổ thanh đồng.Ầm!

Một tầng tử khí nhạt lóe lên cửa cổ thanh đồng, lực lượng huy hoàng khiếp người bật ngược về, đẩyy 1lùi ra.

Mãnh liệt như bão không gian, chấn hư không run rẩy sắp tan vỡ.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc lướt qua đầu bên kia Thanh Đồng cổ thuyền, né lực lượng trùng kích.Đây mới là lực lượng ẩn chứa trong một cánh cửa.Trên cửa có ấn ký thánh linh để lại, Phong Phi Vân bây giờ không mở ra được.- Ta không tin tà, chắc vì Thiên Tủy Binh Đàm chưa đủ bén!Phong Phi Vân triệu hoán ba cổ khí ra khỏi giới linh thạch, hai cái là Mộng Tinh Long, một cái là linh khí ngũ phẩm.

Phong Phi Vân cướp chúng nó từ tay ba thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia.Thiên Tủy Binh Đàm biến thành thể lỏng hòa tan ba cổ khí, nuốt binh hồn trong đó.Nếu ai trông thấy Phong Phi Vân dùng Mộng Tinh Long, ngũ phẩm 'nuôi' Thiên Tủy Binh Đàm sẽ chửi hắn phá của.

Phong Phi Vân không quan tâm, hắn lại lấy Kình Thiên Côn đỉnh linh khí tam phẩm ra, dung nhập vào Thiên Tủy Binh Đàm.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Các linh khí cường đại nổ tung thành mấy khối sắt vụn rơi xuống đất thành bột phấn.Thiên Tủy Binh Đàm tỏa sáng rực rỡ ngưng tụ thành trường thương càng nhọn, mũi thương như kiếm.

Phong Phi Vân đâm một thương xé rách hư không, hắn suýt bị mũi thương sắc bén đâm bị thương.Ầm!

Trường thương chỉ vào cửa cổ thanh đồng phát ra tiếng nổ sắt thép chói tai.

Khí lạnh từ trong cửa cổ thanh đồng tuôn ra, Phong Phi Vân cảm nhận lực lượng sắp nghiền nát thần thức của hắn.

Phong Phi Vân vội thả Thiên Tủy Binh Đàm ra, thụt lùi lại bay lên trời.Lực lượng kia tung ra, đóng băng mười vạn dặm sông ma, ngôi sao trên chín tầng trời bị chấn động rung bần bật.Phong Phi Vân từ trên cao nhìn xuống Thanh Đồng cổ thuyền, nỗi lòng rung động thật lâu.

Lực lượng vừa rồi quá đáng sợ, may mắn chỉ là một hơi thở, nếu không thiên địa sẽ sụp đổ.Thiên Tủy Binh Đàm đã bị đông thành khối băng nằm ngang trên cửa cổ thanh đồng, nhưng nó không để lại một dấu hằn nào trên cánh cửa.Mãi khi hơi thở kia lắng xuống, Phong Phi Vân lại đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, rút Thiên Tủy Binh Đàm ra khối băng dày.

Thiên Tủy Binh Đàm bị khí lạnh trùng kích, khí lạnh xâm nhập binh hồn, không thể biến thành thể lỏng nữa.- Thiên Tủy Binh Đàm còn bị đông cứng, nếu vừa rồi ta dính vào chắc chắn thần thức cũng bị đông.

Bây giờ không chạm vào cánh cửa này được.Phong Phi Vân đứng bên Thanh Đồng cổ thuyền nhìn sông lớn dưới chân, bờ sông xuyên qua núi đồi, tất cả bị băng giá bao trùm.

Giống như mảnh đất này là thế giới băng.- Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn hấp dẫn đám cường giả Quý vực đến, đi trước thì hơn.Phong Phi Vân vội thu Thanh Đồng cổ thuyền về, vá trường thương trắng hóa thành ánh sáng bay lên bờ, nhảy người một cái biến mất.Không lâu sau hai lão nhân bay lên trên sông ma, người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt.

Một lão nhân nói: - Khí thế thật mạnh, chẳng lẽ sát niệm của vị Vũ Hóa ma vương chưa diệt, sắp lao ra khỏi đáy sông?- Chắc không đâu.

Sáu ngàn năm trước vực chủ dẫn dắt chúng ta phong kín con sông này.

Dù Vũ Hóa ma vương còn sót lại một tia sát niệm cũng không thể lao ra khỏi đáy sông được.* * * Trong khi hai lão nhân đến bên trên sông ma thì Phong Phi Vân đã cách xa mười vạn dặm.Quý vực kéo dài chín ngàn vạn dặm, lãnh thổ bao la nhưng không đông người.

Có nhiều chỗ hoang vắng, đôi khi vài trăm dặm không thấy thôn xóm, vạn dặm không gặp tòa thành.-------Chương 1334: Lưu tô tửPhong Phi Vân sử dụng tiểu diễn thuật thôi diễn.

Từ lúc Phong Phi Vân bị Mộng gia truy sát đến bây giờ đã qua một tháng lẻ bảy ngày, đa số tu sĩ Mộng gia cho rằng hắn chết trong sông ma.

Nhưng vẫn có vài tu sĩ Mộng gia dọc theo sông ma lần tìm dấu vết, dù sao đầu của Phong Phi Vân đáng giá tám vạn dặm đất phong, chân nhân cũng sẽ động tâm.Người Mộng gia không chết tâm.- Phiêu lưu trên sông ma hơn một tháng dạt đến ba trăm vạn dặm, dòng nước sông ma chảy xiết thật.Ba trăm vạn dặm không phải khoảng cách ngắn, trong tình huống không thể sử dụng không gian cổ trận đài, với tốc độ Phong Phi Vân bây giờ không dễ vượt qua.Phong Phi Vân không vội vã trở lại Vực thành, cũng không tìm Mộng gia trả thù.

Phong Phi Vân tìm một góc bí ẩn, hắn định sửa lại đường Thiên quốc.Kim phật cao chín mươi chín thước hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, vẫn ánh vàng rực rỡ, thần thánh trang nghiêm.

Nhưng kim vật có nhiều vết nứt to như tùy thời vỡ thành mấy mảnh, đây là dâu vết bị tà khí Diêm Vương chém.Con đường nằm ở bụng kim phật bị chém hỏng, dù Phong Phi Vân đặt Kim Tàm Kinh vào đó cũng không thể mở cánh cửa Thiên quốc.- Bị hư hỏng quá nặng.Bàn tay Phong Phi Vân lóe ánh sáng vàng ấn vào kim phật, sửa lại các trận pháp rách nát, khiến kim phật từ từ phục hồi.

Rất nhanh kim phật cao chín mươi chín thước hoàn hảo như lúc ban đầu.Phong Phi Vân lại đặt Kim Tàm Kinh vào bụng kim phật, người kim phật tỏa vầng sáng vàng nhạt, bụng tuôn ra phật khí mông lung nhưng không mở con đường Thiên Quốc được.Phong Phi Vân nhíu mày nhỏ giọng nói: - Chẳng lẽ con đường giữa kim phật và Thiên quốc bị phá hoại, muốn mở đường liên tiếp Thiên quốc thì phải nối con đường?Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên kim phật to cao chín mươi chín thước, vuươn ngón tay vàng nhẹ điểm hư không, vẽ ra bốn mươi văn ấn vàng chậm rãi rót vào bụng kim phật.- Số tiểu diễn là bốn mươi, sử dụng ba mươi bảy.- Bây giờ ta lĩnh ngộ số tiểu diễn đã ba mươi sáu trong bốn mươi, chắc47w dùng số tiểu diễn xếp đường không gian kết nối Thiên quốc.Phong Phi Vân lấy hai viên linh thạch xanh lam cầm trong tay để cung cấp linh khí, dùng tiểu diễn thuật kết nối đường hư không.

Thần thức dung nhập vào tiểu diễn thuật, tìm kiếm lối vào Thiên quốc trong đường không gian tan vỡ.Chuyện này hao phí linh khí rất nhiều, dù sao đa số tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên không thể nối cánh cửa bí cảnh cao cấp.

Bây giờ Phong Phi Vân toàn dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, tiểu diễn thuật thần kỳ để làm chuyện không tưởng này.- Tìm được rồi!Trong hỗn độn mênh mông Phong Phi Vân nhìn thấy lối vào Thiên quốc, phật quang nhu hòa bắn ra ngoài.

Phong Phi Vân đang định nối đường thì con đường tiểu diễn thuật xây dựng sụp đổ.thần thức Phong Phi Vân vội lùi về cơ thể.- Chưa hoàn toàn lĩnh ngộ tiểu diễn thuật có khiếm khuyết lớn, tìm thấy vị trí Thiên quốc nhưng không cách nào kết nối.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất trầm ngâm:- Có lẽ Sau khi đột phá Niết Bàn đệ nhị trọng thiên mới có khả năng nối con đường lại.Phong Phi Vân còn một cách nữa là mời người có tạo nghệ trận pháp siêu cao nối con đường Thiên Quốc lại.

Nhưng Phong Phi Vân không yên tâm người lạ, dù gì đây là bí cảnh cao cấp, bí cảnh câp thấp và trung cấp thua xa, không thể đánh giá.Không sửa con đường Thiên Quốc được.Phong Phi Vân định đi Vực thành Quỷ vực, hắn muốn biết tình hình Bán Yêu Minh bây giờ thế nào.Thiên Tủy Binh Đàm tự sửa chữa, biến thành biến thành thể lỏng, một giọt nước hòa vào lòng bàn tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, chỉ dựa vào tốc độ hiện tại cũng đã rất khủng.

Đặc biệt khi Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, dù là nhân vật Niết Bàn đệ tam trọng thiên cũng không đuổi kịp hắn.Phong Phi Vân một mình bay trong tầng mây, ánh nắng ấm áp phản chiếu tầng mây ánh bạc.

Đột nhiên trong không trung truyền đến dao động yếu ớt.Một luồng gió xẹt qua sau gáy Phong Phi Vân.- Dao động không gian!Phong Phi Vân nổi lòng cảnh giác vội thụt lùi.

Cùng lúc đó, hư không bên trên vỡ ra, một bóng người màu tím bị ném bay ra ngoài, kèm theo là nhiều mảnh xác chết, mưa máu.Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Phong Phi Vân là:- Có người chiến đấu trong đường hầm không gian, xé rách không gian trốn vào đây.Sát phạt trong không gian chắc chắn là cường giả đánh nhau, Phong Phi Vân 221e tham gia.

Phong Phi Vân định chạy đi trước khi bị người nhìn thấy.- Giết!Một đám người bí ẩn mặc áo trắng loa ra từ không gian tan vỡ, tay cầm linh khí cường đại chém bóng áo tím.- Đáng ghét, Cửu Tiêu tiên thành các ngươi quá to gan, dám đánh lén ta!Bóng người áo tím phát ra thải hà vờn quanh người, cổ tay m,ảnh khảnh bắn ra vòng ngọc biến thành thần hoàn màu trắng xẹt qua hư không, đánh nát hơn mười linh khí.Nhưng đám tu sĩ áo trắng rất đông, đa số là cường giả, cuối cùng đánh bay bóng áo tím.Người áo tím bay hướng Phong Phi Vân, thi triển loại kỳ thuật tốc độ siêu nhanh.- Đạo hữu, giúp ta một tay giết đám tiểu nhân này, về sau ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh!- Xin lỗi, ta không thích lo chuyện bao đồng.Phong Phi Vân thi triển Thiên Tủy Binh Đàm nhanh như sao băng lướt trong tầng mây.Bóng người áo tím không chậm hơn Phong Phi Vân, bám sát Sau lưng hắn.

Đám tu sĩ áo trắng toàn là cường giả đánh ra sát thuật công kích.Một lão nhân tóc bạc phơ cầm pháp trượng giộng hư không, dòng khí bao trùm ngàn dặm vọt ra:- Lưu Tô Tử, thiếu chủ của chúng ta chỉ mời ngươi đến Cửu Tiêu tiên thành làm khách, cần gì phải trốn?Ầm!

Phong Phi Vân và người áo tím cùng bị đánh bay, lăn lộn trên tầng mây.- Các ngươi đã chọc giận ta, nếu lần này ta thoát được thì ký hiệp nghị sinh tử và đám nô tài chó chết các ngươi tàn đời!Bóng người áo tím đứng dậy, lại lấy ngọc hoàn màu trắng ra oanh kích đám tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành, đánh rớt ba tu sĩ áo trắng.- Chúng ta đã lên kế hoạch trọn vẹn, trong mười vạn dặm toàn là người của chúng ta.

Cục này đã được sắp đặt thật lâu, vì để bắt ngươi!Phong Phi Vân không muốn xen vào hai nhóm người này, hắn lao xuống tầng mây, đáp xuống đất, cắm cổ chạy tiếp.

Khiến Phong Phi Vân khó chịu là bóng người áo tím vẫn theo sát hắn.Phong Phi Vân tức giận nói: - Làm ơn đừng đi theo ta!Phong Phi Vân cảm thấy người áo tím thật đáng ghét, cố y muốn kéo hắn xuống nước.- Ta bị thương nặng trong đường hầm hư không, một mình ta không thoát khỏi móng vuốt Cửu Tiêu tiên thành được.

Nếu ngươi cứu mạng, ta sẽ ban cho ngươi mười vạn dặm đất phong.Giọng người áo tím rất hay, là một nữ nhân, vóc dáng mảnh khảnh, viên vụ bao phủ, yểu điệu động lòng người.Phong Phi Vân nghe thanh âm rất quen tai, nhưng tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành đuổi theo gắt gao, hắn không rảnh nghĩ nhiều.- Ta không hứng thú với đất phong.Phong Phi Vân tăng tốc, xoay người chạy sang hướng khác.Người áo tím nói: - Vậy ban cho ngươi trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô lệ, ba ngàn mỹ quyến.Nữ nhân bị thương rất nặng, nếu không nàng đã chẳng cầu người.

Trước giờ toàn người ta đến xin nàng.-------Chương 1335: Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành (1)Ban thưởng phong phú như vậy dù là đẳng cấp lão tổ cũng sẽ động lòng.

Nữ nhân cho rằng nam nhân này còn trẻ, sẽ giật mình vì phần thưởng nàng hứa, thậm chí quỳ trên mặt đất thề sống chết trung thành với nàng.Phong Phi Vân mất kiên nhẫn nói: - Nếu ngươi còn đi theo ta thì đừng trách ta ra tay giết!Mặc kệ nữ nhân nói thật hay giả, Phong Phi Vân không có hứng thú.

Phong Phi Vân đã nghe tiếngCửu Tiêu tiên thành, đó là tồn tại Mộng gia cũng phải nịnh bợ.

Lực lượng Mộng gia đủ giết Phong Phi Vân suýt hâp hối, huống chi vật khổng lồ như Cửu Tiêu tiên thành?Ầm!

Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, lực lượng hủy diệt đè xuống.Đó là nhân vật cường đại cách hư không đánh ra công kích, mấy ngàn dặm bị bao trùm.Lúc này có muốn trốn cũng không có chỗ chạy.Phong Phi Vân cảm giác áp lực khổng lồ, linh giác biết rất nhiều cường giả từ bốn phương tám hướng tụ lại.

Người áo tím còn theo sau thì Phong Phi Vân đừng hòng trốn thoát, không chừng bị đối phương cho rằng đồng đảng với người áo tím, bị tiêu diệt chung.Phong Phi Vân thắng gấp, nghiến răng nói: - Thôi được, bản thiếu gia sẽ cứu mạng ngươi!Phong Phi Vân lấy áo da phượng vảy rồng ra, mặc ngược thần y, ẩn tàm sa la lộ ra ngoài.

Phong Phi Vân khoác thần y lên người, cơ thể biến mất trong không trung.

Phong Phi Vân mở thần y bao bọc bóng áo tím mảnh khảnh vào thần y.Hai người biến mất.- A!

Ngươi định làm gì?Người áo tím vùng vẫy trong thần y, cánh tay ngọc ngăn ngực Phong Phi Vân, giọng lạnh lùng đầy tức giận.- Đừng nhúc nhích!Hai tay Phong Phi Vân ôm chặt thân thể mềm mại, bộ ngực no tròn dán sát ngực hắn, ngực hình chén ngọc bị đè bẹp.

Thần y bao bọc hai người hoàn toàn.Phong Phi Vân cảm nhận hai cục thịt trước ngực, lòng lâng lâng, trêu ghẹo:- Cũng to ghê.- Muốn chết!Phong Phi Vân ngừng cười, chân mạnh giẫm đất, hai người bỗng lún xuống đất.Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Khi Phong Phi Vân bao người áo tím cùng chìm xuống lòng đất thì sát quang màu trắng vừa giáng xuống.Ầm!

Thiên địa chấn động, Phong Phi Vân chìm xuống lòng đất hơn một trăm thước vẫn cảm nhận được lực lượng mãnh liệt từ bên trên ập xuống.

Lực lượng nóng cháy hòa tan đất bùn thành dung nham đánh vào lưng Phong Phi Vân.Nhanh, nhanh, nhanh!Phong Phi Vân ôm chặt người áo tím, chịu đựng áp lực mạnh mẽ.

Dù có thần y chặn lại đa số lực lượng Phong Phi Vân vẫn cảm giác lưng như bị búa tạ đập trung.

Nếu không phải Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, chỉ một kích kia đủ lấy mạng hắn.Lực lượng thật mạnh.Thanh âm êm ai vang lên trong ngực Phong Phi Vân:- Để ta!Linh vụ bao phủ người áo tím, hai ngón tay trắng mịn kẹp ngọc phù ấn vào lưng Phong Phi Vân.

Ngọc phù tỏa muôn vàn ánh sáng như kén tằm bao bọc Phong Phi Vân và nữ nhân áo tím.Phong Phi Vân giật mình nói: - Đây là . . .

Vũ Hóa phù lục.Lai lịch của người áo tím không nhỏ.Vũ Hóa phù lục, đây là phù lục do cường giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra, bên trên ẩn chứa một ấn ký lực lượng của cường giả Vũ Hóa cảnh, rất quý giá.Cổ tộc như Mộng gia chỉ có đẳng cấp lão tổ mới sở hữu một Vũ Hóa phù lục, vật rất quý giá.tất cả lực lượng bị Vũ Hóa phù lục chặn lại, hai người chìm xuống mấy ngàn thước lòng đất.Người áo tím tựa vào ngực Phong Phi Vân, nhẹ giọng nói: - Y phục của ngươi rất bất phàm, dùng ẩn tàm ti trong truyền thuyết dệt ra.

Nói giá đi, ta muốn cái áo này.- Không bán.Phong Phi Vân bị thương nhẹ, đang nhanh chóng phục hồi vết thương.Người áo tím bất mãn, tập trung chữa vết thương.Trên mặt đất, mấy ngàn dặm đất đai bị hư hao, phá hỏng diện tích lớn, như gặp thiên phạt.

Nam nhân mặc áo tím từ trên trời giáng xuống, chân mày rậm, ánh mắt sắc bén, các lông chim bay quanh người.

Trán điểm chu sa, nam nhân áo trắn như tiên nhân giáng trần.Đám tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, đều mặc áo trắng, quỳ trước mắt nam nhân áo trắng, đồng thanh kêu lên: - Bái kiến thiếu thành chủ!Tiêu Thiên Duyệt chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn trời, mắt lóe tia sáng chói lòa.Tiêu Thiên Duyệt hỏi: - Tìm được Lưu Tô Tử chưa?Lão nhân tóc bạc quỳ dưới đất nói: - Trong mười vạn dặm không thấy bóng dáng nàng, e rằng đã . . .

Tiêu Thiên Duyệt nói: - Hừ!

Trên người Lưu Tô Tử có nhiều bí bảo, Vũ Hóa phù lục, sẽ không chết dễ vậy.- Gần đây tu vi của thiếu chủ tiến bộ nhiều, tu thành Cửu Tiêu thần lực, uy lực một kích dù là Vũ Hóa phù lục cũn không đỡ nổi.

Lão bộc cảm thấy Lưu Tô Tử bị thương trong đường hầm không gian, chúng ta truy sát làm nàng bị thương càng nặng hơn.

Thiếu chủ cách không một kích đủ tiêu diệt nàng.Tiêu Thiên Duyệt từ từ nhắm mắt lại, khuếch tán thần thức phủ lên mười vạn dặm.

Mấy ngàn thước lòng đất cũng bị Tiêu Thiên Duyệt quét mắt, một hạt bụi, một tảng đá không lọt qua mắt gã.

Nhưng Tiêu Thiên Duyệt không tìm được chút hơi thở của Lưu Tô Tử.Tiêu Thiên Duyệt từ từ mở mắt ra:- Tiếc quá, nghe nói Lưu Tô Tử đẹp như tiên, thu thủy là da ngọc là xương, thiên phú đến đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi, một nữ nhân tính cách mạnh mẽ.

Ta vốn định để Lưu Tô Tử làm âm kiếm lô của Âm dương kiếm quyết của ta, giờ đành tìm người khác.

Có ai trốn thoát không?- Thiếu chủ yên tâm, bài bố lần này không sai sót chút nào, Lưu Tô Tử mang theo người đều bị giết, không ai trốn thoát.

Lại có Thương Hải tiên sinh vặn vẹo thiên cơ, dù Thiên Cơ doanh e mười vạn trí giả cũng không biết chúng ta ra tay.- Nếu là Thương Hải tiên sinh ra tay thì ta yên tâm.Tiêu Thiên Duyệt phất tay bắn ra viên trùng động linh thạch, hư không mở ra một cánh cửa.

Các tu sĩ bay vào đường hầm trùng động, ngay Sau đó bọn họ đã ở Cửu Tiêu tiên thành cách mấy ức dặm.Mọi chuyện tại đây không liên quan đến họ.Khi Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử bay ra khỏi mặt đất, tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành đi sạch sẽ, trong không khí không giữ lại chút hơi thở của bọn họ.Phong Phi Vân cất thần y, cơ thể hiện ra trong không khí:- Làm gọn gàng thật, chắc Sau lưng có cao nhân xóa dấu vết.

Nhóm người này lai lịch không đơn giản.Xung quanh hoang vu không một cọng cỏ, đất đai bị luyện hóa thành dung nham, dung nham lạnh đi biến thành nham thạch.Mấy ngàn dặm bị nham thạch phủ lên.- Nhảm nhí, trí tuệ của Thương Hải tiên sinh Cửu Tiêu tiên thành xếp mười hàng đầu trong Trung Ương vương triều thứ sáu.

Thương Hải tiên sinh ra tay vặn vẹo thiên cơ, nếu ta chết ở đây thì không ai điều tra ra là bọn họ tấn công.Lưu Tô Tử mặc áo tím ánh vàng, đầu bới tóc kiểu công tử, anh khí khiếp người, da thịt trắn như mỹ ngọc, mắt chớp chớp, mắt cong cong.Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:- Lần này coi như bản công tử nợ ngươi . . .

Sao lại là bán yêu nhà ngươi?Lưu Tô Tử thay đổi thái độ ngay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Phong Phi Vân, mắt đầy khinh thường.

Lưu Tô Tử nghĩ đến mới rồi bị bán yêu ôm lâu, nàng thấy gai khắp người.-------Chương 1336: Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành (2)Phong Phi Vân vuốt mũi cười nói: - Ta cũng không ngờ là nàng, thật là duyên phận.Lưu Tô Tử nhíu mày nói: - Ai thèm có duyên với ngươi?

Bán yêu đê tiện hèn mọn, nhiều người Mộng gia không giết được ngươi, tại sao ngươi không chết đi?Lưu Tô Tử cảm giác người như có đàn kiến bò, nàng trở nên căm ghét Phong Phi Vân nhiều còn hơn bán yêu vừa rồi.Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với công tử áo tím, tự cho mình giỏi lắm, khinh thường người xuất thế hèn kém.

Phong Phi Vân không muốn giao tiếp với loại người như thế.- Sớm biết như vậy mới rồi không nên cứu nàng.Phong Phi Vân bỏ đi, tốc độ siêu nhanh, chân đạp núi sông như đi trên bản đồ lớn, bước ra một bước là hơn mười dặm.Lưu Tô Tử biến thành luồng sáng tím đuổi theo Phong Phi Vân, tay cầm quạt bước trong không trung.Lưu Tô Tử phong độ phiên phiên:- Này, ánh mắt đó là sao?

Bản công tử là người có nguyên tắc, ta đã hứa cho ngươi trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô lệ, ba ngàn mỹ quyến là sẽ không thiếu ngươi một cái.- Ha ha ha, nếu nàng lợi hại như vậy sao lại bị người Cửu Tiêu tiên thành truy sát?Phong Phi Vân đi tuốt, hắn không thèm quan tâm Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử nghe vậy mắt lóe tia sáng lạnh:- Đối phương có đại hiền giả Vũ Hóa cảnh chặt đứt đường hầm không gian, giết hết tu sĩ bảo vệ ta, lại là tỉ mỉ sắp đặt từ lâu nên ta mới lật thuyền trong mương.

Ha ha ha, ta không chết thì thù này sẽ trả, lần sau ta sẽ thiết kế giết Tiêu Thiên Duyệt.Phong Phi Vân hỏi: - Tiêu Thiên Duyệt là ai?Lưu Tô Tử cảm thấy thân phận Phong Phi Vân thấp hèn nên đi cách hắn xa thật xa, khinh thường liếc hắn:- Tiêu Thiên Duyệt mà cũng không biết, hèn gì ngươi bị Mộng gia hành thảm như vậy.Phong Phi Vân hờ hững nói: - Nổi tiếng lắm sao?Lưu Tô Tử nói: - Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh tây nam.

Người đứng trên hư không công kích chúng ta chính là hắn, tu vi cực kỳ mạnh mẽ, có thể giết lão tổ.

Dù ngươi tu luyện suốt đời cũng không bằng một phần mười Tiêu Thiên Duyệt.Phong Phi Vân cười cười:- Kẻ hù mạnh như vậy mà nàng dám trả thù sao?Lưu Tô Tử kiêu ngạo nói: - Ai dám hại ta thì chỉ có con đường chết.Lưu Tô Tử không cho phép người ngoài xúc phạm nàng nửa phần.Như lúc Phong Phi Vân lần đầu tiên gặp Lưu Tô Tử, người Mộng gia chỉ quấy rầy hứng thú uống rượu của nàng đã bị giết sạch.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước:- Ta không cần đất phong, nô lệ hay mỹ quyến.

Nàng giúp ta một chuyện đi, nhìn bộ dạng vênh váo nhìn trời của nàng có vẻ rất lợi hại.

Có lẽ chuyện này dễ như húp cháo với nàng.Lưu Tô Tử dừng bước, ngạo nghễ liếc Phong Phi Vân:- Ngươi muốn ta xử lý Mộng gia giúp ngươi?

Nói thẳng cho ngươi biết, tuyệt đối không được!Phong Phi Vân hỏi: - Tại sao?Lưu Tô Tử trả lời:- Tuy Mộng gia là cổ tộc truyền thừa tám vạn năm nhưng không là gì với ta, ra lệnh một tiếng có thể làm bọn họ cửa nát nhà tan.

Nhưng diệt một cổ tộc vì bán yêu nho nhỏ như ngươi, cuộc giao dịch này không có lời.

Đất phong trăm vạn dặm, mười vạn nô lệ, ba ngàn mỹ quyến càng dễ hơn, ta mở miệng là được.- Nếu nàng đã xem thường bán yêu thì đi ta làm gì?Phong Phi Vân biến thành ánh sao, tốc độ tăng gấp mười lần, chớp mắt biến mất.Tu vi Lưu Tô Tử rất mạnh, nàng giỏi một loại tật tốc đỉnh cao, rất nhanh đuổi kịp Phong Phi Vân.- Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.Phong Phi Vân buồn cười nói: - Tại sao ta phải làm việc giúp nàng?

Nàng nghĩ talà đám người hầu của nàng, kêu gì làm nấy sao?Lưu Tô Tử mặc kệ Phong Phi Vân có đồng ý hay không, tiếp tục bảo: - Mộng Tinh Thần, đệ nhất luyện khí tông sư của Mộng gia có một nữ nhân tên là Mộng Lăng Yến, một trong sáu thiên tài đẳng cấp sử thi thế hệ này của Mộng gia, bị Tiêu Thiên Duyệt nhìn trúng, sắp cươi làm tiểu thiếp.

Ngày thành thân vốn đặt ở một tháng trước, nhưng Tiêu Thiên Duyệt vì đặt bẫy phục kích ta nên hoãn lại hôn lễ.

Ngươi muốn trả thù Mộng gia đúng không?

Bây giờ là cơ hội tốt nhất.Phong Phi Vân lòng máy động.Đôi mắt Lưu Tô Tử tràn ngập tia sáng trí tuệ:- Nếu ngày thành thân, Tiêu Thiên Duyệt phát hiện tiểu thiếp của mình sớm là nữ nhân của người ta thì hắn có điên không?

Khi hắn nổi điên thì ai xui xẻo?Phong Phi Vân cười nói: - Độc nhất là lòng nữ nhân.- Đừng nói khó nghe như vậy, cái này gọi là mượn đao giết người.Lưu Tô Tử ngừng một lúc, nói tiếp:- Ta chỉ nêu ý kiến cho ngươi, nếu để Tiêu Thiên Duyệt biết ngươi cướp đi tiểu thiếp chưa qua cửa của hắn, ngươi sẽ phải hứng chịu sự trả thù máu me.

Ta nhắc trước một câu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, ha ha ha ha ha ha!

Tử hà lượn lờ quanh thân Lưu Tô Tử, cơ thể mảnh khảnh yêu kiều.

Lưu Tô Tử cười dài, tốc độ tăng gấp đôi lao ra khỏi áng mây, biến mất phía cuối trời.- Hay cho chiêu mượn đao giết người.

Nàng mượn đao của ta đối phó Tiêu Thiên Duyệt, còn ta mượn đao Tiêu Thiên Duyệt giết Mộng gia.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng yểu điệu biến mất, lòng lên kế hoạch.Phong Phi Vân thay đổi khuôn mặt, biến thành người trẻ tuổi cao gầy lại đi vào Vực thành Quỷ vực.

Phong Phi Vân xuyên qua các linh lộ, cảm nhận sự phồn hoa vạn năm.Một tháng trước Mộng gia và Bán Yêu Minh xung đột gây ra ảnh hưởng khá lớn, mãi đến bây giờ còn có người thảo luân.

Đương nhiên trong đó không thiếu nhắc cái tên Phong Phi Vân.Bên dưới gốc cây ngàn năm trong Vực thành Quỷ vực, mấy người tu hành ngồi xếp bằng trên ngọc thạch vuông vức nói chuyện trên trời dưới đất.- Mộng gia có linh khí cửu phẩm, lại liên nhân với Cửu Tiêu tiên thành, bây giờ đã vọt thành một trong các gia tộc đỉnh cao nhất Quý vực.- Một tháng trước, đêm đó bán yêu toàn Vực thành hành động nhưng bị Mộng gia máu me trấn áp, tử thương vô số.

Bốn trưởng lão Bán Yêu Minh cũng bị giết, đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh là Chiến Việt Danh cũng chết.

Mộng gia có chỗ dựa, không thèm để mắt Đấu Chiến cung, vực chủ phủ.- Đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh là Phong Phi Vân mới đúng.

Tiểu tử này thật lợi hại, liên tục phế ba thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia, đêm đó giết năm tộc lão Mộng gia.

Một lão tổ Mộng gia gọi Phong Phi Vân có thể nghịch thiên sát thần.

- Giờ bán yêu toàn Quý vực đều thảo luận về Phong Phi Vân, hắn là nhân vật linh hồn, tâng bốc hắn rất là kỳ diệu.

Có người nói Phong Phi Vân là hậu đại thượng cổ thánh yêu tộc, sơ đại bán yêu, sức chiến đấu vô biên, nhân vật làm toàn Mộng gia run sợ.- Hừ!

Hậu đại thượng cổ thánh yêu tộc?

Chẳng qua là đám bán yêu dán vàng trên mặt.

Tộc nào trong thượng cổ thánh dược tộc càng mạnh hơn trăm tộc nhân loại.- Đêm đó Mộng gia chưa xuất động cường giả thật sự, chỉ có mấy chục lão nhân một mạch.

Hơn nữa chỉ có một lão tổ ra tay, nếu không Phong Phi Vân đã chẳng trốn thoát.- Đúng vậy!

Mộng gia là cổ tộc truyền thừa tám vạn năm, tộc nhân trải rộng nguyên Quý vực, số lượng tộc lão khó thể thống kê.

Mới có mấy chục lão nhân đã trấn áp Bán Yêu Minh, đây là sự cường đại của cổ tộc.-------Chương 1337: Cướp thê- Nghe nói bán yêu tên Phong Phi Vân đã chết, bị mấy chục thế lực Mộng gia truy sát, cuối cùng nhảy vào sông ma, không còn mẩu xương.Phong Phi Vân nghe đám người thảo luận, đi hướng Bán Yêu Minh.Ngoài cửa lớn Bán Yêu Minh hẻo lánh có thể giăng lưới bắt chim, hoang tàn và rách nát.Bán Yêu Minh tiêu điều hơn lần đầu tiên Phong Phi Vân đến.

Có một số bán yêu giắt lệnh bài ra vào, ai nấy mặt thẫn thờ, chết lặng, như cái xác biết đi.

Một tháng trước vùng lên lại bị máu me trấn áp làm bọn họ tuyệt vọng, cảm giác sự chênh lệch giữa mình và nhân loại thật sự.Càng biết nhiều càng cảm thấy bán yêu yếu thế, càng khiến người nản lòng.Một nữ nhân xinh đẹp tóc dài đỏ rực đi ra, da trắng nõn, vóc dáng cao kiều, đùi thon dài, lưng cõng linh cung đỏ rực.

Nữ nhân xinh đẹp ra khỏi Bán Yêu Minh, đứng trên thềm đá ngọc một lúc, mặt âm trầm, ánh mắt quyết tuyệt chứa sát khí.Nữ nhân tóc đỏ không chú ý đến Phong Phi Vân đứng gần đó, trong đầu nàng đang nghĩ một chuyện rất quan trọng.Phong Phi Vân quen nữ nhân này, dường như tên là Diệp Tiểu Mục, nàng rất thân với Mộng Thái Nhạc, Chiến Việt Danh, Phùng Vãn Hạ, tu vi không yếu, đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng.

Diệp Tiểu Mục từng hợp sức với Chiến Việt Danh đấu lại Mộng Tinh Hổ, tiếc rằng không thắng nổi, bị phế tu vi.Nhìn linh khí chìm nổi trên người Diệp Tiểu Mục, Khí thế dồi dào thì chắc kim tàm phật đan phát huy tác dụng, giúp nàng phục hồi tu vi.- Diệp Tiểu Mục.Diệp Tiểu Mục đi hướng Vực thành chợt nghe Sau lưng có người kêu tên mình, nàng xoay người lại.

Đập vào mắt là nam nhân cao gầy, mỉm cười thân thiện, gật đầu với nàng.Vẻ mặt Diệp Tiểu Mục cảnh giác hỏi: - Sao ngươi biết tên của ta?- Ta cũng là bán yêu, trong Đấu Chiến cung thấy nàng và Mộng Tinh Hổ đánh nhau.- Rốt cuộc ngươi là ai?- Chỗ này không phải nơi nói chuyện, đi theo ta.Phong Phi Vân không vào Bán Yêu Minh, vì bên trong đông đúc tu sĩ, người nhiều vách có tai.

Hơn nữa thân phận của Phong Phi Vân bị lộ nghĩa là có gian tế thế lực tiên môn lẫn vào Bán Yêu Minh, không chừng Mộng gia cũng có tai mắt trong đó.Phong Phi Vân không muốn lộ thân phận quá nhanh, càng không muốn để người Mộng gia biết hắn còn sống.

Núp trong bóng tối an toàn hơn đứng ngoài sáng.Diệp Tiểu Mục ngần ngừ giây lát, cuối cùng đi theo Phong Phi Vân.Trong Vực thành Quỷ vực, trên một tòa cung khuyết lơ lửng, mấy ngàn khối linh thạch bay vòng quanh cung khuyết như ngôi sao treo trên bầu trời.

Đây là nơi tu sĩ quỳnh tương rượu ngon, có nhiều nữ tu sĩ trẻ tuổi xinh đẹp bán nghề, kiếm được số lớn linh thạch.- Ngươi thật sự là bán yêu?Diệp Tiểu Mục ngồi trên ghế điêu bằng tử tinh phác ngọc, trên bàn thanh đồng bày đầy linh quả ngàn năm, rượu ngon quý hiếm.

Ngồi chỗ này trên cao nhìn toàn bộ Vực thành phồn hỏa.Các tòa cung các, cổ lâu trôi nổi, linh lộ uốn lượn, linh thú bay trên cao, các lão nhân tiên phong đạo cốt bay lượn.

Lần đầu tiên Diệp Tiểu Mục thấy cảnh tượng này.Bán yêu như Diệp Tiểu Mục không vào nổi cung khuyết lơ lửng này, phí vào cổng là ba trăm khối linh thạch, làm nàng chùn bước.Nhưng nam nhân ngồi đối diện Diệp Tiểu Mục lây ba trăm khối linh thạch ra mà không chớp mắt cái nào, hắn thật sự là bán yêu sao?

Từ khi nào bán yêu giàu như thế?Phong Phi Vân ngồi đối diện Diệp Tiểu Mục, cười tủm tỉm.

Cơ mặt Phong Phi Vân thay đổi, rất nhanh trở về bộ dạng cũ.Diệp Tiểu Mục mừng như điên:- Phong huynh đệ!Diệp Tiểu Mục quá kích động, thân thề mỹ miều nhấp nhô đứng bật dậy.

Diệp Tiểu Mục định báo tin tốt về Bán Yêu Minh ngay nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại.Diệp Tiểu Mục rất cảm kích Phong Phi Vân, là hắn dùng viên phật đan thất phẩm giúp nàng phục hồi tu vi, đây là ơn lớn, ân tình không cách nào trả lại.

Diệp Tiểu Mục định quỳ xuống đất hành lễ nhưng bị Phong Phi Vân cản tiếp.Diệp Tiểu Mục chớp mắt, lộ vẻ yếu ớt:- Hơn một tháng nay Mộng gia nhiều lần cảnh cáo Bán Yêu Minh nhưng chúng ta vẫn phái nhiều người tìm kiếm ngươi thế nhưng bặt vô âm tín.

Mộng gia tuyên truyền khắp nơi là Phong huynh đệ nhảy vào sông ma, không còn mẩu xương.

Nhưng tu sĩ Bán Yêu Minh chúng ta không tin, chúng ta biết Phong huynh đệ không phải người bình thường, chắc chắn sẽ trở về!Gò má Diệp Tiểu Mục ngấn lệ, trong thời gian này nàng chịu nhiều uất ức.Mộng gia chèn ép, sĩ khí Bán Yêu Minh thấp, những tụ cột trong bán yêu thấy bất lực.Người Phong Phi Vân vững vàng, đôi mắt kiên quyết, phát ra sức hấp dẫn nhân cách:- Lần này ta quay về là để Mộng gia trả giá!Phong Phi Vân nhìn đôi mắt hấp dẫn đầy yêu tính của Phong Phi Vân, cúi thấp đầu, tim đập nhanh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.Diệp Tiểu Mục nhỏ giọng nói: - Phong huynh đệ định làm sao?

Ta sẽ giúp ngươi.Phong Phi Vân nói: - Mới rồi ta thấy nàng đứng bên ngoài cửa Bán Yêu Minh, phát ra chút sát khí.

Nàng định làm gì?Ánh mắt Diệp Tiểu Mục lạnh băng nói: - Mộng gia vì nịnh bợ Cửu Tiêu tiên thành định gả tiểu thư Mộng Lăng Yến cho thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành làm tiểu thiếp.

Nhưng Mộng Lăng Yến và Mộng đại ca mới là một đôi.

Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thật đáng ghét, đã có nhiều thê thiếp mà vẫn tham lam, cưỡng ép chia rẽ.

Đám tộc lão Mộng gia không phải thứ tốt lành, vì ích lợi của gia tộc hy sinh một nữ nhân, loại gia tộc này không xứng là cổ tộc!Phong Phi Vân hỏi: - Chắc không phải nàng muốn đi ám sát thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành đi?- ít nhất phải liều một phen!Diệp Tiểu Mục vụt ngẩng đầu:- Chẳng phải chính Phong huynh đệ nói ra câu này sao?

Liều vì địa vị bình đẳng, vì tôn nghiêm!Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Ta có nói câu này sao?Chắc các trưởng lão Bán Yêu Minh vì khích lệ lòng người nên tạo ra 'tuyển tập lời Phong Phi Vân nói'.Phong Phi Vân hắng giọng, trầm ngâm nói: - Liều thì cũng phải xem có đáng giá hay không, có thể liều được không, lấy cái gì liều mạng?

Tu vi của nàng quá yếu, đi ám sát Tiêu Thiên Duyệt là thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ hại bản thân.

Giao chuyện này cho ta, nàng đi Bán Yêu Minh ngay bây giờ, mang Thái Nhạc tới đây.Diệp Tiểu Mục nhìn thẳng vào mắt:- Ta có thể làm cái gì?Phong Phi Vân nhìn mắt Diệp Tiểu Mục, mãi đến khi nàng không chịu nổi chậm rãi cúi đầu, tim nhảy bùm bùm.Phong Phi Vân cười nói: - Nàng không cần làm gì hết, báo tiếng bình an với Mộc trưởng lão, thuận tiện hỏi Sau khi Mộng gia cửa nát nhà tan thì có đổi lệnh bài bán yêu tứ giai cho ta không?Đêm hôm đó Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng mang Mộng Thái Nhạc vào tộc địa Mộng gia, gặp nữ nhân thiên tài Mộng Lăng Yến.- Ta ở bên ngoài canh chừng, nhớ tốc chiến tốc thắng . . .

Khụ khụ . . .

được rồi, coi như ta không nói câu này.Phong Phi Vân ra khỏi khuê phòng của Mộng Lăng Yến, đóng cửa lại.Phong Phi Vân bày trận pháp trên cửa, bao phủ gian phòng này lại tránh cho bị tộc lão Mộng gia phát hiện . . .

Chuyện tốt.Điều nên nói Phong Phi Vân đã nói với Mộng Thái Nhạc.

Tuy Mộng Thái Nhạc sinh ra trong Mộng gia nhưng rất ghét Mộng gia, gã đồng ý phối hợp với Phong Phi Vân.

Huống chi việc này có thể giúp Mộng Thái Nhạc và người yêu bên ngoài.

Gã ngu gì không làm?-------Chương 1338: Cửu Tiêu tiên thànhHơn nữa nếu đêm nay Mộng Thái Nhạc không đè Mộng Lăng Yến, ngày mai trơ mắt nhìn nàng nằm trên giường Tiêu Thiên Duyệt, bị gã dày vò.

Cho nên Mộng Thái Nhạc phải liều.Phong Phi Vân nói câu sau cùng là:- Làm người phải vì mình, hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định.Trăng treo trên cao, tầng mây xám den, các linh vụ xẹt qua bầu trời Vực thành.Một tòa vực thành là thánh địa tu tiên.Phong Phi Vân ngồi bên ngoài phòng Mộng Lăng Yến, tóc dài bay trong gió, ngũ quan rõ ràng.Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Chuyện này không biết là tốt cho bọn họ hay hại họ nữa.Tư thế ngồi của Phong Phi Vân nhìn như thả lỏng, phiêu dật tiêu sái nhưng chuyện hắn như tú bà trong kỹ viện.Ngày mai Mộng Lăng Yến sẽ xuất giá, có nhiều thủ vệ trong sân.

Đám lão tổ Mộng gia sợ Mộng Lăng Yến trốn hôn.Nhưng giờ đám thủ vệ bị linh dược chuốc mê, còn đứng thẳng nhưng đờ đẫn như người gỗ.

Phong Phi Vân ngồi dưới ánh trăng canh chừng, đề phòng có người đi vào làm hỏng chuyện.- Đương nhiên ngươi vì tốt cho bọn họ.

Hai người yêu nhau, trời ghép một đôi, không có gì hạnh phúc hơn chuyện này.Một cái bóng tím mảnh khảnh bước ra từ hư không, đáp xuống mái cong lưu ly phía xa.

Nàng ngồi ở góc cong, vẫn mặc đồ nam, tay phe phẩy quạt, bộ dáng công tử phong độ phiên phiên.Nàng mặc áo tím, tay đặt trên mái ngói lưu ly, có chút anh khí.Bóng trăng chiếu rọi, lá cây tỏa ánh sáng ngọc nhạt, mặt đất loang lổ những cái bóng.Phong Phi Vân ngồi trên thềm đá, ngước đầu nhìn Lưu Tô Tử ngồi trên mái hiên.Phong Phi Vân cười nói: - Lời này không giống như nàng nói.- Lời này mới giống ta nói!- Nàng đến đây làm gì?Lưu Tô Tử khựng lại:- Ngắm trăng không được sao?Lưu Tô Tử nhíu mày, cảm thấy nói giỡn với bán yêu là mất thân phận.Lưu Tô Tử nghiêm túc nói: - Ta luôn đi theo sử dụng ngươi, chẳng qua ngươi không phát hiện ra ta.- Không ngờ ngươi là bán yêu không dính nữ sắc, thiên chi kiêu nữ như Mộng Lăng Yến cũng không muốn đụng vào, kêu bán yêu khác đến lấy trinh nguyên của nàng.

Ta rất tò mò ngươi thật sự không có hứng thú với mỹ nữ sao?Phong Phi Vân gãi mũi, cười nói: - Thì nàng cũng nói hai người yêu nhau, Mộng Thái Nhạc là bằng hữu tốt của ta.

Cái gọi là thê tử của bằng hữu không thể đụng chạm.

Ta không phải loại người đè thê tử của bằng hữu.Lưu Tô Tử mắt sáng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, tóc dài cột sau đầu, cột dây tím bay nhẹ trong gió đêm.Lưu Tô Tử đứng trên cao nhìn xuống Phong Phi Vân:- Còn tiểu mỹ nhân Bán Yêu Minh thì sao?Phong Phi Vân nói: - Bám theo người khác là thói quen xấu.Lưu Tô Tử lườm Phong Phi Vân:- Xì, ngươi tưởng ta thích bám theo bán yêu đê tiện nhà ngươi sao?

Chẳng qua ta sợ ngươi làm hỏng chuyện, ảnh hưởng bài bố ngày mai của ta.Mai là ngày thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành cưới tu sĩ Bán Yêu Minh, đêm nay lấy trong trắng của Mộng Lăng Yến chỉ là một khâu.

Lưu Tô Tử còn sắp xếp khác, nàng muốn Tiêu Thiên Duyệt bị nhục nhã trước mắt bao người, cho toàn thiên hạ biết vị hôn thê của gã bị người ngủ trước ngày cưới.Đây là cái tát tay sưng mặt.Phong Phi Vân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, dù gì Tiêu Thiên Duyệt không phải người bình thường.

Tiêu Thiên Duyệt bị Lưu Tô Tử tát tai xong sẽ trút cơn giận, người xui xẻo thứ nhất là Mộng gia, người đầu tiên lấy trong trắng của Mộng Lăng Yến sẽ trả thù tàn nhẫn.

Phong Phi Vân cần chuẩn bị kỹ càng.Phong Phi Vân hỏi: - Chuyện Mộng Lăng Yến mất trinh bị lộ sẽ khiến Tiêu Thiên Duyệt tức giận, người xui xẻo thứ nhất là Mộng Lăng Yến.

Nàng có sắp xếp người cứu Mộng Lăng Yến không?Lưu Tô Tử nằm trên mái cong nhìn trăng treo cao, một tay gối đầu, phẩy quạt, tiêu sái còn hơn Phong Phi Vân.Lưu Tô Tử cười nói: - Tại sao ta phải cứu nàng?

Muốn cứu nàng phải trả giá rất lớn, không đáng, cũng không cần thiết.- Nàng!Phong Phi Vân nheo mắt, đứng bật dậy, định xông vào ngăn cản hai người trong phòng.

Nếu ngày mai không thể cứu Mộng Lăng Yến ra Cửu Tiêu tiên thành thì đêm nay mất trinh sẽ hại nàng.Phong Phi Vân không phải loại người lạnh lùng.Phong Phi Vân lại nghĩ đến một vấn đề, lúc này xông vào lỡ thấy chuyện không nên nhìn thì làm sao?

Phong Phi Vân do dự.Dường như Lưu Tô Tử cố ý trêu Phong Phi Vân, nheo mắt cười nói: - Nhưng . . .

Nghĩ tình ngươi cứu ta một lần, ta sẽ cho ngươi một viên trùng động linh thạch, Sau khi chuyện bị lộ nàng ta có thể kích hoạt trùng động linh thạch vượt hư không.

Đương nhiên vượt hư không rất mạo hiểm, ta không bảo đảm cường giả Cửu Tiêu tiên thành có chặt đứt hư không hay không.Phong Phi Vân nheo mắt, biết mình bị lừa.

Nhưng Phong Phi Vân không tức giận, vấn đề không phải hắn kém thông minh hơn Lưu Tô Tử mà là thực lực không bằng nàng.

Nếu Phong Phi Vân có đủ tài phú, tự mình cho Mộng Lăng Yến một viên trùng động linh thạch thì cần gì nhìn sắc mặt Lưu Tô Tử?

Nếu thực lực Phong Phi Vân đủ mạnh trực tiếp tiêu diệt Mộng gia thì cần gì vất vả mượn đao giết người?Phong Phi Vân có muốn cho Mộng Thái Nhạc, Mộng Lăng Yến trốn khỏi Mộng gia thì Lưu Tô Tử nằm trên mái cong sẽ ngăn cản.

Bây giờ cách duy nhất là dựa vào trùng động linh thạch.Lưu Tô Tử ngồi dưới ánh trăng, da trắng mịn, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói ra chân lý:- Ngươi đừng không phục.

Bán yêu sinh ra thấp hèn, đã định sẵn không thành cường giả mảnh đất này, được định sẵn bị cường giả chăn nuôi, trêu đùa, cười nhạo, nhục nhã.Phong Phi Vân không mấy quan tâm, hắn nói: - Nàng nói sao cũng được.Phong Phi Vân ngừng một lúc, nói tiếp:- Sẽ có ngày ta cho nàng biết thật ra ta rất có hứng thú với mỹ nữ.Đêm nay bình yên trôi qua.Ngày thứ hai, nguyên Vực thành Quỷ vực sôi trào, vì sứ giả đón dâu Cửu Tiêu tiên thành đến dây, tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Nhiều thế lực cổ xưa bị kinh động.Đội đón dâu khổng lồ, có hồng thủy mở đường, chín con giao long bay đằng trước như chín sơn mạch xẹt qua không trung, phát ra tiếng rồng ngâm.

Vực thành bao phủ trong long khí cuộn trào.Đây là giao long thật sự, do linh mãng tu luyện ra, thân thể lột xác thành giao.Lực lượng một con giao ngang đẳng cấp lão tổ, giao nghiêng người ngàn dặm tan nát, giao nhảy mũi mưa như trút nước.Lão tổ, tộc lão Mộng gia đã xuất quan từ lâu.

Cả đám cười toe toét nghênh tiếp sử giả Cửu Tiêu tiên thành đến.Nhiều người trong Quý vực rất hâm mộ, dù sao Cửu Tiêu tiên thành đại biểu địa vị thần thánh.

Đồn rằng Cửu Tiêu tiên thành từng sinh ra một vị bán thánh, có được nội tình người bình thường không thể tưởng tượng, đủ làm một cổ tộc nịnh bợ.

Nhiều vực chủ đại vực đều hơi kính sợ Cửu Tiêu tiên thành.- Chuyến này Mộng gia một bước lên trời, nịnh bợ Cửu Tiêu tiên thành, tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ Quý vực.- Hèn gì gần đây Mộng gia kiêu căng như thế.

Có chỗ dựa Cửu Tiêu tiên thành, dù là vực chủ Quý vực cũng sẽ xem trọng bọn họ.Có người tỏ vẻ khinh thường nói: - Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành là thiên chi kiêu tử, có hàng trăm thê thiếp mỹ quyến, toàn là thiên chi kiêu nữ một phương, trong đó có một nửa là mỹ nhân thiên tài đẳng cấp sử thi.

Mộng Lăng Yến gả sang đó chỉ là tiểu thiếp, nhân vật như thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành chưa chắc xem trọng nàng.-------Chương 1339: Thủy nguyệt thánh nữ (1)- Nhưng nói sao thì địa vị của Mộng gia sẽ tăng mảng lớn trong Quý vực, nhìn đi, đám lão tổ Mộng gia cười ngoác mang tai.Đội đón dâu rất nhanh rời khỏi Vực thành Quỷ vực, thông qua cổ trận đài đi Cửu Tiêu tiên thành.

Mấy lão tổ Mộng gia may mắn được chọn vào đội đưa dâu, cùng đi Cửu Tiêu tiên thành.Đây là tòa tiên thành lơ lửng trên chín tầng trời, chính giữa có một ngọn núi treo cao dài mấy ngàn dặm.

Núi bị đảo ngược, bên trên là Vực thành trung tâm Cửu Tiêu tiên thành, các tòa tiên cung, thành bảo nối liên miên.

Có nhiều tiên cung, tiểu thành, phật tháp, cổ lâu, tường gãy lơ lửng xung quanh Cửu Tiêu tiên thành, khuếch tán ra ngoài.

Nơi này phồn hoa hưng thịnh.Vực thành Quỷ vực đã tiên linh đại khí nhưng không sánh bằng chỗ này.Đây đúng là tiên thành thật sự.Lai lịch của Lưu Tô Tử không nhỏ, nàng không che giấu thân phận của mình.

Lưu Tô Tử mặc áo tím, mặc đồ nam, nghênh ngang mang theo đám hộ vệ, người hầu nâng sính lễ dày nặng đến chúc mừng.

Phong Phi Vân giả làm tùy tùng bình thường trà trộn vào đội tặng quà của Lưu Tô Tử.

Da Phong Phi Vân vàng vọt, bộ dạng bình thường.Hôm nay có rất nhiều đại nhân vật tiến đến chúc mừng, toàn là thanh niên tài tuấn thuộc đại thế lực ngang ngửa Cửu Tiêu tiên thành.

Trong đó có nhiều người không nhận được thiệp cưới, tặng nhiều tiền bối đến Cửu Tiêu tiên thành để tham gia hôn lễ của thiếu thành chủ.Một lão nhân mặc đồ quản gia ngăn nam nhân mặc giáp hoàng kim lại:- Vị công tử này, người không có thiệp mời, không thể vào trong.Tuy nam nhân đưa nhiều tiền biếu toàn là linh khí quý hiếm, nhưng không có thiệp cưới thì không được cho vào.Một nam nhân trung niên từ sử dụng nam nhân mặc giáp hoàng kim đi ra, các ánh ưlả đan xen trên người gã hình thành văn ấn rồng lửa.Nam nhân trung niên định giết lão quản gia:- Nhà ngươi mù mắt chó sao?

Công tử nhà chúng ta là thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, ngày hôm qua biết thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thành hôn nên đến cchú mừng.

Ngươi không nhận ra công tử nhà chúng ta, cố ý muốn chết đúng không?Lão quản gia, đám người hầu phụ trách nghênh đón khách quỳ dưới đất, run bần bật:- Cái gì?

Thì ra là thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, mời vào, mau mời vào!Hoàng Kim thánh phủ là siêu đại thế lực, có thể hiệu lệnh mười phương.

Lão bộc như lão quản gia không đắc tội nổi.Sau khi thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ đi vào lại có rất nhiều đại nhân vật không nhận được thiệp mời tiến đến, địa vị thấp nhất là con cái vực chủ một phương.

Lão quản gia, đám người hầu phụ trách nghênh đón khách quỳ tê đầu gối.Rất nhiều đại nhân vật đến, bình thường hầu như không thấy mặt.

Như Hoàng Kim thánh phủ, Vô Thọ tinh cung đều có truyền nhân kiệt xuất đến tham gia.

Con cái cảnh chủ một phương cũng đến, mang quà quý giá.Lão quản gia cảm thấy vụ việc kỳ lạ:- Thật là lạ, dù lúc thiếu thành chủ cưới chính thê cũng không có nhiều đại nhân vật đến viếng như vậy.

Lần này chỉ cưới một tiểu thiếp, còn là nữ nhân tiểu gia tộc, thiếu thành chủ đã dặn làm điệu thấp, không ngờ vẫn có nhiều tu sĩ đến chúc mừng.

Chuyện rất kỳ lạ.Một người hầu lên tiếng: - Thiếu chủ kinh tài tuyệt diễm, quen biết nhiều, khiến nhiều đại nhân vật đến tham gia cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa Cửu Tiêu tiên thành chúng ta trong mười hai cảnh tây nam cũng nổi tiếng như cồn, có nhiều đại nhân vật đến chúc mừng là chuyện bình thường.Lão quản gia gật gù, cảm thấy đây là chuyện tốt.

Dù sao các đại nhân vật đưa tiền biếu toàn là báu vật hiếm thấy.Lão tổ Mộng gia thấy nhiều đại nhân vật đến thgì rất hãnh diện, cảm giác thành chủ Cửu Tiêu tiên thành chú trọng Mộng gia mình, mời nhiều khách khứa đến, toàn tồn tại Mộng gia phải ngước nhìn.Lão tổ Mộng gia rất vui sướng, vuốt râu:- Thiếu thành chủ chú trọng Lăng Yến như thế tương lai Mộng gia sẽ vượt lên cao.Trong đầu lão tổ Mộng gia tưởng tượng cảnh Mộng gia xưng hùng Quý vực, đời đời phồn vinh.Lúc này Lưu Tô Tử dẫn theo đội tặng quà đến phủ thiếu thành chủ.

Lão quản gia tiếp khách lần này học ngoan, không hỏi đối phương mà trực tiếp ghi số tiền biếu rồi cho qua.Hôm nay toàn là con cái bá chủ một phương đến tham gia, lão bộc như lão không tư cách hỏi han.Trong đội tặng quà chỉ có Phong Phi Vân và một lão nhân đi theo sau Lưu Tô Tử vào trong phủ, tham gia tiệc rượu của thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành.Sau khi vào phủ, Lưu Tô Tử gặp vài người quen, toàn là thiên kiêu thế hệ trẻ.

Ví dụ thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, thánh nữ Thủy Nguyệt thiên cảnh, tỷ đệ song sinh Vô Thọ tinh cung.

Còn con cái vực chủ thì tự động tụ tập một bên, vì thân phận, địa vị của bọn họ không đủ ngang hàng với đám người Lưu Tô Tử.

Ngẫu nhiên có người tới gần hành lễ chào.Phong Phi Vân và lão nhân đứng trong đội người hầu, cách xa vài trăm thước, không thể vào trong bàn tiệc, đứng xe nhìn náo nhiệt.

Những thiên kiêu ai nấy là rồng phượng trong cõi người, nam khí vũ hiên ngang, nữ đẹp như tiên.Đặc biệt Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, tiên quang quanh người, xinh đẹp tuyệt trần, cho cảm giác không ăn nhân gian khói lửa.

Phong Phi Vân nhìn Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, hắn thẫn thờ một lúc, có cảm giác rất quen.Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ đứng dưới đất nhưng cho cảm giác không chân thật, như tiên nữ tùy thời bay lên trời.Nhiều thiên tài tuấn kiệt hành lễ với Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, biểu tình tôn kính, tôn trọng.

Trong đó có một số lão nhân tu vi sâu không lường được.Lão nhân đứng bên cạnh Phong Phi Vân là Lưu Tô Tử mời từ vực chủ chủ Quý vực, nghe nói lai lịch không nhỏ.

Lão nhân luôn nhắm mắt ngồi bên cạnh Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không nhìn thâu tu vi của lão nhân được, biết đối phương chính là cao nhân tiền bối nên hắn không bắt chuyện nhiều.Lão nhân chợt mở mắt ra, nhìn Phong Phi Vân:- Đó là thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh.Phong Phi Vân hỏi lại:- Thủy Nguyệt thiên cảnh?- Đó là vô thượng thánh địa, do Thủy Nguyệt Tiên Nữ khai sáng.

Chỉ mới sáng lập một vạn sáu ngàn năm nhưng địa vị Thủy Nguyệt thiên cảnh bây giờ ngang hàng với những nhân tổ động thiên truyền thừa ức vạn năm.

Cá đời Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ có địa vị không tầm thường trong Trung Ương vương triều thứ sáu, nhiều đại hiền giả Vũ Hóa cảnh cung kính với bọn họ.

- Thủy Nguyệt Tiên Nữ . . .

Thủy Nguyệt Tiên Nữ . . .

Phong Phi Vân thẫn thờ như hồn lìa khỏi xác, miệng lầm bầm cái tên này.

Tim Phong Phi Vân đau nhói, nhớ đến ký ức đau khổ.Tâm lý một người mạnh cách mấy luôn có vài thứ đánh gục được họ.Lão bộc kia liếc Phong Phi Vân, cảm thấy phản ứng của hắn thế là bình thường.

Dù sao tu vi, địa vị của Thủy Nguyệt Tiên Nữ như thần linh, mọi người ngước nhìn, rất nhiều đại hiền giả Vũ Hóa cảnh mỗi ngày vái lạy tượng đá của nàng.

Một người trẻ tuổi nghe danh hiệu Thủy Nguyệt Tiên Nữ kích động đến run rẩy là rất bình thường.Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, móng tay đâm vào da thịt.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, cuối cùng đã hiểu tại sao khi nhìn nàng hắn thấy rất quen.

Bởi vì Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ tu luyện chung công pháp với Thủy Nguyệt Đình, Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển.-------Chương 1340: Thủy nguyệt thánh nữ (2)Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ băng tâm thánh cốt, xinh đẹp rực rỡ, khí chất thần thánh như ở trên trời.

Nhiều thiên kiêu cúi đầu trước mặt nàng, xem nàng như thần.Thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, thiên kiêu Vô Thọ tinh cung vây quanh Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, rất cung kính với nàng, ngăn cách nhiều tu sĩ địa thị hơi thấp, sợ bọn họ làm phiền thánh nữ.Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ vốn đến Cửu Tiêu tiên thành du lịch, luận đạo với một vị Vũ Hóa tiên hiền.

Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ biết thiếu thành chủ thành thân, nàng đến chúc mừng.

Lưu Tô Tử rất thân với Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ, nói chuyện vui vẻ.Phong Phi Vân đè nén cảm xúc, sắc mặt dần tự nhiên hơn.Phong Phi Vân bâng quơ hỏi:- Tiểu thư nhà chúng ta và Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ dường như quen rất thân?Lão nhân không biết thân phận thật của Phong Phi Vân, đinh ninh hắn là người hầu Lưu Tô Tử mới nhận.Lão nhân suy nghĩ giây lát, nói: - Ngươi đi theo tiểu thư thời gian ngắn, có một số việc không biết.

Tiểu thư và thánh nữ quen nhau từ nhỏ, ngươi nghĩ tại sao Tiêu Thiên Duyệt cưới tiểu thiếp được nhiều thiên tài tuấn kiệt đến tham gia?

Thật ra bọn họ đến vì Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ.Phong Phi Vân híp mắt, hiểu vài hứ.

Thủy Nguyệt thiên cảnh thánh nữ có thân phận cao quý biết bao, vực chủ gặp nàng còn phải cung kính, đâu dễ lộ mặt thường xuyên?

Tất cả là Lưu Tô Tử bày mưu.Tiêu Thiên Duyệt nhận được tin Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến, gã vội bỏ xuống công việc chạy tới ngay, tràn đầy hân hoan.Thánh nữ giáng lâm là rất hãnh diện, hôn lễ ngày hôm nay sẽ là giai thoại.Thủy Nguyệt Thánh Nữ đứng trong áng mây, các đsoa tiên vụ vòng quanh người, làm thiên cung này càng tiên linh hơn.Lưu Tô Tử cầm quạt, một tay chắp Sau lưng, phong độ phiên phiên bước ra.Lưu Tô Tử cười nói: - Thiếu thành chủ cưới tiểu thiếp thứ một trăm lẻ bốn, nên phạt uống một trăm lẻ bốn ly mới được.Tiêu Thiên Duyệt nhìn thấy Lưu Tô Tử đi ra thì ly ngọc bên môi khựng lại.

Sao nàng chưa chết?

Tiêu Thiên Duyệt rất bất ngờ, lòng nổi lên cảm giác không may.

Xem ra người đến gây chuyện.Tiêu Thiên Duyệt ngạc nhiên thấy Lưu Tô Tử xuất hiện nhưng gã không sợ, dù sao gã bài bố bắt nàng không để lại dấu vết.

Dù Lưu Tô Tử nói ra trước mặt mọi người thì không có chứng cứ gì, không ai tin tưởng, Tiêu Thiên Duyệt có thể chối bay chối biến.Tiêu Thiên Duyệt là rồng phương trong cõi người, trí tuệ thâm sâu, bề ngoài không thay đổi.Tiêu Thiên Duyệt cười nói: - Thủy Nguyệt Thánh Nữ đại giá quang lâm, đừng nói là phạt một trăm lẻ bốn ly, phạt một trăm lẻ bốn vò thì ta cũng phải uống!

Ha ha!Lưu Tô Tử cũng cười, nói tiếp:- Ngày tốt thế này chỉ uống rượu thì không vui.Có người hùa theo:- Đúng, đúng, ta nghe nói thiếu thành chủ tu thành Cửu Tiêu thần lực, trở thành thiên kiêu thứ bảy của Cửu Tiêu tiên thành từ xưa đến nay thành công tu luyện Cửu Tiêu thần lực.

Sớm muốn lĩnh giáo một phen!Người khiêu chiến là thiêu kiêu Vô Thọ tinh cung.

Thiên kiêu tuổi còn trẻ nhưng huyết khí rất mạnh mẽ, trán mở thiên nhãn, lưng mọc đôi cánh ánh sáng, tạo cảm giác vô cùng thần thánh.Tiểu tước giá đến từ Bổ Thiên Nhân tước phủ nói: - Hôm nay là ngày thiếu thành chủ đại hôn, khiêu chiến so tài gì chờ sau đi.Lưu Tô Tử đổ dầu:- Đã lâu mười hai cảnh tây nam không gặp thịnh thế này, hiếm khi có nhiều thiên kiêu tụ tập lại.

Ngày tốt thế này nếu không luận bàn e rằng

Sau này quần hùng khó có thời gian tụ họp như thế.Người thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ rực rỡ sắc vàng, lưng hiện ảo ảnh cổ thú hoàng kim, chiến ý hừng hực.Thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ nói: - Đúng vậy!

Thủy Nguyệt Thánh Nữ du lịch khắp thiên hạ, sau ngày hôm nay e rằng khó gặp.

Thịnh thế này hiếm có lần thứ hai, nếu không đánh sảng kháoi thì

Sau này không còn cơ hội.Nhiều thiên tài tuấn kiệt muốn khoe tài trước mặt Thủy Nguyệt Thánh Nữ, hy vọng sẽ được thánh nữ ưu ái.Tiêu Thiên Duyệt cũng động tâm.

Thân phận, địa vị Thủy Nguyệt Thánh Nữ cao, hiền giả Vũ Hóa cảnh chưa chắc gặp được nàng.

Cơ hội này rất hiếm có, suốt đời khó gặp một, hai lần.Có người cẩn thận nói: - Các thiên kiêu tài tuấn ở đây tu vi quá cao, nếu đánh nhau khó thu tay về, sẽ tổn thương hòa khí.

Thiếu thành chủ tân hôn đại cát, không ai muốn thấy có gì bất trắc xảy ra.

Ta đề nghị đừng đánh nhau.Tiêu Thiên Duyệt nổi cảnh giác, liếc hướng Lưu Tô Tử.

Nữ nhân này đến không có ý tốt, lỡ con cái đại nhân vật nào gặp chuyện trong Cửu Tiêu tiên thành thì sẽ tính sổ Cửu Tiêu tiên thành.Linh giác nói cho Tiêu Thiên Duyệt biết chuyện hôm nay rất quái dị, phải cẩn thận ứng đối.Tiêu Thiên Duyệt cười nói: - Ta thấy Dạ Thường huynh nói đúng, hôm nay xảy ra chuyện gì bất trắc thì rắc rối to, so tài khiêu chiến gì thì chờ sau đi.Chủ nhà đã lên tiếng, những người khác không ngang bướng đòi khiêu chiến nữa.Mọi chuyện diễn ra trật tự chỉnh chu, không có gì rắc rối xảy ra.

Tiêu Thiên Duyệt thở phào nhẹ nhõm.Đinh!!!Tiếng chuông vang lên ngay giữa Cửu Tiêu tiên thành, tiếng chuông du dương truyền khắp bầu trời.Giờ lành đã đến.Đám người hầu đưa tân nương vào, mấy lão tổ Mộng gia có mặt trong đó.

Bọn họ mặc áo đỏ, mặt hồng hào, sáng lạn.Ba lão nhân Cửu Tiêu tiên thành chạy đến, thuộc hàng tổ phụ của Tiêu Thiên Duyệt.

Bọn họ nhận được tin Tiêu Thiên Duyệt báo, hành lễ với Thủy Nguyệt Thánh Nữ xong ngồi trên ghế cao nhất trong phủ.

Mỗi người tỏa ánh sáng tiên chói mặt, tu vi rất sâu, chấn nhiếp toàn trường.Đây là bá chủ thật sự, tuy không phải thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nhưng có địa vị rất cao trong này.Phong Phi Vân bắt đầu chuẩn bị, hắn biết Lưu Tô Tử sắp làm khó dễ.

Phong Phi Vân kiếm cỡ đi ra, nhanh chóng mặc ngược áo da phượng vảy rồng, biến mất trong không khí.Phong Phi Vân đã hứa với Mộng Thái Nhạc là sẽ cướp Mộng Lăng Yến về.

Trông chờ Lưu Tô Tử từ bi là không thực tế, Phong Phi Vân chỉ có thể dựa vào mình.Lưu Tô Tử đứng sâu trong phủ, tiên vụ bao quanh.

Phong Phi Vân liếc hướng đám người hầu, thấy Phong Phi Vân đã biến mất.

Đám lão tổ Mộng gia hộ tống tân nương đến trước mặt các tu sĩ, chuẩn bị bái đường.Khóe môi Lưu Tô Tử cong lên, tay búng cái bóc.Trong đám người vang lên tiếng rống:- Ha ha ha ha ha ha!

Nghe nói tân nương đã có người yêu nhưng bị thiếu thành chủ cưỡng bức bá chiếm, không biết chuyện có thật không?Thanh âm đột ngột làm phủ thiếu thành chủ im lặng.Mọi người nhìn nhau, biểu tình quái dị, tìm kiếm người vừa ra tiếng.Đám người cười thầm trọng bụng:- Ai mà không biết tốt xấu, nói câu đó trong ngày thành hôn của người ta?

Chẳng khácn òa cố ý làm Tiêu Thiên Duyệt bẽ mặt.Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành đứng dậy, mắt tỏa thần quang, thấy rõ hư không, suy tính Càn Khôn.

Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành nhìn chằm chằm mỗi người có mặt, tìm kiếm người mới nói bậy bạ.- Vừa rồi là ai nói chuyện?Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực khó chịu nói: - Nhìn ta làm chi?

Ta là bằng hữu tốt của thiếu thành chủ, sao có thể nói câu đó?Tiêu Thiên Duyệt lắc đầu, gã cảm thấy không phải trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực.-------Chương 1341: Phá rốiTrưởng tử vực chủ Xích Mộc vực cũng rất bực mình, câu vừa rồi như vang bên tai nhưng gã quay đầu lại không thấy ai, lòng thầm bực mình.Lão tổ Mộng gia đứng ra, nét mặt sa sầm, nghiêm nghị nói: - Nữ nhân Mộng gia chúng ta trong sạch, cùng thiếu thành chủ yêu nhau.

Lời nói bậy bạ này là nhục nhã gia giáo của Mộng gia, càng khiêu khích ánh mắt của thiếu thành chủ!Tiêu Thiên Duyệt đứng lên, linh quang vờn quanh người, ánh mắt sắc bén thấy rõ bốn phía.

Tiêu Thiên Duyệt đến trước mặt Mộng Lăng Yến, tiêu sái ung dung nắm tay nàng, dùng hành động phá vỡ lời đồn.Tiêu Thiên Duyệt cười nói với mọi người:- Ta và Lăng Yến yêu nhau, Lăng Yến ngọc khiết băng thanh.

Hôm nay là ngày ta thành hôn, ta vui vẻ nghe lời chúc mừng, nếu có ai muốn gây rối thì Cửu Tiêu tiên thành chúng ta cũng vui vẻ theo đến cùng!Lưu Tô Tử cười nói: - Thiếu thành chủ cần gì tức giận như thế?

Chỉ là cuột nhắt ghen tỵ thiếu thành chủ giai thê mỹ quyến thành đàn, mặc kệ loại người này đi.Tiêu Thiên Duyệt nhìn Lưu Tô Tử chằm chằm, cười cười.

Trong lòng Tiêu Thiên Duyệt xếp Lưu Tô Tử vào nghị phạm lớn nhất, thần thức ngưng tụ trên người nàng, sau đó tiếp tục bái thiên địa.- Nhất bái thiên!- Nhị bái địa!- Tam bái trưởng bối!Bái thiên địa xong một quản sự Cửu Tiêu tiên thành hét lên: - Động phòng hoa chúc!Quản sự Cửu Tiêu tiên thành mới la xong lại vang lên thanh âm châm chọc:- Nghe nói đêm hôm qua Mộng Lăng Yến tiểu thư đã động phòng với tình lang của mình, nhưng người đó không phải thiếu thành chủ.

Đêm qua hai người thử trái cấm, cá nước thân mật.

Tối nay thiếu thành chủ đừng vô góp vui nữa, tránh cho làm mệt Mộng tiểu thư.Câu nói gây ra ảnh hưởng lớn, mọi người rộ lên, mắt nhìn trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực.Tiêu Thiên Duyệt sắc mặt âm trầm, sát ý lóe qua con ngươi.Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực chỉ miệng mình, biểu tình biểu tình cực kỳ khó xem, sắp khóc.Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực lắp bắp:- Không . . . không phải . . . ta . . .

Là . . .

Là tên khốn nào?Câu này rất quá đáng, đây là tát mặt Tiêu Thiên Duyệt.

Hôm nay toàn là con cái hào hùng tham gia hôn lễ, giờ ra tiếng xấu dữ dội, dù tu vi Tiêu Thiên Duyệt cao sâu cũng không kiềm được mặt xanh mét, đầu sắp bốc khói.Ba lão nhân Cửu Tiêu tiên thành rất tức giận, cảm thấy có người đang khiêu khích.Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, nhưng câu này vang lên trong buổi thành hôn đã thành tiếng xấu,

Sau này sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Tu sĩ mười hai cảnh Tây Nam sẽ cười rụng răng, Tiêu Thiên Duyệt đội mũ nào ra ngoài đường cũng bị mọi người xem là nón xanh.Cửu Tiêu tiên thành cũng trở thành trò cười.Mấy lão tổ Mộng gia sợ hãi mặt trắng bệch, nếu Mộng Lăng Yến không còn thân hoàn bích mà giờ bái thiên địa với thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, vậy tội của Mộng gia cực lớn.Giống như hoàng đế tuyển phi phát hiện phi tử đưa vào cung không còn trong trắng, vậy phi tử và gia tộc của nàng sẽ bị xét nhà diệt tộc.Đối với Mộng gia, thân phận của Tiêu Thiên Duyệt đáng sợ hơn hoàng đế, khi gã nổi giận thì Mộng gia sẽ gặp họa lớn.Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành hét chói tai:- To gan!

Mạc Thái Tuấn, ngươi đang nói bậy bạ cái gì?Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành rất tức giận, hôm nay không chỉ có mặt tài tuấn đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam, Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng đến.

Loại tiếng xấu này đủ để Cửu Tiêu tiên thành xấu hổ mấy trăm năm.Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực tên là Mạc Thái Tuấn, gã sốt ruột không nói nên lời.

Chuyện này rất lạ, thanh âm phát ra từ Sau lưng Mạc Thái Tuấn, nhưng đằng sau gã không có ai, giống như có hồn ma bám vào người gã.Mặt Mạc Thái Tuấn tím lịm, lắp bắp:- Không phải . . . không phải ta . . . rốt cuộc là ai . . .

Đừng phá ta.Trong mây mù, Thủy Nguyệt Thánh Nữ đứng trên bầu trời, thánh châu lơ lửng trên đầu, thanh âm khuynh thành tuyệt lệ.Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhìn Sau lưng Mạc Thái Tuấn, nói: - Không phải hắn.Lời Thủy Nguyệt Thánh Nữ có quyền uy tuyệt đối, không ai dám nghi ngờ lời của nàng.Một trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy thần kiếm ra, làm bằng đất đá, được hiền giả Vũ Hóa cảnh khai quang.

Thần kiếm chỉ một cái, nguyên Cửu Tiêu tiên thành cảm nhận uy thế khiếp người.

Đám thiên kiêu đại thế lực nghiêm túc hơn, biết nội tình Cửu Tiêu tiên thành thâm sâu định lấy thần binh lôi kẻ giở trò qu ra.Thanh niên tuấn kiệt kinh kêu: - Đây là Cửu Tiêu thần kiếm trong truyền thuyết?Một hòa thượng trẻ cổ đeo phật châu lưu ly nói: - Không phải, chỉ là kiếm phôi phỏng theo Cửu Tiêu thần kiếm.Hòa thượng thần thánh bảo tướng, da dẻ như kim ngọc, hai mắt như minh kính, có thể 'trên soi trời, dưới thấu đất'.

Hòa thượng đến chúc mừng hôn lễ, là truyền nhân một tòa thái cổ thánh phật miếu, địa vị đứng sau Thủy Nguyệt Thánh Nữ, nhiều người cực kỳ cung kính với gã.Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành cầm thần kiếm gật đầu, nói: - Đây đúng là một trong tám mươi bảy thanh kiếm phôi mô phỏng.

Lực lượng chân kiếm Cửu Tiêu thần kiếm quá mạnh mẽ, nếu không phải lúc Cửu Tiêu tiên thành sinh tử tồn vong thì không thể sử dụng.Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành khác nói: - Dù chỉ là kiếm phôi mô phỏng nhưng uy lực rất lợi hại, với nội tình của Cửu Tiêu tiên thành, mỗi thời đại chỉ có thể phỏng một thanh kiếm phôi, truyền thừa từ xưa đến nay đã tạo ra chín mươi lăm thanh kiếm phôi, có sáu thanh bị tổn hại hoặc lạc mất.Các anh kiệt có mặt rất rung động.

Nội tình Cửu Tiêu tiên thành quả nhiên không đơn giản, không uổng là tiên thành từng sinh ra bán thanh.

Chỉ một thanh kiếm phôi mô phỏng đã có thể chém rách khung trời, thậm chí đứng dưới đất chém vũ trụ ngôi sao trên bầu trời.

Không biết chân kiếm Cửu Tiêu thần kiếm sẽ mạnh đến đâu?Hôm nay gây ra chuyện bôi tro trát trấu, Cửu Tiêu tiên thành muốn dùng rung động lớn hơn nữa lấn át đi.

Cửu Tiêu thần kiếm đủ tạo thành rung động cho mọi người, nhất là tin tám mươi bảy thanh kiếm phôi mô phỏng truyền ra sẽ làm cả mảnh đất run rẩy.Ầm!

Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành dẫn động lực lượng thần kiếm, kiếm khí mãnh liệt bao phủ tiên thành.

Tu sĩ nào núp trong bóng tối đều bị ép ra, có mười mấy người bị kiếm khí chém chết.- Một đám chuột nhắt, kiếm khí của thần kiếm đủ để các ngươi không còn chỗ ẩn námu!Trong tu sĩ ẩn núp có người tu vi tuyệt đỉnh, đám người này không có ý phá hoại hôn lễ mà vì mục đích khác, nhưng tất cả bị lôi ra.- Chết tiệt, Cửu Tiêu tiên thành canh phòng quá nghiêm ngặt!Một lão ăn mày người đầy mảnh vá chui ra khỏi thần đài, đi chân đất, vai vác gậy gỗ, một cái túi rách căng phồng quấn trên cây gậy.

Lão ăn mày co giò bỏ chạy.Lão ăn mày vốn núp rất kỹ, không ai phát hiện, thu tiền biếu báu vật của các thiên kiêu đưa tới vào túi rách.

Lão ăn mày đang thoải mái núp bên dưới thần đài cắn đùi linh thú nướng chín, ai ngờ kẻ nào thiếu đạo đứ chạy ra phá hoại hôn lễ của người ta, buộc trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy thần kiếm ra, cũng buộc lão ăn mày lộ mặt.Lão ăn mày thầm chửi thề, lão thấy mình rất vô tội.-------Chương 1342: Cướp tân nương tửLão ăn mày chạy rất nhanh, đôi chân như hai bánh xe lửa nhanh như chớp lao ra khỏi Vực thành Cửu Tiêu tiên thành, chui vào tầng mây.Lão quản gia vội vàng đi tới đại điện bay, phập phồng lo sợ quỳ dưới đất, tay áo lau mồ hôi:- Bẩm báo thiếu thành chủ, quà biếu hôn lễ đã bị người cướp sạch!Những thiên tài tuấn kiệt cười thầm, cảm thấy hôm nay Tiêu Thiên Duyệt quá xui xẻo.

Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành thật tình, ai đã xem ngày hoàng đạo?

Hôm nay không tiện kết hôn.Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành cầm thần kiếm chém không trung:- Dám ăn trộm trong Cửu Tiêu tiên thành, muốn chết!Kiếm khí bay lướt qua biến thành thiên hà quét nửa bầu trời.Phụt!Một vệt máu bắn trên không trung.Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành rút thần kiếm về:- Hừ!

Đây là kết cuộc khiêu khích Cửu Tiêu tiên thành!Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành đứng thẳng, thần y dán sát người, uy hiếp đương trường.Lão ăn mày bò ra từ bãi máu, người dính đầy lông chim:- Má ơi, hết hồn!Hóa ra trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành chỉ chém trúng một con linh điểu bay ngang qua.

Lão ăn mày đội linh điểu trên đầu trốn thoát một kiếp, tóc hao râm dính đầy lông chim.

Lão ăn mày co giò chạy như bay, lần này biến mất thật.Tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành tức ngứa răng, sử dụng kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm vậy mà không thể chém chết tên trộm già, trơ mắt nhìn lão vác đống của cải trốn đi.Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng, giấu kín hơi thở.

Phong Phi Vân đứng trong đại điện bay, không ai nhìn thấy hắn.

Phong Phi Vân nhìn lão ăn mày chạy trốn, thầm buồn cười.

Lão ăn mày dám trộm đồ Cửu Tiêu tiên thành, nếu không phải Phong Phi Vân phá rối thì không ai phát hiện được lão.Mọi người ráng nhịn cười, cảm thấy hôm nay đến là rất đáng giá, thấy kịch vui.Tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành, mấy lão tổ Mộng gia biểu tình cực kỳ khó xem.

Thiếu thành chủ Tiêu Thiên Duyệt dù môi còn treo nụ cười nhưng nụ cười cứng ngắc.Lưu Tô Tử cười sáng lạn, phẩy quạt nói: - Những người này ác thật, hôm nay là ngày vui của thiếu thành chủ thế mà cứ nói bậy bạ, mất vui.Nhiều người nhìn tân nương đứng chính giữa, cười bí hiểm.Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực Mạc Thái Tuấn đứng ra nịnh hót:- Đúng là mất vui thật, thiếu thành chủ làm người đường đường chính chính, Mộng cô nương càng là ngọc khiết băng thanh, vàng thật không sợ lửaThanh niên tài tuấn Vô Thọ tinh cung còn trẻ nên nói chuyện không kiêng dè:- Chuyện hôm nay đã xảy ra, danh dự của Mộng cô nương bị phá xấu, nếu không nghiệm chứng rõ ràng sợ là thiếu thành chủ sẽ bị người ta nói.

Một số người không biết sự thật nói lung tung, vậy thì không tốt.Thiên kiêu quen thân với Tiêu Thiên Duyệt nói: - Thế thì không tốt, không tôn trọng Mộng cô nương, dù sao hôm nay là ngày nàng và thiếu thành chủ thành hôn.Mộng Lăng Yến luôn im lặng nay lên tiếng: - Mọi người đừng nói nữa, ta và thiếu thành chủ không có tình cảm, người ta thích không phải thiếu thành chủ.

Đêm qua . . .

Hắn tìm ta . . .

Nhưng ta không đồng ý cho hắn . . .

Đêm qua Phong Phi Vân đưa Mộng Thái Nhạc vào phòng Mộng Lăng Yến, nhưng nàng không cùng gã gạo nấu thành cơm.

Mộng Lăng Yến biết nếu mình mất trinh thì Mộng gia sẽ gặp tai hạo ngập đầu, tình lang yêu nhiều cỡ nào cũng không thể bỏ mặc mạng sống toàn gia tộc.Khi Mộng Lăng Yến nói câu này, không khí lặng yên.

Mặt Tiêu Thiên Duyệt sa sầm.

Các lão tổ Mộng gia chân run run, sợ suýt quỳ dưới đất.Lưu Tô Tử cười càng tươi, chậm rãi đến bên cạnh Mộng Lăng Yến, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mình.Lưu Tô Tử hỏi: - Đêm qua, hắn là ai?Mộng Lăng Yến không chịu nổi Lưu Tô Tử tạo áp lực khổng lồ, quỳ dưới đất nói: - Xin lỗi, các vị lão tổ, Lăng Yến thật sự không thể gả cho thiếu thành chủ, ta . . .

Ta thích Thái Nhạc!Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Lão tổ Mộng gia tức hộc máu, mặt xanh mét, lòng muốn một chưởng đập chết Mộng Lăng Yến.

Tại sao Mộng gia sinh ra nữ nhân ngu ngốc như vậy?

Nói trước mắt bao người, dù Mộng Lăng Yến không làm chuyện bậy bạ với gia nô kia thì thiếu thành chủ khó leo xuống bậc thang.Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành không xuống cầu thang được, Mộng gia tàn đời.Ba trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành khí lạnh khiếp người, bọn họ ngồi trên ghế, tay run run.

Nếu không phải nhiều thiên kiêu, đại nhân vật có mặt thì bọn họ đã giết hết Mộng gia.Hôm nay Cửu Tiêu tiên thành mất hết mặt mũi.Lưu Tô Tử vuốt gò má, nâng Mộng Lăng Yến dậy, cười nói: - Mộng cô nương không uổng là tấm gương trong nữ nhân, có gan theo đuổi tình yêu trong lòng, làm người ta khâm phục.

Xin mọi người nghe ta nói một câu, theo ta thấy chuyện này thiếu thành chủ không có sai.

Thiếu thành chủ không hay biết gì, không biết Mộng cô nương đã có người trong lòng.

Chỉ trách các trưởng bối Mộng gia muốn trèo cao Cửu Tiêu tiên thành, ép Mộng cô nương gả cho thiếu thành chủ.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mấy lão tổ Mộng gia mất hết sức lực quỳ dưới đất, mặt xám xịt.Tiêu Thiên Duyệt có bậc thang leo xuống, nói ngay:- Mộng gia các người thật đáng giận, ta bị các người lừa.

Tuy Tiêu Thiên Duyệt ta cưới hơn trăm thê tử nhưng mỗi người đều tự nguyện gả cho ta, chưa từng gặp chuyện như vậy!Mấy lão tổ Mộng gia khủng hoảng nói: - Chúng ta sai, chuyện này là lỗi của chúng ta . . .

Thiên tài trẻ Vô Thọ tinh cung lên tiếng: - Không đúng!

Lúc trước thiếu thành chủ nắm tay Mộng cô nương nói hai người yêu nhau, đã yêu nhau thì nên có tình cảm sâu sắc, hiểu rõ về nhau mới đúng.

Tại sao thiếu thành chủ không biết chuyện Mộng cô nương có người trong lòng?Tiêu Thiên Duyệt biến sắc mặt, hóa đá tại chỗ.

Tiêu Thiên Duyệt phản ứng lại, gã biết đã bị Lưu Tô Tử gài bẫy, giờ nói gì cũng muộn.Tu sĩ đến tham gia bữa tiệc toàn là thiên kiêu một phương, toàn là người thông minh, hiểu ngay cong cong quấn quấn trong đó.

Bọn họ nhịn cười, sắc mặt mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên Duyệt như ngó tên ngốc.Tiêu Thiên Duyệt chưa từng hận ai như thế này, gã hung tợn trừng Lưu Tô Tử, thầm nghĩ: - Mụ đàn bà chết tiệt, quá đáng, đây là buộc ta đến thân bại danh liệt!Lưu Tô Tử chỉ đứng nhìn, nhoẻn miệng cười, phẩy quạt, bộ dáng ung dung chuyện không liên quan mình.Tiêu Thiên Duyệt không ngốc, gã đoán được chuyện hôm nay là Lưu Tô Tử giở trò Sau lưng.

Những lời Mộng Lăng Yến nói đều là bị Lưu Tô Tử ép thốt ra, nàng đã tính toán tất cả, muốn tạo thành tình huống lúng túng này.Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành đứng ra giải vây giúp Tiêu Thiên Duyệt, lạnh lùng nói: - Thiếu thành chủ mệt mỏi, hãy đi xuống nghỉ ngơi.

Người đâu, kéo mây tên xấu xa Mộng gia lên thí thần đài chém đi!Đám lão tổ Mộng gia sợ té ngồi dưới đất, dập đầu xin tha nhưng vẫn bị người kéo đi.Có hai tu sĩ mặc áo trắng định kéo Mộng Lăng Yến xuống.

Lúc này quanh người Mộng Lăng Yến truyền dao động không gian, trùng động mở ra trước mặt nàng.

Mộng Lăng Yến nhảy vào trùng động.Cùng lúc đó, Phong Phi Vân núp trong đại điện lao nhanh vào trùng động.Tình hình xảy ra đột ngột, nhưng có mặt khá nhiều cường giả nhanh chóng ra tay định đánh nát trùng động.- Muốn trốn?-------Chương 1343: Chiến trường vạn tộc (1)Tiêu Thiên Duyệt hận Mộng Lăng Yến thấu xương, tiện nhân này làm gã mất hết mặt mũi trước các tu sĩ, nếu để nàng trốn chẳng phải là cho nàng gặp nam nhân khác sao?Tiêu Thiên Duyệt hành động ngay, vỗ một chưởng, trên chưởng ấn có bóng núi cao và sông lớn, tựa như thiên địa đè xuống.Phong Phi Vân cười to bảo: - Thiếu thành chủ khỏi tiễn!Một trường thương đâm ra từ không gian trùng động, mũi thương như kiếm, cực kỳ sắc bén đâm vào tay của Tiêu Thiên Duyệt.Ầm!

Tiêu Thiên Duyệt đẩy lùi trường thương nhưng tay áo bị mũi thương cắt rách một khối rơi xuống đất.Bùm!Cửa trùng động khép kín.- Các ngươi không trốn thoát!Tiêu Thiên Duyệt sử dụng kiếm phôi mô phỏng Cửu Tiêu thần kiếm, rót hết kình khí vào thần kiếm.

Kiếm phong cực kỳ sắc bén chém ngang, đánh sập không gian, vòm trời run rẩy.

Đường hầm trùng động bị chém nát.Ngay khi đường hầm trùng động sụp đổ, Phong Phi Vân túm cánh tay Mộng Lăng Yến, lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra biến thành thần hạm viễn cổ, hai người đáp xuống thuyền.- Đừng lo, là Thái Nhạc kêu ta đến cứu nàng.Phong Phi Vân đứng thẳng trên đầu Thanh Đồng cổ thuyền, dùng Miểu Quỷ ban chỉ câu thông long mã hà đồ lơ lửng bên trên thuyền cổ.

Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền di chuyển nhanh hơn, xuyên qua không gian loạn lưu, theo gió vượt sóng.Phong Phi Vân cười hướng hư không:- Thiếu thành chủ, ta mang tân nương đi trước!Trong Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt tức xì khói, hôm nay quá xui xẻo.Tiêu Thiên Duyệt ra lệnh: - Đi mời Thương Hải tiên sinh suy tính tọa độ không gian của bọn họ, phái ba vạn Thần Tiêu quân, phải bắt chúng về!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!Lưu Tô Tử sờ cằm, thầm ngạc nhiên.Lưu Tô Tử thầm nghĩ: - Không thể khinh thường bán yêu này, có thể cướp người ngay trước mặt Tiêu Thiên Duyệt.Cửu Tiêu tiên thành xảy ra tai tiếng lan nhanh khắp mười hai cảnh Tây Nam trong mấy ngày nay, thành trò cười cho mọi người tán nhảm sau bữa cơm.Mộng gia cổ tộc Quý vực vốn là đối tượng được các gia tộc khác hâm mộ, chỉ trong một đêm thành đối tượng các gia tộc tội nghiệp.

Đêm hôm đó Mộng gia bị một đám tu sĩ lai lịch bí ẩn công kích, cường giả trong gia tộc chết gần hết, máu nhuộm đỏ Vực thành Quỷ vực.

Sáng sớm hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ đầy xác đệ tử Mộng gia, xác kéo dài ra ngoài Vực thành.

Hộ vệ nhặt xác trong Vực thành đến trưa ngày thứ ba mới xong.Mỗi phân đà Mộng gia rải rác trong Mộng gia cũng bị công kích, tử thương nặng nề.

Chỉ có một phần tộc nhân tu vi thấp là trốn thoát.Khi tiếng xấu của Cửu Tiêu tiên thành lan rộng trong Quý vực gây chấn động lớn.

Nhiều người vui sướng khi người gặp họa, những chưởng giáo đại thế lực bắt đầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, truyền ra các mệnh lệnh phân chia mỏ, đất phong, dược điền, luyện khí, trọng trấn của Mộng gia.Cuộc tranh giành ích lợi diễn ra trong Quý vực, mỗi thế lực nhúng tay vào.Không ai biết lý do thật sự làm Mộng gia suy sụp.

Chỉ biết nữ nhân Mộng gia mất trinh báo hại Cửu Tiêu tiên thành mất hết mặt mũi, đại nhân vật trong Cửu Tiêu tiên thành muốn Mộng gia biến mất khỏi mảnh đất này.Cổ tộc truyền thừa tám vạn năm chỉ vì một câu nói của đại nhân vật Cửu Tiêu tiên thành, trong hơn mười ngày ngắn ngủi rớt khỏi hàng gia tộc đỉnh cao Quý vực.Phong Phi Vân mang Mộng Lăng Yến lặng lẽ quay về Quý vực, giao nàng cho Mộng Thái Nhạc.

Còn về làm sao trấn an lòng tự trách của Mộng Lăng Yến thì là chuyện Mộng Thái Nhạc lo.Trong Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân gặp lại Mộc trưởng lão, cười nói: - Mộc trưởng lão, tất cả đại thế lực Quý vực phân chia địa bàn, tài nguyên Mộng gia, đừng nói với ta là Bán Yêu Minh không thu hoạch được gì.Tâm tình Mộc trưởng lão rất tốt, lão ngồi trên đá cổ hình vuông, vuốt râu nói: - Sau khi Diệp Tiểu Mục chuyển lời của ngươi thì ta đã báo cho vực minh chủ.

Vực minh chủ liên hợp Bán Yêu Minh mấy đại vực xung quanh tập trung lực lượng, chuẩn bị sẵn sàng, xếp người vào địa bàn quan trọng của Mộng gia.

Thu hoạch lần này đúng là rất kinh người, cướp lại được linh khí thất phẩm của chúng ta.Mộc trưởng lão giao lệnh bài bán yêu tứ giai cho Phong Phi Vân.Vốn Phong Phi Vân cống hiến cho Bán Yêu Minh hoàn toàn có thể trở thành bán yêu ngũ giai, nhưng thời gian hắn tham gia ngắn.

Mới có hơn một tháng trở thành bán yêu tứ giai đã là trước giờ chưa từng có trong Bán Yêu Minh.Mộc trưởng lão nghiêm túc nói: - Vực minh chủ muốn gặp mặt ngươi.Phong Phi Vân cất lệnh bài bán yêu tứ giai, tuy thứ này không đáng giá tiền nhưng ở chỗ nào có Bán Yêu Minh thì nó đem lại chút tác dụng.Dù sao số lượng bán yêu nhiều hơn tiên phủ, cổ tộc nào trong thiên hạ.

Tính nhân số thì Bán Yêu Minh là đại minh số một thiên hạ.Phong Phi Vân hỏi: - Vì chuyện huyết mạch trong người ta?Mộc trưởng lão gật đầu.Mộc trưởng lão dẫn Phong Phi Vân vào động thiên khác trong Bán Yêu Minh, bên bờ tiên trì lượn lờ linh yên gặp vực minh chủ Bán Yêu Minh.Đây là một lão nhân rất hiền hòa, Sau khi gặp Phong Phi Vân càng tỏ rõ vui sướng.

Vực minh chủ khen ngợi cống hiến Phong Phi Vân đã làm với Bán Yêu Minh.- Lần trước ngươi viết mật quyển giấu yêu khí đã được đưa đi bán yêu tổng minh, cấp trên rất xem trọng nó.Vực minh chủ đưa viên giới linh thạch cho Phong Phi Vân:- Bên trong chứa năm mươi vạn khối linh thạch, xem như Bán Yêu Minh thưởng cho ngươi.Năm mươi vạn khối linh thạch đối với bán yêu trong Bán Yêu Minh là tài sản kếch sù, nhưng Phong Phi Vân thì không vừa mắt.Phong Phi Vân không nhận linh thạch, cười nói: - Vực minh chủ có gì thì cứ nói thẳng đừng ngại.

Ta có nhiều linh thạch, năm mươi linh thạch này hãy chia cho các tu sĩ Bán Yêu Minh.Vực minh chủ không dài dòng, lão lấy một hộp ngọc ra, bên trong chứa một viên yêu châu, trên yêu châu dính một giọt máu, máu lấp lánh bảy sắc kỳ lạ.Đây là giọt máu của Phong Phi Vân.Biểu tình vực minh chủ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân:- Lão phu rất muốn biết mẫu thân của ngươi là tu sĩ yêu tộc nào?Vực minh chủ rất chú trọng chuyện này.Phong Phi Vân ngồi đối diện vực minh chủ, gật đầu, hỏi: - Bán Yêu Minh không thể điều tra yêu khí trong đó?Vực minh chủ khẽ thở dài: - Ta đưa giọt máu này đi đại doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh, sử dụng yêu châu phẩm cấp cao cũng không thể kiểm tra ra máu yêu bên trong thuộc về ai.

Nhưng một lão tiền bối phát hiện trong giọt máu không chỉ có máu yêu còn có máu ma.Phong Phi Vân nhíu mày suy tư.Vực minh chủ cười nói: - Ngươi đừng nghĩ nhiều, không kiểm tra ra cũng không có gì ghê gớm, tương lai có cơ hội đi tổng minh Bán Yêu Minh kiểm tra đi.

Giờ ta có chuyện càng quan trọng hơn cần nói với ngươi, đây là chuyện tốt cho ngươi cũng là khiêu chiến lớn lao.

Bán Yêu Minh Quý vực chúng ta chỉ có năm danh ngạch.Phong Phi Vân hỏi: - Khiêu chiến gì?Vực minh chủ bí hiểm:- Có nghe nói về chiến trường vạn tộc chưa?Sao Phong Phi Vân có thể chưa từng nghe về chiến trường vạn tộc?Phong Phi Vân hỏi: - Bán yêu cũng có tư cách vào chiến trường vạn tộc?-------Chương 1344: Chiến trường vạn tộc (2)Vực minh chủ nói: - Trước kia không có tư cách vào chiến trường vạn tộc, nhưng bên tổng minh cố gắng hết sức rốt cuộc tranh thủ nhiều danh ngạch cho bán yêu.

Thiên tài tuấn kiệt đỉnh cao nhất trong bán yêu có thể vào chiến trường vạn tộc rèn luyện.Chiến trường vạn tộc không phải thánh địa tu luyện, nơi đó tràn ngập giết chóc, cạnh tranh khắc nghiệt.

Vài chiến trường vị diện có tỷ lệ tử vong cao khoảng bảy mươi phần trăm.Đương nhiên nguy hiểm và kỳ ngộ song song, người trở về từ chiến trường vạn tộc được nhân loại coi là anh hùng.

Làm lính trong chiến trường vạn tộc càng lâu quay về Trung Ương vương triều thứ sáu càng nhận được nhiều vinh dự.Muốn được công nhận trong Trung Ương vương triều thứ sáu thì phải đi chiến trường vạn tộc tích lũy quân công.

Chỉ khi nào có quân công trong chiến trường vạn tộc mới chứng minh giá trị của một người.Thế lực vật khổng lồ như Hoàng Kim thánh phủ, Cửu Tiêu tiên thành mỗi năm sẽ đưa thiên tài tuấn kiệt đỉnh cao nhấtđến chiến trường vạn tộc.

Thiên tài sống sót trở về từ chiến trường vạn tộc mới được trưởng bối công nhận, tích lũy nhiều quân công càng nhận được sự tôn kính.Như sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam hầu như mỗi năm đi chiến trường vạn tộc rèn luyện một tháng, bọn họ được gọi là sáu thiên kiêu vì tích lũy quân công xếp sáu hàng đầu trong thế hệ trẻ, hơn xa mấy thiên tài trẻ khác.Chiến trường vạn tộc bình thường được đắt trong một số đại thiên vị diện cổ xưa, sinh ra ở thái cổ tiểu thiên thế giới, đó là chiến trường lớn.

Có một số chiến trường nhỏ trong bí cảnh cao cấp, không chỉ có trăm tộc nhân loại, yêu tộc, dị tộc, quỷ tộc, hễ là chủng tộc nào trên đại lục này đều sẽ đi chiến trường vạn tộc chiến đấu, giành cương vực cho chủng tộc sinh tồn.Sau khi Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, hắn rất muốn đi chiến trường vạn tộc luyện hóa, nhưng nghĩ rằng thân phận bán yêu không thể vào nên từ bỏ ý định đó.

Bây giờ cơ hội bày trước mắt, không đi sao được?Phong Phi Vân hỏi: - Danh ngạch của ta xem như cố định trước?Vực minh chủ lắc đầu, nói: - Trong năm danh ngạch Quý vực chắc chắn có tên ngươi, nhưng chưa chắc ngươi vượt qua thử thách Diệp Hồng cảnh.

Danh ngạch bán yêu rất ít, một cảnh chỉ có năm trăm bán yêu được vào chiến trường vạn tộc.Một cảnh chỉ có năm trăm bán yêu có tư cách vào chiến trường vạn tộc.Diệp Hồng cảnh có tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực, mỗi vực chọn năm thiên tài bán yêu đưa đi đại doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh.

Vậy tức là tổng số lượng thiên tài bán yêu tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực là bốn vạn ba ngàn hai trăm bảy mươi người.Sàng lọc trong bốn vạn ba ngàn hai trăm bảy mươi người, cuối cùng chỉ có năm trăm bán yêu đủ tư cachv ào chiến trường vạn tộc, liều đấu với dị tộc, yêu tộc, giành cương vực cho nhân loại, gàinh vinh dự cho bán yêu, để người ta thấy bán yêu cống hiến cho nhân tộc, lấy được nhiều tôn kính và địa vị hơn.Năm danh ngạch Quý vực rất nhanh được quyết định.Đại biểu Thiên Mệnh đệ cửu trọng: Diệp Tiểu Mục, Lý Lang.Đại biểu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên: Phong Phi Vân.Đại biểu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên: Chiến Sư Đạo.

Đây là bán yêu ngũ sai, sức chiến đấu siêu phàm, nghe đồn là thúc phụ của Chiến Việt Danh từng là thiên tài số một Bán Yêu Minh Quý vực.Đại biểu Niết Bàn đệ tam trọng thiên: Mộc trưởng lão.Mức độ nguy hiểm trong chiến trường vạn tộc khác nhau nên chia đẳng cấp chiến trường.Bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, đa số thiên kiêu suốt đời kẹt ở Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, nhị trọng, tam trọng.

Bán yêu có thể đột phá Niết Bàn đệ tam trọng thiên hiếm như lông phượng sừng lần, được chú trọng bảo vệ.Phong Phi Vân nhìn năm danh ngạch Bán Yêu Minh Quý vực tuyển ra, hiểu rằng tiểu đội bán yêu chỉ có thể đi chiến trường cấp thấp.Cảnh giới niết bàn là một cảnh giới rất đặc biệt, muốn đột phá cảnh giới phải dồn mình vào chỗ chết rồi sống lại.

Nên cảnh giới niết bàn muốn đột phá nhanh thì cách tốt nhất là tham gia chiến đấu sống chết, vào phút chỉ mành treo chuông kích phát tiềm năng cơ thể.

Nơi cung cấp sân chơi như thế chỉ có chiến trường vạn tộc.Nên bán yêu được chọn tu vi thấp nhất toàn là Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Còn ba ngày là đến lúc đi đại bản doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh.

Phong Phi Vân định tận dụng ba ngày này củng cố tu vi vừa tăng lên.

Cảnh giới niết bàn là một cảnh giới 0 knguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ thành tro vì cảnh giới không ổn định.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong một động phủ ở Bán Yêu Minh, hắn mới tu luyện không lâu thì bên ngoài có người xông vào.Ngư gia nhảy ra:- Ta nhớ mẫu thân của ngươi là ai rồi, mẫu thân ngươi thật sự từng đến nhà ta ăn cơm!Ngư gia điên khùng kéo tay Phong Phi Vân ra ngoài Bán Yêu Minh.- Lão già định kéo ta đi đâu?Phong Phi Vân suýt bị Ngư gia kéo té, lão gài này sức lực lớn vô cùng, tuy điên khùng nhưng mạnh như trâu.

Phong Phi Vân không chống cự nổi, cơ thể bị Ngư gia kiềm chặt.Sức quá mạnh.Chắc không phải lão già này giả ngây giả dại đi?Ngư gia chạy rất nhanh, hầu như kéo bay Phong Phi Vân.

Cuối cùng Ngư gia kéo Phong Phi Vân đến bên ngoài một căn nhà cũ.Đây là nơi vắng vẻ trong Quý vực, xung quanh hoang vu, nhiều phế tích sụp đổ, gạch vụn đầy đất, đổ nát thê lương.

Chỉ có một căn nhà nâu xanh rách nát đứng trong phế tích, có nhánh cây khô trên nóc nhà, hơi tiêu điều.Đến phế tích này Ngư gia không điên nữa, ngồi bệch dưới đất trân trân nhìn mấy gian nhà đổ nát.- Kỳ lạ, trong Vực thành chật ních tu sĩ, có tu sĩ ngồi xếp bằng ven đường, nhưng tại sao chỗ này hoang vu như thế?

Không thấy một bóng người.Trong Vực thành có có vẫn thiên linh thạch gia cố, là nơi tu luyện tuyệt vời.

Tu sĩ toàng Quý vực đều chen chúc vào Vực thành, đi đâu cũng thấy người, nhưng chỗ này hẻo lánh heo hút.Phong Phi Vân tò mò đạp trên ngói vụn, bước qua khúc tường đổ, tới gần căn nhà nâu xanh.Căn nhà làm bằng đá xanh, nhiều vách tường đã mục nát, cửa sổ giăng đầy mạng nhện, cửa gỗ rách nát, dường như một cơn gió thổi sẽ làm tan nát cánh cửa.Đây là căn nhà cũ không biết tồn tại bao nhiêu năm, lúc xây dựng sử dụng tài liệu hiếm quý nhưng giờ đã mục.Lòng Phong Phi Vân có cảm giác kỳ lạ, dường như hắn từng đến đây, rất quen thuộc.- Chỗ này rốt cuộc là đâu?Linh hồn phượng hoàng trong đầu Phong Phi Vân bỗng nhúc nhích, phát ra ánh lửa nhạt như muốn phá tan phong ấn linh hồn.Ngư gia đi theo, tóc rối xù nhìn chằm chằm căn nhà màu xanh, lẩm bẩm lời kỳ lạ:- Đây là nơi phụ mẫu của ngươi quen nhau, bọn họ từng đến đây ăn cơm ta nấu.Phong Phi Vân lắc đầu, hắn không tin lời nói của lão nhân thần kinh có vấn đề.

Phong Phi Vân chậm rãi đến phía trước căn nhà màu xanh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Nhà cổ tuy cũ nát nhưng ánh sáng bên trong rất tốt, có thể thấy năm cây cột đá chống xà nhà, bếp lò xây bằng cục đá nằm ở góc tường.

Có bàn và ghế đá, vài chén đá.Cột đá, bếp đá, bàn đá, ghế đá, bát đá, những thứ này đã bị hư hao, không cái nào đầy đủ.-------Chương 1345: Giấc mơ?Thời gian quá lâu, đá thành bột phấn.Khiến Phong Phi Vân rất ngạc nhiên là mặc dù phòng cổ rách nát nhưng không dính hạt bụi nào, chẳng lẽ mỗi ngày có người đến quét dọn?

Là Ngư gia sao?Phong Phi Vân không thấy căn nhà đá xanh có gì đặc biệt, một gian nhà đá bình thường.Phong Phi Vân đi ra phòng cổ, Ngư gia vẫn còn đứng bên ngoài, miệng lẩm bẩm, mắt đờ đẫn, tay vò rối tóc.- Ngư gia, đây thật sự là nhà của người?Phong Phi Vân cảm thấy lão nhân này rất tội nghiệp, không có hậu đại, cả ngày điên điên khùng khùng, không biết mình là ai.- Phân Phân!Ngư gia hít ngửi mặt đất, mặt lão sắp vùi vào đất bùn.Ngư gia vụt ngẩng đầu, quát to: - Nàng đã trở lại!Phong Phi Vân nhíu mày hỏi: - Nàng là ai?- Nàng đã trở lại!

Nàng đã trở lại . . .

Ngư gia nhảy dựng lên, chạy vòng quanh phòng cổ, vừa chạy vừa kêu to.Phong Phi Vân tò mò móc khối đất Ngư gia vừa ngửi lên hít thử, không thấy có gì khác lạ.Phong Phi Vân cười cười, cười mình không nên tin lời lão nhân điên nói.

Phong Phi Vân định vứt cục đất xuống nhưng bỗng khựng lại.- Dùng tiểu diễn thuật suy tính thử xem!Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong phế tích, tay cầm cục đất, mi mắt khép.

Bốn mươi đốm sáng xoay tròn quanh thân, trong đầu Phong Phi Vân hiện ra hình ảnh kỳ lạ.Vẫn là phế tích này, vẫn là mấy căn nhà cổ.

Nhưng một nữ nhân phong hoa tuyệt đại đứng ngoài căn nhà, áo trắng tinh bay lên, tóc đen tỏa sáng, tựa như nữ tiên từ trên trời giáng xuống.Nữ nhân đứng bên ngoài nhà cổ, dáng người cực kỳ xinh đẹp.

Nữ nhân đột nhiên quay đầu lộ khuôn mặt khuynh hành thoát tục.- Thủy Nguyệt Đình!Nữ nhân đứng bên ngoài nhà cổ đá xanh là Thủy Nguyệt Đình.Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, miệng hộc ngụm máu vỗ một chưởng vào bóng người lao tới nhưng không chạm được cái gì.

Chưởng vỗ vào vách tường vang tiếng nổ điếc tai, động phủ run rẩy.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng dưới đất, tâm tình dần ổn định.

Phong Phi Vân lau máu vương trên môi, ngước nhìn xung quanh, lòng tràn ngập nghi ngờ.Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Chẳng lẽ mới rồi chỉ là mơ?Xung quanh không có phế tích, không có nhà cổ.Phong Phi Vân vẫn ngồi trong động phủ ở Bán Yêu Minh, là chỗ tu luyện, mọi thứ xung quanh không thay đổi.- Không thể nào!

Rõ ràng vừa rồi ta tu luyện, dùng lực lượng linh hồn thì sao có thể ngủ quên giữa đường?

Còn nằm mơ?

Huống chi hình ảnh vừa rồi rất thật, không giống giấc mộng.Trán Phong Phi Vân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, người ướt mồ hôi, cả người lạnh toát.Phong Phi Vân cảm giác sống lưng mát lạnh, vội xoay người lại.

Phong Phi Vân sợ đứng tim, một lão nhân mặt nhăn nheo ngồi Sau lưng hắn.Lão nhân mở to mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Lão nhân đó là Ngư gia.Phong Phi Vân túm vạt áo Ngư gia- Ngư gia, rốt cuộc lão là ai?Ngư Gia rất chân thành trả lời Phong Phi Vân:- Ta là Ngư gia!Phong Phi Vân kéo Ngư gia dậy, lôi ra ngoài Bán Yêu Minh:- Mau mang ta đến chỗ vừa rồi, ta có chuyện rất quan trọng!Ngư gia trợn to mắt nói: - Chỗ vừa rồi nào?Ngư gia nhìn Phong Phi Vân như ngó quái vật, chẳng phải vừa rồi hắn ở trong Bán Yêu Minh sao?Phong Phi Vân sốt ruột nói: - Thì nhà của lão!Phong Phi Vân rất muốn nhìn lại nhà cổ, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh kỳ lạ, rõ ràng Thủy Nguyệt Đình đứng bên ngoài nhà cổ, có thể nàng vẫn còn ở đó.Biểu tình Ngư gia thay đổi, mặt vặn vẹo, càng lúc càng khổ sở, hai tay vò rối tóc.- Nhà . . .

Nhà . . .

Vẻ mặt Ngư gia kích động nói: - Không có nhà, ta không có nhà, không có nhà . . .

Phong Phi Vân nói: - Lão có nhà, một căn nhà đá màu xanh, bên trong có năm cây cột đá, bếp đá, bàn đá, ghế đá . . .

Sắc mặt Ngư gia càng hoảng hốt, chân giẫm đất, đầu chĩa xuống đất, lẩm bẩm:- Không có nhà, không có nhà . . .

Rốt cuộc ta là ai?

Nhà của ta ở đâu?

Ở đâu?Phong Phi Vân không nói gì thêm, sợ kích thích Ngư gia, nhìn bộ dáng của lão không giống giả bộ.Phong Phi Vân đành đi theo trí nhớ, dọc theo tuyến đường vừa rồi Ngư gia kéo hắn tìm phế tích kia.- Ra Bán Yêu Minh rẽ trái, qua rừng cây, xuyên qua một linh đường rồi . . .

Sau đó là . . .

Phong Phi Vân bằng vào trí nhớ đi tìm phế tích, nhà cổ Ngư gia đã dẫn mình đi.

Nhưng khi Phong Phi Vân đến nơi, tức ra khỏi Vực thành, hắn đứng ở chỗ hoang vắng tiêu điều.

Đừng nói phế tích, không có một mảnh ngói.- Sao có thể như vậy?

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, xác định không đi sai đường.

Phong Phi Vân lại mở mắt ra.- Chẳng lẽ vừa rồi thật sự chỉ là mở?

Ta chưa từng ra khỏi Bán Yêu Minh?Phong Phi Vân nhìn vùng quê hoang vắng trước mắt, chỉ có mấy cây già thưa thớt, trên cây có hơn mười con chim.

Thần thức Phong Phi Vân dò xét nơi này, lòng đất không có dấu vết kiến trúc.- Ngư gia luôn trong trạng thái điên khùng, nói không chừng vừa rồi lão thật sự mang ta đến nơi nào đó, nhưng nó không tồn tại trong thế giới thật.

- Ngư gia muốn cho ta biết cái gì nhưng tâm trạng lão không ổn định, khi thấy nhà cổ màu xanh thì lại điên.

Sau khi ta tỉnh lại, Ngư gia ngồi sau lưng ta, quên sạch chuyện lúc trước.Phong Phi Vân không cho rằng mới rồi mình nằm mơ, hắn đã đến chỗ đó chắc chắn có thật, nhưng nó không tồn tại ở thế giới thật, phải qua thủ đoạn đặc biệt.Thủy Nguyệt Đình có mặt trong đó, ngay mới vừa rồi, trước khi Phong Phi Vân và Ngư gia đi vào.- Chắc chắn Ngư gia biết rõ rất nhiều thứ, phải hỏi thăm lão rõ ràng.Phong Phi Vân định trở về Vực thành Quỷ vực, dù dùng cách gì hắn quyết bắt Ngư gia mang hắn trở về chỗ kia.Ong ong ong ong ong!

Đột nhiên tai Phong Phi Vân nghe tiếng chiến đấu cách vài trăm dặm, rất nhanh cuộc chiến kéo dài đến gần hắn.

Một sóng âm bá đạo như thần nhẫn chém xuống đất, mặt đất rách một đường.Một nữ nhân bắn sóng âm, mặc áo trắng, tay ôm đàn tranh, thần quang vờn quanh người, chân đạp tường vân đang cách không đấu pháp với nữ nhân khác ôm hồng ngọc tỳ bà.- Là nàng!Phong Phi Vân đứng trên cánh đồng bát ngát, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, bóng hai con phượng hoàng bay trong con ngươi.

Phong Phi Vân lợi hại ngay Thái Vi bay trên trời cao, một tay ôm đàn tranh, ngón tay trắng gảy đàn phát ra sóng âm sắc bén.Khuôn mặt Thái Vi đẹp khuynh thành, đẹp thánh khiết, mỗi động tác tràn đầy mỹ cảm, ngón tay nhẹ nhàng gảy, một dải đất vỡ vụn thành khe nứt.Người đánh nhau với Thái Vi là nữ nhân áo trắng.Mặt nữ nhân che lụa mỏng màu trắng, linh quang vờn quanh người, tay ôm tỳ bà hồng ngọc bay là đà.

Nữ nhân áo trắng vừa bay vừa đàn tỳ bà phát ra sóng âm mạnh mẽ.Phong Phi Vân nhìn nữ nhân áo trắng, kinh ngạc nói: - Đông Phương Kính Nguyệt!Đúng vậy, người đánh nhau với Thái Vi chính là Đông Phương Kính Nguyệt.Khiến Phong Phi Vân ngạc nhiên hơn là tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt không thua kém Thái Vi, hai người đánh ngang tay, tạo nghệ sàn sàn như nhau.

Sóng âm bao phủ hư không quanh hai nàng, tạo thành sức phá hoại lớn.-------Chương 1346: Đông Phương Kính Nguyệt cùng Thái ViTừ khi nào cô nương Đông Phương Kính Nguyệt lợi hại như vậy?Đông Phương Kính Nguyệt làm sao đến Trung Ương vương triều thứ sáu?- Nữ nhân xấu, nữ nhân xấuQ!Một con 'két' người đầy lửa đập cánh bay quanh Đông Phương Kính Nguyệt, miệng chim mắng Thái Vi là nữ nhân xấu.Con két đang bay thấy Phong Phi Vân đứng phía xa thì la lên:- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, Phong xấu xa, Phong xấu, mau đến đây hỗ trợ đánh nữ nhân hư!Đông Phương Kính Nguyệt, Thái Vi đang đánh nhau đều phát hiện ra Phong Phi Vân, hai nữ nhân biểu hiện khác nhau.

Đông Phương Kính Nguyệt đeo mạng che mặt nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt nàng vui mừng.Thái Vi thì vẻ mặt e ngại, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân cười to bảo:- Long Khương Linh, hai ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp!Vạt áo bay cao, Phong Phi Vân vọt lên, đan điền bắn ra tia sáng đen.

Vũ Hóa đài bay ra trấn áp Thái Vi.Thái Vi biết rõ Phong Phi Vân đã đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, cảm giác thần thức của hắn càng mạnh mẽ hơn.

Phong Phi Vân sử dụng Vũ Hóa đài rất có thể sẽ đánh vỡ bình chướng linh hồn nàng tạo ra, dùng lực lượng Vũ Hóa đài trấn áp Thái Vi.Nên khi Thái Vi thấy Phong Phi Vân liền thụt lùi lại, biến thành luồng sáng trốn đến cuối trời.- Trốn đi đâu?Phong Phi Vân đuổi theo, thi triển luân hồi tật tốc đến cực hạn, Vũ Hóa đài biến to như ngọn núi.Một ấn ký linh hồn trong Vũ Hóa đài lóe sáng, lực lượng linh hồn bay ra đánh vào Thái Vi.Trên người Thái Vi hiện ra vô số bóng người, hóa thành một bình chướng linh hồn đỡ luồng lực lượng thứ nhất của Vũ Hóa đài.Ầm!Bình chướng linh hồn của Thái Vi rung bần bật, suýt bị đánh vỡ.Lòng Thái Vi sinh ra dự cảm không may:- Nguy rồi!

Lực lượng thần thức của Phong Phi Vân quá cường đại, vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới gấp mấy chục lần!Từ Sau khi Thái Vi đến Quý vực vẫn luôn truy tìm Phong Phi Vân, muốn giết hắn trước khi hắn đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, nhưng mãi không có cơ hội ra tay.Thái Vi nằm mơ cũng không ngờ Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên mau như vậy.

Thiên tài tuấn kiệt khác cần trên trăm năm mới phá tan bình cảnh này được, Phong Phi Vân chỉ mất vài tháng.

Dù là thánh linh khi còn trẻ gặp Phong Phi Vân cũng sẽ tức hộc máu.- Long Khương Linh, ngươi trốn không thoát!Lần đầu tiên Phong Phi Vân đuổi giết Long Khương Linh, trước kia toàn bị nàng rượt.- Phong Phi Vân, ngươi đừng ép ta cá chết lưới rách với ngươi!Thái Vi bay đằng trước, cưỡi tường vân, triệu hoán linh kiếm màu trắng.

Ngón tay nhẹ bắn, linh kiếm hóa thành chín trăm chín mươi chín bóng kiếm như mưa bay hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến thành thanh đao to dài chín thước.

Hai tay Phong Phi Vân cầm chuôi đao, thân đao dài cỡ bốn người.Nhát đao chém ra, đao khí hình rồng bay ra từ lưỡi dao cắn nát chín trăm chín mươi chín bóng kiếm.Thái Vi vạn dụng linh kiếm màu trắng cũng bị Thiên Tủy Binh Đàm nuốt mất binh hồn, ánh sáng lu mờ, biến thành khối sắt vụn rớt xuống đất.Vũ Hóa đài lại bắn ra lực lượng linh hồn hóa thành mũi tên ánh sáng đâm vào gáy Thái Vi.Ầm!Tim Thái Vi phát ra tiếng thần reo vui, ngưng tụ lực lượng tín ngưỡng ngăn chặn lực lượng linh hồn từ Vũ Hóa đài.Phong Phi Vân cảm thấy không may:- Chuyện gì xảy ra?Thái Vi cũng rất ngạc nhiên, nàng chợt hiểu ra, cười thản nhiên, không trốn nữa.Thái Vi nói:- Ta hiểu rồi, lực lượng tín ngưỡng đến từ luyện lực linh hồn chúng sinh, từ lực lượng linh hồn lại cao hơn hẳn lực lượng linh hồn.

Lực lượng tín ngưỡng của chúng sinh có thể ngăn cản Vũ Hóa đài áp chế Vũ Hóa đài.

Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân, để ta xem bây giờ ngươi làm gì được ta?Long Khương Linh tu luyện đạo tâm chủng thần, dùng thần hồn Thái Vi nữ thần làm thần chủng, cướp thần cơ, cướp tất cả lực lượng tín ngưỡng của Thái Vi nữ thần.Phong Phi Vân lại dẫn động lực lượng Vũ Hóa đài đánh ra lực lượng linh hồn mạnh mẽ hơn, gần như ngưng tụ thành bóng dáng Long Khương Linh.Nhưng Thái Vi là hóa thân của tà thần, như thần nữ từ tiên giới giáng trần, vô số lực lượng tín ngưỡng quay quanh nàng đánh tan lực lượng linh hồn Phong Phi Vân công kích.- Phong Phi Vân, trừ phi tu vi của ngươi cao hơn ta, nếu không ngươi tuyệt đối không công phá lực lượng tín ngưỡng của ta được!Mặt Thái Vi giống y Nam Cung Hồng Nhan nhưng bây giờ linh hồn là Nữ Đế Long Khương Linh, chỉ muốn giết Phong Phi Vân, chấm dứt tai họa ngầm.Thái Vi không kiêng dè gì nữa, vung tay lên, bóng rồng trắng bay ra, khoảng trên trăm con.

Mỗi bóng rồng có lực lượng vỡ trời nát đất.Ầm!Một sóng âm bay tới chặt đứt đám rồng trắng.Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt trắng, lưng mọc đôi cánh ánh sáng, đôi mắt đưa tình.

Đông Phương Kính Nguyệt như tiên nữ bước ra từ trong tranh, áo trắng, tỳ bà đỏ, bay là đà đáp xuống cạnh Phong Phi Vân, xinh đẹp thánh khiết.Sóng âm vừa rồi là Đông Phương Kính Nguyệt khảy đàn.Phong Phi Vân không nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, hắn mặc áo da phượng vảy rồng, người phát ra khí phách hùng hồn như có rồng phượng bám thân, huyết khí bốc hơi.Phong Phi Vân tấn công nhanh:- Không cần Vũ Hóa đài ta cũng trấn áp được ngươi!Ầm!Chân Phong Phi Vân giẫm đất, bùn đất bỗng chốc cháy đen biến thành mặt kính.

Phong Phi Vân vọt lên cao, hai tay cầm đao giơ cao chém.đao quang bay ra từ lưỡi đao thổi quét thiên địa.Tu vi của Thái Vi đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên nhưng không dám đỡ nhát đao, vội triệu hoán trận pháp xếp bằng đá to bảo vệ mình.Đây là trận pháp do cường giả Vũ Hóa cảnh bày ra.Dù chỉ được một nửa trận pháp nhưng lực phòng ngự hết sức kinh người, ngăn chặn nhát đao của Phong Phi Vân.Ầm ầm ầm ầm ầm!đao khí mạnh mẽ hất trận pháp và Thái Vi bay ra ngoài.Phong Phi Vân đột phá Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, lại mặc áo da phượng vảy rồng phát huy ra lực lượng dư sức chèn ép Thái Vi, không sợ nàng.Giọng Thái Vi giống y như Nam Cung Hồng Nhan:- Phong Phi Vân, giữa chúng ta vẫn chưa xong!

Chờ ta tu luyện đạo tâm chủng thần đến đại thừa chắc chắn sẽ giết được ngươi!- Ngươi không có cơ hội đó!Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mười tám thanh kiếm nhỏ vây quanh mười tám hướng phong kín đường lui của Thái Vi.Phong Phi Vân tay không bay lên, bàn tay đỏ rực, tàng mảnh lông chim hiện ra trên cánh tay thành hình vuốt phượng chộp hướng Thái Vi.- Phượng hoàng liệt thiên!Đây là thần thông tự động sinh ra Sau khi tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, có thể làm một tay Phong Phi Vân sắc bén như vuốt thần phượng hoàng, phát huy lực công kích năm, sáu chục lần.

Móng vuốt cào một cái là tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên sẽ nát thành mấy mảnh.Ầm!Trận pháp phòng ngự do tu sĩ Vũ Hóa cảnh bày bố bị phượng hoàng liệt thiên đánh nát một góc.

Long Khương Linh núp trong trận pháp bị đập trúng, thân thể thụt lùi ra sau.Ầm!Cánh tay Phong Phi Vân lại biến thành vuốt phượng hoàng xé rách một tảng đá lớn trong trận pháp phòng ngự, thế như chẻ tre xông vào trong.-------Chương 1347: Đông phương tiểu nguyệt nhi (1)Phong Phi Vân, ngươi quá coi thường ta!Thái Vi triệu hoán một miếng phù lục bạch ngọc, bàn tay phải nắm chặt, phù lục hòa tan thành vầng sáng trắng bao phủ cánh tay mảnh khảnh.Trên cánh tay có vô số lực lượng quy tắc lượn lờ như tay nữ thần diêu bằng thần ngọc.Ầm!Thái Vi chủ động lao vào Phong Phi Vân, vung tay lên, lực lượng mênh mông cuồn cuộn tuôn ra từ cánh tay Thái Vi va chạm với vuốt thần phượng hoàng.- Vũ Hóa phù lục!Phong Phi Vân thấy miếng ngọc phù trắng trong lòng bàn tay Thái Vi lấp lánh, đan xen hơi thở Vũ Hóa, cực kỳ mạnh mẽ, phát huy ra lực lượng vượt cảnh giới của nàng, đấu ngang với thần thông vô thượng phượng hoàng liệt thiên.- Đúng vậy!

Là Vũ Hóa phù lục!Thái Vi xinh đẹp động lòng người, tóc đen như suối, dịu dàng yểu điệu, tay phát ra ánh sáng thần.

Ai nhìn thấy cánh tay này phải cảm thán thần sáng thế xảo đoạt thiên công, nam nhân nào trông thấy cánh tay này sẽ mê mẩn.Nhưng bây giờ cánh tay đó phát ra lực lượng hủy diệt rung chuyển đất đai vạn dặm.Miếng Vũ Hóa phù lục của Thái Vi cướp từ Mộng gia.

Mộng gia bị tất cả thế lực lớn chia cắt, Thái Vi cũng chia chén canh, chiếm được báu vật siêu mạnh.Phong Phi Vân khoác chiến y, người đầy vảy rồng, lửa bao bọc, đánh đâu thắng đó nâng lên biến thành vuốt phượng, đầu ngón tay sắc bén hơn đao kiếm.Hai người chiến đấu trong Vũ Hóa đài, đánh nát các khối trận cơ.Cánh tay Thái Vi mảnh khảnh, mắt đẹp răng trắng, chưởng lấp lánh điện hỏa thần lôi.Thái Vi nói:- Nam Cung Hồng Nhan đã chết, đây chỉ là thần hồn Thái Vi.

Dù ngươi cướp Thái Vi về thì Nam Cung Hồng Nhan sẽ không sống lại!Vũ Hóa phù lục có lực lượng hiền giả Vũ Hóa cảnh gia cố, mỗi kích chứa lực lượng Vũ Hóa xé rách hư không.Phong Phi Vân có thần y che người, thân hình bất diệt, kim tàm phật khí sinh sôi không dứt.Phong Phi Vân không bị Thái Vi dao động tinh thần, hắn tự tin mà kiên quyết nói:- Thiên phú của ta mạnh hơn ngươi, sẽ có ngày cảnh giới của ta vượt qua ngươi!

Chỉ còn chờ thời gian nào ngươi bị ta trấn áp!Sau gáy Phong Phi Vân hiện ra vòng phật, như thần phật giáng thế.- Phượng hoàng liệt thiên!- Phật pháp vô biên!- Vạn thú quy nhất!Phong Phi Vân liên tục đánh ra ba kích thần quyền hợp nhất.

Phượng hoàng, phật đà, vạn thú, ba lực lượng mạnh mẽ hợp thành một, hình thành thần vân đại ấn.Vũ Hóa đại trận lại lại bị vỡ một góc.Bóc!Vũ Hóa phù lục trong tay Thái Vi nứt một lỗ nhỏ, tay áo nàng bị chấn thành bột phấn, lộ ra cánh tay trắng gợi cảm.Thái Vi không hiếu chiến nữa, thi triểu một chiêu thần thông biến hóa:- Thiên long biến!Cơ thể Thái Vi biến thành thiên long trắng dài trăm trượng bay lên trời.- Đi đâu?Phong Phi Vân định rượt theo nhưng bị Mộng Lăng Yến đại trận ngăn cản, mất ba giây mới lao ra, đánh nát trận pháp, đá vụn bay tứ tán.Vũ Hóa đại trận ngăn Phong Phi Vân ba giây, Thái Vi đã chạy trốn không còn bóng dáng.Phong Phi Vân đứng trên tầng mây nhìn phương xa, trầm giọng nói:- Ngươi trốn đi, ta chờ xem ngươi có thể chạy trốn tới năm nào tháng nào!Phong Phi Vân cởi thần y, đạp xuống đất, liếc nhìn Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt đứng gần đó, mắt mông lung, yêu kiều mảnh khảnh, áo trắng bay bay.

Khăn che mặt che mất sắc đẹp tuyệt trần.Vân cáp đậu trên vai Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thu về tầm mắt, xoay người bỏ đi.- Phong Phi Vân!Đông Phương Kính Nguyệt không ngờ Phong Phi Vân lạnh lùng như thế, không muốn nói một câu với nàng.

Chẳng lẽ nàng làm người ta chán ghét vậy sao?Phong Phi Vân thẳng sống lưng, ngừng bước nhưng không quay lại, không lên tiếng.Đông Phương Kính Nguyệt yêu kiều, áo trắng bay lên, váy dài như cánh nga.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta đến Trung Ương vương triều thứ sáu?Phong Phi Vân không đi, nói:- Không mấy hứng thú.Bàn tay ôm tỳ bà siết chặt, Đông Phương Kính Nguyệt gục đầu xuống.Vân cáp la lên:- Phong Phi Vân xấu xa, Phong Phi Vân xấu xa, Phong Phi Vân siêu xấu xa!Bóc!Đông Phương Kính Nguyệt búng tay buộc Vân cáp im miệng, lại nói:- Ngươi có biết tại sao Thái Vi đánh với ta không?Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao?Thấy Phong Phi Vân chịu nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười nói:- Bởi vì ta đến Quý vực vì tìm ngươi.- Tìm ta?Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:- Sao nàng biết ta ở Quý vực?Đông Phương Kính Nguyệt đáp:- Tà Hồng Liên nói ngươi ở đây, gây rắc rối lớn nên ta chạy tới trước.- Tà Hồng Liên?

Vị hôn thê của Tất Ninh Soái?Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Nàng không chỉ là vị hôn thê của Tất Ninh Soái còn là tôn nữ cốc chủ thứ ba Phần Tà cốc, đệ tử tinh anh bạch doanh chữ thiên của Chiến Địa Tước phủ.Rốt cuộc Phong Phi Vân rung động rung động, hắn xoay người nhìn Đông Phương Kính Nguyệt chằm chằm:- Nàng đi theo Tà Hồng Liên đến Trung Ương vương triều thứ sáu?Tất Ninh Soái là người Trung Ương vương triều thứ sáu, rèn luyện mười năm trong Thần Tấn vương triều, trên người có mang trùng động linh thạch.Tà Hồng Liên là vị hôn thê của Tất Ninh Soái nên đương nhiên cũng là người của Trung Ương vương triều thứ sáu, chắc chắn sở hữu trùng động linh thạch, đi thẳng đến Chiến Địa Tước phủ.Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân nghiêng đầu thì nhếch môi, gật đầu nói:- Bây giờ ta cũng tham gia Chiến Địa Tước phủ, thuộc đệ tử trung tâm xích doanh chữ địa.Phong Phi Vân trầm ngâm nói:- Còn ai đến Trung Ương vương triều thứ sáu nữa?Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Có mấy người quen, ngươi đi Chiến Địa Tước phủ sẽ gặp mặt.Phong Phi Vân hỏi:- Tất Ninh Soái và Đồng Lô sơn đã trở về Chiến Địa Tước phủ chưa?Khi bọn họ xuyên qua trùng động gặp bão không gian, Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy, Long La Phù nhảy ra không gian trước nên chắc chung nhóm.Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Một tháng trước ta gặp bọn họ, khi đó ngươi bị người Mộng gia truy sát, có tin đồn ngươi nhảy vào sông ma . . .Phong Phi Vân lộ vẻ vui mừng hỏi:- Bây giờ bọn họ ở đâu?Đông Phương Kính Nguyệt đáp:- Sơ đại bán yêu.Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao nàng xuất hiện tại đây?

Còn gặp Thái Vi?Đông Phương Kính Nguyệt im lặng.Vân cáp không nhịn được nói:- Phong Phi Vân ngốc, tên khốn.

Tiểu Nguyệt Nhi quan tâm ngươi, tìm ngươi cả tháng trời ở bờ sông ma, còn mạo hiểm vào trong sông ma . . .- Vân cáp, không được nói bậy!Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt lạnh băng làm Vân cáp sợ hãi vội ngậm miệng, nhưng vẫn lẩm bẩm:- Nếu không thì sao gặp nữ nhân xấu xa kia?Phong Phi Vân nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, nàng quá giống Thủy Nguyệt Đình, khí chất y như đúc, làm hắn không kiềm được nghĩ đến cảnh trước nhà đá xanh.Thủy Nguyệt Đình.Đông Phương Kính Nguyệt.Hai người có liên quan gì nhau?Phong Phi Vân lắc đầu, bình tĩnh nói:- Đưa ta đi gặp bọn họ.Đông Phương Kính Nguyệt dẫn đường, hai người lại vào Vực thành Quỷ vực, đi khu vực phồn hoa.- Đó chẳng phải là bán yêu Phong Phi Vân sao?

Hắn chưa chết?- Chẳng phải hắn nhảy vào sông ma sao?

Sông ma không chôn xác hắn?-------Chương 1348: Đông phương tiểu nguyệt nhi (2)- Các ngươi nhìn kìa, nữ nhân đi bên cạnh hắn đẹp quá, tựa như tiên, chẳng lẽ là nữ nhi phủ chủ tiên phủ nào?- Tu vi của nữ nhân đó rất mạnh, ngang ngửa tộc lão cổ tộc.

Có lẽ là nữ chủ nhân của bán yêu Phong Phi Vân?Hai bên dường cổ, nhiều tu sĩ mở mắt ra, giật mình vì sắc đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt.

Dù Đông Phương Kính Nguyệt đẽ đeo khăn che nhưng khó thể giấu tiên vân thanh tú thoát tục, làm nhiều tu sĩ điên cuồng.Sắc đẹp của một người gây ra náo động.Phong Phi Vân không quan tâm lời đám tu sĩ nói, đi theo Sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân hỏi:- Rốt cuộc bọn họ ở đâu?Đông Phương Kính Nguyệt cũng rất bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không chút cảm xúc:- Ngươi đi thì biết.Một đoàn tu sĩ chặn đường, một tài tuấn cổ tộc mặc linh bào tơ vàng bước ra.Tài tuấn cổ tộc hơi mập, nhìn Đông Phương Kính Nguyệt chằm chằm muốn rớt tròng mắt, thè lưỡi liếm môi.Gã vái chào Đông Phương Kính Nguyệt, cười nói:- Tại hạ là đệ tử trực hệ đời thứ mười hai của Lý gia, Lý Thiên Nhị, xin chào cô nương.Lý gia là cổ tộc truyền thừa hơn mười vạn năm, nội tình thâm sâu hơn Mộng gia, là vật khổng lồ trong Quý vực.Đám tu sĩ nghe tài tuấn cổ tộc báo tên thì e ngại thụt lùi.

Quan tài hoàng thạch là công tử ca cổ tộc nổi tiếng xấu, biệt danh 'ngân thương tiểu bá vương Quý vực'.Cái gọi là 'ngân thương tiểu bá vương' không phải thành tựu tu vi của gã lợi hại cỡ nào, ý chỉ 'ngân thương' nửa người dưới của gã.Nghe đồn nữ nhân nào lọt vào mắt công tử ca Lý Thiên Nhị hì khó tránh khỏi móng vuốt, bị gã chơi chán rồi giao cho tùy tùng chơi tiếp, tùy tùng chơi chán thì đưa đi Úy An doanh nô lệ, cho đám nô lệ chơi.Bởi vì Lý gia là cổ tộc, phụ thân của Lý Thiên Nhị là đại nhân vật trong Diệp Hồng cảnh, nhiều mỹ nữ bị gã tàn phá nhưng người bị hại chỉ có thể nuốt hận vào bụng.Nghe đồn Lý Thiên Nhị có một ca ca càng lợi hại, được gọi là 'ngân thương đại bá vương Quý vực'.- Tiêu rồi, nữ nhân xinh như tiên kia bị Lý Thiên Nhị thấy, chắc chắn không thoát khỏi móng vuốt.- Hết cách, thế lực lý gia trong Quý vực quá lớn, ai dám đối đầu với bọn họ?Nhiều người thấy tội cho Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân rất phản cảm Lý Thiên Nhị, tai họa là ánh mắt xấu xa gã nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, rất càn rỡ.Phong Phi Vân quen thuộc ánh mắt này, vì hắn cũng từng nhìn nhiều thiếu nữ con nhà đàng hoàng như vậy, Sau đó cướp các nàng về Phong gia rồi . . .

Rồi thiếu nữ biến thành nữ nhân.Không hiểu sao khi Lý Thiên Nhị nhìn Đông Phương Kính Nguyệt bằng ánh mắt đó thì Phong Phi Vân rất khó chịu, ngọn lửa bốc lên.Phong Phi Vân trầm giọng nói:- Cút đi!Lý Thiên Nhị liếc Phong Phi Vân, khinh thường nói:- Ngươi là ai?

Ngươi biết lão tử là ai không?

Dám kêu ta cút?

Ngươi có giỏi thì nói lại xem?Phong Phi Vân lặp lại:- Cút!Cơ mặt Lý Thiên Nhị cứng ngắc, hai tay vung, ra lệnh:- Làm thịt tiểu tử ngáng đường này cho a!Hai lão bộc đi ra từ Sau lưng Lý Thiên Nhị, đôi mắt lạnh băng, cười khùng khục.Tà lực xám đen vờn quanh người hai lão bộc, có mấy chục tinh hồn nữ nhân trần truồng bay ra từ lưng bọn họ.

Các nữ nhân hơi đẹp, người yểu điệu, đường cong mỹ miều, tóc đen dài, mắt ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đau buồn.Đám nữ nhân xinh đẹp bị hai lão bộc thải bổ đến chết, luyện tinh hồn thành âm binh.- Tạo nghiệt quá, các nàng là thiên kim tiểu thư một số gia tộc giàu có trong Quý vực nhưng bị Lý Thiên Nhị cướp đi, phá thân, lại giao cho hai lão già kia chơi đến chết, luyện thành âm binh.Có người nhận ra thân phận một tinh hồn, vẻ mặt thương tiếc nói:- Đó là một mỹ nhân chi thứ của Lý gia, không ngờ Lý Thiên Nhị không tha cho tộc nhân của mình.Hai lão bộc âm trầm ngây người vì sắc đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, đây là một nữ nhân không nên tồn tại dưới trần gian.Hai lão bộc nhe răng sún, cười khàn khàn.

Bọn họ định làm thịt Phong Phi Vân rồi bắt cóc Đông Phương Kính Nguyệt về Lý gia.- Người ta không dám giết người cổ tộc nhưng ta thì dám!Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành thanh đao dài chín thước, chém nhát đao đánh bay một lão bộc.

Cơ thể già nua đứt thành hai khúc văng ra hơn mười trượng.Máu dính lên mặt Lý Thiên Nhị.hai lão bộc là chân nhân Niết Bàn đệ nhất trọng thiên nhưng không đỡ nổi một đao của Phong Phi Vân.đao khí dâng trào, vẫn thiên linh thạch trong Vực thành cũng bị nó áp chế.Lão bộc khác sợ hết hồn, vội xua mấy chục âm binh Sau lưng ra.

Âm binh biến thành gió âm vô hình, các sát khí còn tồn tại xoay quanh Phong Phi Vân.- Phật quang phổ chiếu!Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, phật khí phóng lên cao, tịnh hóa mấy chục âm binh tan biến.Bùm!Phong Phi Vân chém một nhát đánh bay lão bộc kia, cơ thể bị đao khí cắt nát mấy mảnh.Phong Phi Vân sải bước xông hướng Lý Thiên Nhị, sát khí dâng lên cao.Lý Thiên Nhị, đám tùy tùng sợ hãi liên tục thụt lùi.Đông Phương Kính Nguyệt đứng giữa đường cổ nhìn bóng lưng Phong Phi Vân xách đao công kích, lòng mừng thầm.

Đông Phương Kính Nguyệt biết mặt ngoài Phong Phi Vân hờ hững nhưng trong lòng quan tâm nàng hơn bất cứ ai.Một tùy tùng Sau lưng Phong Phi Vân run rẩy thụt lùi, nói:- Ta nhớ rồi, ngươi là bán yêu giết năm tộc lão Mộng gia, tên . . .

Tên là Phong Phi Vân!Phập!Phong Phi Vân huơ đao dấy lên sóng đao, đánh gục ba tùy tùng Lý gia, đạp xác bọn họ từng bước đến gần Lý Thiên Nhị.Lý Thiên Nhị không chịu nổi Khí thế trên người Phong Phi Vân, chân run lập cập ngồi phịch dưới đất, lắp bắp nói:- Ngươi . . .

Ngươi . . .

Ngươi muốn làm gì?

Phụ thân của ta tên Lý Đại Giang . . .

Nếu . . .

Nếu ngươi dám đụng ta thì . . .

Thì phụ thân của ta sẽ không . . .

Không tha cho ngươi!Phong Phi Vân đứng trên cao nhìn xuống Lý Thiên Nhị, đao nhỏ máu tí tách.- Ta không giết ngươi.Lý Thiên Nhị thở phào.Phập!Phong Phi Vân giơ đao chém xuống, chặt Lý Thiên Nhị thành hai khúc, nửa người bay hai bên.- Ta không giết ngươi chẳng lẽ chờ ngươi giết ta?Phong Phi Vân vẩy máu dính trên sống dao, cất Thiên Tủy Binh Đàm.Phong Phi Vân nhìn Đông Phương Kính Nguyệt:- Đi.Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt trong suốt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, đi tiếp.

Đông Phương Kính Nguyệt dẫn Phong Phi Vân đến trước cánh cửa hao lệ tinh xảo, nơi này bạch ngọc trải đất, cửa đúc bằng linh thạch, rất xa hoa.Tấm biển trên cửa viết ba chữ to: Đấu Chiến cung.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Bọn họ ở trong Đấu Chiến cung?Đông Phương Kính Nguyệt đã đi vào Đấu Chiến cung, xuyên qua các đài chiến đấu, tử vong bí cảnh, đến khu vực khác.

Nơi này đầy rẫy lâu đài, tiên cung lơ lửng, thị nữ xinh đẹp tới lui.

Đi qua một đường linh lộ, đến ngọc điện quỳnh lâu tựa tiên cảnh.- Là ngươi?Tại đây Phong Phi Vân gặp nữ nhân xinh đẹp, là chấp sự của Đấu Chiến cung, tên Lam uyển Tinh.Lam uyển Tinh cũng rất ngạc nhiên, nàng nhận ra Phong Phi Vân, bán yêu liên tục phế ba thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng gia, để lại dấu ấn sâu sắc.-------Chương 1349: Tất đại giaTại sao Phong Phi Vân đến đây?Nơi này là khu vực cao cấp, chỉ có thành viên trung tâm mới đến được.

Phong Phi Vân là . . .

Bán yêu.Phong Phi Vân cười nói:- Là ta.

Đấu Chiến cung thiếu linh thạch, định bao lâu mới trả cho ta?Phong Phi Vân thắng năm trận trong tử vong bí cảnh, được mấy trăm khối linh thạch.Lam uyển Tinh hơi đẹp, da trắng nõn, mắt sáng hỏi:- Ngươi thắng linh thạch tùy thời có thể lĩnh, sao ngươi đi chung với sứ giả tước phủ?Sứ giả tước phủ ý chỉ Đông Phương Kính Nguyệt.Đông Phương Kính Nguyệt thúc giục Phong Phi Vân:- Chúng ta đi.Phong Phi Vân cười với Lam uyển Tinh, theo Đông Phương Kính Nguyệt đi vào ngọc điện quỳnh lâu.

Phong Phi Vân đã hiểu, đại khái núi dựa của Đấu Chiến cung là Chiến Địa Tước phủ.Tất Ninh Soái sống rất thoải mái, tự do.

Tất Ninh Soái ngồi trên ghế ngọc hàn băng, ăn thịt uống rượu thả cửa, có giai nhân kề bên, sống sướng như tiên.Đám cao tầng Đấu Chiến cung toàn là cường giả cảnh giới niết bàn, bá chủ nổi tiếng trong Quý vực, nhưng giờ kính rượu cho Tất Ninh Soái, nịnh hót gã.

Tất Ninh Soái cười híp mắt.Mãi khi Phong Phi Vân đi theo Đông Phương Kính Nguyệt bước đến.- Phong địa bán yêu, nhiều người Mộng gia truy sát mà ngươi còn chưa chết?Tất Ninh Soái ôm hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong đại điện uống rượu ngon, tay sờ soạng thân thể mỹ miều.

Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung ngồi ghế dưới.Một lão nhân tóc hao râm đầu đội vũ quan trông thấy Phong Phi Vân thì rất ngạc nhiên.Tại sao bán yêu này đến đây?Phong Phi Vân liên tục phế ba thiên tài đẳng cấp sử thi trong Đấu Chiến cung, làm một số cao tầng nhớ tên bán yêu to gan này.Mộng gia truy sát Phong Phi Vân, Đấu Chiến cung nên xen vào điều đình, thậm chí cảnh cáo Mộng gia.

Nhưng khi ấy Mộng gia ôm đùi Cửu Tiêu tiên thành, Đấu Chiến cung phải suy tính kỹ càng, vì vậy khoanh tay đứng nhìn.Một bên là bán yêu, một bên là Cửu Tiêu tiên thành.Bên nào nhẹ bên nào nặng?

Đám cao tầng Đấu Chiến cung tinh ranh biết lựa chọn thế nào, nên bọn họ không ra mặt điều đình.

Dù sao địa vị của bán yêu rất thấp.Làm bọn họ bất ngờ là bán yêu này quen sứ giả tước phủ.

Các cao tầng Đấu Chiến cung đứng ngồi không yên, nụ cười trên mặt cứng ngắc, liếc trộm sắc mặt Tất Ninh Soái.Phong Phi Vân liếc đám lão nhân trong đại điện, nói thẳng:- Long La Phù ở đâu?Tất Ninh Soái mắc nghẹn cục thịt, nốc một ly rượu, cười nói:- Mới đến đã hỏi nữ nhân khác, ngươi không sợ Đông Phương cô nương ghen sao?Phong Phi Vân nói:- Nếu Tà Hồng Liên ở đây chắc ai đó sẽ khóc.Tất Ninh Soái nghe cái tên Tà Hồng Liên thì người co giật, cánh tay ôm hai thiếu nữ bớt càn rỡ hơn.Tất Ninh Soái nói:- Sao không mau dọn chỗ cho Phong công tử, không biết Phong công tử là bằng hữu của bản công tử sao?Đám cao tầng Đấu Chiến cung sợ hết hồn, ai nấy vội nhường chỗ cho Phong Phi Vân.- Thì ra Phong công tử là bằng hữu của Tất sứ giả, thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn!Một lão nhân Đấu Chiến cung đứng dậy nhường chỗ cho Phong Phi Vân, phập phồng sợ thầm nghĩ:- Hỏng rồi, bán yêu này quen tất sứ giả, Đông Phương sứ giả, nếu bán yêu truy cứu chuyện hôm đó thì nên làm sao đây?Mấy lão nhân khác cũng biến sắc mặt, lòng căng thẳng.Phong Phi Vân biết trong lòng đám lão nhân Đấu Chiến cung nghĩ gì, hắn cười cười, không khách sáo ngồi phịch xuống.Phong Phi Vân nói:- Ta có chuyện quan trọng muốn bàn với ngươi, kêu những người không liên quan xuống đi.Tất Ninh Soái nhìn đám lão nhân Đấu Chiến cung, lại xem mỹ nhân trong ngực, cảm thấy Phong Phi Vân không biết tình thú là gì.Tất Ninh Soái buông hai thiếu nữ, ra lệnh.

Mọi người đều rời khỏi đại điện.- Có gì cứ nói đi.Trong đại điện chỉ còn lại Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái.Phong Phi Vân nói:- Thế lực Cửu Tiêu tiên thành lớn cỡ nào?Tất Ninh Soái nhíu mày, trợn to mắt nói:- Cái tên tai họa nhà ngươi chắc không phải đã ngủ vị tiên cô nào của Cửu Tiêu tiên thành đi?Phong Phi Vân không nói nhảm với Tất Ninh Soái, hắn nghiêm túc nói:- Ngươi thấy bộ dạng của ta giống đang giỡn không?Tất Ninh Soái hắng giọng, không cười giỡn nữa:- Cửu Tiêu tiên thành xem như địa thế lực đỉnh cao, truyền thừa ba trăm vạn năm, nội tình rất kinh người.

Trong lịch sử Cửu Tiêu tiên thành từng sinh ra một vị bán thánh, để lại một số di vật bán thánh.

Cửu Tiêu tiên thành tùy tiện lấy một món ra có thể uy chấn mười phương, hiệu lệnh bát phương.- Đặc biệt ở Thiên Nam cảnh, sức ảnh hưởng, địa vị cả Cửu Tiêu tiên thành xếp năm hàng đầu.

Vực chủ mấy chục đại vực quanh Cửu Tiêu tiên thành hầu như nghe theo lệnh Cửu Tiêu tiên thành, sức ảnh hưởng lớn lao.

Một trăm cổ gia tộc như Mộng gia cộng lại cũng chỉ bằng một móng tay Cửu Tiêu tiên thành.Phong Phi Vân hỏi:- So sánh Chiến Địa Tước phủ với Cửu Tiêu tiên thành thì sao?Tất Ninh Soái cười to bảo:- Cái này hoàn toàn không thể so sánh.- Chẳng lẽ Chiến Địa Tước phủ cũng không bằng Cửu Tiêu tiên thành?Tất Ninh Soái xua tay nói:- Cửu Tiêu tiên thành ở Thiên Nam cảnh, hoặc nên nói trong mười hai cảnh Tây Nam có sức ảnh hưởng lớn, nhưng thua xa Chiến Địa Tước phủ.

Chắc ngươi không thật sự dây vào Cửu Tiêu tiên thành đi?- Đúng thì sao?Tất Ninh Soái nhíu mày nói:- Chuyện này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói rắc rối cũng rắc rối.

Không biết ngươi gây chuyện lớn lớn tới đâu?

Nếu là chút việc nhỏ hì ta có thể giải hòa giúp ngươi.Phong Phi Vân cười nói:- Cướp tân nương của thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, cái này có tính là chuyện lớn không?Nguyên đại điện yên lặng.Thế lực Cửu Tiêu tiên thành khổng lồ, có một đại trí giả giỏi suy tính, nếu điều tra kỹ sẽ tra ra Mộng Thái Nhạc, tìm ra Mộng Lăng Yến.Phong Phi Vân không sợ bọn họ, nhưng Mộng Thái Nhạc, Mộng Lăng Yến, thậm chí Bán Yêu Minh Quý vực sẽ bị vạ lây.

Phong Phi Vân phải giải quyết cẩn thận, nếu không thì với phong cách làm việc độc ác của Cửu Tiêu tiên thành sẽ có nhiều người chết.- Phụt!Tất Ninh Soái cười phá lên:- Thì ra là người cho Tiêu Thiên Duyệt đội nón xanh là ngươi?

Ha ha ha, ngươi hành động nhanh quá, mới đến Quý vực bao lâu đã tóm thiên chi kiêu nữ Mộng gia vào tay?

Nhưng cũng hợp lý, ai đắc tội Phong Phi Vân thì thê ly nữ tán.

Cửu long ôm đại ngân thương, lúc dài lúc ngắn, lúc đâm lúc chiến, công kích là thấy máu.Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày.Phong Phi Vân không nói nhảm với Tất Ninh Soái, hắn kể rõ ngọn nguồn vụ việc.Tất Ninh Soái hết cười, nghiêm túc nói:- Chuyện này ta không lo được, nhưng ta có thể viết thư cho nhị công tử.

Nếu nhị công tử ra mặt đánh tiếng với Cửu Tiêu tiên thành thì ta chắc chắn Tiêu Thiên Duyệt sẽ ngậm bồ hòn, thê tử bị ngươi ngủ cũng không dám rên một tiếng.- Ha ha ha ha ha ha!

Nhưng ta không tin, ngươi thật sự không làm gì thiên chi kiêu nữ Mộng gia?Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi đoán xem?Bên ngoài đại điện, hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung nhíu mày, mặt ủ mày chau xì xầm?-------Chương 1350: Ba tháng- Tất sứ giả là tinh anh bạch doanh chữ thiên, còn là thất thiếu gia của Tất gia Huyết Lam cảnh.

Không ngờ bán yêu kia xưng huynh gọi dệ với Tất sứ giả.- Lần này tiêu đời.

Tất sứ giả là người của nhị công tử, hắn nói một câu là đầu chúng ta sẽ rơi.- Phong Phi Vân bị Mộng gia truy sát nhưng chúng ta không ra mặt điều đình, chắc chắn bị hắn ghi hận.- Gây họa lớn rồi.Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung im miệng, vì Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ra khỏi đại điện.Đám cao tầng Đấu Chiến cung lau mồ hôi trán, hành lễ với Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân phớt lờ đám cao tầng Đấu Chiến cung, cùng Đông Phương Kính Nguyệt đi hướng điện vũ khác.- Nàng nói thân thể La Phù khó ở là sao?

Tu vi như La Phù mà bị bệnh?Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Ta không rành, lúc ta gặp nàng thì thấy là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.Phong Phi Vân không có nhiều tình cảm với Long La Phù, nhưng nàng dù gì là nữ nhân của hắn, nhiều ít hơi quan tâm.

Phong Phi Vân bước nhanh hơn.Hơn mười cao tầng Đấu Chiến cung thấy Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi xa thì quay vào đại điện, kính rượu cho Tất Ninh Soái, lại nhét hai thiếu nữ xinh đẹp vào ngực gã.Một lão nhân vừa kính rượu Tất Ninh Soái vứa hỏi dò:- Tất sứ giả, dường như người và Phong công tử rất thân?Tất Ninh Soái ôm hai thiếu nữ, lỗ tai nghe nói ngon nói ngọt, lòng lâng lâng, xương cốt mềm nhũn.Tất Ninh Soái nói:- Đương nhiên, chúng ta sống chết có nhau.

Ha ha ha, các ngươi đừng thấy hắn là bán yêu thì khinh thường, huyết mạch trong người hắn rất khủng, nói ra sẽ hù chết các ngươi.Đám cao tầng Đấu Chiến cung lòng chìm xuống đáy cốc.Cộng với thái độ Phong Phi Vân khi đi không thèm nhìn bọn họ, có vẻ rất bất mãn.Lần này tiêu đời.Tất Ninh Soái uống say, đầu choáng váng, nổi máu khoác lác.Tất Ninh Soái bí hiểm nói:- Ta cho các ngươi biết, nhị công tử rất chú trọng hắn.

Nếu các ngươi đắc tội hắn thì . . .

Tự gánh lấy hậu quả!rầm bịch!Một lão nhân làm rớt ly rượu xuống đất, bắp chân bị chuột rút.Đám lão nhân Đấu Chiến cung mặt xám xịt, biết mình gây họa lớn.

Nếu bị nhị công tử biết bọn họ đắc tội Phong Phi Vân, nói một câu là mọi người đều rơi đầu, gia tộc chịu liên lụy.Có lão nhân tiếp tục hỏi dò:- Phong công tử có thích gì không?- Phải rồi, bình thường Phong công tử thích nhất cái gì?- Sở thích?Tất Ninh Soái đã say, gã lắc đầu rồi lại cười:- Mỹ nữ . . .

Hắn . . .

Thích mỹ nữ nhất, đặc biệt ngực . . .

To, ha ha ha ha ha ha!Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung vẻ mặt mừng rỡ, có sở thích thì tốt rồi, chỉ cần bắt trúng điểm yếu là sẽ vượt qua khó khăn này.- Đừng giành, bọn họ là của ta, của ta, của ta hết!Tất Ninh Soái bị rót mấy chục ly, đã say bí tỉ.

Phong Phi Vân cho rằng đám lão nhân Đấu Chiến cung định cướp hai thiếu nữ xinh đẹp trong ngực, gã đánh bay mấy bình rượu trên bàn xuống, đè hai thiếu nữ lên mặt bàn, cởi áo các nàng.Xoẹt!Quần áo rách lộ ra thân thể trắng mịn.Hơn mười lão nhân Đấu Chiến cung rất biết điều, nhanh chóng ra khỏi đại điện.- Thật là vật họp theo loài, Tất sứ giả và Phong công tử quen thân không phải ngẫu nhiên.- Quan trọng là bên Phong công tử đang rất tức giận, chúng ta phải nhắm vào sở thích của Phong công tử, trấn áp hắn.- Cái này dễ, đêm nay chúng ta mở tiệc mời Phong công tử, thuận tiện xin lỗi, giữ hắn qua đêm trong Đấu Chiến cung rồi chọn hai xử nữ đưa vào phòng hắn.- Nữ nhân bình thường sợ là Phong công tử không vừa mắt, không thấy Đông Phương cô nương đi bên cạnh Phong công tử là tuyệt sắc trần gian sao?- Nhức đầu quá, biết vậy lúc đó không nên như thế.* * *Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt đi đến quỳnh lâu ngọc đài đầu bên kia Đấu Chiến cung.

Nơi này tràn đầy linh yên, tiên cung bay trên cao, linh trì dưới đất, linh điểu hình dạng khác nhau chơi đùa trong linh trì.Long La Phù ngụ ở đây.Một con 'vịt nhỏ' màu trắng chạy tới:- Phong Phi Vân, lão phu bàn chuyện nghiêm túc với ngươi.Đương nhiên đây là không phải con vịt mà là con rùa chân và cổ dài.- Ngươi cũng không giống con rùa nghiêm túc.Phong Phi Vân không muốn nói nhảm nhí với Mao Ô Quy, bước ngang qua đầu nó.- Lần này thật sự là chuyện nghiêm túc!Mao Ô Quy nhún chân bay lên vai Phong Phi Vân, giật lỗ tai hắn thì thầm:- Ta muốn làm nghĩa phụ của con ngươi!Bùm!Phong Phi Vân túm đuôi Mao Ô Quy ném vào hồ nước:- Biến giùm đi!Mao Ô Quy sặc nước, hét to:- Long La Phù mang thai con của ngươi!Xoạt!Phong Phi Vân rùng mình, lỗ chân lông toàn thân nở rộng, tim ngừng đập, đứng im tại chỗ.

Một lúc lâu sau Phong Phi Vân xoa tai, không dám tin điều vừa nghe được.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi mới nói gì?Đông Phương Kính Nguyệt khựng lại, ánh mắt phức tạp, tay siết chặt.

Cảm giác trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt rất lạ, như có cái gì bị người cướp mất.

Lòng tĩnh lặng nay như nước biển dậy sóng.Mao Ô Quy bò lên bờ:- Lão phu mới phát hiện gần đây, theo lão phu suy tính, suy đoán cộng với nàng làm vài chuyện khác lạ thì chắc chắn mang thai, khoảng ba tháng.Phong Phi Vân bật thốt:- Ba tháng?- Đúng vậy!

Là ba tháng.Mao Ô Quy làm bộ dạng tang thương, đứng thẳng người, hai tay chắp Sau lưng.Mao Ô Quy ngửa đầu than thở:- Ngươi còn nhớ Long La Phù trong Thần đô ba tháng trước không?Mao Ô Quy nhắc làm Phong Phi Vân nhớ ra.Ba tháng trước Phong Phi Vân và Long La Phù có một đêm mặn nồng.Nếu Long La Phù mang thai nhi tử hoặc nữ nhi của hắn . . .Dù là kiếp trước hay kiếp này Phong Phi Vân chưa từng có kinh nghiệm làm phụ thân, hắn ngây người.

Quan trọng nhất là Long La Phù làm mẫu thân, thiệt hố cha.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Chẳng phải Lưu gia gia nói khả năng sinh dục của ta rất thấp sao?

Tại sao đột nhiên có thai?Đông Phương Kính Nguyệt im lặng thật lâu sau lên tiếng:- Nếu ngươi không muốn đứa trẻ đó thì ta giải quyết giúp ngươi.Phong Phi Vân ho khan:- Khụ khụ.Phong Phi Vân cảm thấy Đông Phương Kính Nguyệt quá chủ động, từ chối:- Không cần phiền nàng.Mao Ô Quy nói:- Không làm rớt được, là thần thai, dù thánh linh đến chưa chắc hủy thần thai trong bụng nàng được.Mao Ô Quy tiếp tục bảo:- Phong Phi Vân, quan hệ của chúng ta thì khỏi phải nói, thân còn hơn huynh đệ ruột.

Tam uốn làm nghĩa phụ của đứa trẻ, đừng ai giành với ta . . .Bùm!Mao Ô Quy lại bị ném vào hồ nước.* * *Long La Phù đứng lên lầu đài lơ lửng giữa trời, mặc trường bào màu vàng rộng thùng thình, tóc dãi rũ xuống mông, chân mày liễu, mắt sáng trong, môi hồng.

Long La Phù nhìn các dãy kkiến trúc cổ trong Vực thành Quỷ vực, người phát ra uy nghiêm đế hoàng, thêm phần nữ nhân mềm mại, xinh đẹp.Đã mang thai ba tháng nhưng dáng người Long La Phù không thay đổi gì, cái bụng hơi căng tròn, eo không thô bao nhiêu, chân thon dài.Người gặp Long La Phù sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ chưa xuất giá, ai tin nàng là thiếu phụ chưa cưới đã có bầu?-------Chương 1351: Phong công tử tôn quý (1)- Khụ khụ!Sau lưng Long La Phù vang tiếng Phong Phi Vân ho khan.Long La Phù sớm biết hắn đến:- Tới rồi?- Ừm!Phong Phi Vân đứng bên cạnh Long La Phù, đứng thẳng tắp, mắt lóe tia đỏ, thần thánh mà yêu dị.Vẻ mặt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Thật sự . . .

Khụ khụ . . .

Có con?Long La Phù vuốt bụng nói:- Ngày Thần đô bị bao vây ta đã muốn nói với ngươi, ta sợ khi Thần đô bị công phá ta và con sẽ chết trong đó.

Nhưng . . .

Mãi không có cơ hội.- Vậy sao?

Ta vừa đi mua đồ cho con nít mặc, có sữa linh thú, giường trẻ sơ sinh, bùa hộ mệnh, nàng xem có dung được không?Phong Phi Vân biết tin Long La Phù có bầu, nỗi lòng phức tạp, không biết làm sao.

Phong Phi Vân không biết mình nên làm gì, vội vàng chạy vào Vực thành Quỷ vực điên cuồng mua quần áo, đồ dùng cho con nít.

Phong Phi Vân trút hết ra khỏi giới linh thạch, xếp đầy hành lang.Phong Phi Vân rời khỏi chỗ ở của Long La Phù, nỗi lòng vẫn khó thể bình tĩnh.

Cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng thêm một phần trách nhiệm.Đông Phương Kính Nguyệt đứng cô đơn bên bờ linh trì, nhìn Phong Phi Vân từng bước đi khuất.Phong Phi Vân có thấy Đông Phương Kính Nguyệt nhưng hắn giả vờ không thấy.Đến bên ngoài Đấu Chiến cung, Phong Phi Vân thấy hai con bạo cưu cầm điểu dài mấy chục trượng, lông chim rực cháy lửa, miệng như thần câu, móng vuốt lóe tia sáng lạnh bay tới.Hơn mười tu sĩ đứng trên lưng hai con chim cưu, do lão nhân lớn tuổi dẫn đội, oai phong đáp xuống đất.

Các tu sĩ xung quanh thụt lùi.

Nhóm người leo xuống lưng chim cưu, xông vào Đấu Chiến cung.Lão nhân râu bạc xồm xoàm, tay cầm chiến binh ghim sắt, thanh âm như chuông:- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ trốn vào Đấu Chiến cung thì Lý gia ta không làm gì được ngươi sao?Đây là tộc lão của Lý gia, sống hơn một ngàn năm, tính cách nóng nảy.Phong Phi Vân đi ra, hờ hững nhìn đám tu sĩ Lý gia đến gây sự.Phong Phi Vân cười nói:- Ta trốn bao giờ?

Không thấy ta đứng đây sao?- Tốt tốt, coi như tiểu tử nhà ngươi có gan.Có tám tộc lão Lý gia, mấy chục tay đấm.

Bọn họ là tộc nhân Lý gia cùng mạch với Lý Thiên Nhị, đến để hỏi tội.

Ai nấy đằng đằng sát khí, ánh mắt dữ dằn.Người phụ trách trong Đấu Chiến cung biết chuyện, báo cho hai cao tầng.Hai cao tầng đứng xa xem, không lộ mặt.Phong Phi Vân nhìn Lam uyển Tinh đứng gần đó, kéo nàng lại che trước mặt mình:- Lam cô nương đến vừa lúc, người Lý gia định gây sự trong Đấu Chiến cung, cái này là không thèm để Đấu Chiến cung vào mắt.

Lam cô nương nói xem nên làm sao?Phong Phi Vân không sợ đám tộc lão Lý gia, nhưng hắn không muốn tự mình ra tay, hắn ném rắc rối cho Đấu Chiến cung.Lam uyển Tinh mặc váy dài màu lam, da trắng, chân dài, ngực tròn, mắt ướt sũng nước.

Lam uyển Tinh ù ù cạc cạc bị Phong Phi Vân kéo lại làm lá chắn.Các tộc lão Lý gia cho rằng Phong Phi Vân sợ, cười nanh tranh:- Bây giờ đã biết sợ?

Lúc giết tộc nhân Lý gia ta sao không sợ?Lý gia không lo Đấu Chiến cung sẽ nhúng tay vào, dù gì lúc Mộng gia truy sát hắn, trấn áp Bán Yêu Minh thì Đấu Chiến cung không tỏ thái độ gì.

Chuyện này chứng minh Đấu Chiến cung sẽ không giúp bán yêu đối phó cổ tộc.Một lão nhân mặt hồng hào bước ra:- Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân, ngươi giết tôn nhi Lý Thiên Nhị của ta, lăng trì ngươi ngàn mảnh cũng khó đền mạng.

Hôm nay là ngày chết của ngươi!Ngay trước mặt chấp sự Đấu Chiến cung Lam uyển Tinh, lão nhân Lý gia định đánh Phong Phi Vân.Một đôi tay gầy guộc hiển hiện hai giao long sấm sét, thần quang lấp lóe.

Một chưởng vỗ xuống đầu Phong Phi Vân.Lão nhân này tu vi rất cao, đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Lý gia biết tu vi của Phong Phi Vân rất mạnh nên tộc lão kéo đến đây ai cũng cường đại, quyết giết Phong Phi Vân, xây dựng hình tượng bá chủ Lý gia không thể khiêu khích.- Lý gia quá to gan, nơi này là Đấu Chiến cung!Lam uyển Tinh biết thân phận của Phong Phi Vân không tầm thường nên muốn bảo vệ hắn, nàng gọi ra lệnh bài dẫn động trận pháp Đấu Chiến cung, chắn tộc lão Lý gia bên ngoài trận pháp.- Lam chấp sự, lão phu và Hứa trưởng lão Đấu Chiến cung có tình cảm sâu, hy vọng người đừng xen vào chuyện này, sẽ không tốt cho người.Ầm!Tộc lão Lý gia phá trận pháp, người phủ bảo giáp màu lam, tay cầm linh trượng quét một đống trận pháp.

Tộc lão Lý gia sải bước đến gần.Phong Phi Vân khoanh tay đứng Sau lưng Lam uyển Tinh, nói nhỏ vào tai nàng:- Chấp sự đại nhân, người ta đang uy hiếp kìa.Khuôn mặt Lam uyển Tinh xinh đẹp, tuổi không lớn nhưng có thể trở thành chấp sự Đấu Chiến cung đương nhiên là có bản lĩnh.

Lam uyển Tinh không sợ tộc lão Lý gia, đang định ra tay thì hai cao tầng Đấu Chiến cung không đứng ngó nữa, lao ra ngoài.Một lão nhân mặc áo sắt màu đen đi đằng trước, lạnh lùng quát:- Lý gia các ngươi quá càn rỡ, dám diễu võ dương oai trong Đấu Chiến cung?Tộc lão Lý gia đó nói:- Hứa trưởng lão, tình cảm của hai ta . . .- Phi!

Ai quen gì ngươi?Cánh tay Hứa trưởng lão tích súc đốm sáng tím, tia chớp lấp lánh đánh bay tộc lão Lý gia.Tộc lão Lý gia hộc máu giữa không trung, té cái bịch xuống đất, lăn lông lốc.- Dám đến Đấu Chiến cung gây sự, còn đắc tội Phong công tử cao quý, thật là chán sống!

Người đâu?

Kéo đám người này đi!Một đám chiến sĩ mặc áo giáp ùa ra, Khí thế hùng hổ, sát ý đằng đằng.

Có năm mươi người, toàn là cảnh giới niết bàn, chiến tướng trấn thủ Đấu Chiến cung đều có đi chiến trường vạn tộc rèn luyện.Bọn họ ra tay độc ác, mỗi cú chứa sức mạnh đấm vỡ núi nứt đất.Bùm bùm bùm bùm bùm!Các thanh niên tài tuấn, tộc lão Lý gia lúc đến thì hùng hổ hỏi tội, giờ bị đánh nằm la liệt dưới đất.Các tộc lão Lý gia đức cao vọng trọng bị đánh mặt sưng húp, miệng hộc máu rụng răng, không hiểu tại sao bán yêu bỗng biến thành 'Phong công tử cao quý'?Cái này . . .Các tu sĩ đang chiến đấu trong Đấu Chiến cung rất kinh ngạc.

Lý gia là cổ tộc đỉnh cao trong Quý vực, mạnh hơn Mộng gia nhưng bây giờ bị đánh tơi bời, không dám chống cự.Lần này Đấu Chiến cung làm thật, hai trưởng lão đi ra, hết sức che chở bán yêu Phong Phi Vân.Bên trong chắc chắn có ẩn ý gì đó, bán yêu này bắt quàng với Đấu Chiến cung,

Sau này sẽ đi ngang trong Quý vực.Tin tức nhanh chóng truyền khắp Vực thành Quỷ vực, cũng lan đến Bán Yêu Minh, gây chấn động lớn.Đám tu sĩ Lý gia bị đánh hấp hối rồi vứt ra Đấu Chiến cung, ai nấy cụt tay gãy chân, bị đánh bầm dập, không có sức để kêu gào.Vù vù vù vù vù!Một cánh cửa hiện ra trong không trung.Một đám tu sĩ mặc áo vàng bước ra, đáp xuống bên ngoài Đấu Chiến cung.Thủ lĩnh là một người rất uy nghiêm, khoảng bốn mươi tuổi, để hai chòm râu, người có Khí thế không giận mà uy, bá khí hơn một số đế hoàng.Gia chủ Lý gia nghe tin chạy đến, ba lão tổ đi theo.-------Chương 1352: Phong công tử tôn quý (2)Lý gia có gài người trong Đấu Chiến cung, biết lai lịch của Phong Phi Vân rất lớn, xưng huynh gọi đệ với sứ giả Chiến Địa Tước phủ.

Khi tin truyền về Lý gia thì kinh động cao tầng, biết chuyện này không tầm thường, sơ sẩy một cái là dẫm theo bước chân Mộng gia.Gia chủ chủ Lý gia tự mình đến xin lỗi.Gia chủ Lý gia tên Lý Hoành, rất khách sáo với Phong Phi Vân, chắp hai tay vào nhau, đối xử ngang hàng:- Lý gia chúng ta là đại tộc một vực lại ra tên khốn kiếp như Lý Thiên Nhị, thật là gia môn bất hạnh.

May mắn Phong công tử ra tay giúp Lý gia thanh lý môn hộ, thật là cao thượng.- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.Phong Phi Vân cười tủm tỉm nói:- Nhưng . . .

Lý Thiên Nhị dám đùa giưỡn Đông Phương sứ giả Chiến Địa Tước phủ ngay giữa đường, nếu tin này truyền ra ngoài, bên tước phủ mất mặt có lẽ sẽ làm chuyện quá khích.Lão nhân Đấu Chiến cung hừ lạnh một tiếng:- Cái gì?

Lý Thiên Nhị to gan như vậy?

Dám đùa giỡn Đông Phương sứ giả?Mắt lão nhân Đấu Chiến cung lóe sát ý.Gia chủ, ba lão tổ Lý gia sợ đứng tim.Chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, Mộng gia là ví dụ tốt nhất.

Vốn là cổ tộc huy hoàng, nhưng vì làm thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành xấu mặt thế là Mộng gia cửa nát nhà tan.Chiến Địa Tước phủ là tồn tại khủng bố hơn Cửu Tiêu tiên thành gấp vô số lần, chuyện đệ tử Lý gia đùa giỡn sứ giả Chiến Địa Tước phủ truyền ra ngoài, Chiến Địa Tước phủ vì mặt mũi sẽ xóa sổ Lý gia khỏi Quý vực.Chuyện này không khó khăn gì với Chiến Địa Tước phủ.Gia chủ Lý gia là hào hùng một phương, tu vi siêu phàm, định lực hơn người nhưng lúc này không chịu nổi trán toát mồ hôi lạnh.

Gia chủ Lý gia biết thật sự không nghiêm trọng như thế, Lý Thiên Nhị chỉ ngăn đường Đông Phương Kính Nguyệt chứ không đùa giỡn quá đáng, gã chưa kịp làm đã bị Phong Phi Vân xử.Nhưng nếu Phong Phi Vân cố ý muốn hại Lý gia thì vẫn gây ra tai họa ngập đầu cho Lý gia được.Gia chủ Lý gia nhét viên giới linh thạch vào tay Phong Phi Vân:- Nghe nói Phong công tử và Đông Phương sứ giả rất thân nhau, kính nhờ Phong công tử nói tốt vài câu giùm trước mặt Đông Phương sứ giả.Phong Phi Vân thò tay vào giới linh thạch, sờ soạng báu vật bên trong, bụng cười thầm.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Lý gia không uổng là cổ tộc, đút lót rộng rãi.Phong Phi Vân cất giới linh thạch, cười nói:- Ta sẽ đi nói chuyện với Đông Phương sứ giả, còn thành công hay không thì chưa biết.Phong Phi Vân cũng không muốn gây lớn chuyện, dù sao Đông Phương Kính Nguyệt là loại người sĩ diện, hắn lấy cớ 'đùa giỡn' áp đặt trên người nàng, Đông Phương Kính Nguyệt không liều mạng với hắn mới lạ.Ba lão tổ, gia chủ Lý gia thấy Phong Phi Vân nhận giới linh thạch thì thở phào.Hai trưởng lão Đấu Chiến cung cũng nhẹ nhõm.Trưởng lão họ Hứa tiến lên nói:- Đêm nay Đấu Chiến cung chúng ta bày tiệc tối, muốn mời Phong công tử nhấm nháp hồng hoa ngọc tương ba ngàn năm trước, có mời một số tiết mục giúp vui khác.Phong Phi Vân muốn từ chối, hắn còn bận chuyện rất quan trọng, phải quay về Bán Yêu Minh giải quyết.

Không lâu sau Phong Phi Vân sẽ đi Quý vực, đến đại bản doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh.

Phong Phi Vân không muốn lãng phí thời gian ở đây.Hứa trưởng lão mời gia chủ Lý gia, ba lão tổ:- Phong công tử nhất định phải ghé đến.

Uyển Tình, đêm nay từ ngươi kính rượu cho Phong công tử.

Lý gia chủ có muốn cùng dự tiệc không?Gia chủ Lý gia mừng rỡ nói:- Rất vinh hạnh!Gia chủ Lý gia biết Hứa trưởng lão cho mình cơ hội, giải quyết ân oán trên bàn tiệc, cười xóa ân thù.Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, cuối cùng đồng ý dự tiệc.Phong Phi Vân muốn giúp Bán Yêu Minh tranh thủ địa vị cao trong Quý vực, Đấu Chiến cung và Lý gia có thể giúp một tay.

Ít ra có hai thế lực đỉnh cao chống lưng, địa vị của bán yêu trong Quý vực sẽ tăng mảng lớn.Bữa tiệc diễn ra trong không khí hòa hợp.

Lục tục có người đến kính rượu cho Phong Phi Vân, một lúc sau hắn thấm men say.

Hồng hoa ngọc tương rất nặng đô, men rượu lắng đọng ba ngàn năm, Phong Phi Vân không chịu nổi.Phong Phi Vân say như chết bị đưa vào sương phòng trong ngọc điện.

Nơi đây tràn ngập mùi hoa quế, dưới đất đốt lò lửa than thú, bên trong có bể tắm lớn rải đầy cánh linh hoa, thơm nức mũi.Phong Phi Vân ngâm mình trong bể, xung quanh là hơi nước trắng xóa, rất là hưởng thụ.- Hèn gì mọi người đều muốn ở trên cao.

Người địa vị cao và địa vị thấp chênh lệch quá lớn.Phong Phi Vân bớt say một chút, hắn ngồi trong bể tắm ngửi hương hoa, lưng dựa vào thành hồ ngọc ấm mềm.Cộp cộp cộp!Sau lưng Phong Phi Vân vang tiếng bước chân, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.Một nữ nhân xinh đẹp khoác trường bào màu lam bước tới, gót sen chân trần, tóc dài đen nhánh xõa ra, yểu điệu đi tới bên ao.Khuôn mặt nàng xinh đẹp, da trắng, mặt hình trứng, chớp đôi mắt đẹp, trường bào màu lam từ từ trượt xuống người nàng.Áo mỏng rơi xuống đất lộ ra thân hình trắng trong hấp dẫn, bầu ngực căng tròn hình nửa cái bát, mông vêu, eo không dư thịt.

Tuy các lũ sương mù che người nhưng như thế càng khiến người mơ màng.Phong Phi Vân nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng bên ao, hí mắt nói:- Lam chấp sự làm gì?Phong Phi Vân không biết bị Tất Ninh Soái bán đứng.

Đám cao tầng Đấu Chiến cung vì xin lỗi Phong Phi Vân nên tìm mỹ nhân khắp nơi, cuối cùng cảm thấy Lam uyển Tinh thích hợp nhất.

Lam uyển Tinh xinh đẹp, Phong Phi Vân cũng có hảo cảm với nàng.Lam uyển Tinh bị đưa vào phòng Phong Phi Vân.Gò má Lam uyển Tinh hây hồng, xấu hổ bước vào bể, chân dài bị nước bao phủ.Lam uyển Tinh hé môi:- Uyển Tình đến thị tẩm Phong công tử.Phong Phi Vân không phải quân tử gì, có giai nhân lao vào ngực, mặc kệ nàng tự nguyện hay bị đám lão già Đấu Chiến cung ép buộc thì hắn sẽ không bỏ qua.Lúc này lại một nữ nhân xinh đẹp khuynh thành bước tới, mặc áo đỏ, khoảng mười sáu, bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo.

Nàng bới hai búi tóc tiên nữ, lỗ tai đeo khuyên hình trăng, chu sa vẽ đóa hoa sen trên trán, tựa tiên nữ.- Tiệp Nhi phụng mệnh gia chủ đến thị tẩm công tử.Lý Tiệp Nhi yểu điệu bước tới Sau lưng Phong Phi Vân, áo đỏ rơi xuống, thân hình xinh đẹp lộ ra.Lý Tiệp Nhi là thiên chi kiêu nữ thế hệ này của Lý gia, là thiên tài đẳng cấp sử thi, mỹ nhân số một của Lý gia.Gia chủ Lý gia được Hứa trưởng lão tiết lộ Phong Phi Vân mê nữ sắc.

Vì chắc chắn Lý gia an toàn, gỡ bỏ cái gai trong lòng Phong Phi Vân, gia chủ Lý gia đưa Lý Tiệp Nhi vào phòng hắn.Đối với bá chủ sống mây ngàn năm như gia chủ Lý gia, chỉ cần vì ích lợi gia tộc, hy sinh nữ nhân trong gia tộc không phải chuyện lớn gì.Phong Phi Vân xoa trán cười nói:- Đời người thật kỳ diệu.

Một tháng trước, ta là bán yêu người người trơ trẽn.

Một tháng sau, có mỹ nhân cổ tộc đến thị tẩm.Bên ngoài vang tiếng tỳ bà du dương đẹp như tiên nhạc, thanh âm rõ ràng.

Nữ nhân đàn tỳ bà ở rất gần phòng Phong Phi Vân, không chừng đứng ngoài cửa.-------Chương 1353: Đêm ngự hai nữDưới trăng, Đông Phương Kính Nguyệt ngồi trên đá cổ, áo trắng bay bay, khăn che mặt, nắm ngón tay nhẹ nhàng lướt dây tỳ bà.

Tiếng ca đẹp mà ai oán như nói ra buồn khổ trong lòng, khiến người nghe muốn khóc.Mao Ô Quy ngồi bên linh trì nói:- Cô nương ngốc, vô dụng.

Có mỹ nữ chủ động lao vào ngực, Phong đại bán yêu sẽ vui vẻ nhận.

Một khúc tỳ bà của ngươi không thể làm hắn từ bỏ mỹ nhân trước mắt.Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt đưa tình, khuôn mặt xinh đẹp không biểu tình, vẫn đàn khúc nhạc nức nở.Ánh trăng chiếu trên mặt Đông Phương Kính Nguyệt, làm nàng càng xinh đẹp thoát tục, như sắp bay theo gió.Trong phòng.Phong Phi Vân nghe nửa ngày, hít sâu, cố ý cười to bảo:- Yậ cùng nhau đến đi, ha ha ha ha ha ha!Lam uyển Tinh, Lý Tiệp Nhi bị Phong Phi Vân ôm ra khỏi mặt nước, thân thể mềm mại, mịn màng mát tay.Bộp bộp bộp!Phong Phi Vân và Lam uyển Tinh mây mưa trong ao, bọt nước bắn tung tóe, thanh âm dâm mỹ, tiếng rên rỉ và tiếng nước đan vào thành bức tranh dạt dào ý xuân.Phong Phi Vân lại ôm Lý Tiệp Nhi nhỏ xinh lên tháp đặt bên bờ ao, đẩy ngã nàng.

Lý Tiệp Nhi rên rỉ và xin tha, ngọc tháp rung rinh.

Phong Phi Vân cười lớn.Cuối cùng Phong Phi Vân ôm luôn Lam uyển Tinh lên giường, cùng với Lý Tiệp Nhi, tách hai cái đùi thon ra, trường thương thô cứng đâm vào chỗ khít, ấm áp.Khúc nhạc đan xen, rất là dâm mỹ.Đại chiến ba người, quấn quýt lấy nhau, mỹ nhân như ngọc, cơ thể mềm mại, thanh âm hút hồn.Phong Phi Vân không biết mình ngủ từ bao giờ, khi sáng sớm đến hắn chậm rãi mở mắt ra.

Hai nữ nhân nằm bên cạnh Phong Phi Vân, một xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, chân dài, ngực to.

Một xinh xắn, thanh tú thoát tục.- Chuyện gì đây?

Sao lại thế này?Phong Phi Vân hai tay ôm hai nàng, suy nghĩ dần rõ ràng hơn.

Chuyện đêm qua hiện lên trong não hắn, quá điên cuồng, một chiến đấu với hai.

Không lẽ máu yêu ma trong cơ thể hắn lại thứctỉnh?Phong Phi Vân vội ngồi dậy nội thị huyết mạch trong người, mọi thứ bình thường, máu yêu ma không thức tỉnh.- Vậy không liên quan máu yêu ma mà là bản năng nam nhân?Phong Phi Vân nhìn hai người ngọc nằm trong chăn, toàn là mỹ nhân bậc nhất.

Đêm qua bị giông tố tàn phá làm các nàng mệt nhừ, giờ còn ngủ say, như hai dê con.Phong Phi Vân không thấy có gì lớn lao, làm hai nữ nhân là bình thường.

Hơn nữa bọn họ chủ động đưa lên miệng hắn, dù Phong Phi Vân không làm thì tương lai các nàng cũng sẽ bị nam nhân khác làm.Nam nhân hì phải tiêu sái, không thể bị loại việc nhỏ này ràng buộc.Đường tu đạo dài dòng mà khô khan, nếu ức chế tình thú cuộc sống thì tu đạo còn có nghĩa lý gì?Nhìn Tiêu Thiên Duyệt xem, cới hơn một trăm thê tử, hơn mười thiên chi kiêu nữ đẳng cấp sử thi.

Còn những nữ nhân Tiêu Thiên Duyệt ngủ mà không cưới vào cửa nhiều không đếm xuể, Phong Phi Vân so với gã thì còn kém xa.Đời người sống phải thoải mái.- Dường như đêm qua nghe tiếng tỳ bà?Phong Phi Vân đắp chăn cho Lam uyển Tinh, Lý Tiệp Nhi, đi ra ngoài, vừa mở cửa chợt thấy con rùa ngồi xổm trước cửa.Mao Ô Quy nhìn Phong Phi Vân, nói:- Đông Phương Kính Nguyệt đã đi.Phong Phi Vân gãi mũi:- Nàng không đi mới là lạ.Phong Phi Vân vào một ngọc điện, đạp cửa ra, kéo Tất Ninh Soái khỏi ổ chăn hai thiếu nữ xinh đẹp.Tất Ninh Soái khoác thảm bị Phong Phi Vân ném xuống đất:- Phong Phi Vân, ngươi định làm gì?

Nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám nói câu nào về chuyện đêm qua cho Hồng Liên biết từ từ nay về sau chúng ta là kẻ thù!Phong Phi Vân nói:- Còn không biết ngượng nói chuyện hôm nay với ta?

Ngươi đã nói những gì với mây người Đấu Chiến cung?Tất Ninh Soái xoa trán nhớ lại chuyện hôm qua, bò dậy, mắt sáng rực hỏi:- Ha ha ha ha ha ha!

Hay là tối hôm qua bọn họ đưa một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc cho ngươi?Phong Phi Vân nhe răng cười:- Ha ha ha!Tất Ninh Soái bọc thảm vỗ vai Phong Phi Vân, cười phá lên:- Chết tiệt, không lẽ là hai người?

Ngươi lời to!

Ngươi nên cảm tạ ta!Phong Phi Vân nói:- Ta có con.- Phụt!Tất Ninh Soái trợn to mắt, suýt rớt cằm:- Mau vậy?

Đêm quam ới đè mà hôm nay đã mang thai?Phong Phi Vân nói:- Không phải bọn họ.Tất Ninh Soái ra đề nghị xấu xa:- Vậy là ai?

Đông Phương Kính Nguyệt?

Long La Phù?

Chết tiệt, không lẽ là Long La Phù?

Ngươi tàn đời, chết chắc.

Nghe lời ta, bỏ Long La Phù đi, nam nhân thật sự đừng bị nữ nhân nào ràng buộc, đừng bị con nít trói buộc, nếu không sẽ mất đi nhiều cảnh đẹp.- Những thánh nữ nhân tổ động thiên đang vẫy tay với ngươi, những giai nhân tuyệt trần thánh phủ, tiên thành còn là xử nữ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ thủ thân như ngọc cả đời?Phong Phi Vân nói:- Ta sắp đi chiến trường vạn tộc.Tất Ninh Soái khen:- Tốt!

Ta đã bảo ngươi là một nam nhân tiêu sái, bỏ Long La Phù trước rồi chơi trò mất tích, một khi đi chiến trường vạn tộc dù nàng muốn tìm ngươi cũng khó.

Huynh đệ, yên tâm, nam nhân nào uy chấn thiên hạ không có con riêng rơi rớt?

Số lượng con riêng quyết định số thành công của nam nhân.- Ngươi không đùa nổi với loại nữ nhân như Long La Phù, một khi ngươi chịu trách nhiệm, tương lai ngươi sẽ không chịu trách nhiệm với nữ nhân khác được nữa.Phong Phi Vân nói:- Ta định mang nàng đi.Tất Ninh Soái ngây người.Phong Phi Vân nói:- Tìm một người có tạo nghệ trận pháp siêu cao giùm ta, người này phải tuyệt đối đáng tin.

Trước khi đi chiến trường vạn tộc ta định sửa con đường Thiên Quốc.Tất Ninh Soái lắc đầu than thở, cảm thấy Phong Phi Vân đầu gỗ.

Tất Ninh Soái đành bó tay, mỗi người có chí riêng.Hiệu suất làm việc của Tất Ninh Soái rất cao, nhanh chóng tìm đến một đại sư trận pháp, là ngoại công của gã.

Nghe nói Tất ngoại công vừa lúc tìm tiên hỏi đạo trong Diệp Hồng cảnh, đi viếng thăm các bằng hữu, là cao nhân đạo hạnh cao sâu.Tất ngoại công quen bằng hữu khắp thiên hạ ngay hôm đó qua cổ trận đài chạy tới Quý vực.- Tiểu Tất, gần đây ngươi lại đen, quan hệ với Hồng Liên nhi thế nào?

Có con chưa?Lão ăn mày kéo hai tay Tất Ninh Soái, tóc lão rối xù dính mấy miếng lá khô vàng, vai vác gậy gỗ, lưng cõng cái bao rách, răng sắp rụng hết, nói chuyện ngọng nghịu.Tất Ninh Soái cúi đầu, khom lưng trước lão ăn mày:- Quan hệ rất hòa hợp, đại khái sẽ thành hôn trong mấy năm này.Lão ăn mày vuốt đầu Tất Ninh Soái:- Ha ha ha ha ha ha!

Ta sớm cảm thấy các ngươi là trời sinh một đôi, quả nhiên không nhìn lầm.

Hồng Liên là cô nương tốt, dịu dàng rộng rãi, hiền lành săn sóc, mấu chốt là mông to, có thể sinh đẻ nhiều.Tất Ninh Soái ho khan:- Lão nhân gia ánh mắt thật tốt.

Ngoại công, để ta giới thiệu, vị này là huynh đệ tốt của ta, Phong Phi Vân.

Hắn có chuyện quan trọng cần nhờ ngạoi công giúp đỡ.- Ô, tiểu Phong.

Nào nào, lần đầu gặp mặt không có thứ tốt gì, ta đi thăm một đạo hữu Cửu Tiêu tiên thành, tạo ra tặng một bộ giáp cổ Vũ Hóa, tặng ngươi coi như quà gặp mặt.-------Chương 1354: Tất ngoại côngTất ngoại công rộng rãi lấy một giáp cổ màu màu trắng ra, tuy chỉ có hộ tấm kính, bao tay nhưng vẫn rất quý giá.

Chủ nhân của nó từng là hiền giả Vũ Hóa cảnh, bên trên dính một chút khí Vũ Hóa, uy lực bất phàm.Phong Phi Vân nhận ra Tất ngoại công, đó là lão ăn mày trộm hết tiền biếu, báu vật hôm Tiêu Thiên Duyệt thành thân.

Một trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy ra kiếm phôi thần kiếm cũng không giết lão ăn mày được, khiến lão chạy mất không còn bóng dáng.Giáp cổ này là món quà Lưu Tô Tử đưa tặng phủ thiếu thành chủ, tên là Tiên Quang Vân giáp.Một trong các tang vật bị trộm.Chỉ có một nửa Tiên Quang Vân giáp nhưng lực phòng ngự vẫn rất mạnh, dù gì có chút hơi thở hiền giả Vũ Hóa cảnh.Không uổng là tổ tôn, thật là cá mè một lứa.Phong Phi Vân nghĩ vậy nhưng vẫn hớn hở nhận Tiên Quang Vân giáp, thảo luận việc chính với Tất ngoại công.Tất ngoại công là một người rất có tài, nhất là tạo nghệ đạo trận pháp còn hơn Long Khương Linh một bậc.Nếu Tất ngoại công không có tạo nghệ trận pháp siêu cao thì không thể ra vào Cửu Tiêu tiên thành như chốn không người.

Làm ăn trộm đa số giỏi món này.Phong Phi Vân và Tất ngoại công hợp tác, chỉ mất một buổi chiều là kết nối con đường Thiên Quốc, tạo lại cánh cửa.

Tất ngoại công rất tò mò về Thiên quốc, muốn vào xem.Phong Phi Vân nói:- Bên trong là bí cảnh mãng thú, đầy rẫy nguy hiểm.Tay chân Tất ngoại công còn táy máy hơn Tất Ninh Soái, Phong Phi Vân không dám để lão đi Thiên quốc.Tất ngoại công nghe bí cảnh mãng thú thì ngây người nửa ngày, giây sau nheo mắt thầm nghĩ:- Nếu thật sự là bí cảnh mãng thú thì hắn kết nối con đường làm gì?

Tiểu quỷ này muốn lừa ta, chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo bối.Nghĩ đến đây mắt Tất ngoại công tỏa sáng.- Lão phu sớm muốn đi bí cảnh mãng thú dạo chơi, vừa lúc bắt một con chiến thú cường đại xem như tọa kỵ.Tất ngoại công nhất quyết đòi đi, xông vào Thiên quốc.

Nhưng Tất ngoại công chưa vào Thiên quốc thì một vuốt thú to bay ra, móng vuốt to cỡ mấy ngàn thước, như vuốt trời, lớn cỡ cái gầu, uy thế đáng sợ.- Má ơi, thật sự là bí cảnh mãng thú!Tất ngoại công quay đầu chạy, đôi chân mau hơn bánh xe chớp mắt lao ra con đường Thiên Quốc.Phong Phi Vân cũng thấy cái vuốt đó, là vuốt của Bệ Ngạn lão tổ.Trước đó Phong Phi Vân truyền âm báo với Bệ Ngạn lão tổ trong Thiên quốc, cố ý hù Tất ngoại công.Phong Phi Vân cất kim phật cao chín mươi chín thước, cười nói:- Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.Biểu tình Tất ngoại công nghiêm túc nói:- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Nói này tiểu phong, ngươi nối con đường đến bí cảnh mãng thú làm gì?Móng vuốt vừa rồi rất khiếp người, chủ nhân của nó tuyệt đối là mãng thú siêu cường đại.- Cái này . . .

Để rèn luyện.Phong Phi Vân không muốn bị Tất ngoại công hỏi tiếp, hắn từ biệt, đi tìm Long La Phù.Phong Phi Vân mang Long La Phù vào Thiên quốc, đưa đến tháp cổ phật môn chỗ ở của Vu Thanh Họa, muốn nhờ nàng chăm sóc giùm.- Tấn đế mang thai?Vu Thanh Họa nghe tin này rất là ngạc nhiên, nhìn Long La Phù từ trên xuống dưới, sắc mặt nàng khó chịu, nghiến răng ken két.Vu Thanh Họa nói:- Nơi này là phật môn thanh tịnh, từ khi nào thành chỗ cho Phong Phi Vân ngươi gửi gắm?Phong Phi Vân nói:- Ta biết nàng còn vấn vương tình cảm với ta, không thích thấy nữ nhân khác mang thai con ta.

Vậy thôi đi, ta tìm Đàn Thanh Tố hỗ trợ.Vu Thanh Họa mặc phật y trắng nhảy xuống đài linh thạch, biểu tình nghiêm túc nói:- Ta lục căn thanh tịnh, chưa từng động tình, ngươi đừng nói bậy bạ làm hỏng danh dự của ta.

Đàn Thanh Tố không có gì mạnh hơn ta!

Chỉ là chăm sóc một nữ nhân giùm ngươi, Vu Thanh Họa ta chắc chắn sẽ làm ổn thỏa!Phong Phi Vân cười thật lòng.Con đường Thiên Quốc lại kết nối, biết tin này mọi người rất vui, chạy tới tháp cổ của Vu Thanh Họa.Thiên Vu thần nữ, Long Thương Nguyệt, La Ngọc Nhi, Tiểu Tà Ma, Diêu Cát.

Khi bọn họ biết Long La Phù có bầu với Phong Phi Vân thì ánh mắt thay đổi.

Mắt Long Thương Nguyệt đối địch nhìn bụng Long La Phù, ánh mắt lạnh lẽo.Ánh mắt Diêu Cát bí hiểm, cười tủm tỉm nhưng nụ cười đầy ghen tị.Hốc mắt La Ngọc Nhi đỏ, nhỏ giọng nói:- Khi nào ngươi và Long tỷ tỷ thành thân?Mang thai, chuyện quan tâm đầu tiên đương nhiên là thành thân.

Hơn nữa là có con rồi thành thân, Long La Phù sẽ là vợ cả, chính thê, sinh con sẽ trở thành trưởng tử kế thừa mọi người của Phong Phi Vân, địa vị cao hơn con của nữ nhân khác sinh cho hắn.Đây là lý do ánh mắt Long Thương Nguyệt, Diêu Cát hằn học.- Không vội, La Phù có thần thai, thai nhi cần nhiều linh khí, ngưng tụ thời gian dài, không sinh ra trong vòng nửa năm, một năm được.Phong Phi Vân có nghe tin đồn về thần thai, thời gian dựng dục không phải mười tháng mà quyết định từ tu vi của mẫu thân.

Tu vi mẫu thân càng cao tích lũy lực lượng thần tính nhiều, tốc độ sinh thai nhi càng mau.Nếu tu vi mẫu thân thấp, vận chuyển linh khí cho thai nhi chậm, tích lũy thần tính càng chậm, thời gian dựng dục càng lâu.Tộc phượng hoàng từng sinh ra thánh thai, một con phượng hoàng dựng dục ba trăm năm mới sinh ra.Sách cổ ghi chép, nữ thánh linh có thánh thai thì chỉ mười tháng.Nếu nữ tu sĩ Vũ Hóa cảnh có thánh thai thì từ mười năm đến một ngàn năm mới tích lũy đủ thánh lực cần thiết cho thai nhi.Muốn dựng dục thần thai càng cvàng nhièu linh khí.Đương nhiên có một số thần vật trong truyền thuyết nếu cho mẫu thân dùng sẽ tăng nhanh tốc độ thai nhi ngưng tụ thần lực, có ích lợi lớn cho cơ thể mẹ.Tiểu Tà Ma chạy đến bên cạnh Long La Phù, mặt dán bụng nàng, nghiêm túc lắng nghe?- Oa, em bé mau sinh, Sau khi sinh ra ta sẽ làm tiểu di!Tuy Phong Phi Vân không nói bao lâu sẽ thành thân với Long La Phù, nhưng các nữ nhân thấy nguy cơ.

Nếu để Long La Phù thuận lợi sinh con, vậy tương lai bọn họ phải làm vợ bé.Chỉ có Thiên Vu thần nữ là biểu hiện bình thản nhất.Nên Phong Phi Vân đặc biệt nhờ Thiên Vu thần nữ chăm sóc Long La Phù.

Long Thương Nguyệt, Diêu Cát không phải thiện nam tín nữ.

Vì ích lợi của mình, bọn họ dám làm tất cả, rất có thể sẽ hại Long La Phù.Thiên Vu thần nữ rất thích không khí bình yên trong Thiên quốc, nàng định mãi mãi ở lại đây tu luyện nên không từ chối lời nhờ vả của Phong Phi Vân, nàng đồng ý chăm sóc Long La Phù.Sắp xếp xong mấy chuyện này, Phong Phi Vân rời khỏi Thiên quốc.Khi Phong Phi Vân quay về Bán Yêu Minh, tìm khắp nơi không thấy Ngư gia.

Đám bán yêu trong Bán Yêu Minh không thấy Ngư gia, lão như biến mất khỏi Quý vực.Điều này khiến Phong Phi Vân càng nghi ngờ thân phận của Ngư gia:- Rất có thể lão quen mẫu thân, phụ thân của ta.Hôm nay là ngày đi đại bản doanh Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh, sáng sớm Tất Ninh Soái đến chào từ biệt Phong Phi Vân.- Sau khi ngươi đi chiến trường vạn tộc rèn luyện rồi nhớ đến Chiến Địa Tước phủ.Tất Ninh Soái cùng Tất ngoại công thông qua cổ trận đài rời khỏi Quý vực.Mao Ô Quy ở lại:- Ngươi đưa nhi tử nuôi và mẫu thân của nó đi đâu rồi?-------Chương 1355: Hồng Diệp Tinh (1)Một câu này Mao Ô Quy lặp lại bảy lần.Phong Phi Vân đứng trước cửa Bán Yêu Minh nhìn con đường trống trải, hỏi:- Nàng thật sự đã đi?Mao Ô Quy sửng sốt, hồi lâu sau mới biết Phong Phi Vân hỏi ai.Mao Ô Quy thở ngắn than dài:- Nam nhân . . .

Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.Một nữ nhân xinh đẹp tóc dài màu đỏ bước ra từ Bán Yêu Minh:- Chúng ta cũng nên lên đường.Lý Lang, Mộc trưởng lão, Chiến Sư Đạo bước ra, năm người và một con rùa đi đến cổ trận đài.

Đầu tiên từ huyền cực cổ trận đài đến Bối vực.Bốn vực nằm trong tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực Diệp Hồng cảnh, nhưng Bối vực hưng thịnh, phồn hoa hơn Quý vực gấp chục lần.

Bối vực là trung tâm mấy chục đại vực xung quanh, có cổ trận đài đi thẳng đến Hồng Diệp Tinh Diệp Hồng cảnh.Mỗi vực lãnh thổ mênh mông, hở chút là một tiên nhân nhảy, haượcm ấy tiên nhân nhảy.Vực chủ mỗi vực là đại nhân vật một phương, địa vị, thân phận cao hơn gia chủ cổ tộc nhiều.Diệp Hồng cảnh có tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực, tám ngàn sáu trăm năm mươi bốn vực chủ nghe theo mệnh lệnh của cảnh chủ, là thuộc hạ của cảnh chủ Diệp Hồng cảnh.Quyền lợi của cảnh chủ cực kỳ lớn lao, trong Trung Ương vương triều thứ sáu được phong làm tước gia, như chư hầu một phương, đứng ở đỉnh cao nhất Trung Ương vương triều thứ sáu.Trung tâm Diệp Hồng cảnh không phải thành trì mà là một ngôi sao rơi.Ngôi sao này được gọi là Hồng Diệp Tinh, lơ lửng giữa không trung Diệp Hồng cảnh, cách mặt đất chín vạn trượng.

Đứng trên tinh cầu có thể nhìn xuống đất đai mênh mông.Cảnh chủ Diệp Hồng cảnh giống như thần linh đứng trên ngôi sao nhìn xuống lãnh thổ của mình.Đại doanh Bán Yêu Minh xây dựng trên đại lục huyền bí Hồng Diệp Tinh, một khối đại lục bần cùng nhất trong tám đại lục Hồng Diệp Tinh.Nói nó bần cùng chỉ là tương đối, dù sao Hồng Diệp Tinh là trung tâm của Diệp Hồng cảnh, nơi cường giả toàn Diệp Hồng cảnh tụ tập lại, gia tộc lưu lạc từ thượng cổ kinh doanh đến bây giờ, thống trị mấy ngàn vạn năm.

Dù chỗ này bần cùng nhất thì cũng thích hợp tu luyện hơn là Vực thành Quỷ vực.Nếu nói một tòa Vực thành là thánh địa tu luyện thì Hồng Diệp Tinh là tinh cầu thần thánh để tu luyện.

Cường giả toàn Diệp Hồng cảnh giành bể đầu muốn có lệnh bài mãi mãi cư ngụ trong Hồng Diệp Tinh, thành người của tinh cầu này.Vù vù vù vù vù!Ánh sáng cổ trận đài lóe lên, năm người Phong Phi Vân đến Hồng Diệp Tinh.Mới bước ra cổ trận đài trên bầu trời đã ập xuống lực lượng khổng lồ.

Áp lực còn kinh khủng hơn Vực thành Quỷ vực gấp mười lần, nội tạng sắp bị ép ra ngoài.Nếu những người tu vi Thiên Mệnh đệ nhất trọng tới Hồng Diệp Tinh chắc bị ép chết tại chỗ.Lý Lang, Diệp Tiểu Mục tu vi thấp nhất biến sắc mặt, lưng khòm xuống.

Hai người không kịp đề phòng suýt bị đè nằm sấp dưới đất.Linh giác của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận trọng lực khổng lồ đến từ dưới lòng đất:- Thật lợi hại, trung tâm tinh cầu sao rơi này là một khối vẫn thiên linh thạch thật to.Một chiến sĩ cưỡi thiết thú, tay cầm chiến mâu đỏ quát với đám người Phong Phi Vân:- Còn đứng đó làm gì?

Các ngươi chặn đường của các tu sĩ phía sau!Thanh âm xen lẫn sóng âm làm màng tai người sắp rách.Phong Phi Vân che trước mặt Diệp Tiểu Mục ngăn lại sóng âm, hai người thụt lùi mấy chục thước.Nếu không có Phong Phi Vân đỡ sóng âm giúp thì Diệp Tiểu Mục đã bị chấn thành kẻ điếc.Chiến Sư Đạo đứng trước mặt Lý Lang chặn lại sóng xung kích.Mộc trưởng lão lấy một khối lệnh bài ra, biểu tình cung kính đặt vào tay chiến sĩ cưỡi lưng cự tích thiết thú, đang giao thiệp với đối phương.Chiến sĩ cầm lệnh bài nhìn một lúc, khinh thường liếc Mộc trưởng lão, Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang, Chiến Sư Đạo.Chiến sĩ nói:- Hừ!

Thì ra là năm bán yêu.

Lệnh tạm trú của các ngươi là cấp thấp nhất, chỉ được ở lại Hồng Diệp Tinh mười ngày.

Sau mười ngày nếu không rời khỏi Hồng Diệp Tinh hoặc làm lại lệnh tạm trú mới thì sẽ bị trục xuất.Chiến sĩ nói xong ném lệnh bài xuống đất, tiếp đó cưỡi cự tích thiết thú nghênh ngang đi.Mộc trưởng lão khom lưng nhặt lệnh tạm trú lên bỏ vào người, mang theo đám người Phong Phi Vân nhanh chóng rời khỏi huyền cực cổ trận đài.Chiến Sư Đạo hâm mộ nhìn chiến sĩ đi xa, biểu tình không có gì bất mãn mà tràn đầy tôn sùng:- Hâm mộ thật, nếu ta được vào cảnh chủ Tiên uy quân thì tốt biết mấy.Mộc trưởng lão than thở:- Muốn tham gai cảnh chủ Tiên uy quân phải tích lũy một trăm điểm quân công trên chiến trường vạn tộc, người bình thường không làm được.Mộc trưởng lão cũng hy vọng có thể vào cảnh chủ Tiên uy quân.Một khi tham gia cảnh chủ Tiên uy quân sẽ được lệnh cư trú vĩnh cửu trong Hồng Diệp Tinh, được bao người tôn kính, hâm mộ.Các đệ tử cổ tộc tranh bể đầu muốn vào cảnh chủ Tiên uy quân, tham gia Tiên uy quân thì địa vị trong gia tộc sẽ nâng lên nhiều.Đại doanh Bán Yêu Minh ở tây bắc bộ đại lục huyền bí, nơi này tụ tập tiền bối bán yêu mạnh nhất Diệp Hồng cảnh.

Không chỉ có bán yêu ngũ giai, còn có lục giai, thất giai.Đại doanh này là Bán Yêu Minh thuê, mỗi năm nộp số tiền rất lớn.

Chỉ có thiên tài bán yêu đỉnh cao nhất mỗi vực được tu luyện một đoạn thời gian trong chỗ này, được tiền bối bán yêu ở đây chỉ điểm.Khi năm người Phong Phi Vân đến đại doanh Bán Yêu Minh thì đã có mấy ngàn bán yêu đến từ các đại vực tụ tập lại.

Có thanh niên tài tuấn, tư chất ngút trời.

Có già khú đế, tu vi cao sâu, là tài tuấn đỉnh cao nhất mỗi vực.Có bán yêu khác lục tục đến đây.Mộc trưởng lão đi lĩnh số, phát cho năm người:- Hôm nay là ngày báo danh, bắt đầu từ ngày mai là lúc so tài.

Mọi người nhận số thứ tự rồi đi vào động phủ tu luyện để ứng đối so tài mấy ngày sau.Mộc trưởng lão, Lý Lang cầm thẻ số đi động phủ tu luyện, chỗ này là Hồng Diệp Tinh, có thể tăng tốc độ tu luyện mau hơn rất nhiều, bọn họ giành giật từng giây tăng tu vi.Diệp Tiểu Mục, Lý Lang thì rất tò mò Hồng Diệp Tinh, một gốc cây ngọn cỏ chỗ này không phải vật thường, bọn họ không dám đụng vào sợ bị trưởng bối Bán Yêu Minh trách phạt.Phong Phi Vân khá tò mò Hồng Diệp Tinh nên không vào động phủ tu luyện.- Các người có bao nhiêu nắm chắc trong cuộc so tài sắp đến?Diệp Tiểu Mục tóc dài đỏ thẫm, da thịt trắng tuyết, vẻ mặt bực bội nói:- Toàn là tài tuấn đỉnh cao nhất Bán Yêu Minh mỗi vực đến đây, tổng cộng bốn vạn ba ngàn hai trăm bảy mươi thí sinh, chỉ có năm trăm người được chọn đi chiến trường vạn tộc.

Xác suất quá nhỏ, theo ta thấy hy vọng không lớn.Lý Lang hừng hực chiến ý cũng không mấy tự tin, gã nói:- Ta và Diệp Tiểu Mục có tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng, nghe nói trong Thiên Mệnh đệ cửu trọng chỉ chọn ra năm mươi thiên kiêu đỉnh cao nhất, cạnh tranh gấp mười lần tu sĩ cảnh giới niết bàn.Danh ngạch của Bán Yêu Minh quá ít, chỉ có năm trăm người.

Muốn khiến năm trăm người đại biểu Bán Yêu Minh tranh quân câu, đấu tranh địa vị, tôn nghiêm của bán yêu thì phải đưa bọn họ đi chiến trường vạn tộc rèn luyện, tương lai là lực lượng trụ cột trong Bán Yêu Minh.-------Chương 1356: Hồng Diệp Tinh (2)Cho nên phải bảo đảm năm trăm người không chỉ có tu vi cao, còn có tiềm lực thăng cấp, khí vận mạnh mẽ, có tiền đồ phát triển.

Người được chọn toàn là thiên kiêu, có thể sáng tạo kỳ tích cho Bán Yêu Minh.Vì lý do đó, Bán Yêu Minh chọn ít người trong Thiên Mệnh đệ cửu trọng nhất, chỉ khoảng năm mươi người.Mặc dù tư chất của Diệp Tiểu Mục, Lý Lang rất cao nhưng muốn nổi bật trong mấy vạn tinh anh bán yêu thì vô cùng khó khăn, khả năng rất nhỏ.Phong Phi Vân cười bí hiểm nói:- Nếu các người thật sự muốn trở thành năm mươi người nổi bật thì cũng có cách.Lý Lang hưng phấn hỏi:- Chẳng lẽ Phong huynh đệ có cách?Lý Lang kéo cánh tay Phong Phi Vân, kích động nói:- Phong huynh đệ nhất định phải giúp ta!

Ta muốn đi chiến trường vạn tộc, muốn lập quân công, muốn tham gia cảnh chủ Tiên uy quân!Diệp Tiểu Mục rất tôn sùng Phong Phi Vân, mắt nhìn hắn chằm chằm cầu xin.Phong Phi Vân nói:- Trên đời này có rất nhiều linh dược tăng tư chất, sử dụng rồi tiềm lực của các ngươi sẽ tăng mảng lớn.Diệp Tiểu Mục nói:- Cái này ta biết, nhưng linh dược tăng tư chất đa số rất đắt đỏ, chúng ta không mua nổi.Phong Phi Vân nói:- Các người không mua nổi chẳng lẽ ta thì không?Diệp Tiểu Mục, Lý Lang hưng phấn.

Bọn họ biết thân phận của Phong Phi Vân không tầm thường, trưởng lão Đấu Chiến cung còn nịnh hót hắn.

Phong Phi Vân dư sức mua linh dược tăng tiềm lực.Cách đại doanh Bán Yêu Minh tám trăm dặm có một chợ tiên tên là chợ Băng Hà, xây dựng trên hồ băng to.Nơi này vốn là hồ tiên, bị đóng băng, không phải băng giá bình thường mà là huyền băng tinh túy, cứng còn hơn chân diệu linh thạch.Trên mặt hồ có các băng cung, có linh bia, đường đi, cây cối khắc bằng băng.

Nhiều tu sĩ đến đây giao dịch, chợ tiên lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm, hơi nổi tiếng ở đại lục huyền bí.Mỗi tiên cung buôn bán hàng hóa đều là linh vật hiếm thấy trên đời, ở bên ngoài khó mua về.Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang vào một băng cung bán linh dược, linh đan.

Ba người được một thiếu nữ xinh đẹp tiếp đãi.- Vị tiên gia muốn mua linh dược gì?

Lão bản của chúng ta là Hỏa Vân phúc địa, thực lực hùng hồn, các người muốn linh dược gì chúng ta cũng lấy được . . .Thiếu nữ xinh đẹp hít mũi, nhíu mày hỏi:- Các người là bán yêu?Thiếu nữ ngửi được yêu khí trên người Lý Lang, Diệp Tiểu Mục.Lý Lang hỏi:- Chẳng lẽ các người không bán linh dược cho bán yêu?- Thế thì không phải.Thiếu nữ xinh đẹp không nhiệt tình nữa.Đại doanh Bán Yêu Minh cách chợ Băng Hà chỉ tám trăm dặm, thường xuyên có bán yêu đến đây giao dịch linh bảo, mua linh dược, linh đan.

Nhưng đa số bán yêu rất nghèo, trưởng bối bán yêu cũng không lấy ra được bano nhiêu linh thạch, bán báu vật toàn hàng cấp thấp.

Bình thường bọn họ hay bị tu sĩ chợ Băng Hà xem rẻ.Đại thế lực có băng cung trong chợ Băng Hà không thích làm ăn với bán yêu, vì bọn họ quá nghèo.Thiếu nữ xinh đẹp thấy rất nhiều bán yêu đến đây mua linh dược, linh đan nhưng toàn cấp thấp, không bán lời được bao nhiêu.Phong Phi Vân hỏi:- Chỗ các người có linh dược tăng tư chất tu sĩ không?- Ha ha ha ha ha ha!

Ba bán yêu đi mau linh dược tăng tư chất?

Bản công tử cười chết mất, Sau khi tăng tư chất chẳng lẽ muốn đột phá Vũ Hóa cảnh sao?Một thanh niên hai mươi tuổi đi vào băng cung, hai nam nhân điển trai theo bên cạnh, đều ăn mặc hoa quý, đến từ hào môn cổ tộc, trang sức trên người tế luyện bằng linh khí.- Ngọc thiếu gia nói đúng, bán yêu mau linh dược tăng tư chất, đây là trò cười thứ hai ta nghe trong tháng nay.Thanh niên mặt gầy gò, mắt bắn ra tia sáng trắng, thân hình liên tục thay đổi, hiển nhiên là cường giả tu vi không tầm thường, không phải loại chỉ biết ăn chơi trác táng.- Cửu ca, chuyện cười thứ nhất là gì?- Ha ha ha ha ha ha!

Đương nhiên là Tiêu Thiên Duyệt thành hôn bị người cướp lão bà.

Nghe nói nữ nhân hắn cưới đêm trước ngày thành thân bị nam nhân khác phá thân, cái này không buồn cười sao?- Suỵt, đừng nói lung tung, Tiêu Thiên Duyệt không dễ chọc, lỡ bị hắn nghe thấy thì rắc rối to.Ngọc thiếu gia cười to bảo:- Xì, trong mười hai cảnh Tây Nam có ai không biết đầu Tiêu Thiên Duyệt đội nón xanh?

Không lẽ Cửu Tiêu tiên thành bá đạo đến nỗi diệt khẩu giết tu sĩ trong thiên hạ sao?

Ha ha ha ha ha ha!Ba thanh niên tuấn kiệt vừa nói vừa đi vào băng cung, không thèm nhìn Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang.Thiếu nữ xinh đẹp rất tôn kính ba thiếu gia trẻ tuổi:- Thì ra là Ngọc thiếu gia, Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia.

Mau mời vào, mời vào.

Một đám linh dược vạn năm mới đến, đã chuẩn bị sẵn cho các thiếu gia.Mắt thiếu nữ xinh đẹp chớp chớp nịnh hót, nếu ôm đùi được ai trong ba thanh niên này thì về sau địa vị của nàng sẽ tăng mảng lớn.Thiếu nữ xinh đẹp cũng biết đây là chuyện không thể.

Bởi vì ba thanh niên là anh kiệt thế hệ trẻ, Sau lưng có thế lực khổng lồ.

Một vài nữ nhân thiên tài đẳng cấp sử thi hận không thể cua ba người, làm sao bọn họ vừa mắt nàng được?Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang bị lơ, tu sĩ nguyên băng cung vây quanh ba thanh niên tài tuấn.- Người ta không thèm để ý chúng ta thì chúng ta tự mình tìm đi.Phong Phi Vân không tức giận, vì địa vị của bán yêu vốn rất thấp.

Địa vị thấp không được người xem trọng là bình thường.Khi con người ở tầng cthó thì không nên trách bất cứ ai, phải suy nghĩ xem làm sao trèo lên cao, cố gắng theo hướng này, cuối cùng thành người ở địa vị cao.Phong Phi Vân tìm đến quầy đặt linh dược tăng tư chất, có tám loại linh dược.

Linh dược giá thấp nhất tên Bỉ Ngạn linh thảo, năm ngàn năm tuổi, một gốc cần một ngàn khối chân diệu linh thạch.

Khối xương phượng giá cao nhất tên Phỉ Thúy tinh linh, một giọt cần năm trăm vạn chân diệu linh thạch.Khi Diệp Tiểu Mục, Lý Lang xem giá ghi bên cạnh linh dược thì đứng tim, Bỉ Ngạn linh dược rẻ nhất cũng làm hai người chùn bước, vét sạch tài sản không mua nổi một gốc.

Càng đừng nói Phỉ Thúy tinh linh nghịch thiên, Phong Phi Vân xem giá xong lắc đầu.Quá mắc.Cuối cùng Phong Phi Vân chọn linh dược giá vừa phải tên là Thông Thiên bồ, linh dược một vạn năm tuổi, một gốc giá tám vạn khối linh thạch.Dược hiệu của Thông Thiên bồ không bằng Phỉ Thúy tinh linh nhưng vẫn là Thông Thiên bồ đẳng cấp đỉnh cao, tộc lão cổ tộc chưa chắc mua nổi.Phong Phi Vân nói:- Lấy bốn gốc Thông Thiên bồ cho ta.Diệp Tiểu Mục, Lý Lang hết hồn.

Hai người cho rằng Phong Phi Vân không thiếu linh thạch nhưng tối đa chỉ mua nổi Bỉ Ngạn linh thảo, ai ngờ hắn mở miệng mua Thông Thiên bồ, còn một hơi mua bốn gốc, thật kinh khủng.Nguyên băng cung yên lặng, nhiều tu sĩ đang chọn linh dược đưa mắt nhìn sang.

Dù sao người có thể mau Thông Thiên bồ không tầm thường.Ba thanh niên tài tuấn nhìn sang, thấy là Phong Phi Vân thì nhếch mép cười nhạo.Một tu sĩ sợ Phong Phi Vân nhìn lầm bảng giá làm trò cười, tốt bụng nhắc nhở:- Các người hãy xem kỹ bảng giá, một gốc Thông Thiên bồ giá tám vạn khối linh thạch, không phải tám khối.-------Chương 1357: Số tiền giao dịch cấp ngàn vạnPhong Phi Vân lấy một khối linh thạch ra, nói:- Không sai, là bốn gốc Thông Thiên bồ.Rất nhanh Phong Phi Vân lấy ra năm khối linh thạch.

Ba kim ti linh thạch, hai giới linh thạch.Một kim ti linh thạch bằng mười vạn chân diệu linh thạch.Một giới linh thạch bằng một vạn chân diệu linh thạch.Năm linh thạch phẩm cấp cao vừa đúng giá ba mươi hai vạn khối linh thạch, đặt ngay ngắn trên quầy thủy tinh tỏa ánh sáng linh tính.

Nhiều người nhìn sững sờ.Thiếu nữ xinh đẹp lúc trước khinh thường nhóm Phong Phi Vân là bán yêu vội chạy tới, ánh mắt nhìn hắn hoàn toàn thay đổi.

Người trẻ tuổi này giàu còn hơn tộc lão cổ tộc, dù là bán yêu thì chắc chắn có lai lịch không nhỏ.Thiếu nữ xinh đẹp cung kính trao bôksn gốc Thông Thiên bồ vào tay Phong Phi Vân, hỏi:- Không biết tiên gia còn cần thứ gì khác không?Phong Phi Vân đến chợ Băng Hà đương nhiên không vì mua Thông Thiên bồ, hắn chỉ tiện tay mua linh dược Diệp Tiểu Mục, Lý Lang cần dùng.

Phong Phi Vân thì muốn mua thứ khác quan trọng hơn.Sắp đi chiến trường vạn tộc, Phong Phi Vân cần chuẩn bị vài vũ khí bí mật cho mình mới giữ mạng được.Phong Phi Vân nói:- Ta có mối làm ăn lớn cần bàn riêng với lão bản của các ngươi.Thiếu nữ xinh đẹp là người thông minh, mời Phong Phi Vân vào băng cung.Chỗ dựa của băng cung này là Hỏa Vân phúc địa, nội tình rất cường đại.

Bởi vậy Phong Phi Vân quyết định làm ăn cới bọn họ.Chủ nhân băng cung là đại nhân vật Hỏa Vân phúc địa, quanh năm đón đô tại Hồng Diệp Tinh, tu vi sâu không lường được.

Nếu Phong Phi Vân không bỏ ra ba mươi hai vạn khối linh thạch mua bốn gốc Thông Thiên bồ thì không có tư cách gặp chủ nhân băng cung.Không Vũ ngồi xếp bằng trong không trung, cơ thể nửa ảo nửa thật:- Chàng trai, nếu mối làm ăn ít hơn cấp ngàn vạn thì ngươi đừng lãng phí thời gian của ta.Đây chỉ là một lũ phân thân của Không Vũ, chân thân không ở trong băng cung.Tuy chỉ là phân thân nhưng vẫn rất khiếp người, áp lực mạnh mẽ như có thần thánh đứng trước mặt.Phong Phi Vân nói:- Mối làm ăn của ta không nhỏ nhưng không biết Hỏa Vân phúc địa có đáng tin không?

Các người có nhân lúc cháy nhà hôi của hay lộ tin tức khách hàng không?- Làm ăn chú trọng hai chữ danh dự, Hỏa Vân phúc địa chúng ta có hơn một ngàn cửa hàng tiên trong Hồng Diệp Tinh, trong Diệp Hồng cảnh, thậm chí mười hai cảnh Tây Nam càng nhiều chi nhánh.

Nếu nói về giữ kín miệng thì không ai sánh bằng Hỏa Vân phúc địa chúng ta.- Người trẻ tuổi, ta biết ngươi đang lo điều gì.

Ngươi là bán yêu, tu vi không cao.

Nếu lấy tài phú cấp ngàn vạn ra thì sợ Hỏa Vân phúc địa mượn gió bẻ măng, hoặc ghi alị giao dịch của ngươi trong cửa hàng tiên truyền ra ngoài, vời họa sát thân cho ngươi.- Ngươi hãy yên tâm, Hỏa Vân phúc địa chúng ta làm nghề này thì bảo đảm kín miệng.

Dù là tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng đến giao dịch cấp một ức thì chúng ta tuyệt đối không đỏ mắt.

Để khách hàng yên lòng mua, yên lòng bán, từ ba mươi vạn năm trước Hỏa Vân phúc địa chúng ta đã cho ra lệnh bài khách quý hỏa vân.- Hễ giao dịch hơn cấp ngàn vạn với Hỏa Vân phúc địa sẽ được lệnh bài khách quý hai sao.- Nếu hợp tác hơn một ức sẽ được lệnh bài khách quý ba sao.- Cầm lệnh bài khách quý Hỏa Vân phúc địa khi gặp rắc rối thì dựa theo đẳng cấp lệnh bài chúng ta sẽ trợ giúp ở mức độ khác nhau.- Nếu Hỏa Vân phúc địa chúng ta làm ra chuyện bán khách hàng, khách hàng có thể thông qua lệnh bài khách quý truyền tin cho lệnh bài khách quý khác có giao dịch lớn với Hỏa Vân phúc địa, khiến Hỏa Vân phúc địa chúng ta thân bại danh liệt.

Vì vậy làm ăn với Hỏa Vân phúc địa chúng ta thì cứ yên tâm trăm phần trăm.Tuy Không Vũ nói ba hoa chích chòe nhưng Phong Phi Vân chỉ tin ba phần.

Hỏa Vân phúc địa không ra tay cướp là vì báu vật chưa đủ quý giá, nếu Phong Phi Vân lấy dụng cụ thánh linh ra giao dịch, Hỏa Vân phúc địa không cướp mới là lạ.Đương nhiên Hỏa Vân phúc địa có thể làm ăn rầm rộ thế này thì mức độ danh dự đủ tiêu chuẩn, miễn không phải thần vật thánh phẩm, bọn họ sẽ không mượn gió bẻ măng.Phong Phi Vân muốn mau Vũ Hóa phù lục, niết bàn đan, trùng động linh thạch, chuẩn bị cho việc đi chiến trường vạn tộc.

Mấy thứ Phong Phi Vân định mua cái nào cũng là quý hiếm thưa thớt, linh thạch trên người hắn không đủ số, vì vậy hắn định bán vài thứ.Phong Phi Vân lấy kim tàm phật đan ra, phật tượng thành hình, phật âm xoay quanh đan dược.

Từng đượt phật khí tinh thuần toát ra như đèn phật.Không Vũ hơi giật mình kêu lên:- Đây . . .

Đây là phật đan cửu phẩm, phật khí rất tinh thuần, rất hiếm có, chắc chắn ra từ tay luyện đan đại tông sư phật môn!phẩm cấp phật đan không thấp, chứa phật tính bừng bừng sức sống, có thể phát huy thần hiệum khởi tử hồi sinh.Không lẽ là đan dược trong Thái Cổ Thánh Phật Miếu lọt ra ngoài?Bán yêu này siêu may mắn, có được một viên phật đan cửu phẩm.

Không đúng, viên phật đan cửu phẩm không thể rơi vào tay một bán yêu, không chừng là đại hiền phật môn nào muốn đổi linh thạch nhưng không muốn lộ mặt, vì vậy mượn tay bán yêu bán đi.Không Vũ cảm thấy gã đoán được tám, chín phần thật sự, bán yêu chỉ ra mặt thay đại hiền phật môn kia.- Ra giá đi.- Bình thường một viên linh đna cửu phẩm giá năm trăm vạn khối linh thạch trở lên.

Viên phật đan này phật khí rất tinh thuần, Hỏa Vân phúc địa đồng ý mua với giá sáu trăm vạn khối linh thạch.- Được rồi, giá này đi.

Chỗ ta có ba viên phật đan phẩm cấp này, Hỏa Vân phúc địa nuốt trôi không?- Ha ha ha ha ha ha!

Dù là ba trăm linh đan cửu phẩm thì Hỏa Vân phúc địa chúng ta cũng nuốt hết!Phong Phi Vân có thể đưa ra ba trăm phật đan, mặc dù tiêu hao nhiều kim tàm chân nguyên nhưng tu luyện một, hai tháng là phục hồi.Tuy nhiên Phong Phi Vân lấy ra ba trăm phật đan cửu phẩm sẽ khiến Không Vũ nghi ngờ, dù là luyện đan tông sư bình thường cũng rất khó khăn cho ra ba trăm linh đan cửu phẩm, sẽ gây náo động không dìm xuống được.Phong Phi Vân không muốn thấy kết quả đó.Ba viên kim tàm phật đan một trăm tám mươi viên kim ti linh thạch, tổng cộng một ngàn tám trăm vạn khối linh thạch, xem như số tiền kếch sù.Phong Phi Vân còn được một lệnh bài khách quý hai sao của Hỏa Vân phúc địa.Thứ này có chút tác dụng, bị Phong Phi Vân ném vào giới linh thạch.Phong Phi Vân ra khỏi nội phủ băng cung, dẫn Diệp Tiểu Mục, Chiến Việt Danh đi nhanh.

Phong Phi Vân không yên lòng Không Vũ, hơn nữa lúc hắn mua bốn gốc Thông Thiên bồ bị nhiều tu sĩ trông thấy.Giá tị bốn gốc Thông Thiên bồ không thấp, có thể khiến tộc lão cổ tộc cướp giật.Tóm lại một câu, không thể ở lâu trong băng cung.- Một bán yêu có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy chắc chắn có điều lạ, trên người hắn còn có báu vật khác.Ngoài cửa Hỏa Vân phúc địa, ba thanh niên tài tuấn đứng cạnh nhau, linh quang lấp lánh quanh người, cường đại kinh khủng.Mỗi người là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, đám tu sĩ không dám nhìn thẳng vào bọn họ.-------Chương 1358: Chặn đường cướp củaĐó là Ngọc thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia, Cố Cửu thiếu gia.Cố Thập Tam thiếu gia bên hông giắt thanh linh kiếm long văn, con thông bối linh vượn đứng trên vai gã.Cố Thập Tam thiếu gia nhìn hướng nhóm Phong Phi Vân rời đi, nói:- Cửu ca, ta đi bắt bọn chúng, nhìn xem có lai lịch gì.Cố Cửu thiếu gia trách mắng:- Ngươi làm gì?

Cố gia chúng ta là thế gia trung cổ, chúng ta không thèm để mắt đến cổ tộc các phương chứ nói gì ba bán yêu bình thường?

Chỉ là mấy chục vạn khối linh thạch chứ có gì hay ho mà đỏ mắt?

Nếu làm không sạch sẽ, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng Cố gia!Cố Thập Tam thiếu gia xin lỗi:- Cửu ca, ta sai rồi.

Trung cổ thế gia nên có niềm kiêu hãnh của đệ tử trung cổ thế gia.Ngọc thiếu gia cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Cố lão cửu không uổng là một trong những anh kiệt xuất sắc nhất thế hệ này của Cố gia, không thèm để mắt mấy chục vạn linh thạch, khiến người khâm phục.Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Chẳng phải Ngọc thiếu gia cũng giống vậy sao?Ngọc thiếu gia nói:- Nếu là một ngàn vạn khối linh thạch thì ta sẽ đỏ mắt, không chừng đã ra tay cướp bán yêu, cái này dễ như nhặt linh thạch dưới đất.

Nhưng chỉ có mấy chục vạn linh thạch, rất gân gà.

Lỡ để lộ tiếng gió, làm hỏng danh tiếng gia tộc thì không đáng.- Tuy chúng ta không ra tay nhưng có người cảm thấy hứng thú, khá nhiều người đã theo sau.- Ha ha ha ha ha ha!

Chúng ta cũng đi theo nhìn xem, lúc cần thì sẽ giúp mấy bán yêu một phen, rồi tuyên dương lên, về gia tộc được tiếng tốt trị mạnh giúp yếu.

Chắc chắn có thể thu mua lòng đám bán yêu nô trong gia tộc, mấy lão già trưởng bối sẽ nhìn chúng ta với con mắt.- Muốn làm người thừa kế của gia tộc thì phải tạo ra hình tượng người tốt.* * *Trọng lực trong Hồng Diệp Tinh rất mạnh, với tu vi bây giờ của Phong Phi Vân cũng không bay cao được.Ba người đi ra chợ Băng Hà mấy chục dặm, Phong Phi Vân đứng lại, ánh mắt lạnh băng.Phong Phi Vân nói:- Có người bám theo chúng ta.Diệp Tiểu Mục, Lý Lang vội lấy linh binh ra bảo vệ hai bên Phong Phi Vân, mắt đầy chiến ý nhìn bốn phía.- Ha ha ha ha ha ha!

Tính cảnh giác không tệ.Bốn tu sĩ mặc đồ xám hiện ra trong hư không, toàn là người lớn tuổi, tu vi rất mạnh, cảnh giới niết bàn.Bọn họ dán phù lục ẩn thân, giờ tháo phù lục xuống.- Bốn gốc Thông Thiên bồ của bán yêu này thuộc về chúng ta, Nhất Sinh cổ giáo các ngươi đừng mơ mộng!Lại ba người hiện hình, toàn là người lớn tuổi.

Linh thú hắc hổ theo sau lưng, người bọn họ phát ra hơi thở lạnh băng.Nhóm người thứ hai.Tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo sắc mặt âm trầm, một lão nhân sáu mươi tuổi đứng ra, người cao hơn bảy thước, mắt to như chuông.Lão nhân Âm Dương Song Tu Môn hừ lạnh một tiếng:- Ninh gia Thạch vực các ngươi dám tranh chấp với Nhất Sinh cổ giáo chúng ta?Ninh Tiến cười khẩy nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Ninh gia chúng ta là cổ tộc truyền thừa hơn sáu vạn năm, làm gì sợ Nhất Sinh cổ giáo các ngươi?Ninh Tiến không thèm để lão nhân Nhất Sinh cổ giáo vào mắt.Hai phe thế lực cho rằng ba bán yêu là vật trong túi, phớt lờ Phong Phi Vân, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang, quay sang đấu mỏ.Phong Phi Vân mất kiên nhẫn, sợ bọn họ cãi lộn hấp dẫn nhiều người đến hơn.Phong Phi Vân hỏi:- Các ngươi nói xong chưa vậy?

Chặn đường cướp của còn tự giới thiệu, các ngươi cho rằng ăn chắc chúng ta sao?Tu sĩ Ninh gia Thạch vực, Nhất Sinh cổ giáo ngây người.Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo mắt lạnh băng, cười to bảo:- Một con kiến bình thường bổn tọa chỉ dùng một bàn tay đủ đập chết ngươi!Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo cao bảy thước, cánh tay thô hơn thùng nước, thuộc Man tộc, tu vi đến Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, Khí thế dời núi.Bàn tay lão nhân Nhất Sinh cổ giáo như làm bằng tinh đồng, một chưởng vỗ xuống vang tiếng xé gió điếc tia.Cơ thể Phong Phi Vân so với lão nhân Nhất Sinh cổ giáo tựa như con nít, nhưng hắn không sợ chưởng ấn của lão chút nào.

Phong Phi Vân chủ động lao lên, kích phát lực lượng mười hai khối xương phượng, vỗ một chưởng.Bùm!Phong Phi Vân một chưởng đánh lão nhân Nhất Sinh cổ giáo văng xa, cơ thể khổng lồ suýt té ngã.

Cánh tay lão nhân tê dại, xương như bị đánh gãy.- Không phải to xác thì mạnh hơn!Bước chân Phong Phi Vân như bay triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến ra đao to chín thước, cánh tay huơ đao, cổ tay rút về, người bắn lên cao chém xuống nhát đao.Ầm!Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo lấy gậy sắt Mộng Tinh Long ra, thô cỡ miệng chén, trận pháp dày đặc trên thân gậy, khảm nhiều linh thạch.

Nhưng Thiên Tủy Binh Đàm chém đứt gậy thành hai khúc.Lão nhân Nhất Sinh cổ giáo trợn to mắt, lòng tràn đầy rung động:- Cái gì?

Đây là Mộng Tinh Long!Phập!đao quang quét qua, Phong Phi Vân đánh bay đầu lão nhân Nhất Sinh cổ giáo, cột máu phun ra từ cần cổ.

Cột máu đốt không khí, rất nhanh cơ thể lão nhân Nhất Sinh cổ giáo thành tro, không chừa mẩu xương.Phong Phi Vân đáp xuống đất, giơ đao đứng thẳng, mắt lạnh băng nhìn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo, Ninh gia Thạch vực.Bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên vượt cảnh giới giết tu sĩ Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra nhưng nó bày ra trước mặt bọn họ.

Các tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo không thể chấp nhận.sức chiến đấu của bán yêu thấp, là sinh vật hèn mọn nằm trên thớt, từ khi nào biến lợi hại như vậy?- Một bán yêu mà dám giết tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo chúng ta?

Không muốn sống nữa!Còn lại ba lão nhân Nhất Sinh cổ giáo triệu hoán linh khí cùng công kích Phong Phi Vân.Ba lão nhân tu vi cỡ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, đệ nhị trọng, đẳng cấp trưởng lão trong Nhất Sinh cổ giáo, sức chiến đấu mạnh mẽ, trải qua vô số sinh tử tẩy lễ.

Ba lão nhân không cho rằng mình thua vào tay bán yêu trẻ tuổi.- Đây là các ngươi tự tìm đường chết!Phong Phi Vân nhún chân, người biến thành lốc xoáy bay lên, chiến đao vô cùng sắc bén như ánh sao trắng xuyên thủng người ba lão nhân Nhất Sinh cổ giáo.Bùm bùm bùm!Linh binh trong tay ba lão nhân không đỡ được Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén, đều bị chặt đứt.- Thiên cương thần lôi!Một lão nhân Nhất Sinh cổ giáo lấy ngọc phù to cỡ bàn tay ném vào Phong Phi Vân.Đây là phù lục có tính công kích, có thể đánh bị thương tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Ầm!Một tia chớp từ trên trời giáng xuống người Phong Phi Vân.- Ha ha ha ha ha ha!

Rốt cuộc giết ngươi, chỉ tiếc lãng phí một thần phù của ta.Phập!Một luồng đao quang trắng bay ra chém lão nhân vừa tung phù lục tia chớp thành hai khúc bay ra ngoài.Người Phong Phi Vân đầy tia điện, các tia phật quang vàng di chuyển trên làn da.

Mười hai khối xương phượng tỏa ánh sáng chói mắt, hấp thu lực lượng tia chớp vào người.Tuy người Phong Phi Vân đã da tróc thịt bong nhưng chiến ý càng đậm hơn, sát khí càng tăng lên, không bị vết thương ảnh hưởng.Cơ thể Phong Phi Vân mạnh hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Bùm bùm!Chiến đao biến thành hai thanh phi kiếm xuyên thủng người hai lão nhân Nhất Sinh cổ giáo, máu rơi đầy đất, đỏ chói mắt.-------Chương 1359: Thu thập đan phù (1)Phật quang lấp lánh trên người Phong Phi Vân, làn da bị thiên cương thần lôi đốt khét nhanh chóng lành lặn.

Người Phong Phi Vân phát ra phật khí thánh khiết bảo tướng, vòng phật hiện ra sau đầu hắn.Phong Phi Vân lạnh lùng hỏi:- Ninh gia Thạch vực, các ngươi còn muốn cướp Thông Thiên bồ của ta không?Tộc lão Ninh gia sợ hãi sự sát phạt quyết đoán của Phong Phi Vân, mới mười phút bốn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo cảnh giới niết bàn đã chết.sức chiến đấu làm người ta sợ hãi.Tộc lão Ninh gia chỉ có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, không nắm chắc có thể trấn áp đối phương.

Vì bốn gốc Thông Thiên bồ mà liều mạng thì không đáng.- Chúng ta đi!Ba tu sĩ Ninh gia nhảy lên lưng linh thú hắc hổ chạy nhanh.Lý Lang vô cùng tôn sùng Phong Phi Vân:- Oa!

Phong huynh đệ lợi hại quá, tộc lão Ninh gia bị ngươi hù sợ bỏ chạy!Lý Lang cảm thấy Phong Phi Vân là thần tượng của gã, khi nào gã mới mạnh mẽ được như Phong huynh đệ, hù sợ tộc lão cổ tộc?Diệp Tiểu Mục thì quan tâm vết thương của Phong Phi Vân, thiên cương thần lôi khá lợi hại, có thể đánh bị thương tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.- Vết thương trên người ta không đáng lo.Phong Phi Vân nhìn không khí:- Còn tu sĩ khác núp trong bóng tối tùy thời ra tay, chúng ta hãy mau trở về đại doanh Bán Yêu Minh.Cách chỗ Phong Phi Vân và lão nhân Nhất Sinh cổ giáo đại chiến không xa, ba thanh niên tài tuấn đứng nhìn.- Cửu ca, ta muốn đi đấu với bán yêu kia!Cố Thập Tam thiếu gia siết chặt hai nắm tay, chiến ý dâng trào, 3 muốn xông lên đánh nhau với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân với tu vi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên giết bốn tu sĩ Nhất Sinh cổ giáo cảnh giới niết bàn, khiến kẻ cuồng chiến đấu Cố Thập Tam thiếu gia muốn đánh nhau.Cố Cửu thiếu gia cười cười:- Một bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên có gì hay khiến ngươi hiếu chiến?Cố Cửu thiếu gia tiếp tục bảo:- Bọn họ đi hướng đại doanh Bán Yêu Minh, nghe nói mấy hôm nay thiên kiêu bán yêu toàn Diệp Hồng cảnh sẽ đến Hồng Diệp Tinh.

Có vẻ nam nhân này cũng nằm trong số đó, là thiên tài được bán yêu chú trọng bồi dưỡng.Ngọc thiếu gia cười, trong mắt đầy châm biếm:- Ta có nghe, hình như năm nay bán yêu có tư cách vào chiến trường vạn tộc, nhưng danh ngạch có hạn.

Những bán yêu này muốn lập quân công trên chiến trường vạn tộc, để mọi người tôn trọng bọn họ.

Cười chết người, bọn họ hoàn toàn không biết chiến trường vạn tộc khủng bố như thế nào.

Năm trăm bán yêu vào chiến trường vạn tộc, có năm người trở về đã là cảm tạ trời đất, mơ lập quân công?

Ha ha ha ha ha ha!Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Nhưng trong bán yêu có một số nhân vật tư chất tuyệt đỉnh, như bán yêu vừa rồi không tệ.

Lão bát thích mỹ nhân bán yêu đúng không?

Thập tam, ngươi trở lại nói cho lão bát là thiên chi kiêu nữ toàn bán yêu Diệp Hồng cảnh đều đến đại doanh Bán Yêu Minh, chắc hẳn hắn sẽ rất có hứng thú.Cố Thập Tam thiếu gia cười gian:- Được, ta quay về sẽ nói với bát ca.

Ta thấy nữ nhân bán yêu tóc đỏ vừa rồi nếu bát ca mà thấy sẽ động lòng, ha ha ha ha ha ha!Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia nhìn nhau, cười âm trầm.Cố Bát thiếu gia và Cố Cửu thiếu gia cạnh tranh vị trí người thừa kế Cố gia, là nhân kiệt ưu tú nhất thế hệ này của Cố gia, thường tính kế gài bẫy nhau.* * *Hồng Diệp Tinh, đại lục huyền bí.Đây là tòa thần thành cổ xưa, tồn tại mấy ngàn vạn năm.

Từng có vô số nhân vật thần toại để lại dấu vết tại đây, một số tổ trạch thế gia từ trung cổ truyền thừa đến bây giờ cũng nằm ở đây.Người nào có phủ đệ trong thần thành này toàn là nhân vật tuyệt đỉnh.Trung cổ thế gia, Vố gia.- Bát ca, sao ta có thể là gian tế cửu cap hái đến?

Ta nói mỗi câu đều là thật, hôm nay chúng ta thấy một mỹ nữ bán yêu ở chợ Băng Hà, thân thể mềm mại linh lung, da búng ra sữa, lưng có đôi cánh đỏ.

Loại nữ nhân này hầu như không thấy trong nhân loại.Cố Thập Tam thiếu gia thuyết phục:- Nghe nói nữ nhân bán yêu kinh tài tuyệt diễm nhất toàn Diệp Hồng cảnh đều đến Hồng Diệp Tinh, bỏ lỡ cơ hội lần này không biết chờ lần sau đến ngày tháng năm nào.Cố Bát thiếu gia cao tám thước, rắn chắc điển trai, ánh mắt trí tuệ.Cố Bát thiếu gia cười nói:- Lão cửu đang định thăm dò bản lĩnh của ta hay sự gan dạ của ta?Cố Thập Tam thiếu gia cười nói:- Chuyện này không liên quan gì đến cửu ca.Cố Bát thiếu gia vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nói:- Mặc kệ có liên quan đến hắn hay không, ngày mai ta sẽ đi đại doanh Bán Yêu Minh.

Nếu lão cửu cho rằng mấy bán yêu bình thường có thể làm ta chịu thiệt thì đã quá xem thường ta.Cố Bát thiếu gia oai phong xoay người đi.- Sao bát ca và cửu ca thông minh quá vậy, như thể trên đời không có gì là không biết.Cố Thập Tam thiếu gia gãi đầu, cảm thấy mình ngốc nhất.Một áng mây tím từ trên trời giáng xuống ngưng tụ thành một bóng người, áo tím bọc thân, tuấn tú hơn người, tâm cầm cây quạt tựa tiên.Cố Thập Tam thiếu gia trông thấy công tử áo tím thì xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ:- Sao lại là nàng?

Hôm nay xui quả.

Nàng không thấy ta, không thấy ta . . .Công tử áo tím đi trên đường đá, phe phẩy quạt, phong độ phiên phiên, mặt mày tinh xảo như thiên địa thần tượng đieu khắc ra.- Lão hập tam của Cố gia, thấy bản công tử liền chạy mau như vậy?

Hay cho rằng bản công tử ăn thịt ngươi?Cố Thập Tam thiếu gia mặt như đưa đám đứng lại, xoay người hành lễ với công tử áo tím:- Thì ra là tiểu cô nãi nãi phủ cảnh chủ . . .Công tử áo tím ấn đầu quạt lên trán Cố Thập Tam thiếu gia:- Nói tiếng người!Cây quạt nhấp anhý thần quang như thanh kiếm bén chỉ vào đầu Cố Thập Tam thiếu gia.- Không, không đúng, là Tử công tử!

Tử công tử, lão nhân gia người sao có rảnh đến đại lục huyền bí?Cố Thập Tam thiếu gia suýt quỳ xuống đất, gã rất e sợ công tử áo tím.

Đừng nói Cố Thập Tam thiếu gia, bát ca, cửu ca của gã mà gặp thì cũng rụt vòi.- Nửa tháng nữa là lúc đi chiến trường vạn tộc.

Nói cho Cố lão bát, Cố lão cửu, lần này đi chiến trường vạn tộc rèn luyện ai dám không theo đội của ta thì kết cuộc sẽ vô cùng thảm!Cây quạt của công tử áo tím sắp ấn đầu Cố Thập Tam thiếu gia xuống đất.Cố Thập Tam thiếu gia nức nở nói:- Bát ca, cửu ca đã sớm quyết định chung đội với Tử công tử, còn lôi kéo mấy kiệt xuất tài tuấn trung cổ thế gia khác trong Hỗn Nguyên thành tham gia, tuyệt đối không dám hai lòng!- Coi như hắn biết điều.Công tử áo tím rút cây quạt về, mỉm cười nói:- Mới rồi ngươi đang nói chuyện gì với Cố bát ca?

Hình như ta nghe ba chữ chiến trường vạn tộc.Cố Thập Tam thiếu gia nhỏ giọng nói:- Không!

Ta và bát ca không nói gì hết!Công tử áo tím nói:- Ta đã bảo ngươi nói tiếng người, đừng nói lời người chết mới nghe hiểu với ta.Lời người chết nghe hiểu đương nhiên là người chết nói.-------Chương 1360: Thu thập đan phù (2)Cố Thập Tam thiếu gia uất nghẹn khai thật:- Hôm nay ta và bát ca đi chợ Băng Hà gặp ba bán yêu . . .Cố Thập Tam thiếu gia biết công tử áo tím rất thông minh, không dám che giấu, khai hết sự việc.Công tử áo tím cười nói:- Cố lão cửu càng lúc càng âm hiểm, dùng cách này tính kế Cố lão bát.

Nhưng thiên tài Bán Yêu Minh đều tụ tập trong Hồng Diệp Tinh vậy chẳng phải là sơ đại bán yêu cũng tới?

Ha ha ha, thú vị!* * *Ba người trở về đại doanh Bán Yêu Minh.

Phong Phi Vân giao Thông Thiên bồ cho Diệp Tiểu Mục, Lý Lang mỗi người một gốc, dặn bọn họ cũng mang cho Phùng Vãn Hạ, Chiến Sư Đạo.tư chất của Phong Phi Vân đã đến đỉnh đẳng cấp sử thi, dừng nói Thông Thiên bồ, linh dược như Phỉ Thúy tinh linh cũng khó tăng trưởng tư chất của hắn.

Phong Phi Vân cần không ngừng tu luyện mới phá tan đỉnh đẳng cấp sử thi, thiên tài thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Phong Phi Vân giao Thông Thiên bồ xong hắn không tu luyện trong đại doanh Bán Yêu Minh mà quay về chợ Băng Hà ngay trong đêm.Lần này Phong Phi Vân thay đồ, đổi thân hình và khuôn mặt.

Phong Phi Vân biến thành lão nhân tiên phong đạo cốt, ung dung đi vào chợ Băng Hà.Mao Ô Quy thò ra khỏi cổ áo Phong Phi Vân, lộ đầu nhỏ trắng tinh, miệng nói:- Này, trước khi đi chiến trường vạn tộc nhớ mua trùng động linh thạch, tùy thời chuẩn bị đường trốn.

Còn nữa, phải mau thiên tiêu thần phù, dù là giá trên trời cũng mua hai cái . . .- Mấy chuyện này không cần ngươi nói!Phong Phi Vân nhét Mao Ô Quy vào trong ngực lại, hắn đã đến chợ Băng Hà.Ban đêm trong chợ Băng Hà càng đông tu sĩ, đèn cổ thắp sáng, thú bay lượn, linh khí bốc hơi, tựa như tiên cung băng giá.Phong Phi Vân lại dến băng cung Hỏa Vân phúc địa, bỏ ra tám trăm vạn khối linh thạch mua tám viên niết bàn đan.Niết bàn đan là đan dược tu sĩ cảnh giới niết bàn sử dụng, trước mỗi lần sinh tử niết bàn dùng một viên có thể tăng bảy phần trăm xác xuất thành công.

Niết bàn đan là linh đan tu sĩ cảnh giới niết bàn luôn chuẩn bị sẵn.Tuy chỉ là linh đan thất phẩm nhưng niết bàn đan bán giá cao một trăm vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân rời khỏi băng cung Hỏa Vân phúc địa, hắn đi băng cung bán phù lục, mua một tấm Vũ Hóa phù lục.Chỉ một tấm Vũ Hóa phù lục cấp thấp đã mất một ngàn vạn khối linh thạch.Bán ba viên kim tàm phật đan được một ngàn tám trăm vạn khối linh thạch chớp mắt hết sạch.Mao Ô Quy cằn nhằn:- Đã kêu ngươi tiết kiệm mà không nghe, giờ làm sao đi dạo tiếp?

Xài hết linh thạch rồi.Phong Phi Vân bỗng cảm thấy hắn rất nghèo, trong Trung Ương vương triều thứ sáu dễ kiếm tiền, cũng mau hết.Phong Phi Vân đành bán linh thảo hái được trong Thiên quốc, trong chỗ đó không thiếu linh thảo vạn năm, có bảo dược quý giá còn hơn linh thảo vạn năm.Giá một gốc linh thảo vạn năm dao động tầm mười vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân bán linh dược cột thành bó, rất nhanh được một ngàn ba trăm vạn linh thạch.- Lần này đi chiến trường vạn tộc phải kiếm một ít bảo bối về, nếu không có mấy ức linh thạch mang theo bên người thì không yên tâm.Phong Phi Vân tiêu sạch một ngàn ba trăm vạn linh thạch, hắn mau tám phù lục có tính công kích, hai mươi tấm phù lục có tính phòng ngự, mười côn bằng tật tốc phù.Mấy thứ này là phù lục đỉnh cao, giá mkỗi cái trên mười vạn linh thạch, những tộc lão cổ tộc cũng không mua nổi.Tám phù lục tính công kích có bốn là lôi kiếp phù, do một lão tổ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tế luyện, mỗi phù lục sánh bằng một kích bảy mươi phần trăm lực lượng của lão tổ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Có ba tấm thiên hỏa phù, mắc còn hơn lôi kiếp phù.

Sử dụng phù lục có thể biến vạn dặm thành hỏa vực, đốt trời nấu biển.

Ba mươi vạn linh thạch mới mau được một tấm.Còn một phù lục tính công kích, thiên tiêu thần phù, nghe nói từ lão tổ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên tế luyện, uy lực cực kỳ khủng bố.

Nhưng phù lục này vì lý do đặc biệt bị khuyết một góc, Phong Phi Vân mua về với giá một trăm vạn khối linh thạch, nó là một trong những vũ khí bí mật của hắn.Vốn có Mao Ô Quy, Phong Phi Vân không cần mau phù lục tính phòng ngự.

Nhưng vì để phòng ngừa, Phong Phi Vân vẫn mua hai tấm.Mười tấm côn bằng tật tốc phù, nghe nói là phù lục dùng máu chân huyết côn bằng, dán trên chân sẽ tăng tốc độ gấp ba lần.Luân hồi tật tốc của Phong Phi Vân đã rất nhanh nếu thêm côn bằng tật tốc phù sẽ vọt lên mức độ kinh khủng.Trừ phù lục, đan dược ra Phong Phi Vân đặc biệt mua một khối trùng động linh thạch đề phòng ngừa.Tám phù lục tính công kích.Hai mươi phù lục phòng ngự,Mười côn bằng tật tốc phù.Một trùng động linh thạch.Phong Phi Vân xài hết linh thạch, hắn quay về đại doanh Bán Yêu Minh ngay.Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, trong không khí tràn ngập sương mù ẩm ướt.Ù ù ù!Đại doanh Bán Yêu Minh vang lên tiếng kèn, các bán yêu tập ekét trong giáo trường.Chỉ nửa canh giờ đã có mấy vạn người trong giáo trường, đông nghìn nghịt nhưng rất trật tự, không ầm ĩ.Phong Phi Vân không đi chung với nhóm Mộc trưởng lão, Diệp Tiểu Mục, Lý Lang.

Phong Phi Vân đứng trong phương trận bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.Phương trận này có khoảng một vạn người, tu vi gần bằng nhau, Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Bọn họ được chọn ra từ hơn tám ngàn vực, là tinh anh trong bán yêu.Có nam nhân vạm vỡ đầu mọc một sưng.

Có người cá đầu người mình thú.

Có một số nữ nhân lưng mọc cánh, tinh, khí, thần sung túc, không uể oải như bán yêu nô bình thường.Một lão nhân lưng còng đi tới đằng trước đọi, già khú đế, răng rụng sạch, lưng nhô lên hai cái gù như lưng lạc đà.Phong Phi Vân thấy eo lão nhân lưng còng treo lệnh bài bán yêu lục giai.Vực minh chủ Quý vực mới là bán yêu ngũ giai, hễ ai trở thành bán yêu lục giai đều có sức chiến đấu đáng quý, được chú trọng bảo vệ, bình thường hiếm khi gặp.Lão nhân lưng còng đến, không khí trong giáo trường thay đổi, khí tràng tập trung vào lão, biến thành vòng xoáy vô hình.

Ánh mắt mọi người không thể rời khỏi lão nhân lưng gù.Mắt lão nhân lưng gù rất sắc bén, mỗi tia mắt như cây kim đâm vào thần kinh người.

Mấy trăm tịnh anh bán yêu không chịu nổi ánh mắt công kích, trước mắt tối sầm, té xuống đất.Lão nhân lưng gù mặt không biểu tình nói:- Hễ ai té dưới đất hoặc thụt lùi thì tự động rút khỏi so tài, trong vòng ba ngày điều về các đại vựcNhững bán yêu vừa rồi bị ánh mắt của lão nhân lưng gù hù sợ lùi bước không phục, la ó:- Bán yêu lục giai đại nhân, tu vi của người quá cao, không phải chúng ta sợ, chẳng qua không ngăn được ánh mắt của đại nhân!- Mới rồi ta kiềm không được lùi một bước, bán yêu lục giai đại nhân hãy thử thách lại đi, lần này ta sẽ không lùi bước!Mắt lão nhân lưng gù lạnh lùng nói:- Lùi là lui, có cái gì không dám thừa nhận?

Người ta cùng cảnh giới với các ngươi nhưng tại sao bọn họ mặt không đổi sắc, còn các ngươi không ngăn được ánh mắt của ta?

Điều này nói lên tâm chí của các ngươi chưa đủ để đi chiến trường vạn tộc, cần tiếp tục tu luyện!-------Chương 1361: Bán yêu thất giaiKhông ai dám phản bác một câu, những người mới lùi bước câm miệng lủi đi, biểu tình không cam lòng và tự trách.

Tu sĩ ngất xỉu được nâng ra ngoài.Chỉ một ánh mắt đã đào thải hơn một ngàn tám trăm tinh anh trong bán yêu.Số người còn lại ánh mắt kiên cường, Khí thế trầm ổn, có thể nói là ức vạn dặm mới tìm được một.Lão nhân lưng gù vừa lòng gật gù nhìn đám người ở lại, nói:- Các ngươi là thiên tài bán yêu mỗi vực, tiềm lực vô cùng.

Hoan nghênh các ngươi chính thức vào đệ nhất doanh tinh anh doanh bán yêu.

Ta là quan khảo sát mấy ngày tiếp theo của các ngươi.

Có thể nổi bật, trở thành dũng sĩ đại biểu của Bán Yêu Minh chúng ta vào chiến trường vạn tộc chinh chiến hay không phải xem biểu hiện của các ngươi.

Giờ mời bán yêu thất giai đạo sư của các ngươi, Thanh Tế đại nhân dạy dỗ.- Trời, đạo sư của chúng ta là bán yêu thất giai trong truyền thuyết?- Ta nghe tổ phụ nhắc đến Thanh Tế đại nhân, nàng một vị sơ đại bán yêu, tu vi cực kỳ cường đại.

Nghe đồn tu vi của nàng có thể tranh phong với hiền giả Vũ Hóa cảnh, trong đại doanh bán yêu Diệp Hồng cảnh thuộc hàng đẳng cấp chí tôn!Phong Phi Vân đứng gần cuối phương trận nghe các bán yêu thảo luận, hắn tò mò muốn nhìn đạo sư này.Vù vù vù vù vù!Một luồng sáng xanh đáp xuống trên đài cao đằng trước phương trận, lửa bao bọc người đó, hình dạng lửa giống đóa sen.Không ai thấy rõ khuôn mặt nàng, chỉ cảm nhận lực lượng của nàng cực mạnh, như ngôi sao màu xanh lơ lửng.

Đám người kiềm không được quỳ một gối xuống đất hành lễ.Đây không phải e sợ nàng mà là sự tôn kính, tôn sùng từ tận đáy lòng.Bán yêu thất giai làm ục tiêu phấn đấu của các bán yêu.Mấy ngàn người cùng quỳ dưới đất, chỉ có ba người trẻ tuổi không quỳ, Phong Phi Vân nằm trong số đó.Một là nam nhân vạm vỡ đầu người thân thú, một là nữ nhân tóc bạc đuôi cá dài.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thấu hai người này là sơ đại bán yêu, máu chảy trong người rất tinh thuần, tu vi cực mạnh.Trong khi Phong Phi Vân đánh giá hai người thì bọn họ cũng liếc hắn.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Trong bán yêu cũng có thiên tài tuyệt đỉnh.Giọng Thanh Tế bán yêu thất giai truyền ra từ hoa sen lửa màu xanh:- Đứng lên đi.Thanh âm rất trẻ nhưng tràn ngập uy nghiêm.Mọi người cảm giác áp lực trên người thả lỏng, đứng dậy.Bóng người mơ hồ trong lửa sen xanh, tóc dài như suối, tựa thần linh đứng phát ra giọng nữ tuyệt vời:- Bây giờ các ngươi xem như thành viên của đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, có tổng cộng bảy ngàn bốn trăm ba mươi hai người.

Nhưng mấy ngày tiếp theo sẽ có trên chín mươi phần trăm người bị đào thải, chỉ còn một trăm người chính thức là thành viên đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh.- Người bị đào thải sẽ bị trục xuất trở về các đại vực tiếp tục tu luyện.- Mấy ngày tiếp theo ta sẽ là đạo sư của các ngươi.

Có thắc mắc gì trong tu luyện cứ đến hỏi ta.

Sau khi vào chiến trường vạn tộc, ta cũng là binh trưởng của các ngươi, dẫn dắt các ngươi chém giết dị tộc trong chiến trường vạn tộc, giành vinh dự cho bán yêu chúng ta!Các bán yêu trong phương trận đồng thanh kêu lên:- Quyết tâm vào đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, chinh chiến trong chiến trường vạn tộc, giành vinh dự cho Bán Yêu Minh, tranh thủ địa vị cho bán yêu!Hoa sen lửa xanh tan biến, hoàn toàn biến mất trên đài cao.Tiếp theo là nghi thức trước khi so tài, như tế bái bán yêu chi thần.

Mỗi bán yêu sẽ tuyên thề trước pho tượng bán yêu chi thần.Bán yêu chi thần là tà thần bán yêu tự sáng tạo ra.Trong Bán Yêu Minh Quý vực Phong Phi Vân đã thấy tượng bán yêu chi thần, có bái lạy một lần.Bán yêu chi thần là nội tình mạnh nhất của Bán Yêu Minh, cũng là một trong các lá bài tẩy giúp Bán Yêu Minh sinh tồn đến bây giờ.

Vị thần tập kết tất cả niệm lực, nhang khói của bán yêu trong thiên hạ sinh ra, thần lực không nhỏ.Miễn bán yêu chi thần còn sống thì Bán Yêu Minh sẽ không bị hủy diệt.Nghe nói bán yêu có thể vào chiến trường vạn tộc là vì bán yêu chi thần can thiệp với mấy chí cường trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Lão nhân lưng gù cầm quyển sách sắt bước tới, lạnh lùng nói:- Bắt đầu từ bây giờ so tài vòng thứ nhất, do ta tuyên bố quy tắc.

Cách đại doanh Bán Yêu Minh ba ngàn dặm một tòa Nhược Thủy hồ, hiện tại các ngươi tựu đi bộ đến múc một bầu nhược thủy về.

Trước khi trời tối chưa về thì người đó sẽ bị đào thải.- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi một câu, trên đường đi không an toàn, phải xuyên qua rừng cổ mãng thú, dãy núi lửa.

Cho dù các ngươi an toàn đến Nhược Thủy hồ chưa chắc mcú được nhược thủy, sơ sẩy một cái là sẽ bị mảnh thú trong Nhược Thủy hồ nuốt.Lão nhân lưng gù vừa tuyên bố xong có vọt ra đại doanh Bán Yêu Minh, chạy nhanh hướng Nhược Thủy hồ cách ba ngàn dặm.Phong Phi Vân nằm trong đám người đó.Trong đầu Phong Phi Vân lóe qua nhiều suy nghĩ:- Trọng lực trong Hồng Diệp Tinh rất kinh khủng, cảnh giới và tốc độ bị ức chế cực thấp.

Tu vi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên muốn đi ba ngàn dặm trong vòng một ngày cũng khó chứ nói gì chạy đi rồi chạy về?- Nhiệm vụ nhìn như đơn giản nhưng thật ra rất khó khăn.- Trên đường rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, đến bờ Nhược Thủy hồ không chừng bị mãnh thú trong hồ ăn thịt.- Đây là thử thách tốc độ, năng lực ứng dối nguy hiểm của chúng ta.Phong Phi Vân nghĩ thông những điều này rồi không giữ sức nữa, thi triển luân hồi tật tốc, thân thể nhanh như mãnh sư xuyên qua rừng cổ và rừng rậm.

Cổ mộc mấy ngàn năm nhanh chóng rút lui hai bên người Phong Phi Vân, rất nhanh hắn chạy ra xa hơn một trăm dặm.Ban đầu có thể thấy bán yêu khác chạy nhanh bên cạnh, dần dần mọi người mất tích, chỉ ngẫu nhiên thấy bóng người.Trong bán yêu không thiếu thiên tài sở trường về tốc độ, máu yêu rất cao quý, lại tu luyện thần thông tật tốc nên đi siêu mau.Tên đời này không chỉ mình Phong Phi Vân là thiên tài, không chỉ riêng hắn được kỳ ngộ.Trong bán yêu có một số thiên tài đến đỉnh đẳng cấp sử thi, vài bán yêu thậm chí được đại hiền Vũ Hóa cảnh chỉ điểm, có một số được đại năng yêu tộc quán đỉnh.Có thể trở thành tốp người đỉnh cao nhất một cảnh, được sàng lọc từ ức vạn bán yêu hầu như siêu phàm, có bản lĩnh vượt cảnh giới giết người, có nhiều thủ đoạn bí ẩn.Phong Phi Vân vẫn nằm trong tốp mười mấy người dẫn đầu, gần giữa trưa hắn đã chạy tới ven Nhược Thủy hồ.Ven Nhược Thủy hồ nước xanh biêng biếc, xung quanh rậm rạp thảm thực vật.

Có thiết mộc cổ xưa sinh trưởng mấy vạn năm, thân cây như rồng, lá cây ẩn chứa linh tinh.Khi đến ven Nhược Thủy hồ Phong Phi Vân cảm nhận rõ ràng Khí thế khổng lồ phát ra từ hồ nước, như thể dưới đáy hồ có ma thần há mồm nuốt thiên địa.Bùn đất dọc bờ hồ bị đóng băng, có viết máu thấm ra từ mặt đất.- Chỗ này rất quái lạ, Sau khi lấy nhược thủy phải đi ngay.Linh giác của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận hơi thở nguy hiểm, lấy cái túi da ra đến bên hồ, chân đạp mặt băng kêu răng rắc.-------Chương 1362: Niết bàn lần thứ haiRào rào!

Trong Nhược Thủy hồ không xa sóng nước bắn lên cao mấy chục thước như bức tường nước đập vào bờ.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh thế to lớn, khí thế làm cho người ta sợ hãi.- Cái gì?

Phong Phi Vân mới hứng nhược thủy xong, hắn vội thi triển luân hồi tật tốc chạy nhanh.

Nhưng sóng nước rất khủng bố, tốc độ hung mãnh đáng sợ.

Sóng vỗ lên bờ vẫn không giảm tốc độ.Nhược thủy ập vào bờ hóa thành thủ ấn to lăn tăn sóng nước, năm ngón tay tỏa sáng, móng sắc bén chộp Phong Phi Vân.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cổ mộc, tảng đá bên hồ dính phải nhược thủy liền nát thành bột phấn.- Côn bằng tật tốc phù!Phong Phi Vân dán phù lục trên chân, tốc độ tăng gấp ba, lại bắn thiên hỏa phù ra Sau lưng.Ầm!

Mây lửa nổ tung trên bầu trời, lửa nóng cháy tựa tinh cầu rực cháy.Thiên hỏa phù nếu dùng ở chỗ khác có thể bộc phát thần uy vô tận, hần luyện đất đai vạn dặm.

Nhưng Hồng Diệp Tinh có vẫn thiên linh thạch ức chế, thiên hỏa phù không phát huy ra lực lượng kinh khủng như thế được.Tuy uy lực thiên hỏa phù bị ức chế nhưng vẫn rất mạnh, có uy thế đốt chảy đất đai.Bàn tay to ngưng tụ từ nhược thủy không bị thiên hỏa phù luyện hóa, một chưởng vỗ vào đầu Phong Phi Vân.- Mao Ô Quy, mai rùa của ngươi đâu?Người Phong Phi Vân lóe ánh sáng trắng, lưng cõng mai rùa, da phủ vầng sáng trắng.- Chết đi!Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến thành trường mâu, chiến quang bộc phát, mâu đâm ra.

Hư không run rẩy, bàn tay ngưng tụ từg nhược thủy bị đâm thủng.Bùm!Lực lượng khổng lồ đập vào người Phong Phi Vân như trăng sao trên chín tầng trời đè xuống.Thần uy này không thể ngăn cản, nếu không nhờ mai rùa Mao Ô Quy bảo vệ thì cơ thể Phong Phi Vân đã nát bấy.Quá mạnh, không thể ngăn cản.nhược thủy dính vào da Phong Phi Vân, lực lượng hủy diệt từ lớp da xâm nhập vào cơ thể, xộc hướng linh đài não.Khí lạnh tựa sóng nước ập đến, đóng băng linh hồn.Bóc bóc!Phong Phi Vân cảm giác máu thịt dần bị đông lại, cơ thể sắp thành tượng băng.- Niết bàn đan!Phong Phi Vân dốc hết sức lực cuối cùng nuốt một viên niết bàn đan, cơ thể hoàn toàn thành tượng băng.Bùm!Bàn tay ngưng tụ bằng nhược thủy vỗ Phong Phi Vân lún xuống bùn đất.Mặt đất mấy ngàn dặm bị băng giá đông lại, tầng băng dày một trượng.Bàng tay nhược thủy lùi về giữa hồ biến thành làn nước gợn sóng lăn tăn.Dưới lớp băng, trong lòng đất sâu hơn ba mươi thước.Toàn thân Phong Phi Vân bị băng giá phủ trùm, máu bị đóng băng, nhưng linh đài não không bị đông cứng.

Bởi vì chỗ đó có linh hồn phượng hoàng chặn lại khí lạnh nhược thủy.Nhưng tế bào cơ thể Phong Phi Vân đã chết, nếu không niết bàn trọng sinh thì hắn chết hẳn, mãi khi linh hồn tự động tan biến.- Trong hồ chắc chắn có chí cường, chỉ phát ra một luồng khí lạnh đã suýt làm ta hồn phi phách tán.Phong Phi Vân cố gắng câu thông quy tắc sinh tử, hy vọng tìm được chút cơ hội sống, niết bàn tái sinh.Phong Phi Vân không ngờ sẽ nhanh chóng trải qua tử kiếp, không chút chuẩn bị.

Phong Phi Vân quá xúc động, không chuẩn bị đề phòng gì.

Nếu lần này không vượt qua được thì Phong Phi Vân sẽ vạn kiếp bất phục.Cảnh giới niết bàn là cảnh giới vô cùng nguy hiểm.

Không ai muốn trải qua tử kiếp, vì không biết mình có sống qua nổi con trăng không.Đa số tu sĩ không muốn dừng lại ở cảnh giới niết bàn lâu, niết bàn bốn lần xong đột phá Vũ Hóa cảnh ngay, sợ mình sẽ cdhết.từ xưa đến nay ra vô số tuyệt đại thiên kiêu, trong đó có thiên tài có thể tranh phong với thánh linh tuổi trẻ.

Nhưng vì có thể niết bàn nhiều thêm một lần mà chết trong cảnh giới này, làm vô số người tiếc thương.Nên trước mỗi lần niết bàn tu sĩ sẽ điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị nhiều mặt.Phong Phi Vân mới qua lần đầu tiên niết bàn không lâu, cảnh giới không ổn định, không chuẩn bị đầy đủ đã bị buộc độ tử kiếp.

Dù Phong Phi Vân hiểu rất rõ về sinh tử niết bàn, nắm chắc thiên địa quy tắc trong lòng bàn tay cũng không tự tin chút nào.Lần này nếu không vượt qua được là hoàn toàn tàn đời.Linh hồn Phong Phi Vân sắp bị đông cứng, suy nghĩ cũng càng lúc càng chậm chạp, sắp hôn mê.- Ta không thể chết!

Ta còn phải đi tìm Thủy Nguyệt Đình, muốn hỏi nàng tại sao rút kiếm với ta?

Ta chưa biết mẫu thân của mình là ai!

Hồng Nhan chết vì ta, chưa sống lại.

Đông Phương Kính Nguyệt, không phải ta không thích nàng, ta sợ nàng là Thủy Nguyệt Đình.

Long La Phù mang thai con của ta, đứa trẻ ra đời . . .

Làm sao ta chết được?

Ta không thể chết!- Ta không thể chết!- Thế giới này thiếu ta một nghi vấn, ta nợ vài người trong thế giới.Khí hải cuộn trào trong đan điền của Phong Phi Vân, một con thuyền cổ màu xanh lướt sóng.Dường như niệm lực bất khuất của Phong Phi Vân kích thích đan điền, cuồng phong rít gào trong biển.Trên thuyền cổ, các hạt tro thánh linh màu trắng bị khí lưu mãnh liệt thổi qua, rơi xuống biển đan điền.Các hạt tro, mỗi hạt nặng ngàn cân.Tro cốt rơi vào khí hải, kích động linh khí trong đan điền, xông hướng toàn thân Phong Phi Vân.

Mười hai khối xương phượng phát ra ánh sáng, các đốm lửa tràn ra từ khối xương phượng hòa tan băng tinh trong thân thể, xua đi khí lạnh đông máu người.Bốp!

Bốp!

Băng tinh lục tục vỡ ra.Cuối cùng băng tinh bị hòa tan hoàn toàn.Ầm!

Người Phong Phi Vân bốc cháy ngọn lửa, thân thể như biến thành quả cầu lửa vọt lên mặt đất mang theo sức nóng biến mất phía cuối trời.Phong Phi Vân chạy ra hơn một ngàn dặm ngọn lửa trên người mới tắt.Phong Phi Vân hít sâu, đứng lại, lực lượng sôi trào trong cơ thể.

Phong Phi Vân vỗ vào ngọn núi trước mặt, cánh tay mọc lông chim, biến thành vuốt thần phượng hoàng, móng vuốt dài nửa thước.- Phượng hoàng liệt thiên!Cả ngọn núi lắc lư, vách đá sụp đổ, hàng ngàn tảng đá to đổ ầm ầm vùi lấp Phong Phi Vân.Nơi này là Hồng Diệp Tinh, tu vi càng cao càng bị ức chế dữ dội.

Có thể một móng vuốt đập nát vách đá là chuyện rất khủng bố.- Đây chính là tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên sao?Phong Phi Vân nhìn móng vuốt của mình, vẻ mặt mặt như điên.

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, ba trăm sáu mươi vạn ngôi sao nhảy nhót trong người, thánh huy rực rỡ, thần vận sáng rực, cho cảm giác chảy xiết vô hạn.Đây là ba trăm sáu mươi vạn hạt tro thánh linh.Những tro cốt như ngôi sao nhảy nhót di chuyển trong máu thịt xương của Phong Phi Vân.Thánh linh kshi trong tro cốt thánh linh đã xói mòn hầu như không còn, nhưng vẫn chứa đạo tắc vô cùng mênh mông, từng giây từng phút giúp Phong Phi Vân ngưng tụ đại đạo.Bùm bùm bùm!

Cơ thể Phong Phi Vân phát ra ba tiếng vang khẽ, ba khúc xương ở phần lưng bốc lửa, biến thành phượng cốt.Khối phượng cốt thứ mười ba!Khối phượng cốt thứ mười bốn!Khối phượng cốt thứ mười lăm!Trong cơ thể Phong Phi Vân có mười ăm khối xương phượng, mỗi khối chứa lực lượng vô cùng vô tận.Một con rùa nhỏ trắng tinh từ chân trời bay tới.

Mặt trời ngã về tây, thân thể nhỏ bé kéo cái bóng dài.- Ôi, rốt cuộc đuổi kịp tiểu tử nhà ngươi, chạy mau quá!-------Chương 1363: Thế gia Trung cổ (1)Phong Phi Vân nói: - Ngươi nói lực phòng ngự mai rùa của ngươi đệ nhất thiên hạ, vừa rồi suýt bị ngươi hại chết!Mao Ô Quy đứng thẳng, cõng mai rùa, hai móng vuốt chắp Sau lưng, bộ dáng ta vô tội:- Tại vì tu vi của ngươi quá thấp nên không ngăn được một lũ khí lạnh của đối phương.

Sinh linh trong Nhược Thủy hồ rất đáng sợ, có thể chiếm một góc trong Hồng Diệp Tinh, ngươi bây giờ không trêu vào đẳng cấp cỡ đó được.Phong Phi Vân đồng ý.

Hồng Diệp Tinh là địa bàn của cảnh chủ Diệp Hồng cảnh, mỗi một tấc đất người bình thường không với tới được.

Nếu sinh linh trong Nhược Thủy hồ có thể bá chiếm một hồ nước thì chính là nhân vật kinh thiên động địa, tốt nhất đừng trêu vào.- Nguy rồi, mặt trời sắp lặn!Phong Phi Vân ở dưới đất niết bàn mất mây canh giờ, giờ đã qua buổi trưa từ lâu, mặt trời treo hướng tây, trong vòng một canh giờ sẽ lặn xuống núi.Trước khi trời tối chưa quay về sẽ bị đào thải.- Phượng hoàng thần dực!Lưng Phong Phi Vân nhô lên hai cục u, không ngừng mở rộng, từng đoàn lửa chói mắt bay ra từ hai cục u, cuối cùng nổ tung thành đôi cánh màu đỏ rực.Ầm!

Đôi cánh chim đỏ thẫm dài tám thước bốc cháy ngọn lửa, mỗi cọng lông chim chứa lực lượng lửa, trong suốt lấp lánh như thần dực tế luyện bằng thần tài.Cánh vỗ cuốn cuồng phong lửa nóng cháy, Phong Phi Vân bay lên cao.Mao Ô Quy đột nhiên nhảy lên lưng Phong Phi Vân, cười nói: - Thần thông tốt thật, mọc đôi cánh, trông giống thần dực làm bằng lông phượng hoàng.Cánh chim đột nhiên bừng lên ngọn lửa càng khủng bố, đốt Mao Ô Quy la hét không dám huênh hoang, chạy xuống dưới người Phong Phi Vân, kéo góc áo, treo lủng lẳng trên người hắn.Phượng hoàng thần dực!Đây là Sau khi Phong Phi Vân hoàn thành lần thứ hai niết bàn có thể thi triển ra thần thông, dù bị vẫn thiên linh thạch ức chế vẫn có thể bay.

Dù trong mật địa cấm không, phượng hoàng thần dực vẫn bay được.Khi tu vi của Phong Phi Vân đến cảnh giới nhất định, hắn có thể giương cánh xuyên qua không gian loạn lưu, thượng cửu thiên, hạ cửu địa, không gì không làm được.Không lâu sau Phong Phi Vân quay về đại doanh Bán Yêu Minh.Cách đại doanh Bán Yêu Minh mấy chục dặm Phong Phi Vân cất phượng hoàng thần dực, thi triển luân hồi tật tốc, giả bộ thở hồng hộc quay về đại doanh.- Số thứ ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm.Lão nhân lưng gù đứng trước đại doanh Bán Yêu Minh, ghi tên Phong Phi Vân vào quyển sách sắt, cho hắn một thẻ bài.Có nhiều người hoàn thành nhiệm vụ như thế?Phong Phi Vân nhận thẻ, lòng ngạc nhiên.

Phong Phi Vân xếp thứ ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm vậy là trước hắn có ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm bán yêu quay về đại doanh.Nhưng Phong Phi Vân nghĩ lại đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh có hơn bảy ngàn người, bây giờ mới có ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm về kịp lúc.

Trời đã tối muộn, không có bao nhiêu người về kị.Mới có ngày đầu tiên đã hơn một nửa thiên kiêu bị đào thải.Bên ngoài đại doanh Bán Yêu Minh đậu hơn mười con thiên mã thú màu trắng, rất thuần tuấn, toàn thân mặc giáp, là tọa kỵ đã bị thuần phục.Dùng thiên mã làm tọa kỵ, có đại nhân vật đến Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân hỏi thăm:- Dường như có người ngoài đến Bán Yêu Minh?Lão nhân lưng gù đứng trước cửa lớn, đôi mắt âm trầm, người lộ Khí thế mũi nhọn nhưng rất nhanh biến mất.Lão nhân lưng gù thản nhiên nói: - Một đệ tử Trung cổ thế gia.- Đệ tử Trung cổ thế gia đến đại doanh Bán Yêu Minh làm gì?Phong Phi Vân có nghe vài tin đồn liên quan Trung cổ thế gia.Cái gọi là Trung cổ thế gia ý chỉ gia tộc truyền thừa từ trung cổ đến bây giờ.

Trung cổ là một đoạn lịch sử cổ xưa, đại khái từ một trăm sáu mươi vạn năm đến một ngàn bốn trăm vạn năm trước.Phân chia đoạn thời gian này là trung cổ vì hơn một ngàn vạn năm đó trăm tộc nhân loại náo động lớn trước giờ chưa từng có, được gọi là trung cổ loạn thổ.Trung cổ loạn thế cũng là một trong các thời kỳ nhân loại huy hoàng nhất, xuất hiện nhiều nhân vật kinh thiên động địa.

Có 'chư tử bách thánh' xuất thế, truyền đạo thiên hạ.

Nhưng những nhân vật thần thoại ghi trên sách cổ đã chìm trong dòng sông thời gian dài dặc.Tuy nhiên gia tộc sinh ra vào thời kỳ trung cổ tiếp tục kéo dài, chính là Trung cổ thế gia.Trung cổ chỉ là một trang ngắn ngủi trong thiên chương lịch sử nhân loại, viết một quyển thời đại huy hoàng mà chiến loạn.

Thời kỳ kia nhân loại xuất hiện thịnh thế trăm nhà đua tiếng, vô số gia tộc, tiên thành, thánh phủ như măng mọc sau mưa.

Mãi đến một trăm sáu mươi vạn năm trước trăm tộc nhân loại xây dựng Trung Ương vương triều, ngừng đấu đá nhau, mãi khi một kỷ nguyên kết thúc.Loạn thế thời đại trung cổ chấm dứt.Trung cổ thế gia có thể kéo dài đến bây giờ đa số là nội tình cường đại, giữ lại một ít thủ đoạn giúp kéo dài từ trung cổ tới hiện tại.

Cổ tộc truyền thừa mấy vạn năm như Mộng gia không thể sánh bằng.Lão nhân lưng gù hừ lạnh một tiếng: - Trung cổ thế gia cực kỳ cao ngạo, tự nhận là trong người chảy dòng máu tiên hiền, khinh thường Bán Yêu Minh chúng ta.Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm:- Hay bọn họ dám đến Bán Yêu Minh gây sự?Đôi mắt lão nhân lưng gù chất chứa bất đắc dĩ nói: - Tuy Trung cổ thế gia khinh thường Bán Yêu Minh nhưng chúng ta buộc phải xum xoe bọn họ.

Như ngươi thấy đại doanh Bán Yêu Minh này là thuê của người Cố gia Trung cổ thế gia.

Nếu không Bán Yêu Minh không có chỗ đứng trong Hồng Diệp Tinh.- Chẳng lẽ không thể tự mua một mảnh đất sao?

Cần gì xem sắc mặt Trung cổ thế gia?Lão nhân lưng gù nói: - Đất đai Hồng Diệp Tinh thuộc quyền sở hữu của cảnh chủ đại nhân, không ai mua được.Phong Phi Vân hỏi: - Vậy đất của Trung cổ thế gia thì sao?- Đó là cảnh chủ ban thưởng cho bọn họ, đa số là từ thời trung cổ ban cho tổ tiên họ.Phong Phi Vân khó hiểu hỏi: - Tại sao Bán Yêu Minh chúng ta phải xây dựng đại doanh trong Hồng Diệp Tinh?Lão nhân lưng gù nhìn Phong Phi Vân, đáp:- Trung cổ thế gia, thậm chí toàn nhân loại xem bán yêu chúng ta là heo chó.

Nếu bản thân bán yêu không tranh đấu, không xem mình cao quý một chút thì thật sự thành heo chó.- Hồng Diệp Tinh là nơi cao nhất Diệp Hồng cảnh, nếu Bán Yêu Minh chúng ta không có đại doanh tại đây thì thật sự bị đạp dưới chân.- Dù chỉ thuê một khối đất, chúng ta cần đứng vững gót chân tại đây, nói cho tất cả bán yêu đang làm nô lệ.

Tương lai có ngày chúng ta nhất định sẽ sở hữu đất đai thuộc về mình.

Chúng ta không thua kém gì nhân loại, chúng ta có lý tưởng, mục tiêu của mình, đừng xem chúng ta là heo chó!Thuê đất trong Hồng Diệp Tinh chỉ là bước đầu tiên, cần đứng vững gót chân tại đây thì

Sau này mới có địa bàn của riêng mình, ngang hàng với nhân loại, không bị kỳ thị.Phong Phi Vân hơi hiểu nỗi vất vả của tiền bối trong bán yêu.

Mọi người đang cố gắng một hướng, dù mục tiêu xa xôi cũng không bỏ cuộc.Nếu các tiền bối mạnh nhất Bán Yêu Minh bỏ cuộc, những bán yêu sống ở tầng thấp nhất càng dễ từ bỏ hơn.

Sau này bọn họ cảm thấy mình thấp kém hơn heo chó, hậu thế cũng không bằng heo chó.-------Chương 1364: Thế gia Trung cổ (2)Lão nhân lưng gù bình tĩnh nỗi lòng kích động, chậm rãi nói: - Lần này vào chiến trường vạn tộc là cơ hội.

Nếu lập nhiều quân công trong chiến trường vạn tộc không chừng sẽ có được đất phong thuộc về Bán Yêu Minh chúng ta.- Đương nhiên đây là quá trình rất dài, muốn có quân công đủ để được đất phong là con số khổng lồ.

Ba, năm mươi năm không tích lũy được.- Bán Yêu Minh chúng ta lần đầu tiên vào chiến trường vạn tộc, không cầu có thể lập công giết địch, sống sót trở về, mang theo tin tức quý giá liên quan chiến trường vạn tộc là đã đủ.

Đối với các ngươi thì đây đã là lập công lớn cho Bán Yêu Minh.Trong tay lão nhân lưng gù có tư liệu về Phong Phi Vân, biết hắn là sơ đại bán yêu, tiềm lực rất lớn nên mới nói nhiều với hắn.

Nói xong lão nhân lưng gù im miệng.Phong Phi Vân tiêu hóa những gì lão nhân lưng gù nói, từng bước đi vào đại doanh Bán Yêu Minh, nghe tiếng ầm ĩ từ xa.

Rất nhiều trong giáo trường, có tiếng chiến đấu vọng lại.- Ha ha ha ha ha ha!

Đừng nói là Trung cổ thế gia chúng ta ăn hiếp Bán Yêu Minh các ngươi.

Một chọi một, miễn các ngươi thắng được một ván thì miễn giao tiền thuê một tháng.- Đáng tiếc, các ngươi được gọi là thiên tài tuyệt đỉnh trong bán yêu vậy mà liên tục thua mười hai ván, thế mà gọi là vô thượng thiên kiêu?

Cười chết người, Bát công tử, lại đến lượt công tử chọn người.Đám tinh anh Bán Yêu Minh căm hờn, lại có người vào giáo trường đánh nhau với một tài tuấn Cố gia.Phong Phi Vân nhíu mày nhìn hai nam nhân mặc chiến giáp mang thiếu nữ bán yêu lưng mọc cánh đưa đến trước mặt nam nhân trẻ tuổi tên bát công tử.

Nam nhân vươn ngón tay nâng cằm thiếu nữ bán yêu lên, vừa lòng gật đầu.Mắt Phong Phi Vân lạnh lùng nói: - Đang làm gì?

Đệ tử Trung cổ thế gia cho rằng Bán Yêu Minh chúng ta là gia súc bọn họ nuôi sao?

Muốn cướp người?Diệp Tiểu Mục thấy Phong Phi Vân đến vội chạy tới, ánh mắt uất ức tố khổ:- Phong huynh đệ, rốt cuộc ngươi đã về.Phong Phi Vân hỏi: - Chuyện gì xảy ra?

Diệp Tiểu Mục trả lời:- Chiều hôm nay Bát thiếu gia Cố gia Trung cổ thế gia dẫn người vào đại doanh Bán Yêu Minh đòi thu tiền thuê.

Nhưng gần đây Bán Yêu Minh bỏ ra linh thạch mau đồ vật chuẩn bị để vào chiến trường vạn tộc, không dư linh thạch, không đủ giao tiền thuê.

Cố Bát thiếu gia định đuổi hết bán yêu ra đại doanh Bán Yêu Minh, còn định đập phá chỗ này.

Cuối cùng một vị bán yêu thất giai đại nhân ra mặt, Cố Bát thiếu gia mới chịu thôi.Phong Phi Vân hỏi: - Vậy tại sao Cố Bát thiếu gia này còn ở đây?- Bát thiếu gia đối với bán yêu thất giai đại nhân còn chút khách sáo, không đuổi người, nhưng nói một câu . . .

Phong Phi Vân hỏi: - Hắn nói gì?- Hắn nhìn tinh anh bán yêu trong giáo trường, nói đây là thiên tài bán yêu đỉnh cao tuyển chọn từ các đại vực sao?

Ha ha ha, tu vi ngang với gia nô Cố gia chúng ta.Phong Phi Vân nhíu chặt mày, lắc đầu:- Hắn cố ý chọc giận những thiên tài bán yêu.Diệp Tiểu Mục nói: - Đúng vậy!

Dám nói tinh anh Bán Yêu Minh chúng ta không bằng gia nố của Cố gia, không bằng gia nô thì chúng ta là gì?

Thế là các bán yêu tức giận, nhiều người đòi khiêu chiến với Cố Bát thiếu gia.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Nếu khiêu chiến là trúng ý hắn rồi.- Thì đó, Cố Bát thiếu gia rất gian xảo, hắn cười bảo bản công tử không rảnh đấu với đám bán yêu các ngươi.

Các ngươi có tư cách gì khiến ta đánh nhau?- Những thiên kiêu bán yêu toàn là người tâm cao khí ngạo, không chịu để hắn đi.

Có người bảo dù thấp hơn một cảnh giới cũng có thể chém gia nô Cố gia.Phong Phi Vân khẽ thở dài: - Hắn chỉ chờ câu này.- Đúng vậy!

Cố Bát thiếu gia cuối cùng dừng bước, cười nói được, nếu các ngươi đã gan dạ như thế thì ta cho một cơ hội.

Nếu các ngươi có thể vượt qua một cảnh giới đánh bại gia nô của ta thì ta sẽ bớt một tháng tiền thuê cho Bán Yêu Minh.- Lúc này tất cả bán yêu kích động, nhiều người hăng hái.- Nhưng Cố Bát thiếu gia nói nếu các ngươi thua thì phải dâng lên một thiên chi kiêu nữ trong bán yêu làm nữ nô cho hắn, vậy mới công bằng.Phong Phi Vân nói: - Hắn đang từng bước đặt bẫy các người, giờ đã lộ ra mục đích thật.

Trong bán yêu không thiếu người tâm trí tuyệt đỉnh, không nên trúng cái tròng này.

Thiên chi kiêu nữ rất kiêu ngạo, bọn họ sẽ không giao thân thể làm tiền cược cho người khác.Diệp Tiểu Mục nói: - Nhưng Phong huynh đệ đã quên, bọn họ tự lấy mình ra làm tiền cược, vì tranh một hơi.

Trong nữ nhân không thiếu người kiêu ngạo.Lúc trước Diệp Tiểu Mục cũng tức giận muốn đi lên giáo trường đấu với gia nô của Cố gia, nàng không tin mình không đánh bại một gia nô.

Nhưng có người vào giáo trường trước Diệp Tiểu Mục, nếu không bây giờ nàng cũng trở thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.Phong Phi Vân khẽ thở dài: - Một khi có người rơi xuống vậy không còn đường cứu vãn.Diệp Tiểu Mục gật đầu, thở dài: - Người xuất chiến đầu tiên là một vị tỷ tỷ, đánh thua, thua vào tay gia nô Cố gia, trước mặt các tinh anh bán yêu trở thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.

Đây là nhục nhã, đả kích với tất cả bán yêu khác.

Thế là có người đi vào chiến trường, muốn thắng giành lại tỷ tỷ kia, nhưng thua hết, càng lún càng sâu.Phong Phi Vân khâm phục nói: - Cố Bát thiếu gia là nhân vật lợi hại, không mất một khối linh thạch đã được hơn mười thiên chi kiêu nữ trong bán yêu, còn chèn ép tin tưởng mới rực cháy trong bán yêu.

Đây là thủ đoạn người bề trên phải học được, vừa có lợi vừa phá hủy lòng tự tin của đối thủ.Phong Phi Vân chắc chắn trước khi Cố Bát thiếu gia đến đại doanh Bán Yêu Minh dã tính toán tất cả, gã mang theo gia nô toàn là tinh nhuệ được sàn lọc, hoặc là những người đó không phải gia nô.Phong Phi Vân từ xa liếc Cố Bát thiếu gia, gã ngồi ung dung, mười hai nữ nhân bán yêu xinh đẹp tuyệt trần đứng Sau lưng gã.

Có người mọc đôi cá, có người lưng mọc cánh dài, có người trán có ba mắt.

Toàn là thiên chi kiêu nữ trong bán yêu, bây giờ trở thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.Nếu thật sự làm nữ nhân của Cố Bát thiếu gia cũng không xấu, nhưng gã nổi tiếng là thích chơi mỹ nhân bán yêu, chỉ chơi lần đầu tiên, hôm sau giết chết, tuyệt đối không sống qua ngày thứ ba.Thân phận nữ nhân bán yêu thấp hèn, huyết mạch đê tiện.

Cái loại Trung cổ thế gia như Cố gia sẽ không để đệ tử gia tộc mình và nữ nhân bán yêu sinh ra đứa con, nên mỹ nhân bán yêu nào ngủ với Cố Bát thiếu gia là chỉ có đường chết.Ầm!

Lại một cường giả trong bán yêu bị đánh bại, một mỹ thiếu nữ bán yêu đuôi dài bị mang đi.- Ta khuyên các ngươi đừng tự rước lấy nhục nữa, thiên tài trong bán yêu gì đó tuyệt đối không thắng được gia nô của Cố gia chúng ta, ha ha ha ha ha ha!

Cố Bát thiếu gia ôm mỹ thiếu nữ bán yêu vừa mang đến, cười nói: - Trời đã tối, có mười ba vị mỹ nhân làm bạn cũng xem như không uổng chuyến này.-------Chương 1365: Đầu người thân thúCố Bát thiếu gia cúi gập đầu hướng sâu trong đại doanh Bán Yêu Minh, cười to người nói: - Đa tạ các vị tiền bối Bán Yêu Minh tài bồi ra giai nhân xinh đẹp như vậy, lần sau ta còn đến viếng nữa.

Và nhớ . . .

Chuẩn bị tiền thuê, ha ha ha ha ha ha!

Sâu trong đại doanh Bán Yêu Minh yên lặng, các sát quang ngưng tụ rồi tán đi.Mắt Cố Bát thiếu gia chất chứa ý cười trêu chọc.- Chờ chút!

Ta còn muốn khiêu chiến!Một bán yêu đầu người mình thú đi vào giáo trường, cao ba trượng, người mọc đầy lông dài màu đen như thần vượn, nhưng mặt người.Cánh tay gã thô to như khảm hai miếng giáp vàng, chân giẫm mặt đất kêu thùng thùng.Phong Phi Vân có chút ấn tượng với bán yêu đầu người thân thú này, sáng hôm nay trước uy thế của bán yêu thất giai chỉ có ba người không quỳ.

Một là Phong Phi Vân, bán yêu đầu người thân thú cũng trong số đó, là sơ đại bán yêu.Cố Bát thiếu gia cười hỏi: - Ngươi muốn chiến?

Lấy cái gì chiến với ta?Bán yêu đầu người thân thú nói: - Lấy mạng của ta chiến với ta!Cố Bát thiếu gia nói: - Mạng của ngươi đối với ta không đáng giá bằng một sợi tóc mỹ nhân bán yêu, ta muốn mạng của ngươi làm gì?Bán yêu đầu người thân thú nghiến răng, nhìn chằm chằm các thiên chi kiêu nữ trong bán yêu đứng xung quanh.Bán yêu đầu người thân thú nói: - Các người có ai tin tưởng ta không?

Chắc chắn ta có thể đánh bại hắn, nếu ta thua thì sẽ giao mạng cho nàng!Lúc trước có mấy bán yêu đều là kỳ tài ngút trời cũng hứa như vậy, hy vọng có một thiên chi kiêu nữ trong bán yêu làm tiền cược của mình.

Nhưng các kỳ tài đó thua, thiên chi kiêu nữ thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.Chuyện này không phải lần đầu tiên, đã không còn nữ nhân nào muốn giao mạng sống, thân thể của mình làm tiền cược cho người khác.Bán yêu đầu người thân thú to con quỳ xuống giáo trường nhưng người rực cháy chiến ý, đôi mắt kiên quyết:- Ta thật sự có thể đánh bại hắn!

Xin các người hãy tin tưởng ta, xin các người!Trong Bán Yêu Minh có một số thiên chi kiêu nữ rung động, nhưng bọn họ không tùy tiện đứng ra.

Lỡ bán yêu đầu người thân thú thua, người chịu nhục và chết là các nàng.

Ai muốn giao sống chết, trong trắng vào tay người lạ?Cố Bát thiếu gia cười nói: - Người trẻ tuổi, ta cũng thấy tư chất của ngươi rất cao, rất có thể vượt qua cảnh giới đánh bại gia nô của ta.

Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, những thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh không tin tưởng ngươi.

Ài, hèn gì địa vị của bán yêu thấp, thân phận đê tiện.

Không tin người của mình thì sao đấu lại nhân loại chúng ta?Thiên chi kiêu nữ trong Bán Yêu Minh không chịu nổi Cố Bát thiếu gia khích tướng, một nữ nhân bước ra:- Ta đồng ý tin tưởng hắn, ta sẽ làm tiền cược cho hắn!Bán yêu đầu người thân thú mừng phát khóc, liên tục dập đầu hướng nữ nhân kia:- Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi!

Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thắng, chắc chắn thắng!

Nếu ta thua thì ta sẽ chặt đầu mình ngay tại chỗ!Đây là mỹ nhân mặc áo trắng, dưới làn váy có cái đuôi dài, tóc dài rũ xuống, phong tình quyến rũ.

Nàng buông tiếng thở dài.Cố Bát thiếu gia nhìn chằm chằm vào mỹ nhân bán yêu, khóe môi cong lên, ngồi trở về.Cố Bát thiếu gia lạnh nhạt nói: - A Miêu, ngươi đi đấu với hắn.Một thiếu niên mặc giáp màu trắng bước ra từ Sau lưng Cố Bát thiếu gia, tay cầm họa kích, mắt ngạo nghễ, khóe môi cong lên nụ cười tà.

Họa kích giộng mạnh mặt đất, đất nứt nẻ, sóng khí cường đại khuếch tán.Thiếu niên tên A Miêu là cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, vừa lúc cao hơn bán yêu đầu người thân thú một cảnh giới.Nhưng kình khí trên người A Miêu đặc biệt mạnh mẽ, tu vi hơn hẳn tu sĩ Niết Bàn đệ nhị trọng thiên khác.

Muốn vượt một cảnh giới đánh bại A Miêu đã khó càng khó thêm.- Grao!

Bán yêu đầu người thân thú triệu hoán thanh thần chùy xích đồng, miệng phát ra tiếng gầm chân trời.

Trên xích đồng thần chùy lóe vô số tia điện, bộc phát lực lượng khiếp hồn người.Ầm!

Một chùy đánh ra, sóng khí khổng lồ trùng kích.Thiếu niên tên A Miêu mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh, họa kích ngày càng dài như cây cột thần.

Một kích đâm ra tốc lên mảng lớn đất bùn, sương khói bốc hơi.Bán yêu đầu người thân thú rất cuồng dã, chẳng biết xích đồng thần chùy nặng mấy ký, như ngọn núi nằmg gọn trong tay gã.

Có dấu tia chớp khắc trên xích đồng thần chùy, mỗi kích bắn ra tia điện cuồn cuộn.Cố Bát thiếu gia thấy dấu hiệu tia chớp trên xích đồng thần chùy thì con ngươi co rút, lộ vẻ đăm chiêu.Phong Phi Vân hơi rung động, cảm nhận khí Vũ Hóa trên xích đồng thần chùy, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đa số khí Vũ Hóa bị phong ấn.Ầm!

Các bán yêu đứng đằng trước chấn động, bọn họ hò reo cổ vũ, tiếng hét chói tai như tiếng sấm.Thì ra bán yêu đầu người thân thú đã đánh bại A Miêu, xích đồng thần chùy khổng lồ đánh bay A Miêu té xuống đất, áo giáp nứt ra, lồng ngực suýt bị đập lõm xuống.Thắng!Đây là ván thắng đầu tiên của bán yêu.Lòng người dâng cao, mỹ nhân bán yêu lúc trước dũng cảm đứng ra nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhỉn bán yêu đầu người thân thú có sự tôn kính, tôn sùng như nhìn anh hùng chủng tộc.Tiếng vỗ tay rầm trời kéo dài thật lâu.A Miêu khó khăn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Cố Bát thiếu gia:- Xin lỗi!

Chủ nhân, ta thua, khiến chủ nhân mất mặt.Cố Bát thiếu gia mỉm cười nói: - Không trách ngươi, lui xuống dưỡng thương đi.Cố Bát thiếu gia vươn một bàn tay, lòng bàn tay hiện ra viên linh đan lục phẩm giao vào tay A Miêu.Cố Bát thiếu gia đứng dậy, vỗ tay cười nói: - Không tệ, không tệ, trong bán yêu rốt cuộc ra một nhân vật có thể chiến thắng gia nô của ta.- Chiến thắng một gia nô chẳng có gì hay, ta muốn khiêu chiến ngươi!Bán yêu đầu người thân thú huơ xích đồng thần chùy, cánh tay như cối xay, vô số tia chớp đan xen thần chùy đập hướng Cố Bát thiếu gia.Cố Bát thiếu gia lắc đầu, một tay chậm rãi vươn ra.

Một chưởng ấn khổng lồ phát ra thần uy hủy thiên diệt địa đánh bay bán yêu đầu người thân thú té ra xa mấy chục trượng.Nhẹ nhàng như bàn tay đập chết con mũi.- Phi phi!Bán yêu đầu người thân thú bò dậy, mu bàn tay cầm xích đồng thần chùy nứt toạc mảng lớn, suối máu tuôn ra, chiến ý bốc lên, đôi mắt đỏ rực.Các bán yêu hóa đá, kinh ngạc không nói nên lời.Đây là tu vi của Cố Bát thiếu gia sao?Cố Bát thiếu gia vuốt mũi, trường bào gọn gàng sạch sẽ.Cố Bát thiếu gia hừ lạnh một tiếng: - Một bán yêu mà mơ đấu với ta?

Có thể đánh nhau với gia nô của ta đã là giỏi.

Hôm nay nể mặt Thiên Nộ tiền bối nên bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám xúc phạm ta thì ngươi chết chắc!- Không biết ngươi đang nói gì, Thiên Nộ với chả Thiên Nộ, muốn giết lão tử thì cứ đến đây, đừng lảm nhảm giả bộ oai!Vết thương trên người bán yêu đầu người thân thú chậm rãi khép lại, năng lực phục hồi rất nhanh.Cố Bát thiếu gia nhướng mày, con ngươi lóe tia sát ý nhưng nhìn xích đồng thần chùy trong tay bán yêu đầu người thân thú thì lại thôi.Cố Bát thiếu gia hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không biết Phần Điện chiến chuy trong tay mình là chiến bảo của Thiên Nộ tiền bối?-------Chương 1366: Tử công tửBán yêu đầu người thân thú ngơ ngác nhìun xích đồng thần chùy, trước giờ gã không biết nó có cái tên phong cách như vậy.Phần Điện chiến chuy?Nổi tiếng lắm sao?Bán yêu đầu người thân thú sống trong rừng sâu, được một lão nhân nuôi lớn.

Lúc bán yêu đầu người thân thú ra núi, lão nhân kia trao chiến chùy cho gã.Bán yêu đầu người thân thú không biết Thiên Nộ là ai nhưng không có nghĩa là các tiền bối trong Bán Yêu Minh không biết.

Bán yêu lục giai, thất giai bị kinh động, cảm thấy thật khó tin.Cố Bát thiếu gia nói: - Ngươi thắng một trận, cho ngươi hai lựa chọn.

Một là ngươi chọn một trong mười ba bán yêu nữ nô, ta sẽ cho nàng tự do.

Lựa chọn thứ hai, Bán Yêu Minh có thể miễn tiền thuê một tháng.Bán yêu đầu người thân thú cố chấp nói: - Không được, ngươi không được mang nữ hài tử nào của bán yêu chúng ta đi!Phong Phi Vân đứng ở phía xa, cảm thấy cái tên to xác này làm người ta thích.

Tuy làm việc hơi ngốc nhưng bán yêu đầu người thân thú có nguyên tắc, Phong Phi Vân không bằng gã ở điểm này.Cố Bát thiếu gia nét mặt sa sầm nói: - Cái này không do ngươi quyết định.

Ta không giết ngươi là nể mặt Thiên Nộ tiền bối chứ không phải ta không dám giết ngươi.

Ngươi phải hiểu mình là thứ gì?

Dù chân thân hiền giả Vũ Hóa giáng lâm cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi đắc tội Cố gia chúng ta!Cố Bát thiếu gia hừ mạnh, sóng âm phát ra đánh bay bán yêu đầu người thân thú, tai miệng mũi chảy máu.Cố Bát thiếu gia không dám trêu chọc hiền giả Vũ Hóa nhưng không có nghĩa là gã không dám giết đệ tử của hiền giả Vũ Hóa.

Thế hệ trẻ tranh phong, bá chủ thế hệ trước không được nhúng tay vào, đây là quy tắc của Trung Ương vương triều thứ sáu, là cách bá chủ thế hệ trước rèn luyện người trẻ tuổi.Một Trung cổ thế gia sẽ sợ hiền giả Vũ Hóa cảnh?Tuyệt đối không.- Để lại một nữ nô, chúng ta đi.Cố Bát thiếu gia lạnh lùng, giọng nói hờ hững, ánh mắt mỉa mai quét các bán yêu, mang mười hai nữ nô bán yêu đi.Đa số bán yêu căm hận nhưng đành bó tay.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Bát thiếu gia, nhìn gã mang mười hai nữ nô bán yêu đi, hắn không ra tay.Lực lượng cá nhân Phong Phi Vân rất yếu ớt, không thể đối kháng với Trung cổ thế gia.

Sau lưng bán yêu đầu người thân thú có hiền giả Vũ Hóa chống nên bây giờ còn sống, nếu không vì vậy gã đã chết trong tay Cố Bát thiếu gia.Lần này dạy cho các bán yêu một bài học, nếu không lần sau Cố Bát thiếu gia đào hố tiếp, bọn họ sẽ lại nhảy vào đó.Con người chỉ khi thật sự đau thì lần sau mới học khôn.- Cố lão bát, sao đi mau vậy?

Ta mới đến xem náo nhiệt, cưha xem đã.Một công tử áo tím phong độ phiên phiên từ ngoài cổng đại doanh Bán Yêu Minh đi vào trong, phong hoa tuyệt đại, bước chân ung dung, ngũ quan tinh xảo, phe phẩy quạt, mặt che ánh sáng nhạt khó thấy bộ mặt thật.Cố Bát thiếu gia đang định đi lập tức dừng bước, biến sắc mặt.Cố Bát thiếu gia chửi thầm trong bụng:- Chẳng phải nàng ta gbhét bán yêu nhất sao?

Tại sao đến đây?

Thật là xui xẻo tám đời.

Cố Bát thiếu gia chắp hai tay, cúi đầu chào, cười nói: - Thì ra là Tử công tử giá lâm, không từ xa nghênh đón.Công tử áo tím chậm rãi đi tới, lướt qua Cố Bát thiếu gia.

Công tử áo tím khép quạt lại gõ vai Cố Bát thiếu gia, mắt sáng nhìn mười hai mỹ nhân bán yêu.Công tử áo tím cười khẩy nói: - Cố lão bát, ngươi diễm phúc sâu thật.Bị cây quạt công tử áo tím đè, bả vai Cố Bát thiếu gia thấp theo.Cố Bát thiếu gia vẫn chắp hai tay, cười gượng nói: - Chỉ là yêu thích cá nhân, thân phận Tử công tử cao quý, chắc sẽ không quản lý chuyện này?- Ta không rảnh quan tâm chuyện của ngươi, gần đây ta đang rầu chuyện khác.Công tử áo tím liếc hướng đại doanh Bán Yêu Minh, khóe môi cong lên.Các bán yêu sửng sốt, mới rồi Cố Bát thiếu gia còn kênh kiệu huênh hoang sao gặp công tử áo tím là héo?Công tử áo tím có lai lịch gì?Không lẽ lợi hại hơn cả Cố Bát thiếu gia?Khi công tử áo tím đến đại doanh Bán Yêu Minh thì các trưởng bối Bán Yêu Minh lại bị kinh động, bởi vì thân phận của nàng không giống người bình thường.

Nàng đến làm bán yêu thất giai ít khi lộ mặt rung động, đang định có nên đi ra nghênh tiếp không.Cố Bát thiếu gia dò hỏi: - Không biết Tử công tử đang rầu chuyện gì?

Lão bát có thể giúp công tử được không?Công tử áo tím nhìn chằm chằm đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, phẩy quạt.Công tử áo tím cười nói: - Rầu thật, ta hứa ban thưởng trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến cho một người.

Bây giờ ba ngàn mỹ quyến còn thiếu mười hai người, ài, không biết đi đâu tìm đây?- Chỗ này có sẵn đây!Cố Bát thiếu gia vội đẩy mười hai nữ nô bán yêu đến trước mặt công tử áo tím.Công tử áo tím cười nói: - Sao ta có thể không biết ngượng?- Giúp Tử công tử giải buồn phiền là chuyện rất vin hạnh.Đám bán yêu lại phẫn uất.

Thật đáng ghét, xem thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh như hàng hóa trao đến chuyển đi, còn làm ngay trước mặt các bán yêu, cái này không phải bẽ mặt mà là đạp thẳng vào mặt các bán yêu.Một thiên tài bán yêu không chịu nổi nhục nhã nữa, mắt hung tợn lén rút linh khí ra, định liều mạng với Cố Bát thiếu gia, công tử áo tím.

Nhưng cơ thể gã hóa đá, không nhúc nhích được.Lão nhân lưng còng eo treo lệnh bài bán yêu lục giai đè người thiên tài bán yêu lại, truyền âm:- Nếu không muốn chết hãy ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ!Thiên tài bán yêu mắt đỏ rực, tức run người:- Nhưng . . .

Nhưng bọn họ khinh người quá đáng!Bán yêu đầu người thân thú cũng rất giận, muốn huơ chùy liều mạng nhưng bị tiền bối bán yêu khác kiềm chế, nói: - Công tử áo tím kia không phải người các ngươi có thể trêu vào, nếu ra tay với công tử áo tím sẽ đem lại tai họa ngập đầu cho Bán Yêu Minh.Bán yêu nào muốn tấn công đều bị kiềm chặt, bị khuyên nhủ, trơ mắt nhìn mười hai thiên chi kiêu nữ bán yêu như gia súc chuyển đến Sau lưng công tử áo tím.Ánh mắt Cố Bát thiếu gia lạnh băng, liếc đám tinh anh bán yêu.- Dường như bọn họ không phục.Ánh mắt Cố Bát thiếu gia sắc bén như hai thanh kiếm.Công tử áo tím cười cười:- Không sao.Công tử áo tím chỉ vào đám tinh anh Bán Yêu Minh:- Phong Phi Vân, còn không chịu lên nhận phong thưởng?Các bán yêu sửng sốt, liên tưởng lời công tử áo tím đã nói, lòng hoảng hốt.

Bọn họ nhìn theo ngón tay công tử áo tím cuối cùng ngừng lại trên người Phong Phi Vân.Mọi người tự động nhường một con đường.Diệp Tiểu Mục đứng bên cạnh Phong Phi Vân ngây ngốc, thấy ánh mắt mọi người cùng nhìn hướng mình thì cúi đầu.Biểu tình Phong Phi Vân thản nhiên nhìn công tử áo tím, lòng thầm ngạc nhiên.

Tuy Phong Phi Vân sớm đoán ra lai lịch của nàng không nhỏ nhưng ai ngờ nàng làm Cố Bát thiếu gia rồng trong cõi người phải cúi đầu, thật không tầm thường.Phong Phi Vân lên tiếng: - Lưu Tô Tử!Một gia nô thân tín của Cố Bát thiếu gia biết thân phận công tử áo tím, lớn tiếng quát mắng Phong Phi Vân:- To gan, bán yêu như ngươi sao dám kêu tên của Tử công tử!?-------Chương 1367: Nơi nữ nô thuộc vềPhong Phi Vân khinh thường liếc gia nô kia:- Tên con người không kêu chứ làm gì?

Không kêu Lưu Tô Tử chẳng lẽ gọi là chó mèo?Tên của gia nô thân tín là A Cẩu, bị Phong Phi Vân nói làm gã bẽ mặt:- Ngươi dám so sánh Tử công tử là chó mèo?

Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, không ai cứu ngươi được!Lưu Tô Tử chỉ đứng xem, không lên tiếng can ngăn, nàng như người ngoài cuộc đứng xem kịch vui.Cố Bát thiếu gia không đoán được trong bụng Lưu Tô Tử nghĩ gì, dù sao mới rồi nàng kêu Phong Phi Vân đi ra nhận ban thưởng nói lên quan hệ của nàng và bán yêu kia không phải đối địch.

Quan hệ không phải đối địch thì Cố Bát thiếu gia không tiện nói gì, yên lặng theo dõi.Phong Phi Vân nói: - Ta không hề nói vậy, ta kêu Lưu Tô Tử chứ không kêu chó mèo, người so sánh nàng là chó mèo là ngươi, không phải ta.Gia nô thân tín của Cố Bát thiếu gia, A Cẩu không cãi lại Phong Phi Vân, mặt trướng đỏ, ôm cục tức.

A Cẩu là gia nô nhưng cũng là thân tín của Cố Bát thiếu gia, tu vi, thiên phú rất cao.

Tộc lão cổ tộc gặp A Cẩu còn phải cung kính chào, nhưng giờ gã bị một bán yêu chế nhạo.A Cẩu tức giận nói: - Ta không muốn đấu võ mồm với ngươi, có giỏi thì đánh với ta!Phong Phi Vân nhìn A Cẩu như ngó kẻ ngốc:- Đấu với ngươi có ích gì cho ta?

Dựa vào cái gì bắt ta đấu với ngươi?A Cẩu không chịu nổi ánh mắt của Phong Phi Vân, gã xông lên, giáp cổ màu xanh hiện ra tràn đầy miếng sắt, ngón tay cực kỳ sắc bén, lực lượng lửa cháy công kích.Bùm!Phong Phi Vân đứng yên tại chỗ, cánh tay hiện ra các sợi xích Vũ Hóa đỏ biến thành vuốt thần, móng vuốt dài nửa thước.Răng rắc!

Giáp trên tay A Cẩu vỡ, người văng ra ngoài, rớt cái bịch xuống đất, lăn lông lốc ra xa.- Phụt!

A Cẩu hộc máu, cánh tay máu chảy đầm đìa, máu nứt toác.Phong Phi Vân rút tay về, lạnh nhạt nói: - Một gia nô cũng dám càn rỡ trong đại doanh Bán Yêu Minh?

Hôm nay nể mặt Cố Bát thiếu gia nên không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không dám giết.

Ngươi nên hiểu ngươi là cái thứ gì?A Cẩu lại hộc máu:- Phụt!

Đám tinh anh Bán Yêu Minh trợn mắt há hốc mồm.

Quá oách, một bàn tay đánh A Cẩu cảnh giới đỉnh Niết Bàn đệ nhị trọng thiên hộc máu.

Phong Phi Vân nói cũng rất điêu, lặp lại lời Cố Bát thiếu gia đã nói.Mặt Cố Bát thiếu gia lạnh băng, cười khẩy nói: - Vậy phải đa tạ ngươi đã nể mặt ta.Phong Phi Vân nhìn thẳng mắt Cố Bát thiếu gia, không hề né tránh:- Đừng khách sáo.Ánh mắt Cố Bát thiếu gia âm trầm, tia sáng khiếp người, ngưng tụ quy tắc trong thiên địa vào con ngươi, sức xuyên thấu không gì sánh kịp, như hai thanh kiếm lạnh chém qua.Áo Phong Phi Vân không gió tự bay, con ngươi lóe tia sáng đỏ, chất chứa ngọn lửa tiêu trừ tia mắt Cố Bát thiếu gia.- Chúng ta đi!Cố Bát thiếu gia thu tầm mắt về, dẫn một đám nô bộc rời đi.

Trước khi đi Cố Bát thiếu gia nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, hừ mũi.Các thiên kiêu nhân kiệt Bán Yêu Minh thở phào, rốt cuộc Cố Bát thiếu gia đã đi.Lưu Tô Tử đứng thẳng, anh tư hiên ngang:- Phong Phi Vân, ngươi còn không quỳ xuống nhận ban thưởng?Phong Phi Vân nói: - Dựa vào cái gì kêu ta quỳ?Ánh mắt Lưu Tô Tử lạnh lùng, đương nhiên nói: - Bán yêu nho nhỏ nhà ngươi nhận ta ban thưởng là vinh hạnh lớn lao, nên tất nhiên phải quỳ xuống tạ ơn.Phong Phi Vân không lùi bước, ánh mắt sắc bén nói: - Ta không cần vin hạnh đó.

Ta cứu mạng ngươi, đồng ý cho ta thù lao thì cho, không cho thì thôi, cần gì làm bộ dáng cao nhân trước mặt ta?

Nhìn là buồn nôn.Lưu Tô Tử tức ngứa răng, bán yêu chết tiệt dám nói nàng buồn nôn?

Quá to gan, muốn chết!Lưu Tô Tử nói: - Hừ!

Thứ không biết điều, nếu không nhờ bản công tử đến thì Cố lão bát sẽ xám xịt rời đi sao?

Mười hai nữ nhân bán yêu đã bị hắn mang về nhà.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân cười nói: - Rất cảm ơn Tử công tử, mới rồi là hiểu lầm, có chỗ nào đắc tội xin công tử thứ lỗi cho.Phong Phi Vân biến sắc mặt quá mau làm Lưu Tô Tử không kịp phản ứng, nàng nhíu mày, bản năng lùi một bước.Phong Phi Vân cười toe đi qua, nhiệt tình nói: - Vừa rồi nghe Tử công tử bảo ban thưởng đất phong trăm vạn dặm, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến cho ta?

Nô bộc và mỹ quyến không cần cũng được, về đất phong thì chúng ta hãy bàn kỹ hơn.

Không biết Tử công tử nói trăm vạn dặm đất phong có thể phong đất ở Hồng Diệp Tinh không?- Ngươi nằm mơ đi!

Trăm vạn dặm đất phong của ngươi là rút từ đất phong của ta, ở Quý vực, không có trong Hồng Diệp Tinh!Lưu Tô Tử không chịu nổi bộ mặt nham nhở của Phong Phi Vân, như muốn nhào vào người nàng.

Lưu Tô Tử lại thụt lùi.Nghe câu này Phong Phi Vân hết niệt tình, hắn dừng bước chân nói: - Thì ra là ta tự mình đa tình.

Vậy ngươi có đất phong trong Hồng Diệp Tinh không?

Ta không cần nhiều, cho mấy trăm khoảnh là được.Lưu Tô Tử nói: - Đừng tưởng rằng ta không biết ý đồ của ngươi.

Ta nói thẳng cho ngươi biết, đất phong trong Hồng Diệp Tinh chỉ có thể dùng quân công trên chiến trường vạn tộc đổi lấy, không phải nói ban cho thì ban được.

Trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến, rốt cuộc ngươi có muốn không?Phong Phi Vân nói: - Muốn, tại sao không?

Thứ này vốn là ngươi nợ ta.Lưu Tô Tử khinh thường bán yêu, có thành kiến với Phong Phi Vân, nhưng nàng nói chuyện giữ lời.Cuối cùng Phong Phi Vân được một khối đất phong trong Quý vực, rộng trăm vạn dặm, lãnh thổ bao la hơn Thần Tấn vương triều.

Có giấy bán mình của mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến, còn có một cái quan ấn.Đáy quan ấn khắc bốn chbữ 'đại ti bộ thổ'.Đất phong một trăm vạn dặm mặc dù Lưu Tô Tử ban cho Phong Phi Vân nhưng không phải thế tập thì vẫn thuộc mảnh đất Quý vực, Sau khi hắn chết sẽ trả lại cho Quý vực hoặc nên nói là trả cho Lưu Tô Tử.Không chỉ thế, khi Phong Phi Vân làm chủ nhân mảnh đất này hàng năm phải tiến cống cho Lưu Tô Tử.

Bởi vì khối đất hắn được ban cho là cắt từ đất phong của nàng.Đại ti bộ chắc là chức quan nhỏ trong Trung Ương vương triều thứ sáu, nhỏ hơn vực chủ rất nhiều.Bởi vì khối đất của Phong Phi Vân được Lưu Tô Tử ban thưởng nên rất to do, không bị ràng buộc như đại ti bộ khác phải nghe cấp trên điều độ.hiện giờ Phong Phi Vân xem như vua không ngai một phương.Thiên tài bán yêu kích động, rất hâm mộ Phong Phi Vân.

Có lãnh địa của mình, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến.

Bán yêu thất giai cũng khó làm được điều này.

Phong Phi Vân cầm quan ấn nhưng không thấy kích động gì, hắn nhìn mười hai mỹ nhân bán yêu.Phong Phi Vân nói: - Bây giờ các người đã tự do, lui xuống đi.Mười hai mỹ nhân bán yêu đứng yên không nhúc nhích.

Có mọc cánh, đôi mắt đầy bi thương.

Có đuôi cá tóc xanh, cúi thấp đầu.Thiếu nữ bán yêu hốc mắt đỏ hồng nói: - Vừa rồi . . .

Tử công tử khiến chúng ta ký 'khế nô lệ bán thân', suốt đời làm nô.Phong Phi Vân nhíu mày, lục tìm trong xấp khế bán thân rất nhanh tìm ra mười hai tấm 'khế nô lệ bán thân', suốt đời làm nô.-------Chương 1368: Đi chiến trường vạn tộc (1)Phong Phi Vân cao giọng nói: - Bây giờ ta sẽ xé mười hai khế bán thân này.- Đừng!- Đừng mà!Mười hai mỹ nhân bán yêu giật nảy mình, quỳ xuống.Một người nói: - Bây giờ thân phận của chúng ta là nô lệ, nếu chủ nhân xé khế bán thân nô lệ thì chúng ta không còn là nô lệ, không có tượng trưng thân phận, khi đi ra ngoài ai đều có thể bắt, giết chúng ta, không bằng cả nô lệ.Phong Phi Vân vốn xé một góc nghe vậy khựng lại, chửi thầm:- Lưu Tô Tử, ngươi giỏi!Hiện giờ Lưu Tô Tử đã rời khỏi đại doanh Bán Yêu Minh, nàng ngồi trên xe tiên bảy sắc bay trong tầng mây.- Hừ!

Bán yêu chết tiệt dám nói bản công tử buồn nôn?

Phản rồi, đấu với bản công tử?

Tuyệt đối không có kết cục tốt!Lão bộc lái xe hỏi: - Tiểu thư có muốn lão bộc dạy hắn một bài học không?Lưu Tô Tử mỉm cười nói: - Không cần, sẽ có người ra tay.

Tin bán yêu kia ôm mười hai mỹ nữ nô lệ bán yêu truyền ra thì Cố lão bát sẽ tức hộc máu, tuyệt đối không bỏ qua.

Khi đó chúng ta đứng xem kịch là được.Cố Bát thiếu gia thật sự rất tức giận.

Mọi chuyện nằm trong kế hoạch, gã vốn có thể mang hai mỹ nữ nô lệ bán yêu rời đi, buổi tối hưởng thụ cực lạc trần gian.

Hôm qua Cố Bát thiếu gia còn hứa chắc sẽ cho mấy đệ tử Trung cổ thế gia hưởng dụng thiên chi kiêu nữ bán yêu.

Không ngờ nửa đường gặp phải Lưu Tô Tử, phá hỏng tất cả kế hoạch của gã.Cố Bát thiếu gia sắc mặt âm trầm nói: - Chắc chắn là lão cửu giở trò Sau lưng.

Lần này thấy ta chịu thiệt chắc hắn cười bò.- Cố Bát thiếu gia, ngươi hứa tặng nữ nô bán yêu cho chúng ta đâu?Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh cùng nhau đến phủ của Cố Bát thiếu gia.

Hai người cười toe ngồi đối diện Cố Bát thiếu gia.Hoàng gia, Hoàng gia là Trung cổ thế gia.

Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh quen thân với Cố Bát thiếu gia từ lâu, giờ đến đòi nữ nô bán yêu.Ánh mắt Cố Bát thiếu gia âm trầm, gã biết Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh nhận được tin nên đến cười nhạo gã.Cố Bát thiếu gia lạnh lùng cười: - Vốn đã đến tay nhưng Tử công tử thiếu mấy mỹ quyến nên tặng cho nàng.

Nếu các người muốn chơi nữ nô bán yêu thì đi tìm nàng đòi.Mộ Dung Kiến Khang cười nói: - Không đúng, ta mới nhận được tin.

Nghe bảo Tử công tử ban thưởng mười hai nữ nô bán yêu cho bán yêu tên Phong Phi Vân.Hoàng Nhạc Sinh cười nói: - Mười hai nữ nô bán yêu, mỗi người là thiên chi kiêu nữ trong bán yêu, khác hẳn nữ nô bán yêu trước kia từng nếm.

Cực lạc trần gian này vốn là Cố Bát thiếu gia hưởng thụ, bây giờ bị mộtBán yêu ti tiện thay thế, ài.Cố Bát thiếu gia lạnh lùng cười: - Các người cố ý đến cười chê ta sao?Mộ Dung Kiến Khang cười khẩy nói: - Làm gì có?

Chúng ta cũng rất tức giận, cô nương tốt biết bao vậy mà bị chó cắn, cải ngon bị heo ủi, lòng rất bực bội.Cố Bát thiếu gia nói: - Các người yên tâm, thứ Cố lão bát ta muốn chưa từng không lấy được.

Ai dám giành với ta là muốn chết!Hoàng Nhạc Sinh nói: - Gần đây đừng ra tay, dù gì Phong Phi Vân được Tử công tử ban thưởng, xem như người của Tử công tử.

Nếu chúng ta đụng vào hắn e rằng Tử công tử sẽ không vui.Cố Bát thiếu gia nói: - Vậy chờ vào chiến trường vạn tộc rồi hành động.- Ha ha ha ha ha ha!

Ba người cười lớn tiếng, cạn ly.Trong đại doanh Bán Yêu Minh, Phong Phi Vân được bán yêu thất giai Thanh Tế đại nhân tiếp kiến.Thanh Tế đại nhân là đạo sư đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, tu vi sâu không lường được, đẳng cấp chí tôn trong Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh.

Thanh Tế đại nhân có đại vị không tầm thường trong Bán Yêu Minh, trong giới bán yêu có nhiều truyền thuyết về nàng.Thanh Tế đại nhân khen ngợi Phong Phi Vân, rồi hỏi thăm quan hệ của hắn và Lưu Tô Tử.

Phong Phi Vân thành thật trả lời, không chút giấu diếm.Thanh Tế đại nhân đứng trong hoa sen lửa, thân thể hư ảo, tóc dài chấm đất.Thanh Tế đại nhân lạnh nhạt nói: - Thì ra cảnh giới của ngươi đột phá ở bờ Nhược Thủy hồ, nếu vậy ngươi vẫn thuộc về đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh của ta đi.Đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh toàn là bán yêu thiên tài Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, chỉ mình đột phá cảnh giới ngay ngày so tài thứ nhất, đến Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.Thanh Tế đại nhân chậm rãi nói: - Mấy ngày tiếp theo ngươi không cần tham gia so tài, cứ yên tâm củng cố tu vi.Đây xem như đặt chỗ trước?Phong Phi Vân nói: - Đa tạ Thanh Tế đại nhân.Thanh Tế đại nhân mở miệng nói: - Đi xuống đi.Bán yêu đầu người thân thú cũng được Thanh Tế đại nhân tiếp kiến, gã tên Thạch Đại Khai, ra từ vùng núi sâu.

Thanh Tế đại nhân được hiền giả Vũ Hóa cảnh nuôi lớn, xem như rất may mắn trong bán yêu.- Này huynh đệ, ngươi thật lợi hại, một bàn tay đã vỗ chó mèo kia hộc máu, ta không bằng ngươi.Thạch Đại Khai vươn bàn tay to dài nửa thước, một ngón tay thô bằng cánh tay Phong Phi Vân, đen thui.Phong Phi Vân bắt tay với Thạch Đại Khai.Trong người Thạch Đại Khai có huyết mạch thái vượn yêu tộc, còn là sơ đại bán yêu.Phong Phi Vân thấy người Thạch Đại Khai đầy lông, cơ thể khổng lồ thật không hiểu nổi mẫu thân của gã là thái vượn yêu tộc hay phụ thân là thái vượn yêu tộc?Nếu mẫu thân là thái vượn yêu tộc thì khẩu vị của phụ thân Thạch Đại Khai khiến người khâm phục.Nếu phụ thân thái vượn yêu tộc thì khẩu vị mẫu thân của Thạch Đại Khai càng làm người ta kính nể.Cuối cùng Phong Phi Vân hỏi ra thắc mắc.Thạch Đại Khai im lặng giây lát, nói: - Lão già bảo mẫu thân, phụ thân của ta yêu nhau thật lòng.- Thật sự yêu nhau?Thạch Đại Khai nghiêm túc nói: - Yêu thật!Phong Phi Vân cười nói: - À, vậy chúc mừng.Một thiếu nữ đuôi cá bưng linh trà đến, trang nhã dịu dàng, vóc người thon thả, tóc dài xanh biếc, ngực to, da trắng nõn.

Đôi chân đuoi cá bị vảy phủ trùm, mỗi miếng vảy lóe ánh sáng ngọc xanh biếc như linh thạch khảm vào cái đuôi.Mỹ nhân bán yêu khom người đưa linh trà đến trước mặt Phong Phi Vân, trên ly trà còn dính mùi hương thoang thoảng:- Nô tỳ đưa trà cho chủ nhân.Phong Phi Vân cau mày nói: - Ngọc Đại, ta đã nói nàng đừng làm vậy.

Chúng ta cùng là thành viên đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, không phân biệt nô tỳ và chủ nhân.Mỹ nhân bán yêu tên Ngọc Đại, một trong mười hai nữ nô bán yêu, cũng nằm trong ba sơ đại bán yêu đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh.

Trong người Ngọc Đại chảy huyết mạch nhân ngư yêu tộc.Tu vi của Ngọc Đại rất mạnh nhưng thua vào tay A Cẩu thân tín của Cố Bát thiếu gia, làm nữ nô, sau được Lưu Tô Tử chuyển giao cho Phong Phi Vân.Ngọc Đại khẽ thở dài: - Thân phận nô lệ suốt đời không phải chủ nhân nói một câu là thay đổi.

Khi đã ký khế bán thân thì dù là Tử công tử cũng không thể cho chúng ta tự do như xưa.

Cái này giống như trong người đệ tử Trung cổ thế gia chảy huyết mạch cao quý, còn huyết mạch bán yêu chúng ta đê tiện đã định sẵn suốt đời làm người thấp kém, còn bọn họ mãi mãi là người bề trên.-------Chương 1369: Đi chiến trường vạn tộc (2)Phong Phi Vân nói: - Bậy bạ, quý tiện do ta không do người.

Con người tôn quý hay đê tiện nằm trong tay mình.

Nếu nàng tự cam đê tiện thì suốt đời sẽ là nữ nô, nếu nàng cho rằng mình cao quý thì tương lai không ai dám xem nàng là nữ nô.

Qua đây, ngồi cùng chúng ta.

Chúng ta đều là sơ đại bán yêu, tiềm lực vô cùng, là người kiêu ngạo nhất đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh.Ngọc Đại ngước đầu lên, cần cổ dài trắng nõn, mắt ướt nước nhìn Phong Phi Vân.

Lời Phong Phi Vân nói như đánh thức người trong mộng, dấy lên sự kiêu ngạo trong lòng Ngọc Đại.Qua tám ngày so tài, danh sách vào chiến trường vạn tộc đã định ra.Năm mươi người Thiên Mệnh đệ cửu trọng.Một trăm người Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.Một trăm năm mươi người Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.Hai trăm người Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Có thể nói lực lượng nòng cốt nhất là hai trăm trưởng lão bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Bọn họ toàn là lão nhân sống mấy ngàn tuổi, có nhiều thủ đoạn, tuyệt học siêu phàm.Tinh anh bán yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên so với trưởng lão Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì cách biệt tu vi quá xa.

Một trưởng lão bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên có thể đánh bại mấy chục tu sĩ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, đương nhiên trừ cá biệt bán yêu sức chiến đấu nghịch thiên.Có thể nói trừ hai trăm trưởng lão bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên ra tinh anh bán yêu cảnh giới khác vào chiến trường vạn tộc là để rèn luyện, đột phá bản thân.

Bán Yêu Minh không trông cậy bọn họ lập quân công trên chiến trường vạn tộc, có thể sống sót đã là giỏi.Trừ năm trăm tin hanh bán yêu được chọn, những bán yêu khác bị tục xuất về, rời khỏi Diệp Hồng cảnh.Còn lại mấy ngày càng nhiều tu sĩ kéo đến Diệp Hồng cảnh.

Mỗi vực Diệp Hồng cảnh có nhiều tu sĩ đổ về, có quân đội vực chủ, có thanh niên tài tuấn cổ tộc.

Có một số thiên kiêu trẻ của Trung cổ thế gia, tiên thành thánh phú.

Mỗi ngày có mấy chục ức người tuôn vào Diệp Hồng cảnh, đi chiến trường vạn tộc rèn luyện.Rốt cuộc chờ đến ngày đi chiến trường vạn tộc.

Bốn vị bán yêu thất giai dẫn dắt, ba tinh anh doanh Bán Yêu Minh, một phụ trợ doanh đi địa cực cổ trận đài tây bộ đại lục huyền bí.Năm mươi bán yêu Thiên Mệnh đệ cửu trọng bị xếp vào phụ trợ doanh.Một trăm bán yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên xếp vào bán yêu tinh anh đệ nhất doanh.Một trăm năm mươi bán yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên xếp vào bán yêu tinh anh đệ nhị doanh.Hai trăm bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên xếp vào bán yêu tinh anh đệ tam doanh.Bốn đại doanh do bốn bán yêu thất giai dẫn đội.Quanh các cổ trận đài Hồng Diệp Tinh vây kín người, tu sĩ đứng khắp nơi.

Địa cực cổ trận đài cũng không ngoại lệ, dòng người đông đúc, khoảng hơn ngàn vạn người tụ tập, năm trăm tinh anh bán yêu ở trong đám tu sĩ này không chút bắt mắt.Chỉ là một quân đội do cổ tộc một vực tổ thành đã khoảng mấy ngàn người, hơn Bán Yêu Minh gấp chục lần.Phong Phi Vân đứng trong bán yêu tinh anh đệ nhất doanh, dò hỏi: - Tại sao toàn là tu sĩ thế hệ trẻ đến?

Thế hệ trước có ra mặt thì chỉ đứng Sau lưng các thanh niên tài tuấn, rõ ràng là hộ đạo.Ngọc Đại mặc bảo y màu lam, cõng cổ cung ngọc thạch.Ngọc Đại đứng bên cạnh Phong Phi Vân, giải thích rằng: - Tu sĩ bình thường hoặc bá chủ thế hệ trước muốn đi chiến trường vạn tộc thì tùy thời thông qua cổ trận đài truyền tống.

Bình thường hầu như mỗi ngày Hồng Diệp Tinh có mấy chục ức tu sĩ liên tục chạy đi chiến trường vạn tộc.chiến trường vạn tộc cực kỳ nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cao năm mươi phần trăm, có chiến trường đến bảy mươi phần trăm.

Nhưng luôn có một đoạn thời kỳ chiến trường vạn tộc khá bình thường, sẽ không dữ dội.

Vào lúc này cổ tộc, Trung cổ thế gia sẽ đưa thanh niên tài tuấn của gia tộc vào chiến trường vạn tộc rèn luyện.Phong Phi Vân gật gù:- À, ta hiểu rồi, bây giờ là thời kỳ tương đối an toàn.Thời kỳ tương đối an toàn trong chiến trường vạn tộc thật ra vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một cái là đệ tử Trung cổ thế gia toàn quân bị diệt, tỉ lệ tử vong vẫn rất cao.Một đám tu sĩ đi chiến trường vạn tộc hầu như là người thừa kế các cổ tộc, đương nhiên bọn họ dẫn theo quân đội, cường giả hộ đạo.

Bọn họ muốn lập quân công trên chiến trường vạn tộc, dùng quân công chứng minh bản thân, nâng cao địa vị của mình trong gia tộc.Ầm!

Địa cực cổ trận đài mở ra, thông hướng biên cương Trung Ương vương triều thứ sáu nhân loại, cách xa Hồng Diệp Tinh không biết bao nhiêu ức dặm.Địa cực cổ trận đài khắp Hồng Diệp Tinh lóe sáng, như mây cái tui to chứa người vào, truyền tống đi.Cổ trận đài lấp lánh ánh sáng cực kỳ chói mắt, khi đám người Phong Phi Vân bước ra khỏi cổ trận đài đã đến một mảnh đất trống bao la.Đưa mắt nhìn toàn là các binh doanh, có ở dưới đất, có một số rải rác trong không trung, vô biên vô hạn, không biết có bao nhiêu tu sĩ đi trong binh doanh.Một nam nhân trung niên cưỡi phong thú to từ một tòa binh doanh bay ra.

Nam nhân trung niên toàn thân bao phủ trong áo giáp dày, tay cầm trường thương đẳng cấp linh khí cửu phẩm, người phát ra lực lượng khiếp hồn người, đại khí huy hoàng, tựa chiến thần đi đến.- Nơi này là chiến trường vạn tộc, Mộc Thần Giá chiến khu, binh doanh tám bảy lăm.

Các anh hùng nam nhi nhân loại, hoan nghênh các ngươi đi tới biên cương nhân loại, chiến đấu vì sinh tồn và phồn vinh của nhân loại!Bên eo nam nhân trung niên treo một thiết lệnh màu đen ghi con số 'Một vạn tám ngàn một trăm năm mươi chín'.Thiết lệnh này đại biểu số lượng quân công nam nhân trung niên đã lập ra.Một vạn tám ngàn một trăm năm mươi chín điểm quân công, đây là một con số kinh khủng.

Dù lão tổ cổ tộc cũng không tài nào có nhiều quân công như thế.Nên biết lập một trăm điểm quân công sẽ được phong làm "Nhân loại công thần", có tư cách thống lĩnh tiên quân.

Loại người này nếu quay về từ chiến trường vạn tộc sẽ được đối xử như anh hùng, các cổ tộc hết sức lôi kéo, có địa vị cao trong một cổ tộc.Lập một ngàn điểm quân công được phong làm "Nhân loại đại công thần", nhận vô số người kính ngưỡng.

Những Trung cổ thế gia hết sức lôi kéo, rất có thể làm khách khanh, gia tướng, môn nhân của Trung cổ thế gia.Còn người lập một vạn điểm quân công thì rất lợi hại, toàn là bá chủ, có thể trở thành chiến vương uy danh hiển hách trong chiến trường vạn tộc.

Khi quay về quốc gia nhân loại sẽ được đất phong một vực, tạo dựng gia tộc, tiên môn đại giáo của riêng mình.- Trời, một vị chiến vương!Rào rào!

Đám người quỳ xuống hết.Thanh niên tài tuấn cổ tộc cũng quỳ một gối, trong mắt tràn đầy tôn sùng, là sự tôn kính với cường giả.Rất nhiều người trong bán yêu tinh anh doanh quỳ một gối dưới đất, biểu tình đầy kích động, tôn kính vị chiến vương kia.Phong Phi Vân đứng yên nhìn phương xa, thấy đầu kia cũng xuất hiện bóng dáng chiến vương.

Có rất nhiều tu sĩ quỳ một gối xuống đất, hành lễ quân sĩ.

Bóng dáng chiến vương không chỉ xuất hiện một nơi àm cùng lúc có mặt ở nhiều nơi.-------Chương 1370: Mộc Thần Giá chiến khuPhong Phi Vân thầm hiểu:- Thì ra đây chỉ là một ảnh chiếu thiên địa của chiến vương, không phải chân thân.Tuy chỉ là ảnh chiếu thiên địa nhưng thật sự tồn tại, có máu có thịt, lực lượng siêu khủng bố, một thưởng đâm ra rách trời nứt đất.Chỉ một ảnh chiếu đã rất cường đại.- Hãy đi binh doanh lĩnh chiến đấu, vào chiến trường chiến đấu vì nhân loại đi.

Người nào giành được quân công Sau khi trở về có thể đi vào Mộc Thần cung chọn lựa công pháp tu luyện.Chiến vương cầm trường thương chớp mắt biến mất.Nghe mấy chữ Mộc Thần cung làm đám thanh niên tài tuấn các đại tộc hưng phấn.cổ tộc phái đệ tử vào chiến trường vạn tộc rèn luyện, tích lũy quân công là một, nhưng mục đích lớn nhất là học tập, tu luyện công pháp đỉnh cao.Trong binh doanh chiến trường vạn tộc có một ít công pháp tu luyện, Trung cổ thế gia cũng sẽ liều mạng tranh giành.Những công pháp này do tiên hiền nhân loại chết trong chiến trường để lại, người quét dọn chiến trường thu về, chuyển từng xe vào các chiến khu, chất thành núi.

Nếu siêu may mắn không chừng tìm được công pháp tu luyện do thánh linh thượng cổ để lại.Đương nhiên muốn đi Mộc Thần cung lựa công pháp thì phải tích lũy nhiều quân công, nếu không chỉ có thể đứng ngoài cửa ngó.Bán yêu tinh anh doanh sôi trào, mỗi người mừng rỡ như điên.

Nguyên nhân quan trọng nhất bán yêu yếu hơn đệ tử Trung cổ thế gia cùng cảnh giới vì công pháp tu luyện quá thấp kém, đệ tử cổ tộc thì toàn tu luyện công pháp đỉnh cao.Thể chất bán yêu vốn đã yếu, huyết mạch không tinh thuần, công pháp tu luyện thua xa người ta thì làm sao đối kháng với đệ tử cổ tộc?Giờ cho bán yêu có cơ hội vùng lên, miễn tích lũy đủ quân công là có cơ hội chọn lựa công pháp, hỏi sao bọn họ không kích động?Bốn bán yêu thất giai cũng rung động, vội đi binh doanh lĩnh chiến lệnh.Trong khi đám bán yêu tinh anh doanh sôi sục ý chí thì Phong Phi Vân nghiêm trang, không hân hoan chút nào.

Chiến trường vạn tộc không phải chỗ để chơi, muốn lập quân công nói dễ hơn làm, chín chết mười sống chưa chắc lập được một điểm quân công.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm một khối bia đá, bên trên có giới thiệu sơ về Mộc Thần Giá chiến khu.Mộc Thần Giá chiến khu là một phần của Tử Vân giới chiến trường, chiến khu cấp thấp.

Bao gồm một tòa tiểu thiên thế giới, sáu trăm năm mươi bảy bí cảnh cao cấp, bảy vạn tám trăm bí cảnh trung cấp, bí cảnh cấp thấp thì nhiều vô số kể.Cái gọi là chiến khu cấp thấp tức là hệ sống nguy hiểm thấp nhất, đa số là chiến khu hậu chiến.

Nói thẳng ra là chiến trường gần xong, vùng đất đã bị nhân loại chiếm.Nhưng vẫn có nhiều yêu tộc tán loạn hoặc đánh thua hoạt động trong các bí cảnh này.

Tu sĩ đén Mộc Thần Giá chiến khu phải tìm ta những yêu tộc còn sống, giết chết hẳn, do đó chiếm được quân công.Tuy chỉ là chiến khu hậu chiến nhưng Phong Phi Vân không dám thả lỏng thần kinh.Cố Bát thiếu gia bước chậm đến:- Bán Yêu Minh các ngươi cũng đến Mộc Thần Giá chiến khu?

Trùng hợp thật.Cố Bát thiếu gia mặc thiết giáp thần khải, bên người có hai thanh niên tài tuấn tinh thần phấn kchấn theo cùng.

Trên người bọn họ có Khí thế bạch hồng quán nhật, tu vi cực kỳ mạnh, đẩy lùi trưởng lão bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Không còn vẫn thiên linh thạch ức chế, Cố Bát thiếu gia hoàn toàn bộc phát tu vi, vô cùng cường đại, làm người ta không dám nhìn thẳng.Đằng sau ba nhân kiệt Trung cổ thế gia có mấy vạn quân đội gia tộc, đông nghìn nghịt, đến chiến trường vạn tộc để bảo vệ ba người.Đây là nội tình của Trung cổ thế gia, một đệ tử ưu tú đến chiến trường vạn tộc rèn luyện sẽ dẫn theo mấy vạn đại quân thiết kỵ.

Huống chi Cố gia có vô số tài tuấn đỉnh cao, không chỉ một mình Cố Bát thiếu gia đi chiến trường vạn tộc.

Mỗi một đệ tử ưu tú thống lĩnh mấy vạn thiết kỵ, tổng số càng kinh khủng hơn.Cố Bát thiếu gia cố ý nhìn Phong Phi Vân, cười hỏi: - Không biết Bán Yêu Minh các ngươi đi chiến khu nào rèn luyện?Phong Phi Vân lạnh nhạt nói: - Tiền bối Bán Yêu Minh chúng ta tự sắp xếp, không cần phiền Cố Bát thiếu gia quan tâm.Cố Bát thiếu gia cười gằn:- Nếu Bán Yêu Minh các ngươi muốn lập quân công hãy đi Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới, chỗ đó là chiến trường lớn nhất Mộc Thần Giá chiến khu.

Đệ tử Trung cổ thế gia chúng ta đều tới đó rèn luyện, không biết Bán Yêu Minh các ngươi có lá gan đó không?Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới là nơi nguy hiểm nhất trong chiến khu Mộc Thần Giá chiến khu, cũng là chỗ tụ tập nhiều yêu tộc nhất.Thạch Đại Khai huơ Phần Điện chiến chuy, tia điện đan xen quanh thân, giọng to như sấm:- Ai nói chúng ta không có gan?

Chúng ta nhất định sẽ đi Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới!Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Địa Khai, đừng nói bậy.

Đi chiến trường nào do binh trưởng quyết định, lời chúng ta nói không được tính.- Đúng vậy!

Bán Yêu Minh chúng ta không đi Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới.

Chúng ta đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Một đóa sen lửa xanh nở rộ trong không trung, ánh sáng chiếu bầu trời thành màu xanh, bóng dáng mơ hồ hiện ra trong hoa sen.Thanh Tế đại nhân.Nham Hồng bí cảnh cao cấp là một trong sáu trăm năm mươi bảy bí cảnh cao cấp của Mộc Thần Giá chiến khu.

Nham Hồng bí cảnh cao cấp cũng là chiến khu rất nguy hiểm, nhưng không bằng Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, binh trưởng Bán Yêu Minh có quyết định này nằm trong dự định của Phong Phi Vân.Bán Yêu Minh ít người, lần đầu tiên tới chiến trường vạn tộc, phải hết sức cẩn thận, sơ sẩy một cái là toàn quân bị diệt.

Nham Hồng bí cảnh cao cấp là lựa chọn bảo thủ.Thấy bán yêu thất giai xuất hiện, Cố Bát thiếu gia bớt càn rỡ hơn:- Căn cơ Bán Yêu Minh vốn mỏng manh, không đi Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới là quyết định chính xác.

Vậy các ngươi chờ xem chúng ta lập quân công lớn đi, ha ha ha ha ha ha!

Cố Bát thiếu gia cũng rất e ngại Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới, nếu kêu một mình gã dẫn quân đội gia tộc đi vào thì gã tuyệt đối không có lá gan đó.

Chủ vì lần này này tập trung nhiều thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia, lại có Lưu Tô Tử liên hợp một số tiên thành, thánh phủ nên gã mới dám xông pha Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới.Binh trưởng Bán Yêu Minh chọn rèn luyện trong bí cảnh cao cấp là quyết định hết sức đúng đắn.Không phải bí cảnh cao cấp không có nguy hiểm, bí cảnh cao cấp vẫn rất khó khăn, hiền giả Vũ Hóa cảnh cũng sẽ chết.Thạch Đại Khai siết chặt chùy to, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Bát thiếu gia đi xa, rất muốn đánh gã.Thạch Đại Khai hỏi: - Binh trưởng, tại sao chúng ta không đi Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới?Thanh Tế đại nhân trả lời:- Đi Nham Hồng bí cảnh cao cấp vẫn có thể rèn luyện, tích lũy quân công.

Đây là sổ tay quân công minh tế, mọi người hãy đọc đi, chúng ta đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp ngay bây giờ.Thanh Tế đại nhân bắn ra các đốm sáng xanh, bên trong bao bọc một quyển sách bay vào não các bán yêu.

Đó là sổ tay quân công minh tế.-------Chương 1371: Chiến trường máu meMột bán yêu thất giai khác lấy viên Phong Mặc ra, tỏa định tọa độ không gian Nham Hồng bí cảnh cao cấp, mở cửa trùng động.

Năm trăm bán yêu bnhảy vào cửa trùng động.Cửa trùng động mở ra trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp.

Bốn bán yêu thất giai, năm trăm tinh nhụe bán yêu bước ra, đạp chân trên mảnh đất đỏ rực.

Đá đỏ tựa máu, có tảng đá to cỡ ngọn núi.Tòa bí cảnh cao cấp này hơi đặc biệt, trọng lực gấp tám lần bên ngoài, không khí hỗn loạn dòng khí cực nóng, có thể ảnh hưởng tốc độ ngưng tụ linh khí của tu sĩ, rất có hại cho tu sĩ nhân loại.- Bốn đại doanh kết thành phương đội.

Đệ tam doanh bảo vệ bốn phía, phụ trợ doanh ở giữa, Sau đó . . .

- A!Một bán yêu thất giai đang bay trên bầu trời ra lệnh, bỗng một móng vuốt khổng lồ từ tầng mây vỗ xuống.

Móng vuốt dài mây trăm thước, đánh bán yêu thất giai té xuống, người đầy máu.Đây là yêu khí khiến người sợ khủng khiếp, tràn ngập vô tận sát khí tàn phá sát, há to mồm máu nuốt bán yêu thất giai té dưới đất voàm iệng.Mọi chuyện xảy ra trong phút chốc, các bán yêu chưa kịp phản ứng thì bán yêu thất giai đã bị nuốt vào bụng đại yêu kia.- Là địa yêu của Hổ Lang yêu tộc!Thanh Tế đại nhân phản ứng mau nhất, lấy ra thần liên màu xanh, có chín cánh biến thành thanh đăng, ánh sáng xanh bắn ra ngoài.Hổ Lang đại yêu ngửa đầu gầm rống, miệng khổng lồ phun ra suối mục rữa màu vàng, như đập nước vỡ đê.

Bán yêu dính phải suối mục rữa giây lát cơ thể thành bãi nước mủ.

Tiếng kêu gào không dứt, có mấy chục bán yêu đã chết.Phong Phi Vân bay lên cao, hét to với đám bán yêu còn ngạc nhiên hóa đá:- Mọi người mau trốn đi, trốn đắc càng xa càng tốt!

Hãy che giấu hơi thở của mình, đừng để yêu tộc phát hiện!Sát kiếp dến quá đột ngột, bán yêu thất giai chết ngay một giây, thành thức ăn cho yêu tộc, huống chi là đám bán yêu chưa từng vào chiến trường vạn tộc?Phong Phi Vân cũng chạy trốn.

Thanh Tế đại nhân và Hổ Lang đại yêu là cường giả đỉnh cao, sử dụng linh khí cửu phẩm, tùy ý một luồng uy lực bắn lọt có thể giết bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Các bán yêu bắt đầu chạy trốn, hai bán yêu thất giai khác cũng ra tay vây công Hổ Lang đại yêu.Phụt!

Tảng đá đỏ nứt ra, một đống nhện trắng bò ra.

Mỗi con nhện cao một thước, chân dài mấy thước, có mấy trăm con nhện.Người chúng nó có vỏ cứng dày, mắt sáng đầy nhân tính, miệng phun ra tia sáng trắng quấn lấy bán yêu đang bay trên trời.

Bán yêu rớt xuống, rơi vào miệng đàn nhện.Phong Phi Vân lại nhắc nhở:- Mọi người cẩn thận, đừng để tơ nhện quấn trúng, khi bị quấn hãy dùng nhị vị minh hỏa đốt đứt.Điểm yếu bị nói toạc ra chọc giận đám nhện yêu tinh, mấy chục con nhện tinh phun ra tơ nhện quấn Phong Phi Vân.Bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ ngọn lửa vỗ xuống.

Bàn tay lửa khổng lồ đốt hết tơ nhện thành làn khói.Ầm!

Thủ ấn vỗ xuống đất, mấy chục nhện tinh vỡ nát, vỏ cứng tan vỡ, bị giết hết.Phong Phi Vân phất tay áo, thu xác mấy chục nhện tinh vào giới linh thạch.Xác yêu có thể bán lấy tiền, dùng để luyện đan, luyện khí, giá trị không nhỏ.Mấu chốt là dùng để đổi quân công.Một bàn tay đập chết mấy chục con nhện tinh, đàn nhện tinh dưới đất tức giận.

Sáu con nhện tinh cường đại biến thành hình người, trần truồng, rút yêu binh công kích Phong Phi Vân.Tất cả có tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên, yêu binh cực kỳ cường đại, một kích rơi xuống đất, vạn dặm tan vỡ.Phong Phi Vân không muốn bị bầy yêu vây công, hắn rút ra Thiên Tủy Binh Đàm, chân đạp luân hồi tật tốc lao khỏi vòng vây nhanh chóng chạy xa.Sáu con nhện tinh theo đuổi không bỏ, như giòi bám vào xương, tốc độ siêu mau.Ầm!

Một lão nhân tiên phong đạo cốt từ đằng trước bay tới, chân đạp tường vân, tay cầm phất trần, đầu đội đạo quan.Lão nhân từ xa nói: - Đạo hữu, ta giúp ngươi chém yêu!Phong Phi Vân vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, hai con phượng hoàng bay trong con ngươi.

Phong Phi Vân nhìn lão nhân chằm chằm.Tu vi của lão nhân rất mạnh, phất trần biến to như ngọn núi cao mang theo thần uy đập vỡ thiên địa giáng xuống đầu Phong Phi Vân.- Một con Hổ Lang Yêu sao giâu được mắt ta?Phong Phi Vân đề phòng từ trước, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành thanh đao to như nửa vầng trăng màu trắng từ trên trời đánh xuống, xẻ phất trần của lão nhân ra.Lão nhân tiên phong đạo cốt mắt lạnh lẽo khát máu, cơ thể trướng to thành mãnh thú cao tựa ngọn núi.Mình sói đầu cọp, người bao phủ ánh sáng đỏ.Con Hổ Lang yêu này không khủng bố như Hổ Lang đại yêu kia, tu vi đại khái là Niết Bàn đệ tam trọng thiên, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn nhân loại cùng đẳng cấp.

Hổ Lang yêu gầm một tiếng, thiên địa rung rinh.Sáu con nhện tinh đã đuổi theo!Trước có sói cọp, sau có nhện tinh.Trong thời gian ngắn Phong Phi Vân phán đoán nhanh, bay ngược về hướng sáu nhện tinh.

Phong Phi Vân đánh ra thiên hỏa phù, mây lửa giáng xuống, uy lực đốt trời nấu biển.

Mảnh đất vạn dặm biến thành hỏa nguyên.Đây là phù lục do lão tổ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tế luyện, uy lực ngang ngửa tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên dốc sức đánh một kích.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Sáu con nhện tinh nổ tung, cơ thể bị lửa đốt thành tro chỉ còn lại sáu viên yêu châu.Hễ yêu tộc có thể biến thân thì trong người sẽ ngưng tụ ra yêu châu, tương tự đan điền của nhân loại.Phong Phi Vân cất sáu viên yêu châu, thở dài.

Đó là sáu nhện tinh có thể biến thân, nếu bắt được bán giá khá cao trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Con Hổ Lang yêu thấy Phong Phi Vân đánh ra thiên hỏa phù, chớp mắt đốt sáu nhện tinh Niết Bàn đệ tam trọng thiên thành tro thì e ngại nhìn hắn.

Hổ Lang yêu không rõ trong tay Phong Phi Vân còn phù lục công kích kinh khủng như thiên hỏa phù không?- Đến lượt ngươi!Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ đâm vào Hổ Lang yêu, kiếm khí tung hoành, sát quang quét thiên địa.- Nhân loại ti tiện, ngươi đang tìm chết!Miệng Hổ Lang yêu phun tấm da yêu biến to ra mấy trăm trượng, trên da yêu ngưng tụ vô số trận văn, có chữ yêu khắc bên trên, có hơi thở Vũ Hóa.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mấy ngàn kiếm nhỏ bị da yêu chặn lại.Trên da yêu bộc phát lực lượng tà tính như có vị đại yêu bay ra, áp lực không gì sánh bằng, đánh bật Thiên Tủy Binh Đàm trở về.Phong Phi Vân giật mình kêu lên: - Đại hiền yêu tộc khắc chữ yêu da?Yêu da mạnh nhất không phải trận pháp mà là một chữ do địa hiền yêu tộc khắc ra, giữ lại một lũ hơi thở đại hiền yêu tộc, ngưng tụ đạo ấn, uy lực không tầm thường.

Thiên Tủy Binh Đàm cũng khó đâm thủng da yêu.- Ngươi có chút kiến thức.Hổ Lang yêu lại tung da yêu ra, giống như áng mây chụp xuống Phong Phi Vân, muốn dùng đạo ấn đại hiền yêu tộc giết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc nhanh chóng thụt lùi, bay lên trời.- Ngươi không trốn thoát!Hổ Lang yêu lại biến thành hình người, chân đạp trên da yêu, miệng phun suối mục rữa như thiên hà giắt trên bầu trời, ập hướng Phong Phi Vân.-------Chương 1372: Tích lũy quân côngMắt Phong Phi Vân lạnh băng, ba trăm sáu mươi vạn tro thánh linh rung động, lớp da hiện ra phật quang ngưng tụ biến thành trứng phật màu vàng bao bọc người Phong Phi Vân lại.Suối mục rữa đánh vào người Phong Phi Vân, bị trứng phật vàng ngăn chặn, không dính vào người.Hổ Lang yêu mỉm cười nói: - Nhân loại, đừng vùng vẫy vô ích, ngoan ngoãn làm đồ ăn trong bụng ta đi.Bùm bùm bùm bùm bùm! các kiếm khí bị đánh rơi, đất bị xé ra các khe nứt.Phong Phi Vân khựng lại, đan điền bắn ra tia sáng xanh biến thành thần thuyền thanh đồng cổ xưa, dài cỡ dãy núi, uy lực bàng bạc mênh mông.Ầm!

Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền đụng bay Hổ Lang yêu, cơ thể nó nứt ra cá vệt máu, suýt rách toạc thành mấy mảnh.Hổ Lang yêu hãi hùng nhìn Thanh Đồng cổ thuyền, thuyền cổ toát ra hơi thở thần thánh hùng hồn, đề ép nó thụt lùi liên tục.Hổ Lang yêu kinh hoàng nói: - Đây là vô thượng thần binh, nhân loại nho nhỏ không thể nào có được!- Ngại qua, ta sở hữu nó.Phong Phi Vân đứng trên Kình Thiên Côn, lại đụng vào, cơ thể Hổ Lang yêu bị đụng nứt ra, máu chảy xuống dưới.

Hổ Lang yêu biến về nguyên hình, một con cọp sói khổng lồ.Mới rồi Phong Phi Vân đã điều tra xung quanh không có yêu tộc ẩn nấp, nên hắn mới yên tâm sử dụng Thanh Đồng cổ thuyền, không lo có cường giả yêu tộc nghe tin đến cướp bóc.Hổ Lang yêu hú dài, lây tấm da yêu ra, muốn dùng da yêu đối kháng Thanh Đồng cổ thuyền.

Chữ yêu trên tấm da càng thêm thần thánh, ánh sáng bắn thẳng lên trời, chiếu sáng mảnh đất này.Đây là một lũ hơi thở của đại hiền yêu tộc, khá lợi hại, mặt đất rung rinh.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền, rót hết linh khí vào Miểu Quỷ ban chỉ.

Miểu Quỷ ban chỉ lại truyền lực lượng vào long mã hà đồ, điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền tăng tốc độ, tựa như thuyền thánh linh xuyên qua không gian đụng vào Hổ Lang yêu.Bởi vì có hơi thở đại hiền yêu tộc bám vào nên giá trị da yêu bằng một Vũ Hóa phù lục.Phong Phi Vân thu yêu châu, máu thịt của Hổ Lang yêu.- Giết một con yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên, được một điểm quân công.- Giết một con yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, được không phẩy một điểm quân công.- Giết một con yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, được không phẩy không một điểm quân công.Trong đầu Phong Phi Vân xem xét sổ tay quân công minh tế, tính sơ số lượng quân công hiện có.Bảy con yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên, mười một con yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, hai mươi tám con yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên, cộng lại có tám phẩy ba mươi tám điểm quân công.Phong Phi Vân cười tự hào:- Dường như tích lũy quân công không mấy khó khăn.Giây sau Phong Phi Vân nghĩ đến tiền bối bán yêu thất giai đã chết, hàng trăm tinh anh bán yêu thì lại thấy tích lũy quân công không dễ chút nào.

Sơ sẩy một cái sẽ toàn quân bị diệt.Con Hổ Lang yêu, sáu con nhện tinh rất mạnh, nếu trưởng lão bán yêu gặp phải rất có thể sẽ chết.- Không biết kết quả chiến đấu của nhóm Thanh Tế đại nhân và đại yêu Hổ Lang yêu tộc thế nào?Phong Phi Vân trốn xuống lòng đất, xuyên qua đá đỏ trở về theo đường cũ, tụ hợp với mấy vị binh trưởng.Dù sao nơi này chính là chiến trường vạn tộc, có nhiều nguy hiểm chưa biết.

Ở chung với binh trưởng an toàn hơn, nếu gặp một số đại yêu thì chỉ có đường chết.Khi Phong Phi Vân nhô ra khỏi tảng đá, trước mặt hắn là thế giới hỗn độn, hoang tàn.

Đất đai bị xới nát, khắp nơi tan hoàng như gặp đại kiếp nạn tận thế.Trong không khí còn di chuyển dòng khí sát phạt, xé hư không thủng lỗ chỗ.Có các vòng xoáy khổng lồ di chuyển trên bầu trời, nuốt hết đá và núi.Ba binh trưởng Bán Yêu Minh, quân công đã mất tích.- Đây là lực lượng của mấy vị binh trưởng, quá mạnh.Phong Phi Vân không dám sử dụng thần thức tra xét, dù sao trong lúc dùng thần thức điều tra sẽ bị yêu tộc khác phát hiện .nếu gặp bầy yêu vây công thì đúng là không có chỗ chôn.Thiên tủy binh đảm hóa thành trường thương nằm trong tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dọc theo dấu vết đất vỡ vụn, ẩn núp thân hình đuổi theo.

Trên đường đi Phong Phi Vân lại thấy nhiều xác vụn của bán yêu.

Có bị yêu tộc nuốt đầu, có bị cắn nửa người.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt, thu xác mấy bán yêu, tdọc đuường đi hắn thu được chín bộ xương vụn.Có tiếng nữ nhân kêu cứu, tiếng chiến đấu.Phong Phi Vân lao nhanh qua.

Ba mỹ nữ bán yêu đang truy sát một mỹ nữ bán yêu.

Nàng mọc đuôi cá, người loang lổ vết máu, cung tên trên lưng đã bắn hết.

Chiến cung của mỹ nữ bán yêu bị một Hổ Lang yêu vỗ gãy.Hổ Lang yêu biến thân nam nhân cao to, khinh thường cười khẩy nói: - Ra là bán yêu đê tiện, bán yêu cũng có thể vào chiến trường vạn tộc?Hổ Lang yêu khinh thường sinh vật đê tiện như bán yêu.- Tuy là bán yêu nhưng bộ dạng không tệ.Một Hổ Lang yêu lấy ra sợi xích thô cỡ cánh tay.

Xích sắt đỏ rực kéo dài mấy chục dặm, như con rắn sắt thép quấn quanh.Rào rào!

Xích sắt trói mỹ nữ bán yêu lại.Bốp!

Phong Phi Vân biến thành luồng sáng chặt đứt sợi xích, đáp xuống trước mặt mỹ nữ bán yêu.

Phong Phi Vân giơ thương đứng thẳng, mắt lạnh băng nhìn ba con Hổ Lang yêu.mỹ nữ bán yêu thấy Phong Phi Vân thì mừng hết lớn, quỳ Sau lưng hắn.- Chủ nhân!Nữ nhân là Ngọc Đại.Ba con Hổ Lang yêu cảm nhận Khí thế từ Phong Phi Vân, chúng nó thận trọng hơn, biến thân bản thể, ba con sói cọp to cỡ ngọn núi cao, phát ra tiếng hú dài, tràn ngập khí giết người.Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, cơ thể thành cái bóng đen bay lên, đâm ra một thương.

Một luồng sáng trắng bay ra đâm mạnh vào mắt một con Hổ Lang yêu.Khí kình Thiên Tủy Binh Đàm vô cùng sắc bén, từ con mắt đâm vào cơ thể, cắt nát máu thịt trong người Hổ Lang yêu.

Miệng Hổ Lang yêu chảy máu, gầm rống kinh thiên động địa, lao nhanh đi cuối cùng gục ngã dưới đất.Phong Phi Vân đáp xuống, nhìn thân hình Hổ Lang yêu khổng lồ, da lông lấp lánh ánh sáng yêu tính.Phong Phi Vân cười nói: - Rốt cuộc được xác yêu hoàn chỉnh, da yêu này có thể bán giá tốt, có thể tế luyện ra mấy chục bộ áo giáp không tệ.- Grao!

Dám lấy da Hổ Lang yêu tộc ta tế luyện áo giáp, đây là nhục nhã Hổ Lang yêu tộc ta!Hai con Hổ Lang yêu cùng xông vào Phong Phi Vân, tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, miệng phun suối mục rữa biến thành sông đen thui ập đến.Người Phong Phi Vân bao bọc phật quang màu vàng, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành chiến đao chém một nhát.- Long hoàng nhất đao sát!Tiếng rồng ngâm vang lên.Một đao khí hình rồng thổi qua, đao quang dài mấy ngàn thước xẹt qua, chém rớt đầu một con Hổ Lang yêu, cơ thể to lớn té dưới đất.Cùng lúc đó, móng vuốt con Hổ Lang yêu khác từ trên trời giáng xuống, đánh vào đầu Phong Phi Vân, đè xuống.Ầm!

Móng vuốt khổng lồ nhấn xuống lòng đất, đá đỏ vỡ nát bấy.

Ba vết nứt lấy móng vuốt làm trung tâm lan xa mấy trăm dặm.Đây là yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên dốc sức đánh ra một kích, dù là tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên cũng sẽ bị thương nặng.-------Chương 1373: Bạch Chu yêu tộc (1)Bùm!Phong Phi Vân bay ra khỏi lớp đá, hắn không bị thương.Hổ Lang yêu định vỗ tiếp một móng vuốt thì Phong Phi Vân đã bắn ra một tấm phù lục phòng ngự, chặn lại đa số lực lượng.- Chết đi!Phong Phi Vân chém một nhát đao chặt đứt một chân Hổ Lang yêu, thân thể to lớn té dưới đất.Phong Phi Vân vọt lên, đáp xuống đầu Hổ Lang yêu, vỗ trán nó, đâm thủng sọ não, nhiều tủy não chảy ra ngoài.Phong Phi Vân vội thu xác ba Hổ Lang yêu, kéo Ngọc Đại nhanh chóng rời khỏi đây.Nơi này xảy ra chiến đấu rất nhanh sẽ có một đống yêu tộc chạy tới, phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.Phong Phi Vân, Ngọc Đại vừa đi không lâu có một địa yêu khủng bố lộ ra thân hình hít ngửi dưới mặt đất, hừ lạnh một tiếng: - Trong nhân loại có người thông minh, không để lại chút dấu vết.Phong Phi Vân mang theo Ngọc Đại trốn ra ba vạn dặm mới tạm dừng.Phong Phi Vân đào một cái hang trên vách núi, bày trận pháp giấu hơi thở quanh cái hang.

Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, mới rồi hắn cảm giác hơi thở đại yêu xuất hiện, sợ hết hồn co giò chạy nhanh.

Mãi khi hắn trốn đến chỗ này hơi thở đại yêu mới biến mất.Ngọc Đại yểu điệu hành lễ hướng Phong Phi Vân, mím môi:- Đa tạ chủ nhân cứu mạng.Phong Phi Vân ngồi ở cửa hang, tay cầm cục đá xếp dưới đất, hỏi: - Sao nàng bị ba co nHổ Lang yêu truy sát?

Ba vị binh trưởng đâu?Ngọc Đại cắn răng, hốc mắt đỏ hồng:- Bán yêu tinh anh đệ nhất doanh của chúng ta có rất nhiều người chết, bị đám yêu tộcchết tiệt ăn sống, không biết có mấy người sống sót.

Ta chạy về tìm ba vị binh trưởng, nhưng vừa phát ra thần thức dò xét thì bốn con Hổ Lang yêu bao vây.

Một Hổ Lang yêu bị ta giết, ba con khác chết trong tay chủ nhân.Phong Phi Vân bóp cục đá, liếc hướng Ngọc Đại:- Chỗ này là chiến trường vạn tộc mà nàng dám dùng thần thức?

Linh hồn yêu tộc cực kỳ cường đại, thần thức của nàng quét qua người chúng là yêu tộc sẽ phán đoán ra vị trí của nàng ngay.Ngọc Đại nói: - Nô tỳ nhớ kỹ chủ nhân dạy bảo.Phong Phi Vân đặt cục đá cuối cùng xuống đất vây thành vòng tròn, ánh sáng dâng lên cao biến ra ảo ảnh thế giới rộng lớn,Có dãy núi trập trùng, sông chảy xiết, thảo nguyên vạn dặm, hang sâu không thấy.Đây là thế giới ảo ảnh, rất to lớn, rung động hồn người.Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Đã thôi diễn ra.Ngọc Đại ngồi xổm dưới đất, tóc dài rủ xuống, quần áo rách rưới, da trắng dính tầng máu già, đôi mắt tràn ngập kinh thán hỏi: - Chủ nhân, đây là cái gì?Phong Phi Vân đứng dậy nhìn ảo ảnh thế giới lan tràn khắp hang động, nói: - Một thế giới muốn hình thành phải do địa lý mạch lạc xây dựng, miễn tìm ra được địa lý mạch lạc là có thể tính ra hình dạng địa lý toàn thế giới.

Bây giờ nàng đang xem địa lý hình dạng Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Ngọc Đại kinh thán không nói nên lời.

Loại thủ đoạn này quá thần dị, trước kia nàng chưa từng nghe nói.Phong Phi Vân tiếp tục bảo: - Chúng ta hiện đang ở đây, chỗ này là đông nam bộ đại lục thứ hai Nham Hồng bí cảnh cao cấp, tạm đặt tên là đại lục số hai.Vị trí ngón tay Phong Phi Vân chỉ là nơi giao giới giữa bình nguyên và dãy núi, địa lý khác biệt rất lớn.

Các dòng dung nham tụ lại thành sông lớn chảy qua, trời quang mây tạnh, đỏ thẫm nhiên thiên.- Ta ước chừng khoảng cách nam bắc đại lục số hai là bảy ngàn sáu trăm vạn dặm, đông tay khoảng chín ngàn vạn dặm.

Diện tích khu vực cỡ một vực quốc gia nhân loại.Phong Phi Vân nói tiếp:- Trên đại lục thứ hai không có thảm thực vật, tám mươi phần trăm bị đá bao phủ, mười phần trăm dung nham bao phủ tụ thành hồ, nước sông.

Đại lục thứ hai ẩn giấu bao nhiêu yêu tộc?

Chỗ nào biến thành yêu quật?

Chúng ta hoàn toàn không biết.

Nhưng xem vị trí địa lý đại lục thứ hai có thể đoán đại khái những chỗ có yêu quật.Ngọc Đại hỏi: - Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?Phong Phi Vân suy tư:- Tốt nhất là không đi đâu, nếu gặp đàn yêu tộc thì bằng vào sức hai ta sẽ thành tro ngay.- Vậy chúng ta làm sao trở về binh doanh?

Chỉ có bốn vị binh trưởng giữ trùng động linh thạch.chiến trường vạn tộc quá nguy hiểm, tùy thời gặp tai họa ngập đầu, ăn ngủ không yên, thần kinh kéo căng.

Ngọc Đại đánh trống rút lui, không dám ở lại đây tiếp.Phong Phi Vân nhìn Ngọc Đại chằm chằm:- Nếu nàng muốn trở về binh doanh thì ta có thể đưa nàng đi ngay.

Nhưng chúng ta đến chiến trường vạn tộc vì cái gì?

Là vì đoạt chiến công, tranh vinh dự, thắng được tôn trọng và địa vị.

- Chúng ta là tinh anh trong bán yêu, tinh nhuệ chọn ra tư vô số bán yêu, đại biểu ức vạn bán yêu chiến đấu chứ không phải riêng chúng ta.

Chỉ mới vào chiến trường ngày đầu tiên đã định rút lui, hèn gì nhân tộc và yêu tộc đều xem thường bán yêu.Ngọc Đại bị Phong Phi Vân nói cúi thấp đầu, mắt đỏ ngầu, tay kéo tóc dài.Ngọc Đại xấu hổ nói: - Ta không có ý đó.

Ý của ta là không có mấy vị binh trường dẫn dắt thì lực lượng của chúng ta quá yếu, gặp một tàn quân yêu tộc cũng đủ chết.Ngọc Đại lo là có lý.

Trên chiến trường vạn tộc không thể chú trọng chủ nghĩa cá nhân anh hùng, không tác chiến đơn độc được.

Tuy yêu tộc trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp chạy trốn từ chiến trường quy mô lớn nhưng vẫn tập kết thành đàn, ít có yêu đi lẻ.Phong Phi Vân trầm tư giây lát, nói: - Xem tình hình chúng ta vừa gặp thì thấy trong mấy trăm vạn dặm xung quanh có hai yêu tộc tụ tập, Hổ Lang yêu tộc, Bạch Chu yêu tộc.

Chúng ta gặp phải tiểu yêu đi lẻ phụ trách điều tra, sào huyệt của chúng nó sẽ không quá xa.Phong Phi Vân quan sát địa hình trong thế giới ảo, phân tích thói quen sinh hoạt của Hổ Lang yêu tộc, Bạch Chu yêu tộc, suy đoán vị trí sào huyệt của Bạch Chu yêu tộc.- Bạch Chu yêu tộc sợ lửa, ổ của nó chắc chắn cách xa sông nước dung nham.

Chúng nó có tốc độ mau, động tác nhanh nhẹn, giỏi ảo thuật và trận pháp.

- Đến cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên là có thể biến hình người, nữ yêu diễm xinh đẹp, nam tuấn tú tiêu sái, mê hoặc lòng người.

Ta cho rằng sào huyệt của nó rất có thể nằm trong dãy núi Sau lưng chúng ta.Mấy ngày sau Phong Phi Vân khoác mặt trái áo da phượng vảy rồng, ẩn núp đi vào dãy núi tìm kiếm.

Ngày thứ năm, trên một ngọn núi đỏ rực Phong Phi Vân thấy dấu vết trận pháp ẩn nấp.Phong Phi Vân núp trên vách đá cheo leo chờ trời tối.

Trong không trung có tia dao động, mấy chục trận pháp vạn chuyển.

Mấy chục nữ yêu bước ra, hình dáng yêu kiều, gợi cảm hở hang, tóc dài màu trắng, đôi mắt trắng, phát ra ánh sáng yêu dị.Nữ yêu thủ lĩnh vóc dáng cao kiều, minh châu cài trên tóc, mặt lạnh băng:- Tuyết Lang đại nhân đã tính ra lại có sáu quân đội nhân loại đến mảnh đất này.

Chúng ta chia ra sáu tổ quyết tìm ra vị trí sáu đội quân nhân loại!Nữ yêu thủ lĩnh ra lệnh, các nữ yêu khác tự động chia sáu tổ, mỗi tổ từ năm đến mười người.Bọn họ biến thành mấy con nhện màu trắng chui vào đá đỏ, biến mất.-------Chương 1374: Bạch Chu yêu tộc (2)- Má ơi, rốt cuộc có thể tích lũy quân công.Phong Phi Vân nhếch môi cười, cũng chìm xuống đá đỏ, đuổi theo một tổ.Tổ này có tám con Bạch Chu yêu tinh, thi triển yêu thuật độn địa bò trong đá, không toát ra chút hơi thở nào.Phong Phi Vân theo sau đám Bạch Chu yêu tinh, lặng lẽ triệu hoán quan tài hoàng thạch thu con Bạch Chu yêu tinh bò sau cùng vào, nhanh chóng đóng nắp quan tài.Trong quan tài vang lên xích sắt nhúc nhích, tiếng Bạch Chu yêu tinh kêu cứu.

Nhưng thanh âm đã bị Phong Phi Vân che giấu, bảy con Bạch Chu yêu tinh đi đằng trước không nghe thấy.Vù vù vù vù vù!

Phong Phi Vân lại hành động, một lần thu hai Bạch Chu yêu tinh vào quan tài hoàng thạch.Những Bạch Chu yêu tinh này có thể biến thân, Sau khi bắt sống bán giá cao trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Phong Phi Vân liên tục ra tay năm lần thu bảy con Bạch Chu yêu tinh vào quan tài hoàng thạch, lần ra tay cuối cùng kinh động yêu tinh mạnh nhất đi đầu.- Ai đó?Yêu tinh này tu vi siêu cường đại, đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Chân nhện quất qua, cắt mặt đất thành hai nửa.

Quan tài hoàng thạch bị Bạch Chu yêu tinh hất bay, xông hướng Phong Phi Vân.Ầm!

Phong Phi Vân đang tập trung thu Bạch Chu yêu tinh thứ bảy, không còn yêu tinh đi đằng trước mạnh như vậy.

Quan tài hoàng thạch đập vào ngực Phong Phi Vân, đánh bay hắn ra mây dặm, đụng vỡ bao nhiêu là khối đá.Vù vù vù vù vù!

Keng keng keng!

Bạch Chu yêu tinh xông lên, chân nhện như thanh thiên đao chém cổ Phong Phi Vân.Ầm!

Phong Phi Vân thò tay vào ngực móc Mao Ô Quy ra, dùng mai rùa chặn chân Bạch Chu yêu tinh, nhưng lực lượng vẫn rất kinh khủng, hắn lại văng ra.Tu vi Bạch Chu yêu tinh ngang ngửa Thần cung chủ Thần Linh cung, lực lượng lớn vô cùng, sát khí đậm đặc, miệng phun tơ nhện màu trắng quấn lấy Phong Phi Vân.- Một tiểu yêu mà dám càn rỡ trước mặt ta?Cánh tay Phong Phi Vân mọc vô cùng lông chim đỏ rực biến thành vuốt phượng hoàng khổng lồ chộp đằng trước.

Móng vuốt rực lửa đốt hết tơ nhện trắng thành tro.

Vuốt đập vào người Bạch Chu yêu tinh, đánh bay nàng té xuống đất.Phong Phi Vân vọt ra khỏi mặt đất, mặc vào mặt phải áo da phượng vảy rồng.

Uy thế ngút trời phát ra từ người Phong Phi Vân.Mặt phải thần y là da phượng vảy rồng, mặt trái là ẩn tàm sa la.

Hai thuộc tính khác nhau, một đại biểu lực lượng, một có thể ẩn thân.- Phượng hoàng liệt thiên!Phong Phi Vân lại thi triển ra phượng hoàng liệt thiên, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Nơi này rất gần hang ổ Bạch Chu yêu tộc, tùy thời kinh động cường giả trong Bạch Chu yêu tộc.Con Bạch Chu yêu tinh này không dễ đối phó, biến thân nữ nhân xinh đẹp trần truồng, da trắng, ngực cao vút, mông vêu, rốn gợi cảm, đôi mắt đầy yêu tính, một chiếc nhẫn bay ra khỏi ngón tay.- Tỏa hồn giới!Đây là yêu binh linh khí thất phẩm, nó biến thành cái vòng sắt to bộc phát ra yêu khí khổng lồ trấn áp linh hồn Phong Phi Vân.Bùm!Đôi mắt Phong Phi Vân kiên quyết, linh hồn vững chắc.

Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ màu trắng như mưa kiếm đâm tới.Tốc độ Bạch Chu yêu tinh rất mau, chân cực nhanh, người như cánh hoa bay trong mưa kiếm.

Không thanh kiếm nào đâm trúng Bạch Chu yêu tinh.- Nhân loại ti tiện, các ngươi cho rằng đã công chiếm bí cảnh này thì có thể làm chủ nhân của bí cảnh sao?

Mơ tưởng viễn vông!Bạch Chu yêu tinh như rắn ngọc không xương bay tới trước mặt Phong Phi Vân, vươn cánh tay mảnh khảnh đâm vào tim hắn.Phong Phi Vân lắc đầu, sử dụng da yêu chụp xuống đầu Bạch Chu yêu tinh.

Lực lượng đại hiền yêu tộc bộc phát, trấn áp Bạch Chu yêu tinh dưới da yêu.Phong Phi Vân cuộn da yêu thành cái bao, vác trên vai.Bạch Chu yêu tinh vùng vẫy trong da yêu, đánh ra các chiến binh, muốn xé da yêu bỏ chạy nhưng không được.

Lực lượng đại hiền yêu tộc áp chế Bạch Chu yêu tinh gắt gao, sức lực chống cự yếu dần.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Thật là ngực to không đầu óc, dám đánh cận chiến với ta?

Đây là hậu quả của việc sơ sẩy.Phong Phi Vân thu tỏa hồn giới lơ lửng trong không trung vào lòng bàn tay, đây là yêu binh linh khí thất phẩm, đồ tốt.Ầm!

Trong hang yêu tộc phía xa bắn ra cột sáng, cách mấy ngàn dặm công kích Phong Phi Vân.- Nguy rồi, kinh động đại yêu trong hang ổ!Người Phong Phi Vân dựng đứng lông tơ, con ngươi co rút.

Phong Phi Vân liên tục đánh ra mười phù lục phòng ngự, lặn xuống lòng đất.

Phong Phi Vân dán côn bằng tật tốc phù vào chân, nhanh chóng bỏ chạy khỏi lòng đất.Uy lực cột sáng rất kinh khủng, chắc chắn do đại yêu đánh ra, chớp mắt đâm thủng mười phù lục phòng ngự bắn trúng vị trí Phong Phi Vân vừa đứng, đánh thủng đất thành cái lỗ sâu hoắm.Trong hang ổ Bạch Chu yêu tộc lao ra mấy vạn Bạch Chu yêu tinh, chui xuống hố không đáy điên cuồng truy sát Phong Phi Vân.Yêu khí này phô thiên cái địa, đất bùn dày không thể che giấu nó.

Yêu khí tràn ra mặt đất, biến đá đỏ thành màu xanh, đất rung rinh.Đội quân cổ tộc mới đến mảnh đất này bị yêu khí khổng lồ hù sợ, vội vàng kêu cha gọi mẹ chạy trốn.- Bà nội nó, xui quá!

Mới đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp đã gặp bầy yêu chạy lung tung, còn cho người ta sống không?Mấy vạn Bạch Chu yêu tinh truy sát, yêu khí rầm rộ.

Có con bò dưới đất, có bò trên mặt đất hình thành dòng lũ.Trong đó có khá nhiều yêu tinh tu vi cao siêu biến hình người liên tục đánh ra thuật pháp muốn giết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân chạy nhanh dưới lòng nham thạch, nghe tiếng quân đội cổ tộc trên mặt đất.Là một thanh niên tài tuấn cổ tộc dẫn đội quân vào chiến trường vạn tộc, có mấy ngàn người, chiến thú, chiến xa rầm rộ chạy nhanh.Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, chạy hướng quân đội cổ tộc, những Bạch Chu yêu tinh cũng đuổi theo.- Tía nó, quá đáng, tại sao đuổi theo chúng ta?

Còn thiên lý không?Đội quân cổ tộc chửi thề, cảm thấy mình quá xui, gặp yêu tộc đánh lén quy mô lớn.Quân đội Thần Tấn vương triều và đám Bạch Chu yêu tinh đụng độ, chiến đấu.Trong Bạch Chu yêu tinh có một số cường giả lấy yêu binh vô thượng bắn ra yêu quang đánh nát mấy chục quân sĩ mặc áo giáp, cơ thể rách thành mấy mảnh.Có cường giả cổ tộc ra tay, là người hộ đạo cho thanh niên tài tuấn.

Cường giả cổ tộc sử dụng linh khí bát phẩm, linh khí xẹt qua hư không đánh nátg đất đai vạn dặm, vô số Bạch Chu yêu tinh bị giết.Đội quân cổ tộc kết thành chiến trận đâm thẳng, giết Bạch Chu yêu tinh tu vi cao sâu.Nhưng trong Bạch Chu yêu tộc cũng có cường giả, ra tay tàn nhẫn giết người hộ đạo cầm linh khí bát phẩm.Cuối cùng Bạch Chu yêu tinh giết hết quân đội Bạch Chu yêu tinh.Khi mấy vạn Bạch Chu yêu tinh bò qua, trên mặt đất không còn lại gì, chỉ có bãi máu đỏ au đọng lại.Gần một phút, thanh niên tài tuấn cổ tộc dẫn theo quân đội bị diệt sạch, không người sống sót.

Lão tổ theo đội cũng chết tại chỗ, rơi vào miệng yêu tinh.Đám Bạch Chu yêu tinh có khứu giác nhạy bén, dù Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la thì chúng ta lần theo mùi đuổi theo không tha.-------Chương 1375: Tỷ đệ song sinh mặc áo đạoBạch Chu yêu tinh thanh thế rầm rộ đụng thủng núi cao, san bằng hiệp cốc.- Có vẻ Bạch Chu yêu tinh bị ta bắt địa vị không thấp, đám yêu tinh không tiếc truy sát ta mấy chục vạn dặm.Phong Phi Vân phát hiện một đội quân Thần Tấn vương triều ở hướng khác, khoảng hơn tám trăm người.

Bọn họ trông thấy yêu khí bay tới, quay người bỏ chạy ngay, không muốn gặp đàn yêu tộc.- Chết tiệt, đám yêu tộc đổi hướng đuổi theo chúng ta!Tu sĩ cổ tộc chạy trốn mau hơn.Thiên địa tối sầm, cát bay đá chạy, yêu khí giăng khắp lối.

Chỉ chiến đấu vài giây, mấy trăm tu sĩ nhân loại đã bị nuốt sạch sẽ, không thể ngăn lại bước chân của Bạch Chu yêu tinh.Trên ngọn núi đỏ thẫm vang tiếng hét chói tai:- Nghiệt chướng!

Chịu chết!Thiếu niên mặc áo đạo đứng trên ngọn núi, khoảng mười bảy, tám tử, anh tư bừng bừng, chiến ý lạnh lẽo, tay cầm Thái Cực bát quái ấn chiếu hư không.

Ánh sáng hỗn độn dâng lên như vầng trăng sáng chiếu tám hướng.Thái Cực bát quái ấn ẩn chứa âm dương hỗn độn chi khí, chia thiên địa thành hai màu đỏ và xanh.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thoáng chốc mấy trăm Bạch Chu yêu tinh nổ tung trên bầu trời, cơ thể thành bột máu.Bên kia núi cao đứng thiếu nữ mặc áo đạo, khoảng mười bảy, tám tuổi, mắt sáng răng trắng, tóc tơ bay, khuôn mặt giống thiếu niên áo đạo y như đúc.

Thiếu nữ cầm thần đăng màu xanh.- Vô vọng hàng yêu đăng!Đèn bay lơ lửng chiếu rọi bát phương, sáng hơn hẳn Thái Cực bát quái ấn, như dùng ánh sáng chống đỡ một thế giới.Ầm!

Ánh sáng thần tính thổi quét ra ngoài, đánh ba ymấy ngàn con Bạch Chu yêu tinh.

Trong đó có gần ngàn Bạch Chu yêu tinh cơ thể vỡ nát thành huyết vụ, mấy ngàn Bạch Chu yêu tinh bị thương.

Đám Bạch Chu yêu tinh bị trấn áp, biết gặp phải cường giả trong nhân loại.- Tru tà!Thiếu niên áo đạo lấy ra thanh kiếm cổ, Thái Cực bát quái ấn bay trên đầu, Khí thế tăng vọt, chiến quang chói mắt.

Thiếu niên áo đạo lao vào bầy Bạch Chu yêu tinh, mỗi bước ra một bước là chém một con yêu tinh thành hai khúc, không yêu nào chắn được.- Phục ma!Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành triệu hoán kiếm cổ, thanh đăng treo trên đầu, chân đạp tam thanh đạo khí, thân thể biến thành ảo ảnh, tốc độ mau đến tận cùng.

Thiếu nữ áo đạo đi một vòng trong đám Bạch Chu yêu tinh, một đống yêu tinh ngã trên mặt đất.Chỉ mười phút, mấy vạn Bạch Chu yêu tinh bị thiếu niên áo đạo, thiếu nữ áo đạo giết lùi, để lại mây ngàn cái xác yêu chất đầy đất như chiến trường tàn sát.Thiếu niên áo đạo, thiếu nữ áo đạo dọn dẹp chiến trường, thu các xác yêu vào giới linh thạch.Phong Phi Vân chui lên khỏi mặt đất, nhìn cảnh tượng đồ sộ phía xa, lòng thầm cảm thán hai người quá mạnh.- Ai đó?Thiếu nữ áo đạo có linh giác cực mạnh, cảm giác ánh mắt nhìn mình chăm chú.

Thiếu nữ áo đạo thấy Phong Phi Vân đứng cách hơn mười dặm.Thiếu nữ áo đạo lắc người vượt qua hơn mười dặm, đáp xuống trước mặt Phong Phi Vân, phục ma cổ kiếm giơ ngang ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không ngờ thiếu nữ áo đạo cảnh giác mạnh như vậy, cười nói: - Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, người mình, người mình.Thiếu nữ áo đạo triệu hoán vô vọng hàng yêu đăng, đăng quang chiếu người Phong Phi Vân, thấy hơi thở nhân loại và yêu tộc trên người hắn.Thiếu nữ áo đạo lạnh lùng nói: - Thì ra ngươi là bán yêu.Thần đăng của thiếu nữ áo đạo rất lợi hại, yêu tộc nào bị ánh đèn chiếu vào sẽ hiện ra nguyên hình.Dù Phong Phi Vân tu luyện bí pháp giấu yêu khí cũng bị thần đăng chiếu ra, không thể che giấu.Thiếu niên áo đạo đáp xuống:- Chắc chắn là bán yêu bên yêu tộc phái đến!Thiếu niên áo đạo vỗ chưởng vào Phong Phi Vân.Thiếu nữ áo đạo vung cổ kiếm phục ma chém hư không, phát ra kiếm quang chém phá chưởng ấn của thiếu niên áo đạo.Thiếu nữ áo đạo nói: - Tử Lâm, đừng làm bậy.

Trước nay bán yêu không đến chiến trường vạn tộc, nghe nói năm nay bán yêu quốc gia nhân loại có thể vào chiến trường vạn tộc rèn luyện, không chừng là người mình.Phong Phi Vân vác da yêu, nói: - Là người mình, ta là quan viên Trung Ương vương triều thứ sáu, đại ti bộ Diệp Hồng cảnh, có đất phong trăm vạn dặm, đây là quan ấn của ta.Phong Phi Vân lấy ra quan ấn đại ti bộ huơ trước mặt hai người rồi nhanh chóng cất đi.Phong Phi Vân chứng thực thân phận, thiếu niên áo đạo, thiếu nữ áo đạo cất chiến binh, cổ kiếm lại.Thiếu niên áo đạo tên Tử Lâm mím môi, lẩm bẩm:- Một bán yêu mà có đất phong.Thiếu nữ áo đạo trừng thiếu niên áo đạo, nàng cười thân thiện với Phong Phi Vân:- Chúng ta là đệ tử Vô Thọ tinh cung, ta tên Du Tử Lăng, đệ đệ của ta tên Du Tử Lâm.Phong Phi Vân khó hiểu hỏi: - Nàng và đệ đệ rất giống nhau.Du Tử Lăng cười nói: - Bởi vì chúng ta là song sinh.Giới thiệu sơ rồi tỷ đệ song sinh dọn dẹp chiến trường, rất nhanh cất mấy ngàn xác yêu, nhanh chóng rời đi.Phong Phi Vân không nói nhiều với Du Tử Lăng, Du Tử Lâm, hắn đi trước.

Tu vi đôi tỷ đệ song sinh rất mạnh, bọn họ sử dụng Thái Cực bát quái ấn, vô vọng hàng yêu đăng ít nhất cỡ linh khí cửu phẩm hoặc là linh khí thập phẩm.Chỉ từ điều này nhìn ra được Du Tử Lăng, Du Tử Lâm không đơn giản, sức chiến đấu gần bằng thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt.Trên chiến trường vạn tộc đừng đi gần người không quen,rất có thể sẽ bị đâm dao Sau lưng, cướp quân công, chiến bảo, chuyện này rất bình thường.Du Tử Lâm, Du Tử Lăng hiểu đạo lý này, Phong Phi Vân cũng biết.Phong Phi Vân lặng lẽ rời đi, rất nhanh trở lại hang động bên mép dãy núi.

Phong Phi Vân mở da yêu, quan tài hoàng thạch ra, thả tám nữ yêu tinh Bạch Chu yêu tộc ra ngoài.

Bọn họ trần truồng, vóc dáng mỹ miều, trắng nõn.Mặt Ngọc Đại xấu hổ đỏ hồng hỏi: - Chủ nhân, bọn họ là nữ yêu Bạch Chu yêu tộc?Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Cho bọn họ mặc y phục vào đã, ta muốn thẩm vấn riêng.Phong Phi Vân cắt da Hổ Lang yêu thành tám miếng, giao cho Ngọc Đại.

Ngọc Đại tế luyện tám miếng da yêu thành tám giáp mềm cho Bạch Chu yêu tinh mặc vào.Tu vi của tám Bạch Chu yêu tinh đã bị Phong Phi Vân phong ấn, bọn họ như người bình thường không có sức chống cự.Phong Phi Vân lần lượt thẩm vấn các yêu tinh.Ánh mắt Ngọc Đại là lạ nhìn Phong Phi Vân:- Chủ nhân thật sự thẩm vấn bọn họ?Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Đương nhiên là thẩm vấn, nàng ở bên ngoài trông chừng bảy nữ yêu khác, không cho bọn họ thông cung.

Ta cần đơn độc, thẩm vấn từng người.Phong Phi Vân đưa một nữ yêu tinh dáng người nóng bỏng vào sâu trong hang, ném xuống đất.

Phong Phi Vân dựng bình chướng ngăn cách hang động.Nữ yêu có tu vi sơ kỳ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, dáng người nóng bỏng, trước nhô sau vểnh, đường cong mỹ miều, Sau khi mặc giáp mềm càng gợi cảm hơn.

Da thịt nhiều nơi lõa lồ, nửa che nửa hiện, cực kỳ mê người.Hoàn toàn xứng đáng là nữ yêu tinh.Da nàng trắng mịn, tóc dài màu bạc, mắt đầy yêu tính.

Nữ yêu nằm sấp dưới đất, eo nhỏ, mắt đa tình.Nữ yêu cười hỏi: - Nhân loại, ngươi định thẩm vấn ta kiểu gì?-------Chương 1376: Thẩm vấn nữ yêu tinhNữ yêu tinh cười rất quyến rũ, khí chất yêu mị.

Nam nhân định lực mạnh mấy thấy nữ yêu tinh nằm trước mặt thì khó thể kiềm chế.Rầm!Phong Phi Vân đá bay nữ yêu tinh, cơ thể đập mạnh vào vách tường, bị trận pháp trên vách tường bật về.

Nữ yêu tinh lăn dưới đất, không ngừng ho ra máu.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Đừng lấy mị thuật của Bạch Chu yêu tộc ra đùa với ta.

Ngoan ngoãn khai thật đi, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câuBụng nữ yêu tinh xuất hiện một vệt máu chảy ra từ kẽ giáp mềm, dọc theo hai đùi thon dài nhỏ xuống nền đất.Nữ yêu tinh nhe hàm răng trắc dính đầy máu, hung tợn trừng Phong Phi Vân.Nữ yêu tinh lạnh lùng nói:- Nhân loại vô sỉ, ta sẽ không nói bất cứ thứ cho ngươi!- Điều này không theo ý ngươi!Phong Phi Vân ấn vai nữ yêu tinh, ánh mắt giao nhau.

Con ngươi Phong Phi Vân bốc cháy ngọn lửa, lửa ngưng tụ thành hai phượng hoàng ảo phát ra tiếng hót.Nghe tiếng phượng hoàng hót, cơ thể nữ yêu tinh co giật, đôi mắt thẫn thờ.Phong Phi Vân thu về Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hỏi lại:- Tên ngươi là gì?- Bạch La Diệp.- Tại sao đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp?- Đại quân tan tác, bỏ chạy vào không gian bí cảnh.Phong Phi Vân hỏi tiếp:- Các ngươi là yêu tộc giới nào?- Tử Vân Giới.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy thống lĩnh của Bạch Chu yêu tộc trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp là ai?

Có bao nhiêu tàn quân?- Tuyết Lang đại nhân, không rõ số lượng tàn quân.Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao không rõ?- Trong nhân loại có bán thánh ra tay, đại quân yêu tộc tan tác trốn vào các bí cảnh, tiểu thiên thế giới.

Ta không rõ có bao nhiêu yêu quân Bạch Chu yêu tộc trốn vào Nham Hồng bí cảnh cao cấp.

Chỉ biết đội chúng ta khoảng hai, ba mươi vạn tụ tập ở Ma Thiên lĩnh.

Thủ lĩnh là Tuyết Lang đại nhân.Phong Phi Vân nhíu mày, số lượng tàn quân yêu tộc vượt qua dự tính của hắn.

Con số hai, ba chục vạn mới chỉ là một đội trong đó.Phong Phi Vân định hỏi thăm đủ tin tức rồi diệt sạch ổ Bạch Chu yêu tộc, nhưng bây giờ hắn đành bỏ ý định đó, khó khăn quá lớn.Phong Phi Vân không chết tâm, hỏi tiếp:- Tuyết Lang đại nhân có tu vi đẳng cấp cỡ nào:- Cái này . . .

Cũng không biết.Phong Phi Vân biết nữ yêu tinh không nói dối, đại yêu sẽ không lộ ra tu vi của mình, nữ yêu tinh như nàng không được biết.Nữ yêu tinh dần tỉnh táo lại, hoàn toàn không nhớ Phong Phi Vân đã làm gì mình, tinh thần hoảng hốt.Phong Phi Vân mở bình chướng cầm chế đưa nữ yêu tinh ra ngoài.Thẩm vấn xong rồi?Ngọc Đại nhìn nữ yêu tinh, thấy giáp mềm bị rách vài chỗ, tinh thần hoảng hốt, giữa hai đùi chảy máu.Đôi mắt Ngọc Đại thay đổi, kỳ lạ nhìn Phong Phi Vân.

Khi Ngọc Đại hỏi 'thẩm vấn xong?' khá làn gượng nghịu.Mao Ô Quy nằm ở cửa hang, than thở:- Cầm thú!Phong Phi Vân mặc kệ trong đầu bọn họ nghĩ gì, dẫn nữ yêu tinh thứ hai vào sâu trong hang, bình chướng ngăn cách nhưng mơ hồ nghe tiếng nữ yêu tinh gào thét.Một lúc sau, Phong Phi Vân đưa nữ yêu tinh ra.Ngọc Đại, Mao Ô Quy nhìn chằm chằm giữa hai chân nữ yêu tinh.

Chân nữ yêu tinh không đổ máu nhưng giáp mềm bị rách nhiều chỗ lộ mảng lớn da thịt, tinh thần lơ ngơ, tóc rối xù dính đất cát.Phong Phi Vân ném nữ yêu tinh xuống đất, dẫn nữ yêu tinh thứ ba vào hang.Khi nữ yêu tinh thứ ba bị đưa ra ngoài thì tàn tạ như hai người trước, hiển nhiên đã bị chà đạp vô nhân đạo.Phong Phi Vân định thẩm vấn nữ yêu tinh thứ bốn.Mao Ô Quy trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Phi Vân, lắp bắp:- Khụ khụ!

Này . . .

Này . . .Phong Phi Vân liếc Mao Ô Quy:- Ngươi định nói gì?Mao Ô Quy nói:- Ta muốn hỏi là ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?Ngọc Đại góp lời:- Đúng, đúng, chủ nhân, hãy nghỉ ngơi một lúc đi.

Chủ nhân . . .

Thẩm vấn chắc đã mệt.- Mới thẩm vấn ba người, mệt gì.Phong Phi Vân kéo nữ yêu tinh thứ tư vào sâu trong hang.Mao Ô Quy lắc đầu, cảm thán một câu:- Sung sức thật!Mao Ô Quy, Ngọc Đại trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Phi Vân lần lượt mang tám nữ yêu tinh vào sâu trong hang thẩm vấn.

Nữ yêu tinh cuối cùng bị thẩm vấn lâu nhất, lúc Phong Phi Vân kéo ra thì người nàng đầy máu.Mao Ô Quy khẽ thở dài:- Ngươi quá cuồng dã, tuy thân thể nữ yêu tinh khỏe mạnh hơn người nhưng ngươi nên dịu dàng với họ một chút.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Nàng là điệt nữ ruột của Tuyết Lang đại nhân, quý tộc trong Bạch Chu yêu tộc.

Nàng chết sống không chịu lộ thân phận nên đương nhiên phải đặc biệt chăm sóc.Phong Phi Vân cũng rất bực bội.

Linh hồn nữ yêu tinh này rất mạnh, trong đầu có ấn ký cường giả yêu tộc để lại, Phượng Hoàng Thiên Nhãn không công phá được.

Phong Phi Vân không moi được tin nào từ miệng nàng.Phong Phi Vân biết nàng là điệt nữ ruột của Tuyết Lang đại nhân vì bảy nữ yêu tinh trước đó đã khai.Mao Ô Quy hỏi:- Giờ ngươi định làm sao?Phong Phi Vân trầm ngâm nói:- Ta đã hiểu biết tình huống hang ổ Bạch Chu yêu tộc, suy đoán đại khái tu vi của Tuyết Lang đại nhân.

Hiện tại chúng ta cần liên lạc ba vị binh trưởng, lần này sẽ lập quân công lớn!Phong Phi Vân biết chỉ dựa vào lực lượng Bán Yêu Minh sót lại không thể nuốt hết nguyên Bạch Chu yêu tộc, cần bài bố rất nhiều.Phong Phi Vân cảm thấy a bbinh trưởng Bán Yêu Minh còn ở trong mảnh đất này.

Dù sao tinh nhuệ Bán Yêu Minh tan tác tại đây, ba binh trưởng sẽ dốc hết sức tìm về tinh anh bán yêu còn sống.Nơi này là mỹ nữ bán yêu, thiên địa quy tắc hỗn lọa, không ổn định, không thể dùng lực lượng thiên đạo suy tính vị trí của người hoặc yêu.Phong Phi Vân chỉ có thể chậm rãi tìm tung tích tu sĩ Bán Yêu Minh khác.Rất nhanh mười hai ngày trôi qua.Trong mười hai ngày này Phong Phi Vân bị yêu tộc khác công kích, gặp cường giả thì chạy ngay, gặp kẻ yếu liền giết.

Phong Phi Vân tích lũy quân công, có vài lần suýt đụng phải đại yêu, chín chết một sống trốn thoát.Đến ngày thứ mười hai, Phong Phi Vân gặp một tinh anh Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân lặng lẽ đến Sau lưng trưởng lão bán yêu, khẽ kêu:- Mộc trưởng lão!Mộc trưởng lão điều tra tình hình yêu tộc bị Phong Phi Vân kêu hết hồn.

Mộc trưởng lão không ngờ có người lặng lẽ xuất hiện Sau lưng mình, lão suýt lấy linh khí hình thoa ra đánh vào đầu Phong Phi Vân.Thấy rõ người đến là Phong Phi Vân, Mộc trưởng lão vội rút linh khí về, kéo hắn lặn xuống lòng đất sâu mấy chục trượng, liên tục bày ba trận pháp tạo ra không gian nhỏ hẹp.Mộc trưởng lão móc một bình linh tửu ra rót vào đôi môi khô:- Tiểu tử, ngươi không chết?

Số lớn thật.Mộc trưởng lão đưa linh tửu cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhận lấy, uống một hớp, hỏi:- Tinh anh Bán Yêu Minh khác đâu?Mặt Mộc trưởng lão như vỏ cây, sần sùi cực kỳ khó xem.Mộc trưởng lão nặn nụ cười khó xem hơn khóc:- Rất nhiều người chết, người sống chưa đến hai phần trăm.

Bán yêu thất giai Hỗ Ngọc đại nhân cũng chết, bị đại yêu Hổ Lang yêu tộc ăn vào bụng.-------Chương 1377: Lên kế hoạch (1)Bán yêu thất giai Hỗ Ngọc là binh trưởng phụ trợ doanh.Mộc trưởng lão giật lấy bình linh tửu, uống một hớp.Mộc trưởng lão nói:- Phụ rợ doanh hầu như toàn quân bị diệt, bán yêu tinh anh đệ nhất doanh không còn vài người.

Chỉ có bán yêu tinh anh đệ tam doanh là nhiều người sống sót hơn một chút, nhưng một nửa đã chết.

Chiến trường vạn tộc quá khủng bố, tỉ lệ tử vong quá cao.

Nói ra không sợ ngươi cười, bây giờ ta mỗi giây lo lắng có yêu tộc lao ra, thần kinh căng thẳng, sợ hơi thả lỏng giây sau đầu sẽ dọn nhà.Phong Phi Vân hiểu cảm giác của Mộc trưởng lão.

Mặc kệ tu vi của ngươi cao bao nhiêu, nếu lần đầu tiên đến chiến trường vạn tộc sẽ bị tàn phá thể xác và tinh thần.

Người chịu đựng được dày vò tâm lý mới có thể thành công thần nhân loại, giết yêu lập công, gàinh được sự tôn kính của mọi người.Phong Phi Vân an ủi:- Chuyện này rất bình thường, đi chiến trường mấy lần là quen.Mộc trưởng lão phun ngụm rượu mới uống:- Phụt!Mộc trưởng lão cảm thấy câu đó nên là trưởng lão như lão nói, thế nhưng Phong Phi Vân lại là người nói trước, còn là vì an ủi lão.Mộc trưởng lão lau rượu dính bên mép, nói:- Tiểu tử ành ngươi thật lợi hại, tâm chí kiên định.

Nếu đám tinh anh Bán Yêu Minh được giống như ngươi thì tốt rồi.Sắc mặt Phong Phi Vân hơi thay đổi:- Chẳng lẽ các tnh anh Bán Yêu Minh không chống nổi?Mộc trưởng lão lắc đầu thở dài nói:- Căn cơ Bán Yêu Minh nhỏ yếu, chỉ có ít ỏi năm trăm người vào chiến trường vạn tộc, không có minh hữu, không có chi viện, muốn sinh tồn trong chiến trường vạn tộc càng khó khăn hơn tu sĩ nhân loại.

Mới vào chiến trường, hai tay trống trơn, chưa kịp đứng vững đã gặp sát kiếp, chết một bán yêu thất giai.- Một thân một mình, sát kiếp tùy thời xuất hiện, không hiểu gì về chiến trường, các loại khó khăn.

Đa số trưởng lão bán yêu còn không chịu nổi chứ nói gì đám người trẻ tuổi?Mộc trưởng lão tiếp tục bảo:- Trên đời này đáng sợ nhất là chuyện chưa biết.

Bây giờ ba vị binh trưởng hết đường xoay sở.

Đừng nói tích lũy quân công, có thể ổn định quân tâm được không là vấn đề lớn.Phong Phi Vân biết tầm quan trọng trong đó, thông cảm ba binh trưởng tiến lùi khó khăn.

Nếu mang đám bán yêu rời khỏi chiến trường vạn tộc ngay bây giờ giờ những tinh anh trong bán yêu sẽ bị ám ảnh tâm lý, sợ hãi chiến trường vạn tộc.

Nỗi sợ đó thốt ra từ miệng bọn họ,

Sau này còn bán yêu nào dám đến chiến trường vạn tộc?Khí thế, tự tin của Bán Yêu Minh hoàn toàn tiêu đời.Phong Phi Vân nói:- Cần có trận đại thắng!Mộc trưởng lão cười châm chọc:- Có thể tích lũy một ít quân công đã là khá, còn dám mơ gì đại thắng?hai người ở dưới lòng đất, không khí nặng nề.Phong Phi Vân nói:- Ta có đề nghị rất hay, hãy mang ta đi gặp ba vị binh trường đại nhân!Mộc trưởng lão ngây người nhìn Phong Phi Vân, cuối cùng gật đầu.

Hai người đi dưới lòng đất, khoảng hơn năm trăm dặm trước mặt xuất hiện một tòa chu thiên đại trận.

Mộc trưởng lão giơ lệnh bài bán yêu, trận pháp chậm rãi chuyển động, mở một cánh cửa.Nơi này như đáy hiệp cốc, sâu thẳm, đường đi chật hẹp.

Vách đá hai bên lỏe ánh sáng kim loại như làm bằng thanh đồng.Ngón tay Phong Phi Vân chạm vào vách đá, cảm nhận phản lực khá nhẹ:- Cái này là một linh khí đúng không?Mộc trưởng lão gật đầu, nói:- Nó là vũ khí trấn minh của Bán Yêu Minh chúng ta, thiên địa đỉnh.Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh có nội tình, có khá nhiều chiến khí cổ binh.

Chuyến này đi chiến trường vạn tộc, bốn binh trưởng đem theo một linh binh cường đại.Thiên địa đỉnh nằm trong số đó.Thạch Đại Khai cầm Phần Điện chiến chuy, người lấp lánh chiến quang, nhiệt tình cười chào Phong Phi Vân:- Phong huynh đệ, ngươi còn sống?

Tốt quá!Phong Phi Vân nhìn tên to xác, cười nói:- Không ngờ ngươi cũng đột phá Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.Thạch Đại Khai nhếch môi cười:- Cũng không có gì.

Mấy ngày hôm trước bị một đoàn Hổ Lang yêu vây công, suýt chết, may mắn ta đại nạn không chết, lại niết bàn trọng sinh.Thạch Đại Khai cười xong vẻ mặt trầm trọng nói:- Huynh đệ tỷ muội đô bán yêu tinh anh đệ nhất doanh chúng ta chết gần hết, cộng thêm ngươi là còn sót lại bảy người.

Nếu ngươi còn sống thì hãy mau báo cáo với Thanh Tế đại nhân đi.Phong Phi Vân gật đầu, đi sâu vào trong.

Trên đường đi gặp một số tinh anh Bán Yêu Minh, bọn họ không thoải mái như Thạch Đại Khai.

Không khí nặng nề bao phủ mọi người.Phong Phi Vân gặp lại Thanh Tế đại nhân.Thanh Tế đại nhân ngồi xếp bằng trên mây, lửa xanh đốt cháy quanh thân thành hình dạng hoa sen.

Thanh Tế đại nhân phát ra uy thế khiếp người.Phong Phi Vân đứng thẳng bên dưới, phát ra nhuệ khí, thanh âm dồi dào vững vàng:- Phong Phi Vân đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh về đội, bái kiến Thanh Tế đại nhân!Thanh Tế đại nhân chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng xanh lấp lánh trong con ngươi.Thanh Tế đại nhân gật đầu, nói:- Sống trở về là tốt rồi, đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh chúng ta chỉ còn lại bảy người.Phong Phi Vân nói:- Là tám, Ngọc Đại còn sống!Thanh Tế đại nhân hỏi:- Sao nàng không về đội?Phong Phi Vân trả lời:- Chúng ta phát hiện một hang ổ yêu tộc quy mô lớn, nàng canh chừng ở bên kia.- Bậy bạ, các ngươi dám đến gần hang ổ yêu tộc?

Vị trí cụ thể ở đâu?

Ta đón Ngọc Đại về.Giọng Thanh Tế đại nhân sắc bén tràn ngập uy nghiêm, như núi thần đè xuống.Phong Phi Vân nghiêm nghị đứng thẳng tắp, nói:- Ta đã nắm giữ tất cả tình huống trong hang ổ yêu tộc đó, bây giờ chỉ cần ba vị binh trưởng chịu ra tay, ta nắm chắc tám mươi phần trăm đánh chiếm hang ổ yêu tộc đó.- Ta hiểu tâm tình của ngươi bây giờ, nhưng ngươi quá trẻ tuổi, ổ yêu tộc không dễ tấn công, sơ sẩy một cái là nguyên Bán Yêu Minh bị diệt sạch.Thanh Tế đại nhân cảm thấy Phong Phi Vân trẻ tuổi ngông cuồng, không hiểu yêu tộc đáng sợ.Tay Phong Phi Vân vỗ mặt đất, bụi đất bay lên chậm rãi ngưng tụ thành địa hình phức tạp, núi non trập trùng, sông hồ lớn, núi cao hiểm cốc.Đây là đại hình quanh ổ Bạch Chu yêu tộc ba mươi vạn dặm.- Nơi này là ổ Bạch Chu yêu tộc, đại khái chiếm tám mươi dặm, có hai mươi sáu vạn yêu tộc tụ tập.

Trong đó bốn mươi phần trăm tiểu yêu Thiên Mệnh đệ bát trọng, cửu trọng.

Sáu mươi phần trăm cảnh giới niết bàn trở lên.

Trong đó có từ bảy ngàn đến một vạn là Niết Bàn đệ tam trọng thiên.- Số lượng cường giả yêu tộc từ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trở lên thì chỉ có thể tính toán dựa theo biên chức quân đội yêu tộc.

Trên chiến trường vạn tộc không thể tác chiến đơn độc, dùng thiết kết đặt bẫy, trận pháp bao vây.- Chiến trận của Bạch Chu yêu tộc là xếp trên và dưới lòng đất hình thành 'Chu tháp trảm thần trận', một tòa trận pháp nhu cần hai vạn yêu bài bố.

Trên mặt đất một vna, dưới lòng đất một vạn.

Nếu để chúng nó kết thành chiến trận thì nhân vật Niết Bàn đệ lục trọng thiên cũng không trốn thoát được.-------Chương 1378: Lên kế hoạch (2)- Điều động nhân viên dựa theo chiến trận cần, ví dụ cường giả trận hồn chủ trì đại trận, mỗi điểm mấu chốt bảo vệ đại trận không tán loan.

Cộng thêm số lượng Bạch Chu yêu tộc trong ổ yêu tộc, cuối cùng tính ra cường giả từ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trở lên địa khái từ sáu mươi đến một trăm năm mươi người.- Chúng nó là đại quân tán loạn, chạy trốn đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp, phân tích theo tình huống này thì số cường giả từ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trở lên ít hơn ta dự tính.Thanh Tế đại nhân nhướng mày, bị cảm nhiễm bởi bộ dáng Phong Phi Vân chắc ăn kể ra.

Đôi mắt Thanh Tế đại nhân tràn ngập linh tính nhìn thế giới ảo Phong Phi Vân tạo ra.Thanh Tế đại nhân nói:- Dù những lời ngươi nói là thật, giả thiết thành lập nhưng số lượng Bạch Chu yêu tộc quá nhiều.

Bán Yêu Minh chúng ta bây giờ không đủ một trăm người, thực lực cách biệt quá lớn, không chiến đấu được.- Số lượng nhiều lắm sao?

Ta mỗi giây có thể làm chúng nó chết hơn bốn mươi phần trăm, mười vạn xác chết.Ngón tay Phong Phi Vân chỉ vào một dòng sông dung nham, tay vạch con sông.

Dung nham nước chảy siết đổi hướng đi, tuôn vào dãy núi, điên cuồng đổ ập vào ổ yêu tộc.

Dung luyện dãy núi mấy vạn dặm này.Sông nước trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp do dung nham tụ lại, dung nham này không phải do đá bình thường hòa tan mà là huyết hồng nham thạch đặc biệt trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp hòa tan, nhiệt độ cao hơn dung nham bình thường gấp mấy chục lần, có lộ ra không khí cũng không đông lại.- Bạch Chu yêu tộc sợ lửa, có lẽ dung nham không luyện chết được yêu tộc cảnh giới niết bàn, nhưng mười vạn tiểu yêu Thiên Mệnh đệ bát trọng, cửu trọng chắc chắn không sống sót.

Chỉ cần tiêu diệt mười vạn tiểu yêu, Bạch Chu yêu tộc muốn kết thành chiến trận sẽ rất khó khăn.- Hơn nữa dung nham tuôn vào ổ Bạch Chu yêu tộc tạo ảnh hưởng rất lớn về tốc độ, sức chiến đấu của yêu tộc cảnh giới niết bàn, càng có lợi cho chúng ta.Thanh Tế đại nhân đứng dậy, mắt sáng rực nói:- Dù chúng ta dẫn sông dung nham vào cũng sẽ bị cường giả trong yêu tộc phát hiện ngay, dung nham chưa tuôn vào ổ Bạch Chu yêu tộc thì chúng nó đã chạy trốn.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Nếu trước lúc đó cường giả trong hang ổ Bạch Chu yêu tộc chết hết thì sao?Thanh Tế đại nhân hỏi lại:- Ý ngươi là sao?- Đừng quên chúng ta là bán yêu, chuyện nhân loại không thể làm chúng ta có thể làm, ví dụ . . .

Lẻn vào hang ổ Bạch Chu yêu tộc.Ngón tay Phong Phi Vân làm bút viết bí pháp trong không trung, phất tay áo, những cổ văn lơ lửng bay hướng Thanh Tế đại nhân.Phong Phi Vân nói:- Quyển bí pháp này có thể giấu hơi thở nhân loại trên người bán yêu, tu luyện nó trên người bán yêu chỉ còn lại yêu khí.Thanh Tế đại nhân ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân, nhắm mắt tu luyện bí pháp.

Hơi thở trên người Thanh Tế đại nhân yếu dần, yêu khí càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng yêu khí hoàn toàn bao phủ Thanh Tế đại nhân, thân hình yểu điệu, yêu vân cuồn cuộn, nàng như biến thành đại yêu của yêu tộc.Thanh Tế đại nhân tóc dài xanh biếc, da tịt tỏa sáng, mây yêu quanh thân, mắt lóe tia sáng yêu tính.Phong Phi Vân đứng nói:- Ba vị binh trường tu vi cao siêu, nếu các người vào ổ Bạch Chu yêu tộc trước, ám sát một nửa cường giả yêu tộc.

Dù còn lại một ít cường giả phát hiện dung nham đổ ngược, muốn cùng lúc điều độ hơn hai mươi vạn yêu tộc rời đi là chuyện cực kỳ khó khăn.

Dù chúng ta không thể giết hết Bạch Chu yêu tộc nhưng chém chết hơn một nửa, phá hủy một hang ổ yêu tộc, số quân công sẽ không ít.- Tốt!

Ta thấy chuyện này làm được!Một nam nhân cao to toàn thân tỏa ánh sáng đồng bước ra từ hư không, cơ bắp như đúc bằng sắt tỏa ánh sáng đồng chói mắt, vai vác búa to, tựa lực thần xuất thế.Phong Phi Vân suýt bị kình khí trên người nam nhân đẩy ra ngoài, âm thầm vận chuyển lực lượng Bất Tử Phượng Hoàng Thân miễn cưỡng ổn định thân thể.Bán yêu thất giai này tên Khổng Hầu, có sức chiến đấu mạnh mẽ, trong bán yêu tựa như chiến thần.Phong Phi Vân sớm phát hiện hai bán yêu thất giai khác ẩn trong không khí, lắng nghe hắn nói chuyện.

Có mấy lần bọn họ suýt hiện hình, không gian liên tục dao động.Bán yêu thất giai Bức Ứng đại nhân cũng đi ra, mái tóc đen bóng như tóc người trẻ tuổi, nhưng mặt nhăn nheo, lưng còng, già khú đế.Bức Ứng đại nhân khen ngợi nhìn Phong Phi Vân:- Không uổng là tinh anh Bán Yêu Minh, khiến lão già ta đây khâm phục.

Lứa tuổi như ngươi hiểu thấu sự việc, suy nghĩ chu đáo đã rất lợi hại.

Nếu chứng thực điều ngươi nói là đúng thì ta cũng thấy cách này làm được.

Ha ha ha, đã tới lúc để đám Trung cổ thế gia nhìn Bán Yêu Minh chúng ta với cặp mắt khác!Khổng Hầu đại nhân cười to bảo:- Đâu chỉ lợi hại, ta thấy so sánh với sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam cũng không thua kém bao nhiêu.

Bán Yêu Minh hiếm khi ra nhân tài thế này,- Bồi dưỡng tỉ mỉ, qua mấy năm chắc chắn có thể so tài cao thấp cùng thiên kiêu đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam, giành thêm vinh dự cho Bán Yêu Minh.

Để đám Trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ nhìn xem Bán Yêu Minh ta cũng có thiên kiêu xuất thế.

Tiểu tử, ngươi có đồng ý làm đồ đệ của ta không?Thanh Tế đại nhân hơi bất mãn.Đương nhiên Thanh Tế đại nhân bất mãn, nói sao thì Phong Phi Vân là người của nàng, Khổng Hầu đại nhân cướp người ngay trước mặt nàng.

Nếu không phải còn trong chiến trường vạn tộc thì chắc chắn Thanh Tế đại nhân đã đánh nhau với Khổng Hầu đại nhân.Khổng Hầu đại nhân ngoác miệng cười:- Đùa, đùa chút thôi.Khổng Hầu đại nhân cảm nhận Thanh Tế đại nhân phát ra khí lạnh.Phong Phi Vân giỏi quan sát sắc mặt, nhìn mấy chi tiết nhỏ vừa rồi liền hiểu cùng là bán yêu thất giai nhưng địa vị của Thanh Tế đại nhân cao hơn Khổng Hầu đại nhân.Trong Bán Yêu Minh, thực lực quyết định địa vị.Nói vậy là thực lực của Thanh Tế đại nhân trên Khổng Hầu đại nhân.Mấy ngày tiếp theo, Bức Ứng đại nhân bán yêu thất giai đi gần hang ổ Bạch Chu yêu tộc dò xét, chứng thực tin tức Phong Phi Vân cung cấp.Bức Ứng đại nhân kiểm tra các số liệu một lần, đến ngày thứ tư trở về, bí mật bàn bạc với Thanh Tế đại nhân, Khổng Hầu đại nhân.Mấy hôm nay Phong Phi Vân cổ tâm lý, ủng hộ sĩ khí, giảm bớt áp lực cho đám tinh anh Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân, Thạch Đại Khai mỗi ngày đi sớm về trễ, khi về người đầy máu, mang theo các xác yêu, mặt cười toe toét.Thạch Đại Khai nói:- Hôm nay lão tử chém mười hai con Hổ Lang yêu, tích lũy ba phẩy chín điểm quân công.Thạch Đại Khai vác chùy to đỏ như máu, vạch áo lộ ngực, khinh thường liếc đám tinh anh Bán Yêu Minh.

Phần Điện chiến chuy dính máu yêu tộc, Thạch Đại Khai như đang nói nhìn thấy chưa?

Lão tử có quân công.Phong Phi Vân xõa tóc dài ngang vai, người đầy vết máu, cười sang sảng nói:- Hôm nay ta lời to, tích lũy sáu phẩy bảy mươi lăm điểm quân công, cộng với quân công lúc trước tích lũy sắp đến hai mươi điểm.

Chờ ta tích lũy đủ một trăm điểm là có thể tham gia cảnh chủ Tiên uy quân, khi đó có hàng đống cô nương để ôm, ăn thịt mỏi miệng, ha ha ha ha ha ha!-------Chương 1379: Sĩ khíThạch Đại Khai hỏi:- Chẳng phải hôm nay ngươi bắt được hai nữ yêu tinh xinh đẹp sao?

Hay chia cho ta một người?

Ta đổi quân công với ngươi chịu không?- Đừng nói chuyện nữ nhân với lão tử, muốn ngủ nữ yêu tinh thì tự đi mà bắt.

Đêm nay hai nữ yêu tinh là của ta, của ta, ha ha ha ha ha ha!Tay Phong Phi Vân kéo dây xích, sợi xích trói hai nữ yêu tinh.

Bọn họ xinh đẹp quyến rũ, chân thon dài, ngực căng tròn, mặc giáp da yêu đi qua trước mặt đám tinh anh Bán Yêu Minh làm đám người nhìn trân trân.Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân lấy roi da quất vào người hai nữ yêu tinh, chửi ầm lên:- Hai tiểu yêu tinh kia, đi chậm chạp vậy?

Mau lên, tối nay tiểu gia ta sẽ ch o36e nếm mùi.Hai nữ yêu tinh khóc thút thít, co người lại, như hai dê con bị Phong Phi Vân kéo đi.- Thật xấu xa!Đám tinh anh bán yêu nghiến răng nhìn theo Phong Phi Vân, hai nữ yêu tinh đi xa.Miệng đám bán yêu mắng Phong Phi Vân cầm thú nhưng lòng cũng muốn cầm thú.

Nơi này là chiến trường vạn tộc, dây thần kinh kéo căng, ai cũng muốn thả lỏng giảm áp lực.Một số tu sĩ tâm chí kiên định cũng động lòng.

Bọn họ nhìn Phong Phi Vân, Thạch Đại Khai nào là tích lũy quân công, ngủ nữ yêu tinh, làm người ta đỏ mắt.Một bán yêu chửi ầm lên:- Bà nội nó, chúng ta đến chiến trường vạn tộc là để tích lũy quân công, trốn trong chỗ này như đàn bà!Bán yêu chửi cả chính mình, đứng bật dậy, chiến ý sôi sục, máu nóng sục sôi.Một thiếu niên tóc rối siết chặt nắm tay đấm mạnh xuống đất:- Đúng, đúng, ta cũng muốn đi bắt mấy nữ yêu tinh.

Tía nó, thời gian này nhạt như nước ốc.Một trưởng lão bán yêu cốc đầu thiếu niên:- Chúng ta đến chiến trường vạn tộc là để giành vinh dự, tích lũy quân công.

Ngươi thật tệ, suốt ngày chỉ mơ nữ yêu tinh.Thiếu niên nghiêm nghị dõng dạc nói:- Thì ta đang tăng dục vọng chiến đấu cho mình, nữ yêu tinh hay quân công cũng vậy, tưởng tượng là tốt rồi.

Quan trọng là có dục vọng chiến đấu giết địch, bây giờ ta đã có!Mấy ngày nay bọn họ chịu hết nổi.

Phong Phi Vân, Thạch Đại Khai khoe khoang trước mặt cả đám, nhiều người nhìn nhễu nước miếng, muốn đánh hai tên này bầm dập.

Hai người cố ý muốn kích thích bọn họ sao?Trong khi mọi người sôi sục chiến đấu, muốn ra chiến trường giết địch, bắt nữ yêu tinh thì Khổng Hầu đại nhân xuất hiện, bí mật sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi người.Phong Phi Vân, Thạch Đại Khai cũng đi ra.Khổng Hầu đại nhân đứng trong không trung, giọng âm trầm nghiêm túc nói:- Nhiệm vụ đại khái là bấy nhiêu đó, chi tiết thì để Phong Phi Vân nói cho các ngươi.

Nhớ nghe theo hắn sắp xếp, là mang vinh diệu trở lại hay chiến chết tại đây phải xem trận chiến đêm nay!- Phục tùng mệnh lệnh của binh trưởng đại nhân!Đám bán yêu dù gì là tinh anh qua sàn lọc nghiêm khắc, trong lòng sợ yêu tộc thật nhưng tâm chí kiên cường, lúc đánh nhau tuyệt đối không run sợ.Bọn họ thầm rủa, tại sao ba binh trưởng giao quyền chỉ huy cho một người trẻ tuổi?

Hắn có đáng tin không?Phong Phi Vân đứng trước mặt các bán yêu, biểu tình nghiêm nghị 1?- Từ bây giờ đến sáng sớm ngày mai mọi người phải nghe theo lệnh của ta.

Nếu ai dám cãi lệnh rất có thể sẽ hại chết mọi người, nên ta hy vọng mỗi người lập quân lệnh trạng.Một trưởng lão bán yêu già nau tỏ vẻ không tin tưởng Phong Phi Vân:- Sao ta biết ngươi sẽ không hại chết chúng ta?Dù sao tu vi của Phong Phi Vân mới có Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, không bằng đa số người có mặt tại đây.

Đa số trưởng lão bán yêu không phục hắn.Phong Phi Vân chắp hai tay Sau lưng nhìn trưởng lão bán yêu già nua:- Câu này hỏi rất hay, nhưng không biết vị trưởng lão này nghi vấn về thực lực của ta hay không yên tâm năng lực của ta?Được ba bán yêu thất giai công nhận, năng lực của Phong Phi Vân là không thể nghi ngờ.Nhưng tu vi của Phong Phi Vân quá yếu, hắn cũng quá trẻ, làm nhiều người không mấy yên tâm.Trưởng lão bán yêu Tô Lập mắt lóe tia sáng nói:- Muốn ta phục ngươi trừ phi đỡ được ba chưởng của ta.Gia chủ Lý gia là Niết Bàn đệ tam trọng thiên, củng cố cảnh giới đã hơn a bngàn năm, tu vi vô cùng sâu sắc.

Tô Lập trưởng lão chưa chính thức ra tay người đã bộc phát sức mạnh hùng hồn dữ dội.

Các bán yêu nhanh chóng tránh ra.Phong Phi Vân ung dung nói:- Không thành vấn đề.Ầm!Tô Lập trưởng lão biến thành cái bóng, bàn tay sinh ra ngọn lửa vỗ vào ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hành động mau hơn Tô Lập trưởng lão, tới sau mà đến trước.

Phong Phi Vân đánh ra quyền ấn, trên quyền ấn có ấn ký vạn thú vưa lúc va chạm vào lòng bàn tay của Tô Lập trưởng lão.Quyền chưởng giao nhau, kình khí chấn động, hai người cùng thụt lùi.Tô Lập trưởng lão thầm giật mình, Phong Phi Vân dám cứng rắn đỡ đòn, lực lượng cường đại, nắm đấm như ngưng tụ lực lượng ức vạn man thú làm cánh tay Tô Lập trưởng lão tê dại.- Song vượn hỗn nguyên chưởng!Hai cánh tay Tô Lập trưởng lão tỏa ánh sáng đen vô tận, biến thành cánh tay bạo vượn.

Lực lượng khai thiên tích địa ngưng tụ trên bàn tay, biến ra hai đại ấn vượn krhi màu đen khổng lồ.Phong Phi Vân không yếu thế, cánh tay ánh vàng như đúc bằng kim thiết, lại đập vào bàn tay Tô Lập trưởng lão, đánh văng ra xa.- Chưởng thứ ba để ta đến đây!Phong Phi Vân vỗ chưởng thứ ba, sáu con thiên long bay ra từ bàn tay.

Mỗi con thiên long ngưng tụ lực lượng ngàn vạn cân ném Tô Lập trưởng lão bay xa, đập vào vách đá, dính vách.Phong Phi Vân thu tay về, chậm rãi đáp xuống đất, cười nói với Tô Lập trưởng lão dính vách:- Vãn bối đắc tội.- Không sao, không sao.

Coi như tiểu tử nhà ngươi lợi hại, cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên mà phát huy ra sức chiến đấu như thế.

Đệ tử trong Trung cổ thế gia chưa chắc phát huy được cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên mạnh như thế.Tô Lập trưởng lão như trang giấy trượt xuống, che ngực thở hổn hển.

Lực lượng của Phong Phi Vân quá mạnh, chấn nội tạng Tô Lập trưởng lão lộn xộn.Phong Phi Vân sẽ không kính già yêu trẻ vào lúc này.

Khi cần mạnh mẽ thì phải bá đạo, dùng lực lượng làm người ta tôn kính, dùng lực lượng chứng minh thực lực của mình.Quả nhiên đám tinh anh Bán Yêu Minh bị biểu hiện thực lực của Phong Phi Vân trấn.Bán yêu nào được chọn vào tinh anh doanh, mỗi người đều là đỉnh cao nhất một cảnh giới.

Tô Lập trưởng lão là cường giả trong Niết Bàn đệ tam trọng thiên, nhưng bị người trẻ tuổi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên đánh bại trong vòng ba chưởng.Lực lượng Niết Bàn đệ nhị trọng thiên và đệ tam trọng chênh lệch lớn biết bao.Thanh niên này vượt qua một cảnh giới đánh thắng Tô Lập trưởng lão.Đây mới là thiên chi kiêu tử thật sự, sức chiến đấu cùng cảnh giới không thua gì những đệ tử Trung cổ thế gia.Bán yêu mà phát huy ra sức chiến đấu như vậy, quá mạnh.Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm túc, trong mắt tràn đầy uy nghiêm và bá đạo hỏi:- Bây giờ còn ai không tin tưởng thực lực của ta?Mọi người không lên tiếng, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân đã thay đổi.

Người trẻ tuổi này vượt một cảnh giới đánh bay Tô Lập trưởng lão, tranh phong với đệ tử thiên tài Trung cổ thế gia trong cùng cảnh giới.-------Chương 1380: Trời long đất lởPhong Phi Vân đã tạo dựng hình tượng cường giả trẻ trong tinh anh Bán Yêu Minh, để lại ấn tượng là: Bán yêu không thua gì đệ tử của Trung cổ thế gia.- Nếu không có ý kiến gì khác thì bắt đầu hành động đi!

Tối hôm nay là buổi trình diễn của chúng ta.

Cho đám người xem thường bán yêu nhìn xem chúng ta cũng có thể cướp quân công trên chiến trường vạn tộc, đây là lần đầu tiên chúng ta vào chiến trường!Bóng đêm tối dần bao phủ mảnh đất hoang dã này, dung nham nguyên Nham Hồng bí cảnh cao cấp vẫn đang sôi trào vẽ ra từng khe rãnh đỏ rực.Cách Bạch Chu yêu tộc tám ngàn dặm.Phong Phi Vân đứng trên ngọn núi đỏ rực nhìn phương xa, con ngươi lấp lánh ánh lửa như có hai con phượng hoàng bay bên trong.Gió nủi thổi vạt áo Phong Phi Vân.Bạch Chu yêu tinh kia vẫn không nói câu nào, nằm sấp dưới đất, đầu cài viên minh châu, cao quý lạnh lùng, mắt lạnh băng muốn nuốt Phong Phi Vân.Ngọc Đại cung kính đứng Sau lưng, đuôi cá sáng lấp lánh, da trắng trẻo tựa như tiên thị xinh đẹp.- Chủ nhân, ấn ký trong đầu nàng cực mạnh, có lẽ là đại hiền giả trong yêu tộc bảo vệ linh hồn nàng, không thể sử dụng pháp thuật khống chế tinh thần.Phong Phi Vân không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:- Vậy m,ặc kệ đi, bộ dạng khá đẹp, chờ rời khỏi chiến trường vạn tộc hãy bán vào chợ đen, tuyên truyền một chút, nói nàng là công chúa Bạch Chu yêu tộc chắc sẽ được giá trên trời.Mắt nữ yêu tinh Bạch Chu lóe tia hoảng loan, không đợi nàng nói gì Phong Phi Vân đã bắt vào Thiên quốc.Ngọc Đại từ dưới núi lao vọt lên trên, thật là nam nhân như cơn gió.Ngọc Đại hừng hực chiến ý hỏi:- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nào hành động?- Chờ chút nữa.Phong Phi Vân vẫn nhìn chằm chằm phương xa, nơi đó đen kịt, núi sông vạn tầng như làm bằng sắt đỏ, cho cảm thấy vô cùng nặng nề.Đột nhiên cách tám ngàn dặm bắn ra ánh sáng chói lòa, đất rung rinh, tiếp theo là tiếng gầm to lớn làm thiên địa mất tiếng, như thể bí cảnh cao cấp này sắp sụp đổ.Ầm!Đây là tuyệt đỉnh cường giả ra tay bộc phát lực lượng, các ngọn núi cao bị lực lượng trùng kích tan nát như làm bằng cát.Phong Phi Vân vội dẫn động lực lượng Miểu Quỷ ban chỉ, thi triển năm bức thần đồ ngăn lại núi lớn đá to từ không trung bay tới.Trời đất quay cuồng, cát bay đá chạy!- Hành động!Lòng bàn tay Phong Phi Vân bay ra mây lửa bay lên tận trời, đốt đỏ bầu trời, như có biển lửa rực cháy trên không trung, cho người cảm giác rung động tâm hồn.Đám tinh anh Bán Yêu Minh trông thấy tín hiệu của Phong Phi Vân thì hành động.Bên dưới, trên dòng sông dung nham rộng mấy vạn thước tràn ra dòng lũ, dậy sóng cao mấy trăm thước làm vỡ bờ đê khiến con sông đổi đường, ập hướng hang ổ Bạch Chu yêu tộc.Bảy mươi hai ngọn núi lớn di chuyển, đây là một loại chu thiên đại trận, từ mười hai trưởng lão bán yêu khống chế dời đất đai, khiến tốc độ dung nham chảy càng mau hơn.Dung nham chảy nhanh dưới đất, nơi đi qua các ngọn núi to bị nhiệt độ cao hòa tan, ngã xuống, đất thành biển dung nham.Trên bầu trời cuồn cuộn khói thuốc sống, không khí bị đốt vặn vẹo tràn ngập khói đặc, ngoài mười trượng khó thấy bóng người.Tu sĩ Bán Yêu Minh đứng sau biển dung nham liên tục đánh ra thuật pháp tăng tốc độ chảy, đổ ập ngàn dặm.Ngọc Đại lo lắng hỏi:- Tốc độ chảy vẫn quá chậm, lỡ bị Bạch Chu yêu tộc phát hiện ra chạy trước thì sao?Mặc dù dung nham đổ ập rất nhanh nhưng mới lao ra hơn ba ngàn dặm, cách ổ Bạch Chu yêu tộc mấy ngàn dặm, rất có thể sẽ bị phát hiện ngay.Phong Phi Vân nhìn chân trời, hắn chỉ phương xa:- Chúng ta nó đã bay sang bên này, các huynh đệ chuẩn bị chiến đấu đi!

Có thể tích lũy bao nhiêu chiến công thgì nhìn xem bản lĩnh của các người bao nh iêu!Cuối trời, mặt đất phủ đầy nhện trắng, ngàn vạn phô thiên cái đại bay sang đây.

Chúng nó phát hiện sóng nhiệt trong không khí, thấy dung nham đỏ rực thì khựng lại, muốn xoay người bỏ chạy.- Ha ha ha ha ha ha!

Để xem các ngươi trốn làm sao, đây là chín hồ dung nham gia gia chuẩn bị cho các ngươi!Ánh sáng màu đồng đuổi theo sau mấy chục vạn Bạch Chu yêu tộc, nhuộm thiên địa thành màu đồng thau.

Cái đỉnh to cổ xưa lơ lửng trên đầu nam nhân, không biết cao bao nhiêu vạn trượng, bên trên tràn đầy thần hà, Khí thế huy hoàng.Là Khổng Hầu đại nhân.Trong đỉnh to trên đầu Khổng Hầu đại nhân như có thế giới độc lập, thế giới bên trong toàn là dung nham.Trong miệng đỉnh khổng lồ không ngừng đổ dung nham xuống, như thác nước đỏ thẫm treo trên bầu trời.Đây là một trong các thần binh trấn minh của Bán Yêu Minh, thiên địa đỉnh, bên trong tự thành thế giới.

Khổng Hầu đại nhân thu dung nham trong chín hồ lớn vào đỉnh, một đường truy sát buộc hơn hai mươi vạn Bạch Chu yêu tộc chạy hướng này.Dung nham trong thiên địa đỉnh đổ sạch, đại quân Bạch Chu yêu tộc bị nhốt chặt trong biển dung nham.- Nhân loại tồi tệ, dẫn biển dung nham đến.Một đại năng trong Bạch Chu yêu tộc hét to một tiếng:- Kết trận . . .- Kết cái đầu ngươi!Bức Ứng đại nhân đạp xuống, giẫm chết đại năng Bạch Chu yêu tộc thành đống thịt chìm vào dung nham.

Mấy ngàn Bạch Chu yêu tinh xung quanh bị lực lượng của Bức Ứng đại nhân đè chết.Bạch Chu yêu tộc không thể nào kết thành chiến trận, bởi vì chúng nó đã bị dung nham bao bọc, tiểu yêu tu vi hơi thấp người bốc khói xanh, bị dung nham dung luyện.

Vỏ nhện trắng bị nướng thành màu đỏ rực nổi trên mặt dung nham.Những yêu cảnh giới niết bàn bị hạn chế lực lượng rất lớn trong dung nham, một số yêu tinh có thể biến hình người bay lên trời bỏ chạy nhưng bị thiên địa đỉnh lơ lửng trên cao giết, rơi như mít rụng vào biển dung nham.Nơi này hoàn toàn biến thành lò sát sinh của Khổng Hầu đại nhân, giơ tay nhấc chân giết mấy ngàn Bạch Chu yêu tộc.Đám tinh anh Bán Yêu Minh thì đã hoàn hành nhiệm vụ, chuyện tiếp theo là canh bên bờ hồ dung nham, thấy yêu tộc nhỏ chạy trốn liền giết, bạn rộn tích lũy quân công.Trong kế hoạch của Phong Phi Vân, muốn tiêu diệt Bạch Chu yêu tộc thì chủ yếu dựa vào ba bán yêu thất giai.

Tinh anh Bán Yêu Minh làm trợ thủ, giết tán yêu chạy trốn bên ngoài.

Kêu bọn họ đi tác chiến với đại quân Bạch Chu yêu tộc thì không còn một mẩu xương.Đối với nhân vật đẳng cấp cỡ Khổng Hầu, Bức Ứng, Thanh Tế đại nhân, chỉ cần trận pháp niết bàn bị phá, giam cầm chúng nó thì một trong ba 4e7 có thực lực giết m,ấy chục vạn yêu quân.Nhưng nếu không nhờ Phong Phi Vân cung cấp tình báo, dạy bí pháp giấu hơi thở nhân loại cho bọn họ, nắm chắc điểm yếu Bạch Chu yêu tộc, khống chế nguyên kế hoạch tác chiến thì ba bán yêu thất giai không làm được điều này.Dù ba bán yêu thất giai biết hang ổ Bạch Chu yêu tộc, bọn họ vây công khó đem lại hiệu quả thế này, rất có thể chết trong chiến trận Bạch Chu yêu tộc kết ra.Đây là tác dụng của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bay đến bên mép biển dung nham, chiến đấu với mấy trăm Bạch Chu yêu tộc.Ầm!Thiên tủy binh đảm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ như mưa kiếm bay đi, xuyên thủng cơ thể hơn một trăm Bạch Chu yêu tộc, xác chết nổi trên dung nham.-------Chương 1381: Đối chiến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên (1)Những xác chết trôi bị Phong Phi Vân thu vào giới linh thạch.Sáu cường giả bay ra từ đàn Bạch Chu yêu tộc, cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên, cùng tung ra sáu yêu khí lục phẩm, có yêu kiếm, yêu tháp, yêu châu, yêu buồm.

Mảng lớn dung nham xung quanh bị cuốn sạch, thành sóng to đỏ rực ngập trời.Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra, rót linh khí vào trong.

Huyền văn trên quan tài cổ lấp lánh, hoa văn sống động, cho cảm giác cổ kính mà hùng vĩ.Đây là vũ khí giết người mấy trăm dặm.Bùm bùm bùm bùm bùm!Sáu linh khí lục phẩm bị đánh nát, sáu cường giả Bạch Chu yêu tộc Niết Bàn đệ tam trọng thiên cũng bị giết, rớt vào dung nham.Mấy trăm con Bạch Chu yêu tinh gần quan tài hoàng thạch nhất nổ thành huyết vụ, chỉ còn mấy vỏ nhện nổi trên dung nham.Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân kích hoạt lực lượng căn nguyên của quan tài hoàng thạch, đây là uy lực của linh khí thập phẩm, chỉ kích hoạt một chút nưng uy lực rất đáng sợ.

Phong Phi Vân suýt kkko khống chế được nó.Giờ Phong Phi Vân đã đến cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, tuy không thể phát huy uy lực mạnh nhất của linh khí thập phẩm nhưng hắn dư sức kích hoạt trong thời gian ngắn.

Mặc dù rất tiêu hao linh khí, nhưng phát huy lực lượng hủy diệt rất tốt.Thạch Đại Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn xác nổi trong dung nham, kính nể ngó Phong Phi Vân:- Phong huynh đệ, ngươi quá mạnh, mới rồi ngươi lấy bảo bối gì ra mà chớp mắt giết mấy trăm con yêu?Thạch Đại Khai là kỳ tài ngút trời, có thể vượt một cảnh giới giết địch.

Nhưng Phong Phi Vân vừa ra tay giết một đống, Thạch Đại Khai kém quá xa.Cùng là thiên tài, cùng là Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, tại sao chênh lệch lớn như vậy?Phong Phi Vân hút xác yêu trong biển dung nham vào giới linh thạch, nói:- Chỉ là cổ binh thất phẩm, có gì mà kinh ngạc?Phong Phi Vân không dám nói là linh khí thập phẩm, đến đẳng cấp thập phẩm thì khác hẳn, uy lực linh khí cửu phẩm không thể sánh bằng.Nếu linh khí thập phẩm xuất thế, Trung cổ thế gia cũng sẽ ra tay cướp.Bán yêu thất giai đại nhân của Bán Yêu Minh toàn dùng linh khí cửu phẩm, đã được gọi là chiến binh trấn minh, từ đây thấy được linh khí thập phẩm có ý nghĩa gì.Nếu không phải đám bán yêu chưa từng thấy linh khí thập phẩm thì Phong Phi Vân không dám ngang nhiên sử dụng, sơ sẩy một cái là sẽ vời đến thế hệ trước trấn áp.Thạch Đại Khai cười khờ:- Thì ra là linh khí thất phẩm, cây búa của ta chắc mạnh hơn linh khí thất phẩm, nhưng lực lượng đã bị phong ấn.Đây là chiến chùy từng được một hiền giả Vũ Hóa cảnh sử dụng, không đến đẳng cấp thất phẩm mới là lạ.Ầm ầm ầm ầm ầm!Lại có một đoàn Bạch Chu yêu tinh chạy trốn hướng Phong Phi Vân, Thạch Đại Khai, chúng nó muốn trốn khỏi biển dung nham.Có hơn một ngàn Bạch Chu yêu tinh, số lượng dày đặc, rầm rập bò đến gần phát ra tiếng bóc bóc khiến người rợn tóc gáy.Mỗi Bạch Chu yêu tinh cao hơn một thước, vỏ nhện sáng loáng, yêu khí dâng lên, hai mắt đỏ rực, sát khí sắc bén, phun ra tơ nhện phô thiên cái địa ập xuống.- Tỏa hồn giới!Phong Phi Vân lấy chiếc nhẫn cổ xưa ra biến thành cái vòng sắt treo trên bầu trời, phát ra lực lượng cướp hồn người.Đây là linh khí thất phẩm cướp từ tay Bạch Chu yêu tinh kia, uy lực rất cường đại, có thể phát huy ra lực công kích năm, sáu chục lần.

Ánh sáng linh khí tuôn ra nhuộm bầu trời thành màu trắng, một tầng trời chìm xuống, chặn lại hàng ngàn tơ nhện.Ầm!Mắt Phong Phi Vân bắn ra hai luồng sáng vào tơ nhện, đốt cháy tơ nhện.Hàng ngàn Bạch Chu yêu tinh cùng đánh ra linh khí, hơn một ngàn linh khí bay đầy trời.

Linh khí lấp lánh ánh sáng, lực lượng khiếp người như muốn đập vỡ thiên địa.Lực lượng này buộc Phong Phi Vân nhanh chóng thụt lùi, ném thiên hỏa phù cuối cùng ra ngoài.Đây là phù lục một tấm giá ba mươi vạn linh thạch, mỗi tung ra một cái là lòng Phong Phi Vân nhỏ máu.Ầm!phù lục nổ tung phát ra ánh lửa đầy trời.Biển lửa khổng lồ ập hướng một ngàn Bạch Chu yêu tinh.Hơn một ngàn Bạch Chu yêu tinh lấy linh khí ra nối thành phòng ngự chặn lại ung uy của thiên hỏa phù.

Nhưng một số Bạch Chu yêu tinh tu vi thấp bị lửa đốt chết hoặc bị thương.

Có mấy trăm xác yêu rơi vào dung nham.- Đại lục thứ hai của ta!Phong Phi Vân khoác da yêu, tay cầm Vũ Hóa phù lục lao vào đám Bạch Chu yêu tinh muốn vớt xác yêu trong dung nham.Bùm!Cánh tay Phong Phi Vân bao phủ ánh sáng trắng xóa, chói mắt tựa ngôi sao.

Phong Phi Vân vỗ một chưởng đánh bay một Bạch Chu yêu tinh Niết Bàn đệ tam trọng thiên, nhẹ nhàng như đẩy người rơm.Bảy Bạch Chu yêu tinh Niết Bàn đệ nhị trọng thiên xông lên từ Sau lưng Phong Phi Vân, chân nhện như thần đao chém không khí nứt toạc.- Chết đi!Phong Phi Vân huơ tay, lực lượng Vũ Hóa đánh ra xé bảy con Bạch Chu yêu tinh thành mấy mảnh.Phong Phi Vân vừa chiến đấu vừa thu gom xác yêu rơi vào dung nham.

Phong Phi Vân không nhớ đã góp nhặt được bao nhiêu xác yêu ném vào giới linh thạch.Một nữ yêu tinh biến thân hình người xinh đẹp đáp xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Nữ yêu tinh mặc giáp trắng, yêu khí ngưng tụ thành sông chảy dưới chân nàng, tóc dài bay lên cao, mỗi tấc da tỏa linh quang.Phong Phi Vân cảm nhận áp lực khổng lồ như ngọn núi lơ lửng trên đầu tùy thời rơi xuống.Nữ yêu tinh biến thân hình người toát ra Khí thế hùng hồn ngưng tụ thành thực chất ập xuống đầu Phong Phi Vân.- Tại sao tỏa hồn giới nằm trong tay ngươi?

Có phải Phi Viện công chúa bị ngươi bắt?- Công chúa cái đầu ngươi!Phong Phi Vân bắn da yêu ra ngoài, chữ yêu trên da yêu tỏa ánh sáng chói mắt trấn áp khung trời.Phong Phi Vân cướp tỏa hồn giới trong tay nữ yêu tinh yêu tộc, mặc dù nữ yêu tinh là một thủ lĩnh nhỏ nhưng tuyệt đối sẽ không là công chúa yêu tộc.

Nói đùa, công chúa yêu tộc sẽ hạ mình đi dò hỏi tình báo?Đương nhiên Phong Phi Vân trực giác nữ yêu tinh yêu tộc có thân phận không nhỏ, vì ấn ký linh hồn trong đầu nàng là đại hiền giả yêu tộc bày ra.

Nữ yêu tinh bình thường không được đãi ngộ như thế.Nữ yêu áo trắng đột nhiên xuất hiện nói câu đó chắc vì sợ Phong Phi Vân làm thịt nữ yêu tinh Phi Viện nên mới chụp cho thân phận công chúa.- Dám chủ động tấn công ta?

Muốn chết!Nữ yêu tinh kia thân hình yêu kiều, áo giáp sáng choang, cổ thon dài, eo nhỏ.

Nữ yêu tinh lấy chiến kiếm ra, hai tay cầm kiếm chém xuống, chặt đứt một góc da yêu.Chữ yêu trên tấm da nhạt dần.Chữ yêu do đại yêu Vũ Hóa khắc vậy mà không ngăn nữ yêu tinh được.- Nguy rồi, đạp phải đinh, đây là nữ yêu Niết Bàn đệ tứ trọng thiên!Phong Phi Vân thấy nữ yêu tinh ra tay liền phán đoán tu vi của nàng là Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Tu vi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên ở trong Trung Ương vương triều thứ sáu có thể được phong làm lão tổ cổ tộc, từ đó đoán ra nữ yêu tinh cường đại thế nào.

Trong cảnh giới niết bàn mỗi cách biệt một cảnh giới thì chênh lệch lực lượng rất lớn.

Đám yêu tam phẩm tuyệt đối không sánh bằng lão tổ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên được.-------Chương 1382: Đối chiến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên (2)Đây là một nữ yêu có thể trùng kích cảnh giới niết bàn.Da yêu khắc chữ yêu Vũ Hóa bị kiếm của nữ yêu tinh chém rách, chữ yêu bị chém nát.Không biết Khổng Hầu đại nhân đánh nhau đến chỗ nào bặt tăm không bóng dáng, tinh anh bán yêu tụm năm tụm ba bận rộn, không cách nào giúp Phong Phi Vân ngăn cản nữ yêu tinh được.- Ba binh trưởng không đáng tin chút nào, không giết hết yêu từ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trở lên, rắc rối to rồi.Yêu Niết Bàn đệ tứ trọng thiên có thể phát huy ra lực lượng hủy diệt, sơ sẩy một cái là sẽ sạch tinh anh Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc chìm xuống lòng đất, chạy ra xa.- Còn muốn trốn?Nữ yêu tinh đuổi theo vào lòng đất, tốc độ siêu nhanh.

Chiến kiếm bỗng chém xuống đất, kiếm khí dài mấy trăm dặm khuếch tán ra ngoài.- Sớm biết thế này đã không đưa Mao Ô Quy vào Thiên quốc.Kiếm khí rất sắc bén, cắt nham thạch như cắt đậu hủ.Phong Phi Vân đánh ra phù lục phòng ngự, dựng ba tầng màn sáng trắng bên trên đầu.Bùm bùm!Kiếm khí ập đến chém rách hai tầng màn sáng.Cơ thể Phong Phi Vân bị trùng kích vọt tới trước.Tốc độ Phong Phi Vân siêu mau, dù Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc cũng thua xa nàng, rất nhanh bị đuổi kịp.Phong Phi Vân dán côn bằng tật tốc phù trên chân, tốc độ tăng gấp ba lần, dù trong nham thạch vẫn nhanh như mũi tên rời cung.Vù vù vù vù vù!Một luồng kiếm khí chém tới, màn sáng cuối cùng trên người Phong Phi Vân bị chém rách, cắt một mảnh vải lưng áo hắn, để lại một vệt máu.

Máu rơi tí tách xuống đất.- Mụ đàn bà thối, chút nữa mà bị ta bắt sẽ lột từng lướp áo trên người của ngươi!Phong Phi Vân nghiến răng nghiến lợi, vì chạy trốn hắn đã lãng phí một tấm phù lục phòng ngự, một tấm côn bằng tật tốc phù.

Mấy thứ này đáng giá vài chục vạn linh thạch, số linh thạch đó có thể đi thánh địa cực lạc trong mấy tiên thành một vòng, chơi đùa nữ tu sĩ tiên môn cảnh giới niết bàn, uống linh rượu ngon vài bữa.Một người một yêu tốc độ siêu mau, rất nhanh xông ra mấy chục vạn dặm.Phong Phi Vân phá tan mặt đất xông lên trời, khoác áo da phượng vảy rồng.

Phong Phi Vân bộc phát chiến khí hừng hực, uy thế mạnh mẽ.Bùm!Nữ yêu tinh từ dưới lòng đất vọt lên, cơ thể yêu kiều không dính một hạt bùi, ánh sáng trắng lấp lánh, tóc dài như thác nước trắng.Mắt nữ yêu tinh lạnh băng lóe yêu quang, từ trên cao chém xuống một kiếm.

Kiếm khí như thiên hà.Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng vào lực lượng tăng mảng lớn, hắn lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra biến thành trường thương màu trắng đâm tới.

Mũi thương đánh vào đao phong, lực lượng mãnh liệt từ cán thương ập đến, chấn cánh tay Phong Phi Vân rung lên, nắm ngón tay suýt gãy.Niết Bàn đệ tam trọng thiên và đệ tứ trọng mặc dù chỉ cách một cảnh giới nhưng chênh lệch lực lượng xa xôi khó thể vượt qua.

Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tương đương một cửa ải, chặn vô số tu sĩ kệt bên dưới.Giống như Bán Yêu Minh, trưởng lão bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên có hơn mười hoặc mấy chục người trong mỗi vực, nhưng bán yêu Niết Bàn đệ tứ trọng thiên vô cùng hiếm hoi, được bảo vệ như động vật quý hiếm.Đương nhiên bán yêu nào có thể đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên toàn là tồn tại siêu cường đại.Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng nhưng không vô địch, hắn suýt bị nữ yêu tinh chấn rách cổ tay, thụt lùi xa mấy dặm mới đứng lại.Nữ yêu tinh cũng thấy vất vả, mắt sáng ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Nữ yêu tinh cảm giác lực lượng của Phong Phi Vân đột phá gáp năm lần, có thể đỡ nhát kiếm của nàng.- Kiếm vũ!Phong Phi Vân ngưng tụ Thiên Tủy Binh Đàm thành hàng ngàn phi kiếm màu trắng, mỗi kiếm to cỡ bàn tay như mưa sao sa bắn ra ngoài.- Lang hoàn kiếm vực!Chiến kiếm trong tay nữ yêu tinh kéo dài ba trăm thước, biến thành một tòa kiếm sơn, thân kiếm phát hiện kiếm ý khổng lồ ngưng tụ thành kiếm vực.Tựa như núi thần hình kiếm lơ lửng trong không trung, không thể đâm vào núi kiếm, bị chặn ở bên ngoài.

Sóng kiếm quay quanh núi kiếm.Kiếm khí ngưng tụ thành vực tựa như thế giới kiếm.Một khi tu vi đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên có thể tu luyện ra vực của riêng mình, tu luyện thành vực là ở thế bất bại.Lang hoàn kiếm vực mênh mông, kiếm ý thổi quét không gian mấy trăm dặm, cho cảm thấy núi kiếm giắt ngang trời, thế giới kiếm ý lơ lửng.Nữ yêu tinh đến đỉnh núi kiếm, tóc dài trắng tinh rũ xuống gót chân, đôi mắt hai màu trắng và đen bắn ra kiếm ý hai màu, như hai kiếm long trùng kích.Một đen một trắng!Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra treo trên đầu, quan tài cổ phát ra ánh sáng đỏ, thiên địa bị nhuộm màu máu, trông như ma vực đỏ.Mỗi hoa văn trên quan tài hoàng thạch như dùng thần đao, búa tiên chém vẽ ra các hoa văn ấn ký cổ xưa.

Có như kim hống, như bệ ngạn, như thao thiết.

Khí huyết ngưng tụ trên quan tài cổ.Đây là uy lực của linh khí thập phẩm, Phong Phi Vân kích hoạt lực lượng chấn động thiên địa vũ trụ.Một luồng sáng linh khí bay ra, biến thành thần thuẫn mai rùa to lớn đánh nát hai thanh kiếm trắng và đen, thành mảnh nhỏ kiếm ý.Quan tài hoàng thạch treo trên đầu Phong Phi Vân, chân đạp thiên địa luân hồi.

Động đất oanh kích lang hoàn kiếm vực của xích đồng thần chùy, lay động núi kiếm khổng lồ.Ầm!Quan tài hoàng thạch, lang hoàn kiếm vực va chạm.

Mấy ngàn dặm đất đai bị đánh nát, các nham thạch đỏ bị đụng vỡ vụn.

Đất lún xuống, cát bay đá chạy, đất nứt nẻ, bụi mù bao phủ thiên địa.- Linh khí thập phẩm!Nữ yêu tinh laức người, nếu không nhờ lang hoàn kiếm vực bảo vệ rất có thể vừa rồi nàng đã bị đánh bay.Ầm!Phong Phi Vân lại sử dụng quan tài hoàng thạch đánh vào lang hoàn kiếm vực, đập sụp các quy tắc kiếm vực.Thanh kiếm cổ biến thành núi kiếm nứt một cái khe, kêu tiếng bóc.Nữ yêu tinh mặt mày như tranh, khuôn mặt trắng nõn sinh ra sát khí đậm đặc.

Nữ yêu tinh há mồm phun một viên linh châu màu trắng.Linh châu to cỡ viên thuốc, tràn ngập tơ máu đỏ rực, hơi thở khổng lồ như thể tay nữ yêu tinh cầm ngôi sao trắng.

Phong Phi Vân đang công kích lang hoàn kiếm vực đột nhiên tim đập nhanh.Cảm giác rất nguy hiểm.Nhưng cơ thể Phong Phi Vân như bị lực lượng vô hình đông lại, lỗ chân lông toàn thân giãn ra.Linh châu trắng nhấp nháy ánh sáng, chỉ lóe một tia sáng đã cực kỳ mạnh mẽ như thần hải thiên quang bắn ra.Ầm!Phong Phi Vân hoàn toàn kích phát lực lượng quan tài hoàng thạch, bộc phát tử khí ngút trời va chạm với ánh sáng bắn ra từ linh châu.

Lực lượng ăn mòn da thịt người đánh vào người Phong Phi Vân, như muốn hòa tan cơ thể hắn thành hạt cát.May mắn yêu khí bị áo da phượng vảy rồng chặn lại, không gây tổn thương lớn cho Phong Phi Vân.- Linh châu màu trắng trong tay nàng ta chắc chắn là vô thượng yêu binh!Phong Phi Vân vác quan tài hoàng thạch nhanh chóng thụt lùi, amĩ đến ngoài mấy trăm dặm mới dừng bước.Mảng lớn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, kiếm ý cuộn trào tựa thiên hạ đổ ập xuống.-------Chương 1383: Chiến vươngQuan tài hoàng thạch ra, chín sợi xích đen bay ra, mỗi dây xích thô cỡ thùng nước, như thần long sắt thép bay xa mấy trăm dặm.Bùm bùm bùm bùm bùm!Phong Phi Vân và nữ yêu tinh vừa chiến vừa bay, dời đi mười vạn dặm, dọc đường đánh chết bao nhiêu là yêu tộc.

Mặt đất lồi lõm, sông lớn bị chém đứt, địa hình thay đổi.

Yêu nghiệt trên mảnh đất này sợ hãi chạy trốn.- Ủa?Nữ yêu tinh đột nhiên rút chiến kiếm về, cơ thể thành cái bóng chui xuống đất, biến mất.Nữ yêu tinh bỏ trốn?Phong Phi Vân cất quan tài hoàng thạch, đáp xuống đỉnh núi, người chảy máu ròng ròng.Phong Phi Vân khom người cúi đầu hướng vách núi khác:- Bái kiến Thanh Tế đại nhân.Thanh Tế đại nhân hù nữ yêu tinh kia bỏ chạy.Đoàn lửa xanh hiện ra trên đỉnh núi, lửa tựa dóa sen trắng to lớn, trong sen có bóng dáng nữ nhân, mảnh khảnh xinh đẹp.Thanh Tế đại nhân nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Ta lần theo dấu vết chiến đấu tìm các ngươi, may mắn đến kịp lúc.- Nếu Thanh Tế đại nhân chậm một lúc nữa thì ta không chống đỡ nổi.Tu vi của nữ yêu tinh rất mạnh, hơn Phong Phi Vân hai cảnh giới lại cầm thần vật yêu tộc.

Phong Phi Vân nhờ vào áo da phượng vảy rồng nếu không đã chẳng thể ngăn cản nữ yêu tinh lâu như vậy.Đương nhiên nữ yêu tinh muốn giết Phong Phi Vân cũng rất khó khăn, hắn mà khởi động trùng động linh thạch hay sử dụng Thanh Đồng cổ thuyền là chạy thoát.Phong Phi Vân không tin tưởng Thanh Tế đại nhân, dù gì hắn mới sử dụng linh khí thập phẩm.

Với ánh mắt của Thanh Tế đại nhân chắc chắn nhận ra linh khí thập phẩm, nàng có ra tay cướp không?Tuy cùng trong Bán Yêu Minh nhưng đó dù gì là linh khí thập phẩm, chỗ này chỉ có hai người.

Nếu Thanh Tế đại nhân giết Phong Phi Vân rồi cướp quan tài hoàng thạch, trở về nói cho mọi người hắn chết vào tay nữ yêu tinh thì sao?

Chuyện này rất có thể xảy ra.Nếu Thanh Tế đại nhân thật sự muốn giết Phong Phi Vân, dù hắn cầm trùng động linh thạch, Thanh Đồng cổ thuyền cũng không thoát được, cơ hội duy nhất làn hảy vào quan tài hoàng thạch, mở con đường Thiên Quốc, tạm trốn vào Thiên quốc.Đây là đường sống duy nhất Phong Phi Vân nghĩ ra trong phút chốc.Chưa chắc Thanh Tế đại nhân sẽ làm như vậy nhưng không thể không phòng người.Thanh Tế đại nhân đứng trong hao sen lửa xanh, dáng người yểu điệu, mắt lóe yêu hoa nhạt.

Thanh Tế đại nhân nhìn kỹ quan tài hoàng thạch lơ lửng trước mặt Phong Phi Vân, ánh mắt kỳ lạ.Thần kinh Phong Phi Vân căng thẳng.Thật lâu sau Thanh Tế đại nhân mở miệng nói:- Không ngờ cơ duyên của ngươi lớn như thế, được vị tồn tại kia thưởng thức.Phong Phi Vân lòng máy động, nghiền ngẫm ý câu nói của Thanh Tế đại nhân.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Không lẽ nàng biết lai lịch quan tài hoàng thạch, cho rằng ta là truyền nhân của Diêm Vương?Mặt Phong Phi Vân không biểu tình, không nói tiếng nào, tránh cho càng nói nhiều càng lộ sai sót.

Để Thanh Tế đại nhân nghĩ lầm hắn là truyền nhân của Diêm Vương cũng tốt, vậy thì nàng sẽ không cướp báu vật.Thanh Tế đại nhân thấy Phong Phi Vân im lặng thì nói:- Ngươi đừng thấy áp lực, ta sẽ không nói chuyện này với ai.

Về sau cố gắng đừng dùng tà quan trước mặt người khác, nếu bị người trong phật môn Thái Cổ Thánh Phật Miếu biết ngươi là truyền nhân của hắn thì Bán Yêu Minh cũng không che chở ngươi được.Phong Phi Vân nói:- Đa tạ Thanh Tế đại nhân giữ kín giùm ta.Thanh Tế đại nhân nói:- Bây giờ ngươi là người của ta, miễn ngươi không gây lớn chuyện quá đáng thì ta sẽ hết sức bảo vệ ngươi.

Tất cả vì vinh dự của Bán Yêu Minh, ta tin ngươi sẽ tranh một hơi cho ta, để mọi người thấy bán yêu chúng ta không phải kẻ yếu.Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, biết Thanh Tế đại nhân không định cướp quan tài hoàng thạch.

Phong Phi Vân âm thầm cất quan tài cổ đi, có chút hảo cảm với Thanh Tế đại nhân.Nữ yêu tinh kia không biết dùng cách gì mà chớp mắt biến mất không còn bóng dáng, Thanh Tế đại nhân không tìm ra nàng được.Phong Phi Vân, Thanh Tế đại nhân quay về ổ Bạch Chu yêu tộc, nơi này đã hoàn toàn biến thành biển dung nham.

Đại chiến kết thúc, biển dung nham đầy xác yêu.

Đám tinh anh Bán Yêu Minh đang vớt xác, những xác yêu này toàn là quân công.Bức Ứng đại nhân bước tới nói với Thanh Tế đại nhân:- Thủ lĩnh Bạch Chu yêu tộc đã trốn thoát, tu vi rất mạnh, không thể ngăn nàng được.Trận đại chiến này ba binh trưởng Bán Yêu Minh phân công như sau: Khổng Hầu đại nhân phụ trách tiêu diệt đại quân Bạch Chu yêu tộc.

Bức Ứng đại nhân lo đối phó thủ lĩnh của Bạch Chu yêu tộc, Tuyết Lang đại nhân.

Thanh Tế đại nhân thì không ở trong chiến trường mà đi kiềm chế Hổ Lang yêu tộc cách chỗ này rất gần.Hổ Lang yêu tộc, Du Tử Lăng sống trên cùng một mảnh đất, lỡ như người Bán Yêu Minh đang công kích Du Tử Lăng bị Hổ Lang yêu tộc tấn công thì nguy hiểm, phải có cường giả đi kiềm chế Hổ Lang yêu tộc.Tu vi mạnh nhất đương nhiên là Thanh Tế đại nhân.Khổng Hầu đại nhân nói:- Trốn thì kệ nó, dù sao chúng ta kiếm được một đống quân công, khải hoàn trở về, ha ha ha ha ha ha!Khổng Hầu đại nhân rất hưng phấn, có hơn mười vạn yêu tộc chết trong tay gã, sát khí đang bốc ngùn ngụt.Ánh mắt Bức Ứng đại nhân sâu thẳm hỏi:- Phân phối chiến công lần này nên chia thế nào?Mặc dù Khổng Hầu đại nhân giết nhiều nhất, tích lũy nhiều chiến công nhất nhưng không dám chiếm công hết.Khổng Hầu đại nhân lên tiếng:- Đây là kết quả mọi người cùng hợp tác, đương nhiên chia đều.Phong Phi Vân đứng bên dưới góp lời:- Ba vị binh trường, vãn bối có một câu không biết có nên nói không?Ba binh trưởng rất có hảo cảm với Phong Phi Vân, nếu không nhờ hắn thì Bán Yêu Minh tuyệt đối không tích lũy được nhiều chiến công như thế.Thanh Tế đại nhân bảo:- Ngươi nói đi!Phong Phi Vân nói:- Ta cho rằng đừng nên chia đều chiến công, địa vị Bán Yêu Minh chúng ta lúng túng trong quốc gia nhân loại, cần tạo ra một chiến vương.Chiến vương là tồn tại tích lũy một vạn điểm quân công.Lúc này tinh anh Bán Yêu Minh đang vớt xác yêu tim rớt cái bịch thầm nghĩ:- Chiến vương!

Chẳng lẽ Bán Yêu Minh chúng ta sắp sinh ra chiến vương?Chiến vương có vinh dự và địa vị rất cao trong quốc gai nhân loại, những tộc lão cổ tộc thấy chiến vương đều phải cung kính hành lễ, xem chiến vương như thần thánh.Nếu Bán Yêu Minh lần đầu tiên vào chiến trường vạn tộc có người trở thành chiến vương sẽ ủng hộ lòng người rất nhiều.Hơn nữa một chiến vương có quyền nói chuyện trong chiến trường vạn tộc, tương lai giúp đỡ nhiều cho tu sĩ Bán Yêu Minh vào chiến trường vạn tộc.Còn một điều quan trọng nhất là nếu tương lai người Trung cổ thế gia dám đến khiêu khích Bán Yêu Minh, chỉ cần chiến vương ra tay có giết đệ tử Trung cổ thế gia thì Trung cổ thế gia không dám trả thù chiến vương.

Bởi vì chiến vương là công thần của nhân loại, nếu ai không có chứng cứ chắc chắn mà tấn công chiến vương sẽ bị nguyên nhân loại công kích.Nói tóm lại nếu Bán Yêu Minh sinh ra một chiến vương sẽ tăng địa vị, hình tượng lên mảng lớn.-------Chương 1384: Khải hoàn về doanhQua hơn hai mươi ngày, Bán Yêu Minh trở về binh doanh tám bảy lăm.

Nơi này là binh doanh thứ tám trăm bảy mươi lăm trong Mộc Thần Giá chiến khu, tụ tập mấy ngàn vạn tu sĩ nhân loại.Mỗi binh doanh có một trọng trần hậu cần bổ sung, tại đây không chỉ dể tu sĩ từ chiến trường vạn tộc trở về nghỉ ngơi, cũng có thể đổi quân công, mau tài liệu tiêu hao trên chiến trường.- Các ngươi nhìn kia, đó là đàn bán yêu Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh phải không?- Ha ha ha ha ha ha!

Thật sự là bọn họ!

Không chết hết trên chiến trường, may mắn thật.- May gì, năm trăm người vào chiến trường vạn tộc bây giờ chỉ còn mấy chục người trở về, chết tám mươi phần trăm.- Chắc sợ teo tim trốn về.Bởi vì Bán Yêu Minh có đặc điểm riêng khiến nhiều tu sĩ trong binh doanh tám bảy năm vây xem.

Trong đó có thanh niên tài tuấn cổ tộc, một số kiệt xuất Trung cổ thế gia.

Bọn họ cười nhạo các tu sĩ Bán Yêu Minh nhìn nhìn đám chó cụp đuôi trốn về.Con người luôn thích vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là đám đệ tử cổ tộc cao cao tại thượng.

Bọn họ khinh thường sinh vật ti tiện bán yêu, giờ trêu chọc và cười nhạo lớn tiếng nhất.Tu sĩ Bán Yêu Minh người đầy máu, nhiều người bị thương, trong đó có bị thương nặng được bán yêu khác nâng về.Đám tu sĩ không chút đồng tình, còn công kích bằng ngôn ngữ, xem tinh anh bán yêu là con khỉ làm xiếc, Bán Yêu Minh càng nổi điên thì bọn họ càng sung sướng.Đây là tâm tính 'bắt nạt kẻ yếu' của đa số người.Nếu yếu đuối, nhượng nhịn thì càng bị ăn hiếp, bị người cho rằng dễ khinh khi.Trong đó cũng có người đồng tình tu sĩ Bán Yêu Minh.Một lão nhân tiên phong đạo cốt mắng môn nhân của mình, lên tiếng:- Dù sao bọn họ chiến đấu vì nhân loại, dù thua, chết, tổn thương, tàn cũng đã giỏi, đáng làm người ta tôn kính.Một nữ truyền nhân thánh phủ cưỡi tiên hạc đồng tình nói:- Bán Yêu Minh vốn yếu thế, chỉ có năm trăm người ra chiến trường, bị nhân loại bài xích, xa lánh, không được minh quân trợ giúp.

Có thể trốn về đã rất giỏi, các ngươi bớt nói đi.Tu sĩ Bán Yêu Minhi m lặng đi vào binh doanh, tuy hơn tám mươi phần trăm tu sĩ chết trận, mỗi người đầy vết thương nhưng bọn họ hừng hực tâm huyết, vẻ mặt không hề sợ hãi và hèn nhát, ánh mắt kiêu ngạo bất khuất.Có người kinh ngạc hỏi:- Ủa?

Bọn họ đi thẳng hướng quân công bộ?

Chẳng lẽ bọn họ tích lũy quân công trên chiến trường sao?Có người cười nói:- Trong Bán Yêu Minh có vài binh trưởng hơi giỏi, dư sức giết một ít yêu rải rác.Nhiều tu sĩ ôm tâm tình náo nhiệt tụ tập bên ngoài quân công bộ, muốn nhìn xem sinh vật ti tiện Bán Yêu Minh lập bao nhiêu quân công.Mặt Thạch Đại Khai bê bết máu, lông đen dài toàn thân đẫm máu, thanh âm đầy uất hận:- Đám người kia thật quá đáng, muốn xem chúng ta làm trò cười!Người Phong Phi Vân sạch sẽ hơn nhiều, hắn bị thương nặng nhưng có kim tàm phật khí điều dưỡng chữa lành.Phong Phi Vân thản nhiên nói:- Xem thì xem.

A, bọn họ cũng trở về?Thạch Đại Khai nhìn theo ánh mắt Phong Phi Vân, thấy địa quân cuối chân trời lao vào quân doanh, một đám đông nghìn nghịt như bầy ong về tổ.Có mấy chục vạn tu sĩ, đa số mặc giáp, giơ cờ to, trên cờ viết chữ Cổ, Hoàng Kim thánh phủ, Mộ Dung, Hoàng.

Cơ bay rợp trời, thánh quang lấp lánh, ánh sáng cờ chiến đâm người không mở mắt ra được.Thủ lĩnh là hơn mười nam nữ phong hao tuyệt đại.

Hoặc là anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia, thiếu chủ tiên thành, thánh nữ thánh phủ.

Nam tuấn tú siêu đẳng, nữ đẹp như tiên.

Toàn là thanh niên, trò chuyện vui vẻ đi vào binh doanh.- Là các thiên chi kiêu tử Trung cổ thế gia trở về từ Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới.

Địa quân mấy chục vạn tu sĩ là quân đội hộ vệ gia tộc của bọn họ.Đám thanh niên tài tuấn trở về, gây náo động lớn trong binh doanh tám bảy lăm.

Nhiều người chạy ra binh doanh vây xem phong độ 0Long La Phù, náo nhiệt hơn lúc Bán Yêu Minh trở về rất nhiều.- Nam nhân mặc giáp hoàng kim là thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, một vị vô thượng thiên kiêu, mười tám tuổi đã vào chiến trường vạn tộc, tích lũy hơn ba ngàn điểm quân công.- Nữ nhân xinh đẹp khuynh thành tiên quang bao phủ kia là thánh nữ của Ngân Hà thánh phủ, có tiếng thơm là tiên nữ.

Nhiều tài tuấn thiên hỏa phù rất ngưỡng mộ nàng, kinh diễm mất hồn.Đây là một đám tài tuân kiệt xuất được vầng sáng thiên tài bao phủ, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ, bản thân có tu vi cao không thể với tới, khiến người e sợ.Lưu Tô Tử, Cố Bát thiếu gia, một số thiên tài, thiên chi kiêu nữ Trung cổ thế gia cũng có trong đó, hấp dẫn ánh mắt mọi người.Cố Bát thiếu gia mặc chiến giáp, rất là phong khoáng, tuấn tú đầy Khí thế.Cố Bát thiếu gia cười nói:- Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới cũng chỉ có thế, chẳng có gì đáng sợ.

Giết yêu tộc như đồ heo chó.Mộ Dung Kiến Khang cưỡi trên lưng một con chiến thú, tay cầm phương thiên họa kích, cất cao giọng cười nói:- Chúng ta hợp tác tiêu diệt một hang ổ mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, mỗi người chắc có thể đổi mấy trăm điểm quân công.Mộ Dung Kiến Khang làm như sợ người ta không nghe thấy bọn họ tích lũy quân công, nói rất lớn tiếng, tu sĩ nửa binh doanh tám bảy lăm đều nghe thấy.Lời Mộ Dung Kiến Khang nói đúng là gây náo động.

Tiêu diệt mấy chục vạn yêu tộc xem như công lớn, hèn gì bọn họ vui vẻ như thế.

Ai lập công lớn đều thích khoe khoang.- Tiêu diệt hang ổ mấy chục vạn yêu tộc?

Thật lợi hại.

Binh doanh tám bảy lăm chúng ta đã nhiều năm không có tin chiến thắng như vậy.- Yêu tộc rất gian xảo, linh giác cực kỳ nhạy bén, muốn tiêu diệt một hang ổ yêu tộc nói dễ hơn làm.

Không uổng là đám người đỉnh cao nhất thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh.Đám thanh niên tài tuấn đi hướng quân công bộ, muốn đổi quân công.Người Bán Yêu Minh còn đang xếp hàng trong đám đông.

Có nhiều tu sĩ đi đổi quân công, mỗi người phải xếp hàng.So với đám thanh niên tài tuấn phong hoa tuyệt đại thì mấy chục bán yêu người đẫm máu không bắt mắt chút nào.

Nhưng vẫn có người chú ý.Một gia nô đứng Sau lưng Cố Bát thiếu gia cười nhạo:- Ủa?

Đó chẳng phải là tinh anh Bán Yêu Minh sao?

Đại quân năm trăm người mà sao bây giờ còn có mấy người?Gia nô cố ý nhấn mạnh hai chữ tinh anh, đó là A Cẩu từng bị Phong Phi Vân dạy cho bài học.Thạch Đại Khai hét to:- Không cần các ngươi lo!Trong giọng nói đầy tức giận.Cố Bát thiếu gia dừng bước nhìn 'tàn binh bại tướng' Bán Yêu Minh, cuối cùng nhìn Phong Phi Vân.Cố Bát thiếu gia gật đầu, nói:- Không tệ, không chết trận trên chiến trường, có chút bản lĩnh.

Không biết các ngươi tích lũy được bao nhiêu quân công?Phong Phi Vân bình tĩnh cười nói:- Bán Yêu Minh chúng ta lần đầu tiên ra chiến trường, sao có thể so sánh với thanh niên tài tuấn nhà rộng của nhiều như các ngươi?

Có thể sống đã là may.Nhiều người ghe giọng điệu của Phong Phi Vân đầy ghen tỵ, như đang nói: Dù các ngươi lập công lớn thì đó là vì tài sản dày, có cường giả hộ đạo, có quân đội gia tộc cho các ngươi điều khiển chứ không phải dựa vào bản lĩnh thật.-------Chương 1385: Kích động lòng người (1)Cố Bát thiếu gia cười nói:- Có nhiều lúc hiện thực rất tàn nhẫn, làm người ta không chịu nổi.

Thật ra Bán Yêu Minh các ngươi cũng không dễ dàng gì, sống sót trở thành là tốt rồi, quân công thì từ từ kiếm.Nhiều người nghe ra Cố Bát thiếu gia, Phong Phi Vân đối thoại, Cố Bát thiếu gia chiếm ưu thế tuyệt đối, âm thầm đả kích Bán Yêu Minh tơi tả.Đây là xát muối vào vết thương của Bán Yêu Minh, không thấy người ta rất thảm sao?Nhiều người cho rằng trong lòng Phong Phi Vân rất lúng túng, xấu hổ, muốn chết.Lưu Tô Tử đồng tình liếc Phong Phi Vân, nói đỡ cho hắn:- Cố lão bát, rốt cuộc ngươi có đổi quân công không?

Nếu ngươi không muốn thì phần quân công của ngươi thuộc về ta.Cố Bát thiếu gia hơi kính sợ Lưu Tô Tử, biết Phong Phi Vân và nàng có chút quan hệ, gã không muốn làm quá không chừa đường sống.

Cố Bát thiếu gia cười tủm tỉm bước đi.Bọn họ bao vây tiễu trừ một hang ổ yêu tộc là công lớn, đồn rầm rộ trong binh doanh tám bảy lăm nên không cần xếp hàng, trực tiếp đi đổi quân công.Thạch Đại Khai nhỏ giọng thì thầm bên tai Phong Phi Vân:- Phong huynh đệ, rõ ràng chúng ta lập công lớn nhưng tại sao không nói ra hù chết bọn họ?Phong Phi Vân cười nói:- Điệu thấp, làm người nên điệu thấp.Khi đám người Bán Yêu Minh xếp hàng tới chỗ đổi quân công thi đám thanh niên tài tuấn vừa đi ra.Một thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia cầm phương thiên họa kích cười nói:- Lần này ta đổi được bốn trăm bảy mươi chín điểm quân công, không biết Cố huynh đổi bao nhiêu?Cố Bát thiếu gia cười nói:- Ta còn chia một phần cho đám gia tướng bên dưới, cuối cùng chắc có hơn sáu trăm điểm, cộng với quân công trước kia, cộng lại cỡ hai ngàn tám trăm.- Lần này Cố huynh quân công hiển hách, nhiều hơn quân công mười năm trước cộng lại.Cố Bát thiếu gia lắc đầu cười:- Lợi hại nhất là Tử công tử và Hoàng Kim thiếu chủ, ước chừng bọn họ tích lũy quân công khoảng năm ngàn điểm, xếp mười hàng đầu trong thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh.Lúc này trong quân công bộ vang tiếng kinh kêu.Đám thanh niên tài tuấn chưa ra khỏi quân công bộ rừng đá dừng bước, không hiểu bên trong xảy ra chuyện gì?Tiếng ầm ĩ trong quân công bộ càng ồn ào, dần như chảo dầu sôi, nhiều người sôi trào.Đám tu sĩ trong quân công bộ ngây người nhìn bán yêu đổ hàng đống xác yêu ra, chất đầy quảng trường.Một thiếu niên bán yêu cụt một tay một chân chỉ vào đống núi xác yêu, nói:- Đại ca, đây toàn là ta giết, tính giúp xem đổi được bao nhiêu quân công?Quân sĩ mặc áo giáp cầm bút sắt ngây người, hồi lâu sau phản ứng lại nhìn chằm chằm thiếu niên bán yêu, lại ngó núi xác yêu.Quân sĩ nuốt nước miếng ừng ực, hỏi:- Thật sự là ngươi giết?Thiếu niên bán yêu nói:- Nói nhảm nhí cái khỉ gì?

Chẳng lẽ lão tử cụt tay cụt chân là giả sao?

Đây là bị thương vì chiến đấu cho nhân loại, là quang vinh của ta!Quân sĩ cầm bút sắt lau mồ hôi trán vội đếm số lượng xác yêu:- Hai mươi yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên, sáu trăm bảy mươi lăm con yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, ba ngàn hai trăm bốn mươi mốt con yêu Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Tổng cộng 127.

653 điểm quân công.

Chúc mừng, chúc mừng, lần đầu tiên vào chiến trường vạn tộc đã được phong làm 'Nhân loại công thần'.Thiếu niên bán yêu cười phá lên:- Không ngờ ta lần đầu tiên vào chiến trường vạn tộc dã thành nhân loại công thần, dễ tích lũy quân công thật.Xung quanh có nhiều tu sĩ nhân loại ghen tỵ, hâm mộ nhìn thiếu niên bán yêu chằm chằm.

Quá may mắn, một lần tích lũy nhiều quân công như thế.Tài tuấn cổ tộc cũng ghen tỵ hâm mộ.

Một bán yêu mà tích lũy được nhiều quân công, tức chết người.Lưu Tô Tử, Cố Bát thiếu gia, thiếu chủ Hoàng Kim thánh phủ, Thánh nữ Ngân Hà thánh phủ, cả đám người lộ ánh mắt kinh ngạc nhìn núi xác yêu, vẻ mặt tràn đầy khó tin.Nhưng còn chuyện khó tin hơn.

Đám tinh anh Bán Yêu Minh đổ ra một đống núi xác yêu, có bán yêu bị thương nặng nằm trên cán cũng đổ đống núi xác yêu, chất đầy quảng trường.Những tu sĩ trong quân công bộ đã hóa đá.

Quá khoa trương, một đám "Tàn binh bại tướng", mỗi bán yêu vứt ra một núi xác yêu, lại còn tội nghiệp bảo: Đại ca tính quân công giùm ta, ta là Trương Thiết Ngưu của Bán Yêu Minh.Những tu sĩ tính quân công từ 'kinh hoàng' tỉnh táo lại, rầm rộ đếm xác yêu, tính quân công.- Bán Yêu Minh, Trương Thiết Ngưu, 107.

76 điểm quân công, thưởng một khối lệnh bài 'Nhân loại công thần'.- Bán Yêu Minh, Mộc Đạo Nhất, 176.

854 điểm quân công, thưởng một khối lệnh bài 'Nhân loại công thần'.- Bán Yêu Minh, Ngọc Đại, 135.

345 điểm quân công, thưởng một khối lệnh bài 'Nhân loại công thần'.Có tám mươi bảy tinh anh Bán Yêu Minh sống quay về, mỗi người tích lũy hơn một trăm điểm quân công, trở thành nhân loại công thần.Tám mươi bảy nhân loại công thần sinh ra cùng lúc, rất là ngay ngắn.Phong Phi Vân cũng lấy ra đống xác yêu, ngoài ra có mười ba nữ yêu tinh xinh đẹp bị bắt.

Mỗi người xinh đẹp quyến rũ, gợi cảm, làm đám tu sĩ thèm nhỏ dãi.- Bán Yêu Minh, Phong Phi Vân, 266.

543 điểm quân công, thưởng một khối lệnh bài 'Nhân loại công thần'.Một tu sĩ tính quân công giao lệnh bài cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhận lấy lệnh bài chữ 'công', liếc hướng Cố Bát thiếu gia, mỉm cười nói:- Mới có chút xíu quân công, còn cần cố gắng nhiều đây.Cơ mặt Cố Bát thiếu gia co giật.Thanh Tế đại nhân, Bức Ứng đại nhân cũng đi đổi quân công.

Bọn họ lấy mấy chục xác yêu đẳng cấp cao, đổi hơn một ngàn điểm quân công, lĩnh lệnh bài "Nhân loại đại công thần".Đến lượt Khổng Hầu đại nhân lên sân khấu, móc ba viên giới linh thạch ra khỏi túi quần, đổ xác yêu trong một giới linh thạch ra.

Tiếng kinh kêu nối tiếp nhau.Đây là một đống xác yêu tam phẩm, có hơn sáu ngàn cái xác.

Nhiều người giật mình mắt tròn mắt dẹt.Lão nhân hộ đạo Trung cổ thế gia, lão tổ cổ tộc kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, quá kinh người.Hơn sáu ngàn xác yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên, đây là hơn sáu ngàn điểm quân công.Từ khi nào yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên biến thành rau cải trắng?Khổng Hầu đại nhân vênh mặt ra oai phất tay với mọi người, trấn an kích động.

Khổng Hầu đại nhân lại đổ giới linh thạch thứ hai, mấy vạn xác yêu bay ra xếp thành hòn núi cao.Khi Khổng Hầu đại nhân đổ ra giới linh thạch thứ ba, bên trong chỉ có mấy chục xác yêu nhưng hơi thở mỗi cái xác rất cường đại.

Có khí yêu quái bao trùm, có yêu hồn bất tử chiếm trên xác chết đôi khi gầm rống.Tu sĩ kiểm tra quân công tay run run đếm tới đếm lui, cuối cùng xá định đúng con số, gật đầu nói:- Tổng . . .

Tổng cộng là . . .

Một vạn điểm quân công!Bốp!Khổng Hầu đại nhân hỏi:- Thật sự chỉ có một vạn điểm?- Đúng là một vạn điểm!Khổng Hầu đại nhân vỗ trán, than thở:- Bà nội nó, hiểm thật, suýt chút nữa không thể trở thành chiến vương.- Phụt!Các tu sĩ muốn chửi thể, làm bộ làm tịch quá đáng!Chiến vương, một chiến vương sinh ra?Nhiều người bị tin tức hù ngây người.

Không chỉ vì chiến vương sinh ra mà do bán yêu chiến vương, còn là bán yêu lần đầu tiên vào chiến trường vạn tộc.-------Chương 1386: Kích động lòng người (2)Những tài tuấn Trung cổ thế gia, thiếu chủ tiên thành, thánh phủ giờ đều biến sắc mặt.Nhất là Cố Bát thiếu gia, biểu tình cực kỳ khó xem.

Lúc trước Cố Bát thiếu gia còn nói với Phong Phi Vân là hiện thực rất tàn nhẫn, mọi người cho rằng gã tát bán yêu một cái quá đau.

Bây giờ Cố Bát thiếu gia mới biết cái tát này là đập vào mặt gã.Đám tu sĩ từng cười nhạo Bán Yêu Minh bây giờ méo mặt, cảm giác gò má nóng rát.

Không biết là ghen tỵ Bán Yêu Minh lập quân công hay thấy đau mặt?- Xem ra Bán Yêu Minh cũng tiêu diệt một ổ yêu tộc, các ngươi nhìn xem chín mươi phần trăm xác yêu bọn họ mang về là Bạch Chu yêu tộc.- Thật muốn biết sao bọn họ làm được, mới năm trăm người mà tiêu diệt một ổ yêu tộc.

Dù có bốn bán yêu thất giai ra tay thì cũng là kỳ tích, Bán Yêu Minh toàn quốc gai nhân loại sắp rúng động.Những xác yêu đã được đánh dấu quân công, mười ba nữ yêu tinh xinh đẹp bị Phong Phi Vân bắt cũng có cường giả trong binh doanh để lại dấu ấn quân công trên người các nàng.Dọn dẹp xác yêu xong tinh anh Bán Yêu Minh hãnh diện đi Mộc Thần cung.Tu sĩ nào được một trăm điểm là đủ tư cách vào Mộc Thần cung lựa chọn một loại công pháp, đây là điều các bán yêu khao khát nên rất sốt ruột muốn đi ngay.Hôm nay binh doanh tám bảy lăm xem như song hỉ lâm môn, tin chiến thắng trước tiên tuyền về Diệp Hồng cảnh gây nóa động lớn.Thứ nhất là thiên chi kiêu tử thế hệ trẻ hợp sức tiêu diệt hang ổ cự nghĩ yêu tộc.Tin thứ hai là Bán Yêu Minh với binh lực năm trăm người tiêu diệt hang ổ Bạch Chu yêu tộc.Cái này xem như kỳ tích, gây sóng gió lớn trong Diệp Hồng cảnh.Tin lan đến Bán Yêu Minh các đại vực.

Nhưng vực minh chủ kích động khó thể bình tĩnh tu luyện.Tu sĩ Bán Yêu Minh kích động phát điên, mừng rỡ không sao tả xiết.

Bọn họ cahỵ nhanh để trút ra tâm tình hưng phấn.Khi tin tức lan rộng khắp nơi, ức vạn bán yêu trong Diệp Hồng cảnh kích động bật khóc.Một bán yêu tham gia thi đấu tuyển chọn tinh anh doanh bị đào thải giờ siết chặt nắm tay, rống to:- Ta chỉ thiếu một chút, thiếu một chút xíu là có thể vào chiến trường vạn tộc, giết địch lập công như bọn họ, tại sao ta chỉ thiếu có một chút?

Ta phải tu luyện, ta phải tu luyện!

Sang năm chắc chắn ta sẽ đánh bại mọi người, vào chiến trường vạn tộc!Mỗi bán yêu lập công trong chiến trường vạn tộc được ca tụng là anh hùng bán yêu.

Câu chuyện truyền kỳ của bọn họ lan rộng bán yêu nô, được thần hóa.

Đám nhóc nhỏ tuổi nghe sôi sục máu nóng, từ nhỏ đã lập chí tương lai cũng sẽ trở thành anh hùng trong bán yêu.Trong một cái hầm, mấy trăm bán yêu nô chân cột xích sắt vất vả đào hầm, người đầy mồ hôi, cổ tay và chân trầy xướt chảy máu.Một bán yêu nô chạy vào trong hầm hét to:- Bán Yêu Minh đại thắng trong chiến trường vạn tộc!

Năm trăm người giết mấy chục vạn yêu tộc, Khổng Hầu đại nhân trở thành chiến vương thứ nhất từ xưa đến nay của Bán Yêu Minh!

Bán yêu chúng ta không phải nô lệ bẩm sinh, chúng ta cũng có thể lập công, chúng ta cũng có thể giết địch, chúng ta cũng có thể trở thành chiến vương!Ầm!Bán yêu trong quặng mỏ tràn đầy chua xót, trong lòng đọng khổ sở mấy trăm ức năm lúc này trút hết ra ngoài.Nhiều người gào thét:- Chúng ta không phải nô lệ bẩm sinh!- Chúng ta không phải nô lệ bẩm sinh!Cảnh tượng này xảy ra ở nhiều nơi, quặng mỏ, dược điền, nô lệ doanh, kỹ diêu . . .Mấy trăm ức năm bị nhân loại đối xử như nô lệ, thậm chí không bằng, giờ bán yêu trông thấy hy vọng, nhìn thấy tương lai, tự tôn, tự tin.Bán Yêu Minh đại thắng, trong mắt các hiền giả Vũ Hóa cảnh không là gì nhưng nó gây ra sức ảnh hưởng không ai tưởng tượng nổi.

Không chỉ Diệp Hồng cảnh, làn sóng lan tràn sang những cảnh khác.Đám tu sĩ Bán Yêu Minh các đại vực thì ùa hướng Hồng Diệp Tinh, từ mấy hôm trước đã chờ bên cổ trận đài, tạo thành cảnh biển người đông đúc bên ngời cổ trận đài.Bọn họ muốn nghênh đón anh hùng trở thành.* * *Chọn lựa công pháp tu luyện trong Mộc Thần cung là chuyện khiến bán yêu cực kỳ hưng phấn, nhưng Phong Phi Vân thiếu hứng thú.

Trong đầu Phong Phi Vân có vô số công pháp tu luyện, toàn là loại đỉnh cao.Phong Phi Vân cảm thấy tu luyện nhiều công pháp tạp mà không tinh nên chỉ tu luyện thể thuật mạnh nhất Bất Tử Phượng Hoàng Thân.

Tu luyện Kim Tàm Kinh là Sau khi hắn muốn đi đường song tu thể khí mới bắt đầu.

Nếu không phải cảm thấy Kim Tàm Kinh bác đại tinh thâm thì hắn sẽ không luyện.Giờ Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Kim Tàm Kinh có thành tựu nhỏ, Phong Phi Vân sẽ không từ bỏ hai loại công pháp này đi tu luyện thứ khác.

Bởi vậy Phong Phi Vân thiếu hứng thú với Mộc Thần cung.Tu sĩ Bán Yêu Minh lựa chọn công pháp xong rời khỏi Mộc Thần cung, ai nấy cực kỳ hưng phấn chuẩn bị trở về Diệp Hồng cảnh.

Nhưng Phong Phi Vân muốn một mình ở lại chiến trường vạn tộc.- Ngươi định một mình ở lại chiến trường vạn tộc?Thanh Tế đại nhân rất chú trọng Phong Phi Vân, muốn tài bồi hắn thành vô thượng anh kiệt, đại biểu Bán Yêu Minh tranh phong với tài tuấn Trung cổ thế gia, nên nàng không cho phép hắn xằng bậy.Thanh Tế đại nhân nói:- Đừng bốc đồng, bây giờ hãy theo chúng ta quay về đi!Bức Ứng đại nhân góp lời:- Chiến trường vạn tộc vô cùng nguy hiểm, một mình ở lại chiến trường rất nguy hiểm.Khổng Hầu đại nhân rất thưởng thức Phong Phi Vân, không chút làm giá, thân thiết vỗ vai Phong Phi Vân.Khổng Hầu đại nhân cười nói:- Binh trưởng đại nhân của ngươi là nữ nhân rất hung dữ, ngươi tuyệt đối đừng chọc giận nàng, nếu không kết cuộc sẽ rất thảm.Biểu tình Phong Phi Vân bình tĩnh lặp lại:- Ta muốn ở lại chiến trường vạn tộc rèn luyện, thời hạn là ba năm.

Sau ba năm ta chắc chắn sẽ quay về đại doanh Bán Yêu Minh báo danh, xin Thanh Tế đại nhân thành toàn!Thạch Đại Khai hét to:- Muốn ở lại thì cùng nhau, sao có thể để ngươi một mình trong chiến trường vạn tộc?- Đúng, cùng nhau ở lại!- Cùng ở lại!Phong Phi Vân nói:- Không, các người trở về đi.

Ta ở lại chiến trường vạn tộc vì công pháp tu luyện khá đặc biệt, chỉ có trong sinh tử mới nhanh chóng thành tựu.Ba binh trưởng biết Phong Phi Vân rất có chủ kiến, khi hắn đã quyết định thì mười con rồng cũng khó kéo lại.Thanh Tế đại nhân hừ lạnh một tiếng:- Ngươi tốt nhất phải sống, nếu dám chết trong chiến trường vạn tộc . . .- Nữ nhân luôn bà tám, các người trở về nhanh đi.

Chờ ba năm sau khi các người gặp lại ta nên gọi ta là Phong chiến vương!- Ngươi to gan, nói ai bà tám?Thanh Tế đại nhân dã đi vào cổ trận đài, nếu không phải bị Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân ngăn cản đã lao ra đánh xỉu Phong Phi Vân rồi khiêng về.Phong Phi Vân nhìn theo tinh anh Bán Yêu Minh biến mất trong cổ trận đài, khóe môi cong lên.

Đám người Bán Yêu Minh dưới từ Thạch Đại Khai, Mộc trưởng lão, Ngọc Đại, trên đến ba binh trưởng đều rất thân thiện.cường đại như Thanh Tế đại nhân, Khổng Hầu đại nhân không có vẻ cao cao tại thượng ngăn cách, tóm lại cho cảm giác 'người nhà'.

Đây là cảm giác thuộc về.-------Chương 1387: Chợ tiênPhong gia, hoàng tộc Thần Tấn vương triều cũng không đem lại cảm giác này cho Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân!Một công tử áo tím đến gần, đầu cthí khăn, tóc dài buộc sau gáy, phong độ phiên phiên, rất giống mỹ thiếu niên làm bao thiếu nữ si mê.Phong Phi Vân thu về nỗi lòng, nhìn hướng công tử áo tím, cười nói:- Thì ra là Tử công tử đại danh đỉnh đỉnh, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ!Lưu Tô Tử nghiêng người, trường bào phiêu dật, lắc cây quạt làm bằng tử tinh chỉ tằm.Lưu Tô Tử hỏi:- Tiểu tử nhà ngươi thật lạ, các binh trưởng Bán Yêu Minh đã đi hết, tại sao ngươi còn ở đây?Phong Phi Vân gãi mũi nói:- Tuy Tử công tử đại danh đỉnh đỉnh nhưng chưa đến mức duỗi tay lo bao đồng bán yêu ta đây đi?- Hừ!

Thứ không biết tốt xấu, vậy ngươi cứ ở lại chiến trường vạn tộc đi, chết cũng đáng!Lưu Tô Tử đi hướng cổ trận đài, lúc sắp bước vào chợt nói:- Nghĩ tình ngươi từng cứu ta một lần, cho ngươi biết một chuyện.

Cố lão bát muốn giết ngươi, tự lo thân đi.Lưu Tô Tử nói xong đi thẳng vào cổ trận đài, ánh sáng bừng lên.Phong Phi Vân nhìn bóng dáng trong cổ trận đài, cười nói:- Đa tạ.Ánh sáng cổ trận đài chợt lóe, Lưu Tô Tử biến mất.Phong Phi Vân ngừng cười, thầm nghĩ:- Cố Bát thiếu gia định giết ta?

Chắc vì mười hai nữ nô bán yêu làm Cố Bát thiếu gia thấy mất mặt, muốn giết ta mới cam lòng.Phong Phi Vân đã cảm nhận có ánh mắt người trong bóng tối chú ý đến mình.

Nhưng Phong Phi Vân không lo Cố Bát thiếu gia sẽ ra tay trong binh doanh.

Dù gì chiến vương tọa trấn binh doanh, ai dám tràn sát lẫn nhau trong binh doanh sẽ bị trừng phạt nặng.

Cho nên Phong Phi Vân không lo.- Nghe nói gần binh doanh có một chợ tiên, ở đó có thể bán yêu thi, yêu binh, yêu châu, có thể mua phù lục, linh dược.Phong Phi Vân hỏi thăm được tin tức này trong binh doanh tám bảy lăm.

Tại Nham Hồng bí cảnh cao cấp, Phong Phi Vân dùng hết hơn một nửa phù lục, hắn cần bổ sung nhiều thêm.Phong Phi Vân cho rằng tin tức này là Cố Bát thiếu gia cố ý thả ra để dụ hắn, nhưng khi hắn đi qua mới biết đúng là có chợ tiên.Chợ tiên nằm cách binh doanh tám bảy lăm tám trăm dặm, trên đỉnh một ngọn núi lớn.Đứng ở chân núi chỉ thấy vách đá cao cheo leo, mây mù lượn lờ.

Ngẫu nhiên có mấy cây tùng cổ treo trên vách đá, cảnh tượng mông lung như tiên.Nhiều tu sĩ trong binh doanh tám bảy lăm đến chợ tiên này.

Bọn họ bay thẳng lên đỉnh núi, đi vào tiên cung ngọc điện.Phong Phi Vân bước ra một bước đạp hư không, chớp mắt đã đứng trên đỉnh núi.

Một con đường cổ uốn lượn, xung quanh có nhiều cung điện làm bằng tinh ngọc, có động thiên lơ lửng trên cao, tất cả là cửa hàng tiên do các đại thế lực buôn bán.Đương nhiên trừ cửa tiệm tiên ra nhiều tu sĩ bày tấm chiếu bãi quán ven đường cổ.

Quán vỉa hè xếp hàng xác yêu, xương yêu, các yêu binh lạ lùng, có bình đựng máu yêu.- Bán bản đồ!

Bản đồ Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới, bản đồ bí cảnh cao cấp Đại Phổ, bản đồ Nham Hồng bí cảnh cao cấp!Có người bán bản đồ, tuyên bố là bất cứ bản đồ bí cảnh nào trong Mộc Thần Giá chiến khu đều bán đầy đủ.- Mời mọi người qua xem, đây là thần cốt đào ra trong Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới, truyền thuyết là xương viễn cổ thánh linh, mọi người mau qua xem.

Mua hoặc không tùy mọi người, nhìn miễn phí!- Bán tin tức!

Bán tin tức!

Mật văn kinh thiên, chỉ cần tám mươi vạn khối linh thạch.

Tin vỉa hè, một câu một vạn linh thạch.

Cứ điểm ổ yêu tộc, địa điểm thế lực các yêu tộc cát cứ, tình hình mỗi bí cảnh, các loại tin tức có hết đây.

Chỉ sợ ngươi không đủ tiền, không sợ ta không biết!Trong chợ tiên tụ tập đủ hạng người, rao hàng rất vang, đa số khoác lác.

Như tu sĩ bán xương thánh linh mới rồi bị chứng thực đó chỉ là cổ thạch hiếm hoi.Giờ lại có người thổi phồng mình không gì không biết, rất rành hang ổ yêu tộc, bí mật kinh thiên trong yêu tộc.Nhiều người nghe rao hàng đó chỉ cười đi qua.

Rất nhiều kẻ lừa đảo không có báu vật thật, dựa vào miệng lừa gạt kiếm tiền.

Nếu người đó thật sự có thể cung cấp mấy tin tức này thì đừng nói tám mươi vạn khối linh thạch, dù là tám trăm vạn cũng có nhiều thế lực bỏ linh thạch ra mua.Phong Phi Vân nhìn bà lão rao hàng.

Bà lão ngồi trên ghế đá, tóc rối xù, tay chống cây gậy gỗ khô, nhe răng cười lộ hàm răng sún.Thấy Phong Phi Vân nhìn mình, đôi mắt đục của bà lão sáng rực, như thể nhìn thấy dê béo, vội chạy tới chặn đường Phong Phi Vân đi.Bà lão nói:- Tiểu huynh đệ, lão thân thấy ngươi là loại người dám mạo hiểm, dám làm việc lớn.

Chỗ lão bà bà có một tin tức kinh thiên định bán cho ngươi, thấy ngươi rất hợp ý ta, chỉ bán tám mươi vạn khối linh thạch.Ánh mắt bà lão rất chân thành, như bà nội hiền lành, thân mật.Tám mươi vạn khối linh thạch, đây đúng là ăn cướp.Phong Phi Vân hắng giọng:- Cái này . . .

Trên người ta không mang nhiều linh thạch, chờ lần sau đi.Phong Phi Vân nói đi liền đi.Tám mươi vạn khối linh thạch không là con số lớn đối với Phong Phi Vân, nhưng hắn không muốn tùy tiện sử dụng vào việc không đâu.- Không sao không sao, viết giấy nợ là được.Bà lão không chịu bỏ qua Phong Phi Vân, níu chặt cánh tay hắn, nhỏ giọng truyền âm:- Tin tứ này liên quan đến huyệt của một vị thánh linh Bạch Chu yêu tộc, nếu huyệt đó bị tìm thấy thì sẽ có di bảo xuất thế, đáng giá hơn tám mươi vạn khối linh thạch gấp ngàn vạn lần- Nghe nói là thủy tổ của Bạch Chu yêu tộc, chết ở thời đại viễn cổ.

Trong Bạch Chu yêu tộc có người điều tra được vị trí ngôi mộ, rất có thể ở đâu đó trong Mộc Thần Giá chiến khu, chôn trong một tòa bí cảnh.Phong Phi Vân nghe đến mấy chữ Bạch Chu yêu tộc thì tim đập nhanh, lòng lòng máy động.Phong Phi Vân hỏi:- Mộc Thần Giá chiến khu tưng là lãnh thổ của Bạch Chu yêu tộc?Bà lão thấy Phong Phi Vân mắ câu thì cười đầy ẩn ý, híp mắt lại:- Thật thôngm inh, đương nhiên là lãnh thổ Bạch Chu yêu tộc.

Nhưng đại quân Du Tử Lăng bị nhân loại đánh bại, chỗ này bây giờ là đất của nhân loại.Phong Phi Vân biết lúc viễn cổ Bạch Chu yêu tộc từng sinh ra một vị thánh linh, được gọi là Bạch Chu thánh tổ, nhưng đó là chuyện mấy ức năm trước.

Bạch Chu yêu tộc không còn hưng thịnh như trước, thực lực thau xa nhân tộc.Phong Phi Vân vội hỏi:- Chúng nó đã điều tra được huyệt Bạch Chu thánh tổ vậy tại sao không phản công Mộc Thần Giá chiến khu ngay?Bà lão cười nói:- Ngươi đưa một trăm sáu mươi vạn khối linh thạch cho ta trước đi.- Tại sao?Bà lão vẫn cười:- Vì vừa rồi ngươi biết được hai tin tức.Hố cha, hai câu nói đòi thu một trăm sáu mươi vạn khối linh thạch, bất cứ ai đều cảm thấy mình rất oan.Nhưng có nhiều lúc có người muốn oan như thế.Tin thánh mộ của Bạch Chu thánh tổ làm Phong Phi Vân rục rịch, cái này liên quan đến tin tức một tòa thánh linh, không tầm thường, giá trị không thể dùng linh thạch để tính toán.

Dù là tin giả cũng đáng tin thử.Phong Phi Vân viết hai tờ giấy nợ da yêu, đưa cho bà lão.-------Chương 1388: Bạch Chu thánh tổPhong Phi Vân hỏi:- Bây giờ bà bà có thể trả lời đáp án câu hỏi cho ta chưa?- Đây là linh thạch cho hai câu trước, ngươi phải ghi thêm một tờ giấy nợ cho ta.Bà lão cẩn thận cất da yêu, cười đắc ý gian kế thành công, như thể không sợ Phong Phi Vân ăn quỵt.Phong Phi Vân giao tấm da yêu thứ ba cho bà lão.Bà lão nhận da yêu, nói:- Mười năm trước Bạch Chu yêu tộc phản công Mộc Thần Giá chiến khu một lần nhưng lại thua trận.Phong Phi Vân hỏi tiếp:- Thánh mộ của Bạch Chu thánh tổ ở đâu?Bà lão xòe tay trước mặt Phong Phi Vân, khuôn mặt nhăn nheo cười toe toét.Phong Phi Vân cười lạnh, ghi tờ giấy nợ thứ bốn nhét vào tay bà lão.- Thở viễn cổ, Bạch Chu thánh tổ chôn xác mình trong hư không,

Sau này thánh linh khí khổng lồ ngưng tụ thiên địa nguyên khí, biến thành một tòa thế giới bí cảnh.

Chỉ có ba người biết vị trí thế giới bí cảnh ở đâu.Bà lão lại ngừng, mím môi.

Phong Phi Vân hiểu ý, đưa tờ giấy nợ khác.Bà lão cười tít mắt:- Người sưu tầm được vị trí cụ thể của mộ Bạch Chu thánh tổ có một vị đại hiền giả trong Bạch Chu yêu tộc, tức là sư tôn của Phi Viện công chúa Du Tử Lăng hiện thời.

Phi Viện công chúa luôn muốn vực dậy Bạch Chu yêu tộc nên âm thầm đến bí cảnh cao cấp liên lạc đại quân Bạch Chu yêu tộc đã thua trận, muốn mở mộ chôn thánh linh ra, tìm về di bảo tổ tiên, để Bạch Chu yêu tộc lại nghênh đón huy hoàng.Phong Phi Vân hỏi:- Đại hiền giả yêu tộc, Phi Viện công chúa, trừ hai người ra còn người cuối là ai?Bà lão đáp:- Thị nữ của Phi Viện công chúa.Mắt Phong Phi Vân lóe tia sáng kỳ lạ nhìn bà lão chằm chằm, cười hỏi:- Tại sao tiền bối biết rõ vậy?Bà lão xòe bàn tay khô đét.Phong Phi Vân đặt tờ giấy nợ thứ sáu vào tay bà lão.Giọng bà lão khàn khàn, mặt cười toe toét:- Ta đoán mò, ngươi không?Bà lão mặc kệ Phong Phi Vân, cầm sáu tơ giấy phẩy trước mặt Phong Phi Vân, cười nói:- Chàng trai, bây giờ ngươi đã thiếu ta bốn trăm tám mươi vạn linh thạch.- Vậy chờ khi nào ta có linh thạch sẽ đưa cho bà bà.Phong Phi Vân xoay người đi.Bà lão cười cười, ngồi trở lại, rao tiếp:- Bán tin tức!

Bán tin tức!

Mật văn kinh thiên, chỉ cần tám mươi vạn khối linh thạch.

Tin vỉa hè, một câu một vạn linh thạch.

Cứ điểm ổ yêu tộc, địa điểm thế lực các yêu tộc cát cứ, tình hình mỗi bí cảnh, các loại tin tức có hết đây.

Chỉ sợ ngươi không đủ tiền, không sợ ta không biết!- A!

Tiểu cô nương, lão bà bà thấy ngươi là người dám mạo hiểm, dám làm việc lớn, bà bà có tin tức lớn bán cho tiểu cô nương . . .Bà lão hố chết người chặn đường một thiên chi kiêu nữ cổ tộc, bí hiểm nói câu gì với nàng.Thiên chi kiêu nữ ban đầu mặt dửng dưng, nhưng càng nghe mắt càng sáng, vẻ mặt giật mình, nhét các tờ giấy nợ vào tay bà lão.Phong Phi Vân cười bỏ qua những gì bà lão nói, nhưng đầu nhớ đến nữ yêu tinh Bạch Chu yêu tộc bị hắn bắt trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp, lòng tăng phần khó hiểu.

Một nữ yêu tinh bình thường trong đầu sao lại có ấn ký đại hiền giả để lại?Chuyện này đúng là đáng ngờ.Phong Phi Vân bán nhiều xá yêu trong chợ tiên, mau một mớ phù lục.

Khi Phong Phi Vân đến chỗ bà lão bày quán thì bà lão đã biến mất, rất nhiều người trong chợ tiên tìm bà lão.Tin tức liên quan mộ táng thánh linh lan trnà khắp chợ tiên.Tạm không bàn đến tin tức có thật không, chỉ bốn chữ mộ táng thánh linh đủ kinh động nhiều tu sĩ, tạo thành làn sóng lớn.

Không chỉ binh doanh tám bảy lăm, một số binh doanh gần đó cũng đồn chuyện này.Ba ngày sau, tin mộ táng thánh linh truyền khắp Mộc Thần Giá chiến khu, gây ra ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cuối cùng truyền về quốc gia nhân loại.Ngày càng nhiều cường giả trong quốc gia nhân loại nghe tin đến chiến trường vạn tộc, binh doanh chen chúc chật ních.

Đi đâu cũng thấy đệ tử đại tộc, tu sĩ thế hệ trước quần áo ngăn nắp, trong đó có tiên hiền trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ.Nhiều nhân vật thế hệ trước tìm đến, đa số người kiếm bà lão.

Nghe nói có người đoán ra thân phận thật của bà lão, là một người làm người ta kính sợ.Không lâu sau có tin chắc chắn truyền đến.Thì ra khi tin mộ táng thánh linh truyền về quốc gia nhân loại thì một số trí sư lật xem tư liệu, bắt đầu kiểm chứng việc này.Có người điều tra truyền thuyết về Bạch Chu thánh tổ ghi trong sách cổ.

Sách cổ ghi lại tu vi Bạch Chu thánh tổ lên đỉnh cao, khi còn sống vô địch, lúc tuổi già chôn mình trong hư không.

Theo vài đại hiền giả nhân tổ động thiên kiểm chứng, vị trí Bạch Chu thánh tổ tự chôn rất có thể là Mộc Thần Giá chiến khu.Tin này truyền từ nhân tổ động thiên gây sóng gió lớn, nhiều nhóm người đại thế lực chạy đến.Đa số người không tin, cảm thấy có kẻ cố ý mượn việc này giành lợi riêng.

Dù thánh linh chôn trong không gian này thì người bình thường khó mà tìm được.- Nghe đồn có mộ táng thánh linh chôn ở đâu đó trong Mộc Thần Giá chiến khu, nhiều tiên hiền Trung cổ thế gia chạy đến.- Có người đào được xương thánh linh trong Khổ Khiếu Thiên tiểu thiên thế giới, không biết là thật hay giả.

Nhiều người đều đến Hổ Gầm Thiên.- Xì, vậy mà cũng tin?

Mấy hôm trước có người nói là phát hiện một thánh động trong Đại Phổ bí cảnh cao cấp, tiên hiền một tòa tiên thành đi qua thì thấy đó chỉ là một tòa trung cảnh.Các loại tin tức lan tràn trong binh doanh, tùy thời nghe tin đồn về mộ táng thánh linh làm nhiều người đã chết lặng.Trong thời gian này Phong Phi Vân luôn ở binh doanh.Phong Phi Vân mở bí cảnh cao cấp, lại vào trong Thiên quốc, đến một hòn đảo biển.Trên đảo mọc đầy trúc cổ màu tím, mỗi cây thô cỡ thùng nước, thân cây chứa linh khí.

Phong Phi Vân đi vào rừng trúc, hít một hơi, không khí ngọt lành.Sâu trong rừng trúc có năm căn nhà trúc, trận pháp bao bọc xung quanh nhà.Phong Phi Vân mở trận pháp, đến bên nhà trúc, dứng ven hồ nước xanh.Mao Ô Quy nằm phơi nắng giữa hồ, vẻ mặt lười biếng:- Phong Phi Vân, La Phù công chúa đã có con vậy mà ngươi còn nuôi nữ yêu tinh bên ngoài, ngươi thấy có xứng với đứa trẻ chưa sinh ra đời không?Phong Phi Vân đi thẳng vào nhà trúc, kéo nữ yêu tinh mặc giáp mềm da yêu ra.Phong Phi Vân gặn hỏi:- Rốt cuộc ngươi có phải là Phi Viện công chúa của Bạch Chu yêu tộc không?Nữ yêu tinh té bên bờ hồ, lưng trắng, da thịt trơn mềm, tóc dài trắng rơi đầy đất, rơi vào hồ nước gợn sóng.Đôi mắt nữ yêu tinh trong như hổ phách, qua một lát mới qua cảm giác hoảng hốt.

Lần đầu tiên nữ yêu tinh lên tiếng, thanh âm tuyệt vời thanh nhã.- Sao ngươi biết Phi Viện công chúa?Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ nhìn con rùa trắng trong hồ:- Ta không biết ngươi có phải là Phi Viện công chúa của Bạch Chu yêu tộc không, càng không biết ngươi đi Nham Hồng bí cảnh cao cấp có phải vì tìm huyệt Bạch Chu thánh tổ không.Phong Phi Vân không nhìn nữ yêu tinh nhưng thần thức tập trung vào người nàng, hắn nói lời đó là cố ý thăm dò.Khi Phong Phi Vân nói mấy chữ huyệt Bạch Chu thánh tổ quả nhiên sắc mặt Phi Viện công chúa bối rối.-------Chương 1389: Chuốc thuốc nữ yêu tinh (1)Rào rào!Mao Ô Quy vốn phơi nắng trong hồ bị lời Phong Phi Vân nói kích thích, nó trở mình trong nước gây sóng lớn, mắt ti hí tràn đầy tham lam.Mao Ô Quy nói:- Huyệt Bạch Chu thánh tổ đã bị tìm ra?

Sao không nói sớm cho lão phu biết?

Ta nghe nói lão già kia tu vi cái thế, khi còn sống vô địch thiên hạ, suýt đưa Bạch Chu yêu tộc hành thánh yêu tộc.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Ngươi cũng biết chuyện này?Bạch Chu thánh tổ là thánh linh yêu tộc viễn cổ, Phong Phi Vân chỉ nghe tên nó, không có nhiều ấn tượng.Mao Ô Quy khẽ thở dài:- Tu vi của Bạch Chu thánh tổ khá mạnh trong số thánh linh, tự sáng tạo Vạn Kiếp Bất Tử Công, tu luyện đến đại thừa, sống mười hai vạn năm mới chết.

Bạch Chu thánh tổ thọ hơn Bất Tử Phượng Hoàng Thân phượng hoàng yêu tộc ba vạn năm, từng đánh bại thánh linh phượng hoàng yêu tộc cùng thời đại, ngươi nói xem Bạch Chu thánh tổ có oai không?Tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân dến đại thừa, tu luyện ra chín trăm chín mươi chín khối phượng cốt chỉ sống được chín vạn năm.Phong Phi Vân kiên quyết nói:- Không thể nào!

Bất Tử Phượng Hoàng Thân là luyện thể thuật đệ nhất thiên hạ, Vạn Kiếp Bất Tử Công làm sao sánh bằng?

Hơn nữa huyết mạch hệ phượng hoàng cao hơn Bạch Chu yêu tộc biết bao nhiêu lần.

Đại thánh phượng hoàng yêu tộc sao có thể thua vào tay Bạch Chu thánh tổ?

Nói đùa!- Ha ha ha ha ha ha!

Tiểu tử, ngươi rất trẻ tuổi, có nhiều thứ ngươi không hiểu.

Mặc dù phượng hoàng được gọi là chim bất tử, tuổi thọ lâu hơn yêu tộc khác nhiều, nhưng trên đời không thiếu kỳ tài ngút trời.

Chẳng lẽ huyết mạch cao quý sẽ không bị thua vào tay người huyết mạch đê tiện sao?

Chẳng lẽ nhân vật mạnh nhất trong thiên địa chỉ ra bốn yêu tộc.

Ngươi quá ngây thơ!Điều này thì Phong Phi Vân không phản đối.Như Phong Phi Vân bây giờ huyết mạch là bán yêu đê tiện nhất, chẳng lẽ bán yêu không có kỳ tài ngút trời?

Bán yêu không thể đánh bại đệ tử Trung cổ thế gia được sao?Huyết mạch không quyết định tất cả!Mao Ô Quy thèm muốn mộ chôn Bạch Chu thánh tổ, đó là di bảo thánh linh, một thứ trong đó toàn là vô thượng thần bảo.Mao Ô Quy tuyên bố có cách buộc công chúa Bạch Chu yêu tộc khai ra, nó hưng phấn chạy ra đảo biển, một canh giờ sau cõng một rổ thảo dược to trở về.Mao Ô Quy tràn đầy tự tin nói:- Muốn một người nói chuyện, khống chế tinh thần của nàng là hạ sách, cách tốt nhất là khiến nàng tự nói ra.Phong Phi Vân hỏi:- Chẳng lẽ ngươi có kế thượng sách?Mao Ô Quy chính nghĩa lẫm lẫm:- Đối phó nữ yêu tinh và nữ nhân đều như nhau, cách trực tiếp nhất là dùng thuốc!Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì:- A?

Cách này có vẻ không siêu phàm thoát tục.- Người trẻ tuổi, ngươi không hiểu!Mao Ô Quy phớt lờ Phong Phi Vân, tập trung điều chế thần dược.

Mao Ô Quy loay hoay nửa ngày rót một chén dược cho nữ yêu tinh.Phong Phi Vân cảm thấy Mao Ô Quy không đáng tin, nhưng lần này hắn hơi tin nó.

Bởi vì khi Phong Phi Vân hỏi nữ yêu tinh có mặc quần lót không?

Sắc mặt nàng rất bình tĩnh đáp: Không.Phải nói cách này tuy rằng không siêu phàm thoát tục nhưng rất trực tiếp.Một người một rùa hỏi han nữ yêu tinh.

Chén dược Mao Ô Quy điều chế có hiệu quả siêu tốt, nữ yêu tinh mơ hồ khai hết tất cả, nhưng đáp án làm một người một rùa giật mình.- Mở ra mộ chôn thánh linh, làm thánh linh tái hiện . . .

Cái . . .

Này . . .

Nghe ghê quá.Mao Ô Quy thụt lùi hai bước, thẫn thờ ngồi bệch xuống đất.Phong Phi Vân, Mao Ô Quy biết một tin tức kinh người từ miệng nữ yêu tinh.

Bạch Chu yêu tộc biết vị trí đại khái mộ Bạch Chu thánh tổ, muốn mở thánh mộ tìm xác, dụng cụ thánh linh, để Bạch Chu thánh tổ tái hiện trên đời.Phong Phi Vân lắc đầu nguầy nguậy:- Không thể nào!

Người và yêu tuổi thọ có hạn, một khi thiên nhân ngũ suy tuyệt đối không thể sống lại, dù là thánh linh cũng không được.Mao Ô Quy gật đầu, nhìn nữ yêu tinh:- Đúng là không thể nào, nàng dù gì chỉ là một thị nữ bên cạnh Phi Viện công chúa, không tiếp xúc chuyện bí mật nhất được.

Ta suy đoán có người cố ý bày ấn ký trong đầu nàng, để chúng ta không thể đoán ra mcụ đích thật sự của Bạch Chu yêu tộc.Nữ yêu tinh này không phải Phi Viện công chúa, nàng chỉ là thị nữ theo hầu bên công chúa.Mặc kệ nữ yêu tinh nói có thật hay không, khẳng định một điều rằng Phi Viện công chúa đã đến Mộc Thần Giá chiến khu, đến vì mộ táng Bạch Chu thánh tổ.Mắt Phong Phi Vân lóe tia sáng trí tuệ, trầm ngâm thật lâu sau nói một câu:- Ta cảm thấy ta đã biết Phi Viện công chúa là ai.Phong Phi Vân vội vàng rời khỏi Thiên quốc, đóng con đường Thiên Quốc, lại xuất hiện trong binh doanh.

Ngoài phòng Phong Phi Vân có nhiều hơi thở cường đại xuất hiện, thỉnh thoảng một số đại tộc đến Mộc Thần Giá chiến khu, làm binh doanh bình tĩnh trở nên hỗn loạn, ầm ĩ.Trong binh doanh tám bảy lăm vốn không cho phép đấu tranh, tàn sát lẫn nhau.

Nhưng vì cường giả đại tộc đến hoàn toàn phá vỡ phép tắc.chiến vương trong binh doanh cũng không dám đắc tội hiền giả đại tộc.Phong Phi Vân không hứng thú với đại nhân vật cổ tộc, hắn hứng thú Phi Viện công chúa, mộ táng thánh linh hơn.

Phong Phi Vân định dẫn động trùng động linh thạch đi Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Đột nhiên một luồng sát khí từ hư không truyền đến, rất mạnh mẽ, khiến người toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.Không khí khuếch tán sóng gợn, trung tâm làn sóng bay ra một luồng kiếm phong màu đen đâm thẳng trán Phong Phi Vân.Ầm!Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ngay, biến thành thanh chiến đao chém bay kiếm phong màu đen.- Là ai?

Dám giết người trong binh doanh?Phong Phi Vân ngồi trên đài đá, tay cầm chiến đao, sắc mặt bình tĩnh.

Phong Phi Vân khuếch tán thần thức hoàn toàn, theo dõi chặt chẽ tình huống xung quanh.đối phương dám ra tay trong binh doanh nghĩa là bọn họ không sợ chiến vương, chắc chắn là người của đại tộc.Ầm ầm ầm ầm ầm!Bốn thanh chiếm kiếm cùng đâm ra hư không, kiếm khí sáng rực từ bốn hướng chém vào Phong Phi Vân, phong kín mọi đường lui.Phong Phi Vân nhảy cẫng lên định đâm thủng nóc nhà, lao ra binh doanh.

Nhưng một đại thủ ấn hiện ra trên đầu Phong Phi Vân, vỗ xuống.Phong Phi Vân tung một chưởng cách không va chạm, đánh nát đại thủ ấn.

Trong không trung vang tiếng rên khẽ, kẻ đánh lén bị chưởng ấn của Phong Phi Vân chấn bị thương.Đối phương chuẩn bị sẵn sàng mới đến đánh lén, không biết trong hư không giấu bao nhiêu cường giả.

Phong Phi Vân không dám đánh lâu, vội vàng dẫn động trùng động linh thạch mở cánh cửa, nhảy vào trong.Một thanh âm lạnh lùng nói:- Còn muốn trốn?Luồng kiếm khí lao vào cửa trùng động chém hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bước vào cửa trùng động, đứng trên đường hầm không gian, tay cầm chiến đao chém một nhát chặn lại kiếm khí.Nhưng đường hầm không gian không chịu nổi lực lượng đã nứt rạn, vỡ thành nhiều mảnh.

Phong Phi Vân vội sử dụng tiểu diễn thế giới, chân đạp hư không nhảy ra ngoài.-------Chương 1390: Chuốc thuốc nữ yêu tinh (2)Trên bầu trời Nham Hồng bí cảnh cao cấp, một đốm sáng lóe lên rồi biến thành vầng sáng.

Cơ thể Phong Phi Vân nhảy ra khỏi vầng sáng, rơi xuống, cách mặt đất hơn mười trượng thì người toát ra phật quang màu vàng nâng Phong Phi Vân từ từ đáp xuống đất.Một lũ tóc rơi xuống mặt đất.- Kiếm khí thật lợi hại, may mắn chỉ bị chém một lũ tóc.Phong Phi Vân sờ cổ mình, mắt tràn ngập sát khí.

Là ai muốn giết ta?Trong binh doanh tám bảy lăm, bên cạnh tấm bia đá.Một nam nhân vóc dáng thon dài đứng đó, chân đứng thẳng, tóc dài đen nhánh, làn da trắng, toát ra Khí thế người bề trên.

Nam nhân nhắm mắt, dường như đang đợi ai.Vèo!Gợn sóng xuất hiện trong ưh không Sau lưng nam nhân.Năm tu sĩ mặc áo giáp đen bay ra hư không, quỳ Sau lưng nam nhân.- Bát thiếu gia, hắn đã trốn thoát!Ánh mắt Cố Bát thiếu gia lạnh băng:- Năm người là tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, vào động thiên bí phủ Cố gia tu luyện, cùng cảnh giới khó gặp đối thủ vậy mà không giết được bán yêu Niết Bàn đệ nhị trọng thiên?

Các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?Nam nhân thủ lĩnh năm người âm trầm nói:- Bát thiếu gia thứ tội, hắn mở trùng động linh thạch cahỵ trốn, ta dùng kiếm khí chặt đứt đường hầm không gian.

Bây giờ hắn đã rơi vào hư không, có lẽ chết rồi.Nam nhân tên Cố A Ưng, đã tu luyện bốn ngàn năm, một trong các thân tín của Cố Bát thiếu gia, tu vi đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Cố A Ưng rất tự tin vào kiếm quyết của mình, gã tin Phong Phi Vân đã bị giết.- Linh giác cho ta biết hắn chưa chết, nhổ cỏ không tận gốc sẽ để lại mối họa.Cố Bát thiếu gia lạnh lùng hỏi:- Có tính ra tọa độ không gian trùng động linh thạch không?Nam nhân tu vi cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên, Cố A Ưng trả lời:- Đã tính ra, là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Phong Phi Vân lấy viên trùng động linh thạch ra, ném xuống đất:- Bây giờ các ngươi hãy đi tọa độ không gian điều tra.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!- Cơ thể tuyệt đối không xảy ra sai lầm nữa!Năm nam nhân mặc áo giáp đen nhặt trùng động linh thạch lên, mở cửa trùng động nhảy vào trong, mục tiêu là Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Cố Bát thiếu gia đứng trước tấm bia đá, mắt lạnh băng.

Thật lâu sau mặt Cố Bát thiếu gia giãn ra.Cố Bát thiếu gia nhỏ giọng nói:- Chỉ là một bán yêu, ta đã quá căng thẳng.

Nghe nói Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp, phải chuẩn bị lễ vật dày bái phỏng mới được.Sự sống chết của bán yêu không có sức nặng trong lòng Cố Bát thiếu gia, giao cho thuộc hạ giải quyết là được.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến Mộc Thần Giá chiến khu là chuyện rất lớn, gã phải hết sức tập trung xử lý.Cố Bát thiếu gia nói xong biến mất tại chỗ.Nam nhânMặt đất đầy anhm thạch đỏ rực, nhiệt độ nóng cháy.

Đặt một khối sắt thường lên tảng đá chẳng mấy chốc nó sẽ bị nung biến hình.Gần đó là một dòng sông dung nham, sóng ngút trời, hơi nóc không ngừng ập đến đốt không khí vặn vẹo.

Nhìn núi phương xa, tầm mắt bị vặn vẹo.Trong không trung lại mở một cánh cửa, năm bóng người áo đen đi ra.

Năm người mặc áo giáp đen thui, Khí thế túc sát lạnh lẽo.- Bát thiếu gia cẩn thận hơi quá, chắc chắn bán yêu Phong Phi Vân chết trong hư không rồi, lại cứ buộc chúng ta mang xác hắn về mới yên tâm.Thủ lĩnh Cố A Ưng nói:- Mọi người hãy cẩn thận chút, nơi này là chiến trường vạn tộc, sơ sẩy một cái là sẽ chết tại đây.Đột nhiên . . .Một luồng sáng trắng bắn ra từ nham thạch, lực lượng cuốn thiên địa đâm vào một nam nhân mặc áo giáp đen.- Nguy rồi!Linh giác của nam nhân mặc áo giáp đen rất nhạy bén, phát hiện sát khí ngay.

Nam nhân mặc áo giáp đen vọt ra, chiến kiếm màu đen bay ra khỏi đan điền đỡ tia sáng trắng.Bùm!Chiến kiếm đen gãy thành hai khúc.- Phụt!Nam nhân mặc áo giáp đen không thoát khỏi tử kiếp, bị thanh kiếm nhỏ màu trắng đâm thủng cổ họng, cửa cần cổ bị kiếm khí chém đứt lìa, chỉ có một sợi gân dính da.

Nam nhân mặc áo giáp đen té cái đùng xuống đất.Mới đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp đã chết một người, xác ngã dưới đất, máu bị nhiệt độ cao trên nham thạch đốt sôi sục, trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.Cố A Ưng nói:- Là hơi thở của bán yêu Phong Phi Vân, đúng là hắn chưa chết!Bốn nam nhân mặc áo giáp đen tỉuệ hoán linh khí hộ thể, chiến kiếm đen bay ra đan điền, vận chuyển lực lượng niết bàn đánh xuống lòng đất.Ầm!Tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên có sức phá hoại rất kinh người, mỗi kiếm khí đâm xuống đất sẽ chặt đứt một khối đất.Bốn nam nhân mặc áo giáp đen cùng là cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu luyện công pháp đỉnh cao của Cố gia, sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên trong bán yêu tu luyện công pháp bình thường rất nhiều.

Cố A Ưng giỏi nhất, dã đến cực hạn Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Đất đai xung quanh bị xới tung, không có một tảng đá lành lặn.Phong Phi Vân phá mở nham thạch bay lên trời, tay cầm trường thương đâm vào nam nhân mặc áo giáp đen thứ hai, nhanh như sao băng.Cố A Ưng là người đầu tiên phát hiện Phong Phi Vân, gã vung tay, sông kiếm bay ra, kiếm khí dài hơn mười dặm.Phong Phi Vân như lốc xoáy, thân pháp không theo đường thẳng mà đi đạo thiên địa luân hồi.

Phong Phi Vân né qua kiếm khí, trường thương đâm vào lưng một tu sĩ Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Áo giáp đen nổ tung, trường thương đâm thủng người nam nhân mặc áo giáp đen.Máu phun tung tóe, xương vụn rơi đầy đất.- Chết đi!Tu sĩ bị trường thương đâm thủng không chết, sức sống rất mạnh mẽ ném lôi kiếp phù lục hướng Phong Phi Vân.Một ngọc phù nho nhỏ chứa lực lượng khổng lồ chưa bộc phát lực lượng hủy diệt đã làm không khí đông lại.Phong Phi Vân cũng cảm nhận nguy hiểm, nhanh chóng thụt lùi, tốc độ mau như hồn ma.Lôi kiếp phù nứt ra, một tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống, đánh nát đất đai mấy trăm dặm nứt ra các vết rạn to lớn.Lôi kiếp qua đi, trong không khí giăng đầy tia điện như con rắn, nham thạch chớp lóe tia điện.Bốn tu sĩ Cố gia tụm lại, cảnh giới nhìn chăm chú bốn phía tìm kiếm Phong Phi Vân.- Khụ khụ . . .

Khốn kiếp . . .Tu sĩ Cố gia bị Thiên Tủy Binh Đàm đâm thủng người không ngừng ho ra máu, nuốt linh đan trị thương.

Ngực tu sĩ Cố gia thủng một lỗ máu to, vết thương không thể khép lại, máu không ngừng chảy ra.- Còn giết một người trong chúng ta, thật đáng ghét!- Chắc bán yêu đã trốn . . .

A!Tu sĩ Cố gia ngừng bặt, như bị ai bóp cổ gã.

Tu sĩ Cố gia vùng vẫy như người chết đuối, tay chân quơ quào.Bùm!Cổ tu sĩ Cố gia bị gãy như có hồn ma bẻ cổ gã, xương ống chân gãy, té xuống nham thạch đỏ.

Cổ thô cỡ miệng chén tuôn máu chảy trên nham thạch đỏ phát ra tiếng xèo xèo.Ba tu sĩ Cố gia khác hết hồn, cảnh tượng quá kỳ lạ.Cố A Ưng lạnh lùng nói:- Hay bán yêu này biết ẩn thân?Mắt Cố A Ưng lóe tia điện, thi triển một chiêu thiên nhãn thông, muốn tìm ra Phong Phi Vân.-------Chương 1391: Thủ ấn khổng lồPhập!Tu sĩ Cố gia bị trường thương đâm thủng ngực hõm vào, gã thành bãi thịt, nội tạng bị đánh nát, sự sống đứt đoạn.Còn lại hai tu sĩ Cố gia không dám ở lại, mở cửa trùng động định trốn về.Bọn họ mới nhảy vào cửa trùng động thì Phong Phi Vân cũng vào theo.

Phong Phi Vân cởi ẩn tàm sa la ra, lạnh lùng nhìn bọn họ.Phong Phi Vân hỏi:- Cuối cùng là ai phái các ngươi đến giết ta?Trong đường hầm không gian tràn ngập khí thể mông lung, quy tắc không gian xuyên qua cạnh mình.Phong Phi Vân đứng yên, bàn tay nhỏ máu, là máu của người mới bị hắn giết.Cố A Ưng lạnh lùng nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, mỉa mai nói:- Ngươi không biết sống chết dám vào cửa trùng động?

Chờ khi trở về binh doanh sẽ là ngày chết của ngươi!Phong Phi Vân cười hỏi lại:- Các ngươi không nói ta cũng biết đó là ai.

Là Cố bát thiếu gia phái các ngươi giết ta đúng không?Cố A Ưng, một tu sĩ Cố gia khác không trả lời.

Hai người đứng trên đường hầm không gian, chỉ chờ cửa trùng động lại mở ra.- Các ngươi cho rằng có thể trở về binh doanh sao?Phong Phi Vân cười khinh miệt, hoa văn vạn thú hiện ra trên cánh tay hắn, nắm dấm phát ra ánh sáng.

Lực lượng khổng lồ ngưng tụ trên cánh tay Phong Phi Vân.Hai tu sĩ Cố gia biến sắc mặt.Cố A Ưng nói:- Ngươi điên rồi, dám đánh nhau trong đường hầm không gian!

Nếu đường hầm không gian bị vỡ thì chúng ta sẽ chết già tại đây!Phong Phi Vân nhếch môi cười, đám vào đường hầm không gian.

Đường hầm không gian vỡ ngay, ba ngươi rơi vào hư không vô tận.Hai đường hầm không gian chửi mắng, hét chói tai, bị cuốn vào bão không gian, cơ thể nát bấy.

Phong Phi Vân thì lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, hắn đứng ở đầu thuyền lướt trong hư không bay hướng Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền thấy rõ các bí cảnh lơ lửng trong hư không.

Có đại lục bay trong vũ trụ, có như bong bóng không gian to lớn, có như ngôi sao, thiên thạch.Đây là cảnh tượng hùng vĩ còn hơn dạo chơi trong trời sao.

Mỗi bí cảnh đại biểu thế giới khác nhau, nhìn như vươn tay có thể chạm vào nhưng thật ra ngăn cách ngàn vạn dặm.Mao Ô Quy ngồi trên vai Phong Phi Vân nhìn một đại lục đỏ rực bên ngoài hư không, đại lục bị tầng khí thể nhạt bao bọc, cho người cảm giác rung động.- Chắc đó là Nham Hồng bí cảnh cao cấp, giống như đại lục nham thạch đỏ rực, chắc dài cỡ ức dặm, không thấy giới hạn.Nhìn từ xa Nham Hồng bí cảnh cao cấp như quả trứng gà to, vòng ngoài là khí thể mỏng manh, bên trong là nham thạch đỏ thẫm.

Trên nham thạch có vô số sông hồ dung nham.Lúc này một lực lượng khổng lồ từ Nham Hồng bí cảnh cao cấp oanh kích Thanh Đồng cổ thuyền.Một tuyệt đỉnh cường giả mặc trường bào màu trắng đứng trên biển dung nham trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp ngước nhìn hư không cách mấy ức dặm, dường như thấy cảnh tượng bên ngoài.- Một thuyền cổ lướt trong hư không, chẳng lẽ là thái cổ thần thuyền?Nam nhân áo trắng giơ tay vỗ chưởng to lớn hướng Thanh Đồng cổ thuyền.Bàn tay này to cỡ mấy vạn dặm, vượt qua mấy ức dặm bao bọc Thanh Đồng cổ thuyền.Phong Phi Vân đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền cảm nhận rõ ràng, thủ ấn to lớn bay ra từ Nham Hồng bí cảnh cao cấp, như bàn tay của thần vượt qua mấy ức dặm, lực lượng cường đại đến không thể đối kháng.- Trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp có cường giả như vậy?

Không biết là bá chủ nhân tộc hay tiên hiền yêu tộc.Phong Phi Vân cưỡng ép điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền muốn quay đầu lại, bay ra khỏi phạm vi thủ ấn to công kích.Nhưng thủ ấn như màn trời lớn không giới hạn, Thanh Đồng cổ thuyền không bay ra được.

Mắt thấy thủ ấn sắp chụp xuống tiêu diệt tất cả.Sâu trong Thanh Đồng cổ thuyền đột nhiên truyền ra thanh âm kỳ lạ, như có cổ nhân thở dài hoặc man thú hồng hoang hú.

Lực lượng hùng hồn truyền ra từ Thanh Đồng cổ thuyền chấn động các bí cảnh xung quanh rung bần bật, như thể thiên địa lắc lư theo.Bùm!Thủ ấn to vỡ nát thành ảo ảnh biến mất.Nam nhân áo trắng đứng trên biển dung nham rùng mình, bị đẩy bay ra mấy trăm dặm, áo trắng tinh rách mấy mảnh, cực kỳ chật vật.Nam nhân áo trắng rất ngạc nhiên, dùng đại thần thông cố định thân thể, ngước nhìn ngoài mấy ức dặm.

Trong hư không chẳng còn bóng dáng Thanh Đồng cổ thuyền.Nam nhân áo trắng tràn đầy rung động:- Lực lượng thật mạnh, là nhân vật đẳng cấp gì đến Nham Hồng bí cảnh cao cấp?Lực lượng đó quá đáng sợ, chấn mấy trăm bí cảnh trong hư không lắc lư.Đây là loại lực lượng gì?Nam nhân áo trắng lòng đầy khó hiểu, không dám tấn công nữa.

Nam nhân biến mất trên biển dung nham.Cùng lúc đó, Phong Phi Vân đáp xuống Nham Hồng bí cảnh cao cấp, vội cất Thanh Đồng cổ thuyền ngay, giấu đi vô số, trốn vào trong nham thạch chạy thật xa.Trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp có tuyệt đỉnh cường giả, mới rồi không nhờ lực lượng từ sâu trong Thanh Đồng cổ thuyền bắn ra đánh nát thủ ấn thì Phong Phi Vân đã chết trong hư không ngoài mấy ức dặm.Phong Phi Vân trốn ba ngày, hắn cũng không biết mình chạy đi chỗ nào.

Phong Phi Vân cảm thấy tuyệt đỉnh cường giả kia sẽ không tìm ra mình, thế này mới bay ra khỏi lòng đất.Phong Phi Vân không kịp xem xét vị trí mình đang đứng, hắn nhìn một đội quân yêu bay trên bầu trời, rậm rạp che rợp trời, số lượng cỡ ngàn vạn yêu.

Mỗi yêu tỏa ánh sáng trắng.- Là Bạch Chu yêu tộc, tại sao có nhiều quân đội Bạch Chu yêu tộc như vậy?Yêu quân trên bầu trời mở đường, một cái liễn to bay đằng trước yêu quân, làm bằng bạc ngân, do mười giao long cổ thú kéo liễn.

Mười sợi xích cột trên người giao long cổ thú bay nhanh hướng phương đông.Phong Phi Vân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên cái liễn to, là Bạch Chu yêu tinh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên từng đánh nhau với hắn.

Nữ yêu tinh tu luyện ra lang hoàn kiếm vực, tu vi cực kỳ cường đại.Giờ phút này, nữ yêu tinh ngồi trên liễn to, yêu quang trắng bao phủ quanh thân, thanh tú động lòng người, cao nhã đoan trang, ánh mắt sắc bén, khí chất uy lâm thiên hạ.Những tướng sĩ Bạch Chu yêu tộc thấy nữ yêu tinh thì quỳ xuống hành lễ, vô cùng tôn kính.Trong Bạch Chu yêu tộc có cường giả tu vi khủng bố, thần thức siêu mạnh mẽ, dù Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la vẫn suýt bị phát hiện.Đây là chí cường trong yêu tộc, khiến người sợ hãi.Quân đội Bạch Chu yêu tộc tụ tập càng lúc càng nhiều, đại quân càng khổng lồ hơn.

Đội quân rầm rộ kéo dài mấy ngàn dặm, các chiến thú khoác lân giáp mở đường.

Nam nhân yêu tộc tóc dài màu trắng biến hình người, cầm chiến qua đứng trên lưng chiến thú, tựa như thiên thần.Có một đám nữ yêu tinh biến hình người, da trắng như tuyết, người nhấp nhô, đường cong mỹ miều. các nàng rất yêu diễm, địa vị trong yêu tộc cũng rất cao, đi theo bên Phi Viện công chúa.Phong Phi Vân lặn dưới đất, từ xa theo sau đại quân Bạch Chu yêu tộc.

Khoảng mấy chục vạn dặm chợt có mùi máu xộc vào mũi Phong Phi Vân, có máu từ mặt đất thấm xuống.Phong Phi Vân lặng lẽ chui ra lớp đất, thấy cuộc tàn sát.

Trên mặt đất tràn đầy yêu thi, xác chết khổng lồ chất thành núi, máu tụ thành hồ, chiến qua, thiết kiếm cắm trên yêu thi trấn hồn.-------Chương 1392: Yêu tộc chiến laoNơi này từng là hang ổ của Hổ Lang yêu tộc, nhưng bây giờ Hổ Lang yêu chết hết, trận pháp bài bố trong hang ổ bị công phá hoàn toàn, vỡ nát.- Chẳng lẽ mộ táng Bạch Chu thánh tổ nằm ở khu vực này?

Bạch Chu yêu tộc muốn giết hết sinh vật tại đây, không buông tha cho yêu tộc khác, đang dọn dẹp trống chỗ?Hang ổ Hổ Lang yêu tộc bị đại quân Bạch Chu yêu tộc tiêu diệt, yêu thi, yêu khí mạnh nhất bị chúng nó mang đi hết.

Dưới đất là xác một số tiểu yêu, có khoảng hơn mười vạn cái xác, rách nát tàn tạ.

Nhiều yêu thi nửa người thành bột phấn.Bạch Chu yêu tộc không để mắt yêu thi của những tiểu yêu, Phong Phi Vân thì không khách sáo.

Phong Phi Vân thu hết hơn mười vạn tiểu yêu thi.Một con tiểu yêu không đổi được bao nhiêu quân công, ưu điểm là số lượng nhiều, có thể đổi đổi mấy trăm điểm quân công.Phong Phi Vân nhanh chóng nhặt của rơi xuong tiếp tục theo dõi đại quân Bạch Chu yêu tộc.

Dọc đường đi đại quân Bạch Chu yêu tộc tiêu diệt sáu hang ổ yêu tộc như: Thạch yêu tộc, sam nhân mộc yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc vân vân.

Bạch Chu yêu tộc mang đi yêu thi có tu vi mạnh, chỉ để lại xác tiểu yêu.Phong Phi Vân phát hiện không chỉ có hắn đi theo sau đại quân yêu tộc, những người khác cũng bám theo Bạch Chu yêu tộc.

Bọn họ thu nhặt yêu thi tiểu yêu, mấy chục vạn tiểu yêu thuộc thạch yêu tộc bị gom đi hết, khi Phong Phi Vân đến nơi trên chiến trường chỉ còn vài chiến binh rách nát.- Có người dám đi theo sau đại quân yêu tộc?

Không biết là ai mà to gan như vậy.Phong Phi Vân dám đi theo sau đại quân Bạch Chu yêu tộc bởi vì hắn mặc ẩn tàm sa la, cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện.

Hay có người giỏi thuật ẩn núp đến trình độ giấu thần thức của cường giả Bạch Chu yêu tộc?Phong Phi Vân cẩn thận tiến lên, hắn không muốn đụng độ đám người khác, tránh cho xung đột.

Phong Phi Vân lại nhặt yêu thi tiểu yêu ba yêu tộc, đến ổ yêu tộc thứ bốn, hắn thấy hai bóng người trên chiến trường.- Thì ra là bọn họ!Đó là thiếu nữ, thiếu niên mặc áo đạo, rất trẻ tuổi.

Thiếu niên áo đạo tuấn tu, tóc bới ngay ngắn, thanh tú thần phong, cho cảm giác tiên gia đạo đồng.Thiếu nữ áo đạo cực kỳ xinh đẹp, vóc dáng cao kiều, ngực to, chân thon.

Thiếu nữ mặc áo đạo màu xanh như váy bay trên không trung, đẹp tươi mới.Bọn họ giấu hơi thở trên người, thu các yêu thi vào giới linh thạch, tốc độ rất nhanh.

Khoảng mười phút sau hai người đã thu hết hơn mười vạn yêu thi tiểu yêu.Du Tử Lâm mặc áo đạo màu xanh, đội tử itnh đạo quan, Thái Cực bát quái ấn bay trên đầu bao phủ người gã, giấu đi hơi thở.Du Tử Lâm lên tiếng:- Tỷ nói xem nhóm người khác sẽ là ai?

Lá gan to như thế, dám theo sau đại quân yêu tộc.Bàn tay trắng của Du Tử Lăng nâng thần đăng, răng trắng mắt sáng, mày cong như vẽ, mặc áo đạo xanh, tiên yên lượn lờ quanh người.Du Tử Lăng nói:- Mặc kệ hắn, nghe bảo Không Vũ của Bạch Chu yêu tộc sắp mở ra, ta cảm thấy đại quân Bạch Chu yêu tộc này rất có thể đi mở mộ táng.

Chúng ta hãy mau theo sau, đừng để mất dấu.Đôi tỷ đệ song sinh nhảy vào hư không, biến mất.Đó là hai tu sĩ trẻ của Vô Thọ tinh cung.Phong Phi Vân không đuổi theo mà lặng lẽ rút đi.Ban đêm, Nham Hồng bí cảnh cao cấp tối sầm.Bạch Chu yêu tộc cắm trại trong dãy núi, doanh địa phủ lên mấy ngàn dặm, không biết tụ tập bao nhiêu yêu tộc.

Có chiến thú gầm rống trong núi, có yêu tinh biến hình người đi tuần tra khắp nơi, canh phòng nghiêm ngặt.Phong Phi Vân ngồi bên bờ sông dung nham, cách doanh địa Bạch Chu yêu tộc ba ngàn dặm.

Ngẫu nhiên có đội tuần tra yêu tộc bay qua bầu trời, bị trận pháp Phong Phi Vân bày ra che mắt không thấy hắn.- Theo lời thị nữ của Phi Viện công chúa nói thì mộ táng Bạch Chu thánh tổ nằm trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp.

Đại quân yêu tộc này rất có thể đi mở cửa mộ táng.Mao Ô Quy cầm que sắt, mũi que xâu một con cá.

Mao Ô Quy ngồi eben bờ sông, dùng dung nham nướng cá, rất là thoải mái.Không biết Mao Ô Quy kiếm đâu ra con cá, cơ thể to hơn nó gấp mất chục lần, chẳng biết nó có nuốt trôi nổi không?Mao Ô Quy vừa nướng cá vừa nói:- Mộ táng thánh linh sẽ không mở ra dễ dàng, dù có mở cũng tạo ra chấn động lớn.

Ta cảm thấy bọn họ sẽ phong kín hư không Nham Hồng bí cảnh cao cấp trước khi mở mộ táng thánh linh.

Bây giờ đang dọn dẹp trống chỗ, nhân loại, yêu tộc trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp sẽ bị giết hết.Ầm!Vang tiếng nổ điếc tai từ cách mấy chục dặm, mặt đất rung rinh.Ngay khi thanh âm vang lên Phong Phi Vân phản xạ bật dậy bay hướng phát ra chấn động.

Mao Ô Quy chỉ lo ăn, vẫn ngồi bên bờ sông dung nham nướng cá sắp chín.Hai bóng người áo xanh bay qua bầu trời.Là thiếu nữ, thiếu niên Vô Thọ tinh cung.

Hai người bị cường giả yêu tộc phát hiện, bị một đoàn đại quân yêu tộc công kích.- Thái Cực bát quái ấn!Du Tử Lâm lấy đạo ấn ra, như vầng âm dương thần nguyệt treo trên chín tầng trời giết mấy trăm Bạch Chu yêu tộc, muốn mở ẩn tàm sa la kmáu.Tỷ đệ song sinh tu vi cực mạnh, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ Vô Thọ tinh cung.

Du Tử Lâm, Du Tử Lăng nắm giữ vô thượng chiến binh, xung phong xông pha trong đại quân yêu tộc, giết trời đất quay cuồng, yêu giáp bay tứ tung, máu yêu dính đầy áo đạo.- Vô vọng hàng yêu đăng!Vóc dáng Du Tử Lăng thon thả, tử hà vòng quanh người, tu vi mạnh hơn đệ đệ một bậc.

Linh khí đạo gia tinh thuần nhất vận chuyển trên người Du Tử Lăng, tựa băng ba tiên nữ đứng trong không trung.

Đèn cổ phát ra tu di đạo quang, trời long đất lở đánh bay mấy ngàn Bạch Chu yêu tộc, mở con đường máu.Nhưng trong đại quân yêu tộc có cường giả ra tay.

Hai thủ ấn bay ra hư không trấn áp tỷ đệ song sinh, đại quân yêu tộc bắt giữ Du Tử Lâm, Du Tử Lăng.Một nữ yêu tinh tu vi cao sâu đi ra, phong ấn tu vi Du Tử Lăng, Du Tử Lâm, xích sắt trói hai người lại đưa đi.Phong Phi Vân ẩn thân gần đó, đột nhiên nghĩ ra một cách.

Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển bí pháp, ức chế hơi thở nhân loại, yêu khí bao phủ hắn.Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm Kinh biến tóc dài thành màu trắng, móng tay dài lấp lánh, ánh mắt yêu tính hấp dẫn.

Phong Phi Vân mặc vào yêu giáp lúc trước nhặt được, nhích người bay vào đại quân yêu tộc.

Phong Phi Vân cầm chiến kiếm đi hàng cuối cùng, hướng tới doanh địa yêu tộc.Đại quân Bạch Chu yêu tộc từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, không rành về nhau, Phong Phi Vân lẫn vào trong may mắn không bị phát hiện.Nữ yêu tinh đi đằng trước nhất khoác thần giáp ánh vàng, tóc dài chấm đất.Nữ yêu tinh chỉ vào Phong Phi Vân và ba yêu biến hình khác:- Các ngươi lại đây, theo ta nhốt hai tu sĩ nhân loại vào chiến lao.Phong Phi Vân cầm xích sắt, đầu bên kia trói cổ thiếu nữ áo đạo tiên tâm đ*o cốt.

Mắt thiếu nữ áo đạo chớp chớp nhìn bóng lưng Phong Phi Vân, cảm giác rất quen thuộc.-------Chương 1393: Thiên thọ tinh nữ (1)Phong Phi Vân đi teo sau nữ yêu tinh thủ lĩnh vào thành lũy lơ lửng làm bằng tinh thiết.

Trong thành lũy nhốt tu sĩ nhân loại, rất đông, trong đó có một số lão tổ cổ tộc.Một lão nhân tóc rối xù bị trói trên vách sắt, tay chân cột sợi xích, người dính đầy máu, tu vi đã bị phong nhưng ánh mắt vẫn rất khiếp người.

Đám tiểu yêu không dám đến gần.- Yêu nữ, rốt cuộc các ngươi định làm gì?

Muốn làm gì chúng ta?Nữ yêu tinh thủ lĩnh hờ hững nhìn lão nhân, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn.

Nàng đẹp tựa thiên sứ, nhưng nụ cười là ma quỷ.Nữ yêu tinh thủ lĩnh ra lệnh:- Thưởng ba mươi thần tiên cho hắn, để hắn biết chúng ta định làm gì hắn, ha ha ha ha ha ha!Tiếng roi quất vang tiếng như đánh vào linh hồn người, lão nhân gào rú thê thảm.Giọng nữ yêu tinh thủ lĩnh lạnh băng:- Một đám nhân loại tự cho là đúng, cướp lãnh thổ của tộc ta, cướp tài phú của tộc ta, giết tộc nhân của tộc ta.

Cho bọn chúng chết một vạn lần cũng không đủ!Ba yêu tộc mặc yêu giáp lạnh lùng nói:- Bạch Di đại nhân nói đúng.Phong Phi Vân phụ họa theo.Đôi tỷ đệ mặc áo đạo bị áp giải đến trước một nhà giám lớn.

Nữ yêu tinh tên Bạch Di đại nhân lấy hết linh bảo trên người Du Tử Lăng, Du Tử Lâm, bao gồm giới linh thạch.- Vô Thọ tinh cung, đây là tên một tiên môn trong quốc gia nhân loại.Bạch Di đại nhân cầm lệnh bài làm bằng thiên thạch, bên trên khắc bốn chữ to Vô Thọ tinh cung.

Đạo kinh trên lệnh bài bị Bạch Di đại nhân mạnh mẽ xóa đi.Lúc này một nam nhân trung niên bị áp lên, khoảng bốn mươi tuổi, môi trên có hai hàng râu.Đây là một tu sĩ nhân loại, tu vi không thấp.Nam nhân trung niên thấy Bạch Di đại nhân thì hai chân mềm nhũn quỳ xuống dập đầu ba cái, cung kính nói:- Nô tài bái kiến Bạch Di đại nhân.Trong chiến lao rộ lên tiếng chửi rủa.- Khom lưng uốn gối, phản đồ của nhân loại!- Cố Trường Không, ngươi quỳ trước yêu tộc, không xứng làm nhân loại, không bằng cả bán yêu!- Ngươi bôi nhọ Trung cổ thế gia!Nhiều tu sĩ nhân loại chửi bới nam nhân trung niên, đổi lấy là bị đánh tơi bời.

Tiếng chửi mắng nhỏ dần.Nam nhân trung niên tên Cố Trường Không chậm rãi đứng dậy, cười hớn hở nói với các tu sĩ nhân loại bị nhốt trong chiến lao:- Các ngươi cứng xương, nhưng ai thấy?

Làm người biết điều, lúc nên quỳ xuống thì hãy quỳ, huống chi ta quỳ trước Bạch Di đại nhân Bạch Chu yêu tộc, ta thấy rất vinh quang, ha ha ha ha ha ha!Bạch Di đại nhân ném lệnh bài sắt cho Cố Trường Không, lạnh lùng hỏi:- Có nghe nói về tiên môn này không?Cố Trường Không cực kỳ sợ nữ yêu tinh Bạch Chu yêu tộc này, gã khúm núm cười nịnh, nhận lấy lệnh bài.Bạch Di đại nhân xem chữ khắc trên lệnh bài, khom lưng cười nói:- Bẩm Bạch Di đại nhân, Vô Thọ tinh cung là một trung cổ đại giáp trong Trung Ương vương triều thứ sáu, thế lực cực kỳ khổng lồ.

Hai người trẻ tuổi này có lai lịch không nhỏ, xuất sắc nhất thế hệ trẻ Vô Thọ tinh cung, được gọi là Địa Thọ Tinh Nữ, Địa Thọ Tinh Tử, địa vị ngang ngửa với thiếu chủ, thánh nữ những thành phủ.Du Tử Lâm vận linh khí yếu ớt, mặt tràn đầy tức giận, mắt bắn ra hai luồng kiếm hồn chém vào Cố Trường Không.Bùm!Cố Trường Không phất tay đánh tan đồng kiếm, gã đấm vào ngực Du Tử Lâm làm gã hộc máu.Du Tử Lâm chửi:- Cố Trường Không, ngươi là tiền bối Trung cổ thế gia vậy mà đi đầu phục yêu tộc, ngươi không thấy xấu hổ sao?Cố Trường Không cười nói:- Không hề.Du Tử Lăng khuynh thành tuyệt đại, xinh đẹp như thánh nữ, vóc dáng cao kiều mỹ miều, tóc dài đến eo, ngọc cốt băng phu, tựa đó hoa tiên giáng trần.

Du Tử Lăng rất bình tĩnh, toát ra tiên khí siêu phàm thoát tục, dù làm tù nhân vẫn rất kiêu ngạo.Bạch Di đại nhân lấy hai giới linh thạch ra, bên trong chứa nhiều yêu thi, là Du Tử Lăng, Du Tử Lâm tích lũy quân công, số lượng khổng lồ, chất thành núi trong giới linh thạch.Phong Phi Vân đứng đằng sau, thở dài thườn thượt.

Nếu hai giới linh thạch này thuộc về hắn thì tốt quá, một đống quân công.

Rơi vào ay Bạch Di đại nhân thì hết hy vọng.Bạch Di đại nhân cất hai giới linh thạch, nhìn thiếu niên áo đạo, thiếu nữ áo đạo.Bạch Di đại nhân nhếch môi cười:- Nghe nói nhân loại bắt nữ nhân xinh đẹp, nam nhân tuấn tú trong yêu tộc sẽ đem đi bán, có thành yêu kỹ tiên diêu, có thành dục nô trên giường cường giả nhân loại.

Vị Địa Thọ Tinh Nữ thật là mỹ nhân khuynh thành, ta giao cho các ngươi chiêu đãi.

Còn Địa Thọ Tinh Tử . . .

Bổn tọa sẽ mang đi, ha ha ha ha ha ha!Bạch Di đại nhân giật xích sắt kéo Du Tử Lâm đi.Du Tử Lâm độc ác hăm dọa, phát ra sát khí và căm hờn:- Tỷ, tỷ!

Đám tiểu yêu các ngươi nếu dám đụng vào một sợi tốc của tỷ tỷ, ta nhất định sẽ khiến các ngươi diệt cửu tộc, chết vạn lần không luân hồi!Nhưng chỉ chọc đám yêu tộc cười phá lên, không ai tin Du Tử Lâm sẽ sống trở về.

Nam nhân rơi vào tay Bạch Di đại nhân khó tránh khỏi vận mệnh bị thải bổ dương thọ.Du Tử Lăng mặc áo đạo màu xanh, thu thủy là thần ngọc là cốt, cổ thon dài, mày cong xinh đẹp.

Linh khí nhàn nhạt quấn quanh người Du Tử Lăng, mắt mông lung hơi nước.

Sợi tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều.

Đám tu sĩ yêu tộc nhìn Du Tử Lăng liền điên cuồng, lòng nóng rực, mắt rực cháy dục vọng.

Bọn chúng rất muốn đè Du Tử Lăng dưới thân chà đạp, các yêu tộc nhào tới.Đối với đám tu sĩ yêu tộc thì Du Tử Lăng như vưu vật tiên cơ, làm bọn chúng phát cuồng.Du Tử Lăng nhìn chằm chằm khuôn mặt Phong Phi Vân, dù sợi tóc của hắn bạc trắng, người tỏa yêu quang nhưng vẫn khiến nàng thấy quen thuộc.

Môi hồng mấp máy, Du Tử Lăng muốn nói gì đó.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Không ngờ bị nàng nhận ra, sớm biết thế này ta đã đổi luôn khuôn mặt.Du Tử Lăng có thể trở thành Địa Thọ Tinh Nữ của Vô Thọ tinh cung tất nhiên linh giác cực kỳ mạnh, tâm trí hiếm hoi.

Du Tử Lăng nhận ra Phong Phi Vân là bán yêu cầm quan ấn đại ti bộ, nên nàng nhờ hắn giúp đỡ.Cầu cứu bán yêu, đối với Địa Thọ Tinh Nữ như nàng là chuyện rất khó mở miệng, nhưng đây là cách duy nhất.Phong Phi Vân không cho rằng với năng lực của hắn có thể cứu nữ nhân loại khỏi chiến lao, càng không muốn mạo hiểm mạng sống.

Nhưng lúc này Phong Phi Vân buộc phải làm như thế.Phong Phi Vân cầm chiến kiếm huơ không khí, đẩy lùi đám Bạch Chu yêu tộc xông lên.

Phong Phi Vân nghênh ngang đi ra, tay vỗ vai Du Tử Lăng, chạm vào thân thể ấm áp.Phong Phi Vân nói:- Nữ nhân loại này là của lão tử, ai dám giành với lão tử là lão tử giết!Du Tử Lăng bị Phong Phi Vân vỗ vai người khẽ run, nhướng mày khó chịu.Mới rồi Du Tử Lăng hé môi cầu cứu Phong Phi Vân thật ra là uy hiếp hắn.

Du Tử Lăng không chắc con người Phong Phi Vân như thế nào, có lật lọng không?

Có giết nàng diệt khẩu không?

Có ý đồ xấu với nàng như mấy yêu tộc kia không?Trong lòng Du Tử Lăng có nhiều thắc mắc, dù gì Phong Phi Vân là bán yêu.-------Chương 1394: Thiên thọ tinh nữ (2)Trong quốc gia nhân loại thì bán yêu là quần thể yếu, giống nô lệ, bị chèn ép dữ dội.

Chắc chắn trong lòng bán yêu rất bất mãn nhân loại, Phong Phi Vân sẽ giúp nàng sao?

Hoặc hắn thừa dịp này trút ra bất mãn trong lòng?Du Tử Lăng tự nhận mình có tâm trí hơn hẳn người bình thường, nhìn mầm biết cây, nhưng nàng không thể nhìn thấu Phong Phi Vân.

Bán yêu này thoạt trông là người tốt nhưng rất giống người xấu, Du Tử Lăng phập phồng lo sợ.Đây là một bán yêu khó phân thiện ác.Phong Phi Vân muốn độc chiếm một thiên chi kiêu nữ nhân loại chọc đám tu sĩ yêu tộc bất mãn.Một yêu tộc nói:- Ngươi muốn ăn mảnh một mình?

Hơi quá đáng, nữ nhân loại đẹp như vậy ngươi ăn một mình được không?- Lão tử thích bá chiếm rồi sao?

Hôm nay đè, ngày mai đè, mỗi đêm đè, tổ cha nó, liên quan gì các ngươi?Phong Phi Vân mở mồm nói tục làm Du Tử Lăng nhíu mày.

Du Tử Lăng biết rõ Phong Phi Vân đang cứu nàng nhưng vẫn rất bực bội.

Nàng là Địa Thọ Tinh Nữ của Địa Thọ Tinh Tử, địa vị cao thượng, được vô số người tôn kính, những lão tổ cổ tộc thấy nàng còn phải cung kính.

Chưa từng có ai nói chuyện lỗ mãng như thế trước mặt Địa Thọ Tinh Nữ.Nếu ở trong Trung Ương vương triều thứ sáu, gặp tu sĩ dám nói kiểu đó với nàng sớm bị Du Tử Lăng xem là dâm tặc giết, không cho sống qua con trăng.Du Tử Lăng nghiến răng cảnh cáo, hy vọng Phong Phi Vân nói chuyện sạch sẽ chút.Phải nói Phong Phi Vân càng thể hiện bá đạo, nói tục tĩu thì Bạch Chu yêu tộc càng không nghi ngờ thân phận thật sự của hắn.Yêu tộc vốn bá đạo, tôn kính cường giả hơn nhân loại.

Nếu biểu hiện yếu đuối sẽ bị yêu tộc khinh thường.Một yêu tộc thèm thuồng sắc đẹp của Du Tử Lăng mất kiên nhẫn nói:- Huynh đệ, nữ nhân loại này là hàng cao cấp, ngươi là người thứ nhất khai bao cũng đừng quá đáng không chừa chút canh cho chúng ta uống đi?Có yêu tộc phụ họa:- Đúng vậy!

Có thể nhường vị trí đầu tiên cho ngươi nhưng không thể độc chiếm.Phong Phi Vân tức giận quát:- Bà nội nó, lải nhải bà tám cái gì?

Lão tử đã nói nữ nhân này thuộc về ta, bây giờ lão tử khai bao nàng đây, ai dám giành với ta thì ta chặt đầu tên đó!Chiến kiếm trong tay Phong Phi Vân ngưng tụ yêu khí hỗn độn biến thành bóng yêu chém một nhát.

Yêu khí hùng hồn khiếp người, chấn động hư không, hù sợ đám Bạch Chu yêu tộc không dám tiến lên.Phong Phi Vân kéo áo Du Tử Lăng mạnh đến suýt rách áo đạo.

Phong Phi Vân kéo Du Tử Lăng vào một nhà giam, ném xuống đất, bên trong thủ đoạn vải rách, tiếng thiếu nữ áo đạo kêu cứu.Đám Bạch Chu yêu tộc bên ngoài bị nhát kiếm vừa rồi chấn nhiếp, quay sang ngó nhau, không dám tiến lên.Du Tử Lăng ngồi xếp bằng ở góc tường, một đoàn tiên hà bao phủ nàng.

Trán Du Tử Lăng phủ sương mênh mông, mơ hồ thấy một ngọn đèn cổ lấp lánh trong đó.Du Tử Lăng đang dùng vô vọng hàng yêu đăng trùng kích phong ấn, đôi mắt xinh đem, chân mày cong.

Du Tử Lăng rất tò mò về Phong Phi Vân, nàng nhìn chằm chằm nữ yêu tinh bị đưa ra khỏi Thiên quốc.Du Tử Lăng bật thốt:- Trong tay ngươi nắm giữ một bí cảnh cao cấp?Nữ yêu tinh bị Phong Phi Vân vỗ chết, vô số kim tàm phật khí rót vào người nàng thay đổi khuôn mặt, rất nhanh mặt nữ yêu tinh giống Du Tử Lăng y như đúc.Yêu khí trong xác chết bị phật khí tịnh hóa, Phong Phi Vân lại sử dụng bí pháp chuyển thành hơi thở nhân loại.

Nhìn thoáng qua giống như Du Tử Lăng nằm dưới đất.Phong Phi Vân làm xong liếc Du Tử Lăng, cười nói:- Cởi áo đạo của nàng ra mặc lên người nữ yêu đi.Mắt Du Tử Lăng như điện, cổ đăng trên trán nàng lấp lánh, tiên quang quanh thân tỏa sáng, áo đạo tỏa thần quang.

Du Tử Lăng sử dụng lực lượng vô vọng hàng yêu đăng đã phá tan phong ấn của Bạch Di đại nhân bày trên người, nhanh chóng phục hồi tu vi.Bạch Di đại nhân lấy vô vọng hàng yêu đăng chỉ là đăng thai, tức phó đăng hàng nhái.

Chân thân vô vọng hàng yêu đăng giấu trong linh đài trên trán Du Tử Lăng.- Cái gì?

Ngươi kêu ta cởi áo đạo?Du Tử Lăng phục hồi tu vi, tinh thần sáng láng, mắt tiên trong suốt, môi đỏ như son.

Du Tử Lăng không chịu cởi áo trước mặt Phong Phi Vân.Du Tử Lăng muốn lấy chân thân vô vọng hàng yêu đăng lao qua, tiên quang trên người chói mắt, khí phách hiên ngang như nữ chiến thần đạo y.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nàng không lao ra ngoài được, nơi này là đại doanh Bạch Chu yêu tộc, có tiên hiền yêu tộc tọa trấn.

Dù là tiên hiền Vô Thọ tinh cung bị nhốt trong này, muốn lao ra ngoài cũng chỉ có đường chết.

Nàng muốn chết thì tùy, nhưng đừng kéo ta chết chung.Phong Phi Vân nói câu cuối làm Du Tử Lăng nghiến răng, hàm răng trắng kêu ken két.

Bán yêu chết tiệt thật đáng ghét, gì mà 'nếu nàng muốn chết thì tùy đừng kéo ta chết chung?'Du Tử Lăng không phải nữ nhân ngu dốt, rất nhanh nàng bình tĩnh lại.

Du Tử Lăng biết Phong Phi Vân không nói sai, muốn lao ra khỏi đại doanh Bạch Chu yêu tộc dù nàng có tu vi cao gấp mười lần cũng tuyệt đối không làm được.Giờ Du Tử Lăng đành phối hợp bán yêu.Lòng Du Tử Lăng hiểu rõ nhưng kêu nàng làm thì rất khó khăn.

Cởi áo đạo trước mặt một bán yêu, thật là . . .

Đáng xấu hổ, người Du Tử Lăng khó chịu.Phong Phi Vân giục:- Đừng dùng dằng nữa, mau lên đi!Đám yêu tộc bên ngoài bắt đầu ồn ào, rất bất mãn Phong Phi Vân độc chiếm thiên chi kiêu nữ nhân loại.

Một số yêu tộc thực lực khá mạnh chậm rãi áp sát nhà tù.Du Tử Lăng hít sâu, nàng chậm rãi cởi nút áo ra.

Ngón tay như lan nhẹ nhàng cởi đồ, động tác trang nhã, có chút xấu hổ đáng yêu, thánh khiết xuất trần.Phong Phi Vân ngồi trong góc nhà tù nhìn Du Tử Lăng, cười tủm tỉm thầm nghĩ:- Địa Thọ Tinh Nữ thú vị thật, nghe lời cởi áo đạo, đổi lại thánh nữ của thánh phủ khác, dù chết trận cũng sẽ không cởi đồ trước mặt bán yêu.Phải nói xem nữ nhân xinh đẹp cởi đồ là việc rất mát mắt.Phạch!Du Tử Lăng cởi áo ra, cơ thể băng thanh ngọc khiết chỉ mặc áo mỏng màu trắng vẽ thân thể xinh đẹp tuyệt vời, trong trắng thanh nhã, thánh khiết xinh đẹp.

Nam nhân nào trên đời nhìn thấy tim cũng sẽ đập nhanh.Phong Phi Vân nhìn Du Tử Lăng chằm chằm, cười nói:- Đẹp còn hơn lúc mặc áo đạo.Du Tử Lăng nhướng cao chân mày, tròng mắt xoay tròn, ấn tượng về bán yêu này trước mặt kém.

Hắn đúng là tên lưu manh.Phong Phi Vân nhặt áo đạo lên, cởi giáp da yêu trên người nữ yêu tinh xuống, mặc áo đạo vào người nữ yêu tinh.Giờ nữ yêu tinh nằm dưới đất bộ dạng giống y Du Tử Lăng, xinh đẹp khuynh thành, như người đẹp ngủ nằm trước mặt Phong Phi Vân.Du Tử Lăng đứng ở góc tường thầm tặc lưỡi thủ đoạn của Phong Phi Vân, chỉnh hình nữ yêu tinh giống nàng y như đúc, không chút sơ hờ.

Dù là tiên hiền Vô Thọ tinh cung cũng không làm được điều này.Nhưng rồi Du Tử Lăng thầm ghét, thủ đoạn của bán yêu kỳ dị, lỡ như hắn có sở thích xấu xa gì thì sao?

Có khi nào bán yêu biến khuôn mặt nữ nhân khác thành mặt nàng không?

Nghĩ đến đây Du Tử Lăng nghiến răng, siết chặt nắm tay, biểu tình tức giận.-------Chương 1395: Đại doanh yêu tộc- Kiếp trước nàng là con chuột sao?Phong Phi Vân ngoái đầu liếc Du Tử Lăng, lại quay sang nhìn bên ngoài nhà tù:- Dưới đất có giáp da yêu, tự mình nghĩ cách chạy đi.Roẹt roẹt!Phong Phi Vân nói xong xé áo đạo trên người nữ yêu tinh rách mấy miếng lộ đùi ngọc trắng nõn, bụng phẳng, rốn gợi cảm, ngực to.

Phong Phi Vân kéo tóc nữ yêu tinh ra ngoài nhà tù ném cái bịch xuống đất, làm mấy Bạch Chu yêu tinh lặng lẽ bao vây hắn giật mình vội thụt lùi.Phong Phi Vân vừa cột lại dây lưng vừa nói tục:- Thân thể Địa Thọ Tinh Nữ yếu qua, lão tử chưa đâm mấy cái đã chết, chán.Phong Phi Vân ngước nhìn đám Bạch Chu yêu tinh, chỉ vào xác nữ quần áo tả tơi dưới đất, cười dâm:- Còn có nhiệt độ, nếu các ngươi có hứng thú thì lấy dùng đi.Du Tử Lăng núp trong nhà tù mới mặc giáp da vào, nghe bên ngoài Phong Phi Vân nói tục thế là lại nghiến răng.Phong Phi Vân khiêng chiến kiếm, miệng ngâm nga nghênh ngang ra khỏi chiến lao Bạch Chu yêu tộc.Một nam nhân trung niên từ đằng sau chạy đến, từ xa hét lên:- Yêu tướng đại nhân, yêu tướng đại nhân, chờ ta với!Phong Phi Vân vốn định tìm doanh trướng của Phi Viện công chúa, nghe Sau lưng có người kêu thì dừng bước, nhìn nam nhân trung niên chạy tới.Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:- Yêu tướng đại nhân?

Ngươi đang kêu ta?Nam nhân trung niên cung kính hành lễ với Phong Phi Vân:- Đúng là kêu đại nhân.Nam nhân trung niên là phản đồ nhân loại, hình như tên Cố Trường Không, lại là họ Cố?Gần đây Phong Phi Vân rất ghét người họ Cố, nên hắn không khách sáo với nam nhân trung niên tên Cố Trường Không.Một tay Phong Phi Vân chống hông, kiêu căng nói:- Ngươi là cái khỉ gì?

Kêu lão tử làm chi?Dường như Cố Trường Không đã lĩnh giáo tính cách của Phong Phi Vân nên vẫn cười toe toét:- Yêu tướng đại nhân là thuộc hạ của Bạch Di đại nhân, địa vị cao quyền trọng, có địa vị hết sức quan trọng trong đại quân yêu tộc.

Tiểu nhân vừa gặp yêu tướng đại nhân đã phục sát đất, đặc biệt đuổi theo bày tỏ lòng sùng kính với đại nhân.Phong Phi Vân rùng mình ghê tởm, nhưng phải nói nam nhân trung niên tên Cố Trường Không giỏi vuốt mông ngựa, là nhân tài.Phong Phi Vân hắng giọng:- Ngươi nói rất đúng, rốt cuộc ngươi tìm lão tử làm gì?Cố Trường Không khom người, cười nịnh nói:- Nghe bảo lần này đại quân yêu tộc đi mở một tòa mộ táng thánh linh.

Tiểu nhân chỉ nghe nói, nghe nói thôi.Hóa ra là đến tìm hiểu tin tức.Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, biểu tình nghiêm túc nói:- Thấy ngươi cũng biết điều, ta sẽ cho ngươi biết vài điều bí mật.Cố Trường Không lộ vẻ mừng rỡ, vãnh tai nghe.Phong Phi Vân bí hiểm nói:- Chúng ta sắp đi mở mộ táng Bạch Chu thánh tổ, bên trong có thánh linh dụng cụ Bạch Chu thánh tổ để lại, Vạn Kiếp Bất Tử Công, thánh linh truyền thừa . . .

Ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe, tuyệt đối đừng lộ ra ngoài.Tim Cố Trường Không đập nhanh, món nàoPhong Phi Vân nói cũng là thánh vật vô thượng, biết bao người thèm muốn.Cố Trường Không vỗ ngực bảo dảm:- Ta chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này như bưng!- Bởi vì thời gian vội vàng, trong Bạch Chu yêu tộc chúng ta không có cường giả tọa trấn, nếu ai truyền tin cho bên nhân loại thì rắc rối to.

Trung cổ thế gia nào cũng có thể ăn chúng ta, nên 48en hớ giữ kín.

Không được lộ tin ra, nếu không chúng ta tiêu đời.Phong Phi Vân nói xong cười dài rời đi.Cố Trường Không nhìn bóng lưng Phong Phi Vân, nụ cười dần trở nên âm trầm.

Cố Trường Không vội bay ra ngoài, trốn sau núi doanh địa không người, múa bút viết một phong ngọc thư, vỗ nát hư không bỏ ngọc thư vào.- Một đám yêu tộc não rỗng, cho rằng phong lại tu vi của ta được sao?

Đâu dễ vậy!Cố Trường Không không còn bộ dáng rụt rè, vẻ mặt độc ác.Cố Trường Không nhỏ giọng nói:- Thánh linh dụng cụ, Vạn Kiếp Bất Tử Công, thánh linh truyền thừa, ha ha ha ha ha ha!

Lần này ta lập công lớn, nếu Cố gia cướp được Không Vũ thì sẽ càng huy hoàng hơn hiện tại!Cố Trường Không mong chờ Cố gia phái cường giả đến giành mộ táng Bạch Chu thánh tổ.Phong Phi Vân rón rén đến trung tâm đại doanh yêu tộc.Đại doanh Bạch Chu yêu tộc phủ mấy ngàn dặm, các tòa doanh địa, chiến thú khắp nơi.

Trong dãy núi trập trùng toàn là quân sĩ yêu tộc đi tuần tra.Lúc này Phong Phi Vân thấy bóng dáng quen thuộc trong đêm, là bà lão kia.

Bà lão cầm cây gậy như hồn ma xuyên qua núi non, bộ dạng lén lút đáng ngờ.Là bà lão bán tin tức cho Phong Phi Vân.- Bà ta cũng chạy vào đại doanh yêu tộc?Lai lịch của bà lão không nhỏ, biết nhiều chuyện bí ẩn, thấy bà lão lẻn vào đại doanh yêu tộc thành công thì biết thực lực khá mạnh.Phong Phi Vân đi theo bà lão, muốn nhìn xem bà lão định làm gì.Bà lão xuyên qua các doanh trướng, đi giữa núi non thẳng hướng trung tâm đại doanh yêu tộc.

Cuối cùng bà lão dừng lại bên ngoài tòa thành sắt bay, yêu khí trong thành sắt như nước lũ, tử khí âm terầm, có trọng binh canh gác.Bà lão đi lòng vòng ngoài thành sắt, dường như đang tìm cách lẻn vào.- Chỗ này là đâu?Phong Phi Vân nhìn tòa thành sắt bay, cảm giác bên trong tử khí âm trầm, mùi máu khiến người buồn nôn bay ra.Bà lão đột nhiên biến mất.Phong Phi Vân tìm kiếm bà lão khắp nơi, đột nhiên vai bị người vỗ, Sau lưng vang tiếng ho khan già nua.- Tiểu tử, ngươi đi theo bà lão như ta trèo đèo lội suối, thập thò lén lút, hay tính tìm ta trả tiền?Bà lão vòng ra trước mặt Phong Phi Vân, híp mắt nhăn nheo, móc giấy nợ từ trong ngực ra, xòe bàn tay khô quắt.Phong Phi Vân hiện là tóc dài màu xanh, yêu khí tràn đầy nhưng vẫn bị bà lão nhận ra.Linh thạch, đương nhiên Phong Phi Vân không còn một xu.Phong Phi Vân cười nói:- Tiền bối nói đùa, mở miệng đã đòi tiền rất là tổn thương tình cảm.Nghe ra Phong Phi Vân không tìm mình trả tiền, sắc mặt bà lão thayh đổi ngay.

Bà lão cất sáu tờ giấy nợ, phớt lờ Phong Phi Vân.

Bà lão n hìn chằm chằm thành sắt bay, thừa dịp trống lẻn vào trong.Trận pháp ngoài thành sắt không thể ngăn cản nàng.Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, lặng lẽ chuồn vào.

Phong Phi Vân rất muốn biết bên trong có cái gì.Sau lưng vào thành sắt, mùi máu đậm đặc ập vào mặt, các tử khí khổng lồ.

Cảm giác như vào quỷ thành chết chóc, âm u khủng bố.Xung quanh bị huyết khi bao phủ, lửa ma trời nhấp náy.Đột nhiên trong huyết khí phát ra tiếng gầm giận dữ.

Áng mây lửa yêu giáng xuống biến ra mồm máu to nuốt Phong Phi Vân.Phập!Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra biến thành chiến đao, một nhát chém mồm máu to, xông qua.Sâu trong thành sắt lại có khí tử vong oanh kích, biến thành bàn tay to kinh thiên.

Bàn tay không giống tay người, hơi giống chân voi, vuốt sư tử thần.

Lòng bàn tay đầy tia chớp mênh mông, làm thiên địa rung rinh.Bùm!Bà lão không biết từ đâu chui ra, cây gậy huơ trên cao điểm vỡ chưởng ấn to.Bà lão vừa ho khục khặc vừa nói:- Đứa nhỏ xui xẻo, ngươi không có năng lực xông vào chỗ này.-------Chương 1396: Tế chếtLúc này Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la nhưng bà lão vẫn nhìn thấy hắn, tu vi thật kinh khủng.

Nói chính xác hơn không phải bà lão thấy Phong Phi Vân mà là cảm ứng được vị trí hắn ở, phán đoán ra hắn.

Chỉ có lĩnh ngộ thiên địa quy tắc đến cảnh giới sâu sắc mới làm được điều này.Phong Phi Vân cởi ẩn tàm sa la lộ ra thân hình:- Tiền bối, đây rốt cuộc là đâu?Bên ngoài thành sắt có tiếng xé gió, cường giả trong yêu tộc biết náo động bên này nên vội vàng chạy tới, rất nhanh bay vào thành.Dẫn đầu là nữ nhân xinh đẹp mặc áo trắng, tóc bạc lấp lánh, thân hình yêu kiều, mắt trong suốt, đầu đội lưu tinh quan bạch ngọc, khí chất cao quý.Bốn yêu nữ quyến rũ đi theo sau nữ nhân, ai nấy hấp dẫn hút hồn, người trắng mịn, ngực đẫy đà, eo nhỏ mềm dẻo co giãn.Một đám lão nhân đi cuối cùng, Khí thế hùng hồn như man thú hồng hoang biến thành hình người, huyết khí sôi sục như có con sông to chảy trong người.- Đã chết mà còn không yên phận.Lão nhân mặc áo đen rộng thùng thình đến chính giữa thành sắt, chân giẫm mặt đất.

Thành sắt yên lặng lại, từng đợt yêu hỏa chìm xuống, tiếng hú im lìm.

Tòa thành sắt tử khí âm trầm.Huyết khí tán đi lộ ra các yêu thi khổng lồ, có yêu thi cao hơn ngọn núi gấp chục lần, có yêu thi một khối xương nặng ngàn vạn cân.

Những máu yêu đang chảy, mỗi giọt máu chứa lực lượng khổng lồ, một giọt máu có thể giết một tu sĩ cảnh giới niết bàn.Một lão nhân yêu tộc mọc tám cánh tay, mặt lạnh băng, Khí thế dồi dào, thở một hơi nguyên thành sắt kêu ầm ầm, yêu cốt cứng như thần thiết bị đè rung lốp bốp.- Công chúa điện hạ, ta cảm thấy trong này có điều lạ, không chừng có người xông vào quấy nhiễu những yêu hồn bất diệt.Lão nhân vận chuyển một loại thiên nhãn thần thông nhìn quét nguyên thành sắt, thật lâu sau thu về tầm mắt, vẻ mặt nghi ngờ.Lão nhân lẩm bẩm:- Chẳng lẽ ta đoán sai?Một nữ yêu tinh mặc lụa đỏ nói:- Nơi này canh gác nghiêm ngặt, chắc không ai có thể xông vào.Môi đỏ gợi cảm,cổ thon dài, mỗi sợi tóc lấp lánh thần quang.Tòa thành sắt này do nữ yêu tinh trấn thú, nàng cho rằng không ai có thể xông vào.công chúa Bạch Chu yêu tộc người bao phủ yêu quang, thanh âm động lòng người, mắt sáng ngời:- Nếu Tuyết Lang cô cô đã nói vậy thì chắc không ai vào được.

Mọi người quay về vị trí của mình đi, ngày mai sẽ là ngày quan trọng nhất, không thể có chút sai lầm!Cường giả yêu tộc rời đi, cửa thành sắt chậm rãi khép kín.Thật lâu sau Phong Phi Vân bò ra khỏi yêu thi, người dính đầy máu yêu tanh nồng.Phong Phi Vân nhìn yêu thi khổng lồ xếp đầy thành sắt, nói:- Không ngờ đây là nơi Bạch Chu yêu tộc chất xác yêu tộc khác, vừa rồi công kích ta chắc là hồn niệm bất diệt của bá chủ yêu tộc Sau khi chết.Bà lão lẻn vào đây làm gì?Không lẽ muốn trộm yêu thi đổi quân công?Phong Phi Vân kích động, chỗ này chất đống yêu thi hơi thở cường đại, yếu nhất cũng là Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Lấy mấy vạn yêu thi có thể tích lũy đủ quân công làm chiến vương.Bà lão chẳng biết đi ra từ đâu, mặt nhăn nheo, tóc rối, mặt hơi đen.

Cộng thêm hoàn cảnh xung quanh, giống quỷ già bò ra từ ngôi mộ.- Tiểu tử, ngươi định làm gì?Phong Phi Vân đứng trước một cái xác yêu tộc khổng lồ, cảm thán rằng:- Những tiền bối yêu tộc khi còn sống là hào kiệt kinh thiên động địa, để bọn họ phơi xác tại đây thì lòng ta bất nhẫn.

Ta định đem xác bọn họ về quốc gia nhân loại, chôn thật long trọng.Bà lão khiêm khắc nói:- Ngươi tốt nhất đừng đụng vào yêu thi.

Tuy bọn họ chết nhưng trong đó có xá một số cường giả còn chứa lực lượng khổng lồ, một gitọ máu nhỏ vào người của ngươi đủ xuyên thủng thân thể.

Trong đó có một số đại yêu chiến hồn bất diệt, một thần niệm xông ra có thể đốt trời nấu biển, đánh rơi ngôi sao.Tòa thành sắt này rất khổng lồ, chất đống vô số yêu thi.

Chỗ ít nhất cũng chất cao ba mươi thước.

Có người hơi thở cường đại kinh khủng truyền đến, chỉ một tiếng gầm đủ chấn màng tai đau nhức, rất khó tưởng tượng khi chúng còn sống thì cường đại đến mức nào.Phong Phi Vân nói:- Vậy tiền bối vào đây để lmà gì?Bà lão khẽ thở dài:- Lão bà bà ta đến đây chiêm ngưỡng dung nhan các tiền bối yêu tộc . . .

Không tin?

Thế ta nói đến thsắpn hang cho các tiên hiền yêu tộc thì ngươi tin không?Bà lão nói xong móc một lư hương xám đen ra, thật sự thắp nhang trước mặt một yêu thi, chỉ thiếu tiền giấy.Bà lão nói:- Được rồi, rồi, nói thật cho ngươi biết vậy.

Những yêu thi này là tế phẩm của Bạch Chu yêu tộc, ngày mai đại quân Bạch Chu yêu tộc sẽ dùng tế phẩm ngưng tụ thánh hồn Bạch Chu thánh tổ.Phong Phi Vân nói:- Tahi ểu rồi, lão nhân gia người trà trộn vào trong đống tế phẩm để vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ trước một bước, thu gom báu vật trong đó.

Người không sợ bị tế sống sao?Bà lão nói:- Muốn mở mộ táng thánh linh cần có hai bước đi là tế sống và tế chết.

Tế sống trước, để mở đường đi thông thánh mộ, tế chết là vì thức tỉnh thánh hồn Bạch Chu thánh tổ.- Hay thánh hồn Bạch Chu thánh tổ thật sự bất diệt?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không thể nào!

Dù là hồn thánh linh cũng không thể tồn tại lâu như vậy.Bà lão nói:- Vớ vẩn, chắc chắn thánh hồn Bạch Chu thánh tổ đã tan biến.

Bạch Chu yêu tộc tế chết là vì muốn ngưng tụ phần thánh hồn lưu lạc, dù chỉ ngưng tụ được một lũ thánh hồn cỡ sợi tóc cũng đã rất mạnh.Phong Phi Vân gật gù:- Không sai, một lũ thánh hồn có thể chém đại hiền giả Vũ Hóa.Phong Phi Vân hiểu bà lão định làm gì.

Bà lão muốn canh lúc Sau khi tế sống, trước lúc tế chết thì vào mộ táng thánh linh, cuỗm sạch đồ tốt trong đó.Bà lão nằm trong đống yêu thi, thè lưỡi, mắt trợn trắn giả làm xác chết.Tu vi của Phong Phi Vân không cao bằng bà lão, hắn giấu trong xác một yêu thi, hoàn toàn che đi hơi thở.Đêm nay không bình yên, trong đại quân yêu tộc xảy ra náo động.

Thì ra nhân loại bị nhốt trong chiến lao được thả ra ngoài, đấu tranh dữ dội.

Chín mươi phần trăm nhân loại bị giết ném vào thành sắt, chỉ có số ít cường giả nhân loại trốn thoát.Một tu sĩ Bạch Chu yêu tộc ném mấy cái xác cường giả nhân loại vào, nhỏ giọng nói:- Thật kỳ lạ, tu sĩ nhân loại trong chiến lao bị phong tu vi làm sao trốn được?Tu sĩ Bạch Chu yêu tộc khác nói:- Xem ra tin mộ táng thánh tổ bị lộ ra ngoài, chắc chắn ngày mai sẽ có người tu sĩ nhân loại đến.Cửa thành sắt lại khép kín.Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trong đống xác yêu thi, cảm giác tình hình bên ngoài.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Chắc chắn là Địa Thọ Tinh Nữ của Vô Thọ tinh cung hành động, giải cứu các tu sĩ nhân loại.

Xác Địa Thọ Tinh Nữ không bị nâng vào đây, chắc đã trốn thoát.Đêm nay Phong Phi Vân tham ngộ bức tàm đồ thứ ba trong Kim Tàm Kinh, thời gian trôi mau.Ngày thứ hai rất nhanh đã đến.Đại quân Bạch Chu yêu tộc lại xuát phát.

Có tám trăm con hồng thủy kéo thanh sắt tràn đầy yêu thi, vô tận đại quân yêu tộc bao phủ thành sắt chậm rãi đi tới.

Cuối cùng đến khối đại lục lớn nhất nằm ngay giữa Nham Hồng bí cảnh cao cấp.-------Chương 1397: Mở cửa mộ táng (1)Số lượng đại quân Bạch Chu yêu tộc khổng lồ, bọn họ tản ra, hợp thành chiến trận trong phạm vi ba vạn dặm.Giờ phút này, nguyên Nham Hồng bí cảnh cao cấp bị yêu khí bao phủ.

Có tu sĩ Bạch Chu yêu tộc liên tục vượt hư không đến, số lượng cường giả tụ tập ngày càng nhiều.Trong đại quân yêu tộc, một lão nhân mọc tám cánh tay đứng dưới bậc thang ngọc thạch, cung kính cúi đầu hướng Phi Viện công chúa đứng bên trên.- Công chúa điện hạ, tu sĩ nhân loại đượt thứ nhất đã chạy đến.Đầu Phi Viện công chúa đội vòng nguyệt quế, áo lụa trắng rũ xuống, khuynh thành tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn.

Tiên hà chảy dưới chân Phi Viện công chúa, trời trăng sao treo trên đầu, các khí tượng siêu phàm phát huy trên người nàng.Phi Viện công chúa lạnh nhạt nói:- Nhanh vậy?

Bao nhiêu cường giả đến?Lão yêu tám cánh tay cười khẩy nói:- Tu sĩ nhân loại đợt thứ nhất này đến vội vã, dường như là Trung cổ thế gia.Giọng Phi Viện công chúa lạnh nhạt, mắt sắc bén:- Vậy xua bọn họ vào hố thánh đi, làm nhóm người thứ nhất tế sống.- Ha ha ha ha ha ha!

Lĩnh mệnh!Lão yêu tám cánh tay lui xuống, dẫn một đội quân tinh nhuệ yêu tộc đi đón đánh tu sĩ nhân loại đợt thứ nhất.Nhóm tu sĩ nhân loại này là cường giả Cố gia nhận thư ngọc truyền tin của Cố Trường Không.Đại quân Cố gia rầm rộ bước ra từ cửa trùng động, giáng xuống Nham Hồng bí cảnh cao cấp.

Các chiến trận, cờ chiến bay phấp phới, sát ý ngùn ngụt, giáp sáng choang, chiến khí lên chín tầng mây.Thủ lĩnh đại quân Cố gia là một tiên hiền, ngồi trên lưng thần điểu chín đầu người bốc lửa, lửa và lông chim che tiên hiền Cố gia nên không thấy rõ mặt.

Nhưng Khí thế từ người tiên hiền Cố gia đặc biệt mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt đâm người đau mắt không mở ra được.- Bạch Chu yêu tộc muốn mở mộ táng thánh linh nhưng nơi này là chiến trường vạn tộc, chắc không có nhiều cường giả phe chúng ta đến.

Dựa vào thực lực mạnh mẽ của Cố gia ta đủ bắt chúng . . .

Ai . . . không đúng . . .Cường giả Cố gia nhận ra điểm lạ.

Trong Nham Hồng bí cảnh cao cấp toàn là hơi thở cường giả yêu tộc, nguyên bí cảnh cao cấp như biến thành yêu vực, hoàn toàn bị cường giả yêu tộc canh giữ.tiên hiền Cố gia lên tiếng:- Tình huống không ổn, rút mau!Trong giọng nói đầy sốt ruột.Tình huống rất tệ, khác hẳn tình báo truyền về gia tộc.

Nhìn yêu tộc thế này làm gì có chuyện bất lực?Đúng hơn là lực lượng mạnh đến kinh khủng.Lúc này Cố Trường Không lẫn trong đại quân yêu tộc tức giận chửi thề.

Cố Trường Không nhìn cường giả yêu tộc liên miên ập đến, bụng ôm cục tức, gã tìm kiếm Phong Phi Vân khắp nơi.

Lần này Cố Trường Không bị hại thảm.Số lượng đại quân Cố gia rất đông, không thể rút đi ngay trong một thoáng.- Ha ha ha ha ha ha!

Các ngươi đi được sao?Đại quân yêu tộc xuất hiện, chiến quang khiếp người, sát khí càng tăng lên.

Tu sĩ Cố gia bị bao vây, cường giả yêu tộc công kích trước.Lão yêu tám cánh tay tấn công tiên hiền Cố gia, đánh một đấm đập nát thần điểu chín đầu dưới thân tiên hiền Cố gia.

Máu phun tung tóe, thần vũ thành bột phấn.Đại chiến kéo dài gần mười phút, tu sĩ Cố gia bị đại quân yêu tộc bắt giữ ném vào hố thánh thành tế phẩm để tế sống.Tiên hiền Cố gia cuối cùng bị lão yêu tám cánh tay đánh bị thương bỏ chạy vào hư không, định trốn đi.

Nhưng bị hơn mười lão nhân trong Bạch Chu yêu tộc vây công, tiên hiền Cố gia bị bắt, bị trấn thiên thần tỏa khóa lại ném vào hố thánh.Phi Viện công chúa đứng trên bậc thang bạch ngọc, tóc dài bay bay, da thịt trắng mịn, đẹp tựa thiên nữ giáng trần.- Tế sống bọn chúng trước đi.Tế tự bắt đầu, niệm lực của ức vạn yêu tộc tụ tập vào hố thánh, câu thông thiên địa chi khí.

Sát vân ngưng tụ lại giáng xuống từng đợt lôi phạt đánh vào hố thánh.Mười hai ức đại quân tu sĩ Cố gia bị đốt chết.

Mỗi tu sĩ người bốc lửa, máu thịt và linh hồn rực cháy, phát ra tiếng gào thảm thiết.

Trong đó có cường giả muốn bò ra khỏi hố thánh nhưng bị đánh rớt xuống hố lại.Đây là tế tự người sống khổng lồ.Mấy trăm dặm quanh hố thánh rực lửa, đốt cơ thể người.

Có con đường đi thông lòng đất 29 lúc ẩn lúc hiện.Bắt đầu tế sống, cánh cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ xuất hiện một cái bóng cao ngàn trượng, rộng rãi vô ngần.Bên ngoài hư không một thanh âm hùng hồn vang lên:- Yêu tộc mất trí rồi, tế người sống sẽ bị trời phạt!Vằn nước hiện ra trên bầu trời, lại một đại quân Trung cổ thế gia vượt hư không đến.

Xe chiến đi đầu, cờ chiến bay trên cao, chiến thú khổng lồ như núi cao.Đằng trước đại quân có mấy trăm hồng thủy cầm búa to mở đường, phá núi chém non xông hướng đại quân yêu tộc.Đại quân tiên thánh lao tới, thành chủ có mặt, mặc áo vàng, mắt sáng rực, khí thế khiếp người.- Lần này Cố gia tổn thất nặng nề.Lại có phủ chủ một tòa thánh phủ đến, phủ chủ ngồi trong cung khuyết ánh sáng tím, uy thế chấn chín tầng trời.Phủ chủ thánh phủ cười to bảo:- Cố lão nhi muốn độc chiếm thánh linh mộ táng, gặp kết cuộc như vậy cũng đáng tội.Tu sĩ nhân loại trong các binh doanh Mộc Thần Giá chiến khu alàn lượt đến.

Cửa trùng động liên tục mở ra, không chỉ đại nhân vật tiên môn, có rất nhiều tán tu, tu sĩ đến chiến trường vạn tộc rèn luyện cũng chạy hướng mộ táng thánh linh, muốn thử vạn may.Phi Viện công chúa ra lệnh:- Hành động!Cường giả Bạch Chu yêu tộc tấn công.

Đại quân yêu tộc và quân đội nhân loại va chạm, tiếng giết rung trời, động đất, bầu trời hỗn độn.

Tu sĩ nhân loại, tu sĩ yêu tộc không ngừng bị ném vào hố thánh tế sống.Những tiên hiền, bá chủ trong nhân loại biết muốn mở cửa mộ táng thánh linh cần tế sống nên cũng ném tu sĩ yêu tộc vào trong hố.Không biết có bao nhiêu tu sĩ bị tế sống, máu thịt và linh hồn thành tro.

Cánh cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ càng lúc càng rõ ràng, phát ra từng lũ tiên linh thánh quang, ánh sáng bắn thủng khung trời.Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trong yêu thi, bên tai nghe tiếng giết kinh thiên động địa.

Lực lượng quy tắc di chuyển, vài lần lực lượng đánh vào thành sắt, nổ nát nhiều yêu thi.Đại chiến này kinh tâm động phách, đại quân nhân loại và yêu tộc chính thức đụng độ, máu chảy ngàn dặm, ức vạn xác ngã xuống.Đại chiến hỗn loạn, liên tục có người bị ném vào tu sĩ yêu tộc tế sống.Không biết cuộc chiến kéo dài đến ngày thứ mấy, cánh cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ đã hoàn toàn thành hình, tựa như thánh môn đi thông thiên giới.

Hà khí tốt tươi, bàng bạc nhiếp hồn người.

Trong cánh cửa có con đường lên trời, xa thăm thẳm, không biết đi đến đâu.Cuối cùng Bạch Chu yêu tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, dù sao Bạch Chu yêu tộc chuẩn bị đầy đủ, nhiều cường giả yêu tộc chạy lại đại biểu một chủng tộc.Nhân tộc tuy mạnh hơn Bạch Chu yêu tộc nhưng chỉ có một phần nhỏ thế lực trong nhân tộc đến, không thể đối kháng với toàn yêu tộc.- Phi Viện công chúa còn đứng trên bậc thang bạch ngọc, áo trắng không dính bụi trần, thanh tú thánh khiết phun ra viên yêu châu màu trắng.

Hoa văn đỏ máu in trên yêu châu.-------Chương 1398: Mở cửa mộ táng (2)Phi Viện công chúa thốt lời:- Tế chết!Phi Viện công chúa cầm yêu châu trong tay, ánh sáng rực rỡ như ngôi sao.yêu thi trong thành sắt bị đổ hết vào tu sĩ yêu tộc.Sắp tế chết, ngưng tụ thánh hồn lưu lạc trong thiên địa.Trong đống xác chết, bà lão đang giả chết đột nhiên bật dậy, cơ thể già khú đế vậy mà chạy siêu mau.

Chớp mắt bà lão chui vào cánh cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ, giộng cây gậy, đi cực nhanh.- Có người lẫn vào tế phẩm xác chết xông vào mộ táng thánh linh!Nhiều cường giả yêu tộc, cường giả nhân loại ở phía xa thấy bà lão bò ra từ đống xá chết chạy vào cánh cửa mộ táng.- Là bà bà bán tin tức!Nhiều tu sĩ nhân loại mau tin tức của bà lão nhận ra ngay, ai nấy nghiến răng.

Bà lão này rất gian xảo, trà trộn vào tế phẩm xác chết, muốn nhanh chân đến trước.Nhiều người cho rằng bà lão bán tin tức vì muốn dụ cường giả nhân loại đến đây, còn bà lão thì thừa dịp loạn nhảy vào mộ táng thánh linh.Có người thấy một yêu thi cụt đầu bò vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ:- Ủa?

Các ngươi nhìn kìa, yêu thi kia không có đầu mà đang bò vào mộ táng thánh linh.

Cái này . . .

Thật là khó tin.Một tiên hiền yêu tộc giỏi thiên nhãn thuật pháp nhìn xác chết, lạnh lùng nói:- Trong yêu thi có vật sống, cũng xông vào mộ táng thánh linh.Nữ yêu tinh người khoác áo lụa đỏ gợi cảm, mắt lạnh băng, vóc dáng đẫy đà, ngực to, mông vêu lấy vô thượng chiến kiếm ra, nửa quỳ dưới đất.Nữ yêu tinh nói:- Thuộc hạ có tội!

Xin công chúa điện hạ cho phép thuộc hạ lập công chuộc tội, vào mộ táng thánh linh giết bọn chúng!Nữ yêu tinh tên Tuyết Lang, là nàng trông coi tòa thành sắt, bây giờ trong yêu thi ẩn núp vật sống đi vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ trước, nàng phải gánh trách nhiệm.Phi Viện công chúa đứng trong không trung, tay cầm yêu châu trắng, từng lũ thánh hồn chảy vào yêu châu, khiến người nàng càng thánh khiết rực rỡ, như điêu khắc bằng tiên ngọc.Phi Viện công chúa lạnh nhạt nói:- Đi đi.Tuyết Lang đại nhân dẫn mấy trăm cường giả yêu tộc xuyên qua hố thánh tế chết lao vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ.Phong Phi Vân vọt qua cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ, bước lên con đường lót nền bạch ngọc.

Phong Phi Vân bay ra khỏi yêu thi tiến vào sâu trong mộ táng thánh linh.Kiếp trước Phong Phi Vân không tiếp xúc bất cứ thứ gì liên quan thánh linh, trước kia hắn chưa từng nghi ngờ điều này.

Phong Phi Vân cho rằng thánh linh là tồn tại huyền diệu khó giải thích, chuyện gì liên quan đến thánh linh không thể ước chừng.

Nhưng bây giờ Phong Phi Vân bắt đầu thấy nghi ngờ.Kiếp trước Phong Phi Vân là cường giả Vũ Hóa đệ cửu trọng, càng là đệ nhất cường giả đại lục sao có thể không tiếp xúc thứ nào liên quan thánh linh?từ xưa đến nay không thiếu thánh linh được sinh ra, nhiều thời đại hưng thịnh nhất đều có thánh linh người trẻ tuổi.

Có một ít thịnh thế có mấy thánh linh cùng ra đời.Phượng hoàng yêu tộc là bốn yêu tộc đỉnh cao nhất, tộc quần truyền thừa cổ xưa nhất, không thiếu thánh linh trong lịch sử.

Chẳng lẽ những phượng hoàng tiền bối đẳng cấp thánh linh không để lại chút gì liên quan thánh linh sao?Thánh linh phù lục, thánh linh dụng cụ, thánh linh huyết dịch, thánh linh y quan, thánh linh đạo nghĩa . . .Phong Phi Vân càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.

Kiếp trước Phong Phi Vân không tiếp xúc thứ gì liên quan thánh linh, chỉ nghe nói về thánh linh.

Phong Phi Vân chưa từng thấy một lũ hơi thở thánh linh, điều này không bình thường.Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy kiếp trước phủ sương mờ, không chân thật.Không lẽ kiếp trước hắn chưa từng suy nghĩ đi đào mộ thánh linh sao?Vào mộ táng thánh linh nhưg tiến vào thế giới nội thiên địa.

Một con đường thông thiên diễn sinh ra, xa xôi không thấy cuối.Thiên địa trắng xoa, con đường dưới chân càng lúc càng nhỏ hẹp, lạnh lẽo, không biết kéo dài tới chỗ nào.Bà lão chạy mau còn hơn thỏ, không biết bà lão đã đến đâu.Chỗ này trống không chẳng có gì, nhưng Phong Phi Vân cảm nhận rõ ràng có nguy hiểm.

Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra biến thành cây trường mâu, chân đạp luân hồi tật tốc dọc theo con đường ngọc thạch lao vào trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ.Tốc độ của Phong Phi Vân rất nhanh, một giây vượt mây trăm dặm.

Nhưng Phong Phi Vân chạy nhanh ba tháng trời mà con đường không có cuối.- Không biết vào ảo cảnh?

Hoặc vào trận pháp chân trời trong gần tấc?Không thể phỏng đoán mộ táng thánh linh bằng ánh mắt người bình thường, chuyện gì không thể xảy ra đều có thể tại đây.Phong Phi Vân dừng bước, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn muốn xem xét hư vọng xung quanh.

Nhưng dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn không khác gì nhìn bằng mắt thường, không có ảo cảnh, không trận pháp chân trời trong gần tấc.- Không uổng là mộ táng thánh linh, muốn vào đã khó thế này.Trực giác cho Phong Phi Vân biết mắc xích nào đó có vấn đề, nếu không luân hồi tật tốc bay ba tháng không thể nào chưa vào được cửa mộ táng.Sau lưng Phong Phi Vân vang tiếng xé gió, có rất nhiều cường giả đuổi theo từ phía sau.Thủ lĩnh là nữ yêu tinh mặc lụa đỏ, tóc trắng tỏa sáng, vóc dáng nóng bỏng, ngực to mông vêu.

Nữ yêu tinh dẫn mấy trăm cường giả yêu tộc xuất hiện trên đường thông thiên, cách Phong Phi Vân xa ôi.

Nhìn từ xa như có đám kiến chạy nhanh trên con đường ngọc thạch.- Là tu sĩ yêu tộc!Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhì ntạn cùng đường ngọc thạch, thấy bóng yêu bên ngoài hư không xa xôi.Cùng lúc đó, đám cường giả yêu tộc cũng thấy Phong Phi Vân.Tuyết Lang đại nhân nói:- Đuổi theo ba tháng rốt cuộc bắt kịp hắn!Tuyết Lang đại nhân đột nhiên tăng tốc độ gấp mười lần, lao lên trước nhất, cách hư không chỉ một cái vào Phong Phi Vân.

Một cột sáng lao tới.Nữ yêu tinh này tu vi cực kỳ mạnh, nàng điểm ra luồng sáng chứa lực lượng kinh khủng vô tận.

Hư không rung bần bật.Cách hư không àm bộc phát ra lực lượng cường đại như thế, có lực lượng quy tắc hiện ra trên cột sáng như tia điện quấn quýt nhau trên cột sáng.- Phượng hoàng liệt thiên!Người Phong Phi Vân bốc cháy lửa hừng hực, bàn tay sinh ra ngọn lửa đỏ thẫm biến thành vuốt phượng hoàng to lớn, phát ra lực công kích gấp năm, sáu chục lần xé rách cột sáng.Phong Phi Vân bay nhanh ra sau, cánh tay nhỏ một gitọ máu:- Mạnh quá!Tu vi của Tuyết Lang đại nhân chắc chắn hơn Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Tốc độ của Tuyết Lang đại nhân siêu mau, dù Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc tuyệt đối không nhanh bằng nàng, bị đuổi kịp là chuyện sớm hay muộn.Phong Phi Vân nhìn hai bên đường ngọc thạch, sương mù giăng khắp lối, không thấy rõ thứ bên ngoài mười trượng.

Nhưng Phong Phi Vân cảm nhận được nguy hiểm trong sương mù, bước vào đó thì khó đoán là phúc hay họa.Ầm!Lại một khí thế khủng bố từ đằng sau ập đến.Đây là một cột sáng, đường kính thô cỡ một tháng, hình dạng rất sống sóng kiếm kéo cái đuô idài vài trăm thước chém vào lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cắn răng quay sang trái, nhảy ra đường bạch ngọc, lao vào sương mù mờ mịt.Ầm!Sóng kiếm đánh vào đường bạch ngọc phát ra uy lực to lớn, xé rách sương mù mấy trăm dặm xung quanh.

Nhưng rất nhanh sương mù khép lại thành tấm mành mỏng.-------Chương 1399: Thánh thực quảKhông lâu sau Tuyết Lang đại nhân đáp xuống vị trí Phong Phi Vân đã đứng, nàng nhìn sương mù mênh mông, ánh mắt trầm trọng.

Tuyết Lang đại nhân do dự không biết có nên đuổi theo hay không.Mấy trăm cường giả yêu tộc từ đằng sau chạy tới, quỳ một gối Sau lưng Tuyết Lang đại nhân, đeo da đen che mặt.- Tuyết Lang đại nhân, rốt cuộc là nhân loại hay yêu tộc?Tuyết Lang đại nhân khoác lụa đỏ, nửa lộ bờ vai, gợi cảm quyến rũ.Tuyết Lang đại nhân cười khẩy nói:- Hắn là nhân loại, nhưng không biết dùng cách gì chuyển hóa nhân khí trong người thành yêu khí.- Con đường này dường như không đi đến cuối được, sương mù hai bên đường tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Chúng ta lựa chọn như thế nào?Tuyết Lang đại nhân trầm ngâm nói:- Con đường này chắc là thủ đoạn thánh tổ bày ra để ngăn cản người ngoài quấy rầy thánh tổ ngủ say, như chúng ta không thể suy đoán nổi.

Tu vi như chúng ta tuyệt đối không đến tận cùng con đường được.

Chỉ có tiên hiền Vũ Hóa cảnh mới thông qua con đường đến trước chân mộ thánh tổ.- Mộ táng thánh linh vô duyên với chúng ta, hãy đuổi theo kẻ xâm nhập.Tuyết Lang đại nhân nói xong lao vào sương mù trắng, dựa theo hơi thở Phong Phi Vân để lại tìm kiếm hắn.

Mấy trăm cường giả yêu tộc theo sau.Phong Phi Vân không biết bây giờ mình đang ở đâu, xung quanh là sương mù, cách mười trượng không xem rõ bất cứ thứ gì, như thể thần thức bị giam cầm.Phong Phi Vân không biết đi trong sương mù đã bao nhiêu người, hắn xông vào dãy núi bao la.

Trước mặt Phong Phi Vân là thiết thụ cực kỳ thô to, thô cỡ mấy chục thước, như vách tường chắn ngang.Vỏ cây mọc đầy vảy sắt lóe yêu quang.Cường giả yêu tộc đuổi theo gắt gao, Phong Phi Vân đụng độ bọn họ mấy lần, lần nào hắn cũng tìm đường sống trong chỗ chết, suýt bị tiêu diệt.

May mắn Phong Phi Vân có các thủ đoạn Thanh Đồng cổ thuyền, áo da phượng vảy rồng mới trốn đến tận đây, nếu không từ mấy hôm trước hắn đã gục ngã.Quần áo Phong Phi Vân rách rưới, toàn thân kết huyết già.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng dưới thân cây, tay cầm hai khối u lan linh thạch, nhanh chóng phục hồi tu vi.Trên đầu có tiếng rít, kiếm phong từ trên trời giáng xuống.Mấy hôm nay dây thần kinh Phong Phi Vân căng thẳng, Phong Phi Vân nhảy cẫng lên, lao ra ngoài.Bùm!Không phải kiếm phong!Một trái cây rớt xuống từ trên cây, nặng mấy ngàn cân, đen thui, rất xấu xí.

Vỏ cây mọc đầy gai như con nhím.Tiếng rít vừa rồi là tiếng trái cây rơi.Sợ bóng sợ gió.Phong Phi Vân bước tới gần trái cây, cầm Thiên Tủy Binh Đàm chọt nó.

Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, một ánh lửa bắn ra.

Phong Phi Vân ngước nhìn ngọn cây, nhưng chỉ thấy thân cây khổng lồ, không thể thấy phần ngọn.Sương mù hoàn toàn bao phủ ngọn cây, không biết cao bao nhiêu.- Đây là trái cây gì?

Vỏ cứng như huyền thiết, Thiên Tủy Binh Đàm cũng khó để lại vết hằn.Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đàm thành chiến đao bảng to, dốc hết sức chém xuống trái cây.

Ánh lửa bắn ra từ vị trí thân đao và trái cây va chạm.Bùm!Trái cây không bị xẻ ra, ngược lại bị lực lượng mạnh mẽ đè lún xuống đất.Sau khi trái cây rơi xuống đất thì như có chân, chạy nhanh dưới đất.- Thông minh!

Chắc đây không phải là thánh thực quả trong truyền thuyết đi?Phong Phi Vân rất kích động, hắn lặn xuống lòng đất đuổi theo trái cây.Phong Phi Vân được một thánh bồ quả tám ngàn năm tuổi trong Đồng Lô sơn đã là siêu phàm, chỉ thiếu hai ngàn năm có thể trở thành linh quả vạn năm.

Hiền giả Vũ Hóa cảnh cũng sẽ thèm muốn.Nhưng thánh bồ quả so với thánh thực quả trong truyền thuyết thì kém mấy cấp bậc.

Đồn rằng một thánh thực quả cần dựng dục mười vạn năm, trong trái cây chứa tri tức mười thời đại.

Một khi dùng thánh thực quả sẽ được học vấn, tri thức như thánh linh.Cho kẻ ngốc ăn thánh thực quả cũng sẽ biến thành thánh nhân siêu thông minh, có năng lực xem thiên văn địa lý.Một miếng vỏ thánh thực quả nấu canh có thể cho con nít trúc cơ thông linh, khi ra đời có trí tuệ, tư chất hơn bạn cùng lứa.Loại thiên tài địa bảo này trượt khỏi kẽ tay làm lòng Phong Phi Vân nhỏ máu, hắn muốn bắt lại thánh thực quả.

Nhưng Sau khi thánh thực quả vào lòng đất thì nhanh như tia sáng, chớp mắt không thấy đâu, chẳng biết trái cây chạy đi chỗ nào.Cuối cùng Phong Phi Vân không bắt được thánh thực quả, hắn quay về dưới thân cổ thụ mọc đầy thiết lân.Thiên địa kỳ bảo như thánh thực quả khi đã chín liền sinh ra linh trí, dù Phong Phi Vân không chém một đao làm nó lún xuống đất, hễ hắn muốn bắt nó, khi nó cảm giác nguy hiểm vẫn sẽ chạy tốn hay công kích lại hắn.Trừ phi là một vị tiên hiền tiến đến mới có cơ may bắt được thánh thực quả.- Một thánh thực thụ chỉ có thể kết một trái cây, không hy vọng vào thánh thực quả rồi.

Nếu có thể dời thánh thực thụ đến Thiên quốc sẽ trở thành một gốc linh căn vô thượng, tăng nhanh tốc độ Thiên quốc lột xác thành tiểu thiên thế giới.Phong Phi Vân bắt tay vào hành động, hắn định đào rễ thánh thực thụ lên.Đang lúc Phong Phi Vân định đào rễ cây thì trên ngọn cây phát ra thanh âm kỳ lạ.Ầm!Cây nhanh chóng héo tàn, thân cây thô mấy chục thước liên tục thu nhỏ.

Cuối cùng cái cây biến mất khỏi mặt đất như chưa từng sinh ra.Phong Phi Vân ngây người, giây sau hiểu ra.Phong Phi Vân khẽ thở dài:- Thánh vật như thánh thực thụ không thể sống mãi, thánh thực quả đã chín rơi xuống đất, tinh hoa thánh thực thụ biến mất hết.

Tất cả tinh hao dung nhập vào trái cây, trái cây ra thì thsánh thụ khô.

Một tuổi một khô héo, một tuổi một trái cây.

A, đó là gì?Phong Phi Vân thấy một thứ nằm ở vị trí thánh thực thụ ban đầu cắm rễ.Cái cây đường kính thô mấy chục thước héo tàn như bỗng cchố bốc hơi khỏi không khí, để lại cái hô to dưới đất.

Đất đai sụp xuống vùi một nửa cái hố, trong hố ló ra một khúc khối sắt đen, hình dạng rất lạ.

Trông như rễ cây thô, trên rễ mọc đầy thiết lân đen lóe ánh sáng kim loại.Phong Phi Vân đào miếng sắt đen từ trong đất ra, dài gần hai thước nhưng nặng khủng khiếp, hơn ngàn cân.Phong Phi Vân cảm giác trong cây sắt chứa sức sống khổng lồ, sự sống như con sông chảy xiết.- Chẳng lẽ Sau khi thánh thực thụ héo tàn còn lại một khúc Thánh mộc căn?Thánh thực thụ là thiên địa kỳ vật, chỉ gặp chứ không cầu được.

Tuy thánh thực thụ dồn hết tinh hao vào trái cây nhưng còn một phần sức sống được giữ lại, biến thành một khúc rễ.

Nhiều năm sau có lẽ nó sẽ nẩy mầm, lại sinh trưởng thành thánh thụ.Nếu đây đúng là Thánh mộc căn thì Phong Phi Vân lời to, không chiếm được di bảo của Bạch Chu thánh tổ cũng chẳng sao.Trong sương trắng mông lung vang tiếng bước chân vội vã, có yêu khí nhạt di chuyển trong không khí.- Lại đuổi tới, thật là âm hồn không tán.Phong Phi Vân bình tĩnh nỗi lòng kích động, cất Thánh mộc căn đi.

Mắt Phong Phi Vân bắn ra sát khí, hắn mặc ẩn tàm sa la vào, cầm ngọc phù màu tím.Ngọc phù màu tím là Phong Phi Vân tốn một trăm vạn khối linh thạch mua để mua, tên là thiên tiêu thần phù, do một vị tu sĩ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên luyện ra.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1400-C1499


Chương 1400: Thánh mộc cănNhưng cái này không phải thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh, bị thiếu một góc.Nếu là thiên tiêu thần phù hoàn chỉnh thì giá bán sẽ không chỉ là một trăm vạn khối linh thạch.Tuyết Lang đại nhân dẫn theo một đám cường giả yêu tộc đi đến nơi thánh thực thụ từng sinh trưởng.

Tuyết Lang đại nhân nhìn hố to dưới mặt đất, tay ngọc vén váy dài ngồi xuống, bốc một nhúm đất lên hít ngửi.Tuyết Lang đại nhân nhìn hư không xung quanh, nói:- Có hơi thở của hắn, vừa đi không lâu.Đột nhiên một ngọc phù màu tím xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng tím, hơi thở hủy diệt bùng nổ.- Cẩn thận!Đám cường giả yêu tộc nhanh chóng bay ngược nhưng không mau bằng tốc độ Long La Phù nổ.

Hơn mười cường giả yêu tộc bị giết ngay tại chỗ, thành cái xác đẫm máu rơi xuống đất, xấc bốc khói.Còn mấy chục cường giả yêu tộc bị chấn thương, áo giáp rách toạc để lại từng vệt máu.Qua mấy lần đánh nhau, Tuyết Lang đại nhân biết tu sĩ nhân loại kia nắm giữ báu vật ẩn núp.

Cơ thể tàng hình được, giấu hơi thở được nhưng không thể giấu dao động không khí.Ngay khi Phong Phi Vân ném Long La Phù ra Tuyết Lang đại nhân liền biết vị trí của hắn, một chưởng ấn vỗ vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân biết tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất mạnh, Sau khi ném Long La Phù ra hắn liền thi triển phượng hoàng vũ dực bay lên cao, biến mất trong sương mù mờ mịt.Phong Phi Vân không triệu hoán Thanh Đồng cổ thuyền vì hơi thở quá mãnh liệt, Tuyết Lang đại nhân có thể cách không công kích.

Thanh Đồng cổ thuyền quá to, khả năng bị đánh trúng rất lớn.Ầm!Tuyết Lang đại nhân lại công kích, một thủ ấn chụp xuống Phong Phi Vân.Vù vù vù vù vù!Tay áo Phong Phi Vân ném ra mười phù lục phòng ngự dựng kết giới Sau lưng hắn, ngăn lại chưởng ấn của Tuyết Lang đại nhân.

Phong Phi Vân tăng tốc độ, ra khỏi khu vực thần thức của Tuyết Lang đại nhân bao phủ.- Đáng ghét, lại để hắn chạy thoát!Mắt Tuyết Lang đại nhân lạnh băng, sát khí đậm đặc.- Tiếp tục đuổi theo!Tuyết Lang đại nhân vung tay tập hợp cường giả yêu tộc, lần theo hơi thở yếu ớt Phong Phi Vân để lại liên tục truy đuổi.Lưng Phong Phi Vân mọc đôi cánh đỏ rực, lửa cháy hừng hực, miệng hộc máu.- Tu vi của Tuyết Lang đại nhân quá cao, mười phù lục phòng ngự cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn lực lượng nàng đánh ra, ta vẫn bị thương.Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ lực mau hơn dùng luân hồi tật tốc, nhưng phượng hoàng vũ dực chỉ bay, còn luân hồi tật tốc có thể liên tục thay đổi thân pháp.Phượng hoàng vũ dực thích hợp bay đường dài, luân hồi tật tốc thì sở trường đánh gần thân.- Nếu thành tựu Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì tốt rồi, tốc độ phượng hoàng vũ dực sẽ tăng mảng lớn, dù tu vi của Tuyết Lang đại nhân cao sâu chưa chắc đuổi kịp ta.Phong Phi Vân bị đuổi theo gắt gao, hắn sốt uột muốn đột phá tu vi.Phong Phi Vân biết gần đây cảnh giới của mình đột phá rất nhanh, nếu 3e7 lại niết bàn lần thứ ba sẽ rất nguy hiểm, không thể làm tùy tiện.Thiên địa này rất kỳ lạ, rộng mênh mông.

Phong Phi Vân chạy trốn đến ngày thứ bảy gặp tu sĩ nhân loại, nhưng hắn né xa, không tiếp xúc với bọn họ.- Xem ra đã có rất nhiều tu sĩ vào mộ táng thánh linh.

Không chỉ cường giả yêu tộc, còn một số tu giả nhân loại cường đại khác.Lại qua hai ngày, Phong Phi Vân thấy dấu chân nhân loại trong núi non trập trùng.

Những dấu chân này phát ra hơi thở quen thuộc, Phong Phi Vân lần theo dấu chân thấy bóng dáng Cố Bát thiếu gia trong một sơn cốc.

Bên cạnh Cố Bát thiếu gia có hơn mười lão nhân Cố gia, tu vi không tầm thường.Trừ Mộng Thiên Hổ0 ra còn hai anh tài kiệt xuất của Trung cổ thế gia là Mộ Dung Kiến Khang của Mộ Dung gia tộc, Hoàng Nhạc Sinh của Hoàng gia.

Hai thanh niên tài tuấn mang theo hơn mười lão nhân trong gia tộc.Ba người là tài tuấn đỉnh cao thế hệ trẻ Diệp Hồng cảnh, là truyền nhân của Trung cổ thế gia, tu vi làm các lão tổ cổ tộc phải e ngại.Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ vì muốn chia một chén canh.

Giờ bọn họ nghỉ ngơi trong sơn cốc, đặt trận pháp ẩn núp để phòng ngừa tu sĩ yêu tộc, nguy hiểm trong mộ táng thánh linh.Lần này Cố gia bị Phong Phi Vân chơi một vố đau, tổn thất nặng nề, một tiên hiền chết, đại quân gia tộc bị hố thánh tế sống, toàn quân bị diệt.Cho nên sắc mặt Cố Bát thiếu gia rất tệ, gã ngòi xếp bằng trên linh đài ngọc thạch, phục hồi linh khí.

Có vẻ vừa rồi Cố Bát thiếu gia trải qua trận đại chiến, lao ra con đường máu rồi trốn vào đây.Phong Phi Vân ngồi ở cửa sơn cốc, đăm chiêu giây lát.

Lòng Phong Phi Vân máy động, nhếch môi cười gian.- Cố lão bát, là ngươi muốn giết ta, thì đừng trách ta lại hố ngươi lần nữa.Phong Phi Vân mặc khai sáng vào, biến mất ngoài sơn cốc.Nửa canh giờ sau, Tuyết Lang đại nhân dẫn mấy trăm cường giả yêu tộc chạy tới bên ngoài sơn cốc, bao vây ngay cửa sơn cốc.- Hơi thở nhân loại biến mất tại đây, chắc đã trốn vào sơn cốc.Tuyết Lang đại nhân khoác lụa đỏ, người trắng mịn, tóc trắng bay trong sương mù, mắt bắn ra tia sáng lạnh.Tuyết Lang đại nhân nói:- Cửa sơn cốc bày trận pháp ẩn núp nhưng không phải của nhân loại kia, là một nhóm người khác núp bên trong.

Nhân loại đó cố ý dẫn chúng ta đến đây, chẳng lẽ hắn muốn nhờ lực lượng của đám người này tiêu diệt chúng ta?- Ha ha ha ha ha ha!

Đương nhiên trò vặt đó không qua mắt Tuyết Lang đại nhân được.- Tu sĩ nhân loại trong sơn cốc mặc dù tu vi không thấp nhưng tuyệt đối không đánh lại chúng ta.

Tuyết Lang đại nhân, có muốn ăn tươi nuốt sống hết không?Tuyết Lang đại nhân môi hồng răng trắng mỉm cười nói:- Nhân loại kia rất gian xảo, hắn dụ chúng ta đến đây để đối phó đám tu sĩ nhân loại, ta sẽ không làm theo ý hắn.

Tiếp tục tìm hơi thở hắn để lại.Tu sĩ yêu tộc cũng rất thông minh, không mắc mưu Phong Phi Vân.

Tuy nhiên, tu sĩ yêu tộc không ra tay không có nghĩa là đám người Cố Bát thiếu gia sẽ không.Khi Tuyết Lang đại nhân đến cửa sơn cốc thì kinh động Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh trong sơn cốc.Cố Bát thiếu gia mặc dù siêu thông minh, tâm trí hơn người nhưng gã có một điểm yếu là rất thích nữ nhân bán yêu.Cố Bát thiếu gia cuồng nữ nhân bán yêu, nay gặp mỹ nhân quyến rũ yêu tộc còn như thế nào nữa?- Tóc trắng bay, cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng như yêu cơ.Mắt Cố Bát thiếu gia bắn ra tia điện nhìn chăm chú nữ yêu tinh khoác lụa đỏ, gợi cảm quyến rũ đứng ở cửa sơn cốc.Một lão nhân nhỏ giọng nói:- Bát thiếu gia, tu vi của yêu nữ này rất cao, không dễ đối phó.Mộ Dung Kiến Khang cười nói:- Không sao, ta mang trấn hồn bảo trong gia tộc ra, đủ trấn áp nàng.Hoàng Nhạc Sinh hăng hái:- Vậy còn chờ gì nưa?Hoàng Nhạc Sinh lấy một thần phù ra khỏi ống tay áo.

Phù lục dài khoảng một thước, như điêu bằng thần ngọc, bề mặt có vô số tia điện xuyên qua, bên trong chứa uy lực khổng lồ.-------Chương 1401: Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ (1)Tuyết Lang đại nhân, mấy trăm cường giả yêu tộc đang định đuổi bắt Phong Phi Vân tiếp nhưng bỗng nhiên bị công kích.

Một thần phù từ trên trời giáng xuống, vô số hoa văn quấn quanh phù lục, muôn vàn tia chớp giáng xuống mặt đất.Ầm ầm ầm ầm ầm!Mỗi tia chớp như một tử long chứa khí Vũ Hóa.

Một tia chớp có thể giết một cường giả yêu tộc.Chỉ ba giây, hơn hai trăm cường giả yêu tộc chết, thành xác chết khét đen, tia điện đan xen trên người, có bén lửa.Trận pháp ở cửa sơn cốc mở ra, tu sĩ ba Trung cổ thế gia cười nói đi ra.Cố Bát thiếu gia cười nói:- Hoàng huynh không uổng là thiên kiêu đỉnh đẳng cấp sử thi của Hoàng gia, sở hữu một tấm phù lục công kích do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện, ta phục.Mộ Dung Kiến Khang gật gù cười nói:- Nhiều quân công quá.

Chuyến này đi mộ táng thánh linh dù không được di bảo thánh linh cũng lời to.Long La Phù nói:- Tại Cố gia bị yêu tộc tế sống bao nhiêu là đại quân, nhiêu đây chỉ lếy lại chút tiền lợi cho Cố huynh.Tuyết Lang đại nhân cực kỳ tức giận, bước ra từ tia chớp và bụi mù, người không dính một hạt bụi, làn da lóe yêu quang trắng.Tuyết Lang đại nhân lạnh lùng nói:- Đáng ghét.

Bổn tọa không giết các ngươi đã là nhân từ, các ngươi dám tấn công bổn tọa?Còn lại hơn ba trăm cường giả yêu tộc tụ tập lại, mắt bắn ra tia sáng trắng, cầm chiến kiếm, yêu khí ngút trời.Mộ Dung Kiến Khang cười to bảo:- Ha ha ha ha ha ha!

Thân hình đẫy đà, quyến rũ yêu kiều, không tệ, không tệ.

Cố huynh, nàng hơn hẳn mấy nữ nô bán yêu trước kia ngươi hưởng dụng.Tuyết Lang đại nhân nổi giận:- Dám so sánh bổn tọa với bán yêu?

Các ngươi đang tìm chết!Đám tu sĩ nhân loại thật đáng ghét.Tuyết Lang đại nhân chậm rãi nâng cánh tay trắng ngà, vô số hoa văn thiên đao di chuyển như yêu xà quấn quanh trên cánh tay.Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh không phải loại não rỗng, tâm kế thâm sâu hơn Tuyết Lang đại nhân nhiều.

Ba người cố ý chọc giận Tuyết Lang đại nhân.Nhưng có một điều nằmg ngoài dự đoán của ba người, đó là tu vi của Tuyết Lang đại nhân vượt phỏng đoán.Một mình Tuyết Lang đại nhân giam cầm hư không, vung tay ngọc, mảng lớn yêu vân chém ra.Lão nhân ba Trung cổ thế gia biến sắc mặt, lấy bản mệnh linh khí ra.

Mấy chục linh khí cùng bay đi, nối thành một con rồng linh khí dài.Bùm bùm bùm bùm bùm!Lực lượng yêu vân rất mạnh, đánh nát mấy chục linh khí rơi xuống đất thành sắt vụn.Bản mệnh linh khí bị hủy, lão nhân ba Trung cổ thế gia cùng bị thương, miệng tràn máu, người văng ra xa.Ba thiên kiêu thế hệ trẻ biến sắc mặt, linh giác nói cho bọn họ tình huống rất không may.- Trấn hồn bảo!Mộ Dung Kiến Khang ném ra một tàn bảo, là cái áo xám rách rưới.

Nhìn như bình thường nhưng đây là áo một vị phật môn đại hiền giả từng mặc, bởi vì quanh năm suốt tháng được đại hiền giả tụng kinh nên tăng bào có phật tính, áo còn sót lại hơi thở căn nguyên của đại hiền giả.Sau cường giả Mộ Dung gia tộc rèn luyện tăng bào nhiều lần thành trấn hồn bảo.Một cái áo rách bình thường liên tục căng phồng, con đường to như khoảnh trời, lực lượng chứa phật khí đậm đặc thu Tuyết Lang đại nhân vào trong.Mộ Dung Kiến Khang cực kỳ tự tin vào trấn hồn bảo:- Ha ha ha ha ha ha!

Rốt cuộc thu phục nữ yêu tinh siêu mạnh này, lần này có thể đổi được nhiều quân công, sắc tài đều có.Cố Bát thiếu gia lo lắng nói:- Hãy cất trấn hồn bảo trước đi.Mộ Dung Kiến Khang niệm phật văn, dùng khẩu quyết phật môn thu trấn hồn bảo.

Nhưng trấn hồn bảo rung lắc dữ dội, căng phồng lên như ngọn núi to.- Trời, chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ trấn hồn bảo không trấn áp được yêu hồn của nàng?Mộ Dung Kiến Khang phun ngụm tinh huyết vào trấn hồn bảo, máu đốt cháy hừng hực.

Mộ Dung Kiến Khang muốn dùng máu của mình trấn áp yêu hồn của Tuyết Lang đại nhân.Một luồng kiếm quang chém ra từ trấn hồn bảo, kiếm xông thẳng chín tầng mây, chấn động khung trời, xé trấn hồn bảo nứt một cái khe.Tuyết Lang đại nhân bay ra khỏi khe nứt, tay cầm cổ kiếm lấp lánh yêu quang, áo lụa đỏ bay bay như cánh hoa.

Kiếm đâm vào miệng Mộ Dung Kiến Khang, mũi kiếm xuyên qua sau gáy.

Kiếm khí bắn ra từ cổ kiếm nổ đầu Mộ Dung Kiến Khang thành bột phấn.Tuyết Lang đại nhân nói:- Tưởng một cái áo đại hiền giả từng mặc là có thể trấn áp được bổn tọa sao?

Các ngươi quá xem thường bổn tọa!Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tuyết Lang đại nhân trở nên cực kỳ âm trầm, mắt bắn ra tia sáng yêu màu trắng, da trắng hiện ra hoa văn nhện đan xen thành đồ án kỳ lạ.- Là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc!

Bát thiếu gia, Nhạc Sinh thiếu gia, mau trốn đi!

Để lão nô ngăn cản đám yêu vật này!Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh là trí giả thông minh, ngay khi Tuyết Lang đại nhân phá trấn hồn bảo là bọn họ đã thi thiển thần thông tật tốc bay vào sương mù mờ mịt.Một đám lão nhân Trung cổ thế gia công kích cường giả yêu tộc, nhưng bọn họ lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, rất nhanh bị chém hết.- Hai nhân loại bỏ trốn, đuổi theo!Cường giả yêu tộc rượt theo Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh.Sơn cốc này thì đại chiến đánh sụp, mặt đất bị phá hoại nặng nề, dưới đất đầy xác chết.

Có xác của tu sĩ yêu tộc, có của tu sĩ nhân loại.Trong hư không khuếch tán gợn sóng tụ thành cánh cửa, Phong Phi Vân bước ra ngoài.

Phong Phi Vân đứng trong chiến trường, kéo xác Mộ Dung Kiến Khang tới gần, lắc đầu than thở.- Tiếc quá, Cố Bát thiếu gia trốn rồi.Phong Phi Vân thu hơn hai trăm yêu thi dưới đất, nhưng yêu thi có hơi thở cực mạnh, có thể đổi được nhiều quân công.Phong Phi Vân mò người mấy cái xác, thu được ba mươi lăm trùng động linh thạch, bên trong chứa nhiều thứ.

Có linh đan, linh dược, linh khí, một ít phù lục, lệnh bài.

Đặc biệt từ người Mộ Dung Kiến Khang có nhiều đồ tốt, chiếc nhẫn gã đeo, ngọc bội đều do linh khí luyện ra.

Phải nói đệ tử kiệt xuất của Trung cổ thế gia toàn thân là báu vật.Giọng nữ nhân vang lên Sau lưng Phong Phi Vân:- Ngươi tạo ra quá nhiều giết chóc.Phong Phi Vân biến sắc mặt, hắn không rảnh quan tâm thanh âm này đep tựa tiếng trời, triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra ngay đâm Sau lưng mình.Linh giác của Phong Phi Vân rất cao, nhưng nữ nhân lặng lẽ xuất hiện Sau lưng hắn, tu vi của đối phương rất đáng sợ.

Phong Phi Vân buộc phải xuống tay trước mới không bị đối phương đánh chết.Một bóng tiên màu trắng xẹt qua hư không, tốc độ siêu nhanh.

Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thấy rõ mặt mũi của nữ nhân.Nữ nhân lại đứng đằng sau Phong Phi Vân:- Sát khí trên người của ngươi quá nặng.Nỗi lòng Phong Phi Vân bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nói:- Ta không giết những người này, bọn họ bị yêu tộc giết.Nữ nhân đứng trong sương mù, tiên hà quanh người, siêu phàm thoát tục.Thật lâu sau nữ nhân mở miệng nói:- Quả nhiên là yêu tộc ra tay.Giọng nữ nhân rất hay, như suối tiên, vấn vương bên tai khó quên.Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:- Rốt cuộc nàng là ai?Sau lưng Phong Phi Vân không ai trả lời.-------Chương 1402: Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ (2)Một lúc sau Phong Phi Vân xoay người lại.

Không biết nữ nhân kia đi từ bao giờ, đến vô ảnh đi vô tung.- Tu vi thật đáng sợ!Phong Phi Vân lần theo con đường Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh chạy trốn.

Hơi thở yêu tộc sót lại trên đường, và một ít mùi máu.Không lâu sau đằng trước truyền đến yêu khí mạnh mẽ, kỏi đoán cũng biết là Tuyết Lang đại nhân, ba trăm cường giả yêu tộc, bọn họ đã đuổi kịp Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh nhưng không đánh nhau.Bởi vì một nữ nhân toàn thân bao phủ tiên hà ngăn lại Bạch Chu yêu tộc.Nữ nhân băng cơ ngọc cốt, hình dáng hoàn mỹ, thanh lệ tuyệt trần, không giống nữ nhân trần gian.- Giết chóc trên người các ngươi quá sâu, hãy mau lùi lại, có thể tha mạng cho các ngươi.Nữ nhân lưng cõng cổ kiếm, nhưng không cõng trên lưng mà lơ lửng bên trên lưng nàng.

Như thể có khí vực vô hình nâng cổ kiếm, lại như một phần thân thể của nữ nhân.Tuyết Lang đại nhân cười khẩy nói:- Ngươi đùa sao?

Mới có bao nhiêu tuổi mà dám nói câu huênh hoang đó trước mặt bổn tọa?

Ngươi hơi bị cuồng.Tuyết Lang đại nhân ra hiệu, hai tu sĩ yêu tộc mặc giáp bay ra, toàn là tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tu luyện ra vực của mình.Hai loại yêu vực hiện ra, một tràn đầy băng tuyết, một tòa tràn đầy xương khô.Nữ nhân thở dài, kiếm cổ rút khỏi vỏ tỏa ra ánh sáng tiên linh mênh mông.

Thế giới tiên huyễn hiện ra trên thân kiếm như có vô số tiên kiếm lơ lửng trong thế giới này.Vù vù vù vù vù!Trong khoảnh khắc đó, cổ kiếm vào vỏ.Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lang đại nhân trắng bệch, một lũ tóc trắng rơi xuống đất.Bùm bùm bùm bùm bùm!Yêu châu của hơn ba trăm cường giả yêu tộc xung quanh Tuyết Lang đại nhân cùng nổ tung.

Cường giả yêu tộc vốn trong hình người bởi vì tu vi bị phế nên hiện nguyên hình, thành ba trăm con nhện màu trắng.Chỉ một kiếm phá vỡ yêu châu của ba trăm cường giả yêu tộc, để làm được điều này khó còn hơn là giết chết tất cả.Một lũ tóc trắng của Tuyết Lang đại nhân bị cắt rơi xuống đất, áo đỏ bay lên, ngọc thể quyến rũ.Tuyết Lang đại nhân nhìn thiếu nữ kia chằm chằm:- Kiếm tâm thế giới!

Một nữ nhân trẻ tuổi như ngươi làm sao đạt đén được?Thiếu nữ lạnh nhạt nói:- Kiếm có thế giới kiếm, tâm có thế giới tâm.

Thế giới kiếm và tâm nếu chồng lên nhau sẽ đến cảnh giới này.- Ta không tin!

Ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!Tu vi của Tuyết Lang đại nhân rất cao, có thể chém rách áo đại hiền giả, là hoàng tộc trong Bạch Chu yêu tộc, cảnh giới cao thâm khó dò.

Tuyết Lang đại nhân dốc sức tấn công, cơ thể biến thành cái bóng đỏ, như cơn mưa đỏ.Thiếu nữ đứng trong sương mù, sương mông lung bao phủ thân thể, vóc dáng yểu điệu siêu phàm thoát tộc.

Thiếu nữ đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi chiến kiếm của Tuyết Lang đại nhân đâm đến trước mặt nàng mới chậm rãi rút kiếm.Đây là bàn tay hoàn mỹ vô khuyết, như làm bằng tiên ngọc, mềm mại trơn bóng, ưu nhã xinh đẹp.Ngón tay chứa kiếm ý hùng hồn, đầu ngón tay hiện ra muôn vàn thế giới đẩy nhẹ tới trước.

Tuyết Lang đại nhân bị đẩy bay ngược ra ngoài tựa làn gió thổi.Tuyết Lang đại nhân như cánh hoa đỏ thắm rơi xuống đất, vải mỏng trải rộng, không có tiếng bị té ngã.

Tuyết Lang đại nhân nhẹ tựa tấm vải.Ngón tay thiếu nữ như kiếm nhưng không phải thanh kiếm giết người, kiếm tựa cơn gió có thể đẩy lực lượng dời núi lấp biển đi.Tuyết Lang đại nhân bị kiếm khí thổi ngã dưới đất.Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn thiếu nữ lưng cõng cổ kiếm, hút ngụm khí lạnh:- Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ!Thiếu nữ đứng trên cao, lưng cõng cổ kiếm, ngọc thể hòa cùng thiên địa, eo nhỏ như liễu.

Các đường cong trên người thiếu nữ tràn ngập mỹ vận, như bức tranh giai nhân khắc trên bầu trời.Tuyết Lang đại nhân đứng dậy, lụa đỏ kéo mặt đất, người đứng thẳng, vẻ mặt khó hiểu hỏi:- Làm sao có kiếm quyết như vậy được?Khu vực này như tĩnh lặng lại, không khí ngừng chảy, tạm dừng quanh thân thiếu nữ.Thiếu nữ rút tay về, giấu trong tay áo, động tác rất trang nhã.Thiếu nữ đứng thẳng, nói:- Thế giới kiếm là thế giới chân thật, cho nên một kiếm có thể phá vạn pháp.

Thế giới tâm là thế giới hư vô, nên một kiếm đâm ra như cơn gió.

Thế giới kiếm và tâm hòa hợp, thế giới thật và hư vô chồng lên nhau.

Lĩnh ngộ thế giới kiếm tâm đương nhiên không gì không làm được.Dung hợp thế giới chân thật và hư vô, nói dễ hơn làm?Tuyết Lang đại nhân hiểu ra, nàng nhìn thiếu nữ chằm chằm:- Tuổi còn nhỏ mà tu vi tâm tính đã cao sâu như vậy, xin hỏi ngươi là ai?Giọng thiếu nữ trong trẻo:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Hiên Viên Nhất Nhất.Thiếu nữ hàm răng trắn, tóc tơ như suối, cổ trắng thon dài, người có khí không ăn khói lửa trần gian.Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, ta nhớ kỹ tên này.

Chúng ta đi!Tuyết Lang đại nhân dẫn theo đám nhện trắng hiện nguyên hình rút đi, rất nhanh biến mất trong sương trắng.Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh người đầy vết máu, bị thương rất nặng.

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị khí chất cao quý, thánh khiết từ người Thủy Nguyệt Thánh Nữ khuất phục, hai người quỳ một gối, cúi đầu.Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh cung kính nói:- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Cố lão bát vô cùng cảm kích.- Đa tạ thánh nữ ra tay cứu, Hoàng Nhạc Sinh vô cùng cảm kích.Hư không mênh mông, bóng tiên đã mất.Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh đứng lên, quay sang nhìn nhau.

Không thấy bóng dáng Thủy Nguyệt Thánh Nữ đâu.Hoàng Nhạc Sinh nói:- Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật là tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta không thể ngước nhìn bóng lưng.- Tộc lão gia tộc còn phải cung kính với thánh nữ, ngang hàng với nàng toàn là tiên hiền.

Chúng ta có tiếp xúc với thánh ữn thế này đã là may mắn nhất đời.Phong Phi Vân đứng trong sương trắng, mặt âm trầm, mắt đầy sát ý.- Ta muốn giết người, truyền nhân của Thủy Nguyệt Đình nhà ngươi làm sao cứu được?Phong Phi Vân dụ Tuyết Lang đại nhân đến sơn cốc là muốn mượn tay nàng giết Cố Bát thiếu gia, ai ngờ giữa đường chạy ra Thủy Nguyệt Thánh Nữ phá hỏng sắp đặt của hắn.- Ai đó?Linh giác của Cố Bát thiếu gia nhạy bén, gã cảm giác trong sương mù gần đó có hơi thở người.

Cố Bát thiếu gia vội triệu hoán cổ binh đề phòng.- Ta đây.Phong Phi Vân chậm rãi bước ra từ sương trắng, đến cách Cố Bát thiếu gia mười trượng mới hiện ra rõ ràng.Cố Bát thiếu gia thở phào:- Thì ra là bán yêu nhà ngươi, không ngờ ngươi số lớn như thế, đám A Ưng không giết ngươi được.Phong Phi Vân bình tĩnh nói:- Bọn họ không giết ta được nên đương nhiên đã chết.Vẻ mặt Cố Bát thiếu gia biến trầm trọng.

Nếu là lúc bình thường thì Cố Bát thiếu gia không sợ Phong Phi Vân, nhưng mới rồi gã bị cường giả yêu tộc truy sát.

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị thương rất nặng, giờ khó phát huy được mười phần trăm sức mạnh.Nếu bán yêu có thực lực giết đám người Cố A Ưng thì rất có thể sẽ uy hiếp an toàn mạng sống của Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh.-------Chương 1403: Thủy nguyệt thánh nữ, hiên viên nhất nhấtCố Bát thiếu gia không phải loại người sợ sệt, gã cười nhạt, người phát ra linh quang vô tận tạo ra vực quanh thân gã.

Đây là vực của riêng Cố Bát thiếu gia, có tên là Ma Thiên Minh Vực.Minh hỏa tràn ngập trong Ma Thiên Minh Vực, màu lam nhạt âm u.

Lửa biến ra đủ hình dạng, như thú, như mây, như sông núi, như thiên thạch.Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng, chiến ý ngút trời, sát ý cuồn cuộn, bước chân vững vàng, móng vuốt cào Cố Bát thiếu gia.- Phượng hoàng liệt thiên!Vuốt phượng hoàng bộc phát lực công kích gấp năm, sáu chục lần.- Minh hỏa cửu trọng thiên!Hai tay Cố Bát thiếu gia chỉ trời, Ma Thiên Minh Vực xoay tròn, nhị vịminh hỏa biến thành dãy núi chín tầng trấn áp cửu tiêu, oanh kích ra ngoài.Phượng hoàng hót vang, lửa tung tóe, sương mù bị xua tan.- Lực lượng vạn thú!Người Phong Phi Vân bộc phát uy lực vạn thú, trong máu có vạn thú rống gầm.

Ba trăm sáu mươi vạn hạt tro thánh linh vận chuyển nhanh, cú đấm đánh ra vỡ thiên địa.- Xích côn ảo!Cố Bát thiếu gia đánh ra một thần thông vô thượng, là một trong các thần thông trấn tộc của Cố gia.

Xích côn ảo khổng lồ hiện ra Sau lưng Cố Bát thiếu gia, không biết dài bao nhiêu dặm.Thần côn màu đỏ mình cá, có cánh, hút mây phun sương, vảy đỏ thẫm, mắt như mặt trời, thân thể khổng lồ, Khí thế trấn trời.Vạn thú và xích côn va chạm vẽ ra bức tranh hồng hoang.Vạn thú hung tợn, tiếng gầm rống không dứt.Xích côn càng là thần lực vô biên, khí kình hùng hồn, nếu nó rơi vào khu vực biển sẽ lật tung cả đại dương.Cố Bát thiếu gia thầm giật mình.

Bán yêu quá giỏi, ngăn được thần thông trấn tộc của Cố gia, qua nghịch thiên, sức chiến đấu kinh diễm trong thế hệ trẻ.Đây là bán yêu!Càng như vậy sát khí trong lòng Cố Bát thiếu gia càng nặng nề, trước nay gã luôn tin một đạo lý đó là giết người phải nhổ tận gốc, kỵ nhất là để lại tai hạo ngầm.Dù bây giờ Cố Bát thiếu gia bị thương nặng nhưng gã vẫn muốn giết Phong Phi Vân chứ không phải rút đi trị thương, chờ Sau lưng mới giết hắn.Hơn nữa làm sao Cố Bát thiếu gia có thể rút lui trước mặt một bán yêu?- Vũ Hóa phù lục!Cố Bát thiếu gia lấy thạch phù to cỡ bàn tay ra.Tấm phù lục này khắc trên một khối cổ thạch, bên trên có hơi thở năm tháng như quyển sách lịch sử ghi chép lịch sử viễn cổ.Cố Bát thiếu gia cầm Vũ Hóa phù lục, cánh tay như hóa thạch.

Tay Cố Bát thiếu gia giống đất, trên cánh tay trải rộng đại giang, đại hà, đại sơn, đại hồ, đại lĩnh, đây là hiện tượng kỳ lạ rung động hồn người.Cánh tay biến thành đất đai.Phong Phi Vân cũng lấy phù lục ra, đây là hắn tốn số tiền lớn mua về, nhỏ xinh như điêu bằng phác ngọc.

Binh doanh bao bọc cánh tay Phong Phi Vân, phát ra ánh sáng trắng lấp lánh.Phong Phi Vân, Cố Bát thiếu gia cùng ra tay, hai khí Vũ Hóa khác nhau hiện ra trong không khí, quấn quýt, vặn vẹo, va chạm.

Hoàng Nhạc Sinh ở một bên điều dưỡng vết thương bị đẩy lùi ra ngoài.Bóc!Vũ Hóa phù lục trong tay Phong Phi Vân phát ra tiếng vang khẽ, nứt một đường.Cố Bát thiếu gia cười to bảo:- Bán yêu ti tiện, Vũ Hóa phù lục trong tay ngươi phẩm cấp quá thấp, mua giá trẻ trong cửa hàng tiên đúng không?

Ha ha ha ha ha ha!

Hàng rẻ mạt đó làm sao so sánh với Vũ Hóa phù lục do tiên hiền Trung cổ thế gia chúng ta tế luyện ra?Cố Bát thiếu gia lại đánh ra cú đấm, bóng quyền như núi chấn Vũ Hóa phù lục trong tay Phong Phi Vân lại nứt một vệt.Hoàng Nhạc Sinh đứng một bên lao lên đánh hội đồng, từ đằng sau công kích Phong Phi Vân.

Bọn họ muốn tốc chiến tốc thắng, trấn áp Phong Phi Vân.Ầm ầm ầm ầm ầm!Hai anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia có thực lực chém lão tổ cổ tộc, dù bị thương nặng thì sức chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ.Mắt Phong Phi Vân đỏ máu, quan tài hoàng thạch xuất hiện trong tay hắn ném hướng hai thiên chi kiêu tử.Nắp quan tài cổ mở ra, chĩa xuống dưới.

Trong quan tài huyết khí bốc lên, xiềng xích xuyên qua.

Khí thế hừng hực khiếp người phát ra từ quan tài hoàng thạch, như có âm linh rít gào bên trong.Phong Phi Vân rót hết phật khí vào quan tài cổ, dẫn động một tia uy lực linh khí thập phẩm trấn áp.Bốp!Cố Bát thiếu gia cầm Vũ Hóa phù lục vỗ một chưởng đánh vào vách quan tài hoàng thạch.

Huyết khí cuồn cuộn tràn ra từ vách quan tài xâm nhập cánh tay Cố Bát thiếu gia.Bóc!Vũ Hóa phù lục trong tay Cố Bát thiếu gia nứt một chút.Cố Bát thiếu gia rung động nói:- Cái . . .

Cái này không lẽ là linh khí thập phẩm?Nếu không phải linh khí thập phẩm thì sao chỉ một chút uy lực đã chấn nứt Vũ Hóa phù lục?Phong Phi Vân không đáp, lại công kích.

Uy lực linh khí thập phẩm bbộc phát càng mạnh mẽ hơn, vực của Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị chấn nứt.Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh văng ra ngoài, vết thương càng nặng hơn, da nứt nẻ như tùy thời vỡ nát.- Thật sự là linh khí thập phẩm!

Bán yêu này quá nghịch thiên, có được linh khí thập phẩm.- Chúng ta rút đi!

Chờ lành vết thương rồi xử hắn sao, giết người cướp linh khí thập phẩm.Phong Phi Vân đuổi theo, tay nâng quan tài hoàng thạch, tay kia cầm Thiên Tủy Binh Đàm bám sát 87 khai người.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Các ngươi nghĩ có thể chạy sao?Hoàng Nhạc Sinh khinh thường nói:- Chỉ là một bán yêu bình thường, nếu chúng ta không bị thương nặng thì một ngón tay đủ trấn áp ngươi.Trong tay áo Hoàng Nhạc Sinh bay ra thiên võng làm bằng linh kim ném Sau lưng.Phong Phi Vân cũng ném ra một linh bảo, hình dạng như thoi đưa, cực kỳ sắc bén.

Linh bảo xuyên qua thiên võng đâm vào trán Phong Phi Vân.Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh là thiên chi kiêu tử của Trung cổ thế gia, người mang đầy báu vật, một trang sức cũng làm bằng linh khí.Bùm!Phong Phi Vân đánh bay linh bảo hình thoa, linh bảo bay về đâm vào lưng Hoàng Nhạc Sinh, lưng gã thủng một cái lỗ đẫm máu, máu rơi đầy đất.Hoàng Nhạc Sinh khẽ rên.Phong Phi Vân vung đao chém rách thiên võng làm bằng linh kim.- Trong tay hắn cầm thần binh không gì không phá!Cố Bát thiếu gia sắc mặt âm trầm, lòng cực kỳ bực bội.

Cố Bát thiếu gia chưa từng nghĩ sẽ bị một bán yêu buộc đến hoàn cảnh chật vật thế này, tức chết gã.- Không lùi nữa!Cố Bát thiếu gia đứng lại, gã thấy rất bức bối, bị một bán yêu truy sát thật bực mình.

Cố Bát thiếu gia định dùng chiến pháp cuối cùng giết Phong Phi Vân.Hoàng Nhạc Sinh cũng đứng lại, lòng nặng nề.Phong Phi Vân từ trong sương mù bước ra, chân gaiãm mặt đất, bước chân vững vàng.- Như thế nào?

Không trốn nữa?Cố Bát thiếu gia hừ mạnh, khí hải mênh mông lao ra từ rốn, vô số ánh sáng tím lấp lánh.

Một lão nhân ngồi khoanh chân trên khí hải tím, mặc áo bát quái, tóc trắng mặt hồng hào, trán có dấu trăng màu trắng.Trong đan điền của Cố Bát thiếu gia có một người ngồi xếp bằng.Phong Phi Vân dừng bước, hắn cảm nhận khí Vũ Hóa từ lão nhân đó, vô số lực lượng quy tắc xuyên qua người lão.Hoàng Nhạc Sinh đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia cũng rất giật mình.

Chuyện gì đây?

Tại sao trong đan điền Cố Bát thiếu gia có người?-------Chương 1404: Tôn tử con rùa- Một bán yêu ti tiện thế mà buộc ta sử dụng lá bài tẩy cuối cùng, khá ghê gớm.Sắc mặt Cố Bát thiếu gia cực kỳ âm trầm, người đầy sát khí, ngón tay ngưng tụ luồng sát kiếm đột nhiên đâm vào trán Hoàng Nhạc Sinh.- Ngươi . . .

Ngươi . . .

Tại sao?Hoàng Nhạc Sinh trợn tròn mắt, sự sống xói mòn.

Hoàng Nhạc Sinh không ngờ Cố Bát thiếu gia sẽ xuống tay với mình.Phập!Cố Bát thiếu gia rút sát kiếm ra, trán Hoàng Nhạc Sinh tuôn luồng huyết khí, não chậm rãi nứt ra.Cố Bát thiếu gia nói:- Xin lỗi Hoàng huynh, ai biết bí ẩn, vũ khí bí mật của ta đều phải chết.Phập!Cố Bát thiếu gia đâm thêm một nhát chém đứt eo Hoàng Nhạc Sinh, gã lạnh lùng trừng Phong Phi Vân.- Tiếp theo đến lượt ngươi.Phong Phi Vân không đoán được người trong đan điền của Cố Bát thiếu gia là sao.

Linh hồn ký chủ?

Chân thân đoạt mệnh?

Nhân hồn thai?Tuy không đoán ra nhưng Phong Phi Vân không phải loại người dễ bị hù sợ.

Phong Phi Vân sử dụng quan tài hoàng thạch, dẫn động lực lượng linh khí thập phẩm.

Huyết khí dồi dào tuôn ra từ quan tài cổ mang theo khí ăn mòn tà linh diệt thần, như thần ma đỏ rực lao qua.Ầm ầm ầm ầm ầm!Huyết khí và tử khí va chạm như hai bầu trời đụng độ.Lão nhân ngồi xếp bằng trong tử khí bộc phát lực lượng cực kỳ cường đại, như có một ngôi sao nổ tung trong cơ thể lão.Đôi mắt già nua mở ra, hốc mắt như hố đen, mắt bắn ra hai luồng sáng đâm thủng phòng ngự của quan tài hoàng thạch đánh vào ngực Phong Phi Vân.Phập!Ngực Phong Phi Vân nứt ra, mấy khúc xương vỡ, máu phun tung tóe.

Cơ thể Phong Phi Vân bị đánh nát, đan điền sắp vỡ.- Quan tài hoàng thạch!Phong Phi Vân cắn chặt răng ngưng tụ lực lượng cuối cùng giơ quan tài hoàng thạch trên đầu, định điều động lực lượng quan tài cổ lại công kích.Lão nhân ngồi xếp bằng trong đan điền của Cố Bát thiếu gia tuy tu vi cường đại nhưng cơ thể có vấn đề, chưa mạnh đến cảnh giới Phong Phi Vân không địch lại nổi.Nếu lão nhân có thực lực hiền giả Vũ Hóa cảnh, muốn giết Phong Phi Vân chỉ cần một chiêu là đủ.

Phong Phi Vân đỡ được một chiêu của lão nhân, hắn không chết, nghĩa là hắn có cơ hội liều một phen.Lão nhân sống nhờ trong đan điền của Cố Bát thiếu gia, nếu giết gã thì lão cũng chết theo.Đây là cách chuyển bại thành thắng duy nhất Phong Phi Vân nghĩ ra được.Nhưng Phong Phi Vân mới kích phát lực lượng quan tài hoàng thạch ra một chút thì lão nhân chậm rãi vươn một bàn tay, năm ngón đè xuống.

Lực lượng hùng hồn như trời trăng bầu trời.- Phụt!Quan tài hoàng thạch đập vào người Phong Phi Vân, hắn hộc máu, linh khí ngưng tụ một nửa bị đánh tan.Cơ thể Phong Phi Vân và quan tài hoàng thạch bị lực lượng mạnh mẽ đánh lún xuống đất.Cố Bát thiếu gia cười châm biếm, cầm sát kiếm đâm xuống đất.Vù vù vù vù vù!Dưới lòng đất bắn lên cột sáng màu đen mang theo Phong Phi Vân phá đất bay đi.

Tốc độ mau như ánh sáng, chớp mắt đã biến mất.- Cái gì?Cố Bát thiếu gia định đuổi theo nhưng bỗng rùng mình, phun ra búng máu bầm, cơ thể đau như bị ngàn vạn kiếm đâm, không nhúc nhích được.Cố Bát thiếu gia cũng bị thương nặng, nếu không nhờ ý chí chống đỡ thì gã đã chết vào tay Phong Phi Vân.Lão nhân ngồi xếp bằng trong khí hải đan điền mở miệng nói:- Đừng đuổi theo, ngươi không đuổi kịp.Cố Bát thiếu gia ngồi dưới đất, linh quang lấp lánh, vừa điều dưỡng thân thể vừa nói:- Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên còn bị một kích của lão giết, hắn mới có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, đỡ hai kích, chắc thần hồn đều diệt.Môi lão nhân không hé mởn hưng thanh âm vang trong không khí:- Ngươi đừng coi thường hắn, quan tài cổ trong tay hắn có lai lịch lớn.

Không chừng Sau lưng hắn có kẻ khủng bố.Cố Bát thiếu gia nói:- Chỉ là một bán yêu, không làm ra trò gì.Cố Bát thiếu gia dừng một lúc, tiếp tục bảo:- Nhưng hắn dã biết lão tồn tại thì tuyệt đối không thể để hắn trở về Diệp Hồng cảnh.

Mặc kệ bây giờ hắn sống hay đã chết, phải khiến hắn mãi mãi nằm ở Mộc Thần Giá chiến khu.- Đây mới là tâm tính của người làm việc lớn, nhổ cỏ tận gốc kẻ thù.Tử khí co rút bao bọc lão nhân, lại lặn vào đan điền của Cố Bát thiếu gia.Tử kiếp lần này là Phong Phi Vân cố ý chịu đựng.Khi phát hiện tu vi của lão nhân cực kỳ kinh khủng, trong lòng Phong Phi Vân có hai quyết định.

Một là lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra chạy trốn, hai là liều một phen.Lựa chọn thứ nhất chỉ có năm mươi phần năm trốn thoát.

Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền rất nhanh, nhưng tu vi của lão nhân rất mạnh, cách không công kích có thể đánh rớt Phong Phi Vân.

Hắn không dám bảo dảm lực lượng bí ẩn trong Thanh Đồng cổ thuyền sẽ lại tuôn ra.Nên có năm mươi phần trăm cơ hội.L:ựa chọn thứ hai càng xa vời hơn, nhưng có khả năng làm liều.

Đánh cuộc thắng thì sẽ giết được Cố Bát thiếu gia, chuyển bại thành thắng.

Thua cuộc thì dồn mình vào đường cùng sống chết, kích phát tiềm năng thân thể, không chừng có thể niết bàn lần thứ ba.Phong Phi Vân chìm trong hắc ám vô tận, sức sống trong cơ thể hầu như mất hết, chỉ có linh hồn trong đầu là bất diệt.Một trái cây màu đen nâng Phong Phi Vân lao nhanh dưới đất.

Không biết đi bao lâu, trái cây lao ra mặt đất, ném Phong Phi Vân xuống.- Tôn tử, giỏi lắm, khó vậy mà cũng mang người về được!Một con rùa trắng tinh nhảy xuống tảng đá, đi bằng hai chân.

Không biết con rùa nhặt cây gậy nhỏ ở đâu ra làm gậy chống, đầu đội mũ lá cây, đi lững thững rất giống lão nhân.Trái cây màu đen như làm bằng sắt đep, bề mặt đầy gai, người lóe ánh sáng kim loại.

Trái cây lăn đến dưới chân rùa, dụi vào nó như đứa cháu dụi vào đầu gối gia gia.Con rùa trắng vỗ trái cây, trấn an cảm xúc của nó.

Con rùa trắng nhìn Phong Phi Vân nằm dưới đất, cơ thể rách nát, máu thịt lạnh băng, người đầy vết máu.Con rùa trắng khẽ thở dài:- Tai họa này rốt cuộc chết.Trái cây màu đen phát ra thanh âm non nớt:- Gia gia, hắn là ai?Con rùa trắng sửa sang mũ lá cây, vẻ mặt nghiêm túc nhớ về quá khứ.Thật lâu sau rùa trắng chậm rãi nói:- Một tiện nhân.- A!- Trái cây đen hỏi:- Vậy tại sao gia gia muốn cứu hắn?- Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp chùa, chúng ta phải có lòng thương hại.Con rùa trắng nghiêm khắc nói:- Bình thường ta dạy ngươi như thế nào?

Đừng thấy thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy ác nhỏ mà cứ làm.Trái cây màu đen uất ức nói:- Nhưng . . .

Thưa gia gia, chẳng phải hôm nay chúng ta mới nhận nhau sao?Con rùa trắng cứng người, Sau đó đau đớn la lên:- Ngươi đang nghi ngờ phụ thân ngươi không phải do ta sinh ra?

Hài tử, hài tử, ngươi làm gia gia đau lòng quá.Trái cây màu đen vội phân bua:- Không không, sao ta nghi ngờ gia gia được?

Ta không có ý đó!Con rùa trắng mắt rừng rừng nhìn Phong Phi Vân dưới đất, lại ngó quan tài hoàng thạch nằm bên cạnh:- Xem ra hắn biết trước đại hạn đến, chuẩn bị sẵn quan tài cho mình.

Tôn tử, ngươi thấy chưa?

Ngươi phải học chiêu này, cơ hội mãi mãi dành cho người có chuẩn bị.

Nếu hắn không chuẩn bị quan tài sẵn cho mình thì hôm nay sẽ phơi thây nơi hoang dã.

Đến đây, để hai ông cháu chúng ta chôn hắn.-------Chương 1405: Mao thành thậtẦm!Ngọn lửa bốc cháy trên người Phong Phi Vân, không, hoặc nên nói là lửa chui ra từ cơ thể hắn.Không giống lửa hủy diệt mà như ngọn lửa sự sống.Con rùa trắng, trái cây màu đen ôm nhau né xa.Trái cây màu đen nói:- Gia gia, xác chết vùng dậy.Con rùa trắng nạt:- Bậy, không kiến thức.

Đây là niết bàn, số tiện nhân này lớn thật.- A!Vết thương trên người Phong Phi Vân nhanh chóng khép lại, mười lăm khối xương phượng đốt cháy, trong mỗi khối xương phượng lao ra một con phượng hoàng ảo.Mười lăm con phượng hoàng ảo bay trên người Phong Phi Vân như mười lăm đốm lửa.Vô số quy tắc sinh tử tụ tập bên này, như các con suối nhỏ chảy vào biển rộng, dung nhập vào mỗi tấc cơ, xương chân, tóc, máu.

Lực lượng trên người Phong Phi Vân càng lúc càng đậm đặc, máu như dòng lũ lửa.Làn da Phong Phi Vân trong suốt lấp lánh, mỗi tấc da chảy xuôi phật quang vàng và lửa đỏ thẫm.Linh khí và quy tắc không ngừng dâng trào trong cơ thể Phong Phi Vân, rèn luyện mỗi giọt máu, có lực lượng vô cùng tận tuôn vào trong máu.Một giọt máu chứa năng lượng có thể giết một tu sĩ Thiên Mệnh cảnh thấp.Bóc!Khối xương trên chân trái Phong Phi Vân biến dị, đỏ rực như máu, ánh sáng rực rỡ tựa thần cốt.Trong xương bay ra phượng hoàng ảo, từng tia khí phượng hoàng chảy xuôi.khối xương phượng thứ mười sáu.Mỗi tăng một khối xương phượng là tư chất lại mạnh một phần, lực lượng cũng càng cường đại hơn.Bóc!Đùi phải sinh ra khối xương phượng thứ mười bảy.Trong đan điền của Phong Phi Vân, khí hải dâng trào, Thanh Đồng cổ thuyền lướt trên khí hải.

Vô số tro thánh linh trên thuyền cổ rơi vào đan điền, vận chuyển mỗi chỗ trong cơ thể Phong Phi Vân như các ngôi sao nhỏ bé.Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh biến thành ba ngàn vạn ngôi sao.Có dung nhập vào xương cốt, có dung nhập vào răng, có dung nhập vào máu, có dung nhập vào nội tạng.

Mỗi chỗ trên người đều có tro thánh linh, vô số đạo tắc trói buộc trong người hắn.Nếu có đôi mắt nhìn xuyên qua tro thánh linh sẽ thấy mỗi tấc cơ thể Phong Phi Vân dày đặc đốm sáng, mỗi đốm sáng đại biểu một loại đạo nghĩa, như có vinh vực sắp đặt trong người hắn.Bức tàm đồ thứ ba Kim Tàm Kinh hiện ra trong não Phong Phi Vân, phát ra ba trăm sáu mươi vạn loại hình dạng biến đổi, dày đặc khắp người hắn.

Ba trăm sáu mươi vạn bức hình kim tàm khác nhau, mỗi động tác, tư thế kim tàm không giống nhau, mỗi loại chứa một phật uẩn.Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh, ba trăm sáu mươi vạn bức kim tàm đồ chồng lên nhau.Phong Phi Vân muốn dùng ba ngàn vạn loại ý niệm thánh linh để lại giúp hắn tham ngộ Kim Tàm Kinh, vậy tốc độ cảm ngộ sẽ mau hơn gấp vô số lần.

Phong Phi Vân không cần bế quan tu luyện, ý niệm thánh linh sẽ chuyển hóa thành quả tham ngộ cho hắn.Con rùa trắng chớp mắt nói:- Không thích hợp, sao ta cảm giác có vô số ý niệm viễn cổ phát ra từ người hắn?

Chắc không phải trong thân thể hắn có cổ bảo gì đi?Ánh mắt con rùa trắng rất gian, muốn cắt một khúc xương từ người Phong Phi Vân để nghiên cứu.Trái cây màu đen nói:- Gia gia, ta cũng cảm giác được, dường như là ý niệm thánh linh.Con rùa trắng suýt nhảy cẫng lên:- Cái gì?Trái cây màu đen lặp lại:- Ý niệm thánh linh.Con rùa trắng không chờ được nữa, nó chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, nhấc một ngón tay hắn lên định cắn một miếng thịt.Ầm!Con rùa trắng mới há mồm, làn da Phong Phi Vân phát ra lực lượng mạnh mẽ hất nó văng ra xa.Trái cây màu đen khẽ thở dài:- Gia gia thật tình, dù lòng kích động cũng không nên thừa dịp này hôn hắn đi.Trái cây màu đen rất hiểu tính cách của gia gia, vì hôm nay chúng nó nhận thân thì cũng là cảnh tượng như thế.Trái cây màu đen đang chạy nhanh dưới đất bị con rùa trắng phát hiện.

Con rùa trắng thấy trái cây màu đen thì rất hưng phấn, xông lên cạp người nó nhưng không cắn rách da sắt được, ngược lại gãy một cái răng.Trái cây màu đen rất tức giận, định lý luận với con rùa.

Dù sao nó đang chạy nhanh dưới đất chứ có trêu chọc ai đâu?Nhưng lý luận một phen trái cây màu đen mới biết đã hiểu lầm, đối phương không phải định cắn mà là hôn nó.Rồi trái cây màu đen mới biết con rùa trắng là gia gia ruột của mình.Thật là việc vui bất ngờ.Con rùa trắng biểu tình xúc động, khóc ròng ôm trái cây màu đen vào lòng nói:- Ta thật sự là gia gia của ngươi!

Ta thề với trời nếu ta nói dối nửa câu thì để trời giáng sét đánh ta đi!Thì ra nó hiểu lầm, hai ông cháu nhận nhau.Trái cây màu đen chạy tới nâng con rùa trắng dậy:- Gia gia, người sao vậy?Con rùa trắng nói:- Khụ khụ, không có gì, chỉ bị trật eo.Trái cây màu đen hỏi:- A!

Nhưng gia gia hình như đâu có eo?Bốp!Con rùa trắng cốc đầu trái cây màu đen, nói:- Không nghe lời, sao có thể tùy tiện cho người xem eo?- A!Phong Phi Vân đã ngồi dậy, da mịn như em bé, mỗi lỗ chân lông bắn ra hà quang.

Quần áo Phong Phi Vân rách rưới dính đầy máu, nhưng trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng bất tận.Phong Phi Vân cười tự giễu:- Đây chính là cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Phong Phi Vân huơ không khí, từng đợt khí thể bắn ra thành hình rồng.- Lần này đột phá đúng là may mắn.- May mắn?Mao Ô Quy chống khúc cây nhỏ, đầu đội mũ lá cây, trái cây màu đen nâng nó đến trước mặt Phong Phi Vân.Mao Ô Quy dõng dạc nói:- Nếu không nhờ lão phu cứu ngươi một mạng thì bây giờ ngươi đã đi địa ngục báo danh.Tâm tình Phong Phi Vân rất tốt, cười hỏi:- Thế thì ta nên đa tạ ngươi?Mao Ô Quy nói:- Không cần cảm ơn, để con ngươi nhận ta làm gia gia nuôi được rồi.Mao Ô Quy nói tiếp:- Ta giới thiệu tôn tử cho ngươi, nó tên Mao Thành Thật.

Mau kêu nhị đại gia.Mao Thành Thật?Mao Thành Thật non nớt nói:- Chào linh khí.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm trái cây kim loại màu đen bên cạnh Mao Ô Quy, hắn nhận ra nó là thánh thực quả.Phong Phi Vân hoang mang nói:- Khoan, ai là nhị đại gia của ngươi?Mao Thành Thật im lặng.Mao Ô Quy nói:- La cái gì?

Làm đứa nhỏ sợ.

Con ngươi nhận ta làm gia gia nuôi, tôn tử của ngươi đương nhiên gọi ngươi là nhị đại gia, con người của ngươi thật là . . .

Nói nhỏ với con nít một chút.Phong Phi Vân không quan tâm gia gia nuôi, nhị đại gia gì đó, hắn nhìn chằm chằm Mao Thành Thật.

Đây là thánh thực quả, truyền thuyết ăn vào sẽ có tri thức như thánh linh, là vô thượng thánh bảo.Thánh thực quả không nhận ra Phong Phi Vân đã chém một đao vào người nó, hoặc nên nói khi nó vừa rớt xuống đất chưa mở linh trí, không nhớ Phong Phi Vân.Đây là thánh thực quả thật sao?

Bộ dạng khờ khạo vậy?Ánh mắt Mao Ô Quy rất sắc bén, không thể nào không nhận ra thánh thực quả.

Nhưng Mao Ô Quy không ăn thánh thực quả mà nhận làm tôn tử, trong đó chắc chắn có gì lạ.Phong Phi Vân kiềm nén xúc động muốn lột thánh thực quả ra, cười nói:- Con rùa nhà ngươi thú vị thật, nhận cháu nuôi lung tung.Mao Ô Quy tức giận nói:- Chết tiệt, cháu nuôi gì?

Thành Thật là tôn tử ruột của ta, là ruột thịt!-------Chương 1406: Thế giới hư không (1)Phong Phi Vân tin Mao Ô Quy mới lạ, một con rùa nếu có thể sinh ra một tôn tử thánh thực quả thì quái thai.Nhưng Phong Phi Vân phải phục bản lĩnh của Mao Ô Quy, lừa dối thánh thực quả làm tôn tử con rùa, giỏi thật.Tuy nhiên, nó thật sự là thánh thực quả?

Ăn nó sẽ có trí tuệ như thánh linh?Phong Phi Vân cứ thấy ăn trái cây này vào sẽ ngốc hơn.Phong Phi Vân ngạc nhiên nhìn thánh thực quả:- Ngươi có cách đưa chúng ta đi mộ táng thánh linh?Vỏ trái thánh thực quả lóe ánh sáng hình thành khuôn mặt, bộ mặt con nít mơ hồ:- Đúng thưa nhị đại gia.Phong Phi Vân đặt phụ của Man vương trên lưng thánh thực quả, hắn và Mao Ô Quy ngồi trên quan tài.Vù vù vù vù vù!Tốc độ thánh thực quả mau như ánh sáng, siêu nhanh, thành cái bóng bay sâu vào mộ táng thánh linh.Phong Phi Vân ngồi trên quan tài hoàng thạch thôi diễn, Sau đó thu về đốm sáng thôi diễn trong hư không.Phong Phi Vân nói:- Đúng là có hơi thở thánh linh nhưng rộng quá, với tốc độ của ta bay ba tháng chưa đến cuối.Mao Ô Quy vẫn đội mũ lá cây, ánh sáng trắng bao quanh thân như con rùa thần tiên.Mao Ô Quy nói:- Chắc là thánh linh dụng cụ, Thiên Nhai Thước.Vẻ mặt Phong Phi Vân hưng phấn hỏi:- Bạch Chu thánh tổ tế luyện thánh linh dụng cụ, Thiên Nhai Thước?

Nếu thánh linh dụng cụ kia thật sự có trong mộ táng thì chắc chắn sẽ gây sóng gió lớn.Thánh linh dụng cụ chỉ gặp chứ không cầu được, mỗi món có uy lực thông thiên triệt địa.

Dù là thánh linh trong truyền thuyết chưa chắc tế luyện ra thánh linh dụng cụ.Bởi vì tế luyện thánh linh dụng cụ không chỉ cần tu vi đẳng cấp thánh linh còn cần tài liệu thánh giai.

Tức là tài liệu đó phải thông thánh mới được, ví dụ một cục sắt cứng, nếu cục sắt sinh ra linh trí rồi tu luyện đến cảnh giới thánh linh thì được gọi là tài liệu thánh linh.Đương nhiên một cục sắt không thể nào tu luyện thành tài liệu thánh linh, chỉ có tài liệu thánh căn mới tu luyện đến cảnh giới thánh linh.

Ví dụ Phong Phi Vân có Thánh mộc căn, xem như tài liệu thánh căn, tương lai sẽ bén rễ nẩy mầm trưởng thành thánh thực thụ, cũng có khả năng tu luyện thành tài liệu thánh linh.Tài liệu có thể tu luyện đến đẳng cấp thánh linh bản thân có thần thông thông thiên, sao có thể bị thánh linh khác bắt đi tế luyện thành thánh linh dụng cụ?Vì vậy thánh linh dụng cụ rất hiếm có trên dời, hầu như không thấy.Phong Phi Vân có được Thanh Đồng cổ thuyền rất có thể là thánh linh dụng cụ, nhưng hắn không kiểm soát được nó, thậm chí không vào bên trong được.

Phong Phi Vân chỉ vận dụng được một công năng là bay, cho nên thánh linh dụng cụ là thứ rất bí ẩn với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhức đầu xoa trán thầm nghĩ:- Tại sao kiếp trước ta không thấy thánh linh dụng cụ?

Chẳng lẽ tiên hiền phượng hoàng yêu tộc không để lại một cái nào?Phong Phi Vân cảm thấy hắn không xứng chức tộc trưởng phượng hoàng, không tiếp xúc bất cứ thứ gì liên quan thánh linh.Đồn rằng Bạch Chu thánh tổ tế luyện một thánh linh dụng cụ tên là Thiên Nhai Thước, dùng nó đo chân trời góc biển.Tốc độ của thánh thực quả siêu mau, như ánh sáng bay không biết bao lâu rốt cuộc ra khỏi sương mù, đến thế giới hư không.Thánh thực quả ngừng lại, bò ra từ bên dưới quan tài hoàng thạch.Thánh thực quả nói:- Nguồn hơi thở thánh linh ở trong thế giới hư không này.Linh giác của thánh thực quả cực mah, cảm giác được mọ thứ liên quan thánh linh.Vị trí Phong Phi Vân đang đứng là vực cổ.

Sau lưng Phong Phi Vân là mặt đất sương khói mông lung, trước mặt là vực sâu không đáy.

Nhìn hư không, rất nhiều đại lục, đảo, đá, hạt cát lơ lửng.Trên đại lục, hòn đảo dường như xây thần cung tiên vũ.

Trên đá to có một số xương khổng lồ, không biết tồn tại bao nhiêu năm, không rõ thuộc về tộc nào.Trên đại lục hư không xa xôi có kiếm quang, linh quang dâng lên.

Đã có người vào thế giới hư không.Mao Ô Quy nhìn Sau lưng, nói:- Sức người không thể ước đoán mộ táng thánh linh, chỉ một cánh cửa đã chặn vô số ở bên ngoài.Khu vực làm bọn họ chạy đi mấy tháng mới chỉ là ngưỡng cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ, ngăn cách 'gần trong gang tấc hóa chân trời'.

Nhiều tu sĩ suốt đời không thể bay ra đoạn đường này.Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn, cánh cửa mộ táng Bạch Chu thánh tổ nằm trong sương mù, cách hắn chỉ hơn mười trượng.

Thế nhưng Phong Phi Vân bay hơn ba tháng không thể đến nơi, nếu không có thánh thực quả không chừng hắn mất mấy chục năm cũng không được.Gần trong gang tấc là chân trời.Phong Phi Vân nói:- Có lẽ chỉ hiền giả Vũ Hóa cảnh mới hiểu thấu huyền hư trong đó, đi qua đoạn đường này.Cảnh giới không đến thì không nhìn thấu hư thực được.Phong Phi Vân, tổ tôn Mao gia biến thành ba luồng sáng bay vào thế giới hư không, đáp xuống một tảng đá bay.

Bọn họ lại nhảy lên một đảo nổi, bay hướng trung tâm mộ táng Bạch Chu thánh tổ.Mao Ô Quy lo lắng nói:- Chúng ta hãy cẩn thận chút, người nào xông đến tận đây đều có đại tồn tại, một ngón tay đánh ánt hư không.

Tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện!Mao Ô Quy cảm nhận vài hơi thở cực kỳ cường đại chấn động hòn đảo, đại lục xung quanh run rẩy.Phong Phi Vân hiểu bản thân có bao nhiêu ký, hắn sẽ không liều mạng đi tranh chấp với hiền giả Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân nói:- Cẩn thận là hơn.Mấy ngày nay Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật quanh quẩn vòng ngoài thế giới hư không, núp trong khung xương trên tảng đá, hoặc trong cung khuyết đảo nổi.Mao Ô Quy đụng mở cánh cửa cung điện, trận pháp bên trong bị phá hoại gần hết.

Một ít báu vật uẩn dưỡng nhiều năm bị lấy sạch.- Tía nó, đám khốn nạn, lấy hết báu vật trong mấy cung điện rồi!Phong Phi Vân bước vào, cười nói:- Bạch Chu thánh tổ chết đã rất lâu, dù cung điện lưu trữ báu vật e rằng chúng nó đã mục rữa hết.

Thứ còn giữ lại nguyện vẹn toàn là kỳ bảo hiếm hoi, rất ít ỏi, bị hiền giả Vũ Hóa cảnh lấy đi là bình thường.Mao Thành Thật lăn vào, nói:- Ta cảm giác được một số cung điện chưa bị mở, có lẽ bên trong còn một ít kỳ bảo chưa bị lấy.- Ha ha ha ha ha ha!

Tôn tử ngoan, mau dẫn gia gia đi tìm!thế giới hư không này mênh mông vô tận, vô số đảo nổi, đá ba, thậm chí có các mảnh đại lục vỡ.

Nơi này như thế giới mênh mông độc lập.Liên tiếp bay ba ngày trong thế giới hư không, Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật tìm đến khu vực chưa có ai đến.Hai tảng đá khổng lồ lơ lửng, mỗi tảng đá dài mấy trăm dặm, đen thui, cứng rắn.Một tòa cung điện hình tháp bay giữa hai tảng đá to.

Không biết tài liệu gì tạo ra cung điện này, không có trận pháp bảo vệ nhưng vẫn tồn tại vạn cổ, dù đã rách nát vẫn khiến người kinh ngạc.Những thần cung tiên điện trên đảo còn sừng sững vì chúng nó được trận pháp bảo vệ.

Cung điện tháp này không có trận pháp giữ gìn nhưng vẫn tồn tại ức vạn năm bất diệt, làm người ta kinh ngạc vô cùng.Cung điện không nguyên vẹn, có nhiều chỗ bị phá hoại, sụp một góc.

Nhiều cột ngọc, tường sắt sụp đổ, lơ lửng trong hư không.-------Chương 1407: Thế giới hư không (2)Mao Ô Quy nhặt miếng ngói sắc lưu ly lên gặm, con mắt ti hí sáng rực.

Mao Ô Quy cất miếng ngói vào mai rùa ngay.Phong Phi Vân bay đến, cũng nhặt một miếng ngói.Đây là miếng ngói cực kỳ rộng, dài một thước, nặng tám ngàn cân, bên trên tràn đầy dấu vết phong hóa.Thời gian xa xôi làm mái ngói cũng bị phong hóa, để lại nhiều dấu lồi lõm nhưng vẫn tràn đầy linh tính, lóe ánh sáng vàng nhạt.Mái ngói bình thường tồn tại mấy trăm năm, mấy ngàn năm sẽ thành cát bụi.

Miếng ngói này từ viễn cổ đến bây giờ chưa mục, đủ nói lên nó không tầm thường.- Miếng nói này làm bàng lưu kim thủy mẫu thạch.

Chết tiệt, hèn gì con rùa này nhét ngay vào trong mai.Lưu kim thủy mẫu thạch là tài liệu cần thiết rèn luyện linh khí từ thập phẩm trở lên, rất hiếm hoi, giá cực mắc nhưng vẫn rất được yêu thích.Một ký lưu kim thủy mẫu thạch có giá hơn một vạn linh thạch.Miếng ngói trong tay Phong Phi Vân nặng hơn tám ngàn cân, có giá là tám ngàn vạn linh thạch.Trong khi Phong Phi Vân thẫn thờ thì Mao Ô Quy âm thầm nhét hơn hai mươi miếng ngói vào mai rùa.Phong Phi Vân không cam lòng yếu thế, cuối cùng hắn cướp mười sáu miếng ngói lưu kim thủy mẫu.Phong Phi Vân cướp cây cột đỏ rực thô cỡ một thước, dài ba thước, nặng hơn ba trăm vạn cân.Cây cột này bị thời gian ăn mòn, hình dạng bất quy tắc.

Lau lớp bụi đỏ rực trên bề mặt đi, bên trong lộ ra ánh sáng chói mắt như lửa, đâm đau mắt người.Phong Phi Vân kinh ngạc nói:- Cây cột điêu bằng hỏa loan cốt!Hỏa loan yêu tộc là một trong các thái cổ thánh yêu tộc, có huyết mạch cao quý nhất.

Điêu xương hỏa loan thành cây cột thì thật xa xỉ.

Tác dụng của hỏa loan cốt rất lớn, có thể luyện chế đan dược đỉnh cao, một lượng nhỏ hỏa loan có thể bán ra giá rất cao, là bảo dược mà các luyện đan tông sư cần.Phong Phi Vân thu cây cột, lòng cực kỳ hưng phấn.

Trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ có quá nhiều báu vật.- Hỏa loan cốt ba trăm vạn cân, nếu đám luyện đan tông sư trông thấy chắc sẽ kích động phát điên.Không chỉ có mái ngói lưu kim thủy mẫu, cột hỏa loan cốt, còn có từng miếng từng miếng kim ti linh thạch xây thành vách tường.

Mỗi bức tường lóe ánh sáng vàng, là báu vật vô giá.Tốc độ hốt hàng của Phong Phi Vân, Mao Ô Quy rất mau, thoáng chốc mái ngói, cột đá, vạch tường một góc cung điện sụp đổ đã bị lấy sạch.Đây mới chỉ là một góc cung điện.Mao Ô Quy nghiêm túc nói:- Tòa cung điện này rất lạ.

Phong Phi Vân, Mao Thành Thật, các ngươi hãy chờ ở bên ngoài, để ta đi trước dò đường.Mao Ô Quy biểu hiện rất can đảm, nó thò vuốt ra ngăn cản Phong Phi Vân lại, xung phong mạo hiểm nhảy vào cánh cửa cung điện.Phong Phi Vân biết rõ Mao Ô Quy có âm mưu gì, nếu hắn ngu ngốc đứng chờ ở đây thì trong cung điện không còn bảo bối gì nữa.Mao Thành Thật lo lắng hỏi:- Nhị đại gia, gia gia của ta làm gương đi trước, anh dũng xông vào cung điện dò đường, có khi nào gặp nguy hiểm gì không?- Chắc vậy.Phong Phi Vân định bước vào cung điện đột nhiên cảm giác bên trong truyền ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, như có móng vuốt vô hình muốn kéo hắn vào trong.- Không đúng . . . lui!Lưng Phong Phi Vân giương cánh phượng hoàng đỏ rực, tay ngưng tụ thanh chiến đao màu trắng chém hư không.

Đao khí hung mãnh khiến người sợ hãi tuôn ra ngoài như con sông lửa.Hiện giờ Phong Phi Vân có tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên, sức chiến đấu không nhỏ.Đao khí chém vào cánh cửa cung điện nhưng như đá chìm đáy biển, không gợi lên chút gợn sóng nào.Ầm!Một dao động khổng lồ tuôn ra từ cửa cung điện, đánh bay Phong Phi Vân, thánh thực quả.Phong Phi Vân giơ đao làm thuẫn che trước mặt, hắn bay ngược ra mấy chục dặm mới đứng lại.- Có chuyện gì?

Trong cung điện hoang phế bao nhiêu năm tháng sao lại có lực lượng công kích cường đại như thế?Biểu tình Phong Phi Vân trầm trọng, tay cầm chiến đao bị lực lượng đánh trúng da nứt ra, từng cột máu chảy ra ngoài.Thánh thực quả lo lắng hỏi:- Nhị đại gia, nhị đại gia, gia gia của ta có sao không?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cung điện sụp đổ, cửa sâu thẳm âm u không thấy bên trong có gì.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Cung điện hoang phế này chắc chắn có vấn đề, những tiên hiền đi qua đây nhưng không đụng vào nó.

Chắc tiên hiền cảm giác trong cung điện có thứ không tầm thường, không muốn đụng vào nên mới không ra tay.Thánh thực quả hết sức quan tâm sự an toàn của Mao Ô Quy:- Vậy bây giờ chúng tahải làm sao?

Gia gia của ta làm gương đi trước, anh dũng không sợ hãi.

Gia gia lo chúng ta gặp nguy hiểm nên mới đi trước dò đường, chúng ta không thể bỏ mặc gia gia!Cung điện tháp lơ lửng giữa hai tảng đá tĩnh lặng, vĩnh ahừng ở đó.- Để ta thử xem.Phong Phi Vân định xông vào từ góc cung điện sụp đổ nhưng vẫn bị công kích.

May mắn Phong Phi Vân lấy ra Thanh Đồng cổ thuyền mới trốn thoát, không thì đã chết ở bên trong.Thánh thực quả tò mò hỏi:- Tại sao gia gia của ta không bị công kích?Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, hắn không nghĩ ra được lý do.

Có người phát hiện động tĩnh bên này, đang bay tới gần.Phong Phi Vân vội khoác ẩn tàm sa la che người và thánh thực quả, trốn vào mặt sau một tảng đá to.Phương xa vang giọng nam:- Trời!

Vách tường cung điện này xây bằng kim ti linh thạch!Nam nhân chân đạp áng mây xanh đáp xuống bên ngoài cung điện bay.

Nam nhân khoảng hai mươi tuổi, mặc giáp trắng, anh khí bừng bừng, là thanh niên tài tuấn đẳng cấp sử thi.Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt chân đạp hư không, bước chân như hoa sen từng bước đến gần:- Mạc huynh, tốt nhất hãy cẩn thận chút, ta cảm giác chỗ này mới nãy có khí lưu dao động, không chừng có cường giả ẩn trong bóng tối.Đây là một đám thanh niên tài tuấn, khoảng hơn hai mươi người, thân phận thấp nhất là con cái vực chủ một phương.Trong đó có tài tuấn đỉnh cao của tiên thành, thánh phủ, nhân vật kiệt xuất vô số người ngước nhìn, hâm mộ.đặc biệt là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt được gọi là một trong sáu nhân kiệt đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam.Bọn họ theo trưởng bối vào thế giới hư không.

Các trưởng bối đã tiến sâu trong thế giới hư không tìm mộ táng Bạch Chu thánh tổ, bọn họ thì lòng vòng bên ngoài ánh sáng.Tiêu Thiên Duyệt tu vi cao thâm khó dò, thân trên người có thần hoàn lượn lờ, hai mắt lóe bảo quang.

Tiêu Thiên Duyệt thi triển bảo thuật mắt dò xét bốn phía nhưng không tìm được kết quả gì.Một thiên chi kiêu nữ linh giác rất mạnh ngửi được mùi nhân loại đọng trong không khí:- Có hơi thở nhân loại đọng lại, chắc đã vào cung điện kia.Ánh mắt Tiêu Thiên Duyệt nghiêm túc nói:- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trong cung điện này có hơi thở nguy hiểm.Một nam nhân tóc tia bù xù xông lên:- Có sao?

Tại sao ta không cảm giác được?Nam nhân tóc rối hơ gây gậy sắt vàng thô cỡ miệng chén đập vào đỉnh cung điện.Nam nhân tóc xù thấy mái ngói trên đỉnh cung điện làm bằng lưu kim thủy mẫu thạch, đây là chí bảo linh khí giá trị liên thành, rất quý giá.-------Chương 1408: Bất Tử điệnẦm!Khí lãng vô hình bắn ra từ cung điện, bộc phát lực lượng bẻ gãy nghiền nát.Nam nhân tóc rối biến sắc mặt, vội rút gậy sắt vàng về che người.

Nhưng nam nhân không đối kháng lại lực lượng đó nổi, bị lực lượng đập vào người.

Gậy sắt rời tay, cơ thể nam nhân tóc rối rách mấy mảnh, máu rơi trong không trung.Một tài tuấn tư chất tuyệt vời chết ngay tại chỗ.- Có điều lạ, lạ lùng, mọi người mau rút đi!Một thiên chi kiêu nữ tóc dài màu lam triệu hoán ra tấm phù lục phòng ngự chặn lại dư âm xung lực, đẩy các thanh niên tài tuấn ra ngoài.Các thiên tài tuấn kiệt không dám lỗ mãng, tuy báu vật tốt thật nhưng mạng sống quan trọng hơn.Một nữ nhân trang nhã lên tiếng:- Ta biết rồi, loại cung điện này rất có thể là nơi Bạch Chu thánh tổ ngộ đạo lúc về già trong truyền thuyết, tên là Bất Tử điện.Nữ nhân điềm tĩnh để tóc dài thật dài, tòng mắt đen láy, mày cong, là tài nữ bác học đa tài.

Nàng tên Nhiếp Song Song, đệ tử thân truyền của Thương Hải tiên sinh, đến đẳng cấp đại trí sư thất phẩm.Nhiếp Song Song đọc nhiều sách vở, tham ngộ vấn đề khó khăn thượng cổ, hiểu thiên văn địa lý, tinh thông ngũ hành bát quái.

Trước khi vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ Nhiếp Song Song dã lật xem nhiều điển tịch cổ xưa, phân tích nhiều thứ liên quan đến Bạch Chu thánh tổ.cung điện này là nơi Bạch Chu thánh tổ ngộ đạo lúc về già.Nhiều tiên hiền đi ngang qua, cảm giác cung điện bất thường, không dám tiến vào, không biết chỗ này là Bất Tử điện.Có người lặng lẽ đến gần cung điện, nhìn kỹ chữ trên tấm biển treo trên cửa cung điện.

Nhìn thật lâu mới thấy hai chữ bất tử, chứng thực điều Nhiếp Song Song nói.Một nhi tử vực chủ rất kích động, người run rẩy nói:- Trời, nếu đây đúng là chỗ Bạch Chu thánh tổ ngộ đạo lúc về già có khi nào để lại bản khuyết Vạn Kiếp Bất Tử Công không?Tiêu Thiên Duyệt, đám thiên tài tuấn kiệt biểu tình khác lạ.

Nếu có Vạn Kiếp Bất Tử Công, dù chỉ là bản tàn khuyết cũng đã rất giỏi.- Ha ha ha ha ha ha!

Một đám nhân loại mà dám mơ ước thánh linh thần thông của yêu tộc ta, không muốn sống nữa!Yêu vân bao la bay đến, mười bóng người bay ra, có nam có nữ, tóc dài màu trắng.

Bọn họ rất trẻ tuổi nhưng tu vi không tầm thường chút nào.Bọn họ là thanh niên tài tuấn của Bạch Chu yêu tộc.Tuyết Lang đại nhân cũng có mặt trong số mười người.

Áo lụa kéo dài dưới đất, cơ thể đẫy đà, eo nhỏ lắc lư theo gió, quyến rũ động lòng người.Tuyết Lang đại nhân là tiểu cô cô của Phi Viện công chúa, người hoàng tộc trong Bạch Chu yêu tộc, tư chất tuyệt đỉnh.

So với đám lão bất tử sống mấy ngàn năm thì Tuyết Lang đại nhân rất trẻ tuổi.Phong Phi Vân núp sau tảng đá phía xa, người khoác ẩn tàm sa la vui vẻ xem kịch.

Tốt nhất là có người xông vào Bất Tử điện, hắn sẽ rất vui.Tiêu Thiên Duyệt quyết định:- Giết mười yêu nghiệt trước rồi tìm cách vào Bất Tử điện.Phe nhân loại có hơn hai mươi người toàn là tài tuấn đỉnh cao thế hệ trẻ, tu vi cực mạnh.

Bọn họ xông lên, muốn giết mười thiên kiêu Bạch Chu yêu tộc.Tuyết Lang đại nhân vung cánh tay ngọc:- Không biết sống chết!Tuyết Lang đại nhân đánh ra ánh sáng rực rỡ như thần nhẫn màu trắng chém ra ngoài,đánh bay một thiên kiêu nhân loại.

Ngón tay Tuyết Lang đại nhân dài ra thành lưỡi dao bén đâm ra, muốn đâm chết thiên kiêu nhân loại.Vù vù vù vù vù!Tiêu Thiên Duyệt cầm thanh thần kiếm, đứng bên ngoài hư không chém một nhát vào Tuyết Lang đại nhân.

Kiếm khí sắc bén như sấm sét giáng xuống.Tuyết Lang đại nhân bị kiếm khí đẩy lui, mắt đưa làn thu ba, nhoẻn miệng cười.

Tuyết Lang đại nhân hé môi phun tơ nhện trắng như tia sáng bắn ra.Tiêu Thiên Duyệt không uổng là tài tuấn đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam, thần kiếm bị kích hoạt, kiếm khí bắn ra bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, biến thành một tòa kiếm vực chặn tơ nhện Tuyết Lang đại nhân phun ra thành mấy khúc.Tuyết Lang đại nhân chớp mắt:- Thiên kiêu tài tuấn thế hệ trẻ của nhân loại có nhiều thật.Tuyết Lang đại nhân tăng hứng thú với Tiêu Thiên Duyệt, chiến ý hoàn toàn bị kích phát.

Yêu khí trào ra từ lỗ chân lông Tuyết Lang đại nhân, biến thành một yêu vực khổng lồ.Mười cường giả yêu tộc trẻ tuổi có tu vi cực mạnh, chín người khác có sức chiến đấu không tầm thường.

Mỗi cường giả yêu tộc đã bước vào cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tu luyện vực thuộc về mình.Trong đám thiên kiêu nhân loại có vài người rất mạnh.

Như Mạc Thái Tuấn, trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực, Nhiếp Song Song đại trí sư thất phẩm, thiếu nữ tóc dài màu lam.

Sức chiến đấu của bọn họ sánh ngang với lão tổ cổ tộc.Trong khi đám thiên tài người và yêu đánh túi bụi thì Phong Phi Vân suy tư cách tiến vào Bất Tử điện.Tại sao Mao Ô Quy không bị lực lượng bí ẩn trong Bất Tử điện công kích?- Chẳng lẽ nó đã giấu hết lực lượng trên người?Phong Phi Vân nghĩ đến nhân loại thiên kiêu vừa rồi bị Bất Tử điện đập bẹp là vì gã công kích cung điện.Lần đầu tiên Phong Phi Vân muốn bước vào Bất Tử điện thì cung điện chỉ có lực lượng muốn kéo hắn vào, còn lúc hắn bài xích lực lượng này thì bị Bất Tử điện công kích dữ dội.- Tức là ngươi công kích Bất Tử điện mạnh cỡ nào thì cung điệnsẽ sinh ra lực công kích gấp đôi.

Nếu ngươi không có địch ý với Bất Tử điện, không công kích cung điện thì nó sẽ không tấn công ngươi.Phong Phi Vân cảm giác hắn đi đúng hướng, thế là thử tiến vào.Ầm!Một tài tuấn nhân loại bị đánh bay đập vào tảng đá to nơi Phong Phi Vân ẩn núp, đụng bể đá, mông đè thánh thực quả.Thánh thực quả kêu lên:- A!

Cái gì đập vào ta?Thánh thực quả chạy ra ẩn tàm sa la.Tài tuấn nhân loại đập trúng thánh thực quả hét càng thảm hơn, mông nát bét, bị gai thánh thực quả đâm nở hoa cúc.- Cái gì . . .

Đâm đau quá!Tài tuấn nhân loại ôm mông hét to, mông chảy đầy máu.

Giây sau tài tuấn nhân loại ngậm miệng, vì gã thấy trái cây to cũng đang la hét.

Trái cây này như trái sầu riêng làm bằng cương thiết.Phong Phi Vân không trốn được nữa, hắn cởi ẩn tàm sa la ra, tay chặt vào gáy tài tuấn nhân loại đánh xỉu gã.Phong Phi Vân hét lên:- Mao Thành Thật, đi theo ta tìm gia gia của ngươi!Phong Phi Vân không dám khoác áo da phượng vảy rồng, dù gì tài tuấn kiệt xuất nhân loại và yêu tộc có mặt tại đây, trong đó có thiên chi kiêu nữ đẳng cấp đại trí sư thất phẩm.

Không chừng trong đó có người nhận ra hơi thở rồng và phượng.Thứ gì dính dáng đến rồng, phượng đều là cự bảo vô thượng.

Tin tức lan ra ngoài, không chỉ cường giả nhân loại không tha cho Phong Phi Vân, long tộc, phượng tộc cũng sẽ bị kinh động.

Khi đó Phong Phi Vân lên trời không đường, xuống đất không cửa.Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đàm thành cây trường mâu lao nhanh vào Bất Tử điện, thánh thực quả theo sau hắn.- Là ngươi!Người đầu tiên nhận ra Phong Phi Vân không phải Tuyết Lang đại nhân mà là Tiêu Thiên Duyệt.Ngày Tiêu Thiên Duyệt thành thân, Phong Phi Vân cướp tiểu thiếp của gã trước mặt tài tuấn trong thiên hạ, đây là sự nhục nhã lớn lao.-------Chương 1409: Thế giới vỡ nát (1)Khi ấy Phong Phi Vân ở trong cửa trùng động đâm một thương vào Tiêu Thiên Duyệt, gã không quên hơi thở từ trường thương đó.

Sau này nhị công tử Chiến Địa Tước phủ tự ra mặt làm Tiêu Thiên Duyệt không truy cứu tiếp, nhưng cái gai đâm trong lòng gã không thể xóa nhòa.Giờ Tiêu Thiên Duyệt trông thấy Phong Phi Vân, thật là oan gia ngõ hẹp.Tuyết Lang đại nhân cũng nhận ra Phong Phi Vân:- Ha ha ha ha ha ha!

Đúng là oan gia ngõ hẹp!Tuyết Lang đại nhân hé môi phun một sợi tơ nhện như cây roi trói Phong Phi Vân.- Mạng của hắn thuộc về ta!Tiêu Thiên Duyệt chém đứt tơ nhện, lại chém hướng Phong Phi Vân.- Xì, mạng của ta thuộc về ta!Người Phong Phi Vân bộc phát ba ngàn vạn đốm sáng, trường thương chém ra ngoài, đánh nát kiếm khí của Tiêu Thiên Duyệt, tiếp tục bay vào Bất Tử điện.Một cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên chặn giữa đường, tay cầm thần giản đỏ rực, người phát ra "Chiến binh phần mộ vực", vô số qua gãy, tàn binh cắm vào ngôi mô to trong không trung thành đại vực ảo.- Tuyết Lang đại nhân muốn lấy mạng của ngươi thì ngươi không trốn thoát được!Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tóc dài màu trắng, ánh mắt ngạo nghễ, thần giản đỏ thẫm chém xuống phát ra lực lượng sóng to ngập trời.Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên có tư cách đột phá Vũ Hóa cảnh, trong cổ tộc được gọi là lão tổ, sức chiến đấu cực kỳ cường đại.- Chuyện đó không do ngươi quyết định!Miệng Phong Phi Vân phun ra lửa nóng cháy, muôn vàn tinh khí bay ra biến thành biển lửa.

Trên biển lửa có tiếng phượng hoàng hót hình thành ảo ảnh phượng hoàng.- Phượng hoàng nghiệt hỏa!Đây là thần thông thứ ba sinh ra khi Phong Phi Vân đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Phượng hoàng nghiệt hỏa khủng khiếp hơn nhị vị minh hỏa, là thần thông thủ đoạn của phượng hoàng.

Nếu tu luyện ra một trăm khối phượng cốt, phượng hoàng nghiệt hỏa lợi hại như tam vị chân hỏa.Phượng hoàng nghiệt hỏa xuất hiện, phạm vi mấy ngàn dặm bị lửa bao trùm thành biển lửa, sóng dâng lên cao mấy trăm thước như bức tường ấm nuốt hết đá, đảo nổi.Chiến binh phần mộ vực của tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo, vực cũng bị đốt thủng.- Trời, đây là thần thông gì mà có thể biến ra nghiệt hỏa của phượng hoàng yêu tộc?Tu sĩ yêu tộc kinh hoàng, cho rằng Phong Phi Vân sử dụng thần thông huyễn hóa ra phượng hoàng nghiệt hỏa.

Tu sĩ yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên vội chạy ra ngoài nghiệt hỏa, nếu chiến binh phần mộ vực bị nghiệt hỏa đốt thủng, gã không chết cũng sẽ lột một tầng da.Ầm!Phong Phi Vân đâm trường thương xuyên qua chiến binh phần mộ vực, để lại vết máu trên người tu sĩ yêu tộc.Tu sĩ yêu tộc không bị thương nặng, người khắc đầy yêu văn, cánh tay chỉ bị trầy xước.- Chết tiệt!Tu sĩ yêu tộc huơ thần giản đỏ rực công kích trên không trung, như một ngọn núi đồng đỏ đè xuống.Phong Phi Vân đã đến trước Bất Tử điện, ba ngàn vạn đốm sáng lấp lánh trên người hắn, lửa vờn quanh thân thể.

Phong Phi Vân xoay người đâm trường thương đánh vào ngọn núi đồng đỏ.Ầm!Hư không rung rinh, sóng lửa ngập trời.Hai người cùng thụt lùi, lực lượng khổng lồ xuyên qua giữa tu sĩ yêu tộc và Phong Phi Vân.Một chân Phong Phi Vân đã chạm vào ngưỡng cửa Bất Tử điện, hắn cười với cường giả yêu tộc.Phong Phi Vân nói:- Không tiễn.Phong Phi Vân bước vào Bất Tử điện.Tuyết Lang đại nhân nhẹ nhàng đáp xuống, nói:- Tu vi của hắn lại tăng mảng lớn.Áo đỏ bay lên, da trắng tuyết, ngực to, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.Tu sĩ yêu tộc mới rồi đánh nhau với Phong Phi Vân nói:- Tuyết Lang đại nhân, hắn chỉ là Niết Bàn đệ tam trọng thiên, chẳng qua có thần thông cường đại.

Ta tin chắc có thể giết hắn.- Người này rất gian xảo, sở trường tốc độ, ta truy sát hắn nửa tháng àm không giết được, chỉ bằng vào ngươi?Chân mày Tuyết Lang đại nhân mỏng dài, răng trăng sáng:- Đi, chúng ta cũn vào Bất Tử điện.

Nếu bên trong có di bảo thánh tổ để lại thì tuyệt đối không thể để nhân loại lấy đi.Tuyết Lang đại nhân là nữ nhân thông minh siêu đẳng, thấy Phong Phi Vân vào Bất Tử điện liền hiểu bí mật trong đó.

Tuyết Lang đại nhân dẫn chí nTu sĩ yêu tộc khác vào Bất Tử điện.- Nhân loại vừa rồi là ai?

Thần thông lợi hại như vậy tại sao trước kia chưa nghe nói qua tên của hắn?Hơn hai mươi thanh niên tài tuấn nhân loại tụ tập lại.

Chỉ có hai, ba người bị thương, một người bị Phong Phi Vân đánh xỉu.Nhiếp Song Song nói:- Hắn là bán yêu.Nhiếp Song Song tinh thông thiên văn địa lý và suy tính thôi diễn, răng trắng, môi đỏ.

Nhiếp Song Song nhìn thấu chút hư thực của Phong Phi Vân, mắt lóe tia sáng.Nghe hai chữ bán yêu sắc mặt Tiêu Thiên Duyệt càng âm trầm.- Cái gì?

Bán yêu mà mạnh như vậy?Nhiều thanh niên tài tuấn cảm thấy rất khó tin.

Ở trong mắt bọn họ thì bán yêu là đê tiện, nhỏ yếu nhất, sinh vật hèn mọn bị cùng cảnh giới chà đạp.

Chưa từng nghe một bán yêu Niết Bàn đệ tam trọng thiên đánh lùi cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Đây đúng là chuyện như mơ giữa ban ngày, khiến người khó tin.- Mỗi cách mấy thời đại bán yêu luôn ra một, hai nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có thể tranh phong với thành chủ tiên thành, phủ chủ thánh phủ lúc trẻ.

Nhưng không thể nào đột phá Vũ Hóa cảnh, bị khốn chết tại cảnh giới niết bàn.- Trong bán yêu hiếm Phong Phi Vân đột phá được Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, bán yêu này dù đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên thì sao?

Rất có thể suốt đời không đột phá được nữa.- Đi!

Chúng ta cũng vào Bất Tử điện.Hơn hai mươi tu sĩ nhân loại vào Bất Tử điện.Nơi đây là chỗ Bạch Chu thánh tổ ngộ đao lúc về già, là thánh địa của Bạch Chu yêu tộc.Trong không khí tràn ngập hơi thở thánh linh viễn cổ, mỗi một khối đất đầy thần tính, vì chúng nó được thánh linh đạp lên.Phong Phi Vân đi vào Bất Tử điện, cảm giác như vào ánh mắt không gian khác.

Mỗi một món đồ không chừng được thánh linh chạm vào, như cách ức vạn năm gặp gỡ thánh linh.Cảm giác này rất lạ, đôi khi thoải mái thả lỏng, có khi khiến người thấy gai người.Thánh thực quả theo Sau lưng Phong Phi Vân:- Nhị đại gia, tại sao ta không cảm nhận được gia gia của ta ở đâu?Trong Bất Tử điện, mọi cảm quan bị ức chế, bao gồm linh khí trong cơ thể.

Rất kỳ lạ, mờ mờ ảo ảo.- Không thể tiếp tục đi tới, nếu không kinh mạch trong người ta cũng bị phong kín, linh khí không thể vận chuyển.Phong Phi Vân cảm thấy không ổn, đan điền chi hải bị giam cầm, không vận chuyển linh khí được.Thánh thực quả hỏi:- Vậy gia gia của ta thì sao?- Gia gia của ngươi lớn mạng lớn không chết được, rùa ngàn năm, vương bát vạn năm ý nói giống như gia gia của ngươi.Lòng Phong Phi Vân máy động, nếu Bất Tử điện giam cầm linh khí vậy là không thể thi triển thần thông, chỉ có thể sử dụng lực lượng cơ thể.- Ta có vạn thú chiến thể, Bất Tử Phượng Hoàng Thân, linh khí bị giam cầm chẳng phải càng có lợi cho ta sao?- Đi!

Chúng ta đi vào tìm gia gia của ngươi!Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm, cười quái dị bước vào trong.-------Chương 1410: Thế giới vỡ nát (2)Theo sau là Tuyết Lang đại nhân, chín cường giả yêu tộc chạy tới nơi Phong Phi Vân vừa đứng.

Bọn họ dừng lại.Một cường giả yêu tộc nhíu mày nói:- Lại tiến tới thì yêu khí trong yêu châu sẽ bị áp chế.Tuyết Lang đại nhân nói:- Vậy càng tốt.

Yêu tộc chúng ta chủ tu thân thể, nhân loại chủ tu đan điền, hơi thở trong người bị áp chế càng có lợi cho chúng ta.Chín cường giả yêu tộc khác cười rộ lên.Đám tu sĩ nhân loại đi theo vào Bất Tử điện cảm giác không ổn, nhưng các thanh niên tài tuấn đều mang theo phù lục tăng mạnh thân thể, thế là ngang nhiên xông vào.* * *Mao Thành Thật nhỏ giọng nói:- Nhị đại gia, chúng ta không giết người không được sao?Mặt Phong Phi Vân âm trầm vuốt ve trường thương, nói:- Ta không giết bọn họ sẽ bị họ giết, ta không muốn chết, vậy nên người chết là . . .

Bọn họ!Ầm!Người Phong Phi Vân phát ra lực lượng xẻ núi, trường thương đâm ra xuyên thủng cơ thể một cường giả yêu tộc đi đằng trước.Thiên Tủy Binh Đàm sắc bén không gì sánh kịp, sức lực của Phong Phi Vân có thể tay không nâng một ngọn núi.

Phong Phi Vân đâm ra một kích, áo giáp trên người cường giả yêu tộc cũng không đỡ nổi.Máu phun đầy đất.Nhưng cường giả yêu tộc chưa chết, sức sống rất dẻo dai.Cường giả yêu tộc hét to:- Hắn ở bên đó!- Nói nhiều!Phong Phi Vân xông lên vỗ đầu cường giả yêu tộc, bẻ gãy cổ.

Cường giả yêu tộc mềm oặt té xuống đất, hóa thành nguyên hình, một con nhện màu trắng.Cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên dễ dàng chết như thế, mãi đến chết tu sĩ yêu tộc vẫn không hiểu mình là yêu tộc, cơ thể mạnh mẽ vậy mà không đỡ nổi một chưởng của tu sĩ nhân loại.Cơ thể tu sĩ nhân loại chẳng lẽ mạnh hơn yêu tộc?Khi Tuyết Lang đại nhân, tám cường giả yêu tộc chạy đến nơi thì dưới đất chỉ còn lại máu yêu.- Đáng ghét, Bạch Tinh Nguyên bị giết mau như vậy.

Lực lượng thân thể của nhân loại này mạnh thế sao?- Nếu Vạn Kiếp Bất Tử Công của thánh tổ không thất truyền, bàn về độ mạnh thân thể có ai sánh bằng Bạch Chu yêu tộc chúng ta?Tuyết Lang đại nhân nhiều lần đụng độ Phong Phi Vân, có vài lần đánh hắn nát nhừ.

Tuyết Lang đại nhân mấy lần cho rằng Phong Phi Vân chết chắc, nhưng hắn luôn sống lại, từ đó thấy được sức sống của hắn rất mạnh, cơ thể không yếu chút nào.Tuyết Lang đại nhân cười càng đẹp:- Thú vị, nhân loại này càng lúc càng thú vị.Không gian trong Bất Tử điện rất rộng, không chỉ có một điện vũ.

Mấy trăm thư phòng, một số hồ nước cạn khô, núi giả nứt ra, thác nước khô, đường rách nạt lơ lửng.Đây giống như tiểu thế giới tan nát.Phong Phi Vân trốn vào một hồ nước khô, bên trong đầy đát trong suốt lấp lánh như ràng đá.Trong hồ chắc từng có thánh tuyền, có thể hồi sinh người sống, mọc thịt trên xương.

Nhưng vì đã quá lâu, hồ cạn nước.- Yêu thi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên này chắc có thể đổi ba mươi điểm quân công.Tu sĩ đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên không dễ bị giết, Phong Phi Vân có thể làm được điều này vì trong Bất Tử điện giam cầm lực lượng, khiến hắn thoải mái phô bày sức mạnh cơ bắp.Thánh thực quả phát ra thứ mới lạ, nó lớn tiếng gọi Phong Phi Vân:- Nhị đại gia mau nhìn kìa, trong hồ có con cá!Cái ao này không biết khô cạn bao nhiêu năm tháng, làm sao có con cá được?Phong Phi Vân định mắng thánh thực quả chuyện bé xé ra to, hấp dẫn tài tuấn yêu tộc, nhân loại đến đây.

Nhưng khi Phong Phi Vân chạy tới nơi, bên dưới một tảng đá trong suốt thật sự có con cá nhỏ màu bạc.Con cá hai đầu, chỉ dài một tấc, người lóe ánh sáng bạc, vảy rậm rạp, cái đuôi tinh xảo.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thấu hư thực của con cá nhỏ màu bạc, nỗi lòng kích động:- Đây không phải cá, nó là một ao ngân nguyệt nhỏ.Trong hồ nước này từng tràn đầy ngân nguyệt tuyền, nhưng vì thời gian quá lâu, ngân nguyệt tuyền khô chỉ còn lại một nhúm nhỏ.Nếu Phong Phi Vân đến trễ hơn mấy chục năm e rằng không còn một giọt.Con cá nhỏ màu bạc nghe hiểu lơi Phong Phi Vân nói, đuôi cá quẫy định lặn vào trong hạt cát.Thánh thực quả nói:- Nhị đại gia, nó sống!Thánh thực quả thấy thế cũng chui vào trong cát, rất nhanh ủi con cá nhỏ màu bạc trồi lên.Phong Phi Vân lấy hộp hàn ngọc cất con cá nhỏ màu bạc vào, cá nhỏ vào trong hộp liền biến thành hai giọt nước suối bạc.Phong Phi Vân cất hộp ngọc, nói:- Ngân nguyệt tuyền là một loại trong thất sắc tuyền, nước suối có thể uẩn dưỡng thánh dược.

Thời viễn cổ thất sắc tuyền đã diệt tuyệt, không ngờ tìm được hai giọt.Tuy chỉ có hai giọt nhưng đã rất quý giá.Thánh thực quả nói:- A!

Ra là thất sắc tuyền, thất sắc tuyền có ích lợi lớn cho tu sĩ niết bàn.Phong Phi Vân lòng máy động, hắn chưa từng nghe nói thất sắc tuyền giúp ích nhiều cho niết bàn, vội hỏi:Thánh thực quả ngơ ngác nói:- Không biết ai nói, dường như ta vốn nên biết nhưng giờ lại mơ hồ, không lẽ là ta đoán ra?Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh.Thánh thực quả nói:- Thật ra nếu xem thân thể người như một gốc thánh dược, dùng thất sắc tuyền uẩn dưỡng bản thân, khi trải qua sinh tử niết bàn chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn.

Thất sắc tuyền địa biểu sự sống.Phong Phi Vân thấy cũng có lý, hỏi:- Ai nói cho ngươi biết cái này?Thánh thực quả ngơ ngác nói:- Không rõ, cảm giác rất lạ.Trán Phong Phi Vân lại nổi gân xanh, cuối cùng hắn không thử nghiệm mà cất ngân nguyệt tuyền đi.- Nơi này có ngân nguyệt tuyền thì không chừng trong hồ nước khác còn sót lại thánh tuyền, chúng ta mau đi tìm.Phong Phi Vân cảm giác hơi thở ai đó chậm rãi tới gần, hắn nhảy khỏi hồ nước bay nhanh đến hồ khá.- Hắn ở bên này.Một thiên chi kiêu nữ phát hiện Phong Phi Vân chạy nhanh.Thiên chi kiêu nữ này thân hình yểu điệu, tóc dài màu lam ngọc,váy trắng xếp chồng, đuổi theo trước một bước, cánh tay ngọc thon thả cầm tấm ngọc phù.

Ngọc phù lấp lánh ánh sáng ngọc che đi ngọc thể thiếu nữ, nàng như bóng tiên bay trong gió để lại ảo ảnh xinh đẹp.Thiếu nữ chạy tới bên một hồ nước khô, đã mất dấu Phong Phi Vân.- Ủa?

Đâu rồi?Mắt thiếu nữ sáng, khuôn mặt trắng nõn, tóc lam tỏa sáng.

Thiên chi kiêu nữ đứng bên hồ khô nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Phong Phi Vân đâu.- Tìm ta?Giọng Phong Phi Vân vang lên Sau lưng thiên chi kiêu nữ.Thiên chi kiêu nữ vội xoay người, bàn tay mảnh khảnh vỗ ra ngoài nhưng đánh hụt.Đột nhiên có hơi thở chạy ra Sau lưng thiên chi kiêu nữ, khi nàng nổi lòng cảnh giác thì bị lực lượng mạnh mẽ đẩy vào trong hồ khô.- Ngươi . . .!Mặt thiên chi kiêu nữ đầy bùn, tóc dài rối xù, mũi đau nhức, váy trắng dính bẩn.Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ, tay cầm trường thương, lạnh lùng hỏi:- Đuổi theo ta làm gì?

Nàng cũng muốn giết ta?- Ai kêu ngươi đắc tội thiếu thành chủ?Thiên chi kiêu nữ đứng bật dậy, khí kình dao động vẩy bùn đất ra ngoài, nàng lại trở về dáng vẻ phong hoa tuyệt đại.Phong Phi Vân không vội giết thiên chi kiêu nữ:- Thiếu thành chủ?

Tiêu Thiên Duyệt?

Ha ha ha ha ha ha!

Chẳng lẽ nàng không muốn biết ta đắc tội hắn như thế nào sao?-------Chương 1411: Thất sắc tuyềnMắt thiên chi kiêu nữ lạnh băng, tóc dài bay, đường cong thân thể cực kỳ ưu nhã:- Không biết!

Cũng không muốn biết, dù sao là người thiếu thành chủ muốn giết thì ta sẽ giết.

Huống chi ngươi là bán yêu ti tiện, giết ngươi không khác gì giết nô lệ.Phong Phi Vân đã quen nhìn loại nữ nhân tự cho mình cao quý, hắn không giận mà cười nói:- Bởi vì hôm Tiêu Thiên Duyệt thành thân, ta cướp đi tiểu thiếp của hắn.Thiên chi kiêu nữ rất ngạc nhiên, hé môi đỏ:- Hóa ra người đó là ngươi.Phong Phi Vân cười nói:- Có phải nàng rất vui không?

Hắn cưới ít một tiểu thiếp thì nàng có thể bù vào chỗ trống.Thiên chi kiêu nữ cực kỳ tức giận, mắt bốc lửa, tức hộc máu:- Xấu xa vô sỉ, ngươi nói bậy bạ gì đó?

Thiếu thành chủ là tam thúc ruột của ta!Phong Phi Vân rối rít xin lỗi:- A?

Vậy sao?

Xin lỗi ĩn lỗi, nhìn lầm.Phong Phi Vân rất có phong độ quý ông.Thiên chi kiêu nữ nghiến răng:- Bán yêu nhà ngươi thật đáng ghét, trong đầu luôn nghĩ thứ dơ bẩn!Thiên chi kiêu nữ rút trường kiếm mỏng nhỏ chém hướng Phong Phi Vân, nàng rất ghét bán yêu này.Tu vi của thiên chi kiêu nữ siêu cao, mạnh hơn cường giả yêu tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên mới bị Phong Phi Vân giết một bậc.

Dù linh khí trong cơ thể bị giam cầm thiên chi kiêu nữ vẫn chém ra sông kiếm, lực lượng ngang ngửa Phong Phi Vân.Tay thiên chi kiêu nữ dán một ngọc phù, là Vũ Hóa phù lục, có thể tăng lực lượng cơ thể gấp mấy lần.

Thiên chi kiêu nữ chém ra mỗi nhát kiếm có uy lực khai thiên tích địa.

Kiếm khí cắt đất đai quanh hồ nước thành từng vết nứt to ghê người.Nụ cười dần tắt trên môi Phong Phi Vân, biểu tình nghiêm túc nói:- Ta ít khi giết nữ nhân, đừng ép ta.Mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo.- Ta chưa tưng giết bán yêu, ngươi cũng đừng ép ta!Thiên chi kiêu nữ thầm giật mình, trước kia nàng gặp bán yêu toàn là yếu xìu, sinh vật thấp hèn hơn cả nô lệ.

Nhưng bán yêu trước mặt thiên chi kiêu nữ cực kỳ cường đại, có sức chiến đấu ngang ngửa với nàng.

Nếu không nhờ Vũ Hóa phù lục gia cố thì thiên chi kiêu nữ không đánh lại Phong Phi Vân.Trong hư không vang mấy tiếng xé gió, là cường giả yêu tộc nghe chạy đến.

Năm bóng yêu lao tới, lực lượng cực kỳ cường đại, như năm con ma thú.Ầm!Phong Phi Vân không muốn dây dưa với cháu gái ruột của Tiêu Thiên Duyệt, người hắn phát ra tiếng vạn thú gầm rống.

Phong Phi Vân đâm một mâu đánh bay thiên chi kiêu nữ, nàng rơi xuống hồ nước cnạ, té đau điếng.- Bán yêu chết tiệt, thật đáng ghét!Thiên chi kiêu nữ bò dậy, giậm chân.

Thiên chi kiêu nữ cảm giác cường giả yêu tộc đến, nàng dán thần phù tật tốc vào đôi chân thon dài.

Thiên chi kiêu nữ biến thành cái bóng xinh đẹp chạy trốn.Phong Phi Vân vào một hồ nước cạn khác, thánh thực quả sớm chờ tại đây.

Hắn bắt được ba con cá nhỏ trong rừng đá lởm chưởm dưới đáy hồ.Thánh thực quả hỏi:- Nhị đại gia, sao cá nhỏ biến thành màu đỏ?Phong Phi Vân dùng hộp ngọc khác đựng ba con cá nhỏ, trả lời:- Đây là xích diễm tuyền, cũng thuộc thất sắc tuyền.Phong Phi Vân dừng một lúc, hỏi:- Thành Thật, thất sắc tuyền thật sự có thể giúp tu sĩ niết bàn sao?Thánh thực quả chớp mắt nhìn Phong Phi Vân:- Chẳng phải nhị đại gia vừa niết bàn sao?

Nhị đại gia lại muốn đột phá cảnh giới?- Hết cách, kẻ địch quá mạnh, không giống chó mèo bình thường.

Phải có cảnh giới càng cao thì mới có tư cách sống sót.

Nếu có thể đột phá đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, ta tự tin có thể giết hết bọn họ.Mới rồi Phong Phi Vân đánh nhau thiên chi kiêu nữ tuy tự tin có thể giết nàng nhưng đổi lại hắn sẽ bị thương, trong tình huống long mạch tràn ngập nguy hiểm, bị thương thì khó sống.Tu sĩ có thể vào Bất Tử điện đều không tầm thường, tu vi thấp nhất là con của vực chủ một đại vực, người nối nghiệp vực chủ tương lai.Phe yêu tộc càng mạnh, tu sĩ yếu nhất là tu vi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Trong hoàn cảnh này nếu muốn sống thì phải tìm lực lượng càng mạnh hơn, dù rất mạo hiểu nhưng phải liều mạng thử một lần.Thánh thực quả nói:- Nhưng nhị đại gia vừa đột phá không lâu, thuộc sơ kỳ Niết Bàn đệ tam trọng thiên, cảnh giới không ổn định.

Nhị đại gia lại niết bàn lần thứ tư, try lệ tử vong cao hưỡn chín trăm chín mươi bảy phần ngàn.Phong Phi Vân nhìn thánh thực quả chằm chằm:- Tính toán rất chính xác.Thánh thực quả ngơ ngác nói:- Ta thuận miệng nói lung tung!Thánh thực quả cảm thấy nó biết quá nhiều.Niết bàn lần thứ bốn nói dễ hơn làm, sẽ khó khăn hơn ba lần trước rất nhiều, nếu không thì dã chẳng có nhiều tu sĩ bị kẹt chết tại cảnh giới này.Đối với tu sĩ nhân loại, yêu tộc, một khi đột phá Niết Bàn đệ tứ trọng thiên tương đương cầm nửa tấm vé vào Vũ Hóa cảnh, ý nghĩa rất quan trọng.Đương nhiên nửa tấm vé này khó lấy, nhiều người chết trước ngưỡng cửa Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.- Ta không nói đột phá Niết Bàn đệ tứ trọng thiên ngay bây giờ.Phong Phi Vân biết niết bàn rất nghiêm túc, không phải tò đùa, sơ sẩy một cái là thần hồn đều diệt.

Dù thánh linh chuyển thế cũng sẽ rất cẩn thận trong cảnh giới niết bàn, không dám liều lĩnh.Thánh thực quả nhìn Phong Phi Vân:- Vậy ý của nhị đại gia là sao?Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói:- Dẫn ta đi chỗ nguy hiểm nhất trong Bất Tử điện, ta có cách trùng kích đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên,- Chỗ nguy hiểm nhất trong Bất Tử điện là nơi thánh linh tọa đạo, không chừng gia gia của ta cũng ở đó.Linh giá của thánh thực quả rất mạnh, nó cảm nhận được độ mạnh nhiều chỗ trong Bất Tử điện.

Thánh thực quả mang Phong Phi Vân đi nơi thánh linh tọa đạo.Một thác nước khô treo trên vách vực cổ, chỉ còn dấu vết khô vàng, thác nước sớm ngừng chảy vào thời viễn cổ.Giữa vách vực cổ trời quang mây tạnh, các con đường nhỏ viễn cổ uốn lượn.Đây là vách vực cổ bay trong Bất Tử điện, rách nát không chút sự sống.

Cây cối mọc trên vách vực chết hết, thành bột phấn.Thánh thực quả, Phong Phi Vân dọc theo đường nhỏ viễn cổ leo lên trên, đi tìm nơi thánh linh tọa đạo.Linh giác của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận không gian xung quanh dao động nhẹ:- Ngươi khẳng định nơi thánh linh tọa đạo trên đỉnh vực cổ?

Sao ta cảm giác chúng ta đang đi sâu vào mộ táng thánh linh?Thánh thực quả nhảy nhót trên thang đá dẫn đường, mỗi nhảy một lần sẽ leo lên một bậc thang.Thánh thực quả trả lời:- Nơi này là mộ táng Bạch Chu thánh tổ, chỗ nào cũng có thể 'biến gang tấc thành chân trời', hoặc 'biến chân trời thành gang tấc'.

Gang tấc chân trời chỉ trong một ý niệm.Phong Phi Vân dừng bước, hắn thấy dấu mai rùa trên vách đá nâu vàng.

Dấu mai rùa rất mới mẻ, dưới đất có vụn đá.Phong Phi Vân cười nói:- Là con rùa kia để lại, xem ra nó cũng leo lên vực cổ này.Thánh thực quả anhỷ nthó đằng trước đột nhiên kinh kêu:- A!Phong Phi Vân ovọi chạy lên, xuyên qua đường nhỏ, đứng trước vách cheo leo.

Trên đường dốc có một bóng người đứng.Thánh thực quả trốn sau gót chân Phong Phi Vân, người run run nói:- Mới rồi nàng gõ đầu ta, còn mắng ta.-------Chương 1412: Thần binh?Bóng người đứng trên đường dốc mảnh khảnh thon thả, da trắng bóc, chân mày liễu, tay cầm cổ kiếm mỏng nhỏ chặn đường.Nữ nhân thấy Phong Phi Vân xuất hiện thì phát ra khí lạnh.Là cháu gái ruột của Tiêu Thiên Duyệt.Phong Phi Vân khó chịu nói:- Nàng bị gì vậy?

Nó chỉ là đứa con nít, nàng gõ đầu nó làm chi?

Còn mắng nó, lỡ mắng nó ngốc luôn thì sao?

Thành Thật, nàng mắng ngươi cái gì?Thánh thực quả uất ức nói:- Nàng gõ đầu ta, còn mắng ta là . . .

Đen bóng, đó là gì?Phong Phi Vân lắc đầu thở dài:- Thật là khùng.Tiêu Tiểu Thiền khó chịu hỏi:- Bán yêu chết tiệt, ngươi chửi ai khùng?- Ta không mắng nàng, lên tiếng làm chi?Phong Phi Vân cười nói:- Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ nàng canh giữ tại đây.

Tiêu Thiên Duyệt đâu?

Đã đi qua rồi?Tiêu Tiểu Thiền có mặt tại đây thì rất có thể Tiêu Thiên Duyệt, đám thiên tài tuấn kiệt đến trước một bước, xuyên qua đường dốc đến nơi thánh linh tọa đạo.- Ta chuyên môn ở lại đây để dạy ngươi bài học!Mái tóc Tiêu Tiểu Thiền màu lam, cổ thon dài, eo nhỏ, môi như thoa son.

Tu vi Tiêu Tiểu Thiền rất cao, người dán tám ngọc phù, màn sáng bao phủ người nàng.Tiêu Tiểu Thiền chém nhát kiếm kéo kiếm khí dài mấy chục thước.Phong Phi Vân anh tư bừng bừng, tuấn tú tiêu sái, trường bào nhẹ bay lên, người hắn cũng bay theo.

Hai tay Phong Phi Vân cầm trường thương làm gậy, lực lượng vạn thú đè xuống, đập nát kiếm khí của Tiêu Tiểu Thiền.- Dạy ta?

Nàng có bản lĩnh đó sao?Phong Phi Vân cầm trường thương, chân đạp thiết tỏa bước nhanh xông lên, lại đâm trường thương.Tiêu Tiểu Thiền không ngờ Phong Phi Vân đáng sợ như vậy, lực lượng mạnh khủng khiếp, độ mạnh cơ thể hơn tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Đây còn là bán yêu sao?Giống man thú hình người hơn!Bùm!Tiêu Tiểu Thiền ném một viên hỏa châu biến thành kỳ lân hỏa thú cao sáu thước, hỏa thú gầm rống xông hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đâm trường thương vào đầu hỏa thú, đập nát nó.Cùng lúc đó, Phong Phi Vân phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, đánh Tiêu Tiểu Thiền bay ngược ra, té xuống đường dốc, rơi vào vực sâu không đáy.Bất Tử điện cấm bay, tu vi cao cỡ Tiêu Tiểu Thiền cũng không thể thi triển thần thông, nghịch thiên bay lên.Rơi vào vực sâu dù không chết cũng lột da.Thánh thực quả nói:- Nhị đại gia, đám cường giả yêu tộc đang chạy đến vực cổ.Phong Phi Vân ngước nhìn đường nhỏ uốn lượn, thấy đám tu sĩ yêu tộc bắt đầu leo lên, rất nhanh sẽ đến đường dốc.Trước có tu sĩ nhân loại, sau có cường giả yêu tộc, thật là tiến lùi khó khăn.- Nhảy xuống đi!Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị đá thánh thực quả lăn xuống vách đá, hắn cũng nhảy theo.Dưới tầng mây, lưng Tiêu Tiểu Thiền mọc đôi cánh ánh sáng, thân hình mảnh khảnh bay lên trên.

Sau khi bị Phong Phi Vân đánh rơi ra đường dốc, Tiêu Tiểu Thiền lập tứ dùng phù lục bay do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra.- Bán yêu chết tiệt, quá to gan.

Nếu không phải ở trong mộ táng thánh linh thì bản tiểu thư sẽ xé xáh ngươi ra, để ta gặp lại ngươi thì . . .

Tiếng gì vậy?Ầm!Phong Phi Vân từ trên cao té xuống ngay đỉnh đầu Tiêu Tiểu Thiền, làm nàng choáng váng hoa mắt.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Nàng còn chưa chết?Lưng Phong Phi Vân giương đôi cánh, lửa bốc cháy trên cánh, lông chim đỏ như máu.- Ngươi mới chết!Tiêu Tiểu Thiền xoa trán vỗ chưởng vào tiên hiền yêu tộc.Tốc độ của Phong Phi Vân rất mau, hắn dễ dàng né khỏi bàn tay Tiêu Tiểu Thiền, lướt ngang vòng ra Sau lưng nàng.

Phong Phi Vân lột một tấm phù lục bay khỏi lưng Tiêu Tiểu Thiền.- Đừng . . .

A!Cánh ánh sáng trên lưng Tiêu Tiểu Thiền biến mất, nàng rơi nhanh xuống vực sâu.Phong Phi Vân nhìn phù lục trong tay, cất nó đi.

Phong Phi Vân trầm ngâm, đột nhiên nảy một ý.

Phong Phi Vân bay xuống, nhanh chóng ôm Tiêu Tiểu Thiền.Thân thể mềm mại vào lòng, rất mềm.Tiêu Tiểu Thiền như con cá tám chân, cánh tay ngọc ôm chặt tiên hiền yêu tộc, hai chân thon kẹp người hắn.Tiêu Tiểu Thiền treo trên người Phong Phi Vân, nói:- Bán yêu chết tiệt, nếu bản công tử té rơi một cọng tóc thì toàn Bán Yêu Minh các ngươi tiêu đời!Phong Phi Vân nhẹ vỗ lưng Tiêu Tiểu Thiền:- Cô nương ngóc, sao ta nỡ để nàng bị thương?Khóe môi Phong Phi Vân cong lên:- Ta còn cần dùng nàng uy hiếp tam thúc của nàng.Tiêu Tiểu Thiền nhe hàm răng trắng:- Ngươi nghĩ bản tiểu thư nằm trong tay ngươi sao?Mắt to sáng ngời, Tiêu Tiểu Thiền cười tươi như hoa, một tay điểm vào đan điền Phong Phi Vân, ngón tay sắc bén như thanh kiếm ngọc.Bùm!Nhưng ngón tay Tiêu Tiểu Thiền chạm vào 'cây sắt' chứ không đâm trúng đan điền.- Thật là tồi tệ vô sỉ, tùy thân mang theo ám khí!Tiêu Tiểu Thiền chộp ám khí vùng đan điền của Phong Phi Vân, định giật ra, nhưng tay càng mò xuống dưới càng thấy lạ.

Cây ám khí thô to như mọc trên người bán yêu, Tiêu Tiểu Thiền thử giật mấy lần mà không được.Tiêu Tiểu Thiền khó hiểu hỏi:- Chẳng lẽ là thần binh?Phong Phi Vân chửi thầm trong bụng, thiên chi kiêu nữ Cửu Tiêu tiên thành rất chịu chơi.Hai người đáp xuống nền đất.

Phong Phi Vân giật bàn tay Tiêu Tiểu Thiền ra khỏi đũng quần, sắc mặt khó chịu.Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Tiểu Thiền:- Rốt cuộc nàng ngốc hay thật sự không hiểu?Hôm nay quá xui, bị điệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt đùa giỡn.

Quả nhiên ra đời lăn lộn sẽ có ngày trả lại.

Mình cướp tiểu thiếp của Tiêu Thiên Duyệt, giờ bị diệt nữ của Tiêu Thiên Duyệt sàm sỡ.

Đây là báo ứng, báo ứng!Sắc mặt Tiêu Tiểu Thiền âm trầm, mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn vị trí bên dưới đan điền của Phong Phi Vân.Tiêu Tiểu Thiền triệu hoán cổ kiếm, đềp hòng nói:t- A mặc kệ ngươi giấu thần binh lợi khí gì, mới rồi oci như ngươi may mắn.

Nhưng bán yêu ti tiẹn nhà ngươi dám ôm ta, đây là phạm tội chết.

Nếu không giết ngươi sẽ làm bẩn danh dự của ta.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, là hắn bị sàm sỡ nhưng Tiêu Tiểu Thiền cho rằng nàng chịu thiệt?Tiêu Tiểu Thiền cũng tu luyện loại tật tốc, thân pháp siêu mau, một kiếm đâm vào trán Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không muốn dây dưa với Tiêu Tiểu Thiền, phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa biến thành biển lửa đốt nát phù lục trên người nàng.Ầm!Phong Phi Vân chân đạp luân hồi tật tốc, tốc độ nhanh như tia chớp đến gần Tiêu Tiểu Thiền, hai ngón tay kiềm cổ nàng.Tiêu Tiểu Thiền hé môi phun ra thanh kiếm trắng nhỏ đâm tới trước mặt Phong Phi Vân.Khoảng cách quá gần, không thể né.Tiểu kiếm rất là thần dị, sắc bén vô cùng, chớp mắt đã gần sát mặt Phong Phi Vân.Ầm!Kiếm nhỏ va chạm vào tròng mắt trái của Phong Phi Vân, không đâm vào, chỉ tóe lửa.Mắt trái Phong Phi Vân là phượng hoàng nhãn cốt cô đọng, kiếm khí bình thường làm sao đâm thủng được?Ngay khi Tiêu Tiểu Thiền ngạc nhiên ngây người, chỉ một giây đủ để Phong Phi Vân bắt chặt cổ nàng.

Phong Phi Vân nhanh như chớp phong ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, xích sắt trói người Tiêu Tiểu Thiền lại.Tiêu Tiểu Thiền kinh hoàng hét lên:- Bán yêu chết tiệt, hãy thả ta ra!Tiêu Tiểu Thiền chưa từng gặp hoàn cảnh khó khăn thế này.

Bị một bán yêu phong lại tu vi, bị nhốt trong vực sâu không người.-------Chương 1413: : Gặp lại thánh nữ (1)Tiêu Tiểu Thiền có thể tu luyện đến cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trọng thiên đa phần vì thiên phú cao, được trưởng bối tiên thành yêu thương quán đỉnh.

Tuổi Tiêu Tiểu Thiền không lớn, tâm trí không kiên cường như tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên khác.Từ khi Tiêu Tiểu Thiền sinh ra đã có trưởng bối hộ đạo, giải quyết khó khăn giúp nàng, lần này không ai, hỏi sao nàng không hốt hoảng?Phong Phi Vân nhặt thanh kiếm nhỏ lên, xóa bỏ hơi thở Tiêu Tiểu Thiền để lại trong thanh kiếm.Phong Phi Vân huơ kiếm trước mặt Tiêu Tiểu Thiền:- Nàng mà còn la nữa là ta cắt lưỡi.Tiêu Tiểu Thiền bị Phong Phi Vân hù sợ mặt trắng bệch, vội im miệng.Phong Phi Vân ném kiếm nhỏ cho thánh thực quả:- Trông chừng nàng, nếu nàng dám ồn ào thì cắt một nhát vào mặt.

Ta định trùng kích đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên tại đây.Có hai nguyên nhân ngăn cản Phong Phi Vân đột phá cảnh giới.

Một là mức độ lĩnh ngộ sơn cốc, hai là tử kiếp trải qua mỗi tầng niết bàn.

Trừ hai điểm này ra không có bất cứ thứ gì ngăn được Phong Phi Vân tăng tiến cảnh giới.Phong Phi Vân lấy tượng phật vàng cao chín mươi chín thước ra, mở con đường Thiên Quốc, đi vào Thiên quốc.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt biển, dẫn dòng sông vàng đến.Sông vàng này do tinh hoa phật khí ngưng tụ ra.Phong Phi Vân ngồi trong tinh hoa phật khí, bắt đầu hấp thu lực lượng tin hhoa.

Ba trăm sáu mươi mệnh huyệt giãn ra, điên cuồng hấp thu tinh hoa, rèn luyện bản thân, cô đọng tu vi.Tiêu Tiểu Thiền rất ngạc nhiên nhìn kim phật khổng lồ trước mặt.

Bán yêu đi vào bụng kim phật, hơi thở hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ bán yêu nắm giữ một tòa bí cảnh?Tiêu Tiểu Thiền cảm thấy bán yêu càng lúc càng khó đoán, người đầy bí ẩn, khác xa những bán yêu khom lưng uốn gối nàng gặp trước kia.

Ít nhất trong số bán yêu Tiêu Tiểu Thiền đã gặp, bao gồm vực minh chủ Bán Yêu Minh đều cung kính với nàng, làm sao dám trói hắn lại?Tiêu Tiểu Thiền hỏi thánh thực quả:- Này, rốt cuộc hắn là ai?Thánh thực quả đáp:- Nhị đại gia của ta!Tiêu Tiểu Thiền trọn tròn mắt, nàng không tin lời thánh thực quả.

Tròng mắt Tiêu Tiểu Thiền xoay tròn, nhìn chằm chằm kim phật cao chín mươi chín thước.Tiêu Tiểu Thiền lẩm bẩm:- Chẳng lẽ nàng là truyền nhân của cao tăng nào đó trong Thái Cổ Thánh Phật Miếu?Thánh thực quả cảm thấy Tiêu Tiểu Thiền nói quá nhiều, dí kiếm nhỏ sát mặt nàng.Thánh thực quả hăm dọa:- Ngươi còn nói gì nữa là ta sẽ rạch một kiếm trên mặt ngươi.Thánh thực quả dừng một chút, bổ sung thêm:- Nhị đại gia của ta dặn như vậy.Tiêu Tiểu Thiền nghiến răng, cuối cùng ngoan ngoãn khép môi son.Vù vù vù vù vù!Một bóng tiên màu trắng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua vân uyên xuống.

Tiên hà vòng quanh người nàng, hơi thở thánh khiết vô song.

Nàng đáp xuống đất, lưng cõng cổ kiếm, tú lệ thanh nhã, tóc đen rũ xuống eo, mặc váy dài màu trắng.

Nàng bước ra một bước là dưới đất mọc chồi non xanh biếc, nhanh chóng trưởng thành cỏ nhỏ, các đốm sáng đọng trên lá cỏ.Tiêu Tiểu Thiền thấy nữ nhân đến thì rất kích động, hưng phấn hỏi:- Thánh nữ tỷ tỷ, sao tỷ tỷ cũng đến đây?Nữ nhân này có lai lịch rất lớn, phụ thân vàtam thúc của Tiêu Tiểu Thiền đều rất cung kính với nàng.

Nàng xuất hiện, bán yêu kia chết chắc.Thủy Nguyệt Thánh Nữ vươn tay thon, đầu ngón tay bắn ra luồng sáng chặt đứt sợi xích quấn người Tiêu Tiểu Thiền.Trong Bất Tử điện giam cầm lực lượng nhưng không thể hoàn toàn giam cầm linh khí của nàng, phất tay một cái là kiếm khí bay ra.- Ngươi là Cửu Tiêu tiên thành . . .Giọng Thủy Nguyệt Thánh Nữ rất đẹp, tiên tư xuất trần, áo trắng như cánh ve.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ tựa lăng ba tiên nữ bước ra từ sương khói.Tiêu Tiểu Thiền nói ngay:- Tiêu Tiểu Thiền, khi thánh nữ muội muội và chín tổ chơi cờ luận đạo ta từng dâng trà cho các người.Rốt cuộc nàng thoát khốn, còn gặp Thủy Nguyệt Thánh Nữ.

Nếu nàng nói ra chắc phụ thân, tam thúc sẽ hâm mộ muốn chết.- Ta tìm theo hơi thở thánh thực quả đến đây.Tiên hà trên người Thủy Nguyệt Thánh Nữ mỏng hơn một chút lộ ra tuyệt sắc tiên nhan, nàng mặc váy trắng tinh, eo nhỏ quấn dây lưng trắng.

Đôi mắt Thủy Nguyệt Thánh Nữ sáng, đẹp hơn cả ngôi sao trên bầu trời.Có mùi thơm thoang thoảng toát ra từ cơ thể Thủy Nguyệt Thánh Nữ tràn ngập trong không khí, tựa hoa lan nở rộ.Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến trước mặt thánh thực quả, vươn hai ngón tay neh ấn thánh thực quả, dịu dàng hỏi:- Đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với ta không?Tiêu Tiểu Thiền rất ngạc nhiên nhìn con rùa trắng trước mắt:- Thánh nữ tỷ tỷ, không lẽ nó là thánh thực quả trong truyền thuyết?Thánh thực quả rất cảnh giác Thủy Nguyệt Thánh Nữ:- Ta tên Mao Thành Thật, ta phải chờ nhị đại gia.

Chúng ta muốn đi tìm gia gia của ta, không đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Thánh thực quả cảm nhận hơi thở cực kỳ đáng sợ từ người Thủy Nguyệt Thánh Nữ, làm nó rất e ngại.Thánh thực quả cứ cảm thấy nếu Thủy Nguyệt Thánh Nữ muốn thu phục thì nó tuyệt đối không trốn thoát được, đây là một nữ nhân rất đáng sợ.Thủy Nguyệt Thánh Nữ không ép buộc thánh thực quả, nàng rụt tay về, mắt nhìn kim phật.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ liếc qua con đường mơ hồ trên bụng phật nối với thế giới khác.Tiêu Tiểu Thiền gõ đầu thánh thực quả, nó không bị gõ dập mà chính tay nàng bị đau.Tiêu Tiểu Thiền nói:- Thánh nữ tỷ tỷ, nó đang lừa tỷ tỷ.

Nhị đại gia của nó là bán yêu tồi tệ vô sỉ!Giọng Thủy Nguyệt Thánh Nữ ưu nhã như núi cao nước chảy, làm người nghe yên lòng:- Tiểu Thiền, đừng vì thân phận bán yêu đê tiện mà xem thường bọn họ.

Họ là sinh mệnh có máu có thịt, ngang hàng với chúng ta.

Trong người bán yêu chảy dòng máu nhân loại, cũng là một thành viên nhân loại.- A!Tiêu Tiểu Thiền nhỏ giọng nói:- Nhưng hắn đúng là tồi tệ vô si!Nghĩ đến bị Phong Phi Vân ôm vào ngực là Tiêu Tiểu Thiền thấy gai người, chỉ muốn tắm kỹ, tẩy sạch hơi thở bán yêu dính trên người mình.Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến bên cạnh tượng phật vàng, nhắm mắt mênh mông, cảm nhận hơi thở từ kim phật.Thủy Nguyệt Thánh Nữ chậm rãi nói:- Khí phật môn thánh khiết thật tinh thuần, hơi giống hơi thở của một vị tiền bối Thái Cổ Thánh Phật Miếu.Tiêu Tiểu Thiền kinh ngạc không nói nên lời, bán yêu thật sự có liên quan với vị cao tăng trong Thái Cổ Thánh Phật Miếu?

Thật khó tin.Tiêu Tiểu Thiền thầm nghĩ:- Khi nào gặp tam thúc phải báo lại chuyện này cho tam thúc biết.Cửu Tiêu tiên thành không thể trêu vào bất cứ tòa Thái Cổ Thánh Phật Miếu nào nổi.Trong Thiên quốc, trên biển cả.Phong Phi Vân ngưng luyện khối xương phượng thứ mười tám thành công, hắn hấp thu nhiều tinh hoa phật khí, tu vi lại tăng mảng lớn, đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Thần cung chủ Thần Linh cung là cảnh giới đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Nhưng nếu Thần cung chủ gặp Phong Phi Vân bây giờ, hắn không sử dụng áo da phượng vảy rồng cũng có thể đánh gã hồn phi phách tán trong vòng ba đấm.Cơ thể Phong Phi Vân càng mạnh mẽ hơn, ba ngàn vạn hạt tro thánh linh rung động trong thân thể, mỗi một kích ngang ngửa tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Dù gặp mấy lão tổ cổ tộc Phong Phi Vân cũng dám so tài ngay mặt.-------Chương 1414: Gặp lại thánh nữ (2)Phong Phi Vân hít sâu, muôn vàn tinh khí nhập vào cơ thể hắn.

Phong Phi Vân điểm hư không, ánh sáng bay ra tám trăm vạn dặm, đâm thủng một ngọn núi.Tiểu Tà Ma ngồi trên lưng Đạm Đạm từ ngoài biển bay đến.- Oa!

Oa!

Ca ca thật là lợi hại, ca ca thật là lợi hại!Phong Khanh Khan không còn là Tiểu Tà Ma ngày xưa, nàng đã là mỹ nhân khoảng hai mươi tuổi, ngực to, cahna dài, da trắng tuyết.

Tiểu Tà Ma đẹp hơn đa số nữ nhân Phong Phi Vân từng gặp, có lẽ chỉ thua Nam Cung Hồng Nhan, Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân thu về kình khí khuếch tán, cười nói:- Ta phải rời khỏi Thiên quốc ngay, chào nhóm La Phù, Thương Nguyệt giùm ta.Phong Khanh Khanh mỉm cười nói:- Không được, không được, không thể được.

Bây giờ Thiên quốc rối loạn, ta muốn ra ngoài tu luyện với ca ca, không muốn ở lại đây nhìn một đám nữ nhân đấu tới đấu lui, chán chết.Phong Khanh Khanh bay đến bên cạnh Phong Phi Vân, ôm chặt tay hắn, đầu dựa vào vai hắn, dán sát không buông tay.Tình huống bên ngoài rất nguy hiểm, Phong Phi Vân không muốn ở lại Thiên quốc quá lâu, Sau khi đột phá phải đi ngay.

Nên Phong Phi Vân không xem tình hình Thiên quốc thế nào, nghe Phong Khanh Khanh nói dường như trạng thái rất tệ.Phong Phi Vân hỏi:- Chuyện gì xảy ra?

Là Long Thương Nguyệt gây sự hay Diêu Cát?Phong Khanh Khanh chớp mắt, rèm mi run:- Không chỉ thế, còn Nạp Lan, Ngọc nhi, Vu phật tôn.

Ta thấy bọn họ là lạ, dường như rất thù địch La Phù tỷ tỷ.- Sao có thể như vậy?

Chẳng phải Nạp Lan đang tĩnh tâm tu luyện Kim Tàm Kinh sao?

Tại sao bị cuốn vào?

Còn Vu Thanh Họa, ta giao người cho nàng ta, Vu Thanh Họa nổi khùng gì thế này?Phong Phi Vân loáng thoáng cảm nhận được Thiên quốc rối ren, hóc búa nhức óc.- Chẳng phải ta mời Thiên Vu thần nữ chăm sóc La Phù giùm sao?

Thiên Vu thần nữ không thể áp chế được mấy nha đầu kia?Phong Khanh Khanh nói:- Vốn làm được, nhưng Nạp Lan tỷ tỷ, Diêu Cát tỷ tỷ đột phá cảnh giới rồi thì khó.

Nạp Lan tỷ tỷ bẩm sinh phật thể, trong người có sáu viên tiên thiên xá lợi, lại tu luyện Kim Tàm Kinh do ca ca truyền cho nàng.

Tu vi tăng vọt, luyện hóa sáu viên xxá lợi chuyển thành xá lợi tử của mình, bây giờ tu vi Nạp Lan Sau đó không yếu hơn Thiên Vu thần nữ, nàng mà nổi giận thì ai ức chế được?- Diêu Cát tỷ tỷ tu luyện Quỷ Hoàng bảo điển, cô đọng ra căn nguyên quỷ hồn.

Nghe nói Diêu Cát tỷ tỷ cô đọng tịch diệt căn nguyên, tu vi siêu mạnh.

Sau khi mâu thuẫn với sinh linh thì Diêu Cát tỷ tỷ đi phía bắc Thiên quốc, biến mảnh băng nguyên thành quỷ vực.- Mười mấy nữ yêu tinh mà ca ca giấu trên Ô kê đảo bị Thương Nguyệt tỷ tỷ phát hiện, dùng Tà Linh tầm bảo thuật nuốt hết nữ yêu tinh, Ô Kê đảo chìm vào đáy biển.Phong Phi Vân trầm ngâm nói:- Nghe nàng nói thì đúng là hỗn loạn thật, giờ tạm bỏ mặc bọn họ đi, muốn gây sự thế nào thì tùy.

Chờ khi ta ra khỏi mộ táng thánh linh sẽ giải quyết từng người!- Ca!Phong Khanh Khanh đáng thương lắc csánh tay Phong Phi Vân, nói:- Giờ ta méc tội bọn họ, quay về sẽ bị họ diệt khẩu.

Ca ca hãy mang ta ra ngoài đi, ta bảo đảm sẽ không gây rắc rối cho ca ca.- Bên ngoài rất nguy hiểm, nàng đừng ra ngoài.Phong Phi Vân không chịu mang Phong Khanh Khanh đi, mộ táng Bạch Chu thánh tổ nguy hiểm khó đoán, hắn căng thẳng thần kinh như đi trên băng.Nhưng khi con đường Thiên Quốc được mở ra Tiểu Tà Ma đã nhanh chân chạy ra ngoài.Thủy Nguyệt Thánh Nữ đứng bên tảng đá vàng, vóc dáng mảnh khảnh, tiên vụ lượn lờ quanh thân, váy trắng mềm nhẹ.

Tóc dài màu đen bay trong gió, Thủy Nguyệt Thánh Nữ đưa lưng ra ngoài, chỉ một bóng lưng đủ làm các nam nhân si mê, tựa như tiên nữ giáng trần.Phong Phi Vân không có chút hảo cảm với Thủy Nguyệt Thánh Nữ, hắn biến Thiên Tủy Binh Đàm thành trường thương, thu kim phật cao chín mươi chín thước về.Phong Phi Vân hỏi:- Mao Thành Thật, chẳng phải ta kêu ngươi trông chừng nàng sao?

Tại sao bị người thả ra?Mao Thành Thật lăn ra đằng sau Phong Phi Vân, dán sát trường bào của hắn:- Nhị đại gia, không phải lỗi của ta, tại nữ nhân này làm, lỗi tại nàng hết.

Nàng còn muốn ta đi cái gì . . .

Kính hoa thủy nguyệt . . .Tiểu Tà Ma rất tò mò Mao Thành Thật, vươn hai ngón tay chọt người nó:- Nàng định mang ngươi đi phong hoa tuyết nguyệt?Thủy Nguyệt Thánh Nữ chậm rãi nói:- Là Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân sờ cằm, dứt khoát nói:- Nàng không thể mang nó đi.Tiêu Tiểu Thiền đứng một bên cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, dám rút chiến binh trước mặt Thủy Nguyệt Thánh Nữ, đây là kỵ nhất, là bất kính với thánh nữ.Tiêu Tiểu Thiền nghiến răng hỏi:- Này bán yêu chết tiệt, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?Tiêu Tiểu Thiền cảm thấy tiên hiền yêu tộc đang tìm chết, nếu Thủy Nguyệt Thánh Nữ tức giận thì nguyên Bán Yêu Minh không tồn tại.Phong Phi Vân nói:- Không biết, cũng không muốn biết.Tiêu Tiểu Thiền cảm thấy nói thật sẽ hù Phong Phi Vân sợ quỳ dưới đất, dù không quỳ cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa.- Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết.

Nàng chính là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, dù là minh chủ Bán Yêu Minh các ngươi cũng phải cung kính với thánh nữ!Tiêu Tiểu Thiền đắc ý nhìn Phong Phi Vân, cười vui sướng khi người gặp họa.Phong Phi Vân nói:- Thủy Nguyệt Thánh Nữ thì sao?

Chẳng lẽ Thủy Nguyệt Thánh Nữ có thể quang minh chính đại làm chuyện cướp đồ của người sao?Thủy Nguyệt Thánh Nữ Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thánh thực quả đã có chủ thì ta sẽ không cưỡng cầu.Phong Phi Vân cười khẩy nói:- Vậy thánh nữ còn ở lại đây làm gì?Phong Phi Vân không tin Thủy Nguyệt Thánh Nữ đã nhận ra thánh thực quả mà nhịn được không đi cướp.Thủy Nguyệt Thánh Nữ mở miệng nói:- Trong lòng ta có một thắc mắc, hy vọng các hạ có thể báo cho biết.

Ngươi và Phật Tàm Tử tiền bối có quan hệ gì?Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Phật Tàm Tử là người sáng tạo Kim Tàm Kinh, tiền bối sống ba vạn năm trước.

Chẳng lẽ Phật Tàm Tử tiền bối còn sống?- Chắc Hiên Viên Nhất Nhất phát hiện manh mối gì đó trên kim phật nên suy đoán ta và Phật Tàm Tử có quan hệ.

Hoặc vì . . .

Nàng e ngại Phật Tàm Tử tiền bối nên bây giờ mới không cướp đi thánh thực quả.Vì ghét Thủy Nguyệt Đình nên Phong Phi Vân ấn tượng với Hiên Viên Nhất Nhất rất tệ, hắn luôn suy nghĩ theo chiều hướng xấu.Có lẽ Hiên Viên Nhất Nhất thật sự là một người tâm tính hơn người, lòng không dính hạt bụi, không định cướp thánh thực quả.Tiêu Tiểu Thiền ngẫm nghĩ, nàng chưa từng nghe nói về Phật Tàm Tử, tại sao Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhắc đến Phật Tàm Tử?Phong Phi Vân nói:- Xem như truyền nhân cách đời đi.Thủy Nguyệt Thánh Nữ xoay người lộ ra khuôn mặt thanh tú trang nhã, sóng mắt mênh mông, mũi quỳnh ngọc ngà, da trắng như tuyết.

Ai nhìn thấy Thủy Nguyệt Thánh Nữ sẽ nghĩ ngay đến hai chữ tiên nữ, không người nào xứng với hai chữ này hơn nàng.Mắt Thủy Nguyệt Thánh Nữ mông lung, ăn mặc trang nhã, không có hoa văn trang sức gì.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ như đóa sen đứng thẳng, tạo áp lực mạnh mẽ.-------Chương 1415: Hiên Viên tiên nữMắt Thủy Nguyệt Thánh Nữ như nhìn thấu Phong Phi Vân, như nước như sương.Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhẹ gật đầu, nói:- Nếu ngươi tu luyện loại thánh điển phật môn đó, thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi, thân bán yêu đạt được tư chất như thế đã rất giỏi.

Có lẽ có hy vọng phá vỡ nguyền rủa bán yêu.Tiêu Tiểu Thiền lẩm bẩm:- Thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi, bán yêu này thật khiến người nhìn với cặp mắt khác.Thủy Nguyệt Thánh Nữ rất lạnh nhạt, dường như trừ thiên đạo và kiếm đạo ra mọi thứ trên đời không liên quan đến nàng.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ khen Phong Phi Vân xong xoay người đi, thật sự không đinh cướp thánh thực quả.- Chờ chút.Phong Phi Vân trầm giọng nói:- Nàng không được đi.Tiêu Tiểu Thiền rất ghét Phong Phi Vân, dừng bước định dạy cho hắn bài học:- Bán yêu chết tiệt, đừng tưởng rằng ngươi có thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi thì ta sợ ngươi.

Hai lần trước là ta sơ sẩy, nếu tái chiến chắc chắn ngươi không đánh lại ta!Thủy Nguyệt Thánh Nữ dừng bước nói:- Các ngươi có ân oán gì?

Có lẽ ta có thể giải hòa thay cho hai người.Phong Phi Vân thấy người của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là bực tức, hắn khinh thường Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Phong Phi Vân châm chọc:- Nàng nghĩ mình là ai?

Cho rằng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là hóa thân của chính nghĩa sao?

Đại biểu cho thần thánh?

Đây là ân oán cá nhân của ta và nàng ấy, tốt nhất thánh nữ đừng xen vào.- Vậy rất có lỗi, ta thích lắm chuyện.Giọng Thủy Nguyệt Thánh Nữ lạnh nhạt nhưng chứa uy nghiêm không thể cãi lại, như thể nàng thật sự là đại biểu thần thánh:- Trên đời này thiếu người lắm chuyện nên thế nhân càng lúc càng lạnh lùng, kẻ xấu dám ngang nhiên giết người cướp của, kẻ ác dám không kiêng nể gì làm việc xấu.

Kẻ gian đầy rẫy, người già đói chết đầu đường, người tốt ôm nỗi oan xuống suối vàng.

Mỗi người tự lo quét tuyết trước cửa, ngươi không thấy thế giới như vậy rất lạnh sao?Phong Phi Vân cười nói:- Nói như thể mình là thánh nhân, độ người trong thiên hạ.

Thánh nữ làm được không?- Ta không phải thánh nhân, ta chỉ muốn làm người có máu có thịt.Phong Phi Vân là đệ tử cách đời của Phật Tàm Tử nên Thủy Nguyệt Thánh Nữ nói nhiều mấy câu với Phong Phi Vân, hy vọng dẫn hắn vào đường ngay.Phong Phi Vân nói:- Nếu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh các ngươi khiến bán yêu được đối xử bình đẳng hãy đến trước mặt ta nói câu này.Thủy Nguyệt Thánh Nữ trầm ngâm thật lâu, nói:- Đây là vấn đề tôn ti địa vị tồn tại từ thái cổ, muốn thay đổi địa vị của mình không thể dựa vào người khác giúp đỡ, tự mình cố gắng mới được.

Tại sao bán yêu đê tiện?

Chỉ vì không thể đột phá Vũ Hóa cảnh sao?

Có lẽ sâu trong lòng bọn họ có nô tính mới là nguyên nhân căn bản nhất.Câu nói này đánh động Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Được rồi, vì câu nói này của nàng, ta tạm thời có ấn tượng không tệ.

Hôm nay nể mặt nàng, ta tha cho nàng ta một lần.Thủy Nguyệt Tiên Nữ không nói nhiều nữa, lời nên nói nàng đã nói xong.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ mang theo Tiêu Tiểu Thiền bay elen cao, như hai bướm tiên màu trắng bay lên vực cổ.- Thánh nữ tỷ tỷ, bán yêu kia quá kiêu ngạo.

Để ta cho một kiếm cắt lưỡi hắn, thân phận gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt thánh nữ tỷ tỷ . . .Bên dưới, Phong Phi Vân đứng yên tại chỗ thật lâu.Phong Phi Vân cười nói:- Thủy Nguyệt Đình ơi Thủy Nguyệt Đình, ngươi dạy ra một truyền nhân không tệ, không khiến ta thất vọng.Mắt Phong Khanh Khanh đưa làn thu thủy, người mảnh khảnh, cổ trắng ngần, hai chân thon ẩn hiện dưới làn váy.Phong Khanh Khanh hỏi:- Ca ca, Thủy Nguyệt Đình là ai?- Một . . .

Cố nhân.Phong Phi Vân nghĩ rằng giờ có đưa Phong Khanh Khanh về Thiên quốc thì nàng cũng sẽ không chịu, thế thì tạm thời mang theo nàng, nếu thật sự gặp nguy hiểm lại đưa về Thiên quốc cũng không mất bao lâu.Phong Phi Vân lấy bộ giáp Vũ Hóa ra.Cái này là Tất ngoại công tặng quà gặp mặt cho Phong Phi Vân, tên tiên quang vân giáp.

Tuy chỉ là một nửa tiên quang vân giáp nhưng lực phòng ngự rất kinh người.Phong Phi Vân đưa giáp cho Phong Khanh Khanh:- Mặc vào đi.Phong Khanh Khanh nâng bộ giáp Vũ Hóa trong tay, rất vui vẻ.

Phong Khanh Khanh cảm nhận năng lượng khổng lồ chứa trong áo giáp, nàng vội mặc vào, tiên quang lượn lờ như khoác áo mây.- Đây là áo giáp gì?

Cảm giác lực phòng ngự rất lợi hại.

Ca ca, yêu ca ca nhất!Phong Khanh Khanh vươn một tay vỗ vào vách vực cổ.

Vách vực hằn một dấu tay thật to.Phong Phi Vân thấy Phong Khanh Khanh cười thì lòng rất vui:- Áo giáp Vũ Hóa, là bảo giáp do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra.

Nếu nàng thích thì chờ có cơ hội ta sẽ kiếm đầy đủ bộ giáp.Phong Phi Vân lấy một chiếc nhẫn a, là tỏa hồn giới hắn cướp từ chỗ Phi Viện công chúa, thuộc hàng linh khí thất phẩm.- Linh khí thất phẩm?

Trấn thế sát binh mới có tứ phẩm.

Ca ca siêu quá, lấy được báu vật đẳng cấp như thế.Phong Khanh Khanh thèm thuồng, chớp mắt.

Nhưng nàng biết linh khí thất phẩm cấp bậc rất cao, ca ca yêu thương nàng mấy cũng sẽ không giao cho nàng.- Tặng tỏa hồn giới cho nàng, tự mình tế luyện đi, có lẽ dùng tạm được.Phong Phi Vân nâng tay Phong Khanh Khanh, định đeo tỏa hồn giới vào ngón tay nàng.

Phong Phi Vân do dự nửa ngày không biết đeo ngón nàng thích hợp.Nhẫn có ý nghĩa không giống bình thường, dù là huynh muội ruột cũng không thể đeo lung tung.

Huống chi Phong Phi Vân, Phong Khanh Khanh tuy là người Phong gia nhưng quan hệ huyết thống mỏng manh, càng dễ xảy ra rắ rối không cần thiết.Nếu hai người ở trong Phong gia Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bị người nhìn thấy động tác thân mật thế này chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.

Trong đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm không hiếm đệ tử cùng tộc kết hợp.Phong Khanh Khanh giật tỏa hồn giới trong tay Phong Phi Vân, siết chặt trong lòng bàn tay.Vẻ mặt Phong Khanh Khanh xấu hổ nói:- Ca ca thật tốt với ta.Phong Phi Vân bỗng nổi hứng hỏi:- A kêu lúc trước nàng có cơ hội giết ta nhưng không làm.

A, ta rất muốn biết tại sao lúc đó nàng không giết ta?Khi ấy Phong Phi Vân bị trục xuất ra Phong gia, gặp tất cả đại thế lực Nam Thái phủ truy sát.Phong gia cũng phái nhiều đệ tử hành động, Phong Khanh Khanh nằm trong số đó, tu vi cao nhất cũng nhỏ tuổi nhất.

Khi ấy Phong Khanh Khanh chỉ là một tiểu cô nương đầy tà khí.Phong Khanh Khanh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, nhét tỏa hồn giới vào người, nói:- Ca ca hỏi câu đó làm gì?

Có phải đã hối hận cho ta linh khí thất phẩm, muốn tìm lý do đòi lại tỏa hồn giới?Phong Phi Vân trợn to mắt nói:- Chỉ là một linh khí thất phẩm, ta nhỏ nehn như vậy sao?Phong Khanh Khanh đưa tình nhìn Phong Phi Vân, răng cắn môi nói:- Ca ca, ta thích ngươi.- . . .Phong Phi Vân rất bất ngờ Phong Khanh Khanh đột nhiên nói như thế.- Ha ha ha ha ha ha!

Đùa thôi!Phong Khanh Khanh ôm bụng cười, tóc dài bay lên, mắt sáng, môi cong cong.Sắc mặt Phong Phi Vân dịu lại, nghiêm túc nói:-

Sau này không cho nói đùa như vậy nữa.- A!Phong Khanh Khanh ngừng cười, nhíu chặt mày, giật tóc, lẩm bẩm:- Muội muội thích ca ca là sai sao?-------Chương 1416: Truy tung đẫm máuThánh thực quả lên tiếng:- Không sai!Mắt Phong Khanh Khanh sáng rực, túm thánh thực quả lên, trong trẻo hỏi:- Ngươi cũng cho rằng không sai?Thánh thực quả nói:- Đương nhiên không sai, ta thích gia gia của ta.

Tôn tử có thể thích gia gia thì tại sao muội muội không được thích ca ca?- Vậy tại sao ca ca nạt ta?

Không lẽ ghi hận lúc ta còn nhỏ từng đánh hắn hộc máu?Phong Khanh Khanh cảm thấy nàng nắm bắt được vấn đề.Thánh thực quả im lặng giây lát, thận trọng nói:- Rất có thể.

Bất cứ nam nhân nào bị muội muội của mình đánh hộc máu đều nhớ kỹ suốt đời.Phong Khanh Khanh chớp mắt:- Vậy bây giờ nên làm gì?

Chẳng lẽ ta để ca ca đánh hộc máu bù lại?Phong Khanh Khanh cảm thấy cách này không tệ.Thánh thực quả mơ hồ nói:- Thế thì không cần, muội muội có bướng bỉnh thế nào thì ca ca sẽ không nhẫn tâm đánh muội muội.Phong Phi Vân mặc kệ Phong Khanh Khanh và thánh thực quả nói nhỏ.

Một là Tiểu Tà Ma tâm trí chưa trưởng thành, một là ngốc tự nhiên, cả hai thảo luận ra kết quả bình thường mới là lạ.Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ dực ôm Phong Khanh Khanh, thánh thực quả bay lên vách đá cheo leo.

Cường giả yêu tộc đã qua khỏi đường dốc, trong không khí còn đọng lại yêu khí nhàn nhạt.Trên vách đá rất cheo leo, cây cầu dây xích loang lổ lắc lư trong gió.- Hiên Viên Nhất Nhất thích lo chuyện bao đồng, đám cường giả yêu tộc xui rồi.Phong Phi Vân mỉm cười bước đi, xuyên qua cây cầu dây xích, tìm thấy dấu vết mai rùa Mao Ô Quy để lại trên vách đá.- Dưới đất có vết máu, là máu người, máu yêu.

Xem ra thiên chi kiêu tử nhân loại và cường giả yêu tộc đã gặp nhau ở đây.Bàn tay Phong Phi Vân ấn trên vết máu đọng, bắt đầu suy tính, rất nhanh hắn tính ra kết quả.Phong Phi Vân nhếch mép cười tà:- Yêu tộc gặp phục kích, tổn thất nặng nề.Phong Phi Vân từ máu đọng dưới đất tính ra hướng đi của tu sĩ yêu tộc, cách nơi này không xa.

Lúc này không ra tay còn đợi đến bao giờ?Giết cường giả yêu tộc không chỉ được quân công mà còn có thể ngăn chặn tai hạo ngầm.

Tuyết Lang đại nhân truy sát Phong Phi Vân nửa tháng, hắn nhiều lần bị nàng đánh trọng thương.

Phong Phi Vân quyết định cho Tuyết Lang đại nhân nếm mùi bị truy sát.Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi.Phong Phi Vân đuổi theo hướng cường giả yêu tộc bỏ chạy.Rất nhanh Phong Phi Vân đến hiệp cốc đỏ như máu, tại cửa vào hắn thấy một xá chết nhân loại.

Xác chết treo trên vách đá hiệp cốc, người dính đầy tơ nhện, cơ thể bị tơ nhện siết đầy vết trầy đổ máu.

Trái tim chẳng biết bị cái gì móc ra, phần ngực thủng một lỗ máu to chảy máu ròng ròng.Tu sĩ nhân loại này là con của một vực chủ, đi theo bên cạnh Tiêu Thiên Duyệt, Phong Phi Vân có chút ấn tượng.- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta!Phong Phi Vân ngửi được mùi máu nồng nặc trong hiệp cốc, không chỉ mùi của nhân loại, yêu tộc còn có hơi thở sinh vật khác.Trong hiệp cốc tối đen, càng đi vào trong càng rộng rãi.

Đột nhiên trong không gian tối đen có tia sáng đỏ xẹt qua trước mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đâm ra trường thương, đâm thủng tia sáng đỏ.Phập!Tiếng trường thương đâm vào da thịt.- Tu sĩ nhân loại các ngươi quá tồi tệ, đi chết đi!Cường giả yêu tộc bị trường thương đâm thủng tự nổ, nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.

Xung lực khổng lồ đánh vào người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân triệu hoán quan tài hoàng thạch chắn trước mặt đớ xung lực.

Quan tài hoàng thạch trượt dài bảy, tám thước, phát ra tiếng ma sát đá chói tai.Mãi khi xung lực hoàn toàn biến mất Phong Phi Vân mới thu quan tài hoàng thạch về.Bùm!Mắt trái Phong Phi Vân bắn ra lửa đỏ thẫm, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn miễn cưỡng thấy cảnh tượng cách mười thước.

Dưới đất đầy máu và mảnh nhỏ giáp yêu, mùi máu nồng nặc như mây máu.Hiệp cốc này rất kỳ lạ, không thể thi triển thần thức, hèn gì đám tu sĩ yêu tộc trốn vào đây.Phong Phi Vân lại thấy ấn ký mai rùa dưới đất, có vẻ Mao Ô Quy từng tới đây.

Con rùa già này bò siêu nhanh.Phogn Phi Vân ngước lên nhìn đằng trước, hiệp cốc tối tăm sâu thẳm như tại sao cuối, trong bóng tối tràn ngập khí túc sát, thanh âm kỳ lạ phát ra từ bên trong như có âm linh chiêu hồn.Phong Phi Vân thu mảnh nhỏ yêu giáp dưới đất, hắn do dự có nên tiếp tục đuổi theo không.

Lúc này Sau lưng Phong Phi Vân vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, chứa chút mùi thơm, dường như có nữ nhân đi đến gần hắn.Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân đâm nhanh trường thương, trước khi đâm vào cổ họng nàng thì ngừng kịp lúc.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Đã bảo các ngươi ở bên ngoài chờ ta, tiến vào làm chi?Nghe giọng Phong Phi Vân thì Phong Khanh Khanh thở phào, cảm giác mũi trường thương sắc bén gần cổ họng, nàng lùi lại một bước.Phong Khanh Khanh cười khúc khích nói:- Là thánh thực quả xúi.Thánh thực quả vô tội nói:- Rõ ràng là ngươi đi trước, tại sao đổ lên người ta?- Các ngươi ngậm miệng, nơi này không phải chỗ chơi, hãy giấu hơi thở đi theo Sau lưng ta.Phong Phi Vân nói một câu, Phong Khanh Khanh và thánh thực quả im thin thít.Phong Phi Vân nhìn Phong Khanh Khanh, mũi hít hà, ngửi được mùi thơm từ người nàng, mùi toát ra từ làn da, rất khó giấu đi.Phong Phi Vân lấy một phù lục giao cho Phong Khanh Khanh, dặn:- Dán ở trên người ngăn cách mùi thơm trên người.Phong Phi Vân chậm rãi tiến lên, không lâu sau phát hiện nhiều dấu chân hỗn độn trong góc sơn cốc.

Trên vách đá đầy dấu vết chiến đấu, dưới đất nhuộm máu đỏ, có máu còn hơi ấm chứng minh mới đổ không lâu.Phong Khanh Khanh không kiềm được nhỏ giọng hỏi:- Ca ca, chúng ta đang đuổi theo ai?Phong Phi Vân không trả lời, trường thương đột nhiên biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ màu trắng to cỡ bàn tay bắn vào một vách đá.Bùm bùm bùm bùm bùm!Vách đá bị đánh nát, hai tu sĩ nhân loại xuất hiện, một nam một nữ, là thanh niên tài tuấn.Tay hai người cầm phù lục bày trận pháp ẩn núp, cơ thể dán vách đá vì canh giết cường giả yêu tộc đã bị Phong Phi Vân giết.

Không ngờ bọn họ núp kín vậy vẫn bị người phát hiện trước.Ầm!Hai thanh niên tài tuấn tu vi cực mạnh, chặn lại lực công kích của Thiên Tủy Binh Đàm.

Hai người nhảy xuống vách đá, thi triển sát chiêu tấn công Phong Phi Vân.Nam nhân thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, mặt âm trầm, mắt như tia chớp, huơ cửu tiết xích điện tiên từ trên cao đánh xuống.Phong Phi Vân ngưng tụ mấy ngàn kiếm nhỏ thành chiến mâu dài ba trượng, giống con rồng trắng điểm vào cửu tiết xích điện tiên.

Lực lượng từ cửu tiết xích điện tiên truyền vào cánh tay nam nhân, cổ tay rách da, roi rớt xuống đất.Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân chỉ thấy được cảnh tượng trong vòng mười thước, hắn không biết là ai tấn công mình.

Phong Phi Vân không kịp nghĩ nhiều, đâm trường thương ra.

Cổ thuẫn aby chặn trường thương phát ra tiếng va chạm chói tai.Nữ nhân mặc giáp sắt màu đen cầm cổ thuẫn, tay kia lóe ánh sáng Vũ Hóa vỗ vào ngực Phong Phi Vân.Ầm!Cánh tay biến thành vuốt phượng hoàng đẩy nữ nhân lùi ra ngoài.Trong bóng tối vang lên giọng nữ nhân:- Không phải yêu tộc, là bán yêu mà thiếu thành chủ muốn giết.-------Chương 1417: Bạch cốt kiếm (1)Thiên chi kiêu nữ va chạm một chưởng với Phong Phi Vân, nàng thấy rõ mặt mũi của hắn.- Bán yêu này lợi hại vậy sao?

Sử dụng thiên tiêu thần phù giết hắn!Nam nhân lấy phù lục ra định bắn hướng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nghe đoạn đối thoại đã tìm được vị trí của hai người.

Trường thương nhanh như chớp đâm thủng cánh tay nam nhân, xương cánh tay gãy thành hai khúc.

Nam nhân rú lên, thiên tiêu thần phù rớt xuống đất.Phong Phi Vân khom lưng nhặt thiên tiêu thần phù lên, lạnh lùng nhìn thiên chi kiêu nữ trước mặt.Phong Phi Vân hỏi:- Tiêu Thiên Duyệt ở đâu?Thiên chi kiêu nữ nghe giọng Phong Phi Vân, từ bên cạnh công kích.

Cổ thuẫn như ngọn núi đập xuống đầu Phong Phi Vân.Phập!Phong Phi Vân trở tay đâm một thương đóng đinh thiên chi kiêu nữ trên vách đá, trường thương xuyên thủng cổ họng, đầu và cơ thể nàng nứt toác ra như sắp rách thành mấy mảnh.Nam nhân bị sát khí từ người Phong Phi Vân hù sợ, gã cố nén cánh tay đau nhức, lắp bắp nói:- Thiểu . . . thiếu thành chủ đuổi theo giết một hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc . . .- A!

Đa tạ đã nói cho.Phong Phi Vân vỗ chưởng xuống đầu nam nhân, cái đầu nổ tung như dưa hấu, máu văng tung tóe.Lúc này không có chỗ cho lòng nhân từ, nếu không Phong Phi Vân vừa xoay người sẽ bị đối phương vỗ chưởng vào lưng.Phong Khanh Khanh đang thu dọn chiến trường, lục tìm báu vật trên người tu sĩ nhân loại, thu gom nhiều phù lục cất trong bọc treo bên hông nàng.

Có rất nhiều linh khí, đan dược khác, và cổ thuẫn dưới đất cũng bị Phong Khanh Khanh cất vào giới linh thạch treo bên hông, nàng như kẻ ham tiền.Phong Phi Vân cầm thiên tiêu thần phù, yêu thi chứa trong giới linh thạch của hai tài tuấn nhân loại.Phong Phi Vân dò xét, yêu thi trong hai giới linh thạch có thể đổi hơn hai trăm điểm quân công, rất khả quan.Phong Khanh Khanh theo sát Sau lưng Phong Phi Vân, đôi mắt đen láy nhìn bốn phía.Phong Khanh Khanh nói:- Ca, ta cảm giác những vách đá đang nhúc nhích.

Ca ca có thấy vậy không?Phong Phi Vân đi tuốt đằng trước, vô cùng bình tĩnh.

Phong Phi Vân cũng cảm giác vách đá mấp mấy như vật sống, khi hắn nhìn qua thì vách đá yên lặng như thể chỉ là ảo giác.Phong Khanh Khanh kéo lưng áo Phong Phi Vân, rón rén đi, cảm giác gai người:- Sao ta cứ có cảm giác ở trong bụng một quái vật to?Phong Phi Vân cũng thấy là lạ, như Phong Khanh Khanh nói, rất giống đi trong bụng quái vật to.- Nếu nàng sợ thì để ta đưa về Thiên quốc.Phong Khanh Khanh thả tay ra ngay, hai tay chống hông, ra vẻ can đảm nói:- Không sợ, không sợ chút nào!Ầm!Huyết vân từ đằng trước tràn đến, mang theo tiếng rít chói tai.Trong huyết vân có xác xương vụn.Bởi vì xung lực quá mạnh, những mảnh vụn xác chết như thần nhẫn công kích hai bên vách đá vỡ ra, đá vụn bay tứ tung như gió âm trầm tấn công.Bùm!Phong Phi Vân dựng đứng quan tài hoàng thạch dưới đất, dốc hết sức ngăn cản.Bùm bùm bùm bùm bùm!Mảnh nhỏ xác chết đập vào quan tài hoàng thạch phát ra tiếng kim loại va chạm vào đá.Phong Khanh Khanh, thánh thực quả núp Sau lưng Phong Phi Vân, nếu không xung lực sẽ thổi bay bọn họ.

Dù vậy Phong Phi Vân thụt lùi mấy chục trượng mới ổn định thân thể.- Có máu thịt nhân loại, của yêu tộc.

Tử thương thảm thiết thế này . . .

Bọn họ đã gặp thứ gì?Phong Phi Vân bước nhanh đi sâu vào hiệp cốc.

Đất đai nứt nẻ, nhiều chỗ bị luồng gió vừa rồi xới tung, lộ ra từng vệt trắng như có khung xương to chôn trong nham thạch.- Có khi nào chúng ta thật sự đi trong thân thể khung xương to?Cuối cùng đi qua con đường hẹp hòi, đến phúc địa rộng lớn.

Bên trong vô cùng tối tăm, không thấy rõ cảnh vật.Nhưng mơ hồ thấy mấy khúc xương trắng to lớn vắt trong không gian này, như các bộ xương trắng trải thành đường.

Dưới con đường sâu thăm thẳm như vực sâu vô tận, dưới tận cùng lóe ánh sáng đỏ.- Ca ca, chỗ này có cái xác!Phong Khanh Khanh kéo cái xác đẫm máu lại gần, vẻ mặt không hề sợ hãi mà còn hớn hở.

Phong Khanh Khanh khều con mắt cái xác, nhe răng cười.Phong Khanh Khanh hớn hở nói:- Oa, mắt hắn đẹp quá, chắc là bảo bối!Phong Khanh Khanh lấy thanh đồng chủy thủ đào một con mắt yêu thi đẫm máu, cầm một viên ngọc trắng.- Chắc là yêu châu, hắn ngưng tụ yêu châu trong con mắt.Một cây trường kiếm xương trắng cắm trên yêu thi.Thanh trường kiếm xương trắng suýt chặt yêu thi thành hai khúc, đây là một trong các nguyên nhân chính giết cường giả yêu tộc.Phong Phi Vân rút trường kiếm xương trắng ra, khi bàn tay chạm vào chuôi kiếm hắn cảm nhận khí lạnh thấu xương, cánh tay gần như bị đông cứng.- Binh khí thật tà ác, tuyệt đối là mài từ xương của cường giả tu luyện tà công vô thượng.

Tà lực thẩm thấu vào xương cốt biến thành tà cốt, người bình thường đụng vào trường kiếm xương trắng sẽ bị tà khí nhập thể.Trong người Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm Kinh, phật quang bao bọc cánh tay, tịnh hóa tà lực trong trường kiếm xương trắng.

Nhưng tà lực trong trường kiếm xương trắng quá cường đại, như thể trong thân kiếm đã dựng dục tà hồn, tu vi phật lực hiện tại của Phong Phi Vân không đủ sức tịnh hóa nó.- Tà khí!

Ta muốn nhìn xem nó tà hay ta tà hơn?Phong Khanh Khanh rất có hứng thú với trường kiếm xương trắng trong tay Phong Phi Vân, định cướp về xem.Trong người Phong Khanh Khanh có khí tà ma, nhưng tà khí trong trường kiếm xương trắng quá mạnh mẽ, kim tàm phật khí còn không áp chế được.

Phong Phi Vân không cho phép Phong Khanh Khanh đụng vào.- Ca ca, cho ta chơi một chút thôi, chút xíu là được!Phong Khanh Khanh rất thích trường kiếm xương trắng, mắt đầy tà khí, cánh tay ngọc lượn lờ tà văn cướp trường kiếm xương trắng từ tay Phong Phi Vân.Trường kiếm xương trắng trong tay Phong Phi Vân dường như cảm nhận được tà khí trên người Phong Khanh Khanh, trường kiếm xương trắng rung bần bật.

Tà hồn trong thân kiếm toát ra hóa thành cái bóng ác ma khổng lồ.kim tàm phật khí dồi dào tuôn ra từ thân thể Phong Phi Vân, biến thành cái kén to màu vàng giam cầm bóng ác ma khổng lồ.Lúc này tay Phong Khanh Khanh đã cầm trường kiếm xương trắng, tà khí trong thân kiếm xâm nhập cánh tay nàng.Tay ngọc thuần khiết không tỳ vết bỗng biến trắng như xương.Trường kiếm xương trắng hòa hợp với cánh tay Phong Khanh Khanh, tà khí mạnh hơn, chém phá tù giam kim tàm phật khí lao vào cánh tay nàng.- A!Toàn thân Phong Khanh Khanh bị tà khí bao bọc, váy dài và sợi tóc bay lên.

Đôi mắt Phong Khanh Khanh biến thành màu xanh âm u như lửa ma trơi trong hốc mắt.

Phong Khanh Khanh chém một kiếm, tà khí cuồn cuộn bay ra.Có đầu lâu, xương gãy, da người, dòng máu, nội tạng hiện ra trong làn sóng kiếm, cảm giác như địa ngục U Minh.Phong Phi Vân triệu hoán quan tài hoàng thạch, mở nắp quan tài ra.

Huyết khí lao ra khỏi quan tài hình thành mây máu chặn lại nhát kiếm Phong Khanh Khanh chém ra.Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:- Tiểu Khanh Khanh, có thể ném kiếm đi không?Phong Phi Vân cảm giác trạng thái Phong Khanh Khanh là lạ, rất có thể đã bị tà khí xâm nhập.Phong Khanh Khanh giơ kiếm ngang người, mỉm cười nói:- Tại sao ném bỏ nó?

Uy lực thanh kiếm này khá lớn, hay chúng ta so tài thử?-------Chương 1418: Bạch cốt kiếm (2)Lý trí Phong Khanh Khanh còn tỉnh táo, có thể khống chế trường kiếm xương trắng.

Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ tà khí trong người Phong Khanh Khanh mạnh hơn cả tà khí trong trường kiếm xương trắng?Thánh thực quả bị bộ dạng đầy tà khí vừa rồi của Phong Khanh Khanh hù giật mình kêu lên:- Không phải nàng đã điên sao?Cốc cốc!Phong Khanh Khanh dùng trường kiếm xương trắng gõ người thánh thực quả:- Ngươi mới bị điên!- A!

A!

Ta bị tà khí nhập thể!Thánh thực quả lăn lộn dưới đất, nhưng lăn một lúc sau nó phát hiện mình không bị tà khí xâm nhập, ủ rũ nằm yên.Phong Phi Vân cầm cổ tay Phong Khanh Khanh muốn điều tra cơ thể nàng.

Ai ngờ lũ kim tàm phật khí mới rót vào cổ tay Phong Khanh Khanh đã bị tà khí điên cuồng cắt nát.Phong Khanh Khanh chu môi:- Ca ca cũng cho rằng ta bị điên sao?Phong Khanh Khanh nhìn trường kiếm xương trắng, tội nghiệp nói:- Nếu ca ca không thích thanh kiếm này thì ta ném nó đi.Phong Phi Vân thả cổ tay Phong Khanh Khanh ra, kích động nói:- Không cần, ta đoán tiên thiên tà ma chi khí trong người nàng hòa hợp với tà khí trên bạch cốt kiếm, đã dung hợp thì có thể khống chế nó.Phong Khanh Khanh hưng phấn hỏi:- Oa!

Vậy là khỏi ném nó?Phong Khanh Khanh vui vẻ suýt hôn mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Tạm thời để vậy đi.

Đối với nàng có lẽ là cơ duyên, đưa nàng đến vực sâu tà ma.

Đạo ngay dưới chân nàng, đi như thế nào là bản thân quyết định.Mới rồi uy lực nhát kiếm của Phong Khanh Khanh sánh bằng tu sĩ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên dốc sức công kích, khiến Phong Phi Vân thấy nguy hiểm.Phong Khanh Khanh huơ trường kiếm xương trắng, tà khí toát ra, đôi mắt hơi đỏ:- Trong bạch cốt kiếm có tà khí dồi dào nhập vào người ta, toàn thân ta tràn ngập lực lượng.

Ca, hay chúng ta so tài thử?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nơi này rất quái dị, cẩn thận thì tốt hơn.

Thanh bạch cốt kiếm này không thuộc về tu sĩ nhân loại hay cường giả yêu tộc, vậy nó là của ai?

Tại sao cắm vào xác yêu thi?- Còn nữa, đi vào đây thì lực lượng giam cầm của Bất Tử điện yếu bớt, không hoàn toàn phong kín đan điền tu sĩ.

Là lực lượng gì khiến Bất Tử điện thả lỏng giam cầm?Thánh thực quả lên tiếng:- Truyền thuyết năm xưa sức chiến đấu của Bạch Chu thánh tổ không gì sánh bằng, từng trấn áp nhiều cường giả.

Có bị Bạch Chu thánh tổ giết, có bị nó phong ấn.

Các người nói xem chủ nhân thanh bạch cốt kiếm có khi nào là một trong những kẻ bị trấn áp?Lòng Phong Phi Vân máy động nói:- Có khả năng này.

Ngươi mới sinh ra vài ngày, sao biết chuyện liên quan Bạch Chu thánh tổ?Thánh thực quả hỏi lại:- Ta cũng không rõ, thật lạ.

Nhị đại gia nói xem chuyện này là sao?Phong Phi Vân trợn trắng mắt, hắn cảm thấy bên cạnh mình không ai bình thường, trái cây cũng quái.- Ca ca, nơi này lại có một cái xác!Sau khi Phong Khanh Khanh tìm được trường kiếm xương trắng thì hăng hái xông lên trước tìm tòi, không biết nàng kéo đâu ra thêm cái xác.Đây là xác chết tu sĩ nhân loại, nửa người bị sinh vật lạ cắn đứt, chỉ còn phần eo trở lên, trái tim cắm một thanh trường kiếm xương trắng.- Ủa?Phong Khanh Khanh không hứng thú xác tu sĩ nhân loại, nàng rút thanh trường kiếm xương trắng thứ hai ra.

Lực lượng tà khí mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể Phong Khanh Khanh.

Hai tà khí xoay tròn trong người Phong Khanh Khanh, biến thành vòng xoáy khổng lồ cắn nuốt linh khí.Biến đổi quá mau, vượt ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, hắn có muốn ngăn Phong Khanh Khanh lại cũng không kịp.Nét mặt Phong Phi Vân sa sầm, lòng rất lo âu nói:- Hai tà khí cắt nát đan điền của nàng, sắp ngưng tụ ra tà hải.Tà hải và đan điền là nơi tu sĩ trữ tồn linh khí.Đa số tu sĩ tà đạo cũng không thể tu luyện ra tà ải, chỉ có bá chủ tà đạo tu luyện tà công đỉnh cao mới có thể phá đan điền, ngưng tụ tà hải.Hiện giờ Phong Khanh Khanh ngưng tụ tà hải.Lúc này ngăn cản Phong Khanh Khanh ngưng tụ tà hải đã quá muộn, đành chờ nàng làm xong.Ngưng tụ tà hải cần năng lượng linh khí khổng lồ, cần chuẩn bị nhiều khâu.

Chưa từng nghe nói có bá chủ tà đạo nào dám ngưng tụ tà hải trong tình huống thế này.Phong Phi Vân mở con đường Thiên Quốc dẫn thiên địa ra.

Dòng sông vàng dài mấy ngàn thước bay ra, tách ba ngàn giọt kim tàm phật khí như các ngôi sao bay hướng Phong Khanh Khanh.Ba ngàn giọt tinh hoa phật khí chớp mắt dung nhập vào người Phong Khanh Khanh, tà hải ổn định hơn một chút nhưng không ngừng hấp thu linh khí, chưa đến trạng thái bão hòa.- Ngưng tụ tà hải cần hao phí nhiều tinh hoa phật khí như vậy?Phong Phi Vân khống chế dòng sông vàng vài mấy ngàn thước bay hướng Phong Khanh Khanh, bao bọc người nàng lại.

Vô số tinh hoa phật khí rót vào cơ thể Phong Khanh Khanh.Tà hải như vô cùng tận, không hâp thu tinh hoa phật khí theo từng giọt àm là từng lũ, mỗi lũ chứa ngang giọt tinh hoa phật khí.Cuối cùng hai tà khí trong người Phong Khanh Khanh chậm rãi yên tĩnh lại, tà khí bàng bạc xung quanh nhập vào cơ thể nàng, tụ trong tà hải.Phong Phi Vân thu sông phật khí màu vàng về, tiêu hao mấy chục vạn giọt tinh hoa phật khí rút ngắn mây thước dòng sông.

Đây là tổng số năng lượng tiêu hao để ngưng tụ tà hải, may mắn Phong Khanh Khanh ngưng tụ thành công.- Ca ca, ta cảm giác như mới chết mấy bận, toàn nhờ ca ca kéo về.Phong Khanh Khanh đứng trên con đường xương trắng, tóc dài như suối, tà quang lấp lánh trên người nàng, chiếu sáng không gian.Hai thanh trường kiếm xương trắng bay gần người Phong Khanh Khanh, không ngừng chuyển động, lửa quỷ lượn lờ trên thân kiếm, tà khí ngùn ngụt, tà hồn chìm nổi trên thân kiếm.Phong Phi Vân nói:- Ngưng tụ tà hải vốn là chuyện chín chết một sống.

Hơn nữa tà hải trên hai thanh bạch cốt kiếm quá mạnh, khiến tu vi nàng tăng vọt, trong thời gian ngắn ngủi niết bàn ba lần.

Chuyện này hầu như không thể xảy ra nhưng nó thật sự diễn ra trên người nàng, không biết là phúc hay họa cho nàng.Thánh thực quả mở miệng nói:- Ta biết, ta biết . . .!- Ngươi la cái gì?Thánh thực quả nói:- Ta biết lai lịch hai thanh bạch cốt kiếm.

Đồn rằng trong thời đại thái cổ, Bạch Chu thánh tổ có một kẻ thù cực kỳ mạnh.

Khi còn trẻ hai người tư chất cao siêu ngang nhau, từ Thiên Mệnh cảnh tranh phong đến cảnh giới niết bàn rồi Vũ Hóa cảnh, không ai đánh bại được ai.nhân vật có thể tranh phong với thánh linh lúc còn trẻ thì rất lợi hại, có khả năng trở thành thánh linh.- Nghe đồn kẻ thù của Bạch Chu thánh tổ sử dụng binh khí là bạch cốt kiếm, rèn luyện bằng mười ngón tay của kẻ đó.

Có mười thanh bạch cốt kiếm, mỗi thanh kiếm chứa tà lực khủng bố.Phong Phi Vân nhìn hai thanh trường kiếm xương trắng bay quanh người Phong Khanh Khanh, nói:- Ta có nghe chút ít về truyền thuyết này, nhưng biết được rất ít.

Ta chưa từng nghe nói kẻ thù của Bạch Chu thánh tổ dùng xương ngón tay rèn thành cốt kiếm.- Chuyện này có thật, đó là tồn tại như thần thoại của bạch cốt yêu tộc, tên là Bạch Cốt Thiên Vương.

Khi ấy Bạch Cốt Thiên Vương kinh tài tuyệt diễm như Bạch Chu thánh tổ, tiếc rằng Bạch Chu thánh tổ đột phá thánh linh cảnh trước Bạch Cốt Thiên Vương một bước.

Cuối cùng Bạch Cốt Thiên Vương thành hòn đá kê chân thánh linh đạo của Bạch Chu thánh tổ.-------Chương 1419: Nam nhân tiêu sáiPhong Phi Vân nói:- Có khi nào xương Bạch Cốt Thiên Vương chôn trong vực cổ này không?Thánh thực quả nói:- Ta thấy rất có thể, thậm chí nguyên vực cổ là thân thể Bạch Cốt Thiên Vương.

Vì năm tháng quá xa xôi nên trên xương tích đầy tro bụi, tro thành đất cát, từ đất cát chất thành nham thạch, nham thạch tụ tập thành núi cao, núi cao biến vực cổ.Phong Khanh Khanh nói:- Ca!

Ta cảm ứng được có cái gì đang kêu gọi ta!Một siêu chí cường dù chết thì ý niệm sẽ không diệt, chẳng lẽ Bạch Cốt Thiên Vương để lại ý niệm?Phong Phi Vân hỏi:- Ở hướng nào?- Bên dưới!Phong Khanh Khanh nhảy xuống, đứng trên một khúc xương to, dọc theo xương trắng đi xuống dưới.Phong Phi Vân triệu hoán phượng hoàng vũ vực, bay lên cao, túm thánh thực quả đuổi theo Phong Khanh Khanh.Nơi này như vực sâu không đáy, dọc đường đi lặp gặp hai xác chết, của cường giả yêu tộc.

Trên người xác chết cắm trường kiếm xương trắng, Phong Khanh Khanh thu hết.Phong Khanh Khanh được bốn thanh trường kiếm xương trắng.Tận cùng vực sâu rốt cuộc có tu sĩ nhân loại, yêu tộc sống.

Bọn họ bị lực lượng giam cầm, không thể nhúc nhích.Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân cũng bị giam cầm, trừ đầu ra còn lại bị băng tinh đỏ đóng băng cơ thể.Trong yêu tộc trừ Tuyết Lang đại nhân còn hai cường giả khác biến thân nguyên hình là hai con nhện to màu trắng.Bên nhân loại trừ Tiêu Thiên Duyệt có mười hai người may mắn sống sót.Tuy bọn họ bị giam cầm nhưng cảm quan vẫn còn, nghe bên trên có tiếng bước chân thế là ngước lên nhìn.Có trông thấy, cả đám biến sắc mặt.Phong Phi Vân cảm giác bên dưới khác lạ, đặc biệt cái ao lớn tỏa ánh sáng đỏ như trái tim người, phát ra dao động tuần suất như nhịp tim đập, giống như có sinh vật trong ao.Tu sĩ nhân loại, yêu tộc bị giam cầm bên bờ ao.Có vẻ bọn họ tình cờ đi vào, bị thứ trong ao công kích, bây giờ nhúc nhích một ngón tay còn khó khăn.- Ha ha ha ha ha ha!

Đây chẳng phải là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nổi tiếng như cồn sao?

Tình cờ thật.Phong Phi Vân đứng trên một khúc xương trắng, hắn triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm, mắt liếc biến mất.

Phong Phi Vân không thấy Hiên Viên Nhất Nhất, Tiêu Tiểu Thiền đâu, xem ra hai nàng không vào đây.- Thì ra là bán yêu nhà ngươi, thật là oan gian ngõ hẹp!Tiêu Thiên Duyệt bị giam cầm cơ thể nhưng gã không hốt hoảng, ung dung đứng thẳng.Tiêu Thiên Duyệt cười nói:- Đứng đối diện là ba Bạch Chu yêu tộc, là cường giả yêu tộc.

Đặc biệt nữ nhân kia là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc, bây giờ bọn họ không thể nhúc nhích, nếu ngươi giết bọn họ có thể đổi được nhiều quân công.Khuôn mặt quyến rũ của Tuyết Lang đại nhân đổi sắc, âm thầm ngưng tụ yêu lực tăng tốc độ tan băng.Phong Phi Vân nhìn thấu bọn họ đang vận công hòa tan băng tinh, muốn phá tan giam cầm.

Tu vi của Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân cao nhất, đã ló đầu ra.Bóc!Băng tinh trên đầu một nữ nhân loại vỡ ra, lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.Là đại trí sư thất phẩm, Nhiếp Song Song.Trừ Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân ra Nhiếp Song Song mạnh nhất trong đám.Phong Phi Vân làm ngơ, cười nói:- Đương nhiên ta muốn tích lũy quân công, nhưng ta biết thiếu thành chủ luôn canh cánh trong lòng chuyện ta cướp tiểu thiếp của thiếu thành chủ.

Nếu thiếu thành chủ phá băng tinh giam cầm chắc chắn sẽ ra tay giết ta, xin hỏi ta có nên trừ khử tai hạo ngầm trước không?Tiêu Thiên Duyệt biến sắc mặt, cười nói:- Mộng Lăng Yến không trung trinh, không yêu ta, loại nữ nhân này ta không cần.

Các ngươi mang nàng đi giúp ta là giải vây cho ta, ta chỉ biết cảm kích các hạ, sao có thể canh cánh trong lòng?Phong Phi Vân cười hỏi:- Tiêu sái vậy sao?Tiêu Thiên Duyệt nói:- Nam nhân vốn nên tiêu sái một chút . . .Bốp!Bàng tay Phong Phi Vân ngưng tụ một chưởng ấn tát mặt Tiêu Thiên Duyệt, thanh âm trong trẻo.

Mặt Tiêu Thiên Duyệt in dấu tay đỏ rực.Nhiếp Song Song thấy Phong Phi Vân đột nhiên tát mặt Tiêu Thiên Duyệt thì hết hồn.

Tiêu Thiên Duyệt là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, càng là một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam.

Nhân vật như vậy miễn không chết thì tương lai chắc chắn có thể trở thành Tất Ninh Soái vạn cổ.

Bây giờ Tiêu Thiên Duyệt bị tát tai, kẻ tát còn là bán yêu.Phong Phi Vân xoa cổ tay, nói:- Bây giờ còn tiêu sái được không?Tiêu Thiên Duyệt phun máu bầm, mắt lóe tia âm trầm.Tiêu Thiên Duyệt cười nói:- Bàn tay này nên tát . . .Phong Phi Vân lại tát một cái, đánh nửa bên mặt Tiêu Thiên Duyệt sưng húp, không khép miệng được.

Khóe môi Tiêu Thiên Duyệt chảy máu ròng ròng.Phong Phi Vân bóp cổ tay:- Thiếu thành chủ đúng là tiêu sái, làm người ta khâm phục.Phong Phi Vân thấy rất nhiều loại người như Tiêu Thiên Duyệt, mặt ngoài thế này, trong bụng lại thế khác.

Nhìn như tiêu sái nhưng trong đầu chắc chắn xếp Phong Phi Vân vào danh sách giết chết, Tiêu Thiên Duyệt mà thoát khỏi băng giá thì người đầu tiên gã giết là Phong Phi Vân.Dù Phong Phi Vân không tát Tiêu Thiên Duyệt hai cái thì gã tuyệt đối không tha cho hắn.Lúc Tiêu Thiên Duyệt thiết kế bắt Lưu Tô Tử thì Phong Phi Vân đánh giá gã như sau: Một kẻ vì hoàn thành mục đích không từ thủ đoạn.Bốp!Bốp!Lục tục có mấy người ló đầu khỏi lớp băng, nhìn Tiêu Thiên Duyệt bị đánh sưng như đầu heo thì rất hãi hùng.

Ai mà to gan như thế?

Dám đánh thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành bầm dập?Khi bọn họ ngước mắt lên thấy Phong Phi Vân thì hiểu ra.Bán yêu này dám cướp tiểu thiếp của Tiêu Thiên Duyệt, còn chuyện này hắn không dám làm?Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đàm thành thanh kiếm nhỏ, người dâng lên sát khí.

Đã kết thù với Tiêu Thiên Duyệt thì tuyệt đối không thể tha cho gã sống.Tiêu Thiên Duyệt nhìn thấu Phong Phi Vân là kẻ tàn nhẫn, sẽ không quan tâm gã là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành hay gì.

Lúc này gã mà không cúi thấp đầu thì chỉ có con đường chết.Tiêu Thiên Duyệt nói:- Nếu ngươi tha mạng cho ta thì ngươi muốn gì ta cũng cho.Phong Phi Vân cười nói:- Ta muốn lão bà của ngươi, chịu cho ta không?Tiêu Thiên Duyệt hứa hẹn:- Nếu ngươi vừa mắt thì chọn ai cũng được.- Ài, tiếc rằng ta không hứng thú với quả phụ.Kiếm nhỏ bay khỏi tay Phong Phi Vân đâm vào trán Tiêu Thiên Duyệt.Mắt Tiêu Thiên Duyệt bắn ra hai luồng âm dương kiếm khí, hai kiếm khí xoay tròn biến thành bánh xe chặn lại thanh kiếm nhỏ.- Bán yêu bình thường cũng mơ giết ta?

Cho rằng Tiêu Thiên Duyệt ta sợ ngươi sao?Tiêu Thiên Duyệt không thèm che giấu sát khí nữa, trên đầu ngưng tụ kiếm vân đỏ như máu biến thành bóng sáng ảo chém vào Phong Phi Vân.Tiêu Thiên Duyệt không uổng là sáu thanh niên tài tuấn mạnh nhất mười hai cảnh Tây Nam, dù bị nhốt trong băng tinh vẫn phát ra chiến uy không gì sánh bằng.

Kiếm khí sôi sục như dòng sông.Phong Phi Vân lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra cầm trong tay, khí Vũ Hóa chạy dọc cánh tay ngưng tụ thành cái bao tay màu trắng đánh nát bóng kiếm Tiêu Thiên Duyệt chém ra.Bùm!Phong Phi Vân không đánh xuống nhưng quyền kình trên nắm tay đã đập trúng ngực Tiêu Thiên Duyệt, chấn vỡ băng tinh.

Nắm đấm đánh vào ngực Tiêu Thiên Duyệt, lồng ngực hõm xuống.-------Chương 1420: Thiên kiêu chếtNgười Tiêu Thiên Duyệt phát ra kiếm khí xoay anhnh trong không trung.

Băng tinh bao phủ người Tiêu Thiên Duyệt liên tục bị chém vỡ, nửa người trên lộ ra ngoài.Tiêu Thiên Duyệt sắp thoát khốn!Phong Phi Vân sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ bắn vào nưeả người trên, muốn chém nát cơ thể Tiêu Thiên Duyệt.- Ngươi muốn chết!

Ta là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, bán yêu nhà ngươi sao có thể giết ta được?Ngực Tiêu Thiên Duyệt bắn ra trang sức hình kiếm biến thành một thanh thần kiếm.

Kiếm khí khiếp người, Khí thế đáng sợ.

Một kiếm chém bay mấy ngàn thanh kiếm nhỏ của Phong Phi Vân trở về.Đây là kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm, tuy uy lực không bằng hàng thật nhưng vẫn rất khủng bố siêu quần, có thể làm vũ khí trấn cổ tộc.Không gian dày đặc kiếm khí Cửu Tiêu thần kiếm.Tiêu Thiên Duyệt vận chuyển thần kiếm định chém vỡ băng tinh gai mcầm, thoát khốn ra ngoài.Phong Phi Vân không để Tiêu Thiên Duyệt thực hiện được, hắn triệu hoán quan tài hoàng thạch ra.

Lực lượng tĩnh lặng tuôn trào, linh khí thập phẩm bày ra chấn mây thiên kiêu nhân loại bên dưới miệng mũi đổ máu.Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực, Mạc Thái Tuấn kinh kêu:- Là linh khí thập phẩm, bán yêu này có linh khí thập phẩm!Vẻ mặt Mạc Thái Tuấn tràn đầy khó tin.Trong đại vực Mạc Thái Tuấn xem như thần binh đỉnh cao, chỉ có đẳng cấp lão tổ mới xứng có được.

Bây giờ bán yêu này sở hữu Mạc Thái Tuấn, hỏi sao không làm bọn họ giật mình?Tuy tu vi của Tiêu Thiên Duyệt mạnh mẽ, có kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm uy lực không yếu hơn quan tài hoàng thạch bao nhiêu.

Nhưng lúc trước Tiêu Thiên Duyệt bị thương, cộng với hòa tan băng tinh hao phí nhiều linh khí, bị Phong Phi Vân đè gắt gao.Tiêu Thiên Duyệt hộc máu, bị Khí thế từ quan tài hoàng thạch đập trúng ngực, lòng ngực suýt bị đâm thủng.Tiêu Thiên Duyệt hét lên:- Mọi người cùng nhau hợp tác giết bán yêu này đi, nếu không tất cả sẽ chết tại đây!Tiêu Thiên Duyệt có địa vị rất cao trong thiên kiêu nhân loại, nhiều người phụ thuộc vào Cửu Tiêu tiên thành, nghe theo gã ra lệnh.Những cường giả trẻ đã lso đầu ra đều thi triển thần thông công kích Phong Phi Vân.- Ca, ta giúp ca ca!Sau khi Phong Khanh Khanh có được trường kiếm xương trắng thì nàng luôn muốn chiến đấu, bây giờ không chờ nổi nữa.Bốn đoàn tà khí vòng quanh người Phong Khanh Khanh, bốn tà quang lấp lánh.

Phong Khanh Khanh sử dụng bốn thanh trường kiếm xương trắng chém vào tu sĩ nhân loại công kích Phong Phi Vân.Phập!- Trường kiếm xương trắng không gì không phá, tà khí tràn đầy.

Một thanh trường kiếm xương trắng đâm vào cổ họng con một vị vực chủ.Tà khí xâm nhập thân thể con của vực chủ, chớp mắt làn da đối phương đen thui, máu thịt biến thành nước mũ chỉ còn khung xương bị phong trong băng tinh.Tà khí trên trường kiếm xương trắng càng mạnh hơn lúc trước.- Đó là thanh cốt kiếm tà ác, nàng ta có thể sử dụng nó?Thiên kiêu nhân loại hay cường giả yêu tộc đều hết hồn.Bọn họ cực kỳ kiêng dè trường kiếm xương trắng, lúc trước thanh kiếm giết mấy tu sĩ.

Bị trường kiếm xương trắng đâm vào máu thịt thì chết chắc, để lại ám ảnh trong lòng bọn họ.Phong Phi Vân, Tiêu Thiên Duyệt đánh nhau túi bụi.

Cơ thể Tiêu Thiên Duyệt rách nát, máu thịt bầy nhầy, vỡ mấy khúc xương.Ầm!- Ta đi ra!Cuối cùng Tiêu Thiên Duyệt phá tan băng tinh phong ấn, thân thể tựa như luồng sáng phóng lên cao, hai tay cầm kiếm chém xuống.Lực lượng trong cơ thể Tiêu Thiên Duyệt không ngừng phục hồi, càng lúc càng mạnh mẽ.Bùm!Phong Phi Vân không sợ gì nữa, hắn mặc áo da phượng vảy rồng vào, lại sử dụng quan tài hoàng thạch như cục gạch đập vào đầu Tiêu Thiên Duyệt.Ầm!Tiêu Thiên Duyệt đáng thương chưa phục hồi tu vi hoàn toàn đã bị Phong Phi Vân đánh bể đầu, cơ thể rơi xuống ao đỏ sậm.Đầu Tiêu Thiên Duyệt bị đập bể nhưng tu vi của gã rất cao, sức sống mạnh mẽ, không chết dễ như vậy.Phong Phi Vân vác quan tài hoàng thạch đuổi theo, khi cách ao đỏ hắn giơ quan tài đập vào người Tiêu Thiên Duyệt, đẩy gã té vào trong ao.Bùm bịch!Ao nước đỏ bắn lên bọt nước cao vút, đỏ tựa giọt máu.- Grao!

Grao!Lực lượng cực kỳ tà ác khuếch tán từ cái ao đỏ, biến thành luồng sáng đỏ bắn thẳng lên hất văng Phong Phi Vân đụng mạnh vào vách xương.Tiêu Thiên Duyệt gào rú trong ao đỏ, da thịt bị thứ gì đó ăn sạch sẽ chỉ còn lại bộ xương trắng phau.Tiêu Thiên Duyệt chưa chết hẳn, khung xương trong suốt trợn bóng như điêu bằng ngọc thạch.

Tiêu Thiên Duyệt muốn bò ra khỏi ao.Bùm!Trong ao đỏ bộc phát ra tà khí cực độ chấn vỡ xương Tiêu Thiên Duyệt thành đống bột phấn, biến mất trong ao.Màu đỏ này còn đậm hơn cả máu, đỉ quái dị.Phong Phi Vân bị thương nặng, mới rồi hắn bị ánh sáng đỏ đánh trúng.

Nếu không nhờ áo da phượng vảy rồng chặn lại thì lúc này hắn chỉ còn lại nắm tro cốt giống Tiêu Thiên Duyệt.Mười mấy thiên tài tuấn kiệt nhân loại bị Phong Phi Vân giết hết, không ai sống sót.

Máu thịt bị tà khí ăn mòn, cuối cùng thành mấy bộ xương trắng đứng bên bờ ao.Những người này toàn là thiên kiêu một thế hệ.

Có con của vực chủ, có đại trí sư tư chất siêu đẳng, có thiên chi kiêu nữ vô cùng xinh đẹp.

Bây giờ toàn bộ thành khung xương, không khác gì người bình thường.Khi ngươi còn sống có nổi bật cỡ nào, chết rồi vẫn chỉ là bộ xương, qua mấy ngàn năm xương mục nát, còn ai nhớ đến ngươi?Như Tiêu Thiên Duyệt cưới hơn một trăm thê tử, tiểu thiếp, ai nấy là mỹ nhân, có một nửa là thiên chi kiêu nữ, làm người ta hâm mộ chết.

Nhưng có ai ngờ thiên tài siêu đẳng Tiêu Thiên Duyệt sẽ chết thảm trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ?Đường tu đạo xa xôi, tầng tầng sát kiếp, cạnh tranh tàn nhẫn.

Chỉ vài người là cười đến cuối cùng.Đừng tưởng tượng một vạn năm sau mình có thể thành tiên, thành thánh không.

Một vạn năm quá lâu, tranh sớm chiều đã đủ.Phong Phi Vân ho khan, nhắc nhở:- Sát khí của nàng quá nặng.Phong Khanh Khanh nói:- Phải không?

Ta chỉ làm việc theo cảm xúc, ai dám ra tay với ta hoặc ca ca của ta thì ta giết kẻ đó.Bốn thanh trường kiếm xương trắng còn nhỏ máu, giọt máu thẩm thấu vào thanh kiếm, từng đợt tà khí rợn người.Phong Phi Vân đến trước mặt Tuyết Lang đại nhân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn băng tinh đỏ đã hòa tan tới ngực nàng.

Thiên Tủy Binh Đàm tự động ngưng tụ thành chiến đao trong tay Phong Phi Vân.Ngực Tuyết Lang đại nhân căng tròn, băng tinh thấm ướt áo đỏ, lụa đỏ dán sát ngực trắng mịn hiện đường cong hấp dẫn, có thể thấy một đốm hồng nằm ngay giữa đường nét kia.Mắt Tuyết Lang đại nhân đa tình, môi đỏ mọng, than thở:- Thật là lên voi xuống chó, mấy hôm trước ngươi là con mồi của ta, bây giờ thân phận chúng ta hoàn toàn ngược lại.Phong Phi Vân cười nói:- Vưu vật như nàng giết thì tiếc.Tuyết Lang đại nhân cười tươi như hoa:- Ngươi tốt nhất đừng giết ta, nếu không sẽ không được nếm sung sướng không thể tưởng tượng.Hai cục thịt trước ngực Tuyết Lang đại nhân rung rinh hấp dẫn.Phong Phi Vân cười cười, chợt ánh mắt lạnh băng, trường thương nhúc nhích.

Đầu Tuyết Lang đại nhân bay ra ngoài, rơi vào ao đỏ, bị cắt nát bấy.-------Chương 1421: Đế trủng (1)Bùm!Xác Tuyết Lang đại nhân rung mạnh phá băng bay ra, biến thành một con nhện màu trắng.Tuyết Lang đại nhân tức giận quát:- Nhân loại đáng ghét, ngươi nghĩ chém đầu là có thể giết được ta?Một cái chân nhện to chém hướng Phong Phi Vân, săcv bén như thần nhẫn màu trắng.Phong Phi Vân nói:- Quên mất, nguồn sự sống của yêu tộc không nằm ở phần đầu.

Đầu người chỉ là một phần thân thể ngưng tụ từ yêu lực của các ngươi.Phong Phi Vân nhanh chóng thụt lùi, không đấu cứng với Tuyết Lang đại nhân.Đầu không phải phần trí mạng của yêu tộc, dù bị chặt đứt đầu chưa chắc bọn họ sẽ chết.Thứ quan trọng nhất của yêu tộc là yêu châu, yêu hồn.Đương nhiên chém yêu tộc thành hai khúc thì sức sống mạnh mấy cũng sẽ chết.Tuyết Lang đại nhân nói:- Tiếc rằng ngươi hiểu ra quá muộn.Tuyết Lang đại nhân lại ngưng tụ thành hình người, biến thân nữ nhân vô cùng quyến rũ, đẹp như tiên, giống bộ dạng lúc trước y như đúc, cái đầu mọc ra từ cần cổ.Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra, đỡ chưởng ấn của Tuyết Lang đại nhân.Phong Phi Vân cười nói:- Chém đầu ngươi một lần, dù không thể giết ngươi cũng tiêu hao nhiều yêu hồn, thân thể sẽ suy yếu rất lâu.

Chém thêm mấy lần thì ngươi còn sống nổi không?Phong Phi Vân phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, biến thành biển lửa bao bọc không gian.Hai Bạch Chu yêu tộc bị băng tinh đóng băng gào rú, một nửa người ló ra khỏi băng tịnh nhưng bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt khét, cảm giác rất khủng khiếp, thật là vừa băng vừa lửa.Phập!Cơ thể hai Bạch Chu yêu tộc bị hai thanh trường kiếm xương trắng đâm thủng, tiếng hét nhỏ dần, chỉ còn hai cái yêu thi.- Ồn ào quá.Phong Khanh Khanh cất hai thanh trường kiếm xương trắng, nói:- Mao Thành Thật, thu hai yêu thi cho ta, đổi quân công rồi tỷ tỷ chia hai điểm cho ngươi.Mao Thành Thật nói:- Tỷ tỷ?

Bối phận không đúng đi?Cốc cốc!Phong Khanh Khanh cầm trường kiếm xương trắng gõ vào người thánh thực quả, nó la hét, ngoan ngoãn đi thu yêu thi.Phong Khanh Khanh nhặt một thanh chiến kiếm màu đen bên ao đỏ, hoa văn chi chít, Khí thế trên thân kiếm cực mạnh mẽ.

Cầm thanh kiếm cảm giác làn da nhói đau như bị kiếm khí vô hình cắt vào người.- Đây là kiếm gì?

Dường như uy lực rất mạnh.Tay ngọc gõ thân kiếm, đầu ngón tay Phong Khanh Khanh thủng hai lỗ, là bị kiếm khí vô hình cắt vỡ.Thánh thực quả kéo cái túi to đến trước mặt Phong Khanh Khanh, trong túi chứa hai yêu thi.Thánh thực quả nói:- Đây là kiếm phôi mô phỏng theo thần binh, bên trong có một lũ kiếm hồn, uy lực gần bằng linh khí thập phẩm.- Linh khí thập phẩm?

Thứ tốt, mau thu nó!Trong mắt Phong Khanh Khanh tràn ngập khó tin, nàng chớp chớp mắt, vội cất kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm vào giới linh thạch treo bên hông.

Phong Khanh Khanh liếc trộm Phong Phi Vân, thấy hắn bận đánh nhau với Tuyết Lang đại nhân, không chú ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm.Tuyết Lang đại nhân rất mạnh, nhưng lúc trước nàng bị Tiêu Thiên Duyệt đánh thương, lại bị Phong Phi Vân chặt đứt đầu.

Tuyết Lang đại nhân đã ngưng tụ ra cái đầu mới nhưng tiêu hao nguyên khí rất lớn, bây giờ không thể trấn áp Phong Phi Vân nổi.Tuyết Lang đại nhân thầm nghĩ:- Cứ tiếp tục chiến đấu thế này không có lợi cho ta, rút đi trước rồi tính.Miễn là phục hồi tu vi thì Tuyết Lang đại nhân nắm chắc trăm phần trăm giết chết Phong Phi Vân.Đang lúc Tuyết Lang đại nhân định rút đi thì cái ao đỏ điên cuồng dâng lên, khí lạnh màu đỏ lao ra.Nhìn khí lạnh màu đỏ, Tuyết Lang đại nhân biến sắc mặt.Lúc trước Tuyết Lang đại nhân tiếp xúc một luồng khí lạnh màu đỏ nên cơ thể mới bị đóng băng, nàng không muốn nếm mùi lần thứ hai.- Bán yêu, lần sau tỷ tỷ sẽ đến giết ngươi!Cơ thể Tuyết Lang đại nhân biến thành luồng sáng bắn lên trên, lao ra khỏi khí lạnh màu đỏ.- Đi đâu?Lưng Phong Phi Vân giương đôi cánh đỏ thẫm, cơ thể bay lên cao, tốc độ mau hơn Tuyết Lang đại nhân.Sau lưng vang tiếng Phong Khanh Khanh kêu cứu:- Ca!

Có thứ gì kéo ta vào ao!Bùm bịch!Tiếng rơi xuống nước.Phong Khanh Khanh vùng vẫy trong ao lạnh thấu xương, nàng sặc nước gào la:- Thành Thật . . .

Thành Thật . . .

Kéo ta lên . . .

Thành Thật . . .

Tay của ngươi đâu?Phong Khanh Khanh dần bị lực lượng bí ẩn kéo xuống đáy hồ.Thánh thực quả nói:- Ta . . .

Ta không có tay . . .Phong Phi Vân trơ mắt nhìn Tuyết Lang đại nhân, miễn cưỡng xoay người bay hướng ao đỏ.Chưa bay đến bên cạnh ao Phong Phi Vân đã đụng phải một đoàn khí lạnh màu đỏ, có luồng chí âm chí hàn xâm nhập vào làn da, muốn đóng băng máu Phong Phi Vân.Làn da toàn thân Phong Phi Vân kêu xèo xèo, kết một tầng băng tinh.- Phá cho ta!Mười tám khối xương phượng bốc cháy biến thành mười tám đoàn lửa hừng hực đẩy những khí lạnh màu đỏ ra ngoài người.- Tiểu Khanh Khanh, nàng ở đâu?Phong Phi Vân đi trong khí lạnh màu đỏ, càng đến gần cái ao thì khí lạnh càng mạnh mẽ, ánh sáng càng đỏ, đỏ sậm làm người ta không mở mắt ra được.Một cục băng to màu đỏ bên cạnh ao phát ra thanh âm:- Nàng rơi vào trong ao!Phong Phi Vân nghe ra là giọng của thánh thực quả, nó cũng bị đông, người kết tầng băng dày.Thánh thực quả run run nói:- Ta . . .

Ta không có tay . . .- Không có tay thì ngoan ngoãn ở lại đây!Phong Phi Vân hít sâu, người bốc cháy lửa, áo da phượng vảy rồng sắp bị kích hoạt.

Tiếng rồng ngâm phát ra từ vảy rồng, phượng hót từ da phượng.Bùm!Phong Phi Vân nhảy vào ao đỏ.Cơ thể rơi vào chất lỏng đỏ lạnh thấu xương, Phong Phi Vân chớp mắt bị đông cứng.

Thần thức sắp bị đông, máu thành khối băng.Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh trong cơ thể Phong Phi Vân vận chuyển phát ra lực lượng thánh khiết khiếp người, khiến cơ thể sắp đóng băng phục hồi sức sống.Đây là hơi thở của thánh linh, dù chỉ là tro cốt linh khí xói mòn hết nhưng vẫn có lực lượng khó thể tưởng tượng.Phong Phi Vân nhét một viên niết bàn đan vào miệng, để phòng ngừa.Cái ao màu đỏ này rất kỳ lạ, không ai dự đoán được nguy hiểm bên trong thế nào.

Lỡ gặp phải tử kiếp cùng lắm lại niết bàn.Niết bàn lần thứ tư không dễ hoàn thành, nguy hiểm hơn hẳn ba lần trước tổng hợp lại.

Dù Phong Phi Vân nuốt niết bàn đan thì chỉ tăng mấy phần trăm xác suất thành công, vẫn rất khó niết bàn.- Thất sắc tuyền có thể tăng xác xuất thành công niết bàn!Phong Phi Vân nghĩ đến lời thánh thực quả nói, hắn lấy một giọt ngân nguyệt tuyền thủy ra, nuốt vào trong người, dùng kim tàm phật khí bao bọc ngân nguyệt tuyền thủy đưa đến đan điền, rơi vào Thanh Đồng cổ thuyền.Nếu lần này không trải qua niết bàn thì Phong Phi Vân có thể lấy ngân nguyệt tuyền thủy ra khỏi người, không đến mức uổng phí.Đây là thánh tuyền!

Dù chỉ một giọt vẫn vô cùng quý giá, nếu bị dùng mất Phong Phi Vân sẽ đau muốn chết.Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Phong Phi Vân chìm xuống ao đỏ, ba ngàn vạn đốm sáng không ngừng chuyển động ngăn chặn khí lạnh.- Sao lại là một mai rùa nữa?Phong Phi Vân chìm xuống đáy ao, thấy dấu mai rùa trên một tảng đá.-------Chương 1422: Đế trủng (2)Mao Ô Quy từng đến đây?Con rùa trắng số lớn thật, nhân vật như Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân còn bị khí lạnh trong ao đỏ giam cầm, vậy mà nó nhảy nhót lung tung, thật là không có thiên lý.Đáy ao rất rộng, không giống đáy cái ao mà như đáy đại dương đỏ.

Không lẽ ao đỏ này là con đường đi thông khu vực khác, từ đáy ao có thể đến chỗ khác?Sẽ đi đến đâu?- A!Phong Phi Vân đang suy tư thì thấy một lão nhân đi dưới đáy ao.

Lão nhân cách Phong Phi Vân mấy dặm, thấy rõ sợi tóc trắng bay trong nước đỏ.Sao đáy hồ có người?Phong Phi Vân chậm rãi bơi đến gần lão nhân, nhưng cách lão khoảng một trăm thước thì đứng lại ngay.Đâu phải lão nhân, là xác chết ngâm trong nước đỏ.Cơ thể lão nhân rách nát, linh bào rách rưới, thịt thủng lỗ chỗ lộ ra xương đen thui.Nhưng lão nhân vẫn đi trong đáy nước, bị ý niệm giữ từ thái cổ chi phối.

Bước chân lão nhân vững vàng, đôi khi ngước nhìn đường rồi thở dài, đôi khi cắm đầu đi.Quá kỳ lạ.Một cái xác mục rữa hết vậy mà biết đi, tìm kiếm thứ gì?- Đây là một cường giả nhân loại, khi còn sống tu vi cực kỳ khủng bố.Phong Phi Vân không dám đến gần lão nhân không biết đã chết bao nhiêu năm, hơi thở cực kỳ đáng sợ, khiến người kính sợ, mạnh hơn cả hắn hồi kiếp trước.

Lão nhân dù không bước vào thánh linh cảnh thì cũng không cách xa bao nhiêu.Bởi vì tu vi lão nhân siêu đẳng nên xác chết giữ lại trong năm tháng vô tận, không bị mục nát.Nhân vật cường đại như thế sao lại chết?Xác chết xuất hiện dưới đáy ao đỏ?Lão nhân là ai?Đây là nhân vật có thể ghi danh sử sách, nếu Phong Phi Vân lật xem sách cổ chắc chắn sẽ tìm ra tên của lão, thời thái cổ khiến vô số người triều bái.Loại nhân vật này dù đã chết cũng không thể khinh thường, để lại một lũ thần niệm có lực lượng chém vỡ thiên địa.- Thời gian lâu như vậy dù là xương thánh linh cũng mục nát hết, chẳng lẽ vì ao đỏ này nên xác lão, khung xương Bạch Cốt Thiên Vương được giữ lại?Trong lúc Phong Phi Vân suy tư thì lão nhân đi cách trăm thước đột nhiên đứng trước mặt hắn, đôi mắt đen trống rỗng nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Con ngươi trong hốc mắt đã nát, không có gì.Nhưng bị lão nhân nhìn chằm chằm làm Phong Phi Vân không thể nhúc nhích, như là linh hồn lìa khỏi xác.Quá nhanh!Phong Phi Vân không chớp mắt cái nào nhưng vẫn không biết lão nhân làm sao xuất hiện trước mặt mình.Miệng lão nhân đen thui, lưỡi đã mục, răng rụng ở đâu đỏ, giọng âm u khàn khàn.- Một nửa . . .

Nhân loại!Lão nhân còn giữ lại một tia hồn niệm, quá khó tin.Phong Phi Vân cắn răng ngăn cản Khí thế kinh khủng truyền từ người lão nhân, hơi thở kia như đè nát người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân khó khăn hỏi:- Tiền bối . . .

Là ai?Lão nhân lẩm bẩm:- Đế Trủng, Đế Trủng, Đế Trủng . .Đây là tên của lão nhân hay địa danh?Thời thái cổ vạn tộc hưng thịnh, thường hay có một số cường giả xuất thế, nhiều không đếm xuể.

Trừ thánh thực quả bách sự thông ra, đệ nhất trí sư Trung Ương vương triều thứ sáu bây giờ cũng không biết hết tên các cường giả.Phong Phi Vân hỏi:- Đây là tên của tiền bối sao?Lão nhân không trả lời Phong Phi Vân, lão im lặng thật lâu sau lên tiếng.- Đến thì tốt rồi, tốt rồi, tuy chỉ là một nửa nhân loại nhưng có thể được ta truyền thừa.Phong Phi Vân hỏi:- Truyền thừa?

Truyền thừa gì?Lão nhân buông tiếng thở dài:- Một loại lực lượng lão phu tham ngộ từ thái cổ đến bây giờ, rốt cuộc đã tham ngộ ra.

Đây là lực lượng để khắc chế Vạn Kiếp Bất Tử Công, tiếc, tiếc quá, dù ta tham ngộ ra thì đã muộn.

Ta chết rồi, rất nhanh hồn niệm cuối cùng thành mây khói.

Nếu năm xưa tham ngộ ra thì người thua không phải là ta, người thua không phải ta . . .Lão nhân tràn ngập chấp niệm, bởi vì không chịu thua nên chết rồi vẫn tham ngộ cách khắc chế lực lượng Vạn Kiếp Bất Tử Công, mãi từ thái cổ đến bây giờ.Chấp niệm trong lòng bất diệt nên hồn niệm không diệt.Vạn Kiếp Bất Tử Công được gọi là công pháp luyện thể mạnh hơn Bất Tử Phượng Hoàng Thân một bậc, tuy không khoa trương đến mức vạn kiếp không chết nhưng cũng không dễ bị ai đánh bại.Bất Tử Phượng Hoàng Thân mạnh đến cỡ nào, Phong Phi Vân biết rõ hơn bất cứ ai.Kiếp trước Phong Phi Vân chỉ tu luyện ra hai trăm lẻ sáu khối phượng cốt đã đến đỉnh Vũ Hóa đệ cửu trọng, bách chiến bách thắng, công không thể đỡ, phá nát hư không, đánh rơi tinh cầu.Muốn công phá Vạn Kiếp Bất Tử Công mạnh hơn Bất Tử Phượng Hoàng Thân một bậc, nói dễ hơn làm.Lão nhân đã mục rữa không thành hình, nếu không nhờ nước lạnh màu đỏ này bao bọc xác chết thì sớm mục không còn mẩu xương.Lão nhân đứng đó, thanh âm mênh mông:- Thế gian có vạn đạo, đường nào cũng thông tiên.

Từ xưa đến nay nhiều truyền thuyết liên quan đến tiên nhưng không ai hắn tiên thật sự, tại sao?Thanh âm không giống phát ra từ miệng lão nhân mà như thanh âm đọng lại từ thái cổ xa xôi.Phong Phi Vân đáp:- Tuổi thọ con người chỉ trăm năm, đây là số trời.

Tu luyện tiên đạo có thể kéo dài tuổi thọ, sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chí nhân vật siêu phàm sống mấy vạn năm.

Cái này là không ngừng phá số trời, do đó phải chịu kiếp nạn.

Nên tu sĩ mỗi khi đến độ cao nhất định sẽ gặp trời phạt một lần.

Chỉ người kinh tài tuyệt diễm thật sự mới phá tan thiên phạt trói buộc, trở thành cường giả.- Muốn đến Thiên Mệnh cảnh phải qua địa kiếp, muốn đến cảnh giới niết bàn phải qua tử kiếp, muốn đến Vũ Hóa cảnh phải qua thiên kiếp, muốn đến cảnh giới thánh linh phải qua sinh kiếp, muốn thành tiên phải qua vô lượng kiếp.- Năm kiếp nạn, kiếp nào cũng nguy hiểm chết người.Địa kiếp táng nhân, tử kiếp táng hồn, thiên kiếp táng thân, sinh kiếp táng tâm, vô lượng kiếp diệt đạo.

Có thể độ qua sinh kiếp trở thành thánh linh từ xưa đến nay hiếm hoi chứ nói gì đến vô lượng kiếp có thể diệt đạo?

Muốn thành tiên nói dễ hơn làm?- Thành tiên chỉ là khái niệm hư vô mờ mịt, nhiều người tu đạo chỉ vì ích kỷ của bản thân.

Vì nổi bật, vì bá tuyệt một phương, xưng hùng một đời, vậy là đã đủ.Lão nhân đứng im lắng nghe Phong Phi Vân nói, thật lâu sau giọng khàn khàn bảo:- Đúng vậy!

Thần thông mạnh nhất trên đời này là kiếp lực.

Thần thông mạnh nhất trong kiếp lực là vô lượng kiếp lực, khi tu luyện thần thông này thành công đừng nói là phá Vạn Kiếp Bất Tử Công, thậm chí có thể diệt đạo, diệt luân hồi, chém thiên lý.Phong Phi Vân hiểu ý của lão nhân, tức là bản thân diễn hóa thiên địa, khống chế lực lượng kiếp.Về điều này tiên hiền, cổ nhân từng nghĩ đến.

Khá nhiều người cố gắng hướng đi này cả đời, muốn tạo ra một công pháp có thể khống chế kiếp.

Nhưng cuối cùng đều thất bại, đa số có thể thân chết đạo tiêu.Khống chế lực lượng kiếp nói dễ hơn làm.Không lẽ lão nhân thua trong tay Bạch Chu thánh tổ rồi không cam lòng, Sau khi chết chấp niệm mãnh mẽ, suy tư qua nhiều năm tháng đã tạo ra loại công pháp?-------Chương 1423: Như thế sáng tạo đại diễn thuậtLão nhân mặc dù chết vẫn có trí tuệ không thể ước đoán, dường như biết suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân, lão nói:- Ta tạo ra không phải công pháp mà là thần thông, nếu tu luyện thất bại không đến mức thiên nhân ngũ suy, nếu trên đường tu luyện sợ khó khăn thì cứ bỏ đi.Thần thông và công pháp khác biệt về bản chất, giống như sự khác biệt giữa chiêu số và tâm pháp.

Một chủ nội, một chủ ngoại.Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Kim Tàm Kinh thuộc về công pháp."

Phượng hoàng liệt thiên", "Phượng hoàng vũ dực", "Phượng hoàng nghiệt hỏa", "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng", "Kim tàm phật trứng", "Long hoàng đao quyết" . . . những cái này là thần thông.Đây là khác biệt của công pháp và thần thông.Có công pháp đỉnh cao có thể sinh ra thần thông, như tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân thì sinh ra các thần thông phượng hoàng liệt thiên, phượng hoàng vũ dực.

Tu luyện Kim Tàm Kinh sinh ra các thần thông "Phật pháp vô biên", "Phật pháp thiên tượng".Tu luyện một số thần thông cơ bản có thể sinh ra linh khí trong người, như đao pháp, quyền pháp trong quân doanh Thần Tấn vương triều.

Tu luyện lâu gieo linh căn trong người, tiên dẫn, đúc thành thần cơ.Nếu lão nhân thật sự sáng tạo ra thần thông khống chế kiếp thì Phong Phi Vân có thể tu luyện, dù tu luyện thất bại sẽ không ảnh hưởng bản thân quá nhiều, cùng lắm chỉ chậm trễ một đoạn thời gian tu hành.- Ngươi có tu luyện đại diễn thuật?Giọng lão nhân buồn bã, gật đầu sắp mục nát:- Xem ra đao quang ý trời, là ý trời.

Số phận đã định, nửa nhân loại, đại diễn thuật . . .Phong Phi Vân hỏi:- Tiền bối cũng biết đại diễn thuật?- Đại diễn thuật là một thuật trong bát thuật quyển Mộ Phủ Tầm Bảo Lục bác đại tinh thâm, bao gồm thiên địa vạn pháp.

Phong Phi Vân tu luyện đến bây giờ mới chỉ luyện đại diễn thuật được tiểu thừa, cực độ tiểu diễn thuật.Tiểu diễn số bốn mươi, đã dùng được ba mươi bảy.Nay Phong Phi Vân lĩnh ngộ ba mươi bảy, 'ba' số tiểu diễn khác thì đành bó tay.

Bởi vì trong bát thuật quyển không ghi lại 'ba', không chút manh mối lần mò.

Con số phát triển đến ba mươi bảy thì đứt, mặt sau không có số, cũng không có đạo pháp.- Là ta sáng tạo đại diễn thuật, được xếp vào mkột trong tám thuật thái cổ.Lão nhân nói một câu làm người hết hồn, Phong Phi Vân thật sự hết hồn.Thái cổ bát thuật, nghe tên là thấy ghê gớm.Đại diễn thuật bác đại tinh thâm do lão nhân sáng tạo, cái này thật là lợi hại, đủ khiến Phong Phi Vân kính sợ.Chắc đây là không phải thánh linh nhân tộc chết thời thái cổ đi?Người tu vi cường đại từ xưa đến nay nhiều không đếm xuể, nhưng có thể sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao thì rất hiếm hoi.Muốn sáng tạo công pháp, thuật thì phải tích lũy tri thức khổng lồ, năng lực lĩnh ngộ hơn người bình thường, cần có cơ hội, linh cảm.Lão nhân sáng tạo ra đại diễn thuật chắc chắn là một vị đại trí giả, ít nhất kiếp trước Phong Phi Vân không có năng lực sáng tạo công pháp, thần thông đỉnh cao.Điều này khiến Phong Phi Vân tin tưởng hơn lão nhân nói nắm giữ thần thông kiếp lực.Lão nhân không quan tâm Phong Phi Vân nỗi lòng rung động, tiếp tục nói:- Có ngày lão phu ngồi bên thiên hà xem đạo hóa, một con long mã trồi lên mặt nước, lưng cõng một con huyền quy.

Lưng rùa có muôn vàn đốm như một thế giới, nó nửa đầu hút thiên địa nguyên khí, hít thở thì lấm tấm trên mai rùa không ngừng di động, biến đổi tựa như thiên địa vạn vật đang diễn biến.

Lão phu tĩnh tọa ba ngàn năm, sáng tạo đại diễn thuật.Đây là lai lịch của đại diễn thuật?Phong Phi Vân rất xấu hổ, cao nhân có khác.

Nếu Phong Phi Vân ở bờ sông thấy con long mã cõng rùa nổi lên mặt nước thì không quan sát sáng tạo công pháp mà ra kéo con rùa ra oai xuống, đánh tơi bời, để xem ngươi

Sau này còn làm bộ làm tịch nữa không!Lão nhân nói:- Ngươi đã tu luyện đến ba mươi bảy tiểu diễn, rất giỏi.Phong Phi Vân hỏi:- Xin hỏi tiền bối, trong tiểu diễn không ghi chép 'ba', làm sao tham ngộ?- Vốn không có ba.

Thiên đạo có khuyết nên tu sĩ mới có thể tu luyện trong lỗ hổng, nếu thiên đạo đầy thì không có lỗ hổng.

Mọi chuyện trên đời không có cái gì là hoàn mỹ, luôn có khiếm khuyết.

Vì có khiếm khuyết nên mọi người không ngừng tiến bộ, nếu đầy rồi thì thụt lùi.- Trong bốn mươi mấy ai được ba mươi bảy?

Đã rất gần hoàn mỹ.Phong Phi Vân hơi hiểu ra:- Vậy nếu ta muốn càng hoàn mỹ hơn thì sao?- Sau khi ta sáng tạo tiểu diễn thuật cảm thấy thuật này đã rất gần với hoàn mỹ.

Nhưng khi tu vi của ta càng mạnh hơn, ta phát hiện nó có thể hoàn mỹ thêm nữa.Phong Phi Vân hỏi:- Cho nên có đại diễn thuật?Lão nhân gật đầu, nói:- Thế là ta thêm mười trong số tiểu diễn, đủ năm mươi.

Ta được mười hai, đến bốn mươi chín.

Số đại diễn năm mươi, đã dùng bốn mươi chín, vậy thì càng hoàn mỹ, cách thiên địa càng gần.Lão nhân so sánh số thiên đạo thành con số cực lớn, thiên đạo chỉ thiếu 'nhất'.Mức độ độ thiên đạo không hoàn mỹ: Vô cùng lớn một phần một.Lão nhân sáng tạo đại diễn thuật trình độ không hoàn mỹ: Năm phần một.Tuy cách biệt thiên đạo rất xa xôi nhưng như thế đã là giỏi.

Người bình thường có thể được một phần trăm trong thiên địa đã được gọi là đại trí giả.Dù là đạo tu luyện hay thiên đạo đều không thể hoàn mỹ, chỉ có thể không ngừng đến gần mức hoàn mỹ.tiểu diễn thuật đến ba mươi bảy trong bốn mươi, đại diễn thuật thì được bốn mươi chín trong năm mươi phần.

Cả hai cách biệt con số nhỏ nhưng mức độ chênh lệch không thể tính toán.Lão nhân nói:- Nếu ngươi đã tham ngộ ba mươi bảy tiểu diễn thì đã đến lúc diễn biến đại diễn thuật.

Đại diễn thuật là cơ sở cho thần thông ta sắp truyền lại, tham ngộ căn bản đại diễn thuật mới khống chế kiếp lực được.

Lấy đại diễn làm thiên địa, diễn hóa ra kiếp lực thuộc về bản thân.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy diễn hóa đến mứcnào?

Thiên địa đại diễn ở đâu?Kiếp lực sinh ra trong thiên địa đại diễn.- Ba mươi bảy tiểu diễn nằm trong linh hồn tri thức của ngươi, linh hồn tri thức chỉ chịu được nhiều như thế.

Muốn chịu tải đại diễn thuật thì phải diễn hóa vào cơ thể, thiên địa đại diễn là thân thể của ngươi.Lời lão nhân như đánh thức, Phong Phi Vân rùng mình, được quán đỉnh, mọi suy nghĩ rộng mở.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong nước lạnh đỏ rực, diễn hóa từ tiểu diễn đến đại diễn.Lão nhân im lặng đứng không nhúc nhích, tử khí âm trầm như cái xác mục rữa.Số tiểu diễn là tiểu thế giới.Số đại diễn là đại thế giới.Đây là quá trình diễn biến từ tiểu thế giới hướng đại thế giới, bản thân thăng hoa.Phong Phi Vân cảm ngộ thiên đạo khá cao, không cần lão nhân chỉ điểm gì nhiều, hắn tự biết nên làm sao.- Có thể mượn điều này niết bàn lần bốn.Phong Phi Vân nuốt niết bàn đan vào bụng, thả ngân nguyệt tuyền trong Thanh Đồng cổ thuyền ra.Tuy chỉ một giọt ngân nguyệt tuyền nhưng bên trong chứa năng lượng không nhỏ chút nào.

Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh trong cơ thể Phong Phi Vân phủ vầng sáng bạc nhạt, như tinh vực rộng lớn.-------Chương 1424: Kiếp diệt vạn đạo phápLực lượng đại diễn chậm rãi dựng dục trong cơ thể Phong Phi Vân, tro cốt thánh linh là trời trăng sao, máu thịt gân cốt là bụi trần trong vũ trụ, hóa thân thành thế giới.Đây là quá trình cực kỳ dài dòng, như trải qua khai thiên tích địa.Cơ thể Phong Phi Vân dần cô quạnh, tĩnh lặng như đã chết.

Không biết từ khi nào trong người Phong Phi Vân phát ra thanh âm như sấm chớp ầm ầm.

Từng tia điện xuyên qua máu thịt, xương cốt, kinh mạch, nhìn kỹ thì mỗi tế bào, tỏ thánh linh lóe tia điện.Tia điện đi qua người Phong Phi Vân không biết bao lâu, một chút sức sống sinh ra trong tĩnh lặng.

Một tế bào lan tràn phủ trùm nguyên thân thể.Mọi thứ đang diễn biến, sức sống từ nhỏ xíu biến mênh mông, toàn thân sống lại.quá trình rất dài dòng, máu trong cơ thể Phong Phi Vân từ từ chảy.

Tần suất máu chảy thay đổi như thế giới vận chuyển.Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh tăng lên một ức tám ngàn vạn hạt.Trong cơ thể Phong Phi Vân sinh ra đại diễn, tự thành thế giới.

Thậm chí thân thể tự sinh ra linh khí, không cần hút từ bên ngoài.Lão nhân luôn đứng nhìn chậm rãi vươn cánh tay mục rữa nhẹ ấn đỉnh đầu Phong Phi Vân, truyền ý niệm vào người hắn.

Đó là lĩnh ngộ pháp tắc thần thông kiếp lực.Ầm!Tri thức khổng lồ nhập vào não Phong Phi Vân.một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh trong người Phong Phi Vân run rẩy, nhanh chóng thôi diễn tri thức kia chuyển hóa đến đại diễn thế giới.Cảnh giới rất kỳ diệu, cảm nhận mọi thứ trong cơ thể mình, bản thân thành chúa tể thiên địa, vượt trên chúng sinh, thiên địa vạn vật nằm trong tay mình.Nếu ở bên ngoài, Phong Phi Vân một ý niệm có thể câu thông đại địa mạch lạc, khiến dung nham dưới lòng đất vọt lên trên, khống chế hướng đi của địa kiếp.

Bây giờ trong người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng thứ nhất, địa kiếp.Lực lượng thứ hai bắn tung ra trong người Phong Phi Vân, luân phiên giữa sống và chết, vẽ ra sinh lão bệnh tử.

Đây là lực lượng tử kiếp.Một ý niệm có thể làm đối phương mất sự sống, chết trong vô hình.Đây là một thần thông cực kỳ đáng sợ, có thể chém sự sống của đối phương.Nhưng Phong Phi Vân nắm giữ lực lượng này rất cạn, hắn chỉ có thể chém sức sống của người khác chứ không cách nào khống chế sự sống được, không thể chuyển hóa sức sống của đối phương thành của mình.Còn lực lượng cao hơn một bậc, lực thiên kiếp thì Phong Phi Vân cưha chạm đén ngưỡng cửa, trong thân thể không sinh ra loại kiếp lực này.Một mặt vì tu vi của Phong Phi Vân không đủ, mặt khác do hắn tu luyện ra đại diễn thế giới không đủ chín, đành tạm ngừng tại đây.Lão nhân hồi hộp hỏi:- Như thế nào?

Đã sinh ra kiếp lực chưa?Lão nhân không chính thức tu luyện loại thần thông này, chỉ thông qua chấp niệm trong cơ thể suy tính, lão không rõ có thành công không.Phong Phi Vân thở hắt ra, gật đầu nói:- Địa kiếp lực hoàn mỹ, tử kiếp lực đã sinh ra.Lão nhân nói:- Thế thì tốt rồi, tốt rồi . . .

Con đường tiếp theo ngươi phải tự đi . . .

Nếu thần thông có thiếu sót thì ngươi cố gắng một mình bù đắp . . .Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:- Tiền bối . . .

Người . . .Giọng lão nhân suy yếu:- Ta sớm nên chết, chỉ vì trong lòng có chấp niệm nên chết mà bất hủ, chấp hồn không tán.

Đã truyền thần thông này ra ngoài, chấp niệm nên tan, nên tan . . .Nhưng lão nhân rất vui, tùy thời tan biến trong thiên địa.Phong Phi Vân nói:- Tiền bối hãy đặt tên cho loại thần thông này đi.Lão nhân nói:- Đặt là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Lão nhân thua Vạn Kiếp Bất Tử Công của Bạch Chu thánh tổ, chết mà không cứng, tham ngộ ức vạn năm rốt cuộc sáng tạo ra đạo pháp phá Vạn Kiếp Bất Tử Công, nên gọi là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Phong Phi Vân cung kính cúi đầu hướng lão nhân:- Một kiếp diệt vạn đạo, vậy gọi nó là Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Phong Phi Vân đầu tiên là tu luyện đại diễn thuật, Sau đó được Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, có mối duyên pháp dây dưa với lão nhân, xem như ân sư của hắn.Phong Phi Vân rất tôn trọng lão nhân, nên hắn hành lễ đệ tử.Đế Trủng, mặc kệ nó có phải là tên của lão nhân hay nơi nào đó, Sau khi rời khỏi mộ táng Bạch Chu thánh tổ, Phong Phi Vân sẽ tìm hiểu rõ ràng.Giọng lão nhân đìu hiu hỏi:- Bây giờ là năm tháng nao?Phong Phi Vân biết lão nhân còn có chuyện không buông bỏ được.Phong Phi Vân trả lời:- Từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực.(Lượng kiếp pháp lực là đơn vị đạo gia tính thời gian.

Một lượng kiếp pháp lực =64.

8 ức năm.)Lão nhân lẩm bẩm lại như đang hỏi Phong Phi Vân:- Đã lâu như vậy!

Nên chết rồi, nên chết rồi!

Cũng không biết trong nhà hiện tại thế nào?Lão nhân chắc là người thời đại thái cổ, từ thái cổ đến bây giờ đã qua ba lượng kiếp pháp lực.

Dù lão nhân có gia đình thì e rằng đã thành mây khói.Nhưng Phong Phi Vân biết Trung Ương vương triều thứ sáu có mấy nhân tổ động thiên, đồn rằng bchúng tồn tại từ thuở nhân loại sinh ra, truyền thừa từ thái cổ đến bây giờ.

Không chừng hậu nhân của lão nhân cũng kéo dài đến nay.Phong Phi Vân được truyền thừa từ lão nhân, hắn muốn làm chút chuyện cho lão.Phong Phi Vân hỏi:- Không biết nhà của tiền bối ở đâu?- Nhà ở đâu?

Nhà ở đâu?

Thời gian quá lâu, ta cũng quên, ta chỉ biết ta họ Đế, tên Trủng, chắc thuộc Đế gia.

Nếu ngươi có thời gian hãy tìm nhà giúp ta, đưa ta trở về . . .

Lá rụng về cội . . .Bên hông lão nhân treo một phác ngọc, to cỡ bàn tay, không biết làm bằng chất liệu gì mà qua ba lượng kiếp pháp lực cũng không mục nát, chịu được thời gian ăn mòn kiên cường hơn xác xác thánh linh.Đây là thứ duy nhất trên người lão nhân không bị ăn mòn.

Phác ngọc bay ra khỏi eo lão nhân rơi vào tay Phong Phi Vân.Phác ngọc nặng trĩu, tràn ngập thánh linh khí, đè Phong Phi Vân suýt không cầm được.- Đây là ngọc bội ta tùy thân mang theo, tên Đế Thánh bội, đã biến thành chất liệu thánh linh.

Ta vốn định tế luyện nó thành thánh linh dụng cụ để lại cho hậu nhân, nhưng mới tế luyện một nửa thì chết, ài . . .- Đế Thánh bội đã thông thánh, chắc có thể mang ngươi đi tìm nhà ta.

Nếu hậu nhân của ta còn thì nhờ ngươi giao Đế Thánh bội cho bọn họ, đương nhiên ngươi có thể giữ cho mình dùng, tương lai tế luyện nó thành Đế Thánh bội thì ta cũng yên lòng.

Khi tu vi của ngươi đến Vũ Hóa cảnh là có thể giải phong ân trên Đế Thánh bội, sử dụng lực lượng của nó.Phong Phi Vân nói:- Tiền bối đã cho vãn bối rất nhiều, vãn bối không dám nhúng chàm Đế Thánh bội.

Vãn bối chắc chắn sẽ đưa thi cốt, Đế Thánh bội tiền bối vào tay hậu nhân của tiền bối.- Duyên pháp thế giới quay về tự nhiên, không cần cưỡng cầu, không cần cưỡng cầu . . .Ngón tay lão nhân điểm vào Phong Phi Vân, quan tài hoàng thạch bay ra, nắp quan tài tự động mở.

Lão nhân bước vào trong.Ầm!Khi nắp quan tài tự động đóng lại, thánh linh khí bàng bạc bắn ra từ quan tài hoàng thạch, đánh Phong Phi Vân bay xa mấy chục dặm.

Quan tài hoàng thạch suýt không chịu nổi tan nát.-------Chương 1425: Một năm lẻ tám tháng (1)Phong Phi Vân đã hiểu tại sao lão nhân nằm vào quan tài hoàng thạch.Lúc trước khi nói chuyện với Phong Phi Vân thì lão nhân còn một lũ chấp niệm, có thể khống chế lực lượng trong cơ thể không tiết ra ngoài.

Nhưng vừa rồi trăn trối xong, lũ chấp niệm tan biến, thánh linh khí trên người lão nhân bùng nổ.Phong Phi Vân thầm run sợ, đây là thánh linh.Dù chỉ một bộ xương thánh linh đã có uy lực đáng sợ như thế, nếu thi cốt lão nhân không nằm trong quan tài hoàng thạch thì bây giờ Phong Phi Vân đã bị chấn nát bấy.Phong Phi Vân không dám đến gần quan tài hoàng thạch, bên trong đang nằm thánh linh thi, chứa năng lượng mạnh mẽ mà tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên như hắn không ngăn cản được.- Có lẽ có thể sử dụng Đế Thánh bội.Phong Phi Vân nhìn Đế Thánh bội trong tay, đây là bán thánh linh dụng cụ, có thể diễn hóa thành thánh linh dụng cụ.

Hơn nữa Đế Thánh bội ở chung với lão nhân lâu thật lâu, mặc dù lực lượng Đế Thánh bội đã bị phong ấn nhưng chắc có thể đến gần lão nhân.Bề mặt Đế Thánh bội như có dao động sinh mệnh, nó cảm nhận được suy nghĩ của Phong Phi Vân, ngọc bội phát ra ánh sáng trắng lấp lánh bao bọc người hắn lại.Phong Phi Vân đoán đúng, có ánh sáng Đế Thánh bội bao phủ, hắn chậm rãi đến gần quan tài hoàng thạch.giới linh thạch không chịu nổi lực lượng thánh linh, vậy Phong Phi Vân nên đặt quan tài hoàng thạch ở đâu?* * *Phổ cập đơn vị thời gian:Một nguyên chia mười hai hội, một hội là một vạn tám trăm năm, một nguyên hội là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm.Năm vạn nguyên hội là một hỗn nguyên lượng kiếp pháp lực.Một lượng kiếp pháp lực = 5 vạn nguyên hội × mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm = 64.

8 ức năm.Một hỗn nguyên vô lượng lượng kiếp = bốn ức tám ngàn vạn lượng kiếp - 64.

8 ức năm x bốn ức tám ngàn vạn lượng kiếp = 249.

6 ức ức năm.Chỉ có Thanh Đồng cổ thuyền mới chịu nổi hơi thở thánh linh khổng lồ.Phong Phi Vân bỏ quan tài hoàng thạch vào Thanh Đồng cổ thuyền, trong thuyền có lực lượng ức chế hơi thở thánh linh, giảm thấp xung lực.Long mã hà đồ trên Thanh Đồng cổ thuyền bao bọc quan tài hoàng thạch lại, hơi thở thu giấu đi, bay vào đan điền của Phong Phi Vân, lênh đênh trên biển đan điền.Làm xong tất cả, Phong Phi Vân quay sang xem xét Đế Thánh bội.Ánh sáng trên Đế Thánh bội nhạt dần, một khối mỹ ngọc trơn bóng, trong suốt như trăng tròn màu xanh, bên trong lấp lsánh đốm sáng tựa ánh sao điểm xuyết.Có một chữ Đế trên ngọc bội, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, uy thế khiếp người, dựng dục đạo một vị thánh linh.Nếu không phải lực lượng Đế Thánh bội bị phong ấn thì một chữ đế đủ giết hiền giả Vũ Hóa cảnh.- Chắc tiền bối muốn thử thách ta nên mới phong ấn lực lượng Đế Thánh bội.

Nếu để ta trực tiếp sở hữu lực lượng Đế Thánh bội chắc chắn sẽ không có ý chí tiến tới, ỷ lại lực lượng ngọc bội, có hại không lợi cho việc tu hành.Phong Phi Vân sẽ không chiếm Đế Thánh bội làm của riêng, nếu hắn tìm được hậu nhân của Đế Trủng tiền bối thì sẽ trả lại Đế Thánh bội.Đây là lời hứa của hắn, Phong Phi Vân sẽ hoàn thành nó.Mặt sau Đế Thánh bội khắc sông núi, như hình dạng một thế giới.- Chắc đây không phải là nhà của Đế Trủng tiền bối đi?Phong Phi Vân nhớ kỹ hình dạng hoa văn sông núi, tương lai nếu gặp nơi như vậy hắn sẽ chú ý kỹ.Phong Phi Vân cất Đế Thánh bội xong suy tính thời gian, phát hiện đã qua một năm lẻ tám tháng.- Lần này tu luyện mất một năm lẻ tám tháng?Đối với tu sĩ khác thì một năm lẻ tám tháng không là gì, một lần bế quan có lẽ là mấy chục năm.

Nhưng bây giờ đang trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ, chỉ một ngày cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất chứ nói gì một năm lẻ tám tháng?Phong Phi Vân vốn định tìm tiểu Khanh Khanh, ai ngờ gặp cơ duyên chậm rãi lâu như vậy.Hiện giờ Phong Phi Vân đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tu vi tăng bước dài, lại được thần thông Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.

Bây giờ Phong Phi Vân đụng phải mấy lão tổ cổ tộc Niết Bàn đệ tứ trọng thiên cũng có thể đánh bại.Phong Phi Vân cởi áo da phượng vảy rồng xuống cũng có thể sử dụng lực lượng một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh ngăn cản nước lạnh màu đỏ.- Chỗ này thật kỳ lạ, nước lạnh sắc dỏ khiến thi cốt thánh linh ức vạn năm không hủ.

Không chừng còn thi cốt của cường giả khác.

Mang theo thánh thực quả là hơn, nó có tri thức như thánh linh, chắc sẽ biết lý do trong đó.Phong Phi Vân quay về cường cũ, hắn mới trồi lên mặt nước liền cảm nhận khác lạ.

Một luồng kiếm khí từ trên trời giáng xuống đầu Phong Phi Vân, cực kỳ sắc bén.Ầm!Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm đỡ đòn, đánh nát kiếm khí.

Phong Phi Vân vọt ra khỏi ao đỏ, ánh mắt ngạo nghễ nhìn lên trên.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Sự kiên nhẫn của ngươi thật tốt, canh giữ một năm lẻ tám tháng tại đây.Tuyết Lang đại nhân đứng trên khúc xương to, lụa đỏ bay bay, da trắng mịn như ngọc, tóc đen dài như suối rũ xuống, đôi mắt tràn đầy quyến rũ.Tuyết Lang đại nhân cười nói:- Ta biết ngay ngươi không dễ dàng chết bên dưới.Thánh thực quả không ở bên ao.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi mang Mao Thành Thật đi rồi?Tuyết Lang đại nhân trả lời:- Ngươi nói trái cây kỳ lạ kia?

Nó bị Hiên Viên Nhất Nhất của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mang đi.Phong Phi Vân dùng đại diễn thuật suy tính, quả nhiên nơi đây có hơi thở của Hiên Viên Nhất Nhất, nàng từng đến đây.Tuyết Lang đại nhân không nói dối, thánh thực quả bị Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.Phong Phi Vân thầm than hỏng rồi.

Hiên Viên Nhất Nhất từng đến đây thì chắc biết thiên kiêu nhân loại chết trong tay Phong Phi Vân và Phong Khanh Khanh, với tính cách lắm chuyện của nàng chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ.Hơn nữa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tự cho mình siêu phàm, giương cờ chính nghĩa vì thiên hạ.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phát hiện thiên kiêu nhân loại chết dưới trường kiếm xương trắng, chắc chắn sẽ chụp mũ Phong Khanh Khanh là kẻ tà ác.Hiên Viên Nhất Nhất có đi ra trừ ma vệ đạo không?Dù Hiên Viên Nhất Nhất không ra tay, nếu nàng nói ra ngoài chắc chắn sẽ vời đến nhiều đại thế lực giết Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhảy vào ao đỏ là quá xúca động, hắn chưa kịp xóa bỏ các manh mối, gây nhiều rắc rối cho bản thân.Tuyết Lang đại nhân kinh ngạc hỏi:- Tu vi của ngươi lại tăng lên?

Sao tốc độ tu luyện của ngươi mau như vậy?Tuyết Lang đại nhân cảm ứng cảnh giới của Phong Phi Vân lại tăng mảng lớn, đột phá Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Phong Phi Vân cười nói:- Ta không đột phá cảnh giới chẳng lẽ chờ bị ngươi giết sao?- Dù ngươi đột phá cảnh giới cũng không đấu lại ta!Cổ kiếm trong tay Tuyết Lang đại nhân là linh khí cửu phẩm, mỏng như bụng cá, kiếm phong trắng tinh, kiếm khí cực kỳ sắc bén.Đâm ra một kiếm như bạch hồng quán nhật.Hiện giờ Tuyết Lang đại nhân đang trong trạng thái cao nhất, không suy yếu như lúc bị thương nặng, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Tuyết Lang đại nhân chấn nát các vách đá trong không gian này, lộ ra mấy khúc xương trắng, thật sự là khung xương khổng lồ.-------Chương 1426: Một năm lẻ tám tháng (2)Hai năm nay không chỉ tu vi của Phong Phi Vân tiến bộ, Tuyết Lang đại nhân cũng tăng tiến.Phong Phi Vân đứng thẳng bên ao, Thiên Tủy Binh Đàm không gì không phá chém ra các dòng sông đao, chém nát kiếm khí của Tuyết Lang đại nhân.Kiếp lực dâng lên trong cơ thể Phong Phi Vân, truyền vào cánh tay:- Ngươi cũng nếm thử lợi hại của thần thông ta mới tu luyện đi!Phong Phi Vân vung tay, tử kiếp pháp tắc vô hình bay ra ngoài.Tuyết Lang đại nhân cảm nhận khí tử vong ập vào mặt, như bàn tay thần chết, không thể trốn tránh.Không nhìn thấy, không sờ được, nhưng nó thật sự tồn tại.Tử vong pháp tắc nhập vào cơ thể Tuyết Lang đại nhân, chém bớt sự sống mười năm.Tu vi đến cảnh giới như Tuyết Lang đại nhân có thể tính toán chiều dài mạng sống của mình, nàng cảm nhận rõ ràng sự sống rút ngắn mười năm.Trời!Đây là thần thông gì mà có thể chém sự sống của người?Là lực lượng thiên đạo sao?Sự sống mười năm không đáng là gì với Tuyết Lang đại nhân, ít ra còn kém xa để uy hiếp mạng sống của nàng.

Nhưng ý nghĩa điều này lại khác hẳn.Ai biết khi Phong Phi Vân tu luyện thần thông này đến tột đỉnh có khi nào kêu ai chết thì người đó chết không?Tuyết Lang đại nhân giật mình kêu lên:- Ngươi . . .

Đây là thần thông gì?- Ngươi không phát hiện đây là lực lượng tử kiếp sao?Phong Phi Vân lại chém một nhát lực lượng tử kiếp, mạnh mẽ hơn cái vừa rồi, đã hiện ra cái bóng dám.Tuyết Lang đại nhân không dám đỡ, di chuyển biến thành cái bóng xinh đẹp xuyên qua xương trắng, né khỏi lực lượng tử kiếp.

Tuyết Lang đại nhân bắt kiếm quyết ngự cổ kiếm, bộc phát uy lực linh khí cửu phẩm, kiếm như rồng dài chém ra.Phong Phi Vân thụt lùi ra sau, không đấu cứng với Tuyết Lang đại nhân.

Tu vi của nữ yêu tinh này rất cao, sức chiến đấu cường đại không tầm thường.

Đấu cứng với Tuyết Lang đại nhân là Phong Phi Vân chịu thiệt.Phong Phi Vân sử dụng luân hồi tật tốc né một luồng kiếm khí, tay liên tục chém ra ba lực lượng tử kiếp.

Tuyết Lang đại nhân né thoát hai nhưng vẫn trúng một lực lượng tử kiếp, lại bớt mười năm sống.Tuyết Lang đại nhân cắn chặt hàm răng, rất bất đắc dĩ.

Tu vi của Tuyết Lang đại nhân cao hơn Phong Phi Vân rất nhiều, bất đắc dĩ trong Bất Tử điện ức chế yêu lực.

Tại ao đỏ này Tuyết Lang đại nhân chỉ có thể sử dụng ít ỏi yêu lực, không thể phát huy hết sức.Tuyết Lang đại nhân nói:- Nếu là nam nhân hãy đấu tay không với ta, đừng sử dụng thần thông tồi tệ của ngươi!Tuyết Lang đại nhân yêu tu, thân thể cường đại, tu vi lại cao hơ nPhong Phi Vân mảng lớn.

Nếu đánh nhau tay không, Tuyết Lang đại nhân cho rằng có thể trấn áp vcới Phong Phi Vân.- Thần thông tồi tệ?

Không có thần thông nào quang minh chính địa hơn nó, phù hợp thiên đạo!Phong Phi Vân lại chém ra ba luồng lực lượng tử kiếp biến thành ba cái bóng.

Một lực lượng tử kiếp đánh trúng người Tuyết Lang đại nhân, chém bớt mười năm sống.Ba mươi năm sống bị cướp đi, tu vi cao cỡ Tuyết Lang đại nhân cũng không kiềm được lộ vẻ yếu ớt.

Tuy không đến mức bị tổn thương nặng nhưng làm giảm sức chiến đấu của Tuyết Lang đại nhân.Phong Phi Vân đột nhiên rút tay về:- Được rồi, nếu ngươi muốn đánh nhau tay không thgì ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.Tuyết Lang đại nhân muốn dùng lực lượng cơ thể trấn áp Phong Phi Vân, nàng không biết hắn cũng có suy nghĩ này.Nếu ở bên ngoài Bất Tử điện, linh khí không bị ức chế thì Phong Phi Vân không đấu lại Tuyết Lang đại nhân.

Nhưng bàn về sức mạnh cơ thể, Phong Phi Vân có bảy mươi phần trăm tin chắc đánh bại được Tuyết Lang đại nhân.Hiện giờ Phong Phi Vân có tu vi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, trong người lại có một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh, tu thành vạn thú chiến thể.

Dù gặp tu sĩ cùng cảnh giới tu luyện Vạn Kiếp Bất Tử Công, về sức mạnh cơ bắp chưa chắc Phong Phi Vân thua.Tu vi của Tuyết Lang đại nhân cao hơn Phong Phi Vân mảng lớn, nhưng muốn dùng cách đấu xáp lá cà trấn áp Phong Phi Vân thì đúng là mơ tưởng viễn vông.Tuyết Lang đại nhân nghe Phong Phi Vân đồng ý đánh tay không thì mừng rỡ thầm nghĩ:- Bán yêu này dễ dụ thật, hắn không biết yêu tộc mạnh nhất là thân thể sao?Tuyết Lang đại nhân nói:- Vậy ngươi đừng hối hận!Cơ thể Tuyết Lang đại nhân mềm mại nhấp nhô yêu kiều, da trắng mịn, nhìn như mèm dẻo nhưng lực lượng rất mạnh.Cánh tay như củ sen vung một cái chém ra lực lượng xẻ núi.Phong Phi Vân lướt ngang một bước né đòn công kích.Ầm!Cánh tay Tuyết Lang đại nhân như đao phong chém vào vách đá cứng rắn tựa huyền thiết, chấn vỡ mảng lớn vách đá thành đá vụn.- Ha ha ha ha ha ha!

Bán yêu, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp, nếu không chút nữa tỷ tỷ bắt ngươi lại, ăn trái tim của ngươi.Tuyết Lang đại nhân cười ươi như hoa, đẹp tựa tiên nữ, yêu như ma nữ.

Tuyết Lang đại nhân tỏa mũi thơm, mỗi làn gió thơm có lực lượng chặt đứt sông ngòi.Tu vi của Tuyết Lang đại nhân đúng là mạnh, lực lượng cơ thể đặc biệt khổng lồ khiến 1ỷất giật mình.

Chắc nữ yêu tinh này tu luyện công pháp luyện thể đỉnh cao.Không uổng là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc.- Sợ là ngươi không có cơ hội đó!Mười tám khối xương phượng sáng lên như các đốm lửa, một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh chấn động.

Lực lượng lay trời chạy dọc cánh tay Phong Phi Vân, hắn chém ngang rạch một vệt máu trên lưng Tuyết Lang đại nhân.

Máu yêu đỏ thắm chảy trên làn da trắng tuyết.Cái nơ lụa đỏ Sau lưng Tuyết Lang đại nhân bị chém đứt, vải rớt xuống lộ ra mảng lớn da thịt, bộ ngực run run, gò bồng đào to lớn, mùi thơm nức mũi rất quyến rũ như tùy thời nhảy ra khỏi áo.- Lực lượng mạnh quá!Vết thương Sau lưng Tuyết Lang đại nhân tự động khép lại, hoàn toàn biến mất, không chừa một vết sẹo, vẫn tỏa sáng mềm mịn, rất hấp dẫn.Phong Phi Vân lại vỗ một chưởng.

Trên chưởng ấn có vô số bóng rồi bay lượn kiềm chặt một cánh tay Tuyết Lang đại nhân.Tuyết Lang đại nhân xoay thân hình yêu diễm thoát khỏi Phong Phi Vân kiềm giữ, ngón tay thuôn nhấn vào tay trái của hắn.Hai người thi triển thuật bắt giữ, tốc độ siêu nhanh.Xoẹt!Áo đỏ trên người Tuyết Lang đại nhân bị xé rách, từng mảnh vải đỏ rơi xuống như bươm bướm rơi.Tuyết Lang đại nhân không mảnh vải che thân đứng bên ao đỏ.

Mắt sáng như sao, cần cổ thon, bồng đào cao vút, khe rãnh giữa bộ ngực càng tuệt vời.

Sợi tóc bạc dán da thịt, vẽ bức tranh sơn thủy động lòng người giữa khuôn mặt, cổ, ngực.Eo Tuyết Lang đại nhân nhỏ xíu, đường cong xinh đẹp, không dư thừa thịt, cực kỳ hoàn mỹ, khiến người nhìn muốn dùng tay cảm nhận vòng eo co giãn.Tuyết Lang đại nhân không kiêng dè ánh mắt Phong Phi Vân, rèm mi run run liếc hắn:- Nhìn đủ chưa?Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực, cười nói:- Nhìn thì đủ rồi, nhưng có vài thứ chỉ xem không thể hiểu thấu.Nam nhân khác nhìn thấy thân thể xinh đẹp trước mặt chắc chắn không kiềm được dục vọng thèm khát nhào lên.

Nếu làm như vậy chưa kịp chạm vào người Tuyết Lang đại nhân đã ngã dưới đất.-------Chương 1427: Nô tỳ nữ yêuPhong Phi Vân cũng là nam nhân bình thường, nhìn thân thể Tuyết Lang đại nhân, dục vọng nguyên thủy hừng hực trong người hắn.

Nhưng Phong Phi Vân khống chế lý trí, không đến mức vì dục vọng mà mất mạng.Nam nhân lúc nên nhào lên là phải lên, không lao lên chẳng lẽ để người khác ăn trước?Nhưng lúc không nên nhào lên thì dù có dùng sợi xích cột lại nửa người dưới cũng quyết không lên.Tuyết Lang đại nhân thấy dục vọng trong mắt Phong Phi Vân, nhưng hắn không mất lýa trí lao lên.Phong Phi Vân vẫn đứng vững, biểu tình nghiền ngẫm như đang ngắm pho tượng xinh đẹp.

Tuyết Lang đại nhân bị nhìn lâu thấy gai người.Ầm!Ngay khi Tuyết Lang đại nhân khó chịu thì Phong Phi Vân nhấc chân, tốc độ siêu mau trong khoảnh khắc đã đến trước mặt nàng.

Ngón tay Phong Phi Vân điểm người Tuyết Lang đại nhân, mỗi kích phong một mệnh huyệt.Nguy rồi!Tuyết Lang đại nhân đánh trả, mệnh huyệt đã bị phong lại sáu mươi tám cái, lực lượng giảm mảng lớn.Cánh tay Tuyết Lang đại nhân như con rắn, móng tay sắc bén còn hơn thanh kiếm đâm thẳng đan điền của Phong Phi Vân.Vù vù vù vù vù!Tốc độ Phong Phi Vân nhanh hơn, hắn bắt chặt cổ tay Tuyết Lang đại nhân vòng ra Sau lưng.

Ngón tay Phong Phi Vân nhanh chóng điểm, lại phong ba mươi bốn mệnh huyệt.

Lực lượng của Tuyết Lang đại nhân tiếp tục giảm mảng lớn.Đùi thon dài đá ra sau, chân nhỏ xinh, năm ngón chân tinh xảo nhưng lực lượng không nhỏ chút nào.Phong Phi Vân bay khỏi mặt đất, một tay khác bắt chặt chân săn chắc, nhấc cao chân Tuyết Lang đại nhân lên sắp dán vào cổ.Phong Phi Vân nhanh chóng phong mấy chục mệnh huyệt, ném Tuyết Lang đại nhân ra ngoài.

Tuyết Lang đại nhân đập mạnh vào vách tường xương trắng, phát ra tiếng nổ đinh tai.

Tuyết Lang đại nhân trượt xuống mặt đất.Phong Phi Vân lơ lửng đáp xuống trước mặt Tuyết Lang đại nhân, nhìn xuống nàng, cười hỏi:- Phục chưa?Tuyết Lang đại nhân kiên cường:- Không . . . không phục . .Tuyết Lang đại nhân điều động yêu lực trong người, yêu quang chói mắt dâng lên trong đan điền, một mảnh hỗn độn, lực lượng đáng sợ.Tuyết Lang đại nhân định sử dụng yêu khí bản mệnh chém vỡ mệnh huyệt bị Phong Phi Vân phong kín.- Lời nữ nhân nói không thể tin, càng không nên tin lời nữ yêu tinh.

Đã bảo là đánh tay không bây giờ lại sử dụng yêu lực, buộc ta không thương hương tiếc ngọc.Phong Phi Vân liên tục chém ra năm lực lượng tử kiếp, chém rớt năm mươi năm mạng sống của Tuyết Lang đại nhân.Người Tuyết Lang đại nhân run bần bật như bị búa to đập trúng, toàn thân đau nhức.Tuyết Lang đại nhân cắn chặt răng nói:- Phục!Phong Phi Vân hỏi lại:- Phục thật không?- Thật!Khi Tuyết Lang đại nhân nói câu này thì yêu quang bắn ra từ đan điền, ánh sáng chói mắt đâm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, cánh tay vung lên biến thành vuốt phượng hoàng vỗ bay căn nguyên linh khí.

Một tay Phong Phi Vân bóp cổ Tuyết Lang đại nhân nhấc lên, ngón tay ngưng tụ hai lực lượng.Tuyết Lang đại nhân cảm giác cổ sắp bị bóp nát:- Lần này phục thật, không dám nữa, cầu chủ nhân bỏ qua cho nô tỳ một mạng . . .Mắt Tuyết Lang đại nhân ngập nước, nàng cảm giác được Phong Phi Vân có hứng thú với mình, nhưng cũng biết hắn sẽ không do dự giết nàng.Nam nhân ngồi trong lòng mà không loạn chẳng là gì, đáng sợ nhất là kiểu nam nhân như Phong Phi Vân.Người ngồi lên, hắn dám loạn.

Nếu ngươi ngồi mà có ý xấu, hắn dám giết ngươi.

Nam nhân ngồi mà không loạn là nhát gan.- Cầu chủ nhân bỏ qua . . .

Nô tỳ một mạng . .Miệng Tuyết Lang đại nhân trào máu chảy ra khóe môi, giọt máu kéo dài xuống cổ trắng, nhỏ giọt xuống mặt đất.Máu đỏ và cơ thể trắng, đối lập rõ ràng.Phong Phi Vân lạnh nhạt nói:- Ai là nô tỳ?- Ta . . . là ta!

Ta là nô tỳ ti tiện . . .

Hạ tiện . . .

Đê tiện nhất của chủ nhân . . .Cơ thể Tuyết Lang đại nhân co giật, Phong Phi Vân không chỉ bóp cổ nàng, hắn nhấn ngay mệnh mạch.Rầm!Phong Phi Vân thả tay ra, ném Tuyết Lang đại nhân xuống đất.Phong Phi Vân nói:- Nếu ngươi muốn làm nô tỳ thì ta cho một cơ hội, có thể làm tốt hay không phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.Tuyết Lang đại nhân nằm dưới đất thở hổn hển, ngực phập phồng, cơ thể yêu kiều.Tuyết Lang đại nhân vội bò tới dưới chân Phong Phi Vân:- Đật chủ nhân không giết, Tuyết Lang . . .

Nô tỳ nhất định không làm chủ nhân thất vọng.Phong Phi Vân nói:- Vậy thì đưa một lũ linh hồn cho ta.Tuyết Lang đại nhân rùng mình, mắt lóe tia hoảng loạn.

Nếu thật sự dâng ra một lũ linh hồn chẳng phải là nàng không còn cơ hội vùng lên?Phong Phi Vân nhìn Tuyết Lang đại nhân ngần ngừ, lạnh lùng cười:- Chỉ bằng vào thái độ tàn nhẫn của ngươi lúc truy sát ta, ta không ngại khiến ngươi hồn phi phách tán.

Nhưng thấy ngươi cũng hơi đẹp nên định thu làm nô tỳ.

Ngươi nên biết không phải ai cũng có cơ hội này.Thân thể yêu tộc do yêu lực cô đọng lại nhưng chỉ có thể cô đọng một loại, nên không nhiều nữ yêu tinh xinh đẹp.Huống chi trong người Tuyết Lang đại nhân có huyết mạch hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc, thu nữ yêu tinh như thế làm nô tỳ, nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu không nhiều người làm được.- Nô tỳ nguyện ý dâng ra một lũ linh hồn.Con người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tuyết Lang đại nhân tách ra một lũ linh hồn giao cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân giam cầm linh hồn Tuyết Lang đại nhân trong Vũ Hóa đài, khống chế nàng.

Phong Phi Vân sẽ biết mọi hành động của Tuyết Lang đại nhân, nếu nàng có lòng phản trắng, một ý niệm của hắn đủ giết nàng.Lúc này Phong Phi Vân lo cho Phong Khanh Khanh nên không rảnh làm bậy với Tuyết Lang đại nhân, nhưng hắn không yên tâm đưa nàng vào Thiên quốc.Trong Thiên quốc đang rối ren, đưa Tuyết Lang đại nhân vào đó sẽ gây náo động.

Mười mấy nữ yêu tinh bị Phong Phi Vân nhốt trong Thiên quốc đã bị Long Thương Nguyệt tìm thấy rồi nuốt mất.Phong Phi Vân giải phong ấn trên người Tuyết Lang đại nhân, kinh ngạc nói:- Không ngờ tu vi của ngươi đến đỉnh Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, kém một chút là có thể đột phá đệ lục trọng.Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên và đệ tứ trọng tuy chỉ cách một tầng nhưng chênh lệch lực lượng rất lớn, huống chi Tuyết Lang đại nhân là đỉnh Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.

Nếu ở bên ngoài, không bị giam cầm linh khí và yêu tộc, Phong Phi Vân đánh nhau với Tuyết Lang đại nhân có khả năng thua rất lớn.Tuyết Lang đại nhân mặc lạu đỏ, che đi ngọc thể trắng tinh, thân hình yểu điệu biến mông lung, thật là vưu vật gợi cảm.Loại nữ yêu tinh này có thể bán giá trên trời trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Phong Phi Vân cầm tay Tuyết Lang đại nhân, truyền lực lượng tro thánh linh vào người nàng, lại nhảy vào ao đỏ tìm kiếm Phong Khanh Khanh.Phong Phi Vân rất muốn biết đáy ao đi thông đến đâu?Ao nước băng giá, tu vi như Tuyết Lang đại nhân cũng không chịu nổi, hoàn toàn dựa vào lực lượng của Phong Phi Vân giúp nàng không bị đóng băng.Đến dáy ao không gian bao la mênh mông, như đáy biển đỏ.

Đôi khi thấy một số bức tường đổ, vật bị ăn mòn sắp mục nát.-------Chương 1428: Trung tâm mộ táng thánh linhPhong Phi Vân dần cảm nhận được hơi thở của Phong Khanh Khanh, hắn dùng đại diễn thuật suy tính, cảm giác nàng đang trong trạng thái đặc biệt.Phong Phi Vân tìm đến Phong Khanh Khanh, nàng lơ lửng trong đầu khúc xương dưới đáy nước.Xương cao ba trăm thước, bao phủ tà khí, xương cốt cứng rắn như thần thiết.

Xương không còn chút thịt, hai hốc mắt sâu thẳm toát ra tà lực âm u như hai cái lỗ đen nuốt hết âm tà, khí ô uế trên đời.

Miệng rộng hơn hai trăm thước, răng rụng sạch.Phong Khanh Khanh lơ lửng trong miệng cái sọ khổng lồ, người phát ra ánh sáng trắng.

Mười thanh trường kiếm xương trắng xoay tròn quanh Phong Khanh Khanh.Thân trường kiếm xương trắng hiện ra thú hồn, giương nanh múa vuốt, dữ tợn làm cho người ta sợ hãi.Phong Phi Vân đứng cách mấy chục dặm vẫn cảm nhận được tà khí khổng lồ từ xương sọ khổng lồ.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Chẳng lẽ là đầu của Bạch Cốt Thiên Vương?Khi Bạch Cốt Thiên Vương còn sống chắc chưa đến cảnh giới thánh linh nhưng cũng không cách quá xa.

Bạch Cốt Thiên Vương là nhân vật có tư cách trùng kích thánh linh cảnh.

Nhờ lực lượng thần kỳ của nước lạnh màu đỏ nên giữ lại xương cốt Bạch Cốt Thiên Vương, qua ba lượng kiếp pháp lực cũng không mục nát hết.Tuyết Lang khó tin nói:- Chủ nhân, nàng đang kế thừa Bạch Cốt Thiên Vương truyền thừa, chẳng lẽ nàng sẽ biến thành Bạch Cốt Thiên Vương thứ hai?- Cái này thì khó nói.Lúc này Phong Phi Vân cảm giác tà khí dưới đáy nước trướng to hơn.Ầm!Phong Khanh Khanh lơ lửng trong miệng xương sọ to lớn chợt mở mắt ra, con ngươi đỏ thẫm rất yêu dị, các khối xương trên người tỏa sáng lộ ra hình xương màu hồng trên làn da.Giống như bộ xương hồng phấn dung nhập vào cơ thể Phong Khanh Khanh.Rào rào!Phong Khanh Khanh chắp tay vào nhau, tà khí tràn đầy ngưng tụ vòng xoáy khổng lồ dưới đáy nước.

Mười thanh trường kiếm xương trắng nối thành một chuỗi bay hướng Phong Phi Vân.Tà khí và kiếm khí quấn quanh, kiếm ý cuồn cuộn.Phong Phi Vân con ngươi co rút, Thiên Tủy Binh Đàm tự động biến thành chiến đao liên tục chém mười nhát.Bùm bùm bùm bùm bùm!Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc đến cực độ, thân pháp liên tục thay đổi.

Chiến đao và cốt kiếm va chạm liên hồi.Mười thanh trường kiếm xương trắng như tà long màu trăng không ngừng công kích Phong Phi Vân, khiến đáy nước sôi sục.- Thiên thủ thần phật!

Phá!Phật quang vô tận bay ra khỏi người Phong Phi Vân, muôkn vàn bóng phật hiện ra trên người hắn.

Hàng ngàn tay phật thò ra khỏi người Phong Phi Vân biến thành phật vực.Ầm!Tà khí bị phật khí tịnh hóa, mười thanh trường kiếm xương trắng bị đánh bay.Phong Khanh Khanh kết kiếm quyết thu mười trường kiếm xương trắng về quấn quanh người nàng, hình thành bạch cốt kiếm vực.Phong Khanh Khanh thi triển thân pháp lướt trong nước lạnh màu đỏ đáp xuống trước mặt Phong Phi Vân.- Ca ca ăn hiếp người, sao ca tu luyện công pháp phật môn khắc chế Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo của ta làm chi?Phong Phi Vân thu về kim tàm phật khí, rút về Khí thế tự nhiên như không.Phong Phi Vân hỏi:- Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo?

Nàng được truyền thừa của Bạch Cốt Thiên Vương?- Đúng vậy!

Hắn nói ta là tà ma bẩm sinh, người tu luyện Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo tốt nhất.

Ta không phải bạch cốt yêu tộc làm hắn rất tiếc.Phong Khanh Khanh chớp mắt, giây sau nói:- Ca ca nói xem

Sau này có khi nào ta tu luyện thành khúc xương to không?Phong Phi Vân nói:- Chắc không.

Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo tu kiếm đạo, cốt đạo, để cho bạch cốt yêu tộc tu luyện là tốt nhất.

Nàng tu luyện cũng không có gì đáng lo, cùng lắm tu luyện xương cốt thêm rắn chắc, tu thành bất hủ cốt thân.Phong Khanh Khanh căng thẳng hỏi:- A?

Vậy có khi nào xương thô không?Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì.Phong Phi Vân ngần ngừ:- Chắc . . .

Không đâu.Phong Khanh Khanh vui vẻ nói:- Thế thì may quá, may quá.Phong Khanh Khanh sợ tu luyện Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo biến mình thành khúc xương to.Nữ nhân đương nhiên hy vọng mình biến mạnh hơn, nhưng kêu bọn họ dùng sắc đẹp đổi lực lượng thì đa số nữ nhân không đồng ý.Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo, Bất Tử Phượng Hoàng Thân có nhiều điểm giống nhau, đều là tu luyện cốt đao.Nhưng Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo là chuyển cốt đạo thành kiếm đạo.

Bất Tử Phượng Hoàng Thân thì tu luyện cốt bản thân, cô đọng lực lượng của mình, truy cầu lực lượng như thái cổ thần phượng.Cái trước kiếm tẩu thiên phong, hùng hồn đại khái.Bạch Cốt Thiên Vương chỉ là một lũ tàn hồn, Sau khi giao truyền thừa cho Phong Khanh Khanh thì tan biến.Tu vi của Bạch Cốt Thiên Vương không đến cảnh giới thánh linh nhưng vẫn kinh diễm tuyệt thế.

Lúc trẻ Bạch Cốt Thiên Vương tranh phong với Bạch Chu thánh tổ, nhân vật như thế để lại truyền thừa không tầm thường.

Phong Khanh Khanh được truyền thừa của Bạch Cốt Thiên Vương, tương lai rất sáng lạn.Tuy sơn cốc của Phong Phi Vân khắc chế Phong Khanh Khanh nhưng không tuyệt đối, nếu nàng liều mạng đấu với hắn chắc chắn có thể phá tan Kim Tàm Kinh.Tren xương sọ còn đọng lại hơi thở Bạch Cốt Thiên Vương, là vô thượng trân bảo, quý còn hơn linh khí thập phẩm.

Phong Khanh Khanh cất đi.Cơ thể Tuyết Lang đã đông cứng, bị băng tinh đỏ đóng băng.

Phong Phi Vân ấn vai Tuyết Lang, đánh nát băng tinh trên người nàng.Tuyết Lang dập đầu hướng Phong Phi Vân:- Đa tạ chủ nhân cứu mạng.Phong Phi Vân, Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang bơi dưới nước, muốn nhìn xem đầu bên kia ao nước thông hướng nơi nào.Khi ba người trồi lên mặt nước thì kinh ngạc nhìn ngây người.Đây là đại dương đỏ lơ lửng trên bầu trời, đường biển dài mấy vạn dặm.Nhìn phương xa là hư không vô biên vô hạ, các đại lục, đảo nổi.Có đông đúc tu sĩ tụ tập trong không gian này.

Có tu sĩ đứng vòng ngoài, có đứng bên dưới biển đỏ.Đại dương đỏ mấy vạn dặm lơ lửng bên trên.Không chỉ nhân tộc, Bạch Chu yêu tộc, còn có yêu tộc, Hổ Lang yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc vân vân.

Những yêu tộc này giống như Bạch Chu yêu tộc bàn cứ tại Tử Vân giới.

Bọn họ nghe mộ táng Bạch Chu thánh tổ xuất thế nên phái cường giả chạy tới.Khắp nơi là hơi thở khổng lồ, từng cái bóng khổng lồ hiện hình trong không trung.Trên đại lục nổi có một con kiến khổng lồ nằm, chỉ một cái chân đã thô hơn tám mươi thước.

Con kiến nhích người, đại lục mấy ngàn dặm dưới thân nó lung lay.Trên hòn đảo khác bị yêu khí bao phủ, mơ hồ thấy yêu nữ ngồi trong cung điện trên hòn đảo.

Yêu nữ tóc trắng bay ra, mỗi sợi tóc như một con sông trắng trải dài hư không xa xôi.Một sợi tóc nhúc nhích thì như thiên đao, cắt đại lục cách mấy vạn dặm thành hai nửa.

Yên ữ chỉ vô tình, tóc nhẹ bay tự sinh ra lực lượng.Trong nhân tộc có một số bá chủ cường đại đến.

Một bá chủ thoạt trông khoảng ba mươi tuổi, cao tám thước, mặc giáp đen phủ toàn thân, uy nghiêm khiếp người, tựa như chiến vương giáng thế.

Làm người ta kinh sợ là eo bá chủ treo quân công lệnh chiến thần.Trong nhân tộc, được một vạn điểm quân công phong chiến vương.Một trăm vạn điểm quân công phong chiến hoàng.Một ức điểm quân công mới phong chiến thần.Chiến thần có địa vị siêu cao trong nhân tộc.

Bá chủ nhân loại trước mặt là chiến thần, tu vi cao đến không thể ước đoán, Khí thế dâng trào đáng sợ.

Một con sư tử đen ngồi bên cạnh chiến thần như đúc bằng sắt théo.-------Chương 1429: Bà lão hố cha (1)Các cường giả ngồi yên không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi cái gì?- Chẳng lẽ đã vào sâu trong mộ táng thánh linh?Phong Phi Vân mới ló đầu lên mặt biển đỏ thì các Khí thế khủng bố xung quanh tập trung vào hắn.

Nhiều người kêu lên.- Có người được truyền thừa đi ra!- Là thiên kiêu của tộc nào?- Không đúng, trên người hắn không có hơi thở truyền thừa, là một bán yêu!Những Khí thế mặt đất dời khỏi người Phong Phi Vân rơi xuống Phong Khanh Khanh.Lần này gây náo động.Chiến thần nhân tộc cười dài, thanh âm như chuông gióng:- Là thiên chi kiêu nữ của nhân tộc ta được truyền thừa Bạch Cốt Thiên Vương xuất thế!- Bạch Cốt Thiên Vương là nhân vật truyền kỳ của yêu tộc ta, sao truyền thừa có thể rơi vào nhân tộc?Một chân kiến to nhúc nhích, hư không dao động, vuốt khổng lồ giáng xuống như thủ ấn thương thiên, mang theo Khí thế ngập trời định giết Phong Khanh Khanh.- Ngươi dám!Người Chiến thần nhân tộc tuô nra chiến khí vô tận, ngưng tụ quyền ảnh khổng lồ trong không trung, mang theo mấy trăm vạn loại quyền ý tụ thành nắm đấm phá tan vuốt khổng lồ.Sư tử đen bên cạnh Chiến thần nhân tộc hú dài, như thái cổ thần thú ra khỏi lồng, người nhúc nhích làm hư không run rẩy.

Sư tử đen bay trên biển máu, một vuốt bắt lấy Phong Khanh Khanh đưa đến bên cạnh Chiến thần nhân tộc, bảo vệ nàng.Phong Phi Vân, Tuyết Lang không được tốt như thế, sư tử đen không mang bọn họ theo.Thấy sư tử đen đưa Phong Khanh Khanh đi trận doanh nhân tộc, con kiến to hừ mạnh, không tân công nữa.Phong Khanh Khanh la lên:- Ca của ta . . .

Ca của ta còn ở trong nước . . .Chiến thần nhân tộc hỏi:- Bán yêu kia là ca của ngươi?- Đúng rồi, đại thúc cũng mang ca ca lại đây đi!Tuy Phong Khanh Khanh không rõ ràng xung quanh có chuyện gì nhưng nàng cảm thấy trong biển đỏ chắc chắn rất nguy hiểm.

Ca ca ở trong biển lâu sẽ bị nguy hiểm mạng sống, bị đám người này giết.

Phong Khanh Khanh rất sốt ruột.Đại dương đỏ đột nhiên dậy sóng, cánh cửa hư không mở ra.

Cửa hư không mênh mông vô biên, hơi nước mông lung trào dâng.

Một cánh tay già nau thò ra bắt lấy Phong Phi Vân, Tuyết Lang kéo vào hư không.- To gan!Chiến thần nhân tộc, yêu nữ tóc trắng dài ba ngàn trượng cùng hành động, phát ra lực lượng chấn động không gian đánh vào cánh cửa hư không, đánh nát hư không.

Nhưng cuối cùng không giữ lại Phong Phi Vân, Tuyết Lang, một cường giả không biết đã mang hai người đi.Trong hư không khắp nơi là loạn lưu, mỗi loạn lưu có lực lượng chém nát núi cao.Phong Phi Vân, Tuyết Lang bay ra khỏi hư không đi tới một vùng đất bí mật, hai người rớt xuống đất.Một bà lão lưng còng đi ra.

Tóc bạc phơ, da nhăn nheo, rặng rụng gần hết.- Khục khục, tiểu tử nhà ngươi biết đường tắt đến trung tâm mộ táng thánh linh, giỏi thật!Mới rồi là bà lão cứu Phong Phi Vân, Tuyết Lang hỏi đại dương đỏ.Phong Phi Vân nhìn bà lão, cười nói:- Thì ra là tiền bối, không ngờ tu vi của lão nhân gia người mạnh như vậy.Trong lòng Phong Phi Vân rất muốn nói là: Tía nó, tu vi mạnh như vậy còn đi khắp nơi giả danh lừa bịp.Phong Phi Vân tuyệt đối không nói câu đó ra ngoài miệng.Bà lão có thể cứu Phong Phi Vân từ tay Chiến thần nhân tộc, ữn vương Bạch Chu yêu tộc, bản lĩnh quá siêu.Bà lão phớt lờ Phong Phi Vân nịnh hót, lườm hắn, lấy sáu tấm giấy nợ da yêu ra huơ trước mặt hắn.Bà lão lặp lại:- Trả tiền, trả tiền . . .Phong Phi Vân nói:- Mới có bốn trăm tám mươi vạn khối linh thạch chứ làm gì dữ vậy?

Chờ ra mộ táng thánh linh chắc chắn sẽ trả lại bà bà.

Bà bà lớn rồi mà cứ treo tiền tiền ngoài miệng, không thấy tục sao?Bà lão sửa đúng:- Bốn trăm tám mươi vạn, là bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch.Phong Phi Vân nói:- Bà bà không sợ gió lớn thụt lưỡi sao?

Rõ ràng là bốn trăm tám mươi vạn khối linh thạch sao tự nhiên trướng lên gấp trăm lần?- Không tin thì ngươi tự xem đi.Bà lão nhét sáu tấm giấy nợ vào tay Phong Phi Vân.

Con số nợ tám mươi vạn khối linh thạch hiện tại biến thành tám ngàn vạn, đúng là chữ viết của Phong Phi Vân, bên trên có hơi thở của hắn.Phong Phi Vân đã hiểu, hắn bị bà lão hố chết.

Lúc Phong Phi Vân viết giấy nợ bà lão đã động tay chân.Sự thật nói cho Phong Phi Vân một đạo lý rằng không chỉ cẩn thận khi nâng bà lão ngã, cũng không được tùy tiện viết giấy nợ cho bà lão.Bà lão cướp lại sáu tờ giấy nợ, cẩn thận cất đi, híp mắt cười tủm tỉm.Bà lão khàn giọng nói:- Người trẻ tuổi, ngươi có biết đã qua bao lâu không?

Hai năm, trên đời này làm gì có chuyện nợ tiền hai năm không trả?

Hơn nữa giá đồ vật tăng nhanh, nếu bà lão không tăng tiền nợ theo sẽ bị chết đói.Bà lão bị chết đói mới là lạ.Bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch tuy là con số khổng lồ nhưng Phong Phi Vân có cách kiếm tiền trả được.Đã bị hố thì đành chịu,

Sau này tiếp xúc với bà lão phải cẩn thận lanh lợi một chút, nếu không sẽ bị hố chết.Không,

Sau này không thể tiếp xúc với bà lão nữa.Vị trí Phong Phi Vân đang ở là trên một hòn đảo nổi, cách biển đỏ không xa, chỉ khoảng mấy vạn dặm.Trên đảo có trận pháp bà lão bày ra, che giấu hơi thở.Người bên ngoài chỉ thấy đảo nổi không người.Phong Phi Vân lo lắng Phong Khanh Khanh, hắn vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn ra mấy vạn dặm.Bà lão hiểu Phong Phi Vân đang lo điều gì:- Tiểu tử, ngươi yên tâm đi!

Tiểu nha đầu kia khí vận cường đại, được đến Bạch Cốt Thiên Vương truyền thừa, chắc chắn sẽ được đám lão bất tử nhân tộc giành giật, không bị nguy hiểm gì.Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:- Chẳng lẽ có rất nhiều nhận truyền thừa trong đại dương đỏ đó?Bà lão gật đầu, nói:- Toàn là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ của các tộc, bọn họ vào đại dương đỏ tìm cơ duyên.Bạch Chu thánh tổ là thánh linh uy chấn một đời trong thời đại thái cổ, từng đánh bại thánh linh của phượng hoàng yêu tộc, sức chiến đấu cực kỳ khả phạ, vô địch mấy vạn năm.Cường giả thua trong tay Bạch Chu thánh tổ nhiều không đếm xuể, trong đó một ít nhân vật cường đại bị Bạch Chu thánh tổ giết rồi ném vào đại dương đỏ.đại dương đỏ này rất quái dị, giữ lại niệm lực của một số cường giả sống thời thái cổ, ví dụ Bạch Cốt Thiên Vương, Đế Trủng.Đương nhiên đại dương đỏ thần dị thật nhưng thời gian quá lâu, nhiều cường giả hình thần đều diệt, không để lại gì.

Chỉ ít ỏi vài người giữ lại truyền thừa.Tu sĩ được truyền thừa toàn là người có khí vận lớn.Phong Phi Vân được truyền thừa của Đế Trủng, tu luyện Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, mạnh hơn truyền thừa của bất cứ ai.

Dù có người được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ chưa chắc tốt hơn truyền thừa của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không rõ tại sao đám đại nhân vật không phát hiện hắn được Đế Trủng truyền thừa, có điều hắn màng thầm vì điều này.Xung quanh đại dương đỏ lại chấn động, có thiên tài tuấn kiệt được truyền thừa trong biển.Đây là một thiếu niên Hổ Lang yêu tộc, được truyền thừa từ một vị đại hiền giả thái cổ.-------Chương 1430: Bà lão hố cha (2)Nhân tộc, cường giả yêu tộc khác ra tay giết, không cho thiếu niên Hổ Lang yêu tộc đường sống.

Nhưng một đại tu vi giả của Hổ Lang yêu tộc chaqựn lại, đưa thiếu niên đi.Phong Phi Vân thấy Phong Khanh Khanh đứng trong trận doanh nhân tộc, Sau lưng Chiến thần nhân tộc.

Nhiều lão nhân tộc vây quanh Phong Khanh Khanh, hứa hẹn điều gì với nàng.Phong Phi Vân thầm lo lắng, lo cho an toàn của tiểu Khanh Khanh.Lỡ như đám cường giả nhân tộc muốn cướp truyền thừa của Phong Khanh Khanh thì làm sao?Bà lão cười tủm tỉm hỏi:- Tiểu tử, ngươi đang lo cho tiểu cô nương?Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Lòng người tham lam, ai nói được chính xác?

Bây giờ bọn họ lôi kéo, nịnh nọt nàng, nhưng khi rời khỏi đây không chừng có người cướp truyền thừa của nàng.Bà lão hỏi:- Ngươi gì của nàng?Phong Phi Vân đáp ngay:- Muội muội của ta!Bà lão hỏi:- Ngươi có thể quyết định thay nàng không?Phong Phi Vân không rõ bà lão có âm mưu gì, nói:- Chắc có thể.Bà lão hỏi:- Nếu lão bà bà cứu nàng lại đây, ngươi có thể khiến nàng bái ta làm sư phụ không?Phong Phi Vân híp mắt lại, do dự.

Phong Phi Vân không biết nhiều về bà lão, nhìn phong cách hành động của bà lão tuyệt đối không là người chính đạo.

Để tiểu Khanh Khanh bái bà lão làm sư phụ, Phong Phi Vân không yên tâm mấy.Phong Phi Vân hỏi:- Bà bà có ý đồ gì?Bà lão ho khan, run rẩy nói:- Lão bà bà lớn tuổi, không chừng qua hai năm sẽ chui xuống lòng đất, nên muốn thu tiểu đệ tử truyền thừa đạo pháp lại.Là đạo pháp hố cha đi?Phong Phi Vân không cho rằng bà lão sắp xuống lỗ, nhìn bộ dáng nhảy nhót vừa rồi thì bà lão khỏe mạnh như con rồng.Phong Phi Vân mơ hồ nói:- Chờ cứu nàng ra rồi tính.Bà lão nheo mắt nói:- Vậy không được, thấy nam nhân bên hông treo thiết lệnh chiến thần không?

Đó là một vị địa tước gia của Trung Ương vương triều thứ sáu, có hắn đứng đo đừng hòng có ai mang tiểu cô nương đi được.Phong Phi Vân cảm nhận Khí thế khổng lồ từ Chiến thần nhân tộc, gật gù hỏi:- Vậy tiền bối là ai?Cứu người từ tay Chiến thần nhân tộc, nữ vương Bạch Chu yêu tộc, bà lão không đơn giản.Bà lão nhe hàm răng sún, nói:- Một bà lão không tên không họ.

Ủa, nhìn xem, lại có người được truyền thừa trở về.Trong đại dương đỏ lục tục có thiên tài tuấn kiệt các tộc đi ra.

Có được truyền thừa từ cường giả thái cổ, tinh thần phấn khởi.

Có không được truyền thừa, ủ rũ gục đầu.Mấy thiên tài tuấn kiệt được trưởng bối các tộc đón đi.

Thiên tài tuấn kiệt được truyền thừa nhiều cỡ hơn mười người.Nhân tộc có bốn người, được bảo vệ nghiêm ngặt.Lúc này một bóng người bay ra khỏi đại dương đỏ, khí kình mạnh mẽ, có bóng cự thú đỏ như máu hiện ra Sau lưng gã.- Lại một thiên kiêu nhân tộc được truyền thừa của Huyết Kỳ bán thánh.- Huyết Kỳ bán thánh cũng là kẻ hung ác rất mạnh, khá mạnh trong các truyền thừa, đứng sau truyền thừa Bạch Cốt Thiên Vương.Lão tổ Cố gia xuất hiện, cười to bảo:- Đó là bát nhi của Cố gia ta!Thiếu niên được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh là Cố Bát thiếu gia.- Được đến truyền thừa, giết đi.Con kiến to khổng lồ lại ra tay, liên tục đánh ra mấy chục móng vuốt, mỗi móng vuốt như mây đen.Nữ vương Bạch Chu yêu tộc cũng hành động, ánh sáng trắng phun ra từ miệng nàng như sao băng xẹt qua bầu trời.Trong nhân tộc có nhiều cường giả ra tay bảo vệ 0q.Chiến thần nhân tộc một mình đấu pháp với nữ vương Bạch Chu yêu tộc, chặn lại tia sáng trắng.- Phụt!- Phụt!- Phụt!Trong nhân tộc có nhiều lão nhân bị thương, miệng hộc máu.Con kiến to lực lượng cường đại công phá phòng ngự của các hiền giả nhân tộc, một luồng khí đánh vào người Cố Bát thiếu gia.Tuy chỉ là một luồng khí mỏng manh nhưng vẫn làm ngực Cố Bát thiếu gia nổ tung, máu thịt bầy nhầy, xương cốt tan rã, miệng hộc máu.

Cố Bát thiếu gia suýt bị đánh chết.Nhưng Cố Bát thiếu gia được truyền thừa rất mạnh, cơ thể trở nên kinh khủng.

Rất nhanh lồng ngực khép lại, ánh sáng lấp lánh trên người.

Khí thế hùng hổ tựa con huyết kỳ lân sống lại.Con kiến to lại hành động, miệng phun ra tầng yêu vân quyết giết Cố Bát thiếu gia.Yêu khí khổng lồ cực kỳ khủng bố, chấn khung trời run rẩy.

Yêu vân chưa giáng xuống đã đè Cố Bát thiếu gia nằm sấp dưới đất, máu thịt nát hết.- Grao!Chiến thần nhân tộc lại phát uy, vung tay đánh ra chiến chùy phá tan yêu vân.Ầm!Lực lượng chiến chùy phủ nguyên không gian.

Ánh sáng chợt lóe, đại lục dưới thân con kiến to tan vỡ.Chiến thần nhân tộc bá đạo nói:- Hôm nay ai muốn khai chiến toàn diện thì nhân tộc ta cũng không sợ, giết một thiên tài tuấn kiệt có gì hay?

Muốn giết thì diệt tộc!

Ai đánh với ta?

Ai giết cùng ta?Thanh âm làm mộ táng Bạch Chu thánh tổ rung lắc, nát trời vỡ đất.Chiến thần quân công lệnh trên người gã rung rinh, tượng trưng cho gã giết ức vạn yêu tộc, sát khí tăng vùn vụt.Thanh chiến chùy lơ lửng trên bầu trời, chiến quang sáng rực, khí diễm dâng lên.

Các tu sĩ có mặt run rẩy từ tận tâm hồn.Chiến thần nhân tộc biểu hiện rất cứng rắn, không chút nhường bước.Cường giả cự nghĩ yêu tộc hừ mạnh, đáp xuống đại lục khác, không ra tay nữa.Tu vi đến đẳng cấp như bọn họ có sức hủy diệt rất kinh người.

Nhân tộc, Bạch Chu yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc, Hổ Lang yêu tộc đông đúc tu sĩ, một khi mấy cường giả đứng trên đỉnh cao nhất đánh nhau sẽ lan đến nhiều người.

Không phe nào muốn điều đó xảy ra.Cố Bát thiếu gia được cứu, mang về trận doanh Cố gia.Phong Phi Vân khẽ thở dài:- Đáng tiếc, Cố Bát thiếu gia không chết.Thù hận giữa Phong Phi Vân và Cố Bát thiếu gia càng lúc càng sâu sắc, đã đến trình độ không chết không ngừng.Thiên chi kiêu nữ được truyền thừa lục tục quay về.

Cố Bát thiếu gia thuộc nhóm cuối cùng.Nhưng cường giả các tộc chưa rút, bọn họ đang chờ cái gì?- Trong mộ táng thánh linh, truyền thừa mạnh nhất là truyền thừa của Bạch Chu thánh tổ.

Truyền thừa 67o chưa xuất thế, không biết ai có cơ duyên lớn như thế?Đại dương đỏ bắt đầu dậy sóng, đợt sóng cao ngàn trượng, càng lúc càng hùng dũng cuộn trào.Đây là dấu hiệu người thừa kế Bạch Chu thánh tổ sắp xuất thế sao?Các tu sĩ căng thẳng.

Vạn Kiếp Bất Tử Công uy chấn hoàn vũ, nổi tiếng từ thái cổ mãi đến tận bây giờ, là bảo điển cá tu sĩ khao khát.Khi được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ, không đơn giản chỉ là Vạn Kiếp Bất Tử Công còn có thi cốt của Bạch Chu thánh tổ.Thi cốt thánh linh quý giá còn hơn một gốc thánh dược, một sợi tóc của thánh linh đều có giá rị không thể tưởng tượng, có lẽ sẽ thiền ngộ được thánh linh đạo từ đó.Bùm!Một bóng người mảnh khảnh quyến rũ bay ra khỏi đại dương đỏ, xông thẳng lên tầng mây.

Mái tóc dài màu trắng, yêu khí bức người, yểu điệu quyến rũ như một tuyệt đại yêu cơ bay ra từ mặt nước.Yêu quang trên người nàng sáng rực, khí lên cao chín tầng mây, vừa kiêu ngạo vừa yêu diễm.- Là Phi Viện công chúa của Bạch Chu yêu tộc, nàng có được truyền thừa của thánh tổ!-------Chương 1431: Đám người thừa kế- Bạch Chu yêu tộc chuẩn bị rất nhiều năm vì truyền thừa Bạch Chu thánh tổ, Phi Viện công chúa có tư chất số một Bạch Chu yêu tộc, được chọn là người thừa kế.

Phi Viện công chúa có được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ cũng không lạ.Lúc này cường giả nhân tộc, Hổ Lang yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc đều rục rịch, định giết Phi Viện công chúa.Hết cách, danh tiếng Bạch Chu thánh tổ quá mạnh mẽ, Phi Viện công chúa có được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ, trời biết có khi nào trở thành Bạch Chu thánh tổ thứ hai không?Không ai muốn thấy Bạch Chu yêu tộc sinh ra mkột thánh linh.Lúc này hai yêu vương bước ra từ Bạch Chu yêu tộc, đẳng cấp ngang ngửa với nữ vương Bạch Chu yêu tộc.

Bọn họ tọa trấn tứ phương, muốn hộ đạo cho Phi Viện công chúa.Bạch Chu yêu tộc chuẩn bị đầy đủ, có rất nhiều cường giả tụ tập, nhiều hơn cường giả nhân tộc, Hổ Lang yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc, toàn là đẳng cấp yêu vương.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm Phi Viện công chúa đứng trên đại dương đỏ.

Công chúa yêu tộc tuyệt thế phong hoa Sau khi được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ thì tu vi tăng mảng lớn, đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:- Không đúng, nàng ta còn chờ cái gì?Lúc này một bóng người vọt lên trên đại dương đỏ.Một nữ nhân, thánh quang rực rỡ bao phủ người nàng, thanh lệ vo ống như tiên nữ giáng trần.Lưng nàng cõng thanh cổ kiếm, khuynh thành tuyệt đại, đẹp không thua gì Phi Viện công chúa.- Trời, là Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Hiên Viên tiên nữ!Nhiều tu sĩ nhân tộc, bao gồm thế hệ trước kêu lên.

Bọn họ không biết Hiên Viên Nhất Nhất vào đại dương đỏ từ bao giờ.Ngay khi Phong Phi Vân nhìn Hiên Viên Nhất Nhất liền hiểu nàng đi con đường đáy ao nước vào đáy biển, chung đường với hắn nhưng hai người không gặp nhau.Lúc này có một việc gây chấn động, có người thấy cây thước trong tay Hiên Viên Nhất Nhất.Một cây thước bạch ngọc, nhưng thước đo không bằng phẳng.

Trên thước đo có núi cao, sông, người, thú, mây mù, biển cả.Đây đâu phải cây thước, nó là một tòa thiên địa, bao gồm vạn vật, dung chứa tất cả.- Là . . .

Thánh linh dụng cụ, Thiên Nhai Thước!Một số hiền giả Vũ Hóa cảnh tu luyện mấy ngàn năm kích động run rẩy.Trong nhân tộc, một tiên hiền được gọi là Vạn Hiểu Sinh bước ra nói:- Đồn rằng Bạch Chu thánh tổ lấy Vạn Kiếp Bất Tử Công chứng đạo, thành tựu thân thánh linh.

Lúc tuổi già cố nhân trên đời chết hết, một lòng cầu thành tiên.

Tuy cuối cùng Bạch Chu thánh tổ không thể thành tiên nhưng sáng tạo Thiên Nhai đạo.- So với hủy diệt bá đạo thì Thiên Nhai đạo nhẹ nhàng hơn, chú trọng lấy tâm nhập đạo, thích hợp đạo trung dung của đạo gia.- Bạch Chu thánh tổ vốn không có năng lực tế luyện ra thánh linh dụng cụ, lại tham ngộ ra Thiên Nhai đạo, nên lúc về già tế luyện ra Thiên Nhai Thước, ký thác cảm thán của Bạch Chu thánh tổ tuổi già đường tiên không thể đo lường.

Nhìn như gần trong gang tấc thành tiên đạo rồi lại cách xa thiên nhai, không thể với tới.- Phi Viện công chúa, Thủy Nguyệt Thánh Nữ được một nửa truyền thừa của thánh tổ.

Phi Viện công chúa có Vạn Kiếp Bất Tử Công, hài cốt thánh linh của thánh tổ.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ được Thiên Nhai đạo, Thiên Nhai Thước, đây là số phận đã định trước.Đoạn bí ẩn này không ai biết, các vương giả Bạch Chu yêu tộc chưa từng nghe về điều này.

Nhưng bây giờ hiền giả nhân loại kể vanh vách.- Thánh linh dụng cụ của Bạch Chu yêu tộc ta sao có thể rơi vào tay nhân tộc?Phi Viện công chúa lấy cổ kiếm ra, ngưng tụ một tòa lang hoàn kiếm vực.

Đại dương đỏ bị kiếm vực bao bọc, cổ kiếm cắm trên mặt biển như kiếm sơn.Phi Viện công chúa đứng trên kiếm sơn, phong hoa tuyệt đại.

Phi Viện công chúa vung tay áo, một mảnh kiếm vũ bay hướng Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất đứng thẳng trên mặt nước, tuyệt thế khuynh thành.

Kiếm ý phát ra từ người Hiên Viên Nhất Nhất, mưa kiếm đến trước mặt nàng tự động biến mất vô hình.Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:- Hôm nay được duyên pháp của Bạch Chu thánh tổ, không muốn đối địch với Bạch Chu yêu tộc.- Cái này không theo ý ngươi, Bất Tử vực!Đại vực thứ hai bay ra từ người Phi Viện công chúa, Khí thế càng lạnh băng.

Lang hoàn kiếm vực và bất tử vực dung hợp lại.Nhiều người kinh kêu:- Một người tu luyện đếnhi a vực khác nhau?

Thật khó tin!- Một loại là Phi Viện công chúa tự tu luyện, một loại sinh ra Sau khi được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ.

Thành tựu của Phi Viện công chúa trong tương lai rất khó đánh giá.Hiên Viên Nhất Nhất đứng đối diện Phi Viện công chúa vẫn thản nhiên, nàng vươn ngón tay thuôn điểm hư không.

Một luồng kiếm ý phá hai đại vực của Phi Viện công chúa, biến thành hình dạng kiếm, mũi kiếm ngừng lại sát cổ Phi Viện công chúa.Không gian tĩnh lặng.Nhiều người ngạc nhiên rớt cằm.

Tu vi kiếm đạo của Hiên Viên Nhất Nhất quá đáng sợ, chỉ một ngón tay điểm hư không, kiếm ý phá tan hai đại vực của Phi Viện công chúa đâm gần cổ nàng.Không phải sức chiến đấu của Phi Viện công chúa yếu mà do Hiên Viên Nhất Nhất quá mạnh.Hiên Viên Nhất Nhất còn rất trẻ mà cảnh giới kiếm ý đã hơn hiền giả Vũ Hóa cảnh tu luyện mấy ngàn năm.Chỉ có một số lão nhân trong tu sĩ nhân loại là không hết hồn, vì bọn họ từng ngồi ngang hàng luận đạo với Hiên Viên Nhất Nhất.- Không uổng là truyền nhân của Thủy Nguyệt tiên nữ, thánh nữ đại biểu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đi khắp thiên hạ.Những thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu tử siêu kích động.

Bọn họ cảm nhận Khí thế không thể sánh bằng từ Hiên Viên Nhất Nhất, như trời sụp xuống thì nàng cũng ung dung đánh nát.Phi Viện công chúa im lặng một lúc sau nhanh chóng thụt lùi, đáp xuống núi kiếm.

Yêu châu màug trắng phun ra từ miệng Phi Viện công chúa, trên yêu châu có vằn máu, ẩn chứa lực lượng sôi súc khiếp người.Không giống yêu châu, càng như ngôi sao nằm trong tay Phi Viện công chúa.Hiên Viên Nhất Nhất lộ vẻ mặt nghiêm túc.Ầm!Một luồng thánh hồn bay ra khỏi yêu châu, biến thành nhện thần màu trắng khổng lồ bàn cứ trên mặt biển, công kích Hiên Viên Nhất Nhất.Đây là Bạch Chu yêu tộc thông qua tế chết thu gom thánh hồn, chỉ một lũ nhưng uy lực cực kỳ ghê gớm, làm nhiều người bắt đầu rút lui.Đây là hai thiên chi kiêu nữ trẻ tuổi chiến đấu, giống như hai bá chủ thế hệ trước đánh nhau.Hiên Viên Nhất Nhất cầm Thiên Nhai Thước, lần đầu tiên đánh thật.

Hiên Viên Nhất Nhất huơ thước đánh bay một luồng thánh hồn ra xa mấy vạn dặm.Hiên Viên Nhất Nhất thu Thiên Nhai Thước về, lạnh nhạt nói:- Hôm nay đánh bại ngươi là vì tu vi của ta cao hơn ngươi.

Cho ngươi ba năm, nếu sau ba năm ngươi có thể đánh bại ta thì ta chắc chắn sẽ hai tay dâng Thiên Nhai Thước trả lại Bạch Chu yêu tộc.Hiên Viên Nhất Nhất nói mấy câu đó xong định đi.Có bá chủ trong Bạch Chu yêu tộc định chặn Hiên Viên Nhất Nhất lại, nhưng nàng đạp hư không đã vượt qua thiên nhai, đến chân trời.- Không được đi!Một yêu vương Bạch Chu yêu tộc muốn cách hư không chém nàng, nhưng lực lượng khác tuôn ra, một kích chặt đứt đầu yêu vương, máu nhuộm bầu trời.Thanh âm vang lên trong không trung:- Dám giết đệ tử của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ta?

Xem ra Bạch Chu yêu tộc muốn bị xóa tên trong vạn tộc.-------Chương 1432: Thuyền quỷ đỏ thẫmThanh âm hùng hồn, không biết cách bao nhiêu ức vạn dặm truyền đến, xa xôi nhưng chấn nhiếp hồn người.Biểu tình Vạn Hiểu Sinh hơi thay đổi, mắt lóe tia sáng nói:- Người ra tay là một trong bốn người thủ hộ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Đại Càn Khôn Kiếm Đế.Nghe cái tên Đại Càn Khôn Kiếm Đế, nhiều tu sĩ nhân loại lộ vẻ kính sợ.Đám yêu vương Bạch Chu yêu tộc biến sắc mặt.

Dù sao sức uy hiếp của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rất mạnh.Tại sao gần vạn năm nay nhân tộc dám khuếch trương cương vực, nam chinh bắc phạt, không sợ cả thái cổ thánh yêu tộc?Bởi vì có Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tồn tại.Đại Càn Khôn Kiếm Đế không giáng lâm, chỉ một thanh âm truyền đến đã chấn nhiếp tất cả.Đại Càn Khôn Kiếm Đế tiếp tục bảo:- Người trẻ tuổi đánh nhau có cách đấu của mình, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ không xen vào.

Nhưng nếu có lão nhân nào muốn giết đệ tử trẻ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ta, dù là thái cổ thánh yêu tộc phá hỏng quy tắc, chúng ta cũng dám giết.

Rồng làm hỏng quy tắc, đồ rồng.

Phượng làm hỏng quy tắc, chém phượng!Đại Càn Khôn Kiếm Đế dứt lời, đám cường giả yêu tộc sợ hãi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, nhiều người run bần bật.Phong Phi Vân đứng trên đảo nổi, năm ngón tay siết chặt.

Phong Phi Vân nghiến răng, giây sau cười nhạt.

Nếu không có bà lão bày cấm chế thì nhiều người sẽ nghe thấy tiếng cười của Phong Phi Vân.Bà lão bịt tai hỏi:- Tiểu tử đang cười cái gì?Phong Phi Vân cười phá lên:- Ta cười người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nói chém phượng.Bà lão nói:- Có gì buồn cười?

Từ vạn năm trước Thủy Nguyệt tiên nữ đã chém phượng.- Ha ha ha ha ha ha!Phong Phi Vân cười càng càn rỡ hơn, thật lâu sau hắn im lặng.Phong Phi Vân bình tĩnh nói:- Chém thì kệ, sớm muộn gì sẽ chém lại.Bà lão thụt lùi hai bước, cách xa Phong Phi Vân:- Ngươi định đối đầu với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?Phong Phi Vân cười nói:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lợi hại như vậy, Thủy Nguyệt tiên nữ dám chém cả rồng phượng, Thủy Nguyệt Thánh Nữ vô địch thế hệ trẻ, ta làm sao dám đối đầu với bọn họ?Bà lão nói:- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.Chuyến đi mộ táng Bạch Chu thánh tổ này có nhiều người chết, cũng nhiều người có cơ duyên lớn.

Các tu sĩ lục tục trở về.Ầm!Đột nhiên đại dương đỏ lơ lửng trên cao rung bần bật, phát ra ánh sáng đâm đau mắt.

Đám tu sĩ dừng bước chân.- Chẳng lẽ còn báu vật lợi hại nào sắp xuất thế?- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã lấy thánh linh dụng cụ, truyền thừa và thi cốt thánh tổ lọt vào tay Bạch Chu yêu tộc, còn báu vật gì nữa?Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân nhảy lên, ánh sáng lấp lánh như sắp bay ra ngoài.Phong Phi Vân biết rõ dao động này đại biểu cho cái gì, chẳng lẽ lại có một thuyền cổ sắp xuất thế?Hoa văn trên Miểu Quỷ ban chỉ là bách quỷ phó yến đồ.Trong Miểu Quỷ ban chỉ vốn có bảy bức tranh: Long mã hà đồ, bát quái huyền văn, tứ dương cổ đỉnh, U Minh thần tháp, thần vương phi thiên, bách quỷ phó yến, vạn gia đăng hỏa.Phong Phi Vân sở hữu Thanh Đồng cổ thuyền đối ứng bách quỷ phó yến đồ.Bạch ngọc thuyền trong tay Đông Phương Kính Nguyệt là vạn gia đăng hỏa.Đồ án lóe ánh sáng là bách quỷ phó yến đồ, chắc lại bọn họ thuyền cổ xuất thế.Mỗi thuyền cổ rất lợi hại, ít nhất cỡ đẳng cấp thánh linh dụng cụ, quý giá hơn hẳn Thiên Nhai Thước bị Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.Không lẽ thuyền cổ giấu trong đại dương đỏ?Giờ phút này, nhiều cường giả cảm nhận được Khí thế khổng lồ, biết sắp có vô thượng cự bảo xuất thế.

Cả đám không bình tĩnh nổi, bay hướng đại dương đỏ.Ầm ầm ầm ầm ầm!Tiếng chiến đấu kéo dài liên miên, nhiều tu sĩ bị giết, mưa máu bay đầy trời, xương chất đống rơi xuống.Bá chủ các tộc khó ngăn lại, buộc lòng tham gia chiến đấu giành lấy cự bảo sắp xuất thế.Đại dương đỏ bắt đầu đông lại, cuối cùng định hình, hình dạng như chiếc thuyền, khổng lồ vượt mức, dài mấy vạn dặm.Vừa rồi là biển thể lỏng, bây giờ đông lại.

Chiến đao chém không đứt, linh khí không đánh nát, như tinh thạch đỏ đúc thành bảo thuyền, đỏ thẫm chói mắt, đỏ hơn cả máu.Nhiều tu sĩ ngây người trước biến dị này, bị Khí thế từ bảo thuyền đỏ thẫm làm hết hồn.- Hèn gì thi cốt của các cường giả thái cổ giữ đến hiện nay, hóa ra đại dương đỏ là một thuyền thần, là lực lượng thuyền thân khiến thi cốt các cường giả giữ đến hiện tại.

Đây là con thuyền gì?Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân chấn động dữ dọi hơn, trăm quy trong bách quỷ phó yến đồ như sống lại, phát ra tiếng quỷ khóc.Bà lão phát hiện hoa văn trên ngón tay Phong Phi Vân thay đổi, đôi mắt già nau híp lại.Bà lão cười nói:- Tiểu tử, chiếc nhẫn của ngươi làm người ta thích, hay gán nợ cho ta đi?

Ta tạm thời không buộc ngươi trả tiền, khục khục.- Nằm mơ!

Bà bà không biết nợ tiền là địa gia, thu tiền là tôn tử sao?Phong Phi Vân tuyệt đối không giao Miểu Quỷ ban chỉ cho bà lão, hắn không trấn áp nổi bách quỷ phó yến đồ nữa.Bách quỷ phó yến đồ bay ra khỏi Miểu Quỷ ban chỉ biến thành bóng quy mây mù vọt ra ngoài, ấn vào Quỷ thuyền đỏ thẫm.Ầm!Bảo thuyền đỏ thẫm thay đổi nghiêng trời lệch đất, thân tàu trong suốt lấp lánh bộc phát huyết khí siêu kinh khủng.Trên thuyền, thi cốt hoành hành, quỷ hồn tung bay, quỷ thành đầy rẫy, sông xác chảy.

Bảo thuyền biến thành quỷ thuyền.Xung quanh Quỷ thuyền đỏ thẫm mấy vạn dặm mây đỏ cuồn cuộn, tu sĩ dính phải mây đỏ chớp mắt thành huyết vũ.Đây là hình ảnh rất hãi hùng, các tu sĩ hóa đá, không nhúc nhích được.giọng bà lão khàn khàn, cực kỳ kích động hỏi:- Tiểu tử, thuyền quỷ này có lai lịch gì?Phong Phi Vân lạnh nhạt nói:- Sao ta biết?Bà lão không tin lời Phong Phi Vân:- Ngươi mà không biết?

Rõ ràng bách quỷ phó yến đồ bay ra từ chiếc nhẫn trên tay ngươi, làm sao ngươi không biết?Bà lão định giật Miểu Quỷ ban chỉ của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lấy Đế Thánh bội ra huơ trước mặt bà lão:- Tiền bối có biết lệnh bài này không?Khí thế trên Đế Thánh bội bị phong ấn, bà lão sẽ không nhận ra nó là thánh linh dụng cụ.Tuy hơi thở trên ngọc bội bị phong ấn nhưng chữ đế do thánh linh viết là hàng thật.

Miễn bà lão không dốt nát chắc sẽ nhận ra chữ thánh linh.Phong Phi Vân lấy khối ngọc bội này chỉ để thử xem, có lẽ bà lão sẽ vì chữ thánh linh khắc mà kiêng dè, không dám tến ôcng hắn.đúng là bà lão bị ngọc bội hụ sợ thụt lùi, nhưng giây sau nhìn thấu manh mối, cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.- Đế gia thánh lệnh?

Chết tiệt, có lầm không?

Tiểu tử nhà ngươi là người của Đế gia?

Hù lão bà bà ta đúng không?

Không không, thế này không hợp lý, Đế gia không thể ra bán yêu.Nỗi lòng Phong Phi Vân rung động mãnh liệt.

Nghe giọng điệu của bà lão chắc biết lai lịch khối ngọc bội, hoặc nên nói bà lão có lai lịch ngang ngửa khối ngọc bội, dường như Đế gia còn tồn tại.Phong Phi Vân rất muốn hỏi bà lão chỗ Đế gia ở đâu, nhưng hắn không thể, vì khi hỏi sẽ khiến bà lão càng nghi ngờ hơn.Phong Phi Vân cất Đế Thánh bội, ưỡn ngực, lạnh lùng nói:- Tin hay không tùy, nếu không tin thì cứ qua đây cướp.

Đắc tội đệ tử của Đế gia ta, lão tử dám giết cả con trời!-------Chương 1433: Chạy ra thánh linh mộ táng (1)Bà lão bấm đốt suy tính, mắt chớp lóe, nhíu mày, dường như không tính ra kết quả.Bà lão đổi sang bộ dáng cao nhân, cười hiền hòa nói:- Người trẻ tuổi, lão bà bà đâu phải loại người lòng tham không đáy.

Cướp?

Đây là chuyện lão nhân gia chúng ta sẽ làm sao?

Lão bà bà không phải người như thế.Tám mươi vạn khối linh thạch biến thành tám ngàn vạn khối linh thạch, bà lão không phải loại người đó thì ai mới là người như thế?Phong Phi Vân không tin lời bà lão chút nào.Lúc này huyết vụ trên Quỷ thuyền đỏ thẫm co rút lại, thần tàu nhỏ dần.- Lực lượng thánh vật biến yếu, co rút vào thân tàu, tiếp theo chắc sẽ là huyết chiến.

Có lẽ nhiều bá chủ trong bóng tối sẽ hành động.Hiền giả Vạn Hiểu Sinh của nhân tộc nói:- Chắc chắn là vô thượng thánh bảo, chắc chắn.

Thời thái cổ có chút ghi chép về nó.Dược Vạn Hiểu Sinh chứng thực, tất cả tu sĩ hưng phấn.

Không chừng Quỷ thuyền đỏ thẫm là báu vật ngang bằng thánh linh dụng cụ.Quỷ thuyền đỏ thẫm rút nhỏ còn cỡ một căn nhà, liên tục thu nhỏ lại.Mọi người phát hiện không thích hợp, có lão nhân kinh kêu:- Trên quỷ thuyền có con rùa, nó bò lên thuyền bao lâu rồi?- Không gian quanh Quỷ thuyền đỏ thẫm bị phong tỏa, không có sinh vật nào bò lên thuyền được.

Chỉ có một khả năng, đó là con rùa luôn ở trên thuyền.Nhiều người nhìn thấy một con rùa trắng, chân dài, cổ dài như con vịt, đi bằng hai chân, tay chống cây gậy nhỏ như rùa già.Sau lưng rùa già có trái cây kỳ lạ lăn theo, dường như chúng nó đang thảo luận điều gì.Con rùa trắng, trái cây màu đen thảo luận trên Quỷ thuyền đỏ thẫm.Cuối cùng Quỷ thuyền đỏ thẫm biến nhỏ cỡ bàn tay, tinh xảo nhỏ xinh, ánh sáng lấp lánh.- Giết!

Cướp bảo thuyền!Một cường giả yêu vương bay ra cướp, định cầm Quỷ thuyền đỏ thẫm.Nhưng mọi người thấy hình ảnh càng quái dị hơn.

Con rùa trắng đội Quỷ thuyền đỏ thẫm trên đầu như đội mũ, vênh váo đứng trên người trái cây.Vù vù vù vù vù!Trái cây bay ra ngoài, mau như tia sáng, trong khoảnh khắc đã ra ngoài bầu trời.

Thủ ấn của yêu vương không kịp ngăn cản.Con rùa trắng đội mũ Quỷ thuyền đỏ thẫm, tay cầm gậy gỗ nhỏ, điều khiển trái cây bay ra ngoài tầm mắt của mọi người, nhanh đến khó tin.

Đám cường giả các tộc bị bỏ lại tức hộc máu.- Bắt con rùa kia, không thể để nó chạy thoát!- Bắt sống con rùa!Cường giả các tộc rượt theo, đánh ra từng đượt lệnh cấm hư không.

Nhưng mỗi lần con rùa trắng đều trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc.Con rùa trắng đội Quỷ thuyền đỏ thẫm, chân đạp trái cây cao giọng quát:- Tránh ra, ránh ra, đâm chết người không chịu trách nhiệm!Đám tu sĩ vây bắt con rùa trắng nhưng không theo kịp tốc độ trái cây màu đen.Một số bá chủ vượt qua hư không, muốn chặn con rùa trắng lại.

Nhưng khi bá chủ bước ra từ hư không thì con rùa trắng đã vọt sang đầu bên kia.Bà lão nhìn hướng Mao Ô Quy chạy trốn, khẽ thở dài:- Không đuổi kịp, dưới chân con rùa là thánh thực quả, tốc độ quá nhanh, không ai có thể đuổi theo nó được, thật đáng tiếc.Phong Phi Vân cười thầm trong bụng, con rùa trắng đúng là nghịch thiên.Phong Phi Vân nói:- Tiền bối, bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay cướp người.Tuy rằng có rất nhiều cường giả rượt bắt Mao Ô Quy nhưng còn nhiều cường giả nhân loại ở lại bảo vị mây thiên kiêu nhân loại được truyền thừa.

Phong Khanh Khanh đứng trong vòng bảo vệ.Bà lão trợn to mắt, cười nói:- Chẳng phải ngươi là người của Đế gia sao?

Ngươi lấy Đế gia thánh lệnh ra thì ai dám không nể mặt?Bà lão rất nghi ngờ thân phận của Phong Phi Vân.- Trong đó có lý do rất lớn, không tiện nói cho người ngoài.Phong Phi Vân ra vẻ cao thâm khó dò nói:- Nếu tiền bối không dám ra tay thì thôi, ta đi nhờ người khác.- Đợi dã, ai bảo ta không dám?

Lão bà bà ra tay ngay đây, ta muốn nhìn xem ai ngăn được ta?

Khục khục!Bà lão đứng trên đảo nổi nhìn cường giả 1n lcách mấy vạn dặm, tay duỗi vào hư không.

Trong không trung hiện ra một cánh cửa, hóa thành màn nước.

Cánh tay già mau xuyên qua màn nước chìm vào trong hư không.- Mộ táng thánh linh sắp sụp đổ, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây trở về binh doanh.Mấy lão nhân tộc gật gù, dù muốn thu đệ tử cũng phải chờ đến nơi an toàn rồi tính.Phong Khanh Khanh nhìn quanh quất, mắt chớp chớp tìm Phong Phi Vân.Một bàn tay già nua xuất hiện Sau lưng Phong Khanh Khanh, kéo nàng vào hư không.- Ai đó?Một lão nhân cầm gậy bạch ngọc tấn công đầu tiên.

Gậy ngọc đánh vào hư không, không khí như cái gương bị đánh nát vỡ ra từng mảnh.Mấy lão nhân khác cũng ra tay chém hư không, định chặt cánh tay bà lão.- Bị phát hiện, trốn mau!Bà lão kéo Phong Khanh Khanh trở về đảo nổi, mở cửa trùng động, mấy người chạy vào trùng động linh thạch.

Chớp mắt đám người chạy ra Nham Hồng bí cảnh cao cấp.Cửa trùng động mở ra, bốn người chạy vào binh doanh Mộc Thần Giá chiến khu.Ầm!Mấy cửa trùng động mở ra, một cường giả nhân loại đuổi theo vào binh doanh.Cường giả nhân loại kêu một tu sĩ canh chừng binh doanh lại:- Có thấy một bà lão mang theo thiếu nữ vào binh doanh không?Tu sĩ trông chừng binh doanh bị Khí thế từ người lão nhân hù sợ, không đứng thẳng nổi, lắp bắp đáp:- Bẩm . . .

Bẩm tiền bối, không . . .Lão nhân lạnh lùng nói:- Hừ!

Đáng ghét, cướp người từ tay lão phu!Trong binh doanh mặc kệ tu vi của ngươi cao cỡ nào cũng không thể sử dụng thần thức.Không sử dụng thần thức muố ntìm hai người trong ức vạn tu sĩ nhân loại thì khó như lên trời.Lão nhân suy tính bói toán, nhưng bị bản lĩnh suy tính của bà lão mạnh hơn chặt đứt thiên cơ, không tính được gì.- Phong tỏa binh doanh này lại, không cho ai ra vào.

Dù phải tìm từng người cũng quyết tìm ra nàng!Phong Khanh Khanh liên quan truyền thừa Bạch Cốt Thiên Vương, mấy cường giả nhân tộc rất chú trọng, quyết tâm tìm ra nàng.Một chiến vương đi ra từ binh doanh:- Ngươi không có quyền lực làm điều đó.

Nơi này là chiến trường vạn tộc, trừ phi chiến hoàng đến, không ai được phong tỏa một tòa binh doanh!Lão nhân lấy ra lệnh bài quân công, nói:- Lão phu là chiến hoàng, muốn phong tỏa binh doanh!chiến vương định ngăn cản lão nhân quỳ một gối, lòng rung động nói:- Bái kiến chiến hoàng đại nhân!Đã xảy ra chuyện gì mà kinh động một vị chiến hoàng?Nhiều tu sĩ trong binh doanh giật mình.

Rất ít khi thấy chiến vương, chiến hoàng càng là thần thoại, hôm nay xuất hiện chiến hoàng.Phong Phi Vân lặng lẽ trở về một binh doanh.Phong Phi Vân nói:- Bọn họ phong tỏa binh doanh, giam cầm hư không, định kiểm tra từng người.Phong Khanh Khanh chớp mắt, người phát ra tà khí:- Ca, bây giờ nên làm sao?Bà lão nhếch môi cười kỳ dị:- Nếu bọn họ có năng lực giam cầm hư không thì chắc chắn có thể sử dụng thần thức điều tra trong binh doanh.

Rất nhanh chúng ta sẽ bị tìm ra.Mọi người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Bà lão mang bọn họ vào binh doanh vì ép buộc Phong Phi Vân.Bà lão không tin Phong Phi Vân là người Đế gia nhưng không tiện ép buộc hắn thế là dùng cách này, mượn tay người khác thăm dò hắn.-------Chương 1434: Chạy ra thánh linh mộ táng (2)Phong Phi Vân biết trong lòng bà lão có ý đồ gì, hắn giả vờ suy tư:- Ta có một cách nhưng xin tiền bối hãy ra ngoài chờ giây lát, ta có chuyện rất quan trọng muốn bàn riêng với muội muội của ta.Bà lão nhíu mày, bản năng cảm thấy Phong Phi Vân đang giở trò.

Bà lão không lo Phong Phi Vân bỏ trốn, dù sao không gian binh doanh đã bị giam cầm, dù dùng trận pháp hay trùng động linh thạch đều không chạy được.- Được rồi!

Lão thân ra ngoài chờ, nhưng đừng quá lâu.- Sẽ không lâu.Bà lão đi ra ngoài.

Phong Phi Vân mở con đường Thiên Quốc, đưa Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang vào Thiên quốc.Phong Phi Vân thi triển thần thông "Phật tượng thiên biến", hoàn toàn ức chế yêu khí, thay đổi mặt mũi mình.

Phong Phi Vân nhếch mép cười.Bà lão chờ ở bên ngoài đã lâu nhưng không nghe bên trong có tiếng vang, đôi mắt già nau mở ra:- Nguy rồi, cái tên ranh ma này!Ầm!Bà lão đẩy cửa ra, trong doanh trướng không một bóng người.Bên ngoài vang tiếng nói:- Bà lão kia ở trong doanh trướng này!Vù vù vù vù vù!Mấy Khí thế cường đại bay đến, bao vây doanh trướng.

Lão nhân cầm gậy bạch ngọc hừ mạnh, Khí thế bốc lên tận chín tầng mây.Lão nhân cầm gậy nói:- Quả nhiên là nàng, cùng nhau ra tay trấn áp!Bà lão ở trong doanh trướng mặt đen thui, biết đã bị Phong Phi Vân hố.Hiện giờ Phong Phi Vân đã đi ra binh doanh, ngoái đầu nhìn không khí căng thẳng bốc lên từ binh doanh.

Phong Phi Vân híp mắt, cười tủm tỉm.Phong Phi Vân không vội trở về Trung Ương vương triều thứ sáu, hắn tìm một bí cảnh trung cấp ẩn núp, quyết định chờ sóng gió qua rồi mới rời khỏi Mộc trưởng lão.Bí cảnh trung cấp này là một chiến trường loại nhỏ trong Mộc Thần Giá chiến khu, đại lục hư không dài mấy chục vạn dặm.

Ít có yêu tộc núp trong bí cảnh này, mức độ nguy hiểm không cao.Phong Phi Vân đào dưới lòng đất một chỗ ẩn náu, liên tục bày mấy chục tầng trận pháp.

Phong Phi Vân định bế quan một đoạn thời gian, trùng kích định Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tốt nhất là tu luyện ra vực thuộc về mình.Trước khi bế quan Phong Phi Vân cần đi Thiên quốc một chuyến.Khi Phong Phi Vân trở về Thiên quốc, hắn không đi dạy dỗ mấy nữ nhân mà đưa Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang vào ở trong một tòa phật thành.Phật thành này là nơi Phật Tàm Tử từng giảng đạo, xây ở đại lục chính giữa Thiên quốc, lơ lửng trên mây.

Phật cung, vân tháp, tượng thần, chuông to liên miên mấy chục dặm thành tòa thành.Phật thành tên là Thiên Tâm.Sau khi Phật Tàm Tử tiền bối rời khỏi Thiên quốc, Thiên Tâm phật thành bị phong ấn, qua ba vạn năm mới lại được Phong Phi Vân mở một góc.Phong ấn Thiên Tâm phật thành cực mạnh, với tu vi Phong Phi Vân bây giờ chỉ mở được một góc, thành vực chưa đến một phần mười.Các linh thú phật tu nghe Phong Phi Vân trở về, còn mở một góc Thiên Tâm phật thành đều đến triều bái.Cũng có linh thú phật tu tố khổ, như Thắng Ngư lão tổ, Bệ Ngạn lão tổ.

Chúng ta cảm thấy có người lật tung Thiên quốc, xin Phong Phi Vân trừng trị mấy người phá hỏng Thiên quốc yên bình.Phong Phi Vân bảo đảm với chúng nó chắc chắn sẽ quản lý mấy tai họa.

Các linh thú phật tu vui vẻ rời đi.Phong Khanh Khanh mắt sáng răng trắng, hưng phấn hỏi:- Ca ca định trừng trị bọn họ như thế nào?

Ai trước?

Có cần ta hỗ trợ không?Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, cười nói:- Ai nói ta trừng trị bọn họ?

Chúng ta đi Ngự Thú Trai trước, nhìn xem La Phù bây giờ thế nào.Không lâu sau Phong Phi Vân đến bên ngoài Ngự Thú Trai, có nữ đệ tử xinh đẹp vào trong bẩm báo.

Rất nhanh nữ đệ tử trở ra mời Phong Phi Vân đi vào.Phong Phi Vân theo Sau lưng nữ đệ tử, cười nói:- Trì Dao, nghe nói gần đây Vu phật tôn tiềm tâm tu phật, tâm tính càng lúc càng cao sâu, thật khiến người hâm mộ.Trì Dao mặc áo hật màu trắng, tóc dài cột lại, eo nhỏ, vó dáng xinh đẹp, tu vi đã đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng.Trì Dao nói:- Sư tôn không có trong phật trai, mấy năm nay sư tôn đi cửu châu giảng thiền.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- A!

Thì ra tin tức của ta đã sai, ta còn tưởng đâu nàng ta bế quan tu hành, hóa ra không ở trong Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy mới rồi nàng đi bẩm báo cho ai?Trì Dao khựng lại, ngón tay giật góc áo:- Cái này . . .

Trong phật trai còn trưởng bối khác.Trì Dao đưa Phong Phi Vân đến chỗ Long La Phù cư ngụ, nằm ở sau núi Ngự Thú Trai, trồng một mảnh tre xanh, không khí thơm mùi tre.

Một con đường nhỏ đá trắng uốn lượn trong rừng trúc, dọc theo dòng suối nhỏ vào sâu trong rừng.Sâu trong rừng tre mây tiên mù mịt.Một gốc thần mộc um tùm đứng thẳng, tiên linh rậm rạp, cao vút đâm mây, giáng xuống mưa ánh sáng.Đây là Thiên Vu thần thụ.Thiên Vu thần nữ ngồi dưới cây, áo trắng, thân hình mông lung, mặt mày rõ ràng, người tràn đầy tiên vận, yên tĩnh tự nhiên, hòa hợp cùng thiên địa.Phong Phi Vân đi ngang qua, đứng lại nhìn Thiên Vu thần nữ chăm chú, lòng có chút lưu luyến.Phong Phi Vân gặp gỡ Thiên Vu thần nữ là chuyện tốt đẹp đáng giá hắn nhớ lại.

Trong hầm băng gặp giai nhân, đêm xuân như mộng như ảo.

Bất cứ nam nhân nào nếu trải qua điều này sẽ thường nhớ lại.Nếu có nữ nhân như Thiên Vu thần nữ làm bạn bên cạnh sẽ là chuyện tuyệt vời nhất đời, làm vua cũng cam lòng từ bỏ ngai vàng.Thiên Vu thần nữ mở mắt ra, yên hà tán đi lộ ra khuôn mặt thanh tú thoát tục.

Thiên Vu thần nữ nhìn Phong Phi Vân, rất bình tĩnh, như thanh hà vươn cành lá.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì với Thiên Vu thần nữ, dù sao hai người không quen thân, hắn ít hiểu biết về nàng.Phong Phi Vân chỉ nói:- Tu vi của nàng lại tăng.Thiên Vu thần nữ thu Thiên Vu thần thụ về người, yểu điệu đứng dậy, thân hình yêu kiều, tóc dài bay bay.Thiên Vu thần nữ lạnh nhạt nói:- Không tăng cảnh giới mau bằng ngươi.

Định đi thăm La Phù cô nương?Phong Phi Vân biết nhắc đến nữ nhân khác trước mặt nữ nhân không phải chuyện sáng suốt.Phong Phi Vân nói:- Tu vi của nàng đã đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên, chỗ ta có một viên niết bàn đan, khi nàng chuẩn bị niết bàn lần bốn hãy nuốt nó.Đôi mắt Thiên Vu thần nữ đen láy như mắt trẻ mới sinh, không chút tạp chất.

Thiên Vu thần nữ nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, không từ chối ý tốt của hắn, nhận lấy niết bàn đan.- Cái này . . .

Phải rồi, nàng tu luyện thuật thụ vu, ta có một thánh căn có lẽ chỉ nàng giúp ta thức tỉnh sức sống của nó, lại sinh trưởng thành thánh thụ.Phong Phi Vân đưa cho Thiên Vu thần nữ Thánh mộc căn còn lại Sau khi thánh thực thụ héo tàn.Thánh thực thụ để lại Thánh mộc căn bên trong chứa một chút sinh khí của thánh thụ, giao cho tu sĩ giỏi mộc linh đạo không chừng tương lai sẽ mọc ra thánh thụ mới.Nếu trong Thiên quốc sinh ra một gốc thánh thụ thì giá trị quá lớn lao, tăng hoàn cảnh tu luyện Thiên quốc lên gấp mấy lần.Thiên Vu thần nữ có hứng thú với Thánh mộc căn nhiều hơn Phong Phi Vân.-------Chương 1435: Chuyện của nữ nhânBàn tay Thiên Vu thần nữ nâng Thánh mộc căn, ngón tay toát ra ánh sáng ti ti hòa hợp với Thánh mộc căn.

Trong Thánh mộc căn phát ra sức sống cuộn trào khiến bụi cây nguyên rừng tre nhanh chóng mọc cao, những khe hở đất bùn trồi lên linh thảo xanh biếc phát ra ánh sáng rực rỡ.Thiên Vu thần nữ chậm rãi thả tay ra, Thánh mộc căn dã nhú lên chồi non, tỏa sáng lấp lánh, linh khí thuần khiết bay ra từ chối non.Phong Phi Vân rất ngạc nhiên.

Một gốc thánh thụ gần dựng dục ít nhất mấy chục năm mới có thể nẩy mầm, nhưng bây giờ trong thời gian ngắn ngủi đã nhú mầm.Rất khó tin.Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thiên Vu thần nữ lộ vẻ vui mừng nói:- Mộc linh khí thật đậm, tuyệt đối là thánh mộc chi căn, tương lai có lẽ trưởng thành một gốc thánh thụ.

Hơn nữa thánh mộc chi căn này có ích lợi rất lớn cho ta tu hành.

Phong Phi Vân, giao cho ta uẩn dưỡng nó được không?Phong Phi Vân thẫn thờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Vu thần nữ.- Ngươi đang nhìn cái gì?- Nàng cười thật đẹp.Phong Phi Vân nói thật lòng, hắn suýt ôm Thiên Vu thần nữ vào lòng.Thiên Vu thần nữ chợt nhớ chuyện xảy ra trong băng cung, thế là hết cười.Không khí hết sức lúng túng.- Sư phụ, sư phụ!

Nạp Lan Tuyết Tiên lại . . .La Ngọc Nhi mới chạy đến thấy Phong Phi Vân và Thiên Vu thần nữ đứng đó, không khí khác lạ vội dừng bước.La Ngọc Nhi lắp bắp:- Ta . . .

Ta đi ngang . . .La Ngọc Nhi xoay người chạy về.Phong Phi Vân kêu lên:- La Ngọc Nhi!La Ngọc Nhi khựng lại, giật tóc, cắn môi sáng bóng, không dám nhìn thẳng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đến Sau lưng La Ngọc Nhi, vỗ vai nàng, lại vòng ra trước mặt, tay khều chóp mũi nàng.La Ngọc Nhi cười hỏi:- Nạp Lan làm sao?La Ngọc Nhi rất sợ Phong Phi Vân, từ nhỏ đã bị ám ảnh tâm lý, nàng cũng có chút tình cảm khác lạ với hắn.La Ngọc Nhi nhìn thẳng mắt Phong Phi Vân, nói:- Nạp Lan lại đánh tới, nói là muốn cho La Phù tỷ tỷ biết sự lợi hại của nàng.

Nạp Lan bây . . .

Bây giờ rất dữ.Phong Phi Vân hỏi:- Nạp Lan đánh nàng?La Ngọc Nhi nói:- Thế thì không, nhưng . . .

Nàng buộc ta hạ độc giúp, nếu không sẽ cạo trọc tóc ta.Mắt La Ngọc Nhi chớp chớp sắp chảy lệ.Ánh mắt Phong Phi Vân tối sầm:- Hạ độc?

Độc ai?- La Phù tỷ tỷ.La Ngọc Nhi nói thêm:- Nhưng lần đó bị Tửu Nhục hòa thượng ngăn lại, Nạp Lan tỷ tỷ chỉ tức giận nói thế, ngươi đừng đánh Nạp Lan.Phong Phi Vân cười nói:- Nạp Lan muốn cạo tóc nàng vậy mà nàng vẫn nói giúp cho?La Ngọc Nhi nói:- Chuyện cạo tóc là . . .

Là Vu phật tôn đề nghị.Phong Phi Vân hỏi:- Còn chuyện hạ độc thì ai xúi?La Ngọc Nhi ấp úng, gục mặt nói:- Ta . . .

Ta không biết . . .Phong Phi Vân nói:- Nếu nàng không khai thì ta cạo tóc nàng ngay bây giờ, cho nàng biến thành tiểu ni cô.La Ngọc Nhi vội khai thật:- Muội muội của La Phù tỷ tỷ nêu ý kiến!Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Long Thương Nguyệt!Phong Phi Vân và Long Thương Nguyệt sớm đính hôn, xem như vị hôn thê của hắn.

Lúc trước Long Thương Nguyệt và Long La Phù cạnh tranh ngôi Tấn đế, hai người vốn là kẻ thù không đội trời chung.Nếu Long Thương Nguyệt gả cho Phong Phi Vân thì chắc chắn là vợ cả, ai ngờ Long La Phù nhảy ra giữa đường, là người đầu tiên o6e con của Phong Phi Vân.Long Thương Nguyệt từ nhỏ sống trong Kỷ gia, không như Long La Phù sống trong đế cung hoàng thành, được muôn vàn yêu thương.Long La Phù cướp vị trí công chúa, ngai vàng, nam nhân của Long Thương Nguyệt.

Với cá tính của Long Thương Nguyệt, đừng nói hạ độc Long La Phù, nàng thậm chí muốn lăng trì xé xác Long La Phù ra.Chuyện này rất khó xử, làm Phong Phi Vân thấy nhức đầu, giải gút cho Long La Phù và Long Thương Nguyệt nói dễ hơn làm.Rõ ràng là tỷ muội ruột bây giờ thù hằn nhau.Phong Phi Vân cảm thấy về chuyện tình cảm hắn thiếu dứt khoát, có lẽ đây là lý do kiếp trước Thủy Nguyệt Đình có thể giết hắn.Dù là cường giả mạnh nhất thiên hạ cũng có điểm yếu, một khi bị người biết điểm yếu thì cũng là lúc chết.Giờ quan trọng là dàn xếp Nạp Lan Tuyết Tiên đã.Phong Phi Vân lấy một tấm phù lục phòng ngự, lôi điện phù giao cho La Ngọc Nhi.Phong Phi Vân vỗ vai La Ngọc Nhi mảnh mai, nói:-

Sau này Nạp Lan còn dám ăn hiếp nàng thì hãy lấy lôi điện phù ra hù.

Ta đi làm mâm đồ chay, hôm nay chúng ta cùng ăn cơm, Nạp Lan thì để ta giải quyết.La Ngọc Nhi là mỹ nhân yêu kiều, nàng cầm hai phù lục Phong Phi Vân tặng cho, tim đập nhanh.

Mãi khi Phong Phi Vân đi xa La Ngọc Nhi còn đứng thẫn thờ, không biết trong đầu nàng suy nghĩ dùng phù lục đánh Nạp Lan Tuyết Tiên hay mơ mộng lý do Phong Phi Vân tặng phù lục cho mình?Khi Phong Phi Vân đến dưới lầu các của Long La Phù, nàng đứng trong rừng tre, tay cầm thanh linh kiếm chém đứt một cây tre xanh biếc, lấy một khúc thẳng nhất làm cây sáo hoặc tiêu.Phong Phi Vân tò mò đến gần.Long La Phù mặc áo vàng, dáng người cao kiều, tóc dài xõa xuống.

Long La Phù đã mang thai hơn hai năm nhưng bụng bằng phẳng không giống bà bầu, càng như thiên kim tiểu thư quý tộc.Phong Phi Vân bước ra từ rừng tre mông lung:- Làm tiêu?Long La Phù cầm đao nhỏ, vẫn chăm chú làm đồ vật của mình, phớt lờ Phong Phi Vân.

Bàn tay nhanh chóng khắc trên cây tre, vụn tre rơi xuống.

Đột nhiên ánh mắt Long La Phù cực kỳ sắc bén, hai ngón tay kẹp đao nhỏ bắn lên trời.Bùm!Đao nhỏ bị phật ấn đánh nát thành bột vụn.- Long La Phù, ngươi mang theo kiểu gì mà hai năm chưa sinh?

Theo ta thấy ngươi cố ý gạt người, Phong Phi Vân ngốc chưa thấy nữ nhân mang thai nên bị ngươi lừa, nhưng ngươi không thể lừa ta.

Hôm nay ta đến vạch mặt ngươi!Nạp Lan Tuyết Tiên đạp sen xanh, vòng phật trên đầu, người mảnh khảnh, phật quang trắng vờn quanh người.

Nạp Lan Tuyết Tiên từ trên trời giáng xuống điểm vào Long La Phù.Long La Phù đứng im tại chỗ, ưỡn ngực, ánh mắt mỉa mai.

Long La Phù toát ra phong cách nữ đế, núi sập trước mặt không biến sắc mặt, mặc cho Nạp Lan Tuyết Tiên điểm vào người.Cuối cùng Nạp Lan Tuyết Tiên không điểm vào người Long La Phù, dừng lại cách trước mặt nàng ba tấc.Nạp Lan Tuyết Tiên nói:- A!

Hôm nay bản tiểu thư bận công chuyện nên tha cho ngươi một mạng, ngày mai lại đến dạy dỗ ngươi.Nạp Lan Tuyết Tiên nói xong vội chạy đi, thè lưỡi, nàng bay lên cao định trốn.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, anh tư hiên ngang, mặt mày điển trai, mắt lóe tia sáng đỏ.

Hai tia sáng đỏ rực bắn hướng bầu trời, buộc Nạp Lan Tuyết Tiên đáp xuống.Phong Phi Vân thu về yêu quang trong mắt, mỉm cười nói:- Tuyết Tiên, đã đến rồi hãy ở lại ăn bữa cơm, ta đã kêu Ngọc nhi đi làm cơm chay.Tóc Nạp Lan Tuyết Tiên bị ánh sáng đỏ đốt khét một lũ, hậm hực nghiến răng nói:- Ăn thì ăn!Long La Phù lại lấy đao nhỏ ra tiếp tục khắc tiêu, vẻ mặt thản nhiên.Bữa cơm chay ăn rất hòa hợp.

Thiên Vu thần nữ, La Ngọc Nhi, Long La Phù, Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang, Nạp Lan Tuyết Tiên, Phong Phi Vân.

Tổng cộng bảy người ngồi quanh bàn, như gia đình hòa thuận.-------Chương 1436: Mâu thuẫn dữ dộiDàn xếp Nạp Lan Tuyết Tiên không khó khăn, vì thủ lĩnh không phải là nàng.Chỉ một bữa cơm đã làm Nạp Lan Tuyết Tiên yên phận nhiều, ngoan ngoãn trở về tu luyện Long La Phù.Ăn cơm chay xong Phong Phi Vân rời khỏi chỗ Long La Phù, Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang đi theo hắn.Phong Khanh Khanh tò mò hỏi:- Ca ca đã nói gì với Nạp Lan tỷ tỷ mà thái độ của tỷ ấy thay đổi nhiều vậy?Phong Phi Vân đi trên đường nhỏ trong rừng tre, nhếch môi nói:- Ta nói với Nạp Lan là trong bụng La Phù không có con, muội muội đoán xem biểu tình của Nạp Lan như thế nào?Phong Khanh Khanh nói:- Chắc chắn Nạp Lan tỷ tỷ không tin.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nạp Lan đắc ý nói nàng sớm đoán được.Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang ngây người, cảm thấy thật khó tin.Phong Phi Vân cười nói:- Nói chuyện trước mặt nữ nhân là một môn học vấn, có nhiều lúc ngươi nói thật nữ nhân sẽ không vui, khi ngươi nói dối ngược lại bọn họ sẽ tin.Ba người lại đi vào Ngự Thú Trai, gặp một số đệ tử phật môn, một số linh thú phật tu đến hỏi học vấn.Phong Khanh Khanh hỏi:- Ca ca, chúng ta có nên đi gặp Vu phật tôn không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không cần!

Vu phật tôn một lòng nghiên cứu phật đạo, say mê tu hành, chúng ta đừng đi quấy rầy nàng thanh tu.Phong Khanh Khanh hỏi:- Lỡ như nàng không muốn tu phật mà động lòng phàm thì sao?Phong Phi Vân dứt khoát nói:- Vu Thanh Họa không phải loại nữ nhân như thế, ta rất hiểu nàng ấy.Ba người rời khỏi Ngự Thú Trai, bay lên trời đi hướng bắc.Một bóng người mảnh khảnh đi ra Ngự Thú Trai, đứng trên một tòa phật tháp nhìn bóng người rời đi.- Hừ!

Rõ ràng không biết gì về nữ nhân lại làm bộ như rành lắm.Trong lòng Vu Thanh Họa có chút mất mác, hối hận vừa rồi luôn núp trong bóng tối.

Có lẽ nàng nên chủ động hơn một chút.- A di đà phật!

Lòng hồng trần khi đã nảy lên thì như nước lũ mãnh thủ, càng ức chế nó càng bắn ngược dữ dội hơn.

Chẳng lẽ tu vi tâm tính bị hủy hoại trong phút chốc sao?Vu Thanh Họa nhắm mắt lại, cảm giác chính mình càng lún càng sâu.Phong Phi Vân đến phía bắc Thiên quốc, nơi này trời đất băng giá, khói đen cuốn đầy trời, gió rét thấu xương, như đến quỷ vực.Hiện giờ Thiên quốc vẫn là bí cảnh cao cấp, kết cấu địa lý không ổn định.

Đặc biệt vùng biên duên bí cảnh hỗn độn, không ngừng trưởng thành, mảnh đất rất nguy hiểm.

Nếu tu sĩ đến đâ tùy thời sẽ rơi vào hư không.Phong Phi Vân đứng trên núi băng nhìn băng nguyên mênh mông trước mặt, ánh mắt âm trầm nói:- Tiểu Khanh Khanh, hãy đi mời Diêu Cát từ hàn băng quỷ hải ra đây.Phong Khanh Khanh cảm giác khí lạnh từ người Phong Phi Vân, hỏi dò:- Ca ca, làm vậy có trực tiếp quá không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không biết phép tắc, nếu mỗi người đều giống nàng tức giận liền độc bá một phương, tự làm vua thì còn phép tắc gì nữa?

Nếu nàng không ra tay thì để Tuyết Lang đi.- Ta đi, đi đây.Phong Khanh Khanh rất muốn ra tay, thế là nàng lấy ra mười thanh trường kiếm xương trắng, trên người ngưng tụ một tòa bạch cốt kiếm vực đánh nát đất băng giá chìm vào quy hải.- Phong Phi Vân, ngươi thật đáng ghét, kêu muội muội đến bắt ta, cho rằng Diêu Cát ta dễ ăn hiếp sao?Quỷ vân bay trong biển băng giá, quỷ vân ngưng tụ thành một tòa quỷ thành.

Một mỹ nhân tuyệt sắc đứng trên quỷ thành, tuổi xuân đôi mươi, tựa thiếu nữ xinh đẹp.Trên người nàng ngưng tụ ánh sáng tịch diệt, lấy bình quỷ đánh vào hư không, định thu mười thanh trường kiếm xương trắng.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi băng, mỉm cười nói:- Đừng nói khó nghe như vậy, người không biết còn tưởng huynh muội chúng ta hợp sức ăn hiếp nàng.Diêu Cát Quỷ Hoàng bảo điển, tu luyện ra "Tịch diệt quỷ hồn căn nguyên", tu vi tăng một mảng lớn, xem như cường giả trong quỷ vương tứ kiếp.Tịch diệt căn nguyên là lực lượng căn nguyên rất cao cấp trong quỷ hồn căn nguyên.Phong Phi Vân luôn muốn tạo Thiên quốc thành đất lành, nhưng Diêu Cát ngang nhiên thành lập quỷ vực trong Thiên quốc, tự làm vua cát cứ một phương.

Đây là làm trái ý định của Phong Phi Vân, không xứng với tin tưởng của ức vạn linh thú phật tu.Lần này Phong Phi Vân vào Thiên quốc là muốn mang những nữ nhân bụng dạ không tốt ra khỏi Thiên quốc.Khi Phong Khanh Khanh và Diêu Cát đánh nhau, Phong Phi Vân phái Tuyết Lang đi mời Long Thương Nguyệt.Tu vi của Diêu Cát tăng mạnh, đấu ngang tay với Phong Khanh Khanh.

Cuối cùng Phong Phi Vân đích thân ra tay mới bắt được nàng.Mắt Diêu Cát ngập nước đa tình hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi thật sự muốn xử phạt ta sao?Bộ dáng Diêu Cát đáng thương, như thể nhìn thấu tình cảm giả dối trên đời này.Phong Phi Vân không mắc mưu:- Đừng giả bộ nữ hài tử tội nghiệp bị thương.Diêu Cát mặt hao da phấn, mắt ngập nước như thể bị ăn hiếp thê thảm:- Dù sao ta là loại nữ nhân chủ động dâng hiến, không được xem trọng nhất.

Nhưng không chỉ mình ta muốn giết Long La Phù, ta chờ xem ngươi có thể xuống tay với vị hôn thê của mình không?Phong Phi Vân vuốt đầu Diêu Cát, ngón tay luồn qua sợi tóc mềm mại.Phong Phi Vân nói:- Vẫn chưa chịu nhận sai?

Long La Phù chỉ mang thai một đứa con, nàng ấy có lỗi gì?- Vậy ta có lõi gì?

Ta chỉ gai mắt nữ nhân khác có con của ngươi, một mình trốn đến biển bắc hờn dỗi, vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.

Ngươi cho rằng ta là quỷ thì không thấy lạnh sao?

Ngươi nghĩ ta là quỷ thì không có trái tim?Phong Phi Vân đứng thẳng, nói:- Nếu nàng thấy lạnh thật thì theo ta ra ngoài đi, ta có một đất phong, mặc dù không lớn nhưng cũng cỡ trăm vạn dặm, đủ cho nàng xây dựng tòa quỷ vực.

Khi đó nàng muốn phá thế nào thì tùy.Mắt Diêu Cát sáng rực, không còn bộ dáng chịu uất ức:- Thật không?Phong Phi Vân gật đầu, huơ quan ấn đại ti bộ thổ trước mặt Diêu Cát.

Một tay Phong Phi Vân nâng quan ấn, một tay chắp Sau lưng nghênh ngang rời đi.Diêu Cát có khuôn mặt, vóc dáng như thiếu nữ nhưng nàng là loại nữ nhân quen ngồi bề trên, say mê quyền lực hơn tu luyện nhiều.

Được Phong Phi Vân hứa hẹn, Diêu Cát hân hoan vội chạy theo hắn, ôm tay hắn.Lại giải quyết một người.Phong Khanh Khanh cầm trường kiếm xương trắng bị bỏ rơi ở biển bắc.

Phong Khanh Khanh nhìn Phong Phi Vân và Diêu Cát có đôi có cặp rời đi, nàng bỗng thấy mình hơi dư thừa.Phong Khanh Khanh thầm nghĩ:- Ta dư thừa?

Sao có thể?Phong Phi Vân mang Diêu Cát trở về Thiên Tâm phật thành.

Tuyết Lang sớm dẫn Long Thương Nguyệt chờ trong phật thành.Long Thương Nguyệt đã đấu với Tuyết Lang một trận, nhưng tu vi của nàng không đấu lại Tuyết Lang.Long Thương Nguyệt mặc áo đen dán sát người, đứng im trong phật điện.Tuyết Lang quỳ dưới đất, cúi đầu hướng Phong Phi Vân:- Chủ nhân, ta đã giam cầm nàng.- Quay về đi,

Sau này không cần quỳ nữa.Phong Phi Vân liếc Long Thương Nguyệt rồi dời tầm mắt, nói:- Hôm nay mệt quá, tất cả đi xuống nghỉ ngơi đi.Mọi người đều đi ra, Phong Phi Vân là người cuối cùng rời khỏi phật điện.

Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Long Thương Nguyệt đứng im không nhúc nhích, hắn bước ra phật điện, đóng cửa lại.-------Chương 1437: Ba tòa vực (1)Trong phật điện, Long Thương Nguyệt không kiềm được nói:- Phong Phi Vân, từ đầu đến cuối ngươi luôn bảo vệ Long La Phù.

Vì trợ giúp nàng leo lên ngai vàng, ngươi ép chết mẫu thân của ta.

Có phải bây giờ ngươi muốn từ hôn, để Long La Phù làm vị hôn thê của ngươi?Phong Phi Vân đứng bên ngoài phật điện, không lên tiếng.Trong đám nữ nhân, mâu thuẫn hóc búa nhất là hai tỷ muội ruột Long Thương Nguyệt và Long La Phù.

Trước mặt Phong Phi Vân chưa có cách nào giải quyết.Cuối cùng Phong Phi Vân không nói một câu, bước đi.

Có lẽ hắn nên để Long Thương Nguyệt yên lặng một mình.Thật là vấn đề khiến người nhức đầu.Trong Thiên quốc có ban ngày và đêm đen.

Khi màn đêm buông xuống, Phong Phi Vân lại đến Ngự Thú Trai.Phong Phi Vân không đánh động ai, hắn vào phật tháp Vu Thanh Họa đang ở.

Trong phật tháp sáng đèn phật, bên trong đố dầu phật là linh dược tốt nhất, có ích rất lớn cho tu sĩ tu luyện.Phong Phi Vân đi tới bên dưới pho tượng phật đà màu vàng, ngồi trên bồ đoàn.Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu, nói:- Hãy nói xem chân phật có thể tứ đại giai không?- Chân phật có thể tứ đại giai không . . .- Tứ đại giai không . . .Thanh âm văng vẳng trong phật tháp.Vu Thanh Họa đứng bên trên phật tháp, mặc áo phật trắng, tóc dài rũ xuống mặt đất, kẹp tóc cột lại mái tóc.

Vu Thanh Họa nhìn xuống dưới hơn mười trượng, Phong Phi Vân chỉ lớn cỡ đồng tiền.Phong Phi Vân dịu dàng nói:- Chắc cũng không thể.Phong Phi Vân nói:- Hãy nói xem chúng ta có nên hưởng thụ hồng trần trong hiện thực?

Hay truy cầu tiên đạo, phật đạo hư vô mờ mịt?Vu Thanh Họa nhíu mày, trong thời gian gần đây nàng luôn tự hỏi mình vấn đề này.

Là nên hưởng thụ hồng trần trong hiện thực?

Hay truy cầu tiên đạo, phật đạo hư vô mờ mịt?- Xem ra nàng không thể quyết định, hãy để ta nói cho nàng biết.Phong Phi Vân leo lên phật tháp từ bao giờ, nàng dọc theo hành lang dài dát vàng khảm ngọc đi hướng Vu Thanh Họa, Khí thế áp đảo.Phong Phi Vân ôm chầm Vu Thanh Họa:- Nàng đã được định trước không thể thành phật, tâm tính của nàng không ngừng rút lui, nàng sẽ rơi vào hồng trần.- Không . . .

Sẽ không . . .Vu Thanh Họa cắn môi đỏ mọng, đấm nhẹ ngực Phong Phi Vân.Nhưng khi Phong Phi Vân hôn lên môi nàng, Vu Thanh Họa không còn sức đánh hắn.

Thân thể mềm mại ngã vào ngực Phong Phi Vân, đôi tay ngọc ôm cổ hắn.Khi buổi sáng ngày thứ hai đến, Phong Phi Vân rời khỏi phật tháp, hít không khí trong lành, sửa sang quần áo, tinh thần phấn khởi.Phong Phi Vân rời khỏi Ngự Thú Trai, trở về Thiên Tâm phật thành.Long Thương Nguyệt vẫn còn đứng trong phật điện, tu vi đã bị giam cầm.Phong Phi Vân mở cửa phật điện, đến trước mặt Long Thương Nguyệt, vỗ nhẹ vai nàng, giam cầm biến mất.Nhưng Long Thương Nguyệt vẫn đứng im, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng trừng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Khi mẫu thân nàng chết đã giao nàng cho ta, đương nhiên ta sẽ không đối xử tệ với nàng.

Nàng tu luyện Tà Linh tầm bảo thuật, cắn nuốt lực lượng của người khác để mình mạnh lên.

Thiên quốc không thích hợp cho nàng tu luyện, hãy đi theo ta.Long Thương Nguyệt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, xoay người đi.Đến trước cửa phật điện, Long Thương Nguyệt nói:- Sau khi rời khỏi Thiên quốc ta muốn tự mình đi tu hành.Phong Phi Vân nói:- Tại sao quyền tự do của nàng.Long Thương Nguyệt đi rồi Phong Phi Vân không lo nghĩ chuyện này nữa, hắn định bế quan tu luyện.Trên bầu trời, một dòng sông phật khí màu vàng bay tới bên trên phật điện, giáng xuống muôn vàn phật quan.

Nguyên Thiên Tâm phật thành bao phủ trong ánh sáng vàng.Đây là tinh hoa phật khí, lực lượng tinh thuần nhất trên đời.Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang, Diêu Cát sẽ không bỏ qua cơ hội tăng tu vi tuyệt vời này, các nàng tu luyện trong Thiên Tâm phật thành.Từng đợt tinh hoa phật khí chui vào cơ thể Phong Phi Vân, như các giọt mưa thấm vào đất đai khô cạn, khiến tu vi của hắn không ngừng tăng lên, lực lượng càng lúc càng mạnh mẽ.Phong Phi Vân vốn đến cảnh giới sơ kỳ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, hắn không chỉ sử dụng tinh hoa phật khí đột phá đến đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, còn muốn nương lần bế quan này tu luyện ra vực thuộc về mình.Vực là phôi thai một thế giới, chẳng qua là thế giới thuộc về tu sĩ, dùng lực lượng ngưng tụ ra vực.Tại sao tu sĩ tu luyện đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên mới đột phá Vũ Hóa cảnh được?Đấy là vì phải là Niết Bàn đệ tứ trọng thiên mới tu luyện ra vực, vực là nền móng để đột phá Vũ Hóa cảnh.Cho nên dù đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, nếu không thể tu luyện ra vực thuộc về mình thì không có tư cách trùng kích Vũ Hóa cảnh.Đối với tu sĩ, tu luyện ra vực có chia đẳng cấp mạnh yếu.

Như Phi Viện công chúa tu luyện langh oàn kiếm vực là vực siêu mạnh.

Sau khi được truyền thừa Bạch Chu thánh tổ, Phi Viện công chúa tu luyện bất tử vực càng thuộc đẳng cấp đỉnh cao.Phi Viện công chúa đã đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, một mình sở hữu hai vực, sức chiến đấu vô địch trong cảnh giới này.

Phi Viện công chúa có thể vượt cảnh giới giết người.Đây là tác dụng của vực.Tu luyện ra vực cường đại có thể dùng vực của mình áp chế vực của đối phương, từ cảnh giới thấp đánh tu sĩ cảnh giới cao hơn.Tu sĩ bình thường muốn tu luyện ra vực của mình phải mất mấy trăm năm hay mấy ngàn năm, có khi suốt đời cũng không tu luyện ra vực được.Dù là những thiên tài tuấn kiệt, cần mấy chục năm để tu luyện ra vực thuộc về mình.Phong Phi Vân không cần lâu như thế, bởi vì hắn hiểu khá rõ quy tắc, nguyên lý của vực, hắn không cần tham ngộ từng bước một.Ầm!Người Phong Phi Vân bốc cháy ngọn lửa vô tận, biến thế giới quanh thân thành thế giới lửa.Đây là phượng hoàng nghiệt hỏa.Những ngọn lửa không ngừng diễn biến thành các cọng lông chim đỏ rực, cuối cùng thành những cọng lông phượng hoàng trong suốt lấp lánh.Phượng hoàng vũ lại lần nữa lột xác, tổ hợp với nhau thành con phượng hoàng rực cháy ngọn lửa.phượng hoàng hót vang, thanh âm sắc nhọn làm khung trời run rẩy.Rất nhanh, con phượng hoàng thứ hai thành hình, phượng hoàng thứ ba . . .Mãi khi Phong Phi Vân ngưng tụ bốn con phượng hoàng bảo vệ bốn phương, lửa lông chim, cực kỳ thần tuấn như bốn thần phượng sống.Phong Phi Vân phun ra năm chữ:- Phượng hoàng hỏa thần vực!Bốn con phượng hoàng thành bốn ngọn núi cháy rực lửa, hư không xung quanh đầy ảo ảnh phượng hoàng bay lượn, bao bọc Thiên Tâm phật thành lại.

Hư không vạn dặm biến thành hỏa vực.Phong Khanh Khanh, Diêu Cát, Tuyết Lang tu luyện trong Thiên Tâm phật thành bị lực lượng trùng kích thức tỉnh.

Lực lượng hỏa vực làm các nàng không thể chống cự, lùi ra Thiên Tâm phật thành.Tuyết Lang kinh ngạc nói:- Trời, chủ nhân tu luyện ra phượng hoàng hỏa thần vực, đây là một trong các vực đỉnh cao nhất thiên địa.

Chỉ có phượng hoàng yêu tộc mới tu luyện ra loại vực này được.Phong Khanh Khanh hỏi:- Loại vực này mạnh lắm sao?Tuyết Lang trả lời:- Phượng hoàng được gọi là thần điểu lửa.

Phượng hoàng hỏa thần vực đại biểu thành tựu đỉnh cao nhất trong hỏa diễm tiên đạo.

Hỏa thần ra, đốt trời nấu biển.-------Chương 1438: Ba tòa vực (2)Sau khi Phong Phi Vân tu luyện ra phượng hoàng hỏa thần vực hắn không ngừng tu luyện, tiếp tục tham ngộ lực lượng vực.

Ngọn lửa xung quanh rút vào cơ thể Phong Phi Vân, từng đợt phật quang màu vàng loa ra khỏi người.Cơ thể Phong Phi Vân như biến thành phật đà màu vàng, ngươi phát ra phật quang sáng chói lòa, dưới thân tự động có một tòa phật đài bảy mươi hai phẩm, sau gáy có vòng phật to lớn.

Trong không trung vang lên ức vạn phạn âm, ảo ảnh ba ngàn chân phật xuất hiện quanh người Phong Phi Vân.Phật tu toàn Thiên quốc, đệ tử trong Ngự Thú Trai hay linh thú phật tu đều nghe tiếng phật âm, bọn họ quỳ dưới đất, vái lạy hướng Thiên Tâm phật thành.- Kim tàm phật vực!Ba lão tổ tu vi mạnh nhất Thiên quốc cũng quỳ dưới đất, mắt thành kính, miệng niệm phật, liên tục lạy.Bùm!Ba ngàn ảo ảnh thần phật vỡ thành mấy mảnh sắc vàng.

Mảnh vỡ nhiều cỡ mười vạn tám ngàn miếng biến thành mười vạn tám ngàn phật tàm màu vàng.

Hình dạng mỗi phật tàm khác nhau, có ngước nhìn trời, cúi đầu xem đất, co người ngộ đạo, bò vặn vẹo.

Các loại hình dạng hiện ra, cuối cùng biến thành một tòa kim tàm phật vực.Kim tàm phật vực cực kỳ cường đại, bên trong chứa phật tinh, hơi thở vô cùng thánh khiết.Tuyết Lang giật mình kêu lên:- Tu luyện ra tận hai vực, và đều cực mạnh!Tuyết Lang càng hiểu nhiều về Phong Phi Vân thì càng giật mình hơn.Phật khí rút vào cơ thể Phong Phi Vân, nhưng hắn không ngừng tu luyện.Không lâu sau trong cơ thể Phong Phi Vân lao ra một vạn dị thú chiến hồn, những dị thú chiến hồn dữ tợn khủng bố, hơi thở hoang dã, rất đáng sợ.Vạn thú chiến hồn mở rộng thành thế giới mãng hoang.Lực lượng đối lập rõ ràng với kim tàm phật vực vừa rồi, máu me và trong truyền thuyết như có một ôn giả vạn thú xuất thế.Những dị thú chiến hồn nhờ tinh hoa phật khí dựng dục càng ngày càng lớn mạnh.

Có dị thú chiến hồn tu luyện sáu, bảy trăm năm được nhiều lực lượng gia cố thì đến đẳng cấp hồn linh thú ngàn năm.Những giọt tinh hoa phật khí màu vàng bay vào cơ thể các linh thú chiến hồn, chúng nó không ngừng mạnh mẽ hơn.- Grao!Không biết qua bao lâu, linh thú chiến hồn thứ nhất đến đẳng cấp tu vi hai ngàn năm.

Rồi linh thú chiến hồn thứ hai, thứ ba, thứ bốn, tất cả đến đẳng cấp linh thú hai ngàn năm.Sau khi đến đẳng cấp hai ngàn năm thì linh thú đó tương đương sức chiến đấu của tu sĩ từ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên đến đệ tam trọng.Tốc độ tinh hoa phật khí tiêu hao càng lúc càng nhanh, mỗi một giây có một vạn giọt bị linh thú chiến hồn tiêu hao hết.lại có bốn mươi hai linh thú chiến hồn đột phá đến đẳng cấp linh thú ba ngàn năm.Đa số đẳng cấp linh thú ba ngàn năm có lực lượng ngang ngửa sức chiến đấu Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, hay thậm chí Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, đệ lục trọng.Đương nhiên do tu vi của Phong Phi Vân khiến sức chiến đấu của bốn mươi hai linh thú đẳng cấp ba ngàn năm đều ở cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Trừ bốn mươi hai linh thú chiến hồn này ra, các linh thú chiến hồn khác ngừng lại ở tu vi đẳng cấp ai ngàn năm, không tăng tiến thêm được.Đối với thú tu thì ba ngàn năm là một cửa ải, chỉ linh thú có huyết mạch thái cổ thánh thú mới dễ dàng sống đến ba ngàn năm.

Linh thú bình thường khó thể sống trên ba ngàn năm.Bốn mươi hai linh thú chiến hồn có huyết mạch thái cổ thánh thú, tuy dòng máu mỏng manh nhưng đây là huyết mạch của chúng nó, là nguyên nhân chúng vượt qua linh thú khác.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Xem ra nên đào thải một đám linh thú chiến hồn, trở về Trung Ương vương triều thứ sáu mua một đám linh thú chiến hồn có huyết mạch thái cổ thánh thú.

Phải khiến nhiều linh thú chiến hồn hơn lên đến đẳng cấp ba ngàn năm.Phong Phi Vân tu luyện ra ba tòa vực, so sánh thì vạn thú chiến vực yếu nhất, chỉ có thể đánh ra lực lượng bốn mươi hai linh thú ba ngàn năm, tức là sức mạnh bốn mươi hai tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Nhìn như lợi hại thật ra không là gì.Ví dụ một tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên lấy linh khí thất phẩm ra có thể phát huy lực công kích gấp năm, sáu chục lần.

Linh thú chiến hồn không ngăn nổi.

Nếu tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên lấy linh khí cửu phẩm ra thì lực công kích càng đáng sợ hơn nữa.Tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên đánh ra lực lượng một quyền có thể gọi là một, vậy tu luyện công pháp, thần thông, sử dụng linh khí, phù lục sẽ tăng phúc cho một.

Đây là lý do tại sao Phong Phi Vân đánh ra lực lượng bốn mươi hai tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên không ngăn nổi một linh khí của người ta.Cho nên Phong Phi Vân phải đổi linh thú chiến hồn trong người, khiến nhiều linh thú chiến hồn đến đẳng cấp ba ngàn năm hơn.Nếu có một trăm linh thú chiến hồn đẳng cấp ba ngàn năm thì tức là lực lượng một trăm tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Nếu hai trăm linh thú chiến hồn đến đẳng cấp ba ngàn năm tức là lực lượng hai trăm tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Nếu một vạn linh thú chiến hồn đến đẳng cấp ba ngàn năm tức là lực lượng một vạn tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Một khi đến cảnh giới này là vô địch tuyệt đối trong Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, thậm chí giết thiên tài tuấn kiệt Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.Đương nhiên đây chỉ là lực lượng vạn thú chiến vực, Phong Phi Vân còn phượng hoàng hỏa thần vực, kim tàm phật vực.Mọi chuyện đã kết thúc?Nhiều người hiểu biết về vực rất là giật mình.Một người có đến ba tòa vực, sẽ hù người trẻ tuổi tự cho là thiên chi kiêu tử bật khóc.Phong Phi Vân ngồi trong phật điện trên mây như lão tăng ngồi thiền, ngồi im không nhúc nhích.

Bóng một vạn linh thú chiến hồn lao vào người Phong Phi Vân.Dần dần có thiên địa quy tắc vận chuyển trên người Phong Phi Vân, xung quanh di chuyển từng lũ lực lượng quy tắc vòng quanh người hắn.- Cái này . . .

Chẳng lẽ tu luyện thêm vực nữa?Tuyết Lang cảm giác trái tim sắp ngừng đập.

Có thể tu luyện ra hai tòa vực đã là đệ nhất thiên kiêu một chủng tộc, ví dụ như Phi Viện công chúa.Phong Phi Vân nghịch thiên tu ra ba tòa vực, bây giờ hắn định tu luyện thêm vực thứ bốn.Cơ thể Phong Phi Vân như biến thành một thế giới, nhiều quy tắc sinh ra, trưởng thành, hủy diệt trong người hắn.

Đây là một tòa đại diễn thế giới.Phong Phi Vân dung nhập số địa diễn vào cơ thể, xây dựng thân thể mình thành một tòa đại diễn thế giới, tiếp đó lại thông qua đại diễn thế giới tu luyện ra Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Giờ phút này, đại diễn thế giới đã bắt đầu ảnh hưởng quy tắc không gian xung quanh, thayh đổi quy tắc không gian cô đọng ra đại diễn vực.Đại diễn vực này Phong Phi Vân dùng cơ thể của mình làm cơ sở tu luyện ra, dùng đại diễn thuật thôi diễn ảnh hưởng quy tắc hư không xung quanh ngưng tụ ra phôi thai một tòa vực, một táo vực quy tắc.- Không thể nào!

Không thể nào, chỉ có thánh linh trong truyền thuyết mới có tình huống được bốn tòa vực.

Không phải thánh linh nào cũng làm được điều này!Phong Phi Vân đang trùng kích cực hạn cơ thể.

Trước kia Phong Phi Vân chưa từng thấy hai một mình được bốn vực, kiếp trước hắn chỉ tu luyện ra hai vực là phượng hoàng hỏa thần vực, vạn thú chiến vực.-------Chương 1439: Thánh vựcĐại diễn vực rất khó ngưng tụ, bởi vì đây là loại vực hư vô mờ mịt, không thể nhìn bằng mắt thịt, chỉ có thông qua cảm ngộ quy tắc thôi diễn, kết nối bản thân cùng thiên địa.- Chắc chắn sẽ tu luyện thành công, một khi tu luyện ra đại diễn vực, ta không chỉ sinh ra kiếp lực trong người, thậm chí khống chế kiếp lực trong thiên địa.Hiện giờ Phong Phi Vân tu luyện ra Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp là kiếp lực sinh ra từ cơ thể mình.

Kiếp lực trong thân thể hữu hạn, nếu tu luyện ra đại diễn vực, thế giới bản thân liên kết với đại thế giới bên ngoài do đó khống chế kiếp lực của đại thế giới.Kiếp lực của đại thế giới là vô cùng tận.Đây là sự đột phá bản thân trước giờ chưa từng có, Đế Trủng truyền Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp ch oPhong Phi Vân cũng không ngờ.

Phong Phi Vân thôi diễn đại diễn vực câu thông thiên địa, điều động kiếp lực đại thế giới.Bùm!Lực lượng quy tắc vỡ nát.Thất bại!Lần nữa!Phong Phi Vân không bỏ cuộc, lại ngưng tụ lực lượng quy tắc khác.lLần lượt thất bại, khi Phong Phi Vân ngưng tụ lần thứ năm mươi tám thì thành công ngưng tụ đại diễn vực.Lực lượng quy tắc thiên địa vận chuyển quanh người Phong Phi Vân, sinh sôi không dứt, thật lâu bất diệt.Phong Phi Vân cười sang sảng, hắn ngồi trong phật điện Thiên Tâm phật thành, tay chỉ hư không bên ngoài.- Địa kiếp!Trên đại lục bên dưới Thiên Tâm phật thành, một dòng sông dung nham tuôn ra vọt lên cao, như con rồng lửa lướt qua bầu trời.Đất đai vỡ ra, các con sông dung nham bắn lên cao, nhiệt độ nóng cháy ánh đỏ bầu trời.Phong Phi Vân không sử dụng kiếp lực quá mức, hắn điều khiển sông dung nham chìm xuống lòng đất.Phong Phi Vân vốn định thử lực lượng tử kiếp nhưng không tìm được nhân tuyển thích hợp trong Thiên quốc, chờ ra ngoài tính tiếp.- A?Phong Phi Vân cảm giác trong cơ thể vẫn đang diễn biến, còn dư lực lượng vực.

Chuyện gì đây?Có bốn tòa vực đã là cực hạ, chỉ một số thánh linh cường đại thái cổ lúc tuổi trẻ làm được.Phong Phi Vân tiếp tục cảm ngộ tự thân, phát hiện những lực lượng vực ẩn chứa trong cơ thể.Phát hiện này làm Phong Phi Vân giật mình.Vực luôn hiện ra ngoài cơ thể.Đại diễn vực cũng hiện ngoài thân thể, chỉ kết nối với người Phong Phi Vân.Sao . . .

Lực lượng vực xuất hiện trong cơ thể được?Phong Phi Vân phát hiện lực lượng đó bám vào một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh.

Khi Phong Phi Vân tu luyện đại diễn vực, chúng nó chảy vào cơ thể hắn, ngưng tụ trên tro thánh linh.Một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh như trời sao quay quanh Thanh Đồng cổ thuyền trong đan điền.Phong Phi Vân chậm rãi điều động lực lượng này, một ức tám ngàn vạn hạt tro thánh linh tỏa sáng càng rực rỡ.Nhìn từ xa cơ thể Phong Phi Vân như ngưng tụ từ ức vạn đốm sáng, toát ra hơi thở thánh linh.Tuy chỉ có một chút hơi thở đã rất kinh người, làm sinh linh Thiên quốc run rẩy.Tuyết Lang lẩm bẩm:- Chẳng lẽ hắn đang cô đọng thánh vực trong truyền thuyết?Phong Khanh Khanh hỏi:- Cái gì là thánh vực?- Ta cũng không biết, chỉ suy đoán.

Ta từng đọc một điển tịch cổ xưa trong thánh điện hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc ghi chép về thánh vực.

Nhưng chỉ ít ỏi vài câu, ngược dòng đến trước cửu châu sụp đổ, thời đại xa xôi hơn cả thái cổ.- Đồn rằng thánh vực là ngưng tụ ý niệm ức vạn thánh linh hình thành, không tồn tại trên đời, chỉ có trong vân chi tiên giới mờ mịt trong truyền thuyết.- Tất cả chỉ là truyền thuyết, vì chưa từng có ai thấy vân chi tiên giới, không ai thấy thánh vực.

Những điều này đơn giản là truyền thuyết, không thật còn hơn chuyện thần thoại, đa số là người đời trước bại đặt.Phong Phi Vân không rõ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể lần mò từng bước một, cô đọng vực tồn tại trong cơ thể.Có phải là thánh vực trong truyền thuyết hay không thì bản thân Phong Phi Vân không rõ ràng, trong tiềm thức hắn cho rằng thánh vực là thần thoại mờ mịt, không mấy tin tưởng thánh vực, vân chi tiên giới có thật.Cô đọng vực trong cơ thể khó khăn hơn cô đọng vực ngoài thân thể, mức độ nhanh chóng cao hơn.Bùm!Ngực Phong Phi Vân nổ tung, đoàn máu bay ra.Bùm!Chân Phong Phi Vân cũng bắnra máu.Bùm!Một khúc xương vỡ ra thành bột.Cô đọng vực trong cơ thể khó khăn hơn Phong Phi Vân tưởng tượng, thân thể hắn không chịu nổi, liên tục nổ tung.

Nếu Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh, kim tàm phật khí sinh sôi không dứt, chữa lành cơ thể thì hắn đã là đống thịt nát.Nhiều người lo lắng, sợ Phong Phi Vân quá cố chấp cưỡng ép tu luyện vực thứ năm mà chết.Cảnh giới niết bàn rất nguy hiểm, nhiều thiên kiêu có tư chất thánh linh đều chết tại cảnh giới này.Nhưng không ai ngăn cản, vì trong người Phong Phi Vân di chuyển một tia thánh linh khí, ai tới gần hắn sẽ chết.Phong Phi Vân chỉ có thể dựa vào bản thân.Cơ thể Phong Phi Vân liên tục nổ rồi được chữa lành, thân thể tái tạo lại.Ầm!Cuối cùng trong cơ thể Phong Phi Vân cô đọng ra một tòa vực, tòa vực tụ tập ý niệm một ức tám ngàn vạn thánh linh hình thành, như cái lưới đan xen trong thân thể hắn.Thành công.Đương nhiên cơ thể Phong Phi Vân vẫn chưa sánh bằng thân thể thánh linh, không bằng một phần ngàn vạn.

Nhưng cái này xem như là thánh phôi, có tư cách vấn đỉnh thánh linh.Phong Phi Vân có cơ hội đến cảnh giới thánh linh lớn hơn tu sĩ khác.Như Dương Thần Thánh Đài, tuy không thể khiến người đến cảnh giới thánh linh nhưng tăng cơ hội trùng kích cảnh giới thánh linh, tăng tư chất bản thân.Sau khi Phong Phi Vân tu luyện vực rất có thể là thánh vực này, thể chất, tư chất của hắn mạnh hơn gấp chục lần.Nhưng hiện tại Phong Phi Vân còn ở mức thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi, chưa trở thành thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Thiên tài đỉnh đẳng cấp sử thi chênh lệch rất lớn.

Nhiều thiên tài tuấn kiệt có thể dẫn mười bốn dung nham khi độ địa kiếp, được phong làm thiên tài đỉnh đẳng cấp sử thi.

Nhưng muốn trở thành thiên tài đẳng cấp truyền kỳ thì khó khăn không thể tưởng tượng.Trừ phi giống Hiên Viên Nhất Nhất bẩm sinh là thiên tài đẳng cấp truyền kỳ, dựa vào cố gắng hậu thiên trở thành thiên tài đẳng cấp truyền kỳ thì từ xưa đến nay không mấy ai làm được.Phong Phi Vân là thân thể bán yêu, thuộc loại thiên phú kém nhất.

Nếu không nhờ tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân tăng thể chất, có lẽ bây giờ Phong Phi Vân còn ở trong Linh Châu thành Thần Tấn vương triều làm thiếu gia ác ôn, cày cuốc quá độ thành bệnh nhân nằm trên giường uống qua ngày.

Đạt được tư chất hiện tại là kết quả Phong Phi Vân không ngừng ốc gắng.Có người nói cường giả là một phần trăm thiên phú, chín mươi chín phần trăm mồ hôi, nhưng một phần trăm thiên phú đó quan trọng còn hơn chín mươi chín phần trăm mồ hôi.Lúc tiền bối cá tiên môn dạy đệ tử thường chỉ nói nửa câu đầu, bỏ nửa vế sau.- Nếu là vực do ý niệm thánh linh tụ tập vậy miễn cưỡng gọi ngươi là thánh vực đi.- Hiện tại cách thiên tài đẳng cấp truyền kỳ đã rất gần, trong thiên tài đẳng cấp sử thi cùng cảnh giới hầu như không ai là đối thủ của ta.-------Chương 1440: Đổi quân côngPhong Phi Vân thu tia thánh linh khí trên người, đây là lá bài tẩy lớn nhất của hắn.

Nếu sử dụng tốt, tia thánh linh khí có thể giết một số hiền giả Vũ Hóa cảnh yếu.

Đương nhiên chỉ có thể dùng một chiêu, không đến lúc bất đắc dĩ Phong Phi Vân tuyệt đối không sử dụng nó, nếu bị người phát hiện hắn tu ra thánh vực sẽ vời đến vô số người tiêu diệt.Phong Phi Vân ở lại Thiên quốc gần một năm, tu vi đến đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Phong Phi Vân tu luyện năm tòa vực "Phượng hoàng hỏa thần vực", "Kim tàm phật vực", "Vạn thú chiến vực", "Đại diễn vực", "Thánh vực" càng thêm hoàn thiện.Phong Khanh Khanh, Diêu Cát, Long Thương Nguyệt cũng tiến bộ nhiều.Phong Phi Vân hẹn ba năm với Thanh Tế đại nhân Bán Yêu Minh đãn đến thời hạn, là lúc rời khỏi Thiên quốc.Phong Phi Vân còn rất nhiều chuyện cần làm, đương nhiên chuyện thứ nhất là đi binh doanh đổi quân công.Tu sĩ quân công cao có địa vị rất cao trong Trung Ương vương triều thứ sáu, cũng là một loại bảo vệ bản thân.

Ít nhất không ai dám bỗng nhiên giết một chiến vương có công với nhân loại, sẽ bị mọi người thảo phạt.Có quân công thì tăng thêm phần bảo đảm.Phong Phi Vân mang theo Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang, Diêu Cát, Long Thương Nguyệt rời khỏi Thiên quốc, lại đến binh doanh.Đã một năm từ khi mộ táng Bạch Chu thánh tổ đóng lại, nhưng Mộc Thần Giá chiến khu vẫn tụ tập nhiều tu sĩ nhân loại.

Bọn họ nghe tiếng chạy đến, tìm dị bảo sau cuộc chiến.

Có đủ tu sĩ các tộc.Thủy Nguyệt Thánh Nữ tìm được thánh linh dụng cụ Thiên Nhai Thước trong mộ táng thánh linh, điều này gây náo động lớn trong Trung Ương vương triều thứ sáu, gần như là chuyện rung động lòng người nhất trong một năm nay.

Nơi nào có tu sĩ nhân loại thì chỗ đó người ta bàn tán về Thủy Nguyệt Thánh Nữ, đồn Thiên Nhai Thước rất kỳ diệu.Đương nhiên thiên tài tuấn kiệt khác được truyền thừa cường giả thái cổ cũng nổi tiếng như cồn, ai nấy uy chấn thiên hạ, tu vi tăng vùn vụt, trở thành gương mẫu cho thế hệ trẻ, đại chiến tứp hương, không ai địch lại.Ngoài binh doanh, mấy tu sĩ đang trò chuyện.- Chí bảo trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ đã bị lấy đi từ một năm trước, nhưng bây giờ vẫn có tu sĩ các tộc đến tử vận may, hy vọng sẽ tìm được báu vật rơi rớt.- Ài, chỉ hận lúc ta biết tin thì quá muộn.

Khi ta chạy đến Mộc Thần Giá chiến trường, mộ táng thánh linh đã bị cướp sạch sẽ.- Hết cách.

Lúc trước Bạch Chu yêu tộc chuẩn bị đầy đủ, phong tỏa nhiều khu vực, phá hủy cổ trận đài nhiều nơi.

Tuy mộ táng mở ra hai năm nhưng tin tức không lan rộng.

Bên nhân tộc chỉ có một số nơi Trung Ương vương triều thứ sáu biết tin, nghe đồn có một vị chiến thần dám đi chủ trì đại cục.- Bây giờ nói mấy cái này có ích gì?

Dù sao thứ tốt đã bị đám trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ Trung Ương vương triều thứ sáu hốt hết.

Chúng ta chỉ có thể liều vận may không chừng nhặt được ít dị bảo.- Nói đến thì Cố gia buồn cười nhất, nhận tin giả tổn thất hơn mười ức đại quân gia tộc, nghe nói có hiền giả chết.- Nhưng một tiểu bối Cố gia được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh xem như bù đắp tổn thất, không chừng tương lai trong gia tộc sẽ sinh ra một chí cường.Phong Phi Vân đến binh doanh cũng gây náo động, nhưng không vì hắn mà là bốn mỹ nhân đi Sau lưng hắn.

Các nàng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, làm nhiều người kinh thán.- Diễm phúc sâu thật, ghen tỵ chết.- Chắc không phải là tài tuấn kiệt xuất nào của Trung cổ thế gia đến Mộc Thần Giá chiến khu rèn luyện đi?- Nếu là tài tuấn kiệt xuất của Trung cổ thế gia chắc chắn có quân đội gia tộc hộ đạo, làm gì có chuyện dẫn bốn mỹ nhân vào chiến trường vạn tộc?Phong Phi Vân mặc kệ đám người, hắn đi thẳng đến 61.

Một số kẻ háo sắc theo đuôi đến quân công bộ.Một tu sĩ kiểm tra quân công nhìn ngây người, gã có bao giờ thấy nhiều mỹ nhân như vậy?

Nhìn hoa cả mắt.Nhưng tu sĩ kiểm tra quân công thấy rộng biết nhiều, rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi:- Ai muốn đổi quân công?Phong Phi Vân lấy lệnh bài quân công của mình ra đưa tới trước mặt tu sĩ kiểm tra quân công.

Phong Phi Vân lấy một giới linh thạch ra, đổ nhiều xác tiểu yêu cấp thấp, hơn mười vạn, xếp thành núi nhỏ trong quảng trường.Số lượng yêu thi khổng lồ làm tu sĩ kiểm tra quân công ngây người, càng khẳng định phỏng đoán của mình.

Chắc là tài tuấn kiệt xuất của Trung cổ thế gia, nếu không làm sao lấy ra nhiều yêu thi như vậy được?

Làm sao có bốn giai nhân tuyệt trần đi theo?Nhưng khi tu sĩ kiểm tra quân công cầm lệnh bài quân công của Phong Phi Vân thì giật mình không nói nên lời.Tu sĩ kiểm tra quân công suýt rớt tròng mắt:- Ngươi . . .

Ngươi là bán yêu?Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Nhân loại công thần, bán yêu, Phong Phi Vân, chẳng phải bên trên đã viết rõ ràng sao?Nghe hai chữ bán yêu, các tu sĩ nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.- Tía nó, bán yêu như nô lệ vậy mà mang theo bốn giai nhân tuyệt sắc?

Còn thiên lý không?- Một bán yêu giết nhiều yêu như thế?

Đùa sao?Các tu sĩ lộ vẻ khó tin, mấy kẻ háo sắc thì lộ vẻ độc ác.

Bọn họ cho rằng bán yêu nên là nô lệ lao động dưới hầm, không xứng có bốn mỹ nhân làm bạn.Nhiều người nghe nói Phong Phi Vân là bán yêu thì lộ vẻ khinh thường hoặc tiếc cho bốn mỹ nhân, nhưng không ai khiêu khích ra mặt, dù sao chỗ này là binh doanh.Tu sĩ kiểm tra quân công tính điểm xong đọc tổng số hơn mười vạn yêu thi:- Tổng cộng là 672.

543 điểm quân công.Hơn sáu trăm điểm quân công là con số khổng lồ.

Đám thiên tài tuấn kiệt Trung cổ thế gia dẫn theo quân đội gia tộc vào chiến trường vạn tộc một năm chưa chắc kiếm được nhiều quân công như thế.Phong Phi Vân chỉ ậm ừ, lấy giới linh thạch thứ hai ra, đổ ra hơn mười vạn xác tiểu yêu.- Cái gì?

Vẫn còn nhiều yêu thi như vậy?Mọi người giật mình, dụi mắt, cảm giác đang nằm mơ.Tài tuấn Trung cổ thế gia lấy ra nhiều yêu thi thế này sẽ dẫn đến náo động chứ nói gì một bán yêu?Nhưng mấy năm nay mộ táng thánh linh xuất thế, các tộc tụ tập ở Mộc Thần Giá chiến khu khiến yêu tộc tử thương nặng nề, mỗi ngày có nhiều yêu thi chuyển về binh doanh, vì vậy tình huống không đến mức náo động.Tu sĩ kiểm tra quân công nói:- Tổng cộng 1024.

671 điểm quân công, thêm vào lúc trước 672.

543 điểm quân công, 266.

543 điểm quân công lúc trước đã tích lũy, tổng số là 1963.

757 điểm quân công.

Chúc mừng ngươi trở thành đại công thần của nhân tộc, có thể nhận đại công thần quân lệnh."

Công thần", "Đại công thần", "Chiến vương" là xưng hô Sau khi lập quân công, trong quốc gia nhân loại được đối xử khác nhau.- Đừng vội.Phong Phi Vân cười cười lấy ra hai giới linh thạch, đổ hai đống yêu thi.

Một đống có ba vạn xác yêu thi, đống khác hơn ba mươi vạn yêu thi.yêu thi chứa trong bốn giới linh thạch này toàn là xác tiểu yêu, Phong Phi Vân theo sau đại quân Bạch Chu yêu tộc nhặt được trước khi vào mộ táng Bạch Chu thánh tổ.

Tuy quân công tiểu yếu không nhiều nhưng ưu điểm là lượng khổng lồ.Cộng yêu thi hai giới linh thạch lại, Phong Phi Vân đã tích lũy 3657.

891 điểm quân công.-------Chương 1441: Chiến vương (1)Tu sĩ kiểm tra quân công ghi chép mỏi tay, nỗi lòng phức tạp:- Ngươi còn muốn đổi quân công không?- Đương nhiên!Phong Phi Vân lấy ra một giới linh thạch, số lượng yêu thi khá ít, chỉ có ba trăm.Nhưng ba trăm yêu thi này Khí thế khổng lồ, dù đã chết vẫn đọng lại một phần yêu hồn trong thi thể, Khí thế khiếp người.Ba trăm yêu thi đa số tu vi là Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Một yêu thi Niết Bàn đệ tam trọng thiên đổi một điểm quân công.Một yêu thi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên đổi ba mươi đến năm mươi điểm quân công.Tu sĩ kiểm tra quân công nhanh chóng tính số quân công rõ ràng, tay run rẩy nói:- Tổng cộng là 9976.

6 điểm quân công.

Tiếc qua, chỉ thiếu 23.

4 điểm quân công là trở thành chiến vương.Đám tu sĩ vây quanh thở phào.

May mắn bán yêu này không trở thành chiến vương, không thì quá nghịch thiên.

Nếu bán yêu trở thành chiến vương, đám tu sĩ khao khát sắc đẹp của Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang, Diêu Cát, Long Thương Nguyệt sẽ kiêng dè vài phần, ít nhất ngoài sáng không dám cướp người.Phong Phi Vân cười nói:- Không cần tiếc, ta tù binh một yêu tộc, chắc có thể đổi đủ quân công.Tuyết Lang mặc lụa đỏ, gợi cảm yêu diễm, da thịt tuyết trắng.

Tuyết Lang thướt tha đi tới, khom eo nhỏ.Tuyết Lang hành lễ trước mặt Phong Phi Vân:- Chủ nhân.Phong Phi Vân nói:- Đây là Bạch Chu yêu tinh Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, còn là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc, ngươi xem có thể đổi bao nhiêu quân công?Câu nói này vang lên làm mọi người hết hồn, không biết nên nói cái gì.Nếu nói đống xác tiểu yêu là bán yêu may mắn nhặt được vậy Bạch Chu yêu tinh Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên này là sao?Yêu tộc Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên tuyệt đối không thần phục trước bán yêu nhỏ yếu, càng sẽ không gọi bán yêu là chủ nhân.Huống chi còn là hoàng tộc của Bạch Chu yêu tộc!Không lẽ đây là đại nhân vật trong bán yêu?Trong bán yêu ra một vị vô thượng thiên kiêu?Đám người không thể bình tĩnh, tiếng ồn ào ngày càng lớn như pháo nổ, rất nhanh khuếch tán nguyên binh doanh.

Nhiều tu sĩ chạy tới quân công bộ.- Nghe nói một bán yêu bắt tù binh một nữ yêu tinh xinh đẹp Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, còn là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc!- Không thể nào!

Bán yêu như nô lệ, làm sao có thể bắt hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc?Cảnh tượng tu sĩ kéo vào quân công bộ, cảm thấy rất khó tin.Trong đó bao gồm đệ tử Trung cổ thế gia rèn luyện trong Mộc Thần Giá chiến khu, có thiên kiêu tiên thành, thánh phủ, cũng có một số lão tổ cổ tộc.

6e6 không tin một bán yêu có năng lực lớn như thế.Quân công bộ bị đám đông vây quanh chật như nêm cối, ảnh hưởng lớn còn hơn xác yêu vương chuyển vào binh doanh một năm trướ.Tu sĩ kiểm tra quân công ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Bởi vì lúc trước tu sĩ kiểm tra quân công không cảm nhận được yêu khí từ người Tuyết Lang, tu vi của nàng cao hơn gã một địa cảnh giới.- Chắc không phải yêu tộc phái gian tế đến quốc gia nhân loại đi?

Không thì sao một bán yêu có thể bắt được hoàng tộc yêu tộc Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên?- Nghe đồn trong yêu tộc cũng có bán yêu, không chừng muốn thừa dịp lẻn vào quốc gia nhân loại.- Nghe nói Thủy Nguyệt Thánh Nữ lấy đi thánh linh dụng cụ của Bạch Chu yêu tộc, làm cường giả toàn Bạch Chu yêu tộc rất tức giận, bí mật phái một số cường giả yêu tộc cường đại lẻn vào quốc gia nhân loại, định cướp thánh linh dụng cụ, hay là . . .Mắt Phong Khanh Khanh sinh ra tà khí, quát:- Các ngươi còn dám nói bậy nữa có tin là ta xé nát miệng các ngươi ra không?Một nam nhân thấp lùn râu ria xồm xoàm trêu đùa:- Mỹ nữ tức giận càng hấp dẫn.Mắt Phong Khanh Khanh ngưng tụ hai tia sáng thành kiếm quang từ trên cao chém xuống.Phập!hai tia sáng đâm thủng ngực nam nhân lùn, đánh bay gã phun ra hai cột máu.Nam nhân thấp lùn gào thét:- A!

Tiện nhân, ngươi dám bị thương ta?Nam nhân thấp lùn bò dậy, định kêu người hùa lên bắt Phong Khanh Khanh.Phong Phi Vân nhí mày, lanh lùng trừng nam nhân lùn:- Ngươi còn dám nói bỗ bã có tin là ta giết ngươi không?Bùm!Mắt Phong Phi Vân đỏ lên, sát khí sắc bén, Khí thế khổng lồ ập hướng nam nhân lùn, đánh bay gã đi.- Hắn có tu vi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, sao có thể?

Bán yêu trẻ tuổi như vậy mà có cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trọng thiên?Nam nhân lùn ho ra máu, vẻ mặt khó tin như thể chứng kiến chuyện giật mình nhất trên đời.Đám thiên tài tuấn kiệt cũng hết hồn.

Tu vi đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên là đã có tư cách đột phá Vũ Hóa cảnh, cường giả tuyệt đối, trong cổ tộc xứng là lão tổ, bình thường hiếm thấy.

Bán yêu Niết Bàn đệ tứ trọng thiên càng hiếm thấy hơn, toàn là tồn tại được Bán Yêu Minh chú trọng bảo vệ.- Chẳng lẽ là vô thượng thiên kiêu được Bán Yêu Minh bí mật bồi dưỡng, muốn để hắn đại biểu Bán Yêu Minh nghênh chiến tài tuấn trong thiên hạ, tranh thủ nhiều địa vị bình đẳng hơn cho Bán Yêu Minh?- Nói đùa, Vạn vực tranh hùng, thiên kiêu xưng bá, nhân vật chính luôn là con cái các vực chủ, tài tuấn Trung cổ thế gia.

Chưa từng nghe Bán Yêu Minh dám phái thiên tài tuấn kiệt đi ra nghênh chiến thiên hạ.- Trước kia cũng có chuyện này, nhưng cái gọi là thiên kiêu của Bán Yêu Minh thua thê thảm, từ đó Bán Yêu Minh không làm chuyện mất mặt kia nữa.Phong Phi Vân kiêu ngạo nhìn quét các tài tuấn, lạnh lùng nói:- Ai muốn chiến thì ta tùy thời theo, bán yêu rồi sao?

Bán yêu vẫn có thể vô địch cùng đẳng cấp!Nhiều anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia bị lời nói của Phong Phi Vân chọc giận, cảm thấy bán yêu nói câu đó là khiêu khích.

Đám thanh niên tài tuấn hăng hái định xông lên.- Dừng tay!Binh doanh náo động kinh động một lão nhân trong quân công bộ ra mặt.Lão nhân mặc nho bào, thần quang rực rỡ, đầu đội vũ quan.

Lão nhân tên Trần Vẫn, một vị túc lão của quân công bộ, đeo công huân chiến vương.

Trần Vẫn là một trong mấy chiến vương mạnh nhất binh doanh.Đây là chân thân của Trần Vẫn, chiến khí ngút trời, uy chấn nguyên quân công bộ.

Đám người hết hồn.

Đây là uy lực của chiến vương thật.Phong Phi Vân thụt lùi một bước, tim đập nhanh.

Phong Phi Vân cảm nhận túc lão quân công bộ cường đại, tu vi lợi hại hơn Tuyết Lang.

Nguyên không gian bị Khí thế một mình Trần Vẫn giam cầm.Trần Vẫn cầm quân công lệnh của Phong Phi Vân, nhìn lệnh bài lại ngó hắn, cuối cùng dời mắt sang Tuyết Lang.Trần Vẫn nói:- Quả nhiên có huyết thống hoàng tộc Mộc Thần Giá chiến khu, ngươi chính là Phong Phi Vân?Nghe giọng điệu của Trần Vẫn dường như biết tên Phong Phi Vân, khiến hắn rất ngạc nhiên.Phong Phi Vân hỏi:- Tiền bối biết tên của ta?Trần Vẫn nói:- Lão phu là người của Trần gia Hoàn Thiên cảnh Trung Ương vương triều thứ sáu, có nghe nói những sự tích của ngươi.Một bán yêu trẻ tuổi có sự tích gì đáng để nhân vật như Trần Vẫn chú ý?Lòng Phong Phi Vân sinh ra dự cảm không may.Trần Vẫn chưa mở miệng, trong đám tu sĩ có người chợt nhớ ra.-------Chương 1442: Chiến vương (2)Tu sĩ kinh kêu:- Nghe nói ba năm trước lúc mộ táng thánh linh mở ra, thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành chết vào tay bán yêu tên Phong Phi Vân.

Có mười hai con cái vực chủ, hơn hai mươi vị tiên thành tuấn kiệt khác cũng không thoát chết.Chuyện này bị vạch ra, đám tu sĩ đến từ mười hai cảnh Tây Nam hết hồn.Một năm trước khi tin tức truyền về Cửu Tiêu tiên thành gây chấn động lớn, nhiều người có nghe nói.

Khi đó Cửu Tiêu tiên thành và Bán Yêu Minh suýt đại chiến toàn diện.Ban đầu mọi người nghe tên Phong Phi Vân, bản năng không liên kết hắn và người đã giết thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành.

Nhiều người không tin một bán yêu có thể giết thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành.Giờ phút này, chiến vương Trần Vẫn nhắc đến khiến đám người nhớ chuyện xảy ra một năm trước.- Bán yêu này là kẻ đã giết Tiêu Thiên Duyệt?- Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thật sự chết trong tay hắn?- Nếu hắn có thể giết Tiêu Thiên Duyệt thì bắt hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc cũng không lạ.Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt khác hẳn, có kính sợ, có vui sướng khi người gặp họa, có nghi ngờ.Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo thầm nghĩ:- Quả nhiên Hiên Viên Nhất Nhất đã nói ra ngoài.Tuy Trần Vẫn nhắc đến chuyện này nhưng không hỏi nhiều thêm, dù sao không liên quan gì lão.- Nữ yêu tinh có tu vi đỉnh Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, có thể đổi bốn trăm điểm, nhưng vì nàng là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc nên được chín trăm điểm.

Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi trở thành chiến vương thứ hai của Bán Yêu Minh.Lệnh bài quân công của Phong Phi Vân tự động biến thành chiến vương quân công lệnh, quân công 10776.

6 điểm.Tính quân công thì Phong Phi Vân đã ngang hàng với Trần Vẫn.Cứ thế trở thành chiến vương?Nhiều người lộ vẻ khó tin.

Trong thế hệ trẻ người có thể trở thành chiến vương đếm trên đầu ngón tay.

Sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam mới đến trình độ chiến vương, thiên tài tuấn kiệt Trung cổ thế gia chỉ có mấy ngàn quân công.Trong trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ quyết định thế hệ trẻ hễ ai trở thành chiến vương trước thì đó là người thừa kế đời tiếp theo.Một bán yêu trẻ trở thành chiến vương!Những yêu thi này bị đánh dấu quân công để phòng ngừa có kẻ lấy ra đổi quân công lần thứ hai.Trong người Tuyết Lang cũng bị đánh dấu quân công, khắc trên xương nàng, không thể xóa nhòa.

Làm vậy để phòng ngừa Tuyết Lang chạy ra quốc gia nhân loại, cũng để ngừa Phong Phi Vân lấy nàng đi đổi quân công lần hai.Giờ mấy chục vạn yêu thi, Tuyết Lang là chiến lợi phẩm của Phong Phi Vân, có thể tùy ý đem đi quốc gia nhân loại buôn bán.Có người đỏ mắt quân công của Phong Phi Vân, nói:- Đừng thấy bây giờ hắn đắc ý, chờ hắn trở về La Sát Hoàng sẽ nếm mùi đau khổ.- Cửu Tiêu tiên thành tuyệt đối không tha ch o1e, vực chủ mười hai đại vực cũng không bỏ qua.

Hắn mà về Diệp Hồng cảnh sẽ gây ra sóng to gió lớn.- Bán Yêu Minh có vượt qua được Cửu Tiêu tiên thành, mười hai đại vực thảo phạt không?- Ta đoán hắn không dám trở về Diệp Hồng cảnh, ở đó chờ đợi hắn không phải nô lệ bán yêu tôn sùng, hoan nghênh mà là vô tận sát kiếp.Phong Phi Vân không quan tâm đám người xì xầm, hắn mang theo Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang, Diêu Cát, Long Thương Nguyệt đi cổ trận đài, định quay vè Diệp Hồng cảnh.Dù Phong Phi Vân thừa nhận mình giết Tiêu Thiên Duyệt thì đó là thế hệ trẻ tranh phong, thế hệ trước Cửu Tiêu tiên thành muốn tìm hắn tính sổ, trong Bán Yêu Minh sẽ có nhân vật thế hệ trước ra mặt.Bán Yêu Minh trải rộng khắp quốc gia nhân loại, là thiên hạ đệ nhất đại minh, chưa chắc không đánh lại Cửu Tiêu tiên thành.Cho dù Cửu Tiêu tiên thành mạnh mẽ, không lẽ dám ngang nhiên giết một vị chiến vương?Phong Phi Vân sẽ không lùi bước, nếu hắn sợ vào hiện tại sẽ bị đám lão nhân Bán Yêu Minh khinh thường.Khi nhóm năm người Phong Phi Vân bước vào cổ trận đài thì bùn đất bên cạnh trận pháp nhô lên, một bóng đen và một bóng trắng nhanh chóng nhảy vào.Cổ trận đài tỏa sáng, không ai biết trong trận pháp có thêm một trái cây màu đen, một con rùa trắng.Mao Ô Quy đội mũ Quỷ thuyền đỏ thẫm, nằm trên vai phải của Phong Phi Vân:- Bà nội nó, lão tử chờ ngươi suốt một năm bên cạnh cổ trận đài, tía ngươi đi đâu một năm nay?Mao Ô Quy muốn rời khỏi chiến trường vạn tộc chỉ có thể thông qua cổ trận đài.

Nhưng bây giờ rất nhiều tu sĩ nhân loại tìm Mao Ô Quy, nó không dám một mình vào cổ trận đài, đành chờ Phong Phi Vân xuất hiện mang nó đi.Thánh thực quả biến nhỏ cỡ trái đào đáp xuống vai trái Phong Phi Vân, nói:- Nếu không nhờ mũ đỏ của gia gia giấu hơi thở thì chúng ta đã bị người bắt.- Mũ đỏ?Phong Phi Vân hơi biến sắc mặt nhìn mũ Quỷ thuyền đỏ thẫm đằng đằng quỷ khí trên đầu Mao Ô Quy.Phong Phi Vân cười nói:- Lão Mao, lấy cái mũ xuống cho ta xem thử, ta kiểm tra giúp ngươi.Mao Ô Quy vộgiiơ hai móng vuốt trắng ấn Quỷ thuyền đỏ thẫm, sợ bị Phong Phi Vân giật mất:- Không cho, đây là báu vật lão tử liều mạng mới có, ngươi đừng hòng mơ tưởng nó!Dù gì còn nhiều thời gian, Phong Phi Vân không tranh chấp với Mao Ô Quy.Sắp đến Diệp Hồng cảnh, cổ trận đài khẽ rung.

Có luồng sáng trắng từ bên ngoài dâng lên.Phong Phi Vân nói:- Sắp ra khỏi trận đài.

Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, hai ngươi trốn đi.Phong Phi Vân quay về Diệp Hồng cảnh, chạy thẳng đến đại doanh Bán Yêu Minh.Trong đại doanh Bán Yêu Minh, Phong Phi Vân đi gặp Thanh Tế đại nhân ngay.

Có người đi thông báo, bán yêu thất giai tự mình tiếp kiến Phong Phi Vân.Thanh Tế đại nhân là đại nhân vật trong đại doanh Bán Yêu Minh, tu vi tuyệt đỉnh, có địa vị rất cao trong Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh, được vô số tu sĩ bán yêu kính yêu.- Bẩm binh trưởng, tinh anh doanh Bán Yêu Minh Phong Phi Vân rèn luyện ba năm trong chiến trường vạn tộc đã trở về.Phong Phi Vân đứng trong một phủ đệ nhìn hao sen lửa trên bầu trời.Thanh Tế đại nhân đứng trong hao sen lửa, thân hình ngạo nghễ, mắt bắn ra tia sáng chói mắt.Thanh Tế đại nhân nhìn Phong Phi Vân, vừa lòng gật đầu, nói:- Không tệ, đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, sao tiến bộ tu vi mau vậy?

Có thể nói là kỳ tài ngút trời.Chỉ ba năm, tu vi của Phong Phi Vân từ Niết Bàn đệ nhất trọng thiên lên đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tốc độ tiến bộ nhanh chóng khiến Thanh Tế đại nhân rung động.

Năm xưa Thanh Tế đại nhân cũng không có tốc độ tu luyện khủng như thế.Phong Phi Vân nghiêm nghị nói:- Rèn luyện ba năm trên chiến trường vạn tộc, ta đã tích lũy đủ quân công, trở thành chiến vương.- Chiến vương!?Thanh Tế đại nhân khó kiềm nén nỗi lòng giật mình, nhìn Phong Phi Vân như ngó quái vật.

Quá khó tin.Phong Phi Vân tháo chiến vương quân công lệnh bên hông xuống, quân công lệnh bay vào tay Thanh Tế đại nhân.Thanh Tế đại nhân cực kỳ hưng phấn nói:- Quả nhiên là chiến vương, ha ha ha ha ha ha!

Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh ta liên tục ra hai Diệp Hồng cảnh, chờ xem đám lão già kia còn nói gì nữa?Thanh Tế đại nhân từ trên mây bay xuống trước mặt Phong Phi Vân, tự mình trả quân công lệnh cho hắn.-------Chương 1443: Ngươi thật sự giết Tiêu Thiên Duyệt?Phong Phi Vân nhận lấy lệnh bài, hỏi:- Chẳng lẽ Khổng Hầu đại nhân trở thành chiến vương còn bị ai chê trách?- Thì là mấy lão già Bán Yêu Minh của cảnh khác.Thanh Tế đại nhân cười nói:- Ngươi không cần quan tâm đám người đó, chê trách là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta dùng thực lực chứng minh mình cường đại.Thanh Tế đại nhân đã nói vậy thì Phong Phi Vân không hỏi nhiều.Biểu tình Thanh Tế đại nhân trở nên nghiêm túc nói:- Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thật sự bị ngươi giết?Đến rồi.Phong Phi Vân trả lời ngay:- Đúng vậy!

Là ta giết!- Con cái vực chủ mười hai vực cũng bị ngươi giết?Phong Phi Vân nói:- Tuy không phải ta giết nhưng liên quan đến ta.Thanh Tế đại nhân đứng im trầm ngâm thật lâu, đột nhiên cười to:- Giết hay!

Tiểu tử, ngươi làm rất tốt.

Vốn nên giết uy phong của bọn họ, đừng nghĩ rằng Bán Yêu Minh ta dễ ăn hiếp!Phong Phi Vân ngây người, hắn cứ tưởng Cửu Tiêu tiên thành tạo áp lực lên Bán Yêu Minh sẽ xử phạt hắn, ai ngờ là kết quả này.Phong Phi Vân hỏi:- Bán Yêu Minh không sợ bị Cửu Tiêu tiên thành trả thù sao?Thanh Tế đại nhân hừ lạnh một tiếng:- Sợ?

Tại sao phải sợ?

Thế hệ trẻ tranh phong, chết trận thì chết, chỉ nói lên tu vi của Tiêu Thiên Duyệt yếu, không xhứng đại biểu thế hệ trẻ Cửu Tiêu tiên thành nghênh chiến tài tuấn trong thiên hạ.

Tiêu Thiên Duyệt chết, Cửu Tiêu tiên thành mất mặt, nếu trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành đến tìm ngươi gây sự thì bên tổng minh sẽ có cường giả đến đối địch.- Ngươi nên biết Bán Yêu Minh chúng ta là thiên tài đệ nhất đại minh, chỉ cần đứng bên lý thì chúng ta không sợ ai.- Đương nhiên nếu là cường giả thế hệ trước Bán Yêu Minh giết Tiêu Thiên Duyệt thì kết quả lại khác, không chừng gặp toàn bộ đại thế lực Diệp Hồng cảnh chèn ép.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Ta đã hiểu.

Thế hệ trẻ Bán Yêu Minh giết đám tài tuấn tiên thành, thánh phủ là tượng trưng cho thực lực.

Dù tiên thành, thánh phủ muốn trả thù chỉ có thể phái thế hệ trẻ đi.

Các bá chủ thế hệ trước không thể ra tay, nếu không Bán Yêu Minh chúng ta liều mạng đánh trả.- Đúng là vậy.Thanh Tế đại nhân gật đầu:- Nhưng ngươi hãy cẩn thận, Cửu Tiêu tiên thành, vực chủ mười hai vực sẽ không bỏ qua.

Tuy mặt ngoài bọn họ không dám ra tay đối phó ngươi, rất có thể đánh lén trong bóng tối.

Mây năm nay tu vi của ngươi tiến bộ quá mau, hãy ở lại đại doanh Bán Yêu Minh tu luyện một đoạn thời gian đi!

Xem như ổn định tu vi.Phong Phi Vân hỏi:- Vậy ta có thể đi mấy chợ tiên Hồng Diệp Tinh mau vài thứ không?- Không thành vấn đề.

Hồng Diệp Tinh là lãnh địa của cảnh chủ, có cảnh chủ Tiên uy quân tuần tra.

Dù Cửu Tiêu tiên thành to gan đến mấy cũng không dám khiêu khích uy nghiêm của cảnh chủ.

Bây giờ ngươi đã là chiến vương, có quân công, không ai dám giết ngươi ngoài sáng.Thanh Tế đại nhân ngẫm nghĩ, nói:- Những thế hệ trước Cửu Tiêu tiên thành không dám đụng vào ngươi nhưng sẽ phái tiểu bối đến giết ngươi, hãy cẩn thận là hơn.Phong Phi Vân hiểu điều này, hắn chào Thanh Tế đại nhân, rời khỏi phủ đệ của bán yêu thất giai.- Lần này được nhiều báu vật trong mộ táng thánh linh chắc có thể bán giá tốt, rồi đi mua linh thú chiến hồn, tu luyện vạn thú chiến vực càng mạnh hơn.

Lực lượng mạnh mới là cường đại.Phong Phi Vân định đi chợ Băng Hà, chợ tiên cách đại doanh Bán Yêu Minh gần nhất để bán yêu thi, yêu khí, kiếm một đống tiền để mua linh thú chiến hồn.Đột nhiên một thân hình to lớn chắn trước mặt Phong Phi Vân, là tên to con mình người đầu thú của đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, Thạch Đại Khai.Thạch Đại Khai và Phong Phi Vân cùng là sơ đại bán yêu, thiên phú dị bẩm.

Sư phụ của Thạch Đại Khai là hiền giả Vũ Hóa cảnh, gã là một trong các thiên tài được Bán Yêu Minh chú trọng bồi dưỡng, giờ đã đến đỉnh Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.- Phong huynh đệ, ngươi giỏi thật, làm thịt luôn thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, khiến Bán Yêu Minh chúng ta hãnh diện.

Nhiều huynh đệ xem ngươi là tấm gương, điển hình học tập.Phong Phi Vân và Thạch Đại Khai trò chuyện vài câu rồi đi, trên đường gặp nhiều tinh anh Bán Yêu Minh.

Gã cực kỳ tôn sùng Phong Phi Vân, ai nấy xem hắn là đệ nhất thiên kiêu của Bán Yêu Minh, vô cùng kính nể hắn.

Nhiều người xin Phong Phi Vân hỗ trợ chỉ điểm thắc mắc về tu hành.Một thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh chạy đến:- Phong huynh đệ, bên ngoài đại doanh có công tử áo tím đòi gặp ngươi.Các tinh anh Bán Yêu Minh mặt lạnh như tiền:- Chắc là người Cửu Tiêu tiên thành nghe tin Phong huynh đệ trở về nên đến gây sự.- Mọi người cùng nhau ra ngoài liều mạng đi, muốn đụng vào Phong huynh đệ phải bước qua xác của ta trước!- Đúng, mọi người liều mạng với hắn!Phong Phi Vân suy tính sơ liền biết ngay là ai, cười nói:- Mọi người đừng nóng, ta biết là ai rồi.

Hắn không đến khiêu khích, có lẽ là mời ta uống rượu ăn thịt.Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, giây sau đứng bên ngoài đại doanh Bán Yêu Minh.Ngoài đại doanh Bán Yêu Minh, một công tử áo tím đứng thẳng, phong độ phiên phiên, môi hồng răng trắng, tóc tơ cột sau đầu bới kiểu công tử.

Tay trắng nõn nà cầm cây quạt, trường bào bay lên, công tử áo tím như con bướm tím đứng đó.Phong Phi Vân chắp tay cúi gập người chào Lưu Tô Tử, cười tủm tỉm:- Thì ra là Tử công tử phong hoa tuyệt đại giá lâm Bán Yêu Minh, khiến Phong ta sợ hãi.Lưu Tô Tử cười nói:- Bây giờ Phong huynh đã danh chấn thiên hạ, nguyên Diệp Hồng cảnh có ai không biết tên Phong huynh?

Chiến vương có quân công như Phong huynh chịu ra gặp kẻ rảnh rỗi như ta thìd người nên sợ hãi là ta mới đúng.Phong Phi Vân nói:- Dù có danh chấn thiên hạ thế nào vẫn chỉ là bán yêu, với đại nhân vật như Tử công tử thì bán yêu có là gì?Lưu Tô Tử không mồm mép với Phong Phi Vân nữa, biểu tình nghiêm túc hỏi:- Thật sự là ngươi giết Tiêu Thiên Duyệt?Phong Phi Vân biết ngay Lưu Tô Tử đến vì chuyện này, cười nói:- Ta khử một kẻ thù lớn giúp Tử công tử, không lẽ công tử đến mời ta uống rượu ăn thịt?- Chỉ bằng vào ngươi có thể giết Tiêu Thiên Duyệt?Khi Lưu Tô Tử nói câu đó người phát ra khói tím, nàng biến thành một chuỗi bóng tím vỗ chưởng vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nghiêng người, ánh lửa rực cháy trên làn da, hắn cũng vỗ một chưởng.Bùm!Tiếng chưởng va nhau.Hai người đánh nhau mấy chục lần rồi nhanh chóng tách ra.Lưu Tô Tử trở về chỗ cũ, người không dính một hạt bụi, vẫn anh tư hiên ngang.Trong mắt Lưu Tô Tử lóe tia sáng kỳ lạ, cười nói:- Ba năm không gặp, thật là nhìn với cặp mắt khác!Phong Phi Vân trở về chỗ cũ, chân không nhích một li.Phong Phi Vân cười nói:- Tu vi của Tử công tử cũng vượt ngoài dự đoán của Phong ta.Lưu Tô Tử nói:- Bây giờ ta hơi tin Tiêu Thiên Duyệt thật sự chết vào tay ngươi.

Nhưng ngươi đừng vội mừng, Cửu Tiêu tiên thành, vực chủ mười hai vực đã biết ngươi trở lại đại doanh Bán Yêu Minh, phái cường giả thế hệ trẻ đến giết ngươi.

Tu vi của ngươi chưa chắc đánh lại bọn họ.-------Chương 1444: Thiên Thu thần thành (1)Phong Phi Vân không cho là đúng nói:- Không lẽ tu vi của bọn họ mạnh hơn Tiêu Thiên Duyệt?- Ngươi cảm thấy cho rằng tu vi của mình mạnh hơn Tiêu Thiên Duyệt?Lưu Tô Tử nói:- Tuy ta chưa đánh nhau với Tiêu Thiên Duyệt, không rõ tu vi của hắn mạnh cỡ nào, nhưng hắn đã được gọi là sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam thì chắc chắn tu vi của ngươi bây giờ không giết hắn được.- Ta không biết ngươi dùng cách gì giết Tiêu Thiên Duyệt, nhưng ngươi nên biết Cửu Tiêu tiên thành phái ra thiên kiêu không yếu hơn Tiêu Thiên Duyệt, ngươi có mấy phần nắm chắc ngay mặt giết cường giả đẳng cấp cỡ Tiêu Thiên Duyệt thì trong lòng ngươi tự hiểu.Lưu Tô Tử không uổng là nữ nhân thông minh tuệt đỉnh, nàng nhìn chính xác mọi chuyện.Lưu Tô Tử nói đúng, Phong Phi Vân giết được Tiêu Thiên Duyệt vì ba lý do.

Một, khi ấy trong Bất Tử điện giam cầm linh khí, chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể.

Hai, Tiêu Thiên Duyệt bị thương nặng.

Ba, lúc đó Tiêu Thiên Duyệt bị nước lạnh màu đỏ đóng băng.Có thể nói Phong Phi Vân giết được Tiêu Thiên Duyệt toàn nhờ vào may mắn, hơn nữa các loại thiên thời địa lợi đứng về phía hắn.Đương nhiên bây giờ Phong Phi Vân đã đến đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, lại tu luyện năm tòa vực, dù đối diện Tiêu Thiên Duyệt thời kỳ đỉnh cao cũng không sợ.Mới rồi đấu với Lưu Tô Tử Phong Phi Vân chỉ dùng ba phần lực lượng.Hồng Diệp Tinh là trung tâm nguyên Diệp Hồng cảnh, có tổng cộng tám khối đại lục.Đại doanh Bán Yêu Minh nằm ở đại lục huyền bí, khu vực nghèo nàn nhất trong tám khối đại lục.Phong Phi Vân nói muốn đi chợ Băng Hà bán yêu thi đổi linh thạch, Lưu Tô Tử cản lại.- Ngươi bán yêu thi mà đi chợ tiên nhỏ như chợ Băng Hà sẽ bán lỗ, trực tiếp đến Thiên Thu thần thành đi.

Nơi đó có ngàn vạn cửa hàng tiên, chợ tiên, có chợ lớn hơn hẳn toàn Trung Ương vương triều thứ sáu.

Đồ vật trong đó nhiều còn hơn những gì ngươi đã thấy cả đời này.Lưu Tô Tử cảm thấy Phong Phi Vân là nhà quê lên tỉnh, chưa thấy qua tiên thị, thần thànthhật sự.Lưu Tô Tử suy tư giây lát:- Vừa lúc bản công tử hôm nay rảnh, mang nhà quê như ngươi đi kiến thức thần thành phồn hao của Hồng Diệp Tinh.- Không dám làm phiền Tử công tử . . .Phong Phi Vân thấy Lưu Tô Tử là lạ, trước kia nàng xem thường hắn, đứng gần một chút cũng đã hạ thâp thân phận.

Hôm nay Lưu Tô Tử chủ động đòi dẫn hắn đi kiến thức thần thành của Hồng Diệp Tinh.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Có lẽ vì nàng công nhận tu vi của ta, hơn nữa ta giết Tiêu Thiên Duyệt nên nàng có hảo cảm, mới xem trọng ta.Lưu Tô Tử bừng bội lườm Phong Phi Vân:- Nói nhảm nhiều quá vậy?

Ngươi nghĩ không có bản công tử dẫn đi thì một bán yêu có thể vào thần thành sao?Phong Phi Vân cười nói:- Thế thì kính nhờ Tử công tử dẫn đường, chờ bán được linh thạch chắc chắn sẽ mời công tử uống rượu ăn thịt.- Vậy phải xem ngươi có đuổi kịp ta không.Lưu Tô Tử thi triển thân pháp biến thành đường cong màu tím xinh đẹp, vượt qua một ngọn núi bay nhanh ra thiên ngoại.Lưu Tô Tử muốn thăm dò tu vi của Phong Phi Vân.Hồng Diệp Tinh áp chế lực lượng, linh khí của tu sĩ nhưng đến đẳng cấp cỡ Lưu Tô Tử, Phong Phi Vân vẫn có thể thi triển thân pháp cực độ,bộc phát tốc độ không tầm thường.Phong Phi Vân cười cười, thi triển luân hồi tật tốc biến thành một chuỗi cái bóng đuổi theo Lưu Tô Tử.

Rất nhanh Phong Phi Vân bắt kịp Lưu Tô Tử, đi song song với nàng.Phong Phi Vân cười hỏi:- Tật tốc của Tử công tử là gì?

Có vẻ không tầm thường.Lưu Tô Tử như chim én, người phát ra luồng sáng nhanh đến khó thấy rõ thân hình.Lưu Tô Tử khá là giật mình vì Phong Phi Vân đuổi kịp mình, nhưng mặt ngoài không lộ vẻ gì.Lưu Tô Tử lạnh lùng cười:- Thần tốc trong gia tộc, lưu ly phi điện.

Còn bán yêu nhà ngươi tu luyện tật tốc gì mà có thể đuổi kịp lưu ly phi điện?- Nếu Tử công tử đuổi kịp thì ta sẽ nói cho!Phong Phi Vân nhếch mép, tốc độ tăng nhanh gấp đôi, tóc dựng đứng sau gáy.Lưu Tô Tử nhe răng trắng, khép quạt lại, người phát ra tia điện, tốc độ tăng vọt biến thành tia chớp đuổi theo Phong Phi Vân.Một canh giờ sau, Phong Phi Vân đến Thương Thiên Tế Cốt Kiếm Đạo nằm ở phía tây đại lục huyền bí trước Lưu Tô Tử.

Phong Phi Vân đứng ở phía xa nhìn.

Tường thành cao ngất đâm mây, như có con rồng to nằm ngang chặt đứt đường đi, không khí trang nghiêm mà cổ kính.- Đây là một tòa thần thành có lịch sử mấy ngàn vạn năm.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn thần thành phương xa, thấy khí tượng tập hợp bên trên có "Tiên hải Thanh Liên", "Bạch long quán nhật", "Cửu thiên quân vương", đủ mọi khí tượng tụ thành biển.Nơi này tuyệt đối là thánh địa trong thánh địa tu luyện.Thần thành Hồng Diệp Tinh tụ tập đại thế lực, đại nhân vật thật sự.

Có một phủ đệ trong thần thành toàn là có lai lịch lớn, người bình thường không dám trêu vào.Tổ trạch của mấy Trung cổ thế gia đa số đặt trong cá thần thành, từ thượng cổ truyền thừa đến bây giờ.Có thể nói ngươi trêu vào dân chúng trong thần thánh rất có thể Sau lưng kẻ đó có bối cảnh siêu khủng.Lưu Tô Tử chạy đến bên ngoài Thiên Thu thần thành, tốc độ kém xa Phong Phi Vân:- Phong bán yêu, rốt cuộc ngươi tu luyện loại tật tốc gì?

Tại sao hơn xa lưu ly phi điện?Phong Phi Vân cười nói:- Tử công tử không đuổi kịp ta thì tại sao ta phải nói?- Hãy bán tật tốc của ngươi cho ta, khai giá bao nhiêu đều được.Lưu Tô Tử không phải loại người dám chơi không dám chịu, nàng quan tâm tật tộc trong tay Phong Phi Vân hơn.

Không có nhiều thứ vượt qua tốc độ lưu ly phi điện trong Diệp Hồng cảnh này.Phong Phi Vân dứt khoát:- Không bán!Lưu Tô Tử biết rõ tính cách Phong Phi Vân nên không nài ép mua, nàng dẫn nàng vào Thiên Thu thần thành.Bốn thân phận bán yêu như Phong Phi Vân không có tư cách vào thần thành, nhưng có Lưu Tô Tử dẫn đường lại khác.Lưu Tô Tử lấy ra lệnh bài cảnh chủ phủ, hai lão nhân trông cửa Thiên Thu thần thành sợ hãi quỳ xuống đất.Thiên Thu thần thành đúng là rất phồn hoa, tụ tập một đám nhân vật trên đỉnh cao nhất.

Tùy thời thấy một số cường giả lướt qua bên cạnh, Khí thế khổng lồ khiếp hồn người.Những tu sĩ có thể điuè khiển xe, linh thú trong thần toàn thì lai lịch không nhỏ, toàn là Trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ.

Mọi người nhường đường cho bọn họ.Con đường cổ xưa trải luyện thần thạch, bị giẫm mấy trăm vạn năm cũng sẽ không vỡ.Kiến trúc cổ xưa hai bên đường toát ra ánh sáng bảo khí thần tính, như kiến trúc trên thiên cung rơi xuống trần gian.Cổ thụ trồng bên đường thô to như tiên thụ, lá cây che rợp trời, có giao long ở trên cây.Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đi qua một tòa cung khuyết phồn hoa hơn cả hoàng cung, tinh thạch trải đường, cột điêu bằng linh mộc vạn năm.

Một số linh lộ lơ lửng trên cung khuyết, một số nữ nhân xinh đẹp quyến rũ lướt qua tinh lộ, có ôm tỳ bà, có tay cầm địch bước vào cung khuyết.-------Chương 1445: Thiên Thu thần thành (2)Các nữ nhân tu vi không tầm thường, có người đến Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Da trắng như tuyết, khí chất cao nhã, tiên tâm đ*o cốt.Lưu Tô Tử thấy Phong Phi Vân dừng bước thì giải thích rằng:- Nơi này là hoa gian động thiên, chỗ nam nhân tìm vuiu.

Là nơi một số kẻ tự ch olà tài hoa ngút trời khoe tài.Phong Phi Vân nói:- Hoa gian động thiên mà có nữ nhân Niết Bàn đệ tứ trọng thiên?- Hừ!

Cái này có là gì?

Truyền thuyết nữ nhân trong hoa gian động thiên có thể giết người thừa kế Trung cổ thế gia, thậm chí sánh vai một số hiền giả Vũ Hóa cảnh.Lưu Tô Tử cười nói:- Nếu ngươi thấy hứng thú thì đêm nay chúng ta làm khách phong lưu đi?

Không chừng được một số truyền nhân kiệt xuất của hoa gian động thiên ưu ái.Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:- Chuyện này chờ đến tối hãy nói.

Người ta chỉ muốn bán yêu thi, đổi chút linh thạch về.- Nói cũng đúng, trong thần thành mà không có tiền thù dù ngươi là tài tuấn của Trung cổ thế gia cũng không ai thèm nịnh.Lưu Tô Tử nói:- Cửa hàng tiên lớn nhất Thiên Thu thần thành là Mộng Thiên Cư, nơi lớn nhất nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu.

Bên trong có phòng đấu giá, sân chọn báu, khu đổ hạch.

Trong Mộng Thiên Cư chỉ nhận mối làm ăn lớn, nếu không giao dịch một ức linh thạch thì không bước qua nổi cánh cửa.Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, cười nói:- Nghe có vẻ như Tử công tử rất quen thuộc Mộng Thiên Cư, hay là nhà của công tử mở?- Đúng rồi!Lưu Tô Tử không hề lúng túng, phẩy quạt dẫn Phong Phi Vân vào Mộng Thiên Cư.Lưu Tô Tử không nghi ngờ Phong Phi Vân không thể lấy ra một ức linh thạch giao dịch, chỉ tính chiến lợi phẩm hắn có trên chiến trường vạn tộc chắc chắn giá trị không chỉ là một ức linh thạch.- Nghe nói ngươi bắt được nữ yêu tinh hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc trong chiến trường vạn tộc, nếu ngươi mang nàng ta đếnp hòng đấu giá thánh thực quả chắc sẽ bán được giá trên trời.

Giờ đám bá chủ tà đạo thấy mỹ nhân tộc quá dễ dàng, có hứng thú với nữ yêu tinh hơn.

Trong cao tầng Trung cổ thế gia nhiều người dùng nữ yêu nô để khoe khoang.- Dù sao ngươi không có hứng thú với nữ nhân, có định bán nữ yêu tinh đó không?

Ta có thể kêu người định giá cao cho ngươi.Phong Phi Vân cười nói:- Ai bảo ta không hứng thú với nữ nhân?

Ta chỉ thấy hứng thú với nữ nhân xinh đẹp, bao gồm nữ yêu tinh.- Tránh đường, tránh đường!

Đây là xe của Cố Bát thiếu gia, các ngươi muốn chết sao?Một con sư thú bảy đầu kéo chiếc xe cổ tỏa linh quang rực rỡ chạy rầm rập trên đường cổ, đụng bay vài bóng người.

Có lão nhân tóc bạc lọm khọm, con nít ba, bốn tuổi bị xe đụng bay.Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử cùng bay ra ngoài.Phong Phi Vân ôm lão nhân ngay giữa không trung, nhẹ nhàng đặt xuống đất.Lưu Tô Tử đứa bé đáp xuống đất.Phong Phi Vân liếc Lưu Tô Tử, nói:- Không ngờ Tử công tử cũng có lòng thương người.Lưu Tô Tử lười cãi lại Phong Phi Vân, nàng buông đứa bé xuống, trở về bộ dáng mỹ công tử sáng lóe.

Lưu Tô Tử phẩy quạt, sửa sang lại quần áo.Lúc này xe cổ tỏa linh quang rực rỡ ngừng lại, Cố Bát thiếu gia vén một góc rèm xe nhìn Lưu Tô Tử, cười nói:- Thì ra là Tử công tử, hạnh ngộ.Lần này thái độ của Cố Bát thiếu gia không chút tôn kính Lưu Tô Tử, kênh kiệu từ trên cao nhìn xuống.Lưu Tô Tử mỉm cười nói:- Bây giờ Cố Bát thiếu gia là một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, gặp kẻ rảnh rỗi như ta thì có gì mà hạnh ngộ?

Ta thấy Cố bát gai nên nói câu hạnh ngộ mới đúng.- Nói đúng lắm, ha ha ha ha ha ha!Cố Bát thiếu gia cười cười, buông rèm xuống, xe cổ lại chạy ra ngoài, lao nhanh hướng cuối đuường.Phong Phi Vân nhìn hướng xe cổ rời đi, đến bên cạnh Lưu Tô Tử, cười nói:- Cái này lạ đây, ta nhớ trước kia hắn rất sợ Tử công tử, sao bây giờ hĩnh mũi như thế?

Ha ha ha, thú vị, thú vị thật.Lưu Tô Tử biểu tình cực kỳ khó xem, cười khẩy nói:- Người ta được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, đã bỏ xa thanh niên tài tuấn.

Tiêu Thiên Duyệt chết, hắn được phong làm một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam.- Thì ra là vậy, hèn gì trở nên kênh kiệu như thế.thế giới này nói chuyện bằng thực lực.

Lưu Tô Tử là quạn chúa của cảnh chủ phủ nhưng bây giờ Cố Bát thiếu gia không sợ nàng.

Bởi vì cảnh chủ phủ không chỉ có một quạn chúa Lưu Tô Tử, nhưng Cố gia thì chỉ có một Cố Bát thiếu gia.Xe cổ của Cố Bát thiếu gia biến mất phía cuối đường.Lưu Tô Tử mỉm cười nói:- Con người Sau khi có bản lĩnh đương nhiên thấy mình khác hẳn bình thường.

Bây giờ người ta là sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam, ta cần gì đấu với hắn?Miệng Lưu Tô Tử nói vậy nhưng nhìn chuyện nàng đối phó Tiêu Thiên Duyệt là biết cá tính nàng không chịu thiệt một chút.

Ai dám truê vào Lưu Tô Tử sẽ chịu đau khổ.Một thanh âm già nua vang bên tai:- Chàng trai, đa tạ ngươi nâng lão già, thật là trẻ tuổi có tài.Lão nhân mặt nhăn nheo, tóc sắp rụng sạch, răng chỉ còn vài cái, khi nói còn lọt gió.

Mắt lão nhân đục ngầu, bộ dạng già khú đế, đôi tay khô quắt run cầm cập.

Lão nhân khen Phong Phi Vân nức nở.Lão nhân bị xe cổ của Cố Bát thiếu gia đụng bay, thân thể Phong Phi Vân cứu kịp nên lão không té xuống đất.Nơi này là thần thành, toàn là tu sĩ đỉnh cao nhất tụ tập, nhưng tu sĩ mạnh đến mấy cũng sẽ già đi.

Đến tuổi già huyết khí suy sụp, lực lượng xói mòn, tu vi yếu dần.

Cho nên không phải lão nhân nào cũng mạnh mẽ.

Con người rồi sẽ có lúc gài, có lúc bất lực.Phong Phi Vân nhìn ra được lão tiền bối này tuổi thọ sắp hết, đã đến lúc thiên nhân ngũ suy.

Chắ không lâu sau lão nhân sẽ tọa hóa, nếu không chẳng đến nỗi bị một chiếc xe đụng bay.Phong Phi Vân không phải loại người tốt hay giúp người, nhưng hắn hơi quan tâm những lão nhân không sống được bao lâu.

Mỗi người đều có lúc già đi.Phong Phi Vân hỏi:- Ành tiền bối ở đâu?

Có cần vãn bối đưa về không?Lão nhân cười nói:- Nhà qua xa, không làm phiền người trẻ tuổi.

Các ngươi có chuyện cứ bạn đi, lão gài ta đây không sống được bao lâu, ta đi bái phỏng một bằng hữu già, chắc cũng sắp xuống lòng đất.Lão nhân loạng choạng đi xa.Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đến Mộng Thiên Cư.Trên con đường bên ngoài, một chiếc xe cô do sư thú bảy đầu kéo bị người dẫn vào trong, là tọa kỵ của Cố Bát thiếu gia.Phong Phi Vân cười nói:- Thật là oan gia ngõ hẹp, Cố Bát thiếu gia cũng đến Mộng Thiên Cư.Lưu Tô Tử không thổi phồng, Mộng Thiên Cư là chỗ buôn bán lớn nhất Thiên Thu thần thành.

Đất rộng, xây dựng cực kỳ hoa lệ.

Các điện vũ, cổ bảo đầy rẫy.

Có linh thụ, dược điền trong đó, có linh thú chở khách đi các khu buôn bán.Nơi này như thế giới tiên linh.Mộng Thiên Cư chia hai tầng, một dưới đất, chủ yếu buôn bán vật phẩm thấp kém.

Sân tuyển bảo, khu đổ thạch, khu linh thú, khu chiến hồn.

Nơi này giao dịch phần lớn khách đến Mộng Thiên Cư.-------Chương 1446: Bốn trăm con linh thú chiến hồnTrên bầu trời lơ lửng một ít cung khuyết thần vũ, toàn là giao dịch đỉnh cao, phòng đấu giá.Có thể đến cung khuyết, thần vũ trên bầu trời toàn là người có uy tín, danh dự nhất Diệp Hồng cảnh.Lưu Tô Tử dẫn Phong Phi Vân đến sân rộng mênh mông.

Ngọc thạch trải đất, tiên rừng rậm rạp.

Có thị nữ, thị vệ thỉnh thoảng đi qua bên người.- Nơi này là chỗ Mộng Thiên Cư chuyên môn nhận yêu thi, yêu khí, giá cả tuyệt đối hợp lý.Người phụ trách chỗ này là nam nhân trung niên hơi mập, tên Lục Nguyên.

Thấy Lưu Tô Tử đến Lục Nguyên liền bỏ công việc sang một bên, chạy tới đón, chắp tay hành lễ với nàng, liếc hướng Phong Phi Vân.Lục Nguyên cười nói:- Hôm nay đại tiểu thư mới đến Thiên Thu thần thành, không ngờ Tử công tử cũng tới.Lưu Tô Tử nhướng mày liễu, quạt khều chóp mũi:- Đại tỷ cũng đến Thiên Thu thần thành?

Vậy mà ta không biết tin, ngươi có biết địa tỷ đến vì chuyện gì không?- Cái này . . .

Tiểu nhân không dám nói lung tung.Lục Nguyên khom người nói:- Xin Tử công tử đừng làm khó người hầu chúng ta.- Ta hiểu khó khăn của ngươi, khỏi nói nữa.Lưu Tô Tử mở miệng nói:- Đây là bằng hữu của ta, mới trở thành chiến vương trên chiến trường vạn tộc, lần này mang chiến lợi phẩm lại đây bán, ngươi nhớ cho giá phải chăng.- Chắc chắn rồi, Tử công tử đã dặn thì lão bộc nhất định sẽ ch ovị công tử này giá tốt nhất.

Mời mở miệng nói: Đi bên này.Lục Nguyên đưa Phong Phi Vân đến chợ tiên.

Lưu Tô Tử không đi theo, dường như bận việc khác.Phong Phi Vân đoán đại khái, quận chúa cảnh chủ phủ như nàng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, ví dụ đại tiểu thư mới đến Thiên Thu thần thành.Lưu Tô Tử rời đi chắc vì đại tiểu thư cảnh chủ phủ.Gia tộc lớn, cạnh tranh cũng khốc liệt.

Người có thể bộc phát tài năng trong muôn vàn đệ tử tuyệt đối là nhân vật ưu tú.

Cạnh tranh với nhau rất tàn nhẫn, nguy hiểm, Phong Phi Vân không muốn tham gai vào vòng xoáy.Phong Phi Vân lấy hết yêu thi ra, tổng cộng mấy chục vạn.

Trong đó có mười tám vạn yêu thi Thiên Mệnh đệ bát trọng.

Bốn mươi ai vạn yêu thi Thiên Mệnh đệ cửu trọng.

Bảy ngàn yêu thi Niết Bàn đệ nhất trọng thiên.

Một ngàn hai trăm yêu thi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.

Một trăm năm mươi yêu thi Niết Bàn đệ tam trọng thiên.

Mấy trăm yêu thi Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Ba yêu thi Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.Số lượng yêu thi khổng lồ làm Lục Nguyên thấy rộng biết nhiều hồn hồn, thầm nghĩ: Không uổng là bằng hữu của Tử công tử, lại còn là chiến vương, có thể lấy ra nhiều yêu thi cũng bình thường, bình thường thôi.Phong Phi Vân bán hết yêu thi, hắn được một ức tám ngàn bốn trăm vạn khối linh thạch.Cái này là số tài sản kếch sù, lão tổ cổ tộc chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.Phong Phi Vân đổ hết yêu khí chiến binh góp nhặt được xếp thành núi lớn, bảo quang lấp lánh sáng chói.

Có mấy chục vạn vũ khí, nhưng toàn là yêu khí phẩm cấp thấp, ít có yêu khí phẩm cấp cao.

Có một số là vũ khí đứt gãy.Không ngờ giá yêu khí trên cả yêu thi, bán được hai ức ba nghìn vạn khối linh thạch.Giện giờ số linh thạch Phong Phi Vân có được là bốn ức một ngàn bốn trăm vạn linh thạch, xem như tài chủ một phương, giàu còn hơn gia tộc cổ tộc các đại vực.Vì Phong Phi Vân là bằng hữu của Lưu Tô Tử nên tu sĩ Mộng Thiên Cư làm việc hiệu suất cực cao, rất nhanh đưa bốn ức một ngàn bốn trăm vạn linh thạch vào tay Phong Phi Vân.Bốn trăm mười bốn trùng động linh thạch.Một trùng động linh thạch = một trăm vạn khối linh thạch.Bốn trăm mười bốn trùng động linh thạch vừa đủ con số bốn ức một ngàn bốn trăm vạn linh thạch .Trong chỗ buôn bán lớn như Mộng Thiên Cư, nếu giao dịch thì dùng đơn vị tiền không phải chân diệu linh thạch mà là "Trùng động linh thạch".Có thể nói so với Trung cổ thế gia tích lũy thâm sâu thì bốn trăm mười bốn trùng động linh thạch của tiên hiền yêu tộc không đáng là gì.Nhưng số linh thạch này đã đủ để mua linh thú chiến hồn, Phong Phi Vân nghĩ vậy.- Hóa ra Phong công tử muốn mua linh thú chiến hồn, ta phái người đưa công tử đi chỗ bán linh thú chiến hồn.Lục Nguyên kêu một thị nữ đến dẫn Phong Phi Vân đi mua linh thú chiến hồn.Tu vi của thị nữ này đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên, thanh tú thoát tục, sắ đẹp cỡ thượng đẳng, nàng tên là La Lam.Mộng Thiên Cư chiếm khoảnh đất khổng lồ, Phong Phi Vân xuyên qua linh lâm, vượt quahi a ngọn núi, đi qua ba linh tuyền cuối cùng đến chỗ mua bán linh thú chiến hồn.Nơi đây là không gian rộng lớn, có rất nhiều điện vũ tại đây.

Khá nhiều tu sĩ cường đại ra vào, có hơi thở hiền giả Vũ Hóa cảnh phát ra từ vài cung điện.Thị nữ tên La Lam hỏi:- Công tử định mau loại linh thú chiến hồn nào?Phong Phi Vân nói:- Linh thú chiến hồn có huyết mạch thái cổ thánh thú, tốt nhất là ba ngàn năm.

Linh thú chiến hồn đẳng cấp hai ngàn năm cũng tạm được.- Linh thú chiến hồn có huyết mạch thái cổ thánh thú ba ngàn năm tuổi chia ba cấp, Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, Niết Bàn đệ lục trọng thiên.

Không biết công tử định mua loại nào?- Linh thú chiến hồn đẳng cấp Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Phong Phi Vân là cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, nếu tu luyện vạn thú chiến vực thì lựa chọn linh thú chiến hồn đẳng cấp Niết Bàn đệ tứ trọng thiên là tốt nhất.

Như thế thì Phong Phi Vân có thể ngưng luyện nhiều linh thú chiến hồn cùng cảnh giới hơn.La Lam nói:- Một con linh thú chiến hồn đẳng cấp này giá một trùng động linh thạch.Phong Phi Vân nuốt nước bọt khan:- Mắc vậy?Hiện giờ Phong Phi Vân mới có bốn trăm mười bốn trùng động linh thạch, chỉ mau được bốn trăm con linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.La Lam cười nói:- Mộng Thiên Cư chúng ta chọn linh thú chiến hồn có tiềm lực lớn nhất, tương lai theo tu vi của công tử tăng lên thì linh thú chiến hồn cũng có không gian tiến bộ rất lớn.

Nếu công tử hầu bao khó khăn thì có thể mau linh thú chiến hồn đẳng cấp Niết Bàn đệ tam trọng thiên.Phong Phi Vân cắn răng nói:- Không cần, ta mua linh thú chiến hồn đẳng cấp Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, cho ta bốn trăm con!Nếu luyện bốn trăm con linh thú chiến hồn vào cơ thể, cộng thêm Phong Phi Vân vốn có bốn mươi hai linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, vậy hắn được lực lượng bốn trăm bốn mươi hai con linh thú chiến hồn.

Chỉ tính lực lượng cơ thể Phong Phi Vân đánh ra một đấm ngang ngửa bốn trăm bốn mươi hai tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Lực lượng đẳng cấp như thế đánh với cùng cảnh giới, đơn thuần về thể lực một đấm đánh nát linh khí địch thủ.Sau khi mua bốn trăm con linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, Phong Phi Vân cỉ còn lại mười bốn trùng động linh thạch.- Cần đi kiếm thêm linh thạch mới được.

Mục tiêu của ta là một đấm đánh ra lực lượng gấp vạn lần tu sĩ cùng cảnh giới cao nhất.

Phải đổi hết linh thú chiến hồn trong cơ thể thành linh thú chiến hồn huyết mạch thái cổ thánh thú.-------Chương 1447: Phòng đấu giá Mộng Thiên CưPhong Phi Vân mới đi ra chợ tiên linh thú chiến hồn chợt nghe có người kêu tên mình, người đó nhanh chóng đến gần hắn.- Có thể gặp Phong huynh tại đây thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm ba thiếu niên tuấn tú quần áo ngăn nắp trước mặt, hắn không nhớ đã gặp bọn họ ở đâu.Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:- Các ngươi là ai?

Sao biết tên của ta?Cố Cửu thiếu gia tuấn lãng thần phong, hai mắt trong trẻo, ung dung vái chào:- Phong huynh bây giờ là nhân vật có quân công chiến vương, thế hệ trẻ nguyên Diệp Hồng cảnh này có ai không biết danh tiếng của Phong huynh?Cố Thập Tam thiếu gia nói:- Chúng ta từng gặp mặt ở chợ Băng Hà, nhưng khi đó chúng ta không biết nhìn người, xem Phong huynh như những bán yêu nô khác . . .

Khụ khụ, nói lỡ, lỡ miệng, ta không có ý kia.Cố Cửu thiếu gia mắng:- Thập Tam, ngươi nói bậy bạ gì vậy?

Mau xin lỗi Phong huynh!Cố Thập Tam thiếu gia chạy qua khom lưng hành lễ, xin lỗi Phong Phi Vân rối rít.Phong Phi Vân chợt nhớ ra ba năm trước ở chợ Băng Hà có gặp ba thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia chính là ba người trước mặt.

Khi ấy thái độ của bọn họ đối với tiên hiền yêu tộc khác hẳn bây giờ.

Nay Phong Phi Vân trở thành chiến vương, nhưng thân phận vẫn là bán yêu, tại sao ba thiếu niên cố ý đến nịnh nọt hắn?

Hành động khác lạ tức có ý đồ.Phong Phi Vân sử dụng đại diễn thuật âm thầm suy tính một phen, biết địa khái thân phận của ba người.

Phong Phi Vân cười thầm, hiểu lý do.Ba thanh niên tài tuấn là Cố lão cửu, Cố thập tam của Cố gia, còn có Ngọc thiếu gia của Ngọc gia.Bọn họ là vô thượng tài tuân của Trung cổ thế gia, tư chất hơn người, người thừa kế có tư cách cạnh tranh gia tộc.Tài tuấn xuất sắc nhất Cố gia có Cố lão bát, Cố lão cửu.

Hai người đấu mấy chục năm vì vị trí người thừa kế gia tộc.

Tình huống bây giờ trở nên bất lợi cho Cố Cửu thiếu gia.Bởi vì Cố lão bát được truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ, dần ngồi vững vị trí người thừa kế trong gia tộc.

Người ủng hộ Cố Cửu thiếu gia dần nghiêng sang Cố lão bát, nếu cứ tiếp tục thế này đừng nói Cố Cửu thiếu gia không thể trở thành người thừa kế tử vong bí cảnh, Cố lão bát có cho gã sống hay không là cả một vấn đề.Hiện giờ Cố Cửu thiếu gia đối mặt chuyện lửa sém lông mày.Trong Diệp Hồng cảnh hầu như khó tìm được thanh niên tài tuấn đối kháng với Cố lão bát.

Đang lúc Cố Cửu thiếu gia sứ đầu mẻ trán thì nhìn thấy Phong Phi Vân trong Mộng Thiên Cư.Nghe đồn bán yêu này có thể giết Tiêu Thiên Duyệt, hắn tuyệt đối sở hữu thực lực siêu phàm, không chứng có thể chống lại Cố lão bát.Cố Cửu thiếu gia nhìn thấy hy vọng.Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Mới rồi thấy Phong huynh đang rầu vì tiền tài, không biết tại hạ có thể giúp được gì không?Nếu có của rơi thì Phong Phi Vân không ngại nhặt, nhưng hắn cần số lượng linh thạch cực kỳ khổng lồ.

Phong Phi Vân có nói ra số lượng e rằng thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia như Cố Cửu thiếu gia cũng chào thua.Phong Phi Vân cười nói:- Không cần các vị hỗ trợ, ta tự giải quyết tiền tài được.

Nhưng còn cần đi phòng đấu giá để đấu giá vài món.Cố Cửu thiếu gia tự tiến cử:- Muốn đi phòng đấu giá phải có người dẫn tiến, tuy tại hạ không mua nổi cái gì trong đó nhưng có chút địa vị.

Nếu Phong huynh không chê, tại hạ nguyện ý làm người dẫn tiến Phong huynh.Phong Phi Vân không từ chối ý tốt của bọn họ:- Ha ha ha ha ha ha!

Thế thì không còn gì tuyệt hơn.Hiện giờ Phong Phi Vân đối diện tài tuấn Cửu Tiêu tiên thành, mười hai vực khiêu chiến.

Cố Cửu thiếu gia muốn nhờ lực lượng của Phong Phi Vân đối phó Cố lão bát, hắn cũng muốn lôi kéo đám người ngăn áp lực Cửu Tiêu tiên thành.Hơn nữa dù Phong Phi Vân không đối phó Cố lão bát thì chắc chắn gã sẽ đến giết hắn.

Có đàn em để lợi dụng tại sao không dùng?Phòng đấu giá Mộng Thiên Cư xây trên điện vũ bay khổng lồ, khí thế nguy nga, hùng vĩ tráng lệ như một tòa cửu thiên tiên cung.Bậc thang đi lên tiên cung đã dài cỡ ba ngàn ba trăm bậc, làm bằng ngọc thạch, khắc hoa văn rồng phượng, xa hoa giàu có.Phòng đấu giá này xứng là một trong các phòng đấu giá đỉnh cao nhất nguyên Diệp Hồng cảnh.

Ai đến đấu giá hay đưa báu vật cho Mộng Thiên Cư đấu giá giùm toàn là nhân vật có uy tín danh dự nhất, đôi khi một số đại hiền giả có mặt trong hội đấu giá.Một tiểu chấp sự liếc Phong Phi Vân, nhìn thấu hắn là bán yêu nên không cho rằng hắn sẽ lấy ra báu vật ghê gớm gì.- Đấu giá giùm?

Ngươi nên biết đặt lên đài đấu giá Mộng Thiên Cư toàn là báu vật không tầm thường.Mặc dù Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia là thiên tài tuấn kiệt Trung cổ thế gia dẫn tiến Phong Phi Vân nhưng không khiến tiểu chấp sự xem trọng bao nhiêu.

Tiểu chấp sự thấy quá nhiều đại nhân vật, mỗi ngày gã gặp vài hiền giả Vũ Hóa cảnh, sẽ không nể mặt đám thanh niên Trung cổ thế gia.Lưu Tô Tử mặc áo tím phong độ phiên phiên cũng đến phòng đấu giá, cười tủm tỉm, phe phẩy quạt.Lưu Tô Tử cười nói:- Phong huynh không báo ta biết một tiếng đã đến phòng đấu giá, xem ra Phong huynh được thứ tốt gì trong mộ táng thánh linh?Mấy chữ mộ táng thánh linh làm tim tiểu chấp sự rớt cái bịch.Đoạn thời gian gần đây bởi vì thánh linh mộ táng xuất thế, trong phòng đấu giá Trung Ương vương triều thứ sáu xuất hiện khá nhiều báu vật kinh thiên động địa, toàn là bán ra giá trên trời.Khi tiểu chấp sự thấy Lưu Tô Tử liền chạy lên nghênh đón, cúi gập đầu chào.Tiểu chấp sự khom lưng cười nịnh với Phong Phi Vân:- Thì ra công tử là bằng hữu của Tử công tử, tiểu nhân có mắt không biết nhìn, thật là đáng chết, đáng chết.Phong Phi Vân sẽ không so đo với loại người ngã theo chiều gió, cười nói:- Báu vật trong mộ táng thánh linh đều bị đại nhân vật lấy đi, tôm tép như chúng ta chỉ được uống chút canh thừa.Tiểu chấp sự dẫn đoàn người đi ra hậu đài phòng đấu giá, có tu sĩ khác định gửi báu vật cho phòng đấu giá.

Các loại báu vật được lấy ra, bảo quang tràn ngập không gian.Trọng địa phòng đấu giá đương nhiên có cường giả tọa trấn, phụ trách an toàn nơi này.Đàon người mới đến hậu đài phòng đấu giá thì thấy Cố Bát thiếu gia mặc áo gấm hoa bào, dường như gã đang gửi nhờ báu vật gì.

Rất nhiều thanh niên tài tuấn, thiên chi kiêu nữ theo bên cạnh Cố Bát thiếu gia, cười nói vui vẻ.Một nữ nhân mặt mũi khá giống Lưu Tô Tử đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia.

Nữ nhân mặc áo đỏ, bộ dáng không có tuổi, da trắng như trứng gà bóc, cánh tay đều nhiều vòng ngọc màu đỏ, đẹp quyến rũ.

Mấy thiên chi kiêu nữ khác lu mờ trước nàng.Cố Bát thiếu gia khinh thường mấy thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu tử nịnh bợ mình nhưng rất kiêng dè nữ nhân áo đỏ, không dám lỗ mãng.Cố Bát thiếu gia liếc xéo Phong Phi Vân đứng bên cạnh, mắt nổi lên sát khí:- Ha ha ha ha ha ha!

Hôm nay thật tình cờ, không ngờ cửu đệ và Tử công tử đến phòng đấu giá, không biết các người định đấu giá vô thượng thần bảo gì?-------Chương 1448: Tài phú kinh người (1)Trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ Phong Phi Vân suýt lấy mạng Cố Bát thiếu gia, hơn nữa hắn là người duy nhất biết bí mật của gã.

Cố Bát thiếu gia quyết tâm trừ khử Phong Phi Vân, nhưng không tiện ra tay trong phòng đấu giá.Nữ nhân xinh đẹp mặc áo đỏ bằng gấm đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia che miệng cười nói:- Đúng là tình cờ, chẳng phải bình thường thất muội ghét bán yêu nhất sao?

Tại sao hôm nay đi cùng một bán yêu đến phòng đấu giá?Lưu Tô Hồng kêu thất muội ý chỉ Lưu Tô Tử.Lưu Tô Hồng là địa tiểu thư cảnh chủ phủ, cũng là đại tỷ của Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử xếp hạng bảy trong cảnh chủ phủ, chỉ vì nàng thường mặc đồ nam nên mọi người gọi nàng là Tử công tử.Lưu Tô Tử cười nói:- Ta chỉ ghét bán yêu không có thực lực, tự cam sa đọa.

Với bán yêu có thực lực thì ta cũng muốan quen biết.- A?

Ra là vậy, nói thế là bán yêu này có vài phần tu vi?Lưu Tô Hồng cười nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt khinh thường nói:- Bán yêu là bán yêu, tuyệt đối đừng ôm nhiều hy vọng vào loại người này.

Ta khuyên thất muội ít tiếp xúc sinh vật đê tiện này đi, truyền vào tai các lão nhân trong gia tộc e rằng sẽ rất thất vọng với thất muội.Lưu Tô Tử cười nói:- Cái này không nhọc đại tỷ quan tâm, tiểu muội có chừng mực.Cố Bát thiếu gia lên tiếng:- Phong huynh đúng là anh kiệt trong bán yêu, nghe nói Phong huynh được nhiều báu vật trong mộ táng thánh linh, định đấu giá?

Không biết có thể cho ta thấy quen mặt được không?Trong đám tài tuấn đứng Sau lưng Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng có kẻ cười khẩy nói:- Bán yêu thì có được báu vật ghê gớm gì?- Bát thiếu gia đấu giá thái cổ đan đình mang ra từ mộ táng thánh linh, được giám bảo sư định giá sơ bộ là mười ức khối linh thạch, còn đấu giá đến giá cỡ nào thì . . .

Ha ha ha, không biết được.Mười ức khối linh thạch là con số khổng lồ đối với tài tuấn kiệt xuất trong Trung cổ thế gia.

Chỉ có những người địa vị siêu cao trong Trung cổ thế gia mới lấy ra được số tiền lớn như thế, những người khác nghe sẽ sợ teo tim.Phe Phong Phi Vân, Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia biến sắc mặt.

Nếu để Cố lão bát đấu giá được mười ức linh thạch thì lung lạc được bao nhiêu lòng người?Hơn nữa người trẻ tuổi tranh nhau một hơi, giờ tất cả bị mười ức linh thạch trấn, nếu phe Lưu Tô Tử, Cố Cửu thiếu gia cũng bị hù sợ thì thua Khí thế ngay tại chỗ, rất khó khăn trong cuộc tranh quyền người thừa kế gia tộc.Người trẻ tuổi so kè đều bày trò cho mấy trưởng bối trong gia tộc xem, càng làm mạnh mẽ, ức chế đối thủ cạnh tranh càng được trưởng bối xem trọng, ủng hộ.Lưu Tô Tử, Cố Cửu thiếu gia có địa vị không tầm thường trong gia tộc, có thể điều động được nhiều linh thạch.

Nhưng kêu bọn họ lấy báu vật mười ức khối linh thạch ra đấu giá thì làm khó cho họ.Phong Phi Vân cười nói:- Lợi hại, lợi hại, không uổng là Cố Bát thiếu gia, đi một vòng trong mộ táng thánh linh đã được trọng bảo giá trị mười ức linh thạch, thật khiến người hâm mộ.Thiên tài tuấn kiệt phe Cố Bát thiếu gia lộ vẻ đắc ý.Phong Phi Vân được mốt ít báu vật trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ, hắn lấy một mái ngói to ra.

Ngói dài một thước, nặng hơn tám ngàn cân, ánh vàng chói lọi, linh khí đậm đặc tựa như khắc bằng tiên ngọc.Một thiên tài tuấn kiệt Sau lưng Cố Bát thiếu gia cười khẽ:- Lấy một mái ngói ra . . .Giám bảo sư già của phòng đấu giá nhìn chằm chằm mái ngói trong tay Phong Phi Vân, mắt sáng rực.Giám bảo sư già nói:- Mái ngói này ghê gớm, điêu bằng lưu kim thủy mẫu thạch.Lưu Tô Tử rung động, cười nói:- Đúng rồi, đúng là lưu kim thủy mẫu thạch.lưu kim thủy mẫu thạch là tài liệu cần có để luyện chế linh khí thập phẩm trở lên, giá mắc vô cùng, có nhiều lúc là vô giá.Giám bảo sư già vui mừng nói:- Phòng đấu giá chúng ta đã rất lâu không xuất hiện lưu kim thủy mẫu thạch khối to như vậy.

Mấy hôm trước có lão nhân Trung cổ thế gia hỏi có đấu giá lưu kim thủy mẫu thạch không, lần này một khối lưu kim thủy mẫu thạch to đưa đến phòng đấu giá chắc chắn sẽ bán ra giá không nhỏ.Một khối lưu kim thủy mẫu thạch nghiền thành mái ngói được cân xong, tổng cộng tám ngàn sáu trăm năm mươi bảy cân hai lượng.Bình thường lưu kim thủy mẫu thạch bán bằng đơn vị lượng.Một lượng lưu kim thủy mẫu thạch bán một ngàn bốn trăm linh thạch trở lên, nhưng nhiều lúc dù ngươi có linh thạch cũng không thể mau lưu kim thủy mẫu thạch, vì vậy giá cả bán ra luôn cao hơn giá trung bình.Giám bảo sư già tính theo trọng lượng khối lưu kim thủy mẫu thạch ra giá bảo thủ:- Giá quy định là một ức hai ngàn vạn khối linh thạch.- Chỗ ta có một ít mái ngói bằng lưu kim thủy mẫu thạch, không biết có thể lấy ra đấu giá chung không?Phong Phi Vân thốt câu này làm Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng tim rớt cái bịch.

Vẫn còn lưu kim thủy mẫu thạch?Nếu Phong Phi Vân lây ra thêm mấy miếng mái ngói chắc chắn giá trị hơn hẳn thái cổ đan đỉnh mà Cố Bát thiếu gia đấu giá.Cố Thập Tam thiếu gia đắc ý nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Đương nhiên có thể đấu giá hết, dù có thêm nhiều lưu kim thủy mẫu thạch hơn nữa chắc chắn bán được.Cố Thập Tam thiếu gia hận không thể xúi Phong Phi Vân lấy nhiều mái ngói ra đập vào mặt nhóm người đối diện.Lưu Tô Tử cẩn thận hơn nhiều, cười nói:- Đây là bí mật thương nghiệp, đừng lấy ra bị người ta biết, tránh cho ai đó lộ tiếng gió ảnh hưởng kêu giá.

Phong Phi Vân, chúng ta vào bên trong giám định đi.Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Tử công tử nói đúng, tài không thể lộ ra ngoài, điệu thấp là hơn.Trong ánh mắt âm trầm của Cố Bát thiếu gia, đám người Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử đi vào phòng kín, cấm chế mở ra.Phong Phi Vân liên tục lấy mười lăm mái ngói vàng ra, toàn làm bằng lưu kim thủy mẫu thạch.

Ánh sáng rực rỡ vàng chói làm 4e7 mù mắt.Cố Thập Tam thiếu gia cười nói:- Trời, cộng lại là mười sau khối lưu kim thủy mẫu thạch, thế này thì bán được bao nhiêu linh thạch?

Nếu để nhóm bát ca thấy nhiều lưu kim thủy mẫu thạch thế này không biết bọn họ có biểu tình gì?

Ha ha ha ha ha ha!Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia thấy rộng biết nhiều cũng rất giật mình.

Cái này không đơn giản là mười sáu mái ngói, nó đại biểu tài phú mấy chục ức linh thạch, đủ để lão nhân Trung cổ thế gia chảy nước miếng.Phong Phi Vân lấy lưu kim thủy mẫu thạch ra đấu giá, trong lòng còn chút e ngại.

Giá trị quá khổng lồ, không chừng bị ai đỏ mắt cướp giật.Đám người Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia rất có thể nổi lòng tham, nếu bọn họ động tâm giết Phong Phi Vân cũng không lạ.Nếu ở nơi khác thì Phong Phi Vân không dám làm điều này.Nhưng chỗ này là Hồng Diệp Tinh, là trung tâm nguyên Diệp Hồng cảnh.

Chỉ có tinh cầu lớn này bất cứ gió thổi cỏ lay sẽ kinh động nhiều người.-------Chương 1449: Tài phú kinh người (2)Dù người thế hệ trước muốn giết người cướp báu vật cũng không làm sạch sẽ được, đám tu sĩ Bán Yêu Minh mà biết có người giết Phong Phi Vân, còn cướp báu vật của hắn, địa vị hiện tại của hắn trong Bán Yêu Minh chắc chắn sẽ gây sóng to gió lớn.

Khi đó cường giả tổng minh sẽ đến diều tra, đây là điều mà không Trung cổ thế gia mkuốn gặp.Cho nên khả năng thế hệ trước đánh cướp Phong Phi Vân không lớn.Miễn thế hệ trước không ra tay thì Phong Phi Vân không sợ đám thanh niên tài tuấn chút nào.Phong Phi Vân lấy lưu kim thủy mẫu thạch ra bán là quyết định Sau khi hắn suy nghĩ kỹ càng.Mười sáu khối lưu kim thủy mẫu thạch sức nặng cách biệt không lớn, giá quy định khoảng một ức linh thạch.Giá trị mười sáu khối lưu kim thủy mẫu thạch rất khả quan nhưng Phong Phi Vân muốn mua linh thú chiến hồn số lượng lớn, chưa gom đủ linh thạch.- Ta còn thứ để đấu gái!Phong Phi Vân lấy cây cột đỏ rực thô một thước, dài ba thước ra.

Cột tỏa ánh sáng lửa đâm đau mắt người.Sau khi Phong Phi Vân lấy cây cột ra, nhiệt độ phòng kín trở nên nóng cháy như có lửa bao trùm, trong lửa chứa yêu khí daô đọng.Giám bảo sư già dụi mắt, run run nói:- Đây . . .

Không . . .

Không lẽ đây là cây cột điêu bằng hỏa loan cốt?Giám bảo sư già chưa từng thấy hỏa loan cốt, lão chỉ đọc được trên sách miêu tả đặc điểm của hỏa loan cốt.Phong Phi Vân khẳng định suy đoán của Giám bảo sư già, hắn gật đầu nói:- Đây đúng là một cây hỏa loan cốt.Mọi người hết hồn.

Mấy thanh niên tài tuấn giật mình rớt cằm.Hỏa loan yêu tộc là một trong ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc, huyết mạch cực kỳ cao quý.Gần vạn năm nay nhân tộc càng lúc càng mạnh mẽ, mở mang bờ cõi trên chiến trường vạn tộc.

Nhưng bọn họ toàn đối phó yêu tộc nhỏ yếu gần lãnh thổ nhân loại, ví dụ Bạch Chu yêu tộc, Hổ Lang yêu tộc, cự nghĩ yêu tộc vân vân.Những thái cổ thánh yêu tộc không thèm để nhân loại vào mắt, thái cổ thánh yêu tộc nào cũng mạnh hơn nhân loại, sinh ra trên đại lục này lâu hơn nhân loại.

Nhân loại không bao giờ dám khiêu chiến với một thái cổ thánh yêu tộc, bọn họ kính sợ thái cổ thánh yêu tộc từ thái cổ đến nay.Cho bên yêu thi thái cổ thánh yêu tộc rất hiếm hoi trong quốc gia nhân loại, giá cực mắc.Tác dụng của hỏa loan cốt rất lớn, có thể tế luyện một số đan dược đỉnh cao, một lượng nhỏ hỏa loan cốt đã là báu vật làm các luyện đan tông sư phát cuồng.Luyện đan tông sư là một tỏng những người giàu nhất Tu Tiên giới, tin tức một khúc hỏa loan cốt được đấu giá mà truyền ra ngoài sẽ gây chấn động lớn.Giám bảo sư kinh nghiệm giỏi nhất phòng đấu giá bị mời ra, nghiên cứu cột hỏa loan cốt một phen, nói:- Cây hỏa loan cốt này nặng ba trăm vạn cân, lúc hỏa loan sống tu vi đến cảnh giới Vũ Hóa đệ thất trọng đã là cường giả cực kỳ khủng bố.

Đây là số tài sản kếch sù, giá thấp nhất là ba trăm ức linh thạch.Lưu Tô Tử bị rung động, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân như xem nhà giàu mới nổi, số tài sản quá khủng.Giám bảo sư trầm ngâm giây lát, cung kính hỏi:- Không biết vị công tử này có vội sử dụng linh thạch không?Phong Phi Vân không hiểu tại sao Giám bảo sư hỏi câu đó, hắn ngẫm nghĩ đáp:- Ta bán những báu vật này đương nhiên vì cần dùng linh thạch gấp, chủ yếu vì mua nhiều linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Giám bảo sư nhíu mày hỏi:- Không biết công tử có thể kéo dài thời gian bán hỏa loan cốt chậm lại ba ngày không?Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao vậy?- Bởi vì báu vật khác nhau có nhóm người khác nhau mới rõ giá trị của nó.

Cây hỏa loan cốt này là vô thượng kỳ bảo với luyện đan tông sư, nếu trong vòng ba ngày chúng ta tuyên truyền ra ngoài chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều luyện đan tông sư đến.

Bọn họ sẽ chuẩn bị đầy đủ linh thạch, khi đó bán giá cao hơn bây giờ nhiều.- Thì ra là vậy.Đương nhiên Phong Phi Vân hy vọng bán hỏa loan cốt giá càng cao càng tốt.

Phòng đấu giá cũng muốn trích nhiều phần trăm hơn, hai bên chung ích lợi.Phong Phi Vân không có ý kiến gì, đợi ba ngày cũng không sao.Vì đâu giá cao hơn, mười sáu khối lưu kim thủy mẫu thạch chia làm ba đợt đấu giá, hôm nay chỉ đấu giá sáu khối.Khi đấu giá thanh niên tài tuấn Phong Phi Vân vội truyền tin về đại doanh Bán Yêu Minh.Phong Phi Vân không yên tâm phòng đấu giá Mộng Thiên Cư, hắn truyền tin về bản công tử là hy vọng Bán Yêu Minh phái cường giả đến bảo vệ mình.Thực lực không đủ mạnh thì làm gì cũng phải hết sức cẩn thận.Phong Phi Vân không tham gia hội đấu giá, hắn chờ ở bên ngoài, Sau khi đấu giá kếtthuúc thì đi lĩnh linh thạch của mình.Trong hội đấu giá có sáu khối lưu kim thủy mẫu thạch tham gia đấu giá, số tiền cao vượt giá quy định.

Tổng cộng đấu giá được mười lăm ức tám ngàn sáu trăm vạn linh thạch.Đặc biệt lưu kim thủy mẫu thạch thứ nhất đấu giá được bốn ức sáu ngàn vạn linh thạch.

Mấy khối sau tuy giá thành giao thấp hơn nhưng cũng vượt qua giá thật của lưu kim thủy mẫu thạch.Từ đó thấy được nhu cầu thị trường lưu kim thủy mẫu thạch rất lớn.Sau khi kết thúc đấu giá, Mộng Thiên Cư lộ tin hai ngày sau sẽ đấu giá tiếp lưu kim thủy mẫu thạch.

Tin tức truyền ra hấp dẫn nhiều luyện đan tông sư đến, khi đó giá bán càng cao hơn.Phòng đấu giá rút chi phí đấu giá thay là một phần trăm, Phong Phi Vân được mười lăm ức bảy ngàn vạn khối linh thạch, tức là một ngàn năm trăm bảy mươi trùng động linh thạch.Cộng thêm mười bốn trùng động linh thạch trước đó, Phong Phi Vân có tổng cộng một ngàn năm trăm tám mươi bốn trùng động linh thạch, bây giờ hắn giàu nứt đố đổ vách.Phong Phi Vân định đi mua linh thú chiến hồn nhưng Mộng Thiên Cư cho biết không có nhiều linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên như thế.Phong Phi Vân hỏi:- Sao có thể như vậy?

Chẳng phải Mộng Thiên Cư là chỗ buôn bán lớn nhất Thiên Thu thần thành sao?

Tại sao không có hơn một ngàn linh thú chiến hồn?Lưu Tô Tử trừng Phong Phi Vân:- Ngươi nghĩ linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên là củ cải sao?

Hơn nữa ngươi đòi linh thú chiến hồn huyết mạch thái cổ thánh thú thì càng hiếm hoi.Phong Phi Vân gật gù.

Trong đại vực hiếm thấy tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, Mộng Thiên Cư môt hơi lấy ra bốn trăm linh thú chiến hồn đẳng cấp Niết Bàn đệ tứ trọng thiên đã là giỏi.- Nhưng nếu ngươi thật sự cần nhiều linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng như thế thì có thể điều từ thần thành khác đến đây.Lưu Tô Tử không rõ tại sao Phong Phi Vân cần nhiều linh thú chiến hồn như thế, nhưng nàng xem hắn là minh hữu quan trọng, cố gắng giải quyết vấn đề giúp hắn.Thần thành trên đại lục huyền bí không chỉ có Thiên Thu thần thành.

Trong Hồng Diệp Tinh có nơi nguy nga, cổ xưa hơn Thiên Thu thần thành, đó là cảnh chủ thần thành, nhưng không nằm trong Mộng Thiên Hổ.Phong Phi Vân cần nhiều linh thú chiến hồn, với thực lực của Mộng Thiên Cư có thể trong thời gian ngắn gom đủ giúp hắn.-------Chương 1450: Cửu thiên tiên nữPhong Phi Vân cười nói:- Vậy thì không còn gì tuyệt hơn, ta đặt trước một vạn con.- Phụt!Cố Thập Tam thiếu gia suýt sợ đến toàn thân co giật té xuống đất.Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia lau mồ hôi trán.

Quá oách, một vạn con linh thú chiến hồn Niết Bàn đệ tứ trọng, lại còn là huyết mạch thái cổ thánh thú.

Đây là mối làm ăn lớn, chỉ có Mộng Thiên Cư mới gom đủ cho Phong Phi Vân nổi.Lưu Tô Tử vốn đang phẩy quát nghe xong suýt đánh rơi cây quạt:- Ngươi cần nhiều linh thú chiến hồn như thế làm gì?Phong Phi Vân cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Ta nói dùng để tu luyện công pháp thì các ngươi có tin không?Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia trợn trắng mắt, hoàn toàn không tin.

Tu luyện công pháp cần đến một vạn linh thú chiến hồn?Lúc này Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng, một đám thiên tài tuấn kiệt tiến đến.

Mấy người Phong Phi Vân hết người, mặt lạnh như tiền.Cố Bát thiếu gia từ xa đã nói:- Chúc mừng, chúc mừng, Phong huynh lần này được nhiều báu vật trong mộ táng thánh linh, chỉ tính đấu giá tối nay đã được tài sản kếch sù hơn mười ức linh thạch, thật khiến người hâm mộ.Lưu Tô Hồng mặc áo đỏ, da trắng tuets, gò má hây hồng, đôi mắt trong trẻo, một dải sáng đỏ bao phủ người nàng.

Lưu Tô Hồng tựa như tinh linh lửa.Lưu Tô Hồng cười nói:- Thất muội, không ngờ ngươi nhặt được báu vật, có số tài phú này chắc sẽ nịnh nọt được nhiều lão nhân trong gia tộc, ha ha ha, thật khiến tỷ tỷ khâm phục.Lưu Tô Tử đứng thẳng tắp, cười nói:- Đây là tiền của Phong huynh, liên quan gì ta?Lưu Tô Hồng môi hồng răng trắng cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Với thủ đoạn của ngươi muốn lấy linh thạch từ tay bán yêu dễ như trở bàn tay.Lưu Tô Hồng cho rằng Phong Phi Vân chỉ là nô lệ, địa vị thấp, dù hắn có mười mây ức linh thạch thì cuối cùng số tiền kếch sù đó sẽ rơi vào tay Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân cười tủm tỉm nghe, không hè tức giận.

Đây là thanh niên tài tuấn trong cảnh chủ phủ, Trung cổ thế gia tranh phong, Phong Phi Vân vui vẻ ngồi ngó.Lưu Tô Hồng thấy Lưu Tô Tử không trả lời, cười nói:- Nhưng tỷ tỷ phải nhắc nhở thất muội rằng tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với bán yêu.

Dù bán yêu kinh tài tuyệt diễm đến mấy, giàu cỡ nào thì số phận đã định không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, đã định trước không là cường giả thật sự trên đại thế.

Thất muội quen với sinh vật đê tiện sẽ không có tương lai gì.Lưu Tô Hồng nói mấy câu đó chẳng chút kiêng dè Phong Phi Vân, không thèm để hắn vào mắt.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Các ngươi muốn đấu thì tự mình đấu, mắc mớ gì kéo lão tử vào?Mặt Phong Phi Vân cười nhưng đã biến thành cười nhạt.Cố Bát thiếu gia cười nói:- Nghe bảo đêm nay Cửu Thiên tiên nữ sẽ giá lâm Tiên Hư hoa gian động thiên, khi đó nhiều thiên tài tuấn kiệt Diệp Hồng cảnh đều chạy qua, không biết các ngươi có hứng thú đi không?Nghe tên Cửu Thiên tiên nữ, Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia rung động, hai người biết lai lịch của Cửu Thiên tiên nữ.Lưu Tô Tử cười nói:- Nếu tôn giá Cửu Thiên tiên nữ đã đến Hồng Diệp Tinh tất nhiên chúng ta phải đi giúp vui.- Vậy ta sẽ đi Tiên Hư chờ cửu đệ và Tử công tử, còn có Phong huynh, ha ha ha ha ha ha!Cố Bát thiếu gia mang theo một đám thiên tài tuấn kiệt trực tiếp rời đi.Mãi khi bọn họ đi xa, sắc mặt nhóm Lưu Tô Tử, Cố Cửu thiếu gia sa sầm.Biểu tình Cố Cửu thiếu gia cực kỳ nghiêm túc nói:- Lão bát đã hợp sức với dại quận chúa, có vẻ bọn họ sẽ giúp đỡ cho nhau, đánh bại đối thủ cạnh tranh trong thời gian ngắn rồi ngồi lên vị trí người thừa kế gia tộc.Lưu Tô Tử nghiêm nghị nói:- Lão bát và đại tỷ đều xuất hiện ở Thiên Thu thần thành thì chắc còn hẹn ai khác.Cố Cửu thiếu gia gật gù.

Hít sâu, nói:- Chắc Hoàng Thiên của Hoàng gia, Mộ Dung Tam Đắc của Mộ Dung gia tộc sẽ xuất hiện trong Tiên Hư.Ngọc thiếu gia cười nói:- Tối nay sẽ có một trận đấu khó khăn.Cố gia hay Ngọc gia, Mộ Dung gia, Hoàng gia đều là Trung cổ thế gia, truyền thừa xa xôi, nội tình gia tộc đặc biệt thâm sâu.Tài tuấn trong thế hệ trẻ quen biết nhau, âm thầm liên minh cùng đối phó địch thủ cạnh tranh.

Đây là chuyện vinh quang chung hoặc chết chùm, chọn minh hữu là điều rất quan trọng.Phong Phi Vân gãi mũi cười nói:- Ta càng hứng thú với Cửu Thiên tiên nữ hơn, nàng ta có lai lịch gì?

Chẳng lẽ thật sự là tiên nữ từ chín tầng trời giáng trần?Ngọc thiếu gia cười nói:- Cửu Thiên tiên nữ rất ghê gớm, ta chỉ nghe tên nàng chứ chưa thấy mặt.Cố Cửu thiếu gia góp lời:- Ai kêu Cửu Thiên tiên nữ lần đầu tiên đến Diệp Hồng cảnh?

Được gọi là thiên chi kiêu nữ thiên phú cao nhất từ thời đại trung cổ đến nay của Tiên Hư, trong thế hệ trẻ Cửu Thiên tiên nữ gần bằng Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Lưu Tô Tử cười nói:- Phong bán yêu, chẳng phải ngươi không có hứng thú với mỹ nhân sao?Phong Phi Vân nói:- Sẽ có ngày Tử công tử biết ta có hứng thú với mỹ nhân không!Vẻ mặt Lưu Tô Tử nghiêm túc nói:- Cửu Thiên tiên nữ này không phải tiên nữ trên chín tầng trời giáng trần.

Cửu Thiên là dòng họ, tiên nữ ý chỉ nàng là thiên chi kiêu nữ xuất sắc thế hệ này của Tiên Hư.Cố Cửu thiếu gia nghiêm nghị nói:- Phong huynh hãy cẩn thận, rất có thể Cửu Tiêu tiên thành, tu sĩ mười hai vực đêm nay sẽ đến Tiên Hư.Đoàn người đi ra Mộng Thiên Cư.

Cố Cửu thiếu gia, Cố Thập Tam thiếu gia, Ngọc thiếu gia rời đi, bọn họ rất chú trọng thịnh yến Tiên Hư hoa gian động thiên đêm nay, giờ đi liên lạc minh hữu của mình.

Bọn họ không muốn thua đối thủ cạnh tranh trong tình huống quan trọng thế này.Tài tuấn Trung cổ thế gia đấu đá nhau đều có thủ đoạn của mình.Chỉ còn lại Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử ung dung bước chậm, phong độ phiên phiên theo sau Phong Phi Vân.- Đi cửa thành làm chi?Lưu Tô Tử luôn làm bộ dáng bày mưu lập kế, trong đầu đang suy tư điều gì đó.Phong Phi Vân đáp:- Đón người.Phong Phi Vân đi đón cường giả Bán Yêu Minh phái đến.

Bán yêu không có tư cách vào thần thành, đành nhờ thân phận của Lưu Tô Tử đưa người vào.Linh cung chủ vốn cho rằng Bán Yêu Minh phái hai bán yêu lục giai đến bảo vệ mình đã là khá.

Khi Phong Phi Vân đến ngoài Thiên Thu thần thành, thấy Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân, đây là hai vị bán yêu thất giai.Lưu Tô Tử hiểu ra, nàng liếc Phong Phi Vân, cười lắc đầu:- Sao ngươi cẩn thận quá vậy?

Chẳng lẽ ở chung với bản công tử còn sợ bị người cướp sao?Phong Phi Vân nói thật:- Ta sợ bị Tử công tử cướp.Lưu Tô Tử trợn to mắt lườm Phong Phi Vân, xoay người vào Thiên Thu thần thành.

Phong Phi Vân, hai bán yêu thất giai Bán Yêu Minh đi theo Lưu Tô Tử vào thần thành.Không lâu sau màn đêm buông xuống.Vào đêm nhiệt độ Hồng Diệp Tinh đặc biệt lạnh, trên bầu trời đổ tuyết.

Một hoa gian động thiên phúc địa Thiên Thu thần thành thì càng lúc càng náo nhiệt, ngựa xe như nước, người ra vào tấp nập.

Thỉnh thoảng có cường giả điều khiển kỳ thú đáp xuống, đi vào hoa gian động thiên.-------Chương 1451: Tiên hưBảng hiệu hoa gian động thiên viết hai chữ Tiên Hư, thần thánh mà uy thế khiếp người.Hoa gian động thiên không phải thanh lâu kỹ phường bình thường.

Có hoa gian động thiên thậm chí địa vị, thế lực hơn hẳn Trung cổ thế gia trong tu tiên giới.

Chỉ tu sĩ có thân phận, tu vi đỉnh cao nhất mới có tư cách vào hoa gian động thiên.Tiên Hư hoa gian động thiên là một trong mấy hoa gian động thiên cao câp nhất.Đêm nay rất nhiều tu sĩ vào Tiên Hư hoa gian động thiên, đương nhiên chủ yếu là thanh niên tài tuấn.

Tài tuấn các đại vực Diệp Hồng cảnh đến đến.

Thiên tài tuấn kiệt trung cổ thế gia, tiên thành, thánh phủ tới dông đúc.

Thậm chí thiên kiêu nhân kiệt vài cảnh khác cũng nghe tin kéo đến.Nên biết Diệp Hồng cảnh có hơn tám ngàn vực, một vực chỉ có một tu sĩ đến thì cộng lại cũng cỡ hơn tám ngàn người.Thanh niên tài tuấn, tu sĩ tiền bối một vực đến không chỉ một người.

Vì vậy Tiên Hư hoa gian động thiên náo nhiệt chật ních, đạp sập ngưỡng cửa Tiên Hư hoa gian động thiên.Giờ phút này, Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử chờ ở bên ngoài Tiên Hư hoa gian động thiên, nhìn tu sĩ tới lui không dứt.

Trong đó có tài tuấn nhận ra Lưu Tô Tử, tiến đến hành lễ, trò chuyện vài câu rồi vào Tiên Hư hoa gian động thiên.Phong Phi Vân cười nói:- Ta rất tò mò một điều, cảnh chủ phủ các người có bao nhiêu nhân tuyển cho vị trí người thừa kế cảnh chủ?Lưu Tô Tử dựa vào bên một cây cổ thụ đứng thẳng, mắt đẹp thần phong, xinh đẹp àm tuấn tú.Lưu Tô Tử cười nói:- Lưu Ly gia tộc chúng ta truyền thừa mấy ngàn vạn năm, tộc nhân trải rộng Diệp Hồng cảnh, thmậ chí là nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu.

Mỗi đời sinh ra thanh niên tài tuấn nhiều không đếm xuể, có một số người nổi bật trong một đám tài tuấn đông đúc này.

Đời này càng buồn cười, đệ tử mạnh nhất Lưu Ly gia tộc toàn là nữ nhân.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì:- Hay vì người thừa kế thế hệ này sinh ra từ nữ nhân?- Có gì không được?Lưu Tô Tử nói:- Cảnh chủ Thiên Ngân cảnh, động chủ Ngũ Kiếm động phủ, đạo chủ Hằng Hà cổ đạo đều là nữ nhân vẫn uy chấn nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu.

Hơn nữa Sau khi bọn họ trở thành chúa tể một phương thì môn hạ càng mạnh mẽ hơn.

Vì vậy miễn là năng lực mạnh, không chia nam nữ đều có thể trở thành người thừa kế.Phong Phi Vân từ miẹng Lưu Tô Tử biết được bốn tài tuất xuất sắc nhất cảnh chủ phủ, toàn là đệ tử trực hệ của Lưu Ly gia tộc và là nữ nhân.

Ai nấy tâm trí, thiên phú siêu phàm, thủ đoạn tàn nhẫn.Phong Phi Vân nghe xong chỉ có thể đồng tình đám thiên chi kiêu tử Lưu Ly gia tộc, đường đường nam nhi bảy thước lại bị mấy nữ nhân đè đầu cưỡi cổ.Cố Cửu thiếu gia, Ngọc thiếu gia cuối cùng cũng đến, có hơn mười thanh niên tài tuấn đi chung.Các thanh niên tài tuấn tu vi không tầm thường, tinh khí thần dồi dào, trang sức trên người toàn tế luyện bằng linh khí.

Bọn họ là dự bị người thừa kế một số Trung cổ thế gia, đứng trên đỉnh cao nhất thế hệ trẻ.Các thanh niên tài tuấn hành lễ hướng Lưu Tô Tử:- Kính chào Lưu Tô Tử!Một nam nhân mặt bệnh tật trầm giọng nói:- Ta nghe ngóng được Hoàng Thiên đã bí mật gặp gỡ Cố lão bát và đại quận chúa, xem ra hắn chuẩn bị đầu vào đồng minh đại quận chúa.Hoàng Thiên là tài tuấn số một Hoàng gia Trung cổ thế gia, vốn quen thân với Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử không tức giận, nàng cười nói:- Hoàng Thiên đã không biết thời thế thì người thừa kế Hoàng gia có lẽ sẽ thuộc về Vũ Trường công tử.Nam nhân bệnh trạng này là tài tuấn tuệt đỉnh của Hoàng gia, tên Hoàng Vũ Trường.Lưu Tô Tử sớm biết Hoàng Thiên tham gai vào đồng minh của đại quận chúa nên mới phái người đi liên lạc với Hoàng Vũ Trường, lôi kéo nhân vật số hai trong thế hệ trẻ Hoàng gia đến.Ánh mắt Hoàng Vũ Trường âm trầm, không phải loại người dễ chọc:- Kết thành đồng minh với Tử công tử có tiền đồ hơn làm đồng minh với đại quận chúa.

Chỉ trách Hoàng Thiên không có ánh mắt, nếu tương lai ta trở thành gia chủ của Hoàng gia chắc chắn sẽ dốc sức trợ giúp Tử công tử leo lên ngôi cảnh chủ!Đám thanh niên tài tuấn cũng tỏ thái độ với Tử công tử, đoàn người đi vào Tiên Hư hoa gian động thiên.Tên là động phủ đương nhiên có hoàn cảnh khác.Bước qua cửa cánh cửa cung khuyết, xuyên qua cửa tụ bằng linh khí đến một tiểu thế giới độc lập.

Hương hoa thơm nức ập vào mặt, các linh hoa cắm rễ trong không trung, các cánh hao bị gió thổi bay trong không khí.Trên bầu trời treo một viên minh châu to, to hơn trăng bình thường gấp mấy lần, chiếu ánh sáng xuống dịu dàng như ánh trăng, như một tầng vải bạc nối liền trời và đất.Một số linh điểu xinh đẹp bay trong linh hao hư không phát ra tiếng hót vui tai, đan xen thành khúc nhạc tuyệt vời.Ngọc thiếu gia cười giảng dạy về hoàn cảnh lực lượng cho mọi người nghe:- Chỗ này sửa từ một tòa bí cảnh trung cấp, mỗi chỗ gọt giũa tỉ mỉ cố gắng đến mức tuyệt đẹp, chế tạo ra động thiên giống tiên cung hơn cả tiên cung thật.Ngọc thiếu gia bình thường hay đi mấy chốn trăng hao này.Không khí vốn nghiêm túc, căng thẳng bị phong cảnh đẹp giảm bớt, mỗi người trò chuyện vui vẻ.Trong Tiên Hư hoa gian động thiên linh vụ lượn lờ, sương trắng thấp thoáng bóng các cung khuyết như ẩn như hiện, có một số mỹ nhân quần áo sặc sỡ cưỡi hạc bay qua, để lại hình ảnh dpdẹ xinh.Ngọc thiếu gia ngựa quen đường cũ rất nhanh giao thiệp với người phụ trách xong xuôi, đám người được sắp xếp trên một linh đảo bay.Tòa linh đảo này ở vị trí rất tốt, có thể nhìn ra Tiên Hư linh sơn cách mấy trăm thước.Linh đảo to khoảng trăm thước, trận pháp vô hình bảo vệ xung quanh.

Chỉ khi bị công kích thì các trận pháp mới hiện ra.Lưu Tô Tử ngồi trong một mái đình cổ kính, tay thuôn nâng chung rượu thanh đồng, môi son hé mở nhấp ngụm rượu.- Giới thiệu bằng hữu mới cho mọi người, đây là một vị chiến vương của Bán Yêu Minh, tên là Phong Phi Vân.Nghe nói mấy chữ Bán Yêu Minh đám thanh niên tài tuấn sắc mặt mất tự nhiên.Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Các người tuyệt đối đừng xem thường Phong huynh chỉ vì hắn là bán yêu, Phong huynh không giống bán yêu khác.Một thanh niên tài tuấn đến từ Thiên Môn thánh phủ cười nói:- Nhân vật như Tiêu Thiên Duyệt còn chết vào tay Phong huynh, chúng ta nào dám khinh thường?

Nịnh bợ Phong huynh còn không kịp nã là, ha ha ha ha ha ha!Đám thanh niên tài tuấn nói mấy câu đó vì Lưu Tô Tử, sâu trong lòng bọn họ coi rẻ Phong Phi Vân.Ngoài hư không vang tiếng rít khẽ.Một linh đảo nổi bay tới gần chỗ bọn họ, đám thanh niên tài tuấn ngồi trên linh đảo.Một nam nhân lưng cõng ba cổ kiếm đứng bên linh đảo, lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, không ngờ ngươi giết tam ca của ta xong còn dám vào hoa gian động thiên uống rượu, thật là gan to bằng trời.Linh đảo bay tới gần, dựa sát linh đảo nhóm Phong Phi Vân.

Mấy thanh niên sát khí đằng đằng vượt qua hư không đáp xuống linh đảo.Phong Phi Vân ngồi trên ghế rồng điêu bằng ngọc thạch, nói:- Ta không biết tam ca của ngươi, ta uống rượu có gì gan to bằng trời?-------Chương 1452: Chiến uy kinh người (1)Phong Phi Vân chậm rãi uống một hớp rượu, không thèm để mấy thanh niên kia vào mắt.Nam nhân lưng cõng ba thanh cổ kiếm lạnh lùng nói:- Tam ca của ta là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt!Khí thế tăng vọt, bảy ảo ảnh linh thú chiến hồn hiện ra trên lưng nam nhân.Phong Phi Vân vẫn thản nhiên ngồi, nhẹ nhàng chắn Khí thế từ đối phương:- Thì ra ngươi nói Tiêu Thiên Duyệt, có gặp hai, ba lần.

Phải rồi, ngươi là ai?- Ta là Tiêu Thiên Duệ, lần này đặc biệt đến lấy đầu của ngươi!Đám thanh niên tài tuấn Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường biểu tình cực kỳ khó xem.

Linh đảo này là địa bàn của bọn họ, đám người Tiêu Thiên Duệ xông lên dễ như chơi, không nể mặt bọn họ.

Đám thanh niên tài tuấn tâm cao khí ngạo rất là bực mình.Tuy Cửu Tiêu tiên thành mạnh mẽ thật nhưng Trung cổ thế gia không sợ Cửu Tiêu tiên thành.Mấy thanh niên tài tuấn định ra tay đuổi nhóm Tiêu Thiên Duệ đi, nhưng Lưu Tô Tử lắc đầu với bọn họ.Lưu Tô Tử truyền âm:- Chuyện này một mình Phong Phi Vân tự gaiỉ quyết được.Một bán yêu có thể đối phó tài tuấn các đại vực, Tiêu Thiên Duệ sao?

Nhóm thanh niên tài tuấn Hoàng Vũ Trường không mấy tin tưởng thực lực của Phong Phi Vân.Trên một linh đảo khá gần đó, đám người Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng ngồi chung một chỗ, thi triển báu vật linh kính, hào hứng nhìn bên Phong Phi Vân.Lưu Tô Hồng mỉm cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Lần này để xem thất muội làm sao ứng đối?

Thất muội quen với bán yêu kia là đang tự tìm rắc rối.- Cửu Tiêu tiên thành không đơn giản là một tòa tiên thành, Sau lưng nó có lai lịch rất lớn.Cố Bát thiếu gia nhìn chằm chằm mặt kính hiện hình Phong Phi Vân, cười cười, con ngươi lạnh băng.* * *Tiêu Thiên Duệ là một tài tuấn tu vi tuyệt đỉnh của Cửu Tiêu tiên thành, đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.

Tiêu Thiên Duệ là một trong mấy thế hệ trẻ đỉnh cao nhất Cửu Tiêu tiên thành trừ Tiêu Thiên Duyệt ra.Phong Phi Vân không sợ Tiêu Thiên Duệ, hỏi:- Có phải đám thanh niên tài tuấn Cửu Tiêu tiên thành các ngươi đều chạy đến, ai giết ta thì người đó trở thành thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành mới?Tiêu Thiên Duệ đáp:- Đúng vậy!

Sao ngươi biết?Phong Phi Vân cười nói:- Ta đoán.- Ngươi còn dám cười?

Theo ta thấy ngươi không muốn sống nữa!Tiêu Thiên Duệ là nhân vật tuyệt đỉnh, gã ra tay ngay không chút do dự, ngón tay lóe ánh sáng kim loại biến thành vuốt sắt xé rách hư không.Phong Phi Vân ngồi yên tại chỗ, ngón tay rực rỡ sắc vàng, đầu ngón tay dựng dục phật quang, một chỉ điểm vào ngay giữa bàn tay Tiêu Thiên Duệ.Bùm!Phong Phi Vân ngồi vững vàng.

Tiêu Thiên Duệ cảm giác có lực lượng dời núi lấp biển truyền vào lòng bàn tay, gã bị đẩy xa hơn mười trượng, thụt lùi đến gần một cây cột ngọc mới dừng lại.Trong mắt Tiêu Thiên Duệ tràn đầy hoảng hốt, gã cảm giác bàn tay đau thấu óc, tơ máu chảy ra.Những thanh niên tài tuấn giật mình, mấy người đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập khó tin.Chỉ một chỉ đánh lui Tiêu Thiên Duệ, bán yêu này quá mạnh.Sắc mặt Tiêu Thiên Duệ khó nhìn, gã đường đường là anh kiệt Cửu Tiêu tiên thành hế mà không đấu lại một bán yêu ti tiện?

Nếu đồn ra ngoài thì Tiêu Thiên Duệ còn tư cách gì cạnh tranh vị trí thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành?- Hạo kiếp kiếm, danh tuyền kiếm, chư thần kiếm, tam tài tuyệt mệnh kiếm trận!Ba thanh kiếm cổ trên lưng Tiêu Thiên Duệ cùng bay ra khỏi vỏ, biến thành ba luồng sáng trắng, xanh, đen, kiếm khí siêu sắc bén, toàn là linh kiếm đẳng cấp linh khí thất phẩm.Ba luồng kiếm quang rực rỡ, khí lạnh ngày càng lạnh lẽo.Các kiếm khí bay ra biến thành muôn vàn bóng kiếm.Tiên Hư hoa gian động thiên có các tầng ức chế lực lượng tu sĩ giảm thấp nhất nhưng vẫn không ngăn được linh khí kiếm uy đáng sợ.Phong Phi Vân hơi nghiêm túc, cổ tay tàn đầy phật quang ngưng tụ thành lưỡi đao màu vàng, thân đao đan xen phật ấn.Nhát đao chém ra, kiếm khí như dòng suối ập đến.Bùm bùm bùm bùm bùm!Đao khí chém nát từng tầng kiếm khí, cuối cùng cuốn bay ba thanh cổ kiếm linh khí thất phẩm.Ba thanh linh kiếm thoát khỏi Tiêu Thiên Duệ kiểm soát cắm vào một cột ngọc, thân kiếm đâm thủng qua đầu bên kia cột ngọc.Vạt áo Tiêu Thiên Duệ bị chấn rách từng miếng, lửa giận hừng hực.Tiêu Thiên Duệ gào thét:- Tam tài kiếm vực!Tiêu Thiên Duệ thi triển vực của mình, triệu hồi ba thanh linh kiếm.

Ánh sáng linh kiếm càng rực rỡ hơn, quấn quýt nhau thành một luồng lũ kiếm khí công kích Phong Phi Vân.- Phật pháp vô biên!Phong Phi Vân chắp hai tay, người phát ra muôn vàn phật văn.

Vị trí hai tay dán nhau dâng lên một cột sáng vàng.Phong Phi Vân vỗ một chưởng kéo theo vô số phật khí.Ầm!Luồng chưởng ấn phá tan tam tài kiếm vực, đánh ba thanh linh kiếm kêu bùm bùm, đập vào ngực Tiêu Thiên Duệ.

Ngực Tiêu Thiên Duệ hõm xuống, máu phun ồ ạt.Quần áo Tiêu Thiên Duệ rách hết, máu thịt ở ngực nát nhừ.

Tiêu Thiên Duệ như hồ lô lăn lông lốc dưới đất.Phong Phi Vân cười nói:- Chỉ bằng vào ngươi cũng mơ giết ta?

Ngươi và Tiêu Thiên Duyệt cách biệt quá xa.

Hôm nay trong Tiên Hư hoa gian động thiên, ta không giết ngươi.

Trở về tu luyện vài năm đi.Tiêu Thiên Duệ tức xì khói, gã bị bán yêu đánh bại, đối phương còn nói mát.

Tiêu Thiên Duệ phun búng máu.- Vũ Hóa phù lục!Tiêu Thiên Duệ lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra, tay siết chặt Vũ Hóa phù lục, cánh tay phình to làm ống tay áo rách toạc.

Từng luồng sáng di chuyển trên cánh tay Tiêu Thiên Duệ.Tiêu Thiên Duệ vỗ một chưởng, khí Vũ Hóa tựa dòng lũ ập đến.Ánh mắt Phong Phi Vân tối tăm, cánh tay hiện phượng hoàng vũ ngưng tụ thành vuốt khổng lồ.- Phượng hoàng liệt thiên!Vuốt thần phượng hoàng đâm tới, cứng rắn va chạm với Tiêu Thiên Duệ.Tiêu Thiên Duệ sử dụng Vũ Hóa phù lục gia cố thân thể nhưng không đỡ nổi một kích của Phong Phi Vân, lùi nhanh ra sau, cánh tay bị vuốt thần phượng hoàng vỗ tê rần.Ầm!Tiêu Thiên Duệ chưa lấy lại tinh thần thì Phong Phi Vân bcông kích đợt hai.

Vũ Hóa phù lục bị đánh nứt một vệt, cơ thể Tiêu Thiên Duệ lùi hai bước, nội tạng sắp văng ra khỏi cổ họng.Tại sao mạnh dữ vậy?Tiêu Thiên Duệ thấy sợ, tu vi của đối phương quá cao, Vũ Hóa phù lục cũng không chịu nổi.

Đây thật sự là bán yêu sao?Ầm!Phong Phi Vân lại cho Tiêu Thiên Duệ một vuốt thần phượng hoàng, xuyên thấu ánh sáng Vũ Hóa phù lục kéo một miếng thịt Tiêu Thiên Duệ.Tiêu Thiên Duệ phun ra búng máu hét lên:- Các ngươi còn không ra tay đi?Tiêu Thiên Duệ bị lực lượng vuốt thần phượng hoàng cahná nội tạng nát bấy, miệng chảy máu ồ ạt.Mười bảy tu sĩ trẻ của mười hai đại vực cùng lao vào Phong Phi Vân.

Bảy người là con cái của vực chủ, tu luyện công pháp đỉnh cao, đều ở Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Tu vi của bảy người không bằng Tiêu Thiên Duệ nhưng vẫn rất mạnh, có tư cách vấn đỉnh Vũ Hóa cảnh.Bảy người biết Phong Phi Vân cường đại, bọn họ cầm Vũ Hóa phù lục trong tay.

Bảy khí Vũ Hóa bắn ra như bảy dòng lũ xuyên suốt không gian.Nếu trên linh đảo không có trận pháp gia cố thì đã bị lực lượng này cấn vỡ.-------Chương 1453: Chiến uy kinh người (2Cố Thập Tam thiếu gia nói:- Nhóm người này thật đáng ghét, tám người hợp sức đối phó một người, không sợ đồn ra ngoài bôi nhọ uy danh các vực chủ sao?Người Cố Thập Tam thiếu gia rực cháy chiến ý, thiết quyền như thần ngọc.

Cố Thập Tam thiếu gia rất muốn lao ra giúp Phong Phi Vân một phen.Cố Cửu thiếu gia cười nói:- Chờ thêm chút nữa, cho đến bây giờ Phong huynh vẫn chưa dùng binh khí, không thi triển lực lượng vực.

Chứng minh Phong huynh ứng đối bọn họ rất nhẹ nhàng.Đám thiên tài tuấn kiệt gật gù, khâm phục sức chiến đấu của Phong Phi Vân, không ai xem thường hắn nữa.Một người đấu với tám cường giả Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, thanh niên tài tuấn bình thường không làm được điều đó.Hai bán yêu thất giai Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân gật gù, rất vừa lòng Phong Phi Vân thể hiện lực lượng.Hai người cười toe toét.- Ai nói bán yêu đã định sẵn không bằng thanh niên tài tuấn tiên thành?

Ai nói bán yêu không thể tham gia tranh hùng thế hệ trẻ?

Không thấy một mình Phong Phi Vân của Bán Yêu Minh đấu với tám tu sĩ cùng cảnh giới sao?Tin tức này truyền ra chắc chắn sẽ gây sóng to gió lớn trong bán yêu.- Phượng hoàng nghiệt hỏa!Phong Phi Vân phun lửa biến thành hỏa vân đỏ rực công kích tám thanh niên tài tuấn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên.Sau khi Phong Phi Vân tu luyện ra phượng hoàng hỏa thần vực thì lực lượng hủy diệt của phượng hoàng nghiệt hỏa càng mạnh mẽ hơn, chớp mắt đốt con cái hai vực chủ trọng thương.

Hai người nhờ Vũ Hóa phù lục bao bọc nên không bị đốt chết.Tiêu Thiên Duệ vận dụng lực lượng Vũ Hóa phù lục chỉ miễn cưỡng chặn lại phượng hoàng nghiệt hỏa.Tiêu Thiên Duệ hoảng hốt nói:- Đây là là ngọn lửa gì?

Sao sức phá hoại lợi hại như vậy?Nhưng lực lượng của Vũ Hóa phù lục bị nghiệt hỏa đốt, chỉ còn là vấn đề thời gian tới lúc bọn họ bị Phong Phi Vân tấn công.Tám thanh niên tài tuấn Niết Bàn đệ tứ trọng thiên bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt chảy mồ hôi ròng òng, da đỏ rực, cơ thể sắp bốc cháy.Bùm bùm bùm bùm bùm!Hai con vực chủ bị thương nặng không chống nổi phượng hoàng nghiệt hỏa xâm thực, cơ thể đốt cháy như đèn lồng.Hai người gào rú vùng vẫy trong lửa, một lúc sau cơ thể thành đống tro rơi dưới đất.Tiêu Thiên Duệ biến sắc mặt, đùi co giật.Tiêu Thiên Duệ cắn răng:- Chúng ta đi!Bọn họ nhìn ra được Phong Phi Vân không dễ chọc, sáu người điều khiển Vũ Hóa phù lục chậm rãi rút đi.- Các ngươi cho rằng có thể đi sao?Phong Phi Vân không định thả hổ về rừng.

Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, tốc độ mau nha tia sáng lao vào phượng hoàng nghiệt hỏa, nhanh như chớp liên tục vỗ sáu chưởng.Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!Tu sĩ trúng bàn tay Phong Phi Vân thì cơ thể vỡ thành mấy mảnh, máu thịt tách rời khỏi xương rơi vào phượng hoàng nghiệt hỏa.Những thịt, xương bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt cháy, rất nhanh thành dúm bụi đen.Tám thanh niên tài tuấn, bao gồm Tiêu Thiên Duệ đều bị giết, xác bị phượng hoàng nghiệt hỏa luyện hóa chỉ còn đống tro tàn.Phong Phi Vân nuốt phượng hoàng nghiệt hỏa vào bụng, luyện hóa đến khắp người.

Phong Phi Vân tiêu sái ung dung đi hướng đám người Lưu Tô Tử.Ánh mắt mọi người nhìn Phong Phi Vân đã thay đổi.Giết người dứt khoát, ra tay tàn nhẫn, một kẻ độc.

Các thanh niên tài tuấn đánh giá Phong Phi Vân như thế.Lưu Tô Tử ngồi trong đình, tay trắng nõn nâng bình rượu thanh đồng, rót tuyền lnh tửu vào chung rượu.Mắt Lưu Tô Tử sáng lấp lánh, cười nói:- Phong huynh không uổng là người giết Tiêu Thiên Duyệt, sức chiến đấu khiến người khâm phục.

Khổng Hầu đại nhân, e rằng trong Bán Yêu Minh ít có thiên kiêu như Phong huynh?Khổng Hầu đại nhân bán yêu thất giai nói:- Từ thời đại trung cổ đến nay trong Bán Yêu Minh không có hơn mười thiên kiêu như Phong Phi Vân.Lưu Tô Tử bưng ly rượu lên đưa cho Phong Phi Vân, cười nói:- Ly này kính Phong huynh thi triển thần uy hào tình liên tục chém tám người, cũng hy vọng Phong Phi Vân trở thành bán yêu đầu tiên phá vỡ nguyền rủa 'Bán yêu không lên Vũ Hóa'.Các thanh niên tài tuấn nâng ly, xem Phong Phi Vân là nhân vật có tư cách ngồi ngang hàng vớim ình.Có người nịnh hót:- Sức chiến đấu của Phong huynh cường đại, nếu thi triển ra lực lượng vực chắc có thực lực đấu ngang Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.Đương nhiên đây chỉ là lời ton hót, không ai tin tưởng Phong Phi Vân có sức mạnh đối kháng tu sĩ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.Dù sao cách biệt một cảnh giới cảnh giới niết bàn thì lực lượng chênh lệch rất lớn, muốn chiến đấu vượt cảnh giới rất khó khăn.Cố Cửu thiếu gia cười hỏi:- Mới rồi Phong huynh thi triển chiêu thần thông kia sánh bằng tuyệt học của kiếp lực, chắc là thần thông bảo thuật sao chép từ phượng hoàng nghiệt hỏa?Bọn họ cảm nhận được ngọn lửa vưa rồi rất mạnh, ngọn lửa áp chế cả tám tu sĩ cùng cảnh giới.

Bảo thuật này dù không bằng phượng hoàng nghiệt hỏa thì cũng đã rất lợi hại.Phong Phi Vân qua loa đáp:- Đúng là thần thông từ phượng hoàng nghiệt hỏa.Lý do đám thanh niên tài tuấn thân thiện với Phong Phi Vân là vì làm cho nhóm Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng xem.

Bọn họ muốn nhờ vào uy thế trận chiến vừa rồi của Phong Phi Vân nâng cao Khí thế cho phe mình.Phong Phi Vân hiểu suy nghĩ của bọn họ, hắn cũng lợi dụng thế lực Sau lưng đám thanh niên tài tuấn ngăn áp lực từ Cửu Tiêu tiên thành, mười hai vực.Mới rồi tại sao Phong Phi Vân giết tám thiên tài tuấn kiệt?

Vì muốn kéo đám thanh niên tài tuấn này xuống nước, chỉ có như thế Phong Phi Vân mới càng an toàn.Trong khi đám người Phong Phi Vân cười nói vui vẻ, đám người trên linh đảo phe Lưu Tô Hồng, Cố Bát thiếu gia sắc mặt âm trầm.Thiên kiêu số một Hoàng gia, Hoàng Thiên lạnh lùng nói:- Tiêu Thiên Duệ làm người ta quá thất vọng, không đánh lại một bán yêu.- Mất mặt thật, tám người hợp tác mà bị một bán yêu đánh như con chó.- Lần này đám Cố lão cửu, Hoàng Vũ Trường càng kiêu ngạo hơn.Lưu Tô Hồng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân trên mặt kính, khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm.Lưu Tô Hồng nhe hàm răng trắng:- Bán yêu này hơi mạnh, ngoài dự đoán của chúng ta.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.

Một vị đại nhân vật của Cửu Tiêu tiên thành đã âm thầm tỏ ý trong thế hệ trẻ tiên thành ai giết chết Phong Phi Vân thì người đó sẽ trở thành thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành mới.

Hôm nay sẽ có khá nhiều tài tuấn Cửu Tiêu tiên thành kéo đến.Cố Bát thiếu gia nhìn chằm chằm luồng xích hà phía chân trời, cười nói:- Vị nhân vật này trở về từ chiến trường vạn tộc, có kịch hay để xem rồi.Nghe Cố Bát thiếu gia nói, mọi người nhìn hướng xích hà cuối trời.Cùng lúc đó, trên linh đảo cách nhóm Cố Bát thiếu gia không xa, đám người Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử cũng cảm giác ánh sáng nóng cháy bắn hướng bên này.

Cả đám đưa mắt nhìn sang.Lưu Tô Tử nhíu mày nói:- Là hắn!Phong Phi Vân cảm giác địch ý từ trong xích hà:- Là ai?- Thứ tử vực chủ Xích Mộc vực, Mạc Thái Khuất.

Đây là một trong các tài tuấn đỉnh cao nhất thế hệ trẻ Hoàn Thiên cảnh, quanh năm mang binh trong chiến trường vạn tộc, rèn luyện sự sống và cái chết.

Tiêu Thiên Duệ thua xa.-------Chương 1454: Cường giả trở về từ chiến trường vạn tộc (1)Vù vù vù vù vù!Mạc Thái Khuất cưỡi một con chiến thú người bốc lửa cháy lao đến.

Mạc Thái Khuất mặc áo gáip nhuộm máu, sát khí khiếp người đáp xuống một tòa linh đảo nổi, chấn vỡ ngọc thạch.Chiến thú dưới thân Mạc Thái Khuất ngửa đầu hú dài, phát ra tiếng rú đinh tai nhức óc.Mạc Thái Khuất cầm chiến máu nhuộm máu, trên chiến mâu đầy khí túc sát khiếp hồn người.

Chỉ có chiến binh hấp thu bao nhiêu máu me mới có sát khí như thế.Mạc Thái Khuất chỉ chiến mâu vào đám người Phong Phi Vân, lạnh lùng quát:- Ai là Phong Phi Vân?

Lăn ra đây chịu chết!Linh đảo nơi Mạc Thái Khuất đứng là tòa linh đảo lúc trước Tiêu Thiên Duệ điều khiển, cách linh đảo nhóm Phong Phi Vân chỉ có hơn mười trượng.

Mọi người cảm nhận rõ ràng sát khí khiếp người từ Mạc Thái Khuất, Khí thế đó mạnh mẽ hơn Tiêu Thiên Duệ gấp vô số lần.Người Mạc Thái Khuất đầy máu, như kỵ sĩ đẫm máu.

Xem bộ dáng Mạc Thái Khuất mới trở về từ chiến trường vạn tộc, chưa kịp cởi áo giáp đã chạy vào Tiên Hư hoa gian động thiên.Hôm nay có rất nhiều tu sĩ đến Tiên Hư hoa gian động thiên, đa số biết mặt Mạc Thái Khuất.Trong sương khói mông lung, một số tài tuấn tụ tập trên linh đảo trò chuyện.- Không ngờ cái tên này quay về từ chiến trường vạn tộc, chắc vì Phong Phi Vân giết huynh trưởng của hắn.- Bán yêu này thật biết gây sự, trêu chọc cả Mạc Thái Khuất.

Đây là người vững vàng xếp mười hạng đầu thế hệ trẻ Hoàn Thiên cảnh.Mắt Mạc Thái Khuất âm trầm, chiến mâu chỉ lên trời nói:- Nếu ngươi còn không xuất hiện thì đừng trách ta giết vào đại doanh Bán Yêu Minh!- Kêu cái gì?

Ta đã ở đây.Phong Phi Vân đã ở trên linh đảo của Mạc Thái Khuất từ bao giờ.

Phong Phi Vân ngồi trên tầng hai đình cổ bát giác, tựa vào lan can, tay cầm bình rượu thanh đồng, vừa uống vừa gật đầu cười với Mạc Thái Khuất.Mạc Thái Khuất ngạc nhiên, gã không phát hiện Phong Phi Vân leo lên linh đảo này từ bao giờ.Theo kinh nghiệm rèn luyện nhiều năm trên chiến trường vạn tộc, Mạc Thái Khuất cảm thấy bán yêu trước mắt rất nguy hiểm, không phải kẻ yếu cho gã tùy tiện giết.Mạc Thái Khuất thấy ngạc nhiên nhưng Khí thế không yếu chút nào, trường máu nhuộm máu chỉ vào Phong Phi Vân ở phía xa, nói:- Ca ca Mạc Thái Tuấn của ta chết trong tay ngươi?Phong Phi Vân ngẫm nghĩ hỏi:- Nếu ta không thừa nhận thì ngươi có tin không?Mạc Thái Khuất trả lời:- Đương nhiên là không.Phong Phi Vân nói:- Thế thì ta không thừa nhận.- Ngươi dám trêu chọc ta?

Tiểu tử, trong vòng mười chiêu ta sẽ đóng đinh ngươi vào 16d này!Chiến thú dưới chân Mạc Thái Khuất mặc áo giáp dày, lao nhanh bão tố đạp nát nền đá ngọc, đụng gãy các cây linh mộc ngàn năm, đụng vào đình cổ bát giác.Ầm!Đình cổ vỡ thành mấy mảnh, ámi ngói, cây cột, lan can bay tứ tán thành đống đổ nát.Phật quang vàng bao bọc người Phong Phi Vân, xoay quanh bay thẳng lên trời rồi nhanh chóng rớt xuống.

Phong Phi Vân đánh ra chưởng ấn phật màu vàng khổng lồ.Mắt Mạc Thái Khuất lạnh băng như sói máu không chút tình cảm, trường mâu trong tay lóe hoa văn huyền bí như sắp sống lại.Chiến mâu đâm không gian sắp xuyên thấu khung trời.Phong Phi Vân kêu lên:- Nguy rồi!sức chiến đấu của Mạc Thái Khuất quá kinh khủng, vượt qua phỏng đoán của Phong Phi Vân.Trường mâu đâm thủng phật chưởng của Phong Phi Vân, lại xuyên qua người hắn.

Trường mâu đâm từ phần đầu, xuyên thủng cả người Phong Phi Vân.Nhiều người tim đập nhanh.

Mạc Thái Khuất mạnh thế sao?

Một mâu đóng đinh chết bán yêu vừa rồi mạnh mẽ kia?Đột nhiên cơ thể Phong Phi Vân nhạt dần, Sau đó hoàn toàn biến mất.- Thì ra chỉ là ảo ảnh của bán yêu.Nhát mâu đó thật sự rất mạnh, khi Phong Phi Vân nhận ra không may hắn liền thi triển luân hồi tật tốc tốc độ mau nhất miễn cưỡng tạt ngang.Bởi vì tốc độ quá nhanh nên tạo biểu hiện giả dối, mọi người thấy cơ thể Phong Phi Vân bị đâm xuyên.Lưu Tô Tử đứng bật dậy, thân hình mảnh khảnh như cây liễu, mắt sáng rực nói:- Mạc Thái Khuất cầm linh khí thập phẩm!Lời thốt ra, các thanh niên tài tuấn tim đập nhanh hết hồn.

Các cặp mắt nhìn chăm chú vào trường mâu trong tay Mạc Thái Khuất.Mạc Thái Khuất giơ trường mâu nhuộm máu, huyết khí bốc lên trên lưỡi mâu, có yêu hồn chấn động.Mạc Thái Khuất nhìn Phong Phi Vân đứng ở phía xa, lạnh lùng cười:- Đúng vậy!

Cái này đúng là yêu khí thập phẩm, ta chiếm được trên chiến trường vạn tộc.

Nhưng yêu hồn trong yêu khí bị tổn thuương, chỉ có thể phát huy ra ba mươi phần trăm chiến uy yêu khí thập phẩm.Yêu khí thập phẩm và linh khí thập phẩm về bản chất giống như nhau, chẳng qua tộc quần khác nhau xưng hô chiến binh.linh khí thập phẩm có thể xem như chiến khí đỉnh cao nhất trong một số đại vực nhỏ yếu, dù chỉ phát huy ra ba mươi phần trăm lực lượng cũngh ơn xa chiến bảo linh khí cửu phẩm, đủ làm vực chủ các đại vực giành giật.Tuy khí linh của linh khí thập phẩm bị hư hỏng nhưng cho thời gian chắc chắn Mạc Thái Khuất có thể tế luyện hoàn thiện, thể hiện chiến uy đầy đủ của linh khí thập phẩm.- Mạc Thái Khuất được một yêu khí thập phẩm tàn khuyết, cái này đủ giúp sức chiến đấu của hắn tăng mảng lớn.- Mạc Thái Khuất vốn có tu vi sơ kỳ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, rèn luyện quanh năm trên chiến trường vạn tộc, kinh nghiệm chiến đấu hơn xa tu sĩ cùng đẳng cấp.

Bán yêu tên Phong Phi Vân khó sống nổi, ngươi đoán xem nhóm Tử công tử, Cố lão cửu có ra tay giúp đỡ không?- Cái này khó nói.

Mạc Thái Khuất mang theo sát khí vô biên đến, lại cầm yêu khí thập phẩm, dù là Tử công tử chưa chắc đánh lại hắn.Đám người Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng cười nhạt chờ xem kịch, muốn biết Lưu Tô Tử sẽ làm sao.Bọn họ cảm thấy lúc này Lưu Tô Tử rất khó xử, nếu nàng giúp Phong Phi Vân chắc chắn đắc tội kẻ địch nặng ký Mạc Thái Khuất.

Nếu Lưu Tô Tử không giúp Phong Phi Vân thì hắn chết trong tay Mạc Thái Khuất, nàng mất mặt.Bọn họ cho rằng lúc này Lưu Tô Tử đâm lao phải theo lao.Phong Phi Vân đứng ở một góc linh đảo, vẻ mặt không hề sợ hãi.Phong Phi Vân nói:- Tuy yêu khí thập phẩm bị hư hỏng nhưng nếu cướp lấy chắc có thể bán giá tốt.Mạc Thái Khuất trầm giọng quát:- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!Thanh âm như sấm chấn linh đảo dưới chân rung bần bật, tùy thời sụp đổ.- Kim tàm phật vực!Phong Phi Vân chắp hai tay, lòng bàn tay tỏa phật quang rực rỡ, Sau lưng hiện vòng phật khổng lồ, dưới chân ngưng tụ phật đài bảy mươi hai phẩm.

Thân thể Phong Phi Vân trở nên vô cùng thần thánh, thiên địa ngâm xướng phạn âm, như có phật đà giáng thế.Phạn âm lảnh lót như mười vạn phật giả tụng kinh.Mười vạn tám ngàn con phật tàm màu vàng bay quanh người Phong Phi Vân, bao phủ nguyên linh đảo.Một gốc cây ngọn cỏ trên linh đảo tỏa ánh sáng phật, một mái ngói một cục đá cũng ánh vàng chói lọi.Cảnh tượng quá thần thánh, phật quang màu vàng gần như chiếu sáng một nửa Tiên Hư hoa gian động thiên.

Phật quang biến động phủ này thành một tỏa phật vực.-------Chương 1455: Cường giả trở về từ chiến trường vạn tộc (2)Nhiều tu sĩ thế hệ trước hết hồn vì phật quang, cho rằng truyền nhân của Thái Cổ Thánh Phật Miếu đến, lúc biết là bán yêu thì rất ngạc nhiên.- Đồ yêu diệt thần thức!Mạc Thái Khuất cưỡi chiến thú lao nhanh xông lên, chiến mâu đêm tới, nhuệ khí hóa thành thực chất, mắt thường có thể nhìn thấy.Trường mâu đâm vào kim tàm phật vực như đâm vào vũng lầy, nhuệ khí bị lực lượng phật vực không ngừng mài mòn.Phong Phi Vân niệm kinh phật, chậm rãi đánh ra một phật ấn vào.

Bàn tay Phong Phi Vân như đúc bằng kim đồng, vô số kim tàm bay quanh cánh tay hắn đánh vào mũi trường mâu phát ra tiếng leng keng.Bùm!Bảy mươi hai phẩm phật liên dưới chân Phong Phi Vân bay lên như bị gió thổi, bay ra sau ba trượng.- Grao!Vì tốc độ lao nhanh bị ngăn cản, con chiến thú dưới chân Mạc Thái Khuất suýt bị chấn gãy đôi chân, trong giáp ứa máu đỏ.

Chiến thú gào rú chói tai, thân thú đứng thẳng.Chươg 746: Lực lượngCố Thập Tam thiếu gia kích động nói:- Chặn lại!

Phong huynh tay không chặn lại yêu khí thập phẩm của Mạc Thái Khuất, chẳng lẽ Phong huynh tu luyện công pháp của thái cổ thánh phật môn nào đó?Cố Thập Tam thiếu gia suýt nhảy cẫng lên.Đám thiên tài tuấn kiệt Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường cũng hết hồn, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân trên linh đảo, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Tay không chặn lại linh khí thập phẩm?Lưu Tô Tử chớp mắt, môi hồng răng trắng, cười tủm tỉm, hàng mi cong, phẩy quạt.Lưu Tô Tử cười nói:- Thứ Phong Phi Vân sở trường nhất không phải lực lượng àm là tốc độ, nếu hắn thật sự không đánh lại thì sớm thi triển tật tốc rút lui.

Phong Phi Vân sẽ không liều mạng đấu cứng với Mạc Thái Khuất.Hoàng Vũ Trường nói:- Nói vậy là hắn nắm chắc có thể đánh bại Mạc Thái Khuất?Hoàng Vũ Trường càng nói giọng càng thấp, vì gã không tin chuyện đó sẽ xảy ra.Một bán yêu vượt qua cảnh giới đánh bại thiên kiêu tay cầm linh khí thập phẩm, có thể không?

Hoàn toàn là hai đẳng cấp lực lượng đụng độ.Lưu Tô Tử trầm ngâm, cây quạt nhẹ gõ đài ngọc thạch.

Lưu Tô Tử không đoán bừa.- Mễ sao mu hống!Phong Phi Vân liên tục niệm kinh văn cổ xưa, kim tàm phật khí đậm đặc hơn ban đầu.

Các kim tàm lơ lửng trong không khí như sống lịa, phát ra tiếng phật ầm ầm.Mạc Thái Khuất cầm chiến mâu, mắt âm trầm nhìn Phong Phi Vân.Mạc Thái Khuất nói:- Hãy giao vô thượng phật pháp mà ngươi tu luyện ra đây, cho ngươi chết toàn thây.Mạc Thái Khuất nhìn ra được kim tàm phật vực lợi hại, biết Phong Phi Vân là tu luyện một loại vô thượng phật pháp.

Nếu Mạc Thái Khuất có loại vô thượng phật pháp này ích lợi lớn hơn giết Phong Phi Vân nhiều.Một tòa linh đảo bay tới gần, lão tăng đứng trên linh đảo, mặc cà sa màu vàng, mỗi tấc da lóe bảo quang, con ngươi trong hốc mắt rực rỡ như phật châu.Lão tăng nói:- Nếu tiểu thí chủ đưa phật môn cổ kinh tiểu thí chủ tu luyện cho bổn tọa lật xem ba ngày, bổn tọa nguyện ý bảo vệ ngươi.

Bổn tọa bảo đảm Cửu Tiêu tiên thành, vực chủ mười hai vực không đụng vào tiểu thí chủ được.Khí thế trên người lão tăng khổng lồ, như một gốc thần thụ đứng trên linh đảo.

Đám thanh niên tài tuấn không dám nhúc nhích.- Là một trong ba thần tăng Tu Di cổ miếu, Bất Lậu thiền sư.

Đồn rằng từ năm ngàn năm trước Bất Lậu thiền sư đã đến Vũ Hóa cảnh, nhân vật như thế cũng muốn phật môn cổ kinh Phong Phi Vân tu luyện?

Hay Phong Phi Vân thật sự tu luyện cổ kinh truyền ra từ Thái Cổ Thánh Phật Miếu?- Thái Cổ Thánh Phật Miếu truyền ra bất cứ báu vật nào đều là báu vật vô thượng, Trung cổ thế gia cũng sẽ liều mạng cướp giật.Phong Phi Vân biết Sau khi thi triển kim tàm phật vực sẽ gây sóng gió, nhưng hắn không sợ đám lão nhân ra tay cướp giật.Thứ nhất, đám lão nhân có điều kiêng dè Bán Yêu Minh.Thứ hai, bây giờ Phong Phi Vân là chiến vương, không phải ai muốn cướp là cướp.Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, không tìm hiểu rõ lai lịch kinh phật Phong Phi Vân tu luyện, không ai tùy tiện tấn công.

Ai dám bảo đảm không truê vào đại nhân vật trong Thái Cổ Thánh Phật Miếu?Phong Phi Vân bình tĩnh nói:- Xin lỗi, bảo kính này là gia sư thân truyền, không thể giao cho bất cứ người nào nhìn lén.Phong Phi Vân nói vậy khiến đám tu sĩ càng khẳng định Sau lưng hắn có ân sư đến từ Thái Cổ Thánh Phật Miếu.

Cái này ghê gớm, Trung cổ thế gia không trêu vào nổi bất cứ tòa Thái Cổ Thánh Phật Miếu nào, vực chủ đại vực bình thường càng e ngại hơn.Sau khi biết ti này vui nhất là bán yêu thất giai Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân.

Thứ hai là đám thanh niên tài tuấn phe Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân không nói hắn có ân sư từ Thái Cổ Thánh Phật Miếu thật không, nhưng câu kia dẫn suy nghĩ của mọi người về hướng đó.

Nhiều lão nhân rục rịch yên phận lại, không dám tùy tiện ra tay.Bất Lậu thiền sư không rút đi, vẫn đứng trên linh đảo nhìn ra xa.

Bất Lậu thiền sư chưa bỏ cuộc muốn thấy phật môn cổ kinh Phong Phi Vân tu luyện.Mạc Thái Khuất hừ lạnh một tiếng:- Dù sư tôn của ngươi thật sự là tiên hièn thánh tăng của Thái Cổ Thánh Phật Miếu cũng nên hiểu đạo lý giết người đền mạng.

Ngươi giết đại ca của ta, hôm nay ta nhất định sẽ chặt cổ ngươi để bái tế ca ca!Trường mâu kêu đì đùng phát ra yêu quang chói mắt, lực lượng khổng lồ truyền ra, là lực lượng của linh khí thập phẩm.- Tru vương thức!Lực lượng trên chiến mấu liên tục tăng lên, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.

Một kích đâm tới, linh đảo chìm xuống hơn mười trượng.- Phật bình ấn!Hai tay Phong Phi Vân ngưng tụ phật quang vô tận, biến thành hai bảo bình đánh nát uy lực từ linh khí thập phẩm.

Hai bảo bình đánh chết chiến thú dưới thất Mạc Thái Khuất thành bãi thịt, máu chảy ra từ áo giáp vỡ.Mạc Thái Khuất nhảy lên biến thành cái bóng đỏ, khí lạnh khiếp người lại đâm một mâu xẹt qua cổ Phong Phi Vân.Cánh tay Phong Phi Vân như bằng đồng thau va chạm với yêu mâu đẳng cấp linh khí thập phẩm, đánh bật mũi mâu.Không uổng là yêu khí thập phẩm, dù bị tàn khuyết nhưng vẫn hết sức cường đại, chấn cánh tay Phong Phi Vân đau nhức.Mạc Thái Khuất giật mình nhiều hơn, yêu khí thập phẩm một khi bị kích hoạt thì một luồng yêu quang có thể chấn vỡ đất đai vạn dặm, mâu đâm lên trời xuyên thủng thiên thạch vực ngoại.

Mạc Thái Khuất không dám tin có người dùng cánh tay đỡ yêu khí thập phẩm và thành công.Bùm bùm bùm bùm bùm!Phong Phi Vân tay không đấu với yêu khí thập phẩm đánh ra tiếng vang đinh tai, không khí kêu ầm ầm.Mọi người ngây ngốc.

Bán yêu này quá oách, độ mạnh cơ thể đến trình độ nào rồi?Lưu Tô Hồng luôn khinh thường Phong Phi Vân cũng lộ vẻ mặt giật mình, mắt chớp chớp khó tin.- Liệt diễm chiến vực!Mạc Thái Khuất đánh mãi không thắng, gã thi triển vực của mình.

Chiến vực vận chuyển, lửa vô tận lao ra từ cơ thể Mạc Thái Khuất, lửa biến thành chiến trường địa ngục.

Xương đỏ thẫm, qua gãy, tường sụp, tinh hồn, máu chảy hiện ra trong chiến vực.Mạc Thái Khuất càng mạnh mẽ hơn nữa, trường mâu như hỏa long xuyên qua ngọn lửa rực rỡ va chạm vào phật bàn màu vàng Phong Phi Vân ngưng tụ ra, chấn phật bàn nứt rạn.-------Chương 1456: Tiên nữ (1)Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên sắc bén, lặng lẽ phát ra phượng hoàng hỏa thần vực.

Các đốm lửa khuếch tán từ lỗ chân lông của Phong Phi Vân.Vực của Mạc Thái Khuất là liệt diễm chiến vực, còn vực của Phong Phi Vân là kim tàm phật vực, bao phủ linh đảo hoàn toàn, ít ai thấy rõ tình hình chiến đấu bên trong.

Không ai biết Phong Phi Vân đã lặng lẽ phát ra phượng hoàng hỏa thần vực.Từng đợt lực lượng phượng hoàng hỏa thần di chuyển trong linh đảo, lửa chồng lên liệt diễm chiến vực của Mạc Thái Khuất.Chỉ một người nhận ra khác lạ, kẻ đó chính là Mạc Thái Khuất.Mạc Thái Khuất cảm giác hành động của mình chậm dần, nhiệt độ trong không khí càng lúc càng cao, cao vượt mức, sắp hòa tan áo giáp.

Nhiệt độ cao đến nỗi Mạc Thái Khuất không chịu nổi.- Sao có thể như vậy?

Ta tu luyện liệt diễm chiến vực, chẳng lẽ chiến vực bắt đầu phản phệ ta?

Không đúng, tựu dù liệt diễm chiến vực phản phệ thì nên là từ trong đến ngoài chứ không phải từ ngoài vào trong.Tuy Mạc Thái Khuất nhận ra tình hình không ổn nhưng còn trong phạm vi chịu đựng, gã chiến đấu thần dũng hơn, rót hết lực lượng trên người vào yêu khí thập phẩm, kích phát khí linh trong yêu khí ra hình thành cái bóng thú chuột lửa sáu chân cắn nuốt lực lượng kim tàm phật vực của Phong Phi Vân.Một lão nhân mặc áo đạo, râu bạc khen rằng:- Mạc Thái Khuất quá lợi hại, tu luyện liệt diễm chiến vực đến cảnh giới này, vực chủ Xích Mộc vực tương lai không a lcủa hắn thì còn ai nữa?Nam nhân trung niên mặc trường bào màu vàng, đầu đội vũ quan gật đầu, nói:- Nhiệt độ ngọn lửa sắp đốt cháy trận pháp trong linh đảo.

Mạc Thái Khuất rèn luyện nhiều năm trên Bán Yêu Minh, thu hoạch không nhỏ.

Chắc bây giờ Mạc Thái Khuất không chỉ xếp mười hàng đầu thế hệ trẻ Hoàn Thiên cảnh mà lọt vào tốp ba.Lão nhân áo đạo gật gù cười nói:- Mạc Lâm Thịnh sinh ra nhi tử tốt, khiến người hâm mộ ghen tỵ.Đám tu sĩ không biết thật sự cho rằng nhiệt độ cao từ linh đảo là lực lượng liệt diễm chiến vực của Mạc Thái Khuất.

Bọn họ không biết áo giáp trên người Mạc Thái Khuất đã bị hòa tan, nước tháp bao bọc thân thể, da bị đốt bỏng từng mảng.- Hỏng, hỏng rồi, phải rút đi!Mạc Thái Khuất không chống nổi nữa, dù có linh khí thập phẩm bảo vệ, máu thịt của gã không ngừng bị đốt nát, máu sắp bốc cháy.Phong Phi Vân thấy Mạc Thái Khuất định rút đi, hắn đâu chịu?

Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc chặn đường, cánh tay biến thành vuốt phượng hoàng chộp đầu Mạc Thái Khuất.Mạc Thái Khuất lấy thiên tiêu thần phù ra đánh vào vuốt của Phong Phi Vân.Bùm!Lực lượng thiên tiêu thần phù sánh bằng tu sĩ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên dốc sức ra một kích.

Vutố thần phượng hoàng của Phong Phi Vân bị đánh nát, xung lực từ thiên tiêu thần phù đẩy Phong Phi Vân lùi ra hơn mười thước.Mạc Thái Khuất không dám ngừng lại, chân đạp mạnh định vọt rap hạm vi phượng hoàng hỏa thần vực, kim tàm phật vực.- Muốn trốn?

Đâu dễ vậy!hai tay Phong Phi Vân bắt ấn quyết, vô số ngọn lửa ngưng tụ xung quanh biến thành phượng hoàng dài mấy thước, ẩn chứa sức mạnh hùng hồn đụng vỡ ngôi sao đập vào lưng Mạc Thái Khuất.Ầm!Cơ thể Mạc Thái Khuất bị lực lượng phượng hoàng đập nát thành đóng thịt vụn.

Lửa xung quanh đốt trọi máu thịt Mạc Thái Khuất, biến thành từng luồng khói đen.Trận pháp linh đảo bị dẫn động, bảy trận pháp liên tục bị lực lượng chấn vỡ, chỉ còn trận pháp cuối cùng chưa võ bảo vệ linh đảo bay không đến mức vỡ nát.Lửa trên linh đảo dần tắt ngấm, đất đai bị đốt cháy sạch, đất khét đen, sương khói ngùn ngụt, có ngọn lửa vẫn phu nra từ khe nứt.Mạc Thái Khuất bị đốt không còn mẩu xương, chỉ có trường mâu cắm dưới đất, yêu khí di chuyện, linh quang chói mắt kèm theo khí khiếp người.Cánh tay Phong Phi Vân siết chặt trường mâu.

Trường mâu chấn động, khí hồn trong yêu khí thập phẩm phát ra tiếng rít muốn vùng thoát khỏi tay hắn.- Grao!Người Phong Phi Vân phát ra tiếng phượng hoàng hót, giây sau trấn áp khí hồn trong yêu khí thập phẩm.

Phong Phi Vân nhấc chiến mâu lên, cây chiến mâu điêu bằng tử tinh, nặng mười vạn cân, khắc nhiều thiết tao, các tinh khí đỏ toát ra ngoài.Các tu sĩ kinh ngạc hỏi:- Sao chỉ còn lại bán yêu này?

Mạc Thái Khuất đâu?Vừa rồi Mạc Thái Khuất thi triển liệt diễm chiến vực đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao gã biến mất?

Tại sao chiến mâu đẳng cấp yêu khí thập phẩm còn cắm trên linh đảo?Phong Phi Vân vuốt ve chiến mâu, cười nói:- Mạc Thái Khuất miễn cưỡng thi triển liệt diễm chiến vực, đã tự đốt chết mình.Cố Thập Tam thiếu gia cười to bảo:- Tự đốt chết?

Mạc Thái Khuất buồn cười thật, bị vực của mình luyện chết, ha ha ha ha ha ha!Cố Thập Tam thiếu gia thấy mọi người không cười thì gã ngậm miệng lại.Hoàng Vũ Trường cười dài:- Mặc kệ nói sao cuối cùng là Phong huynh thắng, thật khiến người khâm phục .nhân kiệt như Mạc Thái Khuất cũng chết vào tay Phong huynh, thánh linh dụng cụ không uổng là thiên kiêu số một Bán Yêu Minh.Mắt Lưu Tô Tử sáng ngời, chân mày ocng, môi như thoa son, dù mặc đồ nam vẫn không thể che lấp phong hoa tuyệt thế.Lưu Tô Tử cười nói:- Phong huynh đánh bại Mạc Thái Khuất, tin tưởng ngày sau sẽ danh chấn thiên hạ.Đám người Lưu Tô Tử hăng hái đắc ý, nhờ Khí thế Phong Phi Vân chém Tiêu Thiên Duệ, Mạc Thái Khuất đè ép nhóm Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng, khoe khoang cơ bắp, nói cho bọn họ biết: Nhìn thấy chưa?

Đây là lực lượng của chúng ta.Hoàng Thiên, đệ nhất thiên kiêu Hoàng gia, Mộ Dung Tam Đắc của Cửu Thiên tiên nữ đứng bật dậy, chiến khí hùng hồn lao ra, hùng hổ muốn giết đám người Lưu Tô Tử để bình ổn cơn tức.

Nhưng Lưu Tô Hồng ngăn Hoàng Thiên, Mộ Dung Tam Đắc lại nên bọn họ không lao ra.Lưu Tô Hồng đưa hai ly rượu cho bọn họ, môi đỏ mọng, mỉm cười nói:- Chẳng qua may mắn, nếu không phải công pháp của Mạc Thái Khuất xảy ra vấn đề nhỏ thì sao có thể thua trong tay bán yêu?Cố Cửu thiếu gia cười phá lên:- Hay đại quận chúa cũng muốn ra tay so tài?Hoàng Vũ Trường, Ngọc thiếu gia hùa theo:- Nếu đại quận chúa ra tay thì mọi người ở đây không ai dám làm đối thủ của đại quận chúa.

Cố lão cửu, ngươi đừng tự làm mất mặt.Thanh niên tài tuấn hai phe tranh phong, toàn là nhân vật đỉnh cao thế hệ trẻ, tìm ức ngàn dặm mới được một.

Bọn họ đấu võ mồm, Khí thế không thua đối thủ.Chiến khí ngút trời dâng lên, một thân hình già nua bao bọc trong chiến khí cầm cổ kiếm chín thước chỉ vào Phong Phi Vân đứng trên linh đảo.- Tiểu bối, ngươi giết người thừa kế của Xích Mộc vực ta, hôm nay ngươi phải gục tại đây!Lão nhân là người hộ đạo của Mạc Thái Khuất, bảo vệ bên cạnh gã nhiều năm.Mạc Thái Khuất được khâm định là người thừa kế Xích Mộc vực, thân phận cao hơn thiên kiêu như Tiêu Thiên Duyệt rất nhiều.

Mạc Thái Khuất chét trong Tiên Hư hoa gian động thiên sẽ gây bão lớn, vực chủ Xích Mộc vực sẽ rất tức giận.Hai bán yêu thất giai Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân cùng hành động.

Hai người đánh ra đạo pháp thần thông chặn lão nhân Xích Mộc vực lại.Khổng Hầu đại nhân cầm khai thiên đại phủ, cơ thể to lớn, lực lượng dồi dào.-------Chương 1457: Tiên nữ (2)Khổng Hầu đại nhân hét to một tiếng:- Người trẻ tuổi tranh phong, thế hệ trước muốn nhúng tay sao?Lưng Bức Ứng đại nhân mọc đôi cánh thịt, hừ lạnh một tiếng:- Nếu lão nhân Xích Mộc vực các ngươi muốn xuống tay với thiên tài Bán Yêu Minh thì đừng trách ức vạn vạn bán yêu Diệp Hồng cảnh liều mạng với Xích Mộc vực.Lão nhân Xích Mộc vực sợ ngây người.

Tuy địa vị của bán yêu thấp nhưng số lượng khổng lồ, một số cường giả cao tầng lực lượng đủ đối kháng với hiền giả Vũ Hóa cảnh.

Nếu chọc giận nhiều bán yêu thì sẽ là chuyện rất đáng sợ.Lưu Tô Tử lạnh lùng nói:- Tu sĩ trưởng bối Xích Mộc vực Hoàn Thiên cảnh các ngươi dám ăn hiếp bán yêu trẻ của Diệp Hồng cảnh, các ngươi có để cảnh chủ đại nhân vào mắt không?Lão nhân Xích Mộc vực bị câu nói của Lưu Tô Tử hù sợ, lưng ướt mồ hôi lạnh.Lão nhân Xích Mộc vực vội nói:- Ta chỉ muốn thu về yêu khí thập phẩm của Xích Mộc vực, không muốn xen vào thế hệ trẻ tranh đấu.Phong Phi Vân nhìn chiến mâu, cười nói:- Yêu binh này là chiến bảo của cự nghĩ yêu tộc, từ khi nào trở thành chiến binh của Xích Mộc vực?Mắt lão nhân Xích Mộc vực trợn to như ốc bưu, nổi giận nói:- Yêu binh này là thiếu chủ cướp được trên chiến trường vạn tộc, chiến lợi phẩm của thiếu chủ đương nhiên tuhộc về Xích Mộc vực.Phong Phi Vân cười nói:- Thế thì ngại quá, bây giờ nó là chiến lợi phẩm của ta.Lão nhân Xích Mộc vực tức giận xì khói, cổ kiếm chín thước không ngừng nhấp nháy.

Nếu không phải lão nhân Xích Mộc vực e ngại nhiều tu sĩ có mặt thì lão chắc chắn đã băm xác Phong Phi Vân ra.- Tiểu bối, ngươi giỏi, giỏi lắm.

Rồi sẽ có ngày ngươi trả giá đắt cho những gì hôm nay đã làm!Lão nhân Xích Mộc vực lạnh lùng liếc Phong Phi Vân, trong mắt đầy sát khí.

Lão nhân Xích Mộc vực tức giận rời đi.Phong Phi Vân cầm yêu khí thập phẩm quay về, đám thiên tài tuấn kiệt hết sức hâm mộ.

Bọn họ là đệ tử Trung cổ thế gia nhưng không có tư cách sử dụng linh khí thập phẩm.Mấy anh tài kiệt xuất của Cửu Tiêu tiên thành đã vào Tiên Hư hoa gian động thiên, biết Phong Phi Vân mạnh mẽ thì âm thầm đánh trống rút lui, không vội tấn công.Cố Cửu thiếu gia bắt chuyện với Phong Phi Vân, đôi mắt khao khát:- Sư tôn của Phong huynh thật sự là đại nhân vật Thái Cổ Thánh Phật Miếu?Các thiên chi kiêu tử, lão nhân trên linh đảo vãnh tia nghe.Phong Phi Vân cười nói:- Cái này . . .

Không tiện tiết lộ.Nhiều người lộ vẻ thất vọng, bọn họ cảm thấy Phong Phi Vân cố ý che giấu cái gì.

Không ai gặn hỏi, một đám thiên tài tuấn kiệt lại bắt đầu chuyện trò vui vẻ.Ong ong ong ong ong!Trên Tiên Hư linh sơn vang tiếng chín tiếng chuông.Từng sóng âm êm tai thư giãn khuếch tán, nguyên hoa gian động thiên yên tĩnh lặng.Tiên Hư linh sơn đầy rẫy đá lởm chưởm, ngọc điện treo trên vách vực.

Một số đường nhỏ bằng xích sắt nối ngọc điện và Tiên Hư linh sơn.Trên một tòa ngọc điện có vị giai nhân hiện hình, ngọc thể yểu điệu, sương mù che người ngọc.- Nàng là truyền nhân thế hệ này của Tiên Hư hoa gian động thiên, Cửu Thiên tiên nữ.- Đồn rằng Cửu Thiên tiên nữ thiên phú dị bẩm, đệ nhất thiên chi kiêu nữ từ trung cổ đến nay của Tiên Hư hoa gian động thiên, dương danh khắp Trung Ương vương triều thứ sáu, người theo đuổi nhiều không đếm xuể.

Trong đó có mở miệng nói: Tước phủ, tuyền nhân của nhân tổ động thiên.- Nghe nói tu vi của Cửu Thiên tiên nữ vô song, từng luận đạo với một số hiền giả Vũ Hóa cảnh.Đám người hưng phấn, trước kia bọn họ chỉ nghe tên Cửu Thiên tiên nữ, kính nàng là thiên nhân.

Giờ rốt cuộc nhìn thấy tiên nữ trong truyền thuyết, các thanh niên tài tuấn khó thể bình tĩnh.Cửu Thiên tiên nữ cầm bút son, tĩnh như xử nữ, người phát ra tiên ý mênh mông.

Đám thiên tài tuấn kiệt nín thở, Cửu Thiên tiên nữ như tiên nữ trên chín tầng trời rơi xuống phàm trần.- Định vẽ tranh khung trời, ai có thể nghiền mực?Giọng Cửu Thiên tiên nữ như tiếng trời, lọt vào tai người rất thoải mái.

Người tà khí đậm đặc nghe thanh âm Cửu Thiên tiên nữ rồi sẽ lòng tĩnh như nước lặng.Đinh vẽ tranh khung trời, ai có thể nghiền mực?Đây là cơ hội tốt nhất để đến gần Cửu Thiên tiên nữ.

Mài mực cho tiên nữ là vinh dự lớn khôn xiết, công tử tước phủ cũng khó giành được cơ hội này.- Để ta!Ngọc thiếu gia phản ứng trước tiên, lắc người lao ra linh đảo, chân đạp mây mù bay hướng Tiên Hư linh sơn.- Nghiền mực cho tiên nữ là chuyện vô cùng vinh hạnh, để ta đến!Hoàng Thiên, đệ nhất thiên kiêu Hoàng gia bay ra ngoài, tốc độ nhanh hơn.

Hoàng Thiên cầm trường kích đâm Sau lưng Ngọc thiếu gia.Ngọc thiếu gia vội dừng bước, hai tay ngưng tụ chiến ấn đánh vào Hoàng Thiên, hai người đsấu túi bụi trong mây mù,phát ra chiến quang sắc bén.- Ta cũng muốn thấy phong thái của tiên nữ.Một tài tuấn khác bay ra ngoài, là con của vực chủ đại vực, phong độ phiên phiên biến thành luồng sáng bay hướng Tiên Hư linh sơn.- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn nghiền mực cho tiên nữ?Mộ Dung Tam Đắc, đệ nhất thiên kiêu Mộ Dung gia tộc bay ra, tay vỗ hư không.

Một con chiến long bay ra từ lòng bàn tay Mộ Dung Tam Đắc đánh con vực chủ hộc máu, rớt xuống.Mộ Dung Tam Đắc mạnh mẽ làm đám thiên tài tuấn kiệt rịch rịch ngây người.

Ai tu vi không đủ đều đánh trống rút lui, biết đây là cuộc so tài của tài tuấn đỉnh cao, người không liên quan đến xen vào sẽ chết tại đây.Mộ Dung Tam Đắc cực kỳ bá khí, người mặc áo giáp chiến hồn sáng choang, mắt hổ trừng hù vô số thiên kiêu lùi bước.Mộ Dung Tam Đắc muốn bay đến Tiên Hư linh sơn nhưng Sau lưng vang tiếng xé gió, một quyền ấn to lớn đánh tới.- Cố thập tam, ngươi dám đánh với ta?

Cửu ca của ngươi cũng không to gan như vậy!Mộ Dung Tam Đắc xoay người va chạm một chưởng với Cố Thập Tam thiếu gia, kình khí chấn mâym ù tán đi.Cố Thập Tam thiếu gia bẩm sinh thần lực, tóc dựng đứng, da toát ra tia sáng đỏ, đấu ngang sức ngang tài với Mộ Dung Tam Đắc.Thực lực của Cố Thập Tam thiếu gia cao hơn Cố lão bát, Cố Cửu thiếu gia một bậc, nhưng tâm kế thua xa hai ca ca nên gã không trở thành người dự tuyển người thừa kế thế hệ trẻ Cố gia.Cố Thập Tam thiếu gia hét to một tiếng:- Muốn đấu với cửu ca phải đánh bại ta trước!Cố Thập Tam thiếu gia phát ra tiếng gầm như dã thú, tựa sấm sét chấn động.Sức chiến đấu của Cố Thập Tam thiếu gia làm Mộ Dung Tam Đắc hơi ngạc nhiên.

Tiểu tử này có thể đối kháng với gã?Mộ Dung Tam Đắc không muốn đấu với kẻ cuồng chiến đấu Cố Thập Tam thiếu gia, chân sinh ra hai đoàn lửa bay lên cao hướng tới Tiên Hư linh sơn.- Đừng đi, đánh với ta!Cố Thập Tam thiếu gia nâng một tòa linh đảo ném hướng Mộ Dung Tam Đắc.Bùm!Mộ Dung Tam Đắc dừng bước, ánh mắt hung ác, bàn tay ngưng tụ từng đợt chiến quang đánh vào linh đảo, kích động trận pháp.Nhiều tu sĩ tham gia vào hỗn chiến, bọn họ muốn leo lên Tiên Hư linh sơn chỉ vì mài mực cho Cửu Thiên tiên nữ.

Nhưng không ai tiến lên một bước được, hễ người nào lao lên trước sẽ bị mấy phe khác hợp sức công kích, cuối cùng rơi xuống vực mây.-------Chương 1458: Khung trờiCửu Thiên tiên nữ đứng trên linh sơn ngọc điện, đẹp tựa mỹ nhân trong tranh.

Cửu Thiên tiên nữ không lên tiếng ngăn cản.Phong Phi Vân liếc hướng Tiên Hư linh sơn, thầm khâm phục.

Nữ nhân này rất lợi hại, chỉ nói một câu khiến nhiều thanh niên tài tuấn giết chóc vì mình, đây là hồng nhan họa thủy.Cố Bát thiếu gia ngồi trên linh đảo rốt cuộc hành động.

Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường cùng bay ra, hợp tá đấu với Cố Bát thiếu gia.- Chỉ bằng vào hai ngươi?Cố Bát thiếu gia khoác trường bào đỏ thẫm, vung tay.

Sóng biển đỏ máu ập đến, trong sóng biển có bóng dáng kỳ lân.Kỳ lân rống to:- Grao!Lực lượng khổng lồ ập hướng Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường.Lực lượng quá mạnh.Cố Cửu thiếu gia có tu vi sơ kỳ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, Hoàng Vũ Trường thì mấy hôm nay vừa đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên.

Hai người biến sắc mặt tự lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra, khí Vũ Hóa ngăn cản lực lượng này.Ầm!Hai tấm Vũ Hóa phù lục vỡ nát.

Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường bị đánh bay, áo trên người rách nát, toàn thân khét đen, tóc bị đốt cháy.

Hai người té từ trên mây xuống.Vung tay một phát đã đánh bay hai tài tuấn đỉnh cao của Trung cổ thế gia.Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ đứng trên bầu trời, trường bào bay lên, Khí thế khiếp người, bá khí không gì sánh bằng.- Thứ ngu dốt, cho rằng truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh là đùa sao?Nét mặt Lưu Tô Tử sa sầm, gấp quạt lại, đứng dậy, thi triển lưu ly phi điện lao hướng Cố Bát thiếu gia.

Một bóng đỏ bay tới chặn trước mặt Lưu Tô Tử.Ánh mắt Lưu Tô Tử lạnh băng:- Đại tỷ muốn ngăn ta?Lưu Tô Hồng mỉm cười nói:- Thất muội, Cố lão bát uống máu huyết kỳ lân, có truyền thừa Huyết Kỳ bán thánh, thất muội không đấu lại nổi.

Đại tỷ đang cứu muội muội.- Không cần ngươi lo!Cây quạt lóe tia điện, Lưu Tô Tử vung quạt, tia chớp màu tím bay ra ngoài.Lưu Tô Hồng cười tủm tỉm, cơ thể tự động tan rã thành vô số cánh hoa đỏ bay trong không khí.

Thần điện màu tím không đánh trúng người Lưu Tô Hồng được.Hai quận chúa cảnh chủ phủ có thần thông tuệt thế, tu vi cực kỳ cao sâu nhưng xích mích với nhau.

Lưu Tô Hồng, Lưu Tô Tử liên tục tung sát chiêu, đánh nhau trời sụp đất nứt.Phong Phi Vân cứu Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường té xuống đám mây mang về linh đảo.Hoàng Vũ Trường cúi đầu hướng Phong Phi Vân:- Đa tạ Phong huynh giúp đỡ, nếu bị té xuống sẽ làm vết thương càng nặng thêm.Hoàng Vũ Trường lo điều dưỡng.Cố Cửu thiếu gia nghiến răng liếc hướng Cố Bát thiếu gia:- Không ngờ hắn đến cảnh giới như vậy, khụ khụ!Phong Phi Vân không muốn tham gia vào tranh đấu của thanh niên tài tuấn Trung cổ thế gia, người ta có đại thế lực, đại bối cảnh còn hắn chỉ là bán yêu.

Không cần thiết chọc kẻ thù thì tốt nhất hãy đứng ngoài mà xem, nâng cao thực lực của mình mới là quan trọng nhất.Đương nhiên Phong Phi Vân không phải loại người sợ rắc rối, nếu có ai dám chủ động trêu vào hắn thì Phong Phi Vân sẽ không mềm lòng nương tay.Tu vi của Cố Bát thiếu gia đúng là kinh khủng, huyết khí cuồn cuộn dâng trào, ảo ảnh huyết kỳ lân khổng lồ hiện ra Sau lưng gã.

Không ai ngăn bước chân Cố Bát thiếu gia được, vỗ một chưởng có thể đánh bay một đám tu sĩ.- Cút đi!Cố Bát thiếu gia vỗ một chưởng đánh Ngọc thiếu gia hộc máu văng ra ngoài, rớt xuống tầng mây.Mọi người ngây người trước hung uy của Cố Bát thiếu gia, là lực lượng gì có thể một chưởng đánh bay tài tuấn đỉnh cao của Diệp Hồng cảnh?Cố Bát thiếu gia lại đánh ra một chưởng ấn đánh bay Cố Thập Tam thiếu gia, người gã đập vào linh đảo, đất đá rơi đầy.Cố Thập Tam thiếu gia bay ra khỏi linh đảo, da dẻ nứt ra, miệng mũi đổ máu, xương vai gãy, nửa người sụp xuống.Cố Thập Tam thiếu gia kinh ngạc hỏi:- Bát ca . . .

Xuống tay với ta?Cố Bát thiếu gia ngạo nghễ nói:- Ngươi có xem ta là bát ca sao?

Ở trong mắt ngươi chắc chỉ có lão cửu.- Nhưng ta chưa từng nghĩ đến giết ngươi.Cố Thập Tam thiếu gia không hiểu nổi.

Chỉ tranh chấp người thừa kế nhưng tại sao huynh đệ với nhau lại không chết không ngừng?Từ người hầu chia thắng bại không được sao?Cố Bát thiếu gia liếc xéo Cố Thập Tam thiếu gia, cười khẩy nói:- Thập tam, ngươi quá ngây thơ rồi.

Muốn trở thành chủ một tộc tuyệt đối không cho phép tiếng nói thứ hai trong tộc trừ gia chủ ra, ngươi hiểu không?Cố Thập Tam thiếu gia lắc đầu, nói:- Không hiểu.Phập!Tay Cố Bát thiếu gia ấn đầu Cố Thập Tam thiếu gia, đánh nát đầu gã thành bột máu.Xác Cố Thập Tam thiếu gia rơi xuống mây.Cố Bát thiếu gia phủi máu dính trên tay, thở dài thườn thượt:- Không hiểu?

Chỉ trách ngươi quá ngu.Các tu sĩ ngây ngẩn.

Cố Bát thiếu gia thật độc ác, không tha cho huynh đệ cùng gia tộc, không chút do dự.Con người như thế quá độc ác.Phong Phi Vân cười tươi, hơi thưởng thức Cố Bát thiếu gia.

Có dũng có mưu, thủ đoạn tàn nhẫn, đây là một kiêu hùng.

Nếu Phong Phi Vân là gia chủ Cố gia thì chắc chắn sẽ chọn Cố Bát thiếu gia làm người thừa kế gia tộc.Không ai dám ngăn cản bước chân của Cố Bát thiếu gia nữa, trơ mắt nhìn gã từng bước leo lên Tiên Hư linh sơn, mài mực cho Cửu Thiên tiên nữ.Cửu Thiên tiên nữ yêu kiều như ngọc, áo mỏng yểu điuệ, tay cầm bút vẽ trên hư không, vẽ bức tranh khung trời.Chỉ một mình Cố Bát thiếu gia có tư cách đứng bên cạnh tiên nữ, vừa mài mực vừa giao lưu tâm đắc tu luyện với tiên nữ.

Cảnh tượng đầm ấm, người ngoài hâm mộ chết.Lưu Tô Tử quay về linh đảo, vẫn yểu điệu thướt tha nhưng sắc mặt lạnh băng.

Lưu Tô Tử nhìn chằm chằm Lưu Tô Hồng nói chuyện vui vẻ với đám thiên tài tuấn kiệt trên linh đảo khác.Lưu Tô Tử cắn răng:- Đáng ghét!Đương nhiên bọn họ hãnh diện, bây giờ Cố Bát thiếu gia đang cùng Cố Bát thiếu gia vẽ tranh khung rời, chắc chắn sẽ được đồn thành giai thoại thần tiên quyến lữ, bị vô số người hâm mộ.Hôm nay Cố Bát thiếu gia biểu hiện ra thực lực chắc chắn sẽ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, chấn động vạn vực, cơ hồ ngồi vững vị trí thiên tài số một Diệp Hồng cảnh.Song hỉ lâm môn, bọn họ không hãnh diện thì ai hãnh diện?Ngược lại phe Lưu Tô Tửh hoặc chết hoặc bị thương, thua hoàn toàn.Trong mây mù, một số tu sĩ thế hệ trước nói chuyện.- Cuộc chiến trong Tiên Hư hôm nay hầu như quyết định đám người tương lai là bá chủ mảnh đất này.- Phe đại quận chúa quá mạnh mẽ.

Đặc biệt lão bát của Cố gia, thế hệ trẻ mười hai cảnh Tây Nam chắc không còn ai là đối thủ của hắn.- Đám lão nhân cảnh chủ phủ đa số thích thất quận chúa, đáng tiếc đại quận chúa kỹ cao một bậc lôi kéo Cố lão bát vào phe mình, hoàn toàn lật ngược thế cờ.

Các lão nhân cảnh chủ phủ sẽ suy nghĩ lại nên lựa chọn như thế nào.- Nghe nói đây là gia gia của đại quận chúa và gia gia của Cố lão bát bàn bạc, ta đoán hai người liên hợp cường cường, quyết định đại cục.- Mỗi lần tranh giành người thừa kế là lại tràn ngập máu mư và âm mưu.

Người có thể sống sót mới có năng lực nắm giữ một gia tộc.-------Chương 1459: Thánh nữ đến (1)- Dù sao liên quan hưng suy của gia tộc mấy ngàn năm, không thể không cẩn thận, có chết một ít đệ tử ưu tú cũng còn trong phạm vi chấp nhận.Cửu Thiên tiên nữ đã vẽ tranh khung trời xong, hình ảnh như tiên cảnh, như có thế giới tồn tại thật sự, sống động như thật, rất đẹp đẽ.Trên bức tranh mỗi cảnh, mỗi vật tựa như có sự sống.

Ai nhìn cũng thấy rung động tâm hồn, tựa như nhìn xuống một thế giới.Mặc dù chỉ là một bức tranh lại ẩn chứa đạo của Cửu Thiên tiên nữ.Đám tu sĩ thế hệ trẻ không lĩnh ngộ được đạo cảnh trong tranh.

Chỉ có thế hệ trước là nhìn ra manh mối, lòng rung động cảm thán.- Đạo cảnh của nàng cao sâu như thế, trong lòng đã có thể bao dung thế giới!- Bức tranh khung trời này nếu đấu giá sẽ bán được giá trên trời.- Đây là báu vật vô giá, ẩn chứa đao kình vô thượng.

Huống chi do Cửu Thiên tiên nữ vẽ, sẽ có một đống người giành giật.Có thị nữ dâng tờ giấy trắng ấn tranh khung trời từ hư không xuống, bức 'khung trời thế giới' in trên cuộn tranh.Cửu Thiên tiên nữ chậm rãi cuộn tranh lại, trên tranh toát ra mùi thơm hấp dẫn.Động tác Cửu Thiên tiên nữ ưu nhã, thân hình thướt tha.

Hai tay Cửu Thiên tiên nữ cầm cuộn tranh đưa cho Cố Bát thiếu gia.Cửu Thiên tiên nữ mỉm cười nói:- Công tử nghiền mực cực khổ, xin tặng một cuộn tranh.- Có thể nghiền mực cho tiên nữ là vinh hạnh của Cố ta, không khổ, không khổ, không hề cực khổ.Cố Bát thiếu gia mừng rỡ cẩn thận nâng tranh khung trời trong tay như cầm chí bảo.Cố Bát thiếu gia nói:- Tại hạ to gan mời tiên nữ đến linh đảo, Cố bát muốn tự mình rót một ly rượu cho tiên nữ.Cố Bát thiếu gia muốn mượn thế của Cửu Thiên tiên nữ đánh gục nhóm người Lưu Tô Tử, Cố Cửu thiếu gia hoàn toàn.Cửu Thiên tiên nữ nhẹ gật đầu đồng ý lời mời, giáng xuống linh đảo của nhóm Lưu Tô Hồng.Cửu Thiên tiên nữ giáng lâm khiến linh đảo mông lung tiên khí, tiếng cười không dứt.

Nơi đây thành chỗ hấp dẫn ánh mắt nhất Tiên Hư hoa gian động thiên.Các tu sĩ thầm hâm mộ trong lòng, bọn họ cũng muốn leo lên linh đảo kia, nhìn phong thái của tiên nữ nhưng không biết làm sao.Lưu Tô Tử ngồi trong đình, ngón tay gõ mặt bàn, đôi mắt đẹp sáng ngời đầy trí tuệ.Phong Phi Vân ngắm nghía trường mâu, luyện hóa khí linh trong đó:- Chẳng phải chỉ là cuộc tranh phong sao?

Dù rơi vào thế yếu có gì ghê gớm?Lưu Tô Tử lắc đầu, nói:- Tranh giành người thừa kế nếu yếu thế nghĩa là thua cả bàn cờ.Phong Phi Vân không chú trọng mưu lược, trước lực lượng tuyệt đối thì âm mưu gì cũng không chịu nổi một kích.Đột nhiên vang tiếng áno động, một mỹ nhân áo trắng cưỡi hạc lướt trong mây mù.Thiếu nữ đứng trên lưng ạc, áo dài bay bay, trang nhã thanh lệ, tiên ý lượn lờ quanh thân.Các tu sĩ thế hệ trước trong Tiên Hư hoa gian động thiên thấy nữ nhân áo trắng đến thì nghiêm nghị hơn.

Đám thanh niên tài tuấn không biết nữ nhân áo trắng, nhưng cảm giác tiên ý lượn lờ trên người nàng, khí chất xuất trần làm người kính sợ từ tận đáy lòng.Mọi người suy đoán lai lịch của nữ nhân áo trắng.

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Thiên, Mộ Dung Tam Đắc cũng nhìn sang.Bất Lậu thiền sư chắp tay cúi đầu hướng thiếu nữ áo trắng:- Lão tăng xin chào Thủy Nguyệt Thánh Nữ!Khuôn mặt trang nghiêm của Bất Lậu thiền sư nở nụ cười bảo tướng.Thủy Nguyệt Thánh Nữ?Ồn ào!Tiên Hư hoa gian động thiên nổ tung lên.Thủy Nguyệt Thánh Nữ được thánh linh dụng cụ Thiên Nhai Thước, chuyện này đã truyền khắp thiên hạ, trở thành sự kiện chấn động nhất mấy chục năm qua.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ được đồn thành thiên nhân, các thanh niên tài tuấn cho rằng nàng là hóa thân của thần thánh.Giờ phút này, Thủy Nguyệt Thánh Nữ đến Tiên Hư hoa gian động thiên, sự rung động không thể diễn tả bằng lời.Tiên Hư hoa gian động thiên đang đàn cổ cầm trên linh đảo ngừng đàn, mười ngón tay ấn dây.

Mắt Tiên Hư hoa gian động thiên mong lung nhìn Thủy Nguyệt Thánh Nữ bay qua không trung.- Không ngờ nàng đến.Lưu Tô Tử đang rầu rĩ lập tức cười toe, xòe quạt, tử khí mênh mông, anh tư bừng bừng.Vù vù vù vù vù!Hiên Viên Nhất Nhất đáp xuống linh đảo, tiên vũ nhập vào thân thể, bước chân thước tha, thân hình yểu điệu.

Hiên Viên Nhất Nhất nói chuyện vui vẻ với Lưu Tô Tử như tỷ muội lâu không gặp.

Đám người kinh ngạc nhìn.Thủy Nguyệt Thánh Nữ quen thân với công tử áo tím?Phong Phi Vân ngồi trong đình uống rượu, không hề ngạc nhiên.

Phong Phi Vân sớm biết Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử quen thân từ nhỏm quan hệ của hai người thân mật cũng hợp lý.

Chắc Lưu Tô Tử định mượn danh tiếng Hiên Viên Nhất Nhất để lật bàn cờ.Không khí trong Tiên Hư hoa gian động thiên lại trở nên quái dị.

Lúc trước đám tu sĩ cho rằng Cố Bát thiếu gia, Lưu Tô Hồng chiếm ưu thế tuyệt đối bây giờ phải suy nghĩ lại.Thủy Nguyệt Thánh Nữ đại biểu ý nghĩa không nhỏ, nếu nàng tham gai cuộc chiến người thừa kế Trung cổ thế gia Diệp Hồng cảnh sẽ thay đổi nguyên cục diện ngay.Nhiều tu sĩ biết Thủy Nguyệt Thánh Nữ trước nay lánh đời, không tham gia tranh giành thế tục.

Không biết Thủy Nguyệt Thánh Nữ có đi ra can thiệp không.Giờ phút này, người căng thẳng nhất là Lưu Tô Hồng, Trần Vẫn.

Bọn họ lo Thủy Nguyệt Thánh Nữ tham gai chuyện này, nàng nói một câu sẽ sinh ra sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí thay đổi quyết định của gia chủ các Trung cổ thế gia.Lưu Tô Tử cười hỏi:- Nhất Nhất, ngươi về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rồi mà sao trở lại mau vậy?Hiên Viên Nhất Nhất không có vẻ thanh cao ngăn cách người ngoài, mắt sáng chớp chớp, hàm răng trắng.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Lần này đến Diệp Hồng cảnh là phụng mệnh thánh thần.Đám tu sĩ dõng tai nghe trộm bị hai chữ thánh thần hù sợ, lòngd rung động, màng tai đau đớn, linh khí trong cơ thể rối loạn.

Đây là hậu quả nghe lén cái tên không nên nghe, bị trời phạt.Có cái tên không thể nghe bậy, không thể nói bậy, đó là cấm kỵ thiên địa.

Một khi nghe và nói bậy sẽ chết oan chết uổng.Tiên khí bao phủ người Hiên Viên Nhất Nhất, mắt sáng trong, người thướt tha đến trước mặt Phong Phi Vân.Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ giọng nói:- Phong Phi Vân, thánh thần mời ngươi đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh gặp mặt.Mọi người hết hồn, thánh thần muốn gặp một bán yêu!Đây là khẩu dụ của thánh thần, uy nghiêm hơn thánh chỉ của các quân chủ.

Cảnh chủ một phương khi nghe khẩu dụ này cũng sẽ chạy ngay đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh triều bái thánh thần.Hai bán yêu thất giai Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân vội quỳ xuống đất.Đám tu sĩ quỳ xuống, không ai khi nghe hai chữ thánh thần còn đứng vững được.Phong Phi Vân ngồi yên, tay cầm chiến mâu, đốm lửa nhấp nháy trong lòng bàn tay.

Phong Phi Vân đang luyện hóa khí linh trong chiến mâu.Phong Phi Vân liếc Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Không muốn đi.Ba chữ rất nhẹ nhưng làm Khổng Hầu đại nhân, Bức Ứng đại nhân sợ hãi suýt quỳ dưới đất.Các thanh niên tài tuấn hết hồn, cảm thấy bán yêu quá to gan.Kẻ không tôn thánh thần sẽ bị mọi người trong thiên hạ vây công, xsoa sổ.Trong lòng Phong Phi Vân cũng rất giật mình.Bọn họ nói thánh thần chắc chắn là Thủy Nguyệt Đình, không lẽ Thủy Nguyệt Đình đã phá tan trói buộc, đạt đến thánh linh cảnh?-------Chương 1460: Thánh nữ đến (2)Không lẽ tu vi của Thủy Nguyệt Đình mạnh đến nỗi không gì không biết, đã tính ra Phong Phi Vân chuyển thế trọng sinh nên tính nhổ cỏ tận gốc?Dù thế nào Phong Phi Vân tuyệt đối không đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đi rồi sẽ không về được.Hiên Viên Nhất Nhất nhíu mày nói:- Ngươi đừng lo, thánh thần đại nhân không có ác ý.Không có ác ý mới lạ!Hiên Viên Nhất Nhất truyền tin Phong Phi Vân giết đám người Tiêu Thiên Duyệt trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ ra ngoài, khiến Cửu Tiêu tiên thành, ưmời hai đại vực tủy giết hắn, cái này mà không có ác ý?Hiện giờ Phong Phi Vân không chút hảo cảm với Hiên Viên Nhất Nhất, hắn không tin lời nàng nói.Bức Ứng đại nhân giục:- Phong Phi Vân, mau đồng ý với thánh nữ đại nhân, có thể gặp thánh thần là ivnh hạnh lớn lao, là phúc phận ngươi tu ba đời mới có!

Người khác mong ngóng cả đời cũng không có cơ hội thế này!Phong Phi Vân suy tư thật lâu, nói:- Tại hạ chỉ là một bán yêu nho nhỏ, thân phận ti tiện.

Thánh thần là vô thượng chân thần, tiểu nhân khủng hoảng, không dám thấy tôn nhan của thánh thần.

Xin thánh nữ đại nhân trở lại nói cho thánh thần ngày tu vi của ta đến địa thừa chắc chắn sẽ đến bái phỏng.Phong Phi Vân đứng dậy, thi triển vô thượng thân pháp biến thành luồng sáng vọt thẳng lên tầng mây.Cứ thế ra đi?Hiên Viên Nhất Nhất sững sờ, nàng chưa từng thấy ai không tôn trọng thánh thần như thế.- Phong Phi Vân, đây là khẩu dụ của thánh thần thì ngươi không đi không được!Hiên Viên Nhất Nhất đứng trên linh đảo, vươn một ngón tay ngọc chỉ hư không, một màn trời như bức tường thần trong suốt chặn đường Phong Phi Vân đi.Phong Phi Vân cầm chiến mâu, vận chuyển phật lực toàn thân.

Lực lượng chiến mâu tăng vọt đến cực độ.

Lực lượng tựa dòng lũ bắn ra từ người Phong Phi Vân, thổi đám tu sĩ trong Tiên Hư hoa gian động thiên ngã trái ngã phải.Nhiều tu sĩ thầm giật mình, bán yêu này biểu hiện ra lực lượng khiến người giật mình.Một lão nhân nhỏ giọng nói:- Đây là mới là thực lực thật sự của bán yêu này, ta nghi ngờ Mạc Thái Khuất có thật tự đốt chết mình không?- Bán yêu giấu thực lực, khó đoán sức chiến đấu của hắn.Lưu Tô Tử rất ngạc nhiên, nàng thấy thật khó tin.

Lưu Tô Tử vốn đã đánh giá Phong Phi Vân rất cao, nhưng bây giờ nàng phát hiện vẫn còn đánh giá thấp hắn.Cửu Thiên tiên nữ chớp mắt tiên, nhẹ giọng nói:- Hèn gì thánh thần cũng muốn triệu kiến hắn, quả nhiên không phải bán yêu bình thường.

Hay Bán Yêu Minh sắp sinh ra một vị vô thượng thiên kiêu?Ầm!Lực lượng chiến mâu cực kỳ kinh người, xé màn trời một cái khe.

Phong Phi Vân bay ra ngoài, một bước ra khỏi Tiên Hư hoa gian động thiên, bay vào Thiên Thu thần thành.Hiên Viên Nhất Nhất rút tay về, nói:- Phong Phi Vân, ngươi đừng đi, thánh thần thật sự không có ác ý.Hiên Viên Nhất Nhất biến thành sao băng lao đuổi theo Phong Phi Vân.Có vô số Phong Phi Vân cũng bay ra Tiên Hư hoa gian động thiên theo, bọn họ muốn xem tiến triển như thế nào.Bức Ứng đại nhân, Khổng Hầu đại nhân đứng lên, liếc nhau, thấy giật mình trong mắt đối phương.

Hai người nhanh chóng rời khỏi Tiên Hư hoa gian động thiên, báo cáo chuyện này cho đại doanh Bán Yêu Minh.- Ra thành vào lúc này là ngu nhất.Phong Phi Vân liên tục thay đổi thân hình, khuôn mặt, lẫn vào các đường cổ, linh lộ.

Chỉ đi ba linh lộ Phong Phi Vân đã đổi mặt tám lần, có như thế mới thoát khỏi cường giả như Hiên Viên Nhất Nhất truy tung.Trong một tòa nhà hoang, Hiên Viên Nhất Nhất tìm được Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân, ta biết ngươi tu luyện Kim Tàm Kinh có thể đổi khuôn mặt.Phong Phi Vân tốc độ lão ăn mày quần áo rách rưới, tóc rối xù, mặt đầy nếp nhăn.

Phong Phi Vân ngồi trong đống lá cây mục nát, nhưng hắn không đánh lừa được kiếm tâm tuệ nhãn của Hiên Viên Nhất Nhất, bị nàng nhìn thấu.Hiên Viên Nhất Nhất đứng trên núi giả trong nhà hoang, áo trắng như tuyết, thân như làn gió.

Trong nước phản chiếu thân hình mảnh khảnh như ra từ trong tranh.Đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất trong suốt nhìn Phong Phi Vân chăm chú, không chút tạp chất.Phong Phi Vân lười biếng đứng dậy, người dính đầy lá cây và bùn đất, đôi mắt dần sắc bén hơn.Phong Phi Vân cáu kỉnh nói:- Lão tử đã đổi hai mươi chín thân phận, biến thành bộ dạng như bây giờ mà vẫn bị thánh nữ tìm được.

Thánh nữ cầm tinh con chó sao?Hiên Viên Nhất Nhất nghiêm nghị, mặt mày thanh tú như đóa u lan.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với ta không có hại gì cho ngươi, có lẽ còn được cơ duyên lớn, tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy?Phong Phi Vân biến về khuôn mặt cũ:- Xin lỗi, tại hạ không hứng thú với cơ duyên lớn.Phong Phi Vân mặc trang phục ăn mày xoay người bỏ đi.- Mệnh lệnh của thánh thần khó cãi, đành đắc tội.Ngón tay Hiên Viên Nhất Nhất biến thành kiếm khí cỉ một cái.

Kiếm khí vô tận bay ra bao phủ nhà hoang.Phong Phi Vân tỉuệ hoán chiến mâu xoay người đâm một cái, đánh nát mấy chục kiếm khí.

Phong Phi Vân thi triển kim tàm phật vực, phật quang vô tận bắn ra từ người Phong Phi Vân, bộc phát ánh sáng vàng chói lòa.

Mười vạn tám ngàn con kim tàm hiện ra đủ loại pháp tướng.Bùm bùm bùm bùm bùm!Tay Phong Phi Vân như bánh xe huơ chiến mâu đẳng cấp yêu khí thập phẩm vù vù như màn mưa.

Kiếm khí nào bay qua đều bị đánh nát, bảo vệ chặt chẽ đất đai xung quanh.Ngoài nhà hoang tụ tập nhiều tu sĩ, khá đông lão nhân Trung cổ thế gia nhìn chằm chằm cuộc chiến trong nhà hoang.- Bán yêu này thật lợi hại, trong thế hệ trẻ không bao nhiêu người dám đâu với Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Cửu Thiên tiên nữ của Tiên Hư hoa gian động thiên bước ra từ hư không, yểu điuệ động lòng người, tóc tơ như tranh, mắt nhìn chăm chú nhà hoang cổ xưa.Cửu Thiên tiên nữ thầm nghĩ:- Không uổng là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đã đến cảnh giới thế giới kiếm tâm.Ngày càng nhiều người bị kinh động, cảm thấy rất khó tin.

Chưa từng thấy một bán yêu ti tiện sẽ đánh nhau với Thủy Nguyệt Thánh Nữ thân phận cao quý.

Thân phận của hai người cách biệt quá lớn, một dưới đất, một trên trời.Mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo, vốn định thi triển lực lượng thánh vực nhưng nghĩ lại từ bỏ ý định cá chết lưới rách.- Hôm nay mệt quá, không chiến nữa, nghỉ.Phong Phi Vân thu chiến mâu về, cácông pháp hật quang rút vào cơ thể.Phong Phi Vân nói:- Hôm nay ta không thể đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với thánh nữ, cần chờ ba ngày nữa.Hiên Viên Nhất Nhất thu tay về, thanh âm êm tai như dạ oanh hót:- Tại sao?Phong Phi Vân nói:- Ta có báu vật đấu giá trong phòng đấu giá Mộng Thiên Cư, thời gian đấu giá là ba ngày sau.

Nên bây giờ thánh nữ chỉ có hai lựa chọn, một là giết ta ngay, hai là đợi ba ngày sau chắc chắn ta sẽ đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với thánh nữ.- Được, ta chờ ngươi ba ngày.Hiên Viên Nhất Nhất đến đi như làn gió, rất nhanh biến mất trong màn đêm, thanh âm mờ ảo tựa cơn gió.- Đừng hòng chạy trốn, dù ngươi có trốn tới chân trời góc biển thì ta vẫn sẽ tìm ra ngươi!Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi tay mình.

Lòng bàn tay rách đầy vết máu, giọt máu nhỏ xuống nền đất, là lực lượng kiếm khí cắt vỡ da tay hắn.-------Chương 1461: Cuộc hẹn ba ngàyPhong Phi Vân thầm nghĩ: - Tu vi của nàng ta đã đến cảnh giới khủng bố như vậy.Phật quang lóe lên trong lòng bàn tay, vết máu biến mất, vết thương khép lại.

Phong Phi Vân thầm suy tư cách chạy trốn.Đám tu sĩ vây xem mất hứng thú, bỏ đi.

Mọi người nằm trong dự đoán của bọn họ, cuối cùng bán yêu vẫn thỏa hiệp, tay mềm sao bằng chân cứng.Bức Ứng đại nhân, Khổng Hầu đại nhân đi vào nhà hoang, biểu tình nghiêm túc nói: - Thanh Tế đại nhân hy vọng ngươi quay về đại doanh Bán Yêu Minh ngay.Mắt Phong Phi Vân lóe sáng, cuối cùng gật đầu.Sau khi Phong Phi Vân trở về đại doanh Bán Yêu Minh liền đi gặp Thanh Tế đại nhân.

Mấy bán yêu thất giai Bán Yêu Minh khác chưa từng xuất hiện cũng có mặt, chuyện thánh thần muốn triệu kiến Phong Phi Vân đã kinh động các cao tầng đại doanh Bán Yêu Minh.Mỗi bán yêu thất giai Khí thế siêu khổng lồ, nguy nga như ngọn núi, làm người ta kính sợ.Nếu người khác thấy trận thế như vậy sẽ sợ hãi nhũn chân, nhưng Phong Phi Vân biểu hiện rất thản nhiên.Phong Phi Vân ung dung đứng thẳng, nói: - Phong Phi Vân kính chào cá bán yêu thất giai đại nhân.Thanh Tế đại nhân hỏi trước:- Thánh thần triệu kiến ngươi là vinh dự lớn lao, tại sao ngươi không đi?Phong Phi Vân bình tĩnh nói: - Thánh thần tôn quý biết bao, sao có thể triệu hoán bán yêu nhỏ nhỏ như ta?

Ta cảm thấy bên trong có vấn đề.Bán yêu thất giai nói: - Không lẽ ngươi nghi ngờ Thủy Nguyệt Thánh Nữ truyền khẩu dụ thánh thần giả?Phong Phi Vân nói: - Cái này . . .

Thân phận đệ tử thấp kém, không dám phỏng đoán bậy.Mấy bán yêu thất giai nhíu mày.

Bán yêu thất giai lên tiếng thấy mình nói lỡ miệng, không nên chất vấn Thủy Nguyệt Thánh Nữ,

Sau này tuyệt đối không được nói lời tương tự như thế.Thanh Tế đại nhân nói: - Thánh thần là một tồn tại có đại thần thông, thánh thần triệu kiaán ngươi không chừng vì dòm ngó được thiên cơ tương lai.

Đây là chuyện rất tốt cho ngươi, có lẽ là cơ hội để ngươi phá vỡ nguyền rủa 'Bán yêu không qua Vũ Hóa', ngươi nên nắm chắc.Phong Phi Vân nói: - Đệ tử đã hiểu.Thanh Tế đại nhân nói: - Đã hiểu rồi thì đi xuống đi.Phong Phi Vân lui xuống.

Mấy bán yêu thất giai bàn tán xôn xao, cảm thấy sự kiện lần này lờ mờ.Khổng Hầu đại nhân nói: - Các ngươi nói xem thánh thần triệu kiến Phong Phi Vân có khi nào đã suy tính được thứ gì?- Cũng có thể là thánh thần từ bi, muốn đề cao địa vị của bán yêu chúng ta, đặc biệt chọn một ít thiên tài tuấn kiệt đi tài bồi?- Tư chất của Phong Phi Vân hơn xa bán yêu bình thường, trong lịch sử Bán Yêu Minh ít khi xuất hiện thiên tài đẳng cấp đó.

Có lẽ đây là nguyên nhân thánh thần triệu kiến hắn.Thanh Tế đại nhân nhíu mày, nhỏ giọng nói: - Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ đến huyết mạch của Phong Phi Vân?

Chúng ta kiểm tra một giọt máu của hắn mãi không ra, không chừng trong người hắn chảy máu yêu thái cổ thánh yêu tộc.Mấy bán yêu thất giai hút ngụm khí lạnh, cùng nghĩ đến chuyện này.

Bọn họ cho rằng manh mối nằm ở mẫu thân của Phong Phi Vân, nếu mẫu thân của hắn là đại nhân vật thái cổ thánh yêu tộc thì rất có thể kinh động thánh thần.Bức Ứng đại nhân nghiêm túc nói: - Là chúng ta sơ sẩy, vốn nên sớm tìm hiểu rõ việc này.

Ta mang máu của hắn đi tổng minh ngay, phải điều tra rõ Phong Phi Vân thuộc về yêu tộc nào, trước khi điều tra ra thân phận các ngươi nên giữ hắn ở lại Diệp Hồng cảnh, không thể để thánh nữ mang hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Bức Ứng đại nhân cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng, không chừng liên quan sự hưng suy của Bán Yêu Minh.Hôm nay gây lớn chuyện, các thế lực đỉnh cao nhất Diệp Hồng cảnh bị kinh động.

Bây giờ chắc có rất nhiều tu sĩ chú ý đến chuyện này, đại doanh Bán Yêu Minh sẽ bị vài cường giả giám thị.Giờ từng hành động của Bán Yêu Minh rất có thể kin hđộng cường giả.Thanh Tế đại nhân nói: - Bức lão, trên đường đi có lẽ không bình yên, hãy cẩn thận.- Ta đi chung với hắn.Khổng Hầu đại nhân cảm thấy chuyện này liên quan lớn lao, gã đi cùng Bức Ứng đại nhân rời khỏi đại doanh Bán Yêu Minh.

Hai người mang theo một giọt máu của Phong Phi Vân đi tổng minh Bán Yêu Minh.- Ta cũng đi báo chuyện này với cảnh minh chủ.Đêm nay nhiều cường giả Diệp Hồng cảnh suy nghĩ việc này, cảm thấy sự kiện kỳ lạ.

Cái tên Phong Phi Vân truyền khắp Diệp Hồng cảnh.Thanh niên tài tuấn thứ nhất được gặp thánh thần, còn là một bán yêu.Việc này ảnh hưởng sâu xa, các đại trí sư cũng không đoán được có chuyện gì.Thanh niên tài tuấn nào từng tiếp xúc với Phong Phi Vân đều bị trưởng bối kêu tới hỏi han kỹ càng.Giờ phút này, Phong Phi Vân đang tu luyện trong đại doanh Bán Yêu Minh.

Phong Phi Vân luyện hóa linh thú chiến hồn, hoàn thiện "Vạn thú chiến vực".

Chuyện đã đến mức này, Phong Phi Vân muốn chạy khỏi Hồng Diệp Tinh tập hợp các cường giả hầu như là chuyện không thể, vậy hắn đành tìm cách khác.Hiện giờ tăng được chút lực lượng nào hay cái nấy.Trong người Phong Phi Vân vốn có một vạn linh thú chiến hồn nhưng đa số là đẳng cấp thấp kém.

Nếu tu luyện những linh thú chiến hồn này, độ cao vạn thú chiến thể có hạn, trở lại lực lượng vạn thú chiến vực.Mục tiêu hiện tại của Phong Phi Vân là đổi hết linh thú chiến hồn thấp kém thành huyết mạch thái cổ thánh thú.Bởi vì Phong Phi Vân đã tu luyện thành vạn thú chiến thể, đổi linh thú chiến hồn rất dễ dàng.Chỉ tu luyện một ngày một đêm Phong Phi Vân đã hoàn toàn chuyển hóa bốn trăm linh thú chiến hồn.Ầm! vạn thú chiến vực thi triển, hình dạng các loại thúh ồn hiện ra trong vực.

Có hơn bốn trăm khổng lồ Khí thế mạnh hơn linh thú chiến hồn khác, chiếm vị trí chính giữa.

Các linh thú chiến hồn yếu bị alán sang hai bên.Phong Phi Vân đánh ra một đấm để lại hố to sâu một thước trên vách đá.Vách đá này không phải loại đá thường, mỗi tầng ngoài bày trận pháp, là vách đá trắcn ghiệm lực lượng tu sĩ Bán Yêu Minh.Trên vách đá có một số dấu vết khác.

Quyền ấn, vết búa, vết đao, nhưng dấu rất cạn, sâu nhất chỉ cỡ một tấc.- Lực lượng bố ntrăm bốn mươi hai tu sĩ Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, dù là đám công tử tước phủ, truyền nhân thượng cổ động thiên chưa chắc có lực lượng Niết Bàn đệ tứ trọng thiên thế này.Phong Phi Vân cảm thấy bây giờ hắn một đấm có thể đánh nát linh khí của tu sĩ cùng cảnh giới, hiếm gặp đối thủ.

Dù vượt một cảnh giới Phong Phi Vân vẫn có thể giết người.- Nhưng so với cường giả đẳng cấp như Hiên Viên Nhất Nhất thì vẫn chênh lệch rất lớn.

Nếu đến Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên thì tốt quá, hoàn thiện vạn thú chiến vực, đánh ra lực lượng một vạn tu sĩ Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên, khi đó chưa chắc không đấu lại Hiên Viên Nhất Nhất.- Niết Bàn đệ ngũ trọng thiên không dễ đột phá, trước tiên hoàn thiện vạn thú chiến vực đã.Cảnh giới Phong Phi Vân bây giờ là đỉnh Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, trong thời gian ngắn khó thể đột phá thêm.

Bế quan vô dụng với Phong Phi Vân, hắn định đi Thiên Thu thần thành lần nữa.Phong Phi Vân mới ra khỏi đại doanh Bán Yêu Minh không lâu chợt cảm giác không khí Sau lưng dao động khác lạ.-------Chương 1462: Không hề sợ gì (1)Phong Phi Vân dừng bước, nói: - Ra đi.Trong không khí ở phía sau Phong Phi Vân truyền đến dao động rất nhỏ.

Một con Tiểu Ô Quy trắng tinh bỗng hiện ra từ trong không khí, trên đầu đội mũ thủy tinh đỏ, trong tay chống tiểu mộc côn, tựa như nó vừa vượt qua một cánh cửa vô hình mà đi ra.Một trái cây quái dị màu đen phá vỡ mặt đất, chui lên từ lòng đất .- Ca ,ta đi cùng với ngươi.Phong Khanh Khanh ôm con bạch miêu nhi cũng đi ra từ phía sau thân cây, trên mặt hiện lên nụ cười kì lạ, ánh mắt híp lại thành một sợi chỉ .Sau đó Diêu Cát, Tuyết Lang cũng đi ra.Ngoài Long Thương Nguyệt đã một mình rời đi để tự mình khổ tu thì tất cả mọi người đều đã đến .Phong Phi Vân tái mặt lại mà hỏi: - Làm sao các ngươi lại đều đến đây vậy?Mao Ô Quy lười biếng nhấc chân đi một bước, tựa như một Quy đại gia bèn lên tiếng:- Ngươi muốn đi bắt sống Thủy Nguyệt Thánh Nữ, chuyện như vậy làm thế nào có thể thiếu chúng ta được ?- Đúng, đúng, có trò vui hay như vậy, chúng ta cũng muốn tham gia cùng.Phong Khanh Khanh cười nói rất sôi nổi.Phong Phi Vân đảo cặp mắt trắng dã mà hỏi lại: - Ai nói ta muốn đi bắt sống Thủy Nguyệt Thánh Nữ?- Mao Ô Quy nói.Phong Khanh Khanh đáp.- Muội muội của ngươi nói.Mao Ô Quy phân bua.Một người một rùa này cơ hồ là nói đồng thời, mũi nhọn đầu mâu đều chỉ sang hướng đối phương.Mao Ô Quy và Phong Khanh Khanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại đồng thời bảo: - Kỳ thật Mao lão Thực nói.Thánh Thực Quả đúng là có hơi tủi thân nói thầm - Nhưng mà ta cũng không có nói gì hết á.Phong Phi Vân cũng lười truy cứu xem ai nói loạn ở sau lưng.

Hắn ho khan hai tiếng, rồi nói: - Tu vi của Thánh Nữ đại nhân còn cao hơn so với trong tưởng tượng của các ngươi, nếu muốn thoát thân từ trong tay nàng đều là một chuyện cực kỳ gian nan.

Phỏng đoán coi như là Vũ Hóa Hiền Giả tự mình ra tay đều không làm gì được nàng.

Các ngươi đều trở về đi thôi!

Muốn làm gì thì đi làm cái đó .- Ai!

Ta đã nói Phong Phi Vân không dám bắt Thủy Nguyệt Thánh Nữ, các ngươi còn không tin.

Hiện tại thì đã tin chưa?Mao Ô Quy làm ra vẻ cực kỳ thất vọng .Phong Phi Vân cười cười, dừng một chút rồi nói: - Kỳ thật đúng là ta có biện pháp có thể đối phó nàng, chỉ là không thể ra tay tại Hồng Diệp Tinh .Đôi mắt Mao Ô Quy lập tức phát sáng lên, hắn hỏi: - Thật ư?

Tính cả ta nữa, nhất định phải có thêm ta.

Việc đi bắt Thủy Nguyệt Thiên Cảnh Thánh Nữ này tuyệt đối là chuyện danh chấn thiên hạ, làm thế nào có thể thiếu ta được cơ chứ?- Còn có ta, còn có ta, ta cũng muốn tham gia cùng.Phong Khanh Khanh nói.Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại, hắn nói: - Về phần phương pháp cụ thể thì ta không thể nói cho các ngươi.

Một khi nói ra chẳng khác nào là tiết lộ Thiên Cơ, nói vậy với tu vi của Hiên Viên Nhất Nhất thì nhất định có thể sớm suy tính ra là có người muốn đối phó mình, như vậy liền không dễ làm .- Chúng ta đây có thể làm người trợ thủ được không?

Ngươi nhìn lão phu thân thể khoẻ mạnh, việc giúp ngươi giữ một chân là tuyệt đối không có vấn đề .Mao Ô Quy có vẻ rất hoạt bát, lão giơ giơ hai cái móng vuốt, như là đang muốn khoe khoang cơ thể .Ánh mắt của Phong Phi Vân bắt đầu trở nên cực kì lạnh lùng, hắn đánh ra một đạo chướng ngại vật, lợi dụng Đại Diễn Thuật để ngăn cách quy tắc Thiên đạo chung quanh, lúc này mới nói: - Lần này đây chúng ta không phải đi bắt nàng, mà là giết nàng .Diêu Cát nhíu mày nói: - Thủy Nguyệt Thánh Nữ có thân phận thật sự rất cao.

Một khi nàng bị người giết chết, chúng ta khẳng định cũng rất khó giữ được mạng sống.- Cho nên nói chúng ta không thể ra tay xuất thủ.Phong Phi Vân đáp.- Vậy ai xuất thủ?Phong Phi Vân cuối cùng cảm giác được có lẽ cũng nên nói cho bọn họ.

Để tránh đám người không bình thường này cả ngày đều muốn được một chút chuyện bất thường, hắn nói:- Yêu Tộc bị Hiên Viên Nhất Nhất lấy đi Thiên Nhai Xích, lại được Bạch Chu Thánh Tổ truyền thừa "Thiên Nhai Đạo".

Do đó trong Yêu Tộc nhất định có rất nhiều cường giả không phục, sẽ lẻn vào Đệ Lục Trung Ương Vương Triều muốn giết nàng để đoạt lại Thiên Nhai Xích và truyền thừa "Thiên Nhai Đạo".

Những kẻ hung ác trong Yêu Tộc tuyệt đối không phải số ít.Phong Phi Vân cũng là bị Hiên Viên Nhất Nhất đưa vào tuyệt lộ.

Nếu như phải đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cùng nàng thì nhất định không có đường sống.

Nếu chính mình muốn giữ được mạng sống, như vậy người chết nhất định phải là nàng .Huống hồ là nàng bất nghĩa trước đối với Phong Phi Vân, như vậy cũng đừng trách Phong Phi Vân có lòng dạ độc ác đối với nàng.- Tuyết Lang, ngươi chính là Hoàng tộc Bạch Chu Yêu Tộc, hẳn là biết nên làm thế nào để tìm được những cường giả Yêu Tộc này chứ?Phong Phi Vân hỏi.Tuyết Lang cũng biết chuyện này rất quan trọng, nên nghiêm túc nói: - Ta chỉ biết là Bạch Chu Yêu Tộc có phương thức liên lạc với tộc nhân ẩn núp trong quốc gia nhân loại.

Nhưng mà không nhất thiết hiện tại bọn họ vẫn còn dùng loại phương thức liên lạc đó, ta chỉ có thể thử một chút.Phong Phi Vân gật đầu, đáp: - Diêu Cát, ngươi cùng Tuyết Lang đi liên lạc với cường giả Yêu Tộc.

Một khi chúng ta rời khỏi Hồng Diệp Tinh, dọc đường ta sẽ lưu lại ký hiệu chữ 'Phong'.

Nếu như có cơ hội, ta sẽ thông qua Ngọc Phù thông báo cho các ngươi biết hành tung của Hiên Viên Nhất Nhất.

Đây là hai chiếc Giới Linh Thạch, khi gặp phải nguy hiểm các ngươi có khả năng mở đường hầm xuyên không gian để rời khỏi đó.Phong Phi Vân giao hai quả Trùng Động Linh Thạch cho Tuyết Lang và Diêu Cát.

Sau khi bọn họ rời đi, Phong Khanh Khanh mới hỏi: - Ca, còn đệ đây phải làm gì ?Phong Phi Vân đáp: - Ngươi đi Tây Linh Cảnh một chuyến, tìm kiếm tung tích Nữ Ma.

Nếu như tìm được nàng, vô luận như thế nào đều phải mời nàng đi theo.Một tòa cổ trận đài kia của Thần Tấn Vương Triều liền ở tại Tây Linh Cảnh.

Nếu như Nữ Ma đã đi tới Đệ Lục Trung Ương Vương Triêu liền nhất định sẽ phải đi qua nơi đó.

Cho dù nàng đã rời đi, thì cũng nhất định vẫn còn lưu lại đầu mối.Suy nghĩ một chút, Phong Phi Vân lại nói- Mao Ô Quy, lão đi cùng với nó.Để cho Phong Khanh Khanh đi một mình thì rất không đáng tin, hãy để cho lão lọc lõi Mao Ô Quy này đi cùng đường với nó thì sẽ ổn thỏa hơn một chút.Thánh Thực Quả lo lắng hỏi: - Còn ta đây thì làm sao bây giờ?- Ngươi đi theo ta, đến lúc cần thiết thì có khả năng cõng ta trên lưng để chạy trốn .Phong Phi Vân đáp .Kỳ thật Phong Phi Vân để cho Thánh Thực Quả đi theo bên cạnh hắn còn có một nguyên nhân khác.

Dù sao Mao Ô Quy và Phong Khanh Khanh đi tìm chính là Nữ Ma, nếu như để cho Nữ Ma thấy Thánh Thực Quả thì khẳng định ánh mắt đều xanh lè, không bắt nó ngay để hầm tại chỗ thì mới là chuyện kỳ lạ.Sau khi Mao Ô Quy và Phong Khanh Khanh rời khỏi, Phong Phi Vân mới đưa Thánh Thực Quả đã trở nên chỉ còn to bằng quả hạch đào vào trong túi áo.

Sau đó đi tới Thiên Thu Thần Thành.-------Chương 1463: Không hề sợ gì (2)Lần này không có Lưu Tô Tử dẫn đường, nhưng người trông coi cửa thành cũng không dám cản trở Phong Phi Vân.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ là một buổi tối, nhưng mà tên tuổi Phong Phi Vân cũng đã nổi tiếng, ngay cả Gia chủ của Trung Cổ thế gia đều tự mình hỏi đến.

Hắn đã trở thành nhân vật sờ bỏng tay .Phong Phi Vân đi ở trên đường Thần Thành cũng được tất cả mọi người chú ý.

Bất kể là ông lão tiên phong đạo cốt, hay thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành đều liên tiếp quay đầu lại nhìn bán yêu này đã được thánh thần triệu hoán .Đã là buổi tối ngày hôm sau, hẳn là có Linh Thú chiến hồn đã vận chuyển tới từ Thần Thành khác .Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ như thế, hắn liền đi Mộng Thiên Cư, lại lần nữa đi tới Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn.

Vừa mới hỏi xong, cũng liền khiến cho trong lòng Phong Phi Vân nổi lên một cơn lửa giận .- Bị người khác mua tranh mất rồi ?Phong Phi Vân hỏi lại: - Ai không có việc gì mà lại mua nhiều Linh Thú chiến hồn như vậy ?- Vốn hôm qua sau khi nhận được đơn đặt hàng của Phong công tử, chúng ta liền lập tức đi đến mỗi đại thần thành ở gần đây để vận chuyển Linh Thú chiến hồn về.

Sớm nhất có một nhóm một ngàn một trăm con Linh Thú chiến hồn, đúng là sáng hôm nay được đưa đến Mộng Thiên Cư.

Nhưng mà vừa mới vận chuyển đến không lâu liền bị Cố Bát thiếu gia phái người đến đây mua hết toàn bộ.

Hơn nữa chính là đưa ra giá cả gấp đôi, dựa theo quy củ của Mộng Thiên Cư là trước tiên có thể bán cho bên đó.- Cố Lão Bát!Cố Bát thiếu gia tự nhiên không có khả năng muốn nhiều Linh Thú chiến hồn như vậy.

Càng không thể chỉ vì mua Linh Thú chiến hồn mà chấp nhận tốn hao trả giá gấp đôi.

Một chiêu này khẳng định chính là chỉ để chuyên môn đối phó Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lạnh lùng cười một tiếng, đi ra khỏi Mộng Thiên Cư.

Sau đó hắn liền trực tiếp đi tới chỗ ở của Cố Bát thiếu gia .Lúc trước Cố Bát thiếu gia ở trong tổ phủ của gia tộc.

Nhưng mà hiện tại lại hưởng thụ đãi ngộ của người kế thừa, nên hắn chuyển ra khỏi tổ phủ gia tộc, đến ở trong một tòa phủ đệ độc lập .Một tòa phủ đệ này cực kì có khí thế, trước cửa đang đặt hai con Kỳ Lân cao hơn mười thước.

Bậc thang chính là làm bằng ngọc thạch.

Nó có chừng chín mươi chín bậc, mỗi một bậc thang đều phát ra ánh sáng thần thánh, hào quang chói mắt.Phong Phi Vân một mình một người đi tới phủ đệ của Cố Bát thiếu gia, hắn liếc mắt về hướng phía trên phủ đệ.

Chỉ thấy phía trên phủ đệ có hư ảnh của một con Kỳ Lân đỏ đòng đọc đang chiếm cứ.

Con Kỳ Lân trông thật hung dữ mãnh liệt, nó đang dẫm trên đầm lầy lớn từ thời hồng hoang xa xưa, trên đỉnh đầu nó có tụ đám mây đỏ bầm.Đây là hình ảnh "Huyết Vân Kỳ Lân" của Cố Bát thiếu gia.Hình ảnh hùng dũng đang ở trong không trung phủ đệ, như vậy nói rõ hắn đang ở trong phủ đệ .Phong Phi Vân xuất chiến mâu ra.

Phật quang trên cánh tay bành trướng, chiến mâu liền được phóng đi ra ngoài, giống như một con yêu long tuyệt thế vừa lao ra.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Huyết tinh đại môn của phủ đệ bị phá thành mảnh nhỏ, muôn vàn những khối tường bao thật lớn quanh cánh cửa bị bắn tóe mọi nơi .- Ai có lá gan lớn như vậy, cũng dám phá hoại đại môn của Cố Bát gia phủ?Có hai vị nam nhân trung niên mặc áo giáp bay ra từ trong đại môn, đều là những người lưng hùm vai gấu, cơ bắp trên cơ thể nổi gồ rõ rệt.

Đó chính là cường giả tu vi Niết Bàn Đệ Tứ Trọng, là hai vị Cung Phụng của Cố Bát gia phủ, tu sĩ tu luyện mấy ngàn năm .- Cút ngay!Phong Phi Vân đánh ra hai chưởng, trực tiếp nện chết hai trung niên nam nhân này trên mặt đất.

Đầu khớp xương toàn thân bọn họ đều trở thành nát vụn, giống như hai đống thịt rữa nằm co quắp trên mặt đất.Phong Phi Vân sải bước đi vào trong phủ đệ.

Hắn nhắc chiến mâu đang cắm trên mặt đất lên, sau đó đi bước một vào chỗ sâu trong phủ đệ mà quát to: - Cố Lão Bát, lăn ra đây cho ta.Lúc này lại có một đội hộ vệ mặc linh giáp xông ra, chừng hơn năm mươi người.

Trên thân thể mỗi người đều có sát khí khiếp người, tuyệt đối là đã trải qua thử thách tại Vạn Tộc Chiến Trường mới có thể nuôi dưỡng ra được sát khí dã tính như thế .Vị đầu lĩnh đám hộ vệ dẫn đầu, cũng là một vị Cung Phụng của Cố Bát gia phủ, lưng đeo một thanh chiến đao màu đỏ thẫm, bên cạnh có một con báo hai đầu giống như kim loại đúc luyện đi theo .Vị đầu lĩnh hộ vệ này nhận ra Phong Phi Vân, nên cũng không lập tức xuất thủ.

Hắn nói:- Phong Phi Vân, nơi này chính là Cố Bát gia phủ, ngươi dám giết Cung Phụng của Cố Bát gia phủ, chính là đắc tội cả Cố gia.

Coi như là Bán Yêu Minh đều không bảo vệ được ngươi.- Phải không?- Phốc!Phong Phi Vân đâm thẳng chiến mâu trong tay.

Một mâu đâm đi ra ngoài, liền xuyên thủng đầu vị đầu lĩnh hộ vệ.

Trên chiến mâu chấn động ra một cỗ lực lượng khổng lồ, đầu của vị đầu lĩnh hộ vệ lập tức nổ tung, biến thành bột máu.Những hộ vệ của Cố Bát gia phủ đều táng đởm kinh hồn, bán yêu này rốt cuộc là làm sao vậy?Cũng dám không kiêng nể gì mà nện vỡ đại môn của Cố Bát gia phủ, lại liên tiếp giết chết ba vị Cung Phụng.

Với thân phận bán yêu của hắn, tại sao lại có gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy ?Hắn điên rồi sao ?Nếu như vào trước kia, Phong Phi Vân tự nhiên còn có thể kiêng kỵ Cố gia vài phần, nhưng mà hiện tại hắn lại không sợ, căn bản không sợ những lão nhân này của Cố gia sẽ xông ra trấn áp hắn.

Mà cho dù những lão nhân này của Cố gia ra tay đối với hắn, tự nhiên có người sẽ đến ngăn chặn giúp hắn .Đã như vậy, hắn còn có gì sợ?Phong Phi Vân đã sớm muốn loại bỏ Cố Bát thiếu gia, hắn đang tìm cớ để đến giết chết hắn.

Cũng không nghĩ hắn lại làm khó dễ trước đối với Phong Phi Vân, như vậy đúng lúc cho Phong Phi Vân có một lý do để xông đến tận cửa .Trong Cố Bát gia phủ vang lên tiếng hô chém giết, máu tươi bắn toé nhuộm đỏ mặt đất, những khối thi thể gục ngã trên mặt đất đang không ngừng chảy huyết.Phong Phi Vân bước trong vũng máu, y phục trên người đều bị máu tươi nhuộm ướt sũng.

Chiến mâu trong tay vung lên, một mảnh bức tường sụp xuống, đè ba tên tu sĩ hộ vệ ở bên dưới bức tường dày .- Rầm!Phong Phi Vân một cước dẫm trên bức tường, đánh chết ba tên tu sĩ hộ vệ phía dưới.Một ông lão khoác Tử Kim huyền bào đi ra từ trong phủ đệ.

Một bước dẫm trên mặt đất, làm cho huyết dịch trên mặt đất bị chấn thành huyết khí.

Chúng bốc lên, biến thành một bức huyết màn, rồi toàn bộ đánh về hướng tới Phong Phi Vân .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân không hề chờ đợi, chiến mâu liền đâm thẳng đi ra ngoài đánh vỡ tan màn huyết vụ .-------Chương 1464: Lĩnh Vực thứ hai (1)Trong lòng ông lão khoác Tử Kim huyền bào hơi kinh hãi, thiếu niên bán yêu này thật đúng là khác thường.

Tu vi của hắn đúng là đạt tới tình trạng như thế, lại có thể phá tan được cà sa Huyền Khí của ta.- Lão phu chính là Hoa Vi Tử ở Tây Mộc Đà Sơn, cũng là một trong trưởng lão Cung Phụng của Cố gia Bát gia phủ.

Lão phu nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi không tầm thường, chính là tài năng có thể bồi dưỡng.

Tốt nhất cấp tốc lùi lại, để tránh tự làm hại bản thân .Hoa Vi Tử nói.Hoa Vi Tử có thân phận trưởng lão, có thể nói ra những lời như vậy với một bán yêu đã là khá khách khí .Nếu không phải Phong Phi Vân chính là người mà thánh thần điểm danh muốn gặp thì lão đã sớm một chưởng chụp chết Phong Phi Vân .Phong Phi Vân nói với âm thanh lạnh lùng: - Ông lão, lão cút ngay.

Đây là tranh đấu giữa ta và Cố Lão Bát, không tới phiên lão nhúng tay.- Ngươi.. .Hoa Vi Tử bị chọc giận, chòm râu và tóc đều phải đứng chổng ngược, lão nói: - Tuy nói thế hệ trẻ tuổi tranh giành thì lão nhân không thể nhúng tay.

Nhưng mà lão phu phụ trách bảo vệ Cố Bát gia phủ, liền có tư cách ra tay giáo huấn một chút ngươi, kẻ cuồng đồ đến đây gây sự .Hoa Vi Tử tự kiềm chế tu vi tinh thâm, tịnh không sử dụng linh binh đạo thuật.

Lão nhún chân một cái, thân thể bay lên, một chưởng đè về hướng đỉnh đầu Phong Phi Vân mà ấn xuống.Phong Phi Vân cười một tiếng chế giễu, đạp chân một cái.

Tốc độ so sánh với Hoa Vi Tử nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắn trực tiếp bay đến đỉnh đầu của lão, nện một chưởng vào giữa lưng lão, chụp cho lão rơi xuống trên mặt đất, ngã sấp trên mặt đất.- Rầm!Hoa Vi Tử rơi xuống bụi bám đầy người, khiến cho những tấm ngọc thạch lát trên mặt đất đều bị nện vỡ, toàn thân đều đau đớn muốn nứt ra, cột sống lưng thiếu chút nữa bị đối phương cắt đứt.Hoa Vi Tử có thân phận như thế nào, bình thường được vô số người sùng kính, hôm nay lại bị đánh mất mặt lớn như vậy, lửa giận trong lòng tuôn trào.

Lão nhảy dựng lên, ném ra một khối đại ấn màu xanh về hướng tới Phong Phi Vân .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Đại ấn trở nên khổng lồ, phát ra ánh sáng màu vàng, từ trong đại ấn có những chữ bùa chú phát tán ra ngoài.Đây là một món Cửu Phẩm Linh Khí, uy lực cực kì cường đại.

Nó làm cho mặt đất mấy chục thước chung quanh đều bị chấn động đến không ngừng nứt ra.- Báu vật không tồi.Phong Phi Vân vươn ra một cánh tay, bàn tay hóa thành cái bóng thật lớn, thu lấy quả đại ấn này.

Sau đó hắn xoay người lại đâm ra một mâu.

Phốc!

Lưỡi mâu xuyên thủng ngực Hoa Vi Tử, đâm vào vị trí trái tim .Hoa Vi Tử chính là tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, sức sống cực kỳ cường đại, trái tim bị nghiền nát mà vẫn chưa chết.

Đôi mắt trở nên vô cùng dữ tợn, một chưởng công kích ra ngoài.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, bàn tay trở nên thần kì như trảo của Phượng Hoàng.

Nó xé rách cánh tay của Hoa Vi Tử, một tảng lớn huyết nhục từ trên cánh tay lão bị róc đi rơi xuống, để lộ ra đầu khớp xương trắng hếu đáng sợ.- A!Đây là nỗi đau bị nạo xương, làm cho Hoa Vi Tử kêu thảm một tiếng.Sau lưng của lão lao ra năm đạo Linh Thú chiến hồn, chính là năm con Đằng Xà, đồng thời nhào về hướng Phong Phi Vân .- Giãy dụa vô ích!Phong Phi Vân lắc lắc đầu, trên cánh tay vang lên âm thanh to lớn của Linh Thú chiến hồn.

Một chưởng đánh ra lực lượng của bốn trăm bốn mươi hai vị tu sĩ Niết Bàn Đệ Tứ Trọng.

Nó trực tiếp đánh cho nát bấy năm đạo Linh Thú chiến hồn của Hoa Vi Tử, đồng thời chặt đôi thân thể của Hoa Vi Tử .Những tu sĩ hộ vệ chạy tới đều bị một màn này hù dọa.

Ngay cả Cung Phụng trưởng lão Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đều bị một chưởng chụp chết, lực lượng của tên bán yêu trẻ tuổi này rốt cuộc mạnh tới đâu ?Một đám tu sĩ không ngừng lui về phía sau, không dám đánh nhau với Phong Phi Vân, đây chính là một sát tinh a.Phong Phi Vân rốt cục đi tới dưới Lâu Các của Cố Bát thiếu gia.

Những tu sĩ hộ vệ này đều vây chung quanh, nhưng mà lại không người nào dám ra tay xuất thủ.Ở trên Lâu Các đúng lúc có mấy người anh tài trẻ tuổi đang ngồi ở nơi này.

Bọn họ vừa uống rượu, vừa thưởng thức "Thương Khung Đồ", vừa nói vừa cười, tựa hồ căn bản không thấy Phong Phi Vân đằng đằng sát khí mà đến.Mấy vị anh tài trẻ tuổi này đúng là Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Tam Đắc, Hoàng Thiên, Lưu Tô Hồng.

Chính là mấy người có tu vi đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.- Thì ra là Phong huynh, ngươi tới quý phủ của ta làm cái gì a?Cố Bát thiếu gia tuấn tú phóng khoáng, cử chỉ phong lưu.Phong Phi Vân đứng thẳng sừng sững, ánh mắt đầy thách thức mà nói: - Cố Lão Bát, ngươi đây là biết rõ mà còn cố hỏi.

Ta hỏi ngươi hôm qua ta đã đặt đơn mua Linh Thú chiến hồn tại Mộng Thiên Cư, vì sao ngươi phải tranh đoạt với ta?- Có việc này sao?Cố Bát thiếu gia có hơi ngây người như vậy, chợt cười nói: - Ta không biết người đặt mua kia lại là Phong huynh, thật sự là rất xin lỗi.

Nhưng mà ta ra giá cả gấp đôi để mua Linh Thú chiến hồn, kỳ thật cũng là ta có hại a!

Phong huynh hẳn là sẽ không cần để ý mới đúng.Phong Phi Vân tự nhiên biết Cố Lão Bát sẽ có một đống lí do để thoái thác.

Nhưng mà lần này vốn chính là hắn kiếm lấy một cái cớ để xông vào cửa, cho nên bất kể Cố Bát thiếu gia nói như thế nào thì hắn đều không có khả năng dừng tay.Lưu Tô Hồng mặc bộ hồng sam mỏng, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, trên gương mặt xinh đẹp vô song có hơi lộ ra cảm giác lạnh buốt.

Nàng nói: - Phong Phi Vân, nơi này chính là Cố Bát gia phủ, ngươi không phân tốt xấu liền xông vào phủ đệ của người khác, lại còn giết chết nhiều hộ vệ và Cung Phụng như vậy, thế này mà là coi trọng pháp luật Diệp Hồng Cảnh sao?

Thế này mà là tôn trọng Cảnh Chủ đại nhân sao?Lúc này, Lưu Tô Tử và Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường, còn có một số anh tài trẻ tuổi cũng xông vào Cố Bát gia phủ.Lưu Tô Tử ra mặt trước tiên.

Với tư thế oai hùng bừng bừng, trang điểm đẹp đẽ động lòng người, nàng tay cầm cái quạt đã đi tới như một làn gió màu tím, từ rất xa đã nói: - Thế hệ trẻ tuổi tranh giành, tranh nhau chính là một khí phách và một thân nhiệt huyết.

Cái này không quan hệ tới pháp luật.

Nếu như thật sự cần pháp luật, thì lực lượng chính là pháp luật.Những anh tài trẻ tuổi này vừa nhận được tin đồn liền lập tức chạy tới.

Mấy vị anh tài trẻ tuổi kia có quen biết với Phong Phi Vân, nên đều gật đầu cười cười đối với Phong Phi Vân.Đứng trên lầu các, Lưu Tô Hồng mắt nhung sa sầm, trong đồng tử có quầng sáng sát khí nhấp nháy .- Hay cho một câu lực lượng chính là pháp luật.

Hôm nay Hoàng Thiên ta đây liền đến xem pháp luật của ai mạnh hơn.-------Chương 1465: Lĩnh Vực thứ hai (2)Đệ nhất thiên kiêu của "Hoàng gia" trong Trung Cổ thế gia trong nháy mắt liền bay xuống từ trên lầu các, khiến cho mặt đất bị dẫm sụt sâu xuống.Trên người Hoàng Thiên khoác một kiện đạo bào, phía trước là thêu bức bát quái đồ đầy màu sắc, sau lưng là in ấn bức Đạo Đỉnh Thai.

Mái tóc xanh dùng mũ đạo giữ ở trên đầu, hắn cầm trong tay một cây phất trần màu trắng .Cánh tay hắn vung lên, phất trần tựa như một con sông dài trắng xóa đang cuồn cuộn ập tới .Vào lúc Hoàng Thiên mới ra đời, có một vị lão đạo đi ngang qua trước cửa Hoàng gia đã thu nhận hắn làm đệ tử, dẫn hắn đi Đạo Môn tu luyện ba mươi năm.

Sau ba mươi năm quay về Hoàng gia, hắn liền đã là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Hoàng gia .Đạo thuật của Hoàng Thiên cực kì tinh xảo.

Có rất ít người có thể biết chiến lực của hắn mạnh như thế nào, bởi vì chưa bao giờ có người có thể khiến cho hắn phải xuất ra toàn lực.Từ trong thân thể Phong Phi Vân lao ra phật mang vạn trượng, làn da chuyển thành màu vàng chói mắt, có những đoạn phật văn đang phi hành bay chung quanh thân thể.

Thập Phẩm yêu khí chiến mâu trong tay đều được một tầng phật quang bao bọc, ánh lên một tầng hào quang vàng rực .Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi Tật Tốc.

Hắn lượn vòng qua cây phất trần trắng tinh, một mâu đâm thẳng tới mặt Hoàng Thiên .- Rầm!Hoàng Thiên hai tay kết ra một cái bát quái ấn để chặn một mâu này của Phong Phi Vân.

Thân thể hắn bật lui, đồng thời thu hồi phất trần, trong lòng âm thầm cả kinh.

Vào lúc nhìn thấy Phong Phi Vân giết chết Hoa Vi Tử, ở trong lòng hắn liền thầm tính ra thực lực của Phong Phi Vân.

Nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện vẫn còn có hơi đánh giá thấp Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không để cho Hoàng Thiên cơ hội lấy lại hơi, cánh tay lại vung lên lần nữa, thân thể biến thành một ngôi sao băng.

Tốc độ của hắn nhanh tới mức ở đây không ai có thể thấy rõ, cứ như vậy hắn đâm thủng đầu của Hoàng Thiên .- Phốc!Trường mâu nhô ra từ gáy Hoàng Thiên mà đâm tới tiếp.Không đúng!Phong Phi Vân ý thức không tốt, thân thể liền lướt ngang đi ra ngoài.

Chỉ trong một cái chớp mắt thân thể của hắn lướt ngang kia, một đạo phất trần đã xé rách không trung mà chém vát qua chỗ hắn mới rồi còn đứng .Xuất hiện hai Hoàng Thiên, người thứ nhất bị trường mâu của Phong Phi Vân xuyên thủng đầu, người khác xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân mà ra tay đối với hắn.- Đạo Khôi Lỗi!Phong Phi Vân nói.Hoàng Thiên tay nắm phất trần, đầu đội đạo mào, ánh mắt chế giễu mà cười nói: - Đúng là Đạo Khôi Lỗi, coi như ngươi vẫn còn có vài phần kiến thức.Hắn vừa nói dứt lời thì dưới chân hắn sinh ra một bức Âm Dương Ngư ấn ký, thân thể nhảy lên, Âm Dương Ngư chuyển động, hào quang lóe lên, sau một khắc thì hắn đã xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân.

Ngón trỏ và ngón giữa tạo thành Kiếm Quyết đâm tới đan điền của Phong Phi Vân .- Phá!Trong miệng hắn niệm ra một chữ như vậy.Phong Phi Vân hai tay chắp trước ngực, làm thành một cái phật ấn.

Ở vị trí đan điền bộc phát ra một mảnh phật văn, nó ngăn cản kiếm khí Hoàng Thiên đánh ra.

Đồng thời cùng lúc đó dưới chân hắn triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể đột nhiên lui về phía sau, rơi xuống đến hơn mười trượng .Hoàng Thiên đắc chí không buông tha người, sau khi chiếm cứ thượng phong hắn liền tiếp tục truy kích.

Dưới chân lại lần nữa sinh ra Âm Dương Ngư đồ văn, phất trần hóa thành vô tận những sợi tơ nhỏ ti, mỗi một sợi tơ nhỏ so sánh với Linh Kiếm đều phải sắc bén hơn, chúng phát ra âm thanh "Hoắc hoắc" ở trong không khí .- Tu vi của Hoàng Thiên không ngờ đã đạt tới trình độ như thế, khẳng định đã đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao.

Với thiên phú bẩm sinh của hắn và đạo thuật thần thông thì tại Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng rất khó gặp được đối thủ.Cố Tựu thiếu gia nheo mí mắt lại, có hơi không dám tin.Hoàng Vũ Trường nói nghiêm túc: - Hoàng Thiên khẳng định là đã tiến vào từ đường của gia tộc Hoàng gia, chiếm được lực lượng đỉnh cao của tinh hoa Đạo gia, nếu không tu vi không có khả năng tăng trưởng được lợi hại như thế.

Chỉ có người kế thừa gia chủ các đời của gia tộc mới có tư cách tiến vào từ đường của gia tộc, chẳng lẽ những lão nhân này trong gia tộc đã quyết định để cho hắn làm gia chủ tương lai của Hoàng gia ?Phong Phi Vân ổn định thân hình, lạnh nhạt hầm hừ một tiếng- Thực sự nghĩ rằng đạo thuật của ngươi đã là vô địch sao!

Kim Tàm Phật Vực!Trong thân thể Phong Phi Vân bộc phát ra vô tận phật quang, ngàn vạn Kim Tàm bảo vệ bản thân.

Một cái phật hoàn ( vòng sáng) thật lớn ngưng tụ ở sau lưng của hắn, dưới chân xuất hiện một tòa phật đài bảy mươi hai bậc.Phạm âm Phật Môn vang vọng trong thiên địa !- Chỉ là một tòa Phật Vực thì có gì đặc biệt hơn người?

Ta cũng có Đạo Vực chí cao vô thượng, Cửu Hoa Đạo Vực!Hoàng Thiên triển khai Lĩnh Vực thuộc về mình, chín phiến đạo mang sáng lên chung quanh thân thể của hắn, phô bày ra chín loại sắc thái không giống nhau, giống như một vị đạo thần đã đến trái đất.- Thế sao?

Ta còn có đệ nhị Vực, Vạn Thú Chiến Vực!Một vạn con Linh Thú chiến hồn lap ra từ trong thân thể Phong Phi Vân, chúng chen nhau chật ních trời cao.

Vạn thú rít gào làm kinh thiên động địa, mỗi một con chiến thú đều hung ác đến dọa người, lực lượng có thể phá được quả núi .Dòng khí khát máu trên người Phong Phi Vân bắt đầu sôi sùng sục!"

Kim Tàm Phật Vực" cùng "Vạn Thú Chiến Vực" dung hợp với nhau.

Mỗi một con Linh Thú chiến hồn đều được phủ thêm một tầng phật mang màu vàng, như là biến thành phật thú vàng tươi .Bốn trăm bốn mươi hai con Linh Thú chiến hồn ở chính giữa, hơn chín nghìn con dị thú chiến hồn bị chèn ép sang đến hai bên, hình thành một bức Vạn thú Đồ quyển to lớn đồ sộ.- Vụt!Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm, tay xách chiến mâu, khí thế hừng hực, hai tòa Lĩnh Vực đồng thời hiện ra ở trên người.- Cái gì?

Hắn lại đồng thời tu luyện ra hai tòa Lĩnh Vực?Tất cả mọi người bị kinh ngạc, kể cả đám người Lưu Tô Tử, Lưu Tô Hồng, Cố Bát thiếu gia cũng không ngoại lệ, phảng phất như nhìn thấy điều ngạc nhiên nhất trên đời này.Phải biết rằng số người có thể đạt tới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng mà tu luyện ra được Linh Vực đều cực kì ít ỏi đến đáng thương.

Nhưng có thể tu luyện ra được hai tòa Vực thì không có người nào mà không phải là nhân vật oai hùng vang dội cổ kim.

Cả Trung Ương Vương Triều cũng không nhất thiết có thể sinh ra một người luyện đến tình trạng "Nhất thân song vực" .Mà hiện tại một bán yêu lại tu luyện ra hai tòa Lĩnh Vực!- Khó trách hắn muốn mua nhiều dị thú chiến hồn với huyết mạch Thái Cổ Thánh Thú như vậy.

Chẳng lẽ hắn là muốn tu luyện ra lực lượng của một vạn con Linh Thú chiến hồn?

Như vậy có thể là tương đương với lực lượng của một vạn tu sĩ .Lưu Tô Tử nghĩ tới khả năng này, trong lòng vô cùng kinh động sợ hãi-------Chương 1466: Đại khôi lỗi thuật (1)Những anh tài thiên kiêu này cũng đều là hạng người tâm trí tuyệt đỉnh, tất cả cũng nghĩ tới khả năng này, nên trong lòng rung động rất lớn.Lực lượng gấp một vạn lần so với tu sĩ cùng cảnh giới ?

Nếu như thật sự để cho hắn làm được, chẳng phải sẽ vô địch với những ai cùng thế hệ, chính là trở thành nhân vật có lực công kích hàng đầu từ trước tới nay .- Khó trách ngay cả Thánh Thần đều muốn triệu kiến hắn, nhãn quan của Thánh Thần tuyệt đối sẽ không sai.Trong lòng Hoàng Thiên có hơi chấn động, sau đó liền lập tức khôi phục bình tĩnh.

Coi như là chiến lực gấp một vạn lần tu sĩ cùng cảnh giới thì đã làm sao?

Ít nhất là bây giờ hắn vẫn còn chưa tu luyện tới một bước đó.Được Thánh Thần triệu kiến thì đã làm sao?

Thế hệ trẻ tuổi tranh hùng với nhau, cho dù là Thánh Thần cũng không xen vào.Nếu mà đã đắc tội với bán yêu này, như vậy cũng sẽ tuyệt đối không thể lại cho hắn giữ được mạng sống.- Cửu Hoa Đạo Vực, Nhất Khí Cửu Thanh.Hoàng Thiên lẩm nhẩm niệm ra đạo quyết.

Có chín đạo Đạo Khí bay ra, ngưng tụ thành chín thanh cổ kiếm màu xanh, chúng chia ra chín phương hướng mà chém về Phong Phi Vân .Phong Phi Vân tay xách chiến mâu cứ thế tiến lên, hắn không ngừng đánh cho chín thanh kiếm bị bật văng xa .Cuối cùng hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân, nện một mâu công kích về phía trước, nện vỡ cả chín thanh kiếm.

Tiếp theo nó hóa thành một con Độc Long.

" Phốc!", nó xuyên thấu qua thân thể Hoàng Thiên, đâm xuyên vào trong ngực, làm cho ngay cả khớp xương trong ngực đều bị nện nát thành muôn vàn khối.- Lại là Đạo Khôi Lỗi!Phong Phi Vân đánh mạnh một kích về phía trên.- Phốc!Làm cho thân thể một Hoàng Thiên kia ở phía trên cũng bị xuyên thấu.

Từ đầu một mực truyền tới gót chân, những giọt máu tươi từ trên chiến mâu nhỏ giọt rơi xuống, rơi lộp bộp trên cánh tay của Phong Phi Vân .- Ta là bất tử!Âm thanh của Hoàng Thiên lại vang lên lần nữa, lần này xuất hiện ở bên trái Phong Phi Vân.Một đạo cổ kiếm từ bên trái đã đâm đến với sát khí đằng đằng, kiếm khí sắc bén .Phong Phi Vân đột nhiên cắm chiến mâu cấp bậc Thập Phẩm yêu khí trên mặt đất, tay không đập thẳng vào kiếm, làm cho cổ kiếm bị nện vỡ thành những mẩu vụn.

Rồi một chưởng công kích vào đỉnh đầu Hoàng Thiên, làm thân thể của hắn bị nện đến sụp đổ.- Phốc!Cỗ Đạo Khôi Lỗi thứ tư đã bị chấn nát, hóa thành một đám huyết bùn.Hiện trường trên mặt đất thật sự rất quỷ dị, xuất hiện bốn khối thi thể Hoàng Thiên, nhưng mà đều vẻn vẹn chỉ là Đạo Khôi Lỗi của Hoàng Thiên, cũng không phải chân thân của Hoàng Thiên.Những Đạo Khôi Lỗi đều là người sống sờ sờ, hơn nữa tất cả lực lượng cũng cường đại như Hoàng Thiên, tịnh không giống như là dùng vật khác để tế luyện thành Khôi Lỗi.- Ở trong thiên hạ làm sao có được pháp thuật kì lạ như thế ?Có một vị anh tài trẻ tuổi đứng nhìn mà dựng ngược tóc gáy.Lưu Tô Tử mắt nhung nhíu lại, nàng nói:- Đạo Khôi Lỗi, chính là một chi nhánh của 'Đại Khôi Lỗi Thuật' trong Thái Cổ Bát Thuật.

'Đại Khôi Lỗi Thuật' đích thực thì hiện tại đã thất truyền.

Vào lúc Thái Cổ đã bị hủy, nó chia làm Đạo Khôi Lỗi Thuật, Phật Khôi Lỗi Thuật, Tử Khôi Lỗi Thuật, Thánh Khôi Lỗi Thuật.

Hiện nay Khôi Lỗi thuật đang lưu truyền trong tu luyện giới thì phần lớn đều là khởi nguồn từ bốn loại Khôi Lỗi thuật nà .- Hoàng Thiên tu luyện Đạo Khôi Lỗi Thuật, đã đạt tới trình độ ' Sái Huyết Vi Binh' ( vẩy máu thành quân).

Một khối Đạo Khôi Lỗi này cũng chính là một giọt huyết dịch của hắn.

Đạo Khôi Lỗi có khả năng bỏ mạng thay cho hắn, cũng có thể bay ra từ trong thân thể của hắn, thay hắn chiến đấu.

Nhưng chúng chỉ có Tam Trọng lực lượng của bản thân.

Nghe nói nếu tu luyện thành công Đại Khôi Lỗi Thuật, có thể khiến cho Khôi Lỗi thân có được Ngũ Trọng lực lượng."

- Kỳ thật mỗi một lần Hoàng Thiên đánh nhau với Phong Phi Vân đều là chân thân, chỉ là vào lúc Phong Phi Vân giết chết hắn thì hắn mới sử dụng Đạo Khôi Lỗi, khiến cho Đạo Khôi Lỗi bỏ mạng thay cho hắn .Hoàng Vũ Trường nói:- Vậy chẳng phải là hắn có Bất Tử Chi Thân?Lưu Tô Tử do dự yên lặng, không nói gì thêm.Phong Phi Vân lần thứ tám đâm thủng Đạo Khôi Lỗi của Hoàng Thiên, trên mặt đất đã có tám khối tử thi, vóc người đều giống nhau như đúc cùng Hoàng Thiên .- Phượng Hoàng Thiên Nhãn.Đôi mắt Phong Phi Vân trở nên cực kì đỏ đậm, đồng tử như là hai tảng thiên thạch hừng hực thiêu đốt.

Có hai con Phượng Hoàng thần kì đang múa lượn trong đồng tử, phát ra tiếng Phượng Hoàng hót vang dội .Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân đã đạt tới cảnh giới "trên thấy trời, dưới thấu đất", do đó nhìn thấu huyết dịch toàn thân của Hoàng Thiên, thậm chí có thể thấy tốc độ chảy của mỗi một giọt máu nhỏ trong người hắn .- Nếu muốn thi triển Đạo Khôi Lỗi Thuật thì cũng cần một thời gian quá độ.

Chỉ cần trong thời gian quá độ này mà hai lần giết chết hắn, như vậy hắn nhất định phải chết.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.Hoàng Thiên thân mặc đạo bào trắng tinh khiết, mặt mày sáng sủa không râu, hắn cười nói:- Coi như ngươi sở hữu Nhất Thân Lưỡng Vực thì đã làm sao?

Dù sao chỉ là một tên bán yêu, nếu muốn giết ta thì ngươi còn kém quá xa.

Đại Đạo Mệnh Bàn.Hai tay Hoàng Thiên bắt đầu xoay vòng liên tục, hắn nâng lên một cái Viên Bàn (bàn tròn )màu xanh rồi nện ầm ầm về hướng tới Phong Phi Vân .Chính là hiện tại!Phong Phi Vân điều động lực lượng của hai tòa Vực.

Một quyền công kích đến đã nện vỡ Viên Bàn, đồng thời đập bẹp đầu Hoàng Thiên.

Cùng lúc đó Thiên Tủy Binh Đảm bay ra, biến thành mấy ngàn thanh Tiểu Kiếm bay tại bốn phương tám hướng.

Kiếm khí sắc bén cắt nát hư không, phát ra tiếng gió rít gào thét .- Phốc!- Phốc!- Phốc!.. .Muôn vàn khối huyết nhục rơi rụng rơi xuống từ trong hư không, ngón tay, cánh tay, bắp chân, đầu lâu, tóc, cổ.. .Kiếm khí sắc bén của Thiên Tủy Binh Đảm đã cắt đứt thân thể Hoàng Thiên thành vô số mảnh.

Lần này đây màu máu trên mặt đất so sánh trước kia đều phải đậm đặc hơn nhiều lắm, mùi máu tanh tưởi cũng cực kì gay mũi.Giờ khắc này tất cả tu sĩ đều yên tĩnh trở lại, nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm chân thân của Hoàng Thiên, cảm giác Hoàng Thiên vẫn còn sẽ xuất hiện.- Không cần tìm nữa, chân thân của Hoàng Thiên đã bị chém.Lưu Tô Tử nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, vui vẻ cười một tiếng như vậy.

Nàng quay sang nhìn thoáng qua về hướng Lưu Tô Hồng trên lầu các, lại chuyển ánh mắt sang Cố Bát thiếu gia mà nói:- Ta xem ra ngôi vị đệ nhất thiên kiêu của Diệp Hồng Cảnh hẳn là đổi chủ.

Phong Phi Vân nhất thân song Vực, hoàn toàn xứng đáng là chủ nhân oai phong trong thế hệ trẻ tuổi .Cố Bát thiếu gia cười lạnh một tiếng, rồi hỏi:- Một tên bán yêu cũng muốn làm đệ nhất thiên kiêu của Diệp Hồng Cảnh, hắn xứng đáng sao?- Xoạt!Thân thể Cố Bát thiếu gia khẽ động, sau một khắc liền rơi xuống đối diện Phong Phi Vân.

Hắn cười lạnh nói:- Không nghĩ tới ngươi cũng có thể có được lực lượng hiện tại.

Nếu sớm biết thế thì lúc ở trong Vạn Tộc Chiến Trường nên dứt khoát kết liễu tính mệnh của ngươi.

Cái này là sai lầm của ta.-------Chương 1467: Đại khôi lỗi thuật (2)Cố Bát thiếu gia cho tới bây giờ đều là một người đã quen nhổ cỏ tận gốc.

Tại Vạn Tộc Chiến Trường liền nhiều lần muốn giết chết Phong Phi Vân, nhưng mà cuối cùng đều để Phong Phi Vân chạy thoát, ngược lại khiến cho tu vi của Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng mạnh.Phong Phi Vân cũng rất xem trọng đối với Cố Bát thiếu gia, người này tâm trí và thiên phú bẩm sinh đều là cấp bậc đứng đầu.

Hơn nữa trong đan điền vẫn còn giấu một chút bí ẩn không người biết.

Hiện tại lại chiếm được truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh, tuyệt đối là một vị đại địch.- Số mệnh người ta luôn luôn khó đoán như vậy.

Nếu không phải bởi vì ngươi, thì ta cũng không thể đột phá đến Niết Bàn Đệ Tứ Trọng nhanh như vậy, cám ơn a!Phong Phi Vân cười nói.- Không khách khí!Cố Bát thiếu gia cũng là lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt sắc sảo giống như chim ưng .Một con Huyết Hồng Sắc Kỳ Lân từ sau lưng của hắn hiện ra trước mắt.

Nó đạp chân trên mặt đất, trên đỉnh đầu có đám mây huyết sắc.

Nó vừa cao giọng kêu lên, âm thanh của Kỳ Lân nện cho hai tòa Vực của Phong Phi Vân không ngừng rung rinh .- Nhất thân song vực, hôm nay sẽ chỉ có trong lịch sử.Cố Bát thiếu gia gọi ra một thanh đại kiếm, thân kiếm rộng chừng như bàn tay, một nửa là màu đỏ, một nửa là màu trắng.

Từ bên trong có khí tức khổng lồ truyền tới, như là ở trong kiếm đang phong bế một con rồng.- Không tốt!

Gia chủ lại truyền Thần Hạo Cổ Kiếm cho lão Bát.

Đây là một thanh kiếm mà chỉ người kế thừa mỗi một đời mới có thể được ban cho.

Chính là thanh bội kiếm của Gia chủ Cố gia đời thứ nhất lúc tuổi còn trẻ.

Nó đã được truyền thừa mấy trăm vạn năm, được Gia chủ mỗi một đời dùng chân nguyên của bản thân để nuôi dưỡng.

Nó vốn là một thanh kiếm được dùng chất liệu bình thường để tế luyện ra, nhưng hiện tại lực lượng của nó đã không phải chuyện đùa.

Thanh này mặc dù không phải binh khí mạnh nhất của Cố gia, nhưng mà ý nghĩa nó thể hiện lại khác hẳn.

Hơn nữa bên trong nó thai nghén ý chí bá đạo của các đời Gia chủ, nên không phải người bình thường có thể ngăn cản.Cố Cửu thiếu gia nói.Mỗi một đời Gia chủ Cố gia đều là nhân vật cấp bậc kiệt xuất mạnh mẽ oai phong, tự uẩn khí phách.

Bản thân nó có chứa uy nghiêm, lại được các đời Gia chủ đeo kiếm, nên tự nhiên cũng vì vậy được thấm đẫm ý chí của một đời chủ nhân có tài trí mưu lược kiệt xuất .Thần Hạo Cổ Kiếm vừa hiện ra, dẫu nó vẫn còn không hề ra tay thì một cỗ ý chí của vô số cường giả ngưng tụ ở trên thân kiếm liền đè cho tinh thần của rất nhiều anh tài trẻ tuổi bị suy sụp.Rất nhiều anh tài trẻ tuổi đều có hơi lui về phía sau, vận chuyển lực lượng để ngăn cản một cỗ ý chí của thanh cổ kiếm kia.

Nhưng mà vẫn có người sắc mặt tái nhợt đi, đau đớn khó nhịn .Có thể nghĩ Phong Phi Vân đứng ở vị trí đối diện Cố Bát thiếu gia, trực tiếp bị ý chí của Thần Hạo Cổ Kiếm đột phá vào, thì phải gánh chịu áp lực lớn tới đâu .Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không bị một cỗ ý chí này đè cho suy sụp.

Nói giỡn chứ, trong thân thể của hắn chính là có một ức tám ngàn vạn bộ tro cốt Thánh Linh, có một ức tám ngàn vạn đạo Thánh Linh ý chí tụ tập vào bản thân, thì sao lại lâm vào cảnh chỉ bị mỗi thanh Thần Hạo Cổ Kiếm đè cho suy sụp?Thế nhưng Thần Hạo Cổ Kiếm vẫn không thể coi thường, loại bỏ không nói tới một cỗ ý chí của các bậc tiên hiền kia, vẻn vẹn chỉ bản thân cổ kiếm đã chính là một thanh Thập Phẩm Linh Khí.

Đây là hàng thật giá thật Thập Phẩm Linh Khí.Linh Khí đạt tới Thập Phẩm là có thể bộc phát ra lực công kích gấp bốn trăm lần.

Nếu không phải tại Hồng Diệp Tinh đã bị Vẫn Thiên Linh Thạch áp chế, một khi lực lượng của Thập Phẩm Linh Khí hoàn toàn bộc phát ra ngoài, thì một kích là có thể hủy diệt một chốn đại địa, làm chúa tể sinh tử một chốn.Vẻ mặt Phong Phi Vân bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hắn hoàn toàn điều động lực lượng trong thân thể, "Kim Tàm Phật Vực" và "Vạn Thú Chiến Vực" lại lần nữa thêm bành trướng một vòng, cả người đạt tới trạng thái hưng thịnh... .Phong Phi Vân một tay mang theo Thập Phẩm yêu khí chiến mâu, Thiên Tủy Binh Đảm trên đỉnh đầu trôi nổi ngưng tụ mà thành kiếm vũ.

Hắn đạp một cước làm cho mặt đất nứt ra, rồi lao thẳng về phía trước .Cố Bát thiếu gia khoác trường bào màu đỏ thẫm, cầm trong tay Thần Hạo Chiến Kiếm.

Một kiếm chém ra, kiếm khí như sông cuộn chảy.Trên người của hắn có Huyết Kỳ Chi Lực đang vận chuyển, từ trong mạch máu phát ra tiếng kêu như của Kỳ Lân .- Bang bang bang!Phong Phi Vân giống như Vạn Thú Tôn giả, Cố Bát thiếu gia liền như Mãng Hoang Kỳ Lân.

Kiếm mâu nện vào nhau, khí lực khí bốc tận trời xanh, làm cho ba tòa nhà trong phủ đều bị sụp đổ, biến thành phế tích.- Phật hiệu vạn tông.Phong Phi Vân quăng chiến mâu sang một bên, sau đó trên đôi tay trên ngưng tụ ra một cái phật ấn.

Có ngàn vạn phật ấn rung động trên tay, sau đó hội tụ làm một.Phật ấn liền như núi cao hùng hậu, mang theo những dòng Phạn văn.- Thần hạo kiếm sát, không chỗ nào không phá!Cố Bát thiếu gia hai tay nắm chuôi kiếm, liền có một cỗ Hạo Nhiên Chi Khí ngưng tụ ở trên người.

Hắn nâng thanh kiếm to rộng lên quá đỉnh đầu rồi hung hãn chém xuống.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phật ấn và kiếm khí đồng thời mất đi.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể vội vàng lui về phía sau để tránh khỏi vị trí bị thần thông tấn công.

Đồng thời hắn nhanh chóng thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm và yêu khí chiến mâu.Cố Bát thiếu gia cũng triển khai một loại thần tốc, thân thể bắn lên như một con đại bàng đang giương cánh bay lên, rồi lại lần nữa chém ra một kiếm.- Sát!Thần Hạo Cổ Kiếm trở nên khổng lồ khác thường.

Nó dài tám mươi thước, rộng mười hai thước, khí thế ghê người, giống như phải chém cả phủ đệ đều cấp thành hai nửa.Phong Phi Vân chắp hai tay tay trước ngực, chung quanh thân thể có mười vạn tám ngàn sợi phật tàm ( tơ phật) vàng tươi đang cấp tốc vận chuyển, chúng hóa thành một quả trứng tằm màu vàng thật lớn .Từ xa nhìn lại, giống như một lớp hào quang màu vàng tươi đang bao vây lấy Phong Phi Vân.

Có vô số sợi Kim Tàm chuyển động trên màn hào quang đó.- Rầm!Thần Hạo Cổ Kiếm cực lớn bổ vào trên quả trứng tằm màu vàng cực lớn, làm phát ra âm thanh đinh tai nhức óc .Nhưng cuối cùng Kim Tàm Phật Vực vẫn ngăn cản được Thần Hạo Cổ Kiếm.

Nó vững như bàn thạch, giống như một tòa thành trì bằng đá vàng, vô phương công phá.Cố Bát thiếu gia lại nhấc lên thanh Thần Hạo Cổ Kiếm cực lớn, trên cánh tay sinh ra lân phiến giống như Kỳ Lân, lực lượng càng tăng thêm vài phần.- Rầm, rầm.. .Mặt đất dưới chân Phong Phi Vân lún xuống, xuất hiện từng đạo vết nứt.

Có vết nứt kéo dài đến hơn mấy chục thước, nhìn thấy có vẻ cực kì ghê người.- Grào!Vạn thú trên người Phong Phi Vân gầm dài, tất cả Linh Thú chiến hồn đều nhào về hướng tới Cố Bát thiếu gia .-------Chương 1468: Tiên tử tặng linh khí (1)Cố Bát thiếu gia vội vàng thu kiếm, trên người lao ra vô tận huyết khí.

Một cái đầu Huyết Kỳ Lân xuất hiện trên đầu của hắn, nó gầm dài một tiếng, thật sự là đẩy lui tất cả Linh Thú chiến hồn .- Xoạt!Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành một mảnh kiếm vũ bay ra ngoài.

Nó phát ra âm thanh xoạt xoạt, như là một con Kiếm Long trắng tinh bay vút lên trời cao.- Hạo Nhiên Kiếm Khí, Thần Hồn Tái Hiện ( kiếm khí cuồn cuộn, thần hồn lại xuất hiện).Linh tính của Cố Bát thiếu gia cũng cực kỳ cường đại, hắn cảm giác được Thiên Tủy Binh Đảm rất sắc bén nên không dám đụng vào.

Thân thể bay ngược về phía sau, rồi hắn thi triển ra một chiêu Kiếm Quyết.

Thần Hạo Cổ Kiếm bộc phát uy năng ra ngoài, như Kiếm Thần lâm trận .Bóng dáng của các đời tiên hiền Cố gia đứng ở phía sau cổ kiếm, mỗi một người đều có khí phách uy nghiêm, dũng khí bốc tận trời xanh .Đây là ý chí kiếm uy do các đời tiên hiền Cố gia mang theo, nó ngăn cản Thiên Tủy Binh Đảm ở ngoài kiếm khí.- Phá cho ta !Nhát kiếm của Cố Bát thiếu gia chém ra có kiếm khí vô cùng khủng bố.

Nó làm cho các bức tường phủ đệ đều bị chém sụp một góc, đất đá bay loạn, trận pháp tan biến.Những thiên tài tuấn kiệt cũng sớm đã rút lui khỏi Cố Bát gia phủ.

Họ nhìn thấy cuộc chiến đấu tranh giành với nhau ở trong phủ đệ, mà trong lòng rung động rất lớn.Phải biết rằng nơi này chính là Hồng Diệp Tinh, tu vi bị áp chế đến thấp cực điểm.

Thế nhưng mà hai người này lại vẫn có thể phát ra lực phá hoại đáng sợ như thế, quả thực đều phải vượt qua những Vũ Hóa tiên hiền này .Lực lượng một chưởng của Cố Bát thiếu gia có thể chụp chết một vị anh tài trẻ tuổi đỉnh cao.

Đây là điều mà mọi người tại Tiên Hư Hoa Gian Động Thiên đều thấy, nhưng mà giờ phút này một kẻ bán yêu gọi là Phong Phi Vân lại liên tục đại chiến với hắn mà tranh chấp không thua kém gì.

Điều này không thể không làm cho người ta thừa nhận bán yêu này đích thật là nhân trung long phượng.- Thất muội, lần này tỉ tỉ chúc mừng ngươi phát ra từ nội tâm.

Không nghĩ tới ngươi thật đúng là nhặt được bảo vật, thật sự là khiến cho người ta đố kỵ.Lưu Tô Hồng đứng ở trên một tòa mái cong Lưu Ly, hồng y phất phơ, da trắng sáng bóng, mắt nhung cụp xuống, trên gương mặt thanh tú hiện ra một phần lạnh buốt.Lưu Tô Tử vóc người mảnh mai, mặc dù vị trí bộ ngực đã dùng khăn trắng để quấn quanh, nhưng lại vẫn rất gây chú ý, cổ nàng rất nhỏ, ánh mắt rất sáng ngời.

Nàng cười nói:- Đại tỷ cũng nên cẩn thận, Phong Phi Vân có sát khí rất nặng.

Nếu như hắn giết chết vị hôn phu của tỷ, liền thật sự không tiện chúc mừng .Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tô Hồng có hơi sa sầm đi, trong lòng có chút kinh ngạc.

Gia gia của nàng và gia gia của Cố Bát thiếu gia đã âm thầm định ra chuyện hôn nhân của hai người, lấy thông gia để liên minh hai nhà.

Đây vốn là chuyện cực kỳ bí ẩn, làm thế nào lại để cho Lưu Tô Tử biết?Xem ra Thất muội này thật đúng là không thể coi thường.Lưu Tô Hồng trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng mà bề ngoài lại không có chút dao động nào, nàng nói:- Muội xem ra có phần nâng cao Phong Phi Vân quá mức.

Nếu như tu vi của hắn và của Cố Lão Bát là cùng cảnh giới, thì hắn có lẽ vẫn còn có khả năng chiến thắng Cố Lão Bát.

Nhưng mà dẫu sao hiện tại hắn mới có cảnh giới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng.

Cho dù là nhất thân song vực thì cũng không thấy được hắn có thể mạnh hơn ra sao .Lưu Tô Tử cũng hơi cau mày, nàng biết những lời Lưu Tô Hồng nói đều là lời nói thật.

Cảnh giới của Phong Phi Vân so sánh với Cố Bát thiếu gia thì đích xác là kém một nấc.- Nếu như hắn có thể xoay xở được đủ một vạn con Linh Thú chiến hồn có huyết mạch Thái Cổ Thánh Thú, thì sẽ phát huy ra được một vạn lần lực lượng cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới, có lẽ có thể có cơ hội lớn hơn nữa.Tên Tử Bán Yêu này giấu thật sự quá nhiều bí mật.

Nếu như sớm nói cho ta biết cần phải mua Linh Thú chiến hồn, thì coi như là ta phải đi xin trưởng bối trong tộc, thì cũng muốn giúp hắn xoay xở đủ Linh Thú chiến hồn.

Hiện tại tu vi còn chưa đạt Đại Thừa mà cứ tới đây gây sự.

Nếu như có cái gì bất trắc thì ai tới giúp ta đối phó vị đại địch Cố Lão Bát này ?Lưu Tô Tử có hơi cảm thấy phiền muộn.

Nàng cảm giác Phong Phi Vân làm việc mà chẳng chịu động đầu não, do đó nàng cảm thấy thật sốt ruột cho chỉ số thông minh của Phong Phi Vân .Nhưng mà chợt nàng liền hiểu được toàn bộ.

Nàng đã biết nguyên nhân Phong Phi Vân phải làm như vậy.

Sau hai ngày nữa, hắn sẽ cùng với Thủy Nguyệt Thánh Nữ đi đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vì vậy căn bản không có thời gian chờ.

Cho nên mới không thể không ra tay đúng vào lúc này .- Vụt!Cố Bát thiếu gia cánh tay vững chắc, phủ đầy lân phiến Kỳ Lân đang tỏa ra lấp lánh ánh yêu quang.

Một luồng Kiếm Hà quét về hướng vị trí Phong Phi Vân đứng .Phong Phi Vân vội vàng khởi động Kim Tàm Phật Noãn, thu nhỏ Kim Tàm Phật Vực, hóa thành quả trứng Phật Vực màu vàng rực mà đường kính chỉ có ba thước để bảo vệ bản thân.- Rầm!Kiếm khí oanh kích trên Kim Tàm Phật Vực, lại bị ngăn cản lần nữa.Nhưng mà Kim Tàm Phật Vực cũng bị đánh bay đi ra xa.

Nó nện vỡ tấm đại môn của một tòa Ngọc Điện, rồi rơi vào trong Ngọc Điện.Cố Bát thiếu gia cũng hóa thành một đạo ánh sáng lung linh, bay vào trong Ngọc Điện.Trong Ngọc Điện vọng ra âm thanh đánh nhau liên tục, cuối cùng nó cũng bị sụp đổ, nóc điện bị hất bay, vách tường bị chấn đến sụp đổ.Dây cột tóc của Phong Phi Vân bị chém đứt, mái tóc dài rủ xuống, trên mặt có một vết kiếm xẹt qua vị trí xương gò má.

Có một giọt huyết dịch nhỏ giọt rơi xuống từ bên trong.Cố Bát thiếu gia mang theo Thần Hạo Cổ Kiếm đi ra từ trong phế tích trong.

Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:- Nếu như tu vi của ngươi lại tăng lên Nhất Trọng, thì có lẽ ta còn kiêng kỵ ngươi vài phần.

Nhưng mà chỉ bằng cảnh giới hiện tại của ngươi thì căn bản không có khả năng là đối thủ của ta.

Ta vẫn còn chưa hề sử dụng lực lượng Lĩnh Vực mà cũng đã đánh bại ngươi .- Đánh bại?

Ngươi có phần cũng quá đánh giá cao bản thân ngươi.

Ngươi còn chưa dùng đến toàn lực, làm sao ta phải sử dụng toàn lực?Ngón tay Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ vị trí vết máu trên xương gò má.

Một đạo phật quang vàng rực tỏa ra từ trên ngón tay toát ra, từng đạo phật quang thấm vào trong vết thương, khiến cho vết máu kia khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Một đạo tiên quang hiện ra từ trên trời, bước chân cưỡi gió, thân hình duyên dáng mềm mại .Luồng tiên quang bao bọc lấy một người ngọc mảnh khảnh, mái tóc đen rủ xuống bên hông, vóc người hoàn mỹ đến mức độ cao nhất.

Có một loại khí chất Siêu Phàm thoát tục ẩn chứa trên người của nàng.-------Chương 1469: Tiên tử tặng linh khí (2)Nàng đứng ở trên đỉnh một tòa Cổ Tháp cao nhất ở quanh đây mà quan sát phía dưới, mắt nhung không ngừng gợn sóng, âm thanh ôn nhu nhã nhặn, nàng nói:- Ta cảm giác một trận chiến này quả thực có thể nói là do hai vị anh tài tối cao nhất Diệp Hồng Cảnh trực diện giao chiến.

Hai vị đều là thiên tài kinh động đất trời, mặc dù là khắp cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng đã lâu không thấy.

Thần thông và tu vi của hai vị, thật sự là làm cho người ta khâm phục.- Đa tạ Cửu Thiên Tiên Tử khen ngợi .Cố Bát thiếu gia vui mừng không kìm nén được .Cửu Thiên Tiên Tử có thân phận cao quý ra sao.

Ngay cả những con nối dõi của Cảnh Chủ cũng không nhất thiết có thể nhìn thấy tiên nhan của nàng.

Mà giờ phút này Cửu Thiên Tiên Tử lại giáng xuống đến phủ đệ của hắn, điều này đã xem như cho hắn thể diện lớn lao.Chẳng lẽ ta có được sự ưu ái của Cửu Thiên Tiên Tử?Cố Bát thiếu gia như mở cờ trong bụng.

Hắn cảm giác rất có thể chính là nguyên nhân này, bằng không Cửu Thiên Tiên Tử vì sao phải tặng "Thương Khung Đồ"cho hắn, lại vì sao phải giáng xuống đến nơi này?Tất cả mọi thứ đều chứng minh, Cửu Thiên Tiên Tử thật sự rất xem trọng hắn.Cửu Thiên Tiên Tử cao nhã thanh khiết, tiên tâm mênh mông, nàng cứ thong thả như vậy mà đáp:- Chỉ có điều là trận chiến này tịnh không công bình.

Cố Bát thiếu gia có trong tay Chiến Kiếm cấp bậc Thập Phẩm Linh Khí, còn có ý chí các vị tiên hiền gia tộc trên người.

Mà Phong Phi Vân lại chỉ có một món tàn binh yêu khí cấp bậc Thập Phẩm, chỉ có thể phát huy ra được Tam Trọng lực lượng của Thập Phẩm yêu khí.

Ta muốn đưa tặng một kiện chiến binh cấp bậc Thập Phẩm Linh Khí cho Phong Phi Vân, trợ giúp hắn một tay.

Không biết các vị có cảm giác thấy Yên Vũ rất đường đột hay không ?Đưa tặng Thập Phẩm Linh Khí?Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, theo bản năng cảm giác Cửu Thiên Tiên Tử đã nói sai rồi.

Hẳn là phải dùng từ "Mượn" mới đúng, không phải là "Đưa tặng" .Có ai sẽ bạo tay lớn như vậy, lấy Thập Phẩm Linh Khí đưa tặng cho người ta?- Tiên tử thật sự muốn đưa tặng Thập Phẩm Linh Khí?Có người không thể tin được nên hỏi lại.Cửu Thiên Yên Vũ thong thả cười khẽ, tiên nhan thanh tú xinh đẹp, da thịt mịn màng, nàng nói:- Đương nhiên là đưa tặng.

Từ xưa bảo binh tặng tài tuấn, mỹ nhân phối anh hùng.

Đối với Phong công tử là anh tài nhất thân song Vực như vậy, món Thập Phẩm Linh Khí chẳng qua cũng chỉ là chiến bảo nhất thời, có thể vào thời khắc mấu chốt trợ giúp cho chủ nhân đánh một trận thoải mái.

Đây mới là giá trị mà chiến bảo đích thực nên có, Phong công tử cảm giác ta nói đúng không?- Tiên tử nói thật sự quá đúng.Phong Phi Vân phát hiện chính mình càng ngày càng không nhìn thấu Cửu Thiên Tiên Tử này.

Nàng làm việc thật sự không có quy luật nào để theo, hơn nữa hắn cũng không nhìn thấu rốt cuộc là nàng có mục đích gì?Trong nhận thức của Phong Phi Vân về nữ nhân, chỉ có "Hiên Viên Nhất Nhất" sâu xa khó dò và "Long Khương Linh" tâm trí tuyệt đỉnh có thể so sánh với nàng.

Còn về phần Diêu Cát và Lưu Tô Tử đều phải kém hơn một chút.Ba người trước chính đều là đi theo đại đạo công bằng chính trực.

Mặc dù là đùa bỡn hay mưu kế thì tất cả cũng làm cho người ta có một loại cảm giác chính đạo tự nhiên.Diêu Cát và Lưu Tô Tử tuy rằng về thiên phú bẩm sinh và tâm trí cũng không yếu hơn bọn họ, nhưng mà cuối cùng vẫn lại làm cho người ta có một loại cảm giác đi hơi lệch đường, chủ yếu 'lấy kỳ trí thắng' ( làm đối phương ki nh ngạc để thắng) .Tùy cơ ứng phó mặc dù có thể thu được sự khéo léo nhất thời.

Tuy nhiên từ xưa tới nay thì người có thể làm nên đại sự không có chỗ nào mà không phải là "Lấy chính trí thắng".

Còn "Lấy kỳ trí thắng" cuối cùng chỉ là tà đạo.Vì khéo quá thì bất công, giết nhiều thì trung thành, đại hiền thuận theo tự nhiên, có lẽ chính là đạo lý này.Cửu Thiên Yên Vũ đứng ở trên đỉnh tháp cao, dường như sánh ngang cùng vầng trăng sáng.

Tiên sa phủ kín người làm cho thân thể có một vẻ đẹp huyền ảo.

Cứ như vậy nàng chậm rãi lấy ra một thanh Thần Thi.Thần Thi là làm từ Bạch Ngọc Điêu, dài ước chừng hai thước, rộng bằng nửa bàn tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa như một cái chìa khóa để mở ra thần môn, lại giống như một thanh cổ kiếm với nhiều đường hoa văn phức tạp xen lẫn vào nhau.Đây là một kiện Thập Phẩm Linh Khí, cực kì trân quý.Cho dù những chủng tộc cổ truyền thừa hơn mười vạn năm cũng không nhất thiết có được Thập Phẩm Linh Khí trấn tộc.

Có thể thấy được mức độ quí giá của nó, đủ để cho vô số tu sĩ phải hơi bị điên cuồng.Nhưng mà Cửu Thiên Tiên Tử lại đưa tặng nó cho Phong Phi Vân, tuyệt đối là rất mạnh tay, khiến cho vô số tu sĩ ở đây phải hâm mộ ghen ghét.- Khai Thiên Thi!Phong Phi Vân vừa nắm một kiện Thập Phẩm Linh Khí này ở trong tay, tức thì có một cỗ Hạo Nhiên Chi Khí ( cuồn cuộn trực tiếp) từ trong Thần Thi truyền đến.Đồng thời bên trong nó cũng có một cỗ sinh mệnh dao động truyền những tia ý niệm vào cánh tay, sau đó tiến vào trong óc.

Nó phảng phất hoàn toàn hòa hợp làm một thể với Phong Phi Vân, Phong Phi Vân có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên của nó.Linh tính thật sự cường đại, tuyệt đối là một kiện Thập Phẩm Linh Khí hàng đầu.- Phù phù a!Người buồn bực nhất thì không ai hơn được Cố Bát thiếu gia.

Vốn tưởng rằng người được Cửu Thiên Tiên Tử ưu ái là hắn, nhưng mà lại thật không ngờ Cửu Thiên Tiên Tử đưa cho Phong Phi Vân một kiện Thập Phẩm Linh Khí.

Chẳng lẽ tiên tử còn có thể để mắt giúp đỡ một tên bán yêu sao ?Không, tuyệt đối không có khả năng.

Bán yêu không thể đột phá cảnh giới Vũ Hóa, coi như tài hoa hơn người đến đâu đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không thể trở thành bá chủ được.

Nếu đã không trở thành bậc chí cường nổi, thì tại sao tiên tử có thể thiên vị giúp hắn?Hay có lẽ là Tiên tử muốn thử dò xét toàn bộ thực lực của ta, cho nên mới giao Thập Phẩm Linh Khí cho bán yêu kia, để cho bán yêu kia có khả năng trở nên mạnh hơn, sau đó có được lực lượng đánh một trận với ta.Cố Bát thiếu gia cảm giác chính mình đã đoán được tâm tư của tiên tử.- Đã như vậy ta cần phải thắng đẹp mắt một chút, phải đánh bại bán yêu này trong thời gian ngắn nhất.

Như vậy mới có thể lưu lại trong lòng tiên tử một ấn tượng tốt .- Ma Thiên Minh Vực!Cố Bát thiếu gia triển khai Lĩnh Vực thuộc về mình.

Một biển lửa vô tận tuôn ra từ trong thân thể của hắn.

Chúng phát ra màu lam nhàn nhạt, có tai lửa ngưng tụ thành hình dáng quỷ trảo, có cái ngưng tụ thành hình khe sâu, có cái ngưng tụ thành hình dáng cây khô, có cái hóa âm binh, có cái hóa thành U Trì ( đầm mực), có cái ngưng tụ thành Địa Ngục.. .Tựa như một tòa Minh Vực ( Lĩnh vực dạng biển) vừa mới sinh ra.Cả phủ đệ đều trở nên giống như một tòa U Minh Quỷ Phủ ( phủ đệ của ma quỉ U MInh).-------Chương 1470: Thạch tâm nhân tộc (1)Lực lượng của Ma Thiên Minh Vực đột phá đến.

Nó đồng thời đánh nhau với Kim Tàm Phật Vực và Vạn Thú Chiến Vực làm phát ra những âm thanh to lớn chói tai, tựa như muôn vàn khối sắt đá đang bị mài nhỏ .Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Ba tòa Lĩnh Vực chồng chéo lên nhau, trong phật quang có bóng dáng vạn thú, vạn thú lại lao nhanh trong Minh Vực.

Tất cả thể hiện ra một bức tranh quỷ dị không sao diễn tả nổi .Cố Bát thiếu gia cầm Thần Hạo Cổ Kiếm trong tay, sau lưng có hư ảnh của Huyết Kỳ Lân hiện ra.

Cánh tay hắn vung lên, một đạo Chiến Kiếm đỏ bầm màu máu xé rách mặt đất trước người Phong Phi Vân .Phong Phi Vân cắm Khai Thiên Thi xuống trên mặt đất.

Một đạo ánh sáng từ Khai Thiên Thi tỏa vào mặt đất chỗ cắm rồi phát tán đi ra ngoài, cứ như thế bảo vệ một vùng đất trong vòng tám thước.

Còn những chỗ ở bên ngoài một vùng tám thước này thì đều bị kiếm khí nghiền nát, trên mặt đất đất đá bay ngang loạn xạ, cỏ cây hóa thành phấn vụn, cả cái ao bị bốc hơi lên thành hơi nước.- Minh Hỏa Cửu Trọng Thiên!Đây là hắn xuất ra một chiêu thần thông hàng đầu của Cố gia, chỉ có đệ tử tu luyện ra được Ma Thiên Minh Vực mới có thể tu luyện được thần thông này.

Từ trung cổ tới nay chính Cố gia đều có rất ít người luyện thành một chiêu thần thông này.Trước kia Cố Bát thiếu gia cũng chỉ có thể thi triển ra lực lượng ba tầng đầu tiên của Minh Hỏa Cửu Trọng Thiên.

Nhưng mà sau khi thu được truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh, hắn đã có thể thi triển ra lực lượng Đệ Tứ Trọng.Cố Bát thiếu gia hai tay cầm kiếm, biển lửa chung quanh thân thể không ngừng xoay tròn.

Nó biến thành một vòng xoáy Hỏa Diễm khổng lồ .Kiếm khí và biển lửa dung hợp vào nhau, làm bộc phát ra lực hủy diệt thật lớn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân để cho Khai Thiên Thi và yêu khí chiến mâu trôi nổi trên đỉnh đầu.

Hắn dùng hai kiện Thập Phẩm Linh Khí để bảo vệ bản thân, rồi vươn ra một tay.

Từ lòng bàn tay bay ra một chiếc lông chim đỏ đậm dài chừng ba thước, tràn đầy Hỏa Diễm.- Phượng Hoàng Vĩ Linh!Đây là thần thông mà Phong Phi Vân tu luyện được khi đạt tới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng .Uy lực của "Phượng Hoàng Vĩ Linh" có thể so với lực lượng của lực lượng một sợi lông đuôi cảnh giới Vũ Hóa Phượng Hoàng .Phong Phi Vân vung cánh tay lên, chém Phượng Hoàng Vĩ Linh ra.

Nó sinh ra một đường cong Hỏa Diễm, phá vỡ "Minh Hỏa Cửu Trọng Thiên" rồi công kích trên ngực Cố Bát thiếu gia .Phải biết rằng cảnh giới Vũ Hóa Phượng Hoàng so với cảnh giới Vũ Hóa nhân loại thì tuyệt đối mạnh hơn.

Cho dù chỉ là lực lượng một sợi lông đuôi của cảnh giới Vũ Hóa Phượng Hoàng đều không phải chuyện đùa.- Ông ông!

Ông ông!

Ông ông!!Cố Bát thiếu gia dùng Thần Hạo Cổ Kiếm che ở ngực, Phượng Hoàng Vĩ Linh chém ở trên thân kiếm của Thần Hạo Cổ Kiếm, làm phát ra âm thanh như quả chuông lớn gầm vang, chấn cho mặt đất cũng phải rung động .Cố Bát thiếu gia bị đánh bay đi ra ngoài, phải rút lui mấy chục thước, trường bào đỏ thẫm trên người bị chém xơ xác, biến thành những dải vải.- Đây là lực lượng gì?Các tu sĩ của Cố gia nghe thấy tin tức chạy tới, có thiên chi kiêu tử trong thế hệ trẻ tuổi, Thiên Chi Kiêu Nữ, cũng có một vài lão nhân đức cao vọng trọng.

Bọn họ đã đứng bên ngoài phủ đệ ngắm nhìn thật lâu, thấy Cố Bát thiếu gia chiếm được thượng phong liền đều không hề ra tay ngăn cản.Nhưng mà Phong Phi Vân thi triển ra một loại pháp thuật quỷ dị đã đánh lui Cố Bát thiếu gia, khiến cho những lão nhân này của Cố gia có hơi lo lắng.

Dù sao anh tài giống như Cố Bát thiếu gia rất khó bồi dưỡng ra được một người.

Vạn nhất ngã xuống, thì đó là tổn thất lớn lao của Cố gia.Một vị lão nhân Cố gia đưa mắt, tức thì liền có bốn vị tử sĩ người mặc áo giáp màu đen bay vào trong phủ đệ.- Dừng tay, chỉ là một bán yêu mà lại dám đến Cố gia giương oai, thật sự là ăn gan hùm mật gấu.Vị lão nhân Cố gia lo sợ không chắc thắng, cho nên điều động bốn vị tướng lĩnh tử sĩ đi chém giết với Phong Phi Vân.Bốn vị tướng lĩnh tử sĩ đều là tu vi Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, tại Cố gia hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ của trưởng lão.

Chúng không chỉ có chiến lực dũng mãnh, hơn nữa không sợ chết, hàng năm tôi luyện trên Vạn Tộc Chiến Trường, được xưng là cỗ máy giết người.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Bốn thanh trường đao bản rộng bổ về hướng đỉnh đầu Phong Phi Vân, chém vỡ phòng ngự của Kim Tàm Phật Vực, phóng ra bốn chùm tia sáng tử vong .- Phật hiệu vô biên vô tận!Phong Phi Vân chắp hai tay trước ngực, vô số Phạn văn bay ra từ lòng bàn tay của hắn, rồi ngưng tụ thành một hình người Phật Noãn.Ngay sau đó, hai tay giang ra, vô tận phật quang liền mở rộng ra, đánh văng trường đao của bốn vị tử sĩ .Sau khi Cố Bát thiếu gia nhìn thấy bốn vị tướng lĩnh tử sĩ ra tay, hắn liền tránh lui sang một bên, gắt gao nhìn chăm chú chiến trường.

Hắn có chút kiêng kỵ với chiêu "Phượng Hoàng Vĩ Linh" mà Phong Phi Vân mới rồi thi triển ra.

Hắn muốn nhìn rõ ràng xem rốt cuộc đó là một chiêu thuộc về dạng thần thông gì?Phong Phi Vân cầm trong tay Khai Thiên Thi, như là nắm một thanh đao lớn.

Cánh tay vung lên, liền công kích lên đỉnh đầu một vị tướng lĩnh tử sĩ ở trong đó .- Rầm!Nó phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau rất lớn, như là hai quả núi sắt nện vào nhau .Áo giáp trên người vị tướng lĩnh tử sĩ lại không bị rách nát, điều này làm cho trong lòng Phong Phi Vân cả kinh, vội vàng lui về phía sau.- Vụt!Một đạo Tử Vong Chi Khí xẹt qua trước ngực Phong Phi Vân, thiếu chút nữa chặt đứt Phong Phi Vân thành hai đoạn.Tại sao có thể như vậy?Với lực lượng của Phong Phi Vân, hơn nữa lại còn có uy lực của Thập Phẩm Linh Khí, thì coi như là người đúc luyện từ thần thiết đều phải bị đánh cho nát bấy.

Nhưng mà hắn lại không đánh chết nổi một vị tướng lĩnh tử sĩ, hơn nữa ngay cả áo giáp bọn họ đều không phá nổi.Chẳng lẽ thân thể của bọn họ còn phải cứng rắn hơn so sánh với sắt ?- Cố gia thật đúng là coi trọng Cố Bát thiếu gia, không ngờ điều động ra bốn vị tướng lĩnh tử sĩ đi trợ trận.

Thế này Phong Phi Vân có phiền toái lớn đây !Lưu Tô Tử nhẹ nhàng sờ sờ cái cằm xinh xắn.Mỗi một Trung Cổ thế gia đều sẽ huấn luyện một số tử sĩ, các tử sĩ được biên chế thành một tổ chức đặc thù, chuyên để chấp hành một vài nhiệm vụ bí mật cho Trung Cổ thế gia.Nếu Trung Cổ thế gia không dám công khai giết người, đều sẽ điều động tử sĩ âm thầm hạ thủ.

Nên khi mà vị lão nhân Trung Cổ thế gia bất tiện ra tay xuất thủ, thì cũng sẽ luôn luôn phái đi tử sĩ .Tựa như hiện tại, chính là chuyện thế hệ trẻ tuổi tranh giành, những lão nhân này của Trung Cổ thế gia đều bất tiện xuất thủ, cho nên liền điều động tử sĩ đi giết Phong Phi Vân.

Như vậy cho dù có người đứng ra can thiệp, như vậy kẻ bị khiển trách cũng đều là những tử sĩ này, chuyện sẽ không quan hệ đến các bậc lão nhân của Trung Cổ thế gia .-------Chương 1471: Thạch tâm nhân tộc (2)Đây chính là thủ đoạn của Trung Cổ thế gia, chứ không phải nói ngươi thiên tư vô song, liền nhất định không đối phó được ngươi.

Họ vẫn có thể điều động tử sĩ đến trừng trị ngươi.- Bốn vị tướng lĩnh tử sĩ này đều là từ Thạch Tâm Nhân Tộc, bốn người bọn họ có tu vi đã đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, không chỉ có luyện trái tim thành hòn đá, mà ngay cả làn da đều cũng luyện thành lớp đá.

Nếu như không phá được làn da bọn họ, liền vô phương chấn vỡ thân thể của bọn họ.Lưu Tô Tử âm thầm truyền âm cho Phong Phi Vân.- Thạch Tâm Nhân Tộc?Phong Phi Vân chưa bao giờ nghe qua về chủng tộc này.Lưu Tô Tử nói:- Nhân loại tổng cộng có một trăm ba mươi bốn Trung Ương Vương Triều, như vậy cũng có một trăm ba mươi bốn chủng loại không giống nhau.

Cứ một chủng tộc này lại lập thành một Trung Ương Vương Triều.

Tuyệt đại đa số Thạch Tâm Nhân Tộc đều tụ tập tại Trung Ương Vương Triều thứ một trăm ba mươi hai, thuộc về một chi nhỏ yếu trong trăm tộc của nhân loại.

Ngươi chưa từng nghe qua cũng là rất bình thường.- Thạch Tâm Nhân Tộc trời sinh 'Tâm' liền lạnh như băng và cứng rắn như cục đá, đó là nguồn gốc nền tảng để bọn hắn tu luyện.

Lực lượng mà bọn họ tu luyện ra từ trọng trái tim được xưng là 'Thạch khí'.

Một cỗ khí này vô cùng cứng rắn, được gọi là không gì phá nổi.- Phòng ngự của Thạch Tâm Nhân Tộc so sánh với bất cứ một tộc nào trong trăm tộc nhân loại đều cường đại hơn.Phong Phi Vân thật đúng là chưa hề có nghe nói qua Thạch Tâm Nhân Tộc, dù sao hắn cũng chỉ là người từ một tiểu chi nhánh trong nhân loại .- Nếu phòng ngự mạnh mẽ như thế, vì sao Thạch Tâm Nhân Tộc ở trong trăm tộc lại có xếp hạng thấp như vậy ?Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân pháp trở nên quỷ dị khó lường.

Hắn cứ lượn vòng quanh bốn vị tướng lĩnh tử sĩ .- Bởi vì tuổi thọ bình thường Thạch Tâm Nhân Tộc chỉ có ba mươi tuổi, coi như là người tu luyện của Thạch Tâm Nhân Tộc thì tuổi thọ cũng thấp hơn người bình thường trong số nhân loại tu luyện.- Hơn nữa năng lực sinh sản của Thạch Tâm Nhân Tộc cũng cực thấp, tổng số người trong trăm tộc thuộc về chủng tộc ít nhất .- Còn có một điểm quan trọng nhất.

Phương thức tu luyện của Thạch Tâm Nhân Tộc so với những tộc loại khác thì khác nhau quá xa.

Càng là cường giả, tỉ lệ nham thạch trong thân thể lại càng nhiều hơn.

Trong lịch sử viễn cổ từng có một đoạn thời gian, trăm tộc nhân loại thậm chí không thừa nhận Thạch Tâm Nhân Tộc thuộc về Nhân tộc.

Với cảm giác bọn họ và những nhân loại khác có chênh lệch quá lớn, nên muốn trục xuất bọn họ ra khỏi tộc nhóm nhân loại.- Có thể nói địa vị của Thạch Tâm Nhân Tộc trong quốc gia nhân loại cũng chỉ vẻn vẹn cao hơn một chút chút so với bán yêu .Phong Phi Vân bảo:- Cho dù là Thạch Tâm Nhân Tộc, ta có biện pháp phá vỡ áo giáp và phòng ngự của bọn họ.Phòng ngự của Thạch Tâm Nhân Tộc được xưng là không gì có thể phá, mà Thiên Tủy Binh Đảm được xưng là không gì không phá nổi.Thiên Tủy Binh Đảm chính là khắc tinh của Thạch Tâm Nhân Tộc .Đương nhiên hiện tại Thiên Tủy Binh Đảm còn chưa có lực xuyên thấu cường đại như vậy.

Nó cần phải luyện hóa càng nhiều Linh Khí chiến binh, để lại nâng cao mức độ sắc bén thêm một lần nữa .Ánh mắt của Phong Phi Vân cứng lại, hắn đánh yêu khí chiến mâu cấp bậc Thập Phẩm vào trong Thiên Tủy Binh Đảm .- Rắc rắc!Thiên Tủy Binh Đảm bắt đầu luyện hóa Thập Phẩm yêu khí, phải dung hợp Thập Phẩm yêu khí .Thiên Tủy Binh Đảm có thể luyện hóa tất cả thần binh lợi khí trên thế gian, hấp thu binh hồn và nhuệ khí trong thần binh lợi khí .Thiên Tủy Binh Đảm mặc dù không thể sinh ra khí hồn thuộc về mình, nhưng mà mức độ sắc bén cũng là không có bất cứ vật gì có thể sánh bằng.Một màn quỷ dị này liền hiện ra trước mắt mọi người.

Thiên Tủy Binh Đảm dung hợp Thập Phẩm yêu khí, không ngừng nuốt chửng Thập Phẩm yêu khí khiến cho rất nhiều người hơi bị kinh dị.- Phong Phi Vân lại đưa ra một món báu vật, đó là Thiên Tủy Binh Đảm.

Nó chính là thần vật Luyện khí vô cùng trân quý, cho dù chỉ là thêm một giọt Thiên Tủy Binh Đảm vào trong Linh Khí, là có thể nâng cao rất lớn mức độ sắc bén của Linh Khí, thậm chí có khả năng khiến cho Linh Khí liền trở thành Linh Khí được thăng cấp.Một vị Luyện Khí Tông sư rất kích động.

Lão chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Tủy Binh Đảm, chỉ là đọc được ghi chép giới thiệu về Thiên Tủy Binh Đảm trong sách vở, mà xưa nay cũng không thể tìm kiếm ra được một giọt.Có thể được một vị Luyện Khí Tông sư đánh giá như thế, từ đó có thể thấy được mức độ quí giá của một kiện kỳ bảo này, lập tức khiến cho rất nhiều người ở đây đều lộ ra vẻ mặt tham lam .- Rầm!Một món yêu khí chiến mâu cấp bậc Thập Phẩm kia bị Thiên Tủy Binh Đảm hoàn toàn rèn luyện, hóa thành một đám cặn.

Còn ánh sáng từ Thiên Tủy Binh Đảm lại trở nên càng chói mắt hơn, tựa như một ngôi sao băng nắm ở trong tay của hắn.Sau khi nuốt chửng binh hồn và nhuệ khí của Thập Phẩm yêu khí, mức độ sắc bén của Thiên Tủy Binh Đảm gia tăng gấp bảy lần.Bổ ra một đao, đao khí dễ dàng cắt ra trên mặt đất những cái lỗ thật sâu .- Rầm!Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân pháp như tia chớp.

Một đao bổ vào đỉnh đầu một vị tướng lĩnh tử sĩ, trên đầu vị tướng lĩnh tử sĩ phát ra một đám tia lửa chói mắt, trận pháp chớp động một hồi.

Sau đó nó ầm ầm bị nghiền nát, để lộ ra một lỗ thủng thật lớn.Lỗ thủng đại khái có cái to như nắm tay, bên trong lộ ra dung mạo tướng lĩnh tử sĩ .Nét mặt của vị tướng lĩnh tử sĩ này không chút thay đổi, làn da vẫn giống như màu lớp đá.

Chỉ là phía dưới lớp da đã lại vẫn có khả năng nhìn thấy huyết mạch đang di động, đôi mắt cũng có hai màu đen trắng rõ ràng.

Mái tóc màu đen tóc cũng vẫn mềm mại như của người bình thường không có gì không giống.Sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy hình dạng đích thực của Thạch Tâm Nhân Tộc, thì trong lòng hắn cũng cảm giác giật thột một cái, đích xác so với nhân loại bình thường thì có khác biệt quá lớn.

Hắn thấy dáng vẻ của Thạch Tâm Nhân Tộc là cực kì hung ác, khó trách lại bị trăm tộc nhân loại bài xích.Bốn vị tướng lĩnh tử sĩ này đều là được Cố gia mua về từ chợ nô lệ, lợi dụng bí pháp đặc thù khiến cho tu vi của bọn họ đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cảnh giới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng.Nhưng mà bởi vì tu vi của bọn họ chính là bắt đầu tăng lên nhờ bí pháp, cho nên bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, không có khả năng lại đột phá.Tu sĩ nhân loại bình thường mà đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, phần lớn đều có được tuổi thọ bảy ngàn năm đến chín ngàn năm.

Nhưng mà Thạch Tâm Nhân Tộc Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng lại chỉ có tuổi thọ hai ngàn năm đến ba ngàn năm.

Hơn nữa bọn họ chính là bị Cố gia dùng đến bí pháp tàn nhẫn để làm tăng tu vi lên, cho nên tuổi thọ thật sự chỉ có khoảng một ngàn năm .-------Chương 1472: Phượng hoàng xuất thế- Sát!Trên người tướng lĩnh tử sĩ lao ra một luồng chiến khí tử vong, tay xách trường đao, khí thế lay động sơn hà, đao phong lạnh giá như băng.

Chỉ trong khoảnh khắc liền rơi xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.Trong ánh mắt Phong Phi Vân tràn đầy vẻ lạnh lùng, cánh tay vung lên.

Thiên Tủy Binh Đảm chặt đứt trường đao, sau đó đâm xuyên qua làn da của vị tướng lĩnh tử sĩ hóa đá này.

Có dòng máu nóng bỏng phun ra từ trong thân thể của bọn họ .- Phốc!Nhuệ khí của Thiên Tủy Binh Đảm xoắn lấy toàn thân vị tướng lĩnh tử sĩ, thu hoạch lực lượng tính mạng của hắn .- Bốp!Cuối cùng thì thân thể của vị tướng lĩnh tử sĩ này vỡ vụn tựa như gốm sứ, nó hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ.Những lão nhân của Cố gia đau lòng đến chết.

Mỗi một vị tướng lĩnh tử sĩ đều cần phải hao phí rất nhiều tài nguyên để tu luyện.

Hơn nữa trong một vạn nô lệ Thạch Tâm Nhân Tộc cũng không nhất thiết có được một người có thể trở thành tướng lĩnh tử sĩ.Có thể nói mỗi một vị tướng lĩnh tử sĩ đều là một gia tài thật lớn, tổn thất một vị tướng lĩnh tử sĩ không thua gì tổn thất mười ức Linh Thạch.Phong Phi Vân đồng thời xuất ra Khai Thiên Thi và Thiên Tủy Binh Đảm để giao chiến cùng ba vị tướng lĩnh tử sĩ còn lại, các loại thần thông và thuật pháp đan xen vào nhau .- Rầm!Thiên Tủy Binh Đảm chém ngang đi ra ngoài, chặt đứt thân thể vị tướng lĩnh tử sĩ thứ hai, máu tươi bắn tung toé, huyết nhuộm mặt đất .Lực lượng của Khai Thiên Thi bộc phát ra ngoài, một cỗ Thập Phẩm Linh Khí kích độn uy năng, đè vỡ hai đoạn thi thể trên mặt đất, làm chúng hóa thành hai luồng huyết vụ rồi hoàn toàn mất đi.Vị tướng lĩnh tử sĩ thứ hai ngã xuống.Những tướng lĩnh tử sĩ này đều là tu vi Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, đã xem như cường giả tuyệt đối.

Nhưng mà lại bị một tên bán yêu tuổi còn trẻ dễ dàng chém giết, như giết heo chó làm những lão nhân của Cố gia đau lòng đến hàm răng run run.Cố Bát thiếu gia tự nhiên cũng rất không quen nhìn.

Hắn lạnh lùng quát một tiếng:- Các ngươi đều lui xuống đi, để cho ta tới thu thập hắn.Hai vị tử sĩ nghe vậy, lập tức phi thân lui về phía sau, cũng không ham chiến chút nào .- Lui!

Muốn lui là được sao ?Phong Phi Vân tiến lên cực kỳ nhanh, tốc độ tựa như sao băng, tức thì liền đuổi kịp và vượt một vị tướng lĩnh tử sĩ.Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ thành một cây trường thương, xuyên thủng thân thể vị tử sĩ này, đóng đinh nó trên bức tường vây quanh phủ đệ .Tướng lĩnh tử sĩ không ngừng giãy dụa, làm cho bức tường cao hơn mười trượng bị rung rinh lay động, không ngừng xuất hiện ra các vết nứt.

Hắn muốn chạy thoát từ trong Thiên Tủy Binh Đảm .- Khai Thiên Thi!Phong Phi Vân phóng Khai Thiên Thi đi ra ngoài, một cỗ nhuệ khí trắng tinh bay ra công kích vào đầu vị tướng lĩnh tử sĩ, làm cho áo giáp bị vỡ vụn, cái đầu bị đập nát, huyết dịch bắn toé bôi khắp tường .Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Vách tường ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn chôn vùi thi thể vị tướng lĩnh tử sĩ này.- Đáng ghét!Cố Bát thiếu gia triển khai Ma Thiên Minh Vực, sau lưng có hư ảnh Huyết Kỳ Lân hiện ra.Hắn cầm trong tay Thần Hạo Cổ Kiếm, như một vị tà thần đẫm máu đi tới.

Lưỡi kiếm to rộng bổ về phía bả vai Phong Phi Vân, những tia máu quay cuồng lượn vòng trên cánh tay hắn.Phong Phi Vân xuất ra Khai Thiên Thi, điều động uy lực của Thập Phẩm Linh Khí để đối chọi Thần Hạo Cổ Kiếm.- Rầm!Thân thể Phong Phi Vân bị bắn lui hơn mười trượng.

Nhưng hắn cũng không đánh lâu cùng Cố Bát thiếu gia, mà là đi đuổi giết một người tướng lĩnh tử sĩ cuối cùng, phải hoàn toàn giết chết hắn .Kẻ nào giết ta, tất phải tru diệt .- Nghỉ ngơi đi!Cố Bát thiếu gia tựa như một con Huyết Kỳ Lân với huyết khí khổng lồ trên người, khí tức như bò chọi, hành động như con voi thần.

Cứ như thế hắn truy đuổi theo tại phía sau Phong Phi Vân, tốc độ vẻn vẹn chỉ chậm hơn chút xíu so với Phong Phi Vân.- Rầm!Rốt cuộc Phong Phi Vân đuổi kịp và vượt vị tướng lĩnh tử sĩ kia, tức thì nện thẳng về phía hắn, làm cho thân thể hắn bị xẻ thành hai mảnh, máu tươi vương vãi khắp mặt đất, bắn toé làm trên người đều bị huyết dịch nhuộm đỏ.Lại đã muộn một bước!Trong lòng Cố Bát thiếu gia tức đến nổi trận lôi đình.

Hắn đã bị Phong Phi Vân hoàn toàn chọc giận nên gầm dài một tiếng, thân thể phảng phất đều phải hóa thân làm Kỳ Lân, âm thanh vang vọng một nửa Thiên Thu Cổ Thành.- Rầm!Song chưởng và hai chân hắn đều bắt đầu to ra, trở nên càng ngày càng thô chắc.

Nó mọc ra muôn vàn khối lân phiến, đồng thời sinh ra những cục u gồ ghề .Hai chân to ra gấp năm lần, đôi tay to ra gấp ba, tựa như bốn chân của Kỳ Lân vậy.

Ở trên mặt hắn có ngọn lửa Hỏa Diễm đỏ đậm thiêu đốt, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thần kì .Một cỗ khí tức Thái Cổ hồng hoang hiện ra trên người của hắn, tựa như một vị tôn giả Kỳ Lân xuất thế.- Rầm!Tốc độ của hắn nhanh đến cực điểm, tựa như một quả hỏa cầu thật lớn lăn về hướng Phong Phi Vân.

Cánh tay công kích vào ngực Phong Phi Vân.

Nó đánh bay cả Thiên Tủy Binh Đảm và Khai Thiên Thi, rồi nện cho ngực của Phong Phi Vân bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, thân thể bị quẳng đi ra ngoài.Nếu không phải thân thể Phong Phi Vân có cường độ cứng rắn vượt xa người khác, thay đổi làm một tu sĩ Niết Bàn Đệ Tứ Trọng khác, thậm chí tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng thì giờ phút này khẳng định đã tan thành tro bụi.- Grào!Cố Bát thiếu gia gầm dài một tiếng, âm thanh kinh thiên động địa, tựa như là Kỳ Lân đang gầm rống .Vô số tu sĩ đều bị chấn động đến lỗ tai phát đau, vội vàng bịt kín lỗ tai.

Đây không chỉ có là một âm thanh lớn, mà càng là một loại uy thế của Thái Cổ Kỳ Lân .- Nguy rồi!

Truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh thật sự quá cường đại, dòng máu Huyết Kỳ Lân đang chảy ở trong thân thể Cố Bát thiếu gia, khiến cho tu vi của Cố Bát thiếu gia đã tăng lên đến Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao.

Phong Phi Vân e rằng sẽ gặp bất trắc.Cố Cửu thiếu gia nói.- Kỳ Lân chính là một Yêu Tộc Thái Cổ cao quí, huyết khí lớn lao, không người có thể địch.Lưu Tô Hồng cười lạnh liên tục.Lưu Tô Tử có hơi cụp mí mắt xuống, trong mắt nhung hiện ra vài phần dáng vẻ lo lắng.

Cho dù nàng đã có kết giao tình cảm một lần với Phong Phi Vân, hơn nữa Phong Phi Vân vẫn còn đã cứu tính mệnh nàng.

Nhưng mà giờ phút này nàng cũng không giúp được chút gì, bởi vì tu vi của nàng cũng không đánh lại được Cố Bát thiếu gia.Thực lực bây giờ của Cố Bát thiếu gia trong thế hệ trẻ tuổi tại Diệp Hồng Cảnh chính là tồn tại vô địch.

Coi như là bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ của phủ Cảnh Chủ, tất cả cũng rất kiêng kỵ đối với hắn .- Đây là chuyện thế hệ trẻ tuổi tranh giành, thế hệ trước không thể nhúng tay.

Thế hệ trẻ tuổi lại không người nào là đối thủ của Cố Bát thiếu gia, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân Phong Phi Vân, người ngoài đều không giúp được hắn.-------Chương 1473: Thập vương giả chuyển luân vương của âm gian giới (1)Lưu Tô Tử nói.Phong Phi Vân bật người bay lên từ trên mặt đất, trên ngực máu chảy đầm đìa, ánh mắt lạnh lùng kín đáo mà dũng mãnh, mái tóc dài trên đầu đều bị dựng ngược lên đan xen những tia lửa.

Hắn nổi giận nói:- Kỳ Lân thì đã là vật gì vậy?

Dám đạp ta, ta muốn ngươi thần hình câu diệt.

Phượng Hoàng Hỏa thần!Từ trong thân thể Phong Phi Vân có đệ tam tọa Lĩnh Vực bộc phát ra ngoài, một ánh lửa chói mắt hiện ra.

Nó lại phát ra âm thanh Phượng Hoàng kêu to vang vọng trời cao.Đây là một cỗ khí tức Phượng Hoàng hào hùng, tựa như một con thần phượng đã giáng xuống!Âm thanh Phượng Hoàng kêu to truyền khắp cả thần thành, khiến cho vô số tu sĩ thế hệ trước đều bừng tỉnh từ trong tu luyện, trong lòng cực kì chấn động, cho là có một con Phượng Hoàng đã giáng xuống Hồng Diệp Tinh nên vội vàng đi ra khỏi chỗ bế quan, bay về hướng chỗ Phượng Hoàng kêu to .Những Linh Thú trong Thần Thành càng là nôn nóng bất an.

Chúng quỳ rạp trên đất, không ngừng run rẩy.Phượng Hoàng xuất thế, thiên địa biến sắc.

Chúng sinh run rẩy, tất cả yêu tà lo sợ.Cố Bát thiếu gia cũng bị một cỗ khí tức khổng lồ kia đột phá làm cho không ngừng lui về phía sau, trong thân thể sinh ra một cơn sợ hãi theo bản năng giống như là thấy một vị Hoàng gia đứng ở trước mặt hắn.

Mà ngay cả huyết Kỳ Lân trong thân thể hắn đều phảng phất yên lặng đi, đối với Phượng Hoàng nó có e ngại trời sinh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân triển khai Lĩnh Vực Hỏa thần của Phượng Hoàng, bốn con Phượng Hoàng hiện ra trước mắt tựa như bốn vị thần linh đã đến trái đất.Trong đó một con Phượng Hoàng bay lên, nó vươn cái trảo sắc bén thật lớn, giống như là "Lão ưng bắt gà con" mà bay về hướng Cố Bát thiếu gia.

Cái mỏ bén nhọn của Phượng Hoàng đục một lỗ ở ngực Cố Bát thiếu gia .- Phốc!Một vòi máu phun ra từ ngực Cố Bát thiếu gia .- Không, ta chính là truyền nhân Huyết Kỳ.

Ta bất bại, Phượng Hoàng cũng muốn chém.Cố Bát thiếu gia điên cuồng gào thét, hắn cắn chặt hàm răng.

Từ trong thân thể hắn lao ra một cỗ huyết khí mênh mông cuồn cuộn, rồi chạy ra từ trong móng vuốt của con Phượng Hoàng kia.

Hắn vung Thần Hạo Cổ Kiếm trong tay rồi chém về phía trước .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Bên kia cũng có con Phượng Hoàng công kích lại đây, đánh cho Cố Bát thiếu gia bị bay đi ra ngoài.

Một trảo công kích trên người của hắn, khiến làn da của hắn bị xé rách, huyết nhục bắn tung toé khắp mọi nơi, cơ hồ chụp vỡ thân thể của hắn .Thân thể Cố Bát thiếu gia rách tung toé, rất nhiều chỗ có huyết nhục bắn toé ra, để lộ ra những đầu khớp xương trắng hếu .Có những đạo huyết khí tràn ra từ trong vết thương, như là hắn hóa thành một khối thây rữa.- Grào!Trong thân thể Cố Bát thiếu gia có âm thanh Huyết Kỳ Lân đang rít gào, huyết dịch trong cơ thể đang hừng hực thiêu đốt, những chỗ thân thể bị rách toạc khép lại rất nhanh, trong đầu khớp xương sinh ra huyết nhục, bù đắp chỗ thiếu hụt thân thể.Hai mắt hắn máu chảy đầm đìa, khí tức hùng hậu, thân thể cơ hồ đều sắp hóa thành một con Huyết Kỳ Lân đang đứng thẳng mà đi lại.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!Hai chân hắn trở nên càng vững chắc hơn, tựa như cây cột màu đỏ như lửa.

Hắn điên cuồng phóng tới như là một con thú khổng lồ đang hùng hổ chạy.

Nó há cái miệng thật lớn, như muốn phải nuốt chửng Phong Phi Vân.- Rầm!Bốn con Phượng Hoàng lao ra, chúng đều cao hơn mười thước, ánh mắt nhìn thẳng, đôi cánh thật lớn.

Trông chúng như là bốn con Chân Phượng đến từ Thái Cổ .Phượng Hoàng vỗ cánh một cái, trực tiếp quạt bay Cố Bát thiếu gia.

Một mảng lớn da trên người bị Hỏa Diễm đốt cháy nám đen, tóc biến thành tro bụi, da đầu hóa thành huyết bùn .Thân thể của hắn cơ hồ là đã bị đốt luyện.Đây là lực hủy diệt của Lĩnh Vực Phượng Hoàng Hỏa thần, chính là Hỏa Diễm Chi Lực trình độ cao nhất trong thiên hạ.

So với Hỏa Diễm Chi Lực của Kỳ Lân Yêu Tộc thì càng cường đại hơn.- Phốc!Phong Phi Vân đồng thời đánh ra Khai Thiên Thi và Thiên Tủy Binh Đảm.

Khai Thiên Thi đóng trên cánh tay trái của Cố Bát thiếu gia, Thiên Tủy Binh Đảm cắm ở trên tay phải của hắn ,làm cho đầu khớp xương trên cánh tay hắn đều bị cắt đứt.Khai Thiên Thi và Thiên Tủy Binh Đảm đồng thời phát lực, truyền lực hủy diệt vào cánh tay, chảy về hướng vào trong thân thể của hắn, như phải nện cho hắn hoàn toàn tan thành tro bụi.Cố Bát thiếu gia điên cuồng rít gào, hắn tự cắt đứt hai tay làm hai vai phun máu.

Nhưng hắn đã bay ra khỏi phạm vi công kích của Khai Thiên Thi và Thiên Tủy Binh Đảm .- Kỳ Lân Tí!Từ trong lỗ thủng phun máu ở hai vai Cố Bát thiếu gia sinh trưởng ra hai cánh tay.

Hai cánh tay này đều có lân phiến cấp bao trùm, huyết mạch cường đại hơn, cũng có Hỏa Diễm bao trùm.- Cánh tay tái sinh, ta cường đại hơn!Hắn xuất ra một quyền mà công kích tới, Kỳ Lân Tí trở nên càng lúc càng lớn, khi vươn dài ra xa mấy chục thước, thì nắm đấm quả thực còn phải to hơn so với đầu Kỳ Lân .Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng- Phượng Hoàng Vĩ Linh!Trong tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra một chiếc Phượng Hoàng Linh, nó chém giữa trời một nhát làm cho Kỳ Lân Tí của Cố Bát thiếu gia bị chém thành hai nửa.

Nắm đấm hình như bị xẻ ra, từ vị trí chính giữa có những giọt huyết dịch chảy xuống.Phượng Hoàng Linh lại thêm Lĩnh Vực của Phượng Hoàng Hỏa thần, làm cho uy lực trở nên càng lợi hại hơn, có uy năng sáng tạo đất trời.Cố Bát thiếu gia chỉ cảm thấy trong cánh tay có một cơn đau đớn truyền đến, tựa như bên trong cốt tủy có Hỏa Diễm đang thiêu đốt.

Nếu không phải hắn có ý chí kiên định, thì khẳng định đã quỳ rạp trên mặt đất mà kêu thảm .Cuộc chiến đấu trong phủ đệ ngay tức thì phát sinh sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, cục diện nghịch chuyển, nằm ngoài dự liệu của mọi người.- Làm sao có thể?

Ba tòa Lĩnh Vực!Lưu Tô Hồng cả kinh trợn mắt há hốc mồm mà không ngừng lắc đầu, tuyệt đối là ánh mắt của chính mình đang bị nhìn nhầm.

Làm sao có thể có người đủ khả năng đồng thời tu luyện ra ba tòa Lĩnh Vực?Tất cả những thiên tài tuấn kiệt này cũng kinh ngạc đến vô phương diễn tả bằng ngôn từ.

Nhất thân tam Vực, mỗi một chủng loại Lĩnh Vực đều nghịch thiên như vậy.

Ai có thể nắm giữ được một loại Vực thì đều đã có khả năng trở thành cường giả một chốn, huống chi là nhất thân tam Vực?Vô số người đều không thể bình tĩnh, không ngừng dụi mắt.Cằm đám người Cố Cửu thiếu gia, Hoàng Vũ Trường, Ngọc Thiếu đều phải rơi trên mặt đất.

Trước kia bọn họ đều tự xưng là anh tài cao nhất cấp tại Diệp Hồng Cảnh, nhưng mà khi đem so sánh với Phong Phi Vân thì cảm giác chính mình chỉ là một kẻ có tài trí bình thường.- Lĩnh Vực Phượng Hoàng Hỏa Thần, Lĩnh Vực Phượng Hoàng Hỏa Thần, chẳng lẽ mẫu thân Phong Phi Vân chính là Phượng Hoàng Yêu Tộc.. .-------Chương 1474: Thập vương giả chuyển luân vương của âm gian giới (2)Lưu Tô Tử nhỏ giọng suy nghĩ, khi nhắc đến từ cuối cùng thì âm thanh của nàng đã hoàn toàn lịm đi.

Nàng ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhìn chăm chú Phong Phi Vân trong phủ đệ.

Nếu như hắn thật sự truyền thừa huyết mạch của Phượng Hoàng Yêu Tộc thì liền thật là đáng sợ.Âm thanh của nàng mặc dù rất thấp, nhưng mà vẫn bị rất nhiều tu sĩ nghe được.

Sắc mặt những tu sĩ này ai nấy đều đại biến.

Đặc biệt những lão nhân của Cố gia, trên mặt cơ hồ cũng không còn có huyết sắc.- Đồn đại yêu huyết của Phong Phi Vân đều không thể kiểm nghiệm tại đại doanh Bán Yêu Minh.

Được những Đại Năng của Bán Yêu Minh suy đoán chính là huyết mạch thánh Yêu Tộc Thái Cổ .Một ông lão đến từ Trung Cổ thế gia Hoàng gia mở miệng nói.- Ta cũng nghe qua chuyện này, nghe nói Khổng Hầu và Bức Ứng của Bán Yêu Minh nói rằng sẽ mang theo huyết dịch của Phong Phi Vân đi Bán Yêu Minh tổng minh, phỏng đoán chính là muốn xác nhận chuyện này.Một vị lão tổ khác Trung Cổ thế gia khác hiện thân.

Trông lão già nua đến không còn thần sắc gì, mái tóc bạc đều kéo dài tới mặt đất.- Trời ạ!

Nếu như mà chuyện này lại được chứng thật, thì nó sẽ rung động cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều... .Vấn đề huyết mạch của Phong Phi Vân đã gây ra chấn động, chỉ trong thời gian cực kì ngắn ngủi đã làm kinh động những tu sĩ tiền bối tối cao nhất Hồng Diệp Tinh, ai nấy đều bị rung động, đều suy nghĩ đến phía sau có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.Phượng Hoàng Yêu Tộc chính là tồn tại cao hơn Thánh Yêu Tộc Thái Cổ, huyết mạch vô cùng tôn quý, không có khả năng kết hôn với nhân loại.

Nhưng mà hiện tại lại sinh ra một bán yêu mang Phượng Hoàng Huyết mạch, chuyện này một khi lan truyền đi ra ngoài, e rằng không chỉ là rung động Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đơn giản như vậy.Cửu Thiên Yên Vũ đứng ở trên tháp cao, hai tròng mắt long lanh, mũi ngọc thanh tú trơn bóng.

Nàng nhìn chăm chú hai vị anh tài đang kịch chiến phía dưới, trong mắt hiện ra vài phần nụ cười làm động lòng người .Xa xa, trên đỉnh một tòa Ngọc Điện, Hiên Viên Nhất Nhất lưng đeo cổ kiếm đứng ở dưới ánh trăng, bóng hình thon thả, quần trắng phất phơ như là một vị tiên nữ thuận gió mà đến .- Khó trách Thánh Thần muốn triệu kiến hắn, thì ra hắn lại là người mang Huyết mạch Phượng Hoàng, hơn nữa tu thành nhất thân tam Vực, độc nhất vô nhị.

Cũng chỉ có nhân vật như vậy mới có thể được Thánh Thần triệu kiến, rốt cục đã hiểu rõ ràng nguyên nhân trong đó .Rất nhiều lão nhân đều ẩn náu trong bóng tối, tâm thần rung động rất lớn.Bọn họ đều rõ ràng chuyện này quan hệ trọng đại, một việc làm vụng về sẽ rước lấy cơn tức giận Lôi Đình của Phượng Hoàng Yêu Tộc, đến lúc đó nói không chừng tất cả những ai hiểu rõ tình hình đều sẽ bị giết chết.Những lão nhân này đều che giấu thân thể, không dám hiện thân, coi như cũng không biết chuyện này.Đau đầu nhất thì không ai hơn được những lão già kia của Cố gia.

Ai nấy đều có một loại ý nghĩ đang đâm đầu vào trở ngại.

Trêu vào ai không trêu, làm thế nào liền chọc tới một bán yêu mang Huyết mạch Phượng Hoàng?Cái này nói không chừng sẽ sinh ra đại phiền toái .Phàm là những Trung Cổ thế gia đã có chuyện với Phong Phi Vân, Gia chủ bọn họ giờ phút này đều đã tiến đến phủ Cảnh Chủ, vội vàng cầu kiến Cảnh Chủ đại nhân để thương lượng đối sách.- Các ngươi không nên kinh hoảng, nếu Thánh Thần ra mặt triệu kiến hắn, như vậy nói rõ Thánh Thần khẳng định đã sớm biết được chuyện này.

Tất cả nhân quả tự nhiên có Thánh Thần phán quyết sáng suốt.

Đương nhiên chuyện này quan hệ trọng đại, tất cả những ai chứng kiến tối nay đều cần phải giữ kín bí mật này.

Trước khi tình huống được làm sáng tỏ, nếu như ai nói việc này đi ra ngoài, đừng trách Bản Tước diệt toàn tộc hắn .Đây là pháp chỉ do Cảnh Chủ đại nhân giáng xuống.

Ngài hạ Phong Khẩu Lệnh do sợ tin tức khuếch tán ra ngoài, sẽ tạo thành đại loạn .Những Gia chủ Trung Cổ thế gia này đều bị hù dọa, vội vàng lùi về.

Có người chạy đi bế quan ở Cổ Trận Đài, có kẻ phái người đi che chắn Thiên Cơ, có vị lại đi truyền bá Phong Khẩu Lệnh.Một đạo pháp chỉ nghiêm nghị nhất của Cảnh Chủ, trong tối nay đã truyền khắp cả Hồng Diệp Tinh.Đương nhiên tất cả điều này đều được tiến hành một cách vô tri vô giác.

Những tu sĩ tu vi thấp căn bản không biết chuyện này... .Tam Vực của Phong Phi Vân đều xuất hiện, chúng phô bày ra ba loại lực lượng không giống nhau, thiếu chút nữa chèn ép vỡ vụn Ma Thiên Minh Vực của Cố Bát thiếu gia .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân cầm trong tay Khai Thiên Thi, đánh bay Cố Bát thiếu gia ra xa.

Lại đánh nát Kỳ Lân Tí vừa mới mọc ra của hắn, xương tay bị cắt đi một đoạn .- Ta đã sớm nói, bán yêu cũng có thể vô địch với những người đồng thế hệ.

Hôm nay ta liền muốn vượt cảnh giới chém người.Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chằm chằm, hắn đã vận chuyển tất cả lực lượng ra.

Khai Thiên Thi, Thiên Tủy Binh Đảm, Phượng Hoàng Linh cùng liên tiếp đánh bay Cố Bát thiếu gia hơn mười lần.

Thân thể lại lần nữa bị đánh cho xơ xướp tả tơi, phảng phất như sắp bị chia năm xẻ bảy.- Phong Phi Vân, ngươi đắc ý quá sớm.

Ngươi cho là trong thân thể có được Huyết mạch Phượng Hoàng liền có khả năng vô địch, ta hôm nay muốn đồ phượng.Cố Bát thiếu gia bỗng nhiên ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu, trong đan điền có một cỗ Tử Vong Chi Khí truyền ra.Từng đợt từng đợt khí lưu màu tím kích động ra từ trong rốn Cố Bát thiếu gia.

Chúng ngưng tụ thành một mảnh Khí Hải khổng lồ, ở trong Khí Hải có một vị lão nhân đang ngồi xếp bằng, người mặc Quái Y ( áo càn khôn của thầy bói), da dẻ hồng hào, ở mi tâm hiện ra một đạo nguyệt ấn màu trắng.Ông lão này đang ngồi xếp bằng trong đan điền của Cố Bát thiếu gia.

Cho dù lão mặc đạo bào, nhưng mà trên người đã có một cỗ Tử khí vô biên vô tận rất là khiếp người, khiến cho vô số người đều như rơi vào trong hầm băng.- Đây là có chuyện gì?

Tại sao trong đan điền Lão Bát lại có được một lão nhân ngồi xếp bằng ?Ngay cả những lão già kia của Cố gia thì tất cả cũng kinh sợ.Từ trên người lão già kia tản mát ra Vũ Hóa Chi Khí khiếp người, làm cho người ta cảm giác sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược, như là một vị Quỷ Hồn sứ giả đi lại dưới vực sâu.Phong Phi Vân biết rất rõ ràng lực lượng mà ông lão này ẩn chứa.

Ở trong Thánh Linh mộ táng, chính là ông lão này thiếu chút nữa đã giết chết tươi hắn.

May là hắn được Thánh Thực Quả nhanh chóng cứu đi, lại Niết Bàn trọng sanh .- Không đúng a!

Ông lão này tựa hồ trở nên mạnh hơn .Phong Phi Vân linh tính sắc sảo, cảm giác được một nguy cơ mãnh liệt .Âm thanh của Thánh Thực Quả truyền vào trong lỗ tai Phong Phi Vân, hắn nói:- Ở trong thân thể Lão gia gia kia có truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh !Truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh ?Truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh không phải để cấp cho Cố Bát thiếu gia sao, làm thế nào lại rơi vào trong thân thể ông lão này ?-------Chương 1475: Chuyển luân áo nghĩa (1)Chẳng lẽ Cố Bát thiếu gia nhận được truyền thừa vẻn vẹn chỉ là da lông bên ngoài, còn đích thực truyền thừa Huyết Kỳ Bán Thánh là bị ông lão này cướp đi ?- Lão già kia là Chuyển Luân Vương, hắn lại không có chết, mà giấu ở trong đan điền lão Bát.Có một ông lão hàm răng đều đã rơi rụng sạch giật mình la lên.Mọi người lại kinh ngạc lần nữa, Lưu Tô Tử tâm thần rung động, nàng nói:- Chuyển Luân Vương là một trong Thập Đại vương giả Âm Gian Giới.

Đồn đại vào một vạn năm trước cũng đã cùng ngã xuống với Diêm vương, Tần Quảng Vương tại Vạn Tộc Chiến Trường sao?Sắc mặt Cố Bát thiếu gia bắt đầu trở nên hung ác, khí tức tà ác trên người dâng lên, Tử khí hừng hực.

Hắn đánh ra một đám mây mù màu tím .Một kích này của hắn mang theo lực lượng của Chuyển Luân Vương ngồi trong đan điền .Phong Phi Vân không hề sợ hãi, trên người có Hỏa Diễm bao quanh.

Hắn khiến cho bốn con Phượng Hoàng ngưng tụ thành bốn ngọn núi Hỏa Diễm, rồi đồng thời cũng công kích đi .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cố Bát thiếu gia há to miệng thổ huyết, trên người sinh ra vô số huyết vân ( hoa văn bằng máu), thân thể như là muốn nứt ra.Phong Phi Vân cũng bị một cỗ Tử Vong Chi Khí của Chuyển Luân Vương kia xâm nhập vào người, thân thể thiếu chút nữa bị đông cứng, lục phủ ngũ tạng quay cuồng kịch liệt như là muốn vỡ tan ra.

Nhưng mà chiến ý trên người lại vẫn cường thịnh, lại lần nữa nện thẳng về phía trước, như phải hoàn toàn giết chết kẻ đại địch Cố Bát thiếu gia này ... .Trong đan điền Cố Bát thiếu gia lại che giấu một ông lão, khí tức khổng lồ, ẩn chứa dư vị xa xưa.

Lão ngưng tụ khí tức Vũ Hóa thần uy, có khiến cho tất cả lão nhân ở đây đều kinh động sợ hãi, như là một vị thần linh thời viễn cổ.Ông lão này chính là Chuyển Luân Vương trong truyền thuyết, là một trong Thập Đại vương giả của Âm Gian Giới, đã chết vào một vạn năm trước.Hắn đã từng khiến cho vô số người e ngại, tên tuổi chính là cùng nghĩa với tử thần.

Nơi nào lão đi qua, tuyệt không còn người sống .Hiện nay lão lại xuất thế lần nữa, làm cho lòng người vô cùng kinh động sợ hãi, khiến cho rất nhiều lão nhân đã tu luyện mấy ngàn năm đều hơi bị phát run.Lão vẫn ngồi xếp bằng ở trong Khí Hải, hai mắt nhắm nghiền, trên người chứa đầy tử khí, tựa như thân thể con tò te nặn bằng bột.Mặc dù lão chưa tỉnh, nhưng không biết nguyên nhân gì đó, mà Cố Bát thiếu gia lại có thể sử dụng một bộ phận lực lượng của lão, để trở nên vô cùng cường đại.

Nên lại có thể đạt được địa vị ngang nhau với Phong Phi Vân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cánh tay hai người đều đã bị đập nát, quyền quyền nện vào nhau với lực lượng như nước cuộn trào.Cố Bát thiếu gia đã uống qua huyết dịch Huyết Kỳ Bán Thánh, trong thân thể có được một tia huyết khí Bán Thánh, nên cường độ thân thể cao hơn mọi người cùng cảnh giới.

Quyền đầu bị vỡ vụn kia lại được một cỗ khí tức Huyết Kỳ Lân nuôi dưỡng, lập tức liền khôi phục như cũ.Phong Phi Vân tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", lại có Kim Tàm phật khí chảy lưu động trong thân thể.

Thân thể so sánh Cố Bát thiếu gia còn mạnh hơn một phân, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn.- Vụt!Bốn con Phượng Hoàng lại lần nữa bay ra, đồng thời đánh ra một đạo móng vuốt, tại ngực Cố Bát thiếu gia lại xé rách ra bốn khối huyết nhục.

Phượng Hoàng Nghiệt Hỏa liền đốt luyện huyết nhục kia thành tro bụi.Thần Hạo Cổ Kiếm trong tay Cố Bát thiếu gia cũng đánh ra trên cánh tay Phong Phi Vân, nó xé rách một chút phòng ngự của Kim Tàm Phật Vực, chém cho cánh tay xuất hiện một đạo lỗ máu, làm cho máu tươi chảy đầm đìa.- Phượng Hoàng Linh!Phong Phi Vân mặc kệ lỗ máu trên cánh tay, lại ngưng tụ ra Phượng Hoàng Linh lần nữa.

Rồi hắn chém thân thể Cố Bát thiếu gia bay lên, cơ hồ xẻ cả người của hắn thành hai nửa.

Mơ hồ có thể thấy được ruột gan trong thân thể hắn .Phong Phi Vân thừa thắng truy kích, thân thể đột ngột bay dựng lên.

Hắn thi triển lực lượng của ba tòa Vực mà công kích xuống, lại lần nữa đánh bay Cố Bát thiếu gia.Trên lưng của hắn thi triển ra đôi cánh Phượng Hoàng, liền vỗ cánh cả người bay lên cao, một cước dẫm xuống trên lưng Cố Bát thiếu gia.- Rầm, rầm, rầm.. .Phong Phi Vân một cước lại một cước đạp lên trên lưng của hắn, khiến cho Cố Bát thiếu gia một mực bị đạp từ giữa không trung rơi xuống đến trên mặt đất.

Mỗi một cú đạp đều nện cho Cố Bát thiếu gia há to miệng thổ huyết, cột sống thiếu chút nữa bị Phong Phi Vân đạp gãy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cả người Cố Bát thiếu gia rơi xuống trên mặt đất, nện cho mặt đất nứt ra, thân thể đã sắp hoàn toàn nát nhừ tử.

Hắn há to miệng ho ra máu, trong mắt tràn đầy vẻ âm u và sát khí.

Hắn lạnh giọng rống to:- Tôn sư, giúp ta giết hắn.Từ mi tâm Cố Bát thiếu gia bắn ra một tia máu, chảy vào trong thân thể lão già kia .Ông lão kia đang ngồi xếp bằng trong Khí Hải tựa như được thắp cháy ngọn lửa sinh mệnh, trên người kích động xuất ra một uy năng dời núi lấp biển, một cỗ Tử Vong Chi Khí rung động trời cao.Đôi mắt già nua của lão chậm rãi mở ra, ánh mắt tựa như hai tòa hắc động, nuốt chửng ánh sáng và nhiệt độ chung quanh.

Bất cứ ánh sáng và nhiệt độ nào mà đến gần chung quanh đôi mắt của lão đều lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.- Xem ra ngươi chỉ có chút xíu tiền đồ.Một âm thanh mênh mông mà lại già nua thốt ra.Đôi mắt của lão vừa động, bắn ra hai đạo mây tía.

Vết thương trên người Cố Bát thiếu gia liền biến mất hầu như không còn, khí tức trên người trở nên càng cường đại hơn.

Nó như được nhuộm bởi những tia sáng tím ngắt, tựa như dùng Tử Tinh để tạo hình thân thể.Cố Bát thiếu gia phục hồi lực lượng, ánh mắt càng thêm âm u, lửa chiến hừng hực, tinh thần so sánh với vừa rồi càng cường thịnh hơn.

Hắn vội vàng quỳ trên mặt đất, lễ bái với Chuyển Luân Vương.Chuyển Luân Vương mặc Quái Y, giống như một lão đạo.

Mi tâm có một ấn ký hình trăng lưỡi liềm màu trắng, ánh mắt trống rỗng mà lại kì quái, lão quay sang Phong Phi Vân mà nhìn thoáng qua.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Một cỗ khí tức đáng sợ mà lại lạnh như băng liền quấn tới.Phong Phi Vân cảm giác được sinh mệnh đang bị uy hiếp, hắn triển khai Luân Hồi Tật Tốc, vội vàng lui thật nhanh.Nhưng mà tốc độ lui về phía sau lại vẫn không theo kịp tốc độ của một cỗ khí lạnh kia.

Hắn bị công kích vào ngực, thân thể bắn văng đi ra ngoài, đập vào bức tường cao hơn mười trượng .- Ào ào!Khí lạnh làm cho cả thân thể Phong Phi Vân đều bị đóng băng, đông cứng lại ở trên vách tường .Trên người của hắn ngưng tụ một tầng băng tím thật dầy .Quá mạnh mẽ !Đối mặt loại cường giả cấp bậc cao hơn hẳn, thì ngay cả khả nàng bỏ trốn cũng không có.- Chuyển Luân Vương, ngươi lòng lang dạ thú a!

Không ngờ lại gửi gắm bản thân ở trong thân thể người kế thừa Cố gia ta.

Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt gia nghiệp và tài nguyên mấy trăm vạn năm của Cố gia ?-------Chương 1476: Chuyển luân áo nghĩa (2)Một đám ông lão Cố gia tiến vào trong phủ đệ, đều là cường giả, ai nấy đều cầm Chiến Khí trong tay.

Mọi người bao vây vị đạo nhân đang ngồi xếp bằng ở chính giữa Khí Hải kia .Đó đều là lão nhân Cố gia, đôi mắt ai nấy đều lấp lánh, mái tóc hoa râm, thân thể như có ánh sáng chói mắt .Cố Cửu thiếu gia đứng ở bên ngoài phủ đệ, buồn bã nói:- Cố Lão Bát thật sự rất đáng ghét, quả thực chính là đang dẫn sói vào nhà.

Nếu như để cho tương lai hắn làm Gia chủ Cố gia, vậy Cố gia vong rồi!Đều là anh tài hàng đầu, tâm trí tuyệt đỉnh, rất biết lợi dụng cơ hội để đả kích đối thủ.Tất cả những lão nhân này của Cố gia cũng liên tục biến sắc, biết rõ chỗ đáng sợ phía sau chuyện này, nên trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ sau hôm nay, người kế thừa Cố gia sợ là phải đổi mới lại .Mà ngay cả bậc cha chú và tổ tông của Cố Bát thiếu gia thì tất cả cũng liên tục cau mày, lúc này cũng không dám che chở Cố Bát thiếu gia nữa.

Dù sao chuyện này liên quan đến đến sự hưng thịnh và thành bại của gia tộc.Chuyển Luân Vương trên mặt tràn đầy nếp nhắn, già nua đến không thể già hơn.

Lão cười lạnh hai tiếng, rồi nói khinh thường:- Cố gia?

Có điều Cố gia là cái gì vậy?

Bổn vương sao lại phải ham mê chút tài nguyên ấy.

Kẻ nào dám động chiến binh đối với bản vương, thì chỉ có một chữ chết .Chuyển Luân Vương ngồi xếp bằng bất động, chung quanh mây tía quay cuồng tựa như biến thành một mảnh đại dương tím ngắt .- Rầm, rầm.. .Những lão nhân Cố gia này còn chưa kịp ra tay, thì toàn bộ đều bị khí lạnh màu tím đóng thành băng, biến thành những cột băng côn.- Phá!Chuyển Luân Vương nhẹ nhàng niệm một câu.Hàn Băng nổ tung, hơn mười vị lão nhân Cố gia này, toàn bộ biến thành phấn vụn, hóa thành từng đạo mây tía mà chảy vào trong lỗ mũi Chuyển Luân Vương.Chỉ trong khoảnh khắc liền có hơn mười vị lão nhân Cố gia bỏ mình, thân hình câu diệt, trở thành chất dinh dưỡng nuôi Chuyển Luân Vương.- Đáng ghét!

Chết đi cho ta!Một vị cường giả siêu cấp của Cố gia chạy tới, người mặc cẩm y hoa bào, đầu đội mũ cắm lông chim.

Từ cách một khoảng xa lão đã đánh ra những cây gậy, xuyên phá Khí Hải màu tím, rồi công kích đến trước mặt Chuyển Luân Vương.- Rầm!Những cây gậy kia còn chưa đâm tới người Chuyển Luân Vương liền tự động bị nghiền nát.Hai mắt Chuyển Luân Vương lạnh như băng, trong đồng tử bắn ra hai đạo Tử khí.

Từ cách không lão đã chặt đứt vị cường giả siêu cấp Cố gia thành hai đoạn, máu bắn khắp trời cao làm màn trời bị nhuộm đỏ.Càng nhiều cường giả Cố gia chạy tới, đều là cao thủ đứng đầu, họ đồng thời đánh ra võ ấn.Mấy chục chiếc Đại Thủ Ấn từ trong hư không công kích xuống.

Chúng làm nổ tung những tòa kiến trúc, đánh nát những con Cổ Đạo.Ngón tay Chuyển Luân Vương điểm một cái về hướng không trung, một đạo chỉ kiếm to ba thước bay ra, giết chết toàn bộ hơn mười vị cường giả kia.Trên không trung, có hơn mười vị ông lão rơi xuống.- Nếu đã đến đây, liền đều hủy diệt đi!Chuyển Luân Vương vươn hai tay ra, vô tận mây tía bắt đầu khởi động như nước cuộn trào vô cùng tận, như là một bầu trời sao tím biếc đang cuồn cuộn chảy, nó mang theo lực hủy diệt vô cùng khủng bố.- Chuyển Luân Vương, ngươi thật sự gây ra quá nhiều giết chóc, nên thu tay lại .Một đạo kiếm khí từ ngoài vòm trời chém tới.

"Rầm" một tiếng, nó phá tan đám mây tía do Chuyển Luân Vương ngưng tụ ra .- Phốc!Kiếm khí cắt vỡ làn da Chuyển Luân Vương, trên cổ của hắn để lại một vết máu mờ mờ.Đôi mắt chim ưng của Chuyển Luân Vương tràn đầy dáng vẻ ác độc, vết máu trên cổ chậm rãi biến mất, ánh mắt nhìn vào trong màn đêm, đôi môi giá lạnh như băng mở ra, lão nói lạnh nhạt:- Thật là đường kiếm lợi hại, ai?Dưới ánh trăng, trong màn đêm .Một bóng dáng mảnh mai mà thanh tú đi ra, lưng đeo một thanh cổ kiếm, trên người có một cỗ tiên ý động lòng người.Hiên Viên Nhất Nhất tâm tình biến ảo khôn lường, ánh mắt trong veo, da trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh tung bay.

Nàng có một loại cảm giác không thực giữa chốn nhân gian khói lửa, phảng phất bất kì lúc nào đều sắp Phi Thiên bay đi.Nàng bước đến nhẹ nhàng, bên người có những vầng sáng lượn vòng quanh.

Một tiên nhan tuyệt thế khiến cho vô số người hơi bị điên cuồng.- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng nói, tâm tình không có một tia dao động.- Thì ra là Thủy Nguyệt Thiên Cảnh Thánh Nữ, khó trách tu luyện ra được kiếm ý lợi hại như thế.

"Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển" của ngươi chỉ sợ đã tu luyện tới cảnh giới 'Kiếm Tâm thế giới'.

Thánh Thần vào lúc đạt tuổi như ngươi, e rằng cũng chỉ đạt đến cảnh giới này.Chuyển Luân Vương cười ha hả mà nói .Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thần thánh chính là Thiên Nhân, không người nào có thể có thể so sánh với ngài.Chuyển Luân Vương cười to mà nói:- Đã sớm nghe nói "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển" lợi hại, là đứng đầu vạn kiếm.

Hôm nay để cho Bổn vương được mở mang kiến thức xem nó mạnh như thế nào.Chuyển Luân Vương ngồi xếp bằng trong Khí Hải, trên người quay vòng xuất ra một vòng khí thay đổi liên tục.

Lập tức trời đất ngả nghiêng, vô tận mây tía tụ tập thành một mảnh thiên địa, rồi nện ầm ầm đè về hướng Hiên Viên Nhất Nhất.

Cả Thiên Thu Thần Thành đều trở nên mù mịt không nhìn thấy bầu trời, như là nơi này đã biến thành một chốn hôn ám .Hiên Viên Nhất Nhất yêu kiều đứng ở trong gió lạnh, bộ trang phục trắng tung bay, cổ kiếm trên lưng tự động bay ra, cánh tay mịn màng như ngọc chém một cái về hướng tấm màn đen .- Phốc!Từ trong tấm màn đen truyền đến một âm thanh khó chịu .- Lợi hại!

Để ngươi kiến thức một phen Chuyển Luân Áo Nghĩa của Bổn vương !Chuyển Luân Vương trầm giọng nói.Không trung trở nên càng hỗn loạn hơn, gió lạnh phần phật, mạnh mẽ điên cuồng gào thét .Cố Bát thiếu gia cũng đứng ở trong một mảnh thế giới âm u quay cuồng này, trong ánh mắt hiện ra sát ý.

Lão nhìn chăm chú Phong Phi Vân bị đóng băng trên bức tường.Thân thể của hắn vừa động, liền rơi xuống từ trên bức tường.

Hắn nhắc thanh Thần Hạo Cổ Kiếm lên, chém về hướng trên bức tường .- Rầm!Khối băng tinh tím ngắt trước tiên nổ tung, băng tinh bay tứ phía, thân thể Phong Phi Vân lao ra từ bên trong, trên người tràn đầy ánh lửa, đôi mắt đặc biệt sáng ngời .Hắn tung người nhảy lên, bay ra khỏi phạm vi kiếm khí.- Muốn chết!Trên lưng Phong Phi Vân sinh ra một đôi cánh Phượng Hoàng rộng rãi, thân thể bay lên trời.

Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ thành một thanh chiến đao, hai tay nắm chuôi đao, bổ ra một con Cuồng Long khổng lồ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cố Bát thiếu gia bị đánh bay ra ngoài, trong miệng lại thổ huyết lần nữa.- Ngươi đã muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi.Chuyển Luân Vương chính là gửi gắm mình ở trong thân thể Cố Bát thiếu gia.

Một khi Cố Bát thiếu bị chém chết, Chuyển Luân Vương cũng chỉ có một con đường chết.-------Chương 1477: Thần thoại (1)- Ào ào ào!Phong Phi Vân thay đổi lực lượng toàn thân, thân thể biến thành một vị Hỏa Nhân.

Hắn đồng thời đánh ra bẩy đạo Phượng Hoàng Linh, tựa như bẩy thanh Thiên Đao chém vỡ trời cao... .Ánh sáng của Phượng Hoàng Linh vô cùng rực rỡ, như là bẩy con sông dài đỏ như lửa cắt qua ngang trời, luyện hóa tất cả thế gian.- Phốc!

Phốc!Thân thế Cố Bát thiếu gia bị trúng bẩy đạo Phượng Hoàng Linh, cánh tay, bàn chân, cẳng chân đều bị chém rụng, mà ngay cả cái đầu đều bị bay ra ngoài xa, những tảng lớn huyết dịch rơi vãi trên mặt đất.Hắn hoàn toàn bị xé xác, thân thể bị cắt thành tám bộ phận.Ngực Phong Phi Vân cũng bị một thanh kiếm rộng cắm vào, kiếm phong đâm xuyên qua thân thể của hắn.

Đúng là thanh Thần Hạo Cổ Kiếm kia của Cố Bát thiếu gia .Huyết dịch Phong Phi Vân chảy xuống ròng ròng từ trên chuôi kiếm, rơi "bộp bộp " trên mặt đất.Một trận chiến này thật sự rất thảm thiết, cơ hồ đều là đấu pháp đồng quy vu tận.- Vút!Một cơn gió lạnh phẫn nộ điên cuồng gào thét thổi lại đây.Chuyển Luân Vương mặc đạo bào rơi xuống đối diện Phong Phi Vân, ánh mắt trống rỗng, trên người có bốn vết kiếm, mũ đạo trên đầu cũng bị chém bay, tóc tai bù xù, trông có vẻ rất chật vật.- Tôn sư, cứu ta!Trong thân thể Cố Bát thiếu gia có huyết dịch Kỳ Lân, sức sống cực kỳ cường đại, nên hắn vẫn chưa thực sự bị chết .Đầu của hắn lăn lộn trên mặt đất, quanh quẩn dưới chân Chuyển Luân Vương.

Hắn dùng miệng cắn đạo bào của Chuyển Luân Vương, không ngừng cầu khẩn.- Đồ vô dụng.Sắc mặt Chuyển Luân Vương rất lạnh lùng kín đáo, nhưng mà rồi vẫn nhấc lên cái đầu máu chảy đầm đìa trên mặt đất kia, nhẹ nhàng xoa xoa vết máu trên trán hắn.Hiên Viên Nhất Nhất giống như một cơn gió thoảng, dáng người mảnh dẻ mềm mại vừa động, liền đã rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân.

Nàng vẫn lưng đeo cổ kiếm, duyên dáng yêu kiều, mái tóc xanh phất phơ, có từng đợt từng đợt ánh sáng thần tiên lượn vòng trên người nàng .- Không hổ là truyền nhân Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hôm nay Bổn vương xem như đã được chứng kiến sự lợi hại của "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển".

Hôm nay dẫu bại, nhưng thu được ích lợi vẫn nhiều hơn.

Hãy đợi đến lúc tu vi của ta phục hồi như cũ, nhất định sẽ trở lại lãnh giáo.Chuyển Luân Vương thu hồi toàn bộ tám khối thân thể của Cố Bát thiếu gia, sau đó bỏ vào trong một cái túi da người, động tác rất tao nhã.Hiên Viên Nhất Nhất như búp sen xanh mọc ở trong ao, không dính một tia bụi bậm, nàng nói:- Tiền bối dính vào sự giết chóc thật sự quá nhiều, vãn bối muốn thỉnh tiền bối đi 'Khổ Hải Ngạn Các' ở Thủy Nguyệt Thiên Cảnh để thanh tu tám trăm năm.Chuyển Luân Vương cười cười, hỏi vặn- Khổ Hải Ngạn, bể khổ nào có bờ?- Quay đầu lại chính là bờ !Hiên Viên Nhất Nhất đáp.Chuyển Luân Vương lắc lắc đầu, cười nói:- Trong mắt lão phu liền chỉ có Huyết Hải, không có Khổ Hải.

Khổ Hải có bờ, Huyết Hải không bến.

Thánh Nữ, lão phu thừa nhận ngươi thật sự có thiên tư chí cao vô thượng, đủ để đạp những kẻ tự xưng là thiên tài trong thiên hạ giống như dẫm lên heo chó.

Có muốn đánh bại Bổn vương vào lúc này cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà muốn lưu lại Bổn vương thì thật buồn cười, tri thức mà ngươi thu được qua sự từng trải có lẽ còn hơi thiếu hụt một chút .Chuyển Luân Vương khoác cái túi da người có chứa Cố Bát thiếu gia lên trên lưng, thân thể trở nên càng ngày càng hư ảo, cuối cùng chỉ còn lại có một bóng dáng màu đen trên mặt đất .Bóng dáng kia cười nói:- Hẹn rằng gặp lại, Huyết Hải Vô Nhai!Hiên Viên Nhất Nhất chắp hai tay trước ngực, xuất ra cổ kiếm, nhát kiếm chém về phía bóng dáng màu đen kia.

Nhằm trúng vài vị trí trái tim của bóng dáng đó, hoàn toàn chém chết bóng dáng.Phong Phi Vân tóc dài che mặt, đôi mắt đỏ kè, trên môi vẫn còn bị dính vết máu.

Hắn cười cười mà bảo:- Vô dụng!

Hắn sử dụng chính là thần thông 'Thiên địa ảnh xạ, Càn Khôn na di', giờ phút này đều đã rời khỏi Hồng Diệp Tinh.Vụt!Hiên Viên Nhất Nhất thu hồi cổ kiếm, dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, thanh nhã động lòng người.

Nàng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân mà thản nhiên hỏi:- Ngươi không sao chớ?- Không chết được!Phong Phi Vân lắc lắc đầu, gắt gao nghiến chặt hàm răng.

Tay hắn nắm chặt chuôi kiếm Thần Hạo Cổ Kiếm, rút Thần Hạo Cổ Kiếm từ trong thân thể, trên thân kiếm không ngừng nhỏ máu.Trên người Phong Phi Vân mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn vận chuyển Kim Tàm phật khí để hóa giải lực lượng của Thần Hạo Cổ Kiếm trong thân thể mình.

Vết thương trên ngực không ngừng khép lại, cuối cùng hoàn toàn phục hồi như cũ.Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, sau đó mang theo Thần Hạo Cổ Kiếm xoay người liền đi.

Hắn đi ra ngoài phủ đệ đã đổ nát, ném Thần Hạo Cổ Kiếm cho Cố Cửu thiếu gia, sau đó liền trực tiếp rời đi.Trong phủ đệ, Hiên Viên Nhất Nhất mắt nhung cụp xuống, nhẹ nhàng cau hàng mi, vô phương lí giải vì sao trong mắt Phong Phi Vân nàng lại thấy hận.Phong Phi Vân cũng không phải không hề nghĩ tới cứ thế lấy đi Thần Hạo Cổ Kiếm.

Nhưng mà Thần Hạo Cổ Kiếm chính là tượng trưng cho Gia chủ Cố gia, Cố gia khẳng định là muốn thu hồi cổ kiếm, đây là chuyện không có bất cứ nghi ngờ gì .Phong Phi Vân hiện tại vây cánh không gió, hơn nữa lại bị trọng thương, tạm thời không muốn trêu chọc vào một đại địch như Cố gia này.

Vì vậy hắn liền mua một nhân tình, ném Thần Hạo Cổ Kiếm cho Cố Cửu thiếu gia.Cố Bát thiếu gia bị Chuyển Luân Vương mang đi, Cố Cửu thiếu gia lại được Thần Hạo Cổ Kiếm.

Các thế lực bên trong Cố Gia nhất định sẽ phát sinh một lần đại thanh trừng, không có khả năng có cơ hội để đối phó Phong Phi Vân.

Đó cũng là cục diện mà Phong Phi Vân muốn thấy .Phong Phi Vân cũng không tiếp tục ở lại Thiên Thu Cổ Thành, mà là trực tiếp quay trở về đại doanh Bán Yêu Minh.Ở bên ngoài Thiên Thu Cổ Thành, đã có bốn vị Thất Cấp bán yêu chạy tới tiếp ứng Phong Phi Vân, vẫn còn có vô số thành viên Bán Yêu Minh cũng hè nhau chạy tới.

Có thể nói người đông nghìn nghịt, giống như là nghênh đón anh hùng trở về.Thiên hạ không có bức tường không lọt gió.

Mặc dù Cảnh Chủ hạ Phong Khẩu Lệnh, không người nào dám thổ lộ chuyện huyết mạch của Phong Phi Vân, nhưng mà những tu sĩ Bán Yêu Minh này lại vẫn biết Phong Phi Vân đánh bại đệ nhất cường giả Diệp Hồng Cảnh Cố Bát thiếu gia.

Tin này đối với bán yêu mà nói quả thực chính là việc vui cực lớn, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng không giống như là đang nhìn một vị anh hùng, càng như là nhìn một bậc thần thoại.- Phong huynh đệ thật sự là rất dũng mãnh, Lão Tử đã sớm không quen nhìn con bê Cố Lão Bát kia, đáng tiếc tu vi của hắn rất cao, ngươi hôm nay có đánh dập mặt hắn không ?Thạch Đại Khai vỗ vỗ bả vai Phong Phi Vân, nắm quyền thật lớn so với đầu của Phong Phi Vân thì vẫn còn phải lớn hơn.- Chỉ tiếc vô duyên tiến vào trong Thiên Thu Thần Thành để chứng kiến phong thái tuyệt thế của Phong huynh đệ, sau này cũng không biết người bên cạnh khoác lác như thế nào ?-------Chương 1478: Thần thoại (2)- Ha ha!

Ngươi lại nói cùng những huynh đệ này rằng ngươi quen biết Phong huynh đệ, ngươi có tin bọn họ đều sẽ cho rằng ngươi đang khoác lác hay không .- Đi, lăn sang một bên đi... .Tất cả bán yêu đều muốn xúm xít xung quanh Phong Phi Vân, ngươi một lời, ta một câu.Trong tay bọn họ đều nắm linh binh.

Có khả năng phỏng đoán, nếu như Phong Phi Vân gặp phải bất trắc trong Thiên Thu Cổ Thành thì những người này khẳng định muốn chạy vào trong thành để liều mạng cùng Trung Cổ thế gia Cố gia .Về phần mấy vị bán yêu mỹ nữ nô bộc mà Lưu Tô Tử đưa tặng cho Phong Phi Vân thì cũng đã ở trong đám người.

Chỉ là bọn họ đều cúi đầu, có vẻ rất là tự ti, cảm giác chính mình cũng không có tư cách làm người hầu cho Phong Phi Vân.Cường giả đại anh hùng, đại hào kiệt giống như Phong Phi Vân, tương lai nhất định trở thành đại nhân vật trời long đất lở.

Mặc dù làm người hầu của hắn thì cũng tuyệt đối là nhân vật uy chấn tứ phương, không phải chỗ để bọn họ trèo cao được .- Trở về là tốt rồi!Thanh Tế đại nhân từ trên trời giáng xuống, chân cưỡi Thanh Liên, toàn thân là Hỏa Diễm.

Ánh mắt của hắn nhìn Phong Phi Vân cực kì phức tạp, trong mơ hồ lại có hơi kính sợ.Hắn đã được Cảnh Chủ truyền tin, biết về việc của Phong Phi Vân .Khi nghe được tin tức kia, hắn cũng bị kinh ngạc đến tột đỉnh.

Nếu không phải lời này chính là từ pháp lệnh của Cảnh Chủ đại nhân, thì thậm chí hắn đều cảm giác đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.Bán yêu huyết mạch Phượng Hoàng !Phỏng đoán coi như là những người ở Bán Yêu Minh tổng bộ mà nghe được tin tức kia, đều sẽ bị kinh ngạc đến đứng ngồi không yên.Được mọi người vây quanh, Phong Phi Vân trở lại đại doanh Bán Yêu Minh.Có lẽ vì nguyên nhân là Cảnh Chủ pháp lệnh, hoặc là trong lòng mỗi một thế lực cũng có một phần kiêng kỵ.

Nên ngày hôm đó có vẻ yên tĩnh khác thường.

Không ai đi tới đại doanh Bán Yêu Minh kiếm chuyện gây sự, mà ngay cả Cố gia và Hoàng gia bị tổn thất nặng thì tất cả cũng biểu hiện sự trầm lặng dị thường .Lúc Phong Phi Vân hoàn toàn chữa trị vết thương xong xuôi thì đã là xế chiều ngày hôm sau.Lúc này, Tuyết Lang và Diêu Cát đã trở về.- Bái kiến chủ nhân, chúc mừng chủ nhân trước chém Hoàng Thiên, sau lại đánh bại Cố Lão Bát, trở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.Tuyết Lang dáng người nở nang, lưng ngọc mảnh mai, khuôn ngực tròn trịa, vòng mông vểnh cao.

Nàng có hơi vái một cái, đường cong toàn thân liền hiện ra bề ngoài vô cùng tinh tế .Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước một tấm bình phong.

Hắn cười nói:- Tin tức truyền đi rất nhanh.

Nhưng mà xem ra có người đang tận lực áp chế tin tức quan trọng nhất, mọi tin tức đích thực đều bị phong tỏa .- Chủ nhân chính là ám chỉ ?Tuyết Lang mắt nhung không ngừng gợn sóng, hiện rõ vài phần nghi hoặc.- Không có gì!Phong Phi Vân cười cười, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.

Hắn triển khai Đại Diễn Vực, một cỗ lực lượng Đại Diễn vô hình lan tỏa ra, hoàn toàn phong bế một mảnh không gian chung quanh, không ai có thể suy tính nổi bất cứ chuyện gì ở bên trong .Hắn lúc này mới hỏi:- Đã liên lạc với cường giả Yêu Tộc chưa ?Sắc mặt Tuyết Lang cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, nàng gật đầu đáp:- Ta đã liên lạc với một vị yêu vực lãnh chúa Bạch Chu Yêu Tộc, hắn chính là người phụ trách tối cao toàn bộ xứ sở Diệp Hồng Cảnh này .Ánh mắt của Phong Phi Vân cứng lại, hắn hỏi:- Yêu vực lãnh chúa?Hắn lắc lắc đầu, lại nói:- Tu vi của Hiên Viên Nhất Nhất đã cao hơn so với ta đoán trước đây.

Ngay cả Chuyển Luân Vương đều không phải đối thủ của nàng, nếu muốn giết chết nàng này thì một yêu vực lãnh chúa còn chưa đủ trọng lượng, chẳng lẽ không có nhân vật cấp bậc Yêu Vương ?- Khởi bẩm chủ nhân, đại yêu cấp bậc Yêu Vương có huyết khí rất lớn nên căn bản không thể dối gạt được các đại nhân vật của quốc gia nhân loại.

Chỉ có đại yêu cấp bậc yêu vực lãnh chúa là có thể ẩn núp trà trộn vào, hơn nữa cơ hội cũng cực kỳ nhỏ bé.

Nếu như có thể ẩn núp trốn vào mười vị yêu vực lãnh chúa, trong đó có bảy vị đều có thể sẽ bị phát hiện, sau đó bị giết chết .Tuyết Lang nói.Phong Phi Vân có hơi nhíu nhíu mày, rồi bảo:- Đứng lên mà nói đi!

Đã nói với ngươi rồi, ở trước mặt ta không cần quỳ xuống.- Tạ chủ nhân!Tuyết Lang trong lòng vui vẻ, trên dung nhan xinh đẹp mà lại mê hoặc hiện ra một nụ cười yếu ớt.

Cứ như vậy nàng chậm rãi đứng dậy, ngọc thể làm cho người ta phun huyết lại lần nữa phác họa ra đường cong ghẹo người.Nàng lại nói:- Vị yêu vực lãnh chúa này cũng biết Thủy Nguyệt Thánh Nữ có tu vi cường đại, đã đi liên lạc với các cường giả khác, đêm nay sẽ tụ tập lại.

Nếu như có thể xác nhận tính chân thật của tin tức thì có lẽ Phi Viên Công Chúa sẽ tự mình chạy tới.- Bọn họ muốn thế nào mới có thể tin tưởng tin tức của ta là chân thật?Phong Phi Vân hỏi.- Bọn họ nghĩ gặp mặt chủ nhân một lần.Tuyết Lang dừng một chút mới nói.- Không có khả năng!Phong Phi Vân tự nhiên cũng là một người cẩn thận e dè.

Cấu kết với Yêu Tộc trong quốc gia nhân loại, đó là tội lớn tày trời sẽ bị lọt vào sự đuổi giết của cả Nhân tộc.

Nếu như lại gặp mặt với tu sĩ Yêu Tộc, như vậy chẳng khác nào là để cho tu sĩ Yêu Tộc bắt được chứng cứ chính xác về hắn, sau này dẫu thế nào cũng có thể uy hiếp hắn .Loại bẫy rập rõ ràng như thế, Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không nhảy vào.- Ngươi lại liên lạc bọn họ một lần, nói cho bọn họ, nguyện ý tin tưởng thì tin tưởng, nếu như không muốn tin tưởng thì thôi.

Dù sao Thiên Nhai Xích cũng không phải của ta, truyền thừa từ Bạch Chu Thánh Tổ cũng cũng không có chút xíu mảy may quan hệ với ta.

Ta muốn thoát thân, bất kì lúc nào đều có thể thoát thân.Phong Phi Vân lại nói:- Nhưng mà ta ghét nhất người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, muốn trợ giúp bọn họ giết chết Thủy Nguyệt Thánh Nữ.

Ta và Thủy Nguyệt Thánh Nữ muộn nhất ngày mai liền sẽ rời khỏi Hồng Diệp Tinh, đi tới Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Về phần giết hay không, liền để chính bọn hắn lựa chọn .Tối nay chính là thời điểm Mộng Thiên Cư đấu giá "Hỏa Loan Cốt".

Tiểu Tà Ma và Mao Ô Quy vẫn còn chưa trở về, xem ra bọn họ đi tìm Nữ Ma cũng không thuận lợi.Phong Phi Vân cũng không lo lắng cho an toàn của bọn họ.

Có món mai rùa bảo vệ kia của Mao Ô Quy, sẽ luôn là bọn họ được lợi thế, người khác không may.Lúc này hầu như đang tuyên truyền khắp nơi, khiến cho danh tiếng của Hỏa Loan Cốt lan truyền cực rộng.

Tại Diệp Hồng Cảnh, thậm chí khắp mười hai Cảnh tây nam đều gây nên sóng to gió lớn, dẫn tới vô số Đại Tông Sư Luyện Đan đi tới Thiên Thu Thần Thành.Trong hai món được đưa ra trước có đấu giá mười khối Lưu Kim Thủy mẫu thạch, tất cả cũng đấu giá được giá cả kinh người, tổng cộng đạt tới ba mươi sáu ức tám ngàn vạn miếng-------Chương 1479: Thần tiên mê lan (1)Cũng chính là ba nghìn sáu trăm tám mươi miếng Trùng Động Linh Thạch.Hơn nữa trước kia Phong Phi Vân có được một ngàn năm trăm tám mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, nên lúc này tổng cộng thêm vào thì có đến năm nghìn hai trăm sáu mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch, có nghĩa là giá trị của cải cực kỳ kinh người, có thể so với tổng số của một tòa tiên mạch đại quáng ( mỏ quặng lớn) Linh Thạch .Ba trăm vạn cân Hỏa Loan Cốt, thấp nhất được đánh giá là ba trăm ức miếng Linh Thạch.Đây càng là một món tiền tài khổng lồ, đủ để cho những chủng tộc cổ đều phải lùi bước.

Chỉ có những Đại Tông Sư Luyện Đan cực kỳ giàu có mới có thể mua được .Đương nhiên còn có một chút thế lực lớn siêu cấp nghe thấy tin tức mà đến, còn có thế lực thậm chí cao hơn Trung Cổ thế gia.

Tất cả đều khiêm tốn tiến vào Mộng Thiên Cư, chỉ vì mua được Hỏa Loan Cốt trong truyền thuyết.Phong Phi Vân tịnh không có hứng thú gì đối với hội đấu giá, mà là chờ đợi tại Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn, hắn ngồi ở trong đại điện một tòa Ngọc Cung .Nơi này chính là chỗ mà khách quý của Tiên Thị mới có thể đi vào, cực kì yên tĩnh, chung quanh cũng có trận pháp vô hình bảo vệ.

Ở chính giữa Ngọc Cung đang đặt một cái Thanh Đồng đỉnh lô, bên trong hương khói cực ít nhưng vẫn có linh khí xông vào mũi.Phong Phi Vân ngồi ở bên trong Ngọc Cung, hắn đang chuyển hóa Linh Thú chiến hồn.Hội đấu giá kết thúc chính là thời điểm rời khỏi Hồng Diệp Tinh đi đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Hắn nhất định phải cố gắng nâng cao thực lực của mình.

Nếu có thể thêm được một phân lực lượng thì hắn liền muốn nhiều hơn một phân lực lượng.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!Hai tay Phong Phi Vân đều tự nắm một con Linh Thú chiến hồn, mạnh mẽ thu nạp Linh Thú chiến hồn vào trong thân thể.

Linh Thú chiến hồn mới nhập liền nuốt chửng Linh Thú chiến hồn yếu ớt, sau đó chiếm cứ vị trí lúc đầu của Linh Thú chiến hồn, trở thành chiến hồn mới.Đây là một quá trình không ngừng rèn luyện bản thân, cường hóa chính mình.Sau khi Phong Phi Vân chuyển hóa xong hai mươi hai con Linh Thú chiến hồn, hắn liền lập tức ngừng lại mà quany sang nhìn ra bên ngoài .- Lộc cộc!Từ bên ngoài Ngọc Cung truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.Một người công tử trẻ tuổi mặc y bào màu tím có thêu những sợi tơ vàng đứng ở bên ngoài, vóc người rất mảnh mai, da thịt trắng như tuyết tựa đứa bé, trong đôi mắt hiện rõ vài phần đơn thuần.

Hắn phe phẩy cái quạt trong tay mà cười hỏi:- Phong công tử, ta có thể vào được không?Phong Phi Vân thu hồi lại những Linh Thú chiến hồn bị phong ấn này, hắn vung tay áo lên làm cửa lớn mở ra, rồi cười nói:- Mộng Thiên Cư đều là nhà cửa ngươi mở, vậy làm sao ngươi không thể đi vào?Lưu Tô Tử nhẹ nhàng bước vào với một nụ cười khẽ, dung nhan trắng nõn như ngọc, eo ngọc mảnh mai như cành liễu mềm mại.

Nàng từ bên ngoài đi vào, liền nói:- Khó trách Phong công tử có tu vi cao như vậy, thì ra ngay cả trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi hội đấu giá kết thúc đều vẫn tu luyện, thật sự là làm cho người ta bội phục, khả kính!

Đáng tiếc!Phong Phi Vân tươi cười đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vài phần kì quái, hắn vừa đi thong thả vừa cười nói:- Ai kêu lão cha ta không phải Cảnh Chủ đại nhân, tự nhiên so với người khác càng phải cố gắng hơn mới được.Lưu Tô Tử hé miệng cười một tiếng, sóng mắt trêu người, mày ngài khẽ nhướn, cứ chậm rãi như vậy đi đến phía sau Phong Phi Vân, sau đó đúng là ôm lấy Phong Phi Vân .Phong Phi Vân thật giống như biết nàng sẽ làm như vậy, nên trước một bước đã tóm lấy một đôi tay ngọc của nàng, khiến cho tay nàng không thể đụng đến thân thể của mình.- Ngươi không phải Lưu Tô Tử, ngươi rốt cuộc là ai?Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn gắt gao cầm chắc cổ tay của nàng.Giữa hai ngón tay ngọc của nàng có một cây châm cực kỳ nhỏ, so với sợi tóc đều phải nhỏ gấp hàng chục lần.

Hơn nữa cây châm này hoàn toàn như hòa tan vào cùng không khí, coi như là tu sĩ cũng không nhất định có thể phát hiện.Mũi nhọn của cây châm này đã tựa vào vị trí đan điền của Phong Phi Vân, thiếu chút nữa liền đâm ngập vào .Trong đôi mắt nhung của "Lưu Tô Tử" sinh ra một nét cười khẩy, hàng mi rung rung, môi đỏ sáng bóng, nàng nói:- Làm thế nào ngươi phát hiện ta không phải là nó ?Phong Phi Vân mạnh mẽ giật ra cây Linh Châm ở giữa ngón tay nàng, hung hăng ném nó xuống đất, nắm cổ tay nàng ở trong tay mình.

Hắn nhìn nàng một chút rồi mới thản nhiên nói:- Tổng cộng có ba điểm.

Thứ nhất, Lưu Tô Tử sẽ không gọi Phong công tử.

Vào lúc nàng khách khí đối với ta liền kêu một tiếng Phong huynh, còn khi không khách khí đối với ta, trực tiếp kêu một tiếng Tử Bán Yêu.- Thứ hai, Lưu Tô Tử rất xem thường bán yêu.

Mặc dù là ta trở thành Chiến Vương, đối với ta nàng có vài phần kính trọng.

Nhưng lúc đi lại cùng nhau thì nàng đều sẽ duy trì cự li ba bước với ta, căn bản không có khả năng đột nhiên ôm ta.

Đương nhiên vẫn còn có một loại tình huống, trừ phi...

Có người làm cho nàng có hứng .- Thứ ba, ánh mắt của nàng cũng hoàn toàn không giống với ngươi.

Ánh mắt của nàng mang theo một vẻ nhìn xa trông rộng làm cho không người nào có thể đoán được, đó là một loại cảm giác bày mưu tính kế.

Ngươi tuy rằng đã rất cố gắng học tập ánh mắt của nàng, dùng để ngụy trang chính mình.

Nhưng mà dù sao ngươi cũng không có sự thông minh của nàng, loại ánh mắt này không phải thông qua ngụy trang liền có thể làm được.- Ha hả, ta không được thông minh như nó, ngươi nói đùa gì vậy.

Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải nhờ những Lão Tổ tông thương yêu nó thì ta đã sớm có khả năng giết nó mười lần.Tay ngọc của "Lưu Tô Tử" bỗng trở nên vô cùng trơn tuột, giống như là một con cá chạch Bạch Ngọc chuồn ra từ trong tay Phong Phi Vân, sau đó vội vàng lui về phía sau, dựa vào một bức tường.Phong Phi Vân lắc đầu cười cười- Các ngươi ai thông minh, ai ngu xuẩn, với ta không quan hệ.

Nhưng mà nếu ngươi muốn giết ta, thì rốt cuộc vẫn phải có lý do chứ?

Đại Quận Chúa!Phong Phi Vân nói toạc ra thân phận chân thật của nàng.Nàng chính là Lưu Tô Hồng.Mặc dù Phong Phi Vân đã nói toạc ra thân phận chân thật của nàng, nhưng mà nàng lại vẫn không hề thay đổi dung mạo.

Nàng thản nhiên đứng ở dưới bức tường, da trắng má hồng, mắt nhung không ngừng gợn sóng.

Nàng cười hỏi:- Nếu như ta nói cho ngươi, ta là tới đây báo thù cho Cố Lão Bát thì ngươi có tin hay không?Phong Phi Vân lắc đầu cười cười, đáp:- Nếu ngươi thật sự là nữ nhân đa tình như vậy, thì đúng là ta có khả năng suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.

Chỉ tiếc là trên đời nữ nhân đa tình không ít, nhưng mà ngươi cũng tuyệt đối không phải một người trong số đó ."

Lưu Tô Tử" híp mắt cười cười, nói:- Ngươi có phần nói rất dứt khoát, chẳng lẽ xem ra ta chính là một nữ nhân vô tình như vậy?-------Chương 1480: Thần tiên mê lan (2)Phong Phi Vân có hơi nhíu mày, trong lòng sinh ra một loại cảnh giác.

Hắn mơ hồ cảm giác có hơi không ổn, bèn nói:- Trước khi ngươi đi vào đây, ta hoàn toàn không hề hoài nghi về thân phận của ngươi.

Ta rất muốn biết ngươi rốt cuộc là dùng phương pháp gì để che mắt Thiên Cơ, khiến cho linh tính của ta đều không cảm giác được nguy hiểm?"

Lưu Tô Tử" chu làn môi ửngđỏ, cái cổ trắng nõn.

Nàng nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, cười nói:- Ngươi không phải đều đã nói qua, một tòa Mộng Thiên Cư này đều là do nhà chúng ta mở ra.

Ta hoàn toàn có khả năng trước tiên động một chút tay chân.Không tốt!Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào chiếc Thanh Đồng đỉnh lô ở chính giữa điện kia, bên trong có từng đợt từng đợt khói xanh bay ra, mùi thơm cực kì nhạt.- Rầm!Phong Phi Vân đánh ra một đạo chưởng ấn, đánh nghiêng chiếc Thanh Đồng đỉnh lô kia.

Bên trong đang thiêu đốt một mảnh lá như phiến Phỉ Thúy liền bị lăn xuống đất.

TRong khi rơi vãi ở trên mặt đất, nó vẫn còn đang không ngừng cháy, phát ra những mùi thơm thoang thoảng.- Đây là Thần Tiên Mê Lan, tại hắc thị (chợ đen) Diệp Hồng Cảnh đều rất khó mua được, được xưng là một trong những độc vật tối cao nhất.

Vũ Hóa Hiền Giả mà ngửi thấy được mùi vị kia đều sẽ bị giảm công lực đi.

Mùi vị của nó và mùi vị xạ hương tương tự với nhau.

Nó có thể trong khi không nhận thức được mà phong bế lục thức người ta, áp chế tu vi người ta.

Cho đến bây giờ mà ngươi đều còn chưa bị ngã xuống, điều này đều đã khiến cho ta cảm thấy cũng khá giật mình.Phong Phi Vân vội vàng vận chuyển Kim Tàm phật khí, quả nhiên phát hiện trong huyết mạch và trong kinh mạch đều lưu động được một luồng khí chưa biết .Phong Phi Vân sử dụng Kim Tàm phật khí đi luyện hóa luồng khí này, nhưng mà lại cũng không áp chế nổi luồng khí này xuống, ngược lại khiến cho nó trở nên càng thêm điên cuồng thịnh nộ, nhanh chóng chạy về hướng trong đan điền .Phong Phi Vân vội vàng lại sử dụng lực lượng của Phượng Hoàng Nghiệt Hỏa, muốn đốt luyện hết luồng khí này đi.

Nhưng mà luồng khí này lại xâm nhập thần kinh, xông thẳng về hướng đại não .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân liền biến sắc mặt, vội vàng ngưng tụ tất cả Kim Tàm phật khí về vị trí quanh tâm linh đại não, để ngăn cản một cỗ khí lưu này .Nếu như để cho một cỗ khí lưu này lọt vào trong tâm linh đại não, như vậy phiền toái liền lớn.Lúc này nhất định phải duy trì lý trí!Không hổ là "Thần Tiên Mê Lan", ngay cả Vũ Hóa Hiền Giả ngửi thấy đều phải bị giảm công lực đi, đây là một loại chí độc của Tu Tiên Giới."

Lưu Tô Tử" thấy dáng dấp Phong Phi Vân sắc mặt tái nhợt thì chợt nở nụ cười, nàng nói:- Ngàn vạn lần đừng dùng những thần thông lợi hại của ngươi để luyện hóa Thần Tiên Mê Lan, nếu không ngươi sẽ chết nhanh hơn.

Thần Tiên Mê Lan chính là những lá rơi xuống từ trên Âm Dương sơn, mỗi một năm đều chỉ có mấy chục phiến thôi.

Ngươi có thể được hưởng một mảnh trong đó, đều đã xem như vinh hạnh rất lớn .Phong Phi Vân tịnh không nói lời nào.

Hắn vừa cực lực chống cự độc tố của Thần Tiên Mê Lan, vừa dùng Đại Diễn Thuật suy tính biện pháp luyện hóa Thần Tiên Mê Lan."

Lưu Tô Tử" từ từ đã đi tới, một đôi bắp chân vô cùng mảnh dẻ, ngón tay Như Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve cằm của Phong Phi Vân mà cười nói:- Không phải ngươi nói ta không có thông minh của Lưu Tô Tử, hiện tại ngươi vẫn còn cho là như vậy sao?Trên trán Phong Phi Vân toát ra những giọt mồ hôi li ti, ánh mắt trong không ngừng tỏa ra những tia ma tính, trở nên càng ngày càng khát máu, phảng phất sắp sửa không khống chế nổi thân thể.- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lưu Tô Tử" cười cười, cái nhìn dần dần trở nên lạnh lẽo, nàng nói:- Ta muốn huyết dịch trên người của ngươi, Phượng Hoàng huyết dịch.- Ngươi muốn từ trong máu bán yêu, tinh luyện ra được huyết dịch Phượng Hoàng?

Ha ha!

Liền ngay cả chính bản thân ta cũng không biết trong thân thể có đúng là ẩn chứa huyết dịch Phượng Hoàng hay không.

Vậy mà ngươi còn muốn từ trong thân thể của ta tinh luyện ra Phượng Hoàng Huyết?Phong Phi Vân cảm giác khá buồn cười.Hắn mặc dù không biết trong thân thể của mình rốt cuộc chỗ nào thì có yêu huyết.

Nhưng mà hắn có khả năng khẳng định, trong thân thể tuyệt đối không phải là huyết mạch Phượng Hoàng Yêu Tộc .Xem ra là bởi vì ta sử dụng "Phượng Hoàng Hỏa Thần vực", khiến cho những người này đều lầm tưởng ta là người mang Huyết mạch Phượng Hoàng.- Ngươi không cần nói dối, chờ ta tinh luyện ra huyết dịch Phượng Hoàng trong thân thể ngươi, cướp lấy đạo cơ của ngươi.

Như vậy tiềm lực và thiên phú bẩm sinh của ta bước vào trong đội ngũ cấp bậc đứng đầu nhân loại."

Lưu Tô Tử" lấy ra một thanh tiểu đao màu đỏ, xẻ dọc trang phục trên ngực Phong Phi Vân, cắt một mực từ cổ áo đến ống quần.Áo choàng trên người Phong Phi Vân đương nhiên rơi trên mặt đất, hắn trở nên trần như nhộng, lộ ra một thân hình to lớn ... .Thân hình Phong Phi Vân có một vẻ đẹp mạnh mẽ, lồng ngực rộng rãi, cơ thể thon thả như giọt nước, hình thể hoàn mỹ liền hiện ra trong Ngọc Điện."

Lưu Tô Tử" nắm tiểu đao màu đỏ, động tác tao nhã, mũi đao nhẹ nhàng lướt qua làn da Phong Phi Vân, từ cổ một mực chạy xuống đến vị trí trái tim.Tiểu đao sắc bén, trắng ngần sáng bóng, như là dùng Âm Linh Tinh màu tía mà tạo thành!Tiểu đao chậm rãi đâm vào da Phong Phi Vân, một dòng huyết dịch đỏ tươi chảy ra từ trong thân thể Phong Phi Vân .- Phốc!Trong hai tròng mắt nàng hiện ra vẻ kiên quyết, bỗng nhiên nàng dùng sức, tiểu đao hoàn toàn đâm vào ngực Phong Phi Vân.

Nhưng mà tại vị trí trái tim thì dừng lại, tựa như đang đâm vào một khối sắt đá, phát ra một tiếng "Leng keng" .Đó là Phượng Hoàng Tâm Cốt!Thân thể Phong Phi Vân rung lên kịch liệt, một cơn đau đớn toàn thân truyền vào nội tâm.

Yêu Ma Chi Huyết trên người bị kích thích mà chợt bùng nổ, trên làn da sinh ra từng đạo ma vân, đôi mắt trở nên cực kì đỏ tươi.- Grào!Trong thân thể Phong Phi Vân có vạn thú rít gào, âm thanh điếc tai.

Một cỗ khí tức như dã thú lao ra, nó đẩy lui "Lưu Tô Tử" ."

Lưu Tô Tử" lúc đi vào cũng đã phong bế một mảnh không gian này, hoàn toàn ngăn cách một mảnh không gian này, bất cứ một âm thanh nào cũng sẽ không tản mát ra .Trong lòng nàng giờ phút này tràn đầy kinh ngạc, tay nắm tiểu đao dính máu, đứng nhìn Phong Phi Vân giống như yêu ma.

Có thể cảm giác được trên người của hắn có một cỗ lực lượng cực kì đáng sợ truyền đến.

Nó đang nhìn ánh mắt của nàng, khiến cho nàng e dè chưa dám thẩm thấu tiếp.- Chẳng lẽ Thần Tiên Mê Lan đều không phong bế nổi ngươi?Âm thanh của "Lưu Tô Tử" tràn ngập nỗi hoảng sợ khi biết chiến lực đáng sợ của Phong Phi Vân.Ý chí của nàng cũng cực kì kiên định, trong mắt nhung hiện ra một tia sát khí, hai ngón tay nắm tiểu đao phóng ra ngoài, đâm về hướng cổ họng Phong Phi Vân.- Rầm!Cánh tay Phong Phi Vân tỏa ra Hỏa Diễm, nó đánh bay thanh tiểu đao kia.

Thân đao đều bị đánh đến biến hình, mũi đao cắm vào trên vách tường Ngọc Điện.-------Chương 1481: Huyết dịch (1)Theo lý thuyết, khi tu vi đạt tới Niết Bàn Đệ Nhất Trọng, tu sĩ dùng sức mạnh ý chí là có thể khắc chế được Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể.

Nhưng mà huyết dịch Phong Phi Vân đang bị "Thần Tiên Mê Lan" xâm lấn, vì vậy Yêu Ma Chi Huyết lại bị kích thích ra, hơn nữa trở nên càng mạnh mẽ hơn.Đây là một chuyện cực kì nguy hiểm, chỉ hơi không chú ý, thì thần thức của Phong Phi Vân sẽ tan vỡ, thân thể cũng bị chia năm xẻ bảy.- Giờ phút này khẳng định hắn đã bị Thần Tiên Mê Lan xâm lấn thần thức, chính là đang lúc có sức mạnh ý chí bạc nhược nhất.

Trước tiên cứ chế ngự hắn rồi hãy nói sau.Thân thể "Lưu Tô Tử" hóa thành một đạo ánh sáng hư ảo, bàn tay mịnh màng như Ngọc Bạch đánh ra.

Một đạo chưởng ấn đỏ đậm đánh thẳng vào ngực Phong Phi Vân, như muốn trấn áp tâm của Phong Phi Vân, đánh nát tâm mạch của hắn .Phong Phi Vân tóc dựng đứng chổng ngược, trên mặt bên trái sinh ra ma vân.

Hắn nhếch mép nở nụ cười mỉa mai, vươn một tay rồi bóp nát chưởng ấn do "Lưu Tô Tử" đánh ra .- Rầm!Cánh tay ma mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, nó xuyên thấu qua Lĩnh Vực do "Lưu Tô Tử" thi triển ra rồi hướng về cổ của nàng định bóp nghẹt .- Lực lượng quả là cường đại.Trước khi cánh tay ma của Phong Phi Vân tóm được cổ của nàng, thân thể của nàng đột nhiên nứt ra, hóa thành một đám những tia pháo hoa đỏ rực bay ra, rơi xuống cách hơn mười thước, lại ngưng tụ thành bóng dáng của Lưu Tô Tử .- Trấn Thân Phù Đồ!"

Lưu Tô Tử" xuất ra một bức vẽ cổ.

Trên bức vẽ cổ có khắc họa những ký hiệu.

Đó chính là dùng huyết mạch Thái Cổ Thánh Thú để viết ra bùa chú Linh Thú huyết thư, trên đó ngưng tụ đạo lực của Vũ Hóa Hiền Giả.

Nó có được lực lượng đủ để trấn áp một chốn hư không.Nàng dán một cái phù đồ này vào sau lưng Phong Phi Vân, hai tay nắm động ấn quyết.

Nàng muốn dẫn động lực lượng của phù đồ để trấn áp Phong Phi Vân .- Roẹt roẹt!Phong Phi Vân kéo xuống một góc của bức Trấn Thân Phù Đồ kia.

Trên bức vẽ cổ có Linh Mang lóng lánh, ở chỗ gãy lìa có tinh quang chảy xuôi.

Lại có những đạo điện quang đang di động ."

Lưu Tô Tử" lại lần nữa bị kinh sợ.

Nàng đã dẫn động một nửa pháp quyết đành miễn cưỡng dừng lại.Không ngờ Trấn Thân Phù Đồ lại bị hắn xé nát ?Đây là lực lượng con người sao?- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân bổ ra một chưởng, đánh bay "Lưu Tô Tử" ra xa.Dây cột tóc trên đầu nàng vỡ vụn, mái tóc dài rơi xuống.

Nàng lại biến thành hình dáng nữ nhân, hàng mi thon thả, đôi môi đỏ mọng trong suốt, quả thực có thể nói là tuyệt sắc nhân gian.Đây mặc dù là Lưu Tô Hồng, nhưng mà giờ phút này cũng là dáng hình của Lưu Tô Tử .Nàng làm như vậy là không muốn để cho người khác biết được Lưu Tô Hồng đã từng đi tới nơi này.

Nói như vậy, chuyện nàng lấy đi huyết dịch của Phong Phi Vân thì người khác cũng chỉ cho rằng là Lưu Tô Tử làm, không có bất cứ quan hệ nào với nàng.Lực lượng của "Thần Tiên Mê Lan" trong thân thể Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng cường đại.

Nó không kiêng nể gì xung đột với thân thể của hắn, thậm chí đã phá tan Kim Tàm phật khí, chảy về hướng trong đại não .- Nguy rồi, mau chóng kết thúc chiến đấu.Phong Phi Vân cũng không bị đánh mất lý trí, hắn xuất ra Khai Thiên Thi mà chém về phía trước ."

Lưu Tô Tử" tự nhiên cũng không phải hạng người dễ dàng đối phó.

Nàng cũng triển khai một đạo thần thông để ngăn cản uy năng của Khai Thiên Thi.- Rầm!Thân thể mảnh mai mềm mại của nàng bị đánh bay đi, ống quần bị hất tung lên làm lộ ra một đôi chân ngọc trắng như tuyết.

Thậm chí còn có thể trong mơ hồ nhìn thấy ở giữa hai chân ngọc có một cái khố cừu xinh xắn màu tím nhạt, cực kì thơm ngát làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.Phong Phi Vân tự nhiên cũng thấy được một màn này, nên trong lòng rung động rất lớn.

Huyết mạch hắn bắt đầu căng phồng bành trướng, đôi mắt cũng trở nên càng thêm đỏ kè, hắn phát ra những tiếng cười kì quái ."

Lưu Tô Tử" ý thức được chuyện bắt đầu không ổn, liền triển khai một loại thần thông vội vã, hóa thành một bóng dáng màu tím mà trốn về hướng ra ngoài Ngọc Điện .- Ngươi trốn không thoát đâu !Phong Phi Vân có tốc độ nhanh hơn, từ phía sau tóm lấy một cánh tay ngọc của nàng mà giật mạnh lại, kéo nàng vào trong lòng mình.Bàn tay thăm dò vào trong vạt áo nàng, chạm tới một vùng mềm mại kia .Thân thể "Lưu Tô Tử" như bị điện giựt, mắt nhung sa sầm hiếm thấy, ngón tay hóa thành kiếm phong, đâm về hướng tới đan điền của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lại lần nữa túm chặt tay ngọc của nàng, sau đó lật ngược người lại mà quăng nàng lên trên một cái Ngọc Tháp dùng để tu luyện ở trong Ngọc Điện ."

Lưu Tô Tử" cảm giác được một cơn đau đớn kịch liệt, đầu khớp xương trong người tựa hồ đều gãy rời, ngọc thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, một đôi đào tiên vểnh cao bị ấn dí xuống vào Ngọc Tháp lạnh như băng, phảng phất đều phải tê dại đi .Nàng lập tức nhảy dựng lên từ trên Ngọc Tháp, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân cho một cái tát chụp té xuống.Roẹt roẹt!Chiếc áo hoa bào màu tím trên người nàng bị Phong Phi Vân xé nát, để lộ ra một thân hình đẹp đẽ như mỡ dê, dung nhan tuyệt vời, gương mặt xinh xắn, cổ kiêu ba ngấn mảnh khảnh trắng như Ngọc Bạch, xương quai xanh thật gợi cảm.

Chỗ vồng ngực bị gắt gao quấn thật cặt bằng một tầng vải lụa trắng, làm cho đôi đào tiên bị áp chế ở dưới lớp vải, đè ép đến biến hình.Xuống chút nữa, là vòng eo mảnh mai nhỏ xíu không chút sẹo lồi, cái bụng bằng phẳng mềm nhẵn, cái rốn xinh xắn, da thịt tựa như tuyết trắng .Hai chân ngọc thon thả mà mảnh khảnh vội vàng khép chặt với nhau, để kẹp chặt chiếc khố cừu nhỏ màu tím ở chỗ giao giữa hai chân.

Trên chiếc khố cừu khố có đính ba viên ngọc Tiểu Ngọc Trụy, đều là loại màu tím Tử Tinh ,đang tỏa ra ánh sáng nhấp nháy.

Chúng tương phản với làn da trắng muốt của nàng nên hình thành sự đối lập rõ ràng.- Ngươi dám!

Ta chính là Đại Quận Chúa phủ Cảnh Chủ.. .Roẹt roẹt!Phong Phi Vân giật đứt tung súc lụa trắng thật dài đang quấn quanh lồng ngực nàng.

Đôi bồng đảo cao ngất vốn đang bị bao bọc và đè ép ở bên dưới lập tức nhảy tưng lên, trông to lớn dị thường mà trơn bóng như soi gương được.

Trông nó như là dùng Bạch Ngọc tạo hình mà thành, ở trên đỉnh núi vẫn còn có một chấm đỏ hồng hồng .Phong Phi Vân cũng nhảy lên Ngọc Tháp, đè xuống áp chế ở trên ngọc thể nhỏ nhắn xinh xắn của "Lưu Tô Tử" .Hắn vốn là trần như nhộng, giờ phút này lại dán sát vào làn da thịt nhẵn nhụi mềm mại trơn bóng của "Lưu Tô Tử", lập tức làm nảy sinh một sự sung sướng nói không ra lời .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!"

Lưu Tô Tử" thẹn thùng xấu hổ đan xen, trên gò má trắng như tuyết nổi lên một vầng màu hồng.

Nàng nện một chưởng công kích về hướng ngực của Phong Phi Vân .-------Chương 1482: Huyết dịch (2)Lực lượng của Phong Phi Vân cường đại, hắn cầm chắc hai cổ tay nàng, đặt trên đỉnh đầu của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.

Chỉ có hai trái đào tiên trước ngực đang không ngừng phập phồng .Chiếc khố cừu màu tím ở dưới hạ thân của nàng cũng bị cởi!Nửa người dưới của Phong Phi Vân đã sớm cứng rắn được giống như cái chày thép, nóphát ra ngọn lửa nóng bỏng hầm hập đang cố đâm vào giữa hai chân ngọc của nàng ."

Lưu Tô Tử" rốt cục ý thức được việc lớn không tốt, trong đan điền linh khí quay cuồng mù mịt mênh mông cuồn cuộn.

Một kiện Linh Khí bổn mạng bay ra từ bên trong, đó là một thanh cổ kiếm.Phong Phi Vân vươn cánh tay nắm chuôi thanh kiếm, rồi khống chế thanh cổ kiếm .- Phong Phi Vân, ngươi điên rồi, nếu như ngươi là dám đụng đến ta, sẽ mang đến đại họa tày trời."

Lưu Tô Tử" không ngừng thi triển ý niệm khống chế cổ kiếm lực lượng, làm cho cổ kiếm không ngừng rung động trong tay Phong Phi Vân, phát ra những âm thanh dị thú gầm rống .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân tế xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, nó luyện hóa cổ kiếm.

Sau đó hắn ngưng tụ Thiên Tủy Binh Đảm thành một thanh Chủy Thủ, tựa vào cái cổ trắng muốt của "Lưu Tô Tử".

Một cỗ khí lạnh xộc thẳng về hướng đại não nàng.

Đây là một cỗ sát khí, nó đột phá vào làm linh hồn nàng thiếu chút nữa bị bay ra.Sự phản kháng của nàng cũng bắt đầu trở nên chậm chạp !- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Phong Phi Vân nhìn đúng cơ hội, tách đôi chân ngọc của nàng ra.

Hắn ấn nửa người dưới cứng rắn mà vững chắc vào trong con đường chật hẹp, mềm mại, nhẵn nhụi còn đang bị nghẹn của nàng.

Có một tia màu đỏ nhàn nhạt chảy ra từ chỗ hai người giao hợp, dính vào trên Ngọc Tháp.

Màu đỏ nhạt như hoa đào."

Lưu Tô Tử" tóc dài xõa tung mà nhỏ giọng rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền, lưng ngọc cong lại tựa như nửa vầng trăng, thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy.Trên mặt đất, vương vãi khắp nơi quần áo bị xé rách, trên Ngọc Tháp, hai người đang điên cuồng giao hợp với đủ các loại tư thế .- Phù phù...!- Phù phù...!Phong Phi Vân thân thể cường đại, huyết nhục giống như là dùng kim đồng đúc luyện.

Hắn một vào lại một ra, lượng lớn giọt nước nhỏ xuống, khiến cho người ngọc dưới thân đang không ngừng rên rỉ!Tối nay, Mộng Thiên Cư cử hành một lần quan trọng nhất của hội đấu giá, tụ tập các đại nhân vật mỗi Phương.

Giờ phút này họ đều trôi nổi ở trên vòm trời .Mà Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn cũng vì thế mà có vẻ bóng người rất thưa thớt.Một tia chớp sáng trắng từ trên trời giáng xuống, tựa như một đạo cầu vồng giáng xuống, bao bọc lấy một bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ .Hiên Viên Nhất Nhất lưng đeo cổ kiếm, nàng mặc trường y trắng tinh, tóc dài như thác nước trút xuống, hai mắt linh hoạt kỳ ảo, trên người hiện rõ tiên vận.

Nàng trực tiếp bay về hướng Ngọc Điện .Sau một khắc, nàng liền xuyên qua trận pháp, đi tới trong Ngọc Điện.

Nàng quay sang nhìn thoáng qua đôi nam nữ xích lõa ở trên Ngọc Tháp, mắt nhung tràn đầy vẻ không thể tin nổi .Phong Phi Vân đang khai khẩn ở trên ngọc thể của "Lưu Tô Tử", hắn phát ra những tiếng kêu điên cuồng ồm ồm.

Mà tiếng kêu của "Lưu Tô Tử" thì càng ngân nga hơn, tựa như một kĩ nữ thanh lâu bị cưỡi mà liên tục rên rỉ.- Tô Tử với Phong Phi Vân...

Bọn họ.. .Hiên Viên Nhất Nhất Đạo Tâm có hơi run rẩy, trên người bay ra một mảnh sương trắng, che chắn ở trước mắt.

Sau đó nàng lại vội vàng xoay người, không hề nhìn đến hai người đang dục tiên dục tử trên Ngọc Tháp nữa.Thân thể mềm mại vừa động, sau một khắc nàng liền biến mất ở trong Ngọc Điện, tựa như đang lẩn trốn bình thường!Hiên Viên Nhất Nhất tựa như một cơn gió thoảng, tới đột nhiên, đi còn nhanh hơn nên cũng không làm kinh động hai người đang mây mưa đến quên cả trời đất ở trên Ngọc Tháp .Trong Ngọc Điện, cảnh xuân triền miên, thật là trêu ghẹo lòng người."

Lưu Tô Tử" thân thể mềm mại bóng lộn đang trong cơn sóng gió mãnh liệt.

Đôi mông nàng vểnh cao làm nổi bật vòng eo mảnh mai, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ ngân nga, ngọc thể co giật kịch liệt, hai tròng mắt lờ đờ như mắt cá chết, tất cả sức lực toàn thân đều tựa hồ cạn kiệt .Phong Phi Vân lại vẫn đang không ngừng khai khẩn như trước, hai tay nắm hai chân ngọc, gác đôi đùi đẹp thon thả mà trắng như tuyết lên trên vai, không ngừng thảo phạt.Hạ thân "Lưu Tô Tử" hoàn toàn lầy lội, xuân thủy tràn ra.Tiếng thở dốc mãnh liệt và tiếng rên yêu kiều đan xen với nhau, vô cùng quyến rũ, thân hình lấm chấm những giọt mồ hôi .Đến lúc tất cả đều bình ổn lại, đôi mắt Phong Phi Vân vốn đỏ đậm đang chậm rãi lờ mờ đi, trong thân thể trào ra một cỗ lực lượng nóng rực, một trận huyết dịch sôi sùng sục kia cũng chậm rãi bình ổn lại.Hắn vội vàng rút nửa người dưới ra khỏi hang sâu trong "Lưu Tô Tử", nó vẫn kiêu hãnh đứng thẳng như trước, trong thân thể trào ra một ngọn lửa Hỏa Diễm đỏ đậm, hoàn toàn bao bọc thân thể của hắn .- Chẳng lẽ lực lượng của Thần Tiên Mê Lan đã kích động tử kiếp?Thần trí của Phong Phi Vân trở về bình ổn như thủy triều rút.

Hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm tu luyện.Phong Phi Vân tựa như một con Phượng Hoàng dục hỏa, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều lao ra Hỏa Diễm, cực kì đỏ đậm, như là một mảnh Hỏa Vân bao vây lấy hắn.Thân thể mềm mại trắng nõn của "Lưu Tô Tử", vóc người dong dỏng cao, trên hai chân ngọc tràn đầy vết bầm tím, ở đầu chân ngọc là chỗ cỏ thơm um tùm, có một dòng suối nhỏ đùng đục chảy ra, vẫn còn kèm theo những sợi tơ máu đỏ tươi, có xen lẫn chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy ra từ bên trong, dính ướt cả bắp đùi trắng như tuyết.Đầu khớp xương của nàng hình như đều rã rời, từ eo lưng trở xuống cơ hồ mất đi tri giác.

Nhưng mà nàng vẫn khó nhọc từ từ đứng lên.

Dung mạo trên mặt chậm rãi thay đổi, biến thành hình dáng Lưu Tô Hồng, lông mày như lá liễu, mũi ngọc thanh tú dễ thương, hàm răng gắt gao cắn đôi môi đỏ mọng, cắn đến xuất hiện một vết máu tươi .- Đáng ghét!Lưu Tô Hồng hất mái tóc dài đen nhánh, hai trái đào tiên trắng như tuyết trên ngực bị nhào nặn lúc này đầy vết bầm tím, cơ hồ đã thay đổi hình dáng làm phát ra từng đợt đau đớn trong lòng.- Vụt!Nàng gập cong người đứng lên, nhìn thấy những vết loang lổ ô uế giữa hai chân mà một cơn chua xót trào dâng trong lòng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, lấy một bộ áo đỏ khoác ở trên người, che khuất thân thể mềm mại xấu hổ, che đi dấu vết ô uế trên người .Chính mình là Đại Quận Chúa phủ Cảnh Chủ, lại bị một bán yêu cưỡng đoạt.

Hơn nữa chính mình trong quá trình bị hắn cưỡng đoạt lại vẫn còn quên hết tất cả xấu hổ, tựa như một kĩ nữ bình thường.Điều này làm cho Lưu Tô Hồng trước sau như một cao ngạo rất khó lòng đón nhận.

Trong đôi mắt nhung lộ ra vẻ oán độc, nhưng mà nàng bị Phong Phi Vân khiến cho đã thoát lực, nửa người dưới tê dại.

Lúc này đi liều mạng với Phong Phi Vân, quả thực chính là tự tìm tử lộ.-------Chương 1483: Niết Bàn lần thứ nămNàng gắt gao nắm hai tay, chống thân thể, nhanh chóng đi ra khỏi Ngọc Điện, không dám ở nơi này lâu hơn.

Nàng sợ sau khi Phong Phi Vân tỉnh lại thì chính mình liền đi không xong .Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong Ngọc Điện, tâm tư trầm tĩnh, có vô số Hỏa Diễm Chi Lực lướt qua trong thân thể, mái tóc trên đầu đều trở nên đỏ rực, tựa như hóa thành lông chim Phượng Hoàng .- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!Hỏa Diễm thiêu đốt chung quanh thân thể hắn, làm phát ra nhiệt độ cực nóng.

Nó luyện hóa những trận pháp này, Ngọc Điện cũng bị chậm rãi tan chảy .Một số tu sĩ Mộng Thiên Cư bị kinh động, vội vàng xuất hiện ở bên ngoài Tiên Thị buôn bán Linh Thú chiến hồn mà nhìn một đám hỏa cầu đỏ đậm kia, có thể mơ hồ nhìn thấy ở trong hỏa cầu có một bóng người đang ngồi.Lưu Tô Tử lúc trước tham dự tại hội đấu giá, sau khi nghe nói chuyện này thì cũng vội vàng chạy lại đây.

Dáng người thật thẳng, ánh mắt sáng ngời, nàng nói: - Đây là hắn đang tiến hành Niết Bàn lần thứ năm, tốc độ tu luyện thật nhanh .Lúc lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phong Phi Vân, Phong Phi Vân vẫn còn là tu vi Niết Bàn Đệ Nhất Trọng.

Mới được thời gian ngắn ngủi vài năm, hắn đã lại đang đột phá vào Niết Bàn lần thứ năm .Cơ hồ mỗi một lần nhìn thấy hắn, tu vi của hắn liền cũng có tăng lên.Một số lão nhân của Trung Cổ thế gia nào đó cũng có một vài người chạy tới.

Trong đó một số người còn mang theo địch ý trên người, muốn thừa dịp cơ hội này mà giết chết Phong Phi Vân .- Vút!Một bóng trắng xinh đẹp bay tới, đơn thuần động lòng người, tiên khí lượn vòng quanh người.

Nàng đứng ở phía trước vùng ánh lửa kia.Đúng là Hiên Viên Nhất Nhất.Những lão nhân có cừu oán cùng Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau hai bước, thu hồi ý định giết chóc trong lòng, không dám động chân động tay ở trước mặt Thủy Nguyệt Thánh Nữ.- Tô Tử, đây là có chuyện gì?Hiên Viên Nhất Nhất ánh mắt sáng ngời, tiên nhan xinh đẹp, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lưu Tô Tử .Lưu Tô Tử do dự chỉ chốc lát, sau đó lắc lắc đầu, đáp: - Không rõ lắm, ta đang lấy làm kỳ quái vì sao đúng vào lúc này thì hắn tiến hành Niết Bàn lần thứ năm.

Bình thường tu sĩ Niết Bàn, đều sẽ làm rất nhiều chuẩn bị kĩ càng.

Hơn nữa sẽ có trưởng bối hộ pháp bên người, sẽ lựa chọn mật địa để tiến hành, phòng ngừa bị người quấy rầy.

Nhưng mà hắn lại tiến hành Niết Bàn lần thứ năm ở chỗ này, không có bất luận kẻ nào hộ pháp cho hắn, cũng khẳng định không có làm tốt việc chuẩn bị trọn vẹn.

Tất cả điều này đều làm trái với cùng lẽ thường.Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng cau hàng mi rồi nói: - Với quan hệ giữa hai người các ngươi, ngươi hẳn là rất rõ ràng mới đúng.Lưu Tô Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất.

Nàng phe phẩy cái quạt, nở nụ cười, đáp: - Quan hệ thật cũng không coi như hời hợt, nhưng mà trên người Tử Bán Yêu này che giấu rất nhiều bí mật, ta cũng không cách nào hoàn toàn đoán được.

Giờ phút này hắn đột nhiên Niết Bàn, nói không chừng chính là gặp phải người nào đó tập kích, bất đắc dĩ mà làm theo.Hiên Viên Nhất Nhất cũng không muốn làm rõ một số việc, để tránh khiến cho bạn tốt khuê phòng của chính mình phải xấu hổ, nàng nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ an toàn cho hắn.

Cho dù là ai cũng không động được vào hắn.Lưu Tô Tử lại có hơi ngẩn người.

Rốt cuộc nàng cảm giác Hiên Viên Nhất Nhất hôm nay rất không bình thường- Chẳng lẽ nàng cho rằng ta và cái tên Tử Bán Yêu kia còn có chút gì sao?

Xem ra tâm tình Thánh Nữ cũng chưa chắc cũng không có một chút bụi bậm nào, Đạo Tâm cũng không thể Thông Thánh.Phong Phi Vân đích thật là bị buộc tiến hành Niết Bàn lần thứ năm, bởi vì chỉ có Niết Bàn lần thứ năm mới có thể hoàn toàn luyện hóa Thần Tiên Mê Lan trong thân thể, đây là kết quả mà "Đại Diễn Thuật" suy tính ra .Vào lúc Phong Phi Vân chịu Yêu Ma Chi Huyết chi phối, trong thân thể một cỗ lực lượng lí tính khác cũng đang thúc dục hắn trải qua sinh tử Niết Bàn lần thứ năm .Nếu như không luyện hóa Thần Tiên Mê Lan, Phong Phi Vân sẽ lâm vào cảnh so sánh cái chết càng đau khổ hơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Trong thân thể Phong Phi Vân lao ra một vòng Hỏa Diễm lớn, tựa như một mảnh biển lửa nổ tung trong thân thể hắn, vô cùng sáng lạn.Nơi nào nó đi qua, thì bất cứ vật gì đều bị đưa tan vào để luyện hóa.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở cách đó không xa, duyên dáng yêu kiều.

Nàng vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, từ trên bàn tay bay ra vô tận kiếm ý rồi hóa thành một thế giới do kiếm ý ngưng tụ.

Nó bao bọc cả một vùng trăm thước chung quanh Phong Phi Vân, ngăn cản một cỗ lực lượng từ bên trong đột phá ra .Lưu Tô Tử với tầm nhìn thông minh bỗng nói: - Còn có một khả năng khác, có lẽ hắn thật sự không muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, muốn phải nhanh một chút đột phá cảnh giới.

Như vậy mới có thể chạy thoát từ trong tay của ngươi, cho nên liều chết đột phá cảnh giới.Hiên Viên Nhất Nhất biết Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử có quan hệ cực kì thân mật, cao hơn mức chỉ mới có tình ý, cho nên cũng coi những lời Lưu Tô Tử đã nói như là ý định của Phong Phi Vân .Nàng cảm giác đây là Lưu Tô Tử đang cố ý thử dò xét nàng.Hiên Viên Nhất Nhất không dấu diếm điều gì nữa nên nói: - Ngươi nói cho hắn, Thánh Thần triệu hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng không có nguyên nhân gì khác.

Chính là muốn đưa cho hắn một thứ gì đó mà sư phụ lưu cho hắn.- Sư tôn của hắn?Lưu Tô Tử có hơi kinh ngạc.Hiên Viên Nhất Nhất đáp: - Người sáng lập "Kim Tàm Kinh" chính là một vị thánh tăng rất giỏi Phật Môn, chỉ tiếc tất cả thông tin về vị thánh tăng này đều là cấm kỵ, đến ta cũng chưa hiểu rõ hết.Lúc ở trong Thánh Linh mộ táng, Hiên Viên Nhất Nhất đã biết rõ bí mật Phong Phi Vân tu luyện "Kim Tàm Kinh".

Sau khi trở lại Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nàng đã bẩm báo tất cả điều này cho Thánh Thần.

Còn Thánh Thần sau khi biết chuyện này mới quyết định muốn triệu kiến Phong Phi Vân.Có thể nói nguyên nhân Thánh Thần triệu kiến Phong Phi Vân, chính là bởi vì "Kim Tàm Kinh".Mà Phong Phi Vân lại cho rằng là bởi vì là Thủy Nguyệt Đình đoán được thân phận của hắn nên mới triệu kiến hắn.

Cho nên Phong Phi Vân mới nghĩ trăm phương ngàn kế, không muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sợ một đi không còn quay về nữa .Lưu Tô Tử hơi dè chừng lên tiếng hỏi: - Chẳng lẽ sư phụ của Phong Phi Vân thật sự là một vị đại thánh hiền Thái Cổ Thánh Phật Miếu nào đó?Hiên Viên Nhất Nhất lắc lắc đầu, đáp: - Có một số việc một khi nói ra thì sẽ rước lấy đại họa ngập trời, chuyện này quan hệ thật sự quá trọng đại, ta cũng không dám nói bừa.Ngay cả Thủy Nguyệt Thánh Nữ đều nói ra là không dám nói bừa, như vậy chuyện này liền khẳng định cực kỳ trọng đại, Lưu Tô Tử cũng không có hỏi nữa.- Tên Tử Bán Yêu này thật đúng là bản thân có chỗ dựa lớn.Lưu Tô Tử có hơi cười cười.-------Chương 1484: Đi tới Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (1)- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Trong thân thể Phong Phi Vân lao ra đạo Hỏa Diễm thứ hai, một vầng Hỏa Diễm tròn khổng lồ đột phá ra, như là một mảnh Chân Hỏa Thần Vân mênh mông cuồn cuộn .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Đạo Hỏa Diễm thứ ba lao ra, đốt trời ngập đất, khí thế khiếp người.

Nếu không phải có kiếm ý thế giới của Hiên Viên Nhất Nhất bao bọc, một cỗ Hỏa Diễm kia khẳng định đã đốt luyện cả một tảng lớn xứ sở.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Đạo Hỏa Diễm thứ tư bộc phát ra ngoài, rung động còn lớn hơn nữa.

Nó luyện hóa khắp cả một vùng mặt đất, ngay cả những kiếm khí trắng xóa này đều luyện hóa thành màu đỏ thẫm, như là một con Hỏa Long đang xoay tròn phi hành.Phàm là những lão già Trung Cổ thế gia có cừu oán với Phong Phi Vân đều kinh hãi, bị một cỗ lực lượng này hơ đến gương mặt đỏ rực.- Cái con bán yêu này thật sự có khí thế quá mạnh mẽ.

Cho dù không thể đột phá cảnh giới Vũ Hóa, tương lai đều khẳng định sẽ có được thực lực chém giết cường giả cảnh giới Vũ Hóa .- Đại địch a!

Đại địch!Nếu không phải có Hiên Viên Nhất Nhất bảo vệ ở một bên, lúc này nhất định là có người liều lĩnh xuất thủ, muốn giết chết Phong Phi Vân ngay trong nôi.Hiên Viên Nhất Nhất cũng có hơi hơi kinh ngạc, cảm giác được tiềm lực của Phong Phi Vân thật sự quá lớn.

Coi như còn không phải cấp bậc truyền kỳ thiên tài, thì cũng đã xem như đứng đầu cấp bậc Sử Thi thiên tài, tại cùng cảnh giới khó gặp đối thủ, chả mấy chốc sẽ tấn chức đến hàng ngũ một nhóm người ở mức cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi .Nếu như hắn có thể phá bỏ lời nguyền bán yêu, đạt tới cảnh giới Vũ Hóa là tốt, tương lai trong tranh giành tại Hỗn Độn Thiên Thành nhất định sẽ dương oai cho Nhân tộc .Trong lòng nàng suy nghĩ như thế, định vị Phong Phi Vân là một nhân tài có thể bồi dưỡng, là ngọn lửa để nhân loại lại quật khởi lần nữa .Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có thể vượt qua được Niết Bàn lần thứ năm.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Rốt cục đạo Hỏa Diễm thứ năm đã kích động ra, so sánh với bốn lần trước thì dẫu cộng cả chúng vào vẫn còn hung dữ mãnh liệt hơn.Hỏa Diễm vô cùng đỏ đậm, có hư ảnh Phượng Hoàng hiện ra, nó cất tiếng kêu to vang vọng vòm trời.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong Hỏa Diễm, da như đồng đỏ, tóc trên đầu như hóa thành những sợi lông chim thần, hai mắt ngưng tụ xuất ra những ánh lửa thần rực rỡ, như là có hai con Phượng Hoàng đang xoay quanh trong mắt.Trong thân thể Phong Phi Vân đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đặc biệt trong đan điền.

Chiếc Thanh Đồng cổ thuyền trở nên vô cùng thần kì với những tia sáng xanh rực rỡ, nhìn phong cách cổ xưa mà đã có chỗ sứt mẻ kia, nó như là một con Thần Thuyền vĩnh hằng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Trên Thanh Đồng cổ thuyền có gió nổi mây phun, làm nổi lên cuồn cuộn vô số tro cốt Thánh Linh, hất chúng xuống vào trong Đan Điền Chi Hải, sau đó lại đi theo kinh mạch vận chuyển đến các nơi trong thân thể.Thân thể Phong Phi Vân trở nên thánh khiết và linh động hơn.

Những cỗ ý niệm Thánh Linh lượn qua lại trong thân thể, sắp xếp thành một mảnh khoảng không vũ trụ lóng lánh, vô cùng mênh mông như là một bức Tinh Không Đồ Quyển.

Nó kéo dài về hướng chỗ sâu trong vũ trụ mênh mông .Những viên tro cốt Thánh Linh đang run động, chúng ngưng tụ phép tắc đạo lí và ý niệm được một mực bảo tồn từ Thái Cổ đến bây giờ.Tám ức viên tro cốt Thánh Linh, như là tám ức những ngôi sao .Thân thể Phong Phi Vân trong Thánh Vực trở nên càng cảm thấy cô đọng lại, có những tia khí tức Thánh Linh sinh ra từ trong Thánh Vực, tích tụ cho đến khi đạt chín đạo Thánh Linh Chi Khí.Vào lúc Niết Bàn Đệ Tứ Trọng, hắn chỉ có thể ngưng tụ ra một tia Thánh Linh Chi Khí.

Khi mà đánh bất ngờ thì có khả năng chém chết Vũ Hóa Hiền Giả tu vi yếu kém, nhưng mà lại chỉ có thể phát ra một chiêu.Mà hiện tại hắn đã có thể ngưng tụ ra chín tia, cũng chính là có thể đánh ra chín đạo lực lượng.

Những khi gặp phải Vũ Hóa Hiền Giả, hắn ứng phó sẽ trở nên càng thong dong hơn.Trong thân thể, sức sống đang hồi phục, lực lượng trở về, hơn nữa trở nên càng cường đại hơn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Trong thân thể Phong Phi Vân không ngừng phát ra lực lượng có tính nổ mạnh, nó chấn động khiến đầu khớp xương toàn thân đều rung động.

Liên tiếp có bốn khối Phượng Cốt sinh ra, chúng phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như bốn khối ngọc thạch đỏ rực.Tổng cộng hai mươi hai viên Phượng Cốt, nhưng mà vẫn không thể đạt tới hàng ngũ cấp bậc truyền kỳ thiên tài .Tám ức tro cốt Thánh Linh, sắp hàng thành một tòa Tinh Không Thần Đồ lớn .Hai mươi hai khối Phượng Cốt ngưng tụ thành một thế giới Chu Thiên cỡ nhỏ.Lực lượng của Phong Phi Vân tăng thêm đến hơn gấp ba.

Hiện tại nếu như gặp phải loại cấp bậc thiên chi kiêu tử như Hoàng Thiên và Mộ Dung Tam Đắc, thì một quyền là hắn có thể đánh chết.- Không ngờ Hiên Viên Nhất Nhất lại đã đến đây .Thần thức của Phong Phi Vân vừa trở về, hắn liền lập tức phát hiện khí tức của Hiên Viên Nhất Nhất.

Còn về phần Lưu Tô Hồng thì không biết kết cuộc ra sao, hiển nhiên là thừa dịp lúc chính mình đột phá cảnh giới, nàng đã lặng lẽ đào tẩu .Phong Phi Vân mặc dù đã cưỡi Lưu Tô Hồng, nhưng mà lại tuyệt không lo lắng nàng sẽ nói rùm beng chuyện ấy ra ngoài, do đó rước lấy phiền toái cho mình.

Dù sao nàng phải cạnh tranh ngôi vị người kế thừa Cảnh Chủ, nếu như để lộ chuyện này ra ngoài, đối với nàng không có bất cứ ích lợi gì .Kiếm ý thế giới của Hiên Viên Nhất Nhất bảo vệ cả một vùng này.

Từng đạo kiếm khí quay vòng trong hư không, bao bọc lấy khí tức Phong Phi Vân phát tán ra ngoài .Phong Phi Vân rốt cục đã hiểu rõ ràng vì sao lúc chính mình đang đột phá thì không có ai đến đánh lén hắn .Có Thủy Nguyệt Thánh Nữ bảo vệ, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?Vào lần đầu tiên, khi nhìn thấy Hiên Viên Nhất Nhất thì Phong Phi Vân có lẽ rất có thiện cảm đối với nàng.

Hắn cảm giác rằng nàng đích thật là kỳ ảo thánh khiết, tiên tâm không tỳ vết.

Nhưng mà từ sau khi tin tức nàng tự tay giết chết Thiếu chủ Cửu Tiêu Tiên Thành và con nối dõi Vực Chủ của mười hai vực lộ ra ngoài, thì toàn bộ thiện cảm của Phong Phi Vân đối với nàng đã mất hết .Huống hồ, lúc trước Phong Phi Vân vốn có mối hận thấu xương đối với người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tự nhiên cũng không có nửa phần thiện cảm đối với nàng .Phong Phi Vân thu hồi suy nghĩ trong lòng, thu hết tất cả Hỏa Diễm vào trong thân thể.

Hắn lấy ra một bộ nho bào trắng tinh mặc ở trên người, thân thể tràn trề sức lực, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mái tóc dài rủ xuống hai bên.

Từ trên người hắn phát tán ra một cỗ khí tức có vẻ thần thánh, như là một vị tuấn tú trẻ tuổi đầy trí tuệ đi ra từ trong phế tích.-------Chương 1485: Đi tới Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (2)Thấy hắn đã đột phá cảnh giới, Hiên Viên Nhất Nhất lúc này mới thu hồi kiếm ý thế giới.

Nàng vẫn duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, vóc người thướt tha yểu điệu, xinh đẹp thanh nhã, lưng đeo cổ kiếm nàng tránh lui sang một bên, như là đã dung hợp làm một với tự nhiên .Phong Phi Vân tư thế oai hùng bừng bừng, dáng dấp sắc sảo, hắn chắp tay cười nói: - Ha ha!

Đa tạ Thánh Nữ bảo vệ!Hiên Viên Nhất Nhất mặc ngọc bào trắng tinh, da thịt không tỳ vết, thân như hoa lan, tiên nhan cực kì xinh đẹp đến khuynh thành không thể hiện quá nhiều tâm tình dao động, nàng chỉ nhẹ nhàng bảo: - Thuận tay mà làm.Nàng nhìn một chút Lưu Tô Tử đang đứng ở một bên rồi lại nói: - Kỳ thật người quan tâm nhất đến ngươi là Tô Tử.Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử đều có hơi sửng sốt!- Nàng quan tâm đến ta?Phong Phi Vân không cho rằng Lưu Tô Tử thật sự rất quan tâm đến sống chết của hắn, dù sao hai người bọn họ kết giao tình cảm còn thấp, cũng không coi là kết giao sinh tử gì hết .Đêm qua, vào lúc Phong Phi Vân và Lưu Tô Hồng mây mưa thì cũng không biết Hiên Viên Nhất Nhất đã đến.

Bởi vì lúc ấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn thức tỉnh, thần trí rất hỗn loạn đã bị dục vọng chiếm lấy, tự nhiên không kiêng nể e dè cái khác, cho nên hắn cũng không biết ý tứ thực sự của Hiên Viên Nhất Nhất khi nói ra lời này .Giờ phút này, sắc trời đã hơi sáng lên, bất tri bất giác hắn đã tu luyện suốt một đêm.Hội đấu giá đương nhiên là đã sớm kết thúc, Hỏa Loan Cốt đấu giá được bốn trăm sáu mươi ức miếng Linh Thạch, tương đương chính là bốn vạn sáu ngàn miếng Trùng Động Linh Thạch.Tính thêm cả Linh Thạch trước kia, chính là năm vạn một ngàn hai trăm sáu mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch.

Mức độ của cải lớn lao quả thực làm cho người ta cứng lưỡi.Mộng Thiên Cư có người đưa tới cho Phong Phi Vân tám ngàn con Linh Thú chiến hồn có Thái Cổ Thánh Thú huyết mạch.

Hơn nữa Phong Phi Vân vào đêm qua đã được giao hàng hai ngàn con Linh Thú chiến hồn, tổng cộng chính là một vạn con Linh Thú chiến hồn.

Như vậy tổng cộng tốn hao một vạn miếng Trùng Động Linh Thạch.Phong Phi Vân vẫn còn lại bốn vạn một ngàn hai trăm sáu mươi hai miếng Trùng Động Linh Thạch.Hôm nay cũng đến thời điểm Phong Phi Vân giao hẹn với Hiên Viên Nhất Nhất, cùng đi đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Bên phía Tuyết Lang và Diêu Cát còn không có tin tức truyền về, tin tức từ Phong Khanh Khanh và Mao Ô Quy cũng hoàn toàn không có.

Nhưng mà Phong Phi Vân đã để lại đầu mối, nếu như bọn họ trở lại Hồng Diệp Tinh thì tự nhiên cũng có thể đi theo đó mà tìm đến chỗ hắn.Hồng Diệp Tinh, tại một đại lục huyền bí, trên một đỉnh núi trụi lủi, có rất nhiều loại đá hiếm thấy được xếp thành hàng, ngưng tụ thành một tòa trận đồ quỷ dị .Đây là một tòa Cổ Trận Đài, thuộc về Huyền Cực Cổ Trận Đài, rất ít khi được mở ra.

Bởi vì nó truyền tống đến địa phương rất xa xôi, thuộc về những vùng đất hoang vu, nên bình thường một năm đều khó mà khởi động đến mấy lần.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở đỉnh núi, gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, để lộ ra một phần đôi chân trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp, mảnh mai như không có xương, làm cho người ta có một loại cảm giác thánh khiết không thể khinh nhờn .- Phong Phi Vân, ngươi chẳng lẽ ra đi mà cũng không chia tay với Tô Tử ?Phong Phi Vân lại có hơi sửng sốt, rốt cuộc là nàng làm sao vậy, chẳng lẽ không muốn làm Thánh Nữ, mà muốn đổi nghề làm bà mối ?- Khụ khụ!

Coi như muốn từ biệt cũng là ngươi đi chia tay với nàng, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Các ngươi là cùng lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau.Phong Phi Vân vươn vai một cái, ánh mắt có hơi thoáng nhìn rồi hỏi: - Xin hỏi Thánh Nữ đại nhân, không phải là chúng ta định đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, làm thế nào lại đi tới một tòa Cổ Trận Đài hoang vu như vậy?Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng thở dài một cái, làn môi đỏ mọng có hơi mở ra, muốn nói lại thôi.

Do dự chỉ chốc lát, nàng lại nói: - Chuyện của các ngươi, ta cũng không muốn quản nhiều hơn.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ở cách Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cực kỳ xa xôi, không biết khoảng cách phải là bao nhiêu bước nhảy của tiên nhân.

Cho dù tại Diệp Hồng Cảnh cũng không có Truyền Tống Đài, chúng ta nhất định phải trải qua mười hai lần truyền tống, trước hết đi đến Thái Nhất Giới, Hóa Thánh Trạch.

Chỉ có tại Hóa Thánh Trạch mới có Cổ Trận Đài trực tiếp đi thông Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Mà Hóa Thánh Trạch cũng ở cách Diệp Hồng Cảnh xa xôi vô cùng vô tận.

Dọc theo đường đi này có lẽ sẽ không yên bình, ngươi tốt nhất đi theo sát ta, nếu không tính mệnh không dám đảm bảo.Xem ra "Thủy Nguyệt Thiên Cảnh" là sau khi Thủy Nguyệt Đình giết ta thì mới được thành lập!- Chẳng lẽ còn có nguy hiểm sao ?Trong lòng Phong Phi Vân chấn động.- Trước kia thật ra cũng không có, nhưng mà hiện tại đã có .Hiên Viên Nhất Nhất nói có chút mịt mờ.

Nàng dừng một chút, lại nói: - Ta biết ngươi không muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhưng mà ta có khả năng nói cho ngươi, chuyến này đối với ngươi không có bất cứ điều xấu gì, hơn nữa đối với ngươi mà nói có lẽ còn là một lần cơ duyên cực lớn.Phong Phi Vân lạnh lùng cười cười, hỏi: - Cơ duyên cực lớn, không biết Thánh Nữ đại nhân có thể tiết lộ trước một chút hay không ?- Có liên quan đến chuyện ngươi tu luyện "Kim Tàm Kinh", cũng có liên quan đến tiền bối Phật Tàm Tử .Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân lập tức nhíu mày.

Lúc trước hắn một mực cho là Thủy Nguyệt Đình muốn gặp hắn, là bởi vì đoán được thân phận của hắn, mà giờ phút này Hiên Viên Nhất Nhất lại nói cho hắn là bởi vì một nguyên nhân khác.Sư phụ?

Phật Tàm Tử?

Kim Tàm Kinh?Chẳng lẽ Thủy Nguyệt Đình và Phật Tàm Tử còn có một chút cội nguồn chung sao ?Tình huống ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, khiến cho Phong Phi Vân lại không thể không một lần nữa bắt đầu suy nghĩ biện pháp ứng phó.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là tuyệt đối không thể đi.

Một khi đi, cho dù Thủy Nguyệt Đình lúc trước không biết thân phận của ta, nhưng cuối cùng cũng nhất định sẽ biết, đến lúc đó khẳng định là một con đường chết.Nhưng mà muốn thoát thân từ trong tay Hiên Viên Nhất Nhất lại là một chuyện cực kì khó làm .Đúng rồi, nàng nói chuyến này sẽ có nguy hiểm, hẳn là ám chỉ đến người của Yêu Tộc ẩn núp trong quốc gia nhân loại .Xem ra có lẽ hắn đã coi thường nàng, nàng đã sớm cảm giác thấy nguy hiểm.- Ngươi đã không định đi từ biệt Tô Tử, như vậy chúng ta liền lên đường đi!Hiên Viên Nhất Nhất bước một bước vào trong Cổ Trận Đài, đi đến chỗ các tảng đá kì lạ kia.

Sau đó lắp các khối Linh Thạch vào chỗ lỗ thủng trong các tảng đá kì lạ đó, bắt đầu chuẩn bị khởi động trận đài.Phong Phi Vân dễ dàng đi đến nhóm các tảng đá kì lạ đó, cười hỏi: - Tiên tử, trạm thứ nhất của chúng ta là đi chỗ nào?- Hoàn Thiên Cảnh, Cửu Uyên Thiên Thai.-------Chương 1486: Cửu uyên thiên thai (1)Tốc độ của Hiên Viên Nhất Nhất cũng rất nhanh, cánh tay ngọc mảnh khảnh không ngừng đánh ra Linh Thạch, chả mấy chốc liền đã lắp ba trăm sáu mươi sáu khối Linh Thạch vào trong các lỗ thủng trên các tảng đá .- Hoàn Thiên Cảnh, Cửu Uyên Thiên Thai.Phong Phi Vân nhắc lại .Hoàn Thiên Cảnh cũng thuộc về một trong mười hai Cảnh ở tây nam!Phong Phi Vân sở dĩ biết cái tên "Hoàn Thiên Cảnh" này, đó là bởi vì Cửu Tiêu Tiên Thành nằm ở Hoàn Thiên Cảnh, thuộc về bá chủ của một Cảnh .- Xem ra phải cẩn thận một chút.Mặc dù Phong Phi Vân tịnh không cho rằng người Cửu Tiêu Tiên Thành sẽ biết được bọn họ muốn đi từ Cửu Uyên Thiên Thai đến đây, nhưng mà cũng phải phòng ngừa vạn nhất, nếu không chết như thế nào cũng không biết.Hiên Viên Nhất Nhất vẻ mặt chăm chú, đứng ở bên cạnh một tảng đá lớn có hình dáng giống như con voi trắng.

Ngọc thể xinh đẹp, nàng vươn một bàn tay nhẹ nhàng đặt tại một chỗ trũng trên tảng đá.

Một mảnh linh quang từ trong tay nàng phát tán ra ngoài, lọt vào trong tảng đá.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cổ Trận Đài bị khởi động, muôn vàn tảng đá kì lạ bắt đầu vận chuyển.

Chúng phát ra linh quang mờ mịt, sau đó biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.Đến khi linh quang biến mất, Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất đã bị truyền tống ra ngoài, biến mất khỏi đám các tảng đá kì lạ kia .- Vụt!Một đám hoa màu đỏ rực bay tới, tại đỉnh núi nó ngưng tụ thành một bóng người trang điểm đẹp đẽ, vóc người lồi lõm uyển chuyển, da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh mà mềm mại, trong mắt hiện ra vài phần diêm dúa lẳng lơ.

Nàng cười lạnh một tiếng.Sau đó, nàng cũng bay vào trong rừng đá Thạch Lâm, lắp những khối Linh Thạch vào các lỗ thủng trên những tảng đá để kích hoạt Cổ Trận Đài.Hoàn Thiên Cảnh, Cửu Uyên Thiên Thai.Đây là một khối đá lớn tọa lạc trên cánh đồng bát ngát, khối đá này cũng to hơi quá mức, so sánh quả núi thì phải lớn gấp mấy chục lần, bề mặt cực kì trơn tuột, rộng rãi mà bằng phẳng.Ánh trăng chiếu xuống khiến cho khối đá này cũng được phủ một tầng ánh bạc, từ trên cao nhìn xuống thì tựa như một cái hồ bạc hình tròn .- Vụt!Cổ Trận Đài lóe lên hào quang.Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất đã đứng ở trên khối đá, chung quanh gió thổi vù vù, đập vào da đến lạnh cả người.- Thật hoang vu!Phong Phi Vân nhìn một chút về hướng bầu trời đêm, rồi liếc mắt nhìn một vòng, rất khó thấy người ở đây.Hiên Viên Nhất Nhất như một búp sen xanh thanh khiết, linh hoạt kỳ ảo mà thánh khiết, trên người có một loại khí chất siêu thoát thế tục.

Nàng nói:- Tòa Cổ Trận Đài này đã bị hoang phế từ lâu, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, tám vạn năm trước Cửu Uyên Tiên Thành đã bị diệt vong.

Dẫu Cửu Uyên Tiên Thành diệt vong, nhưng mà Cổ Trận Đài lại vẫn còn bảo lưu được, tiếp tục sử dụng đến bây giờ.Phong Phi Vân cũng đại khái suy tính một chút, khố đá lớn này đích xác chính là rơi từ trên màn trời xuống.

Xem ra di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành hẳn là ở phía trên vị trí này.

Trước đây nhất định là có vô số tu sĩ tụ tập, chính là một chốn thánh địa tu luyện.

Nhưng mà hiện tại khẳng định đã rơi xuống đến trên mặt đất.Tám vạn năm thật sự quá lâu, đã trải qua mấy chục thế hệ, tất cả mọi thứ đều đã mất đi!Tiên Thành đều là thế lực đứng đầu, là bá chủ một phương, là Vực Chủ khuất phục một số Vực chung quanh, nhưng mà lại vẫn bị hủy diệt.

Có thể thấy được ngày đó nơi này nhất định là đã xảy ra một cuộc chiến đấu trời long đất lở, lúc ấy cũng nhất định vô cùng bi tráng.Trong không khí, thổi gió lạnh, trong gió tựa hồ đều vẫn còn mang theo một vẻ bi thương .- Đồn đại nơi này có âm hồn cường giả bất diệt, nó bảo vệ cho cả một vùng đất này.

Bởi vì đã từng phát sinh vài lần bất trắc, cho nên có rất ít người đi qua tòa Cổ Trận Đài này.

Nhưng mà chúng ta muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thì thông qua nơi này chính là con đường gần nhất, đi thôi!

Chúng ta tiếp tục lên đường.Hiên Viên Nhất Nhất tâm như gương sáng, từ trong lòng của nàng không nhận thấy nửa phần sợ hãi.

Thật giống như tất cả sợ hãi trên đời này đều không quan hệ đến nàng .Liền vào lúc nàng muốn lại mở ra Cổ Trận Đài lần nữa, từ trên bầu trời đêm có một đạo hào quang chói mắt bay tới.

Nó xuyên qua vòm trời, đánh về hướng tòa Cổ Trận Đài này .- Vù vù!Tiếng xé gió cực kì chói tai, khiến cho không khí đều bốc cháy lên.Đây là một khối đá lửa đường kính trăm thước, tựa như một tảng thiên thạch từ trên vòm trời rơi xuống .Tảng đá lửa còn chưa rớt xuống đến nơi, thì một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới cũng đã khiến cho khối đá dưới chân hai người bọn họ bắt đầu chấn động, phát ra rung động kịch liệt.Đây là một cỗ dao động lực lượng khiến cho ngay cả Vũ Hóa Hiền Giả đều phải lạnh sống lưng- Quả nhiên có người xuất thủ.Hiên Viên Nhất Nhất đón gió đứng thẳng, dáng người yểu điệu, đương đầu với tảng thiên thạch kia từ trên trời giáng xuống.

Tiên nhan xinh đẹp không có nửa phần dao động, cổ kiếm trên lưng bay ra khỏi vỏ kiếm, kéo theo một đạo Thần Quang sáng lạn giống như một ngôi sao băng lao thẳng lên bầu trời !Cổ kiếm chém vát xuống, bóng kiếm bành trướng ra dài đến ba trăm thước, như là một thanh Khai Thiên Thần Kiếm.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Tảng đá lửa kia bị xẻ ra làm hai, bay sang hai bên.

Sau đó nó nện trên mặt đất hai bên Cổ Trận Đài.

Khi hung hăng đâm xuống, nó khoét ra hai hố to đến mấy chục dặm .Lực đánh vào vẫn còn đang không ngừng lan rộng, làm sinh ra vô số vết nứt, trong đó vể dài nhất kéo dài ra mấy trăm dặm .- Đi, rời khỏi nơi này, có cường giả tập kích.Hiên Viên Nhất Nhất vẻ mặt lo lắng, trong đôi mắt tinh tường hiện ra một vẻ nhìn xa trông rộng, hiển nhiên là đang âm thầm suy tính kẻ nào xuất thủ .Trong bầu trời đêm mênh mông vô tận, gió lạnh thổi phần phật, khí lạnh càng mạnh hơn.Một cỗ khí lạnh kia khiến cho bầu trời bắt đầu có những bông tuyết trắng bay lất phất.Một âm thanh trầm trầm mà mênh mông từ ngoài hư không truyền đến- Chúng ta không có ý xúc phạm Thánh Nữ, chỉ cần Thánh Nữ có thể giao ra bán yêu Phong Phi Vân, chúng ta liền lập tức lùi lại.Trong lòng Phong Phi Vân cười lạnh, đám người này dĩ nhiên là nhằm vào ta mà đến!Hắn cũng không nói nhiều, chỉ đứng ở một bên.

Hai mắt nhắm lại mà tiếp tục chuyển hóa Linh Thú chiến hồn.

Đương nhiên hắn cũng vận chuyển Đại Diễn Thuật, bắt đầu suy tính lai lịch của đối phương.Hiên Viên Nhất Nhất đứng sừng sững nổi bật, dáng người lồi lõm tinh tế đầy hứng thú, xinh đẹp vượt khỏi đời thường, nàng nói:- Phong Phi Vân chính là người mà Thánh Thần muốn gặp, lá gan các ngươi thật sự là đủ lớn, cũng dám có ý định nhằm vào hắn .- Đừng có lấy Thánh Thần đến dọa chúng ta, nếu như chúng ta e ngại Thánh Thần thì cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này .Âm thanh mênh mông kia trả lời .-------Chương 1487: Cửu uyên thiên thai (2)Một âm thanh già nua lạnh lẽo nham hiểm khác vang lên, hắn cười nói:- Thánh Thần mặc dù thần thông quảng đại, nhưng mà lại còn không quá để ý những việc nhỏ này.

Hơn nữa thiên địa to lớn, coi như với khả năng của Thánh Thần thì cũng không thể biết rõ tất cả.

Nếu như chúng ta không có tuyệt đối nắm chắc, sao dám cướp người trong tay Thánh Nữ?Lại một âm thanh nữa vang lên- Các ngươi không cần uổng phí khí lực suy tính.

Chúng ta đã sớm phong bế Thiên Cơ phép tắc thần thông, nên sẽ không để cho Thánh Nữ biết chúng ta là ai.Hiên Viên Nhất Nhất cũng có hơi nhíu mày.

Vừa rồi nàng đích xác đã suy tính một phen, nhưng mà tất cả mọi thứ trong thiên địa chung quanh đều bị phong bế, dùng tu vi đều không thể suy tính ra bất cứ điều gì.

Xem ra trong đám người này có Đại Trí Sư tuyệt đỉnh.Nếu đối phương có nhân vật cỡ này tọa trấn, có thể suy tính ra được bọn họ sẽ đi đến nơi này thì cũng không là chuyện gì kỳ quái .Phong Phi Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ mở to đôi mắt, hai mắt sáng ngời mà nhìn về hướng bầu trời rồi cười nói:- Nghe nói Thương Hải tiên sinh ở Cửu Tiêu Tiên Thành, về trí lực thì tại Đệ Lục Trung Ương Vương Triều xếp hạng thứ chín, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, suốt đêm đọc thiên lý mệnh số, có thể dự đoán được họa phúc hung cát .Trên màn đêm có hơi khựng lại, tiếp theo một đạo âm thanh già nua hạ lệnh, hắn nói:- Động thủ!Ở trong không gian chung quanh bỗng sinh ra vô số hoa văn ấn tín, tựa như từng đạo kết giới từ ánh sáng lóa mắt, chia cách thiên địa thành những không gian nhỏ hẹp.Một tòa thần tháp đen sì bay xuống từ trên tầng mây.

Nó có phong cách cực kì cổ xưa, cao chừng tám tầng, bề mặt bám tinh đầy tro bụi, ở trên những lỗ hổng đen sì đang thụt thò những ánh sao thần kì .- Thập Nhất Phẩm Linh Khí.Đáy tháp mở ra, để lộ ra một cánh cửa đen nhánh .- Vút!Cánh cửa ở đáy tháp giống như một tòa hắc động ( lỗ đen) trên vòm trời, nó bộc phát ra lực nuốt chửng định thu Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất vào trong tòa tháp màu đen .- Làm cho xong đi rồi mau nhanh rời khỏi nơi đây, có vài đám người khác đang chạy về phương hướng này, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết được chúng ta đã đến nơi này.Một ông lão khác mặc trang phục màu đen đội tấm trùm đầu màu đen đã để hiện ra thân hình.

Mặc dù đã có áo bào đen che kín người, nhưng mà lại vẫn có thể nhìn ra lão đã cực kì gầy yếu, thân thể lưng còng giống như một con Hầu Tử ở dưới Địa Ngục.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Tòa tháp màu đen kia trôi nổi ở trên không trung, đột nhiên thể tích bắt đầu bành trướng to ra, tăng trưởng gấp hàng chục lần.Ông lão kia liền biến sắc mặt, lão vươn một đôi tay khô quắt, từ trên ngón tay đánh ra mười đạo Thần Quang, nện về hướng trên hư không như muốn phải cố định cái tháp màu đen kia.- Chẳng lẽ Kiêu Thần Tháp đều không trấn áp nổi Thủy Nguyệt Thánh Nữ?Trong hư không, lại có ba đạo nhân ảnh đi ra.

Họ đều mặc áo choàng màu đen, mang theo tấm trùm đầu màu đen .Bộ trang phục đen này đều là được dùng nguyên liệu đặc thù chế luyện mà thành.

Nó không chỉ có lực phòng ngự cường đại, hơn nữa có thể ở một mức độ rất lớn ngăn cách khí tức của tu sĩ, làm cho không người nào có thể hiểu rõ chân thân bọn họ.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Cái tháp màu đen lại bành trướng thêm một vòng nữa.

Trên thân tháp có những chỗ sinh ra vết rạn, tựa như sắp sửa vỡ tan .- Hỗn Loạn Châu!Một nam nhân áo đen thân thể khôi ngô khác liền đánh ra một hạt châu màu xám to chừng bằng nắm đấm.

Nó cố định trên đỉnh Kiêu Thần Tháp, bộc phát ra một đám ánh sáng hỗn loạn, để liên hợp trấn áp hai người trong tháp, khiến cho cái tháp không ngừng nhỏ đi.Đó cũng là một báu vật cấp bậc Thập Nhất Phẩm Linh Khí khác.Thập Nhất Phẩm Linh Khí mặc dù so với Thập Phẩm Linh Khí chỉ hơn nhau Nhất Phẩm, nhưng mà chênh lệch cũng lớn dị thường .Thập Phẩm Linh Khí hoàn toàn bị kích hoạt, có thể bộc phát ra lực công kích gấp bốn trăm lần.

Còn Thập Nhất Phẩm Linh Khí sau khi bị kích hoạt, có thể bộc phát ra lực công kích gấp tám trăm lần .Nhân vật có thể xuất ra Thập Phẩm Linh Khí đều tuyệt đối là Đại Năng một chốn.Có thể xuất ra Thập Nhất Phẩm Linh Khí, càng là nhân vật khó lường, tu vi tuyệt đối đáng sợ.Đồng thời dùng hai kiện Thập Nhất Phẩm Linh Khí để trấn áp, một cỗ uy năng kia quả thực vô phương diễn tả bằng ngôn từ, khiến cho mọi sinh vật cả một vùng mấy ngàn dặm đều run lên cầm cập.Cái này vẫn còn là do hai vị Hắc bào sợ gây ra động tĩnh huyên náo quá lớn, cho nên áp chế phạm vi uy lực của Linh Khí, bằng không cũng không chỉ là lan đến mấy ngàn dặm đơn giản như vậy.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Từ trong Kiêu Thần Tháp lại lần nữa lao ra một cỗ lực lượng khổng lồ, nó ép cho Kiêu Thần Tháp bành trướng to ra mấy chục lần.

"Rắc rắc", rất nhiều chỗ trên tháp đều nứt ra, làm rơi xuống muôn vàn khối Huyền Thiết, mỗi một khối Huyền Thiết đều nặng đến trên vạn cân, nện thánh những cái hố cực to ở trên mặt đất .- Vụt!Hai đạo nhân ảnh bay ra từ trong cửa tháp, rồi lao về hướng bầu trời xa xăm .- Bọn họ...

Bọn họ lại trốn ra được .Bốn ông lão áo bào đen đồng thời xuất thủ, đều tự thi triển thần thông cái thế hơn đời của mình.Một người đánh ra đạo điện quang to mười thước.

Nó nện về phía chân trời như là một con điện long màu tím, lực lượng cực kỳ khủng bố.Người thứ hai đánh ra một mảnh đại dương đen tuyền, chính là Thiên Hải ngưng tụ thành từ Huyền Cương Sát Thủy.

Nó bao quát ba ngàn dặm, sóng gió mãnh liệt, phảng phất phải quét cho bầu trời đều rụng xuống.Người thứ ba oanh kích ra Càn Khôn đại ấn, đó cũng là một món Thập Nhất Phẩm Linh Khí, trên bề mặt có mười vạn chữ cổ do đại hiền giả khắc vào.

Nó như là một quyển thiên thư, chặt đứt đường lui của Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất.Trong thân thể người thứ tư bộc phát ra một con Linh Thú chiến hồn.

Chính là một con Thao Thiết cao chừng hơn một trăm thước, thân thể cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.

Nó xuyên phá trời cao, truy kích theo về hướng hai người, lực lượng lớn đến đáng sợ.Bốn người này đều là cường giả siêu cấp, tuyệt đối là tồn tại cấp bậc bá chủ một chốn, vừa ra tay liền làm kinh động lòng người, nghiêng ngả đất trời .- Bốn người này đều là bá chủ một chốn, tu vi cực kỳ đáng sợ, ta đưa ngươi đi trước!Hiên Viên Nhất Nhất chỉ một ngón tay về hướng hư không.

Từ trên ngón tay mảnh dẻ trắng như tuyết mà mềm mại như không có xương của nàng, có một con Linh Lộ ( con đường thần thánh ) bay ra, kéo dài đến phía chân trời với những cơn xoáy xoay quanh - Chỉ Xích Thiên Nhai.Đây là nàng tu luyện "Thiên Nhai Đạo", hóa gang tấc thành Thiên Nhai, muốn đưa Phong Phi Vân rời đi trước.Phong Phi Vân thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, hắn cười nói:- Ta đây có thể không khách khí, một mình ngươi cẩn thận một chút.-------Chương 1488: Trước Nghiệt Kính Thai không ai khỏe nổi (1)Phong Phi Vân cũng tịnh không khách khí, ước gì Hiên Viên Nhất Nhất chết tại đây trong tay bốn người.

Thân thể hắn vừa động, liền thi triển ra hóa thân thuật, rơi xuống đầu ngón tay nàng.

Hắn bước lên Linh Lộ mà trực tiếp rời đi, thân thể chỉ trong chớp mắt đi ra ở ngoài ngàn dặm.Sau khi Hiên Viên Nhất Nhất thấy Phong Phi Vân rời đi, lúc này nàng mới thu hồi ngón tay.

Dáng người tuyệt đẹp bay lên ở trên không trung, tạo ra một bóng trắng xinh đẹp.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!Nàng một mình ngăn cản tứ đại cường giả, cổ kiếm trên lưng bay ra, từ giữa ngón tay thon thả mảnh dẻ đang chụm lại đâm ra một đạo kiếm ý thế giới.Cửu Uyên Thiên Thai, liên miên mấy chục vạn dặm, đều là đã trở thành Tiên Thành Di chỉ.Nơi này đã từng trải qua đại chiến mang tính hủy diệt, Tiên Thành sụp đổ, mặt đất biến dạng, phép tắc thiên địa hỗn loạn, chỉ còn là một mảnh Tiên Thành phế tích.Tám vạn năm đã trôi qua, nơi này cũng vẫn tràn ngập những nguy hiểm chưa biết .Phong Phi Vân đi giữa một mảnh phế tích từ thuở xa xưa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về hướng bầu trời.

Đại chiến giữa Hiên Viên Nhất Nhất và tứ đại cường giả đã chuyển hướng sang nơi khác, cách hắn chừng vài ngàn dặm.

Do bị tầng tầng phép cấm ngăn cách, nên hiện tại chỉ có thể nhìn thấy từng đợt từng đợt ánh hào quang mạnh mẽ lóe ra ở dãy núi cuối chân trời.- Vốn tưởng rằng muốn thoát thân từ trong tay nàng thì phải tốn công phu một phen, không nghĩ tới lại rời khỏi nàng dễ dàng như vậy .Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng nhẹ nhõm, về phần Hiên Viên Nhất Nhất là sống hay chết, thì quan hệ tới hắn không phải rất lớn.

Nếu nàng thích cậy mạnh, vậy thì cứ để cho nàng đi mà trổ tài đi.Chung quanh là cảnh đổ nát thê lương.

Có một bức tường cổ đổ xuống chắn ngang trên vùng đất hoang dã, giống như một dãy núi non trùng điệp đã bị tàn phá tới cực điểm.Bởi vì thời gian trôi qua đã thật sự quá lâu, trên một bức tường cổ đổ xuống này chất đầy đất đá, đã sinh trưởng những cây thanh dương thụ ( loại cây họ liễu) xanh biếc.

Làm nó trông như là một dãy núi nhỏ trùng điệp.

Chỉ có bộ phận vách đá ghập ghềnh cao chất ngất lộ ra ở bên ngoài, mới có thể làm cho người ta biết nơi này chính là một bức tường của Cửu Uyên Tiên Thành.Trên bức tường cổ nguy nga kia có một đám ánh lửa đang bập bùng, tựa như một chiếc đèn Thiên Đăng treo giữa trời cao.Phong Phi Vân đứng ở phía dưới.

Hắn có thể cảm nhận được một cổ khí tức áp lực đang nổi lên trong lòng, chính là truyền đến từ bức tường cổ đổ nát kia .- Truyền thuyết nói rằng ở trong bức tường cổ của mỗi một tọa Tiên Thành đều chứa đầy Vẫn Thiên Linh Thạch.

Cho nên khi đi vào Tiên Thành, tu vi trên người sẽ bị áp chế mà không nhận thức được.

Chẳng lẽ tám vạn năm đã trôi qua, mà Vẫn Thiên Linh Thạch ở trong bức tường cổ này vẫn còn chưa bị người ta đào đi sao .Không gian chung quanh đều bị phong bế, tràn ngập Nguyên Tố hỗn loạn.

Nếu muốn rời khỏi một tòa Di chỉ Tiên Thành này, thì nhất định phải vượt qua bức tường cổ bị đổ nát tàn phá này.

Nó giống như là một đạo lạch trời chắn ở trước mặt.- Đã biết rõ không thể để cho ta đào tẩu dễ dàng như vậy, thật hiếu kỳ rốt cuộc đây là một đám người gì.Phong Phi Vân đón gió đêm cười cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cà người hóa thành một con chim to đen tuyền bay vọt lên từ trên mặt đất.

Chân hắn đạp trên một chỗ đổ nát nào đó của bức tường cổ, rồi bay về hướng đỉnh chóp Cổ Thành .Càng tới gần tường cổ, một cỗ lực lượng áp chế tu vi kia cũng trở nên càng mãnh liệt.Cũng bởi vì tu vi của Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, nên hắn mới có thể bay được thong dong như vậy.

Nếu như cảnh giới lại thấp một chút, chưa chắc có thể bay được ở chỗ này .Phong Phi Vân rơi xuống đỉnh chóp bức tường cổ, hắn nhìn về hướng một đám Hỏa Diễm đang thiêu đốt kia.

Thì ra đó là một tòa đạo quán đổ nát, nó vốn được dựng từ những cây gỗ xám như chì, đang trôi nổi ở vị trí cách mặt đất ba thước.

Nó đang nhẹ nhàng rung động cùng với gió đêm .- Thủy Nguyệt Thánh Nữ quả nhiên lợi hại, không ngờ bằng vào lực của một người mà chặn được bốn vị sư thúc tổ.

Nhưng mà nếu như ngươi cho rằng chỉ cần tránh được cửa ải kia của bốn vị sư thúc tổ là có thể đào tẩu, thì đó quả thực chính là người si nói mộng.Một âm thanh cũng khá trẻ tuổi truyền ra từ trong đạo quán, âm thanh rất trầm thấp, cũng rất thong dong.Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài đạo quán, cũng có vẻ cực kì thong dong.

Hắn chắp hai tay sau lưng, cười nói:- Các ngươi rốt cuộc là ai, làm thế nào ta không cảm giác được như là người từ Cửu Tiêu Tiên Thành.- Cửu Tiêu Tiên Thành?

Thật buồn cười.

Cửu Tiêu Tiên Thành là vật gì vậy, nếu có xách giày cho Âm Gian Giới chúng ta thì cũng không xứng.Một âm thanh của người tuổi còn trẻ lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, trong âm thanh tràn ngập sự khinh thường.Lại là Âm Gian Giới.Khó trách bọn hắn ngay cả người của Thủy Nguyệt Cảnh Thiên cũng dám động đến.Phong Phi Vân hiện tại đã biết lai lịch của Âm Gian Giới.

Diêm vương và Chuyển Luân Vương trước đây đều là một trong mười Đại vương giả của Âm Gian Giới.

Như vậy mục đích của những người này thì Phong Phi Vân liền hiểu được rõ ràng.Mặc dù Phong Phi Vân có một chút quá phận với Chuyển Luân Vương, nhưng mà lúc đó vẻn vẹn chỉ giới hạn trong tranh chấp giữa Phong Phi Vân và Cố Bát thiếu gia.

Không có khả năng vì nguyên nhân này mà khiến cho Âm Gian Giới gây chiến, điều động nhiều cường giả như vậy đi bắt hắn.Như vậy hiện tại cũng liền chỉ có một nguyên nhân: Diêm vương muốn bắt hắn, muốn đoạt lại một nửa Tà Thi hài cốt kia trên người hắn .Diêm vương vẫn chưa chết .Nữ Ma đại nhân có thể gặp nguy hiểm hay không ?

Phong Khanh Khanh và Mao Ô Quy có thể xảy ra sự việc nào đó hay không ?Trong lòng Phong Phi Vân tự nhiên cũng có chút rung động, nhưng mà trên mặt lại biểu hiện thật sự bình tĩnh.

Hắn cười cườimà nói:- Xem ra Diêm Vương đại nhân đã quay về đến Âm Gian Giới, thật sự là ta cảm thấy vui mừng cho ông ta a.- Những lời này ngươi có lẽ đi mà trực tiếp nói với Diêm vương gia.

Khá lắm, nghe nói người này đã đánh bại truyền nhân của Chuyển Luân Vương Gia, tu vi tựa hồ rất khá.

Liệu ai có hứng thú so chiêu với hắn không ?Trong đạo quán, một âm thanh lạnh lùng khác vang lên, giọng mỉa mai cười nói:- Trong thời gian hàng chục hô hấp, là ta có thể đánh cho hắn quỳ rạp trên mặt đất.- Ta đây có thể đếm giúp ngươi, hô hấp thứ nhất, bắt đầu.La Thái Thành giống như một vị Âm Thần bay ra từ trong đạo quán, thân thể như là một làn khói, biến thành một đám mây độc màu xám.Đây là một Ma Ảnh khổng lồ, trên đầu mọc ra hai sừng.

Hắn ngưng tụ ra hai cái thủ trảo, mang theo một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa.- Đệ nhất thiên kiêu dưới trướng Nghiệt Kính Thai, La Thái Thành.-------Chương 1489: Trước Nghiệt Kính Thai không ai khỏe nổi (2)La Thái Thành này chính là tu vi Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao, hơn nữa tu luyện thần thông hàng đầu, khí tức so sánh Cố Bát thiếu gia còn khủng bố hơn.Nghiệt Kính Thai chính là đạo trường của Tần Quảng Vương, hiển nhiên La Thái Thành này chính là truyền nhân của Tần Quảng Vương.- Rầm.Phong Phi Vân triển khai Kim Tàm Phật Vực, đầy trời ánh vàng rực rỡ, phật tàm dày đặc, phạm âm mênh mông.

Làn da toàn thân hình như đều biến thành màu vàng.

Hắn đánh ra một đạo phật chưởng ấn, công phá Ma Ảnh của La Thái Thành.- Trước Nghiệt Kính Thai không ai khỏe nổi, mỗi một ngục hiện ra, vĩnh viễn không siêu sinh.La Thái Thành đánh ra một cái Ma Thai.

Đài cao ước chừng một trượng, tứ phía có gương vây quanh.

Ở hướng đông có treo một khối hoành phi, viết mấy chữ to: Trước Nghiệt Kính Thai không ai khỏe nổi.Ma Thai trấn áp xuống, như thể một tòa Địa Ngục rơi xuống, khí thế hung hãn đến mức tận cùng.Những anh tài hàng đầu Trung Cổ thế gia giống như Diệp Hồng Cảnh, nếu như phải đánh nhau với La Thái Thành thì rất khó có người có thể đủ sức ngăn cản ba chiêu của hắn.Phong Phi Vân tế xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ thành một thanh chiến đao.

Hắn bổ lên giữa trời, làm nổi lên một đạo Đao Hà cuồn cuộn, nó ngăn cản Ma Thai .- Phượng Hoàng Liệt Thiên.Cánh tay Phong Phi Vân biến thành trảo Phượng Hoàng, nó nhằm về hướng trời cao mà xé rách, làm cho hư không sinh ra từng đạo vết rách.

Nó đánh cho Ma Thai tóe ra ánh lửa, phát ra từng đợt tiếng gầm rú.Trong đạo quán, truyền đến một âm thanh trẻ tuổi nhẹ nhàng:- Thời gian sáu lần hô hấp .La Thái Thành lông mày cứng lại, như là biến thành hai đạo Thiết Xuyên ( móc sắt), trên cánh tay dày đặc hoa văn ma tà, hắn hét lớn:- Nghiệt Kính hóa thiên địa, Hắc Vân sa tiểu Địa Ngục.Trên tòa Ma Thai kia bùng phát ra một vầng hào quang đen nhánh, nó bao bọc không gian chung quanh, đánh xuống một cỗ Tử Vong Chi Khí khổng lồ.Trong không khí, Hắc Vân lảng bảng, Lưu Sa tràn ngập, như là đất trời đã biến thành một tòa Địa Ngục.Phong Phi Vân đứng sừng sững nổi bật, vẫn cứ bất động.

Hắn điều động ra Vạn Thú Chiến Vực và Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực, ngưng tụ lực lượng của ba tòa Vực, chấn vỡ "Hắc Vân Sa Tiểu Địa Ngục" do La Thái Thành đánh ra, làm cho nó bị bắn ra một đám mây đên dầy đặc.

Một đao bổ ra ngoài, đao khí sượt qua bên cạnh La Thái Thành đã chém đứt một cái cổ áo của hắn .Trong lòng La Thái Thành cũng có chút kinh ngạc, bán yêu này so sánh miêu tả trong tình báo càng đáng sợ hơn, không ngờ có thể vượt qua được lực lượng của Nghiệt Kính Thai.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Lực lượng hai người đối chọi nhau, Thiên Tủy Binh Đảm và Ma Thai tấn công, đánh cho tường cổ dưới chân không ngừng rung động.- Rầm.Thiên Tủy Binh Đảm chém Ma Thai thành hai nửa, một đao công kích vào ngực La Thái Thành, khoét ra một vết thương đẫm máu dài hơn nửa thước, đánh cho hắn bay đi xa hơn mười trượng, máu tươi không ngừng bắn tóe giữa trời cao .- Ha ha, lợi hại, lợi hại, tổng cộng tốn hao thời gian mười hai lần hô hấp, có điều kẻ bại lại không phải Phong Phi Vân, mà là La Thái Thành.

Ai nói bán yêu liền nhất định không thể giỏi, lúc trước là ai nói câu này.Trong đạo quán truyền đến một âm thanh khiêu khích, mang theo nụ cười thấp thoáng.Phong Phi Vân hoành đao đứng thẳng, tâm tình cũng không buông lỏng.

Hắn cảm giác trong đạo quán vẫn còn có lực lượng khí tức của mấy người, mà mỗi một kẻ cũng không kém hơn so với La Thái Thành .- Vừa rồi chẳng qua chỉ là ta sơ ý thôi, nên đều không dùng đến năm thành lực lượng.

Ta còn muốn tái chiến.La Thái Thành để tay lên ngực một cái, vết thương dài hơn nửa thước lập tức khép lại, trên người chiến ý như nước cuộn trào, ánh mắt thách thức.- Có lẽ để ta đến thôi, ta vốn xem thường nhất là loại sinh vật cấp thấp như bán yêu.Một người thiếu niên sắc mặt trắng bệch, tà khí lẫm liệt đứng ở cửa đạo quán.

Hắn dựa vào bậc cửa mà ngắm nghía một thanh tiểu đao màu xanh trong tay .Một âm thanh rất có phân lượng vang lên từ trong đạo quán, hắn nói:- Có cái gì mà phải tranh nhau?

Chúng ta cũng không phải đến đây để đấu với người khác.

Chúng ta là đi bắt người.

Nếu đã là bắt sống thì gì phải cứ một chọi một, đồng loạt ra tay, trước hết phế bỏ hai chân của hắn.Có một âm thanh điềm tĩnh khác vang lên, hắn nói:- Có người của thế lực khác đã nhận thấy được động tĩnh ở bên này nên đang chạy đến.

Nhất định phải bắt được hắn trong thời gian ngắn nhất .Trong số mười vị truyền nhân tối cao nhất của thế hệ trẻ tuổi Âm Gian Giới, tổng cộng đã đến đây sáu vị.

Trong đó có năm người đều đi ra từ trong đạo quán, khí tức đều đặc biệt khổng lồ, lực lượng không phải chuyện đùa, đủ để cho những vị lão tổ chủng tộc cổ phải kính sợ.Còn người thứ sáu kia thì ngồi xếp bằng trong đạo quán, đạo quán bỗng nhiên bay lên, sau đó ầm ầm hạ xuống, công kích vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể bồng bềnh lui về phía sau.

Hắn nhảy xuống bức tường cổ, lập tức lui về trong Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành .- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Một bức tường cổ khổng lồ như tòa núi non trùng điệp bị lực lượng đạo quán nện đến sụp đổ, đá vụn lăn xuống, cây cổ thụ bị chôn vùi, bầu trời đều phủ kín một tầng bụi mù.Phải biết rằng lực lượng nơi này đều bị Vẫn Thiên Linh Thạch áp chế, nhưng mà đối phương lại vẫn có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như thế.

Đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc tối cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi .Một người thiếu niên mặc huyết bào đỏ đậm, hắn phất ống tay áo.

Từ trong cánh tay bay ra từng đạo ánh sáng màu xám, khiến cho Vẫn Thiên Linh Thạch bay ra từ trong lòng đất.

Có chừng mười hai khối, mỗi một khối đều lớn như tảng thiên thạch.

Chúng đồng thời công kích về hướng Phong Phi Vân .Phong Phi Vân đón gió đứng thẳng, bàn tay đè xuống giữa trời một cái.

Có một dấu bàn tay cực lớn công kích tới, trên chưởng trên vẫn còn thấy được bóng dáng năm con Phượng Hoàng, như thể đó là một tòa thần sào của phượng hoàng.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Mười hai khối Vẫn Thiên Linh Thạch đều bị chụp rơi xuống, chìm vào lòng đất.

Còn thiếu niên mặc huyết bào đỏ đậm như thể bị dính đòn nghiêm trọng, thân thể đột nhiên lui về phía sau hơn mười bộ."

Âm Gian Giới" thuộc về một đại giới có lực lượng độc lập, tương đương với "Đệ lục giới" của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều .Mà mười Đại vương giả của Âm Gian Giới càng là thuộc về nhân vật cấp bậc thống trị Nhất Giới, thuộc về chúa tể chí cao vô thượng của Nhất Giới .Giờ phút này sáu vị thiên kiêu đang đánh nhau với Phong Phi Vân đều là truyền nhân các bậc đỉnh cao của Âm Gian Giới, đã từng được vương giả chỉ điểm, chiến lực không phải chuyện đùa."

La Thái Thành" dưới trướng "Nghiệt Kính Thai" .Thiếu niên sắc mặt trắng bệch tay cầm tiểu đao màu xanh chính là truyền nhân dưới trướng "Chính Nam Ốc Thạch", tên gọi "Nam Cung Dạ Bạch" .-------Chương 1490: Khách tới từ Âm Gian Giới (1)Còn thiếu niên mặc bộ y phục đỏ đậm vừa rồi đánh nhau với Phong Phi Vân, chính là truyền nhân dưới trướng "Biện Thành", tên gọi "Thương Kinh Thiên" .Ngoài ba người này ra, còn có truyền nhân "Tạ Huyền" của Sở Giang Vương, truyền nhân "Mộc Linh Âm" của Bình Đẳng Vương, con cháu hậu bối "Tống Thành Danh" của Tống Đế Vương .Sáu người này đều là thiên phú bẩm sinh cấp bậc Sử Thi đỉnh cao, lại còn được vương giả chỉ điểm nên chiến lực không phải chuyện đùa, tại Âm Gian Giới có danh tiếng rất lớn.Đặc biệt "Tống Thành Danh" ngồi ở trong đạo quán và truyền nhân kiệt xuất "Mộc Linh Âm" của Bình Đẳng Vương, đều là nhân vật cấp bậc Niết Bàn Đệ Lục Trọng .Bọn họ đã sớm có thể đột phá đến cảnh giới Vũ Hóa, nhưng là vì muốn làm tăng lên thiên phú bẩm sinh của chính mình, gia tăng tuổi thọ của mình, thăng hoa tiềm lực của mình nên bọn họ vẫn không lựa chọn đột phá, mà là muốn Niết Bàn càng nhiều lần hơn .Phong Phi Vân đồng thời triển khai ba tòa đại Vực, Kim Tàm phật khí và vạn thú hòa tan vào nhau, mỗi một chưởng đánh ra đều có thể bộc phát ra uy lực như trời long đất lở .Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực lại bùng phát ra, lực lượng Hỏa Diễm đốt luyện chín tầng trời, khiến cho cả một mảnh Tiên Thành phế tích này đều bị bốc cháy theo .- Thiết Y Tiểu Địa Ngục, Mệnh Vận Càn Khôn Ấn.Tạ Huyền thoạt nhìn cũng có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, hai tay kết ấn.

Trên người hắn bao phủ một tầng ánh sáng kim loại lung linh, như là hắn đang mặc một tầng thiết y làm tốc độ tăng lên mạnh mẽ gấp mấy lần.

Chỉ trong khoảnh khắc liền xuất hiện ra ở trước người Phong Phi Vân, như một vị tử thần giáng xuống.Một đạo Mệnh Vận Càn Khôn Ấn công kích từ trong tay của hắn .- Phượng Hoàng Liệt Thiên.Phong Phi Vân giang cánh tay ra, những chiếc lông chim đỏ đậm sinh ra từ trên cánh tay, ngón tay so sánh móng vuốt Phượng Hoàng trở nên còn sắc bén hơn, nó đánh nát Mệnh Vận Càn Khôn Ấn .Tốc độ của Phong Phi Vân so sánh Tạ Huyền còn nhanh hơn một chút.

Trảo thứ hai đã công kích đến, đánh vào trên người Tạ Huyền.Một trảo này có uy lực không phải chuyện đùa, có thể đem bắn cho một vùng núi lớn bị sụp đổ .Tạ Huyền căn bản không tránh được, chỉ có thể dũng cảm lấy cứng đối cứng, thiết y trên người bộc phát ra một tầng ánh sáng kim loại lung linh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!."

Trảo ấn của Phượng Hoàng công kích trên thiết y, nện cho cả vầng ánh sáng kim loại lung linh kia không ngừng nhấp nháy, chèn ép làm cho mặt đất run rẩy.Nhưng mà thiết y lại không bị vỡ nát.Tạ Huyền cười lạnh một tiếng- Chuyện vặt .Hắn xuất ra một thanh bạch cốt tà binh, giống như một khúc xương gai, đâm tới phá lực lượng Lĩnh Vực của Phong Phi Vân.

Mũi nhọn của gai xương đã đâm vào da thịt của Phong Phi Vân .Đây là khúc xương của một đại hiền giả tà đạo, lại đã được Tạ Huyền tế luyện hơn một trăm năm, nên có uy lực rất đáng sợ.Phong Phi Vân điều động lực lượng của Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực, một con Phượng Hoàng ngưng tụ ở trước người hắn, đánh bay Tạ Huyền ra ngoài xa.Phong Phi Vân cưỡi trên phật đài bảy mươi hai bậc, hắn đột nhiên tiến công.

Tay hắn nặn một đạo phật chỉ, ngưng tụ ra một mảnh phật quang mênh mông mà điểm vào ngực Tạ Huyền, tựa như một thanh phật kiếm đã đâm đến.- Phốc.Phật quang đã xuyên thủng ngực Tạ Huyền, làm bắn ra một suối máu.Trong đôi mắt của Phong Phi Vân tràn đầy phẫn nộ, hắn khiến cho "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực" ngưng tụ ra năm hư ảnh Phượng Hoàng.

Chúng bộc phát ra Nghiệt Hỏa thần lực, như phải luyện hóa Tạ Huyền.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Ba người La Thái Thành, Thương Kinh Thiên, Nam Cung Dạ Bạch đồng thời lướt ngang xông đến, chúng triển khai thần thông chiến pháp để ngăn cản lực phá hoại của hư ảnh năm con Phượng Hoàng .- Thật là Hỏa Diễm khủng khiếp.Bàn tay Thương Kinh Thiên bị cháy nám đen.

Hắn liên tiếp lui về phía sau bảy bước mới đứng vững chân nổi, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.Âm Gian Giới cũng có rất nhiều bán yêu, nhưng mà phần lớn đều nhỏ yếu mà hèn mọn, không có một bán yêu nào lại lợi hại như con ở trước mắt này.

Quả thực có thể nói đủ sánh ngang một vị bá chủ .- Đích xác có hơi khó có thể tin nổi, khó trách có người nó rằng trong thân thể hắn chảy xuôi huyết mạch Phượng Hoàng Yêu Tộc.Ngực Tạ Huyền vẫn còn chảy huyết, có một đạo phật mang đang trôi nổi ở chỗ vết thương, khiến cho thương thế khó có thể khép lại.Ánh mắt của Phong Phi Vân đúng là nhìn bằng nửa con mắt, hắn đứng ở trên một đoạn bức tường đổ nát mà cười lạnh nói:- Ngay cả sư thúc tổ của các ngươi cũng không dám để lộ gương mặt thật cho người khác thấy.

Vậy mà các ngươi lại dám làm như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ sau khi chuyện bại lộ thì sẽ mang đến cho Âm Gian Giới tai họa ngập trời sao .Một tòa đạo quán kia bay đến, Tống Thành Danh mặc đạo bào, đội đạo mào đang ngồi xếp bằng trong đạo quán, trên cửa sổ giấy lưu lại một bóng hình đẹp đẽ.Hắn cười nói:- Phong huynh quá lo lắng.

Sở dĩ bốn vị sư thúc tổ phải che dấu thân phận, bởi vì là có chút kiêng kỵ đối với Thủy Nguyệt Thánh Nữ.

Dù sao Thủy Nguyệt Thánh Nữ tài hoa hơn người, hiện tại nàng vẫn không phải đối thủ của bốn vị sư thúc tổ, nhưng mà với thiên tư của nàng thì chuyện cao hơn bốn vị sư thúc tổ chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng mà ngươi cũng không giống thế, vì sao chúng ta lại phải sợ ngươi.Phong Phi Vân cười nói:- Dù sao ta là người Thánh Thần muốn gặp, chẳng lẽ các ngươi không sợ sau khi ta chạy thoát sẽ nói lại chuyện ngày hôm nay cho Thánh Thần.Tống Thành Danh cười cười, bảo:- Phong huynh, ta đây là người nhát gan.

Ngàn vạn lần ngươi đừng mang Thánh Thần ra làm cho ta sợ.

Có hai điểm ngươi cần phải biết.

Thứ nhất, hôm nay căn bản ngươi không có khả năng chạy thoát được từ trong tay chúng ta.

Thứ hai, Thánh Thần địa vị cao thượng, cũng không có khả năng để ý tới việc tranh hùng của người trẻ tuổi chúng ta.

Phong huynh chính là người thông minh, không có khả năng không hiểu đạo lý này.Phong Phi Vân cười nói:- Lục đại cường giả Âm Gian Giới đồng thời xuất thủ đối phó một người, trận thế như vậy hẳn là đã lâu không thấy rồi.Bóng dáng uyển chuyển của Mộc Linh Âm hiện ra trên mặt đất, chỉ có thể nhận ra cái đầu của một bóng dáng nhu mì kín đáo trên mặt đất, nhưng mà lại căn bản không nhìn thấy người của nàng.Âm thanh của nàng rất lười nhác, vọng lại từ trong bóng dáng trên mặt đất.

Nàng cười nói:- Trái lại từng có một lần, nhưng mà một lần đó chúng ta liên thủ giết chết một vị hiền giả Vũ Hóa Đệ Nhất Trọng.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm một đạo bóng dáng trên mặt đất kia, hắn biết đây là một loại thần thông tuyệt đỉnh, bèn cười nói:- Lợi hại, không hổ là thiên tài tuấn kiệt của Âm Gian Giới.

Xem ra hôm nay ta muốn rời khỏi đây từ trong tay các ngươi, thật đúng là không phải khó khăn ở mức bình thường.

Ta còn có một vấn đề cuối cùng, Diêm Vương đại nhân đã trở lại Âm Gian Giới sao ?Sáu vị thiên chi kiêu tử Âm Gian Giới đều trở nên trầm lặng.-------Chương 1491: Khách tới từ Âm Gian Giới (2)- Chuyện này cũng không thể nói cho ngươi .Tống Thành Danh nói tiếp cực kì uy nghiêm:- Ngươi liền bó tay chịu trói đi, ngươi không có khả năng là đối thủ của chúng ta.

Tránh để lúc đó chúng ta chặt đứt hai tay hai chân ngươi, lại mang ngươi quay về âm phủ.

Khi đó sẽ bị mất thể diện nhiều hơn .Phong Phi Vân cười nói:- Đa tạ Tống huynh đã mở miệng khuyên bảo.

Đáng tiếc người như ta đây không có ưu điểm khác, chỉ là da mặt dày.

Cái thứ đồ như 'Mặt mũi, thể diện' gì gì đó, có những lúc ta có khả năng chịu đựng để được sống sót; đôi khi, ta cũng có thể quăng nó xuống đất.Tống Thành Danh cười nói:- Người không biết xấu hổ so sánh với người không muốn chết thì càng đáng sợ hơn.

Có những lúc ta cũng phải làm những chuyện không biết xấu hổ .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Lời của hắn vẫn còn chưa dứt, hắn liền khống chế đạo quán bay về hướng tới Phong Phi Vân, tốc độ của hắn cũng vô cùng nhanh chóng.Tống Thành Danh này có tu vi cao đến đáng sợ.

Hắn đã đạt tới cảnh giới Niết Bàn Đệ Lục Trọng, hơn xa mức đám người Tạ Huyền, La Thái Thành có khả năng bằng được.Hắn vẻn vẹn chỉ là khẽ động thân mà đã có lực lượng phá núi xẻ đồi, toàn bộ phép tắc đạo lí trong thiên địa đều hình như bị hắn dẫn động, giam cầm vào một mảnh hư không.Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình phảng phất lâm vào trong vũng bùn, rất khó nhúc nhích.

Trong khoảnh khắc đạo quán kia lao đến, dưới chân hắn sinh ra một cơn gió xoáy, trên lưng mọc ra một đôi cánh Phượng Hoàng đỏ như lửa làm thân thể bắn lên trời.

Hắn bay đến cao vài trăm thước, rồi bay về phía chân trời.- Ai u, còn muốn trốn, ha hả.Bóng dáng Mộc Linh Âm đột nhiên bay lên, lợi dụng sức gió mà dựng lên, rồi hóa thành một bóng đen thật lớn, chặn ở trước người Phong Phi Vân.Bóng đen đánh ra một chưởng ấn cực lớn, bao bọc lấy thân thể Phong Phi Vân vào trong chưởng ấn .Đây là vô hình chưởng ấn của nàng, nhưng mà lực lượng thì lại thật sự tồn tại.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Ngón tay Phong Phi Vân điểm một cái về hướng chưởng ấn màu đen, từ đầu ngón tay bay ra một đạo Đại Diễn Chi Quang ( sườn núi ) vô hình, nó xuyên thủng bóng đen chưởng ấn, rồi đánh cho chưởng ấn nát bấy.Lúc này Tạ Huyền và La Thái Thành hùng hổ xông tới.

Một người đánh ra Mệnh Vận Càn Khôn Ấn, một người đánh ra Nghiệt Kính Thai.- Đây là các ngươi muốn tìm chết .Phong Phi Vân điều động lực lượng "Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp" trong thân thể.

Từng đạo kiếp lực vận chuyển trong thân thể, cả thân thể chính là một tòa thiên địa.

Hắn vung cánh tay lên, chém ra một đạo lực lượng tử kiếp.- Rầm.Một đạo hào quang màu xám công kích trên người La Thái Thành, chém đứt một trăm năm tuổi thọ của hắn .Ngực La Thái Thành thật giống như là bị quả cự chuỳ đánh trúng một phen, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đau đớn kịch liệt.

Nỗi đau thấu xương tủy, thân thể rơi xuống từ trời cao, bước chân lảo đảo, rất khó đứng vững.Mấy vị thiên chi kiêu tử khác đều cả kinh.Chiến lực của La Thái Thành cũng vẻn vẹn chỉ yếu hơn một chút so với Phong Phi Vân, coi như không địch lại Phong Phi Vân thì cũng không có khả năng bị Phong Phi Vân xuất một chiêu liền đánh cho thổ huyết.Tống Thành Danh trong mắt hiện ra vài phần lo lắng, hắn nói:- La Thái Thành, xảy ra chuyện gì ?- Là.. là..

Kiếp.. .Trong mắt La Thái Thành tràn đầy kinh ngạc, thân thể cực kì suy yếu, ngón tay chỉ về hướng Phong Phi Vân.

Hắn vừa ho ra máu, vừa nói lắp bắp .Phong Phi Vân sao lại cho hắn có cơ hội mở miệng.

Một khi bí mật "Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp" bị truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật như Lão bất tử đi tìm hắn.

Đến lúc đó trong cả thiên địa đều không có chỗ cho hắn dung thân.- Đi tìm chết cho ta.Hai tay Phong Phi Vân nắm Thiên Tủy Binh Đảm, hắn dốc toàn lực bổ xuống.La Thái Thành mới nói ra hai chữ, liền không thể không vội vàng vận chuyển lực lượng trong thân thể, đi ngăn cản một đao phá núi xẻ đồi này của Phong Phi Vân .- Phốc.Đao khí cắn nát hai tay của La Thái Thành, đao phong bổ vào đỉnh đầu của hắn làm phát ra một tiếng kim loại nổ ầm ầm .Trên đỉnh đầu của hắn sinh ra Tà Phù Văn Lộ ( hoa văn bùa chú ma tà) dày đặc, làm bộc phát ra hào quang vạn trượng để ngăn chặn Thiên Tủy Binh Đảm.Nhưng mà một cỗ lực công kích mãnh liệt kia vẫn nện cho đầu La Thái Thành nổ vang, ánh mắt đen kịt, thân thể trở nên càng lúc càng nặng nề, sau đó ngã trên mặt đất.- Không ngờ có cường giả đã khắc ký hiệu hoa văn bùa chú hộ thể trên người hắn, không hổ là thiên tài hàng đầu.

Nhưng mà người đều đã chết ngất mất rồi, thì ký hiệu hộ thể còn dùng được cái rắm.Phong Phi Vân nhe răng cười một tiếng, lại lần nữa bổ ra một đao, chém rụng đầu của La Thái Thành .- Rầm.Phong Phi Vân một cước dẫm nát đầu lâu trên mặt đất, tựa như đạp bẹp một quả dưa hấu, huyết dịch đỏ lòe văng ra khắp nơi.- Không.. .Năm vị thiên chi kiêu tử còn lại của Âm Gian Giới đều lớn tiếng gầm lên, âm thanh tràn ngập căm hận.

Đồng thời chúng đánh ra thần thông mạnh nhất, một cỗ lực lượng phô thiên cái địa nện ầm ầm đè ép đến .Phong Phi Vân đồng thời triển khai "Kim Tàm Phật Vực", "Vạn Thú Chiến Vực", "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực", tam Vực ngưng làm một thể, hóa thành một tòa đại Vực thần kì bao bọc bản thân, tựa như một tòa phật thú thế giới, cắm rễ trên mặt đất.Nhưng mà lực lượng của năm người Âm Gian Giới càng cường đại hơn, mỗi một người có thực lực so với Phong Phi Vân cũng không yếu hơn bao nhiêu.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Hắn bị một cỗ lực lượng đó bắn cho bay tít ra xa, tam Vực đều bị đột phá nện cho nát bấy.Trên người Phong Phi Vân xuất hiện mấy chục vết thương, trang phục rách tung toé, dưới chân có một vết lõm hình máng thật sâu, chính là bị thân thể của hắn đột phá vào mà khoét thành.Nhưng mà hắn lại vẫn đứng, trong miệng phun ra một đám bọt máu, hắn nói:- Hiện tại chính là ta đã giết được trước một người trong các ngươi.

Tuyệt đỉnh thiên kiêu của Âm Gian Giới cũng chỉ đến như vậy .- Coi như lúc trước ta xem thường ngươi, nhưng mà hiện tại ngươi đã bị thương nặng, ngươi cho là có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay năm người chúng ta.Âm thanh của Tống Thành Danh trở nên lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh kia trên người hắn khiến cho trên mặt đất đều đông kết một tầng Hàn Băng thật dầy.- Tống huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng dọa ta.

Ngay cả Diêm vương ta cũng không sợ, sao lại sợ các ngươi.

Ta đã có thể giết chết La Thái Thành, thì cũng có thể giết chết mọi người trong các ngươi.Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm phật khí, các vết thương trong thân thể nhanh chóng khôi phục, từng đạo phật mang tràn ra từ trong lỗ chân lông .- Vậy thì liền chờ xem...

Không tốt, tại sao mặt đất lại bắt đầu rung động .Tống Thành Danh liền biến sắc mặt.-------Chương 1492: Chân Long hài cốt (1)Sắc mặt Phong Phi Vân cũng có hơi biến hóa.

Hắn cảm giác được dưới sâu mặt đất có một cỗ lực lượng làm cho người ta sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược đang nhanh chóng trào ra bên ngoài trùng, tựa như cả mặt đất đều sắp bị hủy diệt .Trên bầu trời cũng xảy ra biến đổi lớn, những đám mây đen ngưng tụ, những Huyết Cương (cơn gió đỏ bầm ) thổi ào ào, chúng đan vào thành một lưới máu như mạng nhện .- Huyết Cương thành võng, hung thần xuất thế.Mộc Linh Âm tinh thông thiên văn địa lý, thấy thiên tượng trên màn trời thì liền nhắc đến một đạo mật ngữ, chính là ghi chép từ một quyển sách nói về hung thần khi mà nhìn thấy thiên tượng thế này.- Tại sao trong lòng đất lại có hung thần.- Nơi này từng là Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành, nói không chừng đã từng là nơi Cửu Uyên Tiên Thành cầm tù hung thần trong lòng đất.

Tuy rằng Cửu Uyên Tiên Thành đã bị hủy diệt vào tám vạn năm trước, nhưng mà tuổi thọ của những hung thần này hơn xa nhân loại, nói không chừng vẫn còn chưa bị chết .Dưới chân Phong Phi Vân cũng sinh ra những vết nứt, muôn vàn khối đất đá đùn lên cao.

Từ trong vết nứt tràn ra những tia khí có tính hủ thực ăn mòn .- Ta đã nói một bức tường cổ đổ nát ở nơi này tám vạn năm, đều không ai dám phá bỏ tường cổ để lấy Vẫn Thiên Linh Thạch ở bên trong.

Từng nhành cây ngọn cỏ ở nơi này đều không thể động đến được.

Có vị tiên hiền từng bố trí thủ đoạn giam cầm ở chỗ này, một khi phá bỏ thăng bằng nơi đây, sẽ có hung thần từ thuở xa xưa phá cấm chế rồi xông ra.Phong Phi Vân lợi dụng Đại Diễn Thuật suy tính ra nguyên nhân.Mộc Linh Âm có hơi kinh ngạc, trên đường Trí Sư nàng có tu vi cũng cực cao, đạt tới cấp bậc Thất Phẩm Đại Trí Sư.

Nhưng mà ngay cả nàng đều vẫn còn chưa suy tính ra nguyên nhân, vậy mà bán yêu đối diện cũng đã suy tính ra .Bán yêu này thực sự không thể coi thường.Lòng đất dao động càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa còn một mực lan xa mấy trăm dặm.

Rất nhiều thứ đã bị chôn trong lòng đất mấy vạn năm đều nổi lên mặt đất, ví dụ như những đoạn tường Cổ Thành rách nát, những mẩu cụt pho tượng điêu khắc, những dụng cụ bằng sắt rỉ sét loang lổ, còn có một chút xương trắng chưa bị nát vụn.. .Tám vạn năm đã trôi qua, có quá nhiều thứ đều đã bị ăn mòn.

Phàm là những gì còn có thể bảo tồn đến bây giờ thì trước đây đều nhất định phi phàm.Từng đạo Âm Khí phun ra từ lòng đất, nó mang theo lực lượng hủ thực ăn mòn mãnh liệt .- Ta bị Âm Khí dính vào người .Làn da Tạ Huyền bị phủ kín một tầng tro tàn, hắn bị Âm Khí nhập thể nên da trở nên càng lúc càng trắng bệch, giống như là da của người chết .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Từ trong thân thể của hắn trào ra một cỗ Linh Mang như nước cuộn trào định áp chế một cỗ Âm Khí kia, nhưng mà lại vẫn không thể hoàn toàn luyện hóa chúng .- Phong Phi Vân bỏ chạy, truy theo.Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành cực kì to lớn, liên miên mấy chục vạn dặm, trước đây chính là một tòa Tiên Thành quốc gia.Quốc gia này đã bị chôn trong lòng đất mấy vạn năm, hiện tại lại xuất hiện một lần nữa .Phong Phi Vân xuyên qua không gian giữa những phế tích, trong không khí tràn ngập một mùi vị mục nát mà ẩm thấp.

Thỉnh thoảng còn có một chút xác ướp cổ nhô lên từ lòng đất, chúng ra sức hít hà hô hấp thu nạp năng lượng từ ánh trăng .Nơi này hoàn toàn biến thành một vùng đất chẳng lành.- Rốt cục đã thoát khỏi năm người kia.Đây là buổi tối thứ ba hắn đi lại trong Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành.

Suốt ba ngày này hắn gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

Có cự thú bạch cốt nhô lên từ dưới mặt đất, có âm hồn viễn cổ xuất thế, có di hài tiên hiền hóa thành Thi Tà, có nhiều lần đều thiếu chút nữa hắn bị bỏ mạng .Hắn che giấu khí tức trên người, đi lại giữa những phiến ngói vụn tường đổ, ngẫu nhiên còn có thể nhặt được một chút báu vật lưu lại từ mấy vạn năm trước .Động tĩnh ở di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành đã làm cho cả Hoàn Thiên Cảnh đều kinh động, có rất nhiều tu sĩ đều đã tiến vào một mảnh xứ sở này .Phong Phi Vân đứng ở trên một tảng đá phủ kín tro bụi màu đen, bên cạnh là phế tích một ngôi đền, trên đó tràn đầy vết máu và không khí ẩm ướt.

Gạch ngói vụn đã sớm tan rã, các bức tường đều đổ nát nhiều chỗ.Chính là tại ba ngày trước, từ lòng đất toát ra.Hắn ngắm nhìn chỗ sâu trong di chỉ Tiên Thành, hắn nghe được một tiếng gầm rống, âm thanh rất lớn như là Long Ngâm, hoặc như là cự thú viễn cổ đang gào thét.Loại âm thanh này hắn đã nghe nhiều nên lấy làm bình thường .Đây là một con Chân Long Thi đang rít gào.Hai ngày trước, Phong Phi Vân tận mắt nhìn thấy thi thể một con Chân Long khổng lồ nổi lên từ lòng đất.

Nó giống như một dải núi non trùng điệp do sắt thép đúc luyện thành, sau đó bay về chỗ sâu trong di chỉ Tiên Thành, lúc ấy nó đã khiến cho Phong Phi Vân cực kỳ kinh ngạc.Phải biết rằng đây chính là Chân Long, mà không phải Giao Long bình thường .Long Tộc chính là một chủng tộc cũng kiêu ngạo như Phượng Hoàng Yêu Tộc, tất cả hài cốt Long Tộc đều phải đem mai táng ở Long Trủng ( phần mộ tộc rồng).Làm thế nào mà ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều lại xuất hiện một khối Long Thi.- Nói không chừng cái này có liên quan đến việc Cửu Uyên Tiên Thành bị diệt .Phong Phi Vân không thể suy tính ra nguyên nhân trong đó, có người đã phong bế Thiên Cơ năm đó.

Xem ra chuyện gì thật sự đã phát sinh vào tám vạn năm trước nơi này, chân tướng có lẽ cũng đến lúc nổi lên khỏi mặt nước .Hắn vốn tính toán rời khỏi một mảnh xứ sở này, để tránh gặp lại Hiên Viên Nhất Nhất.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy một khối Long Thi kia, huyết dịch trong thân thể hắn lại xảy ra dao động kỳ dị.

Yêu Ma Chi Huyết đều rung động, trong óc hiện ra những hình ảnh kỳ quái .Phong Phi Vân cảm giác một khối Long Thi kia khẳng định có một chút liên hệ với chính mình.Hắn quyết định lưu lại, nhất định phải dò xét rõ ràng việc này.- Có người đang đi về hướng bên này .Thánh Thực Quả đang ở trong túi áo Phong Phi Vân lên tiếng nhắc nhở .Phong Phi Vân linh tính cường đại, nên hắn cũng cảm giác đã có người đến gần.

Thân thể vừa động, tức thì hắn ẩn náu vào trong một mảnh phế tích.

Hắn đứng ở chỗ tối, thân thể dựa vào bức tường ướt át.Không lâu lắm, một đám tu sĩ mặc đạo bào màu xanh cũng đi tới mảnh phế tích này.

Trong đó có hơn mười người đều là tu sĩ trẻ tuổi, còn có ba người chính là tu sĩ thế hệ trước.Ba lão đạo này đều đầy sinh lực, tu vi sâu không lường được.Trong đó một lão đạo với đôi mắt lấp lánh, khí tức hùng hậu, lão dùng thần thức quét về bốn phía để điều tra.Phong Phi Vân vội vàng mặc Ẩn Tàm Sa La ở trên người, để ngăn cách khí tức trên người.

Lão đạo này có tu vi cường đại, nếu như vẻn vẹn dựa vào thuật ẩn nấp của hắn thì căn bản không tránh thoát khỏi thần thức của lão đạo .-------Chương 1493: Chân Long hài cốt (2)Địa Hư lão đạo thu hồi thần thức, rồi nói:- Một mảnh phế tích này coi như yên tĩnh, không có hung thần cường đại xuất thế, mọi người tu dưỡng một canh giờ ở chỗ này.

Sau khi khôi phục đến trạng thái đỉnh cao thì lập tức lên đường đi trung tâm thành nội của di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành.- Địa Hư sư tổ, Cửu Uyên Tiên Thành năm đó rốt cuộc là bị hủy diệt bởi vì nguyên nhân gì ?

Ngài chỉ cần nói như vậy cho chúng ta thôi.Một tiểu đạo sĩ nở nụ cười mà hỏi.

Hắn mặt mày sáng sủa, dung mạo thanh tú không tầm thường, trông rất là kiệt xuất.

Đó tuyệt đối là loại nam nhân có thể làm cho sư tỷ, sư muội mê đến thần hồn điên đảo .Phong Phi Vân càng nhìn càng cảm giác tiểu đạo sĩ này có vẻ quen thuộc.

Cuối cùng sau khi hắn suy nghĩ mãi mới nhớ ra, đó không phải là "Vô Thọ Tinh Tử" kia của Vô Thọ Tinh Cung mà hắn đã gặp tại Vạn Tộc Chiến Trường sao?

Hắn gọi là Du Tử Lâm.Hắn còn có một tỉ tỉ sinh đôi, gọi là "Du Tử Lăng" .Không nghĩ đến bọn họ lại thật đúng là đi đến từ đại doanh Bạch Chu Yêu Tộc .Ánh mắt của Phong Phi Vân đảo qua một lượt, quả nhiên trong số đám người trẻ tuổi tài năng kia, hắn đã thấy được "Du Tử Lăng" trẻ tuổi thanh tú.Nàng có dung nhan cực kì xinh đẹp, trong trắng tao nhã, có một loại cốt cách Siêu Phàm thoát tục ở bên trong.Phong Phi Vân trước kia tu vi thấp nên không nhìn thấu tu vi hai người tỷ đệ bọn họ, chỉ biết là hai người tỷ đệ bọn họ đều rất cường đại.

Một người là Vô Thọ Tinh Nữ, một người là Vô Thọ Tinh Tử.

Hai người đều có được Thập Phẩm Linh Khí, khi liên thủ thì có thể đẩy lui đại quân mấy vạn Yêu Tộc.Dù sao Phong Phi Vân trước đây chỉ có thể ngước nhìn lên bọn họ.Nhưng mà tu vi của Phong Phi Vân đột nhiên tăng mạnh, hiện tại đã có thể nhìn ra một chút manh mối.

Hai người tỷ đệ bọn họ có tu vi rất cao, đặc biệt Vô Thọ Tinh Nữ kia, tu vi rất có thể đã đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng.Đệ đệ của nàng Vô Thọ Tinh Tử có hơi yếu hơn một chút, đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao.

Đem so sánh đám người Tạ Huyền, Nam Cung Dạ Bạch của Âm Gian Giới thì không yếu hơn.Phong Phi Vân lại đưa mắt nhìn sang phía đám đệ tử trẻ tuổi, phần lớn tu vi đều là Niết Bàn Đệ Tứ Trọng trở lên, trong đó hai cái còn đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng.- Xem ra nội tình Vô Thọ Tinh Cung cũng không phải cường đại bình thường.

Không ngờ đã bồi dưỡng ra nhiều thiên chi kiêu tử như vậy.

Không hổ là một hệ trong Đạo Môn, nội tình hơn xa những Trung Cổ thế gia.Phong Phi Vân vội vàng thu hồi ánh mắt không dám lại nhìn tiếp nữa.

Ba vị lão giả Vô Thọ Tinh Cung kia có tu vi quá cường đại, coi như hắn mặc Ẩn Tàm Sa La thì đều có thể bị bọn họ phát hiện.Địa Hư lão đạo ngồi xếp bằng trên một tảng đá Thạch Thai, lão chậm rãi nói:- Về Cửu Uyên Tiên Thành tất cả đều rất kiêng kỵ, hiện tại Tu Tiên Giới ở Hoàn Thiên Cảnh đều cấm chỉ đàm luận những điều này.

Có điều. ..

Nếu Tiên Thành đã chìm vào trong lòng đất, hiện tại lại nổi lên lần nữa, nói rõ đã đến lúc làm sáng tỏ chân tướng khắp thiên hạ.

Vậy lúc này nói một chút cho các ngươi cũng không sao.Tất cả các đệ tử trẻ tuổi này của Vô Thọ Tinh Cung cũng bắt đầu vểnh tai lắng nghe .Địa Hư lão đạo nói:- Tám vạn năm trước, sư phụ của sư phụ ta đều vẫn còn chưa ra đời, cho nên đối với tất cả mọi chuyện lúc đó, lão đạo cũng vẻn vẹn chỉ là nghe các trưởng bối nói đến, cũng không nhất thiết là chính xác sự thật.

Các ngươi tùy tiện nghe một chút đây.Lão đạo vuốt ve chòm râu, chuẩn bị giảng cho những đệ tử trẻ tuổi này những điều bí mật không có ghi chép trong sách vở .- Đồn đại tại tám vạn năm trước, có một con Chân Long bị trọng thương đã chạy trốn từ một tòa đại giới Yêu Tộc tới Vạn Tộc Chiến Trường.

Nó muốn nhảy vọt qua không gian chiến trường để đào tẩu, nhưng mà tại Vạn Tộc Chiến Trường lại gặp phải đại quân nhân loại.

Cuối cùng nó vẫn bị kẻ truy sát đuổi kịp và vượt, bị đối phương giết chết.

Mà khi Long Thi rơi xuống một vùng rộng lớn của chiến trường Nhân tộc, đã bị một vị tiên hiền lúc ấy của Cửu Uyên Tiên Thành len lén dấu đi, mang về Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.- Thì ra là thi thể Chân Long.Du Tử Lâm há to miệng .Tu vi của hắn ở trong thế hệ trẻ tuổi có thể nói không gì sánh nổi, nhưng mà tính trẻ con lại vẫn không hết, nên hắn rất hiếu kỳ đối với chuyện của Long Tộc .- Không biết tồn tại nào có thể đủ sức giết chết Chân Long.Những anh tài trẻ tuổi này đều kinh ngạc không hiểu ra sao cả, phảng phất là đang nghe thần thoại truyền thuyết.Địa Hư lão đạo tiếp tục nói:- Thi thể Chân Long được mang về Cửu Uyên Tiên Thành, cũng không ai biết trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nên không bao lâu sau tin tức đã để lộ ra ngoài, làm rung động cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.

Có sứ giả Long Tộc giáng xuống Cửu Uyên Tiên Thành.

Thành Chủ Cửu Uyên Tiên Thành nào dám cao giọng với sứ giả Long Tộc, lập tức giao trả lại Long Thi.

Nhưng mà sứ giả Long Tộc thì vẫn không hài lòng, muốn Thành Chủ Cửu Uyên Tiên Thành giao ra vật gì nữa.

Nghe nói lúc đó ngay cả Thành Chủ Cửu Uyên Tiên Thành cũng ngây ra, căn bản không biết vật đó là cái gì.Du Tử Lâm rất kinh ngạc, ánh mắt quay tròn một vòng- Chẳng lẽ là một vật gì đó mà con Chân Long mang theo ở trên người ?Địa Hư lão đạo lắc lắc đầu, đáp:- Cũng không ai biết trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cửu Uyên Tiên Thành và sứ giả Long Tộc lại bắt đầu đánh nhau, cuối cùng sứ giả Long Tộc bỏ mình, Cửu Uyên Tiên Thành bị diệt.

Còn một khối Long Thi kia thì cũng không biết tung tích.

Trận chiến khi đó đã hủy diệt ba tòa đại vực chung quanh Cửu Uyên Tiên Thành, Cửu Uyên Tiên Thành cũng hoàn toàn hóa thành phế tích.

Liên miên mấy chục vạn dặm đều là di chỉ Tiên Thành, che giấu rất nhiều mối họa năm đó lưu lại .- Sau đó lại có cường giả Long Tộc giáng xuống nơi này, làm cho cả Cửu Uyên Tiên Thành đều chìm vào lòng đất.

Tất cả mọi người cho là vị cường giả Long Tộc đã đem Long Thi đi.

Nhưng mà không ai ngờ tới sau tám vạn năm thì Cửu Uyên Tiên Thành lại nổi lên mặt đất, một khối Long Thi kia cũng đi ra từ lòng đất .Địa Hư lão đạo nói đến chỗ này thì bỗng nhiên dừng lại, sau khi yên lặng một hồi lâu, lão mới nói tiếp:- Chà, cũng không ai biết tất cả điều này rốt cuộc biểu thị cái gì, có lẽ cũng không phải chuyện gì may mắn .- Vậy thì vì sao chúng ta còn muốn đi vào trong di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành ?Du Tử Lăng ngồi xếp bằng trên một đám mây màu xanh, đạo bào trên người thu gọn, mái tóc dài tung bay, một đôi mắt tinh tường cực kì tỉnh táo .Nàng có dung nhan trong trắng thanh nhã, mấy sợi tóc dài vương ở trên vầng trán trắng mịn, có một loại vẻ đẹp nói không ra lời .-------Chương 1494: Chuyện xưa chưa biếtĐịa Hư lão đạo đáp:- Cửu Uyên Tiên Thành sở dĩ được gọi là Cửu Uyên Tiên Thành, đó là bởi vì nó đã từng có được chín dòng suối, chảy vào trong chín dòng linh mạch Thâm Uyên.

Mỗi một linh mạch cũng có thể rửa đạo thể cho một vị thiên tài tuấn kiệt, rèn luyện thân thể.

Chúng ta mang bọn ngươi đến đây chính là để có cơ duyên tìm kiếm chín dòng linh mạch này.

Nếu như là trong các ngươi có người vận khí tốt, nói không chừng có thể rèn luyện thân thể trong linh mạch, tăng tu vi lên, gia tăng tiềm lực thân thể, tương lai trở thành bá chủ Vô Thọ Tinh Cung.Ánh mắt những anh tài trẻ tuổi Vô Thọ Tinh Cung đều trở nên sáng ngời.

Tu luyện Tiên Đạo, không phải vì thành tiên, chỉ vì tiêu dao một đời.Bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh Vô Thọ Tinh Cung, đều đã có được tư cách đột phá cảnh giới Vũ Hóa.

Nhưng mà vẻn vẹn chỉ là đột phá cảnh giới Vũ Hóa, đó là một loại biểu hiện không còn mong muốn tiến tới.

Bọn họ còn muốn Niết Bàn càng nhiều lần, chỉ có số lượng Niết Bàn càng nhiều thì tương lai mới có thể đi được xa hơn tại cảnh giới Vũ Hóa, sau khi đạt tới cảnh giới Vũ Hóa cũng mới có thể mạnh hơn.Hiện tại thứ mà bọn họ thiếu nhất chính là tiềm lực thân thể.

Tiềm lực càng sâu thì số lần có thể Niết Bàn cũng sẽ càng nhiều hơn.Từ bên ngoài phế tích mang phong cách cổ xưa bị tàn phá, có một đám mây độc thổi đến .Bốn ông lão mặc áo choàng màu đen đi ra từ trong đám mây độc, rồi hạ xuống trên mặt đất.

Khí tức trên người lạnh lẽo, có những đám mây đen hiện ra trên đỉnh đầu bọn họ .Tà khí trên người của bọn họ cực thịnh, tựa như bốn vị Tà Tôn từ Tà Giới tới.Phía sau bốn lão nhân áo đen còn có năm người trẻ tuổi mặc áo bào trắng, ai nấy đều đều có khí chất xuất chúng, thân hình nổi bật, khí tức trên người hùng hậu, ánh mắt đủ sức làm thiên hạ tán loạn .Bọn họ tựa như Hắc Bạch Vô Thường, toàn thân đều được hắc bào và áo bào trắng bao bọc nên không nhìn ra thân phận của bọn họ, cũng không nhìn ra tu vi của bọn họ.Nhưng mà Phong Phi Vân lại vẫn nhận ra thân phận của bọn họ.

Đúng là bốn lão già Âm Gian Giới và năm vị anh tài trẻ tuổi.

Bọn họ thật đúng là âm hồn không tiêu tan, nên lại tìm tới nơi này .- Mọi người cẩn thận.Tất cả những tu sĩ này của Vô Thọ Tinh Cung cũng trở nên căng thẳng, ai nấy đều như gặp phải đại địch, đứng lên từ trên mặt đất.Trong đó một lão đạo sắc mặt hồng hào đánh ra một quả bùa chú màu tím.

Bùa chú trôi nổi trên cao mười trượng giữa không trung, chúng phát ra một đám mây tím nhàn nhạt, ngưng tụ thành một màn hào quang nhàn nhạt để bảo vệ những đệ tử này của Vô Thọ Tinh Cung.- Người mới đến là từ phương nào?Địa Hư lão đạo sắc mặt bình tĩnh, lão vẫn ngồi xếp bằng trên Thạch Thai, thân thể vẫn không nhúc nhích.Đối phương mặc dù đến đây với khí thế hùng hùng hổ hổ, nhưng mà ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung cũng đều là những người đã trải qua sóng to gió lớn, cũng không bị tà khí trên người đối phương hù dọa .Ở bên ngoài phế tích, vang lên âm thanh khàn khàn của một ông lão Âm Gian Giới.

Lãonhỏ giọng cười một tiếng với người bên cạnh- Là một đám đạo sĩ thúi của Vô Thọ Tinh Cung.Du Tử Lâm bỗng nhiên đứng lên, hắn hỏi:- Ông lão, ông nói ai thối ?Tất cả ba vị lão đạo của Vô Thọ Tinh Cung cũng liên tục cau mày, rất phản cảm với khí tức trên người của nhóm tu sĩ bên ngoài này.

Âm Khí và huyết khí thật sự quá nặng, vừa nhìn đã biết rõ là loại tu sĩ tà đạo tay dính đầy mùi máu tanh tưởi.Hơn nữa tất cả bọn họ cũng chính là nhân vật có uy tín danh dự.

Ngay đến loại lão tổ của chủng tộc cổ đều phải nịnh bợ bọn họ, chưa từng có người dám nói bọn họ là đạo sĩ thúi.Ông lão mặc hắc bào cười lạnh một tiếng, một đôi mắt đầy tà tính lộ ra bên ngoài hắc bào màu đen, âm thanh chói tai- Các ngươi có thấy một tên bán yêu quanh đây không ?- Bán yêu không thấy, nhân yêu trái lại thấy một đám.Du Tử Lâm đáp.- Cạc cạc, tiểu đạo sĩ, ngươi nói ai là nhân yêu hử ?Âm thanh của ông lão mặc hắc bào càng chối tai hơn, như là tiếng ác quỷ dưới bóng đêm.Du Tử Lâm đáp:- Đương nhiên là nói một đám quái vật kì lạ không dám để lộ ra gương mặt.

Nếu ngay cả mặt mình cũng không dám lộ, đây không phải nhân yêu thì là cái gì ?- Tiểu đạo sĩ, đây là ngươi đang tìm chết.Khí tức trên người ông lão áo bào đen hỗn độn, từ trong đôi mắt bắn ra hai tia sáng màu đen, như là hai thanh kiếm nhỏ màu đen bay đến, xuyên thấu qua màn bùa chú phòng ngự màu tím, chém về phía cổ và eo lưng của Du Tử Lâm.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Địa Hư lão đạo vươn một cánh tay già nua, lão điểm một ngón tay.

Từ đầu ngón tay bay ra từng chùm tia sáng, chúng đánh gãy hai thanh kiếm nhỏ màu đen kia.- Vô Lượng Thiên Tôn, lão đạo chính là Địa Hư của Vô Thọ Tinh Cung, dọc theo đường đi cũng không có thấy bất cứ bán yêu nào.Ta cũng không muốn đối địch cùng bất luận kẻ nào.

Đương nhiên nếu như các hạ muốn kiếm chuyện, thì Vô Thọ Tinh Cung chúng ta cũng không phải người sợ phiền phức .Địa Hư lão đạo âm thanh hùng hậu, khí thế chấn động trời cao khiến cho thiên địa chung quanh đều lâm vào cảnh cát bay đá chạy, biểu hiện ra lực lượng cường đại.Những tu sĩ này của Âm Gian Giới hiển nhiên cũng không muốn nhiều chuyện, ông lão áo bào đen cười lạnh nói:- Các ngươi tốt nhất cứ nói đúng sự thật, bằng không ta cho Vô Thọ Tinh Cung các ngươi phải trả giá nặng nề, chúng ta đi.Bốn ông lão áo bào đen, năm vị anh tài áo bào trắng cứ thế rời đi.

Họ đi về hướng chỗ sâu trong di chỉ Tiên Thành .- Này, tại sao liền đi như vậy.

Có bản lãnh thì đấu một phen với sư thúc tổ của ta, xem ai mạnh hơn a.Du Tử Lâm kêu gào theo.Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Địa Hư lão đạo nhăn tít, lão trách mắng một câu:- Đối phương có lai lịch không nhỏ, không nên đi trêu chọc.Du Tử Lâm vẫn không cho là đúng, cả mười hai Cảnh tây nam, Vô Thọ Tinh Cung đâu sợ người nào.Cho dù là những Trung Cổ thế gia cao cao tại thượng thì tất cả cũng cung kính đối với Vô Thọ Tinh Cung, sẽ phái anh tài trong tộc bái nhập Vô Thọ Tinh Cung để tu luyện, huống chi là mấy hắc bạch nhân yêu.Du Tử Lăng bảo:- Nếu như ngươi còn dám gây chuyện, hiện tại liền chạy trở về Tinh Cung.- Tỉ...

đệ chính là nhìn không vừa mắt.. .Du Tử Lâm có hơi hậm hực, cúi đầu, hắn không dám lên giọng với tỉ tỉ của mình .Du Tử Lăng hàng mi cong vút, dáng người dong dỏng cao, da trắng như tuyết, đạo bào trên người cực kì sạch sẽ đã phác họa lại bề ngoài thân thể thướt tha mềm mại đến uyển chuyển vô song, làm cho người ta phải nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.- Hiện tại ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt, có muốn trước hết ta giáo huấn ngươi một chút hay không .Mắt nhung nàng sáng ngời, nhưng vẫn hiện rõ một vẻ uy nghiêm làm cho người ta không thể trái nghịch .-------Chương 1495: Thâm Uyên linh mạch (1)- Đừng, đừng, tỉ, đệ sai rồi đã được chưa.

Đệ thực sự sai lầm rồi.

Đúng rồi, tỉ tỉ ngươi thông minh như vậy, tỉ cảm giác bọn họ rốt cuộc đang tìm người nào ?

Bán yêu, tu vi của bọn họ cường đại như vậy, tuyệt đối rất có lai lịch, tìm một bán yêu làm gì ?Du Tử Lâm rất e ngại đối với tỉ tỉ ra đời sớm hơn mình chỉ ba phần canh giờ.

Hắn dám không để ý đến sư thúc tổ, nhưng cũng không dám lên giọng với Du Tử Lăng, vì vậy hắn vội vàng chuyển đề tài .Địa Hư lão đạo cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, lão nói:- Bán yêu, nghe nói gần đây đúng là Diệp Hồng Cảnh đã sinh ra một bán yêu thiên kiêu.

Hắn đánh bại mọi thiên tài hàng đầu của Diệp Hồng Cảnh, hơn nữa còn được Thánh Thần triệu kiến, điều này trong lịch sử cũng đã lâu không thấy.- Sư thúc tổ chỉ chính là bán yêu Phong Phi Vân.Du Tử Lâm ánh mắt trở nên sáng như tuyết, hắn hưng phấn nói:- Trên Vạn Tộc Chiến Trường chính là ta đã gặp mặt hắn một lần.

Lúc ấy không có cảm giác hắn lợi hại đến đâu.

Không nghĩ đến mới trôi qua vài năm mà hắn lại cũng đã có thể đánh bại Cố Lão Bát, chém chết Hoàng Thiên, được Thánh Thần triệu kiến.

Đúng là một đối thủ không tồi.

Nếu như lần này gặp lại hắn, dứt khoát phải đấu cùng hắn một phen, để cho hắn nếm thử sự lợi hại Tru Tà Kiếm của ta .Du Tử Lăng gồi xếp bằng trên mây xanh, trong đôi mắt nhung lộ ra vẻ kì quái, hàng mi chớp chớp.

Nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra trong đại doanh Bạch Chu Yêu Tộc, mà trên gương mặt trắng như tuyết sinh ra một vệt đỏ ửng- Là hắn, tên bán yêu vô sỉ kia.Nhưng mà chợt nàng lại nghiến chặt hàm răng trắng như tuyết, có hơi tức giận đối với gia hỏa không có nguyên tắc kia.

Hắn đã vô nguyên tắc, lại cũng không giữ mồm miệng .Mặc dù Phong Phi Vân lúc ấy cứu nàng một mạng, nhưng cũng không khiến cho nàng có quá nhiều thiện cảm.- Tỉ, ngươi tốn hơi thừa lời để làm chi ?Du Tử Lâm tò mò hỏi.- Ngươi bớt quản đi.Du Tử Lăng nói.- A.Du Tử Lâm hậm hực gật đầu như vậy không dám hỏi tiếp nữa .Phong Phi Vân đứng ở trong bóng tối, nhìn chăm chú một đôi tỉ đệ sinh đôi ở xa xa kia, trong lòng không khỏi có cảm giác có chút buồn cười.

Xem ra đúng là có khả năng đi theo bọn họ cùng tiến vào trung tâm của di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành .Thi hài của Chân Long, chín linh mạch Thâm Uyên, một tòa Tiên Thành nhấn chìm đi trong lòng đất tám vạn năm, rốt cuộc nó che giấu bí mật gì... .Tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung bắt đầu đi về phía trung tâm di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành, đi tìm chín dòng Thâm Uyên linh mạch đã chìm vào lòng đất từ tám vạn năm trước .Phong Phi Vân tự nhiên là lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, hắn lùi lại ở phía sau rất xa.

Phàm là có hung tà nhô lên từ lòng đất thì cũng có cường giả Vô Thọ Tinh Cung ra tay trấn áp.Phong Phi Vân từ lúc ba ngày trước, cũng đã gửi Ngọc Phi Phù đi ra ngoài.

Hắn thông báo Tuyết Lang và Diêu Cát, để bọn họ mang theo cường giả Yêu Tộc chạy đến di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành.Hôm nay, rốt cục trên một cây cột đá đổ nát Phong Phi Vân đã thấy được kí hiệu con nhện do Tuyết Lang để lại .- Không ngờ cường giả Yêu Tộc lại đến đây nhanh như vậy, so với ta lại vẫn còn sớm một bước tiến vào trung tâm Di chỉ.

Cũng không biết bọn họ và Hiên Viên Nhất Nhất đã gặp nhau chưa .Mọi người tiếp tục đi lại trong di chỉ Tiên Thành đến ngày thứ năm, xuyên qua rất nhiều mật địa hung thần, còn có một chút cấm địa Tiên Thành .Trong thời gian năm ngày này, Phong Phi Vân đã hoàn toàn chuyển hóa một vạn con Linh Thú chiến hồn có huyết mạch Thái Cổ Thánh Thú, khiến cho mỗi một con Linh Thú chiến hồn đều đạt tới cấp bậc Niết Bàn Đệ Tứ Trọng.Cảnh giới hiện tại của Phong Phi Vân chính là Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng sơ kỳ, hoàn toàn có khả năng lợi dụng tinh hoa phật khí trong Thiên Quốc để cho chính mình đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao, hơn nữa khiến cho tất cả Linh Thú chiến hồn cũng tăng lên tới cảnh giới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng.Đến lúc đó hắn đã có thể một quyền đánh ra lực lượng của một vạn vị tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng .Đương nhiên coi như là lợi dụng tinh hoa phật khí để làm tăng tu vi lên, thì cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Dù sao hiện tại tu vi của Phong Phi Vân so sánh với trước kia thì cao hơn quá nhiều, lượng tinh hoa phật khí cần phải tiêu hao so sánh với trước kia cũng nhiều hơn, thời gian tốn hao cũng nhiều hơn.Mà hiện tại hắn đang ở trong di chỉ Tiên Thành, bên cạnh không chỉ có hung thần thường lui tới, lại còn có người của Âm Gian Giới đuổi giết hắn.

Vì thế nếu muốn tĩnh tâm để tu luyện thì đó là chuyện không có khả năng .Đương nhiên hắn cũng có thể tìm một chỗ bắt đầu ẩn náu, làm tăng tu vi lên.

Nhưng mà như vậy rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ duyên, để cho một thứ gì đó trong Tiên Thành đi qua sát ngay bên cạnh mình như vậy mà lại không thử nghiệm.Cảnh giới có khả năng từ từ tu luyện, nhưng mà cơ duyên cũng không phải bất kì lúc nào đều có thể gặp được.Đến một hôm, Địa Đàm lão đạo của Vô Thọ Tinh Cung rốt cục tìm được vị trí của chín dòng Uyên Thâm linh mạch.

Mọi người đi tới một mảnh đất hoang vu, nơi này có chín cái vực sâu khổng lồ .Ở trong vực sâu chỉ thấy cuồn cuộn mù mịt, có chín dòng linh mạch mãnh liệt đang bắt đầu khởi động ở phía dưới, như là chín con linh mạch Cuồng Long.Nhưng mà, trong số chín cái vực sâu, thì có năm chiếc vực sâu đều đã có người ở bên trong hấp thu lực lượng của Thâm Uyên linh mạch để làm tăng tiềm lực lên .Năm người ở bên trong năm dòng Thâm Uyên linh mạch kia, đúng là năm vị anh tài của Âm Gian Giới.

Tất cả mặc áo bào trắng bao kín toàn thân giống như năm cỗ xác ướp, trên người bọn họ tỏa ra hào quang.

Trông như là năm mầm cây thần đang thai nghén trong linh mạch .Còn ở trên bờ năm dòng Thâm Uyên linh mạch thì tất cả cũng đều có một vị lão nhân áo đen chia nhau ngồi xếp bằng Họ cũng đang thu nạp dị chủng linh khí trong linh mạch để làm tăng lên tu vi của bản thân.Chóp mũi lão nhân áo đen hít vào một cái, liền có đại lượng linh khí lọt vào thân thể của bọn họ, tu vi trong thân thể tăng lên rõ rệt.- Đáng ghét, lại bị người nhanh chân đến trước.Chín dòng Thâm Uyên linh mạch, mỗi một dòng đều là tài nguyên chí cao vô thượng, có thể so với một tòa tiên quặng, đủ để cho vô số người phải thèm thuồng, nhân vật cấp bậc tiên hiền đều phải ra tay cướp đoạt.Ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung tuy nói đều là tu sĩ có tâm tình Siêu Phàm, nhưng mà đối diện với tài nguyên trước mắt, bọn họ lại đều chẳng sợ gì .Lăn lộn trong Tu Tiên Giới, nào có đạo lý không giết người .Vì tài nguyên tu luyện, giết đến đất trời mù mịt, diệt tộc tịch biên gia sản, đây là những chuyện cực kì bình thường .Đã như vậy, thử hỏi vẫn còn chờ cái gì.

Một lão lên tiếng-------Chương 1496: Thâm Uyên linh mạch (2)- Tài nguyên Tiên Đạo, ai có đức thì được.

Chúng ta chính là người có đức, mà bọn họ là tà ma ngoại đạo, chúng ta phải đoạt lại Thâm Uyên linh mạch thuộc về chúng ta, trảm yêu trừ ma, phát huy đại đạo.Du Tử Lâm đã sớm khó chịu khi nhìn đám người này.

Hắn là người thứ nhất xông lên, nhảy vào trong một dòng Thâm Uyên linh mạch bắt đầu đánh nhau cùng một vị anh tài Âm Gian Giới đang ở trong đó, đánh cho đất trời mù mịtNhững tu sĩ này của Vô Thọ Tinh Cung, đương nhiên tất cả cũng chẳng sợ gì.

Mỗi một người đều nhắm ngay một dòng Thâm Uyên linh mạch, sau đó nhảy xuống.

Bắt đầu chém giết cùng tu sĩ Âm Gian Giới đã sớm một bước tiến vào trong Thâm Uyên linh mạch .Mỗi một người đều ra tay cực kì quyết đoán.

Bọn họ không giống như là ngững người tu đạo sĩ, quả thực so sánh tu sĩ tà đạo còn hạ thủ quyết đoán hơn .Lăn lộn trong Tu Tiên Giới, không ác liền không có đường sống.Buồn bực nhất thì không có ai hơn được tu sĩ Âm Gian Giới, trong lúc nhất thời đều bị ngơ ngác.

"Tiên Đạo tài nguyên" không phải cứ tới trước thì được trước sao, từ lúc nào biến thành ai có đức thì được?Ôi chao, không đúng a.Coi như là ai có đức thì được, nhưng Vô Thọ Tinh Cung các ngươi thì có đức khỉ mốc gì.

Quả thực so sánh thổ phỉ vẫn còn thổ phỉ hơn.Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, đám đạo sĩ này thật đúng là không thể xem nhẹ.

Cũng không hề bảo thủ chút nào, rất hiểu được cách biến báo.

Chỉ phun ra một câu "có Đức thì được", sau đó liền ra sức xuống tay đối với tu sĩ Âm Gian Giới .Lí do này ,con mẹ nó thực sự là hay a.

Sau này ta cũng phải sử dụng nhiều hơn .Thực lực tổng thể của Âm Gian Giới mặc dù mạnh hơn, nhưng mà lại bị Vô Thọ Tinh Cung đánh cho trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đúng là rối loạn đầu trận tuyến.Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thừa nước đục thả câu này.

Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu điều động lực lượng Đại Diễn Vực thẩm thấu vào trong lòng đất, chậm rãi di chuyển về hướng một dòng Thâm Uyên linh mạch trong đó .- Cục cưng của ta, không ngờ là một dòng Tam Hỏa Linh Mạch, hơn nữa dài đến hơn tám nghìn dặm.

Thật sự là thứ tốt a, sau khi luyện hóa nó, nói không chừng có thể khiến cho thể chất của ta nâng cao một bước, có khả năng trở thành cấp bậc truyền kỳ thiên tài.Trong lòng Phong Phi Vân có chút kích động, hắn muốn đạt tới cấp bậc truyền kỳ thiên tài đã thật lâu rồi.Nếu muốn cưỡng lại được Hiên Viên Nhất Nhất, nếu muốn trong tương lai đi tìm Thủy Nguyệt Đình báo thù, thì nhất định trước hết phải trở thành cấp bậc truyền kỳ thiên tài.Dĩ nhiên là một dòng Tam Hỏa Linh Mạch, cái này không kỳ quái .Khó trách có thể khiến cho đám tiểu đạo sĩ và lão đạo sĩ kia của Vô Thọ Tinh Cung nói ra những lời đầy tính triết lý "Ai có đức thì được" như vậy .Tam Hỏa Linh Mạch chính là linh mạch hội tụ "Nhất Vị Linh Hỏa", "Nhị Vị Minh Hỏa", "Tam Vị Chân Hỏa", đối với tu sĩ đạo tu luyện Hỏa Diễm thì nó có lợi ích không sao kể xiết .Đặc biệt Phong Phi Vân tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", "Tam Hỏa Linh Mạch" đối với hắn có ích lợi thật sự quá lớn.Trong Tam Hỏa Linh Mạch, có ba vị tu sĩ đang chiến đấu.Trong đó một tu sĩ trên người bọc kín bằng áo bào trắng, thân cao tám thước.

Hắn cầm trong tay thanh tiểu đao màu xanh, đao mang nhanh như chớp giật, người này đúng là "Nam Cung Dạ Bạch" .Mặc dù toàn thân hắn đều bị bao bọc bởi áo bào trắng làm ảnh hưởng thân pháp triển khai, nhưng mà tốc độ của hắn lại vẫn khủng bố tới cực điểm.

Ánh đao trong tay chợt lóe, liền xoẹt qua cổ một vị đệ tử Vô Thọ Tinh Cung, làm bắn ra một đám máu văng tung tóe .- Linh Phong sư đệ.Một tu sĩ khác của Vô Thọ Tinh Cung giật mình la lên một tiếng, trong mắt sinh ra từng sợi tơ máu, hắn cả giận nói- Ngươi lại giết Linh Phong sư đệ.. .Nam Cung Dạ Bạch lau lau huyết dịch trên đao phong, cười lạnh nói:- Nói thừa, không phải ta giết thì chẳng lẽ là ngươi giết sao ?Nam Cung Dạ Bạch biến thành một bóng dáng trắng lóa, tiểu đao trong tay như là một vầng trăng khuyết màu xanh chém đầu của đệ tử Vô Thọ Tinh Cung còn lại kia thành hai nửa.

Làm bắn toé ra một vòi máu lớn rồi rầm một tiếng, hắn ngã vào trong Tam Hỏa Linh Mạch .- Vô Thọ Tinh Cung, chẳng qua chỉ là một trò cười, người nào dám tranh báu vật với Âm Gian Giới chúng ta thì đều chỉ có một con đường chết...

Khanh khách.. .Cổ họng Nam Cung Dạ Bạch đột nhiên tắc nghẽn, thật giống như là bị người ta túm chặt lấy cổ, nên câu nói kế tiếp lại khó lòng phun ra từ trong cổ họng, hai tay và hai chân không ngừng rung động, tựa như một người bị rơi xuống nước đang không ngừng giãy dụa.- Ngươi...

Ngươi...

Ngươi là.. .Nam Cung Dạ Bạch không ngừng giãy dụa, trên người lóe lên từng đạo ký hiệu, nhưng mà lại đều không phản kháng được, giống như là tử thần đang lấy đi tánh mạng của hắn.Phong Phi Vân mặc Ẩn Tàm Sa La, đứng ở phía sau hắn.

Một tay tóm chặt cổ của hắn, một tay nắm Thiên Tủy Binh Đảm đang cắt cổ họng của hắn.Thiên Tủy Binh Đảm tựa như một lưỡi cưa tử thần, hắn không ngừng cắt đứt cổ họng của .- Ta là...

Thật buồn cười, Phong Phi Vân.Nam Cung Dạ Bạch hai mắt trợn tròn, trong đồng tử phủ kín một tầng tro tàn, thân thể không ngừng co quắp.- Phốc.Đầu của hắn rời khỏi cổ, nằm ở trên mặt đất.Phong Phi Vân bắn ra một đám Hỏa Diễm phủ xuống trên thi thể của hắn, nó đốt thành tro bụi, đốt luôn cả đầu của hắn .Phong Phi Vân lập tức mở ra Thiên Quốc thông đạo, thu lấy một dòng Tam Hỏa Linh Mạch dài đến hơn tám nghìn dặm vào trong Thiên Quốc.

Cố định nó trong một mảnh đáy đại dương Thiên Quốc, sau đó liền lại lập tức bế quan Thiên Quốc thông đạo, rồi hắn vội vàng rút đi.Lúc này tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung và tu sĩ Âm Gian Giới đang đánh nhau ngươi chết ta sống, cũng không có người nào nhận thấy được động tĩnh ở bên này.Phong Phi Vân đưa mắt nhìn chăm chú vào dòng Thâm Uyên linh mạch thứ hai.Đây là một dòng Huyết Tuyền Linh Mạch, dài đến bảy ngàn dặm.Linh mạch tựa như huyết tuyền bình thường bắt đầu khởi động trong lòng đất.

Nhưng mà dòng này lại cũng không phải huyết tuyền đích thực, mà là tụ tập thành từ linh khí thiên địa, giống như là mạch máu thiên địa.Nếu như có thể hấp thu linh khí trong dòng huyết tuyền này, thì huyết khí, sức sống, khí lực của tu sĩ đều sẽ tăng trưởng một nấc rất lớn.

Điều này đối với tu sĩ cảnh giới Niết Bàn có ích lợi rất lớn, có khả năng gia tăng xác xuất thành công Niết Bàn .Hơn nữa người nào có huyết khí và sức sống càng tràn đầy, thì số lần có thể Niết Bàn thành công cũng càng nhiều hơn .Lúc này trong Huyết Tuyền Linh Mạch có hai vị tu sĩ đang chiến đấu.Hai vị này đều là cường giả tuyệt đỉnh, tu vi cực kỳ đáng sợ, mỗi một chiêu cũng có lực lượng chém rụng trăng sao.-------Chương 1497: Trộm đạo (1)Tống Thành Danh đứng ở trênđỉnh một tòa đạo quán, thân thể rắn rỏi như một gốc cây Thanh Tùng.

Mộttòa đạo quán này chính là hắn thu được từ trong một kho báu viễn cổ.

Cóthể chiếm được truyền thừa của một vị lão đạo trong đạo quán này, thânthể của hắn cơ hồ hòa tan vào làm một thể với tòa đạo quán này.

Làm hắncó thể mượn lực lượng trong đạo quán, cũng có thể sử dụng đạo quán đểkhởi xướng công kích.Vị lão đạo này sau khi chết, cũng đã dung nhập hòa tan toàn bộ tinh khícủa bản thân vào trong đạo quán, cho nên lực lượng của đạo quán khá đáng sợ.

Một khi toàn bộ uy lực thi triển ra, lực phá hoại khó có thể suyđoán.Tống Thành Danh cầm trong tay một quả cầu tròn, linh khí trong thân thểtràn vào quả cầu.

Hắn thúc dục trận pháp bên trong, trên quả cầu trònchợt sinh trưởng ra mười thanh nhuyễn kiếm.

Mỗi một thanh nhuyễn kiếmđều có thể kéo dài ra xa vài trăm thước, tựa như mười con ngân xà đangnhảy mua trong bàn tay hắn .Đây là một kiện Thập Phẩm Linh Khí, tên là "Thập Trảm Kiếm".

Nó có uy lực rất lớn, đã từng chém chết một vị Vũ Hóa Hiền Giả.Người đang đánh nhau cùng Tống Thành Danh chính là Du Tử Lăng.Nàng thân hình yểu điệu, tựa như một con rắn dài màu tím.

Nó xuyên quakhông gian giữa các khe hở trong Thập Trảm Kiếm, tốc độ nhanh đến làmcho người ta hoa cả mắt.Mái tóc dài trên đầu nàng như những sợi tơ mềm, gương mặt xinh xắn màtinh tế, trên làn da trắng như tuyết lưu động ánh sáng trắng trong suốt, làm cho người ta có một loại cảm giác thánh khiết không nhiễm bụi trần.- Không nghĩ đến Vô Thọ Tinh Cung lại có loại kiêu nữ cấp bậc thiên kiêu như ngươi.

Ngươi hẳn chính là Vô Thọ Tinh Nữ của thế hệ này chứ .Tống Thành Danh cũng mặc đạo bào, đầu đội đạo mào, áo mũ chỉnh tề, màngay cả mỗi một nút thắt trên người đều buộc thật sự cầu kì tinh tế .Áo bào trắng trên người Tống Thành Danh sớm đã bị Du Tử Lăng đánh chorách nát, khiến cho hắn phải để lộ ra gương mặt.

Dẫu trông hiên ngangoai hùng, nhưng mà sắc mặt có hơi trắng bệch quá mức .Du Tử Lăng cầm thanh phục ma cổ kiếm trong tay, trên đỉnh đầu ngưng tụTam Thanh Đạo Khí, vóc người xinh xắn yểu điệu, "vòng ngực " rất vểnh,vòng eo như thân liễu.

Vào lúc nàng thi triển Kiếm Quyết, đạo bào trênngười tung bay đã khắc họa vóc người bề ngoài lồi lõm tinh tế có hứngthú trông thật cực kỳ mê người.

Một đôi khố màu xanh nhạt bó sát haichân thon thả mà thẳng tắp, cho dù bị gắt gao che phủ ở dưới đạo bào thì vẫn đều làm cho người ta suy nghĩ miên man.Mà ngược lại khí chất trên người nàng lại như búp sen xanh nhô lên khỏilớp bùn, trắng nõn như tiên hạc, làm cho người ta không đành lòng khinhnhờn đùa bỡn .Tống Thành Danh vừa cười nói: - Vô Thọ Tinh Cung coi như là một chi tương đối cường đại trong Đạo Môn, xem như tên tuổi được xếp hạng trên.

Nếu như có thể chinh phục một vịTinh Nữ Đạo Môn kiệt xuất, như vậy khi đi lại trong tà đạo tuyệt đối làmột chuyện rất có mặt mũi .- E rằng ngươi vẫn còn không có bản lĩnh đó.Du Tử Lăng môi hồng răng trắng, dung nhan cực kì xinh đẹp, hàng mi cong dài, đôi mắt xinh đẹp trong veo .Từ giữa mi tâm trắng muốt của nàng lóe lên một đạo Thần Quang màu xanh,như là có một Cổ Đạo sâu thẳm được mở ra.

Từ bên trong lại bay ra mộtchiếc Thần Đăng phong cách cổ xưa.- Vô Vọng Hàng Yêu Đăng.Chiếc Thần Đăng này chính là Thập Phẩm Linh Khí, giấu ở trong mi tâm của nàng.

Nó đã sớm tương thông cùng tâm ý của nàng, có thể bộc phát ratoàn bộ uy lực .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Lực lượng của "Thập Trảm Kiếm" bị "Vô Vọng Hàng Yêu Đăng" áp chế, mườithanh kiếm trắng tinh không ngừng co rút thu nhỏ lại, bị áp chế quay vềtrong quả cầu.- Thánh khiết đoan trang, khuynh thành tú lệ, ta thích.

Nhưng mà. .. vừa rồi chẳng qua ta chỉ mới sử dụng Tam Trọng lực lượng thôi, hiện tạichính là lúc ta dốc toàn lực ứng phó để mà bắt ngươi.

Ngươi cũng nên cẩn thận a.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Trên mặt Tống Thành Danh hiện ra nụ cười chế nhạo, linh quang trên cánhtay tăng vọt, mười thanh kiếm bành trướng ra ngoài, chúng đánh bay VôVọng Hàng Yêu Đăng .Mười thanh kiếm tựa như mười con ngân xà quấn kín xung quanh Du Tử Lăng.Thân pháp của Du Tử Lăng cũng cực nhanh, nhưng mà Thập Trảm Kiếm lạinhanh hơn.

Chúng đan vào thành một cái võng, quấn chặt giam cầm thân thể mềm mại của nàng.

Có cái quấn quít đôi tay, có cái quấn quít hai chân,có cái quấn quanh eo lưng, có cái nhằm thẳng mi tâm của nàng .- Đại Bi Phù Lục .Du Tử Lăng mặc dù bị Thập Trảm Kiếm quấn chặt giam cầm, nhưng mà lạikhông hề hoảng hốt rối loạn.

Với tâm tư trầm tĩnh, từ trong miệng nàngphun ra một viên đan phù.Bùa chú nổ tung, hóa thành một cái Đại Bi chưởng ấn thật lớn mà công kích về phía Tống Thành Danh .Lực lượng một đạo chưởng ấn này ẩn chứa uy lực cực kì đáng sợ, chính làdo một vị đại hiền giả tế luyện mà thành.

Nó chính là thần phù bảo vệtính mạng giao cho nàng, lực phá hoại có khả năng đánh trọng thương VũHóa Hiền Giả bình thường.Thông thường truyền nhân kiệt xuất của đại giáo đứng đầu đều sẽ có một,hai chiêu số bảo vệ tính mạng.

Cho dù không thể giết chết đối thủ, thìcũng có thể thong dong chạy thoát.Nếu như những người khác giờ phút này khẳng định trong lòng đã rối loạn, liều mạng bỏ chạy.

Còn Tống Thành Danh sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắnkhông lùi mà tiến tới, bay về hướng Du Tử Lăng .Một cái đại bi chưởng ấn kia cũng bay về hướng Du Tử Lăng, mang theo một cơn gió giật cường đại.

Sắc mặt của nàng hơi đổi, không nghĩ đến TốngThành Danh lại thông minh như thế, ý chí lại kiên định như thế.Dẫu trong lòng nàng rất là không cam lòng, nhưng mà vẫn không thể khôngdẫn động lực lượng đại bi chưởng ấn sớm một bước, khiến cho đại bichưởng ấn tiêu tan trước.

Nếu không kết cục chính là nàng và Tống ThànhDanh đồng quy vu tận.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Đại bi chưởng ấn nổ tung, nó bộc phát ra một cỗ công kích khổng lồ đánh bay Tống Thành Danh và Du Tử Lăng .Hai người đều là cường giả, cũng không có dính phải vết thương quá lớn.Tống Thành Danh khống chế Thập Trảm Kiếm, tựa như tay cầm mười cây roibạc để giam cầm thân thể của Du Tử Lăng, khiến cho ngọc thể linh lunguyển chuyển của nàng trôi nổi trong Huyết Tuyền Linh Mạch .Tống Thành Danh đứng ở trên đỉnh đạo quán, một tay nâng Vô Vọng Hàng Yêu Đăng, một tay nắm Thập Trảm Kiếm khống chế thân thể Du Tử Lăng.

Ánh mắt thô thiển nhìn chăm chú thân thể mềm mại của nàng mà cười nói:- Làn thu thủy ( đôi mắt ) là xương cốt của thần ngọc, còn cơ thể thơmngát là làn da của giai nhân.

Tinh Nữ điện hạ, lúc này ta tuyên bố,ngươi là nữ nhân của ta .Trên người Du Tử Lăng có một thanh nhuyễn kiếm màu bạc quấn quít lấy,nhưng mà lại vẫn khó có thể phá hư chiếc chuông linh xinh đẹp tuyệt trần kia trên người nàng.-------Chương 1498: Trộm đạo (2)Da thịt nhẵn nhụi mà mềmmại, mũi ngọc thanh tú trơn bóng, đôi môi tựa như được người thợ điêuluyện tạo hình mà thành.

"Bộ ngực " cho dù bị bao bọc trong đạo bào lạivẫn thấy rất lớn, có thể thông qua hình dáng vồng lên của hai trái đàotiên hương diễm hút hồn ở trước ngực mà cảm nhận được nó.

Nữ nhân xinh đẹp giống như nàng làm ngay cả người có ý chí kiên định như Tống Thành Danh đều không thể hạ sát thủ đối với nàng.Hắn chỉ muốn chinh phục nàng ở trên giường, mà không phải chinh phục bằng đao thương.Du Tử Lăng hai chân thẳng tắp, vòng eo mềm dẻo, đôi mắt rất bình tĩnh, nàng nói: - Ta biết các ngươi là ai, các ngươi là người của Âm Gian Giới.Tống Thành Danh cười nói: - Coi như để cho ngươi biết thì đã làm sao, giờ phút này ngươi đã mất đi tự do, sẽ trở thành một vị mỹ nhân quí giá trong phủ đệ của ta.

Chờ đến khi trở lại Âm Gian Giới, ta muốn ngươi là người thứ nhất thị tẩm chota.Lúc này, không gian bên trái Tống Thành Danh phát ra một tia dao động,một đạo đao ngân trắng như tuyết nhô ra từ trong hư không, cắt về phíacổ của hắn .- Ai ?Tống Thành Danh dù sao cũng chính là nhân vật Niết Bàn Đệ Lục Trọng,linh tính cực kỳ cường đại.

Hắn cảm giác được nguy hiểm nên vội vàngbuông Thập Trảm Kiếm ra, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.Đao ngân trắng lóa vẻn vẹn chỉ là lưu lại một vết máu trên cổ hắn.Chỉ thiếu chút nữa là có thể cắt được đầu của hắn.

Phong Phi Vân liền âm thầm thở dài một tiếng.

Hiện tại Tống Thành Danh đã cảnh giác, nếumuốn lại lần nữa giết hắn liền khó khăn hơn nhiều.- Ai ?Tống Thành Danh lại hỏi lần nữa, sống lưng đều đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Một đao vừa rồi kia thật sự không một tiếng động, thiếu chút nữađã lấy đi tính mệnh của hắn.Hắn triển khai thần thức, nhưng lại khó có thể nhận thấy được vị trí của đối phương.

Chỉ là linh giác của hắn nói cho hắn, trong Huyết TuyềnLinh Mạch đích xác đang ẩn náu một cường giả khác, khiến cho hắn khôngthể không toàn lực đề phòng.Du Tử Lăng sau khi thoát khốn liền triển khai ấn quyết, cướp trở về VôVọng Hàng Yêu Đăng từ trong tay Tống Thành Danh, sau đó toàn lực côngkích về hướng Tống Thành Danh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Tống Thành Danh biết có một vị cường giả âm thầm ẩn náu nên trong lòngrất là kiêng kỵ.

Khi hắn đánh nhau cùng Du Tử Lăng cũng không dám toànlực ứng phó, vẫn phải giữ lại vài phần lực lượng để bất kì lúc nào cũngcó thể đối phó với người âm thầm đánh lén hắn .Tống Thành Danh nhất tâm lưỡng dụng, rất khó lòng đánh tiếp mà không cósai sót.

Hắn không dám ở lại trong Huyết Tuyền Linh Mạch lâu hơn nữa, sợ người âm thầm kia lại ra tay đánh lén lần nữa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Tống Thành Danh khống chế đạo quán, thân thể bất ngờ phóng vọt lên cao.Hắn lao ra khỏi Huyết Tuyền Linh Mạch, bay thẳng vào trời cao.Cho đến sau khi Du Tử Lăng và Tống Thành Danh đi rồi, Phong Phi Vân mớihiện thân ra.

Hắn vội vàng xuất ra Kim Phật cao chín mươi chín thước, mở Thiên Quốc thông đạo ra rồi nhanh chóng thu Huyết Tuyền Linh Mạch vàotrong Thiên Quốc.- Xoạt.Du Tử Lăng đi rồi quay lại, nàng bay xuống trong Huyết Tuyền Linh Mạch,nhìn chăm chú một vị Kim Phật thật lớn, lại nhìn qua Phong Phi Vân rồihỏi có hơi kinh ngạc: - Làm thế nào lại là bán yêu nhà ngươi này ?

Mỗi lần nhìn thấy ngươi thì đều đang làm một chút chuyện trộm đạo .- Khụ khụ, Tinh Nữ điện hạ, ta đây là bán yêu trộm đạo, cũng chính là người cứu ngươi hai lần.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh Kim Phật cao chín mươi chín thước, tay cầm Thiên Tủy Binh Đảm.

Hắn cứ thu Huyết Tuyền Linh Mạch mà coi như bêncạnh không người, cũng không sợ Du Tử Lăng ra tay đối với hắn.Du Tử Lăng mắt nhung phát lạnh, không muốn tốn hơi thừa lời.

Rốt cuộcnàng có cảm giác hễ gặp phải bán yêu này đều cũng rất xúi quẩy.

Mỗi lầngặp phải hắn, đích thực không có chuyện gì tốt .- Người của Âm Gian Giới đều cực kỳ hung ác tàn bạo, ngươi muốn cướpthịt miệng hổ trong tay bọn họ thì đối với ngươi không có bất cứ ích lợi gì.Du Tử Lăng mặc đạo bào màu xanh, giống như một búp sen xanh, tiên nhan tao nhã, nàng hảo tâm khuyến cáo Phong Phi Vân.Nàng cũng không biết cho dù Phong Phi Vân không cướp lấy Thâm Uyên linhmạch, thì những tu sĩ Âm Gian Giới này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.- Linh vật trong thiên địa, ai có đức thì được.Phong Phi Vân không kiêng nể gì thu Huyết Tuyền Linh Mạch, trên mặt hiện ra dáng vẻ đạo mạo .Du Tử Lăng không ngừng phẫn nộ mắt trợn trắng.

Làm sao thiên hạ lại cókẻ không sợ chết, không biết xấu hổ, không muốn sống như vậy .Phong Phi Vân cười nói: - Nếu ngươi đã biết bọn họ chính là người của Âm Gian Giới, còn khôngmau đi thông báo cho các tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung các ngươi.

Chẳng lẽngươi muốn thấy tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung các ngươi đều bị chết sạch .Sau khi Du Tử Lăng nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, sắc mặtchợt biến đổi.

Nàng liếc mắt nhìn hắn, sau đó biến thành một đạo ánhsáng lung linh màu xanh chạy ra khỏi Huyết Tuyền Linh Mạch.- Bọn họ chính là người của Âm Gian Giới, mọi người mau lui lại.Nàng đứng ở trên không trung, dáng người uyển chuyển, bộ ngực dựng đứng, vòng mông cao và vểnh.

Mặc dù chỉ là đứng ở nơi đó, nhưng đều làm chongười ta có một loại cảm giác đẹp đẽ vô hạn .Tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung vội vàng rút lui, sau khi được ba vị lão đạo yểm hộ, một đám tiểu đạo sĩ bay lên chạy thoát ra ngoài.Những tu sĩ Âm Gian Giới cực kì phẫn uất, muốn đuổi giết tới cùng nhưngmà lại sợ bị mất Thâm Uyên linh mạch.

Cho nên cuối cùng dừng lại.- Nam Cung Dạ Bạch đã bị người giết chết .Tạ Huyền nói.- Tổng cộng có năm dòng Thâm Uyên linh mạch bị người của Vô Thọ Tinh Cung cướp đi, thật sự đáng ghét.Bóng dáng của Mộc Linh Âm hiện hình cái đầu trên mặt đất, vòng eo cực kì mảnh mai, lưng như tấm ngọc .Một lão già Âm Gian Giới lắc lắc đầu, nói: - Ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung chỉ lấy đi được ba dòng Thâm Uyên linhmạch, làm thế nào lại biến thành năm dòng?

Còn có hai cái nữa thì ai lấy đi ?- Khẳng định còn có người ẩn náu trong bóng tối .Một lão già trên đỉnh đầu có mọc ra một sừng nhọn màu bạc, hai mắt cứnglại.

Lão đánh ra năm đạo chưởng ấn, chia nhau rơi vào trong năm vực sâutrống rỗng.

Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Năm đạo chưởng ấn nện dến fho năm vực sâu bị sụp đổ, san thành đất bằng phẳng.- Có người mặc ẩn tàm y bay ra từ lòng đất, nhằm về hướng phía tây mà bỏ chạy .Trong đám người Âm Gian Giới có một vị đạt tới cấp bậc Đại tông sư TríSư đã triển khai Thiên Nhãn Thông.

Lão thấy được một đạo hư ảnh đangchạy trốn về phía tây, lão liền ra tay công kích .Vị Trí Sư này có trình độ cực cao về Thiên Cơ Mệnh, tại Âm Gian Giớicũng có địa vị cực cao, trí tuệ cao, không thua gì Thương Hải tiên sinhcủa Cửu Tiêu Tiên Thành.

Lão có thể giấu kín Thiên Cơ, suy tính ra đượcđầu đuôi câu chuyện.-------Chương 1499: Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao (1)Thiên Nhãn Thông của lão cóthể mơ hồ thấy vị trí của Phong Phi Vân.

Đương nhiên đây đều là trongtình huống lão căn cứ vào việc tận lực thi triển Thiên Nhãn Thông để tìm kiếm thì mới có thể làm được.

Còn bình thường thì cũng rất khó nhậnthấy được Phong Phi Vân đang mặc Ẩn Tàm Sa La .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Từ trong đôi mắt bắn ra hai đạo tinh mang, tinh mang hóa thành kiếm bén.

Nó chém về hướng Phong Phi Vân đang bay đi trốn .Một nguy cơ lớn lao liền ập tới.

Đây là lực lượng Vũ Hóa hàng thật giáthật, không phải mức mà bùa chú Vũ Hóa có khả năng bằng được.Phong Phi Vân điều động tám ức tro cốt Thánh Linh trong thân thể, làmcho trong thân thể tràn đầy những điểm sáng nhấp nháy.

Ánh sáng bùng lên chói mắt, từ trong tro cốt Thánh Linh tràn ra từng đạo ý niệm, chúngngưng tụ ra một tia khí tức Thánh Linh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Khí tức Thánh Linh chém ngược trở lại, nó chặt đứt hai đạo hào quang kia.- A.Vị Trí Sư Âm Gian Giới cấp bậc Đại tông sư kêu thảm một tiếng, trong đôi mắt xuất ra một vết máu, tựa như bị lưỡi dao cắt ở trên đồng tử, mộtđôi Thiên Nhãn cứ như vậy đã bị phá hủy.Hai con mắt không sai biệt lắm liền cắt thành hai nửa.Tạ Huyền và Thương Kinh Thiên vội vàng nâng đỡ lão .Trên gương mặt già nua của vị Trí Sư cấp bậc Đại tông sư này tràn đầy vẻ hoảng sợ, lão nói: - Là lực lượng Thánh Linh, là lực lượng Thánh Linh.. .- Cái gì, lực lượng Thánh Linh.Ba lão già khác của Âm Gian Giới, tất cả cũng xuất hiện sắc mặt đại biến.- Mặc dù chỉ là một tia Thánh Linh Chi Khí, nhưng mà cũng tuyệt đối là lực lượng Thánh Linh, không có sai.Trong khóe mắt vị Trí Sư cấp bậc Đại tông sư này không ngừng chảy máu.Một đôi mắt có thể "Trên thấy trời, dưới thấu đất" đã hoàn toàn phá hủy, bị Thánh Linh Chi Khí chém vỡ, không còn cơ hội có khả năng phục hồinhư cũ.

Đôi mắt này dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bị pháhủy.

- Cũng chỉ có Thánh Linh Chi Khí mới có thể có lực phá hủy cường đại như thế, đối phương rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có được Thánh Linh ChiKhí.

Chẳng lẽ chính là truyền nhân của một vị ẩn sĩ Thánh Linh, chẳng lẽ là Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Trong đôi mắt một lão già tóc trắng xoá tràn đầy vẻ kinh ngạc.Vị Trí Sư cấp bậc Đại tông sư lắc lắc đầu, huyết dịch trong khóe mắt bắt đầu đóng vảy.

Lão đứng lên rồi nói với âm thanh buồn bã: - Thủy Nguyệt Thánh Nữ làm việc trước sau như một đều quang minh lỗilạc, Đạo Tâm rõ ràng, tuân theo thiên địa đại đạo.

Nên không có khả năng làm chuyện nham hiểm đến mức này, hẳn là là một vị cường giả khác.- Sau lưng đối phương có Thánh Linh làm chỗ dựa, chúng ta có lẽ khôngnên trêu chọc thì tốt hơn, để tránh dẫn đến họa sát thân cho mình.-

Sau này có lẽ cẩn thận một chút, gặp phải người này tốt nhất là cứ theo đường vòng mà đi.Vẻ mặt tất cả tu sĩ Âm Gian Giới đều bắt đầu lo lắng.

Mặc dù tổn thấtkhông thể nói hết, nhưng mà cũng không dám trả thù.

Dù sao ý nghĩa màmột tia Thánh Linh Chi Khí kia đại biểu rất làm cho người ta sợ hãi.Phong Phi Vân đương nhiên không biết chính mình đánh ra một đạo ThánhLinh Chi Khí, không ngờ đều đã hù dọa đám tu sĩ Âm Gian Giới này, khôngai còn dám đuổi theo hắn .Phong Phi Vân lại vẫn vội vã phi hành như trước, không dám dừng lại chút nào.

Dù sao tu sĩ Âm Gian Giới đều là cường giả, đích thực chỉ hơi động tay một tí thì cho dù hắn nắm giữ được chín tia Thánh Linh Chi Khí,phỏng đoán cũng khó có cơ hội giữ nổi mạng sống.Vừa rồi hắn có thể đả thương đối phương thì cũng chỉ là may mắn thôi.Hắn cũng không biết đã bay đến địa phương nào, dù sao vẫn còn ở trong di chỉ Tiên Thành .Sau khi xác nhận phía sau không ai truy theo, hắn mới cởi Ẩn Tàm Sa Lara, sau đó bước nhanh đến ẩn thân vào trong một tòa phế tích mật địa .- Lần này đây thu hoạch thật sự rất phong phú.

Tam Hỏa Linh Mạch, HuyếtTuyền Linh Mạch đều là thứ tốt, chiếm được hai tòa linh mạch này, hiệntại ta liền có khả năng thử nghiệm đột phá một phen vào cấp bậc truyềnkỳ thiên tài .Phong Phi Vân tính toán trước hết cứ tăng thực lực lên, sau đó lại đivào chỗ sâu trong di chỉ Tiên Thành để tìm kiếm cơ duyên.

Nếu như khôngtu vi không đủ thế này, chỉ sợ cũng rất khó có thành quả.Hắn lấy ra pho Kim Phật lớn cao chín mươi chín thước, đứng ở trong mộtcung điện đá đã bị tàn phá đổ nát, sau đó mở ra Thiên Quốc thông đạo.Hắn tính toán trước hết lợi dụng tinh hoa phật khí khiến cho tu vi củachính mình đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao.Hắn bố trí rất nhiều trận pháp chung quanh cung điện đá đã bị tàn phá đổ nát, thậm chí ở ngoài trăm dặm đều bố trí trận pháp cảnh giới báo động.Một khi có người xông vào trong phạm vi trăm dặm, là hắn có thể cảm giác được.Sau khi làm xong tất cả công việc chuẩn bị này, hắn liền ngồi xếp bằng ở dưới pho Kim Phật lớn cao chín mươi chín thước.

Hắn dẫn đạo tinh hoaphật khí trong Thiên Quốc, sử dụng thông đạo lưu động dẫn chúng đi ra từ trong Thiên Quốc rồi trôi nổi chung quanh thân thể của hắn, tựa như một con sông dài màu vàng vờn quanh thân thể.Một mảnh phật quang đậm đặc bao bọc lấy Phong Phi Vân, tinh hoa phật khí bắt đầu không ngừng bắt đầu khởi động chảy vào trong thân thể hắn, tựanhư nước suối tưới cho những thửa ruộng .Với cảnh giới hiện tại của Phong Phi Vân, hắn đã không phải hấp thu từng giọt từng giọt lực lượng tinh hoa phật khí, mà là hấp thu từng nồi từng nồi.

Mỗi một nồi đều có vài trăm giọt thậm chí hơn một ngàn giọt tinhhoa phật khí.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Một vạn con dị thú chiến hồn trong thân thể Phong Phi Vân cũng lao ra,bao quanh thân thể của hắn.

Mỗi một con dị thú chiến hồn đều trông rấthung ác mà hung hãn, tựa như những con Thái Cổ mãnh thú đang đua nhaunuốt chửng tinh hoa phật khí trên bầu trời.Tốc độ tiêu hao của tinh hoa phật khí nhanh đến mức trước nay chưa từngcó, cơ hồ mỗi phút đồng hồ cũng có một ngàn giọt tinh hoa phật khí bịhấp thu hết sạch.Lực lượng của Phong Phi Vân tăng trưởng cũng cực kỳ rõ ràng, mỗi mộtcanh giờ khí tức trên người cũng có sự nâng cao thấy được rõ ràng .- Rầm.Khối Phượng Cốt thứ thứ hai mươi ba sinh ra trong thân thể hắn, nó tỏara Thần Quang sáng quắc.

Sau đó nó hợp thành một thể với hai mươi haikhối Phượng Cốt vốn có trong thân thể hắn, cấu thành một Chu Thiên hoànmỹ.

Thể chất của Phong Phi Vân lại tăng trưởng một lần nữa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Khối Phượng Cốt thứ hai mươi bốn sinh ra.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Khối Phượng Cốt thứ hai mươi lăm sinh ra... ... .Khối Phượng Cốt thứ hai mươi bẩy sinh ra.Trên dưới toàn thân Phong Phi Vân đều là ánh lửa, thân thể giống như làhóa thành một Hỏa Nhân.

Ở trong đó có hai mươi bảy vầng sáng trở nên cực kỳ sáng ngời, tựa như hai mươi bảy mặt trời đang xoay tròn trong thânthể hắn .-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1500-C1599


Chương 1500: Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao (2)"Bất Tử Phượng Hoàng Thân" lại vẫn còn tăng chu thiên lên một lần nữa.Tu vi của Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao, lựclượng trong thân thể đã tăng lên không chỉ gấp đôi.

Cũng chỉ có hắn mớicó được tốc độ tăng lên hủng bố như thế.

Bởi vì cảnh giới của hắn cũngsớm đã đủ rồi, căn bản sẽ không sợ bởi vì cảnh giới tăng lên quá nhanhmà tạo thành tình huống tẩu hỏa nhập ma .Hơn nữa hắn lại nắm giữ được một tòa bí cảnh cao cấp, có khả năng không ngừng cuồn cuộn cung cấp lực lượng tinh hoa cho hắn.Phong Phi Vân đã một lần tính toán ra ,tinh hoa phật khí trong ThiênQuốc đủ để hỗ trợ hắn tu luyện tới Niết Bàn Đệ Cửu Trọng.

Đương nhiênđiều kiện tiên quyết là hắn có thể hoàn thành Niết Bàn lần thứ chín .Chín lần niết bàn là một truyền thuyết, chỉ có một vài nhân vật ngangdọc trời đất thần thoại thời kì Thái Cổ mới có thể đạt tới cấp độ kia.Mà ngay cả rất nhiều Thánh Linh đều không hề hoàn thành chín lần niếtbàn.

Ở trong sách cổ cũng ghi chép tuyệt đại đa số Thánh Linh cũng chỉcó Niết Bàn bảy lần hoặc là tám lần, có thể đạt tới chín lần tuyệt đốithuộc về cực kì hiếm có.Tuyệt đại đa số thiên tài cấp bậc Sử Thi chỉ có thể hoàn thành sáu lầnNiết Bàn.

Con số thiên tài cấp bậc Sử Thi có thể hoàn thành bảy lần Niết Bàn cực kì ít ỏi đến đáng thương, trong một vạn người đều rất khó xuấthiện một người .Đối với tuyệt đại đa số thiên tài cấp bậc Sử Thi mà nói, có thể đạt tớiNiết Bàn Đệ Lục Trọng cũng đã quả là không tồi, có thể nói tiền đồ rạngrỡ dẫu chưa tới cấp bá chủ.

Ví dụ như đám người Tống Thành Danh, Du TửLăng, đều có thể lấy thiên phú cấp bậc Sử Thi đỉnh cao bẩm sinh để đạttới Niết Bàn Đệ Lục Trọng.Đương nhiên phàm là thiên tài có thể đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng, cũng đều là hạng người tính tình kiêu ngạo.

Đương nhiên họ sẽ không chịuthỏa mãn như vậy, mà sẽ đi đột phá vào cảnh giới tới hạn " Niết Bàn ĐệThất Trọng " mà thiên tài cấp bậc Sử Thi có thể đạt tới .Một khi có thể bước vào Niết Bàn Đệ Thất Trọng, mặc dù còn chưa đột phácảnh giới Vũ Hóa, thì cũng có thể chống lại hiền giả cảnh giới Vũ Hóa,trở thành thiên kiêu chí cao vô thượng, tiền đồ vô lượng.Không ai nguyện ý đắc tội tu sĩ Niết Bàn Đệ Thất Trọng, bởi vì tu sĩ cóthể đạt tới Niết Bàn Đệ Thất Trọng thì tương lai tại cảnh giới Vũ Hóacũng có thể đi được xa hơn.Đó cũng là nguyên nhân vì sao đám người Tống Thành Danh và Du Tử Lăngnày, sau khi đã đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng thì lại chậm chạp khôngchịu đột phá cảnh giới Vũ Hóa ."

Cảnh giới Niết Bàn" chính là một cảnh giới kỳ quái.

Nó tràn ngập nguyhiểm, mỗi lần đột phá một cảnh giới thì đều coi như một chuyến tiếp xúcgần gũi cùng tử vong.Đồng thời "Cảnh giới Niết Bàn" lại là một cảnh giới tràn ngập kỳ ngộ vàthách thức, điểm này tập trung vào thể hiện việc làm tăng trưởng tuổithọ đối với tu sĩ .Tu sĩ đạt tới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng, có thể có được tuổi thọ tám ngàn năm đến chín ngàn năm .Tu sĩ đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, có thể có được tuổi thọ tiếp cận một vạn hai nghìn năm đến một vạn ba ngàn năm .Tu sĩ đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng, có thể có được tuổi thọ một vạn năm nghìn đến hai vạn năm .Tu sĩ đạt tới Niết Bàn Đệ Thất Trọng, có thể có được tuổi thọ ba vạn năm đến ba vạn năm ngàn năm .Tu sĩ đạt tới Niết Bàn Đệ Bát Trọng, có thể có được tuổi thọ bốn vạn năm đến năm vạn năm .Còn về phần tu sĩ sau khi đạt tới Niết Bàn Đệ Cửu Trọng có thể sống bao lâu, thì không có ghi chép cụ thể .Tóm lại một câu nói.

Cứ mỗi một lần có thêm Niết Bàn, thì tuổi thọ sẽ gia tăng một nấc rất lớn.Tình huống như vậy chỉ xuất hiện tại "Cảnh giới Niết Bàn", bởi vì tu sĩđạt tới tu vi "Cảnh giới Vũ Hóa" thì bất kể tuổi thọ rất cao cũng sẽkhông tại tăng trưởng.

Chỉ có một chút nhân vật thiên tư tuyệt đỉnh,chính là nhân vật đạt tới cảnh giới Thánh Linh thì tuổi thọ mới có thểgia tăng chút ít.Hơn nữa coi như là đạt tới cảnh giới Thánh Linh, tuổi thọ tăng lên cũnglà cực kỳ ít ỏi.

Hơn nữa căn cơ để tu sĩ thành "Thánh nguyên" khônggiống nhau, mức độ tăng lên tuổi thọ bao nhiêu cũng khác nhau.

Có cườnggiả cái thế hơn đời sau khi thành thánh thì tuổi thọ cũng không gia tăng rõ rệt, cuối cùng chết già ở cấp Thánh Linh .Có thể nói "Cảnh giới Niết Bàn" chính là muốn tu sĩ lấy mạng đổi mạng.Chỉ có người nào dám dũng cảm tiến tới, người nào dám trực diện đối mặtsinh tử thì mới có thể đoạt càng nhiều tuổi thọ.

Đó là lúc tranh thủcàng nhiều thời gian hơn cho cảnh giới Vũ Hóa .Bình thường những hiền giả tại Niết Bàn Đệ Tứ Trọng liền đột phá cảnhgiới Vũ Hóa, tất cả cũng nhất định chỉ có thể trở thành một vị hiền giả, mức độ có thể tăng lên cao đã bị hạn chế.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Một vạn con Linh Thú chiến hồn đều đang không ngừng tấn chức.

Chúng đuanhau bước vào cấp bậc Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, bộc phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Đàn thú gầm liên tục làm rung động trời cao.Nếu không phải Phong Phi Vân bố trí rất nhiều trận pháp ở chung quanhtòa cung điện bằng đá này, chỉ sợ âm thanh của những Linh Thú chiến hồnnày có thể vang vọng khắp cả di chỉ Tiên Thành.Lực lượng trên người Phong Phi Vân không ngừng tăng lên, mỗi một tấc cơthể, xương cốt đều đang không ngừng bị luyện hóa, ngưng tụ luyện ra thân thể càng lúc càng cường đại.Hiện tại lực lượng ẩn chứa trong một sợi tóc của Phong Phi Vân đều cóthể giết chết một vị Chân Nhân tu vi Niết Bàn Đệ Nhất Trọng; vẩy ra mộtgiọt huyết dịch là có thể khiến cho một hồ nước trở thành tà hồ mà nhânloại cấm đặt chân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Một vạn con Linh Thú chiến hồn toàn bộ thăng cấp thành Niết Bàn Đệ NgũTrọng.

Chúng hóa thành một tòa mãng thú đại vực, mỗi một con Linh Thúchiến hồn đều đang có phật quang bập bùng quanh thân.

Thân hình khổng lồ của chúng cơ hồ đã ngưng tụ thành thật thể, tựa như có một vạn con cựthú đứng ở phía sau Phong Phi Vân.Đây là một loại khí thế ngạc nhiên vô cùng, tựa như Vạn Thọ Tôn Giả đãđến trái đất, làm cho tất cả Linh Thú trong thiên địa đều phải nghe ngài truyền lệnh.Phong Phi Vân cảm giác lực lượng hiện tại của mình có thể chống chọitrực diện với một chút hiền giả tu vi cảnh giới Vũ Hóa cấp thấp .- Nếu như có thể đạt tới cảnh giới cấp bậc truyền kỳ thiên tài, như vậykhẳng định là có thể có được lực lượng đánh một trận với tu sĩ cảnh giới Vũ Hóa .Linh Chu"Phong Phi Vân vốn định lập tức luyện hóa "Tam Hỏa Linh Mạch" và "HuyếtTuyền Linh Mạch", thử nghiệm đột phá vào cấp bậc truyền kỳ thiên tài,nhưng mà liền lúc này, trong óc hắn sinh ra cảnh giác.

Có người xông qua trận pháp cảnh báo mà hắn thiết lập ở ngoài trăm dặm, đang chạy vềhướng bên này .-------Chương 1501: Lưu tô lục (1)- Đến thật là nhanh .Phong Phi Vân sợ bị người biết bí mật của mình, vội vàng thu hồi Vạn Thú Chiến Vực và Kim Phật cao chín mươi chín thước, sau đó lại huỷ bỏ trậnpháp chung quanh.- Xoạt.Một đám tu sĩ kia chạy đến cực nhanh, cự ly xa trăm dặm mà chỉ trong nháy mắt liền đến, đã lọt vào trong một mảnh phế tích này.- Phong Phi Vân, tại sao ngươi ở chỗ này ?Lưu Tô Tử có vẻ hơi chật vật, chiếc trường bào màu tím trên người cónhiều chỗ rách nát.

Cái búi tóc công tử trên đầu cũng bị người ta chémrơi làm mái tóc dài thả xuống rối bù, trông cực kì phóng khoáng.

Dẫu bớt đi vài phần tư thế oai hùng, nhưng có thêm vài phần mềm mại nữ nhân.

So sánh với hình dáng do Lưu Tô Hồng biến ảo thành thì còn có hứng thú hơn .Trên người nàng có một khí chất cao quí của thiên kim tiểu thư, làm chongười ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Mà dạng nữ nhân nàycũng khiến cho nam nhân sinh ra dục vọng chinh phục nhất.Đồng hành cùng nàng còn có hơn mười vị lão nhân phủ Cảnh Chủ Diệp HồngCảnh, tất cả cũng có vẻ rất là chật vật.

Có lão nhân trên người còn cóvết thương, hiển nhiên là bị kẻ khác công kích.Phong Phi Vân sờ sờ mũi, rất ít khi hắn thấy Lưu Tô Tử có dáng dấp chậtvật như vậy, thế này đâu còn là công tử hay chuyện trò vui vẻ nữa.

Hắncười nói: - Ta còn muốn hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này.- Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành xuất hiện, có hài cốt Chân Long xuất thế,rất nhiều tu sĩ đều chạy đến một mảnh đất này tìm kiếm cơ duyên.

Đồn đại có không ít cường giả Yêu Tộc đều vượt qua đường hầm xuyên không giangiáng xuống đến nơi này.

Đương nhiên ta cũng đến đây tìm kiếm cơ duyên.Lưu Tô Tử quấn chặt lại mái tóc dài đen nhánh ở sau lưng, lại lần nữa vấn mái tóc dài lên đầu.Động tác vấn tóc của nàng rất tao nhã, ngón tay ngọc mềm mại, sợi tóc trơn bóng, làm cho người ta nhìn mà có hơi ngẩn người.Phong Phi Vân xem ra cũng có hơi ngây dại, đơn giản một động tác vấn tóc lại có thể lay động lòng người như thế.

Hắn nói: - Rất chờ mong xem nữ trang của ngươi có hình dáng gì nữa.- Ngươi nói cái gì ?Lưu Tô Tử môi hồng răng trắng, mày ngài mảnh mai.

Con ngươi trong mắtrất đen, tròng trắng mắt rất trắng, trắng hay đen tương phản khiến choánh mắt của nàng có vẻ cực kì sáng ngời.Nếu như tu sĩ ý chí không đủ kiên định mà nhìn thấy đôi mắt sáng ngờitinh tường này của nàng thì ắt sẽ kìm lòng không đậu đành cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng .Đó là một khí thế của kẻ ngồi trên cao.- Ta nói...

Ngươi luôn mặc trang phục nữ giả nam, không phải là thích nữ nhân chứ ?Phong Phi Vân mở miệng trêu chọc .Lưu Tô Tử nheo mắt lại, gương mặt xinh đẹp cứng lại, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo .Phong Phi Vân tiếp tục trêu chọc: - Không phải là ngươi thích Hiên Viên Nhất Nhất chứ ?

Khó trách mỗi lầnta đều thấy ánh mắt của ngươi nhìn nàng đều rất không đúng.

Cái này cũng thật là đáng sợ.- Ngươi muốn chết.Lưu Tô Tử xuất ra một thanh cổ kiếm, ống tay áo tím biếc vung lên, cổ kiếm bay ngang ra, kiếm khí vô cùng lạnh lùng.Phong Phi Vân vội vàng triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể lướt ngangđi ra ngoài, chỉ trong tích tắc liền rơi xuống bên kia Lưu Tô Tử.

Hắnvẫn cười ha hả như trước, rồi nói: - Hiên Viên Nhất Nhất với ngươi đều là giai nhân tuyệt đỉnh, đáng tiếcđều không bình thường.

Một người thích làm bộ thuần khiết, một ngườithích đóng giả nam nhân.

Hai người các ngươi mà đi cùng một chỗ, ta hoàn toàn không lường được .- Tử Bán Yêu, ngươi tốt nhất đừng làm nhục Nhất Nhất, nếu không kết quả của ngươi sẽ rất thảm, ta cam đoan với ngươi.Lưu Tô Tử biết Phong Phi Vân hiện tại tu vi tiến nhanh, đã không phảiPhong Phi Vân trước kia, cho nên không có ra tay nữa.

Nàng thu hồi cổkiếm rồi đứng ở nơi đó, trên người có một cỗ khí chất phú quý mà ngạonghễ .Phong Phi Vân sắc mặt kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi liệu nàng và HiênViên Nhất Nhất có phải thật sự như vậy hay không.

Vốn hắn định lại mởmiệng trêu chọc nàng một phen, nhưng mà vừa nghĩ tới thủ đoạn nàng đốiphó Tiêu Thiên Duyệt, lập tức khiến cho Phong Phi Vân hơi dựng ngược tóc gáy, hắn đành thu hồi ý đồ kia .Nữ nhân này thật sự rất quỷ kế đa đoan, hơn nữa sau lưng còn có một tòaphủ Cảnh Chủ khổng lồ làm hậu thuẫn.

Nếu như nàng thực sự định đối phóPhong Phi Vân, thật đúng là sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho Phong Phi Vân .- Chỉ đùa một chút mà thôi, cái này đâu phải thật sự như vậy sao.Phong Phi Vân khẽ nói.Lưu Tô Tử mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, khuôn ngực cao ngất,vóc người lồi lõm uyển chuyển, hiển nhiên hôm nay nàng cũng không dùngmảnh lụa cuốn lấy "Bộ ngực", cho nên lúc vừa rồi nàng vấn tóc mới có thể có vẻ hương vị nữ nhân như vậy.Nhưng mà vừa nghĩ tới phía trong trang phục liệu nàng có mặc cừu y haykhông, thì chợt khiến cho Phong Phi Vân lại bắt đầu suy nghĩ miên man.Xem ra sau khi giở trò một lần với Lưu Tô Hồng, thì trong lòng hắn đãsinh ra tà niệm đối với Lưu Tô Tử, cái này quả thực không tốt a.Vạn nhất không cẩn thận mà phạm sai lầm thì biết làm sao bây giờ.Cái đó khẳng định đều là Lưu Tô Hồng làm hại.Trong lòng Phong Phi Vân đích thật là sinh ra ham muốn đối với Lưu TôTử.

Loại cảm giác này cực kì tế nhị, khiến cho Phong Phi Vân đều cảmgiác được mà không hiểu ra sao cả.Hình như là đi tới di chỉ Tiên Thành mới xuất hiện tình huống như thế.Còn tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ trong di chỉ Tiên Thành này còn cócái gì có thể ảnh hưởng Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể ta.Lưu Tô Tử liếc mắt nhìn xéo Phong Phi Vân, cảm giác trong lòng có hơi sợ hãi.

Nàng hơi lùi xa vài bước với Phong Phi Vân rồi nói: - Ngươi nhìn chăm chú ta làm chi, hơn nữa không phải ngươi và Nhất Nhất đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sao?

Hiện tại nàng ở đâu ?Phong Phi Vân tóc dài xõa vai, tư thế trông thật hiên ngang oai hùng.Hắn thu hồi ánh mắt rồi vận chuyển Kim Tàm Phật Khí trong thân thể.

Hắncố gắng áp chế Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể, để cho tâm tư trở nêntĩnh lặng, rồi cười nói: - Chúng ta thông qua Cổ Trận Đài đi tới nơi này, gặp phải người của Âm Gian Giới công kích, sau đó liền chạy tách ra .Phong Phi Vân đi hai bước về phía nàng, hắn cười hỏi: - Làm thế nào mà các ngươi lại có vẻ chật vật như vậy, chẳng lẽ cũng gặp phải người của Âm Gian Giới .Lưu Tô Tử có hơi nhíu nhíu mày, nàng không muốn đứng gần Phong Phi Vânquá nên dịch hai bước ra phía ngoài.

Trong đôi mắt tinh tường mang theovài phần lạnh nhạt, nàng nói:- Thật ra cũng không là người của Âm Gian Giới.

Còn về phần là ai, ngươi là một bán yêu nho nhỏ. ..

Cũng không nên xen vào.- Ta mặc kệ, ta cũng lười quản.Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười rồi tránh lui đến một bên.-------Chương 1502: Lưu tô lục (2)Một ông lão gần thất tuần đi vào phế tích, thân thể nhảy nhót giữa đống đổ nát thê lương giống nhưmột đạo Quỷ ảnh.

Chả mấy chốc lão liền rơi xuống trước mặt Lưu Tô Tử,cung kính vái một cái rồi nói: - Đám nhân mã của Tứ Quận chúa đã đuổi kịp đến.Từ một phương khác, lại có một ông lão bay đến, như một con chim to từ trên trời lao xuống.Lão cũng cung kính vái một cái với Lưu Tô Tử rồi nói: - Đám nhân mã của Lục Quận chúa cũng chạy đến từ phía trước mặt, chặtđứt con đường chúng ta đi đến trung tâm di chỉ Tiên Thành .Lưu Tô Tử mắt nhung chuyển động, hàng mi cong dài rung rinh.

Nàng cười nói: - Bọn họ thật đúng là tính toán thật hay.

Xem ra là muốn mượn cơ hội lần đi di chỉ Tiên Thành này xuất thế để liên thủ loại bỏ ta.

Ta cũng thậthiếu kỳ là chuyện tốt như vậy, vì sao Đại tỷ lại không tham gia cùng .- Đích xác rất kỳ quái, không giống như là phong cách làm việc của Đại Quận Chúa .Một người quân sư tay cầm quạt lông cũng nói.Một vị Đại Trí Sư khác nói: - Lục Quận chúa bái nhập làm môn hạ Huyền Phác đạo trưởng của Vô ThọTinh Cung.

Ở trong sư môn kết giao với rất nhiều tu sĩ.

Lần này nàng đãliên lạc cùng tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung, chả mấy chốc sẽ chạy tới đây.

Lựclượng của Vô Thọ Tinh Cung không thể khinh thường a.- Tứ Quận chúa có quan hệ tốt cùng Cửu Tiêu Tiên Thành, lần này cũngliên hợp với tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành, mà Hoàn Thiên Cảnh là sân nhàcủa bọn hắn.

Cửu Tiêu Tiên Thành điều động không ít tu sĩ chạy đến đây,tình huống cũng rất bất lợi .Phong Phi Vân xem như nghe ra một chút manh mối, xem ra lại là cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủ .Cũng đúng thôi.

Bình thường cũng chỉ dám làm những chuyện vặt vãnh cỏncon, không dám đích thực hạ sát thủ.

Dù sao đều ở ngay dưới mũi Cảnh Chủ nên cũng không ai muốn làm huyên náo quá mức .Nhưng mà hiện tại di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành xuất thổ, có rất nhiều hung thần xuất thế, càng là có Long Thi chiếm cứ.

Điều đó khiến cho Thiên Cơ nơi này trở nên cực kỳ hỗn loạn, cho dù có thiên chi kiêu tử phát sinhchuyện bất trắc ở chỗ này, thì đó cũng là điều rất bình thường .Lúc này cũng là thời điểm bọn họ muốn hoàn toàn giết chết đối thủ .Để có thể trở thành người được đề cử làm người kế thừa, thì có ai là hạng người nhân từ nương tay ?Phủ Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh tổng cộng có bốn người được đề cử làm ngườikế thừa, hơn nữa đều là nữ nhân thiên tư tuyệt đỉnh: Đại Quận Chúa "LưuTô Hồng", Tứ Quận chúa "Lưu Tô Lục", Lục Quận chúa "Lưu Tô Lam", ThấtQuận chúa "Lưu Tô Tử" .Vốn tổng cộng có bảy người được đề cử, đều được phong làm Quận chúa vàthế tử.

Nhưng mà hai vị thế tử và một vị Quận chúa kia đều đã chết ởtrong cuộc cạnh tranh, chỉ còn bốn vị Quận chúa còn sống.Đương nhiên tên của bọn họ cũng đều là được ban tặng sau khi được phong làm Quận chúa, gọi theo bảy màu sắc cơ bản .Bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ này có thể bộc lộ tài năng trong số đông đảothiên tài, đều không phải hạng người dễ đối phó.

Từ Lưu Tô Hồng và LưuTô Tử liền có thể nhìn ra mức độ lợi hại của hai vị khác.

Phong Phi Vânkhông hề muốn gia nhập vào cuộc tranh giành ngôi vị người kế thừa phủCảnh Chủ, hắn định bụng lập tức chạy đi trung tâm di chỉ Tiên Thành.

Bímật của Long Thi kia mới là chuyện mà hắn bức thiết muốn biết rõ ràng .- Nếu không có chuyện khác, vậy tại hạ cũng không làm phiền Thất Quận chúa hơn, xin cáo từ.Lưu Tô Tử cũng không giữ Phong Phi Vân lại, mặc cho hắn rời đi.Phong Phi Vân vừa mới đi ra khỏi một mảnh phế tích cung điện bằng đánày, thì liền dừng bước chân.

Hắn lại lui trở về, đứng ở phía sau Lưu Tô Tử .Lưu Tô Tử liếc mắt nhìn hắn mà cười hỏi: - Tại sao ngươi lại không đi ?Phong Phi Vân cũng không nói gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoàiphế tích.

Chỉ thấy mặt đất đang nhô lên lớp lớp, rồi biến thành ba quảnúi cao khổng lồ chắn ngang trước mắt.

Những tảng đá lớn mấy chục vạncân đang lăn xuống từ trên sườn núi .Ba quả núi cao đến gần mấy ngàn thước tạo thành bức vách đen ngòm, ngăn cản tầm mắt của người ta.- Hưu, hưu.. .Từng đạo tiếng xé gió truyền đến.Không lâu sau, liền có mấy trăm vị tu sĩ cường đại đứng ở trên ba quả núi cao đó.Bọn họ ai nấy đều có khí tức rất mạnh mẽ.

Mọi người xuất ra bốn món Thập Phẩm Linh Khí, chúng bộc phát ra lực lượng làm rung động tâm linh, rồiphong tỏa một mảnh không gian này.Trong đó có một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo xanh đứng ở trên đỉnh quả núicao chính giữa, trên vai có một con linh điểu màu xanh đang đậu.

Trênngười có đeo sáu dải vải màu xanh biếc thật dài đang tung bay ở tronggió, tựa như một vị tiên tử thuận gió mà bay đến.Lưu Tô Lục thân thể rất mảnh mai, ánh mắt cực kì dịu dàng thùy mị, cánhtay ngọc mảnh mai, đôi chân đẹp cực kì thon thả.

Tựa như một trận gióthổi tới là có thể hất ngã nàng .Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: - Tỷ muội chúng ta thật vất vả mới có một lần nói chuyện cũ, ngươi hà tất phải đi khẩn cấp như vậy.Trên gương mặt Lưu Tô Tử cũng không có ý sợ hãi chút nào, nàng cười khẽ rồi nói: - Ta sợ...

Tứ tỷ muốn giết ta.- Làm sao có thể... tỉ muội chúng ta đọ sức, nhiều lắm thì ta phế đi tu vi bản thân của ngươi.Lưu Tô Lục nhìn như yếu đuối, âm thanh cũng mềm mại, nhưng mà trong ngôn ngữ kia lại để lộ ra khí thế vẫn có thể hù dọa được rất nhiều người,làm cho người ta táng đởm kinh hồn... .- Thật đúng là nữ nhân có lòng dạ độc ác, cái này đã không phải tỷ muộicó chung huyết thống, quả thực đã sánh ngang những kẻ có mối thù giếtcha được rồi .Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ như thế, trên mặt hiện ra nụ cười mỉamai thấp thoáng.

Hắn càng không muốn xen lẫn vào cuộc tranh giành ngôivị người kế thừa giữa bọn họ, nên hắn cười cười mà nói: - Các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta còn có việc, vậy ta đi trước .Phong Phi Vân cảm giác tình thế cực kỳ bất lợi đối với Lưu Tô Tử, chínhmình và nàng cứ tiếp tục đứng chung một chỗ thì nói không chừng sẽ bịliên lụy.Trong số đám tu sĩ đứng ở trên đỉnh núi cao lại có một vị anh tài trẻtuổi cảnh giới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng nhìn kỹ Phong Phi Vân hồi lâu.

Trong ánh mắt hắn hiện ra vẻ nghi hoặc, rồi đột nhiên nói: - Không thể thả hắn đi, hắn chính là bán yêu đã giết chết thiếu Thành Chủ, Phong Phi Vân.Vị anh tài trẻ tuổi này đã từng tham gia thịnh yến Động Thiên ở Tiên Hư Hoa, đã nhìn thấy Phong Phi Vân một lần từ xa xa.Hắn nhận ra Phong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân lại không nhận ra hắn.- Không sai chính là hắn.Một thiếu nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ cũng đã nhận ra Phong Phi Vân .Thiếu nữ này cực kì xinh đẹp thuần khiết, da trắng má hồng, đôi mắt tròn xoe, vừa nhìn đã biết là loại thiên kim đại tiểu thư được nuông chiềutừ bé.

Nhưng mà tu vi bản thân của nàng lại không thấp.-------Chương 1503: Quyết đấu Vũ Hóa (1)Phong Phi Vân càng nhìn nàng càng cảm thấy quen thuộc, cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra nàng.

Mấy nămtrước hai lần hắn đã đánh nhau trong Thánh Linh mộ táng.

Hình như nànglà cháu gái của Tiêu Thiên Duyệt, có tên gọi là "Tiêu Tiểu Thiền" .Nàng không thể giết chết Phong Phi Vân, lại bị Phong Phi Vân bắt đi, cuối cùng được Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.- Thì ra là Tiêu cô nương, ngươi có chính mắt nhìn thấy ta giết chếtthiếu Thành Chủ Cửu Tiêu Tiên Thành không ?

Lúc ấy là các ngươi liên thủ định giết ta, ta mới là người bị hại.Phong Phi Vân hậm hực nói như vậy .Tiêu Tiểu Thiền hai tròng mắt đỏ lên, nàng nói: - Chính ta tận mắt thấy, lúc ấy ở trong Bất Tử Điện, Tam thúc của ta vàcon nối dõi của Vực Chủ mười hai Vực đều phơi thây bên cạnh đầm nước đỏ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng nhìn thấy.

Cho nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói xạo.Lưu Tô Tử và Lưu Tô Lục đều có hơi quay sang liếc mắt nhìn Phong PhiVân, đều lộ ra vài phần vẻ tò mò.

Chẳng lẽ Tiêu Thiên Duyệt thật đúng là bị bán yêu này giết chết.Tiêu Thiên Duyệt đâu phải là nhân vật tầm thường, hắn có tài năng đủ đểnhòm ngó tới ngôi báu bá chủ trong tương lai.

Nhân vật có thể đạt tầm cỡ thế này, làm cho người ta không thể khinh thường.Phong Phi Vân có hơi chau mày một cái.

Một mực tới nay, hắn đều cho lànhững chuyện lúc đó đã bị Hiên Viên Nhất Nhất len lén nói cho Cửu TiêuTiên Thành và Phủ Chủ mười hai Vực.

Nhưng mà giờ phút này mới phát hiệnchính mình đã tính thiếu một người, chính là thiếu nữ trước mắt này -Tiêu Tiểu Thiền.Lúc ấy nàng ở chung một chỗ với Hiên Viên Nhất Nhất, nên khẳng định cũng biết chuyện này.Nói như vậy, chính mình một mực tới nay đều phát sinh hiểu lầm về Hiên Viên Nhất Nhất .Cái mặt mo của Phong Phi Vân không khỏi đỏ lên.

Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương mà trong lòng cảm giác có hơi ngượng ngùng .Người phi thánh hiền thì ai cũng có thể sai.Mà coi như là thánh hiền làm việc, thì cũng không nhất thiết liền tuyệt đối là đúng.- Xem ra chính mình vẫn còn là có hơi quá đánh giá xấu về người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh .Trong lòng Phong Phi Vân thoáng có hơi áy náy, dù sao lần này thật sự hắn đổ oan cho người tốt.

Dẫu có nói gì đi chăng nữa thì phẩm hạnh củaHiên Viên Nhất Nhất này vẫn đáng giá làm cho người ta bội phục, so sánhThủy Nguyệt Đình phải cao hơn rất nhiều.- Tốt, thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân, thật sự là oan gia ngõ hẹp.Một vị trưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành nhẹ nhàng nói lạnh lùng .Vị trưởng lão này râu tóc bạc trắng, quanh thân quấn Kim Ti Yêu Đái (thắt lưng tơ vàng), trong ánh mắt hiện ra lôi điện sấm chớp, còn trênlàn da già nua chằng chịt những ánh sáng Tiên Linh .Lão chính là nhân vật lớp tổ phụ của Tiêu Thiên Duyệt, tu vi cực kỳ uyên thâm, đã nửa chân bước vào cảnh giới Vũ Hóa, trong thân thể đã tu luyện ra Vũ Hóa Chi Khí.Lão không có nói bất cứ lời thừa nào, trực tiếp ra tay đối với Phong Phi Vân.

Trên bàn tay nâng lên một mảnh mây đen xám xịt, nó bao bọc lấy một tảng kỳ thạch.

Kỳ thạch bành trướng, hóa thành một quả núi Ngũ HànhSơn, nó đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân không sợ chút nào, trong thân thể lao ra một vạn con Linh Thú chiến hồn.Linh Thú chiến hồn, mỗi một con đều hung ác dọa người, vô cùng khổng lồ.

Hắn dùng lực lượng của vạn thú công kích một chưởng về phía trước.

Cứnhư vậy hắn nâng tảng kỳ thạch cực lớn kia, sau đó đẩy lui làm nó phảitrở về.Tảng kỳ thạch kia chính là đúc luyện từ vô số Âm Linh Tinh mà thành, sức nặng có thể so với cả một dãy núi, mức độ cứng rắn có khả năng so sánhvới Thập Phẩm Linh Khí.Phong Phi Vân như một vị vạn thú Tôn giả, chân đạp trên tảng kỳ thạch to như dãy Ngũ Hành Sơn, đánh cho kỳ thạch rơi xuống đất, chui sâu vàotrong lòng đất.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Mặt đất lún sụt, cát bụi mù mịt.Phong Phi Vân lại đánh ra một chưởng nữa, đánh cho vị trưởng lão CửuTiêu Tiên Thành miệng phun ra máu, khớp xương trên cánh tay hóa thànhphấn vụn, trên thân thể có vô số vết nứt.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân công kích ra chưởng thứ ba, nó hoàn toàn nện chết vịtrưởng lão Cửu Tiêu Tiên Thành, lưng gãy rời, mạch máu đứt quãng, đanđiền rách nát.Một nhân vật cấp bậc trưởng lão nằm tê liệt trên mặt đất, toàn thân đẫm máu đã mất đi sức sống.- Ngao.Phía sau Phong Phi Vân có vạn thú lao nhanh cực kì dã tính, chúng nệncho cả phế tích đều cùng run rẩy.

Hắn nhìn với ánh mắt thách thức rồinói: - Ta không muốn phiền toái mơ hồ cùng Cửu Tiêu Tiên Thành các ngươi.

Nếu như lại chọc ta, ta cho các ngươi một người đều không thể quay về.Khí thế Phong Phi Vân thật sự quá mạnh mẽ, chỉ ba chưởng liền đánh chếtmột vị trưởng lão đã bước nửa bước vào cảnh giới Vũ Hóa, phơi thây ngaytại chỗ.

Điều này khiến cho hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ Lưu Tô Lục và LưuTô Tử này đều cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rung động rất lớn.Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, tại thế hệ trẻ tuổi hiếm khi có đốithủ.

Nhưng mà bọn họ tự biết vẫn còn không đạt được trình độ ba chưởngđánh chết một vị trưởng lão.Nhưng điều khác nhau nhau chính là, trong mắt Lưu Tô Tử thì mang theonhững tia sáng ngời, niềm vui không ngừng gợn sóng.

Ở trên người PhongPhi Vân nàng thấy được hy vọng thoát thân .Nàng cười cười rồi nói: - Chúc mừng Phong huynh tu vi lại tiến thêm một bước, không hổ là đệnhất thiên kiêu Bán Yêu Minh, giết chết tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành như đồ heo giết chó.Trong lòng Phong Phi Vân âm thầm cười một tiếng, Lưu Tô Tử không hổ là Lưu Tô Tử, thấy cơ hội liền tuyệt không bỏ qua.Quả nhiên, những tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành này sau khi nghe được nhữnglời Lưu Tô Tử đã nói thì đều trở nên tức giận.

Một lão già trong đó vớimái tóc bạc buông thõng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng: - Hay cho một câu như đồ heo giết chó.

Chỉ là một bán yêu thôi, cũng dám lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện khiêu khích Cửu Tiêu Tiên Thành.

Vậychỉ có thể đổi lấy một chữ 'chết'.

Hôm nay trước hết giết ngươi, sau lại trừ Thất Quận Chúa.Âm thanh của ông lão tóc bạc này rất uy nghiêm.

Lão vung tay lên mộtcái, liền có hai vị tử sĩ do Cửu Tiêu Tiên Thành bồi dưỡng xông ra, trên người đều mặc áo giáp màu đen.Hai "Tử sĩ" này, mỗi một chỗ toàn thân đều được áo giáp gắt gao bao bọc, không chừa lại bất cứ một khe hở nào.

Ngay cả đôi môi đều có Thiết Bì ( da sắt ) bao bọc, hàm răng đều được tế luyện lại.Quả thực chính là vũ trang đến tận răng, như là hai cỗ sát thần bằng sắt thép.Áo giáp trên người bọn họ chính là dùng máu tươi của tu sĩ Vũ Hóa đúcluyện mà thành, từ nhỏ đã mặc ở trên người, đã hòa tan dung hợp vào làmmột thể cùng thân thể của bọn họ, vô phương cởi ra.Đương nhiên lực phòng ngự của Vũ Hóa Huyết Giáp như vậy cũng cực kỳ kinh người, hơn nữa nó còn lưu lại được khí tức hiền giả cảnh giới Vũ Hóa ởbên trong đó, lại có thêm trận pháp dày đặc nên có thể nói kiên cố không thể phá nổi.-------Chương 1504: Quyết đấu Vũ Hóa (2)Lưu Tô Lục đứng ở đỉnh núi,vui vẻ đứng nhìn.

Dáng người nàng yểu điệu thanh tú, nàng cũng khôngngăn cản bọn họ.

Nàng và Cửu Tiêu Tiên Thành chỉ là quan hệ hợp tácthôi, ân oán giữa Cửu Tiêu Tiên Thành với Phong Phi Vân thì nàng tựnhiên không xen vào.

Chỉ cần Lưu Tô Tử không chạy thoát là đủ rồi.- Thất Quận Chúa, nếu như hôm nay ta lại trợ giúp ngươi thoát khốn lầnnữa, thì ngươi nên phong cho ta phần lãnh thổ lớn một chút.Phong Phi Vân cười dài một tiếng, trên người không có bất cứ vẻ sợ hãigì.

Hắn mang theo một vạn con Linh Thú chiến hồn hùng hổ xông ra ngoài.Sau khi Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao, hắn đã sớm nghĩ đến phải đại chiến một hồi cho thật sướng tay.

Hơn nữa ân oán giữa hắn và Cửu Tiêu Tiên Thành sớm muộn đều phải giải quyết, coi như khôngcó gặp phải Lưu Tô Tử, thì người Cửu Tiêu Tiên Thành cũng không có khảnăng buông tha hắn.- Nếu như là ngươi thật sự có bản lãnh cao như vậy, ta không ngại mời làm kẻ đứng đầu tùy tùng của ta .Lưu Tô Tử nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài, đôi môi khêu gợi khẽ cong làm hiện ra một nụ cười hiểu ngầm .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân đồng thời đánh nhau với hai vị tử sĩ mặc giáp đen.

Chưởnglực của hắn nện vào Thiết Giáp của bọn họ, lực lượng của một vạn vị tusĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đồng thời bùng phát dữ dội, đánh bay hai vị tửsĩ này rơi đi xa hơn mười trượng .Nhưng mà áo giáp trên người bọn họ không bị nứt rách.

Chúng liền nhảydựng lên, đều tự xuất ra một cây chiến mâu to bằng miệng bát.- Sát.- Sát.Tử sĩ không sợ hãi tử vong, trên người chúng lao ra hai đạo khí tức điên cuồng thịnh nộ đáng sợ.- Muốn chết.Phong Phi Vân gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành một cây trường thương.- Rầm.Thiên Tủy Binh Đảm đục một lỗ ở trên Huyết Giáp của một tử sĩ, đánh chothân thể của hắn bị ép vỡ thành huyết bùn, sau đó ném bay đi ra ngoài.Một vị tử sĩ khác cầm chiến mâu trong tay mà xông đến, lực lượng hung hãn vô cùng.Phong Phi Vân vươn một tay ra, túm chặt chiến mâu trong tay của hắn rồi một cước đã bay hắn đi ra ngoài.Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành một trận kiếm vũ bay theo.

Giữa không trung xuyên thủng vị tử sĩ cầm chiến mâu trong tay, thân thể của hắn bị cắtthành trăm ngàn mảnh, áo giáp trên người đều vỡ thành mảnh vụn.Trong nháy mắt hắn đã giết chết hai vị tử sĩ cường đại .Lão già với mái tóc bạc phơ kia chính là một vị tiên hiền Cửu Tiêu Tiên Thành, tên gọi Tiêu Bách Minh.Ánh mắt của lão như điện, lão chậm rãi xòe bàn tay ra, hóa thành một cái thủ ấn khổng lồ chụp về hướng đỉnh đầu Phong Phi Vân .Đây là một vị hiền giả Vũ Hóa Đệ Nhất Trọng có lực lượng dời núi lấpbiển, lão ép tới tầng mây trên màn trời đều phải sa xuống theo.Phong Phi Vân cũng không giao phong chính diện với lão, mà là dùng LuânHồi Tật Tốc xông vào giữa đám tu sĩ trẻ tuổi Cửu Tiêu Tiên Thành.

Cánhtay vung lên, hắn liền đánh bay hai tên tu sĩ trẻ tuổi đi ra ngoài.Tiêu Bách Minh thấy Phong Phi Vân nhảy vào trong đám tu sĩ thế hệ trẻtuổi Cửu Tiêu Tiên Thành thì lập tức thu hồi bàn tay, sợ gây tổn thươngcho các đệ tử Cửu Tiêu Tiên Thành .- Thật đúng là xem nhẹ ngươi.

Tất cả đồng loạt ra tay, ai có thể giếtchết được bán yêu này, là có thể được một kiện kiếm phôi của Cửu TiêuThần Kiếm làm phần thưởng.Tiêu Bách Minh hạ lệnh .Lực lượng kiếm phôi của Cửu Tiêu Thần Kiếm có thể so với Thập Phẩm LinhKhí, khiến cho những tu sĩ này của Cửu Tiêu Tiên Thành liền có khí thếđiên cuồng, đồng thời bắt đầu liều mạng .Cùng lúc đó, Lưu Tô Lục cũng mang lại một số cường giả, giờ phút này đã động thủ cùng Lưu Tô Tử .Phong Phi Vân triển khai Vạn Thú Chiến Vực, một vạn con Linh Thú chiếnhồn xuât hiện ra.

Chúng đều là tu vi Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, nên chỉtrong thời gian ngắn ngủi một cái hô hấp liền giết chết hơn hai mươi vịđệ tử trẻ tuổi Cửu Tiêu Tiên Thành, thây phơi đầy trên mặt đất, máu tươi thấm sâu ba thước.- Tiểu tử, đi tìm chết cho ta đi.Bảy lão già đã tu luyện mấy ngàn năm đồng thời xông về hướng Phong PhiVân, ai nấy đều xuất ra Cửu Phẩm Linh Khí, uy lực chết chóc đúng làm cho người ta rất sợ hãi... .- Ngao.Song chưởng của Phong Phi Vân giơ lên một cái, phía sau có vạn thú gầm rống tựa như ngàn vạn quân mã xuất hiện ở sau lưng hắn.Lực lượng của một vạn con Linh Thú chiến hồn đều ngưng tụ ở trên ngườihắn, song chưởng công kích về phía trước, đánh bay bảy lão già này .Mỗi lão già đều ho ra máu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị .Tại sao lực lượng của hắn lại mạnh như vậy.Phong Phi Vân thừa thắng xông lên, chân đạp hư không, liên tiếp đánh ra ba quyền, giết chết ba lão già ngay giữa không trung .Ba lão già này ở trên ngực cũng đều có một lỗ thủng rỏ máu cực lớn, lục phủ ngũ tạng biến thành phấn vụn, thây nằm trên mặt đất.Bốn lão già bị thương khác thì đều bị hù dọa, sắc mặt trở nên tái nhợt.Thế này cũng quá dũng mãnh, thật đúng là giết người như đồ heo giết chó.Bọn họ lại lần nữa xuất ra Cửu Phẩm Linh Khí, đồng thời nện về hướng Phong Phi Vân quyết đối chọi tiếp .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!... .Quyền của Phong Phi Vân so sánh Cửu Phẩm Linh Khí còn cứng rắn hơn.

Hắnliền thu lấy cả bốn món Cửu Phẩm Linh Khí, sau đó dùng Thiên Tủy BinhĐảm luyện hóa binh hồn và nhuệ khí bên trong, làm phát ra âm thanh "rầmrầm", cuối cùng biến thành muôn vàn khối sắt vụn mà rơi rụng trên mặtđất.- Rầm.Phong Phi Vân đạp một cước xuống, xuyên qua thân thể một lão già trong đó, làm thân thể bị chia năm xẻ bảy.Phong Phi Vân ngưng tụ xuất ra Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực, hóa thành bacon Liệt Hỏa Phượng Hoàng dài hơn mười thước mà đột phá đi ra ngoài.Chúng liền luyện chết ba lão già còn lại, hóa thành một đám tro bụi.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Một tia chớp lóe lên sáng lòa, từ trên trời giáng xuống.

Nó to áng chừng như vại nước, mang theo một lực hủy diệt khổng lồ mà chém xuống.Phong Phi Vân khởi động Kim Tàm Phật Vực, thân thể được ngàn vạn Phạnvăn bao bọc, hóa thành một tòa Phật Noãn ( trứng phật) màu vàng .- Ba.Điện quang công kích trên Phật Noãn, làm cho mặt đất rung động kịchliệt.

Một cỗ lực phá hủy kia bổ cho Phật Noãn nứt ra một khe hở, một đạo lực lượng rơi xuống trên cánh tay Phong Phi Vân, chém cho một nấc ốngtay áo thành tro bụi.- Cửu Tiêu Thiên Lôi .Tiêu Bách Minh cánh tay khô héo, ánh mắt lấp lánh.

Lão đứng ở trên mộtcung điện đá đổ nát, trong tay là cây Ô Mộc Thần Trượng ( gỗ mun ).

Lạilần nữa lão đánh ra đạo điện mang thứ hai .Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, thân thể hóa thành những tiachớp ánh sáng lung linh.

Hắn tránh né chớp điện trên màn trời đánhxuống.

Bàn tay từ cách không tung ra một kích.

Hắn đánh ra vô số thúảnh, phá cho cung điện đá dưới chân Tiêu Bách Minh hóa thành làn bụi mùmịt.-------Chương 1505: Phá vỡ vòng vây dày đặcTrong lòng Tiêu Bách Minhcũng rất kinh ngạc, người này tốc độ thật nhanh, không ngờ so sánh Thiên Lôi chém xuống từ trên trời cao thì tốc độ còn nhanh hơn, đây là loạithần thông tốc độ gì vậy.Khi mà trong lòng lão còn đang kinh ngạc nghi hoặc thì một mảnh kiếm vũđã bay về hướng lão.

Một cỗ kiếm khí cực kì sắc bén kia làm cho lão vớitu vi Vũ Hóa Đệ Nhất Trọng mà lại có một loại cảm giác không thể phòngngự nổi .- Ngươi cũng dám chủ động ra tay đối với hiền giả cảnh giới Vũ Hóa, thật to gan.Vừa rồi chính là một kiện Thần Binh vốn đã xuyên thủng áo giáp hai vị tử sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành.

Cho nên Tiêu Bách Minh mặc dù nắm giữ tu vi cao tuyệt, nhưng mà lại cũng không dám trực diện đón đỡ.Lão khởi động Ô Mộc Thần Trượng cầm trong tay, hình thành một vòng phòng ngự hình tròn để ngăn cản kiếm vũ do Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ thành, giống như là nhất quyết phải chắn cho Tiểu Kiếm ở vị trí cách xa ngườihơn mười thước .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn lão - Lão già, ta đã sớm nói nếu như lão lại dám đối địch với ta, ta nhấtđịnh khiến cho tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành các ngươi có đi không về.- Phong Phi Vân, ngươi mới được bao nhiêu tuổi, mà lại liền dám nói ranhững lời lớn lối không biết xấu hổ như thế.

Cửu Tiêu Tiên Thành tatruyền thừa từ trung cổ, ngay cả Bán Yêu Minh cũng không thèm để vàomắt, sao lại bị một bán yêu tiểu bối như ngươi uy hiếp.Tiêu Bách Minh giận dữ, mái tóc bạc trên đầu đều dựng ngược lên, tựa như những cây cương châm ( kim thép) có điện quang trên đó.Chính mình có thân phận như thế nào, nay lại không thu thập được một bán yêu tiểu bối.

Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, thì sau này lão làmthế nào đặt chân vào Cửu Tiêu Tiên Thành.- Cửu Tiêu Lôi Phạt, Bách Trọng Điện Vũ.Trên màn trời mây độc cuồn cuộn, mây đen chồng chất, điện xà phóng điên cuồng .Chín đạo lôi điện sấm chớp từ trên trời giáng xuống, tựa như chín thanhThần Kiếm nối liền trời và đất, điện mang cực kì chói mắt.- Phốc.- Phốc... .Phong Phi Vân triển khai bó pháp tăng tốc độ thân pháp, thân thể tựa như biến thành ảo ảnh, nhảy nhót giữa làn lôi điện sấm chớp .Thân thể của hắn được ba tòa đại Vực bao bọc, không có lôi điện sấm chớp nào có thể bổ trúng hắn.Đám tu sĩ tiền bối do Lưu Tô Tử mang đến bị đánh chết vô số, chỉ có hơn mười người cuối cùng vẫn còn kéo dài hơi tàn.- Thất Quận Chúa, chúng ta đoạn hậu người.

Ngươi đi trước đi.Hơn mười lão già kia trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết, đồng thời thúcdục tiềm năng trong thân thể, bộc phát ra lực lượng cao hơn bình thườngđến mấy lần.Đây là một loại thần thông làm tăng tu vi lên trong nháy mắt.

Mặc dù cókhả năng làm cho lực lượng của mình tăng lên cực mạnh trong khoảng thờigian ngắn, nhưng mà một khi tiềm năng thân thể cạn kiệt thì sẽ thần hình câu diệt.Lưu Tô Tử thấy thuộc hạ của mình ai nấy đều chết thảm, làm cho gương mặt cực kì xinh đẹp cũng càng lúc càng lạnh lùng hiếm thấy, nàng nói: - Cảnh Chủ sớm đã có lệnh, tranh giành người kế thừa thì nghiêm cấm VũHóa Hiền Giả nhúng tay, ngươi lại còn dám trái lệnh, coi pháp lệnh củaCảnh Chủ là cái gì ?Lưu Tô Lục xinh đẹp má lúm đồng tiền, nàng nói: - Ai nói đây là tranh giành người kế thừa ?

Đây rõ ràng là tranh đoạtbáu vật trong di chỉ Tiên Thành.

Ngay chính Cảnh Chủ đã từng nói qua,con đường tu luyện là cá lớn nuốt cá bé; tranh giành tài nguyên còn hơntất cả.- Nhưng Cảnh Chủ cũng không hề nói người của gia tộc Lưu Ly cũng có thể nội đấu vì tài nguyên .Lưu Tô Tử cực kì phẫn uất.- Thất muội, cũng đừng đổ oan ta, chúng ta không có nội đấu a .Lưu Tô Lục cực kì đắc ý, hôm nay Lưu Tô Tử hẳn phải chết không nghingờ.

Một khi loại bỏ được nàng, như vậy liền lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Phong Phi Vân bay ngang trời mà đến.

Một cái tát hắn nện cho Lưu Tô Lụcbay đi ra xa.

Thân thể xinh xắn đáng yêu của nàng bị quẳng đi mấy trămtrượng, rơi xuống một mảnh phế tích Tiên Thành, muôn vàn khối đá vuôngvức từ thuở xa xưa đổ rào rào xuống mà đè lên .Lưu Tô Tử cũng có hơi sửng sốt.- Đi theo ta.Phong Phi Vân bay xuống bên cạnh Lưu Tô Tử, một tay tóm lấy vai nàng, sau đó triển khai Luân Hồi Tật Tốc mà vụt bay đi.Thân thể Phong Phi Vân giống như dã thú, hắn đánh bay hơn mười vị tu sĩ tiền bối đi ra ngoài xa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Lưu Tô Lục bay ra từ trong phế tích, khắp người đều là bụi bặm, trôngchật vật không chịu nổi, trên khóe miệng vẫn còn vương một ít tơ máu.Nàng nhìn chăm chú theo phương hướng Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử đào tẩu, trong mắt tràn đầy sát ý: - Bán yêu đáng ghét, truy theo cho ta.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn mười lão già bên phía Lưu Tô Tử đều bị giết chết, một người đều không còn sống sót .Trên mặt đất tràn đầy tử thi trông cực kì thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏmột mảnh phế tích này, một đám huyết dịch Chân Nhân vẫn còn đang bậpbùng cháy .- Vốn là không có sai sót, lại không có nghĩ giữa đường mọc ra một tênbán yêu, nếu như để cho Lưu Tô Tử phản hồi Hồng Diệp Tinh, hồi báo việcnày cho Cảnh Chủ.

Cảnh Chủ chỉ sợ sẽ chĩa mũi dùi vào Cửu Tiêu TiênThành.Tiêu Bách Minh gắt gao cau mày, cảm giác rất tức giận, đặc biệt đối với Phong Phi Vân thì phẫn uất không thôi.Vũ Hóa Hiền Giả không thể nhúng tay vào cuộc tranh giành người kế thừaphủ Cảnh Chủ.

Nhưng mà hiện tại lão đã nhúng tay vào, một khi Lưu Tô Tửphản hồi Hồng Diệp Tinh thì chính là tử kỳ của lão.Lưu Tô Lục nói: - Nàng không trốn thoát được, Lưu Tô Lam và người của Vô Thọ Tinh Cungđang chờ nàng ở phía trước.

Phía trước không có đường sống, chỉ có đường chết, chúng ta cũng nhanh chóng đuổi theo đi thôi.

Nếu như để cho tiệnnhân kia chạy thoát được thì hậu hoạ vô cùng vô tận.Lưu Tô Tử nhẹ tựa như một cành liễu, bị Phong Phi Vân nắm ở trong tay.Bên tai nàng tràn đầy tiếng xé gió, cảnh vật không ngừng lui về phíasau.Tốc độ của Phong Phi Vân sắp đến trình độ cao nhất, giống như một ngôi sao băng bay trong phế tích .Cửu Tiêu Tiên Thành có cường giả cảnh giới Vũ Hóa, mà lại còn không chỉmột vị, khiến cho Phong Phi Vân không thể không đào tẩu.

Tạm thời hắnvẫn còn không muốn liều mạng cùng cường giả cảnh giới Vũ Hóa .- Tại sao mỗi lần gặp phải ngươi, ta đều không may như vậy ?Lưu Tô Tử phồng mang trợn mép, cũng không bởi vì Phong Phi Vân cứu mình mà cảm kích Phong Phi Vân.

Ngược lại nàng có cảm giác Phong Phi Vân làsao chổi .- Này, có thể nói một câu tiếng người hay không.

Nếu không phải nhờ có ta, thì ngươi cũng đã chết hai lần.Phong Phi Vân thật không thể im lặng, những Thiên Chi Kiêu Nữ này thậtđúng là đức hạnh quái dị.

Rõ ràng chính mình cứu bọn họ, đã không cảmkích thì thôi, mà lại còn muốn đổ trách nhiệm lên trên người của hắn.-------Chương 1506: Thánh Thực Quả đánh người (1)Chẳng lẽ bán yêu trời sinh cũng không được yêu thích.Chẳng lẽ trong giới Thiên Chi Kiêu Nữ cũng đã lan truyền câu tục ngữ"Gặp phải bán yêu mau tránh đi, khỏe mạnh trường thọ vạn vạn năm" .Lưu Tô Tử là như vậy, Du Tử Lăng cũng là như vậy.Lưu Tô Tử tịnh không thể nào yêu thích Phong Phi Vân, nàng nói: - Ta đều hoài nghi phía sau chuyện này có đúng là do ngươi làm chủ haykhông ?

Bằng không vì sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm, rốt cuộc đều có thểgặp phải ngươi.Phong Phi Vân rất buồn bực, hắn đáp: - Thanh toán ngươi đối với ta có lợi ích gì.

Nói tiền tài, ngươi cũngkhông giàu có như ta, nói tu vi, hiện tại ngươi cũng không mạnh hơn ta.Hà tất ta phải thanh toán ngươi.Lưu Tô Tử mắt nhung chuyển động, do dự chỉ chốc lát, nàng gật đầu rồi hỏi: - Nói cũng phải.

Bán yêu nhà ngươi này lại không giỏi nữ sắc, lại khôngthiếu tiền tài, chẳng lẽ là muốn giúp đỡ ta làm Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, sau đó để cho ta phong một vùng cho Bán Yêu Minh các ngươi.Toát mồ hôi.Phong Phi Vân phát hiện sự nghi ngờ của nàng không phải nặng bìnhthường.

Nữ nhân quá thông minh cũng không tốt.

Có điều lời của nàng trái lại nhắc nhở Phong Phi Vân, nếu như để cho nàng ngồi trên vị trí CảnhChủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Bán Yêu Minh sẽ có ích lợi rất lớn .Phong Phi Vân vẫn rất có tình cảm đối với Bán Yêu Minh .- Ngươi nói không sai, ta đúng là có ý tứ này.

Bán Yêu Minh chúng ta cố ý ủng hộ ngươi làm người kế thừa Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh.Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc, thật giống như thật sự đã có một việc như vậy.- Hừ, đã biết rõ dụng ý của ngươi không trong sáng.

Nhất Nhất đang ở chỗ nào ?

Hãy mang ta đi gặp nàng.

Chỉ cần tìm được nàng, liền coi nhưngươi đã lập một công lớn.

Tương lai nếu như ta là Cảnh Chủ, tự nhiênsẽ không bạc đãi Bán Yêu Minh các ngươi.Lưu Tô Tử nói.- Nàng. ..

Nàng.. .Phong Phi Vân đương nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, chínhmình đã mới cường giả Yêu Tộc đi đối phó Hiên Viên Nhất Nhất.

Vì vậy hắn đáp: - Ta đã nói với ngươi, chúng ta gặp phải người của Âm Gian Giới, sau đóliền tách rời chạy trốn.

Làm sao ta biết hiện tại nàng ở nơi nào ?Lưu Tô Tử cao mày mà nói: - Lần này đây Lưu Tô Lục và Lưu Tô Lam đều có chuẩn bị chu đáo.

Bằng lực lượng của ngươi, căn bản không có khả năng chạy ra khỏi cục diện do bọn họ bố trí.

Chỉ có tìm được Nhất Nhất, thì mới có thể dẫn chúng ta rờikhỏi nơi này.- Như vậy là ngươi không tin thực lực của ta ?Trong lòng Phong Phi Vân rất chán ngấy, đối với Hiên Viên Nhất Nhấtcũng rất mâu thuẫn.

Không phải nàng chỉ là Thánh Nữ của Thủy NguyệtThiên Cảnh, có gì đặc biệt hơn người sao?Lưu Tô Tử liếc xéo hắn một cái, rồi hỏi: - Nếu như ngươi là thật sự mạnh mẽ như vậy, hiện tại vì sao phải trốn ?- Rầm.Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước chân lại, thân thể trượt xa mấy chụcthước về hướng phía trước, cuối cùng mới dừng lại, đầu gối đều ngập sâuvào trong lớp đất .. .Phong Phi Vân dừng bước đột ngột, lực quán tính đánh vào thiếu chút khiến Lưu Tô Tử bay vọt đi.- Bây giờ không phải lúc tức giận.

Ngươi vốn so sánh với Nhất Nhất thìvẫn yếu hơn nhiều.

Còn không mau trốn đi, nếu như để cho người của CửuTiêu Tiên Thành và Lưu Tô Lục đuổi theo kịp thì chúng ta nhất định phảichết.Lưu Tô Tử nói.Phong Phi Vân nhìn chăm chú phía trước, rồi cười cười với vẻ mặt đau khổ - Đại tỷ, không phải ta bực mình, mà là đường phía trước đã bị bịt kín .Lưu Tô Tử thoát ra từ trong tay Phong Phi Vân, rơi xuống trên mặt đất.Nàng vuốt vuốt bả vai bị nắm đau, sau đó xoay người nhìn về phía trước .Con đường phía trước quả nhiên đều bị bịt kín, không trung đều bị giamcầm, có một bức tường cổ cao như dãy núi đội đất chui lên, ở trên tườngcổ có một đám tu sĩ với khí tức cường đại đang đứng .Đứng ở chính giữa cũng là một nữ nhân, nàng mặc đạo bào màu lam, bênhông đeo đầy tua rua, trên đầu quấn búi tóc kiểu đạo sĩ có cắm cây trâmTinh Đình (chuồn chuồn ) màu trắng .Gương mặt nàng có vài phần giống với Lưu Tô Tử, tuổi cũng không sai biệt nhiều, trông rất là xinh đẹp.

Nàng cười nói: - Thất muội, không nghĩ đến ngươi lại trốn ra khỏi Thiên La Địa Võng doTứ tỷ bố trí, tỉ tỉ chính là nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.Mĩ nhân mặc đạo bào màu lam này là Lục Quận Chúa "Lưu Tô lam", mắt tiên chớp chớp, linh khí trên người quả là bức người.Ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung cùng đám đệ tử trẻ tuổi Du Tử Lăng, Du Tử Lâm cũng đứng ở trên bức tường cổ .Lưu Tô Lam đã bái nhập vào Vô Thọ Tinh Cung để tu luyện đạo pháp, xemnhư một thành viên đệ tử của Vô Thọ Tinh Cung.

Nếu như nàng trở thànhCảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh, thì đối với Vô Thọ Tinh Cung cũng có lợi íchlớn lao, tương đương với một sự hỗ trợ cường đại hơn nhiều .Cho nên, khi nàng cạnh tranh địa vị người kế thừa Cảnh Chủ, Vô Thọ Tinh Cung tự nhiên phải giúp đỡ hết lòng .- Ta còn sống, khiến cho Lục tỷ thất vọng rồi.Lưu Tô Tử vẫn có vẻ không thèm để ý như trước, rất là thong dong, cũng không có bị trận thế trước mắt hù dọa .Ở trong lòng Phong Phi Vân cũng thầm khen ý chí mạnh mẽ của nàng, gặpbiến không sợ hãi.

Ngay cả rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả đều không đạt đượctâm tình như nàng .- Kia không phải bán yêu Phong Phi Vân sao ?

Làm thế nào hắn và Thất Quận Chúa đi chung một chỗ.Du Tử Lâm có hơi kinh ngạc.

Nàng rất hiếu kỳ đối với Phong Phi Vân.

Đây chính là nhân vật được xưng là thiên tài hàng đầu của Bán Yêu Minh,khiến cho hắn rất muốn đánh một trận cùng Phong Phi Vân .Đôi mắt tinh tường của Du Tử Lăng mở ra thật lớn, cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Đối với tu vi của Phong Phi Vân thì nàng biết khá sâu sắc.

Tu vi củahắn mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng mà chiêu số kì dị cổ quáicũng rất nhiều, tuyệt đối là một đối thủ khó chơi.Huống hồ Phong Phi Vân đích đích xác xác liền đã cứu nàng hai lần, khiến cho nàng rất khó lòng lấy oán trả ơn mà ra tay đối với Phong Phi Vân .Lưu Tô Lam mắt nhung không ngừng gợn sóng.

Nàng liếc mắt nhìn về hướng Phong Phi Vân ở phía dưới chân bức tường cổ rồi nói: - Hắn chính là bán yêu đã đánh bại Cố Lão Bát, là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi Diệp Hồng Cảnh.Du Tử Lâm đang muốn nói chuyện, lại bị Du Tử Lăng trợn mắt liếc nhìn lại .Du Tử Lăng hơi thở thơm ngát, môi đỏ mọng sáng bóng, nàng nói: - Phong Phi Vân chính là người mà Thánh Thần muốn triệu kiến.

Người này có lẽ không nên động đến thì thỏa đáng hơn.Lưu Tô Lam và Du Tử Lăng đều là Thiên Chi Kiêu Nữ thế hệ này của Vô ThọTinh Cung.

Có điều về thiên tư mà nói, thiên tư của Du Tử Lăng so sánhLưu Tô Lam còn cao hơn một bậc, đã đạt tới Niết Bàn Đệ Lục Trọng.Huống hồ sau lưng Du Tử Lăng cũng có bối cảnh thế lực lớn.

Nếu mà nàngđã nói hộ cho Phong Phi Vân, Lưu Tô Lam dẫu thế nào đều phải nể vài phần mặt mũi nàng.-------Chương 1507: Thánh Thực Quả đánh người (2)Lưu Tô Lam cau mày, trên mặt hiện ra vài phần ớn lạnh.

Nàng nói: - Phong Phi Vân, đây là cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủchúng ta, không phải một bán yêu như ngươi có khả năng tham gia vào.

Cấp tốc lùi lại, hôm nay có thể tha cho ngươi khỏi chết.Lưu Tô Tử truyền âm nói với Phong Phi Vân: - Lưu Tô Lam tâm cơ sâu sắc, là người xảo trá, thủ đoạn quyết đoán.Nàng cấu kết Vũ Hóa Hiền Giả Vô Thọ Tinh Cung để đến đối phó ta, chuyệnnày đã xúc phạm pháp lệnh của Cảnh Chủ.

Ngươi là người biết việc này thì nhất định nàng sẽ giết ngươi để diệt khẩu.

Cho dù hiện tại không giếtngươi, cũng tuyệt đối không có khả năng để ngươi đi ra khỏi di chỉ TiênThành.Chính trong lòng bản thân Phong Phi Vân cũng có sự cân nhắc.

Hắn khôngtin Lưu Tô Lam, đồng thời cũng sẽ không tin toàn bộ những gì Lưu Tô Tửnói.

So với ai khác thì hắn đều rõ ràng nên làm như thế nào hơn.- Nếu như ba vị tiền bối Vô Thọ Tinh Cung, có thể đưa ba con Thâm Uyênlinh mạch cho ta, ta đúng là có khả năng suy nghĩ không nhúng tay vàochuyện này.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, hai tay chống chuôi đao,thân thể thẳng tắp, trên mặt hiện ra nụ cười mang theo vài phần chế nhạo .Sắc mặt Lưu Tô Tử có hơi biến đổi, nếu như Phong Phi Vân thật sự buôngtay mặc kệ thì hôm nay khẳng định nàng vô phương đi ra khỏi di chỉ TiênThành.Tử Bán Yêu này thật sự rất không có nguyên tắc.- Phong Phi Vân, chẳng lẽ ngươi muốn thay đổi ?Lưu Tô Tử cau cau hàng mi, nhỏ giọng hỏi.Phong Phi Vân cười nói: - Thành thật mà nói, giúp đỡ Thất Quận Chúa làm Cảnh Chủ thì khó khănthật sự quá lớn.

Không bằng lập tức có thể thật sự thu được báu vật.Thất Quận Chúa, nếu muốn ta giúp ngươi thoát thân, hiện tại ngươi nêntrả giá thêm .- Ngươi thừa nước đục thả câu.. .Lưu Tô Tử tức tối đến nghiến răng kèn kẹt, mắt nhung phát lạnh, chỉ muốn lườm chết Phong Phi Vân .Lần đầu tiên nàng cảm giác được Tử Bán Yêu này không phải vô sỉ và khôn khéo ở mức bình thường .- Không sai, chính là thừa nước đục thả câu.

Thất Quận Chúa chính làThiên Chi Kiêu Nữ phủ Cảnh Chủ, trên người hẳn ngay cả một kiện báu vậtmà đều không có chứ ?Phong Phi Vân cười nói.Lưu Tô Tử càng nhìn càng cảm giác được nụ cười của Phong Phi Vân quánham hiểm.

Nhưng mà nàng lại không thể không thỏa hiệp.

Dù sao Tử BánYêu này chính là có được tốc độ mà ngay cả Vũ Hóa Hiền Giả đều khôngđuổi kịp.

Cũng chỉ có hắn mới có thể mang theo chính mình rời khỏi mộtmảnh di chỉ Tiên Thành tràn đầy sát kiếp.- Ngươi muốn vật gì vậy, cứ việc mở miệng.

Chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.Lưu Tô Tử nói.Hai mắt Phong Phi Vân nóng bỏng, hắn nhìn chăm chú thân thể lồi lõm linh lung của nàng một lượt, cho đến khi xem ra trong lòng Lưu Tô Tử sợ hãithì mới cười nói: - Ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi ta nghĩ ra được thì lại nói cho ngươi.Lưu Tô Tử thở phào một hơi thật dài.

Nàng phát hiện vị trí chính mìnhvới Phong Phi Vân đã xảy ra thay đổi.

Chính mình ở trước mặt của hắncàng lúc càng khó lòng lấy được địa vị chủ đạo.

Chính mình chính làQuận chúa, mà hắn chỉ là một bán yêu hèn mọn thôi, tại sao có thể nhưvậy, thật đáng ghét.Đối với yêu cầu vô lễ của Phong Phi Vân, ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cungtự nhiên cũng không có khả năng đồng ý.

Dù sao Thâm Uyên linh mạch cógiá trị thật sự quá lớn, có thể so với ba tòa tiên quặng.

Nếu như thậtsự để cho một bán yêu bắt bí như thế, khiến cho ba người bọn họ còn gìlà thể diện .- Chỉ là một bán yêu thôi, mà lại không biết trời cao đất rộng như thế.Ta liền đến xem ngươi có phải thật sự mạnh mẽ như trong truyền thuyếthay không .Một vị đạo sĩ Vô Thọ Tinh Cung tuổi còn trẻ liền thi triển thuật pháp"Thay hình đổi dạng", thân thể hóa ra một đường cong duyên dáng.

Chỉ sau một khắc, hắn đã rơi xuống trước mặt Phong Phi Vân, trên ngón tay bàybiện ra năm chiếc Thái Cực Bát Quái Ấn .Đây là một vị thiên chi kiêu tử Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, tên là "TrácNhạc".

Ở trong Vô Thọ Tinh Cung hắn có cực cao địa vị.

Ngoại trừ Vô ThọTinh Tử và Vô Thọ Tinh Nữ, hắn có khả năng khinh thường quần hùng.Trác Nhạc tu luyện thuật pháp thay hình đổi dạng, tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến tựa như một tia chớp .Tốc độ của Phong Phi Vân so với hắn nhanh hơn, đã đứng ở phía sau hắn, một chưởng chụp xuống đỉnh đầu của hắn.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Từ trong thân thể Trác Nhạc phát ra năm đạo bùa chú màu tím, hình thành năm chiếc thuẫn phòng ngự .- Rầm, rầm, rầm.. .Những chiếc thuẫn phòng ngự này cũng không chịu nổi một kích, bị thủchưởng của Phong Phi Vân bắn cho vỡ tan, toàn bộ chia năm xẻ bảy.- Làm thế nào lại mạnh như vậy.

Năm chiếc bùa chú phòng ngự này đều là Vũ Hóa Hiền Giả tế luyện.Trác Nhạc trong lòng kinh hoàng, tốc độ và lực lượng của Phong Phi Vân đều khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình đột nhiên trở nên nhẹ hơn.

Thì ra chân trái của mịnh lại đã bị Phong Phi Vân bắt được.Phong Phi Vân tựa như ném bay một con vịt bình thường, quẳng Trác Nhạc bay ra xa.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Thân thể Trác Nhạc nện vào trên bức tường cổ, cả người đều chui sâu vào, sinh tử không biết.Phong Phi Vân vỗ vỗ hai tay, cười nói: - Đây chính là thực lực của ta.

Nếu như ai còn muốn cản đường, ta nhất định sẽ đánh cho hắn không đứng dậy nổi .Sự cường đại của Phong Phi Vân đã vượt qua mức đánh giá của Lưu Tô Lamvà những tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung này.

Ngay cả tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đều bị hắn dễ dàng ném bay, thực lực của bán yêu này không thể dùng lẽthường để suy đoán.Đây là một bán yêu sao.- Phong Phi Vân, ta đã sớm muốn đánh một trận với ngươi.

Hôm nay để cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của ta, ha ha.Du Tử Lâm xuất ra Tru Tà cổ kiếm, chân đạp Thanh Vân Đạo Khí, một kiếm xé gió bay đến .Du Tử Lâm này không thể đem so sánh vớiTrác Nhạc bị đánh bại vừa rồi.Gia hỏa này có được thiên phú bẩm sinh cấp bậc Sử Thi đỉnh cao, hơn nữacũng như Phong Phi Vân thì hắn đã đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnhcao.

Hắn chính là Vô Thọ Tinh Tử của Vô Thọ Tinh Cung, chiến lực hơn xanhững thiên tài cùng cảnh giới.Phong Phi Vân liền đã tận mắt thấy hắn từng chỉ một kích liền đóng băng giết chết mấy ngàn quân Yêu Tộc .Phong Phi Vân không sợ chút nào, chiến khí trên người tăng lên, phát ra một cỗ hào hùng đại chiến tứ phương.

Từ trong túi áo tách ra một tráicây đen như mực, đánh về hướng Du Tử Lâm .- Rầm.Trái cây đen như mực có tốc độ cũng rất nhanh, khiến cho Du Tử Lâm vôphương trốn tránh, cái mũi đều bị đánh cho phải đổ máu tươi đầm đìa.- Ai u, vật gì vậy ?Du Tử Lâm bưng cái mũi, thiếu chút nữa hắn bị rơi xuống từ trên đám mây .-------Chương 1508: Sát nhân cuồng đồ (1)Trái cây đen như mực bay một vòng rồi lại bay trở về trong tay Phong Phi Vân.

Nó chỉ lớn như quả đào đen, đầy người đều là mũi nhọn .Phong Phi Vân lại lần nữa ném trái cây này đi ra xa.

Nó đánh vào trêntrán Du Tử Lâm, lập tức làm cho trán của hắn bị nện đến máu me nhầynhụa, sọ đều thiếu chút nữa bị nện nứt ra.- Chết tiệt, đây là ám khí gì ?Du Tử Lâm vội vàng xuất ra Thập Phẩm Linh Khí "Thái Cực Bát Quái Ấn" đểbảo vệ bản thân.

Hắn sợ bị ám khí Phong Phi Vân lại tập kích lần nữa.- Rầm.Nhưng mà Thái Cực Bát Quái Ấn lại căn bản không phòng ngự nổi trước trái cây đen như mực này.

Đan điền của hắn bị đánh một cái, cả thân thể đềuchấn động.Oa.Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi .- Phong Phi Vân, có giỏi thì đường đường chính chính đánh một trận vớita.

Dùng Thạch Đầu công kích thì coi là anh hùng hảo hán cái gì ?Du Tử Lâm tức đến muốn thổ huyết.

Vốn chính mình mang theo Đạo Khí vôbiên vô tận mà xông lên, hắn muốn đánh một trận long trời lở đất vớithiên tài hàng đầu của Bán Yêu Minh.

Nhưng mà vẫn còn chưa hề đánh nhau, thì hắn liền bị đánh cho chật vật như vậy.

Thế này đúng là khiến cho Vô Thọ Tinh Tử như hắn đây cảm thấy cũng khá mất mặt.- Không phải Thạch Đầu, mà là Quả Tử .Thánh Thực Quả thì thầm một tiếng.Phong Phi Vân nói: - Ta khuyên Vô Thọ Tinh Cung các ngươi tốt nhất có lẽ không nên tham gia vào cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủ, để tránh bị hại .- Hừ, khẩu khí thật lớn.Địa Hồng lão đạo tính tình nóng nảy.

Lão cảm thấy Phong Phi Vân thật sựquá kiêu ngạo, cũng dám lớn lối không biết xấu hổ như thế trước mặt bavị Vũ Hóa Hiền Giả, quả thực chính là không có coi trọng gì Vô Thọ TinhCung .Địa Hồng lão đạo tu luyện hơn sáu nghìn năm, chính là một vị hiền giảcủa Vô Thọ Tinh Cung, hiểu biết Đạo Khí vô cùng uyên bác, như là mộtmảnh Khí Hải quay cuồng trong thân thể lão.Ngón trỏ và ngón giữa của lão tạo thành chỉ kiếm.

Lão vừa búng ngón tay ra ngoài, liền bắn ra một đạo kiếm khí sắc bén.Phong Phi Vân triển khai ba tòa đại Vực để bảo vệ bản thân, ngăn cản một đạo kiếm khí này.

Sau đó hắn lại đánh Thánh Thực Quả đi ra ngoài, côngkích vào đạo mào ( mũ đạo) trên đầu Địa Hồng lão đạo.- Rầm.Tốc độ của Thánh Thực Quả thật sự quá nhanh, coi như là Địa Hồng lão đạo cũng không kịp ngăn cản, đạo mào bị bắn văng đi ra ngoài, mái tóc bạctrên đầu rơi xuống, trông có vẻ rất là chật vật.- Đáng ghét.Địa Hồng lão đạo chưa từng chật vật như thế.

Huống hồ vẫn còn bị một bán yêu cấp vãn bối đánh rơi đạo mào, chuyện này chính là vô cùng nhục nhã.Ánh mắt của Phong Phi Vân trông cực kì sắc bén.

Mặc dù là đang đối đầuVũ Hóa tiên hiền thì chiến ý trên người lại vẫn như nước cuộn trào.

Từtrên cánh tay ngưng tụ ra lực lượng của một vạn con Linh Thú chiến hồn,nó tỏa ra hào quang vô tận.

Hắn sử dụng lực lượng toàn thân quăng ThánhThực Quả ra xa .- Gia gia cứu mạng a, gia gia cứu mạng a, đồ chết tiệt ngược đãi ta.Thánh Thực Quả lớn tiếng kêu rên, thân thể giống như một tảng thiênthạch nhỏ.

Do phát sinh ma sát kịch liệt với không khí, trên thân thểhắn bốc lên ngọn lửa Hỏa Diễm, mang theo khí thế vô cùng lợi hại mà công kích trên thân thể Địa Hồng lão đạo .- Phốc.Thân thể Địa Hồng lão đạo bị Thánh Thực Quả đánh xuyên qua, trên ngực xuất hiện ra một lỗ thủng, nó đang không ngừng chảy máu.Thánh Thực Quả bay loạn một vòng, rồi lại quay trở về trong tay PhongPhi Vân.

Trên vỏ Thực Quả vẫn còn dính theo Vũ Hóa huyết dịch.

Nếu nhưlà Thực Quả khác, chỉ sợ đã sớm bị Vũ Hóa huyết dịch luyện hóa.

Nhưng mà nó lại không bị thế, ngược lại còn nuốt chửng Vũ Hóa huyết dịch vàotrong thân thể, làm phát ra âm thanh "Bẹp bẹp" .Tất cả mọi người tức thì trợn mắt há hốc mồm.

Một vị Vũ Hóa Hiền Giảkhông ngờ lại bị Phong Phi Vân đả thương, xuyên thủng thân thể.Bán yêu này làm được điều đó như thế nào.Rất nhiều người đều nhìn về hướng quả cầu quái dị đen như mực kia trongtay Phong Phi Vân.

Nó giống như là hòn đá, hoặc như là quả cầu sắt, lạicũng giống như tảng thiên thạch.. .Rốt cuộc là vật gì vậy, mà lại có thể dễ dàng xuyên thấu phòng ngự của bậc Vũ Hóa Hiền Giả.Phong Phi Vân cũng có hơi kinh ngạc.

Mao Lão Thực này hình như rấtnghịch thiên, đối bất cứ trận pháp, kết giới, phòng ngự nào thì nó đềuhoàn toàn miễn dịch, không có bất cứ đồ vật gì có khả năng giam cầm nổinó.Mấu chốt là tốc độ của nó còn cực kỳ đáng sợ.

Trước đây chính nó đã cõng Mao Ô Quy trên lưng xông ra khỏi vòng vây dày đặc của cường giả vạntộc, không người nào có khả năng cản nó.Bởi vì Thánh Thực Quả đã biến đổi chỉ còn lớn như quả hắc đào nhỏ, nêncũng không có người nào nhận ra nó là Thánh Thực Quả.

Cũng không ai biết được nó chính là một trái cây kia đã chạy ra khỏi vòng vây của cườnggiả các tộc ở Thánh Linh mộ táng.Lưu Tô Tử cũng rất hiếu kỳ đối với một kiện "Báu vật" kia trong tayPhong Phi Vân.

Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không hỏi đến, mà chỉ làcười nói với Lưu Tô Lam:- Phong Phi Vân là người đứng đầu tùy tùng của ta.

Lục tỷ, chỉ sợ ngươivà Tứ tỷ đều muốn lập mưu giết hắn.

Hôm nay các ngươi thất bại tronggang tấc, cũng là tự chuốc vạ vào mình .- Phải vậy không ?

Nhưng mà ta lại không cho là như vậy.Ở phía sau có bụi mù cuồn cuộn, đám người Cửu Tiêu Tiên Thành và Lưu TôLục đã đuổi kịp đến, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Phong Phi Vân vàLưu Tô Tử .Lưu Tô Lục đứng ở trên lưng một con Tuyết Lang Linh Thú trắng tinh,những dải đai xanh trên người phất phơ.

Da thịt so với lớp lông củaTuyết Lang thì còn trắng hơn, trắng ngần đến sáng bóng long lanh, giốngnhư mỹ ngọc chạm khắc thành.- Bách Minh tiền bối và Bách Lý tiền bối, lần này liền trông chờ vào các ngươi, cần phải giết chết hai người này, hoàn toàn loại trừ hậu hoạ.Lưu Tô Lục ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy vẻ ác độc nham hiểm .Hai vị Vũ Hóa Hiền Giả Cửu Tiêu Tiên Thành đi lên phía trước, đều là bậc tồn tại đã sống mấy ngàn năm, trên người linh khí như nước cuộn tràomùa lũ, đã giam cầm cả không gian .Những tu sĩ khác đều tự xuất ra linh binh, mỗi người đứng trông chừngmột chốn, khóa chặt hư không để phòng ngừa Phong Phi Vân và Lưu Tô Tửđào tẩu.Sắc mặt Lưu Tô Tử cũng sầm lại.

Nàng biết hôm nay cơ hội thoát khốnkhông lớn, nhưng mà lại cũng không có quá nhiều sợ hãi.

Nàng xuất ra một thanh Bạch Ngọc Chiến Kiếm, hoành kiếm đứng thẳng, tư thế oai hùng sovới Phong Phi Vân không kém hơn bao nhiêu.- Chuẩn bị liều mạng sao ?Phong Phi Vân hỏi.- Đều đã thành loại cục diện thế này, vậy ngươi cho rằng còn có lựa chọn nữa ư.Lưu Tô Tử đáp.Phong Phi Vân cười cười, hắn nói: - Cái đó cũng không nhất thiết, cứu binh của ta đã đến.- Cứu binh của ngươi.-------Chương 1509: Sát nhân cuồng đồ (2)Lưu Tô Tử cau hàng mi, nàng hỏi: - Cường giả Bán Yêu Minh?Phong Phi Vân lắc lắc đầu, chỉ là đưa mắt nhìn về chân trời.

Hắn nhìnchăm chú một đám mây đen bắt đầu khởi động trôi đến đây, Âm Khí cựcthịnh, như là có thần ma giáng xuống.Mọi người ở đây đều cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cường đại đangđến gần, giống như là một vị tử thần sắp sửa giáng xuống thế gian này.Hai vị Vũ Hóa Hiền Giả Tiêu Bách Minh và Tiêu Bách Lý vốn đã chuẩn bịhành động đều nhất tề dừng bước chân lại, đều tự xuất ra chiến binh đểphòng thủ một mối nguy cơ chưa biết kia .Bọn họ cảm giác được sống lưng có hơi phát lạnh, các khớp xương đều trở nên có hơi tê dại.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có bá chủ chí cao vô thượng giáng xuống.Lưu Tô Lục và Lưu Tô Lam đều có sắc mặt lo lắng, cảm giác rất không yênlòng.

Một cỗ khí tức này thật sự rất khủng bố, làm cho cả bầu trời đềubiến thành đen như mực .Sau một tiếng kêu to, trên bầu trời xuất hiện ra một bóng trắng yểu điệu, là một nữ nhân đầy người Thi Khí .Những đám mây đen bắt đầu khởi động bị cuốn đến, bao bọc thân thể của nàng nên không ai nhìn rõ rốt cuộc nàng có hình dáng gì .- Người phương nào đến đây?Tiêu Bách Minh nhìn chăm chú một đạo bóng đen trên bầu trời kia, cảmgiác thấy một cỗ áp lực khổng lồ, trong giọng điệu cũng mang theo vàiphần tôn kính.Đối phương rất cường đại, có thể không chọc giận đối phương thì liền ngàn vạn lần đừng chọc giận.Nhưng là có những lúc, không phải lão không muốn chọc giận là có thể không chọc giận.- Phốc.Một sợi tóc dài đen từ trên bầu trời chém ngược xuống, nối liền trời vàđất như là một thanh Thiên Đao dài đến mấy ngàn dặm.

Nó chém thân thểTiêu Bách Minh thành hai nửa.Vũ Hóa huyết dịch trong thân thể Tiêu Bách Minh bị một sợi tóc kia hấp thu hầu như không còn, lão biến thành hai nửa thây khô.Thật sự rất dọa người .Tiêu Bách Minh cũng không có đắc tội gì với nàng, vẻn vẹn chỉ là hỏi một câu liền bị nàng giết chết.

Đây không phải là một vị khát máu đến điêndại chứ .Đây chính là một vị Vũ Hóa Hiền Giả, không phải con chó con mèo, há có thể tùy ý chém giết.Các tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành đều cảm giác trong lòng làm lạnh run lên, kẻ mới đến không thể coi thường a .- Là một vị Thi Vương.Trong lòng Địa Hư lão đạo Vô Thọ Tinh Cung cũng cảm thấy kiềm chế, cũngkhông dám thở nữa.

Rốt cuộc lão không hiểu một đại nhân vật giống nhưThi Vương vì sao phải đối địch với bọn họ.Lưu Tô Tử cũng bị kinh sợ, nàng vươn cánh tay giật giật khuỷu tay Phong Phi Vân mà hỏi: - Nàng là ai a?Phong Phi Vân cũng nhíu mày, cảm giác được Nữ Ma trở nên càng khát máu hơn.

Hắn chậm rãi đáp: - Là lão đại trước kia của ta.Dừng một chút, hắn lại nói thêm: - Hiện tại phỏng đoán nàng vẫn là lão đại.Phong Phi Vân không cho rằng thực lực bây giờ của mình đã có thể đánh bại Nữ Ma, mà vẫn còn kém một nấc không nhỏ.Bóng đen trên màn trời kia làm kinh động sợ hãi những ai có mặt, khiến cho tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.- Món Thập Phẩm Linh Khí này là của ta, các ngươi không có ý kiến gì chứ ?Âm thanh của Nữ Ma rất dễ nghe, do với Hắc Vân Thi Vụ chung quanh thânthể nàng liền hình thành sự đối lập nổi bật, tựa như tiên tử trong Không Cốc đang gảy tiên khúc.Nhưng mà lọt vào trong tai những tu sĩ này, thì so với âm thanh của maquỷ càng đáng sợ hơn, khiến cho hàm răng bọn họ run lên lập cập.- Không có ý kiến.Nàng lấy đi kiện Thập Phẩm Linh Khí rơi trên mặt đất.

Kiện Thập PhẩmLinh Khí này chính là sở hữu củaTiêu Bách Minh, hiện tại biến thành vậtcủa nàng .Nữ Ma đứng ở trên trời cao, tóc dài bay đầy trời, mây độc trên ngườicuồn cuộn, Thi Khí như nước cuộn trào.

Hai tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung mà nói: - Trên người các ngươi có ba dòng Thâm Uyên linh mạch, giao cho ta.- Dựa vào cái gì, báu vật từ xưa ai có đức thì được.

Chúng ta chính là Vô Thọ Tinh Cung.. .Địa Hồng lão đạo rất không vui, cảm giác thấy vị Thi Vương này thật sựrất ngang ngược.

Chính mình dẫu có nói gì đi chăng nữa thì cũng là hiềngiả của Vô Thọ Tinh Cung, sao lại phải giống như cúi đầu trước một vịThi Vương.Một đạo trảo ấn màu đen hạ xuống.

Nó chính là Thi Khí tụ tập mà thành,mảnh mai mà mềm mại, thế nhưng lại mang theo một cỗ khí tức tử vong.- Tà ma ngoại đạo, không thể thắng chính nghĩa .Địa Hồng lão đạo cầm phất trần trong tay, lão vung lên vẽ ra một tòa ÂmDương Ngư Ấn ở trên không trung, tựa như một chiếc la bàn trắng đenkhổng lồ xoay tròn, khiến cho cả thiên địa đều phải vận chuyển quaytheo, mọi phép tắc thiên địa đều hội tụ về hướng trung tâm Âm Dương NgưẤn .- Phốc.Trảo ấn công phá Âm Dương Ngư Ấn.Trong lòng Địa Hồng lão đạo không cam lòng, nhưng mà lại vô phương ngăncản.

Thân thể lão tựa như một món gốm sứ đang sinh ra vết rạn, bị mộtcái Trảo ấn kia bóp nát, Vũ Hóa huyết dịch trên người bị nuốt chửng hầunhư không còn.- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.Một dòng Thâm Uyên linh mạch bay ra từ trong thân thể bị vỡ vụn của Địa Hồng lão đạo, sau đó bị Nữ Ma lấy đi.- Mọi người cùng liều mạng với nữ thổ phỉ này.Từ trong miệng một lão già đã nửa bước bước vào cảnh giới Vũ Hóa phun ra Hỏa Diễm, trong tay giơ lên một chiếc đỉnh cổ.

Thân thể đã còng cònglao lên, hùng hổ xông tới về hướng Nữ Ma .Nhưng mà lão lại vẫn bị Nữ Ma chụp chết, thân thể biến thành một đám bùn nhão rơi trên mặt đất.

Ngay cả chiếc đỉnh cổ đều biến thành một cái"Bình" rách nát lăn tròn trên mặt đất, rung động " cồng cộc" .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Người của Cửu Tiêu Tiên Thành và Vô Thọ Tinh Cung đều tức giận khôngthôi, bọn họ đều là giáo phái lớn Trung Cổ, địa vị được kính trọng, chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy.

Tất cả mọi người cảm thấy Thi Vươngtrước mắt này thật sự quá phận, cứ nhè vào mọi người mà giết .Bọn họ đồng thời triển khai thần thông, ra tay nhằm vào Nữ Ma, muốn liên thủ giết chết nàng .Nữ Ma đứng ở trên không trung, thân thể được Thi Khí bao bọc nên khôngai có thể thấy rõ dáng dấp của nàng.

Họ chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài tung bay trên đầu nàng tựa như vô số Thiên Đao, chúng phát ra từngquầng sáng sát khí rồi chém ngã vô số tu sĩ .Nàng không có một chút nhân tình, rất hờ hững, hạ thủ cũng không chútlưu tình.

Phàm là kẻ nào bị sợi tóc dài chém trúng liền hẳn phải chếtkhông nghi ngờ.- Rầm, rầm.. .Đầu người rụng xuống giống như mưa, những mảnh tàn thây phơi đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất này .Chỉ có đạt tới hiền giả cảnh giới Vũ Hóa mới có tư cách bị nàng hấp thuhuyết dịch.

Còn các tu sĩ khác ở trong mắt nàng thì tựa như gà đất chósành, đều bị giết chết, không lưu một người sống.-------Chương 1510: Nữ ma đầu vô sỉ (1)Trên người của nàng có mộtcỗ lực lượng tà tính, cũng có một loại khí tức ma tính, cực kỳ giống một vị Nữ Ma thần đi ra từ trong vực sâu, chỉ sinh ra để mà giết chóc, màcũng chết chỉ vì giết chóc .Một đôi mắt nhung của Lưu Tô Tử đều trợn to, con ngươi trắng ngần longlanh.

Nàng cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Người này cũng quá quái dị,rất làm cho người ta e ngại.

Cho dù là đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng lớn lao thì giờ phút này nàng cũng không nhịn được sợ run.Phong Phi Vân gia hỏa này rốt cuộc là mời ai đến đây ?- Cửu Tiêu Tiên Thành chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.. .Một vị cường giả Cửu Tiêu Tiên Thành hai mắt đỏ đòng đọc, trên cánh taynổi gồ những cơ bắp to bằng bàn tay.

Có những luồng ánh sáng vàng kimuốn lượn quanh các cơ bắp, tựa hồ như muốn xé rách áo giáp trên ngườilão .Lão xuất ra một cái kiếm phôi của Cửu Tiêu Thần Kiếm, dẫn động một tia uy năng của Thần Kiếm rồi bổ về hướng bầu trời .- Thanh kiếm này cũng không tệ lắm, chân thân Kiếm Thể ở địa phương nào ?Nữ Ma vươn hai ngón tay ngọc mảnh khảnh.

Nàng lấy ra từ trong ống tay áo một cái cổ thuyền màu đỏ óng ánh to bằng bàn tay, sáng bóng long lanhrực rỡ đang tỏa ra linh quang sáng quắc.

Từ trên cổ thuyền bộc phát ramột vầng sáng đỏ kè đậm đặc.

Có vô số Quỷ Ảnh lao ra từ trong thân tàu,chúng thu lấy kiếm phôi của Cửu Tiêu Thần Kiếm .Nữ Ma cầm kiếm phôi của thanh Cửu Tiêu Thần Kiếm kia ở trong tay, nàngcẩn thận quan sát.

Nàng cảm giác Kiếm Thể rất tuyệt diệu, chất liệu cũng cực kỳ thượng thừa.

Đặc biệt ở trong Kiếm Thể kia có một tia kiếm khíthần kì, quả thực chính là một vị Kiếm Thần đang ở nhờ trong Kiếm Thể .Từ sau lưng nàng lao ra một Thi Khí thủ trảo, nó tóm lấy cổ của vị cường giả Cửu Tiêu Tiên Thành, nhấc cả người lão lên rồi kéo tới gần.

Đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng, trông giống như một đôi ma nhãn Địa Ngục.Nhìn vào ánh mắt của nàng, khiến cho người ta không sinh ra chút cảm giác đẹp đẽ nào, ngược lại toàn thân run run.Sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy Tinh Hồng Cổ Thuyền trong tay Nữ Ma thìlập tức thở dài một tiếng, hắn biết Mao Ô Quy cũng bị Nữ Ma đoạt.Chiếc Tinh Hồng Cổ Thuyền này vốn ở trong tay Mao Ô Quy, nó một mực coinhư đồ trang trí, đội ở trên đầu như mũ.

Lão cho là không ai có thể cướp được Tinh Hồng Cổ Thuyền từ trên đầu của mình, nhưng mà mọi việc luônluôn có ngoại lệ.Hiện tại Tinh Hồng Cổ Thuyền liền biến thành món đồ của Nữ Ma .Nữ Ma thật sự rất giống cái thùng không đáy, thật sự là quá ác, ngay cả Ô Quy đều không buông tha.Trong lòng Phong Phi Vân chợt thay đổi ý nghĩ, Nữ Ma vẫn còn chưa lộtmai rùa của Mao Ô Quy để tế luyện thành áo giáp, như thế cũng đã là khánhân từ chăng ?Nữ Ma sau khi đã "Ngưng tụ tam thi, cách li ma huyết" thì lực lượngtrong thân thể cũng đã trở nên cực kì thánh khiết.

Nhưng mà lần này đâykhi Phong Phi Vân nhìn thấy nàng thì hắn lại phát hiện so với trước kianàng càng ưa giết chóc hơn, khí tức cũng trở nên càng thêm lạnh lùng, ma tính càng mãnh liệt hơn.

Xem ra rất có thể nàng đã bị Tinh Hồng CổThuyền gây ảnh hưởng.Nàng có thể điều động lực lượng của Tinh Hồng Cổ Thuyền, nói rõ là nàngđã liên lạc được với Tinh Hồng Cổ Thuyền, thậm chí khống chế được cănnguyên của Tinh Hồng Cổ Thuyền .Vị cường giả Cửu Tiêu Tiên Thành bị Nữ Ma tóm ở trong tay, giống như một chú vịt bình thường, thân thể không thể động đậy, sắc mặt đỏ lên, sauđó tím lại, tựa như một quả cà bị phồng lên.

Lão nghiến chặt hàm răngkêu kèn kẹt rồi nói: - Ma đầu, ngươi muốn cướp lấy Cửu Tiêu Thần Kiếm, chính là tìm tử lộ.- Rầm.Nữ Ma nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão.

Nàng trầm tư chỉ chốc lát, không hề nói thừa với lão nữa mà trực tiếp bẻ đứt cổ của lão, vứt bỏ xuống trênmặt đất.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy cái hô hấp, đã có hơn phân nửa sốngười bị chém giết.

Thây ngã khắp nơi, như là ở lò sát sinh đẫm máu.Điều đó khiến cho những tu sĩ trẻ tuổi này đều thân thể run rẩy, khôngdám có nửa phần tâm tình phản kháng .Mặc dù là những tu sĩ như Lưu Tô Lục, Lưu Tô Lam, Du Tử Lâm bẩm sinh đều có thể tung hoành.

Nhưng giờ phút này đều nín thở, cũng không dám thởra tẹo nào.

Đối phương thật sự quá mạnh mẽ, không phải là cấp bọn hắn có khả năng chống lại.Tu sĩ thế hệ trước cơ hồ đều bị nàng giết chết, số người còn sống không vượt qua hai mươi người.Tất cả ba vị lão đạo kia Vô Thọ Tinh Cung cũng phơi thây ngay tại chỗ,ba dòng Thâm Uyên linh mạch trên người bọn họ tự nhiên đều rơi vào trong tay Nữ Ma.Lưu Tô Tử lông mi chớp chớp, áo bào tím trên người phất phơ.

Nàng hạ giọng nói nhỏ: - Nàng ta thật sự là lão đại của ngươi.

Tại sao ta có cảm giác ngay cả chúng ta thì nàng ta cũng có thể giết chết.Phong Phi Vân dấu biến Thánh Thực Quả đi, hắn sợ bị Nữ Ma nhìn thấy.

Hắn ho khan hai tiếng rồi đáp: - Trạng thái của nàng đích xác có điều gì đó không đúng.

Thế nhưng nàngtịnh không có ra tay đối với chúng ta.

Điều đó nói rõ nàng vẫn còn phânbiệt được địch ta.. .- Phong Phi Vân, giao ra Linh Thạch trên người của ngươi cho ta, ta có việc lớn cần dùng .Nữ Ma đứng ở trời cao, Ma Vân trên người dần dần tan đi, để lộ ra mộttiên nhan tinh xảo tuyệt mỹ.

Da thịt trắng như tuyết, đôi mắt tựa nhưHắc Trân Châu, lông mi vừa dài vừa cong, dung nhan như một vị thiên sứ,toàn thân đều tỏa ra hào quang thánh khiết .Nàng nói một cách thẳng tuột, không hề có một chút không được tự nhiênnào.

Đây không phải mượn, nàng cũng không nói sẽ trả lại .Phong Phi Vân liền biến sắc mặt, hắn lắp bắp: - Linh Thạch...

Linh Thạch là cái gì ?

Ta không có a.Lưu Tô Tử lại lần nữa lộ ra dáng vẻ nghi hoặc, hạ giọng hỏi nhỏ: - Ngươi xác định nàng thật sự phân biệt được địch ta ?- Hiện tại...

Liền không tiện nói lắm .Phong Phi Vân giấu Giới Linh Thạch giắt ngang hông vào trong lòng, đề phòng Nữ Ma.Mây độc và Thi Khí trên người nàng đã hoàn toàn tan đi, trông nàng cóvẻ rất Tiên Linh, giống như một vị Thánh Nữ không thực giữa chốn nhângian khói lửa, đôi mắt tinh tường đen láy, mũi ngọc thanh tú mịn màng,môi hồng phớt đỏ, nàng nói: - Đưa Giới Linh Thạch cho ta, Linh Thạch bên trong đó ta tạm thời trưng dụng, tương lai nhất định trả lại ngươi.Có mà trả lại chết tiệt ý !Phong Phi Vân sao mà tin lời của nàng cho được.

Trong lòng có một loạikích động muốn chửi má nó.

Những Linh Thạch này đều là hắn liều mạng đitranh đoạt về, nếu mà cứ như vậy bị Nữ Ma cướp đi, thì quả thực rấtkhông đáng giá.Dùng Linh Thạch quăng xuống lấp sông, ít nhất còn có thể nhìn thấy bongbóng nổi lên.

Nhưng mà giao vào trong tay Nữ Ma, khẳng định ngay cả bọtnước cũng sẽ không thấy nổi lấy một cái .-------Chương 1511: Nữ ma đầu vô sỉ (2)Vả lại Nữ Ma mới rồi đã giết nhiều tu sĩ tiền bối như vậy, cướp sạch sành sanh Giới Linh Thạch của người khác, hiện tại số lượng Linh Thạch mà nàng tích lũy cũng không ít hơn so với trên người Phong Phi Vân.

Vậy mà lại còn muốn đánh cướp hắn, xem ra thật đúng là nàng đã coi Phong Phi Vân trở thành con dê béo.Phong Phi Vân sờ sờ cằm, ho khan hai tiếng rồi nói:- Nữ Ma đại nhân nếu như thật sự cấp bách cần đến Linh Thạch, hẳn là hãy quay sang hỏi ba vị Quận chúa đại nhân.

Bọn họ đều là tồn tại có thân phận địa vị cực cao, so với ta giàu có hơn nhiều lắm.Ba vị Quận chúa đứng ở một bên đều thầm mắng ở trong lòng, cảm giác rằng bán yêu này quá vô sỉ, không ngờ lại dẫn họa thủy tới trên người bọn họ.Nữ Ma dung nhan thanh tú, Siêu Phàm thoát tục, làn da như tuyết ngưng tụ lại, mái tóc dài tung bay.

Nàng xoay người nhìn thoáng qua về phía Lưu Tô Lục, rồi hỏi:- Ngươi là Quận chúa ?Lưu Tô Lục mặc dù cực kỳ cao ngạo, bình thường có vô số người khom lưng ở trước mặt nàng.

Nhưng mà giờ phút này lại cũng chỉ có thể cung kính, cúi đầu, không dám nửa phần sơ xuất.

Phải biết rằng trước mắt chính là một vị sát tinh, một lời không hợp liền muốn giết người .- Đúng vậy, Diệp Hồng Cảnh, Tứ Quận Chúa.Lưu Tô Lục mấp máy đôi môi đỏ mọng.Nữ Ma so sánh bọn họ càng cao ngạo hơn, nàng nói:- Bổn tọa có nhu cầu cấp bách cần đến Linh Thạch.

Mau giao tất cả Linh Thạch và báu vật trên người ra đây cho ta .Lưu Tô Lục cắn chặt hàm răng, cảm thấy khá bực mình khó chịu, lại lần nữa nói cường điệu:- Ta là Tứ Quận Chúa Diệp Hồng Cảnh, tương lai rất có thể sẽ trở thành Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh.. .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Nữ Ma tức thì cau mày, không muốn tiếp tục nói thừa với Lưu Tô Lục.

Nàng vươn một ngón tay ngọc, liền xuyên thủng mi tâm của Lưu Tô Lục, một vòi máu trào ra từ sau gáy nàng .Lưu Tô Lục bỗng té trên mặt đất, thần thức tâm linh đại não bị diệt hết, lỗ thủng ở mi tâm đang không ngừng tuôn ra máu huyết, cả đầu đều bị xuyên thủng.Một vị Thiên Chi Kiêu Nữ vô cùng hào hoa liền bị mất mạng như vậy.Ngay cả Phong Phi Vân đứng ở một bên cũng đều cảm thấy tiếc thương.Nữ Ma đánh nát đan điền của Lưu Tô Lục, lấy ra Linh Khí bổn mạng của nàng ,sau đó lại lấy đi Giới Linh Thạch trên người nàng, đều cẩn thận từng li từng tí thu hoạch cho bằng hết .Động tác của nàng rất nho nhã, cực kì mỹ cảm, không hề hiện ra một tia Bạo Lực.

Chả mấy chốc nàng đã vơ vét thu hoạch sạch sẽ mọi thứ của Lưu Tô Lục.

Ngay cả món Linh Khí trâm gài tóc mà Lưu Tô Lục mang trên đầu đều bị gỡ xuống, sau đó cài vào trên đầu của nàng .Tất cả mọi người rất sợ, không ngờ nữ ma đầu này lại cũng giết chết cả Tứ Quận Chúa Diệp Hồng Cảnh, giết chóc cũng quá quyết đoán.

Căn bản bất luận đối phương rốt cuộc là ai, nhưng đều khiến cho rất nhiều người đều toàn thân đổ mồ hôi lạnh.- Ngươi cũng là Quận chúa.Nữ Ma đang nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Lam, cái nhìn rất đơn thuần, trên mặt không có một tia tà khí, trông thánh khiết động lòng người, thanh nhã mê người.Lưu Tô Lam không có bất cứ do dự gì, lập tức giao ra Giới Linh Thạch trên người, chỉ sợ giao muộn thì sẽ bị nàng giết chết.Nữ Ma tiếp nhận Giới Linh Thạch, dò xét báu vật và Linh Thạch trong Giới Linh Thạch rồi nhẹ nhàng gật gật đầu- Ngươi có khả năng đi.Lưu Tô Lam như được đại xá, vội vàng bỏ chạy, không dám dừng lại lâu hơn ở nơi này.Phong Phi Vân cũng rốt cục thở phào một hơi.

Xem ra sau khi Nữ Ma dung hợp tam thi, thật sự đã có thêm vài phần nhân tình.

Nếu như đổi thành trước kia, nàng không có khả năng thả cho bất luận kẻ nào rời khỏi đây.

Mọi người chỉ cần tiếp xúc với nàng thì đều hẳn phải chết không nghi ngờ.Tiếp theo đến phiên Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử tự nhiên cũng đã có kinh nghiệm, biết nữ ma đầu trước mắt này không dễ chọc, nên không liều chết đối chọi với Nũ Ma.

Nàng vội vàng giao nộp tất cả báu vật trên người.Những người còn sống đều bị Nữ Ma cướp sạch một lượt, sau đó rất nhanh chạy đi, không dám ở lại nơi này lâu hơn.Bị giựt tiền là chuyện nhỏ, chết ở chỗ này liền rất không có lời .Cuối cùng lại đến phiên Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng hiểu được Nữ Ma thật sự rất hiển nhiên, không có phong thái Thi Vương, lại đi đánh cướp một đám tiểu bối, thật sự quá vô sỉ .- Nữ Ma đại nhân, ta chỉ có nhiều như vậy, đều là báu vật ta tích góp nhiều năm.Phong Phi Vân đã có đề phòng đối với Nữ Ma, hắn lấy ra một quả Giới Linh Thạch đã dùng rồi đưa cho nàng.Trong một quả Giới Linh Thạch này có một phần mười Linh Thạch của Phong Phi Vân, nhưng vẫn có giá trị xa xỉ, vượt qua sức chứa Linh Thạch của bất cứ một người nào trong đám Lưu Tô Tử .Nữ Ma bị Phong Phi Vân đã lừa gạt nhiều lần, không tin được Phong Phi Vân.

Trong hai tròng mắt sinh ra những vòng hào quang, triển khai Đạo Môn pháp nhãn.

Nàng muốn nhìn thấu trên người Phong Phi Vân vẫn còn có báu vật khác hay không.Phong Phi Vân chịu áp lực rất lớn.

Hắn lặng lẽ triển khai Đại Diễn Vực làm vặn vẹo Thiên Cơ trong không gian chung quanh, ngăn cản Nữ Ma triển khai Đạo Môn pháp nhãn.Nữ Ma mặc trường y trắng như tuyết, thanh tú tuyệt trần, xinh đẹp vô song.

Nàng có một loại khí chất tư thái, sau một hồi nhìn ngắm thật lâu mà không hiểu rõ Phong Phi Vân thì lúc này mới thu hồi pháp nhãn.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nàng nói:- Tu vi của ta lại lần nữa đạt đến một điểm tới hạn.

Muốn phá tan điểm tới hạn này thì nhất định phải đi 'Đan Đỉnh quỷ thị' mua một loại ma thổ Thái Cổ để nuôi dưỡng xác chết, cho nên cần phải có một lượng lớn Linh Thạch.

Nói cho ta biết phải làm như thế nào mới có thể trong thời gian nhanh nhất mà thu được lượng lớn Linh Thạch.Tu vi của nàng lại đạt tới điểm tới hạn.Phong Phi Vân vốn cho là tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh.

Nhưng mà lại không nghĩ Nữ Ma so với hắn còn nhanh hơn.Cũng đúng thôi.

Nữ Ma cũng là cường giả Vũ Hóa Đệ Cửu Trọng trọng sanh, cũng không có cảnh giới hạn chế.

Hơn nữa nàng chuyên tâm tu luyện, không giống Phong Phi Vân bị rất nhiều sự ràng buộc.

Vậy có thể đột phá được nhanh như vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường.- Di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành xuất thế, có lẽ có Tiên Tàng ( kho tiên ) của Cửu Uyên Tiên Thành trước đây còn lưu lại.

Nếu như có thể lấy được một món Tiên Tàng này, hẳn là liền đủ tiền Linh Thạch để mua ma thổ Thái Cổ.Phong Phi Vân biết Nữ Ma rất không thích tiếp xúc với người khác.

Phỏng đoán nàng thật đúng là không biết lắm phải làm thế nào mới có thể thu được nhiều Linh Thạch nhất trong thời gian nhanh nhất .Nữ Ma do dự chỉ chốc lát, sau đó nói:- Vậy bây giờ hãy đi đoạt Tiên Tàng với ta.

Khi đó Linh Thạch đều là của ta, còn báu vật trong Tiên Tàng có thể chia cho ngươi ba phần. ..

Một phần vậy .-------Chương 1512: Có yêu khí (1)Một phần .Mẹ ơi, cũng quá bủn xỉn .Nếu không phải tu vi của Phong Phi Vân còn kém một chút, khẳng định hắn đã quay đầu liền đi.- Đừng có đi, nữ thổ phỉ, nữ cường đạo, trả ta bảo thuyền, trả ta bảo thuyền.. .Một con Tiểu Ô Quy trắng như tuyết lao đến từ trên đường chân trời ,trông giống như một con vịt.

Nó lao tới cực nhanh, làm cái mai rùa trên lưng đều phải bay lên .Chả mấy chốc Mao Ô Quy liền chạy đến trước mặt Nữ Ma.

Nó không ngừng thở hổn hển, ngăn cản ở trước mặt nàng.Phong Khanh Khanh theo sát sau đó, hạ xuống từ trên màn trời.

Nó rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, bạch y nhẹ nhàng phất phơ, làn gió thơm ùa đến như là Ngọc Nữ từ chín tầng trời bay xuống .Nữ Ma ánh mắt hờ hững, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Trên người có từng đợt từng đợt hào quang trắng tinh quấn quanh, nàng không để ý chút nào tới những lời Mao Ô Quy kêu gào, thật giống như căn bản không liên quan đến chuyện của nàng.- Gia gia, ngươi gọi ai là nữ thổ phỉ a.Thánh Thực Quả nhảy ra từ túi áo của Phong Phi Vân, lăn lăn ở trước mặt Mao Ô Quy .Mao Ô Quy dùng móng vuốt ôm lấy Thánh Thực Quả, tức thì nước mũi nước mũi ròng ròng mà khóc lóc kể lể:- Lão Thực a, lão Thực a.

Trong lòng gia gia đau khổ a, gia gia bị người ta cướp đoạt, đoạt đến ngay cả cái khố đều không còn.. .- Gia gia, không phải cho tới ngày nay người cũng chưa từng mặc khố ?Thánh Thực Quả hỏi.- Ặc.. .Mao Ô Quy vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, sau đó vừa khóc vừa tố cáo:- Đúng vậy, gia gia vốn cứu giúp người nghèo, nên ngay cả cái khố cũng đều đưa ra không còn., hiện tại càng nghèo rớt mồng tơi.

Phong Phi Vân, ngươi đền ta bảo thuyền, đền báu vật của ta.

Nữ ma đầu, lão phu liều mạng với ngươi.Mao Ô Quy dẫu rằng đang kêu gào, nhưng mà lại không có đích thực ra tay.

Nếu như nó thật sự là đối thủ của Nữ Ma, thì Tinh Hồng Cổ Thuyền cũng không trở thành món đồ trong tay Nữ Ma.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, bản năng cảm giác được chuyện sắp hỏng bét.Đôi mắt Nữ Ma quả nhiên chăm chú nhìn vào trên người Thánh Thực Quả, ánh sáng trong đồng tử không ngừng gợn sóng, một cỗ khí tức khổng lồ làm cho người ta nghẹt thở bắt đầu bành trướng từ trên người nàng- Thánh Thực Quả, nếu như có thể dùng viên Thánh Thực Quả này, thì cũng không cần đi Đan Đỉnh quỷ thị để mua ma thổ Thái Cổ .Tiếng khóc của Mao Ô Quy lập tức dừng lại, lão vội vàng giấu Thánh Thực Quả ở phía sau- Lão Thực chạy mau, gia gia giúp ngươi đoạn hậu.. .- Rầm.Mao Ô Quy bị một đầu ngón tay của Nữ Ma bắn bay đi ra ngoài.- Gia gia.. .Thánh Thực Quả hóa thành một đạo ánh sáng lung linh màu đen mà vội vàng chạy trốn.

Nó sợ bị nữ ma đầu trước mắt này ăn sống nuốt tươi.Nữ Ma có hứng thú rất lớn đối với Thánh Thực Quả, ống tay áo nhẹ nhàng phẩy một cái, nàng liền biến thành một đạo ánh sáng lung linh đuổi theo.- Cứu mạng a.- Đừng trốn, hãy giúp ta đột phá tu vi.- Cứu mạng a, ta chỉ là một trái cây.. ... ... .Chả mấy chốc, một quả một người liền biến mất ở trên đường chân trời.Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài.

Đối với Nữ Ma hắn có sự hiểu biết hoàn toàn mới, thật sự nàng rất ngang ngược.

Khó trách ở kiếp trước nàng dám chọn cách đi ăn trộm "Cổ Kinh của Đạo Tổ" Đạo Môn.- Phong Phi Vân, nói cho lão phu biết rốt cuộc nàng là ai?

Lão phu muốn quyết đấu với nàng.

Tinh Hồng Cổ Thuyền chính là lão phu phải bất chấp nguy hiểm tánh mạng đoạt lai.

Không thể bởi vì nàng nói một câu 'thuyền này rất đẹp', để sau đó liền trở thành món đồ của nàng.

Ngươi thử phân xử xem, thế này là chuyện gì, có còn thiên lý hay không, có còn thiên lý hay không.. .Mao Ô Quy quay trở về, vẻ mặt rất kích động.

Lão bay đến đỗ trên vai Phong Phi Vân, rồi gào thét vào lỗ tai Phong Phi Vân .Phong Phi Vân cười khổ nói:- Thân phận chân thật của nàng thì ta cũng không rõ lắm.

Chỉ biết rằng tên thực của nàng gọi là Tiêu Nặc Lan.

Ba vạn năm trước nàng từng ăn trộm Cổ Kinh của Đạo Tổ, bị một vị Thánh Linh Đạo Môn giết chết, rồi cùng với Vô Lượng Tháp rơi xuống đến Thần Tấn Vương Triều.

Những gì ta biết chỉ có đến như vậy.

Nếu mà lão cố gắng tìm hiểu về nàng thì hẳn là sẽ biết được nhiều hơn so với ta .- Những gì ta biết chỉ vẻn vẹn là một đoạn thời gian nàng làm xằng làm bậy kia tại Thần Tấn Vương Triều.

Còn những chuyện trước khi nàng hóa thành Thi Tà thì ta làm sao biết nàng là ai.

Nhưng mà nếu nàng có thể ăn trộm Cổ Kinh của Đạo Tổ, như vậy trên đời nhất định có thần thông trời long đất lở.

Nàng họ Tiêu...

Chẳng lẽ nàng là một vị nào đó ?Gương mặt Mao Ô Quy bắt đầu trở nên nghiêm túc, trong miệng không ngừng nói thầm, đột nhiên đôi mắt trợn lên như muốn lồi ra từ trong khóe mắt .Phong Phi Vân nói:- Lúc nàng còn trên đời, hẳn là ai đó thuộc về một nhóm người tối cao nhất dưới Thánh Linh.

Ở trong quốc gia nhân loại thì tồn tại có tu vi có thể đạt tới loại cấp bậc của nàng lúc ấy, phỏng đoán có thể đếm được trên đầu ngón tay.Con ngươi của Mao Ô Quy không ngừng chuyển động, lão nói:- Chúng ta có lẽ nên rời khỏi nơi đây nhanh một chút.

Nữ ma đầu này không phải người tốt, cả gan làm loạn, giết người như ngóe, cường đạo thổ phỉ.

Nàng đã đắc tội một vị Thánh Linh của Đạo Môn, chúng ta đi gần nàng quá cũng không phải là chuyện tốt.Phong Phi Vân gật đầu, hắn cũng hiểu được chuyện làm bạn với Nữ Ma rất nguy hiểm.

Cho dù có thể tìm được báu vật trong di chỉ Tiên Thành thì cũng bị nàng cướp đi.Cùng nàng tìm kiếm Tiên Tàng thì chỉ có thể được chia cho một thành, còn không bằng Phong Phi Vân tự mình đi tìm.Mối nguy đến từ Cửu Tiêu Tiên Thành và Vô Thọ Tinh Cung đã giải trừ, Phong Phi Vân cũng không cần lại mượn lực lượng của Nữ Ma.

Hắn tính toán đi tới trung tâm di chỉ Tiên Thành, rốt cuộc hắn cảm giác được nơi ấy có vật gì đó đang chờ hắn.Về phần mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ phủ Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh tranh đấu, Phong Phi Vân cũng rất không muốn lại nhúng tay vào.

Lưu Tô Lục đã bỏ mình, với thủ đoạn và mưu mô của Lưu Tô Tử, muốn đối phó Lục Quận Chúa "Lưu Tô Lam" và Đại Quận Chúa "Lưu Tô Hồng", hẳn là một chuyện dễ dàng .Phong Phi Vân tuyệt không lo lắng Thánh Thực Quả sẽ bị Nữ Ma bắt được.

Cho dù tu vi của Nữ Ma thật cao, nhưng mà muốn đuổi kịp Thánh Thực Quả cũng không phải một chuyện dễ dàng.Phong Phi Vân cũng lười đi để ý đến ý muốn của người khác.

Có lẽ cố gắng tu luyện, làm tăng lên tu vi của chính mình mới là chính sự.

Hắn còn có chuyện hắn muốn đi làm, kẻ địch của hắn vô cùng cường đại, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.- Sớm biết rằng Nữ Ma bá đạo như vậy, hồi đó tại Thần Tấn Vương Triều cũng không nên giúp nàng đột phá cảnh giới.Phong Khanh Khanh khuôn mặt đỏ bừng tựa như hoa đào.

Nàng bĩu môi có hơi không cao hứng.

Bởi vì vài món báu vật trên người nàng cũng bị Nữ Ma cướp đi.-------Chương 1513: Có yêu khí (2)Phong Phi Vân cười nói:- Cũng không phải hoàn toàn không có ích lợi.

Ít nhất hiện tại Cửu Tiêu Tiên Thành, Vô Thọ Tinh Cung, phủ Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh cũng biết sau lưng ta có một vị Thi Vương.

Tin tức kia cũng khẳng định sẽ lưu truyền đi ra ngoài.

Đến lúc đó tại mười hai Cảnh tây nam thì số người dám giết ta cũng không có nhiều, đó cũng là một loại dựa thế.Phong Khanh Khanh cười gật đầu, lộ ra một hàm răng trắng bóng .Phong Phi Vân, Phong Khanh Khanh, Mao Ô Quy xuất phát đi về hướng trung tâm Tiên Thành, dọc theo đường đi gặp phải không ít hung thần nhưng đều bị Phong Phi Vân giết chết .Trên vùng đất này có rất nhiều Cung Khuyết và Cổ Đạo bỏ đi rất nhiều năm, đã đổ nát, khắp nơi là cảnh tiêu điều.

Mà đó còn vẻn vẹn chỉ là những thành vực thuộc về chung quanh Cửu Uyên Tiên Thành, cũng không phải thật sự là trung tâm Cửu Uyên Tiên Thành.- Có yêu khí.Mao Ô Quy giống như một con Tiểu Bạch cẩu, lão dí cái mũi trên mặt đất ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chân trời đỏ rực mà nói:- Là khí tức do Bạch Chu Yêu Tộc lưu lại .Phong Phi Vân tự nhiên biết tu sĩ Yêu Tộc đã tiến vào khu vực này.

Bởi vì đám cường giả Yêu Tộc này vốn chính là hắn liên lạc gọi đến để đối phó Hiên Viên Nhất Nhất.

Nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại lại không thể tiếp xúc với cường giả Yêu Tộc, hắn cũng không muốn lại đi đối phó Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất kỳ thật là một nữ nhân rất tốt.

Hiện tại đối với nàng thì Phong Phi Vân bớt đi một chút thành kiến, cũng không bởi vì ghi hận Thủy Nguyệt Đình mà ngay cả nàng cũng bị hắn ghi hận.Không lâu lắm, Mao Ô Quy lại ngửi thấy được khí tức của vài loại Yêu Tộc khác như Hổ Lang Yêu Tộc, Cự Nghĩ Yêu Tộc ( kiến), Hồ Tộc, Đại Phong tộc... có đến khí tức của chín loại Yêu Tộc .- Rất không bình thường, rất không bình thường .Trung tâm Tiên Thành này rốt cuộc có vật gì vậy, tại sao lại thu hút nhiều Yêu Tộc như vậy đến đây ?Mao Ô Quy hỏi.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh một tảng đá gãy lìa màu nâu xám.

Nó đã từng là một tấm bia đá, hiện tại cũng đã trở nên như một nấm đất đùn lên .Phong Phi Vân gắt gao nghiến chặt hàm răng, Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể bắt đầu khởi động càng kịch liệt hơn, có một loại cảm giác vô phương áp chế đè nén xuống.

Nhưng mà hắn lại vẫn điều động Kim Tàm Phật Khí mạnh mẽ trấn áp xuống.- Ca, ca làm sao vậy ?Phong Khanh Khanh túm lấy cánh tay Phong Phi Vân, ân cần dò hỏi.- Không sao, ngươi... lùi xa ta hơn một chút .Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về chân trời, ánh mắt lo lắng, hắn nói:- Bọn họ đến đây vì Long Thi của Chân Long .- Cái gì, Long Thi của Chân Long ?Quai hàm Mao Ô Quy trễ đến đều phải rơi trên mặt đất, lão nói:- Không có khả năng, không có khả năng.

Hài cốt Long Tộc vốn đều mai táng tại Long Trủng ( nghĩa địa rồng), không có khả năng di lưu ở bên ngoài.Phong Phi Vân có hiếu kì hơn một chút mà liếc mắt nhìn Ô Quy này.

" Long Thi chôn ở Long Trủng", đây là một chuyện cực kì bí ẩn, chỉ có trong tứ đại Yêu Tộc mới biết đến.

Làm thế nào mà lão biết được.- Ngươi xác định thật sự là một con Long Thi.Con ngươi của Mao Ô Quy lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ .Phong Phi Vân đáp:- Ta tận mắt thấy Long Thi giống như một dãy núi non trùng điệp bay qua ngang trời, khí tức trên người cực kì khổng lồ, huyết dịch đông lại trong thân thể, cuối cùng bay vào trung tâm di chỉ Tiên Thành.- Thật sự là quá tốt, thi thể Long Tộc bị mai táng ở bên ngoài thì chỉ có một loại tình huống, đó chính là xuất hiện dị đoan và phản nghịch.

Tất cả mọi thứ trên người Chân Long đều là báu vật a.

Long Lân, Long Bì ( da), Long Huyết, Long Cốt, Long Cân ( gân), Long Đảm ( nước bọt), Long Đan, Long Tâm.

Nếu như chúng ta có thể có được một khối Long Thi, sẽ không thua gì một khối viễn cổ Tiên Tàng.Mao Ô Quy chảy nước miếng đến mức không ngừng rơi trên mặt đất.- Dị đoan và phản nghịch.Trong miệng Phong Phi Vân niệm một câu như vậy.- Đừng xúc động nhiều như vậy, nếu Long Tộc đều không đến đây nhặt xác cho nó, thì đã nói rõ nó là thật sự đã phạm phải tội lớn.

Chỉ cần không làm nhục xác chết của nó thì Long Tộc cũng sẽ không tìm đến chúng ta hỏi tội.

Đây là cơ hội chỉ may mắn có được, nếu như có thể thu được Long Đan của Chân Long, thì tu vi của ngươi sẽ tiến nhanh.Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân lại bắt đầu khởi động.

Nhưng nguyên nhân đích thực dẫn động Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể không phải Long Thi, mà là một thứ gì khác .Đây là một loại linh tính kỳ quái, khiến cho Phong Phi Vân cảm giác được trong lòng không chắc chắn.Mao Ô Quy phóng đi nhanh hơn.

Lão hoàn toàn quên đi chuyện chính mình bị Nữ Ma cướp đoạt, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào thu được xác chết của Chân Long vào trong tay.- Rầm.Nó đụng đầu phải một tòa kết giới vô hình .Trong hư không, bùng phát ra một trận hào quang trắng tinh.

Vô số trận pháp đã quay cuồng trong hào quang đã hất cho lão bay lăn lộn mấy vòng, quay cuồng trên mặt đất đến bốn, năm vòng.Khi hào quang trắng tan đi, kết giới lại trở nên vô ảnh vô hình.- Ai u, mẹ đứa nào dở hơi như vậy.

Giữa cánh đồng bát ngát lại bố trí kết giới.Mao Ô Quy xoa xoa cái đầu của mình, cảm giác ánh mắt có hơi hoa lên.Chung quanh rất hoang vu, đầy những tảng đá Hoàng Thạch và phế tích, còn có dày đặc tường đổ và gạch ngói vụn.

Thỉnh thoảng có trận gió mạnh thổi qua, phát ra âm thanh như Cự Thú gầm rống .Phong Phi Vân chậm rãi đi đến vị trí Mao Ô Quy mới vừa đâm vào.

Hắn tiếp thu quy tắc thiên địa, rồi nhẹ nhàng vươn một tay về hướng trong hư không.

Một cảm giác như điện giật truyền đến từ trên ngón tay, một tầng kết giới lại xuất hiện lần nữa, nối liền trời và đất.- Rầm.Một cỗ lực lượng lớn lao vô bờ không gì sánh được liền công kích vào trên ngón tay Phong Phi Vân .Phong Phi Vân vội vàng thu tay lại, nhưng mà vẫn bị nện cho đến đầu ngón tay ngứa ngáy.- Đây là kết giới thiên địa do một vị Vũ Hóa Hiền Giả cường đại bố trí, ngăn cách một mảnh không gian rất lớn, hẳn là muốn ngăn cản mọi người tiến vào trung tâm di chỉ Tiên Thành.Phong Phi Vân nói.Mao Ô Quy suy luận:- Cũng không phải chỉ một vị Vũ Hóa Hiền Giả bố trí, mà là tập kết lực lượng của nhiều người.

Xem ra là có người muốn liên thủ chia nhau báu vật bên trong, thật sự là đâu có lý như vậy.

Một đám cường đạo.- Chúng ta cũng không phải đang đi cướp lấy Long Thi sao ?Phong Khanh Khanh cười khanh khách, ánh mắt chớp chớp .- Chúng ta không giống bọn họ.

Chúng ta cướp lấy Long Thi chỉ là vì để làm nghiên cứu.

Nói thiệt cho các ngươi biết, lão phu gần đây đang nghiên cứu một Thái Cổ bí ẩn, đang muốn lấy ra một chút Long Huyết, rồi từ trong Long Huyết tìm kiếm trí nhớ Long Tộc viễn cổ.Mao Ô Quy rất là đắc ý mà nói thần bí như vậy .-------Chương 1514: Tiên Thành tìm yêu (1)- Thôi đi.Phong Khanh Khanh đương nhiên là không tin.- Đừng vội không tin a.

Tứ đại Yêu Tộc có truyền thừa từ xa xưa nhất, huyết mạch trong thân thể cũng là từ thuở xa xưa nhất.

Nếu muốn nghiên cứu vấn đề bí ẩn kia, dẫu thế nào cũng phải bắt đầu nghiên cứu từ trong huyết mạch tứ đại Yêu Tộc .Mao Ô Quy lại nói:- Cho nên nói lần này chúng ta vô luận như thế nào đều phải cướp lấy hài cốt Chân Long.

Nếu như mà nghiên cứu của ta có thành quả, thì nó sẽ trở thành bước ngoặt lịch sử.

Các ngươi cứ chờ xem lão phu nổi danh thiên hạ, danh thơm muôn đời.

Cứ run rẩy đi, hai kẻ bán yêu với nhân loại các ngươi này.Phong Phi Vân không muốn thấy một con Ô Quy làm bộ trước mặt mình.

Cái này thật sự không có cái gì đáng giá tán thưởng khen ngợi, vì thế hắn nói:- Vậy ngươi có lẽ trước hết nghĩ biện pháp làm thế nào phá vỡ kết giới, nhà nghiên cứu vĩ đại .- Xì, cái này cũng có thể làm khó lão phu sao.Mao Ô Quy ánh mắt kiêu ngạo, vẻ mặt nghiêm túc, lão nói:- Lão phu tinh thông một loại bí thuật, có thể xé rách tất cả kết giới trong thiên địa.Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân cũng có lực lượng phá kết giới.

Nhưng mà một đạo kết giới này chính là do mấy vị Vũ Hóa cường giả bố trí, đã vượt qua phạm vi lực lượng của Thiên Tủy Binh Đảm .Phong Phi Vân tự nhiên cũng tinh thông một chút thần thông phá vỡ kết giới, chính là lực lượng đều kém một phân, nên hắn cũng không cách nào phá vỡ một tòa kết giới này .Mao Ô Quy dựng đứng người lên, hai chân vươn dài ra, thật sự liền như một con vịt nho nhỏ.

Lão đi tới phía trước kết giới thiên địa, sau đó...

Hé miệng ra cắn.- Rầm.Trên kết giới sinh ra vô tận điện mang, nó hất bay lão đi ra ngoài xa, toàn thân đã bị nám đen, trong miệng không ngừng phun ra khói đen, lưỡi như phun lửa .Mao Ô Quy thở yếu ớt nằm trên mặt đất, trong miệng vẫn còn điện mang đan xen.- Cái này...

Đây là bí thuật của lão ?Phong Phi Vân hỏi.Mao Ô Quy đứng lên, lão đáp:- Trước kia... cách này cũng luôn trăm lần thử được cả trăm.

Nếu không cắn thì không phá được kết giới.

Nhưng lần này đây thuần túy là sai lầm.

Con mẹ nó, là đám người bố trí kết giới kia quá mạnh mẽ.

Hơn nữa trên kết giới còn bố trí trận pháp công kích để lừa Ô Quy a.- Hãy để cho ta đến thử xem .Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực, ngưng tụ vô tận Hỏa Diễm chỉ còn to như nắm tay, rồi hóa thành một đám hỏa châu màu đỏ đậm .Hỏa Diễm cực kì ngưng tụ cô đọng bắt đầu chậm rãi thiêu đốt kết giới.Đại khái sau nửa canh giờ, kết giới mới bị luyện hóa mở ra một lỗ thủng nhỏ.Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, có thể bị luyện hóa tách ra là đã nói lên cách này hữu dụng.

Hắn vội vàng thúc dục càng nhiều lực lượng hơn, sử dụng Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực bắt đầu không ngừng mở rộng lỗ thủng, cuối cùng đạt tới mức độ có thể để cho một người đi qua .- Ta đi vào trước.Mao Ô Quy rất thèm thuồng đối với Long Thi, lão là người thứ nhất nhảy vào.

Ngay sau đó Phong Khanh Khanh cũng bay vào.Phong Phi Vân là người cuối cùng xông vào.Sau khi xông vào kết giới, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mờ mịt lạnh như băng.

Đây là một tòa phế thành từ thuở xa xưa, tường thành xám như chì, khắp nơi đều đổ nát tả tơi.

Có thành vực trôi nổi ở trên trời, có cái đã rơi rụng nằm trên mặt đất, tựa như bị từng đạo Khai Thiên Cự Phủ ( búa xẻ trời) chém vỡ.Những bức tường nhà cửa đổ nát thê lương, tường thành cổ vỡ vụn, đền đài sụp đổ đầy rẫy khắp cả không gian.Liếc mắt nhìn lại không thấy điểm cuối, có những con đường lớn bị cắt ngang, những toà nhà hình tháp bị phá hủy, tất cả đều tượng trưng cho nơi này đã từng có một thời phồn hoa.Ở trong bức tường cổ đổ nát kia còn có Vẫn Thiên Linh Thạch.Mao Ô Quy không biết từ địa phương nào đã moi ra được một quả đại chuỳ tử, lão vác ở trên vai định đi đập phá tường cổ để moi Vẫn Thiên Linh Thạch ở bên trong ra .Phong Phi Vân liền xông lên tóm lấy lão lại, thu lấy quả chùy trong tay lão rồi nói:- Có cường giả đã bố trí trận pháp ở chỗ này, bất cứ đồ vật gì cũng không được làm lộn xộn, nếu không có thể sẽ dẫn đến bất trắc.Đi vào một tòa Cổ Thành bị tàn phá này, trên mặt đất còn có một số mảnh xương nhỏ trắng ngần sáng bóng.

Đây là xương của cường giả, đã tám vạn năm trôi qua mà nó vẫn không bị mục nát .- Trong một tòa di chỉ Tiên Thành này có lực áp chế rất mạnh, ép tới lão phu đều sắp sửa không cử động nổi.

Xem ra thật sự có cường giả bố trí trận pháp ở chỗ này, không biết phải chôn bao nhiêu Vẫn Thiên Linh Thạch ở trong một tòa Cổ Thành này .Mao Ô Quy cảm giác như thể trên người có mấy quả núi lớn đang đè ép.

Ở tại Hồng Diệp Tinh đều không có lực áp chế mạnh như vậy.Càng đi về hướng tới trung tâm di chỉ Tiên Thành, áp lực liền càng lúc càng lớn.

Xem ra những tu sĩ còn chưa đạt tới Niết Bàn Đệ Tứ Trọng, phỏng đoán vừa đi vào di chỉ Tiên Thành liền bị đè cho quỳ rạp trên mặt đất.Mà đó mới chỉ là bên ngoài Cửu Uyên Tiên Thành mà thôi, còn lực áp chế ở trung tâm Cửu Uyên Tiên Thành thì không biết còn cường đại đến đâu .- Xem ra là có người không muốn để cho bí mật nơi này bị người biết được, nhưng mà lại không phá hủy nổi bí mật ở đây, cho nên mới bố trí một lượng lớn Vẫn Thiên Linh Thạch tại trung tâm Tiên Thành, có lẽ...

Không ai có thể tới trung tâm Tiên Thành.. .Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân trở nên càng sôi sục hơn, đôi mắt đều trở nên đỏ bừng, trên cánh tay sinh ra từng đạo hoa văn ma quái nhàn nhạt .Ma huyết trong thân thể Phong Phi Vân như là bắt đầu bốc cháy lên, nó bức lui cả Kim Tàm Phật Khí.

Trên hai tay cánh tay sinh ra những cục u nho nhỏ, hình dạng giống như Long Lân.

Tất cả những kinh mạch màu xanh cũng nổi gồ lên, trông có vẻ cực kì hung ác.- Ca.Phong Khanh Khanh lại lần nữa nhận thấy được sự dị thường của Phong Phi Vân, nên cực kì ân cần đi đến gần hắn .Mao Ô Quy cũng nhận thấy được dị thường, lão liếc nhìn Phong Phi Vân chỉ chốc lát, rồi nói:- Là Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn xuất hiện vấn đề, ngươi có lẽ cách hắn xa một chút thì tốt hơn.Phong Phi Vân lại lần nữa mạnh mẽ áp chế Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể xuống, rồi nói nghiêm túc:- Phong Khanh Khanh, ngươi đi vào trong Thiên Quốc trước đi.- Ta không, ta sẽ không đi vào.Phong Khanh Khanh bĩu môi, cực kì bướng bỉnh, dáng người mảnh dẻ mềm mại hóa thành một bóng trắng, né tránh rất xa.Tốc độ của Phong Phi Vân nhanh như Quỷ Ảnh.

Hắn bắt lấy Phong Khanh Khanh, sau đó trả nàng về trong Thiên Quốc.Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân rất tà tính, một khi nó bắt đầu điên cuồng thịnh nộ liền có nhu cầu rất cao đối với nữ nhân, kích thích dục vọng trong thân thể.

Hắn sợ chính mình sẽ không khống chế nổi, cho nên không thể không trả Phong Khanh Khanh về trong Thiên Quốc.-------Chương 1515: Tiên Thành tìm yêu (2)- Trong thân thể của ngươi không có Long Huyết chứ ?Mao Ô Quy bắt đầu trở nên hưng phấn, rất muốn rút một ống máu trong thân thể Phong Phi Vân ra để nghiên cứu.Phong Phi Vân áp chế hoa văn ma quái trên cánh tay, ánh mắt lại vẫn đỏ đậm như trước, như là hai luồng máu tươi.

Hắn nhìn chăm chú Mao Ô Quy trong lòng cực kì khó chịu.- Khụ khụ, lão phu...

Lão phu không có hứng thú đối với huyết dịch của ngươi.

Ơ, lại ngửi thấy được yêu khí .Mao Ô Quy đi dọc theo một con đường lớn đã bị tàn phá về hướng trung tâm di chỉ Tiên Thành.

Lực áp chế trên thân thể hắn càng lúc càng mạnh, làm cho tốc độ trở nên càng lúc càng chậm.- Xoẹt xoẹt.Một cánh tay sắt đánh ra từ phía sau một tòa tường cổ, nó chụp xuống về hướng Mao Ô Quy .Cánh tay sắt này rất kỳ quái, nó không giống như cánh tay nhân loại, dài chừng hơn sáu thước.

Nó vươn ra như một đôi kìm lớn, làm cho mặt đất dưới chân Mao Ô Quy đều bị vỡ vụn .- Ta nhổ vào, món đồ gì đây ?Mao Ô Quy bay vọt lên, lão nhảy đến trên vai Phong Phi Vân, sau đó trốn vào trong vạt áo của Phong Phi Vân, chỉ lộ ra nửa cái đầu .- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Một con kiến so với voi thì còn lớn hơn nhiều húc đổ bức tường cổ.

Nó xông ra ngoài, toàn thân đều là áo giáp như kim loại.

Nó vươn dài sáu cái chân vững chắc to như miệng bát cũng giống như là kim loại luyện thành.

Trên mỗi một chân cũng có một cái kìm lớn, vô cùng sắc bén.- Chỗ Yêu Tộc làm việc, người không liên quan mau lui.Con Cự Nghĩ (kiến khổng lồ ) này này mở miệng nói ra lời người đời, âm thanh rất lạnh nhạt, tràn ngập sát khí.Phong Phi Vân hai mắt đỏ ngầu, khí tức trên người rất không ổn định, trên cánh tay ngưng tụ ra lực lượng vạn thú, chỉ một quyền đã đánh bay con Cự Nghĩ này đi ra ngoài, chân tay như kim loại kia đều đã đứt đoạn thành hai nữa .- Rầm.Con Cự Nghĩ này kêu thảm một tiếng, thân thể hóa thành hình người, toàn thân bao trùm áo giáp màu đen.

Nó vươn sáu cánh tay ra, mỗi một cánh tay đều tựa như một chiếc kìm lớn sắc bén .Trong miệng hắn phun ra một quả bùa chú, bùa chú hóa thành một đạo ánh sáng lung linh bay đi ra ngoài.- Yêu Tộc chúng ta có rất nhiều cường giả tụ tập ở chỗ này, ta đã thông tri cho bọn họ.

Chả mấy chốc sẽ có cường giả chạy đến đây trấn áp ngươi.Con yêu Cự Nghĩ lạnh giọng nói.Thân thể Phong Phi Vân khẽ động, đột nhiên hắn xuất hiện ở trước người Cự Nghĩ Yêu Tộc.

Trong lúc đối phương vẫn còn không kịp phản ứng lại, thì một chưởng đã nện vào đỉnh đầu của hắn, lập tức đập vỡ thân thể của hắn thành muôn vàn mảnh nhỏ, yêu huyết chảy tràn con đường lớn .- Nhân loại lớn mật, nơi đây đã bị Yêu Tộc khoanh thành vùng cấm.

Ngươi dám xông vào, thì coi như vận số của ngươi quá kém.- Nói thừa nhiều như vậy để làm chi, mau giết hắn đi.Hai lão già mặc trường bào màu xám bay ngang trời đến chỗ hắn, trên người yêu khí dày đặc, khí thế vô cùng bá đạo.

Cả hai đều tự đánh ra một khối yêu cốt, nện về hướng Phong Phi Vân .Bọn họ đã phong tỏa một mảnh xứ sở này, mưu đồ bí mật đại sự nên không muốn bị tu sĩ nhân loại xông vào.- Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!.Trên cánh tay Phong Phi Vân dày đặc hoa văn yêu quái, ma khí bốc lên, tựa như biến thành hai cái tà trảo.

Hai tay công kích ra, hắn đánh ra hai đạo thú hồn như nước cuộn trào, nện thẳng vào hai khối yêu cốt kia .Thú hồn và yêu cốt bắt đầu giằng co, chúng đều bùng phát ra dao động lực lượng khủng bố.Hai lão già mặc áo choàng màu xám có vẻ cực kì cố hết sức.

Cả hai điều động lực lượng toàn thân, toàn bộ lực lượng đều đánh về hướng Phong Phi Vân .- Phá cho ta .Từ trong thân thể Phong Phi Vân lao ra một vạn con Linh Thú chiến hồn.

Bởi vì đã bị Vẫn Thiên Linh Thạch áp chế, những Linh Thú chiến hồn này đều bị áp chế trong một vùng mười thước, nhưng mà uy lực vẫn mạnh mẽ.

Vạn thú hiện ra, lực lượng oanh kích ra xa.- Phốc.- Phốc.Hai vị cường giả Yêu Tộc bị nện vỡ thành hai đám mây máu .Hai khối yêu cốt kia rơi rụng xuống trên mặt đất, làm cho mặt đất xuất hiện ra hai cái hố to... .Phong Phi Vân nhặt hai khối yêu cốt trên mặt đất lên.

Đây đều là đại yêu cốt, mặc dù chỉ là một khối rất nhỏ, nhưng vẫn nặng khoảng một ngàn cân.

Trên đó vẫn còn lưu lại được lực lượng của đại yêu, uy lực có thể so với một kiện Linh Khí cường đại .- Hai tên bị ngươi đánh chết vừa rồi chính là Hổ Lang Yêu Tộc, hơn nữa lúc trước gặp phải Cự Nghĩ Yêu Tộc. ..

Thật sự là kỳ quái, bởi vì ngay trong mỗi đại Yêu Tộc thì tất cả vẫn luôn cạnh tranh lẫn nhau, đối địch với nhau.

Nhưng hiện tại lại liên kết chung tay, chẳng lẽ bọn họ là muốn độc chiếm một khối hài cốt Chân Long kia?

Cũng không đúng a, một mảnh thành vực này vẫn còn thuộc về khu vực bên ngoài, cũng không có khí tức của hài cốt Chân Long.Mao Ô Quy giấu ở bên trong trang phục của Phong Phi Vân.

Lão thụt đầu vào chứ không dám thò đầu ra.Lúc ở trong Thánh Linh mộ táng lão đã đoạt đi Tinh Hồng Cổ Thuyền, bị rất nhiều cường giả Yêu Tộc trông thấy.

Nên bây giờ quả thật lão không muốn bị người ta nhận ra, sau đó bị một đám Yêu cường đại vây công.Phong Phi Vân xông qua trận pháp do cường giả Yêu Tộc bố trí, đi vào trong một mảnh phế tích Tiên Thành này.

Từ bên trong kiến trúc đổ nát ở hai bên vọng ra âm thanh của sinh vật chưa biết.

Những sinh vật này ẩn náu trong bóng tối đều không hề xuất thủ, mà là đi theo Phong Phi Vân ở một cự li vừa phải .Rất hiển nhiên bọn họ đều cảm nhận được khí tức cường đại tản mát ra từ trên người Phong Phi Vân, không kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ.Một làn sương mù đen tuyền chuyển động giữa đám cung điện bị tàn phá, từ trong làn sương mù hiện ra một đôi mắt xanh lè, còn có một cái miệng to như chậu máu.

Nó nói nặng trịch đầy nguy hiểm:- Người trẻ tuổi, hôm nay mười tộc Yêu Tộc tụ tập tại đây.

Nơi này không phải chỗ mà ngươi nên xông vào .Phong Phi Vân dừng bước chân lại.

Hắn nhìn thoáng qua đám sương mù màu đen kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm rồi trầm giọng nói:- Ngươi vẫn còn không có tư cách nói lời đó với ta.- Hừ, ta chính là yêu tướng của Âm Phong Yêu Tộc, tại Vạn Tộc Chiến Trường có trên vạn điểm quân công.

Vậy mà ngươi lại còn nói ta không đủ tư cách.Đám sương mù đen tuyền kia lúc tụ lúc tan, không có hình dáng cố định.

Nó giống như một hồi gió lạnh thấu xương .Từ trong đám sương mù màu đen vươn ra một thủ trảo hung ác, móng tay bén nhọn.

Nó hóa thành những mũi thần nhận ( dao thần).- Âm Phong Yêu Tộc, chỉ là Yêu Tộc không ra gì thôi.Phong Phi Vân huýt sáo một tiếng, từ trong miệng phun ra Phượng Hoàng Nghiệt Hỏa vô tận.

Nó hóa thành một biển lửa đỏ đậm cực nóng, thổi cho vị yêu tướng Âm Phong Yêu Tộc bị bắn bay đi xa.

Gió lạnh trên người nó đều thiếu chút nữa bị đánh tan.-------Chương 1516: Nhất niệm sinh diệt- Ngao.- Hưu.Tất cả những tu sĩ Yêu Tộc ở chung quanh cũng bay vọt ra, đồng thời công kích nhằm vào Phong Phi Vân, muốn giết chết tu sĩ nhân loại xông vào chốn này.Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn ngạo nghễ, hắn xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm rồi hóa thành mấy ngàn thanh Tiểu Kiếm.

Ngự Kiếm bay nhanh, rồi đại chiến tứ phương... .Ở một góc khác của thành vực này.

Trong một căn đình viện đầy cổ mộc khô héo .Nơi này đã bị hoang phế tám vạn năm, những cây Thiết Mộc từng sống vạn năm đều đã tử vong, muôn vàn khối gạch ngói vụn đều tan thành cát vụn.

Tất cả ao hồ nước cũng khô cạn, từ trong các vết nứt đang không ngừng phun ra khói đen.Hiên Viên Nhất Nhất ngồi ở bên một cái bàn đá, áo quần trắng tinh, gương mặt thanh thản, ánh mắt rong veo.

Những ngón tay tựa như Bạch Ngọc đang nắm một cây Tiên Xích, tất cả quy tắc trong thiên địa tựa hồ đều tụ tập vào nàng, ngưng tụ tại Tiên Xích trên tay nàng.Nàng lẳng lặng ngồi đó, khắp người đầy những ngọn lửa thánh khiết không thực.

Dáng vẻ nàng thư thái thật giống như đã tách rời với cả thiên địa .Ở trong một tòa đình viện này còn đứng hơn mười vị cường giả Yêu Tộc đến từ hàng chục Yêu Tộc.

Có Bạch Chu Yêu Tộc, Hổ Lang Yêu Tộc, Cự Nghĩ Yêu Tộc, Hồ Tộc...

Đều là những cường giả Yêu Tộc.

Mọi người đều có diện mạo hiên ngang, khí tức nước cuộn trào.Tuyệt đại đa số đều bước vào cảnh giới Vũ Hóa, thuộc về tiên hiền trong Yêu Tộc.- Nơi đây đã bị phong kín hoàn toàn, tất cả Thiên Cơ quy tắc cũng bị bưng bít .Một lão bà Yêu Tộc đầu đầy tóc bạc bước đi tập tễnh.

Bà đi tới phía trước một chiếc linh xa trắng tinh rồi cung kính vái một cái với người bên trong .Chiếc linh xa này chính là dùng Thiên Tinh Phác Ngọc tế luyện mà thành.

Nó được bẩy con Loan Điểu kéo ( chim loan), toàn thân đều là tia chớp sáng trắng.

Bên trong có một vị giai nhân tuyệt đang ngồi, đó là Công Chúa của Bạch Chu Yêu Tộc, Phi Viên Công Chúa.Phi Viên Công Chúa khoác trên người một tầng sa mỏng, da thịt trắng nõn, lồng ngực căng tròn, vòng eo mảnh mai.

Cánh tay ngọc như ngó sen, ngón tay mềm mại thon thả, mỗi một móng tay đều được gọt rũa thật sự tinh xảo.Tuyết Lang và Diêu Cát giờ phút này cũng đứng ở bên cạnh chiếc linh xa này.

Tuyết Lang chính là Hoàng tộc của Bạch Chu Yêu Tộc, hơn nữa còn là cô ruột của Phi Viên Công Chúa.

Cho dù trong thân thể của nàng đã in dấu ấn ký nô lệ của nhân loại, nhưng mà vẫn có thể được Phi Viên Công Chúa tín nhiệm.- Thủy Nguyệt Thánh Nữ, chúng ta lại gặp mặt .Âm thanh của Phi Viên Công Chúa rất dễ nghe, véo von như nước suối róc rách.

Mặc dù chỉ là nghe được âm thanh của nàng, nhưng đều sẽ làm cho người ta phải mê mẩn .Hiên Viên Nhất Nhất ngồi ở cái trên một hòn đảo nhỏ nằm giữa trung tâm hồ, thanh tú tuyệt trần.Chỉ là nước trong hồ kia đã sớm khô cạn mấy vạn năm, nên hòn đảo nhỏ thật giống như bị cô lập ở chính giữa hồ, làm cho có vẻ tình cảnh của nàng cũng trở nên rất thê lương.- Ba năm ước hẹn, tựa hồ hơi sớm.Hiên Viên Nhất Nhất vẻ mặt rất bình tĩnh, trên người có vô số ráng tiên đang quay vòng, bộ quần áo trắng trên người chập chờn như sương khói.- Thật sự cũng không tính là sớm hơn.Phi Viên Công Chúa khẽ hé mở làn môi đỏ mọng .- Ngươi còn không phải đối thủ của ta, sẽ không đoạt được Thiên Nhai Xích.Hiên Viên Nhất Nhất nắm cái thước trong tay, tựa như nắm một mảnh thiên địa.Những cường giả Yêu Tộc này, mọi người đều có phong độ bất phàm, uy chấn một chốn.

Nhưng mà lại cực kỳ kiêng kỵ đối với cái thước trong tay nàng, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.Phi Viên Công Chúa thần thái cao ngạo, tiên nhan thanh tú xinh đẹp, trên người cũng có khí lực hào hùng lao ra.

Nó hóa thành hình dáng một con Bạch Chu khổng lồ ở bên ngoài linh xa .Trên người Bạch Chu có một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố từ thuở xa xưa mà hào hùng.

Nó giống như muốn chấn vỡ bầu trời, phá tan thiên hạ .- "Vạn Kiếp Bất Tử Công" và "Thiên Nhai Đạo" đều là thần thông do Thánh Tổ sáng chế.

Hôm nay ta liền muốn xem rốt cuộc là "Vạn Kiếp Bất Tử Công" mạnh, hay là"Thiên Nhai Đạo" mạnh hơn.Phi Viên Công Chúa có được truyền thừa "Vạn Kiếp Bất Tử Công", tốc độ tăng tu vi cực nhanh, đã bước vào Niết Bàn Đệ Lục Trọng, lực lượng cực kì mạnh mẽ.

Đám người Tống Thành Danh của Âm Gian Giới, Du Tử Lăng của Vô Thọ Tinh Cung cũng là cảnh giới này.

Nhưng mà bọn hắn so với Phi Viên Công Chúa thì yếu hơn không chỉ một bậc.Tơ nhện bay ra đầy trời, đó là muôn vàn đạo hào quang trắng công kích tới, nó tràn ngập Tử khí.Ngón tay trắng ngần của Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng vỗ một cái trên bàn đá, một đạo ánh sáng thần thánh trắng tinh bay ra từ đầu ngón tay nàng.

Nó tràn ngập sức sống vô tận, làm cho trên hòn đảo nhỏ trụi lủi sinh ra những mầm cỏ xanh nhạt, còn có những gốc hoa hồng nở rộ, mùi hoa thơm ngát .- Rào rào rào .Từ trong cái hồ vốn đã khô héo vọt lên một dóng nước suối trong suốt, chả mấy chốc liền điền đầy cái hồ.

Sóng nước dập dờn, khói linh như sương mù .Mà ngay cả những cây khô chết đi mấy vạn năm quanh căn nhà đình viện này đều nhú ra những mầm mới.

Chúng phóng ra linh khí, phơi phới sức sống ngời ngời với màu xanh mơn mởn tựa như ngọc Phỉ Thúy .- Một năm trước nàng vẫn còn là cảnh giới 'Đạo Tâm thế giới', chỉ sau một năm cảnh giới lại lần nữa tăng lên, đã đạt tới cảnh giới 'Nhất Niệm Sinh Diệt' .- Đây chính là cảnh giới mà đại hiền giả mới có thể bước vào, thiên tư của nàng thật sự rất cao.

Tuổi còn trẻ mà đã bỏ lại phía sau vô số tiên hiền, đây là Thánh Linh thiên tư a.Tất cả những cường giả Yêu Tộc này cũng kinh hãi không thôi, họ đều bị tu vi tâm cảnh của Hiên Viên Nhất Nhất làm kinh sợ.

Bọn họ đều là nhân vật đã tu luyện mấy ngàn năm, nhưng mà tu vi tâm cảnh lại thúc ngựa đều không theo kịp một nữ nhân trẻ tuổi tu luyện không đủ trăm năm .- Nếu như để cho nàng thực sự trưởng thành, nói không chừng chính là Thủy Nguyệt Đình thứ hai .- Tu vi tâm cảnh của nàng mặc dù cao đến vô song, nhưng dù sao chỉ là cảnh giới Niết Bàn, chúng ta đủ sức để trấn áp nàng .Hơn mười vị cường giả Yêu Tộc đều quyết tâm phải giết chết Hiên Viên Nhất Nhất.

Bọn họ đều là Vũ Hóa Hiền Giả, lực lượng trong thân thể khổng lồ như một tòa hoàn vũ.

Nay đồng thời động thủ đối với Hiên Viên Nhất Nhất .Thanh cổ kiếm trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất rung động.

Nó phát ra một tiếng huýt sáo rồi bay ra khỏi vỏ kiếm, kéo theo một đạo ánh sáng trắng xóa lung linh.

Nó giống như ngôi sao băng bay lên rồi nghênh chiến tứ phương.Nàng vẫn ngồi ở bên cạnh bàn đá, áo trắng phất phơ, mắt nhung trong veo.

Nàng lấy ý niệm của bản thân để khống chế cổ kiếm, phát ra kiếm ý khiếp người như nước cuộn trào.

Không ngờ nàng lấy lực của một người ngăn cản hơn mười vị Vũ Hóa Hiền Giả, tựa như một vị nữ kiếm tiên bất bại.-------Chương 1517: Đại đạo chí giản (1)- Đây là uy lực của "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển", lấy tâm Ngự Kiếm.

Tâm càng mạnh, kiếm lại càng mạnh mẽ; tâm càng tĩnh, kiếm cũng vẫn là vô địch.Tuyết Lang dáng người khêu gợi, trước nhô sau vểnh, ngọc thể căng tròn.

Nàng nhìn chăm chú Hiên Viên Nhất Nhất đang ngồi thong dong ở giữa hồ .Diêu Cát như thiếu nữ còn ngây ngô, da thịt mịn màng, mái tóc dài đen nhánh, sóng mắt mê người, cổ kiêu trắng nõn như Bạch Ngọc Điêu Thành.Trong đôi mắt nàng hiện ra nụ cười thấp thoáng, nàng nói:- Thật là kiếm pháp lợi hại.

Phong Phi Vân mà đối địch với nữ nhân này, sợ là sẽ phải nếm mùi vị thất bại .- "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển" chính là Kiếm Điển chí cao vô thượng của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Từ khi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh khai sáng đã qua vạn năm, nhưng số người có thể tu luyện "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển" tới cảnh giới 'Nhất Niệm Sinh Diệt' không vượt qua hàng chục.

Mà ở vào cái tuổi như Hiên Viên Nhất Nhất lại có thể tu luyện tới cảnh giới 'Nhất Niệm Sinh Diệt' thì chỉ có hai người.

Một người chính là bản thân Thủy Nguyệt Thánh Thần, một người là Hiên Viên Nhất Nhất.Bạch Chu Yêu Tộc chiếm cứ địa bàn ở gần lãnh thổ quốc gia của nhân loại.

Nên biết chuyện nhân loại quật khởi vạn năm này ắt gắn liền với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh .Thủy Nguyệt Thiên Cảnh quật khởi cũng uy hiếp đến sự sinh tồn của hơn mười Yêu Tộc ở chung quanh.

Cho nên những Yêu Tộc này cũng có hiểu biết đối với một vài thứ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh .- Tâm tĩnh tắc kiếm lợi, tâm hằng tắc kiếm cường, nhất niệm vi sinh, nhất niệm vi diệt (Tâm tĩnh thì kiếm sắc, tâm ổn định thì kiếm mạnh, một niệm là sống, một niệm là diệt ).. .Hiên Viên Nhất Nhất thanh nhã mà thư thái, từ đôi môi đỏ mọng khẽ khàng thốt ra Kiếm Quyết.

Thanh cổ kiếm đang bay giữa trời cao kia cũng trở nên càng lúc càng mạnh hơn, kiếm khí tung hoành tứ phương, đánh bay những vị Yêu Tộc Hiền Giả ra tít xa.- Phốc.- Phốc.Kiếm như rồng lượn, khí bốc tận mây xanh .Liên tiếp bốn vị Vũ Hóa Hiền Giả bị trường kiếm đả thương, miệng phun ra máu, trên người có kiếm khí đang quấy loạn, xâm nhập vào mạch máu của bọn họ, khiến cho bọn họ khi lui trở về không dám nhúc nhích, chỉ toàn lực áp chế kiếm khí trong thân thể.Không hổ là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, chỉ là ngồi ở nơi này, không hề dùng đến chân tay, liền đánh bại bốn vị Vũ Hóa Hiền Giả.

Đây là cảnh giới cường đại như thế nào.Vẫn còn có bảy vị Vũ Hóa Hiền Giả không bị bại, nhưng mà cũng lâm vào cảnh chiến đấu gian nan.

Phía trước bọn họ tựa như có một quả núi cao không thể rung chuyển đang trấn giữ.

Mỗi một kích của bọn họ cũng giống như là đang đánh vào trên người của mình.- Các ngươi lui xuống đi, ta không muốn lấy tính mạng của các ngươi .Hiên Viên Nhất Nhất vẫn ngồi thẳng người, trong âm thanh không có một chút hứng thú nào .Một vị Hiền Giả Âm Phong Yêu Tộc lạnh giọng cười nói:- "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển" chú trọng lấy tâm Ngự Kiếm, tâm tĩnh bất bại.

Hiện tại nàng nhìn như dễ dàng, kỳ thật rất có thể đã bị thương trong lúc đánh nhau vừa rồi.

Giờ còn làm ra vẻ uy phong, muốn hù dọa chúng ta rút lui thôi... .- Không sai, ta cũng không tin nàng chỉ chừng ấy tuổi mà có thểđánh bại hết hơn mười vị cường giả Vũ Hóa cảnh chúng ta.Một vịđại hán của Hổ Lang yêu tộc đi ra, thân mặc chiến giáp nặng nề, trầm giọng hống một cái, thanh âm như lôi đình.Hiền giả của Âm Phong yêu tọc cùng hiền giả của Hổ Lang yêu tộc thân thểđồng thời bay ra, rơi lên trên mặt nước ao giống như dẫm trên đất bằng, đồng thời triển khai thần thông mạnh nhất ngưng tụ ra hai đạo phá hư chi lực oanh kích hướng Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi dài mà cong, một cỗ kiếm ý từ mi tâm nàng bay ra, dung nhập vào trong cổ kiếm.- Thình thịch!Quang hoa trên thân cổ kiếm tăng vọt, tựa như một đạo lưu tinh đem đan điền của hiền giả Hổ Lang yêu tộc xuyên thủng.- A, ngươi...

Ngươi phếđi tu vi của ta....Đan điền của vị hiền giả Hổ Lang yêu tộc kia vỡ tan, thân thể nhanh chóng trở nên già nua, da thịt trên người héo rút, da trở nên nhăn nheo, ngã trên mặt đất không ngừng co quắp.- Phốc!Vị hiền giả kia của Âm Phong yêu tộc cũng bịđánh cho nguyên khí tổn thương nặng nề, gục trên mặt đất khó có thể bò dậy, thân thể giống như là muốn tiêu tán trong gió.Đây là một cỗ kiếm ý nhiếp nhân tâm phách, làm cho tâm thần của người ta đều không nhịn được mà run lên....Một cái cổ nhai rất dài, trên mặt đất tràn đầy yêu thi, máu tươi nhuộm đỏ cổ thạch, nhiễm đỏ một phiến thành vực này.Cả người Phong Phi Vân đều là máu tươi, chung quanh thân thể có hưảnh vạn thú hiện ra, đánh ra một quyền là có thểđánh nát một vị tu sĩ yêu tộc.Sát khí trên người Phong Phi Vân cuộn trào, đem những tu sĩ yêu tộc kia khiến cho kinh sợ thối lui, đi tới bên ngoài một tòa đình viện cổ lão, một đôi ánh mắt đỏ như máu hướng về bên trong nhìn chằm chằm, cũng không tùy tiện xông vào, chậm rãi duỗi ngón tay ra, một tầng bạch sắc trận quang xuất hiện.Đây là một tầng lực lượng của trận pháp!- Thình thịch!Một quyền oanh ra, bộc phát ra lực lượng gấp vạn lần tu sĩ Niết Bàn đệ ngũ trọng, đem trận pháp oanh phá, sau đóđẩy đại môn đi vào.Tòa đình viện này lộ ra vẻ rất là an tĩnh, nhưng mà lại có mùi máu tươi nhàn nhạt, có rất nhiều nơi đều có dấu vết lưu lại sau khi chiến đấu.Hiên Viên Nhất Nhất như cũ ngồi ở trung ương ao nước, bạch y bồng bềnh, tóc dài chập chờn, gáy ngọc thon dài, mang theo cổ kiếm, tay niết thước ngọc lộ ra vẻ rất yên tĩnh.Cường giả của yêu tộc nhưng là một người cũng không nhìn thấy.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ao, nhìn một chút vết máu bên hồ, lại nhìn Hiên Viên Nhất Nhất thánh khiết đoan trang ở trong ao, trong lòng thầm than một tiếng, tu vi của nàng lại trở nên mạnh mẽ rồi.Thanh phong thổi qua, đem nước ao trong suốt thổi thành từng đạo gợn sóng.- Bọn họđều là ngươi mời đến a!Thanh âm của Hiên Viên Nhất Nhất mơ hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dễ nghe.Phong Phi Vân nói:- Không sai!- Hành tung của chúng ta chỉ có ngươi và ta biết, nếu như không có người nào mật báo, cường giả không thể nào đến nhanh như vậy được.Thanh âm của Hiên Viên Nhất Nhất như thanh linh, cũng không có quá nhiều cảm xúc ở trong đó.- Một chút cũng không giả!Phong Phi Vân cũng không phủ nhận.Nàng lại nói:- Phi Viện công chúa là một nữ tử rất thông minh, ngươi muốn mượn tay nàng đến đối phó ta nhưng mà nàng lại bán đứng ngươi!Phong Phi Vân cười nói:- Điểm này ta đã dự liệu trước rồi, trên đời này cũng không thiếu người thông minh, nếu như ngươi xem người khác như kẻ ngu, như vậy người ngu cuối cùng nhất định là chính mình.- Ta rất hiếu kỳ, ta cũng không có chỗ nào bất lợi với ngươi, cũng không có bất kỳ thù hận gì, vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế?Hiên Viên Nhất Nhất hướng Phong Phi Vân nhìn chằm chằm, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân.-------Chương 1518: Đại đạo chí giản (2)Phong Phi Vân cười một cái, nói:- Có một số việc ngươi không biết được.Hiên Viên Nhất Nhất lại nói:- Ta đây liền càng hiếu kỳ rồi, nếu như ngươi đã muốn đối phó ta, vì sao lại ở bên ngoài giết nhiều cường giả của yêu tộc như vậy, mục đích đến nơi này là cái gì, đây có phải là quá mâu thuẫn hay không.Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng lại, nói:- Ta cũng không biết tại sao...Dừng một chút, lại trêu chọc nói:- Nói không chừng ta đột nhiên phát hiện ra chính mình thích ngươi, cho nên bỏ chạy trở về xem ngươi đã chết hay chưa.Hiên Viên Nhất Nhất đối với câu nói trêu chọc này của Phong Phi Vân hoàn toàn thờơ, lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, tiên mâu linh hoạt kỳảo, trầm ngâm nói:- Hai vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi bị Phi Viện công chúa mang đi, ngươi giết nhiều cường giả yêu tộc như vậy, sợ rằng Phi Viện công chúa sẽ không tha cho các nàng.ÁNh mắt của Phong Phi Vân cũng trở nên ngưng trọng, cũng biết tình huống rất không ổn, tính toán đuổi theo đem Diêu Cát cùng Tuyết Lang cứu về, hắn vừa mới quay người lại đã nghe được phía sau truyền đến một thanh âm trầm muộn.- Ngân!Khi hắn lần nữa xoay người hướng Hiên Viên Nhất Nhất ở trong ao nhìn lại, phát hiện nàng đã gục ở trên bàn đá, khóe miệng có một tia máu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.Tóc dài trên đầu nàng rơi xuống lả tả, sau đó rơi xuống mặt đất.- Bá!Phong Phi Vân bay qua mặt nước, vô cùng cẩn thận nhảy lên trên bàn đá, sau khi xác định nàng thật sự bị thương mới tiến đến, nắm lấy cánh tay ngọc mảnh khảnh của nàng, ngón tay đặt ở trên chỗ mạch đập.Mạch đập của nàng cực kỳ yếu ớt, lúc đứt lúc liền, sinh mệnh chi hỏa giống như tùy thời đều muốn dập tắt.Trong thân thể nàng có một cỗ hàn khí lạnh như băng, cơ hồ muốn đem huyết mạch của nàng đều đông cứng alij.Ở trước lúc Phong Phi Vân tiến vào tòa đình viện này, Hiên Viên Nhất Nhất cũng đã bịám thương, nhưng mà vẫn mạnh mẽáp chế thương thế của mình, sợ bị Phong Phi Vân nhìn ra, nghĩ rằng muốn dùng khí thế trên người đem Phong Phi Vân dọa lui.- Tâm mạch bị hao tổn, đây là tự tổn thương do Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển cắn trả tạo thành, suy giảm tới bổn nguyên, xem ra mặc dù nàng đem chút ít cường giả kia của yêu tộc đánh lui nhưng mà tự thân cũng bị thương tích không nhẹ.Phong Phi Vân đối với loại thương thế này quen thuộc đến không thể lại quen thuộc được nữa, thời điểm lần đầu tiền hắn gặp Thủy Nguyệt Đình, Thủy Nguyệt Đình cũng giống như Hiên Viên Nhất Nhất ở lúc này, tâm mạch bị hao tổn, kiếm khí phệ tâm.Lúc này giết Hiên Viên Nhất Nhất, không chỉ có thể trả thù Thủy Nguyệt Đình, hơn nữa có thể lấy được Thiên Nhai Thước ở trên người Hiên Viên Nhất Nhất, đây hoàn toàn là hảo sự nhất cử lưỡng tiện.Nhưng mà trong lòng Phong Phi Vân lại do dự, ân oán của hắn và Thủy Nguyệt Đình thì cũng không có liên quan đến Hiên Viên Nhất Nhất, hơn nữa Hiên Viên Nhất Nhất còn đã cứu hắn hai lần.Mặc dù Phong Phi Vân chưa bao giờ nghĩ chính mình là một người tốt nhưng mà muốn hắn làm một tên tiểu nhân lấy ân báo oán, điểm mấu chốt trong lòng lại hiện ra.- Ngươi sẽ không muốn giết nàng đi, giết thì thật làđáng tiếc, dù sao thiên tài cấp bậc truyền kỳ có thể ngộ nhưng không thể cầu, hơn nữa người của Thủy Nguyệt thiên cảnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà tìm ra ngươi, trừ phi ngươi chạy ra khỏi quốc gia nhân loại, nếu không thì không thể nào tránh được đuổi tiết của Thủy Nguyệt thiên cảnh.Mao Ô Quy cảm giác được sát khí trên người Phong Phi Vân.Trong lòng Phong Phi Vân vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng đem cổ tay của Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng đặt ở trên bàn đá, dùng ống tay áo che lại xong, nói:- Ta không giết nàng, ta có phương pháp tốt hơn để trả thù Thủy Nguyệt Đình, nếu như nàng có thể dạy dỗ ra truyền nhân kiệt xuất như thế, ta liền có thể khiến cho truyền nhân của nàng đọa lạc.- Ngươi sẽ không đem Thủy Nguyệt thánh nữ bán vào trong thanh lâu đi, cạc cạc, cái ý nghĩ này ta thích.Mao Ô Quy chỉ sợ thiên hạ không loạn, ném ra một chủý xấu cho Phong Phi Vân.- Tu vi của Hiên Viên Nhất Nhất cực cao, cho dù bán nàng vào trong thanh lâu cũng không có bất kỳ một tòa thanh lâu nào vây được nàng, huống chi Thủy Nguyệt thiên cảnh lợi hại bậc nào, cường giả vô cùng nhiều, một khi rời đi tiên thành di chỉ liền nhất định là có người sẽ suy tính ra hung cát của nàng, căn bản không người nào có thể chân chính xúc phạm tới nàng.Phong Phi Vân nói.Mao Ô Quy nói:- Ngươi sẽ không đem nàng đi ngủ cùng đi, cạc cạc, đây...

Ta cũng thích!Phong Phi Vân lắc đầu:- Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện chính là Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, tu vi tâm cảnh cao thâm chí cực, cho dù thật sự ngủ cùng với nàng xong, đạo tâm của nàng như cũ là bất diệt, huống chi nàng chính là thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, Thủy Nguyệt Đình khẳng định ở trên người nàng điểm Ngọc Cung Sa, trừ phi nàng tự nguyện, nếu không...

Trong thiên hạ chỉ sợ không có mấy nam nhân có thể pháđược Ngọc Cung Sa trên người nàng.Mao Ô Quy ủ rũ, nói:- Đạo tâm của nàng vững chắc không thể phá, trên người lại có Ngọc Cung Sa, từ trên thân thể cùng tinh thần ngươi đều không thể công pháđược nàng, vậy ngươi đang ở chỗ này giả bộ trâu bò hồi lâu, cóích lợi gì?Phong Phi Vân nói:- Đạo tâm của nàng chưa chắc không thể phá, chỉ cần là nữ nhân liền nhất định có nhược điểm, chỉ cần để cho ta biết được nhược điểm của nàng, chính là thời điểm ta đánh tan đạo tâm của nàng, cuối cùng có một ngày ta muốn đem Thánh nữ Thủy Nguyệt thiên cảnh trở thành song tu bạn lữ của bán yêu Phong Phi Vân ta, đến lúc đó ta muốn đích thân đi Thủy Nguyệt thiên cảnh đem tin tức này nói cho Thủy Nguyệt Đình.- Ngoan độc, Thủy Nguyệt thánh thần nếu như biết truyền nhân của tĩnh tâm đ*o chính mình lại bị ngươi làm cho một lần....

Mẹ kiếp, nàng nhất định sẽ giết ngươi...Nước trong ao nhẹ nhàng dập dờn, vỗ thành tiếng nước chảy nhè nhẹ.Sau khi Phong Phi Vân đem một viên Kim Tàm phật đan cho Hiên Viên Nhất Nhất ăn vào, liền ngồi ở một bên tu luyện, phía dưới xuất hiện một tà phật thai thất thập nhị phẩm, phật quang trên người rạng rỡ, sau gáy có phật hoàn hiện ra, hàng nghìn hàng vạn phan văn bao phủ.Hiện tại Phong Phi Vân đã tu luyện tới đệ tam bức cổđồ của Kim Tàm kinh, ở dưới tham ngộ của tám ức Thánh Linh tro cốt, đệ tam bức cổđồđã hoàn toàn hiểu được, phật khí trong thân thể cũng đã hướng cấp bật cao hơn chuyển hóa, phật lực trở nên càng thêm tinh thuần.Đệ tam bức cổđồ có 360 vạn loại biến hóa, bày ra 360 vạn loại phật hiệu thần thông những phật hiệu thần thông này ở trong mắt người khác có lẽđều được xem là thuật pháp khó lường, nhưng màở trong mắt Phong Phi Vân đều chỉ là tiểu thuật mà thôi.Cái gọi làđại đạo chí giản, thiên địa chí cường chân chính trở tay là có thể thành một phiến thế giới, lật tay là có thể hủy diệt chúng sinh, hết thảy thần thông thuật pháp đều ẩn chứa ở trong lòng bàn tay, điểm ra một ngón tay là có thể phá tan hết thảy đạo pháp của thế gian.-------Chương 1519: Càn khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa (1)Phong Phi Vân quyết định đem 360 vạn loại phật hiệu đều ngưng luyện, khiến cho số lượng phật hiệu biến ít, uy lực trở nên to lớn, cuối cùng ngưng luyện thành một loại phật hiệu thần thông mạnh nhất.360 vạn loại phật hiệu phạn văn bay múa ở chung quanh thân thể hắn, sau đó chồng lên nhau, hai loại phật hiệu bị chồng lên thành một loại, hai loại trọng hợp sau đó dung hòa, cuối cùng biến thành 180 vạn loại phật hiệu thần thông, uy lực nhất thời tăng thêm một đoạn.Phong Phi Vân tiếp tục ngưng luyện, đem ba loại phật hiệu chồng lên, rất nhanh liền ngưng luyện thành 60 vạn loại phật hiệu thần thông."

Ngưng luyện thần thông" là một chuyện khảo nghiệm kiên nhẫn của tu sĩ, Phong Phi Vân cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần chồng lên cùng dung hợp, cuối cùng đem 360 vạn loại phật hiệu thần thông nguyên luyện thành 36 loại, mỗi một loại đều có thể nói là phật môn đại thuật, một khi thi triển ra, uy lực sẽ không yếu hơn so với cửu phẩm linh khí.Hắn cảm giác mình còn có thể khiến cho cái phật hiệu thần thông này càng thêm ngưng luyện đơn giản lại.Phật lực trên người Phong Phi Vân trở nên càng lúc càng tinh thuần, tự thân giống như hóa thành một tôn kim phật, trong từng lỗ chân lông đều đang phát ra phật quang, hóa thành từng đạo kim sắc phật vụ.Ở giữa thiên địa có vô số phạn văn bay múa, tựa như có ba ngàn phật đàđang niệm cổ kinh, đại đạo đều vì thế mà cộng minh.36 đạo lực lượng mạnh mẽ của phật môn thần thông đang diễn hóa trong thân hể hắn, không ngừng va chạm, phát ra thanh âm nổ vang "leng keng", tựa như từng khối kim loại đang va chạm vào nhau.Những thần thông phật hiệu này đều đã hết sức cường đại, đang bài xích lẫn nhau không để lớn lên, muốn lần nữa ngưng luyện dung hợp trở nên dị thường khó khăn.- Oanh!- Oanh!...Từng tiếng cự thanh vang lên trong thân thể của Phong Phi Vân, 36 đạo phật hiệu thần thông vùng vẫy cực kỳ lợi hại.CUối cùng lại có hai đạo phật môn thần thông quấn vào chung một chỗ, trở nên càng thêm tráng kiện, lực lượng cũng càng cường đại hơn, tựa như hai đạo thần điện quấn vào lẫn nhau, sau đó không ngừng ma hợp.- Oanh long long!Từng đạo phật pháp thần thông đều trở nên ngưng luyện lẫn nhau, cuối cùng 36 loại phật hiệu thần thông dung hợp thành 18 loại, uy lực lại tăng cường một phần.Uy lực của 18 loại phật hiệu thần thông này so với uy lực mà thập phẩm linh khí bộc phát ra cũng chỉ kém một tia, mỗi một loại đều là thần thông tuyệt đỉnh.- Hẳn là còn có thể dung luyện!Phong Phi Vân cảm giác dư lực của mình còn chưa bị hao hết, có thể lần nữa khai quật tiềm năng của thân thể, đem 18 loại phật hiệu thần thông lần nữa ngưng luyện càng cường đại hơn.Đây là quá trình càng thêm gian khổ, mười tám loại phật hiệu thần thông ở trong thân thể của hắn không ngừng bộc phát, thiếu chút nữa đem thân thể của hắn đều trùng kích cho vỡ vụn, da cũng muốn nứt ra.Thân thể hóa đồng lô, phật hiệu thần thông chính làđại đạo bên trong.- Ngưng luyện cho ta!Phong Phi Vân cắn răng thật chặt, trong thân thể bộc phát ra một cỗ lực áp chế mang tính cưỡng chế.Nhưng mà một cỗ lực lượng bắn ngược kia lại càng khổng lồ, tựa như hai vị cường giả tuyệt thếđang giao thủ trong thân thể hắn, nếu không phải là thân thể của hắn cường đại, xương cốt liền thành một thể, đổi lại là người khác sợ rằng giờ phút này đều đã bạo thể mà chết rồi.- Ta cũng không tin là không thể!Phong Phi Vân lau vết máu ở khóe miệng, lần nữa ngồi xếp bằng, toàn tâm ngưng luyện.Lần này Phong Phi Vân không hề lại lấy mạnh chế mạnh, mà là lấy một loại phương pháp tương đối ôn hòa đi ma hợp hai tòa Phật hiệu thần thông, khiến cho hai loại thần thông sinh ra cộng minh, sinh ra liên lạc.Dù sao người tu phật càng chúý là "Tâm tĩnh vô vi", dục tốc sẽ bất đạt.Quả nhiên sau khi đổi lại một loại phương pháp khác, rốt cuộc liền cóđược thành công, để cho hai loại phật hiệu thần thông trong đó ngưng luyện chung một chỗ, tráng kiện giống như thiên trụ, phật quang vạn trượng, uy năng khiếp người.Trong lòng Phong Phi Vân mừng rỡ, không do dự nữa, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục côđọng phật hiệu thần thông khác.- Thình thịch!- Thình thịch!Không ngừng có phật hiệu thần thông ngưng luyện thành công, nhưng mà Phong Phi Vân cũng nhận lấy lực đả kích không nhỏ, mỗi hai đạo phật pháp thần thông được ngưng luyện, thân thể của hắn sẽ chấn động kịch liệt, trong miệng phun máu, tựa như thân thể bị cự quyền đụng vào.Cuối cùng biến thành chín loại phật hiệu thần thông, tựa như chín cái thần trụđỉnh thiên lập địa, bộc phát ra kim sắc quang hoa.Đây là chín loại phật hiệu, mỗi một loại phật hiệu bộc phát ra uy lực đều có thể so với lực lượng của thập phẩm linh khí, thậm chí so sánh với một ít thập phẩm linh khí bình thường còn phải mạnh hơn một phần.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, thiên địa nguyên khíđều đang hướng về phía miệng của hắn hội tụ, vết máu bên khóe miệng tựđộng biến mất, huyết khí biến mất trong thân thể tất cảđều đang nhanh chóng khôi phục lại.- Đăng!Thân thể của hắn giống như là biến thành một tôn kim sắc thần phật, có thanh âm vạn phật triều tông vang lên ở trong thân thể của hắn.Những phật hiệu thần thông này tổng cộng có 360 vạn loại, mặc dù có phân loại nhưng màđều là từ trong bức Trung Tàm đồ thứ ba mà ra, có thể nói là tố bổn đồng nguyên, cuối cùng cũng chỉ có một loại ý thức hình thái, có thể tụ tập thành một loại thần thông phật pháp.Chỉ bất quá tu vi hiện tại của Phong Phi Vân còn chưa đủ mạnh, còn không có cách nào đem chín loại phật hiệu thần thông này ngưng luyện thành một loại, một khi ngưng thành một loại, uy lực sẽ càng cường đại hơn so với hiện tại.Phong Phi Vân vươn ra một bàn tay, da trên cánh tay biến thành màu àng, trên lòng bàn tay cóđịa mạo xuất hiện hơi chút hưảo, núi non, gòđất, con sông, hồ...

Những địa mạo này đều rất hưảo, nhìn như là một thế giới chân thực nhưng kỳ thật là là như huyễn hóa ra.Đây chính là Chưởng Lý Càn Khôn, là một trong chín loại phật hiệu thần thông.Phong Phi Vân cảm thấy Chưởng Lý Càn Khôn chính làđầu mối then chốt của chín loại phật hiệu, cũng là một loại cương yếu trong bức thứ ba Trung Tàm đồ.- Đây hẳn là thai hình Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa trong truyền thuyết Phật gia.Đồn rằng, trong phật môn có thánh hiền vươn ra một bàn tay, có thể diễn hóa ra một mảnh càn khôn thế giới vô cùng lớn, coi như là người có tốc độđứng đầu thiên hạđều không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.Mà Phong Phi Vân hiện đang thi triển Chưởng Lý Càn Khôn, chính là một cái phôi thai của Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa, chờ sau này hắn có thểđem chín loại phật hiệu thần thông đều ngưng luyện lại, Chưởng Lý Càn Khôn mới có thể diễn hóa thành Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa.Một chưởng đánh ra, phá toái càn khôn, khai thiên liệt địa.Mà chỉ cóđợi đến sau khi tu vi của hắn trở nên cường đại hơn, cóđủ phật khí cùng lĩnh ngộ phật đạo mới có thể tu luyện ra Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa.Như thế nào là Hỗn Nguyên?-------Chương 1520: Càn khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa (2)Hỗn Nguyên không chỗ nào mà không bao lấy, không chỗ nào là không có; Hỗn Nguyên không phải là hỗn loạn, mà là một loại vận động hỗn hóa tự động, bao hàm học đạo, tri đạo, hành đạo, giảng đạo, phát triển đạo, thiên địa mệnh đạo.Có thể nói hai chữ Hỗn Nguyên đã chạm đến cấm kỵ của đại đạo, trừ phi là thần thông thiên kinh địa vĩ chân chính, nếu không thì không thể lấy hai chữ này để mệnh danh.Cho nên Phong Phi Vân có thể tu luyện thành Chưởng Lý Càn Khôn, tu luyện ra Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa cũng không tính là chuyện khó khăn lắm.Nhưng mà muốn tu luyện thành Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa lại khó càng thêm khó, có thể cảđời đều không cách nào đạt đến.Còn nếu như có thểđạt tới cảnh giới kia, như vậy ở trong thiên địa người có thể chống lại được hắn cũng đã không nhiều lắm rồi, chưởng ấn vừa ra, phá toái càn khôn, hỗn nguyên, người phương nào có thểđịch được.- Hoa!Phong Phi Vân nắm lấy bàn tay, thế giới hư huyễn trong lòng bàn tay nhất thời tan biến, thời điểm khi mở tay ra lần nữa, trong lòng bàn tay tràn đầy kim sắc phật khí, giống như một phiến kim sắc đại dương, một viên phật châu lớn nhỏ như long nhãn từ trong lòng bàn tay bay lên.Một viên phật châu này toàn thân đều là màu vàng, có một tôn kim phật nho nhỏ ngồi xếp bằng ở trung ương phật châu, bảo tướng trang nghiêm, thần dị mà thần thánh.Trên phật châu còn có chín lỗ thủng nho nhỏ, liên tiếp với ngoại giới cùng tôn kim sắc tiểu phật kia, chín lỗ thủng đều đang hô hấp, hấp thu thiên địa nguyên khí vào bên trong phật châu, khiến cho quang hoa của phật châu trở nên càng thêm sáng chói, thậm chí có thể nghe được từng tiếng đại đạo phạm âm quanh quẩn trong không khí.- Có thể so với linh đan thập nhất phẩm!Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào phật chu ở trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.Linh đan lên thập phẩm cũng đều là cực kỳ trân quý, có thể bán ra cái giá trên trời, có rất nhiều tu sĩ ngàn dặm đến mua.Dù sao một viên thập phẩm linh đan liền tương đương với nhiều thêm một mạng, ai cũng nguyện ý dùng nhiều tiền.Huống chi một viên phật châu này mà Phong Phi Vân ngưng tụ ra có thể so với linh đan thập nhất phẩm, coi như là Vũ Hóa hiền giả cũng có thể dùng đến, lấy đại giới mà mua.Coi như là những luyện đan tông sư kia muốn luyện ra một mạch thập nhất phẩm linh đan cũng phải hao phíđại lượng linh dược cùng thời gian mới có thể tế luyện ra linh đan cấp bậc này, hơn nữa còn không nhất định sẽ tinh thuần hơn một viên phật đan này do Phong Phi Vân ngưng tụ ra.Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng không thể không hạn chế ngưng tụ phật đan, mỗi một lần ngưng tụ một viên phật đan đều phải hao phí không ít bổn nguyên phật lực, tiêu hao rất lớn, một khi ngưng tụ ra nhiều sẽ tạo thành tự thương hại.Đây chính là sau khi Phong Phi Vân đem bức thứ ba Trung Tàm đồ tu luyện xong, Kim Tàm phật khíđãđạt tới cấp bậc này, độ tinh thuần có thể so với thập nhất phẩm linh khí.Có thể nói, Phong Phi Vân hiện tại đem một luồng phật khíđánh vào trong thân thể của một người chết liền có thểđể cho người này khỏe mạnh trường thọ, sống thêm mấy thập niên.Đây còn vẻn vẹn chỉ là tu luyện hoàn thành bức phật đồ thứ ba, nếu như tu luyện tới cảnh giới cao hơn, hắn sẽ trở thành Kim Tàm Tử trong truyền thuyết, huyết nhục trong thân thể phát sinh lột xác, ăn một miếng thịt của hắn cho dù không thể trường sinh bất lão nhưng cũng có thể sống mấy ngàn năm.- Bức phật đồ thứ tư chính là Thành Tàm đồ, có tám ức loại biến số, càng thêm phức tạp khó hiểu, càng thêm bác đại tinh thâm, ẩn chứa thiên đạo chí lý càng thêm phong phú:- Đây mới là một loại phật môn công pháp mà Phật Tàm Tử tự sáng chế, Phật Tàm Tử rốt cuộc là ai, làm sao ngay cả Thủy Nguyệt Đình đều biết người này.Càng tu luyện Kim Tàm kinh, liền càng là có thể cảm giác được thâm ảo cùng phức tạp của một quyển phật môn cổ kinh này.Nếu nhưđây mới thật là Phật pháp do Phật Tàm Tử sáng chế, như vậy thân phận của Phật Tàm Tử sẽ cần phải cân nhắc một lần nữa.Nếu như Kim Tàm kinh không phải là Phật Tàm Tử sáng chế, như vậy Phong Phi Vân hoài nghi Phật Tàm Tử có thể cũng không tu luyện tới chỗ tinh thâm nhất của Kim Tàm kinh.Phong Phi Vân có cảm ngộ của Vũ Hóa đệ cửu trọng, lại có 300 ức Thánh Linh ý niệm, đến hiện tại cũng mới tu luyện hoàn thành bức phật đồ thứ ba mà thôi.Kim Tàm kinh tổng cộng có bảy bức tàm đồ, còn có bốn bắc càng thêm thâm ảo, hắn một điểm then chốt đều không có.- Nếu nhưđem bảy bức phật đồ này đều tham ngộ hoàn thành, đoán chừng có thể trở thành phật đà.Phong Phi Vân không dám hi vọng xa vời tu thành phật đà, có thể mượn phật pháp phái trên trợ giúp chính mình tương lai xông phá Vũ Hóa cùng Thánh Linh cũng đã rất tốt rồi.Phong Phi Vân hiện tại cũng không tính toán bắt đầu tu luyện bức phật đồ thứ tư, cảm thấy trước tiên có thể ngưng luyện chín loại phật hiệu thần thông, khiến cho chín loại phật hiệu thần thông ngưng luyện thành một loại, hóa thành Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa.Nếu như hiện tại tìm hiểu bức phật đồ thứ tư mà nói, nhất định sẽảnh hưởng đến việc ngưng luyện chín loại phật hiệu, nói không chừng liền trọn đời cũng không tu luyện được Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa, chứđừng nói chi là Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa trong truyền thuyết.Phong Phi Vân tu luyện hoàn tất, từ từ mở hai mắt ra, như cũ ngồi xếp bằng ở trên thất thập nhị phẩm phật thai, phía sau có một cái phật hoàn khổng lồ huyền phù, tựa như một vị phật thánh nhân hàng lâm thế gian, nếu như xuất hiện ở trong thế tục nhất định là có vô số người quỳ xuống lễ bái.Hiên Viên Nhất Nhất như cũ còn chưa tỉnh lại, ngồi ở trên ghếđá, cúi đầu ở trên bàn đá, cả người đều là phật quang, sau khi ăn vào Kim Tàm phật đan, trạng thái của nàng đã khá hơn rất nhiều, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.Cổ thành đổ nát, sắc trời cực kỳ hôn ám, bốn phía đều là sá cơ.Trong một tòa đình viện cổ lão tồn thế mấy vạn năm này tỏa ra sinh cơ bàng bạc, cây khô sinh ra lá non, ao cạn sinh ra nước suối, trong khe hở bùn đất sinh trưởng ra cỏ cây xanh nhạt, tựa như một tòa ốc đảo có sinh mệnh.Trung ương hồ nước, trên đảo nhỏ lóe lên một đoàn hỏa diễm.Hỏa diễm sáng ngời, phát ra thanh âm thiêu đốt "bùm bùm cách cách".- Khái khái!Hiên Viên Nhất Nhất từ từ tỉnh lại, phát ra tiếng ho khan rất nhỏ, mỹ mâu từ từ mở ra một tia, nhìn hỏa diễm ở cách đó không xa một chút, sau đó lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.- Ngươi lại còn không đi?Hiên Viên Nhất Nhất lại nhắm mắt lại, bắt đầu tự trêu chọc chính mình, chủđộng hấp thu phật lực trong Kim Tàm phật đan, uẩn dưỡng đạo thểđang bị thương.Trên ngọc thể tinh tế yểu điệu của nàng khoác một bộ trường bào màu trắng, vừa nhìn liền biết là y phục của nam tử, giúp nàng ngăn cản hàn phong, tuyệt đối là một tên nam tử tỉ mỉ.Phong Phi Vân mặc áo quần thiếp thân bó sát người, ngồi ở bên cạnh đống lửa, cầm trong tay một bình ngọc hồ linh tửu, thỉnh thoảng uống một ngụm, hỏa quang kia đem khuôn mặt của hắn chiếu sáng bừng, đem một khuôn mặt anh tuấn kia chiếu đến phân minh rõ ràng.-------Chương 1521: Thánh Tính áo nghĩa (1)Hắn cười cười nói:- Nếu như ta đi, Thủy Nguyệt thánh nữđại danh đỉnh định bị sói tha đi thì làm sao bây giờ?Hiên Viên Nhất Nhất hít vào một hơi thật sâu, phật quang trên người bắt đầu tràn ra ngoài, toàn thân đều là linh mang sáng lạng, sau đó lại chậm rãi mở mắt, trong con mắt xinh đẹp nhiều thêm vài phần tinh thần, thân thể chậm rãi ngồi thẳng, như cũ là rất bình tĩnh, nói:- Ngươi biết vốn nơi này không có sói!- Người có lúc cũng có thể biến thành sói!Phong Phi Vân cười cười, chợt lại nói:- Chỉđùa một chút mà thôi, Thánh nữđại nhân nhưng ngàn vạn lần đừng coi là thật!Hiên Viên Nhất Nhất vươn ra một cái ngọc thủ mảnh khảnh, nhẹ nhàng sờ sờ bạch y nho bào trên người, chân mày khẽ nhíu một cái.- Đó là nho bào mà lúc ta từng tu đạo ở Vạn Tượng tháp lĩnh được, chưa bao giờ mặc qua, Thánh nữđại nhân không cần phải lo lắng dính vào đen đủi của bán yêu.Phong Phi Vân chỉ là tự mình uống rượu.Hiên Viên Nhất Nhất buông lỏng ngón tay ra, nói:- Đa tạ!Sắc mặt của nàng rất trắng bệch, bị thương rất nặng, mặc dùăn vào một viên Kim Tàm phật đan cũng không thểđể cho thương thế của nàng khỏi hẳn, vẻn vẹn chỉ là làm cho nàng tỉnh lại, muốn khôi phục tu vi thì phải xem chính nàng.Phong Phi Vân ngồi dưới đất, lồng ngực rộng rãi, lưng thẳng tắp, trên mặt mang theo nụ cười ánh dương quang, một đôi ánh mắt khẽ phát ra hồng quang tràn đầy mị lực mê người, nói:- Ngươi tu luyện chính là Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, lấy tâm nhập đạo, lấy kiếm hành đạo, lấy ý hội đạo, ngươi đánh một trận với những tiên hiền kia của yêu tộc, mạnh mẽ sử dụng Thánh Tính áo nghĩa của kiếm điển, mặc dùđem những tiên hiền yêu tộc kia đánh lui nhưng mà chính mình cũng bị kiếm khí gây thương tích.Hiên Viên Nhất Nhất mắt sáng răng trắng, lẳng lặng ngồi ở chỗđó, thân thể giống như là cổ tùng, không nhúc nhích, nói:- Làm sao ngươi biết bên trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển có Thánh Tính áo nghĩa thiên, một thiên chương này là tuyệt quyển, chỉ có Thủy Nguyệt thánh nữ mỗi một thời đại bước vào Vũ Hóa cảnh mới có thể tu luyện, ta cũng chỉ là nghe lúc Thánh Thần giảng đạo cóđề cập tới, cũng không chân chính tu luyện.Phong Phi Vân cười mà không cho ý kiến, nói:- Nàng vì sao lại muốn các ngươi đạt tới Vũ Hóa cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện?Lông mày của Hiên Viên Nhất Nhất hơi nhíu, cảm thấy Phong Phi Vân đối với Thánh Thần rất không kính trọng, trong lòng có chút không vui, nhưng mà vẫn bình tĩnh nói:- Lúc Thánh Thần truyền đạo đã từng nói, Thánh Tính áo nghĩa cao thâm mạc trắc, chỉ cóđạt tới Vũ Hóa cảnh tu mới tốt nhất, tu vi không đạt tới Vũ Hóa cảnh mà mạnh mẽ tu luyện thì ngược lại bất loại đối với chính mình.Phong Phi Vân cười mỉa mai, nói:- Chỉ là nói bậy nói bạ, đây bất quá chỉ là nàng lừa gạt các ngươi mà thôi, sợ các ngươi vượt xa nàng, Thánh Tính là trụ cột của Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, tựa nhưđan điền của tu sĩ, linh hạch của linh thú, bổn nguyên của thi quỷ, càng sớm tu luyện thì càng có lợi, chỉ có Thánh Tính thông đạt, Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển mới có thể tu luyện nhanh hơn.- Không thể nào!Hiên Viên Nhất Nhất quả quyết bác bỏ lời nói của Phong Phi Vân, tiên nhan trở nên rất lạnh lùng, nói:- Không cho ngươi vũ nhục Thánh Thần, tâm cảnh tu vi của Thánh Thần không phải là ngươi có thể lý giải, đại công vô tư, cứu tế thiên hạ, nếu như nàng đã nói trước tu luyện Thánh Tính sẽ có lợi đối với chúng ta thì nàng nhất định sẽ truyền cho chúng ta.Phong Phi Vân biết Thủy Nguyệt Đình ở trong mắt nàng khẳng định so với thần linh còn phải thần thánh hơn, tranh luận với nàng chắc chắn không có nửa phần kết quả, cho nên liền nói:- Thương thế trên người của ngươi đã chạm đến tâm mạch, nếu muốn khôi phục thương thế nhất định phải tu luyện Thánh Tính áo nghĩa thiên, nếu không tính mạng của ngươi nhiều nhất chỉ còn ba tháng.Hiên Viên Nhất Nhất đối với tình huống thân thể của mình so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, rất hiển nhiên ở trong lúc chính mình hôn mê, đối phương đã giúp nàng kiểm tra thương thế.Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tâm trí siêu phàm, nói:- Ngươi biết Thánh Tính áo nghĩa thiên?Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, uống một hớp, cười nói:- Nếu như ngươi muốn học, bản thân ta có thể dạy ngươi.Trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất tràn đầy nghi ngờ, nàng tuyệt không tin Phong Phi Vân sẽ biết Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, đây làđiển tịch vô thượng của Thủy Nguyệt thiên cảnh, chỉ có Thủy Nguyệt thánh nữ của mỗi một thời đại mới có thể tu luyện, không thể nào truyền ra ngoài.Khóe miệng của Phong Phi Vân khẽ giương lên, nói:- Nghĩ thần thông, tu thần thông, không rõ thánh tính, một chữ cũng không biết, "Văn tính" của người liền chính là "Thánh tính" của người, thánh tính của người không chỗ nào không thông, thông quá khứ, thông hiện tại, thông tương lai, thông nóng lạnh, thông động tĩnh, thông thập phương thế giới, thông vô lượng vi trần, thánh tính không có chỗ nào là không thông, thuận nghịch đều thuận tiện...Phong Phi Vân tựa nhưđang trình bày đại đạo, từng câu Thánh Tính áo nghĩa từ trong miệng của hắn nói ra.Lúc Hiên Viên Nhất Nhất nghe được câu thứ nhất liền không kìm lòng được mà bị hấp dẫn, cả người giống như hóa đáđắm chìm ở trong Thánh tính áo nghĩa, trong thân thể có từng vòng bạch sắc lưu quang đang vận hành.Phong Phi Vân khẽ liếc nàng một cái, biết nàng đã bắt đầu tham ngộ Thánh tính, liền tiếp tục nói:- Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển nguyên ởĐạo gia, dung nhập vào Phật gia đạo lý, tập hợp chỗ mạnh của hai nhà, Đạo gia tam gia xen lẫn làm một, Phật gia thập nhị ngũ hành dung hợp làm một, chữ "nhất" này chính làđạo "hư vô", ở trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, chữ "nhất" chính là "thánh tính".- Như thế nào là "nhất".Hiên Viên Nhất Nhất chủđộng hỏi, đắm chìm ở trong tu luyện, toàn thân đều là thánh quang, trong mỗi một sợi tóc đều chứa bạch mang.Phong Phi Vân nói:- Nhìn không tới, nghe không ra, đánh không được, ba cái này không thể không thuận, cố gắng kết hợp mà thành nhất, trước tiên có nhất, lấy nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, thánh tính đại thừa.Ngộ tính của Hiên Viên Nhất Nhất không hề dưới Phong Phi Vân, thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa đối với Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển có lý giải độc đáo, thông qua khẩu quyết của Phong Phi Vân, nàng cũng tìm ra được cái "nhất" kia trong thánh tính.Lý giải của Phong Phi Vân đối với Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển cũng không quá nhiều, Thánh Tính áo nghĩa cũng vẻn vẹn chỉ là lật qua xem một lần, sau khi nói ra những thứ này liền ngậm miệng không nói nữa, để cho Hiên Viên Nhất Nhất tự hành đi cảm ngộ tồn tại của Thánh tính.- Oanh long!Một phiến mây đen tịch quyển đến bên trong một phiến thành vực này, có từng đạo hắc sắc thân ảnh bay vào trong đình viện, trên thân âm khí phần phật, thân thể bịáo bào màu đen bao lấy.- Phác đằng!Hỏa diễm trước người Phong Phi Vân hơi hơi nghiêng sang, hỏa diễm nhảy lên cực nhanh.Phong Phi Vân ngồi ở dưới đất, ánh mắt liếc một cái, lạnh lùng nói:- Nguyên lai là bốn vị tiền bối của Âm Gian giới, không thấy t thánh nữđang ở chỗ này tĩnh tâm tu luyện sao, nếu như các ngươi quấy rầy nàng tu luyện, sợ là sẽ phải giao ra cái giá thảm trọng.-------Chương 1522: Thánh Tính áo nghĩa (2)Ngoài mặt Phong Phi Vân mặc dù rất bình tĩnh nhưng mà trong lòng lại rất là giật mình, thầm hô một tiếng "nguy rồi".Giờ phút này Hiên Viên Nhất Nhất còn đang tìm hiểu Thánh tính, an dưỡng thương thế, căn bản không thể nào xuất thủ.Bốn vị lão giả của Âm Gian giới đều là nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả, gặp qua sóng to gió lớn, kinh qua vô số tràng sinh tử chiến đấu, rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đều là người thông tuệ, nếu như bọn họ dám đến liền nhất định làđã có chuẩn bị, muốn đem bọn họ dọa lùi sợ là không dễ dàng.Thân thể của bốn vị lão giả này đều được áo choàng màu đen bao trùm, thân thể lưu động từng luồng âm khí, chỉ có một đôi ánh mắt đen nhánh lộ ra bên ngoài.Một lão giả trong đóở trên vai trái đeo thanh sắc thiết hoàn, ánh mắt co lại, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Nhất Nhất đang ngồi ở bên cạnh bàn đá, trong con mắt bắn ra hai đạo tinh mang, tựa hồ như muốn nhìn thấu Hiên Viên Nhất Nhất.- Oanh!Trong thân thể của Hiên Viên Nhất Nhất bộc phát ra một cỗ bạch sắc tiên quang, cổ kiếm trên lưng kịch liệt run rẩy, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, nói:- Nguyên lai là người của Âm Gian giới các ngươi, thật là to gan, không chỉ dám vô lễ với bản Thánh nữ, còn dám cướp đoạt người mà Thánh Thần muốn.Ánh mắt của lão giả vai đeo thanh sắc thiết hoàn bị kiếm khí khiến cho đau nhói, sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi ánh mắt, lùi về phía sau một bước.Lúc trước bọn họ liên thủđối phó với Hiên Viên Nhất Nhất, muốn từ trong tay nàng bắt đi Phong Phi Vân, khi đó bọn họđều mặc hắc bào, che giấu thiên cơ, Hiên Viên Nhất Nhất cũng không biết bọn họ là người của Âm Gian giới, cho nên cũng là không sợ bị Thủy Nguyệt thiên cảnh trả thù.Nhưng mà giờ phút này thân phận của bọn hắn lại bị Phong Phi Vân kêu phá, Thủy Nguyệt thánh nữđã biết thân phận của bọn họ, một khi để cho Thủy Nguyệt thánh nữ trở về Thủy Nguyệt thiên cảnh, đem việc này hồi báo với Thánh Thần, đến lúc đó Thánh Thần nhất định sẽ giáng xuống pháp lệnh trừng phạt bọn họ.Đều do Phi Viện công chúa của Bạch Chu yêu tộc.Giờ phút này bốn vị Vũ Hóa hiền giả của Âm Gian giới trong lòng đều phát đắng, đem đầy đủ mọi thứđều đổ lên trên người Phi Viện công chúa.Phi Viện công chúa nói cho bọn hắn biết Phong Phi Vân cùng Thủy Nguyệt thánh nữđều bị trọng thương, bọn họ mới có thể giống như ngựa chạy không ngừng vó màđuổi đến bên này, muốn bắt Phong Phi Vân đi.Nhưng mà không nghĩđến Thủy Nguyệt thánh nữ không chỉ không bị thương, ngược lại còn biết được thân phận của bọn họ, cái này coi như là xông ra đại họa rồi.- Xem ra Phi Viện công chúa là muốn chúng ta đến thử dò xét Thủy Nguyệt thánh nữ, thật không hổ là yêu nữ có thiên tư cao nhất trong thế hệ trẻ Bạch Chu yêu tộc, tâm cơ thật làđủ sắc bén.Bọn hắn bây giờđã là thế cưỡi hổ khó xuống, nếu như thật sự muốn chiến đấu với Thủy Nguyệt ở thời kỳ toàn thịnh, bọn họ căn bản không nắm chắc có thểđem nàng đánh chết, nếu không cách nào đem nàng đánh chết, như vậy thù hận với Thủy Nguyệt thiên cảnh liền là càng lớn, lấy lực lượng của Thủy Nguyệt thiên cảnh, bọn họ nhất định là trời cao không lối, địa ngục không cửa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Kỳ thật giờ phút này trong lòng Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất đều rất thấp thỏm, vạn nhất bốn vị hiền giả của Âm Gian giới muốn bất chấp màđánh, như vậy hôm nay cơ hội chạy thoát của bọn họ liền tương đối xa vời rồi.Trên trán Hiên Viên Nhất Nhất đã tràn ra từng giọt mồ hôi tinh mịn, kiên trì hết sức, chỉ là thân thể của nàng như cũ yên lặng mà không động, cho nên mới tạm thời không bị bốn vị tiên hiền của Âm Gian giới nhìn ra sơ hở....- Thủy Nguyệt điện hạ có trái tim nhân hậu, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chuyện hôm nay mong rằng Thánh nữđiện hạ bỏ qua, sau này chúng ta gặp được Thánh nữđiện hạ nhất định sẽ nhượng bộ lui binh!Một vị lão nhân của Âm Gian giới khẽ khom người, giọng nói liền trở nên bình thản, đối với Thủy Nguyệt thánh nữ rất cung kính.Một vị lão giả khác cũng khom người nói:- Thiện tâm của Thánh nữđiện hạ thiên hạđều biết, tự nhiên là sẽ không chấp nhặt với những người không thể lộ ra ngoài sáng như chúng ta.Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới tự biết không phải làđối thủ của Hiên Viên Nhất Nhất, lại sợ Thủy Nguyệt thiên cảnh tương lai tìm bọn họ gây phiền toái, giờ phút này đều liên tục nhận sai, cúi gập lưng xuống.Giờ phút này Hiên Viên Nhất Nhất cũng kiên trì rất khó khăn, nhưng mà như cũ lại rất bình tĩnh mà nói:- Phàm là người chạy tới Âm Gian giới đều là người đáng chết, hoặc là nói là người đã chết ở trong nhân loại quốc độ, chỉ cần các ngươi hướng ta bảo đảm sau này không bao giờ lại đi ra khỏi Âm Gian giới, ta...

Ta ngược lại có thể tha cho các ngươi một mạng.Trạng thái của nàng rất không ổn, nói xong một câu cuối cùng, trong thanh âm cũng đã không có mấy phần khí lực.Trong lòng Phong Phi Vân cũng là nhảy lên, sợ Hiên Viên Nhất Nhất không nhịn được mà lộ ra sơ hở, cho nên chặn ngay trước mặt nàng, trầm giọng mà nói:- Thánh nữđại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nhưđã nói là muốn tha cho mạng chó của các ngươi liền nhất định sẽ bỏ qua cho các ngươi, còn không mau cút đi.Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới nhưđược đại xá, biết lời nói của Thủy Nguyệt thánh nữđúng là rất có uy quyền, nàng đã nói bỏ qua cho tính mạng bọn họ cũng là tuyệt đối sẽ lại không truy cứu.- Đa tạ hậu ân của Thánh nữđiện hạ.Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới khom người bái một cái.Một lão hạt tử trong đó hai mắt tràn đầy vết máu ở thời điểm khom người, trên khuôn mặt già nua sinh ra mấy phần tiếu dung quỷ dị, một đạo tinh mang từđầu ngón tay của hắn bay ra ngoài, tinh tế như châm đâm thẳng vào lưng của Hiên Viên Nhất Nhất.- Oanh!Sắc mặt của Phong Phi Vân biến đổi, tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành một thanh trường thương dài hai trượng đem đạo tinh mang kia đánh tan.Nhưng mà khí tức ngưng tụ trên tinh mang này vẫn như cũ có một tia đụng vào trên người Hiên Viên Nhất Nhất.- Phốc!Thân thể của Hiên Viên Nhất Nhất liền giống như bị trọng chùy oanh kích một cái, trong miệng tràn ra một tia máu đỏ hồng, cổ kiếm huyền phùở trên đỉnh đầu của nàng cũng quang mang ảm đạm, phát ra một tiếng rên rỉ bay trở về trong vỏ kiếm.- Cạc cạc, Thủy Nguyệt thánh nữđại danh đỉnh đỉnh thật không ngờ không chịu nổi một kích, chỉ là hư danh a!Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới đều ngẩng đầu lên, lắc lắc ống tay áo, trên người lao ra một cỗ sát khí mãnh liệt, khí trùng cừu tiêu.Sợ hãi rụt rè mới vừa rồi trên người bọn họ làm gì còn có, quả thực giống như là bốn vị thần thánh khíđộ bất pahmf phủ xuống, bễ nghễ Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất.- Lão phu cũng biết nha đầu ngươi làđang cố làm ra vẻ, xem ra Phi Viện công chúa nói không giả, ngươi thật đã bị trọng thương trong khi quyết đấu với cường giả yêu tộc.Lão giả có hai hốc mắt tràn đầy vết máu kia cười lạnh nói.-------Chương 1523: Thập diện mai phụcLão giả này là một vị trí sư cấp bậc tông sư, trí tuệ cực cao, có thể thấy một mà biết hai, suy tính họa cát, liệu đến Hiên Viên Nhất Nhất rất có thểđã bị thương nên hắn mới dám mạo hiểm thử một lần.Đôi mắt kia của hắn chính là bị Phong Phi Vân dùng một tia Thánh Linh khí tức chém phá, chỉ là hắn cũng không biết người đó chính là Phong Phi Vân màôi.Sắc mặt của Hiên Viên Nhất Nhất tái nhợt, không còn cường thế giống như mới vừa rồi nữa, nhu nhược vô cùng, trên môi có vết máu, giờ phút này đừng nói làđể cho nàng giao thủ với bốn vị hiền giả, coi như làđể cho nàng động một đầu ngón tay cũng hết sức khó khăn.- Âm Gian giới chúng ta đã bị Thủy Nguyệt thiên cảnh áp chế một vạn năm, biệt khuất một vạn năm, hôm nay chúng ta sẽ chém giết Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, để cho người của Thủy Nguyệt thiên cảnh biết bọn họ cũng không phải là vôđịch.Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới đều sát khí lẫm liệt, ở trong tiên thành di chỉ bọn họ không sợ người của Thủy Nguyệt thiên cảnh biết được, chỉ có diệt trừ Thủy Nguyệt thánh nữ, bọn họ mới không sợ bị người của Thủy Nguyệt thiên cảnh trả hù.- Mặc dù ta cũng không thể nào thích người của Thủy Nguyệt thiên cảnh, nhưng mà chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn đối địch với người của Thủy Nguyệt thiên cảnh sao, quả thực chính là người si nói mộng.Phong Phi Vân cười dài một tiếng.Hiền giả trên vai đeo thanh sắc thiết hoàn kia trầm giọng nói:- Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng hôm na ngươi có thể chạy trốn sao, trở vềÂm Gian giới ngươi hảo hảo mà chịu đựng đi.Phong Phi Vân chậm rãi tiêu sái đi đến bên người Hiên Viên Nhất Nhất, dùng áo choàng khoác lên người nàng, đem ngọc thể tinh tế mềm mại khỏa lên, vác ở trên lưng, nói:- Ôm cổ của ta!Hia cánh tay ngọc của Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng run rẩy hai cái, lần đầu tiên cùng với nam tử khác gần nhau như vậy, cuối cùng nàng vẫn là khó khăn vươn hai tay, nhẹ nhàng khoác lên bả vai của Phong Phi Vân, gương mặt tinh xảo mà thanh nhã dán ở trên lưng của hắn.- Ôm chặt!Phong Phi Vân đem hai cái tay áo của trường bao thắt ở ngang hông, đem Thiên Tủy Binh Đảm cắm ở trên mặt đất rút ra, trên người lao ra một cỗ chiến khí sắc bén.- Ngươi không phải làđối thủ của bọn họ...Thanh âm của Hiên Viên Nhất Nhất có chút suy yếu, đem một đôi tay ngọc thon dài khoác lên trên cổ của Phong Phi Vân, đầu ngón tay tinh tế tựa như là ngọc thông, mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt.Bốn vị hiền giả kia của Âm Gian giới liên tục cười lạnh, lão giả có hai mắt như bò cạp, nói:- Thủy Nguyệt thánh nữđại danh đỉnh đỉnh thế nhưng cần một tên bán yêu đến cõng...

Xem ra Thủy Nguyệt thiên cảnh cũng chỉ bất quá là như vậy.- Lấy trứng chọi đá, thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi, hôm nay ai cũng không đi được....Trong thân thể của Phong Phi Vân liên tiếp lao ra ba tòa đại vực, mỗi một tòa đại vực đều là khí tức cuộn trào, tựa như ba tầng thủ họ tráo bao phủở trên thân thể của hắn:- Đó cũng không phải là do các ngươi định đoạt, các ngươi có thểđuổi theo ta rồi hãy mạnh miệng cũng không muộn.- Bá!Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi tật tốc, hai chân tựa như dẫm lên hai đạo luân hồi, tốc độ nhanh như lưu quang, mũi chân ở trên mặt nước điểm một cái, thân thểđều đã bay đến trên cổ tường của đình viện.- Không đi được!Một vị lão giả của Âm Gian giới đánh ra một cái thanh sắc thiết hoàn, thiết hoàn biến thành càng ngày càng lớn, cuối cùng bành trướng đến trình độđường kính mười thước, bên trên thiết hoàn tràn đầy văn tự cổ xưa, toàn thân đều đang sáng lên.Nếu nhưở ngoại giới không cóáp chế của lực lượng, một kích của cái thanh sắc thiết hoàn này có thểđánh vỡ một phiến tiểu thiên địa, hủy diệt nhất phương đại địa.Trên cánh tay của Phong Phi Vân hiện ra hưảnh vạn thú, toàn bộđều tràn vào trong Thiên Tủy Binh Đảm, hình dáng của Thiên Tủy Binh Đảm xảy ra biến đổi, liền giống như bị vạn thú quấn quanh, đem cái thanh sắc thiết hoàn kia bắn trở về.- Oanh!Phong Phi Vân cũng nhận lấy trùng kích khổng lồ, thân thể hướng phía sau bay ra ngoài, dưới chân sinh ra một phiến luân hồi quang hoa, sau đó rơi vào trên một tòa kiến trúc tan hoang cổ xưa khác ở nơi xa, không hề lưu lại chút nào, tiếp tục hướng về trung tâm cửu uyên tiên thành bay đi.- Lực lượng của ta cường đại, có năm tòa vực gia thân, nhục thân so sánh với bọn hắn thì mạnh hớn, càng làđến trung tâm Cửu Uyên tiên tành thì càng có lợi với ta.Phong Phi Vân mang theoo Hiên Viên Nhất Nhất, cầm trong tay bạch sắc trường thương hai trượng, tốc độ nhanh như một đạo ảo ảnh.- Người này cư nhiên có thể ngạnh kháng một kích toàn lực của ta, khó trách Diêm Vương gia để cho chúng ta cẩn thận đề phòng hắn, lực lượng thân thể như vậy đã không yếu hơn bao nhiêu so với chúng ta.Vị cường giả kia của Âm Gian giới đem thanh sắc thiết hoàn thu hồi, trên mặt tràn đầy vẻ kinh dị.- Mau đuổi theo, tuyệt đối không thểđể cho bọn họ chạy thoát.Bốn vị hiền giả của Âm Gian giới riêng mình triển khai thần thông tật tốc, phá vỡ vách tường của đình viện hướng trung tâm Cửu Uyên tiên thành đuổi theo.Tốc độ của Phong Phi Vân kinh người, so với bốn vị hiền giả còn nhanh hơn, nhưng mà còn chưa chạy được ra xa liền lại tao ngộđịch nhân cường đại.- Oanh!Một đầu cự nghĩ (kiến) thân thể cao chừng mười thước phá vỡ hai tòa cổ kiến trúc, chặn ngang phía trước Phong Phi Vân, yêu khí trên người tăng vọt, trong đôi mắt tràn đầy sát khí khiếp người.Trên người đầu đại yêu Cự Nghĩ này của Yêu tộc có huyết khí khổng lồ, giáp phiến trên người giống như là hắc sắc thần thiết, một đôi ánh mắt giống như là viên cầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lạnh lùng hét lớn một tiếng:- Bán yêu, bỏ lại Thủy Nguyệt thánh nữ, tha cho ngươi khỏi chết!Phong Phi Vân dừng bước lại, thân thể vừa chuyển, hướng một phương hướng khác chạy tới.Hắn đã sớm lường trước được tình huống hiện tại rồi, những hiền giả này của yêu tộc đều là hạng người cáo già, sẽ không dễ dàng bị dọa lui như vậy.Bọn họ xui khiến bốn vị hiền giả của Âm Gian giới đi dò xét Thủy Nguyệt thánh nữ, cũng khẳng định là sẽ tiềm phục ở phụ cận.- Oanh long long!Vị hiền giả Cự Nghĩ của yêu tộc kia ở phía sau đuổi theo không thôi, đem một mảnh cổ nhai hẹp dài đạp vỡ, đem bức tường dày đụng sập, một thanh yêu kiếm từ trong miệng nó phun ra, hướng lưng của Phong Phi Vân chém đến.Phong Phi Vân không dám dừng lại, khởi động ba tòa vực, ở sau lưng ngưng tụ thành ba tầng chắn, sau đó lại đem Hiên Viên Nhất Nhất từ trên lưng kéo đén phía trước, một tay ôm ở eo ngọc mảnh khanh, ôm vào trong ngực.- Oanh!Một chuôi yêu kiếm kia chém ở trên ba tòa đại vực, đem từng tầng lực lượng đâm rách.Cuối cùng ba tòa vực kia đem lực lượng sắc bén trên thân yêu kiếm đỡđược, nhưng mà một cỗ lực trùng kích lại khó có thể hoàn toàn ngăn cản.Lưng của Phong Phi Vân giống như là bị núi lớn đụng vào một cái, khí huyết trong thân thể quay cuồng, thân thể trực tiếp bị xung kích bay lên trên, bay ra mấy chục thước mới rơi xuống mặt đất, tiếp tục hướng phía trước chạy nhanh.-------Chương 1524: Khôi lỗi (1)Nếu như mới vừa rồi Hiên Viên Nhất Nhất như cũở trên lưng của hắn, bị cỗ lực lượng kia trùng kích vào chỉ sợ làđã thương càng thêm thương.- Ngươi...

Ngươi thật kỳ quái, lúc trước còn cấu kết với cường giả của yêu tộc...

Cường giảđến đối phó ta, nhưng bây giờ lại liều chết cứu ta...

Làm sao lại mâu thuẫn như vậy.Mỹ mâu của Hiên Viên Nhất Nhất chớp chớp, từ khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phong Phi Vân, con ngươi hết sức trong suốt, không có một tia tạp chất.Phong Phi Vân cúi đầu hướng về phía nàng cười sáng lạn, tay ôm eo của nàng không khỏi chặt hơn, nói:- Ta sớm đã nói, nói không chừng ta thích ngươi rồi!Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, trong lòng nàng đem lời nói của Phong Phi Vân giống như gió nhẹ thổi qua, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.Phong Phi Vân không khỏi dần dần không cười nữa, ánh mắt trở nên hết sức ngưng trọng, cảm nhận được vài cỗ khí tức khổng lồ hướng hắn vây quanh màđến, đều là khí tức Vũ Hóa.- Oanh!Một đạo móng vuốt từ dưới đất ở phía trước vươn ra, đem đại địa xé rách ra từng đạo lỗ hổng khổng lồ, móng vuốt hướng thân thể Phong Phi Vân niết tới.Phong Phi Vân điều động lực lượng toàn thân, đem Thiên Tủy Binh Đảm hoành tảo ra ngoài, đem một cái móng vuốt khổng lồ kia đánh cho chấn động kịch liệt một cái.Một cái móng vuốt này sợ rằng phải dài mấy chục thước, mỗi một đầu ngón tay đều tho to giống như cái chậu, vị trí cổ tay lại càng giống như cái trụ lớn.Móng vuốt này bị Thiên Tủy Binh Đảm oanh kích, cũng vẻn vẹn chỉ là bị chém sâu hơn mười tấc, không tạo thành thương tổn mang tính thực chất, có thể thấy được trình độ cứng rắn của nó.Móng vuốt bịđánh đến kịch liệt chấn động.Liền thừa dịp móng vuốt bị chấn động, Phong Phi Vân ôm Hiên Viên Nhất Nhất tật tốc xông qua, sau đó thoát ra cái cổ nhai đã tan nát này.- Thình thịch!- Thình thịchDưới đất lao ra một đầu đại yêu giống như trư, tren người tràn đầy lân phiến, mọc ra bốn cái chân thô to như bốn cây cột, trên lưng mọc ra một cái cự trảo dữ tợn đáng sợ, trên cự trảo có một đạo vết máu nhỏ xuống huyết dịch tiên diễm.Hiền giả của Lân Trư yêu tộc.- Lực lượng thật cường đại.Vị hiền giả này của Lân Trư yêu tộc cảm giác cự trảo đau nhức, biết mình mới vừa rồi khinh địch, nếu không phải là mình khinh địch nói không chừng mới vừa rồi cũng đãđem Thủy Nguyệt thánh nữ cùng bán yêu kia phách chết.- Oanh long long!Bốn cái móng của nó cuồng vũ, hướng Phong Phi Vân đuổi theo.Không chỉ là cường giả các tộc của yêu tộc, còn có bốn vị cường giả của Âm Gian giới từ bốn phương tám hướng hướng Phong Phi Vân đuổi giết tới, mỗi một người đều là bá chủ xưng hùng một phương, uy danh hiển hách, chiến lực kinh khủng.Đã càng lúc càng đến gần trung tâm của Cửu Uyên tiên thành, cỗ lực áp chế kia càng lúc càng mạnh, ngay cả lực lượng ba tòa vực trên người Phong Phi Vân cũng bịáp chếđến cực điểm, vẻn vẹn chỉ có thể bao phủ hắn cùng Hiên Viên Nhất Nhất.Luân Hồi tật tốc cũng trở nên càng lúc càng chậm.Sắc trời nơi này càng lúc càng hôn ám, cơ hồđều không nhìn thấy bầu trời, tựa như biến thành đêm tối.Chút ít kiến trúc cổ xưa ở chung quanh đều tràn đầy âm khí, một ít hung sát tám vạn năm trước lưu lại chiếm cứ bên trong, phát ra tiếng vang "khanh khách".- Thình thịch!Phong Phi Vân tiến vào trong một tòa phủđệ huy hoàng như cung điện.Bên ngoài tòa phủđệ này có một tầng vụ khíâm u bao phủ, giống như là do vô số thi khí hội tụ mà thành, đâm vào làn da khiến người ta đau.Trên người Phong Phi Vân có Phật khí hộ thể, xông pháâm mai chi khí, xông vào trong tòa cung điện này.Bởi vì thời gian quá khứ thực sự là quá lâu rồi, trên mặt đất tràn đầy vết nứt, có từng cỗ thấp khí từ dưới đất toát ra.Phong Phi Vân đầu tiên bước vào bên trong liền cảm giác trái tim kịch liệt run rẩy một cái, đây là thời điểm cực độ nguy hiểm mới sẽ phát sinh ra phản ứng bản năng như vậy.- Tòa phủđệ này rất đặc biệt, cảm giác...

Cóđồ vật không tốt ở bên trong.Hiên Viên Nhất Nhất mặc dù bị trọng thương nhưng mà linh giác như cũ vẫn tồn tại, nhận thấy được khí tức khác thường, trong đạo tâm sinh ra cảnh giác.Phong Phi Vân tự nhiên đã sớm nhận thấy quỷ dị của nơi này, cũng chính là bởi vì nơi này hết sức quỷ dị cho nên hắn mới quyết định xông vào, phía ngoài đã bị cường giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới hoàn toàn vây chết, căn bản là không xông ra được, muốn mạng sống cũng chỉ có thểđưa thân vào tửđịa mà lấy đường sống.Tòa phủđệ này đã tương đối gần trung ương của Cửu Uyên tiên thành, khổng lồ giống như là một tòa cung khuyết, điện vũ ngang dọc, bể nước lớn như hồ, ở tám vạn năm trước nơi này khẳng định là trụ sở của một vị siêu cấp đại nhân vật.Đứng ở bên ngoài phủđệ là có thể cảm nhận được một cỗ khí tức âm sát khiếp người ở bên trong, người bình thường căn bản không dám xông vào trong này, nhưng mà Phong Phi Vân đã bị bức đến tuyệt cảnh, chỉ có thể xông vào đây.- Ngươi chưa thương cho tốt, hết thảy đã có ta!Hai tay của Phong Phi Vân đem Hiên Viên Nhất Nhất ôm lấy, dọc theo một cái đường nhỏđầy bùn đất hướng bên trong phủđệđi tới.Trên đường nhỏđầy bùn đất này có rất nhiều không gian trận pháp, nhìn như chỉ có cự ly không xa nhưng trên thực tế lại xa đến trăm vạn dặm, nếu để cho một người bình thường xông vào, sợ làđi một ngày cũng đều không thể từ một tòa điện vũ này đi đến một tòa điện vũ khác.- Di!Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, hướng phía sau nhìn đến.- Gì thế...?Khí tức của Hiên Viên Nhất Nhất mỏng manh.- Không có gì...

Cảm giác mới vừa rồi có một đạo nhân ảnh từ phía sau đi qua, nhưng mà lại cũng không cảm nhận được khí tức của sinh mệnh, kỳ quái.Vẻ mặt của Phong Phi Vân trở nên càng thêm ngưng trọng, biết bên trong tòa phủđệ này nhất định là có thứ bất tường.- Ngươi...

Lồng ngực của ngươi, có thứ gì...

Tựa hồ còn đang động...Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân đảo cặp mắt trắng dã, biết là con hàng Mao Ô Quy kia.Mao Ô Quy ở trong y phục của Phong Phi Vân, đầu cũng rút vào trong mai rùa, động cũng không dám động chút nào, sợ bị Hiên Viên Nhất Nhất nhận ra.Phải biết rằng nó nhưng làở trong Thánh Linh cướp đi Tinh Hồng quỷ thuyền, một khi Hiên Viên Nhất Nhất phát hiện ra nó, khẳng định sẽ làđại sự không ổn.- Bị Thủy Nguyệt thánh nữđè lâu như vậy, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ, đời này lão phu coi nhưđáng giá.Trong lòng của Mao Ô Quy nghĩ như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới Phong Phi Vân đem Thủy Nguyệt thánh nữ còn ôm lâu hơn, trong lòng nhất thời cũng cảm giác tức giận bất bình.Nếu để cho những thiên chi kiêu tử kia ở trong nhân loại quốc độ biết Thủy Nguyệt thánh nữ băng thanh ngọc khiết bị một tên bán yêu ôm trong ngực, chỉ sợ sẽ có vô số người đi đến trấn sát tên bán yêu này, thề phải đem tên bán yêu này cho thiên đao vạn quả.-------Chương 1525: Khôi lỗi (2)Phong Phi Vân đi qua con đường nhỏđầy bùn đất này, đến bên trong một phiến thạch lâm, trong một tòa thạch lâm này tràn đầy cự thạch cao bảy, tám thước, mỗi một khối cự thạch đều tạo thành hình dáng con người, có thủ chỉ thuẫn bài, có giơ lên trường mâu, có ngồi đánh cờ, cóđang giao thủ chiến đấu...Sợ là phải cóđến cả ngàn thạch nhân, thần thái khác nhau, nhưng mà trên thân mỗi một thạch nhân đều thật giống như dựng dục một loại đạo tắc, làm cho người ta có một loại cảm giác bọn họ tùy thời đều sẽ sống lại.- Đây...

Đây không phải là do cự thạch điêu khắc mà thành, là dùng Bổ Thiên thạch tế luyện mà thành, người nào cóđại thủ bút như vậy, thế nhưng tế luyện ra nhiều thạch nhân khôi lỗi như thế.Phong Phi Vân cảm giác mình giống như làđi vào một tòa mê cung, những thạch nhân kia tựa hồđang động, nhưng mà loại động này cũng không phải là dùng mắt thường có thể nhận thấy được, hết sức huyền diệu.Hắn muốn trở vềđường cũ, nhưng mà vừa quay đầu lại thì phía sau đã không còn đường rồi.- Bổ Thiên thạch, tại sao có thể có nhiều Bổ Thiên thạch như vậy!Thương thế của Hiên Viên Nhất Nhất đã bước đầu ổn định lại, kiên quyết muốn Phong Phi Vân để nàng xuống.Mặc dù Phong Phi Vân rất muốn ôm Thánh nữđiện hạ, đây dù sao chính là chuyện mà nam nhân thiên hạđều tranh nhau muốn làm.Nếu không phải vừa vặn gặp cơ hội, lấy thân phận một cái bán yêu như hắn làm sao đến lượt hắn cứu Thủy Nguyệt thánh nữ chứ.Chỉ cần một cái tin tức "Thủy Nguyệt thánh nữ gặp nguy hiểm" truyền đi, khẳng định sẽ có ngàn vạn anh kiệt trẻ tuổi mang theo cường giảđi tới cứu viện.Vì Thánh nữ mà chịu chết, đó là chuyện tương đối vinh quang, sẽđược người tranh nhau làm.Hiên Viên Nhất Nhất mặc bạch y, ngọc thể thon dài, chỉ thấp hơn Phong Phi Vân nửa cái đầu, đôi mắt xanh thẳm, mũi quỳnh trong suốt, trên da thịt lưu động bạch sắc quang hoa, bộ ngực cũng không tính là quá cao ngất nhưng mà cũng hơi có vẻ bạo mãn.Một đôi chân của nàng ở trong trường bào nhưng ũng có thể thông qua đường cong mà trong lúc nàng đi lại dẫn ra, nhìn ra đây tuyệt đối là một đôi chân ngọc thon dài mà mảnh khảnh, làm cho người ta muốn giơ váy nàng lên để xem xét một phần phong cảnh chỉ thuộc về tiên tử.- Ngươi đang nhìn cái gì?Hiên Viên Nhất Nhất cảm giác ánh mắt của Phong Phi Vân khác thường.Hai mắt của Phong Phi Vân nóng rực giống như là muốn bốc cháy, yêu ma chi huyết lưu động bàng bạc, da thịt trên người cũng trở nên càng thêm nổi bật, lồng ngực lộ ra vẻ càng thêm khỏe mạnh, hít vào một hơi thật sâu, nói:- Ta đang suy nghĩ chủ nhân nguyên lai nơi này có phải hay không tu luyện qua Đại Khôi Lỗi thuật, bằng không thì không thể nào tế luyện ra nhiều thạch nhân khôi lỗi như vậy, trên người những thạch nhân khôi lỗi này đều có kèm theo một tia linh hồn, cho dù là tám vạn năm trôi qua, một tia linh hồn kia trong thân thể bọn họ cũng không biến mất, như cũ khiến chúng nó tiếp tục vận chuyển.- Đại Khôi Lỗi thuật chính là một trong Thái cổ bát thuật, cũng sớm đã bị hủy đi chia thành Đạo khôi lỗi thuật, Phật khôi lỗi thuật, Tử khôi lỗi thuật, Thánh khôi lỗi thuật rồi, có thể học được bất kỳ một loại nào trong bốn loại khôi lỗi thuật đóđều đã hữu dụng vô cùng, càng đừng nói làĐại Khôi Lỗi thuật trong truyền thuyết.Hiên Viên Nhất Nhất đối với một chút bí sử của nhân loại quốc độ hiểu rõ vượt xa người từ bên ngoài tới như Phong Phi Vân, nói:- Đồn rằng Cửu Uyên tiên thành cùng Cửu Tiêu tiên thành từng chính là hai tòa thế lực khổng lồ nhất của Hoàn Thiên cảnh, thực lực gần ngang với Cảnh chủ phủ của Hoàn Thiên cảnh, ở lúc đó Cửu Uyên tiên thành xuất ra mấy nhân vật kinh thiên động địa, một người trong đó tên là Niếp Hải, tu luyện chính làĐạo khôi lỗi thuật.- Niếp Hải chính là nhân vật tu luyện Đạo khôi lỗi thuật tới đỉnh cao nhất của Đệ lục trung ương vương triều lúc ấy, đồn rằng, trong thiên hạ này vô luận làđồ vật có sinh mệnh hay không có sinh mệnh, một khi vào trong tay hắn đều có thể bị hắn điều khiển.Khôi lỗi thuật nhìn như bàng môn tảđạo nhưng màĐại Khôi Lỗi thuật có thể xếp ở trong Thái Cổ bát thuật liền có thể thấy được sự cường đại của nó, tuyệt đối không chỉđơn giản là có thể luyện chế ra mấy con khôi lỗi.Khi khôi lỗi thuật luyện đến đỉnh phong, có thể khống chế linh khí của người khác, có thể khống chế tư tưởng của địch nhân, có thể khống chế người khác đánh ra thần thông đạo pháp, đạt tới hiệu quả càn khôn na di, đẩu chuyển tinh di, thậm chí là khống chí vị trí của vực ngoại tinh thần, từ vực ngoại gọi đến tinh thần giúp mình chiến đấu.Đây là sự thần kỳ của Đại khôi lỗi thuật một trong Thái Cổ bát thuật, tuyệt đối không yếu hơn Đại Diễn thuật mà Phong Phi Vân tu luyện.- Những thạch nhân khôi lỗi này đều do Bổ Thiên thạch tế luyện mà thành, lực lượng ẩn chứa đều rất cường đại, nếu như có thểđiều động được bọn họ giúp chúng ta chiến đấu, nói không chừng có thể ngăn cản một ít hiền giả kia của Âm Gian giới cùng yêu tộc một thời gian ngắn, vì ngươi mà tranh thủđến một đoạn thời gian điều dưỡng thương thế.Ánh mắt của Phong Phi Vân co lại, nhẹ nhàng sờ sờ cằm.- Những thạch nhân khôi lỗi này đều là Chiến khôi lỗi đứng đầu, không phải là khôi lỗi thuật bình thường có thểđiều động.Hiên Viên Nhất Nhất ngồi xếp bằng ở giữa thạch nhân khôi lỗi, bắt đầu điều dưỡng thương thế, trên người phát ra từng luồng tiên hoa, lại nói:- Một tòa thạch lâm này giống như là mê cung, người của yêu tộc cùng Âm Gian giới muốn tìm được chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng, mượn một chút thời gian này có lẽ tu vi của ta có thể khôi phục được.Nói xong lời này nàng liền khép đôi môi đỏ sẫm lại, không hề nói nữa, bắt đầu toàn tâm tu luyện Thánh Tính, trị liệu thương thế.Phong Phi Vân dựa vào một tôn thạch nhân khôi lỗi tay cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Nhất Nhất một hồi lâu, sau đó liền đem một quyển thiết trúc trúc giản lấy ra, trải rộng ra trên mặt,Trúc giản đã hết sức cổ xưa, hủ thực đến khắp nơi đều là lỗ thủng, rách nát giống như là mới đào ra từ trong bùn đất.Đây chính là Bát Thuật quyển, là một trong ba cuốn của Mạc Phủ Tầm Bảo lục.- Cư nhiên thật ghi lại Đại khôi lỗi thuật, phía trên Bát Thuật quyển ghi lại thật chính là Thái Cổ bát thuật sao, như vậy Mạc Phủ Tầm Bảo lục lại là tồn tại cấp bậc gì?Trong lòng Phong Phi Vân rất khiếp sợ, ở một cái địa phương nhỏ như Thần Tấn vương triều lại có thể xuất ra thánh điển như Mạc Phủ Tầm Bảo lục, đây quả thực là không thể tin nổi, vẻn vẹn chỉ là bất kỳ một thuật trên Bát Thuật quyển nếu như bị truyền ra đều nhất định sẽ dẫn đến đại rung chuyển, liền có thể thấy được trình độ trân quý của quyển thánh điển này.Phong Phi Vân lấy thần thức truyền âm, hỏi thăm Mao Ô Quy, muốn từ trong miệng nó hỏi ra một chút bíẩn.Đầu ô quy này rất có vấn đề, Phong Phi Vân cảm thấy nó tuyệt đối không phải là một con hải sản tùy tiện ở trên bãi sông là có thể nhặt được, nói không chừng có lai lịch không nhỏ.- Cái này...

Cái này phải nói đến một đoạn bí sử của Thái cổ, hiện tại ngươi biết thìđối với ngươi không có chỗ tốt!Mao Ô Quy ra vẻ người lớn nói.-------Chương 1526: Giết Vũ Hóa (1)Phong Phi Vân rất muốn đem đầu ô quy này ném ra ngoài, điên cuồng đánh một trận, cảm giác nó hết sức vô sỉ.- Được rồi, nhìn ngươi muốn biết như vậy, có thể nói đơn giản cho ngươi biết một chút, thật ra cái này có liên quan tới Mạc Phủ trong truyền thuyết.Mao Ô Quy nói rất không rõ ràng.- Mạc Phủ là nơi nào?Phong Phi Vân thật đúng là chưa từng nghe nói qua chỗ này.Lấy sự cường đại của Mạc Phủ Tầm Bảo lục, nếu thật sự tồn tại một chỗ như Mạc Phủ, Phong Phi Vân cảm thấy lấy thân phận Phượng Hoàng tộc trưởng kiếp trước của chính mình không có khả năng không biết đến chỗ này, nhưng mà hắn lại xác thực chưa từng nghe nói qua.Mao Ô Quy ra vẻ ho hai tiếng, nói:- Ngươi không nghe qua cũng là rất bình thường, bí ẩn ở trong này rất nhiều...

Ai, ngươi biết được quá nhiều đối với ngươi thật không có chỗ tốt, ngươi vẫn là trước đem Đại Khôi Lỗi thuật tu thành rồi hãy nói.Dùng một chút, nó lại nói:- Ta cuối cugnf cảm giác chỗ này u ám, có đồ vật gì đó đang nhìn vào chúng ta, ngươi nói vị cường giả kia của Cửu Uyên tiên thành đã chết rồi hay còn chưa chết?Vị cường giả kia đã chết hay chưa thì ta không biết, nhưng ta cảm giác hiền giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới đều đã xông vào rồi.Linh giác của Phong Phi Vân dị thường cường đại, hơn nữa dùng Đại Diễn thuật suy tính một lần, đúng là có rất nhiều cường giả tiến vào bên trong, không dưới mười vị.Cho dù một tòa thạch lâm này có thần dị như thế nào đi nữa cũng không thể ngăn cản nhiều hiền giả như vậy, nhiều nhất nửa ngày bọn họ đều sẽ bị tìm đến nơi này.Nếu như có thể đem Đại Khôi Lỗi thuật du luyện tới nhập môn là có thể chủ động nắm trong tay thạch nhân khôi lỗi nơi này, đến lúc đó Phong Phi Vân bảo đảm có thể vây khốn những cường giả kia ba ngày, vì Hiên Viên Nhất Nhất tranh thủ càng nhiều thời gian hơn.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở trên đất, toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện Đại khôi lỗi thuật, trong thân thể ba trăm ức Thánh Linh tro cốt tất cả đều lóe lên quang hoa sáng chói, đản sinh ra từng đạo Thánh Linh ý niệm trợ giúp hắn cùng tìm hiểu tu luyện.Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Phong Phi Vân mới một lần nữa đem cuốn thiết trúc trúc giản kia khép lại, thở ra một hơi thật dài, trong mắt sinh ra mấy phần tiếu ý:- Đã đến rồi!Trải qua ba canh giờ tu luyện, mặc dù hắn không thể tìm hiểu được điểm chính của Đại Khôi lỗi thuật nhưng mà lại đã có chút hiểu biết, nếu như cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể nhập môn.Nhưng mà lúc này hắn lại đã không có nhiều thời gian tìm hiểu như vậy, bởi vì có một vị cường giả đã đến gần đây, ở trong thời gian rất ngắn nữa sẽ tìm được bọn họ.Phong Phi Vân trước phải chém giết người này.Phong Phi Vân đem Ẩn Tàm sa la mặc vào, thân thể nhất thời biến mất ở tại chỗ, sau đó hướng về phía vị cường giả kia lặng lẽ đi tới.Đây là một lão giả toàn thân bao phủ bởi áo choàng màu đen, chính là một trong bốn vị hiền giả của Âm Gian giới, đạt tới cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, đầu cùng ngón tay đều bị hắc bào bao phủ vào chỉ chừa một đôi mắt đen nhánh là nhìn thấy được, thông phệ ánh sáng cùng nhiệt độ trong thiên địa.Trên vai trái của lão còn mang theo một cái thanh sắc thiết hoàn, huyết khí trên người cực kỳ khổng lồ.Mặc dù lão đã rất cố ý thu liễm khí tức trên thân nhưng mà như cũ bị Phong Phi Vân trước tiên cảm giác được, đây chính là lực lượng của Đại Diễn vực.Đại Diễn vực vô hình vô chất, có thể đem Vũ Hóa hiền giả ẩn giấu đều tìm ra.Vị hắc bào lão giả này hết sức cẩn thận, bộ pháp quỷ dị.Phong Phi Vân đã đứng ở phía sau hắn, ba trăm ức Thánh Linh tro cốt trong thân thể riêng mình ngưng tụ ra một tia lực lượng, cuối cùng biến thành một tia Thánh Linh chi khí hướng về vị hắc bào lão giả kia phách trảm tới.Ở một sát na kia Thánh Linh chi khí bạo phát ra, trong không khí bộc phát ra ba động kịch liệt đem vị hắc bào lão giả này kinh động, hắn tế ra thanh sắc thiết hoàn hướng phía sau đón đỡ.- Thình thịch!Thanh sắc thiết hoàn ứng tiếng mà vỡ, một tia Thánh Linh chi khí kia đem thân thể của hắc bào lão giả chém ngang thành hai đoạn, một cỗ máu tươi từ trong thân thể của lão bắn ra.- Thánh Linh chi khí...Vị hắc bào lão giả này chưa chết, trong hai nửa thân thể đều còn sót lại Vũ Hóa ý chí chia làm hai phương hướng hướng Phong Phi Vân phát động công kích.Hắc bào lão giả đã bị Thánh Linh chi khí chém đến nguyên khí tổn thương nặng nề, thân thể chia làm hai phần, lực lượng trong thân thể cũng tiêu hao lợi hại, căn bản không đủ gây sợ.- Càn Khôn Chưởng Ấn!Trong lòng bàn tay của Phong Phi Vân sinh ra phật quang vô tận, một chưởng hướng đỉnh đầu của hắc bào lão giả ấn xuống, trên bàn tay hiện ra các loại địa mạo giống như là đánh ra một phiến thế giới.- Thình thịch!Đầu của hắc bào lão giả trực tiếp bị thủ chưởng của Phong Phi Vân ấn xuống mặt đất, sau đó chia năm xẻ bảy, hóa thành tàn thi trên đất, thần thức trong thân thể hoàn toàn bị bóp diệt.Sau khi một nửa đoạn thân thể khác của hắn mất đi thần thức gia trì cũng "thình thịch" một tiếng mà rơi xuống mặt đất.Phong Phi Vân đem thi thể trên đất toàn bộ thu thập lại, đây nhưng là thi thể của Vũ Hóa hiền giả, nếu như đem đến trên chợ đen có thể bán ra được giá tiền không tệ, đặc biệt là máu, xương, da của Vũ Hóa hiền giả đều là thứ mà rất nhiều tà đạo tu sĩ tranh nhau mua.Sau khi đem dấu vết trên mặt đất đều dọn dẹp sạch sẽ, Phong Phi Vân mới lần nữa trở về chỗ tu luyện của Hiên Viên Nhất Nhất, nhưng mà ...

Hiên Viên Nhất Nhất lại đã biến mất.Thân thể của Phong Phi Vân lập tức dừng lại, trên người sinh ra một cỗ khí lạnh, cảm giác được sau lưng có khí tức sinh mệnh ba động.- Oanh!Lực lượng toàn thân hắn đều bộc phát ra, chuẩn bị phát ra một kích lôi đình.- Ngươi che giấu thực lực!Thanh âm của Hiên Viên Nhất Nhất vang lên ở sau lưng hắn.Thân thể của nàng cao gầy, ngọc thể thon dài, tiên quang rạng rỡ, lưng đeo cổ kiếm dựa vào một tôn thạch tượng khôi lỗi, một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đem lực lượng trên người thu lại, cười cười nói:- Thánh nữ điện hạ đạo tâm thanh minh, nhìn rõ mọi việc, thực lực của ta có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ Thánh nữ điện hạ còn không biết.Khí sắc của Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra vẻ khá hơn một chút, sương mù bao phủ thân thể, bạch y như vẽ, tóc đen chập chờn, thanh âm ưu nhã mà linh hoạt kỳ ảo, nói:- Ngươi không cần phải tự xem nhẹ mình, thiên phú của ngươi ở trong mắt ta đã đủ đứng vào trước ba mươi của tài tuấn trẻ tuổi, hơn nữa thủ đoạn giấu diếm luôn là làm cho người ta suy nghĩ không ra, tổng cảm giác ngươi cất giấu không ít thứ.- Ha ha, Thánh nữ điện hạ đa tâm rồi, ta chỉ là một bán yêu mà thôi, cho dù lại giấu diếm đi nữa chẳng lẽ còn có thể đột phá đến Vũ Hóa cảnh sao?Phong Phi Vân nói.-------Chương 1527: Giết Vũ Hóa (2)Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Cũng không phải là bất kỳ một bán yêu nào cũng có thể đánh chết Vũ Hóa hiền giả được.- Đây chẳng qua là thành quả mà ta đánh lén, nếu như đồng thời chống lại hai vị Vũ Hóa hiền giả, ta cũng chỉ có thể chạy mà thôi, không giống như Thánh nữ điện hạ uy phong tám phía như vậy, có thể tự mình chiến hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả mà không bại.Phong Phi Vân nói.Hiên Viên Nhất Nhất than thở một tiếng, nói:- Ngươi đây là đang cố ý chế giễu ta!- Không có, thật lòng rất bội phục!Phong Phi Vân nói.Ánh mắt của Hiên Viên Nhất Nhất chợt đánh đến, lông mi dài nhọn, cơ thể lồi lõm uyển chuyển, có một loại khí tức thánh khiết ngưng tụ ở trên người nàng, giống như là tiên tử do tiên ngọc điêu khắc.- Quên đi, lấy quan hệ của ngươi cùng Tô Tử...

Ta cũng sẽ không quá mức làm khó dễ ngươi, thủ đoạn mà ngươi giấu diếm thì ta cũng không muốn hỏi nhiều.Trong mắt của Hiên Viên Nhất Nhất mang theo một tia kinh dị, nghĩ tới một màn kia nhìn thấy ở trong Mộng Thiên cư liền chợt dời đi ánh mắt, không lại nhìn Phong Phi Vân nữa.Quan hệ của ta cùng Lưu Tô Tử?Rất mật thiết sao?Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nói tới quan hệ của mình với Lưu Tô Tử, Phong Phi Vân tự cho là quan hệ của chính mình với Lưu Tô Tử cũng không tính là quá thân mật, nhiều lắm chỉ có thể coi là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.Phong Phi Vân cuối cùng cũng chỉ có thể cho ra một cái kết luận:- Xem ra Lưu Tô Tử cùng Hiên Viên Nhất Nhất thật sự có vấn đề!- Thương thế của Thánh nữ điện hạ khôi phục như thế nào rồi?Phong Phi Vân dò hỏi.Hiên Viên Nhất Nhất thản nhiên ngồi xuống dưới đất, mỹ mâu chậm rãi nhắm lại, ôn nhu mà nói:- Đã lĩnh ngộ đến cái "nhất" kia trong Thánh Tính.- Nhanh như vậy?Trong lòng Phong Phi Vân khẽ lộp bộp, ngộ tính của Hiên Viên Nhất Nhất thật đúng là lợi hại.Mặc dù Phong Phi Vân không phải là rất hiểu biết Thánh Tính áo nghĩa, nhưng mà cũng hiểu được tác dụng của cái "nhất" kia ở trong Thánh Tính áo nghĩa thiên, nếu lĩnh ngộ được cái "nhất" này, như vậy cũng chính là dụng chạm đến cánh của của Thánh tính rồi.Một khi để cho nàng tu luyện Thánh Tính áo nghĩa thiên, tu vi của nàng khẳng định lại sẽ tăng lên một mảng lớn.Tâm tính cùng tâm cảnh của nữ tử này đều cực kỳ lợi hại, không thua Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân cảm thấy muốn ăn nàng không phải là một chuyện dễ dàng.- Có lẽ có thể hạ thủ từ trên người Lưu Tô Tử!Trong mắt của Phong Phi Vân mang theo vài phần ý cười, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.Dĩ nhiên trước đó còn phải đem nguy cơ trước mắt giải trừ mới là chính sự.Phong Phi Vân cũng bắt đầu tìm hiểu Đại Khôi Lỗi thuật, trong thân thể của mình có ba trăm ức Thánh Linh ý niệm phụ trợ, năng lực lĩnh ngộ làm sao có thể bại bởi Hiên Viên Nhất Nhất được.Năng lực lĩnh ngộ của Phong Phi Vân ngược lại không phải là thấp hơn Hiên Viên Nhất Nhất, dù sao hắn tìm hiểu Đại Khôi Lỗi thuật chính là trụ cột bằng không, mà Hiên Viên Nhất Nhất tìm hiểu Thánh tính, từ nhỏ đã tu luyện ngọn nguồn của Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, muốn chạm đến cánh cửa của thánh tính dĩ nhiên là phải dễ dàng hơn nhiều lắm.Đại khái lại là trôi qua một canh giờ, Phong Phi Vân cũng bước vào trong cảnh cửa của Đại Khôi Lỗi thuật.Mấu chốt của Đại Khôi Lỗi thuật là ở tạo vật, khống chế, linh hồn, sinh mệnh.Quá trình tế luyện khôi lỗi kỳ thật cũng là một quá trình "tạo vật".Trong Đại Khôi Lỗi thuật có nói:- Thiên địa là thủ chưởng, ngũ hành là cơ sở, vạn vật là khôi lỗi, quy tắc chuyển càn khôn, đạo lý là linh hồn, thời gian là sinh mệnh, trước có chúng sinh, sau có thế giới.Nói cách khác, cho dù là chúng sinh trong thiên địa đều chỉ là khôi lỗi mà thiên địa tạo ra.Áo nghĩa cuối cùng của Đại Khôi Lỗi thuật: Đầu tiên có chúng sinh, sau đó chúng sinh mới cùng chung xây dựng thế giới.Dùng "quy tắc" khống chế vạn vật, có quy tắc, càn khôn thế giới cũng liền có thể vận chuyển rồi.Dùng "đạo lý" giao linh hồn cho vạn vật.Dùng "thời gian" giao sinh mệnh cho vạn vật, thời gian vận hành mới có sinh mệnh, một khi thời gian dừng lại, sinh mệnh cũng liền đình chỉ.Hiện tại Phong Phi Vân tự nhiên còn xa xa chưa đạt tới cảnh giới kia, đây là một loại cảnh giới cũng vẻn vẹn chỉ tồn tại ở trong suy đoán của người chế thuật, người chế thuật cũng không tu luyện ra khôi lỗi thuật cấp bậc đó.Hiện tại Phong Phi Vân cũng là có thể làm được "Khống chế khôi lỗi" đơn giản, đây coi như là thứ trụ cốt nhất của Đại khôi lỗi thuật.Lực lượng trong thân thể của Phong Phi Vân tản mát ra, thạch nhân khôi lỗi trong cả thạch lâm đều vận chuyển, từng cái thạch nhân đều giống như là đang sống lại, có vung lên chiến kiếm trong tay, có bắt đầu hạ cờ, có bắt đầu uống trà, có lên tiếng hát vang...Nhân sinh muôn màu đều hiện ra ở chỗ này, tất cả thạch nhân khôi lỗi đều đang vận động, khiến cho nơi này trở nên càng thêm hỗn loạn.Những cường giả xông vào trong thạch lâm tất cả đều biến đổi sắc mặt, sinh ra một cỗ cảm giác hết sức không ổn.- Công chúa điện hạ, đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chủ nhân của tòa phủ đệ này thật không chết, lại sống lại rồi?Một vị lão tẩu đầu đầy tóc trắng nói.Hạnh mâu của Phi Viện công chúa như chứa nước, tóc trắng mềm mại, da thịt trắng tuyết, nói:- Có thể dùng Bổ Thiên thạch tế luyện ra nhiều khôi lỗi thạch nhân như vậy, chủ nhân trước kia của tòa phủ đệ này nhất định là một người có đại thần thông...- Oanh!Đột nhiên một thạch nhân trong tay cầm chiến mâu ở bên cạnh Phi Viện công chúa, chiến mâu trong tay sinh ra hỏa diễm xích hồng, hướng Phi Viện công chúa vỗ xuống, lực lượng rất kinh người, đánh ra một phiến sóng lửa lớn.Phi Viện công chúa thân như thanh phong, thân thể mềm mại xoay xung quanh thạch nahna một cái, tránh thoát một kích kia.- Oanh!- Oanh!...Lại có công kích liên tiếp hướng nàng mà tới, tổng cộng bảy tôn thạch nhân khôi lỗi đồng thời xuất thủ, từng cái đều có lực lượng khai sơn liệt địa.- Lang Huyên kiếm vực!Phi Viện công cháu triệu hồi ra một thanh cổ kiếm, cắm thẳng trên mặt đất, cổ kiếm bành trướng cuối cùng lớn lên chừng mười thước, đem công kích của bảy tôn thạch nhân khôi lỗi kia ngăn lại.- Oanh long long!Ở trong thân thể của Phi Viện công chúa bay ra vô tận kiếm ba, đem bảy tôn thạch nhân khôi lỗi kia đẩy lui, thân thể tinh tế linh lung từ bên trong bay ra.Một mỗi tôn thạch nhân khôi lỗi trong tòa thạch lâm này đều đang vận động, thân thể cứng rắn, lực lượng khổng lồ, để cho thạch lâm trở nên hoàn toàn hỗn loạn.- Còn là nhanh chóng rời đi nơi này, đây là thạch nhân khôi lỗi do Bổ Thiên linh thạch tế luyện, rất khó bị đánh nát, lực lượng cũng rất đáng sợ.Một vị hiền giả cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng của Bạch Chu yêu tộc hai mặt thụ địch, cảm thấy áp lực thật lớn.- Phát ngọc phù không gian ấn, liên lạc với cường giả yêu tộc khác, tạm thời trước tiên lui ra tòa phủ đệ này.Phi Viện công chúa hạ lệnh.Vị hiền giả kia của Bạch Chu yêu tộc lấy ra một cái ngọc ấn, áp xuống đất, một đạo bạch sắc quang hoa phóng lên cao.-------Chương 1528: Cao nhânCùng lúc đó trong thạch lâm cũng có từng đạo quang trụ dâng lên, riêng mình tỏa định tọa độ, những cường giả kia thối lui giống như thủy triều.Cho đến sau khi cường giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới đều lùi lại, thạch lâm mới dần dần bình tĩnh.- Hô!Lúc này Phong Phi Vân mới thở ra một hơi thật dài, mới vẻn vẹn chỉ là thúc dục những thạch nhân khôi lỗi này không bao lâu, linh khí trong thân thể hắn liền tiêu hao hơn phân nửa.- Những cường giả này nhất định sẽ không để cho Hiên Viên Nhất Nhất đem thương thế điều dưỡng tốt, trong ba canh giờ khẳng định còn có thể phát động công kích, chờ sau khi bọn hắn sẵn sàng, một tòa thạch nhân khôi lỗi đại trận này căn bản không thể nào ngăn cản bọn họ.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy.Hiên Viên Nhất Nhất như cũ lẳng lặng ngồi tại chỗ, thân thể như ngọc thạch điêu khắc mà thành, tóc dài đen nhánh mà mềm mại, cổ hết sức tinh tế trắng sáng, trên da lưu động lực lượng của thánh tính.Sau nửa canh giờ, Phong Phi Vân liền khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, bắt đầu suy tư kế sách ứng đối.Thập đại yêu tộc đều có cường giả đuổi tới tiên thành di chỉ, tổng cộng có mười một vị hiền giả cấp bậc Vũ Hóa đệ nhất trọng, đều là đại yêu thuộc về cấp bậc lãnh chủ, ở trong cương vực của yêu tộc đều coi như là bá chủ tuyệt đỉnh, bọn họ ẩn nấp ở nhân loại quốc độ, bình thời thân phận cực kỳ bí ẩn, chỉ có đến lúc đặc thù mới sẽ xuất hiện.Trừ ra hai cái hiền giả yêu tộc bị Thủy Nguyệt thánh nữ phế bỏ ra, tổng cộng còn chín vị đại yêu cấp bậc lãnh chủ, từng người đều là nhân vật phi phàm.- Công chúa điện hạ, làm sao bây giờ?Một vị đại yêu của Cự Nghĩ yêu tộc nói.Lần này các đại yêu tộc hội tụ, đều là bị Phi Viện công chúa tụ tập đến.Phi Viện công chúa cũng hứa hẹn cho bọn họ chỗ tốt, bây giờ bọn hắn tự nhiên cũng là tạm thời xem Phi Viện công chúa như thiên lôi sai đâu đánh đó, một khi Hiên Viên Nhất Nhất bị tru diệt, Thiên Nhai Thước xuất thế, như vậy bọn họ còn có thể nghe theo mệnh lệnh của Phi Viện công chúa hay không liền không nhất định rồi.Thân hình của Phi Viện công chúa trắng noãn, tóc dài lưu ti, nói:- Xem ra chỉ có thể sử dụng lực lượng của thánh hồn!Nàng đem một viên bạch sắc yêu châu phun ra, trên yêu châu quang hoa sáng loáng, có một cỗ khí tức mênh mông giống như là một viên bạch sắc tinh thần.Nghe được hai chữ "thánh hồn" này, những hiền giả kia của yêu tộc đều là sắc mặt biến đổi, đây nhưng là lực lượng của thể so với Thánh Linh chi khí, chính là khí tức sau khi Thánh Linh chết đi lưu lại ngưng tụ mà thành, thuộc về loại lực lượng một kích tất sát, không gì không phá được.- Khoan đã, Âm Gian giới chúng ta có một vị hiền giả vẫn lạc ở trong tòa phủ đệ này.Một phiến mây đen hạ xuống, bên trong đi ra ba lão giả thân mặc hắc bào, giống như là ba vị tu la đi ra từ trong địa ngục.Đôi mi thanh tú của Phi Viện công chúa nhất thời nhíu một cái, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.- Thủy Nguyệt thánh nữ đã bị trọng thương, không thể nào có lực lượng đánh chết hiền giả.- Một tên bán yêu kia...

Ha hả, càng thêm không thể nào!Thần sắc của Phi Viện công chúa ngưng trọng, nói:- Nếu không phải là Thủy Nguyệt thánh nữ, cũng không phải là tên bán yêu kia, như vậy sẽ là người nào, chẳng lẽ bên trong tòa phủ đệ này thật tồn tại một vị nào đó mà chúng ta không biết?Tu sĩ tại chỗ mặc dù đều là cường giả kinh qua sóng to gió lớn, nhưng mà nghĩ đến chuyện này cũng cảm thấy da đầu tê dại, có một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.- Chi nha!Lúc này cửa của phủ đệ cũ nát bị mở ra.Một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo bó sát người màu trắng mang theo một thanh bạch sắc trường thường từ bên trong đi ra, thân thể đứng nghiêm, lông mày rậm rạp chỉnh tề, một đôi con ngươi tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, tràn đầy mị lực.- Thình thịch!Trường thương cắm xuống mặt đất đem một khối cổ ngọc thạch đâm phá.Phong Phi Vân nói:- Trong tòa phủ đệ này có một vị tiền bối tá túc, đám đạo chích các ngươi tốt nhất mau rời đi, nếu không...- Thình thịch!Phong Phi Vân đem một tấm huyết bào ném ra ngoài.Đây chính là một góc áo bào của vị cường giả của Âm Gian giới chết đi, tràn đầy tử khí cùng tà khí.Phong Phi Vân quyết định muốn lừa gạt đám người này, tận lực kéo dài một thời gian, vì Hiên Viên Nhất Nhất tranh thủ nhiều thời gian hơn.- Hừ, tiểu tử, chỉ bằng ngươi cũng muốn dọa chúng ta?Vị hiền giả kia của Lân Trư yêu tộc đã thua thiệt trong tay Phong Phi Vân, quyết định muốn đích thân trấn sát tên tiểu bối bán yêu này, một cái lân phiến thủ trảo khổng lồ từ trên lưng của nó bay ra, hướng Phong Phi Vân oanh kích xuống.Phong Phi Vân liền đứng ở nơi đó không nhúc nhích.- Oanh long long!Một đạo bạch sắc tinh mang không biết từ chỗ nào chém tới, ngang trời mà qua, giống như là một đạo cực quang trên bầu trời, hết sức chói mắt.- Thánh Linh khí tức!Vị hiền giả kia của Lân Trư yêu tộc bị cỗ khí tức này dọa sợ hết hồn, vội vàng thu thủ trảo lại, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy, nói:- Tạp Tạp không biết tiền bối ở bên trong tá túc, đã đắc tội nhiều, mong rằng tiền bối bỏ qua cho Tạp Tạp một cái mạng chó.- Ngươi không phải là một con heo sao?Một cái thanh âm hết sức già nua từ bên trong phủ đệ truyền ra, thanh âm này hết sức phiêu miểu,t ràn đầy ý vị bí hiểm.- Đúng, đúng, là mạng heo, là mạng heo!Vị hiền giả kia của Lân Trư yêu tộc cả người đều đang run rẩy.Mao Ô Quy chổng mông lên ẩn giấu ở phía sau cổ tường, nhẹ nhàng làm bộ ho hai tiếng, lại nói:- Quay đầu nhìn lại ba vạn năm, vân yên lướt qua vạn đạo trường không, tuổi tác của lão phu đã ca, khụ khụ, đã không muốn lại tranh cường đấu thắng, tiểu bối trẻ tuổi các ngươi cũng đừng có lại đến quấy rầy lão phu rồi.- Không dám, không dám!Vị hiền giả kia của Lân Trư yêu tộc mặc dù tu vi cường đại, nhưng mà lại cũng bị một tia khí tức Thánh Linh kia hù sợ."

Quay đầu một cái đã ba vạn năm, vân yên lướt qua vạn đạo trường không", đây là cảnh giới cao thâm bực nào.Đem những cường giả ở phía ngoài kia đều kinh sợ, cả đám đều do dự, nếu như trong phủ đệ này thật sự có một tôn Thánh Linh, như vậy bọn họ lại xông vào, đó quả thực chính là đi tìm chết.Dĩ nhiên những cường giả này tất cả đều là người có tâm trí cao tuyệt, từ trong một chút dấu vết liền phán định ra vị "cao nhân" ở trong phủ đệ này tuyệt đối không phải là Thánh Linh.Mặc dù không phải là Thánh Linh, chỉ cần là người có một tia khí tức của Thánh Linh cũng khẳng định không phải là chuyện đùa, có đại lai lịch, không thể dễ dàng đắc tội.Phong Phi Vân đứng ở đại môn của phủ đệ, tay cầm trường thương, tư thế oai hùng, cười nói:- Thật là bội phục dũng khí của các ngươi, lại còn dám ở lại, thật không biết chữ chết viết như thế nào.Phong Phi Vân tính toán muốn kiên cường đến cùng, chỉ có như vậy mới có thể đem những cường giả này đều dọa lùi, hoàn toàn tiêu trừ hậu hoạn.-------Chương 1529: Nhất nguyên sinh mệnh thể (1)Nhưng mà dần dần Phong Phi Vân cảm giác không ổn, giống như sau lưng có một đôi ánh mắt u ám đang nhìn chằm chằm vào hắn, cột sống cũng muốn đông cứng rồi.Hơn nữa sắc mặt cường giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới giờ phút này đều có chút khác thường, đều nhìn chằm chằm vào phía sau hắn, cả đám đều bắt đầu lùi về phía sau.- Không nên chơi ta như vậy, bên trong tòa phủ đệ này thật sự sẽ không có cái gì bất tường đi?Giờ phút này Phong Phi Vân không dám xoay người, chỉ là tản mát thần thức ra, giống như là sau lưng mọc ra một đôi mắt nhìn về phía sau, cảm giác vị trí một thước phía sau có một đoàn âm khí, âm hàn đến thấu xương.Âm khí bao phủ một người, mặc thi bào rữa nát, đầy người đều là máu tươi, bộ ngực có một cái lỗ thủng lớn như miệng chén, cả người đều bị xuyên thấu, từ một đầu này có thể nhìn thấy một đầu kia của thân thể.Đây là đang thật sự chơi ta a!Phong Phi Vân cảm giác cổ họng của mình giống như là kết một tầng băng, lưng cũng đã đông thành băng côn, khó trách chút ít cường giả yêu tộc cùng Âm Gian giới kia đều đang không ngừng lùi về phía sau.Âm khí trên thi thể rữa nát này thật sự quá nặng, rất là khiếp người, so với chút ít hiền giả kia của yêu tộc cùng Âm Gian giới thì phải dọa người hơn nhiều lắm, tuyệt đối không phải là hiền giả Vũ Hóa đệ nhất trọng có thể so sánh được.- Ngươi không phải mới vừa công bố bên trong có một vị cao nhân tiền bối, ta làm sao cảm thấy vị cao nhân tiền bối này...

Đã chết đi rất nhiều năm rồi!Trên mặt Phi Viện công chúa mỉm cười, da như ngưng tuyết, răng trắng noãn, thần vận như tiên linh.Cổ thi kia phát ra một tiếng "tước tước", trong miệng không ngừng thổ ra thi vụ, thi vụ đều muốn xông đến trên da đầu của Phong Phi Vân.Những cường giả kia từng người đều là nhân vật phi phàm, đều nhìn ra một chút đầu mối, cảm thấy trong chuyện này có kỳ quái, cho nên bọn họ cũng không rút đi, như cũ chờ ở cách đó không xa, muốn quan sát tình thế phát triển.Âm thi rất kinh khủng, mặt xanh nanh vàng, ở trong thời gian mấy vạn năm lại phát sinh ác biến, đã không phải là bộ dáng trước kia.Phong Phi Vân cứng mặt cười cười nói:- Mặc dù đã chết đi nhiều năm rồi, không như cũ còn là tiền bối cao nhân, các ngươi bất kính với cao nhân sẽ dẫn tới đại họa.Những cường giả kia đều cười lạnh, biết mới vừa rồi Phong Phi Vân là đang lừa gạt, bây giờ nhìn tiểu tử này ứng đối với vị cổ thi kia như thế nào, sợ là sẽ bị ăn mât.Hiền giả Lân Trư yêu tộc tên là Tạp Tạp kia cười nhạo một tiếng, nói:- Bán yêu không biết sống chết, chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng.Phong Phi Vân cảm giác một cỗ hàn khí phía sau kia càng lúc càng thịnh, cả người dều muốn bị đông cứng rồi.- Gia hỏa này rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân vội vàng sử dụng Đại Diễn thuật suy tính, rất nhanh liền có kết luận, đây là xác của một tôn cổ thi đã chết mấy vạn năm trước, nhưng mà ở lúc cổ thi chết lại thi triển khôi lỗi thuật cường đại, đem thân thể của mình tế luyện thành khôi lỗi, muốn nghịch thiên trọng sinh, cùng thiên đồng thọ, vĩnh thế bất tử.Kết quả lại trở thành một con quái vật không chết không sống.Trên thực tế hắn cũng sớm đã chết rồi, trong thi thể khôi lỗi còn sót lại cũng vẻn vẹn chỉ là một đạo ý niệm khôi lỗi, thân thể cũng đã tan nát.Chẳng lẽ khi còn sống hắn thật chính là vị cường giả Niếp Hải thiên kinh địa vĩ kia của Cửu Uyên tiên thành, đem Đạo khôi lỗi thuật tu luyện tới cấp bậc đệ nhất nhân của Đệ lục trung ương vương triều.Thật có thể nói là bi thảm vô cùng, đem Đạo khôi lỗi thuật tu luyện đến đỉnh, vốn muốn nghịch thiên trọng sinh, kết quả trở thành khôi lỗi của mình.Nếu thật sự là như thế, Phong Phi Vân cảm giác mình có lẽ còn có sức liều mạng.- Nếu ở thời điểm hắn chết đi đem chính mình tế luyện thành bất tử khôi lỗi, như vậy ta tu luyện Đại Khôi Lỗi thuật có phải hay không cũng có thể khống chế thi thể của hắn?Phong Phi Vân đối với tu luyện Đại Khôi Lỗi thuật còn rất nông cạn, cũng chỉ có thể thử một lần, có thể thành công hay không còn chưa biết được.Ngón tay của hắn niết động ấn quyết của khôi lỗi thuật, mười đạo quang thoi từ đầu ngón tay của hắn bay ra, tựa như mười cái tinh tuyến cực nhỏ xông vào trong thân thể của tôn cổ thi kia.- Oanh!Cô thi phát ra một tiếng trường khiếu, một cước đem cả một phiến đại địa này đạp vỡ, trên người lao ra lực lượng cuồn cuộn, thi thân nhảy ra hướng những cường giả kia của yêu tộc cùng Âm Gian giới trùng sát tới.- Trời ạ, đây...Những cường giả kia đều bị kinh sợ, koong nghĩ đến tên bán yêu này lại có thể thao túng một tôn cổ thi, chẳng lẽ tên bán yêu này cũng tu luyện khôi lỗi thuật cường đại sao?- Oanh long long!Móng tay của cổ thi giống như là một thanh đao nhọn, dài ra ba thước, thanh quang thánh thót, năm ngón tay trảo tới kéo ra năm đạo văn ngân kinh khủng.Vị hiền giả kia của Lân Trư yêu tộc cùng vị hiền giả của Cự Nghĩ yêu tộc đồng thời hóa thân thành bản thể, thân thể biến thành cao vài chục thước, tựa như hai tòa núi nhỏ, toàn thân đều là yêu khí cuồn cuộn, từng tầng giáp trụ dày cộm hợp lại trên thân thể bọn hắn.- Một tên bán yêu hèn mọn, một cái lão thi đã chết đi nhiều lắm chẳng lẽ còn muốn nghịch thiên hay sao?Hiền giả của Lân Trư yêu tộc gọi là Tạp Tạp kia toàn thân lân phiến đều dựng đứng lên, hóa thành từng phiến phi đao lớn cỡ bàn tay bay ra, muốn đem cổ thi cắt thành ngàn vạn mảnh.- Ngao!Năng lượng uẩn dưỡng trong thân thể cổ thi hết sức to lớn, một chưởng phách tới đã đem tất cả phi đao đều tịch quyển trở về, thi khí trong miệng phun ra hóa thành một đạo cột khói trùng kích lên trên người vị hiền giả của Lân Trư yêu tộc, trực tiếp đem nó bắn bay ra ngoài, giống như là một con heo chết rơi xuống bên ngoài trăm thước.Thời điểm đầu cổ thi này còn sống, tu vi tuyệt đối đáng sợ, lực lượng đến nay như cũ rất cường đại.- Oanh!Móng tay của cổ thi từ lưng của vị hiền giả Cự Nghĩ yêu tộc kia đâm vào, đem khôi giáp thật dày ở trên lưng Cự Nghĩ đâm rách.- Phốc!Vị hiền giả kia của Cự Nghĩ yêu tộc nhất thời hóa thành nhân hình, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, trong miệng tràn đầy máu tươi, trong mắt lại càng toát ra vẻ sợ hãi, nói:- Tu vi của tôn cổ thi này thật là đáng sợ, mọi người liên thủ!Cường giả yêu tọc liên tục xuất thủ, có đánh ra linh khí, có thi triển thuật pháp nghịch thiên, toàn bộ đều hướng về một tôn cổ thi kia oanh áp xuống.- Hào!Cổ thi đem từng kiện linh khí đánh bay, từ trong vây giết lao ra, một quyền oanh kích ở đỉnh đầu của hiền giả Tiêu Liêu yêu tộc, đem đầu của vị hiền giả này đánh nát, chia năm xẻ bảy, xé ra một cái lỗ máu khổng lồ.Vị hiền giả kia của Tiêu Liêu yêu tộc giống như một cỗ tử thi không đầu, hoảng sợ lui về phía sau, một mực thối lui ra bên ngoài trăm thước mới lần nữa ngưng tụ lực lượng khiến cho đầu tái sinh lại.-------Chương 1530: Nhất nguyên sinh mệnh thể (2)Mặc dù nó một lần nữa ngưng tụ đỉnh đầu nhưng mà lại cũng khiến cho nguyên khí tổn thương nặng nề, sắc mặt tái nhợt như trang giấy.- Tên bán yêu này làm sao lại mạnh như vậy, lại có thể điều động một tôn cổ thi cường đại như thế, hắn rốt cuộc là tu luyện thần thông gì?Vị hiền giả này của Tiêu Liêu yêu tộc ánh mắt âm trầm, hướng Phong Phi Vân giết tới, một cái lông chim xuất hiện ở trong tay của hắn, hóa thành một thanh chiến kiếm hướng trái tim của Phong Phi Vân đâm vào.- Đi chết đi!Ánh mắt của hắn tràn đầy sát ý, tử khí đằng đằng.- Oanh long long!Tôn cổ thi kia từ trên trời hạ xuống, một đoi tay, mười cái móng tay tựa như mười thanh thiên đao xoay tròn mà xuống, trực tiếp đem vị hiền giả của Tiêu Liêu yêu tộc giảo sát thành mười đoạn, hóa thành từng khối yêu thi máu chảy đầm đìa.Một vị hiền giả của yêu tộc cứ như vậy vẫn lạc.- Thi thể yêu tộc cấp bậc Vũ Hóa, đây nhưng là đồ tốt a.Một khối 'Gạch" từ trong phủ đệ lăn ra, đem từng khối yêu thi huyết khí khổng lồ lấy đi.một viên gạch này mọc ra hai cái chân tuyết trắng, chạy rất nhanh trên mặt đất, đem mỗi một giọt Vũ Hóa huyết dịch đều thu vào trong bình.Giờ phút này Phong Phi Vân đang toàn lực thúc dục Đại khôi lỗi thuật, nhưng mà cũng biết con hàng này nhất định là Mao Ô Quy, nó sợ bị cường giả của yêu tộc nhận ra cho nên mới lấy một khối gạch đặt ở trên đầu.Những cường giả kia đều nhìn ra là Phong Phi Vân đang khống chế cỗ cổ thi này, một khi đem Phong Phi Vân chém giết, như vậy cổ thi tự nhiên cũng là tự sụp đổ.- Các ngươi ngăn chặn cỗ cổ thi này, ta đi giết hắn!Phi Viện công chúa thân như một phiến cánh hoa màu trắng, hướng Phong Phi Vân tật tốc bay đến, trong tay mang theo một thanh chiến kiếm hướng đỉnh đầu của Phong Phi Vân phách xuống.- Nhiên Đăng Cổ Liên!Trong thân thể của Phong Phi Vân lao ra vô tận phật khí, ở trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một tòa cổ liên, hình dạng giống như là một tòa cổ đăng, tản mát ra thần mang chói mắt.Đây là một trong chín loại phật hiệu thần thông ở bức phật đồ thứ ba của Kim Tàm kinh ngưng tụ ra.- Oanh!Chiến kiếm bị Nhiên Đăng Cổ Liên ngăn cản, bắn ra vô tận phật quang, từng đạo kim sắc quang hoa ở giữa thân thể hai người bay ra.- Không nghĩ đến bán yêu như ngươi lại có thể tu luyện tới tình cảnh này, sớm biết thế nên ở trên chiến trường vạn tộc giết ngươi.Hai tròng mắt của Phi Viện công chúa tinh khiết, nhưng mà sát cơ uẩn dưỡng trên người lại vô cùng cuồn cuộn, chấn động thiên tiêu.Hai tay của Phong Phi Vân không ngừng kết ấn, thi triển đại khôi lỗi thuật, đem cổ thi triệu hồi, đồng thời lại muốn phân ra một tia tâm thần đến điều khiển Nhiên Đăng Cổ Liên, như cũ nặn ra một nụ cười, nói:- Công chúa điện hạ, không cần phải kích động như vậy, sớm muộn có một ngày ta sẽ mạnh hơn ngươi.- Vậy sao, chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!Chiến kiếm trầm xuống, lực lượng biến thành càng thêm cường đại.- Ca sát!Nhiên Đăng Cổ Liên nứt ra một đạo khe hở, sắp bị chiến kiếm chém phá.- Thình thịch!Cổ liên hoàn toàn bị chém phá, chiến kiếm hướng đỉnh đầu của Phong Phi Vân áp xuống.- Oanh!Một cỗ thi khí khổng lồ lao trở về, một quyền oanh kích ở trên cánh tay của Phi Viện công chúa, trực tiếp đem chiến kiếm trong tay nàng đánh bay ra ngoài, có thể rõ ràng nghe được thanh âm xương tay bị gãy rời.Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài, cuối cùng là ngăn cản được.- Đừng mong đả thương công chúa điện hạ!Trong miệng vị hiền giả của Bạch Chu yêu tộc thổ ra một đạo chu ti, tựa như một khỏa bạch sắc lưu tinh xuyên qua bầu trời đêm, hướng cổ thi oanh kích tới.Một tay của cổ thi bắt lấy chu ti, chợt kéo một cái, sắc mặt của vị hiền giả Bạch Chu yêu tộc kia nhất thời biến đổi, cả người đều hướng cổ thi bay tới.Lúc hắn muốn chặt đắt chu ti để chạy trốn, thân thể của hắn đã bị cổ thi nắm trong tay.Diện mục của cổ thi dữ tợn, trên người thi vân cuồn cuộn, ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào vị hiền giả này.- Không nên...Cánh tay của Phi Viện công cháu đều bị đánh gãy, thối lui đến nơi xa, lấy yêu nguyên một lần nữa nối xương.- Ba tức ba tức!Ở trong tiếng kêu thảm của vị hiền giả Bạch Chu yêu tộc kia, cổ thi đem thân thể của hắn ăn tươi, toàn bộ đều nuốt vào trong bụng, ngay cả một đầu ngón tay đều không dư lại.Đây là một màn dị thường dữ tợn đẻ cho trong lòng rất nhiều người đều lạnh run.Một vị hiền giả cấp bậc Vũ Hóa đệ nhất trọng cứ như vậy bị ăn mất.Trong miệng rữa nát của cổ thi tràn đầy máu tươi, trên người quang hoa rực rỡ, thi khí đằng đằng, trở nên càng thêm dữ tợn và cường đại.- Ngao!Một tiếng trường khiếu tràn đầy thí sát chi khí, chấn động một phiến cổ thành.Những cường giả kia đều bị chấn nhiếp, phát hiện cỗ cổ thi này càng thêm cường đại rồi.Trong lòng Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Niếp Hải gia hỏa kia cư nhiên đem Đạo khôi lỗi thuật tu luyện đến cảnh giới như thế, đã có thể khiến cho khôi lỗi thông qua thôn phệ tu sĩ khác mà tự động tăng lên cảnh giới, đây đã là một loại cảnh giới tương đối cao.Ở trong Khôi lỗi sư được gọi là "Nhất nguyên sinh mệnh thể".Trong Đại khôi lỗi thuật đem sinh mệnh xưng là "Thập nhị nguyên thể", chỉ cần để cho khôi lỗi đạt tới thập nhị nguyên sinh mệnh thể liền tính là vị khôi lỗi sư này có năng lực sáng tạo ra sinh mệnh mới.Có thể sáng tạo ra sinh mệnh cùng thé giới.Đây là cảnh giới tối cao trong Đại khôi lỗi thuật, từ trước đến giờ còn chưa có người nào đạt tới cảnh giới này.Khôi lỗi sư có thể tế luyện ra Nhất nguyên sinh mệnh thể cũng đã ít ỏi, mặc dù vẻn vẹn chỉ là Nhất nguyên nhưng ý nghĩa đại biểu cho nó lại không phải là đơn giản, bởi vì Nhất nguyên sinh mệnh thể có thể thông qua cắn nuốt linh thạch, linh tài, linh khí hoặc sinh vật linh tính khác tăng lên cảnh giới tự thân, khiến cho khôi lỗi trở nên càng lúc càng cường đại.Điểm này không phải là khôi lỗi sư khác có thể làm được, cũng là cảnh giới mà khôi lỗi sư đều muốn đạt tới.Niếp Hải đã đạt tới cảnh giới kia rồi, ở trước khi chết hắn đem chính mình tế luyện thành khôi lỗi, hơn nữa trở thành Nhất nguyên sinh mệnh thể, chỉ tiếc cái này cũng không thể khiến cho hắn trọng sinh được, chỉ là biến thành một loại sinh vật ác biến "không phải thi thể cũng không phải là khôi lỗi".Lực lượng của cổ thi trở nên càng cường đại hơn, đồng thời cũng để cho Phong Phi Vân có nhiều lòng tin hơn.Phong Phi Vân kéo dài thanh âm, nói:- Ai muốn đánh một trận cứ việc phóng ngựa qua đây!Hiền giả của Tiêu Liêu yêu tộc cùng Bạch Chu yêu tộc đều đã vẫn lạc, vết máu trên mặt đất còn chưa thấm hết vào đất.Chuyện này nếu như ở trong những nhân loại đại vực kia, có hiền giả vẫn lạc sẽ trở thành đại sự hạng nhất của tu tiên giới, sẽ khiến cho sóng to gió lớn, ảnh hưởng đến thăng bằng thế lực của một vực.-------Chương 1531: Bắt công chúa (1)- Một cái bán yêu tiểu bối mà thôi, ngươi thật đúng tự cho là thao túng một tôn cổ thi thì có thể trấn trụ chúng ta sao?Ba vị hiền giả của Âm Gian giới đều khoác áo choàng màu đen, trong thân thể có lực lượng của thú hồn đang gầm thét, ba người liên thủ triệu hồi ra một kiện thập nhất phẩm linh khí, hình dáng giống như một cái giếng hình chữ nhật, bên trong không ngừng dũng động huyết sắc quang hoa, toàn thân đều là quang mang kim loại, cao gần sáu mươi trượng, xoay tròn trên bầu trời, phát ra tiếng xé gió chói tai, sau đó oanh áp xuống.Đây là một kích liên thủ của ba vị Vũ Hóa hiền giả, đem uy năng của thập nhất phẩm linh khí hoàn toàn điều động, bao trùm một phiến thành vực rất lớn này, hắc bào trên người cũng tung bay lên.Một tôn cổ thi kia trực tiếp trùng sát mà lên, trong lòng bàn tay tràn đầy thi vụ, từng phiến hắc khí ở trên người du tẩu, lực hủ thực cực mạnh.- Oanh long long!Quyền đầu của cổ thi cùng với một cái miệng giếng kia va chạm vào nhau, phát ra thanh âm thiên băng địa liệt, thân thể của ba vị hiền giả Âm Gian giới đều là chấn động kịch liệt, đột nhiên lui về phía sau.- Oanh!Cổ thi khí thế lăng nhân, trong miệng phát ra tiếng cười "cạc cạc", giống như là âm hồn đang nói minh ngữ.Ba vị hiền giả của Âm Gian giới đều bị đánh cho không ngừng lùi về phía sau, thập nhất phẩm linh khí mà bọn họ tế ra cũng đang không ngừng run rẩy, cả đại địa đều đang chấn động.- Phốc!Rốt cục có một vị hắc bào lão giả không chịu nổi cỗ lực lượng kia, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, áo choàng màu đen trên người nổ tung, lộ ra một khuôn mặt già nua.Ngay sau đó hai vị hắc bào lão giả khác cũng đều không ngừng ho ra máu, hắc bào trên người không chịu nổi cỗ lực lượng kia mà nổ tung ra, giống như là từng con bướm màu đen đang bay múa chung quanh.Trong mắt Phong Phi Vân đều là quang mang thị sát, nói:- Đi chết đi!Một cỗ cổ thi kia ở dưới điều động của hắn, thân thể chợt xông về phía trước đụng tới, đem một vị lão giả của Âm Gian giới đánh bay, sau đó một cước đem lão giẫm ở dưới chân.- Thình thịch!- Thình thịch!...Một vị lão giả kia của Âm Gian giới rất là kinh hoảng, không ngừng đánh ra thần thông oanh vào trong thân thể của cổ thi, đem thân thể của cổ thi đánh cho tan nát, muốn từ dưới chân của cổ thi chạy ra.Lửa giận của cổ thi đều kích phát ra, trực tiếp đem đầu của vị lão giả này chém xuống, sau đó đem một cái đầu người này nuốt vào trong bụng, óc cũng bị nhai nát bấy.- Bùm bùm cách cách!Có vô số năng lượng ở trong thân thể của cổ thi đang bộc phát ra, đem thân thể vừa mới tổn hại của nó đều chữa trị đầy đủ, hơn nữa lại trở nên mạnh mẽ một phần.Cổ thi lộ ra vẻ hết sức dữ tợn, ánh mắt xanh thẳm, đem thân thể của vị hiền giả Âm Gian giới kia toàn bộ đều nuốt vào trong bụng, vô số lực lượng ở trong thân thể của nó xuyên hành, cơ hồ muốn đem thân thể của nó đều bạo liệt ra.- Oanh long long!Trong huyết nhục của mỗi một vị Vũ Hóa hiền giả đều hàm chứa năng lượng vô cùng nồng đậm, có thể so với một tòa bảo khố, năng lượng trong một giọt máu cũng có thể đem một vị chân nhân Niết Bàn đệ nhất trọng áp chết.Một cỗ cổ thi này cũng nhiều nhất chỉ có thể đồng thời đem thân thể của hai Vũ Hóa hiền giả nuốt vào trong bụng, nếu để cho nó lại ăn một cỗ thân thể của Vũ Hóa hiền giả nữa, khẳng định sẽ không cách nào tiếp nhận nổi cỗ lực lượng đó, sẽ đem thân thể của nó nổ tung.Hai vị hiền giả của Âm Gian giới còn dư lại đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cổ thi này cũng thật là đáng sợ, liên tiếp nuốt hai vị Vũ Hóa hiền giả, cái này nếu như truyền đi nhất định sẽ tạo thành chấn động khổng lồ.Sắc mặt của Phi Viện công chúa cũng không dễ nhìn, nói:- Phong Phi Vân, ngươi không phải là muốn đối phó với Thủy Nguyệt thánh nữ sao, vì sao lai lâm trận thay đổi.Lúc này Phi Viện công chúa rốt cuộc cảm thấy Phong Phi Vân có tư cách nói chuyện với nàng, trước đây ở trong mắt của nàng, bán yêu này ngay cả tư cách nói chuyện với nàng đều không có.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Nam nhân là sẽ vì nữ nhân mà thay đổi!- Ngươi thích Thủy Nguyệt thánh nữ?Phi Viện công chúa nói.- Vì sao không thể?Phong Phi Vân lại là cười cười.Rất nhiều cường giả ở tại chỗ đều là cười lên, nói:- Một tên bán yêu đáng thương, chỉ bằng thân phận hèn mọn như vậy của ngươi thế nhưng cũng muốn theo đuổi Thủy Nguyệt thánh nữ, cũng không nghĩ xem mình rốt cuộc là có thân phận gì.Phi Viện công chúa khẽ cười, nói:- Thủy Nguyệt thánh nữ là sẽ không coi trọng một tên bán yêu, ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, còn không bằng hợp tác với bản công chúa, bắt giữ Thủy Nguyệt thánh nữ, sau khi chuyện thành công, ta giúp ngươi phế bỏ tu vi của Thủy Nguyệt thánh nữ, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ là người của ngươi.- Ha ha, đến lúc đó ta cũng nhận được Thủy Nguyệt thánh nữ, các ngươi lấy được Thiên Nhai Thước vào tay, thật đúng là vẹn toàn đôi bên.Phong Phi Vân cười cười, sắc mặt nhưng là trở nên nghiêm túc, nói:- Chỉ tiếc ta là muốn lấy được trái tim của Thánh nữ, mà không chỉ là thân thể của nàng, cho dù không thể nhận được trái tim của nàng, có thể thấy nàng bình yên vô sự, vậy là đủ rồi!- Có quỷ mới tin lời này!Mao Ô Quy nấp ở bên trong một khối gạch, lộ ra cái đuôi màu trắng ở bên ngoài.Sắc mặt của Phi Viện công chúa trở nên có chút lạnh lùng, nói- Ngươi chẳng lẽ vì Thủy Nguyệt công chúa, ngay cả tính mạng của Tuyết Lang cùng Diêu Cát đều không để ý nữa, các nàng hiện tại nhưng là ở trong tay của ta.Trong lòng Phong Phi Vân tự nhiên cũng có lo lắng, nhưng mà lúc này lại không phải là thời điểm thỏa hiệp, một khi thỏa hiệp liền xong toàn bộ.- Vậy thì xem ngươi hôm nay có đi được hay không!Ngón tay của Phong Phi Vân kết ấn, điều động cổ thi đuổi giết về phía Phi Viện công chúa.Phi Viện công chúa chân đạp thân pháp, thân thể tật tốc lùi về phái sau, trong miệng phun ra một viên hạt châu màu trắng, hiện ra trong lòng bàn tay, có vô số văn lộ di chuyển ở trên hạt châu, bộc phát ra một cỗ huy hoàng đại khí, tựa như cửu thiên tinh thần nắm ở trong tay của nàng.- Thánh tổ chi quang, tinh hồn bất diệt.Trên hạt châu màu trắng bộc phát ra một cỗ quang mang chói mắt, đâm đến ánh mắt của người khác đều không mở ra được.Một đạo Thánh hồn chi lực tựa như một đạo bạch sắc chớp động, mang theo lực lượng không gì không phá nổi hướng cổ thi chém tới.- Phốc!Thân thể của cổ thi bị chém thành hai khúc, đầu trực tiếp bay ra ngoài, nửa người dưới cũng ngã trên mặt đất, thi khí trên thân thể bị lực lượng của Thánh hồn tinh lọc hơn phân nửa.- Vì một cái bán yêu thế nhưng lãng phi một đạo Thánh hồn chi lực, thật là không đáng giá.Phi Viện công chúa nâng lên hạt châu màu trắng, ngọc thể nở nang, tóc trắng bồng bềnh, trong mỹ mâu mang theo vài phần thần sắc mỉa mai.-------Chương 1532: Bắt công chúa (2)Cổ thi đã diệt, tiếp đó liền dễ làm rồi.Ánh mắt của những cường giả kia đều rất bất thiện, lạnh lùng bức nhân.Tâm tư của Phong Phi Vân bình tĩnh, chắp tay trước ngực, lần nữa niết động ấn quyết, nói:- Đại khôi lỗi thuật, khôi lỗi tái sinh!- Oanh!Thân thể của cổ thi kia bị thánh hòn chặt thành hai khúc đồng thời từ trên mặt đất bay lên, sau đó trùng tân tổ hợp, chỗ bị cắt đứt không ngừng ngưng hợp, một cỗ thi khí từ trong huyết nhục lần nữa bộc phát ra.- Hào!Cổ thi trường khiếu một tiếng, trong miệng phun ra một phiến thi vụ, đôi mắt trở nên càng thêm xanh lè.May mắn là mới vừa rồi cổ thi thôn phệ hai vị Vũ Hóa tiên hiền, năng lượng trong thân thể sung túc, lúc này mới có thể lần nữa trọng sinh, bằng không cho dù Phong Phi Vân có nắm giữ Đại khôi lỗi thuật chỉ sợ cũng không thể khiến cho khôi lỗi trọng sinh sau khi bị Thánh hồn chém đứt.Sắc mặt của những cường giả kia đều biến đổi, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.- Tại sao có thể như vậy?Đặc biệt là Phi Viện công chúa, lần nữa tế ra hạt châu màu trắng, nhưng mà còn chưa đợi cho nàng triệu hồi ra lực lượng của thánh hồn, hạt châu màu trắng đã bị cổ thi đoạt lấy, sau đó một chưởng đem nàng đánh bay, ở trên vai trái của nàng đánh ra một cái huyết thủ ấn.Xương cốt trong thân thể Phi Viện công chúa không biết bị cắt đứt bao nhiêu cái, nửa người đều chết lặng, nằm ở trên mặt đất không dám nhúc nhích, đang toàn lực chống cự thi khí xâm nhập thân thể.Những Vũ Hóa hiền giả của yêu tộc cùng Âm Gian giới kia đều rối rít chạy trốn, bị lực lượng của cổ thi khiến cho khiếp sợ, sự cường đại của cổ thi này đã không phải là bọn họ có thể chống cự.- Muốn chạy trốn sao, không dễ dàng như vậy!Cổ thi hướng về phía chút ít cường giả kia truy sát tới, trong cổ thành phát ra thanh âm chiến đấu kinh thiên động địa, không biết có bao nhiêu kiến trúc cổ bị sụp xuống, lại có từng tòa cổ thành vực huyền phù bị oanh vỡ, sau đó từ trên bầu trời rơi xuống.Cuối cùng lại có ba tôn Vũ Hóa hiền giả bị oanh chết, chỉ có mấy người là chạy trốn được.Mao Ô Quy nhanh tay nhanh mắt, đi đến đem ba bộ Vũ Hóa hài cốt máu chảy đầm đìa đều cõng về, hai cỗ trong đó chính là hai vị hiền giả của Âm Gian giới, còn có một vị hiền giả Tạp Tạp của Lân Trư yêu tộc, Tạp Tạp bị chết rất thảm, ngay cả đầu heo đều bị chém xuống.- May là bốn vị hiền giả của Âm Gian giới đều chết rồi!Phong Phi Vân không muốn để cho quá nhiều người biết hiện tại hắn có thực lực đánh chết Vũ Hóa hiền giả, một khi để cho người của Âm Gian giới biết được khẳng định sẽ phái ra nhân vật càng cường đại hơn đến đối phó hắn, đến lúc đó hắn liền không nhất định có thể ứng phó được.Nếu bốn vị hiền giả của Âm Gian giới đều vẫn lạc, cũng sẽ không lại xuất hiện tình huống như thế.Lần này cường giả của yêu tộc vẫn lạc không ít, tổn thất thảm trọng.Hiền giả của Hổ Lang yêu tộc cùng Âm Phong yêu tộc bị Hiên Viên Nhất Nhất phế bỏ, hiền giả của Bạch Chu yêu tộc, hiền giả của Tiêu Liêu yêu tộc, hiền giả của Lân Trư yêu tộc đều bị đánh chết, có thể nói tổn thất năm vị đại yêu cấp bậc lãnh chủ, chỉ có sáu đại yêu chạy trốn.Phong Phi Vân thu hồi Đại khôi lỗi thuật, cũng mệt mỏi không thôi, linh khí trong thân thể tiêu hao hơn phân nửa, nhưng mà lúc này hắn vẫn không thể dừng lại, từ trong cổ thi đem một viên hạt châu màu trắng nhận lấy.Viên hạt châu màu trắng này là đoạt được từ trong tay của Phi Viện công chúa.Lực lượng mà trong viên hạt châu này dựng dục là Thánh hồn, hơn nữa tự thân nó cũng là một kiện bảo vật vô giá, chất liệu hết sức đặc thù, ngay cả Phong Phi Vân cũng không nhìn ra là dùng cái gì làm thành.Phong Phi Vân nắm hạt châu màu trắng, đi tới trước người Phi Viện công chúa, chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống gương mặt khuynh thành của nàng, cười nói:- Công chúa điện hạ, ta đã nói ngươi đi không được!Dừng một chút, lại nói:- Cảm giác như thế nào, có muốn ta đỡ ngươi lên hay không.Phi Viện công chúa nằm trên mặt đất, thân thể mềm mại tinh tế, dung nhan thanh mỹ, tóc dài màu trắng rơi xuống giống như thác đổ xuống, mỹ mâu nhẹ nhàng chớp động, lộ ra vẻ trong suốt, tựa như là hai khỏa hổ phách.Cho dù là bị trọng thương, như cũ không có nửa phần cảm giác sa chân, tựa như tiên tử rơi xuống phàm trần.Lông mi của Phi Viện công chúa rất dài, mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một chút, nói:- Đó cũng không phải là do ngươi, Vạn Kiếp Bất Tử!Trong thân thể nàng xông ra một cỗ lực lượng khổng lồ, trên da thịt hiện ra bạch quang, thân thể bay lên.Xương cốt vốn là bị cổ thi đánh gãy tự động nối lại với nhau, Vạn Kiếp Bất Tử công ở trong thân thể của nàng tật tốc vận chuyển, trong mỗi một tế bào đều tràn đầy lực lượng khiến cho lòng người run sợ.Phong Phi Vân cười mỉa mai, năm tòa đại vực trong thân thể toàn bộ vận chuyển, Vạn Thú chiến vực, Kim Tàm phật vực, Phượng Hoàng Hỏa Thần vực, Đại Diễn vực, Thánh vực, tất cả lực lượng đều tụ tập lại trên cánh tay của hắn, bộc phát ra cự lực huy hoàng.- Oanh!Phong Phi Vân đánh xuống một chưởng, oanh kích ở trên eo của Phi Viện công chúa, còn chưa đợi nàng bay lên liền trực tiếp đem nàng lần nữa đánh trở về mặt đất, thân thể mềm mại hung hăng nện vào trong lòng đất, lực lượng của Vạn Kiếp Bất Tử công cũng bị đánh tan, thân thể lại khó nhúc nhích chút nào.- Làm sao...

Làm sao...

Làm sao lại mạnh như vậy...Thanh âm của Phi Viện công chúa rất là suy yếu, không tin Vạn Kiếp Bất Tử công cư nhiên không chịu nổi một kích như vậy, lại bị một tên bán yêu đánh bại.Phong Phi Vân vỗ vỗ thủ chưởng, cười nói:- Vạn Kiếp Bất Tử công quả nhiên lợi hại, bị một kích toàn lực của ta đánh xuống cũng không chết, thân thể của công chúa điện hạ thật làm cho người ta hâm mộ a.Phong Phi Vân đem thân thể của Phi Viện công chúa từ trong bùn đất kéo ra, sau đó ôm vào trong ngực, lần nữa đi vào trong phủ đệ.Chỉ cần đem Phi Viện công chúa nắm giữ trong tay, như vậy cũng là không sợ hãi những người của Bạch Chu yêu tộc bất lợi đối với Tuyết Lang cùng Diêu Cát.Đánh xong một trận này, chút ít cường giả kia của yêu tộc liền lại không đến nữa rồi.Hai ngày sau, Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện Thánh tính áo nghĩa thiên đại thừa, thương thế trong thân thể cũng hoàn toàn khôi phục, tu vi còn nâng cao một bước, trong ngọc thể tựa hồ ngưng tụ ra một viên tiên tâm, khiến cho người ta càng nhìn không thấu.Nàng linh hoạt kỳ ảo đến không nhiễm một hạt bụi, cổ kiếm trên lưng tự động bay ra ngoài, hóa thành vạn thiên kiếm ảnh, tựa như tình cảnh vạn kiếm quy tông.Từng cái kiếm ảnh đều ẩn chứa một loại thánh tính, vạn thiên thánh tính tụ tập thành đạo của nàng.- Sang!Cổ kiếm vào vỏ.Nàng đứng thẳng, lịch sự tao nhã, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tới một phương hướng khác, chân mày khẽ cau lại nói:- Ngươi đem Phi Viện công chúa cột vào trên thạch nhân khôi lỗi làm gì?-------Chương 1533: Công chúa và Thánh nữPhong Phi Vân ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, tu luyện Đại khôi lỗi thuật, ở lúc Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện Thánh tính đại thừa, hắn cũng đã tỉnh lại.Tu vi của Phi Viện công chúa sớm bị phong ấn chặt chẽ, trên thân thể mảnh mai có ba cái thiết liên thô to như cánh tay trói lại, trói quanh đường cong yểu điệu của nàng.Lưng ngọc của nàng dựa vào một tôn thạch nhân khôi lỗi tay cầm chiến kiếm, kiếm trong tay của tôn thạch nhân khôi lỗi này liền chỉ vào đầu nàng, chỉ cần nàng dám động một chút, chiến kiếm sẽ chém xuống.Phong Phi Vân cười nói:- Tu vi của công chúa điện hạ quá cao, hơn nữa lại quá thông minh, chỉ có như vậy mới có thể phòng ngừa nàng chạy trốn.Phi Viện công chúa lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, không ngừng nghiến răng, yêu khí trên người tràn ra từng tia, rất muốn đem Phong Phi Vân ăn tươi nuốt sống.Tên bán yêu này thật sự quá ghê tởm, quả thực so sánh với Thủy Nguyệt thánh nữ còn đáng hận hơn.Phi Viện công chúa phát ra ý nguyện, một khi thoát khốn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem tên bán yêu này bầm thây vạn đoạn.Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy Phong Phi Vân có chút quá hồ nháo, dù sao cũng là công chúa của một tộc, tuy bại nhưng không được làm nhục.Nàng giúp Phi Viện công chúa đem thiết liên trên người tháo xuống, nói:- Nàng chính là công chúa của Bạch Chu yêu tộc, cho dù chiến bại cũng không phải chịu nhục.Sau khi Phi Viện công chúa thoát khốn, liền trực tiếp hướng Phong Phi Vân nhào tới, móng tay tựa như móng vuốt vô cùng sắc bén, trong mỹ mâu sát quang lấp lánh, tựa như biến thành một con mẫu tri chu hung tàn.Phong Phi Vân điểm ra một chỉ phật quang, đem thân thể của nàng định trụ lại, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói:- Đã thấy chưa, đây chính là kết quả sau khi thả nàng ra, ta nói cho ngươi, tính tình của vị công chúa điện hạ này quá hư đốn, thật không dễ sống chung.Phi Viện công chúa nghe được lời này của Phong Phi Vân liền càng thêm phát điên.Hiên Viên Nhất Nhất lẳng lặng mà đứng, trên người tiên quang lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, tên bán yêu này rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đối với Phi Viện công chúa rồi, mới có thể khiến cho một vị công chúa không thèm chú ý hình tượng như thế mà muốn giết chết hắn.Phong Phi Vân tự mình làm rõ hiểu lầm, nói:- Thánh nữ nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta cái gì cũng không làm, có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy chính mình la đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Bạch Chu yêu tộc lại thua ở trong tay một tên bán yêu cho nên không cam lòng, nhục nhã, hối hận, ghen tỵ thiên tư của ta còn cao hơn so với nàng, cho nên mới hận ta như vậy.- Phi, nếu không phải bản công chúa bị cổ thi đánh bị thương, sao lại thua ở trong tay sinh vật hèn mọn như ngươi!Phi Viện công chúa nghiến răng, muốn từ trong phật quang tránh thoát.Phong Phi Vân than dài một tiếng nói:- Cổ thi kia cũng là bị ta tế ra, là khôi lỗi chiến binh của ta, hắn đem ngươi đánh bại cùng với việc ta đem ngươi đánh bại thì có khác nhau bao nhiêu, công chúa điện hạ, nếu ngươi không phục, chúng ta tái chiến.- Oanh long long!Phi Viện công chúa không chịu nổi một cái miệng kia của Phong Phi Vân, rất muốn lao ra giam cầm của phật quang, đem tên bán yêu này nghiền xương thành tro.Trong khoảng thời gian này Hiên Viên Nhất Nhất đều đang tu luyện thánh tính, cũng không quá rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tâm trí của nàng cao tuyệt, chỉ cần hơi hơi nhắm mắt, một vài bức hình ảnh phát sinh ở chỗ này lướt qua liền không ngừng xuất hiện ở trong đầu của nàng.Thời điểm khi nàng lần nữa mở mắt, ánh mắt mặc dù trong suốt mà linh tính, nhưng ánh mắt nhìn Phong Phi Vân lại không giống lúc trước, nói- Ngươi tu luyện qua Đại khôi lỗi thuật?Phong Phi Vân đã sớm nghĩ tốt lời đáp lại, nói- Khi ta còn bé từng xông vào một tòa cổ động phủ, ở bên trong tìm được một quyển quyển tông tu luyện khôi lỗi thuật, ta cũng không nghĩ đến số mệnh của ta thật cường đại, một quyển tông này dĩ nhiên là Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật.Ngữ khí của Phong Phi Vân rất thành khẩn, tràn đầy cảm ơn đối với thượng thiên.Hiên Viên Nhất Nhất nửa tin nửa ngờ, nhưng mà nàng cũng không phải là một người hay xen vào việc của người khác, cũng không nói ra loại yêu cầu vô lý để cho Phong Phi Vân đem Đại khôi lỗi thuật lấy ra cho nàng xem.Nàng nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nói- Bán yêu minh có thể xuất ra một thiên chi kiêu tử như ngươi, chính là phúc của Bán yêu minh, hi vọng ngươi có thể đi lên chính đồ, để cho bán yêu trong thiên hạ đều tìm về tự tôn cùng địa vị của bọn họ.- Có những lời này của Thánh nữ, sau này Phong Phi Vân muốn không cố gắng cũng không được.Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Vô luận như thế nào vẫn phải đa tạ ngươi hai ngày này hộ pháp cho ta, chỉ bất quá ân oán giữa ta cùng Phi Viện công chúa, ngươi vẫn là không nên nhúng tay mới tốt, đối với ngươi không có chỗ tốt.Phong Phi Vân nói:- Chẳng lẽ ngươi muốn thả nàng?Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Phi Viện công chúa chính là người thừa kế tương lai của Bạch Chu yêu tộc, càng là Thánh tổ truyền nhân ở trong mắt tất cả tu sĩ Bạch Chu yêu tộc, ở trong Bạch Chu yêu tộc có địa vị không giống bình thường, nếu như nàng vẫn lạc ở trong nhân loại quốc độ, nhất định sẽ khiến cho cả Bạch Chu yêu tộc tức giận, một khi không cẩn thận liền sẽ khiến cho hai chủng tộc sinh tử đại chiến, đến lúc đó chính là chuyện mà ai cũng không muốn nhìn đến, cho nên Phi Viện công chúa không thể chết được.Phong Phi Vân có chút im lặng mà nói:- Nhân tộc hàng năm đều ở trên chiến trường vạn tộc chinh phạt tứ phương, không ngừng công chiếm lãnh địa của Bạch Chu yêu tộc, nếu như cả tộc Bạch Chu muốn đánh một trận với nhân tộc thì đã sớm chiến rồi.- Cái này không giống, chiến trường vạn tộc đã tồn tại từ xưa đến nay, giữa hai chủng tộc có thể chiến đấu với nhau, tranh đoạt ranh giới, nhưng mà từ trước đến giờ còn chưa phát sinh ra toàn diện đại chiến, đây là hai khái niệm bất đồng, một khi bộc phát ra chiến đấu toàn diện giữa hai chủng tộc, như vậy nhất định chính là một tràng đại tai nạn, sinh linh chết đi sẽ rất hiều, hơn nữa người nào có thể dự liệu được yêu tộc khác sẽ không thừa cơ xuất thủ với nhân loại, đi đến kiếm một chén canh, một khi tạo thành cục diện như thế, như vậy hậu quả sẽ dễ dàng nghĩ ra được, không phải là ta và ngươi có thể gánh được trách nhiệm này.Hiên Viên Nhất Nhất nói.- Nữ nhân làm việc chính là không quả quyết như vậy, chuyện tình suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện ngược lại là không dám làm, cho nên nói người của Thủy Nguyệt thiên cảnh các ngươi vĩnh viễn đều sẽ chỉ nói ra mấy câu hung ác, chuyện chân chính dám làm lại không có bao nhiêu.Phong Phi Vân nói:- Nói tóm lại, người của ta còn bị Bạch Chu yêu tộc nắm giữ trong tay, ta không thể nào thả Phi Viện công chúa.Hiên Viên Nhất Nhất thật cũng không tức giận, như cũ rất bình thản, thanh âm ôn nhu mà nói.-------Chương 1534: Vẫn thạch (1)- Cái này dễ thôi, chỉ cần ngươi đem Phi Viện công chúa giao cho ta, ta khẳng định đem người của ngươi mang về hoàn hảo không hao tổn gì.Phong Phi Vân khẽ nghiêng mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất một cái, rất muốn biết trong đầu của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.Nàng rốt cuộc là lo cho thiên hạ thật hay là đầu bị lừa đá rồi.Kẻ địch lớn như Phi Viện công chúa, lại không phải là chó mèo bình thường, để nàng trở về, không nghi ngờ gì là thả hổ về rừng, nếu như tương lai nàng trở thành nữ hoàng của Bạch Chu yêu tộc, như vậy uy hiếp liền càng lớn.Đại chiến giữa hai chủng tộc liên quan gì đến hắn, giết Phi Viện công chúa, trừ đi hậu hoạn mới là chuyện đúng đắn.Nhưng mà một nam nhân muốn theo đuổi nữ nhân, ít nhất phải làm được hai điểm:Thứ nhất, hết thảy ý kiến làm trái với ý nguyện của nàng đều phải giữ lại.Thứ hai, hết thảy người đối địch với nàng đều là phái phản động.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, cười nói:- Được rồi, nếu Thánh nữ điện hạ nghĩa cao như thế, như vậy tại hạ liền đem Phi Viện công chúa giao cho ngươi.Phong Phi Vân đem phật quang thu hồi lại, Phi Viện công chúa chợt khôi phục tự do, lần này nàng lại không vọng động xuất thủ với Phong Phi Vân nữa, biết tu vi hiện tại của mình bị phong ấn, coi như là xuất thủ cũng không thể gây ra tổn thương gì cho tên bán yêu ghê tởm kia.Đã như vậy làm sao còn phải khổ mà tự đi rước lấy nhục.- Còn có đan châu mà Thánh tổ lưu lại.Phi Viện công chúa nói.Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:- Không thể nào cho ngươi!Trong một viên hạt châu màu trắng kia dựng dục lực lượng của Thánh hồn, uy lực thật sự quá lớn, thuộc về chiến bảo cấp bậc đại sát khí, không thể nào trả lại cho Phi Viện công chúa.Thái độ của Phi Viện công chúa rất kiên quyết, nói:- Thánh tổ đan châu chính là thánh vật của Bạch Chu yêu tộc, nếu như không đem Thánh tổ đan châu trả lại, ta tuyệt không rời đi!- Ha ha, vậy thì thật tốt!Phong Phi Vân rất cao hứng nói:- Nếu như công chúa điện hạ lưu lại, ta có thể coi là kiếm được một phần quân công rất lớn, không biết có thể đổi được bao nhiêu quân công, cạc cạc....Lông mày của Hiên Viên Nhất Nhất cau lại, biết được ý nghĩa mà Thánh tổ đan châu đại biểu, cũng biết nguyên nhân mà Phi Viện công chúa kiên trì như vậy, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói:- Đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng đi, ta sx lấy bảo vật cấp bậc như vậy trả cho ngươi.Phong Phi Vân nói- Ngươi điên rồi phải không, nàng là địch nhân của ngươi, muốn trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi còn giúp nàng như vậy, ta biết ngươi tâm hướng thiên hạ, nhưng mà ngươi tha cho nàng một mạng đã là ân đức cực lớn rồi, đem Thánh tổ đan châu trả lại cho nàng, đó không phải là một chút tổn thất nàng cũng không có sao, sau này khẳng định càng thêm không sợ hãi, cho dù tu vi của ngươi cao tới đâu cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể bình an vô sự đi.Phong Phi Vân cũng muốn tức điên lên rồi, may mắn là chính mình không phải thật sự thích Hiên Viên Nhất Nhất, nếu như thật sự thích nàng chỉ sợ hắn đều sẽ điên lên mất.Phong Phi Vân cảm thấy giá trị của chính mình cùng giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cách nhau rất xa, hoặc là nói giá trị của Hiên Viên Nhất Nhất cùng với rất nhiều người đều cách nhau rất xa.Hiên Viên Nhất Nhất rất bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc ba động, đem cổ kiếm trên lưng tháo xuống đưa cho Phong Phi Vân, nói:- Thanh cổ kiếm này từng là bội kiếm lúc còn trẻ của một vị Thánh Linh, mặc dù xa xa không được tính là Thánh Linh khí mãnh nhưng mà bên trên lại khắc xuống kinh lịch của vị Thánh Linh thành đạo kia, đối với tu hành của tu sĩ có ích rất lớn, giá trị sẽ không thấp hơn so với Thánh tổ đan châu.Phong Phi Vân đều muốn đờ đẫn rồi, trong lòng rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa thánh nữ cùng người khác.Thành thật mà nói trong thân thể của Phong Phi Vân có Thánh Linh chi khí, uy lực không yếu hơn bao nhiêu so với lực lượng của Thánh hồn, cũng không phải là rất cần một viên Thánh tổ đan châu này, nhưng mà cái này cũng không đại biểu cho việc hắn có thể đem bảo vật thu được lại trả cho địch nhân.Đây là chuyện mà người ngu mới có thể làm ra.Có một số lúc, thánh nhân khác với kẻ ngu, cũng là ở lúc thánh nhân làm chuyện điên rồ có thể giảng ra đạo lý, mà kẻ ngu lại không thể.Phong Phi Vân đem Thánh tổ đan châu lấy ra, sau đó giao cho Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Nếu như Thánh nữ điện hạ muốn, đừng nói là một hạt châu, coi như là cái mạng này của ta cũng là có thể đưa cho ngươi.Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Phong Phi Vân một cái thật sâu, nhận lấy Thánh tổ đan châu, than thở một tiếng, nói:- Một đao cố nhiên có thể chém rụng địch nhân trước mắt, nhưng mà làm như vậy cũng không nhất định là đúng, thanh cổ kiếm này ngươi liền thu lấy đi, nó theo ta tu hành 20 năm rồi, hẳn là có thể đền bù tổn thất cho ngươi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Mỗi người làm việc đều cho rằng là chính mình làm đúng, nếu ta không ngăn cản Thánh nữ thả nàng, như vậy Thánh nữ cũng không cần phải là vậy với ta, nhân sinh trên đời, đường ở dưới chân, đường là chính mình đi, người chạy cười người bò, người bò cười người chạy, kỳ thật người quỳ còn đang cười bọn họ, về phần thanh cổ kiếm này vẫn là quên đi, nếu như ta mang theo bội kiếm của Thánh nữ đi ra ngoài chạy một vòng, bảo đảm sẽ chọc tới một đám người đuổi giết, đây cũng không phải là chuyện đùa, một viên Thánh tổ đan châu này coi như là ta cho Thánh nữ một cái nhân tình.- Ta đây liền thiếu ngươi cái nhân tình này!Hiên Viên Nhất Nhất cũng không nói thêm gì nữa, đem cổ kiếm thu hồi, sau đó liền dẫn Phi Viện công chúa rời đi.Sau khi Hiên Viên Nhất Nhất rời đi, Phong Phi Vân cũng theo đó rời đi, bất quá bọn họ đi là hai phương hướng khác nhau.Phong Phi Vân đem cỗ cổ thi kia cùng mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi đều mang đi, mấy ngàn tôn thạch nhân khôi lỗi kia đều đặt ở trong giới linh thạch.Mà cỗ cổ thi kia thì dùng hắc bào bao phủ lại, trên đầu mang theo một cái mũ rộng vành đen nhánh, liền đi ở phía sau Phong Phi Vân.- Khi còn sống ngươi tên là Niếp Hải, như vậy hiện tại ta liền đặt cho ngươi một cái tên mới, tên là Hải Thần Vệ, ngươi có bằng lòng hay không?Phong Phi Vân mặc áo bào trắng, tuấn lãng tiêu sái hướng trung tâm của Cửu Uyên tiên thành từng bước đi tới.Cỗ cổ thi kia mặc dù chỉ là một con khôi lỗi nhưng mà lại là Nhất nguyên sinh mệnh thể, tự có một đạo linh hồn, có thể sinh ra suy nghĩ đơn giản, phát ra một tiếng thi khiếu coi như là chấp nhân Phong Phi Vân đặt cái tên này cho nó.Hải Thần Vệ.Trước khi Hải Thần Vệ chết chính là có tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng, cho dù là thân sau khi chết, chiến lực mất đi hơn phân nửa, không bằng thời điểm còn sống, như cũ có thể so với hiền giả Vũ Hóa đệ nhị trọng, cũng chính là bởi vì tu vi của nó kinh khủng như thế cho nên mới có thể lấy sức một mình đem hơn mười vị Vũ Hóa đệ nhất trọng giết lùi.-------Chương 1535: Vẫn thạch (2)Giống như những tu sĩ ở cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trognj đã đột phá Vũ Hóa cảnh kia, tuyệt đại đa số đều chỉ có thể đạt tới cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, sau này liền không có khả năng lại đột phá nữa.Cho ên ở trong Vũ Hóa hiền giả, tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng chiếm số lượng 90 phần trăm, có thể đạt đến hiền giả Vũ Hóa đệ nhị trọng đã ít lại càng ít, thuộc về phượng mao lân giác (quý hiếm).Chiến lực của tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng cũng không giống nhau, có tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng, chiến lực cũng là ngang với những thiên chi kiêu tử Niết Bàn đệ lục trọng, đệ thất trọng, mà có tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng lại có thể lực địch siêu cấp bá chủ Vũ Hóa đệ tam trọng.Hết thảy những nguyên nhân này cũng là bởi vì Niết Bàn bao nhiêu lần mà quyết định, số lần Niết Bàn càng nhiều, đạt tới Vũ Hóa cảnh cũng là càng cường đại.Giống như những thiên chi kiêu tử Niết Bàn sáu lần, bảy lần kia, một khi đột phá đến Vũ Hóa cảnh liền trực tiếp đạt tới trình độ ngang hàng với bá chủ thế hệ trước, uy hiếp tứ phương, trực tiếp trở thành một đời chủ nhân mới của một phương đại thế lực.Hiện tại Phong Phi Vân mới chỉ Niết Bàn năm lần mà thôi, hắn cũng đã nghĩ tới thử trùng kích vào Vũ Hóa cảnh, xem một chút bán yêu có phải là không cách nào đạt tới Vũ Hóa cảnh hay không, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là nhịn được, Niết Bàn năm lần thật sự quá thấp, xa xa không đạt tới cảnh giới mà hắn muốn.Ít nhất phải đợi sau khi Niết Bàn bảy lần mới sẽ xem xét trùng kích Vũ Hóa.Cách trung tâm của Cửu Uyên tiên thành càng lúc càng gần, Phong Phi Vân cảm giác yêu ma chi huyết trong thân thể mình cũng càng lúc càng sôi trào, mà áp lực trên người cũng càng lúc càng khổng lồ, cơ hồ là ngay cả di chuyển cước bộ cũng lộ ra vẻ rất khó khăn.- Ba!Chân của Phong Phi Vân giơ lên cũng có thể rõ ràng cảm giác được lực áp bách, một cước hạ xuống là có thể đem mặt đất dẫm vỡ ra, xuất hiện một đạo khe hở.Lúc này đừng nói là bay lên, coi như là đơn giản nhảy một cái đều sẽ rất khó khăn, da đầu tựa hồ cũng bị áp đến nứt ra, có thể duy trì đi lại bình thường đã lộ ra vẻ không dễ dàng rồi.- Một khối vẫn thạch thật to!Mao Ô Quy lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, liền đứng ở trên vai của Phong Phi Vân hướng nơi xa nhìn tới, thấy một khối vẫn thạch huyền phù ở không trung.Vẫn thạch này phảng phất trầm ở giữa biển mây, phải dài đến mấy ngàn thước, không có chút quy tắc nào, đang chuyển động chậm rãi trên hư không, phát ra thanh âm "ong ong".Đây là một khối vẫn thạch hoàn toàn do Vẫn Thiên linh thạch tạo thành, khổng lồ đến quá phận, lực áp chế có thể phát huy ra cũng cực lớn.Không biết có bao nhiêu lần trọng lực từ trên vẫn thạch bộc phát ra, phàm là có tu sĩ đến gần vẫn thạch đều sẽ bị cỗ lực lượng kia bóp nát, xương cũng muốn hóa thành phấn vụn.Phong Phi Vân cách khối Vẫn Thiên linh thạch kia còn có sáu, bảy dặm, nhưng mà lại cảm giác được trọng lực trên người đã ép tới hắn thở không nổi, mỗi khi bước ra một bước, trọng lực trên người đều gia tăng trên biên độ lớn.Căn bản không thể nào có người có thể tới gần khối vẫn thạch kia.Mao Ô QUy muốn thử trọng lực kia đến cùng mạnh như thế nào, đem một thanh ngũ phẩm linh khí ném tới, nhưng mà thanh ngũ phẩm linh khí này vừa mới bay đến địa phương cách vẫn thạch vài trăm thước liền bạo liệt ra.Ngay cả linh khí cũng không chịu nổi cỗ lực lượng kia bóp nát.- Phụ cận còn có cường giả khác!Phong Phi Vân thấy được một lão nhân đầu đội kim quan từ trong bóng tối đi ra, lão giả này ăn mặc hết sức cao quý, áo bào trên người chính là từ một loại da thú tế luyện thành, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, thắt lưng ngang hông hiện ra mặc lục sắc, phát ra từng tia tinh mang, chính là Thánh Điền Ngọc trong truyền thuyết.Lão nhân này vẻn vẹn chỉ là nhìn qua Phong Phi Vân một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, từng bước hướng về khối vẫn thạch kia đi tới.Bộ pháp của lão rất kỳ dị, không giống như là đang hành tẩu ở trong thế giới hiện thực, thân thể thỉnh thoảng trôi sang bên trái, thỉnh thoảng di động sang phải, một lần di động lớn nhất đạt đến vài chục trượng.- Tu vi của lão gia hỏa này tương đối khó lường, hắn đây là đang tìm đến nhược điểm ở trong không gian, đi ở trong khe hở không gian, muốn lấy phương thức này đến gần khối vẫn thạch kia.Mao Ô Quy nấp ở trong vạt áo của Phong Phi Vân, lộ ra một cái đầu nhỏ.Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết lão giả này là một vị cường giả, tuyệt đối so với những Vũ Hóa hiền giả mà hắn vừa gặp phải kia thì cường đại hơn nhiều, không phải là tồn tại cùng một cấp bậc.Phong Phi Vân lại thấy được người thứ hai, đây là một tăng nhân khoác đại hồng bào, trên đàu mọc ra từng sợi tóc mỏng, trên cằm giữ lại râu mép, mà râu lại tương đối dài, đã kéo tới vị trí bả vai.Lão tăng này một tay nắm một thanh kim sắc thiền trượng, một tay nắm một chuỗi hạt châu, sải bước đi tới như lưu tinh, đến bên người Phong Phi Vân, khẽ dừng bước lại, khom người xá một cái:- A di đà phật, tiểu thí chủ, nơi này không phải là chỗ ở lâu, vẫn là mau mau rời đi đi.Nói xong lời này lão liền tiếp tục hướng về khối vẫn thạch kia đi tới, như cũ sải bước lưu tinh, không có thả chậm cước bộ, lộ ra vẻ hết sức thoải mái, giống như căn bản không bị Vẫn Thiên linh thạch áp chế.Nhưng mà lão đi dộng, Phong Phi Vân lại phát hiện lão đột nhiên đã không thấy tăm hơi.Thật là kỳ quái, chẳng lẽ hoa mắt.- Lão lừa ngốc này cũng là một gia hỏa không chọc nổi, đoán chừng đến từ Thái Cổ thánh phật miếu, đã tu luyện tới cảnh giới Đại Tự Tại, thân thể đi ở trong Đại tự Tại hư không cảnh, muốn đi đường tắt hư không tới gần khối vẫn thạch kia.Đại tự tại hư không cảnh là một địa phương được ghi lại ở trong phật môn cổ kinh, truyền thuyết là ở giữa thế giới chân thực cùng thế giới hư huyễn, chỉ có phật tu đạt tới cảnh giới Đại tự tại mới có thể cảm nhận được tồn tại của thế giới kia.Phong Phi Vân không tùy tiện đi lên, dù sao cường giả đi đến thật sự không ít, từng người đều là hiền giả của thế hệ trước, không phải là hắn hiện tại có thể chống lại.Xem ra di chỉ Cửu Uyên tiên thành mở ra, tác động đến tâm tư của rất nhiều cường giả, nơi này rốt cuộc cất giấu bí ẩn gì.- Ông ông!Trên khối vẫn thạch kia truyền ra một đoàn thanh sắc quang mang hết sức chói mắt, không thấy rõ là vật gì dang sáng lên nhưng mà quang mang kia lại đặc biệt cường thịnh, đem rất nhiều cường giả đi tới phiến địa vực này đều bức lui.- Oanh!Lão nhân đầu đội kim quan, thắt lưng đeo Thánh Điền Ngọc kia bị cỗ thanh sắc quang mang này đánh lui, bộ ngực có một lỗ máu khổng lồ, thân thể già nua bị ném về phía sau.- Trứ!Vị lão giả này phun ra một chữ đó, lỗ thủng nơi ngực liền khép lại bằng mắt thường có thể thấy được, một khối ngọc bích lớn nhỏ bằng chậu nước xuất hiện ở trong tay của lão, bộc phát ra quang mang mờ mịt đen tối, muốn dùng một khối thần thuẫn này đem lực lượng của thanh sắc quang mang ngăn cản.-------Chương 1536: Gặp lại Tất Mỗ Gia (1)Nhưng mà lão vẫn như cũ không ngừng lùi về phía sau, không thể đi tới gần khối vẫn thạch kia.- Thình thịch!Hư không phá toái, xé ra từng đạo liệt văn.Đại tự tại hư không cảnh tan vỡ rồi!Một lão giả mặc đại hồng bào kia từ bên trong bay ra ngoài, phật châu nơi tay bay ra xếp thành một vòng tròn, tật tốc chuyển động ở phái trước thân thể.- Ùm...

Ùm...Phật châu phát ra từng cái phật âm giống như lôi đình đem lực lượng của thanh sắc quang mang ngăn cản.Thân thể của lão tăng cũng đang lùi về phía sau, bị một cỗ lực lượng kia đẩy trở về.Lực lượng của một đạo thanh sắc quang mang này thực sự quá cường thịnh, phàm là những cường giả kia xông vào gần vẫn thạch đều bị ép ra ngoài, liên tục lùi trở về, hiền giả có tu vi yếu một chút tức thời bị đánh chết, hóa thành một mảnh huyết vụ.May mà linh giác của Phong Phi Vân cường đại, trước đó đã bay ngược lại, thối lui ra bên ngoài mười dặm.Như mà Phong Phi Vân như cũ bị một cỗ thanh sắc quang hoa kia bắn lên trên người, bạch bào trên người bị oanh đến rách nát, da thịt nám đen một mảng lớn, đang bốc lên khói xanh.Đây còn là nhục thân của hắn cường hoành cho nên mới vẻn vẹn chỉ là bị một chút vết thương nhẹ như thế, nếu như đổi lại là người khác sợ rằng thân thể đều bị đốt đến bốc hơi rồi.Bởi vậy có thể thấy được những cường giả kia cách vẫn thạch rất gần sẽ thừa nhận lực lượng mạnh như thế nào.Bị một đạo thanh sắc quang hoa đánh vào, yêu ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân hoàn toàn sôi trào, hai mắt trở nên đỏ bừng, trên cánh tay xuất hiện từng khối lân phiến, bàn tay đều muốn hóa thành móng vuốt, trên trán xuất hiện hai cục nhô lên, tựa hồ muốn dài ra thành hai cái sừng.Khí huyết thân thể của Phong Phi Vân hỗn loạn, ngay cả Kim Tàm phật khí đều không cách nào đem yêu ma chi huyết áp chế xuống, mỗi một giọt huyết dịch đều giống như biến thành một đầu thần long gần thét ở trong thân thể của hắn.Phong Phi Vân vội vàng ngồi xuống, toàn lực trấn áp yêu ma chi huyết, nhưng mà càng là áp chế, yêu ma chi huyết lại trở nên càng thêm nóng nảy, tựa hồ muốn đem thân thể của hắn nổ tung.Thân thể của hắn đang không ngừng bành trướng, hai tay hai chân đều muốn lột xác thành trảo, lân phiến trên người càng ngày càng nhiều, giống như muốn hóa hình thành một đầu Thái cổ Thần Long.- Long Lân Phượng bì y!Phong Phi Vân cảm giác trạng thái của chính mình càng lúc càng kém, một khi thật sự hóa hình tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, sợ rằng sẽ biến thành một đầu Nghiệt Long đánh mất chính mình, đây là chuyện tương đối đáng sợ, cùng tử vong không khác gì nhau!Một kiện chiến y mặc ở trên người của hắn.Kiện chiến y này chính là do năm kiện thần y dung hợp mà thành, Cửu ngũ long bào, Cưu cửu quái bào, Nạp lan phật y, Ẩn tàm sa la, hồng long hỏa thường.Đồng thời cũng hội tụ bốn loại lực lượng, lực lượng của long, lực lượng của đạo, lực lượng của phật, lực lượng của phượng.Phong Phi Vân một mực cảm thấy một kiện chiến y này nhất định là do nhiều vị cường giả liên thủ tế luyện ra, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một bộ y phục.Quả nhiên sau khi mặc vào Long Lân Phượng bì y, yêu ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân liền dần dần bình tĩnh trở lại, lại biến thành hình người, áo bào trên người đều bị phá nát.Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài.- Mẫu thân đem một kiện chiến y này để lại cho ta, khẳng định cũng là đã dự phòng sẽ phát sinh ra tình huống như mới vừa rồi, có thể dùng chiến y áp chế yêu ma chi huyết để tránh phát sinh bất trắc.Trong lòng Phong Phi Vân suy đoán như vậy.Có thể sử dụng loại tài liệu như long lân, phượng bì, ẩn tàm ti để tế luyện ra một bộ y phục, như vậy người tham dự tế luyện bộ y phục này khẳng định không phải là nhân vật bình thường, rốt cuộc là một tôn Phật nào?

Hay là vị Đạo nào?Phong Phi Vân cảm thấy nghi vấn lưu lại cho mình còn khá nhiều.Thanh mang trên khối vẫn thạch kia lại là thứ gì?Vì sao sau khi bị đạo thanh mang kia kích thích, yêu ma chi huyết liền hoàn toàn sôi trào?Xem ra một mực dẫn động yêu ma chi huyết trong thân thể ta chính là đạo thanh mang kia, đến cùng là thứ gì đây?- Kháo, cái mông của ta, cái mông của ta...Một lão khiếu hoa từ phương hướng của vẫn thạch chạy nhanh mà đến, tay cầm một cái gậy, trên gậy phủ lấy một cái túi vải rách.Trên mông của lão khiếu hoa đang bốc khói, có một đoàn thanh sắc hỏa diễm đang thiêu đốt, một bên vỗ vào hỏa diễm trên đó, giống như đang chạy tới.- Này!

Người kia, mau tới giúp mỗ gia đánh vào mông!Lão khiếu hoa đang khóc như quỷ, bị đốt tới đủ đau, thịt đều nhanh bị đốt chín rồi.Phong Phi Vân cảm thấy thanh âm của lão khiếu hoa này rất quen thuộc, nhìn kỹ, đây không phải là mỗ gia của Tất Trữ Suất thì còn là ai?Phong Phi Vân vội vàng đi tới, đánh ra từng đạo hàn khí giúp Tất Mỗ Gia đem ngọn lửa trên mông dập tắt.- Xì....Tất Mỗ Gia trực tiếp ngã trên mặt đất, thân còn đang không ngừng bốc khối, thở ra một hơi thật dài:- Thoải mái!

Quá sung sướng...

Cảm ơn a!

Tiểu tử, ngươi khá lắm!Sau một hồi lâu, Tất Mỗ Gia phát hiện đối phương như cũ còn đang đứng ở trước mặt, lúc này mới mở mắt ra đem tên tiểu tử này nhìn rõ, nói thầm một câu:- Thoạt nhìn có chút quen mắt!Hắn dụi dụi con ngươi nhìn lại, lúc này mới nhận ra được Phong Phi Vân, nói:- Đây không phải là tiểu quỷ kia của Bán yêu minh sao?- Đã không còn nhỏ rồi!Phong Phi Vân cười cười nói.Tất Mỗ Gia ngồi dậy, chợt kêu to một cái, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, sau đó đứng dậy, sửa sang lại y quan tràn đầy vết vá, tận lực hiện ra bộ dáng tiền bối cao nhân.Phong Phi Vân cười nói:- Tiền bối, tựa hồ gặp phải một chút phiền toái nhỏ?Tất Mỗ Gia lắc đầu, nói:- Chỉ là cái mông bị thiêu cháy mất một mảnh da, không quan trọng, không quan trọng.

Ngược lại là nhìn thấy bảo vật không lấy được vào tay, thực sự là khiến người đau đớn.Thần sắc của Phong Phi Vân vừa động, nói:- Không biết trên vẫn thạch kia có bảo vật gì?Ánh mắt của Tất Mỗ Gia chợt toát ra quang mang sáng chó, nói:- Hẳn là kiện đồ vật kia trong truyền thuyết, đồn rằng sứ giả của Long tộc cũng muốn lấy được, chỉ tiếc trong thiên hạ không có người nào có thể đến gần khối vẫn thạch này, hơn nữa cũng không có người nào có thể đánh bại đầu Chân Long kia.- Chân Long?Phong Phi Vân nói:- Đầu chân long kia không phải đã chết mấy vạn năm rồi sao?Tất Mỗ Gia vân vê chòm râu trắng, bí hiểm mà nói:- Đó là một vị cường giả của Long tộc, cho dù là chết rồi, Long hồn cũng bất diệt, bất luận kẻ nào tới gần vẫn thạch đều sẽ gặp phải công kích của nó.

Mấy ngày qua đã có hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả chết ở chỗ này, một người tu vi cường đại nhất chính là một trong ba vị lão tổ của Cửu Tiêu tiên thành, bị một đầu long thi kia tát một cái phách thành bùn nhão.-------Chương 1537: Gặp lại Tất Mỗ Gia (2)Mới vừa rồi Phong Phi Vânliền thấy được lực lượng của đạo thanh sắc quang hoa kia đem hai vị VũHóa hiền giả đều bắn giết, hơn nữa thanh sắc quang hoa còn không phải là lực lượng của long thi.Lúc này đã không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cả đámđều thối lui đến bên ngoài cách vẫn thạch năm dặm, ngay cả lão nhân đầuđội kim quan cùng với tăng nhân thân mặc áo bào xích hồng sắc kia đềukhông ngoại lệ.- Hai người kia là ai?Phong Phi Vân hỏi.Hai mắt của Tất Mỗ Gia sáng quắc, lông mày nhấc lên, nói:- Lão gia hỏa đầu đội kim quan, thắt lưng mang ngọc đái kia chính là...Tổ thúc của Cảnh chủ Hoàn Thiên cảnh, ở Hoàn Thiên cảnh dẫm chân một cái là có thể để cho mặt đất chấn động.- Lão lừa ngốc mặc áo bào hồng sắc kia hẳn là tới từ một tòa Thái cổ thánh phật miếu.Tất Mỗ Gia thấp giọng mà nói:- Hai lão lang đầu này đều không dễ trêu chọc.Ở thời điểm Tất Mỗ Gia nói ra tên bọn họ, lão nhân đầu đội kim quan cùng hòa thượng thân mặc đại hồng bào kia đồng thời xoay người, hướng bênnày liếc mắt một cái, hiển nhiên là thần thức của bọn họ cảm ứng được có người đang ở sau lưng nói ra danh húy của bọn họ.Tất Mỗ Gia vội vàng câm miệng, nhanh chóng xoay người, dùng cái mông đối mặt với hai người này, tựa hồ là không muốn để cho hai người này thấymặt của hắn.- Kháo!

Lão hàng này cùng Tất Trữ Suất như nahu đều là tay chân khôngsạch sẽ, khẳng định từng tại cảnh phủ chủ của Hoàn Thiên cảnh và Thái cổ thánh phật miếu trộm đồ vật.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy, cảm thấy Tất Mỗ Gia nhất định là có tật giật mình.Lão giả đầu đội kim quan cùng với tăng nhân mặc đại hồng bào kia rấtnhanh liền quay đầu lại, nhìn khối vẫn tahchj hỗn độn mờ mịt khổng lồkia.- Khụ khụ!Một trận âm phong thổi qua, một lão ẩu thân thể còng xuống, chống mộtcây quải trượng hướng bên này di tới, một bàn tay khô héo che lấy miệng, phát ra tiếng ho khan già nua.Nàng đi nhanh tới đây, tóc tai bù xù, giống như là một lão quỷ mới từ địa ngục bò ra.- Mẹ nó, lại là lão ẩu này!Sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy lão ẩu này liền vội vàng trốn vào một tòa phế tích tan hoang.Một tòa phế tích này đã tương đối tàn phá, chỉ còn một chút vách tườngcùng mái ngói bị vỡ, chỉ là độ dày của bức tường đã mấy chục thước, cóthể tưởng tượng được nơi này từng đã phồn hoa và to lớn như thế nào.Lão ẩu này chính là lão thái bà lừa bịp kia mà Phong Phi Vân gặp đượctrên chiến trường vạn tộc, tuyệt đối không phải là kẻ hiền lành.- Mẹ ơi!

Là nàng, là nàng...Tất Mỗ Gia cũng ẩn nấp qua, đặt mông đem Phong Phi Vân đẩy ra, trốn đến phế tích.Phong Phi Vân có chút kinh ngạc, nói:- Mỗ Gia, ngươi biết nàng?CÓ thể đem Tất Mỗ Gia hù dọa thành như vậy, lão thái bà này xem ra địa vị thật không nhỏ.Ánh mắt của Tất Mỗ Gia híp lại thành một đạo khe hở, kinh ngạc nói:- Ngươi cũng biết nàng?Phong Phi Vân gật đầu, chua xót nói:- Coi như là biết đi!- Vậy ngươi có thiếu tiền của nàng không?Tất Mỗ Gia nói.Phong Phi Vân càng thêm chua xót nói:- Ngược lại là có, vốn là chỉ thiếu 480 vạn khối linh thạch, sau đó liền tăng lên bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch.- Ngươi viết phiếu nợ rồi?Phong Phi Vân gật đầu!- Đó là chuyện bao lâu rồi?Tất Mỗ Gia nói.Phong Phi Vân nói:- Hẳn là hơn một năm rồi!Tất Mỗ Gia thở dài một tiếng nói:- Hiện tại số lượng trên phiếu nợ sợ rằng đã tăng lên tới 48 ức khối linh thạch rồi!Phong Phi Vân nói:- Mỗ Gia, chẳng lẽ ngươi cũng thiếu tiền nàng?Sắc mặt của Tất Mỗ Gia so sánh với Phong Phi Vân còn phải khổ sở hơn, khuôn mặt già nua nhăn thành một đoàn, gật đầu nói:- Ta thiếu còn nhiều hơn so với ngươi!Phong Phi Vân im lặng, khó trách Tất Mỗ Gia muốn nấp lão ẩu này, thì ra cùng là người trốn nợ thiên nhai.Phong Phi Vân đề nghị: - Nếu không chúng ta liên thủ đem nàng giết chết?Thân thể của Tất Mỗ Gia run lên, nói:- Ngàn vạn lần đừng, tu vi của lão thái bà này so sánh với trong tưởngtượng của ngươi còn muốn dọa người hơn, hơn nữa lòng dạ độc ác, rắn rết, nếu như rơi vào trong tay nàng so với chết còn phải khó chịu hơn.Tất Mỗ Gia kiêng kỵ nàng như vậy, chẳng lẽ đã bị nàng ngược đãi rồi.- Nàng rốt cuộc là ai?Phong Phi Vân có chút ngạc nhiên rồi.Tất Mỗ Gia ngay cả Cửu Tiêu tiên thành cũng dám trộm, tuyệt đối khôngphải là một người nhát gan sợ phiền phức, nhưng mà lại sợ hãi lão ẩu này như vậy, để cho Phong Phi Vân càng lúc càng tò mò.Tất Mỗ Gia nhỏ giọng mà nói:- Tên thật của nàng....

Vẫn là không nói, bất quá những người trong tàđạo đều gọi nàng là Thần Thấp Bà, chính là một trong hai vị cảnh chủ của Thần Ma cảnh, Thần Thấp Bà, Ma Sư Công.- Thần Thấp Bà cùng Ma Sư Công chẳng lẽ là một đôi vợ chồng?Phong Phi Vân cười nói.- Im, im, chớ nói lung tung, là một đôi cha con, Thần Thấp Bà chính lànữ nhi của Ma Sư Công, hiện tại chuyện lớn nhỏ của Thần Ma cảnh đều làThần Thấp Bà định đoạt, về phần Ma Sư Công đã bế quan trên vạn năm,chính là một trong ba đại ma đầu của Đệ lục trung ương vương triều tàđạo, chiếm lấy một cảnh, thành lập Thần Ma lãnh địa, không người nào dám chinh phạt.Trong lòng Phong Phi Vân kinh ngạc nói:- Chẳng lẽ Thần Thấp Bà này không lập gia đình...

Ách, cũng dúng, lớn lên như vậy không ai thèm lấy cũng rất bình thường...- Im đi đại gia ngươi, lúc còn trẻ Thần Thấp Bà nhưng là đệ nhất mỹ nhân của Đệ lục trung ương vương triều, người theo đuổi nàng nhưng là từ Vân Trung đảo đến Phủ Thiên Hà, ngươi không biết năm đó lúc Thần Ma cảnhchọn rể, không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt nghe thấy mà đến, chỉvì nhìn thấy nàng một lần, khi đó...

Thật là làm cho người ta hoài niệm!Trên khuôn mặt của Tất Mỗ Gia tràn đầy thần sắc hồi ức, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng giãn ra không ít.Phong Phi Vân nhìn lão ẩu lưng còng kia một chút, sau đó lại nghĩ đếnlời nói của Tất Mỗ Gia, thật sự rất khó đem lão ẩu này liên hệ với đệnhất mỹ nữ của Đệ lục trung ương vương triều, cuối cùng chỉ có thể thởdài một tiếng:- Từ cổ hồng nhan bi thương mà bạc tóc, nửa đời phong hoa, nửa đời sa đà.Cho dù nữ tử có đẹp đi nữa cũng sẽ có một ngày già yếu xấu xí, cho dùthân thể có trẻ tuổi cũng sẽ dần dần còng xuống, bị ghét bỏ, cho dù tóccó dài đen nhánh cũng sẽ biến thành đầu bạc thưa thớt.Khi già nua, lưng còng, tóc trắng đến, luôn là làm cho người ta hoàiniệm những thứ đã từng tốt đẹp kia, khi đó ống tay áo vũ triệu, quần áonửa mở, lưu lại diễm danh bốn phương, thiên tài tuấn kiệt tranh giành đi đến, một khúc lụa đỏ không tính toán được.Sau mấy năm lại đều thành hồi ức.Tất Mỗ Gia cảm khái mà nói:- Người trẻ tuổi, tuy nói trên con đường tiên đạo nhiều bạc tình, hồngnhan như mây khói, trường sinh là đại đạo, nhưng mà có nhiều thứ vẫn làphải quý trọng, các ngươi đợi được, nữ tử có đợi được không, thời điểmkhi nàng già nua sợ là cho dù vẫn thích ngươi nhưng lại sẽ trốn tránhngươi.-------Chương 1538: Thần thấp bàTrong lòng Phong Phi Vânchấn động, trong đầu nghĩ tới bộ dáng ảm đạm của Đông Phương Kính Nguyệt lúc rời đi, chính mình đối với nàng có phải là quá bạc rồi hay không.Lại nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan, nữ tử kia sợ nhất là tóc bạc, hương tiêu ngọc vẫn trong liệt hỏa hừng hực, hóa thành tro bụi.- Có lẽ...

Tiền bối nói đúng...Ánh mắt của Phong Phi Vân trở nên thê lương, cảm giác mình tựa hồ không rộng rãi như trong tưởng tượng.- Khụ khụ!Ánh mắt của lão ẩu kia vẩn đục, dựa vào một cây quải trượng, "đươngđương đương đương" hướng phương hướng vẫn thạch đi tới, bộ bào trênngười bị thổi bay phất phới, tóc trắng theo gió mà bay.Những cường giả kia đều chú ý tới lão ẩu này đi tới, trong đó có một sốngười khẽ thối lui, không muốn ở quá gần lão ẩu này, cảm thấy đây là một tồn tại không dễ chọc.- Khụ khụ, các ngươi làm sao đều đứng ở chỗ này...

Khụ khụ, trên vẫnthạch kia có bảo vật, sau khi lấy được có thể thành đại đạo.Lão ẩu mang trên mặt nụ cười, ngẩng đầu nhìn những cường giả này mộtchút, sau đó lại cúi đầu hướng phương hướng vẫn thạch đi tới.- Di, thứ tốt!Lão ẩu đi tới vị trí cách vẫn thạch vài trăm thước, cúi người xuống ởtrong bùn đất lấy ra một khối long lân cự đại, sợ rằng phải lớn chừngcái gầu nước, trên đó đều hiện lên thanh quang, dày chừng một bàn tay.Đây là lân phiến của Chân Long, đủ để tế luyện thành một bộ Long Lân bảo giáp, lực phòng ngự tuyệt đối mạnh hơn so với Vũ Hóa khải giáp.Trong mắt rất nhiều cường giả đều lộ ra vẻ tham lam, đây chính là mộtkhối lân phiến của Chân Long, giá trị không tầm thường, làm cho người ta thèm thuồng.Tất Mỗ Gia nhíu mày, thấp giọng mà nói:- Nàng lại chuẩn bị muốn lừa người rồi!Hai lão giả mặc thanh sắc đạo bào hướng lão ẩu đi tới, hai đạo bào lão giả này đều hạc phát hồng nhan, tiên phong đạo cốt.Một lão đạo rong đó ngẩng đầu ưỡn ngực, khí độ phi phàm, trong đôi mắthàm chứa hai đạo hắc sắc linh mang, trong tay nắm một cây thanh sắc ngọc phất trần, nói:- Thật xin lỗi, một phiến long lân này chính là lúc trước bần đạo từtrên người Nghiệt Long đánh xuống, hẳn là bảo vật thuộc về bần đạo.Lão ẩu còn đang vuốt ve long lân, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng,chợt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão đạo này một cái, nói:- Thiên tài địa bảo, người có đức liền được, làm việc còn phải có trước có sau.Một lão đạo khác lắc đầu cười nói:- Không đúng, không đúng, đến trước hay sau cũng hẳn là do chúng ta đánh hạ long lân, cho nên long lân hẳn là thuộc về chúng ta.Lão ẩu khom người, khuôn mặt đều muốn gục sát trên mặt đất, cười nói:- Nói như vậy là các ngươi muốn cướp?- Không, không, thiên tài địa bảo, người có đức mới có được, người có đức hạnh cao thâm dĩ nhiên là có thể có.Một lão đạo tay nắm ngọc phất trần, vuốt chòm râu, cười nói:- Vô Lượng thiên tôn, ta là Thanh Tùng hiền giả của Đại Danh quan, tin tưởng các hạ nhất định đã nghe nói qua đi.Trong lòng Thanh Tùng hiền giả cùng Thanh Huyền hiền giả đều đang cườilạnh, đây nhưng là Chân Long lân phiến, há lại tùy tiện một lão thái bàcũng có thể lấy đi, vậy thì thật là chê cười, lấy danh hiệu của Đại Danh quan ở Hoàn Thiên cảnh còn không đem nàng hù dọa cho sợ mà ngoan ngoãnđem long lân giao ra.Đại Danh quan nhưng là thế lực trung cổ đạo quan bài danh trước nămtrong Hoàn Thiên cảnh, truyền thừa cực kỳ xa xưa, ở Hoàn Thiên cảnh cũng chỉ có Cửu Tiêu tiên thành cùng Cảnh chủ phủ mới áp chế được bọn họ.- Nguyên lai là hai vị hiền giả của Đại Danh quan, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.Trên mặt lão ẩu lộ ra vẻ cười lạnh, gật đầu nói:- Các ngươi đã muốn một khối long lân ày, vậy lão thân liền cho cácngươi, bất quá các ngươi phải đáp ứng lão thân một cái điều kiện.- Điều kiện gì?Thanh Tùng hiền giả nhíu mày, trong lòng rất không nguyện ý nói điều kiện với lão ẩu này.Lão ẩu ho khan hai tiếng, nói:- Đi mở đường cho lão thân, đem bảo vật trên vẫn thạch lấy cho ta, ta sẽ đem khối long lân này cho các ngươi.- Để chúng ta đi mở đường cho ngươi, điệu bộ của ngươi thật lớn!Thanh Huyền hiền giả giận dữ, cảm thấy lão ẩu này là đang đùa bỡn bọn họ.- Khụ khụ!Lão ẩu nói:- Các ngươi cũng có thể lựa chọn không đi, bất quá...

Đó chính là mộtcái tử lộ, lão thân vẫn là khuyên các ngươi đi thì tốt hơn một chút, dùsao tính mạng chỉ có một lần, đừng cầm nó ra nói giỡn a.Thanh Tùng hiền giả cùng Thanh Huyền hiền giả đều cười lạnh không thôi.- Ngươi đã muốn tìm chết, vậy bần đạo sẽ thành toàn cho ngươi.Hai ngón tay của Thanh Huyền hiền giả kết thành ấn quyết, đầu ngón tayhiện ra một thanh thanh sắc cổ kiếm, cổ kiếm bổ ra kéo theo một cái hình cung.Lão ẩu đứng yên không nhúc nhích, chỉ là thở dài lắc đầu, ngón tay giànua hướng Thanh Huyền hiền giả chỉ một cái, một viên hồng thạch ấn bayra ngoài, hồng thạch ấn này lớn nhỏ chừng cái bàn, phía trên quấn quanhxà hồn của từng đầu linh xà, có chừng 180 đầu linh xà xà hồn.- Thình thịch!Hồng thạch ấn xoay tròn đem cổ kiếm của Thanh Huyền hiền giả đánh văng ra ngoài, đem nó trấn áp ở phía dưới.Từng đầu linh xà xà hồn đỏ ngầu ở trên người Thanh Huyền hiền giả bađộng, có quấn quanh ở trên cổ của lão, có di chuyển vào trong đạo bàocủa lão, có bò tới trên mặt của lão, tựa như đều đang còn sống.Thanh Huyền hiền giả bị dọa đến không dám nhúc nhích, cả người đều đang run rẩy, nói:- Bách Xà ấn, ngươi là...

Ngươi là Thần Thấp Bà...Ở sau khi biết được thân phận của lão ẩu này, tâm muốn khóc của ThanhHuyền hiền giả đều đã có, trời ạ, làm sao vận khí đen đủi như vậy, gặpphải nàng, xong rồi.Thanh Tùng hiền giả cũng bị hù sợ, vội vàng hướng phía sau chạy trốn,nhưng mà lại phát hiện lão ẩu kia đã đứng ở phía sau hắn, đem hắn dọa sự đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cả người đều trở nên lạnh nhưbăng, run rẩy chắp tay nói:- Thanh...

Thanh Tùng ra mắt Thần Thấp Bà.Cách đó không xa những cường giả kia đều trong lòng rung động,không nghĩ tới nhân vật như Thần Thấp Bà thế nhưng đuổi đến, rất nhiều người đềuđã có thối ý, đói với Thần Ma cảnh có sợ hãi rất sâu.Lão ẩu chỉ là đứng ở nơi đó nhẹ nhàng ho khan, nói:- Không nghĩ tới các ngươi cư nhiên còn nhận ra lão bà tử.Thanh Tùng vẻ mặt đau khổ, nói:- Mới vừa rồi đều là tiểu nhân ánh mắt vụng về, mắt đều mọc lên trênthân chó rồi, kính xin bà bà đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ quacho hai người chúng ta đi.- Lão bà tử đáng sợ như vậy sao?Lão ẩu từ từ mà nói:- Các ngươi chớ khẩn trương, bà bà sẽ không ăn thịt người!- Đúng vậy, đúng vậy...Thân thể của Thanh Tùng phát run, cảm giác trái tim đều muốn từ trong thân thể nhảy ra.Lão ẩu từ trong ngực lấy ra hai tấm hắc sắc phù lục, đều giống như dùnglá sắt viết thành, chữ phía trên rất bá đạo, mặc dù chỉ là bạo lộ ởtrong không khí đều đã phát ra từng đạo lôi đình điện quang.- Đây là hai tấm Vũ Ngự phù lục, liền tặng cho hai người các ngươi, coi như là lễ ra mắt.-------Chương 1539: Long thi bất tử (1)Trong lòng Thanh Tùng hiềngiả mừng rỡ, hắn nhưng là nghe qua đại danh của Vũ Ngự phù lục, đây làmột trong những loại phù lục đứng đầu nhất của Thần Ma cảnh, coi như làcông kích của đại hiền giả đều chưa hẳn có thể đem Vũ Ngự phù lục đánhra, có thể nói nắm giữ một tấm Vũ Ngự phù lục này, như vậy người ở HoànThiên cảnh có thể giết hắn liền không có mấy rồi.Thanh Tùng hiền giả vui quá mà khóc, không ngừng khom người tạ ơn, nói:- Đa tạ bà bà ban thưởng phù lục, đa tạ bà bà!Lão ẩu khoát khoát tay, tường hòa mà cười nói:- Đừng vội, đừng vội, các ngươi đem Vũ Ngự phù lục dán lên trên đầu,giúp bà bà đem bảo vật trên vẫn thạch thu hồi, sau đó lại tạ ơn cũngkhông muộn.Khuôn mặt của Thanh Tùng hiền giả "bá" một tiếng liền trở nên vô cùng tái nhợt, run rẩy mà nói:- Cái này...

Bà bà, là đang nói đùa sao, đó chính là vẫn thạch do VẫnThiên linh thạch hội tụ mà thành, lấy tu vi hèn mọn của hai người chúngta căn bản không thể nào lên tới trên vẫn thạch, huống chi, huống chicòn có một đầu Nghiệt Long thủ hộ...Giờ phút này Thanh Tùng hiền giả đã không cười được nữa, nắm hai tấm VũNgự phù lục trong tay cũng giống như nắm hai khối than đỏ, muốn némxuống lại không dám ném....- Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa sao?Sắc mặt của lão ẩu trở nên rất lạnh lùng, đem quải trượng trong tay nệnxuống mặt đất, nhất thời đánh ra một vết nứt khổng lồ trên mặt đất.Trên trán của Thanh Tùng hiền giả đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hối hậnkhông thôi, sớm biết thì không nên ham long lân, chọc tới vị sát tinhnày, đây là khổ như thế nào chứ.Trong lòng Thanh Tùng hiền giả sinh ra lạnh lẽo, nhìn Vũ Ngự phù lục trong tay một chút:- Đi lên vẫn thạch đoạt bảo tuyệt đối là một cái tử lộ, nếu như là mộtcái tử lộ còn không bằng liều mạng, ta có Vũ Ngự phù lục nơi tay chưachắc không thể đánh một trận với lão thái bà này.Lão ẩu cười lạnh nói:- Lão thân khuyên ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ quá khích khác, nếukhông cũng không đơn giản chỉ là chết như vậy, trên đời này chuyện sovới chết còn thống khổ hơn thật sự có rất nhiều, trùng hợp lão thân cũng biết mấy thứ.Thanh Tùng hiền giả bị ánh mắt của lão ẩu nhìn đến trong lòng phát rét,đây nhưng là Thần Thấp Bà a, là chủ nhân hiện tại của Thần Ma cảnh, đắctội nàng sợ rằng cả Đại Danh quan đều sẽ gặp phải đại kiếp nạn.Thanh Tùng hiền giả cuối cùng là vẫn không có liều mạng, run rẩy đem VũNgự phù dán lên đỉnh đầu, sau đó cùng Thanh Huyền hiền giả chậm rãihướng phương hướng vẫn thạch đi tới, thân thể không ngừng phát rét, mộtđôi chân cũng đang không ngừng run lên.Bởi vì có Vũ Ngự phù lục gia trì, ngăn cản được áp lực của vẫn thạch,bọn họ đi đến càng gần, chạy tới bên trong trăm thước cách vẫn thạch.Tất cả mọi người đem tâm nhấc lên đến cổ họng rồi, thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm vào phương hướng vẫn thạch.Đúng lúc này một cái long vĩ tựa như là sơn lĩnh oanh kích ra, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt huy hoàng trực tiếp đem Thanh Tùng hiền giảcùng Thanh Huyền hiền giả đánh thành hai luồng huyết vụ, ngay cả hai tấm Vũ Ngự phù lục cũng bị đánh nát.- Oanh long long!Cả thiên địa đều đang run rẩy, trên mặt đất nứt ra một vết rách khổnglồ, tựa hồ là đem trọn cái Cửu Uyên tiên thành đều phân liệt thành hainửa.Sắc mặt của lão ẩu cũng khẽ biến đổi, thân thể già nua lui nhanh, hóathành một đạo hôi sắc quang ảnh chạy trốn ra bên ngoài mấy dặm.- Hào!Một cái đầu rồng khổng ồ hiện ra, vẻn vẹn chỉ là hai cái long giác liềnđã giống như hai ngọn núi cao, một đôi long mục lại càng giống như haicái đầm nước, đỉnh đầu che khuất nửa bầu trời, có bộ phận còn ẩn vàotrong mây, tương đối kinh người.Một tiếng trường khiếu đem rất nhiều người chấn đến hộc máu, thân thể bay ngang ra ngoài.Cả không gian đều biến thành hỗn loạn, một đầu long thi trở nên rất làcuồng bạo, không ngừng rống giận đem những cường giả kia dọa lùi, khôngdám ở lâu chỗ này.- Này, tiểu tử, ngươi muốn làm gì?Tất Mỗ Gia đem cổ tay của Phong Phi Vân kéo lại.- Oanh!Yêu ma chi huyết ở trong thân thể Phong Phi Vân hoàn toàn bốc cháy lênrồi, Long Lân Phượng bì y trên người tản mát ra thần quang chói mắt, một cỗ khí tức long phượng kinh khủng từ trong thân thể hắn vọt ra.Hai mắt của Phong Phi Vân đỏ ngầu, cánh tay nhấc lên đem Tất Mỗ Gia némbay ra ngoài, sau đó mang theo Thiên Tủy Binh Đảm hướng phương phướngvẫn thạch đi tới.Chiến y trên người Phong Phi Vân bay phần phật, từng khối long lân ở trên áo hiện ra huyễn hóa thành một cái long ảnh khổng lồ.Một cái long ảnh này cùng với hình thái long thi thủ hộ ở bên cạnh vẫnthạch hết sức tương tự, đều là khổng lồ mà dữ tợn, miệng phun huyết khí, móng vuốt khiếp người.Đồng thời lại có hư ảnh một đầu Phượng Hoàng bộc phát ra, không biết làkhổng lồ cỡ nào, so sánh với tầng mây còn cao hơn, khí tức không yếu hơn bao nhiêu so với long ảnh, toàn thân đều là hỏa diễm phát ra tiếng minh thanh đinh tai nhức óc.Một long một phượng hiện ra ở sau lưng Phong Phi Vân, khiến cho khí tức trên thân hắn hoàn toàn bộc phát ra.Giờ khắc này lực lượng của Long Lân Phượng bì y mới xem như kích pháthoàn toàn, lực lượng mạnh mẽ quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ đểhình dung.Rất nhiều cường giả đều thấy được một màn kinh hãi nhân tâm này, quảthực giống như nhìn thấy một vị Chân Long cùng Chân Phượng đồng thời phủ xuống.- Mẹ nó, tên tiểu tử này chẳng lẽ chính là một con rồng chết bầm hay sao, không, là Phượng chết bầm, không, Long chết bầm...Cả người Tất Mỗ Gia run run, từ trên mặt đất bò dậy.Trong một đôi mắt già nua của Thần Thấp Bà tràn đầy vẻ mong đợi, nhìnPhong Phi Vân từng bước hướng vẫn thạch đi tới, lẩm bẩm tự nói:- Hẳn là hắn!Ở nơi biên giới của Cửu Uyên tiên thành, Hiên Viên Nhất Nhất cũng cảmnhận được một cỗ lực lượng bàng bạc dâng lên, một đôi ánh mắt không minh hướng trung tâm tiên thành nhìn qua, lông mày khẽ nhíu lại:- Tại sao có thể như vậy?Nàng đeo cổ kiếm hóa thành một đạo u pong thơm mát, hướng trung tâm của Cửu Uyên tiên thành bay đi.Khí thế trên người Phong Phi Vân càng lúc càng cường đại, trên chiến yẩn hàm lực lượng của hai nhà Phật, Đạo, đặc biệt là khí tức Long cùngPhượng kia là bàng bạc nhất, quả thực làm cho người ta có một loại cảmgiác không thể địch nổi.Hắn rốt cuộc đi tới bên dưới vẫn tahchj, ngẩng đầu nhìn lên, một khốivẫn thạch kia tựa như là một phiến thiên mạc huyền phù ở trên đỉnhđầu,khiến cho người ta có một loại áp lực khổng lồ.- Hào!Đầu long thi kia từ trong tầng mây hỗn độn bay ra, lộ ra một cái đầurồng khổng lồ, xác thực mà nói chỉ là một phần ba cái đầu rồng nhưng màđã chặn lại tất cả tầm mắt của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng thẳng, ánh mắt bễ nghễ, chiến thương trong tay toátra huyễn bạch quang mang, không chút nào bị khí tức của đầu long thi kia hù sợ.-------Chương 1540: Long thi bất tử (2)- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao sau khi nhìn thấy ngươi ta lại sầu não như vậy?Phong Phi Vân trường thanh mà nói.Long thi cũng không công kích Phong Phi Vân, chỉ là dừng ở giữa khôngtrung thật lâu, đỉnh đầu khổng lồ liền dừng ở phía trên Phong Phi Vân,một đoi mắt khổng lồ tản mát ra quang hoa sáng chói, tựa như là một kiện điêu khắc.Nếu nó không phát động công kích, như vậy Phong Phi Vân cũng không để ý đến nó nữa, trực tiếp đi lên vẫn thạch.Mặc dù Phong Phi Vân có Long Lân Phượng bì y gia trì, sau khi đi lên vẫn thạch như cũ cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ gia thân, trênngười tựa như mang theo hơn mười tòa sơn nhạc.- Hắn thế nhưng thật sự đi lên vẫn thạch rồi!- Long thi thế nhưng không công kích hắn!- Điều này sao có thể, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là có lai lịch gì, chẳng lẽ là con nối dõi của long phượng?...Những cường giả thế hệ trước kia đều bị khiếp sợ, cảm thấy tràn đầy bấtkhả tư nghị, thậm chí có người có thể đi lên vẫn thạch do Vẫn Thiên linh thạch đúc thành, đây là cần bao nhiêu thần thông mới có thể ngăn cảnđược cỗ áp lực này.Trong bóng tối, một trung niên nhân mặc Thái cực đạo bào ngạo nghễ màđứng, hắn tựa hồ đang đứng ở trong hư không, trên người có một cỗ khítức hạo miểu vĩ ngạn, trong một đôi mắt hổ lộ ra vẻ mong đợi.Khí độ của hắn bất phàm, so với tổ thúc của Hoàn Thiên cảnh Cảnh chủcùng vị lão tăng kia của Thái cổ thánh phật miếu đều phải cường đại hơn, tựa như một vị thần thánh đứng ở trên bầu trời.Hắn vươn ra một abnf tay, một đạo thủ ấn khổng lồ liền xuyên qua từngtầng hư không hướng Phong Phi Vân trên vẫn thạch oanh áp xuống.- Oanh long long!Đây là một cỗ lực lượng để cho tất cả mọi người hoảng sợ, tựa như thiên khung đang ép xuống.Trên vẫn thạch, Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, hư ảnh long phượng phái sau phát ra tiếng bào hao đinh tai nhức óc, một cỗ lực lượng kinh khủng từtrong long lân cùng phượng bì xông vào thân thể của hắn, hắn giống nhưlà hóa thành một đầu Thái cổ Thần Long, Thái cổ Thần Phượng.- Oanh!Phong Phi Vân hướng lên trên bầu trời ngang nhiên đánh một kích, đánh ra một đạo Phượng Hoàng trảo ấn đem thiên khung xé nát.Một đạo chưởng ấn khổng lồ kia đều bị đánh vỡ, chia năm xẻ bảy.Trong hư không, trung niên nam tử mặc Thái cực đạo bào lạnh lùng cười:- Lại bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, quả nhiên có vấn đề.Trung niên nam tử nâng hai tay lên, một viên lôi cầu khổng lồ xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, có vạn thiên lôi điện xuyên qua lôi cầu,liền giống như là từng đầu điện long đang vũ điệu.Lôi cầu xuyên phá hư không hướng Phong Phi Vân oanh kích tới, đem hư không hết lần này đến lần khác phá tan thành từng mảnh.Lúc này đầu long thi kia trở nên cuồng bạo, mở ra cái miệng khổng lồ đem viên lôi cầu kia trực tiếp nuốt vào.- Hoa hoa.Vô số lôi điện từ bên trong thân thể long thi lao ra, lưu động ở trên thân thể long thi.Long thi trở nên càng thêm cuồng bạo, trong miệng thốt ra một chữ thần tính:- Chết!Thân thể long thi quanh co, không biết dài bao nhiêu dặm, giống như làmột tòa sơn lĩnh do cương thiết đúc thành, đụng vào trong hư không hướng về phía trung niên nhân mặc Thái cực đạo bào kia oanh sát qua.Trung niên nhân mặc Thái cực đạo bào kia kỳ thật cũng không ở di chỉ của Cửu Uyên tiên thành, mà là đứng ở hư không bên ngoài nghìn vạn dặm,nhưng mà long thi như cũ thoáng một cái liền tới trước mặt hắn, một cáilong trảo khổng lồ oanh áp xuống.- Oanh long long!Sắc mặt của trung niên nhân mặc Thái cực đạo bào nghiêm nghị, trong thân thể nho nhỏ dựng dục thần uy to lớn, chặn lại một trảo này của longthi.- Ngươi cũng đã chết đi nhiều năm rồi, sớm nên cát bụi trở về với cát bụi.Thanh âm của trung niên nhân mặc thái cực đạo bào vang dội cửu thiên, tựa như một vị thần linh đang giảng đạo.- Thình thịch!Một cái long vĩ quét ngang qua, trực tiếp đem trung niên nhân mặc tháicực đạo bào kia đánh bay ra mấy ngàn dặm, đạo bào trên người cũng bịđánh cho rách nát, một tòa đạo quan bay ra.Lúc này trong cảnh chủ phủ của Hoàn Thiên cảnh, một đạo quang trụ chóimắt dâng lên, liền giống như một thanh bạch sắc thần kiếm đánh thẳng lên thiên khung.- Vô luận là yêu tộc còn sống hay là đã chết đi, phàm là xuất hiện ở Hoàn Thiên cảnh đều là giết không tha.Trong cảnh chủ phủ, một tòa cung điện bay lên, bên trong tản mát ra bạch quang mênh mông, ngưng tụ thành một tòa thiên địa đại vực, hướng longthi trấn áp xuống.Long thi xuyên qua hư không, phát ra từng tiếng trường khiếu khổng lồnhư lôi đình, một đạo long tức từ trong miệng phun ra tựa như một phiếnthanh sắc vân hải tịch quyển ra ngoài, bao trùm đại dịa mấy ngàn vạndặm, che khuất bầu trời, tựa như ngày tàn của thiên địa đã đến.- Truyền thuyết ngươi chính là phản đồ của Long tộc, mặc dù đã chết đinhưng mà long nguyên trong thân thể bất diệt, đã sớm nghe nói chiến lựccủa Long tộc đệ nhất thiên hạ, hôm nay lão bà tử cũng muốn thử một lầncó phải thật sự là như vậy hay không.Thân thể già nua của Thần Thấp Bà bay lên, quải trượng trong tay trở nên vô cùng khổng lồ, giống như biến thành một cái thiên lĩnh hướng longthi oanh áp xuống.Một đầu long thi khổng lồ, trên người có thần uy huy hoàng, chân đạptường vân, trên đầu thiên quang, cùng ba đại cường giả gioa chiến, đembọn họ ngăn chặn ở bên ngoài hư không.Phong Phi Vân đứng ở trên vẫn thạch, trong đôi mắt bạo xạ ra hai đoànhỏa mang, nhìn giao chiến trong hư không hỗn độn thật sự quá kinh tâmđộng phách, để cho hắn cũng rất muốn giết vào vòng chiến, chiến đến lâmly thống khoái.Nhưng mà hắn cuối cùng là không làm như vậy, tiếp tục hướng lên đỉnh vẫn thạch mà đi....Trong hư không hỗn độn sôi trào một mảnh, chiến khí lăng lệ, từng đạolực lượng kinh khủng xuyên qua, có tràn ra ngoài đem thiên địa đánh vỡmột mảnh.Đây là một loại cảnh tượng khai thiên tích địa, tương đối khiếp người, chấn thiên động địa.Trong lòng Phong Phi Vân nhiều thêm vài phần nôn nóng, cho dù là mặc vào Long Lân Phượng bì y, trong lòng cũng tương đối bất an.Ở đỉnh vẫn thạch hắn thấy được một tòa sào huyệt cự đại, chính là do vôsố kim ti cùng ngân ti xây thành, nhưng cũng không phải là kim ti cùngngân ti bình thường, mỗi một cái ngân ti đều mảnh như sợi tóc nhưng màlại trầm trọng như núi cao.Mỗi một sợi ngân ti cũng tinh tế như lông, nhưng mà bên trong lại dựng dục ra lực lượng giống như lôi đình.Những kim ti cùng ngân ti kia thiên ti vạn lũ, ở trong hư không chậpchờn, cho dù là huyền thạch cứng rắn bị dính vào một cái đều sẽ bị cắtthành hai nửa.Phong Phi Vân lại không sợ, Long Lân Phượng bì y trên người hắn đủ để ngăn cản lực lượng của kim ti cùng ngân ti.Trong cái sào huyệt này rốt cuộc có đồ vật gì?Có thể để cho một đầu long thi phản bội Long tộc, có thể để cho nó ở chỗ này thủ hộ vài vạn năm, có thể khiến cho sứ giả của Long tộc đều vì nómà đến, rốt cuộc là vật gì?-------Chương 1541: Trứng của rồng, xác của trứng (1)Trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy tò mò, đồng thời lại tràn đầy thấp thỏm, phảng phất như có đồ vật gì đó đang kêu gọi hắn.Xuyên qua từng sợi kim ti cùng ngân ti giống như kim sắc cùng ngân sắc bay múa.Phong Phi Vân rốt cuộc đi vào trong sào huyệt, thấy được trong sào huyệt có một cỗ quang mang mênh mông mờ mịt, bên trong có đồ vật được mộtđoàn thanh sắc bao phủ.Đó là một quả trứng, cao chừng một trượng, rất trong mà thần tính, phíatrên lưu động từng đạo long khí, mỗi một đạo long khí đều giống như mộtcăn dải lụa thần.Nếu như Phong Phi Vân không mặc Long Lân Phượng bì y, chỉ cần bị bất kỳmột đạo long khí nào dính vào, thân thể đều sẽ bị ép đến hôi phi yêndiệt.- Đây...

Đây chẳng lẽ là một quả trứng rồng?Phong Phi Vân kinh ngạc đến không nói ra lời, cái này cũng thật không thể tưởng tượng được.Một quả trứng rồng tại sao có thể có khí tức kinh khủng như thế, phảibiết rằng cho dù là lúc Long và Phượng vừa mới ra khỏi trứng cũng liềntương đương với cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, trong đó có một ítCuồng Long nghịch thiên cũng nhiều nhất có thể đạt tới cảnh giới ThiênMệnh đệ lục trọng.Coi như là trứng rồng cũng không thể có khí tức kinh khủng như thế.- Di, phá rồi!Ánh mắt của Phong Phi Vân đều trừng lớn lên, một quả trứng rồng này dĩnhiên là phá ra, ở vị trí phái dưới có một lỗ thủng lớn nửa thước, bêntrong chảy ra quang mang mờ mịt, tường thụy vạn thiên, mang theo vị đạothanh mát.Phong Phi Vân cẩn thận suy tính, phát hiện lỗ thủng này ở rất nhiều năm trước đã bị vỡ ra, đại khái là hơn một vạn năm trước.Hơn một vạn năm trước trứng rồng đã vỡ, ấu long bên trong là đi ra hay là chết ở trong trứng.Thai chết ở trong trứng có khả năng không lớn.Tám vạn năm trước, một vị cường giả của Long tộc mang theo một quả trứng rồng chạy ra khỏi Long tộc, nhưng mà lại ở nửa đường bị người của Longtộc đuổi giết rồi đánh chết, sau đó long thi bị một vị lão tổ của CửuUyên tiên thành mang về nhân loại quốc độ.Chuyện này lại khiến cho Cửu Uyên tiên thành chọc vào tai họa ngập đầu,sứ giả của Long tộc đi đến muốn lấy về quả trứng rồng này, nhưng mà lạikhông biết nguyên nhân gì lúc ấy các trưởng bối của Cửu Uyên tiên thànhcũng không biết sự tồn tại của trứng rồng, song phương chiến đấu vớinhau, cuối cùng sứ giả Long tộc vẫn lạc, Cửu Uyên tiên thành tiêu diệt.Sau đó lại có cường giả của Long tộc phủ xuống Cửu Uyên tiên thành,khiến cho cả Cửu Uyên tiên thành đều chìm vào lòng đất, bao gồm long thi cùng trứng rồng, hết thảy đều bị chôn.Vị cường giả của Long tộc kia là ai, vì sao phải che giấu hết thảy?Hơn nữa lúc ấy Cửu Uyên tiên thành chiếm được long thi, vì sao lại không nhận được trứng rồng, hết thảy sau lưng chuyện này lại cất giấu cái bíẩn gì?Cửu Uyên tiên thành nếu như chiếm được trứng rồng nhất định sẽ giao ra,bọn họ tuyệt đối không dám đánh một trận tử chiến với Long tộc, cái nàychỉ có thể nói rõ lúc ấy bọn họ thật sự không biết sự tồn tại của trứngrồng.Những điều này là do Phong Phi Vân lợi dụng khí tức trên thân trứng rồng, sau đó sử dụng Đại Diễn thuật suy tính ra.Phong Phi Vân cảm giác sau lưng chuyện này có chút kỳ lạ, còn có mộtchút chân tướng bị che giấu, ngay cả thiên cơ đều bị xóa đi, ngay cả Đại Diễn thuật đều suy tính không ra nguyên nhân trong đó.- Đầu long thi kia ở trong Long tộc đến cùng là có thân phận gì, vì saolại không tiếc trở thành phản đồ mà đem quả trứng rồng đó mang ra Longtộc?Long tộc cùng Phượng tộc giống nhau là đều có năng lực sinh sản thấp,tộc nhân hết sức thưa thớt, mỗi một quả trứng rồng đều có thể nói là vôthượng côi bảo của cả chủng tộc, sẽ được bảo vệ nghiêm mật nhất.Một quả trứng rồng đặt ở trong Long tộc có thể nói là quá an toàn, vìsao long thi lại không tiếc lấy tính mạng làm đại giá mà đem nó mang rangoài?Chẳng lẽ trong Long tộc có người muốn bất lợi với quả trứng rồng này?Phong Phi Vân minh tư khổ tưởng, nhưng mà lại cũng không hiểu rõ được.- Còn có một chỗ trọng yếu nhất, lấy năng lượng ẩn chứa trên thân quảtrứng rồng này đều có thể thấy được ấu long dựng dục trong đó tuyệt đốilà khó lường, nó đi nơi nào rồi, nếu như nó chưa chết, hiện tại nhấtđịnh là tồn tại vô cùng kinh khủng.Long tộc nhưng không giống Nhân tộc, thiên phú của Long tộc cực mạnh, cơ hồ đều có thể Niết Bàn sáu lần, đây thuộc về thiên phú của chúng nó,trong đó có một chút thiên tư cao liền có thể đạt tới Niết Bàn tầng thứbảy, dĩ nhiên Long tộc có thể đạt tới Niết Bàn tám lần như cũ tương đốithưa thớt.Hơn nữa Long tộc cho dù không tu luyện, lực lượng cũng sẽ tăng trưởng,đạt tới Vũ Hóa đệ nhất trọng mới xem như vừa mới trưởng thành.Cho nên nói cho dù là một con rồng kém cỏi nhất đều có thể đạt tới Vũ Hóa đệ nhất trọng.Trong một vạn ức Nhân tộc chưa hẳn có thể xuất ra một thiên kiêu NiếtBàn sáu lần, nhưng mà mỗi một thành viên của Long tộc đều có thể đạt tới trình độ này, đây chính là nguyên nhân mà Long tộc cường thế.Ở trong Nhân tộc, có thể đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng đều đã coi như là vô thượng thiên kiêu, có thể được gọi là đệ nhất thiên tài của mộtcảnh, được vô số người nhìn lên, ở trong mắt con nối dõi Long tộc cũnglà có chuyện như vậy, vừa vặn đạt tiêu chuẩn.Nếu như nói đầu ấu long kia ở hơn một vạn năm trước đã xuất thế mà nói,như vậy bây giờ cảnh giới mà nó có thể đạt tới khẳng định là tương đốiđáng sợ, nó trở lại Long tộc báo thù hay là đã đi nơi khác rồi?Ngón tay của Phong Phi Vân đụng lên trên vỏ trứng, một đoàn thanh sắcquang vựng tan ra, một cỗ cảm giác hết sức khó hiểu tràn vào trong đầu,loại cảm giác này hết sức ấm áp, giống như là trở về trong vòng tay củamẫu thân, yêu ma chi huyết trong thân thể vào giờ khác này lần nữa trởnên cuồng bạo, điên cuồng tán loạn trong thân thể.- Oanh!Đầu của Phong Phi Vân phảng phất như là bị nổ tung, cả người đều đangrun rẩy mãnh liệt, đột nhiên thiên toàn địa chuyển một cái, trên da lầnnữa lại mọc ra lân phiến, thân thể trở nên càng lúc càng dữ tợn, giốngnhư là muốn hóa thành một đầu Nghiệt Long.Phong Phi Vân vội vàng ôm đầu, cả người đều đau đến phát run, đây là một cỗ đau đớn đến cốt tủy cùng linh hồn.Cước bộ của Phong Phi Vân lảo đảo, đem đầu đụng vào trên vỏ trứng, phát ra từng tiếng vang "leng keng".- Chẳng lẽ là sắp chết rồi?Phong Phi Vân từ trước đến giờ còn chưa thống khổ giống như hiện tại,thân thể dường như muốn vỡ ra, ngay cả xương cốt đều muốn hóa thành phấn vụn, da đã bị máu tươi thấm ướt, giống như là hóa thành một người huyết sắc.Những cường giả kia đứng ở nơi xa, trên lưng đều phát rét, tựa hồ cũngcó thể cảm nhận được đau đớn mà giờ phút này Phong Phi Vân phải trảiqua.Trong lúc vô tình Phong Phi Vân chui vào trong quả trứng rồng kia, thânthể co lại thành một đoàn, bên trong trứng rồng có một cỗ khí tức nhuhòa quen thuộc thẩm thấu vào trong thân thể hắn, giảm nhẹ cỗ đau đớnkia.-------Chương 1542: Trứng của rồng, xác của trứng (2)Phong Phi Vân giống như là thân ở nơi cực lạnh đột nhiên có từng ánh dương quang chiếu lên trên người, làm dịu cỗ đau đớn kia trong thân thể hắn.Dần dần Phong Phi Vân bình tĩnh trở lại, ngồi xếp bằng ở trong trứng rồng, hô hấp thật dài, giống như là biến thành một ấu nhi còn chưa được ấp ra, đem long khí lưu lại ở trong trứng rồng đều hút vào trong thân thể.Trong mê muội, Phong Phi Vân phảng phất thấy được trước mắt xuất hiện một đạo hư ảnh, là do long khí tụ tập mà thành, là một nữ tử xinh đẹp hết sức quen thuộc lại xa lạ, trên đầu mọc ra một đôi long giác.- Long tộc không phải đều là phái nam sao, làm sao lại xuất hiện một nữ tử?Trong lòng Phong Phi Vân xuất hiện một cái nghi vấn như vậy.Đồng thời trong đầu hắn tựa hồ hiểu được cái gì đó...

Chẳng lẽ...Nữ tử xinh đẹp trên đầu mọc ra long giác kia ánh mắt thê lương, chậm rãi vươn ra một cánh tay nhẹ nhàng sờ ở trên mặt Phong Phi Vân một chút.- Oanh!Thân thể của Phong Phi Vân chấn động mãnh liệt, bỗng nhiên từ trong hỗn độn thanh tỉnh lại, đột nhiên giương mắt ra, trong mắt bạo xạ ra hai đạo quang mang lóng lánh, kêu lên:- Mẫu thân!Hết thảy tất cả đều tiêu tan, trước mắt cái gì cũng đều không còn, chỉ có từng đạo kim ti cùng ngân ti đang chập chờn, giống như là bông lúa trong ruộng lúa mùa thu.Phong Phi Vân nắm lại hai tay thật chặt, khóe mắt có vài giọt trong suốt, thân thể chấn động kịch liệt:- Chẳng lẽ trong thân thể của ta chính là huyết dịch của Long tộc, không đúng, Long tộc từ xưa tới nay đều chỉ có nam tính, chưa từng nghe nói qua xuất hiện nữ tính.- Long tộc tất cả đều là phái nam, Phượng tộc tất cả đều là phái nữ.Cái tồn tại này giống như là chân lý!Dĩ nhiên cũng từng xuất hiện qua một ngoại lệ, đó chính là Phượng Phi Vân, Phượng Phi Vân mặc dù chính là Phượng Hoàng nhưng mà lại là phái nam, lúc ấy hắn đã bị coi là dị đoan, từ nhỏ bị Phượng Hoàng yêu tộc đuổi giết cùng chèn ép.Bất quá cuối cùng hắn từ trong nghịch cảnh như vậy mà trưởng thành, sau khi đánh bại thất đại Phượng Hoàng yêu hậu, lấy thực lực tuyệt đối kinh sợ tất cả người đối lập, trở thành tộc trưởng của Phượng Hoàng yêu tộc.Nhưng mà hiện tại hắn hồi tưởng tới tất cả mọi thứ của một thế này, lại cảm thấy tương đối không chân thực, tựa như là một tràng mộng ảo hư huyễn.Thật sự là một giấc mộng sao?Nếu không phải thật sự tồn tại Thủy Nguyệt Đình, nếu không phải trong đầu của hắn còn có một đoàn linh hồn của Phượng Hoàng, hắn thật sự có chút hoài nghi một thế này của chính mình có phải chỉ là giấc mộng hay không.- Xem ra nhân sinh như mộng, những lời này nói cũng thật không giả!Phong Phi Vân lắc đầu cười khổ, không suy nghĩ thêm về chuyện của một thế này nữa.Hắn đứng lên, xương cốt toàn thân liền vang lên tiếng "bùm bùm cách cách", nhắm mắt nội thị, phát hiện trong thân thể lại có thêm ba khối phượng cốt.Tổng cộng ba mươi khối phượng cốt rồi.- Niết Bàn đệ lục trọng!Phong Phi Vân cảm thấy vui mừng, sau khi chính mình hấp thu long khí lưu lại ở bên trong trứng rồng thế nhưng thành công Niết Bàn lần nữa, đây quả thực là không thể tin được.Niết Bàn đệ lục trọng là một cảnh giới cực cao, mỗi một thời đại, người có thể đánh tới Niết Bàn đệ lục trọng đã ít lại càng ít, có khi ở trong một cảnh đều chỉ có thể xuất ra một thiên kiêu như vậy, cho dù là ở thời đại cường thịnh nhất, một cảnh cũng sẽ không xuất ra trên mười Niết Bàn đệ lục trọng.Không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt muốn đạt tới cảnh giới này nhưng mà cuối cùng cả đời cố gắng đều không cách nào làm được.Mà hiện tại Phong Phi Vân liền đã đến cảnh giới này rồi.Phong Phi Vân từ trên sào huyệt đi xuống, hướng về phía sào huyệt kia lạy ba cái thật sâu, ánh mắt rất ngưng trọng, trong lòng đã có thể nhận định nương thân của mình chính là từ trong một quả trứng rồng này đi ra.Vô luận là Phượng Phi Vân hay là Phong Phi Vân, kỳ thật thì đều là hắn.Sau khi làm xong hết thảy, Phong Phi Vân liền đem cả khối vẫn thạch cùng sào huyệt này đều thu vào trong Thiên quốc, đem chúng xem thành đồ vật mà nương thân lưu lại cho mình.Sau khi một khối vẫn thạch này bay vào Thiên quốc, lực áp chế cả Cửu Uyên tiên thành đều nhỏ đi rất nhiều, trở nên không khác bao nhiêu với tiên thành khác, không khủng bố giống như trước kia.Bốn vị cường giả đại chiến trong hỗn độn hư không, tất cả đều ngừng lại.Vị nam tử mặc Thái cực đạo bào kia đứng ở trên hư không, khí vũ hiên ngang, uy thế bức nhân, trong mắt mang theo thần sắc kinh nghi bất định.Một tòa cung diện toàn thân đều là bạch sắc quang hoa kia cũng hạ xuống cảnh chủ phủ của Hoàn Thiên cảnh, trầm tịch lại, bất quá trong cảnh chủ phủ vẫn như cũ hiện ra quang mang, vị đại nhân vật kia còn chưa hoàn toàn thu liễm khí tức trên thân.- Khụ khụ!Thần Thấp Bà từ trong hư không quay lại, như cũ chống quải trượng, khom lưng ho khan, từ trong ngực lấy ra sáu cái phiếu nợ:- Người trẻ tuổi, ngươi còn thiếu ta 48 ức khối linh thạch.Ánh mắt của Phong Phi Vân tập trung ở bên ngoài hỗn độn hư không, nhìn một đầu long thi kia, long thi quay đầu lại nhìn Phong Phi Vân một cái, sau đó liền lẫn nữa chìm vào trong hỗn độn, hướng thiên ngoại hư vô mờ mịt bay đi, giống như là một tòa sơn lĩnh cương thiết phi hành ở trong hư không.Nó đã hoàn thành sứ mạng của mình, rời đi một phiến đại địa này.Suy nghĩ của Phong Phi Vân trở lại với hiện thực, cười nói:- Tiền bối nói đùa rồi, rõ ràng chỉ có bốn ức tám ngàn khối linh thạch, tại sao lại biến thành 48 ức khối linh thạch được chứ.- Không tin, ngươi nhìn!Thần Thấp Bà đem phiếu nợ cầm trong tay mở ra cho Phong Phi Vân xem, trên mỗi một tờ phiếu nợ quả nhiên đều có viết tám ức khối linh thạch, hơn nữa còn thật đúng là chữ viết của Phong Phi Vân.Mẹ nó!Lão thái bà này thật đúng là biết lừa bịp.Phong Phi Vân tự nhiên lấy ra được 48 ức khối linh thạch, nhưng mà lại cũng không có nghĩa là hắn liền nguyện ý làm tên phá của, 48 ức khối linh thạch cũng không phải là một số lượng nhỏ, rất nhiều Vũ Hóa hiền giả tích lũy cả đời đều chưa hẳn lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.- Gần đây không có linh thạch, lại thiếu mấy ngày!Phong Phi Vân nói.Thần Thấp Bà lắc đầu, híp mắt cười nói:- Ngươi đừng lừa gạt bà bà, bà bà đều nhìn thấy ngươi mới vừa rồi đem cả khối Vẫn Thiên linh thạch kia đều lấy đi, mau lấy ra để cho bà bà từ trên đó lấy xuống một khối, sau khi lấy xong liền coi như là trả xong nợ rồi.Nàng thế nhưng đánh chủ ý đến khối vẫn thạch kia.Phải biết rằng khối vẫn thạch kia toàn bộ đều là Vẫn Thiên linh thạch ngưng tụ mà thành.Vẫn Thiên linh thạch chính là linh thạch xếp hạng thứ chín, một khối Vẫn Thiên linh thạch có thể đổi được mười ức khối linh thạch.Một khối Vẫn Thiên linh thạch khổng lồ như vậy quả thực chính là bảo vật vô giá, nếu như Phong Phi Vân đem nó lấy ra, nhất định sẽ bị điên cuồng đoạt lấy.-------Chương 1543: Chạy ra vòng vâyLực lượng của Long Lân Phượng bì y trên người Phong Phi Vân lại trầm tịch xuống, lấy lực lượng Niết Bàn đệ lục trọng hiện tại của hắn ứng phó với Vũ Hóa hiền giả bình thường thì có thể được, nhưng mà tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Thần Thấp Bà.Phong Phi Vân cười cười, trợn mắt nói dối mà nói:- Tiền bối khẳng định là bị hoa mắt rồi, một khối vẫn thạch kia rõ ràng là bị long thi cõng đi, làm sao có thể ở trong tay vãn bối được.- Vậy sao, lão bà bà ta nhưng không tin, muốn động thủ thu nha.Trên mặt của Thần Thấp Bà mang theo nụ cười hòa thiện, vươn ra cánh tay khô héo, một cỗ lực lượng âm hàn mà bàng bạc từ trên bàn tay của nàng truyền ra, hướng Phong Phi Vân đánh tới.Phong Phi Vân âm thầm tụ lực, Thánh Linh chi khí trong thân thể đang vận chuyển, quyết định xuất kỳ bất ý chém ra Thánh Linh chi khí, sau đó liền chạy trốn, không sợ trong thiên hạ không có chỗ dung thân cho mình.- Tiểu tử, chớ liều chết với nàng, đi theo ta!Tất Mỗ Gia từ trong hư không đi ra, một phen bắt được vai của Phong Phi Vân, đem Phong Phi Vân thu vào bên trong bao quần áo rách nát, đem bao quần áo bọc lại trên mộc côn, sau đó liền lại trở về trong hư không.Hết thảy tất cả đều phát sinh ở trong thời gian cực ngắn, ngay cả Thần Thấp Bà cũng khẽ sửng sốt.- Cư nhiên là cái lão quỷ ngươi, dám cướp người của ta, ngươi không muốn sống rồi!Thần Thấp Bà đem quải trượng quét ngang ra ngoài, hướng một đạo sơn lĩnh đánh ra, liên tiếp đánh tan mấy ngàn dặm hư không.Tất Mỗ Gia nhanh chóng chạy trốn, tốc độ kia quả thực là nghẹn họng trân trối, nhảy lên ở trong hư không, chỉ lưu lại hư ảnh liên tiếp.- Ngăn hắn lại!Lúc này rất nhiều cường giả đều xuất thủ, hướng trong hư không đánh ra từng đạo thần thông thuật pháp.Giá trị của khối vẫn thạch kia thật sự quá lớn, có thể so với trăm vạn năm cất trữ của một tòa tiên thành, để cho vô số người thèm thuồng, bọn họ không thể trơ mắt nhìn một khoản tài phú khổng lồ như vậy bị lão khiếu hoa mang đi.Hơn nữa những cường giả kia đều cảm thấy kiện kỳ bảo kia trên vẫn thạch bị Phong Phi Vân lấy đi, đó càng là bảo vật vô giá.- Oanh!Một cái mai rùa cự đại xuất hiện ở trên lưng Tất Mỗ Gia, trên mai rùa tràn đầy văn lộ huyền bí, vẽ lên từng cái văn tự cổ xưa, đem những thần thông thuật pháp kia đều ngăn cản.Kỹ thuật chạy trối chết của Tất Mỗ Gia là nhất lưu, rất nhanh liền bỏ chạy không còn tung tích, ngay cả suy tính cũng không suy tính ra vị trí của hắn được.- Hừ, lão gia hỏa ghê tởm này, khốn kiếp giống như năm đó.Thần Thấp Bà đem quải trượng gõ lên trên mặt đất một cái, khiến cho nửa cái tiên thành đều vì thế mà vỡ ra, vô số cổ kiến trúc biến thành phấn vụn, chìm vào trong lòng đất.Ba ngày sau đó, trong cương thổ của Hoàng Mục cảnh.Tất Mỗ Gia chạy như điên ba ngày ba đêm, mệt đến quá chừng, cả người đều là lá cây cùng cành khô, y phục trên người càng thêm rách nát.- Hô, hô...

Mệt chết ta, mệt chết ta...Cường giả phía sau rốt cuộc bị hắn bỏ rơi toàn bộ.Tất Mỗ Gia đặt mông ngồi dưới đất, thở ra không ngừng, đem một cái bao quần áo trên lưng kia giải khai, bê trong lao ra một phiến thanh sắc quang hoa, Phong Phi Vân từ bên trong bay ra.Phong Phi Vân ở bên trong bao quần áo kia ba ngày ba đêm đều là lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, đều đang tu luyện cùng củng cố cảnh giới, hiện tại tinh khí thần trở nên tốt hơn, chắp tay nói:- Đa tạ mỗ gia xuất thủ tương trợ.Tất Mỗ Gia khoát khoát tay, nói:- Không có gì, không có gì, nói như thế nào thì ngươi cũng gọi ta là một tiếng mỗ gia, ta không giúp đỡ ngươi thì còn giúp đỡ ai.Phong Phi Vân lấy ra một viên giới linh thạch đem cho hắn, nói:- Nơi này có một ít linh thạch, coi như là vãn bối đáp tạ ân cứu mạng của mỗ gia.Sắc mặt của Tất Mỗ Gia trở nên nghiêm nghị, nói:- Quân tử ái tài mới là đạo, ta chính là mỗ gia, nào có đạo lý thu linh thạch của tiểu bối các ngươi, không, không, tuyệt đối không được, ngàn vạn lần đừng đưa cho ta...- Nha!Phong Phi Vân cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu, thu tay về nói:- Ngược lại xác thực là có chút quá tục khí rồi, được rồi, một ngàn viên Trùng Động linh thạch này ta liền thu lại vậy.- Cái gì, một ngàn viên Trùng Động linh thạch?Ánh mắt của Tất Mỗ Gia đều muốn từ trong hốc mắt trừng ra, một ngàn viên Trùng Động linh thạch đều không phải là số lượng nhỏ, có giá trị mười ức viên linh thạch, vô số tu sĩ đều thèm thuồng.Phong Phi Vân đem giới linh thạch thu hồi lại, ném vào trong túi áo, Tất Mỗ Gia nhìn chằm chằm vào tay của Phong Phi Vân, không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng hối hận muốn chết.Hắn vốn tưởng rằng đám tiểu bối như Phong Phi Vân cầm không ra được mấy viên linh thạch, thay vì nhận lấy linh thạch của hắn còn không bằng biểu hiện ra rộng lượng một chút, như vậy còn có thể hiện ra mấy phần phong phạm của trưởng bối, nhưng mà lại không nghĩ đến Phong Phi Vân xuất thủ rộng rãi, trực tiếp lấy ra mười ức viên linh thạch.Đây....Giờ phút này Tất Mỗ Gia ngay cả tâm đập dầu vào tường đều đã có, chăm chú nhìn vào túi áo của Phong Phi Vân, liếm liếm môi nói:- Cái kia...

Tiểu Phi Phi, ta cảm thấy được...- Mỗ gia, chẳng lẽ là muốn những linh thạch này?Phong Phi Vân nói.- Ha ha, làm sao có thể, mỗ gia ta là nhân vật bậc nào, há sẽ quan tâm đến một ngàn viên Trùng Động linh thạch sao?Tất Mỗ Gia tiêu sái hào sảng cười.Phong Phi Vân cũng là cười cười, nói:- Cũng đúng, mỗ gia chính là trưởng bối, sao lại thu linh thạch của vãn bối chứ, mới vừa rồi tiểu tử thật sự là quá không hiểu quy củ, lần sau bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy nữa.- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, sau này từ từ học, từ từ học, ha ha!Trên mặt của Tất Mỗ Gia nở nụ cười, trong lòng lại rất khổ sở, mẹ nó, đầu năm nay làm trưởng bối thật không dễ.Đây là một phiến sơn lĩnh hoang vu, tràn đầy thanh tùng, tùng hương quanh quẩn giữa sơn dã.Thần thức của Phong Phi Vân triển khai, bao trùm ra ngoài, xuyên qua từng phiến đại địa, nói:- Nơi này cách di chỉ của Cửu Uyên tiên thành đã tương đối xa rồi, đã tiến vào một phiến địa vực khác.- Chạy ba ngày ba đêm, mỗ gia ta cũng không biết đã chạy bao xa rồi, bất quá dựa theo phương hướng bỏ chạy mà xem, hẳn là đến biên giới của Hoàn Thiên cảnh cùng Hoàng Mục cảnh rồi.Tất Mỗ Gia đứng dậy, hoạt động xương cốt của mình, ở trên mặt đất xem qua thổ nhưỡng, tìm kiếm địa mạch, suy tính ra vị trí hiện tại.Người như hắn thường xuyên phải chạy, đối với địa lý mạch lạc hết sức hiểu rõ.Hoàn Thiên cảnh, Hoàng Mục cảnh, Diệp Hồng cảnh đều thuộc vào Tây Nam thập nhị cảnh, ở phương hướng tây nam của Đệ lục trung ương vương triều, thuộc về mười hai phiến địa vực có nhân khẩu tương đối dày đặc.Tất Mỗ Gia nói:- Hoàn Thiên cảnh thì ngươi vạn vạn không thể trở về rồi, Hoàn Thiên cảnh có rất nhiều cường giả đều đã từng thấy qua bộ dạng của ngươi, biết trên người của ngươi có trọng bảo, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu không thì ngươi theo mỗ gia cùng đi Thánh Pháp cảnh, nghe nói ngươi có quan hệ không tệ với Nhị công tử, chỉ cần đi Thánh Pháp cảnh, những tu sĩ kia của Hoàn Thiên cảnh khẳng định không dám động tới ngươi.-------Chương 1544: Tâm tư của nữ nhân (1)Nhị công tử mà Tất Mỗ Gia nói đến hẳn là Thiên Toán thư sinh, mà chủ nhân của Thánh Pháp cảnh chính là Chiến Địa tước phủ.Thánh Pháp cảnh nhưng là một cảnh có cấp bậc địa tước, Chiến Địa tước phủ cũng khẳng định không phải đơn giản, một câu nói của Thiên Toán thư sinh là có thể để cho Cửu Tiêu tiên thành ngoan ngoãn vâng lời, bởi vậy có thể thấy được khả năng của Chiến Địa tước phủ.Trong lòng Phong Phi Vân có băn khoăn của mình, bảo vật lấy được trong Cửu Uyên tiên thành có giá trị thật sự quá kinh người, sau khi tin tức truyền ra ngoài nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều cường giả mơ ước, giao tình của chính mình cùng Thiên Toán thư sinh cũng không coi là quá sâu, có ai biết được hắn sẽ xuất thủ đối phó với mình hay không.Chính mình tùy tiện đi tới như vậy, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?Huống chi Chiến Địa tước phủ cũng chưa chắc đã là một khối thiết bản, cho dù Thiên Tính thư sinh sẽ không xuất thủ, những người khác sẽ không xuất thủ sao?Hiện tại vào lúc này vẫn là điệu thấp thì tốt hơn, tốt nhất là trốn vào trong thâm sơn cổ lâm tu luyện mấy trăm năm, đợi sau khi danh tiếng hoàn toàn qua đi mới lộ diện, đây mới là cách làm ổn thỏa nhất.Phong Phi Vân hướng về phía Tất Mỗ Gia chắp tay, từ chối nhã nhặn, nói:- Đa tạ hảo ý của mỗ gia, chỉ là vãn bối còn có một chút chuyện chưa làm xong, còn phải trở về một chuyến, tương lai nếu như có thời gian nhất định sẽ đi tới bái hội.Tất Mỗ Gia cũng không miễn cưỡng, hướng Phong Phi Vân cáo từ một tiếng, sau đó liền rời đi nơi này, đi rất vội vàng, tựa hồ là không muốn gặp lại người nào đó.Phong Phi Vân đứng ở chỗ cũ trầm tư hồi lâu, lúc này mới lại triển khai Phượng Hoàng vũ dục, thân thể bay lên, bay vào trong tầng mây.Mấy ngày sau hắn lại lặng lẽ trở về Cửu Uyên tiên thành.Một tòa tiên thành này đã đổ nát đến không còn hình dáng, những Vẫn Thiên linh thạch khảm ở trong cổ tường kia đều bị đào lấy, hoàn toàn biến thành phế tích, có rất nhiều tu sĩ đi tới một phiến cổ thành này tầm bảo.- Cường giả đều đã rời đi, còn ở lại đều là một ít tu sĩ bất nhập lưu.Mao Ô Quy đứng ở đầu vai của Phong Phi Vân, cổ kéo ra rất dài, đang tìm kiếm cái gì đó, thật lâu sau nói:- Đáng thương cho lão thực nhà ta, cũng không biết hiện tại nó có bị nữ ma đầu kia hầm cách thủy hay chưa.- Yên tâm đi, tốc độ của Thánh Thực quả ngay cả Chiến thần đều không đuổi kịp, nữ ma đại nhân muốn bắt được nó sợ là rất khó khăn.Phong Phi Vân cười nói.- Phong Phi Vân!Trên tầng mây, một phiến cánh hoa bay xuống, phát ra từng đợt hương thơm, cánh hoa cuối cùng hội tụ thành một mỹ nhân yểu điệu mà xinh đẹp, trên người khoác hồng y, da thịt như bạch tuyết, tóc đen kéo xuống đến gần cái eo mảnh khảnh.Quỳnh tị của Lưu Tô Hồng bóng loáng, tinh mâu như hạnh hoa, đôi môi đỏ mọng trong suốt, song phong cao ngất, hai chân dài tinh tế, đứng ở trên một đoạn tường vỡ cổ xưa.Sau đó lại có một ít lão nhân của cảnh chủ phủ đi theo bay ra, có đến hơn hai mươi vị, trong đó lại càng có nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả.Đây nhưng là trận thế không nhỏ.Phong Phi Vân không nghĩ đến mới vừa trở về di chỉ của Cửu Uyên tiên thành đã bị người phát hiện tung tích, trong lòng nhiều thêm vài phần đề phòng, chắp tay cười nói:- Đại quận chúa thật là thần thông quảng đại, tại hạ mới vừa vặn trở về một phiến địa vực này cư nhiên đã bị ngươi tìm được.Lưu Tô Hồng mắt sáng răng trắng, làn da trắng tuyết, âm thầm truyền âm cho Phong Phi Vân, cười nói:- Nếu ta có thể lén hạ Thần Tiên Mê Lan với ngươi, cũng là có thể lén ở trên người của ngươi hạ xuống những dược vật khác, muốn truy tung ngươi cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.Ánh mắt của Phong Phi Vân híp lại, xem ra chính mình trước kia thật đúng là xem thường Đại quận chúa này, làm việc đúng là một giọt nước cũng không lọt.- Ha hả, Phong Phi Vân, ta đã đem chuyện giữa hai người chúng ta đều bẩm báo cho cảnh chủ.Lưu Tô Hồng cười nói....Nhìn bộ dạng nói chuyện của nàng, còn có vẻ mặt của những lão nhân kia ở cảnh chủ phủ, tựa hồ thật giống như nàng không nói dối.Trong lòng Phong Phi Vân máy động, kẻ điên này sẽ không thật sự làm như vậy đi.Cưỡng gian quận chúa của cảnh chủ phủ, đây cũng không phải là tội ác bình thường, coi như là Vũ Hóa hiền giả làm chuyện như vậy đều sẽ bị trấn sát vô tình, thậm chí là bị diệt toàn tộc.Chút ít lão nhân kia của Diệp Hồng cảnh cảnh chủ phủ đều là hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân rất bất thiện, mang theo hàn khí nồng đậm.Đặc biệt là một vị lão nhân cưỡi thần lộc trong đó, ngồi ở chỗ đó tựa như một tôn thạch điêu, không nhúc nhích, nhưng mà lại làm cho người ta có một cỗ lực áp bách khổng lồ, đem trọn cái không gian đều phong tỏa lại.Sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, không nghĩ đến sẽ xuất hiện biến cố như vậy, vốn tưởng rằng Lưu Tô Hồng không dám đem chuyện này nói ra ngoài, nhưng mà lại không nghĩ đến nàng thật sự đã nói ra rồi.Tâm tư của nữ nhân thật đúng là không cách nào đoán được.Làm như vậy đối với nàng có ích lợi gì?Đúng rồi, nếu như nàng có thể truy tung ta, cũng là khẳng định biết được hành động của ta ở trong Cửu Uyên tiên thành.Chẳng lẽ nàng cũng vì cái gọi là kỳ bảo trên vẫn thạch mà đến.Chỉ có Phong Phi Vân mới biết được cái gọi là kỳ bảo kia bất quá chỉ là một cái vỏ trứng của trứng rồng, hơn nữa tinh hoa cuối cùng trong vỏ trứng đều đã bị hắn hấp thu, nếu như muốn hắn lấy ra, hắn cũng lấy không ra được.Ở trong lúc cực ngắn, trong lòng Phong Phi Vân liền đã hiện lên vô số ý niệm, nếu như bị ép liền chỉ có thể triệu hồi ra Hải Thần Vệ mở một đường máu.Nhưng mà đây là kế sách cực thấp, dù sao mình đối mặt chính là một tòa cảnh chủ phủ, đây cũng không phải là tồn tại bình thường, mặc dù bên ngoài chỉ có mấy người như vậy nhưng mà ẩn nấp khẳng định còn có cường giả chú ý đến bên này, không thể nào để cho một tên dâm đồ cưỡng gian quận chúa chạy trốn.- Đại quận chúa, ngươi đây là đang đùa với lửa a!Phong Phi Vân ngậm miệng, có chút không nhìn thấu nàng rốt cuộc đang đánh cái chủ ý gì.Lưu Tô Hồng cười như muôn hoa khoe sắc, âm thầm truyền âm, nói:- Hiện tại ta chỉ là nói cho Cảnh chủ, hai người chúng ta tình đầu ý hợp, còn chưa nói cho Cảnh chủ chuyện khác, ngươi không cần thiết bị dọa thành như vậy, bất quá nếu như ngươi không hảo hảo phối hợp với ta, ta sợ rằng thật sự sẽ đùa với lửa, chó nóng nảy sẽ nhảy khỏi tường, người nóng nảy liền liều mạng.- Vân ca, Cảnh chủ đại nhân hiện tại tương đối tức giận, hiện tại muốn gặp ngươi một lần.Dung nhan của Lưu Tô Hồng quyến rũ, thân thể đẫy đà, kiều đồn nhô cao, một bộ dáng vô cùng đáng thương.Da gà trên người Phong Phi Vân đều muốn hiện lên, nhưng mà lúc này lại không có quá nhiều lựa chọn cho hắn, cười nói:- Chuyện của chúng ta Cảnh chủ phủ đại nhân sớm muộn sẽ biết, sớm cũng là một đao, muộn cũng là một đao, sớm một chút định xuống cũng tốt.-------Chương 1545: Tâm tư của nữ nhân (2)Trong mỹ mâu của Lưu Tô Hồng lộ ra vẻ tán thưởng, hiển nhiên đối với câu trả lời của Phong Phi Vân rất hài lòng.- Hừ!Trong cảnh chủ phủ của Diệp Hồng cảnh lại có một vị lão nhân hừ lạnh một tiếng:- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, một tên bán yêu cũng muốn cưới quận chúa, thật đúng là mơ mộng hão huyền.Lão nhân ngồi ở trên lưng thần lộc kia khẽ mở ra ánh mắt già nua, con ngươi cư nhiên là màu trắng, tựa như hai khỏa tinh thần sáng chói đem thiên địa đều chiếu sáng, trên người hắn có một cỗ ý vị cổ xưa, chính là một vị nhân vật từ trong sử sách đi ra, một cỗ khí tức kia tương đối đáng sợ.Tất cả chủ nhân của cảnh chủ phủ đều vội vàng câm miệng, không còn ai dám nhiều lời.- Tu vi của lão đầu này cư nhiên đáng sợ như thế, may mắn mới vừa rồi không có mạo hiểm liều chết, bằng không nhất định sẽ bị trấn áp.Trong lòng Phong Phi Vân phanh nhiên mà động, cảm giác chính mình dường như sắp bị lão nhân này hoàn toàn nhìn thấu.Vội vàng phóng xuất ra Đại Diễn vực, vặn vẹo thiên cơ trên người, ngăn cản một cỗ lực lượng kia của lão nhân.Lão nhân phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó thu hồi ánh mắt, gật đầu nói:- Đáng tiếc là một bán yêu, lãng phí một thân tư chất tốt!- Tứ tổ có điều không biết, Vân ca mặc dù là thân bán yêu nhưng mà lại tinh thông khôi lỗi thuật, thành tựu nổi bật, có thể thao túng chiến khôi lỗi, ngay cả ba vị Vũ Hóa hiền giả của yêu tộc đều chết ở trong tay của hắn.Lưu Tô Hồng mỉm cười nhìn Phong Phi Vân một cái, tinh mâu chớp động, lông mi vừa dài vừa đẹp.Vị lão nhân này chính là Tứ tổ của nhất mạch Lưu Tô Hồng, ở Lưu Ly gia tộc có địa vị cực cao, nếu như có thể được lão chấp thuận, như vậy chuyện của nàng cùng Phong Phi Vân hơn phân nửa có thể định rồi.Phong Phi Vân rất nghi ngờ Lưu Tô Hồng đây là muốn làm gì, chẳng lẽ nàng còn muốn thành thân với ta hay sao?Sau khi những lão nhân kia nghe nói chuyện này, đều là ngạc nhiên một chút, một lần nữa đánh giá Phong Phi Vân, nếu như bán yêu này thật sự là khôi lỗi sư ở trên khôi lỗi thuật có thành tựu cực cao, có lẽ thật đúng là không thể xem nhẹ.Bán yêu sở dĩ bị người xem thường chính là bởi vì bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, vĩnh viễn không thành được chí cường.Nhưng mà lại cũng không có nghĩa là trong bán yêu không có cường giả, ví như:Có một số bán yêu có thành tựu cực coa ở lĩnh vực ngự thú, có thể câu thông với linh thú cùng cấp bậc Vũ Hóa đệ tứ trọng, như vậy thực lực của bán yêu này liền phải tính lại một phen.Lại ví như có bán yêu có thành tựu cực cao ở lĩnh vực tầm bảo, có thể trở thành tầm bảo sư đứng đầu, như vậy giá trị mà bán yêu này đại biểu cũng không bình thường, tầm bảo sư đứng đầu đủ để ngồi ngang hàng với nhất phương cảnh chủ.Lại ví như có bán yêu ở trên lĩnh vực trí tuệ rất xuất sắc, có thể thông hiểu cổ kim, có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, có thể bố trí đại cục ngàn năm, địa vị của loại trí giả này cũng cực cao, không thể dùng thực lực đơn thuần đến ước định.Dĩ nhiên bán yêu có thể trở thành loại cấp bậc này cuối cùng đều là số ít, rất là hiếm thấy, cho nên địa vị của bán yêu trước sau như một là vẫn thấp.Nhưng nếu như bán yêu này là một vị khôi lỗi sư, hơn nữa còn trẻ như vậy mà có thể đánh chết Vũ Hóa hiền giả, vậy thật đúng là không thể không khiến cho những lão nhân kia của cảnh chủ phủ coi trọng hắn.Tứ tổ lần nữa giương mắt lên, lần này trong ánh mắt không có nhiều quang mang như vậy, bình thản đi không ít, nói:- Ngươi thật sự là một vị khôi lỗi sư, tu luyện là loại khôi lỗi thuật nào?Ánh mắt của Tứ tổ rất thâm thúy, vô số đạo tắc đều hội tụ ở trong ánh mắt của lão, có thể đem rất nhiều Vũ Hóa hiền giả tu vi thấp đều áp đến quỳ trên mặt đất.Lưu Tô Hồng cũng có chút ngạc nhiên, nàng vẻn vẹn chỉ là xa xa nhìn thấy Phong Phi Vân thi triển khôi lỗi thuật, về phần Phong Phi Vân rốt cuộc thi triển loại khôi lỗi thuật thì nàng cũng không quá rõ ràng.Phong Phi Vân đứng thẳng, trong lòng đang suy tư Lưu Tô Hồng rốt cuộc là có mục đích gì.- Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật.Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử thuận gió mà đến.Một người mặc bạch y, thánh khiết đoan trang, yểu điệu thanh lệ, có một loại mỹ vận không dính nhân gian khói lửa.Một người khác mặc tử bào hoa lệ, một bộ trang phục của mỹ thiếu niên, trong tay cầm chiết phiến, ngũ quan tinh xảo giống như là quỷ phủ thần công do sáng thế thần tạo ra.Lời mới vừa rồi tự nhiên là Hiên Viên Nhất Nhất nói ra.Phong Phi Vân có chút im lặng mà nhắm hai mắt lại, chuyện vốn là đã rất đau đầu, bởi vì Hiên Viên Nhất Nhất cùng Lưu Tô Tử đi đến liền trở nên càng thêm đau đầu hơn.Đặc biệt là Hiên Viên Nhất Nhất lại vẫn không biết nặng nhẹ mà đem Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật nói ra, đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?Đây quả thực là có chủ tâm đến quấy rối.Sau khi Lưu Tô Tử biết được Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng thế nhưng yêu mến nhau, thiếu chút nữa đều muốn cười ra tiếng, cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nào phát sinh, đầu tiên là Lưu Tô Hồng tâm cao khí ngạo, xem thường bán yêu nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không thích một tên bán yêu.Tiếp theo, Phong đại bán yêu cũng đối với mỹ nữ không có hứng thú, càng không có khả năng thích Lưu Tô Hồng.Cho nên nàng cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất mà nàng nghe được trong năm nay.Sau khi trả qua một chuyến Cửu Uyên tiên thành, hiện tại tranh đoạt người thừa kế của Diệp Hồng cảnh cảnh chủ phủ chỉ còn lại có nàng cùng Lưu Tô Hồng, cho nên nhất cử nhất động của Lưu Tô Hồng nàng đều rất quan tâm.Tâm trí của Lưu Tô Hồng sẽ không yêu hơn bao nhiêu so với nàng, không thể nào đi một nước cờ mà không có tác dụng, cho nên ở dưới khu động của lòng hiếu kỳ, Lưu Tô Tử liền chạy qua, ở nửa đường lại gặp phải Hiên Viên Nhất Nhất đang đi tìm Phong Phi Vân.Cho nên cũng là có một màn như hiện tại.Bất quá một câu "Hắn tu luyện chính là Đại khôi lỗi thuật" kia của Hiên Viên Nhất Nhất thật đúng là đem rất nhiều người trấn trụ, bao gòm Lưu Tô Tử cùng Lưu Tô Hồng ở trong đó không người nào là không khiếp sợ.- Một trong Thái cổ bát thuật, Đại khôi lỗi thuật!Một vị lão nhân của cảnh chủ phủ kinh hô mà nói.- Thật đúng là miệng tiện, ngươi không nói lời nào liền sẽ chết sao, sớm không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác đến, ngươi tại sao gọi là Hiên Viên Nhất Nhất, gọi là Hiên Viên Anh Vũ (vẹt) chẳng phải là thích hợp hơn sao?Trong lòng Phong Phi Vân đem Hiên Viên Nhất Nhất mắng rất nhiều lần.Lần này coi như là bị Hiên Viên Nhất Nhất hại thảm rồi, tin tức Đại khôi lỗi thuật kia truyền ra nhất định sẽ tạo thành sóng gió ngập trời.-------Chương 1546: Là yêu thật! (1)Ngay cả Tứ tổ ngồi ở trên lưng thần lộc da thịt trên mặt đều liên tục bị rung động, cả kinh không nhẹ, lời này nhưng là từ trong miệng Thủy Nguyệt thánh nữ nói ra, có độ tin cậy cực cao, nhưng mà lão còn là muốn xác nhận lần nữa, nói:- Ngươi thật tu luyện Đại khôi lỗi thuật?Lúc này muốn phủ nhận cũng đã muộn rồi.Phong Phi Vân cắn răng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Nhất Nhất, cười cười, nói:- Đúng vậy a, vãn bối từng đi vào trong một tòa Thái cổ động phủ, ở bên trong nhận được một thiên tàn quyển của Đại khôi lỗi thuật.- Không cách nào, chỉ cần có tàn quyển, thiên cơ doanh của cảnh chủ phủ chúng ta đù để căn cứ vào tàn quyển suy tính là Đại khôi lỗi thuật đầy đủ.Một vị lão nhân của cảnh chủ phủ nói.Tứ tổ trừng mắt một cái, vị lão nhân vừa mới nói kia sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, biết mình nói lời không nên nói, vội vàng im lặng.Một biến cố này đem hai thiên chi kiêu nữ Lưu Tô Hồng cùng Lưu Tô Tử đều cả kinh sửng sốt.Lưu Tô Hồng rất nhanh liền phản ứng lại, thản nhiên đến bên người Phong Phi Vân, mỹ mâu đưa tình, ôn nhu mà nói:- Ta cùng Vân ca là thật tâm yêu nhau, lưỡng tình tương duyệt, hi vọng các trưởng bối có thể thành toàn.Tròng mắt của Lưu Tô Tử nhíu lại, vốn là nàng chuẩn bị đến xem kịch vui nhưng mà lại không nghĩ đến trong lúc vô ý biết được một tin kinh hãi như vậy.- Khó trách Lưu Tô Hồng sẽ thích một tên bán yêu, sợ là càng thêm coi trọng đại khôi lỗi thuật và kiện kỳ bảo kia mà Phong Phi Vân nắm giữ.Trong lòng Lưu Tô Tử cười lạnh một tiếng.Nếu để cho nhất mạch này của Lưu Tô Hồng chiếm được Đại khôi lỗi thuật một trong Thái cổ bát thuật, sợ rằng nhất mạch của nàng này sẽ trở thành chủ nhân tuyệt đối của Lưu Ly gia tộc, những mạch khác chẳng phải đều sẽ bị đánh ép xuống sao.Bất quá Lưu Tô Tử như cũ không tin Phong Phi Vân thật sự yêu mến Lưu Tô Hồng, cho nên lên tiếng nói:- Phong Phi Vân, hôm nay có ta cùng Thủy Nguyệt thánh nữ ở đây, người nào cũng không thể uy hiếp ngươi, nhưng ngàn vạn lần không nên làm ra một chút quyết định ngu xuẩn.Bên trong nhất mạch kia của Lưu Tô Hồng có một vị lão nhân gương mặt gầy gò, khẽ vuốt chòm râu trắng, cười lạnh nói:- Tử nhi, ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ hoài nghi tình yêu của Hồng nhi cùng Phi Vân tiểu huynh đệ là giả dối hay sao?Một vị lão nhân khác bảo tướng trang nghiêm, vui mừng cười nói:- Ta cảm thấy Phi Vân tiểu huynh đệ mi thanh mục tú, thiên tư tuyệt đỉnh, cùng Hồng nhi quả thực chính là một đôi do trời đất tạo ra.- Tử nhi, chớ có vô lễ, tỷ tỷ của ngươi tìm được tình yêu đích thực rồi, ngươi hẳn là chúc phúc cho bọn họ mới phải....Lúc trước mọi người còn đối với Phong Phi Vân lạnh nhạt mà nhìn, giờ phút này bởi vì Phong Phi Vân thân mang Đại khôi lỗi thuật, cả đám đều trở nên vô cùng nhiệt tình.Trong lòng Phong Phi Vân rất không chịu được một bộ sắc mặt của những người này, cười thầm trong lòng, trên đời này thật đúng là không có địch nhân tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.Chỉ cần có lợi ích tuyệt đối, coi như là địch nhân đều có thể biến thành bằng hữu, coi như là địch nhân đều có thể biến thành thân nhân.Lưu Tô Tử vẫy vẫy chiết phiến, nói:- Phong Phi Vân, ngươi nói như thế nào?Phong Phi Vân sờ sờ cằm, khóe miệng giương lên, đem tay ngọc thon thon của Lưu Tô Hồng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cùng Lưu Tô Hồng "tình chàng ý thiếp" đối thị mà cười, nói:- Ta cùng Hồng nhi là yêu nhau thật sự, đáng tiếc thân phận của ta quá hèn mọn, sợ là...- Vân ca!Lưu Tô Hồng vươn ra một ngón tay ngọc, ngăn cản lại đôi môi của Phong Phi Vân, nhẹ nhàng lắc đầu nói:- Đừng nói những lời làm bẩn lỗ tai kia, ngươi vốn là biết ta không cần những thứ đó mà.Lưu Tô Tử hừ lạnh một tiếng, cảm giác trong lòng rất ghê tởm, rất không chịu nổi bộ dáng ngươi nâng ta đỡ kia của Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng, nội dung vở kịch loại này thật sự quá máu chó, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng đây là sự thật.Hiên Viên Nhất Nhất vừa nhìn thấy sắc mặt của Lưu Tô Tử có chút khó coi, tự nhiên hiểu được nàng làm sao lại kích động như vậy, trong lòng không khỏi cũng có chút trở nên tức giận, cảm thấy Phong Phi Vân thực sự là quá lạm tình, nếu đối xử với Tô Tử tốt hơn, lại vì sao lại đi trêu chọc tỷ tỷ của nàng.Huống chi còn ở trước mặt của Tô Tử nói ra những lời không biết thẹn như vậy, đây là đả thương trái tim của Tô Tử nhiều lắm.Ai, từ cổ nam nhi nhiều bạc tình, chí cổ si tình không dư hận.Hiên Viên Nhất Nhất cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, chuyện tình cảm nàng cũng không xen vào được, lên tiếng an ủi:- Tô Tử, nếu như trong lòng ngươi thống khổ, liền theo ta đến Thủy Nguyệt thiên cảnh thanh tu mấy năm.Lưu Tô Tử anh tư bộc phát, cười lạnh liên tục, trong mỹ mâu mang theo vài phần tiếu dung, nói:- Ta mới sẽ không thống khổ, Lưu Tô Hồng nếu đã xuất chiêu, ta đây há có đạo lý lùi bước, ta như cũ không tin Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng thật sự yêu nhau, Phong Phi Vân nhất định nhận lấy uy hiếp nào đó mà chúng ta không biết.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu thở dài, cảm thấy tình căn của Lưu Tô Tử đối với Phong Phi Vân đã chôn sâu, vẫn là không bỏ xuống được, cho nên nói:- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.- Ha ha, đây đều là bị Lưu Tô Hồng bức ta.Tâm tư của Lưu Tô Tử trầm trọng, tuyệt đối không thể để cho người của một mạch Lưu Tô Hồng nhận được Đại khôi lỗi thuật, như vậy mà nói vị trí người thừa kế cảnh chủ phủ liền không phải chính là nàng thì còn ai nữa, hơn nữa sau này người của nhất mạch chính mình cũng rất khó lại có ngày xuất đầu.Hiên Viên Nhất Nhất lần nữa thở dài.- Tốt lắm, Nhất Nhất, ngươi nhưng là Thủy Nguyệt thánh nữ, làm sao lại luôn thở dài, ta nhưng cũng không có than nhiều như ngươi.Lưu Tô Tử xinh đẹp cười nói.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ta đây là vì ngươi mà than!- Đây có cái gì mà cần thở dài, tranh giành người thừa kế vốn chính là như vậy, tính toán qua, tính toán lại, không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục, nào có thanh tĩnh như Thủy Nguyệt thánh nữ các ngươi.Lưu Tô Tử nói.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ta là đang than rằng người trong cuộc như ngươi lại giả vờ không biết, lừa mình dối người.Lưu Tô Tử cảm thấy Hiên Viên Nhất Nhất có chút là lạ, hưng vẫn là cười nói:- Ngươi cũng đừng dùng một bộ đại đạo lý kia nói cho ta nghe, ta chính là một tiểu nữ tử đi lại trong hồng trần, làm sao có thể so sánh với đại thánh nữ như ngươi, nếu như ngươi thật lo lắng ta thua bởi Lưu Tô Hồng, vậy ngươi hãy giúp ta một lần.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thủy Nguyệt thiên cảnh từ trước đến giờ không tham dự vào tranh danh đấu lợi trong thế tục.- Ai u, Lưu Tô Hồng lợi hại như vậy, vạn nhất ta không phải là đối thủ của nàng thì làm sao bây giờ, ngươi phải biết rằng cảnh chủ phủ tổng cộng có bảy vị quận chúa cùng thế tử, hiện tại chỉ còn lại hai người, ngươi biết kết quả của những người thất bại kia chứ.Vẻ mặt của Lưu Tô Tử trở nên thê lương.-------Chương 1547: Là yêu thật! (2)- Tốt lắm, tốt lắm, ta giúp ngươi một lần, nhưng mà ta cũng không phải là giúp ngươi tranh đoạt người thừa kế cảnh chủ phủ, mà là giúp ngươi làm rõ chuyện giữa Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng, đây coi như là chuyện riêng, cũng chưa tính là nhúng tay vào trong tranh đấu của cảnh chủ phủ rồi.Hiên Viên Nhất Nhất mặc dù tâm sáng như gương, siêu phàm thoát tục nhưng mà dù sao vẫn là một con người, hơn nữa trong lòng của nàng cũng quả thật cảm thấy Phong Phi Vân quá bạc tình rồi, đối với Tô Tử quá ác tâm rồi.Giờ phút này Phong Phi Vân đang ở trên đường trở về Diệp Hồng cảnh, có cường gải của Lưu Ly gia tộc hộ tống, lại có nhân vật cấp bậc như Tứ tổ trấn giữ, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.- Ngươi thật tu luyện Đại khôi lỗi thuật?Lưu Tô Hồng môi hồng trong suốt, da thịt trắng muốt, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ lòng người, giống như hóa thân của thiên sứ cùng ma quỷ.Xa viên cuồn cuộn, xuyên qua từng tầng vân vụ.Phong Phi Vân cười nói:- Đại quận chúa, chẳng lẽ ngay cả lời nói của Thủy Nguyệt thánh nữ cũng không tin?- Ngược lại cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy lần này kiếm lớn rồi, vốn ta cảm thấy được gả cho một cái bán yêu có chút thiệt thòi, nhưng mà nếu như có Đại khôi lỗi thuật làm sính lễ, ta cảm thấy một chút cũng không bị lỗ.Lưu Tô Hồng thản nhiên mà cười cười, nụ cười so với ánh dương quang của mùa xuân còn phải đẹp hơn.Phong Phi Vân im lặng mà nói:- Ngươi sẽ không thật sự muốn gả cho ta chứ?Lưu Tô Hồng mệt mỏi vươn vai, nói:- Ta không gả cho ngươi còn có thể gả cho người nào, nữ tử trực hệ Lưu Ly gia tộc hàng năm đều phải nghiệm thân một lần, nếu như có người dám ở trước lúc lấy chồng mất đi hồng hoàn, liền bị coi là không trong trắng, sẽ bị đưa vào tịnh thiền viện, ở bên trong ăn chay niệm phật cả đời, coi như là chết già ở trong đó cũng bất quá chỉ là cuốn chiếu khỏa thi, ngay cả tư cách tiến vào trong tổ phổ đều không có.- Điều này có thể trách được ai, ta cũng giống như ngươi bị mất hồng hoàn.Phong Phi Vân đảo cặp mắt trắng dã, nếu không phải Lưu Tô Hồng muốn nhận được phượng huyết trong thân thể của hắn, cũng sẽ không kích thích yêu ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân, cũng sẽ không bị Phong Phi Vân phá thân.Đồng thời Phong Phi Vân cũng sẽ không ở trên người nàng gieo xuống nhân quả, cũng sẽ không có phiền toái như hiện tại.Lưu Tô Hồng nói:- Nếu không phải nhìn ở trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch của Phượng Hoàng, hơn nữa chiếm được Vẫn Thiên linh thạch cùng kỳ bảo ở trong di chỉ Cửu Uyên tiên thành, ta coi như là đi tĩnh thiền viện cũng sẽ không gả cho một cái bán yêu.Phong Phi Vân cười lên, nói:- Nguyên lai là ngươi đang đánh chủ ý vào khối Vẫn Thiên linh thạch kia cùng cái gọi là kỳ bảo.- Vậy ngươi cho là vì cái gì?Lưu Tô Hồng liếc hắn một cái, nói:- Lấy độ lớn của khối Vẫn Thiên linh thạch kia, bước đầu có thể kết luận giá trị có thể so với lượng linh thạch tích lũy trăm vạn năm của một tòa tiên thành, nếu như trong tay của ta nắm giữ một khoản linh thạch khổng lồ như vậy, hoàn toàn có thể hối lộ rất nhiều tộc lão, muốn trở thành người thừa kế cảnh chủ phủ, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.- Về phần ngươi...

Cho dù không đột phá được Vũ Hóa cảnh, không thành được bá chủ cũng không sao, chỉ cần ta trở thành người thừa kế cảnh chủ, tương lai nhất định sẽ trở thành cảnh chủ của Diệp Hồng cảnh, sau khi nhận được đại lượng tài nguyên của Lưu Ly gia tộc, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, lấy lực lượng của một mình ta cũng đủ để xưng hùng Diệp Hồng cảnh, cho đến lúc này ngươi cũng chỉ là làm nền cho ta mà thôi, tu vi của ngươi càng thấp ngược lại càng có thể để cho trưởng bối trong gia tộc an tâm, vậy liền không cần lo lắng ngươi đổi khách thành chủ.Phong Phi Vân che miệng cười, nói:- Ngươi nghĩ thật đúng là đủ xa!Lưu Tô Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:- Lập gia đình với ngươi nhưng cũng có một cái chỗ xấu rất lớn.- Còn có chỗ xấu?Phong Phi Vân cười nói.- Hài tử sau này của chúng ta cũng nhất định là bán yêu, không trở thành cường giả tuyệt đỉnh được, nếu không phải xảy ra chuyện kia, ngươi cho rằng ta muốn lập gia đình với ngươi sao?- Thậm chí ngay cả những chuyện như hài tử ngươi cũng đã nghĩ đến rồi, không hổ là quận chúa túc trí đa mưu.Phong Phi Vân cười đến càng thêm vui mừng, nói:- Sau khi ngươi trở thành cảnh chủ, uy chấn bát phương, chẳng lẽ không biết nạp mấy tên nam thiếp?Lưu Tô Hồng lạnh nhạt nói:- Ngươi cho rằng Lưu Tô Hồng ta là ai, nếu như ta muốn nam nhân khác, tùy tiện nói một câu liền có tài tuấn xếp thành hàng dài đến, sao lại mạo hiểm tính mạng đến tìm ngươi.- Không nghĩ đến Đại quận chúa là một nữ tử chung thủy, không nhìn ra được, thực sự là không nhìn ra được.Phong Phi Vân chợt không cười nữa, mặc dù cảm thấy Lưu Tô Hồng có chút buồn cười nhưng mà còn có một chỗ đáng khen, ít nhất là một nữ tử có nguyên tắc.Lưu Tô Hồng chậm rãi nhắm lại hai mắt, không để ý tới Phong Phi Vân, nói:- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta chung thủy đối với ngươi, đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào cùng ta chăn gối một đêm, ta cũng sẽ không lại dính đến nam nhân khác.Phong Phi Vân gật đầu, lại nói:- Có một điểm Đại quận chúa có lẽ còn chưa rõ ràng, tại sao ta lại phải đem Vẫn Thiên linh thạch cho ngươi.Lưu Tô Hồng nói:- Chúng ta lập gia đình, chẳng lẽ ngươi không có ý định đưa cho ta một chút sính lễ.Phong Phi Vân vội vàng lắc đầu, nói:- Đầu tiên, chúng ta không nhất định sẽ kết hôn, tiếp theo, cho dù lập gia đình thì ta vì sao phải lấy Vẫn Thiên linh thạch ra làm sính lễ?Khí tràng của Lưu Tô Hồng cũng không yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, đôi môi khiêu gợi cười một tiếng, nói:- Đầu tiên, chuyện chúng ta lập gia đình là tất nhiên, tiếp theo một khi chúng ta lập gia đình coi như là cột lên cùng một tòa chiến xa rồi, có vinh cùng vinh, có chết cùng chết, là vinh hay là chết, ngươi cảm thấy nên chọn như thế nào?Phong Phi Vân cười nói:- Ta sẽ không chọn!- Vậy thì chờ xem đi!Lưu Tô Hồng tràn đầy tự tin.Phong Phi Vân đem màn xe của linh xa vén lên, nhìn cảnh tượng phía ngoài.Lại trở về Hồng Diệp tinh rồi.Phong Phi Vân ở Hồng Diệp tinh kỳ thực tổng cộng cũng chỉ vài ngày, đối với hết thảy nơi này cũng không phải là rất hiểu rõ, coi như là hiểu rõ cũng vẻn vẹn chỉ là hiểu rõ địa phương cục bộ của Huyền Kỳ đại lục nơi đặt đại doanh của Bán Yêu minh, những đại lục khác lại chưa từng tiếp xúc qua.Vị trí của cảnh chủ phủ ở trung ương nhất trên khối đại lục giống hình "Tượng" kia, cũng là một khối đại lục lớn nhất, ở trên một khối đại lục này tiên sơn vây quanh, vân vụ lượn lờ, có tiên cung ở khắp trong mây, có tiên chung đang minh hưởng trong thần sơn.-------Chương 1548: Cận cổ, trung cổ, viễn cổMột khối đại lục nơi đặt đại doanh kia của Bán yêu minh chính là nơi cằn cỗi nhất của Hồng Diệp tinh, mà một khối đại lục của cảnh chủ phủ lại là một khối đại lục giàu có nhất Hồng Diệp tinh, tu sĩ tụ tập cũng nhiều nhất, tinh anh hiền sĩ tụ tập đến từ các đại vực.Linh xa trực tiếp hướng cảnh chủ phủ của Diệp Hồng cảnh bay đi, đến một phiến sơn lĩnh ốc địa, sơn lĩnh nơi này cũng hết sức cao, giống như chọc trời, tựa như từng đầu thiết long nằm ngang, đại hà to lớn, rộng lớn như biển.Đệ tử tinh anh của cảnh chủ phủ đều tụ tập ở một mảnh sơn lĩnh ốc địa này, rất nhiều địa phương đều xây dựng cổ thành, giống như từng tòa tiên thành thần quang.- Đại quận chúa, trở về rồi!- Bái kiến Tứ tổ!- Bái kiến Đại quận chúa!Có rất nhiều tu sĩ đi ra đón tiếp, trong đó có tài tuấn trẻ tuổi, cũng có tu sĩ thế hệ trước, bất quá những người này tuy đều đối với Lưu Tô Hồng cùng Tứ tổ có tôn kính nhưng mà đối với Phong Phi Vân lại là khinh thường.Ở trong mắt tài tuấn của cảnh chủ phủ bọn hắn, bán yêu chính là sinh vật đê tiện nhất, tồn tại giống như đầy tớ.Phong Phi Vân đi theo phía sau đám người, ngược lại là lộ ra vẻ rất bình tĩnh, đi một chút xem một chút, đối với sự cường đại của Lưu Ly gia tộc lại có một bước hiểu biết mới.Đây nhưng là gia tộc truyền thừa từ thời viễn cổ, có nội tình mấy ngàn vạn năm, từng xuất ra một ít nhân vật kinh thiên vĩ địa, gia tộc như vậy đến cùng có bao nhiêu khả năng rất khó dùng hết thảy trước mắt nhìn qua mà lường được.Giờ phút này tu sĩ tụ tập đến đây đều là tộc nhân của nhất mạch Lưu Tô Hồng, trong đó có tộc nhân trực hệ, có tộc nhân chi thứ, còn có một ít hiền sĩ cùng cao thủ chiêu dụ từ thế lực khác đến, cũng có một ít gia nô đời đời kiếp kiếp.Ở lúc Phong Phi Vân đi tới cảnh chủ phủ, Lưu Tô Tử cũng đã trử về nơi này, đem tin tức Phong Phi Vân thân mang Đại khôi lỗi thuật nói cho các trưởng bối một mạch của nàng, nhấc lên một cuộc sóng to gió lớn.- Lưu Ly gia tộc các ngươi thật đúng là đủ cường thịnh, thiên tài cấp bậc sử thi trong tộc nhân xuất hiện lớp lớp a.Đây là than thở mà Phong Phi Vân phát ra từ nội tâm, trên đường đi tổng cộng thấy được hơn hai mươi vị thiên tài cấp bậc sử thi, đây còn vẻn vẹn chỉ là một gia tộc mà thôi, ở Thần Tấn vương triều trước kia đây giống như là chuyện không thể tưởng tượng.Dĩ nhiên đây nhất định là có quan hệ với số lượng thành viên cùng huyết mạch của Lưu Ly gia tộc, loại cự đầu viễn cổ như Lưu Ly gia tộc, trong lịch sử không biết xuất ra bao nhiêu cường giả, huyết mạch của những cường giả này cũng khẳng định cường đại, nhiều đời di truyền xuống đều tạo thành Lưu Ly gia tộc cường đại như hiện tại.Huyết mạch loại vật này huyền diệu khó giải thích, huyết mạch càng là ưu tú, đời sau cũng sẽ không kém được.Lưu Tô Hồng cười cười, phẩy tay áo, lan da ngọc trắng muốt, nói:- Đây bất quá chỉ là thiên tài tuấn kiệt của nhất mạch chúng ta, Lưu Ly gia tộc tổng cộng chia làm bảy đại mạch.Vẻn vẹn chỉ là một mạch mà đã cường đại như vậy, thử nghĩ một chút, mỗi một thời đại đều có vài chục vị thiên tài cấp bậc sử thi ra đời, chỉ cần cho những thiên tài cấp bậc sử thi này thời gian mấy trăm năm cơ hồ đều có thể đạt tới cảnh giới tương đối kinh khủng.Cho dù ở trong quá trình tu luyện, thiên tài cấp bậc sử thi chết non bảy phần, như cũ còn có ba phần thiên tài trưởng thành lên, trở thành trụ cột của một mạch.Nói cách khác mỗi cách ba trăm năm đều có thể đản sinh ra hơn mười vị siêu cấp cường giả, mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm, rất khó tưởng tượng số lượng cường giả của một mạch Lưu Tô Hồng này rốt cuộc đạt đến trình độ nào.Phong Phi Vân cảm giác chính mình lúc trước thấy vị Tứ tổ kia đều chưa hẳn là người mạnh nhất của nhất mạch bọn họ.Thời gian sáng lập của Lưu Ly gia tộc, so với Đệ lục trung ương vương triều thành lập còn muốn cổ xưa hơn, thuộc về thời đại viễn cổ.Thời gian mà trung ương vương triều kiến lập là 160 vạn năm trước, thành lập trung ương vương triều là dấu hiệu cho thời đại trung cổ kết thúc.Lịch sử của nhân loại có thể chia làm: Cận cổ, trung cổ, viễn cổ, thái cổ.Thời kỳ trung cổ chính là 160 vạn năm trước đến 1400 vạn năm trước.Thời kỳ viễn cổ chính là trước 1400 vạn năm trước.Thời kỳ thái cổ, thời kỳ này bởi vì quá xa xưa, đã tương đối mơ hồ, chỉ là để lại một chút thần thoại truyền thuyết bất lão, chỉ có một chút Nhân Tổ động thiên, Thái cổ thánh phật miếu có lẽ còn nhớ được một chút bí ẩn liên quan đến thời kỳ kia.Dĩ nhiên đối với tu sĩ mà nói, cho dù là thời kỳ trung cổ thì đã là tương đối xa xưa rồi, đó là một cái thời kỳ ghi lại cặn kẽ nhất trong lịch sử nhân loại, cũng là thời đại bách gia cùng phát, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều truyền thuyết đến nay đều còn được một số người tin tưởng không nghi ngờ.Kỳ thật rất nhiều gia tộc đều là tạo thành từ lúc đó, chỉ bất quá có một ít trung cổ thế gia tự nâng giá trị của mình lên đặt lên trên hàng viễn cổ, chuyện như vậy cũng là nhìn mãi quen mắt.Cho nên Lưu Ly gia tộc rốt cuộc là viễn cổ gia tộc hay là trung cổ gia tộc, có lẽ ngay cả chính bọn họ đều chưa hẳn đã rõ ràng, dù sao thời viễn cổ quá xa xưa rồi, trong gia tộc của bọn họ đều chưa hẳn có ghi chép về đoạn lịch sử này.Phong Phi Vân đối với lịch sử của Lưu Ly gia tộc thì một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà giờ phút này lão đầu tử ngồi ở đối dienj hắn lại nói cho hắn suốt một buổi sáng.Lão nhân này tên là Lưu Phủ Lan, là một vị trí sư, đầu đầy tóc bạc, râu cũng rất dài, trong tay đang cầm một quyển trúc giản, chậm rãi mà nói, liên tiếp đọc bảy, tám cuốn đều không thấy hắn dùng lại.Phong Phi Vân thật sự có chút không chịu được, cắt đứt hắn tiếp tục đọc, nói:- Xin hỏi tiền bối, ngươi nói chính là lịch sử trước trung cổ, chẳng lẽ nhưng trúc giản này cũng là từ trước trung cổ truyền lại, trung cổ cách hiện tại ít nhất cũng hơn trăm vạn năm, coi như là trúc giản bằng sát sợ rằng cũng rữa nát rồi.Lưu Phủ Lan lắc đầu, nói:- Những quyển bản này đều là bản sao, mỗi cách ba mươi năm sẽ sao chép một lần, đây là công việc mà đệ tử của Lưu Ly gia tộc thời điểm còn bé phải làm, nếu như ngươi muốn ở rể Lưu Ly gia tộc, vậy nhất định phải biết rõ những thứ này.- Ở rể?Phong Phi Vân day day huyệt thái dương, nếu không phải nhìn ra bên ngoài còn có một đám lão gia tử trông coi hắn, chỉ sợ hắn đã sớm cướp đường chạy rồi, dừng lại ở Lưu Ly gia tộc chung quy cho hắn một loại cảm giác không an toàn.Lưu Phủ Lan nói:- Đại quận chúa nhất định sẽ trở thành người thừa kế cảnh chủ, tương lai lại càng sẽ trở thành cảnh chủ, một cái bán yêu như ngươi có thể trở thành người ở rể của cảnh chủ, đây đã là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, Bán yêu minh các ngươi từ xưa đến nay sợ rằng còn chưa có ai có vinh quang như vậy đi?-------Chương 1549: Bố cục (1)- Bất quá ngươi muốn trở thành vị hôn phu của Đại quận chúa cũng là khó càng thêm khó, người theo đuổi quận chúa thật sự nhiều lắm, hơn nữa chút ít tộc lão kia trong gia tộc đều không thể đồng ý để cho một cái bán yêu như ngươi ở rể Lưu Ly gia tộc, cái này sẽ làm cho đồng đạo của cả Tu tiên giới chê cười, cho nên hết thảy còn phải nhìn chính ngươi có đủ cố gắng hay không.Phong Phi Vân lắc đầu cười cười, chợt lại nói:- Ta còn là có một điểm nghĩ không ra, Lưu Ly gia tộc các ngươi coi như là thế lực lớn anh tài xuất hiện lớp lớp, mỗi một thời đại đều sẽ có nhân tài thiên tư tuyệt diễm xuất thế, vì sao hết lần này tới lần khác muốn ở thế hệ Đại quận chúa lựa chọn người thừa kế, chẳng lẽ thời đại khác đều không có xuất ra thiên tài?Phong Phi Vân cảm thấy nguyên nhân lớn nhất mà Lưu Tô Hồng bức hồn chính là muốn mượn tư nguyên mà hắn có đến đè chết Lưu Tô Tử, trở thành người thừa kế cảnh chủ.Lưu Phủ Lan nói:- Cảnh chủ của Diệp Hồng cảnh mỗi một ngàn năm thay đổi một lần, cho dù là cảnh chủ có cường đại cùng anh minh như thế nào cũng nhiều nhất chỉ có thể liên tiếp làm ba ngàn năm, sau đó sẽ thối vị, sẽ phải để xuống hết thảy sự vụ của gia tộc, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện tiên đạo.- Cảnh chủ thế hệ này anh vũ hơn người, hùng tài vĩ lược, đã liên tục làm hai nghìn năm, hơn nữa ở 120 năm trước liền tỏ vẻ sẽ không tiếp tục làm nữa, sẽ toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện.- Mà người kế nhiệm cảnh chủ được đề cử cũng là ở lúc đó được bắt đầu tìm kiếm và bồi dưỡng, mỗi một mạch đề sẽ bồi dưỡng một vị hậu tuyển giả, khiến cho những hậu tuyển giả này cạnh tranh lẫn nhau, người nào có thể thắng được thì mới trở thành người thừa kế cảnh chủ, người thừa kế cảnh chủ một khi đột phá Vũ Hóa cảnh liền sẽ lập tức trở thành cảnh chủ một đời mới.Phong Phi Vân gật đầu, lại nói:- Như vậy nếu là người cảnh chủ vẫn lạc ở trong Niết Bàn thì sao?- Đó tự nhiên sẽ có hậu tuyển giả khác được chọn ra.Lưu Phủ Lan nói.Rốt cuộc hoàn thành một ngày nghe giảng bài, rời đi Vạn Thư Nhai, Phong Phi Vân cảm giác đau hết đầu, cảnh chủ phủ quyến đoán không thể ở lâu, ở rể Lưu Ly gia tộc lại càng là chuyện tức cười, phải nghĩ một cái biện pháp chạy trốn....- Ta cảm thấy vẫn là không sai, ngươi nhìn xem, có thể vào tay một quận chúa xinh đẹp như vậy, có thể nhận được ủng hộ của thế lực khổng lồ như Lưu Ly gia tộc, mấu chốt là Đại quận chúa còn là một nữ nhân chung thủy, sự vụ lớn nhỏ trong nhà cũng không cần ngươi lo lắng, người ta liền là có thể xử lý được ngay ngắn rõ ràng, dù sao nếu như ta gặp được một mẫu ô quy như vậy khẳng định liền gả cho nàng.Mao Ô Quy cũng muốn cười rồi.Phong Phi Vân lại căn bản không cười ra được, trầm tư nói:- Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, đó trừ phi là trời sập, nhưng trên thực tế những lão gia hỏa kia của Lưu Ly gia tộc đều là đang đánh chủ ý vào Đại khôi lỗi thuật cùng với cái gọi là kỳ bảo ở Cửu Uyên tiên thành, nếu như ta không đem những thứ này giao ra sợ rằng căn bản là không đi ra khỏi đại môn của cản chủ phủ, cùng với lao tù thì có cái gì khác nhau.Phong Phi Vân liếc liếc về phía sau, có bốn vị lão nhân đi theo hắn gắt gao, liền đứng ở bên ngoài mấy chục thước, nhìn như là đang bảo vệ hắn kỳ thật bất quá chỉ là đang trông coi hắn, sợ hắn chạy trốn.Mao Ô Quy nghiêm nghị mà nói:- Điều này cũng không thể hoàn toàn trách được Đại quận chúa, người ta nhưng cũng là bị buộc đến bất đắc dĩ, nếu như nàng thật sự bị tra ra là không còn trong trắng, sợ rằng kết quả sẽ rất bi thảm, ta liền cảm thấy vô luận là nam nhân hay là ô quy đực, lạm tình tự nhiên là cũng được, nhưng mà ý thức trách nhiệm lại không thể mất.Phong Phi Vân sờ sờ cằm, lộ ra vẻ trầm tư.Chạm mặt với một đám tu sĩ trẻ tuổi đi tới, nam đều là anh tư bức nhân, nữ đều là siêu phàm thoát tục, một người đầu lĩnh trong đó chính là Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử mặc tử y sạch sẽ, ngang hông mảnh khảnh có đeo bạch ngọc đái, trên đầu thắt búi tóc kiểu công tử, vẫy vẫy một cái chiến phiến, chuyện trò vui vẻ, hướng Vạn Thư Nhai đi tới.Một người bên cạnh từ rất xa kêu lên:- Vị kia không phải là bán yêu mà Đại quận chúa ưu ái sao, tựa hồ gọi là Phong Phi Vân.Lúc này rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt căm thù, cũng có người mang theo nụ cười khinh miệt, còn có một số người đã cười ra tiếng.- Đại quận chủ thế nhưng yêu một tên bán yêu, phẩm vị càng lúc càng thấp, vị trí người thừa kế cảnh chủ này sợ rằng không phải là Lưu Tô Tử thì còn là ai.- Một tên bán yêu này coi như là một bước lên trời, đâychẳng lẽ chính là côn trùng bay đến đầu cành liền biến thành Phượng Hoàng trong truyền thuyết sao, ha ha.Lưu Tô Tử xoay người đi đến, tinh mâu mờ mịt, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, cười nói:- Các ngươi nhưng chớ có nói hươu nói vượn, Phong huynh chính là nhân trung long phượng, xa xa không phải là những bán yêu bình thường kia có thể so sánh được.Những thiên tài tuấn kiệt kia đều ngậm miệng lại, đối với Lưu Tô Tử rất kính sợ.Lưu Tô Tử đi tới, chắp tay cười nói:- Phong huynh, không nghĩ đến chúng ta lần nữa gặp nhau, thế nhưng lại là ở chỗ này, hơn nữa còn là lấy thân phận như vậy.Trên mặt của Lưu Tô Tử mang theo nụ cười, nói:- Ta cảm thấy chỗ này cũng không tệ lắm, non xanh nước biếc, linh khí bức nhân.Bốn vị lão nhân đi theo phía sau Phong Phi Vân thấy đám người Lưu Tô Tử đi qua, đều là lộ ra vẻ mặt đề phòng, bốn người âm thầm nói chuyện với nhau một hồi lâu, một lão giả trong đó xoay người rời đi.Ánh mắt của Lưu Tô Tử khẽ nghiêng sang nhìn, liền là hắng giọng cười một tiếng, nói:- Phong huynh mới đến cảnh chủ phủ, sợ là đối với nơi này còn không phải rất quen thuộc, có mấy chỗ để đi so với phong cảnh nơi này còn đẹp hơn, càng cổ xưa hơn, chỉ cần Phong huynh không sợ bị người nói xấu, ta cũng là không sợ mang Phong huynh đi du lãm những chỗ này.Phong Phi Vân cười nói:- Hôm nay sợ rằng không đúng dịp lắm, Đại quận chủ còn đang chờ ta trở về.Lông mày của Lưu Tô Tử khẽ ngưng tụ, âm thầm truyền âm nói:- Lưu Tô Hồng so sánh với trong tưởng tượng của ngươi càng xảo trá hơn, ngươi nhưng ngàn vạn lần chớ bị hứa hẹn của nàng che mắt, ngươi hợp tác với nàng sẽ chỉ là bảo hổ lột da, cuối cùng sẽ bị nàng ăn đến sạch sẽ, hai vị thế tử cùng một vị quận chúa của cảnh chủ phủ đều là chết ở trong tay của nàng, cho nên ngươi cần phải hiểu rõ.Lưu Tô Tử không tin Phong Phi Vân thật sự sẽ yêu Lưu Tô Hồng, cảm thấy Lưu Tô Hồng là hứa hẹn cho Phong Phi Vân một thứ gì đó, hai người chính là quan hệ hợp tác.Lưu Tô Tử đối với tài lực vốn có của Phong Phi Vân, còn có Đại khôi lỗi thuật mà Phong Phi Vân nắm giữ vẫn là tương đối kiêng kỵ, nếu như Phong Phi Vân thật sự hợp tác với Lưu Tô Hồng, như vậy có thể sẽ tạo thành uy hiếp thật sự rất lớn.-------Chương 1550: Bố cục (2)Phong Phi Vân chắp tay nói:- Nếu như Thất quận chúa không còn phân phó khác, như vậy tại hạ liền cáo từ rồi.Lưu Tô Tử cau mày thật sâu.- Đứng lại, một cái bán yêu nho nhỏ như ngươi lại dám không để Thất quận chúa vào mắt, Thất quận chúa có thân phận bực nào, thành tâm muốn mời ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không nên không biết xấu hổ.Một vị nam tử mặc ngân sắc chiến giáp trầm giọng mà nói.Vị nam tử mặc ngân sắc chiến giáp này tên là Lưu Hồng Viễn, chính là thúc phụ của Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân biết Lưu Tô Tử xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải tình cờ, nếu thật sự liều chết với đám người kia có lẽ chính là hợp với ý muốn của Lưu Tô Tử.Lưu Tô Hồng lòng dạ độc ác, Lưu Tô Tử lại như thế nào lại là đèn cạn dầu.Có thể ở trong tranh giành người thừa kế cảnh chủ phủ đánh đến một bước cuối cùng, đều là tồn tại tâm trí cao tuyệt, Lưu Tô Tử không thể nào bởi vì Phong Phi Vân đã từng cứu nàng liền trơ mắt nhìn Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng cường cường liên hợp, cái đó và lợi ích của nàng không tương xứng.Nam nhân sẽ không ở trước đại sự nói giao tình, nữ cường nhân ở trước mặt đại sự cũng tuyệt đối sẽ không nói giao tình.Tranh giành cảnh chủ, chí thân cũng sẽ giết, huống chi chỉ là bằng hữu có chút giao tình.Phong Phi Vân không muốn lưu lại chỗ này, xoay người rời đi, cũng không có để ý tới Lưu Hồng Viễn kêu gào.- Ghê tởm!Lưu Hồng Viễn không nghĩ đến một tên bán yêu thế nhưng không xem lời nói của hắn vào đâu, hai chân trầm xuống, trên cánh tay hiện ra hai cái thú hồn, hóa thành hai đầu thú chưởng ấn khổng lồ hướng Phong Phi Vân áp xuống.Tất cả những tu sĩ kia đều khẽ lui về phía sau, bị khí thế trên người Lưu Hồng Viễn chấn trụ.Phong Phi Vân nhướng mày, cước bộ dừng lại, trong mắt sinh ra lệ sắc âm trầm, trên cánh tay hiện ra một phiến phật quang, có từng tòa hư ảnh thế giới ở trên cánh tay hắn hiện lên.Hắn cũng không xoay người, cánh tay phản ngược vung ra, trực tiếp đem Lưu Hồng Viễn đánh bay.- Thình thịch!Khôi giáp của Lưu Hồng Viễn rách nát, hộc một búng máu, lăn trên mặt đất không cách nào bò dậy.Những tu sĩ kia bên cạnh Lưu Tô Tử đều nghe nói qua sự cường đại của bán yêu này, từng đã đánh bại Cố bát thiếu gia đệ nhất thiên tài Diệp Hồng cảnh, nhưng mà đều chưa tận mắt nhìn thấy cho nên trong lòng cũng là khinh thị mấy phần, nhưng mà giờ phút này tận mắt nhìn thấy thực lực của bán yêu này, sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt, chỉ có im lặng.Phật quang trên cánh tay của Phong Phi Vân thu liễm, nói:- Tử công tử, ta đối với ngươi không có uy hiếp, đừng lại tìm người tới đối phó ta, đối thủ của ngươi chính là Đại quận chúa.Lưu Tô Tử trợn trắng mắt nói:- Phong Phi Vân, chúng ta miễn cưỡng cũng có thể xem như bằng hữu, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên lẫn vào trong việc tranh giành người thừa kế của cảnh chủ phủ, bán yêu không có đại bối cảnh như ngươi sẽ chết rất nhanh, thành thật mà nói nếu không phải nhìn ở trên phần ngươi đã cứu ta hai lần, ta còn thật không muốn nói nhảm nhiều như vậy với ngươi, ngươi có biết ngươi là một người không biết thức thời chút nào hay không, hơn nữa rất khó sống chung.Phong Phi Vân nhìn bầu trời một chút, cười cười, nói:- Ta cùng Đại quận chúa là yêu nhau thật lòng, nếu như Tử công tử thật sự là bằng hữu của tại hạ, xin thối lui khỏi tranh giành người thừa kế cảnh chủ.- Ngươi đây là đang nằm mơ!Lưu Tô Tử lắc đầu thở dài.- Không sai, ngươi đây là đang nằm mơ!Một cái thanh âm oanh minh vang lên, giống như là một phiến lôi đình cuồn cuộn mà qua, một kiện cổ đỉnh huyền phù ở trường không, cao chừng mấy chục thước, toàn thân phát ra tử sắc quang mang, bên trên cổ đỉnh có một trung niên nhân mặc bạch sắc trường bào đang đứng, trầm giọng mà nói:- Một tên bán yêu cũng dám đánh đệ tử của Lưu Ly gia tộc chúng ta bị thương, thật sự là muốn tạo phản rồi, hôm nay lão phu sẽ thay mặt cảnh chủ trấn giết tên cuồng đồ dĩ hạ phạm thượng như ngươi.- Đăng!Cổ đỉnh oanh áp xuống giống như là một tòa tử sắc tinh đồng sơn thể.Một cỗ khí tức này thật sự là quá kinh khủng, trung niên nhân này càng là nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả, một thân Vũ Hóa khí đều ngưng tụ ở trên cổ đỉnh.Lưu Tô Tử cũng khẽ cau mày lại, chợt đã hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra hết thảy đây đều là Bát thúc cùng những lão gia hỏa kia bố cục, Bát thúc cố ý bị Phong Phi Vân đánh trọng thương, sau đó lão gia hỏa này là có thể danh chính ngôn thuận đi trấn áp Phong Phi Vân.Lão gia hỏa này xem ra cũng biết ta có chút giao tình với Phong Phi Vân, sợ ta không hạ sát thủ được, cho nên bọn họ tính toán tự mình xuất thủ.Lưu Tô Tử có chút thương hại nhìn Phong Phi Vân một cái, nếu những lão gia hỏa kia đã quyết định muốn trấn áp hắn, đó khẳng định là có chuẩn bị mà đến, nàng nên nói đều đã nói, nên khuyên đều đã khuyên, cũng không cảm thấy có lỗi với Phong Phi Vân.- Các ngươi làm đến cũng thật quá táo bạo đi, hắn nhưng là người của Đại quận chúa.Ba vị lão giả kia ở phía sau Phong Phi Vân đều là cường giả, đồng thời xuất thủ, riêng mình tế ra linh khí, hướng cự đỉnh trên bầu trời kia oanh kích tới.- Oanh!Trên cổ đỉnh kích động ra một tầng tử sắc quang mang đem ba vị lão giả kia bắn bay ra ngoài.Bạch bào trung niên nhân đứng ở trên cổ đỉnh kia trầm giọng mà nói:- Lưu Phủ Thanh, Lưu Phủ Việt, Lưu Phủ Vũ, ba người các ngươi còn có ý tứ nói chuyện sao, nhìn xem một tên bán yêu kia khi dễ đệ tử Lưu Ly gia tộc ta như thế, thế nhưng lại không ra tay trấn áp, trơ mắt nhìn một tên bán yêu phát ra uy phong, sau này lại thu thập các ngươi.Bạch bào trung niên nhân kia chính là một vị hiền giả thuộc về nhất mạch của Lưu Tô Tử, cũng là nhân vật có bối phận chữ "Phủ", tên là Lưu Phủ Vu.Bất quá Lưu Phủ Vu nhưng là nhân vật đứng đầu thuộc về bối phận chữ "Phủ", đã sớm bước vào Vũ Hóa cảnh.- Tiểu bói, biết điều một chút tự phế tu vi, theo bổn tọa đi luyện ngục đại lao, nếu không chờ đợi ngươi sẽ chỉ là một chữ chết.Lưu Phủ Vu trầm giọng mà nói.Phong Phi Vân lẳng lặng mà đứng, lộ ra vẻ rất thong dong, cũng không đem lời của Lưu Phủ Vu xem vào đâu.- Lưu Phủ Vu, một mạch các ngươi làm đến thực sự quá phận rồi!Lưu Phủ Thanh triệu hồi ra một thanh cự chuy, dẫn đén vạn thiên lôi điện, hướng Lưu Phủ Vu oanh áp qua.- Đồ vô dụng, lúc còn trẻ không phải là đối thủ của ta, bây giờ còn muốn giao thủ với ta.Lưu Phủ Vu khí độ thần tuấn, lực lượng trên người có thể bạt sơn, một chưởng đem Lưu Phủ Thanh đánh cho hộc máu, trực tiếp quỳ phục ở trên mặt đất, hai chân đều bị đánh gãy.Lưu Phủ Việt cùng Lưu Phủ Vũ cũng liên tục xuất thủ, nhưng mà lại đều bị Lưu Phủ Vu đã gục trên mặt đất, quỳ xuống một loạt.-------Chương 1551: Hồng trú nhân tước (1)- Ba lão gia hỏa các ngươi đánh mất thể diện của cảnh chủ phủ rồi, vốn nên đem các ngươi đều đánh chết, bất quá nhìn ở trên mặt mũi của Đại quận chúa liền tạm thời tha cho các ngươi một mạng, các ngươi ở chỗ này quỳ ba ngày đi.Lưu Phủ Vu trác nhiên mà đứng, thần tình vĩ ngạn, có một loại tư thái siêu nhiên.Hào khí trở nên khắc nghiệt, vòm trời lờ mờ, tựa hồ đang thai nghén lấy một hồi đại phong bạo.Một vị nữ tử trẻ tuổi sau lưng Lưu Tô Tử che miệng mà cười, mang theo vài phần khinh miệt:- Hắc hắc, Phủ Vu lão tổ vừa ra tay, thật sự quá cường thế, đánh cho một phương nhân mã Đại quận chúa đến hoa rơi nước chảy.- Xem ra nhân mã nhất mạch bọn họ mới là cường giả xuất hiện lớp lớp, người kế thừa cảnh chủ đời tiếp theo nên sinh ra từ nhất mạch bọn họ mới đúng.- Tên bán yêu này cũng thật sự quá kiêu ngạo, trên địa bàn của Lưu Ly gia tộc cũng dám kiêu ngạo như vậy, thật sự phải cho hắn chịu chút đau khổ, hắn mới biết được mình có thân phận gì....... ...Mí mắt Lưu Tô Tử co rút lại, niệm đến giao tình với Phong Phi Vân, trong nội tâm sinh ra lòng thương cảm, nói:- Phong Phi Vân, ngươi bây giờ cút ra Cảnh Chủ Phủ, ta có thể ở trước mặt Phủ Vu lão tổ xin tha cho ngươi, giúp ngươi giữ được một mạng.- Đúng, cút ra Cảnh Chủ Phủ.- Cút ra Cảnh Chủ Phủ....Phong Phi Vân thờ ơ lạnh nhạt, nói:- Thất quận chúa, ngươi quá ngây thơ rồi, Phủ Vu lão tổ nói rõ là vì Đại Khôi Lỗi Thuật mà đến, há có thể thả ta rời đi được chứ?Lưu Phủ Vu đứng chắp tay, ánh mắt thâm thúy, lỗ mũi cơ hồ như muốn hất lên trời, nói:- Tử nhi, chuyện này ngươi cũng đừng có quản nhiều, tên bán yêu này thật sự quá cuồng vọng, ở Cảnh Chủ Phủ cũng dám đánh đệ tử Lưu Ly gia tộc, loại cuồng đồ này nếu để hắn bình yên vô sự rời khỏi Cảnh Chủ Phủ, vậy thì thể hiện Lưu Ly gia tộc ta để đâu đây?Phong Phi Vân cười nói:- Thể diện Lưu Ly gia tộc lại dựa vào trấn áp một bán yêu để vãn hồi, cái thể diện này cũng không khỏi quá không đáng giá đi?- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, quỳ xuống cho ta!Lưu Phủ Vu ngưng tụ ra một cái thủ ấn, những đường vân trên lòng bàn tay phảng phất như biến thành một mảnh sông lớn dài hẹp, bao gồm Thiên Địa đại lực, đè ép xuống Phong Phi Vân.Sắc mặt Phong Phi Vân cũng lạnh lẽo, sau lưng bày biện ra một vạn đầu linh thú chiến hồn, mỗi một đầu đều bàng bạc khiếp người, tựa như một vạn đầu Thái Cổ linh thú tồn tại chân thật vậy.Lực lượng mỗi một đầu linh thú chiến hồn đều có thể sánh với tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng.Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, mang theo lực lượng của một vạn vị tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng, đây là một cổ lực lượng rung trời động địa, khiến chưởng ấn của Lưu Phủ Vu cũng phải nứt vỡ.Lưu Phủ Vu cũng bị đánh cho đầy bụi đất, trong lòng lửa giận ba trượng.- Tốt cho tên bán yêu ngươi, quả thật có vài phần bổn sự đấy.Cổ đỉnh màu tím dưới chân Lưu Phủ Vu tự động bay lên, Vũ Hóa chi khí hoàn toàn bộc phát, toàn bộ Thiên Địa đều bị ánh sáng tím bao phủ, ngang nhiên đè ép xuống dưới.Ầm ầm.Toàn bộ thiên mạc đều tối sầm.Phong Phi Vân khí thế trên người huy hoàng, đứng nghiêm, tựa như một vị Vạn Thú Tôn Giả, trên hai tay ngựng tụ ra bóng dáng Vạn Thú, trực tiếp chụp lấy một chân cổ đỉnh."

Bành.

" Phát ra một tiếng vang không hỗn.Lưu Phủ Vu biến sắc, lực lượng tên bán yêu này sao lại cường hoành như vậy.Dáng vẻ này nào giống một bán yêu chứ, quả thực giống như một vị Vũ Hóa tiên hiền thì đúng hơn.Phong Phi Vân sắc mặt nghiêm nghị, nâng lây cổ đỉnh, sau đó vung mạnh một cái, thân thể Lưu Phủ Vu cũng theo cổ đỉnh chuyển động, sau đó bị quẳng ra ngoài.Oanh.Lưu Phủ Vu cùng cổ đỉnh kia đều đụng vào lòng núi, phát ra một tiếng vang thật lớn, như chuông lớn bị chấn vang vậy.Những tu sĩ chung quanh đều trợn mắt hốc mồm, tên bán yêu này cũng quá nghịch thiên đi, hai ba chiêu đã đánh bay một vị Vũ Hóa tiên hiền rồi.Con mắt Lưu Tô Tử gợn sóng, thở ra một hơi thật sâu, chăm chú cắn hàm răng:- Tu vị tiến cảnh tên bán yêu chết tiệt này thật sự quá nhanh, lại trở nên mạnh mẽ rồi, loại tốc độ tu luyện này quả thật nhanh hơn bất kỳ ai.Bành.Lưu Phủ Vu từ trong lòng núi bay ra, tóc tai bù xù, người đầy bụi đất, trong tay cầm một cái cổ đỉnh, hai mắt trở nên dữ tợn, mặt cũng biến dạng, nói:- Đi chết đi a.Người đâu.Sắc mặt dữ tợn của hắn đột nhiên sửng sốt, tên bán yêu kia đâu rồi.Bá.Một đạo gió mát thổi tới.Phong Phi Vân đứng trên cổ đỉnh cực lớn trong tay Lưu Phủ Vu, áo trắng như tuyết, thân thể thẳng tắp, trường bào theo gió mà phiêu, phiêu dật nói không nên lời.Lưu Phủ Vu cũng phát giác được Phong Phi Vân xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, trong lòng càng kinh, tốc độ thật nhanh.Oanh.Một cổ lực lượng khổng lồ từ đỉnh đầu truyền đến, Lưu Phủ Vu chỉ cảm thấy phảng phất như một phiến Thiên Địa ép lên người mình, thân thể trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, xương cốt trên người "Đùng đùng" vang vộng, thân thể đang không ngừng run rẩy run.Phong Phi Vân ôm hai tay, lần nữa mạnh mẽ dậm một cước, một đạo Phật mang kim sắc từ lòng bàn chân truyền ra, trực tiếp xuyên thấu qua cổ đỉnh, oanh kích lên trên người Lưu Phủ Vu.PHỐC.Lưu Phủ Vu miệng phun máu tươi, hai chân gãy xương, quỳ rạp xuống trên mặt đất.Phong Phi Vân trấn áp Lưu Phủ Vu dưới chân, thản nhiên nói:- Ta vốn không muốn gây chuyện ở Cảnh Chủ Phủ, các ngươi cớ gì lại khổ sở bức bách chứ.Lưu Phủ Vu sắc mặt đỏ lên, so với bọn người Liễu Phủ Thanh còn muốn biệt khuất hơn, bị một tên bán yêu trấn áp khiến quỳ trên mặt đất, một tấm mặt mo này xem như mất hết rồi.- Tiểu bối, ngươi làm quá mức rồi.Một thanh âm hư vô mờ mịt vang lên.Cùng lúc đó, một cổ huy hoàng chi khí hàng lâm xuống, một vòng "Liệt Nhật" lơ lửng trên trời cao, bên trong vòng "Liệt Nhật" kia bao lấy một đầu Tam Túc Thần Điểu, cực giống với Kim Ô trong truyền thuyết.Sau khi cổ lực lượng này truyền ra, toàn bộ nhiệt độ giữa thiên địa đều tăng lên mảng lớn, không khí trở nên vặn vẹo, đại địa như muốn hóa thành nham tương, tất cả tu sĩ ở đây đều bị cổ lực lượng kia đè khiến quỳ rạp trên mặt đất.Đây là một cổ khí thế quân lâm thiên hạ, bễ nghễ vô địch.Phong Phi Vân nhảy ra khỏi cổ đình, liên tiếp lui về sau vài trăm thước trên mặt đất mới miễn cưỡng đứng vững, vội vàng điều động lực lượng Ngũ Tọa Vực trong thân thể chống cự khí tức bàng bạc từ trên thiên mạc đánh xuống kia.- Đây là...

Đây là thập ngũ phẩm linh khí.Trên trán Phong Phi Vân mồ hôi như hạt đầu, mặc dù có Ngũ Tọa Vực gia thân nhưng vẫn không chịu nổi cổ lực lượng khổng lồ kia.Lưu Ly gia tộc cường đại như vậy, vậy mà có được thập ngũ phẩm linh khí.Linh khí sau khi đạt tới thập phẩm, mỗi gia tăng một phẩm, lực lượng đều sẽ tăng lên một cấp bậc hoàn toàn khác, hơn nữa còn kèm theo một ít lực lượng đặc thù khác.-------Chương 1552: Hồng trú nhân tước (2)- Đây là trấn tộc thần khí Kim Ô Bảo Luân của Lưu Ly gia tộc, trong lịch sử từng đè chết qua một vị Bán Thánh, những lão gia tử kia vậy mà điều động cả thần khí này, xem ra ta vẫn coi thường quyết tâm trấn áp Phong Phi Vân của bọn hắn rồi.Sắc mặt Lưu Tô Tử đột nhiên biến đổi.Kiện trấn tộc thần khí này cũng là lần đầu nàng nhìn thấy, trước kia đều chỉ nghe nói qua thôi.Chỉ một đạo khí tức tràn ra thôi cũng đã ép tới khiến Vũ Hóa Hiền Giả cũng không thể ngóc đầu lên nổi.Đây không chỉ đơn giản là chuyện trấn áp Phong Phi Vân, đây là hai đại mạch của Lưu Ly gia tộc đang đấu pháp, đến cùng là vật gì đáng cho những lão nhân mời ra trấn tộc thần khí như Kim Ô Bảo Luân chứ?Đại Khôi Lỗi Thuật.Nhất định là Đại Khôi Lỗi Thuật.Ầm ầm.Đúng lúc này, một phương hướng khác bay lên một đầu sông dài màu bạc, đầu sông dài màu bạc nà như do ngôi sao đầy trời hội tụ mà thành, che khuất bầu trời, cũng bộc phát ra thần mang vô cùng mênh mông, cách không tương đối với Kim Ô Bảo Luân.Lại một kiện trấn tộc thần khí "Ngân Hà Thiên Toa" .Đây là một kiện chiến binh trong truyền thuyết, nghe đồn chính là chiến bảo do tổ tiên Lưu Ly gia tộc tự mình tiến đến Ngoại Vực, cô đọng một vạn khỏa tinh thần, cuối cùng ngưng tụ thành.Một đám lão nhân từ trên ngân hà đi tới, như trích tiên đến thế gian.Lưu Tô Hồng cũng đi bên người đám lão nhân này.Tứ tổ quơ quơ ống tay áo, cuốn Phong Phi Vân tới, sau đó trầm giọng nói:- Lão Lục, người làm quá mức là các ngươi, Phi Vân và Hồng nhi chính là thật tâm mến nhau, các ngươi tội gì phải khó xử bọn hắn.- Hình không lên Thánh Nhân, bổng không đánh Uyên Ương.Có người thở dài.Bên ngoài hư không truyền đến một tiếng cười lạnh:- Lão Tứ, lão Ngũ, đừng ở đó giả bộ làm người tốt nữa, các ngươi đang đánh chủ ý gì ta lại không biết sao, các ngươi thật đúng là giỏi tính toán, vì đạt được Thái Cổ Bát Thuật, vậy mà không tiếc gả Đại quận chúa cho một tên bán yêu, các ngươi không biết mất mặt, nhưng ta thấy mất mặt đấy.Tứ tổ sắc mặt tái nhợt, nói:- Chuyện giữa Hồng nhi và Phi Vân, Hồng nhi đã sớm bẩm báo cho cảnh chủ, trước đây, chúng ta căn bản không biết trên người Phi Vân có một trong Thái Cổ Bát Thuật.- Ngân ngân, có biết hay không, vậy cũng chỉ có trong lòng các ngươi mới biết được rồi, dù sao muốn quận chú của Lưu Ly gia tộc ta gả cho một tên bán yêu, ta là người đầu tiên phản đối.Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm, đây chính là phiền não của đại gia tộc, truyền thừa đã lâu, nhưng phe phái quá nhiều, như vậy thì tất nhiên sẽ xuất hiện bất đồng, xem ra Lưu Ly gia tộc mặt ngoài cường thịnh nhưng cũng không phải là bền chắc như thép.Lưu Tô Hồng cười dịu dàng nói:- Không cần lo lắng, Lưu Ly gia tộc cũng không phải do bọn hắn định đoạt.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Ngươi nói bọn hắn thật sự sẽ đánh nhau sao?- Cái này...

Khó mà nói.Lưu Tô Hồng trầm ngâm, trong lịch sử Lưu Ly gia tộc cũng phát sinh qua náo động gia tộc không chỉ một lần, trong đó có mấy lần càng hiếu chút nữa đã khiến Lưu Ly gia tộc chia năm xẻ bảy.Sự xuất hiện của Thái Cổ Bát Thuật, thật sự khiến vô số người phải động tâm.Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm cường hoành vang lên:- Đã đủ rồi.Chỉ hai chữ, nhưng lại chấn khiến màng tai tất cả mọi người đều đau nhức, coi như là bọn người Tứ tổ và Lục tổ cũng đều có chút biến sắc.Một người tuổi còn trẻ từ trong mây mù đi ra, tuổi đại khái chừng hai mươi tám, hai mươi chín, tuy rằng nhìn như trẻ tuổi, nhưng trên người lại mang theo một cổ lão luyện và uy nghiêm, trong đôi mắt sáng ngời hữu thần cũng có thứ gì đó không nói nên lời, dù sao cũng không giống như ánh mắt một người trẻ tuổi nên có.Hắn tuy rằng nhìn như chỉ có hai mươi tám, hai chín, nhưng đã sống hơn hai nghìn năm.Đúng là gia chủ Lưu Ly gia tộc thế hệ này, cũng là Cảnh chủ Diệp Hồng Cảnh, phong "Hồng Nhật Nhân Tước", tên gọi là "Lưu Hồng" .Cảnh chủ Diệp Hồng Cảnh tuy rằng nhìn như tuổi còn trẻ, nhưng uy thế lại tương đối bức người, cổ khí độ khiến nhân vật như Tứ tổ và Lục tổ cũng phải khuất phục, không dám khiêu chiến vị Cảnh chủ đại nhân này.- Còn không mau thu hồi chiến binh lại, đây là muốn phân gia sao?Diệp Hồng Cảnh Chủ sau khi uy nghiêm, thần sắc lại trở nên hiền hoà, trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn mang theo vài phần vui vẻ.Mặc cho ai cũng khó có thể tưởng tượng, đương kim chủ nhân Diệp Hồng Cảnh lại là một vị nam tử trẻ tuổi như thế, nếu là người nhãn lực không đủ thì nhất định sẽ cảm thấy tuổi của hắn không vượt quá ba mươi.Phong Phi Vân xa xa trông qua, trong lòng cũng có chút ngưng trọng, vậy mà không cách nào nhìn thấu được hắn, tu vị chỉ sợ còn trên cả Tứ tổ.Không hổ là một phương cảnh chủ, chỉ nói một câu đã khiến hai phe đội ngũ đều phải khuất phục, nhao nhao thu hồi chiến khí thần binh.Lục tổ từ trong hư không đi ra, trên người bao vây lấy một mảnh vân hà màu vàng, tóc trắng trên đầu dài đến vài thước, phiêu động trên thiên mạc, nói:- Bái kiến cảnh chủ, Lưu Phù Mộc kiên quyết phản đối để quận chúa Lưu Ly gia tộc gả cho một tên bán yêu.Tứ tổ từ trên thần lộc đi xuống, con mắt híp lại, nói:- Bái kiến cảnh chủ, Phong Phi Vân hiện giờ chính là lãnh tụ tinh thần của Bán Yêu Minh, hắn lại cùng Hồng nhi mến nhau, nếu Lưu Ly gia tộc chúng ta cứ thế chia rẽ bọn hắn, chỉ sợ sẽ khiến bán yêu khắp thiên hạ căm thù.Diệp Hồng Cảnh Chủ mặt trắng không tì vết, y quan chỉnh tề, giơ tay lên nói:- Hai vị tổ thúc không cần nhiều lời, chuyện này ta đã biết, đây không phải một chuyện nhỏ, ta đề nghị chiêu tập lão nhân của thất mạch cùng nhau thương thảo, tốt nhất có biện pháp điều giải cho thỏa đáng.Diệp Hồng Cảnh Chủ mặc dù nói rất hiền hoà, nhưng trong lời nói lại để lộ ra một cổ uy thế ẩn ẩn, biểu đạt ra một loại ý chí.

"Ta đây không phải là thương thảo với các ngươi, mà là mệnh lệnh.

"- Tất cả đều theo cảnh chủ làm chủ.Tứ tổ và Lục tổ đều cung kính cúi đầu.Ông, ông...Chín âm thanh thiên chung vang lên, vang vọng toàn bộ Cảnh Chủ Phủ, sau đó truyền bá đến toàn bộ Hồng Diệp Tinh, từng đạo tin tức tiếp tục truyền ra, lan tràn đến tất cả đại vực toàn bộ Diệp Hồng Cảnh.Những lão nhân của Lưu Ly gia tộc đều nhao nhao trở về, sau đó chạy về phía "Thiên Tề cung" .- Đến cùng xảy ra chuyện gì, vậy mà lại đánh thiên chung?- Hình như là bởi vì một tên bán yêu.- Lần này huyên náo không nhỏ, lão Tứ và lão Lục thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi.- Lưu Ly gia tộc thật lâu không xảy ra rung chuyện lớn như vậy rồi....Nguyên một đám lão nhân trở về, từng đạo khí tức khủng bố mà cường hoành từ phía chân trời xẹt qua, như từng khỏa lưu tinh bay đến, kinh động đến toàn bộ tu sĩ Hồng Diệp Tinh.- Nếu cảnh chủ đã nhúng tay vào việc này thì không có khả năng đánh nhau rồi.Lưu Tô Hồng lộ ra rất nhẹ nhàng, trên gương mặt óng ánh ngọc bạch mang theo nụ cười thản nhiên.-------Chương 1553: Thánh Đình sứ giảPhong Phi Vân đứng trên Vạn Thư Nhai, ngắm nhìn tòa Tiên Cung lơ lửng giữa mây trắng ở xa xa, đó chính là cung điện nghị sự của Lưu Ly gia tộc, "Tề Thiên cung", cũng là nơi quyền uy nhất cả Diệp Hồng Cảnh, ở đó nếu có một mệnh lệnh truyền ra, liền có thể điều động Vực Chủ khắp nơi.Đương nhiên muốn đi vào Tề Thiên cung, ít nhất cũng cần tu vị cấp bậc Vũ Hóa, tu sĩ trẻ tuổi chỉ có thể đợi ở bên ngoài.Phong Phi Vân sờ lên cằm, nói:- Vị cảnh chủ kia của các ngươi ngược lại có chút mạnh.- Sự cường đại của cảnh chủ đại nhân không phải ngươi có thể tưởng tượng đâu, mặc dù mới tu luyện hơn hai nghìn năm, nhưng ở trên Vạn Tộc Chiến Trường đã có được quân công cấp bậc Chiến Thần, trong toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng là tồn tại có uy danh hiển hách.Lưu Tô Hồng kính nể nói."

Chiến Thần" đã là vinh dự cao nhất của nhân loại, cần lập một trăm triệu điểm quân công, mới có thể có được loại xưng hô vinh dự này.Phân lượng của Chiến Thần cũng hơn xa những Đại Hiền Giả kia.- Vậy hắn là đệ tự của nhất mạch nào?Phong Phi Vân càng quan tâm đến vấn đề này hơn.Thần sắc Lưu Tô Hồng trở nên ngưng trọng, có chút nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử, sau đó nói:- Hắn là cha ruột của Lưu Tô Tử.Sắc mặt Phong Phi Vân cũng có chút biến đổi, nói:- Vậy ngươi vẫn đấu với nàng, đây không phải là muốn chết sao, xong rồi, xong rồi, vị cảnh chủ đại nhân kia của các ngươi khẳng định thiên về phía Lưu Tô Tử, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta sẽ khó giữ được rồi, nếu không chúng ta bỏ trốn đi?Lưu Tô Hồng liếc Phong Phi Vân, nói:- Tranh giành người thừa kế cảnh chủ, cảnh chủ cũng không thể nhúng tay, huống hồ toàn bộ Lưu Ly gia tộc cũng không phải chỉ do một mình cảnh chủ định đoạt, thất mạch lão tổ đoàn cũng có sức nặng rất lớn.- Thất mạch lão tổ đoàn?Phong Phi Vân nói.Lưu Tô Hồng nói:- Thất mạch lão tổ đoàn tổng cộng do hai mươi mốt người tạo thành, tuyển ra từ trong các vị lão tổ từ 3000 tuổi đến 8000 tuổi, cùng cảnh chủ cùng nhau quản lý Diệp Hồng Cảnh và Lưu Ly gia tộc, 'Lão tổ đoàn' mỗi sáu ngàn năm thay đổi thành viên một lần, thành viên lão tổ đoàn mỗi ngàn năm sẽ tiến hành một cuộc tỷ thí, sau đó chế định bài danh, do đó quyết định quyền nói chuyện và lực ảnh hưởng của thành viên lão tổ đoàn.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Tứ tổ và Lục tổ đều là thành viên Thất mạch lão tổ đoàn rồi?- Đúng là như thế, nhất mạch chúng ta tổng cộng có tám vị lão tổ trở thành thành viên Thất mạch lão tổ đoàn, quyền nói chuyện không thể coi thường.Lưu Tô Hồng vẫn tràn đầy tự tin, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ.Đã biết rõ lão ngoan đồng chính thức của Lưu Ly gia tộc sẽ không hiện thân, hiện giờ những người này chính là cường giả bên ngoài của Lưu Ly gia tộc.Nội tình những Viễn Cổ cự đầu này thật sự không thể coi thường.Phong Phi Vân càng thêm đau đầu, xem ra muốn chạy ra Cảnh Chủ Phủ thật sự là chuyện khó lớn lên trời, đáng chết hơn là cảnh chủ đại nhân còn là phụ thân của đối thủ cạnh tranh, thật sự càng thêm hung hiểm rồi.Phong Phi Vân không khỏi nhìn thoáng qua Lưu Tô Tử, nàng tựu đứng cách đó không xa, nhìn qua "Tề Thiên cung" xa xa, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, tựa hồ đang suy tư gì đó.Cảm nhận được ánh mắt Phong Phi Vân, nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt co rụt lại, âm thầm truyền âm nói:- Đã sớm bảo ngươi xéo đi, lại luôn không nghe khuyên bảo, hiện giờ nhìn chằm chằm ta thì làm được gì, ta cũng không thể nào cứu được ngươi.Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, truyền âm nói:- Còn không phải bị vị Thủy Nguyệt Thánh Nữ kia làm hại sao, nếu không phải nàng nói ra Đại Khôi Lỗi Thuật thì cũng sẽ không gây ra sóng gió lớn vậy rồi.- Hiên Viên Nhất Nhất.Lưu Tô Tử nói.- Là Hiên Viên Anh Vũ.Phong Phi Vân sờ sờ mũi, nói:- Lại nói nàng đi nơi nào rồi, nàng phải là không muốn gặp mặt ta, còn ngồi xổm cạnh góc tường vẽ vòng tròn không?Lưu Tô Tử không ngừng dao động quạt xếp, sau đó trợn trắng mắt, nói:- Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, Thủy Nguyệt Thánh Nữ há ngươi muốn gặp là gặp.Đúng lúc này, tâm tư Phong Phi Vân ngưng tụ, đột nhiên cảm giác mình dừng lại ở Cảnh Chủ Phủ tuy rằng rất nguy hiểm, sát cơ khắp nơi, nhưng lại an toàn hơn bên ngoài nhiều.Ở di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành, mình bị rất nhiều cường giả nhìn thấy, có thể tưởng tượng, một khi mình ra khỏi Cảnh Chủ Phủ nhất định sẽ có vô số người đến đối phó, bá chủ khắp Hoàn Thiên Cảnh, Âm Phủ Giới, Thần Thấp Bà v.. v..Hiên Viên Nhất Nhất nhất định cũng sẽ dẫn hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, mà hắn bây giờ lại tuyệt đối không thể đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sau khi xảy ra chuyện Lưu Tô Hồng thì nếu Hiên Viên Nhất Nhất muốn dẫn hắn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tự nhiên sẽ bị kéo dài ra rất nhiều.Nghĩ như vậy, dừng lại ở Cảnh Chủ Phủ kỳ thật cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể tạm thời lợi dụng cái ô dù này để ngăn cản áp lực khắp nơi từ bên ngoài.Phong Phi Vân không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.- Ngươi nói với nàng gì thế?Lưu Tô Hồng thấp giọng hỏi.Linh giác nàng rất cường đại, phát giác được âm tần chấn động giữa Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân cười nói:- Nàng nói ngươi là một nữ nhân tâm tư ác độc, bảo ta cách ngươi xa một chút.Đôi mắt Lưu Tô Hồng nhíu lại, trong mắt sinh ra vài phần hàn ý:- Nàng ngược lại rất quan tâm ngươi đấy?- Dù sao cũng là một nửa bằng hữu mà.Phong Phi Vân cười nói.Bọn người Phong Phi Vân lộ ra có chút nhẹ nhõm, nhưng bên trong Tề Thiên cung lại đang tranh đấu gây gắt, một cổ ý niệm cường hoành từ bên trong tản mát ra.Đúng lúc này bên ngoài Cảnh Chủ Phủ truyền đến một tiếng tiếng kêu cao giọng:- Thánh Đình sứ giả giá lâm.Toàn bộ Cảnh Chủ Phủ đều oanh động, mà ngay cả những lão nhân trong Tề Thiên cung cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, nhao nhao đi ra đón tiếp.- Thánh Đình sứ giả sao lại đến?- Khẳng định có đại sự xảy ra.- Thánh Đình tuy rằng đã suy nhược lâu ngày, nhưng vẫn có được lực ảnh hưởng không nhỏ, đại biểu cho cơ cấu thống trị cao nhất tại Đệ Lục Trung Ương Vương Triều....Những tu sĩ trẻ tuổi của Cảnh Chủ Phủ cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, nhao nhao suy đoán nguyên nhân vì sao Thánh Đình sứ giả lại hàng lâm.Một cỗ Giao Long Cổ Liễn lướt qua trên bầu trời, một đám tu sĩ ăn mặc quan trang màu xanh đi theo, mỗi người đều có một cổ quý khí, tu vị đều không yếu.Thánh Đình sứ giả từ bên trong cổ liễn đi ra, là một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, run rẩy áo bào trên người, thanh âm có chút lanh lảnh, cười nói:- Hồng Nhật tước gia không hổ là Chiến Thần đương thời, một đường đi đến, chứng kiến Diệp Hồng Cảnh nhất phái phồn vinh hưng thịnh, cường giả xuất hiện lớp lớp, linh mạch mênh mông cuồn cuộn, đây là rầm rộ hiện ra ah.Diệp Hồng Cảnh Chủ ngồi ở trong Tề Thiên cung, uy nghiêm bức người, cũng không đứng người lên nghênh đón cái gọi là Thánh Đình sứ giả kia, chỉ cười nói:- Sứ giả đường xa mà đến, khổ cực rồi, dọn chỗ.-------Chương 1554: Hiệp thiên tử để lệnh chư hầu (1)Thánh Đình sứ giả thụ sủng nhược kinh, không ngớt lời bái tạ, dưới sự túm tụm của một đám lão nhân đi vào Tề Thiên cung.Phong Phi Vân nhíu mày, nói:- Cảnh chủ đại nhân tựa hồ cũng không để vị Thánh Đình sứ giả kia vào mắt lắm.Theo Phong Phi Vân thấy, cái gọi là Thánh Đình sứ giả có lẽ cũng tương đương với sứ giả của Tấn Đế ở Thần Tấn vương triều, ở Thần Tấn vương triều, sứ giả Tấn Đế đã có thể tương đương với Tấn Đế tự mình đến, coi như là một Phương phủ chủ cũng phải quỳ xuống hành lễ.Nhưng từ thái độ của Diệp Hồng Cảnh Chủ mà xem, Thánh Đình sứ giả này ngoại trừ thân phận có chút dọa người ra, tựa hồ cũng không có địa vị gì.Lưu Tô Hồng khinh thường cười, nói:- Từ khi Đệ Lục Trung Ương Vương Triều vừa thành lập, Thánh Đình là tồn tại vô thượng quyền uy, cảnh chủ khắp nơi đều phải nghe theo mệnh lệnh, nhưng Thánh Đình hiện giờ cũng đã sớm không còn cường thế nhưng năm đó rồi, bất quá chỉ là chúa tể trên danh nghĩa của Đệ Sáu Trung Ương Vương Triều, thùng rỗng kêu to, cảnh chủ khắp nơi cũng đã sớm không để nó vào mắt rồi.- Cảnh chủ khắp nơi hiện giờ đều ủng binh tự trọng, nội tình cường đại, tựa như chư hầu một phương, đừng nói là Thánh Đình sứ giả, coi như là Thánh Đình chúa tể cũng chưa hẳn đã được các vị Cảnh chủ tước gia để vào mắt.- Các vị Tước gia bọn họ nghe điều không nghe tuyên đó là chuyện thường, ngươi cũng không cần ngạc nhiên.- Nghe đồn, đương kim Thánh Đình chúa tể chính là thứ cặn bã, chẳng qua chỉ là một con chó được Thần Thiên Tước gia nuôi.- Nghe nói một vị thế tử của Thần Thiên Tước Phủ lên giường với Tuyết Thần Quý Phi mà Thánh Đình chúa tể yêu mến nhất, Thánh Đình chúa tể tận mắt thấy một màn này cũng nhanh chóng rời đi, không dám lộ ra, thậm chí cũng không dám quấy rầy vị thế tử kia, chỉ là dám phát giận trong Thánh Đình, dùng đầu đập vào tường, say rượu ba ngày mới tỉnh, cái này đã trở thành trò cười mà người trong thiên hạ đều biết.- Ngươi nói Thánh Đình chúa tể như vậy, vị Cảnh chủ Tước gia nào sẽ để hắn vào mắt chứ?Lưu Tô Hồng cười lạnh lắc đầu.Phong Phi Vân cũng cười lắc đầu, nếu một vị chúa tể làm được phân thượng này, quả thật cũng đủ biệt khuất.Tuy rằng Thánh Đình hiện giờ suy nhược lâu ngày, thùng rỗng kêu to, nhưng dù sao cũng là chúa tể trên danh nghĩa của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, có được địa vị thần thánh, Cảnh chủ Tước gia khắp nơi có lẽ cũng không để bọn họ vào mắt, nhưng cũng không thể làm quá mức được.Lưu Tô Hồng cười lạnh nói:- Cảnh chủ đại nhân có thể dọn chỗ cho Thánh Đình sứ giả cũng đã cho hắn đủ mặt mũi rồi, nếu gặp phải Cảnh chủ khác, đoán chừng cũng sẽ không chào đón Thánh Đình sứ giả này thế nào đâu.Thánh Đình sứ giả tới cũng nhanh, đi cũng rất nhanh, một đoàn người rất nhanh liền rút đi như thủy triều.Không bao lâu, Lưu Tô Hồng liền thu được truyền âm của một vị lão tổ trong "Tề Thiên cung", sớm biết được nguyên nhân vì sao Thánh Đình sứ giả tiến đến.Dù sao nàng chính là người được đề cử thừa kế Cảnh chủ, địa vị ở Lưu Ly gia tộc rất cao, không giống với tu sĩ khác, sớm truyền tin tức cho nàng cũng là để thuận tiện cho nàng sớm tìm cách ứng đối.Phong Phi Vân đã tu luyện Đại Diễn Thuật đến cảnh giới sâu đậm, Đại Diễn Vực lặng lẽ tản mát ra đi, nghe lén tin tức mà vị lão tổ kia truyền cho Lưu Tô Hồng.Thì ra vị Thánh Đình sứ giả kia đi tới Cảnh Chủ Phủ, chính là để truyện pháp chỉ của chúa tể, nội dung pháp chỉ ngược lại có chút nghiền ngẫm, dĩ nhiên là.

" Chiếu lệnh người thừa kế Cảnh chủ khắp nơi tiến đến Thánh Đình, tham dự Tước phủ ước định tám vạn năm một lần.Cái gì là "Tước phủ ước định" .Phong Phi Vân cũng không rõ ràng lắm, bất quá hắn càng quan tâm chính là câu trước kia, "Chiếu lệnh người thừa kế Cảnh chủ khắp nơi tiến đến Thánh Đình" .Hiện giờ người thừa kế Diệp Hồng Cảnh vẫn còn chưa cạnh tranh ra, cũng không biết những lão gia hỏa kia sẽ điều động ai tiến đến Thánh Đình.Phong Phi Vân nghe trộm xong nội dung trọng yếu nhất trong đó liền vội lặng lẽ thu hồi Đại Diễn Vực, sợ bị những cường giả trong Cảnh Chủ Phủ phát giác được.Lưu Tô Tử và Lưu Tô Hồng hiển nhiên đều được biết nội dung pháp chỉ, cơ hồ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đối phương, mang theo một cổ khí thế tranh phong tương đối, giữa thân thể hai người sinh ra một cổ điện mang tiêu tác.Đúng lúc này, bên trong Tề Thiên cung truyền đến một thanh âm nguy nga mênh mông, từ giữa tầng mây truyền lạ:- Lệnh Lưu Tô Tử, Lưu Tô Hồng, tiến Tề Thiên cung.Tất cả tu sĩ đều một mảnh xôn xao, vậy mà lệnh cho tài tuấn trẻ tuổi tiến vào Tề Thiên cung thần thánh nhất, từ xưa đến nay chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ cả.Lưu Tô Hồng và Lưu Tô Tử cũng đều thoáng kinh ngạc, bất quá tất cả tựa hồ đều trong dự liệu của các nàng, không có cảm xúc chấn động quá lớn, cung kính sửa sang lại y quan, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, lễ nghi đoan trang đi đến Tề Thiên cung.Đúng lúc này người vui vẻ nhất không ai qua được Phong Phi Vân, Thánh Đình pháp chỉ đột nhiên đánh xuống, khẳng định sẽ làm rối loạn bố cục của đám lão nhân Lưu Ly gia tộc kia, tâm tư hao phí trên người hắn đoán chừng cũng sẽ ít đi một chút.Càng không coi trọng hắn, vậy thì hắn càng được an toàn.Thanh âm Mao Ô Quy vang lên, nói:- Thánh Đình vậy mà sa sút đến loại trình độ này, thật sự khiến người cảm khái ngàn vạn.- Cái này có gì mà cảm khái, một thế lực dù cường đại đến đâu đi nữa cũng sẽ có lúc sa sút, thời trẻ qua mau, không người nào tốt mãi được, nếu người thừa kế một thế lực Cự Vô Phách không chọn ra chính xác, đoán chừng một thế hệ liền sẽ khiến một siêu cấp thế lực lớn sa sút ngay, đây là chuyện rất bình thường.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, dò hỏi:- Lại nói cái gì là Tước phủ ước định?Mao Ô Quy chính là càng già càng lão luyện, đã biết rõ Thánh Đình đã từng phồn vinh, thì khẳng định chỉ là những chuyện ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Thanh âm già nua của Mao Ô Quy mang theo vài phần hồi ức, nói:- Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chính là được thành lập vào 160 vạn năm trước, lúc ấy tổng cộng thành lập 148 Cảnh, do Thánh Đình chúa tể ngay lúc đó phân biệt phân đất phong hầu cho 148 vị công thần kiến triều, phong làm Tước gia, thiết Lập Thiên tước tam vị, Địa tước chín vị, Nhân tước 136 vị, mỗi một vị Tước gia chính là Cảnh chủ một phương.- Đương nhiên quyền lợi mà Thiên tước, Địa tước, Nhân tước có được cũng không giống nhau, ví dụ như, 'Thiên tước cảnh' nhiều có thể thành lập năm vạn tòa vực, Địa tước cảnh tối đa có thể thành lập ba vạn tòa vực, Nhân tước cảnh tối đa có thể thành lập một vạn tòa vực.- Cái này dĩ nhiên là không công bình, khiến các vị Tước gia lúc ấy chiến đấu cùng bất mãn, vì vậy ngay lúc đó Thánh Đình chúa tể liền có nói: Mỗi tám vạn năm tiến hành một lần Tước phủ ước định, một lần nữa chế định Tước vị mới, tất cả đều do quyết định của Thánh Đình chúa tể.-------Chương 1555: Hiệp thiên tử để lệnh chư hầu (2)Nhân tước có thể sẽ trở thành Địa tước, Địa tước cũng có thể trở thành Thiên tước, Thiên tước cũng có thể trở thành Nhân tước, tất cả đều có một tiêu chuẩn ước định, chuẩn tắc ước định thì lại khá là rườm rà, nhất thời bán hội khó mà nói rõ được.- Tiêu chuẩn chế định này lúc đầu kỳ thật cũng là do Thánh Đình chúa tể sợ những Cảnh chủ này cấu kết liên hợp với nhau, uy hiếp đến địa vị chúa tể của Thánh Đình, cho nên mới chế định ra phương thức như thế, chỉ có điều ngay cả vị Thánh Đình chúa tể hùng tài vĩ lược đó cũng không nghĩ đến Thánh Đình sẽ sa sút được nhanh như vậy, cuối cùng nhất khiến các vị Cảnh chủ xưng hùng, đã trở thành tình thế chư hầu cũng khởi.Trong giọng nói của Mao Ô Quy mang theo vài phần buồn vô cớ, còn có một chút tiếc hận.Phong Phi Vân xem như đã đại khái hiểu rõ tầm quan trọng của "Tước phủ ước định", bất quá còn một điều khiến hắn hết sức tò mò, cười nói:- Lão mao, sao ngươi lại hiểu rõ những chuyện này như vậy?Mao Ô Quy không chịu nói lời nói thật, lại bắt đầu khoác lác, nói:- Nói nhảm, lão phu trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, trước biết ngàn vạn năm, sau biết mười vạn năm, những tên gọi là trí sư hiện giờ trong mắt ta chỉ là thứ cặn bã, bọn hắn nhiều nhất chỉ có thể đấu với cháu ta một trận thôi.- Ngươi có cháu trai sao?Phong Phi Vân kinh ngạc.- Mao Lão Thực ah.Mao Ô Quy nói.Đổ mồ hôi, sao lại quên mất tên này chứ.Bất quá nói đến Mao Lão Thực, cũng không biết nó hiện giờ bị nữ ma đại nhân đuổi đến nơi nào rồi nữa.Không bao lâu, Lưu Tô Hồng và Lưu Tô Tử liền từ bên trong Tề Thiên cung đi ra, ngay sau đó những lão nhân kia cũng đều nhao nhao từ trong Tề Thiên cung đi ra, vẫn đang thấp giọng trò chuyện với nhau, ánh mắt rất nhiều người đều nhìn chằm chằm về phía Phong Phi Vân.- Xem ra lần này có kết quả rồi.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.- Hừ, tiểu tử, nếu ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất là nên lưu cho mình nhiều át chủ bài chút đi, ngân ngân.Lục tổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong ánh mắt kia mang theo vài phần thâm ý.Đầy trời đều là cường giả thế hệ trước, phía dưới nhưng tu sĩ của Cảnh Chủ Phủ kia cung đã sớm quỳ đầy đất.Phong Phi Vân lại không quỳ, dù sao hắn cũng không phải người Cảnh Chủ Phủ, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc, lão gia hỏa Lục tổ này lúc trước còn gọi ra Kim Ô Bảo Luân đến trấn áp ta, sao giờ lại đột nhiên quan tâm đến tánh mạng của ta chứ.Loại lời này cũng không giống như là hắn nói ra a.Phong Phi Vân chắp tay cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:- Đa tạ Lục tổ quan tâm, vãn bối tự nhiên muốn sống rồi.Lưu Tô Tử đứng ngay bên người Lục tổ, trong đôi mắt mang theo thần sắc phức tạp, âm thầm truyền âm nói:- Ngươi chỉ cần không giao Đại Khôi Lỗi Thuật và kỳ bảo tại Cửu Uyên Tiên Thành kia cho Lưu Tô Hồng bọn hắn, thì bọn hắn tạm thời cũng không động tới ngươi, nhưng nếu ngươi giao ra, vậy thì nhất định phải chết.Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch nguyên nhân Lục tổ nói như vậy.Át chủ bài mà hắn chỉ có lẽ chính là Đại Khôi Lỗi Thuật và kiện kỳ bảo kia, chỉ cần Phong Phi Vân không giao ra hai thứ này, thì sẽ có được địa vị và quyền nói chuyện nhất, cái này giống như như là hai tấm phù bảo vệ tánh mạng vậy.Nguyên nhân Lục tổ làm như vậy tự nhiên là không hi vọng bên phía nhất mạch Lưu Tô Hồng phát triển an toàn, có lẽ còn có nguyên nhân khác trong đó nữa.Tuy rằng Phong Phi Vân không biết bọn hắn tại Tề Thiên cung bên trong đều đàm luận một mấy thứ gì đó, nhưng là có thể khẳng định hai phe mọi người thỏa hiệp rồi, bằng không thì hiện giờ không thể nào là như vậy một bức hài hòa bộ dáng.Nói cách khác Phong Phi Vân tạm thời an toàn, muốn động hắn thì sẽ bị chế ước ngay.- Lão Lục, Phi Vân chính là một hài tử tôt, ngươi cũng không nên dọa sợ hắn, hôn sự giữa hắn và Hồng nhi hai ngày nữa sẽ định ra, sau khi từ Thánh Đình quay lại sẽ thành hôn, đến lúc đó Phi Vân chính là con rể của Cảnh Chủ Phủ chúng ta rồi.Tứ tổ mỉm cười mà nói.Lục tổ cười nói:- Vậy cũng không nhất định, lần đi Thánh Đình này chuyện gì cũng có thể xảy ra, có một số việc không phải lão Tứ ngươi nói là được, Tử nhi, chúng ta đi.Tu sĩ nhất hệ Lục tổ đều lạnh lùng cười cười, sau đó phất tay áo rời đi.- Lão Lục, ngươi đi tốt ah, ta chờ ngươi ra chiêu, cạc cạc.Tứ tổ vê râu mà cười.Những lão hồ ly này so chiêu, quả nhiên một người tinh hơn một người.Trong lòng Phong Phi Vân lại sinh ra một ít nghi vấn, tựa hồ tất cả không hề đơn giản như mặt ngoài, còn cất dấu một ít những thứ khác, Thánh Đình lại là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ta cũng sẽ đi Thánh Đình sao?Những nghi hoặc này cũng không dừng lại trong lòng Phong Phi Vân, vào lúc ban đêm Lưu Tô Hồng liền nói tình hình thực tế cho hắn biết.Nàng mặc lấy một bộ áo tơ hoa đào sắc, da thịt dưới ánh đèn lộ ra thập phần tinh tế tỉ mỉ, giống như ngọc vậy, tinh mâu nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân an vị ở đối diện với của nàng, trong tay bưng lấy một cuốn cổ giản, đúng là hồ sơ lịch sử của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, thích ý đọc lấy, bên cạnh có một chiếc linh đăng.Lưu Tô Hồng nói:- Tước phủ ước định lần này tuy rằng bên ngoài chính là pháp chỉ của Thánh Đình chúa tể nhưng kỳ thật chính là Thần Thiên Tước Phủ ở sau lưng điều khiển, Cảnh chủ đại nhân khá là xem trọng việc này, quyết định lần này cần khiến Diệp Hồng Cảnh trở thành Đại tước cảnh.- Ah, Thần Thiên Tước, một trong Tam đại thiên tước, hôm nay càng là Thiên tước cường đại nhất, có được thực lực hiệp thiên tử để lệnh chư hầu, lợi hại, lợi hại.Ngón tay Phong Phi Vân chỉ chỉ một hàng chữ trên hồ sơ, trên đó ghi chép đúng là một ít tin tức về Thần Thiên Tước Phủ, giờ phút này hắn nở nụ cười.Lưu Tô Hồng tiếp tục nói:- Lúc này đây ta vf Lưu Tô Tử đều phải đến Thánh Đình, kết quả của người thừa kế Cảnh chủ sẽ định ra sau chuyện này, thời gian xuất phát định trong một tháng về sau.- Tây Nam thập nhị quận cũng chỉ là Nhân tước cảnh, cũng đã cường thịnh như thế, thật không biết những Địa tước cảnh và Thiên tước cảnh kia còn cường thịnh đến mức nào nữa.Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào hồ sơ trong tay, vui vẻ trên mặt rất đậm.Lưu Tô Hồng chớp chớp đôi mắt dễ thương, có chút tức giận, nói:- Trước khi tiến đến Thánh Đình, hôn sự của chúng ta sẽ được định ra.BA~.Phong Phi Vân khép hồ sơ trong tay lại, ánh mắt trở nên rất nghiêm túc, nói:- Đầu tiên, ta đã đính hôn với nữ tử khác, tiếp theo, ngươi không phải có một vị hôn phu sao, là Bát thiếu gia kia đấy.Chợt, hắn lại cười cười, nói:- Đại quận chúa, nếu ngươi muốn Đại Khôi Lỗi Thuật, ta có thể cho ngươi, coi như là đền bù tổn thất đối với ngươi, đương nhiên, cái này cũng không đại biểu, ta thừa nhận chuyện kia là ta làm sai, chỉ là hi vọng ngươi không nên nói chuyện hôn sự với ta, ta thật sự đã đính hôn rồi, sẽ không ở rể tại Lưu Ly gia tộc, trèo cao không nổi đâu.-------Chương 1556: Thánh nữ đến (1)Tay Lưu Tô Hồng ngưng lại ở đó, không nhúc nhích, trong cặp mắt tràn đầy thần sắc băng hàn, toàn bộ phòng đều trở nên vô cùng băng hàn.PHỐC.Chiếc linh đăng kia cũng bị đông cứng lại.Toàn bộ không gian đều trở nên hắc ám, nhưng đối với loại cường giả cấp bậc như Lưu Tô Hồng và Phong Phi Vân mà nói, có ánh sáng hay không đều như nhau cả.Hai người cứ như vậy dừng ở đối phương.- Hôn sự với Cố lão bát là chuyện thương thảo giữa gia gia ta và gia gia của hắn, cũng chưa định ra, ngoại giới cũng không biết, bởi vì Cố lão bát cấu kết với người của Âm Phủ Giới nên hiện giờ Cố Gia đã trục xuất hắn ra khỏi gia môn, hôn sự giữa chúng ta tự nhiên cũng biến mất.Trầm ngưng chỉ chốc lát.- Nữ tử đã đính hôn với ngươi là ai?Lưu Tô Hồng cũng không đề cập tới Đại Khôi Lỗi Thuật, mà trước tiên hỏi chuyện này.Phong Phi Vân nghĩ nghĩ, nói:- Nói với ngươi rồi, cũng không có bất cứ tác dụng gì, ngươi chỉ cần biết rõ ta không lừa gạt ngươi là được.- Ngươi không nói cũng không sao, ta tự nhiên sẽ đi thăm dò.Trên mặt Lưu Tô Hồng không hề có dáng cười, rất cường thế nói:- Ngươi đừng tưởng rằng ta chỉ là vì Đại Khôi Lỗi Thuật mới muốn gả cho ngươi, ta cũng không phải một nữ nhân không có nam nhân thì không được, chỉ có điều...

Ngươi cũng phải hiểu một việc.Nàng hít một hơi thật sâu, nói:- Ngày đó không phải ngươi ngủ ta, mà là ta ngủ ngươi, nếu ngươi đã trở thành nam nhân của ta, vậy thì ngươi là của ta, đừng hòng ai nhúng chàm được, cho dù không chiếm được lòng của ngươi cũng không sao cả, ta...

Không muốn thứ kia.Nói xong lời này, nàng liền đứng dậy rời đi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng uyển chuyển rời đi của nàng, ngón tay sờ lên cằm, trầm mặc thật lâu.PHỐC.Hắn bắn ra một điểm ánh lửa, lần nữa thắp sáng linh đăng, hào quang sáng quắc, thật là hoa mỹ.- Nữ nhân này ham muốn chiếm giữ thật mạnh.Mao Ô Quy từ trong ngực Phong Phi Vân bò ra, rơi vào trên Thanh Ngọc trác thai.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Đúng vậy a, cũng chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể trở thành người được đề cử thừa kế Cảnh chủ, những nữ tử dáng vẻ kệch cỡm kia so với nàng vẫn kém một đoạn.- Sao ngươi luôn gặp phải nữ tử như vậy thế?Phong Phi Vân nghĩ nghĩ, nói:- Chỉ có nữ tử tâm trí cường đại mới có thể có tu vị cường đại, phàm là nữ nhân tu vị cường đại đều có rất nhiều điểm giống nhau, cao ngạo, tự phụ, đa trí, quyết đoán, lòng dạ...

Dã tâm.- Nữ tử không có những thứ này cũng đã sớm lập gia đình sinh hài tử, sao có thể đạp vào con đường cường giả được.Mao Ô Quy nhẹ gật đầu, nói:- Vị Thủy Nguyệt Thánh nữ kia tựa hồ không như ngươi nói?Phong Phi Vân lại cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:- Nàng đích thật là một ngoại lệ, không thể xem nàng như nữ nhân bình thường được.Tối nay, trăng sáng nhô lên cao, dạ lãng sao thưa.Một đạo lệ ảnh bạch sắc từ phía chân trời bay thấp xuống, chân đạp lên hồ nước, một đạo rung động rất nhỏ đẩy ra, khiến ngọn đèn dầu trên mặt hồ cũng phải lu mờ.Xôn xao.Bộ pháp nàng rất nhẹ nhàng, như một mảnh lá cây bay xuống xuống, rơi vào bên ngoài cửa sổ, áo trắng chậm rãi rủ xuống, bộ ngực sữa hơi nhảy, thánh tính chảy xuôi, tóc dài như thác nước, trên lưng có một thanh cổ kiếm, như một vị trích tiên hạ phạm không ăn nhân gian khói lửa vậy.- Nói xấu sau lưng người khác, cũng không phải một loại thói quen tốt đâu.Cặp môi đỏ mọng của nàng như đan, hàm răng óng ánh, thanh âm rất là không linh.Phong Phi Vân ngồi ở bên trong cửa sổ, trong tay vẫn cầm lấy hồ sơ cổ xưa, có chút nhìn qua thân ảnh bên ngoài, cười nhạt một tiếng:- Ta cho rằng Thánh nữ đại nhân xấu hổ không chịu nổi, không dám gặp ta nữa chứ?Gió mát thôi qua, khiến một mảnh cánh hoa bên hồ rơi xuống đầu ngón tay, như một mảnh hoa vũ phấn hồng bay đến.Hiên Viên Nhất Nhất u thán một tiếng, nói:- Ta không thích nhất là nói dối, cũng ghét nhất người khác nói dối, lúc ấy nếu ta không nói ra ngươi tu luyện chính là Đại Khôi Lỗi Thuật, chỉ sợ ngươi nhất định sẽ nói dối, ta đây là đang giúp ngươi đổi đi thói quen xấu.Phong Phi Vân vuốt vuốt da đầu, nói:- Ta hiện giờ rốt cuộc biết vì sao ngươi không có những đặc thù của nữ nhân tu vị mạnh mẽ như ta nói rồi, bởi vì ngươi căn bản không phải là nữ nhân.- Chẳng lẽ ta là nam nhân sao?Hiên Viên Nhất Nhất thản nhiên nói.- Ngươi đã không phải nữ nhân, cũng không phải nam nhân, mà là loại người thứ ba.Phong Phi Vân sau khi do dự nửa ngày mới nói:- Đúng, nhất định là loại người thứ ba.Hiên Viên Nhất Nhất ngược lại cũng không tức giận, bàn tay mở ra, một tòa Tiên Cung tinh xảo xảo diệu hiện ra trong lòng bàn tay của nàng, bên trong Tiên Cung bay ra hai đạo quang điểm, rơi xuống mặt đất, hóa thành hai mỹ nhân tuyệt sắc, đúng là Diêu Cát và Tuyết Lang.Nàng lại thu hồi Tiên Cung, nói:- Người ngươi muốn, ta đã giúp ngươi mang về bình yên vô sự.Phong Phi Vân nói:- Mục đích ngươi đến chỉ sợ không chỉ là mang các nàng tới đi?Hiên Viên Nhất Nhất sau khi do dự sau nửa ngày, vẫn nói ra:- Ngày đó, ta nhìn thấy chuyện ngươi và Tô Tử làm ở Mộng Thiên cư lý.Thần sắc Phong Phi Vân có chút sửng sốt, nàng đang nói cái gì, sau khi hồi tưởng nửa ngày, hắn mới phản ứng lại, chẳng lẽ...

Nàng chỉ chính là chuyện giữa ta và Lưu Tô Hồng.Lúc ấy Lưu Tô Hồng biến thành bộ dáng Lưu Tô Tử, muốn lấy "Phượng Hoàng huyết dịch" trên người Phong Phi Vân, kết quả ngược lại khơi dậy Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân cướp đi hồng hoàn.Chẳng lẽ chuyện lúc đó đã bị Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thấy rồi?Phong Phi Vân lúc đó thần trí một mảnh hỗn loạn, căn bản không có khả năng phát giác được có người đến.Cái này nguy rồi.Hiên Viên Nhất Nhất hiện giờ khẳng định còn chưa chính diện nói qua chuyện này với Lưu Tô Tử, nhưng hai người bọn họ tình cảm vô cùng tốt, nói loại chuyện này cũng chỉ là sớm muộn.Một khi Hiên Viên Nhất Nhất nói ra chuyện này, dùng thông minh tài trí của Lưu Tô Tử nhất định sẽ đoán được chính thức phát sinh quan hệ với Phong Phi Vân chính là Lưu Tô Hồng.Một khi để Lưu Tô Tử nắm được cái tay cầm này, vậy thì khi có thể triệt để đánh bại Lưu Tô Hồng, Lưu Tô Hồng tất nhiên sẽ phải đi vào Tĩnh Thiền viện, thanh đăng khô tọa cả đời, nhưng Phong Phi Vân thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Chẳng lẻ phải nói tình hình thực tế cho Hiên Viên Nhất Nhất, bảo nàng không nên lan truyền ra ngoài sao?Phong Phi Vân lập tức chối bỏ ý nghĩ này, quan hệ giữa Lưu Tô Tử và Hiên Viên Nhất Nhất tốt như vậy, nhất định sẽ đứng ở bên phía Lưu Tô Tử, nếu thật sự nói cho nàng biết tình hình thực tế, chỉ sợ đêm nay chính là tử kỳ của mình.Việc này quan hệ đến tánh mạng của mình, Phong Phi Vân không thể không chú ý cẩn thận, bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng.Mấy ngày nữa, hôn sự giữa hắn và Lưu Tô Hồng cũng sẽ được định xuống, đến lúc đó Hiên Viên Nhất Nhất nhất định sẽ giúp Lưu Tô Tử xuất đầu, đến lúc đó cũng là khi chuyện bại lộ.-------Chương 1557: Thánh nữ đến (2)Nếu để cho tình thế như vậy phát triển, vậy thì đối với mình sẽ càng lúc càng bất lợi.Phong Phi Vân nhẹ nhàng đánh mặt bàn, trong mắt sáng tối bất định.Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt Phong Phi Vân trở nên trầm ngưng, chợt nhân tiện nói:- Đó là việc tư giữa các ngươi, ta vốn không nên quản nhiều, nhưng Tô Tử chính là phát tiểu của ta, nếu có người bội tình bạc nghĩa đối với nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tha người này...

Cho dù là vi phạm nguyên tắc một lần.Phong Phi Vân trầm ngâm, thở dài nói:- Không nghĩ đến chúng ta làm bí mật như vậy mà vẫn bị ngươi thấy được, Tô Tử...

Nàng coi như không tồi.Hiện giờ, trước tiên phải ôn định Hiên Viên Nhất Nhất đã.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Tâm tình của nàng thật có chút không ổn định.Phong Phi Vân khép hai mắt lại, cắn răng thật chặt, sắc mặt cực kỳ đắng chát, nói:- Đều tại ta, đều tại ta...

Nói thật cho ngươi biết a, kỳ thật...

Ta là bị Lưu Tô Hồng bức bách, nàng muốn đạt được kiện kỳ bảo mà ta lấy được trong Cửu Uyên Tiên Thành kia.Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tâm trí hơn người, nhưng dù sao vẫn quá mức tinh khiết, chợt nói:- Thì ra là như thế, vậy ngươi đưa kiện kỳ bảo kia cho nàng là được, loại bảo vật này đặt ở trên người của ngươi, chỉ sẽ mang đến cho ngươi sát kiếp vô tận thôi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không đơn giản như vậy, nếu ta đưa kỳ bảo kia cho nàng, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng nhất định sẽ giết người diệt khẩu, sau đó hủy thi diệt tích, như vậy tất cả mọi người liền cho rằng kiện kỳ bảo kia vẫn còn trên người của ta, sẽ không ai hoài nghi đến nàng cả.- Cho nên ngươi muốn nàng gả cho ngươi.Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Đây phương pháp cứu mạng cuối cùng của ta, chỉ cần nàng ở trước mặt người trong thiên hạ gả cho ta, vậy thì ta cũng tương đương với cho thêm một phần bảo đảm tánh mạng, đến lúc đó ta lại đưa kiện kỳ bảo kia cho nàng, có lẽ nàng sẽ không làm quá tuyệt.Bành.Hắn vỗ án, tóc tán loạn, giận không kềm được, ngửa lên trời nói:- Ô hô, ban yêu không địa vị, bán yêu không tôn nghiêm ah, khi ở trước mặt loại chủ nghĩa bá quyền cường thế như bọn hắn, bán yêu chúng ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc người chém giết, còn không bằng nô lệ...- Ngươi phải biết rằng ta và Tô Tử mới là yêu thật đáng tiếc chúng ta lại không thể ở cùng một chỗ, nhất định phải bị chia rẽ, ngươi nhất định phải nói cho Tô Tử...Phong Phi Vân nuốt nuốt nước đắng, nói:- Bảo nàng ngàn vạn đừng trách ta, Lưu Tô Hồng lấy toàn bộ tánh mạng hàng tỉ bán yêu của Bán Yêu Minh để uy hiếp ta, ta không thể không để ý đến tánh mạng của bọn hắn được, cho dù chịu lấy tra tấn, thì cứ để nàng tra tấn mình ta được, đây là mạng của ta...Trông thấy bộ dáng Phong Phi Vân như phát điên, vốn trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất còn có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng tạm thời kiềm chế lại, nói:- Ngươi... vẫn nên tỉnh táo một chút, Tô Tử nếu là biết rõ sự thật, cũng không muốn thấy ngươi như vậy đâu.- Không, đừng nói gì nữa, ta cảm thấy nhân sinh của ta một mảnh u ám, chuyện gì cũng bị người khác khống chế, chẳng lẽ là vì ta là một bán yêu sao, bán yêu thì trời sinh đã là mạng đê tiện rồi.Nắm đấm Phong Phi Vân không ngừng đập lên mặt bàn, đột nhiên tựa như một người chết đuối bắt được một căn rơm rạ cứu mạng cuối cùng, liền xông ra ngoài, một phát bắt lấy cổ tay Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Thánh nữ đại nhân, ngươi tâm nhân hậu, ngươi thuần khiết thiện lương, ngươi cứu cứu ta, ngươi cứu cứu ta đi...- Ta...Hiên Viên Nhất Nhất bị Phong Phi Vân bắt lấy cổ tay, cũng có chút bối rối, nói:- Ta...

Ta làm sao cứu ngươi?- Mang kiện kỳ bảo chó má gì đó đi, mang về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vậy thì Lưu Tô Hồng cũng sẽ không ngấp nghé nó nữa.Phong Phi Vân rất kích động nói, nghiến răng nghiến lợi, đối với kiện kỳ bảo kia cực kỳ thống hận, hận không thể lập tức ném nó đi.Hiên Viên Nhất Nhất nhíu mày, nói:- Phàm là bảo vật sẽ gây ra đại loạn, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngược lại có thể bảo thời bảo quản giúp, kiện kỳ bảo kia giờ ở nơi nào?- Ngay ở bên trong Thiên quốc, hiện giờ ta sẽ mang ngươi đi lấy.Phong Phi Vân tế ra một tòa Kim Phật cao 99 mét, sau đó mở ra thông đạo Thiên quốc, hướng Hiên Viên Nhất Nhất làm một tư thế xin mời.Diêu Cát đứng ở một bên cực kỳ hiểu rõ o Phong Phi Vân, thẳng đến khi Phong Phi Vân mở ra thông đạo Thiên quốc nàng mới xem như đã hiểu rõ Phong Phi Vân đến cùng muốn làm gì, trong lòng cười thầm không thôi.Hiên Viên Nhất Nhất dung nhan thanh lệ, khí chất tuyệt trần, không ai có khí chất Thánh nữ hơn nàng cả.Nàng đối với "Thiên quốc" mà cao tăng Phật môn lập ra trong truyền thuyết cũng rất tò mò, lập tức bước ra, tiến nhập Thiên quốc thông đạo, biến mất trong Cảnh Chủ Phủ.Sau một khắc, Phong Phi Vân, Tuyết Lang, Diêu Cát cũng đều xuất hiện bên trong Thiên quốc.Dưới chân là một mảnh hải dương mênh mông, sóng cả mãnh liệt; thiên mạc trên đỉnh đầu, có vầng sáng như liệt nhật do Phật Xá Lợi phát ra.Gió biển thổi phật, mang theo vị mặn nhàn nhạt .Nàng hít một hơi thật sâu, đôi mắt dễ thương chậm rãi nhắm lại, lông mi chỉnh tề mà nồng đậm, nói:- Yên tĩnh, tường hòa, không hổ là một phương Tịnh thổ, một tòa Thiên quốc, nhưng vì sao nơi tường hòa như vậy lại có một đám khắc nghiệt truyền ra thế?Hai con ngươi nàng bỗng nhiên mở ra, thập phần không linh, nhưng ánh mắt lại sắc bén dị thường, nhìn thẳng Phong Phi Vân ở dị thường, chằm chằm vào đôi mắt màu đỏ nhạt kia của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân ôm hai tay, lộ ra rất nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tiên nhan tuyệt lệ trước mặt, cười nói:- Linh giác của Thánh nữ đại nhân quả nhiên lợi hại, khiến người bội phục ah, ta cũng đã che dấu rất tốt rồi, nhưng vẫn bị ngươi phát hiện.- Ta không rõ, ngươi đến cùng vì sao lại làm vậy, ngươi thật là kỳ quái, nếu ngươi thật sự muốn đối phó ta, lúc ở Cửu Uyên Tiên Thành ta bị thương chẳng phải thích hợp hơn sao?Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra rất bình tĩnh, ngọc nhan óng ánh, vô hạ vô cấu, tóc dài đen nhánh theo gió mà bay, như là một cây sợi thô ôn nhu vậy.- Lúc này khác, lúc kia khác.Phong Phi Vân dừng một chút, nói:- Nói thực ra, ta thật sự không muốn làm khó Thánh nữ đại nhân, ta cũng là bất đắc dĩ a, kỳ thật, ta chỉ là muốn mời Thánh nữ đại nhân ở lại trong Thiên quốc một thời gian ngắn thôi.- Ngươi muốn giam giữ ta?Hiên Viên Nhất Nhất hơi nhíu mày lại.Phong Phi Vân cười nói:- Không phải giam, là mời Thánh nữ đại nhân làm khách ở Thiên quốc, chẳng qua thời gian hơi lâu một chút thôi.- Vậy nếu ta không muốn thì sao?Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng cũng không phải một người nguyện ý bị người uy hiếp.- Vậy thì. . .

Thật sự là có chút tổn thương hòa khí rồi.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, khí thế trên người trở nên lợi hại, chậm rãi vươn tay ra, trên chưởng ấn Phật quang sáng quắc, đan vào thành đường vân một tòa thế giới, như đỡ lấy một mảnh hoàn vũ vậy.-------Chương 1558: Gậy ông đập lưng ông- Càn Khôn Chưởng Ấn!Cánh tay Phong Phi Vân vung lên, Phật ấn trấn ấp xuống Hiên Viên Nhất Nhất, như đánh ra một mảnh thế giới màu vàng.Phản ứng của Hiên Viên Nhất Nhất cũng không hề chậm hơn Phong Phi Vân, ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay chịu tải một mảnh kiếm ý thế giới, cùng mảnh Phật hiệu thế giới kia tranh chấp đấu, khiến phiến hải vực này trở nên sôi trào cả lên.Bành.Bành.. . .Phật quang cùng kiếm ý tấn công, phát ra thanh âm kim loại va chạm, khiến một ít Linh thú Phật tu và đệ tử Ngự Thú Trai bên trong Thiên quốc đều ị kinh động, cảm giác được một cổ khí tức cường hoành như thần linh đang chấn động kịch liệt, khiến nhân tâm đều bị chấn nhiếp.- Phong Phi Vân, ngươi đây là ý gì, chẳng lẽ chúng ta không làm địch nhân không được sao?Hiên Viên Nhất Nhất dáng người cao gầy, bạch y vô trần, trong nội tâm không chút tạp niệm, chỉ có đạo đạo kiếm khí bạch sắc lượn lờ chung quanh thân thể nàng.- Chỉ cần Thánh nữ đại nhân đáp ứng tạm ở lại trong Thiên quốc ba tháng, ta cảm thấy chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu.Sau lưng Phong Phi Vân lộ ra một vạn đầu linh thú chiến hồn, khiến cả phiến hải vực này đều chật ních, chiến thú thân thể khổng lồ, khí tức hùng hậu, chiến ý cuộn trào, sát khí lạnh thấu xương.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:- Ngươi không giam được ta.Cổ kiếm trên lưng nàng bay ra, như một đạo lưu tinh, hoạch xuất một đường vòng cung xinh đẹp, khiến hư không nứt ra một khe hở.Thân ảnh của nàng mỹ huyễn, động tác ưu nhã, chân đạp hư không, vừa sải bước ra, liền xuất hiện ở ngay bên ngoài mấy ngàn trượng, đây là truyền thừa nàng có được từ Bạch Nhạn Thánh Tổ, tên là "Thiên Nhai Đạo". .Một bước một gang tấc, một bước một thiên nhai.Tốc độ của nàng nhanh đến mức tận cùng, đứng ở trên chỗ hư không vỡ ra, duyên dáng yêu kiều, muốn xuyên phá hư không, rời khỏi Thiên quốc.Hiên Viên Nhất Nhất có "Thiên Nhai Đạo", Phong Phi Vân cũng có "Luân Hồi Tật Tốc", cũng không hề chậm hơn nàng.Oanh.Phong Phi Vân trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Hiên Viên Nhất Nhất, lực lượng toàn thân đều tụ tập trên hai tay, đánh xuống dướiĐây là lực lượng của một vạn vị tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng.Hiên Viên Nhất Nhất cũng cảm nhận được cổ cực lực bàng bạc kia, ngón tay niết động kiếm quyết, thanh cổ kiếm kia như một đầu Thiên Hà, trảm phá chưởng phong của Phong Phi Vân, một đạo kiếm khí bức thẳng đến trước mặt Phong Phi Vân.Lực lượng ngay cả Vũ Hóa Hiền Giả cũng không đỡ nổi lại bị nàng một kiếm phá vỡ.Trong lòng Phong Phi Vân cũng rất giật mình, Thủy Nguyệt Thánh nữ này thật cường đại.- Thiên Tủy Binh Đảm.Phong Phi Vân gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ ra một cây chiến kích dài đến ba trượng, đánh ra chiến khí sắc bén, đỡ lấy một kiếm kia của Hiên Viên Nhất Nhất.Bành.Biển cả thiếu chút nữa đã bị cổ khí lãng này phân thành hai nửa, hai người đồng thời lui về phía sau, kéo ra khoảng cách hơn mười dặm, vô số sóng nước quay cuồng tung tóe.Trên người Hiên Viên Nhất Nhất không dính một giọt nước, lộ ra phong khinh vân đạm, quần áo nhẹ múa, trong mắt đẹp mang theo vài phần tán thưởng, đã thật lâu không ở trong cùng thế hệ thấy được loại thiên kiêu cấp bậc như Phong Phi Vân rồi.- Thủy Nguyệt Thánh nữ cũng không gì hơn cái này.Phong Phi Vân xoa xoa nước đọng trên mặt, trên tóc dài bọt nước nhỏ giọt, trong lòng lại không được nhẹ nhàng như vậy, từ trên người Hiên Viên Nhất Nhất hắn cảm thấy một cổ áp lực, đây là cảm giác mà những thiên kiêu trước kia chưa bao giờ mang đến cho hắn.Chiến ý trên người hắn không ngừng kéo lên, giống như một vòng mặt trời mới mọc đang từ từ bay lên.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Công pháp của ngươi rất đặc biệt, thiên tư cũng rất cao, nếu ta không đột phá đến cảnh giới Niết Bàn đệ thất trọng, ngươi có lẽ thực sự có thực lực đánh với ta một trận, bất quá, dùng thực lực ngươi bây giờ không thể nào ngăn được ta.- Ngươi đột phá Niết Bàn đệ thất trọng rồi sao?Phong Phi Vân nói.Phải biết rằng Niết Bàn đệ thất trọng cũng đã là cảnh giới cực kỳ khó lường, những Thánh Linh cổ xưa trong truyền thuyết, chỉ có số ít người lúc tuổi trẻ đạt đến được cảnh giới này thôi.Hiên Viên Nhất Nhất còn rất trẻ tuổi, dĩ nhiên đã đạt đến cảnh giới này, quả thật khiến người cảm thấy kinh ngạc.- Ở trong Cửu Uyên Tiên Thành đã hoàn thành Niết Bàn lần thứ bảy, lúc ấy còn phải đa tạ ngươi hộ pháp giúp ta.Hiên Viên Nhất Nhất thản nhiên nói.- Cho dù Niết Bàn đệ thất trọng thì đã sao, nếu ta muốn lưu ngươi lại thì ngươi không thể nào rời đi được, Hải Thần Vệ!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, đánh ra một quả Giới Linh Thạch, bên trong bay ra một lão thi toàn thân đều bọc lấy áo choàng màu đen, trên người tản mát ra thi khí đầm đặc, trên đầu mang theo mũ rộng vành màu đen, có giọt giọt thi thủy từ bên trong áo đen nhỏ xuống.Trong miệng của nó phát ra một tiếng thét dài, Tà Khí Lẫm Nhiên, phát động công kích tới Hiên Viên Nhất Nhất.Bành.Thủ trảo của Hải Thần Vệ đánh lên trên mũi cổ kiếm, một cổ đại lực xuyên thấu qua mũi kiếm truyền lại ra ngoài, đánh cho Hiên Viên Nhất Nhất bay về phía sau, thân thể tựa như một tầng lụa mỏng, không ngừng lui về phía sau trên mặt biển.Hải Thần Vệ thật giống như có được lực lượng vô cùng vô tận, một dậm chân cũng đóng băng trọn cả hải vực, một cổ hàn khí trùng kích về phía Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất không hề lui về phía sau, thân thể đứng lại, cổ tuyết nhỏ nhắn, ngực ngọc cao thẳng, eo lưng mảnh khảnh vòng lấy đường cong mê người, cánh tay ngọc mảnh khảnh đánh ra "Tâm ngự kiếm, kiếm mhư Nguyệt.

"Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt từ trên thân cổ kiếm bắn ra, mang theo một cổ hủy diệt lực vô kiên bất tồi .PHỐC.Một cánh tay của Hải Thần Vệ bị chém rụng, rơi xuống trên mặt biển, cổ tà khí kia khiến sông băng phạm vi mấy trăm dặm đều trở nên đen kịt.Nàng đứng trên sông băng, chân đạp vân yên, thu hồi cổ kiếm, nói:- Một kiếm vừa rồi ta vốn có thể triệt để phá hủy Hải Thần Vệ của ngươi.Phong Phi Vân dừng ở nàng, sau đó cười cười, nói:- 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 quả nhiên lợi hại.Phong Phi Vân tay niết ấn ký Đại Khôi Lỗi Thuật, đánh ra một đạo ô quang, khiến cánh tay Hải Thần Vệ lần nữa tổ hợp lại, sau đó thu nó vào trong Giới Linh Thạch.- Ngươi nhận thua?Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Muốn ta nhận thua, chỉ bằng thực lực mà ngươi biểu hiện ra hiện giờ vẫn còn chưa đủ.Phong Phi Vân lấy ra Long Lân Phượng Bì Y, sau đó mặc lên người, chiến y gia thân, lực lượng trên người hắn đang không ngừng kéo lên, có Long khí, Phượng khí, Phật khí, Đạo khí, bốn loại lực lượng vờn quanh thân thể.Ầm ầm.Khí thế trên người Phong Phi Vân liên tiếp kéo lên, tuy rằng lực lượng chính thức của Long Lân Phượng Bì Y vẫn chưa thức tỉnh, hắn hiện giờ chỉ nhận được một đám khí tức trên chiến y, nhưng lực lượng tăng phúc vẫn không thể coi thường.Ít nhất về mặt khí thế đã không hề yếu hơn Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất cũng trở nên nghiêm túc, cảm nhận được cổ lực lượng trên người Phong Phi Vân, quả thực còn khủng bố hơn cả Vũ Hóa Hiền Giả.-------Chương 1559: Tối cường giao phong (1)Da thịt của nàng tinh khiết, xếp bằng trên hư không, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một cổ khí tức hoàn toàn bất đồng với Phong Phi Vân hiện ra trên người nàng, đó là một loại yên lặng, bình thản chi khí.Oanh.Trên cánh tay Phong Phi Vân hiện lên từng đạo thú vân, sinh trưởng ra một tia thần vũ xích hỏa, hỏa diễm thiêu đốt, như một tòa núi cao bốc lên lên hỏa diễm đè ép về phía Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất vẫn nhắm lấy hai mắt, áo trắng trên người bồng bềnh, duỗi ra một ngón tay ngọc điểm tới Phượng Hoàng Trảo Ấn.Cổ kiếm trên lưng nàng cũng theo đó bay ra, cơ hồ như đồng bộ với ngón tay nàng.Bành.Vô số hỏa diễm nổ tung, hóa thành ngàn vạn hỏa vũ, xông tới giữa hai người, năng lượng mà mỗi một đoàn hỏa diễm mang theo đều cường hoành đến dọa người, rơi vào trên biển, có thể khiến cả một phiến hải vực đều bị bốc khô.Những sinh linh bên trong Thiên quốc đều bị cổ khí tức này chấn nhiếp, trở nên nôn nóng bất an, chuyển ánh mắt về phía nam, có thể cảm nhận được Nam Hải cách đây mấy trăm dặm khẳng định đang phát sinh chiến đấu kinh thiên động địa nào đó.Hiên Viên Nhất Nhất như là một gốc U Lan cắm rễ trên hư không, ngọc thân thể bất động, tâm tư trầm ngưng, ngón tay giống như bạch ngọc tạo thành, mỗi một nháy mắt đều đâm ra mấy trăm đạo kiếm ba, một cổ kiếm ý tràn ngập trong toàn bộ thiên địa.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng Bì Y, căn bản không sợ những kiếm khí có thể trảm thánh hiền kia, trên bàn tay đánh ra từng đạo thần thông khủng bố .- Phượng Hoàng Liệt Thiên.- Càn Khôn Thế Giới- Phượng Hoàng Nghiệt Hỏa.- Phật Hiệu Vô Biên.. . ....Cùng lúc đó, Thiên Tủy Binh Đảm cũng hóa thành vô số tiểu kiếm, tựa như từng khỏa lưu tinh tán toái, va cham với "Tâm Kiếm Vực" mà Hiên Viên Nhất Nhất khởi động.- Nhất niệm phong khởi, nhất niệm sinh diệt, nhất niệm luân hồiHiên Viên Nhất Nhất bỗng nhiên đứng lên, thon dài xinh đẹp, đứng ở ven biển, nắm cổ kiếm bay trên hư không thân trên tuôn ra một cổ kiếm ý vô cùng, một kiếm bổ ra ngoài.Kiếm khí một kiếm này không phải chuyện đùa, tựa như rút sạch khí của trọn cả vũ nội, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng bị một kiếm này của nàng hủy diệt.Phong Phi Vân vội vàng bay ngược, hai tay như Đại Bằng giương cánh, Ngũ Tọa Vực toàn bộ bộc phát ra, hắn mà biểu hiện cường đại nhất phải kể tới "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực", "Vạn Thú Chiến Vực", "Kim Tằm Phật Vực" .Ba tòa vực này mỗi khi triển khai một tòa đều như triển khai thế giới hoàn toàn bất đồng vậy.Về phần "Đại Diễn Vực" và "Thánh Vực", một cái chính là vực vô hình vô chất, một cái là vực tồn tại trong thân thể Phong Phi Vân, ngược lại không có khí thế cường đại bao nhiêu, chỉ để lộ ra một cổ khí tức như có như không.Ầm ầm.Hiên Viên Nhất Nhất một kiếm này đã triển khai kiếm ý "Nhất niệm sinh diệt", đủ để quét ngang những Vũ Hóa Hiền Giả kia, trảm phá cả "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực", "Vạn Thú Chiến Vực", "Kim Tằm Phật Vực", cổ kiếm xuyên thấu "Đại Diễn vực", trực tiếp đâm vào trái tim Phong Phi Vân.Tốc độ của Hiên Viên Nhất Nhất cũng không biết đạt đến mức nào, ở bên ngoài hơn mười dặm trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân.Trong thân thể nàng lao ra từng đạo lưu quang màu trắng, ngăn cản lượng lực từ vực mà Phong Phi Vân phóng xuất ra, cầm trong tay trường kiếm, mũi kiếm chỉ về phía thân thê hắn.Động tác nhìn như chậm chạp đến cực hạn, nhưng lại khiến người không cách nào né tránh được.Trên người Phong Phi Vân tuy rằng mặc Long Lân Phượng Bì Y, nhưng kiếm trong tay Hiên Viên Nhất Nhất cũng không phải phàm phẩm, cách Long Lân Phượng Bì, đâm cổ kiếm vào trong thân thể Phong Phi Vân.Ngực Phong Phi Vân truyền đến một tia cảm giác đau đớn, nhưng tâm thần vẫn tỉnh táo như trước, ánh mắt của hắn cách mắt Hiên Viên Nhất Nhất nửa mét, có thể rõ ràng từng sợi lông mi, trong con mắt xinh đẹp của nàng còn có cái bóng của hắn, lại rõ ràng như vậy.Hắn không chút kinh hoảng, trong thân thể Thánh Linh chi khí ngưng tụ, mang theo một cổ uy thế mênh mông cuồn cuộn, ngưng tụ trên ngón tay, điểm về phía ngực Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân điều động chính là Thánh Linh chi khí, một khi trảm phá tâm của nàng, đủ để diệt đạo của nàng.Cho dù chết, cũng phải đồng quy vu tận.XÍU...

UU!.Cổ kiếm vốn đang không ngừng đẩy vào ngực Phong Phi Vân, bỗng nhiên biến mất, Hiên Viên Nhất Nhất trở tay thu hồi cổ kiếm lại.Ngọc thể linh lung thước tha của nàng lui về sau một bước, chợt liền lại lui ra ngoài ba mươi trượng- Nàng vì sao lại đột nhiên thu tay, chẳng lẽ nàng đã cảm giác được Thánh Linh chi khí trong thân thể ta sao?Ánh mắt Phong Phi Vân trầm ngưng, nhất thời nửa khắc không biết có nên đánh ra Thánh Linh chi khí hay không.Đúng lúc này Hiên Viên Nhất Nhất đã thối lui đến ngoài ba mươi dặm, dùng tu vi của nàng và sự huyền bí của "Thiên Nhai Đạo", lại có khoảng cách xa như vậy, cho dù có chém ra Thánh Linh chi khí thì tỷ lệ làm bị thương hắn cũng rất nhỏ.- Ta có thể đáp ứng ngươi, tạm thời đợi trong Thiên quốc ba tháng, bất quá ngươi phải nói cho ta biết là vì sao?Hiên Viên Nhất Nhất dáng người mênh mông, thanh âm thanh mỹ, trên người chung quy vẫn luôn có một loại cảm giác không ăn nhân gian khói lửa.Xem ra nàng vẫn chưa phát giác ra Thánh Linh chi khí trong thân thể ta.Cũng đúng, có Đại Diễn Vực ngăn cách, cho dù linh giác của nàng có cường đại thế nào đi nữa, đoán chừng cũng rất khó phát giác được khí tức lưu động trong thân thể ta.Phong Phi Vân không chút dấu vết thu ngón tay vào, cười nói:- Nguyên nhân này, ta tạm thời vẫn không thể nói cho ngươi biết được, đợi đến lúc có thể nói, dĩ nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết, lại nói Thánh nữ điện hạ sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý thế?Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ta muốn ngươi cũng đáp ứng ta một điều kiện.- Chỉ cần Thánh nữ điện hạ tạm ở lại Thiên quốc ba tháng, bất luận điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.Phong Phi Vân rất có phong độ thân sĩ cười, nhưng nói ra lại không giống thân sĩ một chút nào:- Kể cả lấy thân báo đáp.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thiên phú của ngươi có lẽ không phải là tồn tại cao cấp nhất trong những người ta từng thấy, nhưng chiến lực của ngươi lại khiến rất nhiều người theo không kịp, nhân tài như ngươi không nên bị mai một.- Ngươi không phải muốn ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đấy chứ?Phong Phi Vân cười nói.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:- Ngươi chỉ cần đáp ứng ta điều kiện này là đủ rồi, về phần muốn ngươi làm gì...

Ngươi bây giờ biết cũng không được gì, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ liên hệ ngươi.- Tốt, ta đáp ứng.Phong Phi Vân cũng rất sảng khoái, nói:- Chính vì nguyên nhân đó nên Thánh nữ điện hạ mới hạ mình thỏa hiệp sao?Hiên Viên Nhất Nhất nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, đôi mắt kia xinh đẹp nói không nên lời, nói:- Chẳng lẽ ngươi quên ta còn thiếu nợ ngươi một nhân tình sao?Phong Phi Vân sờ lên cằm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, nói:- Ta ngược lại đã quên mất chuyện này, Thánh nữ đại nhân thật là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sớm biết vậy thì trận này chúng ta đã không cần đánh rồi.-------Chương 1560: Tối cường giao phong (2)Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ta là cố ý đánh một trận với ngươi, nếu không phải thế, ta sao có thể biết rõ thực lực chân chính của ngươi, ngươi thật sự rất mạnh, bất quá còn chưa mạnh đạt đến hàng ngũ nhân kiệt cao cấp nhất, vừa rồi ta từ đầu đến cuối đều chỉ sử dụng chừng hai thành lực lượng, chừng nào ngươi có thể ngăn cản được ba thành lực lượng của ta, cũng không tính là tiến nhập hàng ngũ nhân kiệt cao cấp nhất Nhân tộc.Nàng vừa rồi cảm giác mình hoàn toàn có thể đánh chết Phong Phi Vân, cho nên mới cân nhắc thực lực Phong Phi Vân chính là "Hai thành lực lượng của nàng" .Nếu nàng biết rõ Thánh Linh chi khí trong thân thể Phong Phi Vân còn chưa đánh ra thì khẳng định đã không cân nhắc như thế rồi.Phong Phi Vân cũng không sao cả, càng bị đánh giá thấp, vậy thì càng có lợi với hắn.Hiên Viên Nhất Nhất sẽ không hạ sát thủ với bất kỳ người nào, tâm quá nhân từ, cho dù tu vị có cao đi nữa cũng không làm được gì, thật giống như nàng giao thủ với hơn mười vị Vũ Hóa Hiền Giả kia của Yêu tộc, dùng thực lực của nàng vốn có thể chém giết mười vị Vũ Hóa Hiền Giả kia, nhưng lại vì nàng không muốn giết người cho nên ngược lại khiến mình trọng thương gần chết.Người khác là liều mạng, mà ngươi lại khắp nơi lưu tánh mạng cho đối phương, vậy thì cho dù tu vị ngươi có cao hơn đối phương, cũng có khả năng bị đối phương giết chết.Có vài lúc, đáng chết thì phải giết.Nữ tử lòng dạ đàn bà như Hiên Viên Nhất Nhất, cho dù tu vị cao hơn Phong Phi Vân một mảng lớn, Phong Phi Vân cũng không cho rằng nàng có uy hiếp gì với mình, bọn người Phi Viện công chúa, Lưu Tô Hồng còn có lực sát thương hơn nàng nhiều.- Ta đây sau này khẳng định sẽ cố gắng, tranh thủ có thể mau chóng đạt tới trình độ ba thành lực lượng của Thánh nữ điện hạ.Trên mặt Phong Phi Vân treo dáng tươi cười.Nói thực ra, Phong Phi Vân thật sự không có bao nhiêu phần nắm chắc có thể lưu Hiên Viên Nhất Nhất lại ở Thiên quốc, dù sao tu vi của nàng thật sự rất cao, hơn nữa nắm giữ lấy "Thiên Nhai Xích", cho dù Phong Phi Vân có ném Thánh Linh Thi Thanh Đồng Cổ Thuyền chi tử ra ngoài cũng chưa hẳn có thể trấn áp được nàng.Nhưng nàng đã tự nguyện lưu lại, vậy thì tự nhiên tất cả đều vui vẻ rồi.- Bên trong Thiên quốc di tích cổ rất nhiều, Phật điện cổ tháp mọc lên san sát như rừng, không biết tại hạ có tư cách mời Thánh nữ điện hạ cùng đi du ngoạn không?Phong Phi Vân giả trang bộ dạng Trư ca, nào có chút bộ dạng như vừa rồi.Quả thực như hóa thân thành một trong những người theo đuổi Thủy Nguyệt Thánh nữ rồi.Hiên Viên Nhất Nhất không chút cho Phong Phi Vân mặt mũi, phong độ tư thái yên lặng, thản nhiên nói:- Cái này thì thôi đi, ta vốn quen một mình một người cảm ngộ Thiên Đạo, muốn ở trong Thiên quốc thanh tu ngộ đạo, không muốn bị người quấy rầy.- Đừng ah, nói thực cho ngươi biết Thánh nữ điện hạ, kỳ thật tại hạ lần này mời ngươi tới Thiên quốc, nguyên nhân chân chính là muốn mời ngươi giúp ta một chuyện.Phong Phi Vân vội vàng ngăn trước người Hiên Viên Nhất Nhất, ngăn trở đường đi của nàngMột màn này nếu là xảy ra trên đường cái, nhất định sẽ bị người ngộ nhận là "thiếu gia quần là áo lượt" nhà nào đó đang đùa giỡn thiếu nữ Vũ Hóa Hiền Giả, vị này "thiếu gia quần là áo lượt" này cũng chỉ thiếu nói ra một câu lời kịch kinh điển, "Tiểu nương tử, chớ đi ah, lại cùng ta vùi đua đi" thôi.Hiên Viên Nhất Nhất dáng người cao gầy, đùi ngọc thon dài, không hề thấp hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, nói:- Nói đi, hi vọng yêu cầu của ngươi hợp lý.Kỳ thật từ sau khi đi tới Thiên quốc, hảo cảm của Hiên Viên Nhất Nhất đối với Phong Phi Vân cũng đã thấp xuống rất nhiều, thậm chí còn có chút phản cảm.Vị bán yêu này thật sự quá hoa tâm rồi, vốn đây là nơi Phật môn thanh tịnh, không ngờ lại trở thành nơi tàng kiều nạp mỹ của hắn.Nếu Phật Tằm Tử tiền bối biết rõ Thiên quốc biến thành bộ dáng như hiện giờ, không biết lão nhân gia ông ta có thể sẽ bị tức chết hay không nữa.Thần niệm Hiên Viên Nhất Nhất rất cường đại, đã sớm dò xét ra nơi khác, dò xét được đều là nữ tử, cái này khiến đánh giá của nàng về nhân phẩm Phong Phi Vân lại thấp không ít, cho rằng những nữ tử Ngự Thú Trai này đều là tình nhân mà Phong Phi Vân giấu ở bên trong Thiên quốc.Vốn là trêu chọc Tô Tử, lại thông đồng với Lưu Tô Hồng, tên bán yêu này thực quá khốn kiếp.Phong Phi Vân lại không biết trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất đang nghĩ gì, mà nghiêm nghị nói:- Thiên quốc hiện giờ đang từ cao cấp Bí Cảnh chuyển hóa thành Tiểu Thiên Thế Giới, một khi hoàn thành chuyển hóa, sẽ tự thành thế giới, ta muốn mời Thánh nữ điện hạ giúp ta giúp một tay, thôi động tiến trình Thiên quốc chuyển hóa thành Tiểu Thiên Thế Giới.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?- Đi cùng ta.Phong Phi Vân hóa thành một đạo lưu quang, thoáng qua liền biến mất ở phía chân trời, sau một khắc đã xuất hiện ở một phiến hải vực khác bên ngoài trăm vạn dặm, phiến hải vực này thập phần bình tĩnh, trong không khí tràn đầy lực lượng giam cầm, nước biển lưu động đến nơi đây liền tự động chảy về, ở trên mặt biển đã tạo thành một vòng xoáy cự đại, nối thẳng đáy biển.Mà phía trên phiến hải vực này lại lơ lững một khối thiên thạch lớn chừng mấy ngàn thước.Khối thiên thạch này hoàn toàn do "Vẫn Thiên Linh Thạch" cấu thành, phóng xuất ra lực áp chế mãnh liệt, dùng tu vị của Phong Phi Vân cũng không cách nào đi gần thiên thạch trăm mét.- Ta muốn phóng khối Vẫn Thiên Linh Thạch này tới địa tâm, khiến nó trở thành thế giới chi tâm của Thiên quốc, thôi động tiến trình Thiên quốc diễn biến thành Tiểu Thiên Thế Giới.Phong Phi Vân hào hứng bừng bừng nói.Cái này giống như Hồng Diệp tinh vậy, bên trong Hồng Diệp tinh cũng có một khối Vẫn Thiên Linh Thạch khổng lồ, cho nên lực áp chế của Hồng Diệp tinh cũng cực kỳ cường đại, khiến Hồng Diệp tinh trở nên tựa như một tòa tu luyện thánh địa.Phong Phi Vân cũng muốn khiến Thiên quốc thành tu luyện thánh địa giống Hồng Diệp tinh, như vậy tu sĩ tiến vào bên trong Thiên quốc, tốc độ tu luyện sẽ trở nên nhanh hơn, trở thành Phật môn thánh địa xứng với tên gọiPhong Phi Vân cảm thấy nếu mình đã đạt được truyền thừa của Phật Tằm Tử tiền bối, vậy thì coi như mình không thích tu phật, cũng nhất định phải làm cho tốt việc này, kiến tạo cho Phật tu ở đây một hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.Bên trong Cảnh Chủ Phủ xây dựng lên một tòa tế đàn cao lớn, được mở ra từ trong dãy núi, còn cao hơn cả núi, do vô số cỗ yêu thi và linh thạch xây thành, nhưng lại giội lấy tầng tầng Vũ Hóa huyết dịch, mang theo một cổ khí tức kinh khủng, khiến cho tất cả đạo tắc Hồng Diệp tinh đều tụ tập tới tế đàn.Dùng nhân lực và tài lực của Cảnh Chủ Phủ cũng phải hao tốn nửa tháng mới dựng xong.Theo như lời một vị người hầu trong Cảnh Chủ Phủ thì tòa tế đàn này chính là vì hai vị quận chúa mà dựng lên, muốn dùng bí pháp cổ xưa nào đó để tăng lên tu vị cho hai vị quận chúa.-------Chương 1561: Thiên quốc thật sự rất thuần khiết (1)Đây là một loại lực lượng cùng loại với Tín Ngưỡng, bất quá không phải là lấy được từ trong hương khói chúng sinh, mà là dùng phương thức tế tự từ chỗ thần minh cổ xưa mượn lấy, quán đỉnh cho hai vị quận chúa.Trong khoảng thời gian này Lưu Tô Tử và Lưu Tô Hồng cũng đều bận rộn chuyện này, rất khó gặp được bóng dáng các nàng.Lão nhân hai mạch cũng đều như kỳ tích không tìm đến Phong Phi Vân gây phiền toái, mà Phong Phi Vân thì có nhiều thời gian hơn để tiến vào trong Thiên quốc, cùng Thủy Nguyệt Thánh nữ triệt đế tế luyện Vẫn Thiên Linh Thạch thành thế giới chi tâm.Đây là một công trình không hề kém hơn tòa tế đàn kia của Cảnh Chủ Phủ, chỉ dựa vào Phong Phi Vân và Thủy Nguyệt Thánh nữ không biết cần đến năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành, cơ hồ tất cả linh thú Phật tu tu vị đạt tới Niết Bàn Cảnh đều bị điều động đến.- Ca, ngươi xem ta chôn đầu linh mạch này thế nào?Phong Khanh Khanh từ lòng đất chui ra, toàn thân đều là bùn ô, một đôi bàn tay nhỏ bé vốn sạch sẽ cũng trở nên vô cùng bẩn, mà ngay cả mèo con Đạm Đạm màu trắng cũng trở nên xám xịt.Nàng dùng tay xoa xoa khuôn mặt, khiến gương mặt tinh xảo xinh đẹp càng thêm lấm lem.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn về phía lòng đất, lòng đất có một đầu linh mạch dài đạt sáu mười vạn dặm đang chảy xuôi, từ trung tâm Thiên quốc kéo dài về phía Tây Bắc, tốc hành phía chân trời.Phong Phi Vân thu hồi thiên nhãn, cười nói:- Đúng vậy, vất vả ngươi rồi, tiểu Khanh Khanh.- Không khổ cực, một chút cũng không khổ cực, còn cần gì nữa cứ bảo ta làm là được.Phong Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt, óng ánh lưu quang, như hai khỏa ngôi sao chớp động.Nàng rất hưng phấn, cảm thấy rốt cục có chuyện làm rồi, cả ngày chui trong động đất, nàng cũng cảm thấy rất có ý tứ.Toàn bộ bên trong Thiên quốc tổng cộng có hai mươi mốt đầu linh mạch cấp bậc mười vạn dặm, còn có một đầu chủ linh mạch cấp bậc trăm vạn dặm, muốn vùi thế giới chi tâm, tự nhiên phải khiến linh mạch đều tụ tập đến vị trí thế giới chi tâm, sau đó kéo dài về bốn phía, như vậy mới có thể trình độ lớn nhất khiến thế giới càng thêm vững chắc.- Tiếp đến hãy giao cho ta.Phong Phi Vân nói.Dưới sự vận tác của tất cả mọi người bên trong Thiên quốc, tất cả linh mạch đều bị một lần nữa sắp xếp, tập trung, linh khí đều tập trung tới khôi đại lục lớn nhất bên trong Thiên quốc, tạo thành một tòa linh khí qua luân cự đại .Địa mạch dưới lòng đất cũng đều bị Phong Phi Vân tỉ mỉ xếp đặt qua, địa thế cũng đều đã tiến hành một lần nữa bố cục.Thủy Nguyệt Thánh nữ đứng trên trời cao, giống như thiên nữ, nước da óng ánh, người đẹp thanh nhã, nói:- Chuẩn bị xong chưa?- Ta đi lòng đất mở đường.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng Bì Y lên người, hóa thân thành một đầu Phượng Hoàng khổng lồ, cánh chim chín nghìn dặm, đầy người đều là Long Lân, khí tức trên thân cực lớn đến cực hạn, như một đầu Thái Cổ Thần Phượng hàng lâm vậy.Tất cả mọi người bị cổ khí thế này chấn trụ, thật sự quá dọa người rồi.Mà ngay cả Thủy Nguyệt Thánh nữ đã sớm có chuẩn bị sắc mặt cũng ngưng trọng, gọi ra Thiên Nhai Xích, dùng hào quang Thánh Linh thủ hộ bản thân, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên, đây là khí tức mà ngay cả Đại Hiền Giả cũng không có, bán yêu này rõ ràng còn có át chủ bài chưa xuất, nếu hắn ngày đó hóa thân thành Phượng, ta muốn thắng hắn sợ rằng sẽ rất khó.Không biết hắn còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa.Bành.Đầu Phượng Hoàng cực lớn kia một đầu đụng vào lòng đất, khai thiên tích địa, đại địa phạm vi mấy vạn dặm đều vỡ vụn ra, một mảnh địa liệt dài hẹp khủng bố tràn ra, tựa như toàn bộ đại lục đều như bị đụng nát vậy.Trên mặt đất đụng ra một cái hố to phạm vi ngàn dặm, một mực hướng lan xuống địa tâm, trong hố lớn không ngừng bộc phát ra thanh âm "Nổ vang", chấn khiến toàn bộ Thiên quốc đều bất an.Đại khái hai ngày sau, lòng đất nổ bắn ra từng đạo hào quang khí lành, bay thẳng vòm trời.Thủy Nguyệt Thánh nữ cầm trong tay Thiên Nhai Xích, vầng sáng màu trắng trên người nổ bắn ra, toàn bộ quy tắc Thiên Địa đều hội tụ tới nàng, nàng tựa hồ biến thành trung tâm Thiên Địa, ngàn vạn Phật Xá Lợi trên thiên mạc đều đang chuyển động chung quanh nàng, tựa như Chư Thiên Tinh Thần đang lóe lên vậy.Ầm ầm.Cánh tay mảnh khảnh của nàng thai nghén lấy sức mạnh vô cùng to lớn, điều động một tia khí tức "Thiên Nhai Xích", vung đánh xuống dưới, đánh cho vẫn thạch khổng lồ bắn vào trong hầm lớn mà Phong Phi Vân đâm ra, bay thẳng vào địa tâm.Đây là lực lượng của Thánh Linh khí mãnh, dù là chỉ là một tia cũng có lực lượng không gì sánh kịp, cũng chỉ có loại thần binh như Thánh Linh khí mãnh mới có thể rung chuyển được khối thiên thạch.Ầm ầm.Toàn bộ Thiên quốc vào thời khắc này đều run run kịch liệt, phát ra thanh âm rung trời động địa.Nếu lúc này có người đứng ở biên giới Thiên quốc, nhìn ra xa hư không thì sẽ phát hiện, có vô số đê cấp Bí Cảnh, trung cấp Bí Cảnh đang va chạm tới Thiên quốc, giống như bị lực lượng nào đó hấp dẫn, hướng tới gần Thiên quốc, sau đó diễn biến thành một bộ phận của Thiên quốc.Đây là một bức hình ảnh to lớn, như một khỏa Hằng Tinh trong tinh không đang thôn phệ hành tinh và thiên thạch chung quanh vậy.Thiên quốc vốn chỉ có 2100 trăm vạn dặm, một vạn năm qua, cũng chỉ gia tăng lên ba trăm vạn dặm, nhưng ngay khi thế giới chi tâm vừa được chôn xuống thì chiều dài đã gia tăng lên gấp ba, đạt đến sáu ngàn năm trăm vạn dặm.Đây mới chỉ là vừa bắt đầu thôi, Thiên quốc đã có thế giới chi tâm đang không ngừng thôn phệ trung cấp Bí Cảnh và đê cấp Bí Cảnh ở chung quanh, thậm chí là một ít cao cấp Bí Cảnh cũng bị nó đồng hóa, trở thành một bộ phận của bản thân .Qua thêm vài ngày, Thiên quốc lúc nào cũng đang chấn động, có rất nhiều Bí Cảnh hội tụ về phía nó.Đến ngày thứ tư, chiều dài đường kính của Thiên quốc đã vượt qua ức dặm, diện tích hải vực gia tăng lên 58 lần, lục diện tích gia tăng lên bảy mươi sáu lần.Địa vực trở nên càng thêm rộng lớn, bước ra một bước dài về phía diễn biến thành Tiểu Thiên Thế Giới.Diện tích Thiên quốc hiện giờ đã có thể so với lãnh thổ một tòa vực của Diệp Hồng Cảnh rồi.Nếu để cho Thiên quốc tự hành diễn biến, muốn diễn biến đến một bước như hiện giờ, sợ rằng phải cần đến 50 vạn năm mới được.Phong Phi Vân đứng ở cuối Thiên quốc, nhìn qua hư không mênh mông Hỗn Độn, đại địa dưới chân càng thêm vững chắc hơn trước, tất cả đều là nhờ có thế giới chi tâm.- Vẫn quá mức hoang vu.Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu nói.Hiên Viên Nhất Nhất nhìn phát triển của Thiên quốc, trong nội tâm cũng có một loại vui sướng nói không nên lời, sáng tạo một thế giới, đây là điều lúc trước chỉ nghe qua trong truyền thuyết Thần Thoại, không nghĩ đến có một ngày mình cũng tham gia vào trong hành động vĩ đại này.-------Chương 1562: Thiên quốc thật sự rất thuần khiết (2)Thân thể của nàng uyển chuyển, thanh lệ ôn nhu, lòng có thánh đạo, cốt như chạm ngọc, nói:- Nếu không phải Thiên quốc bị ngươi khiến cho chướng khí mù mịt, ta ngược lại sẽ không để ý lưu lại đây, hao phí tâm huyết suốt đời khiến mảnh đại địa này biến thành Phật môn Tịnh thổ, trở thành tồn tại thần thánh có thể so với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Thái Cổ Thánh Phật Miếu, trở thành thánh địa được tất cả nhân loại triều bái.Trong lòng nàng có một tia kỳ vọng, đây là lời nói phát ra từ nội tâm.Phong Phi Vân càng nghe lời này càng chán ngấy, nhíu mày, nói:- Thánh nữ điện hạ, nói ra lời này ta thật không thích nghe, bên trong Thiên quốc đều là tu sĩ một lòng tìm kiếm Phật đạo, ngươi không thể bởi vì chúng đều là linh thú nên xem thường chúng được, tâm của bọn chúng, còn tinh khiết hơn rất nhiều nhân loại đấy.Phong Phi Vân cho rằng Thủy Nguyệt Thánh nữ chỉ chính là những linh thú Phật tu kia.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:- Ta không phải chỉ chúng, mà là...

Được rồi, coi như ta chưa từng nói qua.Phong Phi Vân rất không vui, nói:- Thiên quốc quả thật chướng khí mù mịt, nhưng lại tuyệt đối sạch sẽ hơn Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân lại không biết, ở trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất đầu sỏ chính là hắn.- Không thể nào.Hiên Viên Nhất Nhất nói.- Được rồi, nếu Thánh nữ điện hạ đã nói vậy, xem ra ta không thể không mang ngươi đi xem vẻ thần thánh và thuần khiết của tu sĩ ở đây một chút rồi.Phong Phi Vân đã rất cố gắng duy trì vẻ tường hòa của Thiên quốc, không muốn thấy thành quả cố gắng của mình lại bị người khác không ủng hộ.Phong Phi Vân mang theo Hiên Viên Nhất Nhất tiến đến một tòa thanh tu chi địa của Ngự Thú Trai, ở đây Phật miếu mọc lên san sát như rừng, hương khói cường thịnh, Phật chung du dương, những đệ tử trẻ tuổi kia đều đang tụng kinh luyện đạo, tràn đầy yên lặng và tường hòa.Phật môn phạm âm kéo dài, kinh văn truyền khắp trong thiên địa.Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, đắc sắt cười nói:- Thánh nữ điện hạ, cảm thấy Thiên quốc chướng khí mù mịt, ta sao lại không nhìn ra ở đâu chướng khí mù mịt thế?Đúng lúc này, bên trong Phật miếu có một nữ tử trẻ tuổi mặc Phật y trắng đi ra, tiên nhan thánh khiết, sau lưng hiện ra một vòng Phật hoàn, cặp môi đỏ mọng răng trắng, mỹ diệu nói không nên lời.Nàng từ trong Phật miếu đi ra, hai con ngươi mê ly, hóa thành một hồi làn gió thơm trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Phong Phi Vân, nước mắt chảy ròng, một đôi cánh tay ngọc ôm lấy cổ Phong Phi Vân, khóc lóc kể lể nói:- Đại Phong hỗn đãn, trong Thiên quốc không thú vị chút nào cả, ngươi cũng không đến thăm ta, lâu ngày mới trở về một lần...Phong Phi Vân nhẹ nhàng vỗ vai thơm của nàng, nói:- Nạp Lan, người tu phật lòng nên thành tĩnh.- Ta không muốn tu phật đâu, không tĩnh nổi, nếu không chúng ta kết hôn đi, sinh một tiểu tử mập mạp, về sau ngươi không ở đây ta sẽ chơi với nó, rất có ý tứ a!Nạp Lan Tuyết Tiên nháy nháy con mắt, cặp môi đỏ mọng óng ánh, thân thể mềm mại ma sát trong ngực Phong Phi Vân.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở cách đó không xa, thở dài một tiếng, có chút xoay người, trực tiếp rời đi.- Nạp Lan, chuyện sinh con chúng ta bàn sau đi, sau lại lại bàn...Phong Phi Vân cũng không ngờ tới lại gặp chuyện như vậy, vội vàng bỏ chạy, đuổi theo Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Thánh nữ điện hạ, ngươi trước chờ một chút, nghe ta giải thích, vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn, Nạp Lan là em gái ruột thanh mai trúc mã của ta, quan hệ của chúng ta rất thuần khiết, cũng không phải như ngươi nghĩ đâu.Phong Phi Vân gọi nàng lại.Hiên Viên Nhất Nhất nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nói- Tịnh thổ thánh địa, Phật môn nữ tu sĩ, cùng ngươi ấp ấp ôm ôm, đây quả thực là vũ nhục đối với chữ 'Phật', Phật Tằm Tử tiền bối nếu biết rõ việc này, sợ rằng cũng sẽ bị loại người như ngươi tức chết.- Tâm tư của nàng còn chưa lớn lên, từ nhỏ đã tùy hứng, ngươi cũng nên cho nàng một chút thời gian rèn luyện tâm tình, việc này chúng ta tạm thời không nói đến nữa, chúng ta đi một chỗ khác, lần này ta cam đoan nơi này khẳng định thần thánh trang nghiêm.Phong Phi Vân mang theo Hiên Viên Nhất Nhất đi tới một tòa tiên sơn, tả kính tiên sơn có một cái sơn cốc, bên trong có từng tòa Phật cung tường đỏ lục ngói, còn có một ít Phật tháp cao ngất che trời.Ở đây Thúy Trúc mọc lên san sát như rừng, lá trúc bích lục như Phỉ Thúy, trong rừng có một góc giác mái cong vểnh lên đi, có từng tòa lánh đời thần miếu.Nguyên một đám Phật âm linh động từ bên trong Phật cư ẩn trong rừng trúc truyền ra, mang đến cho người một loại cảm giác yên tĩnh và tường hòa, như có một Phật Đà ẩn cư ở chỗ này, khiến nhân tâm sinh hướng tới.Những đệ tử Ngự Thú Trai đều xếp bằng trên tảng đá, tu tập Phật hiệu, mặc dù là Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất đến đến, cũng không kinh động các nàng.Các nàng cũng đều đang tĩnh tâm tìm hiểu, tâm tình yên lặng tới cực điểm.Việc tuyển đồ của Ngự Thú Trai rất nghiêm khắc, tuyệt đại đa số đều là nữ tử lòng yên tĩnh vô trần- Phật tôn của tòa Phật trai này cực kỳ nghiêm khắc, đám đệ tử một lòng hướng Phật, thanh tịnh như nước, tuyệt đối so với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh các ngươi càng giống một phương Tịnh thổ.Trên mặt Phong Phi Vân mang theo vui vẻ, chuyện trò vui vẻ, dọc theo một mảnh rừng trúc, bước vào sâu trong trai đường.Hiên Viên Nhất Nhất cũng nhẹ gật đầu, cảm giác được một bầu không khí tươi mát lịch sự tao nhã, cảm giác mình lúc trước tựa hồ đã hiểu lầm Phong Phi Vân rồi.Một vị nữ tử mặc Phật y màu trắng đi đến, tóc xanh chạm đất, khuôn mặt thanh lệ, người đẹp như liễu, đôi mắt thâm thúy.Da thịt Vu Thanh Họa trắng nõn đến có chút quá phận, trong mắt mang theo một ít mê mang, tựa hồ như đang suy tư gì đó.Từ sau khi một đêm xuân tình với Phong Phi Vân trên Phật tháp, tâm nàng lại càng thêm bất an, bồi hồi giữa "Hồng trần" và "Phật", lộ ra có chút tiều tụy.Nàng như một hồi khói trắng chạy qua, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân thật sâu, nói:- Ta nghĩ thông suốt rồi, ta không thể rơi vào hồng trần, dục vọng chỉ là vân yên thoáng quá, đại đạo không thể hủy, đêm hôm đó, coi như là một hồi mộng xuân, sau khi mộng tỉnh, tâm cũng nên tỉnh.Nói xong lời này, nàng trực tiếp rời đi, trốn vào trong Phật tháp, cửa Phật tháp cũng đóng lại.Từ đó về sau, cửa Phật tháp cũng không thấy mở ra nữa.Phong Phi Vân sửng sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tòa Phật tháp thần thánh kia, trong lòng có chút đắng chát, tựa hồ có thể hiểu rõ giãy dụa, gút mắc, bất đắc dĩ, hiểu ra trong lòng Vu Thanh Họa .Mình tựa hồ cũng không thật sự cởi nàng mà.- Nàng là ai thế.Hiên Viên Nhất Nhất nói.- Là Phật tôn tòa Phật trai này...

Khục khục, Thánh nữ điện hạ lần này ngươi nhất định phải nghe ta giải thích, quan hệ giữa chúng ta cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ đâu.Phong Phi Vân mặt già đỏ lên, mình nói chuyện tựa hồ không có chút lực lượng nào cả.-------Chương 1563: Thái kiếpĐúng lúc này La Ngọc Nhi từ trong rừng trúc vội vã chạy ra, sau khi chứng kiến Phong Phi Vân khuôn mặt đỏ lên, có chút lo lắng nói:- Thai nhi trong bụng La Phù tỷ tỷ đang động, sinh ra dị tượng, Phong thiếu gia, ngươi...

Ngươi mau đi xem một chút đi.Phong Phi Vân đã triệt để không thể giải thích cho Hiên Viên Nhất Nhất được nữa, được rồi, hắn cũng thừa nhận Thiên quốc tựa hồ thật sự có chút ít chướng khí mù mịt.- Sao lại đột nhiên sinh ra dị tượng, dẫn ta qua xem thử.Phong Phi Vân và La Ngọc Nhi vội vàng rời đi, lông mày Hiên Viên Nhất Nhất có chút cau lại, trong nội tâm cũng sinh ra hiếu kỳ, đi theo.Lúc Phong Phi Vân đuổi tới lầu các mà Long La Phù ở lại, rất nhiều người đã tụ tập ở đây, Thiên Vu Thần nữ, Diêu Cát, Tuyết Lang, Quý gia hai tỷ muội, Phong Khanh Khanh.Dị tượng sinh ra ở đây rất lớn, chấn nhiếp nhân tâm.Có một đạo cột sáng màu tím từ trên lâu các vọt lên, xuyên phá hư không, thẳng vào đám mây, tựa hồ nư muốn xung phá toàn bộ cao cấp Bí Cảnh.Thảm thực vật chung quanh đều đang điên cuồng sinh trưởng, bịt kín một tầng ánh sáng chói lọi màu tím, óng ánh sáng long lanh, như Tử Ngọc tạo hình.Từng đạo đại đạo thần âm xuyên thẳng qua trên hư không, có vô số quang vũ từ trên trời giáng xuống, trong quang vũ xuyên thẳng lấy lôi đình, thần tính mười phần, như có một vị Lôi Thần hàng lâm mảnh đại địa này vậy.Tất cả mọi người bắt đầu lui về sau, cổ lực lượng này thật sự quá mức khiếp người, hủy diệt và sinh cơ cùng tồn tại, tòa lầu các kia trong nháy mắt liền biến thành tro bụi, mà thực vật chung quanh lại sinh trưởng nhanh hơn.Trong nội tâm Phong Phi Vân rất lo lắng cho Long La Phù, nhiều lần muốn đi qua, nhưng lại đều bị lôi đình bổ trở về.Đây không phải là lôi điện bình thường, có thể diệt nhân đạo- Đây là Thai kiếp mà chỉ khi Thánh Thai xuất thế mới có thể sinh ra, chẳng lẽ có một Thánh Linh tương lai muốn xuất thế sao?Hiên Viên Nhất Nhất tiên con mắt linh động, nhìn xuyên tất cả vô căn cứ, trong nội tâm khiếp sợ dị thường.Thánh Thai chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết thần thoại thời Thái Cổ, ở trên điển tịch cổ xưa mới thấy được ghi lại, trong hiện thực không thể gặp.Mao Ô Quy nhảy xuống, ánh mắt lẫm lẫm, kích động dị thường, nói- Đây không phải Thánh Thai, là Thần thai, Thánh Thai chỉ cần trải qua một lần Thai kiếp là có thể xuất thế, nhưng thần thai cần trải qua ba lượt Thai kiếp, lúc này mới chỉ là lần Thai kiếp đầu tiên thôi.Vô luận là Thánh Thai hay là Thần thai đều sẽ khó tồn tại, sẽ bị trời ghét, lúc nó còn ở thai nhi Thượng Thiên đã nghĩ cách muốn gạt bỏ, không thể để cho yêu nghiệt bực này xuất thế.Ầm ầm.Lôi điện càng thêm kinh khủng đánh xuống dưới, chừng trên trăm đạo, điện quang như đao, trảm phá đại địa trời xanh.Phong Phi Vân rất lo lắng, không biết Long La Phù giờ phút này thế nào rồi.Mao Ô Quy vô cùng đau đớn, nói:- Cháu nuôi ta vẫn chỉ là một thai nhi, còn chưa uẩn dục ra thần trí đã gặp phải kiếp nạn như thế, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài, ô hô ai tai.- Vậy thì phải xem trời xanh có bổn sự đó không đã.Phong Phi Vân trực tiếp bay lên trên trời xanh, sát nhập trong kiếp vân, xuyên thẳng qua giữa lôi điện.- Đây là Thiên Phạt kiếp lực, ngoại nhân nếu hỗ trợ, sẽ thừa nhận gấp kiếp lực 10 lần, đủ khiến ngươi thần hồn câu diệt rồi.Hiên Viên Nhất Nhất không nghĩ đến Phong Phi Vân lại xúc động như thế, tế ra một thanh cổ kiếm, muốn đánh Phong Phi Vân trở về.- Không quản được nhiều vậy rồi, gấp 10 lần thì gấp 10 lần a.Tốc độ Phong Phi Vân cực nhanh, thi triển ra Đại Diễn Thuật, vặn vẹo không gian, thân thể lướt qua bên cạnh cổ kiếm của Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân tư thế oai hùng trác tuyệt, dựng trên đám mây, trên người bộc phát ra một cổ hạo nhiên thần lực, Phật mang vạn trượng từ trong thân thể lao ra, thủ hộ lấy bản thân, làn da bịt kín một tầng vàng rực.BA~.Hơn mười đạo lôi điện oanh kích lên người hắn, tựa như một tòa lôi hải bao vây lấy hắn, hủy diệt lực khiến nhân tâm phải rung độngTrong đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất tràn đầy vẻ phức tạp, rất khó hiểu nhìn chằm chằm vào bán yêu, không nghĩ đến gia hỏa bất cần đời này cũng có lúc xả thân làm người, đây là một loại tình cảm sâu đậm thật vĩ đại, người bình thường rất khó làm được.Đối mặt với lôi kiếp đáng sợ như thế, ngay cả nàng cũng thập phần kiêng kị, không dám lên trước, nhưng Phong Phi Vân xông tới, dùng thân đón kiếp, thấy chết không sờn, khiến người khâm phục.Trận lôi kiếp này giằng co cả buổi, tuyệt đại đa số lôi điện đều bị Phong Phi Vân ngăn lại.Hắn bị đánh đến miệng lớn thổ huyết, trên người da tróc thịt bong, toàn thân đều trở nên cháy đen, giọt giọt máu tươi chảy ra ngoài cơ thể.Từng đạo điện quang vẫn còn lưu động trên làn da cháy đen, như một chuôi đao đang cạo xương, không chỉ có có thể cạo xương, thậm chí còn có thể cạo đến linh hồn người nữa.Sau khi lôi kiếp kết thúc, Phong Phi Vân từ trên trời cao ngã xuống.Bành.Huyết tương trên người hắn cũng đã khô lại, hóa thành một tầng vỏ cứng màu đen bao trùm toàn thân, chỉ có một đôi mắt ở bên trong vỏ cứng lộ ra ngoài, vẫn còn chuyển động để chứng minh lấy hắn vẫn là một người sống.Phong Khanh Khanh và La Ngọc Nhi đều giàn dụa nước mắt, rất là đau lòng.- Đều đã qua rồi, không có chuyện gì đâu.Thanh âm Phong Phi Vân lộ ra rất nhàn nhạt, mang theo vài phần khàn khàn, yết hầu tựa hồ như đã bị lôi kiếp đánh nát vậy.Hắn quay người đi đến mảnh đại địa bị hủy diệt lợi hại nhất kia, cảnh hoàng tàn khắp nơi, đất khô cằn đầy đất, ôm lấy Long La Phù đã bị cháy đen lên.Nàng cũng đã trọng thương, huyết nhục mơ hồ, khó phân biệt dung nhan, bị Phong Phi Vân dùng một tấm áo choàng màu hồng bọc lấy.Tu vị Long La Phù quá thấp, lực lượng Thai kiếp lại quá mạnh mẽ, cho dù Thần thai ngăn cản được cổ lực lượng Thiên Phạt kia nàng cũng khó mà ngăn nổi, một khi nàng chết bên trong Thai kiếp, vậy thì Thần thai mất đi mẫu thế, cũng sẽ chết từ trong trứng nước ngay.May mắn Phong Phi Vân giúp nàng chặn tuyệt đại đa số lực lượng, bằng không thì nàng nhất định đã cùng thai thi bỏ mạng trong lôi kiếp rồi.Sau khi sắp đặt tốt cho Long La Phù, xác định thương thế của nàng sẽ không chuyển biến xấu, Phong Phi Vân lúc này mới lại bắt đầu ho ra máu, một cổ cảm giác suy yếu tập kích đến, thiếu chút nữa đã té trên mặt đất.- Ca...Phong Khanh Khanh muốn đi đỡ hắn.Phong Phi Vân khoát tay nói:0 Không sao, tiểu Khanh Khanh, Diêu Cát, hai người các ngươi giúp ta hộ pháp, ta muốn bế quan ba ngày.Phong Phi Vân lúc này đây quả thật bị thương không nhẹ, chính là bị lực lượng lôi kiếp gây thương tích, nếu không phải hắn tu luyện qua 《 Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp 》 thì khẳng định đã thần hình câu diệt, nhưng hắn lại cho rằng tất cả đều này đều đáng giá, nếu hắn không làm như vậy, Long La Phù và thai nhi trong bụng khẳng định đã bỏ mạng dưới Thiên Phạt kiếp uy rồi.-------Chương 1564: Niết Bàn đệ thất trọng (1)Từ xưa tới nay, nữ tử có thể hoài Thánh Thai không ai không phải là đại thần thông giả, chỉ có Long La Phù là xem như tu vị thấp nhất, vừa mới đạt tới Niết Bàn đệ nhất trọng cảnh thôi.Coi hắn như vậy cảnh giới, muốn ngăn cản thần bào Thai kiếp, nói dễ vậy sao.Bất quá trải qua lôi kiếp tẩy lễ lần này, Phong Phi Vân đối với 《 Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp 》 càng thể ngộ sâu hơn một bậc, thân thể như biến thành một tòa thế giới, một cổ kiếp lực vận chuyển trong thân thể hắn.Phong Phi Vân cảm giác mình thật giống như biến thành một loại Kiếp lực, Thiên Địa vạn đạo đều vận chuyển nơi thân.Vỏ cứng trên người hắn rơi xuống từng khối, phát ra thanh âm rạn nứt, lộ ra làn da trắng muốt, tinh tế tỉ mỉ giống như hài nhi mới sinh vậy, thương thế trong thân thể đang nhanh chóng khỏi hẳn, từng sợi điện quang đều bị hắn thu nạp vào trong cơ thể, vận chuyển trong thân thể, dung hợp đến huyết nhục và trong xương tủy.Bành, bành.Lại có hai khỏa Phượng cốt sinh ra đời, đều ở vào phần lưng của Phong Phi Vân, hào quang thập phần chói mắt, vô cùng, nóng rực.Đây là khối Phượng cốt thứ ba mươi mốt, thứ ba mươi hai .Lực lượng và thể chất Phong Phi Vân đều lần nữa kéo lên, trong mơ hồ đã đụng chạm đến cảnh cửa thiên tài cấp bậc truyền kỳ rồi.- Chẳng lẽ nhân họa đắc phúc, thật sự đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc Truyền Kỳ rồi?Tâm Phong Phi Vân ầm ầm mà động, ở kiếp trước hắn chính là Phượng Hoàng chi chân, cũng chỉ là thể chất cấp bậc Truyền Kỳ mà thôi.Thân thể ở kiếp này vốn yếu hơn kiếp trước rất nhiều, có thể tu luyện tới một bước như hiện giờ quả thật rất gian nan, chẳng lẽ hiện giờ thật sự đạt đến cấp bậc Truyền Kỳ rồi sao?Hắn rốt cuộc không kiềm được kích động trong lòng nữa, định bắt đầu trùng kích thể chất cấp bậc Truyền Kỳ.- Thánh Bồ Quả, Thất Sắc Tuyền, Vũ Hóa Huyết...Phong Phi Vân lấy ra từng linh tài mà mình thu thập được, đều là trân bảo hiếm thấy, đối với trùng kích thể chất cấp bậc Truyền Kỳ rất có trọng dụng.Ngoài ra còn có đại lượng linh thạch bị lấy ra, để cung cấp linh lực cho trùng kích thiên tài cấp bậc Truyền Kỳ.Trùng kích tư chất cấp bậc Truyền Kỳ thật sự là chuyện rất gian nan, hơn nữa tồn tại hung hiểm cực lớn.- Nếu có thể có được Dương Thần Thánh Thai trong tay hai nha đầu Quý gia kia thì tốt rồi, nắm chắc khẳng định sẽ càng lớn, bất quá điều kiện của hai nha đầu này thật sự quá hà khắc, vẫn nên thôi đi.Phong Phi Vân đối với "Dương Thần Thánh Thai" mà Quý gia tỷ muội nắm giữ rất thèm thuồng, đây chính là vô thượng kỳ bảo, đừng nói là hắn, coi như là cảnh chủ Diệp Hồng Cảnh nghe được danh tự Dương Thần Thánh Thai chỉ sợ cũng sẽ điên cuồng ngay."

Thánh Thai" ở đây chỉ cũng không phải huyết nhục thai nhi, mà tu luyện đan điền của mình thành hình thái cùng loại với thai nhi, chính là hài nhi từ đan điền chi khí tụ tập thành, cùng loại với "Bất Tử Nguyên Anh" mà Đạo gia nói đến, được xưng là "Thánh Thai" .Muốn trở thành Thánh Linh trong truyền thuyết, nhất định phải tu luyện đan điền mình thành "Thánh Thai", cho nên chỉ có Thánh Linh mới có thể có được Thánh Thai.Mà "Dương Thần Thánh Thai" lại càng thêm lợi hại, thuần Dương vô Âm, mà ngay cả Cổ chi Thánh Linh cũng rất khó đạt đến một bước này.Có thể nói Phong Phi Vân hiện giờ nếu đạt được "Dương Thần Thánh Thai", lập tức có thể bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc Truyền Kỳ, hơn nữa tu vị sẽ đột nhiên tăng mạnh, gia tăng một mảng lớn, chiến lực không biết sẽ tăng vọt đến trình độ nào nữa.Chỉ tiếc Quý gia tỷ muội thật sự rất cố chấp, Phong Phi Vân phải lấy các nàng mới bằng lòng giao Dương Thần Thánh Thai cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng đã uy bức lợi dụ, nhưng vẫn không thể khiến các nàng nhả ra, khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.- Cho dù không có Dương Thần Thánh Thai, có hai đầu Thâm Uyên linh mạch là Tam Hỏa linh mạch và Huyết Tuyền linh mạch trợ giúp, có lẽ cũng có thể trùng kích đến thể chất cấp bậc Truyền Kỳ rồi.Phong Phi Vân thi triển Đại Diễn Thuật, điều động địa thế, dẫn Tam Hỏa linh mạch tám nghìn dặm trong lòng đất qua, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong lòng đất, khiến cả một mảnh địa đại đều bị hòa tan thành nham tương.Thân thể Phong Phi Vân chui vào bên trong linh mạch.Tam Hỏa linh mạch chính là do ba loại hỏa diễm tụ tập thành, kể cả "Nhất vị nguyên hỏa", "Nhị vị minh hỏa", "Tam vị chân hỏa" .Phong Phi Vân ăn vào Thánh Bồ Quả và hai loại Thất Sắc Tuyền vào, thân thể trở nên óng ánh tươi sáng, từng đạo lực lượng xuyên thẳng qua trong thân thể, có Phật lực, có Thánh quang, có lực lượng Thất Sắc Tuyền, có hỏa diễm lực lượng của Phượng Hoàng.Thân thể của hắn như biến thành một khối Ngũ Thải Thạch, thập phần thần dị, luyện hóa xương ống chân, huyết dịch, bức ra từng chút tạp chất trong thân thể.Oanh.Đột nhiên, hỏa diễm bên trong Tam Hỏa linh mạch trở nên cuồng bạo, hóa thành một tòa qua luân, bắt đầu khởi động vào trong thân thể hắn.Thân thể Phong Phi Vân tuy rằng rất cường đại, nhưng vẫn bị lực lượng Tam Hỏa linh mạch trùng kích đến rách tung toé, căn bản không ngăn được lực lượng của "Tam vị chân hỏa" ."

Tam vị chân hỏa" được xưng là "Hỏa chi quân hỏa", chính là quân vương trong lửa, đủ để nhìn ra lực hủy diệt của hỏa diễm này ra sao.Mà bên trong Tam Hỏa linh mạch lại có pha lấy loại hỏa diễm này.Phong Phi Vân cưỡng ép luyện nhập Tam Hỏa linh mạch vào thân thể để tăng lên thể chất, đây quả thực là hành vi vi phạm thiên lý, là vũ nhục với hỏa chi quân vương, tự nhiên cũngsẽ bị tam vị chân hỏa phản kích.Bành.Huyết mạch Phong Phi Vân không ngừng bị thiêu hủy, thân thể cũng bốc cháy lên, hòa tan huyết nhục, xuyên thẳng xương tủy.Dược lực của Thánh Bồ Quả và Thất Sắc Tuyền đều đang không ngừng chữa trị thân thể Phong Phi Vân, nhưng lại không thể ngăn được lực phá hủy của hỏa diễm.Ba mươi hai khối Phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân bộc phát ra, mỗi một khối đều ẩn chứa không gì sức mạnh to lớn sánh kịp, huy hoàng đại uy, thủ hộ thân thể, chống đỡ lại lực lượng của tam vị chân hỏa.- Huyết Tuyền linh mạch.Một đầu linh mạch khác tuôn ra, như mạch máu đại địa, phiên giang đảo hải, bay thẳng như thân thể Phong Phi Vân, không ngừng dung nhập trong thân thể, trợ hắn khôi phục huyết khí.Lực lượng Tam Hỏa linh mạch đang không ngừng đốt luyện thân thể của hắn, mà lực lượng Huyết Tuyền linh mạch lại đang không ngừng khôi phục thân thể của hắn, kiến tạo thành một loại trạng thái cân đối.Nhưng sự cân bằng này cũng không bảo trì bao lâu liền lần nữa bị đánh phá, mỗi một khối xương của Phong Phi Vân đều bốc cháy lên, linh hồn phảng phất đều như bị hòa tan vậy.Muốn trùng kích thể chất cấp bậc Truyền Kỳ cấp bậc thật sự rất khó khăn, muốn ở Hậu Thiên bước vào cảnh giới này, chỉ có Thánh Linh trong truyền thuyết lúc còn trẻ mới có thể làm được.Nếu hắn không buông tha thì rất có thể sẽ chết đến nỗi ngay cả tro cũng không còn lại.- Không thể buông tha, tuyệt không buông bỏ, Phượng Hoàng bất tử, Niết Bàn tái sinh.-------Chương 1565: Niết Bàn đệ thất trọng (2)Phong Phi Vân ăn vào một quả Niết Bàn Đan, muốn được ăn cả ngã về không, định liều chết tiến hành Niết Bàn lần thứ bảy, dùng Niết Bàn sinh tử chi lực để trùng kích thể chất cấp bậc Truyền Kỳ.Thân thể Phong Phi Vân hoàn toàn bị hai linh mạch bao lấy, tựa như hai đầu Long quấn quanh trên thân thể hắn vậy.Thời gian đang không ngừng trôi qua, không ai biết Phong Phi Vân có phải đã thần hình câu diệt hay không nữa.Cũng không biết đã qua bao lâu, một điểm vầng sáng từ trung tâm linh mạch quấn nhau kia tách ra, một cổ sinh cơ đang không ngừng trở về, như một đầu Phượng Hoàng đang phát triển trong phần sáng kia, phát ra một tiếng kêu to rung trời động địa.Giờ khắc này, toàn bộ sinh linh bên trong Thiên quốc đều bị kinh động, đều có thể nghe được rõ ràng tiếng Phượng Hoàng kêu to kia.Theo một tiếng kêu to vang lên, tựa hồ mảnh Bí Cảnh này cũng trở nên không giống với lúc trước, tất cả quy tắc và linh khí đều hội tụ về phía hắn.Hiên Viên Nhất Nhất đứng trên đỉnh một tòa Phật điện, áo trắng bồng bềnh, tiên tâm mênh mông, như một vòng ánh trăng sáng tỏ không tỳ vết đọng ở trên cung điện.Nàng nhìn đoàn hỏa diễm từ từ bay lên trên trời, nhuộm hồng cả nửa bầu trời, tựa như một vòng mặt trời mới mọc, cùng nàng tranh nhau phát sáng, mang đến cho nàng một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.Đoàn hỏa cầu kia càng lúc càng cường thịnh, có người mơ hồ nhìn thấy một cặp cánh chim cực lớn vỗ trên thiên mạc, chỉ riêng một cây lông vũ cũng dài đến mấy trăm dặm, nhìn không tới điểm cuối.Hỏa diễm thiêu đốt suốt một ngày trên bầu trời mới chậm rãi dập tắt.Phong Phi Vân xếp bằng ở trên đại địa hoang vu, chung quanh một mảnh đất khô cằn, đại địa cơ hồ đều bị đốt thành mặt kính.Da của hắn óng ánh sáng long lanh, so với làn da của nữ tử còn muốn tinh tế tỉ mỉ hơn, tóc dài rủ xuống, trên người lưu động lấy vô số hỏa diễm chi lực, mỗi một đạo hỏa diễm đều có uy lực hòa tan một tòa núi lớn.Hắn giờ phút này giống như hoàn toàn do hỏa diễm hội tụ thành vậy.Khí tức trên thân thập phần thuần túy, cũng cực kỳ khiếp người.Thế giới chung quanh thân thể hắn đều như hóa thành hỏa vực, không ai có thể đến gần, tràn đầy hủy diệt chi lực.Xôn xao.Trong thân thể hắn sáng lên bốn mươi hai điểm hỏa quang, mỗi một điểm hỏa quang đều mang theo uy năng huy hoàng, có thể áp xấu một phương đại địa.Đó là bốn mươi hai khối Phượng cốt.Hấp thu hai tòa Thâm Uyên linh mạch, đột phá đến Niết Bàn đệ thất trọng.Phượng cốt trong thân thể của hắn trực tiếp gia tăng lên mười khối, đạt tới bốn mươi hai khối, trong thân thể tạo thành một cái tuần hoàn, lực lượng không suy kiệt.Tu vị Phong Phi Vân không biết gia tăng lên gấp bao nhiêu lần, nhưng đến cùng có đạt tới thể chất cấp bậc Truyền Kỳ hay không thật ra ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm.Vô luận là thể chất cấp Sử Thi cũng tốt, cấp Truyền Kỳ cũng tốt, kỳ thật đều không có một giới tuyến rõ ràng.Cái này không giống như à tu vị, mỗi lần Niết Bàn liền đại biểu tu vị cao thâm thêm một trọng, thể chất tuy rằng tăng lên một đoạn rất lớn, hơn nữa cảm ngộ đối với thể chất cấp bậc Truyền Kỳ càng sâu, nhưng đến cùng c đạt tới thiên tài cấp bậc Truyền Kỳ hay không lại không phải Phong Phi Vân có thể định đoạt, cái này phải trải qua chiến đấu tẩy lễ, quyết đấu thực lực.Phong Phi Vân bắt đầu thu nạp lực lượng, thu tất cả hỏa diễm tràn ngập trong hư không chung quanh lại vào trong thân thể.Thời gian dần trôi qua, khí tức trên thân hắn đều đã thu liễm vô hình, trở nên càng lúc càng bình thản.- Ca, tu vi của ngươi lại tăng lên.Phong Khanh Khanh ôm mèo con Đạm Đạm, đôi mắt sáng ngời không ngừng nháy lấy, lông mi rung rung.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:- Vận khí tốt.- Sao ngươi tu luyện luôn nhanh như vậy thế?Phong Khanh Khanh lộ ra có chút không vui, cảm giác lại bị bỏ qua một đoạn, cảm giác mình sẽ trở thành con ghẻ kí sinh.Mình đã nhận được truyền thừa của Bạch Cốt Thiên Vương, sao có thể trở thành con ghẻ kí sinh được, không được, tuyệt đối không được.Phong Phi Vân gõ lên cái trán trắng muốt của nàng một phát, cười nói:- Thiên tư của ngươi rất cao, trong thân thể cũng có ma tính rất mạnh, chỉ là ngươi quá lười, cho nên mới bị ta bỏ qua, nếu ngươi cố gắng một chút, nói không chừng tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả ta đấy.- Thật vậy chăng.- Đó là tự nhiên.Con mắt Phong Khanh Khanh đều sáng ngờ, hôn lên mặt Đạm Đạm một cái, sau đó liền chạy đi nhanh như chớp, nói không chừng đã đi bế quan tu luyện rồi.Phong Khanh Khanh cũng giống như Nạp Lan Tuyết Tiên vậy, tựa hồ vĩnh viễn cũng không trưởng thành.Phong Phi Vân rất quan tâm đến an nguy của Long La Phù, trước tiên liền tiến đến xem nàng.Long La Phù còn tốt hơn Phong Phi Vân nghĩ nhiều, hơn nữa trên người nhiều hơn một cổ lực lượng thần kỳ, giơ tay nhấc chân đều thai nghén lấy quy luật Thiên Đạo thần tắc.Khí chất trên người nàng trở nên càng thêm uy nghiêm, Long Hoàng chi khí chiếm giữ trong thân thể nàng, nhìn thấy Phong Phi Vân đi qua, ngón tay tuyết trắng liền điểm ra ngoài, một đạo điện toa từ đầu ngón tay của nàng bay ra.Bá.Kim Tằm Phật Vực tự động bay ra, bao phủ lấy thân thể Phong Phi Vân, ngăn trở lấy lực lượng đạo điện toa kia.Bất quá vẫn có chút ít dòng điện xuyên thấu Kim Tằm Phật Vực, đánh vào trên thân thể Phong Phi Vân, khiến thân thể Phong Phi Vân có chút tê rần.Thật mạnhĐây là cảm giác của Phong Phi Vân giờ phút này.Phải biết rằng dùng cảnh giới Phong Phi Vân hiện giờ, lực phòng ngự của Kim Tằm Phật Vực mạnh mẽ đã không phải lực lượng bình thường có thể công phá, mà đạo điện toa mà Long La Phù điểm ra lại có thể xuyên thấu Kim Tằm Phật Vực, đây là chuyện khiến Phong Phi Vân rất là giật mình.Phong Phi Vân cũng không ngại công kích đột nhiên của nàng, thu hồi Kim Tằm Phật khí, từ từ đi tới, nói:- Lực lượng ngươi vừa sử dụng thật tinh thuần.Long La Phù nhẹ nhàng mà đứng, thân thể càng lúc càng đẫy đà, ngọc ngực cao ngất đến lợi hại, mà ngọc eo thì vẫn không nhô lên bao nhiêu, vẫn nhỏ nhắn như thủy xà, nhìn nhìn ngón tay của mình, nói:- Sau khi vượt qua Thai kiếp lần thứ nhất, ta thật giống như thoát thai hoán cốt vậy, hiện giờ ngay cả bản thân có ít lúc không thể khống chế nổi lực lượng bành trướng trong cơ thể.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói- Đây là biểu hiện bình thường, ở tu đạo giới được xưng là "mẫu bằng tử quý", trong thân thể ngươi hoài chính là Thần thai, Thần thai từ trong bụng mẽ đã tu luyện, thôn phệ thiên chi tinh khí, địa chi linh căn, trong quá trình Thần thai tu luyện cũng sẽ mượn nhờ thân thể của ngươi làm môi giới.- Trong những thiên chi tinh khí, địa chi linh căn này có một bộ phận sẽ trong vô tri vô giác truyền vào thân thể của ngươi, giấu ở sâu trong thân thể ngươi, lúc độ Thai kiếp lần đầu tiên, những thiên chi tinh khí và địa chi linh căn giấu ở sâu trong thân thể ngươi đều bị kích phát ra, đã trở thành lực lượng của ngươi, lực lượng hiện giờ của ngươi đã không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng nữa rồi.-------Chương 1566: Càn khôn chưởng ấn thiên địa (1)Ở tu đạo giới tồn tại hai loại hiện tượng: trong đó một loại tương đối phổ biến, chính là tử bằng mẫu quý, tử bằng phụ quý.Nói cách khác phụ thân hoặc mẫu thân cường đại, hài tử sinh ra về mặt Tiên Thiên đã cường đại hơn hài tử khác, khởi điểm cũng cao hơn hài tử bình thường nhiều.Một loại khác thì tương đối hiếm thấy, được xưng là "Mẫu bằng tử quý" .Cũng chính là thiên tư và tu vị mẫu thân cũng không cường đại lắm, nhưng lại hoài "Thánh Thai", trong tình huống này, "Thánh Thai" sẽ phản hồi mẫu thân, đồng thời khi mình phát triển cũng sẽ khiến mẫu thân cũng trở nên cường đại hơn.Long La Phù hiện giờ gặp phải chính là tình huống này.Cái này đương nhiên là t chuyện tốt, nhưng nếu mẫu thân không khống chế đươc lực lượng đột nhiên bành trướng, vậy thì chuyện tốt cũng sẽ biến thành tai nạn ngay.Phong Phi Vân truyền cho Long La Phù một loại công pháp đỉnh cấp, khiến nàng càng thêm dễ dàng khống chế lực lượng trong cơ thể, sau khi giúp nàng thông hiệu đạo lý công pháp này thì Phong Phi Vân y mới yên tâm rời đi.Phong Phi Vân đối với Dương Thần Thánh Thai vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi tìm Quý gia tỷ muội một lần.Lần này vẫn không có kết quả, các nàng căn bản không lùi bước, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể lần nữa buông tha.- Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầuSau khi Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn thất trọng trong lòng đột nhiên có một loại cảm ngộ khác.Sau khi đạt tới cảnh giới này, Phong Phi Vân rất muốn đi tìm Hiên Viên Nhất Nhất tái chiến một lần, hiện giờ hai người ở cùng cảnh giới, đều là Niết Bàn đệ thất trọng, có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này.Phong Phi Vân rất muốn biết, rốt cuộc là 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》, 《 Kim Tàm Kinh 》 mình tu luyện mạnh, hay là 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 và 《 Thiên Nhai Đạo 》 mà nàng tu luyện mạnh hơn.Nàng có "Chỉ Xích Thiên Nhai Bộ", Phong Phi Vân có "Luân Hồi Tật Tốc" .Lòng của nàng tĩnh kiếm vô địch, Phong Phi Vân cũng có thể kiếp diệt vạn đạo.Phong Phi Vân ở kiếp trước chính là chết dưới 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 của Thủy Nguyệt Đình, bị nàng một kiếm phá vỡ Phượng Hoàng thân, nhưng là nàng ra tay từ sau lưng.Một kiếm ra, không nương tay, long trời lở đất.Phong Phi Vân lúc ấy căn bản không chính thức lĩnh giáo được sự cường đại của loại kiếm quyết này.Trong bất tri bất giác, Phong Phi Vân đi tới một mảnh bờ biển mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại, .Trên biển sinh trăng sáng, hà khí vân chưng úy, nước biển dưới ánh trăng tựa như vẩy cá màu bạc nhẹ nhàng lắc lư dưới gió nhẹ, mang đến cho người một loại mỹ cảm đặc thù.Phong Phi Vân chân đạp sóng biển, như giẫm trên đất bằng, mỗi một bước rơi xuống, trên mặt biển đều sinh ra một đóa hoa sen, chính là Phật khí tinh hoa ở giữa thiên địa cảm giác được lực lượng tinh thuần trong thân thể Phong Phi Vân nên tự động tụ tập qua, biến thành hoa sen.Cũng không biết đã đi trên biển bao nhiêu bước, xa xa nhìn lại trên mặt biển có một hải đảo, ở trên đảo đứng một tiên ảnh bạch y, yên tĩnh như U Lan, lưng cõng cổ kiếm đứng dưới ánh trăng.Nàng thân tư mênh mông, như một vị trích tiên không tỳ vết, lâm phong mà đứng, nói:- Đã biết rõ ngươi sẽ đến.Phong Phi Vân dừng bước lại, bất động trên mặt biển, vằn nước dưới chân rung động hóa thành một Phật ảnh, thánh khiết mà mênh mông:- Ta muốn kiến thức một kiếm mạnh nhất của ngươi.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:- 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》 chú ý chính là dùng tâm ngự kiếm, muốn thi triển một kiếm mạnh nhất, nhất định phải hao phí tất cả tâm lực, một kiếm ra, tâm liền chết.- Một kiếm ra, tâm liền chết.Phong Phi Vân thì thào tự nói.Phong Phi Vân chậm rãi giơ thủ chưởng lên, bàn tay bày biện ra một mảnh Phật hiệu thế giới, Thiên Địa Càn Khôn đều thai nghén lòng bàn tay, núi cao thành lĩnh, hồ nước hóa biển, niết cửu thiên thập địa trong tay.Đây là "Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa", là Đại Thừa Phật hiệu thần thông của bước tằm đồ thứ ba trong 《 Kim Tàm Kinh 》, đã hòa tan 300 vạn loại Phật hiệu biến số, sau đó hội tụ thành một loại chưởng ấn Thiên Địa.Ầm ầm.Tuy rằng còn chưa đạt tới "Hỗn Nguyên", cũng đã chấn động trời xanh.- Nhất niệm sinh diệt.Hiên Viên Nhất Nhất nhắm hai mắt lại, tiên nhan óng ánh, tóc dài lưu ti, cổ kiếm trên lưng bay lên, như một vòng trăng sáng nhô lên cao, ánh trắng cả một mảnh biển cả.Càn Khôn thế giới tan vỡ, Minh Nguyệt nghiền nát.Thiên Địa khôi phục lại bình tĩnh.Một trận chiến này cuối cùng vẫn không đánh, cũng bởi vì một câu kia của Hiên Viên Nhất Nhất, "Một kiếm ra, tâm liền chết", tất cả chiến ý trên người Phong Phi Vân liền không còn nữa rồi, trong miệng một mực đang niệm một câu nói kia, một mực niệm đến khi chân trời ngân bạch sắc.Khi tia nắng ban mai rơi vãi xuống, Phong Phi Vân đã đi ra khỏi hòn đảo nhỏ kia.- Ta tất nhiên sẽ đánh với ngươi một trận, bất quá phải đợi lần sau rồi.Tâm Phong Phi Vân đã không yên, đúng lúc này cho dù có đánh một trận với Hiên Viên Nhất Nhất cũng là bại nhiều thắng ít.Hắn ngồi xếp bằng bên bờ biển suốt hai ngày, trong lòng suy nghĩ kĩ càng mới lần nữa vững vàng lại.Lần này đã ở bên trong Thiên quốc vài ngày, Phong Phi Vân sợ bị những người kia của Cảnh Chủ Phủ khám phá ra khôi lỗi phân thân của mình, vì vậy liền vội vàng rời khỏi Thiên quốc, không cùng giao thủ với Hiên Viên Nhất Nhất nữa.Phong Phi Vân mới từ trong thông đạo Thiên quốc đi ra liền cảm giác được hào khí rất không đúng, trong phòng của mình có thêm một người.Khôi lỗi phân thân của mình cũng bị trấn giết, đánh bể thành bột đá.Đây là một bóng lưng rất mỹ lệ.Nàng ngồi ở dưới cửa sổ, áo tím trên người sáng rõ, tóc dài mềm mại, trong tay cầm một thanh quạt xếp, đưa lưng về phía Phong Phi Vân, thanh âm bất thiện nói:- Ngươi rốt cục đã ra rồi.Phong Phi Vân thu hồi cự Phật màu vàng, nếu Lưu Tô Tử đã không làm hỏng Kim Phật này thì cũng nói rõ tâm tình của nàng còn không xấu tới cực điểm.Hắn cười cười, nói:- Ta đây là đang cố ý khảo nghiệm nhãn lực của Tử công tử, không nghĩ đến nhãn lực Tử công tử siêu phàm, liếc mắt liền khám phá ra được khôi lỗi phân thân của ta, lợi hại, lợi hại.- Ta hiện giờ chỉ muốn biết Nhất Nhất ở đâu rồi.Thần sắc Lưu Tô Tử rất nghiêm túc, đông lạnh trước nay chưa từng có, trên người mang theo một cổ khí thế bức nhân, tựa hồ muốn toàn bộ phòng ốc đều bị đóng băng vậy.Phong Phi Vân nói:- Ngươi nói là Thủy Nguyệt Thánh nữ sao?- Vậy ngươi cho rằng ta còn có thể nói ai khác à?Lưu Tô Tử tranh phong tương đối nói.- Ha ha, Tử công tử sao lại tới chỗ ta tìm người thế, Thủy Nguyệt Thánh nữ thiên tư tuyệt đại, Thần Long không thấy thần vĩ, ta làm sao có thể biết rõ loại nhân vật Thần Tiên như nàng đi đâu chứ, các ngươi không phải phát tiểu sao, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết nàng đi nơi nào sao?Phong Phi Vân ngồi xuống, trên mặt treo vui vẻ, lộ ra phong khinh vân đạm, không chút sợ bị Lưu Tô Tử nhìn ra sơ hở.-------Chương 1567: Càn khôn chưởng ấn thiên địa (2)Cho dù bị nàng nhìn ra sơ hở thì sao, Thủy Nguyệt Thánh nữ chính là tự nguyện dừng lại ở Thiên quốc, lại mặc kệ chuyện của hắn.Tu vị Lưu Tô Tử tăng lên một đoạn rất lớn, đã tiến nhập Niết Bàn đệ lục trọng, mỗi một đạo khí tức trên người đều như một đầu Tử Long, nếu là tu sĩ khác ở trước mặt nàng, sớm đã bị khí thế trên người nàng đè gục xuống rồi.Đây đều là công lao của tòa tế đàn do Cảnh Chủ Phủ dựng lên kia, khiến cho nàng đã nhận được một đạo lực lượng Tín Ngưỡng của Thái Cổ thần linh, hoàn thành Niết Bàn lần thứ sáu.Chỉ sợ chỗ tốt nàng đạt được cũng không chỉ thế này, trong thân thể khẳng định còn tích súc, một khi bộc phát ra thì uy năng không thể tưởng tượng nổi.Đây chính là đãi ngộ của quận chúa một cảnh, những tu sĩ khác căn bản không thể hưởng thụ tẩy lễ như vậy được.Trên mặt nàng lúc này cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng đối với tu vị Hiên Viên Nhất Nhất rất là tự tin, tuyệt đối không tin tên bán yêu trước mắt này có thể làm gì được nàng ta, tổn thương nàng một sợi tóc cũng khó có khả năng.Nhưng à nàng rõ ràng nhớ rõ, một lần cuối cùng nhìn thấy Hiên Viên Nhất Nhất thì Hiên Viên Nhất Nhất công bố là muốn đi tìm tên bán yêu này.Từ đó về sau, nàng cũng không thấy Hiên Viên Nhất Nhất đâu nữa, hơn nữa ngọc phi phù nàng truyền ra cũng không thu được đáp lại của Hiên Viên Nhất Nhất.Cái này khiến nàng cảm thấy không ổn, cảm giác Hiên Viên Nhất Nhất rất có thể đã xảy ra chuyện, cho nên mới đến tìm Phong Phi Vân.- Ngươi thật sự chưa từng thấy nàng sao?Lưu Tô Tử nhíu mày.- Ngược lại có thấy một lần, bất quá đó là chuyện một tháng trước rồi:- Thần sắc Phong Phi Vân khẽ động, ân cần nói:- Thánh nữ điện hạ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện.Lưu Tô Tử nhíu mày càng thêm chặt, nói:- Phi, phi, mỏ quạ đen, tu vị Nhất Nhất không phải ngươi có thể tưởng tượng, bá chủ thế hệ trước không ra, không có mấy người có thể lưu nàng lại, chỉ là...

Nàng đã mất tích gần một tháng rồi, người cuối cùng nàng gặp chính là ngươi.- Nàng có thể nào đã trở về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rồi không?Phong Phi Vân nói.Lưu Tô Tử lắc đầu, nói:- Cho dù nàng trở về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì nhất định cũng sẽ đáp lại ngọc phi phù của ta.- Vậy thì kì quái.Phong Phi Vân sờ lên cằm, trầm tư, sau đó lại nói:- Bất quá Tử công tử ngươi cũng không cần lo lắng, Hiên Viên Nhất Nhất chính là Thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đương kim chi thế ngoại trừ những tu sĩ Yêu tộc ra, không ai dám động đến nàng đâu.- Yêu tộc.Thần sắc Lưu Tô Tử khẽ động, sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên đứng lên, sau đó vội vàng rời đi.Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, không hề vì chuyện này mà lo lắng, bắt đầu củng cố tu vị vừa đột phá .Mấy ngày nay, Cảnh Chủ Phủ trở nên càng lúc càng náo nhiệt, có rất nhiều tu sĩ cường đại từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, tuyệt đại đa số đều là tài tuấn một đời tuổi trẻ, đến từ hơn tám nghìn vực trong Diệp Hồng Cảnh.Đỉnh tiêm tài tuấn của mỗi một vực đều đến Cảnh Chủ Phủ, có vực cường đại còn điều động hơn mười vị tài tuấn, mà một ít vực tắc nhỏ yếu thì chỉ có một người với tư cách đại biểu tiến đến.Đương nhiên mỗi một vực đều có cường giả thế hệ trước dẫn đội, những lão nhân này cũng đều là bá chủ uy chấn một phương, xưng hùng ở một vực, khiến vô số người kính sợ.Ở trong đó tự nhiên không thiếu một ít người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, trong đó có một vị thiếu niên đến từ "Mặc vực", tên là Mặc Ngấn, hắn đi tới trong Cảnh Chủ Phủ đại chiến tứ phương, đánh cho tất cả thiên chi kiêu tử đều đầy bụi đất, triển lộ ra chiến lực siêu phàm.- Mặc gia ngược lại che dấu được sâu, không hổ là một trong ba mươi sáu cổ thế gia tại Diệp Hồng Cảnh, người thừa kế bồi dưỡng ra cũng cường đại như thế.- Trước kia chưa từng nghe nói qua danh tự Mặc Ngấn bao giờ?- Nghe nói Mặc gia đưa kẻ này đến Thiên Đô Sơn tu hành, ngày gần đây mới quay về.- Thì ra như thế, dĩ nhiên là đệ tử từ đó đi ra, chẳng trách mạnh như thế, quả thực so với vị lão Bát kia của Cố gia còn mạnh hơn.Không chỉ Mặc Ngấn bộc lộ tài năng, còn có một nữ đệ tử của một tòa Đạo Môn Tinh Cung cũng có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm, nhưng nàng lại bảo trì ít xuất hiện, không ai biết nàng mạnh như thế nào, chỉ có một lần một vị thiên kiêu kiệt xuất của Trung Cổ thế gia ngấp nghé mỹ mạo của nàng, muốn cùng nàng bắt chuyện, nhưng lại bị nàng dùng một sợi tóc dài đánh bay.

Sau này có người truyện, vị nữ đệ tử này chính là thiên kim của vực chủ Thủy Kỷ vực, bái nhập dưới trướng Đạo Môn Vô Thọ Tinh Cung, hiện giờ chính là tinh nữ của Vô Thọ Tinh Cung.Phong Phi Vân đứng trên một phiến thư nhai, tay nâng một cuốn Cổ Kinh, ngẩng đầu nhìn qua thần xa, phi châu không ngừng bay qua thiên mạc, có vô số tu sĩ ngang trời mà qua, hít một tiếng:- Xem ra đã phải lên đường rồi.Nhiều khi, đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng là có thể trở thành đệ nhất thiên kiêu của một cảnh.Bất quá đệ nhất thiên kiêu cũng chỉ là bọn hắn tự phong thôi, một người truyền, mười người truyền.Cũng không nhất định chính là đệ nhất thiên kiêu chính thức.Dù sao một cảnh thật sự quá mức rộng lớn, thậm chí một vực cũng có khoảng cách cả ức dặm, không ai biết đến cùng còn bao nhiêu cường giả lánh đời không ra, có được thực lực cường đại.Trong một ít thánh thôn cổ xưa, dưới địa để cung lâm vắng vẻ, Hồng Hoang đại sâm Viễn Cổ đều có thể ẩn cư một ít thánh hiền, đệ tử bọn hắn dạy dỗ ra cũng chưa chắc đã xuất thế.Bọn hắn lại một mình tinh tu, không muốn người biết.Cường giả hiển lộ ra cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ nổi mặt ngoài, chỉ đến khi chính thức cần đến bọn hắn, bọn hắn mới sẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Hiện giờ chính là lúc cần đến bọn hắn rồi.Những thiên kiêu che dấu của các Trung Cổ thế gia kia đều được triệu hoán về gia tộc, đám người hung ác quanh năm lĩnh lãm rèn luyện ở Vạn Tộc Chiến Trường cũng đều nhao nhao trở về.- Lần này tiến đến Thánh Đình là do ta và Lưu Tô Tử dẫn đội, những thiên chi kiêu tử đến từ tất cả các vực, Trung Cổ thế gia này hãy cùng giải quyết đi, bọn hắn đều kiệt ngao bất tuần, làm thiêu niên thiên vương một phương, đoán chừng sẽ không dễ ở chung đâu.Lưu Tô Hồng lưng vác hai tay, trên người có từng đoàn từng đoàn lực lượng mạnh mẽ đang lưu động.Nàng và Phong Phi Vân vào hai ngày trước đã đính hôn, lúc ấy ba vị thất cấp bán yêu của Bán Yêu Minh cũng đều trình diện, cùng nhau chứng kiến việc này.Bán Yêu Minh đối với cái này thập phần nhận đồng, ba vị thất cấp bán yêu kia cũng đều lệ nóng doanh tròng, kích động không thôi, cảm giác được địa vị bán yêu thật sự đã bắt đầu không giống trước kia rồi.Tin tức "Bán yêu lấy quận chúa" này truyền lại Bán Yêu Minh, dẫn tới kinh thiên đại chấn động, tất cả bán yêu đều trở nên hãnh diện-------Chương 1568: Đến thánh đình- Ai con mẹ nó còn dám nói bán yêu là tồn tại như đầy tớ nữa, nô lệ có thể cưới được quận chúa đẹp như tiên nữ sao?Ảnh hưởng của chuyện này xa không chỉ có thế, không chỉ tạo thành động đất ở Diệp Hồng Cảnh, càng dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai truyền đến các cảnh khác, cái này đối với tất cả bán yêu trong thiên hạ mà nói tuyệt đối là một sự kiện mang tính lịch sự.Bán yêu tổng minh của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cùng ngày liền phát ra công văn, truyền bá việc này cho tất cả phân bộ Bán Yêu Minh ở Trung Ương vương triều.Đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ chấn động, cơ hồ khiến ý chí chiến đấu của những tu sĩ Bán Yêu Minh kia đều sục sôi:- Con cóc cũng không phải không thể thịt thiên nga, chỉ cần con cóc đủ cố gắng, cuối cùng sẽ có một ngày có thể trở thành ếch xanh vương tử.Dĩ nhiên đối với những anh tài Trung Cổ thế gia và con nối dõi Vực chủ kia mà nói đối với chuyện này đều cực kỳ căm tức, cảm thấy sinh vật hèn mọn như bán yêu nên bị diệt tộc, rõ ràng cưới được quận chúa, cái này quả thật là đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, thật sự là đồ tốt bị cho heo ăn rồi.Coi như là rất nhiều tu sĩ không biết Phong Phi Vân và Lưu Tô Hồng cũng đều có cách nghĩ muốn giết Phong Phi Vân cho thống khoái.Cái này rất giống với "Tên ăn mày lấy công chúa", những tên khất cái kia tự nhiên cảm thấy hãnh diện, nhưng đám đệ tử nhà giàu tùy thời đều có thể mang ăn mày ra đùa giỡn nghe được tin tức như vậy, tự nhiên là rất muốn giết chết tên ăn mày cưới công chúa kia, sau đó thay thành mình rồi.Đây là một loại tâm tính không công bằng của ngươi:- Ta cũng chỉ có thể nhìn lên quận chúa, ngươi còn đê tiện hơn cả ta, dựa vào gì ngươi có thể cưới được quận chúa?Chung quy mà nói, Lưu Tô Hồng và Phong Phi Vân đính hôn có lợi cũng có tệ, có lợi ở chỗ: nàng có thể có được sự ủng hộ của tất cả bán yêu trong thiên hạ, những cường giả trong Bán Yêu Minh nhất định cũng sẽ trợ giúp nàng trở thành người thừa kế cảnh chủ.Mà chỗ bất lợi chính là: nàng nhất định bị tất cả các đại tước phủ đả kích, dù sao địa vị đại biểu cho một loại vinh quang.Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng nói lời vừa rồi, đây là đang nhắc nhở Phong Phi Vân, tình cảnh tiếp theo của ngươi sẽ rất xấu hổ đấy.Phong Phi Vân thả cổ thư 《 Đệ Lục Trung Ương Vương Triều sử sách 》 xuống, nhìn thoáng qua các thiên tài tuấn kiệt đến từ các đại vực ở phương xa, nói:- Ta không ở chung với bọn họ là được, bất quá ta cảm thấy ngươi có lẽ muốn hảo hảo xích gần quan hệ với bọn họ, dù sao bọn hắn đối với ngươi thừa kế cảnh chủ vẫn có lực ảnh hưởng nhất định.Bởi vì chuyện Phong Phi Vân và Lưu Tô Hồng đính hôn truyền ra, hiện giờ người cầm lái của rất nhiều vực cũng không coi trọng nàng lắm, nhao nhao đều đầu nhập vào dưới trướng Lưu Tô Tử.Chỉ có những vực mà Lưu Tô Hồng nhất mạch một mực kinh doanh là còn đứng về phía nàng, bất quá cũng chỉ là thiểu số.- Kỳ thật, ta vẫn rất coi trọng Đại quận chúa, nghe nói vị hôn phu của Đại quận chúa không phải bán yêu bình thường, ở trong di chỉ Cửu Uyên Tiên Thành lấy được đại lượng linh thạch, còn có một kiện kỳ bảo không gì sánh kịp nữa.Một vị lão giả Mặc vực cười nói.- Ta ở Bán Yêu Minh có chút tai mắt, nghe nói tổng bộ Bán Yêu Minh cũng không thể kiếm tra ra được huyết dịch của Phong Phi Vân, máu của hắn rất có thể thật sự chính là huyết dịch Phượng tộc, đây không phải là chuyện đùa, tiềm lực khó nói nên lời.Một tu sĩ cổ thế gia trong đó nói.- Tứ tổ là tồn tại đa mưu túc trí bực nào, Đại quận chúa cũng tâm trí vô song, sẽ không làm chuyện vô ích đâu, hãy chờ xem, vị cô gia bán yêu này có lẽ sẽ mang đến cho chúng ta kinh hỉ lớn đấy.Cũng có không ít người nhận được một ít tin tức đặc thù, đoán được sự bất phàm của Phong Phi Vân, mạo hiểm đặt nước cờ ở trên người Đại quận chúa.Lúc này tiến đến Thánh Đình không chỉ là "Tước phủ ước định", mà càng là một lần giao phong cuối cùng của hai vị quận chúa, người thắng trở thành người thừa kế cảnh chủ, kết cục kẻ bại chính là chết.Đối với những Vực chủ và Trung Cổ thế gia kia mà nói, đây cũng là một hồi đánh bạc, thành công thì tương lai tất nhiên sẽ được cảnh chủ mới nâng đỡ, cược sai thì khẳng định sẽ bị chèn ép.Đương nhiên, đối với Phong Phi Vân mà nói, Lưu Tô Hồng làm cảnh chủ tự nhiên rất tốt, dù sao hắn hiện giờ chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Lưu Tô Hồnh, Lưu Tô Hồng trở thành cảnh chủ thì đối với những bán yêu kia cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.Bán yêu hiện giờ thiếu chính là tin tưởng cùng ý chí chiến đấu, điều này cần có một "Truyền kỳ" đến khích lệ bọn hắn, khiến bọn hắn lần nữa tìm về tôn nghiêm thuộc về mình.Phong Phi Vân định làm cái truyền kỳ này.Chính vì chuyện này, Thanh Tế đại nhân đã cùng Phong Phi Vân nói chuyện thật lâu, bản thân Phong Phi Vân mình cũng suy nghĩ thật lâu, không biết có phải vì lần trước giúp Long La Phù ngăn cản lôi kiếp, hay là vì ở lâu với Hiên Viên Nhất Nhất nên khiến hắn cảm thấy có vài lúc người thật sự không thể chỉ lo cho ích lợi của mình, mà càng nên cân nhắc cho người khác nhiều hơn.Đây có lẽ chính là chỗ khác nhau khi làm một "Nam nhân" và "Phụ thân" .Nam nhân sẽ phản nghịch, sẽ được ăn cả ngã về không, sẽ hóa thân thành ma, tàn sát thiên hạ, tham muốn giữ lấy mãnh liệt, ta vì chiến mà sinh, ta vì chiến mà tử.Nhưng khi một nam nhân chuyển biến thành phụ thân, nhân vật sẽ chuyển đổi, sẽ từ từ bắt đầu suy nghĩ những thứ khác, bắt đầu quan tâm người bên cạnh, bắt đầu phát giác được ta không phải một người đang chiến đấu, bắt đầu cân nhắc sau khi ta giết đối phương, gia đình đối phương sẽ thành ra thế nào, có phải mỗi người đều đáng chết không?Đây không phải không quả quyết, đây là càng thêm lý tính.Đây là chuyển đổi nhân vật của một người nam nhân, cũng là quá trình phát triển của một người nam nhân, thời gian dần trôi qua trở nên thành thục, trở nên càng có mị lực, trở nên càng có trách nhiệm, trở nên không hề ngây thơ như vậy nữa, trở nên càng thêm ổn trọng.Trong thân thể Phong Phi Vân cũng chảy xuôi huyết dịch của người, cũng đi tới một bước này.Đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn đáp ứng đính hôn với Lưu Tô Hồng, nếu là trước kia, hắn cho dù chết trận ở Cảnh Chủ Phủ cũng khó có khả năng đáp ứng việc này.Đương nhiên, nếu một lần nữa cho Phong Phi Vân một lần lựa chọn, khi Nam Cung Hồng Nhan chết đi, hắn sẽ vẫn uống vào ma huyết, đại khai sát giới, tàn sát thiên hạ, đây không phải xúc động, không phải không đủ lý tính, đây là một loại tâm huyết, vô luận là nam nhân hay là phụ thân, đây đều là thứ không thể thiếu.Nam nhân "ổn trọng" quá mức sẽ trở nên bó tay bó chân, sợ đầu sợ đuôi.Tâm huyết trong thân thể Phong Phi Vân trước giờ không hề thiếu, nên có ổn trọng sẽ có, nhưng sẽ tuyệt đối không sợ đầu sợ đuôi, lúc nên ra tay tất nhiên sẽ long trời lở đất.-------Chương 1569: Lâm Các lão (1)Tu vị Lưu Tô Hồng cũng đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng, da thịt trong trắng lộ hồng, nói:- Mỗi một vực đều có bá chủ thế hệ trước đi theo, người dẫn đội Cảnh Chủ Phủ chính là bảy vị lão tổ trong 'Lão tổ đoàn', Tứ tổ và Lục tổ đều là một trong số đó.Phong Phi Vân nhíu mày, có những lão bất tử này đi theo thật là một chuyện đau đầu, bọn hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho Đại Khôi Lỗi Thuật và thứ gọi là kỳ bảo kia, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ bọn hắn ra chiêu, binh đến tướng ngăn cản, nước đến đất chặn thôi.Rốt cục chờ đến ngày xuất phát, đội ngũ trở nên càng thêm khổng lồ, hơn mười vạn tên tu sĩ, người trẻ tuổi chiếm cứ đại bộ phận, chỉ có số rất ít là lão nhân.Đương nhiên chi đội ngũ này trong vô tri vô giác cũng chia làm hai bộ phân, một bộ phận ủng hộ dưới trướng Lưu Tô Tử, một bộ khác phận thì thuộc trận doanh Lưu Tô Hồng.Về mặt số lượng thì trận doanh Lưu Tô Tử chiếm cứ tuyệt đối, cơ hồ có bảy phần đều coi nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.Thông qua địa cực cổ trận đài, đội ngũ Diệp Hồng Cảnh trong cùng ngày đã đến "Nam Cực tinh" của Thánh Đình.Đây là một trong ngũ đại chủ tinh của Thánh Đình, lơ lửng trên trời cao, cách mặt đất tám ngàn trượng, có thang trời có thể từ mặt đất leo đến Thiên Cực tinh.Thánh Đình tuy rằng đã suy nhược lâu ngày nhiều năm, nhưng dù sao đã từng là nơi uy nghiêm nhất Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, đồ phồn vinh ở đây khiến người hoa cả mắt, linh mạch tại đây cũng như Tinh Hà xuyên thẳng qua trên chín tầng trời.Không có quá nhiều thời gian đi thưởng thức vẻ cường thịnh phồn hoa ở đây, Phong Phi Vân và những tu sĩ Diệp Hồng Cảnh đã tiến vào Trú Thiên Phủ, nơi này chính là sản nghiệp của Lưu Ly gia tộc, đã kinh doanh nhiều năm.Lưu Ly gia tộc dù sao chính là chư hầu một phương, mặc dù là ở Thánh Đình cũng có một chỗ cắm dùi, khiến rất nhiều người kính sợ.Nhưng còn chưa đợi sắp xếp xong xuôi, Lưu Tô Tử và Lưu Tô Hồng liền phân biệt phái người đi đưa bái thiếp cho "Thần Thiên Tước Phủ" .Mà người Lưu Tô Hồng điều động chính là Phong Phi Vân.Chữ Lưu Tô Hồng ưu mỹ, bút pháp tinh tế, xinh đẹp linh động, ẩn chứa đạo kính, sau khi viết trong bái thiếp liền trang nghiêm đứng dậy, đưa cho Phong Phi Vân, nói:- Lần này mục tiêu cúa cảnh chủ là khiến Diệp Hồng Cảnh trở thành Địa tước cảnh, dùng nội tình và phồn vinh của Diệp Hồng Cảnh hiện giờ, trong Nhân tước cảnh tuyệt đối xem như nổi bậc, tuyệt đối có tư cách trùng kích Địa tước cảnh, bất quá tất cả đều phải do Thánh Đình định đoạt.- Chủ nhân đương kim Thánh Đình n nhìn như chính là Thánh Đình chúa tể, kỳ thật Thánh Đình chúa tể bất quá chỉ là một khôi lỗi, chủ nhân chính thức của Thánh Đình chính là Thần Thiên Tước, đệ nhất tước của Đệ Lục Vương Triều.Phong Phi Vân từ trong tay Lưu Tô Hồng nhận lấy thiệp mời, trên thiệp mời có chữ "Lâm Các lão" thân khải, liền nói:- Lâm Các lão này là người nào?Lưu Tô Hồng nói:- Mặc dù là cảnh chủ tự mình tiến đến, cũng chưa hẳn có thể được Thần Thiên Tước gia, người chúng ta muốn mời, chính là một vị tâm phúc của Thần Thiên Tước gia, người này là người mà Thần Thiên Tước gia tín nhiệm nhất, mặc dù chỉ là một vị lão bộc, nhưng năng lực lại không phải chuyện đùa, khiến rất nhiều Tước gia cấp bậc cảnh chủ cũng rất kiêng kị, nếu chúng ta có thể được người này trợ giúp, vậy thì đối với đề thăng Địa tước cảnh sẽ có trợ giúp rất lớn.- Chiếu theo ngươi nói, người muốn mời hắn chắc chắn không ít, muốn được hắn tiếp kiến, chỉ sợ cũng không dễ dàng.Phong Phi Vân nói.Lưu Tô Hồng nhẹ gật đầu, nói:- Người này có một ham mê, đó chính là ưa thích thu thập linh thạch cao cấp nhất, đi bái phỏng hắn, tự nhiên cũng phải hợp ý, một quả linh thạch này ta đã ghi trên thiệp mời, nếu hắn thấy tấm thiệp mời này khẳng định sẽ tiếp kiến chúng ta, hiện giờ trọng yếu nhất là ngươi có thể khiến hắn nhìn thấy tấm thiếp mời này không thôi, ta tin tưởng dùng năng lực của ngươi, tuyệt đối sẽ không khiến ta phải thất vọng.Phong Phi Vân cầm thiếp mời trong tay, cũng không mở ra xem bên trong đến cùng viết gì, trực tiếp cho vào trong hộp ngọc.Lúc đi ra khỏi Trú Thiên Phủ, Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử gặp nhau.Nàng quạt lông khăn chít đầu, tư thế oai hùng ngạo nghễ, cũng đang phái người đi đưa thiếp người, người được phái ra đúng là vị thiên kiêu kia của Trung Cổ thế gia Mặc gia, Mặc Ngân.Hai người xa xa đối mặt cười cười, sau đó Phong Phi Vân trực tiếp đi thẳng ra ngoài.Lưu Tô Tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân, nói:- Phong Phi Vân tuyệt đối đáng sợ hơn ngươi nghĩ nhiều, ngàn vạn không nên xem thường hắn.Mặc Ngân ánh mắt lẫm lẫm, trên người có một cổ ngạo khí, nói:- Thất quận chúa yên tâm, nếu ta ngay cả một bán yêu cũng không sánh bằng, vậy thì làm gì có tư cách mưu sự vì thất quận chúa nữa?Lưu Tô Tử biết rõ Mặc Ngân lòng dạ cao ngạo, thiên tư tuyệt đỉnh, cũng không nhất định kém hơn Phong Phi Vân, bởi vậy cũng không nói thêm gì, nói:- Tóm lại một câu, lần này đối thủ cạnh tranh ngươi gặp phải sẽ rất nhiều, mỗi người đều không phải nhân vật đơn giản, ngươi cần phải làm là khiến Lâm Các lão nhìn thấy tấm thiệp mời này, hơn nữa lại không thể yếu đi khí độ của Lưu Ly gia tộc ta, phải hiển lộ rõ ràng ra phong thái bá chủ một phương, đi đi, chờ tin tức tốt của ngươi.Phong Phi Vân cũng không phải một người tiến đến, còn có hai người đi cùng hắn, đều là tuyệt đỉnh anh tài một đời tuổi trẻ, thuộc về nhất mạch Đại quận chúa.Hai người này Phong Phi Vân cũng không xa lạ gì, đúng là đôi song bào thai tỷ đệ của Vô Thọ Tinh Cung, Du Tử Lăng và Du Tử Lâm, đồng thời cũng là đệ tử của Vực chủ Thủy Kỷ vực.- Không nghĩ đến chúng ta rốt cục có một ngày hợp tác với nhau.Phong Phi Vân cười nói.Thủy Kỷ vực vốn ủng hộ chính là Lục quận chúa, Du Tử Lăng và Du Tử Lâm cũng từng đối phó qua Lưu Tô Tử, sau khi Lục quận chúa cạnh tranh thất bại thì Vực chủ phủ Thủy Kỷ vực tự nhiên phải một lần nữa tìm kiếm chỗ dựa, đầu nhập vào Lưu Tô Tử tự nhiên là chuyện không thể nào, bởi vậy nên mới đầu nhập vào Đại quận chúa.Du Tử Lâm ăn mặc Thanh y đạo bào, vuốt vuốt cái mũi, nói:- Ta cũng không nghĩ đến một bán yêu như ngươi lại có thể cưới được Đại quận chúa...- Cái này quả thực vượt quá dự đoán của rất nhiều người.Phong Phi Vân vẫn cười như trước.- Ta nghĩ đến ngươi sẽ lấy Thất quận chúa.Du Tử Lâm nói.Phong Phi Vân cười cười, minh bạch vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy, dù sao lúc ở Cửu Uyên Thiên Thành Phong Phi Vân vì bảo hộ Lưu Tô Tử đã từng giết cả Vũ Hóa Hiền Giả, tự nhiên cũng khiến vị tiểu đạo sĩ này cảm thấy hoang mang.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Ta và Thất quận chúa ngược lại coi như là bằng hữu.- Đi thôi, xuất phát, Mặc Ngân đã dẫn người đuổi qua trước rồi, chúng ta cũng không thể để hắn chiếm được tiên cơ được.Du Tử Lăng cũng ăn mặc đạo bào màu xanh, da thịt trắng muốt, đôi mắt dễ thương sáng ngời, có tinh quang quầng sáng quấn thân thể mềm mại.-------Chương 1570: Lâm Các lão (2)- Đi, đi, đi, nữ nhân luôn lải nhải như vậy, vẫn cảm thấy lần này chỉ cần hai người chúng ta đi là đủ rồi, tỷ ta nên lưu lại cùng Đại quận chúa...

Tỷ, ngươi đừng tốn hơi thừa lời nữa, ta không có ý tứ gì khác, ý của ta là nói việc nhỏ chân chạy này, nam nhân chúng ta làm là được rồi, nhân vật như ngươi và Đại quận chúa nên làm một ít chuyện quan trọng trù tính chung đại cục, Phong Phi Vân, ngươi nói ta nói có đúng không.Phong Phi Vân một bước leo lên cổ xa đã sớm chuẩn bị tốt, cười nói;- Vẫn có vài phần đạo lý.Hàm răng Du Tử Lăng nghiến vang lên.Lú ba người Phong Phi Vân đi tới tiên thành mà Lâm Các lão ở lại thì đã có rất nhiều người đuổi đến, đều sứ giả mà thế tử và quận chúa các Cảnh Chủ Phủ điều động đếnĐều là một phương anh tài, thiên tư tuyệt diễm, hình dạng xuất chúng, như là tụ hội của thiên kiêu một hồi tuổi trẻ vậy.Tràng diện lộ ra có chút giương cung bạt kiếm, đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh, thậm chí xuất hiện cả chuyện đánh đập tàn nhẫn.- Lần này Tây Linh Cảnh chúng ta nhất định sẽ trở thành Đại tước cảnh, Thương Sơn Cảnh các ngươi vẫn mau sớm rời đi thì hơn.Một thiếu nữ đầu đầy tóc dài màu đỏ ra tay, vươn ra cánh tay mảnh khảnh, một chưởng đánh cho một tên to con cao 7m phải thổ huyết.Két...Đúng lúc này, thiên môn mở ra, bên trong đi ra một đồng tử, bộ dáng ước chừng mười một, mươi hai tuổi, quét mắt liếc những tu sĩ trẻ tuổi bên ngoài, nói:- Các lão có nói, sẽ không nhận thu bất luận một bái thiếp nào, các vị mời quay về đi.- Tiểu đồng nhi, trở về bẩm báo một tiếng, chúng ta chính là sứ giả mà Lục thế tử Tây Linh Cảnh Chủ Phủ điều động đến, Lục thế tử chúng ta đối với Các lão ngưỡng mộ đã lâu, rất muốn đón tiếp lão nhân gia ông ta, đây là một ít lễ mọn kính dâng.Thiếu nữ đầu đầy tóc hỏa hồng kia đi tới, mặc bạch ngân áo giáp, trên lưng ngọc mảnh khảnh treo một thanh kiếm bản rộng, kiếm còn rộng hơn cả eo của nàng.Nàng đưa một cái hộp đỏ sẫm tới.Đồng tử kia cũng không tiếp nhận lễ hộp, đạm mạc nói:- Ta đã nói qua Các lão sẽ không nhận thu bất luận bái thiếp nào, tự nhiên cũng sẽ không thu bất luận quà tặng gì.Thiếu nữ kia thân phận không thấp, trước nay chưa từng có ai có thái độ này với nàng, khiến nàng rất tức giận, nhưng lại đè nén lửa giận xuống, không tùy tiện ra tay.- Không thấy thì không thấy, có gì hay chứ, hừ.Nàng mang theo một đám hộ vệ mặc thiết khải quay người rời đi.Tất cả mọi người nhìn có chút hả hê, rất thích ý nhìn thấy bộ dáng thiên chi kiều nữ mũi dính đầy tro như thế.Mặc Ngân đi đến trước Thiên Môn, cung kính cúi đầu, nho nhã lễ độ nói:- Vị này đồng tử tiểu ca, này ta chính là sứ giả của Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, Thất quận chúa đối với Các lão cũng rất ngưỡng mộ, bất quá quận chúa biết rõ Các lão bận rất nhiều việc, không dám tùy ý quấy rầy, chỉ viết một lá thư, hi vọng đồng tử tiểu ca có thể thay ta chuyển giao.Mặc Ngân thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến vị tiểu đồng tử này nhiều thêm vài phần hảo cảm, có chút chắp tay hoàn lễ nói:- Thì ra là sứ giả của Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, Các lão từng nói qua, thiên hạ hôm nay, chỉ có Hồng Trú Nhân Tước là anh hùng nhất, hùng tài vĩ lược, ngàn năm thành Chiến Thần, rất khiến người bội phục.Mặc Ngân thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nói:- Vậy Các lão nguyện ý tiếp kiến Thất quận chúa rồi sao?Tiểu Đồng tử lắc đầu, nói:- Thời gian Tước phủ ước định sắp tới, lúc này tiếp kiến các vị thế tử và quận chúa sẽ gây chuyện thị phi, cho nên Các lão hiện giờ dù là người nào cũng không gặp, đợi đến sau Tước phủ ước định, Các lão sẽ đích thân thiết yến khoản đãi các vị thế tử và quận chúa để bồi tội.Mặc Ngân lộ ra thần sắc thất vọng, người khác cũng đã nói rõ ràng vậy rồi, nếu lại kiên trì không đi thì cũng lộ ra quá không thức thời.Những sứ giả đến từ tất cả các cảnh đều lắc đầu, âm thầm thở dài, nếu Lâm Các lão đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào việc này, như vậy xem như đã triệt để đoạn đi niệm tưởng của tất cả mọi người rồi, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội từ nơi khác thôi.- Đều nói vị Lâm Các lão này xử sự khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, quả nhiên bất hư truyền, hắn biết rõ nhúng tay vào Tước phủ ước định sẽ đắc tội với người, bởi vậy liền tỏ rõ thái độ không nhúng tay vào việc này, như vậy thì không phải đắc tội với ai cả rồi.Du Tử Lăng cũng hít một tiếng.Du Tử Lâm nhíu mày, nhìn về phía Phong Phi Vân, nói:- Xem ra chỉ có thể tìm người khác, hắc hắc, Mặc Ngân ăn hết canh cửa, định rời đi rồi.Mặc Ngân vf Diệp Hồng Cảnh mấy tài tuấn của Trung Cổ thế gia đi qua, lạnh buốt nhìn bọn người Phong Phi Vân, nói:- Có cái gì buồn cười, Lâm Các lão tỏ rõ thái độ sẽ không gặp bất luận kẻ nào rồi, các ngươi nếu không sợ mũi dính đầy tro thì cứ đi thử xem.Du Tử Lâm có chút phẫn uất, nói:- Chẳng lẽ ta còn không dám sao...Phong Phi Vân dùng một tay ngăn Du Tử Lâm lại, nói:- Nếu Các lão đã cố ý tránh hiềm nghi, chúng ta vẫn nên trở về đi.- Ha ha, đã biết rõ bán yêu đều là loại nhát gan sợ phiền phức, sợ hãi bị người cười nhạo, thậm chí ngay cả đi nếm thử cũng không dám, thật sự là buồn cười, chúng ta đi.Mặc Ngân trên mặt mang theo vẻ mỉa mai, cùng những anh tài kia nghênh ngang rời đi.- Đại quận chúa sao lại vừa ý loại bất lực này chứ?- Hắc hắc...Du Tử Lâm rất là tức giận, nói:- Phong Phi Vân, ngươi sao lại ngăn ta, ngươi sợ mất mặt, ta không sợ, cho dù mất mặt thì sao, chung quy còn tốt hơn bị bọn hắn cười nhạo.Phong Phi Vân một lần nữa leo lên cổ xa, nói:- Vậy ngươi đi đi.Du Tử Lâm liền ngẩn người, quay đầu lại nhìn nhìn, tất cả sứ giả bên ngoài Thiên Môn đều đã nhao nhao thất vọng rời đi, Thiên Môn cũng lần nữa đóng lại, nếu lúc đi đi gõ cửa, sợ rằng chỉ khiến Lâm Các lão gia tăng ác cảm với Đại quận chúa.Du Tử Lăng nói:- Còn thất thần làm gì, trở về thôi.- Nha.Du Tử Lâm tuy rằng rất không cam, nhưng vẫn leo lên cổ xa, ngồi ở trong xe vẫn rầu rĩ không vui, luôn cảm thấy bị người đánh một tát vào mặt, cực kỳ khó chịu.Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, thẳng đến khi cổ xa rời đi được một canh giờ mới nói với người hầu lái xe bên ngoài:- Dừng lại ngay chỗ này.Cổ xa dừng lại, Phong Phi Vân và ba người từ trên cổ xa đi xuống, sau đó, lại quay lại tòa tiên thành Lâm Các lão ở.Mà cổ xa thì Trú Thiên Phủ, trên xe chở lấy khôi lỗi phân thân của ba người.- Này, Phong Phi Vân ngươi đây là muốn làm gì.Du Tử Lâm rất không minh bạch đuổi theo, ngăn ở trước người Phong Phi Vân.Du Tử Lăng tiên nhan óng ánh, cặp môi đỏ mọng như đan, cũng rất tò mò Phong Phi Vân đây là muốn làm gì, người khác Lâm Các lão cũng đã nói rõ không muốn dính vào, hắn trở về làm gì, đây không phải là tự mình tìm khổ sao?-------Chương 1571: Vạn Thạch Sơn (1)Phong Phi Vân nói:- Nhiệm vụ Đại quận chúa giao cho còn chưa hoàn thành, cứ như vậy trở về, chẳng phải rất không có mặt mũi sao?Du Tử Lâm cực kỳ tức giận, nói:- Lúc trước bị bọn người Mặc Ngân cười nhạo ngươi không đi, giờ phút này mới nghĩ đến sĩ diện, thật sự là phục ngươi, trời sắp tối rồi, cho dù ngươi đi gõ cửa thì có ai nhìn thấy chứ?- Không ai trông thấy, chẳng phải rất tốt sao?Phong Phi Vân cười nói.- Không ai trông thấy, sao có thể chứng minh chúng ta từng đi cầu kiến, đám người Mặc Ngân hiện giờ khẳng định đã trở lại Trú Thiên Phủ truyền việc này ra ngoài, đến lúc đó chúng ta liền đều biến thành rùa đen rút đầu rồi, đợi đến gày mai chúng ta sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo mất.Du Tử Lâm nói.Phong Phi Vân sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:- Mục đích chúng ta đi không phải muốn để cho người khác trông thấy chúng ta đi, mà là muốn giao bái thiếp cho Lâm Các lão, nếu Lâm Các lão đã không muốn để người biết rõ hắn nhúng tay vào chuyện 'Tước phủ ước định', vậy thì chúng ta đương nhiên phải chọn lúc không có người mà đưa.Phong Phi Vân đi thẳng vào trong tiên thành, dọc theo đường cũ tiến đến vị trí Thiên Môn.Du Tử Lâm và Du Tử Lăng cũng không phải người ngu, giờ phút này rốt cục hiểu rõ lời Phong Phi Vân.Trên mặt Du Tử Lâm tràn đầy vẻ vui mừng, đi theo sau lưng Phong Phi Vân, chậm rãi nói:- Chuyện Tước phủ ước định quan hệ quá lớn, liên quan đến đến tranh đấu giữa các vị Tước gia, Lâm Các lão không muốn đắc tội những Tước gia kia, cho nên liền không muốn để mọi người biết hắn nhúng tay vào chuyện này, nhưng cái này không có nghĩa là Lâm Các lão không muốn kiếm chỗ tốt từ đó, chỉ cần chúng ta làm bí mật, không bị người biết được, vậy thì Lâm Các lão cũng có thể mọi việc đều thuận lợi, nếu vậy thì sao hắn lại không hợp tác với Đại quận chúa chứ, ha ha, ta nói đúng không.- Có lẽ đúng, cũng có lẽ không.Trong lòng Phong Phi Vân cũng chỉ phỏng đoán như thế, nhưng là hắn đối với Lâm Các lão cũng không hiểu rõ lắm, cho nên cũng không thể suy xét vẹn toàn được.Dù vậy, nhưng như cũ khiến Du Tử Lâm rất bội phục, cảm thấy cái này nửa yêu thật đúng là không thể xem thường.Du Tử Lăng ơ trong quân doanh của Bạch Nhạn Yêu tộc đã được chứng kiến sự giảo hoạt của Phong Phi Vân, trong lòng cũng không kỳ quái:- Đại quận chúa vốn chính là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, hiện giờ lại được bán yêu khôn khéo giảo hoạt này tương trợ, thật đúng là như hổ thêm cánh.Phong Phi Vân thi triển Đại Diễn Thuật, bao lấy Du Tử Lăng và Du Tử Lâm vào trong thuật pháp, lại một lần nữa đến bên ngoài Thiên Môn.Giờ phút này, màn đêm đã hàng lâm, bên trong Thiên Môn cung điện ban công mọc lên san sát như rừng, đèn đuốc sáng trưng, có từng con linh thú tuần tra bay qua trên thiên mạc.Khác với ban ngay chính là giờ phút này Thiên Môn rộng mở, có một đồng tử đứng trước Thiên Môn trước, tựa hồ đang chờ người nào đó.Ba người Phong Phi Vân từ trong màn đêm đi ra, từ từ đi đến trước Thiên Môn.Đồng tử kia nhìn thấy ba người Phong Phi Vân đi tới, cũng không lập tức lên tiếng đề ra nghi vấn, thẳng đến sau khi ba người đến gần mới cười dịu dàng nói:- Nơi này chính là Thiên Cung của Các lão, ba vị tuấn kiệt thỉnh đường vòng mà đi.Phong Phi Vân cười nói:- Tại hạ tên là Phong Phi Vân, chính là chuyên đến để cầu kiến Lâm Các lão, nghe nói Các lão ở phương diện Tầm Bảo Thuật có tạo nghệ sâu đậ, có thể nói là đại tông sư ở Tầm Bảo Giới, trùng hợp tại hạ cũng tinh thông Tầm Bảo Thuật, rất muốn thỉnh cầu Các lão chỉ điểm một, hai.- Cái này...Tiểu Đồng tử lộ ra vẻ làm khó.Phong Phi Vân tiếp tục nói:- Tại hạ là từ Diệp Hồng Cảnh trèo non lội suối mà đến, nghe nói Các lão thường xuyên chỉ điểm hậu sinh vãn bối, cho nên mới mộ danh mà đến, kính xin tiểu công tử thông truyền một tiếng.- Thì ra là thế.Tiểu Đồng tử lầm bầm lầu bầu nhắc tới một câu, nói:- Các ngươi ở bên ngoài chờ một lát, ta đi thỉnh Các lão, Các lão có gặp các ngươi hay không thì thật là khó nói.Tiểu Đồng tử quay người tiến vào Thiên Môn, triển khai thân pháp, hóa thành một đạo lưu quang hư ảnh, liền biến mất ở bên trong Thiên Cung.Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều lộ ra sắc mặt vui mừng.Không đến nửa ngày, tiểu đồng tử kia đã phản hồi, nói:- Các ngươi vận khí thật tốt, Các lão giờ phút này đang ở Vạn Thạch Sơn cắt linh thạch, nghe nói có Tầm Bảo Sư vãn bối đến bái phỏng, liền mừng rỡ, hô to hữu duyên, hiện giờ các ngươi liền theo ta đi Vạn Thạch Sơn đi.Phong Phi Vân trong lòng cười thầm, Lâm Các lão này thật đúng là lão hồ ly, làm việc cẩn thận.Các lão Thiên Cung rất là khí phái, cung điện từng tòa, Thiên Cung treo trên bầu trời, quả thực có thể so với một tòa Cảnh Chủ Phủ.Tiểu Đồng tử mang theo ba người Phong Phi Vân đến một tòa sơn mạch, tòa sơn mạch này dài đến vài chục dặm, trên đó không có đất thạch, cũng không có cỏ mộc, chính là do từng khối khoáng thạch xếp thành, có khoáng thạch chỉ lớn chừng nắm đấm, có khoáng thạch còn cao hơn cả một ngọn núi.Đứng phía dưới sơn mạch liếc nhìn lại, đập vào mắt đều là khoáng thạch, nhìn không tới cuối cùng, như một mảnh thạch hải vậy.Có một lối nhỏ từ dưới núi một mực kéo lên đỉnh sơn mạch, mà ngay cả phiến đá trên đường cũng là do khoáng thạch đánh bóng mà thành.Những khoáng thạch này đều mang theo linh tính cường đại, còn có được khí tức khổng lồ khiếp người, tựa như trong viên đá phong ấn lấy một vị Thái Cổ thánh hiền vậy.Du Tử Lâm và Du Tử Lăng tu vị hơi thấp, sắc mặt biến hóa, bị một ít lực lượng bên trong khoáng thạch trùng kích khiến huyết khí bốc lên, linh hồn cũng như bị ép khiến ly thể vậy.Phong Phi Vân dừng bước lại, nói:- Các ngươi đều lưu ở bên ngoài đi, một mình ta đi là được rồi.- Không, chúng ta cùng đi.Du Tử Lăng cố chấp nói.Vị tiểu đồng tử kia vẫn lộ ra rất trấn định, nói:- Ta ngược lại đã quên một chuyện, bên trong Vạn Thạch Sơn có rất nhiều cổ mỏ cấm thạch, trước khi lên núi, nhất định phải trước tiên dán lên Thạch Phù, che dấu khí tức trên thân mới được.Hắn lấy ra ba miếng Thạch Phù đưa cho ba người Phong Phi Vân.- Ta còn tưởng rằng tu vị hắn cao bao nhiêu, thì ra là dựa vào Thạch Phù...Du Tử Lâm lúc trước thật đúng là bị tiểu đồng tử cho hù sợ, cho rằng tu vi của hắn còn cao hơn cả mình.Du Tử Lâm và Du Tử Lăng đều dán Thạch Phù lên lòng bàn tay, một tầng thạch bì nhàn nhạt bao lấy bàn tay bọn hắn, một cổ thạch khí vờn quanh thân thể bọn hắn, ngăn cách liên hệ giữa bọn hắn và ngoại giới, tựa như hóa thành từng khối thạch đầu vậy, đã mất đi chấn động tánh mạng .Phong Phi Vân trả Thạch Phù lại cho tiểu Đồng tử, cười nói:- Ta tu luyện Tầm Bảo Thuật, biết rõ làm sao hóa giải lực lượng cấm thạch.Tiểu Đồng tử có chút kinh ngạc nhìn Phong Phi Vân, không nói nhiều lời, liền đi trước dẫn đường.Trên đường đi, Phong Phi Vân thấy được không ít thị nữ đi qua, cũng có một ít thần bí nhân ăn mặc áo giáp đi tuần tra trong thạch sơn.-------Chương 1572: Vạn Thạch Sơn (2)Những thị nữ kia còn không có gì, chỉ là lớn lên có chút xinh đẹp thôi, nhưng những thần bí nhân mặc áo giáp kia đều rất đáng sợ, bọn hắn cũng không dán Thạch Phù trên người, lại có thể tự do xuyên thẳng qua trong Thạch Sơn, như nguyên một đám U Linh tay cầm chiến thương vậy.Vạn Thạch Sơn, tuyệt đối là một cấm địa.Rốt cục, tiểu đồng tử đưa ba người Phong Phi Vân tới một tòa thạch nguyên khoáng đạt, khoáng thạch ở đây đều cực lớn, một khối nhỏ nhất cũng cao đến 7m, khoáng thạch lớn nhất thì khuất cả trong mây.Ở dưới ánh trăng, những khoáng thạch này đều quăng xuống cái bóng khổng lồ, như là một tôn quái thú bất động vậy.Ở đây tụ tập rất nhiều tu sĩ, có thị nữ xinh đẹp, có lão nhân lớn tuổi, cũng có hộ vệ mặc áo giáp tay cầm chiến thương, chừng hơn một trăm người.Những người này đều là tùy tùng của Lâm Các lão, trong đó có ít người tu vị cực kỳ cường đại, Phong Phi Vân cũng không cảm giác được sâu cạn của bọn hắn.- Vị này chính là người trẻ tuổi đến bái phỏng Các lão.Tiểu Đồng tử khom người cúi đầu với lão nhân thân thể khôi ngô kia, nhìn xem Phong Phi Vân.Lão nhân nhàn nhạt nhìn Phong Phi Vân, bờ môi có chút giật giật, thấp giọng nói:- Là người đến từ Diệp Hồng Cảnh kia sao?Tiểu Đồng tử nhẹ gật đầu.Lão nhân lại nói một câu gì đó, sau đó liền lại nhắm mắt lại.Tiểu Đồng tử đi qua, nói:- Các lão giờ phút này đang ở trong thạch lâm tìm kiếm cấm thạch bỏ chạy, kính xin Phong công tử chờ chốc lát.Phong Phi Vân chắp tay cười cười, nói:- Không sao, không sao, chuyện, Các lão làm trọng.Du Tử Lâm ở sau lưng Phong Phi Vân nhỏ giọng thầm nói:- Thạch đầu cũng biết tự mình đào tẩu sao?Phong Phi Vân nói:- Thiên Địa vạn vật đều có linh tính, khoáng thạch ở đây đều không đơn giản, bất luận một khối nào cầm ra bên ngoài đều bán đi với giá trên trời, xuất hiện một khối cấm thạch Thông Linh cũng chỉ là chuyện bình thường.Trước khi đến, Lưu Tô Hồng đã nói Lâm Các lão là một người ưa thích sưu tầm kỳ phẩm linh thạch, những lời này quả thật không giả, khoáng thạch ở đây tuyệt đại đa số đều là linh thạch khoáng thạch, mỗi một khối đều rất bất phàm.Phong Phi Vân bắt đầu dò xét tu sĩ chờ ở chỗ này, những tu sĩ này quần áo đều rất thống nhất, đều là người Các lão Thiên Cung, tuyệt đại đa số đều là tùy tùng và nô bộc, còn có một ít là hậu bối của Lâm Các lão.Nhưng có một người trẻ tuổi lại khác.Người trẻ tuổi này là một người duy nhất ngồi xuống, hơn nữa y phục trên người hắn cũng không giống với người khác.Hắn đại khái bộ dáng chừng hai mươi, có chút thanh tú, lông mi rất dầy, mặt tựa như dùng đao búa khắc ra vậy.Hắn ngồi ở trên một phương Cổ Thạch, mặc dù chỉ tùy ý ngồi xuống, nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác vững chắc như núi, coi như là trời sập xuống cũng không thể khiến hắn lùi bước.Hơn nữa hắn cũng không dán Thạch Phù trên người.Khi ánh mắt Phong Phi Vân chú ý tới hắn, hắn tựa hồ cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn Phong Phi Vân, con mắt có chút co rụt lại, sau đó lộ ra một nụ cười thân mật, tiếp theo liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thạch Lâm.Không bao lâu, một lão nhân tóc trắng từ trong Thạch Lâm đi ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, ăn mặc rất mộc mạc, rất giống một lão nông.Đúng lúc này, tất cả mọi người có chút sửa sang lại y quan, đối với "Lão nông" này rất cung kính.Lão nhân thân thể khôi ngô kia đi tới, cung kính cúi đầu với "Lão nông" nói:- Các lão, có tìm được khối cấm thạch bỏ chạy kia không?Lão nông này lại chính là Lâm Các lão đại danh đỉnh đỉnh.Lâm Các lão lắc đầu, nói:- Cấm thạch này là từ trong một tòa Thái Cổ Thiên Khanh đào ra, trên tảng đá có dính máu tươi của Thái Cổ Thánh Linh, đã Thông Linh, hiểu được che dấu khí tức trên thân, đã ẩn nấp, muốn tìm ra nó sợ rằng phải tốn hao không ít thời gian.Lâm Các lão nhìn về phía người trẻ tuổi trên Cổ Thạch kia, đi tới khom người cúi đầu với người trẻ tuổi này, cười nói:- Nhị thế tử giá lâm lại không thông báo lão bộc một tiếng, thật sự là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.Người trẻ tuổi ngồi trên Cổ Thạch kia vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy Lâm Các lão, nói:- Các lão ngàn vạn đừng hành lễ, Gia Lâm vĩnh viễn đều là đệ tử của Các lão, Các lão nếu hành lễ thì Gia Lâm chỉ có thể quỳ trên mặt đất thôi.Lâm Các lão vẫn rất nghiêm túc, có chút cúi thân, nói:- Nhị thế tử giá lâm Các lão phủ của ta, không biết cần làm chuyện gì?Trữ Gia Lâm từ trong tay một thị nữ lấy ra một hộp ngọc, cung kính đưa vào trong tay Lâm Các lão, cười nói:- Gia lâm chính là đến vấn an ân sư, thuận tiện đưa một ít Linh Dược cho ân sư.Vị Nhị thế tử này cùng Lâm Các lão trò chuyện với nhau thật vui, tuy rằng biểu hiện thì Lâm Các lão vẫn một mực đều chắp tay hành lễ, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện vị Nhị thế tử kia đối với Lâm Các lão lại thập phần cung kính.Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, một mực đều biểu hiện rất bình tĩnh.Trữ Gia Lâm nói:- Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, đây chính là đại sự, không cẩn thận sẽ đánh vỡ một ít đồ vật cấm kị trong Thạch Lâm, có cần đệ tử trợ giúp Các lão một tay không.- Đây quả thật không phải chuyện nhỏ.Lâm Các lão nghiêm nghị nhẹ gật đầu, nói:- Bất quá Nhị thế tử chờ chút đã, hôm nay còn có một vị tiểu hữu đến bái phỏng trước, người khác ngàn dặm xa xôi mà đến, cũng không thể chậm trễ hắn được.Lâm Các lão làm người rất có nghề, cho dù là một hạ nhân đứng ở trước mặt của hắn, cũng có thể khiến vị hạ nhân này sinh ra một loại cảm giác được coi trọng.Lâm Các lão đi qua, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành thân thiết, nói:- Phong Phi Vân, ngươi chính là vị tiểu hữu đến từ Diệp Hồng Cảnh a, nghe Đồng nhi nói ngươi cũng là một vị Tầm Bảo Sư, không biết đạt đến trình độ nào rồi?Trữ Gia Lâm cũng lần nữa dời ánh mắt qua, chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân, ánh mắt thập phần cơ trí.Nhưng hắn rất hiểu rõ Lâm Các lão, không phải bất luận kẻ tiến đến bái phỏng, Lâm Các lão đều thân thiết hỏi thăm như thế.Tất nhiên trên người người trẻ tuổi này nhất định có chỗ bất phàm, bằng không thì hắn cũng không có khả năng không dán Thạch Phù cũng đứng được ở chỗ này được.Phong Phi Vân giả ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói:- Vãn bối Phong Phi Vân, thật sự tài sơ học thiển, chỉ hi vọng Các lão có thể chỉ điểm một, hai, liền hưởng thụ cả đời rồi.- Người trẻ tuổi đừng tự coi nhẹ mình, ngươi có thể không dán Thạch Phù đi dến được đây, nói rõ ngươi ở trên tu hành Tầm Bảo Thuật tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều Vũ Hóa Hiền Giả.Lâm Các lão mặt mỉm cười, đột nhiên nổi lên một cái thích thú, nói:- Hôm nay vừa vặn có một Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy, khiến lão phu cực kỳ đau đầu, ngươi và Nhị thế tử đều có tạo nghệ sâu đậm ở Tầm Bảo Thuật, nếu không hai người trẻ tuổi các ngươi khoa tay múa chân một chút đi, nếu ai có thể tìm về được Thái Cổ cấm thạch kia thì lão phu nhất định sẽ đưa tặng một kiện trọng bảo.-------Chương 1573: Phong vực chủ (1)Phong Phi Vân không xông vào Đệ Thất Cấm Khu, rất nhanh rời đi, mà Trữ Gia Lâm thì lại thi triển bảo pháp bí thuật, xông vào.Hắn không có bất kỳ sợ hãi, thể hiện ra tự tin hơn người.- Vì sao chúng ta không vào, nói không chừng Thái Cổ cấm thạch thật sự núp bên trong cũng nên.Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân nói:- Thái Cổ cấm thạch không có ở bên trong.- Ngươi sao lại khẳng định như vậy.Mao Ô Quy nói.- Chuyện mà ta và Nhị thế tử cũng có thể nghĩ ra được, Lâm Các lão chẳng lẽ không nghĩ đến, hắn khẳng định đã tiến vào đó tìm qua, chúng ta cần gì phải cực khổ lãng phí thời gian ở đó.Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, ngồi xổm người xuống, từ bên trong một ao nước nhỏ nhặt lên một khối thạch đầu lớn chừng nắm tay.Tảng đá kia ngoại trừ đầy vết lấm tấm ra thì lộ ra rất bình thường rồi, không hợp với những linh thạch khí tức khổng lồ ở chung quanh, giống như đất đá bình thường bị gió thổi qua vậy.Trên ngón tay Phong Phi Vân sinh ra một tầng ánh sáng, một tia khí tức Thánh Linh xuất hiện trên đầu ngón tay, ngón tay đánh lên trên tảng đá hai cái, trong viên đá chợt lao ra hai vòng hào quang, như bịt kín hai tầng quang hoàn.Mao Ô Quy mở to hai mắt nhìn, nói:- Thạch đầu gì thế, còn có quang hoàn nữa.- Trong này rất có thể bao vây lấy một khối xương cốt Thánh Linh, đương nhiên xương cốt Thánh Linh cũng có thể trở thành thạch.Phong Phi Vân có chút hưng phấn.- Cái gì, Thánh Linh Cốt Hóa Thạch.Mao Ô Quy từ trong túi áo Phong Phi Vân vọt ra, há mồm ngậm lấy tảng đá kia, sau đó bỏ chạy đi.Bành.Phong Phi Vân nhặt lên một tảng đá, quật ngã nó, sau đó đi qua dẫm mai rùa của nó dưới chân, lấy ra thạch đầu trong miệng nó:- Mỗi tảng đá ở đây khẳng định đã được Lâm Các lão thống kê qua, thiếu đi bất luận khối nào cũng sẽ mang đến phiền toái lớn cho chúng ta.- Đây chính là Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, có thể từ bên trong lĩnh ngộ ra Thánh Linh Đạo đấy!Mao Ô Quy rất không cam lòng, cổ kéo rất dài, rất muốn nuốt thạch đầu trong tay Phong Phi Vân vào bụng.Trong thân thể Phong Phi Vân có mười vạn tám ngàn tôn tro cốt Thánh Lin, có được đạo của mười vạn tám ngàn vị Thánh LinhThánh Linh Cốt Hóa Thạch đối với người khác có lẽ là vô thượng chí bảo, nhưng đối với hắn mà nói kỳ thật rất gân gà.- Chỉ đi lĩnh ngộ đạo người khác, vĩnh viễn không thể thành Thánh Linh được, có thể thành Thánh giả, cũng phải có Thánh đạo thuộc về mình.Thanh âm Phong Phi Vân dừng lại, chớ lên tiếng nói:- Im lặng, đến.- Ai đến?Mao Ô Quy nói.- Thái Cổ cấm thạch.Phong Phi Vân lặng yên im ắng triển khai Đại Diễn Vực, ngăn cách khí tức của mình, thân thể tựa như hóa thành không khí hư vô.Khối Thánh Linh Hóa Cốt Thạch kia vẫn lóe lên hai vòng bạch quang, lập loè trong bóng đêm, như một chiếc thánh đăng, mang đến cho người một loại rung động không hiểu.Cách đó không xa, truyện đến động tĩnh rất nhỏ.Giống như tiếng bước chân của người, lại giống với thạch đầu đang nhấp nhô.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, đầu ngón tay ngưng tụ ra "Đại Diễn Thuật", điều động thiên thế trong không khí, tùy thời chuẩn bị lôi đình nhất kích.Bá.Một cái bóng bay qua.Thánh Linh Hóa Thạch trên mặt đất chợt biến mất vô tung, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến người phải lóa mắt.Oanh.Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, Đại Diễn Thuật bay ra, mười tám đạo thiên thế cũng theo đó đè ép xuống, định trụ lấy một hòn đá màu đen lớn như cối xay.Khối thạch đầu màu đen này hình dạng như cối xay, chất liệu như nam châm, lộ ra thập phần bình thản không có gì lạ, Thánh Linh Cốt Hóa Thạch lại cứ thế dính vào trên thân nó."

Cối xay" màu đen đang không ngừng giãy dụa, phát ra kêu to, nhưng căn bản không thể nào giãy dụa khỏi giam cầm của "Đại Diễn Thuật" được.- Đừng lãng phí khí lực nữa, cùng ta rời đi.Phong Phi Vân thu hồi cả "Cối xay" và Thánh Linh Hóa Thạch lớn chừng nắm tay vào trong, sau đó ra khỏi Thạch Lâm.Phong Phi Vân cũng không phải người đầu tiên quay lại, trước khi hắn trở về, đã có sau tu sĩ tiến vào Thạch Lâm quay về.Sáu người này đều theo dõi hắn, trông thấy hắn hai tay trống trơn, đều lộ ra dáng tươi cười khinh thường.- Thật sự không tìm được?Du Tử Lâm nói.- Không biết có tìm đúng không?Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến cười, sau đó liền không nói thêm gì nữa, im im lặng lặng chờ đợi.Rất nhanh, những người khác cũng đều nhao nhao đi ra, mỗi người đều mang theo một khối kỳ thạch.Nhị thế tử là người cuối cùng quay lại, cũng hai tay trống trơn.Mười lăm người đứng một hàng, ngoại trừ Phong Phi Vân và Nhị thế tử bên ngoài, mười ba người khác đều tìm kiếm được một khối kỳ thạch, đều rất giống với Thái Cổ cấm thạch, khí tức rất đặc biệt.Lúc này tất cả mọi người cảm thấy khối Thái Cổ cấm thạch bỏ chạy kia khẳng định chính là một trong mười ba khối kỳ thạch này.Nhưng Lâm Các lão lại lắc đầu, nói:- Các ngươi tìm kiếm được đều không phải Thái Cổ cấm thạch chân chánh, các ngươi bị nó lừa gạt rồi.Mười ba vị tu sĩ vốn còn dương dương đắc ý sắc mặt chợt trở nên khó coi, nhao nhao cúi đầu.Lâm Các lão điểm ra một ngón tay, mười ba khối kỳ thạch chợt liền tự động bay trở về trong Thạch Lâm, hắn đi qua, có chút chắp tay, nói:- Nhị thế tử, có thu hoạch được gì không?Trữ Gia Lâm lắc đầu cười nói:- Đệ tử học nghệ không tinh, không tìm được Thái Cổ cấm thạch.Lâm Các lão lắc đầu cười cười, nói:- Ngươi đã mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, ít nhất không bị ngụy thạch mà Thái Cổ cấm thạch bố trí mê hoặc, tuệ nhãn thanh minh, đây là tiêu chí đã đạt tới tiêu chuẩn "Thượng khuy thiên, hạ khuy địa", đương thời Tầm Bảo Sư có thể đạt tới cảnh giới này cũng không nhiều.- Đa tạ Các lão tán thưởng.Trữ Gia Lâm nói.Lâm Các lão cuối cùng nhìn qua Phong Phi Vân, cười nói:- Phong tiểu hữu, ngươi thì sao?Phong Phi Vân cung kính chắp tay hành lễ, nói:- Vãn bối ngược lại may mắn tìm kiếm được một kiện thạch đầu có chút thú vị.Phong Phi Vân hai tay kết ấn, thiên thế trong hư không bị mở ra, như một đạo hư không thần môn, bên trong có hào quang mênh mông đang lóe lên, vầng sáng bức người.- Đây...

Đây là thiên thế chi môn.Một vị tu sĩ rất là khiếp sợ nói.Phàm là tu sĩ tu luyện qua Tầm Bảo Thuật, giờ phút này đều không thể bình tĩnh, cũng chỉ có Tầm Bảo Sư mới hiểu được thiên thế chi môn đại biểu cho cái gì, đây chính là thứ mà chỉ có đại tông sư trong Tầm Bảo Sư mới có thể lĩnh ngộ được, mới có thể câu thông được thế giới huyền diệu khó giải thích kia.Thiên thế không gian.Nghe đồn đó là một không gian nửa hư ảo nửa chân thật, Tầm Bảo Sư có thể mở ra không gian đại môn này không ai mà không phải là đại tông sư được ngàn vạn người tôn kính, coi như là cảnh chủ một cảnh cũng sẽ xem loại người này là khách quý.Trong Thiên thế chi môn bay ra hai tảng đá, chăm chú dính cùng một chỗ.Một khối như cối xay, một khối chỉ lớn chừng nắm đấm.-------Chương 1574: Phong vực chủ (2)Phong Phi Vân đóng thiên thế chi môn lại, cười nói:- Không cách nào, tảng đá kia ẩn chứa năng lượng thật sự quá lớn, chỉ có thể tạm thời đặt nó trong thiên thế không gian thôi.Tu sĩ ở đây cũng sớm đã bị thiên thế chi môn kinh sợ, thật lâu sau mới trì hoãn lại.Lâm Các lão cao giọng cười cười, nói:- Lão phu rốt cục hiểu rõ Đại quận chúa đính hôn với Phong hiền chất thật đúng là không phải ngẫu nhiên.Một Tầm Bảo Sư có thể mở ra thiên thế chi môn, đây quả thực đại biểu cho một tòa bảo khố cự đại, tài phú có thể phát hiện ra tuyệt đối sẽ không ít hơn một tòa Thái Cổ bảo tàng.Nhị thế tử Trữ Gia Lâm cũng lần nữa lau mắt mà nhìn với Phong Phi Vân, có chút chắp tay thi lễ với Phong Phi Vân một cái.- Ồ.Lâm Các lão nhẹ kêu một tiếng, ánh mắt chăm chú vào trên khối đá lớn chừng nắm tay, trong đôi mắt già nua tách ra ánh sao sáng chói.Lâm đ*o Tam cười lạnh nói:- Lão tổ tông bảo chúng ta đi tìm Thái Cổ cấm thạch, ngươi lại tìm được hai tảng đá như vậy, đây là ý gì.Lâm Các lão nghiêm nghị nói:- Lão Tam, không hiểu thì không nên nói lung tung.

"Lâm đ*o Tam liền vội gậm miệng lại, không dám nhiều lời, đối với Lâm Các lão cực kỳ kính sợ.Lâm Các lão mỉm cười, nói:- Phong hiền chất, ngươi mà nói đi.- Vậy ta cũng không khách khíPhong Phi Vân đi đến bên cạnh hai khối thạch đầu dính cùng một chỗ kia, ngón tay chỉ vào thạch đầu lớn chừng nắm tay, nói:- Bên trong tảng đá này bao lấy một đoạn xương cốt Thánh Linh, cũng có thể là Thánh Linh Cốt Hóa Thạch.Oanh.Câu nói đầu tiên của Phong Phi Vân đã dẫn đến một mảng lớn thanh âm ầm ĩ, chính thức là một thạch kích thích ngàn tầng sóng.Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, đây chính là thứ chỉ trong truyền thuyết mới có, thật sự là quá trân quý, có thể nói là thánh vật.- Làm sao có thể, Thánh Linh sau khi chết không phải sẽ tọa hóa thành thiên địa tinh khí, không thì chôn cất trong Thiên Mộ không ai có thể vào, làm sao có thể có một khối Thánh Linh Cốt Hóa Thạch xuất hiện được.- Thánh Linh Cốt Hóa Thạch có ẩn chứa đạo của Thánh Linh, so với thiên công bảo điển còn trân quý hơn nhiều....Lâm Các lão cười nói:- Đây quả thực chính là một quả Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, ha ha, ngay cả lão phu cũng nhìn lầm rồi, một khối thánh vật như vậy ở bên người lại không tự biết, nếu không phải Phong hiền chất tìm ra nó thì chỉ sợ lão phu cả đời sẽ vô duyên với thành vật rồi.Đông.Đúng lúc này, quỳ xuống một mảng lớn, tất cả mọi người rất kích động nói:- Chúc mừng lão tổ tông đạt được Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, có Thánh Linh Cốt Hóa Thạch tương trợ, tu vị nhất định sẽ tiến thêm một bước.Lâm Các lão lãng tiếng cười dài, đây là tiếng cười phát ra từ nội tâm, có thể thấy tâm tình hắn hôm nay thật sự tốt tới cực điểm, nói:- Hôm nay gặp được lớn việc vui lớn như vậy, mỗi người đều có phần thưởng, Phong hiền chất cư công chí vĩ, ban thưởng đất phong một vực, quan bái 'Vực Mục Lang'Cái gọi là "Vực Mục Lang" cũng chính là Vực Chủ.Trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ, năng lực của Lâm Các lão này quả thật dọa người, câu nói đầu tiên liền có thể phong ban thưởng loại quan hàm như Vực Chủ, đây chính là quyền lợi chỉ có cảnh chủ các cảnh mới có được a.Vực Chủ mỗi một vực ở thánh đình đều có chuẩn bị án, chính là trụ cột của một Trung Ương vương triều rồi, có được rất nhiều quyền lợi, cũng hưởng thụ một ít đãi ngộ mà người bình thường không hưởng thụ được.Nếu là một cái Vực Chủ bị người cho ám sát, đó là đối với toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều quan liêu hệ thống khiêu khích, hung thủ sẽ gặp đến nghiêm khắc nhất trừng phạt.Đây là một loại kết quả của chủ nghĩa bá quyền.Bán yêu phong Vực Chủ, cơ hồ là chuyện mới nghe lần đầu.Quả thực tựu là một bước lên trời, đã trở thành một thành viên trong hệ thống bá quyền của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Cái cảnh chủ khác khẳng định không dám làm ra chuyện như vậy, nhưng Lâm Các lão lại dám.Phong Phi Vân không quan tâm hơn thua, lần nữa chắp tay hành lễ, nói:- Đa tạ Các lão phong thưởng.Một quả quan ấn hiển hiện ra, trên đó có khắc bốn chư "Vực Mục Lang Quân" .Vô số tu sĩ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phong Phi Vân, một bán yêu trực tiếp trở thành Vực Chủ, đây quả thực là chuyện kinh thiên, hiện giờ lại trở thành chân thật.- Phong hiền chất, ngày mai đi tới chỗ Thánh Cảnh cảnh chủ báo danh a, sau khi ký tên Vực Mục công văn thì ngươi liền thực sự trở thành một vị Vực Chủ của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ta rồi.Lâm Các lão cười nói.Không cần Phong Phi Vân tiếp tục giảng giải, tất cả mọi người đã biết rõ khối thạch đầu như cối xay kia khẳng định chính là Thái Cổ cấm thạch.Bởi vì trên Thái Cổ cấm thạch có dính huyết dịch Thánh Linh, cũng chỉ có Thánh Linh Cốt Hóa Thạch mới có thể dẫn xuất ra Thái Cổ cấm thạch.Phong Phi Vân ôm trong lòng quan ấn "Vực Mục Lang Quân" và lệnh bài "Bổ Thiên Các" đi ra khỏi Các lão Thiên Cung.Giờ phút này, ba người bọn họ đã lên đường quay về Trú Thiên Phủ.Ngồi trong cổ xa, Du Tử Lăng và Du Tử Lâm sắc mặt đều có chút không vui, đối với Phong Phi Vân không có sắc mặt tốt.Phong Phi Vân tự nhiên nhận ra thần sắc của bọn hắn, cười nói:- Hai người các ngươi đây là làm sao vậy, thiếp mời của Đại quận chúa đã giao cho Các lão xem qua chưa?Du Tử Lâm hừ lạnh một tiếng, nói:- Ngươi bây giờ mới hỏi việc này, ta nghĩ ngươi đã hoàn toàn quên mục đích chuyến đi này của chúng ta rồi chứ?- Chỉ sợ có ít người đã đắm chìm trong quan hàm Vực Chủ, căn bản là sẽ không để Đại quận chúa vào mắt nữa.Du Tử Lăng sắc mặt lạnh lùng, cũng rất không quen nhìn Phong Phi Vân diễn xuất bên trong Các lão Thiên Cung như một tiểu nhân đắc thế.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ta không phải đã giao chuyện này cho các ngươi xử lý rồi sao, chẳng lẽ các ngươi đã quên?Du Tử Lăng lạnh lùng trừng Phong Phi Vân, nói:- Lâm Các lão thật sự không có ý định nhúng tay Tước phủ ước định, lúc ta đưa bái thiếp lên, hắn căn bản không mở hộp ra liền cự tuyệt ta ngay, vốn tưởng rằng ngươi giúp hắn tìm được Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, vào lúc hắn đang cao hứng ngươi có thể lần nữa cầu hắn, hắn nói không nhất định sẽ đáp ứng, nhưng ngươi lại quên mất chuyện này, thật sự là buồn cười.Phong Phi Vân sờ lên cái cằm, nói:- Lấy cái hộp ra cho ta xem thử.Du Tử Lăng lấy ra hộp ngọc đỏ thẵm, giao cho Phong Phi Vân.Trên hộp ngọc còn bố trí lấy phong ấn, chân chính chưa từng mở ra.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Hắn đã xem qua nội dung bái thiếp rồi.- Không có khả năng, hắn lúc ấy căn bản không mở hộp ra, làm sao có thể thấy được nội dung bên trong.Du Tử Lâm quả quyết bác bỏ.Phong Phi Vân cười nói:- Dùng tu vị nhân vật như Lâm Các lão, coi như là tấm thiếp mời này đặt ở bên ngoài ức vạn dặm, nếu hắn muốn nhìn thì vẫn có thể biết rõ trên đó viết gì.-------Chương 1575: Bái phỏng (1)Du Tử Lăng nhíu mày, nói:- Đại quận chúa nói, Lâm Các lão nếu thấy được nội dung bái thiếp thì nhất định sẽ tiếp kiến nàng, nhưng sự thật lại không phải như thế, Lâm Các lão đã từ chối nhã nhặn chúng ta.Phong Phi Vân nói:- Hắn nói thế nào.- Hắn nói, lão phu chỉ là một người hầu, nào dám để Đại quận chúa đến nhà bái phỏng, coi như là bái phỏng, cũng nên là lão phu đến nhà bái phỏng Đại quận chúa mới phải.Du Tử Lâm học theo khẩu khí Lâm Các lão nói.Chợt lại nói:- Nghe qua đã biết là lời từ chối khéo rồi, ngươi tin tưởng nhân vật như Lâm Các lão sẽ đi bái phỏng hậu sinh vãn bối như Đại quận chúa sao?Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Người bình thường nghe được lời này của Lâm Các lão, tự nhiên cảm thấy hắn là đang từ chối khéo, nhưng ta cảm thấy hắn lần này rất nghiêm túc.- Rất nghiêm túc, Phong Phi Vân, ngươi điên rồi sao?Du Tử Lâm nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ta tự nhiên không điên, ta hỏi các ngươi một vấn đề, một bán yêu có thể trở thành Vực Chủ hay không?Du Tử Lâm hừ lạnh một tiếng:- Ngươi bây giờ không phải sao, Vực Chủ đại nhân.Phong Phi Vân nói:- Vậy các ngươi nghĩ xem Lâm Các lão vì sao lại phong ta là Vực Chủ.- Đó tự nhiên là bởi vì ngươi đã giúp hắn tìm được Thánh Linh Cốt Hóa Thạch.Du Tử Lăng nói.Phong Phi Vân lần nữa lắc đầu, nói:- Nhân vật như hắn, nếu muốn ban thưởng, có thể ban thưởng rất nhiều thứ, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại ban thưởng cho ta một cái thân phận Vực Chủ?

Các ngươi phải biết rằng Vực Chủ đã là một thành viên trong hệ thống bá quyền của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, đại biểu cho một loại vinh quang vô thượng, xưng là quý tộc cũng không phải không có lý.- Mà bán yêu địa vị thấp, trên nguyên tắc tuyệt đối không có khả năng tiến vào cao tầng thống trị Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, cho dù đã trở thành Vực Chủ, cũng nhất định sẽ bị rất nhiều chỉ trích, người cáo già như Lâm Các lão cần gì phải chiêu đến cho mình những phiến toái không cần thiết này chứ?- Ý của ngươi là?Du Tử Lăng tựa hồ đã hiểu rõ một chút.Phong Phi Vân nói:- Lại hỏi các ngươi một vấn đề, Đại quận chúa muốn leo lên vị trí người thừa kế cảnh chủ, trở ngại lớn nhất là ở đâu?Du Tử Lâm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ngươi!- Không sai, chính là ta, ta chính là thân phận bán yêu, nhưng lại đính hồn với Đại quận chúa, tất nhiên sẽ bị đến rất nhiều người thảo phạt.Phong Phi Vân lại nói:- Nếu Diệp Hồng Cảnh muốn trùng kích Địa tước cảnh thì nhất định sẽ có người mang chuyện này ra nói, nhưng nếu ta đã trở thành một vị Vực Chủ, có ai còn có thể nói ta địa vị thấp nữa?Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.Phong Phi Vân cười nói:- Lâm Các lão có thể có địa vị và lực ảnh hưởng như bây giờ, tuyệt không phải ngẫu nhiên, bất luận một nước cờ nào đều không thể ra không được, kỳ thật mọi chuyện chỉ có thể có một giải thích, đó chính là Lâm Các lão đã bắt đầu định hợp tác với Đại quận chúa rồi, chỉ là phương pháp mà hắn dùng rất mịt mờ, không bị người bình thường phát giác, đi trước tư duy thường nhân hai bước, chỉ có khi chính thức đến một bước đó, ngươi mới biết được tác dụng của những quân cờ mà hắn hạ từ trước.Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều có chút bị thuyết phục, cảm thấy Phong Phi Vân nói vẫn có chút đạo lý.- Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn không có khả năng chính thức đi bái phỏng Đại quận chúa, dù sao nhân vật như hắn, nhất định có rất nhiều người đều đang chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, nếu hắn đi bái phỏng Đại quận chúa, ảnh hưởng tạo thành nhất định sẽ không nhỏ, đây chẳng phải là đag nói rõ với mọi người, hắn muốn ủng hộ Diệp Hồng Cảnh trùng kích Địa tước cảnh sao, cái này hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu của hắn.Du Tử Lăng nói.Phong Phi Vân một tay nâng lấy hộp, đặt ở mắt nhìn nhìn, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ cao thâm mạt trắc.Du Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bán yêu chết tiệt này lại đang cố lộng huyền hư....Ba người quay về Trú Thiên Phủ, tất cả tu sĩ từ Diệp Hồng Cảnh đuổi đến cũng đã được an trí thỏa đáng, ngay ngắn trật tự.Giờ phút này, chỗ phủ đệ Đại quận chúa.Phong Phi Vân, Du Tử Lăng, Du Tử Lâm nối đuôi nhau mà vào, sau đó đóng đại môn lại.Lưu Tô Hồng đứng ở ngay trong đại điện, chắp tay sau lưng, nói:- Thế nào, Lâm Các lão có xem bái thiếp không?Phong Phi Vân nói:- Hắn đã từng xem qua.Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều nói thầm trong lòng, trách Phong Phi Vân thực sự quá tự tin, Lâm Các lão xem qua nội dung thiệp mời cũng chỉ là suy đoán của hắn thôi, lại dám khẳng định nói trước mặt Đại quận chúa như vậy, thực cho rằng đã trở thành vị hôn phu của Đại quận chúa liền có thể lừa trên gạt dưới sao?Ha ha.Lưu Tô Hồng trong sáng cười, xoay người lại, ngọc nhan bách mị, nói:- Lúc nãy Mặc Ngân ăn hết canh cửa trở về, tố khổ một hồi với đám lão nhân kia, nói cái gì Lâm Các lão sẽ không gặp bất luận kẻ nào gì đó, lại nói các ngươi...

Được rồi, nếu thiệp mời đã đưa vào tay Lâm Các lão, đợi lát nữa bọn hắn cứ đợi bị đánh mặt đi, đúng rồi, Lâm Các lão định lúc nào tiếp kiến ta.Phong Phi Vân nói:- Lâm Các lão quyết định muốn đích thân đến bái phỏng Đại quận chúa.Lưu Tô Hồng hơi sững sờ.Phong Phi Vân lấy ra hộp ngọc kia, xóa đi phong ấn trên hộp ngọc, sau đó mở hộp ra.Bá.Một đạo ánh sáng màu xanh từ trong hộp bay ra, sau đó ngưng tụ thành một lão nhân.Lão nhân này lớn lên giống Lâm Các lão như đúc, trên mặt treo vui vẻ, nói:- Phong hiền chất quả nhiên rất lợi hại, lão phu không nhìn lầm người.Du Tử Lăng và Du Tử Lâm đều đã chấn kinh đến tột đỉnh, bọn họ đều nổi tiếng là thiên tài, nhưng lại căn bản không phát giác được Lâm Các lão từ lúc nào đã ký túc một đạo thần niệm vào trong hộp ngọc, thủ đoạn bực này khiến bọn hắn cảm thấy da đầu run lên.Lưu Tô Hồng cũng rất khiếp sợ, liền bước tới trước cúi đầu, nói:- Bái kiến Các lão, phải là Lưu Tô Hồng tự mình đi bái phỏng Các lão mới phải...- Hắc hắc, lão phu chỉ là một người hầu, nào dám khiến Đại quận chúa bái phỏng, Đại quận chúa là nhân vật nên du ngoạn sơn thuỷ Tước gia, lão phu vốn nên chân thân đuổi đến, nhưng Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, bị quá nhiều người nhìn thấy không khỏi sẽ gây thêm chuyện.Lâm Các lão liền tranh thủ đỡ Lưu Tô Hồng đứng dậy.Đúng lúc này, bảy vị lão tổ Lưu Ly gia tộc thu được Lưu Tô Hồng truyền âm về sau, đều nhao nhao đuổi qua, nhìn thấy Lâm Các lão xuất hiện ở chỗ này liền khiếp sợ được tột đỉnh, cả đám đều khom mình hành lễ.Chuyện tiếp theo thuộc về bí mật tuyệt đối, chỉ có nhân tài trọng yếu nhất Lưu Ly gia tộc mới có thể biết được, Phong Phi Vân và Du Tử Lâm, Du Tử Lăng tự nhiên lui ra.-------Chương 1576: Bái phỏng (2)Du Tử Lâm hiện giờ đối với Phong Phi Vân đã bội phục đến mức cúi rạp đầu, nói:- Làm sao ngươi biết Lâm Các lão đã ký túc một đạo thần niệm vào trong hộp ngọc?Phong Phi Vân cười cười, nói:- Đoán được.- Không có khả năng, làm sao có thể đoán chuẩn như vậy được?Du Tử Lâm nói:- Nếu không ngươi dạy ta đoán thế nào đi?Phong Phi Vân cười nói:- Cái này không thể dạy.Du Tử Lâm tự nhiên sẽ không buông tha như vậy, vẫn quấn quít lấy Phong Phi Vân.Du Tử Lăng đối với Phong Phi Vân đã có nhận thức càng sâu hơn, cảm thấy bán yêu này thật sự không đơn giản.Đúng lúc này, truyền đến một tiếng cười không hài hòa:- Đây không phải là cô gia của Đại quận chúa đây sao, nghe bảo hôm nay đi bái phỏng Lâm Các lão lại trở thành rùa đen rút đầu, hắc hắc.Một đám tuổi trẻ tài tuấn đi qua, trong đó đầu lĩnh đúng là Mặc Ngân và người thừa kế của ba Trung Cổ thế gia, còn có một ít thiên chi kiều nữ, con nối dõi Vực Chủ.- Các ngươi cũng không nên nói khó nghe như vyaaj, cho dù hắn đi cầu, chắc chắn cũng sẽ không được Lâm Các lão tiếp kiến, cần gì phải tự rước lấy nhục nhả, người thức thời như Phong huynh mới đáng cho chúng ta học tập.Mặc Ngân cười cười.Du Tử Lâm lạnh buốt cười:- Mặc Ngân, ngươi là thứ gì chứ, ngươi xách giày cho Phong Phi Vân cũng không xứng, ngươi có tư cách nói chuyện sao?Mặc Ngân sắc mặt trầm xuống, nói:- Ta mới không xách giày cho một con rùa đen rút đầu.- Mẹ nó, con rùa đen chọc phải ai ch, con rùa đen co đầu lại cũng bị người xem thường, thật sự là nằm cũng trúng đạn.Mao Ô Quy nằm ở trong túi áo Phong Phi Vân, lầm bầm lầu bầu nói.Du Tử Lâm trong cơn giận dữ, nói:- Ngươi mắng ai là rùa đen rút đầu.Mặc Ngân trố mắt nhìn, giọng mỉa mai cười nói:- Ta cũng không nói các ngươi, mọi người đều nghe thấy được, ta thật sự không nói bọn hắn a?- Ha ha.Lời Mặc Ngân nói lập tức dẫn đến một mảnh tiếng cười nhạo.Du Tử Lăng tú mục hàm yên, trên người kiếm khí lâm tiêu, tế ra một thanh cổ kiếm, ngang trời mà chỉ, nói:- Còn ai dám cười một tiếng nữa thử xem?Tất cả mọi người biết rõ sự lợi hại của Du Tử Lăng, đã từng dùng một sợi tóc đánh bay một vị tài tuấn Niết Bàn đệ ngũ trọng, đánh cho thổ huyết.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.Mặc Ngân hừ lạnh một tiếng, gọi ra một cây chiến thương, một cổ chiến ý khổng lồ lao ra, tựa như nắm một đầu Cuồng Long nơi tay:- Đã sớm nghe nói dưới trướng Đại quận chúa có một vị cường giả rất giỏi, Tinh nữ của Vô Thọ Tinh Cung, hôm nay để cho ta đến lãnh giáo một chút xem ngươi mạnh thế nào đi.- Ngươi cũng xứng giao thủ với tỷ ta sao, Đạo gia đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi.Du Tử Lâm gọi ra Tru Tà cổ kiếm, chân đạp Thái Cực Thần Dương Cổ Ảnh, trên hai tay lao ra đạo quang, sáng lạn chói mắt, một kiếm chém xuống, uy thế lâm người.Chúng tu sĩ đều sợ hãi, không hổ là Tinh tử của Vô Thọ Tinh Cung, tu vị thật sự quá cường đại.Vô Thọ Tinh Cung chính là một chi của Đạo Môn, ngay cả Trung Cổ thế gia cũng tranh nhau đưa đệ tử vào trong đó, có thể trở thành "Tinh tử", đây là chuyện không dễ dàng chút nào.HàngChiến mâu trong tay Mặc Ngân như rồng, phát ra từng tiếng Long ngâm, chiến giáp trên người rất tươi sáng, thân thể không chút sứt mẻ, hóa giải đi thế công của Du Tử Lâm.XÍU...

UU!.Mặc Ngân mỉa mai cười, chiến mâu đâm ra, năm đầu Long Ảnh hiện ra trên chiến mâu, Long Lân, Long Giác, Long Mục đều ngận thanh tích, như cầm trong tay năm đầu Chân Long, bá đạo khiến tất cả mọi người phải lui về sau.- Đây là một trong các tuyệt học của Mặc Ngân, tên là "Thiên Đán Long Hồn", hắn chính là sử dụng chiêu này đánh bại Cố lão cửu.- Thần thông Thiên Đô Sơn quả nhiên lợi hại, địa vị của Mặc Ngân ở Thiên Đô Sơn tuyệt đối không thấp.Du Tử Lâm hừ lạnh một tiếng:- Vạn Đạo Nhất, Kiếm Thông MinhTrong thân thể Du Tử Lâm Vạn Kiếm phun trào, mỗi một đám khí tức chính là một thanh kiếm, hình thành một tòa "Thông Minh Kiếm Vực" .Hai người đều thi triển tuyệt học, chiến đấu đến long trời lỡ đất, viên cảnh chung quanh tòa phủ đệ này đều đã bị hai người bọn họ đánh cho tơi tả, đây là bởi vì Nam Cực Tinh có Vẫn Thiên Linh Thạch áp chế, bằng không thì toàn bộ Nam Cực Tinh chỉ sợ đều đã bị phá hủy một nửa rồi.Chân Nhân bình thường ở Nam Cực Tinh ngay cả linh khí cũng không thể điều động, nhưng bọn hắn lại có thể thi triển thần thông, không thể không nói hai người bọn họ thật sự rất cường đại.- Xem ra Vô Thọ Tinh tử rất có thể cũng đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng, bằng không thì không có khả năng đánh với Mặc Ngân tới trình độ này được.- Bên người Đại quận chúa vẫn có không ít người tài ba, chỉ là bán yêu kia lại quá phế vật, cho dù hiện giờ tu vị không tệ, cũng không có khả năng đột phá Vũ Hóa Cảnh, cuối cùng khẳng định chỉ sẽ mang đến cản trở cho Đại quận chúa.Rất nhiều tu sĩ đều dùng ánh mắt khinh thường hữu ý vô ý nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cho dù tu vị Phong Phi Vân có cao, trong mắt bọn hắn cũng chỉ là một bán yêu đê tiện, vĩnh viễn không có khả năng bước vào Vũ Hóa Cảnh, không thành được đại nhân vật chính thức.Ngoài phủ đệ, tiếng bước chân vang lên.- Ha ha, không nghĩ đến Trú Thiên Phủ vậy mà náo nhiệt như vậy, đến thật là đúng lúc a!Một đám người nối đuôi nhau mà vào, đi đến, thần khí ngạo nghễ.Bọn hắn đều ăn mặc tiên minh, khí độ bất phàm, từng tòa khí tượng hiện ra trên đỉnh đầu bọn hắn, mỗi người đều tài giỏi cao chót vót, là cường giả trẻ tuổi đương thời.Bọn họ đều cực kỳ xa lạ, không giống như là tài tuấn của Diệp Hồng Cảnh.Đi tuốt ở đàng trước chính là một người trẻ tuổ sắc mặt tái nhợt, phong thái bức nhân, quý khí lâm thân, chung quanh thân thể chạy lấy thiên thế, dưới chân có địa mạch tương theo.Du Tử Lâm và Mặc Ngân cũng đều dừng tay, song song tách ra, cảnh giác đám người trẻ tuổi không mời mà đến này, bọn họ đều là cường giả, có thể cảm nhận được một cổ áp lực khổng lồ, biết rõ lai lịch của đối phương khẳng định không nhỏ.- Tự giới thiệu một chút, kẻ hèn này là Phương Đồng Đạo, chính là Lục thế tử của Tây Linh Cảnh, chính là chuyên đến đến cầu kiến Quận chúa điện hạ Diệp Hồng Cảnh.Trên cổ người trẻ tuổi này phủ lấy hồ cầu màu trắng, ung dung đẹp đẽ quý giá, khí độ lại bất phàm, hàm dưỡng sâu đậm.- Lục thế tử Tây Linh Cảnh.Tu sĩ Diệp Hồng Cảnh biết được thân phận của đối phương, sắc mặt chợt trở nên bất thiện.Tây Linh Cảnh cũng là một tòa cảnh cường đại, sớm đã được đình là một trong các đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.Tuy rằng biết rõ người đến bất thiện, nhưng dù sao thân phận đối phương chính là Lục thế tử, tương lai chính là Cảnh chủ Tước gia một phương, thân phận địa vị cao tuyệt, ở đây quả thật không ai có tư cách nói chuyện với hắn cả.Mặc Ngân cười lạnh nói:- Chỗ chúng ta có hai vị quận chúa, không biết thế tử muốn gặp vị nào.-------Chương 1577: Một chưởng (1)Thì ra có hai vị quận chúa, vậy thì gặp cả hai vị đi.Phương Đồng Đạo cười nói.Phong Phi Vân có chút nhíu mày, lúc này bọn người Đại quận chúa đang nói chuyện hợp tác với Lâm Các lão, làm sao có thể tiếp kiến Phương Đồng Đạo được.Du Tử Lăng tự nhiên cũng biết việc này, nói:- Đại quận chúa hôm nay có chuyện quan trọng nơi thân, sợ là không tiện tiếp kiến Lục thế tử.Cố lão cửu cũng nói:- Thất quận chúa cũng có chuyện quan trọng nơi thân, không trong phủ, thỉnh Lục thế tử lần sau lại đến gặp a.Nụ cười trên mặt Phương Đồng Đạo chợt trở nên đông cứng.- Lớn mật, các ngươi cũng quá không tôn trọng Lục thế tử chúng ta rồi.Một nữ tử đầu đầy tóc dài hỏa hồng giận dữ mắng mỏ một tiếng, rút ra kiếm bản rộng bên hông, lâm không một ngón tay.Oanh.Nàng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng năng lượng ẩn chứa trong thân thể lại không phải chuyện đùa, chỉ riêng một cổ kiếm ý ẩn chứa trên thân kiếm đã đánh cho một vị thiên chi kiêu tử văng tung tóe.- Lại đả thương người, lý nào lại vậy.Du Tử Lâm gọi ra Tru Tà cổ kiếm, ngưng tụ ra một mảnh kiếm quang, vô số kiếm khí bay lên đánh tới, liên tục giao thủ với kiếm bản rộng của thiếu nữ kia, phi thiên độn địa, bóng kiếm ngàn vạn.- Hừ, không nghĩ đến Diệp Hồng Cảnh lại có cường giả như ngươi.Thiếu nữ tóc dài như hỏa diễm, dẫn theo kiếm bản rộng phải lớn hơn thân thể nàng gấp hai lần, tựa như một cái ván cửa, đánh xuống đỉnh đầu Du Tử Lâm.Bành.Lực lượng của nàng lớn như Long Hổ, dùng tu vị Du Tử Lâm cũng bị nàng bổ cho liên tiếp lui về sau, trên mặt tràn đầy kinh hãi.- Thái Cực Bát Quái Ấn.Du Tử Lâm gọi ra thập phẩm linh khí, một bức Thái Cực Âm Dương Đồ hiện ra trên đỉnh đầu hắn, trong cổ ấn tràn đầy thần hoa, hào quang chói mắt, khiến người không mở mắt ra nổi.Cô gái kia cũng gọi ra một kiện thập phẩm linh khí.Một thanh cự chùy lớn chừng cung điện, tràn đầy dòng điện màu tím.Ầm ầm.Trong Trú Thiên phủ, rất nhiều tu sĩ đều bị đánh bay.Cổ lực lượng kia thật sự rất cuồng bạo, mặt đất cũng bắt đầu bị sinh sinh vỡ ra, bảy, tám vị thiên chi kiêu tử bị chấn đến thổ huyết.Lúc trước khi Du Tử Lâm và Mặc Ngân giao thủ cũng không ra tay độc ác, có chỗ giữ lại, nhưng giờ phút này đã đánh ra chân hỏa.Tu vị hai người đều đã tiến nhập Niết Bàn đệ lục trọng, là cường giả chân chính, một khi nén giận ra tay, lực hủy diệt tạo thành khó có thể tưởng tượng nổi, khiến rất nhiều người vô tội bị trọng thương.- Đại quận chúa, Phương Đồng Đạo đến gặp mặt, ha ha.Phương Đồng Đạo sải bước, bước tới chỗ tòa cung điện mà Đại quận chúa ở.- Đứng lại, nơi này là phủ đệ của Diệp Hồng Cảnh ta, há lại cho ngươi tùy ý xâm nhập.Bọn người Cố lão cửu và Ngọc Thiểu chặn đường lại, đều là anh tài của Trung Cổ thế gia.Oanh.Sau lưng Phương Đồng Đạo đi ra một đại hán mọc ra bốn con mắt, không có lông mi, vị trí mi tâm cũng mọc ra một đôi kim đồng, phát ra từng sợi kim mang.Đại hán này thân cao năm mét, chân như con voi, trên hai tay cột khối sắt, cơ bắp trên người như hoàng kim tạo thành vậy.- Các ngươi là thứ gì, cũng dám ngăn đón Lục thế tử, chết.Đại hán này vung nắm đấm lên, kim mang mênh mông cuồn cuộn, nắm đấm như thần thiết, đánh bay Cố lão cửu, Ngọc Thiểu, đồng thời đánh cho hơn mười vị thiên kiêu của Trung Cổ thế gia ngã xuống đất.Lực lượng cường hãn như vậy.Rất rõ ràng Lục thế tử Tây Linh Cảnh chính là cố ý đến nện tràng, một đám tu sĩ mang đến đều là cường giả, là nhân vật đứng đầu một đời tuổi trẻ, mỗi người đều có thần thông không tầm thường.- Đại quận chúa đây là không muốn gặp chúng ta, chúng ta tự mình đi bái phỏng nàng.Phương Đồng Đạo có phần có khí độ, trên mặt vui vẻ, những tài tuấn chung quanh đã chiến đấu đến long trời lỡ đất, nhưng hắn vẫn phong khinh vân đạm, dưới một đám người túm tụm bước vào sâu trong Trú Thiên Phủ.Oanh.Đại hán kia đứng ở bên trái Phương Đồng Đạo, bất luận kẻ nào muốn ngăn cản bước chân Phương Đồng Đạo đều bị hắn một quyền đánh gục.Quả đấm của hắn không biết ẩn chứa bao nhiêu cân lực lượng, có thể nói vô địch.- Đáng giận, thực cho rằng Diệp Hồng Cảnhta không người sao?Mặc Ngân dẫn theo chiến mâu, trên người hào quang vạn trượng, dùng mâu làm côn, đánh ra.Giờ khắc này, linh khí trong, toàn bộ không gian đều tựa hồ như bị điều động, rất nhiều người cũng cảm giác được thân thể mihf biến nhẹ, tựa hồ như muốn bay lên vậy.Oanh.Chiến mâu đè xuống, đối chiến với đại hán cao năm mét kia, lực lượng rất khủng bố, như một mảnh thần lãng, đánh bay mảng lớn tu sĩ.Đại hán kia cuồng quát một tiếng:- Hảo tiểu tử, lại dám giao thủ với gia gia.Một cái quyền ảnh khổng lồ oanh kích ra ngoài, như một tòa núi nhỏ màu vàng bay ra, khí thế cực kỳ dọa người, khiến chúng tu sĩ nhao nhao chạy thục mạng.- Đánh đúng là ngươi đấy.Mặc Ngân khí xông đấu bò, triển khai một tòa đại vực đen kịt, cùng cự quyền ngạnh bính, lực lượng không thua gì đại hán kia.Mặc Ngân chính là người đứng trong hàng ngũ cường giả trẻ tuổi cao cấp nhất Diệp Hồng Cảnh, tuy rằng cùng thế lực một phương Đại quận chúa không hợp, nhưng một khi có thế lực bên ngoài đến xâm nhập, cũng sẽ tạm thời buông can qua, nhất trí đối ngoại.Có thể trở thành nhân vật cao cấp nhất một đời tuổi trẻ, đều sẽ hiểu rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.Nhân tài dị sĩ bên người Phương Đồng Đạo rất nhiều, ngoại trừ thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, giờ phút này lại chui ra một thiếu niên Vương giả.Vị thiếu niên Vương giả này, cầm trong tay Kim Luân, đầu đầy tóc trắng, trên cổ lại treo một dãy Phật châu, vừa như một vị Tà Ma, vừa giống như một vị Phật giả.Phật châu trên cổ, mỗi một khỏa Phật châu đều lớn chừng bóng da, chừng ba mươi sáu khỏa, làm thành hai vòng quấn ở trên cổ, cơ hồ như quấn cả đầu lâu hắn vào tỏng Phật châu.Oanh.Cánh tay của hắn vung lên, một mảnh hủy diệt chi khí màu xám bay ra, đánh cho hơn hai mươi vị cường giả tuổi trẻ thổ huyết, hoàn toàn không thể ngăn được hắn.- Lục thế tử cứ đi bái kiến quận chúa, ở i đây giao cho Âu Dương Vô Đạo ta là được.Thiếu niên tóc trắng này biểu hiện ra tự tin cường đại, Phật châu trên cổ sáng chói chói mắt, khiến tu sĩ ở mấy chục thước chung quanh thân thể hắn đều bị đánh bay ra ngoài, tựa như một đám kiến văng tung tóe vậy.Đây là một hồi đại hỗn chiến, tuổi trẻ tuấn kiệt đến từ Diệp Hồng Cảnh nhao nhao đuổi đến, các loại thần thông đạo pháp vận chuyển, khiến cả nửa Trú Thiên Phủ đều biến thành chiến trường.Giao phong kịch liệt ở đây tự nhiên sớm đã bị một ít cường giả lớp trước của Diệp Hồng Cảnh phát giác ra được.- Một đời tuổi trẻ Tây Linh Cảnh cường giả xuất hiện lớp lớp, khí thế hùng hổ dọa người, quả thật có thực lực trùng kích Địa tước cảnh.Một lão giả xa xa nhìn ra xa, có chút nhíu mày.- Thiếu nữ đầu đầy đầu tóc màu đỏ hồng cầm trong tay kiếm bản rộng kia có lẽ một vị Trì Kiếm Nhân của Ngũ Kiếm Động Thiên, bước vào Niết Bàn đệ lục trọng, một khi nàng đột phá Vũ Hóa Cảnh, sẽ không đơn giản đâu.-------Chương 1578: Một chưởng (2)Đại hán mọc ra bốn mắt kia có lẽ chính là nô lệ mà Tây Linh Cảnh chủ mua được trên đấu giá hội của Đệ Cửu Trung Ương Vương Triều vào bảy mươi năm trước, bảy mươi năm qua đi vậy mà phát triển đến tình trạng bực này, một khi đột phá Vũ Hóa Cảnh, chiến lực sẽ rất dọa người.- Nhân kiệt Âu Dương gia kia cũng đến, nghe nói hắn đồng thời bái vào mô nhạ hai vị nhân vật khủng bố, Sở Giang Vương của Âm Phủ Giới, và một vị cao tăng lánh đời của Thái Cổ Thánh Phật Miếu, Tà Phật song tu, đang trùng kích Niết Bàn tầng thứ bảy.- Âu Dương Vô Đạo, đây chính là một người trẻ tuổi mạnh nhất Tây Linh Cảnh, từng chém qua mấy vị Vũ Hóa Hiền Giả.- Lục thế tử vậy mà mang người này đến, xem ra là muốn thăm dò thực lực Diệp Hồng Cảnh chúng ta rồi.Một vị lão giả tóc trắng xoá lộ ra thần sắc lo lắng, lắc đầu liên tục:- Tu vị Âu Dương Vô Đạo quá mạnh mẽ, coi như là Đại quận chúa và Thất quận chúa liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta có nên...- Không, chúng ta không thể ra tay, Lục thế tử lần này tiến đến chỉ đem đến tu sĩ trẻ tuổi, nếu chúng ta ra tay, nhất định sẽ gây ra chỉ trích không nhỏ, nơi này không phải là Hồng Diệp tinh, mọi cử động cần thận trọng....... ...Trong lòng những cường giả lớp trước Diệp Hồng Cảnh trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, mà càng nhiều hơn là kinh dị.Dù sao tu sĩ Niết Bàn đệ lục trọng đã ít càng thêm ít, một cảnh có thể ra hai người đã là chuyện rất giỏi rồi, Diệp Hồng Cảnh chính là vì ra mấy vị thiên kiêu Niết Bàn đệ lục trọng cho nên mới quyết định trùng kích Địa tước cảnh.Tây Linh Cảnh vậy mà cũng cường thịnh như vậy, quỷ tài, kỳ tài xuất hiện lớp lớp, khiến tất cả mọi người cảm giác được một cổ áp lực.Âu Dương Vô Đạo tu vị cái thế, trên người một nửa Tà khí, một nửa Phật khí, tựa như một cỗ chiến xa hình người, những nơi đi qua, bất luận tu sĩ gì đụng phải hắn đều bị đâm bay ra ngoài.- Tu sĩ Diệp Hồng Cảnh các ngươi thật sự quá không tôn trọng người, Lục thế tử chúng ta lấy lòng các ngươi, hạ mình hàng quý đến bái phỏng hai vị quận chúa, lại bị các ngươi ngăn ở ngoài cửa, nếu không giáo huấn các ngươi một chút, truyền đi chẳng phải sẽ khiến Lục thế tử chúng ta mất mặt sao?Phương Đồng Đạo vẫn phong khinh vân đạm, chân thành mà đi, giống như đang hành tẩu trên đường cái, vận khí nơi ngực, cười nói:- Đại quận chúa, Phương Đồng Đạo tiến đến bái phỏng.- Đại quận chúa, có chuyện quan trọng, sẽ không gặp các ngươi, nếu các ngươi cố ý thêu dệt chuyện, chúng ta nhất định sẽ tử chiến đến cùng.Hơn mười vị tu sĩ bay ra, gọi ra linh khí, đánh ra hơn mười đạo thần thông.- Vậy thì đi chết đi.Âu Dương Vô Đạo bổ ra một chưởng, mấy trăm đạo lực lượng lao ra, đè sập cả một tòa cung điện, đè hơn hơn mười vị tu sĩ dưới cung điện, mỗi người đều thổ huyết.- Ta đi gặp hắn.Trên mặt Du Tử Lăng ngọc thể tinh quang sáng rọi, mờ ảo bà sa, trong mi tâm bay ra một chiếc thần đăng.- Vẫn nên để ta tới đi.Phong Phi Vân đứng ở ngay bên người Du Tử Lăng, từ đầu đến cuối đều lộ ra thập phần bình tĩnh, lúc này Đại quận chúa đang mưu sự với Lâm Các lão, tự nhiên không thể để cho người Tây Linh Cảnh xông vào được.Du Tử Lăng biết rõ Phong Phi Vân rất mạnh, vì vậy thu hồi Vô Vọng Hàng Yêu Đăng, nắm ở lòng bàn tay, nhìn thật sâu hắn, ngọc nhan sinh huy, nói:- Âu Dương Vô Đạo Tà Phật song tu, rất cường đại, ngươi cẩn thận chút.Phong Phi Vân áo trắng như tuyết, mang theo vài phần nho nhã, gật đầu cười.Hắn chậm rãi đi đến bờ ao, nhìn qua chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía hơn mười vị cường giả Tây Linh Cảnh, chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian dần qua giơ thủ chưởng lên, "Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa" niết ở lòng bàn tay.Ngàn vạn Phật khí dũng mãnh vào bàn tay hắn.Đúng lúc này toàn bộ Thiên Địa đều như bất động, tất cả mọi người cảm giác được một cổ lực lượng trầm trọng đang ngưng tụ, thiên mạc như muốn rơi xuống vậy.Một tòa Chưởng Ấn Thiên Địa đè ép xuống.Ầm ầm.Một cổ lực lượng khổng lồ vô biên rơi xuống trên người tất cả những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo, Lục thế tử còn đỡ, chỉ bị đánh bay ra, cảm giác khí huyết sôi trào, cổ lực lượng kia khiến bọn hắn không thể chống cự.Mà những tu sĩ khác của Tây Linh Cảnh thì đều miệng lớn thổ huyết, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, tựa như có một tòa thế giới ép lên trên người bọn hắn vậy.- Đã đủ rồi.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ao nước, tay còn bảo trì tư thế chưởng ấn, ánh mắt rất bình thản quét qua những tu sĩ Tây Linh Cảnh kia, sau đó chậm rãi thu bàn tay về, nói:- Hôm nay Đại quận chúa quả thật có chuyện trọng yếu nơi người, không thể tiếp kiến Lục thế tử, hôm khác ta tất nhiên sẽ cùng Đại quận chúa cùng đến Hoa Thiên Phủ...

Đến nhà bồi tội.Thanh âm kia tuyên truyền giác ngộ, tựa như cửu thiên thần lôi, khiến người ngũ tạng đều đang run động, những tu sĩ của Tây Linh Cảnh cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.Nói xong lời này, Phong Phi Vân bễ nghễ liếc qua mọi người, liền vung tay áo rời đi, lưu lại mọi người còn trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó.Một chưởng chi uy, đánh bay tất cả cường giả Tây Linh Cảnh, đây là lực lượng bực nào chứ?Thiếu nữ kiếm bản rộng, đại hán bốn mắt, Âu Dương Vô Đạo không ai không phải là Vương giả trẻ tuổi một phương, huyết khí trong thân thể cũn thật lâu không cách nào dẹp loạn, hiển nhiên đã chịu nội thương, giờ phút này đều rất khiếp sợ, nhìn qua bóng lưng rời đi kia.- Người kia là ai.Lục thế tử Phương Đồng Đạo cũng bị khiếp sợ.Không chỉ có những tu sĩ Tây Linh Cảnh, mà ngay cả những tu sĩ Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng đều ngây ra như phỗng, phảng phất như thấy quỷ vậy, không dám tin vào hai mắt mình nữa.Trong nội tâm Mặc Ngân cũng khiếp sợ đến cực điểm, chăm chú nắm lấy chiến mâu trong tay, trong nội tâm không ngừng hỏi, sao lại mạnh như vậy, sao lại mạnh như vậy chứ.- Hắn là vị hôn phu của Đại quận chúa.Du Tử Lăng cũng cực kỳ hoảng sợ, vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đã cực kỳ cường đại rồi, nhưng hắn vẫn bị thủ ấn vưa rồi dọa đến mức không nhẹ, chẳng lẽ hắn đã đột phá Vũ Hóa Cảnh rồi sao?Nếu không có đột phá Vũ Hóa Cảnh, sao lại mạnh như vậy?Đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ dọa người.Khi trong lòng Du Tử Lăng toát ra ý nghĩ này, ở sâu trong Trú Thiên Phủ, đám lão nhân của Diệp Hồng Cảnh giờ phút này cũng toát ra ý nghĩ như vậy, cái này thật sự quá đáng sợ đi"Bán yêu đột phá Vũ Hóa Cảnh" đây là chuyện không thể nào, nhưng một chưởng vừa rồi là thế nào?- Nếu Đại quận chúa đã thật sự có chuyện quan trọng, vậy thì bản thế tử ngày khác sẽ đến bái phỏng.Tu sĩ Tây Linh Cảnh cơ hồ đều đã bị một chưởng của Phong Phi Vân đả thương, Phương Đồng Đạo tự nhiên không dám đợi ở chỗ này nữa.-------Chương 1579: Sự xuống dốc của Đệ Lục Trung Ương Vương TriềuDu Tử Lâm cười vang nói:- Cô gia nói, lần sau sẽ cùng Đại quận chúa đi Hoa Thiên Phủ đến nhà bồi tội, Lục thế tử cứ chờ là được.- Đến lúc đó Mộ Dung Tam Đức nhất định sẽ tiên phong cho Đại quận chúa và cô gia, Lục thế tử cũng đừng trốn tránh chúng ta, bằng không thì cô gia vạn nhất tính tình không tốt, một chưởng san bằng trọn cả Hoa Thiên Phủ thì chỉ sợ không tốt lắm đâu.- Mộ Dung Tam Đức, ngươi nói bậy bạ gì đó, Lục thế tử là người có giáo dưỡng, sao lại trốn tránh Đại quận chúa và cô gia chúng ta được, ha ha.. . ....Phương Đồng Đạo sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, trong mắt mang theo hào quang âm tàn, nhưng cuối cùng vẫn mang người xám xịt rời đi, lực lượng không bằng người, chỉ có thể chịu thua.Màn đêm chìm xuống, không khí rét lạnh như băng.Trú Thiên Phủ, thư khố.Phong Phi Vân bưng lấy thiết mộc thẻ tre, đang đọc lấy cổ văn trên đó, sau khi đánh lui những tu sĩ Tây Linh Cảnh, hắn liền đến nơi này, tìm đọc tư liệu về "Thánh cảnh" .Hắn hiện giờ đã là một vị Vực Chủ của Thánh cảnh, ngày mai sẽ phải đi tới chỗ Thánh cảnh cảnh chủ báo danh, tự nhiên phải tìm hiểu về Thánh cảnh.- Thánh cảnh là đệ nhất đại cảnh của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, tổng cộng có hai mươi tám vạn vực, là lệ thuộc trực tiếp của Thánh đình.Phong Phi Vân có chút thả ra thẻ tre trong tay, trong lòng có chút kinh ngạc.Một tòa Nhân tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập một vạn tòa vực, một tòa Địa tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập ba vạn tòa vực, một tòa Thiên tước cảnh nhiều nhất chỉ có thể thành lập năm vạn tòa vực.Mà Thánh cảnh lại tổng cộng có được hai mươi tám vạn tòa vực, hơn nữa chiếm cứ đều là nơi linh khí cường thịnh nhất, linh tài phong phú nhất Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, có thể nói là nắm thiên hạ trong tay.Thánh đình sao lại sa sút đến mức này.Két...Lưu Tô Hồng mặc màu thiếp thân y đỏ nhạt, phủ lên áo choàng liền mũ màu đỏ thẫm mở cửa ra, một cổ hàn khí từ ngoài cửa thổi vào.Trên người của nàng còn dính lấy một ít bông tuyết, đi vào thư khố, phủi phủi cặn tuyết trên người, ôn nhu cười nói:- Trận tuyết này rơi thật gấp, mới ước chừng nửa canh giờ, ngói lưu ly bên ngoài đều đã biến thành màu trắng, ngày mai sợ là cả Nam Cực Tinh đều bị tuyết cho bao trùm mất.Nàng cài cửa lại, thư khố lại trở nên ấm áp.Phong Phi Vân nắm lấy hồ sơ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trên mặt mang theo dáng cười nhạt nhạt nó:- Đã nói tốt với Lâm Các lão rồi sao?Lưu Tô Hồng tóc dài tới eo, áo đỏ lau nhà, dung nhan rất đẹp, đôi mắt đen bóng, khóe miệng có chút cong lên, nói:- Trao đổi lợi ích thôi, có gì đâu chứ, ngươi đang xem gì thế?Thái độ Lưu Tô Hồng hiển nhiên không còn kiêu căng như trước kia nữa, có phần nhu tình, chuyện phát sinh lúc trước đã truyền vào trong tai của nàng, khiến cho nàng đối với Phong Phi Vân lại có nhận thức mới.Nàng thản nhiên đi qua, bộ pháp nhẹ nhàng, bước chân rất tiêu chuẩn, có một loại mỹ cảm đặc biệt, đây đều là lễ nghi bộ pháp được huấn luyện từ nhỏ, chỉ có những quận chúa Cảnh Chủ Phủ, thiên kim Vực Chủ phủ mới có thể học đến trình độ này, mang theo một loại quý khí khiến người vui vẻ thoải mái.Trước ngực của nàng no đủ mượt mà, vòng eo mềm nhỏ, mang theo một cổ mùi thơm Bạch Lan nhàn nhạt, nhìn thấy hồ sơ trong tay Phong Phi Vân, ôn nhu cười, nói- Phu quân đang xem 《 Thánh cảnh quyển tông》 sao?Tuy rằng giữa hai người coi như là một loại hợp tác lợi ích, nhưng lúc nàng gọi hai chữ "Phu quân" lại không nghe ra một tia làm vẻ nào cả.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:- Chắc hẳn Lâm Các lão cũng nói qua với ngươi, ngày mai ta phải tới chỗ Thánh cảnh cảnh chủ báo danh, trở thành một vị Vực Chủ, bất quá đối với sự suy bại của Thánh đình ta vẫn còn có chút khó hiểu.- Phu quân có gì khó hiểu cứ hỏi thiếp thân là được, những thứ gì từ nhỏ ta đã đọc hết rồi.Lưu Tô Hồng thanh âm ôn nhu, ngồi ở bên người Phong Phi Vân, ngón tay ngọc hết sức nhỏ dời một chiếc Phỉ Thúy linh đăng qua.Tuyết ngoài phòng càng rơi càng nhanh, có gió lạnh lăng lệ ác liệt thổi tới, phát ra gào thét phẫn nộ tùy ý.- Kỳ thật lúc đầu toàn bộ ranh giới Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đều là do Thánh đình quản lý, nhưng địa vực Đệ Lục Trung Ương Vương Triều thật sự quá khổng lồ, muốn quản lý một cái vương triều khổng lồ như thế độ khó không phải lớn bình thường, vì vậy Thánh đình chúa tể lúc đó liền cắt phong từng khối ranh giới, như vậy không chỉ có thể thu mua nhân tâm, mà còn có thể quản lý vương triều tốt hơn.- Không ai ngờ tới, chuyện lại phát triển theo chiều hướng không tốt, cuối cùng tạo thành cục diện các đại tước gia xưng hùng như hiện giờ.- Kỳ thật dùng nội tình Thánh đình, tăng thêm căn cơ nắm giữ hai mươi tám vạn vực thì vẫn có thể cường thịnh, căn bản không có bất kỳ một vị Tước gia nào dám làm càn ở trước mặt Thánh đình cả.- Cái này phải ngược dòng tìm hiểu đến ba vạn năm trước, Thánh đình bắt đầu phát sinh nội loạn, có người đã làm ra thống kê, chỉ trong vòng ba ngàn năm đầu tiên, trong Thánh đình đã rối loạn hơn 27 lần, những nội loạn này tuy rằng đều bị trấn áp, nhưng cũng khiến nội tình Thánh đình hao tổn, cường giả vẫn lạc, phe phái càng nhiều....Cũng ngay lúc đó, các vị Tước gia đều thừa dịp giết nhập Thánh đình, lấy thủ hộ chúa tể làm danh, kì thực chính là cướp đoạt tài nguyên của Thánh đình.- Đặc biệt là vào một vạn ba ngàn năm đến một vạn hai ngàn năm trước, thời gian một ngàn năm này, trong lịch sử Đệ Lục Trung Ương Vương Triều tuyệt đối là một đoạn hắc ám nhất, vô sỉ nhất, nghe nói lúc ấy ngay cả Âm Phủ Giới, A Tu La Hải, Thần Ma Cảnh, đều tiến đến Thánh đình chia cắt lợi ích, gây ra rất nhiều gièm pha khiến người khinh thường.- Trong đó có một lần sỉ nhục trực tiếp đánh cho Thánh đình rơi vào vực sâu, nhớ đến lúc ấy kể cả Thánh đình chúa tể, thánh phi tử, thánh công chúa, thánh hoàng tử của chúa tể toàn bộ đều bị ba vị Vương giả Âm Phủ Giới bắt cóc đi, ở Âm Phủ Giới chịu đủ loại lăng nhục không cách nào dùng lời để hình dung.- Chuyện này chấn động nhân loại tất cả Trung Ương vương triều, cuối cùng chọc giận một vị cao tăng Phật môn, hắn giận dữ mà cuồng, một mình một người sát nhập Âm Phủ Giới, thập đại Vương giả Âm Phủ Giới lại không thể ngăn cản.- Ba vị Vương giả kia bị cao tăng Phật môn đuổi giết đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, cuối cùng chạy ra khỏi lãnh thổ nhân loại, nhưng vẫn bị trấn giết tại Vạn Tộc Chiến Trường.Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ, nói:- Ba vị Vương giả Âm Phủ Giới kia chính là Diêm Vương, Luân Chuyển Vương, Tần Nghiễm Vương sao?- Ngươi cũng nghe qua đoạn lịch sử dèm pha kia sao?Lưu Tô Hồng trừng mắt.- Không có, chỉ là khiến ta nghĩ tới lão bát Cố gia thôi.Phong Phi Vân cười cười.Kỳ thật Phong Phi Vân chính thức nghĩ đến chính là "Diêm Vương" .-------Chương 1580: Thánh cảnh Cảnh Chủ Phủ (1)Diêm Vương là vào một vạn năm trước chạy trốn tới Thần Tấn vương triều, lúc ấy đã bị thụ thương rất nặng, xem ra chính là bị vị cao tăng Phật môn kia đánh thương.Phong Phi Vân cũng rốt hiểu rõ vì sao hắn lại hận Phật tu như vậy, lúc bản thân bị trọng thương vẫn chung kết thời đại Phật tu lúc đó.Chỉ là tất cả tu sĩ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đều biết Tam đại Vương giả Âm Phủ Giới là vẫn lạc ở Vạn Tộc Chiến Trường, nhưng Diêm Vương sao lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều, trong đó quả thật không tương xứng, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?Lưu Tô Hồng tự nhiên biết rõ Luân Chuyển Vương cũng không chết hết, giấu ở trong thân thể Cố lão bát, hơn nữa hiện giờ lại đã nhận được truyền thừa của Huyết Kỳ Bán Thánh, tùy thời đều có thể Đông Sơn tái khởi.Đây là một nhân vật rất nguy hiểm ah.Nàng tiếp tục nói:- Là Thần Thiên Tước gia cứu Thánh đình chúa tể, những thánh phi tử, thánh công chúa, thánh hoàng tử Thánh đình kia trở về, nghe nói sau khi trở lại Thánh đình, những thánh phi tử và thánh công chúa kia đều bị bí mật xử quyết, hạ lệnh chính là Thánh đình chúa tể.Phong Phi Vân lắc đầu cười cười, nói:- Thánh đình chúa tể này thật sự là kẻ bất lực, rõ ràng là mình vô năng, lại đổ mọi sai lầm lên người nữ nhân và lão bà của mình.- Hắn đương nhiên là kẻ bất lực, nhưng Thần Thiên Tước gia lại thích kẻ bất lực như vậy, hơn nữa cách mấy trăm năm đều đến đỡ một người bất lực mới.Phong Phi Vân nói:- Cách mấy trăm năm sẽ đổi Thánh đình chúa tể sao?Lưu Tô Hồng cười nói:- Trên lý luận mà nói, cách mỗi vạn năm mới có thể đổi Thánh đình chúa tể, chỉ tiếc gần vạn năm qua, mỗi đời Thánh đình chúa tể của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đều sống không lâu, một vị Thánh đình chúa tể tại vị đáng kể nhất, thời gian dài nhất cũng chỉ sống hơn bảy trăm năm, sau đó liền không hiểu thấu chết trong Thánh đình.- Trong đó một vị Thánh đình chúa tể đoản mệnh nhất cũng chỉ sống được ba mươi sáu năm.- Tuổi thọ ngắn như vậy sao?Phong Phi Vân kinh ngạc.Lưu Tô Tử mị nhãn như tơ, cười nói:- Bởi vì vị Thánh đình chúa tể đoản mệnh nhất này thiên phú rất cao, đạt đến hàng ngũ thiên tài cấp bậc Truyền Kỳ, chỉ tiếc lại không đủ thông minh, không hiểu giấu tài.Trong thân thể hậu nhân Thánh đình tự nhiên đều chảy xuôi theo huyết dịch chí cường, có thể ra một ít thiên tài tuyệt đỉnh cũng là chuyện hợp tình lý, nhưng đương kim Thánh đình đã sớm bị Thần Thiên Tước gia khống chế, bất luận Thánh đình chúa tể nào triển lộ ra thiên phú đều bị gạt bỏ, không có khả năng để hắn phát triển tiếp được.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Chỉ ba vạn năm, Thánh đình liền từ vô thượng chúa tể, biến thành chính quyền bù nhìn của Thần Thiên Tước gia hiện giờ, sa đọa cũng quá nhanh rồi.- Băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, Thánh đình suy bại đó là vì chính quyền bá chủ này đã bị xa hoa dâm đãng làm cho mục nát rồi.- Kỳ thật nói ngắn lại có thể quy nạp thành hai nguyên nhân: Thứ nhất, người thừa kế Thánh đình chưa chọn tốt, một thế lực cường đại, nếu để cho một người nhu nhược, vô năng cầm quyền thì nhất định sẽ suy bại rất nhanh.- Cũng chính vì nguyên nhân này, hiện giờ tất cả đại Cảnh Chủ Phủ lựa chọn người thừa kế đều thập phần nghiêm khắc, coi như là khiến hậu bối tử tôn đều liều đến máu chảy thành sông, cũng sẽ không tiếc, chỉ cần có thể tuyển ra được một người mạnh nhất, vậy thì tất cả đều đáng giá.Thanh âm Lưu Tô Hồng trở nên nghiêm túc, nói:- Nguyên nhân thứ hai thật ra là vì Thần Thiên Tước gia quá mạnh mẽ, ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều có thể nói vô địch.Đây là một nhân vật cực kỳ cấm kị, khiến người cảm thấy áp lực.Nàng tựa hồ không muốn nói nhiều về Thần Thiên Tước gia, bởi vậy không nói thêm gì nữa.Thật lâu sau, Lưu Tô Hồng mới lần nữa nói:- Bên người Thần Thiên Tước gia có ba nhân vật rất giỏi, mỗi người đều là nhân vật dậm chân một phát liền có thể chấn đông thiên hạ, ba người này theo thứ tự là: Thánh cảnh cảnh chủ, Lâm Các lão, Thánh đình nhất phẩm thiên Thiên Quan đạo nhân, đây cũng là ba người không thể trêu chọc nhất.Phong Phi Vân hỏi:- Thánh cảnh cảnh chủ là người thế nào?Ngày mai Phong Phi Vân sẽ phải đi đến chỗ Thánh cảnh cảnh chủ báo danh, tự nhiên phải hiểu rõ thêm một chút.Lưu Tô Hồng nói:- Trên nguyên tắc mà nói, Thánh cảnh cảnh chủ có hai thân phận, hậu nhân Thánh đình và đại đệ tử Thần Thiên Tước gia.Phong Phi Vân sửng sốt sau nửa ngày, nói:- Hậu nhân Thánh đình lại bị Thần Thiên Tước gia thu làm đệ tử, sau đó được phong làm Thánh cảnh cảnh chủ?- Không có gì phải kinh ngạc cả!Lưu Tô Hồng lại nói:- Thánh cảnh chính là một cảnh Thánh đình độc lập khống chế, cũng là một cảnh khổng lồ nhất, có được hai mươi tám vạn vực, từ khi Đệ Lục Trung Ương Vương Triều thành lập, Thánh đình chúa tể ngay lúc đó đã quy định, cảnh chủ Thánh cảnh phải do đệ từ dòng chính Long gia đảm nhiệm, không ai được nhúng chàm cả.- Thánh đình chúa tể họ Long?Trong lòng Phong Phi Vân có chút cảm giác kỳ quái.- Đúng là họ Long.Lưu Tô Hồng trầm ngâm một lát, lại nói:- Mặc dù nói ngươi chính là Vực Chủ Lâm Các lão đề cử, nhưng khẳng định sẽ có người làm khó dễ ngươi, ngươi ngày mai nên cẩn thận một chút.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Ngươi yên tâm là được.- Còn có. . .

Tu vi của ngươi. . .Trong đôi mắt Lưu Tô Hồng sinh ra kỳ quang.- Không đột phá cảnh giới kia.Phong Phi Vân lắc đầu.Vầng sáng trong đôi mắt Lưu Tô Hồng mờ đi một ít, mặc vào áo choàng liền mũ màu đỏ thẫm trên bàn, sau đó mở cửa phòng ra, đi ra khỏi thư khố.Bên ngoài, tuyết bay đầy đất, gió lạnh lạnh thấu xương.Áo đỏ tuyết trắng.Nàng cuối cùng biến mất trong bông tuyết, dần dần từng bước đi đến.Phong Phi Vân cũng buông xuống hồ sơ trong tay, đi đến dưới cửa sổ, vén lấy một căn cành trúc, nhìn qua tuyết rơi ngoài trời, cho đến khi mắt bạc trắng, hàn khí tập kích người:- Một hồi tuyết thật tốt a!. . .Trận tuyết này cuốn khắp Nam Cực Tinh, đóng băng vạn dặm, núi cao vạn trượng cũng phủ lên một tầng ngân trang.Trên mặt đất, tuyết đọng dày ba thước, giẫm lên có thể nuốt chửng cả nửa mắt cá nhân.Phong Phi Vân ăn mặc áo trắng sạch sẽ, trát lấy đai lưng khoan hậu, chân đạp mặt tuyết, từng bước một đi trên đường đá cổ xưa, nhìn như đi rất chậm chạp, nhưng mỗi một bước đều có thể bước ra hơn mười dặm.Giữa trưa đã đến Thánh cảnh Cảnh Chủ Phủ.Tòa Cảnh Chủ Phủ này cũng ở vào Nam Cực Tinh, nhưng lại tọa lạc trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, liếc nhìn lại, từng tòa thành quách và cung điện đều bị băng tuyết nhấn chìm, ngẫu nhiên lộ ra một cây cột đỏ thẫm, nhan sắc lộ ra cực kỳ chói mắt- Thánh cảnh Thiên Khuyết.Phong Phi Vân đứng ở trước cổng chính Cảnh Chủ Phủ, cổ như muốn ngẩng lên bầu trời, mới có thể nhìn thấy bốn chữ to trên tấm biển kiaBốn chữ này mang theo một loại uy nghiêm đáng sợ, trầm trọng tựa như bốn tòa núi lớn, mang theo bốn loại đạo kính bất đồng, người bình thường đến đây, không thể không bị lực lượng thái nghén trên bốn chữ to kia đè quỳ trên mặt đất.-------Chương 1581: Thánh cảnh Cảnh Chủ Phủ (2)Phong Phi Vân cũng cảm giác được áp lực khổng lồ, chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng như nặng thêm vài phần.- Người không có phận sự tiếp cận Cảnh Chủ Phủ, tất cả giết chết.Một đội tu sĩ đi qua, ăn mặc lân khải trầm trọng, hai mắt hữu thần, khí thế khinh người.Bọn hắn vây quanh lấy Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không nhanh không chậm lấy ra ấn, lại cười nói:- Tại hạ Phong Phi Vân, chính là Đấu vực Vực Chủ tân tấn, tiến đến để ký tên Vực Mục công văn.- Ngươi, Vực Chủ?Tướng lãnh ngồi trên thứ giống như sắt lá kia có chút cúi người, đánh giá Phong Phi Vân một phen, mỉa mai cười cười, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào quan ấn trong tay hắn.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:- Đấu vực Vực Chủ.- Đấu vực Vực Chủ, ta thấy ngươi là đang đùa chúng ta rồi, chỉ bằng ngươi cũng có thể trở thành một vị Vực Chủ sao, ngươi còn chưa đạt tới Vũ Hóa Cảnh a?- Nói không chừng người ta có đại bối cảnh, chính là mua Vực Chủ.- Mua, ngươi đi mua cho ta một cái Vực Chủ xem thử?. . .Một đội tu sĩ này đều là cường giả, mỗi người tu vị không tầm thường, bằng không thì cũng không có tư cách ở tại Nam Cực Tinh.Trong đó, tướng lãnh kia càng đạt đến cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, uy thế bức nhân, ở nơi khác tuyệt đối là nhân vật hô phong hoán vũ.Tướng lãnh kia cười nói:- Quan ấn này đúng là thật, bất quá. . .Hắn liên tục đánh giá Phong Phi Vân một phen, lại lạnh buốt cười:- Tu vị cũng quá yếu, tiểu tử, thành thật khai báo, quan ấn này của ngươi là từ đâu lấy được?Phong Phi Vân nho nhã lễ độ, chắp tay nói:- Lâm Các lão bảo vãn bối hôm nay đến Cảnh Chủ Phủ báo danh.- Thì ra là Lâm Các lão. . .Vị tướng lãnh kia mỉa mai cười, nhưng nở nụ cười một nửa liền phản ứng lại:- Cái gì, hắn nói cái gì, Lâm Các lão. . .Đông, đông. . .Một đội tu sĩ này toàn bộ đều từ trên thứ giống như sắt lá nhảy xuống, ngoại trừ vị tướng lãnh Vũ Hóa đệ nhất trọng kia, đoàn người này toàn bộ đều quỳ xuống trong đống tuyết.Tướng lãnh kia cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, đi qua, cung kính cúi đầu với Phong Phi Vân, nơm nớp lo sợ nói:- Không nghĩ đến huynh đài chính là đệ tử của Các lão Thiên Cung, vừa rồi có nhiều đắc tội, có nhiều đắc tội. . .Đầu của hắn như muốn chôn trên mặt đất, trên trán không ngừng lăn xuống mồ hôi lạnh.- Ta không phải đệ tử Các lão Thiên Cung.Phong Phi Vân nói.- Vậy khẳng định là môn nhân của Các lão, có nhiều đắc tội, có nhiều đắc tội. . .Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ta cũng không phải môn nhân Các lão.Tướng lãnh kia kinh ngạc, trong lúc nhất thời lại không biết nói làm sao.- Dẫn ta đi vào tiến hành nhập chức công văn đi.Phong Phi Vân cười nói.Trong lòng tướng lãnh kia đối với Phong Phi Vân vẫn rất kính sợ, dù sao đối phương là người mà Lâm Các lão đề cử qua, Lâm Các lão là nhân vật nào.Đây chính là nhân vật hô phong hoán vũ ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Người trẻ tuổi trước mắt này có thể được Các lão coi trọng, xa không phải một Vũ Hóa Hiền Giả như hắn có thể đắc tội được.Vực Chủ đã là quan hàm tương đối lớn, quá trình cực kỳ phiền toái, một mực bận rộn bôn tẩu một ngày, mới tiến hành xong nhập chức công văn, nhưng Phong Phi Vân lại ngay cả bóng dáng Thánh cảnh cảnh chủ cũng chưa từng thấy.- Ta chính là một vị Vực Chủ, trước khi nhập chức, cảnh chủ đại nhân sẽ không gặp ta sao?Phong Phi Vân nói ra.Thánh đình quân tướng lĩnh mang Phong Phi Vân đi làm thủ tục kia cười nói:- Phong huynh đệ chính là người mà Các lão đề cử qua, tự nhiên khác với những người khác, nếu đổi thành một Vực Chủ khác đi nhậm chức, trước tiên phải được cảnh chủ tiếp kiến, sau đó mới tiến hành từng bước một, chỉ riêng đợi cảnh chủ tiếp kiến sợ rằng cũng phải đợi hơn mấy tháng, quá trình làm thủ tục còn tốn nhiều thời gian hơn, còn phải quan hệ bốn phía người khác mới xử lý cho ngươi, toàn bộ quá trình không tốn một năm nửa năm mới lạ đấy.Thánh đình quân tướng lĩnh này tên là "Hoắc Đạt", chính là một vị đại giáo của Cảnh Chủ Phủ, tu vị Vũ Hóa đệ nhất trọng.Phong Phi Vân cười nói:- Nói như vậy ta vẫn tương đối may mắn rồi.- Đó là tự nhiên, những lão gia hỏa kia ai dám không cho ngươi mặt mũi chứ?Hoắc Đạt cười dài, sau đó lại nói:- Phong huynh đệ tiếp đến chỉ cần chờ cảnh chủ đại nhân tiếp kiến là được, sau đó liền có thể đi nhậm chức rồi.- Ta còn phải đi Bổ Thiên Các báo danh, liền cáo từ rồi.Phong Phi Vân cũng không nghĩ đến chuyện còn đơn giản hơn mình nghĩ nhiều, xem ra năng lực của Lâm Các lão còn lớn hơn mình tưởng tượng nhiều.- Bổ Thiên Các.Hoắc Đạt bị kinh ngạc nhảy dựng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, cảm giác thập phần không thể tưởng tượng nổi, người trẻ tuổi này rốt cuộc là từ đâu đến?Trong mắt Hoắc Đạt tinh mang xoay tròn, mang theo thần sắc suy tư, thân thể khẽ động, sau đó chìm vào lòng đất, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.Lúc hắn lần nữa chui lên khỏi lòng đất đã xuất hiện ở trong một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, ở đây lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, Linh Yên mênh mông, như Thiên Khuyết Thần Cung vậy.Vị trí phía trên, ngồi một nữ tử mặc khăn quàng vai kim ti.Nàng da thịt tuyết trắng, thần thái ôn nhu, lông mi mảnh khảnh có chút nhíu một cái:- Tuổi còn trẻ đã được phong làm Vực Chủ, xem ra người trẻ tuổi này rất được Lâm Các lão coi trọng, lão hồ ly này đến cùng đang hạ quân cờ gì, chẳng lẽ hắn định xếp quân cờ vào Thánh cảnh sao?- Hồi bẩm nương nương, người trẻ tuổi kia không chỉ được phong làm Vực Chủ, mà còn trở thành thành viên của Bổ Thiên Các nữa?Hoắc Đạt quỳ trên mặt đất.- Thành viên Bổ Thiên Các?Nữ tử ngồi ở phía trên bỗng nhiên đứng lên, có chút thất thố.Đúng lúc này, một nữ tử mặc áo trắng từ trong hư không đi ra, trong tay ôm đàn cổ, trên mặt che lụa trắng, không linh tuyệt diệu, đẹp như tiên nữ, khiến Hoắc Đạt quỳ trên mặt đất cũng cảm thấy tâm thần thất thủ, thật giống như nhìn thấy một vị tiên nữ từ trên trời hạ phàm vậy.Nàng có chút khom mình hành lễ, thanh âm thanh mỹ đến cực hạn, nói:- Tuyết Thần nương nương, ta cảm thấy việc này chỗ trọng yếu nhất chính là. . .

Người trẻ tuổi này rốt cuộc là Lâm Các lão điều động qua, hay là Thần Thiên Tước gia điều động qua.Thanh âm của nàng ôn nhu, mang theo một loại linh tính.- Linh nhi, cái này có khác nhau sao?Vị Tuyết Thần nương nương trẻ tuổi xinh đẹp kia nói.- Tự nhiên có khác nhau.Nữ tử ôm đàn cổ nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Đạt, nói:- Ngươi có nghe ngóng được gì từ người trẻ tuổi kia không?Hoắc Đạt bị mỹ mạo của người con gái trước mắt này làm cho rung động, cơ hồ hóa đá, coi như hắn đã đạt đến Vũ Hóa đệ nhất trọng thì vẫn bị vẻ xinh đẹp này khiến nỗi lòng bốc lên, không sinh ra được nửa phần khinh nhờn, cung kính nói:- Hắn nói hắn không phải đệ tử Các lão Thiên Cung, cũng không phải môn nhân của Lâm Các lão...-------Chương 1582: Bát thế tử (1)Vị Tuyết Thần nương nương ngồi ở phía trên kia liền nức nở, điềm đạm đáng yêu, thanh âm bi thương, nói:- Nhất định là Thần Thiên Tước, nhất định là hắn, hắn đã nhận ra, hắn đã nhận ra rồi...Nữ tử ôm đàn cổ vẫn rất bình tĩnh, lần nữa hỏi:- Còn có gì nữa?Hoắc Đạt suy tư một lát, nói:- Không có nữa, hắn chỉ nói chừng đó, bất quá hắn ở Cảnh Chủ Phủ điền công văn nhập chức, chỉ cần tìm đọc một phen, nhất định có thể tra ra được thân phận của hắn, đúng rồi, tên của hắn gọi là Phong Phi Vân.- Phong Phi Vân.Nữ tử ôm đàn có chút kinh dị, trong mắt đẹp mang theo vầng sáng trí tuệ, ngón tay trắng muốt mảnh khảnh kháp động, suy tính Thiên Cơ mệnh lý, rất nhanh liền có kết quả.Thì thào tự nói:- Quả nhiên là hắnNgón tay nữ tử ôm đàn nhẹ nhàng chấn động dây đàn, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, cuối cùng tụ tập thành sát ý, nói:- Phong Phi Vân này không phải Thần Thiên Tước gia điều động qua, chính là một tên bán yêu.Vị Tuyết Thần nương nương trẻ tuổi xinh đẹp kia, nói:- Bán yêu làm sao có thể trở thành Vực Chủ.- Người này cũng không phải bán yêu bình thường, xảo trá âm hiểm, thiên phú tuyệt đỉnh, tâm trí hơn người.Nữ tử ôm đàn có chút cười:- Bất quá chúng ta ngược lại có thể lợi dụng thân phận bán yêu của hắn để kích thích mâu thuẫn giữa Thánh cảnh Cảnh Chủ Phủ và Các lão Thiên Cung, nếu có thể châm ngòi mâu thuẫn giữa Thánh cảnh cảnh chủ và Lâm Các lão thì đối với kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm có lợi.Nữ tử ôm đàn này thanh mỹ tú lệ, nhưng trên người đã có một cổ Long Hoàng chi khí khiến người kính sợ, giờ phút này liền hữu ý vô ý dật tản đi.Nếu Phong Phi Vân giờ phút này ở chỗ này liền có thể nhận ra nàng ngay, nàng chính là nữ Đế Long Khương Linh đã biến mất từ lâu, bộ dáng giờ phút này đúng là của Thái Vi....Phong Phi Vân lúc này đang trên đường đi đến Bổ Thiên Các, nhưng lại gặp một công tử áo tím.Nàng ngăn ở ngay phía trước Phong Phi Vân, chặn ngang giữa đường, tóc dài đen nhánh, tư thái ngạo nhân, ngũ quan tinh xảo, thanh tú xinh đẹp, nhưn gương mặt kia cũng rất lạnh, so với tuyết dưới mặt đất còn lạnh hơn.Phong Phi Vân liếc nàng, cười nói:- Thất quận chúa, khí trời lạnh như vậy, ngươi còn cầm quạt xếp, cái này...- Ngươi có ý kiến?Lưu Tô Tử vẫn đong đưa quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, nhãn quang lạnh như băng, nhìn gần lấy Phong Phi Vân.- Cái này rất có nội hàm, mang đến cho người một loại cảm giác độc lập độc hành.Phong Phi Vân chợt lại nói:- Chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, kính xin Thất quận chúa nhường một con đường, để tại hạ đi qua.- Nếu ngươi không nói cho ta biết Nhất Nhất đã bị ngươi làm gì, hôm nay đường này thật sự không thể đi được.Ánh mắt Lưu Tô Tử rét lạnh như băng.Nàng đã quay lại Trú Thiên Phủ, biết rõ tin tức Phong Phi Vân một chưởng đánh bay hơn mười vị cường giả Tây Linh Cảnh, đây cũng không phải là lực lượng bình thường, nếu không phải lúc đó có rất nhiều người trông thấy, nàng căn bản không thể nào tin được.Phong Phi Vân đã có lực lượng cường đại như thế, lại quỷ kế đa đoan, Hiên Viên Nhất Nhất tuy rằng tu vị cao cường, nhưng thật sự cũng có khả năng bị hắn ám toán.Vì vậy, nàng liền lập tức đuổi qua, chặn đường Phong Phi Vân, muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bông tuyết tung bay đầy trời, cười nói:- Ta có thể làm gì Thánh nữ điện hạ chứ, chuyện này không phải ta đã nói rất rõ rồi sao?

Thật sự không liên quan...Lưu Tô Tử liếc mắt nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:- Đó là bởi vì ta không biết tu vi ngươi hiện tại, cho nên mới bị ngươi lừa gạt, có phải ngươi đã đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng không?Phong Phi Vân hít một hơi hàn khí thật sâu, cười cười, nói:- Ta hiện giờ chính là cô gia của Lưu Ly gia tộc, vị hôn phu của Đại quận chúa, theo đạo lý mà nói, ngươi nên gọi ta một tiếng đại tỷ phu mới phải, nào có cô em vợ nào lại mạnh mẽ đặt nghi vấn với đại tỷ phu như thế chứ, bị người nhìn thấy sẽ có lời không hay, đối với thanh danh của Thất quận chúa không tốt đâu.Lưu Tô Tử mài mài hàm răng, không chút sợ uy hiếp của Phong Phi Vân, thanh âm thanh mỹ, cất cao giọng nói:- Đại tỷ phu đúng không, nếu ngươi không thành thật khai báo thì hôm nay ta sẽ khiến biến thành đại thái giám.Nàng không chút che dấu thanh âm của mình, rất nhiều tu sĩ đều nghe được lời của nàng, nhao nhao ghé mắt nhìn qua, chỉ trỏ, đàm tiếu nghị luận.- Đó hình như là Thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh, nam nhân đứng đối diện nàng hẳn là bán yêu Phong Phi Vân gần đây đang huyên náo xôn xao.- Bán yêu kia không phải đính hôn với Đại quận chúa Diệp Hồng Cảnh rồi sao, con cóc ăn thịt thiên nga, thật là khiến người hâm mộ ghen ghét.- Ta sao lại cảm thấy thất quận chúa cùng bán yêu này có khúc mắc, hắc hắc, thật là quái sự mỗi năm có ah....... ...Lưu Tô Tử không chút nào để ý tới ngôn từ của những tu sĩ kia, đôi mắt dễ thương như hàn tinh, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lông mi thon dài, ánh mắt sắc bén.Đúng lúc này bảy, tám tu sĩ đi qua, đều là nhân vật cường thế, có là cường giả một đời tuổi trẻ, cũng có hiền giả thế hệ trước .- Cút ngay, biết rõ chúng ta là ai không?Một lão giả tóc bạc da mồi điểm ra một ngón tay, bộc phát ra khe hở mang tính hủy diệt, giam cầm một tu sĩ chặn đường vào trong quang hoàn, khe hở co rút lại, tu sĩ chặn đường này bị đập vỡ thành một đoàn huyết nhục lớn chừng nắm đấm.- Ồ.Đoàn huyết nhục này bị lão giả luyện hóa, hút vào trong thân thể.Đám người kia thật sự quá bá đạo, chỉ chặn đường đã bị chém giết, ngay cả huyết khí tinh hoa cũng bị cắn nuốt.- Mọi người mau lui lại, đó là người của Bát thế tử phủ, chúng ta không trêu chọc nổi đâu.- Bát thế tử phủ, ông trời...

ơ... i.Mấy tu sĩ vốn còn muốn báo thù nghe được mấy chữ Bát thế tử phủ đều bị hù sợ, sau đó rút đi rất nhanh, không dám trêu chọc đám người kia.Bảy, tám tu sĩ này trực tiếp đi đến trước mặt Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử, vây quanh lấy Lưu Tô Tử.Lão giả tóc bạc da mồi kia bộ pháp tập tễnh, ăn mặc trường bào màu xám, mắt trợn trắng, nhìn không thấy đồng tử, đúng là một lão mù lòa.Chung quanh thân thể hắn tràn đầy quy tắc chi lực đang vận chuyển, một cổ vận luật cổ xưa tản mát ra, như là một khối hoá thạch còn sống, thanh âm khàn khàn, nói:- Bát thế tử chúng ta vừa rồi có duyên gặp mặt cô nương một lần, muốn thỉnh ngươi đến Nguyệt Thượng Tiên Cung một chuyến.Lưu Tô Tử có chút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vòng ánh trăng cực lớn treo trên trời cao, thản nhiên nói:- Trở về nói cho thế tử các ngươi biết, bổn công tử không có hứng thú.- Lớn mật, Bát thế tử chúng ta muốn gặp ngươi, đó là vinh hạnh lớn lao của ngươi, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ.-------Chương 1583: Bát thế tử (2)Một trung niên nam tử thân cao chín xích mặc Huyền Y quát lạnh một tiếng, một cước dẫm nát mặt đất, từng khối huyết cương ngọc thạch bản bị chấn nát, phi tuyết bay đầy trời.Trên người Lưu Tô Tử có ngạo nghễ chi khí, một mảnh tử mang từ bên trong da thịt dật tràn ra ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm óng ánh sáng long lanh, trảm phá hộ thể thần cương của trung niên nam tử này, mũi kiếm chỉ vào cổ họng hắn.Một cổ hàn khí từ trên mũi kiếm phun ra, ở trên cổ trung niên nam tử đông lạnh lên một vòng băng tinh.Yết hầu trung niên nam tử bị phá nát, huyết dịch phảng phất bị đọng lại, trong lòng có chút hoảng sợ, biết rõ đối phương không dễ chọc, nhưng vẫn không sợ, nói:- Ta chính là tùy tùng của Bát thế tử, ngươi dám làm khó dễ ta sao?Phong Phi Vân ở trong lòng mặc niệm cho người này.PHỐC.Đầu trung niên nam tử này trực tiếp bay ra ngoài, trong cổ vọt lên huyết tuyền cao ba thước, nhuộm đỏ cả phi tuyết bay trên bầu trời.Bành.Thi thể ngã xuống đất.Lưu Tô Tử là nữ tử kiêu ngạo bực nào, không chịu nổi nửa phần vũ nhục, kiếm chỉ bát phương, tư thế oai hùng ngạo nhân, nhãn quang bễ nghễ, âm thanh lạnh lùng nói:- Ta không biết Bát thế tử các ngươi là con nối dõi của vị Tước gia nào, nếu muốn gặp bản quận chúa, thì cứ đến Trú Thiên Phủ, đừng có thả chó ra cắn loạn người.- Quận chúa, ta không cần biết ngươi là quận chúa gì, nhưng ngươi giết tùy tùng của Bát thế tử chính là xông đại họa, toàn bộ tước phủ các ngươi đều xong rồi.Một thiếu niên Tà Khí Lẫm Nhiên tay ôm cổ kiếm, lạnh buốt cười.Những tu sĩ chung quanh cũng đều nghị luận nhao nhao, mang theo ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử.- Ở Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ai dám đắc tội Bát thế tử, quận chúa không biết từ đâu đến này xong rồi.- Trước nay chưa từng có ai dám giết người của Bát thế tử, lần này Bát thế tử chỉ sợ động đại tức giận rồi.- Chờ coi a, có người muốn xui xẻo.Phong Phi Vân phát giác được hào khí có chút không đúng, dù sao dưới tình huống bình thường thế tử và quận chúa đều có địa vị ngang nhau, nhưng những tu sĩ kia chung quanh lại đều cực kỳ kiêng kị vị thế tử kia, chẳng lẽ vị Bát thế tử kia rất có lai lịch sao?Lão giả tóc bạc da mồi cười lạnh, thanh âm khàn khàn mà khô cạn:- Ngươi một quận chúa Nhân tước cảnh nho nhỏ cũng dám giết người của Bát thế tử Thần Thiên Tước phủ, đây quả thực là khiêu khích ah, thật to gan, ta thấy người Diệp Hồng Cảnh các ngươi cũng quá không để Thần Thiên Tước gia vào mắt rồi.Bát thế tử Thần Thiên Tước phủ .Nghe được bốn chữ "Thần Thiên Tước phủ", sắc mặt Lưu Tô Tử cũng có chút biến đổi.Bát thế tử này dĩ nhiên lại là Bát thế tử của Thần Thiên Tước phủ, trong lòng Lưu Tô Tử cũng có chút bối rối, nàng đã sớm nghe qua lời đồn về Bát thế tử này, có thể nói là "Thánh đình nhất ác" .Bát thế tử vô cùng háo sắc, tu luyện "Âm Dương Tạo Hóa Công", tuy rằng không phải một vị thế tử mạnh nhất Thần Thiên Tước phủ, nhưng là một vị thế tử nhiều nữ tử nhất.Nghe đồn hắn đã từng cường bạo một vị quý phi mà Thánh đình chúa tể yêu mến nhất, hơn nữa lúc ấy còn bị thánh đình chúa tể tận mắt thấy, nhưng lại không dám đắc tội hắn, tự động rút đi.Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều tu sĩ đều biếtTuy rằng rất nhiều người cũng biết vị Bát thế tử này chuyện ác bất tận, nhưng lại không ai dám động hắn, bởi vì hắn chính là thế tử Thần Thiên Tước phủ, địa vị so với các thế tử và quận chúa khác cũng cao hơn một mảng lớn, nhìn thấy hắn liền trốn đi rồi, còn ai dám đi trêu chọc hắn nữa.Thiên hạ hôm nay, ai dám gây khó dễ Thần Thiên Tước phủ?Chỉ sợ sẽ dù là đám Tước gia nhìn thấy thế tử Thần Thiên Tước phủ cũng phải lễ nhượng ba phần.- Thất quận chúa, chúng ta về Trs Thiên Phủ.Hai vị lão nhân bay qua.Chính là hai vị hộ đạo nhân của Lưu Tô Tử, đều là Vũ Hóa Hiền Giả, hộ lấy nàng ở chính giữa, muốn mang nàng rời đi.- Ta xem hôm nay người nào đi được.Lão giả tóc bạc da mồi kia duỗi ra một thủ trảo, trong năm ngón tay bay ra năm đạo thần mang, tinh khí bỏng mắt, đám cho những tu sĩ chung quanh đều bay ra ngoài.Bành, bành.Hai vị hộ đạo nhân kia của Lưu Tô Tử cũng không phải kẻ yếu, từng người gọi ra thập phẩm linh khí, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.Một tùy tùng của Bát thế tử phủ giết ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh dữ tợn, tay cầm song kiếm, đóng đinh hai hộ đạo lão nhân kia trên đường cái, máu tươi phun ra, nhuộm hồng cả hai tay hắn:- Ha ha.Hai vị tu sĩ lớp già Diệp Hồng Cảnh lại cứ như vậy nằm rên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm lên trời cao.Hai vị hộ đạo nhân liền cứ như vậy mà chết.- Các ngươi...Lưu Tô Tử tức giận tới cực điểm, nhưng mà lại đem một cỗ nộ hỏa này áp chế lại, trong mỹ mâu lúc sáng lúc tối, nàng tự nhiên cũng rất kiêng kỵ Thần Thiên tước phủ, nhưng mà cũng không muốn thỏa hiệp, dù sao nàng cũng có ngạo khí của nàng:- Rốt cuộc là người nào đang khiêu khích, người sáng suốt đều thấy được, ngươi muốn bẻ cong sự thật, đây sự rằng chỉ khiến cho Bát thế tử chọc đến phiền toái không cần thiết.- Ha ha, xung quanh đây đều là người sáng suốt, nhưng là...

Có người nào thấy được, người nào thấy được chứ.Những tu sĩ kia của Bát thế tử phủ cao giọng cười dài, mục quang lạnh lùng quét về phía những tu sĩ ở chung quanh.Những người kia đều là tránh còn không kịp, không dám ở chỗ này đợi lâu, sợ đại họa lâm đầu, làm sao có người nào có lá gan dám đắc tôi Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ.Lưu Tô Tử tự nhiên là biết tình cảnh đối với chính mình rất không ổn, nơi này chính là địa bàn của Thần Thiên tước phủ, đối phương có đông đảo cường giả, nàng không muốn ở lại lâu, tính toán trước tiên trở về Trú Thiên phủ, tránh cho việc gặp phải bất trắc- Khoản nợ nần ngày hôm nay sau này chúng ta lại tính, thị phi hắc bạch tự có định luận.Lưu Tô Tử liền muốn rời đi.- Buồn cười, hiện tại ngươi còn không đi được, đem nàng trói lại đây cho ta, dẫn đến Nguyệt Thượng tiên cung, để cho Bát thế tử phát lạc.Lão giả da nhăn tóc bạc kia cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, một Vũ Hóa hiền giả liền đi ra ngoài.Vũ Hóa hiền giả này mặc tăng bào, đầu không có tóc, đồng thời trên đỉnh đầu cũng không có chấm hương nào.Giống như là một hòa thượng nhưng cũng không phải là hòa thượng.- Oanh!Vũ Hóa hiền giả mặc tăng bào này bộ pháp trầm ổn, trên khuôn mặt dữ tợn mang theo nụ cười có mấy phần phóng đãng mà nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử, cánh tay tráng kiện đẩy ra một cái, một đạo kim sắc chưởng ấn bay ra, đầy trời đều là Phật văn bay múa, đem chung quanh chiếu thành kim sắc.Tâm chí của Lưu Tô Tử kiên định, tu vi không tầm thường, mở chiết phiến ra, triệu hồi một phiến tử sắc lôi điện bao phủ lấy thân thể mềm mại.-------Chương 1584: Nói ai chết thì người đó sẽ chết!Oanh!Cái Phật chưởng này kinh khủng vô cùng, đem những tử sắc lôi điện kia ma diệt, đem chiết phiết trong tay Lưu Tô Tử chém nát.Thân thể mảnh khảnh của Lưu Tô Tử lùi lại, lực lượng không địch lại vị Vũ Hóa hiền giả mặc tăng bào kia.- Ha ha.Vũ Hóa hiền giả mặc tăng bào kia cười dài một tiếng, lực lượng rất kinh khủng đánh ra chưởng ấn không ngừng, khiến cho Lưu Tô Tử bại lui liên tiếp.Dù sao tu vi chênh lệch quá lớn, nếu không phải trên người Lưu Tô Tử mang theo rất nhiều thủ hộ thần bảo, chỉ sợ sớm đã bị đối phương trấn áp rồi.- Thất quận chúa, biết điều một chút thì thúc thủ chịu trói đi, Bát thế tử coi trọng ngươi, đó là phúc phận của ngươi.Vũ Hóa hiền giả mặc tăng bào chắp tay trước ngực, trên lưng sinh ra một vòng Phật hoàn, một cái Kim sắc Phật ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem Lưu Tô Tử đánh lui lại lần nữa.Khóe miệng tiên diễm hồng nhuận của nàng tràn ra một tia máu, tóc dài trên đầu rơi xuống lả tả, sợi tóc đều mềm mại, dung nhan thanh mỹ, da thịt trắng nhuận, trong lúc vô tình đã thối lui đến bên cạnh Phong Phi vân.- Phong Phi Vân, thay ta giết hắn, ta liền thối lui ra khỏi tràng tranh giàng người thừa kế Cảnh chủ.Giữa kẽ ra Lưu Tô Tử tràn đầy tia máu, ánh mắt lạnh như băng từ trước tới giờ chưa từng có.Nàng là một người từ trước đến giờ đều không chịu nổi nửa phần ủy khuất, ngạo khí trong lòng so với người nào khác cũng đều cao hơn, đối phương cho dù chỉ là có một tia bất kính với nàng thì nàng cũng muốn mạng của đối phương.Ở thời điểm lần đầu tiên Phong Phi Vân đi tới đệ lục trung ương vương triều gặp nàng, cũng biết nàng là một người như vậy rồi.Phong Phi Vân cũng không nghi ngờ những lời nàng đã nói là sẽ thối lui khỏi tranh giàng người thừa kế Cảnh chủ, dù sao hiện tại nàng đắc tội với người của Thần Thiên tước phủ, nếu như trở thành người thừa kế cảnh chủ của Diệp Hồng cảnh, như vậy liền biến thành cả Diệp Hồng cảnh đắc tội Thần Thiên tước phủ.Nàng tự nhiên hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này, cho nên mới chủ động nói lên việc thối lui khỏi tràng tranh giành người thừa kế Cảnh chủ.- Nhưng mà...

Người ta nhưng là người của Thần Thiên tước phủ, đắc tội với Thần Thiên tước phủ đối với ta thì có ích lợi gì?Phong Phi Vân cũng không muốn làm chim đầu đàn, hơn nữa còn đối với mình không có chỗ tốt nào.- Rốt cuộc là ngươi có giết hay không?Mỹ mâu của Lưu Tô Tử trừng lên, từng chiếc lông mi dựng lên, cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dừng lại một chút, nói:- Được rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, ngươi thật đúng là hồng nhan họa thủy, trêu chọc địch nhân một lần so với một lần càng lợi hại hơn.Mặc dù Phong Phi Vân không muỗn dây vào, nhưng mà nếu như hắn thật sự trơ mắt nhìn Lưu Tô Tử bị người của Bát thế tử phủ mang đi, như vậy sau này những người kia của Diệp Hồng cảnh chọc không nổi Thần Thiên tước phủ, khẳng định sẽ đem tất cả sai lầm đổ lên trên người của hắn, đến lúc đó hắn sẽ phải trả nợ cho chuyện phong lưu của Bát thế tử, đây cũng không phải là tác phong của Phong Phi Vân hắn.Coi như là trả nợ thì cũng là người khác trả nợ phong lưu cho hắn, không phải sao.Lưu Tô Tử có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Phong Phi Vân thế nhưng thật đáp ứng nàng mà giết người, hơn nữa giết chính là người của Thần Thiên tước phủ.- Còn không phải là gặp phải tai tinh như ngươi sao, mỗi lần gặp phải ngươi luôn là gặp phải kiếp nạn.Lưu Tô Tử có chút mạnh miệng mà nói, thật ra thì hảo cảm trong lòng đối với Phong Phi Vân đã tăng lên gấp bội, hơn nữa trong lúc vô tình thế nhưng ở trên người Phong Phi Vân cảm thấy được một loại cảm giác an toàn mà không giải thích được, giống như mỗi lần chính mình gặp phải khó khăn nguy cấp nhất thì hắn đều có thể giúp mình hóa giải.Lần này có thể không?Trong lòng nàng cũng không nắm chắc, bởi vì lần đối mặt này chính là Thần Thiên tước phủ khiến cho tất cả mọi người đều kiêng kỵ.- Tiểu tử, ngươi là ai?Ánh mắt của Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y rét lạnh, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Vẻ mặt của Phong Phi Vân bảo tượng trang nghiêm, chắp tay trước ngực:- A di đà phật, tại hạ là đệ tử Phật môn tục gia!Một vòng Phật hoàn ở phái sau lưng Phong Phi Vân hiện lên, Phật quang vạn trượng, dưới chân sinh ra một tòa Phật thai thất thập nhị phẩm, phạm âm xương lên trong thiên địa, Phật văn lượn lờ làm cho người ta có một loại thần vận yên tĩnh vô hạn.Phật khí thật tinh thuần.Ánh mắt của Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y kia co rụt lại, nói:- Nếu là người trong Phật môn, vậy liền là có nguồn gốc với nhau, chuyện này ngươi quan không nổi đâu, vị quận chúa này đã được Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ coi trọng, coi như là Phật tổ đến cũng không cứu được nàng.- A di đà phật, thiên địa vạn vật có người có đức ở...

Không đúng, khụ khụ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, Phậ nói, mọi việc chớ làm ác, làm ác xuống địa ngục.Phong Phi Vân nói năng hùng hồn đầy lẽ lẽ, thanh âm thần thánh giống như là Phật âm lay tỉnh thế gian.- Ngươi đây là muốn chết!Ánh mắt của Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y kia run lên, chắp tay trước ngực, trên đỉnh đầu có mười viên Phật châu xoay tròn, một tòa phật đà đại sơn kim sắc chói lọi ép xuống, muốn đem Phật môn tục gia đệ tử xen vào việc của người khác này đánh chết.Phong Phi Vân tựa như một vị cổ Phật, lắc đầu thở dài, hai mắt khép lại, trong miệng đọc lên từng tiếng phạm âm:- Mễ mễ, mễ hống,....- Oanh!- Oanh!...Kim mang liên tiếp từ thân thể của Phong Phi Vân bay ra, tổng cộng có chín đạo kim mang, mỗi một đạo kim mang oanh kích ở trên người của Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y kia, liền đem người này đánh lùi một bước.- Phốc- Phốc...Khi chín đạo kim mang oanh kích ở trên người hắn, người hắn đã đầy máu đen, quỳ rạp xuống đất, đầu rủ xuống.Lúc này Phong Phi Vân mới dừng niệm Phật văn lại, chậm rãi mở mắt, đi tới trước người Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y đang quỳ trên mặt đất kia, chắp tay trước ngực, xá ba xá với hắn, sau đó niệm chú:- A di đà phật, cửa địa ngục đã mở ra, linh hồn nhân môn đang tẩy rửa, hết thảy dơ bẩn đều phải biến mất, sau khi luân hồn sẽ ra đời linh hồn mới...- Hắn đang làm gì thế?Vị lão giả da nhăn tóc bạc kia của Bát thế tử hỏi.- Không biết!Một cái thiếu niên tà khí lẫm liệt đi tới, vươn ra ngón trỏ cùng ngón giữa điểm lên trên đỉnh đầu của Vũ Hóa hiền giả mặc tăng y một cái, phát hiện sinh cơ trong cơ thể của Vũ Hóa hiền giả này đã mất hết, thân thể lạnh như khối băng.Thiếu niên tà khí lẫm liệt này vội vàng thu tay lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thần côn còn đang niệm chú ở phía trước một cái, thân thể có chút phát run, nói:- Ô lão, Ngũ Giới đại sư đã...

Đã chết!-------Chương 1585: Thiên tai nhân họa (1)Phong Phi Vân dừng niệm chú lại, chậm rãi nói:- Vị tiểu thí chủ này cũng đừng có nói dối, Bát Giới đại sư chẳng qua là bỏ qua một cái túi da dơ bẩn, tại hạ mới vừa rồi đã siêu độ cho hắn, niệm kinh văn vãng sinh, linh hồn của hắn đã được tân sinh, một đời sau nói không chừng sẽ trở thành một vị Thánh giả, a di đà phật, thiện tâm trường tồn, sinh mệnh không dứt.- Mẹ kiếp, lại dám giết Vũ Hóa hiền giả của Bát thế tử chúng ta, đây là muốn lật trời rồi, giết tiểu tử này cho ta!Ô lão không nhịn được mà nói tục một tiếng.Phong Phi Vân nói:- Các vị thí chú phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật, ngươi giết đến, ta giết đi, liên tục mây lần rồi, sao không để xuống hết thảy cừu hận, biến chiến tranh thành tơ lụa.- Kháo, con mẹ nó, ngươi giết người của Bát thế tử phủ chúng ta, lại vẫn nghĩ đến việc biến chiến tranh thành tơ lụa sao?Chút ít cường giả kia của Bát thế tử phủ đều giận đến hộc máu.Phong Phi Vân dùng ngôn từ xác thực lại mà nói:- Đó không gọi là giết, mà là độ hóa, có câu nói Phật độ người hữu duyên, ta đang dùng Phật hiệu hóa giải lệ khí trong thân thể của hắn, để cho hắn tìm về chân ngã, cho hắn cơ hội tái thế làm người, ở Phật môn mà nói, cái này gọi là công đức vô lượng, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, a di đà phật!- Phốc a!Những tu sĩ kia của Bát thế tử phủ hộc máu tập thể.Mẹ nó, ngươi đã đem người giết đi lại còn nói ra những lời đường hoàng như vậy, còn biết xấu hổ hay không?- Giết, giết, phải đem tiểu tử này bầm thây vạn đoạn.Ô lão nổi giận nói.Ngay lúc đó liền có năm cường giả giết tới, đều là nhân vật cao thủ tuyệt đỉnh, trong đó có người đã bước vào Vũ Hóa cảnh, đều là hiền sĩ mà Bát thế tử chiêu lãm.- Oan oan tương báo khi nào mới dứt, các vị cần gì phải làm như vậy, người là Phật tương lai, Phật đã từng là người, xem ra ta chỉ có thay thế Phật tổ tinh lọc linh hồn của các ngươi.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, sắc mặt hết sức bình tĩnh, vươn ra một ngón tay, hướng về một vị tu sĩ ở trong đó chỉ tới, trong miệng đọc lên hai chữ:- Nằm xuống!Một tu sĩ vừa mới bước một chân vào Vũ Hóa cảnh, linh khí trên người ảm đạm, thân thể mất đi lực lượng ngã trên mặt đất.- Ngươi cũng nằm xuống đi!Ngón tay của Phong Phi Vân chỉ về phía tu sĩ thứ hai.Tu sĩ này cũng liền mềm nhũn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.- Nằm xuống!- Nằm xuống!- Nằm xuống!Phong Phi Vân liên tiếp điểm ra năm chỉ, cũng không thấy trên ngón tay hắn đánh ra thần thông gì, vẻn vẹn chỉ là chỉ vào những người kia, người kia liền tự mình ngã xuống, giống như là trong minh minh thật sự có một vị Phật tổ đang phán quyết sinh tử của người khác.Đây là một màn cực kỳ quỷ dị để cho tất cả mọi người thấy đến trong lòng chấn động.Không ai thấy trong thân thể của Phong Phi Vân lưu chuyển ba động linh khí nào, nhưng mà năm vị tu sĩ có tu vi cường đại kia lại đều ngã ở trên mặt đất.Chết hết rồi!Đây...

Đây thật sự quá chấn động người ta rồi.Mỹ mâu của Lưu Tô Tử gợn sóng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, mặc dù biết tu vi của Phong Phi Vân rất mạnh nhưng mà lại không nghĩ đến thủ đoạn của hắn lại đất đến trình độ không thể tưởng tượng nổi như thế này, cái tên bán yêu chết bầm này có lá bài tẩy giấu diếm nhiều lắm.Phong Phi Vân thi triển tự nhiên là lực lượng của Tử Kiếp trong Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp, hiện tại hắn có thể đạt tới trình độ nói người nào chết thì người đó sẽ chết.Ở trong vô hình đem tuổi thọ của đối thủ chém hết.Đây là lực lượng của Tử kiếp.Tử kiếp, vô hình vô ảnh, mặc dù là tồn tại chân thật nhưng mà lại sờ không tới.- Cái gì, toàn bộ chết hết rồi?Ô lão dùng thần niệm điều tra năm người ở trên mặt đất, phát hiện sinh cơ của năm người này đều đã đoạn tuyệt, biến thành năm cỗ tử thi, đây qura thực là để cho hắn không cách nào tiếp nhận.Phong Phi Vân chắp tay trước ngực, Phật quang trên người lưu chuyển, phạm âm nổi lên bốn phía:- A di đà phật, cửa địa ngục đã mở ra, đang rửa linh hồn của mọi người, hết thảy hiểu lầm đều sẽ biến mất, sau luân hồi...- Ngươi còn niệm kinh?Ô lão giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên người lao ra một phiến hôi sắc quang mang, nộ hỏa đều mốn từ trong thân thể xông ra.Hắn biết "thần côn" trước mắt này có chút quỷ dị, không dám khinh thường, tế ra một tấm ngọc phù lớn nhỏ bằng lòng bàn tay để trên đỉnh đầu, bao phủ toàn thân.Tu vi của hắn xa xa không phải là những Vũ Hóa hiền giả kia có thể so sánh được, hắn đã đạt đến cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong, cả người đều là hôi sắc thần liên, khí trùng vân tiêu, thủ chỉ như kiếm, điểm ra một đạo kiếm ba thô to tới một thước.- Ba ba!Nơi kiếm ba bay qua, mặt đất liên tục nứt ra.- Kim Tàm Phật Vực!Phong Phi Vân chắp tay trước ngực, một tầng kim sắc Phật quang lao ra, Phật khí ngưng tụ thành vô số kim tàm, hiện ra mười vạn tám ngàn loại tư thái, kim tàm phảng phất có thể niệm chú Phật ngữ, phát ra từng tiếng Phật thanh hùng hậu.- Thình thịch!Kiếm ba oanh kích ở trên kim sắc Phật vực, bộc phát ra một cỗ trùng kích cường đại.Nhưng mà Phong Phi Vân lại vẫn không nhúc nhích, giống như lão tăng ngồi thiền, đem một cỗ nhuệ khí kia hóa giải trong vô hình.Thân thể như cũ bao phủ ở trong kim sắc Phật mang, mở hai mắt ra, lắc đầu thở dài nói:- Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, thí chủ, ngươi nên thu tay lại rồi!- Đại Cực Thiên Luân đạo!Ô lão rất không thể nhịn được Phong Phi Vân, bị tức đến không nhẹ, triển khai một loại thần thông cường đại, Vũ Hóa chi khí trên người phun ra tạo thành một vòng tròn xoay chuyển, cương phong nổi lên bốn phía, lực lượng cuồn cuộn xung quanh.Phong Phi Vân cảm giác được nguyệt lượng trên bầu trời truyền đến mấy đạo khí tức khiếp người, xem ra Bát thế tử phủ lại có cường giả đuổi đến, không thể lại kéo dài nữa rồi.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!Thủ chưởng của Phong Phi Vân mở ra, Phật quang vô tận hướng vào trong tay hắn tụ tập lại, tạo thành từng tòa địa lý địa mạo giống như một tòa kim sắc thế giới oanh áp qua.Thanh âm gào thét, khí tức khiếp người.- Phốc!Tu vi của Ô lão mặc dù là Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong nhưng cũng bị đánh cho hộc máu, da dẻ trên người sinh ra từng đạo vết máu, máu tươi từ bên trong chảy ra rơi xuống đầy đất.Một chưởng này cũng quá mạnh rồi.Một vị tu sĩ Niết Bàn cảnh thế nhưng đem một vị hiền giả vũ Hóa cảnh đệ nhất trọng đỉnh phong đánh cho hộc máu.Lưu Tô Tử chấn kinh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đây mới là thực lực của hắn.Ai nói bán yêu không thể trở thành cường giả.Hiện tại không phải có một người sao?Nhưng mà một màn tiếp đó càng làm cho Lưu Tô Tử chấn kinh.- Ba!Thân thể của Ô lão chia năm xẻ bảy, giống như là mảnh gốm vỡ ra, hóa thành từng khối lớn màu vàng cỡ bàn tay, sau đó biến mất ở trong hư không.-------Chương 1586: Thiên tai nhân họa (2)Một vị hiền giả Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong bị Phật khí tinh lọc rồi.Cứ như vậy mà vẫn lạc.Vô số người đều bị khiếp sợ, ngay cả những thế tử cùng quận chúa của cảnh khác đều kinh ngạc, người trẻ tuổi này cũng quá trâu rồi, đây là tiết tấu của thiếu niên muốn chứng đạo.- A di đà phật, cửa địa ngục đã mở ra, linh hồn mọi người đang tẩy rửa, hết thảy hiểu lầm đều sẽ biến mất...Phong Phi Vân lại đang niệm chú kinh văn vãng sinh, trang nghiêm túc mục, giống như là một vị cao tăng đắc đạo.Lưu Tô Tử không ngừng trợn trắng mắt, kéo cánh tay của hắn:- Đã đến lúc này rồi lại còn niệm kinh, còn không mau đi!- Oanh!Một viên hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, đường kính mấy chục thước, giống như là một viên thiên ngoại vẫn thạch đem cả đại địa đập lún xuống, xuất hiện một cái hố vẫn thạch khổng lồ ngăn ở phái trước Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử.Đây tự nhiên không phải là một khối vẫn thạch mà là một người mặc hỏa diễm khải giáp.Người này cả người đều là hỏa diễm, hư không ở xung quanh thân thể bị thiêu đốt tới vặn vẹo, một đôi mắt tựa như là hoàng kim đúc thành phát ra thần mang chói mắt:- Bỉ nhân chính là tọa hạ Ma La Thiên của Bát thế tử, hôm nay các ngươi người nào cũng không đi được.Trên thân người này tản mát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ vô cùng, chiến uy hiển hách, cửu thiên thần động, chiến lực so với Ô lão còn cao hơn rất nhiều.Trên người hắn có một cỗ thần niệm trùng kích tới, liền đem đại địa ở dưới chân hai người Phong Phi Vân biến thành tiêu thổ.- Thất quận chúa thật kiêu ngạo, Thất quận chúa thật là xinh đẹp, Thất quận chúa thật động nhân...Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ từ trên Nguyệt Thượng tiên cung đi xuống, chân đạp vân hà, tay ôm Mỹ Cơ, phía sau là một đoàn tu sĩ đi theo, không có người nào mà không phải là cường giả.Vị mỹ cơ mà hắn vuốt ve ở trong tay thì Phong Phi Vân có chút quen thuộc, tựa hồ chính là Khoát Kiếm thiếu nữ ở bên cạnh Tây Tiên cảnh Lục thế tử.Nàng buộc lên một đầu tóc màu hỏa hồng, trên thân thể marh khảnh không mang theo kiếm, mặc một bộ linh y có cảm giác thập phần ôn nhu gợi cảm, ỷ ôi ở trên người Bát thế tử, giống như là một kỹ nữ thanh lâu.Quả nhiên, Phong Phi Vân ở phái sau người Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ nhìn thấy Phương Đồng Đạo, còn có một nhóm cừng giả của Tây Linh cảnh.Phương Đồng Đạo hướng về phía Bát thế tử xá một cái cung kính, lạnh lẽo cười nói:- Thất quận chúa của Diệp Hồng là tiên nữ xinh đẹp hạ phàm, thật ra rất ít người biết rõ Đại quận cháu của Diệp Hồng cảnh cũng là nhân vật giống như thiên tiên, hiện tại đang ở Nam Cực tinh.- Nga, hai vị quận chúa đều là mỹ nhân, cạc cạc.Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ cười có chút thâm ý, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng sờ chòm râu dê ở dưới cằm, nói:- Tu sĩ của Diệp Hồng cảnh các ngươi thật to gan, thế nhưng dám can đảm trấn giết người của bản thế tử, các ngươi đây là muốn tạo phản a, Diệp Hồng cảnh Cảnh chủ Hồng Trú Nhân Tước xem ra là càng lúc càng lợi hại, có phải đã không đem Thần Thiên tước gia để vào trong mắt, đã không đem chúa tể để vào trong mắt?Bát thế tử này vừa nhìn liền biết là một cái bao cỏ, nói một cái liền đã đem Diệp Hồng cảnh đều cho dính líu vào, hơn nữa còn chụp cho cái tội bất kính với Thần Thiên tước gia cùng Thánh Đình chúa tể.Phong Phi Vân chắp tay ở trước ngực, trên mặt nở nụ cười:- A di đà phật, bọn họ đều không chết, linh hồn của bọn họ đều còn sống, đã tiến vào luân hồi...Lưu Tô Tử cảm thấy Phong Phi Vân hôm nay có chút dài dòng, động thân đi ra, ngạo nghễ mà nói:- Bát thế tử, ngươi nên hiểu một chuyện, là người của ngươi bất kính với bản quận chúa trước, cho dù chết đi cũng chẳng trách được người khác.Bát thế tử tự nhiên sẽ không đem một quận chúa của Nhân Tước cảnh để vào trong mắt, ở trong mắt hắn xem ra quận chúa cùng thế tử của Nhân Tước cảnh đều chẳng qua chỉ là người hầu của Thần Thiên tước phủ bọn hắn.- Ý tứ của Thất quận chúa là nói người của Thần Thiên tước phủ không hiểu quy củ, đều đáng chết, vậy ngươi có muốn đem bản thế tử cũng giết đi, đem Tước gia cũng giết đi hay không?Bát thế tử cười lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nói:- Tu sĩ Diệp Hồng cảnh các ngươi phạm vào tội lớn ngạp trời, nhưng mà bản thế tử niệm tình ngươi chỉ là một nữ nhân, không hiểu quy củ, chỉ cần Thất quận chúa cùng Đại quận chúa tối nay có thể đến Nguyệt Thượng tiên cung bồi bản thế tử uống một chén rượu, chuyện này chúng ta liền bỏ qua.Lưu Tô Tử cười lạnh nói:- Thị phi hắc bạch há lại một mình ngươi định đoạt, ánh mắt sinh ra ở trên người, ai đúng ai sai tự có mọi người đến phán xét.Bát thế tử cười mỉa mai, nói:- Mới vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thất quận chúa nói là người của Thần Thiên tước phủ chúng ta làm sai trước, mới ra tay trấn sát, nếu như sự thật đúng như thế, bản thế tử lập tức khom người bồi tội vì quận chúa, nếu sự thật không phải như vậy, ha ha...Những tu sĩ ở chung quanh liên tục ngậm miệng lại, trừ phi là ăn gan hùm mật gấu, người nào dám đắc tội với Thần Thiên tước phủ.- Ha ha, Thất quận chúa, ngươi nhìn xem tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi làm sai rồi...Bát thế tử cười nói.Lúc này thanh âm của một người còn trẻ tuổi sảng khoái vang lên:- Chuyện này bản thân ta là nhìn từ đầu tới cuối, có thể trở thành người làm chứng vì Thất quận chúa.Một thư sinh tư thế hiên ngang mặc bạch sắc nho bào tiêu sái đi đến, mặt trắng không râu, tóc đen phiêu động, trên đầu quấn khăn của nho sĩ, trường bào trên mặt đất lay động.Phía sau thư sinh mặc bạch sắc nho bào này cũng có một đám tu sĩ đi theo, có tài tuấn của thế hệ trẻ, nam tuấn dật, nữ tướng mạo xinh đẹp, cũng có cường giả của thế hệ trước theo phía sau, trên người mang theo cổ vận, có uy thế bá chủ thiên hạ.Sắc mặt của Bát thế tử trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thư sinh đi đến, nói:- Các hạ nhưng phải nói tiếng người a!Thư sinh mặc bạch sắc nho bào tính tình rất tốt, cười nói:- Người tự nhiên là nói tiếng người rồi!- Thư sinh, ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác, nếu không sẽ chọc phải tai họa ngập đầu.Phương Đồng Đạo lạnh giọng nói.- Ái chà, con mẹ nó ngươi là cái quái gì, ở trước mặt Nhị công tử chúng ta, ngươi tốt nhất là để lại chút tôn trọng, nếu không ta giết ngươi!Một cái thiêu niên bình thường da ngăm đen đang gặm phao câu gà, một bên mơ hồ nói, một bộ dạng rất lớn lối.Ánh mắt của Phương Đồng Đạo lạnh lùng, nói:- Ta chính là Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, cái chó má Nhị công tử gì đó có tin hay không bản thế tử khiến cho hắn biến thành người què?- Như vậy sao?Thiếu niên da ngăm đen kia há to miệng ra, lại cắn hai miếng thịt gà, nói:- Ngươi ngược lại là đem ta dọa đến có chút sợ hãi a!- Muốn chết!Cánh tay của Phương Đồng Đạo biến dài, chưởng ấn trở nên giống như núi nhỏ, một chưởng hướng thiếu niên mặt đen oanh kích tới.-------Chương 1587: Nhị công tử, Thiên Toán môn chủ (1)- Ngươi mới tìm chết!Một nữ tử mặc hồng y đứng ở trước người thiếu niên mặt đen bổ ra một kiếm, kiếm khí liền giống như một con sông bằng kiếm đem chưởng ấn của Phương Đồng Đạo bức lui.Hồng y nữ tử hoành kiếm mà đứng, trong hai mắt băng hàn, ánh mắt bễ nghễ.- Nàng cư nhiên mạnh như vậy!Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười, trong miệng thấp giọng niệm một câu.Lưu Tô Tử hơi hơi nheo mắt, nói:- Ngươi biết đám người này?Phong Phi Vân gật đầu, cười cười, đột nhiên khuôn mặt cứng đờ, cảm giác được trong đám người đối diện có một đôi ánh mắt tuyệt mỹ đang nhìn chằm chằm vào chính mình....Phương Đồng Đạo cùng Bát thế tử cũng hơi hơi cả kinh, đối phương thậm chí có tu sĩ cường đại như thế, xem ra lai lịch không nhỏ.Bát thế tử kiêu ngạo mà nói:- Các ngươi rốt cuộc là ai?- Chiến Địa tước phủ!Bạch y thư sinh thản nhiên nói.Chiến Địa tước phủ.Lại dẫn đến một mảnh xôn xao, rất nhiều tu sĩ đều vì đó mà khiếp sợ.- Khó trách dám khiêu chiến với Bát thế tử, nguyên lai là người của Chiến Địa tước phủ.- Bạch y thư sinh kia không phải là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ đi!- Rất có thể, đồn rằng Nhị công tử đã kế thừa vị trí môn chủ của Thiên Toán môn, có đại vị không phải chuyện đùa, trí cực cực cao, có một không hai trên đời.- Chiến Địa tước phủ chính là phủ đứng đầu của Cửu đại địa tước phủ, tu vi của một vị lão tổ kia của Chiến Địa tước phủ nghe nói đã đạt tới cảnh giới Bán Thánh, lần này chỉ sợ sắp trở thành Thiên Tước cảnh rồi.- Đây là thần tiên đánh nhau, những người phàm tục như chúng ta vẫn là tránh xa một chút mới tốt.Chiến Địa tước phủ cũng không phải là những Nhân Tước phủ kia có thể so sánh được, cả đệ lục trung ương vương triều đều vẻn vẹn chỉ có chín cái Địa Tước cảnh, mà Chiến Địa cảnh càng là đứng đầu Địa Tước cảnh, có năng lực không thể đùa được.Sắc mặt của Phương Đồng Đạo giờ phút này kịch biến, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến thư sinh văn nhược ở trước mắt này có lai lịch lớn đến như vậy, nếu như người này thật sự là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ, như vậy năng lực vốn có sợ rằng so với Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ còn phải lớn hơn.Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ nhưng là nhân vật được lưu truyền đến vô cùng kỳ diệu, được gọi là một trong những người thừa kế siêu quần bạt tụy nhất ở trong thế hệ trẻ của đệ lục trung ương vương triều, lại càng là ở ba năm trước trở thành môn chủ của Thiên Toán môn, nắm giữ khí vận thịnh suy, thiên cơ vận chuyển của mười ba cái trung ương vương triều.Lực ảnh hưởng như vậy ngay cả một chút Tước gia cũng đều mặc cảm.Giờ phút này Bát thế tử có chút ứng phó không kịp, cười nói:- Nguyên lai là Nhị công tử của Chiến Địa tước phủ, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ, đã sớm mong đợi Nhị công tử đi tới Thánh đình, có thể cùng nhau dạo chơi di tích cổ Thánh đình, không nghĩ tới hôm nay mới thấy Nhị công tử đi đến.Thiên Toán thư sinh nhàn nhạt cười nói:- Hôm nay vừa tới Nam Cực tinh, còn có rất nhiều việc muốn làm, ngày khác đi, đúng rồi, mới vừa rồi là hiểu lầm của Bát thế tử cùng Thất quận chúa.- Nếu Nhị công tử tận mắt nhìn thấy, xem ra thật sự là do lỗi của đám cẩu nô tài kia, một đám cẩu vật có mắt không tròng, lại dám bất kính đối với quận chúa, thật là chết còn chưa hết tội.Bát thế tử mặc dù nói như vậy nhưng mà trong mắt lại tràn đầy thần sắc oán độc, có một tầng lo lắng dấu ở trong mắt mà không cách nào tiêu tan.- Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì cứ bỏ qua đi, Bát thế tử, Thất quận chúa, ngày khác chúng ta gặp lại.Thiên Qoán thư sinh hết sức phiêu dật xuất trần, hướng về phía Phong Phi Vân nhìn thoáng qua, sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.Phong Phi Vân cũng hơi hơi cười, không hổ là Thiên Toán thư sinh, đến thật là đúng lúc, không sớm không muộn, vừa vặn đem lời nói của Bát thế tử ngăn lại, nếu như hắn đến sớm một khắc khẳng định sẽ không có hiệu quả như vậy, Bát thế tử coi như là vì thể diện cũng phải cá chết lưới rách với Thiên Toán thư sinh.- Này, Phong Phi Vân ngươi thật đúng là quá trâu rồi, ta vốn tưởng rằng người đến đệ lục trung ương vương triều sẽ bị bắt đi đào quáng trong hầm mỏ, không nghĩ đến ngươi thế nhưng cưới quận chúa của Diệp Hồng cảnh, chẳng lẽ chính là vị quận chủ điện hạ này sao, con mẹ nó thật là xinh đẹp, tiên nữ hạ phàm.Thiếu niên mặt đen kia chạy đến, mặt của hắn so sánh với cái đít nồi còn đen hơn, chỉ có một hàm răng là rất trắng, trong miệng còn ngậm một cái phao câu gà.Con hàng này tự nhiên là tam chích thủ Tất Trữ Suất kia.Ánh mắt của Lưu Tô Tử lạnh lại, trợn mắt nhìn Tất Trữ Suất một cái:- Ta xem ngươi mới là từ trong hầm chui ra a, không biết liền đừng nói lung tung, cái tê bán yêu này chính là cưới tỷ tỷ của ta.Tất Trữ Suất bị nàng trừng mát đến lạnh cả sống lưng, lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lại nhìm chằm chằm vào Lưu Tô Tử, chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hèn mọn cười nói:- Ta hiểu được, tỷ muội đều ăn sạch, chuyện như vậy hắn lại không phải làm lần đầu tiên, xem ra là đã làm đến có tâm đắc rồi, làm đến có kinh nghiệm rồi...

Con mẹ nó thật là hâm mộ a.Lưu Tô Tử hít sâu một hơi, triệu hồi ra một thanh cổ kiếm, một kiếm hướng Tất Trữ Suất bổ tới.- Mẹ ơi, Phong Phi Vân, ngươi mau quản một chút a, cô em vợ của ngươi giết người rồi!Tất Trữ Suất bá một tiếng bỏ chạy không còn bóng dáng, tốc độ nhanh đến như tia chớp, ngay cả Lưu Tô Tử đuổi theo cũng không kịp.Phong Phi Vân đứng ở trong tuyết địa, mặc cho bông tuyết rơi lên trên mặt, nhìn nữ tử ôm tỳ bà ở nơi xa kia chậm rãi rời đi, y phục trên người nàng so với tuyết còn phải trắng hơn, dần dần biến mất ở trong phi tuyết, chỉ lưu xuống mặt đất dấu chân cô đơn.Người của Chiến Địa tước phủ đi rồi, người của Bát thế tử cùng Tây Tiên cảnh cũng đều đi.Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, thất thần thật lâu.- Nữ tử kia thật đẹp!Lưu Tô Tử lại đem mái tóc buộc lên, đứng ở bên cạnh Phong Phi Vân, khóe miệng hơi hơi cong lên.- Đi thôi, trở về Trú Thiên phủ thương lượng đối sách, chuyện này Bát thế tử không thể nào từ bỏ ý đồ.Phong Phi Vân nói.Trên măt Lưu Tô Tử cũng sinh ra mấy phần thần sắc lo lắng, sự kiện lần này đúng là có thể nói lớn cũng có thể nói nhỏ, nếu như xử lý không tốt, nói không chừng thật sẽ có đại họa ngập trời.Trú Thiên phủ!Bảy vị lão tổ kia của Cảnh chủ phủ đều tề tụ ở trong đường, sắc mặt của mỗi người đều khó xem, không khí hết sức đè nén mà trang trọng.Vừa mới liên lụy đến Lâm các lão, hiện tại lại phát sinh chuyện như vậy, để cho tất cả mọi người trở nên rất khó cao hứng.- Chuyện này ảnh hưởng khá lớn, xem ra trước tiên nên thông báo cho Cảnh chủ đại nhân, trước tiên phải làm tốt biện pháp ứng đối.-------Chương 1588: Nhị công tử, Thiên Toán môn chủ (2)Tam tổ trầm ngâm trong chốc lát, lại nói:- Trong khoảng thời gian này Tử nhi cũng đừng nên rời đi, Bát thế tử chắc chắn sẽ không lương thiện vậy đâu, người này làm nhiều việc ác, chuyện gì cũng làm được.Lục tổ vỗ bàn, hừ lạnh một tiếng:- Sợ cái gì, chẳng lẽ hắn còn dám đem toàn bộ chúng ta đều giết hay sao, bổn sự của hắn lớn như vậy ư, Diệp Hồng nhân tước phủ ta há dễ dàng khi dễ như vậy.Lưu Tô Tử nói:- Người nào làm ra việc thì người đó nhận, Thần Thiên tước phủ bọn họ nếu như thật sự muốn trả thù thì cứ việc tìm ta là được.- Thất muội, ngươi đảm đương được hay sao, hôm nay nếu không phải Phong ca xuất thủ, chỉ sợ bây giờ ngươi có trở về được hay không còn là một vấn đề rất lớn.Ánh mắt của Lưu Tô Hồng lóe lên, trên người hàn khí bức nhân.Nếu như ở thời điểm khác, Lưu Tô Tử nhất định sẽ kiên cường đến cùng, nhưng mà giờ phút này lại không nói ra được lời nào, chỉ là hướng về phía Phong Phi Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nói:- Khi hắn đáp ứng xuất thủ giúp ta, ta liền đã nói qua, ta sẽ không cạnh tranh vị trí người thừa kế Cảnh chủ phủ với hắn nữa.- Thật sao?Trong đôi mắt của Lưu Tô Hồng lưu động màu sắc kỳ lạ.Ba vị lão tổ trong nội đường đều là sắc mặt biến đổi, sắc mặt của Lục tổ trầm xuống, nói:- Tử nhi, chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi cũng đừng là ra quyết định qua loa.- Ha ha, lão Lục, ta nói ngươi sống đã một xấp tuổi rồi, còn không có nhìn thấu Tử nhi, Tử nhi là như vậy là muốn đem tất cả đều gánh lấy, sợ chuyện này liên lụy đến cả Diệp Hồng nhân tước phủ.Tứ tổ vân vê chòm râu cười dài, trên mặt tràn đầy nụ cười sướng khoái, chợt lại nói:- Chuyện này ta cảm thấy Phi Vân làm vô cùng thông minh, đem Tử nhi cứu về, lại không nhục đến uy danh của Hồng Diệp nhân tước phủ chúng ta, quả thực chính là hoàn mỹ.Mấy vị lão tổ của Lưu Tô Tử nhất mạch bị giận đến run rẩy, nhưng mà lại không thể làm gì, dù sao Tứ tổ nói đúng, Lưu Tô Tử làm như vậy đích xác là vì suy nghĩ cho đại cục.- Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, hiện tại ta liền viết một lá thư, đem chuyện phát sinh ở bên này hồi bẩm Cảnh chủ, đồng thời thúc giục Cảnh chủ sắc phong Đại quận chúa là người thừa kế của Cảnh chủ.Tam tổ cũng thật cao hứng, muốn nhìn thấy Đại quận chúa sớm chút bước lên vị trí người thừa kế Cảnh chủ.Lúc này phía bên ngoài trở nên ồn ào, tiếp theo bên ngoài đại đường truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.Một lão giả khoác đạo bào khom người xá một cái, nói:- Bảy vị lão tổ, hai vị quận chúa, những tu sĩ kia của các đại vực đều đã nghe nói đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiện tại phía bên ngoài rất loạn, người người cảm thấy bất an, nên làm cái gì bây giờ.Thật là phòng bị dột thì trời mưa suốt đêm, ngoại nhân còn chưa có đánh đến tận cửa, chính mình đều đã bị rối loạn trước rồi.- Ta đi nói với bọn họ!Lưu Tô Tử cắn cắn đôi môi thật chặt, sau đó đi ra ngoài.- Tử nhi...Lục tổ bỗng nhiên đứng lên, muốn đuổi theo ra ngoài.Lúc này Phong Phi Vân đứng dậy, chắp tay hướng về phía các vị lão tổ bái một cái, nói:- Các vị lão tổ tiếp tục thương lượng đối sách đi, chuyện bên ngoài cứ giao cho vãn bối.Lục tổ vừa đứng lên liền thở ra một tiếng thật dài, lúc này mới ngồi xuống.Trong Trú Thiên phủ hết sức hỗn loạn, tu sĩ đến từ các đại vực đều tề tụ ở chung một chỗ, ước chừng có mấy vạn người, không chỉ có anh tài thế hệ trẻ, còn có bá chủ của thế hệ trước.Bọn họ đều nghe nói đến chuyện Diệp Hồng nhân tước phủ đắc tội với Thần Thiên tước phủ, từng người đều là trong lòng bất an, có một loại cảm giác đại họa lâm đầu, thậm chí có người đã thu thập hành lý chuẩn bị thoát đi Thánh đình.Lòng người tan rã, người người cảm thấy bất an, một mảnh hỗn loạn.- Ta chính là người có tộc nhân cùng sư môn, trêu chọc không nổi Thần Thiên tước phủ, kính xin Thất quận chúa thả chúng ta rời đi.- Chúng ta không phải là không muốn cùng Cảnh chủ phủ cùng chung hoạn nạn, thật sự là địch nhân quá cường đại, chúng ta đi liều mạng căn bản là tìm đường chết.- Thất quận chúa, lần này chúng ta thật không giúp gì được rồi....Lưu Tô Tử nắm bàn tay thật chặt, nhìn những tu sĩ này, ngọa khí cùng tư thế oai hùng ngày thường đều trở nên có chút cô đơn:- Các ngươi nhưng là vực chủ phủ, gia tộc mà Hồng Diệp nhân tước phủ chọn ra, hiện tại bất quá chỉ là gặp phải một chút phiền toái liền rối rít muốn chạy trốn, các ngươi cũng quá không có tình nghĩa rồi.Có người thấp giọng mà nói:- Ở tu tiên giới giảng tình nghĩa đều không sống lâu!Một vị lão giả đến từ trung cổ thế gia nói:- Thất quận chúa, không phải chúng ta rất sợ chết, thủ đoạn của Thần Thiên tước phủ ngươi cũng biết, một khi đắc tội bọn họ liền rất có thể sẽ bị xét nhà diệt tộc.- Chúng ta cũng không phải là người không có máu nóng, nếu như không có gia tộc liên lụy, Mặc Ngân ta cũng nguyện ý vì Thất quận chúa mà chết trận, nhưng mà một mình ta chết thì coi là cái gì, cả Mặc gia ta sợ là...Mặc Ngân nói.- Không cần phải nói nữa, các ngươi có người nào muốn đi thì rời đi đi.Hai tròng mắt của Lưu Tô Tử có chút cay cay, ngẩng đầu lên nhìn tuyết từ trên trời rơi xuống, cảm giác trong lòng có chút xót xa.Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác mình bất đắc dĩ như vậy, tứ cố vô thân như vậy.Phong Phi Vân đi tới bên người Lưu Tô Tử, vươn ra một cánh tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng.Nàng chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:- Bán yêu chết bầm, cất cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.Phong Phi Vân liền tranh thủ để cho tay di chuyển ra, cười cười:- Ngươi không cần phải như vậy, phương pháp xử lý trên đời này có rất nhiều, không có cục diện nào mà không giải được.- Hiện tại gặp phải chính là cục diện không giải được.Mỹ mâu của Lưu Tô Tử trong suốt, thần kỳ pha chút thê lương.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nếu như Bát thế tử kia bị giết đi thì sao?- Ở thánh đình không ai dám giết Bát thế tử!Lưu Tô Tử nói.Phong Phi Vân nói:- Không, có một người dám!Lưu Tô Tử chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân, sau đó có chút cổ quái mà nói:- Ngươi!Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Ta nói chính là Thủy Nguyệt thánh nữ, ở đệ lục trung ương vương triều, Thần Thiên tước phủ một tay che trời, Thần Thiên tước gia lại càng vô địch đương thời, nhưng mà ta không tin hắn trêu chọc được Thủy Nguyệt Đình, nếu như Thủy Nguyệt thánh nữ giết Bát thế tử, ngươi cảm thấy Thần Thiên tước gia có dám khiêu chiến với Thủy Nguyệt thiên cảnh hay không?- Nhất Nhất!Trong mắt của Lưu Tô Tử hiện ra tinh quang, nếu như Hiên Viên Nhất Nhất ra tay giết Bát thế tử, đây tuyệt đối là biện pháp tốt làm một lần khỏe cả đời, hơn nữa đảm bảo Thần Thiên tước phủ không dám trả thù.- Nàng căn bản không thể nào giết người!Lưu Tô Tử hiểu rất rõ Hiên Viên Nhất Nhất, biết nàng từ trước đến giờ không giết người.-------Chương 1589: Kéo Thánh nữ xuống nước (1)Phong Phi Vân cười nói:- Đó là thói quen xấu của nàng, chúng ta giúp nàng sửa lại.- Nhưng mà...

Hiện tại ta căn bản không liên lạc được với nàng.Phong Phi Vân cười cười.Ánh mắt của Lưu Tô Tử trầm xuống, sinh ra tức giận, nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt Phong Phi Vân, đem ngón tay nắm chặt đến kêu răng rắc:- Nhất Nhất mất tích, quả nhiên có liên quan đến bán yêu chết tiệt ngươi.Nàng bỗng nhiên xuất thủ, một đạo phù văn đánh ra, ấn về phía ngực của Phong Phi Vân.Trên cánh tay của Phong Phi Vân sinh ra kim sắc Phật mang, bao trùm lên phù văn kia, đem nàng cản lại.- Đừng có nói nhảm, ta chỉ là mời nàng đi Thiên Quốc làm khách, hiện tại nàng đang rất tốt!Phong Phi Vân cũng không tức giận, lộ ra vẻ hết sức hiền hòa.Vẻ lo lắng trên người Lưu Tô Tử đảo qua liền biến mất sạch, nếu biết Hiên Viên Nhất Nhất ở đâu vậy thì dễ làm rồi, lấy thân phận, địa vị, tu vi của nàng, giết Bát thế tử cũng không phải là việc khó.Trong mắt của Lưu Tô Tử tràn đầy sát ý, nói:- Hiện tại ta muốn gặp nàng một lần!- Dĩ nhiên có thể, bất quá...

Trước tiên ngươi phải ổn định những người này!Phong Phi Vân cười nói.Lưu Tô Tử tự nhiên hiểu được nặng nhẹ, lần này bọn họ là đến tiến hành đánh giá tước phủ, đánh giá chính là thực lực tổng hợp của một tòa Cảnh, nếu như người của các đại vực đều đi, còn đánh giá cái gì.Sau khi nàng đem những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh tạm thời ổn định lại, Phong Phi Vân liền mang nàng đi Thiên quốc, ở trên một tòa hải đảo xanh biếc thấy Hiên Viên Nhất Nhất đang tu luyện.Hiên Viên Nhất Nhất đối với tu luyện "Thánh tính" càng thêm tinh thâm, bạch y như tuyết, linh tính phiêu miểu, da thịt như thủy tinh, ngọc cốt thiên thành, đứng ở trên một khối đá ngầm ở bờ biển nhìn triều tịch xa xa, cảm ngộ thiên địa, khí trên người theo triều tịch mà thôn thổ, giống như một vị lăng ba tiên tử đang hô hấp thổ nạp thiên địa nguyên khí.Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử đi đến, thản nhiên nói:- Thủy Nguyệt thiên cảnh sẽ không hỏi tới tranh đấu thế tục, nếu như ta gia nhập chuyện này nhất định sẽ bị sư môn trách phạt, hơn nữa ta cũng sẽ không giết người, cho dù là ác nhân cũng có phương pháp tốt hơn để cảm hóa hắn.Lưu Tô Tử lộ ra bộ dạng tiểu nữ nhi, nói:- Nhất Nhất, nếu lần này ngươi không giúp ta, ta khẳng định khó thoát khỏi cái chết.Hiên Viên Nhất Nhất khẽ cau mày lại, nói:- Thật nghiêm trọng như thế?Lưu Tô Tử gật đầu, nói:- Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ làm ác rất nhiều, cường đoạt nữ tu sĩ, ngya cả phi tử của Thánh đình chúa tể cũng dám vũ nhục, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì, ngươi giết hắn tuyệt đối là trừ hại vì dân, cũng không ai sẽ cho rằng là ngươi giết nhầm.Hiên Viên Nhất Nhất trầm tư hồi lâu, khẽ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Tu vi của Phong Phi Vân không yếu hơn bao nhiêu so với ta, nếu như hắn xuất thủ như cũ có thể giết Bát thế tử.- Đừng nhìn ta, ta không có giao tình sâu đậm với nàng, vì sao ta phải vì nàng mà đắc tội với một đại địch như Thần Thiên tước phủ?Phong Phi Vân cười nói.- Giao tình không sâu đậm, lời như thế ngươi đều nói được ra miệng.Mỹ mâu của Hiên Viên Nhất Nhất nhíu lại, khí tức trên người trở nên có chút lạnh, một cơn tức giận dâng lên.Trong lòng Phong Phi Vân thầm kêu một tiếng không tốt:- Đúng vậy, ở trong mắt Hiên Viên Nhất Nhất, ta cùng Lưu Tô Tử nhưng là tình nhân từng có đụng chạm da thịt.Nếu như lúc này Hiên Viên Nhất Nhất đem chuyện này vạch trần ra, chẳng phải liền là hoàn toàn bại lộ rồi.Chẳng lẽ muốn đem Lưu Tô Tử cũng nhốt lại ở trong Thiên quốc.Không được, tất cả mọi người thấy Lưu Tô Tử rời đi cùng ta, nếu như Lưu Tô Tử mất tích, những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đầu tiên là tìm đến trên đầu của ta.- Ha ha, ta cùng Thất quận chúa nhưng là người trải qua sống chết tẩy lễ, cảm tình rất sâu, chỉ cần là chuyện của Thất quận chúa, ta coi như là lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ, chẳng qua là....Lời nói của Phong Phi Vân xoay chuyển:- Ta không có thân phận địa vị cao như Thánh nữ điện hạ, càng không có sư môn cường ngạnh như Thánh nữ điện hạ, nếu như ta tùy tiện ra tay giết Bát thế tử thì chỉ làm chỏ Bán Yêu minh chọc phải tai họa ngập đầu, hơn nữa cũng sẽ mang đến cho Thất quận chúa phiền toái càng lớn hơn nữa.Lưu Tô Tử bản năng cảm thấy hai người trước mắt có chút cảm giác là lạ, nhưng mà lại cũng không hoài nghi, trong lòng lo lắng đến chuyện của Bát thế tử, nói:- Nhất Nhất, Phong Phi Vân nói cũng không sai, ngươi giúp ta một lần đi!Hiên Viên Nhất Nhất ưu sầu than một tiếng:- Hai người các ngươi...

Hai người các ngươi đây là liên hợp đến đối phó ta a, nếu đều đau lòng về đối phương như vậy vì sao không ở chung một chỗ đi.Phong Phi Vân lần nữa thầm kêu một tiếng nguy rồi.Sắc mặt Lưu Tô Tử nhưng có chút phức tạp, thở ra một hơi thật sâu, nói:- Nhất Nhất, ngươi đang nói cái gì, nói đùa gì vậy, ta sẽ coi trọng bán yêu như hắn sao.- Các ngươi đều quá không quả quyết rồi, như vậy sẽ chỉ hại cho cả hai người các ngươi.Mỹ mâu của Hiên Viên Nhất Nhất nhấp nháy, trên người thánh quang lượn lờ, dừng lại một chút, lại nói:- Cho hai người các ngươi lựa chọn: Thứ nhất, trở về nói cho Lưu Tô Hồng để cho nàng chết cái tâm kia đi, để cho hai người các ngươi ở chung một chỗ, ta liền phá lệ ra tay giúp ngươi giết người một lần, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi hạnh phúc, ta coi như là bị sư môn trách phạt cũng sẽ không tiếc.- Thứ hai, Phong Phi Vân, ngươi cùng đi với ta giết Bát thế tử, dùng cái này để chứng minh ngươi yêu Tô Tử, nếu ngươi là nam nhân thì tốt nhất lấy ra dũng khí đi.Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, trong lòng kêu khổ không thôi, xoay người liền rời đi.- Phong Phi Vân, ngươi đứng lại đó cho ta, rốt cuộc ngươi nói những gì cho Nhất Nhất?Lưu Tô Tử đuổi theo, tính toán ngăn cản Phong Phi Vân chạy đi.Hiên Viên Nhất Nhất nhìn một đôi tình nhân nơi xa này, nhẹ nhàng lắc đầu:- Hoan hỉ oan gia!Nàng liền lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.Phong Phi Vân hướng Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thoáng qua, vội vàng bố trí một tầng trận pháp cách âm nói:- Ta có thể nói với nàng cái gì, ta xem nàng là sợ bị sư môn trách phạt, cố ý nói ra những lời đó để từ chối, ngươi nhìn nàng nói như vậy cũng là tiếng người ư, bảo ta cùng Đại quận chúa tách ra, loại lời nói như dùng gậy đánh uyên ương này nàng đều có thể nói ra miệng, đây là lời mà một cái thánh nữ không ăn nhân gian khói lửa nói ra sao, đây rõ ràng chính là rất sợ chết, không dám làm địch với Thần Thiên tước phủ, loại bạn khuê phòng này ta cảm thấy ngươi vẫn là tuyệt giao với nàng mới tốt.Lưu Tô Tử đứng thẳng trên bờ biển, nhìn sóng triều, cười lạnh:- Ngươi cho ta là người ngu sao, Nhất Nhất căn bản không có ý tứ này, nhất định là ngươi ở trước mặt nàng nói cái gì không nên nói mới làm cho nàng nói ra những lời như vậy, ta coi như là hiểu rồi, khó trách Nhất Nhất đồng ý lưu lại cái cao cấp bí cảnh này, khẳng định là người lừa nàng gì đó, ta sẽ đi hỏi nàng ngay bây giờ.-------Chương 1590: Kéo Thánh nữ xuống nước (2)Được rồi, ta nói lời thật cho ngươi biết!Phong Phi Vân đem Lưu Tô Tử kéo về, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lại, nói:- Kỳ thật, Thánh nữ điện hạ luyện công tẩu hỏa nhập ma, suy nghĩ hỗn loạn, đang ở trong Thiên quốc an dưỡng, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy nàng, nghĩ biện pháp khác đi.Lưu Tô Tử liếc hắn một cái, nói:- Ngươi cảm thấy ta ngay cả người bị tẩu hỏa nhập ma đều không phán đoán ra được ư, ta vẫn là tự mình đi hỏi nàng là được rồi.- Ta nói cho nàng biết là ta thầm mến ngươi!Phong Phi Vân nói.Lưu Tô Tử chợt dừng bước, thân thể mềm mại khẽ run rẩy một chút, trên khuôn mặt sinh ra hai vầng đỏ ửng, tim rõ ràng đập nhanh lên, nắm bàn tay thật chặt, nói:- Ngươi...

Ngươi đang nói lời vô liêm sỉ gì vậy!Phong Phi Vân nói:- Ta nói không phải là những lời vô liêm sỉ, đều là lời chân thật nhất trong lòng, kỳ thật ta thầm mến ngươi đã lâu rồi, bằng không cũng sẽ không liều chết cứu ngươi nhiều lần như vậy, càng sẽ không mỗi lần đều ở thời điểm ngươi nguy hiểm nhất mà xuất hiện...

Hô...

Nói những lời này có chút mạo muội, ngươi...

Ngươi không nên để ở trong lòng.Lưu Tô Tử cảm giác khuôn mặt mình có chút nóng lên, đây là lần thứ nhất có người dám trực tiếp ở trước mặt mình biểu lộ tình cảm ái mộ như vậy, hơn nẵ còn là một tên bán yêu.Nếu như là lúc trước nàng mà không đem tên bán yêu này làm thịt mới gọi là chuyện lạ, bản quận chúa há lại là một tên bán yêu như ngươi có thể thầm mến.Nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa tu vi của Phong Phi Vân hiện tại lại sâu không lường được, nàng coi như là muốn làm thịt tên bán yêu này sợ là cũng không có thực lực đó.Thân thể của nàng giống như là thấp xuống mấy phân, nhẹ nhàng cắn môi, ngón tay nắm lấy chéo áo thật chặt, trong lòng đang mắng đủ loại, thật lâu sau mới lạnh lùng nói:- Tên bán yêu ngươi thật đúng là đủ lòng tham, ăn trong chén còn nhìn trong nồi, cũng không soi gương lại xem chính mình là cái dạng gì, cư nhiên còn thấm mến bản quận chúa... với cái đức hạnh kia của ngươi...

Cái thân phận kia của ngươi...Nàng xoay người rời đi, bước nhanh hướng Hiên Viên Nhất Nhất đi tới, cảm giác tim đập cực nhanh, trong lòng lần nữa đem Phong Phi Vân mắng cho vô số lần:- Bán yêu chết tiệt, không có chuyện gì thế nhưng nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, hiện tại lại là tỷ phu của ta, lại còn nói thầm mến ta, thật đúng là muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, không biết xấu hổ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cho rằng ta là loại nữ nhân như Lưu Tô Hồng sao...- Thình thịch!Đầu nàng đụng lên trên người Hiên Viên Nhất Nhất một cái.Hiên Viên Nhất Nhất vẫn không nhúc nhích, lắc đầu thở dài nói:- Tô Tử, mới vừa rồi trong miệng ngươi đang nhắc tới cái gì?- Cái gì cũng không có a!Lưu Tô Tử vuốt vuốt cái trán.- Vậy các ngươi đã suy xét kỹ chưa, chọn loại thứ nhất hay là loại thứ hai?Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân bạch y bồng bềnh, tiêu sái thong dong, giống như là một trận xuân phong quét qua:- Thánh nữ điện hạ, ngươi không nên ép Thất quận chúa, thật ra thì chúng ta còn có một cái biện pháp giải quyết tốt hơn....Bầu trời của Nam Cực tinh tổng cộng có tám vầng trăng sáng, quay chúng quanh là một viên tinh cầu khổng lồ xoay tròn.Trên mỗi một vầng trăng sáng đều có điện vũ cung khuyết huyền phù, chỉ có người có thân phận siêu nhiên mới có thể đi lên những Nguyệt Thượng tiên cung này.- Cơ Mạc Nguyệt!Ở trung ương của tám vầng trăng sáng là một ngôi sao nhỏ có đường kính sáu nghìn dặm.Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất giờ phút này đã lên trên Cơ Mạc Nguyệt.Tu vi hai người đều cực cao, tốc độ nhanh như lưu tinh, có rất ít người có thể thấy được bóng dáng của bọn họ.- Vì sao hiện tại chúng ta liền động thủ, không làm thêm chút mưu kế?Hiên Viên Nhất Nhất lưng mang cổ kiếm, bạch y xuất trần, da thịt như mỹ ngọc, bộ ngực ngạo nghễ, thắt lưng mảnh như cành liễu, trên người có từng điểm quang vũ đang bay xuống.Phong Phi Vân đi ở phía trước lộ ra vẻ rất là thong dong, trên mặt mang theo nụ cười, nói:- Giết người không qua đêm, qua đêm tất sinh biến, xung đột giữa Bát thế tử cùng Diệp Hồng cảnh Thất quận chúa thì hiện tại người biết cũng không nhiều, hiện tại chúng ta đem hắn giết đi là có thể đem một mặt bất lợi khống chế ở trong phạm vi nhỏ, nếu như chờ mâu thuẫn giữa Bát thế tử cùng Diệp Hồng cảnh tăng lên mới ra tay, ha ha, đến lúc đó sợ rằng Bát thế tử vừa chết, người của Thần Thiên tước phủ liền sẽ tìm đến trên đầu những tu sĩ của Diệp Hồng cảnh, đến rồi!Hai người đồng thời dừng bước lại, đều mặc bạch y, một người phiêu miểu thánh khiết, một người anh tư hiên ngang, tràn đầy tự tin của cường giả.Giống như một đôi thần tiên quyến lữ đứng ở bên ngoài một tòa Nguyệt Thượng tiên cung.Đây là một phiến tiên cung huyền phù ở trên mặt trăng, quỳnh lâu ngọc vũ, tiên hạc bay múa, mỹ cơ phi thiên mà qua, vẽ ra từng tòa nhà, chậm rãi nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng đàn ca ở trong tiên cung truyền tới.Một ít tu sĩ cường đại cưỡi linh thú bay tới, tiếng cười quanh quẩn ở trên hư không, sau đó tiến vào tiên cung, biến mất ở trng từng tòa cung điện ngọc khuyết.- Đây là địa phương nào?Hiên Viên Nhất Nhất khẽ cau mày.Phong Phi Vân sờ sờ cằm, cười nói:- Địa phương nói chuyện yêu đương!- Vì sao chỉ có nam tu sĩ đi vào?Phong Phi Vân cười nói:- Bởi vì bên trong có cung cấp nữ tu sĩ, có giỏi ca múa, có tài tình vô song, có quốc sắc thiên hương, có tu vi tuyệt đỉnh, bảo đảm để cho từng tu sĩ đến đây đều hài lòng.- Ngươi dẫn ta đến thanh lâu?Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân nói:- Đừng nói đến đê tục như vậy, nữ tử nơi này đều bán nghệ không bán thân, dĩ nhiên nếu như có tu vi đủ cao, hậu đại cũng khá lớn, ở chỗ này cái gì cũng có thể mua được, hiện tại Bát thế tử liền ở trong một tòa hoa gian động thiên này, chúng ta đi chiếu cố hắn.Phong Phi Vân mang theo Hiên Viên Nhất Nhất tiến vào trong một tòa Nguyệt Thượng tiên cung....Trên một tòa linh đảo huyền phù trong Nguyệt Thượng tiên cung, Bát thế tử ngồi ở trung ương, bên cạnh có rất nhiều nữ tử dung mạo xinh đẹp làm bạn, đặt mình ở trong khóm hoa, sắc mặt của hắn lại cũng không dễ nhìn bao nhiêu.Một nam tử mặc hỏa diễm khôi giáp di qua, quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói:- Phàm là tu sĩ nhìn thấy chuyện ngày hôm nay đều đã bị giết, một tên cũng không để lại, trừ...

Trừ...

Chiến Địa tước phủ.- Không cần phải để ý đến Chiến Địa tước phủ, Thiên Toán thư sinh quản được một lần, không quản được lần thứ hai, ta tính toán hắn cũng sẽ không bởi vì một quận chúa của Nhân Tước cảnh mà cá chết lưới rách với Thần Thiên tước phủ chúng ta.Bát thế tử lạnh lùng nói.-------Chương 1591: Nói chuyện giết ngườiTây Tiên cảnh Lục thế tử Phương Đồng Đạo âm ngoan nói:- Nếu người chứng kiến ngày đó đều đã chết, đây cũng là chết không có đối chứng, chúng ta hiện tại liền đi Trú Thiên phủ hưng sư vấn tội, không sợ đám lão tổ của Diệp Hồng cảnh bọn họ không đem hai vị quận chúa gioa ra, hắc hắc, nghe nói tu vi của hai vị quận chúa này đều đã đạt đến Niết Bàn đệ lục trọng, Bát thế tử thái bổ nguyên âm của các nàng, tu vi khẳng định nâng cao một bước.Bát thế tử cười lạnh.Một lão giả vội vàng đi tới, hướng về phía Bát thế tử khom người bái một cái, nói:- Mới vừa ròi ta nhìn thấy tên tiểu tử kia của Diệp Hồng cảnh.- Tên tiểu tử kia!Tâm tình hôm nay của Bát thế tử rất không ổn, đặc biệt là nghe được ba chữ "Diệp Hồng cảnh" kia.- Chính là tên tiểu tử hôm nay giết Ô lão!- Tốt, đến vừa lúc, lại chủ động đưa đến trước của, hôm nay chính là ngày chết của hắn.Bát thế tử cười lớn một tiếng.Lão giả kia cũng là âm trầm cười, nói:- Không chỉ có như thế, bên người tiểu tử kia còn đi theo một nữ tử dung mạo như thiên tiên, xinh đẹp chí cực.- So sánh với Thất quận chúa của Diệp Hồng cảnh còn đẹp hơn?Bát thế tử chợt có hứng thú.Lão giả nói:- Chỉ có hơn chứ không kém, quả thật chính là tiên nữ hạ phàm.Bát thế tử lại cũng không đợi được nữa, vội vàng triển khai Thiên Nhãn thần thông, tìm kiếm ở trong tiên cung, rất nhanh liền ở phía dưới tìm được bóng dáng của Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất.Thời điểm khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Nhất Nhất, nhất thời huyết mạch giống như căng ra, từ trước đến giờ còn chưa thấy nữ tử xinh đẹp mà thánh khiết như thế, trước kia có ngủ cùng với những cô gái khác cũng còn không đẹp bằng một ngón tay của nữ tử này.Đây chẳng lẽ là lễ vật mà trời cao đưa đến.- Đi, ta muốn đích thân gặp vị mỹ nhân này một lần, không nghĩ đến đệ lục trung ương vương triều ngoại từ Cửu Thiên tiên tử ra còn có giai nhân như thế.Bát thế tử cực kỳ hưng phấn, bị vẻ xinh đẹp của Hiên Viên Nhất Nhất hấp dẫn đến tâm thần không yên, đứng ngồi không được, lập tức liền từ trên linh đảo bay xuống, xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân ngồi ở trên ghế bằng ngọc, nhấc lên một bầu rượu màu đồng xanh, liền rót rượu cho Hiên Viên Nhất Nhất, căn bản giống như không nhìn thấy Bát thế tử đến.- Tiểu tử, nơi này đã thuộc về Bát thế tử, ngươi có thể lăn.Một đại hán đầu trọc đi qua, một chưởng đem bình rượu trong tay Phong Phi Vân đánh bay ra ngoài, rượu cũng chảy ra đầy bàn.Phong Phi Vân ung dung thong thả cười nói:- Vậy cũng tốt, chúng ta đi chỗ khác!- Chậm đã!Đại hán đầu trọc kia ngẩng mũi lên, cười lạnh nói:- Ta nói là ngươi cút đi, vị tiểu thư xinh đẹp này lưu lại với Bát thế tử chúng ta.Phong Phi Vân cười nói:- Vị tiểu thư xinh đẹp này sợ rằng không đem Bát thế tử các ngươi để vào trong mắt.- Ha ha!Tất cả tu sĩ đều cười lên, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân giống như là đang cười một tên ngu ngốc.- Cả đệ lục trung ương vương triều còn không có nữ nhân nào mà Bát thế tử chúng ta không chiếm được, tiểu tử, ngươi tốt nhất là biết điều một chút cút qua một bên, nếu không lát nữa sẽ là ngày chết của ngươi.- Thình thịch!Đại hán đầu trọc kia trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, thân thể đụng lên trên vách tường, sau đó ngất đi.Hiên Viên Nhất Nhất như cũ ngồi ở chỗ đó, trên người tiên hà lượn lờ, cơ thể tuyết trắng, Thánh nữ hạ trần, thản nhiên nói:- Ta chẳng bao giờ giết người qua, hôm nay các ngươi đừng ép ta phá lệ!- Tốt, có tính cách, ta thích nữ tử như vậy.Bát thế tử đi qua, một tay giống như ảo ảnh hướng vị trí eo thon của Hiên Viên Nhất Nhất đưa tới.Đây là một loại thủ ấn, tựa như tự hư tự huyễn nhưng mà hết sức cao minh.Tu vi của Bát thế tử này không kém.Phong Phi Vân khẽ mỉm cười, biết Bát thế tử này sắp xui xẻo rồi, lại dám đùa giỡn Thủy Nguyệt thánh nữ, đây không phải là muốn chết sao.Chẳng qua là không biết Hiên Viên Nhất Nhất có thể chân chính giết hắn hay không, nếu như nàng không đành lòng hạ thủ, vậy Phong Phi Vân cũng chỉ đành tốn công rồi.- Hoa!Tay của Bát thế tử còn chưa đụng vào y phục của Hiên Viên Nhất Nhất, cánh tay đã bị một đạo kiếm khí chặt đứt, nửa đoạn cánh tay bay ra ngoài, máu trong cổ tay chảy ra đầm đìa.Bát thế tử phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết:- Đàn bà thúi, dám cắt cánh tay của ta...Hiên Viên Nhất Nhất cũng dâng lên lửa giận, cổ kiếm lần nữa bay ra ngoài, oanh kích ở trên bộ ngực của Bát thế tử, trực tiếp đem Bát thế tử bắn bay ra ngoài, đan điền bạo liệt, huyết tuyền lăn xuống, trào ra xa mấy chục thước.Nàng không hạ sát thủ, chẳng qua là phế đi tu vi của Bát thế tử.Phong Phi Vân ngồi ở đối diện với nàng, âm thầm lắc đầu.Bát thế tử phải chết.Phong Phi Vân nhìn đúng thời cơ, đang ở thời điểm Hiên Viên Nhất Nhất đem Bát thế tử đánh bay ra, lập tức đánh ra lực lượng của Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp, một đạo tử kiếp đánh vào trong thân thể của Bát thế tử, hoàn toàn chặt đứt sinh cơ của hắn.- Tiện nghi cho ngươi rồi!Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy.- Thình thịch!Bát thế tử rơi trên mặt đất, toàn thân đều là máu tươi, không nhúc nhích.Những tu sĩ kia của Bát thế tử phủ đều bị dọa, làm sao ngờ tới có người dám ra tay tàn nhẫn như thế với Bát thế tử, nếu như Bát thế tử bị thương tổn, bọn họ đều hỏng bét.Một nữ tu sĩ xông lên đem Bát thế tử đỡ dậy từ trên mặt đất, nhất thời sắc mặt đại biến, run giọng nói:- Bát...

Bát...

Bát thế tử, chết...

Rồi...- Oanh!Tất cả mọi người bị dọa đến trên người đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, nữ tử này thế nhưng giết Bát thế tử.Hiên Viên Nhất Nhất hơi có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân ở đối diện một cái, gia hỏa này như cũ phong khinh vân đạm, tựa như là người không có chuyện gì, đang tự mình uống rượu.- Chết, phải chết, đem tên hung thủ này bầm thây vạn đoạn, lấy tính mạng của nàng để tế điện cho vong hồn Bát thế tử.Tất cả tu sĩ đều hướng Hiên Viên Nhất Nhất giết tới, đủ loại lực lượng cùng thần thông đều oanh áp xuống, làm cho cả tiên cung này đều đang run rẩy, rất nhiều điện vũ đều ầm ầm sụp đổ, biến thành phế tích.- Oanh long long!Từng đạo lực lượng chấn động, có Vũ Hóa hiền giả tế xuất Thập phẩm linh khí oanh áp xuống.Hiên Viên Nhất Nhất đều không có chút biến sắc nào, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lấy tâm ngự kiếm, cổ kiếm trên lưng bay ra ngoài, kiếm khí tung hoành, đem tất cả thần thông đạo pháp đều đón lấy.- Phốc!- Phốc!Mỗi một đạo kiếm khí bay ra thì có một vị tu sĩ ngã trên mặt đất, không bị chết nhưng mà tu vi lại bị phế rồi.Nhưng mà những tu sĩ ngã trên mặt đất này cũng rốt cuộc không bò dậy được, rất nhanh liền đã bị chết thật, bị chết mà không giải thích được.-------Chương 1592: Người nào mới thực sự là ác nhân? (1)Phong Phi Vân như cũ đang uống rượu của mình, lúc này có người xuất thủ với hắn, một đạo điện mang hướng mi tâm của hắn đánh tới.Phong Phi Vân chẳng qua là tùy ý điểm ra một chỉ, một đạo điện mang kia liền bay ra ngoài, phốc, tu sĩ kia xuất thủ với Phong Phi Vân nhất thời chia năm xẻ bảy, huyết nhục bay ngang.- Đều là tên bán yêu này gây họa, giết hắn đi!Một Vũ Hóa hiền giả mặc hỏa diễm khôi giáp hướng Phong Phi Vân công kích qua, chiến khí đằng đằng, lửa giận ngập trời.Khóe miệng Phong Phi Vân khẽ cong lên, đem Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa oanh xuống, trực tiếp đem tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong này trấn sát, biến thành một đoàn bùn máu nằm trên mặt đất.Những tu sĩ kia của Tây Tiên cảnh muốn chạy trốn nhưng mà lại bị Phong Phi Vân ngăn cản đường đi.- Lục thế tử, đây là đi đâu a!Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ sờ mũi.Sắc mặt của Phương Đồng Đạo cùng với những tu sĩ Tây Tiên cảnh kia đều là biến đổi.- Phong Phi Vân, các ngươi giết Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, ngày chết không xa!Phương Đồng Đạo lạnh giọng mà nói.Phong Phi Vân cười nói:- Bản thân ta cảm thấy Bát thế tử chết chưa hết tội, lại nói các ngươi thật không biết vị mỹ nữ tu vi cao tuyệt kia là ai, các ngươi sẽ không ngu dốt đến nỗi ngay cả Thủy Nguyệt thánh nữ đều không nhận ra chứ?- Cái gì, Thủy Nguyệt thánh nữ!Sắc mặt của những tu sĩ Tây Tiên cảnh trở nên càng thêm trắng bệch.Nữ tử mà Bát thế tử đùa giỡn dĩ nhiên là Thủy Nguyệt thánh nữ, trời ạ, đây là làm cái gì chứ.Có câu là, núi cao còn có núi cao hơn, Thần Thiên tước phủ mặc dù rất cường thế nhưng mà Thủy Nguyệt thiên cảnh chưa hẳn là sẽ đem nó để vào trong mắt.Bát thế tử thế nhưng đùa giỡn thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, thật đúng là chết chưa hết tội.- Ngươi...

Ngươi đây là cố ý tính toán Bát thế tử...

Ngươi cố ý...Phương Đồng Đạo cắn răng thật chặt, cả người đều đang phát run, bị dọa sợ đến thiếu chút nữa quỳ ở trên mặt đất.- Hừ, ngươi cũng không phải cố ý tính toán Thất quận chúa sao, bằng không Bát thế tử như thế nào lại hết lần này tới lần khác chọn trúng nàng.Phong Phi Vân lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:- Thời điểm lần sau tính toán người khác nhớ phải thông minh một chút, không, không có lần sau, hiện tại các ngươi có thể đi làm quỷ minh bạch được rồi.- Liều mạng với ngươi!Những tu sĩ kia của Tây Tiên cảnh đồng thời xuất thủ, các loại linh khí cùng thần thông đều hướng Phong Phi Vân đập tới, một phiến lớn linh mang trùng kích vào, có thể đem một phiến đại địa cũng đánh cho tung bay....Phong Phi Vân dĩ nhiên không sợ hãi, trong thân thể xông ra khí lưu kinh đào hải lãng, triển khai Kim Tàm Phật vực, đem tất cả tu sĩ đều bao phủ vào trong đó.- Phốc!Hắn oanh ra một quyền, đem lồng ngực của một vị thiên kiêu Niết Bàn ngũ trọng xuyên thủng, Phật khí đem thân thể tinh lọc, biến thành từng điểm sáng biến mất.Huyết nhục cũng không lưu lại một điểm.- Oanh!Bàn chân của Phong Phi Vân mạnh mẽ dẫm lên mặt đất một cái, hơn mười cường giả phóng qua bị oanh bay ra ngoài, tựa như là đánh bay một mảng ruồi lớn.Hắn giống như mãnh sư đang vật lộn với thỏ, nơi đi qua không người nào có thể ngăn cản, xuất thủ tàn nhẫn, tuyệt không lưu người sống.Khí lực của Phong Phi Vân cường đại, sát khí ngang dọc, quả thực là sở hướng vô địch, mỗi một quyền oanh ra là có thể đánh một vị cường giả mất mạng, cho dù là hiền giả Vũ Hóa cảnh cũng khó thoát khỏi cái chết.- Lão tử liều mạng với ngươi!Một đại hán mọc ra bốn con mắt xông lên đánh giết, da thịt toàn thân tựa như là kim đồng chú luyện, đạt đến cảnh giới Niết Bàn đệ lục trọng, là vô thượng thiên kiêu của Tây Tiên cảnh, lực lượng kinh khủng chí cực.Ở trên lực lượng mà nói, trong thế hệ trẻ của Tây Tiên cảnh, hắn chính là tồn tại vô địch.Hắn đánh ra một quyền giận dữ, có thế đến như thiên băng địa liệt, coi như là Vũ Hóa hiền giả đều chưa hẳn đỡ được.- Thình thịch.Phong Phi Vân khinh thường cười, vươn ra một bàn tay vững vàng đem quyền đầu của hắn bắt lấy.- Làm sao có thể...Sắcmặt của đại hán bốn mắt này đại biến, cảm giác quyền đầu của mình giống như oanh kích ở trên tường đồng vách sắt, đối phương thế nhưng một mực không nhúc nhích.- Lực lượng của ngươi còn yếu lắm!Phong Phi Vân khẽ mỉm cười, năm ngón tay vừa dùng lực liền đem cả cánh tay của đại hán bốn mắt này đều chấn vỡ, xương biến thành phấn vụn.- A!Đại hán bốn mắt kêu thảm thiết.- Thình thịch!Phong Phi Vân phách xuống một chưởng, vô số thú hồn ở trong lòng bàn tay hiện ra, hóa thành một mức vạn thú đồ quyền đem đại hán bốn mắt đánh đến biến thành một đoàn bùn nhão.Thiên kiêu cảnh giới Niết Bàn đệ lục trọng cũng như cũ giết không tha.- Quá yếu!Phong Phi Vân vỗ vỗ thủ chưởng chảy máu dầm đìa, nhẹ nhàng lắc đầu.- Ghê tởm, Phong Phi Vân, ngươi đây là muốn đem cả tu tiên giới của Tây Tiên cảnh đều đắc tội, ngươi đắc tội được sao, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng sẽ chết không có chỗ chôn.Phương Đồng Đạo trừng mắt, cắn răng thật chặt.- Cái này cũng không cần Lục thế tử quan tâm!Phong Phi Vân nói chuyện giết người, giống như là một tên ngọc diện tu la, coi như là thiên chi kiêu nữ lớn lên tuyệt mỹ kia tất cả đều bị hắn một quyền trấn sát, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.- Âu Dương Vô Đạo, cùng ta liên thủ tế ra Hồng Long Chung trấn áp hắn.Phương Đồng Đạo liên tiếp ném ra bảy đạo Vũ Hóa phù lục ngăn cản bước chân của Phong Phi Vân, tạo thành bảy đạo sóng công kích khổng lồ, coi như là Vũ Hóa hiền giả chân chính cũng sẽ bị trọng thương.Ánh mắt của Âu Dương Vô Đạo nghiêm nghị, đem một tòa hồng sắc Phật chung triệu hoán ra, toàn thân liền là lưu động huyết quang, từng cái phật tự khắc vào trong Phật chung, bộc phát ra một cỗ Phật vận khác biệt.- Ông!Phật âm chấn động.Đây là một kiện linh khí thập nhất phẩm, uy lực tương đối kinh khủng, từng áp chết không chỉ một vị Vũ Hóa hiền giả.Âu Dương Vô Đạo chính là đệ nhất cường giả của thế hệ trẻ Tây Tiên cảnh, Tà Phật song tu, thiên tư tuyệt đỉnh, đồng thời bái vào môn hạ của một vị Sở Giang Vương ở Âm Giới phủ cùng một vị cao tăng ở Thái Cổ thánh Phật miếu, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, vô địch một phương.Hắn ở trong thế hệ trẻ của Tây Tiên cảnh chính là truyền thuyết thần thoại bách chiến bách thắng.Âu Dương Vô Đạo cùng Phương Đồng Đạo liên thủ, đem linh khí toàn thân đều đánh vào trong Hồng Long Chung, Phật tôn bành trướng đến càng ngày càng lớn, giống như là biến thành một tòa hồng sắc cự phong.- Thình thịch!- Thình thịch!...Phong Phi Vân đem bảy tấm Vũ Hóa phù lục oanh toái, đi tới, ánh mắt bễ nghễ, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vô Đạo cùng Phương Đồng Đạo, trong lòng bàn tay xuất hiện một tòa kim sắc Phật văn thế giới.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!Một tòa Phật khí thiên địa oanh xuống, tựa như là cửu thiên sụp đổ, đem lực lượng của linh khí thập nhất phẩm Hồng Long Chung đều trấn áp lại.-------Chương 1593: Người nào mới thực sự là ác nhân? (2)- Oanh long long!Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, phía sau là một vạn đầu linh thú chiến hồn đang bôn đằng, lần nữa oanh xuống một chưởng mang theo lực lượng vạn thú.Đây là lực lượng của một vạn vị Niết Bàn đệ thất trọng.- Phốc!- Phốc!Hồng Long Chung bị đánh đến biến hình.Phương Đồng Đạo cùng Âu Dương Vô Đạo đều nằm ở trên mặt đất, cả người đều là máu tươi, hấp hối, trong lòng không cách nào tin tưởng cỗ lực lượng mới vừa rồi kia là do một tên bán yêu đánh ra, đây quả thực là lực lượng có thể sánh ngang bá chủ thế hệ trước.Phong Phi Vân phiêu nhiên hạ xuống, trên người không nhiễm một tia bụi trần, nói:- Hai người các ngươi đều có thể đi địa ngục báo danh rồi.- Không, ta chính là người thừa kế Cảnh chủ của Tây Tiên cảnh, ngươi giết ta sẽ gặp phải trả thù của cả Tây Tiên cảnh...- Sư tôn ta chính là Sở Giang Vương của Âm Phủ giới cùng Bát Giới thiền sư của Thái Cổ thánh Phật miếu, phụ thân ta chính là...Bọn họ đem từng cái chỗ dựa cường đại báo ra, muốn hù dọa Phong Phi Vân, vì mình mà tranh thủ cơ hội sống sót.Phong Phi Vân lắc đầu, ở trong hư không vươn ra một bàn tay, thân thể của Phương Đồng Đạo cùng Âu Dương Vô Đạo trực tiếp trầm xuống, trên mặt đất chỉ lưu lại một cái thủ chưởng ấn khổng lồ, trong thủ chưởng ấn còn đang chảy máu.Người thừa kế Cảnh chủ cùng cường giả đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Tây Tiên cảnh liền cứ như vậy mà chết đi, chết ở trong tay một tên bán yêu.Nếu như tin tức kia truyền về Tây Tiên cảnh, khẳng định sẽ không có người nào tin tưởng.Hiện tại Tây Tiên cảnh liền chỉ còn một tu sĩ cuối cùng.Đây là một thiếu nữ có một đầu tóc đỏ, vóc người tinh tế, da thịt trắng muốt, mặc một bộ áo bào hồng sắc, trong ngón tay mảnh khảnh nắm một thanh kiếm bản to, thân kiếm so với thân thể của nàng đều phải lớn hơn mấy lần, tương phản vô cùng.Ánh mắt nàng hỏa hồng, đôi môi như hồng mực,, hai tròng mắt trong suốt từng điểm, giống như là một vị hỏa chi tnh linh.Phong Phi Vân nhàn nhạt nhìn thiếu nữ này một cái, nàng là một vị thiên chi kiêu nữ, tu vi đạt đến Niết Bàn đệ lục trọng, một mực đi theo bên người Phương Đồng Đạo, nhưng mà dịa vị lại không thấp hơn Phương Đồng Đạo, là một người cầm kiếm ở trong Thượng cổ động thiên Ngũ Kiếm động thiên.Nàng bị Phương Đồng Đạo hiến tặng cho Bát thế tử, dùng cái này để đạt được tín nhiệm của Bát thế tử, mượn tay của Bát thế tử đến đối phó Diệp Hồng cảnh.- Ngươi giết chính là Lục thế tử cùng Âu Dương Vô Đạo, thế lực sau lưng bọn họ vô cùng khổng lồ, không phải là ngươi có thể tưởng tượng, ngươi chịu được lửa giận của cường giả ở sau lưng bọn họ sao?Thiếu nữ này lạnh giọng nói, thanh âm thanh thúy lại lãnh lệ.Phong Phi Vân cười nói:- Ngươi chính là người cầm kiếm trong thế hệ trẻ của Ngũ Kiếm động thiên đi, nghe nói động chủ của Ngũ Kiếm động thiên các ngươi cũng là một vị nữ trung hào kiệt, bá chủ đương thời, nếu như nàng biết được hiện tại ngươi ăn mặc gợi cảm như thế, hơn nữa còn ngã vào trong ngực của một tên Bát thế tử xú danh rõ ràng, không biết động chủ của Ngũ Kiếm động thiên các ngươi có thể bị sinh sôi mà tức chết hay không.Lai lịch của thiếu nữ này không nhỏ ở trong thế hệ trẻ Tây Tiên cảnh tiếng tăm lừng lẫy, là thần nữ được vô số tu sĩ theo đuổi ở tu tiên giới Tây Tiên cảnh.Lưu Tô Hồng có nói qua lai lịch của người thiếu nữ này cho Phong Phi Vân, cho nên Phong Phi Vân mới biết được rõ ràng như thế.- Không cần ngươi quản đến!Thiếu nữ mái tóc hỏa hồng này huy động chiến kiếm, một kiếm bổ tới.- Ai, ta tại sao có thể không quản chứ!Phong Phi Vân thở dài một hơi, trên cánh tay ngưng tụ ra hỏa diễm chói mắt, là Phượng Hoàng nghiệt hỏa, ngưng tụ thành Phượng Hoàng trảo ấn, nắm được chiến kiếm trong tay nàng, đem chiến kiếm hòa tan.- Thình thịch!Chiến kiếm hòa tan đến uốn khúc, rơi trên mặt đất.Phong Phi Vân một tay nắm được cổ của nàng, đem thân thể tinh tế uyển chuyển của nàng nhấc lên, nói:- Đã quên nói cho ngươi biết, kỳ thạt ta cùng Bát thế tử có rất nhiều tiếng nói chung, nếu không phải là hắn chọc ta, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.- Ngươi...

Ngươi đang nói cái gì?THiếu nữ tóc đỏ bị Phong Phi Vân nắm vào trong tay không giãy dụa được.- Đơn giản một chút, ta cùng Bát thế tử đối với nữ nhân đều có nhu cầu, ngươi vừa mới bị đem cho Bát thế tử, hẳn còn là thân trinh tiết đi, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chung quy cần phải có người đến chịu trách nhiệm, vừa lúc mượn trinh tiếp của ngươi dùng một chút.Khóe miệng của Phong Phi Vân nhướng lên, sau đó liền ôm thiếu nữ tóc hỏa hồng đi vào trong một tòa điện vũ.Lúc phi thường cần dùng biện pháp phi thường.Hiên Viên Nhất Nhất như cũ còn lẳng lặng ngồi ở trên ghế, cảm giác được hành động của Phong Phi Vân, lông mày cau lại thật chặt, có chút chán ghét.Nàng lấy tâm ngự kiếm, lấy lực lượng một người ngăn cản hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả, không ngừng có người bị nàng trấn áp, đánh bay ra ngoài.Nếu không phải là có hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả công phạt, nàng nhất định đã đi ngăn cản Phong Phi Vân làm ác.Lúc này nàng mới phát giác, nguyên lai ác nhân là tên bán yêu này, Bát thế tử so sánh với hắn cũng chỉ có thể coi như là mảnh vụn nhỏ.- Oanh long long!Kiếm khí đem năm vị Vũ Hóa hiền giả cuốn bay ra ngoài.Nàng kiếm khí lăng vân, một kiếm nơi tay có khí thế quét ngang thiên hạ.Nhưng mà nàng cũng chỉ là phế đi tu vi của những người này, cũng không có giết bọn họ, lưu lại tính mạng của họ.Nửa cảnh giờ trôi qua.Hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả kia đều nằm trên mặt đất, tất cả mọi người đang ho ra máu, tu vi của Thủy Nguyệt thánh nữ thật sự quá cường đại, đem tu vi của tất cả bọn họ đều phế bỏ.Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều bị đánh cho tàn phá vô cùng, tất cả tu sĩ đều bị đại chiến mới vừa rồi khiến cho sợ đến phát run, gục trên mặt đất, không dám nhúc nhích.- Bá!Cổ kiếm bay về trong vỏ kiếm.Hiên Viên Nhất Nhất chậm rãi mở hai mắt ra, vươn ra hai ngón tay tinh tế trắng muốt, đem chén rượu lúc trước Phong Phi Vân châm cho nàng băng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:- Ngươi làm gì với nàng?- Làm chuyện mà nam nhân với nữ nhân nên làm!Phong Phi Vân đem thiếu nữ mái tốc đỏ hồng kia lôi ra ngoài, quần áo vỡ tan, da thịt tuyết trắng lộ ra tảng lớn bên ngoài, phía trên còn tràn đầy máu ứ đọng, bị ném ra.- Ngươi làm đến quá mức phát hỏa rồi!Hiên Viên Nhất Nhất có chút tức giận, cổ kiếm trên lưng đang không ngừng minh hưởng.Phong Phi Vân nói:- Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ đều đã bị chết ở nơi này, đã chết nhiều thiên tài tuấn kiệt cùng Vũ Hóa hiền giả như vậy, chung quy cần cho thế nhân một cái công đạo, chẳng lẽ phải nói là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh bị đùa giỡn, dưới cơn tức giận đem những tên đồ đăng tử này giết đi, ha ha, cái này sợ rằng đối với danh tiết của Thánh nữ điện hạ cùng thanh danh của Thủy Nguyệt thiên cảnh sẽ không tốt đi.-------Chương 1594: Tha hương ngộ cố tri (Tha hương gặp bạn cũ) (1)- Cho nên sự thật phải là như thế này: Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ cường bạo một vị thiên chi kiêu nữ của Thần Thiên tước phủ, Lục thế tử Phương Đồng Đạo của Tây Tiên cảnh không sợ hãi cường quyền, dứt khoát đi đến lấy lại công đạo, nhưng mà lại bị Bát thế tử thẹn quá hóa giận trấn sát, Thủy Nguyệt thánh nữ vừa lúc đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy chuyện bất bình bực này tự nhiên là muốn ra tay chính nghĩa, đem ác nhân như Bát thế tử chém giết, vì dân trừ hại.- Đây mới là sự thật chân chính!- Sự thật như vậy mới sẽ không gây tổn hại đến danh tiếng của Thánh nữ điện hạ cùng danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh, tin tưởng sau khi chuyện này truyền ra ngoài, danh vọng của Thánh nữ điện hạ nhất định lần nữa lại tăng lên một tầng, đến lúc đó những tu sĩ kia của Ngũ Kiếm động thiên, Tây Tiên cảnh còn không cảm động rơi nước mắt đối với Thánh nữ điện hạ sao.Hiên Viên Nhất Nhất chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không lùi bước chút nào, cũng nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn cái sự thật ở phía sau kia.Nàng căn bản không có lựa chọn khác.- Nơi này chính là Thánh đình, ngươi cho rằng giấu diếm được người của Thần Thiên tước phủ tra ra sự thật sao?Hiên Viên Nhất Nhất có mái tóc đen như thác đổ, mũi quỳnh cao ngất, đôi môi đỏ mọng trong suốt, tiên nhan tuyệt thế, thánh khiết vô song, cuối cùng là nàng cũng thu hồi kiếm ý, không xuất thủ với Phong Phi Vân.Mặc dù biết rõ cách làm của Phong Phi Vân thực sự quá đáng giận, tựa như là tà ma, nhưng mà lúc này nàng cũng không thể xuất thủ, bởi vì danh dự của Thủy Nguyệt thiên cảnh đúng là rất trọng yếu.- Cho nên...

Người nơi này đều phải chết, chết không có đối chứng liền không có người biết được!Phong Phi Vân xuất Thiên Tủy Binh Đảm ra, ngưng tụ ra hơn một ngàn thanh tiểu kiếm, tụ tập thành một con sông kiếm, giống như mà bạch sắc ma tước đầy trời, những tiểu kiếm này tự động bay ra ngoài, kiếm khí sắc bén, phá thiên trảm địa.- Oanh long long!Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều bỗng nhiên sụp đổ, biến thành phế tích, biến thành bụi trần.Trừ Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất ra, tất cả mọi người đều chết hết, không lưu lại một người sống.- Làm sao ngươi cũng biết Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển?Hiên Viên Nhất Nhất có chút giật mình, thân thể thon thả bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.- Thánh Tính Thiên mà ngươi tu luyện đều là do ta truyền cho ngươi, ta làm sao có thể không biết.Phong Phi Vân đem Thiên Tủy Binh Đảm cất lại, nhàn nhạt liếc nàng một cái, phất phất ống tay áo liền đi ra khỏi phế tích, cất giọng nói:- Hiện tại ta muốn đi tìm người hỗ trợ che giấu thiên cơ, chuyện tiếp đó liền giao cho ngươi, đúng rồi, còn có một việc, nữ tử kia của Ngũ Kiếm động thiên, ta chỉ là xé toang y phục của nàng mà thôi, ngươi tốt nhất là đem thi thể của nàng hủy diệt một phần, nếu không bị người ta tra ra được nàng còn là thân trong trắng, đến lúc đó khẳng định tất cả mọi người sẽ hoài nghi đến trên đầu Thánh nữ điện hạ ngươi.Phong Phi Vân hắng giọng cười một tiếng, thân thể vừa động liền biến thành một đạo lưu quang, biến mất ở trên mặt trăng này.- Ngươi...Hiên Viên Nhất Nhất ngồi ở trên ghế, trong tay cầm chén rượu, chung quanh khắp nơi đều là tử thi, mùi máu tươi trong không khí khiến cho người ta muốn nôn mửa, nàng cảm giác chính mình lại bị Phong Phi Vân tính toán rồi, bị hắn từng bước mang vào trong vực sâu tội ác.- Từ lúc hắn truyền Thánh Tính Thiên cho ta, ta cũng đã bước chân vào bẫy của hắn rồi, hắn đây là đang cố ý đối phó với ta, hắn rốt cuộc có sâu xa gì với Thủy Nguyệt thiên cảnh, vì sao thông hiểu Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển.Hiên Viên Nhất Nhất nhắm mắt lại thật chặt, cảm giác Phong Phi Vân chính là một tên ma quỷ đang giương lên cái miệng to như chậu máu cười với nàng.Đối thủ mạnh nhất của chính mình xuất hiện rồi.Nàng liên tục do dự, cuối cùng vẫn là đánh ra một chưởng, đem một cỗ nữ thi ở cách đó không xa đánh tan, từ phần âm đ*o trở xuống biến thành bột máu, chỉ còn lại nửa người trên, y phục xốc xếch, khắp nơi vỡ tan, tựa như trước khi chết bị lăng nhục.Hiên Viên Nhất Nhất thở ra một hơi thật dài.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?- Một tòa Nguyệt Thượng tiên cung đều rơi xuống rồi.Không lâu lắm, liên tục không dứt có tu sĩ bay đến, đều là cường giả phủ xuống bên ngoài phế tích của Nguyệt Thượng tiên cung, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho khiếp sợ.Cả Nguyệt Thượng tiên cung đều hủy diệt, tất cả mọi người đều chết hết, trong đó còn bao gồm Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, còn có mấy chục vị Vũ Hóa hiền giả, những nhân vật này đều là người có trọng lượng, đủ để xưng vương ở một phương thế giới.Đây là do ai làm?Cái này nhất định sẽ dẫn phát một tràng địa chấn.Mà trung ương phế tích kia có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, bạch quang phồn thịnh, tiên hà bao phủ thân thể, trên lưng mang theo một thanh cổ kiếm, cùng với phế tích giống như tu la tràng kia tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng, tựa như là một gốc tiên hoa mọc trên huyết hải....Phong Phi Vân đến hành quán của Chiến Địa tước phủ, nhìn thấy Thiên Toán thư sinh mặc một bộ bạch y, ngồi ở bên cạnh Thiên Toán thư sinh còn có mấy người quen, đệ nhất thiên tài Đông Phương Kính Thủy của Ngân Câu Phiệt, Tà Hồng Liên băng lãnh, Tất Trữ Suất có khuôn mặt so với đáy nồi còn đen hơn.Trừ những người này còn có một người mù hết sức đẹp trai, chính là Vô Hà công tử Tô Quân đã lâu không thấy, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó lộ ra vẻ hết sức yên tĩnh, giống như là đang suy nghĩ cái gì.Đều là thiên kiêu đứng đầu của Thần Tấn vương triều, tu vi hôm nay cũng tương đối cường đại, hiển nhiên bọn họ cũng có cơ duyên bất đồng.- Giết Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, ta kháo, ngươi cũng quá trâu rồi, ngay cả người của Thần Thiên tước phủ đều dám động.Tất Trữ Suất đem một ngụm linh tửu ở trong miệng phun ra, thật đúng là bị lời nói của Phong Phi Vân dọa sợ.Tà Hồng Liên liếc hắn một cái, rất muốn tát cho hắn một cái, nói:- Bát thế tử mặc dù chỉ là một vị thế tử được coi là tài nghệ trung đẳng trong các thế tử của Thần Thiên tước phủ, nhưng dù sao cũng là nhân vật được phong làm thế tử, hắn bị giết chết nhất định sẽ dẫn dến sóng to gió lớn.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Thật ra giết hắn chính là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ta chỉ là một người đứng xem.- Cái gì, Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh, ngươi có thể giới thiệu cho ta một chút...Hai mắt của Tất Trữ Suất hiện lên tinh quang, đứng dậy, nước bọt trong miệng chảy ròng ròng, nhưng mà thân thể của hắn còn chưa đứng thẳng đã bị Tà Hồng Liên tát cho một cái ngã trên mặt đất, bò cũng không bò dậy được.Lúc này phía ngoài đi vào hai lão nô, dùng băng ca đem Tất Trữ Suất đã hôn mê mang ra ngoài.-------Chương 1595: Tha hương ngộ cố tri (Tha hương gặp bạn cũ) (2)- Lúc này thanh tĩnh rồi, chúng ta có thể nói chuyện chính sự!Tà Hồng Liên lại ngồi xuống, giống như mới vừa rồi chỉ là thuận tay đập chết một con ruồi, trên mặt không có bất kỳ chút ba động nào.Trong lòng Phong Phi Vân điên cuồng đổ mồ hôi, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân Tất Trữ Suất chung quy là đào hôn, nếu như hắn có một vị hôn thê như vậy, đoán chừng sẽ chạy càng nhanh hơn.Thiên Toán thư sinh mặt trắng không râu, rất là thanh tú, nhẹ nhàng vẫy vẫy quạt lông, cười nói:- Phong huynh, xác định người giết Bát thế tử là Thủy Nguyệt thánh nữ?- Xác định!Phong Phi Vân nói.- Vậy thfi không cần thiết phải che giấu thiên cơ rồi, dù sao Thần Thiên tước phủ có liều lĩnh như thế nào đi chẳng nữa cũng không dám động đến Thánh nữ điện hạ.Thiên Toán thư sinh cười nói.Phong Phi Vân cười cười, nói:- Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được Thiên Toán thư sinh, được rồi, ta thừa nhận tất cả mọi người trên Nguyệt Thượng tiên cung đều là do ta giết chết.Tu sĩ nơi này đều không phải là người ngoài, đều là bằng hữu của Thần Tấn vương triều, bọn họ đều bị khiếp sợ, hủy diệt một tòa Nguyệt Thượng tiên cung, yêu ma chi tử này rốt cuộc đã cường đại đến trình độ nào.- Kỳ thật thì với giao tình của chúng ta mà nói, giúp Phong huynh che giấu những thiên cơ này cũng không phải là việc khó gì, chỉ là sau khi làm như vậy chẳng khác nào là đem cả Chiến Địa tước phủ cùng kéo xuống nước, đưa thân vào phía đối lập với Thần Thiên tước phủ, vạn nhất ngày nào đó sự việc bại lộ ra....Thiên Toán thư sinh nói đến chỗ này liền dừng lại.Phong Phi Vân nói:- Ngươi cho là nên làm như thế nào?Trong đôi mắt của Thiên Toán thư sinh tràn đầy cơ trí, nhẹ nhàng sửa lại khăn đội đầu, từ từ mà nói:- Trừ phi Thần Thiên tước gia chết đi.Sau khi nói ra một câu kia, nhiệt độ trong không khí trong nháy mắt đều thấp xuống vài phần, trong lòng mọi người tại chỗ cũng trở nên trầm trọng.Ngay cả Phong Phi Vân cũng là hơi hơi cứng lại.Thần Thiên tước gia là tồn tại kinh khủng bậc nào, ép cho cả đệ lục trung ương vương triều đều không thở nổi, nếu như có thể giết chết hắn, hắn đã sớm chết rồi.- Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi!Thiên Toán thư sinh cười nhạt, nói:- Kỳ thật thì ở thời điểm Phong huynh cùng Thủy Nguyệt thánh nữ đi tới Nguyệt Thượng tiên cung đã bị ta suy tính rồi, đảm lượng của Phong huynh cùng Thánh nữ điện hạ thật khiến cho ta bội phục, thật ra ở lúc ấy ta cũng đã giúp Phong huynh che giấu thiên cơ rồi, cho nên chuyện này căn bản không thể nào có người khác biết được.Trong lòng Phong Phi Vân kinh hãi, mình và Hiên Viên Nhất Nhất đều là tu sĩ không bị tính toán, nhưng như cũ là không thể gạt được tuệ nhãn của Thiên Toán thư sinh, người này tu luyện trí sư nhất đạo đến cùng là đạt tới trình độ nào rồi.Khó trách hắn được đánh giá là đệ nhất nhất trong người thừa kế thế hệ trẻ của đệ lục trung ương vương triều.- Đây cũng là lần thứ ba ta giúp Phong huynh rồi, hiện tại Phong huynh nhưng là thiếu ta ba cái nhân tình.Thiên Toán thư sinh vươn ra ba ngón tay, trên mặt mang theo nụ cười.Phong Phi Vân nói- Nhân tình này trả lại chỉ sợ không dễ dàng.- Nếu không Phong huynh lưu lại đến tối nay tham gia Tiếp Phong yến hội, coi như là phong huynh trả một cái nhân tình.Thiên Toán thư sinh cười nói.Phong Phi Vân tự nhiên là lưu lại tham gia tửu yến, ở trên tràng tửu yến này Phong Phi Vân lại gặp được không ít người quen, Sinh mệnh hành giả Thiên Thu Sinh của Sâm La điện, Long Thanh Dương hoa chi loạn chiến, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Yến Tử Vũ của Vạn Tượng tháp.- A di đà phật!Một hòa thượng tuổi còn trẻ không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Phong Phi Vân, hắn mặc bạch sắc tăng y, mi thanh mục tú, tuấn dật phi phàm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt lộ ra vẻ cực kỳ bảo tượng thánh khiết.- Vô Sắc Vô Tướng!Phong Phi Vân có chút vui mừng.Bạch y hòa thượng này chính là Vô Sắc Vô Tướng.Tu vi của Vô Sắc Vô Tướng rất là cao thâm, khi hắn xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân, Phong Phi Vân mới nhận thấy được, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.Trong lúc nói chuyện sau đó, Phong Phi Vân mới hiểu rõ Vô Sắc Vô Tướng cư nhiên chính là một vị Tà Hoàng thiếu chủ kia của Sâm La điện, một lòng theo đuổi Phật đạo, nhưng mà lại có thân phận truyền nhân của Tà Hoàng, cho nên hắn chỉ có thể chuyển biến liên tục giữa hai thân phận.Thỉnh thoảng làm ác, thỉnh thoảng làm thiện.Thiện thì đại thiện, ác thì đại ác.Điều này làm cho Phong Phi Vân cảm thấy càng thêm kinh ngạc, nhưng mà hai người lại cũng không có nói đến, dù sao Sâm La điện cũng đã tiêu diệt, tất cả ân cừu cũng đã theo gió tan đi mất, hiện tại chỉ là một người bạn cũ hắn gặp lại lúc tha hương.Mỗi người đều có bí mật của mình, ngươi không thể nào đem mỗi người đều nhìn thấu.Ở đệ lục trung ương vương triều gặp lại được liền là một loại duyên phận, tương lai không nhất định sẽ còn gặp lại nữa, lúc này tự nhiên là uống ba chén lớn, nhất tiếu quên ân cừu.Phong Phi Vân ngồi ở bên người Vô Sắc Vô Tướng, một bên uống từng chén lớn, một bên cười nói:- Nguyên lai ban đầu tên khốn kiếp làm lớn bụng của Phật nữ Vu Thanh Họa cư nhiên là ngươi, vậy ngươi nê ẩn nấp một chút mới tốt, gần đây tính tình của Vu Thanh Hoa không tốt, nếu như nàng biết chuyện này, không đuổi giết ngươi mấy vạn dặm, đem ngươi tháo thành tám khối thì không thể...

Uy, ngươi nghe được ta đang nói gì không đó?Phong Phi Vân quay đầu đi, phát hiện Vô Sắc Vô Tướng đã say ngã trên mặt đất, đã "hô hô" mà ngủ.Hắn thật sự là "Một chén ngã".Phong Phi Vân trầm mặc trong chốc lát, nhìn trăng sáng trên đầu lại nghĩ tới nữ tử yểu điệu khác, nhưng mà cũng chỉ là chợt lóe qua trong đầu rồi biến mất, người này giống như Vu Thanh Họa ở trong đời hắn sắm vai tuyệt sắc, trong một sát na ôn tình, sau đó liền lại bị rét lạnh thay thế, lại cũng sẽ không xuất hiện.- Mùa đông a, thanh đăng cô trản, ngươi sợ là sẽ rất lạnh đi, khanh bản giai nhân, tiếc rằng tu Phật!Hắn chợt cười khổ, sau đó liền lại uống rượu, uống đến cùng.Hôm nay có rượu hôm nay say, thống khoái mà uống cho đến khi đem chính mình uống say.Một đêm này rất nhiều người đều đến tìm Phong Phi Vân uống rượu, Yến Tử Vũ, Tà Hồng Liên, Thiên Toán thư sinh, Tô Quân, Đông Phương Kính Thủy, uống đến cuối cùng Phong Phi Vân cũng đã mơ mơ màng màng rồi, tựa hồ có một mỹ nữ tuyệt sắc qua mời rượu hắn, tuyệt sắc mỹ nữ kia thấy hắn say đến bí tỷ, liền đem hắn ôm lấy, ôn nhu ngồi ở trong ngực của hắn, môi đỏ mọng gợi cảm, thu ba gợn sóng, da thịt như tuyết, tóc dài như thác đổ, một mỹ nhân tuyệt sắc.Lúc ấy Phong Phi Vân say đến mơ mơ màng màng không nhìn thấy rõ bộ dáng của tuyệt sắc mỹ nữ kia, sau đó Tất Trữ Suất nói cho hắn biết tuyệt sắc mỹ nữ kia chính là Long Thanh Dương, hai người uống rượu giao bôi hết vài tuần.-------Chương 1596: Nguyệt nhi xinh đẹp (1)Từ đó về sau Phong Phi Vân liền rất ít khi uống rượu.Khi Phong Phi Vân tỉnh rượu thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, rượu kia không phải là nặng bình thường, lấy tu vi hiện tại của Phong Phi Vân cũng không ngăn được, rất có thể chính là Vũ Hóa thần nhưỡng trong truyền thuyết, Vũ Hóa hiền giả uống xong cũng muốn say.Phong Phi Vân ngồi ậy, phát hiện mình đang nằm ở trên giường của một nữ tử, lụa màu hồng, giường bằng nha mộc, cây cột bằng linh thạch, trong phòng đều tràn ngập mùi thơm nữ tử nhàn nhạt.- Đây là mùi thơm của Lưu Tô Hồng, ta thế nhưng đã trở lại Trú Thiên phủ.Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, căn bản không nhớ nổi tối hôm qua mình trở về như thế nào, chỉ nhớ rõ cùng một vị mỹ nhân chè chén thật vui.Mễ Nhi bưng một chậu nước nóng đẩy cửa đi vào, trên đầu cột thành hai vúi tóc, ôn ôn uyển uyển, thanh thuần xinh đẹp, vui vẻ nói:- Cô gia, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi.Thiếu nữ này tên là Mễ Nhi, chính là thị nữ của Lưu Tô Hồng, có chút xinh đẹp, môi hồng răng trắng, băng lên nước nóng giúp Phong Phi Vân rửa mặt.- Đại quận chủ đâu rồi, ngày hôm qua người nào đưa ta về?Mễ Nhi cau mày lại, giống như là hai con sâu, vẻ mặt có chút cổ quái, thấp giọng mà nói:- Cô gia chính là được một cô nương vô cùng xinh đẹp đưa về, nàng ôm ngọc tỳ bà, lụa trắng che mặt, như tiên nữ hạ phàm, rất nhiều tu sĩ cũng nhìn ngây người, nói nàng chính là vợ bé mà ngươi nuôi dưỡng bên ngoài, Đại quận chúa...

Khụ khụ...

Nàng là người nào a.Phong Phi Vân khẽ suy tư, sau đó hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm tự nói:- Là nàng, lại là nàng đưa ta trở về!- Nữ tử xinh đẹp kia đưa ta trở về hiện giờ đang ở đâu, dẫn ta đi gặp nàng.Phong Phi Vân nói.- Đại quận chúa đã đem nàng mời đi uống trà rồi.Mễ Nhi liên tục do dự, sau đó nhỏ giọng nói.- Uống trà...Sau khi nàng nói xong, Phong Phi Vân đã biến mất ở trong phòng.Lưu Tô Hồng tuyệt đối là một nữ tử lòng dạ độc ác, không chỉ là nghiêm nghị đối với người khác, đối với mình như cũ cũng là nghiêm nghị.Ở trong mắt của nàng, một nữ nhân chỉ có thể có một người đàn ông, cũng như vậy, một người đàn ông cũng chỉ có thể có một nữ nhân.Mà hiện tại Phong Phi Vân suốt đêm không về, sáng ngày thứ hai lại được một nữ tử cực kỳ xinh đẹp mang về, mà không cách nào dễ dàng tha thứ nhất chính là nữ tử này so sánh với nàng còn phải đẹp hơn, tự nhiên làm cho nàng cảm thấy phẫn uất.Nhưng mà thảm kịch cũng không phát sinh, Phong Phi Vân ở trên đường liền gặp được Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đi tới, mặc một bộ bạch y, thanh thuần ôn nhu, làn da như băng cơ, cốt như ngọt, giống như là một vị tiên tử giáng xuống thế gian.Nàng ôm hồng ngọc tỳ bà, lụa trắng che mặt, mỹ mâu lấp lánh, lông mi cong dài, đi ở trên hành lang, trong song mâu như có sóng nước, nhìn Phong Phi Vân đi tới trước mặt chợt dừng bước, liền đứng ở trong hàn phong nhìn chằm chằm vào hắn.Phi tuyết mịt mờ, hàn phong phần phật.Trong gió mang theo tuyết, theo gió nhẹ nhàng thổi qua có bông tuyết dính lên mái tóc của nàng, có bông tuyết rơi lên trên giày của nàng, nàng tựa như một gốc kiều hoa ở trong gió lạnh.Dung nhan tuyệt thế được lụa trắng che đi, nhưng mà lại không che được đôi mắt của nàng, tựa như hai khỏa trân châu đen nhánh ở trong ngày đông vẫn xinh đẹp như cũ.Phong Phi Vân nhìn vào nàng thật lâu, đột nhiên cảm giác lại không biết nên nói cái gì cho phải, phát hiện mình vẫn là hết sức quan tâm đến nàng, thậm chí ngay cả hắn cũng không rõ ràng rốt cuộc mình quan tâm chính là Đông Phương Kính Nguyệt hay là Thủy nguyệt Đình.- Nàng...

Không làm khó dễ ngươi sao?Phong Phi Vân nói.Đông Phương Kính Nguyệt tựa như một gốc băng liên trong tuyết, không chạm vào nhân gian khói lửa, nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói:- Nàng...

Nàng rất tốt, mời ta uống trà.- Uống trà gì, độc trà?Phong Phi Vân nói.- Độc trà cũng là trà!Đông Phương Kính Nguyệt nói.- Vậy ngươi uống?Phong Phi Vân nắm bàn tay thật chặt, cảm thấy Lưu Tô Hồng làm việc có chút quá đáng.Đông Phương Kính Nguyệt dừng một chút, nói:- Uống!- Tại sao?Nàng nhẹ nhàng cắn đôi môi thanh thuần, nói:- Bởi vì nàng là vị hôn thê của ngươi, lại càng là Đại quận chúa của Diệp Hồng cảnh, mà ta...

Cái gì cũng không có, chỉ là một nữ hài tử từ địa phương nhỏ đến.- Quan hệ gì tới ngươi, quan hệ gì tới ngươi, nàng mời ngươi uống trà ngươi liền uống, ngươi bị ngốc sao, nàng muốn ngươi đi chết thì ngươi có đi hay không?- Đó cũng là chuyện không có biện pháp, nàng mạnh hơn so với ta, có thế lực hơn so với ta, cũng không có ai giúp ta, nàng muốn ta chết, ta cũng chỉ có thể đi tìm chết, ta còn có lựa chọn nào khác sao, thật ra là không có...- Ngươi là Đông Phương Kính Nguyệt sao?Phong Phi Vân lạnh lùng nói.Nàng thản nhiên nói:- Là ta!Đông Phương Kính Nguyệt ngu ngốc như ngươi sao, Đông Phương Kính Nguyệt mềm yếu giống như ngươi sao?Nàng khẽ giương mắt lên, nói:- Trước kia cũng không ngu ngốc, trước kia cũng không mềm yếu, cho đến có một ngày ta phát hiện mình đã không phải là đối thủ của ngươi, khi đó ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ta thật ra rất ngu ngốc, thật ra thì ta cũng rất mềm yếu.- Ngươi...

Ngươi không có thuốc nào cứu được nữa rồi.- Đúng vậy, vốn chính là như vậy!Trong lòng bàn tay của Phong Phi Vân ngưng tụ ra một cỗ Kim Tàm Phật lực đặt ở trên cổ tay mảnh khảnh của nàng, đem kim Tàm phật khí độ vào trong thân thể nàng, thân thể của nàng chợt liền bị kim sắc Phật mang bao phủ, tựa như biến thành một kim sắc phật tượng.Nàng xinh đẹp động lòng người, thanh mỹ tuyệt sắc, một đôi mỹ mâu liền cứ bình tĩnh như vậy nhìn chằm chằm vào sắc mặt khẩn trương của Phong Phi Vân, trong lòng không khỏi cao hứng.Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân liền thu tay về, nói:- Ngươi không bị trúng độc!- Tự nhiên là không trúng độc, ai nói uống xong độc trà nhất định sẽ trúng độc!Mỹ mâu của Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ nhàng nháy một cái.- Đây không phải là tác phong của Lưu Tô Hồng, nếu như nàng đã hạ độc vào trong trà, liền tuyệt đối là độc dược tất sát.Phong Phi Vân nói.- Ngươi cũng muốn ta chết?Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi cúi đầu, ôn nhu mà nói.- Tự nhiên là không phải.Phong Phi Vân ngừng một chút nói.- Đúng đấy, đúng dấy, Phong đại phôi đản liền muốn hành hạ Tiểu Nguyệt nhi, vị hôn thê đổi từng người lại từng người, ước gì thấy Tiểu Nguyệt nhi chết, khóc đều khóc chết rồi.Vân Cáp đứng ở trên đầu, không ngừng nói, giống như là một con anh vũ toàn thân hỏa diễm.Phong Phi Vân đối với con chim ngu ngốc này bất mãn đã lâu rồi, nói:- Lão Mao, đi nướng nó cho ta!Mao Ô Quy từ trong túi áo của Phong Phi Vân bò ra, đứng thẳng lên, hai chân ở trên mặt đất, hướng Vân Cáp nhào tới, hét lớn:- Con chim ngu ngốc, đem mạng đến đây!- Má ơi, Ô Quy thành tinh rồi, yêu quái a, cứu mạng a!Vân Cáp kêu lên như gặp quỷ, không ngừng vỗ cánh.- Con chim ngu ngốc, hôm nay lão phu không đóng băng rớt hai cái răng cửa của ngươi, ta liền không mang họ Mao.-------Chương 1597: Nguyệt nhi xinh đẹp (2)Họ Mao, là Ô Quy, Mao Ô Quy, cũng không thấy trên người ngươi mọc lông a!- Thao!Mao Ô Quy bị tức đến hộc máu, bò lên trên cây, sau đó cùng Vân Cáp chiến đấu, vung quyền đầu liên tục lên trên đầu Vân Cáp, đem Vân Cáp đánh cho đầu óc choáng váng.- Ta liều amngj với ngươi!Hỏa diễm trên người Vân Cáp biến thành cực nóng, vũ mao trên người bộc phát ra thải mang, một cái đuôi đem Mao Ô Quy quét bay ra ngoài, đụng lên trên tường.Một rùa một chim đánh đến nghiêng trời lệch đất, bất diệc nhạc hồ.- Ngươi...

Thật đã khóc.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nhìn môi đôi ánh mắt đẹp đến khiến người ta thương tiếc, chính là ánh mắt giống như Thủy Nguyệt Đình.- Không có.Đông Phương Kính Nguyệt nói.Phong Phi Vân nói:- Ta ở chung một chỗ với Lưu Tô Hồng là bị tình thế bức bách.- Ta biết ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm riêng của ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi làm bất luận cái quyết định gì cũng rất chính xác, nhưng đây là chuyện riêng của ngươi, ngươi có thể không nói cho ta.Đông Phương Kính Nguyệt ôm tỳ bà, khẽ thối lui, kéo ra một chút khoảng cách với Phong Phi Vân, lại nói:- Nếu như ngươi muốn nghe tỳ bà khúc, ta tùy thời đều có thể gảy đàn cho ngươi nghe.Phong Phi Vân nhìn vào nàng thật lâu, đôi mơi hơi nhếch lên:- Cảm ơn!- Không cần cảm ơn!Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.Vân Cáp bị Mao Ô Quy nhổ một bên lông, lông trên đỉnh đầu cũng bị nhổ hết, giống như một con vịt ngốc theo Đông Phương Kính Nguyệt rời đi, lúc rời đi còn để xuống ngoan thoại, nhất định phải lấy lại danh dự.Mao Ô Quy thật ra cũng không chịu nổi, bị Vân Cáp phun ra hỏa diễm thiêu tới cả người nám đen, phát ra một cỗ mùi vị hải sản, trong miệng phun ra một ngụm đen xám:- Mẹ kiếp, hỏa diễm của con chim ngốc kia thật lợi hại, không phải là loại Phượng Hoàng cùng Anh Vũ sinh đi, không đúng a, Phượng Hoàng đều là lấy phượng huyết tự thân ngưng tụ ra thai noãn, không có nghe nói tạp giao với chủng tộc khác, nhất định là giao của Kim Ô cùng Anh Vũ, cũng có thể là Hỏa Loan cùng Anh Vũ.Phong Phi Vân đứng ở nơi đó thất thần thật lâu, nhìn phương hướng Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.Mao Ô Quy không lại nói nhỏ, nói:- Thích thì liền đuổi theo đi a, cô nương này rất không tồi, người đẹp, tâm cũng đẹp, nhìn ra được là có ý tứ với ngươi.- Có một số việc ngươi không hiểu!Phong Phi Vân nói.- Chơi thâm trầm, đây cũng không phải là tác phong của ngươi!Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân nói:- Nàng nhưng không phải là một nữ tử bình thường.- Thật ra ta đã sớm nhìn ra, nữ tử bình thường làm sao có thể nuôi một con chim miệng xấu xa như vậy, mẹ kiếp, chỉ trách lão gia ta không ở đây, nếu không chúng ta ông cháu liên thủ, nhất định đem nó nướng rồi.Mao Ô Quy có chút tức giận mà nói.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nàng có thể thản nhiên uống hết độc trà mà Lưu Tô Hồng hạ nhưng không có một tia dấu hiệu trúng độc nào, cái này rất không tầm thường.- Đúng vậy, Lưu Tô Hồng hạ độc nhưng là nhất tuyệt, ngay cả ngươi ban đầu cũng trúng độc, nếu như không phải niết bàn trọng sinh, sợ là ngươi cũng đã chết rồi, mà nói đến cái này, Đông Phương Kính Nguyệt thật đúng là khả nghi a!Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân nói:- Mới vừa rồi ta đem Kim Tàm phật khí độ vào trong thân thể nàng, cảm giác trong thân thể nàng cũng có Thánh linh khí, mặc dù rất ít ỏi nhưng là tồn tại chân thật.- Có vấn đề, có đại vấn đề!Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân khổ tư, lẩm bẩm tự nói:- Chẳng lẽ trên một cái Bạch Ngọc cổ thuyền mà nàng lấy được cũng có Thánh Linh tro cốt, hoặc là nói...Phong Phi Vân bởi vì chuyện này mà đi tìm Lưu Tô Hồng một lần, nhưng mà Lưu Tô Hồng đang cố ý tránh mặt hắn, nghĩ đến cũng là sợ hắn truy cứu, dù sao tu vi hiện tại của Phong Phi Vân đã đạt đến trình độ khiến cho nàng coi trọng.Phong Phi Vân không tìm được người nên cũng thôi, không trì hoãn thời gian nữa, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.Hắn tính toán lợi dụng thời gian này thử trùng kích Vũ Hóa cảnh một lần, xem một chút bán yêu có phải không thể đạt tới cảnh giới Vũ Hóa thật hay không.Mấy ngày nay cả thánh đình đều sôi lên sùng sục, xảy ra một lần chấn động lớn.- Nghe nói không, Bát thế tử đã bị chết ở trên Nguyệt Thượng tiên cung!Một lão tẩu lung còng nói.- Vị Bát thế tử nào?Một vị tu sĩ khác có chút kinh ngạc, hiển nhiên còn chưa nghe qua chuyện này.- Đương nhiên là vị Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ rồi.- Cái gì, Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, lá gan người nào lớn như vậy lại dám giết hắn, đây chính là Thái Tuế gia a.- Ha ha, người bình thường tự nhiên là không dám giết, nhưng mà ra tay giết hắn chính là Thánh nữ của Thủy Nguyệt thiên cảnh.- Giết thật tốt, giết thật hay a!- Bát thế tử làm nhiều việc ác sớm nên có người đến trấn sát hắn, thật là đại khoái nhân tâm.- Thủy Nguyệt thiên cảnh không hổ là đệ nhất thánh địa trong thiên hạ hiện tại, Thánh nữ điện hạ lại càng công đức vô lượng.Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ, Lục thế tử của Tây Tiên cảnh bỏ mình, chuyện này tạo thành chấn động thật lớn, lúc ấy có vô số cường giả chạy tới phế tích ở Nguyệt Thượng tiên cung.Vốn Thần Thiên tước phủ đã phái ra mười vạn Thánh Đình quân đi tiễu trừ hung thủ, nhưng mà sau khi biết được đối phương chính là Thủy Nguyệt thánh nữ, tướng quân của một chi Thánh Đình quân kia đã bị hù dọa co quắp trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Thánh nữ.Chân tướng của cả sự kiện này liền ở trong thánh đình lan truyền nhanh chóng.Cái chân tướng này nhìn như rất hoang đường nhưng mà lại để cho những tu sĩ kia của Thánh đình rất tin tưởng không nghi ngờ gì.- Ha ha, Bát thế tử thật đúng là xui xẻo, làm ra loại chuyện này lại bị Thủy Nguyệt thánh nữ gặp được, không bị thiên đao vạn quả cũng đã là Thánh nữ điện hạ có tâm nhân hậu rồi.- Bát thế tử làm việc càng lúc càng không kiêng dè ai cả, thậm chí ngay cả người cầm kiếm của Ngũ Kiếm động thiên cũng dám động, chờ xem đi, vị động chủ kia của Ngũ Kiếm động thiên nhưng là nổi danh về tính tình nóng nảy, chuyện này sẽ không từ bỏ như vậy đâu.- Lục thế tử của Tây Tiên cảnh coi như là có dũng khí, dám đối nghịch với Bát thế tử, mặc dù bị Bát thế tử hoàn toàn ngược sát, bất quá cũng là một tên hán tử.- Chờ xem đi, lão gia hỏa của Tây Tiên cảnh cũng không phải là một kẻ hiền lành, nhi tử duy nhất đã bị chết ở Thánh Đình, hắn không đến liều mạng già mới là quái sự....Lúc này Thần Thiên tước phủ cũng là sứt đầu mẻ trán, ai cũng không ngờ tới thế nhưng lại chọc phải người của Thủy Nguyệt thiên cảnh, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.- Hừ, chết chưa hết tội!Trong Thần Thiên tước phủ truyền tới một tiếng hừ lạnh, thanh âm vang dội cả thánh đình, tất cả ngôi sao đều đang rung động.-------Chương 1598: Lần đầu tiên trùng kích Vũ HóaLâm các lão, Thiên Quan đạo nhân, Thánh cảnh cảnh chủ đều quỳ ở bên ngoài, đói với người ở bên trong kia hết sức kính sợ.Trong phủ đệ truyền ra một cỗ khí tức đem một phiến tu sĩ trong phủ đệ ở chung quanh đánh chết, chỉ có ba người bọn họ còn bình yên vô sự.- Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như truyền tới các trung ương vương triều khác, nói không chừng sẽ bị người hữu tâm vặn loạn sự thật, nếu như chọc giận vị kia của Thủy Nguyệt thiên cảnh sợ là đối với tước phủ tương đối bất lợi.Thiên Quan đạo nhân nói.Trong phủ đệ lần nữa truyền đến một cái thanh âm uy nghiêm:- Các ngươi thật cho là chuyện này đều là trùng hợp sao, đây là có người đang cố ý tính toán lão Bát, mượn tay của Thủy Nguyệt thánh nữ đến diệt trừ hắn, xem ra một thời gian ngắn tiếp theo Thánh Đình sẽ không an phận lại rồi.- Sư tôn, Thủy Nguyệt thánh nữ bên kia nên xử lý như thế nào?Thánh cảnh Cảnh chủ nói.- Một tiểu nữ oa oa liền dám đi xen vào việc của người khác, thật là không biết chữ chết viết như thế nào, Thiên Quan, chuyện này giao cho Thánh Đình Nhất Phẩm Thiên của các ngươi đến làm, tin tưởng ngươi biết nên là như thế nào đi.Thiên Quan đạo nhân nhẹ nhàng sửa lại chòm râu, cười nói:- Thánh nữ điện hạ chém giết ác đồ, làm tương đối tốt, chúng ta tự nhiên là không thể đắc tội, hẳn là lấy lễ đối đãi, bất quá chắc chắn sẽ có người không ưa cái bộ dạng cao cao tại thượng kia của Thủy Nguyệt thiên cảnh, tỷ như Âm Phủ giới, tỷ như Atula hải, ha ha.Chung quanh đều là một cỗ túc sát chi khí, đông lạnh đến tảng đá đều vỡ vụn ra, thật lâu sau mới tiêu tán....Sau khi đạt tới Niết Bàn đệ tứ trọng luyện ra "Vực", trên lý luận có thể bắt đầu trùng kích Vũ Hóa cảnh, mở "Hạ đan điền", đem linh khí trong tử phủ trung cung chuyển hóa thành Vũ Hóa chi khí, từ đó phát sinh lột xác về chất.Vũ Hóa nơi này chỉ chính là ý tứ "lột xác", mà không phải là lông mao dài ra.Đan điền chia làm: Thượng đan điền, trung đan điền (tử phủ trung cung), hạ đan điền.Ở cảnh giới Linh Dẫn, mở chính là Thượng đan điền.Ở cảnh giới Thiên Mệnh, mở chính là Trung đan điền.Muốn đạt tới Vũ Hóa, nhất định phải mở Hạ đan điền.Tu sĩ chỉ có đem ba tòa đan điền đều mở ra, hơn nữa thông hiểu đạo lý mới có thể bay vọt về chất, khí trong thân thể mới sẽ phát sinh lột xác.Ở thời kỳ xa xưa nhất, những cổ tu sĩ kia cho đây là dấu hiệu thành tiên, cho là đạt tới một bước này là có thể vũ hóa phi thăng, bạch nhật thành tiên, bất lão bất tử.Nhưng mà sau khi đạt đến mọi người mới phát hiện sau cảnh giới này, thân thể như cũ vẫn bị thời gian làm cho mục nát, Vũ Hóa tiên khí trong thân thể cũng không thể chân chính ngăn cản lực lượng thời gian, cuối cùng vẫn là chết đi.Nếu không thể trường sinh bất tử, như vậy cảnh giới này tự nhiên cũng không thể mệnh danh là "Tiên", chỉ có thể xưng là Vũ Hóa.Phong Phi Vân hiện tại liền muốn thử mở ra Hạ đan điền, trùng kích vào Vũ Hóa cảnh.Hiện tại hắn đã đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng, coi như là một cảnh giới không thấp, hoàn toàn có tư cách trùng kích vào cảnh giới Vũ Hóa, cho dù không thành công cũng phải tìm đến nguyên nhân mà bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh.Hắn ngồi xếp bằng ở trên một hòn đảo trong Thiên quốc, trên đỉnh đầu lơ lửng một cái kim sắc trường hà, vẩy xuống kim sắc quang vũ, đó là Phật khí tinh hoa, có thể vì hắn mà cung cấp năng lượng để đột phá cảnh giới cần thiết.Phong Phi Vân thu liễm tâm thần, nội thị thân thể, ngưng tụ lực lượng năm tòa vực ở trong thân thể, đồng thời hướng trung đan điền oanh kích xuống, muốn đem cửa hạ đan điền mở ra.- Oanh!Hạ đan điền kiên cố, ở dưới lực lượng công kích của năm tòa vực lại không có một vết rách nào, ngược lại là một cỗ lực trùng kích cường đại kia đem thân thể của hắn chấn thương, lục phủ ngủ tạng đều bị thương tổn trong chấn động kịch liệt.Phong Phi Vân lau một tia máu tươi ở khóe miệng, tự nhủ:- Mạnh mẽ đột phá quả nhiên không dùng được, Hạ đan điền cứng rắn giống như thần thạch, ngoan cố không lay chuyển, căn bản là không thể nào đánh mở ra.- Chẳng lẽ bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh cũng là bởi vì Hạ đan điền bị giam cầm.- Không, không thể nào đơn giản như vậy, cho dù Hạ đan điền bị giam cầm, như cũ có thể dùng một chút phương pháp đặc thù mạnh mẽ đem nó luyện hóa, chung quy sẽ tìm được phương pháp mở ra cửa hạ đan điền.Phong Phi Vân quyết định nếm thử lần nẵ, lần này hắn sử dụng Phượng Hoàng nghiệt hỏa trong thân thể, muốn dùng lực lượng hỏa diễm đi luyện hóa Hạ đan điền, nhưng mà Phượng Hoàng nghiệt hỏa mới vừa va chạm với hạ đan điền đã bị hai cỗ lực lượng bất đồng chuyển dời ra, căn bản đều không đụng vào được hạ đan điền.- Tại sao có thể như vậy, đó là hai cỗ lực lượng gì.Phong Phi Vân lần nữa điều động Phượng Hoàng nghiệt hỏa, nhưng mà như cũ bị hai cỗ lực lượng chuyển dời đi.Đây....Phong Phi Vân vì muốn biết nguyên nhân rõ ràng, đem một đạo thần thức phân ra, bay vào trong đan điền, lần nữa điều động Phượng Hoàng nghiệt hỏa hướng đan điền chi hải oanh áp xuống.- Thình thịch!Phượng Hoàng nghiệt hỏa tự hành tách ra, kéo về hai phương hướng.Đây là hai cỗ lực lượng vô hình đem Phượng Hoàng nghiệt Hỏa đẩy ra, căn bản nhìn không thấy được hai cỗ lực lượng kia nhưng mà lại là tồn tại chân thật.- Vô dụng, hạ đan điền chính là tàng tinh chi phủ, trong thân thể của ngươi có hai loại tinh, bài xích lẫn nhau, mâu thuẫn lẫn nhau, đan điền chi môn căn bản không thể nào bị mở ra.Một cái thanh âm già nua vang lên.Thần thức của Phong Phi Vân đứng ở đan điền chi hải, hướng bốn phương tìm kiếm, nói:- Người nào đang nói chuyện.- Ta ở trên Thanh đồng cổ thuyền.Thanh âm già nua nói.Thanh đồng cổ thuyền ở trong trung đan điền, đi tới đan điền chi hải.Phong Phi Vân hạ xuống trên thanh đồng cổ thuyền, đến bên cạnh một cỗ lão thi, lão thi này hủ mục rất nhiều rồi, thần y trên người đều bị phá nát, huyết nhục cũng trở nên khô quát, có nơi còn có thể nhìn thấy được xương trắng.Trong thân thể của hắn tản ra lực lượng khổng lồ, nếu không phải là có thanh đồng cổ thuyền áp chế, sợ rằng một cỗ lực lượng kia có thể đem Phong Phi Vân đè gục xuống.- Đế Trủng tiền bối còn chưa chết sao?Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài hơn mười trượng, nhìn một cỗ lão thi kia, trong lòng tràn đầy mừng rỡ.- Chủ nhân hắn đã hoàn toàn vẫn lạc rồi, thần niệm cũng đã biến mất.Thanh âm là từ trong một khối ngọc bội truyền ra.Một khối ngọc bội này lớn chừng bàn tay, huyền phù ở phía trên thi thể của Đế Trủng, phát ra thanh sắc quang hoa, giống như là một vầng thanh sắc viên nguyệt.Bên ngoài ngọc bội có khắc một chữ "Đế", cứng cáp có lực, uy nghiêm mà bá đạo, chỉ có một chữ nhưng mà tựa hồ lại muốn khuất phục người trong thiên hạ.Đây là Đế thánh bội, nửa kiện Thánh linh khí mãnh.-------Chương 1599: Thái cổ Thiên Mộc (1)Đế Trủng đem Đế thánh bội giao cho Phong Phi Vân, để cho hắn mang về Đế gia, Phong Phi Vân cuối cùng lại đem Đế thánh bội đưa đến trên thanh đồng cổ thuyền, cho nó làm bạn với thi thể của Đế Trủng.Đây là lần đầu tiên Đế thánh bội mở miệng nói chuyện.Đây cũng là lão gia hỏa đi theo bên cạnh Đế Trủng, ít nhất cũng đã sống mấy cái lượng kiếp pháp lực, mặc dù chỉ là một khí linh nhưng mà như cũ không thể coi thường, kiến thức vốn có liền xa xa không phải là Phong Phi Vân có thể so sánh được.Phong Phi Vân cung kính xá một cái, khiêm tốn thỉnh giáo nói:- Tiền bối, lời vừa mới rồi là nói hạ đan điền chính là tàng tinh chi phủ, "tinh" ở đây chỉ chính là....- Ở trên đạo lý của chủ nhân, đem người chia thàm ba bộ phận, tinh, khí, tần, vạn sự vạn vật đều có ba bộ phận này tạo thành, ba bộ phận này đồng thời đối ứng với ba cái đan điền của con người, thượng đan điền là tàng thần chi phủ, trung đan điền là tàng khí chi phủ, hạ đan điền là tàng tinh chi phủ.Đế thánh bội lại nói:- Cái gọi là "tinh", chỉ chính là vật chất cơ sở của con người cấu thành, tu sĩ bình thường, như người, long, phượng, hổ, báo, thạch, mộc....

Mọi việc như thế, đều là vật chung đơn nhất, vật chất tạo thành cũng chỉ thuần túy có một loại, cũng sẽ không đồng thời xuất hiện hai loại "tinh".- Nhưng mà thân thể của ngươi lại bất đồng, trong thân thể của ngươi có "tinh" cấu thành người, cũng có "tinh" cấu thành Long, hai loại "tinh" cùng tồn tại, mâu thuẫn lẫn nhau, bài xích lẫn nhau, dưới tình huống như thế là không thể nào mở ra hạ đan điền.Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ, nói:- Đây chính là nguyên nhân mà bán yêu không thể bước vào Vũ Hóa cảnh, vật chất cơ sở cấu thành trong thân thể pha tạp, "tinh" không tinh khiết, "tinh" cũng là không tụ, cũng là căn bản không cách nào mở ra hạ đan điền "tàng tinh chi phủ".Đế thánh bội nói:- Đây là một loại áp chế của thiên đạo, nhân yêu khác đường, nhân quỷ khác đường, nhân cùng yêu kết hợp sẽ không có kết quả tốt, nhân cùng quỷ kết hợp cũng sẽ không có kết quả tốt, loại áp chế này cũng không vẻn vẹn chỉ xuất hiện ở trên người nhân loại, loại sinh vật bất đồng khác tương hỗ kết hợp cũng sẽ không có kết quả tốt.- Tỷ như: Ngựa cùng lừa kết hợp sinh hạ ra "la", la liền không có năng lực sinh dục sinh sôi nảy nở, sư cùng hổ sinh ra Sư Hổ thú, Sư Hổ thú cũng không có khả năng sinh sản.- Chủng sinh vật bất đồng giao tạp với nhau vốn chính là hành động nghịch thiên, sẽ phải chịu trừng phạt của thiên đạo.- Bán yêu cho dù có thể sinh ra đời sau, hài tử sinh hạ ra cũng sẽ là một đời yếu hơn một đời, muốn bước lên tu tiên đạo cũng càng khó khăn, muốn đạt tới Vũ Hóa cảnh, đó càng là chuyện không thể nào, ngươi tu luyện tới một bước hiện tại cũng đã là bước chân vào đỉnh phong của bán yêu, không thể nào lại có tiến bộ.Đế thánh bội nói rất vô tình.Ánh mắt của Phong Phi Vân kiên định, lắc đầu nói:- Phàm là chuyện thì không có tuyệt đối, hài tử do bán yêu sinh ra cũng không nhất định một đời yếu hơn một đời, thiên đạo chặt đứt con đường, chẳng lẽ sẽ không mở ra một con đường mới, thiên đạo ở trước mặt ta vẽ một con sông, ta có thể xây một cái cầu; thiên đạo ở trước mặt ta xây một bức tường vững chắc, ta có thể tạo ra một cái cầu thang; thiên đạo ở trước mặt ta đặt một vực sâu, ta liền tu luyện ra một đôi cánh.- Nếu như trước mặt ngươi là một phiến hải dương, cả đời cũng không xây được nổi cầu vượt biển, ngươi nên làm cái gì đây?- Nếu như trước mặt người là bức tường cao đến cửu thiên, cả đời ngươi cũng không tạo được một cây cầu thang dài như vậy thì làm sao?- Nếu dưới chân ngươi là vực sâu mà chim bay khó lọt, cho dù ngươi có một đôi cánh thì lại có ích lợi gì?Đây là vấn đề rất tàn khốc.Đế thánh bội nói:- Lực lượng của thiên đạo vô cùng vô tận, căn bản không phải nhân lực có thể chống lại.- Chắc chắn sẽ có biện pháp.Phong Phi Vân cũng không nổi giận, nói:- Qua biển không nhất định dùng cầu, có thể dùng thuyền, qua tường cũng không nhất định dùng thang, có thể đục vỡ vách tường, qua vực cũng không nhất định phải bay, ta trước tiên dùng dây đi xuống đáy vực, lực lượng thiên đạo vô cùng vô tận lại làm sao có thể chu toàn, tu luyện không phải là chuyện nghịch thiên, còn không phải là có người đạp trên con đường này.Đế thánh bội trầm mặc thật lâu, quang hoa nở rộ, chậm rãi xoay tròn, nói:- Ngươi có tín niệm kiên định như vậy là chuyện tốt, hi vọng ngươi thật có thể làm được, trên đời này phàm là người có thể cùng trời tương tranh đều là người khó lường, còn có một việc phải nhắc nhở ngươi, tòa cổ thuyền này tương đối khó lường, thường cảnh một đoạn thời gian ở trong cổ thuyền sẽ tràn ra một luồng khí tức, đó là khí tức thuộc về thái cổ.Tâm thần của Phong Phi Vân vừa động, nói:- Tiền bối có thể cảm nhận được trong cổ thuyền có khí tức lưu động ra là đến từ vị trí nào không?Thanh đồng cổ thuyền hoàn toàn phong bế, không có bất kỳ lỗ hổng nào, một cánh cửa duy nhất cũng đã bị mục được dính ở chung một chỗ, căn bản không cách nào mở ra.Nếu như trong cổ thuyền thật sự có khí lưu tràn ra, cũng là chứng minh có lối đi khác có thể tiến vào trong thuyền.Đế thánh bội nói:- Trong Long Mã hà đồ ở trên thân thuyền.Một tấm thần đồ huyền phù ở mặt trước cổ thuyền.Một đầu Long Mã toàn thân đều là vết lấm chấm bơi ở trong tiên hà, ngửa mặt lên trời nhìn ra xa, tựa như đang nhìn trộm tinh không, nhìn tinh hải ở xa, bày ra một bức hình ảnh dao động nhân tâm.Một bức thần đồ này chính là từ trên Miểu Quỷ ban chỉ bay ra, huyền phù ở đỉnh chóp của cổ thuyền.Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Long Mã hà đồ trên bầu trời, thi triển Đại Diễn thuật suy tính, đi tìm Thái cổ khí tức theo lời của Đế thánh bội.- Chẳng lẽ một bức Long Mã hà đồ này hẳn là mấu chốt tiến vào thanh đồng cổ thuyền?Phong Phi Vân tung người bay lên, bay vào trên tiên hà, chân đạp luân hồi tật tóc, hạ xuống trên lưng đầu Long Mã kia.Long Mã chỉ là một hư ảnh, cũng không phải là thật thể, nhưng mà ở khoảng cách gần tiếp xúc với nó lại phát hiện nó không phải chỉ là một đạo hìn bóng, giống như là có sinh mệnh.- Trên đời này chẳng lẽ thật tồn tại loại sinh vật Long Mã này.Phong Phi Vân mới vừa sinh ra ý niệm như vậy đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hút khổng lồ, tựa như đưa thân vào trong nước xoáy, hướng lỗ mũi của Long Mã bay vào.Long Mã đang hô hấp.Phong Phi Vân không cố ý đi ngăn cản cỗ lực lượng này, dù sao hiện tại hắn chỉ là một đạo thần thức, cho dù tao ngộ nguy hiểm thì ảnh hưởng đối với bản tôn cũng sẽ không quá lớn.- Thình thịch!Thần thức của Phong Phi Vân hạ xuống trong không gian một phiến hắc ám, mới vừa gia nhập vào bên trong liền lập tức cảm giác được chung quanh có khí tức hỗn loạn trùng kích đến, giống như là không gian phong bạo có thể xé rách thân thể con người.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1600-C1699


Chương 1600: Thái cổ Thiên Mộc (2)Phong Phi Vân lợi dụng tốc đọ tránh khỏi, hạ xuống trên một tảng đá huyền phù.- Đây là địa phương nào, trong bụng của Long Mã sao, không, chẳng lẽ là nội bộ của thanh đồng cổ thuyền.Phong Phi Vân nhìn không gian chung quanh, khắp nơi đều là hư vô lạnh lẽo như băng, rất giống như Hoàng tuyền lộ mà hắn từng đi qua.Nếu không phải hắn chỉ là một đạo thần thức, hắn khẳng định đã rút đi thật nhanh, bởi vì linh giác của hắn cảm giác được chỗ này ẩn giấu hung hiểm đáng sợ, mặc dù hắn đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng cũng có thể sẽ vẫn lạc ở chỗ này.Tảng đá dưới chân hắn hết sức cổ xưa, liền huyền phù ở trên hư không, phát ra khí tức thái cổ, hiển nhiên là từ Thái cổ bảo tồn đến hiện tại.Tảng đá dài chừng mấy chục thước, cứng rắn vô cùng, thủ chưởng của Phong Phi Vân cũng rất khó đem nó chấn vỡ, đây quả thực là so với sắt còn cứng rắn hơn.Nơi này tự nhiên cũng không chỉ có một khối đá như vậy, còn có khối đá khác, tựa như là vẫn thạch đang huyền phù ở trên hư không, tĩnh bất động, sắp xếp hết sức hỗn loạn, nhìn không ra bất kỳ quy luật nào.Đột nhiên ở nơi xa có một đoạn cây gỗ khổng lồ chậm rãi trôi đến.Một đoạn cây gỗ này khổng lồ đến quá phận, giống như là thân của một cái cây, đường kính đạt tới bảy ngàn thước, chiều dài đạt tới tám vạn thước.Nơi xa nhìn lại tựa như là một cây côn nhỏ, thời điểm khi nó bay đến bên ngoài Phong Phi Vân chừng mười dặm, Phong Phi Vân cũng đã bị thể tích khổng lồ của nó khiến cho ngơ ngẩn, quả thực giống như là một cái mộc đầu sơn lĩnh khổng lồ, hết sức áp bách người.Trên một đoạn cổ mộc này phát ra khí tức cổ mục hủ bại đặc biệt khó ngửi.Khối gỗ xuất hiện rất nhiều chỗ nứt ra đều giống như là một cái khe sâu, có khe sâu còn đang chảy ra nước suối, đó là mộc dịch ở trong khối gỗ, giống như là dòng suối nhỏ ở trong sơn lĩnh.Trên lưng Phong Phi Vân sinh ra một đôi Phượng Hoàng vũ dực, khi khối gỗ này bay qua bên cạnh hắn, cánh khẽ vỗ, thân thể liền xuất hiện ở trên cự mộc.- Cây lớn như vậy quả thực là Thái cổ thiên mộc ở trong thần thoại truyền thuyết.Trong truyền thuyết, thời kỳ Thái cổ có một gốc Thiên mộc, đỉnh thiên mà lập địa, cả gốc cây bốc lên hỏa diễm, chính là chỗ ở của Kim Ô thập thánh tổ.Ở thời kỳ kia, Kim Ô nhất tộc đồng thời xuất hiện mười vị Thánh linh, vô địch thiên hạ, tàn sát thương sinh, ngay cả tứ đại yêu tộc cũng không so sánh được, Kim Ô nhất tộc thiếu chút nữa đã đem Phượng Hoàng yêu tộc tàn sát hết, trở thành thành viên mới của tứ đại yêu tộc.Bất quá khí diễm của Kim Ô thập thánh tổ thật sự quá thịnh, rốt cuộc đưa đến một vị Cửu Tiễn đại thánh trong ba vị Thánh Linh cường đại nhất Thái cổ.Các tộc đều có truyền thuyết thần thoại, thần thoại truyền thuyết của mỗi một tộc đều có chút cái thế vĩ nhân, tỷ như Bạch Chu thánh tổ ở trong thần thoại truyền thuyết của Bạch Chu yêu tộc, Thái cổ Thần Phượng ở trong truyền thuyết thần thoại của Phượng Hoàng yêu tộc, Thiên Vu đại thần, Hiên Viên đế sư ở trong truyền thuyết thần thoại của nhân loại.Nhưng mà những người này đều vẻn vẹn chỉ là xưng hùng ở trong một tộc của mình, được tộc nhân của chính mình xem rằng là vô địch từ xưa tới nay, nhưng mà chưa hẳn sẽ được tộc khác chấp nhận.Ở Thái cổ nhưng là có ba tồn tại được vạn tộc tu sĩ chấp nhận, thừa nhận bọn họ chính là người mạnh nhất ở trong ba cái thời kỳ khác nhau ở thời đại Thái cổ, không có một trong.Mặc dù nhìn như bọn họ đều xuất hiện ở thái cổ, nhưng mà thời kỳ bọn họ xuất hiện lại có khoảng cách rất lớn, thậm chí cách mấy chục ức năm, căn bản là không gặp qua nhau.Bọn họ được gọi là Thái cổ tam đại thánh, áp đảo trên các Thánh Linh khác, đại biểu cho ba thời kỳ huy hoàng khác nhau của Thái cổ.Ở trong ba tồn tại này có một người chính là Cửu Tiễn đại thánh.Cửu Tiễn đại thành từng một ngày liên tục bắn ra chín mũi tiên, đem chín vị Kim Ô thánh tổ bắn chết, đem Kim Ô yêu tộc như mặt trời ban trưa ở lúc ấy đánh cho không hề có lực hoàn thủ, cũng gián tiếp cứu vớt Phượng Hoàng yêu tộc lúc ấy thiếu chút nữa bị diệt tộc.Cho nên ở trong thần thoại truyền thuyết của Phượng Hoàng yêu tộc đã đem Cửu Tiễn đại thánh trở thành thủ hộ chi thần của Phượng Hoàng yêu tộc, địa vị có thể đánh đồng với Thái cổ Thần Phượng Phượng Hoàng thánh hậu.- Thái cổ Thiên mộc ở thời đại Thái cổ liền bị một vị Thánh linh của Phượng Hoàng yêu tộc dùng Bàn Man Phủ chém đứt, đoạn Thái Cổ thiên mộc này làm sao lại xuất hiện ở trong thanh đồng cổ thuyền?Phong Phi Vân hết sức rõ ràng ân oán giữa Kim Ô yêu tộc cùng Phượng Hoàng yêu tộc ở thời đại Thái cổ, thời kỳ bất đồng hai tộc đều có thiên kiêu cấp độ khác nhau quật khỏi, thỉnh thoảng Phượng Hoàng yêu tộc chiếm cứ thượng phong, thỉnh thoảng Kim Ô yêu tộc chiếm cứ thượng phong, nhưng tổng thể mà nói thời gian Phượng Hoàng yêu tộc chiếm cứ thượng phong nhiều hơn, hơn nữa ở thời kỳ cuối cùng Thái cổ liền triệt để đem Kim Ô yêu tộc ép xuống, hoàn toàn củng cố địa vị bá chủ của Phượng Hoàng yêu tộc.Thái cổ Thần Phượng chính là xuất hiện ở thời kỳ đó, là tồn tại kinh diễm nhất ở thời kỳ cuối Thái cổ, bễ nghễ bát phương, quét ngang lục hợp, vô địch một cái thời đại.Phong Phi Vân lúc còn bé liền một mực xem Thái Cổ Thần Phượng là mục tiêu cố gắng của mình, nghe chuyện xưa về Thái cổ Thần Phượng mà lớn lên, đối với nó sùng bái chí cực, địa vị của Thái Cổ Thần Phượng ở trong lòng hắn thậm chí cao hơn thủy tổ Phượng Hoàng Thánh Hậu của Phượng Hoàng yêu tộc, chính là tồn tại giống như thần, là đệ nhất nhất trong lịch sử của Phượng Hoàng yêu tộc, chiến lực thậm chí không yếu hơn Thái Cổ tam đại thánh.Thái cổ Thiên mộc chính là bị Thái Cổ Thần Phượng chặt đứt.- Nếu như đây thật đúng là một đoạn thân cây của Thái cổ Thiên Mộc, như vậy ta chẳng phải là đã tiếp xúc với Thần Phượng đại nhân cách ức vạn năm sao.Trong lòng Phong Phi Vân hết sức kích động, khó có thể kiềm chế được.Tuổi thơ của mỗi một người đều nghe qua thần toại cố sự, cũng đều đối với nhân vật trong đó tràn đầy sùng bái, Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ.Nếu như có thể chứng mình được một đoạn cây khô này chính là một đoạn thân cây của Thái cổ Thiên Mộc, như vậy cũng là chứng minh được truyền thuyết thần thoại là sự thật, Thái Cổ Thần Phượng cũng là tồn tại xác thật.Phong Phi Vân đi lại ở trên đoạn cự mộc này, khối cự mộc rữa nát đến không còn hình dáng, chất gỗ đã xốp, dẫm chân lên sẽ bị trầm xuống.- Hô!Trong một cái khe rộng chừng ba thước trên khối gỗ vươn ra một cái xúc tua đen nhánh, mềm nhũn, giống như là một con bạch tuộc cự đại, quấn quanh mà đến.Hiện tại Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ có một đạo thần thức, lực lượng rất nhỏ ếu, tự nhiên không dám tiếp xúc với cái xúc tu kia, thân thể rút lui, nhưng mà xúc tu kia như ảnh tùy hình, tựa như giòi bám vào xương, đem Phong Phi Vân quấn chặt lấy.-------Chương 1601: Thái Cổ hung khí (1)Cái thứu quỷ quái gì lại có thể quấn lấy thần thức vô hình vô chất chứ?Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ đau đớn kịch liệt, thần thức lại bị một cái xúc tua cắn nuốt hấp thu.- Thình thịch!Thần thức hoàn toàn biến mất, cái xúc tu kia lại bay về trong khe hở của khối gỗ.- Phốc!Phong Phi Vân ngồi ở trên hải đảo, thân thể kịch liệt lay động một cái, sau đó mở mắt ra, thở ra một hơi thật sâu:- Trong thanh đồng cổ thuyền rốt cuộc có vật gì lại có thể cắn nuốt thần thức người khác, còn có một đoạn cự mộc, thật sự là Thái cổ Thiên Mộc.- Cái gì, ngươi nói Thái cổ Thiên Mộc, ở đâu, ở đâu?Mao Ô Quy nhảy ra, đứng ở trên bả vai của Phong Phi Vân, hướng về phía tai của hắn kêu lên.Phong Phi Vân nói:- Ngươi biết thái cổ Thiên Mộc?- Nói nhảm, đây chính là thánh thụ của Kim Ô yêu tộc, được gọi là sống lưng của thiên địa, lấy thân mộc chất thành thánh, chỉ tiếc lại bị một tồn tại nào đó lấy đại thần thông chặt đứt, một khối vật liệu mộc thật tốt lại bị người ta làm thành quan tài, đáng tiếc a, đáng tiếc a!Mao Ô Quy luôn miệng thở dài.Ánh mắt của Phong Phi Vân híp lại, con hàng này rốt cuộc sống bao nhiêu năm rồi cư nhiên thật sự biết được một đoạn thái cổ di mật, hơn nữa còn biết nhiều hơn so với hắn.- Ngươi nói người nào đem Thái cổ Thiên Mộc làm thành quan tài?Phong Phi Vân nói.Mao Ô Quy nhìn lên trên trời, nói:- Đó là một vị đại nhân vật kinh khủng, ở thời kỳ cuối Thái cổ có thể nói là vô địch, chư thánh lúc đó ở trước mặt hắn đều chỉ có thể nhìn lên, theo không kịp, chỉ tiếc...Phong Phi Vân nhíu nhíu mày, rất muốn đem đầu Ô Quy này ném vào trong biển, nói:- Đáng tiếc cái gì?Mao Ô Quy giả bộ dừng lại một chút, chính là muốn treo lên tính tò mò của Phong Phi Vân, thật lâu sau mới từ từ mà nói:- Hắn cũng đã làm quan tài cho mình, nói rõ cường giả cái thế như hắn cũng đã vẫn lạc ở trong dòng sông lịch sử, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao, đúng rồi, ngươi mới vừa nói nói là thấy được Thái cổ Thiên Mộc, ở chỗ nào, mang ta đi xem một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải đáp vấn đề nan giải.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đầu tiểu ô quy này một cái:- Ngươi, ngươi không phải là bị trúng vu thuật, trọn đời là rùa, chỉ bằng tiểu cặn bã như ngươi cũng có thể giúp ta giải đáp nghi nan?- Mẹ nó, lão phu nếu như nói danh tự của người thi thuật kia bảo đảm hù dọa đến hai ngươi cũng phải ngã xuống, lão phu đức cao vọng trọng, thủ hạ dưới tay từng có ức vạn binh sĩ, chiến thiên sát địa, không người nào có thể địch nổi, nhớ năm đó hào hùng sôi nổi, chỉ điểm giang sơn, một cước đá ra, ba tôn Thánh Linh cũng không địch lại...Nước bọt trong miệng Mao Ô Quy phun ra chung quanh.Trong miệng Mao Ô Quy này rất khó phun ra một lời nào là thật, ngay cả Thánh Thực quả đều có thể bị nó nói thành tôn tử, Phong Phi Vân nếu như tin tưởng lời của nó đoán chừng sẽ biến thành kẻ ngu.Nó như cũ đang chậm rãi mà nói, thao thao bất tuyệt, Phong Phi Vân thì đem thanh đồng cổ thuyền tế ra, dừng lại ở trên một phiến hải vực.Bản thể của thanh đồng cổ thuyền dài đến mấy ngàn dặm, toàn thân đều rỉ sét, mang theo một cỗ Viễn cổ chi khí, mười tám tấm thần buồm kia đã mục nát đến rách rưới, đón gió phấp phới, phát ra thanh âm phốc phốc.Đây là sau khi Phong Phi Vân nhận được thanh đồng cổ thuyền, lần đầu tiên hoàn toàn triển khai tất cả bản thể của nó, trước kia cho dù triển khai cũng có điều giữ lại.Trên thanh đồng cổ thuyền bộc phát ra một cỗ khí tức kia tràn ngập cả thiên quốc, tất cả tu sĩ đều bị kinh động, nhưng mà Phong Phi Vân đã hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần phạm vi trăm vạn dặm phiến hải vực này, cho nên cũng không có người nào xông qua.Mao Ô Quy chợt ngậm miệng lại, một đôi mắt trợn tròn, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vật khổng lồ này, có thể cảm nhận được một cỗ khí tức cực lớn trùng kích vào trên người.- Cái gia hỏa này rốt cuộc là có lai lịch gì, không giống bình thường rồi, không phải là khí mãnh do Thánh Linh tế luyện sao?Mao Ô Quy hóa thành một đạo bạch quang "sưu" một tiếng liền bay lên trên thanh đồng cổ quan.- Thình thịch!Nhưng mà trong nháy mắt nó liền chạy về, bị dọa đến không nhẹ:- Mẹ ơi, trên thuyền kia có một cỗ Thánh Linh cổ thi, may mà lão tử chạy nhanh, nếu như bị thi khi trên người cổ thi kia trảm trúng, sợ là sẽ phải hình thần câu diệt.- Thanh đồng cổ thuyền có thể áp chế được thi khí trên người Thánh Linh cổ thi, ngươi thật cũng không cần hoảng sợ.Phong Phi Vân cười nói.- Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng dám đem Thánh Linh cổ thi thu vào trong cơ thể, nói rõ là thi khí đã bị áp chế lại, ta sợ cái lông a, không đúng, ngươi từ nơi nào có được một cỗ Thánh Linh cổ thi này, khí tức trên người cổ thi này hết sức kinh khủng, tuyệt đối là một vị Thái cổ chí cường.Mao Ô Quy nói.- Ngươi không phải là kiến thức uyên bác, chính mình đi đoán đi!Phong Phi Vân bay lên trên thanh đồng cổ thuyền.Lần này hắn tính toán lấy chân thân tiến vào thanh đồng cổ thuyền, muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc có đồ vật gì.Mao Ô Quy cũng theo sát phía sau Phong Phi Vân, bay lên thanh đồng cổ thuyền.Nó vừa đi lên boong thuyền liền quát to một tiếng:- Nửa kiện thánh linh khí mãnh, ta nhìn thấy trước tiên, người nào nhìn thấy trước liền là của người đó.Nó chạy nhanh qua, muốn đem Đế thánh bội lấy đi.Phong Phi Vân nắm lấy cổ của nó kéo lên, sau đó bay đến trên Long Mã hà đồ, cười nói:- Ngươi không phải là muốn đi xem Thái cổ Thiên MỘc sao, hiện tại ta liền dẫn ngươi đi xem.- Hoắc!Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng vũ dực, trực tiếp bay vào trong lỗ mũi của Long Mã, xuyên qua một cái thông đạo dài mênh mông, rất nhanh sẽ lại đến cái không gian hư vô mờ mịt kia.Lúc trước là một luồng thần thức của Phong Phi Vân tiến vào nơi này còn không có cảm giác quá lớn, giờ phút này mới phát hiện trình độ băng lãnh nơi này vượt xa tưởng tượng của mình, nếu không phải trước đó hắn triển khai Phượng Hoàng Hỏa Thần vực chỉ sợ đã bị đông lạnh thành băng rồi.- Mẹ nó, đây là địa phương nào, làm sao ta cảm giác như vô biên vô hạn, như là tiến vào tinh không?Mao Ô Quy không dám làm ầm ĩ, nó cũng cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm chỗ nào cũng có, khiến nó cảm thấy bất an:- Ta cảm thấy...

Thái cổ Thiên Mộc cũng chỉ là một khối gỗ, không có cái gì cần xem, chúng ta vẫn là trước tiên rời đi thôi.- Câm miệng!Phong Phi Vân thi triển Đại Diễn thuật, suy tính phương hướng bay đi của Thái cổ Thiên Mộc, sau đó liền nhảy lên trên một khối cự thạch, hướng về phướng hướng chính mình suy tính được mà đuổi theo.- Oanh!Trong bóng tối, một khối thần bi khổng lồ khôn cùng từ trong hư không bay qua, mang theo một cỗ khí tức hủy diệt, đem cự thấy chung quanh mấy vạn dặm đều nghiền nát, trong đó có cự thạch lớn như một viên ngôi sao nhưng là như cũ bị khí tức của thần bi kia nghiền nát, hóa thành phấn vụn.-------Chương 1602: Thái Cổ hung khí (2)Tốc độ phi hành của thần bi kia cực nhanh, ở trước mắt chợt lóe lên rồi biến mất.- Mẹ ơi, đó không phải là Diệt Thế Thần Bi trong truyền thuyết sao?Mao Ô Quy bị dọa sợ đến run run, mặc dù chỉ là nhìn từ xa xa cũng cảm giác rất sợ.Phong Phi Vân cũng bị kinh sợ, thật lâu sau mới hồi thần lại, nói:- Hẳn không phải là Diệt Thế Thần Bi chân chính, đoán chừng chỉ là một đạo hình bóng của Diệt Thế Thần Bi.- Vật cấm kỵ giống như Diệt Thế Thần Bi trong truyền thuyết, là hung khí diệt thế, mặc dù chỉ là một đạo hình bóng cũng có thể trấn sát chúng ta, nếu không chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi, chỗ này không tầm thường, nói không chừng có một ít vật bất tường ở Thái cổ rơi vào chỗ này.Phong Phi Vân lắc đầu, thanh đồng cổ thuyền quan hệ với hắn vì sao trọng sinh, lại vì sao xuất hiện ở hơn một vạn năm sau.Chuyện này hết sức trọng yếu, hắn phải biết nguyên nhân rõ ràng.Nhưng mà vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn là đem Long Lân Phượng bì y mặc vào, dù sao nơi này thật rất nguy hiểm, Mao Ô Quy không sợ trời không sợ đất kia cũng bị dọa sợ đến lùi bước.- Oanh long long!Một mũi tên màu vàng bay ngang qua trời, dài chừng mấy trăm thước, giống như là một viên lưu tinh xẹt qua thương khung.Khí tức trên kim sắc tiễn cũng dọa người dị thường, làm cho cả không gian đều đang run rẩy, nếu Phong Phi Vân không phải là mặc Long Lân Phường bì y, thân thể có thể cũng đã bị tiễn khí xé nát rồi.- Đây không phải là Vẫn Thánh Tiễn trong truyền thuyết đi, một tiễn xuất, Thánh Linh vẫn!Mao Ô Quy nói.Vẫn Thánh Tiễn chính là chiến binh của Cửu Tiễn đại thánh, từng dùng chín tiễn bắn chết chín vị Thánh Tổ của Kim Ô yêu tộc, danh chấn thái cổ, đné nay như cũ được các đại tộc làm thành truyền thuyết thần thoại.Phong Phi Vân cũng kinh nghi bất định:- Đây hẳn là một đạo hình bóng của Vẫn Thánh Tiễn, dù sao sau Thái cổ, chín mũi Vẫn Thánh Tiễn bắn chết Kim Ô thánh tổ liền cũng chưa từng xuất hiện qua, sợ là đã bị hủy ở trong một lần đại kiếp thời kỳ cuối Thái cổ rồi.Mao Ô Quy nói:- Ngươi nói chúng ta có thể đã đi tới Thái cổ rồi hay không?Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, hắn thật đúng là không nghĩ tới cái vấn đề này, bất quá cũng không phải là không tồn tại khả năng như thế, bởi vì linh hồn của hắn bị thanh đồng cổ thuyền đụng một cái liền đến hơn một vạn năm sau, trở lại Thái cổ cũng không phải là không có khả năng.Hư ảnh của Diệt Thế Thần Bi, Vẫn Thánh Tiễn đều hiện ra ở chỗ này, nói rõ nơi này tuyệt đối không giống bình thường, hơi không chú ý liền sẽ vẫn lạc.Phong Phi Vân rốt cuộc đuổi theo được đoạn cự mộc này, nó như cũ trôi lơ lửng ở trong hư không, rữa nát đến vô cùng, giống như là một tòa hắc sắc sơn lĩnh, khổng lồ đến dọa người.- Ta dám đánh cuộc đây tuyệt đối là một đoạn của Thái cổ Thiên Mộc, mẹ ơi, phát tài, nếu như đem một đoạn Thái cổ thiên mộc này mang ra, đoán chừng có thể làm cho những lão gia hỏa kia của Kim Ô yêu tộc đều phát cuồng.Mao Ô Quy nhất thời lấy lại tinh thần, ánh mắt hiện ra lục quang, nhưng mà rất nhanh lại bình tĩnh lại, nói:- Đây cũng sẽ không phải là một đạo hư ảnh của Thái cổ Thiên Mộc đi?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nếu chỉ là một đạo hư ảnh thì cũng sẽ không mục nát đến như thế, ta cũng muốn nhìn một chút trong cự mộc kia rốt cuộc có đồ vật gì lại có thể cắn nuốt thần trí của ta.Phong Phi Vân lần nữa bay đến trên cự mộc khổng lồ, sau đó trực tiếp tiến vào trong một khe hở tương đối khổng lồ trong đó, hướng vào bên trong mà đi tới.- Hoa lạp lạp!Nơi này có tiếng nước suối chảy, phát ra từng luồng hôi thối, lưu động ở trong cự mộc giống như là suối nhỏ.- Đây là Thiên Mộc thánh tuyền, sau khi uống đối với tu sĩ có ích lợi khổng lồ, ở Thái cổ cũng là thánh vật hi hữu.Mao Ô Quy cực kỳ hưng phấn, khẩn cấp nhảy vào trong nước suối, uống từng ngụm lớn, nhưng mà vừa mới uống được hai ngụm, có người nó liền biến thành đen thui, từ trong nước suối nhảy ra, nằm trên mặt đất:- Mẹ nó, Thiên Mộc thánh tuyền...

Bị ô nhiễm rồi, Phong Phi Vân...

Cứu ta...Phong Phi Vân lắc đầu, ngưng tụ ra một quả Kim Tàm phật đan đưa cho Mao Ô Quy ăn vào.Sau đó lại đem nó lật lại, ở trên cái bụng trắng toát của nó ép xuống, đem hơn phân nửa nước suối đều ép ra.Mao Ô Quy phun ra vài ngụm máu đen, da trên người lại khôi phục màu trắng, lúc này mới chậm rãi đứng lên:- Trong nước suối kia có hủ độc, cũng hông biết là tên Quy tôn tử nào làm, thiếu chút nữa muốn mạng của lão phu rồi.Phong Phi Vân dọc theo vết nứt bằng gỗ đi về phía trước, đi không bao lâu liền có một đạo xúc tua bay tới, giống như là nhân trảo khổng lồ.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng nghiệt hỏa, hóa thành một cái Phượng Hoàng trảo khổng lồ, đem một đạo xúc tua này bức lui.- Thái cổ Thiên MỘc chính là thánh vật chí dương, làm sao lại biến thành cái bộ dáng hiện tại này, u ám giống như một cái quan tài...

Quan tài...Phong Phi Vân cùng Mao Ô Quy cơ hồ đồng thời dừng bước lại, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, dĩ nhiên là không dám lại hướng về phía trước đi đến.Yên tĩnh.Yên tĩnh giống như chết.Thật lâu sau, Mao Ô Quy mới lại nói:- Ta cảm thấy...

Chúng ta nên rời đi, chỗ này không phải là loại tiểu cặn bã như chúng ta có thể tùy ý xông vào.- Tốc tốc!Thanh âm kỳ quái vang lên làm cho người ta có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.Phong Phi Vân đem năm tòa vực toàn bộ triển khai, gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, cảnh giác bốn phía, nói:- Sợ là đi không được rồi!- Oanh long long!Một mảng lớn xúc tua từ bên trong vết nứt cự mộc phun ra, mang theo một cỗ lực lượng âm hàn, giống như là bàn tay tử thần oanh áp tới.Phong Phi Vân khởi động Phượng Hoàng Hỏa Thần vực, một cái biển lửa từ trong thân thể của hắn bay ra, phản công tới, muốn lợi dụng lực lượng hỏa diễm đốt cháy những xúc tua này.Nhưng mà những xúc tua này lại vô cùng vô tận, hơn nữa phía sau Phong Phi Vân cũng tuôn ra đại lượng xúc tu, đem đường lui phog kín.Nếu như đứng ở trên hư không xa xa nhìn lại, trên khối gỗ khổng lồ kia, trong mỗi đạo khe hở đều tràn ra vô số xúc tua, tựa như mực nước màu đen chồng chất mà thành, hướng Phong Phi Vân trùng kích tới.- Đường lui hoàn toàn bị phong kín rồi, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước, không thể lui về phía sau.Mao Ô Quy đứng ở trên bả vai của Phong Phi Vân, hắng giọng hô to, lộ ra vẻ hăng hái.- Vậy ngươi còn không ra tay?Chung quanh thân thể của Phong Phi Vân có bảy đầu Phượng Hoàng hiện ra, thủ hộ ở bảy cái phương vị, trên cánh tay vạn thú bôn đằng đem vô số xúc tu chặt đứt, chậm rãi hướng chỗ sâu của khối gỗ đi tới.- Hắc hắc, lão phu trúng vu thuật, một ngàn năm chỉ có thể xuất thủ hai lần, hai lần cơ hội trong một ngàn năm này đã dùng xong, chỉ có thể đợi thêm một ngàn năm nữa thôi.-------Chương 1603: Địa ngục khôi lỗiMao Ô Quy lúng túng cười, chợt lại nói:- Nhưng mà ta đã suy tính ra những xúc tua này là vật gì, rất có thể chính là Địa Ngục Vụ trong truyền thuyết, cái thanh đồng cổ thuyền này sợ là đã đi qua địa ngục trong truyền thuyết.- Địa ngục?Trong lòng Phong Phi Vân trầm xuống, hắn không phải là ở trên đường Hoàng Tuyền gặp phải một con thanh đồng cổ thuyền này sao, chẳng lẽ nó thật đã đi qua địa ngục rồi.Mao Ô Quy lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, cười nói:- Chỉ có Thánh Linh huyết mới có thể phá Địa Ngục Vụ, thủ đoạn khác đều chỉ có thể tạm thời ngăn cản, chúng ta nếu như không xông qua, sợ là sẽ bị Địa Ngục Vụ cắn nuốt linh hồn mà chết.- Vậy cũng không nhất định, có đồ vật có lẽ có thể thu được Địa Ngục Vụ.Phong Phi Vân một bên chiến đấu, một bên đem Thiên Nhất Quỷ Bình lấy ra.Quỷ Bình này chính là thánh vật của Âm giới, vốn là nắm giữ ở trong tay Âm Giới chi mẫu Diêu Cát, nhưng mà bởi vì trong quỷ bình chứa bộ phận tà thi của Diêm vương, sợ có ngoài ý muốn cho nên cái quỷ bình này vẫn luôn là do Phong Phi Vân trấn áp.Cái quỷ bình này lai lịch không nhỏ, là do một vị nhân vật thần bí lưu lại.Theo như lời của Diêu Cát, nhân vật thần bí kia chính là người thành lập Âm giới cùng Dương giới.Bấ quá âm giới cùng dương giới của Thần Tấn vương triều tựa hồ liên tiếp với một thiên địa khác càng thêm rộng lớn hơn, vị nhân vật thần bí kia đã đi vào chỗ sâu của tòa thiên địa đó, lại cũng không trở về.Đối với bí ẩn của Thần Tấn vương triều, Phong Phi Vân tương lai khẳng định còn muốn đi tra xét.Hắn cảm giác một phiến thiên địa kia thật không đơn giản, nói không chừng cất giấu một cái đại bí mật.Quỷ bình được Phong Phi Vân tế ra, đem vô tận Địa Ngục Vụ thu vào trong bình.Quỷ văn trên quỷ bình loang lổ, ô quang gợn sóng, lại bị Địa Ngục Vụ kích hoạt, tản mát ra quỷ khí càng lúc càng cường thịnh, đây là một cỗ khí tức kinh khủng so với khí tức của thập phẩm linh khí phải cường đại hơn vô số lần.Trong quỷ bình, thi thể của Diêm Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết:- Địa Ngục Vụ, Địa Ngục Vụ, Phong Phi Vân, ngươi lại muốn dùng Địa Ngục Vụ luyện hóa ta.Nửa cỗ thi thể của Diêm Vương đều bị lúc nữ ma đọt phá thi biến lần thứ năm mà luyện hóa hấp thu, hiện tại trong quỷ bình chỉ còn lại một cái đầu cùng với một trái tim, nhưng cũng là hai bộ phận trọng yếu nhất của Tà thi, ngưng tụ hơn phân nửa tinh hoa của tà thi.- Luyện hóa chính là ngươi!Phong Phi Vân đem linh khí toàn thân đều đánh vào trong quỷ bình, quang mang quỷ bình trở nên càng thêm cường thịnh, tất cả Địa Ngục Vụ chung quanh đều bị thu vào.Tiếng kêu thảm thiết của Diêm Vương tà thi càng lớn hơn, đang mãnh liệt đụng vào quỷ bình.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở trong khe hở cự mộc, tính toán hoàn toàn trừ đi hậu hoạn, muốn dùng Địa Ngục Vụ đem đầu cùng trái tim của Diêm Vương luyện hóa hoàn toàn.- Ngươi không phải là tu luyện Đại Khôi Lỗi thuật sao, vì sao không dùng Địa Ngục Vụ ngưng luyện một tôn Địa Ngục khôi lỗi, vừa lúc sử dụng đầu cùng trái tim của Diêm Vương mà tố hồn!Mao Ô Quy nói.- Chủ ý không tệ!Phong Phi Vân triển khai Đại Khôi Lỗi thuật, bắt đầu lấy Địa Ngục Vụ ngưng luyện Địa Ngục khôi lỗi.Đối với Khôi Lỗi sư mà nói, muốn ngưng luyện ra khôi lỗi cường đại kỳ thật phải cần tài liệu tốt nhất, rất hiển nhiên Địa Ngục Vụ chính là tài liệu tuyệt hảo, mang theo Địa Ngục mục khí, ngưng luyện ra khôi lỗi, không gian trưởng thành thật lớn.Đầu cùng trái tim của Diêm Vương đều sớm bị Địa Ngục Vụ thuần phục, trở nên ngoan ngoãn.Địa Ngục Vụ trong quỷ bình vô cùng nhiều, vụ khí không ngừng bị đè nén ngưng tụ, thời điểm bị nén đến trong phương viên mười trượng thì đã biến thành trạng thái dịch, tựa như là mực nước màu đen, mật độ cực cao.Ném một linh khí vào đều sẽ bị mục nát trong nháy mắt.Cũng chỉ có loại khí mãnh như Thiên Nhất Quỷ Bình mới có thể chịu tải được Địa Ngục Vụ.- Địa Ngục Vụ đã biến thành Địa Ngục Thủy, có thể so với Hoàng Tuyền chi thủy, có thể dung luyện thế gian vạn vật, ha ha, từ xưa tới nay còn chưa có người nào có thể dùng Địa Ngục Vụ ngưng luyện khôi lỗi, một khi ngưng luyện ra nhất định thôn thiên phệ địa, đến lúc đó ai có thể ngăn được?Mao Ô Quy rất hưng phấn, đối với Địa Ngục khôi lỗi rất là mong đợi.Đồ vật của địa ngục xuất hiện ở thế gian căn bản là chuyện thiên lý bất dung, thủ đoạn của Nhân gian giới rất khó đem nó trấn áp.- Ở thời kỳ trung cổ ngược lại là một vị nhân vật đại thần thông đi qua địa ngục, cũng từ bên trong mang ra một ít hoàng tuyền cùng quỷ thạch, ngưng luyện ra một tôn Địa Ngục khôi lỗi, sau khi một đầu địa ngục khôi lỗi này trưởng thành liền dám khiêu chiến với cả Thánh Linh, đưa tới một tràng đại họa, cuối cùng dẫn đến các đại tộc vây giết, trải qua thời gian mấy trăm năm mới đem nó trấn áp.- Bất quá vị nhân vật đại thần thông kia tu luyện chính là đạo khôi lỗi thuật, lấy cao thấp của khôi lỗi thuật đến phân, ngươi tu luyện Đại Khôi Lỗi thuật so sánh với đạo khôi lỗi thuật phải cao hơn một cái cấp bậc, độ cao mà địa ngục khôi lỗi trong tương lai có thể đạt tới cũng là cao hơn.Phong Phi Vân đang tiếp tục ngưng luyện Địa Ngục Thủy, đem Địa Ngục Thủy phương viên mười trượng không ngừng áp súc, biến thành chín trượng, tám trượng, bảy trượng....Cuối cùng Địa Ngục Thủy ngưng luyện đến còn ba lít, so với than còn phải đen hơn, băng hàn thấu xương, chí âm chí hàn.Phong Phi Vân đem đầu cùng trái tim của Diêm Vương dung luyện vào bên trong đó, Địa Ngục Thủy vốn là còn thuộc về trạng thái dịch liền bắt đầu ngưng cố lại.Lúc này động tác của Phong Phi Vân trở nên vô cùng nhanh, càng lúc càng nhanh, liên tiếp đánh ra 460 cái ấn ký vào trong Địa Ngục Thủy, đối ứng với 360 tòa mệnh huyệt của thân thể con người.- Ngưng!Lấy đầu cùng trái tim của Diêm Vương làm trụ cột, Địa Ngục Thủy bắt đầu ngưng tụ thành hình người, ánh mắt, lỗ mũi, đôi môi, cánh tay, lồng ngực, chân...Cuối cùng ngưng tụ thành một tôn đại hán cao năm thước, ba đầu sáu tay, cả người đen nhánh, thê hàn vô cùng, tà khí lẫm nhiên, giống như là một tôn Tà thần hàng lâm.Địa Ngục khôi lỗi ngưng tụ thành hình.Hắn đã rất lâu không tiêu hao linh khí như hiện tại, cảm giác cả người đều bị rút đến không còn.Phong Phi Vân thở dài ra một hơi, đem hai viên trùng động linh thạch bóp nát vào trong tay, nhanh chóng khôi phục linh khí bị tiêu hao, sau một hồi lâu mới lại khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.- Bản thân ta muốn nhìn địa ngục khôi lỗi mạnh như thế nào.Phong Phi Vân đem quỷ bình thu vào trong tay, đem địa ngục khôi lỗi từ bên trong lấy ra.- Oanh!Địa ngục khôi lỗi chợt rơi xuống mặt đất, trên người hàn khí bức nhân, đem khối gỗ xung quanh đóng băng lại, kết thành một tầng hàn băng.Một đạo tà khí từ trong thân thể của nó vọt ra, tịch quyển thiên địa, lực trùng kích vô cùng khổng lồ, có khí thế quét ngang bát phương.-------Chương 1604: Thánh Linh Phượng Hoàng cốt (1)Nó thân cao năm thước, hai chân như hắc sắc đồng trụ, hổ thể lưu động hắc sắc quang hoa mọc ra sáu cánh tay, mỗi một cánh tay so với bắp đùi của thường nhân còn phải thô to hơn.Mọc ra ba cái đầu, dữ tợn mà quỷ dị, một cái đầu trong đó như Phật, mi tâm ấn một cái Phật văn, Phật văn lưu động kim quang, trừng mắt ra vẻ giận dữ, giống như một tôn Tà Phật đáng sợ.Cái đầu thứ hai giống như đầu rồng, mọc ra răng, long giác, long tu, lân phiến giống như rồng, hiển lộ ra càng thêm quỷ dị, vừa nhìn giống như là ác long.Cái đầu thứ ba như phượng, đỉnh đầu mọc ra một cái hồng sắc phượng quan, miệng dài mà sắc bén, đầu bị hắc sắc vũ mao bao trùm, hai mắt như hàn đàm, há miệng có thể phun lửa.Ba cái đầu, từng cái so với người bình thường đều lớn hơn mất lần, tương đối dữ tợn kinh khủng.Phong Phi Vân đứng ở phía dưới địa ngục khôi lỗi, chỉ có thể đứng tới phần eo của nó, thân thể Phong Phi Vân còn không to bằng bắp đùi của nó.Mao Ô Quy cũng sớm đã trợn tròn mắt, sửng sốt hồi lâu, nói:- Ta...

Ta làm sao cảm thấy có cái gì không đúng a, đây là đồ chơi gì, Địa ngục ác thần linh, ta làm sao cảm giác như là địa ngục chi vương từ trong địa ngục bò ra.Phong Phi Vân cũng cảm giác có chút quái dị, sờ sờ cằm nói:- Ta cũng cảm thấy có cái gì không đúng, bất quá tâm niệm của ta ngay lúc đó chính là như vậy, liền ngưng tụ ra cái bộ dáng này một cách tự nhiên, ba đầu sáu tay, thần thông vô địch!Lúc này đại ngục khôi lỗi chính là lấy đầu Tà Phật đối diện với Phong Phi Vân, cảm giác cho hắn giống như là một vị Tà Phật mang theo ác long cùng tà phượng, thật sự là quá dao động nhân tâm.Mao Ô Quy điên cuồng nuốt nước miếng một cái, nói:- Ta dám đánh cuộc gia hỏa này trong tương lai nhất định sẽ chấn động thiên hạ, trở thành tà vật mà người gặp người sợ, bất quá hiện tại mới ra đời, chiến lực chắc cũng không quá biến thái.- Oanh!Địa ngục khôi lỗi đánh ra một quyền, ở trên cự mộc đánh ra một cái hố to, hủ mộc bay ra tứ tung, cả thiên địa phảng phất đều lắc lư, trong miệng phát ra nộ hống chấn thiên.Mao Ô Quy lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, lần nữa há hốc mồm nói:- Lời vừa mới rồi làm như ta chưa từng nói.Địa ngục khôi lỗi hết sức cuồng mãnh, tà khí lẫm liệt, khiếp sợ nhân tâm, một quyền oanh ra cứng rắn như Thái cổ Thiên Mộc cũng bị đánh mở, mảnh vụn tứ tung.Phong Phi Vân nói:- Ta cảm thấy nên chuẩn bị cho hắn một kiện chiến binh tiện tay, như vậy chiến lực của nó mới có thể phát huy ra trình độ lớn nhất, Tru Thiên Hám Tiên Chuy ngược lại là không tệ, nghe nói có thể một chuy hủy diệt một góc đại lục, bất quá kiện thượng cổ thần binh này đã thất lạc, hơn vạn năm trước cũng là có tin đồn về chuôi chiến chuy này, lời đồn là đã lưu truyền đến Yêu tộc Chí Tuế giới, muốn tìm được sợ rằng là muôn vàn khó khăn.Ánh mắt của Mao Ô Quy sáng lên, nói:- Ta cảm thấy nửa tôn Thiên Tôn Vô Lượng Tháp trong tay nữ ma đầu cũng rất tốt, thuộc về Đạo gia Thánh linh khí mãnh, ở thời đại Trung cổ uy chấn thiên hạ, từng có tiên tử của Đạo môn cầm tháp xuất thế, bình định thiên hạ.- Ngươi muốn từ trong tay nàng cướp đoạt bảo vật, ngươi không bị nàng đoạt đi đã là tốt rồi.Phong Phi Vân lắc đầu.Mao Ô Quy nghĩ đến đây liền nghiến răng nghiến lợi một trận, Tinh Hồng Quỷ Thuyền chính là bị nữ ma cướp đi, Thánh Thực quả cũng bị nàng truy sát,nữ ma đầu này không dễ chọc a.- Oanh!- Oanh!...Địa ngục khôi lỗi chạy đến bên bờ mộc chất tuyền thủy, chân đạp mặt đất, chấn động cự mộc.Ba cái đầu của nó cũng bắt đầu uống nước suối đen nhánh kia, quang hoa trên người rực rỡ, tà khí trở nên càng thêm cường thịnh, không khí hủ thực đều đang vặn vẹo.Nước suối kia vốn chính là Thiên Mộc thánh tuyền, nhưng mà lại bị không biết thứ gì ô nhiễm, ngay cả sau khi Mao Ô Quy uống xong cũng thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử, nhưng mà Địa ngục khôi lỗi lại có thể uống được nước suối nơi này, hấp thu thần hoa bên trong, trở nên càng lúc càng mạnh, tà khí càng lúc càng thịnh, Khôi lỗi thân càng lúc càng kinh khủng.Đây nhưng là Thiên Mộc thánh tuyền, ngay cả thiên kiêu của Kim Ô tộc ở thời đại Thái cổ muốn nhận được một chút cũng tương đối khó khăn, giờ phút này Địa ngục khôi lỗi lại đang uống đến sướng khoái.Phong Phi Vân cùng Mao Ô Quy đều trợn tròn mắt, cũng cảm thấy trong tương lai không xa Địa ngục khôi lỗi nhất định sẽ trở thành cường giả kinh sợ một cái thời đại, chư hiền cũng phải run rẩy vì nó.- Nếu như ngươi chính là do đầu cùng trái tim của Diêm Vương tạo hồn, vậy sau này gọi ngươi là Địa Ngục Diêm La đi.Phong Phi Vân nói.Ba cái đầu của Địa Ngục Diêm La đồng thời phát ra ba tiếng thét dài, đấm lên trên ngực, biểu hiện vui sướng ở trong lòng.Trong cơ thể của nó mặc dù như cũ còn có ý thức của Diêm Vương, nhưng mà lại đã tương đối mơ hồ, bị Phong Phi Vân đánh ký ức ấn ký vào trong thân thể nó mà thay thế, trở thành chiến nô của Phong Phi Vân.Địa Ngục Diêm La mở đường, đi ở phía trước Phong Phi Vân đi ở phía sau, từng bước hướng bên trong cự mộc đi tới.Càng là hướng bên trong đi tới, một cỗ khí tức âm hàn kia liền càng thịnh, nếu như người có tu vi hơi yếu đi vào sẽ bị đông cứng linh hồn.- Oanh!Địa Ngục Diêm La dừng bước lại, bỗng nhiên hướng phía trước oanh ra một quyền, trong không khí xuất hiện một tầng xích hồng sắc trận văn, có một chút tương tự với văn lộ của vũ mao xuất hiện ở trên trận pháp, giống như là một thiên hỏa diễm phù hào huyền phù ở trên hư không.- Đây là Ly Hỏa Khuy Dương trận, chính là một tòa cấm trận của Phượng Hoàng yêu tộc, nếu như có mười tám vị Phượng Hoàng trưởng thành bày trận thì có thể quét ngang thế giới.Phong Phi Vân lộ ra vẻ kinh dị.Ly Hỏa Khuy Dương trận ở Phượng Hoàng yêu tộc chỉ có nhân vật cấp bậc Yêu Hậu mới có thể tu luyện, nghiên cứu tinh yếu của trận pháp, thuộc về tuyệt mật.- Bởi vì... lực phá hoại của một tòa trận pháp này thực sự quá lớn, sẽ thương đến thiên hòa, từng một lần từ trên Phượng Hoàng thiên thư xóa bỏ, ở thời kỳ Trung cổ mới được liệt vào Phượng Hoàng thiên thư.Phong Phi Vân rất kinh ngạc, lại có thể ở chỗ này thấy cấm trận của Phượng Hoàng yêu tộc bố trí thành công, đây thật sự quá không tầm thường.Đây rốt cuộc là địa phương nào.- Oanh!- Oanh!...Địa Ngục Diêm La đang không ngừng công phạt, liên tiếp oanh ra mười bảy quyền, Ly Hỏa Khuy Dương trận ầm ầm vỡ tan, hóa thành từng đoàn từng đoàn hỏa diễm tinh hoa, sau đó bị hàn khí nơi này dập tắt.Vô số phá hư chi lực ở trong này du đãng bị Phong Phi Vân áp chế xuống.- Một tòa Ly Hỏa Khuy Dương trận này đã tồn tại vô tận tuế nguyệt, hủy diệt chi lực ở phía trên đã sớm ở trong dòng sông thời gian mà trôi qua, trăm không còn một, nếu không phải như thế thì không thể nào phá mở nó dễ dàng như vậy.-------Chương 1605: Thánh Linh Phượng Hoàng cốt (2)Mao Ô Quy đứng ở đầu vai của Phong Phi Vân, đột nhiên sưu một tiếng bay ra ngoài, nhảy đến trên một tòa thạch thai đem một cái bảo lô ôm vào trong ngực, kích động đến run rẩy:- Tam Vị Chân Hỏa Lô, trong truyền thuyết đây chính là cổ binh của Phượng Hoàng yêu tộc, có thể chuyển hóa tinh khí thế gian thành tam vị chân hỏa, ngay cả một vị Vũ Hóa hiền giả bị nhập vào trong lô cũng có thể luyện hóa thành Vũ Hóa huyết đan.Đây là một cái xích hồng bảo lô, cao gần chín thước, trong suốt long lanh, phát ra hỏa quang chói mắt, hỏa diễm trong lô trường tồn không tắt.Chính diện của bảo lô có lạc ấn một cái Phượng Hoàng đồ trông rất sống động, tựa như là Thần Phượng giương cánh.Ánh mắt của Phong Phi Vân co rụt lại, kích động hưng phấn lên:- Quả nhiên là Tam Vị Chân Hỏa lô, đồn rằng năm đó Thái Cổ Thần Phượng vì tế luyện Bàn Man Phủ, tổng cộng dùng chín mươi chín tòa Tam Vị Chân Hỏa lô, ngưng tụ hỏa lực của chín phương thiên địa mới ngưng tụ ra Thánh Linh khí mãnh mạnh nhất trong lịch sử Phượng Hoàng yêu tộc, Bàn Man Phủ.- Đây nhưng là ta lấy được trước, ngươi đừng đoạt của ta!Mao Ô Quy đem Tam Vị Chân Hỏa lô ôm lấy.- Cho dù giao cho ngươi, ngươi cũng không thu phục được nó, đây nhưng là thần lô do Thần Phượng đại nhân từng luyện chế, cho dù không phải là Thánh Linh khí mãnh cũng là linh khí vượt xa bình thường.Phong Phi Vân lấy ra một kiện cửu phẩm linh khí ném vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, kiện cửu phẩm linh khí này trong nháy mắt liền tan thành thiết cầu, sau đó biến thành không khí.Cửu phẩm linh khí cũng bị dung luyện thành không khí.Mao Ô Quy cũng nhìn đến trợn trnf mắt, hỏa diễm trong lô này cũng quá dọa người rồi, nhưng mà nó lại không cam lòng, lấy ra một quả Giới linh thạch, nhưng mà Giới linh thạch mới vừa vặn tới gần Tam Vị Chân Hỏa lô liền bị bạo liệt ra, căn bản không cách nào chứa đựng loại bảo vật này.- Mẹ kiếp, lão phu còn không tin tà!Thân thể của Mao Ô Quy càng lúc càng lớn, mở miệng ra đem Tam Vị Chân Hỏa lô ngậm vào, nhưng mà nó còn chưa nuốt vào bụng liền lại lập tức đem hỏa lô phun ra.- Bỏng chết ta, bỏng chết ta...Mao Ô Quy miệng đầy bọt máu, lăn lộn trên mặt đất.Phong Phi Vân sững sờ, Ô Quy này cũng quá hiếm thấy rồi, thế nhưng lại muốn đem Tam Vị Chân Hỏa lô nuốt vào trong bụng, cái này còn là từ xưa đến nay chưa có người nào làm.Phong Phi Vân đối với Tam Vị Chân Hỏa lô cũng không xa lạ gì, Phượng Hoàng yêu tộc liền có bảy tòa, chia ra nắm giữ ở trong tay bảy vị Yêu Hậu, từ xưa đến nay vì Phượng Hoàng yêu tộc mà tế luyện ra vô số linh khí chiến binh cường đại.Chín mươi chín tòa Tam Vị Chân Hỏa lô hiện chỉ còn có bảy tòa, những tòa Tam Vị Chân Hỏa khác có tổn hại, có biến mất, dù sao từ Thái cổ đến nay quá xa xưa, còn có bảy tòa bảo lưu lại cũng đã tương đối không dễ dàng.Mà ở trong này lại xuất hiện tòa thứ tám, Phong Phi Vân tự nhiên là muốn nhận được.Phong Phi Vân thi triển trấn áp của Phượng Hoàng yêu tộc, đem Tam Vị Chân Hỏa lô bao phủ lại, một tầng lại một tầng, tổng cộng bao phủ mười tám tầng trận pháp mới đem hỏa lực của Tam Vị Chân Hỏa lô áp chế xuống, thu vào trong Giới linh thạch.- Phong Phi Vân, Tam Vị Chân Hỏa lô kia là của ta, tạm thời gửi ở chỗ của ngươi.Mao Ô Quy như cũ không cam lòng.- Thiên tài địa bảo người có đức thì được, ngươi thu không được, nói rõ ngươi vô duyên với Tam Vị Chân Hỏa lô.Phong Phi Vân tìm được một cái bình ngọc, trên bình ngọc hà quang vạn trượng, bị từng tầng hỏa diễm bao phủ.Nhưng mà ngón tay của Phong Phi Vân vừa đụng vào nhẹ nhàng, bình ngọc liền biến thành từng hạt tro bụi rơi trên mặt đất.- Thời gian quá xa xưa, loại bảo vật này cũng bị mục nát rồi.Phong Phi Vân chỉ có thể thở dài một tiếng.Mao Ô Qy tìm được một gốc bảo dược, trồng ở trong một tòa thất thải trì, mọc ra bảy phiến lá màu sắc bất đồng, giống như là một cây trúc thấp bé có rất nhiều mắt trúc.- Trời ạ, Thải Hồng Hương Trúc, đây nhưng là cổ dược thế gian hiếm thấy, một giọt trúc dịch bên trong có thể làm cho bạch cốt sinh cơ, khởi tử hồi sinh, tu sĩ ăn vào có thể gia tăng tuổi thọ vạn năm, ngay cả Thánh Linh đều kiếm nó tứ xứ, dùng nó kéo dài sinh mệnh.Mao Ô Quy trực tiếp nhảy vào trong trì, nhưng mà lại không phát hiện ra thanh âm rơi xuống nước, giống như là một quả cân rơi trên mặt đất phát ra một tiếng trầm muộn.Một cái thất thải trì kia biến mất không thấy, Thải Hồng Hương Trúc cũng biến mất, hóa thành từng điểm sáng, trên mặt đất chỉ có một cái hố trì khô héo.- Mẹ nó, nơi này rốt cuộc bị phong bế bao lâu, thậm chí ngay cả cổ dược được gọi là bất tử đều chết hết, nước ao cũng khô cạn rồi.Mao Ô Quy không cam lòng vung móng vuốt không ngừng trong không khí, nhưng mà Thải HỒng Hương Trúc đã biến mất tích, nó cái gì cũng không bắt được.Thải Hồng Hương Trúc cũng sớm đã chết rồi, đây vẻn vẹn chỉ là một đạo hình ảnh mà nó lưu lại, chứng minh nó đã từng sinh trưởng qua nơi này.Mao Ô Quy nghiến răng nghiến lợi, huy động móng vuốt ở trong trì không ngừng đào, ước chừng đào sâu ba thước thì nó đào ra một đoạn rễ trúc màu xanh, cũng đã rữa nát đến không còn hình dáng, nhưng mà như cũ còn dài được hai thốn, phái trên mang theo dược hương.- Ha ha, một cái rễ trúc của Thải Hồng Hương Trúc, nếu như có thể tìm được Thải Hồng Thất Sắc tuyền trong truyền thuyết, có lẽ có thể làm cho nó lần nữa phát ra sinh cơ, sinh trưởng ra một gốc Hương trúc cổ dược.Mao Ô Quy sợ Phong Phi Vân tranh đoạt với nó, liền tranh thủ đem một đoạn rễ trúc này thả vào trong mai rùa.Phong Phi Vân đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, mặc dù hỗn loạn một mảnh nhưng cũng có rất nhiều bảo vật xuất hiện ở chỗ này, giống như là một tòa bảo khố cự đại, nhưng mà tuyệt đại đa số bảo vật đều đã biến thành tro bụi, chỉ còn lại một chút hình ảnh, nhẹ nhàng đụng vào liền phá thành mảnh nhỏ.- Di!Bốn mươi hai khối Phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân bắt đầu lấp lánh, nhận được một loại xúc động mãnh liệt cùng hấp lực nào đó.Chẳng lẽ nơi này có Phượng Hoàng di bảo?Phong Phi Vân đi theo linh giác của mình thẳng về phía trước, tìm được một khối đá khổng lồ, cao chừng một người, sợ là phải nặng mấy vạn cân.- Thình thịch!Phong Phi Vân dùng một chưởng đem tảng đá đánh vỡ, bên trong phát ra xích hồng quang mang chói mắt, một khối Phượng cốt lớn nhỏ cỡ nắm tay ở trng tảng đá bay ra, ánh lửa rực rỡ, khí tức thập phần khổng lồ, kinh sợ lòng người.Một khối phượng cốt này không phải là chuyện đùa, phái trên có từng đạo văn lộ giống như là vũ văn, chỉ có đem Bất Tử Phượng Hoàng thân tu luyện tới cảnh giới cực cao mới có thể khiến cho Phượng cốt sinh ra vũ văn.Vẻn vẹn chỉ là năng lượng cùng đạo tắc ẩn chứa trong một khối phượng cốt này liền có thể so sánh với tất cả phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân cộng lại, thậm chí còn phải nhiều hơn.-------Chương 1606: Người hầu của Thần Phượng cũng thành Thánh (1)Năng lượng của một khối phượng cốt vượt qua bốn mươi hai khối phượng cốt.- Đây không phải là cốt của một vị Thánh Linh Phượng Hoàng yêu tộc đi?Trong lòng Phong Phi Vân rung động.Một khối phượng cót này nhưng không phải là Phượng Hoàng bình thường có thể tu luyện ra, chấn động đến Phong Phi Vân rất lớn, giống như là thấy một vị tiên hiền đứng ở trước mặt mình.Phượng cốt chấn động kịch liệt giống như là muốn sống lại, bộc phát ra khí tức mạnh mẽ vô cùng, giống như là một vầng mặt trời nhô lên cao, làm cho mắt của người ta không mở ra được.Phong Phi Vân hai tay kết ấn, dẫn ra Phượng Hoàng chi khí trong thân thể, đem một khối Phượng cốt này thu lại.Năng lượng dựng dục trong khối phượng cốt này kinh người, giống như là một ngôi sao đang run rẩy ở trong tay Phong Phi Vân, chấn đến ngón tay của Phong Phi Vân cũng muốn mở ra.- Oanh!- Oanh!...Phong Phi Vân cùng khối phượng cốt này tranh đấu, tựa như đang thuần phục một đầu liệt mã, thân thể thỉnh thoảng hướng về phía đông đụng một cái, thỉnh thoảng hướng về phía tây đụng một cái, phát ra thanh âm chói tai.- Thánh vực!- Kim Tàm Phật vực!- Phượng Hoàng Hỏa Thần vực!- Đại Diễn vực!- Vạn Thú chiến vực!Phong Phi Vân liên tục điều động lực lượng của năm vực mới đem khối phượng cốt này tạm thời áp chế lại.Đây không giống như là một khối xương, giống như là một vị thánh giả lúc còn trẻ tuổi, nếu không phải Phong Phi Vân tu luyện Bất Diệt Phượng Hoàng thân, đồng nguyên với khí tức trên khối xương, đổi lại là bá chủ Vũ Hóa cảnh khác đến sợ là cũng bị lực lượng trên phượng cốt đánh chết.Phong Phi Vân trấn áp phượng cốt, từ giữa không trung hạ xuống.Đem phượng cốt nắm ở trong tay, sau đó đem Địa Ngục Diêm La triệu hoán đến, thủ hộ ở bên cạnh mình.Phong Phi Vân tính toán đem một khối phượng cốt này luyện hóa vào trong thân thể mình, tăng cường thực lực chính mình.- Ba ba ba ba!Khối phượng cốt kia cảm thụ được khí tức phượng cốt ở trong thân thể Phong Phi Vân liền tự động hướng bên trong thân thể của hắn trầm xuống, chậm rãi dung nhập vào huyết nhục, sau đó tiến nhập cốt tủy.Xương cốt toàn thân Phong Phi Vân liền giống như là bị đập nát ra, một cỗ đau đớn kịch liệt xông lên trên đầu.Năng lượng dựng dục trong khối phượng cốt này thật sự quá kinh khủng, quả thực vượt qua tất cả năng lượng tự thân Phong Phi Vân cộng lại, đây vẻn vẹn chỉ là một khối xương thôi, nếu như là vị Phượng Hoàng đó còn sống không biết sẽ kinh khủng đến tình cảnh nào.Dĩ nhiên nếu Phong Phi Vân có thể đem được một khối phượng cốt này dung luyện, như vậy thể chất cùng tu vi của hắn cũng sẽ tăng lên một mảng lớn, đây là chuyện không thể nghi ngờ.- Ba!Thân thể Phong Phi Vân không chịu nổi năng lượng trong một khối phượng cốt này, xuất hiện một tiếng vỡ ra, chảy máu, thân thể đều giống như muốn bị xé nứt.- Kiên trì!Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, điều động Thánh Linh chi khí thưa thớt trong thần thể đi ma hợp với khối phượng cốt này, đồng thời những Thánh Linh tro cốt kia cũng liên tục hướng phượng cốt tụ tập lại, đem phượng cốt bao phủ.- Ca ca.Trong thân thể Phong Phi Vân trừ bốn mươi hai khối Phượng cốt, những xương cốt khác đều gãy lìa, sau đó hóa thành phấn vụn.Kim Tàm phật khí du tẩu ở trong thân thể của Phong Phi Vân đang không ngừng chữa trị xương cốt nứt vỡ của hắn, đem xương cốt lần nữa ngưng tụ lại.- Ngưng đọng lại cho ta!Một đạo Phượng Hoàng chi khí ở trong thân thể Phong Phi Vân điên cuồng vận chuyển, liên tiếp bốn mươi hai khối phượng cốt với nhau, sau đó tiến vào khối vũ văn phượng cốt kia.- Oanh!Một tiếng vang lên thất lớn, Phong Phi Vân thiếu chút nữa bị cỗ lực lượng kia chấn đến hôn mê bất tỉnh.Bốn mươi ba khối phượng cốt rốt cuộc liền thành một cái chu thiên, Phượng Hoàng chi khí lưu động ở giữa phượng cốt, tạo thành một cái luân hồi.- Ba ba!Xương cốt trong thân thể Phong Phi Vân phát sinh ra rung động kịch liệt, bảy khối xương cốt tương đối gần với vũ văn phượng cốt lần lượt biến thành phượng cốt.Năm mươi khối phượng cốt.Đây là một lần đại đột phá.Kiếp trước của Phong Phi Vân cũng là ngưng luyện ra 234 khối Phượng cốt mà thôi, mà hiện tại hắn mới là Niết Bàn đệ thất trọng liền đã ngưng luyện ra 50 khối phượng cốt, điều này nói rõ tiềm lực hiện tại của hắn so với kiếp trước còn lớn hơn.Phong Phi Vân đem khối vũ văn phượng cốt này luyện hóa vào thân thể, tu vi lại tăng thêm gấp đôi, đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng đỉnh phong tuyệt đối, chiến lực tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Phượng Hoàng thân ở kiếp trước khi đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng.Nói cách khác thể chất hiện tại của Phong Phi Vân đã có thể cùng thiên kiêu của Long, Phượng so sánh rồi.Ở trong con mắt của những thiên tài nhân loại kia, đây là độ cao không thể tưởng tượng được.- Ta làm sao lại cảm giác khí tức của tử kiếp càng lúc càng rõ ràng, chẳng lẽ ta còn có thể trùng kích vào lần niết bàn thứ tám, lấy thân thể bán yêu đi trùng kích lần niết bàn thứ tám.Phong Phi Vân không tùy tiện đi trùng kích vào cảnh giới này, ở trong lịch sử của Bán Yêu minh cũng là xuất hiện qua bán yêu Niết Bàn đệ thất trọng, nhưng mà có thể trùng kích thành công đệ bát trọng đã ít lại càng ít.Bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa, ngược lại để cho bọn họ càng thêm liều lĩnh đi trùng kích cảnh giới Niết Bàn càng cao hơn, mặc dù rất nhiều bán yêu đều vẫn lạc trong lúc niết bàn nhưng mà như cũ cũng có bán yêu thành công đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng.Nhân loại tu sĩ có con đường khác có thể đi, cho nên tuyệt đại đa số người cũng không dám mạo hiểm, trực tiếp đột phá Vũ Hóa cảnh.Nhưng mà bán yêu không có con đường nào khác, cuối cùng cả đời đều trùng kích Niết Bàn cảnh, cho nên đôi khi bán yêu đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng ngược lại so với tu sĩ nhân loại còn nhiều hơn.Phong Phi Vân đứng lên, cả người đều là hỏa mang, có từng luồng hỏa diễm bay chung quanh thân thể.- Phong Phi Vân, ngươi đã tỉnh rồi, mau đi theo ta, ta dẫn ngươi đi một chỗ.Mao Ô Quy chạy nhanh đến, nhưng mà lại không dám đi tới gần Phong Phi Vân, bởi vì nhiệt độ trên người Phong Phi Vân quá cao.- Mới vừa rồi ta tu luyện mất bao lâu thời gian?Phong Phi Vân nói.- Đại khái bảy, tám ngày đi!Mao Ô Quy nói:- Lần này ngươi đụng tới đại cơ duyên, thế nhưng đem một khối Thánh Linh phượng cốt luyện vào thân thể, chỗ tốt lấy được khẳng định không chỉ là một điểm như hiện tại, tương lai đốt với ngươi đột phá Niết Bàn đệ bát trọng có trợ giúp lớn, thậm chí có thể trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng trong truyền thuyết.- Làm sao ngươi biết đó là một khối Thánh Linh phượng cốt?Phong Phi Vân nói.- Đi thôi, dẫn ngươi đi một chỗ thì ngươi sẽ biết, ta nhưng là hao tổn mấy ngày mới tìm được chỗ đó.Mao Ô Quy hết sức mừng rỡ, vẻ mặt rất hưng phấn, hiển nhiên mấy ngày qua nó khẳng định lại thu được không ít bảo vật.Nó mang theo Phong Phi Vân đi lại trong cự mộc, cũng không biết đi bao lâu liền đi tới một hạp cốc hôn ám, phía dưới hỏa diễm cuồn cuộn, ngay cả Vũ Hóa hiền giả đến đây nói không chừng cũng bị nướng chín.-------Chương 1607: Người hầu của Thần Phượng cũng thành Thánh (2)Mao Ô Quy cũng không dám lại đi về phía trước, dừng bước, nói:- Ngươi đối với Phượng Hoàng yêu tộc rất quen thuộc, biết phía dưới là vật gì không?- Phượng Hoàng huyết tụ tập thành con sông!Phong Phi Vân cũng hít thở không thông, cả người đều đang đổ mồ hôi, đây cũng không phải là bị dọa sợ mà là bị nhiệt độ kia nướng.Cách xa nhau vài trăm thước cũng đã sắp đem Phong Phi Vân dung hóa, có thể thấy được năng lượng đáng sợ ẩn chứa trong Phượng Hoàng huyết kia, nếu như dính vào một giọt, Phong Phi Vân hẳn phải chết không nghi ngờ.Đây là một con sông sinh mệnh không cách nào vượt qua.- Phượng Hoàng huyết đạt tới cảnh giới Thánh Linh, chẳng lẽ nơi này từng vẫn lạc một vị Phượng Hoàng thánh giả?Tâm của Phong Phi Vân chợt trở nên kính sợ, hướng về phía con sông kia xá một cái thật sâu.- Biết tại sao ta nói đó là một khối Thánh Linh phượng cốt rồi đi, mẹ nó, nơi này dĩ nhiên là mộ của một vị Thánh Linh, mộ Thánh Linh của Phượng Hoàng yêu tộc.Mao Ô Quy lùi về phía sau hai bước, cảm thấy nhiệt độ của huyết hà phía dưới đang không ngừng tăng lên, chỉ sợ coi như là đại hiền giả đến, nếu không cẩn thận mà rơi vào dòng sông cũng sẽ chết không có chỗ chôn.Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn trường hà huyết vũ lất phất, đột nhiên ở trên bờ sông có vách đá dựng đứng thấy được một hàng chữ, đó là thánh văn, từng chữ muôn đời bất diệt, có thánh uy kinh sợ tâm linh.Cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có thể xem hiểu chữ ở phía trên, bởi vì kiếp trước Phong Phi Vân đạt tới Vũ Hóa đệ cửu trọng, lại biết rõ Phượng Hoàng cổ văn.- Thần Phượng táng Thiên Mộc, Phượng bộc thủ lăng mộ!Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng chấn động, cả người đều trở nên run rẩy, lần nữa khom người mà bái, trên mặt tràn đầy thần sắc sùng kính.- Ngươi nhìn thấy gì?Mao Ô Quy hỏi.- Đây là mộ của Thái cổ Thần Phượng!Phong Phi Vân nói.- Cái gì, cường nhân kinh khủng nhất trong lịch sử của Phượng Hoàng yêu tộc, xưng bá thời đại cuối Thái cổ, uy chấn mấy chục vạn năm, vạn tộc khuất phục, không người nào là không sợ hãi.Mao Ô Quy cũng bị dọa đến hàm răng run lên.Đồn rằng Thái cổ Thần Phượng sống được ba mươi ba vạn năm, được gọi là tồn tại sống lâu nhất trong lịch sử, cũng vì Phượng Hoàng yêu tộc sáng tạo ra danh hiệu Bất Tử Phượng Hoàng.Ngay cả Thái cổ tam đại thánh cũng không sống đến ba mươi ba vạn năm.Mặc dù tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng thân đạt tới đại thừa cũng có thể sống đến chín vạn năm, nhưng mà đây vẻn vẹn chỉ là công pháp, đối với người có thể thành thánh mà nói, từng người đều có đạo thuộc về riêng mình, đại thần thông giả có thể mở ra "Đạo" của bản thân là có thể vì mình kéo dài sinh mệnh.Thánh Linh bình thường coi như là mở ra đạo của mình cũng chỉ có thể gia tăng rất ít tuổi thọ.Nhưng mà Thái cổ Thần Phượng lại bất đồng, chính là một trong những tồn tại mạnh nhất từ xưa tới nay, đạo lĩnh ngộ được cũng cao xa hơn người khác, tổng cộng sống ba mươi ba vạn năm, được xưng là "Bất tử", là cổ kim chi nhất, không người nào có thể vượt qua.Bạch Chu thánh tổ mặc dù sáng chế ra Vạn Kiếp Bất Tử công, thần công đại thừa có thể sống mười hai vạn năm, cũng thuộc về một trong những cường nhân Thái cổ.Nhưng mà như cũ lại không bằng Thái cổ Thần Phượng, bởi vì ở sau khi thần công của hắn đại thừa lại không đi được xa như Thái cổ Thần Phượng.Mao Ô Quy nói:- Ta hiểu được, ban đầu Thái cổ Thần Phượng dùng Bàn Man Phủ chặt đứt Thiên Mộc của Kim Ô yêu tộc, dùng một đoạn trong Thiên Mộc làm ra quan tài chôn cất chính mình, nhưng mà ta nhứ rằng Thái cổ Thần Phượng trong truyền thuyết là muốn dùng Thái cổ Thiên Mộc kéo dài tính mạng cho mình, chẳng lẽ đã thất bại?Phong Phi Vân cau mày thật chặt, đánh gái bốn phía, nói:- Ta càng hiếu kỳ Thần Phượng đại nhân cùng Thái cổ Thiên Mộc làm sao lại xuất hiện ở trong thanh đồng cổ thuyền, chẳng là chủ nhân của chiếc cổ thuyền này chính là Thần Phượng đại nhân?- Có cái gì không đúng, có cái gì không đúng...Phong Phi Vân nói:- Ngươi cũng cảm thấy có cái gì không đúng?- Không phải, trong truyền thuyết Thái cổ Thần Phượng chính là chí cường trong Thánh Linh, cổ kim khó gặp đối thủ, chút ít vãn bối kia của Phượng Hoàng yêu tộc kính nàng như thần minh, cảm thấy nàng có thể được gọi là Thái cổ đệ tứ đại thánh, nhân vật như thế chỉ sợ là nhỏ ra một giọt máu cũng giống như mặt trời chói chang, dễ dàng có thể áp chết chúng ta, nhưng mà máu nơi này mặc dù mạnh, chúng ta vẫn như cũ có thể chống đỡ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ngươi căn bản là không rõ ràng lịch sử của Phượng Hoàng yêu tộc ta, Thần Phượng đại nhân là tồn tại siêu nhiên bậc nào, ở lúc nàng trẻ tuổi cũng đã không có người nào đỡ được một chiêu của nàng, ở thời kỳ cuối của nàng, ngay cả nô bộc đi theo bên cạnh nàng cũng đạt đến Thánh Linh cảnh, tên là Phượng Bộc.- Phượng Bộc chính là người thủ mộ nơi này, máu ở dưới này hẳn là máu của Phượng bộc.- Lại trải qua năm tháng từ thái cổ đến hiện tại, năng lượng của Thánh Linh Phượng Hoàng huyết nhất định sẽ trôi đi, cho nên hiện tại chúng ta mới có thể đứng ở chỗ này, nếu không chúng ta đã sớm hôi phi yên diệt.Mao Ô Quy trợn tròn mắt:- Ngay cả nô bộc cũng đạt tới Thánh Linh cảnh, mẹ kiếp, quá biến thái!Phong Phi Vân đột nhiên nói:- Nói nhảm, ngươi không nhìn xem một chút Thần Phượng đại nhân cường đại cỡ nào, mặc dù chỉ là nô bộc của nàng lúc ấy cũng là thuộc về tồn tại vô địch, có thể coi như thiên hạ đệ nhị.Phong Phi Vân lần nữa nhìn mười chữ thánh văn ở trên vách đá bờ bên kia, kim quang chói lọi, vô cùng uy nghiêm, tựa như là triện văn của thần linh:- Thần Phượng táng Thiên Mộc, Phượng Bộc thủ lăng mộ!- Chẳng lẽ Thần Phượng đại nhân liền được chôn cất ở bờ bên kia cái huyết hà này.Trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy hướng tới, cảm xúc dâng trào, rất muốn tận mắt đi tế bái thần tượng trong lòng.- Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng đi, hoành ngang ở phía trước chính là Thánh Linh huyết, ngươi dính vào một chút nhất định sẽ bị hòa tan.Mao Ô Quy nhắc nhở.- Nếu như có thể lấy tới một giọt Thánh Linh phượng huyết, có lẽ ta có thể trùng kích Niết Bàn đệ bát trọng.Hai mắt Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào con sông đang sôi trào phía dưới, vô số hỏa diễm tràn ngập, bất kỳ vật gì rơi xuống đó đều bị hóa thành khí trong nháy mắt, đến cả cặn cũng sẽ không còn dư lại.Mao Ô Quy mặc dù nói Thánh Linh huyết rất kinh khủng, không thể chạm vào, nhưng mà nó đang đánh mưu ma chước quỷ, đây nhưng là côi bảo có thể so với cổ dược, nhận được một giọt đều hưởng thụ vô cùng.Ánh mắt của nó chuyển động xoay tròn, đối với Phượng Hoàng thánh huyết ở phía dưới tràn đầy khát vọng.Cũng chỉ có ở trong Thiên Mộc, những Phượng Hoàng thành huyết này mới có thể bảo tồn được, nếu như đặt ở chỗ khác sợ rằng Phượng Hoàng thánh huyết đã sớm khô héo rồi.- Đúng rồi, có thể dùng Tam Vị Chân Hỏa lô!-------Chương 1608: Niết Bàn đệ bát trọng (1)Phong Phi Vân đem bảo lô triệu hồi ra, giải khai mười tám đạo trận pháp, sau đó đem bảo lô tế ra, rơi vào trong huyết hà, đi chứa phượng huyết.Thánh Linh phượng huyết trầm trọng vô cùng, cho dù chỉ là một giọt đều nặng hơn trăm vạn cân.Phong Phi Vân tổng cộng chỉ chứa được một cái vũng nhỏ, liền không dám lại chứa nhiều hơn nữa, sợ không chịu nổi sức nặng.Nếu như Tam Vị Chân Hỏa lô chìm vào đáy sông, vậy thì được không bù nổi mất.Mặc dù vẻn vẹn chỉ có một cái vũng nhỏ, nhưng mà như cũ ẩn chứa lực lượng kinh khủng tuyệt luân, Phong Phi Vân dùng hết sức chín trâu hai hổ mới đưa Tam Vị Chân Hỏa lô thu hồi được.Mao Ô Quy thấy Phong Phi Vânđắc thủ cũng không cam chịu yếu thế, đem mai rùa của mình tháo xuống, do dự thật lâu:- Cùng lắm thì sau này không mang xác rùa nữa.Nó đem mai rùa tế ra, thu hồi được ba giọt Thánh Linh phượng huyết.Nó cực kỳ hưng phấn, mai rùa không bị thánh huyết luyện hóa.Thánh Linh phượng huyết từ trong huyết hà lấy ra như cũ mang theo nhiệt độ nóng cháy, Phong Phi Vân cùng Mao Ô Quy căn bản không dám chạm tới gần.Một người tế ra bảo lô, một gia hỏa tế ra mai rùa, nhanh chóng rút đi, sau đó đem Tam Vị Chân Hỏa lô cùng mai rùa đều bỏ vào trong Thiên Mộc tuyền thủy.- Xích!Nước suối kia vô cùng băng hàn, ba giọt Thánh Linh phượng huyết trong mai rùa bắt đầu dần dần ngưng kết lại, cuối cùng biến thành ba viên tinh thạch đỏ như máu.Nhưng mà Phượng Hoàng huyết trong Tam Vị Chân Hỏa lô lại nóng cháy, không có ý tứ ngưng tụ.Mao Ô Quy đem mai rùa mặc lại trên người, đang cầm ba viên Phượng Hoàng huyết tinh, cười to nói:- Ha ha, hỏa diễm trong Tam Vị Chân Hỏa lô sẽ không dập tắt, Phượng Hoàng huyết liền sẽ không đóng băng lại, Phong Phi Vân, lần này ngươi tính sai rồi.Phong Phi Vân cười nói:- Ta vốn không tính toán đem những Phượng Hoàng huyết kia đông lại, đem nó đặt ở trong suối nước cũng bất quá chỉ là để cho nhiệt độ của Phượng Hoàng huyết hạ xuống một chút, ta muốn dùng huyết dịch của Phượng Hoàng hoàn thành lần Niết Bàn thứ tám.- Ngươi không phải là muốn tiến vào trong lô để luyện chính mình chứ?Ánh mắt của Mao Ô Quy biến thành xanh lè rồi.Phong Phi Vân nói:- Thời điểm ta ở cảnh giới Niết Bàn đệ lục trọng liền dùng Tam Vị Chân Hỏa luyện qua chính mình, Tam Vị Chân Hỏa cũng không luyện chết được ta, hiện tại nên khiêu chiến với Thánh Linh phượng huyết rồi.Phong Phi Vân trực tiếp nhảy vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô.Mao Ô Quy hét lớn:- Điên rồi, điên rồi, đây cũng không phải là Tam Vị Chân Hỏa bình thường, mà là từng luyện qua Thánh Linh khí mãnh Bàn Man Phủ, ặc, bất quá khi đó hội tụ tinh hỏa của cửu phương thiên địa, hiện tại có chỉ là lực lượng tự thân của Tam Vị Chân Hỏa lô, hẳn là không có biến thái như vậy, không, như cũ vẫn rất biến thái.Cả người Mao Ô Quy run run một chút, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt giống như tặc, đem ba viên Phượng Hoàng hỏa tinh thu hồi lại, sau đó lại cắm đầu cắm cổ chạy đến phương hướng Phượng Hoàng huyết hà.Nếu như đã chiếm được ngon ngọt, tự nhiên phải nghĩ biện pháp lại di chuẩn bị vài giọt Phượng Hoàng huyết, đây nhưng là thần dược gia tăng huyết khí, ngay cả những nhân vật cấp bậc Cảnh chủ kia đều sẽ thèm thuồng.Người bình thường tự nhiên không dám tiến vào trong Tam Vị Chân Hỏa, càng thêm không dám đụng vào Phượng Hoàng huyết dịch, Vũ Hóa hiền giả bình thường đụng vào một chút đều sẽ hóa thành tro bụi.Nhưng mà trong thân thể của Phong Phi Vân có Thánh Linh tro cốt, hiện tại lại luyện hóa một khối xương cốt của Thánh Linh Phượng Hoàng vào thân thể, trời sinh phù hợp với Phượng Hoàng, Phượng Hoàng huyết dịch đối với hắn sẽ không có bài xích quá lớn.Trong Tam Vị Chân Hỏa lô tổng cộng có một vũng nhỏ Phượng Hoàng huyết dịch, ước chừng vài chục giọt, nhiệt độ cực kỳ cao, giống như là một vầng hằng tinh ngoài vũ trụ, có thể đem một ngôi sao đều đốt cháy.Năm mươi khối phượng cốt trong thân thể Phong Phi Vân đang lóe lên, có Phượng Hoàng thần âm đang minh hưởng, ở dưới lực phá hủy khổng lồ của Phượng Hoàng huyết dịch, thân thể của hắn cơ hồ bị phá nát toàn bộ, căn bản không ngăn cản nổi lực phá hoại này chút nào.- Ông, ông!Không chỉ là Phượng Hoàng hỏa diễm chi lực, Kim Tàm phật lực cùng Thánh linh khí cũng không ngừng rèn luyện biến đổi trong thân thể.Kim sắc phật quang trở nên càng thêm tươi sáng, vạn thiên phật pháp hiện ra, phạm âm lác đác, phật khí biến thành kim sắc tàm tử, giống như từng cái phù văn thần khí xếp trên hư không.Thánh linh khí trong thân thể Phong Phi Vân hết sức thưa thớt, ban đầu chỉ có chín tia, sau đó hội tụ thành một luồng, sau đó Thánh linh khí ở trong phượng cốt cùng phượng huyết ngưng tụ ở trong thân thể hắn, không có biến mất, đang từ từ tăng lên.Mỗi một luồng Thánh linh khí mặc dù mỏng manh nhưng lại uốn thành một đoàn, cuối cùng tạo thành một hạt châu trong suốt, giống như là một viên nội đan thật nhỏ chiếm cứ trong đan ddienf của Phong Phi Vân.Lấy Thánh linh khí ngưng tụ nội đan, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe nói qua, coi như là Thánh Linh ở lúc còn trẻ cũng không cách nào làm được, đây quả thực là hành động nghịch thiên.Hơn nữa cũng chỉ có yêu, thú mới có thể ngưng tụ "Yêu nguyên" cùng "Linh hạch", hình dáng tương tự với nội đan.Tu sĩ nhân loại đều là tu luyện đan điền, chỉ có Thánh Linh trong truyền thuyết mới có thể tu luyện ra thánh thai anh nhi, nhưng mà cũng hoàn toàn không giống với nội đan.Mà giờ phút này Phong Phi Vân lại dùng Thánh linh khí ngưng tụ ra một viên nội đan.Thân thể của Phong Phi Vân cơ hồ biến thành huyết nhục, bị Phượng Hoàng huyết dịch luyện hóa đến kịch liệt, nếu không phải thể chất quá hắn khác với thường nhân, giờ phút này khẳng định đã hòn phi phách tán.Nhưng mà hắn như cũ đang kiên trì, không ngừng hấp thu Phượng Hoàng huyết dịch, đem Phượng Hoàng huyết dịch luyện hóa vào trong thân thể.- Oanh long long!Tam Vị Chân Hỏa lô đang chấn động, không giống như là đang luyện đan, không giống như là đang luyện khí, giống như là đang luyện một tôn yêu nghiệt.Nửa tháng trôi qua, hỏa diễm của Tam Vị Chân Hỏa càng tăng lên kinh khủng, giống như là biến thành một tòa hỏa diễm đại sơn, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng hót của Phượng Hoàng, thỉnh thoảng lại có phạm âm của Phật môn truyền ra, chấn động tâm linh người khác.- Oanh!Một đạo hỏa quang từ trong Tam Vị Chân Hỏa lô lao ra, là một cỗ thân thể người, vô số ánh lửa ở trên người của hắn đang thiêu đốt, giống như là thiên hỏa phần thể.- Bùm bùm cách cách!Chung quanh thân thể của hắn có vô số Phật văn đang lưu chuyển, trên phật văn cũng tràn đầy hỏa diễm.Hỏa diễm chậm rãi chảy vào trong thân thể của hắn, hoàn toàn thu liễm lại, Phong Phi Vân lần nữa lộ ra thân thể, mặc trên người Long Lân Phượng bì y, trên tóc dài lưu động rất nhiều tia hỏa lực, da thịt trắng muốt mà nhẵn nhụi để cho nữ tử cũng phải ghen tỵ, một đôi mắt càng thêm câu hồn mang theo một cỗ yêu tính, đồng thời lại có Phật môn thánh giả trang nghiêm.-------Chương 1609: Niết Bàn đệ bát trọng (2)Hắn chắp hai tay sau lưng, khí thế lăng nhân, giống như là một đầu Thần Phượng tôn giả phủ xuống, đem Địa Ngục Diêm La ở một bên cũng dọa sợ lui về phía sau.- Lực lượng của Thánh Linh phượng cốt đã bị ta hấp thu hoàn toàn, hiện tại ta đã có 63 khối phượng cốt.Hai tay Phong Phi Vân khoát ra một cái, vô số hỏa diễm ở trong thân thể hắn lưu động, tất cả phượng cốt cũng liên tiếp thành một mảnh.Đã luyện hóa được một khối Thánh Linh phượng cốt để cho phượng cốt trong thân thể hắn ước chừng nhiều hơn hai mươi khối.Ở trong dự tính của hắn, muốn tu luyện ra 63 khối phượng cốt ít nhất cũng phải đạt tới Vũ Hóa đệ nhất trọng mới có thể làm được, mà hiện tại đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng liền làm được.Niết Bàn đệ bát trọng.Trong truyền thuyết có rất nhiều Thánh Linh lúc còn trẻ cũng đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng, Niết Bàn đệ bát trọng.Coi như là tinh anh trong Phượng Hoàng cùng Long tộc muốn đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, lấy thân thể bán yêu đạt tới cảnh giới này đã tương đối kinh người.- Cư...

Cư nhiên bị hắn chân chính đạt tới cảnh giới này rồi!Mao Ô Quy nhìn từ xa, vốn ngay cả nó đều cho rằng Niết Bàn đệ thất trọng đã là cảnh giới tối cao mà Phong Phi Vân có thể đạt tới, nhưng mà nó không nghĩ tới Phong Phi Vân lại phá vỡ cái gông cùm xiềng xích này, đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng.Ở Niết Bàn đệ thất trọng là có thể một chưởng phách chết Vũ Hóa hiền giả, đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng trong truyền thuyện lại sẽ kinh khủng bậc nào.Phong Phi Vân nói:- Ta đã nghi tới phương pháp xông phá Vũ Hóa cảnh rồi, bất quá hiện tại ta cũng không vội đột phá, ta tính toán trước tiên trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng.- Không thể nào, bán yêu không thể nào đạt tới Vũ Hóa cảnh, càng không có khả năng đạt tới Niết Bàn đệ cửu trọng.Mao Ô Quy quả quyết phủ nhận.Phong Phi Vân rất là bình tĩnh mà nói:- Ta tu luyện ra nội đan, rất tương tự với yêu nguyên của Yêu tộc tu sĩ, linh hạch của Thú tộc tu sĩ, viên nội đan này...

Chính là do Thánh linh khí ngưng tụ mà thành.- Cái gì, nội đan do Thánh linh khí tụ tập thành, há không phải có thể được gọi là Thánh Linh yêu nguyên sao?Mao Ô Quy thiếu chút nữa bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh.Bán yêu tu luyện ra yêu nguyên, hơn nữa còn là có Thánh linh chi khí ngưng tụ mà thành.Mao Ô Quy kiến thức rộng rãi, nhưng mà từ trước đến giờ đều chưa có nghe qua quái sự bậc này, quả thực có thể dọa cho người sợ đứt hơi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Bên trong mộ viên nội đan này có Thánh Linh chi khí trong Thánh Linh tro cốt, cũng có Thánh Linh chi khí trong Phượng Hoàng huyết dịch, cũng không tinh thuần, không thể được gọi là yêu nguyên.- Nói nhảm, Thánh Linh chi khí tinh thuần đều rất cường thế, không thể nào ở trong thân thể ngươi hội tụ thành nội đan, cho dù hội tụ thành nội đan rồi cũng sẽ không ổn định, tùy thời đều có nguy hiểm bạo thể.Mao Ô Quy đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:- Ngươi nói ngươi nghĩ được phương pháp đột phá Vũ Hóa cảnh, không phải là muốn sử dụng thủ đoạn của Yêu tộc đến đột phá Vũ Hóa cảnh đi.Phong Phi Vân nói:- Nếu không cách nào mở ra hạ đan điền, vậy thì cũng không cần mở ra, thậm chí đan điền cũng có thể không cần, ta muốn dùng nội đan do Thánh Linh chi khí ngưng tụ thành tương dung với đan điền, ngưng luyện ra một loại phương thức tu luyện mới, chỉ có sáng chế ra một loại thể hệ tu luyện mới thì mới có thể đánh vỡ nguyền rủa "Bán yêu không qua được Vũ Hóa", mà hiện tại mục tiêu của ta là đạt tới Niết Bàn đệ cửu trọng.- Niết Bàn đệ cửu trọng không phải là dễ dàng liền có thể đột phá như vậy, từ xưa tới nay cũng chỉ có mấy người trong truyền thuyết làm được, hơn nữa còn vẻn vẹn chỉ là suy hoán của hậu nhân, rốt cuộc bọn họ có đạt tới cảnh giới kia không kỳ thật căn bản là không có ai có thể chứng thực.Mao Ô Quy lại nói:- Ngươi có thể đạt đến cảnh giới hiện tại này đã tương đối khó lường rồi, nếu như xông phá Vũ Hóa cảnh, nhất định chấn động cả đệ lục trung ương vương triều, trở thành bán yêu sáng tạo truyền kỳ đầu tiên trong lịch sử, cần gì phải mạo hiểm đi xông Niết Bàn đệ cửu trọng.- Bởi vì ta có nắm chắc trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng.Trong ánh mắt Phong Phi Vân tràn đầy kỳ thải, , nhìn xích hồng hà quang nơi xa, nói:- Trong truyền thuyết, Thái Cổ Thần Phượng đạt đến cảnh giới Niết Bàn đệ cửu trọng.Ở trong khoảng thời gian Phong Phi Vân trùng kích Niết Bàn đệ bát trọng này, Mao Ô Quy đều đang thu thập Phượng Hoàng huyết dịch, thu hoạch tương đối khá, trên người có không ít Phượng Hoàng huyết tinh, cho dù bị nó ẩn giấu đi, bảo quang như cũ vẫn rạng rỡ, hà khí mờ mịt giống như là một đầu thần quy toàn thân hỏa diễm.Phong Phi Vân có nắm chắc trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng cũng là bởi vì nơi này có vô số Phượng Hoàng Thánh Linh huyết dịch, có thể cung cấp huyết khí liên tục không ngừng cho hắn.Chỉ cần có thể tiếp tục hấp thu Phượng Hoàng huyết khí nơi này, đem số lượng phượng cốt trong thân thể tăng lên đến 81 khối, như vậy Bất Tử Phượng Hoàng thân sẽ lần nữa đi lên một bước dài, tiến vào đại chu thiên đầu tiên, đến lúc đó trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng sẽ có nắm chắc lớn hơn nữa.Một tháng tiếp đó Phong Phi Vân không ngừng luyện hóa Phượng Hoàng huyết dịch, cơ hồ mỗi ngày đều có mười giọt Phượng Hoàng huyết dịch bị hắn luyện vào thân thể, tu vi mỗi ngày đều sẽ tăng trưởng một mảng lớn.Một tháng trôi qua, trong thân thể Phong Phi Vân đã có 81 khối phượng cốt, bước vào Niết Bàn đệ bát trọng đỉnh phong, thân thể tựa như một tòa vũ trụ nhỏ, tùy thời đều có thể bộc phát ra uy năng chấn thiên động địa.Địa Ngục Diêm La cũng đang đề thăng.Phong Phi Vân từng thử đem một giọt Thánh Linh Phượng Hoàng huyết dịch cho nó ăn, cái đầu Phượng Hoàng kia của nó lại có thể nuốt chửng Phượng Hoàng huyết dịch, cả người đều bốc cháy lên, phá ra tiếng cự minh.Sau đó nó lại đi uống tuyền thủy trong cự mộc, cùng Phượng Hoàng huyết dịch phát sinh giao hòa, thân thể khôi lỗi lần nữa ngưng luyện, trở nên càng thêm kinh khủng.Mao Ô Quy cũng trợn tròn mắt, cảm thấy một con Địa ngục khôi lỗi này có tiền đồ không thể hạn lượng, thế nhưng nó đem nhiệm vụ cho địa ngục khôi lỗi ăn chủ động nhận lấy, mỗi ngày đều cho Địa ngục khôi lỗi ăn một khối Phượng Hoàng huyết tinh, từ đó về sau đầu ô quy này liền trở nên quen thuộc với Địa Ngục Diêm La.- Lại xuất hiện bình cảnh rồi, không cách nào ngưng luyện ra khối phượng cốt thứ 81.Phong Phi Vân cau mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải bình cảnh.Có thể ở cảnh giới Niết Bàn đệ bát trọng tu luyện ra 80 khối phượng cốt, chuyện như vậy trước kia hắn căn bản không dám nghĩ đến, kiếp trước của hắn cũng là đạt đến Vũ Hóa đệ nhị trọng mới tu luyện ra 80 khối phượng cốt.- Chẳng lẽ nói Niết Bàn đệ bát trọng tu luyện ra 80 khối phượng cốt đã là hết sức, không thể nào tu luyện ra phượng cốt nữa?-------Chương 1610: Lưu Tô Tử mặc đồ nữHắn vốn tính toán tu luyện ra 81 khối phượng cốt để cho Bất Tử Phượng Hoàng thân đạt tới đại chu thiên, thể chấn tiến thêm một bước mãnh liệt, sau đó liền đánh sâu vào Niết Bàn đệ cửu trọng.Nhưng mà chuyện này không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, cho dù bên cạnh có bảo vật hiếm thế như Thánh Linh Phượng Hoàng huyết cũng không cách nào ở cảnh giới Niết Bàn đệ bát trọng luyện ra khối phượng cốt thứ 81, trong minh minh tựa hồ cũng đã có chú định.- Buông tha đi, ngươi không thể nào thành công, Niết Bàn đệ cửu trọng chính là cảnh giới vô thượng, chỉ tồn tại ở trong thần thoại truyền thuyết.Mao Ô Quy lại nói:- Ngươi có thể đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng cũng đã là cơ duyên thiên cổ khó gặp, đồ vật như Thánh Linh huyết dịch cũng không phải người nào có thể gặp được, đây là tiên duyên, tiên duyên có thể giúp ngươi đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng cũng tuyệt đối không thể nào đạt tới Niết Bàn đệ cửu trọng.Phong Phi Vân tự nhiên cũng không chịu thua, quyết định đi xông Phượng Hoàng huyết hà, muốn vượt qua huyết hà đi tìm cơ duyên lớn hơn nữa.Thái Cổ Thần Phượng được chân cất ở chỗ này, có lẽ có thể đi đến bên trong mộ táng của nàng tìm được phương pháp đột phá Niết Bàn đệ cửu trọng.Mao Ô Quy nói:- Ngươi tốt nhất là không nên đi xông huyết hà, đây chính là con sông do Thánh Linh huyết tụ tập thành, coi như là những nhân vật cấp bậc Cảnh chủ kia đến đây cũng phải tránh lui, ngươi sở dĩ có thể luyện hóa Thánh Linh huyết dịch vào thân thể là bởi vì ngươi có Tam Vị Chân Hỏa lô, lại có thể sử dụng âm tuyền nơi này đem Thánh Linh huyết dịch làm lạnh đến trình độ nhất định, chính là bởi vì như thế ngươi mới có thể thừa nhận được cỗ lực lượng kia.- Nếu không có cách loại nguyên nhân này chồng chất lên nhau, ngươi cho rằng chỉ bằng một tên tu sĩ Niết Bàn cảnh như ngươi liền có thể hấp thu Thánh Linh huyết dịch sao.- Nếu như thời điểm Thánh Linh còn sống, máu huyết thịnh nhất, một giọt máu liền có thể đem ngươi đánh chết, không có chút hồi hộp nào.Phong Phi Vân tự nhiên biết lời của Mao Ô Quy đều là lời thực, đi xông qua một cái Phượng Hoàng huyết hà thật có chút mạo hiểm, nhưng mà không đi xông thì hắn lại không cam lòng, chỉ thiếu chút nữa là có thể tu luyện ra 81 khối phượng cốt, có cơ hội trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng.Dừng chân ở trước cửa làm cho người ta không cam lòng.Hắn đứng ở bờ huyết hà, nhìn sang bờ bên kia tựa hồ có thể thấy tư thái tuyệt thế oai hùng của Thái cổ Thần Phượng, cái tuyệt thiên hạ, tồn tại vô địch thủ từ xưa đến nay làm cho người ta hướng tới.Mao Ô Quy nói:- Ngươi tổng cộng hấp thu mấy trăm giọt Thánh Linh huyết dịch liền giống như hấp thu mấy trăm gốc cổ dược, ngay cả những Cảnh chủ kia đều chưa hẳn có thể thừa nhận được nhiều năng lượng như vậy, hiện tại ngươi hấp thu được chỉ là một phần vạn, tuyệt đại đa số năng lượng đều giấu ở sâu trong thân thể ngươi, không bị kích phát ra.- Một khi ngươi đột phá Vũ Hóa cảnh, những lực lượng này đều nhanh chóng bộc phát ra, có thể khiến ngươi ở trong thời gian ngắn đột nhiên tăng mạnh, có thể đạt tới một cái cảnh giới đáng sợ, cho nên hiện tại ngươi cần nhất là phải đột phá Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân lắc đầu thật sâu, trong lòng cố định tín niệm, nói:- Trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng thế tất phải làm.Mao Ô Quy lắc đầu lần nữa, nói:- Thành thật mà nói ta thật hoài nghi nơi này đến cùng có phải là chỗ mai táng của Thái Cổ Thần Phượng hay không, loại tồn tại như thái cổ Thần Phượng đã đăng lâm tuyệt đỉnh, coi như là Thái cổ Thiên Mộc cũng chưa chắc có thể mai táng được nàng, cho nên ngươi vẫn là bỏ đi ý niệm đi tìm di vật của Thái cổ Thần Phượng, có lẽ ở bên bờ bên kia huyết hà căn bản là không có hài cốt của Thái cổ Thần Phượng.Kỳ thật Phong Phi Vân cũng có hoài nghi, một đoạn cự mộc này mặc dù khổng lồ nhưng vẻn vẹn chỉ là một đoạn của Thái cổ Thiên Mộc, chưa chắc có thể mai táng được Thái cổ Thần Phượng.Phong Phi Vân nói:- Lấy tu vi hiện tại của ta đi xông Phượng Hoàng huyết hà đúng là quá mạo hiểm, nhưng mà ta không thể nào buông tha cho việc trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến một cái biện pháp khác.- Biện pháp gì?Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân nói:- Hiện tại ta chỉ thiếu một khối phượng cốt là có thể hoàn thành đại chu thiên thứ nhất của Bất Tử Phượng Hoàng thân, chỉ cần có thể tìm được một khối phượng cốt, sau đó luyện hóa vào trong thân thể, nói không chừng liền có thể đạt tới cảnh giới kia.- Ta nghe nói bên trong Thánh đình bảo khố có một khối!Mao Ô Quy nói.- Ngươi đây cũng biết!Phong Phi Vân kinh ngạc.Mao Ô Quy nói:- Đó cũng không phải là chuyện bí ẩn gì, ở thời kỳ Trung cổ, một vị tổ tiên của thánh đình Long gia từng trợ giúp một vị cường giả của Phượng Hoàng yêu tộc, sau khi cường giả này trở thành yêu hậu của Phượng Hoàng yêu tộc liền biếu tặng cho vị tổ tiên kia của Thánh đình Long gia một khối phượng cốt, công bố là nếu như Long gia cần trợ giúp có thể phái người mang theo phượng cốt đi Phượng Hoàng yêu tộc tìm hậu nhân của vị yêu hậu này cầu trợ.- Hơn một trăm vạn năm trước, Long gia chính là bởi vì giao hảo với một trong thất mạch của Phượng Hoàng yêu tộc, có Phượng Hoàng yêu tộc làm chỗ dựa nên mới trở thành chủ nhân của đệ lục trung ương vương triều.Phong Phi Vân còn là lần đầu tiên nghe nói Phượng Hoàng yêu tộc có quan hệ như vậy với nhân loại, bất quá đó cũng là chuyện của thời trung cổ, đã qua hơn trăm vạn năm rồi, hắn không biết được cũng là chuyện bình thường.Chẳng qua là Mao Ô Quy lại biết, cái này lộ ra vẻ rất không bình thường rồi.Vương bát ngàn năm này biết được nhiều lắm.Phong Phi Vân nói:- Vậy vì sao sau khi thánh đình thất thế không phái hậu nhân đi cầu trợ Phượng Hoàng yêu tộc?- Chuyện này ngay cả lão phu ta cũng biết, ngươi cho rằng Thần Thiên tước gia lại không biết sao, nhất định sẽ phái cường giả trông chừng phượng cốt, không thể nào để cho chút ít người nhiệt huyết phục quốc kia đen phượng cốt mang đến Phượng Hoàng yêu tộc, nếu như sau khi chọc đến một vị Phượng Hoàng yêu hậu, cho dù Thần Thiên tước phủ lại cường thế như thế nào đi nữa khẳng định cũng không đủ nhìn, bất quá đã qua hơn trăm vạn năm, Phượng Hoàng yêu tộc có biết được chuyện này hay không cũng còn không nhất định.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Phượng Hoàng kiêu ngạo bậc nào, nếu như làm ra hứa hẹn nhất định sẽ thực hiện, chỉ là một cái Thần Thiên tước gia, Phượng Hoàng yêu tộc còn không để vào trong mắt, nếu Thánh đình có một khối phượng cốt, như vậy khối phượng cốt này ta nhất định phải lấy được.Phong Phi Vân không đi xông Phượng Hoàng huyết hà, đó là Thánh Linh chi hà, coi như là nhân vật cấp bậc cảnh chủ đến cũng phải lui bước.Phong Phi Vân thối lui ra khỏi thanh đồng cổ thuyền, bên trong có rất nhiều bí ẩn, hiện tại hắn dò xét được vẻn vẹn chỉ là một góc của băng sơn, tựa như hạt gạo so với mặt trăng, chỉ có chờ sau này tu vi cường đại lại đến.-------Chương 1611: Địch tập (1)Đã qua hơn một tháng rồi, cũng không biết tình huống bên ngoài trở nên như thế nào.Thủy Nguyệt thánh nữ giết Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ tuyệt đối là một tràng chấn động, Thần Thiên tước phủ sẽ nhẫn nhịn cho qua sao?Kết quả đánh giá tước phủ đã có chưa?Phong Phi Vân ở trong Thiên quốc dừng chân ba ngày, hấp thu Phật khí tinh hoa trong Thiên quan, đem một vạn đầu linh thú chiến hồn đều đạt tới trình độ Niết Bàn đệ bát trọng mới từ trong Thiên quốc đi ra.Phong Phi Vân mới từ trong Thiên quốc đi ra, xuất hiện ở trong phòng của mình liền phát hiện trên mặt đất lại là một đống đá vụn, khôi lỗi phân thân mà hắn tế luyện ra nhưng là lại bị người đánh vỡ rồi.Hắn tế luyện khôi lỗi cũng là vì thay thế mình, có thể thi hành một chút chuyện đơn giản, nhưng mà chiến lực lại xa xa không bằng bản tôn.- Tại sao lại là ngươi, ngươi có phải hay không nhìn ta rất không vừa mắt, cho nên mỗi lần đều cầm khôi lỗi phân thân của ta xả giận?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Tử ở bên cửa sổ.Lưu Tô Tử đưa lưng về phía hắn, cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi.Lần này nàng cũng không có nữ giả nam trang, buộc búi tóc, mang theo bạch chu trâm, da thịt như vũ tuyết, bóng lưng cực đẹp, ánh đè chiếu ở trên gương mặt nàng hiện ra ngọc huy, có một cỗ phong thái khác lạ, khiến người động tâm.- Ngươi không phải là Lưu Tô Hồng đi?Phong Phi Vân cảm thấy Lưu Tô Tử có cái gì rất không đúng, nàng chẳng bao giờ mặc đồ nữ, làm cho người ta rất khó tin tưởng người ở trước mắt này chính là nàng.Lưu Tô Tử thản nhiên nói:- Nàng từng biến thành hình dạng của ta sao?- Không!Phong Phi Vân lập tức lắc đầu, đã triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn quan sát qua, vị tuyệt sắc giai nhân này đích xác là Lưu Tô Tử, không phải là Lưu Tô Hồng biến ảo.- Ta đã bỏ qua việc tranh giành người thừa kế Cảnh chủ rồi, tự nhiên cũng không cần phải tiếp tục biểu hiện cường thế như vậy, trở về làm thân nữ nhi cũng thật không sai, bên cạnh lập tức có nhiều thanh niên tài tuấn theo đuổi, có Tứ thế tử của Thái Nhạc cảnh, thập bát thế tử của Thiên Môn cảnh...Lưu Tô Tử mỹ mâu kín đáo, mang theo vài phần tiếu dung, nói ra mấy cái tên liên tiếp đều là cử thế nhân kiệt, đều kinh diễm tuyệt luân, là bá chủ tương lai.- Vậy thì thật chúc mừng, Thất quận chúa nếu như không có chuyện gì cũng nhanh một chút rời đi thôi, trời đã khuya rồi, nếu để cho người khác gặp được ngươi ở chỗ của ta...

Sợ là sẽ chọc đến lời ra tiếng vào.Phong Phi Vân thản nhiên nói.Lưu Tô Tử trầm ngâm thật lâu, tựa như đang suy tư điều gì, nói:- Cảm ơn ngươi lần trước xuất thủ, Nhất Nhất đều nói cho ta rồi.Phong Phi Vân có chút không có ý tứ, cười nói:- Thánh nữ điện hạ chính là khách khí như vậy, kỳ thật ta cũng không có xuất thủ, nàng xuất lực tối đa, nàng đã nói gì với ngươi?- Nàng nói ta cách xa ngươi một chút!Lưu Tô Tử nói.Phong Phi Vân nhất thời cười không được, rất hiển nhiên Thủy Nguyệt thánh nữ cũng không nói cái gì tốt về hắn a.Chính mình nhưng là người tốt a.Làm việc đều là chuyện tốt cứu người, không nghĩ đến lại đổi lấy một cái đánh giá như vậy, để cho trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy chán ngán.Một trận hương phong nghênh mặt mà đến, một đạo hồng ảnh xinh đẹp uyển chuyển xuất hiện ở nơi cửa, mỉm cười nhìn vào hai người ở trong phòng, cười nói:- Không nghĩ đến hôm nay tướng công xuất quan, nga, Thất muội cũng ở đây, thật là đúng dịp.Lưu Tô Hồng khoác một cái áo choàng màu đỏ, tóc dài đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, mang theo nụ cười nhợt nhạt vô tình hữu ý ngồi vào giữa Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử lập tức đứng lên, kéo tử quần dài dài, ôn nhu động lòng người, liền hướng bên ngoài phòng đi ra.- Không nghĩ đến Thất muội thân mặc đồ nữ lại xinh đẹp như thế, để cho đại tỷ đều mặc cảm.Lưu Tô Hồng lại cười nói.Lưu Tô Tử đã đi ra ngoài, đứng ở trong tuyết địa bên ngoài, tử y theo hàn phong mà bay lên, ói:- Hiên Viên Nhất Nhất ở một tháng trước trở về Thủy Nguyệt thiên cảnh, lúc nàng rời đi đem một số việc nói cho ta biết, tỷ như...

Chuyện của ngươi cùng Lưu Tô Hồng.Nói xong lời này nàng trực tiếp rời đi.Bên trong gian phòng, sắc mặt của Lưu Tô Hồng khẽ biến đổi, cảm giác được đại sự không ổn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói:- Nàng biết rồi, nàng nhất định là biết rồi, chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi, không thể để nàng rời đi.Nàng cùng Phong Phi Vân phát sinh qua quan hệ xác thịt, chuyện này nếu như truyền đến trước mặt trưởng lão trong tộc, hậu quả hết sức nghiêm trọng.Lưu Tô Hồng lập tức đuổi theo, muốn đem Lưu Tô Tử giết chết.Nhưng phía ngoài truyền đến một cỗ âm hàn chi khí, quỷ khóc thần hào, thiên địa đều phảng phất như toàn chuyển.- Oanh!Phía ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, chấn động cả Trú Thiên phủ, mặt đất nứt ra thành từng mảnh, rất nhiều trận pháp bố trí ở trên mặt đất trong nháy mắt vỡ ra.Rất hiển nhiên đây không phải là Lưu Tô Hồng xuất thủ, có cường địch giết tới.Phong Phi Vân sinh lòng không ổn, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra Thượng Thiên đạo sát phạt chi khí, một chưởng vỗ ra đem vách tường đánh tan, lóe ra vô tận phi tuyết, đem một đạo hắc ảnh đánh lui về phía sau.Đây là một vị Vũ Hóa hiền giả cường đại, mới vừa rồi hắn đột nhiên xuất thủ đem Lưu Tô Hồng đánh ngã xuống đất, ôm lấy ngực, trong ánh mắt tràn đầy kinh dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Trên người Phong Phi Vân sát khí từng trận, thân thể vừa động, sau một khắc liền xuất hiện ở bên ngoài phòng.- Oanh!Hắn đánh ra một chưởng oanh kích ở trên đỉnh đầu vị Vũ Hóa hiền giả này, đem người này đánh cho chia năm xẻ bảy, hóa thành từng luồng âm khí, muaus tươi vẩy ra xung quanh.Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng đau đớn, chậm rãi đem hồng y nữ tử trên mặt đất ôm lên, ngón tay đang không ngừng run rẩy.Mi tâm của hồng y nữ tử này có một lỗ máu lớn nhỏ bằng đầu ngón tay, bên trong không ngừng chảy ra âm hàn chi khí, khuôn mặt vốn là tuyệt mỹ cũng bị hắc sắc hàn khí bao trùm, cả người đều là tử khí, đã hương tiêu ngọc vẫn.- Âm...

Gian...

Giới!Phong Phi Vân nghiến răng nghiến lợi, lửa giận đằng đằng, trong đôi mắt sinh ra hỏa mang đỏ ngầu, ánh mắt hóa thành hai đạo quang trụ bắn thẳng vào trong bầu trời đêm.Lưu Tô Tử mới vừa rời đi lại trở về, kinh ngạc nhìn Lưu Tô Hồng ở trong ngực Phong Phi Vân, có chút sững sờ nói:- Đại tỷ nàng...

Đây là xảy ra chuyện gì?Nàng vừa mới rời đi, nghe được phía sau truyền đến tiếng nổ vang liền lập tức chạy về, nhưng mà Lưu Tô Hồng đã ngã trong vũng máu, được Phong Phi Vân ôm lại.Thân thể của Lưu Tô Hồng đã băng hàn, linh hồn tan biến, bị cướp đoạt đi sinh cơ, thân thể mềm mại uyển chuyển trở nên lạnh như băng.Nàng vốn là đi giết Lưu Tô Tử diệt khẩu, nhưng mà mới vừa ra khỏi phòng liền tao ngộ cường giả của Âm Gian giới.Phong Phi Vân đối với Lưu Tô Hồng mặc dù chưa nói tới tình cảm sâu đậm, nhưng mà lại cũng không phải quá chán ghét nàng, dù sao nàng cũng có một chút chỗ để cho Phong Phi Vân hân thưởng.-------Chương 1612: Địch tập (2)Chút ít lão nhân kia của Diệp Hồng cảnh đều bị kinh đọng, liên tục chạy tới, nhất tề sửng sốt, không dám tin vào hai mắt của mình, thảm kịch liền phát sinh ở dưới mắt bọn họ, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện.Có cường địch đến tập kích.- Nơi này chính là thánh đình, lá gan của người nào lớn như vậy dám ở thánh đình giết người.- Rốt cuộc là người nào lại dám giết người thừa kế của Diệp Hồng cảnh ta, đi nhận lấy cái chết.Tứ tổ đều muốn điên lên rồi, tức giận gào thét điên cuồng, đem rất nhiều tu sĩ còn đang yên lặng đều chấn bay ra ngoài.- Cạc cạc, loại nữ nhân đê tiện như Lưu Tô Hồng chết chưa hết tội, vốn đã đáp ứng làm vị hôn thê của bản công tử lại cùng với một tiên bán yêu cấu kết, loại nữ nhân này để cho nàng sống quả thực chính là sỉ nhục của bổn vương.Trong bóng tối, âm phong phần phật.Một nam tử mặc huyền kim hắc bào đi ra, trên người tà văn vô số, mỗi đi một bước trên mặt đất sẽ xuất hiện dấu chân dài vài thước, để cho đại địa biến thành đông đông rung động.Có rất nhiều âm phong ở phía sau hắn tụ tập, tạo thành một mảnh sát vân, tạo thành một cái đầu lâu cự đại.- lão Bát của Cố gia!Lưu Tô Tử nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, cảm giác trên người đối phương truyền đến một cỗ tà lực khổng lồ, để cho bông tuyết trên bầu trời rơi xuống đều biến thành màu đen.Chính là Cố bát thiếu gia.Bất quá hiện tại hắn không giống như trước kia, kinh mạch trên người biến thành màu đen, rất là tà dị, trên người có một cỗ khí thế bá tuyệt thiên hạ, giống như một vị vương giả phủ xuống.- Lão Bát của Cố gia sớm đã trở thành quá khứ, ta hiện tại tên là Chuyển Luân Vương, phía sau Cố bát thiếu gia xuất hiện một đám lão nhân trùm hắc bào, trên người tà khí lẫm nhiên, phát ra tiếng cười âm hàn.Cả Trú Thiên phủ đều bị cường giả của Âm Gian giới bao vây, có bốn vị cường giả trấn thủ ở bốn phương của phủ đệ, riêng mình tế ra một cây bạch cốt nhân bì kỳ, phong tỏa một phiến đại địa này.Đại kỳ tung bay, huyết quang tịch thiên.Bọn họ phong tỏa bốn phương, đây là muốn đem tất cả mọi người đều giết chết.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều liên tục biến sắc, cảm giác được nguy cơ lớn lao, tựa như trong lúc đột nhiên rơi vào trong địa ngục.- Người của Âm Gian giới các ngươi thật to gan, cư nhiên còn dám đi tới thánh đình, chẳng lẽ sẽ không sợ bị người của các đại tước phủ trấn sát?Lục tổ trầm giọng mà nói.Âm Gian giới từng ở thánh đình phạm phải sai lầm lớn, làm cho cả đệ lục trung ương vương triều đều nhục nhã, hiện tại chỉ cần người của Âm Gian giới tiến vào đệ lục trung ương vương triều liền sẽ bị vây công cùng chèn ép.Tựa như Cố gia phát hiện Cố bát thiếu gia cùng Luân Chuyển Vương của Âm Gian giới hợp tác, liền lập tức đem hắn trục xuất gia môn, không được gia tộc dung nhẫn.- Nếu như chúng ta dám đến, tự nhiên cũng đã làm tốt chuẩn bị rồi, hôm nay ai cũng đừng nghĩ còn sống rời đi nơi này.Ánh mắt của Cố bát thiếu gia lạnh như băng, quét nhìn mọi người, uy thế vô song.- Lão Bát, ngươi đã rơi vào tà đạo, đánh mất chính mình, quay đầu lại là bờ.Lần này đánh giá tước phủ, Cố gia cũng có một vị hiền giả thế hệ trước đi đến, mới vừa nói chuyện chính là một vị tiên hiền của Cố gia.- Hừ!Cố bát thiếu gia hừ lạnh một tiếng, nói:- Ngươi tính là thứ gì, có tư cách giáo dục ta, hiện tại ta đã không phải là người của Cố gia, ta là vương giả của Âm giới.- Ngươi thế nhưng ngay cả tổ tông cũng không nhận rồi...Vị tiên hiền của Cố gia kia nói.Cố bát thiếu gia cười một tiếng mỉa mai, tế ra một mai bát quái đạo ấn, che phủ trường không, bộc phát ra hai loại tà quang hắc bạch, đem vị tiên hiền kia của Cố gia đánh chết, hóa thành máu tươi trên mặt đất.- Đây chính là kết quả của nói nhảm nhiều!Cố bát thiếu gia thu hồi Bát quái đạo ấn, ánh mắt bễ nghễ, đem từng thiên kiêu trong cùng thế hệ của hắn đều trừng mắt thối lui.Tu vi hiện tại của hắn đã tương đối đáng sợ, trong lúc giơ tay nhấc chân hiển thị rõ phong phạm vương giả, sợ Cố bát thiếu gia thanh toán bọn họ, hiện tại bọn họ nhưng là xa xa không phải đối thủ của Bát cố thiếu gia.Bát cố thiếu gia nhưng từng là đệ nhất thiên kiêu của Diệp Hồng cảnh, hôm nay tà công càng mạnh hơn trước, ngay cả Vũ Hóa hiền giả cũng bị hắn tiện tay áp chết, lúc này có người nào dám đánh một trận với hắn.Không chỉ là những thiên kiêu tài tuấn kia, ngay cả Vũ Hóa hiền giả thế hệ trước đều kinh hồn táng đảm, lão Bát của Cố gia thế nhưng đã cường đại đến tình cảnh này, chẳng lẽ thật đã trở thành vương giả của Âm Gian giới.Âm Gian giới là địa phương đáng sợ cỡ nào, được gọi là nơi hội tụ của ngoan nhân, tử nhân, tà nhân, các đại trung ương vương triều đều rất kiêng kỵ chỗ đó.Cố bát thiếu gia khinh thường nhìn Phong Phi Vân một cái, nói:- Ta có thể có thành tựu của ngày hôm nay cũng là được ngươi ban tặng, ngươi cho rằng ngươi đoạt nữ nhân của ta sẽ sống khá giả sao, ta hiện tại so với ngươi còn mạnh hơn gấp mười lần, ta muốn giết ngươi bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt, bất quá cứ như vậy mà giết ngươi không khỏi quá tiện nghi cho ngươi, ta muốn cho ngươi sống trong sợ hãi, nhận lấy hành hạ sống không bằng chết.Phong Phi Vân ôm Lưu Tô Hồng, lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng mà đôi mắt kia lại trở nên càng lúc càng đỏ, đỏ đến giống như hỏa diễm, ma khí ở trong huyết dịch không ngừng lưu chuyển.Tứ tổ hết sức tức giận, Lưu Tô Hồng là hậu bối ruột thịt của hắn, đã trở thành người thừa kế Cảnh chủ, nhưng mà lại bị tai họa bất ngờ, đây là chuyện mà hắn không thể tha thứ:- Đại quận chúa từ trước đến nay đều chưa đính hôn với ngươi, đây chẳng qua là một chuyện còn đang thương lượng, không có nửa điểm quan hệ với ngươi.Cố bát thiếu gia có bá tuyệt thiên hạ chi khí, cười nói:- DÙ sao hiện tại nàng đã chết, chỉ bằng lão già ngươi đây cũng muốn trở thành kẻ địch của bổn vương, coi như là Diệp Hồng cảnh Cảnh chủ Hồng Trú Nhân Tước đến, hiện tại cũng phải cung kính hành lễ cho ta, đám ô hợp như các ngươi ở trong mắt Âm Gian giới chúng ta hoàn toàn không đủ gây sợ.- Tiểu bối, ngươi đây là muốn chết!Tứ tổ dẫm một cước lên mặt đất, một đầu địa long từ dưới mặt đất bay lên, giương nanh múa vuốt, lệ khí xông tận trời.Cố bát thiếu gia lộ ra vẻ khí định thần nhàn, định liệu trước, cũng không ra tay.- Cạc cạc, để ta đến giết hắn.Phía sau Cố bát thiếu gia có một vị cường giả Âm Gian giới đi ra, mọc ra bốn cái cánh tay, toàn thân bị hắc bào bao phủ, Vũ Hóa chi khí trên người rất cuộn trào, một quyền oanh trên mặt đất đem địa long chấn vỡ, lực lượng ngang với Tứ tổ, thậm chí còn mạnh hơn một tia.Vị cường giả này của Âm Gian giới thuộc về Bát Tí nhân tộc, vốn chính là nhân loại của đệ bát trung ương vương triều, ru vi rất cường đại, có thể chống lại Tứ tổ.-------Chương 1613: Nhất tổ, Nghiêu Hồn tà tôn (1)Bát Tí nhân tộc là một mạch tương đối cường đại trong nhân tộc, dĩ nhiên cũng không phải là mỗi người của tộc này đều có thể mọc ra tám cánh tay, ngược lại tuyệt đại đa số mọi người chỉ có hai cánh tay, người có thể tu luyện ra bốn cánh tay đã ít lại càng ít, có thể trở thành bá chủ một phương.Nếu như có người có thể tu luyện ra tám cánh tay trong truyền thuyết là có thể trực tiếp trở thành chúa tể của đệ bát trung ương vương triều.Vị cường giả này của Âm Gian giới có thể tu luyện ra bốn cánh tay, nói rõ thực lực của hắn tương đối đáng sợ, đại biểu cho một loại địa vị.- Cổ Trát Tây, vị lão nhân gia này nhưng là Tứ tổ của Lưu Ly gia tộc, ngươi cũng không nên khinh thị hắn.Cố bát thiếu gia trước kia đều chỉ có thể nhìn lên Tứ tổ, nhưng mà bây giờ lại lộ ra vẻ rất đạm nhiên.- Ha ha, một cái tiểu bối thôi, không đủ gây sợ.Bốn tay của Cổ Trát Tây huy động, thiên địa run rẩy,Trên mỗi một cánh tay đều cầm một kiện linh khí chiến binh cường đại, đồng thời đánh qua, chấn động khổng lồ, mặt đất trong nháy mắt tan vỡ, quỳnh lâu ngọc vũ sinh ra tiếng vỡ tan, sau đó ầm ầm sụp đổ.Chút ít Vũ Hóa hiền giả kia của Diệp Hồng cảnh liên tục xuất thủ phòng ngự, đem đệ tử thiên tài của một vực chính mình bảo vệ lấy, nếu không lấy tu vi của bọn họ sẽ bị cỗ khí tức này đánh chết.Tứ tổ cùng Cổ Trát Tây đều là nhân vật phi phàm, thuộc về cường giả trong Vũ Hóa cảnh, không phải là những Vũ Hóa hiền giả bình thường kia có thể so sánh được.Cuối cùng Tứ tổ bại lui trở về, yếu hơn một bậc, bộ ngực đang có máu chảy ra, bị một trảo của Cổ Trát Tây đánh thủng.- Cạc cạc, tiểu tử đi chết đi!Bốn tay của Cổ Trát Tây xoay tròn, nhấc lên một trận cương phong, muốn hoàn toàn đánh chết Tứ tổ.Tứ tổ mặc dù sống mấy ngàn tuổi nhưng mà so với lão ma đầu vạn năm Cổ Trát Tây chỉ có thể coi là tiểu bối.- Nơi này chính là địa phương của Hồng Trú nhân tước phủ, không phải là nơi các ngươi có thể càn rỡ.Một tiếng rống giận già nua vang lên.Nhất tổ của Lưu Ly gia tộc tế ra một cái thần oản, bên trong bắn ra tiên mang dày đặc, giống như là một vầng thất thải nguyệt lượng treo cao trên bầu trời, đem Cổ Trát Tây đánh cho thương tích, đem hắn đánh lui.Cổ Trát Tây cũng tràn đầy kinh dị, đối phương xuất thủ bấ phàm, chỉ một kích đã đánh cho hắn bị thương.- Lưu Ly gia tộc quả nhiên lợi hại, trừ Hồng Trú Nhân Tước ra vẫn còn có một nhân vật đáng sợ như thế.Cổ Trát Tây bị thương cũng không nặng, tà quang trên người thiểm thước, vết thương liền biến mất không thấy gì nữaNhất tổ của Lưu Ly gia tộc chậm rãi tiêu sái đi ra, cũng không già nua, đại khái là bộ dáng bốn mươi tuổi, một đôi ánh mắt lấp lánh hữu thần, đứng ở trên một chỗ tuyết đọng, mặc khai khâm đại sam, giống như là một văn sĩ.Đây là đệ nhất nhân của "Lão tổ đoàn" Lưu Ly gia tộc, đã sống hơn bảy nghìn tuổi, nhưng mà như cũ lộ ra vẻ có chút trẻ tuổi, huyết khí tràn đầy, có thể thấy được tu vi của hắn đáng sợ cỡ nào.Đám người Tứ tổ, Lục tổ cũng có mấy ngàn tuổi nhưng mà lại đã rất già nua, bởi vậy có thể thấy được cao thấp.Lão tổ đoàn của Lưu Ly gia tộc tổng cộng có mười tám người, mỗi tám ngàn năm thay đổi một lần, cũng không đại biểu người mạnh nhất của Lưu Ly gia tộc, vẻn vẹn chỉ là đại biểu cho người mạnh nhất của Lưu Ly gia tộc trong tám ngàn năm.Bất quá nhật vật có thể ở trong cổ tộc khổng lồ như Lưu Ly gia tộc đi ra, tự nhiên đều là hạng người có thiên tư tuyệt đỉnh, tu hành mấy ngàn năm đủ để cho Vũ Hóa hiền giả bình thường theo không kịp.- Ra mặt Nhất tổ, người của Âm Gian giới khinh người quá đáng, Đại quận chúa...

Đại quận chúa đã gặp bất trắc rồi.Thị nữ của Lưu Tô Hồng quỳ rạp xuống trước mặt của Nhất tổ, khóc nức nở.Mặc dù nhìn thấy Nhất tổ rất văn tĩnh, nhưng mà trên người hắn lại có một cỗ lửa giận hừng hực, khẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Tô HỒng một cái, sau đó ánh mắt lãnh lệ quét tới người của Âm Gian giới, nói:- Lưu lại mười tôn Vũ Hóa hiền giả chôn cùng, những người khác phế bỏ tu vi, trọn đời làm nô, láy thân chuộc tội.- Ha ha, Lưu Xuyên Hư, ngươi xem Lưu Ly gia tộc các ngươi là cái gì, coi như là Thần Thiên tước phủ của đệ lục trung ương vương triều cũng không dám làm gì Âm Gian giới chúng ta.Cố bát thiếu gia thân có vương giả chi khí, căn bản không đem Nhất tổ để vào trong mắt, gọi thẳng danh húy của hắn.- Tiểu bối, ngươi dám bất kính với Nhất tổ, hôm nya ngươi không có khả năng còn mạng.Một vị Vũ Hóa hiền giả của Diệp Hồng cảnh giết ra, muốn lấy tính mạng của Cố bát thiếu gia.- Tiểu bối này thật sự quá kiêu ngạo, lấy tính mạng hắn tính ta là một người nữa.- Tà nhân của Âm Gian giới người người đều được giết.Tổng cộng có ba vị Vũ Hóa hiền giả bay ra ngoài, chia ra đi tới ba tòa đại vực, bình thường đều là bế quan tu luyện, gặp được đại sự đánh giá tước phủ mới mời bọn họ ra ngoài.Ba vị hiền giả xuất thủ đều bày ra cái thế thần thông, hiển lộ thực lực phi phàm.Cố bát thiếu gia lộ ra vẻ rất khinh miệt, Bát quái đạo ấn trong tay, âm dương nhị khí từ phía trên rơi xuống, đem ba vị Vũ Hóa hiền giả đều bắn bay ra ngoài, riêng mình đều hộc máu, căn bản không ngăn được một kích của Cố bát thiếu gia.- Trời ạ, người này thế nhưng đạt đến cảnh giới như thế, chẳng lẽ đã dung hợp với Luân Chuyển Vương rồi, trở thành một vị tân vương giả của Âm Gian giới.- Cố bát thiếu gia đã không phải là Cố bát thiếu gia kia nữa, hôm nay hắn không chỉ là vô địch ở thế hệ trẻ, hiền giả của thế hệ trước cũng sẽ bị hắn tiện tay đánh chết.- Một tôn vương giả muốn quật khởi rồi.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều rất sợ hãi, lực lượng của Âm Gian giới thật sự quá cường đại, cho dù tu sĩ của Diệp Hồng cảnh rất nhiều cũng chưa chắc đã chống đỡ được.- Không phải sợ, có Nhất tổ ở chỗ này, chút ít tà nhân kia của Âm Gian giới không lật nổi sóng gió gì.Một cái quỷ ảnh cự đại hoành không thổi qua, ngồi ở trên một chiếu cửu long cốt y, thuojc vệ hài cốt của Giao Long, bất quá có thể dùng hài cốt của chín đầu Giao Long làm ghết ngồi, người này cũng không phải bá đạo bình thường.Người nọ từ trong hư không hoành ngang mà đến, xuất hiện ở trong trận doanh của Âm Gian giới.Rất nhiều tu sĩ của Âm Gian giới đều hướng về phía quỷ ảnh kia quỳ xuống:- Bái kiến Nghiêu HỒng đại nhân!Nghiêu Hồn!Nghe được cái tên này mọi người liền kinh hồn táng đảm, đặc biệt là mấy vị lão tổ kia của Lưu Ly gia tộc, sắc mặt càng biến đổi lớn, như gặp phải quỷ thần.- Nghiêu Hồn này chẳng lẽ chính là Thất đệ tử của Chuyển Luân Vương?- Ba vạn năm trước, Chuyển Luân Vương tổng cộng thu tám vị đệ tử, từng người đều trở thành hung nhân một phương, nhưng mà năm tháng không buông tha một ai, bảy vị khác đều đã vẫn lạc, chỉ còn một vị Thất đệ tử này còn sống.-------Chương 1614: Nhất tổ, Nghiêu Hồn tà tôn (2)Một ít lão bối nói ra thân phận của người mới đến này.Chuyển Luân Vương chết ở ba vạn năm trước, bị một vị Phật môn cao tăng trấn sát, nếu như hắn lưu lại đệ tử chí ít cũng phải sống ba vạn năm rồi, tuổi thọ có thể đạt tới trình độ này tuyệt đối là tồn tại hung tàn chí cực.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều đang lui về phía sau, bị lai lịch của đối phương hù sợ, Nghiêu Hồn trong truyền thuyết ngay cả lão tăng của Thái cổ Thánh Phật miễu cũng dám giết, hung tàn chí cực, sẽ ăn thịt người.Nhất tổ nói:- Đệ tử của Chuyển Luân Vương, ngươi lại thật không chết!Chín cái long cốt hội tụ thành ghế, một đạo quỷ ảnh ngồi ở trên đó, đen kịt một đoàn, cho dù ánh sáng tới gần đều bị hấp thu.Nghiêu Hồn cười lạnh một tiếng:- Ngươi bất quá chỉ là một tiểu bối cũng dám ở trước mặt bản tọa đứng thẳng, còn không quỳ xuống cho ta.Nghiêu Hồn tiện tay điểm ra một chỉ, đầy trời đều là lôi điện, những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều ngã quỵ một mảng lớn, ngay cả một ít Vũ Hóa hiền giả cũng không chịu nổi cỗ lực lượng kia, hai chân cong xuống, muốn quỳ rạp xuống đất.Đây thật sự là quá dọa người rồi, muốn giết chết Vũ Hóa hiền giả cũng không tính là quá khó khăn, nhưng mà muốn đem Vũ Hóa hiền giả trấn áp quỳ xuống đất, đó quả thực là khó như lên trời.- Nếu Nghiêu Hồn tiền bối khí thế lăng nhân như vậy, cũng đừng trách vãn bối không khách khí.Hai tay của Nhất tổ mở ra, hai đạo hỏa vân ở sau lưng hiện lên, ngạnh sinh sinh đem lôi điện chi lực mà Nghiêu Hồn đánh ra chặt đứt.- Lưu Ly gia tộc cư nhiên xuất ra nhân vật như ngươi, có thể chặt đứt Thiên Hồn Vân Điên của bản tôn, tốt, bản tọa hôm nay liền lấy thần hồn của ngươi, đoạt đạo cơ của ngươi, phệ hồn cốt của ngươi để cho ta trở nên mạnh hơn.Cánh tay của Nghiêu Hồn vung lên, một phiến âm sát bay ra, chín đầu bạch sắc giao long cốt giống như chín tòa sơn lĩnh áp tới.Nhất tổ lộ ra vẻ rất trấn định, trong tay áo bay ra một đoàn kim sắc hỏa quang, là một tòa bảo luân, bên trong bao phủ một đầu Kim Ô, nhiệt độ cao vô cùng, luyện hóa đại địa, thôn phệ thương khung, thiên địa vạn vật đều muốn bị dung luyện.Đây là Thần khí trấn tộc Kim Ô Bảo Luân trong Lưu Ly gia tộc, đạt tới cấp bậc thập ngũ phẩm linh khí.Kim Ô Bảo Luân thể hiện ra thần uy mênh mông cuồn cuộn, mỗi một tia lực lượng hạ xuống là có thể đem một vị Vũ Hóa hiền giả xuyên thủng.Chín đầu bạch sắc giao long cốt đều bị đánh nát, hóa thành từng khối toái cốt rơi xuống đất.- Kim Ô Bảo Luân, đây là một kiện Thần binh thời trung cổ, bản tọa muốn nó.Nghiêu Hồn cũng cực kỳ giận dữ, không chỉ muốn trấn sát Nhất tổ, càng muốn thu lấy trấn tộc thần khí của Lưu Ly gia tộc.Tu vi của Nghiêu Hồn cùng Nhất tổ đều rất kinh khủng, nếu như bọn họ toàn lực chém giết, vô luận là tu sĩ của Diệp Hồng cảnh hay là Âm Gian giới đều sẽ chết thảm trọng, hai người bọn họ độn nhập hư không, chiến đấu trong một phiến hỗn độn kia.- Tu sĩ của Âm Gian giới nghe lệnh, tất cả tu sĩ tại chỗ một tên cũng không để lại!Cố bát thiếu gia hạ xuống một cái mệnh lệnh như vậy.Âm Gian giới có chuẩn bị mà đến, có rất nhiều tà nhân từng danh chấn một phương xuất hiện.- Ác đạo nhân, ngươi không phải là đã sớm chết ở Thiên Ngân cảnh rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?- Thượng Quan Thương, ngươi không phải là bị Đạo môn phế bỏ tu vi, vi sao lại xuất hiện?...Rất nhiều đại ác nhân tưởng chừng như đã chết xuất hiện ở chỗ này, bọn họ đầu nhập vào Âm Gian giới trở thành một thành một thành viên của nơi này.Ti vi bản thân của bọn họ rất cường đại, bất kỳ một người nào đều có thể tạo thành đại kiếp sinh linh đồ thán, giờ phút này cùng nhau đi tới, đại sát tứ phương.- Âm Gian giới có chuẩn bị mà đến, làm ra rất nhiều chuẩn bị, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh sợ rằng không ngăn được, Lục tổ mở ra một đạo lỗ hổng để cho chúng ta đi trước.Lưu Tô Tử theo gió mà đến, trên da thịt tràn đầy mồ hôi, vết máu dính đầy tử y.Phong Phi Vân ôm thân thể mềm mại lạnh như băng của Lưu Tô Hồng, không nhúc nhích, lệ khí trên người đang không ngừng dâng lên.Lưu Tô Tử đi kéo cánh tay của Phong Phi Vân, không muốn nhìn thấy hắn đem tính mạng để lại chỗ này.Phong Phi Vân đem thi thể của Lưu Tô Hồng giao cho nàng, sau đó vỗ vỗ bả vai của nàng, thản nhiên nói:- Ngươi đi trước đi, ta còn có một ít chuyện muốn làm.- Ngươi muốn làm gì, đối phương không phải là nhân vật tuổi trẻ tài cao, đều là những lão ma sống trên vạn năm, nhóm lão tổ cũng hết sức cấp bách rồi.Lông mi của Lưu Tô Tử chớp chớp, con ngươi trong suốt, lần nữa khuyên bảo Phong Phi Vân, không muốn nhìn thấy hắn đi chịu chết.- Ha ha, Phong Phi Vân, ngươi chỉ là một tên bán yêu đe tiện mà thôi, cho dù là bám vào Lưu Tô Hồng liền có thể tăng lên địa vị của mình, hiện tại nàng chết rồi, Lưu Ly gia tộc cũng sắp bị Âm Gian giới ta tiêu diệt, ngươi hiện tại chính là một con chó nhà có tang.Cố bát thiếu gia sải bước đi tới, hắc sắc phi phong sau lưng bay múa, khinh thường nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nói:- Hôm nay lấy tính mạng của ngươi, ngày sau ta muốn làm cho cả Âm Gian giới đều chìm xuống lòng đất.Cố bát thiếu gia hết sức tức giận, cùng Phong Phi Vân đối mắt tranh phong, hắn đã bước vào Vũ Hóa cảnh, là vương giả Âm Gian giới, không sợ hãi một tên bán yêu.Đại chiến hết sức căng thẳng, muốn giết đến hôn thiên ám địa.- Một tên bán yêu lại có khẩu khí lớn như vậy, Chuyển Luân vương gia, ta đi đánh phế hắn.Một tên Vũ Hóa hiền giả của Âm Gian giới bay ra, hắc bào trên người rơi xuống, hóa thành một phiến hắc sắc vân thiên, thu nạp thiên địa.Đây là một tấm da người, thuộc về một vị bá chủ cái thế, bây giờ lại bị tế luyện thành linh khí, uy lực không thể coi thường.Cánh tay của Phong Phi Vân rung lên, một đạo kim sắc quang hoa từ trên cánh tay bay ra.- Phốc!Thân thể của vị Vũ Hóa hiền giả kia bị cắt thành hai khúc, máu chảy trên mặt đất thành vũng, đỏ ngầu chói mắt.Trong lúc giơ tay nhấc chân trảm Vũ Hóa, đem không ít tu sĩ của Âm Gian giới đều làm cho khiếp sợ.Phong Phi Vân nhặt lấy nhân bì linh khí ở trên mặt đất, đem nhân bì triển khai, hóa thành một phiến hắc sắc thiên không, đem hơn mười vị cường giả của Âm Gian giới thu vào bên trong.- Oanh long long!Khi nhân bì linh khí lần nữa triển khai, từ bên trong liền đổ ra mấy chục cỗ bạch cốt.Hơn mười vị cường giả cứ như vậy bỏ mình.Sắc mặt của Cố bát thiếu gia càng lạnh lại:- Lúc trước ngược lại là xem nhẹ ngươi, không nghĩ đến ngươi lấy thân thể bán yêu cũng có thể tu luyện tới một bước này.Phong Phi Vân nói:- Ta cũng xem nhẹ ngươi, không nghĩ đến lấy thể chất của ngươi lại có thể tiếp nhận được tà lực cường đại như vậy của Chuyển Luân vương, sớm biết như thế nên đem ngươi hoàn toàn mạt sát.-------Chương 1615: Thần lô chi uy (1)Đáng tiếc là ngươi hiểu ra đã quá muộn, hôm nay ngươi nhất định chôn xương ở chỗ này.Cố bát thiếu gia nói.- Cũng không coi là muộn!Phong Phi Vân ra vẻ tự tin cường đại, hai tay chắp sau lưng, từng bước hướng Cố bát thiếu gia đi tới, mỗi một bước đi ra thì khí thế trên người sẽ mạnh hơn một phần.Một vị tu sĩ đạt tới cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong xuất thủ với Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị hắn tiện tay bỏ vào trong nhân bì linh khí, dùng Tam Vị Chân Hỏa luyện hóa thành một đống toái cốt, trực tiếp ném ra ngoài.- Muốn giao thủ với Chuyển Luân Vương gia, ngươi còn chưa đủ tư cách.Một tôn tà nhân cầm lấy Ô Kim chiến qua, quét quang mà đến.Đây là một vị ác nhân hết sức nổi danh ở đệ lục trung ương vương triều, tu hành hơn năm nghìn năm, từng tu hành ở trong một tòa Nhân Tổ động thiên phúc địa, sau đó bị trục xuất động thiên, chính là cường của dưới trướng Nghiêu Hồn tà tôn.Mặc dù so sánh với những lão ma vạn năm kia thì hắn còn kém một phần, nhưng mà cũng đã tương đối mạnh.Phong Phi Vân tế ra nhân bì linh khí, đem hắn thu vào trong nhân bì, nhưng mà lại bị tôn tà nhân này đục thủng, từ bên trong giết ra, chiến thương chém ngược mà đến.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa.Phong Phi Vân thật sự nổi giận, trên người xông ra vạn đạo phật quang, vô số kim mang bạo xạ, đem ánh mắt của rất nhiều tu sĩ Âm Gian giới chọc mù.Bàn tay của hắn mở ra, lòng bàn tay hiện ra sơn hà đại địa, kim sắc vân vụ, phạm âm rải rác.Chưởng ấn hạ xuống, trực tiếp đem vị tà nhân này bắn bay ra ngoài, thân thể bị phách đến máu tươi lâm ly.Phong Phi Vân chân đạp luân hồi truy sát mà tới, lần nữa oanh kích ra một đạo phật ấn, đem thân thể của vị tà nhân này bắn xuống dưới lòng đất mặt đất bị oanh ra một cái rãnh to đường kính mười thước, vô số tiếng nứt vỡ hướng ra bên ngoài lan tràn.Mỹ mâu của Lưu Tô Tử gợn sóng, kinh ngạc không nói nên lời, tên bán yêu chết tiệt này làm sao trở nên càng mạnh rồi, đây chính là một tôn lão tà ma, đã bước vào Vũ Hóa đệ nhị trọng, thế nhưng như cũ bị hắn đè mà đánh.- Oanh!Vị tà nhân kia từ dưới đất giết ra, trên chiến thương lao ra tia máu, lửa giận ngút trời, chính mình ở Âm Gian giới cũng là bá chủ, cư nhiên bị một tên bán yêu chấn xuống dưới lòng đất, điều này làm cho hắn còn có thể diện gì.- Nộ Thần Thứ!Huyết khí trên chiến thương nở rộ, ma âm không dứt, một đạo khí tức sắc bén bộc phát ra, đem đại địa chung quanh hóa thành nham tương.Chiến thương giống như tia chớp, cách không đánh đến, xuyên thấu tận trời.Phong Phi Vân đem Tam Vị Chân Hỏa lô triệu hồi ra, hỏa lô huyền phù ở trên đỉnh đầu hắn, hà quang vạn đạo, nóng cháy vô cùng.Đây là thần vật mà Thái cổ Thần Phượng tế luyện, có thể đem thiên địa linh khí chuyển thành Tam Vị Chân Hỏa, có thể tế luyện Thánh Linh khí mãnh.- A...Tôn tà nhân kia bị Phong Phi Vân thu vào trong lô, tiến hành luyện hóa.- Bính bính!Một tôn tà nhân này đang ở trong Tam Vị Chân Hỏa lô kêu rên, thanh âm rất thê lương, cánh tay lại đánh vào lô phát ra tiếng động chấn thiên.- Thả hắn ra, lưu ngươi toàn thây!Cố bát thiếu gia đem Bát quái đạo ấn tế ra ở trong tay, vô số đạo kình lực quấn quay cánh tay của hắn, hóa thành một cái ma thủ.- Được rồi, vậy thì cho ngươi!Phong Phi Vân mở ra Tam Vị Chân Hỏa lô, bên trong lao ra hỏa diễm đầy trời, trong nháy mắt đem đại địa biến thành nham tương, đem thương khung biến thành biển lửa, hư không vặn vẹo, ở trong thời gian cực ngắn có gần trăm vị tu sĩ của Âm Gian giới bị Tam Vị Chân Hỏa đốt chết cháy, hóa thành kiếp hôi.Tôn tà nhân Vũ Hóa đệ nhị trọng kia đã bị Tam Vị Chân Hỏa lô luyện chết, ngay cả xương cũng không lưu lại.- Là Tam Vị Chân Hỏa, mau lui lại.Cố bát thiếu gia tế ra Bát quái đạo ấn ngăn chặn ở trước người, hắc bạch hai loại quang mang bao phủ thân thể của hắn, ngăn cản hỏa diễm phần thiên phệ địa kia.Phong Phi Vân cầm Tam Vị Chân Hỏa lô trong tay, chung quanh thân thể có tám đầu hư ảnh Phượng Hoàng hiện ra, đều cao vài chục thước, do hỏa diễm hội tụ mà thành.Tam Vị Chân Hỏa lô nhoáng lên một cái liền có thể đem mấy vị Vũ Hóa hiền giả bắn bay ra ngoiaf, căn bản không cách nào ngăn cản cỗ lực lượng kinh khủng kia, rất nhiều người bị Tam Vị Chân Hỏa dính vào liền lập tức liền dấy lên, phát ra tiếng kêu thê thảm.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều đã trợn mắt há hốc mồm, bị sự hung hãn của Phong Phi Vân hù sợ, cảm thấy hắn mới thật sự là lão ma vạn năm.- Hắn thật không có đột phá Vũ Hóa cảnh!Du Tử Lăng thân thể tinh tế, ngọc thẻ mềm mại, trên người có tiên hà liễu nhiễu, trong lòng rung động khó có thể nói rõ, nàng tự hỏi ở trong thế hệ trẻ đã rất khó gặp được địch thủ, nhưng mà so sánh với Phong Phi Vân thì tựa hồ cách biệt quá xa.- Người này đến cùng chiếm được cái kỳ ngộ gì, lại có thể lấy thân thể bán yêu đại sát tứ phương, ngay cả Vũ Hóa hiền giả cũng không đỡ nổi.Mấy vị lão tổ kia của Lưu Ly gia tộc đều rất kinh dị, bọn họ biết rõ Phong Phi Vân mới tu luyện mấy chục năm mà thôi, nhưng mà lại có thể tùy ý đánh chết lão quái tu luyện mấy ngàn năm, quả thực có chút thái quá.Phong Phi Vân hôm nay đúng là động sát tâm, ma khí trong lòng dâng trào, muốn đại sát tứ phương, giải đi muộn khí trong lòng.Hắn đối với người bên cạnh một mực đều rất xem trọng, không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ các nàng, nhưng mà Lưu Tô Hồng chết ở trước mặt của hắn, điều này làm cho hắn nghĩ tới cảnh tượng lúc Nam Cung Hồng Nhan chết.Đều là trơ mắt nhìn các nàng bỏ mình, liền chết ở trước mắt, loại đau đớn này khó có thể nói rõ, chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được.Đây là muốn luyện tâm của hắn a!- Hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời đi!Phong Phi Vân đem Phượng Hoàng Hỏa Thần vực, Vạn Thú chiến vực, Kim Tàm phật vực đều mở ra, bao trùm một khu vực này, đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong.- Oanh!- Oanh!...Hắn triển khai luân hồi tật tốc, liên tiếp đuổi giết mười hai vị Vũ Hóa hiền giả, đều là cường giả của Âm Gian giới, bình thời được vạn người kính ngưỡng, nhưng mà ở trước mặt Phong Phi Vân lại là heo chó chờ đợi giết thịt.Liên tiếp vẫn lạc mười hai vị Vũ Hóa hiền giả, tựa như trời đổ mưa, mỗi một tôn vẫn lạc đều khiến cho đại địa biến thành tà địa, hỏa diễm không cách nào dập tắt.Phong Phi Vân đi xuyên qua thi hỏa, tóc dài xõa tung, ánh mắt bễ nghễ, trong tay mang theo chiến mâu do Thiên Tủy Binh Mật biến thành, đem một vị ác đạo nhân của Âm Gian giới đâm xuyên, đóng đinh ở trên mặt đất.- Quả thực quá mãnh liệt, quả thực chính là một tôn huyết thủ tu la, tối nay đánh xong một trận này sợ rằng không còn ai dám xem thường bán yêu.-------Chương 1616: Thần lô chi uy (2)Xem ra Phong Phi Vân đối với Đại quận chúa là yêu thật lòng a, nếu không cũng sẽ không tức giận giống như hiện tại, ta cảm giác hắn phảng phất đều muốn hóa thân làm một vị ma thần rồi.- Đây là đau đến cực hạn, những người như các ngươi chưa từng trải qua căn bản là không hiểu.- Trước kia đều nói Đại quận chúa lựa chọn một tên bán yêu làm vị hôn phu là mắt bị mù, nhưng mà ta cảm thấy Đại quận chúa mới là nữ tử thông minh nhất, Phong Phi Vân này thật sự rất có mị lực, đây mới là nam nhân thực sự có thể phó thác chung thân.Rất nhiều thiên chi kiêu nữ đều rất cảm động, chẳng những không ghét lệ khí quá nặng, hai tay tràn đầy máu tươi trên người Phong Phi Vân, ngược lại bị một cỗ khí tức bá đạo trước nay chưa từng có trên người hắn hấp dẫn.- Một đám phế vật, một tên bán yêu mà thôi, lại có thể giết nhiều cường giả của Âm Gian giới ta như vậy!Cổ Trác Tây từ trên trời hạ xuống, trong tay mang theo một cỗ thi thể ném ở trên mặt đất.Đó là thập nhất tổ của Lưu Ly gia tộc, đã bị hắn chém giết.Cổ Trát Tây chính là một tôn lão ma đầu vạn năm, thân mọc bốn tay, trên người mặc áo giáp, nói:- Thập nhất tổ của Lưu Ly gia tộc đã bị ta đánh chết, một vị lão tổ cũng chỉ bất quá là như vậy!- Cái gì, thập nhất tổ lại bị hắn giết chết!- Đây là phải làm sao bây giờ, Âm Gian giới rất kinh khủng, sẽ ăn thịt người, nếu như là thiên chi kiêu nữ xinh đẹp bị bọn họ bắt được, kết quả lại càng bi thảm.Rất nhiều đệ tử của Lưu Ly gia tộc đều bị dọa đến chân mềm nhũn, đây chính là lão tổ, ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại vô địch, nhưng mà bây giờ lại chết ở trước mặt, tựa như một tòa núi cao bị sụp đổ.Ngay cả sơn nhạc cũng sụp đổ, người phương nào còn có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.Ngay sau đó lại có hai vị lão tổ chết trận, chết ở trong tay hai vị lão ma vạn năm khác nhau, huyết nhục đều bị ăn mất, chỉ còn lại hai cỗ bạch cốt.Những lão bối cường giả đến từ các đại vực cũng vẫn lạc rất nhiều, thi thể xếp thành một tòa núi nhỏ, máu tươi tụ tập thành dòng suối nhỏ.Cố bát thiếu gia cười nói:- Các ngươi cũng không cần kinh hoảng, chỉ cần thành tâm đầu nhập Âm Gian giới, ta nhưng có thể bảo đảm cho các ngươi tuyệt đối không chết.Ở thời khắc này rất nhiều người đều động tâm, đặc biệt là những tài tuấn trẻ tuổi không có quá nhiều kinh nghiệm kia, đều bị thủ đoạn của Âm Gian giới hù sợ, cảm thấy chỉ có gia nhập Âm Gian giới mới có đường sống.Lưu Tô Tử lạnh giọng mà nói:- Các ngươi đừng nghe hắn đầu độc, coi như các ngươi gia nhập Âm Gian giới cũng chỉ có thể sống như đầy tớ.- Chung quy so sánh với chết còn tốt hơn!Có người thấp giọng nói.- Chết đi thì cái gì cũng không còn nữa, sống thì ít nhất còn có hi vọng!Lại có người đang do dự.Nụ cười trên mặt của Cố bát thiếu gia càng tươi hơn, cười nói:- Thất quận chúa, nếu ngươi gia nhập Âm Gian giới, ta nhất định để ngươi làm vương phi của ta, vì Đại quận chúa đền bù sai lầm.- Oanh!Một ddaonf hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, đem đại địa oanh thành một cái rãnh to, một tôn tà thần ba đầu sáu tay đứng ở trong đó, cao chừng năm thước, cả người đều là tà khí băng hàn, so sánh với tà khí trên người của một số lão ma kia càng mạnh hơn.Ba đầu của nó phân biệt là ác tăng, long, phượng, đều trợn mắt dữ tợn, giống như là hung linh từ địa ngục phủ xuống, để cho tất cả mọi người cảm thấy kinh dị, không ngừng lui về phía sau.Địa Ngục Diêm La ngang trời xuất thế, trên người tà khí lẫm liệt, miệng phun ô quang, trên người có từng điểm hỏa tinh đang chớp động, khí tức hết sức khiếp người.Một cỗ tà khí kia làm cho người ta toát ra hàn khí.- Đây là thứ gì?Vô luận là tu sĩ của Diệp Hồng cảnh hay là tà nhân của Âm Gian giới đều rất kinh ngạc, chưa từng thấy đồ vật có tà khí nặng như vậy, giống như là một tôn tà thân từ trên trời rơi xuống.- Đây là hung nhân đến từ nơi nào, làm sao mà tà khí so với tu sĩ của Âm Gian giới chúng ta còn nặng hơn.- Không giống như là người.Cố bát thiếu gia triển khai thiên nhãn, con ngươi hóa thành huyết sắc, nói:- Đây là một con khôi lỗi, không đủ gây sợ!Chuyển Luân Vương ngồi xếp bằng ở trong thân thể của Cố bát thiếu gia, mở mắt ra, bắn ra hỗn độn quang hoa, nói:- Đừng xem thường nó, trên người nó có khí tức của Diêm Vương.Diêm Vương cùng Chuyển Luân Vương đều từng là vương giả của Âm Gian giới, biết rõ lẫn nhau.Ánh mắt của Cố bát thiếu gia híp lại, Bát quái đạo ấn trong tay toát ra hắc bạch nhị khí, lấy một loại quy tắc đặc thù mà xoay tròn.Cổ Trát Tây cười vang, nói:- Nguyên lai chỉ là một con khôi lỗi, để ta đi đánh tan nó.Hắn là một vị lão ma đã tu luyện vạn năm, tu vi sâu không lường được, có tự tin rất lớn, chiến ý trên người đằng đằng, áo giáp trên cánh tay toát ra hắc quang, một quyền oanh ra ngoài.- Ngao!Địa Ngục Diêm La giống như là một tôn nộ phật, tà khí trên người càng thêm bưu hãn, nhảy lên đánh một quyền đem Cổ Trát Tây đánh bay ra ngoài.Cổ Trát Tây lão đảo thối lui, tà khí trên người thiếu chút nữa bị đánh tan.Một tôn lão ma vạn năm thế nhưng không địch lại một tôn khôi lỗi.Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Cổ Trát Tây nhưng là nhân vật có thể giết chết Thập nhất tổ, là lão ma bá tuyệt một phương, nhưng mà lại bị một tôn khôi lỗi đánh lui, đây quả thực là không thể tin nổi.- Tuyejt đối là một vị khôi lỗi đại tông sư mới có thể khống chế khôi lỗi chiến tướng đáng sợ như thế, có thể ngồi ngang hàng cùng tước phủ lão tổ.- Hồng Trú nhân tước phủ chúng ta cư nhiên có một vị khôi lỗi đại tông sư cường đại như thế....Lưu Tô Tử như có điều suy nghĩ, hướng nam tử ở trong biển lửa cách đó không xa nhìn lại, cả người sát khí từ trong biển lửa đi ra.Trên chiến mâu trong tay hắn còn treo một cỗ thi thể huyết nhục đầm đìa, song mục đỏ bừng, sát ý lạnh lùng, cánh tay rung lên, thi thể trên chiến mâu chia năm xẻ bảy:- Địa Ngục Diêm La, một tên cũng không để lại!Địa Ngục Diêm La nghe được mệnh lệnh của Phong Phi Vân, gào to một tiếng, giết vào trong trận doanh của Âm Gian giới, sáu cánh tay giống như là máy xay gió chuyển động đem hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả đánh chết, nó há mồm khẽ hấp một cái, đem hài cốt của hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả này đều hút vào trong cơ thể, trực tiếp cắn nuốt.Ngay cả chút ít cường giả kia của Âm Gian giới đều bị hù sợ, một tôn khôi lỗi này cũng quá tà dị rồi, lại dễ dàng trấn sát hơn mười vị Vũ Hóa hiền giả, còn đem bọn họ ăn mất, còn có thiên lý hay không.- Đã sớm nghe nói Phong Phi Vân là một vị khôi lỗi sư, thành tựu cực cao, không nghĩ tới lại có thể tế luyện ra khôi lỗi đáng sợ như vậy, quả thực quá khó lường.-------Chương 1617: Trấn áp lão ma vạn nămTa liền nói Đại quận chúa làm sao lại gả cho một tên bán yêu, nguyên lai bán yêu này không thể so sánh như bình thường, thành tựu về khôi lỗi thuật cao như thế, giá trị tự nhân mà nói đủ để sánh ngang với lão tổ của một tòa tước phủ rồi.- Hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, tiềm lực còn chưa hoàn toàn khai thác hết, thành tựu tương lai ở trên khôi lỗi thuật khó có thể lường được....Địa Ngục Diêm La giống như là một cái cối xay thịt, lệ khí rất nặng, một ngụm hạ xuống, một vị lão nhân đã bị nó gặm mất nửa người, nửa người dưới bị nó tát một cái nát bét.- Oanh!Phong Phi Vân đem tôn khôi lỗi thứ hai tế ra, đây là Hải Thần Vệ mà lúc ở Cửu Uyên tiên thành thu phục được, chiến lực ở mức Vũ Hóa đệ nhị trọng đỉnh phong, thi khí trên người cường thịnh, có nhất nguyên tinh hồn, đang không ngừng cắn nuốt những tu sĩ kia của Âm Gian giới, tiêu hóa huyết nhục của bọn hắn, cường đại tự thân.- Tát đậu thành binh, bổ thiên thạch nhân!Phong Phi Vân vung cánh tay lên, mấy ngàn tôn tahchj nhân do Bổ thiên thạch tế luyện bay ra ngoài, những thứ này đều là từ trong di chỉ của Cửu Uyên tiên thành lấy được, là khôi lỗi thuộc về Khôi lỗi đại sự Niếp Hải tế luyện ra, thân thể cứng rắn vô cùng, ẩn chứa đạo vận, truyền thừa một loại ý niệm của khôi lỗi sư.Hải Thần Vệ dẫn theo mấy ngàn tôn khôi lỗi thạch nhân đem hơn mười vị hắc bào nhân đánh cho băng liejt, hóa thành một mảnh huyết vũ.Bọn họ tựa như thần binh thiên hàng, đại sát tứ phương, đem chút ít lão bối tu sĩ của Diệp Hồng cảnh làm cho kinh động, lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của một vị khôi lỗi sư cường đại, quả thực có năng lực tiêu diệt một thế gia trung cổ.Những tu sĩ kia của Âm Gian giới đều bị giết đến có chút choáng váng, chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ bị một khôi lỗi sư đánh cho thảm như vậy.Âm Gian giới vô luận tới chỗ nào đều sẽ khiến cho người ta sợ hãi, nhưng mà hiện tại có một vị khôi lỗi sư so với bọn họ lại càng đáng sợ hơn, đem bọn họ giết đến người ngã ngựa đổ, đây quả thực là để cho bọn họ không thể tiếp nhận.- Một đống đá tảng mà thôi, có cái gì đáng sợ.Cổ Trát Tây thân thể khôi ngô, tiến vào trong thạch nhân khôi lỗi, đem một tôn thạch nhân khôi lỗi oanh vào trong lòng đất.- Ngao!Địa Ngục Diêm La ba đầu sáu tay lần nữa đánh với Cổ Trát Tây, lực lượng chạm vào nhau, đại địa dưới chân bọn họ lập tức băng liệt ra, từ chiều rộng một thước biến thành hai thước, ba thước...Cổ Trát Tây chính là lão ma tu luyện trên vạn năm, tu vi cực kỳ tinh thâm, ngay cả Thập nhất tổ của Lưu Ly gia tộc cũng bị hắn áp chết, thể hiện ra chiến uy vô cùng.Địa Ngục Diêm La chính là do Địa Ngục Vụ ngưng tụ mà thành, trong thân thể có đầu cùng trái tim của Diêm Vương, lại ăn không ít Thánh Linh Phượng Hoàng huyết tinh, uống Thiên Mộc thánh tuyền, có thể nói là thể chất đỉnh cấp trong khôi lỗi, lực lớn vô cùng, có thể tay không đánh nát một góc đại địa.Liền ở trên lực lượng mà nói, Địa Ngục Diêm La thậm chí vượt qua Phong Phi Vân hiện tại.- Oanh!Cổ Trát Tây bị đánh đến liên tiếp bại lui, xương trên cánh tay đều muốn gãy lìa, huyết nhục đang không ngừng phá mở, hộc máu từng ngụm.- Ngao!Địa Ngục Diêm La càng đánh càng mạnh, lực lượng của Thánh Linh Phượng Hoàng huyết dịch trong thân thể bị kích phát ra, trong thân thể truyền đến một tia Thánh linh khí nhàn nhạt, ở trên khí thế đem lão ma vạn năm Cổ Trát Tây áp xuống dưới.Cả người nó đều là hỏa diễm, trong đầu Phượng phun ra Phượng Hoàng nghiệt hỏa, có khí thế thiên hỏa liêu nguyên.Sắc mặt của Cổ Trát Tây đại biến, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà những tu sĩ Âm Gian giới kia lại không có vận khí tốt như vậy, bị Phượng Hoàng nghiệt hỏa đốt chết một mảng lớn, hóa thành phấn vụn.- Lực lượng thật là khủng khiếp!Cổ Trát Tây ổn định cước bộ, điều động linh khí trên người, khôi phục thương thế.- Không cần phải để ý đến những khôi lỗi này, chém giết Phong Phi Vân, chỉ cần hắn chết đi, những khôi lỗi này đều phải hóa thành vật chết.Sắc mặt của Cố bát thiếu gia hết sức khó nhìn, lần này đi đến đồ diệt tu sĩ của Diệp Hồng cảnh, vốn cũng đã làm tốt sách lược vẹn toàn, nhưng mà kết quả so với dự trù lại cách quá xa, có hơn một trăm vị Vũ Hóa hiền giả bỏ mình tại chỗ, tổn thất thật sự quá lớn.Đây là lời nói từ trong miệng Cố bát thiếu gia nói ra, nhưng mà lại đại biểu cho ý chí của Chuyển Luân Vương.- Thình thịch!Một lão ma đầu vạn năm đi ra từ trong hư không, một đầu tóc đỏ, hai mắt như chuông đồng, giống như là một hỏa đầu đà, hai chân trần trụi, một cước hướng Phong Phi Vân đạp xuống, bàn chân đã biến dài mười trượng.Lão ma đầu vạn năm Đồ Thương Tử!Lão ma đầu này từng liên tiếp đồ sát mười bảy cổ tộc, có hơn ức sinh mệnh chết ở trong tay của lão, từng chấn động tứ phương, sau đó bị một vị thế ngoại cao nhân đánh chết.Trên thực tế hắn cũng không bị chết thật, được người của Âm Gian giới cứu, trở thành một thành viên của Âm Gian giới.Lúc này Phong Phi Vân đã trở thành hi vọng cứu mạng của những tu sĩ Diệp Hồng cảnh, tự nhiên không hi vọng tính mạng của hắn bị uy hiếp, có hai vị Vũ Hóa hiền giả cường đại xuất thủ, đồng thời vận dụng trấn vực bảo binh, hướng Đồ Thương Tử oanh tới.- Hắc hắc, chỉ bằng hai tiểu lão nhi các ngươi cũng muốn giao thủ với bổn tọa, lúc bổn tọa tung hoành thiên hạ, các ngươi còn chưa ra đời!Đồ Thương Tử cười lạnh một tiếng, bàn chân không có chút dừng lại mà hạ xuống.- Oanh long long!Chân của hắn tựa như là kim thiết đúc luyện mà thành, hết sức kinh khủng, đem hai kiện trấn vực bảo binh đều đạp xuống dưới đất, về phần hai vị Vũ Hóa hiền giả này tự nhiên là bị một cước của hắn đạp thành bùn máu.Đây vẻn vẹn chỉ là lực lượng một cước của hắn, cho dù ngăn cản trước mặt hắn là một tòa núi lớn, sợ rằng cũng sẽ bị một cước của hắn đạp thành vực sâu.Trong đôi mắt của Phong Phi Vân toát ra hỏa diễm, ánh mắt trừng về phía Đồ Thương Tử, ánh mắt đặc biệt sắc bén, giống như một thanh đao.Đồ Thương Tử vội vàng lùi về phía sau ba bước, bộ ngực đau đớn muốn nứt ra, cảm giác tuổi thọ của mình mất mấy trăm năm.- Ánh mắt của tiểu tử này có cổ quái, vẻn vẹn chỉ là trợn mắt nhìn một cái thế nhưng để cho ta mất đi hơn hai trăm năm dương thọ, đây là lực lượng gì?Mọi người ồ lên, một ánh mắt của Phong Phi Vân thế nhưng đem một vị lão ma xưng hùng vạn năm khiến cho sợ đến lui về phía sau, chuyện này nếu truyền đi sợ rằng cả đệ lục trung ương vương triều đều phải oanh động.- Cho dù ta đem chuyện này nói ra ngoài, sợ rằng cũng không có ai tin tưởng, sẽ cảm thấy là ta đang khoác lác.Du Tử lâm cũng cảm thấy Phong Phi Vân thật sự quá trâu rồi, một cái ánh mắt dọa lui lão ma vạn năm, đây chính là lão tổ của Vô Thọ tinh cung bọn cũng không trâu bò như vậy.-------Chương 1618: Huyết Kỳ Bán Thánh cùng Phượng Hoàng chân tôn (1)Đồ Thương Tử, ngươi làm sao vậy, nếu như ngươi khiếp đảm liền đổi cho lão tử đến lấy tính mạng của hắn!Một vị vạn cổ lão ma khác giễu cợt nói.- Không cần, một cái bán yêu trẻ tuổi thôi, ta đem hắn bắt lại là được.Đồ Thương Tử biết Phong Phi Vân có cổ quái, trở nên cẩn thận, chung quanh thân thể khởi động một tòa kim sắc vực thổ, vô số hư ảnh của Phật tháp quanh xung quanh thân thể của lão, phát ra từng luồng quang mang đen tối.- Thần Tiêu Vô Cực, toái địa nhất cước.Thân thể của Đồ Thương Tử huyền phù ở giữa không trung, một cước đạp xuống, trên bàn chân hiện ra ấn ký từng phiến địa mạch hẹp dài, tổng cộng có chín phiến.Đây cũng không phải là địa mạch giả!Đồ Thương Tử hành tẩu nghìn vạn dặm cùng sơn ác thủy, tìm được chín cái đồng nguyên địa mạch cường đại, đem chín cái địa mạch này luyện vào trong bàn chân phải, một cước đạp xuống giống như là chín tòa sơn mạch cự đại áp tới.Trong thân thể của Phong Phi Vân lao ra một vạn đầu dị thú chiến hồn, mỗi một đầu đều giống như thái cổ cự thú, hướng thiên gầm thét, đem cước chưởng cự đại của Đồ Thương Tử ngăn lại.- Phốc!Ông tay áo của Phong Phi Vân vung lên, Thiên Tủy Binh Mật hóa thành một thanh trường mâu xuyên thấu bàn chân của Đồ Thương Tử bay ra ngoài, đâm thẳng vào mặt của hắn.Bàn chân của Đồ Thương Tử bị đâm xuyên, thần thông bị phá, chân lập tức biến thành nguyên hình, vội vàng lui lại, không dám đụng vào Thiên Tủy Binh Mật.- Tam Vị Chân Hỏa lô, thu cho ta!Phong Phi Vân lần nữa đánh ra Tam Vị Chân Hỏa lô, thiêu đốt lên liệt hỏa hừng hực, từ trên màn trời đảo áp xống, đem Đồ Thương Tử thu vào bên trong lô.- Ta là vạn cổ chi ma, không có bất kỳ vật nào có thể vây khốn được ta.Đồ Thương Tử ở trong Tam Vị Chân Hỏa lô gầm thét, lấy sức lực oanh kích vách lô, muốn đánh nát hỏa lô, từ bên trong chạy ra.Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết một vị lão ma vạn năm không phải dễ dàng trấn áp như vậy, cho nên thi trển ra Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa trấn áp Tam Vị Chân Hỏa lô, trầm giọng nói:- Ngươi trốn không thoát rồi, ta muốn đem ngươi tế luyện thành một viên Vũ Hóa huyết đan, lấy máu tươi của ngươi đến giúp tu vi của ta đột phi mãnh tiến.- Oanh!Tam Vị Chân Hỏa lô đang mãnh liệt trùng kích, bên trong giống như là có một đầu man thú đang ngủ, ngay cả Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa cũng rất khó trấn áp.Đồ Thương Tử chính là lão ma vạn năm, tu vi tinh thâm, thần thông pha tạp, có rất nhiều thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, Tam Vị Chân Hỏa lô cũng rất khó ở trong nhất thời nửa khắc đem lão luyện chết.Dĩ nhiên cũng không phải là nói Tam Vị Chân Hỏa lô không đủ cường đại, nguyên nhân xét đến cùng vẫn là tu vi của Phong Phi Vân còn chưa đạt tới trình độ điều động thiên địa tinh hỏa, nếu đổi lại là Yêu hậu của Phượng Hoàng yêu tộc tế ra Tam Vị Chân Hỏa lô tuyệt đối có thể đem Bán Thánh đều luyện chết.- Thình thịch!Tam Vị Chân Hỏa lô chấn động, một cỗ lực lượng cuộn trào truyền ra, đem mặt đất chấn đến chia năm xẻ bảy, toàn bộ kiếm trong trong Trú thiên phủ đều bị biến thành phấn vụn.Nếu không phải là có bốn vị cường giả của Âm Gian giới lấy Trấn Hồn kỳ trấn thủ tứ phương, định trụ đại địa, như vậy lực phá hoại tạo thành sẽ lớn hơn nữa.- Còn muốn chạy trốn ra, làm sao dễ dàng như vậy, Đại Diễn thuật, Tinh Thần Diễn Quang.Phong Phi Vân lấy tay chỉ thiên, vạn thiên đạo tắc vận hành trên người, đầu ngón tay có một đạo quang hoa nghịch hướng bay lên, đâm phá thương khung, thẳng tới vân hà tinh hải.Trên thương khung, 49 viên Đại Diễn tinh thần bắt đầu cấp tốc vận chuyển, giáng xuống 49 đạo tinh thần quang hoa, oanh kích ở trên Tam Vị Chân Hỏa lô, đem bảo lô này của Phượng Hoàng yêu tộc hoàn toàn định trụ.Tinh quang rơi vào trong lô, thúc dục khiến cho Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt càng thêm tràn ngập, cuối cùng đem lão ma vạn năm Đồ Thương Tử luyện hóa.- Lạc lạc!Tam Vị Chân Hỏa lô mở ra, bên trong bay ra một viên huyết đan chói lọi, lớn chừng trứng chim bồ câu, giống như một viên huyết hồng bảo thạch, trong suốt lóng lánh, có vô số thiên đạo văn lộ quấn quanh ở trên đó.Đồ Thương Tử đã bị luyện hóa xong, biến thành một viên Vũ Hóa huyết đan.Phong Phi Vân nắm Vũ Hóa huyết đan, sau đó cất vào.Năng lượng ẩn chứa trong viên đan dược này thật sự là quá khổng lồ, hắn tính toán ở thời điểm trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng thì lại phục dụng, gia tăng huyết khí trong thân thể.Hàn phong đang thổi, trên trời bay xuống tuyết đen.Bông tuyết ở trong thiên địa bay múa, sắc bén giốngnhư một thanh phi đao.Một vị lão ma vạn năm cứ như vậy bị trấn áp, biến thành một viên huyết đan, quả thực làm cho người ta không thể tin hết thảy đây đều là sự thật, nhưng mà Vũ Hóa huyết đan trong tay Phong Phi Vân lại đỏ thắm như vậy.Một bán yêu lại có thể đạt tới trình độ bực này, từ cổ đến nay sợ rằng cũng không có mấy người.- Phong Phi Vân...

Sẽ không đột phá Vũ Hóa cảnh rồi đi?Lại có người phát ra nghi vấn như vậy.Nếu như không đột phá Vũ Hóa cảnh thì làm sao có thể trấn áp được lão ma vạn năm.Lão ma vạn năm a!- Còn chưa, trên người hắn không có Vũ Hóa chi khí.Một vị lão tổ bị trọng thương của Lưu Ly gia tộc nói.Lưu Ly gia tộc tổng cộng có bảy vị lão tổ đi đến thánh đình, tối nay đã chết mất ba vị, vị lão tổ này chính là Lục tổ, đã bị trọng thưng, được một đám lão giả thủ hộ ở chính giữa.- Là Niết Bàn đệ bát trọng.Du Tử Lăng mặc mạch y không tỳ vết, thánh khiết động lòng người, thanh tú xinh đẹp, mi tâm có một cái pháp tướng bảo nhãn, trong bảo nhãn ẩn tàng Vô Vọng Hàng Yêu Đăng, có thể nhìn thấ hết thảy hư vọng của thế gian.Nàng nói ra lời này lần nữa dấy lên một mảnh xôn xao, để cho rất nhiều người đều sinh ra kinh sợ, cho dù trước mặt đang đứng là một bán yêu nhưng mà hắn lại đã bước vào Niết Bàn đệ bát trọng, đủ khiến cho những Vũ Hóa hiền giả kia đều ngưỡng mộ.Chỉ cần tin tức Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng truyền đi, có thể liền sẽ không có ai còn dám bởi vì hắn chính là bán yêu mà coi thường hắn.Điều này đại biểu cho người mạnh nhất trong bán yêu rồi, không ai dám khinh thị.Du Tử Lăng lại nói:- Mới vừa rồi hắn sử dụng thật giống như là Đại Diễn thuật một trong Thái cổ bát thuật, đồng thời điều động lực lượng của 49 viên tinh thần ở vực ngoại để cho mình dùng, chỉ có Đại Diễn thuật mới có thể làm được, Tinh Thần quyết của Vô Thọ tinh cung chúng ta tu luyện tới đại thừa cũng chỉ có thể điều động được lực lượng của mười tám viên tinh thần.Lần này mọi người toàn bộ im lặng rồi.Sắc mặt của Cố bát thiếu gia rất âm lãnh, đứng ở phía trước chúng tu sĩ Âm Gian giới, ánh mắt vô cùng tà tính, trong mi tâm có một đạo thiểm điện huyết văn hiện lên:- Tốt, không hổ là người dám đem di hài của Diêm Vương gia đều luyện thành khôi lỗi, hiện tại liền để cho bổn vương đến thử xem bán yêu ngươi có phải muốn nghịch thiên thật hay không.-------Chương 1619: Huyết Kỳ Bán Thánh cùng Phượng Hoàng chân tôn (2)Chờ một chút!Phong Phi Vân nói.- Ngươi sợ!Khí thế của Cố bát thiếu gia cường ngạnh.- Oanh!Lão ma vạn năm Cổ Trác Tây cùng Địa Ngục Diêm La đã phân ra thắng bại.Vị lão ma vạn năm này đã bị Địa Ngục Diêm La xé đứt bốn tay, sau đó ném vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô.Phong Phi Vân lần nữa điều động lực lượng của vực ngoại tinh thần đem Cổ Trác Tây luyện thàn viên Vũ Hóa huyết đan thứ hai, trong lúc này có hai vị cường giả của Âm Gian giới đến ngăn cản nhưng mà lại đều bị Địa Ngục Diêm La chém nát, cắn nuốt vào trong bụng, biến thành lực lượng tự thân.Viên Vũ Hóa huyết đan thứ hai ra đời, quang mang rất chói mắt, tựa như là ngôi sao đỏ như máu.Lần này Âm Gian giới tổng cộng có sáu vị lão ma vạn năm đi đến, đều là hung nhân uy danh trấn thế, hiện tại đã vẫn lạc hai vị.- Đi chết đi!Cố bát thiếu gia đem Bát quái đạo ấn đánh ra ngoài, hắc bạch nhị khí xoay tròn trên bầu trời, xé nát âm dương, chém giá vực lực, đem thiên địa phân thành hai màu hắc bạch, tựa như đêm tối và ban ngày cùng tồn tại.Một kiện Bát quái đạo ấn này chính là sát thế bảo vật của Chuyển Luân Vương, chính là thập ngũ phẩm linh khí, hung uy hiển hách, không biết đã từng luyện chết qua bao nhiêu người.Một kiện sát thế chi binh này có lực lượng điên đảo âm dương, đảo ngược càn khôn, đặc biết là đối với lực lượng của "vực" có lực khắc chế rất lớn.Đây là thập ngũ phẩm linh khí, chỉ sợ là một đạo quang mang cũng tương đối khó lường, có thể dễ dàng xuyên thủng thân thể Vũ Hóa hiền giả.- PHốc phốc!Hơn mười vị tu sĩ thế hệ trước bị oanh bay ra ngoài, thân thể hóa thành huyết vụ.Phong Phi Vân mở ra hai tay, sau lưng hiện ra bóng dáng của một vạn đầu cự thú, mỗi một đầu đều giống như man thú thực thể, một chưởng đánh ra, oanh ra lực lượng của một vạn vị tu sĩ Niết Bàn đệ bát trọng.Hư không bị oanh toái.Phong Phi Vân cùng Cố bát thiếu gia trực tiếp nhảy vào trong hỗn độn hư không, quấy lên vô tận phong vân.Trong hư không có một ít bí cảnh cấp thấp nhưng mà lại đều bị bóp nát dễ dàng, biến thành không gian toái phiến.- Thái cực âm dương, bát quái càn khôn!Trong một đạo điện văn kia ở mi tâm của Cố bát thiếu gia bắn ra một đạo huyết sắc thiểm điện, Bát quái đạo ấn chợt trở nên càng thêm cường đại, uy năng càng thêm đáng sợ, đường kính biến thành chừng 500 thước dài, giống như là một cái thớt bầm thây.Phong Phi Vân phủ lên người Long Lân Phượng bì y, lực lượng trên người lần nữa kéo lên một đoạn, đem lực lượng của Tam Vị Chân Hỏa điều động, dẫn đến lực lượng của vực ngoại tinh thần, khiến cho Tam Vị Chân Hỏa cao lên chừng 300 thước, giống như là một tòa hỏa diễm thần sơn.Bát quái đạo ấn cùng tam vị chân hỏa lô cách không đối oanh, bộc phát ra vô số hủy diệt chi quang, đem toàn bộ bí cảnh cấp thấp bên trong hư không ba trăm vạn dặm nổ nát.- Phong Phi Vân, ta đã bước vào Vũ Hóa cảnh, phẩm cấp linh khí của ta so với ngươi còn cao hơn, ngươi không thể nào là đối thủ của ta.Cố bát thiếu gia đứng ở trong hư không, trong thân thể lao ra từng đạo huyết sắc khí lưu, hóa thành một phiến huyết sắc đại dương, da thịt trên người cũng biến thành huyết sắc, sinh ra vô số Kỳ Lân lân phiến.Cố bát thiếu gia không chỉ chiếm được lực lượng của Chuyển Luân Vương, càng nhận được truyền thừa của Huyết Kỳ bán thánh, uống qua Bán Thánh Kỳ Lân huyết, cường độ thân thể không phải là chuyện đùa, giờ phút này thân thể của hắn cũng muốn hóa thành một tôn Kỳ Lân cổ xưa.- Ngươi là ở Niết Bàn đệ thất trọng bước vào Vũ Hóa cảnh, mà hiện tại ta chính là Niết Bàn đệ bát trọng, ta cũng chưa chắc không địch lại ngươi.Phong Phi Vân khoác lên Long Lân Phượng bì y, trên lưng sinh ra một đôi Phượng Hoàng vũ dực, trong Tam Vị Chân Hỏa lô có từng đầu hỏa long do Tam Vị Chân Hỏa ngưng tụ thành bay ra.- Bán yêu như ngươi vĩnh viễn đều sẽ không hiểu, Vũ Hóa cảnh cùng Niết Bàn cảnh có bản chất khác nha, chênh lệch giữa chúng ta không phải là đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi.Cố bát thiếu gia cười lạnh, hiển lộ ra tự tin cường đại, ở một khắc kia khi hắn bước vào Vũ Hóa cảnh liền đã không đem Phong Phi Vân xem thành đối thủ của mình.Phong Phi Vân cũng rất cuồng ngạo, nói:- Đáng tiếc tư chất của ngươi quá kém, chênh lệch với ta quá xa, cho dù ngươi có bước vào Vũ Hóa cảnh cũng chỉ sẽ trở thành một viên Vũ Hóa huyết đan mà thôi.- Hừ, bây giờ ngươi nói lời này không khỏi quá sớm đi!Cố bát thiếu gia vung cánh tay lên, một mảnh huyết sắc đại dương liền bay ra ngoài, huyết lãng sôi trào, trời rung đất chuyển, huyết hải ngưng tụ thành một đầu Huyết Kỳ Lân khổng lồ gầm thét xông ra.Đây là một loại cảnh tượng kinh người, Huyết Kỳ Lân kia thật sự quá khổng lồ rồi, vẻn vẹn chỉ là cái đầu liền so sánh với sơn thể phải khổng lồ hơn mấy chục lần, một con mắt đều như một tòa huyết đầm, huyết khí trên người cực thịnh.Đây là bản tôn hình thể của Huyết Kỳ Bán Thánh, thân thể dài đến tám trăm dặm, dậm chân một cái, một tòa vực thổ đều phải chấn động; trường khiếu một tiếng, yêu thú cả nghìn vặn dặm hoang lâm dã sơn đều phải gục trên mặt đất.Dĩ nhiên một tôn Kỳ Lân này chẳng qua là Cố bát thiếu gia dùng Kỳ Lân huyết ngưng tụ thành hư ảnh, cũng không phải là bản tôn Huyết Kỳ Bán Thánh chân chính.- Một đầu Bán Thánh Kỳ Lân đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng mà thôi.Long Lân Phượng bì y trên người Phong Phi Vân khởi động, thân thể trở nên vô cùng khổng lồ, hóa thân thành một đầu Phượng Hoàng.Mở cánh ra chính là chín nghìn dặm.Đây là bản thể của Phượng Phi Vân, Phượng Hoàng Niết Bàn đệ cửu trọng.Một cỗ khí tức khổng lồ kia đem Cố bát thiếu gia đánh bay ra ngoài, căn bản không ngăn cản nổi cỗ lực lượng này, sắc mặt cuồng biến, bị khí tức của Phượng Hoàng Niết Bàn đệ cửu trọng khiến cho sợ đến run rẩy, khí tức so với Huyết Kỳ Bán Thánh khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần.Một đầu Huyết Kỳ Lân hư ảnh dài đến tám trăm dặm trực tiếp bị Phượng Hoàng nuốt vào trong miệng.Một màn này hết sức kinh khủng, Huyết Kỳ Bán Thánh được xưng là Bách thú chi vương, thân thể Bán Thánh, hiệu lệnh yêu thú thập phương không ai dám không nghe, nhưng mà gặp gỡ với Phượng Hoàng lại bị một ngụm nuốt trọn.Cho dù Huyết Kỳ Bán Thánh chưa chết, Phượng Phi Vân cũng không chết, hai người gặp gỡ, chỉ sợ kết cục cũng là như vậy, tựa như lão ưng ngậm gà con, Huyết Kỳ Bán Thánh căn bản không thể nào có bất kỳ sức phản khác gì....Đệ lục trung ương vương triều.Thánh đình, ngũ đại tinh thần đồng thời tao ngộ công kích.Đại quân Âm Gian giới tập kích, đem trọn cả thánh đình đều vây quanh, mười vị vương giả của Âm Gian giới đến một nửa, Trú Thiên phủ Diệp Hồng cảnh vẻn vẹn chỉ là một chỗ chiến trường trong đó, dẫn đội chính là Chuyển Luân Vương vừa mới trở về.- Thế tử cùng quận chúa của các đại cảnh đệ lục trung ương vương triều đều ở thánh đình, chỉ cần chúng ta nắm giữ thánh đình, như vậy đệ lục trung ương vương triều coi như là bị Âm Gian giới chúng ta nắm trong tay.-------Chương 1620: Thánh Đình đại kiếp (1)Trên chín tầng trời lơ lửng một cây thần bút, thô to như cây cột, do thanh đồng luyện thành, như một cây thiên trụ.Thiên hạ mọi người biết đây là Bình Đẳng Vương một trong thập đại vương giả của Âm Gian giới đến, đây là vô thượng thần binh của hắn, Sinh Tử Bút.Bình Đẳng Vương đến!Đây nhưng là một tôn vương giả chân chính, đang ở vào thời kỳ cường thịnh, những thành chủ kia của tiên thành, gia chủ của trung cổ thế gia nhìn thấy vị ma đầu này đều phải nhượng bộ lui binh.Đây là một tràng đại kiếp đột nhiên mà đến, để cho mọi người đều hoảng sợ, sắc mặt mỗi một người đều thay đổi, đối với Âm Gian giới vô cùng e ngại, giống như là nhìn thấy quỷ thần.- Thánh Đình chúa tể, Âm Gian giới chúng ta lại tới, ha ha!Một tiếng trường khiếu chấn phá hư không, chiến hỏa không ngừng lan tràn, Âm Gian giới láy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đến, gặp người liền giết, chỉ có thế tử cùng quận chúa mỗi một cảnh mới có thể may mắn thoát khỏi.Thánh Đình tự nhiên có rất nhiều cường giả, nhưng mà Âm Gian giới càng cường đại hơn, có rất nhiều lão ma vạn năm từ trong hư không giết ra, quả thực không người nào có thể ngăn chặn.- Thiên Cương trận của Thánh Đình tại sao không khởi động, thống lĩnh thánh vệ quân của Thánh Đình hổn hển mà nói.- Thiên Cương trận của Thánh Đình vốn đã mở ra, nhưng mà lại bị Bình Đẳng Vương dùng Sinh Tử Bút đâm xuyên, căn bản không ngăn được.- Địa Sát trận cũng bị phá.Thống lĩnh thánh vệ quân nói.- Tu sĩ của Âm Gian giới trước tiên tiềm nhập Thánh Đình, đã sớm nắm Địa Sát trận trong tay...- Thật là một đám phế vật!Thống lĩnh thánh vệ quân đứng ở trên một tòa chiến đài, trong tay mang theo một thanh trường thương đỏ ngầu, một đôi mắt hổ nhìn ra xa vòm trời, chỉ thấy chi chít tất cả đều là tu sĩ của Âm Gian giới, số lượng vô cùng nhiều, trong đó còn có vài cỗ lực lượng cường đại đến dọa người, để cho thiên khung tinh thần đều đang run rẩy.Thánh vệ quân mặc dù đều là cường giả ngàn dặm mới có một, nhưng mà bị giết đến liên tiếp bại lui, máu tươi tụ thành sông, thi thể chồng chất thành từng tầng.- Báo, cổ trận đi thông các đại cảnh đều bị tu sĩ của Âm Gian giới phá hư, hư không của cả Thánh Đình tất cả đều bị phong tỏa, hiện tại tin tức căn bản không truyền ra được.Thống lĩnh thánh vệ quân nói:- Thế tử cùng quận chúa của các đại cảnh đều rui lui đến Trung Đình tinh rồi đi?- Đều ở trước đó đã lui về Trung Đình tinh rồi, nơi đó có Thiên Đấu Vô Cực đại trận, coi như là Thánh Linh đến cũng chưa chắc có thể công phá, chắc chắn là không có việc gì, chỉ là...

Chỉ là tu sĩ của Diệp Hồng cảnh ở Trú Thiên phủ lại ở lúc bắt đầu đã bị phong tỏa, đoán chừng hai vị quận chúa đã gặp bất trắc.- Hiện tại không thể chú ý nhiều đến như vậy rồi, tuyệt đại đa số người không có chuyện gì thì ta cũng là có thể khai báo với Thần Thiên tước phủ rồi.Thống lĩnh thánh vệ quân nói.Tây Cực tinh, Bắc Cực tinh, Nam Cực tinh, Đông Cực tinh của Thánh Đình đều đã bị tu sĩ của Âm Gian giới công phá, bốn viên chủ tinh giết đến hôn thiên ám địa, những quyền quý kia của Thánh Đình đều cuốn vào trong tràng chiến đấu sinh tử này.Các lão thiên cung, Thánh cảnh cảnh chủ trên Nam Cực tinh cũng đều gặp phải vây công, có đại lượng cường giả giết đến hai chỗ này.Trận pháp trong Các lão thiên cung hoàn toàn mở ra, có núi non di động trong trận pháp, có ngôi sao huyền phù trong hư không, có linh thú chiến hồn xuyên qua ở trong trận pháp.Tu sĩ của Âm Gian giới công lâu không được, ngược lại bị chết thảm trọng, ngay cả một chút lão ma vạn năm xông vào trong trận đều không thể ngăn cản được lực lượng của trận pháp, chỉ trong chốc lát liền bạo liệt ra, biến thành huyết vụ.- Ha ha, nghe tiếng đã lâu Lâm các lão chính là đệ nhất nhân trận pháp của đệ lục trung ương vương triều, Bổ Thiên các chủ khiến người ta ngưỡng mộ.Một vị văn sĩ tay cầm thiết quyển đi tới bên ngoài Các lão thiên cung, dưới chân đạp lên một mảnh tường vân, trong tay nắm lấy một kiện thanh đồng bút.Lâm các lão đứng ở trne thiên cung huyền phù ở bầu trời, ăn mặc hết sức mộc mạc, ảo vải, giày vải, mũ vải, giống như là một lão nông, đứng xa xa nhìn vị văn sĩ kia, cười nói:- Bình Đẳng Vương gia giá lâm Thánh Đình, lão hủ vốn nên đi ra tiếp đón, đáng tiếc hiện tại không thuận tiện.Văn sĩ tay cầm thiết quyển này cư nhiên chính là một trong mười thiên tử Âm Gian giới đại danh đỉnh đỉnh, Bình Đẳng Vương.Đây nhưng là nhân vật cấp bậc đại ma đầu, dám tự lập một giới, không thuộc về bất kỳ một cái trung ương vương triều nào.- Không sao, không sao, bỉ nhân tự mình đến làm khách là được.Trung niên văn sĩ vốn là đứng ở bên ngoài hơn mười dặm, vừa sải bước một cái, thân thể liền đã đi vào bên trong trận pháp, chân đạp giữa không trung, bộ pháp rất chậm chạp, nhưng mà mỗi bước lại có thể bước ra xa mười dặm.- Oanh long long!Những sơn nhạc, tinh thần kia còn chưa tới gần thân thể của hắn liền tự động vỡ vụn ra.Những trận pháp uy lực kinh khủng kia ở dưới chân của hắn không ngừng vỡ vụn, chỉ trong một cái sát na trôi qua, ba mươi bảy tòa đại trận đã bị hắn dẫm nát.Lâm các lão vươn ra một ngón tay chỉ về phái Bình Đẳng Vương, ba mươi vạn khối linh thạch liền rơi xuống chung quanh thân thể của Bình Đẳng Vương, kết thành một tòa trận pháp, giống như là ba mươi vạn điểm sáng đem Bình Đẳng Vương khốn ở trung ương.- ha ha, thành tựu của các lão ở trên đạo trận pháp thật lợi hại, điểm thạch thành trận, họa địa thành lao, ta cũng không bằng được.Bình Đẳng Vương hắng giọng cười một tiếng.Lâm các lão cũng không thoải mái, cười nói:- Có thể giao thủ với nhân vật như Bình Đẳng Vương gia, lão hủ tuy bại mà vinh.- Oanh!Bình Đẳng Vương đem thiết quyển cầm trong tay mở ra, một tấm sơn hà đồ quyển hiện lên, bên trong hiện ra một cái Âm Gian giới, đem ba mươi khối linh thạch đều thu vào bên trong thiết quyển.Sắc mặt của Lâm các lão hơi đổi, có thể trở thành một trong mười thiên tử của Âm Gian giới, bất kỳ một người nào cũng đều cường đại vô cùng, quả nhiên là danh bất hư truyền.Bình Đẳng Vương từ trong trận pháp đi ra, một cước bước vào Các lão thiên cung, chân của hắn vừa mới đặt lên trên mặt đất, một cỗ lực lượng hủy diệt liền từ dưới chân của hắn lan ra ngoài, lâm thai lâu các, cung tường điện vũ trong Các lão thiên cung toàn bộ sụp đổ, biến thành phế tích, những tu sĩ ở bên trong toàn bộ chết hết, hoàn toàn hóa thành phấn vụn.- Bình Đẳng Vương, ngươi làm việc thật quá đáng.Thủ chưởng của Lâm các lão vừa nhấc, cả đại địa giống như được nâng lên, trời và đất giống như đảo lộn hướng Bình Đẳng Vương áp xuống.Lâm các lão lúc bình thời nhìn rất bình thản, nhưng mà vừa ra tay liền thể hiện ra thực lực cường đại.Bình Đẳng Vương lộ ra vẻ rất bình tĩnh, cũng là bàn tay lật lại, lập tức đem thiên địa áp lại, một chưởng đem Lâm các lão chụp xuống, thân thể bị xé tan ra, biến thành từng đạo quang điểm.-------Chương 1621: Thánh Đình đại kiếp (2)Những tu sĩ kia của Âm Gian giới đều giết vào, quỳ rạp xuống dưới chân của Bình Đẳng Vương:- Bình Đẳng Vương gia, bách chiến bách thắng!Bình Đẳng Vương lắc đầu nói:- Đây vẻn vẹn chỉ là một đạo phân thân của Lâm các lão mà thôi, lão gia hỏa này nổi danh giảo hoạt, nhất định trước đó đã cảm giác được nguy hiểm, đem cường giả tinh anh trong Các lão thiên cung chuyển đến Trung Đình tinh rồi.Người có tu vi cường đại, linh giác cũng rất lợi hại, cho dù không suy tính ra được họa phúc nguy cơ nhưng cũng có thể bằng vào cảm giác bản năng biết trước một chút nguy hiểm.Thánh Đình trừ Trung Đình tinh ra, tứ đại chủ tinh ở chung quanh đều đang phát sinh chiến đấu, cục diện trên căn bản đều bị Âm Gian giới khống chế được, chỉ có cục bộ là còn có cường giả đang chiến đấu.Chiến đấu trong Trú Thiên phủ rất thê thảm, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh cùng tu sĩ của Âm Gian giới đều chết rất nhiều.- Nam Cực tinh đã bị Âm Gian giới chúng ta khống chế, tu sĩ Diệp Hồng cảnh các ngươi vẫn là buông tha cho việc chống cự đi!Một vị lão ma vạn năm cuồng tiếu nói.- Không thể nào, nơi này chính là Thánh Đình, tà nhân của Âm Gian giới các ngươi làm sao có thể chiếm lĩnh nơi này.Không ai tin tưởng đây là sự thật, coi như là tam đại vương giả của Âm Gian giới từng bắt đi Thánh Đình chúa tể, đó cũng là tam đại vương giả lén lẻn vào Thánh Đình chúa tể cung mới làm được, trong lịch sử còn chưa có ai có thể chân chính phá được Thánh Đình.- Ha ha, Tứ đại phong sử triệt hồi Trấn Hồn kỳ, để cho bọn họ biết một chút về phong thái của Âm Gian giới chúng ta!Một vị lão ma vạn năm nói.Trấn Hồn kỳ bốn phía bị thu lại, không gian phong tỏa được giải trừ, một cỗ tà khí cuộn trào trùng kích tới.Một bộ cảnh tượng sơn hà tan nát hiện lên trước mắt, cả Nam Cực tinh khắp nơi đều là tà nhân của Âm Gian giới, tước phủ quý ộc vốn là cao ngạo ở bên kia giờ phút này đều tay mang xiềng xích, tựa như là đầy tớ, có người đang cầm lấy roi quất vào bọn họ.Có rất nhiều người bị bắt làm tù binh, có tài tuấn, thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ, có Vũ Hóa hiền giả, trưởng lão, tông sư của thế hệ trước đều quỳ rạp trên mặt đất.Trên bầu trời, hắc vân trầm trầm, âm phong nổi lên bốn phía.Nam Cực tinh vốn là tiên khí nồng đậm trở nên giống như địa ngục.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều cảm thấy tuyệt vọng, sắc mặt của mỗi người đều sinh ra một tầng tro tàn, Âm Gian giới quá cường đại, căn bản không cách nào chống cự.- Đã thấy chưa, đây chính là sự cường đại của Âm Gian giới chúng ta, chỉ có buông tha cho việc chống cự mới có thể thành đầy tớ cho Âm Gian giới chúng ta, nếu không chỉ có một con đường chết...Một vị lão ma vạn năm thấy bộ dáng tuyệt vọng của mọi người, hắn liền cảm thấy hết sức mừng rỡ, đột nhiên một cái quyền đầu cự đại oanh ở trên mặt của hắn, trực tiếp đem hắn oanh bay ra ngoài.- Ngao!Địa Ngục Diêm La lớn tiếng gầm thét, lại là một quyền oanh tới, trực tiếp đem bụng của lão ma vạn năm này đánh xuyên qua, máu tươi từ trong thân thể lão chảy xuống, nhuộm đến xung quanh.- Ghê tởm, một tôn khôi lỗi ngươi thật sự quá ghê tởm rồi, ngay cả chủ nhân của ngươi cũng bị Chuyển Luân Vương chúng ta trấn sát, ngươi lại còn dám công kích ta!Vị lão ma vạn năm này vô cùng tức giận, muốn bò dậy đem khôi lỗi trước mắt này hủy đi.- Thình thịch!Địa Ngục Diêm La lại oanh tới một quyền, trực tiếp đem đầu của lão ma vạn năm này đánh vào trong cổ.- Chẹp chẹp!Ba cái đầu của Địa Ngục Diêm La đồng thời mở miệng ra, trực tiếp đem lão ma vạn năm này cắn nuốt, xương trên mặt đất cũng không lưu lại một cái.Địa Ngục Diêm La vô cùng tàn bạo tanh máu, đem những tu sĩ của Âm Gian giới dọa cho da đầu tê dại.- Ba!Hư không bị xé mở, Nhất tổ từ bên trong bay ngược trở về, trên người máu tươi chảy đầm đìa, bị thương rất nặng.Ngay sau đó Nghiêu Hồn cũng từ trong hư không bay ra, trên ngực có một đạo vết thương xúc mục kinh tâm, thiếu chút nữa đem hắn chia làm hai nửa.Sắc mặt Nghiêu Hồn trầm lại nói:- Lại có thể khiến ta bị thương nặng như vậy, ngươi là người đầu tiên!Trong miệng Nhất tổ không ngừng ho ra máu, Lưu Tô Tử đem hắn đỡ lấy, cười thảm nói:- Còn có tác dụng gì, đại thế đã mất, Âm Gian giới các ngươi có chuẩn bị mà đến, hôm nay xem ra chúng ta khó thoát khỏi đại kiếp.Khắp nơi đều là tu sĩ của Âm Gian giới, lại có cường giả hướng bên này chạy tới, đem chỗ này vây đến nước chảy không lọt.Những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đều đã sợ vỡ mật, rất nhiều người có ý chí không kiên định ở trong tiếng cười kia của những tu sĩ Âm Gian giới dọa ngất.Những chương trước có một chỗ sai lầm: Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, Tần Nghiễm Vương là vẫn lạc ở hơn một vạn năm trước, nhưng mà thời điểm ta giải thích thất đệ tử Nghiêu Hồn của Chuyển Luân Vương lại viết thành ba vạn năm trước, đây là một sai lầm, đồng thời Nghiêu Hồn cũng không sống hơn ba vạn năm, chính xác là hơn một vạn năm. (Lời của tác giả)....Diệp Hồng cảnh có vài chục vạn tu sĩ đi tới Thánh Đình tham gia đánh giá tước phủ, mà hiện tại bị chết còn lại không tới mười vạn, cường giả của thế hệ trước chết trận chín phần, thật sự là quá thê thảm.- Đầu hàng đi, làm đầy tớ của Âm Gian giới chúng ta, có thể tiếp tục sống sót!Nghiêu Hồn nói.Lưu Tô Tử đứng ở bờ thi sơn huyết hà, độc lập mà đứng, dung nhan thanh lệ tinh xảo, trong tay mang theo một thanh chiến kiếm đầy máu, nói:- Tu sĩ Diệp Hồng cảnh cho dù chiến tới một hơi cuối cùng cũng tuyệt không đầu hàng.Đại cục cả Nam Cực tinh đều bị Âm Gian giới nắm trong tay, chỉ có vài chỗ là còn có cường giả đang phản kháng, nhưng mà cũng đang không ngừng bị dập tắt, thần hình đều diệt, biến thành kiếp hôi.- Lại tái chiến, bất quả chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, vì sao không giữ lại một mạng đợi tương lai đông sơn tái khởi!Thanh âm già nua của Nghiêu Hồn tràn đầy mùi vị đầu độc, rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi đều bị hắn nói đến dao động.- Muốn chiến liền chiến, chúng ta không sợ hãi!Du Tử Lăng cùng Du Tử Lâm đồng thời nói, tỷ đệ bọn họ đạo tâm sáng sủa không bị ma âm đầu độc của Nghiêu Hồn quấy nhiễu.- Nghiêu Hồn tôn giả, nếu như bọn họ muốn chết liền thành toàn cho bọn họ đi.Một tà nhân mặc áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ màu vàng kim, hai đồng tử toát ra kim sắc quang hoa nói.Nghiêu Hồn nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, tà khí trên người bao trùm ba nghìn dặm, sau lưng hiện ra một cỗ tà tôn thánh ảnh khổng lồ, nói:- Chuyển Luân Vương gia đi chỗ nào rồi?- Chuyển Luân Vương gia đi trấn áp tên bán yêu kia rồi, hẳn là rất nhanh sẽ quay về!- Một cái bán yêu thoi, Chuyển Luân Vương đủ để trấn áp, tu sĩ của Diệp Hồng cảnh trừ Thất quận chúa ra, một tên cũng không để lại, toàn bộ tru diệt!Sau khi Nghiêu Hồn hạ lệnh liền là người xuất thủ đầu tiên, lần nữa kịch chiến với Nhất tổ.-------Chương 1622: Hồng Trú nhân tước giaMột vầng hồng nhật từ trên thiên khung bay đến, đem thiên địa xung quanh mấy ngàn dặm đều chiếu sáng, vô số tà khí cùng ma sát bị khu trừ, tựa như một viên hằng tinh vực ngoại đụng vào mặt đất.- Oanh long long!Nhiệt độ trong không khí bạo tăng, đến đá đều bốc cháy lên, một cỗ lực lượng cái thế huy hoàng trùng kích xuống, đem tất cả tu sĩ của Âm Gian giới đều kinh sợ.Hồng nhật hạ xuống, thiên khung run rẩy, có mấy ngàn vị tàn nhân của Âm Gian giới bị cỗ lực lượng kia áp chết, ngay cả linh hồn cũng bị bóp diệt.Một cỗ lực lượng này đáng sợ chí cực, tựa như thiên địa cũng biến thành hỏa lô.- Hồng nhật lâm không, thiên hạ vô song, là Hồng Trú Nhân Tước đứng đầu Diệp Hồng cảnh đến rồi.Sắc mặt của Nghiêu Hồn liền biến đổi, đối với Hồng Trú Nhân Tước có chút kiêng kỵ, đây cũng không phải là một tước gia bình thường, đã đạt đến một độ cao đáng sợ, ở trên chiến trường vạn tộc lập được chiến công hiển hách, được phong là Chiến Thần.Những tước gia khác không được cường đại như vậy.Nghiêu Hồn chính là Thất đệ tử của Chuyển Luân Vương, cũng là lão bối bá chủ tu luyện vạn năm, tự nhiên sẽ không bị Hồng Trú Nhân Tước hù sợ, triển khai Chuyển Luân bí thuật, hướng về phía hồng nhật kia oanh tới.Hồng nhật rực rỡ, quang mang chói mắt, có vô số bóng dáng của hỏa diễm chiến thú bay ở chung quanh hồng nhật.Một vị bạch y nam tử đứng ở vị trí trung ương hồng nhật, tiêu sái thong dong, ngón tay điểm ra, một vầng hỏa hồng sắc quang quyền nở rộ, tựa như là vầng sáng của mặt trời bộc phát ra lực lượng phá hủy thiên vũ tinh thần.- Phốc!Nghiêu Hồn ngã bay ra ngoài, trong miệng hộc máu, tóc dài xõa tung, hết sức chật vật, trong lòng hết sức hoảng sợ, Hồng Trú Nhân Tước thế như cường đại đến mức này, một chiêu đã đánh bại hắn, để cho hắn cảm thấy không cam lòng.- Trời ạ, là tước gia đến!- Cảnh chủ đại nhân đến, chúng ta được cứu rồi!- Cảnh chủ đại nhân thần thông vô địch, chút ít tà nhân kia của Âm Gian giới nhất định thúc thủ chịu trói.Lưu Tô Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Cảnh chủ chạy đến, như vậy hết thảy đại cục tự nhiên có Cảnh chủ chủ trì.Trên thực tế Âm Gian giới đã sớm che giấu thiên cơ, chặt đứt hư không, Cảnh chủ của các đại cảnh căn bản là không biết Thánh Đình phá sinh nguy cơ, cho dù biết Thánh Đình bị vây công cũng không thể đuổi đến nhanh như vậy.Hồng Trú Nhân Tước sở dĩ sẽ xuất hiện ở chỗ này đó là bởi vì lúc Lưu Tô Tử cùng Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ trở mặt, lão tổ của Diệp Hồng cảnh liền đem tin tức truyền về Diệp Hồng cảnh, Hồng Trú Nhân Tước không yên lòng về Lưu Tô Tử, cho nên mới đi tới Thánh Đình, chỉ là hắn một mực đều không hiện thân, cho đến hôm nay cường giả của Âm Gian giới vây công Thánh Đình thì hắn mới không xuất thủ không được.- Không gian bên ngoài đều bị phong kín rồi, theo ta đi Trung Đình tinh đi!Ống tay áo của Hồng Trú Nhân Tước lay động, đem những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh toàn bộ đều thu vào trong tay áo càn khôn, sau đó chân đạp hư không hóa thành một đạo hồng sắc lưu tinh hướng Trung Đình tinh bay đi.- Ha ha, Hồng Trú Nhân Tước lại ở Thánh Đình, thật là anh hùng xuất thiếu niên.Trên thương khung, một dạo thủ chưởng khổng lồ hướng về phía vầng hồng nhật kia chộp tới, xuyên qua thanh minh hư không, bàn tay kia so sánh với ngôi sao còn phải khổng lồ hơn.Người xuất thủ chính là một vị vương gia của Âm Gian giới, muốn bắt lấy Hồng Trú Nhân Tước.- Biện Thành Vương tiền bối, ngày khác lại gặp các ngươi!Hồng Trú Nhân Tước tế ra một thanh hồng sắc thiên kiếm, đứng ở hư không hướng về phía bàn tay khổng lồ kia nghịch chiến một kiếm, kiếm khí như tinh hà liên tiếp trời đất, đem bàn tay khổng lồ kia đánh vỡ ra, sau đó bay đi, xông vào trong Trung Đình tinh.Trên hư không, một cái bóng người khổng lồ nhẹ kêu một tiếng:- Tốt cho một tên Hồng Trú Nhân Tước, tu vi thế nhưng đạt tới trình độ này rồi, xem ra đệ lục trung ương vương triều những năm này còn là có một ít cường giả sinh ra....Trong hư không, hư vô hỗn loạn.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng bì y, trên lưng mọc ra hai cái Phượng Hoàng hỏa diễm vũ dực khổng lồ, đánh ra Tam Vị Chân Hỏa lô, đồng thời chém ra từng đạo Tử Kiếp lực, mỗi một đạo Tử Kiếp lực đều sẽ chém rụng trên trăm năm tuổi thọ của Cố bát thiếu gia, cho dù hắn có Bát quái đạo ấn hộ thân cũng không ngăn cản được lực lượng của tử kiếp.Cố bát thiếu gia hết sức chật vật, tóc tai bù xù, máu đen đầy người, đang chật vật chạy trốn, nhưng mà tốc độ của Phong Phi Vân lại nhanh hơn so với hắn.Vốn lấy tu vi Vũ Hóa đệ nhất trọng của hắn có thể dễ dàng thắng được Phong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân lại tu luyện Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp.Lực lượng của Kiếp không có chỗ nào là không vào, sau khi trải qua một phen khổ chiến cuối cùng đem Cố bát thiếu gia đẩy vào hạ phong, chỉ có thể chạy trốn.- Ta biết rồi, ta biết rồi, Phong Phi Vân, ngươi tu luyện một loại Kiếp lực, đây là thần thông tu luyện cấp kỵ, ngươi sẽ không có kết quả tốt.Cố bát thiếu gia bị kiếp lực chém mất hơn ngàn năm tuổi thọ, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, lúc này đột nhiên không trốn nữa, tính toán cá chết lưới rách với Phong Phi Vân.Ánh mắt của Phong Phi Vân bễ nghễ, tóc dài đen như thác nước, trong ánh mắt ma tính lẫm liệt, nói:- Hôm nay ngươi phải chết!- Đó cũng không phải do ngươi!Cố bát thiếu gia cắn chặt hàm răng, một đạo huyết sắc điện văn kia ở mi tâm lóe lên, bên trong lao ra hơn ngàn đạo điện lưu, đem thân thể của hắn bao phủ.Khí tức trên thân hắn càng lúc càng cường đại, có vô số điện lưu quấn quanh trên người hắn.- Lôi Thần Nộ!Cố bát thiếu gia thi triển ra một loại cấm thuật tà đạo, thúc dục lực lượng trong thân thể kéo lên một cái độ cao trước nay chưa từng có.Dĩ nhiên như vậy mà nói, hắn liền chỉ có thể phát huy ra một kích tất sát, nếu như một kích này không giết chết được Phong Phi Vân, như vậy hắn liền không có lực lượng tái chiến.Phong Phi Vân cảm giác được hư không xung quanh phảng phất đều muốn đông cứng, áp lực trên người càng ngày càng lớn, da đầu đều giống như muốn nứt ra.Sắc mặt của Phong Phi Vân bình tĩnh, điều động Thánh Linh nội đan trong đan điền, từng tia Thánh Linh chi khí từ trong nội đan tràn ra, chạy khắp toàn thân, khiến cho hắn trở nên càng lúc càng thần thánh trang nghiêm, một cỗ Thánh Linh kình khí từ trong thân thể của hắn phóng thích ra, tuy rất mỏng manh nhưng mà như cũ lại rất khiếp người.Thủ chỉ của Phong Phi Vân hướng về phía trước điểm ra một chỉ, đầu ngón tay bay ra một đạo Thánh Linh kiếm ba, tựa như một đạo kích quang trảm phá thiên vạn đạo lôi điện, đem hư không phân cách ra.Thánh Linh chi khí không thể đỡ được, cho dù là Cố bát thiếu gia thi triển ra cấm thuật như Lôi Thần Nộ, như cũ khó thoát khỏi kết quả thân vẫn, da thịt trên người lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng héo rút, biến thành một cỗ bạch cốt.-------Chương 1623: Bi kịch của Chuyển Luân Vương (1)- Oanh!Bạch cốt nổ tung, biến thành từng khối toái cốt.Phong Phi Vân đứng ở trên hư không, máu tươi trên người không ngừng trôi xuống, bị Cố bát thiếu gia trước khi chết đánh cho thương tích, bất quá Cố bát thiếu gia đã bỏ mình, cho dù chịu những vết thương này đều là đáng giá.Dị biến phát sinh.Trong những bạch cốt vỡ vụn kia dâng lên từng luồng tử yên, tụ tập thành một mảnh tử hải, có một đạo nhân ngồi xếp bằng trên tử hải, mặc đạo bào sạch sẽ, tóc trắng râu bạc, lộ ra vẻ tiên phong đạo cốt.Phong Phi Vân lần nữa ngưng tụ tâm thần, toàn tâm đề phòng, đem Tam Vị Chân Hỏa lô hoành ở trước người, cảnh giác với đạo nhân này.Đạo nhân này chính là tinh hồn của Chuyển Luân Vương, vạn năm bất diệt.Sau khi Cố bát thiếu gia chết hắn liền hiển hóa ra.- Trong thân thể của ngươi có Thánh Linh chi khí, không tệ, không tệ, vừa lúc đoạt đạo cơ của ngươi giúp ta nghịch thiên trọng sinh.Chuyển Luân Vương mở ra đôi mắt màu tím,trong con mắt bắn ra hai đạo tử khí, những bạch cốt vỡ vụn ra ở chung quanh đều hướng hắn hội tụ lại, ngưng tụ thành một cỗ khô lâu.Tử khí chung quanh lại hướng bên trong khô lâu xông vào, trên bạch cốt lại mọc ra từng tia huyết nhục, bì cân, lông tóc, sau cùng nhất là ngưng tụ thành một đạo nhân, đây không phải là tinh hồn mà là một cỗ thân thể huyết nhục.Phong Phi Vân càng thêm thận trọng, đạo nhân trước mắt này thật sự là quỷ dị, có thể toái cốt trọng sinh, bạch cốt sinh cơ, tinh khí hóa thể, những điều này đều là thủ đoạn nghịch thiên.Chuyển Luân Vương đem Bát quái đạo ấn thu lại, nắm ở trong tay, cười lạnh nói:- Cố lão bát quả thực quá khiến cho ta thất vọng rồi, vốn cho là hắn có thể đi được xa hơn, không nghĩ đến lại chết ở trong tay một bán yêu như ngươi, bức ta không thể không trước đoạt nhục cốt của hắn mà trọng sinh.Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Phi Vân một cái, nói:- Nếu như bản vương đã sống lại rồi, ngươi liền tự thần phục đi, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng phản kháng, nếu không sẽ rơi vào kết quả thần hình câu diệt.Ánh mắt của Phong Phi Vân kiên định, trong hai tay sinh ra hỏa diễm tinh lực, thúc dục Tam Vị Chân Hỏa lô, cất cao giọng nói:- Ngươi mới vừa nghịch thiên trọng sinh, thân thể bất ổn, ta chưa chắc đã không thể trấn áp ngươi.- Đảm lượng của người trẻ tuổi như ngươi khiến ta bội phục, nhưng mà chênh lệch của ngươi với bổn vương quá xa, cho dù trong thân thể ngươi có Thánh Linh chi khí mỏng manh cũng không thể nào là đối thủ của bổn vương.Chuyển Luân Vương khí vũ hiên ngang, một khắc đồng hồ trước còn giống như là một lão đạo thất tuần, hiện tại đã trở thành trung niên tầm bốn mươi tuổi không sai biệt lắm, sau đó còn đang không ngừng biến thành trẻ tuổi, tóc trắng trên đầu cũng chuyển lại thành màu đen.Điều này đại biểu cho sinh mệnh lực của hắn đang không ngừng trở lại, cường thế tới cực điểm....Chuyển Luân Vương nhưng là ma nhân uy chấn thiên hạ, người gặp người sợ, xưng vương một giới, cho dù hiện tại nguyên khí tổn thương nặng nề như cũ cũng tương đối kinh khủng, để cho Vũ Hóa hiền giả thế hệ trước mất hồn mất vía.Phong Phi Vân cũng chỉ có thể đánh một trận tử chiến.- Hắc!Trong hư không, một đạo hắc sắc quang hoa đột nhiên bay đến, nhanh như một đạo ánh sáng, trực tiếp hướng tới Chuyển Luân Vương đụng tới.Sắc mặt của Chuyển Luân Vương ngưng tụ, còn chưa thấy rõ đối phương là vật gì liền vội vàng né tránh, nhưng mà tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, một phát đụng vào lồng ngực của hắn.Chuyển Luân Vương mới vừa vặn ngưng tụ nhục cốt trọng sinh, thân thể cực kỳ không ổn định, bị lần va chạm này khiến cho thân thể nhất thời chia năm xẻ bảy, biến thành một đoàn tử vụ cùng bạch cốt, bên trong những xương cốt kia có tinh hồn phụ vào, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.Phong Phi Vân cũng là sững sờ, vốn cũng đã làm tốt chuẩn bị đánh một trận tử chiến nhưng mà lại không nghĩ đến lại phát sinh một màn như vậy.Một đạo hắc sắc quang hoa kia cũng không vì vậy mà dừng lại, liền tục tục xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía trước, giống như là đang trốn tránh cái gì, trong nháy mắt liền biến mất tích.- Dừng lại cho ta, trốn, ta xem ngươi trốn được chỗ nào.Nữ ma từ trong hư không đuổi đến, tóc dài bồng bềnh, bạch y yểu điệu, hai mắt dò xét xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên một đoàn tử sắc vân vụ cùng toái cốt, trong mỹ mau bắn ra từng đạo ánh sáng trong suốt.- Rốt cuộc là người nào đánh lén bổn vương, sau khi bổn vương nghịch thiên trọng sinh nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn.Những bạch cốt cùng tử vụ kia lần nữa ngưng tụ thành một lão đạo, trợn mắt trừng trừng, giận đến thân thể phát run.Nữ ma tế ra nửa tòa Thiên Tôn Vô Lượng Tháp trực tiếp đem Chuyển Luân Vương thu vào trong tháp.- Người nào vừa đánh lén bổn vương?Trong Thiên Tôn Vô Lượng tháp truyền ra tiếng gầm thét của Chuyển Luân Vương.Nữ ma cũng không để ý đến hắn, cái tháp biến thành một tòa tiểu tháp tinh xảo dài chừng một tấc, rơi vào trong bàn tay trắng muốt của nàng:- Đây là tinh hồn của một vị vương giả, còn có huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh, thật sự là quá tốt, nếu như đem bọn họ đều luyện hóa, đối với lần trùng kích thi biến thứ sáu của ta có ích lợi thật lớn.Phong Phi Vân đứng ở nơi xa, cằm cũng muốn rơi xuống mặt đất, mẹ nó, một trong mười thiên tử của Âm Gian giới liền bị trấn áp như vậy.Mao Ô Quy từ trong túi áo của Phong Phi Vân bò ra, ngồi ở đầu vai, nói:- Ta dám đánh cuộc một đạo hắc quang mới vừa rồi chính là lão thực chúng ta.- Ý ngươi là...

Chuyển Luân Vương là bị một trái cây đụng phải?Mao Ô Quy nói:- Nói nhảm, lão thực chẳng qua là không cẩn thận đụng vào, trấn áp Chuyển Luân Vương chính là nữ ma đầu kia.- Bá!Ma khí đập vào mặt mà đến.Nữ ma đã đứng ở trước mặt của Mao Ô Quy, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thanh lệ nhã trí, ánh mắt trong suốt, ma khí thu liễm vào trong thể nội, thay vào đó là một cỗ linh khí thánh khiết động lòng người, quả thực tựa như thánh nữ hạ phàm.- Hai người các ngươi có thấy Thánh Thực quả bay qua đây không?- Không có!Mao Ô Quy cắn chặt răng.Nữ ma nắm lấy cổ của nó, đem nó kéo ra, sau đó không ngừng dao dộng trên thân thể của nó, trong mai rùa rơi ra từng viên tinh thạch đỏ như máu, những tinh thạch này quang mang sáng chói, khí tức cuộn trào, có Thánh Linh đạo tắc quấn ở phía trên.- Nữ ma đầu, có cái gì đều hướng vào ta, đừng động đến bảo vật của ta.Mao Ô Quy huy động bốn cái móng vuốt, không ngừng giãy dụa, nhưng mà cổ của nó bị nữ ma nắm lấy, căn bản không giãy dụa ra, bảo vật giấu trong mai rùa đều bị rơi ra ngoài.Nữ ma đem một viên tinh thạch đỏ như máu nhặt lên, trong đôi mắt toát ra tinh mang:- Là huyết tinh do huyết dịch của Thánh Linh ngưng tụ, Thánh Linh thuộc vệ Phượng Hoàng yêu tộc, không tệ, không tệ, là đồ tốt, những Thánh Linh Phượng Hoàng huyết tinh này đối với lần trùng kích thi biến thứ sau của ta có ích lợi thật lớn, hiện ta trưng dụng, sau này trả ngươi.-------Chương 1624: Bi kịch của Chuyển Luân Vương (2)- Trả lại đại gia ngươi!Mao Ô Quy hướng nữ ma nhào tới, nhưng mà lại bị nữ ma tát cho một cái bay ra ngoài, đánh ngửa trên mặt đất, tựa như là một con quay không ngừng quay cuồng.Nữ ma đang thu liễm bảo vật trong mai rùa rơi ra:- Đây là rễ cây của cổ dược Thải Hồng Hương Trúc, nếu như có thể khiến cho rễ cây nảy mần trưởng thành một gốc cổ dược, đủ để gia tăng vạn năm tuổi thọ, khối rễ cây này để ở chỗ của ngươi nhất định sẽ thối rữa, liền để cho ta trồng đi.- Đây là một khối Vũ Tiên Đồng, có thể dùng để tế luyện linh khí thập ngũ phẩm trở lên, ta tạm thời bảo quản thay ngươi.- Di, Phượng Hoàng thạch khắc, đây là đạo mà một vị Phượng Hoàng đạt đến Thánh Linh khắc xuống, một đầu ô quy khẳng định không lĩnh ngộ được, ta mượn trước xem ba ngày.Nữ ma nhìn chằm chằm vào Mao Ô Quy một cái, da thịt trong suốt, lông mi cong cong, thánh khiết động lòng người, thanh âm ôn nhu mà nói:- Ngươi không có ý kiến chứ?Mao Ô Quy thật vất vả từ trên mặt đất bò dậy, nắm móng vuốt thật chặt, hàm răng cắn đến rung động khanh khách, những bảo vật này đều là nó mạo hiểm thật lớn thu hồi từ trong Thái cổ Thiên Mộc, nhưng bây giờ lại bị nữ cường đạo này đoạt mất.Nàng cũng đã thu vào trong Giới linh thạch rồi mới hỏi ngươi không có ý kiến chứ.Mao Ô Quy cười khan hai tiếng, nặn ra một cái vẻ mặt khó coi, nói:- Không có ý kiến!Trong lòng Mao Ô Quy rất nhăn nhó, hừ lạnh nói:- Nữ ma đầu, ngươi đoạt đi, ngươi đoạt đi, chung quy có một ngày sẽ gặp phải báo ứng, chúng ta chờ xem.- Nga, vậy thfi tốt!Nữ ma tiếp tục đi kiểm kê những bảo vật kia, hết thảy đều thu vào giới linh thạch, lộ ra vẻ rất là tự nhiên, động tác ưu mỹ, giống như là đang làm một chuyện siêu phàm thoát tục.Mao Ô Quy đi tới bên cạnh giày của Phong Phi Vân, âm u mà nói:- Phong Phi Vân, ngươi có phải cũng nhìn không quen nàng như vậy hay không, có muốn động thủ đem nàng tịch thu hay không?Phong Phi Vân cũng đã sớm đem Tam Vị Chân Hỏa lô giấu kỹ, Long Lân Phượng bì y trên người cũng bị thu lại, nói:- Trong tay nàng nắm giữ nửa kiện Thánh Linh khí mãnh "Thiên Tôn Vô Lượng Tháp", sợ là chúng ta còn chưa thu nàng đã bị nàng thu lấy rồi.- Lão phu nói chính là muốn ngươi thu nàng làm lão bà, nữ ma đầu này thật sự quá khó sống chung, phải tìm người hảo hảo quản giáo nàng.Mao Ô Quy đối với nữ ma hết sức thống hận, mỗi lần nó đều bị khi phụ sỉ nhục vô cùng thảm, quyết định muốn trả thù nữ ma đầu này.Phong Phi Vân sao lại nhìn không ra trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì, cười nói:- Ta cảm thấy chúng ta trước tiên vẫn là rút đi cho thỏa đáng, đợi sau này tu vi cường đại lại đến rửa sạch sỉ nhục trước kia.Phong Phi Vân cảm giác sau khi nữ ma này nhận được tinh hồng quỷ thuyền, tu vi tăng lên rất nhiều, chính mình bây giờ còn không phải là đối thủ của nàng, lúc này không đi, nếu như bị nàng ngăn cản sợ là sẽ bị thu hết một phen.Phong Phi Vân cuối cùng là vẫn không rời khỏi, nữ ma đã đứng ở trước mặt của hắn, thanh lên tuyệt trần, đôi mắt như có nước, da thịt trắng muốt, đôi môi đỏ mọng trong suốt, nói:- Thánh Thực quả đã chạy trốn, chỉ có thể dùng phương pháp khác trùng kích lần thi biến thứ sáu, ta muốn theo ngươi đi Đan Đỉnh quỷ thị mua Thái cổ Ma Thổ.Phong Phi Vân cười khổ nói:- Tại sao lại là ta chứ?- Bởi vì linh thạch trên người ta không đủ!Nữ ma nói rất thản nhiên, cũng rất bình tĩnh.- Trên người ta cũng không có linh thạch!Phong Phi Vân tận lực giữ vững nụ cười.Nữ ma nói:- Vậy không có biện pháp rồi, chỉ có thể đi mượn!- Mượn cái gì?Phong Phi Vân hỏi.- Mượn Thái cổ Ma Thổ!Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ ý tứ cái gọi là "Mượn" của nàng, nếu như thật sự theo nàng đi Đan Đỉnh quỷ thị "mượn" Thái cổ Ma Thổ, trời mới biết lại phải chọc tới phiền toái lớn như thế nào.Sau khi nàng nhận được Thái cổ Ma Thổ, có thể trùng kích lần thi biến thứ sáu, đến lúc đó tự nhiên không ai dám trêu chọc nàng, nhưng mà Phong Phi Vân thì làm thế nào, chẳng phải lại phải trải qua cuộc sống trốn trốn tránh tránh.Phong Phi Vân nói:- Đan Đỉnh quỷ thị tụ tập hung nhân của các tộc, cường giả như mây, lại càng có tu sĩ của Thái cổ thánh yêu tộc, chúng ta đi nơi đó...

"mượn" Thái cổ Ma Thổ nhất định sẽ gặp phải vây công của cường giả các tộc, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng rất nhỏ, kỳ thật...

Ta còn có một cái biện pháp khác.- Biện pháp gì?Ánh mắt của nữ ma sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một đôi ánh mắt hồng sắc yêu tính của hắn.Phong Phi Vân làm ra bộ ho hai tiếng, nói:- Ngươi đem tinh hồn của Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.- Ngươi đây là đang uy hiếp ta!Ma khí trên người nữ ma dũng động, tóc dài bay múa, mỗi một sợi tóc đều giống như một thanh kiếm sắc bén, kéo ra tiếng xé gió "ngô ngô".- Không phải, đây chỉ là giao dịch!Phong Phi Vân biểu hiện rất bình tĩnh.Nữ ma nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân thật lâu, cuối cùng vẫn là đem tinh hồn Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh giao cho hắn, nói:- Nói đi.Phong Phi Vân cười nói:- Thái Cổ Ma Thổ là bảo vật trân quý bậc nào, lượng linh thạch cần có là một con số thiên văn, người bình thường căn bản không cầm ra nổi, nhưng mà có một chỗ lại có vô số linh thạch.- Chỗ nào?- Thánh đình bảo khố!Phong Phi Vân từ từ mà nói.Hàn khí trên người nữ ma thấu ra ngoài, lạnh lẽo đến kết lên da thịt của Phong Phi Vân một tầng băng tinh, lạnh nhạt nói:- Thánh đình bảo khố chính là một trong những địa phương được phòng ngự nghiêm ngặt nhất, đi xông Thánh Đình bảo khố còn không bằng trực tiếp đi Đan Đỉnh quỷ thị mượn Thái cổ Ma Thổ.- Không giống, hôm nay Thánh Đình suy yếu lâu ngày, Thần Thiên tước phủ kiêu ngạo, trong Thánh Đình có người quy phụ Thần Thiên tước phủ, mà cũng có một ít người như cũ ủng hộ Thánh Đình chúa tể, chỉ cần có thể lợi dụng quan hệ vi diệu giữa hai người này, Thánh Đình bảo khố kiên cố không thể phá cũng đều vì chúng ta mà mở ra.Phong Phi Vân nói.Nữ ma nói:- Vậy còn chờ cái gì, hiện tại liền đi Thánh Đình bảo khố!Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn xuyên qua hư không, nhìn ra chiến trường hỗn loạn mà hắc ám ở bên ngoài, chủ tinh bốn phía của Thánh Đình đều đã luân hãm, bị Âm Gian giới khống chế, chỉ có Trung Đình tinh trung ương nhất còn chưa bị công phá.- Thật tốt quá, đại quân của Âm Gian giới tiến vào Thánh Đình, Trung Đình tinh khẳng định là hỗn loạn một mảnh, lúc này đi lấy Phượng cốt trong bảo khố Thánh Đình chính là thời khắc tốt nhất.Trong lòng Phong Phi Vân liền nghĩ như vậy.Phong Phi Vân cùng nữ ma từ trong hư không đi ra, lần nữa xuất hiện trên Nam Cực tinh.Nơi này khắp nơi đều là tu sĩ của Âm Gian giới, nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện liền chợt có một nhóm người giết qua.- Bên này còn có hai người, lập tức thanh trừ.-------Chương 1625: Hồng trần lộ diêu (1)Phong Phi Vân không chút lưu tình bổ ra một chưởng, đánh ra lực lượng của một vạn vị tu sĩ Niết Bàn đệ bát trọng, đem hơn một trăm vị tu sĩ của Âm Gian giới đều oanh sát, những tu sĩ này liền từ giữa không trung rơi xuống như mưa.Hai người đều không ngừng lưu động chút nào, bay lên trên trời, bay ra khỏi Nam Cực tinh, hướng Trung Đình tinh bay tới.Trung Đình tinh chính là địa phương trung ương nhất của Thánh Đình, cũng là chỗ có phòng ngự hoàn thiện nhất, mấy vị thiên tử của Âm Gian giới liên thủ công phạt cũng không đem Thiên Đấu Vô Cực trận đánh bại được.Đây là thượng cổ đại trận, ở thời kỳ đại trận cường thịnh nhất từng ngăn chặn một vị Thánh Linh.Đây là một tràng chiến đấu quy mô khổng lồ, mấy chục ức đại quân bay ở trường không, đều là tinh nhuệ của Âm Gian giới, vô số thần thông cùng linh khí hướng Trung Đình tinh oanh kích tới, hóa thành quang vũ đầy trời.Những thần thông cùng linh khí này đều đang cách vị trí của Trung Đình tinh ba nghìn dặm liền bạo liệt ra, bị Thượng cổ Thiên Đấu Vô Cực đại trận hóa giải.Một ít cường giả của Âm Gian giới đang kêu lên ầm ĩ:- Thánh Đình chúa tể nhưng là nhân vật thống ngự một tòa trung ương vương triều, không nghĩ đến bây giờ lại thành một đầu ô quy bướng bỉnh đáng yêu, ngươi chính là con gà, như ngươi cũng xứng làm chúa tể của nhân loại nhất tộc, quả thực chính là làm chậm đi tiền trình của nhân tộc, vẫn là sớm đi thối vị nhượng hiền đi.- Đã sớm nghe nói Thần Thiên tước gia tu vi cái thế, ở đệ lục trung ương vương triều xưng hùng, làm sao lại không dám ra đánh một trận với Bình Đẳng Vương chúng ta.- Đều là một đám bất lực, nhân tộc chính là bị những người như các ngươi thống trị cho nên mới không bằng Thái cổ thánh yêu tộc, nếu như đổi lại là Biện Thành Vương chúng ta đến làm chúa tể của đệ lục trung ương vương triều, tương lai của đệ lục trung ương vương triều nhất định trở thành đệ nhất vương triều của Nhân tộc.Tiếng mắng càng lúc càng khó nghe, rốt cuộc có người thiếu kiên nhân.Thiên Đấu Vô Cực đại trận mở ra một đạo vết rách, bên trong lao ra một đám tu sĩ cường đại, đầu lĩnh chính là thống lĩnh của thánh vệ quân, mặc cổ thiết khôi giáp, trong tay cầm huyết hồng chiến thương, cưỡi Phong Hỏa Thiên Tình thú, uy phong lẫm liệt, khí trùng tinh hà.- Phốc!Chiến thương đánh ra hóa thành một đạo lưu quang bay qua thiên khung, cách một phiến hư không đem thân thể một vị lão ma vạn năm vừa mới chửi rủa xuyên thủng.- Chỉ bằng đám ô hợp Âm Gian giới các ngươi cũng muốn thống ngự đệ lục trung ương vương triều, quả thực chính là người si nói mộng.Thống lĩnh thánh vệ quân tu vi cái thế, triển khai Chiến Thần pháp tướng, một tôn chiến thần hư ảnh thân cao 8564 trượng hiện ra sau lưng hắn.Chiến thần pháp tướng oanh kích ra một quyền, đem mấy chục vạn tu sĩ của Âm Gian giới đều oanh sát, đánh thành một phiến hư không trống rỗng.- Thánh Đình thật đúng là cường giả xuất hiện lớp lớp, một vị chiến thần thế nhưng làm thống lĩnh của thánh vệ quân, bị điều khiển, đây quả thực là nhân tài quá không được trọng dụng rồi, nếu như ngươi nguyện ý, sau khi đi tới Âm Gian giới có thể được hưởng đãi ngộ cấp bậc vương giả.Bình Đẳng Vương một tay nắm lấy thiết quyển, một tay cầm Sinh Tử Bút, hướng thống lĩnh thánh vệ quân ném tới cành ô liu.Nhưng mà nghênh đón chính là huyết sắc chiến mâu của thống lĩnh thánh vệ quân, hai người cách không đấu pháp, oanh đến thiên toàn địa chuyển, không ai dám đi đến gần bọn họ, phàm là bị khí lãng trên người bọn họ tràn ra dính vào, thân thể lập tức hóa thành bột máu.Chính là hiện tại!Phong Phi Vân cùng nữ ma hóa thành hai đạo lưu quang hướng Trung Đình tinh bay tới.Một tên nộ mục đầu đà mọc ra ba mắt đứng ở hư không, trên lưng mọc ra một đôi nhục vũ màu đen, hai tay giơ một thanh thiết chùy lớn như núi nhỏ hướng Phong Phi Vân oanh áp xuống.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!Bàn tay của Phong Phi Vân nhấc lên, hàng nghìn hàng vạn phật mang hiện lên trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành một cái phật quang thế giới.Nhưng mà chưởng ấn của hắn còn chưa bổ ra, nộ mục đầu đà mọc ra ba mắt kia cũng đã biến thành hai khúc, thân thể rơi xuống hư không.Nữ ma từ trong huyết vụ đi ra, đem một chuôi thiết chùy khổng lồ kia thu vào trong tay, dò xét một phen:- Linh khí thập nhất phẩm, coi như là một kiện thần binh lợi khí không tệ.Sau đó nàng đem thiết chùy cất vào.Phong Phi Vân tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục ra tay, đe Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa thu hồi.Hai người ở trong hỗn chiến xông vào lỗ hổng của Thiên Đấu Vô Cực đại trận, tiến vào Trung Đình tinh.Mới vừa tiến vào lỗ hổng của Thiên Đấu Vô Cực đại trận, liền lập tức gặp phải công kích.Xuất thủ là một vị nam tử trẻ tuổi mặc bạch sắc chiến giáp, hắn đứng ở trên thần thai cao chín ngàn thước, ánh mắt lâm không, quát lạnh một tiếng:- Người xông Thánh Đình, chết!Hắn chính là một trong những người thủ trận của Thiên Đấu Vô Cực đại trận, tu vi cái thế, nhìn như tuổi còn trẻ nhưng trên thực tế đã tu luyện hơn ngàn năm, điều động lực lượng của trận pháp công kích Phong Phi Vân cùng nữ ma.- Đừng hiểu lầm, ta chính là tu sĩ Diệp Hồng cảnh, Đấu Vực vực chủ, thành viên Bổ Thiên các.Phong Phi Vân đồng thời đem quan ấn của Đấu Vực vực chủ cùng lệnh bài của Bổ Thiên các lấy ra, cùng lúc hướng về phía vị thủ trận kia ném tới.Vô luận là quan ấn của Đấu Vực vực chủ hay lệnh bài của Bổ Thiên các, phía trên đều có khí tức của Phong Phi Vân, còn có tất cả tài liệu ghi chép về Phong Phi Vân, không thể làm giả được.Sau khi vị thủ trận kia cho người tra duyệt quan ấn Đấu Vực vực chủ cùng lệnh bài Bổ Thiên các, nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân một cái, như cũ giữ vẻ mặt đề phòng, lạnh lùng mà nói:- Nguyên lai là vực chủ đại nhân, bất quá hiện tại là thời kỳ phi thường, tu sĩ của Âm Gian giới âm hiểm xảo trá, có người đã lẫn vào Trung Đình tinh, vì để phòng ngừa vạn nhất, kính xin vực chủ buông bỏ chống cự, theo thánh vệ quân đi tới Vũ Hóa thần điện nghỉ ngơi, đợi xác nhận xong thân phận của vực chủ đại nhân mới có thể khôi phục tự do cho đại nhân.- Thời kỳ phi thường tự nhiên cần vô cùng cẩn thận, ta nguyện ý phối hợp.Phong Phi Vân cùng nữ ma hạ xuống mặt đất, liền có một đội thánh vệ quân vậy quanh mà đến, đem bọn họ mang đến Vũ Hóa thần điện.Vũ Hóa thần điện tụ tập đều là tu sĩ có thân phận khả nghi, có tu sĩ đợi nghiệm chứng thân phận, hiện tại Thánh Đình gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, tình nguyện giết lầm một vạn cũng tuyệt không thể bỏ qua một người.Phong Phi Vân đợi ở Vũ Hóa thần điện cũng không bao lâu liền có một vị binh trường của thánh vệ quân đi đến bảo lãnh cho hắn, cũng đem quan ấn Đấu Vực vực chủ cùng lệnh bài Bổ Thiên các trả lại cho hắn.Vị binh trường này thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, chắp tay xá một cái với Phong Phi Vân, cười nói:- Các lão đã tự mình chứng thật qua thân phận của vực chủ đại nhân, vực chủ đại nhân cùng bằng hữu hiện tại tự do.-------Chương 1626: Hồng trần lộ diêu (2)- Đa tạ binh trường đại nhân!Phong Phi Vân đem quan ấn cùng lệnh bài cất vào, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hai thứ này vẫn còn có chút tác dụng.Có thể ở trong thánh vệ quân thăng lên đến cấp bậc binh trường, dẫn dắt chí ít đều có trăm vạn quân sĩ, tu vi tự thân khẳng định không phải là chuyện đùa, Phong Phi Vân đối với hắn tự nhiên vẫn là có chút khách khí.Vị binh trường này cười dài nói:- Đều là môn nhân của Các lão chúng ta, coi như là huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như thế.Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mình có thể nhận được một vị binh trường đến bảo lãnh, nguyên lai là bởi vì tầng quân hệ Lâm các lão này.Lúc này lại có một vị lão nhân đi đến Vũ Hóa thánh điện, sau khi gặp Phong Phi Vân, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng:- Phong Phi Vân, Cảnh chủ đại nhân muốn gặp ngươi!Lão nhân này, Phong Phi Vân còn là có mấy phần ấn tượng, chính là một vị lão bộc của Lưu Ly gia tộc, thường xuyên đi theo phía sau Lưu Tô Tử, chính là một vị hộ đạo lão nhân của Lưu Tô Tử.- Cảnh chủ đại nhân đến Thánh Đình?Phong Phi Vân có chút giật mình, chẳng lẽ các vị Tước gia đã đến viện binh cho Thánh Đình rồi.Không đúng, nếu như Tước gia của đệ lục trung ương vương triều đều đã đến viện binh, chút ít tà nhân kia của Âm Gian giới khẳng định đều nghe thấy mà lui, làm sao còn dám hung hăng ngang ngược giống như hiện tại.Phong Phi Vân mới đến Trung Đình tinh, đối với một viên tinh cầu khổng lồ này còn rất xa lạ, đừng nói là đi tới Thánh Đình bảo khố, coi như là phương vị Thánh Đình chúa tể cung kia bây giờ đang ở đâu hắn cũng không biết.Trung Đình tinh hiện tại đang ở vào trạng thái toàn diện dề phòng, tất cả trận pháp đều mở ra, mỗi một khối đại lục đều bị vây ở trạng thái hoàn toàn ngăn cách, có thánh vệ quân thủ hộ, chỉ có nhân vật cấp bậc vực chủ mới có thể tự do xuyên qua những hệ thống trận pháp này.Hiện tại cũng chỉ có cách đi một bước tính một bước, ở trước lúc tình huống còn chưa biết được rõ ràng cũng không vội đi Thánh Đình bảo khố.Ở dưới sự hướng dẫn của vị lão giả kia, Phong Phi Vân đi tới nơi đóng quân tạm thời của tu sĩ Diệp Hồng cảnh.Đây là một tòa thiên cung pháo đài to lớn, thành tường cao như sơn lĩnh, có rất nhiều tu sĩ tuần tra trong trận pháp, phàm là có người xa lạ tiến vào địa vực của thiên cung pháo đài đều sẽ phải chịu công kích.Nữ ma biểu hiện vô cùng thong dong lạnh nhạt, bạch y bồng bềnh, tóc dài chập chờn, tựa như một vị nữ tử văn nhược nhã nhặn đi ở bên người Phong Phi Vân, truyền âm nói:- Trong tòa thiên cung pháo đài này có một vị nhân vật cường đại.Phong Phi Vân tự nhiên biết nàng nói chính là Hồng Trú Nhân Tước, đây nhưng là một vị Chiến thần, tu vi tự nhiên tương đối đáng sợ.Tiến vào thiên cung pháo đài, những tu sĩ Diệp Hồng cảnh còn sống kia đều cực kỳ kinh ngạc, bọn họ không nghĩ đến Phong Phi Vân lại còn sống.Đây quả thực là một cái kỳ tích, đồng thời bọn họ đối với Phong Phi Vân càng thêm kính sợ, không lại xem hắn thành một bán yêu mà đối đãi.- Bái kiến Cảnh chủ đại nhân!Phong Phi Vân đi vào một tòa cung điện kim bích huy hoàng, thân thể nghiêm trang, ánh mắt sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.Hồng Trú Nhân Tước "Trú Lưu" ngồi ở trên một cái đại y làm bằng kim sắc điêu bằng, nhìn qua cũng là bộ dáng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, lông mày rõ ràng, gương mặt khỏe mạnh, mặc dù đã tu luyện hơn hai nghìn năm nhưng nhìn tới tựa hồ cũng chỉ lớn hơn Phong Phi Vân vài tuổi.Ánh mắt của hắn lấp lánh hữu thần, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cười nói:- Ngươi bước vào Niết Bàn đệ bát trọng rồi!Trong cung điện còn có bốn vị lão tổ của Lưu Ly gia tộc đang ngồi.Lưu Ly gia tộc mặc tử y tươi sáng, da thịt trong suốt, ánh mắt sáng ngời, cũng ngồi ở trong cung điện, ở phía dưới Hồng Trú Nhân Tước gia.Phong Phi Vân nói:- Đúng vậy, vãn bối may mắn đã bước vào Niết Bàn đệ bát trọng!- Rất tốt, bán yêu có thể đạt tới Niết Bàn đệ bát trọng, đây là một cái cảnh giới tương đối khó lường, đủ để xương vương trong bán yêu, ngươi cũng đừng quan tâm đến ánh mắt khác loại của người khác, cho dù không thể bước vào Vũ Hóa cảnh, ngươi cũng đã tương đối ưu tú, có thể ở trong một cái lĩnh vực đạt đến đỉnh phong, đây chính là một loại chứng minh cho thực lực cùng tài hoa.Hồng Trú Nhân Tước gia cười nói.- Đa tạ cảnh chủ đại nhân tán dương!Phong Phi Vân dừng một chút, nói:- Ta muốn gặp Đại quận chúa!Nụ cười trên mặt Hồng Trú Nhân Tước dần dần biến mất, trở nên lạnh lùng, để cho người đem di thể của Lưu Tô Hồng mang đến, đặt ở trước mặt Phong Phi Vân.Nàng nằm ở trong một cái hàn băng tinh quan, ăn vào băng phách bảo vệ thân thể, thân thể trở nên có chút trong suốt, trên da thịt phủ lên một tầng sương lạnh, tản mát ra ngọc quang nhàn nhạt.Ngón tay của Phong Phi Vân vuốt ve ở trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng, đều nói tu tiên có thể để cho người ta nhìn thấu sinh lão bệnh tử, nhưng mà đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.Chỉ cần là người, làm sao có thể xem sinh tử như mây trôi chứ!Sinh cơ trong thân thể Lưu Tô Hồng cũng đã sớm đoạn tuyệt, ngay cả huyết dịch đều hoại tử rồi, linh hồn cũng đã tiêu tán, cho dù đem nàng nghịch thiên sống lại cũng bất quá chỉ là một cỗ khôi lỗi không có trí nhớ, không có ý thức.Phong Phi Vân than dài một tiếng:- Hồng trần lộ diêu, khanh vi quá khách! (Đường hồng trần xa xôi, người thân quen cũng là lữ khách qua đường)Phong Phi Vân không lại nhìn nữ tử trong băng quan nữa, đem nắp quan che lại, nhẹ nhàng phất tay, liền có người hầu đem Lưu Tô Hồng mang xuống.- Con đường tu đạo cũng không phải là con đường trường sinh, coi như là Thánh Linh oai phong một cõi cũng có thời điểm vẫn lạc dưới bùn đất, cho dù là Yêu tộc hoàng giả xưng hùng một tộc cũng có lúc hóa thành xương khô, ngươi cũng không cần quá để ở trong lòng.Lưu Tô Tử nói.Phong Phi Vân hơi hơi gật đầu.Ống tay áo của Hồng Trú Nhân Tước gia cuốn một cái, một phiến quang hoa sáng lạng từ trong tay áo của hắn bay ra, mấy ngàn cỗ thạch nhân khôi lỗi từ trong quan hoa hiện ra, Hải Thần Vệ cùng Địa Ngục Diêm La đều ở trong đó.Sau khi những khôi lỗi này nhìn thấy Phong Phi Vân cũng tự động vây tới, đem hắn thủ hộ ở chính giữa.Những khôi lỗi này đều được Hồng Trú Nhân Tước mang đến Trung Đình tinh, sau khi trải qua nghiên cứu, những khôi lỗi này mang đến chấn động khổng lồ cho Hồng Trú Nhân Tước.Đặc biệt là Địa Ngục Diêm La, quả thực khiến cho người ta rung động, hắn bước đầu dự đoán nếu như có thể cung cấp đủ nhiều tư nguyên, Địa Ngục Diêm La có khả năng trưởng thành đến Bán Thánh, đây là suy đoán bảo thủ.Cái kết quả này để cho những lão tổ kia của Lưu Ly gia tộc đều khiếp sợ, phải lần nữa đánh giá lại giá trị vốn có của Phong Phi Vân.-------Chương 1627: Đánh chủ ý vào bảo khố Thánh Đình (1)Thành tựu của ngươi ở trên Khôi lỗi thuật quả thực rất cao, nghe nói ngay cả ma đầu vạn năm Đồ Thương Tử cùng Cổ Trát Tây đều chết trong tay ngươi, thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Lưu Ly gia tộc chúng ta cần nhân tài như ngươi a.Hồng Trú Nhân Tước gia mặc dù nói rất bình tĩnh, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng nghe ra được hân thưởng của hắn đối với Phong Phi Vân, muốn đem Phong Phi Vân thu vào Lưu Ly gia tộc.Phong Phi Vân cũng không lập tức đồng ý, mà là lộ ra thần sắc trầm tư.Không khí trong cả cung điện trở nên rất khẩn trương, Lưu Tô Tử sợ Phong Phi Vân sẽ cự tuyệt Hồng Trú Nhân Tước gia cho nên không ngừng nháy mắt với hắn.Hồng Trú Nhân Tước gia cười cười, lại nói:- Ngươi không cần lo lắng ta sẽ mơ ước tới Đại Khôi Lỗi thuật của ngươi, Khôi lỗi sư cường đại cũng cần thiên phú trời cho, nếu như ta cướp lại Đại Khôi Lỗi thuật của ngươi nhưng mà lại không tìm được người có thể tu luyện nó tới đỉnh phong, ngược lại đó là một cái tổn thất của Lưu Ly gia tộc chúng ta.Tứ tổ nói:- Đại quận chúa bị tà nhân sát hại, nhưng mà dù sao nàng cũng chính là thê tử trên danh nghĩa của ngươi, kỳ thật thì Phi Vân cũng đã sớm trở thành một thành viên của Lưu Ly gia tộc chúng ta, lão phu từ trước đến giờ không xem hắn là ngoại nhân.Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ nguyên nhân bọn họ cực lực lôi kéo chính mình, bọn họ nhất định là biết được tiềm lực của Địa Ngục Diêm La mà cũng không phải là bởi vì bán yêu như hắn.Sau khi Phong Phi Vân trầm ngâm hồi lâu, mới nói:- Hôm nay Thánh Đình đang gặp phải công phạt của Âm Gian giới, ta cảm thấy hiện tại quan trọng nhất là chúng ta nên làm như thế nào để phá vỡ tình thế nguy hiểm, về phần chuyện khác vẫn là sau này lại nói đi.Hồng Trú Nhân Tước gia cười mà lắc đầu nói:- Trung Đình tinh có Thiên Đấu Vô Cực đại trận thủ hộ, coi như là thập đại vương giả của Âm Gian giới đều đến cũng chưa hẳn có thể phá vỡ nó, chỉ cần đại quân của Âm Gian giới ở trong ba ngày không cách nào phá được Trung Đình tinh, như vậy Tước gia của các đại cảnh đều sẽ chạy đến cứu viện, đến lúc đó đại quân của Âm Gian giới tự nhiên sẽ rút đi, cho nên chuyện này ngươi không cần lo ngại.Trong lòng Phong Phi Vân thầm than một tiếng, xem ra hôm nay chính mình nếu như không cho thấy thái độ, chỉ sợ ngay cả một tòa cung điện này cũng khó đi ra ngoài.Đây chính là thái độ của nhất phương bá chủ, nếu không thể vì ta sử dụng, như vậy phải mạt sát trong trứng nước.Không khí trở nên càng lúc càng khẩn trương, thần sắc của mỗi người đều trở nên rất mất tự nhiên.- Bẩm báo Cảnh chủ, Lâm các lão đăng môn bái phỏng!Phía ngoài cung điện truyền đến thanh âm của một lão bộc.Không khí trong cung điện lúc này mới hòa hoãn lại một chút, Hồng Trú Nhân Tước gia như cũ mang theo vài phần mỉm cười, nói:- Tô Tử, mang Phong Phi Vân cùng bằng hữu của hắn đi nghỉ ngơi đi, bọn họ vừa mới đi tới Trung Đình tinh chỉ sợ đều mệt mỏi rồi, chuyện này vài ngày sau chúng ta lại bàn lại.Lưu Tô Tử mang theo Phong Phi Vân cùng nữ ma rời đi tòa cung điện này, đi an trí chỗ ở của bọn hắn.Cho đến sau khi đi xa, sắc mặt của nàng mới trầm xuống, nói:- Bán yêu chết tiệt, ngươi có biết mới vừa rồi ngươi đã dạo một vòng quỷ môn quan rồi không?Lưu Tô Tử đứng ở đối diện Phong Phi Vân, búi tóc thắt lên, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt có chút lạnh lùng, rất bất mãn thái độ mới vừa rồi của Phong Phi Vân.- Đó cũng không nhất định chính là quỷ môn quan!Phong Phi Vân cười nói.- Chẳng lẽ ngươi cho là chính mình có lực lượng chống lại Cảnh chủ?Lưu Tô Tử khuyên giải nói:- Cảnh chủ cũng không có ác ý, chẳng qua là hân thưởng thiên phú cùng tài hoa của ngươi, muốn lôi kéo ngươi tiến vào Lưu Ly gia tộc.Phong Phi Vân nói:- Thất quận chúa, không cần nói nữa, chuyện này ta sẽ suy nghĩ kỹ càng, sau khi có quyết định tự nhiên sẽ làm ra lựa chọn.- Không nghe khuyên bảo liền coi như xong!Lưu Tô Tử cũng có chút tức giận, xoay người rời đi, bán yêu này thật sự là rất cố chấp, quả thực là một cái rễ cây, ngu ngốc, ngu ngốc.Ngón tay của nữ ma nhẹ nhàng lay động sợi tóc, đối với chuyện riêng của Phong Phi Vân thì một chút hứng thú cũng không có, nói:- Khi nào chúng ta đi Thánh Đình bảo khố?- Bây giờ còn chưa phải lúc, còn phải đi tìm hai trợ thủ!Phong Phi Vân đem một phong thư khắc ở trên ngọc phù, sau đó đem ngọc phù đánh ra ngoài, bay vào thiên khung.Muốn đi địa phương như Thánh Đình bảo khố để trộm đồ, tự nhiên phải tìm hành gia làm chuyện này, Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ gia hai tổ tông này nếu như ra tay, tỷ lệ thành công khẳng định tăng nhiều.Khoảng thời gian chờ đợi Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia đi đến, Phong Phi Vân tính toán tế luyện ra tôn khôi lỗi thứ hai.Phong Phi Vân đầu tiên bố trí một tòa trận pháp ngăn cách không gian chung quanh, sau đó đem Tam Vị Chân Hỏa lô lấy ra, tiếp theo đem Hải Thần Vệ triệu hoán ra.Hải Thần Vệ chính là nhất nguyên sinh mệnh thể, có năng lực trưởng thành không ngừng, nhưng mà nó dù sao là khôi lỗi do nhân thể nhục thai hóa thành, độ cao có thể đạt tới cũng có hạn.Mà Phong Phi Vân hiện tại liền muôn đem cỗ khôi lỗi này tế luyện lần nữa, khiến cho nó cường đại giống như Địa Ngục Diêm La.Phong Phi Vân đem tinh hồn Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh từ trong quỷ bình đổ ra, sau đó đánh vào Tam Vị Chân Hỏa lô.- Bổn vương tinh hồn bất diệt, bán yêu tiểu nhi, ngươi không luyện được ta.Chuyển Luân Vương ở trong Tam Vị Chân Hỏa lô gầm thét, chấn đến hỏa diễm không ngừng dâng cao, sóng lửa trở nên sôi trào.Phong Phi Vân cũng không để ý tới tiếng gầm gừ của Chuyển Luân Vương, thúc dục Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp đem từng đạo tử kiếp lực phách vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, Chuyển Luân Vương ở trong đó liền kêu lên thảm thiết.Mỗi một đạo lực lượng tử kiếp rơi xuống liền sẽ khiến cho tinh hồn của hắn suy yếu một phần, cuối cùng ngay cả lực lượng kêu thảm cũng không có nữa, biến thành một đoàn tử sắc vụ khí.Huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh cũng hóa giải ra, biến thành một đoàn huyết hồng sắc hỏa diễm.Huyết hồng sắc hỏa diễm cùng tử sắc vụ khí đang không ngừng dung hợp, cuối cùng dung hòa thành một thể, biến thành một phiến hỗn độn hỏa vụ mờ mịt.- Hải Thần Vệ, bây giờ là thời điểm để ngươi trưởng thành rồi, một khi ngươi hấp thu tinh hồn của Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh sẽ trở nên càng cường đại hơn, không gian trưởng thành sau này sẽ không thể hạn lượng.Hải Thần Vệ tựa hồ như nghe hiểu lời nói của Phong Phi Vân, gào to một tiếng, sau đó tung người nhảy vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tam Vị Chân Hỏa lô, hai mắt khép hờ, tiếp đó hắn đã không cần phải làm gì nữa, cỗ khôi lỗi này có thể đạt tới một bước kia không đều muốn xem vào vận mệnh của nó, nói không chừng lại là một tôn yêu nghiệt xuất thế, nói không chừng sẽ không chịu nổi lực lượng của hai vị bá chủ như Chuyển Luân Vương cùng Huyết Kỳ Bán Thánh mà bạo liệt ra.-------Chương 1628: Đánh chủ ý vào bảo khố Thánh Đình (2)Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút.Sau một ngày một đêm, Tam Vị Chân Hỏa lô bắt đầu kịch liệt chấn động, bên trong thỉnh thoảng bắn ra tử quang, thỉnh thoảng bắn ra ta máu, hỏa diễm đang kích động từng đợt.- Oanh!Một đạo hà khí chói mắt từ bên trong bay lên, phát ra thanh âm Kỳ Lân gào thét, tựa như thiên lôi từ trường không cuồn cuộn quét qua, chấn đến màng nhĩ người ta đau rát.- GRAO.....!Kỳ Lân gầm thét.Một cái khôi lỗi mặc đạo bào mọc ra đầu hình Kỳ Lân đứng ở trên mặt đất, cả người đều là hỏa diễm, toàn thân bị lân phiến bao trùm, một đôi ánh mắt đỏ ngầu lớn chừng quyền đầu, trừng mắt một cái liền phát ra hai đạo hỏa diễm thần mang.Đây là Hải Thần Vệ sau khi hấp thu tinh hồn của Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh.Xác thực mà nói, tỷ trọng của Thần Hải vệ ở trong cơ thể nó đã tương đối ít, ngược lại là tinh khí của Chuyển Luân Vương cùng huyết khí của Huyết Kỳ Bán Thánh chiếm đa phần.- Ngươi đã lựa chọn lấy đầu Kỳ Lân làm chủ, như vậy sau này gọi ngươi là Huyết Kỳ Vương đi.Phong Phi Vân lại cấp cho khôi lỗi này một cái tên.Sau khi đem Huyết Kỳ Vương thu hồi lại, Phong Phi Vân triệt tiêu trận pháp, đi ra khỏi địa phương bế quan này.Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia nhận được ngọc phi phù của Phong Phi Vân liền chạy tới, thật sớm đã chờ ở bên ngoài rồi.- Ngươi ở trên thư nói lần này cần làm một chuyện lớn, ta đem gia hỏa đều chuẩn bị tốt rồi, không biết lần này cần động đến chỗ nào?Tất Trữ Suất lộ ra vẻ rất hưng phấn, một thời gian ngắn gần đây đều bị Tà Hồng Liên chăm sóc, lần này thật vất vả mới chuồn ra được, nhất định phải đại triển quyền cước.Tất Mỗ Gia liền lộ ra vẻ rất khí định thần nhàn, mặc y phục tràn đầy vết vá, đeo một thanh mộc côn, ngồi ở trên thềm hút thuốc.Buổi chiều tiếp đó, Phong Phi Vân, Tất Trữ Suất, Tất Mỗ Gia, Mao Ô Quy mật mưu lại với nhau, làm thành một cái vòng tròn nhỏ trên mặt đất không ngừng khắc, tựa hồ đang vẽ lộ tuyến đồ gì đó.Nữ ma thì đứng ở nơi xa, lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, trong ngón tay trắng như ngọc nắm một khối Thánh Linh Phượng Hoàng huyết tinh, bắt đầu hấp thu huyết khí ở bên trong, cảm ngộ Thánh Linh đạo ít ỏi ở trong đó.Cho đến thời điểm mặt trời lặn về phía tây, đám người Phong Phi Vân cuối cùng đã đem trọn cái kế hoạch xác định xong.- Thống lĩnh thánh vệ quân đánh một trận với Bình Đẳng Vương, bị trọng thương, hiện tại thánh vệ quân đã bị Bổ Thiên các cùng Thánh Đình nhất phẩm thiên nắm trong tay, ngươi nắm giữ một tấm lệnh bài của Bổ Thiên các đủ để cho chúng ta ở rất nhiều trạm kiểm soát không có trở ngại.Tất Mỗ Gia vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt híp lại thành một đạo khe hở.Sắc mặt của Phong Phi Vân nghiêm nghị, nói:- Ta cảm thấy hiện tại động thủ cũng không phải là thời cơ tốt nhất, đại quân Âm Gian giới còn đang công kích Trung Đình tinh, hiện tại nhất định là thời điểm Thánh Đình bảo khố phòng ngự nghiêm mật nhất, nhưng mà đại quân của Âm Gian giới đã liên tục công kích hai ngày một đêm, nếu như tối nay còn không công được Trung Đình tinh, đến lúc đó Tước gia khắp nơi nhất định sẽ dẫn đại quân đến cứu viện Thánh Đình.- Cho nên căn cứ vào tính toán của ta chậm nhất là sáng sớm mai Âm Gian giới sẽ lui quân, sau khi Âm Gian giới lui quân, phòng thủ của Thánh Đình ngược lại sẽ giảm xuống, đến lúc đó chính là thời điểm chúng ta động thủ.Tất Trữ Suất cùng Mao Ô Quy đều phát ra tiếng cười cạc cạc, đồng thời nói:- Đến lúc đó đem Thánh Đình bảo khố tận diệt.Thánh Đình bảo khố nhưng là chỗ giàu có nhất của đệ lục trung ương vương triều, tụ tập linh bảo thiên hạ vào một chỗ, tích lũy trăm vạn năm của đệ lục trung ương vương triều đều ở trong đó, bất kỳ một kiện bảo vật nào lấy ra ngoài đều là thần bảo có giá trên trời.Từ trước tới nay không có người nào có thể trộm được một tòa tiên gia trọng địa này, Đạo Vương (vương giả của trộm) của mỗi thời đại đều khát vọng mở ra cảnh phủ thần bí, tượng trung cho vinh dự cao nhất của giới Thâu Đạo.Tất Mỗ Gia dị thường hưng phấn, hắn đã sớm đánh chủ ý tới Thánh Đình bảo khố, nhưng mà bởi vì Thánh Đình bảo khố phòng thủ thật sự quá nghiêm mật, một mực không kiếm được lỗ hổng, bất quá cũng lần mò ra không ít môn đạo, hiện tại có Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, nữ ma trợ giúp, rốt cuộc đền bù được thiếu sót của hắn, có thể đi tung hoành pháo đài bảo khố kiên cố nhất thiên hạ.- Ha ha, ngày mai sẽ là ngày lão tử danh chấn thiên hạ, ta muốn đem tiêu ký hoa mai của Thần Thâu môn khắc lên trên thần trụ của Thánh Đình bảo khố!Lúc Tất Mỗ Gia cao hứng nhất thời lỡ miệng nói ra, đem một chút lời không nên nói nói ra ngoài.Phong Phi Vân tự nhiên không biết Thần Thâu môn ở nhân loại quốc độ đại biểu cho ý nghĩa gì, nhưng mà Mao Ô Quy này lại hết sức rõ ràng, đây chính là tồn tại được cùng liệt vào Thiên Toán môn, được xưng là Kỳ Thuật bát môn.Thần Thâu môn mặc dù xếp hạng cuối cùng của Kỳ Thuật bát môn, môn nhân thưa thớt, nhưng mà như cũ không thể coi thường, những kỳ thuật thần thông kia khiến người ta khó lòng phòng bị.Ở lúc Thần Thâu môn cường thịnh nhất từng xuất hiện qua một vị Đạo Thánh, là Thánh Linh chân chính, đem Thánh Linh khí mãnh Tổ Long Châu của Long tộc đều trộm đi, ở trên Tổ Long thần điện của Long tộc khắc xuống mai hoa ấn ký, sau đó Long tộc phái cường giả đuổi giết, nhưng mà lại không tìm được vị Đạo Thánh này.Long tộc tự nhiên không có ý tứ đem chuyện mất mặt như vậy cũng nói ra, mà vị Đạo Thánh kia của Thần Thâu môn cũng sẽ không nói, cuối cùng chuyện này là một kiện huyền án không được giải quyết.Ánh mắt của Mao Ô Quy nhìn Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia chợt có chút trở nên khác thường, truyền nhân của Thần Thâu môn từ trước đến giờ đều thưa thớt, hai tổ tông người này không phải là truyền nhân của Thần Thâu môn đi.Hiện tại Phong Phi Vân chỉ một lòng muốn lấy được Phượng cốt, trùng kích Niết Bàn đệ cửu trọng, cũng không quá quan tâm cái gì là Thần Thâu môn, nói:- Lúc bình minh ngày mai sẽ động thủ, hiện tại tất cả mọi người đi chuẩn bị đi, chỉ có một lần cơ hội, một khi thất bại, chúng ta nói không chừng ngay cả cơ hội chạy trốn giữ mạng đều không có.Sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, cướp lấy Thánh Đình bảo khố, đây tuyệt đối là một cái ý nghĩ điên cuồng chí cực, người bình thường căn bản không dám làm như vậy, nhưng mà đám người Phong Phi Vân lại không phải là người bình thường, đều không sợ hãi cái gì.Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia vội vàng rời đi, nói là đi chuẩn bị một chút công cụ, trước bình minh nhất định sẽ quay về.Nữ ma mọi sự đều không nhiễu tâm, nhàn tĩnh như thục nữ, như cũ lẳng lặng ngồi xếp bằng ở nơi xa, hấp thu huyết khí trong Phượng Hoàng huyết tinh, gia tăng tu vi của mình.Một đống tảng đá dưới chân Phong Phi Vân đột nhiên giật giật, một cái trái cây đen thui từ trong bùn đất hiện ra mấy phần, đại khái chỉ lớn như đầu ngón tay, nếu không chú ý nhìn tới còn tưởng rằng là một quả mận sắt.-------Chương 1629: Thần Thâu mônDi!Mao Ô Quy cắm đầu cắm cổ đi tới, kéo dài cái cổ, mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào trái cây nhỏ này.- Gia gia, là ta!Thánh Thực quả nhỏ giọng truyền âm, ngay cả khí tức trên thân cũng thay đổi, khó trách Mao Ô Quy lúc đầu nhìn thấy cũng không nhận ra nó.- Bá!Mao Ô Quy vươn ra một cái móng vuốt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem Thánh Thực quả nhặt lên, khẽ liếc nữ ma một cái, phát hiện không kinh động đến nàng, lúc này mới lại lập tức đem Thánh Thực quả ném vào trong mai rùa.Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt của Phong Phi Vân, nhưng mà lại cũng chỉ khẽ cười, tiếp theo đó liền bắt đầu thôi diễn quá trình cướp lấy Thánh Đình bảo khố, chuyện này rất trọng yếu, không thể có nửa điểm qua loa.Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, Âm Gian giới tiến công cả đêm, công kích càng lúc càng hung mãnh, nhưng mà lại không thể phá vỡ Thiên Đấu Vô Cực đại trận của Trung Đình tinh.Cuối cùng ở trước lúc bình minh bắt đầu rút lui, bởi vì tu sĩ của Âm Gian giới đã phát hiện có Tước gia đi đến cứu viện Thánh Đình, nếu như lại không lui quân nhất định sẽ bị các lộ Tước gia bao vây, đến lúc đó xui xẻo chính là bọn họ.Mà lúc này đây, Tất Trữ Suất cùng Tất Mỗ Gia đều đã trở về rồi.Trên người của bọn họ mặc hai kiện bảo y do tơ vàng bện thành, phía trên khắc xuống vô số văn tự kỳ dị, giống như là giáp cốt văn của Viễn cổ tiên dân, nhìn như đơn giản bình thường nhưng mà người có một chút tu vi liền sẽ phát hiện văn tự trên bảo y rất cổ quái, hàm chứa một loại đạo lý kỳ dị, tựa như nhật nguyệt tinh thần vây quanh ở trong vũ trụ.- Mẹ nó, các ngươi lại mặc Đạo Thánh Văn Y!Mao Ô Quy càng thêm tin tưởng hai tổ tông này khẳng định là truyền nhân của Thần Thâu môn, nếu không thì không thể nào có Đạo Thánh Văn Y.Đồn rằng Đạo Thánh Văn Y chính là do đích thân Đạo Thánh tế luyện, tài liệu dùng đến chính là Ẩn Tàm Ti cùng Tiên Động Kim cực kỳ hi hữu, phía trên có khắc Thánh Linh văn tự, có thể xuyên qua trận pháp, ẩn giấu thân hình, thu liễm khí tức, chính là vô thượng côi bảo của Thần Thâu môn.- Quả nhiên là vô thượng bảo y!Nữ ma hóa thành một đạo thanh phong, trực tiếp đứng ở bên cạnh Tất Mỗ Gia, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng chạm tới bảo y, trên bảo y chợt lưu động từng đạo kim mang đem ngón tay của nàng trwucj tiếp xẹt qua trong thân thể của Tất Mỗ Gia.Dĩ nhiên đây không phải là chân chính xẹt qua trong thân thể của Tất Mỗ Gia, ở thời điểm ngón tay của nàng va chạm vào bảo y, bảo y tự động sinh ra một cỗ lực lượng đem hư không phá thành một đạo lỗ hổng nhỏ, ngón tay của nàng liền lướt qua trong hư không, căn bản là không chạm vào thân thể của Tất Mỗ Gia.Đây cũng là một loại diệu dụng của Đạo Thánh Văn Y, coi như là có người đụng vào thân thể của hắn cũng sẽ tự động cắt vào trong hư không, tựa như đụng vào không khí.- Ta cảm thấy bảo y này có duyên với ta, ta có thể cảm nhận được linh tinh của nó ở bên trong.Ánh mắt của nữ ma xanh biếc, thánh khiết đoan trang, gợn sóng không ngừng mà nói.Thân thể của Tất lão ẩu hơi hơi run lên, có duyên, mẹ nó, đây không phải là rõ ràng muốn cướp chứ.- Khụ khụ, đó cũng không phải là Đạo Thánh Văn Y chân chính, chẳng qua là hai kiện phỏng chế phẩm, nhiều nhất chỉ có thể đạt tới một phần mười công hiệu của Đạo Thánh Văn Y chân chính.Tất Mỗ Gia sợ nữ ma động thủ đoạt lấy, vội vàng lui vè phía sau hai bước.Mao Ô Quy nói:- Ta đã nói rồi, Đạo Thánh Văn Y trong truyền thuyết chỉ có một kiện, làm sao có thể đột nhiên liền biến thành hai kiện.Nữ ma khẽ cau lại lông mày, thu tay trở vệ, đối với bảo y trên người Tất Mỗ Gia giảm đi hứng thú, bởi vì nàng phát hiện bảo y này đúng là tồn tại sơ hở rất lớn, đối với tu vi hiện tại của nàng mà nói đã rất không cần thiết lắm.Âm Gian giới lui quân, tu sĩ quân đội trong Thánh Đình bắt đầu phản kích, có không ít cường giả lao ra Thiên Đấu Vô Cực đại trận, đi tới đánh chết tu sĩ của Âm Gian giới.Hai ngày này khí thế lớn lối của Âm Gian giới để cho rất nhiều người cảm giác phẫn uất, lúc này đều đã bạo phát ra, muốn đi rửa sạch sỉ nhục trước đó, giết cho thống khoái.Mà lúc này đây, Phong Phi Vân, nữ ma, Mao Ô Quy, Tất Trữ Suất, Tất Mỗ Gia đến một phiến hoang sơn của Trung Đình tinh.Một mảnh hoang sơn này ở Trung Đình tinh có chút danh tiếng, bị liệt thành cấm khu, thường có hung thú lui tới, cũng có một số Vũ Hóa hiền giả cường đại táng thân ở trên sơn lĩnh, đem một ít dòng suối sơn dã đều nhuộm thành đỏ như máu, người bình thường không dám đi tới gần.- Thánh Đình bảo khố lại ở chỗ này!Nữ ma đi ở phía đầu tiên, tóc dài bồng bềnh, bạch y phấp phới, trong tay nâng lên nửa tòa tiểu tháp tinh xảo, phàm là có hung thú đi đến cản đường đều bị nàng trước tiên thanh trừ, trên mặt đất chỉ có một mảnh hài cốt.Tất Mỗ Gia coi như là chân chính nhìn thấy sự lợi hại của nữ ma đầu này, sát tính quá nặng, ma khí quá liệt, thật đúng là có chút không dám đắc tội nàng, vội vàng nói:- Cửa vào Thánh Đình bảo khố phòng thủ cực kỳ sâm nghiêm, có một chút lão gia hỏa không hỏi sự đời trấn giữ nơi này, ta từng đi qua đây một vòng thiếu chút nữa đã bị đuổi giết, cho nên ta liền lui lại mà cầu lần sau, tìm kiếm một cái cửa vào khác, công phu không phụ lòng người, rốt cuộc để cho ta tìm được chỗ yếu nhất của Thánh Đình bảo khố.Tất Trữ Suất theo sát ở phía sau Tất Mỗ Gia, trên tay nâng lên một cái bạch sắc la bàn, phía trên tản ra từng đạo tinh mang, tựa như là một cái la bàn bình thường, đang tìm kiếm cái gì đó.Mi tâm của Tất Mỗ Gia sinh ra một cái quang nhãn, bên trong bắn ra một đạo quang hoa chói mắt, bắn thẳng xuống dưới đất, phảng phất có thể xuyên thấu địa tâm, đột nhiên trên mặt hắn vui mừng, dừng bước lại, nói:- Chính là chỗ này, ta từng ở chỗ này chôn xuống tọa độ.Bàn tay của hắn vươn ra, một quả quang cầu ở dưới đất bay lên.- Ta đến mở đường!Phong Phi Vân đem Địa Ngục Diêm La cùng Kỳ Lân Vương triệu hồi ra, khu sử bọn hắn mở đường đi xuống.Địa Ngục Diêm La cùng Kỳ Lân Vương đều có lực lớn vô cùng, rất nhanh đã ở trên nham thạch cứng rắn đập mở ra, đánh ra một cái lối đi sâu hơn mười dặm, phía dưới trở nên càng lúc càng cứng rắn, quả thực có thể so với một chút linh thiết luyện khí.- Dừng một chút!Ngón tay của Tất Mỗ Gia hướng về vách đá phía dưới sờ soạng, trên vách đá chợt xuất hiện vô số quang vựng, hiện ra sơn hải đồ văn, chỉ cần là trọng lực oanh kích ở phía trên đều sẽ bị bắn ngược trở về.- Căn cứ vào suy đoán của ta, đây chính là tầng phòng ngự thứ nhất Sơn Hải Nham Bích của Thánh Đình bảo khố, trên cổ thư có ghi lại, ở lúc kiến tạo Thánh Đình bảo khố mời đến một vị Tầm Bảo sư khó lường, ở mỗi một khối thạch bích đều bày ra Sơn Hải Bất Phá thuật.-------Chương 1630: Thiên trân vạn bảo (1)Tất Mỗ Gia nhíu mày, đã sớm ngờ tới Thánh Đình bảo khố nhất định không gì phá nổi, nhưng mà không nghĩ đến tầng phòng ngự thứ nhất này lại biến thái như vậy.- Chẳng lẽ ngay cả bảo y trên người chúng ta cũng không thể xuyên vào Sơn Hải Nham Bích?Tất Trữ Suất nói.Tất Mỗ Gia lắc đầu, nói:- Vị Tầm Bảo Sư kia bố trí Sơn Hải Bất Phá Thuật không phải là chuyện đùa, là một trong mấy người lợi hại nhất lúc ấy, Tầm Bảo thuật vừa ra, quỷ thần đều sợ, bảo y trên người chúng ta có chỗ sơ hở, một khi mạnh mẽ xông vào nói không chừng sẽ chết ở bên trong thạch bích, trừ phi là Đạo Thánh Văn Y chân chính mới có thể xuyên qua.- Vậy phải như thế nào mới có thể phá vỡ thạch bích?Nữ ma có chút không nhịn được, tính toán cường công, nhưng đây là hạ hạ sách, bởi vì một khi cường công nhất định sẽ kinh động tới người thủ hộ Thánh Đình bảo khố, chỉ có thời điểm vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng cái biện pháp này.Tất Mỗ GIa hết sức cẩn thận nói:- Chúng ta còn là trước tiên lui về đi, đợi làm tốt chuẩn bị chu toàn rồi lại tới.- Ta đến thử một chút!Phong Phi Vân hết sức khẩn cấp muốn lấy được Phượng cốt, không muốn chờ đợi thêm nữa, bàn tay đặt ở trên vách đá, đem Đại Diễn thuật thi triển ra, đồ văn "Sơn" cùng "Hải" trên vách đá nhất thời bắt đầu hướng bốn phía di chuyển, giống như là một ít "Sơn" cùng "Hải" chân thật bị đại thần thông dời đi.Đại Diễn thuật chính là một trong Thái cổ bát thuật, càng là tổng cương thuật pháp trên Mạc Phủ Tầm Bảo lục, đối với thủ đoạn của Tầm Bảo sư có một chút năng lực khắc chế.- Lão phu đến giúp ngươi một tay!Trên người Mao Ô Quy toát ra bạch quang, đem một cái móng vuốt đặt ở trên vách đá.Một phiến bạch sắc quang hoa từ trên móng vuốt của nó trùng kích ra, đem những "Sơn" cùng "Hải" còn lại đều đánh vỡ.Lão vương bát này chiếm được Linh Bảo quyển của Mộ Phủ Tầm Bảo lục Kỷ gia, tu luyện ra một ít thần thông tầm bảo hết sức khó lường, đem thủ đoạn của Tầm Bảo sư cũng hiểu rõ đến có chút thấu triệt, có thủ đoạn khắc chế.- Oanh!Sơn Hải thạch bích rốt cuộc sụp đổ một góc, lộ ra một cái lỗ thủng cao ba thước, nữ ma, Tất Mỗ Gia, Tất Trữ Suất nhanh chóng đi vào, tiếp theo Phong Phi Vân cùng Mao Ô Quy cũng đi vào.Bọn họ vừa mới đi vào Sơn Hải thạch bích, thạch bích vốn là sụp xuống một cái lỗ thủng chợt liền khép kín lại.- Đây là Tầm Bảo thuật trên vách đá có lực lượng tái sinh, không cần quản đến nó.Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đều đi vô cùng cẩn thận.Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất đem bảo y mặc vào, thân thể hóa thành hai luồng kim sắc quang mang, quang mang dần dần trở nên nhạt, cuối cùng biến thành trong suốt, giống như biến mất trong hư không.Bảo y trên người bọn họ mặc dù chỉ là phỏng chế phẩm của Đạo Thánh Văn Y, nhưng mà tài liệu sử dụng như cũ không tầm thường, có thể đạt tới một, hai tầng công hiệu của Đạo Thánh Văn Y.Phong Phi Vân đem Mao Ô Quy để vào trong túi áo, đem Long Lân Phượng bì y mặc vào, mặc vào chính là một mặt khác, đan xen Ẩn Tàm Ti, thân thể cũng ẩn giấu lại, biến mất không thấy gì nữa.Nữ ma triệu hồi ra tinh hồng quỷ thuyền, thân thể bị một đoàn huyết thủy bao trùm, cuối cùng biến thành một giọt nước thật nhỏ giấu ở trong tay áo của Phong Phi Vân.- Ba, ba...Bọn họ đi qua một phiến lôi điện đại dương, lôi điện nơi này đều vô cùng kinh khủng, cho dù là nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả bị điên quang đánh trúng cũng sẽ hôi phi yên diệt.Có hành gia như Tất Mỗ Gia mở đường ở phía trước, đây tự nhiên đều có phương pháp phá giải.Hắn tế ra một kiện thần châm, định ở trên lôi hải.Những lôi điện kia toàn bộ đều bổ về phía thần châm, liền mượn một cái thời gian ngắn ngủi như vậy, đoàn người Phong Phi Vân nhanh chóng xuyên qua lôi hải.Liền ở một sát na kia xuyên qua lôi hải, thần châm bị phách thành nước thép, những lôi điện kia lại oanh kích xung quanh, càng thêm kinh khủng.- Nguy hiểm thật!Tất Trữ Suất lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác lòng bàn chân tràn đầy khí lạnh.Nhìn một kiện thần châm kia hào tan, Tất Mỗ Gia có chút đau lòng, nhưng vẫn là cắn răng nói:- Đi thôi, chúng ta là phá vỡ cực bích của Thánh Đình bảo khố mà tiến vào, thuộc về hành động nghịch thiên, đây đã là một điểm có lực lượng yếu kém nhất của cực bích rồi, phía trước hẳn là còn có vài tầng hiểm cảnh, một tầng còn hung hiểm hơn một tầng, mọi người cẩn thận một chút!- Nơi này chính là Thánh Đình bảo khố, là nơi bảo tồn linh bảo của đệ lục trung ương vương triều, nếu như dễ dàng bị công phá như vậy, ở trong lịch sử đã không biết bị cướp qua bao nhiêu lần rồi, nhớ kỹ chúng ta là người muốn sáng tạo lịch sử...

Còn có Ô Quy.Mao Ô Quy nói.Đoạn đường này cực kỳ hung hiểm, trừ "Sơn Hải thạch bích", "Trảm Thần lôi hải", đoàn người bọn họ lại gặp được "Không gian phong bạo", "Chân Hỏa Sát Phong".Thời điểm trải qua "Không gian phong bạo", chính là nữ ma tế ra tinh hồng quỷ thuyền chở mọi người đi qua."

Chân Hỏa Sát Phong" liền là đi qua dị thường khó khăn, Tam Vị Chân Hỏa cùng Ngũ Sát Phong cùng tồn tại, quả thực như là nhân gian luyện ngục, đây thuộc về một phiến vành đai cách ly, căn bản không phải sức người có thể vượt qua.Cho dù Tất Trữ Suất mặc bảo y, như cũ thiếu chút nữa chết ở bên trong, may mà Phong Phi Vân kịp thời phát hiện triển khai Luân Hồi tật tốc mang hắn xuyên qua một phiến Sát Phong kia.- Di, đây là...

Đây là Mã Phong linh thạch, linh thạch bài danh thứ mười một.Tất Mỗ Gia nhặt được một khối hạt sắc linh thạch to bằng đầu người, hình dáng như mã phong (ong vò vẽ), phía trên lưu động từng đạo kinh lạc, linh khí bên trong cực kỳ nồng đậm.Một khối Mã Phong linh thạch có thể đổi được một trăm ngàn khối Chân Diệu linh thạch, đã thuộc về loại linh thạch hi hữu.Tất Mỗ Gia nhặt được khối Mã Phong linh thạch này là một khối dị thường lớn, ít nhất có thể cắt ra thành năm mươi khối linh thạch, coi như là một khoản tài phú khổng lồ rồi.Tất Mỗ Gia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem khối Mã Phong linh thạch này cất vào, ánh mắt trở nên nóng rực, có chút kích động nói:- Mã Phong linh thạch khẳng định được tồn trữ trong Thánh Đình bảo khố bị Sát Phong thổi tới nơi này, ta cảm thấy chúng ta rất nhanh liền sắp đi vào Thánh Đình bảo khố rồi.Tất cả mọi người đều trở nên kích động, đây nhưng là đang sáng tạo lịch sử, nếu như bọn họ thật sự đem Thánh Đình bảo khố vét thành trống rỗng, nhất định sẽ chấn động thiên hạ.- Mọi người không nên cao hứng quá sớm, Thánh Đình bảo khố dị thường khổng lồ, bảo vật bên trong nhất định đều được phân loại trông coi, bố trí cấm chế sát trận, chỉ hơi đụng vào khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn.- Hơn nữa mỗi một khu vực khẳng định còn có cao thủ đặc biệt thủ hộ trọng bảo, nếu như bị những cao thủ này phát hiện chúng ta xông vào Thánh Đình bảo khố, đem tất cả cấm chế sát trận của bảo khố đều mở ra, đến lúc đó coi như là Bán Thánh đến sợ rằng cũng là một cái tử lộ.-------Chương 1631: Thiên trân vạn bảo (2)Tất Mỗ Gia chính là gia hỏa giảo hoạt, xông qua rất nhiều cấm địa bảo khố, kinh nghiệm hết sức phong phú.Đoàn người lần nữa ẩn giấu thân hình, hướng bên trong Thánh Đình bảo khố đi đến, không lâu sau, phía trước xuất hiện mto tòa bảo cung do tử tinh lưu ly tạo hình mà thành, cao ba trăm tám mươi trượng, khí thế rộng rãi, huyền phù ở trên một cái linh hà, linh hà dài mấy trăm dặm, bên trong toàn bộ đều là linh thạch, phẩm cấp thấp nhất cũng là Giới linh thạch, thậm chí còn có chút ít Long Linh thạch, Vẫn Thiên linh thạch.Bọn họ từ trước đến giờ còn chưa nhìn thấy nhiều linh thạch như thế, đều là nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.Phong Phi Vân cũng là rất sợ hãi mà than, số lượng linh thạch nơi này quá kinh khủng, khó có thể tính toán được số lượng.- Đầy đủ linh thạch để mua Thái Cổ Ma Thổ!Ánh mắt nữ ma trong suốt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay động hai cái, đã bắt đầu muốn động thủ.- Ai nha mẹ ơi, đây là muốn phát tài rồi!Tất Trữ Suất cũng xoa xoa tay vào nhau.- Đông!Tất Mỗ Gia cũng phải thật lâu mới phản ứng lại, mím môi, sau đó ở trên đầu của Tất Trữ Suất gõ một cái, nói:- Đồ không có tiền đồ, những linh thạch kia cũng không phải là thứ quý trọng nhất nơi này, thứ quý trọng nhất nơi này là trong một tòa cung điện kia.Không sai, những linh thạch này cũng vẻn vẹn chỉ là vật dẫn để nâng cung điện lên, giống như là từng khối gạch cao cấp, nhưng mà cũng thuộc về hàng cấp thấp.Bảo vật chân chính đều ở trong một tòa cung điện rộng lớn đại khí kia, bảo quang bên trong rạng rỡ, sáng lạng chói mắt.- Mọi người cẩn thận, bên ngoài cung điện tổng cộng có hơn tám trăm tòa sát phạt cấm chế, chỉ cần hơi đi nhầm sẽ vạn kiếp bất phục!Tất lão ẩu đem một cái bạch ngọc la bàn nâng lên trong tay, chậm rãi hướng bên trên con sông linh thạch tiêu sái mà đi.- Nào có phiền phức như vậy!Nữ ma đem nửa tòa Thiên Tôn Vô Lượng tháp tế ra, đem một mảng lớn cấm chế sát phạt đánh vỡ, Thiên Tôn Vô Lượng tháp biến thành chừng mấy trăm trượng cao, biến thành một tòa vân tháp khổng lồ.Cửa tháp mở ra giống như là biến thành hắc động, không ngừng đem linh thạch thu vào trong tháp.Nữ ma xuất thủ thật sự quá bạo lực, đem vô số cấm chế sát phạt đều động đến, vô số điện quang cùng hỏa cầu oanh xuống, tạo thành một bộ cảnh tượng hủy thiên diệt địa.- Mẹ nó, trước lúc xuất thủ cũng không thông báo một tiếng, sẽ hại chết người a!Tất Mỗ Gia liền lăn một vòng chạy trở về, nếu không phải mặc trên người kim sắc bảo y chặn lại phần lớn lực lượng, khẳng định đã bị phách thành mảnh vụn.Nữ ma đứng ở trên Thiên Tôn Vô Lượng tháp, những cấm chế sát phạt kia đều không chạm được vào trong thân thể nàng, ánh mắt lạnh như băng không mang theo nửa điểm tâm tình, đem tiếng chửi bậy của Tất Mỗ Gia làm thành gió bên tai, chỉ là thúc dục Thiên Tôn Vô Lượng tháp nhanh chóng thu lấy linh thạch.- Người phương nào đang thu linh thạch, có biết nơi này chính là Linh Lung cung của Thánh Đình bảo khố hay không?Một tiếng quát chói tai từ trong cung điện truyền ra, thanh âm có chút già nua.- Nguy rồi, bên trong tòa cung điện này có người thủ hộ, bị phát hiện rồi.Tất Mỗ Gia nói.Phong Phi Vân lập tức khởi động Đại Diễn vực bao trùm không gian chung quanh, đem thanh âm của vị thủ hộ này ngăn cách lại, không truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ kinh động cả Thánh Đình bảo khố.Ánh mắt của nữ ma lạnh lại, cánh tay mảnh khánh hướng về phía tào cung điện kia ấn xuống, thủ ấn khổng lồ hạ xuống đem trọn cái cung điện bắn thành chia năm xẻ bảy, bảo vật bên trong đều thoát khỏi cấm chế bay lên, đầy trời đều là bảo quang.- Người tự tiện xông vào Thánh Đình bảo khố, chết!Một lão giả mặc thanh sắc đạo bào từ trong bảo quang đi ra, gương mặt gầy gò, tóc trắng bồng bềnh, nhưng mà trong thân thể lão ẩn chứa khí tức kinh khủng tuyệt luân, hai tay khép mở, ngưng tụ ra một cái thanh sắc viên bàn khổng lồ hướng nữ ma đánh tới.Tốc độ của nữ ma nhanh vô cùng, một khắc trước còn đứng ở trên Thiên Tôn Vô Lượng tháp, một khắc sau đã đứng ở trước mặt thanh y lão đạo kia.Lão đạo cũng là rùng mình trong lòng, không kìm lòng được mà lùi lại một bước, ma khí thật cường đại.- Phốc!Nữ ma phách một cái đem đầu lâu của lão đánh bay ra ngoài, chỉ còn một cỗ tử thi không đầu là đang còn đứng ở nơi đó.Máu trên tay nàng chảy đầm đìa, ánh mắt rất lạnh lùng, giống như là đang làm một chuyện cực kỳ bình thường, phất phất ống tay áo liền xoay người rời đi, tiếp tục đi thu lấy linh thạch.- Quá tàn bạo rồi!Tất Trữ Suất đánh một cái run run.Mà lúc này Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Tất Mỗ Gia đã vọt vào trong bảo cung tàn phá, đi thu liễm những bảo vật bay múa xung quanh kia.- Cổ Tủy đan thập tam phẩm, đây nhưng là bảo bối a!Tất Mỗ Gia kích động đến run rẩy, liền bỏ vào trong hộp ngọc, nhanh chóng cất lại.- Bội kiếm lúc còn trẻ của Thánh Đình chúa tể đời thứ sáu, Thiên Long kiếm, đây nhưng là Thần thánh chi vật!Mao Ô Quy đem một thanh long đầu chiến kiếm thu lấy, cười đến mặt cũng méo đi.Bảo vật bình thường đối với Phong Phi Vân mà nói đã không có sức hấp dẫn quá lớn, mục đích lớn nhất mà Phong Phi Vân đi tới Thánh Đình bảo khố chính là vì tìm kiếm phượng cốt.Hắn triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn tìm kiếm phượng cốt, nhưng mà lại cũng không tìm được bất kỳ khí tức Phượng Hoàng nào ở chỗ này:- Thánh Đình bảo khố lớn như vậy, bảo vật chứa đựng nơi này nói không chừng ngay cả một phần ngàn của Thánh Đình bảo khố cũng không đến, phượng cốt hẳn là ở chỗ khác.Một tòa bảo cung này đã bị phá hư, cho dù có Đại Diễn vực che giấu cũng khẳng định không giấu diếm được bao lâu liền sẽ bị phát hiện.Phong Phi Vân tùy tiện thu lấy vài món bảo vật trân quý, sau đó liề rời đi tòa bảo cung này, đi tới nơi khác tìm kiếm phượng cốtLinh giác của Phong Phi Vân cường đại, ở trong Thánh Đình bảo khố cảm ứng được khí tức của Phượng Hoàng, lập tức theo phương hướng mà linh giác của mình chỉ dẫn bay qua.- Đứng lại, ngươi là ai, có biết nơi này chính là trọng địa hay không, chỉ có người cầm thánh lệnh của chúa tể đại nhân mới có thể tiến nhập.Đây là một nơi thần bí, có vài tòa hỏa diễm sơn khâu lơ lửng, có bốn tòa điện vũ đem mấy tòa hỏa diễm sơn khâu này thủ hộ vào chính giữa, trong mỗi một tòa điện vũ đều có khí tức kinh khủng truyền ra, người bình thường đứng ở chỗ này sẽ không kìm lòng được mà phát run.Phong Phi Vân căn cứ vào chỉ dẫn của linh giác mà đi đến đây, liền lập tức bị người thủ hộ phát hiện.Một nữ tử toàn thân đều là bạch sắc khôi giáp đối diện với hắn, trên người đeo chiến kiếm to lớn, lộ ra vẻ có chút trẻ tuổi, nhưng mà khí tức trên người lại cực kỳ cường đại, tuyệt đối là một vị tồn tại tu luyện trên ngàn năm.Phong Phi Vân lộ ra vẻ bình tĩnh, đem lệnh bài của Bổ Thiên các lấy ra, nói:- Ta chính là người của Thần Thiên tước gia!-------Chương 1632: Bán Thánh rãnh trời (1)Bá!Nữ tử mặc bạch sắc khôi giáp kia rút chiến kiếm ra, kiếm khí như sương lạnh, lạnh lùng nói:- Hộ Thánh nhất tộc chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh của chúa tể, Thần Thiên tước gia bất quá chỉ là một tước gia thì có tư cách gì phái người tiến vào Thánh Đình bảo khố, ngươi rốt cuộc là ai, nói ra lời thực, nếu không giết không tha.Phong Phi Vân hơi hơi kinh ngạc, vốn cho là hiện tại Thánh Đình suy nhược lâu ngày, Thần Thiên tước gia kiêu ngạo, địa phương như Thánh Đình bảo khố khẳng định đã bị Thần Thiên tước gia khống chế, nhưng mà giờ phút này hắn mới phát hiện sự thật tựa hồ cũng không phải là như vậy.Nữ tử mặc bạch sắc khôi giáp kia thấy Phong Phi Vân không nói lời nào liền không lại có bất cứ do dự gì nữa, vung chiến kiếm lên, một phiến kiếm quang hướng Phong Phi Vân chém qua.Tu vi của nữ tử này không tầm thường, đã bước vào Vũ Hóa cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải là tồn tại từ Niết Bàn đệ tứ trọng đã đột phá Vũ Hóa cảnh, tu vi rất cường đại, kiếm khí quét tứ phương.Phong Phi Vân tế ra Tam Vị Chân Hỏa lô đem nữ tử này thu vào trong bảo lô, thúc dục Tam Vị Chân Hỏa trong lô đốt luyện Vũ Hóa chân thân của nàng.Một đạo kiếm khí từ trong Tam Vị Chân Hỏa lô lao ra đâm thẳng vào trái tim của Phong Phi Vân.- Thình thịch!Phong Phi Vân đem một kiện đạo ấn tế ra, xoay tròn ở trước bộ ngực, phát ra hắc bạch quang hoa đem kiếm khí ngăn cản.Đây là chiến binh Bát quái đạo ấn danh chấn thiên hạ của Chuyển Luân Vương, là thập ngũ phẩm linh khí.Phong Phi Vân mới vừa rồi vẻn vẹn chỉ là đem một luồng khí tức của Bát quái đạo ấn kích hoạt, cũng không phải là sử dụng lực lượng chân chính của nó, chỉ có Vũ Hóa tiên khí mới có thể đem lực lượng chân chính của Bát quái đạo ấn kích phát ra, uy lực có thể so với trấn tộc thần binh Kim Ô Bảo Luân của Diệp Hồng cảnh Cảnh chủ phủ.Nữ tử kia cuối cùng bị Tam Vị Chân Hỏa lô luyện hóa, biến thành một viên Vũ Hóa huyết đan rơi vào trong tay Phong Phi Vân.- Tự tiện xông vào Thánh Đình bảo khố, giết không tha!Lại là một câu này.Một tòa Tử Mộc cung điện bay lên, ở đỉnh cung điện có một vị lão nhân đang đứng, tinh mãnh uy vũ, ánh mắt như điện, giống như là một vị vương giả bá tuyệt tứ phương.Trong miệng vị lão nhân này thở ra một hơi, một cách tự nhiên mà hình thành một đám mây.Một đạo ý niệm của lão chém xuống làm cho người ta có một loại cảm giác trời rung đất chuyển.Trên đầu Phong Phi Vân có Tam Vị Chân Hỏa lô lơ lửng, đánh thẳng đi về phía trước, tà áo tung bay, khí vũ hiên ngang, phía sau hiện ra cảnh tượng vạn thú bôn đằng, một quyền oanh tới xé rách ý niệm của lão nhân, trực tiếp xông tới.Trên lưng Phong Phi Vân sinh ra một đôi Phượng Hoàng vũ dực, vũ dực được hỏa diễm bao phủ họa ra một đạo quang mang sáng chói, bay vào trong hỏa diễm sơn lâm được bốn tòa điện vũ thủ hộ.- Di, tuổi còn trẻ thật không ngờ lợi hại như vậy, lại có thể phá vỡ một đạo ý niệm của lão phu, có thể xông vào Thánh Đình bảo khố, quả nhiên không phải là người bình thường.Ánh mắt của vị lão nhân đứng ở đỉnh cung điện kia phát ra tinh quang mãnh liệt, mang theo sát khí càng lúc càng thịnh, cả người đều phồng to lên, nhấc tay, vươn ra xa hơn mười dặm, một chưởng hướng Phong Phi Vân đang trong phi hành đánh tới.Một chưởng này là lão xuất thủ chân chính, lực lượng vô cùng bá đạo.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!Phong Phi Vân cũng oanh ra một chưởng, một cỗ đại lực khổng lồ từ trên cánh tay truyền đến, giống như là Thần Tượng (voi thần) đụng vào thân thể, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn mãnh liệt.So sánh với những cường giả chân chính của thế hệ trước quả nhiên còn là có chênh lệch.Phong Phi Vân cũng không ham chiến, thân thể nhanh chóng bay ra ngoài, trong giây lát liền xông vào trong một tòa hỏa diễm sơn nhạc kia.- Hảo tiểu tử, lại có thể tiếp được một chưởng của ta mà không chết!Vị lão nhân này vẫn là rất khiếp sợ, dù sao lão chính là tồn tại tu luyện trên vạn năm, ở trong Thánh Đình bảo khố lại có rất nhiều kỳ công diệu pháp đứng đầu có thể tu luyện, người như lão căn bản đều khinh thường xuất thủ với một hậu bối.Nhưng mà mới vừa rồi hậu bối trẻ tuổi này rõ ràng không cao hơn trăm tuổi nhưng mà lại hai lần chạy trốn trong tay lão, đây quả thực là quá trái với lẽ thường.- Tuyệt đối không thể để cho hắn xông vào trong cấm địa kia đem kiện đồ vật đó lấy đi.Vị lão nhân này tính toán đuổi theo, toàn lực trấn sát người vừa mới xông vào kia, đúng lúc này trên thương khung, một tòa tàn tháp cổ phác hướng lão trấn áp xuống, mang theo một cỗ Thánh linh khí có lực lượng tịch quyển tinh hà.- Lại còn có kẻ xông vào, đây là...

Đây là.. khí tức của Thánh Linh khí mãnh Thiên Tôn Vô Lượng tháp trong truyền thuyết.Vị lão nhân này cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ trên tàn tháp kia truyền đến, là Thánh Linh khí mãnh.Lão vội vàng trốn vào trong cung điện, khởi động thủ hộ chi quang, muốn chống lại lực lượng của tàn tháp.Nhưng mà lực lượng của Thánh Linh khí mãnh há lại dễ dàng ngăn cản như thế, mặc dù chỉ là nửa kiện Thánh Linh khí mãnh thì như cũ vẫn hết sức nghịch thiên, một đạo Thánh Linh sát quang hạ xuống, trong nháy mắt liền đem thủ hộ chi quang bắn phá, cung điện nổ tan ra.- A...Trong cung điện truyền đến một tiếng hét thảm.Vị lão nhân cường đại kia bị lực lượng của Thiên Tôn Vô Lượng tháp trấn sát, biến thành kiếp hôi.- Oanh!Tàn tháp rơi xuống đất, thân cao chín thước chìm xuống dưới đất chấn đến mặt đất đung đưa.Nữ ma đứng ở trên đỉnh tháp bễ nghễ tứ phương, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trầm giọng nói:- Đem hết thảy linh thạch giao ra đây, nếu không giết không tha.Có không ít tu sĩ Hộ Thánh nhất tộc đều nghe được thanh âm của nàng, cảm thấy kẻ xông vào đây quả thực quá kiêu ngạo rồi, "Giết không tha" lời như vậy vốn là bọn họ nên nói nhưng mà bây giờ lại trở thành khẩu hiệu của kẻ xông vào.- Oanh long long!Lại có ba tòa cung điện từ mặt đất mọc lên, đều được thần quang bao phủ, có nhân vật tu vi cường đại trấn giữ, đồng thời đánh ra thần thông hủy diệt hướng nữ ma đuổi giết tới.Nữ ma không sợ chút nào, ma khí trên người dũng động, giống như là một tôn ma đầu cái thế đem từng tòa cung điện xé nát, đánh cho đổ nát thê lương.- Ai nha mẹ ơi, quá vọng động rồi, vọng động là ma quỷ a, nếu cứ náo động như vậy, không muốn đem một số lão quái vật kia của Hộ Thánh nhất tộc kéo ra cũng không thể.Tất Mỗ Gia rất muốn xông tới ngăn cản nữ ma, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là nhịn được, hắn sợ sau khi chính mình xông lên liền không trở về được nữa.Mang cái nữ ma đầu này tiến vào Thánh Đình bảo khố thật là thiên đại thất sách, gây ra nhiễu loạn quá lớn.Hộ Thánh nhất tộc khẳng định vô cùng cường đại, chính là tộc quần đời đời kiếp kiếp trấn thủ Thánh Đình bảo khố, từ đời này đến đời khác đều sẽ không đi ra Thánh Đình bảo khố, ngay cả Thần Thiên tước gia cũng không dám đem tay vươn vào nơi này cũng có thể thấy được nơi này nhất định là có thứ khiến cho Thần Thiên tước gia kiêng kỵ.-------Chương 1633: Bán Thánh rãnh trời (2)Hiện tại đã náo lớn, cường giả của Hộ Thánh nhất tộc sẽ liên tục chạy đến, phải mau sớm tìm được phượng cốt.Phong Phi Vân bằng vào năng lực cảm ứng trời sinh của mình đối với phượng cốt, xông đến trung tâm của Hỏa Diệm sơn nhạc, nhiệt độ nơi này vô cùng đáng sợ, màu sắc đỏ ngầu như máu, có thể so với Tam Vị Chân Hỏa.- Địa phương thật cổ quái, nơi này có rãnh trời do Bán Thánh bày ra.Chân của Phong Phi Vân vừa mới giơ lên lập tức thu trở về, hỏa diễm phía trước trở nên càng thêm kinh khủng, hơn nữa trong hỏa diễm còn trộn lẫn lực lượng của Bán Thánh, hơi chút không chú ý đều sẽ bị cỗ lực lượng kia chém vỡ thân thể.Đây là một tử địa tuyệt đối, trừ phi Bán Thánh đến mới có thể vượt qua.- Rãnh trời do Bán Thánh bày ra cũng không phải nhất định là sẽ hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có một tia sơ hở.Phong Phi Vân cố gắng khiến cho tâm của mình bình tĩnh lại, ngồi xuống dưới đất, triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn cùng Đại Diễn thuật quan sát cùng suy tính Bán Thánh rãnh trời trước mắt.- Tiểu tử, ngươi cho rằng trốn vào Hỏa Diệm sơn nhạc rồi là có thể đánh cắp côi bảo nơi này, ngươi quả thực là quá ngây thơ rồi!Một vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đuổi vào trong Hỏa Diệm sơn nhạc, đi lại ở giữa sườn núi, từng bước đến gần Phong Phi Vân.Vị cường giả này hiển nhiên đối với tòa Hỏa Diệm sơn nhạc kia có chút cố kỵ, biết rõ trong Hỏa Diệm sơn nhạc có rất nhiều thủ đoạn sát phạt, hơi không chú ý sẽ khiến người hôi phi yên diệt.Hắn đi mặc dù rất chậm nhưng mà lại đang từng bước bức tới gần.Phong Phi Vân nhíu nhíu mày, lại nhanh như vậy đã đuổi đến rồi.Hướng một phương hướng khác nhìn lại, lại thấy một vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc chậm rãi đi đến, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng.Tổng cộng ba phương hướng có ba vị cường giả đuổi đến, đều là người có tu vi cường đại, thực lực của ba người đều ở trên nữ tử đã bị Phong Phi Vân luyện hóa.Phong Phi Vân thật cũng không sợ, ngược lại khóe miệng còn lộ ra một tia độ cong, ngón tay hướng một vị cường giả trong đó của Hộ Thánh nhất tộc chỉ tới, thân thể của vị cường giả kia không kìm lòng được mà co quắp lại một chút, liền giống như bị trọng quyền oanh ở trên bộ ngực, tuổi thọ giảm bớt mấy trăm năm.- Trời ạ, tại sao có thể như vậy?Vị cường giả kia của Hộ Thánh nhất tộc cho rằng Phong Phi Vân tinh thông tà thuật nào đó, vội vàng dán lên trên người một tấm phù lục, thân thể được một tầng bạch sắc hư quang thủ hộ lại.Lực lượng của Kiếp không thể tránh né, không có chỗ nào là không nhập.Phong Phi Vân lại điểm ra một chỉ, lại chém mất mấy trăm năm tuổi thọ của vị cường giả Hộ Thánh nhất tộc này.- Oa!Vị cường giả này của Hộ Thánh nhất tộc bị biến mất gần ngàn năm tuổi thọ, gặp phải trọng thương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy sợ hãi, quái khiếu một tiếng, sau đó liền nhanh chóng xoay người chạy trốn.Hai vị cường giả khác của Hộ Thánh nhất tộc cảm giác có chút không giải thích được, đoán không ra đồng bạn của mình gặp phải chuyện đáng sợ gì, nhưng mà ý chí của bọn họ đều rất kiên định, cũng không bị thủ đoạn quỷ dị của Phong Phi Vân dọa lùi, một người trong đó chạy tới chỗ cách Phong Phi Vân không xa.- Đi chết đi!Vị cường giả này của Hộ Thánh nhất tộc xuất thủ giống như lôi đình, đồng thời tế ra ba thanh linh khí, chính là ba tòa thanh đồng đỉnh, một tòa toát ra điện quang, một tòa toát ra ánh lửa, một tòa toát ra kim mang.Ba kiện đều là thập phẩm linh khí.Không hổ là thủ hộ giả của Thánh Đình bảo khố, loại hàng khan hiếm như thập phẩm linh khí cũng có thể một lần lấy ra ba kiện.Phong Phi Vân đứng ở trên Phượng Hoàng Hỏa Thần vực, chung quanh thân thể xuất hiện tám đầu Hỏa Diễm Phượng Hoàng.- Phượng Hoàng Liệt Thiên!Thủ chưởng của Phong Phi Vân biến đổi thành giống như Phượng Hoàng thần trảo, trực tiếp đỡ lấy thập phẩm linh khí, một trảo đi qua phát ra thanh âm kim thiết đụng vào nhau leng keng, sau một trận lôi minh thiểm điện, ba kiện linh khí đều bị hắn thu lấy.Phong Phi Vân đem Thiên Tủy Binh Mật triệu hoán ra, phát ra bạch sắc quang mang chói mắt, bên trong phát ra thanh âm "bùm bùm cách cách", ba kiện thập phẩm linh khí bị Thiên Tủy Binh Mật luyện hóa, từ bên trong binh mật rơi xuống một đống vụn sắt.Thiên Tủy Binh Mật hấp thu binh hồn của ba kiện thập phẩm linh khí trở nên càng thêm sáng ngời, sắc bén vô cùng, giống như là một vầng trăng tròn huyền phù ở trên đỉnh đầu của Phong Phi Vân.- Trảm!Thiên Tủy Binh Mật hóa thành một đạo bạch quang, trùng kích ra, đem một vị cường giả kia của Hộ Thánh nhất tộc đánh chết, thân thể bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.Phong Phi Vân lần nữa đem Thiên Tủy Binh Mật nắm vào trong tay, nhắm vào một vị cường giả cuối cùng của Hộ Thánh nhất tộc, lạnh lùng nói:- Ngươi không phải là đối thủ của ta, muốn mạng sống thì tự mình rút đi.- Hộ Thánh nhất tộc là kiêu ngạo nhất, nào có đạo lý lui bước!Trong thân thể của vị cường giả Hộ Thánh nhất tộc kia hiện a một tòa vực, quyền đầu biến thành kim sắc giống như là do kim đồng chú luyện mà thành.Một quyền này của hắn cũng không oanh hướng Phong Phi Vân mà là oanh kích lên trên mặt đất.Bùn đất trên mặt đất bị nứt ra, trong khe nứt có rất nhiều thần văn đan xen, vài tòa sát phạt cấm chế trong Hỏa Diệm sơn nhạc cũng bị kích phát, trong nháy mắt đã đem vị cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đánh chết, biến thành bột máu.Đồng thời Phong Phi Vân cũng lâm vào đại nguy cơ.Tốt cho thủ đoạn một chiêu đồng quy vu tận, thấy chết không sờn, đây mới thực sự là thiết huyết nam nhi.- Ba!- Oanh!...Vô số lực lượng diệt sát đều hướng Phong Phi Vân oanh kích đến, ngay cả một đạo rãnh trời do Bán Thánh biến thành kia cũng sống lại, ngưng tụ thành một tôn hư ảnh chiến hồn.Đây là một đạo ý niệm của vị Bán Thánh kia lưu lại, có thể so với ý chỉ của Bán Thánh.Hư ảnh chiến hồn thân cao ba trượng, mặc hoàng kim khôi giáp, cầm trong tay Phích Lịch chiến phủ, khí thế lăng nhân, mang theo một vẻ mặt nhìn xuống chúng sinh.Mặc dù vẻn vẹn chỉ là một đạo hư ảnh nhưng mà như cũ tương đối kinh khủng.- Oanh!Chiến phủ oanh kích xuống, đem một tòa Hòa Diệm sơn mạch đều bổ ra, vô số hỏa diễm đều bị tách ra, phát sinh một tiếng nổ rung trời.Ở một sát na kia khi ý niệm Bán Thánh ngưng tụ thành công, Phong Phi Vân liền vội nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà như cũ bị lực lượng phủ đầu kia giết đến một tia, bộ ngực gặp phải va chạm mãnh liệt, xương sườn đều giống như bị đứt gãy vài cái.Nếu không phải đã mặc Long Lân Phượng bì y, sợ rằng Phong Phi Vân đã bị một tia lực lượng trên đầu phủ kia chém thành hai khúc rồi.Đây là uy nghiêm của Bán Thánh, cho dù chỉ là một luồng khí của Bán Thánh cũng không thể coi thường.- Ba ba!Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm kinh, xương bị gãy trên người nhanh chóng nối lại, rất nhanh tránh xa đạo hư ảnh Bán Thánh kia.-------Chương 1634: Một luồng khí của Bán ThánhTốc độ của đạo hư ảnh Bán Thánh kia nhanh vô cùng, vượt qua Luân Hồi tật tốc của Phong Phi Vân, trong nháy mắt đã đuổi kịp hắn, hoàng kim phủ đầu khổng lồ hướng Phong Phi Vân oanh kích xuống.Sắc mặt của Phong Phi Vân cuồng biến, liền tranh thủ khởi động cả năm tòa vực, sau đó nhanh chóng đánh ra thần thông đạo pháp.- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!- Phượng Hoàng Liệt Thiên!- Vạn Thú chi lực!...Phong Phi Vân một bên chạy trốn, một bên đánh ra mười ba loại thần thông, nhưng mà như cũ không ngăn cản được một phủ của hư ảnh Bán Thánh.Chênh lệch thật sự quá lớn.Tất cả thân thông đều bị một phủ phá vỡ, phủ đầu oanh kích ở phía sau Phong Phi Vân, đem mặt đất xé rách, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn trùng kích vào lưng của Phong Phi Vân, để cho hô hấp của hắn đều hơi bị dừng lại.- Thánh linh chi khí!Phong Phi Vân ngưng tụ tất cả Thánh Linh chi khí trong thân thể, giống như là từng sợi tơ nhện hướng về phía thanh phủ đầu kia oanh kích qua.- Thình thịch!Thánh Linh chi khí dù sao cũng quá mỏng manh, bị cự phủ chém phá.Thân thể của Phong Phi Vân lần nữa bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.Bởi vì bị ngăn cản hai lần trước đó cho nên lực lượng của cự phủ đã bị suy yếu đi rất nhiều, một phủ này cũng không mang đến thương tổn có tính hủy diệt cho hắn, rất nhanh hắn liền ổn định lại thương thế, triển khai Phượng Hoàng vũ dực từ tòa Hỏa Diệm sơn mạch này bay đến một tòa Hỏa Diệm sơn mạch khác.Nhanh, nhanh, nhanh!Tốc độ của hư ảnh Bán Thánh thật sự quá nhanh, vượt xa Luân Hồi tật tốc, lần nữa đuổi theo Phong Phi Vân.Hoàng kim cự phủ lần nữa đánh xuống, quang hoa cực thịnh, nhuệ khí bắn ra bốn phía, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt chấn động cả Thánh Đình bảo khố, quả thực là muốn hủy diệt một phiến thế giới.- Đây chính là lực lượng của Bán Thánh sao, cho dù chỉ là một luồng khí do Bán Thánh lưu lại trong này cũng đã kinh khủng đến trình độ như vậy.Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, thân thể biến thành một con Phượng Hoàng vô cùng khổng lồ, che khuất bầu trời, hướng phương hướng ngược lại bay đi, xông thẳng tới hoàng kim cự phủ kia.Lúc này lựa chọn chạy trốn chỉ có một con đường chét, nếu như là phượng cốt vào tay ngược lại còn có cơ hội còn mạng.- Phốc!Hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên người Phượng Hoàng khổng lồ, phủ đầu cùng Long Lân ở trên người Phượng Hoàng va chạm nhau, đánh ra từng đạo hỏa tinh, cuối cùng cũng không chém phá được long lân.Tất cả lực lượng đều quán chú vào trong thân thể của Phong Phi Vân, đánh sâu vào huyết mạch, kinh lạc, xương cốt của hắn.- Oa!Phong Phi Vân biến thành hình người, trong miệng lần nữa hộc máu, hết sức chật vật.Mặc dù Long Lân Phượng bì y chặn lại tuyệt đại đa số lực lượng nhưng mà hoàng kim cự phủ kia đã ở trong thân thể hắn tạo thành vết thương khổng lồ, huyết mạch cùng kinh lạc cơ hồ toàn bộ đều bị chấn nát, trừ tám mươi khối phượng cốt trong thân thể, những khối xương khác cơ hồ đều biến thành mảnh vụn.Không thể ngã xuống, ngã xuống liền thật sự chết chắc.Xông đều xông qua rồi, có thể nào ngã xuống vào lúc này.Trong thân thể của Phong Phi Vân chỉ còn lại một cỗ ý niệm bất khuất, hướng về phía tòa Hỏa Diệm sơn nhạc bị chém thành hai khúc kia bay đi, ở trên dỉnh núi có đặt một khối xương cốt màu xích hồng, lớn chừng cái thớt, giống như một khối ngọc thạch không tỳ vết, phát ra quang mang cực nóng mà chói mắt.Hư ảnh Bán Thánh lại đuổi theo đến, liên tiếp ba lần đều không đem được tu sĩ nhỏ yếu hèn mọn trước mắt chém giết, khiến nó cảm thấy rất tức giận.Kim mang trên người nó càng tăng lên, giống như là một vầng mặt trời, cường thịnh đến làm cho người ta không mở mắt ra được.- Oanh!- Oanh!...Cước bộ của nó chấn động hư không.Thân thể của Phong Phi Vân cũng đã tan nát, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, cuối cùng đã đi tới trước khối phượng cốt kia.Khối phượng cốt này so sánh với thân thể của hắn thì cao hơn một chút, phía trên có văn lộ, đây không phải là vân lộ do người khắc lên mà là văn lộ trời sinh trưởng thành, chỉ có Phượng Hoàng có tu vi cao thâm mới có thể ở trên Phượng cốt sinh trưởng văn lộ như vậy.Chỉ là văn lộ trên khối phượng cốt này còn tương đối mơ hồ, mơ hồ chưa thành hình, nói rõ chủ nhân của khối phượng cốt này cũng chưa bước vào cảnh giới Thánh Linh.- Lên cho ta!Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, đem khối phượng cốt này thu vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, sau đó chính mình cũng nhảy vào trong đó.- Oanh!Sau một sát na khi Phong Phi Vân nhảy vào trong Tam Vị Chân Hỏa lô, hoàng kim cự phủ liền oanh xuống, oanh kích lên trên Tam Vị Chân Hỏa lô, phát ra một tiếng cự thanh của cương thiết va chạm vào nhau.Tam Vị Chân Hỏa lô trực tiếp bị oanh vào lòng đất.- Nguy rồi, đã đến muộn một bước, Phong Phi Vân bị đánh thành tro tàn, lông cũng không còn dư lại một cọng.Mao Ô Quy chạy nhanh đến, đứng ở trên một tòa cung điện rách nát, xa xa nhìn tới mấy tòa Hỏa Diệm sơn nhạc, bị một tôn hư ảnh Bán Thánh đứng trên đỉnh núi kia khiến cho kinh sợ.Liền ở một sát na kia Mao Ô Quy nhì qua, hư ảnh Bán Thánh nơi xa cảm nhận được cái gì đó, xoay người lại, hướng nớ trợn mắt nhìn tới.Bị phát hiện rồi!Toàn thân của Mao Ô Quy lạnh như băng, bị dọa sợ đến vội vàng chạy trốn.- Oanh!Một thanh hoàng kim cự phủ oanh kích ở trên mai rùa của nó, trực tiếp đem nó bắn vào trong lòng đấ, trên mặt đất tràn đầy khe hở, lưu lại rất nhiều khe rãnh.Nhưng mà mai rùa của con Ô Quy này cứng rắn đến kỳ lạ, hư ảnh của Bán Thánh cũng không diệt được nó, rất nhanh nó liền từ dưới đất bò ra, đầu từ trong mai rùa lặng lẽ vươn ra, sau đó hướng bốn phía ngắm nhìn.Lúc này nữ ma đã chiến đấu với hư ảnh tôn Bán Thánh kia rồi.Nàng tế ra Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem đạo hư ảnh Bán Thánh kia thu vào trong tháp, Thiên Tôn Vô Lượng tháp chấn động mãnh liệt, hư ảnh Bán Thánh ở bên trong gầm thét.- Một luồng khí mà thôi, còn muốn chạy trốn ra khỏi Thiên Tôn Vô Lượng tháp sao, trấn áp cho ta.Trên người nữ ma ma khí lẫm liệt, hai mắt biến thành màu đen như mực, da thịt càng thêm trong suốt, đứng ở trên đỉnh Thiên Tôn Vô Lượng tháp đem hư ảnh của Bán Thánh gắt gao trấn áp ở bên trong.Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất đeo bao lớn bao nhỏ từ trong thi sơn bò ra, nhìn chung quanh đều là tử thi chi chít, trong lòng đều có chút phát run.Khóe miệng của Tất Mỗ Gia co quắp một cái, nói:- Chúng ta nhanh rút lui một chút, nữ ma đầu này thật sự quá hiếu sát, đem cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đều giết đi một phần ba, nhất định sẽ đem một số lão quái vật kia của Hộ Thánh nhất tộc đi ra, đến lúc đó liền không người nào có thể rời đi.- Vậy Phong Phi Vân thì làm như thế nào?Tất Trữ Suất nói.Tất Mỗ Gia nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc ở Cửu Uyên tiên thành, nói:- Hắn không phải là người bạc mệnh, sau lưng có đại nhân vật hộ đạo cho hắn, không cần phải lo lắng cho tính mạng của hắn.-------Chương 1635: Niết Bàn đệ cửu trọng (1)Mao Ô Quy chạy nhanh đến, nói:- Nữ ma đầu này đã giết đến nổi lên hưng phấn, ta cũng không muốn làm bạn với nàng, Mao Lão Thực, nhanh đi phía trước mở đường.Một đạo hắc sắc tinh quang bay đi, biến thành một trái cây màu đen.Tất Mỗ Gia, Mao Ô Quy, Tất Trữ Suất đều ngồi ở trên trái cây kia, lấy tốc độ cực nhanh chạy ra bên ngoài, trên đường có người chặn giết bọn hắn nhưng mà lại đều bị Thánh Thực quả bỏ qua, cuối cùng không ai đuổi kịp bọn họ.Sau khi nữ ma thu hồi hư ảnh Bán Thánh cũng không lại tạo thêm giết chóc, ở trong Thánh Đình bảo khố tìm kiếm Phong Phi Vân một lần, cũng không tìm được hắn.Lúc này trong Thánh Đình bảo khố truyền đến một tiếng rống giận mênh mông cuồn cuộn, một cỗ khí tức đang thức tỉnh.Nữ ma cũng không lưu lại lâu, triệu hồi ra tinh hồng quỷ thuyền, liền chui ra khỏi Thánh Đình bảo khố.Đi ra Thánh Đình bảo khố so sánh với đi vào Thánh Đình bảo khố phải dễ dàng hơn nhiều, rất nhiều cấm chế cùng sát phạt ở một số nơi kỳ thật đều là đơn hướng, cũng không khủng bố như thời điểm đi vào....Thánh Đình bảo khố nhưng thật ra là thành lập ở trong một tòa không gian độc lập, chỉ là không gian này cùng với không gian chân thật tương liên với nhau.Ở dưới đáy của Thánh Đình bảo khố là một phiến không gian phong bạo không bao giờ ngừng, coi như là Vũ Hóa hiền giả xông vào nơi này cũng sẽ bị không gian phong bạo xé rách.Mà hiện tại trong biến không gian phong bạo này lại có một tòa hỏa lô hừng hực thiêu đốt, xa xa nhìn lại kỳ thật giống như một đoàn hỏa diễm nho nhỏ đang treo ở trong hư không, hỏa lô theo phong bạo mà trôi đi.Mà lúc này trong hỏa lô kia đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai loại lực lượng tử vong cùng sinh mệnh đang đan xen ở bên trong.Hai loại lực lượng cực hạn đối lập, giờ phút này đang chậm rãi tan thành một thể....Tin tức Âm Gian giới công kích thánh đình ở trong thời gian cực ngắn truyền khắp thiên hạ, chấn động cả đệ lục trung ương vương triều, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến lần sỉ nhục ở một vạn năm trước kia.Đây quả thực là quá điên cuồng, đệ lục trung ương vương triều nhưng là đại biểu cho nhân loại nhất tộc.Nơi thống trị cao nhất của một tộc thế nhưng thiếu chút nữa bị công hãm, bị một đám tà nhân chiếm lĩnh, đây quả thực là chuyện cười chí cực.Lòng nhiệt huyết của từng thiếu niên trong đệ lục trung ương vương triều đều bị kích phát ra, phẫn uất không dứt:- Nhất định phải để cho Âm Gian giới một cái giáo huấn, nếu không không thể lập được uy nghiêm của đệ lục trung ương vương triều.Cùng một ngày cũng có cao nhân thế hệ trước tỏ thái độ:- Đệ lục trung ương vương triều nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long, há có thể bị một đám tà nhân khi nhục, một chiến nhất định liền chiến, công phá Quỷ môn quan, san bằng Âm Gian giới.Từng cái thanh âm cường thế ở trên một phiến đại địa này vang lên, đều là muốn cầu Thánh Đình hạ Thánh Chiến lệnh, triệt để tru diệt Âm Gian giới.Một ngày kia, Thánh Đình có tin tức truyền ra:- Thần Thiên tước gia ở ngoại giới bế quan tu hành đã trở về!Tin tức kia vừa mới truyền ra liền nhấc lên gợn sóng khổng lồ.Đồn rằng ở trăm năm trước, Thần Thiên tước đã đi ngoại giới tu hành, trong Thánh Đình chỉ có một cỗ phân thân của hắn trấn giữ, trấn áp tứ phương.Thần Thiên tước gia là nhân vật bậc nào, tuyệt đối là đệ nhất bá chủ của đệ lục trung ương vương triều, tồn tại như kiêu hùng, từng mang binh tiến vào Âm Gian giới, đem Thánh Đình chúa tể cứu về ngay lúc đó, có thể nói là thần dũng vô địch.Vẻn vẹn chỉ là một cái phân thân liền có thể trấn giữ một cái trung ương vương triều, để cho mọi người sợ hãi, hôm nay bản tôn của hắn trở về lại sẽ mạnh mẽ đến trình độ nào.- Thần Thiên tước gia cũng không phải là hạng người mềm yếu vô năng như Thánh Đình chúa tể, chờ xem đi, nếu bản tôn của hắn đã trở về, khẳng định sẽ có một màn đại động tác.Có người thì đang suy đoán Thần Thiên tước gia hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào, dù sao trước khi hắn đi ngoại giới tu hành thì đã đạt đến một cái cảnh giới cực kỳ khủng bố, hiện tại tu hành đã trở về nói không chừng tu vi đã viên mãn rồi.Ngay trong ngày Thần Thiên tước gia trở về liền đi Thánh Đình chúa tể cung cầu kiến Thánh Đình chúa tể, xế chiều hôm đó Thánh Đình chúa tể liền hạ thánh lệnh:- Triệu Cảnh chủ của 148 cảnh ở đệ lục trung ương vương triều, trong mười ngày đến ra mắt Thánh Đình chúa tể.Cùng lúc đó một phong mật chiếu bay ra Thánh Đình chúa tể cung, liên tục truyền đến trong tay các đại cảnh chủ.Diệp Hồng cảnh chủ đem mật chiếu chậm rãi khép lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.- Cảnh chủ, Thần Thiên tước gia vừa có động tác gì vậy?Lưu Tô Tử mặc dù cực kỳ thông minh nhưng mà lại đoán không ra ý nghĩ của những nhân vật có cấp như Thần Thiên tước gia.Phong mật chiếu này nhìn như chính là Thánh Đình chúa tể truyền xuống, kỳ thật phía trên đó đều là ý tứ của Thần Thiên tước gia, Thánh Đình chúa tể bất quá chỉ là một khôi lỗi.Diệp Hồng cảnh chủ nhìn lên bầu trời bao la, cười nói:- Sắp phát sinh đại địa chấn rồi, đi giúp ta truyền lệnh cho vực chủ của 8654 vực Diệp Hồng cảnh, hạn bọn họ ở trong năm ngày chỉnh hợp cho ta một chi tu sĩ tuyệt đối tinh nhuệ số lượng trăm vạn, từng người đều phải đạt tới Niết Bàn cảnh trở lên.- Một tòa vực trăm vạn vị tinh nhuệ, đều phải đạt tới Niết Bàn cảnh trở lên, khó khăn này thật sự quá lớn, nhất định là có vực nào đó không tìm được nhiều cường giả như vậy, trong lòng Lưu Tô Tử rất là chấn động.Diệp Hồng cảnh chủ gật đầu, ánh mắt trở nên lăng lệ, nói:- Những vực chủ kia luôn luôn là có biện pháp, nếu người nào không kiếm đủ cường giả như vậy, vậy thì hắn có thể không cần làm vực chủ nữa rồi.Một tòa vực điều động một trăm vạn đại quân, quân đội của một cảnh sẽ là bao nhiêu người.Điều động như vậy từ xưa tới nay cũng không được mấy lần, xem ra lần này là muốn động thật rồi.Đây là một tràng phong ba bão táp, tịch quyển cả đệ lục trung ương vương triều, mỗi một cảnh, mỗi một vực đều sôi trào lên.Mọi người đều biết hành động lần này của Âm Gian giới chân chính khơi dậy lửa giận của Thánh Đình rồi.Sắp phát sinh chiến đấu giữa giới và giới....Không gian phong bạo tàn phá xung quanh, đây không phải là gió chân chính, mà là lực lượng do không gian bất đồng ma sát lẫn nhau sản sinh ra.Tam Vị Chân Hỏa lô đang trầm phù ở trong không gian phong bạo.Trong Tam Vị Chân Hỏa có khối phượng cốt thứ 81 đang huyền phù tạo thành một cái bóng người nhàn nhạt, có rất nhiều hỏa diễm xuyên qua trong bóng người, dần dần bóng người trở nên càng lúc càng chân thật.Ý thức của Phong Phi Vân lần nữa hồi phục, đây là một cảm giác hoàn toàn mới, thật giống như cảm giác sau khi chết được sống lại.SUy nghĩ của Phong Phi Vân trở nên càng lúc càng sáng sủa, từng cái vấn đề trước kia tưởng như nghĩ không ra hiện tại đều giống như tìm được tinh túy, liên tục nghĩ ra rõ ràng.-------Chương 1636: Niết Bàn đệ cửu trọng (2)Giống như là được thoát thai hoán cốt, cả người trở nên hoàn toàn không giống với trước đó.- Từ xưa tới nay chỉ có một số ít người đạt đến cảnh giới Niết Bàn đệ cửu trọng, là mấy người vĩ đại nhất trên lịch sử, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới mà bọn họ đạt tới lúc ấy.Phong Phi Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vô số đạo lý cùng quy tắc đều rõ ràng vô cùng, từng luồng hỏa diễm từ chung quanh thân thể lướt qua, đều có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng cường độ của bọn chúng, thậm chí có thể cảm thụ được sinh mệnh của bọn chúng.Vạn sự vạn vật đều có sinh mệnh, hỏa diễm cũng không ngoại lệ.Tam Vị Chân Hỏa lô cũng có sinh mệnh, không gian cũng có sinh mệnh, bụi trên mặt đất cũng có sinh mệnh.- Niết Bàn đệ cửu trọng là cực hạn của tử vong, mà hiện tại ta lại cảm giác được những thứ trước kia đều cho là vật chết lại có sinh mệnh, chẳng lẽ đây chính là ý tứ "tử cực vi sinh".Suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân lần nữa bình thường trở lại, 81 khối phượng cốt trong thân thể đang thiêu đốt, có năng lượng vĩnh viễn dùng vô tận, những phượng cốt này đều được bố trí ở các nơi trên thân thể Phong Phi Vân, đản sinh ra vô tận sinh cơ.Phong Phi Vân cũng không biết mình rốt cuộc đạt đến một cái cảnh giới như thế nào, chỉ biết sinh mệnh lực của mình đang không ngừng tăng lên, tuổi thọ đạt đến một cái trình độ cực kỳ kinh khủng.Phong Phi Vân đem ba viên Vũ Hóa huyết đan ăn vào, cố hết khả anwng làm tăng lên huyết khí cùng lực lượng của chính mình.- Oanh!Không biết bao lâu sau Phong Phi Vân từ trong Tam Vị Chân Hỏa lô lao ra, sau đó lập tức triệu hồi ra thanh đồng cổ thuyền xông vào trong không gian phong bạo, lần nữa xuất hiện ở trong Thánh Đình bảo khố.Một cỗ lực lượng cực nóng ở trong thân thể hắn bộc phát ra, đem mặt đất hòa tan thành nham tương, đem vài tòa bảo cung ở chung quanh đều hỏa táng.- Lại có người xông vào Thánh Đình bảo khố, toàn lực giết chết.Chỗ xa xa bay đến hai đạo hoa quang, là hai kiện linh khí oanh áp đến.Phong Phi Vân đứng ở trên hư không, trên lưng tự động hiện lên một đôi hỏa diễm vũ dực, hai mắt bễ nghễ, thần thức kéo dài ra, lẩm bẩm nói:- Bọn họ cư nhiên đều rời đi Thánh Đình bảo khố, xem ra ta ở trong Tam Vị Chân Hỏa lô đã vài ngày rồi.Vũ dực trên lưng Phong Phi Vân vỗ một cái, trực tiếp đem hai kiện linh khí kia đánh bay ra ngoài, hai kiện lin khí đều đang bốc lên hỏa diễm, cuối cùng bị Tam Vị Chân Hỏa hỏa táng.- Xem ra bọn họ lấy đi bảo vật ở trong Thánh Đình bảo khố cũng không ít, nếu không cũng không khiến cho người của Hộ Thánh nhất tộc tức giận như vậy.Phong Phi Vân tiến vào Thánh Đình bảo khố chính là vì lấy phượng cốt, trùng kích vào Niết Bàn đệ cửu trọng, hôm nay đã đạt tới cảnh giới này coi như là trời cao mặc cho chim bay rồi, tự nhiên không dừng lại ở đây nữa, triển khai vũ dực trên lưng liền hướng đại môn của Thánh Đình bảo khố bay ra ngoài.- Trấn áp cho ta!Lại có hai vị lão giả lăng không giết ra, riêng mình tế ra một tòa tháp, đều là thập nhất phẩm linh khí, uy lực hết sức kinh người, biến thành một tòa băng sơn cùng một cái biển lửa.Phong Phi Vân nâng Tam Vị Chân Hỏa lô lên, đem hai tòa tháp có cấp bậc thập nhất phẩm linh khí bắn mở ra, đem hai vị lão giả có tu vi cường đại đánh lui, sau đó bay đi, cười dài nói:- Không tiễn!Trên mặt hai vị lão giả kia tràn đầy hoảng sợ, một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy bọn họ về phía sau, bọn họ thế nhưng không có chút năng lực ngăn cản nào.Một bàn tay to đem hai lão giả này tiếp lấy, để cho bọn họ vững vàng trở lại.Chủ nhân của hai abnf tay to này là một vị tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc, nhưng mà lộ ra vẻ cũng không già yếu, ngược lại còn có chút trẻ tuổi, mặc một bộ đồ tuyết trắng, tay cầm một thanh trường mâu, mi tâm có một cái ngũ tinh ấn ký.- Tộc lão!Hai vị lão giả đều hướng người trẻ tuổi này quỳ xuống.Ánh mắt của người trẻ tuổi kia lãnh lệ, nói:- Đứng lên đi, hắn đi không được!Kể từ sau khi Tất Mỗ Gia, Tất Trữ Suất, Mao Ô Quy, nữ ma mấy người từ trong Thánh Đình bảo khố trốn đi, Hộ Thánh nhất tộc cũng trọng tu lại thiếu sót của Thánh Đình bảo khố, hiện tại muốn từ trong Thánh Đình bảo khố xông ra quả thực là khó hơn lên trời.Phong Phi Vân thử mấy lần đều thất bại, bị sát phong trên cực bích bảo khố cuốn về.- Đây mới là lực lượng phòng ngự thật sự của Thánh Đình bảo khố, coi như là Bán Thánh đều chưa hẳn có thể đem nó công phá, hiện tại cũng chỉ có thể đi cửa chính của Thánh Đình bảo khố rồi, từ cửa chính giết ra ngoài.Phía sau truyền đến một cỗ huy hoàng chi khí, để cho lưng của Phong Phi Vân hơi run lên, biết Hộ Thánh nhất tộc có cường giả xuất thủ.- Kẻ xông vào, ta biết ngươi chính là người lúc trước, lúc ấy hư ảnh Bán Thánh cũng không giết được ngươi, mạng của ngươi thật lớn!Vị tộc lão này của Hộ Thánh nhất tộc nhìn qua hết sức trẻ tuổi, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, nhưng mà niên kỷ chân thật nói ra sẽ hù dọa một số người.Tay hắn cầm trường mâu, uy phong lẫm liệt, mi tâm có một cái ngũ tinh ấn ký đang lóe lên.Phong Phi Vân triệu hồi ra Bát quái đạo ấn, ở trước người ngưng tụ ra một cái hắc bạch bát quái ấn khổng lồ, tạo thành một cái hắc bạch tuyền qua đem trường mâu trong tay đối phương ngăn lại.- Hộ Thánh nhất tộc các ngươi cũng có mấy người là hán tử chân chính, ta đối với hán tử luôn luôn đều rất bội phục, ngươi đừng ép ta ra tay giết ngươi.Phong Phi Vân lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, thân thể đang không ngừng lùi về phía sau, Bát quái đạo ấn trong tay hiện ra khí lưu chuyển luân, đem trường mâu của vị tộc lão Hộ Thánh nhất tộc kia dẫn rời đi.- Hừ, xông vào Thánh Đình bảo khố liề phải chết, đây là chức trách của Hộ Thánh nhất tộc chúng ta.Vị tộc lão kia theo sát không buông, trên trường mâu có mang theo tiếng hống của man thú, phát ra thanh âm xé gió.Phong Phi Vân vỗ Phượng Hoàng vũ dực ở trên lưng, vừa đánh vừa lui, cười nói:- Chức trách của Hộ Thánh nhất tộc các ngươi là thủ hộ Thánh Đình, mà không chỉ là thủ hộ Thánh Đình bảo khố, các ngươi cho là thủ hộ ở Thánh Đình bảo khố liền là thủ hộ được cả Thánh Đình sao?- Ngươi có ý gì?Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc dừng lại, ánh mắt bức tới Phong Phi Vân.Phong Phi Vân dĩ nhiên không sợ hãi, đối thị với ánh mắt của hắn, cười nói:- Hộ Thánh nhất tộc các ngươi đã bao lâu chưa rời đi Thánh Đình bảo khố rồi, xem ra hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài là như thế nào.Tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc lạnh băng mà nói:- Ba vạn năm trước, Hộ Thánh nhất tộc chúng ta cẩn tuân chúa tể pháp chỉ, trấn thủ Thánh Đình bảo khố, không thể tự ý rời đi một bước.- Ha ha, khó trách, khó trách....Phong Phi Vân cười dài.- Ngươi đang cười cái gì?Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc trầm giọng nói.-------Chương 1637: Hộ Thánh nhất tộc (1)Phong Phi Vân nói:- Khó trách các ngươi không biết hiện tại Thánh Đình suy yếu lâu ngày, chúa tể vô năng, cả đệ lục trung ương vương triều đều bị Thần Thiên tước gia nắm trong tay, kẹp thiên tử lệnh chư hầu, Thánh Đình chúa tể hiện tại đừng nói là nhìn thấy Thần Thiên tước gia, chính là nhìn thấy Tước gia của những đại cảnh kia đều phải sợ hãi rụt rè, cung kính có thừa...- Nói nhảm, Thánh Đình chúa tể chính là tồn tại uy nghiêm vô thượng, là chúa tể đích thực của cả đệ lục trung ương vương triều, almf sao có thể bị một tên Thần Thiên tước gia nắm trong tay.Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc lần nữa hướng Phong Phi Vân đuổi giết qua, giận đến đầu tóc cũng dựng lên, cảm thấy Phong Phi Vân là đang vũ nhục Thánh Đình chúa tể, đây là tử tội.Đồng thời càng có nhiều cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đuổi đến, trấn giữ bốn phương.Từng người đều là khí tức cuộn trào giống như vô số ngôi sao huyền phù ở thiên khung, bọn họ đều nghe được Phong Phi Vân nói bừa, đằng đằng sát khí, muốn đem người làm nhục thánh uy mạt sát.- Thật sự là quá lớn mật, lại dám bất kính như thế với chúa tể, nhất định là phải nghiền xương thành tro.- Coi rẻ vương pháp, khinh thị chúa tể, nghiền xương thành tro đều là tiện nghi cho hắn rồi....Rất nhiều cường giả của Hộ Thánh nhất tộc đều rất giận dữ, cảm thấy lời của Phong Phi Vân đều là vô sỉ.Vị tộc lão kia của Hộ Thánh nhất tộc tự nhiên rất cường đại, đã ở Vũ Hóa cảnh đi tới độ cao nhất định, Phong Phi Vân vừa lùi vừa chiến, cười dài nói:- Một đám người bị che mắt, hôm nay Thánh Đình chúa tể bị kẻ xấu khống chế, ngay cả phi tử được yêu mến cũng bị thế tử của tước phủ vũ nhục, còn không dám ho he nửa lời, Thánh Đình không Thánh, chúa tể như cẩu, đây đều là bị tộc nhân của Hộ Thánh nhất tộc các ngươi làm hại.- Ở thời điểm Thánh Đình chúa tể chịu nhục thì các ngươi ở đâu.- Lúc thánh phi chịu nhục, các ngươi lại ở nơi nào?- Còn dám tự xưng là Hộ Thánh nhất tộc, ta xem ra các ngươi nên đổi tên thành Hồ Đồ nhất tộc mới đúng.Thanh âm cười dài của Phong Phi Vân truyền khắp cả Thánh Đình bảo khố, thanh âm dao động khắp nơi, bị tất cả tộc nhân của Hộ Thánh nhất tộc nghe được.- Nói nhảm, Thánh Đình chúa tể công đức vô lượng, không người nào có thể khống chế ngài.- Không người nào có thể vũ nhục chúa tể, đó chỉ sẽ là chết không có chỗ chôn....Người của Hộ Thánh nhất tộc đều nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Phong Phi Vân là đang vũ nhục Thánh Đình chúa tể, đồng thời có một số người trong đó lộ ra vẻ suy nghĩ.Phong Phi Vân cười nói:- Một vạn năm trước Thánh Đình gặp phải sỉ nhục lớn nhất, bao gồm Thánh Đình chúa tể, phi tử, Thánh công chúa, Thánh hoàng tử đều bị tam đại vương giả của Âm Gian giới bắt cóc đến Âm Gian giới, bị nhục nhã, sau đó Thánh Đình chúa tể được Thần Thiên tước gia cứu về, từ đó Thánh Đình chúa tể liền trở thành khôi lỗi của Thần Thiên tước gia...- Ngươi muốn chết, lại dám làm nhục Thánh Đình chúa tể, không có người nào có thể cứu được ngươi nữa rồi.Rất nhiều tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc đều phát ra công kích với Phong Phi Vân, thần thông đạo pháp đều oanh tới.Phong Phi Vân như cũ lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, cười nói:- Chúng ta bất quá là đánh cắp vài món bảo vật trong Thánh Đình bảo khố mà thôi, nhưng mà Thần Thiên tước gia đánh cắp lại là cả Thánh Đình, các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, đây chính là sự thật, sau này lịch sử truy cứu lại, Hộ Thánh nhất tộc các ngươi phải gánh tội danh lớn nhất.Thanh âm của Phong Phi Vân thự sự rất có trọng lượng, không hề giống như là đang nói dối, Hộ Thánh nhất tộc không thiếu người thông tuệ, tự nhiên có thể phán định thật giả trong lời của hắn.Tất cả tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc trong lúc nhất thời đều không biết có nên xuất thủ hay không, cánh tay của rất nhiều người đều đang run rẩy.Lúc này, trong hư không xa xôi truyền đến một tiếng thở dài già nua:- Ba vạn năm trước chúa tể hạ lệnh, lệnh cho Hộ Thánh nhất tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp thủ hộ Thánh Đình bảo khố, không thể bước ra Thánh Đình bảo khố nửa bước, ba vạn năm này chúng ta đều cẩn tuân thánh lệnh của chúa tể, chưa bao giờ đi ra Thánh Đình bảo khố, ba vạn năm, ba vạn năm, chúng ta ngăn cách với ngoại giới quá lâu rồi, thời gian lâu như vậy, phía ngoài rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?Trong Thánh Đình bảo khố, tất cả tu sĩ của Hộ Thánh nhất tộc đều quỳ rạp xuống đất, hết sức chỉnh tề.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nghe được cái thanh âm già nua này, nhưng mà hắn muốn tìm ngọn nguồn của thanh âm kia lại căn bản không tìm được, giống như là thanh âm kia từ trên trời mà đến, từ bốn phương tám hướng mà đến, giống như là thanh âm của một vị thần.Đây là vô thượng cường giả, tu vi cực kỳ dọa người.Phong Phi Vân biết đối phương cũng không có ý tứ giết hắn, nếu không một cái ý niệm của đối phương là có thể lấy được tính mạng của hắn rồi.Khó trách Thần Thiên tước gia cùng những nhân vật kiêu hùng kia đều không dám đánh chủ ý tới Thánh Đình bảo khố, nguyên lai nơi này thậm chí có một tồn tại khinh khủng như thế.- Hộ Thánh nhất tộc chúng ta được thành lập từ trung cổ tới nay, thủ hộ Thánh Đình, vì chúa tể mà chinh chiến thiên hạ, chỉ cần chúng ta ở đây, Thánh Đình bất diệt, nhưng mà ba vạn năm này chúng ta lại cũng không ở bên người chúa tể, tựa hồ thật sự rời đi rất lâu rồi.Một đoàn kim hoàng sắc quang hoa từ trong hư vô bay ra, trong quang hoa bao phủ một bóng người thân cao ba trượng, mặc hoàng kim khôi giáp, cầm trong tay Phích Lịch chiến phủ, mặc dù nhìn qua đã có chút già nua nhưng mà lại như cũ làm cho người ta có một loại cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Trên người của hắn có một cỗ vĩ lực huy hoàng, lộ ra một loại kình lực cổ xưa, giống như là người nào đó ở trong thư sách lịch sử nhảy ra, giống như là một tôn thần linh chân chính, làm cho người ta phải thần phục.Phong Phi Vân cũng là hít vào một hơi lãnh khí, cái bóng người này cùng với hư ảnh Bán Thánh trước đó giống như như đúc.Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ đây chính là bổn tôn của hắn.Đây là một vị Bán Thánh.- Bái kiến Hộ Thánh Chiến Thần!Những tu sĩ kia của Hộ Thánh nhất tộc đều quỳ trên mặt đất, đối với cự hán thân mặc kim giáp này hết sức tôn kính.Hộ Thánh Chiến Thần từ từ đi tới trước mặt Phong Phi Vân, thanh âm hùng hậu nói:- Ta nhận ra ngươi, ngươi là người đem ta từ trong ngủ say tỉnh lại, ta liền ngủ say dưới lòng dất, ngươi xúc động đến một luồng khí mà ta lưu lại, để cho ta cảm ứng được Thánh Đình bảo khố nguy hiểm cho nên mới tỉnh dậy.Trên người Hộ Thánh Chiến Thần lộ ra một cỗ bá uy, giống như là chiến thần lâm thế, nếu như người khác ở trước mặt hắn khẳng định không cách nào đứng thẳng, sẽ bị cỗ khí tức kia ở trên người của hắn áp đến quỳ trên mặt đất.-------Chương 1638: Hộ Thánh nhất tộc (2)Thân thể của Phong Phi Vân đứng thẳng như một thanh trường thương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:- Ngươi đã đạt đến cảnh giới Bán Thánh rồi?Hộ Thánh chiến thần lại không trả lời đúng hay sai, nói:- Trong thân thể của ngươi có 81 khối phượng cốt, ngươi tu luyện chính là Vô thượng công pháp Bất Tử Phượng Hoàng thân của Phượng Hoàng yêu tộc, ngươi cướp đi một khối phượng cốt kia chính là vì đem Bất Tử Phượng Hoàng thân tu luyện tới một cái đại chu thiên, nhưng mà ngươi cũng biết ý nghĩ của khối phượng cốt kia đối với Thánh Đình, đó đại biểu cho một vị yêu hậu của Phượng Hoàng yêu tộc thiếu Thánh Đình một cái nhân tình.Phong Phi Vân nói:- Phượng Hoàng yêu tộc hết sức kiêu ngạo, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù không có phượng cốt, nếu như Thánh Đình muốn lấy lại nhân tình, các nàng nhất định sẽ trả lại.- Nhưng mà ngươi cuối cùng là đã luyện hóa được phượng cốt rồi, người nào cũng không cải biến được sự thật này, ta chính là chiến thần của Hộ Thánh nhất tộc, có lý do tuyệt đối để đánh chết ngươi!Hộ Thánh chiến thần lạnh lùng nói.Phong Phi Vân cười nói:- Nếu như ngươi muốn giết ta thì đã sớm xuất thủ, cần gì nói nhảm nhiều như vậy với ta, ta đoán...

Ngươi là đang có chuyện cầu ta.- Lớn mật, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?Một vị tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc nghiêm nghị quát lên.Hộ Thánh chiến thần nhìn chằm chằm vào tộc lão kia một cái, vị tộc lão kia chợt lui xuống.Hộ Thánh chiến thần nói:- Ngươi nói Thánh Đình suy yếu lâu ngày, chúa tể bị Thần Thiên tước gia nắm trong tay, thân vùi trong vũng bùn, cái này...

Ta tin ngươi!Phong Phi Vân cười nói:- Vì sao ngươi tin ta, ngươi không sợ đây chỉ là kế thoát thân của ta thôi sao?- Ta ngay cả trong thân thể ngươi có mấy khối phượng cốt đều có thể nhìn rõ, ngươi cảm thấy ta không thể phân biệt nổi lời nói thật cùng nói dối hay sao?Hộ Thánh chiến thần đúng là lợi hại, tu vi cường đại đến dọa người, Phong Phi Vân cũng đã sử dụng Đại Diễn thuật che giấu thiên cơ trên người, bóp méo thể chất, nhưng mà lại vẫn bị một ánh mắt của hắn nhìn thấu.Xem ra ta không đi Thủy Nguyệt thiên cảnh thật sự là một quyết định chính xác, tu vi của Thủy Nguyệt Đình khẳng định còn ở trên Hộ Thánh chiến thần, nếu như gặp nàng nhất định sẽ bị nàng nhìn ra hư thật của ta.Thần sắc của Hộ Thánh chiến thần trở nên có chút sầu khổ, thở dài thật sâu, nhưng mà vẻ mặt như vậy cũng chỉ thoáng qua một cái liền biến mất, rất nhanh ánh mắt của hắn lại trở nên cương mãnh khiếp người, nói:- Chúa tể đại nhân gặp phải vũ nhục như vậy, Hộ Thánh nhất tộc chúng ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm a!Phong Phi Vân cười nói:- Nếu cảm thấy chính mình có trách nhiệm, vậy thì giết ra Thánh Đình bảo khố, đi đánh một trận cao thấp với Thần Thiên tước gia, chỉ cần chém chết Thần Thiên tước gia, như vậy tự nhiên cũng liền tính là công thần của Thánh Đình rồi.Hộ Thánh chiến thần lắc đầu, nói:- Chúng ta chính là nhận được mệnh lệnh của chúa tể trấn thủ Thánh Đình bảo khố, không thể rời đi nửa bước, ở trước lúc tiến vào Thánh Đình bảo khố, tất cả tộc nhân của Hộ Thánh nhất tộc chúng ta đều đã phát thệ qua, lời thề không thể làm trái.- Nga, các ngươi đã có nguyên tắc như vậy, đó là không còn biện pháp nào rồi, các ngươi ở chỗ này thủ hộ cả đời đi!Phong Phi Vân cười nói.Hộ Thánh chiến thần nói:- Không, chỉ cần chúng ta có thể có được thánh lệnh của Thánh Đình chúa tể hiện tại, triệu hồi chúng ta ra ngoài, như vậy chúng ta liền không tính là làm trái với lời thề.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Có hai điểm các ngươi cần phải hiểu rõ, thứ nhất, Thần Thiên tước gia nếu như khống chế Thánh Đình chúa tể, như vậy liền chắc chắn sẽ không để cho hắn tiếp xúc với Thánh Đình bảo khố, cho dù Thánh Đình chúa tể hạ thánh lệnh cũng tuyệt đối không cách nào đưa đến trong tay của các ngươi.- Thứ hai, các ngươi cũng đã thề không thể đi ra Thánh Đình bảo khố, như vậy lại như thế nào đi cầu Thánh Đình chúa tể ban thánh lệnh cho các ngươi?Phong Phi Vân vừa dứt lời liền cảm giác không khí có cái gì không đúng, phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang nhìn hắn.- Các ngươi...

Các ngươi đây là làm gì, ta nhưng là nói trước, tu vi của Thần Thiên tước gia rất đáng sợ, ta cũng không muốn đắc tội với một tôn đại địch này!Phong Phi Vân nói.Hộ Thánh chiến thần nói:- Ngươi không có lựa chọn, ngươi đã luyện hóa được phượng cốt, liền là tử tội, ngươi chỉ có đi lấy được chúa tể thánh lệnh đến đây cho chúng ta mới có thể chuộc tội, nếu không hiện tại ta liền trấn giết ngươi.Phong Phi Vân nói:- Ta cùng Thần Thiên tước gia không thù không oán, vì sao ta phải giúp các ngươi đối phó với hắn, loại chuyện mất lòng hết sức này ta tại sao lại muốn làm, nếu như ngươi muốn giết vậy thì giết đi.Lúc này đàm phán đã bắt đầu rồi.Phong Phi Vân đoán Hộ Thánh chiến thần sẽ không giết hắn, cho nên vừa bắt đầu liền ra vẻ một bộ lợn chết không sợ nước sôi, đem quyền chủ động vững vàng nắm vào trong tay mình, như vậy khi đàm phán mới có thể vì mình mà tranh thủ đến càng nhiều lợi ích.Tất cả mọi người biết Phong Phi Vân đang tranh luận, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp ép hắn.Hộ Thánh chiến thần lộ ra vẻ rất bình tĩnh, kim sắc quang hoa trên người chầm chậm thu về thể nội, hoàng kim chiến giáp cùng pháp tướng cũng thu lại, biến thành một lão nhân thân mặc áo bào.- Người trẻ tuổi, ngươi rất thông minh, rất hiểu được nên bảo vệ mình như thế nào, nhưng mà ngươi cũng cần hiểu được, nếu như ngươi không đáp ứng yêu cầu của ta, có thể cả đời ngươi đều sẽ bị vây ở trong Thánh Đình bảo khố.Phong Phi Vân tự nhiên là biết tình cảnh hiện tại của mình, cười nói:- Ta không vội, cho dù qua mấy trăm năm nữa không đi ra ngoài cũng không sao, nhưng mà qua mấy trăm năm nữa Thánh Đình có còn tồn tại hay không thì thật khó nói.- Ngươi....Một vị tộc lão của Hộ Thánh nhất tộc muốn xuất thủ dạy dỗ Phong Phi Vân, cảm thấy hắn quá cả gan làm loạn, nhưng mà vị tộc lão này lại bị Hộ Thánh chiến thần trừng mắt mà lui về.Hộ Thánh chiến thần hơi làm ra nhượng bộ nói:- Được rồi, ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể lấy được thánh lệnh của chúa tể đến cho chúng ta, ngươi cùng bằng hữu của ngươi ở Thánh Đình bảo khố đánh cắp bảo vật, chúng ta có thể không truy cứu, đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm được, nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy ta cũng chỉ có thể đem ngươi trấn áp, trọn đời không thể siêu sinh.Trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ, không hổ là lão gia hỏa sống vô tận năm tháng, muốn từ trên người của lão chiếm được tiện nghi còn thật là khó khăn.- Cho dù ta đáp ứng đi ra ngoài giúp ngươi lấy được thánh lệnh của Thánh Đình chúa tể, các ngươi làm thế nào bảo đảm ta còn sẽ quay về?-------Chương 1639: Lệnh phù Bán Thánh (1)Phong Phi Vân cười cười, lại nói:- Còn có, nếu như Thánh Đình chúa tể sợ hãi Thần Thiên tước gia như vậy, bây giờ ta lại đột nhiên nói cho hắn biết, để cho hắn hạ một đạo thánh lệnh cho các ngươi đi ra ngoài tru diệt Thần Thiên tước gia, ta thật hoài nghi hắn có dám hạ mệnh lệnh này hay không, một cái không tốt nói không chừng hắn còn có thể đem ta bán đi.Hộ Thánh chiến thần đắn do trong chốc lát, lấy ra một tấm lệnh phù nói:- Tấm lệnh phù này chính là do đạo của ta ngưng luyện mà thành, bên trong có một luồng phân thân của ta, chỉ cần có đủ nhiều linh thạch cung cấp linh khí, có thể ở trong thời gian ngắn phát huy ra lực lượng của cấp bậc Bán Thánh, ngươi mang tấm lệnh phù này đi ra ngoài, ở lúc ngươi thân hãm hiểm cảnh nhất định có thể giúp ngươi thoát thân.Ồ, quả nhiên là một tôn Bán Thánh.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào lão nhân mặc áo bào vải trước mắt này một cái, đem lệnh phù lấy tới, nếu như một tấm lệnh phù này quả thực có thể ở trong thời gian ngắn phát huy ra lực lượng của Bán Thánh, như vậy sao này còn cần phải sợ người nào, trực tiếp đem lệnh phù lộ ra, Bán Thánh đạo văn phía trên đoán chừng có thể hù dọa được một đám người.Phong Phi Vân rất thận trọng, nói:- Nếu như ta không trở về, sợ rằng phân thân trong lệnh phù này cũng sẽ đem ta mạt sát đi.- Không sai, nếu như trong ba ngày ngươi không lấy được thánh lệnh của chúa tể vào tay, phân thân trong lệnh phù liền sẽ tự động đem ngươi trấn sát.Hộ Thánh chiến thần rất là nghiêm túc nói:- Bất quá nếu như ngươi có thể giúp được chúng ta lấy được thánh lệnh của chúa tể, như vậy tấm lệnh phù này về sau sẽ thuộc về ngươi.- Tốt, cứ định như vậy đi!Phong Phi Vân đem lệnh phù này cất vào, khoản mua bán này đáng giá làm, một khi có thể có được một tấm lệnh phù như vậy, sau này trời đất bao la có nơi nào là không thể đi được.Dĩ nhiên trước lúc rời đi Thánh Đình bảo khố, Phong Phi Vân lại mang đi đại lượng linh thạch, hơn nữa lấy đến lý lẽ hùng hồn, nói giỡn, một tấm lệnh phù này mặc dù lợi hại nhưng mà phải tiêu hao cực lớn linh thạch để làm năng lượng, cấp bậc Bán Thánh chính là lực lượng nhì như rất khả quan nhưng mà linh khí tiêu hao cũng là một con số thiên văn.Linh thạch trong Thánh Đình bảo khố nhiều như vậy, ngu sao lại không cầm.Thay các ngươi làm việc, cầm một chút linh thạch của các ngươi, các ngươi còn có ý kiến sao.Phong Phi Vân cũng không biết đem bao nhiêu khối Giới linh thạch đều chứa đầy, chỉ là những Giới linh thạch kia được chứa đầy linh thạch, hắn liễn cõng một bao lớn mà đi, thấy đến những tu sĩ kia của Hộ Thánh nhất tộc đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đều đang mắng Phong Phi Vân thật sự quá tham lam rồi.Hộ Thánh chiến thần nói:- Những năm này hàng năm đều có bảo vật được đưa tới Thánh Đình bảo khố, có khi cũng sẽ có người cầm thánh lệnh đi tới Thánh Đình bảo khố lấy ra bảo vật, nhưng mà người đi tới lại đều là đối với thế cục trong Thánh Đình một chữ cũng không nói, điều này nói rõ Thần Thiên tước gia khẳng định đã đem người ở phía ngoài Thánh Đình bảo khố khống chế rồi, cho nên lần này ngươi đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên bị người của Thần Thiên tước phủ thấy được, tránh đả thảo kinh xà.- Yên tâm, thu tiền tài của người thì thay người tiêu trừ tai họa, chuyện này khẳng định phải làm ổn thỏa!Phong Phi Vân đem bao linh thạch cầm trong tay lắc lắc, sau đó cất vào, tiếp theo liền đem Long Lân Phượng bì y mặc vào, thân thể chợt liền biến mất từ trong hư không.- Bảo y cho Ẩn Tàm Ti kết thành, cái này ta yên tâm!Hộ Thánh chiến thần gật đầu, sau đó đem Phong Phi Vân mang đến đại môn của Thánh Đình bảo khố, để Phong Phi Vân bí mật đi ra ngoài.Lúc này đã vào đêm, cả thiên khung đều tối sầm lại, chung quanh có rất nhiều linh thảo, cổ mọc.Các đó không xa có một đội quân sĩ cưỡi Xích Hồng cự hổ đang tuần tra, tu vi của đám quân sĩ này đều rất cường đại, trên người mang theo thiết huyết chiến khí.Phía ngoài Thánh Đình bảo khố cũng có cường giả trấn giữ, trong một phiến đại doanh ở nơi xa có khí tức nguy nga bàng bạc mơ hồ truyền đến, làm cho người ta cảm giác giống như là một tôn cự thú nằm ở trong này.- Đều là người của Thần Thiên tước phủ, Thần Thiên tước gia đối với Thánh Đình bảo khố còn thật không phải là coi trọng bình thường.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng bì y, như cũ cẩn thận ẩn giấu thân hình của mình, nơi này đều là người của Thần Thiên tước phủ, một khi để cho bọn họ biết có người từ trong Thánh Đình bảo khố đi ra, cho dù hắn lộ ra lệnh bài của Bổ Thiên các nói không chừng cũng sẽ bị trấn sát.Nơi này khẳng định đều đã bị liệt thành cấm địa rồi.May mắn là mấy người Phong Phi Vân, Tất Mỗ Gia, nữ ma từ chỗ khác xông vào Thánh Đình bảo khố, bawngfkhoong chút ít cường giả kia của Hộ Thánh nhất tộc đoán chừng cả đời cũng không hay biết gì.Phong Phi Vân đem một quân sĩ tuần tra đi lạc nhóm giết chết, dùng hỏa diễm đem thân thể của hắn đốt thành tro bụi, sau đó mặc khôi giáp của hắn vào, biến thành hình dạng của hắn, ngông nghênh đi tới trong đội ngũ tuần tra.- Tước gia của các đại cảnh đều đã đi tới Thánh Đình, ngày mai sẽ ở trong Thánh Đình chúa tể cung cử hành tuyên thệ trước kia xuất quân, đến lúc đó khẳng định lại là một tràng phong vân tế hội.Phong Phi Vân nghe được giọng nói của một vị quân sĩ tuần tra, trong lòng không khỏi vừa động, Tước gia của các đại cảnh thế nhưng đều đã đến Thánh Đình rồi, đây rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.Cho nên hắn đi tới, cười nói:- Mấy vị huynh đệ các ngươi đang nói cái gì vậy, cái gì mà quốc yến tuyên thệ trước khi xuất quân, ta làm sao còn chưa nghe nói qua.- Ha ha, tiểu tử ngươi quá cô lậu quả văn rồi, lần này đệ lục trung ương vương triều là muốn triệt để tiêu diệt Âm Gian giới, Tước gia của các đại cảnh đều đã suất lĩnh đại quân đi đến Thánh Đình, hiện tại quân đội của các đại cảnh đều đóng ở Thánh cảnh đấu vực, chỉ chờ Thần Thiên tước gia ra lệnh một tiếng, trực tiếp giết thẳng tới Âm Gian giới, đây nhưng là thịnh sự ngàn năm có một.- Ngày mai Thánh Đình chúa tể sẽ ở trong cung mở ra thệ sư quốc yến, đến lúc đó không chỉ là Tước gia của các đại cảnh tất cả sẽ có mặt, thiên tài tuấn kiệt của các đại cảnh đều sẽ tề tụ lại, cùng bàn đại kế chinh phạt Âm Gian giới.- Ta nghe nói không chỉ là tu sĩ của đệ lục trung ương vương triều, còn có tai tuấn cùng bá chủ của các trung ương vương triều khác cũng sẽ tới.- Yêu tộc cũng sẽ có cường giả tới làm khách!...Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu, cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, kể từ sau khi Thánh Đình suy yếu lâu ngày, Tước gia của các đại cảnh đều sẽ không đồng thời tụ tập lại chung một chỗ, lần này quốc yến tuyên thệ trước khi xuất quân tuyệt đối là lần đầu tiên trong ba vạn năm nay.-------Chương 1640: Lệnh phù Bán Thánh (2)CÓ vấn đề, có đại vấn đề.Phong Phi Vân lặng lẽ rút đi, rời đi doanh địa đóng quân của Thánh Đình bảo khố.Phong Phi Vân đến một tòa tiên thành của Trung Đình tinh, nơi này cách Thánh Đình chúa tể cung rất gần, tương đối phồn hoa, người đi tấp nập, xe cộ như nước.Có lẽ là bởi vì Tước gia của các đại cảnh đều đi đến Thánh Đình, tòa tiên thành này so sánh với thường ngày lộ ra vẻ càng thêm phồn thịnh.Không bao nhiêu lâu Mao Ô Quy liền tìm tới Phong Phi Vân.- Đều nói thiên niên ô quy, vạn niên ô quy, mạng của ô quy cứng nhất, mẹ kiếp, mạng của gia hỏa ngươi quả thực so với ô quy còn phải cứng hơn.Mao Ô Quy bò lên trên bàn, không khách khí chút nào, liền tự rót cho mình một chén rượu.Phong Phi Vân ngồi ở trên lầu ba của một tòa tửu lâu, dựa vào cử sổ, trên bàn bày biện mấy món ăn nổi tiếng quý hiếm, điểm một bình linh tửu thượng hạng.Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy cảnh vật bên ngoài đừng đi, có tu sĩ cường đại cưỡi linh thú đi trên đường, cũng có một số lão đạo sĩ buôn bán linh khí, bảo dược.Trong tiên cung nơi xa truyền tới tiếng ca mỹ diệu, có từng tuấn nam mỹ nữ đi lên tiên cung, có tài tuấn đang ngâm thi tác phú, có huyết khí phương cương vì giai nhân mà mình coi trọng tỷ đấu với một vị thiếu niên tài tuấn khác, linh khí quang mang xuyên qua trường không, chiến thanh không dứt.Rất nhiều cố sự đều ở trong đêm bình tĩnh truyền đi, có lẽ sáng mai lại có một vị thiên kiêu cường thế quật khởi, nhất chiến thành danh thiên hạ đều biết, sau đó cùng một vị mỹ nhân để lại một đoạn giai thoại phong lưu.- Ngươi như thế nào mà tìm được ta?Phong Phi Vân ngồi ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng uống một hớp rượu, mang theo vài phần tò mò.- Hắc hắc, lại không phải là ta tìm được ngươi, mà là tôn tử của ta biết ngươi từ trong Thánh Đình bảo khố đi ra, mang ta đến tìm ngươi.Thánh Thực quả từ trong mai rùa của Mao Ô Quy bay ra, hướng về phía Phong Phi Vân cung kính kêu lên:- Ra mắt Nhị gia gia!Phong Phi Vân nói:- Làm sao chỉ còn lại hai tổ tông các ngươi, hai người Tất Mỗ Gia, còn có nữ ma đại nhân đi đâu rồi.- Lần này chúng ta ở trong Thánh Đình bảo khố phát đại tài, nhưng mà bởi vì chia của không đều, náo loạn ra một chút mâu thuẫn nhỏ, hai tên tiểu thâu kia cùng nữ ma đại nhân gây hấn nhau, song phương đều rất đỏ mắt, may mắn hai người chúng ta chạy mau, nếu không khẳng định đều sẽ bị cuốn vào.Cái trán của Phong Phi Vân hiện lên hắc tuyến, nói:- Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất dám gây hấn với nữ ma đầu, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị nữ ma đầu cướp sạch đến một viên linh thạch cũng không chừa?Mao Ô Quy nói:- Cũng không nhất định, bọn họ một phương là ăn trộm, một phương là ăn cướp, đều là người tài ba ở phương diện này, Tất Mỗ Gia nói nữ ma đầu không có kỹ thuật, hẳn là đem linh thạch mà nàng thu lấy đưa ra để phân chia với mọi người, nữ ma đầu nói Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, không xứng làm chủ nhân của bảo vật, nên bảo bọn họ đem bảo vật đều lấy ra, giao cho nàng tạm thời bảo quản, cứ như vậy hai phe liền gây hấn với nhau.Phong Phi Vân điên cuồng đổ mồ hôi nói:- Cướp sạch Thánh Đình bảo khố...

Lời này cùng quang minh lỗi lạc cũng hoàn toàn không dính dáng đến nhau đi.- Ai nói là không phải, nữ ma đầu dưới cơn nóng giận đem Tất Mỗ Gia đánh một cái gần chết, ngay cả Tất Trữ Suất đứng ở một bên không nói chuyện cũng bị điên cuồng đánh một trận, đánh cho thất khiếu chảy máu, bất quá hai ông cháu nhà này không hổ là truyền nhân của Thần Thâu môn, công phu chạy trối chết nhất lưu, cuối cùng chạy trốn ở trong tay nữ ma đầu, sau đó nữ ma đầu liền đuổi theo, cũng không biết là có đuổi được không....Cái cố sự ở phía sau này đúng là ngoài dự liệu của Phong Phi Vân, đồng thời cũng vì Tất Mỗ Gia cùng Tất Trữ Suất mà mặc niệm nửa phút.Mao Ô Quy suy nghĩ một chút, nói:-

Sau này có chuyện phát tài nhất định không thể mang theo nữ ma đầu, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện xấu.Bây giờ Phong Phi Vân là rất đồng ý với những lời này.Một tòa tiên thành này hỏa đăng sáng rực rỡ, tu sĩ qua lại không dứt, phồn hoa cường thịnh, không phân ra ngày đêm, ngược lại buổi tối so sánh với ban ngày càng thêm náo nhiệt hơn.Trong một tòa tửu lâu này tự nhiên cũng có rất nhiều tu sĩ tụ tập, trên một tòa cao thai ở nơi xa còn có mấy vị văn sĩ đang giảng sách, nói một chút chuyện đại sự phát sinh gần đây, tỷ như Thủy Nguyệt thánh nữ giết Bát thế tử, Âm Gian giới vây công Thánh Đình, ẩn thế cao nhân mỗi một cảnh lại xuất sơn trì thế, vân vân.Người tu tiên cũng không thiếu người thích buôn dưa lê, đối với mấy chuyện này đều cảm thấy rất hứng thú.Thanh âm của Mao Ô Quy trở nên trầm thấp, ánh mắt xoay tròn, truyền âm nói:- Ngươi cũng đã biết hiện tại 148 vị Cảnh chủ của đệ lục trung ương vương triều đều đã đến Thánh Đình, ngày mai sẽ ở Thánh Đình chúa tể cung triệu khai tuyên thệ quốc yến trước khi xuất quân, thương thảo đại kế chinh phạt Âm Gian giới.Phong Phi Vân gật đầu:- Chuyện này ta đã nghe nói qua, xem ra Thánh Đình chúa tể cung vào ngày mai sẽ rất náo nhiệt.- Há lại chỉ là náo nhiệt, có thể nói là một lần phong vân tế hội, nghe nói ngay cả một số vương giả của Yêu tộc cũng sẽ đến, động tác lần này của Thần Thiên tước gia không nhỏ, khẳng định không chỉ đơn giản là một tràng quốc yến tuyên thệ trước khi xuất quân như vậy đâu.Mao Ô Quy nói.Ánh mắt của Phong Phi Vân híp lại, nói:- Chẳng lẽ...Vốn đã nói đến khóe miệng nhưng mà bởi vì lời này quá nhạy cảm, Phong Phi Vân lại đem nó nuốt trở về.Mao Ô Quy nói:- Còn có một chuyện hết sức bí ẩn mà lão phu phải nói cho ngươi biết, trước đó không lâu ta ở Trung Đình tinh phát hiện một tòa thần miếu.- Một tòa thần miếu thì có gì cần phải quá ngạc nhiên?Phong Phi Vân nói.- Ngươi theo ta đến đây!Mao Ô Quy cùng Thánh Thực quả hóa thành hai đạo quang mang một trắng một đen bay ra cửa sổ, Phong Phi Vân trầm tư trong chốc lát, đem một khối linh thạch nhỏ cỡ nắm tay để lên trên bàn, sau đó cũng bay ra cửa sổ đuổi theo.Ở trong một tòa tiên thành này có một tòa miếu thờ cao chín tầng tọa lạc, có không ít tu sĩ ở trong miếu thờ ra ra vào vào, hương khói rất cường thịnh.- Thái Vi nữ thần miếu!Phong Phi Vân đứng ở phía dưới thần miếu, trước mắt là một phiến cầu thang bằng bạch ngọc nối thẳng lên đại môn của thần miếu.Trong thần miếu có một chiếc thần đang huyền phù, quang huy rực rỡ, tản mát ra từng tia linh khí.- Lão phu đã nghe ngóng, Thái Vi nữ thần chính là tân thần đản sinh mấy năm gần đây, nhưng mà thần miếu hiện tại đã trải rộng cả thánh cảnh, vẻn vẹn chỉ là trên ngũ đại chủ tinh của Thánh Đình thì đã có 38 tòa Thái Vi nữ thần miếu, mà ở cả thánh cảnh lại càng đạt hơn mấy chục vạn tòa nữ thần miếu.-------Chương 1641: Thánh Đình chúa tể cungLúc này mới chỉ là thời gian mấy năm a, lại đã phát triển đến trình độ như vậy, ta dám đánh cuộc nàng nhất định là lấy được tín nhiệm của một thế lực lớn nào đó, chiếm được ủng hộ to lớn của đối phương, nếu không không thể nào ở trong thời gian ngắn ngủi mấy năm có được hương khói cường thịnh như thế.Phong Phi Vân chậm rãi đi lên bậc thang bạch ngọc, sau đó đi vào thần miếu, nhìn vào một tòa nữ thần tượng mỹ lệ khổng lồ ở bên trong, thật lâu sau nói:- Quả nhiên là nàng, có thể ở Thánh Đình thành lập mấy chục tòa nữ thần miếu, điều này cần khả năng thật sự quá lớn, chỉ có mấy người ít ỏi mới có thể giúp nàng làm được, bất quá lấy trí tuệ của nàng, muốn đạt được tín nhiệm của những đại nhân vật này kỳ thật cũng không phải là chuyện quá khó khăn, chỉ là nàng rốt cuộc mượn tới lực lượng của người nào?Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, vận chuyển Đại Diễn thuật, vô số quy tắc thiên đạo vận chuyển xung quanh thân thể, nhưng mà ở trong tối tăm lại có một cái lực lượng khác đang ngăn cản hắn suy tính.- Tu vi của nàng ở trên một đường Trí sư quả nhiên lợi hại, chặt đứt thiên cơ, Đại Diễn thuật cũng không suy tính ra tung tích của nàng.Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu chính là Phong Phi Vân cũng không quá để ý đi nghiên cứu Đại Diễn thuật, nếu không ở trên lĩnh vực này chắc chắn cũng không yếu hơn so với Thái Vi.- Chuyện này muốn tra thật ra cũng không khó, chỉ là tối nay ta còn có một chuyện khác muốn làm, chỉ có thể đợi hôm khác lại đi thu thập nàng.Ngày mai sẽ là quốc yến tuyên thệ trước khi xuất quân, dã tâm của Thần Thiên tước gia thật lớn, nếu bổn tôn đã từ ngoại giới quay về, như vậy tu vi nhất định là nâng cao một bước rồi, tu vi trở nên mạnh mẽ, như vậy dã tâm tự nhiên cũng là lớn hơn.Phong Phi Vân cảm thấy ngày mai đoán chừng không chỉ là chuyện đơn giản như tuyên thệ trước khi xuất quân, nói không chừng ngày mai Thần Thiên tước gia liền muốn trở thành một đời Thánh Đình chúa tể mới.Cho nên khuya hôm nay nhất định phải đi vào Thánh Đình chúa tể cung.Thủ vệ của Thánh Đình chúa tể cung tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Thánh Đình bảo khố, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, người bình thường muốn lén tiến vào Thánh Đình chúa tể cung quả thực khó như lên trời.Đây là một phiến cung điện to lớn đại khí, huyền phù trên thương khung, tùy thời đều có thánh vệ cưỡi giao long phi thiên mà qua.- Người nào, nơi này chính là Thánh Đình chúa tể cung, người không có phận sự nhất luật tránh lui!Trước Thánh Đình chúa tể cung, một nam tử mặc ngân bào kim giáp lớn tiếng quát với Phong Phi Vân.Tu vi của nam tử trông giữ đại môn chúa tể cung này cực cao, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, hai mắt lấp lánh hữu thần, khí thế bức nhân.- Hừ, bổn tọa chính là người của Bổ Thiên các, ngươi chỉ là một tên coi cửa cũng dám cản ta?Phong Phi Vân đem Bổ Thiên các lệnh cầm trong tay lấy ra, nhất thời khiến cho những tu sĩ trông coi Thánh Đình chúa tể cung sợ đến đều quỳ trên mặt đất.Phong Phi Vân hiện tại coi như là đại khái hiểu được Bổ Thiên các là tồn tại dạng gì, hẳn là không chênh lệch nhiều với Hộ Thánh nhất tộc.Chỉ bất quá người thủ hộ Bổ Thiên các chính là Thần Thiên tước gia, người thủ hộ Thánh Đình chúa tể chính là Hộ Thánh nhất tộc.Thành thật mà nói Phong Phi Vân đối với Thánh Đình chúa tể hèn yếu kia cũng không có quá nhiều hảo cảm, ngược lại cảm thấy kiêu hùng như Thần Thiên tước gia càng giống như một hán tử, nếu như muốn Phong Phi Vân lựa chọn một phương đến đầu nhập vào, Phong Phi Vân nhất định sẽ lựa chọn Thần Thiên tước gia, như vậy tiền đồ mới có thể sáng lạng.Nhưng mà Phong Phi Vân không thể đầu nhập vào, bởi vì... trên đời này căn bản không có ai có thể ước thúc hắn, hắn muốn làm gì cũng chỉ bằng yêu thích của mình.Nếu như có được lựa chọn, hắn căn bản là không muốn xen vào vũng nước đục lần này của Đệ lục trung ương vương triều.Đem thánh lệnh của Thánh Đình chúa tể lấy tới tay, sau khi đưa đến cho Hộ Thánh chiến thần, Phong Phi Vân liền sẽ rời đi Đệ lục trung ương vương triều, toàn lực đi trùng kích Vũ Hóa cảnh.Người nào nên làm chủ Thánh Đình liền sẽ để cho người đó, cho dù những người này đánh sống đánh chết lại cùng hắn có liên quan gì.Phong Phi Vân đem lệnh bài Bổ Thiên các thu hồi lại, hừ lạnh một tiếng nói:- Ta đến tra xem tình huống bố trí thệ sư quốc yến ngày mai, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì sơ suất mới phải.- Hừ hừ, bố trí thệ sư quốc yến thfi Tước gia đã sớm toàn quyền giao cho Thánh Đình nhất phẩm thiên chúng ta, liên quan gì đến Bổ Thiên các các ngươi, bàn tay của Bổ Thiên các các ngươi cũng vươn ra quá dài.Vốn Phong Phi Vân đều đã sắp tiến vào trong Thánh Đình chúa tể cung, bên trong lại đi ra một nam tử thân mặc quan bào, dứt khoát ngăn lại ở phía trước Phong Phi Vân, có chút hùng hổ dọa người.Nam tử này nhìn qua cũng là bộ dạng hai mươi tuổi, trên đầu mang theo cái mũ lục sắc, ngang hông có một khối thiết lệnh cỡ bàn tay, phía trên khắc chữ Thánh Đình nhất phẩm thiên.Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, thanh âm có chút âm dương quái khí.Sau khi Hộ Thánh nhất tộc bị điều vào Thánh Đình bảo khố, người thủ hộ của Thánh Đình chúa tể cung liền đổi một lớp mới, đám nguời này từng người có tổ chức thống nhất, được gọi là Thánh Đình nhất phẩm thiên.Bên ngoài thủ hộ hoàng quyền, ủng hộ chúa tể, giám thị thiên hạ, giữ trong tay đại quyền sát phạt, nhưng trên thực tế đám người này bất quá chỉ là Thần Thiên tước gia phái đi trông chừng Thánh Đình chúa tể mà thôi, một khi Thánh Đình chúa tể có dị tâm, như vậy người của Thánh Đình nhất phẩm thiên sẽ vô tình mà mạt sát Thánh Đình chúa tể, sau đó đến hỗ trợ một vị chúa tể mới đăng vị.Phong Phi Vân đứng nghiêm, cười lạnh nói:- Các chủ chúng ta là sợ nhân thủ của Thánh Đình nhất phẩm thiên các ngươi không đủ dùng, đặc biệt phái ta đến trợ giúp các ngươi một tay.- Ngươi đây là đang nói Thánh Đình nhất phẩm thiên không có người rồi, còn thật không phải là lớn lối bình thường, hôm nay liền để cho ngươi nhìn một chút lợi hại của Thánh Đình nhất phẩm thiên chúng ta.Trên người nam tử mặc quan bào xanh biếc kia xông ra vô tận hà khí, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, thân thể trong nháy mắt liền bay đến trước mặt Phong Phi Vân, một kiếm chém về phía cổ của hắn.Tốc độ nhanh đến mức tận cùng.Thật đúng là không thể nói lý, một lời không hợp liền ra tay, đây có lẽ chính là nguyên nhân mà người người đều e ngại Thánh Đình nhất phẩm thiên.Phàm là tu sĩ có thể tiến vào Thánh Đình nhất phẩm thiên hoặc là Bổ Thiên các đều là thiên kiêu có tiềm lực vô cùng khổng lồ, chính là tâm phúc tuyệt đối của Thần Thiên tước gia, để cho những thế tử cùng quận chúa không có thực quyền kia đều rất là kiêng kỵ.- Hai vị đại nhân đừng đánh nhau, nơi này là Thánh Đình chúa tể cung...-------Chương 1642: Linh cô nương (1)Vị tu sĩ thủ cung môn kia cả người đều đang đổ mồ hôi lạnh, tu vi của hắn không thấp, tự nhiên biết Bổ Thiên các cùng Thánh Đình nhất phẩm thiên bất hòa từ trước đến nay, tranh đấu lẫn nhau là chuyện thường xảy ra, nhưng mà ngày mai là thệ sư quốc yến, nếu để cho hai vị "Tổ tông" này đem cửa cung của Thánh Đình chúa tể cung đều đánh hủy, sợ rằng người đầu tiên mất đầu chính là hắn.Nhưng mà hắn lại cũng không dám quản, nếu như chọc giận bất kỳ một vị nào trong hai vị "Tổ tông" này, như vậy hắn khẳng định cũng là chịu không nổi.Nam tử này của Thánh Đình nhất phẩm thiên có tu vi đúng là cao đến không hợp lẽ thường, thậm chí có chiến lực ngang với Phong Phi Vân, hai người liên tiếp giao thủ mấy trăm chiêu cũng không phân ra thắng bại.- Thần Thiên tước gia thật đúng là lung lạc được không ít cao thủ, thiên phú cùng chiến lực của nam tử này cũng tương đối khó lường.Trong lòng Phong Phi Vân vẫn là có chút chấn động, đối với thế lực của Thần Thiên tước gia có hiểu biết mới, trong lòng rất hoài nghi coi như là Hộ Thánh nhất tộc từ trong Thánh Đình bảo khố đi ra chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của Thần Thiên tước gia.Nam tử này giao thủ với Phong Phi Vân có tên là Bạch Duyệt, tu luyện hơn một ngàn năm, thiên phú cực cao, ở lúc Niết Bàn cũng đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng.Chính là bởi vì thiên phú nghịch thiên như thế của hắn mới được chọn vào Thánh Đình nhất phẩm thiên, mặc dù hiện tại mới là Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh cao nhưng mà ở trong Thánh Đình nhất phẩm thiên đã coi như là người nổi bật, vững vàng đứng ở bảo tọa đệ nhất thiên tài của Thánh Đình nhất phẩm thiên.Bạch Duyệt càng đánh càng kinh ngạc, thiếu niên trước mắt này so với hắn còn trẻ hơn, nhưng mà chiến lực lại còn muốn áp chế hắn, chẳng lẽ Bổ Thiên các cũng có một vị thiên chi kiêu tử đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng.- Khó trách Lâm các lão sẽ phái hắn đến nhúng tay vào thệ sư quốc yến, chiến lực cư nhiên mạnh như vậy.Bạch Duyệt cũng là một người có tâm tư thành thục, biết thệ sư quốc yến ngày mai cực kỳ trọng yếu, nếu như lại tái chiến với Phong Phi Vân nhất định sẽ không thu tay lại được, đến lúc đó nếu như tổn hại tới Thánh Đình chúa tể cung rồi, như vậy hắn cùng Phong Phi Vân đều phải hỏng bét.- Không nghĩ tới Bổ Thiên các các ngươi ngược lại là xuất ra mấy nhân vật không tệ, trong thệ sư quốc yến ngày mai chúng ta lại phân cao thấp.Bạch Duyệt trầm giọng nói.Phong Phi Vân cười cười:- Tùy thời phụng bồi!Hai người đưa thân rời đi, Bạch Duyệt rời đi Thánh Đình chúa tể cung, mà Phong Phi Vân thì thong dong tiêu sái đi tới cửa cung, tiến vào địa phương uy nghiêm thần thánh nhất của Đệ lục trung ương vương triều.Nhóm thánh vệ thủ hộ Thánh Đình chúa tể cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai "Hoạt tổ tông" này cuối cùng là rời đi nha....Một viên minh châu treo cao trên trường không, đem một phiến tiên cung này chiếu sáng, từng luồng hà quang hạ xuống khiến cho cung điện phủ thêm một tầng ngân sa.Thánh Đình chúa tể cung.Trên một phiến quảng trường do bạch ngọc trải thành, có rất nhiều thị vệ cùng cung nữ đang bận rộn chuẩn bị một chút đồ dùng trước khi thệ sư quốc yến, ở bốn góc quảng trường có bốn tòa tháp cao, có một đố lão giả mặc kim ti bào đang bố trí trận văn, cũng có một ít lực sĩ đem một tôn tanh đồng đại đỉnh mang ra, đặt ở một cái phương vị đặc biệt.Phong Phi Vân uy phong lẫm liệt xuyên qua trong đó, có người đến đặt ra nghi vấn, hắn liền đem lệnh bài Bổ Thiên các đưa ra, đối phương liền quỳ xuống thỉnh an.- Thệ sư quốc yến làm được thật là đủ long trọng, chỉ sợ coi như là muốn mời mấy vạn người cũng có thể chứa được.Phong Phi Vân ở trên quốc yến thấy một người quen, đây là một người trẻ tuổi lớn lên có chút thanh tú, mặc nhung trang giáp trụ, đứng ở trên một tòa đài cao, có mấy lão nhân vây quanh hắn đang thấp giọng nói gì đó.Người trẻ tuổi này chính là vị Nhị thế tử kia mà Phong Phi Vân ở Lâm các lão phủ nhìn thấy, hắn tôn xưng Lâm các lão là lão sư, tên là Trữ Gia Lâm.Cũng không biết là Nhị thế tử của cảnh nào.- Hắn lại xuất hiện ở Thánh Đình chúa tể cung, hơn nữa còn đang điều hành sắp xếp bố trí thệ sư quốc yến, xem ra trước kia là ta xem thường hắn rồi.Thân phận của Trữ Gia Lâm đã biết được rõ ràng, lúc này Phong Phi Vân không muốn đối mặt với hắn, cho nên ẩn tàng lại.Sau khi Trữ Gia Lâm nghe được lời nói của mấy vị lão nhân liền khe khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười, nho nhã lễ độ thi lễ với mấy vị lão nhân một cái, sau đó liền rời đi tòa quảng trường này, hướng bên trong Thánh Đình chúa tể cung bước đi, dọc trên đường đi những cung nữ cùng thị vệ kia nhìn thấy hắn đều lập tức quỳ xuống hành lễ, đối với hắn cung kính chí cực.Phong Phi Vân đem Long Lân Phượng bì y mặc vào, thân thể chợt biến mất, sau đó đi theo.Thánh Đình chúa tể cung rất là khổng lồ, có cường giả trấn giữ trong cung, rất nhiều địa phương đều bố trí trận pháp cùng cấm chế, tu vi của Trữ Gia Lâm tinh thâm, ở trong cung quẹo trái ngoặt phải, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.- Tu vi của hắn quả nhiên lợi hại!Phong Phi Vân đứng ở trong một phiến cung đình, nơi này giống như một chỗ linh hoa phố viên, linh thạch đắp thành giả sơn, tiên tuyền hóa thành dòng suối nhỏ, trên đường nhỏ bằng bạch ngọc thạch có rất nhiều cung nữ trẻ đẹp đi qua.Các đó không xa trồng một gốc Hạnh Hoa thụ cổ xưa, ít nhất cũng phải sống trên vạn năm, thân cây tráng kiện, lá cây rậm rạp, gió thổi qua liền có một phiến hoa vũ màu hồng bay xuống, có rơi trên mặt đất, có rơi vào trong tiên tuyền theo nước chảy đi.Một cỗ hương phong từ trong linh hoa phố viên truyền tới, thích thú nói không ra lời.Cước bộ của Phong Phi Vân nhẹ nhàng chầm chậm, dọc theo tiên tuyền thủy lưu đi vào, đứng ở trong một rừng cây rậm rạp, xuyên qua phiến lá thấy một phiến cảnh đẹp trong ao ở nơi xa.- Hoa lạp lạp!Tiếng nước vang lên.Trong tiên trì bạch vụ đằng đằng, có một nữ tử cơ thể tuyết trắng đang tắm rửa trong ao, tóc đen ướt át, có dính vào da, có rủ xuống trong nước.Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi dài đẹp, gáy ngọc tuyết trắng, song phong ngạo nhân mà bạo mãn, thân thể ẩn dưới nước kia càng thần bí không lường được.Đây là cảnh đẹp làm cho huyết mạch người ta bành trướng, quả thực giống như tiên tử đang tắm.Có thiếu nữ thanh xuân hai tư, hai lăm tuổi đang đứng cạnh bên ao, lẳng lặng đứng yên, tay nâng y quan, một đôi ánh mắt sáng ngời hâm mộ nhìn chằm chằm vào nữ nhan trong ao, loại ngọc thể hoàn mỹ này ngay cả nữ tử đều khó có thể kháng cự.- Linh cô nương, Nhị thế tử đi đến chỗ Tuyết Thần quý phi!Một cung nữ mặc nguyệt bạch sắc hà bí (như kiểu là áo có khăn quàng vai) đi tới bên cạnh ao, hướng về phái nữ tử đang tắm rửa trong ao chắp tay xá một cái.-------Chương 1643: Linh cô nương (2)Trong mắt vị cung nữ này mang theo thần sắc kính sợ, biết vị Linh cô nương này không chỉ xinh đẹp động lòng người, hơn nữa tâm trí tuyệt dỉnh, ngay cả Tuyết Thần quý phi cùng Thánh Đình chúa tể rất nhiều lúc nghe theo lời nói của nàng, đây cũng là một vị nhân vật khó lường, vạn vạn lần không thể đắc tội.Vị Linh cô nương kia như cũ lẳng lặng nằm ở trong tiên trì, đem từng luồng tiên quang hà khí hấp thu vào trong thể nội, những tiên tuyền chi thủy này đều là từ Thái Vi nữ thần miếu đưa tới, bên trong bao hàm tín ngưỡng lực.Sau khi tiên quang hà khí bị nàng hấp thu vào trong thể nội liền tự động chuyển thành lực lượng của nàng, khiến nàng càng lúc càng thánh khiết động lòng người, mỗi một sợi tóc đều tách ra quang hoa trắng noãn, giống như là hóa thân thành một vị thần thánh.Vị cung nữ kia cho là Linh cô nương không nghe được lời của nàng, cho nên lại nói:- Linh cô nương, Nhị thế tử vừa đi tới chỗ của Tuyết Thần quý phi, chúa tể đại nhân để cho ta đi qua hỏi ngươi sách lược ứng đối.Linh cô nương trong tiên trì cuối cùng là đem tín ngưỡng lực từ trong nước đều hấp thu hết, trên khuôn mặt trắng noãn thanh thấu hiện lên rặng mây đỏ nhàn nhạt, chậm rãi mở hai mắt ra, từ từ mà nói:- Nhị thế tử của Thần Thiên tước phủ, đây cũng là một vị nhân vật, lòng dạ thâm sâu, ít người có thể so sánh với hắn, người này có tài năng tiếp thế cho Thần Thiên tước gia.Phong Phi Vân đứng ở cách đó không xa, sau khi nhìn chằm chằm vào một đạo bóng dáng xinh đẹp kia trong bạch sắc yên vụ mặc sa la bạch y, mấy lần muốn xuất thủ nhưng cuối cùng cũng là nhịn được.- Long Khương Linh a, Long Khương Linh, ngươi lại trốn vào Thánh Đình chúa tể cung.Tu vi hiện tại của Long Khương Linh tiến nhanh, đã đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng, càng trọng yếu hơn là tín ngưỡng lực trong cơ thể nàng rất là khổng lồ, cũng không biết đã đạt đến tình trạng nào.Nàng có thể nói là Nhân Thần đồng tu, lại có thân thể của "Nhân thể", lại có thần nguyên của "Thần tà".Đây chính là chỗ lợi hại của "Đạo Tâm Chủng Thần".Phong Phi Vân cũng không có nắm chắc một kích đem nàng đánh bại, một khi không thể dùng một kích trấn áp nàng, khẳng định sẽ đem cường giả trong Thánh Đình chúa tể cung hấp dẫn tới, đến lúc đó thì phiền toái.Chỉ có thể đợi cơ hội rồi!Phong Phi Vân biết Long Khương Linh ở trên con đường Trí sư đi được rất xa, linh giác dị thường cường đại, cho nên chỉ có thể đi ở phía sau nàng rất xa, nhìn nàng rốt cuộc muốn đi đến chỗ nào.Long Khương Linh lấy lụa trắng che mặt, trên người có tiên hà lượn lờ, tay ôm cổ cầm, băng lụa tung bay, từ từ hướng Tuyết Thần điện đi tới.Tuyết Thần điện chính là tẩm cung của Tuyết Thần quý phi, nơi này chỉ có Thánh Đình chúa tể cùng cung nữ của Tuyết Thần điện mới có thể tiến vào, nhưng mà giờ phút này Trữ Gia Lâm đang ở trong Tuyết Thần điện, ngồi ở trước một cái thanh ngọc án thai, tự mình uống rượu.Tuyết Thần quý phi vốn là cao quý mỹ lệ lại liên tục vâng dạ đứng ở một bên hầu hạ, đối với Trữ Gia Lâm cực kỳ kính sợ.Trữ Gia Lâm nhẹ nhàng vỗ vào chén rượu, một tay vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh của Tuyết Thần quý phi, cười nói:- Ngày mai Thánh Đình chúa tể cung sẽ phải đổi họ.Thân thể mềm mại của Tuyết Thần quý phi nhẹ nhàng run rẩy một chút, trong mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi, nàng biết Thần Thiên tước gia muốn xưng chúa tể rồi, mặc dù đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày này nhưng mà khi một ngày này đến như cũ vẫn làm cho người ta cảm thấy rất không cam lòng.- Ngồi xuống!Trữ Gia Lâm mặc dù rất thanh tú nhưng mà trong thanh âm lại mang theo vài phần uy nghiêm.Tuyết Thần quý phi không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, trong lòng mang theo khuất nhục chậm rãi ngồi ở trong ngực của Trữ Gia Lâm, thân thể mềm mại mà ấm áp dán ở trên người của hắn, trong đôi mắt chảy ra từng giọt thanh lệ.Trữ Gia Lâm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng, chóp mũi ở trên mái tóc nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, cười nói- Nữ tử xinh đẹp như ngươi gả cho kẻ bất lực như Thánh Đình chúa tể thật đúng là đáng tiếc, sau này ngươi hãy đi cùng ta.- Không!Thái độ của Tuyết Thần quý phi trở nên cường ngạnh, ở trong ngực Trữ Gia Lâm cố gắng giãy dụa, nói:- Ta chính là quý phi của Thánh Đình chúa tể, cả đời chỉ phụng dưỡng chúa tể đại nhân...- Ba!Trữ Gia Lâm tát tới một cái đem Tuyết Thần quý phi tát bay ra ngoài, ngã lăn trên đất:- Ngươi cái đồ đê tiện này, ngươi đều đã sớm phụng dưỡng ta rồi, còn cả đời chỉ phụng dưỡng loại chúa tể nhu nhược kia, thật là quá tức cười.- Ô ô...

Lần đó...

Là ngươi dùng sức mạnh...

Ngươi không phải là người...Tuyết Thần quý phi che lại khuôn mặt bị sưng lên, ngồi dưới đất, hoa y trên người rách nát, chật vật vô cùng.Thế nhân đều cho là ở trong Thánh Đình chúa tể cung lăng nhục Tuyết Thần quý phi là Bát thế tử, lại không biết Bát thế tử chỉ là người chịu oan ức cho Nhị thế tử, hơn nữa cái oan ức này hắn còn không dám không cõng lấy.Bởi vì trong chúng thế tử của Thần Thiên tước phủ thì Nhị thế tử kiệt xuất nhất, lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, người hiểu rõ hắn đều rất e ngại hắn, Bát thế tử cũng không ngoại lệ.- Ngươi cả đời chỉ phụng dưỡng loại chúa tể nhu nhược kia phải không, ta đây hiện tại liền đưa ngươi đi doanh địa của Thánh Đình bảo khố, để ngươi phụng dưỡng tất cả quân sĩ trong doanh địa, bị ngàn người cưỡi vạn người gối lên, tin tưởng bọn họ sẽ rất thích, một cái hàng hóa bị rách nát mà thôi, còn dám giả bộ thanh cao với ta.Trữ Gia Lâm hừ lạnh một tiếng.- Van cầu ngươi, không nên, van xin ngươi, không cần làm như vậy, ta không dám, không dám nghịch ý ngươi, ta phụng dưỡng ngươi, ta là đầy tớ của ngươi...Tuyết Thần quý phi bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ôm chân của Trữ Gia Lâm thật chặt.- Hiện tại mới biết được ngươi là nữ nô của ta, ngươi hẳn là sớm một chút có cái giác ngộ này!Trữ Gia Lâm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tuyết Thần quý phi, trong mắt mang theo nụ cười mỉa mai, ở trong mắt của hắn coi như là nữ nhân của chúa tể cũng bất qusa chỉ là một kiện đồ chơi.Muốn nàng sống, nàng liền sống; muốn nàng chết, nàng liền chết; muốn nàng thị tẩm, nàng sẽ phải biết điều mà thị tẩm.Quý phi thì như thế nào, không phải như cũ chỉ là nữ nô quỳ ở dưới chân của chính mình sao.- Nơi này chính là hậu cung của Thánh Đình chúa tể, Nhị thế tử không cảm thấy mình đi nhầm chỗ sao?Một cái thanh âm xinh đẹp động lòng người từ bên ngoài Tuyết Thần điện truyền đến, tựa như là tiếng trời dễ nghe.Sau khi Tuyết Thần quý phi nghe được thanh âm này, trong mắt nhất thời dâng lên quang mang mừng rỡ.Chân mày của Trữ Gia Lâm nhíu lại, đứng ở trung ương Tuyết thần điện sửa sang lại y quan, nhìn chằm chằm ngoài cửa, cười nói:- Các hạ thật cho là nơi này vẫn là hậu cung trọng địa của ba vạn năm trước, những năm này người xông vào hậu cung sợ là còn thật không ít, dân gian lưu truyền một câu nói: Thanh lâu kỹ phường đều đã đến, Thánh Đình hậu cung là thiên đường, nhân gian thiên đường như vậy, chỉ cần là thiếu niên nam nhi tự nhiên muốn xông vào một lần.-------Chương 1644: Hư thân của Thần Thiên tước gia (1)Có một số lúc xông được, có một số lúc không xông được!Thái Vi ôm đàn cổ, từ từ đi tới Tuyết Thần điện, trên người mang theo hương phong nhàn nhạt, tóc dài phiêu dật, da ngọc phát quang, mỹ lệ nói không ra lời.Con ngươi của Trữ Gia Lâm co rụt lại, hắn tự hỏi gặp qua không ít mỹ nữ, trong đó cũng không thiếu thiên chi kiêu nữ thanh thuần thánh khiết, nhưng mà những thiên chi kiêu nữ kia so sánh với vị nữ tử ở trước mắt này lại chênh lệch quá nhiều, đây quả thực không giống như nữ tử ở nhân gian, giống như là tiên tử từ trên trời bay xuống.- Ngươi là ai?Trữ Gia Lâm chính là một nam nhân còn trẻ tuổi, chỉ cần là một nam tử trẻ tuổi thì năng lực miễn dịch đối với nữ sắc đều rất thấp, nhưng đồng thời hắn lại là một người khôn khéo, cũng sẽ không bởi vì sự xinh đẹp của đối phương liền đánh mất chính mình.Hắn ở trên người của đối phương cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, nữ tử tay ôm cổ cầm này rất khó lường, ánh mắt sắc bén tựa như kiếm, tuyệt đối không phải là nữ nhân có thể tùy ý giày xéo như Tuyết Thần quý phi.Trên người Thái Vi thần thần hà bao phủ, bạch ngọc làm cốt, thu thủy làm cơ, chậm rãi ngồi xuống, đem cổ cầm đặt ở trước tấm thanh ngọc án đài, dùng ngón tay lau dây đàn, mỗi một cái động tác đều lộ ra vẻ hết sức ưu nhã, như thơ như họa.Trữ Gia Lâm càng phát giác ra được nữ tử này cao thâm mạc trắc, càng thêm kiêng kỵ không thôi, song chưởng đặt ở sau lưng, lòng bàn tay hiện lên một thanh tiểu đao nắm ở hai ngón tay.- Trước kia chưa bao giờ ở Thánh Đình chúa tể cung gặp qua ngươi, xem ra ngươi cũng bất quá chỉ là một kẻ xông vào.Trữ Gia Lâm tay niết tiểu đao, biểu hiện rất thong dong.Ánh mắt của Thái Vi ngưng tụ nhìn cổ cầm trên án thai, chậm rãi mà nói:- Chủ nhân của Thánh Đình chúa tể cung họ Long, mà không phải họ Trữ, mà ta vừa vặn liền là họ Long, làm sao ta liền thành kẻ xông vào được.- Ngươi là người của Thánh Đình Long gia?Trữ Gia Lâm có chút kinh ngạc.Phải biết rằng Long gia phàm là xuất hiện đệ tử ưu tú đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước, dĩ nhiên cũng có một phần bị nắm ở trong tay, căn bản không thể nào có cá lọt lưới.Lúc này ngay cả Tuyết Thần quý phi cũng rất kinh ngạc, cũng không biết nữ tử tự xưng là Linh nhi này thế nhưng cũng là họ Long.Thái Vi lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, êm tai mà nói:- Thế lực của Thần Thiên tước phủ tuy lớn, tai mắt tuy rộng nhưng mà đệ tử của Long gia dù sao cũng quá nhiều, trải rộng thiên nam địa bắc, mặc dù bị Thần Thiên tước phủ giết chết không ít nhân tài có tiềm lực nhưng dù sao vẫn là có người chạy được, có trốn đi trung ương vương triều khác, có nấp ở sơn dã mãng lâm, có người nhận giặc làm cha nhưng trên thực tế là giấu tài, những người này trải rộng thiên hạ, trong đó tự nhiên không thiếu người thiên tư thông minh, trưởng thành trong cừu hận, cuối cùng trở thành cường giả khó lường, chỉ đợi có người vung tay hô lên, những người này dĩ nhiên là sẽ từ trong bóng tối đi ra, xây dựng vương triều bất hủ.Trữ Gia Lâm lỗi lạc mà đứng, trên trán mang theo thần sắc suy nghĩ sâu xa, chợt cười lên:- Nguyên lai ngươi chính là một trong những người Long gia đang âm thầm ẩn nấp.Thái Vi chạm rãi nói:- Tổ tiên của ta từng là thân thúc thúc của Thánh Đình chúa tể, bị Thần Thiên tước phủ đuổi giết mấy ngàn năm, cuối cùng chạy trốn đến biên giới vắng vẻ của một vương triều, rời xa phạm vi thế lực của Thần Thiên tước phủ, nghỉ ngơi lấy sức, đào tạo tinh anh nhân tài, tính toán đến...

Ta cũng được tính là hậu nhân đích hệ của Thánh Đình hoàng tộc.Lúc này Tuyết Thần quý phi mới chính thức hiểu được lai lịch của nữ tử tên là Linh nhi này, thế nhưng cũng là người trong Thánh Đình hoàng tộc.Trữ Gia Lâm cười nói:- Ngươi thật sự được coi là một vị thiên chi kiêu nữ của Long gia, nhưng mà ngươi cũng quá không ẩn giấu được, lông cánh của ngươi còn chưa đầy đủ liền dám bại lộ thân phận, người giống như ngươi sẽ chỉ rơi vào kết quả chết sớm.- Nếu như ta nói cho ngươi biết những thứ này, như vậy cũng là ý nghĩa hôm nay ngươi đã không thể đi ra tòa điện vũ này rồi.Thanh âm của Thái Vi rất bình thản, nhưng mà trong mơ hồ lại mang theo một cỗ khí thế bá đạo, giống như là một vị vương giả ngồi ở đó.Ống tay áo của Trữ Gia Lâm vung lên, trên cánh tay tràn ra một phiến bạch sắc quang hao, phi đao rời tay bay ra, hóa thành một đạo quang hồ xinh đẹp chém ra ngoài.Một thanh phi đao này cũng không phải là vật phảm, đao khí hết sức sắc bén, hẳn là do Thiên Tủy Binh Đảm ngưng luyện mà thành, có thể nói không gì không phá.- Đương!Ngón tay của Thái Vi đặt ở trên dây đàn, phát ra một tiếng cầm thanh chói tai, một phiến thanh sắc hà quang đem nàng bao phủ, chặn lại phi đao ở bên ngoài hà quang.Trữ Gia Lâm đem một đạo quang hao đánh vào trong phi đao, quang mang phi đao chợt trở nên càng thêm sáng chói, đao ảnh biến thành dài hơn ba thước, giống như một thanh tiên nhận khai thiên chém xuống.- Đinh đinh!Ngón tay của Thái Vi nhanh chóng gảy lên dây đàn, tiếng đàn hóa thành từng đạo thần binh chiến lô, hư ảnh của thiên binh thiên tướng giống như là một phiến cổ chiến trường, đầy trời đều là tiếng chém giết.Tu vi của Trữ Gia Lâm cực kỳ cao, ngón trỏ cùng ngón giữa tạo thành ấn quyết, điều động phi đao hướng tứ phương chém giết, ngăn cản chiến binh do âm luật ngưng tụ thành.Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện ra, mặc dù phi đao chặn lại được những âm luật chiến kia nhưng mà ma tính vốn có của bản thân tiếng đàn lại rất khó ngăn cản, đang không ngừng ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, khiến cho động tác của hắn trở nên càng lúc càng chậm chạp.- Chiến Thần Biến!Trữ Gia Lâm kêu to một tiếng, sau lưng hiện lên một tôn Chiến thần hư ảnh cao gần bảy thước, hào hùng khí thế, quang hoa chiến giáp ở trên người bắn ra bốn phía.Đây là một trong những tuyệt học thần thông của Thần Thiên tước phủ, chỉ có Thần thiên tước gia của mỗi thời đại mới có thể tu luyện, nếu Trữ Gia Lâm đã tu luyện môn thần thông này, như vậy nói rõ hắn đã được bổ nhiệm thành người thừa kế của Thần Thiên tước gia.Ánh mắt của Thái Vi ngưng tụ, mi tâm tự động bay ra một đoàn hỏa diễm nhàn nhạt, sau đó ngưng tụ ra một tôn thần tượng thanh lệ yểu điệu.- Đạo Tâm Chủng Thần, Thần Chủng Phệ Tiên!Một tôn Thái Vi nữ thần tượng thánh thần ngạo nghễ, thần quang bắn ra bốn phía, chân đạp một phiến tường vân, trên đầu là một mảnh thanh thiên, bàn tay áp xuống đem Chiến thần hư ảnh băng diệt.Trữ Gia Lâm đột nhiên lui về phía sau, ôm lấy đau đớn muốn nứt nơi ngực, trong mắt tràn đầy thần sắc khiếp sợ:- Ngươi là Thần Tà...- Người thì như thế nào, Thần Tà thì như thế nào, dù sao hôm nay cũng là ngày chết của ngươi!Thái Vi hết sức cường thế bá đạo, trên đầu ngón tay ngọc mảnh khảnh bay ra một cái long ảnh, phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp, giương nanh múa vuốt bay ra ngoài.-------Chương 1645: Hư thân của Thần Thiên tước gia (2)Thật là chuyện cười, bản thế tử chính là người thừa kế tương lai của Thần Thiên tước phủ, há lại ngươi có thể tru diệt.Vẻ mặt của Trữ Gia Lâm nghiêm nghị, hai tay kết xuất một đạo ấn ký kỳ dị, trong đan điền bay ra một đạo khí lưu, tạo thành một phiến lốc xoáy.Một cỗ lực lượng khổng lồ đản sinh trong Tuyết Thần điện, đem một đầu long khí kia đánh nát, hướng bốn phía lan tràn ra...Một cỗ lực lượng kia áp bách đến Tuyết Thần quý phi cùng Thái Vi không ngừng lùi về phía sau, sắc mặt của hai người đều biến hóa kịch liệt.Thật sự là quá kinh khủng, cỗ lực lượng này căn bản là không thuộc về Trữ Gia Lâm, mà là đến từ một vị tồn tại kinh khủng.Phong Phi Vân đứng ở trên đỉnh Tuyết Thần điện cũng cảm giác được lực lượng cuồng bạo ở phía dưới phát ra, đây là một cỗ lực lượng hủy diệt cực kỳ khủng bố, quả thực làm cho lòng người run rẩy:- Thần Thiên tước gia thật đúng là thương yêu Trữ Gia Lâm, thế nhưng đem một luồng khí tức Bán Thánh của mình lưu ở trong cơ thể của Trữ Gia Lâm.Đây là một luồng khí của Bán Thánh, thuộc về Thần Thiên tước gia, cùng Thần Thiên tước gia đồng bổn đồng nguyên.Một luồng khí này ngưng tụ thành thân thể của Thần Thiên tước gia, biến thành một tôn hư ảnh uy nghiêm, thẳng tắp đứng ở trong Tuyết Thần điện, ánh mắt bễ nghễ, mắt nhìn xuống vạn vật thương sinh.Đây là uy thế của Bán Thánh, quả thực không cách nào ngăn cản, Trữ Gia Lâm cùng Tuyết Thần quý phi căn bản không chịu nổi uy thế của cỗ khí tức Bán Thánh này, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, giống như là quỳ lạy thiên thần.Thái Vi cũng đã biến sắc, nhưng mà trong cơ thể nàng tu luyện có Long Hoàng chi khí, tự nhiên có một cỗ ngạo khí khiến nàng sẽ không quỳ xuống trước bất cứ người nào, như cũ ngạo nghễ mà nói:- Một luồng khí của Thần Thiên tước gia, bản thân ta là tính sai một lần này rồi.Một đạo nhân ảnh này mặc dù vẻn vẹn chỉ là một luồng khí của Thần Thiên tước gia, nhưng mà lại cùng Thần Thiên tước gia hòa cùng một thể.Một đạo khí này cảm giác được thứ nào thì bản tôn Thần Thiên tước gia cũng có thể cảm giác được thứ đó, nói cách khác lúc này Thần Thiên tước gia đã biết đến tồn tại của Thái Vi, sắc mặt Thái Vi có thể nào không thay đổi.Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, có một số lúc chính là như vậy, một khi đi sai một bước coi như là thua cả bàn cờ, sẽ bị đánh tới tình cảnh vạn kiếp bất phục.- Ngươi đã rất không sai rồi, có thể ở trong Thánh Đình chúa tể cung ấp nấp lâu như vậy cũng không bị người của Thần Thiên tước phủ phát hiện, đây không phải là bản lĩnh mà người bình thường có thể có được.Hư ảnh của Thần Thiên tước gia đang không ngừng trở nên chân thật, cuối cùng biến thành thật thể, quả thực không có chút khác với chân thân.- Nhưng cuối cùng vẫn thất bại!Thái Vi nói.Mặc dù Thần Thiên tước gia chỉ là một luồng khí nhưng mà như cũ lại khí phách vô song, vững vàng năm trong tay cục thế cả Tuyết Thần cung, không ai có thể so được với hắn, đây là một loại uy nghiêm hàng năm thân ở địa vị cao mới có, người bình thường căn bản không học được.Thần Thiên tước gia nói:- Cái này không thể trách ngươi quá yếu, chỉ có thể nói ta quá mạnh mẽ, ta không cho ngươi thời gian đi trưởng thành cùng bố cục, ngày mai ta liền muốn đăng lâm Thánh Đình chúa tể cung trở thành chủ nhân mới của nơi này, mà ngươi chỉ có thể bắt buộc mạo hiểm, ngươi muốn giết chết Trữ Gia Lâm để dời đi lực chú ý của ta, khiến cho ta kéo dài thời gian trở thành chúa tể, do đó vì mình mà tranh thủ thời gain, đáng tiếc...

Ngươi thất bại.Thần Thiên tước gia liếc thấy suy nghĩ trong lòng của Thái Vi, trong lời nói lộ ra một cỗ tự tin tuyệt đối, lời nói hùng hổ dọa người, người bình thường nghe được lời của hắn khẳng định đã tâm thần mất tự chủ, vạn niệm đều hóa thành tro tàn, căn bản không sinh ra lòng phản kháng.Giờ phút này Phong Phi Vân cũng trở nên khẩn trương, người nào cũng không ngờ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy, Thần Thiên tước gia thế nhưng xuất hiện ở chỗ này, cái này nhưng làm sao bây giờ.Nếu như Thái Vi bị hắn trấn sát, như vậy chẳng phải cũng phá hủy thân thể của hồng nhân.- Ngươi bất quá chỉ là một luồng khí mà thôi, ta không tin ta ngay cả một luồng khí cũng không chém được.Thái Vi hết sức ngạo nghễ, mỹ mâu phát ra hàn quang, mười ngón tay đặt ở trên dây đàn, trong thể thể lao ra hàng nghìn hàng vạn kim sắc long khí, cho dù đối mặt với Bán Thánh hư thân cũng không có chút úy kỵ nào.Thần Thiên tước gia cười mỉa mai:- Ta là vô địch, cho dù một luồng khí cũng có thể dễ dàng chém ngươi!- Oanh!Thánh uy trên người Thần Thiên tước gia hiển hách, ánh mắt sắc bén, bàn chân có nghìn vạn quy tắc ngưng tụ, một bước bước về phía trước nhất thời đem Thái Vi đứng ở hơn mười trượng đẩy lui một bước.Hắn lại bước ra một bước, Thái Vi lần nữa lui về phía sau...Đây căn bản không phải là cùng một cái cấp bậc, cho dù trên người Thái Vi có Hương hỏa chi lực cùng Tín ngưỡng chi lực của chúng sinh nhưng mà như cũ không chịu nổi uy áp của Bán Thánh, thần nguyên đều nhanh chóng bị chấn diệt.- Loại phản nghịch không biết tốt xấu, đó đâu cần đến Thần Thiên tước gia lão nhân gia tự thân xuất thủ, Bổ Thiên các Phong Phi Vân đến chém nàng.Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm từ bên ngoài Tuyết Thần điện bay vào, tốc độ nhanh như một đạo ánh sáng, Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành một thanh bạch sắc trường thương, một thương hướng ngực của Thái Vi đâm tới.Thần Thiên tước gia nhất thời dừng bước, lại không tiếp tục ra tay.Trữ Gia Lâm đối với Phong Phi Vân có chút ấn tượng, nói:- Phong huynh, tu vi của nàng này không thấp, ngươi cũng nên cẩn thận.- Một tên phản nghịch mà thôi, không đủ gây sợ, Bổ Thiên các chúng ta vì Thần Thiên tước gia phân ưu, nếu ngay cả một tên phản nghịch cũng không giết được, vậy chúng ta còn dùng để làm gì.Ánh mắt của Phong Phi Vân rét lạnh, xuất thủ tàn nhẫn, trường thương giống như là biến thành tia chớp, có mấy lần đều thiếu chút nữa đem thân thể của Thái Vi đâm thủng.Thần Thiên tước gia đứng ở trung ương Tuyết Thần điện, mặc dù đó là từ một luồng khí tụ tập mà thành nhưng mà lại giống như chân thân đứng ở chỗ này, vẻ mặt mang theo mấy phần tán thưởng, cảm thấy tính tình của Phong Phi Vân rất phù hợp với yêu cầu của Bổ Thiên các.Chính là phải bá đạo như vậy!Ta không được thì còn ai được?Động tĩnh của Tuyết Thần điện đã sớm kinh động đến cả Thánh Đình chúa tể cung, ngoài điện truyền tới vô số tiếng xé gió, có rất nhiều thị vệ cùng khách khanh trưởng lão đuổi tới, có người xông vào hậu cung, tiến đến trấn áp kẻ xông vào.Nhưng mà sau khi những người này thấy Thần Thiên tước gia ở trong điện, cả đám đều là sắc mặt đại biến, tự giác lui ra ngoài, canh giữ ở ngoài cửa, trong lòng âm thầm may mắn còn chưa trực tiếp xuất thủ, nếu như oanh ở trên người Thần Thiên tước gia vậy thì xong đời rồi.-------Chương 1646: Lấy gì làm nam nhi ? (1)- Oanh long long!Trong Tuyết Thần điện chiến ảnh xuyên qua, âm ba đan xen, trường thương phá không, đem vách tường của điện vũ đều bắn ra từng cái lỗ thủng khổng lồ.Phong Phi Vân tự nhiên không thật sự muốn giết Thái Vi, đây chỉ là chuyện có chút bất đắc dĩ.Phải biết rằng một đạo hư ảnh của Thần Thiên tước gia đang đứng ở chỗ này, nếu như hắn không ra tay, như vậy Thái Vi nhất định sẽ bị hư ảnh của Thần Thiên tước gia đánh cho thần hình đều diệt, như vậy Phong Phi Vân muốn để cho hồng nhan trọng sinh liền là chuyện không thể.Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng có thể sử dụng Bán Thánh lệnh phù trên người đem đạo hư ảnh này của Thần Thiên tước gia đánh chết, đem Thái Vi trấn áp, sau đó đem nàng mang đi.Nhưng mà hắn thật có thể chạy ra Thánh Đình sao?Hiện tại bản tôn của Thần Thiên tước gia đang ở Thánh Đình, một đạo hư ảnh của hắn bị giết chết, trong nháy mắt liền có thể cảm giác được, lấy tu vi cấp bậc Bán Thánh của hứn muốn ở Thánh Đình giết chết Phong Phi Vân quả thực là dễ dàng như bóp chết một con kiến.Chuyện ngu xuẩn như thế Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không làm.Cho nên hắn liền chỉ có thể bí quá hóa liều, chủ động thỉnh chiến, tự mình ra tay, chung quy so sánh với Thần Thiên tước gia xuất thủ thì càng có chừng mực hơn.- Phong Phi Vân, ngươi lại trở nên mạnh mẽ rồi!Mỹ mâu của Thái Vi lạnh lẽo, mũi quỳnh trong suốt, mười ngón tay ở trên dây đàn nhanh chóng đánh ra, đầu ngón tay điểm ở trên dây đàn hóa thành một đạo lôi điện chém tới, có lôi điện biến thành chiến ảnh, tay cầm chiến thương, người mặc lôi giáp, dữ tợn mà lãnh lệ.Phong Phi Vân mang theo trường thương, ánh mắt kiên định, đem từng đạo lôi điện bổ ra, hướng Thái Vi giết tới, những âm ba lôi điện kia căn bản không ngăn được hắn.- Ân oán giữa chúng ta sớm nên chấm dứt, hôm nay chính là thời điểm ngươi thân tử đạo tiêu.- Vậy thì phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi rồi.Phong Phi Vân cường thế vô cùng, giết đến phụ cận của Thái Vi, trường thương đem dây đàn đâm đứt, cổ cầm cũng bị chọc bay ra ngoài, chấn vỡ thành mảnh vụn, đầu thương ở trên tay ngọc của Thái Vi lướt qua lưu lại một đạo vết máu, xé rách một ống tay áo của nàng, giống như cánh bướm bay xuống mặt đất.Thật mạnh!Trong lòng Thái Vi ngẩn ra, vốn tưởng rằng đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng, lại có tín ngưỡng chi lực gia thân đã có thể dễ dàng thắng được Phong Phi Vân, nhưng mà lại không nghĩ đến một tên bán yêu lại có thể tu luyện tới trình độ này, quả thực nghe rợn cả người.Chẳng lẽ hắn đã đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng trong truyền thuyết?Không, coi như là Niết Bàn đệ bát trọng cũng không mạnh như vậy.- Đạo Tâm Chủng Thần!Trái tim của Thái Vi lóe lên, trên ngực phát ra tiên mang mờ mịt, một khỏa trái tim thần chủng từ trong thân thể nàng bay ra, mang theo hơn ngàn đạo kim sắc long khí hướng Phong Phi Vân oanh tới.- Kim Tàm Phật vực!Trong thân thể Phong Phi Vân lao ra phật mang vạn trượng, vô số phạm âm ở trong thân thể hắn vang lên, có mười vạn kim tàm vờn quanh thân thể của hắn, điên cuồng xoay tròn, hướng Thái Vi đụng tới.- Oanh long long!Thần chủng cùng kim tàm va chạm, bạch sắc cùng kim sắc quang mang bắn ra bốn phía, đem đỉnh của Tuyết Thần điện đều đánh cho tung bay, có quang hoa xông lên tận trời.Trung ương của Tuyết Thần điện, trong miệng của Thần Thiên tước gia phát ra một tiếng kêu khẽ, khẽ hướng Phong Phi Vân liếc mắt một cái, tự nhủ:- Kim Tàm phật khí!Trữ Gia Lâm chú ý tới vẻ mặt kinh dị của Thần Thiên tước gia, chuyện có thể khiến cho tước gia động dung tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, nhẹ giọng dò hỏi:- Tước gia, chẳng lẽ Kim Tàm phật khí có lai lịch lớn gì?Sắc mặt của Thần Thiên tước gia nghiêm nghị, gặp chuyện không sợ hãi, trầm tư hồi lâu, gật đầu nói:- Đích xác có quan hệ tới một vị cao nhân, lai lịch của người nọ thật lớn, ngươi tốt nhất là không nên hỏi nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt, ngươi tựa hồ có quen biết với hắn, có biết hắn có lai lịch gì hay không?Sắc mặt của Trữ Gia Lâm hơi biến đổi, ngay cả Thần Thiên tước gia cũng nói là một vị cao nhân, vậy là cao tới trình độ nào?Nhất định là một vị tồn tại cực kỳ khủng bố, nhân vật bậc này còn không phải là hắn có thể tùy ý hỏi thăm.Ổn định lại tâm thần, Trữ Gia Lâm mới nói:- Ta từng ở Các lão thiên cung gặp qua hắn một lần, chỉ bắt hắn là vị hôn phu của một vị quận chúa Diệp Hồng cảnh, những chuyện khác ta cũng không phải rất rõ ràng, Tước gia nếu như hoài nghi về thân phận hắn, ta sẽ đi tra xét ngay bây giờ.- Không cần, Lâm các lão làm việc, bản tước rất yên tâm!Thần Thiên tước gia không nói thêm gì nữa, tựa như một tôn thần tượng đứng ở chỗ này, hai tay chắp sau lưng giống như là đứng ở trên chín tầng mây, không nhúc nhích, tràn đầy thần thánh mà uy nghiêm.- Oanh!Phong Phi Vân một chưởng đem một cây ngọc trụ bắn vỡ, từng khối ngọc văng ra xung quanh.Thái Vi đem thần hồn tế ra, tụ tập tín ngưỡng chi lực của chúng sinh, ngọc quyền cùng chưởng ấn của Phong Phi Vân đụng vào nahu, nhưng mà ở trên lực lượng lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Phong Phi Vân.Tu vi của Thái Vi mặc dù cường đại nhưng cuối cùng là không bằng Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân đánh ra Bát quái đạo ấn trấn áp.Quang hoa của Bát quái đạo ấn chói mắt, phía trên lưu động hai loại hắc bạch quang mang, tản mát ra lực lượng hào hùng, phân cách âm dương, đổi trắng thay đen, đây là một kiện Cổ chiến binh, từng giết qua vô số cường giả, có rất nhiều quỷ hồn ở trong hắc bạch song sắc quang mang kêu khóc.Thái Vi bị áp ở dưới Bát quái đạo ấn tựa như có núi cao vạn trượng áp ở trên thân thể, như cũ bất khuất không thôi, cánh tay ngọc mảnh khảnh giống như là đạo ấn oanh kích, nhưng mà lại bị một đạo hắc bạch tinh mang phách trở lại, cuối cùng trấn áp đến không cách nào nhúc nhích.Mỹ mâu của nàng như có nước, trầm giọng nói:- Phong Phi Vân, nếu ngươi dám giết ta, đứng trách ta cùng với thần nguyên của Thái Vi nữ thần cùng nhau hủy diệt.Phong Phi Vân căn bản là không để ý tới nàng, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng, nói:- Nếu như ngươi dám làm như thế, ta đảm bảo ngươi sống không bằng chết!Ánh mắt của Phong Phi Vân vô cùng lạnh lẽo, nhìn đến tâm Thái Vi đều run lên.Phong Phi Vân thu hồi lại trường thương, hai tay ôm quyền, ánh mắt kiên nghị, hướng về hư ảnh của Thần Thiên tước gia xá một cái, nói:- Thuộc hạ cùng phản nghịch này có thù không đội trời chung, thỉnh cầu Tước gia đem nàng giao cho thuộc hạ xử trí.Lúc này rất nhiều thị vệ cùng khách khanh trưởng lão trấn giữ chúa tể cung đều đã tiến vào Tuyết Thần điện, cung kính quỳ sát ở trước người Thần Thiên tước gia, trong đó tự nhiên có cường giả của Thánh Đình nhất phẩm thiên, còn có một ít nhân vật cấp bậc binh trưởng.Rất nhiều người đều cảm thấy thiếu niên trước mắt này thật sự rất ngông cuồng kiêu ngạo, ở trước mặt Thần Thiên tước gia lại dám không quỳ xuống.-------Chương 1647: Lấy gì làm nam nhi ? (2)Nhưng mà mọi người nhìn thấy Thần Thiên tước gia cũng không nói gì, tự nhiên bọn họ cũng không ai dám nói nhiều, dù sao không người nào muốn đắc tội với người của Bổ Thiên các.Thần Thiên tước gia giờ phút này đã ngồi ở trên một cái giường ngọc, uy vũ bất phàm, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm vào Bát quái đạo ấn huyền phù ở trên đỉnh đầu Thái Vi, nói:- Đây là chiến binh Bát quái đạo ấn của Chuyển Luân Vương, chính là một trong sát phạt chiến khí mà Âm Gian giới đều biết, là thập ngũ phẩm linh khí, ngươi như thế nào mà lấy được.Thập ngũ phẩm linh khí, đây cũng là vô thượng chiến binh, có thể trở thành trấn giáo thần binh của một phương động thiên, truyền thừa trăm vạn năm mà không hủy.Bảo vật cấp bậc bực này thế nhưng rơi vào trong tay một vị thiếu niên.Phong Phi Vân nói:- Mười ngày trước, Chuyển Luân Vương suất lĩnh tà nhân công kích Thánh Đình, bị thuộc hạ chém giết, lấy đi chiến binh của hắn!- Oanh!Lời nói của Phong Phi Vân đêm tới đại oanh động.Trận chiến mười ngày trước, ngũ đại vương giả của Âm Gian giới công kích Thánh Đình, thiếu chút nữa đã đem Thánh Đình công hãm, Thánh Đình chiến đấu hết sức biệt khuất, bị vây ở Trung Đình tinh, nhận hết sỉ nhục của tà nhân Âm Gian giới, nhưng mà ai cũng không ngờ tới ở trong trận chiến ấy một vị vương giả của Âm Gian giới bị đánh chết.Bị một thiếu niên chém giết.Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng, một khi truyền đi sẽ khiến sĩ khí đại tăng, đối với Âm Gian giới mà nói tuyệt đối là một cái đả kích hung hăng.- Tốt, không hổ là nhân tài của Bổ Thiên các, Bổ Thiên các chính là người mà bản tước tín nhiệm nhất, là kiếm trong tay của bản tước, là giáp trên người, ngươi không để cho bản tước thất vọng.Thần Thiên tước gia cao giọng cười to, trong mắt đều là thần sắc tán thưởng, nói:- Thưởng cho ta, trọng trọng thưởng, ngươi muốn ban thưởng cái gì thì cứ mở miệng, hôm nay bản tước toàn bộ đều đáp ứng ngươi.Tất cả mọi người không ngừng hâm mộ, người có thể được Thần Thiên tước gia thưởng thức như vậy còn không được mấy người, có thể tưởng tượng sau tối nay một viên tân tinh của Đệ lục trung ương vương triều sắp sửa quật khởi.Tất cả mọi người tại chỗ đang suy tư tiếp theo nên nịnh bợ Phong Phi Vân như thế nào, đây nhưng là tân tú tương lai của Đệ lục trung ương vương triều, tiền đồ không thể hạn lượng.Tuyết Thần quý phi bị áp giải một bên lại là mặt đầy tro tàn, biết hết thảy giãy dụa đều là phí công, Thần Thiên tước gia quá cường đại, căn bản không người nào có thể là đối thủ của hắn, mặc dù chỉ là một gã chiến tướng ở dưới trướng của hắn cũng đã đáng sợ như thế, còn là địch của hắn như thế nào được.Phong Phi Vân ở trên người Thần Thiên tước gia cảm giác được một cỗ lực lượng áp bách, đây là lực lượng áp bách mà Bán Thánh ở trong lúc vô tình để lộ ra, có rất ít người có thể đối phó được.Nhưng mà hắn như cũ vẫn duy trì sắc mặt thong dong, nói:- Thuộc hạ vì Tước gia mà chiến, vì Thánh Đình mà chiến, không cần bất kỳ ban thưởng gì, thuộc hạ chỉ có một thỉnh cầu, thỉnh cầu Tước gia có thể đem nữ nhân phản tặc kia giao cho thuộc hạ xử trí.- Lý do?Thần Thiên tước gia thanh âm uy nghiêm.Phong Phi Vân nói:- Nữ nhân phản nghịch kia đoạt xá thân thể nữ tử mà thuộc hạ thương yêu nhất, thuộc hạ muốn diệt sát linh hồn của nữ nhân phản nghịch này, hồi sinh nữ tử yêu mến, thỉnh Tước gia thành toàn.Lời nói của Phong Phi Vân không tính là thật, cũng không coi là giả, cho dù Thần Thiên tước gia là tồn tại cấp bậc Bán Thánh cũng khẳng định không cách nào phân biệt được thật giả trong lời nói của hắn.- Nam nhi chí ở thiên hạ, nữ nhi tình trường chỉ khiến anh hùng thoái chí!Thần Thiên tước gia nói.Giờ phút này chỉ cần là người sáng mắt cũng có thể thấy được Thần Thiên tước gia đối với nữ nhân phản nghịch này có ý quyết phải giết, nếu như Phong Phi Vân còn dám không biết tốt xấu đi làm chuyện trái với Thần Thiên tước gia, sợ rằng hôm nay cũng không có kết quả tốt.Lúc này ngay cả Trữ Gia Lâm cũng không dám nhiều lời, biết được tính cách của Thần Thiên tước gia, một khi hắn đã quyết định một chuyện, như vậy liền tuyệt đối không người nào có thể thay đổi được.Dĩ nhiên cũng có một số người đang nhìn có chút hả hê, hi vọng Phong Phi Vân cùng Thần Thiên tước gia trái ý nhau, như vậy người làm náo động này nhất định phải chết.Thái độ của Phong Phi Vân rất cường ngạnh, nói:- Thuộc hạ chỉ cầu cứu về nữ tử yêu thương, nếu như ngay cả cũng làm không được thì lấy gì làm nam nhi, hôm nay cho dù thuộc hạ có ở trên đại điện máu tươi bắn ra nắm bước cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.Không khí trong cả đại điện đều hơi cứng lại, tất cả người trong đại điện ngay cả thở mạnh đều không dám....Thần Thiên tước gia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mắt hổ trầm ngưng, ánh mắt sắc bén, những người trừ Phong Phi Vân va chạm đến ánh mắt của hắn đều cúi đầu xuống, thân thể hơi hơi run rẩy.Thần Thiên tước gia muốn nổi giận rồi!Thần Thiên tước gia muốn nổi giận rồi!Phong Phi Vân như cũ nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt trừ kiên định vẫn là kiên định, căn bản không có nửa phần lùi bước.- Tốt, không hổ là người có thể đem Kim Tàm kinh tu luyện tới trình độ này, quả nhiên là một thân chính khí, cương trực công chính, Bổ Thiên các cần chính là người như ngươi, người mà Lâm các lão nhìn trúng quả nhiên không để cho ta thất vọng, thệ sư quốc yên ngày mai, ngươi cũng nhập tịch đi!Thần Thiên tước nói.Phong Phi Vân nói:- Như vậy nữ tử phản tặc này?- Nàng là con mồi mà ngươi bắt được, dĩ nhiên là giao cho ngươi xử trí, ta đã nói hôm nay phải hảo hảo tưởng thưởng cho ngươi, ngươi muốn bất luận ban thưởng gì, bổn tước hôm nay đều sẽ đáp ứng ngươi, bất quá phải nhắc nhở ngươi một câu, người trẻ tuổi đối với địch nhân nhưng ngàn vạn lần đừng nhân từ nương tay, đặc biệt là địch nhân này còn là một nữ nhân xinh đẹp thì càng thêm không thể lơ là.Thần Thiên tước gia nói xong lời này, thân thể liền hóa thành một luồng khí bay ra Tuyết Thần cung, tiêu tán ở trong không khí.Sau khi hư ảnh của Thần Thiên tước gia rời đi, không khí của Tuyết Thần cung mới dần dần hòa hoãn lại.Khí tràng của Thần Thiên tước gia thật sự quá lớn, tất cả mọi người đều là chảy đầy mồ hôi lạnh, không ngừng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, áp lực mới vừa rồi thừa nhận thiếu chút nữa đã đem người có tu vi hơi yếu một chút ép đến hỏng mất, hoàn hảo là gắng gượng qua được.Bọn họ không khỏi có chút âm thầm bội phục Phong Phi Vân, liền ở trong khí tràng của Thần Thiên tước gia lại vẫn có thể cường ngạnh như thế, người này quả thực khó lường, tương lai nhất định là nhân trung long phượng, khó trách Thần Thiên tước gia coi trọng hắn như vậy.- Thần Thiên tước gia thế nhưng biết ta tu luyện là Kim Tàm kinh, xem ra lần này hắn bỏ qua cho ta thì cùng với Phật Tàm Tử tiền bối có quan hệ rất lớn, bằng không lấy kiêu hùng như Thần Thiên tước gia làm sao có thể ở trước mặt một cái tiểu bối làm ra nhượng bộ.-------Chương 1648: Tân tinhTrong lòng Phong Phi Vân cũng hô to một tiếng nguy hiểm thật, nếu như mình lúc trước không sử dụng Kim Tàm phật khí, sau đó cùng Thần Thiên tước gia đối mặt, nói không chừng giờ phút này đã máu tươi năm bước rồi.Thần Thiên tước gia này thật sự là bá đạo, coi như là một kiêu hùng chân chính.- Tóm lại còn là tu vi của ta không đủ mạnh, nếu như có thể xông phá được Vũ Hóa cảnh, ta liền có thể đánh mở Phượng Hoàng linh hồn trong đầu, tu vi nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh, đến lúc đó coi như là đối mặt với Bán Thánh cũng có cơ hội chạy trối chết mà không đến nỗi bị động giống như hiện tại.- Vũ Hóa cảnh chính là lạch trời của bán yêu, từ xưa tới nay đều không có bán yêu có thể xông phá cái nguyền rủa này, đây là một cái khiêu chiến thật lớn, so với Niết Bàn đệ cửu trọng còn phải lớn hơn nhiều lắm.- Có thể xông phá Niết Bàn đệ cửu trọng là bởi vì trong thanh đồng cổ thuyền chiếm được cốt cùng huyết của Phượng Hoàng Thánh Linh, cộng thêm chính mình có chút vận khí, nhưng mà đột phá Vũ Hóa cảnh thì sao, chẳng lẽ thật phải luyện hóa đan điền của mình, đi lên một con đường mà tiền nhân còn chưa từng đi qua.Phong Phi Vân lâm vào trầm tư.Trữ Gia Lâm mỉm cười hướng Phong Phi Vân đi qua, trên người mang theo khí tức thư sinh, hết sức hiền hòa, cười nói:- Không nghĩ đến Phong huynh không chỉ có thành tựu cao thâm trên Tầm Bảo thuật, thậm chí ngay cả tu vi cũng cường đại như thế, thật là khiến cho Gia Lâm cam bái hạ phong.Hắn lại thấp giọng nói:- Chẳng lẽ Phong huynh đã đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng trong truyền thuyết?- Nhị thế tử khen sai rồi, Phong Phi Vân chẳng qua là bán yêu chi thân, coi như là tu vi cao tới đâu cũng không thể trở thành chí cường.Phong Phi Vân tựa như đáp mà không đáp.Vì trấn áp Thái Vi, hôm nay hắn đã đủ cao điệu, sau tối nay nhất định sẽ khiến cho rất nhiều thế lực coi trọng, trở thành tiêu điểm, đối với hắn mà nói cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.Nhưng mà nếu như hắn lại tiếp tục cao điệu, nói cho mọi người biết hắn đã đột phá Niết Bàn đệ cửu trọng, liền khẳng định sẽ chọc đến một số người cố kỵ, nói không chừng sẽ có người đem hắn mạt sát từ trong trứng nước, đây chính là đạo lý vật cực tất phản.Tối nay Phong Phi Vân vô luận là giao thủ với đệ nhất thiên tài Bạch Duyệt của Thánh Đình nhất phẩm thiên hay là với Thái Vi, kỳ thật thì đều muốn áp chế tu vi ở Niết Bàn đệ bát trọng, căn bản không dám dễ dàng sử dụng lực lượng Niết Bàn đệ cửu trọng.Cường nhân của Thánh Đình thật sự quá nhiều, một khi sử dụng lực lượng Niết Bàn đệ cửu trọng nhất định sẽ bị một số lão quái vật nhận ra được, đối với Phong Phi Vân mà nói là chuyện xấu cực lớn.Nhị thế tử này lòng dạ thâm sâu, Phong Phi Vân cũng không muốn đem lá bài tẩy của mình đều bộc lộ ra, bằng không tương lai cùng người này đối địch nhất định sẽ rơi xuống hạ phong.Làm người làm việc đều phải học được lưu lại một chút.Trong mắt Trữ Gia Lâm hiện lên một tia dị sắc, nghĩ đến Phong Phi Vân đích xác là một tên bán yêu, đề phòng cùng cố kỵ đối với hắn nhất thời ít đi vài phần.Bán yêu cho dù đạt đến Niết Bàn đệ bát trọng thì như thế nào, đây là một đám sinh vật nhất định không trở thành cường giả được, căn bản không cần quá quan tâm đến hắn.Tước gia thưởng thức hắn đoán chừng cũng là bởi vì vị cao nhân kia đồng dạng tu luyện Kim Tàm kinh, nếu không cũng không mượn hơi một cái bán yêu như thế.Trữ Gia Lâm tự nhiên sẽ không đem những thứ này đều hiện lên trên mặt, cười nói:- Phong huynh cũng không cần tự coi nhẹ mình, lấy tu vi hiện tại của Phong huynh cũng đã đủ bước vào hàng ngũ cường giả, được nghìn vạn người sùng kính.Hai người lại là hàn huyên một phen, lúc này Trữ Gia Lâm mới rời đi.Lúc này lại có một số tu sĩ đi đến nịnh bợ Phong Phi Vân, bọn họ đều nhìn ra được thưởng thức của Thần Thiên tước gia đối với Phong Phi Vân, đây nhưng là một vị tân tinh tương lai, chỉ cần là chuyện chém giết Chuyển Luân Vương cũng đủ để cho hắn danh chấn thiên hạ.Loại nhân tài trẻ tuổi này tự nhiên là cần phải nịnh bợ nhiều hơn.Sau khi Phong Phi Vân đem những người này đều ứng phó, mới lần nữa đem ánh mắt ngừng lại ở trên người Thái Vi.Ai cũng không lường được đêm khuya hôm nay sẽ có nhiều chuyện như vậy, căn bản không được Phong Phi Vân khống chế, bởi vì Thái Vi xuất hiện để cho Thần Thiên tước gia trở nên cảnh giác, đối với Thánh Đình tiến hành một lần dọn dẹp thảm thiết, phàm là người có lòng phản nghịch đều bị giết chết.Dĩ nhiên trong đó cũng có không ít người chết uổng, nhưng mà cái này lại tính là cái gì.Thà rằng giết lầm một vạn chứ không thể bỏ qua một người.Tràng phong ba này phát sinh ở trước thệ sư quốc yến cho đến sau nửa đêm mới trở lại bình thường, Thánh Đình chúa tể cùng Tuyết Thần quý phi đều bị người của Thánh Đình nhất phẩm thiên nghiêm mật trông giữ, nếu không phải ngày mau sẽ là thệ sư quốc yến, nói không chừng hiện tại bọn họ đã là quỷ hồn dưới đao rồi.Đem nay Phong Phi Vân muốn đi gặp Thánh Đình chúa tể thỉnh thánh lệnh tự nhiên là không có hi vọng, đây có lẽ là chuyện trong tối tăm đã chú định, chú định Phong Phi Vân gặp được Thái Vi, chú định Thần Thiên tước gia sẽ xuất hiện, những điều này là sự thật không thể thay đổi.Quốc vận của Thánh Đình Long gia có lẽ thật sự đã đến cuối rồi, nên đổi lại dòng họ rồi.- Phong gia, ngươi tính toán xử lý nữ tử phản đồ này như thế nào?Một đô thống của thánh vệ quân đứng ở phía sau Phong Phi Vân, lưng hùm vai gấu, thân thể to lớn, thắt lưng đeo một thanh cổ chiến kiếm, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.Có thể ở thánh vệ quân làm đến cấp bậc đô thống, tu vi tự nhiên không thấp, quan cấp cũng không coi là nhỏ, sau lưng cũng nhất định là có bối cảnh thế lực lớn, nhưng mà ở trước mặt Bổ Thiên các như cũ vẫn không đủ nhìn.Đặc biệt là thanh niên tài tuấn trước mắt này tối nay xuất hết danh tiếng, trở thành người tâm phúc bên cạnh Thần Thiên tước gia, ngay cả những hiền giả thế hệ trước đều đối với hắn cung kính có thừa, ai dám xúc phạm đến chân mày của hắn?Nơi này chính là một nhà tù bên trong Thánh Đình chúa tể cung, có rất nhiều người trong hoàng tộc đều bị giam ở chỗ này, trong đó không thiếu một số người không nghe lời Thánh Hoàng tử cùng Thánh công chúa, gặp phải cực hình nghiêm khắc, cho dù có tu vi trong người cũng không cách nào ngăn cản.Nơi này thuộc về mật địa tuyệt đói, chỉ có người của Bổ Thiên các cùng Thánh Đình nhất phẩm thiên mới có thể tiếp xúc được.Lúc này có rất nhiều tù phạm mặc quần áo hoa lệ đều bị áp giải vào trong này, đây là người bị đại thanh tẩy tối nay.Có một số là hoàng tộc lão nhân sống mấy ngàn năm, cũng có một số là hoàng tộc quận chúa cùng Thánh công chúa còn trẻ tuổi, nhân số tự nhiên không ít, mỗi người đều đeo khốn tiên tác, trong chuyện này tự nhiên cũng có người bị oan uổng, nhưng mà cho dù bọn họ có khóc la như thế nào cũng không dùng được, sau khi bị đánh một trận liền bị lôi vào trong ngục tù.-------Chương 1649: Trảm nữ đế (1)Thần Thiên tước gia mặc dù đáp ứng đem Thái Vi giao cho Phong Phi Vân xử trí, nhưng mà Thái Vi dù sao cũng là trọng phạm, thuộc về nhân tài ít ỏi mới xuất hiện của hoàng tộc, không thể nào để cho Phong Phi Vân mang ra Thánh Đình chúa tể cung, mà là bị mang đến một chỗ ngục tù này.Dáng người Thái Vi thon dài, trên người bị trói khốn tiên tác, tu vi bị giam cầm, từ giữa những phòng tù thô to đi qua, bộ pháp trầm ổn, tóc dài bồng bềnh, cho dù đã biến thành tù nhân như cũ vẫn đẹp đến khiến người động tâm.- Oa, trời ạ, nữ tù phạm này cũng quá đẹp rồi, không phải là tiên thiên hạ phàm đi?Có một vị ngục tốt nhìn Thái Vi, ánh mắt đều ngây dại.- Thình thịch!Vị đô thống kia của thánh vệ quân tát một cái đem ngục tốt kia đánh bay ra ngoài, đụng lên trên vách tường, mặt bị đánh sưng lên, trong miệng không ngừng hộc máu.- Đồ hỗn trướng, vị nữ tù phạm này chính là người của Phong gia, cũng là lại đê tiện như ngươi dám nhúng chàm sao?Đô thống thánh vệ quân lần nữa một cước đem ngục tốt đá bay ra ngoài, đá một cái gần chết.- Đô thống đại nhân, thuộc hạ sai rồi, Phong gia, thuộc hạ sai rồi...Ngục tốt kia quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.Đô thống thánh vệ quân khom người cười nói:- Loại người không mở mắt này giao cho ta xử lý là được, Phong gia, ngươi đi bên này, mời!Đô thống thánh vệ quân đem Phong Phi Vân cùng Thái Vi mời đến trong một tòa thiết lao, sau đó liền thức thời lui ra ngoài, từ từ tiêu sái đi đến trước ngục tốt đang quỳ trên mặt đất kia, xoa xoa đôi thủ chưởng, lạnh lùng mà nói:- Biết mình sai ở chỗ nào chưa?- Thuộc hạ không nên nói lung tung!Trong miệng ngục tốt không ngừng chảy máu, liên tiếp dập đầu không ngừng.Đô thống thánh vệ quân cười lạnh một tiếng, nói:- Ngươi há lại chỉ là không nên nói loạn lung tung, biết nơi này là chỗ nào không, nơi này nhốt đều là người như thế nào, vào trong này ngươi ít nhất phải làm ba việc, không nên nói lung tung, không nên nhìn loạn, không nên hỏi loạn, ném hắn ra, làm thịt đi.Đô thống thánh vệ quân sử một cái ảnh mắt, liền có hai người thân mặc áo giáp thánh vệ quân đi qua, đem ngục tốt kia mang xuống.Một tòa lao ngục này liền giống như một tòa địa ngục thiết cung, phàm là tù phạm bị áp giải đến nơi này đều sẽ bị nhận được đãi ngộ không phải là của con người, cho dù là Thánh hoàng tử cao ngạo ở trong này ba ngày sẽ bị biến thành một tên đầy tớ ti tiện, mặc người khu sử.Trong một tòa lao tù này rất vắng lặng, quang mang hôn ám, bốn phương đều là tường đồng vách sắt, lộ ra một cỗ hàn khí lạnh như băng.Phong Phi Vân ngồi ở trên một chiếc ghế bằng hắc mộc hương trầm, nhìn chằm chằm vào Thái Vi đang đứng ở trong lao tù, trong mắt hiện lên chút nhu tình, nói:- Ngồi xuống đi!Thái Vi bình tĩnh đứng ở chỗ này, trên tay ngọc tinh tế bị khốn tiên tác trói lại, bạch sắc la y dán thật chặt ở trên người, câu dẫn ra dáng người uyển chuyển, trên mặt mang theo khăn che mặt màu trắng khiến nàng nhiều thêm vài phần thần bí.Da thịt trên mặt nàng trắng mốt mà thanh thấu, một đôi ánh mắt như có mây khói.Nàng tự có một cỗ ngạo khí, cũng cũng không bởi vì câu nói đầu tiên của Phong Phi Vân mà ngồi xuống, ở trong mắt nàng thì trên đời này không người nào có thể ra lệnh cho nàng.- Ta không nghĩ đến ngươi thế nhưng trưởng thành tới bậc này, sớm biết thì lúc ở Thần Tấn vương triều ta liền nên không tiếc bất cứ giá nào mà giết ngươi!Thái Vi đứng ở trung ương nhà giam, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong thân thể tràn ra từng luồng bạch sắc quang hoa, khốn tiên tác trên tay ngọc bị kéo đến ầm ầm rung động, như muốn bị bứt đứt.Phong Phi Vân chỉ là bình tĩnh mà ngồi một chỗ, nói:- Ngươi không thoát nổi khốn tiên tác đâu, không nên phí công!- Long Khương Linh ta thua ở trong tay của ngươi chỉ trách thiên ý trêu ngươi, nhưng mà ngươi muốn đoạt lại thần hồn của Thái Vi nữ thần, đó quả thực chính là người si nói mộng, ta thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!Trên ngọc thể của Thái Vi quang mang càng lúc càng nóng rực, từng đạo linh khí cùng linh hồn đều đang bốc cháy lên.Nàng đang tự thiêu thân thể, tình nguyện có chết cũng không để cho Phong Phi Vân đoạt lại thần hồn của Thái Vi nữ thần.- Đó cũng không phải do ngươi!Phật quang trong thân thể Phong Phi Vân lưu chuyển, thân thể đột nhiên bay lên, hóa thành một đạo kim mang rơi vào trước mặt Thái Vi, trong song chưởng bộc phát ra phật mang vạn trượng, đem nàng bao vây lại, đem từng đạo phật khí đánh vào trong thân thể của nàng.- Ha hả, Phong Phi Vân, ngươi lại trúng kế rồi, Chủng Thần Đại Pháp!Trên mặt Thái Vi nở ra nụ cười động lòng người, thân thể ôn nhu tinh tế đang không ngừng uốn éo, những linh khí cùng linh hồn vốn đã bốc cháy lên kia đều đang thu liễm vào thể nội trong nháy mắt.Trong trái tim của nàng có một đoàn thần ảnh đản sinh, nảy mần ra từng tia khí lưu giống như nước xoáy, điên cuồng hấp thu Phật khí trên người Phong Phi Vân.Hàng nghìn hàng vạn Phật khí tràn vào trong trái tim của nàng.Da thịt của nàng trở nên càng lúc càng trong suốt, trên người sinh quang tươi tốt, lực lượng đang không ngừng tăng lên.- Muốn cắn nuốt lực lượng của ta, liền xem ngươi có chống đỡ được không, Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp.Phong Phi Vân triển khai thần thông Kiếp Diệt Vạn Đạo pháp, tất cả lực lượng đều biến thành tử kiếp lực, hướng Thái Vi điên cuồng vọt qua.Trên khuôn mặt trắng muốt của Thái Vi vốn là còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà nụ cười này dần dần thay đổi, mỗi một khắc đều giống như đang trải qua luân phiên giữa sống và chết.- Thình thịch!Cuối cùng nàng ngã bay ra ngoài, ngã lăn trên đất.Nàng chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, khăn che trên mặt rơi xuống lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, bờ môi hồng nhuận mang theo tia máu, trong đôi mắt không biết là nhu tình hay ngoan lệ nói không ra lời:- Lực lượng của....

Kiếp!Phong Phi Vân hít sâu một hơi, đem linh khí mới mất đi vừa rồi đều hút vào trong thể nội, nói:- Nữ Đế, thành thật mà nói nếu không phải là ngươi quá cố chấp, kỳ thật thì ta rất hân thưởng người như ngươi, chỉ tiếc cuối cùng chúng ta trở thành đối thủ, hôm nay ân ân oán oán giữa chúng ta đều chấm dứt đi!Hai tay của Phong Phi Vân vẽ ra một cái vòng tròn, trong đan điền bay ra một viên Thánh Linh nội đan nhỏ như hạt gạo, quang mang vô cùng chói sáng, đâm vào mắt khiến cho người cũng khó mở ra.Một tia Thánh Linh hướng Thái Vi chém tới, đem một phách trong đó của Long Khương Linh chém rụng.Thái Vi lảo đảo lui về phía sau, trong miệng phát ra một tiếng trầm muộn, cắn hàm răng trắng tuyết thật chặt:- Thắng làm vua, thua làm giặc, lần này coi như là ngươi thắng, nhưng mà ngươi cũng bất quá chỉ là một tên nô tài thần phục ở bên cạnh Thần Thiên tước gia, vĩnh viễn không trở thành vương giả được, ta mặc dù có chết cũng là nữ đế.-------Chương 1650: Trảm nữ đế (2)- Ta không có khả năng thần phục bất luận kẻ nào, nói thật cho ngươi biết, không lâu sau cường giả của Hộ Thánh nhất tộc sẽ trở về, đến lúc đó sẽ quyết một trận tử chiến với Thần Thiên tước gia, bọn họ ai thắng ai bại cũng không liên quan đến ta nữa, ta chỉ muốn phục sinh lại hồng nhan.Phong Phi Vân lần nữa dẫn ra một đạo Thánh Linh chi khí, đem phách thứ hai của Long Khương Linh chém rụng.- Nếu Hộ Thánh nhất tộc trở vê, như vậy Thánh Đình Long gia còn có cơ hội lật bàn, nhưng mà Hộ Thánh nhất tộc lại muốn đến nâng đỡ cho người nào làm Thánh Đình chúa tể mới, đương kim Thánh Đình chúa tể chẳng qua là một tên phế vật, chỉ có ta mới xứng làm chúa tể, Phong Phi Vân, kỳ thật thì chúng ta còn có khả năng hợp tác, nâng đỡ ta làm Thánh Đình chúa tể, ta có thể cấp cho ngươi tất cả tài nguyên tu luyện mà ngươi muốn.Thái Vi định trụ cước bộ, mỹ mâu nóng rực, trên người mang theo một cỗ tự tin vô cùng cường đại.Phong Phi Vân chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó liền liên tục chém ra hai đạo Thánh Linh chi khí, đem phách thứ ba cùng thứ tư của Long Khương Linh chém rụng.- Oa!Trong miệng nàng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể dựa vào tường sắt mới đứng vững được.Phong Phi Vân nói:- Sau khi tiêu diệt ngươi tự nhiên sẽ có Thánh Đình chúa tể mới ra đời.- Long gia trừ ta ra thì còn có người nào xứng?Ánh mắt của Thái Vi bễ nghễ, mặc dù ba hồn bảy phách đều đã bị chém mất một nửa nhưng mà lại như cũ rất cường thế, phong thái của nữ đế không suy giảm.- Long La Phù!Phong Phi Vân thản nhiên nói.Ánh mắt của Thái Vi trở nên có chút sầu thảm, trên người lộ ra một cỗ khí tức vạn niệm câu hôi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói:- Được rồi, ta thua rồi, cho ta một cái thống khoái đi.Phong Phi Vân khe khẽ gật đầu, đồng thời đánh ra sáu đạo Thánh Linh chi khí đem ba hồn ba phách còn lại là Long Khương Linh đều chém rụng.Từ nay về sau nữ đế Long Khương Linh hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa.- Ồ!Trong thân thể Thái Vi bay ra một cỗ thân thể của nữ tử, là thân thể của Long Khương Linh.Ba hồn bảy phách của Long Khương Linh sau khi bị Phong Phi Vân chém rụng, từ trong thân thể Thái Vi bị tách ra, ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn chết đi.- Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, bất kỳ cường giả nào đều nhất định sẽ bước lên con đường này.Đầu ngón ay của Phong Phi Vân bắn ra một đạo hỏa diễm rơi vào trên thân thể của Long Khương Linh, "bùm bùm cách cách", hỏa diễm bốc cháy lên, rất nhanh đã đem một cỗ thân thể nữ tử tuyệt đẹp đốt thành phấn vụn.Cái này coi như là thần hình đều diệt chân chính.Thái Vi như cũ đứng ở trong lao ngục, thanh nhã xinh đẹp, thánh khiết đoan trang, chỉ là thân thể trở nên trong suốt rất nhiều, nàng bây giờ chỉ là một cỗ thần hồn thể, cũng không phải là huyết nhục thân thể chân chính.Ánh mắt của nàng hồn nhiên giống như là một nữ hài tử hiếu kỳ, hết sức u mê nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt chớp chớp, đang cố gắng suy nghĩ nam tử trước mắt này rốt cuộc là người nào.- Hồng Nhan!Phong Phi Vân khó có thể khống chế được tâm tình của mình, muốn đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, nhưng mà hai tay lại chụp vào trong khoảng không, từ trong thân thể nàng lướt qua.Phong Phi Vân nhìn lại hai tay của mình, lại nhìn nàng một chút, mới biết được nàng hiện tại vẻn vẹn chỉ là một đạo thần hồn thể, cũng không phải là thân thể huyết nhục chân chính, là tâm tình của mình quá không kiểm soát được.Phong Phi Vân bình ổn lại kích động cùng vui sướng trong lòng, chậm rãi vươn tay sờ vào má nàng, mặc dù vuốt ve ở trên quang ảnh nhưng mà bàn tay tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ của nàng:- Ngươi yên tâm, ta sẽ đi tìm đến Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược, Đại Thánh tinh huyết, linh hồn linh thạch, giúp ngươi trọng luyện thân thể, đúc thần bảo thể bất diệt bất lão, khiến cho ngươi trọng sinh chân chính.Muốn một người đã thần hình câu diệt trọng tân sống lại, đây là chuyện vô cùng khó khăn, coi như là Đại Thánh trong truyền thuyết đều rất khó làm được.Phong Phi Vân bởi vì nắm giữ năm giọt huyết dịch của Nam Cung Hồng Nhan, có thể từ trong huyết dịch của nàng tìm về mảnh nhỏ ký ức cùng một tia linh hồn bản nguyên của nàng, cái này khiến cho Phong Phi Vân làm nàng trọng sinh trở nên tương đối dễ dàng một chút, nhưng mà vẻn vẹn chỉ là tương đối dễ dàng một chút mà thôi.Nếu như Phong Phi Vân lấy phương pháp tế luyện khôi lỗi để cải tạo thân thể của nàng, đó tự nhiên là dễ dàng hơn nhiều, nhưng mà hoán tỉnh Nam Cung Hồng Nhan như vậy thì vẻn vẹn chỉ là một cỗ khôi lỗi, nhiều nhất có thể có được một phần trí nhớ thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, coi như là một khôi lỗi thượng đẳng mà thôi.Nhưng mà cái Phong Phi Vân muốn không phải là một con khôi lỗi, mà là một người hoàn toàn, có thể suy tư, có thể khôi phục trí nhớ, có linh hồn, có năng lực sinh nở đời sau, đây mới xem như khiến nàng chân chính trọng sinh.Đây liền cần ba loại đồ vật: Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược, Đại Thánh tinh huyết, Linh hồn linh thạch.Ba loại đồ vật này cơ hồ đều là thứ tuyệt tích trên thế gian, tỷ như Linh hồn linh thạch, đây là linh thạch mười tám phẩm xếp thứ ba trong linh thạch.Một viên Linh hồn linh thạch bằng một trăm vạn ức viên Chân Diệu linh thchj.Hơn nữa cho dù có thể lấy ra một trăm vạn ức viên chân diệu linh thạch cũng không mua được Linh hồn linh thạch, loại linh thạch này chỉ có Thánh Linh mới có thể nắm giữ một hai viên, dùng để tế luyện Thánh Linh khí mãnh, giao cho Thánh Linh khí mãnh có linh hồn.Dĩ nhiên Thánh Linh cũng không nhất định là có, dù sao trong lịch sử tuyệt đại đa số Thánh Linh căn bản là không thể tế luyện ra Thánh Linh khí mãnh, nguyên nhân chính là ở chỗ tài liệu tế luyện Thánh Linh khí mãnh khó tìm.Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược cùng Đại Thánh tinh huyết thì càng thêm khó tìm, cơ hồ đều đã tuyệt tích ở thời đại thái cổ.- Cái gì thân thể, cái gì bảo thể, ngươi là ai?Thanh âm của Thái Vi thanh linh, rất là dễ nghe, đối với Phong Phi Vân có chút e ngại, khẽ lui về phía sau, nói:- Ta chính là Thái Vi nữ thần, hưởng hương khói của rất nhiều người, nếu ngươi dám bất lợi với ta, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.Phong Phi Vân khổ sở cười, biết trí nhớ hiện tại của nàng còn dừng lại ở lúc Thần Tấn vương triều, coi như là một tiểu thần linh mới ra đời mấy năm, tâm trí giống như một cô bé, còn chưa hoàn toàn thành thục.- Ta làm sao nỡ thương tổn ngươi chứ?Phong Phi Vân thu cánh tay về, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hòa thiện.- Thật sao?Phong Phi Vân gật đầu.- Nhưng mà ta sao lại ở chỗ này, ta không phải là ở trong Thái Vi thần miếu luyện công sao, ngươi rốt cuộc là người nào?Nàng chạy tới góc bên cạnh, khẽ co thân thể lại, ở trên người Phong Phi Vân nàng cảm thấy một cỗ ma khí mạnh mẽ, làm cho nàng rất không thoải mái.- Ta là...Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài.-------Chương 1651: Tiểu thần linh (1)Năng lực cảm giác của Thần Tà đối với nguy hiểm cực mạnh, đặc biệt là đối với người thân mang ma tính thì có bài xích trời sinh.Phong Phi Vân thu liễm ma tính trong thân thể, tản mát ra phật quang nhàn nhạt, mang theo nụ cười nhợt nhạt, nói:- Làm sao ngươi lại không nhớ ta chứ, ngươi cũng đã biết...

Là ta ở trên bờ Tấn hà điêu khắc tôn thần tượng thứ nhất cho ngươi, lúc ấy mưa rơi rất to, sắc trời mờ mịt, trên người của ta đang chảy máu, tảng đá đem tay đều muốn phá...Thái Vi đang rất nghiêm túc nghe lời nói của Phong Phi Vân, phòng bị trong mắt càng lúc càng ít, một đôi hạnh mâu trong suốt nhẹ nhàng chớp lên, giống như là một tiểu nữ hài đang nghe chuyện xưa.Phong Phi Vân ngồi trên mặt đất:- Lúc ấy sóng lớn sông Tấn quay cuồng, sóng lớn thấm ướt bờ đê, ta là ở chỗ này khắc a, khắc a, khắc không ngủ không nghỉ suốt ba tháng, hai mắt đều muốn nhắm lại, nhưng mà ta không nháy mắt, vết thương trên người đau muốn nứt ra, nhưng mà lại không đau bằng tâm của ta......Thái Vi dần dần không lại bài xích Phong Phi Vân như vậy nữa, an vị gối đầu ở bên cạnh Phong Phi Vân, dung nhan thanh lệ, mỹ mâu chớp chớp, nói:- Nhưng mà ngươi nói Hồng Nhan đó rốt cuộc là ai, ta là Thái Vi, không phải là Hồng Nhan.- Nàng...Phong Phi Vân trầm ngâm hồi lâu, nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn một khuôn mặt quen thuộc, thở ra một hơi thật dài, nói:- Nàng lớn lên rất giống ngươi!- Vậy bây giờ nàng đang ở chỗ nào?Ngón tay ngọc của Thái Vi nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại giống như một tiểu nữ hài, đối với chuyện xưa mà Phong Phi Vân kể cảm thấy rất hứng thú.Ngón tay của Phong Phi Vân chỉ hướng ngực của mình, Thái Vi nghi ngờ trong chốc lát, sau đó vươn ra một bàn tay có chút hư ảo chậm rãi đặt ở trên ngực Phong Phi Vân.Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo thần sắc mờ mịt.- Là ở chỗ này!Phong Phi Vân nói.- Nàng có chút nóng!Thái Vi vội vàng thu tay về, ngón tay nắm lấy tai của chính mình.Nàng chỉ tự nhiên là Phượng Hoàng tâm cốt của Phong Phi Vân.Mà Phong Phi Vân chỉ chính là tâm của mình.Đây là tâm do Phượng cốt hóa thành, quỷ thần không thể xâm, nếu không sẽ bị thiêu tới hôi phi yên diệt.Thái Vi chính là thần tà.- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi khỏi đây.Phong Phi Vân lấy ra một khối linh thạch lớn cỡ nắm tay, dùng Thiên Tủy Binh Đảm đem linh thạch điêu khắc thành một pho tượng Thái Vi nữ thần tượng khéo léo tinh xảo, để ở trong lòng bàn tay, linh thạch thần tượng trông rất sống động, xinh đẹp động lòng người.Thái Vi tự động bay vào trong linh thạch thần tượng.Thanh âm của nàng từ trong thần tượng truyền ra:-

Sau này ngươi sẽ giúp ta thu thập hương khói cùng tín ngưỡng sao?Phong Phi Vân đem tượng thạch khéo léo tinh xảo đặt ở trong lòng bàn tay, tỉ mỉ che chở, cười nói:- Ngươi cứ nói đi!- Ngươi yêu Hồng Nhan như vậy khẳng định cũng sẽ rất yêu ta, ngươi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ta chịu đói, không có hương khói cùng tín ngưỡng, ta sẽ trở nên càng lúc càng hư ảo, cuối cùng thần hồn tiêu tán, nhưng mà có đủ hương khói cùng tín ngưỡng, ta sẽ trở nên càng lúc càng chân thật, cuối cùng ngưng tụ thành thần thể, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?Thanh âm Thái Vi thanh nhã, tràn đầy ngây thơ chất phác.Phong Phi Vân đem linh thạch nữ thần tượng để ngang hông, mở rộng hai cánh tay, hoạt động gân cốt, cười nói:- Thần ta đúng là thần tà, còn nhỏ cuổi liền đã nhiều chủ ý ma quỷ như vậy!- Ta mới không có chủ ý ma quỷ.Thái Vi giảo biện, nói:- Hương khói cùng tín ngưỡng chính là nguồn gốc lực lượng của chúng ta, giống như linh khí của con người, nếu như người không hấp thu linh khí, tu vi liền sẽ chậm rãi thụt lùi, thần linh chúng ta nếu như không có hương khói cùng tín ngưỡng đều sẽ trở nên càng lúc càng yếu, cuối cùng sẽ chết đi.- Được rồi, tiểu thần linh, tín ngưỡng cùng hương khói ta sẽ thu thập giúp ngươi, sau này ta chính là sứ giả của Thái Vi nữ thần, đem thần kinh của Thái Vi nữ thần truyền tới chân trời góc biển, được vạn dân lễ bái.- Ta mới không phải là nữ thần kinh!Thái Vi nói.- Ta cũng không nói ngươi là nữ thần kinh!Phong Phi Vân ủy khuất nói.- Rõ ràng có nói rồi!- Được rồi, ta nói, nữ thần đại nhân, ta sai lầm rồi, sứ giả kiêm tín đồ Phong Phi Vân của ngươi không nên mạnh miệng với ngươi, không nên nói nữ thần đại nhân là nữ thần kinh, như vậy có được hay không?- Ha hả, đây còn là không sai biệt lắm, mau quỳ lạy Thái Vi nữ thần một cái.- Đây...

Đây cũng thật là quá đáng, ta đường đường là nam nhi bảy thước, hán tử thiết cốt tranh tranh, tuyệt đối không thể quỳ xuống với một tiểu thần linh mới xuất đạo như ngươi.- Nhìn đi, nhìn đi, liền biết rõ ngươi không phải là tín đồ thành tín, tín đồ chân chính thờ phụng nữ thần sẽ cho rằng quỳ xuống nữ thần là một loại vinh quang, cũng chỉ có hương khói cùng tín ngưỡng của tín đồ tành tâm mới có thể bị ta hấp thu, mau quỳ một cái đi, nhiều thêm một cái tín đồ thì nhiều thêm một phần lực lượng.- Ta đây không làm tín đồ có được hay không?- Không được!- Vậy....

Làm tín đồ của ngươi có lợi ích gì?Thái Vi suy tư một hồi lâu, nói:- Ta có thể bảo vệ ngươi a, làm tín đồ của ta, ta...

Ta liền sẽ đem thần uy ân trạch lên người của ngươi, sau này liền không người nào có thể khi dễ ngươi.- Tiểu thần linh thuần khiết đều sẽ không gạt người, chỉ có thần linh tà ác mới có thể gạt người!Phong Phi Vân nói.- Được rồi, ta sai lầm rồi, ta căn bản không biết cái gì là thần uy ân trạch, nhưng mà sau này ta cường đại thật có thể bảo vệ ngươi nha.- Ừ, cái này còn không sai biệt lắm!Phong Phi Vân cười cười, mở ra cửa sắt nhà giam, đi ra ngoài.Đô thống thánh vệ quân kia chạy đến nghênh đón, mỉm cười hướng về phía Phong Phi Vân xá một cái, nói:- Phong gia, nữ nhân phản nghịch kia?Phong Phi Vân vỗ vỗ y quan, thần sắc nghiêm túc, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:- Đã bị ta thiêu chết, hóa thành phấn vụn.Đô thống thánh vệ quân khẽ hướng trong nhà giam nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy trên mặt đất có một đám cát bụi, mang theo khí tức của nữ nhân phản nghịch kia.Lòng dạ đủ độc ác a!Hắn đối với Phong Phi Vân trở nên càng thêm kính sợ, không hổ là ngoan nhân của Bổ Thiên các, ngay cả nữ tử xinh đẹp như vậy cũng không nương tay.- Phong gia, đám thuộc hạ có một số thứ muốn hiếu kính ngài!Đô thống thánh vệ quân mang trên mặt nụ cười khác thường, bàn tay vẫy một cái, liền có thánh vệ quân đem ba nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mang đến.Áo ngoài của ba nữ tử này đều bị lột ra, chỉ còn một kiện ngân bạch sa y trên người, thân thể lung linh uyển chuyển như ẩn như hiện.Đều là nữ tử tướng mạo cực đẹp, thanh thuần tú lệ, trên trán mang theo vài phần quý khí, cùng những nữ tử tâm chí kiên định hàng năm vất vả trong tu luyện kia thì khác nhau rõ ràng, các nàng càng nhiều là có mấy phần ôn nhu cùng thống khổ, da thịt vô cùng mềm mại.-------Chương 1652: Tiểu thần linh (2)Đô thống thánh vệ quân lạnh lùng nói:- Còn không quỳ xuống với Phong gia!Trên người ba nữ tử kia có rất nhiều vết thương, rất e ngại vị Đô thống đại nhân này, vội vàng quỳ ở trước mặt Phong Phi Vân, thân thể mềm mại đang lạnh run.Đô thống thánh vệ quân nịnh nọt cười nói:- Ba nữ tử tuyệt sắc này đều là trong Thánh Đình hoàng tộc, thiếu nữ bên trái chính là Thánh công chúa mà Thánh Đình chúa tể yêu thương nhất, năm nay mới mười bốn tuổi; thiếu nữ bên phải được gọi là đệ nhất mỹ nhân của hoàng tộc, được phong làm Lan Phức quận chúa, bái nhập Hằng Hà cổ đạo tu hành, có thể nói là tài mạo song tuyệt; một vị ở giữa kia...

Hắc hắc, chính là một vị phi tử của Thánh Đình chúa tể, ba ngày trước mới được chọn tiến cung, Phong gia, ngươi thấy thế nào?Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba vị nữ tử tuyệt sắc đang quỳ trên mặt đất, đều là thiên chi kiêu nữ có thân phận địa vị, hiện tại lại giống như đầy tớ quỳ trên mặt đất, mặc người chém giết, quả thực ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng.Công chúa, quận chúa, phi tử, giờ phút này đều không phải là gì cả.Phong Phi Vân cười nói:- Các ngươi thật đúng là cái gì cũng dám bắt!- Ha ha, không dối gạt Phong gia, những phản nghịch này đều là trong đại thanh tẩy tối nay bắt lấy, rất nhiều người kỳ thật cũng là bị oan uổng, nhưng mà vẫn là bị bắt vào.- Những người như Thánh công chúa, quận chúa, phi tử, những nô tài như chúng ta còn thật không dám đụng vào, sau khi đem các nàng thu thập đến phục tùng còn phải hướng các vị vực chủ đại nhân cùng hiền giả đưa lên giường, đây đều là lệ cũ rồi, là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, cho nên mỗi lần trấn áp phản nghịch luôn luôn sẽ bắt thêm mấy người như vậy, hắc hắc.- Ta dám hướng Phong gia bảo đám, các nàng tuyệt đối là những người xinh đẹp nhất mà tối nay bắt được, thuộc hạ trước tiên liền đưa qua cho Phong gia.Đô thống thánh vệ quân nhẹ nhàng liếm liếm môi, khóe mắt hơi hơi giương lên.Thành thật mà nói ba vị nữ tử của hoàng tộc này khiến cho bọn hắn thèm thuồng không thôi, nhưng mà hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, những nữ tử hoàng tộc cấp bậc như Thánh công chúa, quận chúa không phải là một Đô thống như hắn có thể đụng đến.Phong Phi Vân sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm vào ba vị thiên chi kiêu nữ quỳ trên mặt đất.Các nàng đều có dung mạo khuynh thành, thân phận cao quý, da thịt so với nữ tử bình thường phải tinh tế hơn, có một loại cảm giác như thi như họa.Phong Phi Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:- Không sai, Đô thống đại nhân thật là biết làm người!Đô thống thánh vệ quân cười nói:- Đây coi là cái gì, nếu không phải ngày mai là thệ sư quốc yến, coi như là Tuyết Thần quý phi mà Thánh Đình chúa tể yêu mến nhất, thuộc hạ cũng có thể mang đến cho Phong gia, làm cho nàng biết điều một chút theo Phong gia ngủ một đêm, nàng còn không dám chối từ.- Tốt, tương lai sẽ có cơ hội, huynh đệ chúng ta sau này thân cận nhiều hơn một chút a!Những lời này của Phong Phi Vân cũng không phải là nói cho có lệ, mà là nói đến rất chân thành.Phong Phi Vân cảm giác chính mình hẳn là cùng với Đô thống thánh vệ quân "hiểu chuyện" này nên liên lạc tình cảm nhiều hơn.Đô thống thánh vệ quân được yêu mến mà sợ hãi, vội vàng quỳ một chân xuống đất, cười nói:- Phong gia hiện tại nhưng là người tâm phúc bên cạnh Tước gia, Tiêu Bạch Lãng nào dám cùng Phong gia xưng huynh gọi đệ, về phần Tuyết Thần quý phi, nếu Phong gia thật sự muốn sủng hạnh nàng, tối ngày mai ta liền có thể đem nàng tới đây, mặc cho Phong gia xử trí.- Tốt, Tiêu Bạch Lãng, ta kết giao cái huynh đệ như ngươi, sau này ở trước mặt Lâm các lão cùng Tước gia ta nhất định sẽ thay ngươi nói lời tốt nhiều hơn.Phong Phi Vân cười dài mà nói.Tâm của Tiêu Bạch Lãng cũng cười lên.Thánh công chúa, Lan Phức quận chúa, Lâm phi tự nhiên đều bị Phong Phi Vân mang đi, loại nữ nhân đưa đến này Phong Phi Vân từ trước đến giờ đều sẽ không từ chối.Nếu hắn không nhận, ngược lại sẽ để cho Tiêu Bạch Lãng cảm thấy hắn không thích sống chung, đối với hắn sinh ra lòng nghi ngờ, thậm chí sẽ đem chuyện này báo lên cho người trong tước phủ.Phong Phi Vân đem ba nữ tử hoàng tộc được hiếu kính nhận lấy, kỳ thật từ trên một tầng ý nghĩa khác mà nói, chính là bị hắn đưa xuống nước, cùng bọn họ thành người trên một con thuyền, tương lai Thánh Đình Long gia nếu như đối địch với Thần Thiên tước gia, như vậy Phong Phi Vân cũng chỉ có thể đứng ở một phương Thần Thiên tước phủ này.Hơn nữa cho dù Phong Phi Vân không thu lấy ba vị mỹ nhân này, kết quả của các nàng cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, khẳng định đều sẽ bị đưa đến trên giường của các cường giả khác, trở thành công cụ tiết dục cho những cường giả kia, sau khi chán ghét các nàng rồi cũng tiện tay thưởng cho thuộc hạ, người hầu của mình, thậm chí bị bán đến kỹ viện đê tiện, bị ngàn người cưỡi, vạn người gối.Đây chính là thực tế!Rơi vào trong tay Phong Phi Vân kỳ thật đối với các nàng mà nói đã rất tốt, ít nhất Phong Phi Vân không già, cũng không xấu.Khi Phong Phi Vân từ dưới nhà giam đi ra, sắc trời đã bắt đầu sáng, mặt trời còn ở bên dưới đường chân trời, nhưng mà chân trời dâng lên một phiến vân hà hồng sắc.Không khí có chút trong trẻo lạnh lùng.Thánh Đình chúa tể cung đã tương đối náo nhiệt, những cung nữ kia cũng đa an bài tốt, trên mỗi một cái bàn đều bày ra một cái đỉnh nhỏ, phía trên có khắc một cái tên, chỉ chờ những khách nhân tôn quý kia ngồi vào vị trí.....Trời còn chưa sáng, Thánh đình Chúa tể cung đã bề bộn thành một đoàn, sương sớm lượn lờ trong cung khuyết, khiến nơi này giống như một tòa Tiên Cung Thánh địa chính thức vậy.Một đội thị vệ mặc thiết giáp bay qua tuần tra trên trời cao.Lại có một đội Thánh vệ quân cưỡi thiên mã cường tráng, cầm trong tay chiến mâu đỏ thẫm, đi trên mặt đất, duy trì trật tự của Thánh đình Chúa tể cung.- Tiêu huynh, lần này Thệ sư quốc yến sẽ có Vương giả trong Yêu tộc tiến đến.Phong Phi Vân ôm hai tay, nhìn một tòa cung điện khổng lồ trên khung trời, tòa cung điện này cao tới mấy trăm trượng, bị một cỗ thú cốt cực kỳ khổng lồ cõng trên lưng.Cung điện cứ thế lở lửng trên quảng trường, in lên trên mặt đất một bóng mờ khổng lồ.Tiêu Bạch Lãng cười phóng đãng nói:- Yêu tộc quả thật sẽ có Vương giả tiến đến, nhưng lại không chỉ một Yêu tộc, Trung Ương vương triều khác cũng sẽ có đại nhân vật hàng lâm, Tước gia giao hữu khắp thiên hạ, trong đó sẽ có một ít nhân vật cực kỳ khủng bố tiến đến dự tiệc, đây tuyệt đối là một lần phong vân thịnh hội, Phong gia, hôm nay danh tiếng đang thịnh, nói không chừng sẽ mượn cơ hội này danh chấn các tộc cũng nên.Phong Phi Vân im lặng nhẹ gật đầu, xem ra Thần Thiên Tước gia đã làm tốt đầy đủ chuẩn bị, cường giả các tộc thỉnh đến chỉ sợ cũng sẽ trở thành người chứng kiến hắn trở thành chủ nhân Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Hôm nay, hắn sợ thật sự muốn trèo lên Chúa tể vị rồi.-------Chương 1653: Thánh công chúa, quận chúa, phi tử (1)Một ít người ẩn nấp của Thánh đình Long gia có xuất thủ hay không đây?Yên lặng hiện giờ, nói không chừng chỉ là biểu hiện giả dối trước khi bão tố hàng lâm, toàn bộ Thánh đình, kể cả toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chỉ sợ đã sóng ngầm mãnh liệt rồi.Ngay khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên ló ra, hào quang ôn hòa rơi xuống trong Thánh đình Chúa tể cung, rơi xuống trên Linh Thạch Thần Tượng tinh xảo xinh xắn trên lưng Phong Phi Vân.Linh Thạch Thần Tượng bỗng nhẹ rung động, "Vũ Hóa Thai" trong đan điền Phong Phi Vân cũng chấn động một cái, linh hồn Long Khương Linh trên Vũ Hóa Thai phân ra một tia, bay ra khỏi đan điền Phong Phi Vân, tiến vào trong Linh Thạch Thần Tượng.Tượng đá vốn có bộ dáng "Nam Cung Hồng Nhan" đột nhiên biến thành bộ dáng "Long Khương Linh" .Tượng đá ánh mắt bễ nghễ, có uy nghiêm quân lâm thiên hạ, như một tượng đá Nữ Đế, niệm một câu:- Đạo tâm bất tử, Thần Chủng bất diệt, Vũ Hóa Thai tiền lưu linh hồn, linh hồn phá diệt khả tái sinhPhong Phi Vân cũng không cảm giác được biến hóa rất nhỏ trong đan điền, nhưng lại đã nghe được một thanh âm rất nhỏ, như có người đang ở trong thân thể của hắn đọc vô thượng đạo pháp vậy.Hắn vội vàng xem xét Linh Thạch Thần Tượng treo trên lưng, phát hiện Linh Thạch Thần Tượng vẫn là bộ dáng "Nam Cung Hồng Nhan", không có nửa phần dị động.Vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?- Thái Vi, vừa rồi ngươi làm sao vậy?Phong Phi Vân hỏi.- Không có gì a, ta cảm giác khi ánh sáng mặt trời chiếu lên tượng đá, toàn thân đều thật ấm áp, hì hì.Thái Vi dí dỏm cười nói.Lông mày Phong Phi Vân cau chặt lại, vừa rồi rõ ràng đã nghe được thanh âm của Long Khương Linh, nàng không phải đã thần hồn câu diệt rồi sao, chẳng lẽ còn chưa thể chém sạch linh hồn nàng sao?Đúng rồi.Long Khương Linh từng lưu danh trên Thánh Bi, kí thác một đám linh hồn cho Vũ Hóa Thai.Phong Phi Vân vội vàng nội thị đan điền, phát hiện một đám linh hồn kia của Long Khương Linh vẫn ở trên Vũ Hóa Thai, lúc này mới hơi chút thở dài một hơi.Bất quá trong lòng vẫn có băn khoăn nhàn nhạt, cảm thấy có thứ gì đó đã bị mình bỏ qu.Tiêu Bạch Lãng phóng đãng nói:- Phong gia, ngươi vừa rồi làm sao vậy?- Không, không sao cả.Phong Phi Vân nói.Tiêu Bạch Lãng nói:- Hiện giờ cửa Thánh đình Chúa tể cung vẫn còn chưa mở ra, cách quốc yên tuyên thệ trước khi xuất quân vẫn còn hai canh giờ, nếu không thuộc hạ an bài cho Phong gia một cái cung khuyết, Phong gia tiến đến đó nghỉ ngơi một chút có được không?- Cũng tốt, bận rộn cả đêm cũng có chút mỏi mệt rồi, vừa vặn ngồi xuống tu luyện một chút.Tiêu Bạch Lãng cũng không phải nhân vật tầm thường, chính là một trong Tam đại đô thống trấn thủ Thánh đình Chúa tể cung, thủ hạ có mấy vạn Thánh vệ quân, quyền lợi không phải lớn bình thường.Hôm nay Thánh đình Chúa tể thùng rỗng kêu to, Tiêu Bạch Lãng có thể nói chính là lão đại trong Thánh đình Chúa tể cung, an bài cho Phong Phi Vân một chỗ nghỉ ngơi quả thật là chuyện rất dễ dàng.Sau khi đưa Phong Phi Vân đến Thiên Thụy cung, Tiêu Bạch Lãng liền lui xuống, hôm nay chính là Thệ sư quốc yến, hắn chính là đô thống của Thánh đình Chúa tể cung, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng một mực ở cùng Phong Phi Vân được.Phong Phi Vân tự nhiên không thật sự muốn tu luyện, hắn ngồi trên cung khuyết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba nữ tử tuyệt sắc ăn mặc hương diễm ở một bên, cuối cùng dừng trên thân một người.Khóe miệng của hắn lộ ra vài phần vui vẻ, nói:- Chúa tể phi...- Nô tài thỉnh an Phong gia.Chúa tể phi bị Phong Phi Vân gọi danh tự, ngọc thân uyển chuyển khẽ run lên, vội vàng quỳ gối trước mắt Phong Phi Vân.Nào có một tia quý khí của hoàng tộc phi tử chứ, quả thực giống như một nữ nô đê tiện nhất vậy.Phong Phi Vân cũng có chút ngạc nhiên, chợt lại lắc đầu cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, duỗi ra một tay, nâng cằm nàng lên, khuôn mặt như trứng bồ câu, trong đôi mắt mang theo lệ quang, quỳnh tị tuyết nhuận, cặp môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, tràn đầy sợ hãi đối với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyết trắng mà xinh đẹp kia, nói:- Nói cho ta biết, Thánh đình Chúa tể ở trong tòa cung điện nào?- Ta...

Ta không biết.Hàm răng Chúa tể phi không ngừng run rẩy, sợ nói sai lời sẽ bị nam tử trước mắt này giết chết.Người Bổ Thiên Các đối với nàng mà nói quả thật giống như yêu ma vậy.Phong Phi Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, cảm thụ vẻ mềm mại trên đầu ngón tay, cười nói:- Đừng sợ, ngươi là phi tử cao quý, ta không có ác ý, ta chỉ muốn gặp Thánh đình Chúa tể một lần thôi, nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ lập tức thả ngươi.Chúa tể phi trẻ tuổi xinh đẹp kia cả người đều đang run rẩy, trong đôi mắt chảy ra nước mắt, sở sở động lòng người nói không nên lời, lắp bắp mà nói:- Ta...

Ta thật sự không biết...

Ngươi đừng đưa ta đi binh doanh, ta cái gì cũng theo ngươi, ta chỉ làm nữ đày tớ của ngươi thôi được không.- Thật sự là không thức thời, ngươi là Chúa tể phi, ngay cả Thánh đình chúa ở tòa cung điện nào ngươi cũng không biết, ngươi cho ta là đồ ngốc sao?Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên có chút rét run.- Ta vào ba ngày trước mới được tuyển vào cung, đến nay còn chưa thấy qua Thánh đình Chúa tể, Phong gia, cầu ngươi thương nô tài a, ta thật sự cái gì cũng không biết mà.Vị Chúa tể phi này đau khổ cầu khẩn.Phong Phi Vân nhìn ra được nàng quả thật không nói dối, không khỏi có chút thất vọng, sau đó nhìn chằm chằm vào Thánh công chúa và Lan Phức quận chúa, nói:- Tiểu công chúa, ngươi qua đây.- Ta cũng không biết gì đâu...Thánh công chúa không ngừng lui về phía sau, trên gương mặt thanh tú mà trang nhã lộ vẻ sợ hãi, nàng dù sao chỉ mới 14 tuổi, ở trong địa hạ lao ngục đã bị đòn đến sợ hãi rồi.Nàng nhìn thấy con mắt Phong Phi Vân liền sợ tới mức run rẩy, hoa dung thất sắc, ngọc ngực có chút nhô lên đang không ngừng phập phồng, trong quần hai cái đùi ngọc thon dài đang lắc lư, có một dòng suối ấm áp từ trong bẹn đùi chảy xuôi ra, thấm ướt cả quần.Phong Phi Vân tận lực lộ ra một dáng cười thân mật, đi về phía Thánh công chúa, dồn nàng vào một góc, cười nói:- Tiểu công chúa, nói cho ta biết Chúa tể đại nhân ở nơi nào, ngươi đừng gạt ta, ngươi là con gái mà hắn thích nhất, sao không biết hắn ở trong tòa cung điện nào được?Nhưng dáng cười thân mật của Phong Phi Vân tựa hồ cũng không thể khiến Thánh công chúa sinh ra hảo cảm với hắn, ngược lại còn dọa ngất nàng, một đôi đùi ngọc hết sức nhỏ thẳng tắp còn có chút ướt át.- Cẩu tặc, có gì thì cứ tìm đến ta, đừng làm khó dễ một tiểu Thánh công chúa.Lan Phức quận chúa lạnh giọng nói.Ba vị hoàng tộc mỹ nữ ở đây thì Lan Phức quận chúa tu vị cao nhất, nàng đương nhiên cũng rất sợ hãi, nhưng tâm chí lại cao hơn Chúa tể phi và Thánh công chúa một chút, không đến mức bị Phong Phi Vân dọa sợ tới mức quỳ trên mặt đất.-------Chương 1654: Thánh công chúa, quận chúa, phi tử (2)Phong Phi Vân đi tới nàng, đứng ở trước mặt nàng, hít một hơi thật sâu, có một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt, cười nói:- Nghe nói ngươi chính là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng tộc, càng là bái nhập Hằng Hà Cổ Đạo tu hành, sư môn không tệ, đáng tiếc vẫn đánh không lại Thần Thiên Tước phủ, người Thần Thiên Tước phủ muốn ngươi sống ngươi liền sống, muốn ngươi chết ngươi liền chết, muốn ngươi thần phục ở dưới háng của ta, ngươi cũng chỉ có thể nghe theo, biết rõ trên đời này cái gì mới là đạo lý cứng rắn nhất không, không phải ai mạnh miệng hơn ai, cũng không phải thân phận người nào cao quý hơn, lại càng không phải là ai đẹp hơn, mà là lực lượng, không có lực lượng, các ngươi cũng chỉ có thể làm con cừu trắng nhỏ bị người chà đạp, nói cho ta biết, Thánh đình Chúa tể ở trong tòa cung điện nào, ta có lẽ có thể tha cho ngươi.Lan Phức quận chúa bị Phong Phi Vân nói đến á khẩu không trả lời được, tuy rằng rất khó nghe, nhưng là sự thật.Tất cả ngạo khí trên người nàng đều biến mất không thấy gì nữa, đã từng mỹ danh đầy Thánh đình, bị vô số tuổi trẻ tài tuấn truy phủng, nhưng đến khi nàng biến thành tù nhân, lại không có một ai dám đứng ra đến cứu nàng, thậm chí còn không một ai dám nói giúp nàng một câu.Lúc này dù là mỹ nữ thì thế nào, tài nữ thì đã sao?- Ngươi...

Ngươi đến cùng là người nào.Lan Phức quận chúa cảm thấy trong lời Phong Phi Vân có gì đó.Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói mình bây giờ đang làm việc cho Hộ Thánh nhất tộc, vạn nhất các nàng là Thần Thiên Tước phủ an bài đến thăm dò hắn thì làm sao đây.Làm người ah, quả thật phải cẩn thận.Vũng nước đục Thánh đình này cũng đã nhảy vào rồi, nhất định phải cẩn thận mới được.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, nhìn qua đỉnh thành cung, nói:- Còn một nửa canh giờ, ngươi tốt nhất không nên lãng phí quá nhiều thời gian, bằng không thì sau ngày hôm nay chỉ sợ Long gia sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người nữa đâu.Lan Phức quận chúa nói:- Tẩm cung của Thánh đình Chúa tể chính là Thái A cung, ở vào nội vi Thánh đình Chúa tể cung, bất quá sau đại thanh lý tối hôm qua, Thái A cung khẳng định đã bị cường giả thủ hộ nghiêm mật, không ai có thể xông vào được, ngươi đến cùng là người nào, vì sao phải gặp Thánh đình Chúa tể.- Thái A cung.Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu thì thầm một câu, khóe miệng hiện ra một vòng vui vẻ, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người ba nữ tử trong cung, cười nói:- Các ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn chờ ở đây đi, trước khi các ngươi muốn trốn đi, phải suy nghĩ một chút xem mình có thể trốn ra ngoài không mới được, hắc hắc.Phong Phi Vân sợ ba người các nàng chạy loạn gây chuyện, vì vậy lưu Mao Ô Quy và Thánh Thực Quả lại, để chúng nó trông coi ba nữ tử này.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng Bì Y lên người, thân hình biến mất, lặng lẽ tiến vào nội vi Thánh đình Chúa tể cung.Bởi vì Thệ sư quốc yến sắp tới, phòng ngự trong nội vi Thánh đình Chúa tể cung ngược lại thư giãn không ít, Phong Phi Vân xông vào, rất nhanh tìm đến tẩm cung "Thái A cung" của Thánh đình Chúa tể.Xa xa nhìn lại, liền có thể cảm giác được chung quanh mảnh cung điện kia tồn tại rất nhiều khí tức cường hoành, dùng tư thái chúng tỉnh phủng nguyệt bảo vệ xung quanh lấy cung khuyết ở giữa- Thật nhiều cường giả a, Thánh đình Chúa tể coi như là một phế nhân, nhưng vẫn là một quân cờ trọng yếu, bị Thần Thiên Tước gia trông giữ nghiêm mật.Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng Bì Y, đứng thẳng trên đỉnh Thủy Tinh Lưu Ly cung khuyết ở phương xa, ngóng về Thái A cung ở nơi xa xăm.Hắn từ trên đỉnh cung khuyết nhặt lên năm phiến ngọc ngói.Năm phiến ngọc ngói chợt biến thành năm khôi lỗi chiến tướng mặc ngọc giáp, chúng đều cầm trong tay ngọc kiếm, trợn mắt dữ tợn, đằng đằng sát khí, phân thành năm phương hướng đánh tới Thái A cung.Năm tôn khôi lỗi chiến tướng khí thế bàng bạc, ra tay như gió, trong nháy mắt đã đánh cho mấy tòa cung điện nứt vỡ, trong miệng phát ra tiếng thét dài nghiêm nghị.- Hừ, quả nhiên có người xông vào Thái A cung, tất cả trấn áp.Phía trên vòm trời phía trên truyền đến một thanh âm hung ác.Chợt liền có cường giả mặc chiến giáp từ trong hư không đi ra, bàn tay vung lên, một mảnh hỏa vũ bay ra, trấn áp năm khôi lỗi chiến tướng mặc ngọc giáp kia.Chính là lúc này.Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, dùng Long Lân Phượng Bì Y bó sát thân thể, hóa thành một đạo hào quang vô hình, thừa dịp xông vào Thái A cung.Cấm chết bên trong Thái A cung căn bản không thể ngăn được hắn, chỉ là thùng rỗng kêu to, đi nhanh về phía trước, rất nhanh đã tìm được Thánh đình Chúa tể. bị giam cầm trong Thái A cung.Bên ngoài, vang lên thanh âm chiến đấu như lôi đình, năm tôn khôi lỗi chiến tướng bị cường giả thủ hộ ở đây trấn áp.Bên ngoài cung điện vang lên thanh âm nghiêm nghị của một vị cường giả:- Chỉ là mái ngói, có cường giả tinh thông khôi lỗi thuật xông vào, mọi người chia nhau hành động, nhất định phải tìm ra hắn.Bên trong Thái A cung, Thánh đình Chúa tể ngồi trên Cửu Long Ngọc Y, thân thể nơm nớp lo sợ, nhìn về phía bên ngoài cung điện, trong mắt mang theo một chút lo nghĩ.Xôn xao.Một đạo bóng người trẻ tuổi tuấn dật đột nhiên xuất hiện tại trong cung điện.Hắn thu hồi áo choàng trên người, cười cười với Thánh đình Chúa tể, nói:- Ngươi chính là Thánh đình Chúa tể?Thánh đình Chúa tể chính là một nam tử chừng 30 tuổi, trên cằm giữ lại một chút chòm râu, dáng người không tính là thấp bé, cũng không tính khôi ngô, bị người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trong cung điện này dọa cho nhảy dựng lên, nói:- Ngươi. . .

Ngươi là người phương nào.Phong Phi Vân trên mặt mang mặt nạ, không dùng chân diện mục hiện thân, trực tiếp ngồi vào bàn ngọc trước mặt Thánh đình Chúa tể, cười dò xét hắn, nói:- Ta là ai, ngươi cũng không cần quản, ngươi chỉ cần biết rõ, ta là đến giúp ngươi là được rồi.- Ngươi là đến giúp ta?Thánh đình Chúa tể nói.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:- Hôm nay Thần Thiên Tước gia cử hành Thệ sư quốc yến, bên ngoài là vì thương thảo sách lược thảo phạt Âm Phủ Giới, trên thực tế là muốn tự lập làm Vương, làm Thánh đình Chúa tể mới.- Ngươi nói cái gì?Thánh đình Chúa tể bỗng nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy thanh sắc lo nghĩ.- Nói đơn giản a, những ngày an nhàn của ngươi đã chấm dứt, sau Thệ sư quốc yến thì ngươi cái gì cũng không phải nữa, Long gia các ngươi cũng không còn là chủ nhân của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều nữa!Phong Phi Vân trêu đùa.Thánh đình Chúa tể sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy rằng hiện giờ hắn chỉ là một khôi lỗi, nhưng dù sao chính là Chúa tể của Thánh đình, chưa tính là vong quốc nô, nhưng một khi Thần Thiên Tước gia trở thành Thánh đình Chúa tể, vậy thì hắn không chỉ là vong quốc chi quân, mà còn phải lưng đeo bêu danh muôn đời, chịu đủ các loại nhục nhã.-------Chương 1655: Minh hữu như heoPhong Phi Vân đối với Thánh đình Chúa tể không có chút kính sợ, Thánh đình Chúa tể trước mắt này cũng không có khả năng khiến hắn sinh ra bất luận tâm tư kinh sợ gìn cười nói:- Ngươi cũng không cần lộ ra bộ dạng như cha mẹ chết như thế, kỳ thật các ngươi còn có một chi át chủ bài cường đại chưa dùng đến, một khi sử dụng át chủ bài này thì chưa hẳn đã không có cơ hội xoay người.- Còn có át chủ bài?Thánh đình Chúa tể nói.Phong Phi Vân đứng lên, gõ gõ góc áo, nói:- Long gia các ngươi có một chi Thủ Hộ Giả cường đại, tên là Hộ Thánh nhất tộc, hiện giờ Hộ Thánh nhất tộc đang bị giam cầm trong Thánh đình bảo khố, chỉ cần một tờ thánh lệnh của ngươi, bọn hắn lập tức có thể từ trong Thánh đình bảo khố giết ra, vì ngươi chinh chiến, tru sát phản tặc.Thánh đình Chúa tể thần sắc kích động, nói:- Long gia chúng ta thật sự có một chi Thủ Hộ Giả cường đại như vậy sao?Đổ mồ hôi.Thánh đình Chúa tể này thật đúng là đủ ngu ngốc.Phong Phi Vân kiên nhẫn nói:- Thời gian không nhiều lắm rồi, ngươi mau ghi Chúa tể thánh chỉ đi.- Tốt, ngươi trước chờ một chút, ta đi lấy Chúa tể đỉnh tỉ.Thánh đình Chúa tể kích động đến run rẩy, vội vàng chạy vào trong điện.Phong Phi Vân lắc đầu thở dài, thật sự không gặp thì thôi, vừa gặp đã giật mình, để ngươi như vậy làm Thánh đình Chúa tể. . .Thần Thiên Tước gia thật đúng là con mẹ nó biết chọn người.Phong Phi Vân đứng trong Thái A cung, đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng lại trên một đồng đỉnhĐồng đỉnh này cao chừng ba thước, mọc ra chín chân, chín tai, trên đó vẽ núi non sơn hà, lơ lửng ở vị trí ly thủy nửa tấc, phía dưới chính là một cái đầm nước, có vô số sơn hà tinh khí tụ tập tới đồng đỉnh.- Đỉnh kia ngược lại là bảo bối không tệ.Phong Phi Vân duỗi ra một tay, cánh tay hóa thành một đạo hư ảnh, muốn thu đồng đỉnh qua điều tra một phen, nhưng đồng đỉnh kia lại tựa như cắm rễ trong hư không vậy, không chút nhúc nhích.Ồ.Phải biết rằng lực lượng Phong Phi Vân hiện giờ, đừng nói là một cái đỉnh, coi như là một ngọn sơn lĩnh cũng sẽ bị nhổ lên, nhưng giờ phút này tòa đỉnh này lơ lửng trên ao nước, Phong Phi Vân lại hoàn toàn không làm gì được nó.- Thật là một kiện bảo vật.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, trong đôi mắt toát ra ánh lửa, muốn nhìn rõ cái đỉnh này rốt cục là saoTrên cái đỉnh này tản mát ra ngàn vạn dây nhỏ, có kết nối đại địa, có kết nối trời xanh, mang đến cho người cảm giác cực kỳ trầm trọng, giống như trung tâm của phiến Thiên Địa này vậySơn hà đồ vân vẽ trên thân đỉnh, mỗi một đạo đường vân đều giống như phân cách tuyến một thế giới, đó nào giống như đồ vân, như là thế giới tồn tại chân thật vậy.- Đây là Chúa tể đỉnh tỉ, chính là trung tâm của cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, cũng là Trấn Giới thần khí đệ lục giới.Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán không thôi, đột nhiên trong lòng sinh ra một dự cảm bất tường, sắc mặt đại biến. . .Nếu Chúa tể đỉnh tỉ đã ở ngay chỗ này, vậy thì Thánh đình Chúa tể vì sao còn nói muốn đi lấy Chúa tể đỉnh tỉ nữa?Mẹ đấy, bị hắn lừa gạt rồi.Phong Phi Vân trong lòng kêu to không ổn, vội vàng thu hồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, chạy ra Thái A cung.Oanh.Một đạo trận pháp khổng lồ từ bên ngoài cung điện oanh kích đến, oanh kích lên người Phong Phi Vân, đánh bay Phong Phi Vân vào lại trong Thái A cung.Bành.Bành.. . .Toàn bộ sát phạt cấm chế trong Thái A cung đều mở ra, vây khốn Phong Phi Vân ở chính giữa, phong tỏa tất cả đường lui.Một đám lão giả tu vị cường hoành, từ bên ngoài cửa cung đi vào, trên người mỗi người đều tản mát ra Vũ Hóa khí, hai mắt sáng quắc, huyết khí cường thịnh.- Không nghĩ đến rõ ràng để ngươi xâm nhập Thái A cung, thật đúng là lợi hại.Một nam tử uy vũ mặc áo giáp tơ vàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân ở trung ương.- Lại bắt một phản nghịch.- Hôm nay chính là Thệ sư quốc yến, vừa vặn tế sống hắn.Một nữ tử xinh đẹp mặc áo lông phấn hồng, dáng người cao gầy, đùi ngọc thon dài nói.Miệng môi nàng đỏ như máu, trong mắt mang theo nụ cười tàn nhẫn.Phong Phi Vân đứng ở trung ương Thái A cung, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên tóc, nhìn qua hơn mười cường giả này, thở dài một tiếng:- Thật sự là thất sách.- Thất sách, thì phải trả giá bằng tánh mạng.Nhị thế tử Trữ Gia Lâm của Thần Thiên Tước phủ từ trong nội cung đi ra, bộ pháp thong dong, trên mặt mang theo vài phần lạnh buốt.Thánh đình Chúa tể và Tuyết Thần Quý Phi đều đi theo sau lưng Trữ Gia Lâm, tựa như hai tùy tùng vậy, không dám nói một câu nào.Trữ Gia Lâm nhìn Thánh đình Chúa tể, cười cười, nói:- Ngươi làm rất không tệ, không khiến bản thế tử thất vọng.Thánh đình Chúa tể thụ sủng nhược kinh, cúi đầu khom lưng trước mặt Trữ Gia Lâm, cười nói:- Đệ Lục Trung Ương Vương Triều dưới sự thống trị của Thần Thiên Tước gia và Nhị thế tử quốc thái dân an, cường thịnh phồn hoa, loại phản nghịch này lại vọng tưởng muốn gây bất lợi với Tước gia, quả thật là mầm tai họa của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.- Ha ha, nói hay lắm.Trữ Gia Lâm tán dương một câu, sờ lên đầu Thánh đình Chúa tể, giống như đang sờ một con chó vậy.Phong Phi Vân lần nữa thở dài một tiếng, thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ minh hữu như heo, ai con mẹ nó nguyệt đến đỡ một Thánh đình Chúa tể như vậy chứ.Đến đỡ hắn, lại bị hắn bán luôn.Loại Thánh đình Chúa tể này sống trên đời không phải là để hại người đấy chứ.May mắn Phong Phi Vân sớm đã đề phòng, đeo lên mặt nạ, bằng không thì hiện giờ khẳng định đã bị khám phá thân phận, vậy thì cũng quá thảm rồi.Ánh mắt Trữ Gia Lâm trở nên âm trầm, giọng mỉa mai cười nói:- Ngươi tháo mặt nạ xuống a, để ta xem thử ngươi rốt cục là ai?Phong Phi Vân cười nói:- Nhị thế tử không khỏi quá ngây thơ rồi, muốn biết ta là ai, chỉ bằng dựa vào bản lĩnh thật sự đến cởi mặt nạ của ta đi.Muốn từ chỗ Thánh đình Chúa tể lấy được Thánh lệnh đã là chuyện không thể nào, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể nghĩ cách chạy đi, bằng không thì hôm nay nói không chừng thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi.- Ngân ngân, ngươi đã trở thành cá trong chậu, rõ ràng còn dám lớn lối như thế, người đến, bắt hắn lại cho ta.Trữ Gia Lâm ngồi trêm Cửu Long Ngọc Ỷ, có một vị cung nữ bưng lên trà xanh cho hắn.- Ta đến trấn áp hắn.Một đạo bóng trắng bay về phía Phong Phi Vân, đánh ra một thủ ấn tới ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, bắn lui bóng trắng kia, đột nhiên, lại có vô số phong nhận chém qua hắn, những phong nhận này chính là các sợi tóc trắng, mỗi một sợi đều sắc bén dị thường, cắt hư không ra từng đạo lỗ hổng.Đây là một lão giả đầu đầy tóc trắng, tu vị đạt tới Vũ Hóa đệ nhị trọng đỉnh phong, chính là cường giả "Thánh đình nhất phẩm thiên" .Phong Phi Vân không dám sử dụng thần thông và linh khí, sợ bạo lộ thân phận của mình, thân thể vội vàng bạo lui, nhưng vẫn bị một sợi tóc chém lên ngực, lưu lại một đạo vết máu.-------Chương 1656: Chúa tể Đỉnh Tỷ (1)Muốn chết.Ánh mắt Phong Phi Vân trầm xuống, lấy tay làm đao, chém qua lão giả kia, trên cánh tay hình thành một đạo Long Ảnh, hóa thành một đầu Long đao màu trắng đánh bay lão giả xông tới kia ra ngoài.Trữ Gia Lâm ngồi ở trên Long ỷ, khóe miệng nhảy lên, cười nói:- Ngân ngân, Long gia ngược lại xuất hiện một nhân tài lợi hại, mọi người cùng nhau xông lên, ai bắt được hắn, bản thế tử sẽ có thưởng lớn.Hắn cho rằng Phong Phi Vân chính là cường giả Long gia .Hơn mười vị cường giả đồng thời ra tay, đều là tồn tại tu vị khủng bố, có rất nhiều cao thủ Thánh đình nhất phẩm thiên, có rất nhiều là khách khanh trưởng lão từ các đại tiên thành và Trung Cổ thế gia mời đến, tu vị ít nhất đều đạt tới Vũ Hóa đệ nhị trọng, mỗi người phi phàm.- Ha ha, tiểu tử, quỳ trên mặt đất gọi một gia gia, miễn cho lát nữa gia gia giày vò ngươi đến chết đi sống lại.- Khốn thú chi đấu, còn không đầu hàng.. . .Phong Phi Vân chiến đấu rất gian nan, gặp phải hơn mười tên cường giả vây công, rất nhanh trên người liền có hơn hơn mười đạo vết thương, áo bào trên người cũng bị đánh cho rách tung toé.Những người này đều là cường giả, mỗi người mang ra ngoài đều là bá chủ tọa trấn một phương, huống chi là hơn mười người đồng thời ra tay, tuyệt đối có thể lật tung một mảnh thiên cung.Trữ Gia Lâm ngồi trên ngọc ỷ, nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào chiến đấu trong cung điện, trên mặt mang theo dáng cười nghiền ngẫm.- Chết cho ta.Phong Phi Vân bị kích thích hung tính, trên cánh tay xuất hiện t từng mảnh Long Lân, sau lưng lộ ra một bóng dáng Ma Long dữ tợn, phát ra một tiếng Long ngâm.PHỐC.Một trảo xé rách qua.Một lão giả vừa mới bước vào Vũ Hóa đệ nhị trọng liền bị thủ trảo của Phong Phi Vân xé nát.Một tay móc trái tim hắn ra, sau đó bóp nát, máu tươi văng khắp nơi.Những cường giả ở chung quanh cũng giật nảy mình, người này cũng quá tàn nhẫn rồi, rõ ràng có thể tay không phá vỡ phòng ngự của Vũ Hóa Hiền Giả đệ nhị trọng, đánh gảy xương cốt Hiền Giả, còn xé rách cả bảo thể của Hiền Giả.Đây cũng không phải là lực lượng bình thường a.Tu sĩ có thể đạt tới Vũ Hóa cảnh sinh mệnh lực đều rất cường đại, cốt cách cứng hơn cả tinh thiết, năng lực tái sinh huyết nhục rất mạnh, rất khó vẫn lạc.Mà giờ khắc này lại vẫn lạc một vị, khiến tu sĩ trong tràn có chút kinh hãi.- Có thể đi chết được rồi.Phong Phi Vân ánh mắt băng hàn, bắn ra hai đạo hỏa diễm, nhìn quét qua mọi người ở đây, chúng tu sĩ bị hắn quét qua sau lưng đều không tự chủ được toát mồ hôi lạnh.Phong Phi Vân lấy ra Bán Thánh lệnh phù mà Hộ Thánh Chiến Thần cho hắn ra, nắm ở trong tay, trên lệnh phù truyền ra một cổ khiếp lực lượng khủng bố chấn nhiếp linh hồn chạy trên từng vòng đường vân Bán Thánh.Cổ lực lượng này vừa sinh ra liền lập tức cuốn khắp toàn bộ Thánh đình Chúa tể cung.Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, huyết dịch như muốn đông cứng lại.Con mắt Trữ Gia Lâm co rụt lại, lạnh lùng nói:- Là Bán Thánh lệnh phù, mọi người mau lui lại.Nghe được bốn chữ "Bán Thánh lệnh phù" tu sĩ ở đây sắc mặt đại biến, không còn một ai dám đến gần Phong Phi Vân, lập tức thoát ra khỏi Thái A cung, nhanh chóng chạy thục mạng.- Trong tay của hắn sao lại nắm giữ Bán Thánh lệnh phù?- Nguy rồi, nguy rồi, lực lượng Bán Thánh xuất hiện, Thánh đình Chúa tể cung nói không chừng đều sẽ bị hủy diệt mất.. . .Những cường giả trước kia còn không ai bì nổi đều bị dọa đến trên mặt trắng bệch, như tận thế hàng lâm.Nhưng tận thế trong dự đoán cũng không hàng lâm, cổ khí tức Bán Thánh kia bỗng nhiên ngay lúc đó liền biến mất không thấy gì nữa, ngay khi mọi người mang theo thần sắc nghi hoặc quay về Thái A cung thì Phong Phi Vân đã biến mất không thấy, trong nội cung trống trơn, không lưu lại bất cứ thứ gì nữa.Không ai nhìn thấy Phong Phi Vân rời đi thế nào cả.- Bị hắn lừa gạt rồi, trong tay hắn căn bản không phải là Bán Thánh lệnh phù.Trữ Gia Lâm lắc đầu, nói:- Không, Bán Thánh lệnh phù của hắn rất có thể là thật, nhưng hắn cũng không sử dụng, dù sao hiện giờ Tước gia ở ngay trong Thánh đình, cho dù hắn có Bán Thánh lệnh phù nơi tay, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị giết.- Nhị thế tử, đại sự. . .

Không ổn, Chúa tể Đỉnh Tỷ bị hắn lấy đi rồi.Một Vũ Hóa Hiền Giả Thánh đình nhất phẩm thiên sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm vào ao nước trong Thái A cung, cửu túc đỉnh ở đó đã không thấy đâu nữa.Trữ Gia Lâm vội vàng trông qua, Chúa tể Đỉnh Tỷ đại biểu cho quyền uy cao nhất cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Trấn Giới thần khí của đệ lục giới, chỉ có nắm trong tay "Chúa tể Đỉnh Tỷ", mới có tư cách trở thành Chúa tể Thánh đình .Thần Thiên Tước gia hôm nay muốn dưới sự chứng kiến của cường giả các tộc trở thành Chúa tể Thánh đình, nhưng hiện giờ "Chúa tể Đỉnh Tỷ" lại bị người lấy đi rồi, đây quả thực là một trò đùa lớn.Sắc mặt mọi người ở đây đều hóa xanh, vậy phải làm sao bây giờ.Nếu Thần Thiên Tước gia biết rõ chuyện này, vậy thì bọn hắn đều phải rơi đầuMột lão đạo đầu đội ngọc quan từ trong hư không đi ra, trên đạo bào lưu động ngọc quang, thêu thùa bát quái ấn, đồng tử như ngọc châu, lông mi tuyết trắng, lộ ra rất uy nghiêm.- Bái kiến Thiên Quan.Nhìn thấy lão đạo này, ngoại trừ Trữ Gia Lâm, những Vũ Hóa Hiền Giả khác đều khom người cúi đầu, đối với lão đạo này vô cùng kính sợ.Lão đạo này chính là chủ nhân của "Thánh đình nhất phẩm thiên", được xưng là "Thiên Quan đạo nhân", chính là một trong ba người đáng sợ nhất dưới trướng Thần Thiên Tước gia, cùng ngang hàng với Lâm Các lão.Thiên Quan đạo nhân nhìn chằm chằm vào ao nước Chúa tể Đỉnh Tỷ đặt trước kia, ánh mắt lạnh lùng, có một cổ khí thế bức nhân từ trên người của hắn bắn ra.Thiên Quan đạo nhân nói:- Hôm nay chính là Thệ sư quốc yến, Tước gia vốn muốn vào hôm nay trèo lên Chúa tể vị, nhưng bây giờ xảy ra sơ suất lớn như vậy, đám người các ngươi có còn đáng sống nữa không?Thân thể những Vũ Hóa Hiền Giả kia đều phát run, trong nội tâm thấp thỏm lo âu, ngay cả lời phản bác cũng không dám nói một câu.Mà ngay cả Nhị thế tử Trữ Gia Lâm giờ phút này cũng sinh ra vài phần sợ hãi, đối với Thần Thiên Tước gia có e ngại theo bản năng, biết rõ tính cách Thần Thiên Tước gia, nếu phạm phải sai lầm lớn, thân tử cũng có thể giết.- Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, người lấy đi Chúa Tể Đỉnh Ấn kia khẳng định vẫn còn trong Thánh đình Chúa tể cung, các ngươi tốt nhất là trước khi Thệ sư quốc yến bắt đầu phải tìm ra Chúa tể Đỉnh Tỷ, bằng không. . .

Không ai có thể cứu được tánh mạng của các ngươi, ta hiện giờ sẽ trở về bẩm báo Tước gia, tốt nhất là phải chuẩn bị cho tốt.Thiên Quan đạo nhân lăng không biến mất trong Thái A cung, tốc độ quá thật còn nhanh hơn cả ánh sáng.-------Chương 1657: Chúa tể Đỉnh Tỷ (2)Sau khi hắn đi, những Vũ Hóa Hiền Giả trong Thái A cung mới thở dài một hơi, trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ u sầu, bọn hắn biết rõ nếu không thể tìm về Chúa tể Đỉnh Tỷ, đoán chừng buổi tối hôm nay bọn hắn sẽ phải đầu rơi xuống đất.Mặt Trữ Gia Lâm cũng vặn vẹo, nắm chặt năm ngón tay, hạ lệnh:- Phong tỏa toàn bộ Thánh đình Chúa tể cung, chỉ được phép vào, không cho phép ra, điều động tất cả nhân mã, lập tức tra tìm mỗi một tòa cung điện, bất luận người nào khả nghi đều phải bắt lấy cho ta, cho dù đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra người lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỷ, chờ một chút!Ánh mắt của hắn lăng lệ, thoáng bình tĩnh lại, nói:- Tuyên bố với bên ngoài là Thánh đình Chúa tể bị người đâm bị thương, chúng ta đang tìm kiếm thích khách, nếu ai dám truyền việc Chúa tể Đỉnh Tỷ bị mất đi, hừ, tai họa toàn tộc.Trữ Gia Lâm sắc mặt âm trầm, một kiếm chặt đứt một cánh tay của Thánh đình Chúa tể.Thánh đình Chúa tể đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, phát ra tiếng kêu như mổ heo.Những Vũ Hóa Hiền Giả kia trong lòng đều run lên, nhao nhao bay ra Thánh đình Chúa tể cung, chạy đi đuổi bắt thích khách.Trước giờ Thệ sư quốc yến, Thánh đình Chúa tể cung có thích khách, đâm Thánh đình Chúa tể bị thương.Chuyện này rất nhanh liền kinh động tất cả mọi người, lực lượng phòng thủ của Thánh đình Chúa tể cung lập tức gia tăng lên gấp đôi, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, sợ tai họa hàng lâm lên đầu mình.Thánh đình Chúa tể cung, phàm là người khả nghi đều bị bắt lại.Thánh vệ quân đô thống Tiêu Bạch Lãng khi nhận được tin tức này cũng bị dọa sợ, Thánh đình Chúa tể bị hành thích, đây chính là đại sự ah, liên quan đến việc phòng thủ của Thánh đình Chúa tể cung, không cẩn thận sẽ liên quan đến trên đầu mình ngay.Có một thánh vệ quân tiến đến bẩm báo nói:- Nghe nói tu vị thích khách kia cực kỳ cao thâm, ngay cả hộ quốc Hiền Giả Tống Linh Sư cũng bị hắn giết đi, hơn nữa nghe nói hắn chính là một Khôi Lỗi Sư cường đại, có thể dùng mái ngói biến khôi lỗi, dẫn dắt Thủ Hộ Giả rời đi, cho nên mới tiềm nhập được vào Thái A cung.Tiêu Bạch Lãng sờ lên cái cằm, trầm tư, trong lòng thầm nghĩ, những Thủ Hộ Giả này thật đúng là thùng cơm, bình thường nguyên một đám cao cao tại thượng, bộ dạng vô địch thiên hạ, đến thời khắc mấu chốt thì lại như xe bị tuột xích.- Hơn nữa. . .

Hơn nữa nghe nói thích khách kia rất có thể đã sớm tiềm nhập Thánh đình Chúa tể cung, nói không chừng chính là người trong tước phủ.Thánh đình Chúa tể cung không phải người nào cũng có thể tùy ý tiến vào, chỉ có người có địa vị rất cao trong tước phủ mới có thể, ví dụ như, Thánh đình nhất phẩm thiên, Bổ Thiên Các. . .Tiêu Bạch Lãng sau khi nghe nói như thế, sắc mặt mãnh liệt biến đổi, trong óc lập tức nghĩ tới một người:- Chẳng lẽ là hắn?Tiêu Bạch Lãng biến thành một đạo lưu quang, bay về phái Thiên Thụy cung.Ngay tại lúc đó, Trữ Gia Lâm mang theo một đội thánh vệ quân cũng đến bên ngoài Thiên Thụy cung, chứng kiến có hai thánh vệ quân thủ ở chỗ này, nói:- Các ngươi thủ ở chỗ này làm gì?Hai thánh vệ quân tướng sĩ đều quỳ một chân trên đất, một người trong đó nói:- Hồi bẩm Nhị thế tử, chúng ta phụng mệnh Tiêu đô thống thủ hộ ở đây, có một vị đại nhân vật tạm thời nghỉ ngơi bên trong.- Đại nhân vật, đại nhân vật nào?Trong mắt Trữ Gia Lâm sinh ra vẻ cảnh giác.Xôn xao.Tiêu Bạch Lãng bay thấp xuống, khom người cúi đầu với Trữ Gia Lâm:- Mạt tướng Tiêu Bạch Lãng, bái kiến Nhị thế tử.

"Trữ Gia Lâm lạnh giọng nói:- Tiêu đô thống, ngươi có biết hiện giờ Thánh đình Chúa tể cung đến cùng đã xảy ra đại sự gì không?- Thánh đình Chúa tể gặp chuyện, không ai không sợ hãi.Tiêu Bạch Lãng nói.Trữ Gia Lâm liếc qua Thiên Thụy cung, nói:- Tiêu đô thống sẽ không mang thích khách vào Thánh đình Chúa tể cung đấy chứ?Tiêu Bạch Lãng sợ tới mức vội quỳ trên mặt đất, nói:- Thuộc hạ nào có lá gan kia, trong cung điện này chính là Phong Phi Vân của Bổ Thiên Các, ngày hôm qua Thánh đình Chúa tể cung phát sinh phản loạn, Phong Phi Vân giúp mạc tướng áp giải tù phạm, bận rộn suốt một đêm, Tước gia tự mình điểm danh muốn Phong Phi Vân tham gia Thệ sư quốc yến hôm nay, lúc ấy đã hừng đông để hắn xuất cung lại tiến cung tự nhiên là có nhiều phiền toái, bởi vậy mạc tướng tạm thời an bài hắn nghỉ ngơi chỗ này, chờ đợi Thệ sư quốc yến bắt đầu.Kỳ thật trong lòng Tiêu Bạch Lãng cũng có chút hoài nghi là Phong Phi Vân, cho nên giờ phút này nói chuyện tự nhiên tận lực tránh xa quan hệ với Phong Phi Vân, đến lúc đó xử phạt cũng sẽ không nặng.- Phong Phi Vân.Trong mắt Trữ Gia Lâm sinh ra thần sắc trầm tư, đột nhiên trong mắt bắn ra hào quang:- Ta nghe nói Phong Phi Vân cũng tinh thông khôi lỗi thuật, ngân ngân, xem ra thật sự có thể là hắn, tất cả mọi người nghe lệnh, bao vây cả Thiên thụy cung lại cho ta, không cho phép một con kiến thoát ra ngoài, Lăng trưởng lão, Mộc trưởng lão, Tiêu đô thống theo ta đi vào đuổi bắt thích khách.Tiêu Bạch Lãng lộ vẻ mặt cầu xin, nếu Phong Phi Vân chính là thích khách ám sát Thánh đình Chúa tể, như vậy hắn khẳng định cũng không thoat khỏi liên quan, cho dù không đầu người rơi xuống đất thì đoán chừng vị trí đô thống cũng khó mà giữ được.Trong mắt Trữ Gia Lâm mang theo thần sắc lo lắng, dẫn đầu đi vào Thiên Thụy cung, còn chưa đi vào, trong nội cung đã truyện đến thanh âm rên rỉ của nữ tử và tiếng thở dốc tục tằng của nam tử.- Van ngươi. . .

đừng mà. . . cũng đã nửa canh giờ rồi. . .

Sắp chết. . .Tiếng khóc thiêu nữ nương theo tiếng giường lắc lư truyền ra.Bọn người Trữ Gia Lâm, Tiêu Bạch Lãng nghe được thanh âm vang lên liên tiếp bên trong, trong lúc nhất thời đứng nguyên ở đó, không biết có nên đi vào không.Hai tên trường lão khác sắc mặt cũng cổ quái đứng đấy.Chuyện này thật quá quỷ dị, vốn tất cả mọi người đã cảm thấy Phong Phi Vân chính là người đã lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỳ, nhưng đến bên ngoài cửa cung lại nghe được thanh âm mây mưa thất thường bên trong, đặc biệt là tiếng rên rỉ của nàng kia, quả thực khiến mấy người bên ngoài cung điện đều bốc lên một cổ tà hỏa.Trong cung điện.BA~.Người thiếu nữ kia bị tát một cái, bên trong truyền đến tiếng cười tiện tiện của Phong Phi Vân.Tiếp theo là lời lẽ dơ bẩn liên tiếp của Phong Phi Vân:- Con mẹ nó, ngươi là phi tử của Thánh đình Chúa tể, lại kém cỏi như vậy, làm kỹ nữ cũng không có tiền đồ, Lan Phức quận chúa kia, ngươi bò qua cho lão tử, lúc trước chúng ta còn chơi chưa tận hứng, giờ lại tiếp tục...

Ai nha, không hổ là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng tộc, đùi thật trắng, bộ ngực cũng quá đầy đặn rồi, nằm xuống, tách hai chân ra...

Cái gì lần thứ năm, đau, đau cũng phải chơi, ai bảo Phong gia ta hôm nay cao hứng...- Ah...

Đau quá...

Phong gia...

Cầu ngươi...- Chuyện gì xảy ra.Trữ Gia Lâm sắc mặt có chút phát xanh, nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Lãng.-------Chương 1658: Tiện nhân cũng có tiện nhân mài (1)Tiêu Bạch Lãng trong lòng lại vui vẻ, đột nhiên cảm giác có hy vọng, có lẽ thích khách kia không phải là Phong Phi Vân.Hắn vẫn sầu mi khổ kiểm, kinh sợ mà nói:- Mạc tướng có tội, tự mình đưa mấy vị mỹ nhân cho Phong gia với tư cách lễ vật, không ngờ Phong gia lại không kiềm được...

Đến đến đây liền thịt luôn các nàng.- Ngươi ngược lại thật biết làm người, sao lại không đưa đến cho ta hai người?Trữ Gia Lâm hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng đại môn Thiên Thụy cung, sau đó đi vào, chỉ thấy bên trong khắp nơi đều là áo lông rách rưới của nữ tử, còn có một ít hoa thêu thiếp thân, hung y tơ dệt, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt .Bên trong Thiên Thụy cung, thanh âm đột nhiên dừng lại, hiển nhiên là đã nghe được tiếng bên ngoài có người đá văng đại môn.Nam nữ đang hoan ái đều dừng lại.Bên trong, truyền ra thanh âm không vui của Phong Phi Vân:- Ai thế, có biết lão tử đang làm việc không, quấy rầy lão tử khoái hoạt, không muốn sống nữa chăng?Trữ Gia Lâm sắc mặt không thay đổi, chân đạp trên áo nữ tử, đi vào trong điện, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt, nói:- Thánh đình Chúa tể gặp chuyện, chúng ta đang tìm thích khách, chúng ta hoài nghi thích khách ẩn nấp ngay trong tòa cung điện này.- Thì ra là Nhị thế tử, ngươi có ý gì, ngươi sẽ không hoài nghi thích khách đó là ta đấy chứ?Trữ Gia Lâm bước chân không ngừng, cười nói:- Xin hỏi Phong huynh một canh giờ gần đây ở nơi nào?- Ta tự nhiên đều ở trong này...

Khục khục...

Làm việc.Thanh âm Phong Phi Vân từ trong cung điện truyền ra, mang theo vài phần không vui.- Có ai có thể chứng minh.Trữ Gia Lâm trầm giọng nói.- Cái này... ba người trên giường đều có thể chứng minh.Phong Phi Vân nói.- Thế nhưng mà ta hoài nghi...

Ngươi đang nói láo...Thân thể Trữ Gia Lâm hóa thành hư ảnh liên tiếp, sau nháy mắt đã xuất hiện ở cạnh giường trong điện, ánh mắt băng hàn, một tay xé rách màn tơ bạc, hùng hổ đi đến.- AhTrên giường, truyền ra tiếng hét của ba nữ tửBa cổ thân thể nữ tử phấn điêu ngọc mài lộ ra, xinh đẹp động lòng người, da thịt tinh tế tỉ mỉ, hai ngọn núi tuyết trắng, mỹ diệu nói không nên lời.Đúng là Thánh công chúa, Lan Phức quận chúa, Chúa tể phi, trong đó Lan Phức quận chúa khuynh thành tuyệt lệ còn bị Phong Phi Vân đè dưới thân thể, không mảnh vải che thân, một đôi chân ngọc quấn trên lưng Phong Phi Vân, bị biến cố đột nhiên khiến vừa thẹn vừa khóc, chôn vùi khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực Phong Phi Vân.Trữ Gia Lâm tự nhiên nhận thức Lan Phức quận chúa, đệ nhất mỹ nhân hoàng tộc, đã từng mỹ danh truyền Thánh đình, ngay cả hắn cũng từng gặp qua vị quận chúa này một lần, đối với mỹ mạo của nàng có chút thèm thuồng, chỉ là sau này Lan Phức quận chúa bái nhập Hằng Hà Cổ Đạo tu luyện, hắn mới một mực không có cơ hội ra tay.Lại không có nghĩ khi lần nữa nhìn thấy giai nhân thì đã nằm dưới thân nam nhân khác rồi.- Này, Nhị thế tử, ngươi như vậy có phải là quá không lễ phép rồi không?Phong Phi Vân không mảnh vải che thân, một tay ôm eo ngọc mảnh khảnh của Lan Phức quận chúa, một tay nắm lấy ngọc thỏ phấn nộn của nàng.Trữ Gia Lâm nhìn nam nhân trơn bóng nằm ở trước mặt kia, cũng có chút xấu hổ, vội vàng quay lưng đi.Tiêu Bạch Lãng, Lăng trưởng lão, Mộc trưởng lão nghe được tiếng kêu nữ tử bên trong, cũng lập tức vọt vào, nhìn thấy bốn người không mảnh vải che thân bên trong, Thánh công chúa, Chúa tể phi, Lan Phức quận chúa đều dùng chăn che lấy thân thể mềm mại.Chỉ có Phong Phi Vân còn khỏa thân xích xích ngồi ở trên giường, có chút không hiểu thấu nhìn chằm chằm vào mấy kẻ xông vào:- Các ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, các nàng đều là tự nguyện đấy, ta cũng không bắt buộc các nàng, Phong Phi Vân ta địa vị thấp, hậu trường mỏng, không đeo nổi tội danh loạn hậu cung đâu.Lăng trưởng lão và Mộc trưởng lão đều mặt già đỏ lên, vội vàng quay người.Bọn hắn trong lòng đều hết sức phức tạp, vừa hâm mộ, vừa ghen ghét, đều ở trong lòng cảm thán tuổi trẻ thật tốt, đồng thời lại cảm thấy tên Phong Phi Vân này thật sự quá hiểu hưởng thụ nhân sinh, bất kỳ người nào trên giường này mang ra ngoài đều là mỹ nhân khiến vô số người điên cuồng, lại đều là người trong hoàng tộc, hiện tại lại bị hắn mang lên cùng một giường.Cái này nếu để những tài tuấn truy cầu Lan Phức quận chúa, Thánh công chúa thì không đau đớn mấy trăm năm mới là lạ đấy.Mà ngay cả Tiêu Bạch Lãng tự tay đưa ba nữ tử cho Phong Phi Vân cũng hối hận không thôi, sớm biết như vậy nên lưu lại cho mình một người, bất quá lúc này hắn vẫn phải tận lực rửa đi tội danh cho Phong Phi Vân, nói:- Kỳ thật chuyện này là do mạc tướng, mạc tướng không nên tự tiện chủ trương, cũng không trách Phong gia.- Tiêu huynh sao lại nói vậy, ba tiểu la lỵ này là ta từ địa lao mang ra, coi như là truy cứu trách nhiệm thì cũng là lỗi của ta.Phong Phi Vân nói.Vô luận là Tiêu Bạch Lãng, hay Phong Phi Vân, đều là người khôn khéo, biết rõ cái gì nặng nhẹ, tuy rằng lăng nhục Thánh công chúa, Chúa tể phi cũng là trọng tội, nhưng chuyện này đối với nhân vật như Thần Thiên Tước gia thì căng bản chẳng là gì, dù sao ngay cả Nhị thế tử nhà mình cũng từng làm vậy.Trộm lấy Chúa tể Đỉnh Tỳ lại khác, cái này quan hệ thật sự quá lớn, một khi chứng minh đúng là do Phong Phi Vân làm, vậy thì chỉ có đường chết hơn nữa người có quan hệ với Phong Phi Vân đều phải chịu liên quan.Ở đây cũng chỉ có Trữ Gia Lâm là vẫn nghiêm túc, không dễ dàng tin tưởng Phong Phi Vân, lạnh như băng nói:- Thánh đình Chúa tể vào một nén hương trước bị đâm bị thương, từ Thái A cung đến Thiên Thụy cung, tổng cộng cách xa nhau 320 dăm, chính giữa có tám trăm tòa chủ điện, ba vạn bảy ngàn tòa thiên điện, viên đình, tháp các, hồ nước trên mười vạn cái, cách mỗi ba dặm có một trận pháp cấm chế, một tu sĩ Vũ Hóa đệ nhị trọng, muốn xông qua trận pháp trùng trùng điệp điệp, từ Thái A cung đi tới Thiên Thụy cung, lại phải tránh đi tai mắt tất cả mọi người, ít nhất cần tốn hao thời gian nửa nén hương.Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, Nhị thế tử này thật đúng là nhân vật khôn khéo, đối với từng cọng cay ngọn cỏ trong Thánh đình Chúa tể cung đều rõ như lòng bàn tay, xem như là một đối thủ lợi hại.- Nhị thế tử là có ý gì?Trữ Gia Lâm nói:- Ý của ta rất rõ ràng, trong thời gian không đến nửa nén hướng, Phong huynh có thể cỡi y phục của mình, cũng có thể cỡi y phục của các nàng, còn có thể chế tạo ra đủ loại biểu hiện giả dối, nhưng trong thời gian vội vàng như vậy, Phong huynh thật có thể ngự liền tam nữ sao?Phong Phi Vân sắc mặt âm trầm, Trữ Gia Lâm này quả thật không phải là đèn đã cạn dầu, lúc văn nhã tuyệt đối là một văn sĩ nho nhã, lúc âm hiểm tuyệt đối là một tiện nhân hợp cách.- Nói cho cùng Nhị thế tử vẫn chưa tin ta.Phong Phi Vân bắt đầu từ từ mặc quần áo, ánh mắt sáng tối biến hóa.-------Chương 1659: Tiện nhân cũng có tiện nhân mài (2)Trữ Gia Lâm cười nói:- Việc này quan hệ thật sự quá lớn, bản thế tử không thể không chú ý cẩn thận, đi mời một cung nữ thâm niên qua, giúp ba vị cô nương này nghiệm thân, xem các nàng vừa rồi có phải đã xảy ra nam nữ giao hoan kịch liệt hay không.Hào khí lần nữa trở nên khẩn trương.Rất nhanh liền có một cung nữ giúp Thánh công chúa, Chúa tể phi, Lan Phức quận chúa nghiệm thân, sau đó đi đến bên người Trữ Gia Lâm, thấp giọng nói bên tai hắn một câu.Trữ Gia Lâm nhướng mày, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, cắn chặt hàm răng, cưỡng ép lộ ra dáng tươi cười, chắp tay nói:- Phong huynh quả nhiên là phong lưu nhã sĩ, vừa rồi là bản thế tử lỗ mãng quấy rầy nhã hứng của Phong huynh rồi.Phong Phi Vân thở dài một tiếng, nói:- Kỳ thật ta rất chú trọng nhất thanh danh, chuyện ngày hôm nay, còn hi vọng mọi người thay ta giữ bí mật, dù sao...

Làm loại chuyện này cũng không phải hay ho gì.Tảng đá trong lòng Tiêu Bạch Lãng triệt để thả xuống, chuyện đã không liên quan đến Phong Phi Vân, vậy cũng không liên quan gì đến hắn rồi, liền cười to nói:- Phong gia quá lo lắng, đàn ông chúng ta chơi mấy nữ nhân thì có là gì, thê thiếp cả sảnh đường, mới có thể hiện ra bản sắc anh hùng.- Ha ha, Tiêu huynh nói cực kỳ, chúng ta chính là đồng đạo.Phong Phi Vân cười to nói.- Thích khách kia khẳng định vẫn còn ở trong Thánh đình Chúa tể cung, chúng ta tiếp tục đi tìm.Trữ Gia Lâm sắc mặt khó coi, mang theo bọn người Lăng trưởng lão, Mộc trưởng lão nghênh ngang rời đi.Nhìn bọn hắn đi ra khỏi Thiên Thụy cung, Phong Phi Vân mới thở ra một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ một tiếng:- Nguy hiểm thật.Nếu thật sự bị Trữ Gia Lâm chứng minh được hắn chính là người lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỳ, vậy thì Phong Phi Vân hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Mao Ô Quy và Thánh Thực Quả từ trên xà nhà nhảy xuống, bội phục nói:- Cửu Long Bão Trụ quả nhiên lợi hại, một trụ đỡ năm trụ người khác.- Hai đại gia, ngươi làm sao làm được, gia gia nói ngươi chính là đương thời đệ nhất nhân, cái gì là đệ nhất nhân ah.Thánh Thực Quả hiếu kỳ mà nói.Phong Phi Vân lại không có tâm tư đùa giỡn với chúng, chậm rãi vươn một tay, một chỉ cái cửu túc đỉnh từ lòng bàn tay hắn bay ra, sau đó bị thu vào trong Thiên quốc, đúng lúc này, Phong Phi Vân mới thật sự thở dài một hơi.Phong Phi Vân từ Thái A cung trốn về ngay cả thời gian giấu "Chúa tể Đỉnh Tỳ" đi cũng không có, nếu không phải vừa rồi Trữ Gia Lâm luôn chú ý đến trên người Lan Phức quận chúa, không phải vội vã đi thăm dò bản thân các nàng, mà đến kiểm tra thân thể Phong Phi Vân, vậy thì Chúa tể Đỉnh Tỳ nhất định sẽ bị bạo lộ.Cho nên nói, đây là việc thường tình của nam nhân a.Đối với một nam nhân bình thường mà nói, một nữ nhân không mảnh vải che thân cùng một nam nhân không mảnh vải che thân nằm cùng một giường, hắn trước hết nhất định sẽ tập trung lực chú ý lên người nữ nhân kia, từ đó sẽ tạo thành một loại nhầm lẫn về tư duy phán đoán.Phong Phi Vân lúc ấy tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này nhớ lại, vẫn cảm thấy may mắn, thế cục Thánh đình bây giờ thật sự quá nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ vạn kiếp bất phục ngay.Ở bên ngoài Tiền Uy môn Thánh đình Chúa tể cung truyền đến từng tiếng chuông lớn chấn vang, vang vọng vòm trời.Cửa cung mở ra, Thệ sư quốc yến đã bắt đầu.Từng chiếc xe hoa tràn vào Huyền Thông Thiên Cung, Tước gia tước phủ khắp nơi mang theo thế tử, quận chúa liên tục tiến đến, được mời còn có một ít thành chủ tiên thành, lão tổ Trung Cổ thế gia, động chủ Động Thiên Bí Cảnh ...

Đều là đại nhân vật một phương cả.- Long Uy Địa Tước gia, những năm này ngươi đều trấn thủ ở Vạn Tộc Chiến Trường, thật là hiếm dịp gặp gỡ.- Tám ngàn năm trước, Lăng Tiêu đảo từ biệt, lần nữa nhìn thấy Kiếm Chủ, Kiếm Chủ đã bước vào Đại Hiền Giả chi cảnh, kiếm ý thần thông càng thêm tinh thâm, khiến lão hủ bội phục.- Ha ha, đây không phải là Hoa tiên tử Vũ quận chúa, thật không hỗ là đứng đầu Thánh đình tam đại mỹ nhân, hôm nay sợ rằng muốn ở trên Thệ sư quốc yến tìm được lang quân như ý rồi....Thệ sư quốc yến nhìn như trang nghiêm túc mục, nhưng rất nhiều bá chủ quen biết mấy ngàn năm gặp nhau, vẫn hàn huyên với nhau, hoặc trò chuyện việc linh tinh, hoặc trò chuyện việc nhà, trò chuyện tâm đắc tu luyện.Phong Phi Vân đã sớm mặc quần áo, từ trong Thiên Thụy cung đi ra, duỗi cái lưng mệt mỏi, tối hôm qua đến sáng nay vẫn luôn đại chiến liên tục, chưa từng được yên tĩnh qua, ngay cả thân thể cường đại như hắn cũng có chút mỏi mệt.Thay đổi một thân hoa bào, lộ ra tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí vũ hiên ngang, trên đường đi chào hỏi với mọi người, gặp ai cũng lộ ra bộ dáng rất quen thuộc.- Phong gia, hôm nay thật sự là anh vũ bất phàm, sợ là lại khiến những tước phủ quận chúa và tiên thành thiên kim kia ý loạn tình mê rồi.Tiêu Bạch Lãng đã chào hỏi với Phong Phi Vân.Xe ngựa Diệp Hồng Cảnh tiến vào cửa cung, Lưu Tô Tử một thân áo tím, từ trong liễu xa hoa lệ đi xuống.Nàng đang mặc nữ trang, váy tím tươi đẹp, dáng người thon dài, eo thon hết sức nhỏ, vừa xuống xe liền có một đám tuổi trẻ tài tuấn vây tới hộ giá cho nàng, phàm là có tu sĩ trẻ tuổi dám tiếp cận nàng đều bị liên thủ đánh lui, như quần tinh củng nguyệt vậy.Phong Phi Vân xa xa trông qua, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, nói:- Nam nhân bà này rõ ràng cũng có nhiều người truy cầu như vậy, thật đúng là kỳ quái.Tiêu Bạch Lãng cười nói:- Đây chính là Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, người thừa kế Diệp Hồng Cảnh tương lai, trước kia ngược lại nghe qua tên nàng, nhưng lại không biết nàng là một đại mỹ nhân, mấy ngày gần đây vẻ đẹp của nàng mới bị truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, liền trở thành nhân vật phong vân của hánh đình, mỹ mạo còn trên cả tam đại mỹ nhân Thánh đình, giai nhân như thế, trước kia sao lại chưa nghe qua tên nàng chứ.Phong Phi Vân cười cười, trước kia Lưu Tô Tử đều là nữ giả nam trang, cơ hồ không ai thấy qua bộ dáng nữ trang của nàng, mỹ mạo không bị người biết được cũng là chuyện thường tình.Bất quá sao nàng lại đổi tính rồi.Cái này khiến Phong Phi Vân có chút kỳ quái.Lưu Tô Tử thấy được Phong Phi Vân, từ từ đi qua, thải y trên người chập chờn, tóc dài đến eo, sau lưng có một đám tuổi trẻ tài tuấn đi theo.- Thuộc hạ bái kiến thất quận chúa.Tiêu Bạch Lãng cùi đầu với Lưu Tô Tử, nhìn thấy tình huống không ổn, liền lập tức chuồn đi.Phong Phi Vân cũng cười nói:- Ta đã sớm nói thất quận chúa nữ trang đẹp hơn nam trang mà.- Loại lời này là một hạ nhân như ngươi có thể nói sao?Lưu Tô Tử thập phần không vui.- Ta sao lại biến thành hạ nhân rồi, ta chính là tỷ phu của ngươi mà.Phong Phi Vân cười nói.Lưu Tô Tử hừ lạnh một tiếng:- Ngày đó ngươi chạy ra khỏi tước phủ hành quán thì đã không còn là người Diệp Hồng Cảnh nữa, từ nay về sau, chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa.-------Chương 1660: Thệ sư quốc yến bắt đầuTuyệt tình như vậy.Phong Phi Vân sờ lên mũi, ngày đó cũng không phải hắn cố ý chạy ra tước phủ hành quán, mà là cùng bọn người Tất Ninh Suất đi cướp sạch Thánh đình bảo khố, trong đó lại có không ít khúc chiết, khiến cho Phong Phi Vân cũng không quay lại tước phủ hành quán.Lưu Tô Tử tự nhiên cho rằng Phong Phi Vân là chạy ra tước phủ hành quán, đầu phục Thần Thiên Tước phủ, cho nên đối với Phong Phi Vân không có sắc mặt tốt.- TTiểu tử, thất quận chúa cũng đã nói không chút quan hệ với ngươi ròi, ngươi sao còn không thuận theo không buông tha như thế, muốn muốn chết phải không.Một vị thế tử tước phủ lạnh giọng liếc Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trừng ngược lại hắn một cái, nói:- Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi là ai?- Ta chính là Đông Quan Cảnh Đại thế tử, ngươi nói ta là ai.Vị tước phủ thế tử kia nhìn Phong Phi Vân rất không thoải mái, gọi ra một kiện linh khí chiến binh, muốn đánh cho Phong Phi Vân thành tàn phế.- Đại thế tử, cần gì phải chấp nhặt với một tên bán yêu, chúng ta đi.Đôi mắt Lưu Tô Tử hơi nháy, cười cười với Phong Phi Vân, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, liền có một đám tài tuấn nối đuôi sau nàng mà đi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của nàng, nhẹ nhàng sờ lên cái cằm, cảm thấy không hiểu thấu, mình cũng không làm gì, sao lại bị nàng vô duyên vô cơ chế nhạo vậy chứ.- Phong Phi Vân, đây không phải là cô em vợ của ngươi sao, tại sao lại cười cười nói nói với người khác rồi.Tất Ninh Suất từ dưới bàn bò lên đi, vỗ lên bờ vai Phong Phi Vân một cái.Phong Phi Vân nói:- Ngươi cũng được mời tham gia Thệ sư quốc yến sao?- Cái này...

Ta leo tường vào đây, còn có ông ngoại ta, hắn đang ở bên đó...

Ồ, người đâu, mới vừa rồi còn thấy hắn đang ăn gì đó mà.Tất Ninh Suất tìm kiếm khắp nơi một phen, nhưng vẫn không tìm được Tất mỗ gia, ngược lại thấy được bọn người Thiên Toán Thư Sinh, Vô Sắc Vô Tướng, Đông Phương Kính Thủy.Tất Ninh Suất lôi kéo Phong Phi Vân rất nhanh né qua, nấp vào một khu vực khác, nói:- Ngàn vạn đừng để Nhị thế tử bọn hắn nhìn thấy.- Ngươi đoán chừng là sợ bị Tà Hồng Liên trông thấy a.Phong Phi Vân cười nói.- Hừ, nơi trọng yếu thế này bọn hắn cũng không mang ta theo, ta cũng chỉ có thể tự mình đi tham gia náo nhiệt thôi.Tất Ninh Suất nói.Phong Phi Vân nói:- Mấu chốt là ngươi là một kẻ cắp, nơi trọng yếu ai dám mang ngươi theo chứ.- Thôi đi..., đừng bẩn thỉu ta, vừa rồi tiểu di tử của ngươi cùng nam tử khác chuyện trò vui vẻ, sao cũng không mang theo ngươi thế?Tất Ninh Suất liếc Phong Phi Vân, sau đó cười hắc hắc, nói:- Nếu không chúng ta cũng đi thông đồng mấy quận chúa và thiên chi kiều nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi?- Cái này còn cần thông đồng sao?Dưới con mắt trợn mắt há hốc mồm của Tất Ninh Suất, rất nhanh Phong Phi Vân liền mang theo hai vị mỹ nhân tuyệt sắc đi đi, đều có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, đúng là Tiểu thánh công chúa và Lan Phức quận chúa.- Ngưu vây jsao, vị này không phải là một trong Thánh đình tam đại mỹ nhân Lan Phức quận chúa sao?Tất Ninh Suất đối với Phong Phi Vân quả thực bội phục đến tột đỉnh, chỉ một phút đồng hồ đã thông đồng hai tuyệt sắc giai nhân, tốc độ này quả thực khiến không người nào có thể với tới.Phong Phi Vân mang theo Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa rêu rao khắp nơi, dẫn đến không ít ánh mắt hâm mộ của mọi người.Rất nhiều người đều biết Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa, trong nội tâm vô cùng hiếu kỳ, hai vị thiên chi kiều nữ hoàng tộc sao lại đi cùng với bán yêu này, thật quái dị.Lưu Tô Tử đang nói chuyện với mấy vị tước phủ thế tử, nghe được tiếng nghị luận của mọi người liền không khỏi dời mắt về phía Phong Phi Vân, chứng kiến Phong Phi Vân ngồi trên một bàn ngọc, đang vui vẻ chạm cốc với Lan Phức quận chúa, vui vẻ ra mặt, bộ dạng thân mật nói không nên lời.Năm ngón tay Lưu Tô Tử nắm chặt, sau đó liền đi về phía Phong Phi Vân nói:- Đại Phong bán yêu, ngươi không phải không thích nữ nhân sao, sao giờ lại đi tai họa Lan Phức quận chúa người ta rồi?- Ta cùng với Lan Phức quận chúa đang tâm tình nhân sinh, thất quận chúa, cớ gì lại nói ra lời này?Phong Phi Vân nắm lấy ngón tay tuyết trắng nhỏ nhắn của Lan Phức quận chúa nhẹ nhàng vuốt ve, nói:- Tay này lớn lên thật đẹp.Lưu Tô Tử âm thầm truyền âm nói:- Phong Phi Vân ngươi có còn muốn sống không, hôm nay bên ngoài là Thệ sư quốc yến, trên thực tế là Thần Thiên Tước gia muốn vào hôm nay trèo lên Chúa tể đại vị, Thần Thiên Tước gia một khi trở thành Chúa tể, sẽ không còn gì cố kỵ, tất cả người trong hoàng tộc đều phải chết, hiện giờ tất cả mọi người đang phủi sạch quan hệ với người hoàng tộc, rời đi càng xa càng tốt, ngươi ngược lại tốt rồi, dám thông đồng với Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa.Phong Phi Vân nhìn thoáng qua nàng, cũng truyền âm nói:- Thần Thiên Tước gia hôm nay không thể làm Chúa tể được.- Cái này cũng không phải ngươi nói là được.Lưu Tô Tử bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy Phong Phi Vân quá tự cho là đúng.- Ta hôm nay nói vậy là vậy.Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười với nàng.Lưu Tô Tử nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền phẩy tay áo rời đi.ánh mắt Phong Phi Vân trở nên càng lúc càng ngưng trọng, bỏ tay Lan Phức quận chúa xuống, thấp giọng nói bên tai nàng:- Đi nói cho người trong hoàng tộc các ngươi biết, hôm nay tốt nhất đừng động thủ, bằng không thì sẽ có rất nhiều người chết đi đấyLan Phức quận chúa nhẹ nhàng lắc đầu, nói:- Đã muộn, trong bọn họ có một ít người đã dùng một ít thân phận đặc thù ẩn vào, giờ phút này mới ngăn cản bọn hắn...

Thì đã trễ rồi.Hoàng tộc quả thật tồn tại rất nhiều cường giả ẩn núp trong bóng tối, có một tổ chức thống nhất, Lan Phức quận chúa chính là một trong số đó.- Vậy thì chỉ có thể mạo hiểm một lần thôi.Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, kéo lấy Tất Ninh Suất tiến vào trong một tòa cung điện bí mật, sau đó giao Chúa tể Đỉnh Tỳ cho hắn.Tất Ninh Suất cầm Chúa tể Đỉnh Tỳ trong tayy, cảm giác vạn phần trầm trọng, vừa nhìn đã biết đây là một báu vật vô giá, lập tức kích động:- Phong huynh, ta cảm thấy cái đỉnh này không bình thường, tuyệt đối là đại bảo bối.- Đây là Trấn quốc thần khí của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Chúa tể Đỉnh Tỳ.Phong Phi Vân nói.Tất Ninh Suất như muốn rớt cằm xuống đất, nói:- Không nghĩ đến Phong huynh lại là một người hùng hồn như vậy, loại bảo vật này... ta nào có tài đức gì...

Ha ha, xấu hổ không dám đương, nhưng nếu Phong huynh thật sự muốn tặng cho ta, vậy thì ta cũng chỉ có thể thu vậy.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ngươi bây giờ liền đưa Chúa tể Đỉnh Tỳ vào Thánh đình bảo khố, giao vào tay Hộ Thánh Chiến Thần, truyền thánh lệnh của Thánh đình Chúa tể, thỉnh cường giả của Hộ Thánh nhất tộc ra.Tay Tất Ninh Suất run rẩy một phát, cảm giác đã bị Phong Phi Vân cho vào hố, nghiêm túc nói:- Loại bảo vật cấp bậc này, ta không cần đâu.-------Chương 1661: Cường giả Long gia đến từ Phiêu Miểu Thần Triều (1)Phong Phi Vân lại đẩy về cho hắn, ánh mắt trầm xuống, nói:- Dù sao hiện giờ toàn bộ mọi người trong Thánh đình Chúa tể cung đều đang tìm Chúa tể Đỉnh Tỳ mất trộm, hiện giờ Chúa tể Đỉnh Tỳ ở ngay trong tay ngươi, nếu người Thần Thiên Tước phủ biết rõ ngươi trộm đi Chúa Tể Đỉnh Tỳ, đến lúc đó...

Aizz.- Mẹ nó, rõ ràng là ngươi đưa đồ chơi này cho ta mà.Tất Ninh Suất rất muốn ném cái đỉnh trong tay xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.Phong Phi Vân cười nói:- Thế nhưng mà ta không phải người của Thần Thâu Môn, không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trộm đi Chúa tể Đỉnh Tỳ.- Mẹ nó, ngươi lừa ta.Tất Ninh Suất nói.Phong Phi Vân nói:- An tâm chớ vội, việc này quan hệ trọng đại, ngươi có lẽ sẽ trở thành người cải biến toàn bộ lịch sử Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, suy nghĩ một chút xem, tương lai trên sử sách ghi lại "Thần Thâu Môn Tất Ninh Suất đơn thương độc mã trộm đi Chúa tể Đỉnh Tỳ, xuất nhập Thánh đình Chúa tể cung như chỗ không người, cuối cùng thay đổi vận mệnh Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.

"- Ngẫm lại xem, trên sử sách nếu ghi lại một bút như vậy thì ngươi có thể lưu danh muôn đời rồi.Tất Ninh Suất nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi, sau đó nhìn nhìn Chúa tể Đỉnh Tỳ trong tay, đã có chút động tâm rồi.Đột nhiên, một đạo bóng dáng màu xám bay ra, nhanh như lưu tinh, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy Chúa tể Đỉnh Tỳ trong tay Tất Ninh Suất.Phong Phi Vân biến sắc, tốc độ đối phương thật nhanh, thậm chí ngay cả hắn còn chưa kịp phản ứng thì Chúa tể Đỉnh Tỳ đã bị cướp đi rồi.- Ông ngoại.Tất Ninh Suất nhìn chằm chằm vào Tất mỗ gia đứng ở cạnh góc tường.Tất mỗ gia cấm lấy Chúa tể Đỉnh Tỳ, hai tay không ngừng vút ve trên đỉnh tỉ, hai mắt tỏa sáng nói:- Đây quả thật là Chúa tể Đỉnh Tỳ trong truyền thuyết, ta rõ ràng trộm Chúa tể Đỉnh Tỳ đến tay rồi, chuyện này nếu truyền đi, danh khí Thần Thâu Môn ta khẳng định sẽ phóng đại.Tất Ninh Suất ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:- Ông ngoại, đây không phải là ngươi trộm mà.Tất mỗ gia liền tranh thủ cất Chúa tể Đỉnh Tỳ vào, nói:- Đây chính là cơ hội tốt để lưu danh muôn đời, cháu trai, ngươi đừng có đoạt với ta, giờ ta sẽ mang Chúa tể Đỉnh Tỳ đến Thánh đình bảo khố, thời điểm gia gia ta danh chấn thiên hạ đã đến rồi.Trong lòng Tất Ninh Suất vẫn còn có chút lo lắng, vội đuổi theo.Phong Phi Vân thở dài một hơi thật sâu, hai ông cháu này thật đúng là đủ hiếm thấy, hiện giờ chỉ có thể hi vọng bọn hắn kịp thời đưa Chúa tể Đỉnh Tỳ đến Thánh đình bảo khố thôi.Khi Phong Phi Vân đi ra, thì trên quảng trường bên ngoài đã có rất nhiều khách mời đến, nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi, đại nhân vật cấp bậc Tước gia đều đi tòa cung điện lở lửng trên bầu trời kia.- Phổ Thiên Tước gia Đệ Thập Nhị Trung Ương Vương Triều giá lâm.- Bạch Nhạn Yêu tộc Hóa Thần Yêu Vương đến....Nguyên một đám đại nhân vật tiến đến, còn có Vương giả Yêu tộc giá lâm, toàn bộ Thánh đình Chúa tể cung đều sôi trào lên.Phong Phi Vân nhìn thấy một tiên ảnh bay vào tThánh đình Chúa tể cung, nàng mặc tiên y màu trắng, lưng đeo một thanh cổ kiếm, như lưu tinh xuyên thẳng qua trong hư không, lóe lên rồi biến mất.- Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân rõ ràng trông thấy Hiên Viên Nhất Nhất lướt qua trước mắt hắn, nhưng chỉ nháy mắt nàng lại biến mất vô tung, tốc độ quả thực nhanh đến có chút dọa người.Chẳng lẽ nhìn hoa mắt.- Phong Phi Vân, ta phụng Thánh Thần chi mệnh, lần này nhất định phải mang ngươi đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, mang theo một cái mũ rộng vành màu trắng, che khuất tiên nhan nghiêng thế, yên tĩnh như một cây tiên hòa, trên người tản mát ra một tia thánh mang, mang đến cảm giác cực kỳ yên lặngPhong Phi Vân xoay người, nhìn nàng một cái, cười nói:- Mấy ngày không gặp, tu vị Thánh nữ điện hạ lại tiến một bước dài, chẳng lẽ là tiến nhập Niết Bàn đệ bát trọng rồi sao?- Tu vi của ngươi cũng không yếu hơn trước kia.Phong Phi Vân có Phượng Hoàng Thiên Nhãn, Hiên Viên Nhất Nhất cũng có Thông Minh Đạo Tâm, tuy rằng nàng nhìn không ra Phong Phi Vân có phải đã tiến nhập Niết Bàn đệ cửu trọng không, nhưng có thể khẳng định là tu vi của hắn cường đại hơn rất nhiều, khẳng định đã đi vào Niết Bàn đệ bát trọng.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Lần này sau khi ta trở lại Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã bị Thánh Thần trách phạt.- Nha?Phong Phi Vân nói.- Bởi vì ta tu luyện Thánh Tính Thiên của 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》.Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân cười nói:- Loại chuyện bí ẩn này, ngươi rõ ràng nói cho Thủy Nguyệt Đình, nàng không giết ngươi, đã coi như không tệ rồi.Hiên Viên Nhất Nhất đã quen Phong Phi Vân bất kính với Thánh Thần, tên bán yêu này chính là một cuồng đồ to gan lớn mật, nói:- Thánh Thần nói, trước khi không bước vào Vũ Hóa cảnh, cưỡng ép tu luyện Thánh Tính Thiên sẽ khiến đạo tâm bất ổn, tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma sẽ gia tăng gấp 10 lần.- Thế nhưng ngươi cũng không tẩu hỏa nhập ma mà.Phong Phi Vân nói.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Đó là bởi vì Thánh Thần tự mình thay ta củng cố tu vị, hao phí ngàn năm nguyên lực.Phong Phi Vân khinh thường nói:- Thủy Nguyệt Đình là một nữ nhân ích kỉ, nàng làm như vậy, nhất định là muốn lợi dụng ngươi.- Thánh Thần không phải người ích kỉ, nếu ngươi còn dám khinh nhờn Thánh Thần, ta hôm nay sẽ lấy tính mệnh của ngươi.Phong Phi Vân cũng không nói thêm gì, thật lâu sau, nói:- Là nàng bảo ngươi đến bắt ta sao?- Thánh Thần chỉ muốn mời ngươi đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh làm khách thôi.Hiên Viên Nhất Nhất nói.Phong Phi Vân mỉa mai nói:- Nàng chỉ sợ là muốn biết vì sao ta lại biết được bí mật 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》, sau đó lại diệt khẩu ta thôi.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, cảm thấy Phong Phi Vân quá cực đoan, nghĩ mọi người quá xấu.Đúng lúc này, trên thiên mạc có một mảnh mây đen đè ép xuống, lập tức liền khiến vòm trời trở nên đen tối, có vô số tia chớp và lôi đình đan vào, một đạo điện mang to như chén ăn cơm từ trên trời đánh xuống, đánh thẳng xuống Thánh đình Chúa tể cung.BA~.Phía trên Thánh đình Chúa tể cung xuất hiện một màn hào quang nửa hình trọn, bao trùm lại trọn cả tiên thành, điện mang đánh lên đó chấn cho màn hào quang run lên kịch liệt.Màn hào quang này chính là trận pháp thiên mạc của Thánh đình Chúa tể cung, do 999 tòa trận pháp kết nối thành, có thể nói là cực bích bất phá.Nhưng tầng trận pháp thiên mạc này lại bị điện quang trên trời đánh cho chấn động kịch liệt, bởi vậy có thể thấy được lực hủy diệt của đạo điện quang kia lớn đến mức nào.Trong Thánh đình Chúa tể cung truyền ra một tiếng hừ lạnh:- Hôm nay Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cử hành quốc yến, bọn đạo chích các nơi lại dám tiến đến quấy rối.Trên tầng mây, một nam tử mặc ngân giáp lỗi lạc mà đứng, chung quanh thân thể có một đầu Vạn trượng Kim Long xoay quanh, dưới chân giẫm một đầu Đại Bằng lớn, có một cổ uy thế bễ nghễ thiên hạ.-------Chương 1662: Cường giả Long gia đến từ Phiêu Miểu Thần Triều (2)Thân thể Đại Bằng không biết khổng lồ đến cỡ nào, chật ních toàn bộ vòm trời, cánh khẽ vỗ, toàn bộ Trung Đình tinh đều nổi lên vòi rồng.- Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chính là thiên hạ của Long gia ta, lại bị gian nhân cầm giữ quyền hành triều đình, hôm nay anh kiệt Long gia ta là đến diệt trừ phản tặc.Ngân giáp nam tử kia hai tay căng ra, ở giữa thiên địa, vô số điện quang đều tụ tập tới hai tay hắn, cánh tay chém xuống, một đạo Điện Long càng thêm to lớn từ phía trên rơi xuống, đánh cho trận pháp thiên mạc của Thánh đình Chúa tể cung cũng nứt ra một khe hở.Một đạo điện mang từ trong khe hở rơi xuống, bắn ngược một tòa tế đàn trong Thánh đình Chúa tể cung, bên trong tế đàn đổ ra đại lượng đồng dầu hỏa hồng, như là nham tương chảy khắp bốn phía, rất nhiều cung điện đều bị thiêu đốt lên.Cường giả Long gia quay về.Phong Phi Vân nhìn qua tầng tầng mây đen trên thiên mạc, lầu bầu nói:- Hoàng tộc lại có cả cường giả bực này, thật đúng là anh kiệt xuất hiện lớp lớp.- Ngưng cho ta.Thiên Quan đạo nhân tự trên cung khuyết đi ra, một cước giẫm trên mặt đất, một cổ hàn khí trùng kích ra ngoài, đông lại như đồng dầu đang thiêu đốt kia, hàn khí bao trùm toàn bộ Thánh đình Chúa tể cung.Thiên Quan đạo nhân ăn mặc đạo bào, tay niết phất trần, liếc qua ngân giáp nam tử trên trời cao, nói:- Người làm loạn quốc yến, tội đáng chém.- Người làm loạn Đệ Lục Trung Ương Vương Triều là các ngươi, Thiên Quan đạo nhân, ngươi không làm đạo sĩ của ngươi đi, lại chạy đến làm chó cho Thần Thiên Tước phủ, ta đến thay 'Thái Hoàng Nhân Tổ Động Thiên' thanh lý môn hộ.Ngân giáp nam tử vô cùng ngạo nghễ, khí thôn sơn hà, lại muốn đánh một trận với Thiên Quan đạo nhân.Phải biết rằng Thiên Quan đạo nhân chính là một trong ba người đáng sợ nhất dưới trướng Thần Thiên Tước gia, tu vị cao thâm mạt trắc, ngay cả một ít Tước gia tước phủ cũng kiêng kị ba phần, ngân giáp nam tử đột nhiên giết ra này sẽ là đối thủ của Thiên Quan đạo nhân sao?Phong Phi Vân thấp giọng dò hỏi:- Thái Hoàng Nhân Tổ Động Thiên là nơi nào?Phong Phi Vân đối với tất cả thế lực lớn của nhân loại cũng không hiểu rõ lắm, nhưng loại nhân vật như Thiên Quan đạo nhân mà cũng sư thừa "Thái Hoàng Nhân Tổ Động Thiên", Phong Phi Vân thật sự không thể không hiếu kỳ.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Cái gọi là Nhân Tổ Động Thiên, chính là nơi từ thời tổ tiên nhân loại đã bắt đầu truyền thừa xuống, không ở trong thế giới thật sự, cũng không ở trong hư không mênh mông, mà ở vào độc lập thiên do tổ tiên nhân loại mở, được xưng là Nhân Tổ Động Thiên, mỗi một tòa Nhân Tổ Động Thiên đều không phải chuyện đùa, áp đảo trên Trung Ương vương triều, có địa vị thần thánh không thể mạo phạm.Lại nói:- Bình thường mà nói Nhân Tổ Động Thiên sẽ không nhúng tay vào tranh đấu giữa nhân loại các tộc, chỉ khi nào đến lúc nhân loại sinh tử tồn vong bọn hắn mới xuất hiện.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, thì ra trong nhân loại còn tồn tại che dấu như vyaajĐôi đồng tử Thiên Quan đạo nhân như ngọc châu đánh bóng mà thành, bắn ra hai đạo ngọc mang thông thiên, bay thẳng trời cao:- Khẩu khí thật lớn, muốn giao thủ với ta, trước báo danh ra đi.- Gia chủ Long gia Phiêu Miểu Thần Triều, Long Ngạo Thiên.Thanh âm ngân giáp nam tử như Long ngâm, chấn động toàn bộ Thánh đình.- Phiêu Miểu Thần Triều.Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu niệm một câu, cái tên này ngược lại đã nghe qua, ở kiếp trước hắn từng đi qua chỗ kia.Phiêu Miểu Thần Triều chính là quốc gia khổng lồ nhất của nhân loại.Đối với tuyệt đại đa số cường giả Yêu tộc mà nói, nhận thức đối với nhân loại cũng chính là "Phiêu Miểu Thần Triều" .Ở kiếp trước của Phong Phi Vân, kỳ thật hắn cũng cho rằng "Phiêu Miểu Thần Triều" chính là đại biểu cho toàn bộ Nhân tộc, căn bản chưa nghe qua cái gì mà Thần Tấn vương triều, thậm chí ngay cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng không có bao nhiêu ấn tượng.Đối với những Yêu tộc cường đại kia mà nói, Phiêu Miểu Thần Triều đã tụ tập hơn 80% cường giả nhân loại, đại biểu cho cả nhân loại bách tộc.Mà ở quốc gia nhân loại, Phiêu Miểu Thần Triều, cũng được xưng là "Đệ Nhất Trung Ương Vương Triều" .Trung Ương Vương Triều khác, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng tốt, Đệ Bát Thập Trung Ương Vương Triều cũng tốt...

Tu sĩ ở những Trung Ương Vương Triều này sau khi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định phần lớn đều đi Phiêu Miểu Thần Triều một lần, có thể lăn lộn ra chút địa vị ở Phiêu Miểu Thần Triều mới xem như đã trở thành nhân vật cao cấp nhất toàn bộ Nhân tộc.Thánh đình Long gia chính là chủ nhân của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, ở Phiêu Miểu Thần Triều tự nhiên có chi nhánh.Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất hiện này chính là gia chủ chi nhánh Long gia ở Phiêu Miểu Thần Triều.Long Ngạo Thiên sau khi nói ra mấy chữ này đã tạo thành chấn động rất lớn, đặc biệt là hắn đến từ Phiêu Miểu Thần Triều, thuộc về một vị gia chủ của v, khó trách bá đạo như thế.Thiên Quan đạo nhân cười lạnh một tiếng:- Nơi này chính là Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Long gia chủ trở về, không phải là muốn đoạt Chúa tể vị với Triêu Thánh đình Chúa tể hiện giờ đấy chứ?- Long Ngạo Thiên ta nếu để ý Chúa tể vị, từ một vạn năm trước đã trở về làm vị trí này rồi, ta chỉ là không quen nhìn bọn đạo chích các ngươi làm bẩn hoàng quyền, nhục tử tôn Long gia ta thôi.Long Ngạo Thiên đứng trên đám mây, chắp hai tay sau lưng, hai mắt bễ nghễ, mi tâm bốc lên kim quang, chim đại bàng dưới thân cũng phát ra tiếng kêu vang vọng giữa thiên địa.- Vậy thì phải xem ngươi có bổn sự kia không đã.Thiên Quan đạo nhân hướng phất trần trong tay lên trời, hơn vạn đạo bạch ti phóng lên trời, động phá tầng mây, xuyên thủng thân thể chim đại bàng dưới chân Long Ngạo Thiên, máu tươi nhuộm đỏ trời cao.Đại Bằng phát ra một tiếng gào thét, thanh âm chấn sập rất nhiều cung điện trong Trung Đình Tinh, có rất nhiều người tu vị thấp bị chấn ngất đi.Long Ngạo Thiên điểm ra một ngón tay, trên cánh tay, một đầu Cự Long màu vàng bay ra ngoài, đụng vào một chỗ với phất trần của Thiên Quan đạo nhân, phát ra tiếng "Ầm ầm" .Loại chiến đấu cấp bậc này thập phần khủng bố, trên thiên mạc tùy tiện rớt xuống một đạo khí lãng cũng có thể bắn chết một người ngay.- Giết, chém giết Thần Thiên Tước gia, thanh quân trắc, tru cẩu tặc.Một ít khách mời trong Thánh đình Chúa tể cung đên dự tiệc bỗng nhiên ra tay, đánh ra mấy trăm kiện linh khí, đánh nát cửa cung, lại có nhóm lớn cường giả giết vào Thánh đình Chúa tể cung, trong đó có không ít nhân vật cấp bậc Đại Hiền Giả.- Trữ Sư Đạo, đi nhận lấy cái chết.Trữ Sư Đạo chính là danh tự của Thần Thiên Tước gia.Một tăng nhân trước ngực treo 108 khỏa Phật châu đánh ra một chưởng, đánh ra một kim thủ ấn cự đại, giết chết mấy trăm vạn thánh vệ quân, sau đó đánh tới trong Thánh đình Chúa tể cung-------Chương 1663: Tam mộc nhân tướcNhị thế tử Trữ Gia Lâm của Thần Thiên Tước phủ ngồi trên một tòa kim liễn, nhìn qua những tu sĩ giết vào Thánh đình Chúa tể cung kia, chỉ khinh miệt cười:- Các ngươi thật đúng là đủ ngu xuẩn ah, nơi này chính là Thánh đình Chúa tể cung, cung khuyết thần điện của Long gia các ngươi, hiện giờ lại bị các ngươi làm hỏng rồi, các ngươi không đau lòng, ta lại thấy đau lòng đấy.- Trước trảm tiểu nhân, sau lại trảm lão nhân.Vị tăng nhân kia như Nộ Mục Kim Cương, làn da trên người biến thành màu vàng, một quyền đánh tới Nhị thế tử.- Người xuất gia tính tình còn táo bạo như vậy, thật là khiến người thất vọng.Trữ Gia Lâm cười nói.Một thanh y nam tử từ sau lưng Trữ Gia Lâm đi ra, chậm rãi xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hiện ra hấp lực như lỗ đen, giữ lấy nắm đấm của tăng nhân kia lại.- Hắc Ám Kinh, ngươi là Tam Mộc Nhân Tước.Tăng nhân kia cắn răng thật chặt, gọi ra thân phận thanh y nam tử.Thanh y nam tử mỉm cười:- Long gia vận số đã hết, các ngươi tội gì còn phải uổng mạng?- Ta chính là người Long gia, ta không cam lòng, ta không cam lòng...Tăng nhân lớn tiếng kêu lên.Không cam lòng cũng không có cách nào.Thanh y nam tử lắc đầu, trong nắm ngón tay lao ra vầng sáng màu đen, cánh tay tăng nhân kia lập tức biến thành bột mịn, sau đó là lồng ngực, đầu lâu, hai chân, cuối cùng biến thành huyết sa trên đất.Trữ Gia Lâm cười nói:- Hắc Ám Kinh của Tam Mộc Nhân Tước gia đã đạt đến đệ bát trọng, thật sự là thật đáng mừng, Tam Mộc Nhân Tước cũng vì Thần Thiên Tước phủ làm việc, không lâu sau, Tam Mộc Nhân Tước phủ sợ rằng sẽ trở thành Địa tước phủ rồi.Thanh y nam tử cười cười, nói:- Vậy còn cần Nhị thế tử nói tốt nhiều hơn trước mặt Tước gia, bổn tước hiện giờ sẽ đi Thánh cảnh đấu vực điều khiển đại quân tiến đến trấn áp phản loạn, lần này nhất định phải một mẻ hốt gọn đám loạn đảng Long gia kia.Trên mặt Thanh y nam tử lộ dáng tươi cười âm trầm, thân thể khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang thanh sắc, bay ra khỏi Thánh đình Chúa tể cung.Phong Phi Vân đứng ở đàng xa nhìn xem màn này, con mắt có chút nhíu lại, nói:- Nguy rồi, lần này Thần Thiên Tước gia sợ rằng không chỉ đơn giản là muốn trở thành Thánh đình Chúa tể, chỉ sợ còn muốn dẫn những tinh anh Long gia kia đến, sau đó một mẻ hốt gọn.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở bên người Phong Phi Vân, áo trắng bồng bềnh, như ẩn trong sương mù, nói:- Phồn vinh cũng tốt, suy sụp cũng thế, đây đều là biển hiện bình thường của thế gian, Thánh đình Long gia đã mục nát, tự nhiên sẽ có cường giả mới thay thế nó, đây là mệnh số vạn vật sinh lợi, chúng ta không ai có thể thay đổi được, cũng không cần đi thay đổi.Phong Phi Vân lắc đầu, cảm giác mình và Hiên Viên Nhất Nhất về mặt câu thông có chướng ngại, theo nàng thấy thì thế giới phát triển như thế nào đều không quan hệ đến nàng, nàng chỉ là một tu sĩ siêu thoát ngoài thế tục, truy cầu chính là Tiên Đạo, mà không phải là ham muốn hưởng thu vật chất.- Lại nói ngươi sao ngươi cứ theo cạnh ta thế, không phải ngươi yêu mến ta đấy chứ?Phong Phi Vân nói.Hiên Viên Nhất Nhất thản nhiên nói:- Ta phụng mệnh Thánh Thần, vô luận như thế nào cũng phải dẫn người đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, ngươi có thể lựa chọn hiện giờ liền theo ta.- Vậy ngươi cứ theo đi.Phong Phi Vân cảm thấy chuyện ngày hôm nay có kỳ quặc, bay ra Thánh đình Chúa tể cung, đuổi theo Tam Mộc Nhân Tước.Nếu Tam Mộc Nhân Tước thật là đi điều động đại quân tiến đến trấn áp Thánh đình phản loạn, vậy thì hôm nay tinh anh Thánh đình Long gia chỉ sợ đều phải chết hết.Tuy rằng Phong Phi Vân cảm thấy chủ nhân Thánh đình ai làm cũng như nhau, nhưng lòng hắn lại có một ý nghĩ khác, đó chính là để Long La Phù trở thành Thánh đình Chúa tể Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Long La Phù hiện giờ mang bầu con của hắn, hơn nữa còn là Thần thai, muốn thai nghén Thần thai cần đại lượng thần tính linh tụy, hao phí đại lượng tài nguyên, nếu nàng có thể trở thành Thánh đình Chúa tể, vậy thì tài nguyên có thể điều động chính là cuồn cuộn không dứt, hoàn toàn đủ để uẩn dưỡng Thần thai.Cho nên sâu trong nội tâm Phong Phi Vân thật ra có chút nghiêng về giúp người Long gia, rất không hi vọng Thần Thiên Tước gia trở thành Thánh đình Chúa tể.Phong Phi Vân hiện giờ chính là Niết Bàn đệ cửu trọng, thi triển Luân Hồi Tật Tốc đến cực hạn, sau khi bay ra Thánh đình mấy vạn dặm rốt cục đã đuổi theo kịp Tam Mộc Nhân Tước.Tam Mộc Nhân Tước vốn đang hăng hái phi hành, bay về phía đại quân trú đóng, đột nhiên trên mặt lộ ra vui vẻ, tốc độ chậm dần, thân thể rơi xuống đỉnh một ngọn núi, nói:- Từ Thánh đình một mực đến đây, tốc độ của các hạ thật sự không phải nhanh bình thường a.Tam Mộc Nhân Tước đáp xuống đất, toàn bộ ngọn núi đều dùng hợp thành một thể với hắn, thân thể như cùng đại địa luyện thành một mảnh vậy.Xôn xao.Phong Phi Vân từ phía trên thương khung bay xuống, đứng ở trên hư không, dưới chân nổi lên một đám mây màu, chắp tay cúi đầu với Tam Mộc Nhân Tước, nói:- Ta chính là Bổ Thiên Các Phong Phi Vân, giám thị toàn bộ Thánh đình, Tước gia, ngươi vội vả chạy đi như vậy là muốn đi nơi nào thế?- Ah, thì ra là người Bổ Thiên Các.Trong lòng Tam Mộc Nhân Tước có chút kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn qua cũng không quá trăm tuổi, nhưng tốc độ rõ ràng có thể đuổi theo hắn.Bổ Thiên Các không hổ là nơi thiên tài nhân kiệt tụ tập.- Thỉnh Tước gia trả lời vấn đề của tại hạ, bằng không thì ta chỉ có thể cho rằng Tước gia là cùng bọn với phản tặc đấy.Phong Phi Vân nghĩa chính ngôn từ mà nói.Tam Mộc Nhân Tước chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa trời cao, ngạo nghễ tự nhiên, khinh thường nói:- Tiểu tử, Các chủ các ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, bổn tước có sứ mạng trọng yếu nơi thân, cút sang một bên đi, làm trễ nãi thời gian của bổn tước, coi chừng đầu ngươi khó giữ đấy.Phong Phi Vân vẫn đứng ở đó, cũng không thả Tam Mộc Nhân Tước rời đi, trên người bốc cháy lên hỏa diễm, hừng hực mặc dù đối mặt chính là một vị Tước gia cũng dám đánh một trận.- Cút ngay.Tam Mộc Nhân Tước chứng kiến không ngừng có tu sĩ bay tới Thánh đình, biết rõ Long gia lại có tinh anh đại quân quay về, e sợ cho Thánh đình có biến, rốt cục cực kỳ giận giữ, vung lên cánh tay, quất một tát với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lại ra tay, tế ra bát quái đạo ấn, điều động lực lượng toàn thân, đánh đạo ấn về phía Tam Mộc Nhân Tước.Tam Mộc Nhân Tước vốn chỉ muốn đánh lui Phong Phi Vân, cũng không sử dụng toàn lực, nhưng sau khi hắn cảm giác được hủy diệt lực từ trên bát quái đạo ấn truyền đến liền lập tức cảm giác được không ổn, lực lượng tiểu tử này thật cường địaHắn muốn lại gia tăng lực lượng nhưng đã muộn.Oanh.Tam Mộc Nhân Tước lại bị bát quái đạo ấn bắn cho lui về sau hơn mười dặm xa, tuy rằng không chính thức làm bị thương hắn, nhưng cái này đối với một vị Tước gia mà nói đã là chuyện cực kỳ nhục nhã, rõ ràng bị một tiểu bối cho đánh lui, chuyện này nếu truyền đi, còn không khiến người trong thiên hạ cười đến rớt răng sao?-------Chương 1664: Phản luyện (1)Phong Phi Vân lại có chút thất vọng, không hổ là một vị Tước gia, mình đã đạt đến Niết Bàn đệ cửu trọng rồi, vốn cho rằng một kích toàn lực xuất kỳ bất ý của mình có thể kích thương đối phương, nhưng lại chỉ có thể đánh lui hắn.Đây là lực lượng của chư hầu một cảnh.Phong Phi Vân cũng không sợ hãi, một kích đắc thủ, lần nữa đánh ra một kích, không chút cho Tam Mộc Nhân Tước cơ hội thở dốc- Chỉ là một tiểu bối Niết Bàn Cảnh cũng dám ra tay với ta, một ngón tay của ta cũng có thể niết chết ngươi.Tam Mộc Nhân Tước hoàn toàn bị chọc giận, trong hai mắt bắn ra hai đạo tinh mang, xuyên phá trời cao, chém tới Phong Phi Vân.Trong đó một đạo tinh mang đánh lên bát quái đạo ấn, đánh rơi bát quái đạo xuống, chìm vào lòng đất.Phong Phi Vân giẫm Luân Hồi Tật Tốc, thân thể không ngừng nhảy lên, trong đan điền, một đoàn Thánh Linh chi khí hăng hái vận chuyển, một đạo Thánh Linh chi khí từ bên trong cánh tay của hắn chém ra ngoài, chém bay một sợi tóc của Tam Mộc Nhân Tước.- Khí tức Thánh Linh.Ánh mắt Tam Mộc Nhân Tước ngưng tụ, chợt trở nên thận trọng, biết rõ tình huống có chút quỷ dị, căn cứ theo kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của hắn, như thế nào cũng cảm thấy Phong Phi Vân là cố ý đến ngăn cản hắn đi điều động quân đồi.- Ngươi đến cùng là người nào.Tam Mộc Nhân Tước trầm giọng nói.- Ta không phải đã nói ngươi biết rồi sao, ta chính là người đến đuổi bắt ngươi.Phong Phi Vân gọi về bát quái đạo ấn, bên trong đạo ấn toát ra hai loại vầng sáng hắc bạch thủ hộ thân thể của hắn.- Chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.Tam Mộc Nhân Tước tuy rằng nhìn ra tu vị Phong Phi Vân không chỉ đơn giản là Niết Bàn Cảnh, nhưng hắn có tự tin của hắn, một khi chính thức động thủ liền có thể đơn giản trấn áp Phong Phi Vân.- Vậy sao.Trong tay Phong Phi Vân nhiều ra một quả trái cây màu đen, quả này rất cổ quái, toàn thân đều là gai, trên vỏ lưu động lấy sáng bóng kim loại.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở trên tầng mây đàng xa, nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay Phong Phi Vân, trong miệng phát ra một tiếng u thán.BA~.Phong Phi Vân vung cánh tay lên, trái cây màu đen từ trong tay của hắn bay ra ngoài, tốc độ nhanh như một đạo quang, Tam Mộc Nhân Tước còn chưa kịp phản ứng, ngực đã như bị núi lớn đụng phải, ngũ tạng lục phủ đều chấn động kịch liệt, thân thể bị đánh bay ra ngoài, lún vào một tòa núi lớn.- Nhị đại gia, có đánh trúng không?Trái cây màu đen lại bay trở về trong tay Phong Phi Vân- Cái này...

Hẳn là đánh trúng rồi."

Bành.

"Tam Mộc Nhân Tước nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong lòng núi bay ra, đánh nổ tòa núi lớn kia, ném về phía Phong Phi Vân.- Lại đến.Phong Phi Vân lần nữa ném Thánh Thực Quả ra ngoài, Thánh Thực Quả đập vỡ sơn thể, lần nữa oanh kích lên người Tam Mộc Nhân Tước, lần này đánh vào mặt Tam Mộc Nhân Tước, khiến mũi như xẹp xuống, mặt mũi tràn đầy máu tươi.GR...

À..

OOOO!!!. .Tam Mộc Nhân Tước phẫn nộ rồi, lau sạch sẽ máu tươi trên mặt.Đây quả thực quá đáng giận, rõ ràng bị một tiểu bối đánh cho mặt mũi bầm dập, một thanh chiến kiếm từ trong thân thể bay ra, kiếm khí tràn ngập giữa toàn bộ thiên địa.Một kiếm này căn bản không cách nào né tránh, thần thức Tam Mộc Nhân Tước đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân.Một kiếm bắn Phong Phi Vân bay ra ngoài.Phong Phi Vân cũng bị thương rất nặng, trên thân khắp nơi đều là vết kiếm, máu tươi chảy đầm đìa, cho dù có bát quái đạo ấn thủ hộ cũng không hữu dụng, chênh lệch tu vị giữa cả hai quá lớn.- Chỉ bằng ngươi, cũng dám đánh một trận với bổn tước, quá không biết tự lượng sức mình rồi.Trên người Tam Mộc Nhân Tước lao ra một mảnh khói đen, bao lấy thân thể, khói đen ngưng tụ thành từng đạo long xà hư ảnh, xuyên thẳng qua trong hư không.- Xem ra chỉ có thể sử dụng Bán Thánh Lệnh Phù rồi.Ánh mắt Phong Phi Vân trầm xuống, lấy ra một tấm lệnh phù.Đúng lúc này, bầu trời trở nên âm u, một phiến ma vân đè ép qua, một tầng một tầng, khiến bầu trời cũng như bị đè thấp xuống.Trong không khí, thổi gió lạnh không kiêng nể gì cả, lộ ra một cổ mùi vị huyết tinh.Phong Phi Vân và Tam Mộc Nhân Tước thần sắc đều trở nên ngưng trọng, nhìn qua ma vân đột nhiên thổi qua, không biết là địch hay bạn, bộ dáng cực kỳ đề phòngHiên Viên Nhất Nhất đứng ở đàng xa, lông mày kẻ đen có chút nhếch lên, cổ kiếm trên lưng phát ra tiếng kêu to, đây cảnh giác hộ chủ do cổ kiếm phát ra khi cảm nhận được nguy hiểmNữ Ma mặc một bộ trường bào, bọc lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh, từ trên ma vân bay ra, dung nhan lãnh diễm, mi tâm vẽ lấy ánh trăng sa, như một Ma Vương xuất thế, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian này ngươi đã chạy đi đâu thế?Tam Mộc Nhân Tước vốn chuẩn bị ra tay trấn giết Phong Phi Vân, cũng bởi vì sự xuất hiện của Nữ Ma mà càng thêm cảnh giác, chiến kiếm trong tay lơ lửng lên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn.Hắn từ trên người Nữ Ma cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm, nữ nhân này không dễ chọc.Phong Phi Vân đại hỉ nói:- Nữ Ma đại nhân, ngươi đến đúng lúc lắm, nhanh giúp ta bắt nghịch tặc.Phong Phi Vân cất Bán Thánh Lệnh Phù vào, thứ này cũng không thể dùng tùy tiện được, dùng một lần lệnh phù sẽ hao tổn một lần, hơn nữa còn tiêu hao đại lượng linh thạch.Nữ Ma giống như một hắc ám nữ vương, có chút liếc qua Tam Mộc Nhân Tước, trong mắt đẹp mang theo hàn ý đầm đặc, nói:- Hắn chính là một vị Tước gia, quyền cao chức trọng, tu vị rất mạnh, vì sao ta phải đối địch với hắn.Tam Mộc Nhân Tước sau khi nghe được lời của Nữ Ma liền chợt khoan thai tự đắc, lãng tiếng cười dài, ngạo nghễ nói:- Người không trêu chọc bổn tước mới là người thức thời.Phong Phi Vân nói:- Có nghe được không, hắn nói ngươi không dám trêu chọc hắn, hơn nữa nói ngươi là người thức thời, Nữ Ma đại nhân, hắn xem thường ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi có thể nhẫn nhịn được sao?Phong Phi Vân châm ngòi thị phi đã quá rõ ràng rồi, Nữ Ma tự nhiên nghe ra được, sẽ không dễ dàng mắc mưu của hắn, nhưng nàng cũng biết Tam Mộc Tước gia này thật sự quá ngông cuồng rồi, quả thực còn cuồng hơn cả nàng, lý nào lại như vậy.Tam Mộc Nhân Tước nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, cười nói:- Bổn tước chính là một phương cảnh chủ, ra lệnh một tiếng ngàn vạn vực chủ đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta, các ngươi tốt nhất là nên lập tức lui sang một bên, nếu làm trễ nãi đại sự của bổn tước, các ngươi ai cũng khó đảm đương nổi.- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?Lông mày Nữ Ma quét ngang, một sợi tóc dài trên đầu, như là một cây roi, trực tiếp quất vào trên người Tam Mộc Nhân Tước, đánh cho Tam Mộc Nhân Tước bay ra xa hơn mười dặm.- Tiện nhân, ngươi dám ra tay với bổn tước sao?Tam Mộc Nhân Tước định trụ thân hình, càng tức giận hơn.Bình thường bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống hành lễ, coi như là Thần Thiên Tước gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng ở chỗ này lại liên tiếp chịu nhục, nào còn uy nghiêm của một phương Tước gia nữa.-------Chương 1665: Phản luyện (2)Phong Phi Vân nói:- Hắn mắng ngươi tiện nhân kìa.Nữ Ma lạnh mi túc mục, hít một hơi thật sâu, nói:- Phong Phi Vân, xem ở phân thượng ngươi đã giúp ta mấy lần, lần này ta liền giúp ngươi một lần.Nữ Ma khẽ vươn tay, nửa tòa Cổ Tháp túa ra, lơ lửng trong lòng bàn tay trắng muốt, trong cổ tháp truyền ra một cổ khí tức phong cách cổ xưa mà mênh mông cuồn cuộn, tầng mây trên vòm trời nhao nhao bị hút qua, toàn bộ thanh minh đều không còn một mống.Phía trên mảnh đại địa này, chỗ có sinh vật đều bị cổ khí tức kia hù sợ, như một vị Chân Thánh hàng lâm mảnh đại địa này vậy.- Thánh Linh khí mãnh của Đạo Môn trong truyền thuyết, Thiên Tôn Vô Lượng Tháp.Hiên Viên Nhất Nhất vội vàng lui về phía sau ba trăm dặm, trên lưng cổ kiếm tự động bay ra đến, ngưng tụ thành một tòa Kiếm Vực, thủ hộ ở bản thân.Phong Phi Vân cũng rất xa thối lui, Nữ Ma đầu này một khi đại khai sát giới thì không hề phân biệt, có ít lúc ngay cả người một nhà cũng sẽ bị nàng đả thương.- Nửa kiện Thánh Linh khí mãnh.Tam Mộc Nhân Tước sắc mặt đại biến, trong nội tâm vô cùng hối hận, sao lại trêu chọc phải Nữ Ma Đầu này chứLúc này hối hận tự nhiên không làm được gì nữa rồi.Hắn có thể trở thành cảnh chủ một cảnh tự nhiên cũng có tu vị cao thâm mạt trắc, chiến kiếm trong tay hắn chính là thập ngũ phẩm linh khí, cũng thuộc về linh khí cấp bậc đỉnh tiêm.Kiếm khí trên thân chiến kiếm càng thêm hung mãnh, mỗi một đám kiếm khí đều hóa thành một thanh cổ kiếm, ngàn vạn cổ kiếm xuất hiện chung quanh thân thể của hắn.- Vạn Kiếm Quy Nhất.Tam Mộc Nhân Tước một chưởng đánh tới Nữ Ma, vô số cổ kiếm đều theo đó mà động, hóa thành ngàn vạn Kiếm Long, ngang trời bay qua.Thiên Tôn Vô Lượng Tháp treo trên vòm trời, bên trong cửa tháp truyền ra một mảnh hào quang mờ mịt, thu nạp tất cả kiếm khí vào trong tháp.- Trở về.Nữ Ma đứng trên đỉnh tháp, ngón tay mảnh khảnh điểm một cái, vô số kiếm khí lại từ bên trong Thiên Tôn Vô Lượng Tháp bay ra ngoài, hóa thành một đầu kiếm hà.Tam Mộc Nhân Tước huy động chiến kiếm, chém bay hết tất cả những kiếm khí kia, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, giơ lên cao chém xuống, chiến kiếm hóa thành dài vạn trượng, rộng trăm mét, như một thanh thần kiếm khai thiên tích địa vậy.Bành.Bành.Thiên Tôn Vô Lượng Tháp cũng đã bay ra ngoài, cùng chiến kiếm đối oanh, mỗi một lần va chạm đều chấn khến đại địa nứt vỡ, sơn lĩnh sụp đổ, giang hà khô, mặt đất mấy mười vạn dặm đều bị đánh cho biến hình, vốn là dồi dào chi địa cũng bị biến thành hoang mạc.Đăng.Chiến kiếm kia bị Thiên Tôn Vô Lượng Tháp bắn ra một vết nứt, một khối mũi kiếm lớn chừng móng tay rơi xuống trên mặt đất, khiến đại địa nứt ra một vết nứt rộng hơn mười dặm, vết rạn lan tràn lên thiên mạc, giống như muốn xé mở mảnh thiên địa này vậy.Đây là uy năng của Thánh Linh khí mãnh, coi như là thập ngũ phẩm linh khí cũng bị đánh cho tổn hại.PHỐC.Chiến kiếm cuối cùng bị bẻ gẫy.Tam Mộc Nhân Tước bị một đạo sát khí của Thiên Tôn Vô Lượng Tháp chém trúng thân thể, một cây xương sườn bị đứt đoạn, bay ngược ra ngoài, toàn thân đều là máu tươi, chật vật nói không nên lời.- Ta chính là làm việc cho Thần Thiên Tước gia, ngươi lại dám làm tổn thương ta?Trong mắt Tam Mộc Nhân Tước bốc lên hung quang, huyết khí toàn thân đều bốc lên.- Ai nói ta muốn tổn thương ngươi?Nữ Ma đuổi theo.Tam Mộc Nhân Tước thoáng kinh ngạc, trong lòng rất muốn tức giận mắng, chẳng lẽ con mẹ nó ngươi còn không làm tổn thương ta sao?- Trong tay ta trước giờ không có người bị thương, chỉ có người chết.Trên người Nữ Ma tản ra vô tận thi khí, ở sau lưng của nàng lộ ra hư ảnh một ác thi.Ác thi hư ảnh màu cao tới 3000 trượng, chân đạp mặt đất, đầu lâu tiến vào tầng mây, khí tức hư thối ô nhiễm mười vạn dặm, phiến phiến đại địa này cũng bị hóa thành tà thi chi địa.Huyết nhục toàn thân ác thi đều đã hư thối, da cốt đều nát mất, trên mái tóc dài dính bùn máu, dữ tợn mà khủng bố, mỗi cây xương sườn đều có thể thấy được rõ ràng, mỗi một giọt thi thủy rơi trên mặt đất, đều hóa thành một thi tà hàn đàm.Miệng lớn dính máu mở ra, lộ ra hàm răng trắng hếu, gào thét một tiếng với Tam Mộc Nhân Tước.Tam Mộc Nhân Tước tự hỏi đã thấy qua không ít đại tràng diện, nhưng vẫn bị ác thi cực lớn trước mắt hù sợ, đầu lâu ác thi kia còn khổng lồ hơn một tòa cung điện, bên trong ánh mắt hư thối lưu động lấy thi thủy lãnh tuyền, ánh mắt lành lạnh theo dõi hắn, khiến sau lưng của hắn sinh ra một cổ khí lạnh.- Ác thi, nàng không phải đã chém rụng Tam Thi, chứng đạo Hỗn Nguyên rồi sao?Sắc mặt Phong Phi Vân thoáng biến đổi.Hiên Viên Nhất Nhất đạo tâm thông minh, rất xa nhìn qua ác thi đang ăn sống Tam Mộc Nhân Tước kia, hít một hơi thật sâu, nói:- Nàng tu luyện chính là Hỗn Nguyên Đạo trảm Tam Thi chứng đạo Hỗn Nguyên trong 《 Đạo Tổ Cổ Kinh 》, bất quá nàng tựa hồ là phản trứ luyện. . .- Phản trứ luyện?Phong Phi Vân nói.Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện 《 Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển 》, đã đạt tới cảnh giới đạo tâm thông minh, có thể biết rõ tất cả vô căn cứ trên thế gian, ở một ít phương diện còn lợi hại hơn cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn."

Phượng Hoàng Thiên Nhãn" chỉ có thể nhìn thấu thiên tượng, địa tượng, nhân tượng, nhưng "Thông minh đạo tâm", còn có thể nhìn thấu nhân tâm.Tam Mộc Nhân Tước cuối cùng bị ác thi cho ăn tươi.Nữ Ma đứng trên mây xanh, chắp tay trước ngực, thu hồi ác thi hư ảnh vào trong cơ thể, đôi mắt mở ra, bộc phát ra thần mang chói mắt, ánh mắt xuyên thẳng mây xanh.- Tu vi của nàng rất mạnh, Thánh nữ điện hạ, chúng ta vẫn mau đi thôi, Nữ Ma đầu này một khi ma tính đại phát, liền lục thân không nhận.Phong Phi Vân cảm thấy trạng thái Nữ Ma càng lúc càng không đúng, vốn sau khi nàng bức ra ma huyết thì thiện thi đã chiếm thượng phong, nhưng sau khi nàng đạt được Tinh Hồng Quỷ Thuyền, nhất định là đã luyện hóa được tà khí trong Tinh Hồng Quỷ Thuyền, do đó khiến tà thi lại chiếm thượng phong, mà ngay ma huyết đã bức ra khỏi cơ thể cũng sinh ra lại.Một khi khiến tà thi trong cơ thể nàng trở nên càng thêm cường đại thì khẳng định sẽ lại biến thành bộ dáng Phong Phi Vân gặp được nàng lúc đầu, gặp người liền giết, căn bản chẳng phân biệt được địch ta, hóa thành tà ma chính thức.- Phong Phi Vân, ngươi lại muốn đi đâu?Nữ Ma bay thấp qua, ngăn ở trước mặt Phong Phi Vân, tóc dài rủ xuống dưới lưng, thân thể đứng nghiêm, một đôi tròng mắt mang theo huyết sắc nhàn nhạt như hổ phách.Phong Phi Vân lập tức dừng bước chân, cười hắc hắc:- Nữ Ma đại nhân, ngươi đến thật nhanh ah.Nữ Ma có chút liếc qua Hiên Viên Nhất Nhất, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:- Ta vừa rồi thấy được Thánh Thực Quả ở cùng chỗ với ngươi, mang nó ra đi, ta cùng nó hữu duyên.- Ha ha, nào có Thánh Thực Quả gì, Nữ Ma đại nhân, ngươi nhìn hoa mắt rồi. . .-------Chương 1666: Ngũ đài tiên sơn tuyết tùng lập (1)Phong Phi Vân cười ha ha, muốn qua loa qua, đột nhiên, yết hầu liền bị khốn trụ, một bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ hắn, toàn bộ cổ hắn đều kết đầy băng tinh, huyết dịch trong thân thể cũng bắt đầu cứng lại.Ngón tay Nữ Ma hết sức nhỏ, đầu ngón tay mọc ra móng tay xanh ngọc, nắm lấy cổ Phong Phi Vân, nói:- Ngươi cho rằng ngươi còn gạt được ta sao, bổn tọa thấy ngươi là nhân tài, cho nên mới nhiều lần dung túng ngươi, ngươi đừng cho rằng ta cái gì cũng không biết.- Ngươi biết cái gì?Phong Phi Vân tỉnh táo lại, cảm giác trên cổ đông lạnh lên một tầng băng vụn, lần này Nữ Ma tựa hồ động thật rồi.Nữ Ma âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi tự xưng là sứ giả của ta, nhưng mỗi lần ngươi đạt được bảo vật và thần binh, đều không hiến cho ta, mà tự mình cất dấu.- Mấu chốt là ngươi chưa bao giờ hỏi ta mà?Phong Phi Vân nói.- Vậy ngươi giao Thánh Thực Quả cho ta đi.Nữ Ma nói.- Cái này thực không có.Phong Phi Vân nói.- Nếu ngươi không giao ra, ta sẽ tự mình đến lấy.Tay Nữ Ma chộp vào trong thân thể Phong Phi Vân, lúc này Linh Thạch Thần Tượng trên lưng Phong Phi Vân phát ra quang mang bạch sắc, phát ra một giọng nữ thanh thúy dễ nghe:- Nữ Ma Đầu, không cho phép tổn thương hắn.Linh Thạch Thần Tượng sống lại, một bàn tay màu trắng đánh qua Nữ Ma.- Một tiểu Thần Tà nho nhỏ, cũng dám đối địch với ta.Nữ Ma một chưởng đánh nứt bàn tay màu trắng, sau đó liền lấy đi Linh Thạch Thần Tượng trên lưng Phong Phi Vân, cầm trong tay.Linh Thạch Thần Tượng cảm nhận được ma khí cường đại trên người Nữ Ma, lập tức liền sợ hãi, phát ra tiếng khóc "Ô ô" .Con mắt Phong Phi Vân biến thành màu đỏ như máu, sẳng giọng nhìn chằm chằm vào Nữ Ma, trầm giọng:- Không cho phép tổn thương nàng.Nữ Ma liếc Phong Phi Vân, nói:- Giao Thánh Thực Quả cho ta, bằng không thì đừng trách bổn tọa bóp nát thần hồn của nàng.Phong Phi Vân hai tay xiết chặt, hàm răng cắn chặt, theo hắn thấy thì Thánh Thực Quả hiện giờ đã không khác gì thân nhân của mình, tự nhiên sẽ không giao cho Nữ Ma ăn tươi rồi.- Nếu Nữ Ma đại nhân đã hùng hổ dọa người như thế, vậy thì đừng trách ta cùng ngươi dốc sức liều mạng rồi.Phong Phi Vân lấy ra Bán Thánh Lệnh Phù, vô luận như thế nào cũng phải cứu Thái Vi ra.Trên mặt Nữ Ma đột nhiên lộ ra thần sắc trầm tư, tà ma chi khí trên người chậm rãi thối lui, đôi mắt trở nên càng lúc càng thanh tịnh, da thịt tinh tế tỉ mỉ mà trắng noãn, tản mát ra linh khí thánh khiết, nhìn nhìn Linh Thạch Thần Tượng trong tay, lầu bầu nói:- Ta đột nhiên nhớ lại, dường như trước đó không lâu đi Thánh đình bảo khố một chuyến, đã lấy được đủ nhiều linh thạch, đủ để đến Đan Đỉnh Quỷ Thị mua Thái Cổ Ma Thổ, có Thái Cổ Ma Thổ rồi dĩ nhiên có thể trùng kích lần thứ sáu thi biến, dường như có Thánh Thực Quả hay không cũng không sao cả.Phong Phi Vân âm thanh lạnh lùng nói:- Ngươi đến cùng đang giở trò quỷ gì?Nữ Ma bỗng nhiên quay người, tiên trên mặt lộ ra một tia cười yếu ớt, nói:- Phong Phi Vân, theo ta cùng đi Đan Đỉnh Quỷ Thị, đợi khi ta hoàn thành lần thứ sáu thi biến, ta giúp ngươi phá tan Vũ Hóa cảnh.- Ngươi đến cùng muốn làm gì?Phong Phi Vân nói.Hiên Viên Nhất Nhất đứng ở cách đó không xa, cũng cảm giác không hiểu thấu, truyền âm cho Phong Phi Vân nói:- Lực lượng trong cơ thể nàng rất khổng lồ, cũng rất hỗn loạn, hẳn là đã vượt qua lần thứ năm thi biến thành lực lượng đỉnh phong, cổ lực lượng này ngay cả chính nàng cũng khó mà khống chết, từ đó khiến suy nghĩ nàng trở nên hỗn loạn.Phong Phi Vân đổ mồ hôi.Nữ Ma đã luyện hóa được tà khí trong Tinh Hồng Quỷ Thuyền, có lẽ đã bước chân vào đệ ngũ thi biến đỉnh phong, đang bức thiết tìm kiếm cơ hội, đột phá đệ lục thi biến.Nhưng trong lúc này, nàng lại không tiết chế đã uống rất nhiều bảo vật, ví dụ như, Thánh Linh Phượng Hoàng Huyết Tinh cướp đi từ chỗ Mao Ô Quy, khẳng định đã bị nàng hấp thu toàn bộ rồi.Đây chính là tinh thạch do máu tươi của Thánh Linh ngưng tụ thành, dù chỉ luyện hóa một khối cũng có năng lượng không phải chuyện đùa, đủ khiến một vị Đại Hiền Giả no bể bụng, nhưng nàng lại luyện hóa toàn bộ, không bạo thể mà vong cũng đã rất lợi hại rồi.Cho dù như thế, nàng vẫn không hề tiết chết, vừa rồi lại căn nuốt một vị Tước gia.Đây là kết cục của lòng tham.Phong Phi Vân định trước tiên ổn định Nữ Ma đã, nói:- Vậy ngươi trả Thái Vi cho ta trước đi, chuyện đi Đan Đỉnh Quỷ Thị chúng ta lại từ từ nói chuyện.- Tốt, trả lại cho ngươi.Nữ Ma đưa Linh Thạch Thần Tượng trong tay vào tay Phong Phi Vân, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt, thuần khiết tựa như một thiên sứ vô hại vậy.Nàng như đột nhiên biến thành một người khác.Phong Phi Vân liền tranh thủ cất kỹ Linh Thạch Thần Tượng, miễn cho lại bị Nữ Ma đoạt mất, nói:- Ta kỳ thật cũng muốn đi Đan Đỉnh Quỷ Thị mua sắm chút đồ, bất quá cái này phải đợi đến sau khi trận Thánh đình chiến loạn này chấm dứt mới được.Nữ Ma trở nên rất dễ nói chuyện, công bố vào lúc tối hậu trọng yếu có thể ra tay trợ giúp Phong Phi Vân một tay, bộ dạng với lúc trước muốn giết Phong Phi Vân quả thực tưởng như hai người.Khi Phong Phi Vân, Nữ Ma, Hiên Viên Nhất Nhất, lần nữa quay lại Thánh đình thì Thánh đình đại chiến đã đến khâu cuối cùng.Rất xa, có thể chứng kiến một pháp tướng cực lớn đứng trên đỉnh Thánh đình Chúa tể cung, khinh thường trời xanh:- Một đám đám ô hợp, không chịu nổi một kích.- Trữ Sư Đạo, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đã triệt để thắng, Long gia chúng ta anh tài xuất hiện lớp lớp, vĩnh viễn không nhận thua.Lần này Long gia anh kiệt tiến đến Thánh đình Chúa tể cung, tuyệt đại đa số đều bị chém giết, chỉ có số ít cường giả còn sống, nhưng cũng đều bị trói vào trên đồng trụ, bên trong đồng trụ thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, đốt cho đồng trụ trở nên đỏ hồng, muốn đốt luyện thân thể của bọn hắn.Pháp tướng của Thần Thiên Tước gia hiện ra trên đỉnh Chúa tể cung điện, trang nghiêm mà lạnh lùng, nói:- Long gia các ngươi vận số đã hết, cần gì phải giãy dụa phí công, sau ngày hôm nay, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cũng không còn người Long gia nữa.Những lời này vừa ra, toàn bộ Thánh đình đều trở nên sôi trào.Tuy rằng rất nhiều người đều biết Thần Thiên Tước gia hôm nay muốn trèo lên Chúa tể vị, trở thành chủ nhân Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, nhưng khi lời này được nói ra từ miệng Thần Thiên Tước gia thì vẫn khiến người khó mà bình tĩnh được.Đây là muốn thời tiết thay đổi.- Lớn mật, Thánh đình Chúa tể há lại ngươi nói thay thế liền thay thế?Bên ngoài vòm trời truyền đến một tiếng quát lớn, một chòm râu màu trắng từ bên ngoài hư không bay đi đến, cách một phiến hư không chặt đứt pháp tướng của Thần Thiên Tước gia.Ngay sau đó, một lão giả áo bào trắng đầu đầy tóc trắng, râu bạc trắng từ trong hư không đi ra, trên người tản mát ra vạn trượng bạch quang, chói mắt khiến người không mở mắt ra nổi.-------Chương 1667: Ngũ đài tiên sơn tuyết tùng lập (2)Sau lưng lão giả kia, đi theo hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, bộ dáng đều hơn hai mươi, nam tuấn lãng mà nho nhã, nữ xinh đẹp mà thánh khiết, trên mặt mang khăn che mặt màu trắng, như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, tràn đầy tiên vận vậy.Thậm chí có người có thể chặt đứt pháp tướng của Thần Thiên Tước gia, lão giả này đến cùng có lai lịch gì.Ngay cả một ít nhân vật cấp bậc Tước gia cũng lộ ra thần sắc nghi.Đúng lúc này, một vị lão giả lớn tuổi nói:- Nam tử sau lưng lão già tóc bạc kia chính là Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung, 130.

000 năm trước, ta từng thấy qua hắn một lần, lúc ấy hắn cũng còn trẻ như hiện giờ, nhìn qua chỉ chừng hơn hai mươi, hơn một vạn năm sau, lão hủ cũng đã già nua đến không thành bộ dáng, nhưng hắn vẫn còn trẻ như vậy.Lại có người nhận ra thân phận cô gái che mặt kia:- Đó là Động chủ Ngũ Kiếm Động Thiên, Tiêu Mông Vũ.Rất nhiều người đều khiếp sợ, Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung và Động chủ Ngũ Kiếm Động Thiên đều là đại nhân vật của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, dậm chân một phát đại địa cũng chấn động, nhưng hai người bọn họ lại đứng sau lưng lão giả tóc bạc kia.Vậy lão giả râu bạc trắng kia đến cùng có lai lịch gì?Pháp tướng Thần Thiên Tước gia lần nữa hiện ra, cao tới hơn một ngàn trượng, lãng tiếng cười dài:- Thiên Khâu Vạn Nhật Hồng, Bắc Câu Tiêu Diêu Hải, Ngũ Đài Tiên Sơn Tuyết Tùng lập, U Linh Động trung Hoạt Tử NhânThần Thiên Tước gia đọc mấy câu đó, cường giả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều phần lớn đều đã nghe qua, chỉ chính là bốn nhân vật thần bí cường đại nhất Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.- Nghe đồn Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung và Động chủ Ngũ Kiếm Động Thiên đều từng học qua đạo pháp ở Ngũ Đài Tiên Sơn, chẳng lẽ vị lão giả này chính là vị kia của Ngũ Đài Tiên Sơn?- Ngũ Đài Tiên Sơn Tuyết Tùng lập, U Linh Động trung Hoạt Tử Nhân, chẳng lẽ là "Tuyết Hạc Thông" ?Cường giả ở đây tuy rằng rất nhiều, nhưng nghe được bốn câu mà Thần Thiên Tước gia đọc đều rất khó bình tĩnh, bốn vị tiền bối kia từ vài vạn năm trước cũng đã danh chấn thiên hạ, chính là Thái Sơn Bắc Đẩu Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, thần bí không thể thấy rõ, như là bốn cây trụ trời, chống đỡ lấy toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều vậy.Chính là bốn nhân vật thần thoại của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Mà ngay một ít Tước gia cũng muốn bái nhập vào môn hạ của bọn hắn, nhưng lại không được kỳ môn.Thần Thiên Tước gia cười nói:- Tuyết Tùng tiền bối không phải đã không quan tâm tranh đấu thế giansao, hôm nay gió thổi thật, rõ ràng khiến lão nhân gia ngươi cũng bị thổi qua, xem ra Ngũ Đài Tiên Sơn quả thực quá lạnh, Tuyết Tùng tiến bối cũng không chịu được cô đơn rồi.Thần Thiên Tước gia là vào vạn năm gần đây mới quật khởi, so với nhân vật như bọn người Tuyết Hạt Thông, hắn quả thật chỉ có thể coi là vãn bối.Bọn người Phong Phi Vân cũng đã tiến nhập Thánh đình, rất xa liền thấy được đoàn vầng sáng màu trắng kia, cảm thán nói:- Lần này động tĩnh do Thánh đình náo ra thật sự không phải lớn bình thường, ngay cả nhân vật lão bất tử bực này cũng nhảy ra, Thần Thiên Tước gia không biết có chống đỡ được không đây.Động chủ Ngũ Kiếm Động Thiên Tiêu Mông Vũ âm thanh lạnh lùng nói:- Trữ Sư Đạo, ngươi làm quá mức rồi, cầm giữ triều cương, bức hiếp Chúa tể, làm loạn Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, càng dung tung con nối dõi dâm loạn hậu cung, huyên náo Thánh đình một mảnh chướng khí mù mịt, ngươi ngay cả nhà cũng quản không tốt, làm sao có thể quản lý một cái vương triều, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều đại biểu chính là là nhất tộc nhân loại, nếu rơi vào trong tay của ngươi, chỉ sẽ suy bại xuống dưới, lần này ta thỉnh sư tôn rời núi, chính là muốn cho ngươi biết khó mà lui, yên phận làm Thần Thiên Tước gia của mình.Thần Thiên Tước gia cười nói:- Động chủ, ngươi không khỏi quản quá rộng rồi, Long gia đã sớm mục nát không chịu nổi, bổn tước cũng là thuận thế mà lên, thay thể người cũ, dưới sự dẫn dắt của bổn tước, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chỉ sẽ càng thêm cường đại.- Trữ Sư Đạo, ngươi quá cuồng vọng rồi.Ngũ Kiếm động chủ hai tay mở ra, năm chuôi chiến kiếm bay ra, vờn quanh thân thể của nàng, chém xuống pháp tướng của Thần Thiên Tước gia.Pháp tướng Thần Thiên Tước gia duỗi ra một thủ ấn cực lớn, chộp lấy ngũ kiếm, trấn áp trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đánh bay Ngũ Kiếm động chủ ra ngoài.Ngũ Kiếm động chủ chính là tồn tại cùng nổi danh với những Tước gia kia, Ngũ Kiếm Chiến Trận càng nổi tiếng thiên hạ, nhưng lại bị pháp tướng Thần Thiên Tước gia một chưởng đánh bại.Thần Thiên Tước gia cười lạnh một tiếng:- Bổn tước không dễ dàng giết phụ nữ và trẻ em, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trảm ngươi ngũ hồn.Pháp tướng Thần Thiên Tước gia đánh ngũ kiếm về lại, hóa thành năm đầu kiếm hà, Ngũ Kiếm động chủ bị bức vào thế cực kỳ nguy hiểm, căn bản không chống đỡ được.Trâu bạc trắng trên đầu Tuyết Hạt Thông bồng bềnh, trong đó, năm sợi râu bạc trắng bay ra, cuốn lấy ngũ kiếm kéo trở về, dùng chòm râu làm dẫn, kéo dài ra dài hơn mười dặm, chém ra ngũ kiếm.Ngũ kiếm Tuyết Hạt Thông chém ra so với Ngũ Kiếm động chủ không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần, khiến trận pháp trong Thánh đình Chúa tể cung bị trảm phá, lần nữa chém vỡ pháp tướng của Thần Thiên Tước gia.- Nếu Tuyết Tùng tiền bối đã muốn đánh với bổn tước một trận, như vậy bổn tước sẽ phụng bồi đến cùng.Bản tôn Thần Thiên Tước gia hiện thân, đứng trên đỉnh Chúa tể Thiên Cung, mặc chiến giáp, mắt hổ âm trầm, khinh thường trời xanh.Đỉnh đầu của hắn có Long Hổ hư ảnh xoay quanh, bày biện ra một bức hình ảnh thần dị mà khí phách.Thần Thiên Tước gia đánh một trận với Tuyết Hạt Thông.Ông trời...

ơ... i, cái này cũng quá tự tin rồi.Phải biết rằng bốn vị Thái Đẩu kia đại biểu chính là bốn người cường đại nhất Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, có rất ít người dám khiêu chiến bọn hắn, coi như là muốn tìm được người có thể tiếp bọn hắn một chiêu, cơ hồ cũng khó có thể gặp.- Đã sớm nghe nói, Thần Thiên Tước gia từ giới ngoại quay về, tu vị lại có tinh tiến, một chưởng đánh bại Ngũ Kiếm động chủ, đây là minh chứng tốt nhất.- Thời gian Thần Thiên Tước gia tu hành tuy rằng không bằng bốn vị Thái Đẩu kia, nhưng đương kim chi thế, đã không ai có thể đánh với hắn một trận, có lẽ đã đạt đến cấp bậc Tứ đại Thái Đẩu rồi!- Thật là khiến cho người chờ mong.Thần Thiên Tước gia lỗi lạc mà đứng, thân thể thẳng tắp, trên đỉnh đầu Hổ khiếu Long ngâm, giống như một bất bại Chiến Thần, phóng lời nói muốn chiến Tuyết Hạt Thông.Tuyết Hạt Thông nhẹ nhàng thở dài, nói:- Ta đã già, huyết khí đã không theo kịp người trẻ tuổi các ngươi, cũng không cần đánh làm gì, nếu ngươi có thể tiếp một kiếm của ta mà không chết, lão hủ liền lập tức lui về Ngũ Đài Tiên Sơn, không bao giờ quản tranh đấu thế gian nữa.Khí tức trên thân Tuyết Hạt Thông đột nhiên trở nên lợi hại, một bàn tay khô quắt già nua vươn ra, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành kiếm quyết, hào quang tỏa ra ngưng tụ thành một thanh kiếm màu trắng.-------Chương 1668: Quyết đấu cấp bậc Bán ThánhBá.Thân thể Tuyết Hạt Thông đột nhiên biến mất tại chỗ.Khi mọi người người lần nữa trông thấy hắn thì hắn đã đứng ở trước mắt Thần Thiên Tước gia, mũi kiếm màu trắng đã đâm vào sâu một tấc trong mi tâm Thần Thiên Tước gia, đâm rách đầu lâu, giọt giọt máu tươi từ mi tâm Thần Thiên Tước gia chảy ra.Thật nhanh.Thật mạnh.- Chiến Thần Bất Phá.Thần Thiên Tước gia hai tay đẩy về phía trước, lòng bàn tay ngưng tụ hai cổ khí lực cuộn trào, vận chuyển 《 Chiến Thần Quyết 》 tới cực hạn, muốn ngăn cản kiếm khí của Tuyết Hạt Thông.Nhưng kiếm trong tay Tuyết Hạt Thông vẫn từng chút đâm vào mi tâm hắn.- Sao lại mạnh như vậy.Thần Thiên Tước gia sắc mặt đại biến, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, kiếm khsi của Tuyết Hạt Thông thật sự quá cường đại, 《 Chiến Thần Quyết 》 cũng không thể ngăn cản, kiếm khí đã chui vào trong cơ thể của hắn.Chẳng lẽ hôm nay phải chết dưới kiếm này sao?Phong Phi Vân nói:- Lão già này vậy mà mạnh như vậy, còn nói cái gì lớn tuổi, huyết khí theo không kịp người trẻ tuổi, mẹ nó, đây không phải tại cố ý 'trang Bức' sao, muốn một kiếm tiêu diệt Thần Thiên Tước gia thì cứ nói rõ đi.Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:- Huyết khí trong thân thể Tuyết Hạt Thông tiền bối quả thực đã bắt đầu khô kiệt, hiện giờ đã đi vào lúc tuổi già, nếu lão nhân gia ông ta ở vào thời kỳ cường thịnh sẽ cường đại hơn giờ rất nhiều, giết Thần Thiên Tước gia cũng sẽ không cố hết sức như hiện giờ.- Vô luận nói như thế nào Thần Thiên Tước gia, lần này chết chắc.Phong Phi Vân tự nhiên có thể nhìn ra được cao thấp giữa hai người, Tuyết Hạt Thông đã khống chế toàn bộ đại cục, khống chế tất cả khí tràng, xuyên thủng Chiến Thần khí của Thần Thiên Tước gig, cũng chẳng khác nào đã phán quyết tử hình Thần Thiên Tước gia.- Không tốt...Hiên Viên Nhất Nhất đột nhiên lên tiếng.Phong Phi Vân cũng nhìn thấy, ngay ở phía dưới hai người Thần Thiên Tước gia và Tuyết Hạt Thông, Lâm Các lão từ trong hư không đi ra, thi triển bảo thuật, dẫn động Địa khí, một đạo cột sáng từ mặt đất phóng lên trời, oanh kích lên trên người Tuyết Hạt Thông.Đầu lâu Thần Thiên Tước gia đã bị tách ra, nhưng đúng lúc này, thân thể Tuyết Hạt Thông lại bị Lâm Các lão đánh lén, bị đại địa chi khí bắn ra một chút, kiếm khí nồng đậm trên người lập tức tản ra, trong miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, thân thể rất nhanh trở nên già nua.Lâm Các lão cũng bị cổ kiếm khí trên người Tuyết Hạt Thông phản xung kích, người bị thương nặng, trên thân thể xuất hiện rất nhiều vết rạn, thiếu chút nữa đã chia năm xẻ bảy.- Ha ha, Tuyết Hạt Thông, ngươi cũng giết không được ta, đi chết đi.Đầu lâu Thần Thiên Tước gia rất nhanh khép lại, trong miệng phát ra tiếng cuồng tiếu, một chưởng đánh xuyên qua thân thể già nua của Tuyết Hạt Thông.- Sư tôn.Ngũ Kiếm động chủ và Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung sắc mặt đều biến đổi.Chiến hồn trên người Thần Thiên Tước gia vô cùng cường thịnh, một chưởng đánh lên đỉnh đầu Tuyết Hạt Thông, đánh nát đầu lâu Tuyết Hạt Thông, thần hồn cũng hóa thành mảnh vỡ, rơi xuống trên mặt đất.Ngũ Kiếm động chủ và Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung bay thấp đến trước mặt Tuyết Hạt Thông, nâng lão giả máu tươi chảy đầm đìa g dậy, nhưng lão giả đã bị Thần Thiên Tước triệt để trấn giết, thân thể rách rưới, khí tức đoạn tuyệt.- Hèn hạ, vậy mà ra tay đánh lén sư tôn.Ngũ Kiếm động chủ nghiến răng nghiến lợi, huy kiếm đi chém Lâm Các lão, nhưng nàng lại bị Thần Thiên Tước gia một chưởng đập bay ra ngoài, Thần Thiên Tước gia một cước dẫm nát trên người của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.Thần Thiên Tước gia lạnh giọng nói:- Thất bại chính là thất bại, không có bất kỳ lấy cớ gì cả, trên đời này chỉ có kế quả là khiến người tin phục, quá trình cũng không trọng yếu.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung thi triển cấm thuật, chiêu đến lực lượng thập bát khỏa tinh thần, mười tám đạo tinh thần chi quang tụ tập thành một bó, oanh kích về phía Thần Thiên Tước gia.Thần Thiên Tước gia duỗi ra một tay, lòng bàn tay bộc phát ra thần chiến khí, nâng lấy mười tám đạo tinh thần chi quang, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung nói:- Ngay cả sư tôn các ngươi cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn muốn giao thủ với ta sao?- Chiến một trận chiến, ngược lại cũng không sao.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung biểu hiện rất nhạt, trên người tinh quang tốt tươi, trong mi tâm bay ra một tấm đạo đồ, bao lấy Thần Thiên Tước gia vào trong.Bành.Đạo đồ bị xé nát, Thần Thiên Tước gia từ bên trong đi ra, lạnh giọng quát:- Ngược lại đã xem thường ngươi, không nghĩ đến tu vi của ngươi đã đạt tới hoàn cảnh này, nếu lại cho ngươi tu luyện mấy ngàn năm, nói không chừng thật đúng là có lực lượng đánh một trận cùng bổn tước.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung đã ôm lấy Ngũ Kiếm động chủ, biến thành một đạo tinh quang, bay đến phía chân trời, sau đó chạy trốn về cuối thiên mạc.Thần Thiên Tước gia hừ lạnh một tiếng:- Ngươi đám các ngươi hôm nay còn đi được sao?Thần Thiên Tước gia một thủ ấn đánh tới, xuyên thấu hư không, đánh cho Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung và Ngũ Kiếm động chủ rơi xuống mặt đất.- Thần Thiên Tước gia làm quá mức rồi.Ngay cả Hiên Viên Nhất Nhất tâm tình không hề bận tâm, giờ phút này cũng nhíu mày thật sâu, cổ kiếm trên lưng minh hưởng.Phong Phi Vân trong lòng lại thóa mạ Tất mỗ gia và Tất Ninh Suất, hai tổ tôn này cũng quá gạt người rồi, bảo bọn hắn đi Thánh đình bảo khố mời người, đi lâu như vậy rõ ràng còn chưa về.Lúc này Thần Thiên Tước gia bị Tuyết Hạt Thông kích thương, đúng là thời cơ tốt nhất để giết hắn ah.Đợi thương thế Thần Thiên Tước gia phục hồi như cũ, muốn lần nữa giết hắn sẽ rất khó khăn.Thần Thiên Tước gia nắm lấy cổ Ngũ Kiếm động chủ trong tay, âm trầm nói:- Vừa vặn luyện hóa một thân tinh khí của ngươi để khôi phục thương thế trên người ta.Thần Thiên Tước gia thi triển bí pháp, hấp thu lực lượng trong thân thể Ngũ Kiếm động chủ, Ngũ Kiếm động chủ vốn là một mỹ nhân hai mươi tuổi, nhưng lại tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được bắt đầu già yếu đi, tóc đen trên đầu cũng dần biến thành tóc trắng.Không ai nghĩ đến sẽ xảy ra biến cố như vậy, vốn đều cho rằng Thần Thiên Tước gia chết chắc rồi, nhưng hiện giờ người chết lại là nhân vật cấp bậc Thái Đẩu Tuyết Hạt Thông, nếu để cho Thần Thiên Tước khôi phục thương thế, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ai còn có thể giết hắn.Hiên Viên Nhất Nhất hóa thành một đạo bóng trắng bay ra ngoài, đứng ở trước mặt Thần Thiên Tước gia, nói:- Được thế nên tạm tha người, Tuyết Hạt Thông tiền bối đã bị chết, Ngũ Kiếm động chủ không nên chết nữa.- Ai sống ai chết, đều có bổn tước định đoạt, không nhọc phiền Thủy Nguyệt Thiên Cảnh các ngươi quan tâm.Thần Thiên Tước gia bá đạo nói.Hiên Viên Nhất Nhất liên tục nhíu mày.Oanh.Một cổ Bán Thánh chi khí đột nhiên bay lên, lan tràn toàn bộ Thánh đình.Lại có chí cường đếnMột cái bếp lò khổng lồ từ phía trên thiên mạc đánh xuống, nện vào đỉnh đầu Thần Thiên Tước gia, đánh cho thân thể Thần Thiên Tước gia văng tung tóe xa mấy chục thước.-------Chương 1669: Thánh đình tan vỡ (1)Ngũ Kiếm động chủ theo hắn bay ra ngoài, bị Hiên Viên Nhất Nhất tiếp được.Biến cố xảy ra, lần nữa vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.Vậy mà lại có người dám ra tay với Thần Thiên Tước gia ra tay, chẳng lẽ lại có cường giả hàng lâm.Hiên Viên Nhất Nhất lắp bắp kinh hãi, nhìn lên phía trên, chỉ thấy Phong Phi Vân cầm Tam Vị Chân Hỏa Lô, vô cùng làm dáng đứng trên đỉnh cung điện, tóc dài bồng bềnh, vạt áo sạch sẽ, ánh mắt phiêu dật, cười cười với nàng, nói:- Thánh nữ điện hạ, nói thì được gì, lúc nên ra tay thì phải ra tay.Hiên Viên Nhất Nhất cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cái cằm như muốn rơi trên mặt đất, đạo tâm thông minh cũng khó mà bình ổn, tên này có phải điên không, cũng dám động thủ với Thần Thiên Tước gia.Bọn người Lưu Tô Tử, Thiên Toán Thư Sinh, Du Tử Lăng tham gia Thệ sư quốc yến cũng đều khiếp sợ, trông thấy Phong Phi Vân đứng trên đỉnh cung điện, đều cảm giác thật bất khả tư nghị.Đây là giao phong giữa những người cao cấp nhất, hắn một gia hỏa mới tu luyện mấy chục năm lại dám đi ra tìm chết.Hơn nữa, hắn rõ ràng dùng bếp lò nện đầu Thần Thiên Tước gia.Phát quan trên đầu Thần Thiên Tước gia bị Tam Vị Chân Hỏa Lô thiêu đốt, tóc dài rơi xuống, hai mắt nặng nề, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng trên cung điện, nói:- Lá gan của ngươi quá lớn.- Trước sau vẫn không hề nhỏ.Phong Phi Vân tay niết Bán Thánh Lệnh Phù, một cổ Bán Thánh chi khí bao phủ toàn thân, khí tức trên thân trở nên càng lúc càng cường thịnh, bao phủ toàn bộ Thánh đình, sau lưng lộ ra một đầu Long Hồn khổng lồ.- Phong Phi Vân, ngươi lại dám ra tay với Tước gia, thật sự là phản nghịch.Trữ Gia Lâm âm thanh lạnh lùng nói.Phong Phi Vân liếc xéo hắn, trên ngón tay sinh ra một đoàn ánh lửa, đầu ngón tay trở nên vô cùng sáng chói, điểm một chỉ tới Trữ Gia Lâm.Một đạo hỏa trụ bay ra, như thiên thạch rơi xuống phía chân trời, xuyên thủng thân thể Trữ Gia LâmPHỐC.Trữ Gia Lâm ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, thân thể đã bị đốt thành bột mịn, hồn phi phách tán.Thánh đình Chúa tể cung một hồi yên tĩnh, ngay cả đám cự đầu tu luyện trên vạn năm cũng đều có chút ngây ngườiNhị thế tử Thần Thiên Tước phủ lại cứ vậy bỏ mạng.Đây chính là người thừa kế Thần Thiên Tước gia tương lai, nắm giữ trong tay quyền hành, một khắc trước vẫn còn được vạn người tôn kính.Giờ khắc này, liền biến thành tro bụi.- Giết tốt lắm, ha ha.Một Vũ Hóa Hiền Giả Long gia bị trói trên đồng trụ, trên người quấn lấy hơn mười đạo khóa sắt, phát ra tiếng cười dài cao giọng, khiến động trụ không ngừng lắc lư.Thần Thiên Tước gia tóc dài xõa vai, mắt hổ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng trên đỉnh cung điện:- Tốt, bổn tước quả nhiên không nhìn lầm người, không hổ là truyền nhân 《 Kim Tàm Kinh 》.- Phong Phi Vân, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?Lâm Các lão bị kiếm khí trước khi chết của Tuyết Hạt Thông đánh cho trọng thương, thân thể thiếu chút nữa chia năm xẻ bảy, vừa rồi vẫn một mực điều dưỡng thương thế, cho tới giờ khắc này mới áp chế thương thế xuống, bỗng nhiên đứng lên.Phong Phi Vân nói:- Ta cùng với Long gia có nhân quả không nhỏ, không thể trơ mắt ếch ra nhìn người Long gia chết hết được, Các lão, xin lỗi rồi.- Thì ra là như thế.Lâm Các lão mặc áo vải mộc mạc, đai lưng như nhánh dây, phát ra một tiếng thở dài:- Ngươi dù sao cũng là người lão phu nhìn trúng, nhìn ngươi chết uổng ở chỗ này, quả thật có chút đáng tiếc, cho dù ngươi nắm trong tay Bán Thánh Lệnh Phù, có thể trong thời gian ngắn phát huy ra lực lượng cấp bậc Bán Thánh nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tước gia, lưu Bán Thánh Lệnh Phù lại, lấy công chuộc tội, ta có thể ở trước mặt Tước gia cầu tình cho ngươi, tha cho ngươi một mạng.Lâm Các lão từng bước một đi về phía Phong Phi Vân, trên mặt treo sầu lo, như một lão nhân bình thường đang giáo dục vãn bối vậy.Phong Phi Vân nói:- Ta đã quyết định ra tay thì sẽ không lý nào hối hận, hảo ý của Các lão ta chỉ có thể tâm lĩnh.- Vậy thì ngươi đi chết đi.Lâm Các lão chạy tới cách Phong Phi Vân hơn mười bước, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lăng lệ mà tàn nhẫn, phát ra một tiếng cười lạnh.Khoảng cách mười bước, đối với nhân vật như Lâm Các lão mà nói, một phần mười sát na là đã qua được rồi.Phong Phi Vân đã sớm ngờ tới Lâm Các lão không phải lương thiện gì, đối với hắn có đề phòng, ngay khi hắn ra tay, Phong Phi Vân liền lập tức bắn ra Tam Vị Chân Hỏa Lô.- Thiên thế làm dẫn, Địa thế làm cơ, trảm.Lâm Các lão ở mặt tu hành tầm bảo thuật đã đạt đến độ cao người khác khó có thể với tới, trong nháy mắt đã dẫn đến Thiên thế và Địa thế, Thiên thế như một đám mây chìm xuống dưới, Địa thế như một khối đại lục đang nổi lên trên.Trầm xuống, nổi lênÉp lấy Phong Phi Vân vào chính giữa.Oanh.Tam Vị Chân Hỏa Lô kịch liệt xông tới, xé nát Thiên thế và Địa thế, hỏa lô đánh lên trên thân thể Lâm Các lão, đánh cho Lâm Các lão bay ra ngoài, huyết nhục trên người cũng sụp đổ một mảng lớn, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất.Thánh đình Chúa tể cung kịch liệt nhoáng một cái, xuất hiện một vết nứt cự đại, bắt đầu nứt về hai bên.Cung điện mấy ngàn dặm đều đang sụp đổ, trụ cột đứt gãy, vách tường sinh ra vết nứt chằng chịt, cuối cùng ầm ầm sụp đổ, một ít trận pháp thủ hộ Thánh đình Chúa tể cung cũng nhao nhao nghiền nát, từng tòa trận cơ đều vỡ ra, trận tháp cao ngất như mây cũng theo đó sụp đổ xuống.- Thánh đình Chúa tể cung đã không chịu nổi lực lượng giao phong bực này, toàn bộ Chúa tể Thiên Cung cũng nát bấy.- Từ xưa tới nay, đều không ai có thể đánh nát Chúa tể Thiên Cung, đây là lần đầu tiên đấy.- Rất nhiều trận pháp cũng đã bị hủy diệt, căn bản không thể thừa nhận nổi lực lượng cấp bậc Bán Thánh.. . .Cường giả tiến đến dự tiệc đều nhao nhao rút đi, không muốn lẫn vào tranh đấu giữa Thần Thiên Tước phủ và Thánh đình Long gia, đây là trận chiến quyết định tương lai và đại thế của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, một khi lẫn vào, tiếp theo sẽ vạn kiếp bất phục ngay.Đương nhiên trong đó cũng có một ít Tước gia có quan hệ cực kỳ thân mật với Thần Thiên Tước gia lưu lại, bọn hắn cùng Thần Thiên Tước gia có minh ước, chính là quan hệ hợp tác lẫn nhau.Lâm Các lão sau khibị Phong Phi Vân đánh bại liền có nhân vật cấp bậc Tước gia đứng ra.Vị Tước gia này chính là Cảnh chủ Mục cảnh, nhìn qua bộ dáng chỉ chừng ba mươi, trước người cưỡi bạch ngọc lão hổ, Tử Kim huyền bào gia thân, trên lưng khoát lấy áo choàng màu vàng.- Cút ngay.Phong Phi Vân cũng không để ý tới hắn là một vị Tước gia, lúc này chỉ một lòng muốn chém rụng Thần Thiên Tước gia.Thần Thiên Tước gia bị Tuyết Hạt Thông gây thương tích, giờ phút này đang khôi phục thương thế, Phong Phi Vân tự nhiên không hi vọng nhìn thấy Thần Thiên Tước gia khôi phục, tốt nhất là có thể thừa cơ hội này đánh chết Thần Thiên Tước gia.-------Chương 1670: Thánh đình tan vỡ (2)Mục cảnh cảnh chủ cười lạnh một tiếng:- Tiểu bối, chỉ bằng ngươi cũng dám làm càn với bổn tước như vậy sao?Ngay tại lúc đó, lại có hai vị nhân vật cấp bậc cảnh chủ từ trong hư không đi ra, phân biệt là Đại Hạo cảnh chủ, Thiên Mục cảnh chủ.Ba vị Tước gia vây lấy Phong Phi Vân ở chính giữa, mỗi người đều thần thái sáng láng, chiến ý đằng đằng, không muốn để Phong Phi Vân đi quấy rầy Thần Thiên Tước gia vào lúc này.Phượng Phi Vân không nói hai lời, chém ra một đạo Thánh Linh chi khí, trảm phá một mảnh áo giáp của Đại Hạo cảnh chủ, lưu lại trên ngực hắn một miệng máu.Thiên Mục cảnh chủ và Mục cảnh cảnh chủ từng người gọi ra một kiện linh khí cổ xưa, đều là tuyệt thế chiến binh.Một khỏa hạt châu trông rất giống con mắt từ trên tay Thiên Mục cảnh chủ bay ra, tách ra vầng sáng vô biên, như một vòng liệt nhật nhô lên cao.Mục cảnh cảnh chủ tế ra một cây lân tiên, chính là do da vạn năm đằng xà tế luyện thành, bên trong bọc lấy thiên nga ti, quất ra trước, roi trở nên dài chừng ba trăm dặm, lớn chừng vạc nước, đánh cho bên trong Chúa tể Thiên Cung ầm ầm sụp đổ.Ba vị cảnh chủ đều là nhân vật tuyệt đỉnh, Phong Phi Vân nếu không có Bán Thánh Lệnh Phù sẽ không phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong bọn họ cả.Ba vị cảnh chủ liên thủ, đủ để quét ngang một phiến Thiên Địa.- Tiểu hữu, ta đến chiến bọn hắn, ngươi đi đối phó Thần Thiên Tước gia, tuyệt đối không thể để cho hắn khôi phục thương thế.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung chân đạp Thất Tinh Liên Hoa, đỉnh đầu nổi lơ lửng một mảnh tinh quang, giống như là một vị trích tiên từ trong hư không đi ra vậy.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung chính là đệ tử Tuyết Hạt Thông. tu luyện trên vạn năm, nhưng vẫn trẻ tuổi như một thiếu niên mới hai mươi, hắn đồng thời đánh ra ba kiện thần binh, cùng ba vị Tước gia tranh phong.Thân ảnh bốn người cực nhanh, người bình thường cơ hồ không thấy rõ được bóng dáng của bọn hắn, qua trong giây lát, bọn hắn đã bay đến trong hư không, phát ra tiếng sấm nổ vang không dứt .Sau nháy mắt, bốn người bọn họ đã bay vòng chung quanh Trung Đình Tinh, bay ra đánh ở bên ngoài, nếu không phải Trung Đình Tinh khác với những tinh cầu khác, chỉ sợ đã sớm bị bọn hắn đánh nát rồi.- Không hổ là đệ tử đắc ý nhất của Tuyết Hạt Thông, lực lượng lại có thể lực áp ba vị Tước gia.Rất nhiều bá chủ đều đứng ở đàng xa, trông về Trung Đình Tinh ở phía xa, chứng kiến Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung đuổi theo ba vị Tước gia đại chiến, đều vô cùng bội phục, hiển nhiên tương lai Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung sẽ trở thành một trong các nhân vật cao cấp nhất cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.Oanh.Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyện qua.Trung tâm "Trung Đình Tinh", nửa ngôi sao đều vỡ vụn ra, ở phía trên trời xanh bày ra cảnh tượng hoa lệ, thập phần rung động nhân tâm.Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung, Mục cảnh cảnh chủ, Thiên Mục cảnh cảnh chủ, Đại Hạo cảnh cảnh chủ, bốn vị đại nhân vật này đều bị cổ lực lượng kia bắn ra ngoài, ngoại trừ Cung chủ Vô Thọ Tinh Cung còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, ba vị cảnh chu khác ̉ đều bị cổ lực lượng kia đả thương, trong miệng đang không ngừng thổ huyết.- Mau lui lại, đây mới thực là lực lượng cấp bậc Bán Thánh, dính vào một chút sẽ lập tức chết ngay.Chúng tu sĩ đứng ở bên ngoài mấy vạn dặm đều bị cổ lực lượng này hù sợ, nhao nhao hướng chạy thục mạng về xa xa, nhưng vẫn có người lực lượng hơi yếu, bởi vì chạy thục mạng không kịp nên bị cổ lực lượng kia đánh thành cặn bã.Trung Đình Tinh cũng nát mất nửa cái, có rất nhiều Tinh Thần Toái Phiến đều lơ lửng phía trên trời xanh, rơi khắp bốn phía, trung ương tinh cầu chảy xuôi ra nham tương nóng hổi, nung đỏ cả chân trời, bốc cháy lên ánh nắng chiều đỏ bừng.Bên trong ánh nắng chiều đỏ đến như hỏa diễm phát ra chiến thanh ngập trời, chấn cho không khí như gợn sóng, thành từng mảnh khí lãng tràn ra ngoài cả vạn dặm.Mặc dù là đứng bên ngoài hư không xa xôi cũng có thể chứng kiến Chiến Thần pháp tướng vô cùng khổng lồ kia của Thần Thiên Tước gia.Tu sĩ đối chiến với Chiến Thần pháp tướng kia hết sức trẻ tuổi, tựa như một đạo hạt gạo sáng lên bay chung quanh Chiến Thần pháp tướng, hỏa lô trong tay trở nên như một khỏa hỏa diễm tình thân, cùng Chiến Thần pháp tướng đánh đến khó chia lìaĐây quả thực tựa như cảnh tượng trong truyền thuyết Thần Thoại.- Tiểu bối, ta muốn đánh cho ngươi thần hình đều diệt.Thanh âm Thần Thiên Tước gia vô cùng bá đạo.- Ta cũng nghĩ như vậyPhong Phi Vân đứng ở trên hư không, đánh Bát Quái Đạo Ấn ra ngoài, hóa thành một mảnh bầu trời hình tròn hắc bạch song sắc, lơ lửng trên đỉnh đầu Chiến Thần pháp tướng xoay tròn như cối xay, chấn vỡ Chiến Thần pháp tướng.Bản tôn của Thần Thiên Tước gia xếp bằng ở trên Trung Đình Tinh rách rưới, hai mắt chợt trợn trừng̉, cánh tay duỗi ra, một cái thủ ấn cự đại đánh ra ngoài, bàn tay đủ để bóp nát ngôi sao.Bành.Bán Thánh Lệnh Phù trong tay Phong Phi Vân t đã nứt ra vết rạn thứ sáu, thiếu chút nữa đã triệt để vỡ vụn.Bán Thánh Lệnh Phù tuy mạnh, nhưng dù sao so ra vẫn kém Bán Thánh chính thứcPhong Phi Vân phi thân rút lui, không dám chính diện va chạm với Thần Thiên Tước gia.- Tiểu bối, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.Thần Thiên Tước gia bỗng nhiên đứng lên, trên người thần quang tứ xạ, hào quang từ trên Trung Đình Tinh chi truyền ra, sáng chói chói mắt, biến ra một mảnh hư không xa xôi, nhưng vẫn thập phần sáng ngời.- Người đối địch với Thần Thiên Tước gia, giết không tha.Một đám lão giả hoành độ hư không mà đến, mỗi người khí tức đều dâng trào, trên người mang theo một cổ khí kình như Chiến Thần.Liệt vị lão tổ và hiền giả của Thần Thiên Tước phủ xuất thế, muốn trợ Thần Thiên Tước gia trấn áp phản nghịch, những lão nhân Thần Thiên Tước phủ này có rất nhiều người bối phận cao hơn cả Thần Thiên Tước gia, đều là một ít tồn tại lão bất tử.- Hôm nay người Thần Thiên Tước phủ, đều phải chết.Long Ngạo Thiên ăn mặc ngân giáp rách rưới, tóc dài cuồng loạn nhảy múa, trên người máu tươi chảy đầm đìa, ánh mắt sáng ngời, trong tay kéo lấy một mảnh thi sơn, chừng hơn vạn cổ thi thể, trong đó trên đỉnh thi sơn treo một đạo nhân, đúng là một trong những thuộc hạ cường đại nhất của Thần Thiên Tước gia, "Thiên Quan đạo nhân" .Thiên Quan đạo nhân bị chín cây trường thương xuyên thủng thân thể, trong đó có một cây trường thương xuyên thủng mi tâm của hắn, trong đôi mắt, máu tươi không ngừng chảy xuống.Đây là hình ảnh vô cùng rung động nhân tâm, Long Ngạo Thiên như một Ma Thần hành tẩu trong hư không, kéo lấy hơn vạn cổ thi thể, phát ra tiếng rít gào trầm giọng:- Đệ tử Long gia ở đâu, giết cho ta.- Thiên Quan đạo nhân rõ ràng bị hắn giết chết.- Cửu Long Trấn Hồn, chín thương này của Long Ngạo Thiên xem như đã chém giết cả kiếp trước, kiếp này của Thiên Quan đạo nhân, xem như là diệt đạo chân chính rồi, thật sự quá cường đại.-------Chương 1671: Đệ nhất thiên tài ba vạn năm trước (1)Thánh đình Long gia, còn có một ít cường giả lánh đời, vào lúc này đều nhao nhao hiện thân.Đây mới thực là thời điểm đại quyết chiến chính thức.- Ta muốn chiến, chiến đấu đến khi trên một mảnh đại địa này đều chảy xuôi lấy máu tươi của ta, tu chiến kiếm, vãn tôn nghiêm, trảm tặc tử, đoạt lại quang vinh, người Long gia bất tử, hồn người Long gia bất diệt. . .Lại có một đám tu sĩ Long gia mặc áo choàng màu vàng quay về, bọn hắn hát vang hành khúc, vốn đều giấu ở sơn dã hoang lâm, mai danh ẩn tính, thẳng đến có người giao một khối lệnh bài vào tay bọn hắn, những người này liền đều tụ tập lại, muốn vẻ vang dự chiến, muốn vì máu tươi chảy xuôi trong thân thể của mình mà chiến.Thần Thiên Tước gia đứng trên cung điện nghiền nát, lơ lửng trong hư không mờ mịt, cao giọng cười:- Tốt, tốt, đã đều trở về rồi, vừa vặn một mẻ hốt gọn, hôm nay đừng hòng ai chạy thoát.Cánh tay Thần Thiên Tước gia vung lên, đánh ra một mảnh khí lãng vô hình, như biển gầm, đánh bay hơn mười vị nhân vật cấp bậc Vũ Hóa Hiền Giả, thân thể của bọn hắn ở trong sóng dữ phát ra thanh âm nghiền nát, phát ra mấy chục tiếng kêu rên, cuối cùng hóa thành bột máu.Hơn mười vị Vũ Hóa Hiền Giả vẫn lạc, đây đều là tinh ảnh của Long gia, mỗi một vị đều bồi dưỡng không dễ.Thần Thiên Tước phủ có rất nhiều minh hữu, không chỉ có một tí Tước gia Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, mà những đại nhân vật các Trung Ương Vương Triều khác cũng đứng về phía Thần Thiên Tước phủ, thực lực tổng thể xa xa cao hơn những tu sĩ Long gia, có ưu thế áp đảo.- Thiêu thân lao đầu vào lửa, hôm nay chính là ngày diệt tộc của Long giaRất nhiều cường giả vào lúc này đều tàn nhẫn ra tay, như Kiếm Chủ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Một vị Tước gia của Đệ Thập Nhị Trung Ương Vương Triều. . .

Bọn hắn đều có giao dịch về mặt lợi ích với Thần Thiên Tước gia, giờ phút này tự nhiên phải trợ giúp Thần Thiên Tước gia trấn áp phản loạn, trợ Thần Thiên Tước gia trở thành Thánh đình Chúa tể.Máu tươi nhuộm đỏ cả phiến hư không này, phổ thành một khúc bi ca.- Thiêu thân lao đầu vào lửa cũng phảin chiến, chỉ có người chiến tử, không có hồn chiến diệt.Đệ tử Long gia từ bốn phương tám hướng quay về, có ẩn thân ở loại tiểu quốc xa xôi như Thần Tấn vương triều, có mai danh ở vùng khỉ ho cò gáy, có thành lập nên thế lực thuộc về mình ở các Trung Ương Vương Triều khác, nhưng vào lúc này đều quay về, biến thành một mảnh dòng người.Hát vang hành khúc, hùng hồn chịu chết.Bên trong thân thể bọn hắn vừa có nhiệt huyết, cũng có can đảm, còn có một cổ bi tráng.Bán Thánh Lệnh Phù trong tay Phong Phi Vân đã hoàn toàn vỡ ra, lực lượng Bán Thánh đang rất nhanh trôi qua, hắn cùng với hơn mười vị cường giả đồng thời đại chiến, trong đó càng có nhân vật cấp bậc Tước gia c cách một phiến hư không ra tay với hắn.- Phong Phi Vân, ta đến giúp ngươi giúp một tay.Một bảo tháp phong cách cổ xưa ngang trời bay đến, trne bảo tháp truyền ra Thánh Linh chi khí, bộc phát ra hào quang hỗn độn, thu hơn mười vị cường giả kia vào trong tháp, rơi vào trong tay Nữ Ma.Oanh, oanh, oanh.Thiên Tôn Vô Lượng Tháp đang kịch liệt run rẩy, hơn mười vị cường giả kia oanh kích trong tháp, phát ra từng tiếng nổ mạnh, tháp tử rách rưới giống như muốn bị bọn hắn căng ra vậy.- Trấn áp cho ta.Nữ Ma cắn chặt răng trắng như tuyết, gắt gao đè lấy Thiên Tôn Vô Lượng Tháp, trên người bộc phát ra ma sát khí khủng bố, không ngừng trấn áp vào trong tháp tử, khiến cường giả bên trong nguyên một đám bị đập vụn, hóa thành huyết nhục thi cốt.- Dù ai cũng không cách nào trấn áp ta.Một vị nhân vật cấp bậc Tước gia thét dài trong tháp, thiên Tôn Vô Lượng Tháp lập tức bành trướng gấp đôi.- Ta có thể trấn áp ngươi.Cánh tay Nữ Ma hết sức nhỏ, như bạch ngọc điêu thành, trực tiếp vời vào trong tháp, cùng đấu pháp với vị Tước gia kia, cuối cùng vị Tước gia kia không ngăn nổi lực lượng của Thiên Tôn Vô Lượng Tháp, bị Nữ Ma một tát đập nát đầu.Quá bạo lực rồi.Hai tay Phong Phi Vân đều là máu tươi, mở bàn tay ra, bên trong cầm một khối Bán Thánh Lệnh Phù, trên lệnh phù đã có chín đạo vết rạn, rách rưới đến không thành bộ dáng, cùng huyết dịch hỗn hợp cùng một chỗ, quả thực đã biến thành cặn bã.- Chỉ có thể dùng một lần cuối cùng, hai tên vương bát đản Tất Ninh Suất và Tất Mỗ Gia kia đi Thánh đình bảo khố mời người, có cần lâu vậy không?Hai mắt Phong Phi Vân đỏ bừng, mắng một câu, cảm thấy hai tổ tôn này làm việc đều cực kỳ không đáng tin.Phong Phi Vân vừa mới mắng xong, đã có một cổ huy hoàng đại khí từ phía trên Trung Đình Tinh truyền ra nhét đầy vòm trời, một đạo quang môn mở ra, vô số tu sĩ từ lòng đất bay ra, đánh cho quân lính thủ hộ Thánh đình bảo khố không còn một mống, sau đó lại phóng tới trong hư không, những nơi đi qua, chỉ để lại một mảnh huyết vũ.- Hộ Thánh nhất tộc làm việc, phàm là người phản nghịch, toàn bộ phải đền tội.Thánh đình bảo khố mở ra.Sáu Đại trưởng lão của Hộ Thánh nhất tộc đi ở phía trước nhất, đều già nua đến không thành bộ dáng, trên người khoát áo bào trắng, phủ lấy kim giáp, như sáu luân mặt trời màu vàng bay ra vậy.Tất Ninh Suất và Tất Mỗ Gia đi theo ngay sau lưng sáu vị trưởng lão, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt ngạo khí mười phần, bễ ngễ tất cả mọi người.- Hộ Thánh nhất tộc hàng lâm, bọn ngươi còn không giao ra cổ trên đầu?Tất Mỗ Gia sợ người khác nhìn không thấy hắn, thanh âm vang vọng như trâu đực đang kêu vậy.Một vị lão tổ Thần Thiên Tước phủ rất không quen nhìn bộ dáng hung hăng càn quấy kia của Tất Mỗ Gia, ra tay trấn áp hắn, nhưng lại bị một vị trưởng lão Hộ Thánh nhất tộc giết chết.Tất Mỗ Gia trừng một cường giả định ra tay khác, dùng ngón tay chỉ vào cái mũi đối phương, nói:- Ngươi cẩn thận một chút cho ta, đợi tí nữa thu thập ngươi.Vị cường giả kia đưa tay ra lại thu vào, cuối cùng vẫn không ra tay, dù sao sáu vị trưởng lão Hộ Thánh nhất tộc đều quá cường đại, mỗi người đều có khí tức cấp bậc Đại Hiền Giả.Sự xuất hiện của Hộ Thánh nhất tộc khiến những tinh anh Long gia đều mừng rỡ, bọn hắn đã sớm nghe nói Long gia có được một chi nội tình như vậy, chính là Thủ Hộ Giả của Long gia.Tu sĩ trẻ tuổi đối với Hộ Thánh nhất tộc còn thập phần lạ lẫm, nhưng những nhân vật thế hệ trước đều lộ ra thần sắc ngưng trọng, đây là một cổ lực lượng cường địa, thủ hộ Long gia hơn trăm vạn năm, trong lịch sử đã mấy lần thay đổi càn khôn, sửa đổi vận mệnh Đệ Lục Trung Ương Vương TriềuNếu không phải ba vạn năm trước, một nhóm người này đột nhiên biến mất không thấy gì nữa thì Long gia cũng sẽ không sa sút nhanh như vậy.Thần Thiên Tước gia đứng trên cung điện nghiền nát, trên người áo giáp tươi sáng, nhìn qua hướng Trung Đình Tinh, hừ lạnh nói:- Hộ Thánh nhất tộc, nếu các ngươi vào một ngàn năm trước từ trong Thánh đình bảo khố đi ra, có lẽ bổn tước còn phải sợ các ngươi ba phần, nhưng hiện giờ, ngay cả Tuyết Hạt Thông cũng không giết được ta, huống chi là các ngươi.-------Chương 1672: Đệ nhất thiên tài ba vạn năm trước (2)Trong Thánh đình bảo khố, một lão nhân mặc áo giáp hoàng kim đi ra, đứng trên dòng nham thạch, nhìn ra vực ngoại tinh không, trong đôi mắt phát ra vầng sáng màu hoàng kim, thân thể không ngừng bành trướng, cuối cùng biến thành một cự nhân cao ba trượng .Hộ Thánh Chiến Thần tay cầm chiến phủ, đứng ở nơi đó vui mừng bất động, như một tượng thần do hoàng kim đúc thành vậy.Ánh mắt Thần Thiên Tước gia nhìn chăm chú lên trên người lão nhân này, mắt hổ có chút co rụt lại;- Tước Đài Nhạc.Tước Đài Nhạc, cái tên này đối với tuyệt đại đa số mọi người ở đây đều rất lạ lẫm, chỉ số ít người là có ấn tượng.Một vị Trí Sư tông sư già nua nói:- Tước Đài Nhạc, đã từng là đệ nhất thiên kiêu của Thánh đình- Cái gì đệ nhất thiên kiêu Thánh đình, chưa từng nghe nói qua đệ nhất thiên kiêu Thánh đình có người là Tước Đài Nhạc?Cách mỗi vài chục năm, chắc chắn sẽ có tuyệt thế thiên tài xuất thế, chiến khắp thiên hạ vô địch thủ, đối với những người tuổi trẻ kia mà nói, tự nhiên là nhân vật khó lường, nhưng đối với những cường giả thế hệ trước mà nói, cái này cũng không là gì, dù sao cách mỗi vài chục năm đều có thể nghe đến một danh tự, dần dà cũng chẳng có gì phải kinh ngạc nữa.Nhưng là đối với những trí sư kia mà nói, tự nhiên sẽ ghi nhớ lấy những tin tức này, cả đời cũng sẽ không quên.Vị trí sư già nua kia nói:- Hắn là đệ nhất thiên kiêu của Thánh đình vào ba vạn năm trước.-. . .Tất cả mọi người nói không ra lời đến.Đệ nhất thiên kiêu ba vạn năm trước, ba vạn năm trước, trong cùng thế hệ t vô địch thủ, ba vạn năm sau sẽ kinh khủng đến mức nào?Ba vạn năm thật sự quá lâu, thương hải tang điền, người và vật không còn, một người nếu có thể sống ba vạn năm, như vậy cùng thế hệ với hắn sợ rằng đều chết sạch hết rồi.Đừng nói ba vạn năm, ba ngàn năm cũng đã quá dài rồi.Hộ Thánh Chiến Thần từ từ nói:- Không nghĩ đến, vẫn còn có người nhớ rõ tên của ta, ngay cả ta cũng sắp quên mất rồi.Hộ Thánh Chiến Thần đứn đó, cùng Thần Thiên Tước gia đối mặt, hai người cách xa nhau mấy ngàn dặm, nhưng lại như gần trong gang tấc:- Thần Thiên Tước, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cần chính là ổn định cùng thống nhất, chỉ có như vậy Nhân tộc mới có thể càng thêm cường thịnh, ngăn cản được sự xâm nhập của Yêu tộc, ngươi nên thu tay lại rồi.Thần Thiên Tước gia lãng tiếng cười dài nói:- Ta muốn đúng là ổn định cùng thống nhất, một khi bổn tước làm Chúa tể Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều nhất định sẽ càng thêm phồn vinh hơn hiện giờ.Hộ Thánh Chiến Thần lắc đầu, nói:- Nhưng bây giờ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chư hầu mọc lên san sát như rừng, từng người làm Vương, mà ngay cả đám tà nhân của Âm Gian Giới cũng dám đánh đến Thánh đình, cái này cũng gọi là phồn thịnh sao?- Đây Đệ Lục Trung Ương Vương Triều dưới thống trị của Thánh đình Chúa tể thống trị, bổn tước chính là vì không quen nhìn cách cục hiện giờ, không quen nhìn Đệ Lục Trung Ương Vương Triều suy bại, cho nên mới muốn tự lập làm Chúa tể, trùng kiến một cái Đệ Lục Trung Ương Vương Triều càng cường đại hơn.Thần Thiên Tước gia nói.Hộ Thánh Chiến Thần nói:- Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, chiến đi, nếu ngươi có thể thắng ta, lại nói chuyện trở thành Chúa tể cũng không muộn.Hộ Thánh Chiến Thần tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn tràn ngập nhiệt huyết, chiến hồn trong thân thể cũng không ít hơn người trẻ tuổi.Thần Thiên Tước gia tuy rằng thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn chính là người cuồng ngạo tự tin, sẽ không lùi bước trước mặt bất kỳ người nào.Những tu sĩ chung quanh bắt đầu lui lại, đây chính là tranh phong cấp bậc Bán Thánh, lực phá hoại quá mạnh mẽ, lui càng xa càng tốt.Hộ Thánh Chiến Thần thét dài một tiếng, thanh âm như sấm sét, lập tức liền quyết đấu với Thần Thiên Tước gia, hai người ra tay như điện, thân hình biến hóa, phá toái hư không, từ Thánh đình đánh xuống mặt đất.Căn bản không ai có thể thấy rõ chiến ảnh của bọn hắn, chỉ nhìn thấy trong bọn họ có người một cước giẫm trên mặt đất, lập tức liền dậm sụp mấy chục tòa sơn lĩnh.Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, không ngừng chuyển đổi phương vị, khi thì nhìn lên trời, khi thì nhìn qua mặt đất, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng dáng.Quá mức nhanh.Phiến đại địa này cũng trở nên hoàng tàn khắp nơi, lúc trước vẫn còn là nơi dồi dào phì nhiêu, giờ phút này đã biến thành sa mạc hoang vu, rất nhiều nơi còn tuôn ra nham tương, biến thành tử vong chi địa.- Hai người này thật lợi hại, ta có lẽ phải hoàn thành lần thứ sáu thi biến, mới có thể tranh phong với bọn hắn.Nữ Ma nâng nửa tòa tháp tử, áo trắng bồng bềnh, tú mục hàm yên, như một vị thiên nữ lâm trời cao.Tất Mỗ Gia và Tất Ninh Suất vụng trộm chạy qua.- Con mẹ nó, Thần Thiên Tước vậy mà mạnh như vậy, sớm biết như vậy lúc trước đã không nên bạo lộ thân phận, vạn nhất hắn đánh bại Hộ Thánh Chiến Thần thì chúng ta gặp nạn rồiTất Mỗ Gia cắn tay, có chút hối hận, cảm giác mình lúc trước đã quá cao điệu.Phong Phi Vân nói:- Thần Thiên Tước gia thuộc về kinh thế chi tài, vạn năm khó ra một người, tu vị có lẽ phải mạnh hơn Hộ Thánh Chiến Thần một chút, hắn lúc trước bị một kiếm của Tuyết Hạt Thông đâm bị thương, hiện giờ còn chưa khôi phục nguyên khí, cho nên mới chiến đấu ngang tay như thế.- Cái gì, vậy làm sao bây giờ, nếu Thần Thiên Tước thu tính sổ, chúng ta chẳng phải sẽ phải toi đời sao?Sắc mặt Tất Ninh Suất trở nên xanh mét.Phong Phi Vân nói:- Bất quá Hộ Thánh Chiến Thần nắm giữ trong tay Chúa Tể Đỉnh Tỳ, một khi tế ra kiện Trấn Giới thần binh này liền có thể lực áp Thần Thiên Tước gia.Tất Mỗ Gia và Tất Ninh Suất vội vàng vỗ vỗ ngực, thở một hơi thật dài:- Vậy là tốt rồi.Phong Phi Vân lại nói:- Bất quá, tu vị đạt đến cấp độ như Thần Thiên Tước gia, chỉ cần huyết khí không cạn, tu vị chênh lệch không phải quá lớn, cho dù đánh không thắng đối phương, cũng có thể đào tẩu, nếu hắn có chủ tâm đối phó các ngươi, Tất gia các ngươi. . .Tất Ninh Suất và Tất Mỗ Gia sắc mặt lần nữa thay đổi.Oanh.Một cửu túc cổ đỉnh từ trên hư không bay lên, khởi động cao ngàn trượng, vô số khí ti từ phía trên cổ đỉnh bay ra, chạy giữa thiên địa, bộc phát ra lực lượng nhét đầy vũ nội.Thần Thiên Tước gia bay ngược ra ngoài, qua giây lát đã đứng ngoài vạn dặm, tất cả khí lãng đều thu hồi vào thân thể của hắn, vẫn vững vàng đứng trong hư không, sắc mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào cổ đỉnh kia, nghiến răng nghiến lợi mà nói:- Chúa Tể Đỉnh Tỳ.Hộ Thánh Chiến Thần từ trong hư không đi ra, hai tay nâng cổ đỉnh, áo giáp màu vàng trên người bị ánh lên càng thêm sáng loà, trầm giọng nói:- Uy nghiêm Chúa tể không thể mạo phạm, Thần Thiên Tước, ngươi nên thu tay lại rồi.- Chê cười, cho dù ngươi có Chúa Tể Đỉnh Tỳ, bổn tước cũng không sợ ngươi.Thần Thiên Tước gia nói.-------Chương 1673: Tường đảo mọi người đẩyHộ Thánh Chiến Thần nói:- Ngươi đã bị lực lượng Chúa Tể Đỉnh Tỳ đả thương, còn muốn tái chiến sao?Người bình thường tự nhiên không nhìn ra bất kỳ mánh khóe nào, nhưng chỉ cần là người tu vị đỉnh tiêm đều có thể cảm giác được khí tức của Thần Thiên Tước gia trở nên yếu đi, đây là phải bị tổn thương rất nặng mới xuất hiện tình huống như thế, bằng không thì dùng năng lực tự lành của Bán Thánh căn bản sẽ không xuất hiện chuyện khí tức yếu đi.Thần Thiên Tước gia tuy rằng bị thương, nhưng vẫn không đổi sắc, biểu hiện ra phong phạm bá chủ .Thần Thiên Tước gia nắm chặt hai tay, hai mắt nặng nề:- Tu vị Bổn tước ở trên ngươi, ngày mà thương thế ta khỏi hẳn cũng chính là lúc lần nữa huyết tẩy Thánh đình, người Thần Thiên Tước phủ, đều theo ta đi.Thần Thiên Tước gia cuối cùng vẫn lựa chọn ẩn nhẫn, không liều lĩnh, sợ người lạ biến cố, thu tất cả những tu sĩ Thần Thiên Tước phủ vào trong áo bào, sau đó, liền bay ra ngoài thiên mạc.Xôn xao.Một đạo kiếm quang lướt qua trước mặt, chém tới Thần Thiên Tước gia, kiếm khí cơ hồ như muốn phân Thiên Địa thành hai nửa.Thần Thiên Tước gia một quyền đánh nát kiếm khí, dừng bước lại, nhìn thẳng vào phía trước, nói:- Tứ Nhi, ngươi rõ ràng dám ra tay với vi sư?Ở đằng kia chân trời, một nam tử ăn mặc áo vải, giày vải, đội mũ bố, trong tay ôm một thanh cổ kiếm, từ từ đi đến đối diện Thần Thiên Tước gia, một đôi mắt tràn đầy đạm mạc và vô tình.- Đó là Thánh cảnh cảnh chủ, Long Tứ.- Cảnh chủ cảnh lớn nhất toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, nghe đồn hắn một mực đều rất thần bí, rất ít lộ diện, không nghĩ đến hắn lại trẻ tuổi như vậy.- Hắn không chỉ là cảnh chủ Thánh cảnh, mà còn là đệ tử Thần Thiên Tước, càng có người đồn đãi, hắn đã nhận Thần Thiên Tước làm nghĩa phụ.. . .Tất Ninh Suất nhìn chằm chằm vào nam tử ăn mặc áo vải, giày vải, đội mũ bố kia:- Hắn chính là Thánh cảnh cảnh chủ, không phải nhận giặc làm cha sao?Phong Phi Vân cười nói:- Có vài lúc, một tiểu nhân hèn hạ nhận giặc làm cha, bọn hèn nhát luôn luồng cúi người khác, trên thực tế so với rất nhiều người tự cho là đúng lại càng thêm đỉnh thiên lập địa, nhẫn nhịn được nhục mạ, thừa nhận được cười nhạo, mới có thể rèn luyện ra một trái tim cứng cỏi, có người tu luyện chính là thân thể, có người tu luyện chính là tâm.Tất Ninh Suất cười nói:- Đạo lý này ta hiểu, người khác nói ngươi là đồ hèn nhát, đó là người khác không biết ngươi, chỉ cần mình tin tưởng vững chắc mình không phải vậy, vậy thì vào thời điểm thích hợp tự nhiên có thể triệt để đứng lên, bộc phát ra lực lượng khiến những người cười nhạo trước kia phải hoảng sợ.- Đại khái là vậyThánh cảnh cảnh chủ ôm cổ kiếm, bái ba bái với Thần Thiên Tước gia, sau đó đứng thẳng thân thể, nói:- Hôm nay ta bỏ đi chiến bào, chiến ngõa, mũ quan cảnh chủ, bái ba bái với ngươi, trả lại công ơn nuôi dưỡng, công ơn dạy bảo, ân không giết của ngươi, hiện giờ ta có thể xuất kiếm với ngươi được rồi.Kiếm bay ra, như một đạo kinh hồng.Thánh cảnh cảnh chủ một kiếm đâm vào Thần Thiên Tước gia chiến giáp, chiến kiếm xuyên thấu Thần Thiên Tước gia thân thể.Thần Thiên Tước gia từ đầu đến cuối đều không động chút nào, chỉ là trên mặt phát ra một tiếng cuồng tiếu, nói:- Tốt, ngươi có thể có được thành tựu như hôm nay đã khiến ta rất vui mừng rồi, nhưng ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi là có thể giết bổn tước sao?Thần Thiên Tước gia cuối cùng thét dài một tiếng, trực tiếp đánh bay Thánh cảnh cảnh chủ ra ngoài.Vết kiếm xuyên qua thân thể Thần Thiên Tước gia phát ra hào quang màu xanh, cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khỏi hẳn.Hộ Thánh Chiến Thần lần nữa đánh Chúa Tể Đỉnh Tỳ ra ngoài, chặt đứt đường lui của Thần Thiên Tước gia.- Cửu Long Trấn Hồn.Long Ngạo Thiên dẫn theo chín cây trường thương, cũng đã giết qua, trên người có vô số Long khí dây dưa, hóa thành một mảnh Long Vân.Thánh cảnh cảnh chủ vào lúc này cũng giết qua, thi triển ra thần thông "Nhất kiếm hóa vạn kiếm" .- Thần Thiên Tước gia làm loạn triều cương, tội phải tru diệt.Một trong ba vị Thiên tước, "Quỷ Thiên Tước" hoành độ hư không mà đến, cưỡi trên lưng một đầu cốt ***, cầm trong tay Vạn Quỷ Thần Phàm, chiêu đến mười vạn âm quân, gió lạnh phần phật, như Địa Ngục Chi Môn bị mở ra.Ngay cả Quỷ Thiên Tước vô cùng thần bí nhất cũng đến rồi.- Lúc này ba vị Thiên tước xem như đã đến đông đủ, Thần Thiên Tước, Thánh Thiên Tước, Quỷ Thiên Tước.Không bao lâu, lại có tước phủ khác xuất hiện, đầu mâu toàn bộ đều chỉ về phía Thần Thiên Tước gia, từng vị lão tổ tước phủ đều hoành độ hư không mà qua, nhao nhao ra tay với Thần Thiên Tước gia, chiến pháp thần thông quả thực đan vào trở thành hồng lưu.- Giết Thần Thiên Tước gia.- Trảm cẩu tặc.. . .Nhìn những cường giả không ngừng giết tới kia, Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu thở dài:- Thật đúng là tường đảo mọi người đẩy!Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:- Người xuất thủ vào lúc này đều là người thông minh, những người này đều ở một bên quan sát, một khi Thần Thiên Tước gia thất bại, mọi người liền lập tức liên thủ ra tay với Thần Thiên Tước gia, một khi bại chính là Hộ Thánh Chiến Thần, vậy thì những người này liên thủ đối phó chính là những người Long gia kia rồi.- Cho nên nói, tranh đấu giữa thế tục cực kỳ không thú vị, ngoại trừ giết chóc, vẫn là giết chóc.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Náo động Thánh đình xem như đã hạ màn rồi, hiện giờ ngươi hãy cùng ta đi Thủy Nguyệt Thiên cảnh.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào chiến trường hỗn loạn kia, lắc đầu.Oanh.Thần Thiên Tước gia đẫm máu chiến đấu hăng hái, từ bên trong thần thông và đạo pháp của chúng cường giả đi ra, tóc dài rối tung, áo giáp biến thành màu đỏ như máu, một chưởng đánh bay hơn mười người, đánh nát hư không, sau đó, trùng kích vào trong hư không.- Đuổi theo, không thể để cho hắn đào tẩu.Một vị lão đạo cấp bậc Đại Hiền Giả, đứng ở miệng vết nứt hư không, đánh ra một đạo thần luyện.PHỐC.Thần Thiên Tước gia đánh rớt xuống một cái răng của mình, dùng hàm răng bản thân đánh xuyên đầu lâu lão đạo kia, hừ lạnh một tiếng:- Ta Thiên khó táng, Địa khó diệt. . .

Khục khục.Nói xong lời này, thân thể Thần Thiên Tước gia liền trở nên mơ hồ, sau đó biến mất trong hư không.Phong Phi Vân nhíu mày, lầu bầu nói:- Thiên Địa đầu ảnh, Thần Thiên Tước gia cuối cùng vẫn đào tẩu, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều sợ rằng khó an bình rồi.Trận đại chiến này, rất nhiều người đều vẫn lạc, mà ngay cả năm khỏa chủ tinh của thánh đình cũng bị đánh nát.Cường giả Trung Ương Vương Triều khác và Vương giả Yêu tộc cũng đều nhao nhao rời đi, không lưu lại lâu.Một trận chiến này, ý nghĩa sâu xa, nhất định sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, thậm chí là cả nhân loại bách tộc.Thần Thiên Tước gia tuy rằng thất bại, nhưng lại không chết trận, tương lai nếu quay về, khẳng định sẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu.-------Chương 1674: Hai cọng lông Ưng gây họa (1)Thánh đình Long gia tuy rằng thắng, nhưng cường giả và tinh anh đều vẫn lạc quá nhiều, tăng thêm những anh kiệt bị Thần Thiên Tước gia gạt bỏ trong trứng nước kia, trên thực tế Long gia người có thể dùng hiện giờ cũng không nhiều, muốn khôi phục lại trạng thái cường thịnh nhất, cần phải cố gắng mấy đời mới được.Đương kim Thánh đình Chúa tể chết trận, đương nhiên, đến cùng có phải chết trận hay không còn khó nói, chỉ là trên sử sách đời sau đích thất viết như thế.Có người muốn giữ lại Long Ngạo Thiên làm Thánh đình Chúa tể mới, nhưng lại bị Long Ngạo Thiên từ chối nhã nhặn, nam tử cực kỳ có tâm huyết với Long gia này lại đi Phiêu Miểu Thần Triều.Hắn tuy rằng đi rồi, nhưng lại để lại cho rất nhiều người Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ảnh hưởng không thể xóa nhòa, rất nhiều người đều cảm thấy thành tựu của hắn tuyệt không chỉ như thế, tương lai có lẽ sẽ ở Phiêu Miểu Thần Triều xông ra một bầu trời.Lại có người muốn để Thánh cảnh cảnh chủ "Long Tứ" làm Thánh đình Chúa tể, nhưng Long Tứ lại ngay cả Thánh cảnh cảnh chủ cũng không muốn làm tiếp, nhẹ lướt đi, rời khỏi Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, đi lên một con đường khổ tu.Như vậy đến cùng ai sẽ làm Thánh đình Chúa tể?Ai còn có tư cách làm Thánh đình Chúa tể?Thẳng đến ngày thứ sáu Thánh đình đại chiến kết thúc, một nữ tử mặc hắc y đến trước cửa Thánh đình Chúa tể cung mới, công bố mình chính là đệ tử dòng chính của Long gia.Hộ Thánh Chiến Thần tự mình tẩy lễ cho nàng.Nữ tử trước kia không có tiếng tăm gì này, vào ngày thứ bảy, danh chấn thiên hạ.Bởi vì, nàng trở thành Thánh đình Chúa tể mới.Đương nhiên những điều này đều là nói sau, vào lúc này Phong Phi Vân đã cùng Nữ Ma cất bước lên đường đến Đan Đỉnh Quỷ Thị.Vốn Phong Phi Vân muốn để Long La Phù làm Thánh đình Chúa tể, định đưa nàng đến trước mặt Hộ Thánh Chiến Thần, dùng tu vị và thiên tư của Long La Phù hiện giờ, hơn nữa có mang thần thai, đủ để cạnh tranh tư cách Thánh đình Chúa tể.Nhưng Phong Phi Vân lại thay đổi quyết định này, bởi vì Thần Thiên Tước gia chưa chết, nếu để cho Long La Phù làm Thánh đình Chúa tể, vậy thì cũng quá nguy hiểm.Ánh nắng tươi sáng, trên bầu trời xanh thẳm lộ đầy mây trắng xóa.Trên dãy núi cao ngất, một đầu hắc ưng triển khai hai cánh bay lượn trên bầu trời, cánh rộng chừng ba trượng, lông chim phát ra sáng bóng như kim loại, một đôi mắt nhạy cảm quan sát lấy đại địa, như đang tìm kiếm con mồi.Lúc này, một cái bóng đen cự đại xuất hiện trên đỉnh đầu nó..Là một bàn tay cực lớn.trong mắt hắc ưng hiện lên thần sắc kinh khủng, kịch liệt giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn bị bàn tay khổng lồ kia bắt đi.Sau đó, bị bắt lên một chiếc quỷ thuyền lơ lửng trên không- Ha ha, đã rất lâu không khai trai rồi, đầu Ưng nhi này ngược lại thật mập, Thánh nữ, ngươi có ăn không?Trên Tinh Hồng Quỷ Thuyền, Phong Phi Vân hai tay đè hắc ưng xuống, muốn đi nhổ lông trên người nó.Đầu hắc ưng này không ngừng giãy dụa, lại phát ra tiếng thét chói tai của nữ tử, đột nhiên, biến thành một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, áo giáp màu đen trên người cũng bị xé nát hai khối lớn, lộ ra hai vùng da tuyết trắng.- Lớn mật, tu sĩ nhân loại các ngươi thật sự quá cuồng vọng, nơi này chính là Thiên Quỷ Giới, nếu ngươi dám ta, cường giả Tuệ Ưng Yêu tộc chúng ta sẽ đánh cho ngươi thần hình đều diệt.Thiếu nữ chăm chú che ngực, co lại thành một đoàn, cau mày, có chút khiếp nhược nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.Hai cọng lông ưng Phong Phi Vân giật xuống trongtay biến thành hai khối áo giáp nghiền nát, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ này, hắn ném hai mảnh áo giáp kia lên mặt đất, cười nói:- Ha ha, thì ra đã tiến nhập vào Thiên Quỷ Giới.Cô gái kia thấy Phong Phi Vân không tiếp tục động tay đông chân với nàng nữa, liền lại biến thành một đầu Ưng màu đen, bay ra Tinh Hồng Quỷ Thuyền.Phong Phi Vân đối với thịt của nữ yêu ngược lại không hưng thú bao nhiều, liền thả nàng rời đi.Hắc ưng xoay quanh phía trên Tinh Hồng Quỷ Thuyền, trong Ưng nhãn lợi hại mang theo âm tàn đầm đặc, sau đó bay lên tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.Tinh Hồng Quỷ Thuyền bay trên trời cao, tốc độ cực nhanh, từ mặt đất nhìn lại, như một đạo ánh sáng màu đỏ vậy.- Nếu đã đến Thiên Quỷ Giới, vậy thì cách Đan Đỉnh Quỷ Thị cũng không xa nữa.Phong Phi Vân lầu bầu nói.Nữ Ma xếp bằng trên Tinh Hồng Quỷ Thuyền tu luyện, sau khi nghe được Phong Phi Vân nói, chợt mở ra hai con mắti, trong mắt tản mát ra thần thái ma tính, nói:- Ngươi đã từng đi qua Đan Đỉnh Quỷ Thị?Phong Phi Vân nhíu mày, cười nói:- Làm sao có thể, chỉ là nghe nói qua không ít lời đồn về chỗ đó, nghe đồn chỗ đó chính là thị trường giao dịch lớn nhất thiên hạ, cường giả các giới, các tộc đều tới đó mua sắm thứ mình muốn, đồng thời, nếu có bảo vật gì đó không thể lộ ra ánh sáng muốn dời tay, cũng có thể mang tới đó bán, chỗ đó có thể nói là quỷ thị lớn nhất thiên hạ.Nữ Ma nhẹ gật đầu, nói:- Đan Đỉnh Quỷ Thị đích thật là nơi tốt để thủ tiêu tang vật, ta đã từng đi qua đó mấy lần.Đổ mồ hôi.Phong Phi Vân lập tức liền nghĩ đến Nữ Ma ngay cả 《 Đạo Tổ Cổ Kinh 》 cũng dám trộm, nàng trước kia khi còn sống khẳng định đã không ít lần đến Đan Đỉnh Quỷ Thị thủ tiêu tang vật.Khó trách nàng biết rõ Đan Đỉnh Quỷ Thị có thể mua được Thái Cổ Ma Thổ.Phong Phi Vân lần này đến Đan Đỉnh Quỷ Thị, tự nhiên cũng có mục đích của mình, ví dụ như "Lượng Kiếp Cổ Dược", "Linh Hồn Linh Thạch", "Đại Thánh Chân Huyết", muốn triệt để phục sinh Hồng Nhan, những vật này ắt không thể thiếu, cũng chỉ có Đan Đỉnh Quỷ Thị mới có thể mua được.Đồng thời, Phong Phi Vân sắp trùng kích Vũ Hóa cảnh, cũng phải mua một ít bảo vật làm chuẩn bị.Phong Phi Vân tự nhiên không phải chân chánh chưa đi qua Đan Đỉnh Quỷ Thị, chẳng qua nếu nói mình từng đi qua Đan Đỉnh Quỷ Thị, khẳng định sẽ khiến Ma nữ và Thánh nữ trước mắt này hoài nghi, cần gì phải tìm thêm phiền phức chứHiên Viên Nhất Nhất cũng ở trên Tinh Hồng Quỷ Thuyền.Nàng vẫn đội mũ rộng vành trắng, áo trắng bồng bềnh, thánh khiết không tỳ vết, tràn đầy một loại hàm súc thần bí.Phong Phi Vân vẫn muốn cắt đuôi nàng, nhưng nàng lại luôn có thể đuổi kịp đến, cuối cùng Phong Phi Vân cũng chỉ có thể mặc nàng đi theo.Phong Phi Vân nói:- Tiến vào Thiên Quỷ Giới, nhất định sẽ gặp được cường giả đến từ các tộc, ta cảm thấy vẫn nên thu hồi Tinh Hồng Quỷ Thuyền lại thì hơn, miễn cho gây ra phiền toái không cần thiết.Nữ Ma cũng thấy rất có đạo lý, cất Tinh Hồng Quỷ Thuyền vào, một đoàn ba người ngự không phi hành, tốc độ cũng sắp đến cực điểm.Đột nhiên, phía trước bay đến một mảnh mây đen, yêu khí vô tận bắt đầu khởi động, phát ra tiếng kêu "Xèo... xèo cạc cạc" .Rất nhanh, toàn bộ bầu trời đều đen xuống, ngàn vạn hắc ưng tràn ngập vòm trời, vây lấy ba người Phong Phi Vân ở chính giữa.- Gia gia, chính là hắn, cả nhân loại kia, vừa rồi khi dễ ta, còn nói muốn ăn thịt ta nữa.-------Chương 1675: Hai cọng lông Ưng gây họa (2)Một thiếu nữ mặc áo giáp màu đen từ bên trong bầy hắc ưng đi ra, lạnh lùng nhướng mày chỉ vào Phong Phi Vân.Vô số hắc ưng vỗ cánh, tránh lui về hai bên, một cái Ưng sào lớn vài trăm dặm bày ra, lơ lửng ở giữa tầng mây, bên trong Ưng sào tản mát ra yêu khí khổng lồ, yêu khí trực tiếp ngưng tụ thành yêu vân.Ưng sào kia chính do Thiết Mộc Kim Tuyến Đằng dệt thành, phía trên nhánh dây màu đen lưu động lấy đường vân màu vàng, phát ra trận trận khí thế nhiếp người.- Là một vị lão Yêu Vương của Tuệ Ưng Yêu tộcCổ kiếm trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất phát ra chín vòng kiếm khí, bao trùm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngăn cản cổ yêu khí khổng lồ kia.Tuệ Ưng Yêu tộc cũng không phải loại tiểu yêu tộc như Bạch Nhạn Yêu tộc, Hổ Lang Yêu tộc, đây chính là một Yêu tộc cường đạ, cho dù so ra kém Thái Cổ Thánh Yêu tộc, nhưng so sánh với Nhân tộc cũng không hề kém gì.Phong Phi Vân ho hai tiếng, nói:- Ta nói tiểu muội muội, ta chỉ nhổ hai cọng lông của ngươi, có cần huy động nhân lực vậy không?Cô gái kia lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, con mắt vô cùng sáng ngời, nói:- Bắt lấy nhân loại này cho ta, ta muốn ăn tươi hắn."

Xèo... xèo cạc cạc.

"Vô số hắc ưng bay đến Phong Phi Vân, cũng không phải hắc ưng bình thường, có thân thể cực lớn, đủ dài mấy chục thước, miệng chúng bén nhọn tựa như lợi kiếm, móng vuốt sắc bén tựa như móc sắt, trên miệng và móng vuốt đều đan xen huyễn vân, nhẹ nhàng mổ một cái, một tòa núi lớn cũng bị xuyên thủng.Phong Phi Vân sắc mặt trầm xuống, sớm biết phiền phức như vậy, lúc trước đã không thả nàng rời đi rồi.PHỐC.Phong Phi Vân gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, hóa thành mấy ngàn chuôi tiểu kiếm, xuyên thủng mảng lớn hắc ưng, lông chim bay đầy trời, huyết nhục biến thành từng khối, tựa như mưa rơi trên mặt đất.Nhưng số lượng hắc ưng thật sự quá nhiều, căn bản giết không bao giờ hết.Nữ Ma và Hiên Viên Nhất Nhất cũng bị cường giả Tuệ Ưng Yêu tộc công kích, bị cuốn vào trong bày Ưng, thân thể hoàn toàn bị bao trùm lấy.- Tất cả đi chết đi.Nữ Ma gọi ra Thiên Tôn Vô Lượng Tháp, thu mấy vạn đầu hắc ưng vào trong tháp, khiến một mảng bầu trời trở nên trống rỗng.Lão Yêu Vương lơ lửng trong tầng mây kia, phát ra một tiếng thét kinh hãi:- Thánh Linh Khí Mãnh.Chợt, lão Yêu Vương màu phát ra tiếng cười to "Cạc cạc":- Hôm nay thật sự đụng đại vận, Thượng Thiên cũng muốn ban Thánh Linh Khí Mãnh cho ta.Trong cặp Ưng nhãn của Tuệ Ưng lão Yêu Vương bay ra hai thanh tiểu kiếm, lộ ra hai màu thanh, hồng chém tới Nữ Ma.Vô tận yêu khí cuốn đếnTu vị lão Yêu Vương này rất khủng bố, Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất đều bỏ chạy về hai hướng, những hắc ảnh kia cũng đều đuổi theo hai người, giống như châu châu vây lấy hai người vào trong.- Ngươi hôm nay thật sự đụng đại vận.Đôi đồng tử Nữ Ma biến thành huyết sắc, trên người ma khí đằng đằng, tà vụ tán dật ra từng đám, đánh ra Thiên Tôn Vô Lượng Tháp.Phong Phi Vân bị vô số bóng đen bao trùm, giết đến không biết trời đất, cũng không biết đánh bao lâu, mới từ trong bầy hắc ưng chạy thoát ra ngoài.Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trên đại địa thổi lên từng ngon gió lạnh.Trong bóng tối, truyền đến từng đợt quỷ khiếu, đây không phải là ảo giác của Phong Phi Vân, mà là lệ quỷ chân chính đang thét dài.Nghe đồn Thiên Quỷ Giới chính là nơi cách gần Địa Ngục, trời vừa tối, rất nhiều lệ quỷ và hung tà đều từ lòng đất leo ra, thôn phệ dương khí ban đêm, hi vọng có một ngày có thể dùng dương khí đúc thành một cỗ dương thân, như vậy chúng coi như là vào ban ngày cũng có thể đi tới Dương gian.Ban ngày chúng tự nhiên không dám ra, bởi vì ban ngày dương khí quá thịnh, chúng căn bản không chịu nổi cổ lực lượng kia.Nếu gặp được nam tử dương khí đặc biệt nặng, những quỷ hồn cường đại kia sẽ biến hóa thành nữ tử hình dạng xinh đẹp đến câu dẫn nam tử này, hấp thu dương khí trên người hắn.- Thật sự là quá xui rồi, vừa mới đến Thiên Quỷ Giới đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, xem ra sau này phải nhớ kĩ, không chỉ cọng lông trên người nữ nhân không thể nhổ, mà lông trên thân Ưng cũng không thể nhổ.Trên người Phong Phi Vân tất cả đều là huyết tương, đi trên vùng đât mênh mông không biến giới, hướng về bốn phía, nhưng Thiên Quỷ Giới trong đêm tối tối đến thần kỳ, hắn dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng chỉ có thể nhìn được vài dặmTrong đại chiến với Tuệ Ưng Yêu tộc, Phong Phi Vân tựu đã thất lạc với Nữ Ma và Hiên Viên Nhất Nhất, hiện giờ cũng chỉ có thể một người lên đường.Thật vất vả, gặp một nhánh sông, Phong Phi Vân ý định tẩy rửa vết máu trên người, nhưng từ xa xa hắn đã nghe thấy được một cổ mùi máu tươi, lúc đi đến bờ sông, không thấy được nước sông thanh tịnh, mà là một dòng huyết thủy sóng cả mãnh liệt.Ngay khi Phong Phi Vân thất vọng thì trên mặt sông truyền đến tiếng ca thanh mỹ động lòng người, ưu nhã mà xinh đẹp, tiếp theo truyện đến tiếng mái chèo..Ở trong tối sương mù tràn ngập, một cái thuyền nhỏ màu xanh từ trên mặt nước phiêu đãng qua.Trên thuyền nhỏ, có một nữ tử mặc thanh y nghiêng người dựa lên đó.Nàng có một khuôn mặt mỹ lệ, làn da trên người tựa như mỡ dê sữa bò, trên mặt không chút tô son trát phấn, quần áo trên người có nhăn nhăn nhúm nhúm dán trên da thịt, có rủ xuống trong nước, khiến đường cong xinh đẹp kia được phác họa vô cùng tinh tế.Tiếng ca đẹp, người cũng đẹp.Người nha, đối với thứ đẹp tự nhiên sẽ không nhịn được nhìn nhiều vài lần.Thậm chí hận không thể đến gần một chút để xem, càng gần càng tốt.Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh bờ, rất hứng thú nhìn qua nữ tử kia.Mao Ô Quy đứng ở bên cạnh ống quần Phong Phi Vân, nói:- Ngươi sẽ không có ý với nàng đấy chứ, ta thấy thế nào đều cảm thấy cô gái này không tầm thường.- Nữ tử không tầm thường mới khiến nam nhân ưa thích.Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ lên cằm, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.Mao Ô Quy và Mao Lão Thực đều cảm thấy cách nghĩ của nam nhân thật sự rất kỳ quái.Cảnh ban đêm hơi lạnh, Huyết Hà chảy xuôi.Sương mù nồng đậm, mỹ nhân độ thuyền.Phong Phi Vân lớn tiếng kêu lên:- Cô nương, con sông này rất nguy hiểm, sợ là có hung tà tu vị cao thâm ẩn ở đáy sông, ngươi phải cẩn thận đấy.Trên mặt sông, tiếng ca dừng lại.Nữ tử mặc áo lụa xanh trên thuyền có chút quay người, rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hai con ngươi sáng ngời, trong mắt có hai ngọn lửa màu xanh, sau đó liền chèo thuyền nhỏ đi lại.Thanh âm du dương từ trên thuyền nhỏ truyền đến, thanh âm của nàng rất đẹp:- Nhân loại nhược tiểu, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, đến từ đâu thì về nơi đó đi.Mao Ô Quy và Mao Lão Thực đều cười ha ha, con gái người ta căn bản không để ý đến Phong Phi Vân.Ầm ầm.Trên Huyết Hà nhấc lên vòng xoáy cực lớn, vừa bắt đầu chỉ có đường kính một mét, sau đó đạt đến mười mét, trăm mét, ngàn mét...-------Chương 1676: Quỷ thị cố nhânThuyền nhỏ cứ du đãng bên ngoài Huyết Hà, khi thì bị sóng biển đẩy lên đầu sóng cao mấy trăm thước, khi thì chìm vào sâu mấy trăm mét, như tùy thời đều muốn lật úp, bị bọt nước xé tan thành mảnh nhỏ.OanhTrung tâm vòng xoáy kia bay ra một đầu thuồng luồng màu đỏ như máu, thân thể tráng kiện, lân phiến còn lớn hơn cả cái ki hốt rác, thân thể dài chừng tám mươi dặm.Trong miệng thuồng luồng phát ra một tiếng thét dài, vang vọng bầu trời đêm, những lệ quỷ đang gào rú kia đều bị một tiếng giao rống này chấn cho hồn phi phách tán, một cổ yêu khí mãnh liệt nhét đầy hư không, vô số đạo lý và quy tắc đều hội tụ vào trong thân thể nó.- Trong sông này lại có cả một đầu Huyết Giao.Phong Phi Vân biến sắc, tuy rằng đã sớm cảm giác được trong sông có hung tà chiếm giữ, nhưng vẫn bị khí tức đầu Huyết Giao này dọa cho kinh sợ.Huyết Giao Yêu tộc chính là một trong Thái Cổ Thánh Yêu tộc, Tiên Thiên thể chất đã rất cường đại, hơn xa nhân loại, đặc biệt là chúng khát máu thành tánh, huyết khí cường đại hơn Yêu tộc khác rất nhiềuTu vị đầu Huyết Giao này cực kỳ cường đại, tuyệt đối không phải Vũ Hóa cảnh bình thường, có thần thông nghiêng trời lệch đất.Phong Phi Vân lấy ra Bán Thánh Lệnh Phù, trên tấm Bán Thánh Lệnh Phù này đã có chín khe hở, chỉ có thể dùng thêm một lần nữa.Hắn định sử dụng cơ hội lần cúi của tấm Bán Thánh Lệnh Phù này để cứu lấy thiếu nữ kia.Nữ tử mang thanh y kia ngồi trên thuyền nhỏ, mặc cho sóng biển cuốn lấy thế nàoả, nàng vẫn ngồi cực kỳ yên tĩnh, liếc mắt qua Huyết Giao bay trên vòm trời kia nói:- Thứ Giao Vương, ngươi còn muốn chạy trốn đến khi nào đây?- Thanh Y, bổn vương đã ở dưới đầu Huyết Hà này 300 năm, ngươi lại tìm đến, ngươi khinh người quá đáng rồi, hôm nay chúng ta quyết một trận tử chiến đi.Thứ Giao Vương thét dài một tiếng, trong miệng nhổ ra một biển lửa, lập tức liền bốc hơi cả Huyết Hà, vạn dặm đại địa thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, nham thạch và sơn thể đều bốc cháy lên, rất nhanh liền biến thành nham tương.Thứ Giao Vương này chính là một Vương giả Yêu tộc, phàm là tồn tại có thể phong Vương ở Yêu tộc đều có thể so với "Đại Hiền Giả" trong tộc đàn nhân loại, đều có thần thông kinh thiên động địa, huống chi Thứ Giao Vương còn là Thái Cổ Thánh Yêu tộc, so với Yêu Vương bình thường càng thêm cường đại.- Mẹ nó, Thiên Quỷ Giới này thật không phải là nơi người ở, trong vòng một ngày đã nhìn thấy hai Yêu Vương rồi, cường giả sao lại nhiều vậy chứ.Mao Ô Quy chửi ầm lên, ngồi ở trên Thánh Thực Quả, xa xa né ra, nhưng vẫn bị một tòa núi lớn sụp đổ nện trên người, vùi vào trong đất.Thanh y nữ tử kia đứng trên thuyền nhỏ, chậm rãi vươn một cánh tay mảnh khảnh, trực tiếp bắt lấy Thứ Giao Vương, tựa như bắt một con lươn vậy.Thân thể Thứ Giao Vương không ngừng nhỏ đi, cuối cùng thật sự trở nên chỉ dài như cá chạch, toàn thân đỏ thẫm, tản mát ra ánh lửa, bị Thanh y nữ tử cất vào trong giỏ trúc, treo ở đầu thuyền.Thuyền nhỏ bay lên, bay trên vân yên, biến mất trong màn đêm.Phong Phi Vân trong tay nắm lấy Bán Thánh Lệnh Phù, nhìn qua hướng thuyền nhỏ rời đi, sờ lên cái cằm, thật lâu sau mới cười cười, sau đó cất Bán Thánh Lệnh Phù vào.- Ha ha, Phong Phi Vân, ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lại không nghĩ đến người ta lợi hại hơn ngươi nhiều, nên biết trên đời này có rất nhiều nữ nhân kỳ thật đều rất cường đại, cũng không cần nam nhân đến cứu.Mao Ô Quy từ trong đất bùn bò lên, run rẩy thân thể, chấn rơi bùn cát lên mặt đất.Phong Phi Vân cười nói:- Ai nói nàng là nữ nhân.- Chẳng lẽ nàng là một nam nhân sao?Mao Ô Quy nói.Mao Lão Thực cũng từ trong đất bùn chui ra, nói:- Nếu là một nam nhân, Nhị đại gia tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm lâu như vậy rồi.Phong Phi Vân nói:- Nàng là một nữ yêu.- Nữ yêu?

Sao ta không cảm giác được yêu khí trên người nàng?Mao Ô Quy kinh ngạc nói.Phong Phi Vân cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.Đan Đỉnh Quỷ Thị, cũng không ở trên mặt đất, mà ở dưới lòng đất.Một người nếu lần đầu đến Đan Đỉnh Quỷ Thị, nói không chừng tốn hao mấy trăm năm cũng không tìm thấy cửa vào Đan Đỉnh Quỷ Thị.- Thế nhân đều nói Thiên Quỷ Giới chính là nơi cách Địa Ngục gần nhất, nhưng bọn hắn lại không biết Đan Đỉnh Quỷ Thị cách Địa Ngục càng thêm gần.Phong Phi Vân đi trong một không gian đen kịt, trong không gian đen kịt này có một con đường hẹp lơ lửng, một mực kéo dài vào sâu trong hắc ám, như nối thẳng vào Địa Ngục vậy.Con đường này tự nhiên không phải đi thông Địa Ngục, mà là thông đạo đi đến Đan Đỉnh Quỷ Thị.Nếu ngươi cho rằng Đan Đỉnh Quỷ Thị chôn dưới lòng đất Thiên Quỷ Giới, vậy thì ngươi sai rồi.Đã từng, có một vị Vũ Hóa Hiền Giả tiến đến tìm kiếm Đan Đỉnh Quỷ Thị, đánh cho lòng đất lún xuống tám nghìn dặm cũng không thể đào được Đan Đỉnh Quỷ Thị,Nói ngắn lại, đây là một chỗ vô cùng thần bí, ngay cả một ít Thánh Linh thời kỳ Viễn Cổ cũng không hiểu đây rốt cục là tồn tại thế nào.Rất nhanh, phía trước lộ càng ngày càng nhiều, tu sĩ trên đường cũng càng ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng đi đến, tu sĩ các Đại Yêu tộc cũng có, thậm chí có một ít tu sĩ âm tà, cũng không có thật thể, như một đám Quỷ Hồn lơ lửng trên không trung.- Muốn tiến vào Đan Đỉnh Quỷ Thị, trước giao nộp một quả Trùng Động Linh Thạch.Một đám tu sĩ bọc lấy huyết bào, lộ ra huyết khí, tay cầm trường kích, đứng ở cửa lớn quỷ thị.Đám tu sĩ này cũng không biết là tồn tại thế nào, dù sao không phải người cũng không phải yêu, mang đến cho người một loại cảm giác áp bách cường đại.Đến Đan Đỉnh Quỷ Thị, coi như là những Vương giả Yêu tộc, Tước gia Nhân tộc cũng đều phải dựa theo quy củ của nơi này làm việc, không ai dám sinh sự cả.Phong Phi Vân nộp một quả Trùng Động Linh thạch, sau đó, đi vào Đan Đỉnh Quỷ Thị.Tòa quỷ thị này, Phong Phi Vân kiếp trước đã từng đến, chỉ là đã qua hơn một vạn năm, sớm đã người và vật không còn rồi.- Đây là Long tộc côi bảo từ Chí Tuế Giới đưa đến, các hạ, qua xem thử đi.Một lão quỷ đứng ở bên ngoài quỷ cốc, áo bào Nhân tộc hư thối, bên trong áo bào tràn ra một đoàn khói đen, dưới tóc lơ lửng c một đoàn U Linh hỏa.Trong cánh tay hư ảo của hắn nắm một khối mộc đầu, trên mộc đầu mọc ra từng khối Long Lân, tản mát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt .Phong Phi Vân chỉ liếc qua đã nhìn ra nhánh mộc đầu trong tay lão Quỷ kia chính là "Vạn Niên Long Mộc", chỉ có Chí Tuế Giới mới có, bất quá phẩm chất quá kém, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Phong Phi Vân, chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức rời đi.- Hương liệu của Hồ tộc Đại La Giới, tiểu huynh đệ Nhân tộc có muốn xem qua không, chỉ cần thoáng rắc một chút lên người liền có thể duy trì thân thể ngàn năm thơm ngát, mua một chút tặng cho nữ tử mình yêu quý đi.Một tiểu hồ ly mọc ra một cái đuôi nhỏ đứng trên bậc thềm ngọc, ăn mặc áo lông hồng nhạt khêu gợi, bộ ngực sữa tuyết trắng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi áo vậy.-------Chương 1677: Lại thấy Thanh Y (1)Trên người của nàng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, lông mi thật dài không ngừng nháy, khiến rất nhiều tu sĩ đều bị câu hồn pháchPhong Phi Vân rất hứng thú, cầm lấy mấy cái túi thơm treo trên người tiểu hồ ly hít hà, đột nhiên, hắn nắm lấy một cái túi thơm trong đó, cười nói:- Mùi thơm này, ta dường như đã nghe qua ở đâu rồi- Có phải ở đây không?Một nữ tử mặc hồ cầu màu trắng từ trong ngọc điện đi ra, mái tóc màu đen dùng bạch ngọc trâm cài lấy, trong tay ôm một đầu chó xồm lồng xù tuyết trắng, ngọc eo lắc lư, từ từ đi xuống bậc thang, đứng ở sau lưng Phong Phi VânĐầu chó xồm vốn còn lười biếng nằm trong ngực của nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên, trở nên rất tinh thần.Tiểu hồ ly tinh nhìn thấy nữ tử này đi ra, chợt thi lễ một cái.Phong Phi Vân đối với cổ mùi thơm này thập phần say mê, nhắm mắt lại, quay người qua, hít hà trên người nàng kia, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười:- Rất đúng, rất đúng, chính là cổ mùi thơm này.Phong Phi Vân mở to mắt, ánh mắt đã rơi vào chỗ ngực Mặc Dao Dao, chợt có chút xấu hổ, vội vàng ngẩng đầu, ha ha cười cười, nói:- Thiên nhai hà xử vô tri kỉ, đi tới quỷ thị cũng có thể nhìn thấy cố nhân, thật đúng là kỳ rồi.Trong đôi mắt Mặc Dao Dao tràn đầy mị ti, da thịt óng ánh sáng long lanh, tựa như cây đào mật sáng sớm, trong môi đỏ nhổ ra một ngụm mùi thơm nhàn nhạt, nói:- Thần Tấn vương triều từ biệt cũng đã nhiều năm, sao ngươi lại đột nhiên chạy đến quỷ thị thế?Chung quanh có rất nhiều tu sĩ đều dời ánh mắt qua, bất quá bọn hắn đều là bị vẻ kiều mỵ của Mặc Dao Dao hấp dẫn, mà không phải bởi vì tiểu tử Nhân tộc Phong Phi Vân.Đương nhiên cũng có người giễu cợt, cảm thấy tiểu tử nhân loại này nhất định là bị Hồ tộc Yêu Cơ mị hoặc rồi, đợi lát nữa nhất định sẽ bị lừa đến không còn đồng nào.Phong Phi Vân tự nhiên cảm giác được ánh mắt của những người này, cười nói:- Nếu không chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.Mặc Dao Dao xì xì cười cười, nói:- Sao phải vậy?- Chẳng lẽ ngươi không biết nếu ta lại nói thêm mấy câu với ngươi, liền sẽ có người đến giết ta sao?Phong Phi Vân nói.Mặc Dao Dao cười càng thêm mê người, khiến mảng lớn tu sĩ trên đường phố quỷ thị đều mê đảo.Nàng mang theo Phong Phi Vân tiến vào trên lầu các hương liệu ngọc điện, có một tiểu hồ ly tinh hình dạng mê người bưng một chén trà xích đồng đặt ở trước mặt Phong Phi Vân, sau đó liếc trộm qua Phong Phi Vân, Phong Phi Vân không hề cố kỵ, ngắt một cái lên đuôi tiểu hồ ly tinh kia, tiểu hồ ly tinh lập tức như một con thỏ con bị giật mình, đỏ mặt "Trốn" đi.- Ngày đó Diêm Vương và Nữ Ma đại chiến, khiến ngũ đại vương triều bị hủy diệt hơn phân nửa, ta thấy bọn hắn đánh rất hăng say, tựa hồ cũng không cần ta hỗ trợ, vì vậy ta liền đi trước.Mặc Dao Dao tiếp theo nói lại chuyển xảy ra ở Thần Tấn vương triều lúc ấy cho Phong Phi Vân nghe, trên gương mặt tinh xảo mà mềm mại đáng yêu thủy chung đều mang theo dáng tươi cười.Mặc Dao Dao có thanh lệ của Tiên Tử, cũng có yêu diễm của Yêu Hồ, cái quỳnh tị kia tựa như ngọc phong, cặp môi đỏ mọng óng ánh sách nhuận, bộ ngực sữa cao ngất mượt mà.Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ giờ phút này đã bị nàng câu hồn đi rồi.Phong Phi Vân nói:- Ta một mực rất ngạc nhiên, ngươi lúc trước vì sao lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều.Mặc Dao Dao cười nói:- Trên đời này mỗi người đều có một ít bí mật, cũng giống như ngươi vậy, trên người của ngươi cũng không có rất nhiều bí mật, những bí mật này ta nên biết, ngươi tự nhiên sẽ nói cho ta biết, ta không nên biết, ta cho dù hỏi, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết.Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:- Mặc cô nương nói rất đúng, quân tử chi giao nhạt như nước, ngược lại là ta mạo muội rồi.- Cũng không mạo muội, bí mật này kỳ thật cũng có thể nói cho ngươi biết, bất quá phải đợi thêm mấy ngày nữa.Bàn tay Mặc Dao Dao trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, tinh tế phẩm một ngụm trà, cặp môi đỏ mọng chạm trên chén trà, tràn đầy co dãn và ngọc trạch.Phong Phi Vân lại trò chuyện cùng Mặc Dao Dao một hồi, sau đó liền đứng dậy rời đi, Mặc Dao Dao đưa hắn xuống dưới.Hương liệu ngọc điện Hồ tộc làn gió thơm lượn lờ, không chỉ vì hương liệu ở đây, mà càng vì những nữ tử tới mua hương liệu.Nhưng phàm là nữ tử, vô luận tu vị cao bao nhiêu, vô luận thân phận ngạo bao nhiêu, đều sẽ thích cái đẹp.Nữ tử sao có thể thiếu dùng hương thơm để tân trang bản thân chứ.Nữ tử có thể đến Đan Đỉnh Quỷ Thị đại đa số đều không phải nữ tử bình thường, rất nhiều người yêu mỹ.- Ồ, Hồ tộc lúc nào có một nữ tử xinh đẹp như vậy, trước kia kia chưa bao giờ thấy qua lần nào.Một nữ tử phủ lên tóc dài màu xanh da trời, làn da màu xanh da trời, con mắt màu xanh da trời nhìn qua Phong Phi Vân và Mặc Dao Dao đang đi qua hành lang.- Ngươi ngay cả nàng cũng không biết, nghe nói nàng chính là một vị yêu nữ của Đại La Giới.- Ha ha, nữ tử Hồ tộc có ai mà không phải Yêu nữ chứ?- Nhưng nàng lại không phải yêu bình thường, vẫn đừng nên nói đến nàng, miễn cho bị nàng nghe được.Lại có người hỏi:- Nhân loại bên người nàng đến cùng có lai lịch gì, cảm thấy cũng tương đối tuấn tú đấy, ha ha.- Đó không phải nhân loại, chỉ là một tên bán yêu.Có một mỹ nhân mọc ra con mắt thứ ba nhìn thấu thân phận bán yêu của Phong Phi Vân.- Thì ra là môt bán yêu.Trong ngọc điện này có rất nhiều nữ tử đều giảm bớt hứng thú, không nhìn lên người Phong Phi Vân nữa, thậm chí có không ít người lộ ra ánh mắt mỉa mai.Sinh vật như bán yêu, vô luận là ở Nhân tộc, hay là ở Yêu tộc, đều là đại danh từ đê tiện nhất.Phong Phi Vân cũng đã tập mãi thành thói quen.Nhưng bên trong những cô gái này, có một nữ tử từ đầu đến cuối vẫn chưa từng liếc Phong Phi Vân, nàng chỉ là đang nhìn nguyên một đám túi thơm lơ lửng trên hư không, vô luận Phong Phi Vân là thiếu niên Nhân tộc tuấn lãng hay là bán yêu đê tiện hèn mọn tựa hồ cũng không thể khiến nàng sinh ra chút lực chú ý nào ả.Thanh sa trên người nàng rất mỏng, có nhiều nếp nhăn dán trên thân thể, lộ ra eo xanh ngọc, có lại lộ ra mông lung, tràn đầy thần bí chi khí.Phong Phi Vân dừng bước, nhìn chắm chú vào trên người nàng.Lại gặp được nàng.Mặc Dao Dao theo ánh mắt Phong Phi Vân nhìn sang, che miệng xuy xuy cười cười, nói:- Ngươi sẽ không vừa ý nàng đấy chứ?- Một người nam nhân nhìn một nữ nhân xinh đẹp, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?Mặc Dao Dao cười nói:- Nữ tử xinh đẹp trong ngọc điện này ít nhất cũng có tám, chín người, trong đó có càng là có mỹ mạo như Thiên Tiên hạ phàm, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác coi trọng nàng.Phong Phi Vân nói:- Mỹ nhân trên đời này luôn không ít, nhưng có thể không cười nhạo bán yêu lại không nhiều.-------Chương 1678: Lại thấy Thanh Y (2)Vậy ta nên nhắc nhở ngươi rồi, nàng không cười nhạo bán yêu, cũng không có nghĩa là sẽ để ý bán yêu.Mặc Dao Dao nói.Thanh sa nữ tử kia vẫn đang lựa túi thơm, ánh mắt trong suốt, cũng không bị chuyện ngoại giới qấy nhiễu.Phong Phi Vân sửa sang lại vạt áo, cười cười, sau đó đi tới sau lưng Thanh sa nữ tử, cười nói:- Kỳ thật mỹ nhân như cô nương, cho dù không cần túi thơm, cũng đã rất xinh đẹp động lòng người, không ai bằng rồi.Thanh sa nữ tử kia nghe được thanh âm Phong Phi Vân, quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, không mang theo bất luận cảm xúc gì, sau đó tùy ý gỡ xuống một cái túi thơm, cầm trong ngón tay ngọc mảnh khảnh, sau đó hỏi thăm Mặc Dao Dao:- Bao nhiêu linh thạch.Mặc Dao Dao thấy Phong Phi Vân kinh ngạc, liền cười cười, nói:- 500 Giới Linh Thạch.- Ta trả thay nàng.Phong Phi Vân lấy ra năm miếng Long Linh Thạch, đoạt trước một bước giao vào trng tay Mặc Dao Dao.Mặc Dao Dao tự nhiên nhận lấy linh thạch của Phong Phi Vân, cười nói:- Hiện giờ nam tử hào phóng như ngươi thật sự không nhiều lắm, cố gắng lên nha.Lông mày Thanh sa nữ tử kia có chút nhíu, lần nữa nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, sau đó liền từ từ đi ra khỏi Hồ tộc hương liệu ngọc điện, xuyên thẳng trong dòng người trên đường phố quỷ thị.Đường tại quỷ thị thập phần lờ mờ, tựa như con đường ruộng nhỏ vào ban đêm vậy.Ngẫu nhiên, sẽ có một ít Âm Thi, Quỷ Tà đi qua, tướng mạo dữ tợn, thập phần khiến người sợ hãi.Quỷ thị này không chỉ là nơi cường giả các tộc giao dịch mà còn là nơi tị nạn của một ít người cùng hung cực ác.Chính vì như thế, cho nên quỷ thị mới nhiều thêm vài phần âm trầm khủng bố, đồng thời cũng nhiều vài phần kích thích.- Ngươi tốt nhất đừng đi theo ta nữa, ta không có hảo cảm đối với nhân loại.Thanh sa nữ tử lạnh như băng nói.Phong Phi Vân cứ đi sau lưng nàng, lưng vác hai tay mà đi, cười nói:- Đầu tiên, ta chỉ có thể coi là là một bán yêu, tiếp theo, chúng ta vừa vặn tiện đường.Thanh sa nữ tử không hề để ý tới Phong Phi Vân, chỉ coi hắn như một người nhàm chán.Trong bóng tối, đi ra sáu Lang tộc đại yêu thân hình khôi ngô, thân cao hai trượng, có thân thể nhân loại, lại mọc ra đầu Sói, hai mắt phát ra hào quang cốt lục, vây lấy Thanh sa nữ tử ở trung ương.- Ha ha, đại ca, cô nàng này vậy mà dám một mình đến Đan Đỉnh Quỷ Thị, nàng thật sự không biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm a.- Vậy chúng ta hãy cho nàng biết chỗ này nguy hiểm thế nào đi.Một Lang tộc đại yêu trong tđó duỗi ra tay đầy lông xù ôm lấy eo Thanh sa nữ tử, nhưng vòng eo mềm mại mảnh khảnh xốp giòn kia cũng không rơi vào tay hắn, sờ được lại là một nam nhân.Người nam nhân này tự nhiên là Phong Phi Vân.Lang tộc đại yêu ánh mắt lập tức lạnh như băng, thu tay về, trầm giọng nói:- Một tên bán yêu chết tiệt, mau cút cho ta.Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:- Nên cút ngay chính là bọn ngươi, ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi còn không cút cho ta, ta sẽ đánh gãy tay của các ngươi, lại đánh gãy chân của các ngươi.- Đáng giận.Hai Lang tộc đại yêu gào thét một tiếng, đồng thời đánh qua Phong Phi Vân, nhưng còn chưa chạm vào góc áo Phong Phi Vân đã bị Phong Phi Vân đánh bay về, hai cái cánh tay tráng kiện cứ thế bị bẻ gẫy.Bán yêu thật cường đại.Sáu tên Lang tộc đại yêu kia đều nhìn ra Phong Phi Vân không dễ chọc, vội vàng rút lui, biến mất trong bóng đêm.Thanh sa nữ tử kia đứng ngay sau lưng Phong Phi Vân, trong đôi mắt mang theo kỳ thải, lộ ra bóng dáng hai luồng ngọn lửa màu xanh:- Ngươi đến cùng muốn làm gì?Phong Phi Vân nói:- Ta đang giúp ngươi đánh người xấu, đương nhiên ta cũng biết dùng tu vị cô nương căn bản không cần ta trợ giúp, chỉ bằng loại bại hoại không biết tốt xấu này lại cần cô nương ngươi tự mình ra tay, chẳng phải là ô uế ngọc thủ của cô nương sao?- Ngươi thật sự muốn giúp ta đánh người xấu?Thanh sa nữ tử nói.Phong Phi Vân nói:- Đương nhiên.Thanh sa nữ tử nói:- Vậy được rồi, ta hiện giờ đang muốn đi đối phó một người xấu, nhưng ta lại không nắm chắc bao nhiêu phần có thể giết được hắn.- Vậy ta giúp ngươi thế nào?Phong Phi Vân nói.Thanh sa nữ tử nói:- Nếu ta chết rồi, ngươi đến nhặt xác cho ta.Thanh sa nữ tử chiêu đến một đầu thuyền nhỏ màu xanh, nàng và Phong Phi Vân đều đi đến trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức bay lên, sau đó bay vào trong bóng tối.Thuyền nhỏ này đại khái chỉ chừng ba mét, cũng rất hẹp, Phong Phi Vân cũng không đoán ra là do chất liệu gì tạo thành, hết sức đặc thù, nếu là mộc đầu, nhưng Phong Phi Vân trước đến giờ chưa thấy qua mộc đầu như vậy; nếu kim loại, Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy qua kim loại thế này; nếu là do thạch đầu điêu thành, Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy qua loại thạch đầu này.Thuyền rất nhỏ, hai người rời đi rất gần, Phong Phi Vân nhẹ nhàng khẽ ngửi, phảng phất có thể nghe thấy được mùi thơm cơ thể tản mát ra từ người nàng, thậm chí có thể cảm nhận được thanh sa trên người nàng bay đến mặt mình.Phong Phi Vân cúi đầu nhìn nhìn Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay mình, trên ban chỉ có một dòng chữ cổ khẽ chớp động, phát ra một tia ánh sáng.Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, sau đó tháo Miểu Quỷ Ban Chỉ ra cho vào đan điền, bỏ vào trên Thanh Đồng Cổ Thuyền.Ở bên bờ Huyết Hà tại Thiên Quỷ Giới, Phong Phi Vân lần đầu thấy Thanh sa nữ tử này, Miểu Quỷ Ban Chỉ đã chớp động, nhưng lại bị Phong Phi Vân cưỡng ép trấn áp xuống.Sau khi Phong Phi Vân leo lên chiếc thuyền nhỏ này, hào quang trên Miểu Quỷ Ban Chỉ cơ hồ đã không thể trấn áp, hắn chỉ có thể bỏ nó lên Thanh Đồng Cổ Thuyền, dùng Thanh Đồng Cổ Thuyền để che dấu khí tức của nó.Phong Phi Vân ngồi ở phần đuôi thuyền nhỏ, có chút cúi đầu, đã nhìn thấy giỏ trúc treo ở đầu thuyền, bên trong phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, bên trong có một đầu tiểu thuồng luồng màu hồng đỏ thẫm đang bơi.Sau đó, Phong Phi Vân lại dời ánh mắt vào trên người Thanh sa nữ tử, cẩn thận nhìn tiên nhan khuynh thành của nàng, lông mi tự nhiên, không trải qua tân trang, cũng không trải qua kẻ vẽ, nhưng lại chỉnh tề u nhã, đẹp hơn cả tranh vẽ.Da thịt của nàng óng ánh sáng long lanh, trắng nõn động lòng người, giống như do mỹ ngọc điêu thành vậy.Mỹ nữ bình thường, nhìn một cái sẽ rất kinh diễm, nhìn lâu rồi, không khỏi sẽ nhàm chán.Nhưng Thanh sa nữ tử, lại khiến người sinh ra tâm tư càng nhìn càng thích, giống như vĩnh viễn đều nhìn không chán vậy.Thanh sa nữ tử chú ý tới ánh mắt Phong Phi Vâ, có chút nhìn chằm chằm hắn, nàng tựa hồ cũng không hay nói, nghĩ trong chốc lát mới tìm ra vấn đề để nói:- Nhân tộc các ngươi cũng xuất hiện một ít nhân vật cái thế, trong đó có một ít có thể nói là đỉnh thiên lập địa.Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, cười nói:- Mỗi một tộc có thể sinh tồn, tất nhiên đều sẽ có một ít cường giả có thể chống một mảnh trời.Thanh sa nữ tử nói:- Mấy năm nay, Nhân tộc ngược lại xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa, khiến Thái Cổ Thánh Yêu tộc cũng cảm thấy cấp bách.-------Chương 1679: Nghi vấn (1)Ánh mắt Phong Phi Vân chợt có chút âm trầm, bất quá cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, nói:- Thánh Thần, Thủy Nguyệt Đình?- Không, là Thiên Vu Đại Thần.Thanh sa nữ tử nói.Mỗi một chủng tộc, luôn luôn sẽ có mấy người có thể chống một mảnh trời, nếu không những chủng tộc này cũng không có khả năng kéo dài được.Phong Phi Vân đối với Thiên Vu Đại Thần cũng không xa lạ gì, ở Thần Tấn vương triều đã nghe qua tên của hắn, đây tuyệt đối là một tồn tại thần linh.Thanh sa nữ tử nói:- Thiên Vu Đại Thần xem như là một trong mấy người của Nhân tộc khiến Yêu tộc phải kính sợ, vào thời đại Cận Cổ đã làm không ít đại sự kinh thiên động địa, một lần phát sinh gần đây nhất vào hơn một vạn năm trước, từng cùng một vị Phượng Hoàng Yêu Hậu xảy ra một trận đại chiến có một không hai, ở Ngoại Vực nứt vỡ một phiến hư không, cuối cùng Thiên Vu Đại Thần đánh lui vị Phượng Hoàng Yêu Hậu kia, chặn vị đại kiếp nạn vị Phượng Hoàng Yêu Hậu kia thảo phạt Nhân tộc.- Bất quá, sau trận chiến ấy, Thiên Vu Đại Thần cũng không thấy xuất hiện qua nữa, có người hoài nghi hắn đại chiến với Phượng Hoàng Yêu Hậu đã bị trọng thương, đã vẫn lạc.- Cho dù hắn thật sự vẫn lạc, kỳ thật cũng không tổn hại uy danh của hắn, dù sao có thể đánh lui một vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đã là chuyện khiến thiên hạ khiếp sợ rồi, đẩy địa vị Nhân tộc tiến lên một bước dài, chỉ có điều lực lượng người này tuy mạnh, nhưng nhân phẩm. . . lại rất kém. . .Trong mắt Thanh sa nữ tử mang theo vài phần oán khí, hiển nhiên đối với Thiên Vu Đại Thần cũng không phải hoàn toàn bội phục, ngược lại còn có mấy phần hận ý.Phong Phi Vân lại không chú ý tới những điều này, nhíu nhíu mày, thì thào tự nói:- Hơn một vạn năm trước. . .Phong Phi Vân bản năng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Nếu lúc kia Phượng Phi Vân vẫn là tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu tộc vậy thì khẳng định đã nghe qua việc này, nhưng Phong Phi Vân lại hoàn toàn không có ấn tượng.Chẳng xảy ra sau khi mình chết trong tay Thủy Nguyệt Đình sao?Còn một điều, nghe khẩu khí của Thanh sa nữ tử thì tựa hồ danh khí Thiên Vu Đại Thần còn trên cả Thủy Nguyệt Đình, nhưng Thủy Nguyệt Đình có lẽ đã thành tựu Thánh Linh tôn vị, như vậy Thiên Vu Đại Thần lúc đó chẳng phải là tồn tại cấp bậc Thánh Linh sao?Nếu Thiên Vu Đại Thần là tồn tại cấp bậc Thánh Linh thì sao lại bị thương trong tay Phượng Hoàng Yêu Hậu được?Trong trí nhớ của Phong Phi Vân, bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu lúc đó tu vị có lẽ đều là cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng.Cho dù thể chất Phượng Hoàng mạnh hơn nhân loại, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng đả thương Thánh Linh được.- Thiên Vu Đại Thần lúc ấy là cảnh giới gì?Phong Phi Vân liền vội vàng hỏi.- Không ai biết hắn đạt đến cảnh giới gì, bất quá khẳng định đứng hàng Thánh Linh tôn vị.Thanh sa nữ tử nói.Phong Phi Vân lại nói:- Vậy Phượng Hoàng Yêu Hậu là cảnh giới gì?Thanh sa nữ tử nhàn nhạt nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:- Bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đều là nhân vật công tham tạo hóa, có lẽ cũng đã cô đọng Thánh Thai, thành tựu Thánh Linh tôn vị, bất luận bị Yêu Hậu nào xuất thế, đều có thể quét ngang thiên hạ, vạn tộc triều bái.PHỐC.Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, đầu đau muốn nứt, hai tay ôm đầu, không ngừng quay cuồng đập đầu lên thuyền nhỏ.Tại sao có thể như vậy.Tại sao có thể như vậy.Bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu vì sao đều là cảnh giới Thánh Linh.Vì sao trong trí nhớ của mình, bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đều là cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng đỉnh cao.Vì sao thứ trong trí nhớ ta lại hoàn toàn không giống với những gì Thanh sa nữ tử đã nói.Vì sao kiếp trước ta một Thánh Linh cũng không thấy qua, chút đồ vật quan hệ đến Thánh Linh cũng không có gặp được.Đây rốt cuộc là vì sao?Chẳng lẽ sau khi ta bị Thủy Nguyệt Đình giết, bị Thanh Đồng cổ thuyền đưa đến một thế giới khác, cũng không phải thế giới trước kia của ta sao?Nhưng vì sao mọi thứ kiếp trước ở thế giới này cũng có, căn bản chính là cùng một thế giới.Đàu Phong Phi Vân càng thêm đau đớn.- Ngươi làm sao vậy.Thanh sa nữ tử ngồi ở thuyền nhỏ, nhìn Phong Phi Vân thống khổ lăn lộn .Thanh sa nữ tử duỗi ra cánh tay lạnh như băng mà mảnh trượt đặt trên cổ tay Phong Phi Vân, sau nửa ngày mới mở ra hai mắt:- Trong thân thể, tại sao có thể có khí tức loạn như vậy, Nhân huyết, Ma huyết, Long huyết, Phượng cốt, Phượng hồn, Long hồn. . .

Còn có. . .

Còn có mười vạn tám ngàn ý niệm Thánh Linh. . .

Ông trời...

ơ... i, hắn rõ ràng còn có thể sống đến bây giờ, đây là do ai bố cục lên người hắn a.Trong hai mắt Thanh sa nữ tử thiêu đốt lên Thanh Hỏa, cưỡng ép định trụ Phong Phi Vân, bàn tay như ngọc trắng xinh đẹp nắm lấy bàn tay Phong Phi Vân, một mảnh mây mù màu xanh từ trong thân thể nàng lao ra, vọt vào thân thể Phong Phi Vân.Hai người song chưởng đối nhau, khí lưu màu xanh tuần hoàn lưu động trong thân thể hai người.Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, đầu không còn đau đớn vậy nữa, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc.Thanh sa nữ tử thu hồi tất cả hà khí màu xanh vào trong cơ thể, sau đó lại thu hồi bàn tay như ngọc trắng xinh xắn mềm mại, ngồi ở đầu thuyền, nhìn qua hắc ám không gian thâm thúy nói:- Ngươi tu luyện đỉnh tiêm tôi thể công pháp 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 của Phượng Hoàng Yêu tộc, đồng thời trong thân thể lại có Long huyết, trong đầu còn có một đoàn Phượng Hoàng linh hồn.- Vô luận đây là xuất phát từ nguyên nhân gì, Long tộc sẽ không muốn thấy một bán yêu có Long huyết tồn tại trên thế giới này, 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 của Phượng Hoàng Yêu tộc bị người học trộm, chắc chắn cũng khó mà lưu ngươi trên đời, ngươi xem như đã đắc tội và Long tộc và Phượng Hoàng Yêu tộc, ngươi có thể sống đến bây giờ, thật là một kỳ tích.Phong Phi Vân mở ra hai mắt, trong ánh mắt mang theo vài phần ửng đỏ, nói:- Ngươi sẽ nói ra mọi chuyện sao?Thanh sa nữ tử thản nhiên nói:- Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, danh tự cũng không cần nhớ, cần gì phải nói những chuyện này?Thuyền nhỏ màu xanh bay trong không gian hắc ám, giống như bất động vậy, nhưng trên thực tế tốc độ của nó lại nhanh như ánh sáng, rất nhanh đã dừng tại một mảnh phế tích.Ở đây vẫn cục kỳ hắc ám, khó có thể nhìn thấy ánh sáng.Thanh sa nữ tử thu thuyền nhỏ vào, nhẹ nhàng phiêu lạc đến trên một cự thạch lơ lửng, nhìn qua xa xa.Nơi cuối ánh mắt này, có một tòa cung điện rách rưới, bên trái và bên phải đều đứng thẳng chín cây cột đá cực lớn, cột đá to như sơn thể, trên đó quấn lấy một mảnh giao vân dài hẹp, khi thì chảy qua ánh lửa màu hồng đỏ thẫm.Tòa cung điện kia giống như khảm nạm trong bóng đêm vậy, chỉ có thể nhìn thấy một đạo môn hộ thê lương, trên đó khắc lục lấy quỷ vân thần đồ, chớp động hàn mang.- Hàn khí thật rét thấu xương!Tu vị Phong Phi Vân cũng không yếu, nhưng vẫn bị hàn khí ở đây đông lạnh khiến xương cốt run lên.-------Chương 1680: Nghi vấn (2)Thanh sa nữ tử chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển trên cửa đá kia, tấm biển kia như được đao búa tạo ra, trên đó đục lấy hai chữ.Không thuộc về bất luận chữ nào mà Phong Phi Vân từng thấy.Nhưng hai chữ này lại mang theo một cổ khí tức bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó, linh hồn cũng như bị nó nhiếp đi.- Đây không phải là Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết đấy chứ?Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt vừa nhìn lên trên tấm biển kia, một cổ âm khí khổng lồ liền từ trên biển bắn ngược trở về, phát ra gào thét nghiêm nghị.Phong Phi Vân liền tranh thủ triển khai Kim Tằm Phật Vực, thân thể hóa thành một cái kim sắc tằm đản cực lớn, bị cổ gió lạnh kia thổi bay hơn tám vạn dặm, lâm thật sâu vào trong bóng tối vô tận.Lúc Phong Phi Vân lần nữa bay về, Thanh sa nữ tử đã đứng ở dưới một cột đá bên ngoài cửa đá khổng lồ, sa y màu xanh tung bay, tóc dài bị âm khí xoáy lên, thân thể mảnh khảnh ở trong gió lạnh buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp.Nàng đi cực kỳ chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu, mới có thể đi ra một bước.Phong Phi Vân lại biết, cách cửa đá này càng gần, lại càng tràn ngập Huyền Cơ, tất cả quy tắc và đạo pháp giữa Thiên Địa tựa hồ đều tụ tập ở chỗ này, mỗi bước ra một bước, đoán chừng cũng đã bước ra nghìn vạn dặm rồi.Cảnh giới không đến, căn bản không thể đến được bên ngoài cửa đá kia.- Người đến dừng lại.Bên trong cửa đá rách rưới truyền ra một thanh âm hùng hậu mà khàn khàn.Thanh sa nữ tử dừng bước lại, trong tay dẫn theo giỏ trúc, dáng người hết sức nhỏ, nhìn qua cửa đá, nói:- Ta đến cầu hồn.- Không ai có thể từ nơi này mang đi một hồn một phách nào cả.Thanh âm bên trong cửa đá vô cùng lạnh như băng, không có một tia cảm tình.Thanh sa nữ tử giơ giỏ trúc ra, bên trong giỏ trúc có một Huyết Giao nho nhỏ đang du động, như một con cá chạch:- Dùng huyết khí một đầu Huyết Giao có thể đổi về một hồi.- Ngươi không cần nhiều lời, trở về đi, trên đời này phàm là hồn tiến nhập cánh cửa này liền không có đạo lý thả ra nữa.Thanh sa nữ tử đặt giỏ trúc trên mặt đất, nói:- Rõ ràng là ngươi cướp đi hồn của nàng, bằng không nàng sẽ không già nhanh như vậy, bị chết sớm như vậy, ngươi đây là đang lấy việc công làm việc tư, sẽ gặp phải báo ứng.- Không ai có thể bình phán ta, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì hôm nay chỉ có thể bỏ mạng thôi.Bên trong cửa đá truyền đến thanh âm lạnh lùng mà âm trầm.Thanh sa nữ tử trên người tràn đầy vầng sáng màu xanh, vầng sáng biến thành hỏa diễm, vô số đạo tắc và địa thế đều hội tụ tới nàng, hình thành một vầng sáng cự đạiVầng sáng này đang không ngừng bành trướng, cuối cùng trở nên lớn như ngôi sao.Như một khỏa ngôi sao màu xanh, mà nàng thì đứng ở ngay trung ương ngôi sao.Ngôi sao màu xanh điên cuồng xoay tròn, nhấc lên một mảnh vòi rồng cuồng vân, khiến quy tắc ở phiến hư không này đều bị quấy lên.Hư không nứt vỡ, những cự thạch lơ lửng kia nhao nhao biến thành bụi phấn.Hào quang màu xanh chính là sóng biển trên thần hải, từng đợt từng đợt cuốn ra ngoài, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, kéo dài đến bên ngoài mười vạn dặm.Đỉnh vầng sáng màu xanh kia có một cái giỏ trúc bay đi, Huyết Giao bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo:- Cứu mạng ah, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là một con thuồng luồng mà thôi. . .Giỏ trúc màu xanh ầm vang.Phong Phi Vân hóa thành một đạo hỏa quang, quạt Phượng Hoàng Vũ Dực đỡ lấy giỏ trúc màu xanhẦm ầm.Một mảnh thần lãng cuốn qua, cao đến mấy vạn mét, phảng phất như muốn nuốt chửng thân thể Phong Phi Vân vậy.Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, biến thành một đạo hỏa quang, bỏ chạy về phương xa, một sát chính là cả vạn dặma, trọn vẹn chạy trốn tới bên ngoài mấy mươi vạn dặm mới dừng bước.Nhìn lại sau lưng, mảnh hư không kia tràn ngập thần quang màu xanh, một luồng quang lãng thanh sắc cuốn khắp Thiên Địa, phảng phất như biến cả Thiên Địa thành biển cả, bất kỳ vật gì cũng bị nó nuốt chửng mất.Phong Phi Vân ném một khối Long Linh Thạch vào trng quang lãng thanh sắc kia, bành, Long Linh Thạch vô cùng cứng rắn lập tức bị nứt vỡ, biến thành từng hạt bột phấn.- Ai nha, đây là Thanh Liên độn khí, không đụng được.Bên trong giỏ trúc, thanh âm Huyết Giao có chút sợ run, đôi móng vuốt nhỏ chăm chú nắm lấy giỏ trúc, hàm răng đang không ngừng run run.Phong Phi Vân dẫn theo giỏ trúc, trên người bộc phát ra kim mang sáng chói, bao trùm thân thể, nhìn ra quang lãng màu xanh ở phương xa, nói:- Cái huyền thiên thạch môn rách nát kia đến cùng là nơi nào?- Quỷ môn đệ nhất quan.Đôi mắt Huyết Giao lồi ra, thì thầm:- Thiên có cửu trọng Thiên, Địa có cửu trọng Địa, Địa Ngục có cửu Tuyền, kết nối cùng Thiên và Địa, nơi này không phải chúng ta có thể xông, đi mau, đi mau, nếu để cho Quỷ môn âm binh giết tới thì chúng ta nhất định phải chết.Phong Phi Vân tự nhiên nghe qua truyền thuyết về Địa Ngục, đó là một nơi có đi không về, mình bây giờ vậy mà đến ngoài cửa Địa Ngục chính thức, đây quả thực thật bất khả tư nghị.Cái này và lần trước linh hồn đi tới Địa Ngục, có khác nhau rất lớn, nói đúng ra là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.Phong Phi Vân cũng không gấp, nói:- Nàng vì sao phải xông Quỷ Môn quan.Huyết Giao gấp đến độ muốn chửi mẹ, nói:- Con mẹ nó ngươi, ngươi bớt nói nhảm có được không, chúng ta chính là bằng hữu, đến cùng có đi không?Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào phương xa, cũng không có ý lập tức rời đi.Huyết Giao gấp đến độ thổ huyết, nói:- Được rồi, ta nói cho ngươi biết, nàng chính là một người điên, không thể dùng tư duy người bình thường để cân nhắc, chúng ta đều là người thông minh, không thể làm bạn với người điên được, van ngươi, đại ca, đừng nhìn bọn họ nữa, lại nhìn, nàng cũng không quay lại được đâu. . .

Con mẹ nó ngươi, đến cùng có đi không, ngươi không đi thì mở phong ấn Thanh Liên Thần Trúc ra, để đại gia ta đi.Huyết Giao rốt cục thẹn quá hoá giận, biểu hiện ra sát khí cái thế của Yêu Vương, kêu to một tiếng, phát ra thanh âm cao vút như Long ngâm, chấn khiến màng tai Phong Phi Vân cảm thấy đau nhức.Tu vị đầu Huyết Giao này không phải mạnh bình thường, cho dù bị phong ấn ở trong giỏ trúc vẫn bộc phát ra lực lượng phiên giang đảo hải, thiếu chút nữa đã chấn bay Phong Phi Vân rồi.Năm ngón tay Phong Phi Vân tựa như năm chốt sắt, nắm chặt lấy giỏ trúc, hai mắt híp lại, thân thể nhanh nhẹn bay lên, chân đạp hư không, bay vào trong quang lãng đang trùng kích tới kia.Một chiếc Thanh Đồng Cổ Thuyền từ trong thân thể hắn bay ra, vốn chỉ lớn chừng hạt gạo, nháy mắt sau đã lớn như sơn lĩnh, tản mát ra cổ vị vô tận, hóa thành một chiếc thần chu rách rươi thần bí phong cách cổ xưa thần bíTrên thuyền, mười tám cây trụ Thanh Đồng cũng như ngọn núi, mười tám tấm thiết bố ma phàm cũng đã rách tung toé.Ciếc Thanh Đồng Cổ Thuyền này không biết đã được tạo ra từ bao nhiêu năm trước mới có thể nát thành như vậy.-------Chương 1681: Quỷ môn âm binhPhong Phi Vân bay thấp đến trên Thanh Đồng Cổ Thuyền, như khống chế lấy một chiếc U Linh Quỷ Thuyền, bay tới Quỷ môn đệ nhất quan, không có chút ý tứ muốn quay đầu.- Ah. . .

Trời ạ. . .

Quỷ Môn quan không phải chúng ta có thể xông, bán yêu đại gia, chúng ta trở về đi, nếu ngươi quay đầu lại, chúng ta vẫn là bằng hữu. . .Huyết Giao bên trong giỏ trúc đang lớn tiếng chửi bới, như một đống bùn máu quay cuồng bên trongPhong Phi Vân treo giỏ trúc lên lưng, ngón tay gõ gõ giỏ trúc, nói:- Nếu ngươi còn kêu nữa, lát nữa ta sẽ ném ngươi vào Quỷ Môn Quan.Trên người Huyết Giao lao ra một cổ sát khí, quát:- Ta chính là Thứ Giao Vương Huyết Giao Yêu tộc, tội ác chồng chất, giết người như ngóe, người gặp người sợ, tiểu tử, ngươi dám nói chuyện với bổn Vương như thế, một khi bổn Vương thoát khốn, nhất định sẽ ăn ngươi tam sinh tam thế.Phong Phi Vân liếc qua quac:- Nghe nói ô quy thích ăn cá chạch, cũng không biết là thật hay giả.- Ha ha, tiểu tử, ngươi có phải đã sợ không, nếu ngươi sợ thì mau thả bổn Vương ra, chúng ta vẫn là bằng hữu. .

Ặc, đầu ô quy ở đâu đến thế.Thanh âm Huyết Giao dừng lại, ở bên trong giỏ trúc co lại thành một đòan, cảnh giác nhìn về phía đầu ô quy kiaMao Ô Quy bò tới trên giỏ trúc, thò cái đầu nhỏ vào trong giỏ trúc, mở to hai mắt nhìn, hiếu kỳ đánh giá Huyết Giao cả buổi, liếm liếm bờ môi, nói:- Oa, một con cá chạch thật lớn.- Ngươi mới là cá chạch, cả nhà ngươi đều là cá chạch, con mẹ nó ngươi, ngươi liếm môi lần nữa xem.Huyết Giao cũng thật sợ rồi, không phải là một đầu ô quy thôi sao, lão tử lại không phải cá chạch chân chánh, cần gì sợ một đầu ô quy chứBản Vương nhân vật bậc nào, há có thể bị một đầu ô quy dọa sợ được.Miệng Huyết Giao biến lớn, biến thành miệng lớn dính máu.Mao Ô Quy bị dọa hoảng sợ, vội vàng co đầu lại, nhưng lại bị giỏ trúc chặn lấy, gấp đến độ cả người đều đạp loạn trên giỏ trúc.Bành.Thánh Thực Quả bay vào bên trong giỏ trục, đập vào đầu Huyết Giao, nện ngất nó.Mao Ô Quy rốt cục vẫn phải rút đầu về, run rẩy đầu, nói:- Ai con mẹ nó nói đây là một con cá chạch, rõ ràng là một con giao mà.- Trật tự.Phong Phi Vân lên tiếng.Xa xa, một mảnh mây đen từ trong hư không cuốn qua, thôn thiên phệ địa, phát ra tiếng kêu to chói tai.Bên trong mây đen, có thiên quân vạn mã gào thét, Quỷ Hồn mang theo khóa sắt, khô lâu ăn mặc áo giáp, đại kỳ cắm trên lưng cốt long. . .Đây là một bức hình ảnh cực kỳ khủng bố.Địa Ngục Chi Môn bị mở ra, vô số Âm Tà từ bên trong tuôn ra, những nơi đám âm binh kia đi qua, bất kỳ vật gì cũng bị hủy diệt hết.- Nghe đồn rằng, Quỷ môn âm binh sẽ rất ít xuất thế, chính là do hàng tỉ ác quỷ tinh hồn bên trong Quỷ môn biến thành, là chí âm chí tà chi vật, không có tu sĩ nào có thể ngăn cản cổ âm tà chi khí kia trên người chúng.- Quỷ môn âm binh một khi xuất động, như vậy cũng đại biểu cho có đại sử phát sinh, Thanh sa nữ tử kia thật đúng là có thể làm ầm ĩ, ngay cả Quỷ môn âm binh cũng phải xuất động. . .

Không phải là Quỷ Môn Quan bị đánh vỡ đấy chứ?Mao Ô Quy đeo giỏ trúc trên cổ, một cái móng vuốt vươn vào trong giỏ trúc, bóp lấy đuôi Huyết Giao, Huyết Giao vốn đã ngất đi lại từ từ tỉnh lại.- Thanh sa nữ tử kia là ai, nàng đến cùng muốn làm gì.Huyết Giao vuốt vuốt đại huyết bao trên đỉnh đầu, cảm giác đầu hỗn loạn, khi thấy Quỷ môn âm binh từ xa đang cuốn qua, chợt lại co lại thành một đoàn, nghẹn ngào nói:- Đại gia ngươi, lần này chết chắc rồi, bổn vương anh hùng cả đời, sao lại gặp phải mấy tên ngu ngốc như các ngươi chứ. . .- Đánh ngất xỉu nó.Phong Phi Vân gọi ra Tam Vị Chân Hỏa Lô.Thánh Thực Quả bay vào giỏ trúc, đi loạn bốn phía, trên nhảy dưới tránh, đánh cho Huyết Giao kêu gào thảm thiết, đánh cho nó hôn mê bất tỉnh, mềm nhùn nằm trong giỏ trúc.Ô ô.Quỷ môn âm binh mang theo vô biên sát khí tiếp xúc với Thanh Đồng Cổ Thuyền, bao lấy trọn Thanh Đồng Cổ Thuyền, Thiên Địa tối xuống, bên tai tràn đầy quỷ khóc thần khiếu"Long Mã Hà Đồ" trên Thanh Đồng Cổ Thuyền bộc phát ra hào quang chói mắt, điên cuồng chuyển động, phàm là âm binh tiếp cận Thanh Đồng Cổ Thuyền đều cắn nát, hóa thành từng sợi khói xanh.Oanh.Phong Phi Vân đánh Tam Vị Chân Hỏa Lô ra ngoài, một mảnh biển lửa đỏ thẫm lan tràn ra, phàm là âm binh quỷ hồn tiếp xúc đến tam vị chân hỏa đều tự bốc cháy, phát ra tiếng kêu càng thêm thảm thiết.Tam vị chân hỏa đối với âm binh có năng lực khắc chế tiên thiên, Tam Vị Chân Hỏa Lô bay đến đâu, âm binh ở đó liền bị nung đỏ.Đột nhiên, một cái Quỷ Thủ cực lớn từ o trong bóng đánh qua, trên Quỷ Thủ tràn đầy lân phiến, như một đám mây màu khổng lồ vậy.Bành.Tam Vị Chân Hỏa Lô bị Quỷ Thủ đánh bay, vô số hỏa diễm tung tóe ra, biến thành một mảnh hỏa vũ.Lực lượng thật là khủng khiếp.Ầm ầm.Một Quỷ ảnh tử vô cùng khổng lồ đi ra, không biết cao bao nhiêu ngàn trượng, thân thể rất mơ hồ, trên đầu mọc ra một đôi sừng, gào thét một tiếng với Thanh Đồng Cổ Thuyền, thổi bay Thanh Đồng Cổ Thuyền về phía sau.Quỷ ảnh tử.Đây là một cái Quỷ ảnh tử, hình chiếu của một vị cường giả bên trong Quỷ Môn Quan.Phong Phi Vân trực tiếp bay ra Thanh Đồng Cổ Thuyền, bay tới Quỷ ảnh tử kia, hai mắt lạnh như băng, ánh mắt trầm ổn.- Đó là Quỷ ảnh tử, đại biểu ý chí một vị vô thượng cường giả, tiểu tử kia chết chắc rồi, chết chắc rồi.Huyết Giao lại tỉnh lại.Quỷ ảnh tử khổng lồ kia nhìn thấy một bán yêu nhỏ bé vậy mà dám giết tới nó, lập tức nổi giận, trong thân thể tản mát ra một cổ âm khí kinh khủng tuyệt luân.Trong tay Phong Phi Vân nhiều ra một cái quỷ bình, mở nắp bình ra, trong quỷ bình chợt phát ra một cổ hấp lực cực lớn, thu Quỷ ảnh tử vào trong quỷ bình.Phong Phi Vân lần nữa thu "Thiên Nhất Quỷ Bình" vào tay, sau đó lại bay trở về Thanh Đồng Cổ Thuyền, mở ra quỷ bình, tiếp tục thu lấy những Quỷ môn âm binh kia, rất nhanh đã khiến một phương Thiên Địa trống rỗng, Thanh Đồng Cổ Thuyền tiếp tục bay ra ngoài.Huyết Giao thấy ngây người, nhìn chằm chằm vào quỷ bình trong tay Phong Phi Vân, nói:- Cái bình này nhìn thật quen mắt, hình như là cái mà ta làm mất vào năm trăm năm trước, tiểu huynh đệ, cái bình này là truyền gia chi bảo của gia tộc chúng ta, mẹ của ta tự tay giao vào tay ta, ngàn vạn lần dặn dò, muốn ta nhất định phải cất kỹ, tương lai giao cho vợ tương lai, nhưng mà. . .

Ô ô. . .

Nhưng ta vào năm trăm năm trước đã làm mất nó rồi, may mắn ngươi giúp ta tìm về, bằng không thì. . .

Ta cũng không biết nên trở về gặp vị lão nhân gia ở nhà kia thế nào nữa. . .Huyết Giao than thở khóc lóc, nhưng lại bị Thánh Thực Quả đánh cho hôn mê bất tỉnh.-------Chương 1682: Toái đan điền, ngưng nội đan (1)Vài ngày tiếp theo, Phong Phi Vân lại bị mấy đợt Quỷ môn âm binh công kích, có một lớp Quỷ môn âm binh cường đại dị thường, trong đó có mấy tôn âm hồn khủng bố, ngay cả Thiên Nhất Quỷ Bình cũng không thu được, may mắn tốc độ Thanh Đồng Cổ Thuyền nhanh, mới giết ra lớp lớp vòng vây đào tẩu được.Đương nhiên, đây cũng không phải là Thiên Nhất Quỷ Bình không đủ mạnh, mà là do tu vị Phong Phi Vân còn chưa đủ.Thẳng đến ngày thứ bảy, Phong Phi Vân ở bên trong một mảnh phế tích cổ xưa đã tìm được một cái thuyền nhỏ màu xanh phiêu phù trên hư không, như một mảnh lá trúc màu xanh phiêu đãng phía trên hư không.Lúc ấy, đang có một đám âm binh cũng tìm tới nơi này, muốn thôn phệ Thanh sa nữ tử trên thuyền nhỏ kia.Phong Phi Vân sau khi giết chết đám âm binh kia liền rơi xuống trên thuyền nhỏ màu xanh, nhìn chằm chằm vào phía dưới, trong miệng than nhẹ một tiếng.Thanh sa nữ tử nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, thanh sa trên người biến thành huyết sa, chăm chú dán vào ngọc thể, trên thân thể có một đoàn âm sát khí đang lơ lửng.Phong Phi Vân ngồi vào trên thuyền nhỏ, đỡ nàng dậy, dựa đầu nàng vào bộ ngực mình, ngưng tụ ra một quả Kim Tằm Phật Đan, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng nàng.Trên người của nàng chợt hiện ra Phật quang sáng chói, có phạm âm Vạn Phật vang lên trong người, từng đạo miệng vết thương đều đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.Cũng không biết qua bao lâu, lông mi dài của nàng khẽ giật giật, đôi mắt dễ thương mở ra một tia, thấy rõ bộ dáng Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, sau đó lại nhắm mắt lại, thanh âm suy yếu:- Ngươi rõ ràng. . .

Dám trở về. . .Phong Phi Vân cười nói:- Đã nói đến nhặt xác cho ngươi, nào có đạo lý không trở về chứ.Trong hư không hắc ám mà hỗn độn, một cái thuyền nhỏ màu xanh đang phiêu đãng.Đầu thuyền, ngồi xếp bằng một nữ tử tuyệt sắc mực thanh sa, trên người tràn đầy Phật quang nhàn nhạt, Phật quang không ngừng tiến vào trong làn da trắng muốt.Phong Phi Vân ngồi ở đuôi thuyền, trong tay vuốt vuốt "Thiên Nhất Quỷ Bình", trên quỷ bình này khắc rất nhiều quỷ văn, lộ ra thập phần cổ xưa, nắm ở trong tay, có thể cảm giác được một cổ hàn khí rét lạnh thấu xương..Bọn hắn đã đi ra khỏi Quỷ môn đệ nhất quan, đang trên đường quay về Đan Đỉnh Quỷ ThịUy lực cái quỷ bình này thật không phải lớn bình thường, hấp thu nhiều âm binh như vậy, vậy mà vẫn không vấn đề gì.- Văn tự trên cái bình này tựa hồ là cùng một loại với văn tử trên tấm biển của Quỷ môn đệ nhất quan.Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu:- Chẳng lẽ Thiên Nhất Quỷ Bình, chính là là đồ vật trong Địa Ngục sao?Phong Phi Vân trầm tư hồi lâu, liền kêu Diêu Cát từ trong Thiên quốc ra, hỏi thăm nàng về lai lịch của Thiên Nhất Quỷ Bình.Cái quỷ bình này vẫn một mực nằm trong tay nàng, nghĩ đến nàng khẳng định biết rõ một ít thứ liên quan đến nó, nếu Thiên Nhất Quỷ Bình thật là bảo vật trong Địa Ngục, như vậy thì cũng thật khó lường.- Vào xa xôi trước ki, có một vị tồn tại đại thần thông, ở Thần Tấn vương triều mở Âm Giới và Dương Giới.- Nhưng Âm Giới và Dương Giới cũng chỉ là một cái lối đi thôi, ở nơi càng sâu hơn đi thông đến một chỗ khác, căn cứ theo như lời vị đại thần thông giả kia thì chỗ kia vô cùng mênh mông, nhưng lại tràn đầy hung hiểm.- Ta đã từng đi vào sâu trong Âm Giới tìm kiếm qua, nhưng cũng không dám xâm nhập, một khi đi vào sâu trong Âm Giới sẽ gặp phải sinh vật cực kỳ cường đại, ta cuối cùng vẫn phải lui vềDiêu Cát sóng mắt ôn nhu, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực Phong Phi Vân nói:- Cái quỷ bình này là do vị đại thần thông giả kia lưu ở Âm Giới, dùng để trấn thủ Âm Giới.Phong Phi Vân lần nữa lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa:- Thần Tấn vương triều đến cùng cất dấu bí mật gì, vì sao có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra ở đó, tương lai tất phải trở về một chuyến xem sao.Phong Phi Vân nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Diêu Cát, đưa Thiên Nhất Quỷ Bình cho nàng, nói:- Ngươi vừa mới vượt qua Quỷ kiếp lần thứ tư, Quỷ thể vẫn chưa ổn định, trong quỷ bình này tích lũy đại lượng âm binh quỷ khí, nếu ngươi hấp thu những quỷ khí này thì tu vị nhất định sẽ tăng lên một bước dài.Đưa Diêu Cát về Thiên quốc, Phong Phi Vân cũng bắt đầu tu luyện.Lực lượng trong thân thể Phong Phi Vân đã càng lúc càng cường đại, dược tính các loại linh tụy bảo dược phục dụng trước kia hiện giờ cũng dần được phóng xuất ra, lực lượng vốn có đã vượt qua cảnh giới bây giờ rồi.Nếu không nghĩ biện pháp đột phá Vũ Hóa cảnh, chỉ sợ hắn cũng sẽ không thể khống chế nổi sức mạnh trong thân thể mình giống như Nữ Ma vậy.- Nghiền nát đan điền, cô đọng Thánh Linh nội đan, con đường này tiền nhân chưa từng đi qua, đến cùng có nên đi hay không đây?Con đường tu luyện, cực kỳ dài dằng dặc, sẽ gặp phải rất nhiều lựa chọn, có đôi khi một bước đi đúng thì có thể nhất phi trùng thiên, nhiều khi đi lầm bước, sẽ vạn kiếp bất phục.Đặc biệt là tình huống như Phong Phi Vân hiện giờ, tràn đầy biến số, tràn đầy khiêu chiến, không thể không thận trọng.- Không có con đường khác để đi, vậy thì chỉ có thể tự mình mở một con đường thôi.Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên kiên đình, đã quyết định phải làm thì cũng không còn gì do dự nữa, hắn thả "Địa Ngục Diêm La" và "Kỳ Lân Vương" ra, thủ hộ ở hai bên thân thể, sau đó tiến vào tu luyện.Phong Phi Vân định từng bước một dung luyện đan điền, hủy đi "Đan điền" chia làm thượng, trung, hạ ba bộ phận, lại bắt đầu tu luyện từ thượng đan điền.Toái đan điền, ngưng nội đan.Trong tám mươi mốt khối Phượng cốt bên trong thân thể Phong Phi Vân lao ra một ngọn lửa, tụ tập thành một đoàn hỏa cầu, trực tiếp trùng kích tới thượng đan điền.Nếu có người biết rõ cách làm điên cuồng của Phong Phi Vân giờ phút này thì khẳng định sẽ coi hắn là một người điên.Đan điền chính là nơi yếu ớt nhất, cũng là trọng yếu nhất của tu sĩ, ai dám tự hủy đan điền, đây không phải là đang tìm chết saoOanh.Hỏa cầu đánh nát thượng đan điền, hóa thành từng khối mảnh vỡ.Thân thể Phong Phi Vân kịch liệt run rẩy thoáng một phát, tinh khí trên người rất nhanh xói mòn, sinh cơ trong cơ thể cũng xói mòn, trên làn da phủ kín một tầng tro tàn, cả người đều nhanh chóng già yếu.Vốn là một người trẻ tuổi chỉ chừng hai mươi trong mấy cái chớp mắt đã trở nên như một trung niên nhân bốn mươi vậy.Ân.Phong Phi Vân phát ra một tiếng buồn bực, khóe miệng tràn ra một tia huyết dịch.Hắn cắn chặt hàm răng, cưỡng ép ngăn chặn tinh khí xói mòn trong thân thể, điều động Thánh Linh nội đan hấp thu những mảnh vỡ thượng đan điền nghiền nát kia.Thánh Linh nội đan vốn chừng hạt gạo, sau khi hấp thu mảnh vỡ thượng đan điền liền bắt đầu không ngừng lớn mạnh, tuy rằng lớn mạnh cực kỳ chậm chạp, mắt thường cơ hồ không nhìn ra được, nhưng Phong Phi Vân lại có thể cảm giác được Thánh Linh nội đan quả thật đang bành trướng.-------Chương 1683: Toái đan điền, ngưng nội đan (2)Đồng thời, Phong Phi Vân cũng đang tiếp tục già yếu, tinh khí trong cơ thể tiếp tục xói mòn, rất nhanh đã trở nên chừng 50 tuổi, thái dương còn mọc ra từng sợi tóc bạc.- Ngưng cho ta.Không thể chờ đợi thêm nữa, bằng không thì đan điền mảnh vỡ còn chưa hấp thu xong, chỉ sợ mình đã vì tinh khí xói mòn hầu như không còn mà chết rồi.Trên người Phong Phi Vân bộc phát ra một mảnh quang mang chói mắt, có chín đạo Thánh Linh chi khí từ hai mắt, hai lỗ tai, trong đan điền lao ra, quay chung quanh thân thể, đan vào thành một tấm lưới cực lớn bao trùm lấy thân thể hắn.Tấm lưới do Thánh Linh chi khí đan vào mà thành này đang rất nhanh co rút vào trong thân thể, rất nhanh đã dán lên làn da Phong Phi Vân.Oanh.Thánh Linh chi khí lần nữa thu hồi vào trng nội đan, hấp thu tất cả mảnh vỡ đan điền vào trong.Thân thể Phong Phi Vân lần nữa kịch liệt rung rung, thân thể như gặp phải trọng kích, tuổi lại già yếu thêm vài tuổi, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, lông mi cũng mờ đi vài phần.Chỉ là ánh mắt của hắn lại trở nên thâm thúy không ít, khí tức trên thân cũng trở nên càng thêm cao thâm mạt trắc.- Rốt cục đã cô đọng xong thượng đan điền, xem như hoàn thành bước đầu tiên, tu vị gia tăng lên gần gấp đôi, chỉ là...

Khục khục...Phong Phi Vân nhẹ nhàng sờ lên mặt của mình, sau đó lại nhìn làn da già nua trên tay mình một chút, dáng vẻ này nào phải có một người trẻ tuổi, quả thực chính là một lão nhân 50, 60 tuổi ah.- Đan điền vỡ vụn, vậy mà già nhanh như vậy, tuổi thọ giảm bớt một phần ba.Phong Phi Vân cảm giác thanh âm của mình cũng trở nên có chút trầm trọng, thậm chí có chút ít già yếu.- Lần này mới chỉ phá toái thượng đan điền thôi, cũng đã bỏ ra một cái giá lớn nặng như vậy, nếu nghiền nát cô đọng trung đan điền, hạ đan điền thì mình có thể vì vậy mà chết già không đây?- Cho dù chết già cũng phải trùng kích một lần, dù chỉ có thể sống một ngày, ta cũng là bán yêu đầu tiên đánh vỡ gông cùm xiềng xích Vũ Hóa.Ánh mắt Phong Phi Vân rất kiên định, không có chút chùn bước.Phong Phi Vân cũng không tiếp tục nghiền nát trung đan điền, định trước tiên củng cố tốt thân thể, đạt tới trạng thái toàn thịnh, sau đó lại đi nghiền nát trung đan điền, cô đọng nội đan càng cường đại hơn.Tinh khí, tuổi thọ đều đã mất đi quá nhiều, nhất định phải có đại lượng Linh Dược mới có thể bổ về lại đượcLinh Dược bình thường tự nhiên tác dụng không lớn, chỉ có một ít cổ dược hiếm thấy mới có thể quy bản bồi nguyên, cái này tự nhiên phải đến Đan Đỉnh Quỷ Thị mua sắm.Thuyền nhỏ màu xanh từ từ dừng trước một tòa đạo quanTòa đạo quan này thành lập trên một tòa linh sơn treo trên bầu trời, lơ lửng trong không gian hắc ám, cao tới chín ngàn mét, thập phần nguy nga.Nơi này không có một ngọn cỏ, tự nhiên tràn đầy tử khí, nhưng quỷ dị chính là, trên tòa linh sơn treo trên bầu trời này lại mọc đầy những cây trúc xanh.Gió nhẹ thổi tới, lá trúc khắp núi đều đang lay động, phát ra thanh âm "Sàn sạt" êm tai.Lại có trúc hương thơm ngát theo gió phiêu đến, mang đến cho người một loại hưởng thụ cả thể xác lẫn tinh thần.Thanh sa nữ tử đứng dưới chân núi, tú mục hàm yên, nhìn qua tòa đạo quan trên linh sơn nói:- Nơi này là Thanh Liên Linh Sơn, cách Đan Đỉnh Quỷ Thị chỉ kém một vị tiên nhân khêu, chính là một chỗ Thượng Cổ phúc địa.Phong Phi Vân nói:- Vì sao chúng ta lại đến đây?Thanh sa nữ tử đã bước lên linh sơn, đi trên bậc thang đá xanh uốn lượn, nói:- Bởi vì ta ở chỗ này.Linh giác Phong Phi Vân rất cường đại, tự nhiên có thể cảm giác được sự bất phàm ở nơi này, tòa Linh Sơn này ở vào trung tâm phiến hư không này, chính là nơi thiên thế cùng xuất hiện.Còn một điều, nơi này cách Đan Đỉnh Quỷ Thị chỉ kém một vị tiên nhân khêu, không tính là xa xôi, là một tu luyện bảo địa vị trí rất tốt.Bảo địa như vậy vậy mà không bị ngoại nhân xâm chiếm, nói rõ sư môn Thanh sa nữ tử này tuyệt đối cực kỳ cường đại.Phong Phi Vân mang theo đầy bụng nghi vấn, cũng leo lên Thanh Liên Linh Sơn, đi qua bậc thang đá uốn lượn, xuyên qua hai núi cao, hành tẩu trên trúc lâm tiểu đạo yên tĩnh không người, nhưng lại không thấy bất kỳ một đệ tử tu hành nào cả, yên tĩnh đến thần kỳ.Sao lại không có một người nào cả.- Ồ, đó là một cây Thất Thải Bảo Chi.Ở bên cạnh trúc lâm tiểu đạo, mọc ra một cây linh chi phát ra hào quang bảy màu, lớn chừng cối xay, cũng không biết đã sống bao nhiêu tuế nguyệt rồi nữa.Con mắt Mao Ô Quy sáng lên, trực tiếp nhảy tới Thất Thải Bảo Chi.Nhưng nó lại bị hơn mười đạo tia chớp lớn như chén ăn cơm bổ về, co quắp trên mặt đất, toàn thân hơi nước, ô quy màu trắng cũng bị đánh thành màu đen:- Phong Phi Vân...

Cứu ta...Phong Phi Vân đầu lắc đầu, ngưng tụ ra một quả Kim Tằm Phật Đan cho nó ăn vào, nó mới lại sống lại, chỉ là miệng lại không khép được, bị tia chớp bổ lệch đi.Phong Phi Vân nhìn qua gốc Thất Thải Bảo Chi kia, trong mắt sinh ra kiêng kị thật sâu, năng lực phòng ngự của Mao Ô Quy hắn biết rõ, ngay cả nó cũng thiếu chut bị cấm chế sát trận ở đây đánh chết, tòa Linh Sơn này khẳng định khắp nơi đều lộ ra sát cơ, sẽ bình thản như biểu hiện.Từng cọng cây ngọn cỏ ở đây xem ra đều không động được.Rốt cục đi tới bên ngoài tòa đạo quan kia, ở đây vẫn không thấy bất kỳ một tu sĩ nào, thậm chí ngay cả chim bay tẩu thú cũng không thấy, yên tĩnh được dị thường.- Nơi này có vấn đề.Phong Phi Vân đứng trên một cầu đá, nhìn qua tòa đạo quan kia, cảm giác được một cổ cảm giác man mát rét lạnh thấu xương .Đặc biệt là sau khi đi lên cây cầu đá xanh kia, hắn cảm giác mỗi bước của mình đều như vượt qua một tòa không gian, đây nào giống như qua cầy, quả thực giống như đang đi trên một đoạn trùng động không gian chi lộ vậy.Một hồi hàn khí rét thấu xương quét qua.Bờ bên kia cầu đá xanh xuất hiện một đạo cô mặc đạo bào màu xanh, nói là đạo cô kỳ thật cũng không tính là già, ngược lại còn rất trẻ tuổi, bộ dáng chỉ chừng hai mươi, thập phần xinh đẹp.Hai mắt nàng như thanh hạnh, da thịt tinh tế tỉ mỉ, vô cùng mịn màng, tuyết má thanh lệ, trên lưng buộc lấy một sợi đai lưng Tử Thanh, thân thể linh lung thướt tha quả thực hoàn mỹ không tỳ vết, đạo bào rộng thùng thình cũng rất khó che khuất được.Phong Phi Vân thấy qua không ít nữ tử, nhưng rất ít người thấy qua nữ tử khí chất ưu nhã, không linh như nước như vậy, có lẽ cũng chỉ có Thủy Nguyệt Đình mới có thể sánh được với nàng thôi.Trong tay của nàng bưng lấy một cái Thanh Đồng tiểu đỉnh, trong đỉnh trồng lấy một cây măng, ánh mắt của nàng ôn nhu, cẩn thận che chở măng trong đỉnh kia, nhu tình như nước kia quả thực khiến bất luận một nam tử nào cũng thấy lòng tê dại, nhịn không được muốn đi che chở nàng, nâng nàng trong bàn tay, ôm vào trong ngực.-------Chương 1684: Nữ thánh linhĐây là đồng môn sư tỷ muội của Thanh sa nữ tử a.Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy, hắn từ trên người đạo bào nữ tử này cảm giác được khí tức giống với Thanh sa nữ tử, có lẽ tu luyện đều là một loại công pháp đồng nguyên.Phong Phi Vân hiện giờ tuy rằng là bộ dáng già nua 50, 60 tuổi nhưng vẫn chắp tay cúi đầu, nói:- Vãn bối, bái kiến tiền bối.Tu vị đạo bào nữ tử này cao thâm mạt trắc, Phong Phi Vân từ trên người của nàng cảm giác được áp lực cực lớn, cho nên liền dùng vãn bối tự xưng.Nhưng đạo bào nữ tử lại tựa hồ không nghe được lời Phong Phi Vân nói, vẫn bưng lấy đỉnh trong tay, đi lên cầu, nàng tựa hồ căn bản không nhìn thấy Phong Phi Vân, trực tiếp đâm vào trên người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vốn muốn thối lui, nhưng cuối cùng đã muộn một bước, đạo bào nữ tử kia đã đâm vào người hắn.Nhưng chuyện kỳ dị lại xuất hiện.Phong Phi Vân ngoại trừ cảm giác thân thể có chút lạnh cả người ra cũng không cảm giác được có thứ gì đụng vào người mình cả, thật giống như có một mảnh màn nước xuyên qua thân thể của mình vậy.Đến khi hắn xoay người đi chỗ khác, đạo bào nữ tử kia đã ở phía sau hắn, đi vào trong rừng trúcToàn thân Phong Phi Vân cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lạnh đến xương cốt cũng có chút mềm nhũn:- Chẳng lẽ vừa rồi nàng đi xuyên qua thân thể ta sao?Mao Ô Quy và Mao Lão Thực, thậm chí là Huyết Giao bên trong giỏ trúc đều bị dọa sợ.- Mẹ nó, cái này căn bản là một Quỷ ảnh tử, vốn không phải là người.Huyết Giao kêu lên.- Rất không có khả năng a, ta cảm giác nàng chính là một người sống sờ sờ mà.Mao Ô Quy nói.Phong Phi Vân cũng cảm thấy vô cùng rung động, dù sao đạt tới cảnh giới như hắn hiện giờ, đối phương rốt cuộc là người hay là ảnh tử, liếc mắt liền có thể nhìn ra được, nhưng đạo bào nữ tử này...

Hắn lại hoàn toàn nhìn không ra...Có lẽ tu vị đối phương cực cao sao?Đạo bào nữ tử kia đi vào trong rừng trúc, liền lấy ra măng trong Thanh Đồng tiểu đỉnh, sau đó trồng dưới bùn đất.Trong mắt nàng tràn đầy chờ mong, tràn đầy sáng rọi, nhưng cây măng kia trồng xuống bùn đất cũng không sinh trưởng, ngược lại nát mất, cuối cùng biến thành bụi đất.Giờ khắc này, thế giới của nàng như sụp đổ, trên bầu trời mây đen đè ép qua, sấm sét vang dội, mười luân điện nguyệt lơ lửng trên trời cao, có vô số điện xà đan vào trên linh sơn.OanhToàn bộ bầu trời đều như muốn đè xuống.- Vì cái gì, vì cái gì, sao có thể như vậy, tại sao lại chết mất, tại sao lại biến thành bụi đất, chẳng lẽ ngươi cố ý lừa gạt ta, không, không...Trong miệng của nàng đang không ngừng lẩm bẩm, thần sắc càng lúc càng không ổn định, tia chớp trên vòm trời cũng càng hỗn loạn, mười cái điện cầu cự đại xếp đặt cùng một chỗ, không ngừng xoay tròn, như mười luân ánh trăng do tia chớp hội tụ thành, phát ra hào quang chói mắt.Một cổ uy áp kinh khủng hàng lâm đến Thanh Liên Linh Sơn, Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Mao Lão Thực, Huyết Giao, đều có thể cảm nhận được cổ khí tức thôn thiên phệ địa kia, cái này căn bản không phải một cổ lực lượng nhân lực có thể chống lại được, toàn bộ đại địa đều như muốn nứt vỡ ra vậy.Hàm răng Huyết Giao đang không ngừng run, phát ra thanh âm "Đăng đăng", nói:- Nữ nhân này cũng quá kinh khủng, chỉ cảm xúc chấn động của nàng thôi đã đẫn đến lôi kiếp đáng sợ như thế, chẳng lẽ nàng là Thiên.Dọa cho một vị Yêu Vương sợ tới mức run rẩy, có thể thấy lôi kiếp trên bầu trời đáng sợ thế nào.Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn ra được, những lôi điện trên bầu trời kia bị cảm xúc nữ tử này khống chế, nữ tử này càng thống khổ và phẫn nộ, lôi điện trên bầu trời liền càng thêm đáng sợ.Thánh Thực Quả nói:- Đây tựa hồ là lôi kiếp khi độ Thánh Linh Thiên Kiếp mới xuất hiện, tên là Điện Hỏa Thập Nhật.Độ Thánh Linh kiếp.Nghe nói như thế, Huyết Giao và Mao Ô Quy đều bị dọa sợ, cái này con mẹ nó chính là Thánh Linh kiếp a, chỉ cần đánh xuống một tia cũng có thể đánh cho mọi người thành tro bụi ngay.Trên trán Phong Phi Vân giờ phút này cũng tràn ra mồ hôi lạnh, áp lực trên người càng lúc càng nặng, phảng phất như muốn đập vụn thân thể vậy.Đạo bào nữ tử kia đứng dưới rừng trúc, đôi mắt dễ thương như khói, nhìn qua vòm trời trong bóng tối:- Coi như ngươi có chủ tâm lừa gạt ta, ta cũng chờ ngươi, khi măng non thoát xác, lá trúc giương cành, ngươi khẳng định sẽ quay về, cùng ta ngắm trăng dưới cành trúc...

Ta chờ ngươi...Đạo bào nữ tử khẽ vươn tay, niết lấy mười luân điện nguyệt trên vòm trời vào bàn tay tuyết trắng, hào khí vốn áp lực chợt khôi phục bình tĩnh, khóe miệng nàng giương lên một tia độ cong u nhã, quả thực đẹp tới cực điểm.- Vươn tay đã chộp đi Điện Hỏa Thập Nhật, nàng rốt cuộc là ai chứ, đây chính là Thánh Linh kiếp a, sao lại bị nàng coi giống như đồ chơi vậy.Mao Ô Quy há to miệng- Đây nhất định là một vị Thánh Linh lánh đời.Trong nội tâm Phong Phi Vân tràn đầy kích động, trước kia chỉ nghe qua truyền thuyết về Thánh Linh, lần này xem như thấy đươc người thật rồi.Thánh Linh ah.Huyết Giao ghé vào trong giỏ trúc, trong mắt mang theo thần sắc suy tư, đột nhiên con mắt như muốn lồi ra ngoài, miệng run rẩy hai cái, nói:- Không phải là người kia đây chứ.- Ồ, nàng không thấy rồi.- Đi nơi nào?- Không biết, không thấy rõ, vừa rồi vẫn ở đây mà.Đạo bào nữ tử kia không thấy rồi, mà ngay cả Phong Phi Vân cũng không thấy nàng rời đi thế nào, cái này không khỏi quá kinh hãi thế tục rồi.Thanh sa nữ tử như một hồi gió mát, phiêu lạc đến sau lưng Phong Phi Vân, thanh âm vô cùng xinh đẹp, nói:- Ngươi thấy nàng sao?Nàng cũng nhìn qua phương hướng rừng trúc .Chỗ đó không có đạo bào nữ tử, cũng không có măng.Phong Phi Vân nói:- Nàng là ai.Tất cả mọi người rất quan tâm vấn đề này, dù sao đây chính là một Thánh Linh ah, tuyệt đại đa số người cả đời cũng khó mà thấy được tung tích Thánh Linh.Thanh sa nữ tử vung ống tay áo lên, trong không khí một mảnh vân yên vô hình bay đi, như mở ra một tầng lụa mỏng, vị trí đạo bào nữ tử gieo xuống măng lúc trước xuất hiện một tòa mộ, trước mộ phần dựng thẳng một khối ngọc thạch bia.Vừa rồi chỗ đó còn đứng một đạo bào nữ tử, lúc này lại xuất hiện một tòa phần mộ, cái này khiến tất cả mọi người đều động dung.- Vừa rồi mọi thứ mà các ngươi thấy, đều là hình chiếu từ hơn một vạn năm trước lưu lại, là chuyện xảy ra vào vạn năm trước, giờ phút này các ngươi nhìn thấy chính là cảnh tượng chân thật.Thanh sa nữ tử đi vào rừng trúc, đứng trước ngọc thạch bia, sau đó quỳ trên mặt đất cung kính ba bái, tiếp theo lại cầm lấy cái chổi quét đi lá trúc trước mộ.- Hình chiếu hơn một vạn năm trước?Trong đầu Phong Phi Vân tưởng tượng thấy hơn một vạn năm trước, một nữ từ tuyệt sắc ôm Thanh Đồng tiểu đỉnh đi qua cầu, sau đó trồng măng trong tiểu đỉnh vào trong đất bùn, nàng vẫn đứng cạnh nó, chờ đợi măng phát triển.Nàng vừa đứng đã là mấy chục năm, thẳng đến khi măng nát mất, biến thành bụi đất, lòng của nàng mới bắt đầu tuyệt vọng.-------Chương 1685: Trung đan điền vỡ (1)Một màn phát sinh vừa rồi lại chân thật như thế, quả thực khiến người khó có thể tưởng tượng đó đều là chuyện xảy ra hơn vạn năm trướcThật sự chỉ là hình chiếu?Rõ ràng đều tồn tại chân thật.Phong Phi Vân cũng đi vào trong rừng trúc, nhìn chằm chằm vào ngọc thạch bia kia nói:- Như vậy vị tiền bối kia, hiện giờ ở nơi nào rồi.Thanh sa nữ tử dừng tay lại, nhìn qua mộ bia trước mắt, nói:- Ba trăm năm trước, cũng đã tọa hóa rồiPhong Phi Vân động dung, nói:- Vị tiền bối kia vào hơn một vạn năm trước còn ở vào trạng thái cường thịnh trẻ tuổi, dùng thọ nguyên của Thánh Linh làm sao có thể chỉ sống được một vạn năm đã tọa hóa được.Phong Phi Vân không cách nào tiếp nhận sự thật này.Thanh sa nữ tử nói:- Khi tâm một nữ tử đã chết thì cách cái chết cũng không xa nữa, tu vị có cao hơn cũng không dùng được, nàng có thể sống lâu một vạn năm, cũng đã là nhờ chấp nhất trong nội tâm khiến nàng gắng gượng được đến mức đó rồi.Phong Phi Vân thở dài nói:- Nàng sao lại chết tâm?Thanh sa nữ tử nói:- Năm đó có một người nam tử đưa cho nàng một cây măng, nói cho nàng biết, khi măng non thoát xác, lá trúc giương cành thì sẽ quay về, cùng nàng cùng ở dưới trúc ngắm trăng.- Nhưng sau này nàng mới phát hiện, măng mà nam tử kia đưa cho nàng vốn đã chết, căn bản không thể trồng được, không thoát xác được, cũng không thể vươn cành, về sau nàng lại phát hiện, ở đây quanh năm không có thiên lý, căn bản là không có ánh trăng.Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, nói:- Tu luyện đến cảnh giới Thánh Linh rõ ràng còn ngốc như vậy, khó trách lại bị lừa thảm như vậy, ngân ngân, bất quá, nếu là ta mà nói..., cho dù nơi này không có ánh trăng, ta cũng sẽ đi Ngoại Vực bắt một vòng ánh trăng trở về.- Khi một người động tình, sẽ biến thành kẻ điếc, biến thành mù lòa, biến thành kẻ đần, ngươi nói nàng ngốc, có lẽ ngươi căn bản chưa từng chính thức động tình bao giờ.Thanh sa nữ tử nói.Phong Phi Vân trong nội tâm đau xót, mình không phải đã từng biến thành kẻ đần và mù lòa sao, bằng không thì sao lại chết trong tay Thủy Nguyệt Đình, đã như vậy, chính mình có tư cách gì cười nhạo nàng chứ.Thanh sa nữ tử nói:- Cho dù măng đã chết, ánh trăng cũng không có, nhưng nàng vẫn chờ chỗ này, nàng tin tưởng vững chắc hắn sẽ trở về, một lần chờ chỉ là cả vạn năm, lúc nàng chết, tóc cũng trắng hết, lúc ấy nàng đứng cô đơn dưới lá trúc, bên người không có bất kỳ người tương bồi, gió nhẹ thổi đến mang đi tất cả vinh quang tốt đẹp cả đời này của nàng đều mai táng xuống bùn đất.- Nhân sinh cũng không gì hơn cái này.Trong nội tâm Phong Phi Vân sinh ra một tia bi thương, có thể cảm nhận được tuyệt vọng và thê lương trong lòng nàng lúc đấy, thật lâu sau, hắn mới nói:- Ngươi lúc ấy không ở bên người nàng?Thanh sa nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu.Ánh mắt Phong Phi Vân lần nữa rơi xuống trên bia đá, trên đó có khắc một hàng chữ xinh đẹp:- Ta không trồng được măng ngươi cho, liền chỉ có thể chôn bản thân.Nàng đến một khắc khi chết cũng không trách nam nhân kia, mà quy kết tất cả sai lầm lên người mình.Đương nhiên không ai chịu phục, dù sao đứng trước mặt chỉ là một bán yêu, không biết có phải là hoàng tử thái cổ thánh yêu tộc không, ai chịu phục?- Bá hoàng tử Kim Ô tộc sắp đến Đan Đỉnh Quỷ thị, đây là một vị khoáng thế anh tài của Kim Ô yêu tộc.

Nếu Bá hoàng tử Kim Ô tộc ra tay, cách hư không có thể giết ngươi!Phong Phi Vân cười nói:- Bá hoàng tử Kim Ô tộc là cái chim gì?

Chưa từng nghe.Vẻ mặt tiểu công chúa Tuệ Ưng yêu tộc tôn sùng, hướng về, cũng rất kính sợ Bá hoàng tử Kim Ô tộc.Tiểu công chúa Tuệ Ưng yêu tộc nói:- Bán yêu nhà ngươi quá to gan, dám nói Bá hoàng tử Kim Ô tộc là chim?Phong Phi Vân hỏi:- Chẳng lẽ hắn không phải chim?- Cái này . . .Tiểu công chúa Tuệ Ưng yêu tộc cắn chặt răng, nàng rất ghét bán yêu trước mặt, đáng ghét như nhân loại mấy hôm trước nhổ lông nàng.- Bá hoàng tử Kim Ô tộc là huynh trưởng ruột của tứ hoàng tử, người thừa kế tộc trưởng tương lai của Kim Ô yêu tộc.

Bá hoàng tử Kim Ô tộc tu luyện chưa đến một ngàn năm đã dương danh thiên hạ, những yêu vương thế hệ trước đều kính sợ Bá hoàng tử Kim Ô tộc ba phần.Phong Phi Vân không có chút hảo cảm với Kim Ô yêu tộc, dù là kiếp trước hay kiếp này.Phong Phi Vân trợn to mắt nói:- Vậy các ngươi hãy đi nói với hắn là đệ đệ của hắn đang tư qua tại đây, kêu hắn đừng nhớ.

Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Hay các ngươi cũng muốn tư quá tại đây ba ngày?Các cường giả trẻ của yêu tộc tức giận người run rẩy, cảm thấy Phong Phi Vân thật sự quá kiêu ngạo, vô pháp vô thiên.Phải dạy hắn một bài học.- Một bán yêu mà dám sai bảo chúng ta?Có ba cường giả trẻ hợp sức công kích Phong Phi Vân, bọn họ là Vũ Hóa đệ nhất trọng, trong tay cầm linh khí chiến binh của gia tộc.Nhưng ba cường giả trẻ bị Phong Phi Vân trấn áp quỳ trước bia ngọc thạch, linh khí chiến binh bị hắn cướp đi ngắm nghía.Các cường giả yêu tộc khác sợ hết hồn, lấy linh dược ra đặt dưới đất, nhanh chóng chạy đi.Mao Ô Quy từ dược điền sau núi chạy veìe, nhìn năm anh kiệt yêu tộc quỳ trước bia ngọc thạch, trợn to mắt nói:- Hình như mới rồi ta nghe có tiếng hét thảm, chắc không phải của con kim ô này đi?Huyết Giao ở trong giỏ tre nói:- Là Tứ hoàng tử Kim Ô tộc.Mao Ô Quy cầm giỏ tre trong tay.Tứ hoàng tử Kim Ô tộc bị người nhận ra, mặt gã đỏ rần, nghiến răng nói:- Khốn kiếp, chờ ca ca của ta đến là ngày chết của ngươi!Phong Phi Vân vẫn tham ngộ thánh linh đạo trên bia ngọc thạch, nói:- Chặn miệng hắn lại.Mao Ô Quy nhặt cục đá lên nhét vào miệng Tứ hoàng tử Kim Ô tộc, hai cái răng còn lại của gã cũng rụng sạch.Huyết Giao nhíu mày nói:- Ca ca của hắn là Bá hoàng tử Kim Ô tộc, khi ra đời được nhận định là tộc trưởng tương lai của Kim Ô yêu tộc, nghe nói là thiên tài đẳng cấp truyền kỳ bẩm sinh.

Lúc Bá hoàng tử Kim Ô tộc ba mươi tuổi đã nổi tiếng như cồn trong Kim Ô yêu tộc, từng chém Vũ Hóa.

Hiện giờ mấy trăm năm qua đi, không ai biết Bá hoàng tử Kim Ô tộc đã đến cảnh giới nào.Phong Phi Vân mở mắt ra:- Cơ duyên cho ra một nhân vật cường đại như thế sao?cơ duyên và phượng hoàng yêu tộc đời đời đốia địch, lúc thái cổ có nhiều lúc đè đầu phượng hoàng yêu tộc.

Mãi đến cuối kỳ thái cổ, thái cổ thần phượng xuất thế mới hoàn toàn cưỡi cổ Kim Ô yêu tộc.Nhưng Kim Ô yêu tộc vẫn rất cường đại, không thể khinh thường.

Kim Ô yêu tộc là kẻ địch lớn nhất của phượng hoàng yêu tộc.Huyết Giao nói:- Ngươi trấn áp đệ đệ ruột của Bá hoàng tử Kim Ô tộc, chắc chắn hắn sẽ đến chém ngươi.

Không phải chân thân giáng lâm, một phân thân đến đã đủ.

Ngươi không đánh lại Bá hoàng tử Kim Ô tộc, đây là vị chí tôn chưa biết.

Nhưng có một cách có thể đối phó Bá hoàng tử Kim Ô tộc.-------Chương 1686: Trung đan điền vỡ (2)Phong Phi Vân chỉ ngồi xếp bằng tại chỗ, tham ngộ thánh linh đạo, như thể hắn không nghe Huyết Giao nói gì.Huyết Giao mất kiên nhẫn nói:- Nếu ngươi giảip hong ân trên thanh liên trúc lâu, bản vương chắc chắn sẽ chặn lại Bá hoàng tử giúp ngươi.

Hãy tin ta, tuyệt đối không lừa ngươi, thật sự, tin ta đi . . .

Ui da, đến nữa.Bùm!Thánh thực quả bay vào thanh liên trúc lâu, đánh xỉu Huyết Giao.Phong Phi Vân tu luyện một canh giờ, hé mắt ra.

Phong Phi Vân cảm thấy sự việc không bình thường, tại sao Đan Đỉnh Quỷ thị đột nhiên tụ tập nhiều anh kiệt các tộc?

Chắc chắn xảy ra chuyện lớn.Phong Phi Vân hỏi han, một anh kiệt yêu tộc cho biết đáp án.Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh:- Tinh huyết đại thánh!Có tin tức truyền ra không lâu sau sẽ đấu giá một giọt tinh huyết đại thánh trong Đan Đỉnh Quỷ thị.Tin tức này đã truyền khắp các đại tộc, anh kiệt, vương giả các tộc đều chạy đến, quyết tâm có được một giọt đại thánh tinh huyết.Từ xưa đến nay chỉ ba người được phong đại thánh, bọn họ để lại tinh huyết là thứ quý nhất thiên địa, có thể gọi là báu vật vô giá.Đương nhiên đối với thanh niên tài tuấn đỉnh cao nhất thì tinh huyết đại thánh quý giá hơn, có thể tẩy luyện thân thể cho bọn họ, nâng tư chất cao thêm một bậc thang.

Rất có thể lĩnh ngộ được đạo đại thánh từ trong tinh huyết đại thánh.Hèn gì nhiều anh kiệt trẻ tuổi đến Đan Đỉnh Quỷ thị.Phong Phi Vân càn khao khát tinh huyết đại thánh hơn, đây là một trong ba chủ dược hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan.

Phong Phi Vân vốn cho rằng sau thái cổ không được thấy tinh huyết đại thánh nữa, ai ngờ bây giờ hy vọng lại dấy lên.Dù thế nào phải có được tinh huyết đại thánh!Ánh mắt Phong Phi Vân dứt khoát, siết chặt hai tay.

Bây giờ lực lượng của hắn còn rất yếu, hắn phải biến mạnh hơn nữa mới cướp được tinh huyết đại thánh.Phong Phi Vân vốn định chờ thêm mấy ngày mới phá vỡ trung đan điền, nhưng bây giờ hắn không kịp đợi nữa.Phong Phi Vân quyết định phá trung đan điền ngay lúc này, tu vi mạnh đến phần nào hay phần nấy, trong cuộc tranh giành tinh huyết đại thánh mới có lợi hơn.

Mặt ngoài nói là đấu giá nhưng báu vật đẳng cấp cỡ này một khi xuất thế sẽ khuấy động gió mây.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương lại bay ra bảo vệ hai bên người Phong Phi Vân, hộ đạo cho hắn.Qua một ngày điều dưỡng, trạng thái thân thể Phong Phi Vân đã ổn định, hắn có thể thử trùng kích bước thứ hai.Thượng đan điền chính là "Tàng thần chi phủ", trung đan điền chính là "Tàng khí chi phủ".

Tức là tu vi của Phong Phi Vân đều ngưng tụ ở trung đan điền, sơ sẩy một cái hắn rất có thể thành phế nhân mất hết tu vi.Cho nên phá vỡ trung đan điền càng cần chú ý cẩn thận hơn phá vỡ thượng đan điền, sai một chút là vạn kiếp bất phục.Trong trung đan điền chứa Thanh Đồng cổ thuyền, Vũ Hóa đài, Phong Phi Vân đã đứa chúng nó vào Thiên quốc.Phong Phi Vân cố gắng điều hòa hơi thở cùng máu chảy bình ổn nhất.Tám mươi mốt khối phượng cốt từ từ bốc cháy lên, tia lửa tràn ra ngưng tụ thành tám mươi mốt con sông lửa, không ngừng trướng to, lửa rực cháy dữ dội đánh vào trung đan điền.Bùm!Người Phong Phi Vân rung mạnh, toàn thân đau thấu xương, não sắp nứt vỡ.Nhưng trung đan điền cực kỳ rắn chắc, chỉ nứt mấy cái khe chứ không vỡ ra.Phong Phi Vân cắn chặt răng, lại lần nữa điều động tám mươi mốt con sông lửa đụng mạnh hơn.

Phong Phi Vân liên tục oanh kích trung đan điền sáu lần, mỗi lần đều tự tàn.

Phong Phi Vân ọc máu, tinh khí, tuổi thọ nhanh chóng xói mòn.Chỉ vài giây, Phong Phi Vân từ bộ dạng hơn năm mươi tuổi biến thành bảy mươi mấy, da nhăn nheo, tóc gần bạc hết.Đến lần va chạm thứ sáu thì trung đan điền vỡ thành mấy mảnh nhỏ.Cơ thể già nua của Phong Phi Vân cũng tan vỡ, mỗi lỗ chân lông chảy máu.

Phong Phi Vân như thành người máu.Phong Phi Vân nhanh chóng già đi, hắn vội quát:- Ngưng!Những mảnh nhỏ đan điền ngưng tụ hướng thánh linh nội đan, như các thiên thạch đụng vào ngôi sao, cuối cùng dung hợp lại.

Nhưng quá trình rất đau đớn, mỗi giây Phong Phi Vân như bị vật nặng đập mạnh vào đầu.

Phong Phi Vân cắn chặt răng, cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo.

Phong Phi Vân sợ nếu xỉu thì không tỉnh lại nổi nữa.Nội đan thánh linh không ngừng trướng lớn trong cơ thể Phong Phi Vân, từ ban đầu cỡ một nửa hạt cơm phồng lên cỡ viên thuốc.Cuối cùng nội đan thánh linh hấp thu hết mảnh nhỏ đan điền, ổn định lại.Lúc này Phong Phi Vân già đến không thành hình, tinh khí xói mòn hơn một nửa.

Phong Phi Vân như lão nhân chín mươi tuổi, tóc và lông mày bạc phơ, da nhăn nhúm, thân hình lọm khọm như tùy thời xuống lỗ.Mao Ô Quy, thánh thực quả luôn biết rõ Phong Phi Vân cũng sút không nhận ra.Năm anh kiệt yêu tộc quỳ trước bia ngọc thạch sợ hết hồn, không biết cường giả bán yêu đang làm cái quái gì, sao lại hành hạ mình như thế?Làm sao vậy?Mao Ô Quy thở dài thườn thượt:- Ài, bán yêu trời sinh mệnh tyiện, không được thiên địa chấp nhận.

Muốn phá vỡ thiên địa nguyền ủa thì bán yêu phải mở ra con đường mới, nhưng con đường này đã định trước gian nan trắc trở, nguy hiểm hơn người khác.

Có lẽ mấy ngày nữa hắn sẽ chết.

Như Thanh Liên nữ thánh, cát bụi vùi lấp, ngàn vạn năm sau mọi vinh nhục bị người lãng quên.Thánh thực quả hỏi:- Tại sao nhị đại gia phải mở con đường mới?

Như bây giờ không tốt sao?Mao Ô Quy trả lời:- Trên đời này có một loại người chỉ biết tiến tới không ngừng, tuyệt đối không thụt lùi, không dừng bước.

Loại . . .

Loại người này được gọi là người tu tiên, là người tu tiên thật sự.Phong Phi Vân như khúc gỗ mục ngồi xếp bằng trước bia ngọc thạch, hằng cổ bất động, khóe môi dần cong lên.Phong Phi Vân cười.Vì Phong Phi Vân biết con đường hắn đi là chính xác.

Nếu phá nát đan điền, cô đọng ra nội đan thánh linh, bước lên con đường mới đi thông Vũ Hóa cảnh thì đây ngang nửa với niết bàn lần thứ mười.từ xưa đến nay không ai niết bàn lần thứ mười trong cảnh giới niết bàn, bây giờ Phong Phi Vân lại đi con đường này.Phong Phi Vân đã đi được nửa đường.Chỉ có đi con đường người khác không dám đi mới phá vỡ được nguyền rủa trời cao.Phá rồi mới lập, niết bàn trọng sinh.Đương nhiên con đường này đã định trước cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ chết thật.

Phải lấy mạng ra đánh bạc.Giọng Phong Phi Vân keng leng mạnh mẽ truyền ra mấy vạn dặm, như sấm sét đánh qua, nhiều cường giả yêu tộc bị chấn màng tai đau nhức.Bên ngoài Thanh Liên linh sơn sôi trào, Yến Tam Thiên cũng bị đánh bại.

Mọi người nhìn thấy hết, bán yêu kia quá mạnh mẽ, tuyệt đối là bán yêu sức chiến đấu số một từ xưa đến nay, mạnh mẽ làm tim người run rẩy.Có người đến trước, tuyền tin về Đan Đỉnh Quỷ thị, lại gây ra sóng gió.Một trí giả yêu tộc suy đoán:- Bán yêu này chắc không phải đã đột phá Vũ Hóa cảnh?Tứ hoàng tử Kim Ô tộc, Yến Tam Thiên là anh kiệt đỉnh cao trong yêu tộc, có thể vượt cảnh giới đè đầu đối thủ.

Nhưng hai người lần lượt thua trong tay một bán yêu, đây là sỉ nhục cực lớn với Kim Ô yêu tộc, Huyết Giao yêu tộc, nhưng cũng khiến người suy nghĩ sâu xa.-------Chương 1687: Tám ngày dương thọMột bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh có sức chiến đấu mạnh đến vậy sao?Ngày thứ hai, có nhiều hiền giả tinh anh mạnh mẽ chạy đến Thanh Liên linh sơn.

Trong Thanh Liên linh sơn tiếng chiến đấu vang vọng không trung, linh sơn run rẩy, thỉnh thoảng có tu sĩ bại trận trốn trở về.Tu sĩ run rẩy nói:- Bán yêu kia càng đánh càng mạnh, đúng là biến thái.- Tuyệt đối đừng chọc vào hắn, hắn là bán yêu sức chiến đấu số một lịch sử, hai chưởng đã đập chết một vị tuyệt đại thiên kiêu cảue Hổ Lang yêu tộc, luyện thành huyết đan.Hôm nay có tu sĩ trốn trở về, có tu sĩ chết trong Thanh Liên linh sơn, bị luyện thành huyết đan.

Đám người cảm thấy không chân thật, bán yêu tuyệt đối không làm được chuyện này.

Nếu đổi lại là Bá hoàng tử Kim Ô tộc, Phượng Hoàng Thiên Nữ của phượng hoàng yêu tộc, Bất Tử Bất Quá của Bạch Hổ yêu tộc, Long Thập Tam thái tử của long tộc, nói đám người này làm ra chuyện lớn như vậy thì có người tin.Một bán yêu làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này khiến người thấy quái dị.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn nhìn xuống tu sĩ các tộc bên dưới, khuôn mặt già nua, ánh mắt bá đạo nói:- Các ngươi về hết đi.

Hôm nay ta đánh đủ rồi, không muốn giết người nữa.

Các ngươi muốn xông núi thì chờ ngày mia lại đến, bao nhiêu người ta cũng tiếp.Đám tu sĩ vây quanh bên ngoài Thanh Liên linh sơn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bán yêu quá kiêu ngạo, cuồng ngạo không biên giới.Nhưng thực lực bán yêu quá mạnh, người nào khiêu chiến với hắn cũng thua, thậm chí có người chết trận.Một tin tức truyền đến:- Bá hoàng tử Kim Ô tộc đã đến Đan Đỉnh Quỷ thị.Tin này lan ra gây náo động lớn.

Mỗi người đều biết Bá hoàng tử Kim Ô tộc mà tới thì chắc chắn sẽ lấy bán yêu ra khai đao.Cuối cùng xuất hiện người có thể trấn áp bán yêu này.- Bá hoàng tử tâm cao khí ngạo, một số yêu vương chưa chắc lọt vào mắt hoàng tử.

Không chừng Bá hoàng tử sẽ không hạ thấp thân phận đối phó bán yêu, không hợp với thân phận của hoàng tử.- Tứ hoàng tử dù sao là đệ đệ ruột của Bá hoàng tử, Tứ hoàng tử chịu nhục quỳ trên Thanh Liên linh sơn, chắc chắn Bá hoàng tử sẽ tới.- Nhân vật như Bá hoàng tử chỉ cần giáng một phân thân là dư sức giết Thiên Thần này, căn bản không cần bản tôn đến.Đám tu sĩ bao vây Thanh Liên linh sơn rút đi, chờ ngày mai Bá hoàng tử Kim Ô tộc đến Thanh Liên linh sơn giết bán yêu mạnh nhất trong lịch sử.

Trận chiến này rất đáng để mong chờ.Trên Thanh Liên linh sơn, dưới rừng trúc, bên khe suối có đống lửa đốt.Một con rùa trắng tay cầm giỏ tre, trong giỏ chứa một con Huyết Giao.Con rùa trắng ngồi trên tảng đá bên khe suối, đôi khi giỏ tre múc nước, nhấc lên rồi lại thả xuống nước, lại nhấc lên.Huyết Giao trong giỏ tre tức giận chửi thề:- Ngươi quá đáng, có dám yên lặng một lúc không?

Bản vương chỉ muốn ngủ một giấc khó khăn như thế sao?Con rùa trắng lại thả giỏ tre xuống đất, nửa ngày sau nhấc lên:- Chẳng phải giao thích nước sao?

Lão phu sợ ngươi khát.- Khát cái con khỉ, từ một vạn năm trước bản vương đã không cần nhờ uống nước để sống!Huyết Giao chưa từng thấy con rùa nào nhảm như vậy, nó thề khi nào thoát khốn chắc chắn sẽ chặt hai móng vuốt rùa ra.Mao Ô Quy nghĩ ra kiểu chơi khác:- Vậy được rồi, ta sẽ đặt ngươi vào lửa nướng.Huyết Giao gào khóc:- Quy gia, chúng ta chơi nước đi, rời xa nước ta sẽ chết!Bên dòng suối nhỏ, Phong Phi Vân ngồi dưới đất, xếp mười tám viên huyết đan thành một hàng.

Mỗi viên huyết đan trong suốt lấp lánh, tỏa ra bảo quang, ẩn chứa linh tính vô cùng.Hiên Viên Nhất Nhất mặc áo trắng tinh khiết, lưng cõng cổ kiếm đén bên khe suối, đưa lưng hướng Phong Phi Vân.

Gió nhẹ thổi qua, thổi lên một góc mũ lộ ra nửa khuôn mặt đẹp tuyệt trần, động lòng người.Không khí yên lặng thật lâu.Hiên Viên Nhất Nhất mở miệng nói:- Ngươi không kiêng nể gì chọc giận anh kiệt cường giả các tộc chỉ có hại không lợi.

Nếu ngươi sát phạt quá độ không chừng sẽ vời ra vương giả yêu tộc.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, thánh quang và phật quang đan xen trên người hắn.Phong Phi Vân cười nói:- Ta cứ nghĩ thánh nữ sẽ hỏi tại sao ta biến thành lão già.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Trẻ tuổi hay già cả đều là trạng thái con 4e7 sẽ trải qua.

Ta không biết ngươi đi con đường gì, ta cảm thấy ngươi biết rõ con đường mình đi hơn bất cứ ai, nên ta không hỏi.Phong Phi Vân nói:- Có lúc ta rất ghét nó chuyện với thánh nữ, vì ta cảm thấy thánh nữ không phải lẩm bẩm.

Nhưng hôm nay ta thấy trò chuyện với thánh nữ cũng khá vui, vì thánh nữ luôn sẽ không hỏi ta tại sao.Hiên Viên Nhất Nhất xoay người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, rất khó tưởng tượng bộ dạng hắn như bây giờ còn cười được.Hiên Viên Nhất Nhất im lặng một lúc sau hỏi:- Ngươi còn sống được boa lâu?Phong Phi Vân nhíu mày bấm đốt tay, thở hắt ra:- Còn tám ngày dương thọ.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Theo ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có lẽ thánh thần có thể tục mệnh cho ngươi.Phong Phi Vân cười lắc đầu.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Tư chất của ngươi tuyệt đỉnhm từ xưa đến nay hiếm ai sánh bằng, không nên đoản mệnh.Phong Phi Vân nhặt mười tám viên huyết đan lên, cười nói:- Thánh nữ muốn biết tại sao ta chiến đấu, tại sao giết chóc đúng không?

Bây giờ ta nói cho thánh nữ biết, vì ta dùng chiến để luyện thể, ta muốn thu thập huyết khí của các cường giả đến giết ta, trợ giúp ta trùng kích Vũ Hóa cảnh.Hiên Viên Nhất Nhất hé môi son, mắt sáng tràn ngập kinh ngạc nói:- Vũ Hóa cảnh?Phong Phi Vân trịnh trọng gật đầu, nói:- Ta đã suy tính, qua bốn ngày nữa là đêm không trăng, khi đó quy tắc trong thiên địa yếu nhất, cũng là cơ hội duy nhất để ta phá vỡ thiên đạo nguyền rủa, trùng kích Vũ Hóa cảnh.

Vượt qua được thì trời cao biển rộng, nếu không qua liền thành cát bụi.Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết nhìn đống lửa đốt cháy, bình tĩnh, ung dung, thản nhiên.Hiên Viên Nhất Nhất khép mắt, tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt thế động lòng người.

Mày dài, mũi dọc dừa, môi hồng răng trắng, trên người chỗ nào cũng hoàn mỹ.Hiên Viên Nhất Nhất chậm rãi ngồi xuống, lấy một ánhnh cây vàng nhạt ra, chỉ dài nửa thước, tỏa mùi thơm mát.Hiên Viên Nhất Nhất đưa nhánh cây vàng nhạt cho Phong Phi Vân:- Đây là nhánh cây của một gốc cửu nguyên cổ dược trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Tuy kém xa dược lực cửu nguyên cổ dược hoàn chỉnh nhưng chắc sẽ giúp được ngươi, đây là mức độ lớn nhất ta có thể giúp ngươi.cửu nguyên cổ dược ý chỉ cổ dược sống cửu nguyên.Một nguyên tương đương mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm.Cửu nguyên tương đương một trăm mười sáu vạn sáu ngàn bốn trăm năm.Một gốc cửu nguyên cổ dược sinh trưởng trăm vạn năm mới trưởng thành, cổ dược như thế rất hiếm hoi, kỳ diệu trong thiên địa.

Một miếng lá cây đã có gái trị liên thành.Phong Phi Vân không từ chối ý tốt của Hiên Viên Nhất Nhất, hắn 17e bvị thánh nữ điện hạ này không tệ.Đêm đó Hiên Viên Nhất Nhất rời đi, trước khi đi nói cho Phong Phi Vân biết có một giọt tinh huyết đại thánh sẽ đấu giá trong Đan Đỉnh Quỷ thị.

Nếu kịp lúc, được tinh huyết đại thánh có lẽ sẽ giúp nhiều cho Phong Phi Vân trùng kích Vũ Hóa cảnh.-------Chương 1688: Nhi tử của yêu hậu? (1)Phong Phi Vân đã biết hết tin tức, nhưng hắn cảm thấy mình không chờ nổi đến lúc đó.Đêm nay Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trước mộ Thanh Liên thánh nữ, tham ngộ được chút ít thánh linh đạo từ bia ngọc thạch, cơ thể phục hồi chúti ts, nhưng tuổi thọ không tăng lên.Ngày thứ hai đến, bên ngoài Thanh Liên linh sơn đông nghẹt người.

Rất nhiều người nghe tin chạy đến, cường giả các đại tộc có dủd.

Một số yêu vương cũng đến.Mấy vị yêu vương ngồi trên liễn tháp, bọn họ không định ra tay, chỉ đến hộ đạo cho hậu bối gia tộc, sợ bị bán yêu hung tàn giết luôn hậu bối xuất sắc trong tộc.- Thiên Phong Tử sư đệ của Bá hoàng tử đến.- Thiên Phong Tử và Bá hoàng tử từng bái vào cùng một môn hạ vị tiên hiền, đều là kỳ tài ngút trời.- Chắc Bá hoàng tử mời Thiên Phong Tử đến trấn áp bán yêu kia.- Hôm nay là ngày thứ ba, cường giả các tộc đã đến, không biết bán yêu còn dám chiến đấu không?Sáng sớm bên ngoài Thanh Liên linh sơn sôi trào, cường giả các tộc người trẻ tuổi tại đây, trong đó có bá chủ nhân tộc, bán yêu.Một tước gia nhân tộc đứng trong hư không, một đám người hầu đi theo sử dụng.- Mấy ngày trước trong Trung Ương vương triều thứ sáu có một bán yêu nghịch thiên đột nhiên xuất hiện, nơi này lại có một.Tước gia đến từ Phiêu Miểu thần triều, có nghe nói về chuyện trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Một đại hiền giả nhân tộc vuốt râu bạc, bbộ dáng cao thâm khó dò:- Bán yêu là quần thể yếu, có thể sinh ra yêu nghiệt là chuyện may mắn, nhưng không nên lộ mũi nhọn như thế.

Trước mặt thái cổ thánh yêu tộc dù là nhân tộc chúng ta cũng không dám càn rỡ.

Một bán yêu dám không kiêng nể gì trấn áp hoàng tử của thái cổ thánh yêu tộc.

Đám thái cổ thánh yêu tộc kiêu ngạo kia làm sao tha cho hắn?- Bán yêu kia ra rồi!Thiên chi kiêu nữ Ma Điệp yêu tộc phát hiện lão nhân đi ra từ rừng tre, lão nhân mặc áo trắng, chân loạng choạng nhưng đầy sức sống, đầum ày lộ mũi nhọn.Thiên Phong Tử duỗi hai tay ra, đáp xuống bậc thang đã xanh.

Thiên Phong Tử lắc người leo lên đỉnh Thanh Liên linh sơn, đứng đối diện Phong Phi Vân.Thiên Phong Tử nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Ta phụng mệnh của Bá hoàng tử đến đòi lại Tứ hoàng tử Kim Ô tộc!Phong Phi Vân liếc Thiên Phong Tử:- Tứ hoàng tử Kim Ô tộc thiếu giáo dục, ta dạy dỗ thay trưởng bối Kim Ô yêu tộc.

Nếu đến đòi người thì mời tộc trưởng Kim Ô yêu tộc tới đây, tự mình nói với ta.Mắt Thiên Phong Tử sa sầm, sắc bén nói:- Ta khuyên ngươi có chừng có mực, ngươi không trêu vào Kim Ô yêu tộc được!

Hôm nay nếu ngươi quỳ nghênh Tứ hoàng tử ra thì ta sẽ cho ngươi toàn thây!Phong Phi Vân nói:- Nói nửa ngày mà ngươi là ai?Thiên Phong Tử ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:- Ta là hoàng tử Đại Phong yêu tộc, Thiên Phong, sư huynh của Bá hoàng tử!Phong Phi Vân cười nói:- Ta thấy ngươi là tên chạy vặt cho Bá hoàng tử.

Kêu Bá hoàng tử đến đây, nếu hắn tự mình đến đón người có lẽ ta còn nể mặt, ngươi thì . . .

Chưa đủ tư cách.Phong Phi Vân ngoắc tay, Tứ hoàng tử Kim Ô tộc quỳ trước mộ Thanh Liên thánh nữ bỗng bay tới, đầu gối trầy xước.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi quỳ ba ngày, đã giá ngộ chưa?Ánh mắt Tứ hoàng tử Kim Ô tộc âm u, tàn nhẫn nói:- Khi nào ta thoát khốn chắc chắn sẽ diệt cả tộc nhà ngươi!- Xem ra ngươi cần quỳ thêm mấy ngày.Tứ hoàng tử Kim Ô tộc bị Phong Phi Vân đẩy tới vách đá, mặt hướng những tu sĩ bên ngoài Thanh Liên linh sơn, trúc xanh chống đầu gã.Tứ hoàng tử Kim Ô tộc rất nhục nhã, gã chưa từng chịu nhục như thế này.

Về sau gã còn mặt mũi nào nhìn người?Tứ hoàng tử Kim Ô tộc bị bốn mươi chín đốm sáng trấn áp, cổ bị cành trúc chống, mất hết mặt mũi.Tứ hoàng tử Kim Ô tộc nhắm tịt mắt, nghiến răng gào thét:- Thiên Phong sư huynh, hãy giết tên khốn này giúp ta!Khí thế Thiên Phong Tử lạnh lẽo, một luồng khí lạnh lan tràn từ dưới chân gã ngưng tụ thành huyền băng màu trăng dưới đất, đóng băng đôi chân hắn.Thiên Phong Tử là hoàng tử Đại Phong yêu tộc, sở trường về tốc độ, chớp mắt xuất hiện trước mặt Tứ hoàng tử Kim Ô tộc.

Thiên Phong Tử định cứu Tứ hoàng tử Kim Ô tộc trước rồi thoải mái đấu hết sức, chém bán yêu kia.Bùm!Cánh tay Thiên Phong Tử chưa chạm vào người Tứ hoàng tử Kim Ô tộc thì một bát quái đạo ấn đập vào mặt gã, buộc gã phải thụt lùi.Thiên Phong Tử duỗi hai tay ra, dựng lưới tử điện chặn lại bát quái đạo ấn.Ngón trỏ và ngón giữa Phong Phi Vân bắt ấn điểm vào bát quái đạo ấn.

Bát quái đạo ấn trướng to gấp mười lần, biến thành một vòng xoáy trắng đen cuốn Thiên Phong Tử vào.Đây là uy lực của linh khí thập ngũ phẩm, sức người khó thể ngăn cản.Hai tay Phong Phi Vân khép lại, trên bàn tay ngưng tụ hai đoàn thánh quang.

Phong Phi Vân định hoàn toàn khép lại bát quái đạo ấn, nhốt chết Thiên Phong Tử trong đó.Ầm ầm ầm ầm ầm!bát quái đạo ấn rung lắc bần bật, bên trong phát ra tiếng búa to đánh vào núi.- Phá cho ta!Hai luồng sáng và đen bị mở ra, bát quái đạo ấn bị xé một cái khe.

Một con chim đại phong màu xanh bay ra khỏi bát quái đạo ấn, giương cánh thì che rợp trời, tiếng hót vang vọng chân trời.Thiên Phong Tử rất mạnh, dù bị nhốt trong bát quái đạo ấn vẫn lao ra được.Thiên Phong Tử mạnh hơn đám người Tứ hoàng tử Kim Ô tộc, Yến Tam Thiên rất nhiều, chắc đã bước vào Vũ Hóa đệ tam trọng.Thiên Phong Tử hóa thân làm chim đại phong, miệng phun một luồng khí là cuồng phong quét qua, thổi Phong Phi Vân bay ra mấy ngàn dặm.Thiên Phong Tử nói:- Một bán yêu bình thường cũng dám đấu với ta?

Bị diệt thế trận phong của ta thổi chắc chắn xương thịt tách lìa.Thiên Phong Tử biến hình người đáp xuống Thanh Liên linh sơn, định cứu Tứ hoàng tử Kim Ô tộc đi.Nhưng khi Thiên Phong Tử tới vách đá thì thấy bán yêu đã đứng đó.Thiên Phong Tử dụi mắt cho rằng mình hao mắt.

Đột nhiên bán yêu di chuyển, đánh một đấm, trên nắm tay rực rỡ sắc vàng kèm theo sức mạnh dữ dội.- Hám thiên thuẫn thạch!Thiên Phong Tử lấy một tảng đá to ra công kích bán yêu.Bùm!Đá to vỡ ra.Phong Phi Vân đấm trúng ngực Thiên Phong Tử, cú đấm như đập vào núi sắt, làm cánh tay hắn tê dịa.

Ngực Thiên Phong Tử lóe lên hoa văn cổ xưa đan xen thành thần vnă chặn lại nắm đấm của Phong Phi Vân.Thiên Phong Tử cười to bảo:- Bán yêu bình thường mà mơ phá thần văn hộ thể của ta?

Đây là cổ văn do tiên hiền bán thánh trong gia tộc viết lên người ta.

Dù ta đứng im không nhúcn hích thì ngươi cũng không đánh gục ta được.- Vậy sao?Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, mấy chục thánh linh khí bay ra chém vào Thiên Phong Tử.Thiên Phong Tử sẽ không đứng im chờ Phong Phi Vân đánh, gã cảm nhận thánh linh khí trên bàn tay hắn.

Lưng Thiên Phong Tử mọc cánh bay elen cao, định né tránh.Lưng Phong Phi Vân cũng mọc cánh, ngọn lửa đốt cháy trên đôi cánh, tốc độ mau hơn Thiên Phong Tử.

Phong Phi Vân chém ra thánh linh khí như tia chớp xẹt qua vũ trụ, chém rớt một cánh của Thiên Phong Tử, máu rơi đầy trời.-------Chương 1689: Nhi tử của yêu hậu? (2)Thiên Phong Tử cắn răng, mọc cánh mới, xé nát hư không bay vào trong.Phong Phi Vân cũng đánh nát hư không đuổi theo sát sao.Trong yêu tộc có một ít tuyệt đỉnh trí giả, trong đó một lão nhân tóc bạc phơ, râu dài ba trăm trượng đứng trong không trung.Lão nhân nhỏ giọng nói:- Phượng hoàng vũ, chỉ có tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân mới tu luyện ra phượng hoàng chân dực được.

Không lẽ yêu nghiệt bán yêu này trong cơ thể cảy huyết mạch phượng hoàng yêu tộc cao quý?Lão nhân đức cao vọng trọng, rất có danh dự trong yêu tộc.

Khi lão nhân nói ra suy đoán này thì gây ra chấn động lớn.Tin tức bắt đầu truyền ra.- Trong thân thể bán yêu có huyết mạch cao quý của phượng hoàng yêu tộc, là hậu đại do phượng hoàng yêu tộc và nhân loại sinh ra.- Hèn gì yêu nghiệt như thế, Tứ hoàng tử Kim Ô tộc, Yến Tam Thiên đều bị hắn đánh bại.

Thì ra trong người hắn chảy dòng máu phượng hoàng yêu tộc.- Phượng hoàng yêu tộc cấm thông hôn với nhân tộc, chưa từng nghe có chuyện như vậy.- Ngươi chưa từng nghe không có nghĩa là nó không xảy ra.Lần này gây chấn động khá lớn.

Phượng hoàng yêu tộc quá cao quý, tuyệt đối không thông hôn với nhân loại.Tin tức này truyền đến Đan Đỉnh Quỷ thị, có người truyền âm ngay cho Bá hoàng tử Kim Ô tộc.Giọng Bá hoàng tử Kim Ô tộc truyền ra từ một tòa ngọc điện:- Trong cơ thể chảy huyết mạch phượng hoàng yêu tộc, ha ha ha ha ha ha!

Càng thú vị hơn, ta quyết định bắt sống bán yêu này, nhìn xem sinh vật đê tiện đó chảy dòng máu của ai!Uy thế khiếp người, chẳng hề kiêng dè, mọi người trong Đan Đỉnh Quỷ thị nghe rõ lời Bá hoàng tử Kim Ô tộc nói.Đây là lời Bá hoàng tử Kim Ô tộc tuên bố.Mọi người biết Kim Ô yêu tộc và phượng hoàng yêu tộc đời đời đối địch.

Bá hoàng tử Kim Ô tộc muốn bắt bán yêu kia chắc vì để muốn nhục nhã phượng hoàng yêu tộc.Mâu thuẫn thăng cấp lên đến phượng hoàng yêu tộc và Kim Ô yêu tộc tranh đấu.

Nhân tộc cũng bị lôi vào.

Nếu không cẩn thận sẽ xảy ra náo động lớn máu chảy thành sông.Bá hoàng tử Kim Ô tộc định gây lớn chuyện lớn, càng lớn càng tốt.

Tốt nhất là khiến người trong thiên hạ biết phượng hoàng yêu tộc cao quý lạnh lùng ra bán yêu, có như vậy Bá hoàng tử mới cam lòng.Một số lão nhân thông minh dự cảm cơn bão sắp đến.Hôm đó có người thấy phía nam thiên quỷ giới lửa đỏ đầy trời, một con phượng hoàng hót lướt qua không trung, biến mất phía chân trời.Có người tung ra tin bom tấn: Phượng Hoàng Thiên Nữ đến Đan Đỉnh Quỷ thị.Thiên nữ của phượng hoàng yêu tộc dã đến khiến mọi người càng tin phượng hoàng yêu tộc sẽ nhúng tay vào chuyện này.- Phượng Hoàng Thiên Nữ đến rất đúng là, chắc chắn là vì bán yêu.Cơn sóng không bình lặng mà càng lúc càng cao hơn.Trên Thanh Liên linh sơn, Thiên Phong Tử và Phong Phi Vân đánh nhau túi bụi.

Tốc độ của hai người mau đến tận cùng, trong khoảnh khắc xuyên qua mấy ngàn dặm, nhiều ngọn núi bay bị đánh nát.- Diệt thế trận phong!Thiên Phong Tử phun một luồng khí thổi bay ngọn núi trên cao đập vào người Phong Phi Vân.Đôi cánh đỏ vỗ đẩy sóng lửa ập đến, đốt cháy ngọn núi thành những giọt nham dịch.- Tam vị chân hỏa lô!Phong Phi Vân triệu hoán một tòa thần lô lơ lửng trên cao, trướng to ra ba trăm trượng.

Lửa bốc cháy ngùn ngụt trên thần lô đốt đỏ hư không, chiếu ra thế giới đỏ rực.tam vị chân hỏa lô đổ ngược lại, từ trên trời chụp xuống đầu Thiên Phong Tử, thu vào trong lò.Bùm bùm bùm bùm bùm!Thiên Phong Tử va đụng dữ dội trong tam vị chân hỏa lô phát ra tiếng kim loại va chạm, không khí run rẩy.- Vô dụng, ngươi không trốn thoát.

Kim Tàm Kinh, luyện cho ta!Phong Phi Vân thi triển đại diễn thuật, điều động bốn mươi chín ánh sao thiên ngoại khiến tam vị chân hỏa lô đốt cháy dữ dội hơn.Trí giả yêu tộc nhìn chằm chằm hỏa lô trên bầu trời, người run rẩy nói:- Đó là chí bảo của phượng hoàng yêu tộc, tam vị chân hỏa lô, chỉ có bảy vị phượng hoàng yêu hậu mỗi người nắm giữ một cái.- Đồn rằng thái cổ thần phượng vì tế luyện ra Bàn Man phủ đã dùng tám mươi mốt tôn tam vị chân hỏa lô dẫn đến bát phương thiên hỏa địa tinh, cung cấp mồi lửa tế luyện Bàn Man phủ.

Tám mươi mốt tôn tam vị chân hỏa lô đa số bị hư hao trong dòng sông lịch sử, chỉ còn bảy tam vị chân hỏa lô truyền thừa lại nằm trong tay bảy vị phượng hoàng yêu hậu.- Tam vị chân hỏa lô trong tay phượng hoàng yêu hậu sao lại xuất hiện trên người bán yêu này?

Không . . .

Không lẽ bán yêu là nhi tử của yêu hậu?Suy đoán này vừa xuất hiện người kia im miệng ngay, không dám nói tiếp.

Chuyện này dính dáng quá lớn, liên quan phượng hoàng yêu hậu, không ai dám nói lung tung.Một tiếng hú dài từ bên ngoài hư không truyền đến, thanh âm rất bá đạo:- Nhi tử của phượng hoàng yêu hậu?

Vậy ta phải chiêm ngưỡng xem.

Từ xưa đến nay lần đầu tiên có yêu hậu sinh ra con bán yêu.Hư không tự động rách một cái khe, trong khe hở bắn ra ánh sáng trắng.

Một con đường nhỏ mông lung kéo dài ra.Nam nhân điển trai mặc trường bào màu vàng bước ra từ khe hở hư không, đường nét khuôn mặt cứng rắn, chân mày như gió, mắt lạnh băng, mũi như huyền đàm, khóe môi cong lên nụ cười cợt nhả.

Nam nhân áo vàng bước qua, Khí thế bá đạo àm uy nghiêm buộc các anh kiệt trể tuổi các tộc thụt lùi.Vân hà đỏ thẫm bay Sau lưng nam nhân áo vàng, người gã tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, thần hà đầy trời.

Đôi mắt hút hồn người, hầu như không ai dám nhìn thẳng.Nam nhân áo vàng bước ra một bước là cơ thể như hòa hợp với hư không, kết hợp cùng thiên đạo.- Người này có sức nóng kinh khủng, hắn còn đứng ở phía xa mà ta hầu như bị nhiệt độ trên người hắn nướng chín.Một anh kiệt yêu tộc Vũ Hóa đệ nhất trọng nhanh chóng thụt lùi, xương cốt kêu rôm rốp sắp bị đè vỡ.- Là Bá hoàng tử Kim Ô tộc, chỉ có hắn mới khủng bố như thế.Cường giả thế hệ trước cũng thụt lùi.

Mấy yêu vương co vòi, không dám tranh phong với Bá hoàng tử Kim Ô tộc.Đây là nhân vật mà yêu vương cũng không muốn trêu vào.Nhiệt độ trên người Bá hoàng tử Kim Ô tộc quá cao, hòa tan cả huyền thiết.

Y phục của nhiều người tự bốc cháy.Phong Phi Vân cảm nhận Khí thế như nước lũ, nhìn phương xa.

Gióng như có mặt trời dâng lên, không gian đốt cháy.

Chính giữa mặt trời có một nam nhân đứng thẳng, khí vũ hiên ngang, từng bước một đi hướng Phong Phi Vân.

Thật giống như vị thần mặt trời.Phong Phi Vân trấn áp Thiên Phong Tử trong tam vị chân hỏa lô, tạm thời không luyện hóa gã.Phong Phi Vân đáp xuống Thanh Liên linh sơn, nhìn Bá hoàng tử Kim Ô tộc từ xa.Phong Phi Vân nói:- Ta không phải nhi tử của phượng hoàng yêu hậu, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm tránh ch obị chê trách.Tuy Phong Phi Vân nói vậy nhưng không ai tin, mọi người cho rằng hắn giấu diếm.Mắt Bá hoàng tử Kim Ô tộc bắn ra hai cột sáng vàng, gã nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, Khí thế ngập trời đè xuống hắn.Bá hoàng tử nói:- Ngươi ngoan ngoãn thần phục dưới chân ta, để ta kiểm nghiệm liền biết ngươi có phải là con của phượng hoàng yêu hậu không.-------Chương 1690: Bá hoàng tửMắt Phong Phi Vân bắn ra ngọn lửa chói mắt, trong con ngươi có hai phượng hoàng xoay quanh đối diện kim ô thần đồng của phượng hoàng yêu hậu, Khí thế không yếu hơn nửa phần.Phong Phi Vân nói:- Nếu ngươi quỳ dưới đất van xin có lẽ ta sẽ thả Tứ hoàng tử.Tứ hoàng tử Kim Ô tộc quỳ bên vách đá, ủ rũ nói:- Ca ca, hãy chém tên khốn này, để hắn thân chết đạo tiêu!Lão trí giả yêu tộc kinh kêu:- Hắn sử dụng tuyệt học Phượng Hoàng Thiên Nhãn của phượng hoàng yêu tộc, hắn đã tu luyện đến cảnh giới trên nhìn trời, dưới xem đất.

Nếu không có tuyệt đại cường giả phượng hoàng yêu tộc dạy dỗ thì hắn làm sao một mình tu luyện đến trình độ này?- Chắc là phượng hoàng yêu hậu nào đó có con với nam nhân loại.

Phượng hoàng yêu tộc mất hết mặt mũi rồi.- Phượng hoàng yêu tộc tự nhận là tồn tại cao quý nhất trong thiên địa, khinh thường liên nhân với chủng tộc khác.

Ai ngờ một yêu hậu giao cấu với nam nhân loại sinh ra nghiệt chủng bán yêu.Bá hoàng tử cười khẩy nói:- Nghiệt chủng, tạp chủng gì, phượng hoàng yêu tộc chỉ có thế.

Tứ đại yêu tộc gì, ta thấy đám sinh vật giống cái đó sớm nên bị Kim Ô yêu tộc chúng ta thay thế!Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo lóe sát ý, nói:- Ta đã nói trong người ta không chảy dòng máu phượng hoàng yêu tộc, miệng sạch sẽ chút.

Nhà ngươi có thể kêu hai chữ tạp chủng sao?Bá hoàng tử cười khẩy nói:- Bán yêu không phải là tạp chủng sao?

Phụ mẫu ngươi có bản lĩnh sinh ra ngươi chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận mình là tạp chủng?Phong Phi Vân biết Bá hoàng tử Kim Ô tộc cố ý chọc giận mình, nhưng hắn thật sự tức giận.

Phong Phi Vân không kiềm chế giận dữ, khoác áo da phượng vảy rồng lên người, cơ thể trướng lớn thành phượng hoàng cánh dài chín ngàn dặm, khổng lồ lấp đầy khung trời.

Người Phong Phi Vân không mọc lông chim mà trải đầy vảy rồng đỏ rực.Khí thế phượng hoàng khủng bố bộc phát từ người Phong Phi Vân thổi quét thiên địa này.

Đan Đỉnh Quỷ thị ở phía xa cũng cảm nhận được hơi thở và cơn giận của Phong Phi Vân.Giọng Phong Phi Vân phát ra từ người phượng hoàng:- Hôm nay ta sẽ xé nát miệng ngươi ra!Cảnh tượng này làm người ta sợ hãi.

Thân thể phượng hoàng khổng lồ che lấp cả bầu trời, chỉ một móng vuốt đã như mây lửa đỏ thẫm, một con mắt như biển dung nham cuồn cuộn.Đây là hơi thở phượng hoàng Vũ Hóa đệ cửu trọng, nhiều người không chịu nổi nằm sấp dưới đất.Ầm!Miệng phượng hoàng phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, ngọn lửa như thác dung nham từ trên trời đổ xuống, đốt cháy khung trời.Bá hoàng tử Kim Ô tộc đứng thẳng trong hư không, không bị Khí thế khổng lồ từ phượng hoàng đè sụp.Bá hoàng tử cười khẩy nói:- Còn bảo là trong người không chảy dòng máu phượng hoàng yêu tộc.Bá hoàng tử vươn một tay ra, bàn tay bỗng chốc thành móng vuốt.

Trên móng vuốt đan xen ba thần thông khác nhau biến thành ba cột sáng bắn thẳng lên trên va chạm với thác dung nham đổ xuống.- Thần dương bảo ấn!Vẻ mặt Bá hoàng tử thản nhiên, trong tay kia bay ra ấn ký lửa đỏ chói mắt, đạo tắc trong thiên địa bị hút vào ấn ký lửa tụ tập thành mặt trời rực cháy.Phong Phi Vân cũng thi triển thần thông phượng hoàng yêu tộc:- Bất tử ấn ký!Sau khi niết bàn lần thứ bảy Bất Tử Phượng Hoàng Thân sẽ sinh ra thần thông, uy lực siêu khủng bố.Ngực Phong Phi Vân bay ra cổ ấn hình tròn, trên cổ ấn khắc một chữ lạ, đó là cách viết 'phượng' cổ xưa nhất, địa biểu nguồn truyền thừa phượng hoàng.Ầm ầm ầm ầm ầm!Bá hoàng tử bị ấn ký đẩy lùi hai bước, mắt tối sầm, hú dài.- Hóa kim ô!Cơ thể Bá hoàng tử trướng to hóa thân tam túc kim ô, thần vũ viêm viêm, nhiệt độ lại tăng lên, đốt không khí vạn vẹo, hòa tan một số tu sĩ ở gần mình.Con kim ô đánh nhau với phượng hoàng làm đám tu sĩ vây quanh Thanh Liên linh sơn bỏ chạy, chỉ dám đứng từ xa nhìn.Bùm!Trong hư không, một bình chướng bị Phong Phi Vân, Bá hoàng tử phá vỡ.

Kim ô và phượng hoàng bay ra ngoài.Ngay Sau đó Phong Phi Vân, Bá hoàng tử xuất hiện trên bầu trời thiên quỷ giới.Hiện giờ là giữa trưa, một số tu sĩ chạy đến thiên quỷ giới bỗng thấy mặt đất bị xé ra khe hở dài mấy vạn dặm.

Một đoàn lửa sáng rực bay ra khỏi mặt đất, nhiệt độ nóng cháy nung đất cát.- Grao!Một cái bóng khổng lồ hơn bay lên từ lòng đất, lắc mình một cái, tám mươi vạn dặm đất đai vỡ, biến thành hiệp cốc và núi gãy.- Trời, là phượng hoàng và kim ô trong truyền thuyết, bọn họ đánh nhau ở thiên quy giới!- Giống như thời thái cổ kể lại.

Đồn rằng phượng hoàng và kim ô là kẻ thù thiên nhiên, nhiều lần đại chiến kinh thiên động địa, đôi khi hủy diệt một giới, ức vạn dặm núi sông bị đốt chảy.Các tu sĩ chạy trốn, sợ hãi đôi chân nhũn ra.Ầm!Kim ô và phượng hoàng đập xuống đất, mặt đất thủng một lỗ to mấy vạn dặm, khói đen bốc lên từ cái lỗ như hai cái miệng to đen thui sâu hoắm.Kim ô và phượng hoàng lao xuống lòng đất, bay trên Thanh Liên linh sơn đấu pháp, đánh ra chiến đồ thảm khốc mà đồ sộ.May mắn Thanh Liên linh sơn có ấn ký thánh linh để lại nếu không sớm đã tan vỡ vì kim ô và phượng hoàng công kích.- Trong người bán yêu thật sự chảy huyết mạch phượng hoàng yêu tộc.Trong màn đêm xa xôi, một tảng đá dài mấy chục dặm lơ lửng trên cao.

Một tiểu cô nương bảy, tám tuổi đứng trên tảng đá.Ngọn lửa bao phủ tiểu cô nương, chỉ mơ hồ thấy khuôn mặt tinh xảo, ngây ngô.

Tiểu cô nương chớp mắt rất đáng yêu.Nữ nhân bí ẩn yểu điệu đứng trên đá to gần tiểu cô nương.Nữ nhân như cái bóng đỏ rực, cơ thể gấp khúc mơ hồ, nàng nói:- Yêu hậu đã suy tính trong màn nước thiên trì mơ hồ thấy lai lịch của hắn, chắc không phải hậu duệ phượng hoàng yêu tộc.

Nhưng . . .

Có vài thứ yêu hậu đại nhân cũng xem không rõ ràng, cho nên phái chúng ta đến đưa hắn về Phượng Hoàng sơn.Tiểu Phượng Hoàng mắt chớp chớp nắm tay Phượng Hoàng Thiên Nữ, nhìn đại chiến phương xa:- Thiên Nữ tỷ tỷ, tên này có thể đấu hòa với tên xấu xa Kim Ô yêu tộc, thật lợi hại.

Hắn có thật là bán yêu không?Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn chằm chằm bầu trời, lắc đầu không trả lời.Bên ngoài Thanh Liên linh sơn, sóng lửa đổ xuống, một con kim ô rên rỉ trong sóng lửa.Kim ô Bá hoàng tử tức giận quát:- Bán yêu đê tiện, dám làm ta bị thương?Một kim hoàn hình tròn bay ra khỏi người Bá hoàng tử, kim hoàn dần to ra đập vào đầu phượng hoàng.Đây là linh khí của Kim Ô yêu tộc, phẩm cấp rất cao, thuộc về di vật thượng cổ.- Ta nói rồi, hôm nay sẽ xé nát miệng ngươi ra.

Vạn thú chiến quyết!Sau lưng phượng hoàng khổng lồ hiện ra một vạn mãnh thú hồng hoang.

Mãnh thú ảo phát ra tiếng gầm rung trời.

Cái bóng mãnh thủ chen chúc chật kí nbầu trời, lực lượng dồi dào đè xuống, thi triển lực lượng gấp một vạn lần.Phập!Vuốt phượng hoàng xé kim ô thành hai nửa.Bá hoàng tử Kim Ô tộc hét to một tiếng:- Không!!!Cơ thể Bá hoàng tử rách toạc, máu đỏ chảy ra.- Cái gì?

Bá hoàng tử Kim Ô tộc bị xé nát?- Không thể nào!

Bá hoàng tử Kim Ô tộc là tồn tại vô địch, vạn chiến bất bại, làm sao có thể chết trong tay bán yêu?Mọi người hết hồn, hóa đá.-------Chương 1691: Phượng hoàng thiên nữ (1)Phong Phi Vân biến thành hình người, mặc áo da phượng vảy rồng, tay cầm một giọt máu, máu như đoàn lửa.Phong Phi Vân nhìn hướng Đan Đỉnh Quỷ thị, nói:- Phân thân của ngươi chẳng đáng gì, vẫn không định đích thân ra tay sao?Mới rồi Phong Phi Vân đánh nhau với Bá hoàng tử chỉ là phân thân ngưng tụ từ một giọt tinh huyết của Kim Ô Bá hoàng tử, không phải bản thể.Mặc dù chỉ là một phân thân nhưng vẫn dại biểu lực lượng, ý chí của Bá hoàng tử.

Chỉ có đẳng cấp đại hiền giả mới có thể tranh phong cùng phân thân của Bá hoàng tử.Phong Phi Vân với thân thể bán yêu xé nát phân thân của Bá hoàng tử, nghĩa là hắn có thực lực đấu cùng đại hiền giả.Từ xưa đến nay không có bán yêu nào đơn thuần về lực lượng đến trình độ này.Trong Đan Đỉnh Quỷ thị truyền ra tiếng cười của Bá hoàng tử:- Ta đã xem thường ngươi.

Xem ra ngươi thật sự là hậu duệ của phượng hoàng yêu tộc, nếu không đã chẳng có lực lượng mạnh như thế.

Nói đi, vị yêu hậu nào là mẫu thân của ngươi?Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, ánh mắt sâu thẳm nói:- Bá hoàng tử lo chuyện bao đồng, ai cho ngươi quyền hỏi mẫu thân của ta là ai?

Ta nói là tổ mẫu của ngươi có được không?Giọng Bá hoàng tử vang vọng xa mấy ngàn vạn dặm, thanh âm chất chứa kiêu ngạo và khinh thường nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Tranh chấp bằng miệng có gì hay?

Tu Tiên giới dựa vào thực lực nói chuyện.

Bán yêu như ngươi dù thủ đoạn, huyết mạch cao đến mấy cũng có ích gì?

Không đột phá Vũ Hóa cảnh thì ngươi mãi mãi là con kiến ếch ngồi đáy giếng!Phong Phi Vân nói:- Ta thì thấy ngươi mới là con ếch ngồi đáy giếng xem trời.

Bá hoàng tử chưa từng thấy diệt thế bi văn sao?

Trên bi văn có một quyển ghi chép: Thiên đạo vô tình, thiên đạo vô hận, thiên đạo có khuyết.

Nếu thiên đạo có khuyết thì có khả năng phá vỡ nguyền rủa bán yêu không thể Vũ Hóa.- Buồn cười, dù thiên đạo có khuyết thì chỉ đại thánh nhân thời thái cổ phá được lỗ hổng đó, bán yêu như ngươi chưa đủ trình độ hoa tay múa chân về thiên đạo!Phong Phi Vân nói:- Một kẻ không có can đảm phủ định thiên đạo thì làm sao phá vỡ thiên đạo được?

Ngươi không có lòng can đảm đó chứng minh tương lai thành tựu của ngươi có hạn, sẽ không quá cao.- Hừ!

Nếu ngươi có thể sống qua hôm nay rồi mới bàn về thành tựu với ta đi.Trong Đan Đỉnh Quỷ thị bay ra một ngôi sao rực lửa, xuyên qua tầng tầng hư không, khí thế lửa cháy đồng cỏ bay lên bầu trời Thanh Liên linh sơn.- Đây là thái cổ chiến binh của Bá hoàng tử, Kim Ô Tâm Đảm!- Khi thi triển thái cổ chiến binh này thì như có ngôi sao rơi, sức người không đỡ nổi.Ngôi sao kéo đường cong cực lớn, vượt qua mấy ngàn vạn dặm, lực lượng cái thế, đốt trời hủy đất.Ầm!Một cây phượng hoàng linh đỏ thẫm bay ra từ hư không, lông chim sáng rực rỡ.

Chỉ một cây linh đã dài tám ngàn dặm.Phượng hoàng linh phất một cái hất ngôi sao lửa bay ngược trở về.phượng hoàng linh biến nhỏ lại chỉ còn to cỡ bàn tay, như miếng lá cây rơi xuống năm ngón tay Phượng Hoàng Thiên Nữ.Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng trong hỗn độn hắc ám, nàng không lộ mặt, thanh âm mờ mịt:- Nếu Bá hoàng tử muốn chiến thì để ta đấu với hoàng tử.Bên ngoài Thanh Liên linh sơn, nhiều người thấy phượng hoàng linh, đó là thánh linh trên người thánh linh phượng hoàng.Đương thời trong thế hệ này không mấy người dám khiêu khích Bá hoàng tử, nhưng trong phượng hoàng yêu tộc có một người, được gọi là Phượng Hoàng Thiên Nữ.

Rất nhiều truyền thuyết truyền kỳ về Phượng Hoàng Thiên Nữ, là yêu hậu tương lai có tư chất thánh linh.- Biết ngay phượng hoàng yêu tộc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Phượng Hoàng Thiên Nữ tự mình ra tay.- Đồn rằng Phượng Hoàng Thiên Nữ là một vị đại nhân vật thời thái cổ chuyển thế, đại nhân vật kia lúc chết để lại một viên sinh mệnh nguyên châu cất trong Niết Bàn Thiên Trì của phượng hoàng yêu tộc.- Năm trăm năm trước sinh mệnh nguyên châu lại tỏa sáng, trọng sinh niết bàn, hóa thành thiên nữ.- Phượng Hoàng Thiên Nữ tu luyện năm trăm năm, cảnh giới đã đến trình độ siêu khủng bố, một trong mấy người đỉnh cao nhất thế hệ này.- Có thể trở thành nhân vật đỉnh cao nhất một tộc không ai đơn giản, hầu như có tiên duyên.

Đồn rằng Bá hoàng tử được một hung binh thời kỳ thái cổ, nhờ lực lượng hung binh xông vào địa ngục mang về bộ giáp địa ngục.

Mặc áo giáp có thể ra vào địa ngục và trần gian tự nhiên, nhưng đây chỉ là tin đồn, độ đáng tin không cao.Bá hoàng tử ngồi trong Đan Đỉnh Quỷ thị, cách không truyền lời:- Đây không phải lần đầu tiên chúng ta đánh nhau, không phân thắng thua được.

Chuyện hôm nay nàng tốt nhất mặc kệ đi, bán yêu làm nhục hoàng tử Kim Ô yêu tộc, ta phải cho hắn trả giá đắt.Bóng dáng Phượng Hoàng Thiên Nữ mơ hồ gấp khúc, tu sĩ cường đại biết đây là một hơi phượng hoàng khí ngưng tụ thân thể chứ không phải chân thân.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Bán yêu này có chút duyên pháp với phượng hoàng yêu tộc, ta phụng mệnh yêu hậu dẫn hắn đi Phượng Hoàng sơn.Bá hoàng tử không hề kiêng dè, dám khinh nhờn yêu hậu:- Ha ha ha ha ha ha!

Cứ nói thẳng hắn là con riêng của yêu hậu đi, ta sẽ không cười nhạo yêu hậu ăn vụng.Giọng Phượng Hoàng Thiên Nữ lạnh lùng nói:- Tiểu tử này không phải hậu duệ của phượng hoàng yêu tộc chúng ta, nếu ngươi còn dám khinh nhờn yêu hậu sẽ có trời phạt giáng xuống chém đạo của ngươi, diệt hồn ngươi.Phượng Hoàng Thiên Nữ không cho phép ai nói lời vấy bẩn phượng hoàng yêu hậu.Bá hoàng tử cười nói:- Ta toàn nói sự thực, yêu hậu đại nhân dùng thiên phạt giết ta thì chứng minh yêu hậu đại nhân làm chuyện thẹn với lòng . . .

Lo lắng.Trong hư không hắc ám, ống tay áo Phượng Hoàng Thiên Nữ bắn ra dòng sông lửa nhưng không hướng về Bá hoàng tử mà là Phong Phi Vân.- Ha ha ha ha ha ha!

Phượng hoàng yêu tộc các ngươi định giết người diệt khẩu?

Phải hỏi xem ta có đồng ý không?Bá hoàng tử cách không vỗ chưởng, chưởng ấn lớn mấy trăm dặm, cá dấu vân tay xếp hàng như dãy núi.Ầm!Ống tay áo và chưởng ấn đánh nhau trong hư không, làm hư không vỡ nát, cắt nát thiên thế địa lý.Hai luồng khí thế hùng hồn lan tràn Bốn phía.Phong Phi Vân đứng trong Thanh Liên linh sơn, cười cười.

Thú vị.Bá hoàng tử muốn bắt Phong Phi Vân, nghiệm chứng huyết mạch phượng hoàng nhưng bị Phượng Hoàng Thiên Nữ ngăn cản.Phượng Hoàng Thiên Nữ muốn mang Phong Phi Vân đi Phượng Hoàng sơn, Bá hoàng tử ra tay ngăn cản.

Hai vị kinh thế thiên kiêu đánh nhau túi bụi.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Tốt nhất là đánh nhau lưỡng bại câu thương.Kiếp trước kiếp này càng lúc càng mơ hồ, trước khi hiểu rõ nguyên nhân trong đó Phong Phi Vân sẽ không đi Phượng Hoàng sơn, cũng không đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Trừ phi thực lực của Phong Phi Vân trưởng thành đến trình độ không sợ Thủy Nguyệt Đình, phượng hoàng yêu hậu.Phượng Hoàng Thiên Nữ, Bá hoàng tử không đánh nhau thật, thu tay về, dường như có ước hẹn nào đó, không xuống tay với Phong Phi Vân nữa.

Không ai biết hai người ước hẹn cái gì.Năm anh kiệt yêu tộc bị Phong Phi Vân trấn áp được trưởng bối các yêu tộc chuộc về, Đương nhiên nộp nhiều tiền chuộc.-------Chương 1692: Phượng hoàng thiên nữ (2)Hết cách, trước khi thân phận của Phong Phi Vân được chứng thật không ai dám thật sự đắc tội hắn, nhất là đắc tội một vị phượng hoàng yêu hậu thì tai hạo lớn.Muốn chuộc người từ tay Phong Phi Vân không dễ dàng.

Ví dụ với Kim Ô Tứ hoàng tử, Phong Phi Vân ra giá tám mươi vạn trùng động linh thạch.

Đại hiền giả Kim Ô yêu tộc suýt hộc máu.Nhưng vì mặt mũi Kim Ô yêu tộc, đại hiền giả này vừa hộc máu vừa nộp tiền chuộc.Đám tu sĩ đi hết, Thanh Liên linh sơn tạm quay về bình thường.Trong rừng trúc bên ngoài đạo quan.Lá trúc xanh biếc rơi xuống, phát ra tiếng lá rụng.Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trước mộ Thanh Liên nữ thánh, cơ thể già nua không thành hình, duương thọ chỉ còn một ngày.

Cách tử vong càng gần một bước nhưng lòng Phong Phi Vân rất bình tĩnh, hắn tham ngộ đạo của Thanh Liên nữ thánh, lĩnh ngộ thánh ý trên bia ngọc thạch.Huyết Giao nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Thì ra mẫu thân của ngươi . . .

Là một vị phượng hoàng yêu hậu.Huyết Giao được Mao Ô Quy thả khỏi giỏ tre nhưng không giải phong ấn, Mao Ô Quy xem như khăn quàng đỏ vắt trên cổ.Mao Ô Quy nhẹ vỗ đầu Huyết Giao, thấm thái nói:- Tuyết Kiều, ngươi tốt nhất đừng hỏi vấn đề này, hắn sẽ không nói cho ngươi.Huyết Giao nói:- Phụt!

Tía ngươi mới tên Tuyết Kiều, xin hãy gọi bản vương là Thứ Giao đại vương.Mao Ô Quy vỗ đầu Huyết Giao:- Rồi rồi, Tuyết Kiều.Huyết Giao rống to:- Bà nội nó, con rùa kia, bản vương nhịn ngươi lâu rồi!

Có giỏi thì mở phong ấn của bản vương đi, bản vương và ngươi quyết đấu!- Được, quyết đấu thì quyết đấu!Mao Ô Quy làm thật, mở phong ấn trên người Huyết Giao.Huyết Giao ngạc nhiên, nó không ngờ con rùa trắng dễ dụ như thế.

Huyết Giao cảm nhận lực lượng trong thân thể nhanh chóng phục hồi, huyết khí trướng lớn.

Trong rừng trúc gió tanh nổi lên bốn phía, trong gió truyền ra tiếng cười cuồng ngọa của Huyết Giao:- Ha ha ha ha ha ha!

Bản vương thoát khốn, mấy ngày này bị các ngươi nhục nhã, bản vương chịu đủ rồi!

Con rùa, hôm nay ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời . . .

Grao . . .

A . . .

Sao lại là ngươi . . .

Thật ác độc . . .Huyết Giao té dưới đất ngất xỉu, trên đầu có cục u to cỡ nắm tay.Thánh thực quả nhảy trên đầu Huyết Giao đáp xuống bên cạnh Mao Ô Quy, thanh âm trong trẻo:- Gia gia, nó thật khó ở chung.- Không sao, chốc nữa sẽ dễ ở chung.Ánh mắt Mao Ô Quy âm hiểm chạy đến bên dưới Huyết Giao, móng vuốt dính nước vẽ phù văn cổ xưa trên người nó.

Những phù văn rất xa xưa, hiền giả đương thời chưa chắc có ai nhận ra.Mao Ô Quy viết xong kêu thánh thực quả đánh thức Huyết Giao.- Con rùa, bản vương muốn quyết đấu với ngươi . . .Mắt Huyết Giao lấm lét nhìn Bốn phía, bổ sung thêm:- Không được kêu người giúp đỡ.Mao Ô Quy chỉ to cỡ nắm tay, nó đứng thẳng, hai vuốt chắp sau lưng lưng.Mao Ô Quy cười nheo mắt nói:- Lão phu bảo đảm không nhờ người giúp cũng có thể dễ dàng trấn áp ngươi.- Ha ha ha ha ha ha!

Bản vương có thể tung hoành sông nước phong vương trong yêu tộc, dế nhũi trong núi như ngươi làm sao phỏng đoán được?

Hôm nay cho ngươi kiến thức sự lợi hại của bản vương!Cơ thể bản vương liên tục trướng lớn lên, tràn ra mùi máu gay mũi.

Không khí tràn ngập khói đen, sát khí đậm đặc thổi lá trúc bay phần phật.Mao Ô Quy đứng yên, hai vuốt chắp sau lưng, thản nhiên nói:- Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan.Giọng Mao Ô Quy khàn khàn như niệm chú ngữ, một luồng khói trắng nhạt phun ra từ miệng nó, khuếch tán ra ngoài.Trên người Huyết Giao lóe sáng hoa văn, toàn là chữ, chú ấn cổ xưa bao bọc toàn thân nó, mỗi tấc da.

Cơ thể Huyết Giao rút nhỏ còn cỡ ngón út, không theo nó điều khiển.- Có chuyện gì?Huyết Giao kinh hoàng, không kịp phản ứng lại đã bay hướng Mao Ô Quy.

Huyết Giao như cái khăn quàng vây quanh cổ Mao Ô Quy.Cái này . . .- Đây là . . .

Đại chú ngữ thuật trong thái cổ bát thuật.

Ngươi khắc chú ngữ trên người bản vương?

Trời, con rùa khốn kiếp, nhà ngươi chui ra ra khe đá nào?Huyết Giao run bần bật, lòng rất sợ hãi.

Huyết Giao biết lực lượng khủng bố của đại chú ngữ thuật, rất nổi tiếng trong thời thái cổ, là tiền thân của nguyền rủa, phù chú.đại chú ngữ thuật thật sự sớm thất truyền, chỉ còn một số vu tộc cổ xưa, sinh vật dưới lòng đất là giữ lại chút cấm ngữ nguyền rủa.Còn có phù chú diễn hóa từ đại chú ngữ thuật.Có thể nói tất cả phù chú trong thiên hạ diễn hóa từ đại chú ngữ thuật, là ngọn nguồn phù chú.Thái cổ bát thuật là thần thông thuật pháp bác đại hinh thâm.Đại chú ngữ thuật lan rộng thành "Trí sư", "Tinh tượng sư", "Tầm bảo sư" vân vân, sáng tạo vô số kỳ tích cho Tu Tiên giới, sinh ra nhiều nhân hùng kiệt xuất, huy hoàng mấy thời đại.Đại khôi lỗi thuật diễn biến thành "Khôi lỗi sư", "Đuổi thi nhân", tộc quần tu luyện đặc biệt.Người tu tiên từ trong đó lĩnh ngộ ra Phân thân thuật", "Tát đậu thành binh", "Xuy mao thành vật", các thuật pháp huyền bí.

Thậm chí giúp người tái tạo thân thể, khởi tử hồi sinh đều là đại khôi lỗi thuật.Đại chú ngữ thuật ảnh hưởng càng lớn hơn, dẫn đến phù chú xuất hiện.

Bất cứ chủng tộc, tu sĩ nào hầu hết mang theo phù chú, đây là công lao của đại chú ngữ thuật.Vào thời kỳ thái cổ đại chú ngữ thuật hình thành mầm phù chú, lại qua vô số anh kiệt cải thiện, ghi phù chú trên giấy, trên ngọc, trên vật thể, cuối cùng hiệu quả trăm hao đủa nở.

Phù chú phòng ngự, công kích, kỷ thuật, lại chia ra mấy loại nhỏ khác, khó mà thống kê.Chú ngữ ghi trên giấy hình thành phù chú, sử chú ngữ trở nên đơn giản tiện lợi, một tu sĩ mới bắt đầu tu luyện cũng có thể dùng.

Nhưng vì điều này làm mất đi nhiều tinh hoa của đại chú ngữ thuật, uy lực yếu đi nhiều.Người có thể sử dụng đại chú ngữ thuật nguyên thủy đã thưa thớt hầu như tuyệt chủng.Nhưng bây giờ một con rùa trắng giỏi về đại chú ngữ thuật, hỏi sao không khiến Huyết Giao kinh hoàng?Con rùa biết chú ngữ, nam nhân bị bất lực.Hố chết người.Mao Ô Quy lại niệm chú:- Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan.Huyết Giao bay ra đầu đập vào nền đất, nửa người vùi trong lòng đất chỉ có cái đuôi ngọ nguậy bên ngoài.Huyết Giao rút người lên, chửi thề:- Bà nội ngươi . . .!Huyết Giao định phun lửa.Mao Ô Quy niệm chú:- Dám mắng nội của ta?

Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan!Huyết Giao đập đầu vào tảng đá, mặt xám mày tro, đá nứt ra.Huyết Giao hộc máu nói:- Quy gia, coi như ta phục, có thể giải trừ chú ngữ trên người ta không?Mao Ô Quy lắc đầu, nói:- Không thể.Huyết Giao cảm thấy câu chú ngữ này thật hố cha:- Vậy đổi chú ngữ được không?Mao Ô Quy nói:- Ta cảm thấy câu chú này không tệ, tiểu Tuyết Kiều . . .- Rồi rồi, muốn sao cũng được.Huyết Giao lạy Mao Ô Quy như lạy Quy đại gia.Ầm!Một tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng Thanh Liên linh sơn tối đen bừng lên một giây.Tiếng sấm sét liên tục vang lên.Mây đen kéo đến, hiện ra vuốt thú sắc bén, các tia chớp quấn quanh.-------Chương 1693: Thanh Y xuất quanẦm ầm ầm ầm ầm!Phong Phi Vân chợt mở mắt ra nhìn phương xa, nhíu mày, Thiên Tủy Binh Đàm tự động hiện ra ngưng tụ thành cây họa kích màu trắng.Phong Phi Vân cao giọng nói:- Đây là nơi thánh linh ngru say, có ai dám đến phá núi?Trong mây đen gió tay phần phật.Một bóng người áo đen lơ lửng trong áng mây, bên người tràn đầy lôi điện, giọng khàn khàn:- Một bán yêu cũng dám trông núi cho Thanh Liên nữ thánh?

Hôm nay lão phu đến đào thi cốt của nữ thánh, không ai ngăn ta được.Linh giá của Phong Phi Vân rất mạnh, hắn cảm nhận tu vi đối phương rất cao, chắc là tu sĩ tà đạo mới bước vào cảnh giới đại hiền giả, rất khó đối phó.Người tu sĩ tà đạo phát ra thi khí nhạt, có lẽ là thi tà, đào xác Thanh Liên nữ thánh để tiến bộ thêm một bậc.Thiên quỷ giới không thiếu âm tà, nơi này là thiên đường của hung quỷ, ác thi.

Chỉ cường giả mới xuyên qua mảnh đất chết chóc này đến Đan Đỉnh Quỷ thị dưới lòng đất.Dù đối phương là đại hiền giả nhưng Phong Phi Vân không lùi bước.Thiên Tủy Binh Đàm trong tay Phong Phi Vân tỏa sáng nóng cháy, càng lúc càng rực rỡ.Một giọng nữ êm tai vang lên:- Dám xông Thanh Liên linh sơn, chết!Trong đạo quan cổ xưa màu xám đen bắn ra áng mây xanh ngưng tụ thành chiến kiếm trên bầu trời Thanh Liên linh sơn, lướt qua hư không lao vào sát vân đen phía chân trời.Phập!Trong sát vân đen phát ra tiếng gào thét thê lương vang vọng thiên địa.Một thi tà mặc áo đen từ trên trời rơi xuống, bị cắt thành hai khúc, thanh âm chìm trong tiếng sấm sét ầm ầm, rơi vào vực sâu.Mây đen trên trời tán đi, tia chớp biến mất.Phong Phi Vân ngoái đầu nhìn đạo quan màu xám đen:- Tu vi quá mạnh, nàng ta là ai?Két két!Cách ba ngày cửa đạo quan mở ra, bên trong tràn ra ánh sáng xanh vô tận.Nữ nhân áo xanh đi ra từ đạo quan, vết thương trên người đã lành, da thịt trắng nõn, mắt sáng răng trắng, tóc đen suôn mềm, ngực to, mông vêu, chân thon dài bước đi trong gió.

Lá tre rơi trên vai, trên giày nữ nhân áo xanh.Nữ nhân dừng bước, mắt nhìn chằm chằm nếp nhăn trên mặt Phong Phi Vân, ánh mắt khó hiểu.Phong Phi Vân cất đi Thiên Tủy Binh Đàm, hắn như lão già lọm khọm nói:- Rốt cuộc nàng xuất quan.Nữ nhân áo xanh mắt mông lung nhìn Phong Phi Vân nửa ngày, nói:- Dương thọ của ngươi không còn nhiều, xảy ra chuyện gì?Phong Phi Vân thản nhiên nói:- Không sao, sống chết có số, giàu nghèo do trời.Phong Phi Vân nhìn bia ngọc thạch gần đó, tấm bia tỏa thánh quang nhàn nhạt, các quy tắc thiên đạo đan xen bên trên, rất là bác đại tinh thâm.

Cho Phong Phi Vân mấy chục năm cũng khó tham ngộ thấu.Tấm bia dựng đứng tại đó, mấy trăm năm không ngã, như đang nói huy hoàng kiếp trước của chủ nhân mình.Nữ nhân áo xanh không gặn hỏi Phong Phi Vân, mỗi người có quyền lựa chọn con đường cụt.

Nữ nhân áo xanh cảm thấy nàng là người có thể nắm chắc vận mệnh, không cần nàng nhiều lời.Nữ nhân áo xanh nói:- Ta định đi cửa thứ nhất quỷ môn, ngươi có đi không?Phong Phi Vân vẫn nhìn tấm bia, cằm mọc đầy râu, già không thành hình.Phong Phi Vân nói:- Nàng đi cửa thứ nhất quỷ môn là muốn mang hồn của ai ra ngoài?Phong Phi Vân đoán được đại khái nhưng hắn muốn nghe đáp án từ miệng nữ nhân áo xanh.Nữ nhân áo xanh trầm ngâm thật lâu, nhìn ngôi mộ sau lưng Phong Phi Vân.Nữ nhân áo xanh nói:- Nàng chết rất lạ, hồn phách không đi địa ngục mà bị nhốt ở cửa quỷ môn thứ nhất.

Ta phải đưa nàng về.Phong Phi Vân giật mình kêu lên:- Hồn của Thanh Liên nữ thánh bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất?Phong Phi Vân lại nói:- Đây là hồn của nữ thánh linh, ai có lực lượng bắt nhốt nàng được?Nữ nhân áo xanh trả lời:- Vô Thường quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất.Nghe cái tên Vô Thường quỷ chủ, mắt Mao Ô Quy xoay tròn, ngước đầu lên, tròng mắt lấp lánh ánh sáng trắng.Nữ nhân áo xanh đi tới hai bước, đứng dưới rừng tre, hái lá tre phát ra tiếng rào rào.Nữ nhân áo xanh nói:- Thế nhân cho rằng vào quỷ môn quan là vào địa ngục, nhưng không phải như thế.

Quỷ môn chín quan nằm giữa nhân gian và địa ngục, lằn ranh âm và dương.- Tu sĩ trấn thủ chín quỷ môn quan đến từ một chủng tộc rất bí ẩn, không tồn tại ở nhân gian hay địa ngục.

Không ai biết bọn họ đến từ đâu, không rõ họ có quan hệ gì với nhân gian và địa ngục.

Nhưng bọn họ được giao cho sứ mệnh trấn thủ chín quỷ môn quan, thánh linh sau khi chết quỷ hồn sẽ bị bọn họ bắt đi địa ngục.Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:- Địa ngục . . .Mao Ô Quy lẩm bẩm xong người run lên liếc Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh, thấy hai người không nghe được thì thở phào.Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, nói:- Qua ba ngày nữa là đêm không trăng, thiên địa mạch lạc sẽ co rút, có nhiều lỗ hổng.

Ta sẽ làm chuyện quan trọng vào hôm đó, hy vọng nàng sẽ giúp ta một tay.

Qua đêm không trăng, ta cùng nàng đi cửa quỷ môn thứ nhất, đánh trời sụp đất nứt.Nữ nhân áo xanh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Ngươi định trùng kích Vũ Hóa cảnh vào đêm không trăng.Phong Phi Vân hít sâu, nói:- Đây là cơ hội duy nhất của ta.- Ta giúp ngươi.Nữ nhân áo xanh không đắn đo lâu, vì nàng biết bán yêu trước mặt không phải kẻ tầm thường.

Khi Phong Phi Vân phá tan Vũ Hóa cảnh, thành tựu tương lai sẽ chấn kinh thiên hạ.Dưới Thanh Liên linh sơn vang tiếng bước chân vội vã, là tiếng bước chân của lão nhân, có khí bán yêu nhưng lực lượng hơn xa Vũ Hóa cảnh, dẫn đến mạch lạc trong thiên địa chuyển động theo lão.Khí thế thật mạnh, không lẽ có bán yêu phá Vũ Hóa cảnh rồi?Tiếng bước chân còn ở dưới núi nhưng với cường giả đẳng cấp như Phong Phi Vân, nữ nhân áo xanh thì dù chỉ là tiếng ai con kiến đánh nhau ở chân núi cũng rõ mồn một.- Lại có người xông núi.Phong Phi Vân nhìn bậc thang đá xanh kéo dài lên núi, một lão nhân đầu tóc bù xù bước nhanh đi lên.Lão nhân mặc lem luốc, tóc xù, mặt dính đất cát, mắt to cỡ nắm tay.

Mắt lão nhân lóe tía sáng màu nâu, khóe mép có hai cọng râu như râu cá.

Lão nhân không mang giày, chạy chân trần rất nhanh như con khỉ.Lão nhân khá quen mắt.- Phong Phi Vân, sao ngươi ở đây?Lão nhân rất hưng phấn xông lên kéo tay Phong Phi Vân, đầu tóc rối xù nhiều chỗ rụng sạch thành cái đầu hói.Phong Phi Vân kinh ngạc sửa lại mái tóc bạc, cười khổ nói:- Ngư gia, ta đã thành hình dạng này rồi mà Ngư gia vẫn nhận ra?Lão nhân này là Ngư gia khùng điên Phong Phi Vân đã gặp trong Bán Yêu Minh.Sau khi Ngư gia mất tích Phong Phi Vân tìm kiếm thật lâu nhưng bặt vô âm tín, lão như bốc hơi khỏi nhân gian.Phong Phi Vân nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại lão nhân này ở Đan Đỉnh Quỷ thị.Trí nhớ của Ngư gia rất tệ, quên ngay chuyện vừa xảy ra.

Nhưng lạ là Ngư gia nhớ kỹ Phong Phi Vân, phải nói là kỳ tích, hắn khá bất ngờ.Ngư gia trừng Phong Phi Vân:- Tinh diệu hổ mục, dù ngươi có ra tro thì ta cũng nhận ra được.-------Chương 1694: Bán yêu thứ nhất vượt qua Vũ Hóa cảnhPhong Phi Vân đổ mồ hôi:- Tinh diệu hổ mục là thần công nhãn thông của Bạch Hổ yêu tộc, không truyền ra ngoài, sao lão học được?Ngư gia trừng mắt, tóc dựng đứng, cảm thấy bị Phong Phi Vân coi thường:- Trong người ta không chỉ có huyết mạch yêu và người, còn có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc, tu luyện tinh diệu hổ mục dễ như trở bàn tay.Phong Phi Vân biết tinh thần Ngư gia hỗn loạn, toàn nói chuyện linh tinh nên không xem là thật.- Khụ khụ, rồi rồi, ánh mắt của Ngư gia là lợi hại nhất, siêu nhất.Ngư gia cũng là bán yêu, trong người bán yêu có huyết mạch yêu và người, sao có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc được?

Đúng là chuyện đùa, tuyệt đối không thể xảy ra.Phong Phi Vân không có ý cười nhạo, hắn chỉ cảm thấy Ngư gia thật tội.

Già không có chỗ dựa, thần kinh rối loạn.

Nếu khi hắn về già cũng như vậy thì đúng là tội.Chính mình?Chính mình!Người Phong Phi Vân run lên, trong cơ thể hắn cũng có huyết mạch rồng và người, còn có linh hồn phượng hoàng yêu tộc.Cái này . . .Dường như Ngư gia không nói bậy.Tim Phong Phi Vân đập nhanh, da đầu tê dại, bản năng cảm thấy đây không phải ngẫu nhiên.

Phong Phi Vân muốn hỏi rõ Ngư gia chuyện này là sao.Ngư gia giành nói trước:- Tiểu Phong, chuyện của chúng ta tính sau đi.

Ngư gia có chuyện quan trọng cần làm, đã kéo dài rất lâu, lần này đặc biệt đến xin lỗi.Tuy Phong Phi Vân sốt ruột nhưng cố kiềm nén, hắn biết Ngư gia đến chỗ này là vì có chuyện quan trọng, gặp hắn chỉ là ngẫu nhiên.Ngư gia đi hướng nữ nhân áo xanh, sửa sang lại quần áo, hơi cúi đầu:- Xin hỏi vị cô nương này, Thanh Liên nữ thánh ở đâu?Mắt nữ nhân áo xanh mông lung chỉ hướng ngôi mộ trong rừng tre.Ngư gia thấy ngôi mộ thì run rẩy, khóc ròng lao qua.

Ngư gia quỳ trước bia ngọc thạch, dập đầu khóc to.- Ta biết, tra biết ngay mà . . .

Hu hu . . .

Ta đã đến muộn!

Tại ta, tại lão gài ta đây . . .

Ta sai rồi . . .

Ta còn cần cái đầu gỗ này làm gì?

Quên chuyện quan trọng như vậy . . .Bùm bùm bùm bùm bùm!Ngư gia liên tục đập đầu vào mộ bia, máu chảy ròng ròng, rất thê thảm.Trong mắt Ngư gia tràn đầy hối hận:- Chết cũng đáng, cho ta chết đi . . .Phong Phi Vân nhíu mày, thầm suy tư, chẳng lẽ nam nhân phụ lòng là Ngư gia?Không chỉ Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao chạy tới gần nhìn Ngư gia khóc nức nở, không hiểu ra sao.Phong Phi Vân đi tới gần kéo lại Ngư gia vẻ mặt kích động, khuyên nhủ:- Ngư gia, chuyện đã qua, hãy nén bi thương . .- Ta không thể tha thứ chính mình . . .

Ta không thể tha thứ . . .Nước mắt nước mũi của Ngư gia thấm ướt tay áo Phong Phi Vân, lão như đứa con nít dựa vào cánh tay hắn.Ngư gia nấc nghẹn:- Một vạn hai ngàn năm trước khi phụ thân ngươi đưa thư cho ta đã dặn đi dặn lại là ta phải giao vào tay Thanh Liên nữ thánh, nhưng . . .

Nhưng ta quên . . .

Lúc . . .

Lúc đó ta phát bệnh . . .

Ta quên . . .

Quên hơn một vạn năm . . .- Không sao, không sao, đã qua . . .

A?

Không đúng, lão mới nói ai?Phong Phi Vân phản ứng lại, đẩy Ngư gia ra.Ngư gia móc phong thư nhăn nhúm ra khỏi ngực, cầm trong tay run run.Ngư gia nói:- Một vạn hai ngàn năm trước phụ mẫu ngươi đến nhà ta chơi, hỏi ta cách bán yêu phá Vũ Hóa cảnh.

Ta vui vẻ tiếp đãi bọn họ, cũng cho biết tâm đắc đột phá Vũ Hóa cảnh.- Sau chuyện đó ta giữ bọn họ lại uống trà, thảo luận tâm đắc tu luyện.

Rồi phụ thân ngươi lén giao hư cho ta, giấu mẫu thân ngươi, kêu ta hỗ trợ đưa đến đây giao cho Thanh Liên nữ thánh.- Nhưng . . .

Nhưng sau đó ta phát bệnh quên chuyện này, quên luôn mình là ai, quên một vạn năm.Phong Phi Vân ngạc nhiên, sau đó cười nói:- Không đúng, phụ thân của ta mới bốn mươi tuổi, làm sao bái phỏng lão vào một vạn hai ngàn năm trước?

Chắc chắn lão nhớ lầm.Ngư gia nói:- Ta nói là kiếp trước của phụ thân ngươi.Phong Phi Vân ngây người, thật lâu sau nói:- Ngư gia đang nói đùa?Vẻ mặt Ngư gia nghiêm túc nói:- Ngươi thấy ta giống đùa sao?

Tiểu Phong, có vài chuyện giải thích bây giờ ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết ta nói thật là được.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm mắt Ngư gia, hắn như hóa đá.Huyết Giao cười nói:- Chậc chậc, thì ra nam nhân phụ lòng Thanh Liên nữ thánh là phụ thân của hắn.

Ha ha ha, đúng là duyên phận.Mao Ô Quy thở dài, ra vẻ già dặn nói:- Có nhi tử như thế thì có phụ thân như vậy.

Gia đình này toàn làm chuyện khốn nạn bội tình bạc nghĩa, gây tình trái trả không hết.Thánh thực quả tò mò hỏi:- Nhị đại gia bội tình bạc nghĩa bao giờ?- Đi đi, con nít con nôi sang bên kia đứng.

Đừng học xấu, đừng bắt chước nhị đại gia của ngươi lớn lên không phải thứ tốt.Mao Ô Quy quen thuộc đến bên cạnh Ngư gia, nói:- Lão Ngư, Thanh Liên nữ thánh đã chết, có thể mở lá thư này ra.

Cho ta nhìn xem bên trong viết cái gì?Ngư gia cất thư đi, cố chấp nói:- Ta phải tự tay giao thư cho Thanh Liên nữ thánh, ta không thể làm kẻ không giữ chữ tín.Mao Ô Quy hậm hực nói:- Xì, lão già ngoan cố.Nữ nhân áo xanh mở miệng nói:- Thật ra nữ thánh có một hồn bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất.Vẻ mặt Ngư gia nghiêm túc nói:- To gan, ai dám nhốt hồn của nàng?

Ta sẽ mang nàng về ngay, tuyệt đối không thể thất hứa với người, phải giao thư cho nàng.Nữ nhân áo xanh nói:- Ban gày sau là đêm không trăng, Phong Phi Vân sẽ trùng kích Vũ Hóa cảnh vào lúc đó.

Mấy ngày nay ta cần sắp xếp vài thứ trên Thanh Liên linh sơn, phải chờ ba ngày sau mới đi cửa quỷ môn thứ nhất với lão được.Ngư gia nhướng mắt, con ngươi bắn ra ánh sao như trời sao mênh mông, trong trời sao có hai con Bạch Hổ hung mãnh bàn cứ bắn ra ánh sáng trắng vào người Phong Phi Vân.Mao Ô Quy vội thụt lùi:- Tinh diệu hổ mục, thật sự là tinh diệu hổ mục!

Trong người lão già này có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc thật sao?Vì lùi quá nhanh nên Mao Ô Quy té lăn trong con suối.Ngư gia thu tia sáng trong mắt về, ngây người nhìn Phong Phi Vân:- Hài tử, ngươi thật sự trùng kích Vũ Hóa cảnh, ngươi đi lên con đường khác biệt, con đường khó khăn, nguy hiểm hơn đường ta đi.Phong Phi Vân tỉnh táo lại, hai tay chắp vào nhau, quỳ một gối xuống đất:- Xin tiền bối cho ta biết cách phá tan Vũ Hóa cảnh!Ngư gia là thân bán yêu nhưng tu vi vượt xa Vũ Hóa cảnh, là bán yêu thứ nhất phá vỡ nguyền rủa.Tiền bối như thế đáng giá để Phong Phi Vân cúi đầu.Hai tay Ngư gia nâng Phong Phi Vân đứng dậy:- Hài tử, dù ngươi không cầu thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.

Thật ra . . .

Ta xem như đi con đường tu luyện khác, không tính phá Vũ Hóa cảnh, vì ta chưa từng đến Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân lên tiếng:- Nhưng mà . . .Ngư gia xua tay ngắt lời Phong Phi Vân:- Ngươi hãy nghe ta nói.

Ta hỏi ngươi, tiêu chí Vũ Hóa cảnh là gì?-------Chương 1695: Kiếp trước kiếp nàyPhong Phi Vân trả lời:- Thông hạ đan điền, chuyển linh khí trong người thành khí Vũ Hóa, khiến tu sĩ thay đổi từ chất, đây là Vũ Hóa.Ngư gia nói:- Ta chưa thông hạ đan điền, không tu luyện ra khí Vũ Hóa.Phong Phi Vân nói:- Nhưng thực lực của tiền bối . . .Ngư gia ngắt lời Phong Phi Vân:- Thực lực là thực lực, tu vi là tu vi.Ngư gia dừng một lúc, tiếp tục bảo:- Ta đi con đường khác với người ta, tu linh hồn.Phong Phi Vân rất khó hiểu:- Tu linh hồn?Mao Ô Quy, nữ nhân áo xanh, Huyết Giao lộ vẻ suy tư.

Bọn họ chưa từng nghe nói có thể tu luyện linh hồn.Ngư gia hỏi:- Có biết quỷ tà trưởng thành như thế nào không?Phong Phi Vân nói:- Quỷ tà không ngừng nuốt quỷ tà khác, từ đó biến càng lúc càngcường đại.Ngư gia gật đầu, nói:- Cách ta tu luyện cùng loại với quỷ tà, không ngừng nuốt linh hồn của người khác biến mình càng lúc càng cường đại.

Nhưng khác với quỷ tà là ta dùng linh đài não thu nhận linh hồn, do đó được lực lượng cường đại.- Đổi cách nói khác là nhân loại tu luyện đan điền, còn ta luyện linh đài não.

Tu sĩ nhân loại hấp thu linh khí, ta hấp thu linh hồn.Phong Phi Vân nhỏ giọng nói:- Thì ra là vậy.

Nhưng linh đài não yếu ớt hơn đan điền, không thể chứa nhiều linh hồn, và dùng cái gì để luyện hóa linh hồn?- Đây là điểm quan trọng.Ngư gia ngước đầu nhìn trên cao:- Ngươi đã đi qua trời sao chưa?Phong Phi Vân bản ngăn ngước nhìn màn đen vô ngần, gật đầu.Ngư gia nói:- Trong trời sao mênh mông có ức vạn ngôi sao, những ngôi sao có lớn có nhỏ.

Nhỏ luôn xoay quanh lớn, cân bằng ở một mặt nào đó.Phong Phi Vân hiểu ra:- Trong đầu Ngư gia phong ấn linh hồn Bạch Hổ yêu tộc là ngôi sao lớn nhất, những linh hồn hấp thu sau đều dưới cơ linh hồn Bạch Hổ yêu tộc, chuyển động quanh linh hồn Bạch Hổ yêu tộc.

Vậy là không cần luyện hóa linh hồn, những linh hồn bị hấp thu sẽ tự nhiên hình thành cân bằng trong thân thể.

Miễn hấp thu linh hồn của tu sĩ khác thì thực lực sẽ càng lúc càng lớn mạnh.Ngư gia gật đầu rồi lại lắc:- Ban đầu ta cũng nghĩ vậy nhưng sau này phát hiện mình đã sai.

Mặc dù linh hồn Bạch Hổ yêu tộc mạnh thật nhưng những linh hồn nhỏ bé càng lúc càng nhiều, tổng hợp lại mạnh hơn linh hồn Bạch Hổ yêu tộc.

Vì vậy cân bằng tan vỡ.- Ban đầu chỉ bị nhức đầu, sau đó ta phát hiện trí nhớ càng lúc càng kém, thần kính rối loạn gián đoạn, đôi khi quên mình là ai.

Nhưng lúc tỉnh táo thì ta như không bị gì, những đau đớn lúc trước chỉ như giấc mộng.- Lần này ta bị bệnh lâu nhất, hơn một vạn năm mới tỉnh táo, bỏ lỡ nhiều chuyện, ài.Ngư gia nhìn ngôi mộ dưới khóm tre, thở dài thượt thượt.Ánh mắt Phong Phi Vân đăm chiêu, hắn chợt nhớ đoàn linh hồn phượng hoàng trong não mình.

Phong Phi Vân lại nghĩ đến phụ mẫu từng đi bái phỏng Ngư gia hỏi cách cho bán yêu đột phá Vũ Hóa cảnh.Chẳng lẽ . . .Không . . .

Không đâu . . .Phong Phi Vân hãi hùng tột cùng.

Hắn không sợ khó khăn, tà ác mà sợ bản thân.Phong Phi Vân sợ Những thứ hắn công nhận là chân lý đột nhiên biến thành sai lầm, sợ thứ từng có không thuộc về mình.Nỗi lòng Phong Phi Vân tràn ngập kinh hoàng, thần thức tiến vào cơ thể nhìn đoàn linh hồn phượng hoàng nằm trong não.

Đoàn linh hồn này vốn rất quen thuộc nhưng bỗng nhiên ngày càng xa lạ, đến nỗi Phong Phi Vân muốn móc nó ra.- Không . . .

Không đâu, nếu linh hồn trong đầu ta bị người nhét vào thì ký ức kiếp trước sao có thể rõ ràng như vậy?

Kiếp trước từng gặp ia, đi qua những đâu, đã làm chuyện gì, chẳng lẽ đều là ảo ảnh không tồn tại sao?Từ nhỏ đến lớn Phong Phi Vân chưa từng trải qua chuyện quái dị như vậy.Phong Phi Vân ôm đầy nghi ngờ về kiếp trước, bởi vì kiếp trước hắn chưa từng thấy thánh linh, không thấy thánh linh dụng cụ, thậm chí là những thứ liên quan đến thánh linh.

Trước kia Phong Phi Vân cảm thấy chuyện này bình thường.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thấy rất lạ.- Thánh Linh đạo là đặc điểm riêng của mỗi người thành thánh, không thể mô phỏng nên không xuất hiện trong đầu a.- Kiếp trước là giấc mơ, vốn không tồn tại.- Trên đời này không có tộc trưởng phượng hoàng Phượng Phi Vân, ta chưa từng gặp Thủy Nguyệt Đình, không bị nàng giết, không đi địa ngục.

Tất cả là mơ, giấc mơ từ rất lâu.- Có người nói đời như giấc mơ, tỉnh mộng là lúc đời chấm dứt.- Có người bảo đêm qua lâu thật lâu, như trải qua mấy đời.

Sáng hôm sau tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ, ta còn đang nằm ngủ trên giường.- Cuộc đời tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân là giấc mơ của ta.

Ta luôn là Phong Phi Vân, ta là thiếu gia bột Phong gia Linh Châu thành, là ác thiếu gia người gặp người sợ, là kẻ phóng đãng.- Ta chỉ nằm mơ, một giấc mơ thay đổi ta, khiến ta nhận ra sai lầm trước kia, biết tương lai sống như thế nào, biết con đường tiếp theo nên đi ra sao.- Chẳng lẽ đây là mơ một giấc dài, Đột nhiên hiểu ra, được cao nhân chỉ điểm trong mơ, gặp thần linh trong mộng mà dân gian đã nói?- Chỉ một đêm, đêm qua đi công tử bột tội lỗi chồng chất, vô dụng được chăng hay chớ của Linh Châu thành một bước lên trời, thành thiên tài đỉnh cao của Nam Thái phủ.-

Sau này vào Vạn Vật tháp tu luyện thành thiên tài đẳng cấp sử thi.

Rồi đi Thần đô, Đồng Lô sơn, Trung Ương vương triều thứ sáu, từng bước biến cường đại hơn, từng bước một trở thành cường giả, đi đến bây giờ.- Tất cả chỉ là cơn mơ.- Nếu không có giấc mơ này phải chăng ta còn là công tử trác táng tại Linh Châu thành, bị nữ nhân đào rỗng thân thể, bị nghĩa huynh Phong Tùy Vũ hại chết?Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy đáng sợ, cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.

Đó chỉ là mơ sao?Vậy linh hồn phượng hoàng trong đầu thì sao?Thanh Đồng cổ thuyền trong thân thể là như thế nào?- Mơ, mơ, nếu đúng là mơ thì ta nằm mơ ở đâu?

Trong nhà?

Thanh lâu?

Trên giường?

Dưới đất?Phong Phi Vân vắt óc suy nghĩ,lật lại từng mảnh ký ức.

Hồi lâu sau Phong Phi Vân nhớ ra.- Ngày đầu tiên Phong Phi Vân trọng sinh gặp người đầu tiên là La Ngọc Nhi.

Khi đó Phong Phi Vân đang đè trên người La Ngọc Nhi, muốn cưỡng bức thiếu nữ bán trà.

Ngay giây phút đó đầu óc Phong Phi Vân nhứ nhối, ký ức tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân liên tục ùa vào đầu.- Bởi vì thiếu gia trác táng Phong Phi Vân ý chí yếu ớt, ký ức rải rác.

Lượng ký ức tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân nhiều hơn Phong Phi Vân trác táng, trí tuệ sâu sắc hơn, ý chí kiên cường hơn.

Nên khi ấy ý thức Phượng Phi Vân chiếm chủ đạo, Phong Phi Vân cho rằng mình là Phượng Phi Vân trọng sinh chuyển thế.- Sự thật là Phong Phi Vân từ đầu đến cuối vẫn chỉ là Phong Phi Vân, chưa từng thay đổi.- Giấc mơ có thể thay đổi người trong một lúc, khi mơ nhạt nhòa thì mức ảnh hưởng cũng yếu đi.

Giấc mơ có thể thay đổi quyết định, tín niệm của một người nhưng không đổi được tính cách bẩm sinh.-------Chương 1696: Đêm không trăng đến (1)Ta chính là Phong Phi Vân, vẫn là ác thiếu gia trác táng, chưa từng đổi thay.- Thật sự là như thế sao?Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, hít sâu, thở ra.Nữ nhân áo xanh hỏi:- Phong Phi Vân, ngươi có sao không?Nữ nhân áo xanh thấy trạng thái Phong Phi Vân là lạ, không ổn định.Phong Phi Vân mỉm cười, lắc đầu nói:- Bao nhiêu sóng to gió lớn đều vượt qua, còn ải nào không thể vượt?

Hôm nay ta mệt quá, muốn yên tịnh một mình, đừng ai đến gần.Phong Phi Vân leo lên đỉnh Thanh Liên linh sơn, tới đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá to màu xanh.

Đôi mắt đỏ nhạt nhìn trời đêm tối đen vô tận, gió lạnh thổi bên tai Phong Phi Vân.- Đây là muốn rèn luyện lòng của ta hay thử thách ta làm sao nhìn thấu chân thực và hư vọng?Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh cưha từng có.

Phong Phi Vân cảm nhận mọi thứ Xung quanh.

Sự sống của gió, núi, tre, tảng đá.

Đời người tràn ngập không biết, sương mù phủ giăng.

Muốn nhìn thấu những sương mù này thì phải cảm nhận bằng trái tim.Phong Phi Vân như hòah ợp làm một với Thanh Liên linh sơn, lặng yên không nhúc nhích.

Các bóng người xẹt qua đầu Phong Phi Vân.

Thủy Nguyệt Đình, Đông Phương Kính Nguyệt, La Ngọc Nhi,La lão hán, phụ thân, Lưu quản gia . . .Những người trước kia không được chú trọng giờ xuất hiện trong đầu Phong Phi Vân, suy nghĩ mở ra từng bước.- Lúc ký ức của Phượng Phi Vân nhập vào ta vừa lúc ta đang đùa giỡn La Ngọc Nhi.

Lúc thế này nam nhân sẽ rất phấn khởi, nhưng tại sao ta ngây người lâu như thế?Phong Phi Vân đang suy nghĩ kiểu đơn phương, xem mình là Phong Phi Vân, cho rằng ký ức tộc trưởng Phượng Hoàng yêu tộc Phượng Phi Vân là người từ ngoài đến.

Phong Phi Vân xuất phát từ giả thiết này nghiên cứu sâu hơn, nhưng có mâu tuẫn.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- La Ngọc Nhi.Con ngươi Phong Phi Vân co rút, giây sau hắn đến Thiên quốc.Thiên quốc.La Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên cây non không cao, gốc cây này đen thui, chỉ cao bốn, năm thước nhưng đầy linh tính, rắc các dốm sáng.La Ngọc Nhi thấy Phong Phi Vân xuất hiện trước mặt thì hết hồn, đôi mắt xoe tròn:- Phong thiếu gia, ta . . . thánh thực thụ đã nẩy mầm, lại có sức sống.La Ngọc Nhi cho rằng Phong Phi Vân đến xem thánh thực thụ.Bộ dạng Phong Phi Vân già nua, hắn không muốn khiến mấy nữ nhân trong Thiên quốc lo lắng nên biến thành dáng vẻ trẻ trung.

Phong Phi Vân đứng gần đó nhìn La Ngọc Nhi chằm chằm thật lâu.Phong Phi Vân hỏi:- Còn nhớ lúc ở Linh Châu thành không?La Ngọc Nhi đáp:- Đương nhiên nhớ, Phong thiếu gia vì dân trừ hại, giết Tam gia, chặt tay Ngô lão đại . . .Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Ta đang nói về đêm đó.Mặt La Ngọc Nhi đỏ hồng, cúi gục đầu, ngón tay kéo vạt áo.La Ngọc Nhi ấp úng:- Chuyện đêm đó . . .

Ta quên rồi.La Ngọc Nhi thầm khó hiểu, Phong thiếu gia thật kỳ cục, nhắc đến chuyện xấu hổ như vậy.Phong Phi Vân nói:- Vậy nàng cố gắng nhớ lại đi.La Ngọc Nhi nhíu chặt mày, khuôn mặt đỏ bừng:- A!

Thế này không tốt lắm.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, ngước nhìn mây trời:- Nói đi, ta rất muốn biết, càng kỹ càng tốt.La Ngọc Nhi rất xấu hổ, ấp úng nói:- Đêm đó Phong thiếu gia mang theo hai nô tài phủ thành chủ đạp cửa nhà ta.

Rồi thì Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, tiểu nương tử lớn lên ngày càng ngon miệng.

Hai ngươi đi ra ngoài canh chừng, tối nay bản thiếu gia muốn cùng nàng thảo luận chuyện đời.- Hai tên nô tài ra ngoài, Phong thiếu gia cởi dây lưng nhào tới.

Ta liều mạng gãy dụa, cố hét to.

Phong thiếu gia hãy tha cho ta, tha cho ta đi, ta còn nhỏ, chưa gả cho người . . .- Phong thiếu gia cười to bảo ha ha ha, hét đi, cứ hét đi, nàng có la tắt tiếng cũng không ai cứu được.- Rồi Phong thiếu gia cởi váy trên người ta, lột sạch hết, nhéo một cái, rồi . . .- Khụ khụ, nàng không cần kể tỉ mỉ chuyện đêm đó.Phong Phi Vân xoa trán thầm nghĩ:- Tiểu cô nương này nhớ kỹ chuyện đêm đó bao nhiêu năm vẫn kể vanh vách như mới ngày hôm qua.

Xem ra chuyện năm xưa để lại vết thương lớn trong tâm hồn non nớt của nàng.Phong Phi Vân nói:- Nàng hãy cho ta biết khi . . .

Khi ta đè trên người nàng thì ta đang làm gì?

Khi ấy ta có biểu tình gì?

Có chỗ nào không thích hợp?Ánh mắt La Ngọc Nhi là lạ:- Biểu tình của Phong thiếu gia rất . . .La Ngọc Nhi liếc trộm Phong Phi Vân.Phong Phi Vân gãi đầu:- Được rồi, ta biết biểu tình lúc đó của ta chắc chắn rất phong phú, nàng khỏi nói.

Ta có phát hiện ta có điểm gì không thích hợp?La Ngọc Nhi nói:- Phong thiếu gia lúc đó . . .

Khác với bây giờ.Phong Phi Vân nói:- Nhảm nhí, Đương nhiên khác hẳn!La Ngọc Nhi tiếp tục suy tư, mắt trong suốt, ngoan ngoãn đáng yêu:- Biểu tình của Phong thiếu gia lúc đó rất vội vã, mặt đầy mồ hôi, nụ cười rùng rợn nhe nanh trắng như muốn ăn thịt ta.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt, xem ra không hỏi được gì từ miệng La Ngọc Nhi.

Nhưng bộ dáng ngốc nghếch của tiểu cô nương thật đáng yêu.Phong Phi Vân cười gượng:- Lúc ấy đúng là ta muốn ăn nàng.La Ngọc Nhi giật mình kêu lên:- A?Phong Phi Vân đã xoay người đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm:- Ta đi đây, đừng nói cho ai ta từng đến đây.La Ngọc Nhi đứng dưới cây non nhìn bóng dáng Phong Phi Vân khuất xa, nàng chớp mắt khó hiểu.Phong Phi Vân ra khỏi Thiên quốc, lại ngồi trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, thắc mắc trong lòng chưa mở, ngược lại tăng thêm một.Vì mấy ngày sau khi Phong Phi Vân trọng sinh không chỉ gặp La Ngọc Nhi, hắn còn gặp một nữ nhân khác.Khi Phong Phi Vân trọng sinh, nàng cũng có mặt trong Linh Châu thành.Đêm Phong Phi Vân cưỡng bức La Ngọc Nhi chắc chắn nàng có mặt trong Linh Châu thành.- Linh Châu thành nằm ở Nam Thái phủ, chỉ xem như một tòa thành nhỏ không chút bắt mắt, xa xôi heo hút.

Một số cường giả dòng chính Phong gia không thích đến đó làm thành phủ.- Đông Phương Kính Nguyệt là thiên kim tiểu thư của Ngân Câu gia tộc, địa vị cao thượng, tại sao nàng đến Linh Châu thành?Lần đầu tiên Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt gặp mặt là ở Ngân Câu phường Linh Châu thành, ngày thứ ba sau khi hắn trọng sinh.Lúc ấy Phong Phi Vân đi Ngân Câu phường cầu giúp đỡ, tình cờ gặp Đông Phương Kính Nguyệt đến Linh Châu thành.Nghe chấp sự Ngân Câu phường nói Đông Phương Kính Nguyệt vì có chuyện quan trọng nên đến Linh Châu thành.

Người có thân phận như Đông Phương Kính Nguyệt thì Linh Châu thành bình tĩnh có chuyện quan trọng gì cần nàng tự mình đến?Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ:- Chẳng lẽ người mình mơ không phải Thủy Nguyệt Đình?

Ngay từ đầu, người mình mơ là Đông Phương Kính Nguyệt?

Không, không đúng, khi đó ta không quen Đông Phương Kính Nguyệt, làm sao mơ thấy nàng được?Phong Phi Vân cảm thấy kỳ lạ.Phong Phi Vân suy đoán Đông Phương Kính Nguyệt vì nàng và Thủy Nguyệt Đình giống hệt nhau.

Còn bảo chuyện này liên quan Đông Phương Kính Nguyệt thì khả năng không lớn, có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.-------Chương 1697: Đêm không trăng đến (2)Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nếu trở về Trung Ương vương triều thứ sáu có lẽ sẽ đi gặp nàng một lần.Trong lòng Phong Phi Vân có nhiều điều khó hiểu nhưng tâm hồn hắn kiên cường, biết chuyện không thể cưỡng cầu, đến lúc thì sự thật sẽ tự động hiện ra.Khi biết kiếp trước có lẽ không thật, trong lòng Phong Phi Vân nhẹ nhàng hơn.

Giống như người đang nằm mơ, ngươi ở trong cơn ác mộng sẽ thấy rất đau khổ, sợ hãi.

Nhưng khi tỉnh mộng phát hiện đó chỉ là mơ, những nỗi sợ hãi hùng tan biến hết.Đối với Phong Phi Vân, kiếp trước là ác mộng, cơn ác mộng đi theo hắn hơn mười năm mãi không thể buông xuống.Cho đến hôm nay biết đó có lẽ chỉ là giấc mơ Phong Phi Vân mới nhẹ lòng hơn.- Bây giờ chuyện quan trọng nhất là trùng kích Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân đè nén mọi suy nghĩ lung tung, không nghĩ nhiều nữa.

Cho dù có nghĩ cũng phải chờ qua Vũ Hóa cảnh rồi tính.Phong Phi Vân ngồi trên đỉnh núi, tâm tình dần bình ổn lại.Giữa sườn núi, trong đạo quan.Nữ nhân áo xanh mở mắt ra, nói:- Suy nghĩ của hắn đã ổn định lại.Ngư gia gật gù:- Tâm tính của hài tử này không yếu, về sau gặp trắc trở, gian khó lớn đến mấy cũng sẽ vượt qua được.Mao Ô Quy nằm trên ghế gỗ ngà voi, nó nhìn nữ nhân áo xanh:- Nói đến thì sao nàng biết suy nghĩ của hắn ổn định lại?

Hay nàng giống thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đạo tâm sáng tỏ?Ngư gia cười, bàn tay nhăn nheo vuốt đầu Mao Ô Quy:- Nàng là tinh linh trên Thanh Liên linh sơn, bất cứ thứ gì trong chỗ này không qua mắt nàng được.Lâu thật lâu trước kia trên Thanh Liên linh sơn dựng dục hai linh tụy, một gốc sen xanh, một gốc tre xanh.Sen xanh thành đạo trước, tre xanh biến đổi sau.Sen xanh là Thanh Liên nữ thánh, trúc xanh là nữ nhân áo xanh.Mao Ô Quy hiểu ra:- Hèn gì nàng quen thuộc những gì Thanh Liên nữ thánh trải qua.

Khi Phong Phi Vân hỏi tại sao lúc đó nàng không ở bên cạnh Thanh Liên nữ thánh thì nàng không trả lời, hóa ra khi ấy nàng là cây trúc chưa biến hóa.- Ài, nói đến thì Thanh cô nương, linh thể trúc xanh của nàng ở đâu?

Cho lão quy ta chiêm ngưỡng sùng bái một phen.Nữ nhân áo xanh như không nghe thấy lời Mao Ô Quy nói, tiếp tục báo với Ngư gia thiết kế mấy hôm nay:- Khí thánh linh trong người Phong Phi Vân nhanh chóng trướng lớn, thượng đan điền và trung đan điền đã dung hợp, hiện tại chỉ còn lại hạ đan điền mấu chốt.- Nếu hắn thất bại sẽ thành mây khói, còn nếu thành công thì viên thánh linh nội đan trên người Phong Phi Vân, thực lực của hắn không khống chế nó được, dẫn đến thiên địa dị tượng, gây náo động lớn.

Không chừng có người ra tay chém đạo cơ của hắn, không cho hắn phá tan trói buộc.Ngư gia gật đầu, nói:- Rất có lý, phải đề phòng.

Phụ mẫu của hắn và ta có sâu xa, ta phải giúp hắn một tay.Mao Ô Quy thấy Ngư gia, nữ nhân áo xanh lo thảo luận chuyện quan trọng, phớt lờ nó.Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:- Không nói cho ta biết thì thôi.

Trúc xanh biến ra, linh thể là đồ tốt.Mao Ô Quy cười gian đi ra đạo quan, lẻn vào rừng tre.Ầm ầm ầm ầm ầm!Bên ngoài vang tiếng sấm sét gầm rú, làm nguyên Thanh Liên linh sơn lung lay.Thánh thực quả chạy đến, sốt ruột kêu lên:- Ngư gia gia, Ngư gia gia mau chạy qua xem, gia gia của ta sắp bị giết!- Nghiêm trọng không?Thánh thực quả nói:- Chỉ còn một hơi, gia gia bảo muốn gặp Ngư gia gia lần cuối.Ngư gia cười cười vuốt hai cọng râu, nói:- Chắc nó muốn ta cứu nên mới nói vậy.

Cho nó nằm một lúc đi, không chết được.Rất nhanh ba ngày qua đi.Phong Phi Vân ngồi trên đỉnh núi, thân thể hợp nhất với Thanh Liên linh sơn, mỗi lỗ chân lông giãn ra hít vào tinh khí trong núi.Ba ngàn nay Phong Phi Vân đã chuyển hóa tất cả linh khí thành khí thánh linh, tuy số lượng ít hơn nhiều nhưng thay đổi về chất.Tu sĩ bình thường toàn là từ cảnh giới niết bàn mở hạ đan điền, chuyển linh khí trong cơ thể thành khí Vũ Hóa, khi trùng kích cảnh giới thánh linh lại chuyển khí Vũ Hóa thành khí thánh linh.Phong Phi Vân đi con đường khác, lúc cảnh giới niết bàn hắn trực tiếp chuyển linh khí thành khí thánh linh.Nghĩa là Phong Phi Vân nhảy qua giai đoạn đại cảnh Vũ Hóa cảnh, trực tiếp tu thánh linh.Phong Phi Vân tuyệt đối không trực tiếp đến cảnh giới thánh linh, hắn còn con đường rất dài phải đi.- Đêm không trăng đã tới, lúc này quy tắc toàn thiên địa sẽ co rút, nhiều chỗ xuất hiện lỗ hổng, là lúc để ta trùng kích Vũ Hóa cảnh!Phong Phi Vân ngồi trên đỉnh núi, tóc bạc tung bay, râu bạc theo gió.Bầu trời trên đầu bị Phong Phi Vân xé rách sang hai bên, đất đai di chuyển từng khối dời đi bốn phương.Ầm ầm ầm ầm ầm!Đất đai phát ra tiếng gầm gừ như động đất, quấy nhiễu nhiều tu sĩ.Tầng đất bên trên Thanh Liên linh sơn di dời lộ ra trời sao mênh mông xa xôi.

Ánh sao nhấp nhảy trong trời sao, rắc xuống sắc bạc nhuộm màu bí ẩn cho Thanh Liên linh sơn.Trên Thanh Liên linh sơn, nữ nhân áo xanh, Ngư gia, Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả nhìn trời, ngước nhìn trời sao sâu thẳm.Mao Ô Quy nói:- Ai bảo ở đây không thể ngắm trăng?

Nếu tối nay có trăng chắc chắn ánh trăng sẽ rắc xuống nơi này, cảnh đẹp tuyệt vời.Trên bầu trời vang tiếng quỷ vật âm tà gào thét:- Grao!- Két!Dưới đất, nhiều quỷ hồn màu đen bay lên trời, thỏa thích hấp thu dương khí tinh hao trong đất đai.Một ngọn núi lớn sụp xuống, đá lăn ra.

Một cái xác khổng lồ bước ra ngoài, chân thô cỡ cây cột, lông tóc ướt sũng nước thây ma.

Nó há to mồm máu rống gầm.Đêm không trăng đã đến, sinh vật chí âm chí tà trong thiên địa đều đi ra.Đêm không trăng, âm sát hội tụ, dương khí mỏng manh.Đêm nay là vùng trời của âm tà, quỷ vật, lực lượng của chúng nó mạnh nhất.Đương nhiên đêm nay không chỉ một mình Phong Phi Vân định đột phá cảnh giới.

Rất nhiều cường giả tà đạo đến thiên quỷ giới, định thừa dịp thiên đạo thưa thớt trùng kích cảnh giới mạnh hơn.Trong lãnh thổ thiên quỷ giới bao la, nữ ma mặc áo trắng lướt qua không trung đáp xuống đất.Nữ ma cầm bình thái cổ ma thổ, đi hướng rừng rậm màu đen.Trong rừng cổ mộc thô to, vỏ cây như nếp nhăn trên mặt lão nhân.

Thân cây như tòa nhà lớn, lá to như cái mo.Dưới lòng đất vọng lên tiếng gầm:- Nơi đó là thi hoàng mộ địa chôn mấy chục chân thân thi hoàng từ thái cổ đến nay, không ai được phép đi vào!Ầm ầm ầm ầm ầm!Tà ti khổng lồ cao tám mươi thước bò ra từ lòng đất, tay cầm kiếm to đẫm máu, giọng nói đầy tức giận nhìn nữ ma bên dưới.Mắt nữ ma lạnh bằng kẹp bình chứa thái cổ ma thổ dưới nách, nói:- Thật sự là thi hoàng mộ địa?

Ta thấy nơi này có duyên với ta, đột phá cảnh giới ở đây vậy.

Vừa lúc mượn thi khí của thi hoàng sử dụng.- To gan, thi hoàng mộ địa là thánh đại thi tà, ngươi nói có duyên là có thể xông vào sao?Tà khi khổng lồ phun ra sương mù ăn mòn dày đặc, huyết khí ngút trời bay ra khỏi người tà thi, tay cầm kiếm to đẫm máu chém một nhát.-------Chương 1698: Một loại kiên trì- Cút đi!Nữ ma phất tay tát bay tà thi khổng lồ cao hơn tám mươi thước văng vào rừng đen cách mấy ngàn dặm.Nữ ma cầm bình chứa thái cổ ma thổ đi vào rừng đen.* * *Trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, hai tay Phong Phi Vân giang ra, lòng bàn tay lóe sáng sinh ra đoàn sáng thánh linh.Đứng cách vạn dặm có thể thấy ánh sáng thánh linh trên đỉnh Thanh Liên linh sơn tựa như thiên đăng chiếu sáng thế giới Xung quanh.Thanh Liên linh sơn gần Đan Đỉnh Quỷ thị, nhiều tu sĩ cường đại cảm nhận được dao động truyền từ Thanh Liên linh sơn.- Hơi thở đó truyền từ Thanh Liên linh sơn, rất giống khí thánh linh.

Chẳng lẽ có thánh linh đi Thanh Liên linh sơn?- Chắc không phải Thanh Liên nữ thánh sống lại đi?- Tối nay là đêm không trăng, nhiều sinh vật chết có thể sống lại, không chừng đúng là Thanh Liên nữ thánh sống lại.Từ Thanh Liên linh sơn truyền đến dao động thánh linh gây chấn động lớn trong Đan Đỉnh Quỷ thị.

Cường giả các tộc phái tu sĩ đi điều tra.Không lâu sau có tin tức truyền về Đan Đỉnh Quỷ thị.- Bán yêu kia ngồi xếp bằng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, người tỏa thánh quang, hắn đang hấp thu thiên địa tinh khí, ngôi sao vực ngoại.Sau khi tin truyền về, các suy đoán nổi lên.Một lão nhân râu kéo dài dưới đất bấm đốt tay, ngước nhìn trời:- Tối nay là đêm không trăng, lúc thiên địa quy tắc có nhiều lỗ hổng nhất.

Chắc bán yêu muốn lợi dụng cơ hội này trùng kích Vũ Hóa cảnh.Lão nhân này là trí giả khá nổi tiếng, từng tính số cho thánh linh.

Lời lão nhân nói rất có quyền uy.Có người đưa tin cho Kim Ô Bá hoàng tử.- Đột phá Vũ Hóa cảnh?

Ha ha ha, đùa gì vậy?

Bán yêu không thể nào đột phá Vũ Hóa cảnh, đó là trời nguyền rủa, không ai có thể phá vỡ.Bá hoàng tử vốn đang tu luyện nghe tin này nhìn hướng Thanh Liên linh sơn, cười nói:- Bán yêu mặc dù thuộc quần thể yếu nhưng từ xưa đến nay cho ra nhiều hiền tài kinh thiên vĩ địa, muốn phá vỡ trói buộc trở thành thần thoại, nhưng không người nào có thể phá tan Vũ Hóa cảnh.Ánh mắt Kim Ô Tứ hoàng tử âm trầm cười nói:- Hắn đang tìm chết, chắc chắn đêm nay hắn sẽ bị nguyền rủa phản phệ chết.

Ta vốn định tự mình giết hắn, để hắn muốn sống không được muốn chết không xong, bây giờ không còn cơ hội nữa.Bá hoàng tử trừng tứ hoàng tử, lạnh nhạt nói:- Chúng ta là thái cổ thánh yêu tộc, có mục tiêu vĩ đại hơn.

Lên thánh cảnh, chứng tiên đạo.

Chỉ là bán yêu bình thường, không đủ tư cách làm đối thủ của chúng ta.Kim Ô Tứ hoàng tử nói:- Đại ca dạy rất đúng.Mặc Dao Dao, Hiên Viên Nhất Nhất ở Đan Đỉnh Quỷ thị cũng nghe tin.Trong lịch sử hiếm thấy bán yêu trùng kích vũ hóa cảnh có thể tạo thành thanh thế lớn như vậy, nhiều tu sĩ chạy đến ngoài Thanh Liên linh sơn, nhìn đỉnh núi cao xa.Ngoài Thanh Liên linh sơn đông nghẹt người, có rất nhiều tu sĩ tụ tập, trong đó không thiếu cường giả nhân loại.Một cự thú hình dạng như thao thiết lướt qua hư không chạy đến, người phát ra khí thế hung mãnh, đôi mắt to hung tợn trừng đỉnh Thanh Liên linh sơn.

Hàm răng trắng nhọn hoắc như kiếm, miệng nó gầm rống chạy nhanh đến Thanh Liên linh sơn.- Trong người hắn có nhiều khí thánh linh, máu thịt cũng rất ngon.

Ta muốn ăn thịt hắn!Cự thú có sáu chân đạp mặt đất phát ra tiếng rầm rập, nó lao nhanh lên Thanh Liên linh sơn.Nhưng nó mới xông tới sườn núi thì bị cái đuôi giao đỏ như máu quất bay.Mao Ô Quy nói:- Tuyết Kiều, đẹp lắm!Mao Ô Quy dựa cái ghế ngồi trên đầu Thứ Giao Vương, tay cầm trái cây đỏ thắm cắn một miếng.Cự thú từ đáy vực lao lên, người chảy máu ròng ròng, rống to:- Grao!

Mới rồi ai quất ta?- Grao!- Grao!Đầu giao khổng lồ vươn ra từ rừng tre, đầu đỏ như máu, khổng lồ hơn cơ thể cự thú giống thao thiết gấp mấy lần.

Một con mắt Thứ Giao Vương dữ tợn nhìn cự thú, mắt nổi tơ máu đỏ thẫm, rất hung tợn.Cự thú hết hồn, người co ro, run cầm cập bỏ dậy.- Grao!Thứ Giao Vương nuốt cự thú vào bụng, mồm to chảy máu đỏ thắm.- Không ăn ngươi tưởng bản vương ăn chay chắc?Mao Ô Quy nói:- Tuyết Kiều ngoan, chúng ta phải điệu thấp.Nghe thế Thứ Giao Vương héo, cái đầu to như ngọn nồi rút về rừng tre.Trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, Phong Phi Vân đã ngưng tụ đủ lực lượng, định một hơi phá tan hạ đan điền vững chắc.Giữa tay Phong Phi Vân ngưng tụ khí thánh linh, lực lượng ánh sao chui vào lão, oanh kích hạ đan điền.Ầm!Chỉ va chạm một lần Phong Phi Vân đã ngửa người té ra sau, miệng mũi chảy máu, ánh sáng trên người tối đi.

Phong Phi Vân nằm té trên đài đá.Lực lượng cực khổ ngưng tụ không thể đánh nát hạ đan điền, chẳng lẽ đây là sự thật không thể thay đổi sao?Thất bại.Không, tuyệt đối không thể thất bại.Phong Phi Vân cắn chặt răng, lại ngồi xếp bằng trên đài đá, thần thông đặc biệt vận chuyển trong cơ thể.Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Lực lượng kiếp vận chuyển trong cơ thể Phong Phi Vân, hắn muốn dùng lực lượng kiếp chém chính mình.Mắt nữ nhân áo xanh sáng hơn ánh sao:- Hắn thất bại, nhưng không từ bỏ.Ngư gia lo lắng nhìn Phong Phi Vân trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, nói:- Con đường hắn đi vốn là đường hầu như không có khả năng thành công.- Trên đời này có người tuyển chọn đi đường bằng phẳng, có người chọn đi đường nhỏ gập ghềnh, có người chọn đi đường cheo leo trên vách đá, có người đi cầu gỗ nguy hiểm.

Nhưng dưới chân hắn vốn không có đường, Phong Phi Vân không có lựa chọn.- Đa số người sẽ dừng bước, mất hết hy vọng, bỏ cuộc.

Nhưng Phong Phi Vân thì không, hắn tiếp tục vượt lên.

Hắn muốn đi con đường thuộc về mình, không có đường thì tự tạo.- Số phận đã định Phong Phi Vân liều mạng với trời, tùy thời vạn kiếp bất phục.

Nhưng Phong Phi Vân không dừng lại, chúng ta cần có tinh thần như hắn.

Dù hôm nay Phong Phi Vân thất bại thì hắn dùng hành động nói cho người đời biết bán yêu không phải sinh vật tự cam sa đọa, chúng ta dám tranh mệnh với trời!Những tu sĩ quan sát bên ngoài Thanh Liên linh sơn không ai tin Phong Phi Vân có thể phá tan Vũ Hóa cảnh, bọn họ đến đây với tâm tình xem náo nhiệt.

Bọn họ muốn nhìn bán yêu cuồng vọng chết như thế nào.Khi bọn họ nhìn Phong Phi Vân trùng kích thất bại, ngã xuống thì nhiều tu sĩ cười rộ lên.- Bán yêu ngu xuẩn, mơ mộng phá tan Vũ Hóa cảnh, đây là đang mơ giữa ban ngày.- Bán yêu nên giữ bổn phân, làm bán yêu nô bình yên sống hết đời, có như vậy còn sống thêm được mấy ngày.Kim Ô Tứ hoàng tử cũng đến Thanh Liên linh sơn, nhìn Phong Phi Vân té dưới đất, gã cười ngoác tận mang tai.- Sinh vật đê tiện đã đinh trước cả đời đê tiện, mơ chống lại trời nguyền rủa? thật là không biết tự lượng sức mình.Kim Ô Tứ hoàng tử sướng lâng lâng, giống như gã một đấm đánh Phong Phi Vân té xuống đất.Hiên Viên Nhất Nhất chân đạp mây trắng, lưng cõng kiếm cổ, mắt sáng nhìn trời, khuôn mặt không biểu tình.Trong mắt Hiên Viên Nhất Nhất không có thất vọng mà là bi ai.

Hiên Viên Nhất Nhất bi ai cho chúng sinh cõi đời, thế nhân cảm thấy bán yêu đê tiện, mãi mãi không xông phá Vũ Hóa cảnh được, vĩnh viễn không chạm đến thiên đạo cực độ.

Nhưng có ai tiếp xúc đến thiên địa cực độ?

Ai có thể thành tiên đắc đạo?-------Chương 1699: Tĩnh lặngThành tiên đắc đạo chỉ là một truyền thuyết, không ai phá vỡ được trời trói buộc, không ai có thể thành tiên đắc đạo.Nếu vậy thế nhân có tư cách gì xem thường bán yêu?

Chỉ là năm mươi bước cười một trăm bước.Hiên Viên Nhất Nhất cảm thấy bán yêu dám liều mạng với trời đáng khâm phục hơn cái gọi là thiên tài, nhân kiệt, dù hắn thất bại.- Ủa?

Hắn lại ngồi dậy.- Ta cảm giác lực lượng kiếp xuyên qua người hắn, không lẽ hắn có thể dùng lực lượng bản thân dẫn động kiếp lực?Bên ngoài Thanh Liên linh sơn lại náo động.Vẻ mặt Hiên Viên Nhất Nhất không biểu tình nhưng mắt sáng hơn, nàng nhìn chăm chú thân hình già nua trên đỉnh Thanh Liên linh sơn.Hắn già như cái cây sắp chết héo, dù gió táp mưa sa, trùng đục thú cắn, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích.Nhìn như tùy thời gục ngã nhưng mãi mãi sẽ không ngã.Lực lượng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp rất bí ẩn, tu luyện kiếp lực trong cơ thể.Lực lượng kiếp là lực lượng thiên đạo.Hiện giờ Phong Phi Vân muốn dùng lực lượng thiên đạo của bản thân chém hạ đan điền, dùng nó để đối kháng thiên đạo.- Phá cho ta!Phong Phi Vân được ăn cả ngã về không, chém ngược lực lượng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp trở lại, oanh kích hạ đan điền.Hạ đan điền vốn vững như đá bị xé rách một khe hở, bên trong bắn ra ánh sáng vàng, chớp mắt lan tràn các góc cơ thể Phong Phi Vân, người hắn ánh vàng rực rỡ.Ầm!Hạ đan điền vỡ nát hết, phát ra ánh sáng ngút trời, ánh sáng bao phủ Thanh Liên linh sơn.Các cơn mưa ánh sáng rơi xuống không gian, nhưg thác đổ thần quang, có đốm sáng tựa sao băng bắn về chân trời.- Không . . .

Không lẽ hắn thành công?Bên ngoài Thanh Liên linh sơn, các tu sĩ hóa đá, ngơ ngác nhìn hướng Thanh Liên linh sơn, vẻ mặt tràn đầy khó tin.Giờ phút này, linh khí, quy tắc trong thiên địa tụ tập vào đỉnh Thanh Liên linh sơn hình thành vòng xoáy lớn, chính giữa là Phong Phi Vân.Kim Ô Tứ hoàng tử thụt lùi hai bước:- Trời, sao có thể?Bán yêu này chưa đột phá Vũ Hóa cảnh đã mạnh như thế, nếu để hắn vượt qua trời nguyền rủa thì sẽ đến độ cao biến thái cỡ nào?Ngay lúc Phong Phi Vân đánh bại hạ đan điền, Bá hoàng tử trong Đan Đỉnh Quỷ thị ngồi không yên.

Bá hoàng tử không bình tĩnh như trước, chân thân chạy đến bên ngoài Thanh Liên linh sơn.Vù vù vù vù vù!Ánh sáng đoàn sáng vàng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn biến mất, vụt tắt.Ánh sáng mất đi, mọi người nhìn qua không thấy ai trên đỉnh Thanh Liên linh sơn.Phong Phi Vân ngã gục trên đài đá, người đầy máu, sự sống hoàn toàn biến mất.

Hắn thành cái xác lạnh lẽo.Xác chết nằm trên đỉnh núi cao, trong gió lạnh có mùi máu thoang thoảng tuyên bố bán yêu cường đại đã chết.Cuối cùng vẫn thất bại.- Có chuyện gì?

Mới rồi ta cảm nhận lực lượng trong người hắn trướng lên, sắp nứt vỡ khung trời, sao Đột nhiên chết?Bá hoàng tử nhìn đỉnh Thanh Liên linh sơn, khí thế kiêu ngạo nói:- Đó chỉ là hồi quang phản chiếu, tia sáng hoàng hôn cuối cùng.

Ánh sáng sinh mệnh đã đốt cháy sạch vào giây phút đó, hắn đã chết.Có người cười nhạo, có người thở dài.Trên Thanh Liên linh sơn, Ngư gia nhíu chặt mày, khẽ thở dài:- Sức người không thể chống trời, tranh mệnh với trời chỉ có đường chết.Mao Ô Quy nói:- Lão Ngư, than thở cái gì?

Ta cảm thấy Phong Phi Vân sẽ không chết dễ vậy.- Sinh mệnh tinh khí đã khô kiệt, sự sống đứt.Đôi tay khô héo của Ngư gia run run, khuôn mặt nhăn nheo đầy bi thương.- Bán yêu vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, khi bọn họ vừa sinh ra đã kém hơn người ta, chịu đủ nhạo báng, hiếp bức, đối xử như nô lệ.

Bán yêu không nên tồn tại, không nên tồn tại . . .- Ta vẫn cảm thấy Phong Phi Vân sẽ không đoản mệnh như thế.Mao Ô Quy chạy nhanh hướng đỉnh Thanh Liên linh sơn, miệng lẩm bẩm:- Tiểu tử này là yêu nghiệt, sẽ không chết, không chết . . .Đỉnh Thanh Liên linh sơn, trên tảng đá xanh to lớn, một cái xác già nua nằm trên đó.

Quanh xác chết toàn là máu, không khí đậm đặc mùi máu.Mao Ô Quy bò lên tảng đá nhìn xác chết già nua, hai vuốt nhỏ ôm một ngón tay của Phong Phi Vân kéo mạnh:- Phong Phi Vân, dậy đi, ta mang ngươi đi tán gái . . .Bịch!Cánh tay Phong Phi Vân lạnh cứng rơi xuống nền đá, giọt máu bắn lên.Mao Ô Quy ngây người nhìn xác chết trong vũng máu, đôi mắt to ướt nước.

Mao Ô Quy lao lên, hai móng vuốt đẩy mạnh đầu Phong Phi Vân.- Bà nội nó, dậy mau, không chịu cua gái thì muốn ngươi làm gì?

Rồi rồi, chúng ta không tán gái, chúng ta tán gẫu uống rượu được không?

Có được không?Thánh thực quả lăn qua dụi chân Mao Ô Quy:- Gia gia, nhị đại gia đã chết, gia gia có kêu thì nhị đại gia sẽ không tỉnh dậy.- Chết, chết bà nội ngươi!

Ai là gia gia của ngươi?

Ta không phải!

Ngươi cút đi!Mao Ô Quy lấy một đống đan dược nhét vào miệng Phong Phi Vân, không biết nhét bao nhiêu, nhét đầy miệng hắn nhưng Mao Ô Quy vẫn còn đút vào.

Đan dược lăn ra khỏi miệng Phong Phi Vân, rơi đầy người hắn.- Phong Phi Vân, Quy gia ta bỏ vốn gốc, những đan dược này là ta giấu rất nhiều năm, hôm nay cho ngươi ăn hết!

Nhai đi chứ, ăn rồi phải tỉnh lại, không . . .

Không thì . . .

Hu hu . . .

Tổ cha ngươi . . .Phong Phi Vân không chút phản ứng, không nhúc nhích.Mao Ô Quy từ ngực Phong Phi Vân trượt xuống, ngã trên tảng đá to, mai rùa chạm đất, mặt hướng lên trời.- Xem . . .

Xem ra . . .

Chết thật rồi.

Quy gia ta có chuyện gì chưa từng gặp qua?

Chuyện nhỏ . . .

Chuyện nhỏ này . . .Thánh thực quả nói:- Gia gia khóc.- Thằng nhãi này, trong mắt gia gia là nước.Mao Ô Quy vừa lau nước mắt vừa bò dậy, đạp người Phong Phi Vân.- Không tỉnh thật rồi, không tỉnh thì thôi, dù gì lão tử thấy nhiều chuyện nhỏ thế này.

Không tỉnh thật, thật sự không tỉnh.Thánh thực quả nói:- Chúng ta chôn nhị đại gia đi?- Được rồi, chọn đất phong thủy tốt.Mao Ô Quy ngẫm nghĩ, lại ngồi xuống:- Chờ thêm vài ngày đi, không chừng hắn chỉ giả chết, một lúc nữa sẽ sống dậy.Mao Ô Quy nhặt cục đá nhỏ lót dưới mông, ngồi chờ.Ba ngày sau, máu khô cạn trên đá xanh, xác già nua trắng phau.Ngư gia lần thứ bảy leo lên đỉnh núi nhìn cái xác già, khẽ thở dài:- Chôn hắn đi, đã chết thật.

Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường đời người, đừng cố chấp.Mao Ô Quy cắn chặt quai hàm:- Chờ thêm mấy hôm nữa.

Các ngươi đi đi, ta ở đây trông chừng là được.Ngư gia thở dài rời đi.Trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, một cái xác nằm yên, một con rùa trắng canh giữ bên cạnh.

Con rùa trắng không nhúc nhích như đã hóa đá.Lại quan ăm ngay.Trời đổ mưa lớn, sấm chớp đì đùng.Thánh thực quả nói:- Gia gia, chúng ta chôn gia gia đi.Huyết Giao bò lên núi:- Chôn đi, hàng này chết rồi.Mao Ô Quy hét to:- Tía nó, ai dám nói thêm câu nữa là ăn đòn!Mao Ô Quy ngừng lại, nói:- Chờ thêm mấy ngày.

Thành Thật, lấy mái che đến che cho hắn.Nữ nhân áo xanh đứng trong màn mưa phía xa, thướt tha yểu điệu.

Nữ nhân áo xanh nhìn một con rùa, một trái cây, một con giao nhỏ đang bận rộn.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1700-C1799


Chương 1700: Ba vị bán thánh (1)Nữ nhân áo xanh đứng gần, nàng nhìn Mao Ô Quy:- Ngươi còn muốn kiên trì bao lâu?Mao Ô Quy dựng mái che, nói:- Ta không kiên trì, ta chỉ cảm thấy hắn không dễ dàng chết . . .

Chết như vậy.

Lại giữ mấy ngày . . .

Thêm mấy ngày . . .Nữ nhân áo xanh vươn một tay ra đón giọt nước, nói:- Năm xưa Thanh Liên nữ thánh cũng vậy, canh giữ một gốc duẩn không sống bao lâu, mỗi lần đều bảo với mình là canh giữ thêm mấy ngày, nhưng trông chừng hơn một vạn năm sau duẩn không sống, nàng đã chết.Mao Ô Quy nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Ta không ngốc như thế!

Ta chỉ canh chừng thêm mấy ngày, vài ngày nữa . . .- Vậy được rồi.Nữ nhân áo xanh liếc Phong Phi Vân một cái, xoay người đi.Ngay khi nữ nhân áo xanh quay người, trời sáng tia chớp đánh thủng mái che trong tay Mao Ô Quy, đánh vào cái xác trên tảng đá xanh.

Xác chết bị tia chớp đánh khét đen, bốc khói, tia điện chạy dọc.Mao Ô Quy ném mái che đi, chỉ lên trời chửi:- Tía nó, ông trời kia, hắn đã chết rồi mà vẫn không chịu buông tha?

Lão tử liều mạng!Mao Ô Quy định xông lên đấu với ông trời.- Gia gia, bình tĩnh đi, bình tĩnh.- Quy gia, bình tĩnh, bình tĩnh.Thánh thực quả, Huyết Giao khuyên nhủ Mao Ô Quy.Nữ nhân áo xanh đang đi chợt dừng bước, xoay người nhìn xác chết cháy đen, trong mắt tràn ngập khó hiểu.Mới rồi nữ nhân áo xanh thấy xác chết nhúc nhích một chút.Mao Ô Quy hét lên:- Các ngươi đừng cản ta!

Ta cảnh cáo các ngươi, lão tử mà nổi giận thì ông trời cũng sợ ta!Xác khét đen trên tảng đá xanh khẽ rên:- Ui ui.Huyết Giao lên tiếng:- Ủa?

Các ngươi mới nghe được tiếng gì không?- Bà nội nó, đừng đánh trống lảng.

A, hình như có thanh âm thật.Mao Ô Quy chớp mắt, nghiêng tai lắng nghe, lúc thì bên trái, lúc thì bên phải.Nữ nhân áo xanh con ngươi co rút:- Các ngươi nhanh chóng tránh ra đi.- A?

Mỹ nữ mới nói gì?Một con rùa, một trái cây, một con Huyết Giao cùng nhìn nữ nhân áo xanh.Xẹt xẹt!Cái xác khét đen nứt rạn, một cái vỏ già nua cỡ móng tay rơi xuống lộ ra da thịt trắng bóc, tỏa ánh sáng thánh linh rực rỡ.Vết nứt lan rộng như mạng nhện.

Xác già vỡ ra, khí thánh linh khiếp người hùng hồn khuếch tán, ánh sáng rực rỡ chói mắt đâm đau mắt người.Ầm!Ánh sáng chói mắt đánh bay Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao ra ngoài.

Cả ba hét to, bị đánh bay xa mấy ngàn dặm.Ánh sáng thánh linh bao bọc một nam nhân trẻ tuổi bay vọt lên cao như sao băng, phá tan bầu trời bay lên cao.Khí thế hùng hồnd lan tràn, sinh linh cách mấy chục ức dặm cảm nhận được, phập phồng lo sợ.Ầm ầm ầm ầm ầm!Giờ phút này, Đan Đỉnh Quỷ thị rúng động, tất cả cường giả cùng chạy đến Thanh Liên linh sơn.

Dao động quá mãnh liệt, không khác gì một vị thánh linh xuất thế.Luồng thánh quang bắn lên cao, ánh sáng rực rỡ, khí thế khổng lồ hù sợ nhiều sinh linh trong màn mưa run lập cập.Rào rào!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Một tia chớp giáng xuống thánh quang.Tia chớp, ánh sáng chói lòa chiếu sáng thanh niên trong thánh quang, hiện đường nét hình người tuấn tú.Nam nhân trong thánh quang đánh một đấm, nổ nát tia chớp thành từng đoàn tia điện.Ngay sau khi, các tia chớp công kích nam nhân, có mấy ngàn tia chớp, mỗi một cái như thần kiếm chém trời.Bùm!Ngư gia bay ra khỏi đạo quan, biến thành tia sáng đáp xuống đỉnh Thanh Liên linh sơn.

Ngư gia nhìn chằm chằm nam nhân trong thánh quang, đôi tay già nua run rẩy.- Hắn . . .

Hắn thành công, từ niết bàn phá tan trói buộc, đến cảnh giới mà người đi trước không ai đạt được, trời, hắn phá tan trói buộc, phá tan trói buộc . . .Lão nhân kích động khóc ròng, nỗi lòng dao động kịch liệt khó thể bình tĩnh.Rốt cuộc có bán yêu chính thức phá cỡ nguyền rủa, đi con đường mới, con đường không ai suy đoán được.Ngư gia đứng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn nhìn bầu trời, cười to bảo:- Ai nói bán yêu không thể trở thành cường giả?

Ai nói bán yêu bẩm sinh đê tiện?

Ha ha, chờ xem đi, sau ngày hôm nay sẽ có vương giả trong bán yêu xuất thế, mai sau chém thánh linh!Tiếng cười như sấm, kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.Phong Phi Vân phá vỡ thể xác cũ, trọng sinh trong niết bàn, tu luyện ra thánh linh nội đan, tu vi tiến bước dài.

Khí thế trong người Phong Phi Vân hùng dũng kinh động nhiều người.Đám tu sĩ Đan Đỉnh Quỷ thị chạy đến trước tiên, trong mắt tràn ngập khó tin.Tám ngày trước rõ ràng thấy Phong Phi Vân đã chết.Tám ngày sau Phong Phi Vân chết đi sống lại, khi xuất thế trời dị tượng, lôi điện oanh kích.Cảnh tượng chỉ có khi yêu nghiệt cái thế xuất thế.- Quá khó tin, bán yêu phá vỡ Vũ Hóa cảnh.- Bán yêu phá vỡ Vũ Hóa cảnh!- Trời nguyền rủa bị phá, trời cũng không ngăn được hắn!Nữ thiên kiêu xinh đẹp của Ma Điệp yêu tộc mắt sáng răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp giật mình kêu lên:- Ta thấy hắn không đơn giản phá nguyền rủa, khí thế quá mạnh mẽ, có khí thánh linh vòng quanh người hắn!Trên bầu trời vô số tia chớp giáng xuống, không chỉ đánh vào người Phong Phi Vân, rơi xuống đất thành biển sét.Có mấy tu sĩ Vũ Hóa cảnh không né kịp bị sét đánh trúng, hộc máu, người bốc khói đen té dưới đất.Phong Phi Vân ngửa đầu rống to:- Grao!Phong Phi Vân phun ra một đoàn thánh linh khí bắn ngược lên trời, đâm thủng tầng mây.

Hàng ngàn tia chớp bị chém đứt.Lúc này Phong Phi Vân đã phá tan cảnh giới nhưng lực lượng thánh linh nội đan trong cơ thể quá mạnh, hắn khó thể khống chế.

Cho nên khí thánh linh trút ra ngoài dẫn đến thiên địa dị tượng, tạo thành sóng gió lớn hấp dẫn nhiều tu sĩ đến.Phong Phi Vân đứng trong biển sét, mỗi lỗ chân lông tỏa hà quang như các tinh long vòng quanh cơ thể.Trong đầu Phong Phi Vân, đoàn linh hồn phượng hoàng chậm rãi hòa tan, dòng khí linh hồn khuếch tán khắp người.Phong Phi Vân chỉ suy nghĩ giây lát liền quyết định:- Ta là Phong Phi Vân, không cần linh hồn nào khác, sẽ không giữ linh hồn phượng hoàng trong não, đi lên con đường của Ngư gia.

Nếu vậy . . .

Hãy làm linh hồn của thánh linh nội đan đi!Phong Phi Vân kiên quyết chưa từng có, hắn dứt khoát dẫn linh hồn phượng hoàng vào vị trí vốn là đan điền, luyện hóa vào thánh linh nội đan.Linh hồn phượng hoàng và thánh linh nội đan dung hợp, lại lột xác.

Thánh linh nội đan hiện ra hoa văn lông chim, lóe ánh lửa nhạt.Phong Phi Vân có cảm giác rất kỳ diệu, như thể trong người thêm một sinh mệnh, mọc thêm đôi mắt.

Phong Phi Vân vận dụng tinh thần là có thể cảm giác mọi thứ trong người.Phong Phi Vân dung hợp linh hồn phượng hoàng và thánh linh nội đan gieo một hạt mầm, chuẩn bị cho tương lai trùng kích cảnh giới thánh linh.Hiện giờ Phong Phi Vân đã tu luyện ra thánh linh nội đan nhưng cách cảnh giới thánh linh thật sự còn rất xa xôi.Nếu so thánh linh là người trưởng thành thì Phong Phi Vân mới là thai nhi trong bụng mẹ.Nội đan cỡ trứng chim cút lơ lửng trong người Phong Phi Vân, trên nội đan có hoa văn phượng hoàng lóe tia lửa, toát ra từng lũ khí thánh linh như ngôi sao lửa nổi trong vũ trụ.-------Chương 1701: Ba vị bán thánh (2)Ầm!Trong bóng tối, luồng sáng hủy diệt dài trăm dặm chém hướng Phong Phi Vân.Có người ra tay, không muốn thấy bán yêu sống đột phá cảnh giới.

Bởi vì bán yêu này phá vỡ nguyền rủa, tương lai chắc chắn sẽ là yêu nghiệt.

Tuyệt đối không để hắn trưởng thành.Hiện giờ trạng thái của Phong Phi Vân chưa hoàn toàn ổn định, là thời cơ tốt nhất để chém hắn.Nữ nhân áo xanh phất tay áo:- To gan, nơi này là Thanh Liên linh sơn, ai dám càn rỡ?Mây mù màu xanh bay ra từ ống tay áo, đánh tan ánh sáng hủy diệt.Trong bóng tối vọng ra thanh âm khàn đục âm u:- Bán yêu không được thiên địa chấp nhận, vốn không nên sống trên đời này.

Hắn nghịch thiên mà đi, tổn thương thiên hòa.

Ta chém hắn là thiên kinh địa nghĩa!Tu sĩ tấn công cố ý thay đổi giọng, không muốn bị người nhận ra thân phận.Mắt nữ nhân áo xanh sáng như sao:- Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên, chỉ người có gan nghịch thiên mới có thể thành tiên.

Ngươi nói chém hắn là thiên kinh địa nghĩa vậy ta chém ngươi cũng là thiên kinh địa nghĩa!Nữ nhân áo xanh búng ngón tay, mưa bay ra như tên rời dây cung.Trong bóng tối vang tiếng hét thảm.

Tu sĩ mới công kích Phong Phi Vân bị giọt mưa xuyên thủng người, toàn thân thủng lỗ chỗ rớt xuống.Ầm ầm ầm ầm ầm!Phía tây có cột sáng lửa cháy bắn lên, đốt đỏ một góc trời, phát ra lực lượng khiếp hồn người.Đây không phải lửa thật mà là kim ô ba chân dài tám trăm dặm.

Lửae quay vòng quanh người kim ô, mắt nó mở bắn ra hai cột sáng vàng như hai thanh thiên kiếm.Đây là Lão Kim Ô đẳng cấp bán thánh, tu vi cực kỳ khủng bố.

Chỉ hai tia mắt đã làm nhiều tu sĩ Vũ Hóa cảnh run rẩy.- Là Minh Hoàng giới chủ của Kim Ô yêu tộc.

Chủ một giới, ngự trị ức vạn sông núi, cai trị vô số con dân.- Một bán thánh lại khiến một vị bán thánh của Kim Ô yêu tộc ra tay, xem ra Kim Ô yêu tộc quyết tâm giết chết.- Đây không phải bán yêu bình thường, không chừng tương lai có thể chứng thánh linh đạo.Hơi thở bán thánh cực kỳ khủng bố, uy nhiếp ập đến sắp đè nát Thanh Liên linh sơn.Nữ nhân áo xanh đứng trên đỉnh Thanh Liên linh sơn, thân thể thướt tha đường cong yểu điệu.

Nữ nhân áo xanh vươn tay mảnh khảnh chém hư không, chặt đứt hai tia mắt của Kim Ô bán thánh.Cơ thể Kim Ô bán thánh khổng lồ, hai cánh che trời:- Hôm nay bán yêu này phải chết, không ai cứu hắn được!Một vị bán thánh lên tiếng, tràn ngập uy nghiêm, ra lệnh một tiếng có thể hiệu lệnh một giới.Nữ nhân áo xanh như gốc tre xanh đứng trên đỉnh núi, đẹp khuynh thành.Nữ nhân áo xanh lạnh lùng nói:- Nơi này là Thanh Liên linh sơn, không do ngươi quyết định- Ngươi chỉ là một gốc trúc xanh biến ra, ta búng tay một cái có thể diệt ngươi!Kim Ô bán thánh phun ra ngụm lửa như biển lan tràn cả không gian.

Thứ gì dính phải lửa là sẽ thành mây khói.Trong người nữ nhân áo xanh bắn ra từng luồng khí xanh các ngươi cái lồng chụp bao phủ Thanh Liên linh sơn.

Mặc cho ngọn lửa lợi hại cỡ nào đều không thể chạm vào một gốc cây ngọn cỏ trên Thanh Liên linh sơn.- Ô kim thiền kiếm!Kim Ô bán thánh triệu hoán một thanh thần kiếm vàng, lửa bốc cháy trên lưỡi kiếm, kiếm khí như hỗn độn.

Nhát kiếm chém ra sinh linh ngàn vạn dặm bị đè nằm sấp dưới đất.Nữ nhân áo xanh giang hai tay.

Một gốc tre xanh trên Thanh Liên linh sơn nhanh chóng sinh trưởng, rất nhanh cao vạn trượng, thân tre rộng hơn một trăm thước.

Mỗi khúc tre dài mấy ngàn thước, xanh biếc.

Lá tre rắc xuống từng tia sáng.Tre xanh to hơn cả Thanh Liên linh sơn, mỗi miếng lá tựa cây kiếm xanh phát ra ánh sáng.Muôn vàn lá tre bay ra thành đợt mưa kiếm chém vào thần kiếm của Kim Ô bán thánh phát ra thanh âm điếc tai.Mao Ô Quy bò lên từ khe núi, ngước nhìn bầu trời:- Đây là linh thể trúc xanh của nàng ta?

Má ơi, to kin hdị!Hai nhân vật cái thế đang đấu pháp, trong thiên địa tràn ngập lực lượng của bọn họ.Nữ nhân áo xanh có thực lực đấu với bán thánh, tranh phong cùng Kim Ô bán thánh.Tu sĩ các tộc rất ngạc nhiên nhìn Thanh Liên linh sơn:- Thì ra trên Thanh Liên linh sơn có một vị bán thánh luôn ẩn cư, hèn gì bán yêu kia không sợ, giết anh kiệt các tộc cúi đầu.

Hóa ra có bán thánh chống lưng.Lại một khí thế khổng lồ từ xa ập đến, một cái bóng lớn lao nhanh, mỗi chạy một bước là mặt đất sẽ rung rinh.- Mười ngày trước bán yêu này chém tằng tôn của ta, hôm nay là ngày chết của hắn!Đây là cổ thụ chọc trời, thân cây cổ xưa, nhánh cây dày đặc, hai cái rễ to di chuyển như hai chân người.

Thân cây chạy nhanh chớp mắt đã đến bên ngoài Thanh Liên linh sơn.Lại là một vị bán thánh.Đó là một vị lão tổ tông Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, bản thể siêu khủng, ngang ngửa tre xanh trong Thanh Liên linh sơn.- Grao!Một con rắn to chín đầu bò lên từ lòng đất, thân rắn dài mấy ngàn dặm mấp máy dưới đất, đè sập các ngọn núi.

Con rắn bò tới gần Thanh Liên linh sơn, nhìn đoàn thánh quang trên bầu trời.Cái đầu rắn chính giữa phát ra tiếng người:- Trong người tiểu tử này kết ra thánh linh nội đan, ta nuốt vào là có thể trùng kích cảnh giới thánh linh.Bán thánh thứ ba xuất hiện.* * *Ghi chú: Hiền giả Vũ Hóa cảnh ý chỉ cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, đệ nhị trọng.

Đại hiền giả ý chỉ Vũ Hóa đệ tam trọng, đệ tứ trọng.

Thánh hiền sĩ là Vũ Hóa đệ ngũ trọng, vũ hóa đệ lục trọng.

Bán thánh là Vũ Hóa đệ thất trọng, vũ hóa đệ bát trọng.

Vũ Hóa đệ cửu trọng được xưng là chuẩn thánh cảnh.* * *Sôi trào.Ba bán thánh xuất hiện, bọn họ đến vì bán yêu mới đột phá cảnh giới.Người sáng suốt đều nhìn ra bọn họ không đến báo thù mà muốn nuốt thánh linh nội đan trong người bán yêu.

Đối với tu sĩ cảnh giới bán thánh thì không có thứ gì hấp dẫn hơn thánh linh nội đan.Nữ nhân áo xanh đứng trên lá tre nói:- Ai xông Thanh Liên linh sơn, giết không tha!Nữ nhân áo xanh triệu hoán một chiếc thuyền cổ màu xanh bay lơ lửng trên tay nàng.

Mắt nữ nhân áo xanh trong suốt lóe tia tàn nhẫn.Kim Ô bán thánh lạnh lùng nói:- Chúng ta có ba bán thánh, một mình ngươi không ngăn được.Lão tổ Lưu Hoàng thụ yêu tộc lạnh lùng cười:- Biết điều thì cút đi, không thì chém luôn cả ngươi.Rắn to chín đầu phun lưỡi, chỉ nói một chữ:- Ngon.Mưa to như trút nước, mưa bụi dâng lên vẽ bức tranh xinh đẹp ý thơ.Nhưng không khí chẳng đẹp chút nào, căng thẳng, nặng nề.

Bốn nhân vật đẳng cấp bán thánh giằng co.Trên bầu trời, áng mây đen kéo đến mang theo ma sát khí đậm đặc.Nhìn từ xa thấy các tấm bia chìm nổi trong mây đen, mấy chục bia mộ to lớn, trên mỗi tấm bia có một vách đá dày đặc tử khí.- Mộ Thiên Ngọc thi hoàng.- Mộ Vu Kiếm thi hoàng.Đây là bia mộ của mấy chục thi hoàng, trên mỗi khối bia chứa đạo của một vị thi hoàng.

Âm u, dữ tợn, lệ khí, máu me.Một sinh vật tử linh hãi hùng hét to:- Đó là mộ bia trong thi hoàng mộ địa, sao nó bay tới đây?-------Chương 1702: Ngư gia và Lão Kim ÔSinh vật tử linh có thực lực cường đại với hiền giả Vũ Hóa cảnh, từng đi biên giới thi hoàng mộ địa, nhìn từ xa thấy các bia mộ thi hoàng khiếp hồn người trong đó như các vực máu.

Lúc ấy sinh vật tử linh suýt chết trong rừng đen bên ngoài thi hoàng mộ địa, từ nay nó không còn đi chỗ cấm kỵ đó nữa.Nữ ma đứng trên một đống mộ bia vụn, áo trắng bay bay, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt tà khí nhìn xuống ba bán thánh.Nữ ma nói:- Bán yêu này có duyên với ta, các ngươi đừng mơ tưởng, lui ra đi.Con rắn to chín đầu nói:- Nói đùa, ngươi nói có duyên thì thuộc về ngươi sao?

Ta chắc chắn lây thánh linh nội đan trong người bán yêu!Chín cái đầu rắn ngước lên, há mồm phun chín loại linh khí chiến binh cường đại, toàn là thái cổ thần nhẫn từ thập ngũ phẩm trởe lên, diễn hóa ra chiến pháp uy lực mạnh mẽ.- Vậy chiến đi.Nữ ma lòng máy động, sáu mươi hai bia mộ thi hoàng từ trên trời giáng xuống, phát ra sáu mươi hai loại thi hoàng đạo tắc đấu với chín thái cổ thần nhẫn.Bùm bùm bùm bùm bùm!Hai bên mới va chạm đất đai ngàn vạn dặm đã bị san bằng, vô số sinh linh chết oan chết uổng.

Mặt đất thủng lỗ chỗ.Lực lượng đẳng cấp bán thánh quá khủng bố.Lão tổ Lưu Hoàng thụ yêu tộc đấu với nữ nhân áo xanh.Một gốc cổ thụ và gốc tre xanh đại chiến, cùng cao vạn trượng, như hai thực vật thần tính thái cổ tranh đấu, sắp đâm thủng trời.Kim Ô bán thánh cười nhạt, vỗ cánh bay lên trên Thanh Liên linh sơn, há to mồm định nuốt Phong Phi Vân.Vù vù vù vù vù!Một cây roi đỏ rực bay ra ngoài, kéo dài đến chân trời.

Roi quất trúng người Kim Ô bán thánh, đánh bay nó ra xa tám ngàn dặm.- Còn cường giả?

Ai, ra đi!Kim Ô bán thánh biến thân lão nhân mặc áo vàng, trên mặt có dấu đỏ rực, là dấu bị roi quất.Ngư gia đứng bên trên thác linh tuyền giữa sườn Thanh Liên linh sơn, vuốt hai cọng râu bên mép.Ngư gia nhìn Kim Ô bán thánh:- Bán yêu không dễ tu hành, hắn có thể phá vỡ nguyền rủa là đại tạo hóa.

Thái cổ thánh yêu tộc các ngươi đã đủ mạnh, đừng ăn hiếp bán yêu nữa, chừa cho bán yêu con đường sống đi.Kim Ô bán thánh kiêu ngạo nói:- Bán yêu là sinh vật đê tiệ, vốn nên làm nô lệ.

Ta là thái cổ thánh yêu tộc, địa vị cao thượng, giẫm tất cả bán yêu trong thiên hạ dưới chân.

Ngươi làm gì được ta?Kim Ô bán thánh kiêu ngạo về huyết thống của mình, cũng tự tin vào tu vi của mình.Bốp!Ngư gia tức giận, râu dựng đứng, lại quất bay Kim Ô bán thánh.Phương xa đám tu sĩ nhìn thấy cảnh này thì kinh hoàng, suy đoán thân phận của Ngư gia.- Dùng một cọng râu quất bay Minh Hoàng giới chủ, chắc đây không phải một con côn tổ từ biển Côn Bằng đi?- Trên Thanh Liên linh sơn còn một lão bất tử cường đại như thế, lực lượng vượt qua Minh Hoàng giới chủ.

Chỗ này ẩn giấu quá nhiều cường giả, đám người Kim Ô Tứ hoàng tử muốn đào mộ Thanh Liên nữ thánh đúng là chán sống.Kim Ô bán thánh ngây người chịu đòn, nhận ra lão nhân này không dễ chọc, không thể nhìn thấu cảnh giới.Kim Ô bán thánh hỏi:- Rốt cuộc ngươi là ai?

Có biết kết cuộc đắc tội Kim Ô yêu tộc không?- Bán yêu.Hai cọng râu mép Ngư gia vươn ra quấn Kim Ô bán thánh, hấp thu linh hồn của nó.- Phá cho ta!Kim Ô bán thánh triệu hoán thần kiếm rực rỡ ánh vàng, ánh sáng chói mắt, lửa cháy hừng hực.

Kim Ô bán thánh muốn cắt nát râu chạy thoát.Kim Ô bán thánh biến thành kim ô khổng lồ, giương đôi cánh bay giữa hư không, sinh ra gió rít.- Trở về!Hai cọng râu lại trói Kim Ô bán thánh, càng quấn càng chặt.

Các tia điện bám trên cọng râu, định luyện chết Kim Ô bán thánh.Kim Ô bán thánh rít gào, vùng vẫy hòng thoát khỏi hai cọng râu của Ngư gia.

Kim Ô bán thánh không tin bán yêu có thể mạnh như thế.Ầm!Hư không rách cái lỗ to, ánh sáng nóng cháy chói lòa bắn ra.

Một móng vuốt kim lô đầy lửa thò ra từ lỗ hổng đè xuống Ngư gia.

Lại một cường giả Kim Ô yêu tộc đến.- Chết đi!Mắt Ngư gia bắn ra tia sáng trắng, phát ra tiếng hổ gầm.

Ánh sáng trắng biến thành vuốt cọp xé nát vuốt kim ô vươn ra trong không trung.Kim Ô bán thánh thừa dịp bỏ trốn ra xa, nó nhìn Ngư gia, lòng rung động khó thể bình tĩnh.Lão già này quá mạnh, suýt giết nó.Một lão nhân toàn thân tỏa ánh sáng vàng bước ra từ hư không, lông vàng phủ khắp người, lông lóe đốm lửa.Kim Ô bán thánh Minh Hoàng giới chủ bay tới trước mặt lão nhân, chắp tay, cúi đầu nói:- Sao tổ phụ đến đây?Kim ô mới ra tay là tổ phụ của Minh Hoàng giới chủ, Lão Kim Ô nhiều năm trước đến bán thánh cảnh, vạn năm chưa xuất thế, không chừng tu vi đã đến cảnh giới chuẩn thánh.Lão Kim Ô nhìn Ngư gia, giọng già nua nói:- Ta luôn cho rằng bán yêu là sinh vật đê tiện nhất, không ngờ tại đây liên tục nhìn thấy hai bán yêu nghịch thiên.

Tu vi của ngươi không tệ, nếu thần phục Kim Ô yêu tộc thì ta sẽ ban thưởng một tòa cương vực cho ngươi trở thành yêu vương một phương.Lời Lão Kim Ô nó ĩme như khẳng định thân phận bán yêu của Ngư gia.Cơ thể bán yêu đánh bại bán thánh thái cổ thánh yêu tộc, trên đời tồn tại bán yêu nghịch thiên vậy sao?Các tu sĩ cứ nghĩ Phong Phi Vân phá vỡ nguyền rủa là mạnh nhát bán yêu, không ngờ trong bán yêu còn một lão bất tử như thế, sức chiến đấu đánh bại bán thánh.Ngư gia chắp hai tay sau lưng, râu bay lên nói:- Thần phục?

Không ai có thể thần phục ta, Kim Ô yêu tộc các ngươi càng không có tư cách!Biểu tình Lão Kim Ô trầm trọng, lạnh lùng nói:- Kim Ô yêu tộc là thái cổ thánh yêu tộc, thực lực hơn xa nhân tộc.

Thời thái cổ mấy vị lão tổ Kim Ô yêu tộc chúng ta du lịch, chỉ ánh sáng phát ra đủ khiến nhân loại suýt diệt tộc.

Bán yêu nhà ngươi trong người chảy dòng máu nhân loại mà dám xem thường Kim Ô yêu tộc?

Nếu ngươi không thần phục thì chết đi!Chữ chết thốt ra, ngọn lửa trên người Lão Kim Ô trướng to gấp đôi, hoa văn vàng chạy dọc cánh tay, ngưng tụ thiên địa hỏa tinh tám phương thế giới, tụ tập trong thần đỉnh rực rỡ sắc vàng.Thần đỉnh bộc phát lực lượng kinh khủng, nhiệt độ ngày càng cao.

Hiền giả Vũ Hóa cảnh ở phía xa suýt bị hòa tan.Đó là một hung khí thời viễn cổ, từng nằm trong tay một vị thánh linh.

Tuy không được luyện thành thánh linh dụng cụ nhưng nó chứa tinh khí, đạo nghĩa thánh linh, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.- Ma Kha Phần Đỉnh.Lão Kim Ô đẩy Ma Kha Phần Đỉnh đi như đang đẩy ngọn núi lửa bốc cháy, đốt đỏ nguyên Thanh Liên linh sơn.Tu vi của Lão Kim Ô hơn xa Kim Ô bán thánh, khí thế thâm sâu, khó mà ước đoán.Cơ thể Ngư gia bị ánh sáng Ma Kha Phần Đỉnh đốt đỏ sắp bốc cháy, cánh tay sinh ra vảy cá, người biến thành luồng sáng đánh vào Ma Kha Phần Đỉnh.Ngư gia tay không va chạm Ma Kha Phần Đỉnh, hai tay ngăn cản viễn cổ hung binh.Bùm bùm bùm bùm bùm!Trong không trung hỗn loạn, trời sụp đất nứt.Không thấy bóng người, chỉ thấy các đoàn lửa đốt đỏ thiên địa như cả thế giới bốc cháy.-------Chương 1703: Lực lượng thánh linh dụng cụ (1)Lão Kim Ô nói:- Ta công nhận tu vi của ngươi rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể tay không đỡ Ma Kha Phần Đỉnh!Lão Kim Ô phun đốm lửa, hoa văn trên Ma Kha Phần Đỉnh càng rõ ràng, lực lượng tăng gấp đôi.Ngư gia đứng trong hỗn độn, dưới chân như có đường thần rực rỡ ánh vàng.

Ngư gia dùng nắm đấm va chạm Ma Kha Phần Đỉnh, chiến ý hừng hực, khí thế càn quét tất cả.- Tu vi của Ngư gia ngang ngửa Lão Kim Ô, có lẽ còn hơn một bậc.

Nhưng Ngư gia không có chiến bảo mạnh mẽ, đánh lâu sẽ chịu thiệt lớn.Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trong thánh quang rực rỡ, cố gắng điều khiển thánh linh nội đan.

Phong Phi Vân chia ra chút tinh thần quan sát chiến đấu trong không trung, thầm lo cho Ngư gia.Phong Phi Vân rất muốn đưa tam vị chân hỏa lô cho Ngư gia, giúp lão.

Dù sao tam vị chân hỏa lô là báu vật do thái cổ thần phượng tế luyện, tuy chỉ dùng để tế luyện bàn man phủ nhưng có lực lượng rất mạnh.Tuy nhiên Phong Phi Vân mới nhúc nhích một chút thì thánh linh nội đan trong người chấn động mãnh liệt, va chạm nội tạng hắn đau đớn suýt đụng thủng cơ thể.Phong Phi Vân đang trong giây phút quan trọng khống chế thánh linh nội đan, nếu hắn giúp Ngư gia thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí bị thánh linh nội đan phản phệ bay ra khỏi cơ thể.

Tóm lại lực lượng Kim Ô bán thánh quá mạnh.- Liều, ta phải tăng tốc độ lên!Phong Phi Vân lấy huyết đan của mười tám anh kiệt yêu tộc lúc trước bị hắn luyện hóa ra, nuốt hết vào miệng.

Tinh khí của huyết đan tan ra trong người Phong Phi Vân, hình thành ngàn vạn lũ tơ máu lao vào huyết mạch.Phong Phi Vân lắc người, cơ thể phát ra tiếng đì đùng.Mười một khối xương nháy mắt biến thành phượng cốt.Thân thể Phong Phi Vân lại lắc một cái, xương vang một chuỗi đì đùng, tám khối xương thành phượng cốt.Phong Phi Vân dốc hết sức, muốn khống chế thánh linh nội đan trong thời gian ngắn nhất.Ánh lửa Ma Kha Phần Đỉnh bao bọc thiên địa, lửa bùng cháy đè sụp mấy chục dãy núi thiên quỷ giới thành biển dung nham.Ngư gia phòng thủ bầu trời Thanh Liên linh sơn, lần lượt đẩy lùi Ma Kha Phần Đỉnh.

Bàn tay Ngư gia chảy ra máu đỏ thắm.

Lực lượng truyền vào cánh tay, miệng vết thương khép lại ngay.Đây là Ma Kha Phần Đỉnh, một kích có thể đánh tu sĩ mới vào bán thánh cảnh bị thương nặng.Ngư gia tay không chiến đấu với Lão Kim Ô nhiều hiệp như thế, ngay mặt đánh với Ma Kha Phần Đỉnh đã là rất giỏi.Trong lúc Ngư gia và Lão Kim Ô đánh nhau, Kim Ô bán thánh Minh Hoàng giới chủ mời bốn trợ thủ cường đại đến, là bốn tu sĩ đỉnh cao.Khói đen bao bọc thân thể bốn tu sĩ, toát ra khí thế bán thánh đáng sợ.Bốn bán thánh giấu mặt mũi, hai người là hoàng giả quỷ đạo của thiên quỷ giới, đẳng cấp chí tôn, xưng hùng một phương.

Bọn họ như cột chống trời nâng một mảnh thiên địa.

Hai người khác là hai lão tổ yêu tộc, chủng tộc phụ thuộc Kim Ô yêu tộc.

Kim Ô bán thánh hứa cho bọn họ thù lao phong phú mới mời được họ ra tay.Kim Ô bán thánh âm trầm nói:- Năm bán thánh chúng ta cùng ra tay đủ càn quét vũ trụ.

Chờ đào ra thánh linh nội đan trong người bán yêu ta sẽ chuyển quyển kinh ngộ đạo của một vị tiên thánh trong tộc các ngươi tham ngộ.Năm tu sĩ đẳng cấp bán thánh cùng lao ra, khí thế hùng hổ tấn công Thanh Liên linh sơn.Phập!Tre xanh cắm rễ trên Thanh Liên linh sơn bị lực lượng trùng kích biến thành hình người, nữ nhân áo xanh phun búng máu, nhanh chóng thụt lùi.Kim Ô bán thánh, cộng bốn bán thánh nó mời đến, bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, tổng cộng là sáu bán thánh.

Nữ nhân áo xanh không đỡ nổi, chỉ một hiệp đã bị thương nặng.Tình hình đảo ngược.Đây là đại chiến kinh tâm động phách, sáu bán thánh tham gia cuộc chiến.

Có hai lão bất tử có lẽ tu vi đến đẳng cấp chuẩn thánh tranh phong.Quá điên cuồng, Đan Đỉnh Quỷ thị hầu như biến thành chiến trường vạn tộc.- Các ngươi dám . . .!?Ngư gia bay ngược về đáp xuống Thanh Liên linh sơn, cơ thể trướng to thành cự côn khổng lồ, hình dạng như cá, lưng mọc đôi cánh, dài tám ngàn bảy trăm dặm.Cự côn cụng đầu đẩy lùi sáu người Kim Ô bán thánh, bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc.- Ha ha ha ha ha ha!

Thì ra trong người của ngươi chảy dòng máu thái cổ thánh yêu tộc côn, hèn gì mạnh như thế.

Nhưng . . .

Đối thủ của ngươi là ta!Lão Kim Ô đứng trên Ma Kha Phần Đỉnh chụp xuống cự côn, đập thủng một lỗ máu, gần như xuyên thủng thân thể cự côn.Ngư gia biến hình người, ngực thủng một lỗ, tóc dài rối xù, chân lảo đảo.Lão Kim Ô nâng Ma Kha Phần Đỉnh, cười to bảo:- Đây là sự khác biệt của thái cổ thánh yêu tộc.

Chúng ta nắm giữ linh khí chiến binh mạnh nhất, còn các ngươi chỉ có thể dựa vào đôi tay.

Hai tay làm sao đỡ được viễn cổ hung khí?

Chúng ta có thể mời minh hữu bốn phương trợ trận, bán yêu có minh hữu cường đại không?

Nhân vật cường đại đồng ý làm minh hữu với bán yêu sao?Phong Phi Vân ngước nhìn Phong Phi Vân trên trời, đôi mắt già nua kiên quyết nói:- Chiến đi, các ngươi muốn xông vào Thanh Liên linh sơn thì phải bước qua xác của ta!- Vậy ngươi chết đi, ma kha vô lượng!Ma Kha Phần Đỉnh lấp lánh đạo văn hóa thành quyển thần kinh, kinh văn tỏa ánh sáng sắc bén xuyên thấu giới hạn không gian ập đến.Ngư gia bay vọt lên, tóc dài đảo ngược, chân đạp hư không đứng trong hỗn loạn, lại chiến với Lão Kim Ô.Lỗ hổng trước ngực Ngư gia không ngừng chảy máu, nhưng tinh hồn và chiến ý thì càng lúc càng rực cháy.Trong hư không ekó dài một linh lộ, Hiên Viên Nhất Nhất cõng cổ kiếm bay trên linh lộ, đáp xuống nơi Ngư gia và Lão Kim Ô chiến đấu.Khuôn mặt Hiên Viên Nhất Nhất xinh đẹp, áo trắng tựa tiên nữ giáng trần.Hiên Viên Nhất Nhất đạp bước chân Thiên Nhai Đạo, nhìn như chỉ đi một bước nhưng đã cách mấy chục vạn dặm, nhìn như từ mấy chục vạn dặm bay đến nhưng thật ra nàng chỉ bước ra một bước.Hiên Viên Nhất Nhất có bước chân Thiên Nhai Đạo thần kỳ mới dám xông vào tràng vực Ngư gia và Lão Kim Ô đánh nhau.

Những người khác, dù là bán thánh cũng không dám xông vào.- Tiền bối, cho người mượn chiến binh!Hiên Viên Nhất Nhất vung tay, một thanh thước ngọc cổ xưa bay ra từ ống tay áo rơi vào tay Ngư gia.- Thiên Nhai Thước!Ngư gia nhận lấy thước ngọc, nhìn Hiên Viên Nhất Nhất đứng bên dưới.

Hiên Viên Nhất Nhất đã bay xa ra trăm vạn dặm.Ngư gia cầm thước ngọc, cây thước ùa ra sức mạnh hùng dũng, mânh mông bàng bạc.

Từng đợt thiên địa quy tắc tụ tập vào thước ngọc.- Thánh linh dụng cụ!Lão Kim Ô cảm giác không may, vội thụt lùi về.Ầm!Cây thước đánh ra, lực lượng thánh linh ập xuống đánh bay Ma Kha Phần Đỉnh.Lão Kim Ô hét thảm, một cánh tay bị chặt xuống, máu chảy ròng ròng thành mưa đổ.Kim Ô bán thánh, bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, bốn bán thánh bí ẩn cùng cảm nhận khí thế hùng hồn, làm bọn họ không nhúc nhích được.- Trốn mau, là thánh linh dụng cụ!Một nhân vật đẳng cấp chí tôn của thiên quỷ giới có tu vi bán thánh cảm giác thánh linh dụng cụ bị kích hoạt tựa như chân thánh giáng thế, lòng kinh hoàng vội bỏ chạy.-------Chương 1704: Lực lượng thánh linh dụng cụ (2)Tuy bán thánh được gọi là bán tôn thánh linh nhưng không cácha nào so sánh với thánh linh thật sự.Thánh linh thật cách hư không búng một cái là xuyên thủng người bán thánh.- Chết đi!Ngư gia vung Thiên Nhai Thước, luồng thánh quang giáng xuống chém bán thánh đã chạy ra tám trăm vạn dặm thành hai khúc, đạo đắc trong người bị chém nát, linh hồn bị lực lượng thánh linh dụng cụ đè nổ.Đây là lực lượng của thánh linh dụng cụ, một khi bị dẫn động hoàn toàn thì dưới thánh linh không ai đỡ nổi.Thiên Nhai Thước được gọi là thánh linh dụng cụ có thể đo đạc chân trời, dù ngươi trốn tới chân trời góc biển cũng khó thoát chết.- Chém nữa!Ánh mắt Ngư gia âm trầm, thước ngọc như lệnh phù sinh tử.

Thước giáng xuống, thiên địa bị tách thành hai.Phập!Một bán thánh yêu tộc đã trốn vào hư không bị thước ngọc chém đứt đầu, biến thành cái xác không đầu lơ lửng trong hư không, cơ thể phát ra kình khí cường đại.Khí thế từ Thanh Liên linh sơn quá khiếp người, làm nhiều người run rẩy.Mười phút ngắn ngủi, hai vị bán thánh chết, ba bán thánh bị thương nặng.Trên bầu trời đổ mưa máu, dưới đất đầy rẫy tiếng quỷ hồn nức nở kêu gào.

Cảnh tượng như thiên địa khóc.Bán thánh nào mới nãy tham gia đánh nhau đều chạy trốn.

Có vượt qua hư không bỏ chạy, có sử dụng bí pháp ẩn giấu thân thể, không ai dám đánh lại.

Uy lực thánh linh dụng cụ có kinh khủng.Một chuẩn thánh cầm thánh linh dụng cụ đại biểu cho vô địch, trừ phi thánh linh thật sự ra tay mới trấn áp được.Nhưng có bao nhiêu tu sĩ tu vi đến cảnh giới thánh linh?Trong một tộc quần có người đến cảnh giới thánh linh thì toàn dốc sức tham ngộ thiên đạo, truy tìm tiên cảnh, hầu như không quan tâm mấy cuộc tranh đấu này.Thánh linh bế quan một lần cỡ một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm.Trong thời đại thánh linh không xuất thế, có ai đấu nổi với chuẩn thánh cầm thánh linh dụng cụ?- Thiên Nhai Thước, đây là thánh linh dụng cụ do Cạch Chu thánh tổ tế luyện!

Có thánh linh dụng cụ này trấn thủ Thanh Liên linh sơn thì không ai xông vào được!Phương xa, đám tu sĩ đều biết lực lượng khủng bố của thánh linh dụng cụ, không ai dám xông Thanh Liên linh sơn.Nữ ma đánh nhau với con rắn to chín đầu, đại chiến đã kết thúc.

Nữ ma chặt đứt hai cái đầu to.Con rắn to chín đầu cảm giác uy lực của thánh linh dụng cụ thì bỏ trốn, biến mất nơi cuối trời.- Hai xác bán thánh thuộc về ta!Nữ ma lấy đi một cái xác cụt đầu trong không trung, một cái xác cụt đầu dưới đất, đây là xác của hai bán thánh.Hai bán thánh mới chết không lâu, huyết khí trong người chưa xói mòn bao nhiêu.Nữ ma vừa mới đột phá thi biến lần thứ sáu, cảnh giới chưa ổn định, đang cần nhiều huyết khí bổ sung nên lấy hai huyết thi.- Phong Phi Vân, ta đi đây, lần này coi như ta trả lại nhân tình của ngươi.

Sau này nếu có rảnh ngươi hãy đến Phiêu Miểu thần triều tìm ta, lúc gặp mặt làm phiền báo tên ta, Tiêu Nặc Lan.Nữ ma thân hình nhẹ nhàng, phong hoa tuyệt đại, thánh tính và ma tính hiện ra trên người, vừa giống tiên nữ vừa như ma phi.

Quanh người nữ ma có nhiều bia mộ thi hoàng chìm nổi, nàng dùng hai sợi xích kéo hai huyết thi bán thánh, cảnh tượng như ma sát.

Nữ ma lướt qua không trung.Đám tu sĩ dưới đất thấy nữ ma liền lùi lại, sợ hãi run bần bật.Lực lượng trong người Phong Phi Vân liên tục tăng lên, bốc lửa cháy hừng hực, cô đọng ra một trăm lẻ tám khối phượng cốt.Vù vù vù vù vù!Tất cả khí thánh linh bị hút vào người Phong Phi Vân, bị ức chế.

Phong Phi Vân trở nên đơn giản, tuấn tú, trẻ trung, càng nội liếm hơn.Đột phá cảnh giới, Phong Phi Vân từ già nua trở về tuổi trẻ.

Tóc đen bay bay,ặt mày thanh tú.Phong Phi Vân từ trên trời đáp xuống, đứng trên tảng đá xanh trên đỉnh Thanh Liên linh sơn.

Phong Phi Vân nhìn hướng nữ ma rời đi, thi vân cuồn cuộn biến mất.Phong Phi Vân nói:- Dường như nữ ma lại thay đổi, sau mỗi lần thi biến là sẽ thay đổi, thế giới thi tà thật khó hiểu.Mặt nữ nhân áo xanh trắng bệch, khóe môi dính máu:- Đây chính là thi biến, mỗi một lần thi giải sẽ thoát biến.Nữ nhân áo xanh nói xong ho khục khặc, thân thể rất yếu ớt.Lúc trước nữ nhân áo xanh bị sáu bán thánh hợp tác công kích đã bị thương nặng, tổn thương yêu nguyên.Tu vi đến cảnh giới như nữ nhân áo xanh đan dược bình tĩnh không hiệu quả, chỉ có thể dựa vào bảo dược.- Đa tạ cô nương giúp đỡ.Phong Phi Vân là người nhớ ơn đền đáp.

Phong Phi Vân đưa nhánh cây cửu nguyên cổ dược Hiên Viên Nhất Nhất tặng mình ra cho nữ nhân áo xanh.

Lúc tùng kích cảnh giới Phong Phi Vân không nỡ dùng, giữ lại để dành.Đây là bảo dược vô thượng, có tác dụng mạnh nhất với yêu linh thực vật.Nữ nhân áo xanh không từ chối ý tốt của Phong Phi Vân, nàng cầm cửu nguyên cổ dược sau đó đi xuống, vào đạo quan điều dưỡng.Phong Phi Vân nói cảm ơn Ngư gia, Hiên Viên Nhất Nhất.

Không nhờ hai người giúp đỡ thì bây giờ Phong Phi Vân đã nằm trong bụng đám người Kim Ô bán thánh.Phong Phi Vân nói:- Hiên Viên cô nương, lần này thánh linh dụng cụ lộ ra e rằng về sau có nhiều người sẽ tìm cô nương gây rắc rối.Ngư gia đã trả Thiên Nhai Thước cho Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất huệ chất lan tâm, tiên nhan thánh khiết, người có tiên khí không ăn nhân gian khói lửa.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thiên Nhai Thước nằm trong tay ta không phải bí mật gì, nhiều cường giả yêu tộc biết điều đó.

Ta thản nhiên lấy Thiên Nhai Thước ra nghĩa là ta có đủ năng lực tự bảo vệ.Hiên Viên Nhất Nhất rất tự tin vào mình, nàng không sợ đầu sợ đuôi.

Dù đối diện đẳng cấp cỡ Lão Kim Ô thì Hiên Viên Nhất Nhất chưa từng lùi bước.Phong Phi Vân càng lúc càng cảm thấy Hiên Viên Nhất Nhất là một nữ nhân không tệ, hợp khẩu vị của hắn.

Tương lai nếu ai cưới được Hiên Viên Nhất Nhất sẽ là tuyệt vời nhất đời.

Nhưng nữ nhân giống Hiên Viên Nhất Nhất đã định sẵn cuộc đời hiến dâng cho tiên đạo, sẽ không bị tình yêu trói buộc.

Hơn nữa trên đời có nam nhân nào làm Hiên Viên Nhất Nhất trao trọn con tim?Vẻ mặt Hiên Viên Nhất Nhất nghiêm túc nói:- Phong Phi Vân, bây giờ ngươi có thể theo ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chưa?Phong Phi Vân im lặng, nhíu mày.

Phong Phi Vân biết chuyện kiếp trước có lẽ chỉ là mơ, hoặc là ký ức hư vô do cường giả mô phỏng.

Nhưng Phong Phi Vân có thể thản nhiên đối diện Thủy Nguyệt Đình không?Đáp án là, không thể.Phong Phi Vân có thể vứt bỏ linh hồn khác, chỉ giữ lại linh hồn thuộc về mình.

Linh hồn này không phải Phượng Phi Vân hay Phong Phi Vân, nó chỉ thuộc về hắn.Phượng Phi Vân hay Phong Phi Vân cũng vậy, hắn bình thản chấp nhận hoặc chém đứt.Nhưng Phong Phi Vân không thể vứt bỏ ký ức quá thật kia.

Thật lâu về trước Phong Phi Vân và Thủy Nguyệt Đình yêu nhau, hận nhau, từng như keo như sơn, cũng từng thù sâu như biển.

Cái này không phải nói quên liền quên.Phong Phi Vân có một vạn lý do nói cho mình đó chỉ là mơ, nhưng không có lý do nào thuyết phục được hắn.

Không thể thuyết phục Phong Phi Vân rằng hắn không yêu Thủy Nguyệt Đình, chưa từng yêu khắc cốt minh tâm.-------Chương 1705: Mỹ nhân hẹnNếu gặp lại Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân sẽ làm sao?Phong Phi Vân chưa suy nghĩ được gì.Có lẽ Phong Phi Vân còn thiếu một chính xác đáp án, chỉ có hai người cho hắn biết đáp án đó, là phụ mẫu của hắn.Hiện giờ Phong Phi Vân đã phá trói buộc bán yêu, hắn muốn đi Chí Tuế giới, tìm phụ mẫu, hỏi sự thật năm xưa.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Có lẽ ta không cần tìm, bọn họ sẽ chủ động tìm ta.Phong Phi Vân phá vỡ nguyền rủa bán yêu, tu luyện ra thánh linh nội đan sẽ gây náo động lớn.

Tin tức sẽ truyền đến nhân tộc, phượng hoàng yêu tộc, long tộc.Phong Phi Vân trầm tư thật lâu, nói:- Chờ thêm chút nữa, ta hứa với Hiên Viên cô nương chắc chắn sẽ theo nàng đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhưng không phải bây giờ.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:- Ngươi đang chờ cái gì?Phong Phi Vân trả lời:- Ta chờ một đáp án chính xác.Phong Phi Vân không thể đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay bây giờ, không chỉ vì thắc mắc trong lòng, còn vì hắn đã hứa cùng nữ nhân áo xanh tấn công cửa quỷ môn thứ nhất, mang quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh ra.Hiện nay nữ nhân áo xanh bị thương nặng, cả bọn không thể tấn công cửa quỷ môn thứ nhất ngay bây giờ, cần chờ nàng lành vết thương.Thanh Liên linh sơn, một cái bàn đá dưới khóm tre.Phong Phi Vân ngồi bên cạnh bàn đá, ánh mắt nghiêm túc hỏi:- Ngư gia, ta muốn biết tại sao phụ thân của ta chuyển thế tu lại?Ngư gia lắc đầu, nói:- Khi đó ta đã rơi vào trạng thái khùng điên, không biết năm xưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng có thể buộc phụ thân của ngươi chuyển thế tu lại thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.- Phụ thân của ngươi vì bất đắc dĩ mới đi lên con đường này, dù sao xác xuất thành công quá thấp.

Trong ức vạn người chưa chắc có một người thành công chuyển thế tu lại.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Năm xưa xảy ra chuyện gì?

Tại sao phụ thân chuyển thế trọng sinh ở Thần Tấn vương triều?

Có liên quan đến linh hồn phượng hoàng trong đầu ta không?Phong Phi Vân mở miệng nói:- Lần trước Ngư gia mang ta đi chỗ đó là đâu?Ngư gia không hiểu Phong Phi Vân nói gì:- A?Phong Phi Vân bổ sung thêm:- Chỗ đó có nhiều phế tích sụp đổ, ngói vụn đầy đất, đổ nát thê lương.

Trong phế tích có một căn nhà xám đen rách nát, các cây khô treo trên nóc nhà.

Ngư gia nói đó là nơi phụ mẫu ta gặp nhau, cũng là nhà của Ngư gia.Ngư gia xoa đầu nói:- Phải rồi, nhà của ta là nơi phụ mẫu ngươi quen nhau.

Năm xưa mẫu thân ngươi bị người long tộc truy sát, nhờ phụ thân ngươi cứu nàng.

Hai người ở lại nhà của ta hơn một năm, ta và mẫu thân ngươi xem như quen biết lâu năm.

Chỉ có phụ thân ngươi biết tu vi của ta vượt qua Vũ Hóa cảnh, tu sĩ nhân loại khác không biết bí mật này.Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao Thủy Nguyệt Đình cũng biết phế tích kia?

Rốt cuộc nó nằm ở đâu?- Thủy Nguyệt Đình . . .

Thủy Nguyệt Đình . . .

Cái tên rất quen, nàng là ai?

Nàng là ai . . .Ngư gia trợn to mắt, hai tay bắt chặt cánh tay Phong Phi Vân, người run rẩy.Ngư gia lẩm bẩm:- Nàng là ai?

Sao ta quen thuộc tên của nàng?

Rốt cuộc nàng là ai?Phong Phi Vân sốt ruột nói:- Nàng là thánh thần, chủ nhân Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Ngư gia thật sự quen nàng?Ngư gia lắc mạnh đầu rồi lại gật đầu, nói:- Chủ nhân?

Chủ nhân gì?

Ta không có chủ nhân.

Thủy Nguyệt Đình là ai?

Phượng hoàng . . .

Long . . .

Bạch Hổ . . .

Huyền Vũ . . . người . . .

Một chiếc thuyền . . .

Không chỉ một . . .

Nhiều thuyền . . .

Phức tạp quá, nhức đầu.

Ta không biết . . .

Ta không biết gì hết . . .Bùm!Ngư gia té dưới đất, đụng ngã bàn đá.

Hai tay Ngư gia ôm đầu, cực kỳ thống khổ.Phong Phi Vân biết Ngư gia lại nhứ đầu, sợ dồn lão nổi điên nên không ép hỏi thêm.Phong Phi Vân dìu Ngư gia dậy:- Ngư gia hãy đi nghỉ ngơi.Ngư gia dần ổn định cảm xúc, Phong Phi Vân rời đi.Phong Phi Vân đi qua cây cầu đá xanh nhỏ, nhìn linh tuyền dưới cầu.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Tại sao hễ ta nhắc đến Thủy Nguyệt Đình là Ngư gia có phản ứng lớn như vậy?

Trong đáy mắt có sự sợ hãi, ký ức về Thủy Nguyệt Đình trong đầu Ngư gia dường như bị người chém đứt.Phong Phi Vân hít sâu, hắn cảm thấy chuyện năm xưa càng lúc càng mơ hồ, dường như có vài thứ chưa biết, phụ mẫu của hắn chưa chắc biết.- Thái cổ, Thủy Nguyệt Đình.Mao Ô Quy chạy ra từ rừng tre, một trái cây, một con giao nhỏ theo đuôi con rùa.Mao Ô Quy nói:- Này Phong Phi Vân, có mỹ nữ tìm ngươi.Phong Phi Vân nhếch môi:- Mỹ nữ?Phong Phi Vân nhìn con đường nhỏ dọc rừng tre.Mặc Dao Dao từ trong rừng tre xanh biếc chậm rãi đến gần, khoác hồ cừu thuần khiết không tỳ vết, người tỏa mùi thơm quyến rũ.

Từ xa đã ngửi được mùi hương trên người Mặc Dao Dao, nhạt mà thơm mát.Da Mặc Dao Dao trắng tinh, tóc dài đen nhánh, tay ôm con chó sư tử màu trắng.

Mặc Dao Dao trang nhã như tiểu thư khuê các, nhưng trên người nàng có khí chất quyến rũ diễm lệ làm nam nhân say mê.Cái gì là hồ ly tinh?Đây chính là hồ ly tinh.Phong Phi Vân nghênh đón, cười nói:- Ta còn thấy mỹ nữ khiến giao còn mê mẩn đỏ mặt sẽ là ai, thì ra là Mặc đại mỹ nhân của chúng ta.Huyết Giao lầm bầm:- Chết tiệt, mặt lão tử bẩm sinh đã đỏ!Mặc Dao Dao cười trong trẻo như tiếng chuông:- Mỹ nhân đẹp mấy cũng không mê hồn đệ nhất bán yêu nhà ngươi được.Phong Phi Vân trêu chọc:- Mặc cô nương đến Thanh Liên linh sơn chắc không phải là muốn lao vào vòng tay đệ nhất bán yêu trong lịch sử đi?Mặc Dao Dao xinh đẹp động lòng người, vóc dáng cao kiều, eo nhỏ, ngực hút hồn.Mặc Dao Dao chớp mắt cười nói:- Nếu ta thật sự đến lao vào vòng tay thì sao?Con rùa trắng, trái cây màu đen, Huyết Giao xếp hàng, cùng la lên:- Mỹ nữ, thận trọng.Nam nhân luôn có tật tự kỷ, Phong Phi Vân cũng mắc bệnh này, chưa đến trình độ mỗi buổi sáng soi gương tặc lưỡi tự khen nhưng nếu có mỹ nữ chủ động lao vào vòng tay thì hắn tuyệt đối không nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.Mặc Dao Dao nhìn Phong Phi Vân đứng ngây người, ngón tay trắng ngà kéo vạt áo hắn, ngước đầu đưa tình nhìn hắn.Mặc Dao Dao quyến rũ nói:- Đêm nay có dám đến Đan Đỉnh Quỷ thị không?

Ta bảo đảm sẽ khiến ngươi không uổng chuyến này.Mặc Dao Dao quyến rũ động lòng người, nàng để lại câu nói khiến nam nhân toàn thiên hạ điên cuồng sau đó thướt tha rời đi.Một nữ nhân ở trước mặt nam nhân dùng câu 'Có dám đến không' và câu 'đến hay không?' có hiệu quả khác hẳn.Đương nhiên Phong Phi Vân dám, nên hắn đã đi.Khi Phong Phi Vân tới Đan Đỉnh Quỷ thị gây náo động lớn, tại đây hầu như không ai không biết mặt yêu nghiệt trong bán yêu này.

Nam nhân phá vỡ trời nguyền rủa.Không ai dám dùng từ sinh vật đê tiện để hình dung Phong Phi Vân nữa.

Trước khi ngươi dùng từ ngữ này hình dung hắn ĩn hãy đánh bại hắn trước, còn không làm được thì ngươi không bằng cả sinh vật đê tiện.-------Chương 1706: Phòng đấu giá quỷ thịMột lão quỷ nhỏ giọng nói:- Bán yêu này dám đến Đan Đỉnh Quỷ thị?

Không sợ bán thánh của Kim Ô yêu tộc chém sao?Lão quỷ sợ bị Phong Phi Vân nghe, đùa, lão không trêu chọc bán yêu này nổi.- Bán thánh của Kim Ô yêu tộc dám ra tay sao?

Nhìn vị kia trên Thanh Liên linh sơn đi, một ngày giết hai bán thánh, Lão Kim Ô còn bị chém đứt một cánh tay, ai dám xuống tay với hắn?- Nói cũng đúng.Phong Phi Vân không quan tâm đám tu sĩ bàn tán, hắn đi vào Đan Đỉnh Quỷ thị âm u.Phong Phi Vân không vào ngọc điện hương liệu của hồ tộc.

Mặc Dao Dao đã mặc cung trang trắng tinh cười tủm tỉm đi ra, có vẻ nàng đã tính trước thời gian, vừa lúc bốn mắt giao nhau với Phong Phi Vân.- Đi, chúng ta đi phòng đấu giá quỷ thị.Mặc Dao Dao kêu xe hương hoa lệ đến, nàng vào trong xe trước, vén rèm vẫy tay với Phong Phi Vân.

Mặc Dao Dao cười nghịch ngợm.Hai ngón tay Phong Phi Vân sờ cằm, cười hỏi:- Đêm nay chúng ta đi phòng đấu giá quỷ thị?Mặc Dao Dao nói:- Đúng vậy!

Tối nay tinh huyết đại thánh sẽ đấu giá trong phòng đấu giá quỷ thị, còn có nhiều kỳ trân dị bảo, một số thái cổ hung binh bị giấu kín.

Cường giả các tộc chờ tại đây nửa tháng là vì ngày hôm nay.- Vị trí trong phòng đấu giá quỷ thị đã bị đặt hết từ mấy hôm trước, may mắn ta nhanh tay đặt trước một vị trí tốt nếu không muốn vào cửa phòng đấu giá quỷ thị cũng khó.Phong Phi Vân cảm thấy tình huống khác hẳn trong tưởng tượng của hắn.

Hoa tiền nguyệt hạ, mỹ nhân tan biến hết, không liên quan gì đến tiếcm ục đêm nay.Phong Phi Vân cười khổ nói:- Tối nay đúng là không uổng chuyến này.Mặc Dao Dao cười nói:- Đương nhiên rồi, ha ha ha, có phải thấy vui sướng bất ngờ không?Phong Phi Vân đáp:- Đúng là bất ngờ.Trong xe hương, một hồ ly tinh nhỏ thò đầu ra, nàng như thiếu nữ ngây thơ mười ba, bốn tuổi.Thiếu nữ nũng nịu nói:- Phong công tử, xe của tiểu thư chúng ta chưa từng cho nam nhân nào leo lên, công tử là người đầu tiên.- Vậy ta vô cùng vinh hạnh.Phong Phi Vân leo lên xe, chiếc xe tự động bay hướng phòng đấu giá quỷ thị.Phòng đấu giá quỷ thị tụ tập báu vật hiếm quý nhất thiên hạ, có bị giấu kín hoặc phơi bày ra, thái cổ, viễn cổ, nhân tộc, long tộc.

Miễn có báu vật trên thế giới này thì rất có thể sẽ xuất hiện trong phòng đấu giá.Đương nhiên thứ quý nhất là tinh huyết đại thánh.Phong Phi Vân rất muốn có tinh huyết đại thánh, đây là một trong ba chủ dược hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan.

Hắn quyết tâm đấu giá được tinh huyết đại thánh.Phong Phi Vân gác ý định háo sắc sang một bên, cảm thấy sau này bớt tự kỷ là vừa.Một lão nhân đứng trước cửa phòng đấu giá quỷ thị, cung kính cúi đầu hướng Mặc Dao Dao:- Mặc cô nương đến.

Cung các thứ hai, phòng khách quý.

Còn vị này là?Có vẻ Mặc Dao Dao là khách quen của phòng đấu giá quỷ thị, nếu không đã chẳn nhận được sự tôn kính như thế.Mặc Dao Dao liếc Phong Phi Vân, mỉm cười nói:- Hắn là nhân vật rất lợi hại.Một đám phò tòng vây quanh Hổ Ngô hoàng tử bước tới gần:- Hừ!

Lợi hại?

Lợi hại cỡ nào?Hổ Ngô hoàng tử liếc Phong Phi Vân, trong mắt tràn đầy ghen tỵ.

Tiểu tử này là ai?

Sao có thể thân thiết với Mặc Dao Dao như thế?Mặc Dao Dao khó chịu nói:- Họ Ngô, ngươi đừng chọc hắn, nếu không sẽ rất thảm.Hổ Ngô hoàng tử nói:- Dao Dao, ta yêu nàng từ lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng nàng luôn hờ hững với ta.

Tại sao nàng nói cời với nhân loại này?

Ta có điểm nào không sánh bằng hắn?Mỹ nữ luôn có rất nhiều người theo đuổi.Phong Phi Vân không muốn dây vào tình huống nhàm chán này, hắn lười quan tâm.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cường giả các tộc ồ ạt kéo vào phòng đấu giá quỷ thị.Đám cường giả các tộc có người nhận ra Phong Phi Vân, kiêng dè né xa.Cũng có người không nhận ra Phong Phi Vân, dù sao chỉ có một số người thực lực cường đại chạy đi Thanh Liên linh sơn xem náo nhiệt.

Người thực lực không đủ chưa tới gần Thanh Liên linh sơn trăm vạn dặm đã bị lực lượng thánh linh đè chết.Vì vậy không nhiều tu sĩ biết mặt Phong Phi Vân.Mặc Dao Dao ghét Hổ Ngô hoàng tử, nói:- Ngươi có biết ngươi thua hắn điểm nào không?

Để ta nói cho ngươi biết, điểm nào ngươi cũng kém hơn hắn!Mặc Dao Dao vươn cánh tay ngọc vòng qua tay Phong Phi Vân, dán sát người hắn.Mặc Dao Dao thì thầm bên tai Phong Phi Vân:- Tiểu tử này là hoàng tử của Hổ Ngô yêu tộc, thế lực sau lưng không nhỏ.

Ngươi hãy chắn giúp ta.Phong Phi Vân cười cười, hóa ra hắn đến đây để làm lá chắn cho Mặc Dao Dao.Hổ Ngô hoàng tử hét to một tiếng:- Grao!

Đáng giận, ta muốn làm thịt hắn!Hai tay Hổ Ngô hoàng tử biến thành cái kiềm to màu đen phát ra mùi tanh hôi ăn mòn.Đột nhiên có người nhỏ giọng nói vào tai Hổ Ngô hoàng tử, gã sợ hãi mặt trắng bệch nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Hổ Ngô hoàng tử thụt lùi hai bước:- Hắn chính là người kia?Tu sĩ nói nhỏ bên tai Hổ Ngô hoàng tử trịnh trọng gật đầu, nhanh chóng thụt lùi, sợ bị Phong Phi Vân túm ra tính sổ.Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Nếu ngươi còn không tránh đường thì đừng trách ta không khách sáo!Hổ Ngô hoàng tử hận ngứa răng nhưng không dám đắc tội bán yêu, gã run run lùi sang bên đường.Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao đi vào phòng đấu giá quỷ thị.

Chỗ này có diện tích rộng lớn, nhiều phòng khách quý.

Mấy chục vạn tu sĩ tuôn vào nhưng không thấy chật chội.Mặc Dao Dao đã thả tay Phong Phi Vân ra, trò chuyện vui vẻ với hắn, toát ra sức hấp dẫn riêng.Mặc Dao Dao nói:- Cường giả các tộc đều lấy báu vật đến Đan Đỉnh Quỷ thị giao dịch, không sợ bị gì.

Nơi này được gọi là chợ đen lớn nhất thiên hạ.Phong Phi Vân mở miệng nói:- Đồn rằng chủ nhân Đan Đỉnh Quỷ thị có tu vi siêu kinh khủng, từng giết một bán thánh đến Đan Đỉnh Quỷ thị gây rối.

Có nhân vật như thế trấn tại đây, ai dám gây sự trong Đan Đỉnh Quỷ thị?Mặc Dao Dao cười nói:- Ha ha ha, ai muốn đứng vững gót chân trong Đan Đỉnh Quỷ thị đúng là phải gặp mặt vị chủ quỷ thị này.Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao đến phòng trong cung các thứ hai, hồ ly tinh nhỏ đi theo sau lưng Mặc Dao Dao như thị nữ.Gian phòng rộng lớn, vô cùng hoa lệ, như cung điện hoàng đế cư ngụ, cách đài đấu giá rất gần, vị trí khá tốt.Có thể kiếm được vị trí tốt thế này trong phòng đấu giá quỷ thị, Mặc Dao Dao có năng lực đáng gờm.Phong Phi Vân tò mò hỏi:- Mặc cô nương cũng đến vì tinh huyết đại thánh sao?Mặc Dao Dao cười nói:- Tinh huyết đại thánh là thánh vật mà các thái cổ thánh yêu tộc muốn có, chắc chắn sẽ nâng đến giá trên trời.

Tiểu nữ tử như ta không mua nổi, nhưng ta biết ngươi sẽ thử một phen.

Không biết ngươi có mang đủ linh thạch không?- Có mang nhiều linh thạch nhưng để mua tinh huyết đại thánh thì còn thiếu một chút.Phong Phi Vân lấy một đống linh thạch trong thánh đình bảo khố ra, có thể nói là giàu nhất nước.

Nhưng nếu so kè với thái cổ thánh yêu tộc nội tình thâm sâu thì còn thua xa.-------Chương 1707: Bắt đầu đấu giá (1)Phong Phi Vân quyết tâm chiếm được tinh huyết đại thánh:- Hiện tại còn thêm báu vật đấu giá được không?Mặc Dao Dao biết Phong Phi Vân muốn có tinh huyết đại thánh, chắc hắn định bán báu vật trong tay để mua tinh huyết đại thánh.- Nếu ngươi có báu vật ghê gớm thì ta có thể dẫn tiến quản sự phòng đấu giá.

Nhưng báu vật lọt vào vòng phòng đấu giá quỷ thị phải có trình độ cao thật cao.Phong Phi Vân cười nói:- Đương nhiên.Hôm nay là hội đấu giá, báu vật tham gia đấu giá đều đã được sắp xếp thứ tự, về mặt lý luận không được thêm báu vật nào để đấu giá.Nhưng Mặc Dao Dao và quản sự phòng đấu giá quỷ thị có quan hệ khá tốt, vị quản sự kia đồng ý đấu giá báu vật giúp Phong Phi Vân, với điều kiện là hắn lấy ra báu vật có giá trị đủ cao.Phong Phi Vân lấy một khúc gỗ to ra, nặng hơn một vạn cân, bên trên toát ra hơi thở thái cổ, tinh khí mộc đậm đặc, chứa lực lượng thánh tính.Gỗ đỏ sậm, không cứng rắn, toát ra mùi gỗ làm người ngửi say mê.

Ngửi một hơi sẽ cảm giác mình lĩnh ngộ thiên đạo sâu hơn một phần.Lão quản sự phòng đấu giá rất ngạc nhiên, Phong Phi Vân lấy ra khúc gỗ này thật kỳ lạ.- Chẳng lẽ đây là khối hương mộc giữ lại từ thời thái cổ?Lão quản sự phòng đấu giá cắt một miếng gỗ nhỏ cỡ móng tay ngậm vào miệng, đạo tắc đậm đặc toát ra từ miếng gỗ.

Trong đầu lão quản sự phòng đấu giá hiện ra hình ảnh thời thái cổ xinh đẹp tuệt vời, có một thần thụ đứng giữa đất đai.Phong Phi Vân cười nói:- Đây là một khúc thái cổ thiên mộc.Khúc thái cổ thiên mộc này là Phong Phi Vân lấy ra Thanh Đồng cổ thuyền.Khúc thái cổ thiên mộc trong Thanh Đồng cổ thuyền cực kỳ to lớn như dãy núi, nhưng vì thời gian xa xôi nên bề mặt thái cổ thiên mộc bị ăn mòn hầu như không còn, đa số tinh khí xói mòn hết.Phong Phi Vân lấy khúc thái cổ thiên mộc này ra là đào từ bên trong, gần với sông máu thánh linh phượng hoàng.

Tinh khí bên trong đậm đặc, giữ lại tinh hao bản chất nhất thái cổ thiên mộc.Lão quản sự phòng đấu giá thấy rất nhiều báu vật nhưng bị khúc gỗ trước mặt làm giật mình:- Thiên địa chi tích, thái cổ thiên mộc.

Trời, thần thụ này đúng ra bị thần phượng dụng bàn man phủ cấp chém đứt thời thái cổ, đây đúng là một kchú thái cổ thiên mộc sao?Nếu đúng là thái cổ thiên mộc thì một khối to cỡ nắm tay cũng được đấu giá trên trời.Thái cổ thiên mộc là báu vật từ thời kỳ thái cổ, gần như thất truyền.

Nó là thần mộc độc nhất vô nhị trên đời, hoặc nên nói là thánh vật đã biến mất trong thiên địa.Lão quản sự phòng đấu giá vội mời một vị trí sư tư thâm đến giám định chất liệu khúc gỗ.Vị trí sư có tu vi sâu không lường được, thậm chí giám định được tinh huyết đại thánh, là một lão bất tử.Rất nhanh vị trí sư giám định xong thái cổ thiên mộc thật giả.Vị trí sư vuốt râu, gật đầu, nói:- Đúng là một khúc thái cổ thiên mộc, giá trị không thể đánh giá, đủ trở thành báu vật áp trục hứ hai đêm nay.Vị trí sư không thể đặt ra giá trị cho thái cổ thiên mộc, cuối cùng chọn giá khởi điểm là một vạn long linh thạch.Giá này vượt xa dự đoán của Phong Phi Vân, tuy hắn lấy ra thái cổ thiên mộc hơn một vạn cân nhưng đối với bản thể thái cổ thiên mộc thì chỉ cỡ một miếng nhổ nhỏ.Mặc Dao Dao rất tò mò nhưng không hỏi Phong Phi Vân kiếm thái cổ thiên mộc từ đâu ra.

Nữ nhân thông minh sẽ không hỏi vấn đề ngu xuẩn.Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao quay về phòng khách quý cung các thứ hai.

Hiện tại tu sĩ các tộc lục tục đi vào, sắp bắt đầu hội đấu giá.Chủ trì hội đấu giá là mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc, môi hồng răng trắng, phát ra sức hấp dẫn hồn người.- Đêm nay có năm trăm bốn mươi ba báu vật đấu giá, mỗi món là kỳ bảo hiếm thấy trên đời, tuyệt đối sẽ không khiến cá khách quý có mặt thất vọng.

Ta tuyên bố hội đấu giá chính thứ bắt đầu, mời mỹ nhân hồ tộc chúng ta nâng lên báu vật đấu giá thứ nhất!Phòng đấu giá to lớn yên lặng lại.Nữ yêu tinh hồ tộc mọc ba đuôi lông xù bưng khay thủy kim tinh thạch bước lên đài đấu giá.Trong thủy kim tinh thạch là một chồng sách da thú dày.Có một số tu sĩ ánh mắt sắc bén nhìn ra quyển da thú không tầm thường, làm bằng da nhai tí thú, thuộc thái cổ thánh yêu tộc.Trước không nói nội dung quyển sách da thú, chỉ tính da nhai tí thú đã có giá trị không nhỏ.Giọng Đan Hạc mỹ nhân Thiến Thiến trong trẻo xinh đẹp nhận lây báu vật thứ nhất được đưa lên.Thiến Thiến nói:- Đây là diệt thế bi văn ghi từ da nhai tí thú, tổng cộng bốn trăm bảy mươi lăm quyển, tám vạn bốn ngàn thiên.Diệt thế bi văn là chữ ghi trên diệt thế thần bia.Đồn rằng trong diệt thế bi văn ghi chép việc lớn kinh thiên động địa, tổ tiên các tộc dùng máu của mình viết từ diệt thế thần bia.Không ai biết tại sao tổ tiên trả giá bằng mạng sống để in lại bia văn.

Nghe nói người nào gom đru diệt thế bi văn mới tham ngộ ra ẩn ý trong đó.Mỗi chủng tộc đều thu gom diệt thế bi văn nhưng không chủng tộc thu thập hoàn toàn đầy đủ.Mặc Dao Dao chớp mắt:- Nhiều diệt thế bi văn bị lấy ra đấu giá, chắc là đại nhân vật nào đó của nhai tí yêu tộc.Phong Phi Vân cũng rất ngạc nhiên, thứ được đấu giá trong phòng đấu giá quỷ thịKhông phải vật bình thường, mới bắt đầu đã có báu vật quý giá xuất thế.Lúc Phong Phi Vân còn trong Thần Tấn vương triều, Thần Linh cung cũng có một thiên diệt thế bi văn, là báu vật trấn cung.

Giờ có người bán ra tám vạn bốn ngàn thiên bi văn, chắc chắn sẽ có người bất chấp tất cả đấu giá về bằn được.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Diệt thế bi văn là tổ tiên các tộc dùng máu và da thịt ghi lại từ diệt thế thần bia, mỗi thiên là báu vật vô giá do tổ tiên để lại, ghi chép việc lớn kinh thiên động địa, không ai muốn lấy ra đấu giá.

Chắc có người đánh cắp bi văn của nhai tí yêu tộc rồi bán trong quy thị đổi linh thạch.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc thấy tu sĩ các tộc nóng người thì cười vừa lòng:- Quy định của phòng đấu giá quỷ thị là đơn vị tiền nhỏ nhất là long linh thạch.

Giá quy định đấu giá bốn trăm bảy mươi lăm quyển diệt thế bi văn là tám mươi khối long linh thạch.

Mỗi lần tăng giá không được nhỏ hơn một long linh thạch, bắt đầu đấu giá!Một khối long linh thạch = một ức chân diệu linh thạch.Một khối long linh thạch từng là thánh vật trấn áp quốc vận của Thần Tấn vương triều, bây giờ nó chỉ là đơn vị tiền nhỏ nhất trong phòng đấu giá quỷ thị.Giá thấp nhất của bốn trăm bảy mươi lăm quyển diệt thế bi văn tương đương tám mươi Thần Tấn vương triều hay càng cao hơn.

Ở trong mắt một số cường giả, giá trị của Thần Tấn vương triều thua xa một khối long linh thạch.- Tám mươi khối long linh thạch.- Tám mươi mốt khối long linh thạch.- Tám mươi hai khối long linh thạch.Tám mươi khối long linh thạch không phải số lượng nhỏ, mọi người kêu giá cẩn thận, mỗi ra giá một lần tương đương ném ra số tài sản kếch sù.-------Chương 1708: Bắt đầu đấu giá (2)Trong phòng khách quý cung các thứ chín có người kêu giá cao:- Một trăm khối long linh thạch.Ngay sau đó bị một đống tiếng kêu giá lấn át.- Một trăm linh năm khối long linh thạch.- Một trăm lẻ tám khối long linh thạch.Trong phòng khách quý cung các thứ chín, một lão nhân mắt độc ác, mũi ưng, ánh mắt sắc bén nói:- Bốn trăm bảy mươi lăm quyển diệt thế bi văn là thánh vật của nhai tí yêu tộc ta, bây giờ ta ra giá hai trăm khối long linh thạch, nếu ai dám nâng giá nghĩa là đối địch với toàn bộ nhai tí yêu tộc!Lão nhân quét mắt nhìn nguyên phòng đấu giá, khí lạnh khuếch tán, đè ép nhiều tu sĩ run rẩy.Đây là một vị cường giả của nhai tí yêu tộc.Nhai tí yêu tộc là một trong các thái cổ thánh yêu tộc, nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt.

Không ai muốn đắc tội nhai tí yêu tộc.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc đứng trên đài đấu giá nhắc nhở:- Lão tiên sinh làm vậy là không hợp quy định của phòng đấu giá quỷ thị.

Dù là ai, đến phòng đấu giá quỷ thị đều được tự do đấu giá, không thể dùng cách nào uy hiếp người đấu giá.Lão nhân nhai tí yêu tộc lạnh lùng cười:- Thiến Thiến cô nương nói rất đúng, lão phu đã lỗ mãng.Lão nhân nhai tí yêu tộc lại lườm các tu sĩ trong phòng đấu giá quỷ thị, ánh mắt lạnh lẽo phất tay áo đi vào phòng khách quý.Nnhai tí yêu tộc quyết tâm chiếm được bốn trăm bảy mươi lăm quyển diệt thế bi văn, không ai cố ý đắc tội đám người hung thần ác sát này.

Cuối cùng bốn trăm bảy mươi lăm quyển diệt thế bi văn được bán với giá hai trăm khối long linh thạch.Tiếp theo mấy báu vật được nâng lên, toàn giao dịch với giá cao.

"Thất sắc tuyền", "Bát nguyên cổ dược", "Thập thất phẩm thái cổ hung binh" . . .Phong Phi Vân tiện tay đấu giá hai báu vật là địa tinh thánh châu, trấn hồn chú.Địa tinh thánh châu là bảo châu tụ tập itnh hoa đất đai hình thành, bên trong ẩn chứa địa thánh bảo khí hùng hồn, tiên thiên báu vật chỉ gặp chứ không cầu được.

Địa tinh thánh châu thành giao với giá ba trăm năm mươi khối long linh thạch.Phong Phi Vân định tặng địa tinh thánh châu cho Long La Phù, dù gì bây giờ nàng đang mang thai, đeo hạt châu này càng nhanh chóng ngưng tụ thiên địa tinh khí, ổn định thai khí trong bụng.Về trấn hồn chú thì truyền thuyết là thứ chảy ra từ quỷ môn quan, ấn trên ngọc bội đỏ như máu, chữ rất lạ, không nhìn ra dùng nó làm cái gì được.

Phong Phi Vân chỉ tốn năm mươi long linh thạch đấu giá được trấn hồn chú.Đương nhiên năm mươi long linh thạch là con số rất khủng.Phong Phi Vân loay hoay ngắm trấn hồn chú, không nhìn ra được thứ này có gì huyền diệu.Phong Phi Vân hỏi:- Mặc cô nương kêu ta đấu giá thứ này có tác dụng gì?Mặc Dao Dao cười bí hiểm:- Chẳng phải ngươi sắp đi cửa quỷ môn thứ nhất sao?

Có trấn hồn chú sẽ giúp ích rất lớn.Phong Phi Vân nheo mắt nói:- Sao Mặc cô nương biết ta định đi cửa quỷ môn thứ nhất?Mặc Dao Dao cười nói:- Ngươi và gốc thanh trúc trên Thanh Liên linh sơn đã đi một lần, ta đoán các ngươi sẽ còn đi nữa.Phong Phi Vân lại hỏi:- Sao Mặc cô nương biết chúng ta đã đi một lần?Mặc Dao Dao cười cười:- Ha ha ha.Mặc Dao Dao đổi đề tài:- Tiếp theo sẽ đấu giá thái cổ thiên mộc, chắc chắn được giá trên trời.Trên đài đấu giá, mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc cười kỳ dị:- Báu vật đấu giá tiếp theo là thái cổ di châu, giá trị siêu phàm.

Ta tạm không nói cho mọi người biết nó là vật gì, nhưng giá thấp nhất là . . .

Một vạn khối long linh thạch.Ồn ào!Không khí trong phòng đấu giá quỷ thị nóng lên.

Một vạn khối long linh thạch kích thích rất lớn, chỉ thánh vật đã thất truyền mới đặt giá quy định như thế.Các tu sĩ trong phòng đấu giá quỷ thị đa số cho rằng là tinh huyết đại thánh:- Chẳng lẽ là tinh huyết đại thánh?- Chắc không phải, định giá tinh huyết đại thánh nên cao hơn một chút.- Nhưng trừ tinh huyết đại thánh ra còn thứ gì đấu giá cao như vậy?Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc tạo không khí sôi động thế là đủ, nàng mỉm cười nói:- Báu vật thứ hai trăm bốn mươi, thái cổ thiên mộc!Bốn chữ thái cổ thiên mộc vang lên, nhiều tu sĩ cường đại rùng mình.

Đặc biệt Kim Ô Bá hoàng tử, Phượng Hoàng Thiên Nữ phượng hoàng yêu tộc đứng bật dậy, mắt toát ra thần hà chói mắt.Có rất nhiều truyền thuyết về thái cổ thiên mộc.Thái cổ thiên mộc là ngạo chi tích trong truyền thuyết.

Thời thái cổ thái cổ thiên mộc là thánh thụ của Kim Ô yêu tộc, Kim Ô thập tổ từng xây tổ trên thái cổ thiên mộc.

Văn minh Kim Ô yêu tộc bắt nguồn từ thái cổ thiên mộc.Nhưng cuối thời kỳ thái cổ, thái cổ thiên mộc bị thần phượng dùng bàn man phủ cấp chặt đứt, phá hủy thánh căn, mang thân cây đi.

Kim Ô yêu tộc tụt dốc từ đó, sau này không vượt qua phượng hoàng yêu tộc nổi nữa.Có tin đồn thái cổ thần phượng chặt đứt thái cổ thiên mộc vì muốn nhờ vào lực lượng sự sống khổng lồ trong thân cây sống thêm một đời, kéo dài tuổi thọ.Nên sau khi thái cổ thần phượng chặt đứt thái cổ thiên mộc thì biến mất khỏi trần đời, không còn xuất hiện.

Có người nói thái cổ thần phượng tục mệnh thất bại, dùng thái cổ thiên mộc chôn mình.Hiện nay khối thái cổ thiên mộc lại xuất hiện trên đời, phải chăng có người tìm được mộ trủng của thái cổ thần phượng?

Hoặc nên nói thái cổ thần phượng tục mệnh thành công, quay về từ hậu thời kỳ thái cổ?Ý nghĩa sau lưng thái cổ thiên mộc quá lớn, khiến người suy nghĩ sâu xa.

Nên anh kiệt cái thế như Bá hoàng tử, Phượng Hoàng Thiên Nữ mới thất lễ.Hai tu sĩ yêu tộc đầu hổ vạm vỡ nâng thái cổ thiên mộc to lớn lên.Khúc gỗ đỏ sậm đã bị kết giới phong ấn nhưng vẫn ngửi được mùi thơm từ gỗ, các thiên địa quy tắc chất chứa trong đó.Có người muốn dùng thần thức điều tra hoa văn thánh mộc trong thái cổ thiên mộc nhưng bị lực lượng vô hình đánh bật về.Kim Ô Tứ hoàng tử kích động nói:- Giống y như trong truyền thuyết, thật sự là thái cổ thiên mộc!

Trời, đại ca!

Không tiếc mọi giá phải đấu giá được thái cổ thiên mộc!Bá hoàng tử rất muốn tát Kim Ô Tứ hoàng tử dính vách.

Ai đều biết thái cổ thiên mộc có ýnghãi thế nào với Kim Ô yêu tộc, nhưng nơi này là phòng đấu giá, nói câu đó chẳng khác nào xúi người ta cố ý nâng giá.Tuy Kim Ô yêu tộc mạnh mẽ nhưng cây to đón gió, nhiều yêu tộc xích mích với Kim Ô yêu tộc.

Bọn họ biết rõ Kim Ô yêu tộc sẽ bất chấp tất cả đấu giá thái cổ thiên mộc cho bằng được, sẽ ngáng chân làm khó.Đã có mấy lão nhân cười âm hiểm.Bá hoàng tử bình tĩnh nói:- Chỉ là một miếng gỗ vụn trên thái cổ thiên mộc, giữ từ thời kỳ thái cổ đến bây giờ, tinh khí đã bị xói mòn hơn phân nửa.

Không cần quá liều mạng, nếu giá đắt quá thì không mua.Một mỹ phụ nhân Hỏa Loan yêu tộc nói:- Ta nhớ Kim Ô yêu tộc có một tòa thiên mộc thần trì, bên trong có thánh tuyền từ thái cổ đến bây giờ.

Nếu bỏ khối thiên mộc nào trong thánh tuyền không chừng sẽ nhú mầm, dựng dục ra thiên địa chi tích mới.Mắt hổ của Bá hoàng tử lạnh lùng trừng mỹ phụ nhân.-------Chương 1709: Giá trên trờiMỹ phụ nhân không sợ, đôi mắt rực cháy lửa, khí thế hùng hồn.

Mỹ phụ nhân không sợ ánh mắt của Bá hoàng tử, hai người đối đầu nhau.Hỏa loan yêu tộc cũng là thái cổ thánh yêu tộ, không sợ Kim Ô yêu tộc.Chưa đấu giá mà phòng đấu giá đã nồng nặc mùi thuốc súng.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc rất vừa lòng không khí sôi động, nói:- Qua Viên Hồng đại trí sư giám định, khúc gỗ này là thái cổ thiên mộc trăm phần trăm, thiên địa chi tích thời kỳ thái cổ.

Không cần ta nói giá trị của nó làm gì, giá khởi điểm thái cổ thiên mộc là một vạn khối long linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một trăm khối long linh thạch.- Một vạn khối long linh thạch.- Một vạn một trăm long linh thạch.- Một vạn một ngàn long linh thạch.Một vạn khối long linh thạch là số tài sản kếch sù, người bình thường không bỏ ra được.

Nhưng người vào phòng đấu giá quỷ thị toàn là nhân vật không tầm thường, có là tước gia nhân tộc, chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu, yêu vương yêu tộc, giới chủ một giới, thậm chí có tộc trưởng yêu tộc.Đám người này nắm giữ tài nguyên kinh khủng.

Đặc biệt đại nhân vật yêu tộc, tài phú trong tộc qua mấy ngàn vạn năm, mấy ức năm tích lũy, số linh thạch Phong Phi Vân lấy từ thánh đình không thể so sánh.Trong đám người này có như vật khổng lồ, chẳng qua bình thường điệu thấp giâu tung tích vào phòng đấu giá.

Nhưng gặp thánh vật cỡ như thái cổ thiên mộc thì dám đại nhân vật thể hiện ra sức mau mạnh mẽ.Phong Phi Vân giật mình, phòng đấu giá quỷ thị có rất nhiều kẻ giàu nứt đố đổ vách.Tổng số linh thạch trên người chỉ có hơn một vạn long linh thạch, đây là số tài sản hắn gốp nhặt trong bảo khố thánh đình.Trong Trung Ương vương triều thứ sáu chỉ có những cảnh chủ, tước gia tọa trấn một cảnh mới giàu hơn Phong Phi Vân nổi.- Một vạn năm ngàn khối long linh thạch.- Một vạn năm ngàn năm trăm khối long linh thạch.Giá thái cổ thiên mộc tăng vùn vụt, không dừng lại được.

Người trước mới kêu giá người sau đã nâng lên.Nóithật thì ban đầu Phong Phi Vân không cho rằng thái cổ thiên mộc sẽ có hiệu quả điên cuồng như thế.

So với bản thể thái cổ thiên mộc thì khối gỗ này nhỏ bé không đáng kể.

Nếu để Phong Phi Vân vào Thanh Đồng cổ thuyền chắc chắn có thể đào ra nhiều khối gỗ tinh khí đậm đặc kiểu này.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Có lẽ vì vật hiếm nên quý?

Đối với ta thì muốn boa nhiêu thái cổ thiên mộc cũng có, nhưng với những người này, một khối thái cổ thiên mộc là thần vật hiếm hoi, thánh bảo đã tuyệt tích thời kỳ thái cổ.

Một số thánh đan cần thái cổ thiên mộc làm thuốc dẫn, yêu tộc loại thực vật có thể theo hoa văn trong thái cổ thiên mộc lĩnh ngộ ra đạo của nó.Phong Phi Vân cảm thấy sau này không thể lấy thái cổ thiên mộc ra bán, vì khi lan tràn trở nên không đáng giá tiền.

Phong Phi Vân quyết định tặng một khối cho nữ nhân áo xanh, sẽ giúp ích rất lớn cho nàng.

Chờ kết thúc hội đấu giá, Phong Phi Vân sẽ đi Thanh Đồng cổ thuyền một chuyến.

Bây giờ tu vi của Phong Phi Vân mạnh hơn rất nhiều, có thể đi nhiều nơi hơn.Mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc đứng lên kêu giá:- Hai vạn khối long linh thạch.Mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc cười lạnh với đoàn người Kim Ô yêu tộc.- Đáng ghét!Mắt Kim Ô Tứ hoàng tử tàn nhẫn nói:- Đám nữ nhân Hoa Hư phu nhân cố ý đối đầu với chúng ta.

Năm xưa đại ca chém nhi tử của nàng chưa đủ làm nàng đau nhớ đời.

Chờ lần sau phải đốt Ly Diễm sơn, cho nàng biết Kim Ô yêu tộc lợi hại.Bá hoàng tử nheo mắt, con ngươi bắn ra hai tia thần quang:- Chúng ta chỉ đến mua đồ chứ không phải giết người.

Nàng muốn kêu giá thì cứ kêu, Hoa Hư phu nhân không ngốc, nàng nên hiểu kêu giá trong phòng đấu giá quỷ thị mà không lấy đủ linh thạch ra sẽ có kết cuộc gì.

Ngươi nghĩ Hoa Hư phu nhân không có giới hạn sao?

Nàng chỉ muốn làm ta mất máu.Bá hoàng tử ung dung nhắm mắt lại.Trong cung các thứ chín vọng ra thanh âm già nua:- Hai vạn một ngàn khối long linh thạch.Là lão yêu vương của nhai tí yêu tộc, lúc trước lão ra khỏi cung các nên nhiều người biết chỗ lão ở.Một lão nhân tộc toàn thân ẩn trong sương mù kêu giá:- Hai vạn hai ngàn khối long linh thạch.Lão nhân mặc áo đạo, gầy trơ xương nhưng không ai thấy rõ bộ mặt của lão.

Rất có thể là lão tổ nhân tổ động thiên, hoặc thái thượng chúa tể trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Một đại nhân vật Huyết Giao yêu tộc kêu giá:- Hai vạn ba ngàn khối long linh thạch.Giá cả thật khủng khiếp, chỉ những người có nội tình thâm sâu như lão yêu vương thái cổ yêu tộc mới chịu nổi.

Những kẻ đấu giá khác đã sợ hãi rút lui.- Hai vạn bốn ngàn khối long linh thạch.- Hai vạn năm ngàn khối long linh thạch.Mặc Dao Dao vuốt lông dài con chó sư tử, mắt sáng hơn sao, cười tủm tỉm.Mặc Dao Dao liếc Phong Phi Vân:- Bây giờ ngươi đã phú khả địch quốc, sau này nhớ giúp đỡ tiểu nữ tử.

Thấy nhiều linh thạch thế này làm ta rất muốn hiến thân.Phong Phi Vân không tin lời Mặc Dao Dao, hồ ly tinh này bí hiểm khiến người không nhìn thấu.Phong Phi Vân tò mò hỏi:- Ta rất muốn biết Mặc cô nương có thân phận gì trong hồ tộc?

Tại sao đến Đan Đỉnh Quỷ thị mở tiệm hương liệu?

Mặc cô nương mở tiệm từ trước khi đến Kim Ô bán thánh hay sau khi trở về từ Trung Ương vương triều thứ sáu?Mặc Dao Dao chớp mắt:- Ha ha ha, sao ngươi Đột nhiên hỏi vấn đề này?- Tu vi của Mặc cô nương cao như thế hoàn toàn có thể làm nữ đế Thần Tấn vương triều.

Nhưng lão tổ Lưu Hoàng thụ yêu tộc chỉ mở một khách điếm biên cương Thần Tấn vương triều, mình thì ở sau màn.

Trông như thể mở khách điếm chỉ là bản năng nàng muốn làm, chứ không phải dùng khách điếm kiếm tiền.

Mặc cô nương thích làm việc điệu thấp, không theo khuôn mẫu.

Mặc cô nương làm ta không đoán ra được.Phong Phi Vân cười nói:- Đương nhiên ta chỉ thuận miệng hỏi, Mặc cô nương không muốn nói cũng được.Thái cổ thiên mộc đã lên đến đỉnh ba vạn long linh thạch, còn tiếp tục lên cao.Mặc Dao Dao cười nói:- Ngươi muốn biết lý do ta xuất hiện trong Thần Tấn vương triều đúng không?

Ta nói rồi, chắc chắn sẽ cho ngươi biết, nhưng phải chờ hội đấu giá kết thúc.Mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc kêu giá:- Bốn vạn long linh thạch.Nguyên phòng đấu giá yên lặng.Đây là cái giá rất khủng.Lão nhân loại mặc áo đạo do dự giây lát cuối cùng bỏ cuộc.

Tuy thái cổ thiên mộc là thần vật nhưng không có tác dụng lớn với tu sĩ nhân loại, lão nhân có thể trả nổi giá cao hơn nhưng lão thấy không cần thiết đấu với thái cổ thánh yêu tộc.Một số người suy tính thiệt hơn, đều giữ im lặng.Lão yêu vương nhai tí yêu tộc tiếp tục tăng giá:- Bốn vạn năm ngàn long linh thạch.Ngay sau đó từ cung các khác truyền ra khí thế khổng lồ, thanh âm hùng hồn nói:- Năm vạn khối long linh thạch.Khí thế quá kinh khủng, đè ép nhiều người ngộp thở.

Một số yêu vương căng thẳng thần kinh, lộ vẻ kiêng dè.Linh giác Phong Phi Vân rất nhạy, hắn cảm nhận hơi thở bán thánh.

Ngày Phong Phi Vân đột phá cảnh giới, vị bán thánh này có tấn công Thanh Liên linh sơn, muốn cướp thánh linh nội đan trong người hắn.-------Chương 1710: Tinh huyết đại thánh (1)- Chắc là bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc.Mắt Phong Phi Vân lạnh băng nhưng hắn rất lý trí, biết chênh lệch của mình và bán thánh rất ốn, bây giờ báo thù là quyết định không sáng suốt.Lần đầu tiên Phượng Hoàng Thiên Nữ ra giá:- Sáu vạn long linh thạch.Giọng Phượng Hoàng Thiên Nữ rất êm tai.Bá hoàng tử mở mắt ra, môi như lưỡi đao:- Tám vạn khối long linh thạch.Giờ phút này, chỉ còn gần mười tu sĩ đấu giá, toàn là đại tộc giàu có.Thấy Bá hoàng tử kêu giá, mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc kêu giá ngay:- Mười vạn khối long linh thạch.Giá trị thái cổ thiên mộc đã lên đến độ cao mới, vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Lão quản sự phòng đấu giá cũng ngây ra.- Điên, điên rồi, giá cao quá mức.

Xem ra tối nay đúng là giá trên trời.

Tinh huyết đại thánh chưa đấu giá mà nguyên phòng đấu giá đã sôi trào.Phong Phi Vân yêu mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc chết được, hôm nay Bá hoàng tử không tránh khỏi mất máu.Mười vạn long linh thạch, giá này được nêu ra, lão yêu vương nhai tí yêu tộc, giới chủ Huyết Giao yêu tộc đều im lặng.

Bọn họ đang suy nghĩ có nên tăng giá không?

Có đáng theo không?Cuối cùng có người rút lui, từ bỏ đấu giá thái cổ thiên mộc.Bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc kêu giá:- Mười một vạn khối long linh thạch.Đây là bán thánh, nhiều người không muốn tranh chấp với bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Mười hai vạn khối long linh thạch.Bá hoàng tử kêu giá tiếp:- Mười ba vạn khối long linh thạch.Người còn đang đấu giá chỉ có bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, Phượng Hoàng Thiên Nữ, Bá hoàng tử, mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc.

Bốn người toàn là giàu nứt đố đổ vách, thái cổ thiên mộc giúp ích rất nhiều cho bọn họ.

Bốn người tranh đấu gay gắt nhất.- Mười lăm vạn khối long linh thạch.- Mười sáu vạn khối long linh thạch.Giá cả như ngựa hoang thoát cương điên cuồng tăng vọt.

Đặc biệt Kim Ô yêu tộc kêu giá với quyết tâm giành được.

Thái cổ thiên mộc qua quan trọng với Kim Ô yêu tộc, hôm nay ai đấu giá đều bị bọn họ căm thù.

Đương nhiên người dám đấu giá với Kim Ô yêu tộc thì không sợ bọn họ.Mỹ phụ nhân hỏa loan yêu tộc do dự giây lát, kêu thêm giá:- Hai mươi vạn khối long linh thạch!Lão yêu vương nhai tí yêu tộc rút lui, không kêu giá nữa.Bá hoàng tử nhếch mép âm trầm:- Hai mươi mốt vạn khối long linh thạch!Bá hoàng tử cười hỏi:- Hoa Hư phu nhân có thể lấy ra hai mươi vạn khối long linh thạch sao?

Nếu Hoa Hư phu nhân không thể lấy ra nhiều long linh thạch thì tốt nhất đừng kêu giá nữa, trong phòng đấu giá quỷ thị nếu kêu giá mà không đưa ra được linh thạch sẽ có kết cuộc rất thảm, ha ha ha ha ha ha!Bá hoàng tử chỉ truyền âm, không ai nghe thấy câu này.Hoa Hư phu nhân lạnh lùng cười:- Ngươi sẽ đấu giá thái cổ thiên mộc bằng được!Bá hoàng tử nói:- Nếu giá cao đến mức ta cảm thấy Hoa Hư phu nhân không trả nổi thì ta không ngại tạm thời ngừng kêu giá.Hoa Hư phu nhân hừ mạnh.Phượng Hoàng Thiên Nữ ngồi trong phòng cung các thứ nhất, thân phận của nàng cao quý, chỉ có nàng là có tư cách ngồi trong phòng cung các thứ nhất.Phượng Hoàng Thiên Nữ kêu giá:- Hai mươi hai vạn khối long linh thạch!Hoa Hư phu nhân ngừng kêu giá, nàng cũng hiểu phòng đấu giá quỷ thị nghiêm khắc, hai mươi vạn khối long linh thạch đã là cực hạn của nàng.Chỉ còn Bá hoàng tử, Phượng Hoàng Thiên Nữ đấu giá.Mọi người biết Kim Ô yêu tộc và phượng hoàng yêu tộc là kẻ địch không đội trời chung, lại có nguồn gốc sâu xa với thái cổ thiên mộc.

Phượng Hoàng Thiên Nữ, Bá hoàng tử không chỉ muốn đấu giá thái cổ thiên mộc, càng muốn dựa vào hơi thở trên thái cổ thiên mộc tính ra mộ trủng của thái cổ thần phượng.Bá hoàng tử kêu giá:- Hai mươi ba vạn khối long linh thạch!- Hai mươi bốn vạn khối long linh thạch!Phong Phi Vân quyết định đổ thêm dầu, tự mình kêu giá:- Bốn mươi vạn khối long linh thạch.Ồn ào!Cái giá làm toàn trường nổ tung.Mọi người cùng nhìn hướng phòng riêng cung các thứ hai, biểu tình khó tin.- Ai ở trong cung các thứ hai vậy?

Lớn lối như thế, nâng giá lên đến bốn mươi vạn khối long linh thạch.- Không biết, nhưng có thể vào cung các thứ hai thì thân phận không nhỏ.- Mới rồi ta cảm nhận có hơi thở rồng phát tan từ cung các thứ hai, chẳng lẽ là đại nhân vật nào đó của long tộc ở trong đó?- Rất có thể.

Đồn rằng long tộc thích thu thập linh thạch nhất, dùng linh thạch trải giường, dùng linh thạch chất thành núi, dùng linh thạch lót đường.

Long tộc không hứng thú với báu vật khác, chỉ thích linh thạch.

Từng có con rồng quái thai xếp linh thạch thành đại dương, mình bơi trong biển.

Tính về độ giàu thì không chủng tộc nào sánh bằng long tộc.Bá hoàng tử, Phượng Hoàng Thiên Nữ nhíu chặt mày, bốn mươi vạn khối long linh thạch quá cao.Trên đài đấu giá, mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc giật mình thật lâu.Thấy mọi người không kêu giá nữa, mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc gõ chùy tinh thạch:- Nếu không ai kêu giá nữa thì khối thái cổ thiên mộc này thuộc về vị khách tôn quý cung các thứ hai.- Bốn mươi vạn khối long linh thạch lần một.- Bốn mươi vạn khối long linh thạch lần hai.Có người đứng ở cửa phòng đấu giá kêu giá:- Bốn mươi mốt vạn khối long linh thạch!Mọi người nhìn sang, thấy một cái bóng rực rỡ ánh vàng đi vào.

Chỉ là cái bóng nhưng mang đến áp lực cực mạnh, nhiệt độ phòng đấu giá cao lên nhiều.- Là một phân thân của Minh Hoàng giới chủ!- Trong cuộc chiến Thanh Liên linh sơn Minh Hoàng giới chủ bị thương nặng, không dám dùng chân thân đến Đan Đỉnh Quỷ thị.Minh Hoàng giới chủ là bán thánh Kim Ô yêu tộc kia, có địa vị rất cao trong Kim Ô yêu tộc.Phân thân Minh Hoàng giới chủ nhìn hướng cung các thứ hai, cười nói:- Khối thái cổ thiên mộc này vô cùng quan trọng với Kim Ô yêu tộc, xin bằng hữu long tộc nương tay cho.Trong cung các thứ hai, Phong Phi Vân siết chặt hai nắm tay, nghiến răng ken két.

Phong Phi Vân hận những tu sĩ yêu tộc Minh Hoàng giới chủ thấu xương.Mặc Dao Dao nói:- Hôm nay Kim Ô yêu tộc đã ra nhiều máu, đừng liều lĩnh với bọn họ.

Nếu ngươi tăng giá thêm e rằng bọn họ sẽ không kêu giá nữa.

Kim Ô yêu tộc không ngốc, sẽ không mặc cho người cắt cổ.

Thiên phú của ngươi siêu quần, tiền đồ khó thể đô lường, có cơ hội vượt qua Minh Hoàng giới chủ.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, không cần nóng nảy trong phút chốc.Phong Phi Vân thở hắt ra, cười nói:- Mặc cô nương nói đúng.Cuối cùng Phong Phi Vân không kêu giá, Kim Ô yêu tộc dùng giá trên trời bốn mươi mốt vạn long linh thạch mua thái cổ thiên mộc.Kim Ô yêu tộc muốn từ khối gỗ này dựng dục ra thái cổ thiên mộc mới là chuyện không thể nào.

Bởi vì tinh hao sự sống trong thái cổ thiên mộc sớm bị khí địa vực ăn mòn, sẽ không nảy mầm được.Tiếp theo đấu giá một số báu vật quan trọng khác, có giá giao dịch đến mười vạn long linh thạch, toàn là di bảo hiếm hoi.Rốt cuộc đến báu vật cuối cùng, giây phút đáng chú ý nhất.-------Chương 1711: Tinh huyết đại thánh (2)Một tu sĩ đẳng cấp thánh hiền sĩ của phòng đấu giá quỷ thị tự mình dâng lên bình bảo cổ lọ màu trắng.

Bình bảo màu trắng cỡ bình hoa bình thường, nhưng vị thánh hiền sĩ kia cầm rất vất vả như nâng mảnh đất.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc lùi hai bước, cảm nhận khí thế khổng lồ từ bình bảo.- Bên trong chứa một giọt tinh huyết đại thánh!- Chắc rồi, báu vật áp trục đêm nay!- Đồn rằng một giọt tinh huyết đại thánh có thể giết bán thánh!- Đại thánh gì?

Chỉ cần một giọt tinh huyết thánh linh đủ giết bán thánh, tinh huyết đại thánh càng thêm khủng bố.- Dưới thánh linh đều là con kiến.Bình bảo mới được đưa lên đã khiến nhiều người xì xầm.

Có người suy đoán tinh huyết đại thánh của ai, có người đoán phòng đấu giá quỷ thị làm sao chiếm được tinh huyết đại thánh này.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc cười nói:- Ta tuyên bố đấu giá báu vật cuối cùng trong đêm nay, giây phút mọi người chờ đợi đã đến!Không khí trong phòng đấu giá quỷ thị nghiêm túc, nhiều người không dám thở mạnh.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc phun ra bốn chữ:- Tinh huyết đại thánh.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc tiếp tục bảo:- Ta nghĩ mọi người đang chờ Thiến Thiến này giới thiệu là tinh huyết của vị đại thánh nào đúng không?- Chắc là Cửu Tiễn đại thánh.- Ta cho rằng là Địa Hoàng đại thánh.Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc mỉm cười nói:- Chủ nhân giọt tinh huyết này là thái cổ thần phượng.

Qua Viên Hồng trí sư của phòng đấu giá quỷ thị giám định nhiều lần, năm xưa thái cổ thần phượng đến cảnh giới đại thánh trở thành vị đại thánh thái cổ thứ bốn, viết huy hoàng cuối thời kỳ thái cổ.Khuôn mặt hờ hững của Phượng Hoàng Thiên Nữ lộ nụ cười tự hào:- Thần Phượng đại nhân chân đạt đến đại thánh cảnh.Các tộc hiên có sách cổ tài liệu lịch sử đều bắt đầu từ thời đại viễn cổ, thái cổ xa xôi hơn thì chỉ còn lại một ít thần thoại truyền thuyết.

Không ai có thể chứng thực những điều này có tồn tại thật không, truyền thuyết có thật?Tinh huyết thái cổ thần phượng xuất hiện, được xác nhận là tinh huyết đại thánh, chứng cứ này nói cho thế nhân phượng hoàng yêu tộc từng ra đại thánh.

Đây là vinh dự không gì sánh bằng, thành viên phượng hoàng yêu tộc đều rất tự hào.Phong Phi Vân ngây người, sâu trong lòng hắn rất khâm phục thái cổ thần phượng, luôn xem thái cổ thần phượng là mục tiêu của mình.- Trời, lại là thái cổ thần phượng!- Phải rồi, thái cổ thiên mộc và tinh huyết thái cổ thần phượng cùng xuất hiện trong phòng đấu giá quỷ thị, hay có người tìm được mộ táng thái cổ thần phượng?- Đây là chuyện lớn chấn động thiên hạ!

Mộ của thái cổ thần phượng, một vị đại thánh!Phong Phi Vân nhíu mày thầm nghĩ:- Sao có thể như vậy?

Mộ táng của thái cổ thần phượng rõ ràng là trong Thanh Đồng cổ thuyền, tại sao tinh huyết của thái cổ thần phượng xuất hiện tại đây?

Hay trong Thanh Đồng cổ thuyền chôn phó tòng của thái cổ thần phượng?

Vậy mộ thái cổ thần phượng nằm ở đâu?

Là ai đem ra một giọt tinh huyết của thái cổ thần phượng?Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập khó hiểu.Mặc Dao Dao ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm bình bảo trên đài đấu giá.- Mọi người yên lặng!Mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc cười nói:- Trong bình bảo này chứa thiên thủy, giọt tinh huyết thái cổ thần phượng được thiên thủy bao bọc.

Nếu không có thiên thủy bao lại thì trên đời này trừ thánh linh dụng cụ ra không có thứ gì chịu nổi tinh huyết đại thánh.

Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm tinh huyết đại thánh là mười vạn khối long linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn long linh thạch.Cuộc đấu giá tinh huyết đại thánh bắt đầu.Một số lão nhân từ đầu đến cuối không kêu giá đều ngồi ngay ngắn, phát ra khí thế uy nghiêm.- Mười vạn khối long linh thạch!- Mười một vạn khối long linh thạch!- Mười lăm vạn khối long linh thạch!Tinh huyết đại thánh quá quý giá, giá trị cao hơn thái cổ thiên mộc, khiến nhiều người điên cuồng đấu giá.Ngay khi mỹ nữ Đan Hạc yêu tộc dứt lời giá cả lên cao vùn vụt, đã qua hai mươi vạn khối long linh thạch.Phong Phi Vân kêu lên:- Ba mươi vạn khối long linh thạch!Phong Phi Vân đấu giá thái cổ thiên mộc được bốn mươi mốt vạn long linh thạch, đây là số tài sản kếch sù.Nhưng giá chỉ dừng giây lát, có người nhấn chìm thanh âm của Phong Phi Vân.- Ba mươi lăm vạn khối long linh thạch!- Bốn mươi vạn khối long linh thạch!- Năm mươi vạn khối long linh thạch!Phong Phi Vân thở dài, đám người này quá điên cuồng.

Giá tinh huyết đại thánh cao hơn thái cổ thiên mộc nhiều, làm Phong Phi Vân hụt hơi kêu giá.Lực lượng cá nhân quá mỏng manh, không thể sánh bằng các đại nhân vật thống trị một phương.Minh Hoàng giới chủ kêu giá:- Sáu mươi vạn khối long linh thạch!Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Tám mươi vạn khối long linh thạch!Một lão nhân bề ngoài bình thường kêu giá:- Một trăm vạn khối long linh thạch!Giá cả đã vượt qua một trăm vạn khối long linh thạch, hơn nữa không dừng lại.Phong Phi Vân biết hắn muốn giành được tinh huyết đại thánh theo đường quang minh là rất khó khăn, chỉ còn cách đen ăn đen.Chuyện giết người cướp của không hiếm, miễn không xảy ra trong Đan Đỉnh Quỷ thị, chủ quỷ thị sẽ mắt nhắm mắt mở.Con người trên đời này rất tham lam, mỗi giây mỗi phút xảy ra chuyện cướp giật, không ai quản lý hết được.Mặc Dao Dao nói:- Hội đấu giá chưa kết thúc ngươi đã định đi?Da Mặc Dao Dao trắng mịn, tóc đen xõa dài, hồ cừu trắng lông xù tôn lên làn da nàng càng trắng.Phong Phi Vân cười nói:- Thái cổ thiên mộc đã đấu giá xong, Đương nhiên ta phải đi hậu đại lấy linh thạch của mình.

Chờ chút nữa bị người nhìn thấy ta đi ra từ hậu đại thì sẽ thành con mồi của người khác.Mặc Dao Dao hỏi:- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai đấu giá được tinh huyết đại thánh?Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Dù ai có được đều sẽ bị đồn.Mặc Dao Dao cắn răng trắng, rèm mi vừa dài vừa cong.

Nam nhân nào nhìn thấy hồ ly tinh ngồi trước mặt đều không kiềm nén được xúc động.Mặc Dao Dao sóng mắt đa tình nói:- Ngươi muốn đi mời người cướp đoạt tinh huyết đại thánh, bây giờ định đi sắp xếp?Phong Phi Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cười nói:- Thật ra tinh huyết đại thánh không có tác dụng lớn với ta.Mặc Dao Dao hỏi:- Vậy còn Hồng Nhan cô nương thì sao?Phong Phi Vân biết không lừa được Mặc Dao Dao, nàng quá thông minh.Hồ ly thường rất thông minh.Lúc này giá trong phòng đấu giá đã đến hai trăm vạn khối long linh thạch, cuộc đấu giá vàoh rồi gay cấn.Phong Phi Vân không đi mà lại ngồi xuống.Mặc Dao Dao cười hỏi:- Sao ngươi không đi?Phong Phi Vân trả lời:- Ta định ở lại nhìn xem là ai đấu giá được tinh huyết đại thánh.Mặc Dao Dao nói:- Thật ra thái cổ thiên mộc không chỉ có một khối đúng không?Phong Phi Vân ngạc nhiên, sau đó cười gật đầu, nói:- Chỉ thứ thưa thớt mới càng quý giá.Mặc Dao Dao cười quyến rũ:- Thật ra tinh huyết đại thánh cung không chỉ có một giọt.Mắt Mặc Dao Dao trong suốt sáng như sao.Phong Phi Vân kinh ngạc nói:- Ta Đột nhiên phát hiện nàng biết quá nhiều thứ.-------Chương 1712: Bí ẩnPhong Phi Vân hỏi:- Chẳng lẽ ngươi không biết biết tại sao ta biết được nhiều như vậy sao?Phong Phi Vân nói:- Ta rất muốn biết, nhưng có vẻ Mặc cô nương sẽ không chịu nói.- Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, bởi vì một giọt tinh huyết đại thánh là ta mang đến Đan Đỉnh Quỷ thị.Mặc Dao Dao cười rất đẹp, dịu dàng mà diễm lệ, khó làm người ta liên tưởng nàng và tinh huyết đại thánh.Nữ nhân như vậy không nên được người che chở trong lòng bàn tay như đóa hoa trong nhà kín.Phong Phi Vân giật nảy mình, hắn cứ nghĩ mình rất thông minh, nhìn thấu nàng nhưng giờ mới phát hiện mình quá tự kỷ.

Sau này phải sửa tật xấu mới được.Mặc Dao Dao nói:- Ngươi muốn biết tại sao ta xuất hiện trong Thần Tấn vương triều phải không?- Mặc cô nương nói kết thúc hội đấu giá sẽ cho ta biết.- Bây giờ ta nói với ngươi, ta đi Thần Tấn vương triều lấy tinh huyết đại thánh.Phong Phi Vân không ngốc, hắn kinh ngạc nói:- Đồng Lô sơn của Thần Tấn vương triều là nơi chôn thái cổ thần phượng?

Nó cũng là thần tàng yêu tộc đồn rầm rộ?Mặc Dao Dao gật đầu, nói:- Năm cuối đời thái cổ thần phượng vì sống lâu nên chém ngã thái cổ thiên mộc, từng đi vực ngoại làm nhiều chuyện kinh thiên.

Thái cổ thần phượng để lại rất nhiều truyền thuyết.

Nhưng không ai biết thái cổ thần phượng từng đi địa ngục, lấy một báu vật.Phong Phi Vân chưa từng nghe tin đồn như vậy:- Báu vật trong địa ngục có thể mang lên nhân gian?Quỷ môn quan và địa ngục là hai khái niệm khác nhau.Quỷ môn quan tồn tại giữa địa ngục và nhân gian, địa ngục hoàn toàn thuộc về thế giới khác.Mặc Dao Dao nói:- Thái cổ thần phượng đi con đường khác.Phong Phi Vân hỏi:- Con đường gì?- Hoàng tuyền.Mặc Dao Dao trả lời:- Trời có cửu trọng thiên, đất có cửu trọng địa, địa ngục có cửu tuyền nối trời và đất.

Thái cổ thần phượng đi một trong cửu tuyền, quay về nhân gian.Phong Phi Vân hỏi:- Thái cổ thần phượng mang thứ gì từ địa ngục ra?Mặc Dao Dao lắc đầu, nói:- Ta không rõ, nhưng chắc chắn là thứ liên quan đến chuyển thế luân hồi.

Thứ đó để trong Đồng Lô sơn, trở thành lỗ hổng địa ngục.

Một số vật chết nên xuống địa ngục lại thành cá lọt lưới chạy tới đó.

Có người cơ duyên trùng hợp nghịch thiên trọng sinh.- Từng có đại nhân vật địa ngục đi nơi đó bình định, muốn thu về báu vật bị thái cổ thần phượng lấy đi.

Nhưng không hiểu sao đại nhân vật kia bị lực lượng bí ẩn đánh bại, không thể lấy lại báu vật.- Đại nhân vật địa ngục lùi một bước, khai sáng Dương giới và Âm giới ở Thần Tấn vương triều, chuyên môn thu những sinh vật chạy đến lỗ hổng địa ngục, không để chúng nó làm loạn nhân gian.- Những chuyện sau là ta suy đoán, ta không rành lai lịch của Dương giới và Âm giới ở Thần Tấn vương triều, nhưng chắc liên quan đến địa ngục.Lòng Phong Phi Vân dậy sóng.

Đồng Lô sơn là lỗ hổng địa ngục, thái cổ thần phượng đã lấy cái gì trong địa ngục mà khiến vài người không đi địa ngục, đến Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân nheo mắt nói:- Mấy thứ này bản thân ta còn không biết, sao nàng biết?Mặc Dao Dao cười cười.Bên ngoài phòng cung các thứ hai vang tiếng gõ cửa.

Lão quản sự phòng đấu giá đi vào, cung kính cúi đầu hướng Mặc Dao Dao.Lão quản sự phòng đấu giá nhìn Phong Phi Vân, nói:- Phong công tử, hội đấu giá sắp kết thúc, đây là linh thạch công tử muốn.Lão quản sự phòng đấu giá lấy một giới linh thạch to cỡ nắm tay cung kính đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhận lấy giới linh thạch, dò xét.

Bên trong có bốn mươi vạn năm ngàn chín trăm khối long linh thạch, đã bị phòng đấu giá quỷ thị trừ một phần trăm phí đấu giá giùm.Lão quản sự phòng đấu giá đi ra.Phong Phi Vân nhạy bén cảm giác lão quản sự phòng đấu giá cung kính với Mặc Dao Dao, lại liên tưởng từ khi vào phòng đấu giá quỷ thị nàng hưởng thụ đãi ngộ.

Đánh chết Phong Phi Vân không tin Mặc Dao Dao và phòng đấu giá quỷ thị không có quan hệ gì.Phong Phi Vân nhìn Mặc Dao Dao chằm chằm, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn.Phong Phi Vân không kiềm được hỏi:- Nàng là nữ nhân của chủ quỷ thị?Mặc Dao Dao không trả lời:- Ngươi đoán xem?Phong Phi Vân hiểu đây là thật sự.Nghĩ lại một nữ nhân hồ tộc xinh đẹp đứng vững trong Đan Đỉnh Quỷ thị nói dễ hơn làm, nếu không có chỗ dựa cứng rắn thì đã sớm bị người ăn sống nuốt tơi.

Thứ hai, tại sao Mặc Dao Dao biết nhiều bí ẩn liên quan đến thái cổ thần phượng?

Chắc chắn là chủ quỷ thị nói cho nàng biết.Tại sao chủ quỷ thị nói cho Mặc Dao Dao biết?

Chỉ có một lời giải thích, nàng là nữ nhân của chủ quỷ thị.Phong Phi Vân cười nói:- Ta nên sớm đoán ra.

Ta chỉ không hiểu Mặc cô nương có thân phận rất cao, tu vi rất mạnh, tại sao ngày xưa cần nhờ vào đấu giá do mẫu thân ta bày ra để rời khỏi Thần Tấn vương triều?

Sao Mặc cô nương không tự mình bày đấu giá?

Còn nữa, Mặc cô nương lấy được tinh huyết đại thánh sao không đi khỏi Thần Tấn vương triều ngay mà ở lại nơi đó lâu như vậy?Mặt Mặc Dao Dao luôn treo nụ cười quyến rũ, thè lưỡi liếm môi đỏ:- Nếu ta nói ta muốn lần tìm đấu giá do mẫu thân ngươi bày ra, để điều tra tung tích của nàng thì ngươi có tin không?Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm, lạnh lùng hỏi:- Rốt cuộc nàng muốn làm gì?Mặc Dao Dao mỉm cười nói:- Mẫu thân của ngươi là một trong những người mạnh nhất ta từng thấy.

Không, nên nói là rồng, một con rồng cái.

Không ngờ trên đời sinh ra con rồng cái, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?

Chẳng lẽ sau lưng không có điều gì bí ẩn?Phong Phi Vân hỏi:- Sao Mặc cô nương biết chuyện này?Mặc Dao Dao che môi cười duyên:- Ta vốn không biết mẫu thân của ngươi là long tộc.

Lúc gặp ngươi trong Thần Tấn vương triều, ta cho rằng mẫu thân của ngươi là phượng hoàng.

Mãi tới ngày ngươi phá vỡ nguyền rủa bán yêu, phát hiện máu rồng trong thân thể ngươi, thế là sinh ra nghi ngờ.Phong Phi Vân nói:- Vậy vừa rồi . . .Mặc Dao Dao cười:- Hỏi dò ngươi.Thật là hồ ly tinh.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nàng sớm biết ta là bán yêu, biết thân phận thật sự của phụ thân, mẫu thân.Mặc Dao Dao nhếch môi nhe hàm răng trắng:- Ngươi đừng nản lòng, ngươi nên biết nam nhân ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp luôn không kiềm được xúc động.

Ta không cố ý gài bẫy ngươi, ta chỉ muốn tìm hiểu đáp án trong lòng.Phong Phi Vân xòe hai tay, nói:- Nam nhân không xúc động trước mặt nữ nhân xinh đẹp chẳng lẽ sẽ xúc động với nam nhân khác?

Chỉ trách ta không xúc động muốn cởi sạch đồ trên người Mặc cô nương.Mặc Dao Dao cười hỏi:- Nếu ngươi xúc động một lần thì ta tuyệt đối không chống cự, có dám thử không?Lại là dám không.Mặc Dao Dao nói câu này làm người ta suy nghĩ lan man, tim Phong Phi Vân đập rất nhanh, sắc mặt mất tự nhiên, cơ thể rục rịch.

Nhưng cuối cùng Phong Phi Vân không xúc động, quân tử còn hơn cả quân tử.Phong Phi Vân vuốt ngón tay, nhìn thân hình mảnh mai xinh đẹp của Mặc Dao Dao:- Rốt cuộc vì lý do gì mà Mặc cô nương phải đi đấu giá do mẫu thân ta bày ra để rời khỏi Thần Tấn vương triều?-------Chương 1713: Vô Thường quỷ chủMặc Dao Dao sớm doán được Phong Phi Vân sẽ làm Liễu Hạ Huệ một lần, nàng cười bí hiểm.- Bởi vì ta từng gặp mẫu thân ngươi một lần.

Lúc ấy nàng đi Đồng Lô sơn tìm hồn chuyển thế của phụ thân ngươi, ta thì tìm cách mở thần tàng yêu tộc.Mặc Dao Dao nói đén đây tạm dừng, không nói nhiều về Đồng Lô sơn nữa.Mặc Dao Dao nói tiếp:-

Sau này mẫu thân ngươi rời khỏi Thần Tấn vương triều, nhưng nàng bày đấu giá chỉ có lão bộc theo bên cạnh nàng và mẫu thân ngươi biết, cả ngươi nữa.

Ta muốn tìm nàng Đương nhiên phải thông qua ngươi.Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:- Mặc cô nương muốn tìm phụ thân làm gì?- Cái này . . .

Bí mật.Mặc Dao Dao mặt hao da phấn, trắng mịn búng ra sữa, làm người ta muốn hôn một cái.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Mặc cô nương nói gặp mẫu thân của ta trong Đồng Lô sơn một lần, chẳng lẽ các ngươi đánh nhau và nàng thua?- Đã bảo là bí mật.Sắc mặt Mặc Dao Dao mất tự nhiên, đánh trống lảng:- Chuyện này không có gì hay để nói, ngươi muốn biết về thái cổ thần phượng, tinh huyết đại thánh đúng không?

Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.Phong Phi Vân cười cười.Mặc Dao Dao rất ghét nụ cười này của Phong Phi Vân:- Ta không tìm được hài cốt thái cổ thần phượng trong Đồng Lô sơn.

Trong biển thiên thủy ta phát hiện mấy giọt tinh huyết đại thánh nổi trong nước, ta chỉ kịp lấy một giọt.

Nếu ngươi muốn tìm tinh huyết đại thánh thì không cần liều mạng với đại nhân vật các tộc làm gì, có thể đi thần tàng yêu tộc tìm xem.Phong Phi Vân không tin lời Mặc Dao Dao:- Mặc cô nương thật sự chỉ lấy một giọt tinh huyết đại thánh?Mặc Dao Dao thở dài, vươn ba ngón tay ngọc thề:- Ta thật sự chỉ lấy một giọt cánh cửa thần tàng yêu tộc đã khép lại.

Xem, ta đã thề rồi, ngươi đã tin chưa?

Ta không lừa ngươi, trời đất chứng giám.Nếu thề thốt đáng tin thì hơn một nửa người trong cõi đời này bị sét đánh chết.Phong Phi Vân sẽ không nói ra câu đó.Phong Phi Vân trầm ngâm, nhìn bình bảo đặt trên đài đấu giá, thầm nghĩ:- Không ngờ xác thái cổ thần phượng có trong Đồng Lô sơn, nơi đó chỉ có vài giọt tinh huyết đại thánh.

Chẳng lẽ vì Mặc Dao Dao không đi sâu vào Đồng Lô sơn?

Có lẽ xác thái cổ thần phượng nằm sâu trong Đồng Lô sơn.Tại sao chỉ có vài giọt tinh huyết đại thánh?Phong Phi Vân nghĩ đến một khúc thái cổ thiên mộc trong Thanh Đồng cổ thuyền, sao hắn cứ luôn dính dáng đến thái cổ thần phượng?Hội đấu giá đã kết thúc.Một giọt tinh huyết đại thánh bị phượng hoàng yêu tộc mua với giá trên trời bốn trăm tám mươi vạn long linh thạch.Phượng hoàng yêu tộc có một bán thánh tự mình chạy đến thể hiện sức mua mạnh mẽ.Mọi chuyện thành kết cuộc đã định, nhiều người than thở.

Tinh huyết đại thánh đại biểu ý nghĩa không giống bình thường, mỗi người đều muốn có được giọt tinh huyết này.Ầm!Đột nhiên một đoàn khí âm sát tràn ngập trên bầu trời Đan Đỉnh Quỷ thị, hình thành mây đen dậm đặc như mực.Trong mây đen cuồn cuộn có vô số âm hồn và xương trắng trôi nổi, tiếng gào rú chói tai.Một vuốt xương to lớn vươn ra từ mây đen, ngón tay như ngbọn núi, móng tay tựa thiên đao đâm thủng nóc phòng đấu giá quỷ thị, cướp đi bình bảo chứa tinh huyết đại thánh.Phập!

Phập!Nhiều tu sĩ bị khí thế kinh khủng đè nổ tung thành đoàn máu.Trong Đan Đỉnh Quỷ thị, ngọc điện, cung khuyết sụp đổ ầm ầm.

Cột gãy, vách tường, má ingói vỡ vụn nhuộm máu, bị phá hoại tan hoang.Một phần tư kiến trúc Đan Đỉnh Quỷ thị biến thành phế tích.- Nơi này là Đan Đỉnh Quỷ thị, dám tới đây cướp bảo vật?

Thật là không biết sống chết!Một lão nhân quản sự trong phòng đấu giá quỷ thị người phát ra ánh sáng, làn da như kim đồng, thân thể vọt lên cao hơn một trăm thước.

Lão lão quản sự phòng đấu giá trợn to mắt, người mọc lông đen như con ma vượn hồng hoang.Lão lão quản sự phòng đấu giá đánh ra một chưởng, trời sụp đất nứt.Không ai ngờ lão quản sự phòng đấu giá có lực lượng đẳng cấp yêu vương.Yêu vương vượn tộc.Trên bầu trời, trong đoàn mây đen phát ra tiếng hừ lạnh, thanh âm như sấm đánh chấn lão quản sự phòng đấu giá miệng mũi chảy máu.

Cơ thể to lớn như ma vượn nhanh chóng thu nhỏ, mặt trắng không còn chút máu bị đè chặt dưới đất.Nếu không có người dìu thì lão lão quản sự phòng đấu giá đã té dưới đất.Tu sĩ cướp tinh huyết đại thánh có tu vi quá kinh khủng, chỉ một tiếng hừ lạnh đã chân yêu vương bị thương nặng, thật kinh khủng.Trong Đan Đỉnh Quỷ thị còn nhiều cường giả, có mấy nhân vật đẳng cấp yêu vương bay ra, ánh mắt ngạo nghễ, chiến ý hừng hực.Một lão yêu vương trán có dấu trăng non bò ra từ lòng đất, người đầy bùn đất, da mục rữa.Lão yêu vương nhìn mây đen trên bầu trời:- Vô Thường quỷ chủ, ngươi dám đến Đan Đỉnh Quỷ thị cướp tinh huyết đại thánh?

Không sợ Quỷ thị tôn hoàng đánh hình thần đều diệt sao?Trong mây đen cuồn cuộn mang theo âm khí vô tận khàn giọng nói:- Quỷ thị tôn hoàng đã không lộ mặt mấy ngàn năm, chắc chắn chết rồi, bản tôn sợ gì?Người đến cướp tinh huyết đại thánh là Vô Thường quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất.Trên bầu trời một luồng gió tà thổi qua mang theo cương khí mạnh mẽ, đẩy lùi mấy yêu vương, không dám đụng vào khí âm hàn.Trong mây đen phát ra tiếng cười nhạt:- Một đám ô hợp cũng dám đối địch với bản tôn?

Thật là không biết sống chếtMây đen định bay về phía chân trời.Một con phượng hoàng bay lên cao, thân hình che trời, lửa đỏ rực như sắp hòa tan khung trời.

Phượng hoàng chặn đường Vô Thường quỷ chủ.Phượng hoàng phát ra thanh âm vô cùng uy nghiêm:- Giọt tinh huyết đại thánh này đã được phượng hoàng yêu tộc chúng ta đấu giá xong, ai dám cướp?Dù đằng trước quỷ chủ quỷ môn quan thì phượng hoàng yêu tộc sẽ không e ngại gì.- A!Phượng hoàng nghiệt hỏa phun ra đốt mây đen kêu xèo xèo, quỷ hồn trong mây đen tán đi thành các tia khói đen, chúng nó gào rú thê thảm.Đây là phượng hoàng bán thánh, tu vi cực mạnh.Phong Phi Vân đã lao ra phòng đấu giá quỷ thị, hai tu sĩ trên bầu trời quá cường đại, nếu đứng gần sẽ bị đè chết ngay.- Ủa?

Mặc Dao Dao đâu?Phong Phi Vân một chưởng đánh bay hai âm hồn, tìm kiếm Mặc Dao Dao trong phế tích.Lúc lao ra khỏi phòng đấu giá quỷ thị Mặc Dao Dao còn theo bên cạnh Phong Phi Vân, giờ không thấy nàng đâu.

Phong Phi Vân không phát hiện Mặc Dao Dao đi lúc nào.Ầm ầm ầm ầm ầm!Phượng Hoàng bán thánh một vuốt xé rách hư không mang theo lực lượng lửa biến cả không gian thành lĩnh vực hỗn loạn, sát khí đna xen.Vô Thường quỷ chủ bá đạo nói:- Bản tôn không muốn đắc tội Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu, ngươi đừng ép bản tôn chém ngươi!Âm khí trên người Vô Thường quỷ chủ càng mạnh mẽ hơn, hình thành lốc xoáy âm khí cuốn Phượng Hoàng bán thánh vào trong.Phụt!Một cánh tay xương thò ra từ âm khí phá vỡ bình chướng hình thành từ phượng hoàng nghiệt hỏa, đánh bay Phượng Hoàng bán thánh.Quá cường đại.Phượng Hoàng bán thánh bị đánh bay.Đây là bán thánh của phượng hoàng yêu tộc, thực lực mạnh hơn đa số bán thánh khác.Vô Thường quỷ chủ như thiên thần, không lộ mặt, chỉ có áng mây đen bay trên bầu trời.-------Chương 1714: Đấu với Kim Ô Bá hoàng tử (1)Vô Thường quỷ chủ bá đạo nói:- Bản tôn kính trọng Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu, không muốn chém mạch phượng hoàng các ngươi.

Nếu ai muốn tinh huyết đại thánh thì cứ đến cửa quỷ môn thứ nhất tìm ta!Trong Đan Đỉnh Quỷ thị không chỉ một bán thánh phượng hoàng yêu tộc, còn bán thánh khác như bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, Kim Ô bán thánh, đại thần thông giả nhân tộc.Nhưng bọn họ bị khí thế của Vô Thường quỷ chủ làm hoảng sợ, không tùy tiện ra tay.

Bọn họ rất kiêng dè đại nhân vật trong cửa quỷ môn thứ nhất này.Đột nhiên khí thế khiếp hồn người ập đến tràn ngập cả Đan Đỉnh Quỷ thị.Mọi người run rẩy, sợ hãi từ tận đáy lòng.Phong Phi Vân cảm nhận được hơi thở đó làm người ta không kiềm được quỳ xuống lạy, như có vị thần sắp buông xuống thiên địa, trong lòng thật tự nhiên sinh ra cảm xúc tôn kính, thần phục, kính sợ.Loại cảm xúc này xuất hiện rất kỳ diệu.Đám bán thánh biến sắc mặt nói:Quỷ thị tôn hoàng!Các yêu vương trong Đan Đỉnh Quỷ thị thì quỳ dưới đất, sự thần phục phát ra từ tận đáy lòng, như đang lạy thánh thần, không ai thấy quỳ là khuất nhục.Phong Phi Vân cảm nhận áp lực đè người càng lúc càng khổng lồ, xương kêu răng rắc.

Nhưng Phong Phi Vân không quỳ, hắn điều động lực lượng thánh linh nội đan đối kháng lại khí thế kia, giảm bớt chút áp lực.Trừ mấy bán thánh ra chỉ còn lác đác vài người không quỳ, Phong Phi Vân nằm trong số đó.Vô Thường quỷ chủ lạc giọng:- Quỷ thị . . .

Tôn hoàng.Giọng Vô Thường quỷ chủ run run, không còn bá đạo, ngông cuồng như trước.Mây đen trên bầu trời co rút.- Đi!!!Vô Thường quỷ chủ biến thành luồng sáng đen đụng vỡ hư không, muốn chạy trốn.Bốp!Vô Thường quỷ chủ bị lực lượng vô hình quất rớt xuống đất, đụng thủng đất đai.Tầng mây đen nhạt dần, giọng Vô Thường quỷ chủ kinh khủng phát ra ngoài:- Quỷ thị tôn quý, ta không cố ý xúc phạm.

Ta không cần giọt tinh huyết đại thánh nữa!Vô Thường quỷ chủ ném bình bảo ra, chạy hướng chân trời.Vô Thường quỷ chủ gào rú thê lương:- Tha . . .

Mạng . . .

A!Thanh âm chói tai phát ra từ mây đen.Một cánh tay cánh đen như mực rớt xuống đất, chớp mắt mấy ngàn dặm thành tà thổ không mọc một cọng cỏ.Tay Vô Thường quỷ chủ bị chém nhưng đó chỉ là phân thân, không phải bản tôn.Cánh tay Vô Thường quỷ chủ bị chém, bản tôn trong cửa quỷ môn thứ nhất cũng gặp tổn hại nặng.

Giờ chờ xem Vô Thường quỷ chủ có dám đến Đan Đỉnh Quỷ thị báo thù không.Nhưng căn cứ Vô Thường quỷ chủ sợ hãi tôn hoàng thì e rằng gã không có lá gan đến báo thù.Cửa quỷ môn thứ nhất.Trên tế đàn đen thui, trong một cung điện răng cưa giao nhau truyền ra tiếng gào căm hờn:- Quỷ thị tôn hoàng, ngươi chém đứt tay ta . . .?Hư không bị xé nát, chín cái đuôi trắng bay ra từ lỗ hổng lật ngã tế đài đen, đánh nát tế đàn.Ầm!Tế đài lật nghiêng, cung điện sụp đổ, nhiều âm hồn bị đè chết.Vô Thường quỷ chủ bay ra khỏi cung điện tan vỡ:- Tôn hoàng . . .

Nơi này là quỷ môn quan . . .Một thanh âm mơ hồ mênh mông vang vọng trong quỷ môn quan:- Đương nhiên bản hoàng biết chỗ này là quỷ môn quan, nếu không ngươi còn sống được sao?Ức vạn quỷ hồn sợ hãi run rẩy như có tiên phật xuất hiện tại đây.Vô Thường quỷ chủ đã bị chém đứt một tay, bị đối phương xông vào quỷ môn quan mà không dám nói gì.Vô Thường quỷ chủ hèn:- Lần này là ta xúcông pháp hạm, lần sau không dám nữa.- Ta lười quan tâm ngươi, dù sao sắp tới sẽ có người tìm ngươi tính sổ.

Nhưng ngươi dám phá hỏng quy tắc quỷ thị, nên để ngươi trả giá.Bùm!Một bóng sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống chém đứt cổ Vô Thường quỷ chủ.Nửa người dưới của Vô Thường quỷ chủ tan thành khói đen, chỉ có cái đầu lơ lửng trong không trung.Cái đầu dữ tợn mở to hai mắt há mồm máu, phát ra tiếng gào rú kinh thiên động địa.Không biết qua bao lâu cửa quỷ môn thứ nhất yên lặng lại.Một cánh tay cô đọng ra hóa thân xông vào Đan Đỉnh Quỷ thị vậy mà đánh bại được Phượng Hoàng bán thánh, nếu Vô Thường quỷ chủ đích thân ra tay chắc hôm nay không ai trấn áp gã được.Quỷ thị tôn hoàng quá mạnh, hèn gì có thể đánh bại nữ nhân áo xanh.Phong Phi Vân sờ cằm nhìn cánh tay tràn ngập quỷ khí âm trầm.

Đây là vật chí tà chí ác, có thể vấy bẩn mọi thứ trên đời.- Một cánh tay của Vô Thường quỷ chủ bị tôn hoàng chém đứt, chắc bản tôn cũng bị thương nặng.

Bây giờ là lúc tốt nhất tấn công cửa quỷ môn thứ nhất.Phong Phi Vân nghĩ đến dây định quay về Thanh Liên linh sơn, hợp sức với Ngư gia, Thanh Y đi quỷ môn quan.Phong Phi Vân cũng muốn cướp tinh huyết đại thánh, bình bảo đựng tinh huyết đại thánh cách hắn rất gần.

Nhưng không ai dám nhúc nhích, mấy bán thánh khí thế mạnh mẽ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.Tu vi của Quỷ thị tôn hoàng quá mạnh, không ai dám gây sự tại đây.Phong Phi Vân kiềm nén suy nghĩ muốn cướp tinh huyết đại thánh, Vô Thường quỷ chủ là ví dụ đẫm máu.Phong Phi Vân nói với tiểu hồ ly tinh:- Tiểu hồ ly, hãy nói với Mặc cô nương nhà các ngươi là lần sau ta đến Đan Đỉnh Quỷ thị chắc chắn sẽ thăm nàng.Phong Phi Vân bỏ đi ngay, bay hướng Thanh Liên linh sơn.- Các hạ định đi như vậy sao?Một cái bóng lướt nhanh qua không trung, đuổi theo Phong Phi Vân.

Giây sau Kim Ô Bá hoàng tử đứng trên tảng đá bay trước mặt Phong Phi Vân.Kim Ô Bá hoàng tử mặc giáp sáng choang, thân hình vạm vỡ, mày rậm, mắt sắc bén, khí thế khiếp người.Đám người Kim Ô Tứ hoàng tử cũng chạy đến.

Có hơn mười cường giả Kim Ô yêu tộc, phát ra nhiệt độ rất cao, ánh sáng chói mắt bao vây Phong Phi Vân vào giữa như hơn mười lò lửa nướng hắn.Bọn họ đã chú ý Phong Phi Vân thật lâu.Phong Phi Vân nhìn đám tu sĩ Xung quanh, nói:- Kim Ô yêu tộc các ngươi dai thật, ta không định so đo với các ngươi vậy mà vẫn tới dây dưa?

Ta cho rằng bán yêu dễ ăn hiếp sao?Phong Phi Vân nói mấy chữ cuối giọng lạnh băng.Kim Ô Bá hoàng tử nói:- Bản hoàng tử không có ý gì, chỉ muốn xác định trong thân thể ngươi có huyết mạch phượng hoàng yêu tộc không.Phong Phi Vân liếc Kim Ô Bá hoàng tử:- Ngươi có tư cách đó sao?Phong Phi Vân không chút hảo cảm với Kim Ô Bá hoàng tử.Kim Ô Bá hoàng tử nói:- Bản hoàng tử biết ngươi có chỗ dựa, không sợ gì.

Nhưng ngươi dám đánh cuộc với ta không?Kim Ô Bá hoàng tử rất e ngại Ngư gia, dù gì hai bán thánh đã chết gây rúng động, không ai dám dễ dàng đắc tội Phong Phi Vân.Phong Phi Vân hỏi:- Đánh cuộc cái gì?Kim Ô Bá hoàng tử có vốn liếng kiêu ngạo, dù biết Phong Phi Vân đã phá nguyền rủa bán yêu nhưng vẫn không xem trọng hắn.Kim Ô Bá hoàng tử nói:- Nếu ngươi có thể đỡ được ba đấm của ta thì ta ch o48e một ngàn long linh thạch.

Nếu ngươi không đỡ nổi hãy đưa một giọt máu cho ta.Kim Ô Bá hoàng tử cảm thấy một ngàn long linh thạch là số tiền kếch sù, đối với bán yêu là con số thiên văn.

Kim Ô Bá hoàng tử tin tưởng Phong Phi Vân sẽ không chịu nổi ấp dẫn.-------Chương 1715: Đấu với Kim Ô Bá hoàng tử (2)- Một ngàn long linh thạch?

Ha ha ha ha ha ha!

Đường đường là Kim Ô Bá hoàng tử mà sao như tên ăn mày?Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:- Nhưng nếu ngươi muốn chiến thì ta chơi với ngươi, nhưng tiền cược không phải một ngàn long linh thạch mà là bộ giáp trên người của ngươi!Phong Phi Vân đã tu luyện ra một trăm lẻ tám khối phượng cốt, phượng hoàng nhãn cốt trong đôi mắt đã hình thành, liếc sơ liền biết bộ giáp trên người Kim Ô Bá hoàng tử bất phàm.Kim Ô Bá hoàng tử nét mặt sa sầm nói:- Bộ giáp này không thể làm tiền cược.Thấy Kim Ô Bá hoàng tử đau lòng bộ giáp Phong Phi Vân càn tin vào sự phán đoán của mình.Phong Phi Vân cười nói:- Thì ra Kim Ô Bá hoàng tử, một trong mấy người đỉnh cao nhất tu sĩ thế hệ này lại không có tự tin, co cóng tay chân trước một bán yêu.

Xem ra thành tựu tương lai của hoàng tử có hạn.Phong Phi Vân định đi, hắn không muốn dây dưa với đám người Kim Ô Bá hoàng tử chậm trễ thời gian.- Được rồi, ta cược với ngươi.Kim Ô Bá hoàng tử dừng một chút, nói:- Nhưng ngươi nên hiểu ta làm như vậy không phải vì phép khích tướng của ngươi mà ta tự tin có thể lấy mạng ngươi trong vòng ba quyền!Thật là sĩ diện.Khí thế trên người Kim Ô Bá hoàng tử thay đổi, nhiệt độ nóng cháy phát tán đốt nóng bộ giáp.

Dưới chân Kim Ô Bá hoàng tử hình thành áng mây lửa, khí thế sắc bén, cơ thể gã như vầng mặt trời.Đám tu sĩ Kim Ô yêu tộc chạy ra xa, Kim Ô Bá hoàng tử cường đại là không thể nghi ngờ.

Kim Ô Bá hoàng tử đánh ra cú đấm chắc chắn trời long đất lở, dính chút quyền phong đều sẽ bị thương nặng.- Đây là lực lượng của Kim Ô Bá hoàng tử.Ánh mắt Phong Phi Vân dần nghiêm túc, cơ thể bị đẩy trượt ra sau đến hơn ba mươi dặm mới dừng lại.- Phong ý bảo bình ấn!Kim Ô Bá hoàng tử duỗi hai tay trước mặt, cơn gió nổi lên quanh thân hình thành vòng xoáy lớn.Kim Ô Bá hoàng tử đánh ra một đấm, ấn ký bình bảo khổng lồ bay ra từ gió lốc, chớp mắt đã đến trước mặt Phong Phi Vân.Mạnh quá.Tóc Phong Phi Vân bay lên, máu bị kích động vận chuyển nhanh.

Thánh linh nội đan chuyển động nhanh, các tia khí thánh linh tràn ngập trong lòng bàn tay biến thành bmàn sáng hình nửa vòng tròn.Ầm ầm ầm ầm ầm!Khí thánh linh chặt đứt bảo bình ấn ký, nhưng xung lực vẫn đẩy Phong Phi Vân ra xa mấy trăm dặm mới đứng vững được.Kim Ô Bá hoàng tử quả nhiên hơn hẳn Kim Ô Tứ hoàng tử, mới đánh một đấm đã mạnh khủng khiếp đẳng cấp yêu vương chưa chắc đỡ nổi.Nếu Phong Phi Vân không đột phá cảnh giới thì chưa chắc đỡ nổi cú đấm.- Vũ không đại tháp ấn!Vô số đốm lửa bay quanh người Kim Ô Bá hoàng tử, biến thế giới thành thế giới lửa, cuối cùng ngưng tụ thành thần tháp lửa cao chín ngàn trượng mang theo sát khí huy hoàng đè xuống.Sức phá hoại hủy thiên diệt địa, khí thế dhùng hồn truyền đến Đan Đỉnh Quỷ thị cách trăm vạn dặm.

Nhiều tu sĩ nhìn chăm chú.- Là lực lượng tứ tượng thần quyền của Kim Ô yêu tộc.- Cực độ tứ tượng thần quyền có thể hủy diệt một mảnh trời sao.- Kim Ô Bá hoàng tử và yêu nghiệt bán yêu đánh nhau.- Đây là tranh phong gay gắt, cả hai cùng là anh kiệt đỉnh cao nhất thế hệ này.

Nhưng yêu nghiệt bán yêu mới đột phá cảnh giới không lâu, chắc sẽ thua xa Kim Ô Bá hoàng tử.Các thần thức, ánh mắt nhìn chằm chằm.Cú đấm thứ hai của Kim Ô Bá hoàng tử càng khủng bố, nói là vũ không đại tháp ấn nhưng không dính dáng gì đến chữ vũ.Lửa đầy trời, thần tháp kèm theo khí thế luyện hóa thương sinh, đốt cháy linh hồn người.- Vạn thú thần quyền!Sau lưng Phong Phi Vân hiện ra bóng dáng một vạn cự thú khổng lồ, dữ tợn khủng bố, hung uy hùng hổ, giương nanh múa vuốt.

Chúng nó phát ra tiếng rống chấn động khung trời.Hai tay Phong Phi Vân bắt ấn đánh ra lực công kích gấp một vạn lần.Ầm ầm ầm ầm ầm!Hỏa diễm thần tháp bị đánh nát, mưa lửa vô tận rơi xuống như thiên thạch đập xuống mặt đất.- Tuyệt học của phượng hoàng yêu tộc, vạn thú chiến thể.

Chắc chắn trong cơ thể ngươi có huyết mạch phượng hoàng!Kim Ô Bá hoàng tử hú dài, da tay nứt vỡ mọc mấy miếng vảy, biến thành hai vuốt kim ô.Tiếng sấm rền vang ầm ĩ trong người Kim Ô Bá hoàng tử, tia điện vòng quanh hai vuốt kim ô.- Lôi thần chiến chuy ấn!Các tia điện bay ra từ cánh tay Kim Ô Bá hoàng tử ngưng tụ thành ảo ảnh chiến chùy Bá hoàng tử màu tím trên đầu gã.

Thần văn đan xen trên chiến chùy hình thành lôi văn như các bóng người.Thiên lôi hình người, đây là tu luyện lôi kình đến cảnh giới cực kỳ cường đại mới hiện ra hình dạng này được.- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Phong Phi Vân giơ tay, lòng bàn tay hiện ra một mảnh thế giới, dãy núi như thú văn, hồ nước như điểm tròn.

Các tiếngp hạn âm phật gia vang trong người Phong Phi Vân, một vòng phật to lớn dâng lên sau lưng.Đây là một thủ ấn, cũng là thế giới to lớn hùng vĩ."

Lôi thần chiến chuy" và "Chưởng ấn thiên địa" chạm vào nhau, hư không va chạm mãnh liệt, trời sụp đất nứt.Kim Ô Bá hoàng tử lảo đảo, mặt trắng bệch, khóe môi dính máu.

Nhưng giây lát sau vết máu biến mất, Kim Ô Bá hoàng tử lau máu, sắc mặt hồng trở lại.Khi hư không tan vỡ ổn định lại, các chiến khí, sát quang biến mất, hai bóng người hiện ra.Kim Ô Bá hoàng tử kiêu ngạo đứng thẳng trên bầu trời, không dính hạt bụi trần, ngạo nghễ thương sinh.Phong Phi Vân thì chật vật hơn nhiều, áo thủng lỗ chỗ, có mấy vệt máu nhạt dính trên người.

Nhưng Phong Phi Vân đứng thẳng, chiến ý cao vút, đôi mắt sáng.Đám tu sĩ Đan Đỉnh Quỷ thị thở phào:- Rốt cuộc Kim Ô Bá hoàng tử vẫn mạnh hơn một bậc.- Bán yêu kia cũng rất yêu nghiệt, mới phá tan cảnh giới đã đỡ được ba đấm của Kim Ô Bá hoàng tử, chỉ bị thương ngoài da, thần quá.Kim Ô Bá hoàng tử đứng trên bầu trời nhìn xuống Phong Phi Vân, khinh thường nói:- Ngươi thua.Phong Phi Vân phủi chiến y, lau tro bụi, chiến ý hừng hực nói:- Chỉ ba quyền làm sao quyết định thắng thua?

Hay chúng ta lại đấu ba trăm hiệp?Kim Ô Bá hoàng tử lạnh lùng nói:- Hừ!

Thua là thua, kiếm cớ làm gì?

Ngươi chỉ là bán yêu, bản hoàng tử khinh thường đấu tiếp với ngươi, giảm thấp thân phận.Phong Phi Vân biết Kim Ô Bá hoàng tử bị thương nặng hơn, sợ đấu tiếp sẽ thua nên mới nói ngang nhiên như thế.

Phong Phi Vân không chọc thủng, có người thích sĩ diện thì cứ để người ta làm bộ làm tịch đi.Huống chi Phong Phi Vân không mong nhiều người biết tu vi thật sự, nếu biểu hiện quá nghịch thiên sẽ vời đến nhiều người kiêng dè, giết hắn.Phong Phi Vân nói:- Được rồi, không chiến thì thôi.

Nhưng ta đã đỡ được ba đấm của ngươi, nên cởi giáp trên người đưa cho ta đi.Kim Ô Bá hoàng tử hừ lạnh một tiếng:- Ngươi đã thua còn dám đòi giáp của ta?Phong Phi Vân nói:- Ban đầu chúng ta đánh cuộc là ta có đỡ được ba đấm của ngươi không.

Bây giờ đã đã đỡ được nghĩa là thắng, ngươi nên thực hiện lời hứa.

Đường đường là Kim Ô Bá hoàng tử chẳng lẽ không chịu thua?-------Chương 1716: Lại đến quỷ môn quanKim Ô Bá hoàng tử nói:- Bản hoàng tử không muốn nói nhảm với bán yêu.- Vậy được rồi, Bá hoàng tử đã không chịu thua thì chúng ta chiến tiếp đi, chiến đến khi nào chia ra thắng thua thì thôi!Phong Phi Vân triệu hoán bát quái đạo ấn, tam vị chân hỏa lô ra.

Phong Phi Vân đánh ra các khí thánh linh khiến bát quái đạo ấn tỏa ánh sáng trắng đen, tam vị chân hỏa lô bốc cháy hừng hực.

Khí thế hùng hồn muốn chiến đấu trời long đất lở rực cháy trên người Phong Phi Vân.Bàn tay Kim Ô Bá hoàng tử ấn nhẹ ngực đau đớn, sắc mặt liên tục thay đổi.Kim Ô Bá hoàng tử cười phá lên:- Suýt trúng kế của ngươi, hôm nay nếu bản hoàng tử đánh nhau với ngươi, dù đánh bại ngươi thì sau này ngươi sẽ đi tuyên truyền là bản hoàng tử ỷ mạnh hiếp yếu, nói bản hoàng tử không chịu thua được, làm hỏng danh tiếng của ta.Phong Phi Vân hớn hở hỏi:- Rốt cuộc ngươi có đấu không?Người Phong Phi Vân đằng đằng sát khí.- Không đấu.Kim Ô Bá hoàng tử cởi áo giáp ra nâng trong lòng bàn tay, bộ giáp co thành quả cầu màu đen.

Quả cầu in các quỷ văn phát ra lệ khí âm sát.Kim Ô Bá hoàng tử rất phóng khoáng ném quả cầu đen cho Phong Phi Vân, cười nói:- Cầm đi, chỉ là một bộ giáp, Kim Ô yêu tộc ta có rất nhiều.

Tặng cho bán yêu nghèo mạt rệp, tránh cho ngươi tuyên truyền là Kim Ô Bá hoàng tử ta dám chơi không dám chịu.Lòng Kim Ô Bá hoàng tử nhỏ máu, bộ giáp này không tầm thường, là gã lén vào cửa thứ chín quỷ môn quan mang quỷ giáp ra, trên đời khó tìm cái thứ hai.Phong Phi Vân nhận lấy quả cầu màu đen, rót khí thánh linh vào xóa đi thần thức của Kim Ô Bá hoàng tử.Kim Ô Bá hoàng tử cảm nhận thần thức trong quả cầu bị chặt đứt, lòng càng căm hận.

Kim Ô Bá hoàng tử hung tợn trừng Phong Phi Vân, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.- Biến giáp!Phong Phi Vân lòng máy động, quả cầu đen biến thành bộ giáp đen phủ lên người hắn.

Mũ giáp, bao tay, hộ tâm kính, bao chân, nguyên bộ giáp liền thành một thể bao bọc toàn thân Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cảm giác mình và thế giới này ngăn cách, tiến vào một thế giới khác.Vị trí hộ tâm kính có đoàn khói đen nhạt từ bên trong tràn ra, rất giống địa ngục vụ nhưng lại khác.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Bộ giáp này quả nhiên báu vật, rơi vào tay Kim Ô Bá hoàng tử là phí của.

Chắc chắn hắn không lần mò được một phần mười ảo diệu của bộ giáp, nếu không với lực phòng ngự của giáp vừa rồi ta không thể đánh hắn bị thương.Phong Phi Vân không vội tìm kiếm ảo diệu của bộ giáp, hắn nhanh chóng rút thần thức về.Phong Phi Vân cười nói với Kim Ô Bá hoàng tử:- Bá hoàng tử điện hạ quả nhiên là người dám chơi dám chịu, khiến người khâm phục, đa tạ đã tặng áo giáp.Phong Phi Vân nói xong nghênh ngang rời đi.Kim Ô Bá hoàng tử nặn nụ cười ung dung, hai tay siết chặt kêu ken két.Thanh Liên linh sơn, mùi tre thoang thoảng.Phong Phi Vân mặc áo giáp đen nhanh chóng leo lên Thanh Liên linh sơn, lại đến bên ngoài đạo quan cổ kính.

Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao đang tắm rửa trong linh tuyền, thấy Phong Phi Vân trở về thì vội leo lên bờ.Mao Ô Quy cười tủm tỉm hỏi:- Hồ ly tinh kia thế nào?

Có mất hồ không?Huyết Giao nói:- Hồ ly dâm, hắn an toàn rút lui đã rất giỏi.Thánh thực quả khó hiểu hỏi:- Các ngươi đang nói gì vậy?Phong Phi Vân không xem chúng nó như động vật, trái cây bình thường mà là bằng hữu của mình.Phong Phi Vân cười nói:- Đúng là mất hồn, nhưng nàng là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.Mao Ô Quy kinh ngạc hỏi:- Vậy ngươi còn . . .

Ăn nàng?Phong Phi Vân nói:- Đương nhiên là không.Mao Ô Quy, Huyết Giao sợ hết hồn:- May mắn, không thể đụng vào nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng.Nếu Phong Phi Vân đè nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng thì Mao Ô Quy, Huyết Giao bỏ chạy ngay, trốn xa thật xa.Phong Phi Vân hỏi:- Thanh Y xuất quan chưa?- Đã xuất quân, đang thảo luận với Ngư gia chuyện giải cứu Thanh Liên nữ thánh.Phong Phi Vân mặc kệ Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, hắn đi thẳng vào đạo quan gặp Ngư gia, Thanh Y.Phong Phi Vân kể lại chuyện xảy ra trong Đan Đỉnh Quỷ thị cho Ngư gia, Thanh Y nghe.

Hai người lộ vẻ vui mừng, biết bây giờ là lúc tốt nhất lao vào cửa quỷ môn thứ nhất.- Là hiện tại, xuất phát ngay!Thanh Y đứng dậy, lấy thuyền nhỏ màu xanh ra, mang theo Ngư gia, Phong Phi Vân biến thành luồng sáng xanh bay hướng cửa quỷ môn thứ nhất.Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả, quàng Huyết Giao trên cổ đuổi theo thuyền nhỏ màu xanh.Mao Ô Quy hậm hực nói:- Chết tiệt, không chờ lão tử!

Tưởng lão tử vướng chân sao?

Chờ đi, ta rất quen thuộc quỷ môn quan thế hệ này, ta từng lăn lộn trong đó, chuyện nhỏ!Phong Phi Vân ngồi ở đầu thuyền nhỏ màu xanh, Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái lóe ánh sáng nhạt sinh ra mối liên kết với thuyền nhỏ.

Mối liên kết càng lúc càng chặt chẽ hơn.Thanh Y cảm nhận được điều gì, thỉnh thoảng liếc hướng ngón tay Phong Phi Vân.

Thanh Y là chủ nhân của thuyền nhỏ màu xanh, Đương nhiên cảm nhận được thuyền nhỏ khác lạ.Sắp đến cửa quỷ môn thứ nhất, Phong Phi Vân định cứu quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh rồi hỏi Thanh Y chuyện về thuyền nhỏ màu xanh, giờ tạm gác lại sau.Trong bóng đêm vô tận, một tòa cung điện cổ xưa lơ lửng.

Nửa cung điện khảm trong màn đen chỉ lộ ra cánh cửa khổng lồ kỳ lạ.Trên cửa có tấm biển đá viết ba quỷ văn hút linh hồn người.[Quỷ môn quan.]Ngư gia đứng dậy nhìn chằm chằm cánh cửa tràn ngập ma tính, lão phát ra khí thế đáng sợ.Vù vù vù vù vù!Giây sau Ngư gia đứng dưới cột đá bên ngoài khung cửa quỷ môn thứ nhất.

Chân Ngư gia đạp trong phép tắc và âm khí từng bước đi tới như bước vào địa ngục vô biên.Trong quỷ môn quan phát ra thanh âm sắc nhọn như đến từ miệng cự thú:- Cấm địa quỷ môn, người sống lùi lại!Một mặt quỷ khổng lồ thò ra từ quỷ môn, mặt mũi hung tợn, khủng bố dữ dằn.

Đầu có hai sừng, trừng mắt nhìn xuống Ngư gia.Ngư gia chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh ung dung nhìn mồm máu trên đầu:- Lão phu đến đòi một quỷ hồn.Mặt quỷ khổng lồ biết Ngư gia không dễ chọc nên không vội há mồm nuốt lão:- Không ai có thể mang quỷ hồn ra khỏi quỷ môn quan, đây là quy định.- Nhưng ta muốn khiêu chiến quy định của quỷ môn quan!Hai tay cửa quỷ môn thứ nhất vẽ ra thủ ấn tụ tập thành côn thuật vỗ vào quỷ môn.Chưởng ấn nhìn như chậm nhưng ẩn chứa thần thông vô cùng, muôn vàn tia chớp xuyên qua, đánh nát thần văn phép tắc bên ngoài quỷ môn.

Chưởng ấn vỗ vào quỷ môn không biết làm bằng chất liệu gì.Mặt quỷ khổng lồ gào rú nhanh chóng rút về quỷ môn quan.Ầm!Cung điện cổ xưa khảm trong hư không rung bần bật, cùng với hư không Xung quanh lắc lư.Nhưng quỷ môn rắn chắc không bị chưởng của Ngư gia đẩy mở.Mao Ô Quy ngồi trên lưng thánh thực quả đáp xuống đất.Mao Ô Quy nói:- Quỷ môn quan luyện bằng bổ thiên thạch, lại có tinh huyết của ngàn vị đại hiền, thánh giả đúc thành.

Có thể gọi là thiên hạ đệ nhất quan, dùng sức mạnh không mở quỷ môn quan ra được.-------Chương 1717: Giết vào quỷ môn quanBên ngoài quỷ môn quan có nhiều phép tắc, không gian gấp khúc, càng đến gần quỷ môn quan càng nguy hiểm hơn.Chỉ cường giả như Ngư gia mới nhẹ nhàng đến trước quỷ môn quan được.Đột nhiên tầng âm vụ trên quỷ môn hiện ra vô số hoa văn quỷ vật, răng nanh, xúc tu, vuốt nhọn, tà nhãn.

Hoa văn càng lúc càng dày đặc như bão tố tuôn ra.Vù vù vù vù vù!Vô số quỷ vụ tuôn ra từ cánh cửa như mây đen kịt, trong mây đen mọc các đầu người, cánh tay, tay cầm lưỡi đao, thân cưỡi thi thú.Âm hồn đủ loại khoác chiến giáp, cưỡi quỷ thú mang theo khí thế cắn nuốt thịt người sạch sẽ.Quỷ môn âm binh.- Giết!- Kẻ xông quỷ môn quan, chết!Quỷ môn âm binh vô tận từ bên trong tuôn ra, làm Ngư gia nhanh chóng thụt lùi.

Bởi vì số lượng quá nhiều, như biển cảe âm u.Tu sĩ khác nếu thấy cảnh tượng này dù tu vi cao mấy cũng sợ nhũn chân.Ngư gia rất là hung dung mở ra hộ thể thần tráo màu vàng, quỷ môn âm binh đập vào hộ thể thần tráo chớp mắt thành luồng khói, hồn phi phách tán.

Quỷ môn âm binh như thiêu thân lao đầu vào lửa phát ra tiếng xèo xèo.Xe quỷ, âm binh, tà tướng bay đầy trời, tiếng giết rung trời, âm vụ nghi ngút.Trong quỷ môn quan truyền ra thanh âm lạnh lùng của Vô Thường quỷ chủ:- Thanh Y, ngươi có gan dám đến cửa quỷ môn thứ nhất nữa sao?

Lần trước không chém ngươi, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy!Thanh âm vang vọng khu vực mênh mông.

Vô Thường quỷ chủ không lộ mặt mà phát ra thanh âm.Tay Thanh Y cầm nhành tre quét bầu trời, đánh nát mấy ngàn quỷ môn âm binh, dọn sạch một con đường.Áo xanh bay bay, thân ngọc thướt tha như ngọc châu tinh khiết trên cọng cỏ xanh.Thanh Y đi hướng cửa quỷ môn thứ nhất, thân hình yểu điệu, tóc đen bay, tiên nữ động lòng người.- Năm xưa Thanh Liên nữ thánh chém ngươi bởi vì ngươi làm nhiều chuyện ác, nhưng chỉ là chém thân thể chứ không chém tinh hồn của ngươi.

Sau này nữ thánh thấy ngươi sửa đổi đường ngay, thấy ngươi đáng thương nên giúp ngươi tu quỷ đạo, trở thành quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất.- Ngươi không chỉ không sửa sữa lỗi lầm còn thừa dịp nữ thánh tâm chết đạo suy thì bỏ đá xuống giếng, làm sự sống của nàng cạn kiệt.

Sau khi nàng chết câu quỷ hồn của nàng đi.- Thứ tiểu nhân tồi tệ như ngươi không tư cách sống trên đời này!Vô Thường quỷ chủ hừ lạnh một tiếng:- Quỷ môn quan có pháp quy của quỷ môn quan, các ngươi xông vào đây là rối loạn trật tự.

Hôm nay bản tôn sẽ chém hết các ngươi!Một móng vuốt xương trắng khổng lồ thò ra từ quỷ môn quan, bàn tay trắng hếu chứa mùi máu đậm đặc, rất gay mũi.Vuốt xương trắng chụp xuống Thanh Y.- Gãy cho ta!Ngư gia thi triển chiêu Bạch Hổ thiết thi của Bạch Hổ yêu tộc, cánh tay như thiên đao huơ không trung chặt đứt móng vuốt trắng vỡ thành đống xương vụn.Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm biến thành muôn vàn kiếm nhỏ hình thành kiếm vực quanh người.

Quỷ môn âm binh nào đến gần sẽ bị khí thánh linh từ Thiên Tủy Binh Đàm tịnh hóa.- Thiên Nhất Quỷ Bình!Khi Phong Phi Vân quyết định xông cửa quỷ môn thứ nhất thì đã mượn Thiên Nhất Quỷ Bình của Diêu Cát.Thiên Nhất Quỷ Bình hiện ra, mấy vạn âm binh quỷ tướng bị hút vào.- Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương!Phong Phi Vân thả hai con rối ra, xông vào quỷ môn âm binh.Địa Ngục Diêm La do địa ngục khí cô đọng ra, những âm binh quỷ tướng là thuốc bổ tuyệt nhất cho nó.

Địa Ngục Diêm La há mồm hút âm binh nhiều vô số kể.Kỳ Lân Vương có tinh hồn Chuyển Luân vương, huyết khí của Huyết Kỳ bán thánh, đánh một đấm đập nát lệ quỷ cao cỡ ngọn núi, nuốt quỷ khí.Nhưng có quá nhiều quỷ môn âm binh, giết hoài không hết, đông nghìn nghịt đầy trời.Phong Phi Vân bước tới gần quỷ môn quan:- Chẳng lẽ không có cách nào mạnh mẽ mở quỷ môn quan ra sao?Mao Ô Quy nói:- Có cách, Thiên Vu đại thần từng phá quỷ môn quan.- Thiên Vu đại thần làm sao phá quỷ môn quan?Mao Ô Quy nói:- Dùng máu thánh linh là có thể khiến quỷ môn mở ra.Phong Phi Vân rất muốn đá bay con rùa trắng:- Nói nhảm nhí, bây giờ ta đi đâu tìm thánh linh?

Đi đâu tìm ra một giọt máu thánh linh?Mao Ô Quy vỗ đầu thánh thực quả như vỗ đầu cháu mình:- Tuy không có thánh linh nhưng chúng ta có thánh thực quả, bất cứ cấm chế, trận pháp nào có thể ngăn thánh thực quả được.

Thành Thật, mau mở quỷ môn cho chúng ta.Thánh thực quả biến thành luồng sáng đen đụng bay các âm binh quỷ hồn, đụng vào quỷ môn âm binh.

Cơ thể thánh thực quả như xuyên qua màn nước, biến mất sau quỷ môn.- Quỷ môn quan cũng không ngăn nó được?Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đàm thành cây trường thương, đâm thủng quỷ tướng cưỡi trên chó ba đầu.

Cơ thể quỷ tướng như cát vàng bị gió thổi tan.Phong Phi Vân xung phong hướng quỷ môn quan, hắn cảm nhận rõ ràng áp lực khổng lồ đến từ quỷ môn quan.

Có rất nhiều thiên đạo quy tắc đè trên người Phong Phi Vân.Nhưng lạ là những thiên đạo quy tắc đụng vào áo giáp trên người Phong Phi Vân sẽ tự động lui ra, không trấn áp hắn.Điều này khác với lần trước Phong Phi Vân đến, khi ấy hắn chưa vào trăm dặm quỷ môn quan đã cảm giác nội tạng bị lực lượng khủng bố đè ép ra ngoài.- Bộ giáp của Kim Ô Bá hoàng tử thật hữu dụng, có thể ngăn cản lực lượng của quỷ môn quan, thứ tốt!Quỷ môn quan phát ra tiếng nổ đinh tai, trong chiến trường tiếng giết rung trời vẫn nghe rõ ràng, như thiên môn bị mở ra.- Quỷ môn bị mở, là ai làm?- Quỷ môn đã bị mở!Trong cửa quỷ môn thứ nhất vang tiếng hỗn loạn, bên trong có một số quỷ tà tu vi cường đại muốn cưỡng ép đóng quỷ môn âm binh lại.Bùm!Giây lát sau Ngư gia đã đứng trước quỷ môn, hai tay như Bạch Hổ, miệng phát ra tiếng hổ gầm khiếp hồn người mở ra quỷ môn một cái khe.Vô số quỷ hồn bị tiếng hổ gầm hù sợ, cơ thể nứt rạn hóa thành luồng khói.Ngư gia là người thứ nhất xông vào quỷ môn quan, Thanh Y theo sau.- Quỷ bình, thu!Phong Phi Vân cầm Thiên Nhất Quỷ Bình thu quỷ môn âm binh trong thiên địa vào.

Phong Phi Vân cùng Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương lao vào quỷ môn quan.Mới vào quỷ môn quan như đột nhiên bước chân vào một thế giới khác.Linh khí trong thế giới này khác với linh khí bên ngoài, quá lạnh lẽo âm u, khí tử vong đậm đặc, không thể trực tiếp hấp thu vào người.Mao Ô Quy có vẻ khá quen với quỷ môn quan:- Trong quỷ môn quan chỉ có quỷ khí, không có linh khí, một khi xông vào phải tiết kiệm sử dụng linh khí trong người.

Hao hết linh khí thì chỉ có nước chờ chết.Thánh thực quả thập thò trồi lên mặt đất, lăn tới bên cạnh Mao Ô Quy:- Gia gia, chỗ này lạnh quá, có mai rùa không cho ta mượn mặc đi.Mao Ô Quy trả lời:- Chỉ có một bộ, không cho mượn.- Vậy tại sao ta không có mai rùa?- Bởi vì ngươi không phải rùa.- Nhưng ta là tôn tử ruột của gia gia!- Cái này . . .Mao Ô Quy thấm thía nói:- Bây giờ ngươi còn nhỏ, tương lai sẽ mọc ra.- À.Quỷ môn quan âm u hơn Đan Đỉnh Quỷ thị, lạnh thấu xương.-------Chương 1718: Chiến quỷ vương (1)Khắp nơi là khe nứt không gian, bên trong khe nứt toát ra các khí địa ngục.

Thứ gì không thuộc về âm giới dính phải địa ngục khí sẽ bị ăn mòn.Phong Phi Vân hết sức cẩn thận né tránh những khe nứt không gian bay qua người, rơi vào khe nứt không gian là sẽ rơi vào địa ngục, muốn sống cũng khó.Vèo!một quỷ vương ngũ kiếp bay ra từ cái giếng cạn, mặc giáp xương trắng, tay cầm cốt đao chém vào Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thụp người xuống, xoay người, Thiên Tủy Binh Đàm đâm ra, va chạm với đao phong cốt đao.

Lực lượng vô cùng khổng lồ truyền ra từ cốt đao chấn cánh tay Phong Phi Vân tê dại.- Chết đi!Thánh linh nội đan vận chuyển, luồng khí thánh linh lao ra dọc theo cánh tay Phong Phi Vân nhập vào Thiên Tủy Binh Đàm, chặt đứt cốt đao của quỷ vương ngũ kiếp.Quỷ vương ngũ kiếp phát ra tiếng cười âm u:- Khục khục, xông vào quỷ môn quan, một con đường chết.Phong Phi Vân hừ mạnh, triệu hoán Thiên Nhất Quỷ Bình, miệng bình phát ra lực hút mạnh mẽ hấp thu âm khí Xung quanh vào trong.Quỷ vương ngũ kiếp biến sắc mặt, cơ thể biến thành luồng khói xanh lao vào giếng cạn.Phong Phi Vân vội cất Thiên Nhất Quỷ Bình, cũng nhảy vào giếng.Không biết giếng sâu bao nhiêu, Phong Phi Vân rơi thật lâu mới xuống đáy.Đáy giếng đầy bùn máu, bên trong lẫn xương trắng, một số sinh vật lạ mấp máy trong bùn máu phát ra các thanh âm kỳ lạ như hoặc hoặc đang cười.Quỷ vương ngũ kiếp đã biến mất.Đáy giếng rất rộng lớn kéo dài ra Bốn phía.

Một số âm hồn nổi trên bùn máu, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Có người già, con nít, phụ nữ, đa số là lão nhân.- Thôi mặc kệ nó, đi tìm quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh quan trọng hơn.Phong Phi Vân vốn định bắt quỷ vương ngũ kiếp, ép hỏi nó chỗ Thanh Liên nữ thánh bị nhốt.

Nhưng trong quỷ môn quan khắp nơi đầy kỳ lạ, Ngư gia, Thanh Y cũng không còn bóng dáng.

Phong Phi Vân linh cảm không may, hắn không muốn đuổi theo quỷ vương ngũ kiếp nữa.

Phong Phi Vân định cứu người xong sẽ nhanh chóng rời khỏi quỷ môn quan, nơ inày không phải chỗ cho người ở.Phong Phi Vân mới bò lên khỏi giếng cạn lập tức cảm giác có nguy hiểm.

Phong Phi Vân vội tỉuệ hoán bát quái đạo ấn ra ngưng tụ thành khí âm dương trắng đen lơ lửng trên đầu.Ầm!Lực lượng khổng lồ đánh vào bát quái đạo ấn, suýt đánh tan khí âm dương trắng đen.May mắn vừa rồi Phong Phi Vân linh giác nhạy bén, kịp tung ra bát quái đạo ấn không thì bây giờ không chết cũng lột da.Có bốn quỷ vương ngũ kiếp vây quanh ngoài miệng giếng, chúng nó như bốn đoàn lửa ma trơi.Trong lửa quỷ bốn quỷ vương ngũ kiếp mặc giáp quỷ da lân, tay cầm cốt nhẫn, khí thế lạnh lẽo, trong mắt có hai đốm lửa ma trơi rực cháy.Quỷ vương ngũ kiếp lúc trước công kích Phong Phi Vân cũng nằm trong số đó.Bốn quỷ vương ngũ kiếp đều là cường giả tuyệt đỉnh, phát ra địa ngục khí, hét to một tiếng:- Giết cho ta!Bốn thanh cốt nhẫn đâm vào Phong Phi Vân, xuyên qua từng tầng hư không.Quỷ vương ngũ kiếp có chia ram ạnh yếu.

Quỷ vương ngũ kiếp tu vi thấp sức chiến đấu tương đương hiền giả mới vào Vũ Hóa cảnh.

Quỷ vương ngũ kiếp tu vi cao có thể đối kháng với yêu vương, tước gia.Bốn quỷ vương ngũ kiếp trước mặt Phong Phi Vân tuy tu vi chưa đến đỉnh cao nhất nhưng vì hấp thu địa ngục khí thời gian dài, quỷ khí cực kỳ tinh thuần, mạnh hơn quỷ vương ngũ kiếp cùng cảnh giới trên nhân gian.Chúng nó có sức chiến đấu đẳng cấp bán tôn yêu vương.Một vạn linh thú chiến hồn lao ra khỏi người Phong Phi Vân, tiếng thú rống nối liền không dứt.

Phong Phi Vân đánh ra lực công kích gấp vạn lần, đánh gãy cốt kiếm của một quỷ vương ngũ kiếp, đánh lùi lại mấy chục thước.Quỷ vương ngũ kiếp hét to, cơ thể đụng sập một kiến trúc cổ màu đen.Sức lực Phong Phi Vân mạnh mẽ, lực cánh tay mạnh còn hơn một số thái cổ hung binh phát huy ra.Lực công kích gấp vạn lần, không phải ai cũng đánh ra được như thế.- Chết đi!Phong Phi Vân chỉ vào quỷ vương ngũ kiếp mới bị mình đánh lui, lực lượng tử kiếp bay ra đánh nát người quỷ vương ngũ kiếp.

Thân thể hình người tan vỡ bay theo gió.Một quỷ vương ngũ kiếp cứ thế chết đi.Đây là lực lượng của Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp.Công kích vật lý thương tổn hữu hạn với đám quỷ vương, dù Phong Phi Vân đánh ra tám mươi quyền chưa chắc giết được một quỷ vương ngũ kiếp.

Nhưng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp thì khác, bởi đó là kiếp diệt vạn đạo.Có thể diệt vạn đạo, quỷ đạo cũng nằm trong đó.Ba quỷ vương ngũ kiếp khác ngây người, bị Phong Phi Vân hù sợ.Nhân loại trước mặt quá đáng sợ, chỉ một cái, kêu một tiếng đã khiến một quỷ vương ngũ kiếp thành mây khói.Trời, đây là thần thông đẳng cấp gì vậy?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm ba quỷ vương ngũ kiếp, ánh mắt lạnh băng, trầm giọng hỏi:- Cho ta biết quỷ hồn của Thanh Liên nữ thánh bị nhốt ở đâu, không thì . . .

Chết!Nghe chữ chết, ba quỷ vương ngũ kiếp thụt lùi một bước.Một quỷ vương ngũ kiếp cười chói tai:- Ha ha ha ha ha ha!

Chúng ta đã chết một lần, chẳng lẽ còn sợ chết sao?- Vậy ngươi chết đi!Lần này Phong Phi Vân không sử dụng lực lượng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, dù sao ba quỷ vương ngũ kiếp trước mặt tu vi rất mạnh.

Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp chỉ có thể dùng vào tình huống đột ngột mới giết nổi tu sĩ đẳng cấp đó.Nếu quỷ vương ngũ kiếp đã đề phòng, thi triển thần thông ngăn cản thì lực lượng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp chưa chắc giết được chúng trong vòng một nốt nhạc.Thiên Nhất Quỷ Bình bay qua, một quỷ vương ngũ kiếp giãy dụa rít gào cuối cùng bị thu vào trong bình.Phong Phi Vân cầm Thiên Nhất Quỷ Bình, lạnh lùng nói:- Luyện cho ta!Trong Thiên Nhất Quỷ Bình vang tiếng gào rú của quỷ vương ngũ kiếp, bên trong hành hạ linh hồn người còn hơn quỷ môn.Hai quỷ vương ngũ kiếp biến sắc mặt, liếc nhau, trong mắt quỷ lóe tia kiên quyết mà tàn nhẫn.

Quỷ vương ngũ kiếp chia hai hướng chạy.- Muốn chạy?Phong Phi Vân đánh một Thiên Nhất Quỷ Bình vào một quỷ vương ngũ kiếp, thu vào bình.- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Bàn tay Phong Phi Vân rực rỡ ánh sáng vàng, người phát ra khí thánh linh trấn áp quỷ vương ngũ kiếp cuối cùng run cầm cập.

Quỷ vương ngũ kiếp bị phật thủ khổng lồ của Phong Phi Vân bắt về.Phong Phi Vân cầm quỷ vương ngũ kiếp trong tay, mắt bắn ra phượng hoàng hỏa diễm, lòng bàn tay ngưng tụ khí thánh linh trấn áp quỷ vương ngũ kiếp.Phong Phi Vân hỏi:- Cho ta biết quỷ hồn của Thanh Liên nữ thánh bị nhốt ở đâu?Quỷ vương ngũ kiếp bị khí thánh linh đè ép nghẹt thở, quỷ vụ mỏng dần.Quỷ vương ngũ kiếp run rẩy hỏi:- Sao trong thân thể của ngươi có khí thánh linh?

Ngươi vốn không phải thánh linh!Giọng Phong Phi Vân càng âm trầm:- Chuyện không liên quan đến ngươi.

Nếu ngươi không nói cho ta thứ ta muốn biết thì ta tùy thời cho ngươi thành mây khói.Quỷ vương ngũ kiếp bị đè ép run bần bật nhưng mắt càng lúc càng kiên cường, nó lạnh lùng cười:- Ta là quỷ vương ngũ kiếp, nhãi ranh nhà ngươi sao có thể khiến ta khuất phục?

Dù ngươi có thể đánh bại ta cũng không khống chế ta được!Có thể tu luyện đến đẳng cấp quỷ vương ngũ kiếp toàn là tồn tại trải qua vô số đau khổ, ý chí rất kiên cường.

Trừ phi là bán thánh mới làm chúng nó khuất phục.-------Chương 1719: Chiến quỷ vương (2)tuy trong người Phong Phi Vân có khí thánh linh nhưng sức chiến đấu không cao hơn đám quỷ vương ngũ kiếp bao nhiêu.

Phong Phi Vân đánh bại chúng nó không khó khăn, nhưng muốn thần phục quỷ vương ngũ kiếp thì khó như lên trời.Mao Ô Quy lên tiếng:- Nếu có một tấm trấn hồn chú thì tốt rồi, bảo đảm nó ngoan ngoãn nghe lời.- Trấn hồn chú?Phong Phi Vân chợt nhớ mình đấu giá được một tấm trấn hồn chú trong phòng đấu giá quỷ thị.

Khi đó Mặc Dao Dao bảo nếu đi tấn công cửa quỷ môn thứ nhất thì trấn hồn chú sẽ giúp ích nhiều, nên Phong Phi Vân đấu giá nó.Phong Phi Vân lấy khối phác ngọc ra, bên trên khắc đầy quỷ văn, rất là cổ xưa, âm khí nặng nề.Phong Phi Vân cầm chặt khối ngọc, cảm giác khí lạnh thấu xương.- Tía nó, ngươi thật sự có trấn hồn chú?Tốc độ của Mao Ô Quy siêu mau, nhảy vọt lên ngậm phác ngọc đen trong lòng bàn tay Phong Phi Vân, nhanh chóng nhét vào mai rùa.Phong Phi Vân nói:- Đã lúc này rồi ngươi còn tham?Mao Ô Quy nói:- Không không, dùng trấn hồn chú vào người nó thì rất uổng, ta có cách khiến nó ngoan ngoãn nghe theo.Huyết Giao nghe Mao Ô Quy nói câu đó liền biết nó định làm gì.Mao Ô Quy phun nước miếng khắc phù văn cổ xưa trên người quỷ vương ngũ kiếp.

Những phù văn cực kỳ phức tạp, huyền dị, tỏa ánh sáng trắng nhạt.

Phù văn khắc đầy người quỷ vương ngũ kiếp.Mao Ô Quy cắn móng vuốt, lẩm bẩm:- Nghĩ chú ngữ nào đây?

Rồi, gọi là 'tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn'.Mao Ô Quy vỗ đầu quỷ vương ngũ kiếp, kêu lên:- Tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn.Quỷ vương ngũ kiếp như bị ma nhập, cơ thể không theo điều khiển, nó đau nhức lăn lộn dưới đất.

Quỷ vương ngũ kiếp đụng sập mấy kiến trúc cổ âm u.Quỷ vương ngũ kiếp nghiến răng nói:- Ngươi hành hạ ta cũng . . .

Vô dụng . . .

Bản vương nếm bao nhiêu hành hạ tại đây . . .Quỷ vương ngũ kiếp hận chết con rùa trắng.Mao Ô Quy la lên:- Tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn.- Ta chịu đựng được . . .

Dù ngươi giết ta . . .

Ta chịu được . . .Mao Ô Quy kêu lên:- Tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn.* * *Quỷ vương ngũ kiếp quỳ dưới đất khóc không thành tiếng xin tha:- Cầu ngươi, Quy đại gia, ta sai rồi, ngươi nói cái gì ta cũng nghe!Cuối cùng quỷ vương ngũ kiếp không kiên cường được bao lâu.Phong Phi Vân rất ngạc nhiên, đây là thủ đoạn gì mà hành hạ quỷ vương ngũ kiếp đến nỗi không chịu đựng được quỳ lạy lục?- Đây là đại chú ngữ thuật, một trong thái cổ bát thuật.

Trúng thuật này thì thánh linh chưa chắc chịu nổi chứ nói gì quỷ vương ngũ kiếp?

Quay như dế.Mao Ô Quy đắc ý nói:- Hiện tại ngươi hỏi đi, dù ngươi hỏi tỷ tỷ của nó mặc quần lót màu gì thì chắc chắn nó sẽ khai hết ra.Quỷ vương ngũ kiếp quỳ dưới đất, vẻ mặt uể oải nói:- Khỏi hỏi, ta khai, là màu trắng.Lúc trước quỷ vương ngũ kiếp bị hành hạ thật sự rất thảm.Mao Ô Quy sợ đến tè dầm:- Ngươi thật sự có tỷ tỷ?Huyết Giao cười khùng khục:- Ta thích màu trắng.Quỷ vương ngũ kiếp thành thật nói:- Sau khi đến quỷ môn quan thì kết nghĩa, không phải tỷ tỷ ruột.Biểu tình Phong Phi Vân quái dị.

Đại chú ngữ thuật này thật biến thái, nhưng dùng để đối phó kẻ địch thật không tệ.Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi:- Cho ta biết quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh bị nhốt ở đâu?Quỷ vương ngũ kiếp nói:- Cái . . .

Này chỉ có Vô Thường quỷ chủ biết.- Thật sự không biết?Phong Phi Vân chuẩn bị niệm chú ngữ:- Tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn . . .Quỷ vương ngũ kiếp vừa nghe Phong Phi Vân niệm chú thì sốt ruột nói:- Thật sự không biết!

Ta chỉ biết Vô Thường quỷ chủ sẽ nhốt nhiều quỷ hồn cường giả trong một tòa tháp, để nuốt quỷ hồn của các cường giả này.

Nên tu vi của Vô Thường quỷ chủ mới tăng mạnh nhanh như thế.

Nếu ngươi muốn tìm quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh có thể thử đi quỷ tháp kia nhìn xem.Về mặt lý luận, nhân, tu sĩ, súc sinh, yêu, quỷ hồn đã chết sẽ đi quỷ môn quan rồi vào địa ngục.Có một lực lượng chỉ dẫn bọn họ đi địa ngục, hoặc ép buộc bọn họ vào địa ngục.Còn những quỷ hồn sống trên nhân gian là vì bọn họ chết vào thời gian sau khi, vũ khí sau khi hay lý do gì khác nên có thể ở lại nhân gian.Nhưng trường hợp này rất hiếm hoi, trong trăm vạn người chỉ có một ở lại nhân gian được.

Chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín người đều phải xuống địa ngục.Cái này không liên quan gì tu vi, dù tu vi cao hay thấp đều phải xuống địa ngục.Vô Thường quỷ chủ là quỷ chủ cửa quỷ môn thứ nhất lại cưỡng ép giam cầm quỷ hồn tu sĩ cường đại khi còn sống, nhốt trong quỷ tháp cho gã nuốt, tăng mạnh tu vi của mình, đây là vi phạm pháp quy của quỷ môn quan.Đương nhiên Vô Thường quỷ chủ là quỷ chủ, thuộc hạ không dám vạch mặt gã.- Vô Thường quỷ chủ thật là gan to bằng trời, dám làm chuyện táng tận thiên lương như thế.

Nếu bị đệ tử môn nhân của những cường giả đỉnh cao này biết không liều mạng với Vô Thường quỷ chủ mới lạ.Người đã chết nhưng không chết hẳn, ít ra có thể luân hồi trọng sinh.

Nếu bị nuốt quỷ hồn thì không có cả tư cách luân hồi.Vô Thường quỷ chủ nhốt quỷ hồn cường giả, Phong Phi Vân hiểu lý do.Quỷ hồn của cường giả Đương nhiên có giá trị hơn quỷ hồn kẻ yếu.Một tu sĩ Vũ Hóa cảnh sau khi chết quỷ hồn có giá trị hơn một ức quỷ hồn người bình thường đối với quỷ tà.Quỷ hồn của tu sĩ cảnh giới thánh linh càng đáng sợ, đối với quỷ tu sánh bằng một gốc lượng kiếp cổ dược.Cửa quỷ môn thứ nhất.Khắp nơi là kiến túc cổ xưa.

Lầu đài, khung khuyết, sân nhà, nhà tranh.

Những kiến trúc như chân thật lại giống hư ảo.Cả thế giới một màu đen kịt như bị màn mỏng màu đen che lấp, hơi thở lạnh lẽo, quái dị, âm trầm.Quỷ vương ngũ kiếp dẫn Phong Phi Vân đến bên dưới một tòa thần điện xây bằng xương trắng thì ngừng.- Nơi này là tẩm cung của Vô Thường quỷ chủ.Tòa thần điện to lớn hùng vĩ, ngàn bậc thang ngọc.

Đứng bên dưới thần điện vẫn cảm nhận được khí thế đè ép buọc người lùi về.Bên ngoài thần điện dựng tám tế đàn, hình dạng mỗi cái như núi cao bị chém ngang.Nóc tế đài chảy dung nham đỏ máu, như bãi máu bị đun sôi.Quỷ môn âm binh kéo từng xe quỷ hồn đổ vào tế đài, tiếng kêu khóc chói tai vang lên, khiến người rợn tóc gáy.

Cảnh tượng quỷ môn diêm la làm người ta run rẩy.Quỷ vương ngũ kiếp rất e sợ tẩm cung của Vô Thường quỷ chủ, không dám bước qua một li:- Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây.Phong Phi Vân nhẹ phất tay.Địa Ngục Diêm La biến thành gió tà nuốt quỷ vương ngũ kiếp vào bụng.

Quỷ quang nhấp nháy trên người Địa Ngục Diêm La, khí lạnh càng lúc càng mạnh mẽ.

Người Địa Ngục Diêm La xuất hiện các hoa văn đen mang theo lệ khí âm trầm.Gió lạnh phần phật, quỷ khí đằng đằng.Quỷ hồn thỉnh thoảng lướt qua bên người.Một quỷ vương cưỡi con thú một sừng màu đen xông lên, tay cầm trường mâu đen, khí thế hung tợn giơ ngang trường mâu trước mặt Phong Phi Vân.-------Chương 1720: Quỷ tháp, nữ thánhThú một sừng dưới thân quỷ vương chỉ là tấm da rách, bên trong toàn là quỷ khí màu đen nặn thành hình dạng thú một sừng.Phong Phi Vân mặc giáp den, cầm Thiên Tủy Binh Đàm, không thèm để mắt đến quỷ vương.

Phong Phi Vân bước thẳng hướng thần điện.Vù vù vù vù vù!Trường mâu của quỷ vương kéo theo mảng lớn quỷ văn xuyên thấu hư không đâm xuyên cổ Phong Phi Vân.Phong Phi Vân quay người trả lại một thương, trường thương đâm thủng cơ thể quỷ vương.Phập!Thiên Tủy Binh Đàm xuyên qua quỷ thể, cánh tay Phong Phi Vân sinh ra khí thánh linh rót vào Thiên Tủy Binh Đàm, chấn nát quỷ vương.Tu vi của quỷ vương yếu hơn bốn quỷ vương ngũ kiếp vây công Phong Phi Vân mấy bậc, không đáng lọt vào mắt hắn.- Có người xông cung!- Giết kẻ xâm nhập!- Câu hồn hắn, chém đạo của hắn!Một đám quỷ hồn từ bốn phương tám hướng ùa đến, số lượng lên đến ngàn vạn, hung tợn dữ dằn.

Trong đó có một số quỷ vương cường đại tay cầm dụng cụ câu hồn hút phách cùng công kích Phong Phi Vân.Cộp cộp cộp!Phong Phi Vân xoay người vọt lên, cưỡi trên da thú một sừng xông vào thần điện, đánh bay mấy trăm quỷ binh quỷ tướng cường đại.Bảy, tám món câu hồn bị đè xuống phát ra quỷ quang âm trầm, làm da người đau đớn.Phong Phi Vân mặc quỷ giáp cửa thứ chín quỷ môn, hắn không sợ những vũ khí quỷ đạo câu hồn hút phách.

Thiên Tủy Binh Đàm biến thành kiếm vũ xuyên qua mấy dụng cụ câu hồn, đánh chúng nó thủng lỗ chỗ thành sắt vụn rơi xuống đất.Thiên Tủy Binh Đàm bay trở về, ngưng tụ thành cây trường thương.Phong Phi Vân cầm trường thương quét ra ngoài, đánh gãy một cây cột thô năm thước.

Thần điện rung bần bật, ngọc thạch, cung tường rơi xuống, sụp đổ một góc, đánh bay mấy chục quỷ binh quỷ tướng.Cộp cộp cộp!Phong Phi Vân cưỡi quỷ thú bay giữa các thần điện, từ xa trông thấy một quỷ tháp đứng giữa lầu đài cung điện như ngọn núi đen, có mấy chục tầng.Thân tháp rất cao, ngước đầu lên không thấy đỉnh tháp.Ầm!Phong Phi Vân cảm giác áp lực tăng lên gấp mấy chục lần như có một đống bùn bao bọc thân thể.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Hỏng, đã xông vào cấm chế!Tuy Phong Phi Vân mặc áo giáp rất thần dị nhưng không phải vạn năm, không thể xông qua tất cả cấm chế quỷ môn quan.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Một tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống chỗ Phong Phi Vân như thiên đao, ánh sáng chói mắt.Phong Phi Vân lấy bát quái đạo ấn ra ngưng tụ khí âm dương trắng đen, biến thành cổ thuẫn huyền diệu chặn tia chớp.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Nhưng càng nhiều tia chớp giáng xuống, khoảng mấy chục cái.

Mỗi tia chớp chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, nếu bị chém trúng thì dù là quỷ vương cũng sẽ thần hồn đều diệt.- Phá cho ta!Phong Phi Vân thi triển ra Càn Khôn chưởng ấn thiên địa, đánh ra thế giới phật pháp.Tuy chặn lại mấy chục tia chớp nhưng Phong Phi Vân không đánh vỡ được cấm chế sát phạt.- Chắc chắn là Vô Thường quỷ chủ tự tay bày ra cấm chế, thật sự quá cường đại, không thể phá mở.Phong Phi Vân lấy tam vị chân hỏa lô ra treo trên đầu ngăn cản những tia chớp giáng xuống, dùng đại diễn thuật suy tính sơ hở cấm chế.- Biết rồi!Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, thánh linh nội đan điên cuồng vận chuyển.

Không chỉ khí thánh linh, còn có lực lượng hỏa diễm của riêng phượng hoàng bộc phát.

Thánh linh nội đan như sống lại, phát ra tiếng phượng hoàng hót.- Phá cho ta!Trong người Phong Phi Vân lao ra khỏi vòng xoáy lửa, cắt nát tất cả lực lượng cấm chế.Phong Phi Vân nhích người, giây sau lao ra khỏi cấm chế sát phạt, đứng bên dưới quỷ tháp.Tòa quỷ tháp xây bằng xương trắng, có xương người, xương thú, xương yêu.

Có nhiều máu từ bên trên chảy xuống tụ thành con suối nhỏ ở chân quỷ tháp.Ầm ầm ầm ầm ầm!Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, tia chớp xẹt qua phía chân trời chiếu sáng quỷ tháp.Giờ phút này, quỷ tháp âm trầm kinh người, xương trắng răng cưa, xác chết mục rữa ghê tởm, các quỷ hồn vặn vẹo dữ tợn, làm người nhìn da đầu tê dại.Cửa quỷ tháp như miệng cự thú, trước cửa có rất nhiều răng nanh sắc bén.Mao Ô Quy nói:- Phong Phi Vân, ngươi thật sự định cứu Thanh Liên nữ thánh?Phong Phi Vân cúi đầu nhìn Mao Ô Quy, hỏi lại:- Ngươi sợ?Mao Ô Quy cười khúc khích:- Lão phu không sợ, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một việc.

Nếu chuyện lão Ngư nói là thật thì rất có thể Thanh Liên nữ thánh là tình nhân của phụ thân ngươi.

Cứu Thanh Liên nữ thánh ra, ngươi không sợ sau này bị mẫu thâni đánh?Phong Phi Vân nói:- Trong mắt ta thì nàng là một nữ nhân si tình.Ầm ầm ầm ầm ầm!Trên bầu trời vang tiếng sấm sét đì đùng, tầng mây đen kịt bị ánh sáng chói mắt chiếu rọi làm mỏng đi mấy phần.Bùm!Môt bóng người chật vật từ trên trời rớt xuống, đụng vỡ một thần điện, lảo đảo chạy nhanh ra khỏi phế tích, người đầy máu.Là Vô Thường quỷ chủ.Vô Thường quỷ chủ bị thương rất nặng, quỷ thể sắp tan biến.

Vô Thường quỷ chủ không còn bá đạo, uy nghiêm mà như con chó xuống nước.Một con côn khổng lồ bay tới, thân thể to lớn, vảy cứng rắn, cánh rộng lớn gần như che cả khung trời.Côn biến thành hình dạng lão nhân, có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Lão nhân vỗ chưởng đánh Vô Thường quỷ chủ liên tục gào thét.Một gốc tre xanh từ trên trời giáng xuống, lá tre bay lất phất rắc xuống ánh sáng xanh, biến thành nữ nhân áo xanh yểu điệu thanh tú, ngực to, eo nhỏ.Nữ nhân áo xanh nheo mắt sáng, lạnh lùng nói:- Vô Thường quỷ chủ, hôm nay là ngày chết của ngươi.Vô Thường quỷ chủ chạy trốn tới bên dưới quỷ tháp, tóc tia bù xù rất chật vật.Vô Thường quỷ chủ quỳ dưới quỷ tháp, liên tục dập đầu van xin:- Nữ thánh cứu ta!Phong Phi Vân đứng dưới quỷ tháp ngước lên nhìn, Vô Thường quỷ chủ đang xin ai cứu?Trong quỷ tháp bộc phát quỷ khí cuồn cuộn như nước lũ, mạnh mẽ hơn quỷ khí trên người Vô Thường quỷ chủ gấp mấy lần, làm linh hồn người sắp lìa khỏi xác.Phong Phi Vân đứng quá gần nên bị quỷ khí đè ép hộc máu:- Phụt!Phong Phi Vân văng ra ngoài, đụng thủng mấy thần điện, bay ra xa mấy chục dặm.

Phong Phi Vân nửa quỳ trong phế tích, tay chống đất, mặt đất nứt ra khe hở.Mắt Phong Phi Vân tràn ngập kinh hoàng, ngước nhìn quỷ tháp.Quá mạnh.Trong quỷ tháp giọng nữ nhân hư vô chứa âm khí lạnh lùng nói:- Ta muốn tinh huyết đại thánh đâu?Vô Thường quỷ chủ quỳ dưới chân tháp, run bần bật, gã rất sợ nữ nhân trong quỷ tháp.- Tinh huyết . . .

Tinh huyết đại thánh bị tôn hoàng cướp . . .Nữ nhân trong quỷ tháp lạnh băng nói:- Vậy ngươi còn tác dụng gì?Nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nàng rất dễ nghe.Trên đời có nhiều nữ nhân giọng êm tai, nhưng thanh âm phát ra từ nữ quỷ thì dù đẹp mấy cũng sẽ làm người ta sợ hãi.Vô Thường quỷ chủ không ngừng dập đầu xuống đất:- Nữ thánh tha mạng, nữ thánh tha mạng . . .Ai ngờ Vô Thường quỷ chủ sẽ có lúc quỳ xuống, dập đầu?Thanh Y nghe giọng nữ trong quỷ tháp thì khuôn mặt đẹp tuyệt trần biến sắc, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm quỷ tháp xương trắng âm trầm, máu chảy đầm đìa.Thanh Y nói:- Người . . .

Người là Thanh Liên tỷ tỷ.Trong giọng nói của Thanh Y tràn ngập khó tin.-------Chương 1721: Nữ nhânPhong Phi Vân mắt tròn mắt dẹt, rất kinh ngạc.

Thanh Liên nữ thánh?Thanh âm trong quỷ tháp ngừng giây lát, lạnh lùng nói:- Thanh Y, không ngờ ngươi cũng biến hóa.- Ta không chỉ biến hóa, ta không chỉ một lần đến cửa quỷ môn thứ nhất, suýt chết ở bên ngoài quỷ môn quan.

Thanh Liên tỷ tỷ có biết những điều này không?Thanh Y là bán thánh, không để con ngươi chảy lệ nhưng thanh âm chứa sự thất vọng, bi thương.Miễn không bị ngu đều hiểu xảy ra chuyện gì, biết chủ nhân thật sự của cửa quỷ môn thứ nhất là ai.Trên bầu trời mây máu cuồn cuộn.Âm binh, quỷ hồn cửa quỷ môn thứ nhất cảm nhận khí thế từ quỷ tháp, chúng nó quỳ dưới đất gầm gừ.Quỷ tháp càng âm trầm hơn, không ai dám đi khiêu chiến quyền uy của nó.quỷ tháp tượng trưng cho lực lượng vô thượng, khiến người thần phục từ tận đáy lòng.Trong quỷ tháp, giọng nữ êm tai buông tiếng thở dài:- Ngươi vốn không nên cố chấp như vậy.Áo xanh trên người Thanh Y phất phơ, hình dáng xinh đẹp chất chứa thất vọng:- Nhưng ta cứ như đồ ngốc, cho rằng Thanh Liên tỷ tỷ bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất, muốn cứu tỷ tỷ ra ngoài.- Ngươi muốn cứu ta ra nhưng tại sao không phải là hắn đến?hơi thở trong quỷ tháp trở nên lạnh lẽo, lạnh thấu xương:- Người ta chờ là hắn, nhưng ta đã chết, hắn không đến, ta bị người câu hồn, hắn không đến . . .Phong Phi Vân hỏi:- Nếu bây giờ hắn đến thì sao?Thanh âm trong quỷ tháp tràn ngập hận thù và lạnh lùng nói:- Ta sẽ tự tay tiễn hắn xuống địa ngục.Đột nhiên nàng phát ra thanh âm sắc nhọn:- Ngươi là ai?

Tại sao trên người của ngươi có hơi thở giống hắn?Móng vuốt bay ra khỏi quỷ tháp bóp cổ Phong Phi Vân, nhấc bổng hắn lên.Phong Phi Vân cảm giác linh hồn bị người bóp, thánh linh nội đan bị áp chế chặt chẽ.

Đối phương như núi to chọc trời không thể lay động.Phong Phi Vân cắn chặt răng:- Ta . . .

Ta là nhi tử của hắn.Phong Phi Vân không lùi bước, không bị khí thế của đối phương hù sợ.Nữ nhân trong quỷ tháp cười càng âm trầm, đáng sợ:- Cái gì?

Nhi tử . . .

Nhi tử . . .

Ha ha . . .

Ha ha . . .Giống như có nữ quỷ máu chảy đầm đìa đứng sau lưng ngươi.Xương Phong Phi Vân kêu răng rắc, trong đầu nghĩ đến nữ nhân mặc áo đạo trang nhã nhẹ nhàng đã gặp trên cây cầu đá, bên ngoài đạo quan Thanh Liên linh sơn.

Phong Phi Vân lại liên tưởng tiếng cười từ quỷ tháp, rất khó tin tưởng đây là cùng một người.Trên bầu trời tia chớp kêu đì đùng, mây đen cuồn cuộn đầy khí túc sát.

Tất cả thay đổi chỉ vì tâm tình của nữ nhân trong quỷ tháp dẫn đến thiên tượng.

Khi nàng giận thì trời cũng giận, khi nàng tức thì trời sẽ giáng tai họa, khi nàng khóc thì mây mù vạn dặm.Thanh Y vội nói:- Thanh Liên tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến hắn, hãy thả hắn ra!Ngư gia biến sắc mặt nói:- Thanh Liên nữ thánh, chuyện này là lỗi tại lão phu.

Một vạn năm trước hắn viết một phong thư kêu ta mang cho nàng, nhưng ta quên mất chuyện này, tất cả lỗi lầm là do ta, không liên quan hài tử.Ngư gia lấy ra phong thư phụ thân Phong Phi Vân viết.Nữ nhân trong quỷ tháp từ cười khổ chuyển sang cười mỉa:- Một phong thư?

Một phong thư là muốn dàn xếp ta?

Ha ha ha ha ha ha!

Vu Hình Thiên, ngươi xem ta quá thấp kém!Phong thư chưa mở đã thành mảnh nhỏ rơi đầy đất như con bướm trắng thê lương.Lực xuyên thấu từ thanh âm rất kinh khủng, quỷ môn quan run rẩy, vang vọng ức vạn dặm, như xuyên phá các tầng không gian và thời gian đến bên tai nam nhân kia.Ngư gia nghiêm túc nói:- Hơn một vạn năm trước Vu Hình Thiên đã chết, nàng đừng canh cánh trong lòng nữa.

Vu Hình Thiên nói sợ mình chết nên mới viết thư trước khi chết, nhờ ta giao cho nàng.

Đừng trách hắn, cũng đừng hành hạ mình . . .Thanh âm trong quỷ tháp lạnh băng, bình tĩnh hơn nhiều.- Hắn chết . . .

Hắn mà cũng sẽ chết?Có lẽ Thanh Liên nữ thánh hối hận đã không xem phong thư mà xé rách, cảm xúc này chỉ mình nàng biết.Ngư gia gật đầu, nói:- Ta không rõ một vạn năm trước xảy ra chuyện gì nhưng Vu Hình Thiên đúng là đã chết.- Nói nhảm, ngươi định lừa ta?Tay qu bay ra khỏi quỷ tháp quất Ngư gia, lão té xuống đất hộc máu, thân thể già nua suýt bị đánh nát.Ngư gia không thấy mình oan, không chút chống cự.

Bởi vì Ngư gia cảm thấy mình đang bị đánh, đáng chết, lỗi tại lão hại Thanh Liên nữ thánh.Ngư gia vừa ho ra máu vừa nói:- Ta không lừa nàng, đây chính là sự thực.Nữ nhân trong quỷ tháp không định giết Ngư gia nhẹ nhàng như thế, hỏi:- Nếu hắn đã chết thì tiểu tử này là con của ai?Ngư gia đáp:- Là thân chuyển thế của Vu Hình Thiên sinh con.Thanh âm trong quỷ tháp uất hận:- Không thể nào!

Ta canh giữ ở cửa địa ngục vì chờ ngày hắn chết, đợi quỷ hồn của hắn đến địa ngục báo danh.

Nhưng ta chưa từng thấy hắn đến, vậy hắn chuyển thế như thế nào?Nếu hắn không đến gặp ta thì ta sẽ canh chừng ở cửa địa ngục, không thể chờ người thì ta chờ hồn.

Hắn chết rồi sẽ đi qua địa ngục.Ngư gia nói:- Nếu nàng hiểu biết Vu Hình Thiên thì nên hiểu hắn có nhiều bằng hữu, trong đó6e một là thánh tăng phật môn.Nữ nhân trong quỷ tháp nói:- Phật Tàm Tử.Ngư gia tiếp tục bảo:- Đạo gia tu luyện kiếp này, phật gia tu luyện kiếp sau.

Tu phật giả tích nhân quả đời này tu luyện nghiệt lực kiếp sau.

Nếu ta đoán đúng thì Phật Tàm Tử tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho Vu Hình Thiên.

Nàng nên biết cao tăng đắc đạo như Phật Tàm Tử sau khi chuyển thế luân hồi vẫn có thể giữ ký ức, thậm chí một phần lực lượng, thần thông.Nữ nhân trong quỷ tháp cười châm chọc:- Hòa thượng này càng sống càng ngu, tặng nghiệt lực kiếp sau của mình cho người, kiếp này hắn tu uổng rồi, kiếp sau chỉ có thể làm heo chó.Nữ nhân trong quỷ tháp nói tiếp:- Dù hòa thượng ngốc tặng kiếp sau cho Vu Hình Thiên thì hắn cũng phải đi địa ngục luân hồi, nhưng hắn chưa từng đến.Ngư gia nhíu mày nói:- Có lẽ bọn họ dùng cách khác, hơn nữa tất cả chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc là thật.

Ta chỉ muốn nói cho nàng biết năm xưa Vu Hình Thiên không cố ý muốn bỏ nàng, cần gì làm khó con cái của hắn?Ngư gia tiếp tục bảo:- Nếu nàng muốn giết thì hãy giết ta.Lòng Ngư gia tràn ngập áy náy chậm rãi khép mắt.Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm nhìn quỷ tháp xương trắng.

Phong Phi Vân đồng tình cảnh ngộ của Thanh Liên nữ thánh nhưng hắn không cho rằng mình để mặc người xâm lược.Phong Phi Vân có mang một tấm bán thánh phù lục, hắn còn Kim Ô Tứ hoàng tử sử dụng lần cuối.Bùm!Phù lục bán thánh vỡ.Người Phong Phi Vân sinh ra lực lượng hùng dũng, toàn thân tỏa ánh sáng trắng lao ra khỏi tay quỷ.

Phong Phi Vân tỉuệ hoán tam vị chân hỏa lô bộc phát lực lượng đẳng cấp bán thánh.Phong Phi Vân cầm lò lửa to như ngọn đồi đập vào quỷ tháp.Dù đối diện thánh linh cũng không sợ hãi, cùng lắm chết trận trong tay nàng, thành xác chết.- Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!-------Chương 1722: Phượng Phó (1)Trong quỷ tháp vươn ra bàn tay quỷ càng khổng lồ chặn lực lượng đẳng cấp bán thánh của Phong Phi Vân, đổ ập xuống.Đây là lực lượng không thể lay động, đè sụp khung trời.- Bà nội nó, nữ quỷ quá mạnh, chúng ta trốn mau!Mao Ô Quy cưỡi trên lưng thánh thực quả như kỵ sĩ trái cây, vươn vuốt nhỏ túm lấy Phong Phi Vân té xuống.Nhưng móng vuốt Mao Ô Quy chưa kịp bắt Phong Phi Vân thì bị một xích quỷ tròng lên mai rùa kéo vào quỷ tháp.- Gia gia, nhị đại gia!Thánh thực quả muốn chạy trốn nhưng bị chặn đường, giam cầm lại.Phong Phi Vân chưa bao giờ 11em ình yếu đuối như bây giờ, yếu như con kiến.

Đối phương vươn một ngón tay đru đè chết Phong Phi Vân.Trong tầm mắt Phong Phi Vân là hắc ám mênh mông, dần dần có luồng sáng xẹt qua trước mắt, bên tai nghe tiếng lệ quỷ kêu rên, tiếng roi quất, đao chặt, máu chảy.

Mũi Phong Phi Vân ngửi mùi máu.Phong Phi Vân chợt mở to mắt thấy mình bị nhốt trong nhà tù bằng xương trắng.Trên xương trắng khắc quỷ văn, ngón tay Phong Phi Vân đụng vào khúc xương là quỷ văn sẽ phát ra ánh sáng chói mắt đánh bật tay hắn về, đau tấu xương.Không xa nhốt rất nhiều quỷ hồn cường đại, có bị xích sắt trói, có bị nhà tù xương nhốt.- Ta là Thiên Cương yêu vương của hỏa loan yêu tộc, ngươi dám nhốt ta?- Ta là chủ một giới trong Phi Miểu thần triều, có mười vạn đệ tử, ai dám giam cầm?Những quỷ hồn có biểu tình ngơ ngẩn, có lớn tiếng chửi rủa, có tỏ vẻ bình tĩnh.Chắc nơi này là trong quỷ tháp, quả nhiên nhốt nhiều quỷ hồn cường giả.

Người nuốt quỷ hồn không phải Vô Thường quỷ chủ mà là Thanh Liên nữ thánh.Biến đổi quá lớn.Đây chính là nữ nhân, một nữ nhân chết trong tình yêu và nữ nhân bị vứt bỏ là hai loại người.

Nữ nhân chết trong tình yêu là ngốc nhất thiên hạ, đáng yêu nhất, dịu dàng nhất.

Nữ nhân bị vứt bỏ là sinh vật đáng sợ hơn cả nữ quỷ.- Ui da, mông của ta, mông mông!Trong cái ao máu nóng bỏng có con rùa bị bốn sợi xích quỷ trói, xích quỷ trói bốn chân của nó.Con rùa trắng gào rú, người lắc lư như cá mặn phơi khô.Thánh thực quả bị nhốt trong cái rồng, nó đụng vào lồng không ngừng nghỉ nhưng không thoát ra được.Huyết Giao bị trấn áp ở đáy ao máu, nó gào còn dữ dội hơn Mao Ô Quy, chửi cả nhà Thanh Liên nữ thánh mấy trăm lần.Ngư gia đứng thẳng bên cạnh vách tường đen, hai tay hai chân bị xích trói, biểu tình ngơ ngẩn, miệng lẩm bẩm ba chữ:- Chỉ tại ta . . .

Chỉ tại ta . . .Hai quỷ binh cầm roi liên tục quất vào thân thể già nua.Roi kia không biết làm bằng chất liệu gì mà đánh cơ thể Ngư gia máu me be bét.Phong Phi Vân cắn chặt răng, mắt đỏ rực, ma văn nổi lên trên người.- Dừng tay, ta muốn gặp Thanh Liên nữ thánh!

Mang ta đi gặp nàng!Hai quỷ binh quất Ngư gia liếc Phong Phi Vân, hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt dữ tợn cười gằn bước tới.Một quỷ binh người xanh lè quất roi vào nhà tù trắng kêu bốp bốp.Quỷ binh lạnh lùng nói:- Nhà ngươi mà cũng mơ gặp Thanh Liên nữ thánh?

Ngươi nghí ngươi là ai?Quỷ binh khác đầu mọc đôi sừng cười khẩy nói:- Đã đến đây dù ngươi từng là ông trời cũng phải ngoan ngoãn nghe lời!Hai quỷ binh nói xong hầm hầm rời đi.Mắt Phong Phi Vân đầy tơ máu, cánh tay mọc vảy rồng vỗ chưởng vào nhà tù.

Hoa văn trên xương trắng phát ra ánh sáng chói mắt, sát khí bật ngược về làm cánh tay Phong Phi Vân nát nhừ.Phong Phi Vân thụt lùi ra sau đụng vào lan can xương trắng sau lưng, lại bị hoa văn trên xương đánh da tróc thịt bong.- Hoa văn trên các khúc xương do chuẩn thánh khắc, như thiên la địa võng không thể phá mở.Phong Phi Vân nhìn bàn tay đẫm máu của mình, đau thấu xương.

Phong Phi Vân siết chặt nắm tay.Ngư gia thấy Phong Phi Vân tỉnh lại, khuôn mặt mệt mỏi lộ vẻ vui mừng:- Thanh Liên nữ thánh không chém người chúng ta, không nuốt linh hồn, lương tri trong lòng nàng chưa hoàn toàn bị thù hận che mất.

Trong lòng nàng hận, chuyển nỗi hận phụ thân ngươi vào chúng ta.Phong Phi Vân nói:- Đương nhiên ta hiểu, nhưng nàng không nên đối xử như vậy với lão, lão vốn không làm sai.Ngư gia cười lắc đầu, nói:- Ta có thể tìm ra một vạn lý do giải thoát mình, nhưng không có lý do nào phủ nhận được ta hại nàng khổ một vạn năm.

Ta chỉ chịu trôi thể xác, còn nàng đau trong lòng.

Nếu có thể làm lòng nàng dễ chịu một chút thì cảm xúc áy náy trong ta bớt đi nhiều.Phong Phi Vân hỏi:- Chẳng lẽ chúng ta cứ chịu bị nhốt, mặc người thịt cá, không có cách nào khác sao?Ngư gia thản nhiên nhắm mắt lại:- Nếu nàng muốn nhốt chúng ta thì dù chúng ta có bản lĩnh lên trời xuống đất cũng không trốn thoát.

Nàng nhốt chúng ta ở đây có lẽ vì đợi một người.Phong Phi Vân hỏi:- Chờ ai?Ngư gia trả lời:- Phụ thân của ngươi.Phong Phi Vân nhíu chặt mày, ngồi bệch dưới đất, dần bình tĩnh lại.Chuyện tình cảm có lúc thật khó xử, không thể nói là ai đúng ai sai, ai xin lỗi ai.

Chỉ có người trong cuộc mới mở gút được.Sau khi đột phá cảnh giới Phong Phi Vân cảm giác lực lượng của mình tăng mạnh nhiều, dù đối diện quỷ vương ngũ kiếp bình thường cũng có thể giết chết.

Nhưng khi đụng độ Thanh Liên nữ thánh, Phong Phi Vân cảm thấy bất lực, như con bướm đụng vào ngọn núi cao.Phong Phi Vân bước trên con đường mới, cảnh giới bây giờ không thuộc về Vũ Hóa cảnh, cảnh giới thánh linh.

Tiếp tục tu luyện như thế nào thì Phong Phi Vân chỉ có thể từng bước lần mò, không ai dạy hắn được.Thánh linh nội đan mới hình thành trong cơ thể, như trái cây đỏ, vừa có khí thánh linh vừa có lực lượng lửa của phượng hoàng.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Bây giờ ta muốn tăng thực lực thì phải tu luyện thánh linh nội đan, lĩnh ngộ thánh linh đạo.

Nhưng hấp thu linh khí lớn mạnh thánh linh nội đan quá chậm, nếu ta có đủ khí thánh linh thì tốt rồi.- Thanh Đồng cổ thuyền!Phong Phi Vân nghĩ ngay đến con thuyền cổ trong người.

Thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền rất to lớn, có nhiều máu của thánh linh phượng hoàng, có thể cung cấp khí thánh linh vô cùng tận cho hắn.Nghĩ đến đây Phong Phi Vân liền chia ra một luồng thần thức lại nhập vào Thanh Đồng cổ thuyền.Trước mắt là hắc ám và hư vô, vô biên vô hạn, khắp nơi là đá to bay.

Một số đại lục tan vỡ cũng trôi nổi trong không gian.Nơi này như thế giới tan vỡ.Phong Phi Vân lại tìm đến thái cổ thiên mộc to cỡ dãy núi.

Thái cổ thiên mộc bay trong hư không, vòng đi vòng lại theo quy luật nào đó.Phong Phi Vân dọc theo khe hở thái cổ thiên mộc đi vào trong,t ừ xa nghe tiếng nước sông vỗ, khí thế nước lũ ập vào mặt làm người kính sợ.[Thần phượng táng Thiên Mộc, Phượng Phó thủ lăng mộ.]Phong Phi Vân đứng bên cạnh sông máu nhìn chữ cổ xưa trên vách dá, lòng lại nổi lên nghi ngờ.- Mấy chữ này chắc chắn là Phượng Phó khắc, nghĩa là nơi này rất có thể là lăng mộ của thái cổ thần phượng.

Nhưng tại sao trong Đồng Lô sơn cũng có mộ thái cổ thần phượng?

Hay vì không chỉ có một mộ thái cổ thần phượng?-------Chương 1723: Phượng Phó (2)Phong Phi Vân rất muốn bay qua sông máu nhìn xem bờ bên kia có xác thái cổ thần phượng không.

Nhưng Phong Phi Vân mới bước ra một bước thì thân thể suýt bị hòa tan.Đây là lực lượng của huyết khí thánh linh, có thể sinh vạn vật, cũng có thể diệt vạn vật.Phong Phi Vân không kiềm được lòng tò mò ngồi xếp bằng bên sông máu, lắng nghe tiếng nước chảy, nhìn sóng gợn, lĩnh ngộ thánh linh đạo trong đó.Hiện giờ Phong Phi Vân là thể thần thức, không hấp thu máu thánh linh phượng hoàng được, nhưng hắn có thể lĩnh ngộ thánh linh đạo.Phong Phi Vân ngồi yên không nhúc nhích, như pho tượng đá ven sông máu.Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Thanh Liên nữ thánh, đạo của Đế Trủng, mặc dù không bằng một phần vạn đạo tắc của hai người nhưng hắn vẫn được lợi rất nhiều, tu vi tiến bộ bước dài.Đạo của Phượng Phó thì khác.

So đạo của Thanh Liên nữ thánh là hoa sen không lấm bụi trần, thoát tục, thánh khiết.

So đạo của Đế Trủng là cổ lan sâu thẳm khó lường, bí ẩn mà bá khí.

Vậy đạo của Phượng Phó là mẫu đơn lửa đỏ nở trong lửa, thoải mái trút ra lực lượng của mình, đứng đầu vạn hoa, chúa tể đành oa.- Đây là vốn nên là phượng hoàng.

Phượng hoàng là hậu của muôn cầm, ta không làm vua thì ai làm?Phong Phi Vân có ký ức của tộc trưởng phượng hoàng kiếp trước, lại tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân nên dễ nhận đạo của Phượng Phó, lĩnh ngộ mau hơn.Phong Phi Vân hít thở theo tốc độ máu chảy trong sông, hình thành phù hợp bí ẩn.

Phong Phi Vân như hợp nhất với sông máu.Đây là cảnh giới kỳ diệu không thể miêu tả băng lời, như nhân hợp nhất, câu thông thiên địa, câu thông xưa nay trong đạo gia, phá vỡ giới hạn không gian và thời gian.Trong cảnh giới huyền diệu này tốc độ lĩnh ngộ thánh linh đạo tắc của Phong Phi Vân mau hơn bình thường gấp mười lần.

Đột nhiên bên tai Phong Phi Vân vang tiếng rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu hoặc một nữ nhân nói chuyện từ xa.Tại sao chỗ này có thanh âm khác?Phong Phi Vân cua mày, nín thở, vãnh tai lắng nghe.Thanh âm rõ ràng hơn một chút.- Rốt cuộc trở về . . .

Trở về . .Nghe xong Phong Phi Vân thấy rùng rợn, là ai đang nói chuyện?

Ai trở về?Phong Phi Vân tỉnh táo lại, muốn tìm người phát ra thanh âm nhưng không nghe được gì nữa.Phong Phi Vân ngồi khoanh chân bên sông máu, tiếp tục lĩnh ngộ đạo tắc trong sông.

Khi Phong Phi Vân vào trạng thái, thanh âm nhỏ xa xôi dần lọt vào tai hắn.- Bao nhiêu năm tháng troi qua, bao nhiêu cố nhân chết trận.

Đường hồng trần ngắn, tử vong kề bên, chỉ cần ở bên ngươi là ta không hề sợ hãi . . .- Ngươi cười tuấn tú, lòng ta rối bời, từ nay theo sau ngươi.

Trong đêm cô đơn đàn cho ngươi nghe, trong gió cát cô đơn nâng kiếm cho ngươi.- Ngươi đi vào phần mộ, ta thành dòng sông máu, suốt đời suốt kiếp canh giữ trước mặt ngươi.

Tựa như dây lưng tình dân, dây lưng đỏ rực . . .Thanh âm thê lương như ca như khóc, kể một câu chuyện hoặc đang nói chấp niệm trong lòng, giữ từ thái cổ đến bây giờ tự động chảy vào tai Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bị thanh âm cảm nhiễm, hắn muốn khóc.Là ai đang nói chuyện?Thái cổ thần phượng, Phượng Phó.Phong Phi Vân truyền thần niệm vào sông máu chảy xuôi:- Rốt cuộc ngươi là ai?Thanh âm mơ hồ như tơ nhện trong gió tùy thời đứt đoạn:- Một con phượng hoàng, phượng hoàng cô đơn, không ngờ ngươi trở về . . .Phong Phi Vân nói:- Ngươi đang chờ ta?

Nhưng ta không biết ngươi.Thanh âm tựa dòng nước đôi khi chảy xiết, đôi khi êm đềm:- Đương nhiên ngươi không biết ta, đây là tất nhiên.

Có thể gặp lại ngươi là ta đã rất vui.Phong Phi Vân không hiểu nàng đang nói gì, hỏi:- Ngươi là Phượng Phó?- Ở trong mắt ngươi ta mãi mãi là phó nữ, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy, mãi mãi đều như thế.Phong Phi Vân mừng rỡ, nàng đúng là Phượng Phó, tổ tiên phượng hoàng, từng bước vào cảnh giới thánh linh, đi theo thái cổ thần phượng suốt đời.

Phong Phi Vân chỉ nghe về nàng qua truyền thuyết thần thoại, bây giờ được đối thoại với nàng, thần kỳ như cách thời không xa xôi gặp nhân vật thái cổ.Phượng hoàng yêu tộc có nhiều điển tịch thần thoại cổ xưa ghi chép về thái cổ thần phượng, lúc ghi lại thái cổ thần phượng sẽ nhắc đến Phượng Phó.

Dù nàng tu luyện đến cảnh giới thánh linh vẫn cứ đi theo bên cạnh thái cổ thần phượng, làm nô làm phó.Thánh linh làm phó.Nhìn chung trong lịch sử, thần thoại vạn tộc không thiếu anh kiệt đến cảnh giới thánh linh.

Ai nấy toàn là nhân vật kinh thiên động địa, lưu danh vạn cổ.

Nhưng đến cảnh giới thánh linh còn cam lòng làm người hầu cho người khác thì không một ai, chỉ mình Phượng Phó.Thanh âm Đột nhiên ngừng bặt, thiên địa tĩnh lặng.Thật lâu sau giọng nàng lại vang lên:- Huyết khí của ta xói mòn quá nhiều, sinh mệnh sớm đến tận cùng, chút ý chí giữ lại cũng mất.

Biến mất, mãi mãi biến mất.Phong Phi Vân nghe ra đau thương vô tận từ giọng nói, chất chứa lưu luyến, si oán, cố chấp mà bất lực.Đế Trủng vì thua trong tay Bạch Chu thánh tổ, lòng có chấp niệm nên một ý chí thánh linh bất diệt giữ đến bây giờ.

Đế Trủng suy nghĩ cách phá giải Vạn Kiếp Bất Tử Công của Bạch Chu thánh tổ, sau đó ý chí bất diệt bay theo gió, biến thành xác ướp cổ.Ý chí Phượng Phó kiên trì đến bây giờ, là cái gì chống đỡ nàng?Chuyện này rất bi thương, trên đời không có cái gì là vĩnh hằng, dù là thánh linh cũng sẽ mất.Phượng Phó đã chết, nhưng chấp niệm của nàng còn sống.Dù tu luyện thành thánh linh vẫn cam lòng làm phó nữ cho người khác, rất khó tưởng tượng Phượng Phó là loại người như thế nào.Phong Phi Vân tăng phần kính trọng Phượng Phó, nói:- Phượng Phó tiền bối, ta nghĩ người đã nhận sai người, ta không phải người tiền bối chờ.Giọng Phượng Phó chứa ưu sầu:- Thanh Đồng cổ thuyền chở ngươi đến đây, ta không nhận sai người, ngươi chính là hắn.

Không, ngươi đã không phải hắn, không phải . . .Đây chỉ là suy nghĩ của Phượng Phó, nhưng suy nghĩ đó cảm nhiễm Phong Phi Vân.Đây là sự cường đại của thánh linh, chỉ một ý chí vẫn có thể lặng lẽ ảnh hưởng nỗi lòng con người.Phong Phi Vân tò mò hỏi:- Tiền bối nói hắn là ai?- Hắn là nam nhân mạnh nhất thiên hạ, cũng hấp dẫn nhất thiên hạ.

Phượng hoàng yêu tộc trong tay hắn dẫn dắt từ thung lũng leo lên đỉnh, thế gian này không ai không biết hắn.

Mọi người gọi hắn là thần phượng, chỉ có ta biết tên của hắn.

Tên của hắn là . . .

Phượng Phi Vân!Trong thanh âm tràn ngập si mê, tràn đầy kiêu ngạo, không ai đồng cảm được.- Cái gì?

Thái cổ thần phượng là nam nhân?

Tên gọi là . . .

Phượng Phi Vân?Người Phong Phi Vân run rẩy, nỗi lòng khó thể bình tĩnh, như bị cây búa đập vào gáy, người tê rần.Không chỉ thân thể thần thức của Phong Phi Vân, bản tôn ngồi xếp bằng trong nhà tù xương trắng cũng sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh.Sao có thể trùng hợp như thế?Sao lại tình cờ như vậy?Thật sự chỉ là trùng hợp sao?Phong Phi Vân cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác, thật sự khiến người khó thể chấp nhận.-------Chương 1724: Trời long đất lởTrong tưởng tượng của Phong Phi Vân thì thái cổ thần phượng là một kỳ nữ rất lợi hại, vì phượng hoàng yêu tộc chỉ có thể là nữ giới, sao là nam được?

Đây là suy nghĩ quán tính từ xưa đến nay của Phong Phi Vân.

Nhưng lờgi Phượng Phó nói làm quan niệm đó sụp đổ.- Không thể trách ngươi, trong thân thể ngươi chỉ có một lũ linh hồn của hắn, truyền thừa di chí của hắn, có một phần ký ức hắn để lại.

Nhưng ký ức của ngươi bị người bóp méo.Bây giờ Phong Phi Vân đã không nghe lọt tai lời Phượng Phó nói, hắn chìm trong nỗi giật mình.Thật lâu sau Phong Phi Vân thở hắt ra:- Vậy bây giờ ta rốt cuộc là Phong Phi Vân hay thái cổ thần phượng chuyển thế?Bi thương lớn nhất cuộc đời là không biết mình là ai.- Trên người của ngươi có nhiều bí mật, ta không nhìn thấu được.

Nếu ngươi thật sự muốn biết đáp án phải tìm ra luân hồi chi ấn.Phong Phi Vân hỏi:- Luân hồi chi ấn là gì?Phượng Phó trả lời:- Đó là thứ thần phượng đại nhân lấy từ địa ngục, một phần của luân hồi.- Luân hồi chi ấn?

Chẳng lẽ là thứ kia đánh rơi trong Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân càng thêm kiên quyết mặc kệ thến òa hắn phải trở về Thần Tấn vương triều một chuyến.Phượng Phó cảm giác tâm tình Phong Phi Vân dao động, dịu dàng nói:- Ngươi không cần quá quan tâm ai là thái cổ thần phượng, ai là Phong Phi Vân.

Như ngươi luyện lũ linh hồn thái cổ thần phượng vào đan điền, vẫn giữ bản ngã của mình, giữ linh hồn của mình.

Chỉ cần làm được điều này, thái cổ thần phượng chuyến thế và Phong Phi Vân có gì khác nhau?Nghe Phượng Phó khuyên, lòng Phong Phi Vân bớt rối rắm, bình tĩnh hơn.Phong Phi Vân nói:- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối còn có điều không hiểu.

Chẳng lẽ phượng hoàng yêu tộc toàn là nữ giới sao?

Tại sao thái cổ thần phượng là nam nhân?Phượng Phó khó hiểu hỏi:- Phượng hoàng yêu tộc toàn là nữ giới?Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi:- Chẳng lẽ có gì sai?Phượng Phó chìm trong suy tư:- Bây giờ cách thái cổ bao lâu rồi?Phong Phi Vân trả lời:- Ba lượng kiếp pháp lực, đại khái hai trăm ức năm.- Qua lâu như vậy . . .

Ta cũng không biết chuyện này là sao.

Nhưng thời thái cổ, phượng hoàng yêu tộc có nam lẫn nữ giới.

Nhưng cuối thời kỳ thái cổ xảy ra đại kiếp nạn, trận chiến này suýt hủy diệt thiên địa, vạn tộc gần như tuyệt chủng.- Trước thái cổ có chín khối đại lục, được xưng là 'Cửu Châu'.

Nhưng trận chiến ấy khiến Cửu Châu sụp đổ, trong đó tám khối đại lục bị đánh nát, ức vạn sinh linh tuyệt chủng, chỉ còn một khối đại lục duy nhất.- Thế nhân cho rằng thần phượng đại nhân chết già, thật ra không đúng.

Thần phượng đại nhân cũng tham gia vào đại chiến cuối thời kỳ thái cổ.

Nếu không có thần phượng đại nhân tham gia cuộc chiến thì không chừng châu cuối cùng cũng tan vỡ.- Trận chiến ấy đẩy lùi cường địch nhưng khiến quy tắc thiên địa thay đổi.

Có lẽ phượng hoàng yêu tộc trở thành như bây giờ cũng là vì vậy.Phong Phi Vân lại giật mình.

Phong Phi Vân biết cuối thời kỳ thái cổ từng xảy ra sự kiện lớn hủy thiên diệt địa, khiến thời kỳ thái cổ chấm dứt.Nhưng điển tịch trong các tộc quần, truyền thuyết thần thoại ít khi nhắc đến nó, dường như cố ý né tránh, hoặc có người cố ý không cho ai biết trận chiến xảy ra chuyện này.Có nói là ngôi sao vực ngoại đụng mặt đất, có nói là vạn tộc đại hỗn chiến, có bảo tài nguyên thiên địa khô cạn.

Thái cổ qua quá lâu, không ai biết tình huống thật sự thở ấy.

Giờ nghe Phượng Phó kể, Phong Phi Vân hiểu đại khái xảy ra chuyện gì.Thì ra thời kỳ thái cổ thiên hạ có chín khối đại lục, chia làm Cửu Châu.Vào thời kỳ thái cổ, phượng hoàng yêu tộc không chỉ có nữ giới, vậy long tộc không chỉ có nam giới.Là nguyên nhân gì khiến phượng hoàng, long tộc biến thành bộ dạng hiện tại?

Chẳng lẽ có người muốn trái cây màu đen, long tộc tuyệt chủng?

Là ai che giấu sự thật trận đại chiến?Phong Phi Vân có trực giác không may, như trời sắp sập.Phong Phi Vân vội hỏi:- Rốt cuộc cuối thời kỳ thái cổ xảy ra chuyện gì?

Là ai chấm dứt thái cổ?

Ai có lực lượng kinh ngạc nói: Đến mức khiến Cửu Châu tan vỡ?- Ta không rõ bọn họ là tồn tại gì, chỉ biết họ đến từ trời sao mênh mông bao la, từ tinh vực xa xôi khác đến đây.

Bọn họ cực kỳ cường đại, tạo ra thuyền cổ vượt trời sao.

Ngươi nên biết dù là thánh linh dụng cụ cũng không thể vượt trời sao, vì trời sao quá mênh mông.- Bọn họ đi tới Cửu Châu cướp đoạt tài nguyên chốn này, nô dịch tu sĩ.

Bọn họ là kẻ xâm lược!- Ban đầu đại chiến, trong Cửu Châu đại lục không ai ngăn được bước chân của họ.

Chiến thuyền va chạm, thánh linh cũng chết.- Ngươi tưởng tượng được không?

Bọn họ chỉ có bảy thuyền cổ nhưng suýt hủy diệt nguyên Cửu Châu.Tim Phong Phi Vân đập nhanh.

Trời, trên thế giới này còn tồn tại một đám kẻ thù đáng sợ đến thế sao?Vào thời kỳ thái cổ chắc chắn hưng thịnh hơn hiện tại gấp chục, trăm lần, nhưng vẫn bị đánh suýt diệt tộc, đối phương chỉ có bảy thuyền cổ.Nếu là bây giờ, đám kẻ thù ngoài trời sao đến xâm lăng, dù chỉ một thuyền cổ thì vạn tộc đỡ nổi không?Nếu không ngăn được, phải chăng nhân loại, long tộc, phượng hoàng . . . tất cả đều thành nô lệ?Phong Phi Vân không dám tưởng tượng hậu quả đáng sợ kia, hắn chỉ có thể thầm mừng là trời sao rộng lớn, hai trăm ức năm nay đối phương không tìm đến bọn họ, không có thuyền cổ khác vào tinh vực này.Chuyện nghiêm trọng như thế tại sao tổ tiên các tộc không ghi vào sách cổ?

Không nhắc nhở hậu nhân?

Không để lại manh mối gì?Phượng Phó nói:- Trong trận chiến ấy, thần phượng đại nhân dẫn dắt, cộng với vạn tộc liên minh cuối cùng trấn áp đám diệt thế giả từ vực ngoại, cũng bắt được bảy thuyền cổ của bọn họ.- Có thuyền cổ bị phong ấn đến quá khứ, đến tương lai.

Ngươi có thể đào một chiếc thuyền cổ trong mộ trủng của vài chí thánh, hay ngày nào đó trong tương lai sẽ có thuyền cổ Đột nhiên chui ra.- Trước khi thần phượng đại nhân chết từng tiên tri rằng khi bảy cổ thuyền lần lượt xuất thế cũng là lúc đại kiếp nạn đến.

Diệt thế giả vực ngoại sẽ giáng xuống mảnh đất Cửu Châu.

Mọi thứ trên đời sẽ bị hủy diệt, không ai có thể may mắn thoát khỏi.Lòng Phong Phi Vân rung động, hắn chợt nhớ Thanh Đồng cổ thuyền trong cơ thể, sống lưng lạnh lẽo.Cổ họng Phong Phi Vân khô khốc nói:- Khi bảy cổ thuyền lần lượt xuất thế cũng là lúc đại kiếp nạn đến.

Sao . . .

Sao có thể như vậy?

Tại sao không ai ghi chép lại những sau đó?

Hiện tại tu sĩ vạn tộc còn đang đấu đá lẫn nhau, trên chiến trường vạn tộc mỗi ngày thịt chồng chất thành núi.

Nếu diệt thế giả vực ngoại lại đến thì làm sao chống đỡ đây?Phượng Phó không rành tình huống bên ngoài, nói:- Tuy chúng ta thắng trận chiến ấy nhưng không giết hết diệt thế giả vực ngoại, có một số người sống ẩn náu trong các tộc.

Có lẽ đến bây giờ bọn họ vẫn tồn tại, có lẽ là bọn họ xóa bỏ những ghi chép liên quan đại kiếp nạn.

Có lẽ sau thái cổ lại xảy ra chuyện gì mà ta không biết.-------Chương 1725: Trốn đi (1)Nhưng có một thứ chi chép chuyện xảy ra năm xưa, giữ lại lời tiên tri của thần phượng đại nhân, mảnh đất phong ấn bảy bản thể thuyền cổ.Phong Phi Vân không phải loại người không có máu không có thịt, hắn cũng có bằng hữu, có thân nhân, người yêu.

Phong Phi Vân không muốn trơ mắt nhìn người yêu chết trước mặt mình, không muốn thấy bọn họ làm nô lệ cho diệt thế giả vực ngoại.Phong Phi Vân vội hỏi:- Cái gì?Phượng Phó trả lời:- Diệt thế thần bia.- Không đúng!Phong Phi Vân chợt nhớ một điều, vội hỏi:- Chẳng lẽ lúc trước nói bảy thuyền cổ bị phong ấn vào quá khứ và tương lai sao?

Vậy bản thể thuyền cổ là sao?Phượng Phó nói:- Bị phong ấn đến quá khứ, tương lai là khí linh bảy thuyền cổ.

Ví dụ Thanh Đồng cổ thuyền của người chỉ là một khí linh, không phải bản thể thuyền cổ.

Chỉ khi khí linh và bản thể dung hợp mới phát huy ra lực lượng mạnh nhất của thuyền cổ.- Vùng đất phong ấn bảy bản thể thuyền cổ ghi trên diệt thế thần bia, ta không rõ nó nằm ở đâu.- Các ngươi muốn ngăn cản diệt thế giả vực ngoại thì phải tìm ra khí linh, bản thể bảy thuyền cổ.

Chỉ có nắm giữ lực lượng đó mới tranh thủ được chút cơ hội sống khi Cửu Châu giáng lâm, nếu không . . .

Các ngươi không có sức chống cự.Phong Phi Vân hận không thể lập tức lao ra nói cho mọi người trong thiên hạ:- Trời sắp sập, đại kiếp nạn diệt thế sắp tới!Nhưng Phong Phi Vân biết nếu hắn nói câu đó sẽ bị người xem là đồ điên, bị diệt thế giả vực ngoại ẩn núp trong các tộc tiêu diệt.Con đường phải đi rất khó khăn.

Cuối thời kỳ thái cổ, diệt thế giả vực ngoại, một đám tu luyện giả càng thêm khủng bố suýt huỷ diệt Cửu Châu.Trời sao bao la, dãy sao lấp lánh, bầu trời mênh mông sẽ không chỉ có bọn họ, còn văn minh khác, không chỉ có mo9ọt văn minh.Nhiều tiền bối tiên hiền trí tuệ đã suy nghĩ về vấn đề này, có một số tiên hiền bước lên con đường trời sao tìm kiếm sinh mệnh khác, vùng đất tu luyện khác.Nhưng trời sao quá rộng lớn, dù một vạn tu sĩ đi vào cũng như hạt cát đổ vào đại dương, biến mất không còn bóng dáng.

Nhiều người lạc trong trời sao không còn trở về, có lẽ chết trong tinh cầu hoang vắng, hoặc gặp hố đen, tinh cầu chết, chết không còn mẩu xương.Dù là thánh linh đã vào trời sao chưa biết có về được không.Tu sĩ các tộc chưa từng ngừng tìm kiếm trời sao.

Bọn họ tạo ra cổ trận đài gần trời sao, khai quật linh thạch trên tinh cầu.

Thậm chí thị cải tạo một ít tinh cầu, khiến nó thích hợp cho sinh vật cư trú, tu luyện hơn.Nhân tộc cũng cải tạo một ít tinh cầu, di dân lên đó, tạo dựng tông môn, quốc gia, gọi các tinh cầu đó là "Sinh mệnh nguyên tinh" .Nhưng địa bản doanh các tộc vẫn ở trên đại lục vũ trụ khổng lồ vô biên Tây Ngưu Hạ Châu.

Những trời sao gần Tây Ngưu Hạ Châu chỉ phụ thuộc vào nó.Các tộc chưa thật sự tìm thấy tu sĩ cường đại khác trong trời sao.Nhưng thời kỳ thái cổ, tu sĩ trời sao khác đã tìm đến Cửu Châu, chỉ một đội tu sĩ đã suýt khiến Cửu Châu sụp đổ hoàn toàn, chứng minh bọn họ càng thêm cường đại.Bất cứ người nào biết được tin tức như thế sẽ thấy nguy hiểm nghộp thở.Còn bao lâu đến lúc tu sĩ trời sao khác đến đây?Tâm tìngh Phong Phi Vân nặng nề, thần thức rút về bản thể.

Phong Phi Vân ngồi trong nhà tù xương trắng nhìn xích sắt, xương trắng, quỷ hồn, bãi máu trước mắt.- Có lẽ không lâu sau cảnh tượng này sẽ hiện ra trong toàn đại lục.

Ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết nữa, trước khi đại kiếp nạn buông xuống ta phải làm điều gì đó.

Ta không thể trơ mắt nhìn người thân, người yêu của mình chết trong tai nạn.Phong Phi Vân hít sâu, mũi ngửi mùi thơm thoang thoảng.

Một cành tre xanh rạch hư không, xe hư không hở một cái khe.Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ khe hở vạch nhà tù trắng, xóa đi hoa văn, xương vụn vỡ thành tro.Giọng Thanh Y vang bên tai Phong Phi Vân:- Bây giờ Thanh Liên tỷ tỷ đang nuốt hồn tu luyện, ta có thể bám chân tỷ tỷ, các ngươi mau đi đi.Thanh Y không lộ mặt, chỉ một thần niệm truyền vào tai Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vỗ nát nhà tù xương, bước ra ngoài.

Phong Phi Vân nhìn cành tre xanh biếc, lòng rất cảm kích.Phong Phi Vân hỏi:- Chúng ta trốn đi rồi nàng ta có làm khó dễ nàng không?

Hay nàng đi với chúng ta?- Không, không cần, ngươi mặc kệ ta đi.

Tuy Thanh Liên tỷ tỷ vì yêu sinh hận, tính tình hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn rất tốt với ta, sẽ không làm gì ta.Mao Ô Quy vùng vẫy trên sợi xích kêu rào rào:- Bà nội nó, lải nhải bà tám cái gì?

Mau thả lão phu xuống xuống, rời khỏi quỷ môn quan rồi tính tiếp!

Chờ chút nữa là có món rùa nướng!Cành tre xanh xẹt qua sợi xích tràn đầy quy văn, xích đứt đoạn.Huyết Giao, thánh thực quả cũng được Thanh Y thả ra.Phong Phi Vân đứng trước mặt Ngư gia, nhìn lão nhân:- Ngư gia, cùng chúng ta cùng đi đi!Người Ngư gia bị quỷ binh quất không thành hình vẫn thấy rõ khóe môi nhếch lên:- Không đi.Phong Phi Vân lại khuyên:- Lão không có lỗi trong chuyện này, đừng tự trách.Ngư gia nhắm mắt lại:- Cuộc đời ta làm nhiều chuyện sai, đây chỉ là một trong số đó.

Không nói gạt ngươi, lúc thần kinh rối loạn, ta đôi khi phân không rõ địch ta, từng một chưởng đánh chết thê tử.

Ta từng dùng kiếm đâm thủng trái tim nhi tử.

Loại người như ta sớm nên bị nhốt lại, treo lên quất roi là chuyện nhỏ, nên cắt thịt, lột da ta ra.Ngư gia nhớ ra nhiều thứ, lão càng già nua hơn.

Có nhiều chuyện không dám ngẫm lại.Phong Phi Vân cảm nhận đau thương từ Ngư gia, đồng tình lão nhân:- Nhưng . . .

Đây là tại vì lão tu luyện xảy ra vấn đề, thần kinh rối loạn . . .Lúc trước Ngư gia nghiêm túc nói:- Ngươi nên chú ý, ngươi cũng phá vỡ nguyền rủa bán yêu, đi con đường mới.

Phải khống chế được múa yêu ma trong người, nếu không sẽ có ngày ngươi cũng vạn kiếp bất phục.- Ngư gia . . .- Không cần khuyên ta nữa, các ngươi đi đi!Phong Phi Vân biết Ngư gia không thoát khỏi bóng ma trong lòng được, dùng cách tự hành hạ mình để lòng dễ chịu hơn, thế là hắn không khuyên thêm.

Có lẽ chờ hôm nào Ngư gia suy nghĩ thông, tu vi lại tăng lên một bậc thang.Ánh mắt Mao Ô Quy gian xảo quét nhìn đám quỷ hồn cường giả bị nhốt:- Chúng ta cứ đi ra quỷ tháp như thế này sẽ không chạy xa được, sẽ lại bị bắt về, tuyệt đối không thoát khỏi cửa quỷ môn thứ nhất.Phong Phi Vân cũng cười gian.* * *Cửa quỷ môn thứ nhất, âm trầm tối tăm.Tám tế đài như tám ngọn núi đứng bên ngoài thiên địa quy tắc ngọc lâu?

Vô Thường quỷ chủ ngồi khoanh chân trên một tế đài, máu bốc cháy khắp người, sương mù bao phủ.

Có ngàn vạn huyết hồn xoay quanh người Vô Thường quỷ chủ, bị hút vào cơ thể gã.Đầu tiên Vô Thường quỷ chủ bị Quỷ thị tôn hoàng đánh trọng thương, chém quy thế, sau Ngư gia và Thanh Y hợp sức đánh gã lại bị thương, quỷ thể tan nát.

Nếu nơi này không là cửa quỷ môn thứ nhất, có địa ngục khí liên miên bất tận thì Vô Thường quỷ chủ phải tu luyện mấy trăm năm mới dưỡng thương được.-------Chương 1726: Trốn đi (2)Một quỷ vương ngũ kiếp chui ra từ lòng đất, quỳ bên dưới tế đài:- Nguy rồi, đám quỷ hồn cường giả đã trốn ra khỏi quỷ tháp!Vô Thường quỷ chủ mở bừng mắt ra, bắn thụy quang vạn trượng chiếu sáng nguyên cửa quỷ môn thứ nhất.

Quả nhiên hướng quỷ tháp nổi mây đen mù mịt, quỷ hú thần gào.Trong quỷ tháp toàn nhốt siêu quỷ hồn cường giả, lúc còn sống bọn họ xưng hùng xưng bá, chết rồi quỷ hồn vẫn cực kỳ cường đại.

Đám quỷ hồn cường giả bị thả ra, quỷ môn quan hỗn loạn.- Bây giờ là lúc nữ thánh đại nhân nuốt hồn tu luyện, là ai thả những quỷ hồn ra?Cơ thể Vô Thường quỷ chủ biến thành luồng gió âm chớp mắt xuất hiện bên trên quỷ tháp, quỷ thể khổng lồ cao chín mươi chín trước.Vô Thường quỷ chủ lấy một quỷ lệnh ra, quát:- Trở lại cho ta!Quỷ lệnh phát ra uy thế khiếp người, quyển thánh chỉ mở ra nhập vào thân thể mỗi quỷ hồn.

Thoáng chốc các quỷ hồn cường giả bị đẩy vào quỷ tháp, chúng nó gào rú thê lương.Đương nhiên có một số quỷ hồn cường đại không sợ lực lượng quỷ lệnh, chúng nó hú dài.Một quỷ hồn yêu vương nói:- Một khối quỷ lệnh mà muốn trấn áp bản vương?

Thật là người si nói mộng!Quỷ hồn yêu vương xông lên trời đánh vào quỷ lệnh.- Mọi người cùng nhau xông lên, lao ra quỷ môn quan, trở về dương gian!Một số quỷ hồn cường giả bộc phát hồn lực vô cùng mạnh mẽ xông lên cao, cứng rắn chống lại Vô Thường quỷ chủ.Trong lúc bên ngoài quỷ tháp hỗn loạn, Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao âm trầm thốn ra khỏi mảnh đất này, lao nhanh đi quỷ môn quan.Phong Phi Vân dừng bước:- Không đúng, không đúng, không thể đi quỷ môn quan!Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Khi quỷ môn quan bị mở ra chắc chắn Vô Thường quỷ chủ sẽ phát hiện ngay.

Với tu vi của hắn có thể chớp mắt chạy tới quỷ môn quan, chúng ta không trốn ra được!Huyết Giao lên tiếng:- Đúng rồi, nhân vật như Vô Thường quỷ chủ chỉ có Thanh Liên nữ thánh mới thần phục được, người khác đến trước mặt hắn chỉ là nhãi nhép.

Vô Thường quỷ chủ ấn một ngón tay đủ đè bẹp chúng ta.Ầm ầm ầm ầm ầm!Quỷ tháp phát ra một chuỗi tiếng nổ.Đám quỷ hồn cường giả chống đối Vô Thường quỷ chủ bị trấn áp hết, bị đánh gào rú thê thảm.

Một số quỷ hồn bị trấn áp đến mức hình thần đều diệt.Giọng Vô Thường quỷ chủ hùng hồn như thần sấm vang vọng khắp quỷ môn quan:- Chỉ bằng vào chút tu vi của các ngươi cũng mơ xông ra quỷ môn quan?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Đã thành quỷ thì hãy ngoan ngoãn làm quỷ đi!Các quỷ hồn nằm sấp dưới đất.Đây là thực lực của Vô Thường quỷ chủ, một bàn tay có thể đánh bại bán thánh.Sắc mặt Huyết Giao, Phong Phi Vân, Mao Ô Quy trắng bệch.

Nếu đi quỷ môn quan thì chỉ có đường chết.Mao Ô Quy trầm ngâm nói:- Thật ra có một con đường đi dương gian.- Đường gì?Mao Ô Quy nói:- Đây là một lỗ hổng bí ẩn trong địa ngục, ít ai biết.

Đây là một nhân vật thái cổ siêu giỏi lấy đi một món đồ trong địa ngục tạo thành sơ hở, cho đến nay vẫn chưa vá lại được.Phong Phi Vân lòng máy động, chẳng lẽ Mao Ô Quy đang nói đến luân hồi chi ấn?Thái cổ thần phượng lấy đi luân hồi chi ấn từ địa ngục là chuyện rất bí ẩn, hiếm ai biết vậy mà Mao Ô Quy biết chuyện đó?Phong Phi Vân nói:- Nhưng không ai biết lỗ hổng địa ngục kia nằm ở đâu.- Ta biết!Mao Ô Quy nói:- Ta từng đi con đường đó, cực kỳ nguy hiểm.

Lần ấy ta chín chết một sống, chín mươi chín tám mươi mốt nạn, đấu chí ngoan cường, tinh thần sừng sững không ngã, kiên trì bao nhiêu trắc trở không sờn mới sống sót đi ra.

Nếu không phải bị buộc hết cách thì ta không muốn đi con đường kia chút nào.Huyết Giao nghi ngờ nhìn con rùa trắng mặt dày vô sỉ:- Ngươi đã đi qua?Mao Ô Quy xách đuôi Huyết Giao lên quất hai cái xuống đất, làm nó hộc máu.Mao Ô Quy la lên:- Chết tiệt, nói sao thì lão phu từng lăn lộn trong khu vực này, thét ra sấm mửa ra sét!Có vẻ Mao Ô Quy thật sự biết lỗ hổng địa ngục, hắn dẫn Phong Phi Vân, Huyết Giao, thánh thực quả chạy đi.Nghe Mao Ô Quy nói lỗ hổng kia tùy thời di chuyển, có khi nằm sâu trong địa ngục, đôi khi bay đến chín cửa quỷ môn quan, muốn tìm ra nó không dễ dàng.Cửa quỷ môn thứ nhất xảy ra hỗn loạn lớn, khi Vô Thường quỷ chủ biết Phong Phi Vân bỏ chạy chắc chắn sẽ phái đại quân quỷ binh đuổi theo bắt.

Với tu vi của Vô Thường quỷ chủ không khó tính ra vị trí của cả đám.Bọn họ không thể ở lại cửa quỷ môn thứ nhất nữa.Phong Phi Vân bỏ trốn sâu vào quỷ môn quan, hắn mặc quỷ giáp, có thể dễ dừng xuyên qua các quỷ quan.Đến ngày thứ tám Phong Phi Vân đã ở trong cửa quỷ môn thứ năm.Nơi này tối tăm hơn cửa quỷ môn thứ nhất, lạnh lẽo hơn, âm khí nặng nề hơn, quỷ binh cũng mạnh hơn.

Thường thấy một con quỷ vương lướt qua dấy lên sóng ngập trời, khí thế khiếp người.Phong Phi Vân núp trong một gian nhà quy cũ nát, biến mất là các địa ngục khí xuyên qua nhưng bị Phong Phi Vân dùng thánh vực ngăn cách, không thể đụng vào người bọn họ.Mao Ô Quy nằm trên bàn nói:- Dù Vô Thường quỷ chủ biết chúng ta chạy trốn sâu trong quỷ môn quan cũng không dám dễ dàng đuổi theo.

Chủ nhân cửa quỷ môn thứ năm là một nhân vật siêu ghê gớm.- Nhưng nếu Thanh Liên nữ thánh tu luyện xong, nàng căm hận phụ thân ngươi nhiều như thế, không chừng sẽ không tiếc trả giá đuổi theo.

Cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi quỷ môn quan.Mao Ô Quy đang khắc quỷ văn, vừa giống chữ lại giống phù lục lại như bản đồ.Huyết Giao hỏi:- Vậy lỗ hổng địa ngục bao lâu mới bay đến nơi này?Phong Phi Vân nói:- Nơi này là cửa quỷ môn thứ năm, vị trí trung tâm quỷ môn quan, có xác suất rất lớn gặp lỗ hổng địa ngục.Bọn họ chờ trong cửa quỷ môn thứ năm tận nửa tháng.Phong Phi Vân dùng đại diễn thuật vừa suy tính vừa đi ra cửa quỷ môn thứ năm, vào vùng hoang vắng đen kịt, núi quỷ trập trùng, ao xác khắp nơi, sông máu thi thủy chảy siết.Quỷ binh trong quỷ môn quan cũng không dám đi ra ngoài cửa, chỗ đó có nhiều nguy hiểm chưa biết, sơ sẩy một cái là quỷ vương cũng sẽ chết.Phong Phi Vân lẩm bẩm:- Luân hồi đạo, thiên thiếu dương, thiên đô nguyên điểm . . .Mấy từ này là Mao Ô Quy dạy Phong Phi Vân.Về đạo suy tính thôi diễn thì Phong Phi Vân tu luyện đại diễn thuật lợi hại hơn Mao Ô Quy.Phong Phi Vân đi qua dãy núi quỷ, rừng quỷ khói đen.

Phong Phi Vân nhìn sông thây đỏ như máu trước mặt, trên sông trôi nổi xác chết, xương trắng, mùi cực kỳ khó ngửi.Vẻ mặt Phong Phi Vân vui mừng nói:- Chỗ này là thiếu dương lộ!Phong Phi Vân lắc người biến thành cái bóng chớp mắt đã đứng ven sông.Mao Ô Quy theo sau lưng Phong Phi Vân, sốt ruột nói:- Không còn nhiều thời gian, tối đa khoảng mười phút sau lỗ hổng địa ngục sẽ đi qua từ thiên đô nguyên điểm.Tuy lỗ hổng địa ngục trôi nổi nhưng nó có quy luật, Phong Phi Vân đang tìm điểm tọa độ lỗ hổng địa ngục.

Thiếu dương lộ, thiên đô nguyên điểm.-------Chương 1727: Đường luân hồiTay Phong Phi Vân ném ra năm mươi đốm sáng sắp xếp thành đại diễn la bàn, lại suy tính.

Có kết quả rồi Phong Phi Vân đi lên thượng lưu sông xác.Đột nhiên trong sông dâng lên sóng cao mấy chục thước, khí thế hung tợn âm u ập vào Phong Phi Vân đứng bên sông.Trong sông đỏ máu phát ra thanh âm kỳ lạ:- Grao!Phong Phi Vân dừng bước nhìn sông máu, cánh tay phát ra vòng thánh quang.

Phong Phi Vân đánh ra thủ ấn to lớn đánh bật sóng máu trở về.Sông msáu yên lặng lại nhưng đáy sông vẫn phát ra tiếng vù vù.- Là cái gì?Phong Phi Vân cảm giác nguy hiểm, một chưởng vừa rồi đủ đập chết quỷ vương nhưng không thể giết nó.Sắc mặt Mao Ô Quy mất tự nhiên giục:- Chúng ta mau đi đi, chỗ này rất lạ, chắc đáy sông có phệ hồn trùng.Huyết Giao cười toe:- Thì ra là một con sâu . . .- Grao!Nguyên sông máu tách ra, máu loãng bên trong dâng lên.Con phệ hồng trùng dài tám ngàn thước bay lên từ đáy sông, người đầy vảy, có ba đôi cánh thịt đỏ máu, không có mắt cũng không có tai, chỉ có cái mồm máu to, miệng toàn là răng như xúc tu.Đây mà là con sâu gì?

Nó như thân hình rồng khổng lồ.Huyết Giao trợn to muốn rớt tròng mắt, lắp bắp:- Ngươi . . .

Ngươi xác định này là con sâu?Con phệ hồng trùng lao xuống:- Grao!Huyết Giao dù gì là yêu vương, trong người chảy huyết mạch thái cổ thánh yêu tộc.Huyết Giao hét to một tiếng:- Rống cái đầu ngươi, bản vương sợ ngươi sao?Cơ thể Huyết Giao biến khổng lồ, to còn hơn con phệ hồng trùng gấp mấy chục lần, dài mấy trăm dặm.

Huyết Giao nuốt con phệ hồng trùng vào bụng như ăn con sâu.Huyết Giao đứng thẳng người như một ngọn núi đỏ máu, cái đầu to lớn cúi xuống nhìn Phong Phi Vân và Mao Ô Quy, bộ dáng vênh váo.- Các ngươi thấy chưa?

Đây mới là lực lượng thật sự của bản vương.Thánh thực quả trợn tròn mắt, một lúc sau nói:- Con phệ hồng trùng sinh ra từ cắn nuốt vô số âm sát quỷ hồn, hình như không thể ăn.- Cái gì, không nói sớm . . .

A, bụng của ta đau quá, má ơi, chắc sẽ không mọc con sâu trong bụng đi?Huyết Giao ủ rũ, nó như con cá chạch ôm bụng lăn lộn, gào rú kêu cha gọi mẹ.Phong Phi Vân hỏi:- Nó không bị gì đi?Thánh thực quả trả lời:- Trong bụng nó sẽ không mọc con sâu, dù sao huyết giao yêu tộc là thái cổ thánh yêu tộc, trời sinh khát máu, thường ăn sống sinh vật, năng lực tiêu hóa đứng đầu vạn tộc, dư sức tiêu hóa con phệ hồng trùng.

Nhưng lực lượng âm sát trong con phệ hồng trùng cũng sẽ bị nó tiêu hóa, chắc sẽ đau bụng một thời gian.- Chúng ta hãy mau đi tìm thiên đô nguyên điểm, không còn nhiều thời gian.Phong Phi Vân nói xong bước nhanh đi.Mao Ô Quy vác Huyết Giao gào rú trên lưng chạy nhanh đi.Huyết Giao ôm chặt cổ Mao Ô Quy, hôn mấy cái:- Quy gia tốt quá, chờ ta khỏe lại chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.Mao Ô Quy hét to:- Bà nội nó, ngươi còn dám hôn nữa có tin là lão phu ném ngươi vào sông . . .

Chết tiệt, ngươi làm gì trên lưng ta?Huyết Giao nói:- Bụng hơi khó chịu . . .

Yên tâm, rất nhanh sẽ xong . . .

Sắp rồi . . .- Tía nó, lại 'đi lớn'!Phong Phi Vân tìm đến thiên đô nguyên điểm, nằm ở đoạn rộng nhất sông máu.

Xác chết trôi trên mặt nước nhiều chất thành núi, phát ra mùi tanh gay mũi.Phong Phi Vân vui mừng nói:- Rốt cuộc đuổi kịp.Phong Phi Vân biết sắp người trở về dương giới.Mao Ô Quy chạy tới nơi:- Đây mới chỉ là bắt đầu, con đường này cực kỳ nguy hiểm.

Đừng nói chúng ta, dù là bán thánh đến cũng sẽ chết ở giữa đường.Trên mặt sông Đột nhiên xuất hiện khe nứt không gian, mờ ảo gần như cùng màu với không khí.

Chỉ có Phong Phi Vân tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn là nhìn thấy khe nứt đó.- Đến rồi!Khe nứt không gian bay rất nhanh, chớp mắt vượt qua sông máu.- Là lúc này!Phong Phi Vân đi trước nhảy vào khe hở không gian, chân vừa bước vào đã bị lực lượng mạnh mẽ kéo người, rất khó giữ thăng bằng.

Phong Phi Vân bị kéo xoay tròn, rơi xuống vực sâu.Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả nhảy vào khe hở không gian, chúng nó cũng bị lực lượng lôi kéo cơ thể sắp rách thành mấy mảnh.- Thanh Đồng cổ thuyền!Thanh Đồng cổ thuyền bay ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân biến thành thân tàu khổng lồ, cổ xưa to lớn như thuyền của thần linh.Cơn gió Xung quanh tuy dữ dội nhưng Thanh Đồng cổ thuyền vững vàng bay trong bão.Bùm!Phong Phi Vân đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền trước.

Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả rớt xuống như mít rụng.Móng vuốt Mao Ô Quy vỗ thân tàu, ánh mắt tham lam nói:- Chết tiệt, lần trước cũng vậy, lão phu suýt bị Quỷ Sát Vong Hồn Phong treo cổ.

A, con thuyền này không thể, có thể vượt qua Quỷ Sát Vong Hồn Phong.

Không chừng chúng ta sẽ bình an quay về dương gian.- Sao có thể như vậy?Phong Phi Vân đứng ở đầu Thanh Đồng cổ thuyền nhìn cảnh tượng bên dưới.

Phong Phi Vân hóa đá, mắt trợn to, cơ mặt cứng ngắc.Phong Phi Vân quá quen thuộc nơi này.Huyết Giao cười to bảo:- Các ngươi nhìn kìa, tiểu tử Phong Phi Vân sợ ngây người.

Dù sao hắn còn trẻ, chưa trải qua sóng to gió lớn . . .Huyết Giao Đột nhiên biến sắc mặt, ôm bụng vội chạy tới một góc Thanh Đồng cổ thuyền, ngồi xổm xuống 'giải quyết'.Phong Phi Vân không nghe thấy lời Huyết Giao nói, hắn nhìn chằm chằm phong cảnh bên dưới Thanh Đồng cổ thuyền, lẩm bẩm:- Ta . . .

Ta từn đến đây . . .Thanh Đồng cổ thuyền lướt nhanh trong hắc ám nhưng không gian Xung quanh quá lớn, thoạt trông tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền rất chậm như con ốc sên bò trên vải đen.Cảnh tượng nơi này giống y như hoàng tuyền lộ mà Phượng Phi Vân đi.Phượng Phi Vân bị Thanh Đồng cổ thuyền va chạm ở hoàng tuyền lộ, khi tỉnh lại thì dung hợp ký ức với Phong Phi Vân, Thanh Đồng cổ thuyền xuất hiện trong thân thể hắn.Mao Ô Quy nhìn bên dưới Thanh Đồng cổ thuyền, nói:- Không thể nào!

Nơi này chính là luân hồi lộ, nếu không phải luân hồi chi ấn bị người lấy cắp khiến địa ngục có lỗ hổng thì chúng ta tuyệt đối không vào được.Phong Phi Vân lặp lại:- Luân hồi lộ.Mao Ô Quy nói:- Đúng vậy!

Nhân quả kiếp trước, luân hồi kiếp sau, chuyển thế đầu thai đi con đường này.Thánh thực quả hét to:- Các ngươi nhìn kìa, đằng trước có người, Thanh Đồng cổ thuyền sắp đụng vào người ta!Đằng trước Thanh Đồng cổ thuyền quả nhiên có người, một nam nhân trẻ tuổi ơi đẹp trai đi trên luân hồi lộ.Thanh niên thấy Thanh Đồng cổ thuyền lao đến thì hết hồn, hét chói tai.Bùm!Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền quá mau, cuối cùng vẫn đụng phải thanh niên, đụng bay gã.Thánh thực quả nói:- Tiêu, tiêu đời, gây vạ, đâm chết người.Phong Phi Vân ngừng Thanh Đồng cổ thuyền, đưa thanh niên bị đụng bay lên thuyền.Thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc nho sam gọn gàng sạch sẽ, mặt trắng không râu, nho nhã lịch thiệp như thầy giáo.

Thanh niên đã xỉu.Mao Ô Quy sờ cằm:- Tiểu tử này không đơn giản, có thể vào luân hồi lộ.Nhưng Mao Ô Quy lục tìm nửa ngày trên người thanh niên không mò được thứ đáng giá.-------Chương 1728: Người bán nghệThánh thực quả nói:- Có lẽ là quỷ hồn vào luân hồi đi đầu thai.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Nơi này là khe hở luân hồi lộ, không phải luân hồi lộ chính quy.

Tuy một số quỷ hồn sẽ vô tình rơi vào đây nhưng tuyệt đối không ngưng tụ ra quỷ thể chân thật được.

Các ngươi nhìn đi, cơ thể hắn rắn chắc, không giống quỷ hồn.

Nếu hắn không phải quỷ vương ngưng tụ ra quỷ thể thì đó là người sống.Mao Ô Quy nói:- Trên người tiểu tử này không có quỷ khí, chẳng lẽ là người sống vô tình lạc vào luân hồi lộ?Mao Ô Quy lục lọi trên người nam nhân mấy bận nhưng chỉ tìm được một cây trúc bình thường, trong veo như nước không có mỡ màng gì cho Mao Ô Quy vớt vát.Phong Phi Vân nói:- Nếu là người sống thì càng đáng sợ hơn, có lẽ tu vi của hắn rất khủng bố, nếu không đã chẳng xông vào đây được.Huyết Giao lại 'xả' xong một đợt, bủn rủn đi tới:- Ta thấy nên trói hắn lại đi, tránh cho hắn tỉnh dậy đại sát tứ phương, chúng ta không ngăn được.Mao Ô Quy cười nói:- Chỉ bằng vào hắn?

Bị một chiếc thuyền đụng xỉu mà có nguy hiểm gì?Cuối cùng Mao Ô Quy, Huyết Giao vẫn lấy ra dây thừng trói tiên cột nam nhân vào lan can rỉ sắt.Không lâu sau thanh niên tỉnh dậy, thấy mình bị lột sạch đồ, người bị thừng trói tiên trói lại.

Thanh niên biến sắc mặt, vùng vẫy dữ dội.Thanh niên la lên:- Cứu mạng!

Cứu mạng!

Có ai không, mau thả ta ra!Huyết Giao đi qua, hung tợn nạt nam nhân:- La cái gì?

Còn la nữa có tin ta nhét phân vào miệng không?Nam nhân ngừng bặt, sợ hãi mặt lúc trắng lúc đỏ.Nam nhân lắp bắp nói:- Cá chạch ca, trả y phục cho ta được không?

Thư sinh không lộ vai, thế này rất đồi phong bại tục.- Cá chạch ca?

Bà nội nó, con mắt ngươi mọc ở đâu?

Bản vương là Thứ Giao Vương của huyết giao yêu tộc.

Giao vương, ngươi hiểu không?

Ngoan ngoãn khai ra ngươi là ai?

Nếu không nói rõ ràng thì . . .

Ha ha ha, thấy cái đống bên kia không?Nam nhân nghiêng đầu nhìn một đống vàng trắng ở góc Thanh Đồng cổ thuyền, sợ hãi mặt trắng bệch.Nam nhân buồn nôn nói:- Thấy . . .

Thấy rồi.Ngón tay Huyết Giao chỉ mình, bộ dáng hãnh diễn nói:- Là ta xả.Nam nhân nịnh nọt:- Lợi hại, lợi hại, khâm phục, khâm phục.Huyết Giao nói:- Bây giờ thành thật khai đi, rốt cuộc ngươi là ai?

Tại sao xuất hiện ở đây?Nam nhân nói:- Ta là người thành thật.- Nói thật cho lão tử!Nam tử nho nhã nói:- Chúng ta là người có học thức, xin đừng nói tục.Mắt Huyết Giao lạnh lùng thò vuốt nhọn gác trên cổ nam nhân.Nam nhân sợ hãi run lẩy bẩy nói:- Ta nói . . .

Nói mà . . .

Ta . . .

Ta tên . . .

Tây Môn . . .

Xuy . . .

Xuy . . .Huyết Giao giật mình kêu lên:- Tây Môn Xuy Tuyết?Cái tên bá khí quá, chắc không phải là đại nhân vật gì đi?- Không phải . . .

Ngươi nghe lầm, là Tây Môn Xuy Tiêu.

Phải rồi, tiêu của ta đâu?

Các ngươi có thấy tiêu của ta không?Tây Môn Xuy Tiêu tìm kiếm trúc tiêu của mình.Thánh thực quả nhỏ giọng nói:- Ta còn tưởng là Tây Môn Xuy Xuy.Mao Ô Quy nhìn chằm chằm cây tiêu trong tay:- Tây Môn Xuy Tiêu?Tây Môn Xuy Tiêu rất quan tâm cây trúc tiêu, mắt nhìn chằm chằm tay Mao Ô Quy:- Đúng vậy!

Bình thường tại hạ không có yêu thích gì, chỉ ham thổi tiêu.

Ban ngày thổi, buổi tối thổi, ngồi trên ghế thổi, đứng trên núi thổi.

Nếu nổi hứng thì sẽ xuống nước thổi.

Hay ngươi trả tiêu cho ta đi, ta sẽ thổi một khúc cho các ngươi nghe.Nói đến tiêu làm Phong Phi Vân nhớ tới một người, đã lâu hắn không nghe tiếng tiêu.Phong Phi Vân nói:- Thả hắn ra đi, trả tiêu lại cho hắn, để hắn thổi một khúc cho chúng ta nghe.Tây Môn Xuy Tiêu được thả ra, nhanh chóng mặc đồ vào, gài mỗi nút áo thật kỹ càng.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Vị huynh đệ này hiểu lý lẽ nhất, không biết cao danh quý tánh là?Phong Phi Vân trả lời:- Phong Phi Vân.Tây Môn Xuy Tiêu chắp hai tay vào nhau, cười toe:- Thì ra là Phong huynh, ngưỡng mộ đã lâu.Phong Phi Vân nheo mắt nói:- Ngươi biết tên của ta?Tây Môn Xuy Tiêu thành thật trả lời:- Không, chỉ là lời nịnh hót.Phong Phi Vân thở phào.

Tuy bây giờ Phong Phi Vân khá nổi tiếng nhưng chưa khoa trương đến mức vang vọng đại giang nam bắc.

Đa số tu sĩ nhân loại chưa từng nghe tên Phong Phi Vân, dù hắn phá vỡ nguyền rủa bán yêu truyền khắp thiên hạ, nhưng ít ai biết bán yêu đó tên gọi Phong Phi Vân.Dù sao trừ vài người thông minh siêu đẳng ra những người khác không biết Phong Phi Vân tên gì.Tây Môn Xuy Tiêu cầm trúc tiêu lưu luyến không buông tay, áo trắng bay bay, tiêu sái phong lưu, khí chất thay đổi.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi ở mũi thuyền thổi một khúc nhạc.Tây Môn Xuy Tiêu không khoác lác, gã có tạo nghệ rất cao về âm luật.

Tiếng tiêu ưu nhã như cơn gió thổi qua dãy núi, mùi lá cây thoang thoảng.Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả chìm đắm trong tiếng tiêu, đôi khi cười to, có khi khóc lóc, ký ức sâu thẳm bị đánh thức.Hai tay Phong Phi Vân khoanh trước ngực đứng bên lan can Thanh Đồng cổ thuyền, người đứng thẳng tắp, trong đầu suy nghĩ nhiều người, nhiều chuyện.

Phong Phi Vân toát ra bình tĩnh chưa từng có.Khi tiếng tiêu ngừng, Phong Phi Vân cảm giác lòng yên lạng hơn.Phong Phi Vân nói:- Tiếng tiêu của ngươi rất bất phàm, người bình thường khó đến cảnh giới như vậy.Tây Môn Xuy Tiêu rất thích người khác khen gã thổi tiêu hay, cười nói:- Từ khi ta học thổi tiêu đến nay mỗi người đều nói ta có thiên phú về mặt này.

Đương thời hiếm thấy ai có thể ngang hàng với ta, có thể nói là trước không người, sau không có ai.- Ha ha ha, nhớ năm xưa ta phong mị thiên hạ, một khúc tiêu khiến bao nhiêu nữ nhân thanh lâu hét lên, say mê tai.

Bọn họ giữ ta qua đêm, nói không cần trả tiền, ngược lại cho ta mười vạn xâu tiền.- Bọn họ quá xem thường Tây Môn Xuy Tiêu ta đây, ta không phải loại người như thế.

Sáng hôm sau rời giường, ta chỉ lấy tám vạn xâu kim tiền.- Ài, dù gì bọn họ dựa vào bán thịt kiếm tiền, toàn là tiền mồ hôi nước mắt.

Sao ta có thể không biết biết ngượng lấy hết tiền?

Nên chừa lại chút ít cho bọn họ.Nghe Phong Phi Vân khen một câu Tây Môn Xuy Tiêu không kiềm được đắc ý kể lịch sử phong lưu của mình.- Ta nhớ mãi có một năm là mùa đông tuyết lớn bay đầy, ta một mình bỏ nhà đi lang thang.- Khi rời khỏi nhà hai trăm dặm, ta phát hiện một chuyện rất quan trọng.

Ta vội vã rời đi không mang theo tiền, ha ha ha, đừng vội, tiếng tiêu của ta vô địch, đủ bán nghề kiếm tiền nuôi sống mình.- Ta đứng trên đường tuyết chất dày ba thước thổi một khúc phượng cầu hoàng.

Các ngươi đoán xem thế nào?

Một thiên kim nhà giàu bị tiếng tiêu của ta làm mê mẩn, nàng mời ta về nhà thết đãi rượu thịt ngon, buổi tối giữ ta ở lại nhà nàng qua đêm.hôm sau khi ta đi nàng còn cho ta nhiều tiền, ầy, đây chính là nhân phẩm.Mao Ô Quy hắng giọng:- Ngươi xác định mình bán nghề?

Sao ta cảm thấy như đang bán thân.- Nói nhảm, thiên hạ nào có người bán nghệ không bán thân?

Đây gọi là giao dịch.-------Chương 1729: Hố luyện thi (1)- Các ngươi tuyệt đối đừng bị những nữ nhân thanh lâu dưới ngòi bút thư sinh lừa.

Thư sinh có mấy đồng tiền?

Những nữ nhân thanh lâu gặp bọn họ sẽ nói chính mình 'Bán nghệ không bán thân', cái gì bán nghệ không bán thân?

Ảnh hưởng giá thị trường.- Đám thư sinh ngốc còn tưởng rằng bọn họ thật sự thanh thuần thánh khiết, viết thơ văn tuyên truyền danh tiếng cho bọn họ, dẫn đến nhiều khách phong lưu có tiền có quyền.- Chỉ cần cho đủ tiền thì bọn họ sẽ cởi quần cởi áo, giang hai chân kiếm tiền.

Còn đám thư sinh?

Đang đau lòng cho cảnh ngộ bất hạnh của bọn họ, bị sự kiên cường bán nghệ không bán thân đánh động, ngày đêm trằn trọc.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Nên ta chỉ là người bán nghề, các ngươi đừng bao giờ hiểu lầm, con người ta rất có sĩ diện.Phong Phi Vân cười nói:- Tiên sinh đại tài.Phong Phi Vân tiếp tục bảo:- Nhưng ta quen một nữ nhân tạo nghệ âm luật trên cả thư sinh.- Cái gì?

Trong thiên hạ có kỳ nữ như vậy?

Phong huynh nhất định phải dẫn ta đi gặp, nếu có thể so cao thấp với nàng thì tại hạ chết cũng không tiếc!Biểu tình Tây Môn Xuy Tiêu nghiêm túc, gã không tin trên đời này có người thổi tiếng hay hơn gã.Ánh mắt Phong Phi Vân sâu thẳm nhìn phía xa:- Ta cũng rất muốn tìm nàng.Phong Phi Vân hỏi:- Sao Tây Môn huynh xuất hiện ở đây?Tây Môn Xuy Tiêu thở dài:- Ta cũng không rõ, vốn đang đi trên chiến trường vạn tộc không hiểu sao rớt vào đây, chẳng biết chỗ này là đâu.

Sao nhóm Phong huynh cũng ở đây?- Chúng . . .

Chúng ta tình cờ đi ngang.Con ngươi Phong Phi Vân co rút, lẩm bẩm:- Chẳng lẽ trên chiến trường vạn tộc cũng có lỗ hổng?Thanh Đồng cổ thuyền bay trong hắc ám không giới hạn, chẳng biết sẽ đến đâu, con đường phía trước mịt mờ.Đột nhiên có một ngày đằng trước sáng rỡ, ánh sáng đỏ như máu, chói mắt người, như bầu trời đỏ rực.Phong Phi Vân đang tu luyện bỗng đứng bật dậy nhìn đằng trước, cảm nhận có linh khí rực cháy từ trên khung trời trút xuống như thác.Phong Phi Vân vui mừng nói:- Không lẽ đây là lối ra luân hồi lộ?Có linh khí Đương nhiên là đường quay về dương gian.Mao Ô Quy sợ hãi nói:- Không, không thể ra từ đây.

Nơi này chỉ là một lỗ hổng, rất có thể bên ngoài là vùng đất sát phạt vô cùng nguy hiểm.

Năm xưa ta đi ngang qua đây, cho rằng cuối luân hồi lộ.

Nhưng ta mới chạy ra thì bị một đám sinh vật lạ giết về, néu ta không chạy nhanh thì đã mất mạng.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Ta rớt từ chỗ này, bên ngoài là mảnh đất giết chóc nguy hiểm trong chiến trường vạn tộc, thuộc về chiến trường cao đẳng nhất.

Chí cường các tộc hỗn chiến, nếu bị bọn họ phát hiện tung tích của chúng ta chắc chắn khó thoát chết.Phong Phi Vân ngước nhìn mây đỏ trên bầu trời, mơ hồ thấy khí túc sát, hơi thở vài cường giả khuếch tán làm người run sợ.Nghĩ cái gì là đến cái đó.Ầm!Hai bóng người từ trên trời rớt xuống, bọn họ vừa đánh vừa rơi xuống, va chạm mỗi kích gây sóng to gió lớn.Một yêu vương đằng xà yêu tộc cầm thanh chiến kiếm hai lưỡi, mặc áo giáp đỏ rực chém bay đầu cường giả tuyết minh thụ yêu tộc.- Tư Lan Thanh, ngươi nghĩ chạy đến chỗ quỷ quái này sẽ thoát chết sao?

Hôm nay bản vương muốn giết ngươi, bằm xác ngươi ra!Cường giả tuyết minh thụ yêu tộc chỉ còn một cái đầu nhưng sự sống chưa đứt, định bỏ chạy:- Ngươi đừng hòng!Đằng Xà yêu vương cười nanh tranh, biến thành con rắn có đôi cánh, gió tanh nổi lên Bốn phía.

Đằng Xà yêu vương há mồm máu nuốt đầu cường giả tuyết minh thụ yêu tộc.Bộp bộp!Cái đầu bị nuốt.Cửa quỷ môn thứ năm phát ra một tiếng tiếng hét thảm, cuối cùng ngừng bặt, gã không còn sức la.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền phía xa nhìn phép tắc rừng rậm đẫ máu, ngươi chết ta sống, ngươi ăn ta chết.Tây Môn Xuy Tiêu run run lùi một bước:- Đây . . .

Đây là một yêu vương, hay chúng . . .

Chúng ta lùi lại đi . . .Phong Phi Vân ra lệnh:- Sợ là không được, hắn đã phát hiện chúng ta.

Sẵn sàng chiến đấu!Đằng Xà yêu vương đã thấy nhóm Phong Phi Vân, lại biến thành hình người.

Đằng Xà yêu vương liếc Thanh Đồng cổ thuyền, bay lên bên trên thuyền cổ, khinh thường nhìn Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu.Đằng Xà yêu vương nói:- Thì ra là hai nhân tộc nhỏ yếu, để lại Thanh Đồng cổ thuyền dưới thân các ngươi, bản vương cho các ngươi toàn thây!Ánh mắt đằng Xà yêu vương sắc bén, nhìn thấu Thanh Đồng cổ thuyền thần dị, chắc chắn là vô thượng chí bảo nên nó mới động tâm.Đằng Xà yêu vương cầm thanh kiếm hai lưỡi, mắt hổ bắn ra tia sáng lạnh khiếp người, phát ra tiếng cười chói tai:- Không ngờ truy sát Tư Lan Thanh tiến vào hố luyện thi chiến trường vạn tộc tình cờ gặp báu vật thế này, đúng là ông trời thương ta!Tây Môn Xuy Tiêu sợ hãi mặt trắng bệch, liên tục thụt lùi, co ro cùng Mao Ô Quy, thánh thực quả trong góc thuyền.- Hố luyện thi?Phong Phi Vân giật mình, trong chiến trường vạn tộc, chỗ này bị xem là hố luyện thi.Mỗi ngày trong chiến trường vạn tộc có mấy ức vạn tu sĩ chết trận, nhiều xác chết cần được dọn dẹp nên có cách nói hố luyện thi, chuyên môn thiêu xác không được ai nhận lãnh.Loại hố luyện thi này thường đặt ở một số nơi đặc biệt như khe nứt không gian, lỗ hổng thiên thế, mảnh đất cấm kỵ.

Dùng lực lượng thiên địa tiêu diệt máu thịt, linh hồn của xác chết.Mao Ô Quy lẩm bẩm:- Bà nội nó.

Thì ra là hố luyện thi trong chiến trường vạn tộc hèn gì năm xưa khi ta bò ra có nhiều tu sĩ la xác chết vùng dậy.Đằng Xà yêu vương thấy nhân loại nhỏ yếu bên dưới không thèm nghe lọt tai lời cảnh cáo thì rất giận, người toát ra khói đen, có yêu khí và chướng khí.Đằng Xà yêu vương quát:- Xem ra các ngươi không biết điều.

Vậy bản vương đành tự mình ra tay!Đằng Xà yêu vương hét to một tiếng, cơ thể biến thành con rắn khổng lồ mọc đôi cánh, miệng to phun ra khói độc máu tanh làm người buồn nôn.

Đằng Xà yêu vương thè lưỡi đỏ sậm, nhe nanh dài ba thước.- Grao!Trán con rắn có dấu tia chớp, tia điện bắn ra từ dấu tia chớp bao phủ thân thể con rắn.

Nó như biến thành quả cầu sét to lớn.Phong Phi Vân rất là bình tĩnh, ngước đầu lên, lạnh nhạt nói:- Ngươi đi đi, ta không muốn chém ngươi.Quá ngông cuồng, một nhân loại trẻ tuổi dám nói câu đó với yêu vương, đây là khiêu chiến tôn nghiêm của yêu vương.Trong người đằng Xà yêu vương bộc phát ra khí thế như nước lũ đủ hù sợ hiền giả Vũ Hóa cảnh rút lui, lực lượng quá kinh khủng.Đằng Xà yêu vương quát to:- Đáng ghét, nhân loại, ngươi sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói!Phong Phi Vân thản nhiên nói:- Ta thường chỉ chịu trách nhiệm với nữ nhân.- Grao!Đằng Xà yêu vương tức điên, cơ thể càng lúc càng đỏ thẫm, miệng phun ra lửa nóng cháy như con rồng lửa.- Nếu ngươi đã tự tìm chết thì không thể trách ta, phượng hoàng liệt thiên!Phong Phi Vân vươn một cánh tay ra, đẩy mạnh.

Bàn tay biến thành vuốt rồng, móng vuốt có vảy lửa, sắc bén như đao.

Móng vuốt xé một khối cánh thịt của đằng Xà yêu vương, máu đỏ chảy ra.-------Chương 1730: Hố luyện thi (2)Lửa của đằng Xà yêu vương không thể tổn thương một cọng tóc của Phong Phi Vân.Đằng Xà yêu vương hét thảm:- Grao!Máu chảy từ lưng xuống như thác đổ.Tây Môn Xuy Tiêu trợn to mắt nói:- Oa, Phong huynh mạnh quá, tuổi còn trẻ mà có thể mkột vuốt xé cánh yêu vương ra!

Chiến tích như vậy nếu được truyền về quốc gia nhân loại chắc chắn sẽ gây chấn động lớn.Mao Ô Quy nói:- Chỉ là một quỷ hồn nho nhỏ, không đáng nhắc đến.Huyết Giao nhìn máu tuôn ra từ lưng đằng Xà yêu vương, nó liếm môi.Huyết Giao lao lên hét to một tiếng:- Để ta đến!Huyết Giao bay nhanh đi, biến thành con giao to đỏ thắm, khổng lồ hơn thân thể đằng Xà yêu vương gấp mấy chục lần.

Huyết Giao như dãy núi đỏ máu.Đằng Xà yêu vương bị yêu khí khổng lồ ập vào mặt chấn nhiếp, thấy con giao đỏ rực thì sợ hãi run rẩy.Đằng Xà yêu vương lắp bắp:- Yêu vương thái cổ thánh yêu tộc!Đằng Xà yêu vương muốn chạy trốn nhưng bị Huyết Giao nuốt vào bụng.Huyết Giao lại vênh váo:- Ha ha ha ha ha ha!

Đám người bình thường các ngươi nhìn thấy chưa?

Trước mặt yêu vương thái cổ thánh yêu tộc thì yêu vương yêu tộc khác chỉ là cặn bã!Thánh thực quả ngây người nửa ngày, mở miệng nói:- Đằng xà là loài rắn ăn độc, đằng xà đẳng cấp yêu vương trong người có độc tốt cực mạnh.

Dường như . . .

Không ăn được.Huyết Giao gào thét:- Cái gì?

Sao ngươi không nói sớm?

Bụng . . .

Bụng của ta . . . má ơi . . .Huyết Giao ôm bụng chạy về Thanh Đồng cổ thuyền, lăn lộn trên sàn tùa, đau chết đi sống lại.

Tiếng kêu gào khó nghe hơn heo bị thọc tiết.Phong Phi Vân lắc đầu nguầy nguậy, Huyết Giao đúng là tham ăn.

Đầug tiên Huyết Giao ăn con phệ hồng trùng, giờ ăn một con đằng xà.

Nếu là tu sĩ thì đã chết từ lâu, may mắn nó là huyết giao yêu tộc, năng lực tiêu hóa số một vạn tộc nên chỉ bị tiêu chảy.Phong Phi Vân nhìn đằng trước, mây máu cuồn cuộn, xác rơi lộp độp.

Thỉnh toảng có sinh vật bị đẩy xuống rồi bị máu loãng của các cường giả luyện chết.- Con đường tiếp theo không dễ đi.Phong Phi Vân cất Thanh Đồng cổ thuyền, lưng mọc đôi cánh phợng hoàng bay lượn.Thể tích Thanh Đồng cổ thuyền quá to, rất có thể bị cường giả trong chiến trường vạn tộc phát hiện.

Nếu gặp cường giả đẳng cấp thánh hiền giả thì rắc rối to.Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao theo sát Phong Phi Vân, xuyên qua các biển xác chết.

Thỉnh thoảng có âm hồn cường đại bay ra công kích đám người.Tay Phong Phi Vân nâng Thiên Nhất Quỷ Bình hút hết các âm hồn, bình tĩnh ung dung đi trong núi thây biển máu.Phong Phi Vân hỏi:- Tại sao Tây Môn huynh không đi chiến trường vạn tộc mà theo chúng ta?Phong Phi Vân khá cảnh giác với nam nhân tự xưng là Tây Môn Xuy Tiêu.

Nam nhân có thể xuất hiện trên chiến trường vạn tộc tất nhiên không phải nhân vật đơn giản, huống chi Tây Môn Xuy Tiêu nhảy vào hố luyện thi.Tây Môn Xuy Tiêu bị người đẩy xuống hố luyện thi hay cố ý nhảy vào?Nếu Tây Môn Xuy Tiêu cố ý nhảy vào hố luyện thi, vậy gã có mục đích gì?Không lẽ Tây Môn Xuy Tiêu biết con đường này chính là luân hồi lộ?Tây Môn Xuy Tiêu mở miệng nói:- Tu vi mèo quào như ta làm sao dám đi chiến trường vạn tộc?

Chỗ đó được gọi là mộ địa của cường giả.

Ta đi theo các ngươi là tốt nhất, ha ha ha, ta cứ thấy rất có duyên với các ngươi.- Vậy Tây Môn huynh hãy cẩn thận, con đường này không chừng nguy hiểm hơn cả chiến trường vạn tộc.Phong Phi Vân ung dung đi đằng trước nhất, tay nâng Thiên Nhất Quỷ Bình, tay kia cầm Thiên Tủy Binh Đàm đánh sụp một đống xác chất tành núi cao.

Các xác chết lăn xuống lộ ra con đường xám xịt.Bọn họ đi vào con đường màu xám, trước mắt xuất hiện các khối bia mộ.Những mộ bia khổng lồ, mỗi khối to như vách đá, kèm theo khí âm hàn khiếp người.Mỗi cách mấy chục dặm sẽ dựng một tấm bia đá, đưa mắt nhìn toàn là bia văn.

Một số cắm rễ dưới đất, một số nằm trên đỉnh núi, có lơ lửng trong không trung.Mỗi khối bia đối ứng một ngôi mộ.Phong Phi Vân đến trước mộ bên ao đỏ, ngước lên nhìn.

Tấm bia mộ khắc phật văn báu vật hùng hồn.Mộ Diêm Vương.Nơi này ở trên luân hồi lộ, bí ẩn mà quái dị.Đây cũng là hố luyện thi trong chiến trường vạn tộc.Cách hố luyện thi không xa có một ngôi mộ siêu to lớn, khắp nơi là mộ bia khắc tên các cường giả.

Chỗ này âm khí lượn lờ, quỷ vụ đằng đằng.

Trên một số ngôi mộ to có dấu đỏ nhưlỗ tia người.Phong Phi Vân đứng trước ngôi mộ, bia mộ như vách đá khắc phật văn, phật lý đan xen chứa lực lượng thánh khiết quang huy trấn áp khí thi tà Xung quanh.

Lực lượng này làm Phong Phi Vân thấy quen thuộc.Mao Ô Quy bò tới gần nhìn phật văn trên bia mộ, khó tin nói:- Mộ Diêm Vương, năm xưa ta đi qua đây không thấy ngôi mộ này.Mao Ô Quy cũng biết Diêm Vương, cho nên nó mới giật mình.Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tiêu vui sướng nói:- Đồn rằng hơn một vạn năm trước ba vương giả giới âm phủ bị một vị cao tăng phật môn truy sát đến chiến trường vạn tộc, giết ba vương giả, một trong số đó là Diêm Vương.

Thì ra tất cả là thật, có thật.

Đây là nơi ba vương giả vùi thây, chắc cao tăng phật môn đã chôn bọn họ ở đây.Tây Môn Xuy Tiêu rất kích động, rất nhanh gã tìm được gần đó có một Sở Giang Vương, Chuyển Luân Vương.

Hai bia mộ khổng lồ cũng khắc phật văn, nét bút cùng một vị phật giả.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Trên bia có hơi thở Kim Tàm Kinh, chẳng lẽ vị phật giả giết ba vương là Phật Tàm Tử tiền bối?Cánh tay Phong Phi Vân ấn trên bia mộ, năm ngón tay toát ra hoa văn vàng cộng minh với phật văn trên bia mộ.Phật Tàm Tử tiền bối đã từng đến nơi này.Phong Phi Vân thầm vui vẻ, dù sao hắn tu luyện Kim Tàm Kinh, xem như đệ tử cách đời của Phật Tàm Tử.Bên tai Phong Phi Vân nghe tiếng kinh kêu, là giọng của Tây Môn Xuy Tiêu:- Trời, sao bên cạnh huyệt có một cái hố to?

Chẳng lẽ tử thi bị chôn mộ lại bò ra?Da đầu Tây Môn Xuy Tiêu tê dại nhìn cái hố đen thui trên mộ Diêm Vương, chân run như cầy sấy.Phong Phi Vân bay đến ngôi mộ Diêm Vương, quả nhiên thấy cái lỗ đen thẳng xuống huyệt, tà khí ầm trầm bám miệng lỗ.

Trong huyệt có lực lượng nuốt linh hồn người, nhưng ngôi mộ đã trống trơn.- Hiểu rồi, hơn một vạn năm trước Diêm Vương chỉ có một nửa thân tàn chạy trốn đến Thần Tấn vương triều, nửa thân xác bị trấn áp trong bia mộ mãi đến mấy năm trước mới thoát khốn.Miệng lỗ còn dính chút bùn đất mới, hiển nhiên Diêm Vương vừa thoát khốn không lâu.Mao Ô Quy nhìn tấm bia, cười trong sáng:- Tu vi của Phật Tàm Tử thật lợi hại, chỉ dựng một khối bia, viết mấy chữ trên bia đã giam Diêm Vương hơn một vạn năm.Trong bụng Mao Ô Quy định lấy luôn tấm bia.Phật văn trên bia mộ chứa phật lực cường đại, chữ do Phật Tàm Tử tự mình cảm ngộ phật ý khắc ra, in dấu tinh thần tu luyện của Phật Tàm Tử.Tu vi của Phật Tàm Tử tuy chưa đến cảnh giới thánh linh nhưng chắc cũng đã rất gần.

Phật Tàm Tử viết chữ là vật báu vô giá, đủ mua một đại giới.

Nhiều người muốn tham ngộ cảnh giới thánh linh sẽ bỏ giá cao mua.-------Chương 1731: Sở Giang VươngMao Ô Quy thò hai móng vuốt định bứng mộ bia lên nhưng bị một phật văn chém vào đầu, bị ném bay ra ngoài.

Mao Ô Quy choáng váng ù tai, mắt nổ đom đóm.Mao Ô Quy sờ đầu nhức nhối:- Bà nội nó, lão lừa trọc bày cấm chế trên bia mộ!Phong Phi Vân chuyển đến trước huyệt Chuyển Luân Vương cũng thấy một cái lỗ to, trong huyệt trống trơn.

Chuyển Luân Vương đã chạy thoát.Điều này không ngoài ý muốn của Phong Phi Vân, dù sao hắn đã gặp Chuyển Luân Vương và luyện hóa thành con rối.Tây Môn Xuy Tiêu kêu lên:- Ủa?

Sao ngôi mộ của Sở Giang Vương hoàn hảo không tổn hao gì?

Xem ra Sở Giang Vương bị trấn áp trong huyệt đã chết hẳn.Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn định nhìn xem Sở Giang Vương có chết trong huyệt thật chưa.

Nhưng từ huyệt truyền ra âm khí hung dữ bắn ngược về lực lượng Phượng Hoàng Thiên Nhãn.Phong Phi Vân liên tục thụt lùi mấy chục trượng, mặt trắng bệch hét to:- Mọi người mau lùi lại, Sở Giang Vương chưa chết hẳn!Ầm ầm ầm ầm ầm!Trong huyệt Sở Giang Vương phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đất đai mấy trăm dặm rung bần bật, ngôi mộ to lớn lắc lư tùy thời ngã xuống.Bia mộ phát ra phật quang chói mắt, bộc phát tiếng phạn âm phật thanh, như có vạn phật đang tụng niệm.Nhưng lực lượng trong huyệt siêu mạnh, làm mộ nứt rạn.

Trong mộ phát ra tiếng cười khàn đục, thanh âm cực kỳ chói tai như quỷ gài cười âm hiểm.Lực lượng kinh khủng thổi quét mộ địa Xung quanh.Trong các ngôi mộ lớn cũng chúng ta thanh âm kỳ lạ, như thể tử thi bị chôn vùi định sống lại.- Nguy rồi, nơi này là luân hồi lộ, những tử thi chôn tại đây sẽ được chút luân hồi chi khí bổ dưỡng, không chừng sẽ sống lại thật.Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao chạy nhanh ra xa.

Nhưng trong hư không tự động hình thành vòng xoáy khổng lồ kéo chúng nó trở về.Phong Phi Vân vọt lên cao, đáp xuống trên bia mộ Sở Giang Vương, chân đạp mạnh xuống mộ.- Đã chết rồi còn dám chạy ra?Phong Phi Vân phát ra muôn vàn lũ phật quang nối liền với chữ phật trên bia mộ, trấn áp chặt chẽ từ khí trong huyệt.Trong huyệt phát ra tiếng gầm như người như quỷ:- Grao!Mặt đất lại nứt rạn, từng đợt thi khí phát tán từ khe nứt, ăn mòn phật khí trên bia mộ.Mặc dù bia mộ khắc chữ Phật Tàm Tử để lại nhưng dù sao đã qua hơn một vạn năm, phật lực xói mòn nhiều, không thể trấn áp lão tà như Sở Giang Vương.Phong Phi Vân biến sắc mặt, vội bay lên.

Ngay khi bàn chân Phong Phi Vân rời khỏi mộ bia thì trên mộ lan tràn vết nứt như mạng nhện kéo dài lên cao.Bùm!Mộ bia cao cỡ vách đá tan vỡ, phật văn vỡ vụn.Trong huyệt truyền ra tiếng cười âm trầm:- Ha ha ha ha ha ha!

Phật Tàm Tử, ngươi trấn áp bản vương một vạn năm, hiện tại bản vương đi ra, ngươi chờ xem bản vương đồ diệt phật tu trong thiên hạ đi!Mộ địa rung lắc bần bật.Ầm ầm ầm ầm ầm!Vết nứt trên huyệt không ngừng biến to, vị trí chính giữa sụp xuống lộ ra cái hố to đen đường kính mười thước.

Trong hố chôn một quan tài sắt, có vô số phật văn lượn lờ bên trên quan tài.Bùm bùm bùm bùm bùm!Trong quan tài sắt phát ra tiếng va chạm kịch liệt.

Mỗi lần va chạm là phật văn trên quan tài sắt lóe một lần, mặt đất sẽ run rẩy theo.Ầm!Nắp quan tài sắt bị mở ra, bên trong bắn ra ánh sáng đen chói mắt, khí âm hàn phát tán đóng băng vạn dặm.- Bản vương thoát khốn, Phật Tàm Tử, tiếp teo là ngày chết của ngươi!Trong quan tài nằm cái xác cháy khét đen, cơ bắp co rút, y phục rách rưới, mùi xác chết hôi gay mũi.

Thây khô đáng sợ khủng bố.Miệng thây khô phun ra từng đợt tử khí màu xám tràn ngập không gian Xung quanh, dính phải lũ tử khí này biến đất bùn cũng khét đen.Bốp!Khối băng vỡ ra.Phong Phi Vân đi ra từ băng giá, nhúc nhích xương chân, than thở:- Khí lạnh thật lợi hại, Sở Giang Vương tiền bối không uổng là một trong mười thiên tử giới âm phủ.Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu cũng bị đóng băng trong thi hàn khí, không thể nhúc nhích, như pho tượng băng.Cái xác khô trong quan sát sắt chợt mở mắt ra, con ngươi bị mí mắt héo rút phủ lên, tròng mắt bị ăn mòn một nửa, thoạt nhìn như bị sâu cắn.Giọng Sở Giang Vương lạnh lùng nói:- Tiểu quỷ, ngươi là ai mà dám gọi tên của bản vương?Phong Phi Vân đi hướng huyệt mộ, cười nói:- Ta và Diêm Vương, Chuyển Luân Vương tiền bối là người quen cũ, nên cũng biết Sở Giang Vương tiền bối.- Ngươi quen bọn họ?Thây khô nằm trong quan tài sắt không nhúc nhích, giọng nói tăng phần cảnh giác.Phong Phi Vân cười gật đầu, nói:- Danh tiếng của tiền bối vang vọng trong các Trung Ương vương triều, không ai không biết, không ai không hiểu.

Nhưng tiền bối đã phá áp chế phật văn rồi tại sao vẫn nằm bên trong?Phong Phi Vân cảm thấy mới rồi Sở Giang Vương đã phá được cấm chế phật văn của Phật Tàm Tử nhưng đã bị ức chế quá lâu, lực lượng trong cơ thể xói mòn nhiều.

Trước khi Sở Giang Vương phục hồi nguyên khí sẽ rất khó ra khỏi quan tài.Nhưng trước mặt Phong Phi Vân là Sở Giang Vương, nhân vật khiến đám tước gia Trung Ương vương triều thứ sáu nghe tiếng sợ vỡ mất, phải chú ý cẩn thận nếu không hôm nay hắn sẽ nằm xuống tại đây.Thây khô trong quan tài sắt cười khẩy nói:- Khục khục, tiểu quỷ, ngươi muốn làm gì?Cơ thể thây khô tự động sinh ra khí âm hàn, hơi thở cực kỳ đáng sợ, mạnh hơn đằng Xà yêu vương gấp mấy chục lần.Biểu tình Phong Phi Vân càng lúc càng nghiêm túc nói:- Ta chỉ muốn giới thiệu hai bằng hữu cũ cho tiền bối quen.Phong Phi Vân nhanh như chớp vung hai giới linh thạch.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương cùng bay ra, gã tiếng hú dài lao vào trong huyệt của Sở Giang Vương, khí thế sét đánh không kịp bưng tai công kích Sở Giang Vương.- Biết ngay tiểu tử nhà ngươi không có ý tốt.Băng dày bao bọc quan tài sắt bay lên cao, phát ra ánh sáng đen chói mắt trấn áp Kỳ Lân Vương.Kỳ Lân Vương có đầu kỳ lân, người bốc cháy lửa, hai tay chân thô cỡ thùng nước, nâng quan tài sắt lên.Địa Ngục Diêm La có ba đầu sáu tay, đấm vào quan tài sắt đánh bay ra ngoài.Bùm!Quan tài sắt bay ra đập xuống đất, cát bụi bay lên.

Nửa quan tài lún xuống đất.Thây khô trong quan tài kinh kêu:- Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, các ngươi . . .Phong Phi Vân lấy bát quái đạo ấn ra ngắm nghía trong lòng bàn tay, từng bước đến gần quan tài sắt.Phong Phi Vân trầm giọng nói:- Bọn họ đều bị ta tế luyện thành con rối.- Ngươi . . .

Rốt cuộc ngươi là ai?Quan tài sắt rung bần bần, các lũ tử khí lan tràn.

Thây khô không tin vào lỗ tai mình, hai vương giả ngang hàng với nó bị một tiểu quỷ tế luyện thành con rối.

Giống như nằm mơ giữa ban ngày.Sở Giang Vương tuyệt đối không tin Diêm Vương, Chuyển Luân Vương bị một người trẻ tuổi tế luyện.Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Ta và giới âm phủ có thù không đội trời chung!Cánh tay Phong Phi Vân toát ra khí thánh linh đánh bát quái đạo ấn ra ngoài, bộc phát hai luồng khí âm dương trắng đen.

Trên đạo ấn toát ra lực lượng làm người ta nghẹt thở đè hướng quan tài sắt.-------Chương 1732: Biến rồng?Đây là linh khí thập ngũ phẩm, xem như đẳng cấp cao nhất, uy lực cực kỳ đáng sợ.

Nhiều mộ bia Xung quanh bị đánh nát, tốc lên.- Tiểu quỷ, ngươi còn quá non.Trong quan tài sắt bay ra mấy ngàn xúc tu đen hình thành mấy ngàn tayquỷ.

Bàn tay quỷ ở trên cao thành hình trăng, hình mặt trời đánh bay bát quái đạo ấn sau đó đè xuống Phong Phi Vân.Có thể đánh bay linh khí thập ngũ phẩm, từ đó thấy được thần thông của Sở Giang Vương kinh khủng cỡ nào.Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, dưới chân hình thành một tòa senphật bảy mươi hai phẩm, lưng hiện vòng phật quang minh thánh khiết.

Cóvô số kim tàm quay quanh người Phong Phi Vân, phát ra tiếng phật vạnphật triều tông.- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Bàn tay Phong Phi Vân nhìn như nhỏ nhưng lại như bao la vô tận.

Bàn tay nâng một mảnh thế giới, đè quan tài sắt ben dưới.- Ngươi cũng tu luyện Kim Tàm Kinh?

Thì ra ngươi là đệ tử của Phật TàmTử!

Ha ha ha, là hắn kêu ngươi đến đây xóa sổ chúng ta hoàn toàn đúngkhông?Quan tài sắt rung bần bật, bên trong phát ra thanh âm hận thù, chứa oán khí đậm đặc.Sở Giang Vương muốn bay ra khỏi quan tài sắt.Phong Phi Vân trấn áp quan tài sắt gắt gao, nói: - Đúng thì sao?

Không phải thì sao?- Ha ha ha ha ha ha!

Phật Tàm Tử cho rằng phái một đệ tử đến là có thểtrấn áp bản vương?

Đã quá xem thường bản vương!

Nhưng Phật Tàm Tử tặngmón quà lớn đến tất nhiên bản vương sẽ nhận, Bát Nguyệt kiếm, phá chota!Trong quan tài sắt bay ra một luồng sáng cực kỳ chói mắt, sáng như sao.

Càn Khôn chưởng ấn thiên địa bị tia sáng đâm thủng.Nếu người có ánh mắt sắc bén sẽ thấy đốm sáng bao bọc thanh ma kiếm hình nửa vầng trăng, như lưỡi hái của tử thần.Kiếm khí thật mạnh.Con ngươi Phong Phi Vân co rút, cảm giác kiếm ý thấu xương bay đến, bịkiếm khí vừa sắc bén vừa tà khí trùng kích, thân thể thụt lùi nhanh rasau.

Con ngươi Phong Phi Vân rực cháy ngọn lửa nhìn kiếm phong nửa vầngtrăng từ trên trời lao nhanh xuống.- Bát quái đạo ấn!Phong Phi Vân triệu hoán bát quái đạo ấn biến thành tấm thuẫn hình thành qua luân trắng đen trước mặt.

Nhưng lực lượng Bán Nguyệt kiếm đánh lùiliên tục, thân thể gần như bay lên.Phong Phi Vân xoay tròn bảy trăm hai chục đổ, hắn như con quay.

Cuốicùng Phong Phi Vân đứng trên khối bia mộ cách mấy trăm dặm, cổ có mộtvệt máu.

Tử khí từ Bán Nguyệt kiếm dọc theo vết thương xâm nhập vào cơthể, Phong Phi Vân dùng khí thánh linh bài trừ ra.

Rất nhanh vết thươngkhép lại.Không uổng là một trong mười vương giả giới âm phủ, dù Sở Giang Vương bị trấn áp hơn một vạn năm vẫn rất cường đại.Sở Giang Vương khác với Chuyển Luân Vương ở chỗ khi ấy Chuyển Luân Vương chỉ còn lại một lũ hồn, mượn thân hình Cố Bát thiếu gia, không thể phát huy hết lực lượng nên mới bị thánh thực quả đụng tàn.Nếu Sở Giang Vương có cơ thể, tinh hồn của mình thì Phong Phi Vân gặp gỡ chỉ có đường chạy trốn, không thể luyện hồn Sở Giang Vương thành conrối.Sở Giang Vương, Diêm Vương, Chuyển Luân Vương dù gì là vương giả lâunăm, xưng hùng một giới.

Phong Phi Vân so với ba người còn quá trẻ.Hiện giờ Sở Giang Vương chỉ vì chưa phục hồi lực lượng trong người, chờgã đến thời kỳ đỉnh thì một bàn tay đủ sấn chết Phong Phi Vân.

Đó mới là lực lượng thật sự của Sở Giang Vương.Vù vù vù vù vù!

Bán Nguyệt kiếm bay về bên trên quan tài sắt, xoay tít.Thây khô trong quan tài sắt phát ra sức hút thu thi khí, âm khí, quỷ khí trong bãi tha ma và thân thể mình.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy khí lưu trong không khí.Làn da khô héo, bị hoại tử chậm rãi co giãn, thân thể đầy đặn, tóc lưathưa trên sọ não mọc dài ra, khuôn mặt hõm xuống lại phồng lên.Phong Phi Vân sẽ không cho Sở Giang Vương cơ thể sống lại, hắn lấy tamvị chân hỏa lô ra biến to mấy trăm trượng.

Huyền văn trên lô đỉnh lộ ra, nóng hổi, lửa đốt trời, chiếu sáng bãi tha ma âm u.

Như dưới trờichiều, dòng sông đỏ máu bên trên nghĩa trang.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tam vị chân hỏa lô đốt hòa tan mặt đất bị thi hàn khí đóng băng, Mao ÔQuy, thánh thực quả, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu rã đông.

Cơ thể bọn họ bị đông lạnh nhăn nhúm, biểu tình khác nhau, có trố mắt líu lưỡi, cóméo miệng thè lưỡi.

Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao, Tây Môn XuyTiêu bị đông cứng ngắc, nửa ngày chưa mềm được, vẫn đứng im không nhúcnhích.Ầm!

Tay Phong Phi Vân nâng chân tam vị chân hỏa lô, bay lướt qua không khí đập tam vị chân hỏa lô mạnh xuống quan tài sắt.Sở Giang Vương đang hấp thu âm khí hồi phục lực lượng cơ thể nhanh chóng co rút lại, bị tam vị chân hỏa đốt cháy, lửa phát ra mùi xác thối.

- Thi hàn khí, khí ngự cửu thiên!Người Sở Giang Vương phát ra thi hàn khí bao bọc mình, thi hàn khí bắn vọt lên ngăn cản lực lượng tam vị chân hỏa lô.Lực lượng hai người cân bằng.Thi hàn khí và tam vị chân hỏa triệt tiêu, ngăn cản nhau. lltỏng người Phong Phi Vân, Sở Giang Vương nhanh chóng tiêu hao.- Thiếu niên, tư chất, tu vi của ngươi cao, có thể gọi là vô địch trongthế hệ trẻ, cần gì đối địch với bản vương?

Chúng ta có thể làm bằng hữu, chờ ta về giới âm phủ thì vị trí mười vương giả thi hàn khí có một chỗcho ngươi.Sở Giang Vương mới vừa phá phật văn của Phật Tàm Tử ức chế, chưa phụchồi lực lượng, lại so đấu nội lực tu vi với Phong Phi Vân.

Sở GiangVương cảm giác trạng thái của mình ngày càng tệ, nếu còn đấu tiếp vớithiếu niên này không chừng gã sẽ bị nguyên khí đại thương.Sở Giang Vương quyết định dụ dỗ Phong Phi Vân trước, chờ lực lượng hoàn toàn phục hồi rồi mới tính sổ với hắn.Phong Phi Vân vất vả cố chống:- Ta không hứng thú với vị trí mười vương giả giới âm phủ.

Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương!Phong Phi Vân dựa vào khí thánh linh miễn cường đối kháng thời gian ngắn với vương giả Sở Giang Vương, tiêu hoa rất lớn.Thời gian lâu có lẽ Phong Phi Vân không kiên trì nổi.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương nhanh chóng trở về, hai con rối một tráimột phải đứng ở hai bên quan tài sắt cùng vỗ một chưởng.

Chưởng ấn vàoquan tài sắt, lòng bàn tay Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương phát ra sứchút thu âm khí trong quan tài sắt.Lực lượng trong người Sở Giang Vương xói mòn mau hơn, thân thể héo rútcàng nhanh, chỉ còn lớp da nâu đen nhăn nheo dán trên xương, tùy thờithành tro.Sở Giang Vương nói: - Tồi tệ, truyền nhân của Phật Tàm Tử là tiểu nhân!

Ba người hợp sức đối phó ta, đây là chuyện người trong phật môn làm sao?Sở Giang Vương nói ra câu này đủ thấy vương giả giới âm phủ sắp không chống nổi nữa, nếu không đã chẳng tỏ ra yếu thế.- Tru thiên quỷ thần, nghe theo lệnh ta, sát lục chi kiếm, đồ tể chúng sinh!Sở Giang Vương niệm chú ngữ cổ xưa, khí tử vong cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tụ tập vào người gã.Trong quan tài sắt truyền ra tiếng ức vạn sinh linh gào thét, bên trongnhư có ngọn nguồn vạn ác, làm người nghe rợn tóc gáy.

Phong Phi Vân váng đầu hóa mắt, mặt không còn chút máu.Đây là cấm thuật.-------Chương 1733: Vũ Hóa đài dị động (1)Ầm!

Lực lượng khổng lồ bộc phát từ người Sở Giang Vương, quan tài sắt nổtung.

Phong Phi Vân, Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương bị đánh bay rangoài.Thây khô lao ra khỏi quan tài sắt, lơ lửng bên trên nghĩa địa, tham lamhấp thu âm khí, quỷ khí trong thiên địa.

Muôn vàn khí lưu lao vào ngườiSở Giang Vương, khiến cơ thể héo rút căng phồng lên.- Chiến!Một vạn linh thú chiến hồn lao ra khỏi người Phong Phi Vân, lưng mọc đôi cánh phượng hoàng bay lên cao đấm vào Sở Giang Vương, đánh ra sức côngkích gấp vạn lần.Phong Phi Vân như ma vương đứng trên bầu trời, trán nứt một đường biếnthành con mắt thứ ba, cũng đánh một đấm vào Phong Phi Vân.Bùm!Hai nắm tay như hai ngọn núi va chạm vào nhau, vang tiếng nổ điếc tai.Các ngôi mộ nổ tung, nhiều xác chết bay ra nát bấy.

Quỷ hồn lang thangtrong nghĩa địa gào rú thảm thiết, bị lực lượng lan tràn chấn hình thầnđều diệt.Một lẻ tám khối xương phượng bốc cháy, da Phong Phi Vân mọc vảy rồng,đầu có sừng rồng, đôi mắt như hai hạt châu đỏ máu, khí thế càng dã tính, bá khí hơn.Long khí phát tázn từ người Phong Phi Vân.Mao Ô Quy co giật tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân đã biến hình, long khí lấp đầy thiên địa.Mao Ô Quy biến sắc mặt nói: - Máu rồng trong người Phong Phi Vân đã thức tỉnh hoàn toàn sao?

Hắn sắp biến rồng!Thánh thực quả hỏi: - Gia gia, cái gì là biến rồng?Biểu tình Mao Ô Quy nghiêm túc nói: - Đồn rằng khi bán yêu phá vỡ nguyền rủa sẽ có hai loại hình dạng, mộtlà nhân loại, hai là yêu tộc.

Khi Phong Phi Vân hóa rồng thì là con rồng thật sự, không chừng đáng sợ hơn cả long tộc.

Nếu Phong Phi Vân hóarồng sẽ là loại rồng gì?

Thanh long, man long tám cánh tay, thái cổ hưkhông long.Mao Ô Quy nhìn chằm chằm bầu trời, người căng cứng, trong đầu suy nghĩ mấy tộc quần lớn của long tộc.Khí lưu trong không khí như ảo ảnh hình rồng.Sở Giang Vương có dự cảm không may, đặc biệt từ người Phong Phi Vân laora khí thế, thân thể hắn thay đổi, thật giống thái cổ thần long.- Grao!

Cơ thể Phong Phi Vân rách toác bay thẳng lên cao, biến mất trong mây đen cuồn cuộn.Trong tầng mây vang tiếng nổ điếc tai chiến trường, chấn tử khí cuồncuộn.

Đôi khi thấy vảy hoặc vuốt rồng ló ra từ tầng mây, sóng khí vàthanh âm khiếp hồn người.Sở Giang Vương đứng trong không trung, con mắt thứ ba trên trán rực rỡ ánh sáng bắn vào bầu trời.Sở Giang Vương hồi hộp quan sát tầng mây, lòng run rẩy thầm nghĩ: - Rốt . . .

Rốt cuộc hắn là ai?- Grao!

Một móng vuốt to lớn đẫm máu từ tầng mây giáng xuống, dữ tợn mà xa xưa.Sở Giang Vương vội lấy Bán Nguyệt kiếm ra nhưng cơ thể vẫn bị vuốt rồngđánh rớt xuống đất, đập vào đất cát.Lực lượng móng vuốt không thể ngăn cản.Sở Giang Vương bò ra, cắn chặt răng, giang hai tay niệm:- Tru thiên quỷ thần, nghe theo lệnh ta, sát lục chi kiếm, đồ tể chúng sinh!Lòng bàn tay Sở Giang Vương ngưng tụ thanh kiếm to ngước nhìn trời:- Dù ngươi là con rồng thì hôm nay bản vương sẽ đồ rồng!Cái đuôi rồng đỏ máu từ trên trời giáng xuống, kèm theo ma tính đậm đặc phát ra tiếng xé gió.Sở Giang Vương rút kiếm lao lên, khí thế hùng dũng.Ầm!

Kiếm trong tay Sở Giang Vương bị đuôi rồng quất nát thành mảnh vụn.Cơ thể Sở Giang Vương bị đuôi rồng chặt đứt, cột sống gãy đôi, đầu, ngực, eo, đôi chân bay hai hướng.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương bay hai hướng nuốt nửa người Sở GiangVương, miệng phát ra tiếng nhấm nuốt rất máu me, làm người nhìn buồnnôn.Bị ăn tươi.Tây Môn Xuy Tiêu kinh ngạc suýt rớt cằm:- Hắn . . .

Hắn là long tộc . . .

Đinh!Ngón tay thả lỏng, trúc tiêu ởi xuống đất.Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao Xung quanh nhìn mây đen trên bầutrời, chỉ nghe tiếng rồng gầm, ngẫu nhiên lộ ra một khối vảy, đôi khi là nửa móng vuốt.Huyết Giao sợ hếta hồn:- Sau khi hắn hóa rồng sức chiến đấu tăng lên ít nhất gấp chín lần, quá nghịch thiên!Huyết Giao là yêu vương, hiểu rõ địa vị của long tộc trong yêu tộc, đólà tồn tại như chí tôn, thái cổ thánh yêu tộc không thể so sánh.Phong Phi Vân biến về hình người, bùm một tiếng đứng trên mộ bia cao cỡvách đá.

Mắt Phong Phi Vân đỏ rực, tóc dài bay phất phới, cơ bắp cụccục, xinh đẹp nam tính.Nghĩa địa xao động bỗng chốc tĩnh lặng, vật chết trong huyệt không dám phát ra thanh âm.Phong Phi Vân thở ra:- Phù.Phong Phi Vân trở về bộ dạng ban đầu, khoác áo choàng đỏ thẫm bao bọc cơ thể trần trụi, màu đỏ dần tan trong mắt.Phong Phi Vân nói: - Tiếp tục đi về phía trước.Phong Phi Vân bay xuống dưới, từng bước tiến lên.Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả theo sau lưng Phong Phi Vân đi vào nghĩa địa bao la, đi hướng chưa biết.Nghĩa địa mênh mông rộng lớn, các ngôi mộ đầy rẫy, quét mắt nhìn như biển mộ không thấy cuối.Một đường im lặng, mãi đến ba ngày sau cảm xúc Phong Phi Vân mới trở về như cũ, sắc mặt không còn lạnh băngb.Tây Môn Xuy Tiêu cẩn thận hỏi: - Phong huynh có sao không?Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm, liếc Tây Môn Xuy Tiêu.Phong Phi Vân cười nói: - Không sao, hai hôm trước không trấn được huyết khí trong người, giờ thì tốt rồi.- Không sao thì may, may mắn.Tây Môn Xuy Tiêu lại bắt đầu thổi tiêu.

Tiếng tiêu du dương có chút tiêu điều quanh quẩn trong nghĩa địa.Gió lạnh, tiếng tiêu, bia mộ.Bọn họ như đoàn người tảo mộ đi qua nghĩa địa vĩnh hằng.Trong mỗi ngôi mộ chôn xác một cường giả.

Nhiều huyệt đã rất lâu năm,bia sắp bị đất vùi lấp, hầu như không thấy đường nét ngôi mộ.Không ai biết là người nào chôn các cường giả, không biết ai bị chôn.Nhưng đến nghĩa địa này khiến người thấy bi thương, như thể nơi này chôn tổ tiên của mình.- Mộ Âu Dương Liệt bán thánh nhân tộc.

Mọi người chờ chút, ta muốn thổi khúc nhạc Tráng Sĩ cho vị tiền bối này.Tây Môn Xuy Tiêu là người rất kỳ lạ, mỗi khi thấy bia tiền hiền nhân tộc sẽ ngừng lại thổi khúc bi ca, như thể mỗi cường giả chôn tại đây là tổtiên của gã.Tiếng tiêu nức nổ mà bi tráng, Phong Phi Vân nghe cũng thấy thương cảm.Đôi khi Phong Phi Vân nghĩ Tây Môn Xuy Tiêu đến luân hồi lộ có khi nào là vì tìm nghĩa trang không?

Nơi này chôn ai?Huyết Giao mất kiên nhẫn nói: - Chỗ này chôn tu sĩ cũng cỡ ức vạn, ngươi cứ thổi từng người thì biết boa giờ chúng ta mới đi đến cuối đường?Tây Môn Xuy Tiêu cất trúc tiêu:- Tiền bối chôn ở đây đáng tôn kính, nếu không nhờ bọn họ thì không có chúng ta bây giờ.Huyết Giao khinh thường nói: - Bản vương là giao sinh, không liên quan gì đám người chết này!Tây Môn Xuy Tiêu lắc đầu.Phong Phi Vân híp mắt liếc Tây Môn Xuy Tiêu, cảm thấy tiểu tử này biếtđược chuyện gì.

Tây Môn Xuy Tiêu không nói, Phong Phi Vân lười hỏi.Chỗ này đúng là có nhiều bia mộ, chôn từ năm tháng vô tận xa xưa, cónhiều bia chữ không rõ ràng.

Mọi thứ rất bí ẩn, chắc chắn che giấu bímật lớn không ai biết.Tây Môn Xuy Tiêu hỏi: - Phong huynh, lúc trước nghe Sở Giang Vương nói Phong huynh là truyền nhân của Phật Tàm Tử tiền bối?Phong Phi Vân bước đi nhanh, Tây Môn Xuy Tiêu theo sau lưng, tốc độ không chậm hơn hắn bao nhiêu.-------Chương 1734: Vũ Hóa đài dị động (2)Phong Phi Vân trả lời:- Từng tu luyện Kim Tàm Kinh, coi như là truyền nhân đi.Tây Môn Xuy Tiêu mừng rỡ hỏi: - Vậy Phong huynh có biết bây giờ tiền bối ở đâu không?

Hơn một vạn nămtrước tiền bối giết ba vương giới âm phủ rồi biến mất khỏi nhân gian,bặt vô âm tín.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta cũng không biết lão nhân gia hiện tại ở đâu, ta chưa từng gặp người.- Ra là vậy.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn cá bia mộ trước mặt, đôi mắt sâu thẳm.Tây Môn Xuy Tiêu nhỏ giọng nói: - Hơn một vạn năm trước chắc chắn Phật Tàm Tử tiền bối vô tình đến đây,tiền bối đã biết bí mật nơi này chưa?

Nhưng . . .

Chỗ này bí ẩn như vậy, chắc Phật Tàm Tử tiền bối chỉ vô tình đến đây.Huyết Giao giật ống quần Tây Môn Xuy Tiêu, suýt kéo tuột xuống:- Ngươi đang nói gì đó?- Nhẹ tay, nhẹ tay!Tây Môn Xuy Tiêu vội ghì lưng quần, nói: - Ta đang nghĩ khu mộ này kéo dài đến đâu?

Đầu kia ở đâu?Mao Ô Quy cũng giật quần Tây Môn Xuy Tiêu:- Cái này thì Quy gia biết.Quần Tây Môn Xuy Tiêu bị tụt xuống mắt cá chân lộ ra cái khố đỏ.- Ngươi quá nặng tay!Tây Môn Xuy Tiêu vội kéo quần lên, cột chặt dây lưng, kéo giãn khoảng cách với Mao Ô Quy và Huyết Giao.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Xin Quy gia chỉ điểm cho.Mao Ô Quy ngửa đầu nói: - Với tốc độ bây giờ chúng ta muốn đến đầu bên kia khu mộ chắc đi đi bốn trăm năm mươi năm.

Nếu gặp khu vực không gian cách ly, đoạn tầng thờigian thì đi mấy vạn năm chưa chắc tới đầu bên kia.Tây Môn Xuy Tiêu há hốc mồm, hóa đá.Thánh thực quả bay đằng trước nhất sau đó quay về báo cáo:- Phía trước có phát hiện!Phong Phi Vân lắc người giây sau đã ra ngàn dặm.Đằng trước có một ngọn núi to màu đen, núi nguy nga tráng lệ, cách xamấy trăm dặm vẫn có thể thấy núi to trên nghĩa địa, như cự thú màu đennằm rạp xuống.Huyết Giao bay lên trên một tấm bia nhìn ngọn núi, kinh kêu: - Núi to quá, a!

Trên núi có người, không chỉ một . . .

- Đó . . .

Không phải người sống, là người chết.Phong Phi Vân rùng mình, đi tới ngọn núi đen, nhưng hắn vừa cách núi năm trăm dặm thì cảm giác Vũ Hóa đài trong người nhảy lên.Mười tám linh hồn bị phong ân trên Vũ Hóa đài cũng xao động.

Long LaPhù, Long Khương Linh, Phật Tàm Tử, còn có linh hồn một số người khácthức tỉnh trên Vũ Hóa đài, mở to mắt nhìn núi to đen như mực nằm giữanghĩa địa.Bên hông Phong Phi Vân treo tượng thần linh thạch tỏa sáng, bóng dáng phòng đấu giá quỷ thị hiện ra.Giọng phòng đấu giá quỷ thị tuyệt đẹp nói: - Không thể đi tòa ma sơn đó.Phong Phi Vân dừng lại ngay, nâng tượng thần linh thạch trong tay, nhìn phòng đấu giá quỷ thị có khuôn mặt Nam Cung Hồng Nhan.Phong Phi Vân hỏi: - Tại sao?Giọng phòng đấu giá quỷ thị trẻ con tràn ngập quan tâm Phong Phi Vân:- Ta . . .

Ta thấy sợ, dường như chỗ đó rất nguy hiểm, ta sợ ngươi gặp bất trắc.Ngọn núi đen thui toát ra sương mù mông lung.

Mười bóng người đứng trênđỉnh núi không thấy rõ hình dạng, không biết là người chết hay sống, cho cảm giác âm u.

Nhưng càng như thế càng khiến Phong Phi Vân tò mò.Mao Ô Quy nhìn núi to đen, nói: - Chúng ta đi đường vòng đi.

Năm xưa ta đi ngang qua đây, vì tò mò nênleo lên núi xem.

Ta rất hối hận, suýt chết bên trong, hơn nữa . . .

Dùsao không đi là đúng đắn.Mao Ô Quy ngập ngừng muốn nói lại thôi.Một ngọn núi to đen đứng trong nghĩa địa, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng.Tây Môn Xuy Tiêu rất mò mò, muốn lên núi nhìn xem.Tây Môn Xuy Tiêu cầm trúc tiêu, tinh thần phấn khởi, vạt áo phần phật,hào tình phong lưu lãng tử.

Nhưng Tây Môn Xuy Tiêu chưa đến gần trăm dặm dã bị tử khí trong núi đánh trúng bay trở về, lăn xuống cái hố tử vong.- Lực lượng . . .

Mạnh quá . . .

Khụ khụ . . .

Tây Môn Xuy Tiêu muốn bò lên nhưng tay mềm nhũn lại lăn xuống hố, ngất xỉu, miệng mũi chảy máu.Huyết Giao, Mao Ô Quy nâng Tây Môn Xuy Tiêu về, ném uống đất.

Một lúc sau Tây Môn Xuy Tiêu tỉnh dậy.Tây Môn Xuy Tiêu lắc mạnh đầu, mặt tái nhợt nói lộn xộn:- Đừng đi, tuyệt đối đừng đi!

Ta biết đây là đâu, trong núi có một đạima đầu đến bây giờ vẫn chưa chết.

Quấy rầy hắn tỉnh lại thì nguyên TâyNgưu Hạ Châu sẽ động đất.Huyết Giao cười khinh thường nói: - Khoa trương vậy?

Ma mấy có bằng Quỷ thị tôn hoàng, Thanh Liên nữ thánh không?Nhưng Huyết Giao liếc núi to màu đen, nhanh chóng ngậm miệng lại.Núi to đen toát ra hơi thở đúng là rùng rợn, khiến yêu vương kiêng dè.Tây Môn Xuy Tiêu lắc đầu, nói: - Tôn hoàng, nữ thánh ở trước mặt ma nhân kia chỉ xem như vãn bối trongvãn bối.

Tóm lại hắn không thuộc thời đại này, nói ra ngươi sẽ sợ chết.- Xì.Huyết Giao cáu kỉnh, nó tự nhận mình không phải con giao không kiến thức, thấy nhiều trường hợp lớn.Cuối cùng Phong Phi Vân không bước ra một bước, lòng tò mò hại chết mèo, cũng có thể hại chết người.Bọn họ đi đường vòng qua mười vạn tám ngàn dặm.Phong Phi Vân lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra, biến thành luồng sáng xanh bay tới trước.Nghĩa địa này rất mênh mông, nếu đi bằng hai chân chắc mất mấy trăm năm cũng không đến cuối được.Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền siêu mau, một ngày có thể bay ra mấy ức dặm.

Nhưng Thanh Đồng cổ thuyền bay một tháng vẫn không ra khỏi nghĩa địa.Dưới đất vẫn là bia mộ vô biên vô hạn, đếm hoài không hết.

Đây là côngtrình to lớn nhất Phong Phi Vân từng thấy, làm người ta vô cùng rungđộng.Ban đầu Huyết Giao còn không cho là đúng, đến cuối cùng lặng im, lầu bầu:- Tu sĩ nguyên Tây Ngưu Hạ Châu chết hết có thể tạo ra khu mộ tương đương với cái này.Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tiêu buồn bã nói: - Cũng có thể, có lẽ một ngày nào đó sẽ chết hết thật.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi ởe đầu thuyền thổi khúc nhạc buồn, tơ sầu vương trong thiên địa.Dọc đường đi đoàn người hay gặp sinh vật lạ công kích.

Đôi khi trên bầutrời thò xuống một xúc tu màu đen, có khi dưới đất trồi lên cái miệngrộng đẫm máu, đôi khi xác chết mọc cánh bay ra khỏi mồ.Nhưng khi chúng nó đụng vào Thanh Đồng cổ thuyền thì như chạm phải điện sợ hãi né tránh.Mao Ô Quy tặc lưỡi nói: - Thuyền này đúng là bảo bối, lần trước ta đi con đường này chín chết một sống, đi mấy trăm năm.Không biết đi trong nghĩa địa bao lâu, có lẽ vài tháng, vài năm?

Bầu trời tối tăm có tia sáng chiếu xuống.Đằng trước, ngay phía trước có tia sáng xuất hiện.Nơi này như biên giới giữa ánh sáng và bóng tối.Thanh Đồng cổ thuyền nguy nga mà khổng lồ, cổ xưa rách nát bay trên bầutrời.

Thanh Đồng cổ thuyền từ trong bóng tối bay hướng ánh sáng.Bia mộ dưới đất ít dần, tử khí nhạt dần.

Ngẫu nhiên thấy một, hai gốc cây chọc trời, rậm rạp um tùm, tượng trưng cho sinh mệnh.

Đây là sự thay đổi từ chết chóc đến sự sống.nghĩa địa hoang vụ dần trôi xa, bắt đầu xuất hiện cây cối hoa cỏ.Trên mặt đất ngẫu nhiên thấy một, hai cổ thú kỳ lạ.-------Chương 1735: Ức vạn dặm bia mộĐám cổ thú không tầm thường, tu vi rất mạnh nếu không chúng đã chẳng dám tới gần nghĩa địa.

Bia mộ ở đây đã khá thưa thớt, mỗi cách mấy ngàn dặm mới thấy một khối.

Mộ mọcđầy cây xanh, vài con chim lạ xây tổ bên trên.Trong đó có hai con man thú cao ba trăm thước thấy chiếc Thanh Đồng cổthuyền trên thiên mộ thì gầm rú rung trời, đất đai vạn dặm run rẩy.Đây là hai con gấu to, một lông đen, một lông trắng.

Chúng nó là vươnggiả trong phạm vi mấy trăm vạn dặm, chưa từng thấy thứ kỳ lạ như vậy.Chúng nó cho rằng có thú vương khác xâm nhập lãnh địa nên gầm rống giậndữ.Gấu trắng bò lên núi lớn đấm ngực cảnh cáo:- Đây là lãnh địa gấu thường tới, có Hùng Nhị ở đây, ai dám khiêu khích?Nơi này như đất hoang thái cổ, khắp nơi là mãnh thú, khí độc, vực sâu,cỏ ăn thịt người.

Hùng Nhị rất lợi hại, tu vi cực kỳ khủng bố, sức chiến đấu sánh bằng hiền giả Vũ Hóa cảnh, khí thế hung hãn.Hùng Nhị giậm chân, khổng lồ nứt ra cái khe.Lại thấy ánh nắng, hít thở không khí trong lành, tâm tình mọi người rất tốt.

Nhưng con gấu mắt mù la to làm bọn họ mất vui.Huyết Giao thích ra oai nhất, nó nhảy ra Thanh Đồng cổ thuyền biến hình bản thể, giao rống:- Bà nội nó ngươi còn gào nữa có tin ta ăn thịt không?Khí thế từ Huyết Giao hù sợ Hùng Nhị, nó ngồi bệch xuống đất đè lún ngọn núi to.Hùng Đại cũng sợ hết hồn, hai con gấu bỏ chạy.- Nguy, nguy rồi, có kẻ lợi hại hơn đến, sau này không làm đại vương nữa!- Ha ha ha ha ha ha!

Đây là uy nghiêm của yêu vương thần điện, đám tôm tép các ngươi không thể khiêu khích!Huyết Giao rất đắc ý, cười khoác mang tai há mồm hút.

Sinh vật trongphạm vi mấy vạn dặm bị hút vào miệng Huyết Giao, bị nó nuốt sạch.Thánh thực quả nói: - Hình như ta mới thấy hai khối bia bay vào miệng nó, tử khí trên bia rất nặng, không biết nó có bị tiêu chảy không?Thánh thực quả mới nói xong chợt nghe Huyết Giao rên rỉ:- Bụng của ta, má ơi, gần đây bao tử kém quá ăn gì cũng đau bụng.

Trời hỡi, ta chỉ muốn ăn vặt chút . . .

Huyết Giao lăn lộn dưới đất, khóc thảm thiết.Mao Ô Quy lắc đầu cõng Huyết Giao quay về Thanh Đồng cổ thuyền, đạp nónó dính vách.

Một con cá chạch đỏ mềm nhũn treo trên mép thuyền.Thanh Đồng cổ thuyền tiếp tục bay đi, vào khu vực hồng hoang.

Khắp nơilà núi to chọc trời, núi cao hơn cả trời.

Dưới dất chạy rầm rập cự thúcó huyết mạch thái cổ thánh thú.Một con kiến cao hơn tám mươi thước bò dưới đất, cái kìm bắn tia sáng lạnh.

Kiến vung càng, cắt đứt một ngọn núi.Một con cá to màu đỏ dài bảy vạn thước nhảy lên từ đại dương dậy sóngngút trời, nó công kích Thanh Đồng cổ thuyền.

Thân thể tốc độ của ThanhĐồng cổ thuyền nhanh, nếu không đã bị đuôi cá quất trúng.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Chỗ này là đâu?

Tựa như thái cổ di hoang, vô biên vô hạn, mãnh thúhoành hành.

Chúng ta ra khỏi khu mộ đã bay mấy chục ức dặm nhưng chưa ra được khu rừng này, lạ quá.Trên bầu trời rạng rỡ ánh nắng.Trời trong xanh, áng mây trắng lững lờ bay.

Mấy con chim to xoay quanh trong tầng mây, không khí bình yên.Trong thời tiết thế này lòng người sẽ thoải mái quên hết buồn phiền.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng đứng ở đầu Thanh Đồng cổ thuyền, tắm trong ánh nắng.

Phong Phi Vân nhìn đằng trước, ánh mắt suy tư.Phong Phi Vân lên tiếng: - Ta biết chỗ này là đâu.Mao Ô Quy cười nói: - Rốt cuộc ngươi cũng nhận ra.- Nơi này là phía tây Thần Tấn vương triều.

Từ Cổ Cương phủ đến phía tây là Thập Vạn sơn hà, chắc nơi này là sâu trong Thập Vạn sơn hà, không ai dám đến.Phong Phi Vân cảm nhận thiên thế, địa thế giống Thần Tấn vương triều,Thanh Đồng cổ thuyền sắp bay ra Thập Vạn sơn hà, vào biên cảnh Thần Tấnvương triều.Phong Phi Vân cười to bảo: - So với Thập Vạn sơn hà thì Thần Tấn vương triều đúng là nơi chật hẹpnhỏ bé, như thôn nhỏ trong rừng hoang.

Nếu ta luôn sống trong Thần Tấnvương triều làm sao ngờ trong Thần Tấn vương triều có mãnh thú Vũ Hóacảnh?

Sao ngờ rằng nơi đây rộng lớn như vậy?

Sức người khó qua, khó qua.

- Dù là hai cung chủ mạnh nhất Thần Linh cung cũng không dám vào sâutrong Thập Vạn sơn hà.

Dù sao Thần cung chủ, linh cung chủ chỉ có tu viNiết Bàn đệ tam trọng thiên.Tâm tình Mao Ô Quy rất tốt nói: - Con người đứng ở độ cao khác nhau, tầm mắt cũng khác.

Nếu ngươi chỉ có tu vi Thiên Mệnh cảnh thì ngoài rìa Thập Vạn sơn hà đủ làm ngươi chếtkhông có chỗ chôn.Phong Phi Vân cười nói thẳng:- Nơi này rộng lớn hơn trong tưởng tượng của ta.

Năm xưa ta cảm thấyThập Vạn sơn hà dài mấy trăm vạn dặm đã là ghê gớm, dù sao lãnh thổ Thần Tấn vương triều chỉ có tám mươi vạn dặm.Con người đứng ở độ cao khác nhau nhìn đồ vật cũng khác đi, những thứ trước kia không thấy rõ bây giờ nhìn rõ ràng.Phong Phi Vân gật gù, chợt nghĩ đến một điều:- Mặc Dao Dao quanh năm cư trú ở biên giới Thập Vạn sơn hà, với tu vicủa nàng chắc chắn biết Thập Vạn sơn hà rộng lớn, biết mọi thứ trongThập Vạn sơn hà.

Hay năm xưa Mặc Dao Dao xuất hiện từ Đan Đỉnh Quỷ thịvào quỷ môn quan, đi khe nứt địa vực, qua luân hồi lộ, đi khu mộ vôbiên, xuyên qua Thập Vạn sơn hà tới Thần Tấn vương triều?Phong Phi Vân cảm thấy con đường Mặc Dao Dao đã đi có lẽ giống như hắn,điều này giải thích tại sao nàng biết lỗ hổng địa ngục.

Nhưng con đườngnày nguy hiểm, một nữ nhân yếu đuối làm sao sống đi qua?Trong đầu Phong Phi Vân nổi lên một giả thiết to gan.- Tại sao Vô Thường quỷ chủ dám đi cướp tinh huyết đại thánh trong ĐanĐỉnh Quỷ thị?

Là vì Vô Thường quỷ chủ cho rằng Quỷ thị tôn hoàng đãchết.

Vậy tại sao Vô Thường quỷ chủ khẳng định Quỷ thị tôn hoàng đãchết?- Không lẽ Vô Thường quỷ chủ tận mắt thấy Quỷ thị tôn hoàng vào quỷ mônquan, đi địa ngục mãi không trở về nên cho rằng Quỷ thị tôn hoàng đãchết trong địa ngục?

- Vô Thường quỷ chủ không ngờ trong địa ngục có khe nứt, Quỷ thị tônhoàng đi vào khe nứt đó, đi qua con đường dài mà bí ẩn đến Thần Tấnvương triều, sau đó đi cổ trận đài mẫu thân Phong Phi Vân để lại trở vềĐan Đỉnh Quỷ thị.- Dựa theo những suy đoán này cho ra kết luạn Mặc Dao Dao chính là Quỷ thị tôn hoàng.- Quỷ thị tôn hoàng từng . . .

Dụ dỗ ta?Phong Phi Vân nuốt nước bọt khan.

Sao có thể?

Phong Phi Vân rùng mình, vội xóa tan suy nghĩ viễn vông.Từ Đan Đỉnh Quỷ thị đến quỷ môn quan, lại đi luân hồi lộ, nghĩa địa vôbiên.

Trên đường đi giao tiếp với sinh vật tử linh, bầu trời luôn nặngnề âm khí.

Khó khăn lắm mới ra ngoài, lại thấy ánh nắng, tâm tình mọingười rất tốt.Giống như nghịch thiên chạy ra quỷ môn quan, cảm giác sống sót sau tai nạn.Huyết Giao hưng phấn nói: - Có một con đường nối thẳng đến địa ngục, thật khó tin, không dám tưởng tượng!

Nếu ta truyền tin về huyết giao yêu tộc chắc chắn sẽ gây náođộng.Huyết Giao run rẩy vặn vẹo, đôi khi bay lên cành cây, bay tới vách đá,không có chút uy nghiêm của yêu vương thái cổ thánh yêu tộc.-------Chương 1736: Vùng đất chuyển thế luân hồiPhong Phi Vân con ngươi co rút, phát ra khí lạnh nói: - Con đường này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu kẻ xấu xalợi dụng nó sẽ gây loạn thiên hạ.

Vì đề phòng tin tức không bị truyền về yêu tộc, đành . . .

Giết giao diệt khẩu!Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả bao vây Huyết Giao, ánh mắt hăm dọa.Huyết Giao sợ teo tim, người cứng ngắc.Huyết Giao run rẩy nói: - Ta . . .

Ta chỉ nói đùa, thật . . .

Thật sự không lừa các ngươi.

Ta mù đường nhất, mới rồi đi con đường nào ta không nhớ.

Chết tiệt, ta hoàntoàn không đi!

Các ngươi đừng làm thật, các ngươi đều là đại gia, ta nào dám nói lung tung?

Hơn nữa ta không to mồm . . .

Trừ lúc ăn.Phong Phi Vân vẫn cười nhạt.- Quy gia, người dễ nói chuyện nhất, hãy cứu ta đi.

Ta không dám nói ra, thật sự không dám.Hai vuốt Huyết Giao châu vào nhau, đáng thương nói: - Lá gan người ta có chút xíu, làm sao dám làm chuyện đó?Phong Phi Vân bật cười nói: - Thôi chúng ta không đùa với nó nữa, đi tiếp đi, chắc sắp đến Đồng Lô sơn ngoài rìa Thập Vạn sơn hà.Phong Phi Vân nhàn nhã bước đi, tâm tình rất tốt.Huyết Giao ngây người tại chỗ.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói: - Đi đi, yêu vương huynh, Phong huynh chỉ đùa với ngươi.

Khu mộ vô biên, luân hồi lộ, khe nứt địa ngục, những nơi này là tuyệt địa sinh tử.

Nếukhông có Thanh Đồng cổ thuyền thì chúng ta đã sớm chết bên trong, dùngươi có nói ra chỉ làm hại người mất mạng trên con đường này.Tây Môn Xuy Tiêu đạp gió lướt đi.Huyết Giao rống to: - Ngươi đại gia, các ngươi đều là đại gia!Huyết Giao biến thành đại giao đỏ máu bay lên cao, hậm hực đuổi theo.Đoàn người lại đến Đồng Lô sơn.Khác biệt làn lần trước bọn họ từ vòng ngoài vào Thập Vạn sơn hà, vừa đi vừa sợ.

Lần này Phong Phi Vân từ sâu trong Thập Vạn sơn hà đi ra, thúvương cảm nhận khí thế của đám người đều né tránh, không dám trêu vào.Phong Phi Vân nhìn thấy bóng dáng một số tu sĩ, là tu sĩ của Thần Tấn vương triều, tu vi đa phần là Thiên Mệnh cảnh.Phong Phi Vân không quen đám tu sĩ này, cũng không muốn bị bọn họ thấy.Lối vào Đồng Lô sơn trôi nổi ba cung điện, một số tu sĩ đứng bên trêncung điện canh gác.

Tu sĩ trên ba cung điện mặc áo khác nhau, đến từ bathế lực phân chia tài nguyên trong Đồng Lô sơn.Phong Phi Vân đứng gần đó, liếc sơ nhận ra ba thế lực thucọ về ai:- Thế lực bên trái cung điện là Nhật Nguyệt tiên giáo, đám tăng nhân mặc áo phật đứng bên phải chắc là hòa thượng trong Đại Long Tự Thiên Longvương triều.

Cung điện chính giữa hơi giống thế lực hoàng tộc Thần Tấnvương triều.Huyết Giao phun nước miếng, khinh thường nói: - Tu sĩ nhân loại yếu xìu, trọng địa như thế mà chỉ phái mấy tôm téptrấn thủ.

Theo ta thấy cường giả mạnh nhất trấn thủ trong ba linh thúchỉ có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, yếu quá.Mao Ô Quy lườm Huyết Giao:- Ngươi thì biết gì?

Trong Thần Tấn vương triều, tu sĩ đến Thiên Mệnhthất bát trọng đã là hiếm, đến cảnh giới niết bàn là rất lợi hại, đẳngcấp cao nhân ẩn sĩ.

Ngày xưa ta và Phong Phi Vân lăn lộn nổi danh từđây, ngươi định khiêu chiến với ta hay Phong Phi Vân?Huyết Giao cười xòa:- Cái này . . .

Không khiêu chiến được không?

Con người ta rất thân thiện.- Cường giả đi ra từ đây có khá nhiều trở thành nhân vật đỉnh cao, danhchấn tứ phương.

Trong có cả nhân vật có thể đối kháng với Quỷ thị tônhoàng.Biểu tình Phong Phi Vân kỳ lạ, lòng bàn tay toát ra một đoàn khí thánhlinh.

Nhưng giây sau khí thánh linh bị ức chế biến mất trong lòng bàntay của hắn.- A?

Phong Phi Vân thầm ngạc nhiên.Huyết Giao nghe Phong Phi Vân nói mà hết hồn, nó cảm thấy Quỷ thị tônhoàng siêu khủng, trên trời dưới đất hiếm gặp đối thủ vậy mà nơi này cho ra nhân vật có thể đối kháng với Quỷ thị tôn hoàng.

Con rùa quái thai,bán yêu nghịch thiên đều đến từ đây.- Trời, thật là rừng sâu núi thẳm toàn ra điêu dân.Mao Ô Quy nét mặt sa sầm hỏi: - Ngươi nói gì?Huyết Giao hèn:- Ta . . .

Ta nói nơi này thật là nhân kiệt địa linh, anh hùng lớp lớp mới xứng với thân phận cao quý của Quy gia.Tây Môn Xuy Tiêu nhíu mày nói: - Các ngươi có phát hiện không?

Sau khi đến đây thì tu vi của chúng ta bị ức chế.Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Mới rồi ta đã trắc nghiệm, nơi này không cho phép lực lượng từ Vũ Hóatrở lên, bất cứ ai đến đây sẽ bị áp chế dưới Vũ Hóa.

Ta quen thuộc ThầnTấn vương triều nhất, chỗ này không bài bố vẫn thiên linh thạch, cũngkhông có thiên địa đại trận áp chế tu sĩ.

Kỳ lạ, lạ thật.Không phải Phong Phi Vân mới phát hiện ngay đây, lúc sắp ra khỏi sâutrong Thập Vạn sơn hà thì hắn đã nhận ra.

Không chỉ bên ngoài Đồng Lôsơn, nguyên ngũ đại vương triều đều bị lực lượng bao trùm, rừng rậm đấthoang mấy trăm vạn dặm cũng thế.Trước kia tu vi của Phong Phi Vân thấp nên không phát hiện chuyện này.Trong Thần Tấn vương triều không có ai tu luyện đến Vũ Hóa cảnh nên cũng không biết sự thật đó.Giờ Phong Phi Vân vượt qua một cảnh giới thì Đương nhiên khác hẳn.Mảnh đất Thần Tấn vương triều quả nhiên không tầm thường, dường nhưchuyên môn chèn ép người có tu vi mạnh.

Tu vi csàng cường đại csàng bịđè chặt, ức chế dưới Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân thì rất vui, bởi hắn trải qua mười lần niết bàn, có thểnói là vô địch trong cảnh giới niết bàn.

Trên mảnh đất Thần Tấn vươngtriều này có ai đánh lại Phong Phi Vân được?Huyết Giao hưng phấn nói: - Ta suy đoán trên mảnh đất này có thái cổ chiến binh, hoặc thứ gì đócàng cường đại đánh rơi tại đây nên mới ảnh hưởng quy tắc thiên địa chỗnày, áp chế tu vi của chúng ta.- Ha ha ha ha ha ha!

Giàu rồi, ta phải tìm ra khoáng thế kỳ binh kia!Huyết Giao hoa tay múa chân, cảm nhiễm thánh thực quả cũng hưng phấn theo nó.

Thánh thực quả chui xuống lòng đất tìm kho báu.Chỉ giây lát thánh thực quả, Huyết Giao biến mất, không biết vào Đồng Lô sơn hay đã chạy đi Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân không tán đồng quan điểm của Huyết Giao:- Ngẫm nghĩ lại xem.

Chúng ta đi từ quỷ môn quan, khe hở luân hồi lộ,tuy không phải luân hồi thật sự nhưng có hơi thở luân hồi.

Nếu xem bảnthể luân hồi đạo là một sợi chỉ thô cỡ cổ tay, thì chúng ta đi luân hồilộ là phân nhánh nhỏ cỡ sợi tóc.- Luân hồi đạo thông hướng nguyên dương gian giới, luân hồi lộ chúng ta đi thì hướng nơi này.Tây Môn Xuy Tiêu rung mình, căng thẳng thần kinh như biết chuyện lớn kinh thiên động địa.Tây Môn Xuy Tiêu kích động run cầm cập nói: - Ý ngươi là người ra từ con đường này đều sẽ chuyển thế luân hồi trongphạm vi mấy trăm vạn dặm?

Chúng ta đi luân hồi đạo, ảnh hưởng khu vựcmấy trăm vạn dặm nên cũng ảnh hưởng quy tắc thiên đạo khu vực này, khiến cảnh giới bị ức chế?Ba vương giới âm phủ bị chôn trong nghĩa địa vô biên sống lại chứng minh luân hồi lộ có một tia khí luân hồi.

Người chết trên luân hồi lộ sẽ bịkhí luân hồi ảnh hưởng.-------Chương 1737: Đại ma đầu lại trở về (1)Phong Phi Vân cười nói: - Đây đều là ta đoán mò, có lẽ Huyết Giao nói đúng, không chừng chỗ nàycó thái cổ thần binh ảnh hưởng thiên địa quy tắc mấy trăm vạn dặm.- Nói không thông, nói không thông . . .

Mao Ô Quy suy tư lời Phong Phi Vân nói, nghiêm túc góp ý:- Nếu người đi ra từ con đường này đều chuyển thế luân hồi trong ngũ đại vương triều vậy bây giờ chúng ta cũng đi ra, thế thì tại sao chúng takhông luân hồi chuyển thế?Tây Môn Xuy Tiêu kích động nói: - Nói thông, nói thông!Tây Môn Xuy Tiêu hăng tiết gà:- Người sống đi ra từ con đường này Đương nhiên sẽ không luân hồi chuyển thế, nhưng quỷ hồn đi đường này sẽ luân hồi chuyển thế.- Các ngươi tưởng tượng xem.

Chúng ta đi qua khu mộ vô biên, chỗ đó chôn ức vạn cường giả các tộc, những quỷ hồn cường giả không đi địa ngục thì đến đâu?Phong Phi Vân trợn to mắt nói: - Ý Tây Môn huynh là cQuỷ hồn cường giả trong khu mộ vô biên đều chuyển thế đầu thai vào đây?Mao Ô Quy suýt hét chói tai, tin này làm người ta hãi hùng.Lối ra luân hồi lộ là ngũ đại vương triều, có người chôn xác chết đầyrẫy trên đường đi.

Chẳng lẽ có người bài bố mọi thứ?

Mục đích là cái gì?Phong Phi Vân thầm nghĩ một khả năng:- Hình thành luân hồi lộ bởi vì thái cổ thần phượng đi địa ngục lấy luân hồi chi ấn, tạo thành lỗ hổng địa ngục.

Tại sao thái cổ thần phượng làm vậy?- Chẳng lẽ khu mộ vô biên vô hạn lúc trước đi qua chôn xác anh kiệt các tộc chết trong tai kiếp cuối thời kỳ thái cổ?- Những anh kiệt các tộc lần lượt luân hồi chuyển thế trong Thần Tấn vương triều?- Cái . . .

Cục này quá lớn.Mặt Phong Phi Vân trắng bệch, hắn cảm thấy dù mình đoán sai cũng cũng không lệch khỏi thật sự bao nhiêu.Phong Phi Vân luôn nghi ngờ Thần Tấn vương triều là nơi chốn đặc biệt,nếu không tại sao ra mấy nhân vật đỉnh cao như Thủy Nguyệt Đình, PhậtTàm Tử, Thiên Vu đại thần vân vân?

Không chừng trong lịch sử có càngnhiều cường giả ra từ nơi này.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn Thập Vạn sơn hà trước mắt, vui sướng cười to bảo: - Anh linh cá tổ tiên bất diệt, ức vạn năm qua bọn họ chuyển thế trọng sinh, lại viết lên huy hoàng tại đây.

- Ta đã hiểu Phong huynh nói đúng, mảnh đất không lớn này trong lịch sửchắc chắn sinh ra vô số anh kiệt kinh thiên động địa, bởi vì bọn họ làmột đám người mạnh nhất đời này chuyển thế, dù sinh ra thánh linh cũngrất bình thường.- Đây là vùng đất bọn họ chuyển thế!- Đây là vùng đất bọn họ chuyển thế!- Anh linh tổ tiên kéo dài, vậy là chúng ta còn có hy vọng, dù kẻ thù mạnh đến mấy cũng có thể giết chúng trở về!Cảm xúc Tây Môn Xuy Tiêu mất bình tĩnh, gã lại bắt đầu thổi tiêu.Một đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo từ trên trời giáng xuống, rút chiến kiếm dí sát cổ Tây Môn Xuy Tiêu:- Là ai?

Dám thổi tiêu trong Đồng Lô sơn, chán sống sao?Tây Môn Xuy Tiêu ngừng ngón tay, không dám nhúc nhích, hơi nhíu mày nói: - Ta chỉ thổi tiêu.- Nơi này là cấm địa Đồng Lô sơn, người bình thường không vào được.

Ai xuất hiện tại đây chắc chắn là có mưu đồ xấu xa.Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo này tên Triệu Minh Tùng, tu vi cao đến cảnhgiới Thiên Mệnh lục bát trọng, là một vị nửa bước cự phách, có địa vịkhông tầm thường trong tiên giáo, vào ghế trưởng lão.

Chiến kiếm đã gáctrên cổ Tây Môn Xuy Tiêu.Triệu Minh Tùng liếc Phong Phi Vân, trầm giọng hỏi: - Ngươi cũng đến thổi tiêu?Phong Phi Vân vội xua tay:- Không không, ta không có yêu thích này.Phong Phi Vân cười ung dung nói: - Ta chỉ đin gang qua.

Huynh đệ, ta thấy cách ăn mặc, công pháp tu luyện của ngươi chắc là đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo?- Coi như ngươi có chút ánh mắt, nhưng ta không phải đệ tử, ta là trưởng lão.Vẻ mặt Triệu Minh Tùng kiêu ngạo, gã khá bất mãn bị Phong Phi Vân nói mình là đệ tử.Triệu Minh Tùng khinh thường liếc Phong Phi Vân, luân hồi lộ, như người bề trên nhìn xuống.Địa vị Nhật Nguyệt tiên giáo hiện nay trong Thần Tấn vương triều đủ nhìn uống tất cả tu sĩ, đặc biệt loại người trẻ tuổi đi ra ngoài du lịch rèn luyện, tự cho mình có chút bản lĩnh, coi trời bằng vung.

Ở trong mắtTriệu đại trưởng lão thì Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu là hai gối thêu hoa.Phong Phi Vân khom người, cười nói: - Ta và Diệp Ti Loan, Diệp cô nương của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngườilà bằng hữu cũ, xem như bằng hữu của Nhật Nguyệt tiên giáo . . .

Phong Phi Vân chưa nói hết câu Triệu Minh Tùng đã vung chiến kiếm chém hắn.- Tên giặc to gan, dám kêu thẳng tên của giáo chủ?Chiến kiếm chém vào cổ Phong Phi Vân, hắn không né tránh.

Chiến kiếmkhông chém đứt cổ Phong Phi Vân mà bắn ra hỏa hoa, bật ngược về, chấncánh tay Triệu Minh Tùng suýt gãy.Triệu Minh Tùng rút về chiến kiếm bị mẻ, giật mình nhìn Phong Phi Vân:- Trời, cổ của ngươi . . .

Triệu Minh Tùng trừng muốn rớt tròng mắt, cái cổ này . . .

Làm bằng đá sao?Phong Phi Vân ung dung cười nói: - Ngươi nói bây giờ Diệp Ti Loan đã là giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo?Thật không ngờ.

Phải rồi, nha đầu Liễu Duệ Hâm gả đi chưa?

Bạch Nguyệtsứ giả mẫu thân của nàng thật sự có càng đẹp thêm không?Đến Thần Tấn vương triều, Phong Phi Vân haoì niệm cố nhân.Triệu Minh Tùng kinh hoàng nhìn chiến kiếm trong tay mình, đây là linhkhí nhấn phẩm, vậy mà bị chém mẻ.

Cơ thể người này chắc làm bằng thầnthiết.Đây là một vị cao nhân.Triệu Minh Tùng không dám tấn công nữa:- Ngươi . . .

Ngươi . . .

Thật sự quen giáo chủ của chúng ta?Phong Phi Vân gật đầu.Triệu Minh Tùng nghi ngờ nói: - Bạch Nguyệt sứ giả hiện nay của Nhật Nguyệt tiên giáo là Liễu sứ giả.Mẫu thân của Liễu sứ giả đã bỏ chức vụ, quy ẩn núi rừng, không còn xenvào các thế lực tranh đấu.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì:- Liễu Duệ Hâm làm Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo?

Đùa sao?

Nha đầu điêu ngoa kia?Bỗng có luồng khí lạnh từ Đồng Lô sơn thổi qua, lá bay tứ tung, lá cây kết tầng băng mỏng.Trong cung điện lơ lửng trên bầu trời bay ra một luồng sáng trắng, thân hình yểu điệu xé gió bay đến trên đầu Phong Phi Vân.Nữ nhân mặc thiên khâm y tơ bạc, eo nhỏ cột dây lưng thanh ngọc, nửangười dưới mặc váy trắng âmũ đơn dài.

Các tia linh vụ lượn lờ quanh thân nàng, uy nghiêm khí thế khiếp người phát ra.Môi nữ nhân đỏ au, trán điểm chu sa, chân mày lá liễu, thật làp hong hoa tuyệt đại.- Thần thánh phương nào xông Đồng Lô sơn?Triệu Minh Tùng thấy nữ nhân thì quỳ xuống đất, giơ ngang chiến kiếm cung kính nói: - Bái kiến Bạch Nguyệt sứ giả!Phong Phi Vân sờ cằm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đứng trên đầu mình, hắn không tin nổi nàng là nha đầu năm xưa.Phong Phi Vân nhỏ giọng nói: - Thật là gái mười tám thay đổi hẳn, sớm biết như thế ngày xưa không nên tha cho nàng.

Thu thủy là thần ngọc là xương, khuynh thành tuyệt đạitiếu giai nhân.Tuy Phong Phi Vân nói nhỏ nhưng người ta vẫn nghe thấy.- Đáng ghét, dám cợt nhả với Bạch Nguyệt sứ giả?

Bắt tên dâm tặc lại, ban hình phạt ba đao sáu lỗ cho hắn!-------Chương 1738: Đại ma đầu lại trở về (2)Sáu tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo cường đại đứng gần đó cùng thi triển bí thuật thần thông oanh kích Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vung tay đánh bay sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo.Phong Phi Vân đã khống chế lực lượng, không tổn thương mạng sống của bọn họ.Triệu Minh Tùng há hốc mồm.

Đây là sáu cự phách!

Thanh niên vung tay một cái đánh bay sáu cự phách, tiểu tử này có lai lịch gì?Phong Phi Vân sửa sang đầu tóc, nhìn Liễu Duệ Hâm đứng trên cao.Phong Phi Vân cười nói: - Đây là đạo đãi khách của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi sao?

Có tinlà bản công tử lại bắt nàng một lần nữa không?

Bạch Nguyệt sứ giả?Từ khi Phong Phi Vân đánh bại sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo thì Liễu Duệ Hâm mới nhìn thẳng vào hắn.Mắt Liễu Duệ Hâm tròn xoe như gặp quỷ:- Ngươi . . .

Ngươi . . .

Ngươi chưa chết?

Ma đầu nhà ngươi sống?- Nói năng kiểu gì?Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Chúng ta đã lâu không gặp mặt, Bạch Nguyệt sứ giả thấy ta liền kíchđộng vậy sao?

Nói chuyện cũng lắp bắp, hay vì . . .

Bạch Nguyệt sứ giảluôn thầm mến ta?- Phi, ta không quen ngươi, hẹn gặp l. . .

Không, là không bao giờ gặp lại!Liễu Duệ Hâm vỗ ngực, thở hắt ra:- Đúng là chuyện lạ, ma đầu kia lại xuất thế, thiên hạ sắp đại loạn.Liễu Duệ Hâm biến thành luồng sáng định bỏ trốn, nhưng nàng phát hiệnmình không nhúc nhích được.

Một bàn tay vịn vai nàng từ bao giờ, tay ấnnhẹ, cơ thể Liễu Duệ Hâm từ trên cao rớt xuống đất.Liễu Duệ Hâm không chống lại nổi lực lượng này.Khiến Liễu Duệ Hâm tuyệt vọng là bây giờ nàng là siêu cự phách ThiênMệnh đệ bát trọng nhưng không chút sức chống đỡ trước ma đầu kia.Chết rồi, chết chắc.Phong Phi Vân đứng sau lưng Liễu Duệ Hâm, một tay nhẹ ấn vai nàng, vuốt ve, cảm nhận da mềm mại dưới lớp áo.Phong Phi Vân thì thầm vào lỗ tai nhỏ xinh:- Nàng mới nói chúng ta không quen khiến ra rất đau lòng.

Ta có nên khiến quan hệ chúng ta càng quen thân không?Phong Phi Vân nhìn da thịt trắng như tuyết dưới lớp áo, mơ hồ thấy kherãnh xinh đẹp giữa ngực, đầy đặn mà mềm mại, lộ ra đường nét hình chénngọc.Phong Phi Vân cười nói: - Mật đào chín càng lúc càng càng có hương vị nữ nhân, hấp dẫn hơn nha đầu ngây ngô ngày xưa.Liễu Duệ Hâm cảm giác khí nóng thở vào tai, thân thể đường cong nhấp nhô run rẩy.

Liễu Duệ Hâm biết rõ sự tích phong lưu của ma đầu kia, tội ácchồng chất, gieo tình khắp chốn, lạm tình khắp nơi.

Công chúa, thần phiThần Tấn vương triều cũng có gian tình với hắn.

Tiểu tử này không chếttrong đại kiếp nạn mười năm trước, hắn lại chạy đến tai họa.Nếu tin này truyền về Thần Tấn vương triều chắc chắn sẽ khiến nhiềungười khủng hoảng, càng kinh khủng hơn năm xưa Tà Hoàng xuất thế.

Vì nghe đồn mười năm trước Tà Hoàng chết vào tay tiểu tử này.Nhưng Liễu Duệ Hâm không còn là tiểu nha đầu ngày xưa, qua mười năm tuluyện, rèn luyện, tu vi và tâm chí của nàng kiên cường hơn nhiều.

Nếukhông Liễu Duệ Hâm chẳng làm được Bạch Nguyệt sứ giả, một trong ba đạinhân vật của Nhật Nguyệt tiên giáo.Liễu Duệ Hâm cắn môi nói: - Phong đại ma đầu, ta cho ngươi biết, ta đã xuất giá, ngươi tốt nhấtđừng đụng vào ta.

Nếu không ta sẽ liên hợp các đại thế lực thảo phạtngươi!Giọng Phong Phi Vân chứa chất yêu dị:- A?

Xuất giá rồi?

Càng tốt, gần đây ta hứng thú với thiếu phụ, hay đêm nay . . .

Ngón tay Phong Phi Vân từ cổ trắng ngần trượt xuống dưới.Tây Môn Xuy Tiêu đứng từ xa ngó, mở miệng nói: - Ta luôn cho rằng Phong huynh là một người chính trực, chính nghĩa,cương trực công chính, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ hắn . . .

Hắn cùng chung chí hướng với ta.

Ha ha ha, thật là gặp mặt tiếcvì gặp muộn, tri kỷ khó cầu.Huyết Giao, thánh thực quả trợn tròn mắt, chúng nó không ngờ Phong PhiVân sẽ làm chuyện táng tận thiên lương như vậy.

Cô nương đã xuất giá màPhong Phi Vân không buông tha.Triệu Minh Tùng suýt rớt cằm dưới đất, vừa kinh vừa sợ.

Nam nhân này cólai lịch gì mà hoàn toàn lấn át Bạch Nguyệt sứ giả?

Còn sàm sỡ BạchNguyệt sứ giả?

Hay hắn là đại ma đầu tuyệt thế song nào xuất thế?Tiêu, tiêu đời, tu vi của đại ma đầu cao như thế, hôm nay sứ giả chạy trời không khỏi nắng.Liễu Duệ Hâm mếu máo:- Thật ra ta chưa gả, ngươi tha cho ta đi, nếu không ta méc Diệp sư tỷlà ngươi ăn hiếp ta!

Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng tu vi của Diệp sư tỷđã đến hóa cảnh, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, chưa chắcngươi đánh lại sư tỷ!- Thì ra nàng chưa thành thân, chán chết.Phong Phi Vân rút tay về, sửa sang lại quần áo, bộ dạng nghiêm túc như thư sinh phong độ phiên phiên.Trán Tây Môn Xuy Tiêu toát mồ hôi nói: - Khẩu vị của Phong huynh tuyệt thật.Tâm tình Phong Phi Vân tốt nên cố ý hù dọa, đùa với Liễu Duệ Hâm chứ hắn không định làm gì nàng.Liễu Duệ Hâm rất ngạc nhiên, nàng đã thoát nạn?Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng đi vào cung điện bay trên bầu trời.Liễu Duệ Hâm hơi sợ đại ma đầu nhưng không dám lơ là, ra lệnh mấy nhahoàn xinh đẹp chuẩn bị trà rượu ngon đưa cho Phong Phi Vân.Liễu Duệ Hâm còn có ý định khác, nếu ma đầu kia nhìn trúng mấy nha hoàn xinh đẹp không chừng sẽ tha cho nàng.Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy nha hoàn xinh đẹp, hắn bưng ly trà lên, cảm thán rằng: - Đã qua mười năm, thời gian hanh thật.Phong Phi Vân nhớ đến ngày xưa rời khỏi Thần Tấn vương triều, thật như chuyện không thể nào ngày hôm qua.Liễu Duệ Hâm ngồi ở đầu kia cái bàn, mặt gũ xuống, sợi tóc xõa ra, mắtsáng.

Liễu Duệ Hâm cục súc bất an, dù sao ngồii đối diện nàng là đại mađầu, chọc giận hắn sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng.Phong Phi Vân nói: - Mười năm trước chúng ta cũng gặp nhau ở ngoài Đồng Lô sơn đúng không?

Thật trùng hợp.Liễu Duệ Hâm cắn môi hồng, hàm răng như một chuỗi trân châu:- Ma đầu, ngươi đang nhớ chuyện cũ sao?Phong Phi Vân cười nói: - Ta có chuyện khó hiểu.

Bây giờ nàng đã là Bạch Nguyệt sứ giả của NhậtNguyệt tiên giáo, đại vị cao quyền nặng, tại sao Diệp Ti Loan phái nàngđến Đồng Lô sơn?Sắc mặt Liễu Duệ Hâm thay đổi, nàng siết chặt nắm tay nghiêm túc nói: - Gần đây trong Đồng Lô sơn lại xuất hiện dị tượng, nhiều tu sĩ chạy qua.

Chắc thần tàng yêu ma lại xuất thế.Phong Phi Vân nheo mắt nói: - À, ra là vậy, trở về thật đúng lúc.Thần tàng yêu ma liên quan thái cổ thần phượng, Mặc Dao Dao nói trongthần tàng có vài giọt tinh huyết đại thánh.

Phong Phi Vân nhất định lấyđược tinh huyết đại thánh.thần tàng yêu ma có phải là nơi thái cổ thần phượng ngủ say không?

Phong Phi Vân cần đi Đồng Lô sơn điều tra.- Ngươi định đi Đồng Lô sơn?Liễu Duệ Hâm đứng dậy, định ngăn cản Phong Phi Vân.

Ba đại thế lực NhậtNguyệt tiên giáo, Đại Long Tự, Thần Tấn vương triều hợp tác phong tỏaĐồng Lô sơn.

Trừ tu sĩ của ba thế lực ra không cho phép bất cứ ai nhúngchàm vào thần tàng yêu ma.-------Chương 1739: Lại vào Đồng Lô sơnPhong Phi Vân cười nói: - Tiểu muội muội, nàng không ngăn được ta.

Hãy rửa sạch ở trong nhà chờta đi, không chừng ta trở về từ Đồng Lô sơn Đột nhiên không thích thiếuphụ nữa mà thích trái non như nàng, ha ha ha ha ha ha!

Liễu Duệ Hâm che ngực bự, hậm hực trừng Phong Phi Vân:- Vô sỉ!Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc nói: - Nàng tuyệt đối không được nói ra chuyện ta trở về, con người ta điệu thấp.Tuy rằng Phong Phi Vân muốn điệu thấp nhưng tin tức vẫn đồn ra.

Hai thếlực khác trấn thủ Đồng Lô sơn là Đại Long Tự, triều đình Thần Tấn vươngtriều đều có tu sĩ đến bái phỏng.Một hòa thượng áo trắng cúi đầu hướng Phong Phi Vân:- A di đà phật, bần tăng Pháp Lang bái kiến Phong tiền bối, vãn bối thường nghe phật sư nhắc đến Phong tiền bối.Một lão nhân mặc đồ quan quỳ trước mặt Phong Phi Vân, khóc ròng rã như phụ thân ruột của mình đi xa về nhà:- Thần Vương đại nhân, người đã về, cựu thần xin thỉnh an Thần Vương đại nhân!Đây là khác biệt giữa người xuất gia và làm quan.Người đi tu dù có nịnh hót một người cỡ nào cũng sẽ khống chế trong phạm vi nhất định, còn người làm quen thì một khóc hai cười ba quỳ là chuyện bình thường.Phong Phi Vân không quen hai thật sự trước mắt, nhưng nhìn bọn họ nịnhnọt mình thì không tiện phẩy áo ra đi.

Phong Phi Vân nán lại trò chuyệnđôi câu.Thì ra hòa thượng tên Pháp Lang là đệ tử của Trí Chướng đại sư.

Lão nhân mặc áo quan quỳ hỏi thăm Phong Phi Vân là một phủ chủ Thần Tấn vươngtriều.

Phong Phi Vân không quen biết, chưa từng gặp mặt.Phong Phi Vân muốn vào Đồng Lô sơn Đương nhiên không ai dám căn cản.Mãi khi đám người Phong Phi Vân khuất trong Đồng Lô sơn, Liễu Duệ Hâm,Pháp Lang, Cổ Cương phủ chủ thởp hào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt ba người đầy loâu, quay về chỗ trú của mình.Không lâu sau các ngọc phi phù bay ra từ Đồng Lô sơn truyền đến hoàngcung Thần Tấn vương triều, Đại Long Tự, Nhật Nguyệt tiên giáo.

Thông tin rơi vào tay giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, Diệp Ti Loan.Nhật Nguyệt tiên giáo, trên ngọn núi tiên đá lởm chởm trồng một gốc linh căn cổ thụ tên là Nhật Nguyệt thần thụ.Mưa rơi tí tách, mưa vỗ vào miếng lá kêu tí tách.Diệp Ti Loan cầm ngọc phi phụ bước tới bước lúi dưới gốc cây, đôi mắt to trong veo nhìn hướng Đồng Lô sơn.

Diệp Ti Loan buông tiếng thở dài.Đêm đó, tin Phong Phi Vân lại xuất hiện truyền vào tai nhiều đại nhânvật gây sóng to gió lớn.

Bọn họ suy đoán am đầu kia quay về làm gì?Lúc này Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao đã vào Đồng Lô sơn.Lối vào Đồng Lô sơn có biển lửa được gọi là phần luyện hỏa vực.Bên cạnh biển lửa chất đống thi cốt đếm hoài không hết.

Thi cốt liên tục rơi vào biển lửa, bị đốt thành tro tàn.Không chỉ có xác nhân loại còn có yêu tộc, liên miên bất tận khó mà đếm hết.

Mỗi ngày có ức vạn biển xác bị luyện thành tro.Phong Phi Vân đứng bên cạnh biển lửa, mắt nhìn xác chết không giới hạn.Phong Phi Vân nói: - Ta từng lấy một khối xương phượng tại đây, Diêm Vương nói cho ta biếtkhối xương phượng đến từ một nơi không thể nghĩ bàn.

Khi đó ta khôngbiết nó ở đâu, giờ ta đã hiểu.

Ý của Diêm Vương là chiến trường vạn tộc, nơi này là một hố luyện thi.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Đầu bên kia hố luyện thi chiến trường vạn tộc là trong khu mộ vô biên, bên chúng ta là đầu kia của hố luyện thi, cách nhau không biết baonhiêu ức vạn dặm?Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói: - Nếu Tây Môn huynh cho rằng hố luyện thi gần ngay trước mắt thì sai lầm rồi.Tây Môn Xuy Tiêu không tin tà, gã thò tay muốn lấy bộ xương từ trong núi thây.Nhưng tay Tây Môn Xuy Tiêu chưa kịp đụng vào xương cốt đã bị thiên uygiáng xuống da tróc thịt bong.

Tây Môn Xuy Tiêu mà không rụt tay vềnhanh thì cánh tay này cũng không còn.Năm xưa Phong Phi Vân từng thử, vô dụng, sức người không thể chạm vàonúi thây.

Chỉ có thông qua lực lượng Thanh Đồng cổ thuyền Phong Phi Vânmới làm được chuyện nghịch thiên, lấy khối xương phượng từ trong đó.Nghĩ thông khó hiểu năm xưa, Phong Phi Vân không ở lại nơi này lâu hơn, tiếp tục đi vào Đồng Lô sơn.hơi thở trong Đồng Lô sơn bắt đầu hỗn loạn, gió thiên thế thổi vù vù, đất đai rung rinh.- Thần tàng yêu ma có lẽ thật sự sẽ mở ra vào ngày gần đây.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh ngọn núi lớn nhìn mây mù, từng dòng khí bốc lên từ khổng lồ, không vào tầng mây mà biến thành tia sáng trắng bắnthẳng lên cao.Chỉ những người giỏi xem khí tượng mới thấy những dị tượng này.- Grao!

Phương xa có tiếng hú dài, sươngm ù đẫm máu bốc lên cao nhuộm đỏ khung trời.Một con giao to lớn lăn lộn trên bầu trời phát ra tiếng gầm kinh thiênđộng địa, thanh âm tuyền ra trăm vạn dặm.

Tu sĩ ở Thần Tấn vương triềuphía xa nghe rõ mồn một tiếng hú.

Thanh âm gây khủng hoảng lớn, làm lòng người bất an.- Đồng Lô sơn tuyền đến tiếng gầm chấn động khung trời, thú vương trongThập Vạn sơn hà sợ hãi quỳ phục, đây là dấu hiệu không lành.- Chắc là ma đầu kia gây ra, hắn thật sự trở về.- Tu vi của ma đầu kia đã khủng bố đến mức này rồi sao?

Lần này hắn quay lại chắc chắn sẽ khiến thiên hạ xao động, không ai đối kháng lại nổi.Tu sĩ nào biết ti nPhong Phi Vân trở về đều phập phồng lo sợ.Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi, nhíu mày hỏi: - Huyết Giao đang nổi khùng cái gì?Thánh thực quả bay về báo cáo:- Hình như nó gặp một yêu linh cấm địa cường đại, đang đánh nhau.Phong Phi Vân nói: - Mặc kệ đi, nó ăn no rảnh quá.Đám người Phong Phi Vân không hiền gì, đủ sức đi ngang trong Đồng Lôsơn, sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.

Phong Phi Vân không quá lo lắng.Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu cũng mất tích.

Bây giờ chỉ còn mỗi thánhthực quả theo bên cạnh Phong Phi Vân, nó như trái banh đôi khi bay tớitrước mặt hắn, đôi khi bay đi chỗ khác, không đứng yên được.Một mình Phong Phi Vân đi sâu vào Đồng Lô sơn điều tra cấu tạo địa lý,quy tắc thiên thế nơi này.

Dù sao Đồng Lô sơn có tinh huyết của thái cổthần phượng, không phải mảnh đất bình thường.- Quả nhiên có một ít tà khí, dường như chỗ này xảy ra đại chiến, máu thấm vào đất bùn cho đến nay còn dính chút mùi máu.Trước kia là mảnh đất nguy hiểm bây giờ không ngăn được bước chân Phong Phi Vân, hắn đạp một cái là phá những cấm chế viễn cổ.Phong Phi Vân gặp một yêu linh cấm địa.Đó là một kỳ thụ to, dưới cây chất đống xương trắng.

Cây kết một linhquả vạn năm, trái cây có hoa văn màu trắng, linh khí cực kỳ nồng đậm.- Không ngờ lại gặp ngươi.Phong Phi Vân đứng dưới thân cây, khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm.Phong Phi Vân từng gặp yêu linh cấm địa hình thân cây này.

Khi đó bọn họ vì lấy một linh quả vạn năm trên cây suýt bị yêu linh cấm địa giết, may mắn lúc ấy chạy trốn nhanh.Đại yêu sau khi chết biến thành yêu thi, số ít yêu thi trong người sinh ra yêu linh, thành yêu linh cấm địa.Gốc yêu linh cấm địa này không nhận ra Phong Phi Vân nhưng nó cảm nhậnđược khí thế từ người hắn.

Rễ cây chui lên từ dấtđất bùn biến thành haichân, nó co giò bỏ chạy.-------Chương 1740: Phong ấn giả cường đại (1)Cộp cộp cộp!Trái cây chạy nhanh như bay, tốc độ siêu mau.Phong Phi Vân nhanh hơn, giây sau đã đứng trước yêu linh cấm địa hìnhcây, bàn tay ấn vào thân cây nhổ hết rễ của nó khỏi mặt đất.Phong Phi Vân hái linh quả vạn năm xuống cất đi, vác cây to trở về tụ hợp với Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy.Linh quả vạn năm không có ích gì cho Phong Phi Vân, nhưng giúp rất nhiều cho tu sĩ Thiên Mệnh cảnh, cảnh giới niết bàn.

Phong Phi Vân có nhiềungười quen trong Thần Tấn vương triều, khi đến lúc sẽ tặng làm quà.Trời tối dần, sương mù tràn ngập.Bên con sông rộng lớn, Phong Phi Vân thấy Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu.Phong Phi Vân ném cây to xuống, hỏi: - Huyết Giao đâu?

Chắc hôm nay nó bắt được nhiều thú hoang, kêu nó lấymấy con ra cho chúng ta nướng ăn, đã lâu không nếm mùi thịt.Vẻ mặt Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu kỳ lạ.Thánh thực quả lên tiếng: - Huyết Giao thúc thúc bị một con đánh tàn phế, may mắn trốn trở về.Phong Phi Vân ngạc nhiên, trong Đồng Lô sơn có quái vật nào có thể đánh bại được Huyết Giao?Trong nước vang tiếng Huyết Giao rên rỉ, lầm rầm chửi rủa.Bóng đêm tối tăm, trên mặt sông vang tiếng nước chảy rào rào.Dưới nước, một bóng đen hình thể to lớn lướt qua phát ra tiếng vù vù như có cự thú hắc ám từn ơi này bơi qua.Bên bờ sông đốt đống lửa to phát ra tiếng đì đùng, ánh lửa chiếu mặt nước đỏ hồng như con sông bốc cháy.Phong Phi Vân đốt yêu linh cấm địa hình cây.Tây Môn Xuy Tiêu nướng một chân heo, rắc gai vị tùy thân mang theo, đặt lên lửa nướng.

Mùi thơm phát tán bay thật xa.Mao Ô Quy nướng chân thịt to hơn nó gấp bảy, tám lần.

Mao Ô Quy tới gầnTây Môn Xuy Tiêu, thò vuốt trắng lén lút móc gia vị trong bình.

Mao ÔQuy chưa kịp rút móng vuốt về đã bị Tây Môn Xuy Tiêu phát hiện ra.Mao Ô Quy cười xòa:- Tiêu ca, gia vị của ngươi thơm quá, cho ta mượn chút ít đi.Tây Môn Xuy Tiêu kiên quyết từ chối:- Không được!Tây Môn Xuy Tiêu đóng nắp bình, cất vào.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Gia vị này là ta lấy từ Tiên Hư động thiên, trong thiên hạ chỉ có một bình, không truyền ra ngoài.Tây Môn Xuy Tiêu cắn chân heo, say mê nói: - Thơm quá.Mặt Mao Ô Quy đen thui, quay mông đi:- Bủn xỉn!Huyết Giao ngồi phía xa nhìn giò heo trong tay Tây Môn Xuy Tiêu, nước miếng chảy đầy đất, mắt trân trân.Phong Phi Vân rất tò mò về Tây Môn Xuy Tiêu.

Con người này thật bí ẩn,không đơn giản như gã tự giới thiệu.

Chắc chắn trên người Tây Môn XuyTiêu che giấu nhiều bí mật.

Tây Môn Xuy Tiêu đang tìm kiếm điều gì đó.Phong Phi Vân quan tâm hỏi: - Thứ Giao, hôm nay ngươi bị thương thật sao?Huyết Giao liếm môi, hầm hừ nói: - Nếu không phải tại chỗ quái quỷ này ức chế tu vi thì bản vương sẽkhông bị con cá chạch đất kia tổn thương.

Vân ca, ta cho ngươi biết, tarất mạnh, là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc.

Đám tước gia nhân tộc cácngươi gặp ta còn phải né ba phần.- Chẳng qua ta bị con rùa kia chơi xấu hạ chú ngữ trên người nên ta từyêu vương biến thành bộ dạng như bây giờ.

Nếu mẫu thân biết ta sẽ nhưthế này chắc rất thất vọng, cảm thấy ta vô dụng, làm mẫu thân mất mặt.Huyết Giao nói rất đáng thương, than thở khóc lóc.Phong Phi Vân vỗ đầu Huyết Giao, cười nói: - Ngươi nhớ nhà.Huyết Giao cúi đầu, mắt lóe ý cười nham hiểm.

Khi Huyết Giao ngước lên thì mắt đẫm lệ, lao vào ngực Phong Phi Vân.- Vân ca, ta nhớ mẫu thân.

Lão nhân gia một mình ở nhà chắc rất cô đơn,mẫu thân lớn tuổi rồi, bên cạnh không có giao chăm sóc, ta thấy mìnhthật bất hiếu.

Vân ca giúp ta xin con rùa kia được không?

Kêu nó giảitrừ đại chú ngữ thuật cho ta, trả lại tự do cho ta.Phong Phi Vân hỏi: - Tại sao ngươi không tự mình đi xin nó?Huyết Giao liếc Mao Ô Quy ngồi gần đó, nhỏ giọng nói: - Ta không dám, mỗi lần ta nhắc đến chuyện này là nó sẽ đánh ta, niệmchú ngữ, ngược đãi ta.

Nó mất trí phát cuồng, nó không có tính người . . .

Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Nó làm vậy là không đúng, đợi một lúc nữa ta sẽ nói giùm ngươi.Huyết Giao mừng rỡ vội đấm lưng, xoa vai cho Phong Phi Vân.Huyết Giao hỏi: - Vân ca, qua một thời gian ngắn là bao lâu?Phong Phi Vân đáp:- Năm trăm năm đi.Huyết Giao trợn to mắt nói: - Tại sao là năm trăm năm?Phong Phi Vân chậm rãi nói: - Thứ nhất, ngươi bị Thanh Y bắt nghĩa là đã làm chuyện gì thương thiênhại lý, nếu thả ngươi đi sẽ có nhiều người gặp tai bay vạ gió.- Thứ hai, ta cảm thấy tu vi của ngươi không tệ, tiềm lực lớn, theo ta lăn lộn tương lai thành tựu siêu phàm.- Thứ ba, ngươi là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc, trong quốc gia nhânloại có thể hù dọa người.

Nếu ta cưỡi con yêu vương bay cao, đi đến đâucũng sẽ có một đám thiên chi kiêu nữ chủ động lao vào vòng tay, tuyệtvời biết mấy, ha ha ha ha ha ha!

Huyết Giao há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất.Phong Phi Vân hiền hòa vỗ đầu Huyết Giao:- Đêm nay dưỡng thương đi, tranh thủ phục hồi tu vi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem con cá chạch đất kia lợi hại cỡ nào.Phong Phi Vân đứng dậy đén bên bờ sông, ngồi xếp bằng trên tảng đá tu luyện.Huyết Giao chửi rủa:- Đại gai, các ngươi đều là địa gia!

Bản vương là yêu vương thái cổthánh yêu tộc, không phải thú nuôi của các ngươi!

Đáng ghét, dám trêucđùa bản vương!

Chờ ngày nào bản vương thoát khốn sẽ làm lúc đám nhãinhép các ngươi run rẩy, ha ha ha ha ha ha!

Mao Ô Quy tiếp tục lôi kéo làm quen với Tây Môn Xuy Tiêu.

Thánh thực quả không ngồi yên, nó bơi tới bơi lui trong nước, bắt cá chơi đùa.Không ai quan tâm Huyết Giao, hoàn toàn phớt lờ nó.Đêm khuya, sâu trong Đồng Lô sơn truyền ra tiếng gầm co vút kinh thiên động địa, không nghe ra là yêu hay thú rống.Đêm nay chỉ có Huyết Giao ngủ ngon nhất, tiếng ngáy như sét đánh.

Mao ÔQuy đá Huyết Giao lăn xuống sông giảm bớt thanh âm, nhưng nó không tỉnh, vẫn ngáy ngủ dưới đáy sông.Ngày hôm sau mọi người đi tới chỗ hôm qua Huyết Giao bị đánh.Bọn họ đến sa mạc bao la, cát vàng đùn thành mấy tảng đá to rải rác.

Ánh mặt trời chiếu trên tảng đá phản chiếu ánh sáng chói mắt thành từng cột sáng bắn lên cao.Mao Ô Quy nghênh ngang đi vào sa mạc, để lại một chuỗi dấu chân vào.- Là nơi này sao?

Không thấy có gì khác lạ.Phong Phi Vân không tùy tiện đi vào sa mạc, hắn nhíu chặt mày đăm chiêu:- Cấm địa tử vong.Mao Ô Quy vốn đi vào sa mạc nghe vậy khựng lại, không dám đi tiếp:- Cái gì?

Cấm địa tử vong?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cát vàng dưới ánh nắng, gió mạnh rít gào kèm theo không khí kquái dị.Phong Phi Vân nói: - Ta từng đến đây, chỗ này phong ấn một sinh vật bí ẩn.Huyết Giao hùa theo:- Đúng đúng, con đó rất lợi hại, siêu mạnh.

Nhưng ta chỉ kém hơn nó mộtchút xíu, nếu không phải tu vi của ta bị áp chế thì sẽ dễ dàng trấn ápnó.Mao Ô Quy vặc lại:- Xì, tu vi của nó cũng bị ức chế, còn bị phong ấn.-------Chương 1741: Phong ấn giả cường đại (2)Huyết Giao khinh thường nói: - Nói thật là nếu không phải ta sơ sẩy thì đã không bị nó tổn thương.

Nếu ta nghiêm túc, một móng vuốt có thể đập chết hai con.Phong Phi Vân nhìn Huyết Giao:- Ngươi đi dụ nó ra.Huyết Giao chỉ vào mình:- Ai?

Ta?Phong Phi Vân gật đầu.Huyết Giao biến sắc mặt nói: - Ui da, bụng của ta, má ơi, lại đau rồi, chắc tại đêm qua ngủ bị cảm lạnh.

Ui da!Phong Phi Vân nói: - Ngươi không dám đi?Huyết Giao ôm bụng:- Ai bảo ta không dám?

Ta bị đau bụng thật, ui ui.Thánh thực quả nói: - Chúng ta đừng ép Huyết Giao thúc thúc, ta thấy hôm qua thúc thúc bị đánh sợ rồi.

Hay để ta dụ tên to con đó ra?- Cái gì?

Bản vương mà bị con cá chạch đất kia đánh sợ?

Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi đừng nói lung tung!

Đi thì đi, các ngươi nhìn kỹ đây, xem tahôm nay dạy cho nó bài học!Huyết Giao quyết tâm biến hình bản thể thành con giao đỏ khổng lồ bay lên trên sa mạc.Huyết Giao rống to đinh tai nhứ óc: - Cá chạch đất, lăn ra cho ta, bản vương muốn đấu đơn với ngươi!Dưới đất vọng lên tiếng rống rung trời lấn át giọng Huyết Giao:- Grao!

Khí lạnh dày đặc như thể một thái cổ am thần thức tỉnh.Mao Ô Quy sợ hãi dựng đứng lông tơ, nhanh chóng trốn về:- Trời, chắc chắn chỗ này phong ấn một con quái vật ghê gớm, nếu khôngphải trong Đồng Lô sơn ức chế tu vi, áp chế tu vi của nó dưới Vũ Hóa thì khí thế của quái vật này sẽ khủng khiếp đến cỡ nào?Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu cảm giác áp lực lớn lao, đã hiểu tại sao Huyết Giao bị đánh bầm dập.Mặt đất rung rinh, khí lạnh toát ra ngoài, thanh âm khàn đục vang lên, khí thế khiếp hồn người:- Ngày hôm qua ngươi đã bị ta đánh bại còn dám đến khiêu khích?Huyết Giao rất thích sĩ diện, không chịu thua:- Ngày hôm qua, ngày hôm qua . . . a, hôm qua là ca của ta.

Ca ca của ta tên Thứ Giao Vương, ta tên Nhữ Giao Vương.Thanh âm dưới lòng đất càng trầm:- Hừ!

Thì ra ca của ngươi tên đậu bức.Huyết Giao bất mãn nói: - Này, phát âm chính xác chút.

Đọc theo ta: Thứ - Giao - Vương, khôngphải đậu - Bức.

Xem ra lão huynh bị nhốt ở đây lâu nên nói ngọng.Ầm!

Một móng vuốt to bay khỏi mặt đất, cát vàng mấy ngàn dặm di chuyển tụthành vòng xoáy to.

Cát vàng đầy trời, cuồng phong rít gào.Lòng đất vang tiếng xích sắt di chuyển.Móng vuốt vỗ Huyết Giao té dưới đất, vảy rụng đầy, người đẫm máu.Lực lượng móng vuốt quá lớn, chỉ đơn thaunà sức mạnh, không dùng thuật pháp thần thông, thân thể yêu vương không đối kháng lại.Móng vuốt định ra tay nữa nhưng bị các sợi xích giam cầm kéo xuống lòng đất.Huyết Giao chật vật trốn về.- Để ta nhìn xem nó có lai lịch gì!Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra biến thành trường mâu, tự mình đi khiêu chiến.Huyết Giao chặn đường Phong Phi Vân, nói: - Cho ta mượn thần binh của ngươi, mới rồi ta thua nó vì không có binh khí tiện tay.Phong Phi Vân thấy Huyết Giao cố chấp, đồng ý cho nó mượn Thiên Tủy Binh Đàm.Huyết Giao cầm Thiên Tủy Binh Đàm lại bay lên trên không trung sa mạchkhiêu chiến, nói năng bỗ bã chọc giận đối phương.

Có vẻ Huyết Giao giậnthật.Thanh âm dưới lòng đất mất kiên nhẫn nói: - Nhữ Giao Vương, sao lại là ngươi nữa?Huyết Giao nói: - Ngươi nhận lầm giao.

Đại ca, nhị ca của ta thua trong tay ngươi, ta là Cương Giao Vương, đệ đệ của bọn họ.

Yêu nghiệt, đi ra chịu chết!

Huyết Giao đứng trên bầu trời, tay cầm Thiên Tủy Binh Đàm, khí thế bay lên chín tầng mây chém thần ma.Phong Phi Vân lắc đầu, không yên lòng.Ầm!

Quả nhiên Huyết Giao lại bị quái vật dưới lòng đất ném bay, bị thươngcàng nặng hơn, xương cốt kêu răng rắc sắp gãy, không bò dậy nổi.- Cái . . .

Này không tính . . .

Ta chưa chuẩn bị xong . . .

Huyết Giao xỉu.Móng vuốt cực kỳ dữ tợn, tràn đầy vảy, sắc bén dọa người, không biết là của sinh vật gì.Nó lạnh lùng nói: - Ba yêu vương bình thường cũng dám đến khiêu chiến với ta?

Chán sống sao?

Nếu ta thoát khốn thì thiên địa sẽ loạn.Thanh âm bay đến đâu là cát vàng đầy trời.Phong Phi Vân lắc người, các ngươi luồng sáng, tay cầm Thiên Tủy Binh Đàm hóa thành chiến đao dài bảy thước.Quái vật dưới lòng đất cảm nhận sát khí ngút trời, khinh thường nói: - Con kiến bình thường cũng dám vác đao với ta?Tóc Phong Phi Vân bị gió kéo thẳng tắp, ánh mắt kiên quyết mà sắc bén, nhát đao chém xuống.Bùm!Chiến đao chém vào móng vuốt, làm rách vảy.Ào ào!Lưỡi dao kéo dài xuống dưới xé một cái lỗ dài mấy trăm thước, bên trong chảy ra máu đỏ như suối.Phong Phi Vân chưa đáp xuống đất, hắn vặn người lại vọt lên, một chưởngvỗ vào lòng bàn tay vuốt to, đánh nát mấy chục khối vảy trên móng vuốt.- Vảy cứng quá!Phong Phi Vân vốn cho rằng với thân thể của mình cộng .sức chiến đấu vôđịch dưới Vũ Hóa có thể một chưởng đánh nát vuốt Hùng Nhị, không ngờ chỉ đánh nát được mấy chục khối vảy.Quái vật dưới lòng đất kiêng dè hỏi: - Đây là cường giả nào giá lâm có thể tổn thương được ta?Quái vật dưới lòng đất vội thụt móng vuốt xuống lòng đất.Cùng lúc đó, khí thế ngút trời từ dưới đất dâng lên, mạnh mẽ hơn lúc đối chiến với Huyết Giao gấp vô số lần.Rào rào!

Rào rào!

Lòng đất vang tiếng xích sắt bị kéo, tiếng thùng thùng như quái vật đụng vào mặt đất, Đồng Lô sơn rung rinh theo.Mao Ô Quy, thánh thực quả, Tây Môn Xuy Tiêu thụt lùi ra sau, vì hơi thở dưới lòng đất cho cảm giác như tận thế đến.Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm đứng thẳng trong sa mạc:- Rốt cuộc ngươi là sinh vật gì?

Bị ai phong ấn tại đây?Quái vật dưới lòng đất rất bá đạo nói: - Muốn biết đáp án thì tự mình xuống tìm đi!Thanh âm chứa dã tính.Phong Phi Vân chém vào sa mạc xé mặt đất nứt một khe hở lớn, nhảy xuống.Bùm!Mặt đất khép lại, như cái miệng to nuốt Phong Phi Vân.Trước mắt trở nên tối tăm.Phong Phi Vân tài cao gan lớn, không hề hoảng hốt, người tự toát ra đoàn lửa chiếu sáng không gian.Không gian dưới lòng đất không nhỏ, rất rộng rãi.Nơi này âm u ẩm ướt, khí lạnh cóng da ngang ngửa quỷ môn quan.Rào rào!

Rào rào!

Sâu trong bóng tối truyền ra tiếng xích sắt, giọng nói âm trầm vang lên:- Thì ra là bán yêu, tu luyện đến cảnh giới cỡ này thật hiếm gặp.

Khôngđúng, không đúng, trên người của ngươi có dòng máu long tộc, ngươi làbán yêu có huyết mạch long tộc . . .

Grao!Móng vuốt khổng lồ công kích Phong Phi Vân, lực lượng cường đại kinh khủng, một vuốt có thể đập nát tinh cầu.Phong Phi Vân vội đỡ, hai chưởng đẩy ngang, đánh ra vạn thú chiến pháp sức công kích gấp vạn lần.Ầm!

Hai tay Phong Phi Vân đánh náy mấy chục khối vảy trên móng vuốt, nhưng hắn cũng bị đẩy lùi mấy chục bước.Lực lượng của quái vật dưới lòng đất rất mah, nó chỉ mới phát huy sức mạnh cơ thể.- Rốt cuộc ngươi là ai?Đầu mày Phong Phi Vân toát ra anh khí, triệu hoán tam vị chân hỏa lôbiến thành cái lò to như ngọn núi cao, chủ động công kích đánh vào quáivật dưới lòng đất.Một sợi xích huyền ngọc thô cỡ thùng nước bay ra từ bóng tối va chạm với tam vị chân hỏa kêu đinh đang, chiến uy hừng hực.-------Chương 1742: Ma longNếu trận chiến này xảy ra trên mặt đất chắc chắn núi non sụp đỗ, sông nước bị san bằng.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lửa bay xuống, tam vị chân hỏa lô kêu vù vù như tiếng chuông gióng.Quái vật dưới lòng đất trong hắc ám lạnh lùng nói: - Tiểu tử giỏi, tiểu còn trẻ đã đến trình độ này, ngươi là con cái của ai trong long tộc?Quái vật dưới lòng đất toát ra uy nghiêm tự nhiên, cực kỳ đáng sợ, là một vị hắc ám quân vương.Phong Phi Vân từng bước đi vào hắc ám, bóng một vạn cổ thú hiện ra sau lưng hắn.Phong Phi Vân hỏi: - Còn ngươi là quái vật gì?

Tại sao bị phong ấn ở đây?Phong Phi Vân cảm thấy chỗ này rất quái dị, dù hắn và quái vật dưới lòng đất đánh nhau kinh thiên động địa nhưng hoàn toàn không thể phá hư nơinày, tựa như đồng lô thiên địa không bị phá vỡ.Quái vật dưới lòng đất chỉ cười nhạt:- Ha ha ha ha ha ha!

Xích huyền ngọc thứ hai bay qua quất vào người Phong Phi Vân, nếu bị nó quất trúng dù với sức hắn bây giờ cũng không chịu nổi.- Bát quái đạo ấn!Phong Phi Vân lấy bát quái đạo ấn ra công kích xích sắt huyền ngọc, miễn cưỡng chặn lại xích to cỡ thùng nước.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Sợ xích huyền ngọc thứ ba bay ra, như con rồng sắt, không chỉ có lựclượng mạnh mẽ khủng khiếp còn chứa sức mạnh cực kỳ cao sâu, vận chuyểnphương hướng khó đoán.Nếu đổi lại ai đứng thay chỗ Phong Phi Vân chắc chắn sẽ bị xích huyền ngọc quất bay, thậm chí giết chết.- Phượng hoàng liệt thiên!- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Phong Phi Vân vững bước tiến lên, đi vào hắc ám vô tận.

Tuy trong bóngtối có khí thế cực kỳ kinh khủng nhưng Phong Phi Vân không sợ hãi.Dần dần Phong Phi Vân thấy sợi xích giữa hư không, khắp nơi là dây xích, ngàn vạn sợi xích tụ tập lại.

Giữa lưới xích dày đặc khóe một con rồngđen khổng lồ.Thân hình con rồng đen khổng lồ, vuốt dài mấy chục dặm, chiếm hơn một nửa tầm mắt của Phong Phi Vân.Muôn vàn sợi xích xuyên thủng người rồng đen, khóa chặt nó tại đây.

Rồng đen nhúc nhích một chút là sợi xích thì nhanh chóng thít chặt.Vảy đen, bảy móng vuốt, đầu rồng to 6ẻ mười tám con mắt lớn.

Mười támđôi mắt cùng nhìn Phong Phi Vân, toát ra khí lạnh lẽo khiếp người.- Hiện tại ngươi biết ta là ai rồi đi?Giọng rồng đen chấn màng tai Phong Phi Vân đau nhức, may mà nó bị phongấn, nếu nó thoát khốn thì một tiếng gầm có thể giết hiền giả Vũ Hóacảnh.Nơi này nhốt một con rồng, hơn nữa nó không tầm thường, có địa vị không thấp trong long tộc.Phong Phi Vân nói: - Hắc long tộc bảy vuốt.

Không đúng, hắc long bảy vuốt chỉ có một đôi mắt, ngươi có đến mười tám đuôi mắt.- Hèn gì ngươi dám tấn công ta, thì ra không biết ta là ai.Phong Phi Vân nói: - Biết thì sao?

Không biết thì thế nào?Huyền văn dày đặc dưới đất, rất cổ xưa.Trong không trung phía xa mơ hồ thấy một cánh cửa đen.

Cánh cửa trànngập ma lực, chỉ nhìn từ xa suýt hút linh hồn Phong Phi Vân vào trong,đáng sợ hơn cả quỷ môn quan.Cánh cửa ở sau lưng rồng đen bảy vuốt, bị sợi xích bao phủ chặt chẽ.- Nếu ngươi biết ta là ai sợ rằng không có gan tấn công ta.Rồng đen bảy vuốt mười tám đôi mắt sáng lên, phun ra hơi thở rồng nhưphun luồng gió vũ trụ có thể thoeoỉ một đống tinh cầu bay đi.hai chân Phong Phi Vân chùng xuống, lòng bàn chân lún xuống đất.

Bátquái đạo ấn, tam vị chân hỏa lô che trước mặt muốn đối kháng lại lựclượng này.- Grao!

Phong Phi Vân cảm giác tai ù vang, cơ thể không theo điều khiển, không mở mắt ra được, như rơi vào vòng xoáy hư không.Khi Phong Phi Vân lại mở mắt thì đã bị thổi ra khỏi lòng đất, bay trên trời cao, đáp xuống sa mạc cách mười vạn dặm.Cơ thể Phong Phi Vân đụng sập mấy chục hòn núi to, cuối cùng té cái bịch dưới đất.Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu bay nhanh qua kéo Phong Phi Vân lên.Phong Phi Vân vẩy đất bùn dính trên tóc, toàn thân đau đớn, lực lượng mới rồi quá kinh khủng.Mặt Tây Môn Xuy Tiêu trắng bệch:- Vừa rồi ta cảm nhận lực lượng hơi thở rồng, chẳng lẽ dưới lòng đất phong ấn một con rồng?Dù sao long tộc là chí tôn vạn tộc, bất cứ ai gặp long tộc đều sẽ sợ hãi.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, hai tay cầm linh thạch điều dưỡng vết thương.Phong Phi Vân nói: - Là rồng đen bảy vuốt, nhưng đầu nó mọc mười tám đôi mắt, thật là quái thai trong long tộc.Mao Ô Quy nghe Phong Phi Vân miêu tả thì hết hồn ngồi bệch suýt đất, bay mất hồn vía.- Ngươi . . .

Ngươi mới đánh nhau với nó . . .

Vây mà không thành tro?Mao Ô Quy nói như thể Phong Phi Vân thành tro mới là chuyện bình thường.Phong Phi Vân hỏi: - Hay ngươi biết nó là thần thánh phương nào?- Grao!

Tiếng rồng ngâm từ dưới đất vọng lên làm Mao Ô Quy sợ hãi vùi đầu vào đất cát.Mãi khi tiếng rồng ngừng Mao Ô Quy mới rút đầu lên.- Cái tên đó siêu khủng bố, từng là một trong mấy ma dầu đỉnh cao nhấtTây Ngưu Hạ Châu.

Đừng nói nhãi ranh nhà ngươi, dù là chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu gặp nó cũng sẽ chạy vắt giò lên cổ.

- Nó từng diệt một yêu tộc, thực lực yêu tộc đó ngang ngửa nhân tộc.

Nótừng đấu với tổ long vương của long tộc, tuy rằng bị tổ long vương đánhbại nhưng nó cũng làm tổ long vương bị thương.- Chết tiệt, ta đã thấy lạ sao mấy ngàn năm chưa từng nghe tin con malong này, ai ngờ nó bị người phong ấn tại đây.

Ai có thể phong ấn nó?Mao Ô Quy sợ run cầm cập:- Chúng ta nhanh chóng chạy đi, đừng truê vào tên to con này.

Mới rồingươi không chết bởi vì nó bị phong ấn, thêm vào may mắn.

Nhưng bây giờnó có thể phun ra hơi thở rồng nghĩa là dã tìm ra sơ hở phong ấn, khôngchừng sắp phá phong trở ra.Không chút nghi ngờ, con ma long bị phong ấn từng danh chấn thiên hạ, là tồn tại từng đồ một chủng tộc.Thể chất Phong Phi Vân mạnh mẽ, vốn không bị thương quá nặng, chốc lát sau đã phục hồi đến trạng thái đỉnh cao.Phong Phi Vân nói: - Dưới lòng đất có cánh cửa to, không biết đi thông tới đâu, ta cảm thấy chỗ đó không tầm thường.Mao Ô Quy kinh ngạc hỏi: - Ngươi muốn đi nữa?Phong Phi Vân lại triệu hoán ra Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành chiến đao, nói: - Tại sao không đi?

Ta cảm thấy đằng sau cánh cửa kia ẩn giấu bí mật lớn liên quan Đồng Lô sơn, có lẽ có đường đi thông thần tàng yêu ma.

Chờthần tàng yêu ma tự mở chẳng bằng mình chủ động ra tay, tìm con đường đi thông thần tàng yêu ma.Trong lòng Phong Phi Vân còn điều lo âu khác đó là diệt thế giả vực ngoại.Bảy thuyền cổ đã lần lượt xuất thế, lời tiên tri của thái cổ thần phượng sắp chứng thực, thời gian càng lúc càng gấp.Phong Phi Vân không biết nhiều về diệt thế giả vực ngoại, có lẽ chỉ khitìm được mộ trủng thái cổ thần phượng mới đượcn hiều đáp án hơn.Tây Môn Xuy Tiêu lên tiếng: - Phong huynh nói rất đúng, ta nguyện giúp Phong huynh một tay.Phong Phi Vân không ovọi hành động, hắn tụ tập Huyết Giao, thánh thựcquả lại, cả đám bàn bạc kế hoạch xong lại đến bên cạnh sa mạc.Thánh thực quả sợ hãi hỏi: - Nhị đại gia, hai chúng ta thật sự phải đi đấu với con ma long kia sao?-------Chương 1743: Ma nhãnThánh thực quả lăn trên cát vàng, người run run.Phong Phi Vân bình tĩnh nói: - Thành Thật, đừng bị lời của gia gia ngươi hù sợ, nam nhân sống ở trênđời này có cái nên làm, có việc không nên làm.

Vào thời thái bình chúngta có thể tiên y nộ mã, túng tửu đa tình, mỹ nhân vào lòng, hôm nay chỉsay sưa.

Nhưng nếu có ngày . . .

Trời sập thì dù chúng ta biết lực lượng mình nhỏ yếu vẫn phải can đảm vươn hai tay ra chống trời!Mắt thánh thực quả sáng rực nói: - Cái này là đầu đội trời chân đạp đất!- Không vĩ đại như thế.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Cái này gọi là trách nhiệm.Phong Phi Vân vung tay, một đao chém sa mạc xé rách mặt đất, cát vàng như tác nước đổ xuyống đất.- Đi!Thánh thực quả biến thành luồng sáng đen vạch đường cong ưu nhã bay vào khe đất nứt.Phong Phi Vân đạp trên thánh thực quả lao vào lòng đất, giơ đao đứng thẳng:- Ma long, ta lại đến chiến với ngươi!Mao Ô Quy, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu cũng lặn xuống lòng đất, đứng cách Phong Phi Vân thật xa, sợ bị ma long phát hiện.Huyết Giao nhỏ giọng nói: - Các ngươi nói xem Phong Phi Vân có bị ma long ăn mất không?Tây Môn Xuy Tiêu ấn Huyết Giao trở vào túi áo, nhìn hắc ám trước mắt, nói: - Mảnh đất này có lực lượng kỳ lạ ức chế, lực lượng nào vượt qua Vũ Hóacảnh sẽ không phát huy sức mạnh được.

Phong huynh trừ lĩnh ngộ thiên địa quy tắc yếu hơn ma long ra về lực lượng không thua kém bao nhiêu.Đằng trước đã đánh nhau túi bụi.Cơ thể Phong Phi Vân ở trước mặt đại ma long nhỏ như con kiến, nhưng hắn bộc phát ra lực lượng không nhỏ chút não.

Mỗi chưởng vỗ ra đánh nát mấy chục miếng vảy rồng.- Grao!

Bán yêu ti tiện, ngươi dám đấu với ta?Đại ma long bùng nổ long uy khổng lồ vô biên, lực lượng hùng dũng nhưnước cuồn cuộn, tựa hải thần trên biển có thể đánh rơi bầu trời.Thánh linh nội đan nhanh chóng vận chuyển, tầng khí thánh linh bao bọcngười Phong Phi Vân.

Tay Phong Phi Vân cầm chiến đao xuyên qua các sợixích huyền ngọc, một đao chém vào đầu đại ma long, muốn chém thủng mộttrong mười tám đôi mắt.Mắt rồng to kinh khủng, đường kính khoảng hơn một vạn thước, tựa như tinh cầu màu xanh biếc.Ầm!

Mắt rồng bắn ra khí lạnh giá, vô số khí lạnh bay ra, mỗi khí lạnh như một con tinh long.Thánh thực quả dưới chân Phong Phi Vân rất nhanh nhẹn, nó xuyên toa giữa các long khí.Mỗi giây đều cực kỳ nguy hiểm, một khi dính phải long khí chắc chắn sẽbị đóng băng.

Bị long khí đông lại, rơi vào tay đại ma long thì chếtchắc.Thiên tủy binh đảm biến thành chiến đao, nhát đao chém vào mắt đại malong nhưng chỉ rạch một đường dài mấy thước, không gây ra vết thươnglớn.Đại ma long ăn đau người lăn lộn, thò vuốt cào Phong Phi Vân.- Bán yêu, ngươi đã chọc giận ta.

Ta muốn tiêu diệt tất cả bán yêu trên đời, tàn sát toàn nhân tộc!Đồng Lô sơn lắc lư, Thần Tấn vương triều rung bần bật, đất đai nứt ra, núi cao sụp xuống, cung lầu tan nát.Phong Phi Vân xuyên toa giữa các khí lưu hỗn loạn, lại lao vào đại ma long.Phong Phi Vân khiêu khích:- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi!Trong khi Phong Phi Vân và đại ma long đánh nhau túi bụi, Tây Môn XuyTiêu cùng Mao Ô Quy, Huyết Giao đã lặng lẽ lòn qua các sợi xích vòng rasau lưng đại ma long.

Cả ba đến trước cánh cửa sắt đen.Cánh cửa rất kỳ lạ, cao chín mươi chín trượng, không biết làm bằng chấtliệu gì.

Khi một tay Huyết Giao đụng vào cánh cửa liền bị khí lạnh đóngbăng thành con băng giao.Phong Phi Vân và đại ma long địa chiến đã đến đỉnh cao.Phong Phi Vân triệu hoán tam vị chân hỏa lô, bát quái đạo ấn, Thiên TủyBinh Đàm, các loại thần thông phô thiên cái địa đổ ập xuống, đánh đại ma long mờ mắt chỉ biết phòng ngự.- Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, thiên kiếp lực!Phong Phi Vân giáng một chưởng vỗ vào đầu đại ma long, mấy trăm lựclượng thiên kiếp giáng xuống, tia chớp đan xen như cảnh thiên địa sơkhai, rất khủng khiếp.Đệ nhất trọng kiếp lực trong Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp là địa kiếp lực.Đệ nhị trọng kiếp lực là tử kiếp lực.Đệ tam trọng kiếp lực là thiên kiếp lực.Hiện giờ Phong Phi Vân đã tu luyện đến đệ tam trọng kiếp lực, có thể điều động lực lượng thiên kiếp cho mình dùng.Mao Ô Quy không dám tin vào mắtm ình:- Sao Phong Phi Vân mạnh mẽ như thế?

Đè đầu đánh ma long khủng bố, nếu đồn ra ngoài chắc đám thủ lĩnh long tộc rớt tròng mắt.Chín lần thiên kiếp qua đi, cơ thể đại ma long bốc khói, vảy rơi rụng thành bột đen.Phong Phi Vân liên tiếp dẫn động chín lần thiên kiếp cũng mệt ná thở,nhưng hắn biết đại ma long yếu ớt hơn mình, lúc này càng không thể dừnglại.- Khổ hải vô biên!Hai tay Phong Phi Vân kết ấn, phật quang đầy trời tụ tập vào hắn biến thành biển phật khí.Phong Phi Vân như thánh tăng đứng trên biển phật, lưng hiện pháp tướngthánh phật, ấn ký bảo luân phật gia hiện ra trên đầu, tụ tập tinh khíbốn phương cô đọng ra khổ hải vô biên.Đây là phật pháp cao nhất trong phật môn, chỉ những thánh tăng đắc đạo mới tu luyện phật ý đến cảnh giới này được.Sau khi Phong Phi Vân tu luyện bức tàm đồ thứ bốn trong Kim Tàm Kinh đến đại viên mãn thì lĩnh ngộ ra thần thông phật pháp này.

So với Càn Khônchưởng ấn thiên địa lĩnh ngộ trong bức thứ ba thì khổ hải vô biên thêmphầnp hật ý, ít đi hung dữ.Biển phật dậy sóng bao phủ đại ma long, từng đợt phật ý xâm nhập thân thể, ảnh hưởng tinh thần.Tầng tầng phật ý ức chế cơ thể đại ma long rút nhỏ dần, cuối cùng nhỏ cỡ mắt rồng đường kính hơn một vạn thước.Xích sắt bao bọc mắt rồng, tà khí và lệ khí đậm đặc, đến gần nó sẽ bị khí ô tọc ăn mòn cơ thể.Chỉ một con mắt tạo ra áp lực khổng lồ.Thánh thực quả nhìn con mắt rồng phía xa, long văn đan xen trên con mắt như muốn nuốt linh hồn người.- Ủa?

Sao chỉ có một con mắt?

Ma long đâu?Phong Phi Vân thu về phật khí, đứng thẳng trong không trung.Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Ma long sớm đã trốn ra phong ấn, chỉ để lại một con mắt.

Có hai lý do, một là ma long phải dùng một con mắt thay thế thân thể mới trốn khỏiphong ấn được, đây là kim thiền thoát xác.- Thứ hai, ma long để lại con mắt tại đây biến thành thân thể mình đểđánh lừa người phong ấn nó, chân thân đã thoát khốn từ lâu.Thánh thực quả nói: - Một con mắt đã lợi hại như vậy, nếu là bản thể thì khủng bố biết mấy,chắc còn mạnh hơn cả Thanh Liên nữ thánh.

Đúng là đại ma đầu.Phong Phi Vân cười nói: - Tu vi đến đẳng cấp như bọn họ thì chúng ta không ước đoán được.

Bọn họ chỉ tu luyện nhiều hơn chúng ta mấy ngàn năm, mấy vạn năm.

Chờ khi nàotu vi của ta bước vào cảnh giới thánh linh cũng sẽ đuổi kịp bước châncủa bọn họ, lĩnh ngộ đại đạo vô thượng nhất cuộc đời, so tài cao thấpvới họ.Mắt đại ma long bị kim tàm phật khí hoàn toàn tịnh hóa, tỏa ra ánh sáng phật nhạt.Bàn tay Phong Phi Vân ấn trên mắt ma long, con mắt nhỏ dần cuối cùngthành long châu to cỡ nắm tay, ánh sáng rực rỡ chứa uy lực khổng lồ.-------Chương 1744: Người thắt nútPhong Phi Vân chiếu ánh sáng long châu lên trên, ánh sáng sắc bén phátan lớp đất chiếu thẳng lên trời, lao ra tầng mây, bay vào trời sao, đâm thủng một tinh cầu vực ngoại.Tinh cầu bị lực lượng đánh nát một nửa, chảy dung nham đỏ thẫm trong trời sao, chiếu đỏ hắc ám Xung quanh.- Mắt ma long mạnh quá, uy lực thật kinh khủng.

Không uổng là mắt của một trong mấy ma đầu khủng bố nhất thiên hạ.Phong Phi Vân nâng mắt ma long, cánh tay phát ra phật quang lấp lánhkhông ngừng tịnh hóa con mắt rồng, cũng luyện hóa nó.

Phong Phi Vân định tế luyện mắt rồng thành chiến bảo của mình.Mao Ô Quy, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu còn bị chặn bên ngoài cánh cửa, không tìm được cách vào trong.- Các ngươi lui ra đi, để ta thử.Phong Phi Vân nâng mắt ma long, ánh sáng xanh biếc bắn ra từ mắt rồng đánh vào cửa đen.Ánh sáng mắt ma long đánh vào cánh cửa đen nở rộ thần quang rực rỡ, sóng năng lượng khuếch tán.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đồng Lô sơn lại lung lay, dung nham tuôn trào từ lòng đất.Cánh cửa sắt đen lù lù bất động, lực lượng mắt ma long cũng không thể mở ra.Một cánh cửa.Một cánh cửa không thể mở.Phong Phi Vân đáp xuống, nhìn chằm chằm cánh cửa.Trên cánh cửa đen khắc một số chữ xa xưa, nét chữ rất nhỏ, vị trí mộtbàn tay chen chúc mười vạn con chữ.

Nếu nhìn kỹ càng sẽ làm người tachoáng váng.Phong Phi Vân không công kích lần thứ hai, sợ đánh sập chỗ này:- Cửa này cứng còn hơn quy môn trong cửa quỷ môn thứ nhất.Mao Ô Quy nhìn mắt đại ma long trong tay Phong Phi Vân:- Ngươi . . .

Ngươi lấy con mắt của đại ma long?Phong Phi Vân hỏi ngược lại:- Tại sao không lấy đi?Mao Ô Quy sốt ruột giậm chân:- Nếu đại ma long sớm thoát khốn thì không chừng đã phục hồi đến đỉnhcao.

Ngươi đánh bại mắt đại ma long là được rồi, còn dám luyện hóa mắtcủa nó?

Nếu bản tôn tìm ngươi thì khi đó thần cũng không cứ ngươi được!Phong Phi Vân không sợ hãi nói: - Ta luyện hóa hơi thở trong mắt đại ma long là xong, nó sẽ không tìm được ta.- Vớ vẩn, ngươi nghĩ ngươi là thánh linh chắc?

Ngươi dám nói luyện hóađược hơi thở của đại ma long?

Dù là cỡ Vô Thường quỷ chủ cũng không cólá gan đó, không thể nào luyện hóa.Phong Phi Vân nói: - Chuyện Vô Thường quỷ chủ không làm được nhưng ta thì có thể.Trong người Phong Phi Vân có mười vạn tám ngàn ý chí thánh linh, với lực lượng này dư sức luyện hóa lực lượng đại ma long sót lại trong con mắt.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mắt đại ma long vùng vẫy dữ dội, hầu như đánh nát ngón tay Phong Phi Vân để thoát ra ngoài.- Quả nhiên lại bắt đầu phản kháng.Phong Phi Vân nhắm mắt lại, dốc sức luyện hóa hơi thở khổng lồ trong mắt đại ma long.- Tiểu tử, ta đã biết lai lịch của ngươi.

Nghĩ tình ngươi có dòng máulong tộc, khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng mở cánh cửa kia ra, thứbên trong ngươi không tưởng tượng được . . .

Phong Phi Vân không cho mắt đại ma long có cơ hội nói tiếp, phong ấn hơi thở đại ma long có trong mắt rồng, nhưng không thể xóa bỏ.

Tu vi PhongPhi Vân bây giờ không cách nào tiêu trừ hơi thở này, lực lượng của đạima long thật khủng khiếp.Một ma nhãn không thể luyện hóa, vĩnh tồn trong thiên địa.Mắt đại ma long yên ổn lại, Phong Phi Vân cất nó đi.Phong Phi Vân ngước lên nhìn cánh cửa đen to lớn trước mắt, lòng do dự.

Phong Phi Vân bị lời nói của đại ma long ảnh hưởng.Nhưng Phong Phi Vân suy nghĩ một vấn đề, đại ma long không dám mở cánhcửa ra, phải chăng đằng sau cánh cửa đen có thứ gì làm đại ma long phải e ngại?- Một cánh cửa chứ có gì mà sợ?

Quỷ môn quan còn đi qua, sợ cái gì?Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết tiến lên một bước, tay tụ phật quang hùng hồn đánh vào cánh cửa đen.Khí lạnh tuôn ra từ cánh cửa đen chớp mắt đóng băng bàn tay Phong Phi Vân một lớp dày.- Phá!Người Phong Phi Vân bốc cháy ngọn lửa hừng hực hòa tan băng cứng trên tay.Phong Phi Vân dần cảm giác tay chìm xuống cánh cửa, như rơi vào nước bùn.Chữ trên cánh cửa đen di chuyển hình thành vòng xoáy lớn, trung tâm vòng xoáy là bàn tay Phong Phi Vân.Hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trước mắt Phong Phi Vân, thần thức và linh hồnhắn bay vào cánh cửa đen.

Phong Phi Vân thấy biển cả bí ẩn mênh mông vôbiên, hai con mắt to lơ lửng trên biển như mặt trời và mặt trăng treocao, tỏa ánh sáng rực rỡ.Thanh âm xa xưa truyền vào tai Phong Phi Vân:- Trở về đi, hiện tại chưa phải là lúc ngươi đến.Thanh âm không biết đến từ đâu, rất quái dị, không thấy chỗ nào cóngười.

Thanh âm tự động xuất hiện trong đầu Phong Phi Vân như thể bảnthân hắn nói chuyện với mình.cánh cửa đen lõm xuống, vô số hàng chữ xoay tròn, nửa người Phong Phi Vân chìm xuống.Phong Phi Vân cố gắng đứng vững, hỏi: - Ngươi là ai?

Chỗ này là đâu?

Tại sao nói hiện tại chưa phải lúc ta đến?Thanh âm cổ xưa xa xăm lại vang lên:- Trở về đi, trở về đi, ngươi muốn tìm đáp án không có ở đây.

Nơi này là vùng đất giam cầm, cánh cửa này sẽ không mở vì ai.

Khi cửa mở ra là lúc bảy linh thuyền cùng xuất hiện.Phong Phi Vân không lùi bước, hỏi: - Ngươi là tiên linh thái cổ thần phượng sao?Im lặng thật lâu.- Ta nói rồi, ngươi muốn tìm đáp án không có ở đây.

Duyên khởi duyênlạc, sớm đã định trước.

Nếu ngươi muốn tìm đáp án trong lòng thì hãy can đảm hơn, đi tìm người thắt nút đi.Phong Phi Vân đến đây có lý do rất lớn là muốn tìm luân hồi chi ấn đã bị thái cổ thần phượng lấy đi, vì Phượng Phó từng nói luân hồi chi ấn cóthể cho hắn biết bí mật kiếp trước kiếp này.Đây là cái gút trong lòng Phong Phi Vân, phải mở ra.Nhưng thanh âm trong cánh cửa đen nói cho Phong Phi Vân biết đáp án không có ở đây, hắn cần đi tìm "Người thắt nút".Người thắt ntú ý chỉ người kia trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân cắn chặt răng hỏi: - Tiền bối, xin cho ta biết bảy linh thuyền xuất thế thật sự sẽ nghênh đón tai kiếp sao?- Đúng vậy!

Lòng Phong Phi Vân thít chặt, hỏi tiếp:- Ta phải làm sao?- Làm sao là chuyện của ngươi, không liên quan đến ai.Phong Phi Vân thất vọng chậm rãi rụt tay về, lùi bước.cánh cửa đen chứa bí mật vô cùng, lực lượng hùng hồn vô biên.

Tu vi như cánh cửa đen không thể mở ra được.Chữ trên cánh cửa đen lại vận chuyển thành vòng xoáy lớn, sinh ra giólạnh thấu xương.

Trong gió bay ra ba giọt máu nhập vào người Phong PhiVân, huyết khí không gì sánh bằng như ba ngôi sao đỏ máu quay quanhthánh linh nội đan.Ba giọt máu chứa lực lượng to lớn, mạnh hơn trong thánh linh nội đan gấp vô số lần.- Hãy lợi dụng ba giọt máu này cho tốt, có lẽ sẽ cứu mạng ngươi ba lần.Thiên địa sắp loạn, hiện tại phồn hoa hưng thịnh chỉ là khúc nhạc dạokhi tận thế đến, ráng chiếu khi mặt trời lặn, sẽ bị bóng tối thay thế.Nhớ kỹ, luôn giữ bản tâm của mình, muốn làm gì cứ làm.

Không ai dạyngươi làm gì được, chỉ có bản thân ngươi biết mình làm gì.Phong Phi Vân mừng hết lớn, khom người cúi đầu:- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!-------Chương 1745: Một thiếu nữ (1)- Nơi này sắp chìm vào lòng đất, sẽ không mở ra nữa, mãi khi nào bảy linh thuyền cùng xuất thế.Phong Phi Vân đứng yên tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, đối phương nói mấy câu nhắc nhở làm hắn trong sáng hẳn ra.

Đối phương không lộ ra thân phận nhưng Phong Phi Vân xem đó là tiên linh bất diệt của thái cổ thầnphượng.Không ai có thể dạy ta làm gì, vì con đường nằm ngay dưới chân ta.Huyết Giao nói: - Các ngươi nói xem tại sao Phong Phi Vân ấn tay vào cửa là cánh cửa tự động xoay tròn, còn ta ấn vuốt vào liền bị đóng băng?Huyết Giao không phục nhưng cũng không dám thử nữa.Tây Môn Xuy Tiêu đăm chiêu thật lâu, ánh mắt sâu thẳm nói: - Có lẽ vì Phong huynh khác với người thường, như chúng ta không thểluyện hóa mắt đại ma long nhưng Phong huynh thì có thể.

Phong huynh đúng là một vị dị nhân.Phong Phi Vân rụt tay về, mỉm cười hỏi: - Các ngươi đang nói chuyện gì?Mao Ô Quy chạy tới hỏi: - Này, sao rồi?

Có thể mở cửa không?Mới rồi Phong Phi Vân trải qua nhiều điều nhưng ở trong mắt Mao Ô Quy,Tây Môn Xuy Tiêu, Huyết Giao thì hắn chỉ đứng yên tại chỗ, tay dán cánhcửa đen chứ không có gì lạ.

Bọn họ không biết Phong Phi Vân đối thoạivới người bí ẩn.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ra khỏi đây rồi nói, nơi này . . .

Phong Phi Vân lại nhìn cánh cửa đen:- Nơi này sắp chìm xuống lòng đất.Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu, Huyết Giao rất ngạc nhiên.Đám người Phong Phi Vân ra khỏi Đồng Lô sơn, trong núi vang tiếng nổđiếc tai.

Đất đai mấy chục vạn dặm sụp xuống thành cái hố to không đáy.Nhóm Phong Phi Vân đứng bên cạnh cái hố nhìn bóng đen sâu thẳm.Rất nhanh đất sụp xuống bị nước từ đâu chảy đến lấp đầy thành biển cả mênh mông, sóng vỗ dập dìu.Chỉ một giây đã tang điền biến thương hải.Tây Môn Xuy Tiêu sờ cằm:- Khó tin, khó tin thật.Biểu tình Tây Môn Xuy Tiêu tràn đầy ngạc nhiên, gã không tin nổi vào mắt mình.Mao Ô Quy nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, hỏi: - Tiếp theo định đi đâu?Phong Phi Vân đứng cạnh bờ biển, đón gió biển thổi nhìn phương xa.Phong Phi Vân nói: - Ta muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhưng trước đó ta cho rằng chúng ta nên đến Thần Tấn vương triều ăn uống no say đã.

Không biết Tuyệt Sắclâu còn mở không?Tâm tình Phong Phi Vân tốt hơn nhiều.

Được người bí ẩn nhắc nhở, PhongPhi Vân dám gặp cả Thủy Nguyệt Đình, trên đời còn gì đáng sợ hơn?Mao Ô Quy cười gian:- Ta thì thấy ngự trù hoàng tộc làm cá chỉ vàng ngàn năm rất ngon.Chân trời có đám tu sĩ bay tới, quỳ trước mặt Phong Phi Vân.- Bái kiến Thần Vương đại nhân, mạc tượng phụng lệnh lão Thần Vương mời Thần Vương đại nhân về Thần Đô gặp mặt.Mấy tu sĩ này là thiên hầu trong Thần Võ quân, rất cung kính với PhongPhi Vân.

Bọn họ biết nam nhân đứng trước mặt có tu vi không thể ướcchừng, tựa như thần linh.Lão Thần Vương có ơn với Phong Phi Vân nên hắn phải đi Thần Đô.Đêm đó Thần Đô sôi trào.

Thần Vương phủ mở tiệc tối, người được mời toàn là thiên hầu, phủ chủ, hoặc lãnh tụ tông phái đẳng cấp cự phách.Phong Phi Vân ngồi chung với người quen như tộc trưởng Ngân Câu gia tộc, đại đệ tử của Thần Vương Trương Bá Đạo, mấy thiên hầu Thần Vương phủ,mấy tháp chủ Vạn Vật tháp.Những người trước kia Phong Phi Vân phải ngước nhìn giờ nhường hắn ngồi ở ghế trên.Phong Phi Vân tặng một linh quả vạn năm cho lão Thần Vương, đối với cảnh giới hiện tại của lão Thần Vương thì linh quản vạn năm đủ tăng một đạicảnh giới.Phong Phi Vân hỏi thăm đại chiến mười năm trước, Diêm Vương, nữ ma chẳng phải người hiền lành gì, sẽ không quan tâm an toàn của tu sĩ ngũ đạivương triều.trận chiến ấy đúng là đánh ngũ đại vương triều biến hình, tử thương vô số, tai nạn ngập trời.Một thiên vương kể:- Sau trận chiến thế lực ngũ đại vương triều hoàn toàn thay đổi.

ThầnLinh cung từng mạnh nhất nhưng vì Thần cung chủ chết trận, Linh cung chủ mất tích nên tụt dốc.

Sau khi Tà Hoàng chết, Sâm La diện lại chia rẽ.Bốn vương triều khác cũng gặp tổn hại nặng, nhiều người chết.

Một sốtông môn cường đại bị diệt tộc.

Một năm sau đại kiếp nạn, các đại tôngmôn, triều đình toàn bận việc chôn xác.

Vũ Hóa mộ nguyên thành nghĩa địa thật sự.Trận chiến ấy ảnh hưởng sâu xa, đẳng cấp thiên hầu nhớ lại cũng phải trắng mặt.Lão Thần Vương Long Xuyên phượng cười nói: - Nhưng bây giờ ngũ đại vương triều đã thống nhất, thuộc quyền Thần Tấn vương triều, xem như thiên hạ thái bình.Phong Phi Vân nâng chén đáp lễ:- Chắc Thần Tấn vương triều có đại hiền năng, thống nhất ngũ quốc, thật là đáng vui đáng mừng.Long Xuyên Phượng nói: - Chuyện này xảy ra vào một năm trước, Trung Ương vương triều thứ sáuphái sứ giả đến khiến ngũ đại vương triều thống nhất, thuộc quyền ThầnTấn vương triều thống trị.Nói đến đây Long Xuyên Phượng nghiêm nghị hơn:- Tiểu tử tu vi của vị sứ giả kia đã đến cảnh giới hiền giả Vũ Hóa cảnh, chỉ đi hoàng cung bốn vương triều khác một vòng, hôm sau quân vương bốn vương triều đến Thần Đô đầu thành, cam nguyện trở thành phụ thuộc củaThần Tấn vương triều.Phong Phi Vân con ngươi co rút, không ngờ xảy ra chuyện lạ này.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Một năm trước là lúc Trung Ương vương triều thứ sáu xảy ra thay đổilớn.

Thần Thiên tước gia bị đuổi xuống đài, hoàng tộc Long gia lại lầnnữa cầm quyền.

Chắc chú tể thánh đình mới ra lệnh này, dù gì Thần Tấnvương triều là một chi ánhnh nhỏ của thánh đỉnh Long gia.

Nhưng khôngbiết chú tể thánh đình mới lên ngôi là ai?Sau khi Phong Phi Vân đánh tan tác thế lực hệ Thần Thiên tước gai thìtheo nữ ma đi Đan Đỉnh Quỷ thị, hắn không rõ ràng chuyện sau đó.Phong Phi Vân hỏi thăm lão Thần Vương về tin tức Ngọc Cơ Mạn Diệu Âm Dương Song Tu Môn.Lão Thần Vương trả lời là Ngọc Cơ Mạn Diệu môn chủ Âm Dương Song Tu Môncùng Ngọc Cơ Lan Lam La Sát tiểu quỷ, hãy ngoan ngoãn La Sát vương triều cũ từ mấy năm trước đã rời khỏi Thần Tấn vương triều.Phong Phi Vân xin lão Thần Vương hỗ trợ xây dựng Thái Vi nữ thần miếu,giúp Thái Vi nữ thần ngưng tụ tín ngưỡng và nhang khói.

Lão Thần Vươngđồng ý, dạy được đệ tử xuất sắc như Phong Phi Vân luôn là niềm tự hàocủa Long Xuyên Phượng, lão sẽ không từ chối hắn.Long Xuyên Phượng trêu ghẹo:- Bây giờ sống trong Tu Tiên giới nếu có ai muốn đánh nhau với ta, trựmc tiếp báo tên ngươi ra, đối phương nghe liền xám xịt bỏ chạy.Phong Phi Vân cười phá lên, rối rít nói: - Không khoa trương như thế.Một thiếu nữ xinh đẹp mười sáu, bảy tuổi bước lên bệ múa, chín thanhquan mặc áo nhiều màu đi theo sau lưng nàng.

Các nàng msua trong yếnhội.Chín thanh quan là chín nữ nhân phong hoa tuyệt đại nổi nhất Thần Đô, mặt hoa da phấn, thân thể mềm mại làm mắt người sáng.Bọn họ đều nghe uy danh của Phong Phi Vân.

Đồn rằng mười năm trước TàHoàng chết trong tay Phong Phi Vân, bây giờ mười năm qua đi, người từnglà nhi tử của yêu ma đã đến trình độ gì?Có tin tức truyền về, Đồng Lô sơn nguy hiểm đáng sợ giờ đã thành biển cả mênh mông, một lần nữa chứng minh nhi tử của yêu ma đáng sợ, tu vi kinh khủng đến không thể suy đoán.-------Chương 1746: Một thiếu nữ (2)Những giai nhân tuyệt sắc danh tiếng nổi khắp thiên hạ đều muốn nhìn phong độ bá chủ vô thượng.Đúng dịp Thần Vương phủ tổ chức yến tiệc, các nữ nhân chạy tới hiến nghệ để nhìn Phong Phi Vân.Vũ khúc rất đẹp, thân hình yểu điệu.

Mỗi thanh quan cố gắng bày ra tàitình của mình, eo lắc, tóc tơ bay, tựa như tiên cơ thần nga chỉ vì lọtvào mắt xanh của Phong Phi Vân.Khuỷu tay Trương Bá Đạo đụng Phong Phi Vân, cười khẽ nói: - Nữ nhân mặc áo xanh bên trái là hoa đế của Hoa Thanh cung, tên LiễuThiên Diệp, một trong bốn mỹ nhân của Thần Đô.

Nhiều thanh niên tài tuấn tôn nàng là nữ thần, có hứng thú quen biết không?Phong Phi Vân lắc đầu.Trương Bá Đạo không cho rằng Phong Phi Vân thành người ăn chay, nói tiếp:- Sư đệ, với tu vi và địa vị của ngươi bây giờ cùng lúc đối phó với mấytiểu nha đầu chắc không khó khăn gì.

Ngươi ngoắc tay một cái thì đêm nay nàng thuộc về ngươi.Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.Trương Bá Đạo nói: - Được rồi, chắc ngươi không thích loại nữ nhân yêu diễm.

Thấy thiếu nữmặc áo trắng bên trái không?

Giờ là đệ nhất mỹ nhân của Tuyệt Sắc lâu,được tiếng là tiểu Hồng Nhan.

Nàng tên Tuyết Khinh Nhu.

Ha ha ha, giờ có hứng thú rồi đi?

Đó là tiểu Hồng Nhan.Phong Phi Vân nhìn Tuyết Khinh Nhu, áo trắng tóc tơ, mắt sáng răngtrắng, mặt mày hơi giống Nam Cung Hồng Nhan.

Nhưng Phong Phi Vân vẫn lắc đầu.Trương Bá Đạo không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ sư đệ đã qua niên thiếu ngông cuồng, say xỉn gái gú, lòng đã già.Nhưng ngay sau đó Trương Bá Đạo nhận ra mình đã sai, gã thấy sư đệ trừvừa rồi liếc tiểu Hồng Nhan một cái ra tầm mắt luôn nhìn thiếu nữ mườisáu, bảy tuổi đứng chính giữa.Thiếu nữ đang múa kiếm.Vóc dáng thiếu nữ nhỏ xinh, eo chỉ cỡ miệng chén, da trắng bóc, tài dàiđến eo, mặc trang phục đơn giản, mộc mạc nhất.

Người thiếu nữ khôngtrang sức cái gì nhưng toát ra khí chất hơn hẳn chín thanh quan.Kiếm phong như múa bút, lá rụng trên bục sân khấu bay lên.Đôi mắt thiếu nữ sáng trong, rèm mi công, môi hồng hao, không thoa son phấn nhưng xinh đẹp hấp dẫn hơn chín thanh quan khác.Hấp dẫn Phong Phi Vân không phải sắc đẹp, dáng người của thiếu nữ mà là kiếm của nàng.Kiếm trong tay thiếu nữ là thanh kiếm bình thường, thân kiếm màu đen,lưỡi kiếm không sắc bén.

Nhưng thanh kiếm bình thường nằm trong bàn taythuôn múa tràn ngập đạo vận, mỗi đường kiếm đầy mỹ cảm.Nếu thiếu nữ muốn giết người, thanh kiếm này đâm ra ít ai đỡ nổi.Người bình thường ngắm thiếu nữ múa kiếm, chỉ là cảm thấy nàng rất đẹp,như bươm bướm trong mưa.

Cảnh giới như Phong Phi Vân nhìn kiếm ý củathiếu nữ khác tầm thường.Một khúc nhạc xinh đẹp ngừng múa, chín thanh quan lui xuống.Nhưng thiếu nữ vẫn đang múa kiếm, kiếm phong hình thành vầng sáng nhạt.Đột nhiên trường kiếm biến thành tia chớp đâm tới trước mặt Phong PhiVân.Mấy thiên hầu ngồi eben cạnh Phong Phi Vân phản xạ thụt lùi, ghế kêu răng rắc.

Bọn họ sợ toát mồ hôi lạnh.Nhát kiếm đến quá mau.Mấy thiên hầu tự hỏi tuyệt đối không tránh khỏi bị thanh kiếm chặt đứtđâu.

Trước kia bọn họ chưa từng gặp thiếu nữ này, không biết nàng có lai lịch gì.Phong Phi Vân từ đầu đến cuối ngồi yên tại chỗ, biểu hiện ung dung, dù mũi kiếm chỉ cách trán hắn một tấc.Phong Phi Vân khen rằng:- Hay, kiếm hay.Tây Môn Xuy Tiêu truyền âm:- Tây Môn Xuy Tiêu hãy cẩn thận, nữ nhân này rất bất phàm, dù tuổi trẻmà kiếm ý cao thâm khó dò.

Quan trọng nhất là nhát kiếm vừa rồi, nếu Đột nhiên tấn công không chừng có thể đâm chết hiền giả Vũ Hóa cảnh.

Nàngmới mười sáu, bảy tuổi, tư chất quá đáng sợ.Huyết Giao cũng thấy rất khó tin, trong nhân tộc lại có tuấn kiệt nghịch thiên đến thế.Huyết Giao cười gian:- Ha ha ha, đêm nay Phong Phi Vân xui rồi, thiếu nữ này rõ ràng nhằm vào hắn.Thiếu nữ rút kiếm về, thần kiếm xếp sau cánh tay, thân thể mềm mại hơi cong vẽ ra đường nét nhấp nhô mỹ miều.Thiếu nữ cung kính quỳ trước mặt Phong Phi Vân, tóc như suối rũ xuống đất, phiêu dật khó tả.Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng nói: - Đa tạ sư tôn khen ngợi.Tây Môn Xuy Tiêu, Huyết Giao kinh ngạc nói: - Cái gì?

Sư tôn?Mao Ô Quy ngây người.Trong yến tiệc hỏi ai hiểu rõ Phong Phi Vân nhất tuyệt đối không phảiLong Xuyên Phượng mà là con rùa trắng, nó đi theo hắn lâu nhất.

NhưngPhong Phi Vân hoàn toàn không có ấn tượng Phong Phi Vân thu đồ đệ tươingon mọng nước này từ bao giờ.Hắn có tài đức gì?Mao Ô Quy mở ván cược:- Chết tiệt, ta cá một trăm ức linh thạch lúc trước Phong Phi Vân thu đồ đệ có mục đích không đơn thuần!Huyết Giao cược theo:- Ta cá mười ức linh thạch!Thiếu nữ là đệ tử Phong Phi Vân từng thu, tên Thạch Lan.Năm đó Phong Phi Vân tham gia cuộc tranh giành Thần Vương, vào thánh địa hoàng tộc thử thách.

Khi ấy thiếu nữ mới có bảy tuổi bò ra từ núi thâybiển máu.

Phong Phi Vân thấy thiếu nữ tuổi nhỏ đã có ý chí kiên cườngnhư vậy, hắn nhận nàng làm đệ tử.Phong Phi Vân không chỉ truyền Bất Tử Phượng Hoàng Thân cho thiếu nữ, còn truyền công pháp thần dị hơn đó là Bất Tử Ma Công.Bất Tử Ma Công rất tà dị, bản thân Phong Phi Vân cũng không dám tu luyện, sơ sẩy một cái là sẽ chết không có chỗ chôn.Lúc truyền công pháp cho thiếu nữ Phong Phi Vân đã nói rõ ích lợi và chỗ hại khi tu luyện công pháp này, do thiếu nữ tự lựa chọn.Phong Phi Vân và thiếu nữ chỉ có tình thầy trò ba ngày, khi ấy nàng cònnhỏ xíu.

Phong Phi Vân cứ tưởng thiếu nữ đã quên tình sư đồ, ai ngờ nàng vẫn nhớ.Thạch Lan bây giờ không còn là tiểu cô nương bò ra từ xác chết tanh hôi.

Nàng lớn phổng phao, thướt tha yêu kiều, tu vi hơn xa bạn cùng lứa.Thạch Lan mạnh còn hơn lứa cùng tuổi với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không ngờ chuyện này, ngày xưa hắn tùy ý nhận một đệ tử,chỉ dạy nàng ba ngày ai ngờ nàng tu luyện thành thiên tài.Ai nhìn nữ nhân yểu điệu quỳ trước mặt mình sẽ thấy bứt rứt, thiên chikiêu nữ nên đứng trên áng mây nhận muôn vàn ánh sáng mới đúng.Phong Phi Vân nói: - Ta chỉ dạy nàng ba ngày, không cần hành lễ lớn với ta.Thạch Lan cố chấp nói: - Sư tôn có ân cứu mạng, ân dạy dỗ Thạch Lan.

Nếu không có sư tôn dạyThạch Lan đạo tu luyện thì Thạch Lan sớm chết đói trong đống xác chết.Không có sư tôn dạy Thạch Lan cách tu luyện thì Thạch Lan không thể báothù cho tỷ tỷ, báo thù cho người thân, càng không có thành tựu ngày hômnay.

Thạch Lan suốt đời không quên ân tình của sư tôn!Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu tình, chỉ có kiên cường, kiênquyết, kiên nghị.

Phong Phi Vân từng thấy vẻ mặt này lúc Thạch Lan bảytuổi, bây giờ vẫn như cũ.Trong cõi đời này không thiếu người tư chất tuyệt diễm, nhưng ít ai có tín niệm kiên quyết, đây mới là thứ đáng quý nhất.Lão Thần Vương mỉm cười nói: - Thạch Lan rất ưu tú, ta nhìn nàng lớn lên.

Lúc nàng mười bốn tuổi thìtrong thánh địa hoàng tộc không ai là đối thủ của nàng, mấy vị hoàng tổcũng bị nàng đánh bại.- Ta hỏi nàng tại sao khiêu chiến với mấy vị hoàng tổ?

- Nàng trả lời vì sư tôn nói chỉ khi đánh bại người mạnh nhất nơi đây, phá hư không mới có thể lại gặp sư tôn.-------Chương 1747: Nữ đệ tử-

Sau này nàng thật sự xé mở hư không ra khỏi thánh địa hoàng tộc.

Nàng đi chiến trường Nam Thái phủ, đi Vũ Hóa mộ nguyên, đi Đồng Lô sơn, đi sâu trong Thập Vạn sơn hà, có mấy lần bị thương trở về, tìm đường sống trong chỗ chết.- Ta hỏi tại sao làm như vậy?

- Nàng nói muốn tìm sư tôn, nàng luôn vững tin ngươi không chết trong trận đại chiến mười năm trước.Phong Phi Vân một lần nữa nhìn thẳng Thạch Lan.

Nữ nhân nhỏ xinh yếu đuối này trong người chất chứa niềm tin kiên cường, bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, thật khó tin.Trong nơi tài nguyên thiếu thốn như Thần Tấn vương triều, Thạch Lan có thể tu luyện đến cảnh giới này đã là kỳ tích.Có thể tưởng tượng Thạch Lan mới mười bốn, lăm tuổi một mình vào Thập Vạn sơn hà, đi trong núi non trập trùng nguy hiểm bủa giăng, đấu thú vương, trảm tà ma, đấu với trời, với đất, với người.

Thạch Lan làm tất cả chỉ để tìm sư tôn từng cứu nàng, truyền công pháp cho nàng.Khi ấy Thạch Lan mới có bảy tuổi, là lứa tuổi đa số người mơ hồ vô tri.

Phong Phi Vân không ngờ hắn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tiểu cô nương kia.Ngày xưa Phong Phi Vân nhận Thạch Lan làm đồ đệ chỉ xem như thử thách, còn với Thạch Lan là nàng thay đổi cuộc đời nàng.Từ nay cuộc đời Thạch Lan không còn bình thường, tối tăm, như mỹ ngọc trong tảng đá tỏa sáng, tràn ngập sắc màu truyền kỳ.Bữa tiệc chấm dứt, Phong Phi Vân qua đêm trong Thần Vương phủ.Đêm hôm đó Phong Phi Vân vào Thiên quốc.Các tu sĩ trong Thiên quốc nghe Phong Phi Vân nói đã trở về Thần Tấn vương triều thì chạy ra.Phong Khanh Khanh quyết định về Phong gia một chuyến, nơi đó còn người thân của nàng.

Phong Khanh Khanh rất tà khí nhưng nàng vẫn là một nữ hài tử.Long La Phù ra khỏi Thiên quốc, đi đế cung Thần Tấn vương triều.Các đệ tử phật môn Ngự Thú Trai không ra ngoài.

Vì so với Thần Tấn vương triều, linh khí và tài nguyên, hoàn cảnh tu luyện trong Thiên quốc phong phú hơn nhiều, có thể gọi là thánh địa tu luyện.Mấy năm nay khá nhiều người Ngự Thú Trai vào cảnh giới niết bàn.

Vu Thanh Họa, Đàn Thanh Tố đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên, tu vi tăng vùn vụt.Phong Phi Vân đã lấy ra kinh phật cao sâu Phật Tàm Tử để lại trong Thiên quốc truyền cho bọn họ.

So với công pháp tu luyện của Ngự Thú Trai thì những quyển kinh phật kia cao hơn mấy cấp bậc.Phong Phi Vân muốn phát triển Thiên quốc thành thánh địa phật môn, chỉ trông nhờ vào đám đệ tử phật môn Ngự Thú Trai thì thiếu nhiều.Phong Phi Vân bài bố huyền cực cổ trận đài trong Thiên quốc, đầu bên kia nằm ở Thần Tấn vương triều.

Miễn đệ tử phật môn tu vi đến cảnh giới niết bàn là có thể qua huyền cực cổ trận đài đến Thần Tấn vương triều tuyển nhận đệ tử, truyền bá phật pháp.Đây chỉ là một khởi đầu, Phong Phi Vân còn đi nơi khác bài bố cổ trận đài, để tu sĩ trong Thiên quốc có liên lạc với bên ngoài, thu môn đồ, chiêu hiền nạp sĩ.Muốn vào Thiên quốc sẽ chịu thử thách tâm tính cực kỳ nghiêm khắc.

Người bụng dạ xấu xa tuyệt đối không thể trở thành môn đồ Thiên quốc.* * * Bên bờ sông Tấn.Khúc sông rộng, nước sông êm đềm, sóng nước lăn tăn như cảnh tiên.Giữa dòng nước có một hòn đảo bí ẩn thấp thoáng trong các tầng sương mù, như ẩn như hiện.Quanh hòn đảo dày đặc đá ngầm, thuyền khó đến gần.

Mặt nước đặt nhiều cấm chế, trận pháp.

Dù là tu sĩ Vũ Hóa cảnh cũng đừng hòng dễ dàng xông vào.Huyết Giao vừa bày trận pháp dưới đáy nước vừa ai oán lẩm bẩm:- Số cực nhọc, trời ạ, đại gia, các ngươi đều là đại gia, chỉ có lão tử cực khổ nhất.Phong Phi Vân định đặt cổ trận đài liên kết Thiên quốc và hòn đảo nhỏ nên cần trận pháp bảo vệ chỗ này.

Phong Phi Vân giao nhiệm vụ bày trận pháp cho Mao Ô Quy, nó lại chuyền bóng cho Huyết Giao.Có câu là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tép, tép ăn phù du, phù du ăn bùn.Huyết Giao chính là cục bùn bị ăn.Phong Phi Vân không rảnh rỗi, hắn bày huyền cực cổ trận đài trên đảo nhỏ, đặt các khối long linh thạch vào đúng vị trí.

Phong Phi Vân bạn rộn một ngày mới bày xong huyền cực cổ trận đài.Trán Phong Phi Vân toát mồ hôi nói: - Thiên quốc và Thần Tấn vương triều liên kết, nha đầu tiểu Khanh Khanh muốn quậy phá cũng có thêm chỗ mà chơi.Để bày ra huyền cực cổ trận đài rất tốn công sức.Một chiếc khăn trắng lau mồ hoi trán cho Phong Phi Vân, khăn vương mùi thơm.Thạch Lan cất khăn, hai tay ôm chuôi kiếm đứng thẳng bên cạnh đảo, người thẳng còn hơn cả thanh kiếm.Phong Phi Vân liếc Thạch Lan, thầm nghĩ: - Đồ đệ thật ngoan, khéo hiểu lòng người.Phong Phi Vân ngồi trên lan can gỗ đỏ thắm dưới tòa đình, nhìn nữ đồ đệ luôn theo sát bên mình:- Thạch Lan đã tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến trình độ nào?Eo Thạch Lan cột dây lưng xanh vẽ vòng eo nhỏ xíu, mặc áo trắng thiên khâm, gáy trắng nõn, bộ ngực hơi nhỏ.

Thạch Lan nhếch môi mỏng, không chút yêu diễm, cũng không lạnh lùng mà dịu dàng, nhưng trong dịu dàng chứa mũi nhọn sắc bén.Tựa như thanh kiếm bén khắc hoa văn trang sức, bề ngoài nhìn đẹp, món đồ trang sức, nhưng kiếm rút khỏi vỏ lại bén hơn bất cứ thanh kiếm này trong thiên hạ.Người Thạch Lan mềm mại, tĩnh như xử nữ, ưu nhã thanh lệ, tóc dài bay trong gió, da búng ra sữa.Thạch Lan trả lời:- Bẩm sư tôn, đã tu ra mười hai khối xương phượng.Phong Phi Vân gật gù, hỏi tiếp:- Tu luyện bán yêu đến tầng thứ mấy rồi?- Trong tu luyện Thạch Lan đã chết bốn lần.Đối với Thạch Lan thì Bất Tử Phượng Hoàng Thân chỉ là cơ sở tu luyện, dùng để cơ thể khỏe mạnh hơn.

Bán yêu mới là công pháp Thạch Lan tập trung tu luyện.Phong Phi Vân đã từng cẩn thận nghiên cứu bán yêu.

Loại công pháp này rất kỳ lạ, khác với các công pháp khác trong Tu Tiên giới, xác suất tu luyện thành công rất nhỏ.Cách tu luyện khiến sức chiến đấu thật sự của Thạch Lan khó mà phân chia bằng cảnh giới truyền thống.Bởi vì mỗi lần Thạch Lan chết giả một lần có thể tu luyện mấy trăm năm, mấy ngàn năm trong lần chết giả đó.

Nhìn như Thạch Lan chết giả một đêm hoặc mấy phút nhưng ý thức trải qua xa xôi đến nỗi người bình thường khó hiểu.Đương nhiên trong trạng thái chết giả sơ sẩy một cái là chết thật.Loại cân bằng này dù là thánh linh chưa chắc nắm giữ được, nên sau khi Phong Phi Vân được loại công pháp này hắn không tu luyện, không phải hắn không dám mà vì không cần phải mọa hiểm.Có lẽ trước Phong Phi Vân cũng không ai thử nghiệm, Thạch Lan là người thứ nhất tu luyện bán yêu.Phong Phi Vân, Thạch Lan giống nhau về điểm này.

Hai người đi con đường chưa ai từng đi, một mình mở con đường mới, tự sáng tạo kỳ tích, cái này yêu cầu tâm chí rất cao.Phong Phi Vân nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mắt, nàng mới có mười bảy tuổi đã qua thử thách chết chóc bốn lần.Nhiều người đối diện cái chết thì sợ xanh mặt, chân mềm như bún, thậm chí chết ngất.

Thạch Lan vượt qua thử thách chết chóc bốn lần nhưng vẫn kiên quyết đi con đường này.Cảm giác khác hẳn với niết bàn, đây là tiếp xúc với cái chết thật, câu thông tử vong, gần sát tử vong.Phong Phi Vân là người đã chết một lần, hắn hiểu cảm giác của Thạch Lan.-------Chương 1748: Tiếng tiêu trong làn khói (1)Phong Phi Vân hỏi: - Cảm giác trước khi chết một giây như thế nào?Hai tay Thạch Lan một chuôi kiếm, mũi kiếm cắm vào tảng đá, khí thế thẳng tắp.Thạch Lan trả lời:- Không dễ chịu.Phong Phi Vân cười hỏi: - Mỗi lần trước khi Thạch Lan định chết trong tu luyện có hận ta không?Thạch Lan nhìn thẳng đôi mắt Phong Phi Vân, ánh mắt sắc bén như hai luồng kiếm quang.Thạch Lan trả lời:- Sư tôn từng nói lt bán yêu phải là người tràn ngập khao khát sự sống,dù trong tuyệt cảnh tận phút cuối cũng không thể tuyệt vọng, trong lòngluôn có tín niệm kiên quyết là ta sẽ sống lại.

Mỗi lần nhớ lời sư tônnói là Thạch Lan không sợ chút nào.Thạch Lan vừa thuật lại lời Phong Phi Vân từng nói, không sai một chữ.Thạch Lan nhớ rõ từng chữ Phong Phi Vân đã nói.

Mấy năm nay câu đó ảnhhưởng Thạch Lan rất nhiều, sâu đến nỗi nàng quên nỗi sợ chết chóc.Phong Phi Vân chưa từng cho rằng hắn có điểm nào thành công.Hắn là kẻ thất bại trong tình cảm, không thuận buồm xuôi gió trong tuluyện như người ta, làm việc thì lúc co lúc giãn, vừa chính vừa tà.

DùPhong Phi Vân phá vỡ nguyền rủa bán yêu thì hắn vẫn không cho thấy tựhào gì.Nhưng nữ đệ tử trước mặt làm Phong Phi Vân cảm thấy hắn không phải tai họa, ít ra hắn làm đúng một điều.Phong Phi Vân nói: - Thần Tấn vương triều quá nhỏ, không phát huy hết thiên phú của ThạchLan.

Có muốn nhận thử thách càng nghiêm khắc hơn, so cao thấp với tàituấn đỉnh cao nhất thiên hạ không?Thạch Lan hỏi: - Sư tôn định mang Thạch Lan rời khỏi đây?Phong Phi Vân gật đầu.Thạch Lan quỳ một gối xuống đất, mắt ngấn lệ nói: - Từ năm Thạch Lan bảy tuổi thì đã không có người thân.

A Thư nói chỉcần còn sống là có hy vọng, là sư tôn cho Thạch Lan hy vọng vào lúcThạch Lan tuyệt vọng nhất.

Từ đó trở đi Thạch Lan xem sư tôn là ngườithân nhất.

Thạch Lan nhớ khi đó đã nói dù sư tôn đi đâu Thạch Lan sẽtheo cùng.- Sư tôn nói nơi ta muốn đi ngươi không theo được, trừ phi có ngày tu vi của ngươi mạnh đến mức đánh bại người cường đại nhất thủ đoạn, dùng lực lượng phá vỡ hư không thủ đoạn mới có thể đến thế giới kia tìm ta.

Thếgiới kia của ta rộng lớn hơn thế giới này gấp ngàn vạn lần, khi đó ngươi đã không tìm thấy ta.- Thạch Lan rất muốn khóc, nhưng Thạch Lan không khóc.

Bởi vì trong lòng Thạch Lan vững tin dù một trăm năm, một ngàn năm sau Thạch Lan vẫn sẽtìm được sư tôn.

Sư tôn muốn Thạch Lan làm bất cứ chuyện gì chắc chắnThạch Lan sẽ làm được.- Bây giờ Thạch Lan dã làm được, từ nay Thạch Lan muốn mãi mãi đi theo sư tôn.Mắt Thạch Lan trong suốt đen láy lấp lánh nhìn Phong Phi Vân.Thuở Thạch Lan bảy tuổi Phong Phi Vân để lại dấu ấn sâu đậm trong lòngnàng, Thạch Lan mãi mãi không quên nam nhân kia, nam nhân như thần.Phương xa, Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu ngây người nhìn hai sư đồ.Một người một rùa đồng thanh kêu lên: - Ta Đột nhiên muốn thu đồ đệ.- Ta Đột nhiên muốn thu nữ đồ đệ.Khác biệt là Tây Môn Xuy Tiêu thêm chữ 'nữ'.Mao Ô Quy nhìn Tây Môn Xuy Tiêu, lắc đầu than thở:- Lại một cầm thú.Tây Môn Xuy Tiêu cãi lại:- Thu nữ đồ đệ tốt biết mấy.

Có thể viết nhạc phổ cho ta, giặt quần áo,bưng trà rót nước.

Mệt mỏi thì lau mồ hôi cho ta, cởi đồ cho ta.

Tắm rửa thì chà lưng cho ta, buổi tối ngủ thổi tiêu cho ta . . .

Thánh thực quả đang ngủ nói mớ:- Cầm thú.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Xì, ngươi nghĩ lung tung gì vậy?

Buổi tối ta nghe tiếng tiêu có thể ngủ ngon hơn.Có tiếng tiêu từ mặt sông gợn sóng bay đến.Tiếng tiêu ưu nhãn xa xôi, chứa ý cảnh cao sâu khó dò.

Mặt sống nước chảy êm đềm bỗng lặng yên, lặng như tấm gương màu xanh.Trong sông tự động mọc linh hoa màu xanh, màu trắng, bèo xanh biếc, phát ra mùi thơm thoang thoảng giúp ích cho thể xác và tinh thần.Trên bầu trời như có cánh cửa tiên giới mở ra, ánh sáng rắc xuống, ảo ảnh thần cung.Tiếng tiêu hấp dẫn đàn chim bay tới, hót ríu rít bay quanh đảo nhỏ như trăm chim về tổ.Tiếng tiêu ảnh hưởng thiên địa quy tắc, biến nơi này như thánh địa tiên giới, tịnh hóa hồn người.Bùm bùm!Cơ thể Phong Phi Vân vang hai tiếng, hai khúc xương biến thành phượng cốt.Cơ thể Thạch Lan lóe sáng, có khối xương phượng sinh ra trong ngườinàng.

Trong tiếng tiêu, Thạch Lan tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích, bán yêu tự động chuyện gì, bắt đầu cái chết lần năm.Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả cũng cảm ngộđược nhiều từ tiếng tiêu, tiến vào huyền cảnh, tu vi tăng vọt phá tanbình cảnh, như có người quán đỉnh.Loại cảm ngộ, huyền cảnh này không theo bọn họ khống chế, như Đột nhiên đến tiên giới, thí khí tiên, ngưng tụ tu vi.Phong Phi Vân cũng tiến bộ nhiều.

Vốn trong người Phong Phi Vân chỉ cómột trăm lẻ tám khối phượng cốt, hiện tại tăng thêm một trăm bốn mươi tứ khối.

Trước đó Phong Phi Vân đã tích lũy tiến bộ nhưng cũng nhờ tiếngtiêu trợ giúp, như có thánh linh giảng đạo.Tiếng tiêu ngừng, thanh âm còng văng vẳng trong thiên địa thật lâu.Phong Phi Vân tỉnh táo khỏi huyền cảnh, hắn không kịp kiểm tra cảnh giới hiện nay, đứng bật dậy, mắt bắn ra tia sáng rực rỡ tìm kiếm trong lànsương.Phong Phi Vân xoay người mấy chục lần, xem xét các phương hướng.- Ra đi, ta biết là ngươi!Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, lắc người, dán sát mặt nước bay vào mây mù, sóng gợn lăn tăn.Phong Phi Vân tìm kiếm khắp nơi, mắt sáng như đuốc hét lớn: - Ra mau!

Đã đến rồi tại sao không xuất hiện?Huyết Giao được thu hoạch rất lớn, từ Vũ Hóa đệ tam trọng lên đỉnh VũHóa đệ tứ trọng, suýt thành cảnh giới đại yêu vương.

Tiếng tiêu đó nhưtiếng trời.Huyết Giao khó tin nói: - Chẳng lẽ Phong Phi Vân quen chủ nhân tiếng tiêu?Huyết Giao là giao vương vẫn cảm thấy chuyện thật khó tin, vừa rồi nhưnghe một vị thánh giả giảng đạo, tu vi tăng vùn vụt, như có người quánđỉnh.Trên đảo nhỏ Tây Môn Xuy Tiêu khóc sướt mướt, quỳ dưới đất lạy:- Xin thánh sư hãy nhận ta làm đồ đệ!Mao Ô Quy liếc xéo Tây Môn Xuy Tiêu:- Chẳng phải ngươi tự hào tiếng tiêu của mình là đệ nhất thiên hạ sao?Tây Môn Xuy Tiêu rất cuồng nhiệt quỳ lạy bên bờ sông, nói: - Chút đạo hạnh như ta không xứng xách giày cho thánh sư, đệ nhất thiênhạ chỉ là khoác lác.

Ta dám chắc vừa rồi là vị tiêu thánh truyền đạo cho ta, cố ý chỉ điểm ta hoặc thấy ta tư chất bất phàm muốn nhận làm đồ đệ.Sương dày đặc, nước lặng.Phong Phi Vân tìm thấy bè trúc trên mặt sông, hắn đáp xuống bè.

Mùi thơm nồng nặc, linh hoa, tiên thảo dày đặc trôi xung quanh.

Những thảm thựcvật không thuộc về thế giới này, chúng nó cảm nhận tiếng tiêu chí thánhnên sinh trưởng trong thiên địa.Trên bè trúc có ghế tre, bàn trà, gậy tre, chén trà tử sa.

Nước trong chén còn ấm, bốc khói nhạt.Nàng vừa mới rời đi.Phong Phi Vân nhìn linh hoa, tiên thảo, hoa trắng, đỏ, xanh nở đầy khuvực nước tạo thành biển hoa nhưng không thể che tầm mắt hắn.- Ta biết nàng ở gần đây, chắc chắn đang nhìn ta.

Nàng trách ta không bảo vệ Hồng Nhan thật tốt hay không muốn gặp ta?-------Chương 1749: Tiếng tiêu trong làn khói (2)Giọng Phong Phi Vân vangvọng trên mặt nước thật lâu, truyền vào núi non trập trùng làm đàn chimbay lên.

Nhưng không có tiếng đáp lại.Ngày xưa Dạ Tiêu Tương rời đi vì nàng biết Phong Phi Vân yêu Nam CungHồng Nhan, nàng và Nam Cung Hồng Nhan thân như tỷ muội, vì vậy Dạ TiêuTương ra đi.Sau khi Dạ Tiêu Tương đi Phong Phi Vân từng đuổi theo nàng nhưng đến muộn một bước.Phong Phi Vân chắc chắn tiếng tiêu trên bè trúc là Dạ Tiêu Tương thổi, bất đắc dĩ nàng không muốn gặp hắn.Phong Phi Vân đứng trên bè trúc nhìn bờ sông, thấy pho tượng phương xa,là tượng của Nam Cung Hồng Nhan.

Hoặc nên nói đó là tượng Thái Vi nữthần dựng ngay bên bờ sông Tấn, cao ngất đâm mây.- Nàng cố ý dẫn ta đến đây đúng không?

Nàng cố ý, nàng muốn nói cho tabiết người ta yêu là Nam Cung Hồng Nhan, khiến ta không đi tìm nàng nữa?

Nếu nàng đã không muốn xuất hiện thì thôi, ta chỉ muốn nói cho nàng làta đã tìm được cách hồi sinh cho Hồng Nhan, nàng đừng lo lắng nữa.Phong Phi Vân cố ý nói như thế để dụ Dạ Tiêu Tương ra.Bốn phía vẫn yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy, gió thổi.Phong Phi Vân thất vọng rời đi, vì hắn biết khi một nữ nhân cố chấp đừng nói trốn ngươi một lúc, rất có thể là cả đời.Sau khi Phong Phi Vân rời đi, một bóng dáng yêu kiều đứng trên bè trúc,nàng lại ngồi xuống, tay trắng cầm cây địch.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn vằnnước, nàng yên lặng như bức tranh.- Gặp lại thì sao?

Chỉ tăng thêm buồn phiền.Bè trúc trôi trong dòng nước, biến mất sau mây mù.Phong Phi Vân quay về hòn đảo chính giữa sông Tấn, ánh mắt mọi người kỳ lạ nhìn hắn.Huyết Giao cẩn thận hỏi: - Chắc ngươi không thật sự quen vị đại gia âm luật kia đi?Tây Môn Xuy Tiêu nghiêm túc nói: - Cái gì mà đại gia âm luật?

Ta dám chắc đó là vị tiêu thánh ẩn thế,dùng âm luật nhập đạo, được thành tựu như thánh linh.

Nhân vật như thếxưa nay hiếm thấy.

Trời, không uổng là nơi các tổ tiên thái cổ luân hồichuyển thế, ẩn cư một vị tiêu thánh như vậy.

Nếu tin này truyền đếnPhiêu Miểu thần triều chắc chắn sẽ chấn động cá tộc nhân loại.Huyết Giao không phục nói: - Không khoa trương như vậy vậy đi?

Trong lịch sử nhân tộc ít khi cóthời đại nào cùng xuất hiện hai, ba thánh linh.

Không lẽ nhân tộc đã đến thịnh thế?Huyết Giao cảm thấy nhân tộc một thời đại có thể sinh ra một thánh linhđủ để tọa trấn một tộc, không để nhân tộc bị tộc quần khác ăn hiếp.

Cùng xuất hiện hai, ba thánh linh thì đúng là phồn vinh thịnh thế.Tây Môn Xuy Tiêu kích động lắc đầu, nói: - Thánh linh dùng âm luật nhập đạo thì ta chỉ nghe trong truyền thuyết,không thấy trong hiện thực.

Người đó có năng lực không phải những phàmphu tục tử chúng ta có thể hiểu thấu.

- Mới rồi chúng ta nghe tiếng tiêu của người đã tu luyện được huyềncảnh, tu vi tăng vọt, đó là bởi vì người dùng âm luật quán thông thiênđịa pháp tắc, xây dựng thế giới thánh linh, truyền cảm ngộ của người vào thân thể chúng ta.- Ai tư chất cao thì lĩnh ngộ được nhiều, sở hữu nhiều hơn.

Thủ đoạn không thánh linh nào khác có được.- Âm luật được gọi là âm luật bởi vì nó khiến lòng người sinh ra cộnghưởng, tịnh hóa linh hồn người, tăng năng lực câu thông của người đốivới tự nhiên và thiên đạo.

Thánh linh khác có thể làm được điều này sao?Tây Môn Xuy Tiêu rất cuồng nhiệt, gã lướt qua vai một thánh linh trongtruyền thuyết, trước kia chỉ được thấy trong chuyện thần thoại và điểntịch cổ xưa.Hỏi sao Tây Môn Xuy Tiêu không kích động?Từ xưa đến nay có người lấy đức thành thánh, là đức thánh.Có người học thuật thành thánh, là văn thánh.Có người dùng lương thiện thành thánh, là thiện thánh.Đại đạo có muôn vàn loại, loại nào cũng có thể thông thánh, mấu chốt làtừ xưa đến nay không bao nhiêu người đến chí cảnh chứ đừng nói là thànhthánh.Tu luyện từ phật, đạo, võ, thần là dòng chính, vì mấy con đường này dễ thành công hơn, dễ thấy hiệu quả hơn.Một vị tiêu thánh xuất hiện, ý nghĩa của nó rất lớn lao.Bởi vì người dùng âm luật thành đạo không chỉ có thể khiến bản thân thăng hao mà cũng ảnh hưởng như thế cảm ngộ.Một khúc nhạc tiêu trừ bỏ tạp niệm của nhân loại, rót đạo của mình chongười nghe, động vật, thực vật nghe nhạc.

Nhờ đó sự vật bên cạnh mìnhthăng hoa.Đây là điều mà thánh linh khác không làm được.Tức là nếu nhân loại sinh ra một vị nhạc thánh sẽ mang đến một đống cường giả, đủ tạo ra thịnh thế cho nhân loại.Tây Môn Xuy Tiêu nằm bên bờ sông nhìn cá lội trong nước, nói: - Các ngươi hãy nhìn con cá trong nước đi, sau khi nghe tiếng tiêu thìcá nào cũng thông trí tuệ, trở nên thông minh.

Ta dám cá nếu có ai đicâu cá trong sông này đừng hòng câu được.

Trăm năm sau không chừng consông sẽ sinh ra mấy cá tinh cua quái.Huyết Giao chạy tới bên cạnh Phong Phi Vân lôi kéo làm quen:- Vân ca, nếu vị tiêu thánh kia là hồng nhan tri kỷ của ngươi thì hãymời nàng ra đi, mỗi ngày bàn luận âm luật với nàng, liên lạc tình cảm,cho chúng ta dính chút thánh khí.Phong Phi Vân lắc đầu.Tây Môn Xuy Tiêu đứng lên, nói: - Vô dụng, mới rồi thánh sư đã rót hết đạo của nàng cho chúng ta, nhưngchúng ta chỉ lĩnh ngộ được một phần vạn, mười vạn nên mới tăng được chút ít cảnh giới.

Đây là cực hạn lĩnh ngộ của chúng ta.- Dù thánh sư lại dùng tiếng tiêu quán đính cho chúng ta thì tu vi tăngtrưởng rất ít ỏi.

Tối đa là tâm tình chúng ta càng trong sáng hơn, tốcđộ tu luyện mau hơn bình thường, dễ lĩnh ngộ thiên đạo hơn.

Muốn tăngvọt như vừa rồi thì . . .

Đừng mơ.Phong Phi Vân thở hắt ra:- Tu luyện vốn là đặt từng bước chân, dù là tiên nhân cũng không thể giúp chúng ta một bước lên trời.- Nhưng thế này đã là rất tốt, tu vi của ta từ Vũ Hóa đệ tam trọng đếnđỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng.

Nếu để ta tự tu luyện e rằng tốn mấy ngàn nămhay càng lâu hơn, ha ha ha, trong chúng ta năng lực lĩnh ngộ của ta mạnh nhất, tu vi tăng nhanh nhất.Huyết Giao biết tự thỏa mãn, dù gì đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng đã là cảnhgiới khá cao, tiến thêm một bước thành đẳng cấp đại yêu vương.Mao Ô Quy nói: - Ta cảm thấy năng lực lĩnh ngộ của lão phu mới mạnh nhất.

Lão phu pháthiện sau khi nghe tiếng tiêu thì vu thuật trên người ta dần thả lỏng,không lâu sau lão phu sẽ phá phong ấn uy lâm thiên địa!- Gia gia không là gì, ta thấy năng lực lĩnh ngộ của ta mới mạnh nhất.

Gia gia nhìn xem, ta thay đổi.Thánh thực quả lĩnh ngộ được chút thần thông trong tiếng tiêu, xoay người biến thành con rùa nhỏ.Đầu trắng, cổ dài, tứ chi móng vuốt, cái đuôi nhỏ, mai rùa dày, kích cỡchỉ bằng một phần ba Mao Ô Quy, cao cỡ nắm tay.

Đây là bản thu nhỏ củaMao Ô Quy, giống như ông cháu họ rùa.Mao Ô Quy ngây người thật lâu:- Ngươi . . .

Ngươi bị gì?Mao Thành Thật hưng phấn nói: - Rốt cuộc ta đã trưởng thành, ấp trứng ra!Mắt rùa của Mao Ô Quy sắp mù:- Trứng gì?Mao Thành Thật chớp mắt, đầu dụi vào mai rùa của Mao Ô Quy:- Trứng rùa!Mao Ô Quy không biết nên nói cái gì:- Rùa cái đầu ngươi.-------Chương 1750: Hội luận đạo vạn tộcMột thánh thực quả biến thành con rùa nhỏ, còn tự cho rằng mình đã lớn, đây là chuyện hố cha nhất thiên hạ.Mao Ô Quy thấy hối hận, nó không nên lừa Mao Thành Thật, nên nói thậtvới trẻ nhỏ.

Nhưng biết nói lời thật sao đây?

Chẳng lẽ bảo đứa nhỏ,ngươi đừng mơ nữa, thật ra ngươi không phải con rùa, ngươi là đứa trẻkhông phụ không mẫu, từ đâu đến hãy về lại đó đi.Mao Ô Quy mỉm cười nói: - Thành Thật, rốt cuộc ngươi đã lớn, gia gia rất vui mừng.Thật là hình ảnh ấm áp.Trong khúc tiêu đó ai được lợi nhiều nhất?Phong Phi Vân nhìn Thạch Lan dần tỉnh táo lại, đôi mắt từ tối tăm đếnsáng tỏ, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ.

Tựa như ngọc thạch được trui rèncàng lúc càng sáng hơn.Phong Phi Vân hỏi: - Đến đệ ngũ trọng bán yêu chưa?Thân hình Thạch Lan nhỏ xinh, tóc đen suôn mượt, cổ dài, hai tay ôm chuôi kiếm, mũi kiếm chĩa xuống, mắt sáng như sao.Thạch Lan trả lời:- Không, mới rồi Thạch Lan trải qua tử vong đợt ba, cảm ngộ cảnh giớinày sâu hơn gấp chục lần, nếu tu luyện và tích lũy thêm một đoạn thờigian chắc chắn sẽ vào đệ ngũ trọng bán yêu.Phong Phi Vân gật gù, ngộ tính của Thạch Lan rất cao, mới rồi nàng cảm ngộ từ tiếng tiêu nhiều hơn Huyết Giao, Mao Ô Quy.Phong Phi Vân cũng tăng tiến nhiều, phượng cốt từ một trăm lẻ tám khốiđến một trăm bốn mươi tứ khối, tăng vọt về chất lượng.

Đương nhiên cáchbán thánh cảnh còn đoạn đường rất dài.Phong Phi Vân tuyền âm cho Long La Phù, Phong Khanh Khanh biết vị trí cổ trận đài đi thông Thiên quốc, hắn qua cổ trận đài đi Trung Ương vươngtriều thứ sáu.Chuyến này Phong Phi Vân định đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh gặp Thủy NguyệtĐình, Đương nhiên trước đó hắn sẽ bài bố vài cổ trận đài để tiện cho tusĩ trong Thiên quốc tiếp xúc với bên ngoài, tuyển nhận môn đồ.Mấu chốt là Phong Phi Vân định lợi dụng lực lượng tu sĩ Thiên quốc xâydựng nhiều Thái Vi nữ thần miếu ở bên ngoài, ngưng tụ tín ngưỡng, nhangkhói cho phòng đấu giá quỷ thị.Phong Phi Vân chọn đặt cổ trận đài thứ hai ở Quý vực Diệp Hồng Cảnh.Lần đầu tiên Phong Phi Vân đến Trung Ương vương triều thứ sáu đã xuấthiện tại đây, Lưu Tô Tử ban cho hắn đất phong trăm vạn dặm, chức quanđại ti bộ Diệp Hồng Cảnh.Phong Phi Vân giao quan ấn đại ti bộ thổ cho Tửu Nhục hòa thượng, giaoquyền quản lý đất phong.

Vẻ mặt Tửu Nhục hòa thượng không tình nguyệnchút nào, nhưng Phong Phi Vân bảo gã có thể truyền bá giáo lý phật môntrong lãnh địa, xây dựng Thương Sinh tự bao la rộng lớn hơn, thế là TửuNhục hòa thượng vui vẻ đồng ý.Phong Phi Vân tạo ra huyền cực cổ trận đài trên một mảnh đất phong kếtnối với Thiên quốc, dể các tu sĩ phật môn trong Thiên quốc ra ngoài thunhận môn nhân, tuyên truyền phật pháp.Vì bảo đảm đất phong an toàn, không bị thế lực cảm ngộ chèn ép, Phong Phi Vân đặc biệt đi Bán Yêu Minh Quý vực một chuyến.Những bán yêu trong Bán Yêu Minh biết tin Phong Phi Vân quay về thì sôitrào.

Mấy bán yêu thất giai đại bản doanh Bán Yêu Minh ở Hồng Diệp Tinhcũng đến.Hiện giờ Phong Phi Vân danh chấn toàn Trung Ương vương triều thứ sáu.Đầu tiên có tin Phong Phi Vân giết Chuyển Luân Vương giới âm phủ, danhvang tám hướng.

Sau biết Phong Phi Vân giúp hoàng tộc giành lại thánhđình chúa tể cung, nâng đỡ chúa tể thánh đình mới lên ngôi vân vân.

Đâylà bán yêu như thần thoại thật sự, được gọi là bán yêu chi vương.Trong lòng các bán yêu xem Phong Phi Vân như thần tượng, thần thoại bất bại, thần linh chỉ có thể ngước nhìn.Bán yêu nhiều nơi xây dựng thần miếu cho Phong Phi Vân, xếp hắn vào hàng bán yêu chi thần.Có thể nói bây giờ Phong Phi Vân nói một câu là xúc động tất cả bán yêu trong thiên hạ, điên cuồng, đổ máu vì hắn.Nếu tin Phong Phi Vân tự mình phá vỡ nguyền rủa bán yêu truyền ra chắcthành hòn đá ném vào sông gây sóng to, địa vị trong bán yêu lại vọt lênmột bước dài.Phong Phi Vân cảm thấy không cần thiết, vì hắn chưa tìm ra cách nào để bán yêu khác tu luyện đến Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân cũnghi ểu đạo lý cây to đón gió lớn, lộ mũi nhọn thì không hay.Giờ nhiều người biết có một vị bán yêu phá tan nguyền rủa, vượt qua Vũ Hóa, nhưng ít ai biết bán yêu này là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân rất vui trước tình huống này, nếu các thế lực biết hắnkinh tài tuyệt diễm thế nào, mọi người chú ý từng hành động của hắn thìrắc rối to.Phong Phi Vân đi Hồng Diệp Tinh một chuyến, hắn muốn gặp Lưu Tô Tử.

Hiện tại Lưu Tô Tử là người thừa kế tương lai của Diệp Hồng Cảnh, nếu nhờ vả nàng dòm chừng giùm lãnh đại của Phong Phi Vân thì sẽ không ai dám phárối.Nhưng khi Phong Phi Vân đến Hồng Diệp Tinh thì biết tin . . .

Phong Phi Vân hỏi: - Lưu Tô Tử đi Phiêu Miểu thần triều?Một bán yêu thất giai của Bán Yêu Minh đứng trước mặt Phong Phi Vân, bán yêu già nua, tu vi rất cao sâu nhưng ánh mắt nhìn Phong Phi Vân trànđầy tôn kính.Bán yêu tất giai trả lời:- Không chỉ có thất quận chúa, những thiên tài tuấn kiệt Trung Ươngvương triều thứ sáu đều đi Phiêu Miểu thần triều.

Nghe nói là tham giahội luận đạo vạn tộc.

Hội luận đạo vạn tộc lần này vừa lúc do nhân tộctổ chức, địa điểm là Hỗn Độn thiên thành của Phiêu Miểu thần triều.- Hội luận đạo vạn tộc?Phong Phi Vân không có nhiều ấn tượng về hội luận đạo vạn tộc.

Ký ứctrong đầu Phong Phi Vân rất có thể là một phần trí nhớ của thái cổ thầnphượng nên không thuộc về thời đại này mà là thời kỳ thái cổ.Vậy nghĩa là hội luận đạo vạn tộc hình thành từ sau thời kỳ thái cổ.Tây Môn Xuy Tiêu dõng dạc nói: - Hội luận đạo vạn tộc lần này đúng là do nhân tộc tổ chức, nằm trongHỗn Độn thiên thành của Phiêu Miểu thần triều.

Chỗ đó là một trong vàithần thành thái cổ khổng lồ nhất nhân tộc, giữ lại dấu chân của nhiềuthần thánh nhân loại.

- Hễ là tu sĩ nhân loại không ai không muốn đi Hỗn Độn thiên thành để tế điện linh hồn tổ tiên, triều bái pho tượng cổ thánh.- Nhưng không phải ai cũng có tư cách vào Hỗn Độn thiên thành tu luyện.Muốn tham gia hội luận đạo vạn tộc càng khó khăn hơn, trừ phi là vươnggiả thế hệ trẻ, chí tôn thế hệ trước.

Nên Hỗn Độn thiên thành chia làmvương giả luận đạo, chí tôn luận đạo.Hội luận đạo vạn tộc tồn tại từ thật âu trước kia.

Ban đầu chỉ có bốnyêu tộc, ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc tham gia luận đạo.

Tức là mây nhân vật mạnh nhất thiên địa tụ tập lại, suy tính đại thế phát triểntương lai, thiên địa thịnh suy, phân chia tích lợi thuộc về mình vânvân.Đây cũng là tihnh hội để chí cường các tộc đấu pháp, tính toán thực lựccủa đối phương, nhìn xem thực lực cụ thể các tộc mạnh đến đâu.Chủng tộc cường đại Đương nhiên được tôn kính hơn, được ích lợi nhiều hơn.

Chủng tộc nhỏ yếu sẽ bị chèn ép.Cho nên mỗi chủng tộc sẽ thi triển thần thông trong hội luận đạo vạntộc, phái cường giả mạnh nhất đi luận đạo, tranh thủ nhiều vinh dự chotộc của mình.Ban đầu toàn là thái cổ thánh yêu tộc tranh phong với nhau, bởi vì thựclực của chúng nó hơn xa tộc quần khác, chí cường giả chiếm tám mươi phần trăm trong thiên hạ, là chúa tể thiên địa này.-------Chương 1751: Hiên Viên Đế SưNhưng rồi các tộc quần nổi lên, chủng tộc khác lục tục tham gia hội luận đạo.Bốn yêu tộc, ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc đồng ý quyết định chotoàn bộ chủng tộc trên đại lục phái đại biểu tham gia hội luận đạo.Cuối cùng phát triển thành hội luận đạo vạn tộc, các đại chủng tộc luân lưu tổ chức, mỗi một vạn năm tổ chức một lần.Đối với thái cổ thánh yêu tộc, để nhân loại tham gia hội luận đạo vạntộc là vì thỏa mãn lòng hư vinh của chúng nó, trong hội luận đạo vạn tộc chèn ép chủng tộc nhỏ yếu, thể hiện sự cường đại của thái cổ thánh yêutộc, uy hiếp tộc yếu.Vạn tộc tụ hội, thái cổ thánh yêu tộc có thể ngang nhiên chiêu lãm tộcquần phụ thuộc, để những tộc quần yếu theo dưới tay mình, thành phụthuộc của thái cổ thánh yêu tộc.Đây là trạng thái bình thường trong thiên nhiên, kẻ yếu muốn sống thì phải phụ thuộc vào cường giả, được cường giả che chở.Tại sao nhân loại hình thành quốc gia?

Bởi vì bọn họ cần có cường giảche chở, bám vào cường giả bảo vệ để sống.

Cường giả này chính là vuamột nước.Tại sao nhân loại hình thành gia đình?

Vì khi ngươi mới sinh ra là yếu ớt nhất, phải nương tựa phụ mẫu bảo hộ.Hiện tượng này đặt trong thiên nhiên càng thêm tàn nhẫn, tàn bạo.

Mộttộc quần nếu không có đủ thực lực, không có cường giả che chở sẽ bị đàothải trong vạn tộc cạnh tranh, bị tộc quần mới thay thể.Trên đại lục Tây Ngưu Hạ Châu này xảy ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn như thế.Thời kỳ thái cổ nhân loại khá yếu ớt, cũng phải phụ thuộc vào các đại tộc quần che chở mà sống.Có phụ thuộc vào long tộc, có phụ thuộc vào phượng hoàng yêu tộc, có phụ thuộc vào kim ô yêu tộc, có phụ thuộc vào huyết kỳ yêu tộc vân vân, chí cường các yêu tộc thành đồ đằng của nhân loại quốc gia.Người thường không biết cảm thấy thần long, thần phượng là vị thần bảovệ nhân tộc.

Nhưng trên đời này không có lợi ích thì ai lại bảo vệngươi?Chỉ số ít người biết nhân loại chẳng qua là phụ thuộc của các đại tộc, không có địa vị gì.

Mãi khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện.Hiên Viên Đế Sư là nhân vật truyền kỳ nhất nhân tộc.

Hiên Viên Đế Sưsinh ra cuối thời kỳ thái cổ, đi trong trăm tộc nhân loại, có gan chiếnvới phượng hoàng yêu hậu, đấu tổ long, đả nhiều thái cổ thánh yêu tộccâm nín.Hiên Viên Đế Sư dẫn dắt nhân tộc đến thời kỳ đỉnh cao nhất, không còndựa vào các đại yêu tộc, xây dựng một trăm ba mươi bốn Trung Ương vươngtriều, chính thức độc lập.Điều này đánh dấu nhân loại hưng thịnh trung cổ đã đến.Nếu đánh giá vĩ nhân nào cống hiến lớn nhất cho nhân tộc thì người đó tuyệt đối là Hiên Viên Đế Sư.Toàn bộ nhân loại tin tưởng Hiên Viên Đế Sư là người mạnh nhất thiên địa, đến cảnh giới thái cổ ba đại thánh.Nhưng thái cổ thánh yêu tộc không nghĩ vậy, chúng nó cảm thấy Hiên Viên Đế Sư mạnh thất nhưng còn chưa đến cảnh giới đại thánh.Đại thánh là đại biểu của chí cảnh trong thánh linh.

Khi máu thái cổthần phượng chưa xuất thế, thái cổ thần phượng còn không được công nhận.

Thời đại đó Hiên Viên Đế Sư vô địch, rồng phượng không đánh lại nhưngvẫn không được tu sĩ ngoại tộc công nhận.Ngoại tộc không công nhận nhưng không ảnh hưởng nhân tộc tôn sùng HiênViên Đế Sư.

Nhiều nhân loại tuyên bố mình là hậu nhân của Hiên Viên ĐếSư, nhưng Hiên Viên Đế Sư ở đâu mãi luôn là điều bí mật.

Một số học giảcho rằng Hiên Viên Đế Sư không để lại truyền thừa.Có sách cổ ghi chép thế này, cuộc đời đế sư công hơn tạo hóa, trước saukhông ai bằng.

Bại tổ long vương, đồ Bạch Hổ cung, tạo dựng vương triềunhân tộc, diệt ngoại tộc xâm nhập.

Từ khi có Hiên Viên Đế Sư thì nhântộc mới chính thức vùng lên, độc lập, đứng vững trong thiên địa này.Chúng ta là hậu nhân của đế sư, là con cháu Hiên Viên.- Hiên Viên Đế Sư dẫn dắt nhân tộc cũng trở thành một thành viên của hội luận đạo vạn tộc.

Nếu không có đế sư mạnh mẽ xuất thế, uy chấn lục hợp, có lẽ bây giờ nhân tộc không có tư cách tham gia.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi trên lưng giao, kể về lịch sử nhân tộc tham giahội luận đạo vạn tộc cho Phong Phi Vân, Thạch Lan, Mao Ô Quy, thánh thực quả nghe, cũng kể thần tượng số một của gã, tổ tiên nhân tộc, Hiên Viên Đế Sư.Thân hình Huyết Giao khổng lồ như dãy núi đỏ máu lướt qua không trung,khí thế không gì sánh kịp.

Đám linh thú bay trên trời sợ hãi né tránh.Đối với Phong Phi Vân thì hội luận đạo vạn tộc chẳng có gì hiếm lạ, đihay không cũng chẳng sao.

Những gì Tây Môn Xuy Tiêu nói chỉ như câuchuyện đối với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tới chỗ tạo ra cổ trận đài thứ ba.Nơi này là Đấu vực thánh cảnh Trung Ương vương triều thứ sáu.

Phong PhiVân sớm là vực chủ của Đáu vực, bây giờ chỉ đến nhậm chức.

Phong Phi Vân không thật sự muốn làm vực chủ, hắn chỉ muốn xây dựng Đấu Vực thành địa bàn của mình.Thần Tấn vương triều, đại ti bộ thổ Diệp Hồng Cảnh quá nhỏ, nhưng mộttòa vực đủ cho Phong Phi Vân phát triển thời kỳ đầu.

Để Thiên quốc thunhận môn đồ, xây dựng Thái Vi nữ thần miếu, phát triển thế lực thuộc vềmình, tích góp tài nguyên vô tận.Muốn phát triển tòa vực này thành thứ hoàn toàn thuộc về Phong Phi Vânphảo bỏ ra mấy chục năm, mấy trăm năm bài bố, khống chế.

Nếu không thìchỉ là mơ mộng hão huyền.Một tòa vực lớn bao nhiêu?Một vạn Thần Tấn vương triều cộng lại đại khái bằng diện tích lãnh thổ Đấu vực.Phong Phi Vân giao nhiệm vụ quản lý Đấu vực cho Diêu Cát, để nàng làm vực chủ thay quyền.Diêu Cát là người có dã tâm, chuyện quản lý sẽ không thua ai.

Hơn nữaDiêu Cát tu luyện Quỷ Hoàng bảo điển, sớm độ qua quỷ kiếp lần năm, tu vi có thể chém hiền giả Vũ Hóa cảnh.Để chống đỡ một tòa vực thì thực lực của Diêu Cát còn hơi chém chút,nhưng nơi này là thánh cảnh, là cảnh chúa tể thánh đình trực tiếp caitrị.

Dựa vào quan hệ của Phong Phi Vân và thánh đình bây giờ, nói mộtcâu là có thể nhờ bọn họ trông nom giùm.Phong Phi Vân bày cổ trận đài trong Đấu vực xong chạy hướng thánh đình.Phong Phi Vân không đi gặp chúa tể thánh đình mới đăng cơ mà là Hộ Thánh chiến thần của tộc hộ thánh.Cuộc nổi loạn Thần Thiên tước gia khiến thánh đình gần như bị hủy hoạichỉ trong chốc lát, nhưng thánh đình mới xây dựng rộng rãi và hùng vĩhơn trước.Trong một cung điện to lớn Phong Phi Vân gặp phân thân Hộ Thánh chiến thần.Hộ Thánh chiến thần mặc giáp thần dày, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn phát ra khí thế khiếp người, huyết khí thịnh vượng làm người ngước nhìn.Hộ Thánh chiến thần nói: - Đấu vực là Lâm các lão phong thưởng cho ngươi, không phải ban thưởngchính quy.

Theo lý thuyết chúa tể thánh đình hoàn toàn có thể lấy lạivực này.Phong Phi Vân bình tĩnh đứng giữa đại điện, sống lưng thẳng tắp, không vì đối phương là bán thánh mà yếu thế chút nào.Thái độ Phong Phi Vân cợt nhả, mặc kệ Hộ Thánh chiến thần đồng ý hay không, hắn ngồi xuống một ghế chiếc ngọc.- Các ngươi làm vậy là qua sông đoạn cầu, nếu không nhờ ta thì bây giờ thánh đình đã đổi họ.Hộ Thánh chiến thần nói: - Lúc trước ngươi mang đi linh thạch trong bảo khố thánh đình là con số rất lớn, đây xem như thánh đình trả thù lao cho ta.-------Chương 1752: Một trăm tám mươi tám giới nhân tộc (1)Phong Phi Vân làm bộ nghèo:- Những linh thạch này dùng để kích hoạt lệnh phù bán thánh, đối phó Thần Thiên tước gia.

Nói thật đi, số linh thạch đó không đủ dùng, ta còn phải bỏ một số lớn vào.Hộ Thánh chiến thần cười nói:- Được rồi, nếu ngươi đỡ được một chiêu lực lượng một phần mười của phân thân thì ta sẽ tự mình đi báo cáo với chúa tể thánh đình, luận công ban thưởng, ban Đấu vực cho ngươi.Đỡ một chiêu củap hân thân Hộ Thánh chiến thần, chỉ một phần mười lực lượng.Đỡ một chiêu là được một tòa vực, điều kiện này rất hấp dẫn người nhưng muốn làm được rất khó khăn.Hộ Thánh chiến thần là nhân vật như thế nào?Bán thánh.Một phân thân của bán thánh đủ trấn áp tất cả tu sĩ dưới bán thánh.

Lúc trước một phân thân Thần Thiên tước gia tọa trấn ở thánh đình đã khuất phục thiên hạ, từ đó thấy được lực lượng phân thân bán thánh kinh khủng cỡ nào.Dù chỉ là một phần mười lực lượng phân thân bán thánh cũng không tầm thường, thánh hiền giả Vũ Hóa đệ ngũ trọng chưa chắc đỡ nổi.Phong Phi Vân nghiêm túc hỏi:- Còn nếu ta không đỡ nổi thì sao?Hộ Thánh chiến thần cười nói:- Nếu ngươi không đỡ được lực lượng một phần mười của phân thân ta thì làm sao quản lý một vực?Phong Phi Vân biết Hộ Thánh chiến thần muốn thử thách thực lực của mình.- Được, ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi!Phong Phi Vân đứng dậy, thánh linh nội đan nhanh chóng vận chuyển.

Một trăm bốn mươi tứ khối phượng cốt rực cháy, trong khoảnh khắc Phong Phi Vân đã đến trạng thái đỉnh cao.- Được rồi, cứ tạm cho rằng ta khiêu chiến ngươi đi.Hộ Thánh chiến thần không biết nên nói cái gì, lão là bán thánh, đứng ở phía chủ động, qua miệng Phong Phi Vân biến lão thành phe yếu thế.- Ngươi cũng nên cẩn thận, người dưới bán thánh không thể tưởng tượng một phần mười lực lượng phân thân của ta, nếu bị đánh gãy xương đứt gân gì đừng trách tiền bối ta ra tay qua ác.Hộ Thánh chiến thần thở ra một hơi, hơi thở bao phủ nguyên cung điện, ngăn cách lão và Phong Phi Vân trong thiên địa độc lập.Phong Phi Vân cảm giác rõ ràng khí nhạt Xung quanh, khí thể cấu tạo thành một cái lồng.

Tuy chỉ là một tầng mỏng manh nhưng Phong Phi Vân suy tính, dù hắn dốc hết thủ đoạn cũng không phá lồng khí này được.Đây là lực lượng của bán thánh.Chỉ một hơi thở của phân thân bán thánh đã giam cầm Phong Phi Vân.Nhưng hôm nay Phong Phi Vân đối diện một phần mười lực lượng của phân thân bán thánh chứ không phải đối kháng cùng phân thân bán thánh.

Tu vi Phong Phi Vân hiện tại đòi đấu với phân thân bán thánh là không thực tế.- Cứ nhào qua đi!Phong Phi Vân triệu hoán bát quái đạo ấn ra nâng giữa hai tay.

Hai âm dương ngư trắng đen trên đạo ấn xoay chuyển tỏa ánh sáng hòa vào nhau.Bát quái đạo ấn chậm rãi bay lên, trướng to cỡ cái mo lơ lửng trên đầu Phong Phi Vân, bảo vệ thân thể hắn.Dùng linh khí thập ngũ phẩm bảo vệ bản thân.Đấu với đẳng cấp phân thân bán thánh, Phong Phi Vân phải hết sức cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ, nếu thật sự bị đánh tàn phế thì rất mất mặt.- Khổ hải vô biên!Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, thân thể bất động như tùng, một vòng phật vàng chói mắt hiện ra sau lưng hắn.

Vô số phật văn chạy trên vòng phật, dưới thân là sen phật bảy mươi hai phẩm chói mắt, phật khí mông lung như đóa hoa thần thánh nâng Phong Phi Vân lên.Trong cung điện tràn ngập phật khí, Phong Phi Vân như vô thượng cổ phật, có vô số phạn âm vạn phật phát ra từ người hắn.- Mưu mật, mu mễ!- Mưu mật, mu mễ!Phật quang tốt tươi, hà khí lấp đầy.Hộ Thánh chiến thần gật gù, tiểu tử này lại mạnh hơn lần đầu tiên lão gặp rất nhiều.

Bán yêu có thể tu luyện đến trình độ như Phong Phi Vân thật là xưa nay không thấy.

Không uổng là bán yêu vương giả.Hộ Thánh chiến thần nghiêm túc hơn, lão là chiến thần, người bảo vệ thánh đình Trung Ương vương triều thứ sáu, chưa từng thua, cũng không thể thua.Ầm ầm ầm ầm ầm!Khí thế dồi dào bộc phát từ người Hộ Thánh chiến thần, lão bay lên cao bảy trượng, vô số thiên đạo quy tắc xoay quanh người lão.

Râu tóc bay lên, khí phách hiên ngang lấp đầy thế giới do lão cấu tạo ra.Hộ Thánh chiến thần chưa chính thức công kích, đây mới chỉ là chiến ý trong người lão.Trong thế giới này phật quang bị ức chế rụt về cách người Phong Phi Vân ba trượng.Phong Phi Vân cảm nhận áp lực khổng lồ, hắn như đứng trong trời sao, ngàn vạn tinh cầu nhảy nhót tùy thời dập vào người hắn, làm hắn tan xương nát thịt.Môi Phong Phi Vân mấp máy niệm áo nghĩa cổ kinh văn Kim Tàm Kinh.Hộ Thánh chiến thần chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ ức vạn tia chớp như biển sét.Động tác Hộ Thánh chiến thần nhìn như chậm nhưng thật ra siêu mau, chớp mắt chưởng ấn đã giáng xuống đầu Phong Phi Vân.

Trán Phong Phi Vân nứt một cái khe, một giọt máu chảy ra.Tay Phong Phi Vân bấm phật ấn điều động tất cả phật lực đánh vào lòng bàn tay Hộ Thánh chiến thần.Ầm!Nguyên thế giới lắc lư, hư không bị xé rách toạc, thiên địa quy tắc tan vỡ.Nửa canh giờ sau.Phong Phi Vân ra khỏi cung điện hùng vĩ tráng lệ, vẻ mặt mệt mỏi.

Ngón tay Phong Phi Vân lau vết máu trên trái, phong độ phiên phiên đi xuống thềm đá ngọc.Nắng gió trong lành, vạn dặm không mây.Trong chúa tể thánh đình các tòa ngọc điện, cung nga bay đầy trời, linh thú kéo xe bay vào tầng mây, thác tiên treo ở cuối trời, bức tranh tiên cảnh thánh cung.Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, Thạch Lan, Mao Thành Thật, Huyết Giao chờ dưới đá ngọc dài.

Bọn họ thấy Phong Phi Vân từ phía trên đi xuống.Thạch Lan chạy lên ngay, gót sen uyển chuyển, kiều mà không mị, khí chất thanh tú xuất trần.Thạch Lan hỏi:- Sư tôn, sao rồi?Phong Phi Vân nhìn nữ đồ đệ xinh đẹp, mệt mỏi tan mất.Phong Phi Vân cười nói:- Hộ Thánh chiến thần chính miệng đồng ý sẽ tranh công cho ta, xin chúa tể thánh đình ban thưởng Đấu vực.

Các ngươi yên tâm, ta đã hỏi thăm rồi, chúa tể thánh đình hiện nay là một nữ nhân tuổi gần bằng ta, chưa thể độc lập chấp chính.

Bây giờ thánh đình toàn do Hộ Thánh chiến thần tọa trấn, lão nhân này đã đồng ý thì tuyệt đối không thành vấn đề.Huyết Giao nhỏ giọng nói:- Nhân tộc các ngươi ban thưởng lãnh địa còn tùy tiện hơn yêu tộc chúng ta.

Yêu vương chưa chắc có đất phong một vực.-

Sau này Đấu vực chính là đại bản doanh, là nhà của chúng ta.

Đi, tiếp theo chúng ta đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân nhìn chân trời, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.Phong Phi Vân hít sâu, cảm giác ngực nhói đau, lão gài Hộ Thánh chiến thần ra tay thật ác.Phong Phi Vân âm thầm vận chuyển Kim Tàm Kinh điều dưỡng vết thương, không để lộ ra mình bị thương.

Phong Phi Vân sợ làm nữ đồ đệ Thạch Lan lo lắng.Hiện giờ Phong Phi Vân hơi sợ nữ đệ tử này.Bởi vì Thạch Lan quá tốt với Phong Phi Vân, muốn gì cũng chiều, nàng như thị nữ, đồ đệ, nha đầu.

Chưa từng có nữ nhân nào tốt với Phong Phi Vân như vậy, nên hắn hơi sợ.Nam nhân chính là như thế, khi không có nữ nhân tốt với mình thì mong sẽ tìm được nữ nhân tốt.

Nhưng khi xuất hiện nữ nhân tỉ mỉ chu đáo lo cho mình thì ngược lại cảm thấy toàn thân bứt rứt.-------Chương 1753: Một trăm tám mươi tám giới nhân tộc (2)Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Có lẽ nên nói chuyện đàng hoàng với nàng.Thánh đình chúa tể cung.Nơi này là tẩm cung chúa tể thánh đình, phòng ngự vững chắc nhất Trung Ương vương triều thứ sáu, không chỉ có trận pháp bảo vệ còn có một số thánh linh dụng cụ bảo vệ nơi này, ví dụ: Kính chiếu yêu", "Trấn hồn châu", "Phá pháp môn".Muốn âm thầm lẻn vào tẩm cung chúa tể thánh đình thì khó như lên trời.Bên ngoài tẩm cung chợt sinh ra bảy dòng khí tụ lại thành phân thân Hộ Thánh chiến thần.Hộ Thánh chiến thần cung kính quỳ một gối xuống đất:- Bái kiến chúa tể thánh đình!Trong tẩm cung truyền ra giọng thiếu nữ:- Chiến sư không cần hành đại lễ, đứng lên đi.Đây là giọng của chúa tể thánh đình mới.Nàng ngồi khoanh chân trên tiên trì, chúa tể đỉnh tỉ lơ lửng trên đầu.

Mưa thánh vũ rơi xuống từ đỉnh thấm vào thân ngọc ngà, rèn luyện thân hình nàng.Chúa tể đỉnh tỉ đổ xuống giọt nước không phải mưa mà là lực lượng vận khí, linh mạch, chúa tể của Trung Ương vương triều thứ sáu.

Chỉ có mỗi đời chúa tể thánh đình mới hấp thu lực lượng này được, khống chế chúa tể đỉnh tỉ phát huy ra lực lượng đó.Hộ Thánh chiến thần nói:- Chúa tể chính là thiên chi thánh chủ, chúa tể tôn quý nhất thiên hạ.

Vạn vật thấy chúa tể đều phải quỳ, đây là uy nghiêm hoàng tộc, uy nghiêm chúa tể.

Không ai được xúc phạm điều này.Chúa tể thánh đình kêu Hộ Thánh chiến thần đứng lên nên lão lĩnh chỉ đứng dậy.Chúa tể thánh đình hỏi:- Là hắn sao?Hộ Thánh chiến thần gật đầu, nói:- Chắc chắn là hắn.

Vừa rồi thuộc hạ cố ý thăm dò tu vi hiện tại của hắn, thật sự đỡ được một chưởng lực lượng một phần mười phân thân của thuộc hạ, dư sức đi ra Chiến Thần cung.

Dù hắn đến Niết Bàn đệ cửu trọng thiên cũng không thể đỡ nổi một chưởng này, ngahĩ là bán yêu trong Đan Đỉnh Quỷ thị đúng là hắn rồi.Chúa tể thánh đình nói:- Ta luôn nghi ngờ người phá vỡ nguyền rủa bán yêu trong Đan Đỉnh Quỷ thị chính là hắn, chỉ có hắn mới làm được điều này.* * *Một con huyết giao lướt qua bầu trời, lưng cõng ba người, hai con rùa.Tây Môn Xuy Tiêu lải nhải kể đủ thứ.Nhân tộc có một trăm ba mươi bốn Trung Ương vương triều, một Trung Ương vương triều là một giới.Theo lý thì trong nhân tộc chỉ nên có một trăm ba mươi bốn giới, nhưng sự thật thì lãnh thổ nhân tộc có một trăm tám mươi tám giới.Từ Trung Ương vương triều thứ hai đến một trăm ba mươi bốn đều chỉ có một giới, tên là giới thứ hai đến giới thứ một trăm ba mươi bốn.Đương nhiên lãnh thổ mỗi giới khác nhau, ví dụ diện tích lãnh thổ giới thứ hai thuộc Trung Ương vương triều thứ hai gấp tám lần Trung Ương vương triều thứ sáu, là một tòa siêu đại giới.Vậy một trăm tám mươi tám giới lãnh thổ nhân tộc là sao?Trung Ương vương triều thứ nhất, tức Phiêu Miểu thần triều có mười tám giới.Cộng thêm giới âm phủ, Tu La giới, bán yêu giới, phật giới, linh giới, thú giới.Sáu giới này chia đơn độc không thuộc về Trung Ương vương triều nào của nhân loại, một giới tồn tại độc lập, có phép tắc, quy luật của riêng mình.Sáu giới này cũng được gọi là lục đạo, tồn tại rất đặc biệt.

Trong đó không chỉ tu sĩ nhân loại, cũng có tu sĩ khác sinh sống.

Nhưng tu sĩ nhân loại chiếm hơn một nửa nên biến thành lãnh thổ nhân loại.Ví dụ sinh vật tử linh và tu sĩ tà đạo nhân loại mỗi bên chiếm một nửa giới âm phủ.Trong Tu La giới toàn là tu sĩ có ma tínhnhưg Phong Phi Vân, nữ ma, Tiểu Tà Ma đều sẽ tụ tập ở Tu La giới.

Vì ma tính bẩm sinh của bọn họ sẽ được kích phát lớn nhất trong Tu La giới, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, tu luyện tăng nhanh.Tội phạm trong các Trung Ương vương triều đa số bị đưa đi Tu La giới.So với giới âm phủ thì Tu La giới đáng sợ hơn, không thấy một người tốt.

Tu sĩ có thể sống trong Tu La giới toàn là ma đầu khát máu.Trong bán yêu giới trên chín mươi phần trăm là bán yêu.Phật giới thì có thái cổ Thánh Phật Miếu, nghe đồn không chỉ một miếu.Linh giới là thánh địa đạo môn.Thú giới là một giới đặc biệt, bên trong mãnh thú hoành hành, trừ ngự thú sư, đệ tử các môn phái đi rèn luyện ra có nhiều người đến giới này.Xếp thú giới vào lãnh thổ nhân loại vì trong đó có một đám tộc quần đặc biệt là bán thú nhân.So với bán yêu thì bán thú nhân càng bị nhân tộc ghét hơn, hễ bán thú nhân xuất hiện sẽ bị bắt đưa vào thú giới, không cho bán thú nhân xuất hiện ở quốc gia nhân loại.Trừ sáu giới ra lãnh thổ nhân loại có mười ba đại thiên vị diện, mỗi vị diện thiết lập một giới ẩn trong hư không.

Chỉ có cao tầng các Trung Ương vương triều mới biết tọa độ những đại thiên vị diện này.Làm như thế là vì cao tầng nhân loại trong thái bình không quên nguy hiểm.Bọn họ sợ có ngày nhân tộc không hưng thịnh như hiện tại, sẽ bị diệt tộc.

Cho dù nhân loại trên Tây Ngưu Hạ Châu bị thái cổ thánh yêu tộc tiêu diệt hết ít nhất giữ lại nhân loại trong mười ba vị diện để kéo dài nòi giống.Còn về nhân loại trong mười ba vị diện làm sao liên lạc với nhân tộc ở Tây Ngưu Hạ Châu thì không ai biết.Mao Thành Thật đếm ngón tay tính toán:- Vậy cộng lại chỉ có một trăm tám mươi bảy giới, thiếu một giới.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Nhân tộc còn một giới cực kỳ bí ẩn, nó không nằm trong Tây Ngưu Hạ Châu, cũng không ở vị diện hư không.Thạch Lan tò mò hỏi:- Vậy nó ở đâu?Tây Môn Xuy Tiêu chỉ đỉnh đầu, bí hiểm nói:- Trời trời sao.Mao Ô Quy lắc đầu, nói:- Không thể nào!

Trước nay nhân loại phát ra cách nói một trăm năm mươi bảy giới, người có địa vị rất cao mới biết về ba mươi vị diện cộng lại là một trăm tám mươi bảy giới.

Ta chưa từng nghe có một trăm tám mươi tám giới, chắc chắn là tiểu tử nhà ngươi hù người!Trong ấn tượng của Phong Phi Vân thì Mao Ô Quy không gì là không biết, không hiểu.

Mao Ô Quy còn không biết đến giới thứ một trăm tám mươi tám thì Phong Phi Vân rất nghi ngờ giới đó có thật không.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Trong nhân tộc không đến mười người biết có giới thứ một trăm tám mươi tám, mỗi người không phải nhân vật bình thường.Tây Môn Xuy Tiêu nói khẽ:- Đồn rằng giới thứ một trăm tám mươi tám giữ lại từ cuối thời kỳ thái cổ, ít người biết vị trí cụ thể của nó trong trời sao.Mắt Phong Phi Vân lóe tia sáng:- Nếu giới thứ một trăm tám mươi tám bí ẩn như thế tại sao ngươi biết?Tây Môn Xuy Tiêu cười xòa:- Ta nghe người nói lung tung chứ cũng không rõ nó có thật sự tồn tại không.Đám người khinh bỉ:- Xì!Phong Phi Vân lộ vẻ đăm chiêu, hắn không cho rằng Tây Môn Xuy Tiêu nói bậy bạ.

Tây Môn Xuy Tiêu nói câu cuối không chừng có thật, gã đang che giấu điều gì?Tây Môn Xuy Tiêu không nói thì Phong Phi Vân cũng không hỏi làm gì.Mao Ô Quy hỏi:- Từ luân hồi lộ đến Thần Tấn vương triều lại trở về Trung Ương vương triều thứ sáu, lão phu và Tây Môn xem như có chút tình cảm.

Xin hỏi Tây Môn ngươi từ đâu đến?Con rùa trắng nghi ngờ thân phận của Tây Môn Xuy Tiêu-------Chương 1754: Đại Quang Minh giớiTây Môn Xuy Tiêu ra vẻ tiêu sái nói:- Lục bình không rễ, lãng tử thiên nhai quân đừng hỏi!Khí chất quân tử phiêu diêu toát ra từ người Tây Môn Xuy Tiêu.Mao Ô Quy gai mắt Tây Môn Xuy Tiêu làm dáng, nói:- Ý lão phu hỏi ngươi cũng nên về nhà đi.

Bây giờ chúng ta định đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, không lẽ ngươi tính đi theo?Mao Ô Quy rất muốn nói:- Cút giùm đi!Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tiêu mừng rỡ nói:- Ta sớm muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bái phỏng thánh thần, nhưng sợ thánh thần thấy thân phận ta thấp hèn không chịu tiếp kiến thì mất mặt.

Phong huynh là quý khách được thánh thần mời, ta hy vọng có thể đi theo kiến thức Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phồn vinh hưng thịnh.Mắt Tây Môn Xuy Tiêu long lanh nhìn Phong Phi Vân.Người ta đã nói trắng ra thế này Phong Phi Vân không tiện từ chối, hắn gật đầu đồng ý.Phong Phi Vân chưa từng đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hắn không biết chỗ đó như thế nào.

Phong Phi Vân chỉ nghe Hiên Viên Nhất Nhất nói Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nằm ở Đại Quang Minh giới Phiêu Miểu thần triều.Trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì hắn từng đến Phiêu Miểu thần triều vài lần, nhưng sau khi trò chuyện với Phượng Phó, hắn nghi ngờ ký ức đó bị người bóp méo.

Có lẽ Phong Phi Vân chưa từng đến Phiêu Miểu thần triều.Nên hiểu biết của Phong Phi Vân về Phiêu Miểu thần triều chưa chắc là thật, không thể nhìn Phiêu Miểu thần triều bằng ký ức kiếp trước, đây là thế giới hoàn toàn mới lạ.Đoàn người Phong Phi Vân bước ra khỏi cổ trận đài, đã đến Đại Quang Minh giới của Phiêu Miểu thần triều.Phiêu Miểu thần triều có mười tám giới, Đại Quang Minh giới chỉ là một trong số đó.Phong Phi Vân hỏi thăm, mọi người biết Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nhưng không ai rõ nó nằm ở đâu trong Đại Quang Minh giới, không có cổ trận đài đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Thạch Lan đứng sau lưng Phong Phi Vân, mặc linh văn tàm ti y màu trắng, eo cột dây lưng vẽ ra vóc dáng cao kiều, xinh đẹp yếu đuối.Thạch Lan nói:- Lãnh thổ lớn như vậy chẳng lẽ có thể ẩn hình?Bọn họ đang ở trong một tòa cổ thành của Đại Quang Minh giới, Thanh Minh thiên thành.

Phong Phi Vân ngồi trên phi thiên ngọc điện lớn nhất thành cổ, bàn ngọc trước mặt bày món ngon linh trân hiếm hoi, có bình tích thủy nhưỡng rượu, đám thị nữ xinh đẹp hầu hạ bọn họ dùng bữa.Dù là ở thế tục hay Tu Tiên giới, chỉ cần có tiền thì đến đâu cũng sống như vua.Hiện giờ Phong Phi Vân là người có tiền, giàu nứt đố đổ vách.Đồ ăn trên bàn toàn là linh trnâ nhưng không hấp dẫn Phong Phi Vân.

Chỉ có Huyết Giao là ăn ngon lành, la to ngon quá.Phong Phi Vân kêu Thạch Lan ngồi xuống nhưng nàng kiên quyết đứng sau lưng hắn.

Phong Phi Vân biết tính tình của Thạch Lan, mặc kệ nàng.Tây Môn Xuy Tiêu nghe Thạch Lan nói, cười cười:- Với thần thông vô thượng của thánh thần muốn giấu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đi dễ như chơi.

Chắc các ngươi có nghe nói về nhân tổ động thiên?

Những thái cổ hung binh này giấu trong hư không, lối vào rất bí ẩn.

Chỉ đệ tử động thiên mới biết lối vào ở đâu.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Nói rất đúng, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta tìm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh e rằng tìm mấy trăm năm chưa chắc thấy.

Để ta truyền ngọc phi phù cho Hiên Viên Nhất Nhất, chắc nàng đã trở về từ Đan Đỉnh Quỷ thị.Phong Phi Vân lấy một khối ngọc thư ra, đang định ghi ngọc phi phù.Đột nhiên vang tiếng bước chân.Một đám tu sĩ lưng cõng ngọc kiếm nối đuôi nhau vào, đứng trước bàn ngọc của đám người Phong Phi Vân.Nhóm người mặc đồ trắng, ngực trái thêu hai chữ 'càn khôn', lưng cõng ngọc kiếm toàn là linh khí, luyện chế thống nhất, rộng ba tấc hai phân, dài năm thước sáu.

Phẩm cấp ngọc kiếm thì khác nhau.Thủ lĩnh là công tử mặt ngọc khoảng hai mươi tuổi, người toát ra bạch hà sáng rõ, đôi mày như kiếm, đuôi mày như đao, màu mi xanh đen, mắt ánh xanh, cảm giác lạnh băng.Nam nhân vừa đi vào người toát ra khí băng giá, rất khiếp người.- Trời, là hắn, hắn đến Thanh Minh thiên cảnh!- Người này toát ra kiếm khí thật mạnh, còn trẻ mà tu vi đã cao như thế, là nhân vật gì?- Ngươi không thấy trên ngực hắn thêu hai chữ sao?- Càn . . .

Khôn . . .

Ta biết hắn là ai rồi!Trong phi thiên ngọc điện có rất nhiều tu sĩ, tu vi không thấp.

Bọn họ thấy nam nhân bước vào đều lộ vẻ kiêng dè.Phong Phi Vân đang định ghi ngọc phi phù nhưng thấy đám khách không mời mà tới thì hắn cất ngọc thư, chuẩn bị đón khách.Phong Phi Vân giơ tay mời, rất lễ độ:- Nếu mấy vị muốn uống rượu chung thì phong ta hoan nghênh.Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt khinh thường nói:- Nghen ói các ngươi đang hỏi thăm về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?Phong Phi Vân cảm nhận khí lạnh ập vào mặt, xem ra không phải khách mà đến gây sự.Phong Phi Vân cười nói:- Đúng vậy!- Các ngươi hỏi thăm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là có rắp tâm gì?Trương Cổ Nguyệt ững chắc như ngọn núi, ánh mắt nhìn xuống lướt qua người Phong Phi Vân đến Thạch Lan, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, cuối cùng ngừng lại trên người thánh thực quả.Trương Cổ Nguyệt khẽ kêu, nhìn chằm chằm con rùa to cỡ nắm tay, ánh mắt vui sướng sau đó chuyển sang độc ác.Phong Phi Vân nhìn thấy hết thay đổi trong mắt Trương Cổ Nguyệt, có vẻ gã nhìn thấu hình dạng thật của Mao Thành Thật.Tây Môn Xuy Tiêu cười thân thiện nói:- Chúng ta không có rắp tâm gì, chẳng qua vô cùng tôn sùng thánh thần nên muốn đi bái phỏng lão nhân gia.Trương Cổ Nguyệt khinh thường nhìn Tây Môn Xuy Tiêu:- Con kiến như ngươi mà cũng mơ gặp thánh thần?Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Huynh đài, có gì từ từ nói, sao lại xem thường người như thế?Kỷ Hoành bước ra từ sau lưng Trương Cổ Nguyệt, cũng mặc áo trắng, lưng cõng ngọc kiếm, tự thành kiếm vực vô hình.Ánh mắt Kỷ Hoành sắc bén nói:- Trương sư huynh là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, ngươi nói xem Trương sư huynh có tư cách khinh thường ngươi không?Nghe danh hiệu Đại Càn Khôn Kiếm Đế, nhiều tu sĩ khóe môi co giật.

Tu sĩ lúc trước không biết đám người này cuối cùng đã hiểu lai lịch của bọn họ.Đại Càn Khôn Kiếm Đế là một trong bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tu vi cái thế xưa nay.

Ngồi ngang hàng với giới chủ Đại Quang Minh giới.Đại Càn Khôn Kiếm Đế có khá nhiều đệ tử thân truyền, khoảng chín ngàn năm trăm người.

Nhưng trong đám đệ tử thân truyền chỉ có tám người kế thừa y bát của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, Trương Cổ Nguyệt đứng trước mặt Phong Phi Vân là một trong tám người đó.Sáu trăm năm trước Trương Cổ Nguyệt bái vào môn hạ Đại Càn Khôn Kiếm Đế, vì tư chất siêu đẳng, ngộ tính cao, rất được Đại Càn Khôn Kiếm Đế yêu thương.

Đại Càn Khôn Kiếm Đế từng năm lần một mình dạy kiếm đạo chân quyết cho Trương Cổ Nguyệt.Trương Cổ Nguyệt cũng giỏi, mười tám tuổi đã bước vào cảnh giới niết bàn, tu luyện một trăm bốn mươi năm, niết bàn bảy lần, bước vào Vũ Hóa cảnh.Mới tu luyện hơn một trăm năm đã niết bàn bảy lần, bước vào Vũ Hóa cảnh, thiên chi kiêu tử như thế hiếm thấy trong Phiêu Miểu thần triều nên nhiều người biết tên Trương Cổ Nguyệt.-------Chương 1755: Bắt phi tặc (1)Có lẽ tương lai Trương Cổ Nguyệt sẽ kế thừa vị trí của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, trở thành người thủ hộ mới của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Người như thế thế hệ trước còn phải kiêng dè, không dám đắc tội.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Đại Càn Khôn Kiếm Đế thì sao?

Chúng ta chỉ hỏi thăm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, chẳng lẽ Đại Càn Khôn Kiếm Đế cấm cả chuyện này?Mao Ô Quy lôi thân phận ra:- Chúng ta là người được Thủy Nguyệt Thánh Nữ mời, đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế như ngươi không đắc tội nổi!Trương Cổ Nguyệt cười nhạt.Mấy đệ tử Càn Khôn Kiếm Đạo đứng sau lưng Trương Cổ Nguyệt cười té ngửa.- Thủy Nguyệt Thánh Nữ là nhân vật trên chín tầng trời, con kiến các ngươi cũng mơ gặp được?- Chúng ta muốn gặp thánh nữ điện hạ còn khó khăn huống chi là đám rác rưởi này?- Bọn họ dám lôi thánh nữ điện hạ ra hù chúng ta, chán sống rồi!

Bắt bọn họ lại rồi tính!Trương Cổ Nguyệt bá khí nói:- Bắt hết bọn họ lại cho ta, mang về Càn Khôn Kiếm Đạo!

Ta nghi ngờ bọn họ có liên quan đến vụ mất trộm Thiên Linh Lung trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh gần đây.

Mang chúng về, ta sẽ tự mình hỏi.Trương Cổ Nguyệt liếc thánh thực quả, mắt lóe tia vui sướng.

Trương Cổ Nguyệt cười lạnh.Thiên Linh Lung bị mất trộm gây sóng gió lớn.

Đường đường là Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, dưới chân thánh thần lại bị phi tặc ăn cắp, đúng là trò cười lớn nhất đời.Người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không cố ý che giấu chuyện này, gióng trống khua chiêng truy bắt phi tặc.

Đệ tử môn hạ của bốn người thủ hộ đều xuất động bắt phi tặc, tìm về Thiên Linh Lung là có thể đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tranh công.Các cổ trận đài trong Đại Quang Minh giới đã bị trông chừng nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép kẻ cắp chạy ra giới này.Trương Cổ Nguyệt đuổi theo hơi thở Thiên Linh Lung phát tán đến Thanh Minh thiên cảnh, hơi thở Thiên Linh Lung là danh túc trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tính ra rồi nói hướng đại khái cho môn nhân của bốn người thủ hộ, bọn họ phụ trách truy tìm Thiên Linh Lung.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có sức ảnh hưởng rất lớn trong Đại Quang Minh giới, hiện giờ cổ trận đài nguyên Thanh Minh thiên cảnh đã bị phong tỏa.

Tu sĩ nào muốn thông qua cổ trận đài rời khỏi Thanh Minh thiên cảnh sẽ bị kiểm tra.Trương Cổ Nguyệt không ngốc, gã vốn chỉ đến kiểm tra đám người Phong Phi Vân, nhưng sau khi thấy thánh thực quả liền đổi ý, trực tiếp chụp tội phi tặc.

Vậy là Trương Cổ Nguyệt có thể công kích bắt đám người Phong Phi Vân đến Càn Khôn Kiếm Đạo, vào địa bàn rồi gã muốn làm gì chẳng được?Trương Cổ Nguyệt làm như vậy có ba chỗ tốt, một là nếu gã trực tiếp cướp thánh thực quả, dù có báu vật hiếm hoi quý giá cũng sẽ bị người chê trách ảnh hưởng hình tượng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Trong các tu sĩ có mặt chỉ mình Trương Cổ Nguyệt biết thánh thực quả, gã chụp mũ tội danh phi tặc cho nhóm Phong Phi Vân, bắt bọn họ đi rồi từ từ lấy thánh thực quả sau, thế là thành chuyện Đương nhiên.Thứ hai, thánh thực quả hiếm hoi quý giá, Trương Cổ Nguyệt không dám ăn mảnh.

Sau khi có thánh thực quả Trương Cổ Nguyệt sẽ hiến cho sư tôn Đại Càn Khôn Kiếm Đế.

Nếu sư tôn vui, vậy sau này còn ai có thể giành vị trí người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với gã?Thứ ba, Thiên Linh Lung mất trộm, môn nhân của người thủ hộ, thánh nữ, tế tự, thần đồ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đều đã hành động.

Trương Cổ Nguyệt tìm về Thiên Linh Lung là công lớn, nhưng muốn tranh chấp với đám thánh nữ, tế tự nói dễ hơn làm.

Trương Cổ Nguyệt lùi một bước, tìm thánh thực quả cũng có thể khoe với Đại Càn Khôn Kiếm Đế, cũng là công lớn.Chỉ một giây ngắn ngủi trong đầu Trương Cổ Nguyệt đã suy tính nhiều ý nghĩ.Một tu sĩ trẻ ngực thêu chữ 'càn khôn' định đi bắt Phong Phi Vân.

Nhưng tu sĩ trẻ chưa đụng vào áo Phong Phi Vân thì một luồng kiếm quang xẹt qua từ sau gáy.Kiếm quang như kinh hồng.Kỷ Hoành cảm giác sau lưng có kiếm khí sắc bén liền ngừng lại, ngọc kiếm trên lưng rời khỏi vỏ tỏa ngọc quang chói mắt thành hình kiếm bia dựng sau lưng chặt đứt đường kiếm khí.

Tu vi của Kỷ Hoành không bằng Trương Cổ Nguyệt nhưng dù gì là đệ tử xuất sắc trong Càn Khôn Kiếm Đạo, phản ứng rất nhanh.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Thân hình Thạch Lan mảnh khảnh tựa vầng trăng khuyết, tốc độ mau hơn kiếm.

Thạch Lan lướt qua kiếm bia vỗ chưởng vào ngực Kỷ Hoành.

Bàn tay Thạch Lan trắng mềm nhưng tràn đầy lực lượng chết chóc, như có tử thần lao hướng Kỷ Hoành.Tu vi của Kỷ Hoành là Vũ Hóa đệ nhất trọng, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn hiền giả Vũ Hóa cảnh bình thường rất nhiều, Kỷ Hoành đột phá Vũ Hóa cảnh lúc Niết Bàn đệ lục trọng thiên.Kỷ Hoành đường đường là anh tài xuất sắc của Càn Khôn Kiếm Đạo, những tu sĩ thế hệ trước phải nể gã mấy phần, không ngờ bị một thiếu nữ dồn vào thế nguy hiểm.

Lửa giận bốc cháy trong lòng Kỷ Hoành.- Càn Khôn vô lượng, côn hồng nhất trảm!Kỷ Hoành phất tay áo, ngọc kiếm biến thành kiếm bia bay vào tay gã.

Kiếm phong búng một cái, ảo ảnh côn ngư thoáng hiện, kiếm khí tung hoành tứ phương.Một kiếm như phi hồng chém vào Thạch Lan.Trương Cổ Nguyệt gật gù, cười tủm tỉm.

Trương Cổ Nguyệt rất vừa lòng tu vi của Kỷ Hoành, tiến bộ nhiều.Ngón tay phải Trương Cổ Nguyệt bay ra nhẫn Càn Khôn hóa thành một tòa Càn Khôn tiểu thế giới bao bọc ngọc điện lại.

Kỷ Hoành, Thạch Lan đánh nhau túi bụi, năng lượng sẽ không phát tán ra ngoài Càn Khôn tiểu thế giới, không phá hỏng bàn ghế nơi này.Phong Phi Vân ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ không thể xem thường người này, tâm tư tỉ mỉ, tu vi không tầm thường, không phải loại đơn giản cậy tài khinh người.Tu vi đến cảnh giới này đúng là có chút thực lực, nên Trương Cổ Nguyệt mới kiêu ngạo.Nếu trước khi nghe tiếng tiêu thì Thạch Lan tuyệt đối không đánh lại Kỷ Hoành, đỡ một nhát kiếm còn khó.

Nhưng bây giờ Thạch Lan có thể đối kháng với Kỷ Hoành, đấu ngang tay.Thạch Lan chỉ mới mười bảy tuổi, còn Kỷ Hoành tu luyện ít nhất trên năm trăm năm.Cánh tay Thạch Lan mảnh khảnh, thân như lá liễu nhưng kiếm khí rất sắc bén.

Mỗi nhát kiếm chỉ công không thủ, kiếm tẩu thiên phong, như muốn đồng quy vu tận với Kỷ Hoành.Thạch Lan bị bán yêu ảnh hưởng, kiếm đằng đằng sát khí, hoặc ngươi chết hoặc ta chết.So thực lực, tu vi thì Kỷ Hoành mạnh hơn Thạch Lan, tu luyện mấy trăm năm đó không phải đồ giả, lại có kinh nghiệm đầy mình.

Nhưng Kỷ Hoành đánh nhau không cần mạng làm Kỷ Hoành buộc lòng né mũi nhọn, thế là mất tiên cơ.Đám tu sĩ còn ở trong phi thiên ngọc điện tặc lưỡi:- Nữ hài tử này lợi hại thật, một thanh kiếm sắt đánh ngang tay với Kỷ lão thất, kiếm quyết của Càn Khôn Kiếm Đạo nổi tiếng lợi hại.- Hèn gì nhóm người này dám đối đầu với Trương Cổ Nguyệt, cũng có lai lịch đây.Trương Cổ Nguyệt không ngạc nhiên, người có thể tùy thân mang theo thánh thực quả thì sao bình thường được?Trương Cổ Nguyệt đại biểu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thiên hạ đương thời ai dám đối địch với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?Phập!Cuối cùng Thạch Lan một nhát kiếm chặt đứt tay phải Kỷ Hoành, ánh mắt lạnh lùng nói:- Đây là kết cuộc dám bất kính với sư tôn của ta.-------Chương 1756: Bắt phi tặc (2)Ngực Thạch Lan thủng một lỗ, máu chảy ồ ạt.

Ngọc kiếm của Kỷ Hoành đâm thủng ngực Thạch Lan, nàng bị thương nặng hơn gã.Nhưng đối với Thạch Lan thì vết thương này chẳng là gì, lúc trước nàng một mình tìm kiếm trong Thập Vạn sơn hà bị thương nặng hơn bây giờ rất nhiều.Có khi cơ thể Thạch Lan bị chân mãnh thú đạp nát, có khi nàng bị mãng xà nuốt vào bụng, có khi rơi vào huyệt rết.Khi ấy Thạch Lan chỉ có một mình, cô độc đi trong bóng tối, đẫm máu bò trong chết chóc, tìm kiếm ánh sáng trong tuyệt vọng.Khi ấy không ai giúp được Thạch Lan, không ai có thể cứu nàng.

Dù xương gãy, Thạch Lan cố gắng mở to mắt, miễn mắt chưa khép thì còn hy vọng sống sót.Lúc Thạch Lan rơi vào ổ con rết, thân thể bị độc tố xâm nhiễm tê dại, nàng cắn răng kiên trì chiến đấu mười ba ngày.

Cuối cùng Thạch Lan ra khỏi ổ con rết, người nàng không có một miếng thịt lành, máu bị nhiễm độc đen thui, dữ tợn như lệ quý, bên tai chỉ nghe tiếng quạ kêu.Lúc ấy Thạch Lan vẫn không tuyệt vọng, trong lòng nàng tràn ngập hy vọng, hy vọng về sự sống.

Người khác không có nghị lực ngoan cường đó.Nên dù Kỷ Hoành đâm thủng ngực nàng thì Thạch Lan vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.

Ngay lúc Kỷ Hoành đắc ý, Thạch Lan một nhát kiếm chặt đứt cánh tay gã.Kỷ Hoành bịt vai cụt chảy máu như suối, gào rú thảm thiết.

Còn Thạch Lan cầm chuôi ngọc kiếm chậm rãi rút thanh kiếm đỏ máu ra khỏi ngực, máu đỏ nhỏ tí tách.Động tác tự nhiên như thể rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ.Chỉ một động tác đã chinh phục nhiều người, cường giả như Trương Cổ Nguyệt cũng rung động.

Nếu có thanh kiếm đâm thủng người Trương Cổ Nguyệt, gã có thể nén đau chấn kiếm ra khỏi người nhưng tuyệt đối không bình tĩnh giống Thạch Lan, như thể nàng không cảm giác đau đớn.Thật sự không đau sao?Ngươi cầm kiếm đâm vào ngực thử xem sẽ biết có đau không.Mặt Phong Phi Vân âm trầm liếc đám người Trương Cổ Nguyệt, hừ mạnh.

Phong Phi Vân lấy viên kim tàm phật đan cho Thạch Lan uống, kêu nàng ngồi trị thương.Ngọc kiếm của Kỷ Hoành không chỉ là thanh kiếm điêu bằng ngọc, bên trong chứa lực lượng sát phạt cực mạnh, chứa kiếm ý của gã.

Vết thương trên người Thạch Lan chỉ là ngoại thương, vết thương nặng hơn là kiếm ý thấm vào người nàng.Kỷ Hoành bị chặt tay nhưng cường giả cỡ như gã cri cần có bảo dược nối chi là tay gãy sẽ mọc ra.

Hiện giờ cánh tay đứt không bị tổn hại gì, chỉ bị chặt xuống, muốn nối về càng dễ hơn.Nhưng trận chiến của Kỷ Hoành và Thạch Lan khiến hai bên hăng máu.Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nói:- Đám người lai lịch không rõ ràng, các ngươi không chỉ chống lại lệnh bắt, còn dám bị thương đệ tử Càn Khôn Kiếm Đạo ta.

Theo ta thấy các ngươi đúng là phi tặc ăn cắp Thiên Linh Lung!Càn Khôn Kiếm Đạo là nơi cao quý biết bao, trong quốc gia nhân loại không mấy ai dám trêu vào tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo.

Trương Cổ Nguyệt không sợ, lúc gã nói lời này chẳng sợ bị 4e7 chỉ trích.Huyết Giao rống to:- Bà nội ngươi còn nói nhảm nữa có tin bản vương ăn thịt ngươi không?Cái đầu to cỡ ngón tay cái biến to bằng trái bóng da, Huyết Giao dữ tợn trừng mắt, há mồm máu phát ra yêu khí đậm đặc.Tiếng rống của yêu vương làm các tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo đầu váng mắt hoa.

Mặt Trương Cổ Nguyệt trắng bệch, bị yêu khí khổng lồ đẩy lui mấy bước.Trương Cổ Nguyệt thấy rõ mới rồi là đầu giao đỏ máu, nơi này có yêu vương thái cổ thánh yêu tộc!Các tu sĩ hết hồn, yêu vương thái cổ thánh yêu tộc tuyệt đối không đắc tội nổi.

Dù Trương Cổ Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế cũng không đắc tội thái cổ thánh yêu tộc được.Trương Cổ Nguyệt chắp hai tay, nặn nụ cười nịnh:- Thì ra có yêu vương đại nhân ở đây, Trương Cổ Nguyệt sợ hãi, vô tình xúc phạm, xin yêu vương đại nhân đừng trách.Huyết Giao liếc Trương Cổ Nguyệt, không hề nể mặt mắng:- Đừng trách?

Đừng trách cái đầu ngươi!

Dám tổn thương người của bản vương, quấy nhiễu hứng thú ăn thịt uổng rượu của bản vương, còn nói bản vương trộm người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Giờ ngươi nói một câu vô tình xúc phạm vậy là xong sao?

Ngươi cho rằng bản vương tùy ý nhân loại bình thường nhà ngươi xoa nắn sao?Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng nhắc nhở:- Thiên Linh Lung là một báu vật của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, không phải người.Huyết Giao gật gù:- À.Huyết Giao uống cạn rượu trong cốc lưu ly, không hề xấu hổ.Trương Cổ Nguyệt rất giỏi quan sát, thấy trên bàn nhiều rượu và thức ăn ngon nhưng chỉ một mình yêu vương ăn, những người khác không đụng vào.

Vậy nghĩa là chủ tử chỗ này chính là Huyết Giao yêu vương, mấy nhân loại kia là người hầu.Trương Cổ Nguyệt suy đoán như vậy cũng không sai, nhưng gã không biết rằng không phải Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thạch Lan không ăn kỳ trân mà do Huyết Giao hành động quá mau, mới nâng thức ăn lên đã bị nó liếm, đám người Phong Phi Vân muốn ăn cũng không còn khẩu vị.Trương Cổ Nguyệt thầm nghĩ:- Hôm nay gây họa lớn thật rồi.Mặt Trương Cổ Nguyệt không còn chút máu.

Yêu vương thái cổ thánh yêu tộc là tổ tông, Trương Cổ Nguyệt không trêu vào nổi.Trương Cổ Nguyệt liên tục nịnh nọt nói:- Hôm nay là ta có lỗi, yêu vương tiền bối muốn bồi thường cái gì ta cũng đưa.Huyết Giao nghe vậy phấn khởi cười nói:- Tốt, chuẩn bị mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực, ta bỏ qua chuyện hôm nay.Huyết Giao yêu tộc khác máu, không có gì ngon hơn huyết thực.Huyết Giao cảm thấy đòi huyết thực với tộc quần nhỏ yếu là chuyện bình thường, đây là cốngp hẩm với nó.Trước khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện nhân tộc thường đưa huyết thực đồng nam đồng nữ hiến tế cho thái cổ thánh yêu tộc cường đại, đổi lại sự che chở.Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện, thành lập Trung Ương vương triều, trăm tộc nhân loại đoàn kết, thực lực đã rất mạnh, không cần nịnh nọt thái cổ thánh yêu tộc nữa.Nhưng vẫn hay có chuyện hiếu kính huyết thực cho tộc mạnh, chẳng qua làm ẩn nấp hơn, không bị tuyên dương ra ngoài.Huyết Giao trực tiếp đòi Trương Cổ Nguyệt dâng mười vạn đồng nam đồng nữ làm huyết thực không xem như yêu cầu quá đáng, nó cảm thấy mình đã rất khoan dung.Nếu yêu vương thái cổ thánh yêu tộc khác gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ mượn cơ hội gây lớn chuyện, yêu cầu nhân tộc phân chia thổ địa cho nó mới chịu bỏ qua.

Chuyện này xảy ra rất nhiều, không có gì lạ.Tộc yếu không có nhân quyền, dù ở đâu, thời đại nào đều là sự thật rành rành.Phong Phi Vân nhíu mày, tuy hắn là bán yêu nhưng vẫn xem mình là nhân loại, sẽ không cho phép Huyết Giao làm bậy.

Phong Phi Vân đang định ngăn lại thì . . .- Được rồi.Trương Cổ Nguyệt do dự nửa ngày cuối cùng nhăn nhó đồng ý, gã sợ sự việc xảy ra đến tình trạng không thể cứu vạn.

Tìm mười vạn đồng nam đồng nữ không khó với Trương Cổ Nguyệt.Trương Cổ Nguyệt có một khối đất phong, có mấy ngàn ức con dân.

Nếu khiến yêu vương bớt giận thì có tặng mười vạn huyết thực cũng không sao.Trương Cổ Nguyệt làm như thế khiến nhiều tu sĩ mất mặt, bực tức, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích gã.

Dù gì người ta là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, bọn họ không truê vào được.-------Chương 1757: Nước là nguồn, trăng là ánh sángCó tiếng hừ lạnh vang lên:- Thứ bắt nạt kẻ yếu có gì hay?Thanh âm nói ra tiếng lòng của các tu sĩ nhân loại, bọn họ nhìn hướng phát ra thanh âm.Một tòa ngọc điện bay trên bầu trời, chia làm bảy tầng, chính giữa có một lỗ hổng hình vuông, bậc thang bạch ngọc uốn lượn.

Nhìn chung tạo hình ngọc điện kỳ lạ, cảm giác như thiên cung kỳ lâu.Thanh âm phát ra từ vị trí cao nhất ngọc điện, một nam nhân thân hình cao to ngồi trên cao.

Nam nhân lưng hùm vai gấu, tràn đầy anh khí, chân mày rậm, đường nét khuôn mặt cứng rắn.Nam nhân mặc áo giáp chim ưng, phát ra khí sát phạt, nhìn là biết quanh năm chinh chiến, giết địch đầy rẫy, sát khí khó mà thu giấu.Bên cạnh nam nhân dựng cây đại kích dài ba trượng năm thước, thô cỡ miệng chén.

Đuôi kích đúc đầu chim ưng vàng, chim ưng tuấn tú đầy sát khí như chủ nhân, chắc cũng uống nhiều máu.Trương Cổ Nguyệt nhìn nam nhân cao tám thước cứng rắn uy vũ, híp mắt lạnh lùng hỏi:- Các hạ đang mắng người?Nam nhân cao tám thước đặt chén rượu thanh đồng xuống bàn, cười hỏi lại:- Phải không?

Ta đang mắng người sao?Trương Cổ Nguyệt càng tức giận:- Hôm nay có tièn bối yêu vương thái cổ thánh yêu tộc ở đây, tại hạ không muốn so đo với ngươi.Nam nhân cao tám thước rống to:- Ha ha ha ha ha ha!

Yêu vương thì sao?

Đời lão tử khinh thường thứ hèn mọn vô sỉ nhà ngươi nhất.

Đối diện người của mình thì diễu võ dương oai, đòi đánh đòi giết rất oai.

Gặp ngoại tộc thì co rút như chim cút, nịnh nọt ton hót, buồn nôn chết.Thanh âm như thần lôi làm mây dao động.Trương Cổ Nguyệt bị mắng mặt lúc đỏ lúc trắng.Nam nhân cao tám thước tiếp tục bảo:- Anh tộc nhân tộc ta không thua gì thái cổ thánh yêu tộc.

Nhớ thời trung cổ Hiên Viên Đế Sư mạnh mẽ xuất thế càn quét lục hợp, đánh bại bát phương.

Tộc trưởng thái cổ thánh yêu tộc thấy lão nhân gia đều phải gọi một tiếng đế sư, oai phong biết mấy?- Một vạn năm trước Thiên Vu đại thần một mình một ngựa đứng ở ngoài Thiên Hồng quan đánh cường giả phượng hoàng yêu tộc thua trận, phượng hoàng yêu hậu tay trắng trở về.

Khi ấy Thiên Vu đại thần không cau mày một chút nào.- Tại sao nhân tộc yếu hơn thái cổ thánh yêu tộc?

Ta thấy không phải vì nhân tộc bẩm sinh yếu mà vì có quá nhiều thứ anh hùng rơm như các ngươi.

Chỉ biết đấu tranh nội bộ, kéo đến chiến trường vạn tộc là mềm như bún ngay.Nam nhân cao tám thước lại móc một chén rượu từ cái lu bên cạnh, nốc cạn.Tây Môn Xuy Tiêu khen hay:- Nói hay lắm!Huyết Giao thích phá rối, la lên:- Trương Cổ Nguyệt, rốt cuộc ngươi có đưa mười vạn huyết thực không?Nam nhân cao tám thước ánh mắt âm trầm nói:- Nếu hắn dám đưa thì hôm nay ta sẽ lấy mạng hắn!Trương Cổ Nguyệt nói:- Vậy chờ xem ngươi có bản lĩnh đó không?Ngọc kiếm trên lưng Trương Cổ Nguyệt rời khỏi vỏ, tỏa ánh sáng trắng đoạt mạng.Chỉ một khoảnh khắc rút kiếm khỏi vỏ đã có hàng ngàn bóng kiếm hiện ra, khí thế trên người Trương Cổ Nguyệt thay đổi, như thanh kiếm ra khỏi vỏ.Trương Cổ Nguyệt không trêu vào yêu vương thái cổ thánh yêu tộc nổi nhưng gã không thèm để nam nhân cao tám thước vào mắt.Phong Phi Vân thở dài thườn thượt, lòng thấy bi ai.

Trước mặt thái cổ thánh yêu tộc, cái gọi là cường giả nhân loại lại hèn mọn như thế.

Thân phận như Trương Cổ Nguyệt mà cũng uốn gối luồn cúi, những tu sĩ nhân loại khác còn như thế nào?Tuy khí tiết của nam nhân cao tám thước làm người ta khâm phục nhưng cuối cùng vẫn tạo thành đấu tranh nội bộ nhân tộc.

Yêu vương thái cổ thánh yêu tộc như Huyết Giao thì phấn khởi xem kịch như nhìn xiếc khỉ.

Hỏi sao không khiến người thấy bi ai?Nam nhân cao tám thước nói rất đúng, nhân tộc không bằn thái cổ thánh yêu tộc không phải vì thiếu cường giả, không vì nhân tộc bẩm sinh nhỏ yếu mà chỉ bởi có quá nhiều kẻ yếu đuối nhát gan.Phong Phi Vân càng nghĩ càng tức giận, bóp cổ Huyết Giao như bắt con cá chạch ném vào bình rượu.Bùm!Huyết Giao ở trong bình gào thét:- Ta là yêu vương của thái cổ thánh yêu tộc, ai dám bất kính với ta?Phong Phi Vân đấm móp bình rượu thanh đồng dẹp thành cái đĩa, rượu phun tung tóe dính đầy mặt Tây Môn Xuy Tiêu.Huyết Giao bị đánh dẹp lép xin tha:- Phong gia hãy bớt giận, ta chỉ nói đùa với hắn, ai ngờ hắn tưởng thật.

Không liên quan gì ta, bây giờ ta ăn chay như Quy gia, làm sao dám ăn nhân tộc?

Ta cũng không có lá gan đó.Không ai thấy cảnh tượng này, vì mọi người tập trung chú ý vào Trương Cổ Nguyệt, nam nhân cao tám thước đấu pháp.Tu vi của Trương Cổ Nguyệt đến đỉnh Vũ Hóa đệ nhị trọng, nhưng tư chất dư sức đấu với đại hiền giả Vũ Hóa đệ tam trọng.

Khí thế Trương Cổ Nguyệt lên đến đỉnh, khiến nhiều người ngộp thở.Nhẫn Càn Khôn bay ra khỏi tay Trương Cổ Nguyệt, muốn khống chế chiến trường trong Càn Khôn tiểu thế giới.Nhưng nhẫn Càn Khôn chưa bay ra khỏi tay đã bị mũi kích to đâm thủng, nát thành mấy mảnh.Cây kích to như con rồng dễ dàng xuyên qua lĩnh vực kiếm khí mà Trương Cổ Nguyệt ngưng tụ, thế như chẻ tre, huyết khí đằng đằng.

Trương Cổ Nguyệt sợ hãi biến sắc mặt.- Càn Khôn vô lượng, kiếm . .!Trương Cổ Nguyệt chưa kịp thi triển kiếm quyết thì cây kích to đâm thủng bụng gã, để lại lỗ máu to cỡ miệng chén.

Từ đầu bên này có thể thấy đầu bên kia thân thể Trương Cổ Nguyệt, trông rất hãi hùng.Cây kích to bị máu nhuộm đỏ, dữ tợn như nô giao bay về tay nam nhân cao tám thước.Nam nhân cao tám thước cầm kích to giộng mạnh xuống đất, rung lắc như sóng thần ập đến.

Ngọc điện bay trên cao sắp rơi xuống.

Đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế thế mà bị nam nhân cao tám thước một kích đâm thủng người, làm các tu sĩ trợn to mắt nói:.Mắt hổ nam nhân cao tám thước sáng rực quát to:- Hôm nay lão tử làm thịt đồ hèn nhà ngươi!Nam nhân cao tám thước như thần binh giáng trần, tiếng sấm sét phát ra từ kích to.Lúc này bốn nữ nhân xinh đẹp mặc áo tế tự màu trắng bay tới, đáp xuống trên ngọc điện, ánh sáng chói lòa như bốn tiên nữ đạp mây bay tới.- Nước là nguồn, trăng là ánh sáng, thủy nguyệt vĩnh tồn trong thiên địa!Bốn thần nữ áo trắng tế tự bắn ra thần luồng màu trắng bay từ bốn hướng như bốn cột sáng trắng quấn lấy kích to của nam nhân cao tám thước.Cây kích đã đến trước ngực Trương Cổ Nguyệt nhưng bị bốn thần luyện quấn lấy không thể tiến tới một ly, khựng lại tại chỗ.Nam nhân cao tám thước tiếc nuối:- Bốn thần nữ tế tự bạch y Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đến rồi, xem ra hôm nay không thể giết tên khốn này.Cây kích xoay vòng dấy lên vòng xoáy lớn rút khỏi bốn thần luyện màu trắng.

Nam nhân cao tám thước bay về cung khuyết tầng thứ bảy, ngắm bốn thần nữ tế tự bạch y trên bầu trời.Bốn thần nữ mặc áo trắng giày rơm, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, tuổi đôi mươi thanh xuân.

Một người đã là giai nhân khuynh thành, lại như thần nữ xa xôi không thể với tới.Đây là bốn thần nữ tế tự bạch y Bích, Lạc, Hoàng, Tuyền của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, chủ trì quan tinh đài, khuy địa cung, khí vận phong của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Bốn thần nữ tế tự bạch y quản lý tất cả thần miếu tế tự, vi thánh thần ban chiếu, địa vị cực kỳ siêu nhiên.-------Chương 1758: Trái tim Thạch LanThấy bốn thần nữ tế tự bạch y xuất hiện, nhiều tu sĩ trong thành cổ quỳ xuống.Bốn thần nữ tế tự bạch y đại biểu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đây là nơi vô thượng thần thánh, có ảnh hưởng sâu trong Đại Quang Minh giới, nhiều người xem Thủy Nguyệt thánh thần là thần linh thật sự.Trên trời xanh mây trắng vọng xuống giọng nữ nhân rất đẹp, xa xôi mà du dương:- Trương Cổ Nguyệt là người của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, xin Thần Tú công tử hãy bỏ qua cho hắn một lần.Người chưa đến thanh âm đã tới trước.Nam nhân cao tám thước chuyển kích to sang một bên, ngồi bệch xuống, rót rượu vào bát.Nam nhân cao tám thước nói:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được gọi là thánh địa lại có thứ như thế, các ngươi không nỡ giết thì tại hạ giết giùm.

Nhưng nếu thần nữ tế tự hồng y đã đến thì ta nể mặt Thủy Nguyệt Thiên Cảnh vậy.Chân trời dâng lên mặt trăng đỏ, ánh sáng chiếu rọi chín ngàn dặm.Một thần nữ tế tự hồng y đứng giữa mặt trời đỏ, tóc đen như tơ, áo đỏ như máu, da thịt như tuyết, thướt tha thánh khiênts.

Thần nữ tế tự hồng y như từ ngoài hư không bay đến, không thấy rõ mặt mũi nhưng chắc chắn là một nữ nhân xinh đẹp hút hồn.Bốn thần nữ tế tự bạch y nâng Trương Cổ Nguyệt bị thương nặng đứng hai bên Thượng Quan Minh Tiêm, hai trái hai phải.

Ánh sáng đỏ và trắng đan xen, thần thánh mà trang nghiêm.Dưới thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có hai thần nữ tế tự hồng y, tám thần nữ tế tự bạch y.Thượng Quan Minh Tiêm là một thần nữ tế tự hồng y, quản lý bốn thần nữ tế tự bạch y Bích, Lạc, Hoàng, Tuyền.Hai thần nữ tế tự hồng y có địa vị rất cao, chỉ dưới Thủy Nguyệt Thánh Nữ, toàn là nữ nhân tư chất tuyệt đỉnh không yếu hơn Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Nếu thánh linh long tộc chẳng may chết hoặc phạm sai lầm lớn, vậy Thủy Nguyệt Thánh Nữ mới sẽ sinh ra từ hai thần nữ tế tự hồng y.Khuôn mặt Thượng Quan Minh Tiêm xinh đẹp, mày lá liễu.

Thượng Quan Minh Tiêm lấy bình ngọc màu trẩng, đổ một giọt thánh lộ.

Lỗ hổng to cỡ miệng bát trên bụng Trương Cổ Nguyệt giây lát đã khép.Trương Cổ Nguyệt quỳ một gối, cúi dầu hướng Thượng Quan Minh Tiêm:- Đa tạ thần nữ tế tự hồng y cứu giúp, Trương Cổ Nguyệt vô cùng cảm kích!Tay Trương Cổ Nguyệt sờ bụng, ánh mắt âm trầm liếc xéo nam nhân cao tám thước.Thượng Quan Minh Tiêm thu về bình ngọc trắng, mắt sáng như sao nhìn nam nhân cao tám thước trên phi thiên ngọc điện.Thượng Quan Minh Tiêm mỉm cười nói:- Người ngươi nên cảm ơn là Thần Tú công tử.Trương Cổ Nguyệt biến sắc mặt, không ngờ nam nhân cao tám thước là Thần Tú công tử trong truyền thuyết.

Bối cảnh của nam nhân cao tám thước rất lớn, Trương Cổ Nguyệt muốn báo thù cũng khó.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được gọi là thánh địa nhưng dù gì mới thành lập hơn một vạn năm, nội tình không sánh bằng những thánh địa lâu năm truyền thừa từ viễn cổ đến hiện tại.

Không ai biết trong những thánh địa lâu năm tồn tại thứ khủng bố gì.Hơn nữa Trương Cổ Nguyệt chỉ là một đệ tử của Đại Càn Khôn Kiếm Đế.

Đại Càn Khôn Kiếm Đế có hơn chín ngàn đệ tử, nếu biết Trương Cổ Nguyệt đắc tội Thần Tú công tử thì Đại Càn Khôn Kiếm Đế sẽ vì gã mà đi đối phó thế lực sau lưng Thần Tú công tử ko?Có lẽ khi đó Đại Càn Khôn Kiếm Đế chỉ bảo: Người trẻ tuổi vốn cần rèn luyện nhiều, chết trong cuộc thử thách chỉ trách mình không đủ thực lực.Phong Phi Vân bản năng bài xích người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nói:- Chúng ta đi.Trương Cổ Nguyệt thấy đám người Phong Phi Vân định đi thì nhìn thánh thực quả chằm chằm, lại ngó Huyết Giao, dằn lòng tham lam.

Đây là yêu vương, Trương Cổ Nguyệt không trêu vào được.Huyết Giao cảm giác bị người nhìn chằm chằm, nó quay đầu cười với Trương Cổ Nguyệt:- Nhân loại, tối nay phải mang mười vạn huyết thực đồng nam đồng nữ đến chỗ ở của bản vương, nếu không . . .

Bản vương cho ngươi biết tay.Trương Cổ Nguyệt cắn chặt răng, không dám nói gì.Thượng Quan Minh Tiêm liếc Huyết Giao lại chuyển sang Phong Phi Vân, linh giác cho nàng biết nam nhân này rất bất phàm.

Nhưng Thượng Quan Minh Tiêm chỉ nhìn Phong Phi Vân nửa giây, dù bất phàm mấy cùng lắm là người hầu của yêu vương thái cổ thánh yêu tộc.Hơn nữa nàng có thân phận gì?

Thượng Quan Minh Tiêm thấy quá nhiều người trẻ tuổi bất phàm, trong đó không thiếu kẻ khoáng cổ xưa nay.Phong Phi Vân không rời khỏi thành cổ mà chọn một khách điếm tiên gia, cư ngụ trong cung điện trên mây.khách điếm tiên gian ơi này phồn hoa hơn cả hoàng cung.

Cung điện dày đặc, cầu nhỏ nước chảy, linh sơn vòng quanh, thị nữ đẹp hơn cả phi tử.

Rượu thịt là linh tuyền nhưỡng ra, thực vật toàn là linh quả kỳ trân.Nơi này linh khí đầy đủ, có trận pháp bảo vệ, vừa an toàn vừa thoải mái.Phong Phi Vân đưa Thạch Lan vè chỗ ở, khiến nàng nằm thẳng trên tháp ngọc rộng rãi, đắp đệm chăn mềm mại.

Tay Phong Phi Vân nhẹ ấn mạch Thạch Lan, phật khí vàng bay ra khỏi người nàng.Phong Phi Vân mở mắt ra, cười nói:- Không sao, vết thương sắp lành, sau này nhớ đừng liều lĩnh như vậy nữa.Thạch Lan nằm trên giường rộng, cảm giác ấm áp chưa từng có.

Sợi tóc Thạch Lan xõa ra dính trên cổ trắng, đệm trắng, thê lương khiến người đau lòng.Thạch Lan chớp mắt nói:- Thạch Lan không cho phép bất cứ người nào bất kính với sư tôn.Lòng Phong Phi Vân ấm áp thoải mái, hắn cười nói:- Sao Thạch Lan ngốc vậy?

Dù Thạch Lan không ra tay thì hắn đừng mơ tổn thương được ta.- Nhưng . . .

Không giống.- Không giống chỗ nào?Thạch Lan cắn môi:- Bọn họ không xứng để sư tôn ra tay.Phong Phi Vân nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như thấy tiểu cô nương năm xưa.

Vẫn cố chấp, kiên trì như thế.

Tiểu cô nương ngày xưa giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều.

Mười bảy tuổi không còn nhỏ, hắn có nên tìm lang quân như ý thích hợp cho nàng không?Phong Phi Vân biết lần này đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tương lai mù mịt, rất có thể có mạng đi không có mạng về.

Có lẽ hắn nên tìm đối tượng thích hợp cho Thạch Lan, khi nàng có người thích rồi sẽ không liều mạng tìm kiếm Phong Phi Vân khắp nơi nữa.Phong Phi Vân không hy vọng Thạch Lan cùng xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân nói:- Thạch Lan, sư tôn không phải người tốt, còn là nam nhân.

Nàng và ta là quan hệ sư đồ, không thể theo ta suốt đời.

Thạch Lan lớn rồi, có muốn gả cho kỳ nam nhân nào trong thiên địa không?

Rồi cùng hắn du lịch bốn bể, chim liền cánh cây liền cành, rất vui đúng không?Lần đầu tiên trong đời Phong Phi Vân thuyết phục người ta thành thân, nói năng vụng về.

Phong Phi Vân cảm thấy lời này quá đường đột, nhưng hắn phải đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay, sắp xếp cho Thạch Lan rồi hắn mới yên lòng.Thạch Lan nằm trên giường, mắt trợn tròn, con ngươi hoảng loạn.- Sư tôn, người . . .Dưới nệm, tay Thạch Lan siết chặt, tim đập nhanh như nổi trống, giọng Phong Phi Vân cứ vọng lại bên tai nàng.- Sư tôn không phải người tốt, còn là nam nhân.

Nàng và ta là quan hệ sư đồ, không thể theo ta suốt đời . . .Ý của sư tôn là sao?Không . . .

Không lẽ sư tôn muốn cưới ta?Sư tôn muốn mối quan hệ tiến thêm một bước, vậy ta có thể danh chính ngôn thuận luôn ở bên cạnh sư tôn?-------Chương 1759: Vấn đề phong cách sinh hoạt (1)Sư tôn kêu ta tìm kỳ nam nhân trong thiên địa chim liền cánh cây liền cành, sư tôn đang ám chỉ chính mình sao?Sư tôn không ngờ sư tôn trực tiếp như vậy, làm nàng không kịp chuẩn bị tâm lý.

Nàng phải làm sao đây?Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, Thạch Lan chưa từng tưởng tượng sẽ thành phu thê với sư tôn, chưa từng nghĩ thành thân với nam nhân nào.

Nhưng nếu người đó là sư tôn, Thạch Lan cảm thấy nàng . . .

Có thể chấp nhận.Phong Phi Vân không biết hắn nói lời khiến nữ đồ đệ hiểu lầm.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nàng đang nghĩ gì?

Nhưng nhìn nàng đỏ mặt, tim đập nhanh, bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng có khác gì thiếu nữ tình yêu chớm nở?Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, đồ đệ của hắn không hoàn toàn cuồng tu luyện, chắc trong lòng đã có người thích, vậy dễ xử.Phong Phi Vân rất quan tâm nữ đồ nhi, hỏi:- Nói cho sư tôn biết Thạch Lan thích ai?

Là nam nhân trong thánh địa hoàng tộc hay thiên kiêu Thần Tấn vương triều?

Hay thiên tài tuấn kiệt nơi khác?Dù là lần đầu tiên Thạch Lan đối diện mãng xà có độc cũng không hồi hộp như bây giờ, cơ thể dưới lớp chăn co lại, thớ thịt căng cứng, mồ hôi ướt đẫm áo lông dán sát da thịt.Thạch Lan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phong Phi Vân, thần kinh căng thẳng, môi hồng hé mở ngại ngùng nói:- Đều có.- A?Phong Phi Vân không kịp phản ứng, cái gì là đều có?Mặt Thạch Lan nóng ran, sợ Phong Phi Vân hiểu lầm, nàng vươn đôi tay ngọc nắm chặt cổ tay hắn, ngước nhìn hắn chăm chú.Thạch Lan nói:- Sư tôn, người ta thích . . .

Cách chúng ta rất gần, rất gần . . .Thạch Lan nói xong câu này rất là xấu hổ, chui vào trong chăn quấn chặt thân hình yểu điệu.

Người Thạch Lan nóng ran, đổ mồ hôi như tắm, nàng không dám ló đầu ra ngoài.Thạch Lan thầm nghĩ:- Đã nói rõ ràng như vậy chắc sư tôn hiểu rồi.

Giờ phải làm sao đây?

Sau này còn mặt mũi nào gặp người?Phong Phi Vân ngây người thật lâu, hắn không ngờ Thạch Lan thích là . . .

Tây Môn Xuy Tiêu.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Không được, Tây Môn Xuy Tiêu bí ẩn, lai lịch quái dị.

Nhưng Thạch Lan đã thích hắn vậy ta phải tìm hiểu rõ về hắn, nếu không sẽ không yên tâm.Phong Phi Vân nói:- Thạch Lan hãy nghỉ ngơi đi, chờ hai ngày nữa thân thể khỏe mạnh rồi sư tôn sẽ lại một mình đến tìm.

Chuyện này rất quan trọng với Thạch Lan, hai ngày nay cố gắng điều chỉnh trạng thái đi.Phong Phi Vân ôm một bụng tâm sự rời khỏi phòng Thạch Lan, đi tìm Tây Môn Xuy Tiêu.Phong Phi Vân không để bụng sắc mặt Thạch Lan khác hẳn ngày thường, dù nàng trưởng thành sớm thế nào thì chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi.

Lần đầu tiên gặp chuyện tình cảm đừng nói là Thạch Lan, dù là bá chủ tu luyện mấy ngàn năm cũng sẽ lòng rối như tơ vò.Con người không thể mãi mãi lý trí, còn có tình cảm, nhân tính.Người mãi mãi lý trí không phải con người, đó là máy móc.Thiếu nữ tình yêu chớm nở căng thẳng vùi mình trong chăn, thật lâu sau mới vén lên góc chăn ló mặt ra.

Người Thạch Lan ướt đấm mồ hôi như mới tắm sông.Thạch Lan thở phào, vui vẻ nhắm mắt lại.Phong Phi Vân ôm vò rượu gõ cửa phòng Tây Môn Xuy Tiêu.Trong phòng vang tiếng kỳ lạ, tiếng thở dốc bối rối, tiếng nữ nhân.Giọng Tây Môn Xuy Tiêu vọng ra:- Ai vậy?Phong Phi Vân nói:- Đêm nay trăng sáng sao thưa, Tây Môn huynh có hứng thú uống chén rượu với Phong ta không?- Thì ra là Phong huynh, tới ngay tới ngay.Cửa mở ra, Tây Môn Xuy Tiêu khoác áo rộng, eo cột sợi dây lưng, ngực rắn chắc, đùi săn chắc bắt đầu ngoài, bên trong không mặc gì hết.Tây Môn Xuy Tiêu đón Phong Phi Vân đi vào.Phong Phi Vân bước vào phòng liền ngửi được mùi son phấn phụ nữ, dưới đất có yếm hồng thêu uyên ương dưới nước.

Hai nữ nhân phong tình quyến rũ bước xuống giường.

Các nàng tóc rối, quần áo xốc xếch, mặt hây hồng.Phong Phi Vân là tay già đời chơi bời, biết mới rồi ba người đang mây mưa, là hắn đến quấy rầy người ta.Trong lòng Phong Phi Vân chẳng hề thấy tội lỗi, nhíu mày nói:- Tây Môn huynh sinh hoạt tình thú thật phong phú, ngươi gọi hai nữ nhân phong trần từ đâu đến . . .Phong Phi Vân ngừng bặt.Một nữ nhân mỉm cười nói:- Tiểu lang quân thể lực không tệ, thưởng cho ngươi.

Lần sau sẽ còn đến tìm.Nữ nhân ném túi linh thạch cho Tây Môn Xuy Tiêu.Hai nữ nhân quyến rũ thướt tha đi ra ngoài, lúc lướt qua người Phong Phi Vân thì mắt sáng rực, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Các nàng như hai con sói cái muốn ăn thịt Phong Phi Vân.Tây Môn Xuy Tiêu cười tủm tỉm đếm linh thạch.Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh:- Thì ra người bị chơi là ngươi?Tây Môn Xuy Tiêu cất linh thạch:- Tổng cộng tám mươi khối trùng động linh thạch, hai nữ nhân này lai lịch không nhỏ, có lẽ là phu nhân tông chủ tiên môn.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Phong huynh hiểu lầm, hai người đó thưởng thức tài nghệ của ta, cảm thấy ta tài mạo song toàn.

Phong huynh cũng là người chung chí hướng, nên biết nam nhân khó kiềm khoe khoang trước mặt mỹ nữ.

Nên ta vui quá mời bọn họ đến đây, tâm sự chuyện đời với các nàng.Phong Phi Vân cười khẩy nói:- Rồi sao tâm sự đến trên giường?Nam nhân phong lưu không có gì sai, thiếu niên huyết khí phương cương, tinh khí tràn đầy, nếu không trút ra sẽ thịnh cực mà suy.

Những huyết khí, tinh khí nếu không trút vào người nữ nhân chẳng lẽ đụng vào nam nhân?Phong Phi Vân là như vậy, hắn không cảm thấy có gì sai.

Nhưng bây giờ nữ đồ đệ duy nhất thích Tây Môn Xuy Tiêu, Phong Phi Vân làm sư phụ muốn giúp nàng.Tây Môn Xuy Tiêu không hề lúng túng nói:- Đương nhiên chúng ta chỉ ngồi tâm sự.

Hai nữ nhân tu vi cao sâu, mỗi lúc đều có lời vàng ý ngọc sâu sắc, làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ta quyết định thổi một khúc tiêu cho bọn họ.- Trong tiếng tiêu chúng ta ý loạn tình mê, bất giác leo lên tiên cảnh . . .

Thật là quá tuyệt vời.

Đương nhiên ta thanh minh một lần nữa, ta là người bán nghề, ta chú trọng giao lưu tình cảm.

Ban đầu ta không định giao dịch thể xác với bọn họ.Phong Phi Vân lạnh lùng hỏi:- Không lẽ bọn họ buộc ngươi?- Thế thì không.Mắt Tây Môn Xuy Tiêu sáng rực nói:- Nhưng bọn họ nói xong chuyện sẽ cho linh thạch gấp mười lần, nam nhân không chịu nổi hấp dẫn như thế.Phong Phi Vân trợn tròn mắt.Trong gian phòng bên cạnh, Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật tụm lại nhìn hình ảnh trong huyền quang linh kính.Huyền quang linh kính là pháp bảo của Huyết Giao, vốn rình ngó Tây Môn Xuy Tiêu và hai nữ nhân mây mưa.

Bọn họ đang nhìn hăng say thì thấy Phong Phi Vân đẩy cửa vào, chỉ trích Tây Môn Xuy Tiêu này nọ.Móng vuốt nhỏ sờ cằm, Mao Ô Quy tặc lưỡi:- Chậc chậc, ta cảm thấy hôm nay Phong Phi Vân có vấn đề.Huyết Giao gật gù:- Ta đồng ý.Hình ảnh trong huyền quang linh kính luôn bị Mao Ô Quy, Huyết Giao che mất, Mao Thành Thật chen vào không lọt.

Thánh thực quả cũng muốn xem hình nhưng bị gia gia mắng 'thiếu nhi không được xem, lăn sang một bên đi', rồi đá nó lăn quay.-------Chương 1760: Vấn đề phong cách sinh hoạt (2)Mao Thành Thật rất tò mò, rốt cuộc chen vào được:- Không thấy có vấn đề gì.Đôi mắt Mao Ô Quy đăm chiêu nói:- Một động vật ăn thịt đột nhiên bắt đầu ăn chay, ta vốn cảm thấy không thể tưởng tượng, giờ đã hiểu lý do.Mao Thành Thật hỏi:- Hiểu cái gì?- Phong Phi Vân thích nam nhân.Mao Ô Quy phân tích:- Lần cuối Phong Phi Vân chạm vào nữ nhân là tiểu công chúa, chúa tể phi, một vị quận chúa của Trung Ương vương triều thứ sáu.

Chắc đây là hồi quang phản chiếu, bởi vì trước đó Lưu Tô Hồng chết, Phong Phi Vân rất đau lòng.- Các ngươi nói xem có khi nào chuyện này kích thích tâm linh Phong Phi Vân quá lớn nên tính hướng bị vặn vẹo, sau lần cuối phóng túng thì đổi giới?Mao Ô Quy hùng hồn nói:- Ngẫm lại xem, Nam Cung Hồng Nhan chết, Lưu Tô Hồng cũng chết, Vu Thanh Họa trốn vào phật tháp không còn đi ra.

Những nữ nhân làm Phong Phi Vân nát lòng, hắn theo đuổi Thủy Nguyệt Thánh Nữ thật lâu nhưng người ta lờ hắn đi, cũng là đả kích lớn với hắn.

Lại còn Mặc Dao Dao là nữ nhân của Quỷ thị tôn hoàng, chắc làm hắn vô cùng thất vọng.- Một nam nhân gặp nhiều đả kích như thế, trong lòng đã tan nát, lúc này hắn chỉ muốn tìm bến cảng tâm hồn, tìm chỗ nương tựa.

Ài, Phong Phi Vân không muốn chạm vào nữ nhân nữa.- Các ngươi nhìn xem, ánh mắt Phong Phi Vân nhìn Tây Môn Xuy Tiêu rất lạ.

Có oán hận, ai oán, tức giận, và tình cảm trước giờ chưa từng có.Mao Thành Thật trợn to mắt nói:- Có không?

Sao ta không thấy?- Ngươi còn nhỏ, không hiểu nỗi đau của nam nhân.Mao Ô Quy đá bay Mao Thành Thật, nói:- Ta cá mười ức linh thạch bây giờ Phong Phi Vân thích nam nhân.Huyết Giao sảng khoái nói:- Ta cá mười ức với ngươi.

Muốn cá thì phải chơi lớn chút, ta thêm bốn mươi ức.Mao Ô Quy chắc chắn nói:- Vậy làm sao chứng minh chuyện này?Huyết Giao cười gian:- Dễ lắm, bắt một mỹ nữ lột truồng rồi bỏ lên giường Phong Phi Vân.

Nếu Phong Phi Vân là nam nhân bình thường sẽ không thờ ơ.Mao Ô Quy lắc đầu, nói:- Phong Phi Vân gặp bao nhiêu nữ nhân, xảy ra quan hệ với nhiều mỹ nữ khuynh thành.

Nữ nhân bình thường không lọt vào mắt hắn.Huyết Giao híp mắt nảy ý xấu:- Nếu là thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì sao?Mao Ô Quy híp mắt ti hí cười âm hiểm:- Cái này . . .

Được.* * *Trăng sáng treo cao, mây lững lờ trôi.Các quỳnh lâu ngọc điện bay trong biển mây như thiên cung.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu ngồi uống rượu dưới trăng.Phong Phi Vân vừa rót rượu cho Tây Môn Xuy Tiêu vừa thăm dò:- Tây Môn huynh đúng là rồng phượng trong cõi người, có gan một mình vào chiến trường vạn tộc.

Sự dứt khoát này làm người ta khâm phục.Tây Môn Xuy Tiêu từng nói gã từ hố luyện thi chiến trường vạn tộc rơi vào luân hồi lộ, Phong Phi Vân luôn nghi ngờ điều này.Tây Môn Xuy Tiêu ung dung nói:- Khi đó ta và một vị quận chúa cùng vào chiến trường vạn tộc, ta là một nhạc sư của nàng, thường cùng nàng thổi tiêu.

Quận chúa đi chiến trường vạn tộc rèn luyện, nhất quyết mang ta theo.

Ta không từ chối được thế là đành đi cùng nàng.- Ai ngờ chiến trường vạn tộc quá nguy hiểm, không lâu sau quân đội của quận chúa bị yêu tộc đồ diệt, quận chúa cũng chết trận.

Ta may mắn giả chết nằm trong đống xác, bị ném vào hố luyện thi nên mới thoát chết.Phong Phi Vân nâng chén uống cạn:- Uống rượu, uống rượu!Phong Phi Vân không phát hiện trong lời nói của Tây Môn Xuy Tiêu có lỗ hổng gì, nhưng hắn biết đây là lý do gã đã nghĩ ra từ trước.Phong Phi Vân nói tiếp:- Tiếng tiêu của Tây Môn huynh thanh thoát, tạo nghệ âm luật cao không thể với tới, không biết theo môn phái nào?Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Sư tôn của ta là một vị cao nhân ẩn sĩ, ta không tiện lộ tên ra.

Nhưng Phong huynh đã hỏi thì ta không giấu gì, sư tôn của ta là . . .

A?

Đó chẳng phải là lão Mao, Huyết Giao và Thành Thật sao?

Cả ba lén lút đi đâu?Phong Phi Vân cứ tưởng Tây Môn Xuy Tiêu cố ý đánh trống lảng, nhưng hắn xoay người lại quả nhiên thấy Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả ẩn trong tầng mây, lén lút chạy đi.- Mặc kệ chúng nó đi, cả ba rảnh rỗi không có việc gì làm.Phong Phi Vân cười nói:- Tây Môn huynh nói tiếp đi.- Thật ra sư tôn của ta đến từ một nhân tổ động thiên.Tây Môn Xuy Tiêu tiếp tục kể chuyện về sư phụ của mình, nhưng Phong Phi Vân biết gã không nói thật, nên chỉ nghe ngoài tai.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Tây Môn Xuy Tiêu bí ẩn, vấn đề cách sống nghiêm trọng hơn ta.

Phải khuyên nhủ Thạch Lan mới được, không thể để nàng và Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau.Phong Phi Vân thầm quyết định.Tây Môn Xuy Tiêu đang kể sự tích phong lưu của mình chợt nhướng đuôi mày, nhìn biển mây phương xa:- Ủa?

Nhìn kìa, hình như lão Mao, Huyết Giao nâng cái gì trở về.Phong Phi Vân hờ hững nhìn qua, thấy trên mây Mao Ô Quy, Huyết Giao nâng cái gì một trước một sau bay nhanh trở về, tốc độ siêu mau.

Huyết Giao, Mao Ô Quy thập thò nâng vật dài, bị vải trắng trải giường bao bọc.

Vải giường dán cấm phù bao lấy thứ dài, ngăn cách hơi thở hoàn toàn.

Có suy tính cũng khó tính ra bên trong là cái gì.- Mau, mau lên, đừng để bị phát hiện.Mao Ô Quy rón rén đi trước mở đường, lúc thì nhìn trái khi thì ngó phải, nhưng nó chẳng chịu ngước nhìn lên trời.

Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu đang ngồi trên nóc khách điếm tiên gia, thấy hết cả ba.Phong Phi Vân lắc đầu, ba tên này siêu quậy, thánh thực quả thành thật nhất cũng bị dạy hư.

Chắc cả ba lén chạy ra ngoài ăn trộm báu vật, không biết nhà ai tối nay xui xeo.Phong Phi Vân đã quyết định không để Thạch Lan, Tây Môn Xuy Tiêu bên nhau thì cũng không cần thăm dò gã nữa.

Phong Phi Vân lười tìm hiểu Tây Môn Xuy Tiêu là ai.Mỗi người có bí mật của mình, như Tây Môn Xuy Tiêu chưa từng hỏi lai lịch Thanh Đồng cổ thuyền của Phong Phi Vân, không hỏi tại sao hắn xuất hiện ở luân hồi lộ.Mọi người có duyên mới ở chung với nhau, tách ra rồi tương lai còn gặp lại hay không thật khó nói.

Thiên hạ to lớn, mỗi người một con đường.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu uống rượu xong hắn đã hơi say, mặt đỏ ửng, đầu óc choáng váng, chân nam đá chân xiêu quay về.- Đã lâu không uống nhièu như vậy.Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu không uống rượu bình thường, gọi là rượu Đương nhiên là thứ khiến người say.Người bình thường có rượu làm người thường say.Chân nhân có rượu làm chân nhân say.Thánh linh có rượu làm thánh linh say.Người thay đổi nhưng rượu chẳng bao giờ đổi thay.* * *Mao Ô Quy lo lắng nói:- Đến rồi, đến rồi.

Ha ha ha, Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu uống nhiều hổ cốt tuyền nhưỡng như thế chắc sẽ không say rượu loạn tính đi?Huyết Giao cười nói:- Dù sao ta không thành vấn đề, ta dùng dược dù là huyết giao ăn vào sẽ biến thành xuân giao, tu vi của nàng cao mấy cũng không chịu nổi.

Quy gia, chờ đưa tiền đi.Phong Phi Vân đã vào phòng, hắn mới bước vào liền cảm giác dấu vết có người đến.

Phong Phi Vân tỉnh say một nửa, trở nên cẩn thận hơn.Góc truyện.com cảm ơn bác Juan đã tài trợ cho truyện Linh Chu nhé!-------Chương 1761: Nữ nhân trên giườngPhong Phi Vân cười khẩy nói:- Làm rất cao minh, sau khi vào xóa hét dấu vết.Trong Phiêu Miểu thần triều nói đến kẻ thù thì Phong Phi Vân không có ai, hắn chỉ hơi xích mích với Trương Cổ Nguyệt.

Nhưng Trương Cổ Nguyệt là người biết điều, sẽ không dám đắc tội yêu vương thái cổ thánh yêu tộc, vậy là ai xông vào?- Chẳng lẽ là người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phái đến?Nói đến kẻ thù của Phong Phi Vân thì có một, chính là Thủy Nguyệt Đình.Trong lòng Phong Phi Vân rất kiêng dè nữ nhân này.Phong Phi Vân hít sâu, ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng khép cửa, đi vào trong.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm giường rộng làm bằng ngà voi, tuy bị mành che nhưng vẫn thấp thoáng thấy nữ nhân nằm trên giường.

Dưới giường đặt đôi giày trắng, không phải giày bình thường mà làm bằng đế noãn bách ngọc lệnh quý giá, thêu hao lan nhỏ màu trắng toát mùi thơm.Phong Phi Vân nhớ rõ đây là giày thần nữ tế tự bạch y mang.- Đúng là người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phái đến.Phong Phi Vân hết sức cẩn thận với đối thủ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thầm nghĩ:- Tu vi của Thủy Nguyệt Đình khủng khiếp đến mức này sao?

Chắc tính ra ta tới Đại Quang Minh giới, nhưng tại sao nàng không tự mình đến?Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh abưng đến bên cạnh giường, ngồi xuống bàn rót ly trà nhấp một ngụm.Phong Phi Vân nói:- Không biết là vị thần nữ tế tự bạch y nào giá lâm?Trên giường có tiếng nữ nhân thở hổn hển, rên rỉ yêu kiềm,người vặn vẹo.- Nóng . . .

Nóng quá.Phong Phi Vân nhíu mày, có gì đó là lạ.

Dù Thủy Nguyệt Đình phái thần nữ tế tự bạch y đến đối phó hắn thì thân phận thần nữ tế tự bạch y cao quý biết mấy, sao có thể cởi giày, nằm xuống giường của Phong Phi Vân?Đây là thần nữ tế tự bạch y nhận huấn luyện nghiêm khắc, tâm tính hơn người, băng thanh ngọc khiết.

Có thể nổi bật trong ức vạn nữ nhân, không thể nào là loại phóng đãng.Có vấn đề.Phong Phi Vân đứng dậy, vén rèm lên, trợn mắt há hốc mồm.Thần nữ tế tự bạch y trắng mềm hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, vạt áo mở rộng.

Ngực nàng vốn mặc áo lót màu trắng nhưng đã bị xé xuống lộ ra gò bồng đào căng tròn trắng tinh, hai điểm đỏ đặc biệt hấp dẫn.- A . . .

A . . .

Nóng quá . . .

Nước . . .Tóc đen xõa tung có dính lên cổ, có dán vào ngực căng.

Mày nhướng cao, mắt quyến rũ, mũi thẳng, môi hé mở tiếng thở dốc hút hồn.Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đỏ ửng, hai tay xoa nắn bộ ngực, tay kia luồn vào khố đáng yêu, ngón tay ma sát, có mấy cọng lông đen thò ra ngời.Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ban ngày Phong Phi Vân đã gặp nữ nhân này, nàng là một trong bốn thần nữ tế tự bạch y Bích, Lạc, Hoàng, Tuyền.

Khi ấy nàng kiêu ngạo như tiên hạc trong mây, thánh khiết như tiên nữ trên trời, không ăn nhân gian khói lửa.

Nhưng bộ dạng dâm đãng bây giờ khó mà liên tưởng nàng với thần nữ tế tự bạch y.- Cái quái gì đây?Phong Phi Vân chợt nhớ Mao Ô Quy, Huyết Giao nâng thứ gì đó trở về, hay bên trong là nữ nhân?Đường đường là thần nữ tế tự bạch y sao lại biến thành . . .

Thế này?Thần nữ tế tự bạch y vốn nằm trên giường Đột nhiên nhào lên, hai tay mảnh khảnh trắng ngà ôm chặt cổ Phong Phi Vân.

Quan tài hoàng thạch không hiểu nam nữ làm sao giao hợp, nàng hôn lung tung mặt Phong Phi Vân.Thần nữ tế tự bạch y hổn hển:- Ta muốn . . .

Cho ta . . .Phong Phi Vân không hiểu ra sao bị đè xuống giường, hai trái đào nóng mềm đè ngực hắn.

Cảm xúc khác lạ kiều diễm xộc lên não Phong Phi Vân.Thần nữ tế tự bạch y đã xé hết vải áo trên người, hai chân kẹp chặt Phong Phi Vân, hận không thể hòa tan vào người hắn.Thần nữ tế tự bạch y khóc kêu la lớn:- Ta khó chịu quá . . .

Khó chịu . . .

Cứu ta đi . . .Người thần nữ tế tự bạch y ướt đẫm mồ hôi, giữa hai đùi săn chắc thon dài ướt đẫm ma sát lưng Phong Phi Vân.Tuy thần nữ tế tự bạch y rất khó chịu nhưng còn là gái tơ, không biết phải làm sao.

Thần nữ tế tự bạch y chỉ biết hôn Phong Phi Vân, ma sát người hắn, gợi ngọn lửa trong người hắn.Phong Phi Vân không phải Liễu Hạ Huệ, hắn không phải chính nhân quân tử, đã đến lúc này không ăn mới ngu.- Cô nương, ta là nam nhân thủ thân như ngọc, nàng hãy nằm yên đi, ta rót ly nước cho nàng.Nếu Phong Phi Vân nói câu đó thì chính hắn còn khinh thường mình.Lúc này tất nhiên phải giúp đỡ người khốn khó.Trong khi Phong Phi Vân quyết định thì trận pháp thủ hộ bên ngoài khách điếm tiên gia bị công kích vang tiếng nổ điếc tai.

Khách điếm lắc lư trong không trung.- Dám bắt cóc thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ta?

Dù là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc cũng phải chết!Thượng Quan Minh Tiêm rất tức giận, giang hai tay vung kiếm vũ đánh vào khách điếm tiên gia, chiếu sáng cả bầu trời.Thần nữ tế tự bạch y Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bị bắt cóc, chuyện hoang đường vạn năm mới gặp.Huyết Giao, Mao Ô Quy biết hỏng chuyện, không ngờ đối phương nhanh chóng tìm đến cửa.Mao Ô Quy hậm hực nói:- Đám đàn bà thối Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thật khó đối phó, chúng ta làm bí ẩn thế mà sao nàng biết bạch y tế tự bị bắt đến đây?- Kệ nó, nếu nàng đã đến thì bắt luôn.

Giờ đang phút quan trọng, không thể để nàng quấy rầy ván cược của chúng ta!- Có lý!Khá nhiều tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh kéo đến, không chỉ thần nữ tế tự hồng y Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y khác, còn có Trương Cổ Nguyệt, tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo.Một số tu sĩ thế hệ trước cũng chạy đến.

Quá đáng hết sức, dám bắt thần nữ tế tự bạch y ngay trong Đại Quang Minh giới, dù đối phương có là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc cũng tuyệt đối không bỏ qua!Huyết Giao bay đến trên nóc khách điếm tiên gia, mắt liếc xéo đám tu sĩ nhân loại.Huyết Giao nhìn Trương Cổ Nguyệt, cười nói:- Tiểu tử, ngươi nói không giữ lời.

Đã bảo là đêm nay dâng mười vạn đồng nam đồng nữ cho ta nhưng ngươi không giữ lời, bản vương đành tự mình bắt một về để đền bù.Trương Cổ Nguyệt nhục mặt, cắn răng nói:- Đây là bạch y tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh!Huyết Giao kiêu ngạo cười nói:- Vậy sao?

Ở trong mắt bản vương thì đó chỉ là huyết thực.Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lạnh lùng hỏi:- Ngươi đã làm gì nàng?Thanh cổ kiếm bay ra từ sau gáy Thượng Quan Minh Tiêm, quanh người tự hình thành kiếm vực.Dù là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc thì sao?

Nếu dám làm nhục nhân tộc thì liều mạng chiến.Tại sao nhân tộc có nhiều kẻ hèn?

Vì máu chảy quá ít.Huyết Giao cười gian:- Đương nhiên là nha đầu kia bị ta nuốt, da mỏng thịt mềm, rất ngon.- Muốn chết!Ngón trỏ và ngón giữa Thượng Quan Minh Tiêm bắt kiếm quyết vạch một đường cong.

Kiếm theo tâm đi, nhát kiếm đâm thủng trận pháp bảo vệ khách điếm tiên gia chém vào Huyết Giao.Bề ngoài nhìn như Thượng Quan Minh Tiêm bị chọc giận nhưng thật ra đạo tâm rất bình tĩnh, biểu tình thản nhiên, mắt sắc bén còn hơn kiếm khí.-------Chương 1762: Huyết Giao điên cuồngBản vương nghe nói Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển là dùng tâm ngự kiếm, tâm ngự thần.

Tâm càng tĩnh kiếm ý càng mạnh, tâm loạn thì kiếm ý yếu.

Tiểu cô nương, tức giận làm mệt người, có cần bản vương dập lửa giùm không?Huyết Giao bién về bản thể, thân thể như dãy núi đỏ, dữ tợn xa xưa, sóng khí ngập trời.

Có mây yêu tự động tụ tập trên bầu trời.Một tiếng hú dài mang theo gió tanh đầy trời.

Hơn mười tu sĩ Vũ Hóa cảnh thế hệ trước bị đánh bay, hai móng vuốt đẫm máu thò ra chộp Đan Đỉnh Quỷ thị.- Thế giới hoa khai!Ba thần nữ tế tự bạch y đứng ở ba hướng goc. quanh Thượng Quan Minh Tiêm, thân như tạc bằng ngọc, không nhúc nhích, lòng ngự kiếm.

Bọn họ diễn hóa ra kiếm quyết trong lòng, hình thành đsoa hao thần to lớn nở trong không trung.Thượng Quan Minh Tiêm là nhụy hao chính giữa, ba thần nữ tế tự bạch y là ba cánh hoa.

Bốn người hợp thành một đỡ móng vuốt của Huyết Giao.(truyen)Đây là kiếm quyết hợp kích, từ ý nghĩa nào đó bọn họ có thể điều động một phần lực lượng của thánh thần.Nếu bốn thần nữ tế tự bạch y và một thần nữ tế tự hồng y hợp sức thì uy lực càng mạnh hơn.* * *Bên ngoài đánh nhau túi bụi, Phong Phi Vân hết hứng chơi bời.Chưa gặp Thủy Nguyệt Đình đã bị chụp mũ dâm tặc, bắt cóc thần nữ tế tự bạch y, dâm nhục nàng.

Nếu bị Thủy Nguyệt Đình biết chắc chắn nàng sẽ khinh thường hắn.Mặc kệ kiếp trước có thật hay không, Phong Phi Vân không muốn bị Thủy Nguyệt Đình khinh thường.

Phong Phi Vân cắn đầu lưỡi bình ổn huyết khí, cố gắng không để mình bị sắc đẹp dụ dỗ.Phong Phi Vân thành công ngăn cản tà niệm, ngọn lửa trong bụng bị dập tắt.Loại cảm giác này rất khó chịu, như miếng thịt đến bên miệng rồi, há mồm là cắn trúng ngay nhưng buộc phải ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn cục thịt rơi xuống đất, có lẽ tương lai sẽ bị chó ngậm hay quạ cắp đi.Phong Phi Vân không hối hận gì, muốn nữ nhân thì lúc nào cũng có.

Phong Phi Vân kiềm chế bản thân tránh cho mâu thuẫn gay gắt với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay từ đầu.Phong Phi Vân có thể làm bao nhiêu chuyện xấu xa với nữ nhân xấu, nhưng với nữ nhân tốt phẩm hạnh đoan chính thì hắn không xuống tay được.Nếu để tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thấy bộ dạng thần nữ tế tự bạch y bây giờ, dù Phong Phi Vân giải thích thế nào cũng không ai tin.

Phong Phi Vân đã làm thì lo đến cùng, dốc sức bài trừ dâm độc trong người thần nữ tế tự bạch y.* * *Huyết Giao nói tục liên hồi:- Ha ha ha ha ha ha!

Bà nội nó, (com)cô nương này tu vi không tệ.Thượng Quan Minh Tiêm nghe càng chói tai, tâm tình bình lặng suýt bị Huyết Giao làm rối loạn.- Đối địch với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ không có kết cuộc tốt, thiên nữ tán hoa!Thượng Quan Minh Tiêm chuyển thanh kiếm, kiếm khí phát tán, mưa hao từ trên trời rơi xuống.Huyết Giao không thèm để Thượng Quan Minh Tiêm vào mắt, nó chuẩn bị dốc hết sức, người phát ra huyết khí, vảy giao nhô lên.

Huyết Giao càng lúc càng nanh tranh.Vang tiếng gầm điếc tai, nhiều kiến trúc trong thành cổ sụp đổ.Ầm ầm ầm ầm ầm!Bốn tu sĩ thế hệ trước tu vi không tầm thường bay ra, bọn họ là danh túc nổi tiếng mấy ngàn vạn dặm, được gọi là đại hiền giả.

Bọn họ cảm giác có yêu khí bốc lên nên chạy sang.Trong đó có đẳng cấp vực chủ, đại hiền trung cổ thế gia, tông chủ đạo gia tông môn.

Mỗi người là nhân vật kinh thiên động địa, môn nhân đệ tử khắp thiên hạ.

Bọn họ định hợp tác trấn áp Huyết Giao.Huyết Giao quẫy đuôi dài hất bay bốn đại hiền giả, miệng phun máu, linh khí vỡ nát rất thê thảm.Cơ thể Huyết Giao to lớn nhìn xuống Trương Cổ Nguyệt, đôi mắt đỏ mắt.Huyết Giao hỏi:- Tiểu tử, ngươi muốn bị ăn tươi hay nuốt sống?Trương Cổ Nguyệt sợ hãi chân run cầm cập, gã sớm nghe nói thái cổ thánh yêu tộc đáng sợ, hôm nay thấy Huyết Giao đại triển thần uy làm gã sợ teo tim.Bốn đại hiền giả bị Huyết Giao quất cái đuôi đánh bị thương nặng, yêu vương thái cổ thánh yêu tộc đáng sợ như thế làm sao nhân tộc đối kháng nổi?Tim Trương Cổ Nguyệt đập nhanh muốn rớt khỏi lồng ngực:- Yêu . . . yêu vương đại nhân, người muốn mười vạn huyết thực chắc chắn ta sẽ gom đầy đủ thật nhanh . . .Mồm máu gần ngay trước mắt, Trương Cổ Nguyệt nói sai một chữ là mất mạng.Huyết Giao cuồng cười:- Ngoan lắm, hai ngày nữa ta kêu Quy gia nhận ngươi làm tôn tử.Ầm!Một cây kích to màu vàng từ dưới đất bắn lên, cột sáng vàng vọt lên cao, cực kỳ nhuệ khí.Mắt Huyết Giao lóe tia sáng lạnh, lắc người bay thẳng lên cao, né tránh mũi nhọn cây kích to.Nam nhân cao tám thước giẫm đất vọt lên cao mấy vạn thước, cầm kích to quét hướng Huyết Giao.Kích to biến thô cỡ cây cột, đằng đằng sát khí va chạm với móng vuốt của Huyết Giao bắn ra hỏa hoa.Huyết Giao lạnh lùng cười:- Tiểu tử nhà ngươi có chút bản lĩnh.Thượng Quan Minh Tiêm từ hướng khác bay tới, cùng ba thần nữ tế tự bạch y hợp nhất thành đóa hoa thần to lớn, ngưng tụ thanh thần kiếm biển hoa chém xuống Huyết Giao.Bốn đại hiền giả bị đánh bay cũng quay về, đứng bốn hướng đánh ra thần thông, hợp sức tấn công.

Thần luyện bay ra từ tay bọn họ biến bầu trời thành biển sét.Huyết Giao một mình đấu với chín cao thủ dễ như chơi.

Tạo áp lực lớn nhất cho Huyết Giao là nam nhân cao tám thước cầm kích to.Tu vi của nam nhân cao tám thước lợi hại hơn bốn đại hiền giả, sức chiến đấu rất kinh khủng, trong thế hệ trẻ đến cảnh giới thế này là rất ghê gớm.Nếu tu vi của Huyết Giao không đến đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng chưa chắc đánh lại nam nhân cao tám thước.Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y hợp thành kiếm trận cũng rất đáng sợ, có lực lượng tổn thương Huyết Giao.Mao Ô Quy nói:- Tiểu tử Huyết Giao không tệ, không uổng công lão phu tài bồi nó.Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên nóc khách điếm tiên gia, nhíu mày nói:- Không ổn, dù chín cường giả hợp sức không ngăn được nó, nếu Huyết Giao phát cuồng nuốt các tu sĩ nhân loại thì làm sao?Mao Ô Quy cười nói:- Yên tâm, nó không to gan như thế, chỉ cần ngăn cản đám người này cho Phong Phi Vân đủ thời gian.Tây Môn Xuy Tiêu hỏi lại:- Cho đù thời gian gì?Mao Ô Quy biết lỡ mồm, ho khan:- Cái kia . . .

Mới rồi chúng ta bắt một tù binh, Phong Phi Vân đang tra khảo nàng cửa vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ở đâu.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Ra là vậy, hèn gì người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đánh tới cửa.

Miễn không chết người thì chuyện này còn giải thích được.Mao Ô Quy thầm nghĩ:- Giải thích cái khỉ gì?

Không chừng bây giờ thần nữ tế tự bạch y đã máu chảy thành sông, còn cơ hội đâu giải thích?

Nhưng mối thù của Phong Phi Vân và Thủy Nguyệt thánh thần không nhỏ, đắc tội Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng chẳng sao.

Dù gì chúng ta có một tiêu thánh chống lưng, không sợ Thủy Nguyệt thánh thần xuống tay giết.Mao Ô Quy nheo mắt ti hí.* * *Phong Phi Vân đang bài trừ dâm độc trong người thần nữ tế tự bạch y, nữ nhân xinh đẹp mở mắt ra.

Thần nữ tế tự bạch y cảm giác toàn thân nhức nhối, xương cốt mềm nhũn, như bãi nước. cảm giác làn da lạnh lẽo, nàng tỉnh táo lại ngay.-------Chương 1763: Các thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (1)Thần nữ tế tự bạch y mở mắt mông lung ra, thấy người mình không mảnh phải, gò bồng đào lồ lộ, eo nhỏ trong gió.

Thần nữ tế tự bạch y muốn nổi điên.Phía đối diện là nam nhân đẹp trai tà khí lõa nửa người trên đang cầm tay nàng, rót khí thánh linh vào người nàng, di chuyển giữa thân thể hai người.Quần áo Phong Phi Vân rách nát, lúc trước bị thần nữ tế tự bạch y xé rách.Thấy mắt nữ nhân trở về trong suốt, Phong Phi Vân thu lại khí thánh linh, thả tay thần nữ tế tự bạch y ra.Bốp!Si Tuyền Nhi là người thông minh, tỉnh táo lại hiểu ngay xảy ra chuyện gì.

Si Tuyền Nhi vừa tức vừa hận, tát Phong Phi Vân một cái.

Nhưng cánh tay Si Tuyền Nhi mèm nhũn, bàn tay đánh vào ngực Phong Phi Vân không chút sức mạnh, giống như đang làm nũng.- Dâm tặc, ngươi cướp mất trinh tiết của ta, ta liều mạng với ngươi!Si Tuyền Nhi vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng chân mềm nhũn.

Si Tuyền Nhi đứng lên một nửa phát hiện nửa người dưới không mảnh vải, nàng vừa xấu hổ vừa sốt ruột co ro trong chăn, bật khóc.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, hắn đứng dậy tìm ra quần áo bị Mao Ô Quy giấu sau giường ném cho thần nữ tế tự bạch y.Phong Phi Vân nói:- Ta phải nói rõ ràng cho nàng biết, tất cả là hiểu lầm, ta không phải dâm tặc.

Từ ý nghĩa nào đó ta là ân nhân cứu mạng.- Vô sỉ, ngươi cướp trinh tiết của ta còn dám nói là ân nhân cứu mạng?

Ngươi làm như vậy còn độc ác hơn là giết ta!Si Tuyền Nhi mím chặt môi, lòng nhớ môn quy nghiêm khắc của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, lòng chua xót tuyệt vọng, nước mắt chảy trào.

Si Tuyền Nhi khóc sướt mướt.Phong Phi Vân không chịu nổi thấy nữ nhân khóc:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh các người chẳng phải tu luyện tâm sao?

Tại sao sức chịu đựng tâm lý kém như thế?

Nữ nhân Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không biết nam nữ lần đầu tiên giao hoan sẽ đổ máu sao?- Đổ máu . . .Si Tuyền Nhi kéo chăn ra một góc, nhìn dưới thân.

Si Tuyền Nhi giật mình động tác này quá xấu hổ, mặt đỏ rực.Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì, hắn đã đoán đúng.

Các thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh quanh năm ngăn cách với thế gian, chỉ lo tu luyện, không rành nhân tình thế thái.

Nói kiếm quyết tu vi thì bọn họ là thiên chi kiêu nữ trong đồng lứa, nhưng nói đến chuyện nam nữ thì như tờ giấy trắng, ngốc còn hơn con nít.Quy định của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nghiêm khắc, đa số là tu sĩ nữ giới sống trong đó, rất chú trọng trinh tiết trong sạch.

Đó là tại sao Si Tuyền Nhi mới khóc sướt mướt.Đã xác định mình không bị phá trinh vậy nghĩa là nàng đã hiểu lầm nam nhân trước mặt.

Si Tuyền Nhi nhớ đến mới rồi hắn nâng hai tay nàng, giờ ngẫm lại đây là động tác trị thương.

Si Tuyền Nhi càng xấu hổ hơn.Mặt Si Tuyền Nhi nóng ran, nàng hơi ngước lên nhìn quần áo Phong Phi Vân rách rưới, làn da có vết cào.

Không lẽ là nàng cào?Si Tuyền Nhi thầm nghĩ:- Trời, mới rồi ta đã làm những chuyện gì?

Xấu hổ chết được, chắc hắn đang cười thầm trong bụng.Si Tuyền Nhi vùi mình trong chăn không dám nhúc nhích, lòng vừa xấu hổ vừa bực mình.Lòng Phong Phi Vân thâó thỏm, dù sao mới rồi hắn nhìn thấy hết thân thể Si Tuyền Nhi, không biết có bị nàng diệt khẩu không.Nếu chuyện này xảy ra với những nữ nhân (goc.truyen.com) mạnh mẽ như nữ ma, Lưu Tô Tử, Long Khương Linh thì bọn họ sẽ giết Phong Phi Vân ngay.

Dù không giết chết hắn chắc chắn các nàng sẽ móc mắt.Phong Phi Vân nhìn mặt Si Tuyền Nhi, không thấy chút sát ý nào ngược lại có áy náy, xấu hổ như thể người làm sai là nàng.Phong Phi Vân yên dạ, nói:- Hãy mặc đồ vào, nếu không bên ngoài đánh nhau trời long đất lở.- A!Si Tuyền Nhi như mèo con trong chăn nhanh như chớp kéo đồ vào trong, chăn mấp máy.Khi Si Tuyền Nhi vén chăn lên thì đã ăn mặc gọn gàng, búi tóc trên đầu sửa sang lại ngay ngắn.

Trường bào tế tự màu trắng thẳng thớm, mặt Si Tuyền Nhi ửng hồng, nhìn không có gì khác lạ.Có lẽ vì mặc áo nên khí chất của Si Tuyền Nhi cũng thay đổi, trong trẻo thánh khiết, mắt trong suốt, mờ mịt linh động.

Si Tuyền Nhi lại trở về khí chất thần nữ tế tự cao thượng không thể khinh nhờn.

Y phục thay đổi nữ nhân lớn như thế đấy.Nhiều nữ nhân mặc áo là ngọc nữ, cởi đồ là dục nữ.Khi Si Tuyền Nhi nhìn Phong Phi Vân thì kiềm không được né tránh, không dám nhìn thẳng hắn.Si Tuyền Nhi cắn môi hồng, ánh mắt ai oán nói:- Xin ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta, không thể để người ngoài biết chuyện tối hôm nay, nếu . . .

Nếu truyền ra ngoài thì . . .Phong Phi Vân nói:- Ta sẽ không để người thứ ba biết.- Đa tạ ngươi, ta cũng nhất định giữ bí mật của ngươi!Ánh mắt Si Tuyền Nhi là lạ nhìn Phong Phi Vân, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập vui mừng.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Giữ bí mật cho ta?Giây sau Phong Phi Vân hiểu ra, Si Tuyền Nhi đang nói đến khí thánh linh.Mới rồi Phong Phi Vân dùng khí thánh linh ép dâm độc cho Si Tuyền Nhi, tu vi cao như nàng chắc chắn nhận ra điều đó.Si Tuyền Nhi cảm thấy tu sĩ mà có khí thánh linh thì trên người rất có thể mang theo báu vật thánh linh, bị lộ ra ngoài sẽ có nhiều tu sĩ mưu đồ làm hại Phong Phi Vân.

Nên Si Tuyền Nhi mới nói sẽ giữ bí mật giúp Phong Phi Vân.Phong Phi Vân thầm than Si Tuyền Nhi thật ngây thơ, không hỏi tại sao hắn ở đây, không hỏi tại sao cứu nàng, nghĩ ngay đến giúp hắn giữ bí mật, thật là nữ hài tử thú vị.* * *Bên ngoài, một con giao to đỏ như máu bay trong tầng mây, lao ra lao vào, uy thế không ai địch lại.

Con giao đánh tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Càn Khôn Kiếm Đạo ngã nghiêng.Nhiều tu sĩ vây công Huyết Giao, mấy vạn tu sĩ ở dưới đất đánh ra thần thông đạo pháp, nhưng không tổn thương nó được, ngược lại bị đánh tan tác.Tu sĩ các đại tông môn lòng run sợ.

Đây là sự khủng bố của yêu vương thái cổ thánh yêu tộc, thánh hiền giả không rả không ai chế ngự được.Phong Phi Vân và Si Tuyền Nhi đi ra.

Nam tuấn dật tiêu sái, nữ thánh khiết đoan trang, như đôi uyên ương bước lên áng mây.Huyết Giao thấy ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén, nó có tật giật mình, sợ bị hắn tính sổ.Huyết Giao hăm dọa tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh:- Hội luận đạo vạn tộc sắp đến, bản vương không muốn đại khai sát giới, hôm nay tha các ngươi một con đường sống.Huyết Giao hậm hực quay về.Thượng Quan Minh Tiêm khoác áo đỏ như máu, mày xanh, mắt lạnh băng nhìn Phong Phi Vân đứng bên cạnh Si Tuyền Nhi.Ánh mắt Thượng Quan Minh Tiêm sắc bén hỏi:- Tuyền Nhi, bọn họ có làm khó ngươi không?Phong Phi Vân mặc áo nho, bình thản ung dung.Si Tuyền Nhi khom người, cúi đầu hướng Thượng Quan Minh Tiêm:- Bẩm thần nữ tế tự hồng y, Tuyền Nhi vô tình bị kẻ xấu bắt cóc, may mắn được Phong đại ca ra tay cứu, không thì . . .

Hôm nay khó giữ được mạng sống.

Tuyền Nhi đã làm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mất mặt.Si Tuyền Nhi liếc trộm Phong Phi Vân.Ai bảo thiếu nữ ngây thơ không biết nói dối?Nói dối là thiên phú của tất cả nữ nhân trên đời.-------Chương 1764: Các thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (2)Mao Ô Quy, Huyết Giao thấy thần nữ tế tự bạch y đẹp như tiên nữ hoàn hảo không tổn hao gì bước ra ngoài thì không tin vào mắt mình.Chết tiệt, Phong Phi Vân đổi giới tính thật sao?Cái này . . .

Không giống phong cách loàm việc của Phong Phi Vân.Thượng Quan Minh Tiêm thấy Si Tuyền Nhi không bị Huyết Giao yêu vương nuốt sống, hiển nhiên lúc trước Huyết Giao yêu vương toàn nói lời khiêu khích.Thượng Quan Minh Tiêm mừng rỡ, không tìm hiểu thêm là ai bắt cóc Si Tuyền Nhi.

Chuyện này có thể từ từ điều tra, người bình an trở về mới là quan trọng nhất.Thượng Quan Minh Tiêm không thèm nhìn Phong Phi Vân, nàng cho rằng hắn là người hầu bên cạnh yêu vương.Thượng Quan Minh Tiêm mang theo Si Tuyền Nhi, đoàn người bỏ đi.Thành cổ lại tĩnh lặng.Thần nữ tế tự bạch y Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được người hầu của Huyết Giao yêu vương cứu, vậy chứng minh kẻ bắt cóc không phải Huyết Giao yêu vương, không cần liều mạng đấu với Huyết Giao yêu vương làm gì.Huyết Giao, Mao Ô Quy biết vụ việc bị lộ sớm chạy mất dép.

Khi Phong Phi Vân định tìm chúng nó tính sổ thì không thấy bóng dáng đâu.* * *Si Tuyền Nhi cùng đám tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rời đi nhưng nỗi lòng khó bình tĩnh, đi đường thấy người bứt rứt, trong đầu suy nghĩ lung tung.Nam nhân kia đẹp trai, con ngươi hơi đỏ, ánh mắt hấp dẫn chết người.

Tất cả thật khó quên.Thượng Quan Minh Tiêm băng tuyết thông minh, tinh tế tỉ mỉ, nhận ra ngay sắc mặt Si Tuyền Nhi khác lạ.Thượng Quan Minh Tiêm khuyên răn:- Tuyền Nhi, trong tám thần nữ tế tự bạch y thì ngươi nhỏ tuổi nhất, cũng ngây thơ nhất.

Đây là lần đầu tiên ngươi ra ngoài rèn luyện, khó tránh khỏi gặp trắc trở.

Nhưng may mắn lần này chỉ kinh không hiểm, về sau hãy luôn theo bên ta phiêu bạt trong Tu Tiên giới.

Ngươi còn cần học rất nhiều thứ.Si Tuyền Nhi trả lời:- A!

Lần sau Tuyền Nhi sẽ chú ý.Thượng Quan Minh Tiêm nhướng mày nói:- Ngươi có biết ai bắt cóc mình không?Si Tuyền Nhi nói:- A . . .

Cái này thì ta không biết.Thượng Quan Minh Tiêm nhíu mày hỏi:- Người hầu bên cạnh Huyết Giao yêu vương đã cứu ngươi thì chắc biết chuyện, ngươi không hỏi hắn sao?- Ta . . .

Ta quên.Si Tuyền Nhi thầm trách mình tại sao quên chuyện quan trọng như vậy.- Ngươi quên chuyện quan trọng đó?Ánh mắt Thượng Quan Minh Tiêm nghi ngờ nhìn Si Tuyền Nhi:- Có phải ngươi gạt ta chuyện gì?Si Tuyền Nhi sợ bị Thượng Quan Minh Tiêm nhìn thấu, lắp bắp nói:- Không . . .

Không có, ta sợ quá nên quên hỏi.

Hay ta trở lại hỏi Phong đại ca?Một thần nữ tế tự bạch y trán điểm dấu son lên tiếng:- Lần đầu tiên Tuyền Nhi đi ra rèn luyện đã gặp chuyện như vậy, chắc nàng rất sợ.

Hồng Y tế tự đừng ép nàng quá.Thần nữ tế tự bạch y khác lên tiếng:- Cái này còn cần hỏi sao?

Chắc chắn là phi tặc ăn cắp Thiên Linh Lung!

Nếu ta mà bắt được hắn sẽ nhốt vào vực sâu băng giá!Thượng Quan Minh Tiêm có thể làm thần nữ tế tự hồng y nhờ vào nàng có tâm kế, thông minh hơn thần nữ tế tự bạch y.

Thượng Quan Minh Tiêm không cho rằng Si Tuyền Nhi sợ quá quên hết mọi chuyện, nhưng hiện tại không tiện ép hỏi, nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm.Bốn thần nữ tế tự bạch y vào trạng thái nhập định, một lũ phân thân của Thượng Quan Minh Tiêm bay ra khách điếm tiên gia như cái bóng xinh đẹp thướt tha lao vào đình nằm ở chỗ âm u yên tĩnh bên ngoài thành cổ.Dưới đất đầy lá rụng, ánh trăng xuyên qua khe hở nhánh cây rơi xuống thành hoa văn loang lổ như răng quỷ.Phân thân từ nhạt nhòa đến ngưng tụ không khác gì chân thân, da Thượng Quan Minh Tiêm trắng tinh, chân thon dài, eo nhỏ, ngực to.Trương Cổ Nguyệt đã chờ sẵn trong đình, thấy Thượng Quan Minh Tiêm đến thì quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói:- Bái kiến thần nữ tế tự hồng y!Tuy Trương Cổ Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế nhưng kém xa địa vị của Thượng Quan Minh Tiêm.Thượng Quan Minh Tiêm đứng dưới ánh trăng, cái bóng kéo thật dài.

Tóc Thượng Quan Minh Tiêm bay phất phới phong tình như tiên nữ dưới trăng.Thượng Quan Minh Tiêm hỏi:- Chuyện nhờ ngươi điều tra ra sao rồi?Trương Cổ Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Tiêm xinh đẹp, trong mắt tràn đầy si mê, tim đập nhanh.Trương Cổ Nguyệt trả lời:- Ta đã điều tra được thánh thần muốn Hiên Viên Nhất Nhất đi tìm một người, là bán yêu tên Phong Phi Vân.

Nhưng không hiểu sao Hiên Viên Nhất Nhất không thể mang bán yêu đó trở về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được.

Hiên Viên Nhất Nhất lại đi Đan Đỉnh Quỷ thị, hôm trước nàng đã quay về Phiêu Miểu thần triều, chắc đang trên đường về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Hiên Viên Nhất Nhất là người không thể suy tính nhưng Trương Cổ Nguyệt điều tra được tung tích của nàng, từ đó có thể thấy năng lực của gã rất lớn.- A!Thượng Quan Minh Tiêm lộ vẻ đăm chiêu.

Thánh thần kêu Hiên Viên Nhất Nhất tìm một người, còn là bán yêu.

Bán yêu kia có tài đức gì lọt vào mắt thánh thần?Thượng Quan Minh Tiêm vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sớm hơn Hiên Viên Nhất Nhất ba trăm năm, khi Hiên Viên Nhất Nhất còn là tiểu cô nương thì tu vi của Thượng Quan Minh Tiêm đã đến Vũ Hóa cảnh.Thượng Quan Minh Tiêm tu luyện chưa đến trăm năm đã bước vào Vũ Hóa cảnh, được công nhận là có tư cách trở thành thánh nữ nhất Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất leo lên cao, gần mười tám tuổi đã được thánh thần phong làm Thủy Nguyệt Thánh Nữ, hỏi sao Thượng Quan Minh Tiêm chịu đựng được?Thượng Quan Minh Tiêm thầm nghĩ:- Thánh thần bí mật phái Hiên Viên Nhất Nhất đi tìm một bán yêu chứng minh bán yêu này không đơn giản.

Hiên Viên Nhất Nhất không thể mời bán yêu trở về, nếu ta mời bán yêu đó về được vậy chắc chắn sẽ tăng sứcn ặng với thánh thần.Thượng Quan Minh Tiêm gật gù nói:- Bán yêu tên Phong Phi Vân đó bây giờ đang ở đâu?Trương Cổ Nguyệt khó xử nói:- Bán yêu kia cũng là kẻ không thể suy tính, tung tích khó điều tra hơn cả Hiên Viên Nhất Nhất.

Tam ời trí sư mạnh nhất Càn Khôn Kiếm Đạo đều không thể tính ra tung tích của hắn.

Nhưng bên Bán Yêu Minh truyền tin về là Phong Phi Vân gần đây mới xuất hiện trong Trung Ương vương triều thứ sáu.Thượng Quan Minh Tiêm mỉm cười nói:- Bây giờ không tiện rời khỏi Phiêu Miểu thần triều, đành chờ tìm được Thiên Linh Lung rồi mới đến gặp hắn.Thượng Quan Minh Tiêm nổi hứng thú với bán yêu mà Hiên Viên Nhất Nhất không mời về được.Trương Cổ Nguyệt nói:- Hồng Y tế tự không cần đi Phiêu Miểu thần triều, hiện tại hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, với cá tính cao điệu ở Trung Ương vương triều thứ sáu thì chắc chắn bán yêu sẽ đến.Mắt Thượng Quan Minh Tiêm đầy tia sáng trí tuệ nhẹ gật đầu, nói:- Hiên Viên Nhất Nhất trở về, bây giờ còn một lúc nữa mới đến hội luận đạo vạn tộc.

Tính cách của nàng ta thích lộ mặt dàn xếp, chắc chắn sẽ đến Thanh Minh thiên cảnh hỗ trợ tìm Thiên Linh Lung.

Có lẽ đây là cơ hội để đối phó với Hiên Viên Nhất Nhất.Trương Cổ Nguyệt kinh hoàng nói:- Nơi này là Đại Quang Minh giới, Hiên Viên Nhất Nhất được thánh thần yêu thích, nếu bị thánh thần biết thì rắc rối to-------Chương 1765: Tám phương tụ tập vềThượng Quan Minh Tiêm mỉm cười nói:- Ngu ngốc, ai nói ta tự mình đối phó Hiên Viên Nhất Nhất?

Còn yêu vương thái cổ thánh yêu tộc đây, ta nhờ tay yêu vương này nhổ bỏ cái gai trong lòng.Thượng Quan Minh Tiêm càng xinh đẹp hơn dưới ánh trăng, nhưng tiếng cười làm người nghe sợ hãi.* * *Chuyện Thiên Linh Lung bị mất trộm gây sóng gió lớn trong Đại Quang Minh giới, thậm chí truyền khắp Phiêu Miểu thần triều, ảnh hưởng cực lớn.Có rất nhiều tu sĩ cường đại đều chạy đến Đại Quang Minh giới.Tòa thành cổ Thanh Minh thiên cảnh càng được chú ý nhiều.

Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đệ tử môn hạ bốn người thủ hộ, các cổ thế gia, tước phủ, thậm chí tu sĩ yêu tộc đều tụ tập về.Trong vòng ba ngày, thành cổ trong Thanh Minh thiên cảnh không mấy nổi tiếng chớp mắt chật ních người, gió mây tụ tập.

Có thể thấy con cái thái cổ thánh yêu tộc mang theo người hầu nghênh ngang đi trên đường.Lý do không có gì khác.

Một thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ba ngày trước bị người bí ẩn bắt cóc, suýt mất mạng.

Nhiều người cho rằng do phi tặc làm, thế nên mọi người kéo nhau vào thành cổ này.Con cái yêu tộc đa số đến tham gia hội luận đạo vạn tộc, nhưng bây giờ còn một lúc mới đến luận đạo hội.

Đám con cái yêu tộc vì góp vui nên cũng chạy đến.Trong ngọc điện bay trên bầu trời, một đám tu sĩ tụ tập thảo luân.- Đồn rằng Thiên Linh Lung do một tài liệu thánh tính luyện chế ra, ngày Linh Lung thành hình nguyên Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đều nghe thanh âm như tiếng trời.- Thiên Linh Lung này là phôi thai thánh linh dụng cụ do thánh thần tế luyện.

Mỗi thánh linh đều muốn luyện ra thánh linh dụng cụ thuộc về mình, thánh thần cũng không ngoại lệ.- Nghe nói trong Thiên Linh Lung đặt một viên linh hồn linh thạch, đặt nó trong Thần Tiêu hỏa vực tế luyện.

Chờ linh hồn linh thạch hòa tan là linh dược luyện thành thánh linh dụng cụ.

Nhưng mới đây đệ tử trông chừng Thần Tiêu hỏa vực phát hiện Thiên Linh Lung mất tích, chuyện này gây chấn đọng lớn, dù sao nơi đó là Thần Tiêu hỏa vực, trộm cắp bình thường không dễ vào.- Thiên Linh Lung là phôi thai thánh linh dụng cụ mà bị đánh cắp, hèn gì nhiều cường giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lộ mặt.- Ta chỉ thấy lạ là trong thiên hạ ai có năng lực lớn như thế, đánh cắp Thiên Linh Lung trước mặt thánh linh?Trong góc phi thiên ngọc điện có một công tử áo tím trẻ tuổi kiêu ngạo ngồi, tám mỹ thị xinh đẹp hầu bên cạnh.

Có hai lão nhân hộ đạo mặc áo xám, khí phái rất lớn.Công tử áo tím tuấn tú siêu phàm, da mịn còn hơn nữ nhân, mắt phượng,phe phẩy quạt.Đó là thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh, Lưu Tô Tử.Lưu Tô Tử cười nói:- Các ngươi không hiểu.

Đồn rằng thánh thần đang ở trên thiên hà độ tâm kiếp, bốn người thủ hộ lo bổn phận hộ đạo, bởi vậy phi tặc kia mới thừa dịp lẻn vào được.

Nếu không với vô thượng thần thông của Thủy Nguyệt thánh thần, ai có thể đánh cắp Thiên Linh Lung?Hướng khác, một lão nhân râu bạc bấm đốt tay, gật đầu nói:- Tu luyện Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển mỗi cách năm ngàn tám trăm bảy mươi bốn năm sẽ phải trải qua tâm kiếp một lần.

Độ qua tâm kiếp thì tu vi cao hơn một tầng, không độ qua được tâm chết kiếm tiêu.

Tính thời gian thì đã qua hơn năm ngàn năm kể từ lần trước thánh thần độ tâm kiếp.Nghe vậy nhiều người ánh mắt lóe tia sáng kỳ lạ lặng lẽ rời khỏi phi thiên ngọc điện.Một thanh âm lạnh lùng vang lên:- Hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, trong nhân tộc người duy nhất có tư cách tham gia chí tôn luận đạo là Thủy Nguyệt thánh thần.

Giờ nàng độ tâm kiếp thì trong nhân tộc còn ai đủ tư cách tham gia hội luận đạo vạn tộc?Năm thanh niên, hai nữ ba nam, anh khí bừng bừng, nhiều phó tòng và thị nữ đi theo.Bọn họ ngưn cách các tu sĩ khác, phát ra yêu khí nhàn nhạt, là năm anh kiệt yêu tộc.Người nói chuyện là nam nhân anh tư ngạo nghễ, tóc đỏ vàng, mày như đao, khí thế khiếp người.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu ngồi trên nóc phi thiên ngọc điện phía xa, cũng nghe nam nhân kia châm chọc.

Anh kiệt yêu tộc đang cười nhạo nhân loại không có cường giả, khiến nhiều nhân loại tức giận.Phong Phi Vân bưng ly rượu, cười tủm tỉm thầm nghĩ:- Tứ hoàng tử Kim Ô yêu tộc, cái tên này ăn nhiều đau khổ trong Đan Đỉnh Quỷ thị vậy mà vẫn không biết hối cải, cứ ngạo như thế.Một thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ tuổi đứng bật dậy:- Các hạ nói thế là sao?Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ không chịu nổi đám tu sĩ yêu tộc ra vẻ mình cao đẳng.Kim Ô Tứ hoàng tử mỉa mai:- Bản hoàng tử sợ nhân tộc các ngươi là người tổ chức hội luận đạo vạn tộc nhưng không ai có tư cách tham gia vạn tộc luận đạo, vậy thì rất xấu hổ, ha ha ha ha ha ha!- Đáng ghét, ngươi hãy xem ta có tư cách tham gia vạn tộc luận đạo không!Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ đá bay ghế dưới thân.

Cái ghế bao phủ ánh sáng ngọc bay hướng Kim Ô Tứ hoàng tử.Kim Ô Tứ hoàng tử không thèm quay đầu, cười mỉa mai, vạt áo vung ra sau.

Thần quang vàng bay ra đánh nát cái ghết, ngọc vụn bay đầy.Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ quát to, ba tia chớp hiện ra Xung quanh.

Thiên tài đẳng cấp sử thi tay không cầm ba tia chớp chém vào Kim Ô Tứ hoàng tử.Kim Ô Tứ hoàng tử mỉm cười nói:- Tu sĩ nhân loại chẳng ra gì, không hiểu nhẫn nhịn là sao.

Bản hoàng tử nói mấy câu đã đánh, hắn đang ép chúng ta giết hắn sao?Một anh kiệt yêu tộc khác cười nói:- Những thiên tài nhân loại chỉ là gà đất chó nhà, tu sĩ tư chất kém nhất trong thái cổ thánh yêu tộc chúng ta còn mạnh hơn bọn họ.- Nói đúng.Bàn tay Kim Ô Tứ hoàng tử ngưng tụ vầng mặt trời màu vàng phát ra ánh lửa vạn trượng.

Kim Ô Tứ hoàng tử vung tay chém đứt ba tia chớp, vỗ một chưởng.

Ngực thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ nát bét, văng ra ngoài đập gãy bàn ghế.

Thiên tài đẳng cấp sử thi nằm sấp dưới đất, hộc máu.Kim Ô Tứ hoàng tử kiêu ngạo nhìn Bốn phía, đôi mắt tỏa ánh sáng vàng rất oai phong:- Đây là chính là thiên tài của nhân tộc sao?

Bản hoàng tử chỉ dùng hai tầng tu vi!Tu sĩ nhân loại trong phi thiên ngọc điện trợn to mắt nhìn:- Mấy con cái yêu tộc này khinh người quá đáng, trong địa bàn nhân tộc mà dám kiêu ngạo như thế?Thượng Quan Minh Tiêm, bốn thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng có mặt trong phi thiên ngọc điện.

Nam nhân cao tám thước Chung Thần Tú, Trương Cổ Nguyệt, và Thiên Toán thư sinh, Đông Phương Kính Thủy, Vô Sắc Vô Tướng, Tô Quân, Lưu Tô Tử của Trung Ương vương triều thứ sáu.

Một số thế tử, quận chúa đến từ Trung Ương vương triều khác.Thiên Toán thư sinh luôn bình tĩnh, mưu kế tỉ mỉ nay không kiềm được nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.Năm anh kiệt yêu tộc mặc kệ không khí trong phi thiên ngọc điện căng thẳng, cười nói uống rượu, không thèm để tu sĩ nhân loại vào mắt.- Thái cổ thánh yêu tộc chúng ta mới là mạnh nhất Tây Ngưu Hạ Châu, tộc quần khác chỉ là hóa ngoại man di.

Mỗi lần hội luận đạo vạn tộc toàn là thái cổ thánh yêu tộc tụ hội, man di như nhân tộc có được một, hai người tham gia đã là giỏi.-------Chương 1766: Các vương giả thế hệ trẻ (1)Kim Ô Tứ hoàng tử cười to bảo:- Ta ở trong tu sĩ Kim Ô yêu tộc thế hệ này không xếp vào được hạng một ngàn nhưng có thể quét ngang mấy thiên tài nhân tộc, đây chính là chênh lệch giữa hai tộc quần.Bùm!Đông Phương Kính Thủy, Tô Quân đập bàn đứng dậy, giận run người.

Nếu đám tu sĩ yêu tộc nhục nhã bọn họ thì còn nhịn được, nhưng tu sĩ yêu tộc sỉ nhục nhân tộc, Đông Phương Kính Thủy và Tô Quân không thể tha thứ.Kim Ô Tứ hoàng tử liếc hai người, hỏi:- Hai ngươi không phục sao?- Đúng vậy!

Không phục!Tư chất của Đông Phương Kính Thủy vốn rất cao, chẳng qua bị trói buộc trong Thần Tấn vương triều, nơi tài nguyên bần cùng nên tu vi tiến bộ chậm.Sau khi vào Chiến Địa tước phủ, có tài nguyên sung túc cung cấp, tư chất cao siêu thể hiện ra.

Tu vi của Đông Phương Kính Thủy, Tô Quân tăng vọt, đã đến Niết Bàn đệ thất trọng thiên.

Thể chất đến đỉnh đẳng cấp sử thi.Mỗi chủng tộc đều có công pháp tu luyện tăng cao thể chất, ví dụ Bất Tử Phượng Hoàng Thân của phượng hoàng yêu tộc.

Nhân tộc cũng có công pháp nâng cao thể chất nhưng không cao minh bằng Bất Tử Phượng Hoàng Thân.Với đệ tử thế gia thì tử nhỏ bọn họ đã dùng các loại linh dược nâng cao thể chất, tu luyện công pháp tăng thể chất nên mới vào hàng thiên tài đẳng cấp sử thi.Tại sao Trung Ương vương triều thứ sáu có nhiều thiên tài đẳng cấp sử thi?

Đa số là hậu thiên tiến bộ, hiếm có tu sĩ nào bẩm sinh đã là thể chất đẳng cấp sử thi.Đông Phương Kính Thủy, Tô Quân bẩm sinh là thiên tài đẳng cấp sử thi, đây cũng là lý do Thiên Toán thư sinh nhiệt tình chiêu lãm bọn họ.Nếu không thì với thân phận của Thiên Toán thư sinh mà muốn chiêu lãm thiên tài đẳng cấp sử thi, gã nói một câu liền có nhiều thiên tài đẳng cấp sử thi kéo đến.Tu vi của Đông Phương Kính Thủy, Tô Quân bây giờ không khiến Phong Phi Vân ngạc nhiên.

Hai người này nổi bật về tư chất, tâm trí, rất có thể là cường giả cuối thời kỳ thái cổ chuyển thế, khí vận cường đại trên thân.

Đông Phương Kính Thủy, Tô Quân cũng có nhiều cơ duyên như Phong Phi Vân.Rồng bay khỏi nước, một bước lên trời.Kim Ô Tứ hoàng tử khinh thường nói:- Tu vi Niết Bàn đệ thất trọng thiên ở trong nhân tộc không kém, nhưng trong Kim Ô yêu tộc chúng ta thì tầm thường.

Bản hoàng tử đã đến Vũ Hóa đệ nhị trọng, nếu đánh nhau với các ngươi, người ta sẽ nói là bản hoàng tử khi dễ các ngươi.- Bản hoàng tử có một vị tộc đệ vừa lúc là cảnh giới Niết Bàn đệ thất trọng thiên, hai ngươi hợp sức nếu qua được mười chiêu trong tay hắn thì bản hoàng tử rút lại lời vừa nói.Tu sĩ đến Niết Bàn đệ thất trọng thiên cũng không là gì trong mắt Kim Ô Tứ hoàng tử, gã không thèm nhìn thẳng.Chung Thần Tú đứng dậy, xách kích nặng nề đi hướng Kim Ô Tứ hoàng tử.Chung Thần Tú nói:- Cần gì rắc rối vậy?

Hãy để ta lĩnh giáo thực lực của mây vị anh kiệt yêu tộc.

Nếu tứ hoàng tử đỡ được mười chiêu của ta thì ta sẽ chém hai tay ngay tại đây!Chung Thần Tú khí thế khiếp người, sát khí mạnh mẽ, mỗi bước toát ra sóng linh như sóng thần.Tu sĩ nhân loại đều biết Chung Thần Tú lợi hại, đây là cường giả dám đại chiến với Huyết Giao yêu vương.

Chung Thần Tú định ra oai phủ đầu đám tu sĩ yêu tộc, cho bọn họ biết trong nhân tộc cũng có cường giả.Kim Ô Tứ hoàng tử nhìn Chung Thần Tú, ánh mắt kiêng dè nhưng không hề sợ hãi.Kim Ô Tứ hoàng tử cười khẩy nói:- Ta nhận ra ngươi, ngươi là quỷ tài đệ nhất Tạo Hóa nhân tổ động thiên của nhân tộc.

Một trăm năm trước trên chiến trường vạn tộc, ngươi và phân thân của đại ca đánh nhau một lần, dường như khi đó ngươi bị thua rất thảm.Nhân tổ động thiên đại biểu tồn tại chí cao trong nhân tộc.Chung Thần Tú chưa từng gặp địch thủ trong nhân tộc, được thần hóa, thiên kiêu số một nhân tổ động thiên, vậy mà gã không đánh thắng một phân thân của Kim Ô Bá hoàng tử?

Thật khó khiến người chấp nhận.Chung Thần Tú không bị lời Kim Ô Tứ hoàng tử ảnh hưởng, chiến ý không giảm bớt.Chung Thần Tú nói:- Chân thân Kim Ô Bá hoàng tử đã tám mươi năm không đi ra Thiên Mộc thần trì.

Nghe đồn tám mươi năm trước hắn bị một người cùng thế hệ đánh trọng thương cho đến nay vết thương chưa lành.

Tuy mấy năm nay mọi người thường thấy chân thân Kim Ô Bá hoàng tử đi khắp nơi, nhưng ta biết đó chỉ là một phân thân khá cao minh của Kim Ô Bá hoàng tử để che giấu thật sự Kim Ô Bá hoàng tử bị người đánh bại.Kim Ô Tứ hoàng tử biến sắc mặt.

Chung Thần Tú nói đúng, tám mươi năm trước Kim Ô Bá hoàng tử bị người đánh bại.

Nhưng Kim Ô yêu tộc chưa từng tuen dương chuyện này ra ngoài, cố hết sức che giấu nó.Bởi vì bất cứ chủng tộc nào đều cần tín ngưỡng, mà tín ngưỡng đến từ đâu?Cho nên cần tạo thần.Kim Ô Bá hoàng tử là thần do Kim Ô yêu tộc tạo ra, thần thoại bất bại, để khích lệ người trẻ tuổi trong Kim Ô yêu tộc.

Những đạo Kim Ô yêu tộc sẽ không cho phép hình mẫu đó bị người đánh bại.Địa vị của Kim Ô Bá hoàng tử trong Kim Ô yêu tộc giống như Phong Phi Vân trong bán yêu, là linh hồn của một tộc quần, không cho phép bị đánh bại.

Kim Ô Bá hoàng tử chịu áp lực lớn hơn, bởi vì gã đại biểu thái cổ thánh yêu tộc kiêu ngạo, Phong Phi Vân đại biểu bán yêu đê tiện.Đây là lý do Kim Ô yêu tộc che giấu thật sự.Chung Thần Tú nói:- Phân thân này của Kim Ô Bá hoàng tử rất cường đại, dùng xác một vị bán thánh luyện ra, sức chiến đấu được một nửa trình độ của chân thân Kim Ô Bá hoàng tử.

Ta thua vào tay phân thân Kim Ô Bá hoàng tử thật sự tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn mạnh hơn Kim Ô yêu tộc các ngươi.

Thua mà không dám nhận, đây mới là điều đáng xấu hổ nhất, là điều thái cổ thánh yêu tộc thường làm sao?Kim Ô Tứ hoàng tử bị nói đỏ mặt tía tai, gã không giấu diếm nữa, lạnh lùng nói:- Vậy cho ngươi biết một tin tốt, đại ca của ta đã ra từ Thái Mộc thiên trì, đã luyện hóa một mảnh thái cổ thiên mộc, giờ tu vi càng hơn một bậc.

Lần này trên hội luận đạo vạn tộc ngươi sẽ gặp chân thân của đại ca, với tu vi đại ca bây giờ một ngón tay dư sức nghiền chết ngươi.Kim Ô yêu tộc bỏ ra giá trên trời trong phòng đấu giá quỷ thị mau mảnh nhỏ thái cổ thiên mộc về, bọn họ định dùng lực lượng Thái Mộc thiên trì thức tỉnh sức sống thái cổ thiên mộc, dựng dục ra thiên mộc mới.Nhưng khi Kim Ô yêu tộc mau thái cổ thiên mộc về mới phát hiện thái cổ thiên mộc đã bị địa ngục khí ăn mòn, không thể nảy mầm mới.Khối thái cổ thiên mộc bị Kim Ô Bá hoàng tử dưỡng thương trong Thái Mộc thiên trì hấp thu, tu vi lại tăng một bước dài, vết thương lành lặn ra khỏi Thái Mộc thiên trì.Đây là tin tức kinh người, tạo ảnh hưởng lớn cho các tộc quần tham gia hội luận đạo vạn tộc.Ngón tay Phong Phi Vân xoay ly rượu, thầm nghĩ:- Thì ra người đánh nhau với ta trong Đan Đỉnh Quỷ thị chỉ là một phân thân của Kim Ô Bá hoàng tử.Thủ đoạn của Kim Ô yêu tộc thật cao siêu, có thể lừa cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn.-------Chương 1767: Các vương giả thế hệ trẻ (2)Trong phi thiên ngọc điện đánh nhau túi bụi.

Một mình Chung Thần Tú khiêu chiến với năm anh kiệt yêu tộc Kim Ô Tứ hoàng tử, con của Ngưu Hoàng vân vân.Chỉ mười ciêu Chung Thần Tú đã đánh bại năm anh kiệt yêu tộc.Cánh tay phải của Kim Ô Tứ hoàng tử bị kích to đâm thủng một lỗ máu, dòng máu chảy ồ ạt, vết thương thật lâu không thể khép lại.Ánh mắt Kim Ô Tứ hoàng tử độc ác nói:- Đáng ghét, Chung Thần Tú, ngươi có biết kết cuộc của việc đắc tội thái cổ thánh yêu tộc chúng ta?Năm anh kiệt yêu tộc bị đâm thủng một lỗ trên người, nhưng vị trí không trí mạng.Chung Thần Tú dùng tay áo lau máu trên kích to, lạnh lùng nhìn Kim Ô Tứ hoàng tử:- Thái cổ thánh yêu tộc thì sao?

Nếu trên chiến trường vạn tộc thì bây giờ ngươi đã chết.- Lớn lối thật, vương giả thế hệ trẻ nhân tộc định khiêu chiến uy nghiêm của tất cả thái cổ thánh yêu tộc sao?Một thanh niên điển trai mặc áo đỏ mang theo bốn nữ hầu nhân loại xinh đẹp đi vào phi thiên ngọc điện.Nam nhân dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, nhưng má phải có bảy miếng vảy cá đỏ rực lóe tia áng kỳ lạ.

Bảy miếng vảy cá không phá hỏng mặt đẹp mà còn tăng nét yêu dị cho thanh niên.Tây Môn Xuy Tiêu nhỏ giọng nói:- Đó là Bại Nguyệt hoàng tử của thái cổ thánh yêu tộc thắng ngư yêu tộc.

Có thể nói Bại Nguyệt hoàng tử là vô địch trong thế hệ này của thắng ngư yêu tộc.Phong Phi Vân gật gù, hắn cảm nhận được hơi thở rất mạnh từ người Bại Nguyệt hoàng tử, tu vi cao hơn đám người Kim Ô Tứ hoàng tử gấp vô số lần.Một đối thủ mạnh mẽ.- Tu vi của thiên tài nhân loại này không tệm, không cho ai giành với ta!Không khí bị một cánh tay ngọc phá vỡ, rạch một vệt dài.

Ngọn lửa đỏ bay ra từ khe nứt hư không, nhiệt độ nóng lan tràn.Một thiếu nữ mặc áo xanh bách hoa, váy xanh tơ bạc chui ra từ khe nứt hư không.

Dáng người cao kiều, đùi trắng như ngà vui lộ ra từ áo xanh hấp dẫn nhiều tầm mắt.- Nhìn gì?

Chưa từng thấy mỹ nữ sao?Giọng thiếu nữ rất hay, nóng bỏng.

Người thiếu nữ phát ra thần hoa nóng cháy, ngọn lửa tuôn ra từ người thiếu nữ, những tu sĩ mới rồi ngắm chân dài đều thấy mắt đau rát, máu chảy ra.

Hai tay che mắt, các tu sĩ gào rú, đôi mắt đã bị mù.Tây Môn Xuy Tiêu thở phào nhẹ nhõm, mới rồi gã không ngắm chân thiếu nữ, nếu không bây giờ cũng bị mù mắt.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Nữ nhân này là một nhân vật cao quý của thái cổ thánh yêu tộc hỏa loan yêu tộc, địa vị cao hơn cả công chúa hỏa loan yêu tộc.

Ít ai biết tên thật của nàng, mọi người đều gọi nàng là Thanh Loan thánh nữ.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn Phong Phi Vân, thấy mắt hắn nhìn Thanh Loan thánh nữ đăm đăm nhưng không bị mù.Tây Môn Xuy Tiêu thầm nghĩ:- Phong huynh đúng là không phải người bình thường.Phong Phi Vân nhìn Thanh Loan thánh nữ thật lâu không phải vì vóc dáng nàng nóng bỏng, hắn có cảm giác rất lạ, khó miêu tả nhưng nó thật sự tồn tại.Bại Nguyệt hoàng tử của thắng ngư yêu tộc có chút e ngại Thanh Loan thánh nữ, lạnh lùng nói:- Thiên tài nhân tộc này là đối thủ của ta, nàng đừng giành với ta.- Bại Nguyệt hoàng tử, Thanh Loan thánh nữ, hai người đều có thân phận và địa vị, thôi đừng giành.

Hãy để ta đấu với thiên tài nhân tộc này.Một nam nhân vạm vỡ râu ria xồm xoàm đứng trong phi thiên ngọc điện từ khi nào.

Nam nhân mặc áo rộng màu xám, chân đất lộ ra lông chân đen cứng, chắp hai tay cười tủm tỉm nhìn Chung Thần Tú như ngó con mồi.Nam nhân giống như người rừng, lưng hùm vai gấu nhưng không cồng kềnh, đầu mày anh khí.

Nếu nam nhân cạo sạch râu chắc chắn là một mỹ nam.Tây Môn Xuy Tiêu hút ngụm khí lạnh:- Đây là một kẻ hung dữ của thái cổ thánh yêu tộc thái cổ ma vượn tộc, Viên Tam Tam.

Tuy Viên Tam Tam mới tu luyện mấy trăm năm nhưng rất nổi tiếng hung ác trong thái cổ ma vượn tộc, nhiều đại hiền giả già hơn Viên Tam Tam gấp đôi nhìn thấy hắn đều sợ.

Đừng thấy bây giờ Viên Tam Tam bộ dáng hiền từ, khi nổi điên thì máu chảy thành sông, lũ lụt chảy tràn.Phong Phi Vân trố mắt nhìn, tò mò hỏi:- Hình như Tây Môn huynh rất quen mặt mấy vương giả thế hệ trẻ của thái cổ thánh yêu tộc?Tim Tây Môn Xuy Tiêu rớt cái bịch, vẻ mặt bình tĩnh cười nói:- Nhiều thế lực lớn đỉnh cao trong nhân tộc đều sưu tầm tài liệu cường giả các yêu tộc.

Hễ có vương giả thế hệ trẻ xuất hiện sẽ được đăng ký trong sách, cái gọi là biết người biết ta trăm chiến trăm thắng.Phong Phi Vân cười tủm tỉm gật đầu, không hỏi thêm.Ba vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc thi nhau đến, mỗi người khí thế mạnh mẽ như ba cây cột chống trời đứng đó, khiến người mặc cảm.Bên tu sĩ nhân loại cảm giác áp lực tăng mạnh, nhiều người mặt trắng bệch không ngăn nổi áp lực kia.Viên Tam Tam của thái cổ ma vượn tộc nhìn Chung Thần Tú thật lầu, chợt cười, tiếng cười điên cuồng.Viên Tam Tam hỏi:- Nghe nói ngươi đánh nhau với phân thân Kim Ô Bá hoàng tử?

Không biết ngươi thua vào chiêu thứ mấy?Bại Nguyệt hoàng tử, Thanh Loan thánh nữ nhìn Chung Thần Tú chằm chằm, hai người cũng rất quan tâm vấn đề này.Chung Thần Tú đứng thẳng như cây thương, thẳng tắp, sắc bén, một mình một người ngăn cản áp lực từ ba vương giả thế hệ trẻ.Chung Thần Tú mở miệng nói:- Ngươi hỏi cái này làm gì?Viên Tam Tam cười nói:- Ta muốn tranh tài với ngươi, để xem ngươi thua trong tay ta nhanh hơn hay thua vào tay Kim Ô Bá hoàng tử mau hơn?Viên Tam Tam, Bại Nguyệt hoàng tử, Thanh Loan thánh nữ chỉ quan tâm Kim Ô Bá hoàng tử, còn thiên tài nhân tộc đỉnh cao chẳng đáng lọt vào mắt bọn họ.Viên Tam Tam, Bại Nguyệt hoàng tử, Thanh Loan thánh nữ tranh nhau đấu với Chung Thần Tú vì muốn kiểm tra thực lực Kim Ô Bá hoàng tử.Thượng Quan Minh Tiêm đứng bật dậy nói:- Tu sĩ thái cổ thánh yêu tộc các ngươi quá đáng, không đẻ thiên tài nhân tộc vào mắt!Áo đỏ chói mắt, tóc đen như suối, khí thế cực mạnh phát ra từ người Thượng Quan Minh Tiêm.Thiên Toán thư sinh mỉm cười nói:- Nếu tu sĩ thái cổ thánh yêu tộc các ngươi đã không kịp đợi thì không cần chờ hội luận đạo vạn tộc làm gì, chúng ta trước tiên luận đạo đi.Không khí giữa thái cổ thánh yêu tộc và nhân tộc càng lúc càng căng thẳng, hai phe giương cung bạt kiếm, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng sắc bén.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không thú vị chút nào.Tây Môn Xuy Tiêu hưng phấn nói:- Sao không thú vị được?

Ta thấy rất thú vị, chắc sắp có trận đại chiến rồi.Tây Môn Xuy Tiêu rất mong chờ.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không đánh được.

Thiên Toán thư sinh tính toán không bỏ sót, biết rõ thế cục hiện tại.

Nhân tộc vào thế yếu, cũng không cần trực tiếp khiêu chiến với ba thái cổ thánh yêu tộc, làm vậy vừa mệt vừa không được lợi gì.

Đây không phải phong cách làm việc của Thiên Toán thư sinh, chắc hắn đã tính được sẽ không đánh nhau thành công.Phong Phi Vân vừa dứt lời quả nhiên có tin tức truyền đến, là tin về Thiên Linh Lung.-------Chương 1768: Tin tức về Thiên Linh LungCó người trong Hoang Ma lâm thấy một cột sáng xanh abứn lên cao, là hơi thở của Thiên Linh Lung.Tin tức truyền về, đám tu sĩ không ngồi yên chạy đi Hoang Ma lâm.Viên Tam Tam cười gian:- Nghe nói Thiên Linh Lung là phôi thai thánh linh dụng cụ, thánh vật có thể trở thành thánh linh dụng cụ.

Nếu rơi vào tay thái cổ thánh yêu tộc chúng ta thì không trả lại.Viên Tam Tam nhún chân bay lên cao, đụng thủng nóc phi thiên ngọc điện bay hướng Hoang Ma lâm.Thanh Loan thánh nữ, Bại Nguyệt hoàng tử bay lên trời, biến mất sau đám mây, tốc độ siêu mau.Thượng Quan Minh Tiêm biến sắc mặt nói:- Tuyệt đối không thể để Thiên Linh Lung rơi vào tay đám yêu tộc!Nếu Thiên Linh Lung rơi vào tay yêu tộc chắc chắn bọn họ sẽ không trả lại cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, dù sao bọn họ cướp từ tay phi tặc, không liên quan gì Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Đây sẽ là tổn thất lớn cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, cũng là mối nhục lớn với toàn nhân tộc.Phong Phi Vân sờ cằm thầm nghĩ:- Trong Thiên Linh Lung có một viên linh hồn linh thạch, nếu ta có nó thì chỉ thiếu 'Lượng kiếp chuyển thế cổ dược' là có thể hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan.Hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan cần ba chủ dược gồm: Lượng kiếp chuyển thế cổ dược, linh hồn linh thạch, tinh huyết đại thánh.Hiện giờ trong người Phong Phi Vân có ba giọt tinh huyết đại thánh, nếu có thêm linh hồn linh thạch thì tiến một bước dài trên đường hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan.- Phong huynh đoán trước như thần, đoán chính xác thật, không có đánh nhau.

A?

Phong huynh, Phong huynh . . .?Tây Môn Xuy Tiêu quay đầu lại không thấy bóng dáng Phong Phi Vân đâu.Hoang Ma lâm là một cấm địa nguy hiểm trong Đại Quang Minh giới.

Cây cối trong Hoang Ma lâm ăn thịt người, tảng đá đổ máu, khói độc vĩnh viễn không tan.

Bình thường không có tu sĩ dám bước vào Hoang Ma lâm một bước.Nhưng đối với vương giả thế hệ trẻ thì mấy thứ này chẳng là gì.

Tu vi của bọn họ mạnh hơn nhiều thế hệ trước, có nhiều thủ đoạn, sẽ không bị Hoang Ma lâm bình thường hù chùn chân.Phong Phi Vân mặc trường bào, tay áo bay bay từ trên trời giáng xuống.

Phong Phi Vân đứng bên hồ nước trong Hoang Ma lâm, nhìn núi rừng trập trùng phía xa.

Phong Phi Vân như con chim ưng bay lên, xông vào Hoang Ma lâm tràn ngập khói đen.Phong Phi Vân lại đáp xuống:- Sao hai ngươi ở đây?Trong cánh đồng đầy xương mãnh thú, Phong Phi Vân thấy Mao Ô Quy, Huyết Giao đang tìm kiếm gì đó.Không biết có phải Mao Ô Quy, Huyết Giao nghèo đến bị điên rồi không mà thấy xương mãnh thú tu vi cường đại là nhét vào túi.

Lúc tu vi của Phong Phi Vân thấp sẽ xem chúng nó là bảo bối, nhưng bây giờ không cần nữa.Mao Ô Quy, Huyết Giao thấy Phong Phi Vân xuất hiện ở đây còn tưởng hắn tìm chúng nó tính sổ, định bỏ chạy.Phong Phi Vân cười tủm tỉm lấy mắt đại ma long ra ném lên ném xuống.

Mao Ô Quy, Huyết Giao cảm nhận hơi thở đại ma long, nhũn chân bò về.Bùm!Hai chân Huyết Giao mềm nhũn quỳ xuống:- Phong gia, xin tha cho ta.

Chuyện bắt cóc thần nữ tế tự bạch y toàn do Quy gia đề nghị, không liên quan gì ta một chút linh thạch!Phong Phi Vân cất mắt đại ma long, nói:- Chuyện kia không cần nhắc lại, sao các ngươi chạy tới đây?Huyết Giao nhẹ lòng, đứng dậy trả lời:- Chúng ta đi theo một cái bóng đến đây, nhưng tới chỗ này thì mất dấu, chúng ta đang tìm đây.Hôm đó Mao Ô Quy, Huyết Giao sợ bị Phong Phi Vân tính sổ nên ra ngoài lánh nạn, trên đường đi chúng ta gặp một cái bóng bí ẩn.

Hai tên rảnh rỗi sinh nông nổi theo đuôi cái bóng.Đây là đầm lầy, xếp đầy xương trắn.

Những mãnh thú trong Hoang Ma lâm khi về già sẽ chọn tới đây chờ chết, quanh năm suốt tháng đọng lại xương cốt nhiều như biển, thành vùng đất mãnh thú ngủ say vùi xương.Đưa mắt nhìn thi vụ đằng đằng, quỷ hỏa lơ lửng.Sâu bên trong là một mảnh hắc ám, loáng thoáng nghe tiếng gầm khủng bố vọng lại, như thú lại như quỷ.Phong Phi Vân hỏi:- Mấy hôm nay các ngươi ở trong Hoang Ma lâm có thấy một luồng thánh quang xuất hiện?Mao Ô Quy nheo mắt nói:- Ngày hôm nay sâu trong đầm lầy có luồng sáng trắng bắn lên trời nhưng rất nhanh vụt tắt.Mao Ô Quy hỏi dò:- Không lẽ có báu vật?- Thiên Linh Lung.Phong Phi Vân bay vào đầm lầy đen như mực, tiến vào sâu trong biển xương.Mao Ô Quy, Huyết Giao nhìn nhau, lộ vẻ mừng như điên đuổi theo Phong Phi Vân.Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Huyết Giao đi hai ngày trong đầm lầy nhưng không thấy bóng dáng kia đâu, không tìm ra Thiên Linh Lung, ngược lại bị một số tử linh hung dữ công kích.Ầm!Một bộ xương trắng khổng lồ bay ra từ lòng đất, hốc mắt rực cháy hai đốm lửa ma trơi bị Huyết Giao một vuốt cào nát thành đống xương vụn.- Chỗ này chưa phải nơi sâu nhất, chắc bên trong còn thứ kinh khủng hơn nữa.Phong Phi Vân nhìn sâu trong đầm lầy, sương mù mông lung, tử khí đậm đặc.

Phong Phi Vân cảm giác có điều lạ, dường như có người cố ý dụ bọn họ xông vào mảnh đất chết chóc này.Mao Ô Quy hít hà, kéo ra một người chết từ đống xương cốt.Người chết toàn thân đẫm máu, mặt bị xé nát, chỉ có thể phán định đây là một nữ nhân, mới chết không lâu, máu chưa khô.Phong Phi Vân nhìn xác nữ, nhíu mày nói:- Đây là tu sĩ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, trên người nàng dính chút yêu khí, chắc bị tu sĩ yêu tộc giết.

Đi, chúng ta đuổi theo xem sao.Phong Phi Vân bước nhanh hơn, trên đường đi lại thấy xác mấy nhân tộc.

Có bị móc tim, có bị ăn mất đầu, có chỉ còn lại cái chân đẫm máu.Đằng trước truyền đến kiếm khí và yêu khí khuấy động không gian Xung quanh.Ba cường giả yêu tộc đang hợp sức đối phó với một thần nữ tế tự bạch y.Ba cường giả yêu tộc có tu vi Vũ Hóa cảnh, thuộc thắng ngư yêu tộc.

Bọn họ đánh thần nữ tế tự bạch y bị thương khá nặng, nguy hiểm trùng trùng.Một anh kiệt thắng ngư yêu tộc lạnh lùng cười:- Tốt nhất hãy cam tâm làm nữ hầu cho hoàng tử của chúng ta, hầu hạ hoàng tử điện hạ đi.

Nếu không hôm nay ba chúng ta sẽ khiến thần nữ tế tự bạch y Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có bầu bán yêu, ha ha ha ha ha ha!- Vô sỉ!Người Si Tuyền Nhi phát ra thánh quang rực rỡ, thân ngà ngọc như tinh linh bay trên biển xương trắng.

Mỗi lần Si Tuyền Nhi đều né thoát khỏi sát kiếm.Một thanh chiến kiếm bay trước mặt Si Tuyền Nhi, kiếm như mưa sao băng.Dưới đất có hơn mười cái xác nhân tộc, máu thịt bầy nhầy.

Chỉ còn một mình Si Tuyền Nhi chiến đấu, nhưng nàng cũng bị thương nhiều chỗ.Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc toàn là nhân vật đỉnh cao, nếu chỉ đấu với một người thì Si Tuyền Nhi còn cơ may thắng nổi.

Nhưng đấu với ba người cùng lúc, Si Tuyền Nhi không có cả cơ hội chạy trốn.Phập!Một thắng ngư yêu tộc cơ thể biến thành con thắng ngư, đuôi cá vẫy trong không khí.

Một luồng yêu khí sắc bén rạch ngực Si Tuyền Nhi thủng một lỗ to, máu đổ ồ ạt.- Ha ha ha ha ha ha!

Nếu hoàng tử của chúng ta thuần phục một thần nữ tế tự bạch y làm nữ phó thì nhân tộc mất hết mặt mũi.Một tu sĩ thắng ngư yêu tộc sử dụng chiêu cấm pháp giam cầm chiến kiếm của Si Tuyền Nhi.-------Chương 1769: Một mảnh xương cốt (1)Tu sĩ yêu tộc khác vỗ chưởng chụp xuống đầu Si Tuyền Nhi, muốn đánh bại nàng trước.Lúc này có tiếng giao gầm rõ to.- Grao!Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc chưa kịp phản ứng thì cơ thể văng ra ngoài như hồ lô lăn lông lốc dưới đất.Huyết Giaô ai phong đi ra nhìn ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc, cười gian như con mèo nhìn ba con cá.Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc quỳ dưới đất, cung kính cúi đầu trước Huyết Giao:- Bái kiến Huyết Giao yêu vương đại nhân, chủ nhân của chúng ta là Bại Nguyệt hoàng tử.

Tin tưởng Huyết Giao yêu vương có nghe nói tên của hoàng tử chúng ta?Bọn họ thấp thỏm lo âu, không đoán ra tại sao yêu vương đại nhân tấn công mình.

Vì không biết nguyên nhân nên ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc mới báo tên Bại Nguyệt hoàng tử, bọn họ tin tưởng khi Huyết Giao yêu tộc nghe tên này sẽ không dám làm khó dễ bọn họ.Vẻ mặt Huyết Giao cảm thán rằng:- Bại Nguyệt hoàng tử, thật trùng hợp, tên cúng cớm trước kia của bản vương là Bại Nhật hoàng tử.

Cái gọi là nhật nguyệt không cùng tồn tại, hoàng tử các ngươi cố ý đối đầu với bản vương sao?Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc phập phồng lo sợ nói:- Tên của hoàng tử chúng ta do Thắng Ngư Chính Hoàng đặt, không phải cố ý đối nghịch với yêu vương tiền bối.Bọn họ cảm thấy tên của Bại Nguyệt hoàng tử không hù sợ Huyết Giao yêu vương được, lại nâng tên Thắng Ngư Chính Hoàng.Đây là một vị chân hoàng của thắng ngư yêu tộc, dù là bán thánh nghe cái tên này cũng e ngại ba phần.Huyết Giao đăm chiêu nửa ngày, nảy ý nói:- Tên do Thắng Ngư Chính Hoàng đặt sao?

Vậy kêu Thắng Ngư Chính Hoàng sửa tên Bại Nguyệt hoàng tử thành . . .

Thành Bại Gia hoàng tử đi.Si Tuyền Nhi vốn nghĩ mình chạy trời không khỏi nắng, muốn dốc hết sức phát huy chiêu mạnh nhất trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, có lẽ sẽ lao ra khỏi vong vây được nhưng nàng phải trả giá là 'chết tâm'.Chiêu mạnh nhất của Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, một kiếm rút ra tâm chết.Nhưng Si Tuyền Nhi không ngờ Huyết Giao yêu vương Đột nhiên chui ra.Về mặt lý luận thì thái cổ thánh yêu tộc luôn thích chèn ép nhân tộc, chung một giuộc, tình huống của Si Tuyền Nhi càng tệ hơn.Si Tuyền Nhi không sợ chút nào, ngược lại rất vui.

Trong lòng Si Tuyền Nhi nhớ đến nam nhân tuấn tú kia.Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc tức giận, tên của Bại Nguyệt hoàng tử sao có thể tùy tiện sửa đổi?

Rõ ràng Huyết Giao yêu vương cố ý đối nghịch với bọn họ.Cả ba cùng xông lên, thi triển thần thông định liều mạng với Huyết Giao yêu vương.Huyết Giao cười gian, há mồm máu nuốt ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc vào miệng, nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống.Huyết Giao hưởng thụ chép miệng:- Ngon.Si Tuyền Nhi đứng bên cạnh, không thừa dịp chạy trốn.

Si Tuyền Nhi chớp mắt nai, cẩn thận đến gần Huyết Giao, khom người, cúi đầu.Si Tuyền Nhi nhỏ nhẹ nói:- Yêu Vương đại nhân, Phong đại ca có đi với người đến Hoang Ma lâm không?Huyết Giao quay đầu nhếch môi cười với Si Tuyền Nhi, kẽ răng còn dính thịt vụn.

Si Tuyền Nhi sợ hãi mặt trắng bệch.Phong Phi Vân, Mao Ô Quy bước ra từ sương mù đen.Mao Ô Quy đá Huyết Giao văng ra, mắng:- Bà nội ngươi, hù sợ cô nương người ta!Huyết Giao quỳ dưới đất xin tha:- Quy gia, Quy gia, ta không cố ý, thật sự . . .Vẻ mặt Huyết Giaô an ức.Si Tuyền Nhi giật mình trợn mắt há hốc mồm.

Mới rồi Huyết Giao yêu vương còn oai phong hống hách giờ bị con rùa trắng đánh quỳ van xin, con rùa này . . .

Bá đạo quá.Mao Ô Quy đạp mặt Huyết Giao, vùi đầu giao vào đất bùn, lại giẫm hai cái.Si Tuyền Nhi càngh oảng sợ, khẳng định con rùa trắng là con rùa bạo lực.Phong Phi Vân đứng trên xương trắng, phong độ phiên phiên, không dính một hạt bụi, đẹp trai tuấn tú tiêu sái.

Mắt đỏ nhìn thần nữ tế tự bạch y, ngực nàng loang lổ vết máu.

Mắt Phong Phi Vân dịu dàng thương hương tiếc ngọc, ngưng tụ ra viên kim tàm phật đan đưa cho Si Tuyền Nhi.Si Tuyền Nhi cúi đầu, liếc trộm khuôn mặt đẹp trai hơi tà khí của Phong Phi Vân, tim đập nhanh.

Mặt Si Tuyền Nhi ửng hồng, ngại ngùng xấu hổ.

Mắt to nheo thành hình trăng khuyết, tay ngọc cầm chặt kim tàm phật đan.

Si Tuyền Nhi nâng kim tàm phật đan trong lòng bàn tay, đầu óc trống rỗng, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.Phong Phi Vân nói:- Nàng bị yêu khí nhập thể, hãy uống phật đan này đi.Si Tuyền Nhi ngọt ngào ừ:- Ừm!Nhưng Si Tuyền Nhi mê mẩn không biết trời trăng, không nghe rõ Phong Phi Vân nói gì.

Si Tuyền Nhi cầm kim tàm phật đan, cắn môi hồng nhìn mặt Phong Phi Vân, nàng như thành hòn vọng phu.Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:- Sao chỉ có một mình nàng?

Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh khác đâu?Si Tuyền Nhi tỉnh táo lại, thầm bực mình mê trai, xấu hổ chỉ muốn đào lỗ chui vào.

Người Si Tuyền Nhi suy yếu, nhũn chân té nhào.Phong Phi Vân vươn tay ôm thân hình mềm mại, bàn tay ấn lưng Si Tuyền Nhi.

Khí thánh linh rót vào người Si Tuyền Nhi bài trừ yêu khí ra, vết thương trước ngực nàng nhanh chóng phục hồi, rất nhanh lành lặn lại.Si Tuyền Nhi níu chặt vạt áo Phong Phi Vân, nàng nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng, cầu xin:- Phong đại ca, ta biết Phong đại ca là người có bản lĩnh thông thiên, xin Phong đại ca hãy cứu nhóm Thượng Quan tế tự đi.

Sợ là bọn họ dữ nhiều lành ít.Si Tuyền Nhi ngây thơ nhưng không ngốc, nàng nhận ra Phong Phi Vân bất phàm, biết Huyết Giao yêu vương rất có thể là phó tòng bị Phong Phi Vân thu phục, nên nàng mới xin hắn giúp.

Đây là nhân vật lợi hại biết bao.Phong Phi Vân rất có hảo cảm với Si Tuyền Nhi, nói:- Nàng cứ nói từ từ, xảy ra chuyện gì?- Chúng ta bị tu sĩ thắng ngư yêu tộc phục kích.

Bại Nguyệt hoàng tử tâm cao khí ngạo, rất đáng ghét.

Bại Nguyệt hoàng tử muốn thu phục chúng ta làm nữ hầu, nhiều tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chết trong tay bọn họ.

Tuy nhóm Thượng Quan tế tự đã trốn sâu vào đầm lầy nhưng tu vi của Bại Nguyệt hoàng tử rất đáng sợ, e rằng Thượng Quan thần nữ tế tự không đánh lại Bại Nguyệt hoàng tử.

Phong đại ca chắc chắn có thể cứu được bọn họ, Tuyền Nhi xin Phong đại ca!Làn dan Si Tuyền Nhi mịn như trẻ mới sinh, trong mắt tràn ngập hy vọng, không hiểu sao nàng hoàn toàn tin tưởng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vô tình nói:- Nếu không có lợi tại sao ta phải đắc tội thắng ngư yêu tộc cứu người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?Si Tuyền Nhi vội nói:- Nếu Phong đại ca cứu bọn họ thì trưởng lão Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ ban thưởng trọng bảo cho đại ca ngay!Phong Phi Vân đồng ý liền:- Tốt, quyết định vậy đi.

Chờ ta cứu bọn họ rồi nàng hãy mang ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhất định phải kêu trưởng lão các người cảm ơn ta nhiều nhiều.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Hai ngươi hãy chăm sóc cho Tuyền Nhi cô nương, mang nàng về khách điếm tiên gia.

Nếu Tuyền Nhi cô nương thiếu một cọng tóc thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!Mao Ô Quy còn đang chửi Huyết Giao hăng say, nghe Phong Phi Vân lên tiếng thì vội chạy qua xum xoe:- Chuyện nhỏ, cứ giao nàng cho chúng ta đi, ngươi yên tâm.Huyết Giao từ xa nói:- Phong gia đi dường bình an.-------Chương 1770: Một mảnh xương cốt (2)Phong Phi Vân dọc theo dấu vết đánh nhau bay nhanh vào sâu trong đầm lầy.Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Nếu không phải Phong Phi Vân gai mắt thái cổ thánh yêu tộc vênh váo thì hắn không muốn xen vào nước dục này, Đương nhiên hắn cũng muốn Si Tuyền Nhi dẫn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Dấu vết đánh nhau dọc đường rất kinh khủng, những xương linh thú tu luyện mấy ngàn năm cứng rắn như sắt vậy mà bị đè nát thành bộ phấn.

Trên mặt đất ngẫu nhiên có vết kiếm dài hơn mười dặm phân cách mặt đất nứt lỗ to, vết rạn dày đặc, rất ghê người.Phong Phi Vân đáp xuống dưới một khung xương to.Bộ dượng to cỡ toàn úi lớn, không nhìn ra là di thể của sinh vật gì.

Bên trong trống rỗng, một số tu sĩ yêu tộc ra vào bộ xương.

Dưới đất gần đó dựng hơn mười cây cột xương, bên trên cột xác nhân loại.

Tất cả là đệ tử của Càn Khôn Kiếm Đạo, trong đó có hai lão nhân tu vi đẳng cấp đại hiền giả cũng chết.Phong Phi Vân cảm nhận hơi thở cường giả yêu tộc rất mạnh từ bộ xương nên không vội hành động, hắn mặc ẩn tàm sa la vào, tàng hình tới gần bộ xương.

Thân thể Phong Phi Vân biến mất trong không khí.Hai nữ hầu nhân loại xinh đẹp đi ngang qua Phong Phi Vân.Một nữ hầu nói:- Hôm nay tâm tình của hoàng tử rất vui, bắt được bốn thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, trong đó có một thần nữ tế tự hồng y, khuôn mặt đẹp như tiên.- Không ngờ thần nữ tế tự cũng không thoát khỏi bàn tay hoàng tử điện hạ, chắc sẽ dạy dỗ bọn họ thành nữ hầu ngoan ngoãn như chúng ta.- Ai kêu tu vi của Bại Nguyệt hoàng tử mạnh?

Chắc sẽ lợi dụng thân thể bọn họ tu luyện bí thuật hợp thể, cướp tinh nguyên trong người.

Vậy thì thể chất của hoàng tử sẽ tiến bộ thêm một bước, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ chịu nhục.Hai nữ nhân loại xinh đẹp từng là thiên chi kiêu nữ, sau khi bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt dạy dỗ thành nữ hầu ngoan ngoãn nghe lời.

Bọn họ phục tùng Bại Nguyệt hoàng tử tuyệt đối, thấy đồng bào bị gã bắt cũng chỉ vui sướng khi người gặp họa tám nhảm chứ không tỏ vẻ thương hại.Phong Phi Vân thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong bộ xương.Bên trong bộ xương tạm dựng một đại sảnh.

Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y ở trong đại sảnh, bị thương rất nặng, bị cấm chế ức chế lực lượng.

Trừ Thượng Quan Minh Tiêm ra ba thần nữ tế tự bạch y khác không chịu nổi áp lực đã xỉu.Khuôn mặt Thượng Quan Minh Tiêm xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen như suối, mắt sáng ngời.

Khuôn mặt hay dáng người đều hoàn mỹ khó tả, Thượng Quan Minh Tiêm như tiên giáng trần.Nhưng ngực Thượng Quan Minh Tiêm cắm hung kiếm tràn đầy yêu khí xuyên thủng cơ thể đóng đinh vào cây cột xương trắng.

Những giọt máu chảy ra từ miệng vết thương, rơi xuống đất.

Thanh hung kiếm đang luyện hồn của Thượng Quan Minh Tiêm.Thượng Quan Minh Tiêm không suy sụp trước tuyệt cảnh, tâm chí cực kỳ kiên định.

Thượng Quan Minh Tiêm ngăn chặn khí yêu tà trên hung kiếm, da trắng tinh lấp lánh thánh quang tựa tiên nữ.Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lạnh thấu xương:- Trương Cổ Nguyệt, ngươi dám hợp tác với yêu tộc đối phó ta?

Ngươi có biết kết cuộc của mình sẽ ra sao không?Ngực cắm một thanh kiếm nhưng không giảm bớt vẻ đẹp của Thượng Quan Minh Tiêm.Trương Cổ Nguyệt đứng bên cạnh Bại Nguyệt hoàng tử, hờ hững liếc Thượng Quan Minh Tiêm.Trương Cổ Nguyệt cười khẩy nói:- Nàng có thể hợp tác với ta đối phó Hiên Viên Nhất Nhất, vậy tại sao ta không thể đầu vào vương giả như Bại Nguyệt hoàng tử để đối phó nàng?

Thượng Quan Minh Tiêm, ta không biết kết cuộc của mình thế nào, ta chỉ biết tiếp theo nàng sẽ rất thê thảm.Trong đại sảnh có nhiều tu sĩ thắng ngư yêu tộc, có thể theo hầu bên Bại Nguyệt hoàng tử Đương nhiên toàn là cường giả, thấp nhất cũng cỡ Vũ Hóa đệ nhất trọng, thiên phú tuyệt đỉnh.Có hơn một trăm tu sĩ Vũ Hóa cảnh, mười sáu lão nhân tu vi sâu không lường được.

Những tu sĩ vây quanh Bại Nguyệt hoàng tử.Bọn họ nhìn bốn thần nữ tế tự bị giam cầm, nhiều tu sĩ yêu tộc cười tà ác như đang nhìn bốn dê con ngon lành trắng trẻo.Thượng Quan Minh Tiêm cắn chặt răng, rèm mi run run:- Chung Thần Tú nói đúng, thứ người như ngươi đáng giết.

Có thêm kẻ như ngươi thì nhân tộc càng mất mặt.Thượng Quan Minh Tiêm rất muốn trở thành thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vì nàng có tư cách tranh giành vị trí đó.

Về tu vi, tư chất, tâm kế, Thượng Quan Minh Tiêm tự nhận mình không thua Hiên Viên Nhất Nhất điểm nào, tại sao nàng không thể làm Thủy Nguyệt Thánh Nữ?Thượng Quan Minh Tiêm cũng là thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Tu vi của Thượng Quan Minh Tiêm có thể giết yêu vương, điều động một phần lực lượng thánh thần.

Nếu không phải Thượng Quan Minh Tiêm bị Trương Cổ Nguyệt đánh lén thì đã không dễ dàng bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt.Trương Cổ Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Tiêm chằm chằm, săm soi thân ngọc ngà xinh đẹp.Trương Cổ Nguyệt cúi đầu hướng Bại Nguyệt hoàng tử, cười nịnh nói:- Hoàng tử diện hạ, bây giờ ta đã đầu phục vào hoàng tử, làm người hầu của hoàng tử.

Hoàng tử có thể ban thưởng Thượng Quan Minh Tiêm cho ta không?Trương Cổ Nguyệt thèm nhỏ dãi Thượng Quan Minh Tiêm từ lâu nhưng thân phận, tu vi của nàng cao hơn gã nhiều, mãi không có cơ hội.

Bây giờ cơ hội đã đến với Trương Cổ Nguyệt.- Ngươi là ai?Bại Nguyệt hoàng tử mỉa mai nhìn Trương Cổ Nguyệt:- Ngươi chỉ là một con chó của bản hoàng tử, cút đi.Nụ cười đông trên mặt Trương Cổ Nguyệt.Bại Nguyệt hoàng tử cười khẩy nói:- Thượng Quan tế tự xinh đẹp khuynh thành, yểu điệu thướt tha, sao có thể ban thưởng nàng cho một con chó?Bại Nguyệt hoàng tử lại nạt:- Tránh qua một bên!Trương Cổ Nguyệt tức giận người run rẩy, nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt.

Nhưng khi Trương Cổ Nguyệt nhìn mắt Bại Nguyệt hoàng tử thì sợ hãi thụt lùi.Bại Nguyệt hoàng tử sửa sang quần áo, bước đến trước mặt Thượng Quan Minh Tiêm, nhìn thẳng đôi mắt đen láy.Bại Nguyệt hoàng tử mỉm cười nói:- Bản hoàng tử cũng ghét thứ nam nhân yếu hèn.

Nam nhân đổ máu không cúi đầu, thà đứng chết chứ không quỳ sống.

Thượng Quan tế tự thấy có đúng không?Cổ Thượng Quan Minh Tiêm thon dài, đường cong cơ thể xinh đẹp, khoác áo đỏ.Thượng Quan Minh Tiêm nói:- Bại Nguyệt hoàng tử, ngươi nghĩ có thể làm gì ta được sao?

Trên người thần nữ tế tự hồng y, thần nữ tế tự bạch y chúng ta có đạo văn thánh thần để lại, nếu ngươi đụng vào một sợi tóc của ta là thánh thần biết ngay.Bại Nguyệt hoàng tử cười dài, gã cười bí hiểm nói:- Thủy Nguyệt thánh thần đang độ tâm kiếp ở thiên hạ, làm gì rảnh đến cứu nàng?

Hơn nữa bây giờ Thủy Nguyệt thánh thần khó bảo đảm an toàn cho mình.Thượng Quan Minh Tiêm biến sắc mặt nói:- Ngươi có ý gì?Thượng Quan Minh Tiêm trực giác không may.- Không có ý gì, ta chỉ muốn nói cho nàng có lẽ bắt đầu từ ngày mai trên đời này không có Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nữa.

Vậy nên Thượng Quan tế tự hãy chuẩn bị đường lui sớm thì hơn, làm nữ hầu của bản hoàng tử đi, bản hoàng tử sẽ không bạc đãi nàng.Vẻ mặt Bại Nguyệt hoàng tử trều đùa vươn ngón tay muốn sờ cằm Thượng Quan Minh Tiêm.

Đột nhiên ánh mắt Bại Nguyệt hoàng tử lạnh lùng, xoay người chỉ vào hư không sau lưng.-------Chương 1771: Vương giả thế hệ trẻ nhân tộcVù vù vù vù vù!Đầu ngón tay Bại Nguyệt hoàng tử bắn ra luồng kiếm quang, hư không dao động.Mới rồi Phong Phi Vân nghe lời Bại Nguyệt hoàng tử nói lòng hơi gợn sóng, không ngờ chỉ một chút dao động đãbị phát hiện tung tích.Linh giá của Bại Nguyệt hoàng tử rất mạnh.Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, không lộ mặt.

Bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ phật văn hình thành vòng xoáy phật khí lớn hòa tan chỉ kiếm của Bại Nguyệt hoàng tử.- Ai đó?- Tàng hình!Các tu sĩ yêu tộc bao vây Phong Phi Vân vào giữa.Bại Nguyệt hoàng tử thản nhiên nhìn vị trí Phong Phi Vân đứng, cười nói:- Các hạ lợi hại, có thể lẻn đến bên cạnh mới bị ta phát hiện, tu vi không tệ.Nơi Bại Nguyệt hoàng tử nhìn không có bóng người, gã như nói chuyện với không khí.

Nhưng nơi đó có dao động sinh mệnh, Bại Nguyệt hoàng tử tin chắc có người đứng đó, một người có tu vi rất mạnh.Hai lão nhân tóc dài màu đỏ của thắng ngư yêu tộc bước ra, tay cầm thần trượng tinh thạch hình cá đứng hai bên sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử.Hai lão nhân tóc dài nhắm mắt như hai pho tượng đá, chỉ khi Bại Nguyệt hoàng tử bước đi bọn họ mới máy móc đi theo, mãi mãi đứng cách gã một trượng.Vô số linh khí tụ tập vào lão nhân đứng bên trái Bại Nguyệt hoàng tử, sự sống hồi sinh, lão thức tỉnh từ mấy chục năm tu luyện.Lão nhân già nua nói:- Người này sử dụng thần thông phật môn, mặc ẩn tàm sa la, tu vi không lường được, không hơn một trăm tuổi, điện hạ cẩn thận.Nói xong lão nhân lại nhắm mắt, tất cả hơi thở biến mất.

Lão nhân như bcây già khô héo, lại chìm trong tu luyện sâu.Tim Phong Phi Vân thít chặt thầm nghĩ:- Lão nhân thật lợi hại, chỉ mở mắt một cái đã nhìn thấu ta, không uổng là người hộ đạo bên cạnh Bại Nguyệt hoàng tử.Hai lão nhân không phải con rối, không là phân thân của Bại Nguyệt hoàng tử.

Đó là hai người thủ hộ cực kỳ cường đại.

Bọn họ tùy thời tùy chỗ tu luyện sâu, bình thường tự động đi theo hơi thở của Bại Nguyệt hoàng tử.

Chỉ khi nào Bại Nguyệt hoàng tử gặp nguy hiểm thì hai lão nhân mới thức tỉnh.

Đã mấy chục năm qua hai lão nhân không thức tỉnh, mới rồi đã tỉnh lại một lần vì Phong Phi Vân.Bại Nguyệt hoàng tử nói:- Người trong phật môn, không quá trăm tuổi.

Trong nhân tộc có vương giả thế hệ trẻ như ngươi?

Thật khó tin.Bại Nguyệt hoàng tử không hề hồi hộp hay sợ hãi, chiến ý hừng hực, yêu khí khuếch tán.

Ba thần nữ tế tự bạch y vốn ngất xỉu bị kích thích tỉnh dậy.Đám tu sĩ thắng ngư yêu tộc căng thẳng như gặp đại địch.Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.Bại Nguyệt hoàng tử nói:- Nếu các hạ chịu quy thuận ta thì có thể nêu bất cứ yêu cầu nào.Phong Phi Vân không lộ mặt, cười hỏi:- Quy thuận ngươi?

Chẳng lẽ đi làm con chó dưới tay thái cổ thánh yêu tộc sao?Bại Nguyệt hoàng tử liếc Trương Cổ Nguyệt, cười châm chọc:- Bản hoàng tử gặp người thì đối xử theo kiểu người, gặp chó Đương nhiên đối xử kiểu chó.

Nếu các hạ nguyện ý quy thuận, ta có thể tặng mấy thần nữ tế tự Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cho ngươi làm món quà nhỏ.Thượng Quan Minh Tiêm có bản lĩnh gặp qua là không quên được, lại đọc nhiều sách vở, thông hiểu chuyện trong thiên hạ.

Nhưng Thượng Quan Minh Tiêm vắt óc nghĩ mãi không ra từ khi nào nhân tộc có vương giả thế hệ trẻ?

Chẳng lẽ là đệ tử của thái cổ Thánh Phật Miếu?- Cần gì rắc rối vậy?

Ta chỉ cần giết hết các ngươi thì bọn họ tự nhiên thành người của ta.Phong Phi Vân bắn ra phật quang vàng rực rỡ, muôn vàn tiếng phạn âm vang lên.

Mười vạn bóng phật hiện ra trong đại đường, xua tan yêu khí và tà khí.- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bây giờ lão phu phá ẩn tàm y của ngươi để xem ngươi là ai!Một yêu vương thắng ngư yêu tộc thế hệ trước rút cổ kiếm vảy cá ra, kiếm luện bằng mười tám miếng vảy cá bán thánh, cực kỳ sắc bén, kèm theo đạo tắc bán thánh.Một kiếm chém phá phật quang, bắn lên các giọt ánh sáng vàng đâm ngay vào giữa.Vù vù vù vù vù!Một chưởng ấn phật to lớn ngưng tụ trong hư không, chưởng đập nát người yêu vương thắng ngư yêu tộc biến về nguyên hành thành đống cá vụn.Cảnh giới yêu vương tương đương Vũ Hóa đệ tam trọng, đệ tứ trọng, đối ứng cảnh giới đại hiền giả.- Đáng ghét, tru sát tiểu tử này!Đám tu sĩ thắng ngư yêu tộc rút linh khí cường đại ra công kích Phong Phi Vân, có sáu yêu vương tham gia.Trong phút chốc đại sảnh sụp đổ, khung xương to nát tan, yêu khí khủng khiếp lan tràn mấy chục vạn dặm.Sinh vật tử linh trên biển xương này chết hết.Thanh Loan thánh nữ đứng trong biển xương, lửa ma trơi bay quanh người nàng.

Thanh Loan thánh nữ nhìn hướng vị trí yêu khí khuếch tán, khuôn mặt trắng xinh yêu diễm mỉm cười nói:- Bại Nguyệt hoàng tử gặp phải kình địch đáng sợ, may mắn ghê, sao ta không gặp được người như thế?Lưng Thanh Loan thánh nữ mọc cánh thanh loan dài hơn mười thước, lông chim sặc sỡ dính lửa xanh.

Chân dài co lại bay lên cao, Thanh Loan thánh nữ bay hướng biển xương hỗn loạn yêu khí.Nam nhân râu ria xồm xoàm, đi chân đất bay lên cao mấy vạn thước, vọt lên như pháo.- Ha ha ha ha ha ha!

Thanh Loan thánh nữ muốn thu phục thần nữ tế tự Thủy Nguyệt Thiên Cảnh làm nữ phó, giờ gặp phải kẻ thù lớn.

Không lẽ Thủy Nguyệt Thánh Nữ tìm đến?

Ta phải nhanh chân đi xem!Dưới đất thủng một cái hố to mấy chục thước.Các cường giả nhân loại chạy qua xem.Trong mây yêu đậm đặc bao bọc đoàn phật quang thần thánh, vô số phật âm tụng niệm, thanh âm vang vọng chín tầng mây.Phập!

Phập!Đám tu sĩ thắng ngư yêu tộc bay ra ngoài, dính phải phật quang là không ai may mắn thoát khỏi.

Đẳng cấp yêu vương cũng bị đánh tan nát hết.Mười phút ngắn ngủi dưới đất nằm la liệt mấy chục tu sĩ thắng ngư yêu tộc.Bại Nguyệt hoàng tử đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mặt không biểu tình.

Những yêu vương chết đi không làm lòng Bại Nguyệt hoàng tử dao động.Bại Nguyệt hoàng tử luôn nhìn chăm chú đoàn phật quang, quan sát hướng vận chuyển.

Bại Nguyệt hoàng tử Đột nhiên biến mất tại chỗ.Ngay sau đó Bại Nguyệt hoàng tử lao vào phật quang, tay cầm linh khí thập thất phẩm, thần kích ba mũi đâm thủng phật quang.Thần kích ba mũi như thần châm đâm xuyên không khí vào phật khí, sắc bén không thể đỡ.

Nhìn từ xa như có cây kim đâm vào quả bóng.- Khổ hải vô biên!Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, phật quang vô biên tràn ra từ kẽ tay biến thành biển phật khí, sóng cuộn trào trời long đất lở.Kim có thể đâm thủng quả bóng nhưng không đâm nổi vào trái banh sắt.Phật khí đậm đặc như biến thành thực thể, đao công không phá được, lưỡi lê không vỡ, thần lực khó xẻ.Vạt áo sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử bay phần phật, đôi tay và chân hiện bốn miếng giáp tím vàng, lực lượng trong cơ thể càng mạnh mẽ hơn như có thể đâm thủng trời, chém giết thần linh.Ầm ầm ầm ầm ầm!Bại Nguyệt hoàng tử Đột nhiên xông lên trước, thần kích ba mũi mạnh mẽ đâm thẳng.

Vô số thần điện bị kích phát ra, mũi thương hình thành tên tia chớp.Hai tay Phong Phi Vân liên tục kết ấn tám trăm lần, đôi tay chắp vào nhau kẹp mũi nhọn thần kích vào giữa.

Tất cả lực lượng bị Phong Phi Vân truyền xuống lòng đất.-------Chương 1772: Lục thắng pháp tướngẦm ầm ầm ầm ầm!Mặt đất vỡ ra, mấy chục vạn dặm chìm xuống.

Áo giáp trên người đám tu sĩ thắng ngư yêu tộc vỡ nát, có bị đánh bay hoặc giết chết.Các khe nứt to hiện ra trên cơ hội kéo dài đến cuối trời, như có bàn tay to vô hình phá mở nền đất.Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y cực kỳ giật mình.

Đây là lực lượng thật sự của Bại Nguyệt hoàng tử.Thượng Quan Minh Tiêm chỉ tu luyện ba trăm năm đã đến đỉnh Vũ Hóa đệ tam trọng, nàng tự nhận mình thuộc hàng đẳng cấp cao cùng lứa tuổi.

Nhưng so với Bại Nguyệt hoàng tử, tu sĩ phật môn bí cẩn thì Thượng Quan Minh Tiêm kém xa lắc xa lơ.Thượng Quan Minh Tiêm thầm nghĩ:- Bọn họ mới là vương giả thế hệ trẻ thật sự, trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có lẽ chỉ mình Hiên Viên Nhất Nhất so cao thấp được.Thượng Quan Minh Tiêm câm cao khí ngạo nhưng nàng phải công nhận là thiên phú của Hiên Viên Nhất Nhất bỏ xa nàng.

Hiên Viên Nhất Nhất tu luyện chưa đến trăm năm, còn Thượng Quan Minh Tiêm đã tu luyện ba trăm năm.

Tu vi của Hiên Viên Nhất Nhất đã ngang ngửa với Thượng Quan Minh Tiêm, cho Hiên Viên Nhất Nhất thêm mấy năm có lẽ sẽ là vương giả thế hệ trẻ.Đại chiến dữ dội, sức phá hoại khủng khiếp.

Phong Phi Vân đánh ra một tòa kim phật bay trên đầu bốn thần nữ tế tự, thu bọn họ vào Thiên quốc.Kim phật bay vè lòng bàn tay Phong Phi Vân, nếu hắn không ra tay kịp lúc thì bốn thần nữ tế tự không chết cũng tả tơi.- Bại Nguyệt hoàng tử, ngươi không đánh lại ta.Phong Phi Vân cứu người thành công, không muốn tiếp tục ở lại đây.

Phong Phi Vân cảm giác cường giả yêu tộc kéo nhau đến đây, từng đợt yêu khí cường đại bốc lên tận trời, ánh trăng nhuộm đỏ.Bầy yêu tụ tập sẽ gây ra thiên tượng.

Như bầu trời phía nam sóng máu ngập trời như có bầy ma long lăn lộn trong biển máu.

Dãy núi phương bắc có quỷ hú sói tru, mấy vạn đàn quạ bay loạn, vân vân và vân vân.Đây là ma tượng đại yêu tụ tập, gặp ma tượng này thì thánh hiền giả cũng sẽ chạy.Phong Phi Vân không sợ đám yêu ma quỷ quái, nhưng hắn không muốn đứng ở đầu sóng ngọn gió, thành nhân vật phong vân mọi người đều biết.Làm như vậy chỉ có hại, không lợi.Lăn lộn sóng gió mấy năm nay Phong Phi Vân khắc sâu hiểu rõ đạo lý, chỉ có núp sau màn, bị người khinh khi mới làm được nhiều điều hơn.- Chưa chia ra thắng thua, các hạ nói hơi sớm.

Muốn đi?

Thắng ta rồi hẵng nói!Bại Nguyệt hoàng tử búng tay một cái, câu thông thiên đạo đại thế.

Chín thanh kiếm đá to cỡ ngọn núi chui lên từ mặt đất, xoay chuyển thành đại kiếm trận ngăn bước chân Phong Phi Vân rời đi.Thần kích ba mũi xẹt qua hư không, có huyết linh ba đầu rồng hiện hình, há ba cái mồm máu phun nuốt mây mù.- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Tầng mây trên trời bị xé mở, một phật thủ to lớn đè xuống, như có thần phật ngoài chín tầng trời vươn tay một chưởng dánh nát kiếm trận.huyết linh trên thần kích ba mũi bị đánh nát, thần kiếm ghim xuống đất, đâm đất đai nứt rạn.Phong Phi Vân cười nhạt, lại tung ra Càn Khôn chưởng ấn thiên địa công kích Bại Nguyệt hoàng tử.- Lcụ thắng pháp tướng!Trán Bại Nguyệt hoàng tử hiện ra ánh sáng đỏ rực, sau lưng có bóng con cá to ngưng tụ thành vô thượng pháp tướng chặn lại Càn Khôn chưởng ấn thiên địa.Ầm!Bại Nguyệt hoàng tử thụt lùi mấy trăm dặm mới đứng lại.- Pháp tướng triệt địa!Lưng Bại Nguyệt hoàng tử lại hiện ra pháp tướng con thắng ngư, hai bóng cá xoay tròn bên nhau hình thành tiết tấu âm dương, đại đạo kỳ văn.- Pháp tướng thông thiên!Lưng Bại Nguyệt hoàng tử hiện ra bốn con cá, khí thế trào dâng, đang tăng mạnh thêm, cảm giác như thái cổ hồng hoang tái hiện.Lục thắng pháp tướng là thần thông rất xa xưa, một trong các thần thông tối cao của thắng ngư yêu tộc, một vị Thắng Ngư thánh linh thái cổ sáng tạo ra.Thần thông này giống như lục đạo luân hồi, hiếm ai có thể tu luyện thành công.Phong Phi Vân không vội đỡ, hắn muốn nhìn xem Bại Nguyệt hoàng tử có thể mạnh đến đâu.Đây là vương giả thế hệ trẻ đỉnh cao nhất thái cổ thánh yêu tộc, đánh nhau với Bại Nguyệt hoàng tử có thể tính ra tu vi của Phong Phi Vân tới đâu.- Pháp tướng quy tông!Sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử hiện sáu bóng cá màu đen, trắng, đỏ, xanh, tím, lam, sáu sắc màu khác nhau vận chuyển theo quy tắc tinh đồ nào đó.

Cảm giác cổ xưa, to lớn, thần dị.Khí thế trên người Bại Nguyệt hoàng tử trướng mạnh đến cực độ, yêu khí tràn ngập thiên địa này.

Chân Bại Nguyệt hoàng tử giẫm mặt đất, đất lún dấu chân dài hơn mười thước, lực lượng khuếch tán bốn phương tám hướng.- Tu vi của Bại Nguyệt hoàng tử ít nhất vào đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng, thậm chí là Vũ Hóa đệ ngũ trọng, có sức chiến đấu với thánh hiền giả.Đây là đánh giá của Phong Phi Vân dành cho Bại Nguyệt hoàng tử, biểu tình nghiêm túc hơn.Thánh linh nội đan nhanh chóng vận chuyển hóa thành phật khí tràn ra ngoài người Phong Phi Vân, biến thành biển phật khí.Bại Nguyệt hoàng tử điều động lực lượng thắng ngư pháp tướng như có sáu thắng ngư thánh tổ gia cố.

Bại Nguyệt hoàng tử lại vá thần kích ba mũi đâm thủng hư không, giây lát lao tới trước mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân tay không đỡ, phật khí vòng quanh cánh tay diễn hóa ra các loại thần thông phật pháp.Trong Kim Tàm Kinh Phong Phi Vân chỉ lĩnh ngộ "Càn Khôn chưởng ấn thiên địa", "Khổ hải vô biên", "Phật tượng vạn thiên", nhưng những phật pháp này tụ tập từ ức vạn tiểu phật, chứa tinh túy vô cùng.Có thể nói Phong Phi Vân không chỉ tinh thông vài loại phật pháp, bất cứ tiểu phật pháp nào hắn đều có thể sử dụng, dung hội quán thông.Xương cốt trong biển xương bị tốc lên như làn sóng trăng, lăn lộn từng tầng, khuấy động thiên địa trời sụp đất nứt.Một số vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc đứng trong Hoang Ma lâm ngước nhìn biển xương dậy sóng, cảm nhận thiên địa quy tắc chốn ngày bị đánh rối loạn.- Trong nhân tộc có cường giả như thế, thật khiến người nhìn với cặp mắt khác.Cảnh tượng hùng vĩ như trong chiến trường vạn tộc, khiến người sục sôi máu nóng.Thanh Loan thánh nữ, Viên Tam Tam đứng trên ngọn cổ mộc, chiến ý sôi trào muốn lao vào biển xương.Thiên Toán thư sinh mặc nho bào màu trắng, đầu cột dây quan, đứng trong gió rít lá bay phấp phới.

Tóc và vạt áo Thiên Toán thư sinh bị gió thổi phần phật.Thiên Toán thư sinh lẩm bẩm:- Chỉ có nhân vật như Phong huynh mới dìm uy phong đám vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc nổi.Tuy Phong Phi Vân tàng hình, chỉ dùng phật pháp của phật môn nhưng vẫn bnị Thiên Toán thư sinh nhìn thâu thân phận.Không chỉ Thiên Toán thư sinh biết thân phận Phong Phi Vân, Lưu Tô Tử mặc áo tím nam trang cũng biết.Lưu Tô Tử nhỏ giọng nói:- Tu vi của tiểu tử này đã đến trình độ như thế.

Mỗi lần gặp hắn là tu vi lại tăng mảng lớn, tốc độ tu luyện quá mau.Lần đầu tiên Lưu Tô Tử gặp Phong Phi Vân chỉ xem hắn là bán yêu không tệ.

Nhưng bán yêu đê tiện như nô lệ, Lưu Tô Tử đi gần Phong Phi Vân đều thấy hạ thấp thân phận mình.Là Phong Phi Vân làm thiên chi kiêu nữ Lưu Tô Tử thay đổi cách nhìn về bán yêu, xem hắn như bằng hữu thật sự, cuối cùng nảy sinh tình cảm vượt rào.

Tình cảm này hơn bằng hữu nhưng không tới tình yêu.-------Chương 1773: Thái cổ hung binh, tru thiên hám tiên chuy (1)Mười năm ngắn ngủi Phong Phi Vân trưởng thành đến trình độ ngang ngửa với vương giả đỉnh cao của thái cổ thánh yêu tộc.

Tất cả như giấc mơ, làm Lưu Tô Tử thầm hối hận.

Nếu sớm biết thế này, ngay khi Phong Phi Vân còn chưa đủ lông đủ cánh Lưu Tô Tử đã hết sức lôi kéo hắn.Lưu Tô Tử thầm nghĩ:- Ánh mắt Lưu Tô Hồng không tệ, phát hiện tiểu tử này có tiềm lực vô cùng, lấy cái giá thân thể lôi kéo Phong Phi Vân.

Trước kia ta còn thấy nàng làm vậy là hạ thấp mình, hiện tại chứng minh nàng nhìn xa trông rộng.Những tu sĩ nhân loại khác không biết thân phận Phong Phi Vân đều cho rằng là đệ tử thái cổ Thánh Phật Miếu đánh nhau với Bại Nguyệt hoàng tử, nỗi lòng vô cùng kích động.- Bại Nguyệt hoàng tử được gọi là đệ nhất nhân thế hệ này của thắng ngư yêu tộc, lúc nào cũng hĩnh mũi coi rẻ nhân tộc.

Giờ cho Bại Nguyệt hoàng tử biết nhân tộc cũng có nhân vật đối kháng lại thái cổ thánh yêu tộc.- Sớm nên dìm uy phong đám thái cổ thánh yêu tộc, ai kêu bọn họ trong mắt không người?Phong Phi Vân nói:- Bại Nguyệt hoàng tử, ta đã lĩnh giáo lục thắng pháp tướng của ngươi, chỉ là trò vặt.Vô số phật khí tụ tập vào giữa hình thành cơn bão cuốn lấy ức vạn hài cốt dưới đất, hình thành khí tượng hùng vĩ kinh thiên động địa.Trung tâm cơn bão có phật tượng cao ngàn trượng chậm rãi ngưng tụ thành hình, kim ánh sáng vàng rực rỡ, bảo tướng trang nghiêm, tay bắt phật ấn, vòng phật to lớn hiện ra sau lưng.Tử khí trên biển xương vô biên bị tà khí tịnh hóa sạch, mỗi khúc xương trắng chảy xuôi ánh sáng vàng, Hoang Ma lâm bị chiếu sáng.Ầm!Thần phật ngàn trượng vỗ chưởng để lại dấu tay dài mấy ngàn dặm.

Mặt đất chìm xuống, bụi bay lên che tầm mắt.Khi bão lặng, mọi người hắn lục thắng pháp tướng của Bại Nguyệt hoàng tử bị công kích, bộ dạng chật vật, mặt trắng không còn chút máu.

Tay Bại Nguyệt hoàng tử cầm thần kích ba mũi run run, có giọt máu từ cánh tay chảy xuống mũi kích.Bại Nguyệt hoàng tử bị đánh bại.Phật quang chậm rãi thu về, bầu trời trống rỗng.Thanh âm kiêu ngạo phát ra trong không khí:- Vậy mà chưa chết?

Không uổng là cường giả đỉnh cao của thái cổ thánh yêu tộc.Người đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử tỏ vẻ không vừa lòng, còn muốn giết vương giả thế hệ trẻ của thái cổ thánh yêu tộc.

Người quá ngạo.Phong Phi Vân có ý định giết Bại Nguyệt hoàng tử, vì thể chất của gã đến đẳng cấp truyền kỳ, là kẻ thù lớn.

Hôm nay đã đắc tọi Bại Nguyệt hoàng tử, Phong Phi Vân muốn nhổ cỏ tận gốc.Nhưng Phong Phi Vân chỉ sử dụng lực lượng phật pháp, miễn cưỡng đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử, tuyệt đối không giết nổi gã.Huống chi có hai người thủ hộ theo sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử, một khi gã gặp nguy hiểm chết chóc chắc chắn sẽ đánh thức hai người thủ hộ tu vi sâu không lường được.Hơn nữa những lời Bại Nguyệt hoàng tử đã nói với Thượng Quan Minh Tiêm làm nỗi lòng Phong Phi Vân bất an, cảm giác Thủy Nguyệt Thiên Cảnh xảy ra biến cố lớn.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tuy được gọi là thánh địa nhưng chỉ mới thành lập hơn một vạn năm, toàn dựa vào một mình Thủy Nguyệt thánh thần chống đỡ.

Nói về nội tình thì Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thua xa mấy nhân tổ động thiên truyền thừa từ xưa, càng không bằng thái cổ thánh yêu tộc truyền thừa từ thời kỳ thái cổ.Đây chính là nội tình, không phải dựa vào một, hai chí cường là chống đỡ nổi.

Cần có ức vạn năm tích lũy nội tình mới được.Thủy Nguyệt Đình độ tâm kiếp trong thiên hà, là lúc Thủy Nguyệt Thiên Cảnh yếu ớt nhất.

Nếu có ai thừa dịp này tấn công sẽ là tai hạo ngập đầu cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân không ở lâu hơn, hắn thi triển luân hồi tật tốc lướt gió bay đi.Viên Tam Tam cười to bảo:- Tranh tài với ta một trận rồi đi cũng không muộn!Người Viên Tam Tam phát ra khí thế mạnh mẽ, cơ thể trướng to, xương kêu răng rắc.Cơ thể Viên Tam Tam biến to như ngọn núi, người mọc đầy lông đen, mắt to, cánh tay dài chọc trời, một đấm đập nát cả một ngọn núi đá.

Viên Tam Tam biến thân thái cổ ma vượn.Bùm bùm bùm bùm bùm!Thái cổ ma vượn chạy rầm rập dưới đất, đạp bẹp các ngọn núi, đạp khô sông lớn, đạp nát bấy cây cối thô to.

Thái cổ ma vượng để lại một chuỗi dấu chân to, tốc độ ngang ngửa với luân hồi tật tốc của Phong Phi Vân.Trong Hoang Ma lâm, linh thú, hung cầm bị khí thế từ thái cổ ma vượng hù sợ đều ngủ đông, không dám nhúc nhích.Ầm!Thái cổ ma vượng hú dài đấm vào bầu trởi như muốn đánh nát mặt trời và mặt trăng trên cao.Phong Phi Vân buộc phải dừng lại thi triển Càn Khôn chưởng ấn thiên địa công kích thái cổ ma vượng.Ầm!Nắm đấm thái cổ ma vượng và phật thủ ấn to lớn va chạm, hư không lắc lư một chút.

Các tu sĩ phía xa không đứng vững được.Luồng gió thổi qua, đám tu sĩ ngã nghiêng.Cánh tay Phong Phi Vân tê dại, lực lượng của con thái cổ ma vượng mạnh còn hơn Bại Nguyệt hoàng tử, sứ bật mạnh mẽ, tu sĩ bình thường không tưởng tượng nổi.Hèn gì lúc thái cổ, ma vượn có thể đứng trên mặt đất nhảy nhót, một đấm đánh nát tinh cầu trên trời sao.Thái cổ ma vượng nằm trong ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc, nói về sức mạnh thì chúng nó có thể xếp vào ba hàng đầu, thậm chí đấu với rồng.May mắn Phong Phi Vân cũng mạnh không kém, đổi lại đại hiền giả khác cứng rắn va chạm nắm đấm với thái cổ ma vượng e rằng đã bị đánh gãy tay gãy xương.Thái cổ ma vượng giật mình nhất, mới rồi va chạm chính diện với Phong Phi Vân làm cánh tay thái cổ ma vượng đau đớn, chuyện này chưa từng có.Vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc đều không dám cứng rắn va chạm với thái cổ ma vượng, vậy mà nay gặp phải đối thủ trong nhân loại thân thể nhỏ yếu.Thái cổ ma vượng cuồng cười:- Trong cùng thế hệ đã lâu không gặp tu sĩ thân thể mạnh mẽ, hôm nay ta muốn đánh nhau đã tay với ngươi, chiến đến cuồng!

Tru thiên hám tiên chuy!Thái cổ ma vượng lấy ma chùy cổ xưa to lớn ra, thân chùy vuông vức, điêu khắc thái cổ thần văng kỳ lạ.

Cán chùy làm bằng cột sống một con rồng, tỏa ánh sáng tím, thấy rõ các khớp xương, là xương sống rồng thật.Thái cổ ma vượng triệu hoán tru thiên hám tiên chuy ra, trời đất tối sầm, mây đen che trăng.

Mây dày giáng xuông muôn vàn tia chớp, có dung nham từ dưới lòng đất trào lên.

Nhiệt độ dung nham nóng cháy đốt gỗ trong Hoang Ma lâm, làm rừng cây bốc cháy.Mỗi người đều sợ hãi trước ma chùy kinh khủng kia, đây đúng là diệt thế hung binh.Phong Phi Vân rất kinh ngạc nói:- Tru thiên hám tiên chuy?Đây là một hung binh thái cổ, đồn rằng từng đập nát một góc đại lục, uy lực diệt thế.Tru thiên hám tiên chuy sớm biến mất trong thời kỳ thái cổ, từ đó về sau không còn xuất hiện.

Giờ phút này, thanh ma chùy xuất thế, nằm trong tay con thái cổ ma vượng.Thanh Loan thánh nữ nói:- Trời, tên người rừng nắm giữ thái cổ hung binh trong truyền thuyết, tru thiên hám tiên chuy.Váy nhiều màu bay bay, đùi ngọc xinh đẹp, eo nhỏ như liễu, lưng Thanh Loan thánh nữ mọc cánh bay ra xa-------Chương 1774: Thái cổ hung binh, tru thiên hám tiên chuy (2)Ma uy của tru thiên hám tiên chuy được ghi lại trong điển tịch cổ xưa của nhiều tộc quần, vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc cũng không dám chính diện đón đỡ.Bại Nguyệt hoàng tử cầm thần kích ba mũi đứng trên đỉnh mây, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ma chùy cổ xưa hung hãn.Bại Nguyệt hoàng tử hừ lạnh một tiếng:- Cái tên não rỗng này lộ ra lá bài mạnh nhất của mình, mọi người cảnh giác trước, trong hội luận đạo vạn tộc hắn thua chắc.Thái cổ ma vượng cầm tru thiên hám tiên chuy đứng trong Hoang Ma lâm, ngước nhìn khung trời, miệng phun ra nuốt vào nhật nguyệt thiên tinh, hấp thu lôi điện thần phạt.Thái cổ ma vượng bật thốt:- Nhân danh tên của ta, tru thiên!Tru thiên hám tiên chuy giáng xuống, sấm sét vô tận vụ tập, thiên tượng và địa tượng bị dẫn động.Phong Phi Vân đứng ngay trung tâm, chịu đựng áp lực khổng lồ.

Thánh linh nội đan nhanh chóng vận chuyển, lưng Phong Phi Vân hiện ra bóng một vạn thiên tài tuấn kiệt.Trước áp lực khổng lồ từ tru thiên hám tiên chuy, Phong Phi Vân vọt lên trời đấm ra lực công kích gấp vạn lần.Ầm ầm ầm ầm ầm!Cánh tay Phong Phi Vân nứt ra một vệt máu, người văng ra ngoài, toàn thân rã rời.Lực lượng tru thiên hám tiên chuy đúng là không thể đỡ.- Không uổng là hung binh xếp mười hạng đầu trong thái cổ.Phong Phi Vân chẳng hề nản lòng, nếu nắm tay của hắn thắng tru thiên hám tiên chuy mới là việc lạ.Phong Phi Vân quyết định biến rồng rồi đánh tiếp.Dù sao Phong Phi Vân khoác ẩn tàm sa la, hơi thở giấu kín, chỉ không giấu được dao động sinh mệnh.Sau khi Phong Phi Vân hóa rồng cũng không ai cảm giác được long khí trên người hắn.Nhưng ngay khi Phong Phi Vân hóa rồng Đột nhiên phát hiện thần y trên người khác lạ.Lực lượng rồng, lực lượng phượng, lực lượng đạo, lực lượng phật cùng nhập vào người Phong Phi Vân.Ẩn tàm sa la, cửu ngũ long bào, hồng loan hỏa thường, cưu cửu quái bào, Nạp Lan phật y.Năm bảo y hợp nhất tuy biến thành thần y vô thượng nhưng Phong Phi Vân phát huy ra lực lượng có hạn, không thể kích phát hoàn toàn.Sau khi Phong Phi Vân hóa rồng, long khí trong người thấm vào thần y, phá tan câm chế.

Bốn lực lượng khác nhau cùng ùa vào cơ thể Phong Phi Vân, khiến hắn suýt không chịu nổi.

Cảm giác này rất kỳ lạ, thần y hòa hợp thành một với hắn, trở thành lớp da của hắn.- Đây là thứ mẫu thân để lại cho ta, không lẽ khi nào ta đến trình độ hóa rồng mới có thể sử dụng thần y?Chất liệu thần y là vảy rồng, da phượng, ẩn tàm ti.Nếu Phong Phi Vân đoán đúng thì da phượng là miếng da thái cổ thần phượng, da thánh linh.

Còn vảy rồng thì sao?

Chắc chắn là vảy của một vị vô thượng tổ long nào đó.Cùng tham gia tế luyện có thánh linh đạo gia, phật gia.Bỏ vốn lớn như vậy chỉ vì luyện chế một bộ đồ để bảo vệ nhi tử của mình, cho nhi tử sử dụng.

Sợ không có mình ở bên cạnh bảo vệ nhi tử sẽ bị người giết từ trong nôi.Chỉ nhìn ẩn tàm ti trong thần y là biết lúc luyện chế thần y toàn suy nghĩ cho an toàn mạng sống của Phong Phi Vân.Nàng không tiếc tốn bao nhiêu công sức, thời gian luyện chế ra thần y, nhưng tại sao không canh giữ bên cạnh con của mình, hộ đạo cho con mình, để hắn trưởng thành trong hoàn cảnh an toàn?Không lẽ nàng có lý do buộc phải rời đi?Ngay khi thần y hoàn toàn thức tỉnh, Phong Phi Vân cảm nhận được tình cảm ấm áp bao bọc mình, như có bàn tay mềm mại vuốt ve thân thể, rất thân thiết.

Cảm giác giống như lúc Phong Phi Vân vào trửngồng mẫu thân để tu luyện.Phong Phi Vân khẳng định mỗi sợi ẩn tàm ti là mẫu thân tự tay đan, một vị nữ nhân long tộc tu vi tuyệt đỉnh cầm kim chỉ khâu áo cho con dưới ánh đèn.Tu vi cao đến mấy thì nàng vẫn là mẫu thân, nếu không đã chẳng chứa nhiều tình cảm trong thần y.Lực lượng trong người Phong Phi Vân khuếch trương đến đẳng cấp khủng bố, như biến thân thành thái cổ thần long, có sức mạnh dùng mãi không hết.Ầm!Thiên tượng thần dị đầy trời, vô số mây mù tụ tập thành bóng rồng, như vạn long về tổ.Hướng khác có con phượng hoàng bay vọt lên chín tầng trời, đốt đỏ cả khung trời.Lại hướng khác có ảo ảnh phật miếu hiện ra, có vô số phạn âm vang vọng trong không gian.

Phật khí ngưng tụ thành con tằm màu vàng khoanh tròn trong không trung, niệm tụng kinh.Hướng cuối cùng, chín con thần cưu xếp thành vận mệnh quẻ tượng bảo vệ đạo gia thần đỉnh.Bốn loại lực lượng nhập vào người Phong Phi Vân.Ầm!Phong Phi Vân chỉ vỗ một vuốt cả bầu trời liền sụp đổ, đánh bay thái cổ ma vượng, tru thiên hám tiên chuy té ra mấy ngàn dặm, đập thủng một cái lỗ to.Cánh tay thái cổ ma vượng như thép cứng suýt bị đánh nát, tru thiên hám tiên chuy bị đánh chìm xuống lòng đất.Ầm ầm ầm ầm ầm!Thái cổ ma vượng dùng cánh tay khác triệu hoán tru thiên hám tiên chuy ra khỏi lòng đất, chùy lại tỏa sáng rực rỡ.

Mặt thái cổ ma vượng hung tợn hơ chùy đánh lên trời.Nhưng thái cổ ma vượng lại bị đánh văng ra, cánh tay kia cũng tan nát.Ầm!Tru thiên hám tiên chuy rớt xuống đất, mặt đất mấy trăm dăm,gì lún xuống, bụi đất tốc lên.Thanh Loan thánh nữ, Bại Nguyệt hoàng tử ngây người, không dám tin vào mắt mình.- Cái gì?

Viên Tam Tam cầm tru thiên hám tiên chuy mà bị đánh bại?

Không thể nào!Đừng nói Thanh Loan thánh nữ, Viên Tam Tam, đám tu sĩ nhân loại cũng sợ hết hồn.Mới rồi khi tru thiên hám tiên chuy xuất thế như tận thế, làm mỗi như thế thấy khủng hoảng bất an, đó là lực lượng thật sự.Nếu nói nhân tộc bí ẩn kia đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử chỉ gây ra rung động thì bây giờ trong lòng mọi người không chút rung động, bọn họ cảm thấy đang nằm mơ, không chân thật.Phong Phi Vân không dám giữ trạng thái hóa rồng thời gian dài, bởi vì mỗi lần hóa rồng là huyết khí trong cơ thể hắn không ổn định, máu yêu ma =muốn nuốt hết máu người.

Lần nào Phong Phi Vân cũng phải mất mấy ngày để ổn định cảm xúc.Sau khi hóa rồng Phong Phi Vân không khống chế được yêu tính, ma tính trong cơ thể.Thời gian hóa rồng càng dài thì yêu tính, ma tính ảnh hưởng Phong Phi Vân càng lớn.Phong Phi Vân biến về hình người, đôi mắt đỏ thẫm như máu, tóc dựng đứng, cơ bắp nhô ra rõ ràng.

Máu chảy nhanh hơn, Phong Phi Vân hưng phấn quá mức, hắn không ức chế nổi sự phấn khởi.Tru thiên hám tiên chuy là thái cổ hung binh, Phong Phi Vân muốn giết thái cổ ma vượng và cướp đi hung binh.Nhưng một lão nhân thái cổ ma vượng tộc bước ra từ hư không lây đi tru thiên hám tiên chuy, ôm Viên Tam Tam đã xỉu, nhìn chằm chằm vị trí Phong Phi Vân đứng.Lão nhân thái cổ ma vượng tộc nói:- Chàng trai, vừa rồi ngươi sử dụng cấm thuật, hơi thở không ổn định.

Hiện nay lệ khí trong cơ thể ngươi quá nặng, nếu không khống chế sẽ ảnh hưởng tinh thần nguyên linh.Lão nhân là trưởng bối trong thái cổ ma vượng tộc, người hộ đạo cho Viên Tam Tam, tu vi gần bằng bán thánh.

Lão nhân không nhìn ra mới ròi Phong Phi Vân dùng cách gì khiến lực lượng mình trướng lớn, nhưng lão biết nếu hắn giữ trạng thái đó lâu sẽ tổn thương mình.-------Chương 1775: Truyền thuyếtPhong Phi Vân sắc bén quát:- Để lại tru thiên hám tiên chuy!Thanh âm truyền khắp Hoang Ma lâm, mang theo uy nghiêm không thể chống đối.Lão nhân lắc đầu cười, ôm Viên Tam Tam bay đi.Phong Phi Vân tung cú đấm.

Lão nhân bay về chân trời, tay áo phẩy ra sau, bàn tay biến thành tay ma vượn, lòng bàn tay nâng một thế giới tiêu trừ lực lượng của Phong Phi Vân.Lão nhân tim đập nhanh, vương giả thế hệ trẻ nhân tộc thật mạnh.Lão nhân không sợ, nói:- Chàng trai, nếu ngươi không sử dụng cấm thuật vừa rồi thì không đánh lại lão phu.

Tru thiên hám tiên chuy vốn là thánh vật của thái cổ ma vượng tộc, không ai được nhúng chàm.

Đừng nói nhân tộc, dù là rồngd, phượng, nếu dám cướp tru thiên hám tiên chuy thì thái cổ ma vượng tộc chúng ta sẽ huyết chiến tới cùng với bọn họ.Lão giả vượt qua hư không mà đi.Phong Phi Vân không đánh tiếp, hắn tạm ức chế huyết khí cuồng bạo, tỉnh táo lại.

Phong Phi Vân hừ mạnh bay đi.Trong lòng Phong Phi Vân lo lắng chuyện quan trọng hơn, lời Bại Nguyệt hoàng tử nói làm hắn rất lo âu.

Chắc chắn Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sắp xảy ra chuyện lớn, Phong Phi Vân cần đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay.Chuyến này đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ rất nguy hiểm.

Thủy Nguyệt Đình kẻ thù kiếp trước, hay Bại Nguyệt hoàng tử nói kẻ thù chưa biết đều làm Phong Phi Vân rất lo âu.Phong Phi Vân trở về khách điếm tiên gia, hắn chạy đi gặp Thạch Lan ngay.- Sư tôn . . .

Làm sao vậy?Thạch Lan mở cửa, người khoác áo khổng tước trắng, vóc dáng cao kiều, môi trắng răng hồng, vẻ mặt ngạc nhiên.Phong Phi Vân đứng thẳng trước kia, mắt đỏ rực, ma khí mạnh mẽ, ngực phập phồng, trạng thái không ổn định.Phong Phi Vân đi vào đứng giữa phòng, chắp hai tay sau lưng nói:- Đóng cửa lại.Thạch Lan không sợ Phong Phi Vân chút nào, vì hắn là sư tôn của nàng.

Thạch Lan nghe lời khép cửa lại.Mấy hôm nay Thạch Lan điều chỉnh tâm tình và trạng thái thân thể, vì Phong Phi Vân nói sẽ một mình đến tìm nàng, có chuyện rất quan trọng.Thạch Lan thầm nghĩ:- Bây giờ sư tôn đến, hay vì chuyện cực kỳ quan trọng đó?Phong Phi Vân lấy mắt đại ma long ra, con mắt lơ lửng trong phòng tỏa sáng bao phủ căn phòng.Lúc trước Phong Phi Vân đấu với Bại Nguyệt hoàng tử, thái cổ ma vượng mặc dù khoác ẩn tàm sa la nhưng người nào hiểu biết hắn chắc chắn sẽ nhận ra thân phận ngay.

Chuyện Phong Phi Vân sắp làm rất quan trọng, hắn không muốn bị người ngoài quấy rầy.hai sư đồ ngồi xếp bằng trên giường rộng, không hề e dè.- Tiếp theo ta sẽ truyền thứ vô cùng quan trọng cho Thạch Lan, nếu Thạch Lan có thể luyện hóa nó hoàn toàn thì tương lai sẽ bước vào hàng mạnh nhất trong thiên địa.Bàn tay Phong Phi Vân đặt trên bụng Thạch Lan, tay nắm eo nhỏ.

Bàn tay để ngay vị trí mẫn cảm nhất của Thạch Lan là phần rốn.Thạch Lan thấp thỏm, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đỏ ửng.

Nàng không biết sư tôn sắp lmà gì.Thạch Lan bỗng cảm nhận huyết khí khổng lồ nhập vào cơ thể mình, huyết khí hùng hồn như sông biển, người bình thường không chịu nổi.Phong Phi Vân rót một giọt tinh huyết đại thánh vào người Thạch Lan sau đó xuống giường ngay.Trạng thái Phong Phi Vân không ổn định, hắn cần khống chế, ức chế huyết khí và cảm xúc ngay.

Phong Phi Vân điều chỉnh trạng thái cơ thể.Khi Thạch Lan ổn định tinh huyết đại thánh trong đan điền, Phong Phi Vân mở mắt ra, yêu tính và ma tính đã bị áp chế hơn phân nửa.Phong Phi Vân nói:- Thạch Lan, sư tôn có chuyện rất quan trọng cần làm, phải đưa Thạch Lan vào Thiên quốc.Thạch Lan nói:- Rất nguy hiểm đúng không?Thạch Lan rất thông minh, nếu không phải chuyện vô cùng nguy hiểm thì sư tôn sẽ không bỏ lại nàng một mình mạo hiểm.Phong Phi Vân gật đầu.Thạch Lan rất muốn đi cùng Phong Phi Vân, nhưng nàng biết tu vi của mình bây giờ có đi chỉ ngáng chân sư tôn.

Thạch Lan quyết tâm tu luyện, cố gắng đến trình độ có thể trợ giúp sư tôn.Phong Phi Vân đưa Thạch Lan vào Thiên quốc, cũng đi gặp Long La Phù.

Phong Phi Vân truyền giọt tinh huyết đại thánh thứ hai vào người Long La Phù, dùng tinh huyết đại thánh trợ giúp thần thai dựng dục.Giọt tinh huyết đại thánh thứ ba Phong Phi Vân định để lại hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan.Nếu Phong Phi Vân luyện hóa ba giọt tinh huyết đại thánh là sẽ một hơi lên cảnh giới bán thánh, thậm chí là chuẩn thánh.

Nhưng Phong Phi Vân không làm vậy.Đầu tiên, bán yêu quá nguy hiểm cho Thạch Lan, sơ sẩy một cái là thân chết đạo tiêu.

Là Phong Phi Vân dẫn Thạch Lan vào con đường này, hắn rất áy náy với nàng.

Thạch Lan mới chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, nếu nàng chết sẽ rất đáng tiếc.Phong Phi Vân giao giọt tinh huyết đại thánh thứ hai cho Long La Phù vì muốn tẩy tủy luyện thể cho con mình ngay từ đầu.Phụ mẫu của Phong Phi Vân vì con mình ngay từ khi hắn chưa lọt lòng, hay chưa có hắn đã bắt đầu bài bố, mưu tính giúp hắn.

Phong Phi Vân làm những điều này so với bổn phận phụ thân là còn thiếu.Thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.

Trên đời này người thươngm ình nhất là phụy mẫu của mình.Phong Phi Vân ra khỏi chỗ Long La Phù ở, hắn không đi khỏi Thiên quốc ngay mà vào vùng đất bí ẩn khác.Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y bị thu vào Thiên quốc sắp xếp tại đây.Ba thần nữ tế tự bạch y bị giam cầm tu vi, bây giờ chưa phá tan phong ấn.

Thần nữ tế tự bạch y ngồi xếp bằng trên mặt đất, người toát ra linh khí hấp dẫn, tập trung trùng kích phong ấn.Cơ thể Thượng Quan Minh Tiêm bị yêu kiếm đóng đinh vào cây cột xương, khi Phong Phi Vân và Bại Nguyệt hoàng tử đại chiến thì cây cột đứt một khúc to cắm dưới đất.Thượng Quan Minh Tiêm vẫn còn bị đóng đinh trong cây cột, không thể nhúc nhích.

Mặt Thượng Quan Minh Tiêm trắng bệch, thân hình đường cong nhấp nhô khẽ run.

Lực lượng yêu kiếm xâm thực linh khí trong người Thượng Quan Minh Tiêm, làm nàng chịu đựng hành hạ linh hồn.Ngày xưa thánh khiết xuất trần nay không còn, Thượng Quan Minh Tiêm rất chật vật.

Người nàng đầm đìa mồ hôi, áo đỏ dán sát làn da, dán ngực to, mông vêu vẽ ra đường cong quyến rũ.Thanh yêu kiếm này không phải loại bình thường, là Bại Nguyệt hoàng tử chuyên môn dùng để thuần pchụ nữ tu sĩ mạnh mẽ.

Dùng yêu khí xâm thực linh hồn nữ nhân, mãi khi nào linh hồn của bọn họ tan vỡ, cuối cùng thành nữ hầu mặc cho Bại Nguyệt hoàng tử đùa chơi.Đừng nói Thượng Quan Minh Tiêm, dù là nữ tu sĩ đẳng cấp thánh hiền giả nếu bị yêu kiếm đâm xuyên người, bị yêu khí xâm thực thời gian dài thì sẽ ngoan ngoãn thuần phục.

Kêu nàng làm chó, nàng không dám làm người.

Kêu nàng liếm ngón chân, nàng không dám cãi.Phong Phi Vân bước tới trước mặt Thượng Quan Minh Tiêm, nhìn nữ nhân áo đỏ.

Máu yêu ma lại rục rịch, trong đầu hiện ra mấy hình ảnh sắc dục.Phong Phi Vân hít sâu kiềm nén tạp niệm, nói:- Tỉnh dậy đi.Thượng Quan Minh Tiêm như nghe ma chú, nàng mở mắt ra, rèm mi dài cong, đôi mắt đen láy sáng trong, chân mày giãn ra.Thượng Quan Minh Tiêm suy yếu nói:- Là ngươi?Thượng Quan Minh Tiêm từng thấy nam nhân trước mặt, là người hầu của Huyết Giao yêu vương, tại sao nàng rơi vào tay hắn?Linh hồn Thượng Quan Minh Tiêm bị hành hạ sắp tan vỡ, nàng không dư trí tuệ và sứ lực suy nghĩ về thân phận của Phong Phi Vân.-------Chương 1776: Yêu Hoàng kiếmTrong một rừng phong ở Thiên quốc, lá cây rơi xuống chất một tầng dày phát ra tiếng xào xạc.Trong rừng phong dựng đứng một khúc xương trắng, một thanh yêu kiếm xuyên thủng người thần nữ tế tự bạch y đóng đinh nàng vào khúc xương trắng.Thần nữ tế tự hồng y cực kỳ xinh đẹp, vó dáng cao kiều, chỉ thấp hơn Phong Phi Vân nửa cái đầu.

Da nàng trắng như tẩm trong ngọc, áo đỏ rách rưới lộ ra da mịn màng, có mấy vết trầy làm người nhìn đau lòng.Trạng thái tinh thần thần nữ tế tự hồng y rất tệ, nàng sắp bị yêu kiếm khống chế, thành nữ nô lệ của yêu kiếm.Phong Phi Vân không vội rút yêu kiếm khỏi người thần nữ tế tự hồng y, hắn lạnh nhạt nhìn nàng đau khổ chịu đựng, người run rẩy, đùi ngọc ma sát, quần đỏ nhăn nheo.Đôi mắt Phong Phi Vân có ma lực nói:- Bắt đầu từ bây giờ, ta hỏi một câu nàng đáp một câu.Thượng Quan Minh Tiêm trả lời:- Tại sao ta phải nghe lời ngươi?Tuy thể xác và tinh thần Thượng Quan Minh Tiêm mệt mỏi nhưng nàng luôn ngồi bề trên, có sự kiêu ngạo, không cho phép người khác giẫm lên tôn nghiêm của mình.Phong Phi Vân tiến lên trước một bước, mãi khi con ngươi Thượng Quan Minh Tiêm phản chiếu bóng dáng của hắn.Phong Phi Vân nói:- Bởi vì bây giờ nàng rơi vào tay ta.

Ta cho nàng sống thì nàng sống, ta kêu nàng chết thì nàng phải chết.

Cho ta biết, Thủy Nguyệt thánh thần có thật sự đọ tâm kiếp trong thiên hà không?Biểu tình và trạng thái Phong Phi Vân hiện tại rất đáng sợ, cộng thêm ý chí Thượng Quan Minh Tiêm đang yếu ớt, lại là nữ nhân, nàng sợ hãi nhẹ gật đầu.Phong Phi Vân hỏi tiếp:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có bao nhiêu cường giả đẳng cấp bán thánh?Thượng Quan Minh Tiêm cắn răng, nhưng nàng không ngăn được khí thế từ Phong Phi Vân.Thượng Quan Minh Tiêm bất đắc dĩ nói:- Trừ bốn người thủ hộ ra Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chưa sinh ra cường giả đẳng cấp bán thánh.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mặc dù có thánh thần uy lâm thiên hạ nhưng nền móng quá yếu, muốn sinh ra một đám tu sĩ Vũ Hóa cảnh còn dễ, nhưng để đến bán thánh cảnh thì quá khó khăn.Nguyên Trung Ương vương triều thứ sáu chỉ có vài bán thánh.Sau khi đến bán thánh muốn lên một cảnh giới rất khó khăn, đa số hiền giả Vũ Hóa cảnh kẹt chết trong Vũ Hóa đệ nhất trọng, suót đời không thể đột phá.Phong Phi Vân hỏi:- Bốn người thủ hộ và Thủy Nguyệt thánh thần có quan hệ gì?- Khi thánh thần thành thánh thì thánh uy khắp thiên hạ, vạn tộc đến bái, thịnh huống chưa bao giờ có.

Lúc ấy cường giả bốn phương đến đầu phục.

Không chỉ các đại thế gia, tông môn nhân loại, còn có yêu tộc.- Nhưng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nhận đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, ưu tiên nhân phẩm, tâm tính thứ hai, tư chất thứ ba.

Nên ít ai đủ tiêu chuẩn vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Bốn người thủ hộ là tu sĩ trung thành nhất được chọn lựa từ những người đầu phục này.

Nhân phẩm, tâm tính, tư chất rất cao.

Gồm Đại Càn Khôn Kiếm Đế, Đại Phổ Độ Phật, Đại Hỗn Loạn Quân Vương, Đại Sinh Mệnh Nữ Vương.

Bọn họ bảo vệ bốn phương Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, mãi mãic bảo vệ an toàn cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh . . .

A . . .

Ư . . .Người Thượng Quan Minh Tiêm co giật, yêu khí đỏ di chuyển trên làn da trắng, đôi mắt dần mất tia sáng, tối tăm.Một thiên chi kiêu nữ tâm chí kkiên định sắp thành nữ phó.

Một người có phải là nhân kiệt hay không nhìn mắt liền phán đoán được, như mắt của đế hoàng và bình dân khác nhau.Trong mắt Thượng Quan Minh Tiêm có nhuệ khí, kiêu ngạo, trong suốt đang dần biến mất, thay thế là mờ mịt, thấp hèn, đau thương.Phong Phi Vân nhìn Thượng Quan Minh Tiêm, nói:- Bây giờ nàng có hai con đường để đi.

Thứ nhất, làm nữ nhân của ta.

Thứ hai, nàng bị yêu kiếm hoàn toàn xâm thực thành nữ nô lệ ai cầm yêu kiếm thì nàng nghe lời người đó.

Hãy chọn đi.Phong Phi Vân và Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có thù, không tình cảm gì, tại sao hắn phải cứu đệ tử của kẻ thù?

Phong Phi Vân không phải thánh nhân, có thù thì trả.Thượng Quan Minh Tiêm lắc đầu nguầy nguậy:- Không . . .

Không được, ta là thần nữ tế tự hồng y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sao có thể trở thành đồ chơi dưới thân nam nhân?

Tuyệt đối không được . . .Thượng Quan Minh Tiêm nghiến răng, người tỏa hánh quang nhiễm da thịt trắng trong suốt.

Kiêu ngạo và giáo dục từ nhỏ khiến Thượng Quan Minh Tiêm không thể khuất phục.Yêu kiếm phát ra tiếng vang khẽ, ngực Thượng Quan Minh Tiêm chảy máu, đánh tan sức chống cự cuối cùng.Vào phút cuối Thượng Quan Minh Tiêm buộc phải cúi đầu:- Ta . . .

Hứa với ngươi.Ngón tay Phong Phi Vân nhúc nhích rút yêu kiếm xuyên thấu ngực Thượng Quan Minh Tiêm ra, cơ thể nàng như đống bùn nhão ngã trên người hắn.

Thượng Quan Minh Tiêm khẽ hít vào thở ra mang theo mùi thơm.Thể xác và tinh thần Thượng Quan Minh Tiêm cực kỳ mệt mỏi, nếu không nàng đã chẳng khuất phục.

Trên đời này có nhiều người ý chí kiên định, thà chết không chịu khuất phục.

Nhưng trên đời có thủ đoạn sống không bằng chết, ít ai ngoan cường nổi.Một tay Phong Phi Vân ôm thân thể Thượng Quan Minh Tiêm ướt đẫm mồ hôi, ngửi hương thơm như thanh lan.

Tay kia cầm yêu kiếm run bần bật, trên yêu kiếm lấp lánh hoa văn quái dị.

Các hàng chữ cổ xưa khắc chuỗi xích, rất huyền dị.- Đây là yêu kiếm do Bại Nguyệt hoàng tử tế luyện ra?

Không, chữ trên yêu kiếm có thể ngược dòng đến thái cổ, chẳng lẽ là thái cổ yêu binh?Phong Phi Vân con ngươi co rút, nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở trong yêu kiếm.

Tinh thần Phong Phi Vân mới chui vào thân kthì có yêu kshi dồi dào ập đến muốn trấn áp linh hồn hắn.Phong Phi Vân rút thần thức về ngay, vẻ mặt nghi ngờ, hắn nghĩ đến một yêu binh thời kỳ thái cổ bị các tộc khinh bỉ.Yêu Hoàng kiếm.Đồn rằng thời kỳ thái cổ hoàng xà yêu tộc ra một vị chí tôn, thể chất đến đẳng cấp thần thoại, suýt thành đại thánh thứ bốn.Yêu Hoàng kiếm là yêu binh chí tôn luyện chế ra.Nghe đồn thể chất của chí tôn đó đến đẳng cấp thần thoại toàn nhờ Yêu Hoàng kiếm.Nữ nhân bị Yêu Hoàng kiếm cắt rách da sẽ thành nữ nô lệ cho chủ nhân cầm Yêu Hoàng kiếm, mặc kệ nữ nhân có tu vi cao bao nhiêu cũng không thể ngăn cản lực lượng Yêu Hoàng kiếm xâm thực.

Các nàng sẽ đem hết tinh khí truyền cho chủ nhân Yêu Hoàng kiếm, nâng cao thể chất của chủ nhân.Thời kỳ thái cổ có mấy nữ thánh linh bị Yêu Hoàng kiếm trấn áp, thành tựu tiếng ác thời kỳ thái cổ của Yêu Hoàng kiếm.

Cho nên Yêu Hoàng kiếm luôn bị tu sĩ các tộc khinh bỉ, xếp vào mười hàng đầu hung binh thái cổ.Cuối cùng chí tôn hoàng xà yêu tộc chết, vì thời đại đó có sinh linh ưu thú hơn, một trong ba thánh thái cổ, Địa Hoàng Đại Thánh.Trong tại sao thần thoại thái cổ, Địa Hoàng Đại Thánh chém hoàng xà xong chặt Yêu Hoàng kiếm thành ba khúc trấn áp trong ba cấm địa đại giới khác nhau.

Từ nay yêu binh đó không còn xuất hiện trên đời nữa.Phong Phi Vân cầm yêu kiếm, điều động khí thánh linh trong người rót vào thân kiếm.Bùm!Khí thánh linh trùng kích, tầng ngoài yêu kiếm nứt rạn, vết nứt như lớp da đá rơi xuống lộ ra ánh sáng đỏ yêu dị bên trong.-------Chương 1777: Thánh địa hiện yêu tung (1)Cuối cùng trong tay Phong Phi Vân chỉ còn thanh kiếm gãy, dài cỡ dao găm, vết đứt bằng phẳng.

Nhưng yêu khí trên khúc kiếm gãy này rất mạnh, hơi thở xa xưa như danh kiếm lịch sử nhay ra từ trang sách rơi vào tay Phong Phi Vân.- Đây là một khúc của Yêu Hoàng kiếm?

Là thái cổ yêu binh bị các tu sĩ khinh bỉ?

Từng có nữ thánh linh thần phục dưới yêu kiếm?Phong Phi Vân không quá tin tưởng vào mấy truyền thuyết thần thoại.

Thánh linh đã là tinh thần thành thánh, ý chí mạnh mẽ người bình thường khó thể tưởng tượng, sao có thể bị một thanh kiếm cấp trấn áp thần phục.Có lẽ hậu nhân muốn phóng đại uy lực Yêu Hoàng kiếm nên bịa chuyện.Khúc Yêu Hoàng kiếm này rơi vào tay tu sĩ nào đó sau thời kỳ thái cổ, tu sĩ kia sợ cầm yêu kiếm bị người vây công nên đú thành thân kiếm để che giấu bộ mặt thật của Yêu Hoàng kiếm.

Sau đó Yêu Hoàng kiếm rơi vào tay Bại Nguyệt hoàng tử.Phong Phi Vân dám chắc Bại Nguyệt hoàng tử không biết trong yêu kiếm bao bọc một khúc Yêu Hoàng kiếm, nếu gã biết thì đã không để hắn dễ dàng mang yêu kiếm đi.- Dùng thanh kiếm này đối phó kẻ thù cũng tốt, không chỉ khiến kẻ thù thần phục còn có thể nhờ vào tinh khí của bọn họ tăng cao thể chất cho mình.Phong Phi Vân không bài xích Yêu Hoàng kiếm, không sợ bị người ta khinh thường.

Trên đời này lịch sử và truyền thuyết do người thắng viết.

Nếu thời kỳ thái cổ hoàng xà chí tôn giết Địa Hoàng, trở thành đại thánh, thậm chí trở thành tiên nhân thì truyền thuyết đã khác đi.

Yêu Hoàng kiếm sẽ được gọi là Thánh Hoàng kiếm.Thượng Quan Minh Tiêm hỏi:- Rốt cuộc ngươi là ai?Lý trí và linh hồn Thượng Quan Minh Tiêm đỡ hơn nhiều, khi nàng phát hiện mình nằm trong lòng một nam nhân thì trái tim băng giá.Suy nghĩ của Thượng Quan Minh Tiêm không ngừng tỉnh táo lại, nàng nhớ Bại Nguyệt hoàng tử và vương giả thế hệ trẻ nhân tộc bí ẩn đánh nhau, trời long đất lở.

Sau đó Thượng Quan Minh Tiêm cảm giác có ánh sáng vàng chụp xuống đầu, rồi nàng đến đây.

Chỗ này là đâu?Nơi này là đâu?Tại sao người hầu của Huyết Giao yêu vương xuất hiện tại đây?Không lẽ Huyết Giao yêu vương thừa dịp Bại Nguyệt hoàng tử và vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đánh nhau cướp đi bốn thần nữ tế tự, giam cầm bọn họ ở đây?Thượng Quan Minh Tiêm có cảm giác chạy khỏi miệng cọp lại vào ổ sói.Thượng Quan Minh Tiêm cất Yêu Hoàng kiếm, cánh tay rắn chắc ôm eo nhỏ, bá đạo không tha chống đối.Phong Phi Vân nói:- Bây giờ ta là nam nhân của nàng, chẳng lẽ nàng đã quên hứa làm nữ nhân của ta?Thượng Quan Minh Tiêm mắng:- Tồi tệ, giậu đổ bìm leo có gì hay?Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lạnh băng, môi đỏ bóng.

Thượng Quan Minh Tiêm cố gắng vùng vẫy nhưng không thể né thoát cánh tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân vuốt eo nhỏ, cách lớp vải đỏ cảm nhận eo săn chắc không chút thịt thưa.Lần này được món hời rồi, một vưu vật.Có nam nhân nào không hy vọng mình có được nhiều nữ nhân xinh đẹp?Nhất là nữ nhân thân phận cao quý như Thượng Quan Minh Tiêm, chinh phục nàng, biến nàng thành nữ nhân của ngươi mới có cảm giác thành tựu.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Không phải ta lợi dụng lúc người gặp khó khăn.

Nàng nên biết nếu không nhờ ta cứu thì nàng và ba thần nữ tế tự bạch y bây giờ đã trở thành nữ phó của thắng ngư yêu tộc.- Chúng nó muốn chơi đùa các nàng như thế nào thì làm thế ấy, sẽ không cho các nàng chút tôn nghiêm.

Khi đó nàng hầu hạ không phải một nam nhân mà là ngàn vạn yêu tộc.- Nàng làm nữ nhân của ta, miễn là ngoan ngoãn nghe lời ít ra ta cho nàng tôn nghiêm, tự do tuyệt đối, thậm chí trợ giúp nàng trở thành thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tương lai là chủ nhân của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Vậy nên sao có thể bảo là ta lợi dụng lúc người gặp khó khăn?Thượng Quan Minh Tiêm thông minh nói:- Ngươi đang dụ dỗ ta.Phong Phi Vân trả lời:- Ta đang nói cho nàng một đạo lý, trên đời này không có bữa cơm miễn phí, không ai giúp nàng không vụ lợi.Tu vi của Thượng Quan Minh Tiêm chưa phục hồi, nàng quyết định giả bộ đồng ý Phong Phi Vân, chờ khỏe mạnh rồi nàng đi hay ở hắn không giữ được.Nhưng Phong Phi Vân nhìn thấu suy nghĩ của Thượng Quan Minh Tiêm, hắn mang nàng ra khỏi Thiên quốc, ngay trong phòng Thạch Lan biến nàng thành nữ nhân.Phong Phi Vân bước xuống giường, khoác áo rộng, cột dây lưng, cột tóc dài.Sau khi hóa rồng yêu tính và ma tính tăng cao giờ bị ức chế hoàn toàn, trạng thái Phong Phi Vân trở về bình thường.

Chẳng những không mệt mà còn thoải mái.- Không lẽ mỗi lần hóa rồng phải tìm một nữ nhân mới ức chế yêu tính, ma tính của ta được?Phong Phi Vân quay đầu nhìn Thượng Quan Minh Tiêm nằm trên giường, thân hình trắng trong, gò bồng đào nhô cao, eo nhỏ, chân dài săn chắc.

Thượng Quan Minh Tiêm nằm trên giường như bãi nước xuân, đuôi mày phong tình.Cơ thể Phong Phi Vân rất mạnh, tu vi Thượng Quan Minh Tiêm cường đại thếmà sau bảy, tám lần lên đỉnh thì phải van xin tha.

Giờ Thượng Quan Minh Tiêm không có sức đi đường, cũng không biết nàng còn cho rằng mình muốn đi thì đi được không?Phong Phi Vân ngồi bên giường vuốt ve mông trắng mịn, đường cong xinh đẹp như nửa vầng trăng.Toàn thân Thượng Quan Minh Tiêm tê dại muốn nhúc nhích một ngón tay cũng khó.

Thượng Quan Minh Tiêm mở mắt nhìn Phong Phi Vân, như oán như yêu, không rõ cảm xúc trong lòng nàng thế nào.Thượng Quan Minh Tiêm rất bi thương.

Nàng thủ thân như ngọc, thuần khiết trắng trong, từ sáu tuổi đã vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, được yêu thương cưng chiều, trở thành thần nữ tế tự hồng y địa vị cao quý.

Thượng Quan Minh Tiêm khinh thường nam nhân trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, chỉ muốn làm kỳ nữ như Thủy Nguyệt thánh thần.Nhưng thân thể giữ gìn ba trăm năm cuối cùng nằm dưới thân nam nhân.Khi cơ thể bị tiến vào, sự kiêu kỳ, tự cho mình là thần thánh bị phá võ.

Thì ra sức nữ nhân yếu ớt như thế.

Khi bị nam nhân đè dưới thân, đừng nói xoay chuyển thiên hạ đại thế, khi đó chỉ biết vặn eo lắc mông.Nhưng Thượng Quan Minh Tiêm không cam lòng, sao nàng có thể bị người hầu yêu vương cướp trinh?

Dù nàng cần tìm một nam nhân thì đó nên là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất chứ không phải kẻ hèn mọn thần phục dưới chân yêu tộc.Thượng Quan Minh Tiêm vẫn cho rằng Phong Phi Vân là người hầu của Huyết Giao yêu vương.Huyết Giao lảo đảo chạy vào, đụng mở cánh cửa:- Này Phong gia, ta cảm giác . . .Huyết Giao thấy nữ nhân nằm trên giường và Phong Phi Vân, ngây người nhìn cảnh tượng hương diễm.Có vẻ nó đến không đúng lúc.Phong Phi Vân liếc Huyết Giao, dùng chăn che kín người Thượng Quan Minh Tiêm.Phong Phi Vân hỏi:- Có chuyện gì?- Không . . .

Không . . .Huyết Giao thụt lùi hai bước khép cửa lại, trên hành lang truyền ra tiếng la bể giọng:- Rùa, rùa, lăn ra đây, ván cược này ta thắng rồi!

Mau đưa ta năm ức linh thạch . . .

Nhanh, ra mau, ta có chứng cứ . . .

Thật sự . . .!Phong Phi Vân nhíu mày, cảm thấy lần trước Huyết Giao bị Mao Ô Quy đạp đầu đã đứt dây thần kinh nào đó.- Cho nàng nửa canh giờ điều dưỡng thân thể, sau đó chúng ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.-------Chương 1778: Thánh địa hiện yêu tung (2)Phong Phi Vân nói xong bước ra ngoài, trong hành lang vang tiếng rống:- La hét cái gì?

Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoãn!Phong Phi Vân niệm chú ngữ làm Huyết Giao đang chạy như bay đập đầu vào vách tường.Huyết Giao gào rú:- Phong gia đừng ác vậy, ta chỉ là một con giao!Thượng Quan Minh Tiêm nằm trên giường rất ngạc nhiên.

Nam nhân mới rồi đè nàng dường như không phải người hầu của Huyết Giao yêu vương mà là chủ nhân của yêu vương?Không lẽ hắn là người bí ẩn đánh nhau trời long đất lở với Bại Nguyệt hoàng tử?

Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc?Tâm tình Thượng Quan Minh Tiêm càng phức tạp.Phong Phi Vân đi gặp thần nữ tế tự bạch y Si Tuyền Nhi.

Vết thương trên người nàng đã lành, khi thấy Phong Phi Vân thì hân hoan và ngại ngùng.Si Tuyền Nhi hỏi:- Phong đại ca, nhóm Thượng Quan tế tự đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Rất nhanh Tuyền Nhi cô nương sẽ gặp họ.Si Tuyền Nhi chớp mắt nói:- Đa tạ Phong đại ca, đại ca thật là người tốt.

Các trưởng lão thiên cảnh sẽ rất cảm tạ Phong đại ca.Si Tuyền Nhi không có chút dáng vẻ thần thánh đoan trang mà như thiếu nữ ngây thơ động tình.Làm Phong Phi Vân thấy Si Tuyền Nhi càng đáng yêu hơn.Phong Phi Vân nói:- Không cần, Thượng Quan tế tự đã cho ta thù lao.Nửa canh giờ sau, đoàn người ngồi trên lưng Huyết Giao bay hướng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Ba thần nữ tế tự bạch y trong Thiên quốc không biết Thượng Quan Minh Tiêm đã là nữ nhân của Phong Phi Vân, hắn không định để ai biết chuyện này.

Phong Phi Vân định nâng đỡ Thượng Quan Minh Tiêm lên làm thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thậm chí trở thành người có quyền thế nhất trừ Thủy Nguyệt Đình ra.Những thần nữ tế tự Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lén truyền âm, thi thoảng liếc Phong Phi Vân, suy đoán thân phận của hắn.Các nàng cảm thấy Phong Phi Vân thần bí không lường được, dùng một yêu vương thái cổ thánh yêu tộc làm tọa kỵ, chưa từng nghe có chuyện này.Tây Môn Xuy Tiêu như tấm da trâu.

Phong Phi Vân muốn vứt bỏ Tây Môn Xuy Tiêu, một mình đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Ai ngờ lúc gần đi Tây Môn Xuy Tiêu chạy ra ôm Mao Ô Quy ngồi trên đầu Huyết Giao, đang say sưa thổi tiêu.Mao Ô Quy như tiểu tình nhân ngồi trong ngực Tây Môn Xuy Tiêu nghe tiếng tiêu, mấy lần nó định trốn nhưng bị gã ấn chặt.Phong Phi Vân, Thượng Quan Minh Tiêm ngồi ở đuôi Huyết Giao, đang thì thầm bàn bạc cái gì.

Thỉnh thoảng Si Tuyền Nhi liếc qua Phong Phi Vân, nhưng mắt hắn chỉ có Thượng Quan Minh Tiêm, làm nàng thấy cô đơn.

Si Tuyền Nhi biết mình không ưu tú như Thượng Quan tế tự, lòng hậm hực.Thượng Quan Minh Tiêm ngồi xếp bằng, chân thon dài giấu sau áo đỏ, vẻ mặt không vui không buồn, nàng đã thoát khỏi nỗi đau mất trinh.

Tố chất tâm lý của Thượng Quan Minh Tiêm rất mạnh.Thượng Quan Minh Tiêm hỏi:- Ngươi là bán yêu mà thánh thần muốn gặp?Phong Phi Vân cười hỏi:- Thần nữ tế tự hồng y cao cao tại thượng làm nữ nhân của bán yêu, có phải nàng rất hối hận?Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lúc sáng lúc tối, âm u nói:- Ta hiểu rồi, ngươi là bán yêu phá vỡ nguyền rủa trong Đan Đỉnh Quỷ thị.

Hiên Viên Nhất Nhất đi Đan Đỉnh Quỷ thị là tìm ngươi, người bí ẩn đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử cũng là ngươi đúng không?Phong Phi Vân nói:- Nàng không ngốc.Thượng Quan Minh Tiêm biết thân phận của Phong Phi Vân xong lòng hơn dơi dễ:- Nếu ta là nữ nhân ngốc thì chỉ có thể làm thần nữ tế tự bạch y, không có tư cách mặc áo đỏ.Đương nhiên Thượng Quan Minh Tiêm chỉ dễ chịu được một chút, bán yêu mạnh mây cũng không thể thay đổi thể chất.

Nữ nhân của bán yêu đã định trước sinh con cũng là bán yêu.

Ai muốn co ncủa mình vừa sinh ra đã bị dán nhãn tật bẩm sinh?Thượng Quan Minh Tiêm thầm thề dù có làm nữ nhân của Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không thể có bầu.Thượng Quan Minh Tiêm nói:- Ngươi nói giúp ta ngồi vào vị trí Thủy Nguyệt Thánh Nữ, chẳng lẽ ngươi có cách đối phó Hiên Viên Nhất Nhất?Phong Phi Vân nói:- Có rất nhiều cách đối phó Hiên Viên Nhất Nhất, không vội.

Nhưng muốn để nàng trở thành thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn cần bảo đảm một việc.- Chuyện gì?Phong Phi Vân nói:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tồn tại trên đời.Phong Phi Vân nói hơi khóa, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là thánh địa của nhân tộc, có thánh thần tọa trấn, ai uy hiếp nổi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?Mặt mày Phong Phi Vân phủ mây đen, trực giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.Đột nhiên mặt đất phía trước bay ra yêu vân sặc sỡ nhiều màu chặn đường Huyết Giao.Trong yêu vân truyền ra thanh âm trầm đục:- Dừng bước, đằng trước là cấm địa, tất cả sinh linh phải dừng tại đây.Bốn thần nữ tế tự bạch y trên lưng Huyết Giao bay ra ngoài, đứng trong không trung nhìn đoàn yêu vân.Si Tuyền Nhi hỏi:- Nơi này thuộc lãnh địa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sao tu sĩ yêu tộc các ngươi xuất hiện tại đây?Bốn thần nữ tế tự bạch y rút chiến kiếm ra.- A!

Hóa ra là thần nữ tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, vậy chết hết đi!Trong đoàn yêu vân bay ra phướn gọi hồn đẫm máu.

Mấy trăm linh thú chiến hồn bay ra từ phướng gọi hồn, phô thiên cái địa bao phủ nơi đây tối tăm, sát phong phần phật rất kinh người.- Quả nhiên là yêu tộc, trấn áp nó!Bốn thần nữ tế tự bạch y tu vi không yếu, rất nhanh những linh thú chiến hồn và huyết phiên bị chém tan nát, giết cường giả yêu tộc.Thiên Bích Tâm, Lạc Thiền nâng yêu thi lên lưng Huyết Giao.

Con cọp có một sừng, người đầy vảy, cái đuôi thô bằng cây cột.Phong Phi Vân bước tới nhìn yêu tộc, nhíu mày nói:- Đây là tu sĩ Vũ Hóa cảnh của minh hổ yêu tộc, các nàng không nên giết nó.Minh hổ yêu tộc không thuộc hàng thái cổ thánh yêu tộc, yếu hơn nhân tộc rất nhiều.

Chúng nó làm sao có gan xâm phạm thánh địa nhân tộc?Huyết Giao tiếp tục bay tới trước, lại gặp một số cường giả yêu tộc khác đến từ các loại yêu tộc khác nhau, tu vi đa số trên Vũ Hóa cảnh.Phong Phi Vân tự tay bắt một yêu vương, hỏi tin tức không có kết quả liền dùng cấm pháp phá hỏng não, cưỡng ép thu tin tức trong đầu.Phong Phi Vân phát hiện một chuyện kinh hoàng.Phong Phi Vân rút tay ra khỏi người yêu vương, bàn tay đẫm máu, đỏ thắm chói mắt.Phong Phi Vân quát:- Quả nhiên là vậy, Huyết Giao, tiến tới với tốc độ nhanh nhất!Thượng Quan Minh Tiêm, bốn thần nữ tế tự bạch y biết tình hình nghiêm trọng, chạy đến hỏi Phong Phi Vân.- Thiên Linh Lung bị đánh cắp khiến các tộc suy đoán thánh thần rất có thể đang độ tâm kiếp, lúc này là thời gian Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nhỏ yếu nhất, thời cơ đối phó Thủy Nguyệt thánh thần tốt nhất.- Cộng thêm hội luận đạo vạn tộc sắp đến, chí tôn trưởng bối các tộc, vương giả thế hệ trẻ được tự do ra vào lãnh thổ nhân loại.

Một số chí tôn thế hệ trước, vương giả thế hệ trẻ đã đến bên ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ý định quấy rối.- Nói ngắn gọn là Thủy Nguyệt thánh thần là linh hồn nhân tộc bây giờ, các yêu tộc muốn thừa dịp nàng độ tâm kiếp yếu ớt trừ khử nàng.- Nhân tộc không có nhân vật linh hồn thì . . .Phong Phi Vân không nói tiếp.-------Chương 1779: Táng hồnNăm thần nữ tế tự nghe xong biến sắc mặt, sự việc đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng.

Đây . . .

Là tận thế.Yêu vương này biết không nhiều, nó chỉ đi theo chúng yêu kéo tới húp miếng cháo, không rõ ràng ai lên kế hoạch tổ chức hành động này.Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ rất nhiều.Phượng Phó nói đại kiếp nạn thái cổ tuy cuối cùng là Cửu Châu thắng nhưng có một phần diệt thế giả vực ngoại sống sót, ẩn náu trong các tộc, khơi gợi mâu thuẫn các tộc.

Diệt thế giả vực ngoại muốn suy yếu lực lượng tổng thể Tây Ngưu Hạ Châu trước khi kiếp diệt thế thứ hai đến.Người lên kế hoạch tấn công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có khi nào là những diệt thế giả vực ngoại không?Đây mới là điều Phong Phi Vân lo lắng nhất.Si Tuyền Nhi sợ hãi mặt không còn chút máu:- Phong đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?

Những yêu tộc đó có vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thật không?Thông minh trí tuệ như Thượng Quan Minh Tiêm cũng bị kiếp nạn ập đến hù sợ, nàng hoang mang lo lắng nhìn Phong Phi Vân.Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu:- Các ngươi đừng sốt ruột, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh dù gì là nơi thánh thần gầy dựng hàng vạn năm, không phải nói tấn công là đánh chiếm được.

Mặc dù yêu tộc mạnh mẽ nhưng nơi này dù sao là địa bàn của nhân tộc, số lượng yêu tộc sẽ không quá nhiều.

Chắc chủ yếu là tinh anh đi đầu, nếu các người muốn cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì phải nghe theo ta sắp xếp.- Thiên Bích Tâm, đi linh giới ngay, mời các tiền bối nhân tổ động thiên đến cứu viện.- Lạc Thiền, đi phật giới mời tiền bối thái cổ Thánh Phật Miếu đến, báo cáo tình huống chỗ này cho họ biết.- Hoàng Oanh, đi Hỗn Độn thiên thành một chuyến.

Chí cường nhân tộc đến từ các Trung Ương vương triều đều tụ tập ở đó, nếu bọn họ chạy dến đủ đánh lùi đám giặc yêu tộc này.- Si Tuyền Nhi, đi chúa tể thiên cung ở Đại Quang Minh giới.

Linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành quá xa, chờ lúc bọn họ đến có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã thành tro bụi.

Nếu quang minh chúa tể có thể nhanh chóng tập kết đại quân nhân tộc Đại Quang Minh giới có lẽ sẽ tranh thủ một đường sống cho Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phong Phi Vân không hề bối rối, hắn trải đời nhiều hơn các thần nữ tế tự, bình tĩnh sắp xếp nhiều vụ cho mỗi người.- Các yêu tộc dám vây công Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì chắc chắn đã sắp xếp kỹ càng, sẽ có chí cường che thiên cơ, chặt đứt tất cả tin tức.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có giữ được hay không toàn nhờ vào các người, đi mau!Bốn thần nữ tế tự bạch y sốt ruột nóng nảy, nếu không có Phong Phi Vân quyết định thay thì bọn họ đã hoang mang lo sợ.Thần nữ tế tự bạch y sử dụng trùng động linh thạch, mở đường trùng động.

Mặc kệ đường trùng động có ổn định hay không, thần nữ tế tự bạch y chạy đi linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành, Đại Quang Minh giới ngay.Phong Phi Vân hận Thủy Nguyệt Đình nhưng không mong nàng chết trong tay chí cường yêu tộc.

Dù Thủy Nguyệt Đình có chết cũng phải chết trong tay hắn.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Thủy Nguyệt Đình ơi là Thủy Nguyệt Đình, nàng tuyệt đối đừng chết trước ta, nếu không ta đi đâu tìm ai hỏi năm xưa xảy ra chuyện gì?

Cái gì mới là sự thật?Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, mắt lóe tia sáng lạnh.

Phong Phi Vân đạp mạnh lưng Huyết Giao, làm cơ thể nó rung lắc suýt bị nội thương.Huyết Giao bay càng mau, như cái bóng đỏ máu.Tây Môn Xuy Tiêu siết chặt cây tiêu, dáng vẻ ung dung hỏi:- Phong huynh, bây giờ chúng ta nên làm sao?Phong Phi Vân nói:- Đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Khi Huyết Giao bay vào dãy núi thì thiên địa đông lại, rõ ràng có người giam cầm hư không này.Năm luồng yêu vân từ chân trời bay qua, không nói không rằng công kích đám người Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng trên đầu Huyết Giao, đón gió nhìn không trung:- Một đám tiểu yêu tiểu quái cũng dám tấn công ta?

Chán sống rồi.Phong Phi Vân vung tay áo, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành kiếm vũ bắn vào một áng yêu vân.Phập!

Phập!Trong yêu vân truyền ra một chuỗi tiếng la, yêu vân biến thành huyết vân.

Các yêu thi rớt như mưa.Phong Phi Vân triệu hoán Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương ra, để chúng nó lao vào yêu vân, cắn nuốt các tu sĩ yêu tộc.Phong Phi Vân thì điều khiển Huyết Giao bay nhanh hướng Thần Thánh phong.Khi đám người Phong Phi Vân đến dưới chân Thần Thánh phong thì đại trận bảo vệ núi đã bị người phá vỡ, xác chết đầy đất.

Có xác tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có sinh linh yêu tộc.Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chết nhiều nhất, xác lấp đầy một hiệp cốc, máu như dòng suối chảy ra tụ thành con sông.Tuy không trải qua trận chiến này nhưng có thể nhìn ra trận chiến thảm khốc cỡ nào.Tây Môn Xuy Tiêu chỉ vào dấu cào thật to đậm đặc yêu khí trên Thần Thánh phong:- Đại trận hộ sơn bị phá khoảng một canh giờ trước.

Các người hãy nhìn móng vuốt kia, lực lượng thật khủng khiếp.Móng vuốt đó phá hủy vùng núi.Tuy Thần Thánh phong là một ngọn núi nhưng nó rất khổng lồ, như một tòa Bất Chu sơn, hoặc là cao nguyên.

Đám người đứng dưới chân núi chỉ là độ dốc, không thấy đỉnh núi.Phương xa móng vuốt to đến nỗi đứng thật xa vẫn cảm nhận được yêu khí đọng lại thật lâu không tán, tu sĩ Thiên Mệnh cảnh bình thường nếu đi vào móng vuốt sẽ bị yêu khí đè chết.Phong Phi Vân nói:- Là móng vuốt bán thánh yêu tộc để lại.Thượng Quan Minh Tiêm nghiến răng nói:- Đại trận hộ sơn do thánh thần tự mình bày ra, một bán thánh không thể phá mở.

Chắc chắn không chỉ một bán thánh đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có lẽ còn mang theo thánh linh dụng cụ.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không có bán thánh, bốn người thủ hộ và Thủy Nguyệt thánh thần ở trong thiên hà.

Đừng nói vài bán thánh, dù chỉ một bán thánh xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng đã là tai hạo ngập đầu.Đoàn người bay nhanh đến đỉnh núi, trên đường đi thường thấy xác chết, máu nhuộm núi to đỏ rực.- Lục sư thúc tổ đã chết trận.Thượng Quan Minh Tiêm thấy xác bà lão trên vách đá, thân thể bị chém đứt hai khúc, tim bị mcó ra.

Một đám minh hổ yêu đang ăn xác bà lão.

Xác thánh hiền giả như bảo dược với đám yêu tộc.Vù vù vù vù vù!Ngón tay Thượng Quan Minh Tiêm chỉ đằng trước, kiếm khí bay quá giết hết minh hổ yêu tộc, máu chảy đầy đất.- Bát sư tổ!Lại đi một đoạn, Thượng Quan Minh Tiêm kéo mỹ phụ cơ thể nát bét ra khỏi đống xác chết, lau máu dính trên mặt nàng.Mỹ phụ nhân đã chết nhưng còn nguyên thần chưa diệt bám vào ngọc bài treo trên cổ, biến thành bóng người sốt ruột nói:- Mau đi cầu thái cổ Thánh Phật Miếu.

Nhân tổ động thiên, có lẽ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn đường sống!Nói xong nguyên thần cuối cùng của bát sư tổ tan biến.- Cường giả yêu tộc đã vào cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, giữ lại một số canh chừng cửa, không cách nào vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn đỉnh núi Thần Thánh phong, thấy các yêu khí mạnh mẽ bốc lên ngút trời.

Nhiều tu sĩ yêu tộc bày trận pháp bảo vệ, muốn phong kín cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Thượng Quan Minh Tiêm nói:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chỉ có một cánh cửa, không còn đường khác để đi.-------Chương 1780: Thần Thánh phongPhong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra, ngưng tụ thành thanh trường mâu.Phong Phi Vân nói:- Vậy giết vào đi.Thượng Quan Minh Tiêm, Mao Ô Quy, thánh thực quả ngồi trên lưng Huyết Giao theo sau lưng Phong Phi Vân.Tây Môn Xuy Tiêu đứng ở giữa sườn núi, chân đạp tảng đá to nhìn sông núi tan vỡ, xác chết đầy rẫy.

Tây Môn Xuy Tiêu thổi khúc tiêu du dương, tiêu điều và thê lương.Các tu sĩ yêu tộc khi nghe tiếng tiêu thì trở nên chậm chạp, vẻ mặt mờ mịt.

Một số 05p tu vi thấp ngã rầm rầm dưới đất.Khi Phong Phi Vân lao lên đỉnh Thần Thánh phong, những 05p bị tiếng tiêu mê hoặc mới tỉnh lại.- Có người xông Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, là viện binh nhân tộc!Yêu vương đầu mọc hai sừng đen, mặc chiến giáp linh khí thập tứ phẩm khinh miệt nhìn phía trước:- Viện binh gì?

Chẳng qua là một người!Ầm!Trong mây mù, một cây trường mâu trắng đâm thủng hư không, xuyên qua thân thể yêu vương.

Cơ thể yêu vương nổ tung thành bãi máu.Phong Phi Vân bay ra khỏi mây mù, cầm trường mâu, không thèm nhìn xác yêu vương dưới đất.

Phong Phi Vân giọng mặt đất.Ầm ầm ầm ầm ầm!Khí thánh linh khuếch tán bốn phương tám hướng, giết mấy trăm tu sĩ yêu tộc thành mấy trăm bãi máu.

Cửa ải nguy hiểm bị sụp đổ, các yêu tộc canh cửa chết hết.- Grao!Thượng Quan Minh Tiêm, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật ngồi trên lưng Huyết Giao lúc này mới bay lên.

Thấy cửa ải sụp đổ, xác yêu tộc đầy đất thì kinh hoàng.Bọn họ không thấy Phong Phi Vân đâu, hắn đã lao vào trong.Tây Môn Xuy Tiêu há to mồm có thể nhét trứng gà:- Phong huynh thật mạnh mẽ.Thượng Quan Minh Tiêm kinh ngạc nói:- Đây là cửa thứ nhất trên Thần Thánh phong, được gọi là giải kiếm quan.

Tu sĩ nào đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bái phỏng không thể mang theo chiến binh linh khí, cửa ải vì thế có tên này.cửa nguy hiểm còn ở phía sau, chắc chắn yêu tộc sẽ phái chí cường đến trấn giữ.Khi đám người Thượng Quan Minh Tiêm chạy hướng đỉnh Thần Thánh phong, trên đường vượt qua tám tòa thành cổ cửa hiểm.

Đa số tu sĩ yêu tộc trong thành cổ chết hết, cửa hiểm bị phá, thành cổ sụp đổ, bọn họ không gặp kẻ thù nào.

Tất cả bị Phong Phi Vân giết trước.Tốc độ mau, sát phạt độc ác, ra tay sắc bén.

Huyết Giao từng là ác bá thái cổ thánh yêu tộc cũng thấy sợ.Mãi khi bọn họ chạy đến bên ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mới thấy đám tu sĩ yêu tộc.Có côn bằng bay trên trời, thân thể to lớn, yêu khí cuồn cuộn, cánh che rợp trời.

Mấy ngọn đồi bị côn bằng đánh bay.Có con rết dài vài trăm thước bò, mấy cái chân rết sắt thép sắc bén rạch đá to lóe hỏa hoa.

Con rết phun khói độc, tu sĩ trong phạm vi mấy chục dặm thành bãi nước mũ.Côn bằng yêu tộc, kim ô yêu tộc, thắng ngư yêu tộc, quỳ ngưu yêu tộc, minh hổ yêu tộc . . .

Yêu khí lấp đầy không gian, không khí đen kịt thánh thổ biến thành ma địa.Mấy vạn tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đang tấn công, tám mươi phần trăm là nữ nhân.Đây là các đệ tử Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ra ngoài rèn luyện, biết Thần Thánh phong bị công kích liền chạy về ngay cứu viện.Nhưng tu vi của bọn họ không cao, số người ít ỏi, bị vây chết tại đây.

Các đệ tử không thể xông vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, cũng không cách nào lùi lại chín cửa ải sau lưng.- Sư tổ!Thượng Quan Minh Tiêm cứu một nữ nhân áo trắng Vũ Hóa đệ tứ trọng, nhát kiếm chém đứt con rết dài mấy trăm thước.Con rết chưa chết, biến thành hai con rết nhỏ, chưa kịp bỏ trốn đã bị Huyết Giao nuốt trọng.- Ngon quá, ăn thả cửa!Mắt Huyết Giao sáng rực thả Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy xuống, nó lao vào bầy tu sĩ yêu tộc.

Huyết Giao phun lửa đốt chín mấy chục đại yêu đẳng cấp Vũ Hóa, hút vào miệng.Sư tổ của Thượng Quan Minh Tiêm là một nhân vật có địa vị rất cao trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, cao hơn nàng tám bối phân, tên là Kỷ Tĩnh Am.

Kỷ Tĩnh Am chiến đấu kiệt sức, mặt trắng như tờ giấy.Kỷ Tĩnh Am bị thương khá nặng, một cánh tay bị con rết cắn đứt, sử dụng linh khí cầm máu gắn lại tay cụt.Vẻ mặt Kỷ Tĩnh Am sốt ruột nói:- Minh Tiêm, sao ngươi trở về?

Mau đi thái cổ Thánh Phật Miếu cầu viện, quá nhiều cường giả yêu tộc, e rằng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ thương vong nặng nề.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chưa từng gặp đại kiếp nạn lớn thế này.Thượng Quan Minh Tiêm bình tĩnh nói:- Sư bá, trước khi đệ tử trở về đã phái Si Tuyền Nhi, Thiên Bích Tâm, Lạc Thiền, Hoàng Oanh đi linh giới, phật giới, Hỗn Độn thiên thành, Đại Quang Minh giới cầu viện.

Tin tưởng viện quân rất nhanh sẽ đến, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ không bị gì.Ánh mắt Kỷ Tĩnh Am vui mừng nói:- Minh Tiêm, ngươi không uổng là thần nữ tế tự hồng y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, làm rất tốt.- Tránh ra!Hai tay Phong Phi Vân nâng tam vị chân hỏa lô, hỏa lò to dần, cuối cùng trướng to mấy ngàn trượng, lấp đầy hư không.Huyết Giao la lên:- Má ơi!Đuôi Huyết Giao dính lửa tam vị chân hỏa lô, nó vội trốn đi.Mao Ô Quy biết Phong Phi Vân sắp phát đại chiêu, vội vàng đội thánh thực quả trên đầu, đụng thủng tường sụp bay ra xa mấy trăm dặm.Tam vị chân hỏa lô thu hết yêu tộc trong phạm vi mấy trăm dặm, quét sạch mặt đất.

Có mấy ngàn tu sĩ yêu tộc bị hút vào trong lò luyện chết.

Năm phút sau Phong Phi Vân mở tam vị chân hỏa lô ra, đổ ra hơn hai trăm viên Vũ Hóa huyết đan.Tu sĩ yêu tộc chưa đến Vũ Hóa cảnh thì bị luyện thành bột, huyết khí tụ tập vào hơn hai trăm viên Vũ Hóa huyết đan.Rào rào!

Rào rào!hơn hai trăm viên Vũ Hóa huyết đan.Mỗi viên Vũ Hóa huyết đan rực rỡ như ngôi sao, chiếu bầu trời sáng chói, bảo dược tăng tu vi.Huyết Giao nuốt nước miếng:- Trời, không uổng là tam vị chân hỏa lô, chỉ trong phút chốc đã luyện ra hơn hai trăm viên Vũ Hóa huyết đan.

Mỗi viên Vũ Hóa huyết đan ít nhất sánh bằng một gốc tam nguyên cổ dược.Phong Phi Vân thu hơn hai trăm viên Vũ Hóa huyết đan về, lại lấy tam vị chân hỏa lô ra quét sạch tu sĩ yêu tộc hướng khác, lại ngưng tụ ra hơn tám mươi viên Vũ Hóa huyết đan.Các nữ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngây người, thần nhân từ đâu ra?

Như thiên binh thiên tướng giáng trần, đánh đâu thắng đó, không ai chặn nổi.

Yêu vương gặp hắn cũng sợ.Kỷ Tĩnh Am thẫn thờ, nàng không ngờ vào phút nguy hiểm thế này có một cường giả đến cứu viện kịp lúc.Thượng Quan Minh Tiêm nói:- Sư tổ, Phong công tử là bằng hữu tốt của Minh Tiêm, Minh Tiêm mời hắn đến trợ trận.Trong cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bay ra một con côn to, đôi cánh giương rộng bảy mươi dặm, vảy to như mặt trời, mắt như trời trăng.- Tam vị chân hỏa lô, các hạ là sứ giả phượng hoàng yêu hậu phái đến?sinh linh côn tộc này tu vi đến Vũ Hóa đệ ngũ trọng, được phong làm Nhược Lãng Đại yêu vương, trong nhân tộc tương đương với thánh hiền giả.Phong Phi Vân không nói không rằng ném, tam vị chân hỏa lô qua, đập vào người Nhược Lãng Đại yêu vương.

Ba miếng vảy cá tróc ra, vảy dính máu đại yêu vương, đất bị đập thủng ba lỗ to mấy trăm thước.Tam vị chân hỏa lô đốt người Nhược Lãng Đại yêu vương khét mảng lớn.-------Chương 1781: Giết vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (1)- Đáng ghét!Nhược Lãng Đại yêu vương mặc kệ Phong Phi Vân có thân phận gì, miệng phun ra hà khí màu tím, trong hà khí tràn đầy linh khí.

Có mấy trăm linh khí, toàn là chiến binh thập phẩm trở lên.- Nếu ngươi đã tặng binh khí thì ta không khách sáo.Phong Phi Vân triệu hoán áo da phượng vảy rồng ra, ánh sáng tím bao phủ mấy trăm linh khí bị xóa sạch.

Phong Phi Vân cột lại thu hết vào một giới linh thạch.Trong quốc gia nhân loại linh khí từ thập phẩm trở lên đã rất hiếm thấy, chỉ những trung cổ thế gia, cảnh chủ phủ đệ mới có.

Giờ Phong Phi Vân một hơi thu mấy trăm linh khí.Phong Phi Vân muốn phát triển thế lực thuộc về mình để đặt nền móng ứng kiếp nên Đương nhiên cần thu gom nhiều tài nguyên.

Cướp từ tay những thủ lĩnh yêu tộc là cách tốt nhất.Đám đại yêu vương hở chút là sở hữu lãnh thổ ức vạn dặm, rất giàu có.

Mỗi năm các yêu vương dâng lên báu vật, linh khí, yêu nữ, cổ dược cộng lại là con số khổng lồ, chất đống thành núi, không đếm xuể.Nhiều đại yêu vương thống lĩnh mấy trăm, mấy ngàn trấn hồn chú, chúa tể một phương.Chế độ đẳng cấp yêu tộc nghiêm ngặt hơn nhân tộc, mạnh ăn thịt yếu, vương giả ở phía trên.

Tu sĩ yêu tộc chỉ nói thực lực, không chơi kiểu pháp luật, bình đẳng, công bằng gì.

Đây là một trong những nguyên nhân đại yêu vương giàu sụ.Kêu thánh hiền giả nhân tộc lấy ra mấy trăm linh khí từ thập phẩm trở lên thì không mấy người làm được.Nhược Lãng Đại yêu vương tức điên, nó dựa vào thân hình khổng lồ cứng rắn đụng vào Phong Phi Vân, xung lực mạnh còn hơn tinh cầu từ vũ trụ rớt xuống.Hai tay Phong Phi Vân duỗi ra, sau lưng hiện ảo ảnh một vạn thiên tài tuấn kiệt đánh ra lực công kích gấp vạn lần.

Phong Phi Vân một chưởng vỗ vào trán Nhược Lãng Đại yêu vương, dánh hõm vảy cá dày, nắm đấm lún vào trong thịt, xé trán Nhược Lãng Đại yêu vương ra một vệt máu to.- Nhân loại, ngươi muốn chết!Cơ thể to lớn của Nhược Lãng Đại yêu vương biến mất, hóa thành lão nhân hơi mập đứng trước mặt Phong Phi Vân, trán có lỗ máu, ngón tay hắn còn điểm ở đó.Lão nhân như không thấy đau, mặc kệ lỗ máu trên trán, ra tay như điện xé rách tay áo Phong Phi Vân.

Lão nhân để lại ba vệt máu trên cánh tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân chân đạp luân hồi, nháy mắt bay ra sau lưng lão nhân.

Tay Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm hóa thành trường mâu đâm thẳng vào lưng lão nhân.- So tốc độ với hỗn côn yêu tộc, thật là không biết sống chết!Trường mâu đâm hụt, Nhược Lãng Đại yêu vương đứng sau lưng Phong Phi Vân từ bao giờ, vỗ vào lưng hắn.Lần đầu tiên Phong Phi Vân bị thua về tốc độ, một phần tại tu vi của Nhược Lãng Đại yêu vương cao hơn hắn.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất do hỗn con yêu tộc có không thể nào đệ nhất thiên hạ.Côn bằng lặn một hơi ra chín ngàn vạn dặm, tiên nhân nhảy cũng tầm đó, tức là tốc độ của côn bằng ngang ngửa với tiên nhân.Tuy hỗn côn không hóa bằng, không sánh sằng tiên nhân nhưng tốc độ xếp hạng nhất trong thái cổ thánh yêu tộc.

Chỉ có phượng hoàng mới ngang ngửa về tốc độ với hỗn côn, nhưng thua nhiều ít thắng.- Bát quái đạo ấn!Một đạo ấn bay ra từ lưng Phong Phi Vân, bát quái hai màu trắng đen miễn cưỡng chặn lại một chưởng của Nhược Lãng Đại yêu vương.Bùm!Huyết khí trong người Phong Phi Vân cuồn cuộn, một chưởng của Nhược Lãng Đại yêu vương suýt đâm thủng người hắn.Phong Phi Vân bay tới trước mấy chục dặm miễn cưỡng đứng vững.

Sau lưng vang tiếng xé gió, Nhược Lãng Đại yêu vương lao qua, không cho Phong Phi Vân cơ hội thở dốc.Nhược Lãng Đại yêu vương khinh thường nói:- Hôm nay thánh địa nhân tộc Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn bị diệt chứ nói chi là thiên kiêu nhân tộc bình thường nhà ngươi?Tay Nhược Lãng Đại yêu vương ấn đầu Phong Phi Vân, định vỗ bể đầu hắn.- Chết đi!Phong Phi Vân vụt xoay người, tay nâng ma nhãn to cỡ nắm tay.

Ma nhãn tỏa ánh sáng tím ngút trời biến Thần Thánh phong thành thiên địa một màu tím.Ma nhãn phát ra tiếng rồng ngâm, hù các tu sĩ yêu tộc sợ hãi run bần bật, như có chí tôn yêu hoàng giáng lâm.Nhược Lãng Đại yêu vương cũng giật nảy mình, hơi thở từ mắt đại ma long quá khủng bố, làm nó run rẩy từ tận đáy lòng.

Nhược Lãng Đại yêu vương cảm thấy hèn mọn trước mắt đại ma long.Ầm!Một cột sáng tím bắn ra từ mắt đại ma long đánh bay cơ thể Nhược Lãng Đại yêu vương, ngực thủng một lỗ to như miệng chén xuyên người nó.Đại yêu vương cũng không ngăn được lực lượng này.Đùa, đây là mắt đại ma long, đại ma long là ai?Dó là ma đầu dám đấu với tổ long vơng của long tộc, một số thánh tổ yêu tộc gặp đại ma long còn chùn chân.

Nhược Lãng Đại yêu vương cảm nhận hơi thở của đại ma long, không sợ hãi run rẩy mới lạ.Phong Phi Vân cầm mắt đại ma long, vô số tia chớp tím tụ tập trong tay hắn, phản chiếu hắn thành ma thần.Nhược Lãng Đại yêu vương lẩm bẩm:- Trời, sau lưng tiểu tử này chắc có một kẻ hung ác cái thế, không chọc vào hắn thì hơn.Nhược Lãng Đại yêu vương ấn lỗ máu trước ngực, máu không ngừng chảy ra.

Khí ma long đánh đạo tắc trong người Nhược Lãng Đại yêu vương rối loạn, rất khó ngưng tụ lực lượng.- Muốn trốn?

Luyện!Nhược Lãng Đại yêu vương bay hướng cánh cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, định báo cáo vụ việc cho hỗn côn bán thánh đã lao vào trong.

Chỉ có bán thánh mới trấn áp được tiểu tử này.Phong Phi Vân sẽ không cho Nhược Lãng Đại yêu vương cơ hội trốn thoát, dùng tam vị chân hỏa lô trấn áp nó, nhốt trong lò luyện.Tam vị chân hỏa lô rung bần bật, đôi khi bay lên chín tầng mây, đôi khi chìm vào lòng đất, đôi khi đụng thủng ngọn núi.

Cuối cùng tam vị chân hỏa lô ngừng lại, một viên huyết đan vừa to vừa chói bay ra.

Huyết đan quý giá hơn hẳn Vũ Hóa huyết đan, là huyết khí, tu vi tinh khí, tri thức của đại yêu vương bị luyện chế ra.

Đại yêu vương trấn áp cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh còn bị giết, đám tu sĩ yêu tộc sợ đứng tim.- Ha ha ha ha ha ha!

Ta ăn, ăn ăn!Huyết Giao bay trong bầy yêu, há mồm máu rượt theo các đại yêu tiểu yêu chạy đầy núi.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương hú dài, chúng như hai luồng sáng từ chân núi bay lên đỉnh Thần Thánh phong.

Trên đường đi Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương nuốt nhiều xác chết cường đại, ngưng luyện ra lực lượng của riêng mình.Hai con rối bẩm sinh đã siêu mạnh bây giờ càng lúc càng cường đại hơn, dần trở về tu vi trung bình của Diêm Vương, Chuyển Luân Vương.

Tuy chưa đến cảnh giới đại yêu vương nhưng kém không xa.Kỳ Lân Vương, Địa Ngục Diêm La có đa số truyền thừa của Diêm Vương, Chuyển Luân Vương, miễn có đầy đủ thi khí, huyết khí thì lực lượng của chúng nó sẽ liên tục tăng lên mãi khi nào bằng trình độ lúc Diêm Vương, Chuyển Luân Vương còn sống.Phong Phi Vân không quan tâm đám tu sĩ yêu tộc tu vi thấp, sẽ có tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh xử chúng nó.

Điều Phong Phi Vân quan tâm nhất bây giờ là tình huống trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Mở ra!Phong Phi Vân cầm mắt đại ma long phá trận pháp chặn trước cánh cửa.

Hai mươi bốn yêu vương giữ trận bị đánh bay, thu vào tam vị chân hỏa lô, luyện thành hai mươi bốn Vũ Hóa yêu vương huyết đan.-------Chương 1782: Giết vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh (2)Tay Phong Phi Vân cầm mắt đại ma long, tay kia cầm Thiên Tủy Binh Đàm lao vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, biến mất sau cánh cửa.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương đi theo Phong Phi Vân bay vào trong.Mao Ô Quy cưỡi trên lưng Huyết Giao, tay cầm dao găm chĩa lên trời, nói:- Trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chắc có nhiều đồ tốt, xông lên . . .

Khụ khụ, những thứ tốt không thể rơi vào tay yêu tộc, chúng ta phải bảo vệ các báu vật của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh!Mao Ô Quy thấy Thượng Quan Minh Tiêm trán nổi gân xanh thì vội sửa miệng.Giờ Thượng Quan Minh Tiêm là nữ nhân của Phong Phi Vân, Mao Ô Quy không dám chọc giận nàng.Mao Ô Quy, Thượng Quan Minh Tiêm, Kỷ Tĩnh Am, Mao Thành Thật ngồi trên lưng Huyết Giao bay nhanh vào cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Chiến đấu trên Thần Thánh phong chưa kết thúc nhưng đa số yêu tộc cường đại đã vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, còn lại một số yêu tộc bình thường nhân lúc cháy nhà hôi của, tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh dư sức tẩy trừ.Lúc này trên bầu trời phương xa có yêu vân cuồn cuộn kéo đến.Một lão yêu vương tu vi sắp đến bán thánh cảnh mở đường hầm trùng động đưa đại quân yêu tộc mấy trăm vạn từ chiến trường vạn tộc đến, định cướp tài nguyên trong thánh địa nhân tộc, cướp nữ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Đại quân yêu tộc rầm rộ che rợp trời ập đến, trong tầng mây toàn là bóng yêu.

Các nữ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh trên đỉnh Thần Thánh phong sợ hãi tuyệt vọng.Bầy tu sĩ yêu tộc quá đông, tuy lực lượng lẫn lộn cao thấp nhưng ưu điểm là số lượng khổng lồ.Đám yêu quân cười rộ lên:- Ha ha ha ha ha ha!

Đồ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh trước rồi mới chém Thủy Nguyệt thánh thần.

Nhân tộc không có thánh linh tọa trấn thì chờ bị diệt tộc đi!Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên tường cổ cửa ải bị tàn phá, tường cao trăm thước như dãy núi giắt ngang trời, tối đen âm trầm.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn xác rải khắp đồi núi, tràn ngập bi thương.

Nếu Phong Phi Vân đứng ở đây tuyệt đối không tin tưởng người này là Tây Môn Xuy Tiêu.Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên tường sụp, thổi tiêu.

Tiếng tiêu có sức xuyên thấu rất mạnhm, vang vọng dãy núi, tầng mây, bầu trời.

Tu sĩ yêu tộc nghe tiếng tiêu thì màng tai rách, máu trào ra rớt xuống dưới.- A!- Cẩn thận . . .

Thanh âm tiếng . . .- Grao!Đây là mới là mưa rơi thật.Khúc tiêu kết thúc, bầu trời trống rỗng.Mấy trăm vạn đại quân yêu tộc rớt xuống đất chồng chất lên cao, có thân chết đạo tiêu, có bị thương nặng gào rú, có hôn mê, có mất sức chiến đấu.Áo giáp, chiến binh, yêu thi, đại kỳ, trống trận xếp đầy Thần Thánh phong.Chỉ một tiếng hạc tạo thành sức phá hoại giết mấy trăm vạn đại quân yêu tộc.

Năng lực làm các nữ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh khó thể tưởng tượng, các nàng nhìn chằm chằm nam nhân đứng trên kchú tường đổ.Trên bầu trời còn lại một thủ lĩnh đại quân yêu tộc, tu vi gần bằng bán thánh nên miễn cưỡng ngăn chặn tiếng tiêu nhưng không dám đấu tiếp.

Yêu tộc sợ hãi bỏ chạy.Tây Môn Xuy Tiêu lẩm bẩm:- Những yêu tộc thật đáng ghét, xem người như dê, giết thỏa thích.

Nhân tộc nhẫn nhịn nhiều năm, hôm nay cho ngươi thấy trong nhân tộc cũng có người nhiệt huyết!Tây Môn Xuy Tiêu không truy sát lão yêu vương chạy trốn, gã xoay người đi vào cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.* * *Hiện giờ cũng máu nóng hừng hực.Phong Phi Vân mới xuyên qua cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh liền kinh động một đại yêu vương yêu tộc canh chừng đằng sau cánh cửa.Đại yêu vương ra lệnh:- Có người xông vào, chém!Hơn mười cường giả yêu tộc thế hệ trước biến hình người bay qua, mặc áo đen ánh vàng.

Bọn chúng biến thành hơn mười luồng yêu khí khổng lồ chia thành mấy hướng bao vây Phong Phi Vân vừa lao vào.Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng, oai phong vung tay.

Thiên Tủy Binh Đàm đâm ra, một lão nhân đầu bị đâm thủng nổ nát óc, thành cái xác không đầu té dưới đất.Bùm!Trường mâu quét qua, chém ngang eo lão nhân thứ hai thành hai khúc mình đẫm máu.Hơn mười yêu tộc thế hệ trước đã lao đến, cùng thi triển thần thông công kích Phong Phi Vân.

Xung quanh hỗn độn, bóng người giao nhau, hỏa hoa tung tóe.Khi Phong Phi Vân bước ra từ hỗn độn, dưới đất chỉ còn lại hơn mười yêu thi.Thiên Tủy Binh Đàm nhỏ máu, Phong Phi Vân đạp trên xác yêu tộc già nua.

Phong Phi Vân nhìn đại yêu vương đứng trên lưng con kỳ lân, ngoắc ngón tay.Mặc Dạ đại yêu vương tức giận, thanh niên này quá kiêu ngạo, dám khiêu khích một vị đại yêu vương, thật là ăn gan hùm mật gấu.Mặc Dạ đại yêu vương thuộc tượng ưng yêu tộc, một trong các thái cổ thánh yêu tộc, tu vi là Vũ Hóa đệ ngũ trọng.

Mặc Dạ đại yêu vương cao hơn Nhược Lãng Đại yêu vương một bậc.Mặc Dạ đại yêu vương phun ra một luồng yêu khí, khí thể như mực nước bao phủ bầu trời, sức ăn mòn rất mạnh.

Một số yêu khí biến thành tượng ưng, mình voi cánh ưng, miệng ưng vuốt nhọn.Người Phong Phi Vân phát ra phật khí vàng rực rỡ phá tan yêu khí đậm đặc, nâng mắt đại ma long trong lòng bàn tay, dẫn ra ma quang ánh tím xẹt qua tựa sao băng.Mặc Dạ đại yêu vương nhìn mắt đại ma long mà hết hồn, vội tung ra tấm da bán thánh.Đây là yêu phiên luyện chế bằng da bán thánh, dùng máu bán thánh viết diệt thế bi văn.

Mấy ngàn chữ cổ đại tỏa ánh sáng yêu dị, thể hiện cảnh tượng diệt thế ghê người.Ngân hà phá diệt, đất đai nứt ra, núi cao sụp đổ, nước biển nhấn chìm lục địa.

Các loại dị tượng hiện ra trên da bán thánh.Tổ tiên các tộc dùng máu làm mực, da mình làm sáchi n lại nguyên thủy bi văn trên diệt thế thần bia, để cho thế nhân.Tấm da bán thánh này là da tổ tiên tượng ưng yêu tộc để lại, một tấm da nguyên thủy.

Chữ cổ trên da là in từ diệt thế thần bia.Ầm!Tấm da bán thánh không ngăn nổi mắt đại ma long bị xé thành ba mảnh rơi xuống đất, in mấy ngàn chữ to dưới đất, mỗi chữ dài rộng mấy chục thước.Đây là uy lực của da bán thánh, khắc ấn đất đai.Mặc Dạ đại yêu vương lộ vẻ giật mình vội bay ngược ra sau.Phong Phi Vân đâu chịu để Mặc Dạ đại yêu vương trốn thoát?

Phong Phi Vân ném mắt đại ma long qua, đánh Mặc Dạ đại yêu vương hộc máu, cuối cùng bị mắt đại ma long trấn áp.Mặc Dạ đại yêu vương nhận ra hơi thở trong ma nhãn:- Ta . . .

Biết rồi . . .

Là đại ma . . .

Long . . .Mắt Mặc Dạ đại yêu vương tuyệt vọng, không còn ý chí chống cự.

Cơ thể Mặc Dạ đại yêu vương bị trấn áp vào tam vị chân hỏa lô, luyện thành yêu vương huyết đan.Phong Phi Vân nhặt ba tấm da bán thánh lên, nguyên tuhry bi văn còn đang lấp lánh muốn vùng thoát khỏi tay hắn.Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương, Thượng Quan Minh Tiêm, Huyết Giao đa dọn sạch tu sĩ yêu tộc.Nơi đây là cánh cửa vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Trên bầu trời vốn có nhiều cung điện, dưới đất có rất nhiều linh tuyền dược điền.Giờ đây tất cả đã bị hủy hoại.

Cung điện trên trời tan nát, có lơ lửng, có rơi xuống, khắp chốn đổ nát thê lương.

Phương xa có tiên tháp đổ, đỉnh tháp treo xác nữ xinh đẹp, cơ thể nhỏ máu.-------Chương 1783: Xem người như dêDưới đất không còn linh dược nào, chỉ thấy xác chết.

Linh tuyền trong suốt từng là nơi các nữ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tắm rửa chơi đùa bây giờ nhuộm máu đào.Quá nhiều người và yêu chết, bầu trời đỏ rực.Đây là thánh địa nhân tộc hiện tại, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Phương xa thiên hôn địa ám, tiếng giết rung trời, tia chớp như đàn rắn, lửa đốt thiên địa.Có tiếng minh hổ hú dài, kỳ lân rít gào.

Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rên rỉ, hét thảm.

Tất cả thanh âm tụ tập lại thành khúc nhạc bi thương nát lòng.Thượng Quan Minh Tiêm nói:- Quá nhiều tu sĩ yêu tộc, giết hàoi không hết.

Đa số tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chắc đã rút vào Thủy Nguyệt tiên thành, nơi đó là phúc địa của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, có pho tượng thánh thần trấn thủ.

Trừ phi thánh linh yêu tộc giáng lâm, không thì yêu tộc kéo bao nhiêu tu sĩ đến chưa chắc giết vào được.- Miễn phòng thủ Thủy Nguyệt tiên thành nửa ngày thì chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta!Thủy Nguyệt tiên thành là thế giới độc lập, trải dài mấy chục ức dặm, được xưng là nhất cảnh.Không chỉ tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, dưới đất xây dựng mấy quốc gia nhân loại cỡ lớn, ức vạn tu sĩ nhân loại sinh sống trên mảnh đất này.Càn Khôn Kiếm Đạo, Phổ Độ miếu, Hỗn Loạn cung, Sinh Mệnh thần điện nằm trong Thủy Nguyệt tiên thành, bảo vệ bốn phương, thành bốn phúc địa tu luyện trừ Thủy Nguyệt tiên thành ra.Tu sĩ yêu tộc giết vào Thủy Nguyệt tiên thành bị tu sĩ bản xứ ngoan cường chống cự.

Nhưng trong Thủy Nguyệt tiên thành không có cường giả thống lĩnh được toàn cục, rất nhanh tan tác không còn manh giáp, tử thương vô số.Mỗi giây là có ngàn vạn nhân loại vô tội chết đi, thành đồ ăn cho đại yêu.

Lũ lụt khắp nơi, tiếng gào la không dứt.

Oan hồn bay trên trời thành mây dày đặc, đọng lại thê lương.Thánh địa giờ là lò sát sinh Tu La.Yêu tộc vô lương, xem người là dê, giết cho sướng tay.Tây Môn Xuy Tiêu đi vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhìn chiến hỏa trước mắt, khói lửa phía xa.

Thiên địa như tự đốt cháy.Tây Môn Xuy Tiêu căm hờn nói:- Thật đáng ghét, nếu ta mà tìm được kẻ nào lập kế hoạch sát kiếp này thì ta nhất định sẽ đóng đinh hắn trên đoạn hồn nhai, đổ máu bảy bảy bốn mươi chín ngày!Tu sĩ yêu tộc đã tụ tập bên ngoài Thủy Nguyệt tiên thành, như thủy triều ập đến, yêu vân cuồn cuộn, sát khí như mực.Phương xa, một tòa tiên thành nguy nga bay trong không trung.

Ngọc thành làm tường thành, sông tiên chảy dưới chân tường.

Các nữ nhân áo trắng cõng cổ kiếm đứng trên tường thành như gặp đại địch, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm.Dưới tiên thành, hai ngàn nữ tu sĩ ngự kiếm bay vào trong thành, hơn một nửa bị thương nặng, linh y trắng biến thành huyết y.Trận pháp phòng ngự của tiên thành lại khép kín hình thành bốn màn sáng trắng lấp lánh.Chính giữa tiên thành dựng đứng pho tượng thần bạch ngọc cao mấy ngàn trượng, là một mỹ nhân phong hoa tuyệt thế, thần thánh mà đoan trang, thần vật sống động như thật, không ăn nhân gian khói lửa.Như pho tượng tiên nữ.Tượng thần tỏa ánh sáng tịnh hóa tâm hồn người, khiến người quên đi những cảm xúc mặt trái sợ hãi, tuyệt vọng.Đây là tượng thần Thủy Nguyệt thánh thần, càng đẹp hơn tượng bên sông Tấn, giống y như chân thân thánh thần, làm người ta kính sợ.Hai mươi sáu thánh hiền giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có mười sáu vị đứng trên tường thành nhìn yêu tộc lang ois, lòng bi thương.Tu sĩ yêu tộc đã lao đến dưới tiên thành, vậy là Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã hoang tàn.

Không biết có bao nhiêu người chết trận, bao nhiêu người trở thành đồ ăn của yêu tộc, lại bao nhiêu người bị yêu tộc bắt làm nô lệ?Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Nơi này là thánh địa nhân tộc, yêu tà xông vào sẽ vạn kiếp bất phục!Hiên Viên Nhất Nhất đứng trên khổng tước môn, áo trắng như tuyết, tiên tư thanh lệ.

Lưng Hiên Viên Nhất Nhất cõng cổ kiếm kêu vù vù, có thể thấy thánh nữ đã tức giận.Một lão nhân tóc đỏ máu bước ra từ yêu vân, mỗi sợi tóc như xúc tu bứu thịt chảy máu, đôi mắt lóe tia sáng tà dị.Lão nhân tóc đỏ cười nói:- Hôm nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ bị xóa sổ khỏi thánh đại nhân tộc, các ngươi đừng chống cự vô ích nữa.

Hãy mở cửa thành ra, làm nô bộc của chúng ta, đây là cơ hội sống duy nhất.Đây là một bán thánh yêu tộc, pháp lực thông thiên, yêu hồn mạnh mẽ, thanh âm tràn ngập dụ dỗ.

Lão nhân muốn dùng tinh thần bán thánh buộc các tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thần phục.Nếu không nhờ tượng thần phân thân của Thủy Nguyệt thánh thần để lại, trấn thủ Thủy Nguyệt tiên thành thì đám thủ lĩnh yêu tộc không thèm nói nhảm nhiều như thế.

Chúng nó đã trực tiếp lao vào Thủy Nguyệt tiên thành, giết cướp bắt người.

Đối với bán thánh, giết hết đám tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chẳng khó khăn gì.Một thánh hiền giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nói:- Vớ vẩn, chờ thánh thần quay về là giờ chết của các ngươi!Bán thánh minh hổ yêu tộc cuồng cười:- Ha ha ha ha ha ha!

Sợ là Thủy Nguyệt thánh thần không quay về được nữa, thiên hà sẽ là chỗ chôn xác của nàng!- Không thể nào!

Thánh thần tu vi thông huyền, thiên hạ vô địch, ai có thể giết thánh thần?Tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh xem Thủy Nguyệt thánh thần là chân thần, bất tử bất diệt.

Bọn họ vững tin Thủy Nguyệt thánh thần quay về là đám tu sĩ yêu tộc sẽ cúi đầu.- Dù 0m đang độ tâm kiếp nhưng bên cạnh có bốn cường giả bảo vệ, không ai đến gần được!Bán thánh yêu tộc nói:- Một đám ếch ngồi đáy giếng.

Trong yêu tộc có ít nhất ba thánh linh đi thiên hà, đừng nói Thủy Nguyệt thánh thần đang độ tâm kiếp, dù nàng không độ kiếp cũng chạy trời không khỏi nắng.Tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh nghe tin này biến sắc mặt.- Thủy Nguyệt thánh thần chết thì nhân tộc không có cột chống trời nữa rất nhanh sẽ bị các yêu tộc tằm ăn, biến mất khỏi thế giới này.Bán thánh yêu tộc khác nói:- Các ngươi còn một con đường, đó là phụ thuộc vào yêu tộc, làm nô bộc của chúng ta có thể kéo dài hơi tàn.Tu sĩ yêu tộc cười nói:- Nhân tộc vốn phụ thuộc vào các đại yêu tộc mới sống tiếp.

Đừng tưởng ra một Hiên Viên Đế Sư là các ngươi độc lập rồi, con kiến mãi mãi chỉ là con kiến.

Trừ phi ra thêm một nhân vật như Hiên Viên Đế Sư mới tránh cho số phận diệt tộc!Không chỉ một bán thánh yêu tộc đến, có tận mười ba bán thánh yêu tộc.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì không có bán thánh nào, nếu không nhờ tượng thần Thủy Nguyệt thánh thần đứngtrong tiên thành, Thủy Nguyệt tiên thành sớm thành đất hoang.Nhiều đệ tử Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tuyệt vọng, khủng hoảng.

Thần quang Thủy Nguyệt thánh thần cũng không thể cho bọn họ nhìn thấy hy vọng.Có một thánh hiền giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lao ra ngoài nhưng bị một bán thánh yêu tộc dễ dàng bóp cổ, hút khô huyết khi.

Thánh hiền giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thành xác khô đong đưa trong gió như miếng thịt khô.Một thánh hiền giả ở trước mặt các cường giả yêu tộc không gây ra chút bọt nước nào đã chết.Bán thánh yêu tộc bóp nát thây khô, cười mỉa:- Các ngươi có biết tại sao yêu tộc ghét nhân loại không?

Vì dòng máu nhân loại thấp hèn, yêu tộc và nhân loại sinh con càng thêm đê tiện, không thể đột phá Vũ Hóa cảnh.

Nếu để chủng tộc như thế tiếp tục tồn tại trên đời sẽ sinh ra ngày càng nhiều sinh vật thấp kém như bán yêu, kéo sụp thực lực tổng thể của các tộc.-------Chương 1784: Giết đến cuồngBây giờ số lượng bán yêu trong Tây Ngưu Hạ Châu nhiều hơn đa số đại tộc khác.

Loại sinh vật ti tiện này như khối u giết haoì không hết, tồn tại trong mỗi tộc quần.- Tất cả mầm họa là do nhân tộc các ngươi.

Không có nhân tộc thì không có bán yêu, nên trị ngọn thì phải nhổ gốc trước, phải tiêu diệt nhân tộc!Các bán thánh yêu tộc hiên ngang lẫm liệt, quở trách nhân tộc có tội.Hiên Viên Nhất Nhất trẻ tuổi nhưng không sợ bán thánh yêu tộc chút nào.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Thiên đạo cho bán yêu xuất hiện trên đời này Đương nhiên có đạo lý của nó.

Mỗi sinh linh mới sinh đều là thiên đạo và tự nhiên hợp lại, có giá trị đặc biệt.

Nếu tính đúng sai thì bán yêu không hề sai, lỗi lầm là do nhân tộc và yêu tộc.- Tu sĩ thật sự truy cầu thiên đạo sẽ không vì thân phận đối phương thấp hèn mà giết nó.

Chỉ có tu sĩ chú trọng ích lợi riêng mình mới làm chuyện này.- Rõ ràng các ngươi muốn cướp lãnh thổ, tài phú nhân tộc, bắt nhân loại làm nô bộc của các ngươi lại cứ thích tìm lý do đường hoàng.

Cần gì làm vậy?

Muốn chiến thì tới đây!Hiên Viên Nhất Nhất có anh tư mà nam nhi cũng không sánh bằng, không có sự mềm mại của thánh nữ.

Cổ kiếm bay ra từ lưng Hiên Viên Nhất Nhất chém tới trước, ánh mắt kiên quyết.Tượng thần bạch ngọc đứng giữa Thủy Nguyệt tiên thành bỗng di chuyển, giơ cánh tay lên cao chém ra kiếm khí nối liền với trời.Minh Hổ bán thánh bị chém trúng, cơ thể bị xẻ đôi.

Minh Hổ bán thánh gào rú rớt xuống đất.Tu vi Minh Hổ bán thánh thâm sâu, cưỡng ép ghép hai nửa người lại, yêu nguyên đã bị tổn hại nặng, hơi thở yếu đi.Minh Hổ bán thánh nói:- Không uổng là Thủy Nguyệt thánh thần, một phân thân đã mạnh như vậy.

May mắn ta chuẩn bị trước nếu không đã chết rồi.Huyết Giao yêu vương vội lùi vào trận doanh yêu tộc, đứng bàng quan không tấn công nữa.Lúc này một yêu vương đến trước chiến doanh của Minh Hổ bán thánh, báo cáo:- Lão tổ, nhân tộc có cứu binh đến!thiên đạo quy tắc trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã bị đánh nát, bán thánh cũng không suy tính được, nên Minh Hổ bán thánh chưa biết chuyện ở hậu phương.Minh Hổ bán thánh nói:- Cường giả của nhân tộc đã bị kiềm chế, trong một lúc bọn họ tuyệt đối không chạy đến nơi kịp.

Đám tu sĩ vòng ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thì càng không đáng lo, trong số họ không có cường giả thật sự.

Bọn họ không có năng lực đến gần cánh cửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Báo, Nhược Lãng Đại yêu vương đã chết!- Báo, Mặc Dạ đại yêu vương đã chết trận!- Báo, Thiên Đố đại yêu vương bị người tế luyện!Tin ba đại yêu vương chết liên tục truyền đến khiến Minh Hổ bán thánh rung động, chẳng lẽ đại quân nhân tộc xông lên?- Báo, cứu binh nhân tộc đã lao qua, có thêm hai đại yêu vương chết!Minh Hổ bán thánh không ngồi yên nổi, hỏi:- Bao nhiêu người đến?- Chỉ có bốn người, bọn họ khống chế một Huyết Giao yêu vương giết hết đại quân yêu tộc, đi tới đâu vô địch đến đó.Minh Hổ bán thánh mừng rỡ nói:- Chỉ có mấy nhân loại, trứng chói đá, thân chết đạo tiêu chỉ là vấn đề thời gian.

Ha ha ha, Lão Kim Ô của Kim Ô yêu tộc sử dụng thánh linh dụng cụ, rất nhanh Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ bị công phá.

Hễ lấy được thứ đó trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là nguyên Tây Ngưu Hạ Châu sẽ hỗn loạn.

Càng loạn càng tốt . . .Một con kim ô bay trên bầu trời, ánh sáng chói mắt như vầng mặt trời.Trong mặt trời ban trưa phát ra khí thánh linh bao bọc nguyên Thủy Nguyệt tiên thành, khiến hư không hỗn độn, tường thành hòa tan.

Lực lượng tượng Thủy Nguyệt thánh thần bị thánh linh dụng cụ giam cầm.Bùm!Vòng bảo hộ tầng thứ nhất Thủy Nguyệt tiên thành tan vỡ.Bùm!Vòng phòng ngự tầng hai bị thánh linh dụng cụ đánh thủng.Tường thành tan nhanh hơn, nhiều tu sĩ tu vi yếu bị lực lượng thánh linh dụng cụ đè ép ngộp thở, da đầu rách toạc ngã trong vũng máu.Hiên Viên Nhất Nhất và sáu thánh hiền giả hợp sức sử dụng Thiên Nhai Thước ngăn chặn thánh linh dụng cụ kia.Ầm ầm ầm ầm ầm!Thiên Nhai Thước và thánh linh dụng cụ Kim Ô yêu tộc va chạm dữ dội, đánh túi bụi trong không trung, thánh linh chiến khí giao phong.- Phụt!Hiên Viên Nhất Nhất, sáu thánh hiền giả hộc máu.

Cùng sử dụng thánh linh dụng cụ nhưng Lão Kim Ô là đẳng cấp trùng kích thánh linh, nhóm Hiên Viên Nhất Nhất không đánh lại.Bùm!Vòng phòng ngự tầng thứ ba Thủy Nguyệt tiên thành vỡ ra, chỉ còn vòng bảo vệ cuối cùng.

Nếu vòng phòng ngự này cũng bị đánh nát thì Thủy Nguyệt tiên thành hoàn toàn lộ ra trước mặt các cường giả yêu tộc, thế thì thánh đại nhân tộc này sẽ bị hủy diệt.* * *Phong Phi Vân đứng trên đầu Huyết Giao, thiên tủy binh đảm hóa thành mấy ngàn thanh phi kiếm như mưa sao băng vòng quanh người hắn.

Tu sĩ yêu tộc nào đến gần Huyết Giao đều thoát khỏi cái chết.Bùm bùm bùm bùm bùm!Xác yêu thị rơi lộp độp.Tam vị chân hỏa lô bay vút trong không trung hút mấy vạn tu sĩ yêu tộc vào, khi mở ra biến thành mấy trăm viên Vũ Hóa huyết đan.Phong Phi Vân vừa nuốt Vũ Hóa huyết đan vừa xung phong, chiến đấu điên cuồng, tcó dựng đứng, mạch máu lrồi ra.

Người Phong Phi Vân đẫm máu, toàn là máu tu sĩ yêu tộc.Đám người Phong Phi Vân một mình xông vào phúc địa đại quân yêu tộc, khuấy động bão tố.Vô số tu sĩ yêu tộc tấn công bọn họ, rậm rạp khắp trên trời dưới đất, không thấy khe hở.

Chỉ nghe tiếng tu sĩ yêu tộc gầm rống giận dữ.Tình hình này nằm ngoài tưởng tượng của Thượng Quan Minh Tiêm, Kỷ Tĩnh Am.

Khắp nơi là cường giả yêu tộc, đa số là Vũ Hóa cảnh.

Nhưng những cường giả yêu tộc như làm bằng đậu hủ, Phong Phi Vân đụng một cái là chúng nó gục ngã, tắt thở.Tây Môn Xuy Tiêu đứng ở phần đuôi Huyết Giao, tiếng tiêu hóa thành sóng âm bao bọc quanh người Huyết Giao thành vòng phòng ngự vững chắc.

Cường giả yêu tộc hay linh khí, thuật pháp nào đến gần sẽ bị sóng âm cắt nát, chỉ có số ít cá lọt lưới.Mao Thành Thật, Mao Ô Quy nhàn nhã nằm trên lưng Huyết Giao, thường công kích vài cái.

Đặc biệt Mao Thành Thật bay ra thường đâm thủng thân thể vài đại yêu vương.Phong Phi Vân đi trước mở đường, Tây Môn Xuy Tiêu phòng ngự.

Bọn họ cắm vào đại quân yêu tộc, một đường hoành hành giết tám trăm dặm để lại yêu thi đầy đất, sát phạt dữ dội, hung tàn ngang ngược hơn hẳn bán thánh.Hai tay Phong Phi Vân nâng mắt đại ma long, thánh linh nội đan vận chuyển trong người rót một phần ba khí thánh linh vào mắt đại ma long.Phong Phi Vân hét to một tiếng:- Tru yêu diệt đạo!Ầm ầm ầm ầm ầm!Mấy vạn ánh sáng màu tím bắn ra từ mắt đại ma long.

Tu sĩ yêu tộc nào bị ánh sáng tím bắn trúng cơ thể sẽ thân chết đạo tiêu.Một kích giết hết tu sĩ yêu tộc Xung quanh, dọn dẹp một góc đất đai.

Mấy chục vạn tu sĩ thành tro bụi.Cuối cùng Phong Phi Vân nhìn thấy Thủy Nguyệt tiên thành, một màn sáng trắng ngà bao bọc Thủy Nguyệt tiên thành, trong màn sáng có tượng thần bạch ngọc to lớn tay cầm chiến kiếm đánh nhau với mặt trời trên cao.Đó không phải mặt trời, là kim ô.Tượng bần bạch ngọc là Thủy Nguyệt Đình, nàng như người sống.-------Chương 1785: Thánh linh long tộcPhong Phi Vân nhìn chằm chằm tượng thần bạch ngọc, mắt kiên cường mà lạnh lùng nói:- Tây Môn huynh, xin giao nơi này cho huynh.Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng đẫm máu bay lên cao, xông hướng Thủy Nguyệt tiên thành.* * *Mới rồi mắt đại ma long dao động đã kinh động nhiều sinh linh.Trong Thủy Nguyệt tiên thành, đám tu sĩ thế hệ trước phập phồng lo sợ.- Trời, là hơi thở của đại ma long, chẳng lẽ tên ác ôn kia đến?Không chỉ tu sĩ thế hệ trước sợ, đám bán thánh cũng bị hơi thở đại ma long làm thót tim.- Chắc không phải đại ma long kia đến thật đi?- Chắc không đâu.

Nếu là đại ma long thì sẽ không gây chuyện nhỏ như thế, nguyên Thủy Nguyệt tiên thành đã bị hắn phá sụp.- Có lẽ cảm ứng sai.

Thủy Nguyệt tiên thành sắp bị công phá, mọi người hãy hợp sức giúp Lão Kim Ô một tay!Đám bán thánh yêu tộc bay ra đứng trên tầng mây, chuẩn bị công kích Thủy Nguyệt tiên thành lanà cuối.Đám tu sĩ trong Thủy Nguyệt tiên thành cảm nhận áp lực không thể ngăn cản, trời sắp sập, đất sắp lún, thế giới sẽ bị hủy diệt.

Đây là lực lượng không thể chống cự.Tiếng rồng ngâm vang lên:- Grao!Các tu sĩ màng tai đau rát.Một vuốt rồng thò ra từ yêu vân, chỉ là một móng vuốt chứa lực lượng không gì sánh bằng, uy thế quân lâm thiên hạ.Trong tầng mây có hơi thở rồng phun ra:- Truyền pháp chỉ đại ma long, tất cả tu sĩ yêu tộc rút khỏi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nếu ai không nghe sẽ gặp họa diệt tộc!Một miếng vảy rồng màu tím bay ra từ tầng mây, lơ lửng trên bầu trời.

Vảy rồng khắc bóng rồng màu tím, bảy móng vuốt, mười tám con mắt.Cái gì?Pháp chỉ của đại ma long?Tu sĩ yêu tộc dừng công kích, bán thánh yêu tộc thu lại khí thế, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lão Kim Ô đứng trong tầng mây cuộn trào, biểu tình trầm trọng, không công kích tiếp.long tộc là đứng đầu vạn tộc.

Nếu tổ long vương long tộc ra pháp chỉ thì không tộc quần nào dám cãi.Nhưng mọi người đều biết đại ma long sớm phản bội long tộc, đánh nhau với tổ long vương, là tồn tại mà long tộc còn muốn xóa sổ.

Pháp chỉ của đại ma long có thể trấn nhiếp các thủ lĩnh yêu tộc không?Phong Phi Vân thấp thỏm.Các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh ngây người.

Đại ma long trong truyền thuyết là ma đầu trong ma đầu lại truyền pháp chỉ cưỡng chế tu sĩ yêu tộc rút khỏi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Mặc kệ đại ma long có mục đích gì, ít ra đây là cách duy nhất cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh vào lúc này.Có một số yêu tộc thông minh nghi ngờ:- Đại ma long tiền bối đã mấy ngàn năm không xuất thế, làm sao sẽ giáng pháp chỉ cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được?Phong Phi Vân hừ mạnh, một vuốt đánh tu sĩ yêu tộc kia hình thần đều diệt, long uy truyền khắp toàn trường.- Dám nghi ngờ đại ma long?

Muốn chết!Phong Phi Vân mạnh mẽ trấn áp toàn trường.Các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh có cơ hội thở dốc, lại bắt đầu bày trận pháp.Minh Hổ bán thánh nói:- Không phải chân thân đại ma long giáng lâm, chúng ta đừng sợ nó.

Hơn nữa dù chân thân đại ma long đến thì sẽ có tổ long vương ra tay.

Tại sao mấy ngàn năm qua đại ma long không xuất hiện?

Là vì sợ tổ long vương.- Minh Hổ bán thánh, xem ra ngươi chán sống rồi.

Không cần đại ma long ra tay, bản sứ giả đủ lấy mạng ngươi!Sau khi Phong Phi Vân hóa rồng có thể sử dụng lực lượng áo da phượng vảy rồng, tu vi trướng to gấp vô số lần.

Phong Phi Vân sớm muốn tranh tài với bán thánh.Phong Phi Vân phun ra hơi thở rồng cuốn lấy Minh Hổ bán thánh tiến vào không gian ảo.Nơi này chỉ có Minh Hổ bán thánh và Phong Phi Vân, những tu sĩ khác đã biến mất.Minh Hổ bán thánh nhìn bản thể rồng trước mắt, giật mình kêu lên:- Tổ long vương . . . không . . . không phải . . .

Tổ long vương làm sao thân hình đỏ được . . .Phong Phi Vân không nói nhảm với Minh Hổ bán thánh, hắn tung ra đòn mạnh nhất chiến đấu với Minh Hổ bán thánh trong không gian ảo.Minh Hổ bán thánh các ngươi con cọp to, vuốt cọp và vuốt rồng va chạm vang tiếng nổ điếc tai.Một rồng một cọp không sử dụng bất cứ thần thông đạo pháp nào, đơn thuần sức mạnh đánh nhau.Minh hổ yêu tộc không phải hổ tộc thật, huyết thống yếu hơn hổ tộc nhiều, không bằng thái cổ thánh yêu tộc.Hổ tộc xếp ngang hàng với rồng, phượng, là một trong bốn yêu tộc cường đại nhất.Bùm!Không gian ảo tan vỡ, một con minh hổ khổng lồ từ trên trời rớt xuống đất, người đầy dấu cào đẫm máu, một cái đuôi bị xé rách lủng lẳng trên móng vuốt rồng sắc bén.Huyết Giao kinh kêu:- Oa, hổ tiên, đây là thứ tốt!Huyết Giao nhễu nước miếng.Mao Ô Quy kích động:- Còn là hổ tiên bán thánh!Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng:- Không phải hổ tiên, đó chỉ là đuôi cọp.Mao Thành Thật ngây thơ hỏi:- Hổ tiên là gì?Cơ mặt Tây Môn Xuy Tiêu cứng ngắc, hiền từ xoa đầu Mao Thành Thật:- Cái này . . .

Là con cọp sinh con dùng . . .

Roi . . .Trên tầng mây, Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Còn ai dám làm trái pháp chỉ của đại ma long?Vảy rồng tím bay xuống cắm vào người Minh Hổ bán thánh, chém đầu nó, máu bán thánh bắn tung tóe lên.Đám bán thánh yêu tộc lần này sợ thật.Minh Hổ bán thánh bỏ mình.Người ta không biết thân phận của Phong Phi Vân nhưng Thượng Quan Minh Tiêm thì biết.

Thượng Quan Minh Tiêm kinh hoàng.

Hắn . . .

Hắn chém cả bán thánh?Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tốn vạn năm trời không bồi dưỡng nổi một vị bán thánh!Có vẻ Thượng Quan Minh Tiêm nhặt được báu vật.Thinh lặng không kéo dài bao lâu, một góc hư không Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bị cưỡng ép phá mở.

Một nam nhân đầu mọc hai sừng từ bên trong bước ra.

Khi nam nhân đi vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, khí lưu, quy tắc, tràng lực trong thiên địa tụ tập vào y.Nam nhân như là trung tâm cả thế giới.Trên đời này có một loại người đã đinh trước là bất phàm, dù đứng trong đám người cũng dễ dàng nổi bật, tùy tiện nói một câu làm người ta vô điều kiện tin tưởng.Người như vậy được gọi là thánh nhân, trong Tu Tiên giới gọi là thánh linh.Long Kiệt đến làm không khí Thủy Nguyệt Thiên Cảnh căng thẳng, nỗi sợ hãi đại ma long cũng bị hòa tan.Long Kiệt mặc áo vàng, quanh người hỗn độn, thánh quang trên trán sáng hơn cả ngôi sao.

Long Kiệt lướt qua bầu trời, lao nhanh như sao băng, rực rỡ như mặt trời.Tu sĩ yêu tộc thấy Long Kiệt đứng trên bầu trời thì quỳ xuống, run cầm cập.Huyết Giao bá đạo cuồng ngạo cũng nằm sấp dưới đất, không dám nhúc nhích.Long Kiệt lạnh nhạt nói:- Lão Kim Ô, động tác của ngươi quá chậm, đối phó Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không có Thủy Nguyệt Đình mà qua lâu như vậy vẫn không công chiếm xong?Lão Kim Ô, Hoàng Oanh cùng quỳ xuống, không dám cãi một câu.Dưới thánh linh đều là con kiến.Dù cho ngươi là bán thánh, chuẩn thánh, ở trước mặt thánh linh thì ngươi là con kiến búng tay một cái bị đè bẹp.Long Kiệt ngước nhìn bầu trời, một ánh mắt đã làm Phong Phi Vân không thể nhúc nhích, như hóa đá, không thật ra lực lượng được.-------Chương 1786: Hai văn minh (1)Long Kiệt cười khinh thường nói:- Bản thân đại ma long còn khó giữ, có rảnh xen vào chuyện nhân tộc?

Nực cười.

Nhân tộc diệt tuyệt là thiên đạo đã định, không ai có thể xoay chuyển Càn Khôn!Long Kiệt chắp hai tay sau lưng nhìn Thủy Nguyệt tiên thành, nói:- Hãy thần phục đi, Thủy Nguyệt thánh thần đã chết trong thiên hà.

Đây chỉ là bắt đầu, không lâu sau tất cả quốc gia nhân loại sẽ biến mất khỏi mảnh đất này.

Lực lượng của các ngươi quá nhỏ yếu, chỉ có thần phục làm nô bộc mới kéo dài hơi tàn.Đây là ý chí thánh linh thật sự, không ai ngăn được.Thất phu nhi vi bách thế sư, nhất ngôn nhi vi thiên hạ pháp.Đây là thánh linh, một câu nói hiệu lệnh thiên hạ, là thiên hạ phương pháp, đại đạo phương pháp.Nghịch thánh linh chính là nghịch thiên, nghịch đạo, không được thiên địa bao dung.Long Kiệt nhìn tượng thần bạch ngọc trong Thủy Nguyệt tiên thành:- Thủy Nguyệt thánh thần đã chết, ngươi cũng nên ngã.Long Kiệt dứt lời, Thủy Nguyệt thánh thần để lại phân thân trong thần tượng vụt tắt, tượng bạch ngọc nứt rạn, sụp đổ thành mảnh vụn.Thần tượng sừng sững trong Thủy Nguyệt tiên thành hơn một vạn năm, thần thoại bất bại trong lòng các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh đã sụp đổ.

Tuyệt vọng tràn ngập trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Thánh thần chết thật rồi sao?

Nếu thánh thần không chết tại sao thần tượng sụp?- Tận thế của nhân loại đã đến phút cuối sao?

Chúng ta sẽ trở thành nô lệ hoặc quỷ hồn?Trước thánh linh không ai sinh ra nổi ý nghĩ chống đối, không phải bọn họ không muốn mà vì ý chí thánh linh ức chế ý chí chống đối của bọn họ.

Ai có thể phá ý chí thánh linh?Phong Phi Vân cố gắng vận chuyển thánh linh nội đan, hắn không cam lòng.

Phong Phi Vân không tin Thủy Nguyệt Đình chết, không tin tận thế nhân loại đã đến.

Ý chí thánh linh cũng không thể đè ép Phong Phi Vân.- Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chết, không thể nào!Phong Phi Vân không muốn tin chút nào nhưng hắn biết thánh linh tuyệt đối không nói dối.

Long Kiệt đã bảo Thủy Nguyệt Đình chết trong thiên hà nghĩa là nàng chết thật.

Nhưng trong lòng Phong Phi Vân không chấp nhận được sự thật này, tuyệt đối không chấp nhận.Trong Phong Phi Vân vang lên thanh âm:- Muốn chiến đúng không?Phong Phi Vân hỏi:- Là Đế Thánh bội sao?Đây là thanh âm của Đế Thánh bội, nó là bán thánh linh dụng cụ.Đế Thánh bội lơ lửng trên xác Đế Trủng, nói:- Yêu tộc quá ngông cuồng, thời thái cổ chúng nó chưa từng dám chèn ép nhân tộc như thế, cho mười lá gan chúng nó cũng không dám.Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:- Lúc thái cổ chẳng qua nhân loại nhỏ yếu, chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc để sinh tồn sao?- Đùa, thời kỳ thái cổ nhân tộc cường đại không gì sánh được, đứng đầu vạn vật.

Dù toàn bộ yêu tộc cộng lại cũng không đối kháng nổi với nhân tộc.Đế Thánh bội thốt lời kinh người.- Biết ba đại thánh thái cổ không?

Toàn sinh ra từ nhân tộc.

Oa Hậu Đại Thánh vá trời, Cửu Tiễn Đại Thánh một ngày bắn chín kim ô.

Địa Hoàng Đại Thánh từng thống nhất Cửu Châu.

Lúc đại thánh còn ở vạn tộc đến bái, khi ấy số lượng bốn yêu tộc hưa thớt, còn xa mới đối kháng lại nhân tộc.Lần đầu tiên Phong Phi Vân nghe nói bí mật như vậy, không thể tưởng tượng nổi.Trước thái cổ nhân tộc lại là đứng đầu vạn vật, tất cả yêu tộc cộng lại không mạnh bằng nhân tộc.Hiểu biết trong lòng Phong Phi Vân một lần nữa bị đẩy ngã, thay đổi trời long đất lở.Hậu thời kỳ thái cổ đã phát triển hai trăm ức năm, không ai biết trước thái cổ là bộ dạng thế nào, tất cả chỉ được nghe trong truyền thuyết thần thoại.Ví dụ các tu sĩ biết tên ba đại thánh thái cổ nhưng không rõ đến từ chủng tộc nào.

Đại thánh mạnh mấy cũng không thể sống qua hai trăm ức năm, sách cứng rắn nhất cũng không thể giữ lại hai trăm ức năm.Tru thiên lay động tiên chuy, Yêu Hoàng kiếm là những hung binh thời kỳ thái cổ truyền thừa đến bây giờ khí linh đã chết, biến mất trong dòng sông lịch sử.Thời gian xa xôi, dù thánh linh dụng cụ không vỡ nhưng khí linh đã chết, không thể giữ đến bây giờ.Thần niệm Phượng Phó giữ lại được vì nàng ở trong Thanh Đồng cổ thuyền.Đế Thánh bội, thần niệm Đế Trủng giữ lại vì chúng nó ở trong Tinh Hồng quỷ thuyền.Nhờ bọn họ nói sự thật về thái cổ nên Phong Phi Vân mới biết.Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, chúa tể thiên địa.

Ba vị đại thánh sinh ra từ nhân tộc.

Thưở ấy rồng và phượng có giới tính khác, có thể giao phối sinh sản hậu đại.

Khi ấy thiên địa có chín châu chứ không chỉ một Tây Ngưu Hạ Châu như bây giờ.Sau thái cổ nhân tộc trở thành chủng tộc nhỏ yếu, chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc mà sống.

Mãi khi Hiên Viên Đế Sư xuất thế mới khiến nhân tộc độc lập, xây dựng Trung Ương vương triều, bước vào thời kỳ hưng thịnh trung cổ.Hậu thời kỳ thái cổ long cô dương, phượng cô âm, chỉ có thể thông qua huyết khí tinh hoa ngưng tụ thai trứng, sinh sản hậu đại.Trước và sau thái cổ chênh lệch quá lớn làm Phong Phi Vân cảm thấy đây là hai thế giới, hai văn minh.Là cái gì đã thay đổi mọi thứ?Thay đổi quan điểm của tu sĩ hậu thái cổ?Sức người không làm được, vậy đó là loại lực lượng gì?Phong Phi Vân bỗng thấy sợ, nỗi sợ hơn cả nguy hiểm đại kiếp nạn mà Phượng Phó nói.

Phong Phi Vân không rõ sợ hãi đến từ đâu nhưng nó luôn tràn ngập.Thật lâu sau Phong Phi Vân dằn xuống sợ hãi, thầm nghĩ:- Nếu không có vài thứ giữ lại từ thời kỳ thái cổ trong Thanh Đồng cổ thuyền, Tinh Hồng quỷ thuyền thì ta không thể chạm đến những sự thật này.- Thanh Đồng cổ thuyền, Tinh Hồng quỷ thuyền có thể giữ lại một ít sự thật, còn thuyền cổ khác thì sao?Phong Phi Vân nghĩ đến Bạch Ngọc tiên thuyền của Đông Phương Kính Nguyệt, thuyền nhỏ màu xanh của Thanh Y.Đế Thánh bội nói:- Ta không biết cuối thời kỳ thái cổ xảy ra chuyện gì, thay đổi khí vận và quy tắc thiên địa, nhưng có người giẫm lên tôn nghiêm nhân tộc thì chúng ta phải chiến.

Phong Phi Vân, tuy ngươi là bán yêu nhưng trong người chảy máu nhân loại, ngươi nguyện ý chiến không?Phong Phi Vân nói:- Phụ thân của ta là nhân loại, ta không chiến vì mình cũng nên vì phụ thân.Hiện giờ Phong Phi Vân đã vượt qua Vũ Hóa cảnh, có thể xóa phong ấn trên Đế Thánh bội, thả nó ra ngoài.Phong Phi Vân không tự mình chiến đấu, hắn muốn dùng lực lượng của Đế Trủng.Cơ thể Phong Phi Vân trong tầng mây dần trở về hình người, không kinh động đám tu sĩ yêu tộc bên dưới.Thánh linh nội đan bốc cháy ngọn lửa, mọc đôi cánh lửa.

Phong Phi Vân biến thành phượng hoàng nhỏ bay vào thân thể sắp mục rữa của Đế Trủng.Đế Trủng đã chết lại bò ra từ quan tài hoàng thạch, mắt sâu thẳm vươn tay ra.

Đế Thánh bội tự động bay vào bàn tay khô quắc như nâng vầng trăng sáng.Bên dưới, đại quân yêu tộc phô thiên cái địa làm các 9p thấy bất lực, tuyệt vọng.Thượng Quan Minh Tiêm, Hiên Viên Nhất Nhất tính cách kiêu ngạo giờ không kiềm được nhíu chặt mày.

Trước ý chí thánh linh, bọn họ không có cả lực lượng chống cự.Cường giả nhân loại Đại Quang Minh giới cách gần nhất, quang minh chúa tể tự dẫn người đến.

Quang minh chúa tể tập kết mấy trăm vạn anh kiệt nhân tộc Đại Quang Minh giới chạy ngay đến, lục tục có vô số tu sĩ nhân loại kéo đến.-------Chương 1787: Hai văn minh (2)Chém giết túi bụi, anh kiệt nhân tộc tử thương thảm trọng.

Quang minh chúa tể bị Lão Kim Ô dùng thánh linh dụng cụ đánh bị thương, sống chết không rõ.Dưới đất để lại xác chết vô tận, nhiều không đếm xuể.Từ đầu đến cuối Long Kiệt không ra tay, gã chỉ đứng xem.Long Kiệt kiêu ngạo mà thất vọng nói:- Sau khi Thủy Nguyệt thánh thần chết nhân tộc không còn chí tôn, búng tay một cái là bị tiêu diệt.Một thanh âm vang lên, chấn động thiên địa, châm chọc lại thánh linh long tộc.- Nhân tộc là đứng đầu vạn vật, ai muốn diệt nhân tộc sẽ trả giá đắt!Các tu sĩ thấy trên bầu trời có hai người đứng, một lão nhân, một thanh niên.Lão nhân già khú đế, áo quần rách nát, da rách, thịt khô, người lọm khọm như lão quỷ bò ra từ ngôi mộ.Thanh niên rất đẹp trai, tóc tơ đen, mắt đỏ nhạt, trên người không có chút dao động linh khí, tựa như người bình thường không có tu vi.Thanh niên là Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nâng Đế Trủng từ tầng mây bước xuống, dùng áo da phượng vảy rồng bao cơ thể mục rữa của Đế Trủng, nếu không đám thủ lĩnh yêu tộc đã nhìn ra sơ hở.Các thủ lĩnh yêu tộc nhìn chằm chằm hai người Đột nhiên xuất hiện, không rảnh quan tâm sứ giả đại ma long đã biến mất.

Các tu sĩ nhân loại tò mò nhìn.Hiên Viên Nhất Nhất nhận ra Phong Phi Vân ngay:- Là hắn!Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất không biết lão nhân được Phong Phi Vân nâng là ai:Đám người Tây Môn Xuy Tiêu, Thượng Quan Minh Tiêm thấy Phong Phi Vân thì rất ngạc nhiên.Mao Ô Quy nhìn lão nhân bên cạnh Phong Phi Vân, giật nảy mình.

Mao Ô Quy đã thấy lão nhân trên Thanh Đồng cổ thuyền, đó là xác thánh linh.- Má ơi, xác chết vùng dậy!

Không đúng, trong cơ thể có linh hồn . . .

Nhưng . . .

Chẳng lẽ lão không chết?

Nhưng rõ ràng đã chết rồi.Mao Ô Quy không hiểu ra sao.Một bán thánh yêu tộc có chín đầu rắn cười khẩy nói:- Đứng đầu vạn vật, thật buồn cười.

Nhân loại chỉ là sinh vật đê tiện thấp hèn.Phong Phi Vân trừng bán thánh yêu tộc, chắp tay, cúi đầu hướng Đế Trủng:- Cửu Đầu Xà bán thánh nhục nhã nhân tộc, xin tiền bối ban chết cho hắn.- A, đáng chết.Đế Trủng phất tay, bàn tay xuyên thấu hư không đánh nát chín cái đầu rắn của bán thánh yêu tộc, chân đạp nát người nó thành đống thịt nhão.Một bán thánh cường đại đã chết như thế.Các tu sĩ yêu tộc sợ hãi, hút ngụm khí lạnh.Lão nhân từ đâu đến mà mạnh như thế?

Một bàn tay đánh chết một bán thánh, tính cách khá dữ.Long Kiệt đưa mắt nhìn qua Đế Trủng, nhưng gã tập trung chú ý vào áo da phượng vảy rồng trên người lão.

Khóe môi Long Kiệt nhếch lên, mắt bắn ra thánh quang.Lão Kim Ô đứng trên bầu trời như vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, thanh âm leng keng nói:- Giỏi thật, trong nhân tộc còn cường giả?

Vừa lúc giết hết trong hôm nay.Phong Phi Vân nhìn Lão Kim Ô, lạnh lùng nói:- Lão Kim Ô, chẳng lẽ ngươi đã quên thua chạy có cờ trong Đan Đỉnh Quỷ thị như thế nào sao bây giờ lại vênh váo?Lão Kim Ô nhận ra Phong Phi Vân là bán yêu phá vỡ nguyền rủa Vũ Hóa.Lão Kim Ô hừ lạnh một tiếng:- Trận chiến ấy lão phu chỉ thiếu một thánh linh dụng cụ, bây giờ thánh linh dụng cụ đã nằm trong tay, nếu lại đánh nhau thì bán yêu già kia không phải đối thủ của ta!Lão Kim Ô thua trong tay Ngư gia, lão rút kinh nghiệm xương máu lấy luyện tiên thạch trên tổ sơn Kim Ô yêu tộc.

Lão Kim Ô vốn định đi Thanh Liên linh sơn tìm Ngư gia đấu lại, nhưng lúc đến nơi Thanh Liên linh sơn trống trơn.

Lão Kim Ô tức giận luyện nguyên Thanh Liên linh sơn.Phong Phi Vân nói:- Lão Kim Ô, ta khuyên ngươi về nhà dưỡng già đi, nếu không Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ là chỗ cho ngươi chôn xác.- Thật to gan, không uổng là bán yêu phá vỡ nguyền rủa Vũ Hóa.

Tiếc rằng ngươi còn rất non, một bán yêu nhỏ nhoi mà cũng muốn ra mặt cho nhân tộc?

Không tự lượng sức mình!Lão Kim Ô không muốn nói nhảm nhiều với Phong Phi Vân, định trấn áp cả hai nhân loại.Lão Kim Ô lấy luyện tiên thạch ra, dẫn động lực lượng bên trong phát ra một tia thánh uy của thánh linh chém hướng Đế Trủng.Lão Kim Ô cho rằng đã cầm thánh linh dụng cụ thì lão là số một dưới thánh linh.Cơ thể Đế Trủng yếu đuối, máu thịt khô cạn.

Đế Trủng bứt một cọng tóc bạc xuống chém hư không, chặt cánh tay cầm luyện tiên thạch của Lão Kim Ô.Phập!Cánh tay rơi khỏi người Lão Kim Ô tự động biến thành cánh chim vàng to lớn, máu phun tung tóe rơi xuống đất.Một sợi tóc chém cánh chuẩn thánh, thánh linh dụng cụ cũng không ngăn được.Lão Kim Ô sợ hãi mất hồn mất vía, dùng niệm lực dẫn động tất cả lực lượng luyện tiên thạch.

Uy lực thánh linh dụng cụ tràn ngập hơn một nửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Bầu trời bốc cháy, mặt đất bị nướng, cỏ cây thành tro bụi.Những tu sĩ yêu tộc, nhân tộc dưới đất quần áo tự bốc cháy.

Một số tu sĩ Vũ Hóa cảnh máu thịt tự động bốc cháy.Đế Trủng giơ ngón tay lên chỉ vào bầu trời, khóe môi khô héo thốt lời:- Chết!Lão Kim Ô từ trên cao rớt xuống, tắt thở.Một chuẩn thánh cầm thánh linh dụng cụ bị người nói một chữ chết thế là chết thật, chết quá dễ dàng.Xác Lão Kim Ô rơi xuống đất, lửa cháy hừng hực biến mảnh đất thành hỏa vực, nhiều tu sĩ bị thiêu thành tro.Một luồng sáng chói mắt bay ra từ ánh lửa mang theo thánh uy bất diệt.Luyện tiên thạch.Đế Trủng không cướp luyện tiên thạch, vì nó tự động bay vào tay Long Kiệt.Long Kiệt toát ra khí chất siêu phàm ngạo trần, ung dung đứng trên bầu trời.

Luyện tiên thạch như đoàn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay Long Kiệt.Đế Trủng nhìn Long Kiệt chằm chằm.

Hai thánh linh không sử dụng lực lượng gì, nhưng ánh mắt va chạm khiến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đông lại.Các tu sĩ nhân loại sôi sục máu nóng.Nhân tộc vẫn còn thánh linh sống.Thánh linh đại biểu lưng của một chủng tộc, chống một mảnh đất trời, soi sáng hướng đi.Một chủng tộc nếu có thánh linh sinh ra thì không dễ gì hủy diệt chủng tộc đó.Những tu sĩ nhân loại đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh biến sắc mặt.

Nhân tộc có thánh linh giáng lâm.

Thánh linh tức giận, xác rải rác vạn dặm.

Thánh linh buồn, thiên địa cùng thương.Ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén nhìn mọi người, nói:- Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, chúa tể thiên địa, hiệu lệnh mười phương.- Thở đầu thiên địa đại đạo có khuyết, Oa Hậu Đại Thánh dùng đại đạo của mình vá thiên đạo.- Kim Ô yêu tộc từng mười tổ chung trời, luyện trời đốt đất, Cửu Tiễn Đại Thánh một ngày bắn rơi chín thánh tổ.- Địa Hoàng Đại Thánh chém hoàng xà, dựng địa ngục, khai sáng Tây Môn Xuy Tiêu, thống nhất Cửu Châu, chủ hai giới âm phủ và dương gian, danh hiệu Địa Hoàng.- Hiện nay có ai biết ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?

Lúc nhân tộc thái cổ hưng thịnh, tất cả yêu tộc cộng lại mới ngang bằng nhân tộc.

Khi ấy ai dám nói diệt nhân tộc?Giọng Phong Phi Vân leng keng chắc chắn, từ ngữ chính xác, sức xuyên thấu rất mạnh.

Phong Phi Vân không chỉ nói cho tu sĩ yêu tộc nghe, cũng là nói với tu sĩ nhân loại.Lời Phong Phi Vân nói gây chấn động trời long đất lở, bản thân nhân tộc cũng không tin nổi đây là lịch sử của nhân tộc.-------Chương 1788: Công bố thiên hạBa đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?- Thời kỳ thái cổ nhân tộc từng hưng thịnh hơn rồng, phượng.

Vượt qua bất cứ chủng tộc nào trên đại lục?- Không thể nào!

Tuyệt đối không xảy ra được!Tu sĩ nhân loại xôn xao.

Không ai tin đó là sự thật, không phải bọn họ không muốn thấy nhân tộc cường đại mà vì lời Phong Phi Vân nói khác biệt quá lớn với hiện thực, không ai dám tin.Tu sĩ yêu tộc cười khinh thường, trong mắt tràn đầy mỉa mai.Nhiều chủng tộc nói mình từng cường đại thế này thế nọ, mỗi chủng tộc đều có hành động khoe khoang đó.

Tu vi đến trình độ như bọn họ đã thấy quen mắt.Hiên Viên Nhất Nhất rất rung động, tiên tâm khó bình tĩnh.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh trước thái cổ nhân loại là đứng đầu vạn vật?Phong Phi Vân khom người, cúi đầu với lão nhân bên cạnh mình, mắt quét bốn phương.Phong Phi Vân nói:- Thánh linh tuyệt đối không nói dối, các ngươi dám không tin lời của thánh linh?Đế Trủng đứng im không nhúc nhích như hòn đá, mắt âm u nhìn đất đai mênh mông.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh yên lặng lại, các tu sĩ nhân loại nín thở.

Những thủ lĩnh yêu tộc cũng dao động.Nếu lời này thốt từ miệng thánh linh thì khác hẳn.

Lời này truyền ra hôm nay e rằng này mai sẽ chấn động tất cả chủng tộc trên đại lục, nhân tộc sôi trào.Lời tiểu bối như Phong Phi Vân nói ngay cả tu sĩ nhân loại cũng thấy là nói ngông.

Tu sĩ yêu tộc cho rằng Phong Phi Vân lấy le, không ai để bụng.Nếu thánh linh nhân loại nói thì nhân tộc tin tưởng vững chắc, những tu sĩ yêu tộc cũng sẽ chú trọng hơn.Bởi vì thánh linh không nói dốiMọi người nhìn Đế Trủng chằm chằm.

Tu sĩ nhân loại tha thiết, kích động, mong chờ.

Tu sĩ yêu tộc lạnh lùng, nghi ngờ.Giọng Đế Trủng khàn khàn nhưng mang theo sức xuyên thấu không thể ngăn cản truyền vào tai mỗi tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.- Lời Phong Phi Vân nói chữ nào cũng thật.

Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, trải rộng khắp thiên địa.

Tất cả yêu tộc cộng lại mới đối kháng nổi nhân tộc.- Tiếc rằng cuối thời kỳ thái cổ xảy ra đại kiếp nạn kinh thiên, Cửu Châu sụp đổ, chỉ còn Tây Ngưu Hạ Châu.Đế Trủng như thánh giả di thế độc lập đang ngâm tụng chân lý đại đạo.

Thanh âm thánh tường, tràn ngập thần vận thiên địa đại đạo.

Lại như một vị thần sư đang niệm chân quyển thần linh.- Trận chiến cuối thời kỳ thái cổ cường giả nhân loại chết hết, cuối cùng đánh lui kẻ thù mạnh mẽ, giữ lại mảnh đất sinh tồn một châu cho sinh linh.

Sau trận chiến, nhân tộc bởi vì cường giả chết hết mà tụt dốc, vào thời viễn cổ chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc để sống, huy hoàng ngày xưa . . .

Không còn tồn tại.Đế Trủng dứt lời, thiên địa đìu hiu chỉ còn tiếng gió thổi.Người nói chuyện là Đế Thánh bội, vì Đế Trủng đã chết.Phong Phi Vân khiến Đế Trủng nói ra lịch sử chân thật là có mục đích riêng.

Sự thật thái cổ bị người vặn vẹo, là ai đứng sau màn?Muốn tìm ra kẻ đứng sau màn chỉ dựa vào Phong Phi Vân thì không đợc.

Có thể tưởng tượng khi Đế Trủng nói ra lịch sử thật, kẻ đứng sau màn sẽ tự tìm bọn họ.

Mục đích của Phong Phi Vân là dụ mấy khối u kia ra.Đế Trủng dứt lời gây ra chấn động lớn.

Các tu sĩ nhân loại nỗi lòng kích động, nhiều người quỳ xuống đất dập đầu, mắt ướt lệ hét to:- Cầu thánh linh cho biết là ai che giấu sự thật?Một thánh hiền giả nhân tộc tạo buồn ngửa đầu gào thét:- Tổ tiên nhân tộc dùng máu bảo vệ quê hương cuối cùng cho chúng ta, nhưng sau thời kỳ thái cổ nhân tộc bị yêu tộc khi dễ, thật là buồn cười, thật là buồn cười!- Ai còn dám nói nhân tộc là chủng tộc thấp hèn thì ta sẽ đánh kẻ đó, dù chết cũng chiến tới cùng!Một lão nhân tóc bạc phơ quỳ dưới đất, người run rẩy, mắt thê lương hỏi:- Thi cốt tổ tiên chôn nơi đâu?

Lão hủ muốn đi bái tế.

Ta muốn dùng thời gian cuối cùng cuộc đời bái tế tổ tiên, tảo mộ, dập đầu . . .- Đây là sự thật sao?

Là kẻ nào mất trí phát cuồng che giấu sự thật?

Phượng tộc, thái cổ thánh yêu tộc, là bọn họ, chắc chắn là bọn họ.

Nếu không bọn họ đã chẳng chèn ép nhân tộc từ viễn cổ.

Bọn họ đang sợ, sợ hãi nhân tộc lại vùng lên.Không khí cuồng nhiệt, điên cuồng, xao động thái cổ thánh yêu tộc trong tu sĩ nhân loại.Phong Phi Vân luôn quan sát biểu tình của đám thủ lĩnh yêu tộc, nhưng tu vi của bọn họ cao, trải đời nhiều, che giấu rất kỹ, không thể nhìn ra sơ hở.Phong Phi Vân không để Đế Trủng nói ra đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ cụ thể là gì, không lộ ra diệt thế giả vực ngoại chút nào.Có hai nguyên nhân.

Phong Phi Vân chỉ nghe Phượng Phó nhắc mấy câu về đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ.

Phượng Phó chỉ còn lại một ý chí, chưa chắc nói chính xác.

Phượng Phó không nói nhiều thứ cho Phong Phi Vân, ít nhất Phượng Phó không nói nhân tộc mạnh mẽ, nàng chỉ bảo thái cổ thần phượng cường đại.Sự thật này rất quan trọng, Phượng Phó không nói đầy đủ cho Phong Phi Vân nên hắn không tùy tiện khai ra hết.

Phong Phi Vân mà nói lệch sự thật một chút rất có thể dẫn mọi người đi theo con đường sai lầm.Phong Phi Vân phải điều tra kỹ sự thật về thái cổ hơn, rồi quyết định thời gian thích hợp, tìm một người thích hợp công bố ra.Thứ hai, vạn tộc không hòa thuận, diệt thế giả vực ngoại còn trà trộn vào đó.

Một khi Phong Phi Vân khiến Đế Trủng lộ tín hiệu quỷ tháp có lẽ nhân tộc sẽ tin nhưng chưa chắc các luân hồi tật tốc yêu tộc tin.

Ngược lại bị diệt thế giả vực ngoại bài bố, lập mưu, xúi giục đem đến tai nạn cho nhân tộc.Đây là lý do tại sao Phong Phi Vân không dám dễ dàng lộ thông tin.Trước khi có chứng cứ vững chắc nhất nếu Phong Phi Vân nói ra thông tin về diệt thế giả vực ngoại chẳng những vạn tộc không tụ tập lại, còn mang đến tai họa ngập đầu cho mình.Giờ Đế Trủng nói trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, nói cuối thái cổ xảy ra đại kiếp nạn.Mấy tin tức mơ hồ sẽ khiến những người cầm quyền yêu tộc suy nghĩ sâu sa, bọn họ sẽ chủ động điều tra kỹ đoạn lịch sử bị lãng quên vào cuối thời kỳ thái cổ.

Không chừng chính yêu tộc là người tìm ra sự thật trước tiên.Dù sao là người cầm quyền yêu tộc tất nhiên có hiểu biết về thế giới này, trước thái cổ, cuối thái cổ chắc chắn để lại chút dấu vết.

Bọn họ sẽ suy nghĩ, nếu ra kết quả thì không cần Phong Phi Vân đi tìm bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ chủ động tìm hắn.Đây là chừng mực làm việc, khi vượt mức dù ngươi làm toàn chuyện đúng nhưng sẽ biến thành sai lầm.Bây giờ Phong Phi Vân như đi xiếc dây, một mặt hắn muốn dụ diệt thế giả vực ngoại đến, nói sự thật cho các bá chủ vạn tộc.

Mặt khác Phong Phi Vân phải ước chừng độ, nếu hắn nói chuyện vượt qua mức độ tiếp thu các bá chủ yêu tộc thì chờ đón hắn là con đường chết.Lời Đế Trủng nói sau khi truyền ra sẽ chôn hạt giống trong lòng người cầm quyền các yêu tộc, cần chút mưa để hạt giống bén rễ nẩy mầm, thâm căn cố đế.-------Chương 1789: Thánh thần trở về (1)Long Kiệt từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh bây giờ hừ lạnh một tiếng:- Nói nhảm nhí.

Đứng đầu vạn tộc là long tộc, nhân tộc nhỏ yếu hèn mọn, dù là thời kỳ thái cổ cũng chỉ là con kiến.

Trên đời có một số người tự cho rằng thành thánh linh thì thứ mình nói là chân lý.- Hôm nay để ta cho các ngươi biết thánh linh nhân tộc không chịu nổi một kích.

Sau khi ta dánh bại thánh linh nhân tộc, các ngươi sẽ phát hiện hắn chỉ là một con người, lời hắn nói không thể tin, hắn cũng chỉ là con kiến!Long Kiệt nâng luyện tiên thạch, tay kia nâng một đoàn thánh hỏa, khí thế trên người càng lúc càng sắc bén, khí thánh linh lấp đầy thiên địa.Giọng nữ thần thánh trong trẻo vang lên trên bầu trời:- Long Kiệt, nếu ngươi muốn chiến thì ta sẽ chơi với ngươi!Bầu trời rắc hoa bạc, không khí sinh thánh quang, đất tỏa tường thụy.Từng ánh sáng thần hà trắng ngà sinh ra tịnh hóa yêu khí trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, phát ra thánh quang đậm đặc mà tinh thuần.Sát khí, lệ khí, huyết khí trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lúc này Đột nhiên biến mất.

Một số người sắp chết bỗng lành vết thương nhờ thần hà, tiếp tục đứng dậy.Thần hao từ trên trời giáng xuống, thanh âm như tiếng trời vang vọng không dứt.Linh tuyền vốn bị nhuộm đỏ như máu nhạt dần, lại thành nước suối trong vắt ngọt lành.Đất khét lại nhú mầm, rất nhanh biến thành chim hót véo von, thánh thổ.Bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bay tới trước.Một thanh chiến kiếm to lớn cổ sơ bay qua.

Kiếm dài ba ngàn tám trăm thước, rộng bốn trăm năm mươi bốn thước.

Thanh kiếm như ngọn núi đen, một nam nhân vạm vỡ uy nghiêm đứng trên thân kiếm, đó là Đại Càn Khôn Kiếm Đế.Một hướng khác phật quang vạn trượng, phạn âm vang bốn phương, các đóa sen vàng nở rộ trong không trung.

Một lão phật mặc áo cà sa vàng từ chân trời bước chậm đến.Đại Phổ Độ Phật.- Ta đã về!Đại Hỗn Loạn Quân Vương xé mở giam cầm hư không, một tòa pháp tướng cao hơn năm trước thước dựng ở chân trời, kèm theo khí hỗn loạn.

Gió lốc bay quanh Đại Hỗn Loạn Quân Vương, không thấy rõ hình dạng.Đại Sinh Mệnh Nữ Vương thánh khiết vô song, cao quý trang nhã, áo xanh lất phất, tay cầm thần thụ bảy sắc vung hướng mặt đất.

Chiến tranh làm mảnh đất tiêu điều nhanh chóng phục hồi sức sống.Bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh quay về.Quá kích động lòng người.

Bốn người thủ hộ chưa chết, thế thì Thủy Nguyệt thánh thần chắc chắn còn sống.

Nhiều tu sĩ nhân loại kích động bật khóc.Hai tay Phong Phi Vân siết chặt, nhìn chằm chằm vạch trắng mỏng manh trên bầu trời.

Khi vạch trắng đến gần Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mới biết đó không thấy vạch trắng mà là thiên hà.Thiên hà bay đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Một nữ nhân áo trắng đứng trên thiên hà.

Tóc dài đen nhánh, sóng mắt dịu dàng, tựa như vị tiên từ chín tầng trời giáng xuống.Nàng có vẻ đẹp mà nữ nhân trần thế không có, không thuộc về nhân gian, chỉ có thể là tiên trên trời.Nữ nhân đứng trên thiên hạ toát ra khuynh thành thánh thần không thể miêu tả.

Vô hà vô cấu, tuyệt đại phong hoa, không có bất cứ từ ngữ trau chuốt nào hình dung được nàng.Nàng chính là Thủy Nguyệt Đình.

Chủ nhân của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, danh diệu thánh thần.Thánh giả vô hà, thần giả vô địch.Nàng đại biểu cho hai chữ này.Các tu sĩ lại quỳ xuống, quỳ càng thành kính hơn.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nữ nhân như thần thánh cao cao tại thượng đứng trên thiên hà, người căng cứng, nắm tay siết chặt, nghiến răng ken két.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Quả nhiên nàng không hết, vẫn còn sống.

Ta biết ngay nàng sẽ không chết dễ như vậy!Phong Phi Vân không chỉ một lần tưởng tượng cảnh gặp lại Thủy Nguyệt Đình, suy nghĩ sau khi gặp mặt hắn sẽ nói câu đầu tiên như thế nào?

Phong Phi Vân luôn tự hỏi có khi nào hắn sẽ vội vã xông lên hỏi Thủy Nguyệt Đình lý do không?Hắn có lẽ sẽ rút chiến kiếm chỉ vào cổ Thủy Nguyệt Đình, nói với nàng:- Ta lại trở về, hôm nay là ngày chết của ngươi!Nhưng khi Phong Phi Vân thấy Thủy Nguyệt Đình, nhìn nàng cao cao tại thượng, siêu thoát mọi thứ trên đời, không thèm nhìn thẳng vào hắn.Thủy Nguyệt Đình quay về khiến các tu sĩ yêu tộc khủng hoảng, nôn nóng bất an.

Nếu Long Kiệt không đứng đó chưa biết chừng tu sĩ yêu tộc đã teo tin.Long Kiệt nhíu mày hỏi:- Sao có thể như vậy?

Ngươi không chết trong thiên hà?Rõ ràng có ba thánh linh đi chém Thủy Nguyệt Đình, là ván cờ chết chắc, tại sao nàng lành lặn còn sống?Nhiều tu sĩ nhân loại rất hưng phấn.

Hai thánh linh nhân tộc cùng xuất hiện tại đây, ai dám tuyên bố diệt nhân tộc?Xuất hiện một thánh linh đủ chống đỡ một chủng tộc, bảo vệ nhân tộc trường tồn mấy vạn năm bình an.

Xuất hiện hai thánh linh là vững như Tahí sơn, có thể nói là thịnh thế.Tu sĩ nhân loại thở phào nhẹ nhõm, tay siết chặt chiến đao hơn.

Nếu hai thánh linh nhân tộc giáng lâm, vậy phải cho yêu tộc một bài học nhớ đời.Thủy Nguyệt Đình đứng trên bầu trời, đứng trên thiên hà, như đóa sen tiên màu trắng.

Mắt Thủy Nguyệt Đình bao la mông lung, không chút cảm xúc.Thủy Nguyệt Đình nhìn Long Kiệt ở phía xa, nói:- Thiên hà ngay dưới chân ta, nó làm sao chôn được ta?Đồn rằng trên bầu trời Tây Ngưu Hạ Châu lơ lửng bảy thiên hà, do tinh khí trên trời tụ tập lại nối liền Tây Ngưu Hạ Châu và trời sao mênh mông.nhiều tu sĩ trùng kích cảnh giới thánh linh sẽ chọn đi thiên hà ngộ đạo, độ kiếp trong thiên hà có xác suất thành công cao hơn một chút.Trong thiên hà mênh mông có ngôi sao chìm nỏi, có thiên cung lơ lửng do cổ nhân xây dựng.

Có thần điện yêu tộc, mộ chôn thú hoàng.

Giữa Tây Ngưu Hạ Châu và trời sao, trên chí nthiên hà tồn tại nhiều di tích cổ xưa.

Hầu như mỗi thánh linh thành thánh sẽ đi thiên hà một lần.Giờ Thủy Nguyệt Đình mang một thiên hà quay về, như tiên giáng trần, khí thế làm người ta sợ hãi.Long Kiệt nói:- Dưới chân ngươi chỉ có một khúc thiên hà, ai có thể thu được toàn bộ thiên hà?Hai thánh linh khí thế đấu nhau, các tu sĩ thụt lùi.

Khác với vừa rồi Long Kiệt và Đế Trủng giằng co, giờ hai khí thế thánh linh đè ép hiền giả Vũ Hóa cảnh ngộp thở.Thủy Nguyệt thánh thần nói:- Long Kiệt, ngươi là thánh tổ của bát tí long tộc, điều các tu sĩ yêu tộc đồ sát Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã qua tổ long vương đồng ý chưa?Long Kiệt trả lời:- Tổ long vương không cần xen vào chuyện trừ khử sinh vật ti tiện nhân tộc, hơn nữa bản thánh làm việc vâng theo sứ mệnh thiên đạo, không cần trưng cầu ý kiến của người khác.Thủy Nguyệt thánh thần hỏi:- Vậy bây giờ ngươi còn cảm thấy diệt được Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không?Long Kiệt đáp:- Vận số của ngươi đã hết, hôm nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ thành đất hoang.

Thiên hà không chôn ngươi được thì để ta!Cơ thể Long Kiệt tự bay lên như cột sáng bắn lên thiên hà, đứng đối diện Thủy Nguyệt thánh thần.

Cách xa vạn dặm nhưng với hai người thì gần trong gang tấc.Long Kiệt đứng thẳng, lòng bàn tay nâng luyện tiên thạch như nâng tiên đăng, ánh lửa cháy sáng.

Từ dưới đất nhìn lên như một ngôi sao.Hiên Viên Nhất Nhất muốn đưa Thiên Nhai Thước cho Thủy Nguyệt thánh thần, nhưng Thủy Nguyệt Đình đứng trên thiên hà nhẹ lắc đầu.

Tay ngọc vạch hư không, thiên hà chảy dưới chân Thủy Nguyệt thánh thần tự động ngưng tụ thành thanh kiếm màu trắng.-------Chương 1790: Thánh thần trở về (2)Thủy Nguyệt thánh thần và Long Kiệt biến mất khỏi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đứng trong ưh không hỗn độn hắc ám.Bùm!Hư không bên trên Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tan vỡ thành mấy mảnh nhỏ, vô số ánh sáng bắn ra từ lỗ hổng.

Hễ tu sĩ bị ánh sáng dính vào sẽ thành hư vô.Đây mới là lực lượng thật sự của thánh linh, dù đứng trong hư không cách ức dặm vẫn rò rỉ lực lượng, sức người không đỡ nổi.Phong Phi Vân dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn ra xa.

Trong không gian hư vo õa xăm hai bóng sáng nhanh chóng va chạm, bay giữa các bí cảnh lớn nhỏ, đánh nát mấy chục bí cảnh thành manhả khối đất đá tan hoang.Thủy Nguyệt Đình đứng trên một tòa tiểu thiên thế giới, đứng im không nhúc nhích, như biến thành pho tượng thần.Thủy Nguyệt Đình lấy tâm ngự kiếm, kiếm khí dài bao nhiêu dặm, như thiên hà bay trong không trung dễ dàng chém một tòa bí cảnh cao cấp rộng tám ngàn vạn dặm thành hai nửa.

Bí cảnh bị cuốn vào bão hư không, nát vụn.Ánh sáng luyện tiên thạch càn rực rỡ, lửa bốc cháy hòa tan hơn mười bí cảnh, luyện thành tinh cầu hư không bay hướng Thủy Nguyệt Đình.- Phá!Thiên hà cổ kiếm đâm tới, thân kiếm bay qua tinh cầu hư không thẳng hướng Long Kiệt.Tóc dài bay lên, đôi mắt Thủy Nguyệt Đình bắn ra hai tia sáng như hai luồng sáng cực lớn.

Hơn mười tinh cầu hư không vỡ tan cách Thủy Nguyệt Đình mấy trăm vạn dặm, thành mấy vạn thiên thạch.Hai thánh linh càng đấu càng hỗn loạn, sức phá hoại mạnh đáng sợ.

Nếu trận chiến xảy ra ở Thủy Nguyệt Thiên Cảnh e rằng tiểu thiên thế giới này đã nát bấy.Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là tiểu thiên thế giới.Phượng Hoàng Thiên Nhãn càng nhìn càng không xem rõ, không bắt được bóng dáng của Long Kiệt, Thủy Nguyệt thánh thần.

Nhưng mơ hồ thấy Thủy Nguyệt Đình chiếm ưu thế.Tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh cũng đánh nhau túi bụi.

Tu sĩ viện quân Đại Quang Minh giới kéo đến càng lúc càng nhiều.

Một số cường giả phật giới, linh giới đến trước.

Bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ra tay.- Tru sát hết tu sĩ yêu tộc xâm lăng, không chừa một tên!- Dám đến thánh địa nhân tộc giết người, nợ máu phải trả bằng máu, ăn miếng trả miếng!Trận chiến này rất thảm khốc.

Hơn hai mươi cường giả đẳng cấp bán thánh đánh nhau trời đất quay cuồng, nhiều khu vực Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tan nát.Phong Phi Vân không tham gia vào cuộc chiến, hắn nhìn trận chiến trong hư không.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có đánh chết đánh sống cũng vô dụng, nếu Thủy Nguyệt Đình thua thì uổng công.Thánh linh nhân tộc đấu lại thánh tổ long tộc không?Một số bán thánh trong nhân tộc, yêu tộc cũng giống Phong Phi Vân phá mở vách tường không gian Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đứng trong không trung nhìn hai thánh linh đánh nhau ở phía xa.Ầm ầm ầm ầm ầm!Cách ức dặm, một tòa tiểu thiên thế giới tan vỡ.

Hai bóng người bay ra khỏi tiểu thiên thế giới.Kiếm khí càng lúc càng mạnh mẽ, luyện tiên thạch tối dần.Thủy Nguyệt Đình nói:- Ngươi muốn lĩnh giáo Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển đúng không?

Bây giờ cho ngươi kiến thức cái gì là kiếm quyết thật sự!Lần đầu tiên tay Thủy Nguyệt Đình cầm chuôi kiếm, biến mất tại chỗ.

Thủy Nguyệt Đình hóa thành sao băng, người và kiếm hợp nhất.Long Kiệt hét to một tiếng:- Hóa rồng!Long Kiệt biến thành thần long tám cánh tay, long khí dao động, thanh âm chấn động bí cảnh trong hư không Xung quanh rung bần bật.

Luyện tiên thạch như ngôi sao chói lọi làm mọi người mù lòa.Bùm!Tu sĩ đứng phía xa thấy rõ tia sáng cầm kiếm đâm thủng ánh sáng luyện tiên thạch, người và kiếm xuyên qua thân hình thần long tám cánh tay bay đến hư không khác, dừng lại.Thủy Nguyệt Đình cầm kiếm, người không dính hạt bụi, áo trắng như tuyết.

Thần linh pháp tướng sau lưng Thủy Nguyệt Đình tỏa ánh sáng chói lòa.Các tu sĩ đứng xa xem cuộc chiến căng thẳng thần kinh, không rõ ai thắng ai thua.- Một kiếm này, ta . . . không . . .

Cam . .Tám cánh tay của thần long tám cánh tay cổ sơ dữ tợn giờ đứt ngọt xớt, máu đỏ chảy ra.

Mỗi giọt máu như một thế giới, đập nát các thế giới bí cảnh.Cơ thể khổng lồ của thần long tám cánh tay mất sự sống lơ lửng.Bùm bùm bùm bùm bùm!Thân rồng tan rã thành mấy ngàn cục thịt.Chỉ một kiếm, thánh tổ long tộc bị tách ra mấy ngàn phần.Nhát kiếm này mau, sắc bén biết bao.Máu rồng chiếu hư không đỏ rực, vô số khí thánh linh khuếch tán Bốn phía.

Từng đợt dao động lực lượng khủng bố lan tràn bốn phương, cả thế giới vang lên bi ca.Cơ thể một thánh linh bị chém nát.Cảnh tượng rung động hồn người, như ức vạn thế giới tan vỡ.Tuy thân thể thần long tám cánh tay thành mấy khúc nhưng long hồn ý chí bất diệt, phát ra tiếng rồng ngâm hùng dũng như sóng thần, lại ngưng tụ thân hình, cô đọng thánh linh đạo tắc.Đôi mắt Thủy Nguyệt Đình như hai thế giới độc lập, phát ra ánh sáng thế giới, miệng phun một chữ:- Phá!Chữ chứa quyền uy vô thượng, như thiên hậu ra lệnh chết chóc.Hai luồng kiếm ý thần quang bắn ra từ mắt Thủy Nguyệt Đình đại biểu uy thế vô địch, lại đánh nát thân thể thần long tám cánh tay thành huyết vụ.- Ta là thánh tổ long tộc, bất tử bất diệt!Ý chí thánh linh trong đoàn huyết vụ vẫn bất diệt, cực kỳ cường đại, sức sống bàng bạc.

Thần long tám cánh tay lại biến thành hình rồng bay ra thiên ngoại, muốn bỏ trốn.Thủy Nguyệt Đình mạnh mẽ nói:- Ngay khi ngươi bước vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã định trước hôm nay ngươi sẽ chết.Tóc dài bay lên, da trắng mịn.

Thủy Nguyệt Đình vươn một cánh tay ngọc biến thành bàn tay to cánh ngàn vạn dặm bóp nát thần long tám cánh tay.Giơ tay đồ long.Chuyện này chỉ xảy ra vào thời kỳ thái cổ, viễn cổ.

Đương thời ít ai có thể đồ long, càng đừng nói chi đó là thánh tổ của long tộc.Thánh linh ít khi đại chiến, trừ phi hai chủng tộc sinh tử tồn vong thì thánh linh mới ra tay.Dưới tình huống bình thường thánh linh ít khi xuất thế, hơn phân nửa thánh linh suốt đời không gặp thánh linh khác.Có thể nói hiếm khi nào thánh linh đánh nhau, thánh linh bị giết càng hiếm, mấy ngàn năm không gặp một lần.- Grao!

Ngươi quá đáng, chẳng lẽ muốn giết thánh đồ long sao?Thủy Nguyệt Đình lại chém một thanh kiếm:- Kẻ đồ sát tộc nhân của ta dù là rồng, phượng cũng giết!thần long tám cánh tay hét thảm, khí lạnh sắc bén bộc phát từ người nó:- Vậy thì cá chết lưới rách đi!Long khí bao la như tin hvân ập hướng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mang theo uy lực diệt thế.

Các bán thánh đứng bên ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh biến sắc mặt.Long Kiệt biết không đánh lại Thủy Nguyệt Đình, muốn dùng sức mạnh cuối cùng đụng nát Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đồng uy vu tận với ức vạn sinh linh trong đó.Phong Phi Vân đứng trong không trung sóng vai với Đế Trủng, nhìn long khí điên cuồng ập đến.

Đôi mắt Phong Phi Vân lạnh dần, hai ngón tay nhúc nhích.

Phong Phi Vân chuẩn bị điều động lực lượng Đế Trủng chặn lại đòn cuối cùng của Long Kiệt.Ầm ầm ầm ầm ầm!Long khí ập đến càng lúc càng gần, trên đường đi phá nát vô số bí cảnh, hỗn độn mờ mịt tối tăm.

Rất nhanh long khí đã đến trước mặt Phong Phi Vân.Ngón tay Phong Phi Vân chậm rãi điểm ra ngoài, điểm ngay vị trí long khí sắc bén nhất.

Đế Trủng giơ tay lên.Long khí như tinh vân ập xuống.-------Chương 1791: Thánh thần đồ longNhưng lúc này tất cả long khí biến mất hết, một bàn tay trắng mảnh khảnh xuất hiện ngay đầu ngón tay Phong Phi Vân.Tay ngọc hoàn mỹ vô khuyết, năm ngón thuô ndài trắng mềm, bàn tay như thần điêu khắc.Ngón tay Phong Phi Vân suýt đụng vào tay ngọc kia.Vù vù vù vù vù!Thủy Nguyệt Đình đứng cách ức vạn dặm rụt tay về, xòe bàn tay ra.

Một đoàn long khí đã bị nàng luyện hóa thu nhỏ còn cỡ ngón tay, lơ lửng trong lòng bàn tay Thủy Nguyệt thánh thần, ngưng tụ thành hình Long Kiệt.Phong Phi Vân nhìn hư không trống trải, mới rồi suýt đụng trúng đầu ngón tay Thủy Nguyệt thánh thần nhưng giờ bàn tay kia lùi về chân trời, nhìn thấy nhưng không với tới được.Phong Phi Vân rụt tay về, cảm xúc rối loạn.Cơ thể Long Kiệt chỉ to bằng con kiến lơ lửng trong lòng bàn tay Thủy Nguyệt Đình.Long Kiệt nói:- Đây là nguyên linh cuối cùng của ta, ngươi dám thì diệt đi!Thủy Nguyệt Đình hỏi:- Thiên Đạo là ai?Long Kiệt nghe hai chữ Thiên Đạo liền biến sắc mặt, nét mặt sa sầm.Long Kiệt khẽ thở dài:- Hãy diệt nguyên linh của ta đi.Thủy Nguyệt Đình biết sẽ không được đáp án, năm ngón tay dứt khoát khép lại, tiêu diệt nguyên linh cuối cùng của Long Kiệt.Đây là sự dứt khoát của thánh linh, không có thứ gì không dám giết.Thủy Nguyệt Đình ngước mặt nhìn Phong Phi Vân đứng xa xăm, chỉ một ánh sáng, rồi nàng huơ kiếm chém vào hắc ám hư vô.

Kiếm khí xé rách ám hắc, chiếu sáng cả thế giới, tách thiên địa thành hai nửa.- A!Khí lạnh thấu xương tràn ra từ vết nứt, gió âm phần phật.Một bộ xương hình người khổng lồ bò ra từ thế giới hắc ám, thân thể to bao nhiêu vạn dặm, khí chí tà chí ám tràn ngập.Thủy Nguyệt Đình đứng trước mặt nó như một đốm sáng nhỏ nhoi.Khung xương khổng lồ phát ra thanh âm khàn khàn:- Thánh thần đừng sợ, ta chỉ đến lấy thân hình Long Kiệt.

Xin thánh thần nhường lại xác thánh long cho ta, ta có thể dùng cổ dược đồng giá trao đổi.Bàn tay xương dài mấy vạn dặm vươn ra lấy đi long thi long cốt.Thủy Nguyệt Đình giơ kiếm đứng thẳng, ánh mắt sâu thẳm hỏi:- Cự Mỗ thánh tôn, tại sao ta phải nhường xác Long Kiệt cho ngươi?Vù vù vù vù vù!Kiếm bay ra lơ lửng bên trên Cự Mỗ thánh tôn.Bàn tay định lấy long thi khựng lại, Cự Mỗ thánh tôn nói:- Long Kiệt là thánh tổ bát tí long tộc, ngươi chém nó là đáng tội, nhưng phải đưa thi thể của nó về long tộc chôn cất, vùi vào mộ long tộc.

Lãng phí nó chẳng bằng nhường lại cho bản thánh, ta không con không cháu, không tộc không thân, chẳng sợ đắc tội long tộc.

Hơn nữa ta lấy long thi có điều cần dùng.Lại một thánh tôn bí ẩn đến, đẳng cấp thánh linh, khí thế khủng bố như Long Kiệt.

Cự Mỗ thánh tôn không sợ đắc tội long tộc, muốn lấy đi long thi.từ xưa đến nay có một số chí cường dám đồ long, chỉ cần không cố ý khiêu khích uy nghiêm của long tộc thì sẽ không bị trả thù.Nhưng không ai dám cướp long thi.

Tất cả thi cốt rồng phải đưa về mộ long tộc chôn cất, nếu dám cướp long thi, dùng xương rồng, vảy rồng luyện chế chiến binh, dùng máu rồng luyện chế đan dược nghĩa là khiêu khích uy nghiêm long tộc.Ầm!Đột nhiên thiên địa rối loạn, hư không nổi gió âm, xương trắng bay đầy.

Một bộ xương khô khổng lồ vung tay trong gió âm dẫn động các đại đạo thần liên.Xảy ra chuyện gì?Mới rồi hơi thở thay đổi quá mau, bán thánh không hiểu ra sao.Giọng Thủy Nguyệt Đình phát ra từ gió âm:- Biết ngay ngươi không đến lấy long thi.Thanh âm êm tai du dương, thiên hà chiến kiếm theo Thủy Nguyệt thánh thần điều khiển chém kiếm khí nối trời bay tám phương.- Khục khục, Đương nhiên ta đến lấy long thi, cũng lấy mạng ngươi.Trên đầu Cự Mỗ thánh tôn, hốc mắt bốc cháy hai đoàn thánh hỏa xanh âm u, chỉ có thánh linh thấy rõ.

Đồng nam đồng nữ đứng trong hai đoàn thánh hỏa, bộ dạng bốn, năm tuổi, như hai u linh trẻ thơ.Phong Phi Vân nói:- Ba thánh linh đi thiên hà trong đó có một là ngươi phải không?Cự Mỗ thánh tôn không trả lời, công kích càng mạnh mẽ hơn.- Cửu địa thi thành!Một tòa thi thành bay ra từ xương ngực Cự Mỗ thánh tôn, là xương trắng xếp thành tòa thành lớn, bên trong tràn ngập địa ngục khí, chảy nước hoàng tuyền.Thi cốt bốn thánh linh nằm nghiêng bốn phương thi thành như bốn tường thành thiên nhiên.Cự Mỗ thánh tôn dùng thi cốt bốn thánh linh luyện chế ra tòa thành, thi khí ngút trời, âm sát dày đặc.Vì cô đọng ra cửu địa thi thành Cự Mỗ thánh tôn đã đào bao nhiêu là ngôi mộ, góp nhặt bao nhiêu là tài liệu ngàn năm, đi địa ngục, bay lên thiên hà, cuối cùng cũng thành ình.Một bán thánh nhân tộc nói:- Trời, lại một thánh linh lao ra, hay đó là Cự Mỗ thánh tôn trong truyền thuyết sinh trưởng dưới lòng đất, đi dưới đất, thành đạo cũng dưới đất?Có nhiều tin đồn về Cự Mỗ thánh tôn, truyền thuyết nó chưa từng xuất hiện trên mặt đất, chỉ sinh hoạt dưới lòng đất.Ở dưới đất có vô số sinh linh mà người bình thường không biết, Cự Mỗ thánh tôn là một trong các sinh linh mạnh nhất.- Thánh thần mới chiến đấu với Long Kiệt, tiêu hao thánh nguyên, hiện tại có địch lại Cự Mỗ thánh tôn nổi không?- Thánh thần vô địch!- Cự Mỗ thánh tôn cũng chưa từng thua?Nhiều tu sĩ nhân loại lo âu.

Đẳng cấp thánh linh tranh phong cực kỳ nguy hiểm, bất cứ nhân tố nho nhỏ nào cũng quyết định thắng thua của cuộc chiến.

Nhất là tồn tại như Thủy Nguyệt thánh thần, Cự Mỗ thánh tôn.Thủy Nguyệt thánh thần và Long Kiệt chiến đấu đã tiêu hao rất nhiều, giờ lại đánh với thánh linh khác, sẽ yếu thế.Ầm!Ánh sáng chói mắt xé rách không gian bay vào hư không, ánh sáng bao bọc một kim ô ba chân to lớn, thân hình khổng lồ vô biên.Ánh sáng rực rỡ sắp hòa tan da người.Lại một luồng khí thánh linh khuếch tán bốn phương, các bí cảnh run rẩy, nhiều bí cảnh nổ tung.Thủy Nguyệt Đình và Cự Mỗ thánh tôn đánh nhau, vạt áo phấp phới, tóc dài như thác.Thủy Nguyệt Đình nhìn chằm chằm con kim ô to lớn:- Vu Ô thánh tổ, ngươi cũng đến chiến?Vu Ô thánh tổ cư ngụ trên một tòa tổ sơn của Kim Ô yêu tộc, tuổi thọ qua mười vạn năm.

Đã mấy vạn năm Vu Ô thánh tổ không đi ra tổ sơn, là một cổ thánh linh đức cao vọng trọng trong yêu tộc.Vu Ô thánh tổ không khách sáo nói thẳng:- Ta đến lấy luyện tiên thạch của Kim Ô yêu tộc, nếu thánh thần đã mời chiến thì cùng chiến đi!Vu Ô thánh tổ lấy luyện tiên thạch xong công kích Thủy Nguyệt Đình.Thủy Nguyệt Đình lạnh nhạt nói:- Ba thánh linh đi thiên hà trong đó có ngươi phải không?

Còn ai nữa ra luôn đi, hôm nay ta chém hết.Vu Ô thánh tổ hừ mạnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.Tốc độ Thủy Nguyệt Đình mau như sao băng đáp xuống đầu Cự Mỗ thánh tôn, khí thế càng lúc càng sắc bén.

Chân Thủy Nguyệt Đình giẫm sọ Cự Mỗ thánh tôn, chấn vỡ đầu lâu to như tinh cầu, vô số âm sát bay ra từ sọ não.Sọ nứt, âm sát tuôn ra bốn phương hình thành cảnh tượng đáng sợ địa ngục sụp đổ, biển máu Tu La.

Những thứ này là một phần đạo của Cự Mỗ thánh tôn.- Ngưng lại!Hồn ảnh trong hai hốc mắt của Cự Mỗ thánh tôn như sống lại, cùng vươn hai tay điều động thần thông, ngưng tụ đầu lâu tan vỡ.-------Chương 1792: Đạo của nàngCác đại đạo thần liên lại quấn quanh nhau hình thành đầu lâu màu trắng như ngôi sao xương trắng, quỷ hỏa cháy hừng hực.Nếu người ánh mắt tốt nhìn sẽ phát hiện sọ do mấy mảnh nhỏ hình người ghép lại thành bức tranh dữ tợn mà phức tạp.

Mỗi bức tranh nếu tung ra ngoài có thể đánh chết bán thánh.- Grao!Cự Mỗ thánh tôn hú dài, nhe miệng rộng đầy răng nhanh, phun ra ức vạn thánh pháp ngưng tụ thành dòng lũ pháp tắc trùng kích hư không thành vòng xoáy lớn.Vòng xoáy bay qua cuốn Thủy Nguyệt Đình vào trong, vô số thánh pháp đè ép.Cường đại như Thủy Nguyệt Đình cũng khó đứng vững, làn da tỏa ánh sáng bạch ngọc, tiên cốt thiên thành, máu như thuy thủy.

Đôi mắt xinh đẹp ngưng tụ ra hai đoàn thần quang trắng ngàn.Trán Thủy Nguyệt Đình như biển cả hỗn độn, mênh mông vô biên, mờ mịt hư vô.

Mơ hồ thấy một pho tượng như Định Hải Thần Châm đứng giữa biển cả, cao mấy ngàn trượng, thần thánh không thể miêu tả.Ầm ầm ầm ầm ầm!Trong thiên địa, đến từ thiên nam địa bắc, đến từ bốn phương tám hướng, muôn vàn lực lượng tụ tập vào trán Thủy Nguyệt Đình.

Biển cả trên trán Thủy Nguyệt Đình càng rực rỡ, tiên nhan càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.Môi hồng khép mở, Thủy Nguyệt Đình niệm câu thần chú viễn cổ:- Chư thần diệt đạo!Trán Thủy Nguyệt Đình, pho tượng thần tỏa ánh sáng thần thánh không gì sánh bằng, phá mở ức vạn thánh pháp của Cự Mỗ thánh tôn.

Không một thánh pháp nào dính vào người Thủy Nguyệt Đình.Vù vù vù vù vù!Thiên hà chiến kiếm cắt ngang trời, xẻ vòng oáy hư không.Thủy Nguyệt Đình nhẹ nhàng xuất trần, như một vị Lăng Ba tiên nữ bước ra.

Cánh tay ngọc vung lên chém ra kiếm hà mấy ngàn vạn dặm, xẻ trời sao.Hướng kia có một tiên thạch khổng lồ đáp xuống, trong suốt lấp lánh rực cháy ngọn lửa, uy thế dốt trời nấu biển.Ầm!Kiếm khí cùng luyện tiên thạch va chạm, vang tiếng nổ điếc tai như khai thiên tích địa.Kiếm khí vỡ thành muôn vàn sóng kiếm như sao băng bay các hướng.

Lửa bám trên luyện tiên thạch cũng bị đánh tan tác thành mưa rơi.Cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp nở rộ trong hư không.Ầm!Thế đi của luyện tiên thạch không giảm bay qua bên trái Thủy Nguyệt Đình, đốt một góc áo.Thủy Nguyệt Đình đứng im không nhúc nhích, lửa dính vạt áo tự động tắt ngấm như có tiên hà lấp lánh tràn ra từ cơ thể nàng.

Góc tiên y bị đốt trụi lại hoàn hảo như ban đầu.Luyện tiên thạch vòng về, đánh ra thánh quang vô tận, bộc phát thần uy hủy thiên diệt địa.Thủy Nguyệt Đình lấy tâm ngự kiếm, ngọc thể như sen.

Thủy Nguyệt Đình không nhúc nhích, chỉ có thanh thiên hà chiến kiếm xoay quanh người nàng như con giao long màu trắng đấu với luyện tiên thạch.- Thủy Nguyệt thánh thần, ngươi không có thánh linh dụng cụ, hôm nay thua chắc, thua là phải chết!Vu Ô thánh tổ như thần dương lơ lửng trong không trung phát ra ánh sáng lửa đỏ, mơ hồ thấy bóng dáng nó.Nhiệt độ trên người Vu Ô thánh tổ quá nóng, trừ thánh linh dụng cụ ra linh khí bình thường đến gần thân thể nó sẽ bị bốc hơi.Luyện tiên thạch là một trong các thánh vật của Kim Ô yêu tộc, đồn rằng nó là tiên thạch từ vân chi tiên giới rớt xuống, bên trong chứa một lực lượng pháp tắc vượt qua thánh linh.

Luyện tiên thạch luôn được đặt trên tổ sơn.Khối luyện tiên thạch do Vu Ô thánh tổ trông giữ, Lão Kim Ô mượn luyện tiên thạch từ tay nó.Có thể nói chỉ mình Vu Ô thánh tổ phát huy ra uy lực thật sự của luyện tiên thạch, mạnh mẽ hơn hẳn lúc Long Kiệt cầm.Bóc!Thiên hà chiến kiếm bị luyện tiên thạch đánh trúng nứt một khe hở.Thủy Nguyệt Đình bình tĩnh, không vui không buồn nói:- Người thật sự tự tin vào thực lực của mình căn bản không cần nhờ cậy lực lượng thánh linh.Vu Ô thánh tổ phản bác:- Vớ vẩn, nếu thánh linh không nhờ thánh linh dụng cụ để biến mạnh, vậy tại sao nhiều tiên thánh suốt đời muốn tế luyện ra thánh linh dụng cụ thuộc về mình?Thủy Nguyệt Đình thản nhiên nói:- Cho nên suốt đời bọn họ chỉ dừng bước ở cảnh giới thánh linh.- Ngươi quá tâm cao khí ngạo.

Dù là mấy vị đại thánh thái cổ cũng tế luện thánh linh dụng cụ cho mình, chứng minh đại thánh cũng cần sử dụng thánh linh dụng cụ mới phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất được.Thủy Nguyệt Đình lấy tâm ngự kiếm, không hề bận tâm nói:- Đó là bởi vì bọn họ biết cả đời này chỉ có thể trở thành đại thánh, vĩnh viễn không tiếp xúc đến đẳng cấp tiên linh được.Vu Ô thánh tổ kiên quyết nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Từ xưa đến nay chỉ có truyền thuyết về tiên, chưa từng chứng thực có người thành tiên.

Đại thánh đã là đỉnh tu luyện, vân chi tiên giới chỉ là tin đồn hư ảo.Thủy Nguyệt Đình nói:- Đường tu tiên là đường nghịch thiên, nếu lòng mình không thừa nhận tiên tồn tại thì làm sao lên đỉnh tiên cảnh?

Tu tiên, tu là tiên, không phải tu luyện đại thánh.- Tín niệm tiên đạo của ngươi quá yếu, ngươi đến cảnh giới hiện tại đã là cuối tiên lộ của mình.

Ngươi không thể đến đỉnh tu luyện thì sống còn ý nghĩa gì?

Để ta tiễn ngươi xuống địa ngục, luân hồi tu lại đi.Vu Ô thánh tổ cười gằn:- Người chuyển thế tu lại là ngươi mới đúng, đạo của ngươi đã vặn vẹo, ngươi đã đi ngã rẽ!Vu Ô thánh tổ há mồm phun ra vô số tia chớp hình rồng màu đỏ đổ ập xuống Thủy Nguyệt Đình, đánh không gian sau lưng nàng thành lỗ đen.Bùm!Thiên hà chiến kiếm tan nát thành sươngm ù.- Đạo của ta là tâm đ*o, kiếm đạo.

Tâm là chính, kiếm là phụ, nếu tâm thông thánh thì các pháp trên đời đều thành kiếm, tất cả đều là thánh linh dụng cụ.Thủy Nguyệt Đình vươn đôi tay hoàn mỹ không tỳ vết nâng thiên hà, lại ngưng tụ ra thanh tiên kiếm.Thủy Nguyệt Đình nói:- Đạo của ta đã hơn xa đạo của ngươi, một kiếm một thế giới.Thủy Nguyệt Đình đứng trong hư không, cắm thiên hà chiến kiếm xuống.

Thiên hà chiến kiếm vỡ ra thành mây mù đốm sáng, hình thành thế giới kiếm khí màu trắng hùng hồn.Đây là thế giới tâm Phong Phi Vân, kiếm ý của Thủy Nguyệt Đình.Trong thế giới kiếm ý có núi có nước, có hoa có sương, có chim chóc cá lội, có trời xanh mây trắng, có vầng trăng sáng treo chín tầng trời.Ầm ầm ầm ầm ầm!Thế giới này bao la vô ngần lan tràn bốn phương tám hướng, đất đai hình thành, sinh linh làm việc và nghỉ ngơi, trăng sáng và khung trời.- Hèn gì nàng có thể chém Long Kiệt, đã đi đến một bước này . . .Cự Mỗ thánh tôn, Vu Ô thánh tổ bị thế giới kiếm ý của Thủy Nguyệt Đình bao bọc, cả hai biến sắc mặt nhanh chóng rút lui.Cự Mỗ thánh tôn gọi về thi thành:- Cửu địa thi thành!Bốn xác thánh linh ngã ra, vô số quỷ vụ âm khí nghi ngút muốn đánh nát thế giới kiếm ý.Vu Ô thánh tổ triệu về luyện tiên thạch:- Luyện tiên thạch!Vu Ô thánh tổ dẫn động ánh sáng thánh linh trong luyện tiên thạch, rắc ức vạn tiên quang xuống như thác tiên ngăn cản thế giới kiếm ý của Thủy Nguyệt Đình.Thủy Nguyệt Đình đứng trên tháp cao màu trắng trong thế giới kiếm ý, vung tay ngọc:- Nhất kiếm nhất sinh diệt!Cánh tay Thủy Nguyệt Đình như kiếm chém cửu địa thi thành, chém nát bộ xương khổng lồ thành mấy mảnh vụn, lưng, đầu, xương sườn, xương đùi rớt vào thế giới kiếm ý bị luyện hóa thành bột.-------Chương 1793: Vẫn thánh tiễn (1)Ý chí của ta bất diệt, cốt thể trọng sinh!Cự Mỗ thánh tôn ngưng tụ những bụi tro thành thân xương khổng lồ, muốn bò ra khỏi thế giới kiếm ý.Thủy Nguyệt Đình càng mạnh mẽ hơn:- Không diệt cũng phải diệt.Ánh mắt Thủy Nguyệt Đình sắc bén vươn bàn tay thuô ndài đè xuống, bàn tay đè nát Cự Mỗ thánh tôn.

Tất cả ý chí, thân xương bị kiếm ý cấp chém chết.Cự Mỗ thánh tôn chết.Lòng Vu Ô thánh tổ chìm xuống đáy cốc.

Tu vi của Thủy Nguyệt thánh thần qua khủng bố, mới thành thánh có vạn năm đã đến trình độ như vậy.Một ngày chết hai thánh linh, Thủy Nguyệt Đình định tranh phong với thái cổ đại thánh sao?Đánh bại thánh linh và giết chết thánh linh là hai khái niệm khác nhau.

Chỉ khi tu vi cách biệt rất lớn thì thánh linh này mới giết được thánh linh kia.Vu Ô thánh tổ hiểu ra:- Ta hiểu rồi, từ đầu đến cuói là cái bẫy.

Ngươi không hề độ tâm kiếp, Thiên Linh Lung không bị trộm.

Ngươi đặt cái bẫy này là muốn dụ chúng ta ra!Thủy Nguyệt Đình nói:- Hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, nên thanh lý bọn trộm trước.

Đặc biệt mấy khối ung nhọt núp trong bóng tối như các ngươi.

Nếu không cho các ngươi cơ hội tuyệt vời thì sao các ngươi người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy ra?Vu Ô thánh tổ biến hình người, là một lão nhân mặc áo vàng.Biểu tình Vu Ô thánh tổ độc ác hỏi:- Nên ngươi đặt cái bẫy này?

Ngươi tự tin có thể giết hết chúng ta sao?Thủy Nguyệt Đình lạnh nhạt nói:- Ta cũng hết cách.

Nếu không dụ các ngươi ra trước hội luận đạo vạn tộc ai biết các ngươi sẽ bài bố, đâm thọc thế nào trong hội luận đạo vạn tộc?- Nếu gây ra vạn tộc chí tôn đại chiến, vậy bên chịu tai họa lớn nhất là nhân tộc.

Linh chu lại xuất hiện, đại kiếp nạn không xa, Tây Ngưu Hạ Châu không chịu nổi tiêu hao như thế.

Không thể để các ngươi làm xằng làm bậy nữa.Vu Ô thánh tổ nói:- Thật không cam lòng, không ngờ gục ngã trong tay ngươi.Thủy Nguyệt Đình nói:- Đám người không thuộc về thế giới này như các ngươi sớm nên chết vào trận chiến cuối thái cổ.

Để các ngươi truyền thừa, ẩn nấp đến hiện tại, không biết các ngươi gây ra tai kiếp bao nhiêu lần, có bao nhiêu chủng tộc bị các ngươi hại thành tro.

Nếu ta không đoán sai thì hội luận đạo vạn tộc lần này mục tiêu của các ngươi là nhân tộc đúng không?Long Kiệt, Cự Mỗ thánh tôn, những cường giả yêu tộc công kích Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tổ tiên toàn là diệt thế giả vực ngoại may mắn sống sót qua trận chiến thái cổ, ẩn núp vào các tộc.Chúng nó truyền thừa từ thái cổ đến bây giờ đã dung hợp vào các tộc, khó phân chia đặc điểm.

Hơn nữa chúng nó đã phát triển lớn mạnh, một số sinh linh thành chí tôn một tộc, tu vi đến cảnh giới thánh linh.Linh chu lần lượt xuất thế, hậu nhân của những diệt thế giả vực ngoại ẩn núp trong bóng tối cũng rục rịch, lại bày mưu lên kế hoạch muốn giảm thấp thực lực tổng thể của Tây Ngưu Hạ Châu trước khi đại kiếp nạn đến.Mục tiêu của bọn họ là nhân tộc, muốn dùng hội luận đạo vạn tộc làm ngòi nổ khiến nhân tộc biến mất khỏi đại lục này.Vu Ô thánh tổ nói:- Đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, không ngờ ngươi biết quá nhiều, còn chủ động làm khó dễ bố cục của chúng ta.

Là chúng ta xem thường nhân tộc các ngươi.Thủy Nguyệt Đình nói:- Trên thiên hà có ba thánh linh, còn một người nữa là ai?

Có phải Thiên Đạo không?Mặt Vu Ô thánh tổ nhăn nheo cười nói:- Ngươi biết cả Thiên Đạo?

Ngươi biết đã rất nhiều, hôm nay tuyệt đối không tha cho ngươi được!Thủy Nguyệt Đình, Vu Ô thánh tổ đứng trong hư không xa xôi, thánh quang bao bọc.

Đám người Phong Phi Vân chỉ thấy hai người đang nói chuyện nhưng không nghe rõ nội dung.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyệt Đình, nắm tay siết chặt:- Tu vi của nàng đã mạnh như thế này, một ngày giết hai thánh.

Ta và nàng chênh lệch quá lớn.Phong Phi Vân rõ ràng ký ức trong lòng chưa chắc là thật, nhưng hắn không kiềm được tình yêu và nỗi hận.

Khi thấy Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân nghĩ ngay đến đoạn thời gian tuyệt vời ở biển bắc, nghĩ đến nhát kiếm vô tình của nàng.Tình yêu và nỗi hận đan xen trong lòng Phong Phi Vân.

Nếu không yêu thật lòng thì cần gì hận khắc cốt?- Bây giờ ta nên làm sao đối diện với nàng đây?

Trực tiếp hỏi tại sao năm xưa nàng đâm nhát kiếm kia?

Hay hỏi nàng có nhận ra ta không?Phong Phi Vân rất muốn tìm một chỗ trốn, chờ mình suy nghĩ rõ ràng vấn đề trong đầu rồi mới đến gặp Thủy Nguyệt Đình.Không sợ mãnh thú nước lũ, không sợ thiên quân vạn mã, chỉ sợ nữ nhân mình từng êu bây giờ là người mình hận nhận.Đây là so sánh mãnh liệt nhất, đối lập hơn hẳn băng và lửa.Lửa đốt đỏ khối gắt rồi bỏ vào băng giá, sắt còn nứt chứ nói chi lòng người?Nhưng Phong Phi Vân sẽ không trốn tránh nữa, hắn sẽ đón khó vượt lên.

Phong Phi Vân muốn đứng đối diện Thủy Nguyệt Đình, hỏi rõ ràng chuyện năm xưa.* * *Thủy Nguyệt Đình và Vu Ô thánh tổ lại đánh nhau, hư không bị đánh nát hết.

Lửa trong luyện tiên thạch rực cháy không ngừng, như sao băng không ngừng bay lên.- Nhất kiếm nhất hư vô!Thủy Nguyệt Đình đứng trong thế giới kiếm ý trắng xóa, duỗi tay ra, vô hình trung sinh ra thanh kiếm đạo tắc.

Một kiếm chém vào người Vu Ô thánh tổ, kiếm khí chém Vu Ô thánh tổ thành hai nửa.Người Vu Ô thánh tổ chảy máu, lông chim bay tán loạn, cơ thể tách ra hai bên, máu rơi ồ ạt.- Ngưng đạo!hai nửa thân thể Vu Ô thánh tổ tỏa ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành hai co nkim ô ba chân.

Lông chim vàng rực, mắt thần tuấn, khí thánh linh như các thần mãng bay quanh người nó.Thủy Nguyệt Đình nói:- Đây là hóa đạo chiến thân của Kim Ô yêu tộc.Vu Ô thánh tổ lên tiếng:- Ngươi chém ta rơi một giọt máu là có thể ngưng tụ một phân thân.

Ngươi chém nửa người của ta là có thể ngưng tụ một phân thân.- Vậy để xem ngươi có thể ngưng tụ phân tân bao nhiêu lần?Thủy Nguyệt Đình lại vung tay, thánh linh kiếm ý bay ra hóa thành kiếm hà ngàn dặm lại chém đạo thể của Vu Ô thánh tổ.Phập!Vu Ô thánh tổ một lần nữa ngưng tụ phân thân, như bất tử bất diệtNguyên hư không hỗn loạn, vô số kiếm khí và ánh lửa chớp lóe, từng tia chớp như thiên đao xuyên toa giữa các kiếm khí, từ đầu bên này chém tới đầu bên kia thế giới.Khi hỗn loạn kết thúc, mười con kim ô bay trong không trung như mười mặt trời.Thủy Nguyệt Đình đứng ngay chính giữa, có dòng thiên hà quay quanh người nàng.Tu sĩ nhân loại trợn tròn mắt, chẳng lẽ Vu Ô thánh tổ bất tử bất diệt?

Kiếm chém không chết, đao chặt không nát, thần thông như thế thật kinh khủng.Thanh âm mênh mông vang lên trên thiên hà:- Thủy Nguyệt thánh thần, ngươi nghĩ chúng ta đến giết ngươi mà không lên kế hoạch đầy đủ sao?

Bây giờ cho ngươi thấy vũ khí không hiểu chúng ta chém ngươi!Một thần tiễn màu vàng bay ra từ hắc ám.Thần tiễn xuyên qua trời sao khiến các tinh cầu lắc lư.

Thần tiễn qua thiên hà, xuyên qua hư không, xuất hiện trong không gian này.Đây là thần tiễn dài mấy trăm thước, kéo cái đuô idài, dẫn đến tất cả đạo tắc trong thiên địa tụ tập vào nó.-------Chương 1794: Vẫn thánh tiễn (2)Ngay giây phút thần tiễn xuất hiện, trái tim mọi người như ngừng đập, máu bị đông lại.- Vẫn Thánh Tiễn do Cửu Tiễn đại thánh tế luyện!Trước mặt Vẫn Thánh Tiễn không sinh linh nào trốn thoát được.Mũi tên bay ra, thánh linh chết.Mười con kim ô bay lên cao, không dám dính vào mũi tên phá trời.Phập!Vẫn Thánh Tiễn dâm thủng ngực Thủy Nguyệt Đình, xuyên qua thân thể mang theo máu tươi như các đóa hoa mai nở rộ trong không trung.Vẫn Thánh Tiễn không chỉ chém thân hình còn có đạo thánh linh.Thời kỳ thái cổ mười thánh tổ Kim Ô yêu tộc cực kỳ mạnh mẽ, mỗi thánh tổ có nội tình trùng kích đại thánh.

Nhưng trong một ngày thánh tổ Kim Ô yêu tộc bị Cửu Tiễn đại thánh bắn chết chín con, một mũi tên là một thánh tổ rơi, không trốn thoát được.

Vẫn Thánh Tiễn đáng sợ như thế đấy.Nhưng nghe đồn Vẫn Thánh Tiễn sớm vỡ nát trong đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ, không ngờ bây giờ xuất hiện một mũi đâm thủng người Thủy Nguyệt Đình.Thủy Nguyệt thánh thần sẽ chết trước uy lực tên phá trời.Tu sĩ nhân loại khủng hoảng, lòng rất bi thương.Vu Ô thánh tổ nhìn Thủy Nguyệt Đình bị Vẫn Thánh Tiễn giết, cười khẩy nói:- Một nhân loại bình thường mà dám gài bẫy ngược lại chúng ta?

Muốn một mình xoay chuyển Càn Khôn?

Thật là không biết lượng sức!

Ngươi không thể tưởng tượng chúng ta cường đại thế nào.

Thủy Nguyệt thánh thần chết, nhân tộc vẫn sẽ bị diệt tộc, đây là thiên đạo xui khiến, không ai thay đổi được.Mũi tên phá tiên vạch đường cong trong hư không, vài giọt thánh linh rơi.

Vẫn Thánh Tiễn lại xuyên thủng hư không bay trở về thiên hà.- Sao có thể như vậy?

Thật sự là Vẫn Thánh Tiễn trong truyền thuyết?

Nàng . . .Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nữ nhân bay trên bầu trời, máu chảy ra từ ngực nàng, nhuộm đỏ áo trắng.

Giọt máu dính trên gò má tanh tú thoát tục,Có rơi vào hư không như mấy hạt châu trong suốt ánh đỏ.Thế giới kiếm ý của nàng đã tan thành khói trắng, hình thành áng mây nâng người Thủy Nguyệt Đình.- Không thể nào!

Không thể nào!

Thánh thần không thể chết được, Thủy Nguyệt thánh thần không thể chết . . .Đại chiến ở Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sớm kết thúc, nhân tộc chiến thắng.

Trừ mấy bán thánh yêu tộc ra còn lại bị giết hết.

Tu sĩ nhân loại chưa kịp hoan hô chiến thắng đã nghe tin giữ.Một bán thánh nhân tộc già nua truyền tin về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh:- Thủy Nguyệt thánh thần chết bên ngoài hư không, bị Vẫn Thánh Tiễn giết.Tu sĩ nhân loại nghe tin dữ đều gào khóc.

Nhân tổ thánh linh chết, lưng chống dậy một tộc sụp đổ.Bầu trời Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đỏ máu, hạt mưa rơi nhuộm đỏ thánh địa nhân tộc.Nhiều người thấy thê lương muốn chết.- Rốt cuộc vẫn thất bại sao?

Sức người khó chống trời.Người Phong Phi Vân rung động, từng lũ kim tàm phật khí tự động vận chuyển.

Phật khí vàng từ lỗ chân lông toát ra, như mấy sợi chỉ mỏng bay ra ngoài hư không xa xôi.Môi Thủy Nguyệt Đình cũng tràn ra cá sợi tơ vàng phật khí ngưng tụ thành noãn tàm vàng bao bọc thân thể nàng như tơ tằm phun kén.- Nàng . . .

Nàng cũng tu luyện Kim Tàm Kinh?Phong Phi Vân đã hiểu tại sao phật khí trong người sẽ tràn ra, đó là bị kim tàm phật khí của Thủy Nguyệt Đình ảnh hưởng.

Phẩm cấp kim tàm phật khí trong người Thủy Nguyệt Đình cao hơn của Phong Phi Vân.- Đây là áo nghĩa bức tàm đồ thứ sáu.

Theo Kim Tàm Kinh ghi chép, một khi tu luyện Kim Tàm Kinh đến bức tàm đồ tứ sáu là sẽ sinh ra sức sống rất dồi dào, dù chết cũng có thể kết kén ngưng đạo, phá kén tái sinh, sống thêm một đời.Phong Phi Vân cứ nghĩ đó là người viết khoác lác, nhưng bây giờ thấy người Thủy Nguyệt Đình kết kén thì hắn tin.Tu luyện Kim Tàm Kinh đến bức tàm đồ thứ sáu thật sự có thể chết mà sống lại, bỏ xác già, sống tiếp một đời.Phong Phi Vân mới tu luyện đến bức tàm đồ thứ bốn, không rõ ràng áo nghĩa bức thứ sáu thế nào.Vu Ô thánh tổ cũng phát hiện có điều lạ, mười kim ô tụ tập lại thành hình người, bộ dạng lão nhân lọm khọm da nhăn.

Ánh mắt Vu Ô thánh tổ nghi ngờ nbúng tay hướng cái kén vàng bao bọc Thủy Nguyệt Đình.Vù vù vù vù vù!Chỉ phong bắn vào phật khí vàng lại như đá chìm đáy biển, không gây ra chút gợn sóng.Vu Ô thánh tổ càng nghi ngờ hơn, triệu hoán luyện tiên thạch về, dùng thánh linh dụng cụ công kích.Vù vù vù vù vù!Chín phật khí màu vàng như chín sợi tơ tằm dài mấy ngàn dặm, như chín thanh nhuyễn kiếm chém vào Vu Ô thánh tổ.Vu Ô thánh tổ vội thụt lùi.Cùng lúc đó luyện tiên thạch đập vào kén phật màu vàng nhưng uy lực bị các tầng tơ tắm xóa bỏ.

Phật tàm vàng như trái bóng da bay ra ngoài.Cảnh tượng này cực kỳ quái dị.Trong thiên địa có vô số đạo lý pháp tắc tụ tập vào phật tàm màu vàng, sinh tử tiêu tan luân phiên trong kén tằm.* * *Trên chín tầng trời, không biết cách mặt đất bao nhiêu vạn dặm có bảy thiên hà giắt ngang trời, mênh mông.

Đầu bên kia thiên hà nối liền trời sao bao la.Một mũi Vẫn Thánh Tiễn màu vàng từ dưới đất bay lên, Vẫn Thánh Tiễn dính huyết khí xé mở tầng mây bay vào một thiên hà, mất hút trong sương mù hỗn độn.Một nam nhân cao to mặc áo vải gọn gàng khoảng ba, bốn mươi tuổi theo sát Vẫn Thánh Tiễn, tốc độ không chậm hơn thánh tiễn, mau kinh khủng.Nam nhân áo vải chạy tới thiên hà, dừng bước.Nam nhân cười nói:- Rốt cuộc đuổi kịp ngươi.

Ra đi Thiên Đạo, ta tìm ngươi thật vất vả.Nam nhân áo vải đáp xuống một tòa tiên cung bay.

Lưu ly tinh ngọc, linh tinh cổ trụ, không biết tồn tại bao nhiêu năm.

Tiên cung lơ lửng trong thiên hà, chủ nhân cũ đã chết từ rất lâu.Nam nhân áo vải nhìn thiên hà mênh mông bao la, mắt lấp lánh thần quang như nhìn thấu ức vạn trời sao, nhìn nơi Vẫn Thánh Tiễn biến mất.

Chỗ đó có một ngôi sao chìm nổi.Trong thiên hà phát ra thanh âm:- Ngươi còn chưa chết?Thanh âm chất chứa sự ngạc nhiên, không rõ là nam hay nữ, già hay trẻ, hư vô mờ mịt.Nam nhân áo vải chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng trên nóc tiên cung.

Chân mày rậm, râu mép tỉa ngay ngắn, vẻ mặt không giận mà uy.Nam nhân áo vải cười nói:- Vốn đã chết nhưng sống lại.

Chuyện đời vô thường, kỳ tích luôn xảy ra.

Như hôm nay nếu ta không đuổi theo hơi thở Vẫn Thánh Tiễn e rằng không tìm thấy ngươi.Thanh âm từ thiên hà nói:- Đã sống lại thì ngươi nên yên phận chút, mai danh ẩn tính cũng tốt, sao còn cố tình tìm ta?

Ngươi nên biết nếu tìm ta thì ngươi sẽ lại chết.Nam nhân áo vải cười cười:- Ngươi không chết thì ta không ăn ngon ngủ yên, làm sao yên phận nổi?Thanh âm từ thiên hà nói:- Thủy Nguyệt thánh thần dùng bản thân làm mồi đặt bẫy chúng ta, khiến chúng ta tấn công trước, cuối cùng Long Kiệt, Cự Mỗ thánh tôn chết, tạo ra tổn thất to lớn.

Ngươi cũng góp tay trong chuyện đó?Mặt nam nhân áo vải đầy anh khí nói:- Bố cục của nàng là của nàng, ta không tham gia, nhưng mục đích của chúng ta giống nhau.

Đại kiếp nạn lần thứ hai sắp đến, đám ẩn núp như sâu một các ngươi nên bị thanh lý.Thanh âm từ thiên hà cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Tốt tốt, trong nhân tộc các ngươi chỉ mình ngươi là xứng đấu với ta.

Ta rất vui lại ngay mặt đấu với ngươi một lần nữa.-------Chương 1795: Quân cờ trời saoNam nhân áo vải cười tự giễu:- Kiếp trước ta không biết thân phận của các ngươi, mơ hồ chiến đấu với Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu.

Cuối cùng các ngươi bọ ngựa bắt ve, chim se ở phía sau.

Mấy năm nay ta rút kinh nghiệm xương máu.- Chuyện này cũng tốt, một người hiểu cái gì là đau chứng minh hắn đã trưởng thành.Nam nhân áo vải cười nói:- Con người ta luôn trưởng thành.

Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi có phải là Thiên Đạo không?Thanh âm từ thiên hà nói:- Trên đời làm gì có Thiên Đạo?

Đó chẳng qua là xưng hô khá hay, đại biểu địa vị tối cao vô thượng.

Nếu ngươi muốn biết thì hãy thắng ta trước, còn nếu ngươi không đánh thắng, ta có nói cho ngươi biết cũng vô dụng.- Ngươi nói rất đúng.Nam nhân áo vải nhìn đại lục bao la mênh mông bên dưới.

Các dãy núi như sợi chỉ đen, các biển hồ như nguyên điểm kích cỡ khác nhau.

Từ vị trí của nam nhân áo vải nhìn xuống không giống xem thế giới mà như nhìn bản đồ không giới hạn.Đôi mắt nam nhân áo vải sâu thẳm như nhìn thấu các tầng không gian, nhìn thấu thấu thế gian vạn đạo, nhìn kén phật màu vàng trong không trung phát ra ánh sáng dù là ở trời sao cũng thấy rõ.Vù vù vù vù vù!Ánh sáng vàng khuếch tán, ức vạn dặm rung động.Nam nhân áo vải nhếch mép:- Vẫn Thánh Tiễn vào tay ngươi dường nhưng thánh không chết.Thanh âm từ thiên hà thở dài:- Trên đời luôn có nhiều chuyện khó đoán trước, mọi chuyện đều có nhân quả, không cần để bụng.

So với Thủy Nguyệt Đình tu luyện Kim Tàm Kinh, ta càng tò mò là ngươi làm sao biết chúng ta tồn tại?Nam nhân áo vải cười nói:- Như ngươi đã nói, trên đời luôn có nhiều chuyện khó đoán biết.

Năm xưa nếu ta không chết sẽ không đi luân hồi lộ, không đi luân hồi lộ thì không thấy một đại thánh cuối thời kỳ thái cổ, càng không biết thân phận thật của các ngươi.

Tất cả là nhân quả.Thanh âm từ thiên hà nói:- Ra là vậy.

Ngươi nói đại thánh cuối thời kỳ thái cổ chắc là thái cổ thần phượng?

Hóa ra thần niệm cuối cùng của hắn trốn trong luân hồi lộ, hèn gì chúng ta tìm mãi không thấy.

Sau khi giết ngươi ta nên tìm thái cổ thần phượng tâm sự.

Tán gẫu với một vị thái cổ đại thánh, nghĩ thôi đã thấy kích động.Nam nhân áo vải nói:- Ta nói ra những điều này thì ngươi nên biết mình không còn nhiều cơ hội nói chuyện.- Vậy chiến đi, ta muốn biết ngươi đi luân hồi lộ rồi biến mạnh cỡ nào.Thiên hà nhẹ lắc lư, trăm vạn ngôi sao trong thiên hà lung lay theo.Nam nhân áo vải ngồi xếp bằng trên nóc tiên cung, đôi mắt sâu thẳm nhìn trời sao mênh mông.Nam nhân áo vải nói:- Lấy trời sao làm bàn cờ, trời trăng sao làm quân cờ, chúng ta cùng chơi một ván cờ trời sao đi.- Tốt tốt, ta cũng cảm thấy không thể chiến đấu thô lỗ như bọn họ, đúng là mãng phu.

Thế giới đang yên lành bị bọn họ đánh hỏng thật đáng tiếc.Ánh mắt nam nhân áo vải sắc bén, con ngươi đen láy.

Trong con ngươi nho nhỏ phản chiếu vô số ngôi sao sáng tỏ.

Nam nhân áo vải vươn một ngón tay chỉ trời sao, ngón tay lướt ngang.Trong trời sao, cách ức vạn dặm, một hằng tinh to lớn lướt ngang ba trăm ức dặm, đến gần một hằng tinh khác.

Hai hằng tinh thành sao song tử xoay tròn.Thanh âm từ thiên hà lên tiếng:- Cờ hay, nước tiếp theo, động hai cờ.Thanh âm chứa khen ngợi.thiên hà giắt ngang trời sao cũng động.Một hành tinh nhỏ lướt ngang mười ba ức vạn dặm đụng vào một hằng tinh to lớn.

Cân bằng hằng tinh lớn bị phá vỡ, tạo thành hằng tinh tử vong sụp đổ, diễn biến thành lỗ đen hút hết tinh vực Xung quanh, tạo thành hư không và hắc ám.Chỉ di chuyển một hành tinh nhỏ đã gây ra trời sao dao động lớn.ngôi sao trong vũ trụ không ngừng thay đổi, như bàn cờ gió mây thay đổi, quân cờ là ngôi sao trong vũ trụ, kỳ thủ là hai sinh linh cường đại không gì sánh bằng.Dưới đất, quốc gia nhân loại, lãnh địa yêu tộc, nhiều quan tình đài rung rinh.

Các trí sư, đại yêu sợ hãi trợn mắt há hốc mồm nhìn tinh tượng trên bầu trời.Tinh tượng hỗn loạn, mỗi giây thay đổi, mỗi khoảnh khắc hiện ra thiên cơ, khí vận khác nhau.Nếu để bọn họ biết có hai sinh linh siêu cường đại đang đấu cờ trong trời sao chắc sẽ sợ chết khiếp, chuyện này không thể tưởng tượng.Trời sao dao động kinh động nhiều cường giả, nhưng dao động trong hư không bên ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng gây náo động lớn.Một kén tằm vàng, một con kim ô đánh nhau trong không trung thật lâu chưa phân thắng thua.Vu Ô thánh tổ càng chiến càng kinh ngạc, nó cảm giác kén tằm vàng sắp mở ra, lực lượng kia không ngừng biến mạnh lên.Bùm!Kén tằm vàng như sao băng vỡ ra, biến Xung quanh thành hỗn độn.

Một nữ nhân cao kiều yểu điệu sinh ra trong hỗn độn.

Tóc dài bay bay, thân ngọc thể ngà.

Vô số tơ phật kim tàm ngưng tụ thành áo mỏng khoác lên người nữ nhân, che đi thân thể thần tiên.Phật lhí màu vàng nhập vào người nữ nhân, ngưng tụ chắc chắn hơn, cơ thể nàng rõ ràng hơn.

Nữ nhân thành hình, biến thành tiên nữ áo trắng.Nữ nhân như con bướm phá kén yểu điệu bay lượn.Nữ nhân không vung tay áo mà là múa kiếm.Nhát kiếm vung, vô số kiếm ý hòa thánh tắc chặt đầu Vu Ô thánh tổ.Vu Ô thánh tổ kinh hoàng:- Là phá kén trọng sinh?Vu Ô thánh tổ ngước nhìn chín tầng trời, hy vọng sinh linh trong thiên hà sẽ lại bắn Vẫn Thánh Tiễn.Nhưng trên bầu trời không có Vẫn Thánh Tiễn bay xuống, là mấy trăm ngôi sao rơi như mtí đập vào người Vu Ô thánh tổ.

Thân thể Vu Ô thánh tổ vốn đã bị thương nay càng nặng hơn, chỉ còn một cái đầu làm sao chịu nổi lực lượng đáng sợ thế này?

Vu Ô thánh tổ ho ra máu, đầu đầy cục u rướm máu.Thủy Nguyệt Đình lại hơ kiếm chém.Vu Ô thánh tổ không dám ở lại lâu, cái đầu to đụng thủng hư không chạy ra thiên ngoại.Vu Ô thánh tổ chạy chạy vừa la to:- Hóa đạo chiến thân!Cùng với tiếng rống như sấm sét, thân thể kim ô không đầu biến thành kim ô hoàn chỉnh đụng vào Thủy Nguyệt Đình.Ầm ầm ầm ầm ầm!Thủy Nguyệt Đình chém một nhát, kiếm chặt hóa đạo chiến thân thành mấy khúc, các miếng thịt lông vũ vàng, giọt máu vàng bay tứ tung trong không trung.Cái đầu Vu Ô thánh tổ điều khiển luyện tiên thạch chạy trốn, biến mất phía cuối trời.Thủy Nguyệt Đình biết không đuổi kịp, nàng vươn năm ngón tay lấy đi huyết khí, thân tàn Vu Ô thánh tổ để lại.

Thủy Nguyệt Đình cô đọng một quan tài đá, phong ấn xác Vu Ô thánh tổ lại.Cơ thể Cự Mỗ thánh tôn bị thế giới kiếm ý của Thủy Nguyệt Đình cắt nát chỉ còn lại tro xương bay trong không trung, khiến hư không này thành vùng đất giam cầm nguy hiểm.Tay Thủy Nguyệt Đình nâng cửu địa thi thành tàn phá, đó là tà vật luyện chế từ bốn xác thánh linh, sử dụng tài liệu chí âm chí tà.

Thủy Nguyệt Đình cầm cửu địa thi thành trong tay, ánh mắt chứa chán ghét, cũngp hong ấn trong quan tài đa.sLong thi thì Thủy Nguyệt Đình mặc kệ, tu sĩ long tộc sẽ đến nhặt xác cho nó.Thủy Nguyệt Đình lơ lửng trên quan tài đá ngước nhìn chín tầng trời, ánh mắt trong suốt sắc bén.Thủy Nguyệt Đình nhỏ giọng nói:- Đạo của ta bổ cô.Thủy Nguyệt Đình không chết, phá kén trọng sinh, một kiếm chém hộ đạo chiến thân của Vu Ô thánh tổ, hù Vu Ô thánh tổ sợ chạy vắt giò lên cổ.-------Chương 1796: Đế gia, Hiên Viên (1)Tảng đá trong lòng tu sĩ nhân loại nhấc ra, bọn họ reo hò, hưng phấn bùng nổ.Một lão bán thánh nhân tộc đến từ chí linh giới kích động run rẩy, không để ý hình tượng bay hướng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, truyền tin về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Thủy Nguyệt thánh thần một ngày liên tục đánh bại ba thánh, chém hai thánh, đây là hành động vĩ đại rung động hồn người.

Hôm nay đã định trước toàn bộ tu sĩ nhân loại thức trắng.Nhiều tu sĩ nhân loại cảm thấy nhân tộc lại nghênh đón thịnh thế.Thủy Nguyệt Đình đi trong hư không, như tiên nữ bước chậm.

Quan tài đá theo sau lưng Thủy Nguyệt Đình, đi theo bước chân nàng, hình ảnh vừa đẹp vừa thần dị.Thủy Nguyệt Đình đứng lại trước mặt Phong Phi Vân, con ngươi trong suốt, mắt đen như nước.

Tiên hà thánh quang lượn lờ quanh người Thủy Nguyệt Đình, xinh đẹp bí ẩn mà không dính bụi trần.

Thủy Nguyệt Đình nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, không ai đoán được thánh thần đang nghĩ gì.Phong Phi Vân cũng không biết, bởi vì khi mắt Thủy Nguyệt Đình nhìn hắn thì đầu óc hắn trống rỗng.Tối nay gây tiếng động khá dữ dội, kinh động mấy vị tiên hiền trong cổ kiếm trai.

Tu sĩ Lam Hối cổ miếu, Tạo Hóa nhân tổ động thiên trấn áp, giết hết sinh linh đến ám sát nên các tiên hiền quay về.Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất còn đứng trên đạo tràng lát ngọc thạch.Phong Phi Vân nhìn tượng thần bạch ngọc trên tế đài đẹp như tiên nữ, thánh quang lấp lánh như chân thân Thủy Nguyệt thánh thần đứng đó.Chỉ là một pho tượng vẫn yêu kiều thướt tha đẹp như tiên nga trên đời, tạo áp lực lớn.Phong Phi Vân nhìn thật lâu sau sờ cằm mở miệng hỏi:- Thánh nữ điện hạ, ta có một chuyện khó hiểu.

Trong Đạo Tổ cổ kinh ghi chép Thần thông đạo tâm chủng thần, vậy chắc Đạo Tổ cổ kinh rất siêu phàm, nhưng không biết ai ghi lại Đạo Tổ cổ kinh?

Đạo tổ là ai?Phong Phi Vân đổi đề tài quá mau, đột nhiên chuyển sang Đạo Tổ cổ kinh.

Phong Phi Vân nhìn chăm chú tượng thần Thủy Nguyệt Đình.Hiên Viên Nhất Nhất đọc nhiều sách vở, thông hiểu cổ kim, cho rằng Phong Phi Vân đang thử mình.Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:- Đạo Tổ cổ kinh là điển tịch đạo gia góp lại, chia làm mười quyển, mỗi quyển ghi một lại đạo pháp bác đại tinh thâm.

Có một quyển Đạo Tổ cổ kinh đã là hưởng thụ vô cùng, đủ để nghiên cứu suốt đời.- Bộ cổ kinh này không phải một người làm mà là các đời tiên hiền đạo gia cùng biên soạn, sửa chữa, phê bình chú giải, truyền thừa tinh túy tối cao của đạo gia.- Đạo tổ thì có rất nhiều tin đồn.

Có người cho rằng là Vô Thượng thiên tôn người đã sáng lập Tạo Hóa nhân tổ động thiên.

Vô Thượng thiên tôn là một tồn tại rất vĩ đại trong chuyện thần thoại của nhân tộc.

Đồn rằng Vô Thượng thiên tôn được Oa Hậu đại thánh dạy, là tổ sư đạo gia, có ngọc lan kinh, vô thượng kinh, thái thượng kinh.

Đạo gia tiên sư cho rằng thái thượng kinh là Đạo Tổ cổ kinh sau này, đạo tổ chính là Vô Thượng thiên tôn.- Một cách nói khác được nhiều người đồng ý, cảm thấy đạo tổ nên là thủy tổ của Âm Dương nhân tổ động thiên, Âm Dương đạo nhân.

Đồn rằng Âm Dương đạo nhân ban ngày là đạo sĩ chính trực cao thượng, buổi tối biến thành yêu đạo cực kỳ tà ác.- Đạo pháp của Âm Dương đạo nhân rất cao âu, từng đấu pháp với Vô Thượng thiên tôn ba lần, đều đánh bại Vô Thượng thiên tôn.- Ban ngày Âm Dương đạo nhân hiền lành lương thiện, chúng sinh thiên địa vái lạy tôn là thánh anhan trong thánh linh.

Ban đêm Âm Dương đạo nhân làm chuyện tàn nhẫn đốt cướp hiếp giết.

Âm Dương song tu địa pháp là do Âm Dương đạo nhân sáng tạo.

Đại âm dương thuật một trong thái cổ bát thuật cũng là Âm Dương đạo nhân tạo ra.- Âm Dương đạo nhân có tư chất cao, đạo pháp làm hậu nhân không theo kịp nhưng không được đệ tử đạo môn đời sau tôn kính.

Vì vậy nhiều người cho rằng đạo tổ ý chỉ Vô Thượng thiên tôn.Hiên Viên Nhất Nhất kể vanh vách.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tượng thần bạch ngọc trên đài, gió đêm lạnh lẽo thổi bay mái tóc, khá là phiêu dật.Các đệ tử cổ kiếm trai đã tĩnh tọa tu luyện, chỉ mình Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất còn đứng đây, như đôi người ngọc đứng song song.Cuối cùng Phong Phi Vân dời tầm mắt, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân cười nói:- Nói đến thái cổ bát thuật thì ta nghĩ đến một tiền bối khác sáng tạo ra thái cổ bát thuật.

Không biết thánh nữ điện hạ có từng nghe nói đến Đế Trủng?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của Hiên Viên Nhất Nhất, quan sát ánh mắt nàng thay đổi.Hiên Viên Nhất Nhất vừa nghe hai chữ Đế Trủng thì rèm mi dài run run nhưng biểu hiện bao nhiêu cảm xúc.Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:- Đế Trủng là một nhân vật đại biểu trong thời kỳ thái cổ, nghe đồn Đế Trủng sáng lập Đế gia, gia tộc thứ nhất trong lịch sử nhân tộc.- Vị tiên thành này cũng kinh tài tuyệt diễm, ngộ tính cực cao, trí tuệ siêu đẳng.

Đế Trủng sáng tạo nhiều Thần thông, đạo pháp, cho đến nay vẫn là báu vật khiến Tu Tiên giới tranh giành.

Nhưng nghe đồn ngày xưa Đế Trủng chiến đấu với bá chủ Bạch Chu thánh tổ cùng thời đại, cuối cùng chết, thật đáng tiếc.Phong Phi Vân tò mò hỏi:- Nếu Đế gia được gọi là đệ nhất gia tộc trong lịch sử nhân tộc thì không biết đến bây giờ còn truyền thừa không?Hiên Viên Nhất Nhất nổi lên cảnh giác:- Ngươi hỏi làm chi?Đôi mắt trong suốt tăng phần đề phòng.Phong Phi Vân cười xòa:- Ha ha ha, chỉ hỏi cho biết.Hiên Viên Nhất Nhất nghiêm túc nhìn Phong Phi Vân.Hiên Viên Nhất Nhất rất có hảo cảm với Phong Phi Vân, dù hắn không là quân tử đại thiện đại nghĩa nhưng cũng không phải tiểu nhân ton hót.Hiên Viên Nhất Nhất thở dài thườn thượt:- Ta hiểu rồi, Phong huynh cố ý dụ ta nói.Phong Phi Vân vô tội kêu oan:- Ta dụ thánh nữ điện hạ nói cái gì?Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Từ lúc Phong huynh hỏi ta câu đầu tiên là đã bắt đầu dụ ta nói.Phong Phi Vân kiên quyết không thừa nhận:- Ta không hiểu thánh nữ điện hạ đang nói gì.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Ta là người của Đế gia.Hiên Viên Nhất Nhất rất thông minh, khi Phong Phi Vân hỏi Đế Trủng thì nàng đoán được ngay có lẽ hắn đã biết thân phận của nàng.

Phong Phi Vân cố ý hỏi Đạo Tổ cổ kinh vì khiến Hiên Viên Nhất Nhất thả lỏng cảnh giác, đề tài từ thời kỳ thái cổ đến Đế Trủng, rồi đến Đế gia.Đây là đưa đường dẫn lối, khiến người nói theo đường lối hắn muốn, từng bước hỏi ra bí mật trong lòng đối phương.Đương nhiên cũng tại Hiên Viên Nhất Nhất rất tin tưởng Phong Phi Vân, không kiêng dè nói cho hắn biết nàng là người của Đế gia.

Đổi lại người khác đứng trước mặt Hiên Viên Nhất Nhất, chắc chắn nàng không trả lời mà cho một nhát kiếm.Phong Phi Vân lộ biểu tình kinh ngạc hỏi:- Thánh nữ điện hạ là . . .

Người của Đế gia?

Vậy tại sao họ Hiên Viên?Hiên Viên Nhất Nhất đã thôt lộ mình là đệ tử của Đế gia thì không kiêng dè gì nữa, nói thẳng:- Ngươi biết Hiên Viên Đế Sư không?Phong Phi Vân gật đầu.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi tiếp:- Ngươi biết tên thật của Hiên Viên Đế Sư là gì không?

Biết tại sao người ta hỏi là Hiên Viên Đế Sư không?-------Chương 1797: Đế gia, Hiên Viên (2)Bắt tu sĩ đi trên đường hỏi chắc chắn đều nghe danh hiệu Hiên Viên Đế Sư, nhưng ngươi hỏi tên thật của Hiên Viên Đế Sư thì không ai trả lời được.Như Oa Hậu Đại Thánh, Địa Hoàng Đại Thánh, Cửu Tiễn Đại Thánh, danh hiệu mỗi người như sấm bên tai, nhưng hỏi tên thật của bọn họ thì ít ai biết.

Khi bản lĩnh của một người quá lớn, tu vi quá cao, danh hiệu quá vang dội thì không ai biết tên thật.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Tên thật của Hiên Viên Đế Sư gọi là Đế Sư.- A?Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Hay Hiên Viên Đế Sư là người cuiả Đế gia?Hiên Viên Nhất Nhất gật đầu.Phong Phi Vân rất giật mình, một gia tộc cùng ra hai thánh linh, đây là chuyện chưa từng nghe nói.

Nhưng Đế gia có thể từ thái cổ truyền thừa đến bây giờ, qua hai lượng kiếp pháp lực thì đã là kỳ tích.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Khi Đế Sư còn sống rèn Hiên Viên Kiếm, đánh bại tổ long vương, địch lại phượng hoàng yêu hậu, chém thánh tổ thái cổ thánh yêu tộc.

Lực lượng mạnh mẽ của Đế Sư uy hiếp tất cả, nhân tộc từng bước lớn mạnh, tộc yếu phụ thuộc yêu tộc dần mở mang bờ cõi, xây dựng Trung Ương vương triều, tự sở hữu một trăm tám mươi bảy giới, trở thành một trong chủng tộc mạnh nhất dưới thái cổ thánh yêu tộc.- Nhưng cũng vì vậy khiến Đế Sư đắc tội nhiều cường giả yêu tộc.

Lúc Đế Sư còn sống không ai dám làm gì Đế gia, nhưng Đế Sư chết rồi tử tôn bị nhiều yêu tộc đồ sát tàn bạo.

Vô số đệ tử Đế gia bị giết chết, bị nô dịch, bị lóc thịt, bị dung luyện.

Thảm kịch kéo dài năm trăm năm, tử tôn Đế gia suýt bị giết sạch.- Đương nhiên Đế gia là gia tộc truyền thừa từ thái cổ, đã khai chi tán diệp trải rộng khắp thiên hạ, rắc rối phức tạp, trong đó có một số tử tôn trốn thoát một kiếp.- Nhưng không ai dám để họ Đế nữa, sửa thành họ Hiên Viên, xa lánh Tu Tiên giới, ẩn náu đi.

Bây giờ chỉ những tu sĩ thế hệ trước mới biết Đế gia tồn tại, biết Đế gia từng huy hoàng.

Nể mặt Hiên Viên Đế Sư, nhiều tà ma ngoại đao cho đệ tử Đế gia chút mặt mũi.Hiên Viên Nhất Nhất mím chặt môi đỏ, mắt ngấn lệ.

Hiên Viên Nhất Nhất nhớ lại lịch sử ghi chép trong điển tịch gia tộc, lòng chua xót.Nước mắt đong đầy trong hốc mắt Hiên Viên Nhất Nhất, giờ đây nàng không còn sự thánh khiết của tiên nữ mà như thiếu nữ yếu đuối.

Những đồ tể tội ác tày trời thấy cũng sẽ nát lòng, kiềm không được muốn an ủi Hiên Viên Nhất Nhất.Phong Phi Vân rất áy náy, làm Hiên Viên Nhất Nhất tâm chí kiên định phải khóc, có thể tưởng tượng đoạn lịch sử của Đế gia rất u ám.Phong Phi Vân do dự một lúc, cuối cùng vươn tay ra lau khô giọt lệ vương khóe mắt.Da thịt Hiên Viên Nhất Nhất mềm mịn, mắt trong suốt, rèm mi dài.

Khi bàn tay Phong Phi Vân chạm vào mặt Hiên Viên Nhất Nhất, trái tim nàng tràn ngập cảm xúc kỳ lạ.

Đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất hốt hoảng, nhưng nàng không né tránh.Loại cảm giác này rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người lau khô nước mắt cho Hiên Viên Nhất Nhất, lần đầu tiên có nam nhân chạm tay vào gò má nàng.Cảm xúc đó quá xa lạ, nhưng nàng không bài xích.Phong Phi Vân rút tay về, dịu dàng nói:- Xin lỗi, ta không biết Đế gia có lịch sử như thế.

Thật ra ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng từ thật lâu trước kia.Hiên Viên Nhất Nhất vội lùi một bước, lòng rối loạn:- Đừng nói!Phong Phi Vân khó hiểu nhìn Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh lại:- Ta . . .

Ta biết lý do ngươi xin thánh thần phái ta đến hỗ trợ, cũng biết nguyên nhân ngươi thăm dò ta có phải là người Đế gia không.

Đế gia không bài xích bán yêu, chỉ tại . . .

Tại ta.- Ta chỉ muốn truy cầu tiên đạo và kiếm đạo, hiện tại không suy nghĩ gì hết.

Ngươi đừng nói với ta, đúng vậy, ta không muốn biết, ta đi đây!Biểu tình Hiên Viên Nhất Nhất phức tạp cúi đầu bỏ chạy như đang trốn ai.Lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy bộ dạng thiếu nữ rụt rè của Hiên Viên Nhất Nhất, như tiểu cô nương bị đùa giỡn, sợ hãi chạy mất.Phong Phi Vân ngây người:- Ta còn chưa nói gì sao nàng biết hết?

Không đúng, ta chỉ nói muốn đưa Đế Trủng tiền bối về Đế gia, liên quan gì chuyện ta là bán yêu?

Kỳ lạ.Phong Phi Vân đi mấy bước chợt đứng lại, biểu tình kỳ lạ nói:- Hay nàng nghĩ là . . .

Ha ha.Sáng hôm sau, dưới lòng đất Hỗn Độn thiên thành bốc lên tinh hoa địa khí thành sương mù trắng.Trong sương mù linh khí đậm đặc kinh người.

Các tiểu cô nương đi ra tĩnh tọa tu luyện, hấp thu tinh hoa địa khí trong không khí cô đọng ở tử phủ đan điền.Đệ tử trong cổ kiếm trai bắt đầu tu tập kiếm quyết, hấp thu tinh hoa linh khí sáng sớm.

Có mấy thanh phi kiếm bay trên bầu trời cổ kiếm trai.

Các tiểu cô nương nhỏ xíu đứng trên phi kiếm.Hiên Viên Nhất Nhất thướt tha đi ra từ sương mù, nói:- Phong Phi Vân, ta có chuyện muốn nói một mình với ngươi.Hiên Viên Nhất Nhất mang theo làn gió thơm, tóc tơ như suối, da trắng như tuyết, thanh âm như hoàng oanh êm tai.Hôm nay Hiên Viên Nhất Nhất mặc váy dài xanh nhạt, eo nhỏ treo minh nguyệt chu, đầu cài trâm gài.

Hiên Viên Nhất Nhất không có vẻ xấu hổ yếu đuối đêm qua mà như đóa sen xanh ló lên từ mặt nước, thanh tú tươi mới.Vải xanh che khuôn mặt làm nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, nhưng Hiên Viên Nhất Nhất chỉ uổng công.

Loại nữ nhân khí chất như Hiên Viên Nhất Nhất sao có thể bị một miếng vải che đi vẻ đẹp?Phong Phi Vân không thấy khó hiểu tại sao Hiên Viên Nhất Nhất dùng khăn che mặt, mỹ nhân như nàng nếu không che mặt thì đi đến đâu cũng sẽ gây náo động.Phong Phi Vân không biết Hiên Viên Nhất Nhất làm như vậy vì đêm hôm qua đã bối rối trước mặt hắn, nỗi lòng nàng rối loạn.Hiên Viên Nhất Nhất là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hóa thân của hoàn mỹ.

Thân phận như thế không cho phép Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra yếu ớt, cảm xúc mặt trái trước mặt người ngoài.Đêm qua lần đầu tiên Hiên Viên Nhất Nhất tháo xuống ngụy trang bao lâu nay, lần đầu tiên khóc trước mặt người ngoài.

Hiên Viên Nhất Nhất sợ tình huống này lại xảy ra, nên nàng đeo khăn che để tránh cho bị Phong Phi Vân cười nhạo.Phong Phi Vân không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn suy nghĩ lòng nữ nhân cong quấn nhiều.

Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất đi vào linh dược cổ vien trong cổ kiếm trai.Áo xanh trên người Hiên Viên Nhất Nhất kéo dài dưới đất, áo ôm ngực, eo, mông đường cong nhấp nhô.Hiên Viên Nhất Nhất đột nhiên dừng bước, nói:- Chuyện dêm hôm qua không được nói cho bất cứ ai.Phong Phi Vân cứ tưởng Hiên Viên Nhất Nhất tìm hắn vì có tin tức Đông Phương Kính Nguyệt, hóa ra là vì chuyện tối qua.Phong Phi Vân hỏi:- Ý của thánh nữ điện hạ là . . .?Hiên Viên Nhất Nhất đưa lưng hướng Phong Phi Vân, cắn môi nói:- Ta không chảy lệ, ngươi không lau nước mắt cho ta.Phong Phi Vân nói:- À, nhưng nữ nhân khóc là chuyện bình tĩnh.

Tu vi mạnh như Thanh Liên nữ thánh cũng phải khóc, ta nghĩ dù là tiên nhân trong truyền thuyết cũng biết khóc.-------Chương 1798: Oa Hậu miếuHiên Viên Nhất Nhất cố chấp nói:- Ta đã nói không là không, nếu ngươi dám nói ra thì không làm bằng hữu nữa.Phong Phi Vân nói:- Không nói thì thôi, ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với thánh nữ điện hạ . . .Hiên Viên Nhất Nhất ngắt lời:- Chuyện này cũng không được nhắc lại, hãy để nó mục trong lòng ngươi đi.

Đã tìm được số mệnh của ngươi, nàng tá túc trong Oa Hậu miếu.Hiên Viên Nhất Nhất biết Phong Phi Vân định theo đuổi nàng, bây giờ hắn biểu hiện ra tư chất, tiềm lực tuyệt đối đủ tư cách theo đuổi nàng.

Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất không thể động lòng với nam nhân.

Nàng không chỉ là Hiên Viên Nhất Nhất, còn là đệ tử ưu tú nhất Đế gia thế hệ này.

Nàng phải trở nên ưu tú hơn, phải tập trung tu luyện.

Chỉ có như thế mới khiến Đế gia càng mạnh hơn, không còn là cây to lung lay trong mưa gió tùy thời sụp đổ.Phong Phi Vân biết bây giờ không phải lúc nói ra chuyện Đế Trủng, xếp lại chờ sau hội luận đạo vạn tộc mới nói cho Hiên Viên Nhất Nhất, thuận tiện đến Đế gia bái phỏng.Hiên Viên Nhất Nhất như làn gió rời đi, trong không khí còn đọng lại mùi thơm.Đã có tin tức của Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân sốt ruột đi Oa Hậu miếu ngay.

Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật theo sau Phong Phi Vân.Huyết Giao cười bí hiểm với Phong Phi Vân:- Phong gia định xuống tay với Thủy Nguyệt Thánh Nữ đúng không?

Hì hì.Phong Phi Vân nói:- Không có.Mao Ô Quy đi bằng hai chân cười nói:- Nhưng ta mới nghe Thủy Nguyệt Thánh Nữ bị ngươi chọc khóc, ngươi giỏi thật.

Ta thấy thánh nữ điện hạ cũng không tệ, nếu cưới nàng làm đạo lữ thì đó là phúc ngươi tu mười đời.Huyết Giao nói:- Ta có ý kiến là cưới thánh nữ dễ sinh con hơn thần nữ tế tự hồng y.Trái cây màu đen lên tiếng:- Biết ấm giường hơn.Mao Ô Quy nói:- Săn sóc hơn.Phong Phi Vân cười nói:- Các ngươi tốt nhất đừng xen vào làm lòng ta rối, bây giờ ta rất bận, không muốn tốn nước miếng với các ngươi.Oa Hậu miếu xây dựng trên núi nhỏ vắng vẻ trong Hỗn Độn thiên thành.

Nói nó vắng vẻ chỉ là tương đối, mỗi ngày tu sĩ đến tế bái Oa Hậu nối liền không dứt, trong số tu sĩ nếu có gặp bán thánh cũng không lạ gì.Oa Hậu là đại thánh thái cổ, tu sĩ các chủng tộc rất tôn kính Oa Hậu.

Bây giờ câu 'ba đại thánh đều ra từ nhân tộc' đã đồn khắp các quốc gia nhân loại, nên tu sĩ nhân loại đến bái tế Oa Hậu Đại Thánh càng nhiều hơn.Ngôi miếu thờ này vô cùng cổ xưa, không biết truyền thừa từ thời đại nào.

Dọc theo con đường nhỏ đi lên đỉnh núi sẽ thấy một số thơ từ do tiên hiền để lại, có cả bia văn thánh linh cổ xưa.Chỉ một thiên bia văn thánh linh trấn tại đây đủ để làm những kẻ trộm định bất kính với Oa Hậu Đại Thánh phải e ngại.

Trên núi có đến bảy bia văn do thánh linh để lại tạo uy thế lớn.Phong Phi Vân vừa bước vào núi liền cảm nhận áp lực kinh khủng, làm người ta hết sức cẩn thận, không dám ồn ào lớn tiếng.Nhiều tu sĩ ngồi xếp bằng trước bia văn thánh linh, lĩnh ngộ thánh linh đạo tắc trên bia.

Phong Phi Vân đi lướt qua bia văn thánh linh.Huyết Giao không dám quậy:- Hỗn Độn thiên thành không uổng là cổ thần thành của nhân tộc, có quá nhiều danh thắng cổ tích.

Chỉ một tòa Oa Hậu miếu đã để lại bảy bia văn thánh linh, có thể tưởng tượng nếu tu sĩ gây rối tại đây sẽ bị bia văn thánh linh trấn áp.Mao Ô Quy nói:- Linh khí chỗ này đậm đặc kinh người, đạo tắc trong thiên địa rõ ràng, tựa như thánh địa tu luyện.Đi qua dòng suối nhỏ ngước nhìn lên, trên vách đá cao có các ngôi miếu cổ.

Tường đỏ ngói xanh nấp trong mây mù, cảm giác nhìn tiên khuyết cổ miếu.Một tiểu ni cô mặc áo trắng đi qua khe suối, một con cổ linh thú theo sau lưng nàng leo lên đỉnh núi.Tiểu ni cô khoảng mười lăm, sáu tuổi, vó dáng đáng yêu, cổ dài da trắng.

Áo phật hơi chặt ôm đường cong cơ thể, nếu không xuất gia sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp.Phong Phi Vân bước tới, cúi đầu hướng tiểu ni cô:- Tiểu sư phụ, xin hỏi nơi này có một nữ nhân tên Đông Phương Kính Nguyệt tá túc không?Tiểu ni cô mắt sáng răng trắng, con ngươi xoay tròn nhìn kỹ Phong Phi Vân.Tiểu ni cô cảnh giác hỏi:- Ngươi là ai?

Tìm Kính Nguyệt tỷ tỷ có chuyện gì?Phong Phi Vân mừng rỡ, vậy đúng là là Đông Phương Kính Nguyệt tá túc trong Oa Hậu miếu.Phong Phi Vân thầm khó hiểu, cô nương Đông Phương chạy đến Oa Hậu miếu làm chi?

Định xuất gia sao?Phong Phi Vân nói:- Tại hạ là bằng hữu của nàng, làm phiền tiểu sư phụ thông báo giùm ta.

Nói với nàng là có cố nhân hẹn gặp nàng ở luyện thạch đài.- Vậy chờ ta đi hỏi Kính Nguyệt tỷ tỷ.Tiểu ni cô thấy Phong Phi Vân cung kính thì bớt đề phòng, nàng ngồi xéo trên lưng linh thú bay đi cổ miếu trên đỉnh núi.Đông Phương Kính Nguyệt cười gian:- Rắc rối như vậy làm gì?

Chúng ta cùng nhau hành động lao vào Oa Hậu miếu, nâng cô nương Đông Phương ra là được.

Nói nửa ngày với tiểu ni cô chi cho tốn nước miếng?Mao Ô Quy ủ rũ nói:- Chẳng lẽ ngươi muốn bị bia văn thánh linh trấn áp?Phong Phi Vân nói:- Nơi này là Hỗn Độn thiên thành, đạo pháp, thần thức, thần thông đều bị ức chế.

Tại đây nên làm việc theo phép tắc.Phong Phi Vân đi luyện thạch đài, ngồi trên tảng đá bằng phẳng đỉnh ngọn đồi.

Huyết Giao, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật bị Phong Phi Vân bỏ rơi dưới chân núi, không cho chúng nó đến quậy.Luyện thạch đài rất rộng, tuy chỉ là sườn núi nhưng cảm giác như vươn tay chạm đến khung trời.Đồn rằng Oa Hậu Đại Thánh phi thiên tại đây, dùng đạo tắc của mình bổ thiên đạo.Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết của nhân tộc, trong các yêu tộc cũng có Oa Hậu miếu, các loại thần thoại truyền thuyết.Phong Phi Vân đứng trên luyện thạch đài, hắn cảm nhận được chỗ này không tầm thường.

Như thể luyện thạch đài là trung tâm thiên địa quy tắc, các khí tượng thần kỳ nhảy lên tại đây, hiện ra xung quanh thiên địa thái cổ.Ầm!Một luồng khí đại đạo lao vào người Phong Phi Vân, thánh linh nội đan hình thành vòng xoáy lớn với thân thể hắn là trung tâm.Phong Phi Vân mở mắt ra, ánh lửa rực cháy trong con ngươi.

Có một bóng tiên tuyệt thế đứng trên bầu trời, mình người đuôi rắn mỹ miều thần thánh.Đây chỉ là một cái bóng, nhưng trong cái bóng ẩn chứa đại đạo làm người Phong Phi Vân run lên, không dời mắt được, như thể thiên đạo bày ra trước mặt.- Chẳng lẽ đây là đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh trong truyền thuyết?Nỗi lòng Phong Phi Vân khó thể bình tĩnh, hắn vội ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm cái bóng tùy thời tan biến trong bầu trời, cảm ngộ đạo trên người Oa Hậu Đại Thánh.Đây là đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh, dù chỉ lĩnh ngộ một chút đạo tắc cũng là hưởng thụ vô cùng.Trong đầu Phong Phi Vân cố gắng mô phỏng ảo ảnh đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh, khắc vào linh đài, tham ngộ tinh túy đại đạo.Bùm!Đột nhiên ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh biến mất.Phong Phi Vân vừa mới mô phỏng sơ đường nét đại đạo ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, lòng buồn bã.

Cơ hội như thế chỉ gặp chứ không thể cầu, sau này Phong Phi Vân muốn lại nhìn ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh sẽ rất khó khăn.-------Chương 1799: Giai nhân không đợiTrên bầu trời đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khác, là khối linh thạch sặc sỡ nhiều màu.

Một nữ nhân ngồi khoanh chân trong linh thạch, yên tĩnh tường hòa như đã ngồi như thế ức vạn năm.

Nữ nhân rất giống ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, nhưng ánh sáng linh thạch ngũ sắc che mất, không thấy rõ.Hình ảnh chỉ hiện một giây rồi biến mất, linh thạch nhiều màu bay vào trời sao hoặc như chìm xuống lòng đất hoặc như rơi vào biển cả.Nhưng trong lòng Phong Phi Vân vô cùng rung động, máu sôi sục.Cảnh tượng này rung động hồn người.

Ngồi xếp bằng trong linh thạch nhiều màu chắc chắn là Oa Hậu Đại Thánh, đệ nhất nhân xưa nay.Ngũ thải linh thạch xếp hạng nhất trong thập bát phẩm linh thạch, quý giá hơn linh hồn linh thạch gấp trăm lần, hơn một giọt tinh huyết đại thánh gấp mấy ngàn lần.Ngũ thải linh thạch được gọi là báu vật quý giá nhất thiên địa, thánh linh dụng cụ cũng không bằng.Đồn rằng ngũ thải linh thạch do năm loại nguyên khí trong thiên địa tụ tập lại, đó là năm loại lực lượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Ngũ thải linh thạch có linh lực, sinh mệnh lực, quy tắc lực đều không gì sánh kịp.Ngũ thải linh thạch cũng được gọi là "Đại đạo chi tâm", "Thiên địa căn bản".- Chẳng lẽ Oa Hậu Đại Thánh trong truyền thuyết không chết mà tự phong mình trong ngũ thải linh thạch?Nỗi lòng Phong Phi Vân khó thể bình tĩnh, nếu không xem cảnh vừa rồi thì hắn không thể tin mọi thứ là thật.Phong Phi Vân nghĩ đến Thiên Vu thần nữ đóng băng một vạn năm, khi băng tan thì sống lại.

Trên đời này còn có chuyện gì không thể xảy ra?Từ thái cổ đến bây giờ đã qua rất lâu, nói Oa Hậu Đại Thánh còn sống thì Phong Phi Vân không tin chút nào.

Nhưng có thể tin tưởng di thể Oa Hậu Đại Thánh nguyện vẹn trong ngũ thải linh thạch.Nhưng nếu chỉ để giữ lại thân thể thì không cần dùng ngũ thải linh thạch, vì xác đại thánh vốn là vạn cổ bất hủ.

Tại sao Oa Hậu Đại Thánh phải giấu xác vào ngũ thải linh thạch?

Ai nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đều khó thể bình tĩnh, tựa như tâm tình Phong Phi Vân vào lúc này.- Nếu cảnh vừa rồi hiện ra tại chỗ này nghĩa là ở góc nào đó trên thế giới chắc chắn có một khối ngũ thải linh thạch, trong ngũ thải linh thạch phong ấn một nữ nhân rất có thể là Oa Hậu Đại Thánh.

Nếu Oa Hậu Đại Thánh thật sự sống trên đời, vậy với vô thượng Thần thông của nàng chắc chắn có thể ngăn cản đại kiếp nạn này.Phong Phi Vân siết chặt nắm tay, ánh mắt càng kiên quyết hơn:- Khối ngũ thải linh thạch kia nằm ở đâu?

Trời sao vực ngoại?

Địa uyên vô tận?

Biển sâu lạnh lẽo?- Không, nếu Oa Hậu Đại Thánh dùng ngũ thải linh thạch tự phong thánh thể, vậy chắc chắn ngũ thải linh thạch đặt ở nơi Oa Hậu Đại Thánh từng đi hoặc nơi nàng từng để lại truyền thuyết.- Loại trừ Oa Hậu miếu ra.

Trong lịch sử có nhiều thánh linh từng đến đây, nếu ngũ thải linh thạch có trong Oa Hậu miếu sớm đã bị thánh linh phát hiện, còn chờ ta đến tìm sao?Phong Phi Vân nhíu chặt mày, khó khăn lắm mới tìm được một nhân vật chí tôn có thể ứng đối đại kiếp nạn, nhưng hắn chỉ biết Oa Hậu Đại Thánh còn sống trên đời.

Thiên hạ to lớn, muốn tìm một tảng đá nói dễ hơn làm.Thái cổ qua đã lâu, có lẽ ngũ thải linh thạch đã chìm vào lòng đất hoặc khảm trong tòa núi lớn nào đó, hoặc bị lớp đá bao bọc, bị mài thành đá lót đường, hoặc ở trong ức vạn tinh cầu vực ngoại.Dù là thánh linh muốn tìm ra ngũ thải linh thạch cũng khó như lên trời.Đang lúc Phong Phi Vân suy tư sau lưng chợt vang tiếng tỳ bà du dương, êm tai tuyệt vời như nước suối róc rách, chim hót véo von trong rừng nói.Từ khi nào một giai nhân áo trắng ngồi gần đó.Giai nhân dịu dàng như nước, tóc tơ như thác, dịu dàng trong sáng.

Ngón tay thon du điêu bằng ngọc ấm nhẹ nhàng lướt trên phím đàn.Khi Phong Phi Vân mở mắt ra, ngón tay giai nhân cũng ngừng, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn hắn.Phong Phi Vân cười hỏi:- Nàng đến bao lâu rồi?Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt mông lung trả lời:- Một lúc rồi, thấy ngươi đang ngộ đạo nên không quấy rầy.Đông Phương Kính Nguyệt đứng gần vách đá dày đặc mây mù.Đông Phương Kính Nguyệt cách Phong Phi Vân chỉ năm bước, đôi mắt trong suốt như hai ngôi sao.Bộ dạng và khí chất của Đông Phương Kính Nguyệt giống Thủy Nguyệt Đình y như đúc, nhưng Phong Phi Vân không thấy chút tình cảm trên người Thủy Nguyệt Đình.

Nàng giống như pho tượng, lạnh băng, đến gần nàng một chút sẽ khi khí lạnh đông đá.Phong Phi Vân cảm nhận dịu dàng tình cảm từ người Đông Phương Kính Nguyệt, có thêm cảm xúc thân thiện, làm người ta muốn đến gần nàng.Một xa xôi, một gần gũi.Từ khi biết kiếp trước của mình có lẽ bị vị đại thần thông giả mô phỏng, Phong Phi Vân rất áy náy với Đông Phương Kính Nguyệt.

Phong Phi Vân biết tình nghĩa Đông Phương Kính Nguyệt đối với mình.Trước kia Phong Phi Vân nghi ngờ Đông Phương Kính Nguyệt là Thủy Nguyệt Đình, nhưng sau khi gặp Thủy Nguyệt Đình thì hắn không nghi ngờ gì nữa.

Phong Phi Vân không nghĩ ra lý do từ chối tình nghĩa của Đông Phương Kính Nguyệt.

Có lẽ hắn nên đối xử tốt với nàng hơn.Phong Phi Vân hỏi:- Sao nàng một mình đến Hỗn Độn thiên thành?Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.

Nếu không đi du lịch thì sao tiến bộ được?Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Lời này không giống nàng, nếu nàng nói cho ta nàng đến Oa Hậu miếu du lịch ngắm cảnh thì ta tin tưởng hơn.Đông Phương Kính Nguyệt là loại nữ nhân kiêu ngạo, từ nhỏ lớn lên trong gia tộc lớn giàu có như Ngân Câu Phiệt, không kiêu kỳ sao được?Nữ nhân kiêu ngạo như thế lại càng lúc càng hèn mọn, ti tiện trước mặt Phong Phi Vân, trừ nàng thật lòng yêu hắn ra chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?Đông Phương Kính Nguyệt cắn răng nói:- Thật ra . . .

Ta biết một bí mật . . .Phong Phi Vân hỏi:- Bí mật gì?Phong Phi Vân cho rằng Đông Phương Kính Nguyệt định nói bí mật liên quan việc nàng đến Oa Hậu miếu.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Oa Hậu Đại Thánh một trong ba đại thánh thái cổ có lẽ là bán yêu.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Sao nàng biết?Phong Phi Vân biết bí mật đó, vì Thủy Nguyệt Đình đã nói với hắn.

Nhưng Phong Phi Vân tò mò là sao cô nương Đông Phương biết bí ẩn kia?Đông Phương Kính Nguyệt cắn môi song, nói:- Ngươi đừng hỏi.

Tóm lại Oa Hậu Đại Thánh rất có thể là bán yêu.

Ngươi nghĩ thử xem nếu Oa Hậu Đại Thánh là bán yêu vậy nguyền rủa 'bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh' thật ra có thể phá vỡ.Đông Phương Kính Nguyệt không biết 1 đã phá nguyền rủa bán yêu, càng không biết trước thái cổ bán yêu có thể đột phá Vũ Hóa cảnh.Đông Phương Kính Nguyệt chỉ biết Oa Hậu Đại Thánh với thân bán yêu đến cảnh giới đại thánh, khi nàng biết bí ẩn này thì rất kích động.Phong Phi Vân nheo mắt, cười nói:- Ta hiểu rồi, nàng đến Oa Hậu miếu chắc vì muốn giúp ta tìm ra cách bán yêu đột phá Vũ Hóa cảnh.

Nàng vì ta một mình đến Hỗn Độn thiên thành đúng không?Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt, không rõ khuôn mặt nàng màu đỏ hay trắng, nhưng nàng đưa mắt nhìn hướng khác.-------
 
Linh Chu - Cửu Đương Gia [Full]
C1800-C1899


Chương 1800: Con rùa, giao, trái cây, chim (1)- Nói bậy, ta đến Oa Hậu miếu là vì có nhiều di tích thánh linh để lại đây, có thể lĩnh ngộ đạo mà thánh linh để lại, không liên quan gì ngươi.Phong Phi Vân tiếp tục bảo:- Chắc vì nàng thấy ta và Lưu Tô Hồng đính hôn, biết dù có cho ta cũng chỉ có thể làm cái tiểu thiếp, nàng giận quá chạy vào miếu ni cô.

Nàng trong cơn tức giận định chặt đứt ba ngàn tơ hồng trần, từ nay xuất gia.- Nhưng không ngờ đại ni cô thấy nàng trần duyên chưa xong, trong lòng còn nghĩ đến nam nhân tên Phong khốn kiếp, thế là không đồng ý cho nàng quy y.

Nàng giận quá ở mãi chỗ này không đi.Đông Phương Kính Nguyệt trợn trắng mắt:- Ngươi tự kỷ quá, nếu ta thật sự muốn xuất gai thì đại sư trai đường chắc chắn sẽ nhận ta.Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt sung sướng.

Trước kia Phong Phi Vân thấy nàng luôn né tránh, mặc cho nàng tốt với hắn bao nhiêu cũng không làm hắn vui vẻ, ân cần hỏi han được.

Hôm nay tên xấu xa này đột nhiên đổi tính, chủ động theo đổi nàng, điều này vượt ngoài dự đoán của Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân cười to bảo:- Nếu nàng không muốn xuất gia vậy là trong lòng thật sự có một tên khốn?- Thì có, nhưng kẻ đó không phải là ngươi.Đông Phương Kính Nguyệt là nữ nhân thông minh, nàng biết nam nhân càng không có được thứ gì thì càng quý trọng.Hiện tại Phong Phi Vân chủ động theo đuổi nàng, Đông Phương Kính Nguyệt sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu không sẽ bị hắn xem thường.Kêu thì đến, đuổi thì đi.

Nam nhân muốn tìm loại nữ nhân này rất dễ, vào thanh lâu huơ một mớ.Phong Phi Vân ngây người, tức giận nói:- Vậy tên khốn kia là ai?Có câu là: Con muốn báo hiếu mà phụ mẫu không còn.Tình trạng Phong Phi Vân bây giờ là ta muốn cầu mà giai nhân không đợi.Có lẽ một nữ nhân sẽ luôn luôn thích một nam nhân, nhưng chưa chắc sẽ chờ mãi mãi.

Ếch ba chân khó tìm chứ nam nhân hai hai chân thì một đống.Đông Phương Kính Nguyệt thấy bộ dáng sốt ruột của Phong Phi Vân thì rất vui vẻ, hí hửng như chuột con ăn vụng mật.- Ngươi muốn biết?

Nhưng ta không nói!Phong Phi Vân không ngờ Đông Phương cô nương luôn không nói dối mà bây giờ cũng biết nói xạo.Phong Phi Vân nói:- Nàng không nói thì ta cũng không ép, không thể trách nàng, chỉ trách ta.

Nàng không muốn biết ta làm sao biết nàng ở Hỗn Độn thiên thành sao?Đông Phương Kính Nguyệt giả bộ ngu:- Không muốn biết chút nào, có ngươi trùng hợp đến Thủy Nguyệt Đình gặp ta?Phong Phi Vân nói:- Ta đặc biệt đến tìm nàng.Đông Phương Kính Nguyệt sướng rơn, nhưng không lộ ra ngoài mặt.Đông Phương Kính Nguyệt nheo mắt lại, vui vẻ nói:- A?

Vậy thì thật hiếm thấy.

Chẳng phải trước kia ngươi luôn trốn tránh ta sao?

Chẳng phải ngươi luôn cho rằng gặp ta thì rất xui sao?

Chẳng phải ngươi rất hận ta sao?Phong Phi Vân nói:- Tại trước kia ta . . .

Được rồi, nói chuyện lúc trước cũng vô dụng.

Bây giờ ta chỉ muốn biết có phải nàng cũng nằm mơ, trong giấc mơ nàng không tên Đông Phương Kính Nguyệt mà là Thủy Nguyệt Đình?Cơ mặt Đông Phương Kính Nguyệt cứng ngắc.* * *Huyết Giao, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật chờ dưới chân núi.

Chúng nó vây quanh một khối bia đá thánh linh, tham ngộ đạo thánh linh để lại.Vốn xung quanh bia đá thánh linh có nhiều tu sĩ khác đang tham ngộ nhưng bị Huyết Giao hù sợ chạy mất, giờ bia đá thánh linh bị chúng nó bá chiếm tạm thời.Nhưng trừ Mao Thành Thật ra hai tên kia không ngồi yên ngộ đạo.

Mao Ô Quy, Huyết Giaom ới xếp bằng trước bia đá thánh linh một lúc đã như ngồi ghế đinh.Huyết Giao đứng dậy bước tới sau lưng Mao Ô Quy, đấm lưng cho nó:- Quy gia, ta vẫn cảm thấy ngươi uy vũ bất phàm, thần thông đạo pháp rất lợi hại.

Nói về kiến thức thì trong nhân tộc khó tìm được vài người sánh bằng Quy gia.

Không biết tại sao Quy gia lại đi theo Phong gia lăn lộn?

Mặc dù tư chất của Phong gia xuất sắc nhưng kinh nghiệm ít, thế lực sau lưng quá yếu.Mao Ô Quy mở mắt ra:- Ngươi thì biết gì?

Nhân vật sau lưng Phong Phi Vân một người đi ra đủ hù ngươi nhũn chân.Huyết Giao nói:- Hay phụ mẫu của Phong gia là đại nhân vật gì?

Cũng đúng, phụ thân của Phong gia cua cả Thanh Liên nữ thánh, chắc là nhân vật siêu phàm.Mao Ô Quy lườm Huyết Giao:- Ngươi biết thì tốt.

Đừng bao giờ dùng những thế lực mặt ngoài tính toán Phong Phi Vân, nếu làm vậy thì ngươi sai hoàn toàn.

Tóm lại chúng ta đi theo hắn chắc chắn không thiếu thịt, không chừng sẽ gặp một ít đại tạo hóa.Huyết Giao gật đầu, nói:- Dường như Phong gia hơi hứng thú với thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hay chúng ta âm thầm giúp Phong gia?Mao Ô Quy cười gian:- Cái này . . .

Ta thích, nếu thêm vài thần thai thì càng tuyệt.

Khi đó chúng ta mang theo mấy đứa nchó trời sinh thần thai, xem ai không vừa mắt thì đánh kẻ đó.Mao Thành Thật lên tiếng:- Gia gia, lai lịch của thánh nữ điện hạ không nhỏ, nàng là người của Đế gia.Mao Ô Quy, Huyết Giao đồng thanh kêu lên:- Sao ngươi biết?Mao Thành Thật trả lời:- Tối hôm qua ta nghe bọn họ nói chuyện.Mao Thành Thật kể lại những gì đêm qua nghe được.Mao Ô Quy vỗ tay vui mừng nói:- Đế gia là đệ nhất gia tộc của nhân tộc, truyền thừa từ thái cổ.

Nhưng năm xưa Hiên Viên Đế Sư đắc tội quá nhiều cường giả yêu tộc, vì vậy Đế gia trải qua đại kiếp nạn, buộc phải thay tên đổi họ ẩn náu.

Chắc bây giờ Đế gia sống rất vất vả, chỉ có thể trốn trong Diệp Hồng Cảnh hẻo lánh kéo dài hơi tàn.Huyết Giao hỏi:- Sao Quy gia biết Đế gia trốn trong Diệp Hồng Cảnh?Mao Ô Quy cười nói:- Thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh và Thủy Nguyệt Thánh Nữ chơi thân từ nhỏ, nghĩa là bọn họ quen biết từ khi còn bé xíu.

Tại sao lúc Thủy Nguyệt Thánh Nữ còn nhỏ quen thất quận chúa chứ không phải người khác?Huyết Giao nịnh hót:- Quy gia nói chí lý!Mao Ô Quy cười gian:- Cô nương Hiên Viên tâm cao khí ngạo, nhưng nàng có thể khóc vì gia tộc nói lên gia tộc là điểm yếu của nàng.

Chúng ta có thể chọt ngay vào chỗ yếu.Huyết Giao nói:- Ý của Quy gia là truyền tin Đế gia núp trong Diệp Hồng Cảnh ra, để những yêu tộc có thù không đội trời chung đến tìm Đế gia tính sổ?

Rồi chúng ta xúi Phong gia anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp đó bắt lấy trái tim của cô nương kia?Mao Ô Quy đá bay Huyết Giao, hung tợn nói:- Cái ý tưởng rác rưởi gì vậy?

Dù Đế gia bị yêu tộc vây công, người thứ nhất thánh nữ điện hạ nghĩ đến là nhờ thánh thần giúp đỡ!

Hơn nữa để thánh nữ điện hạ biết chúng ta lộ tin về Đế gia, khiến Đế gia lần nữa bị yêu tộc huyết tẩy, ngươi cảm thấy nàng sẽ tha cho chúng ta sao?Huyết Giao hỏi:- Vậy ý của Quy gia là . . .?Mao Ô Quy cười gian:- Tuy Đế gia tụt dốc nhưng vẫn có địa vị rất cao trong nhân tộc, những kẻ tội ác tày trời cũng cung kính với người Đế gia.

Không có Hiên Viên Đế Sư thì không có nhân tộc phồn thịnh như bây giờ.- Nhưng cá tiền bối Đế gia không chỉ muốn những điều này, bọn họ muốn vực dậy hưng thịnh Đế gia trước kia.-------Chương 1801: Con rùa, giao, trái cây, chim (2)Nhìn bọn họ đưa Hiên Viên Nhất Nhất đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là biết bọn họ không cam lòng trốn trong góc suốt đời.

Bọn họ hy vọng hùng mạnh hơn, lấy lại dòng họ tổ tiên.Huyết Giao hỏi:- Chẳng lẽ Quy gia muốn trợ giúp Đế gia hưng thịnh lại?- Không, người đó không phải ta, là Phong Phi Vân.Mao Ô Quy cười nham hiểm:- Nghe đồn ngày xưa Hiên Viên Đế Sư rèn một thanh Hiên Viên Kiếm, đó là thần kiếm vô địch.

Hiên Viên Đế Sư từng dựa vào thanh kiếm này chém tám vị thánh linh, uy chấn thiên hạ.

Thánh tổ thái cổ thánh yêu tộc thấy Hiên Viên Kiếm cũng sẽ run sợ né tránh.- Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư chết thì Hiên Viên Kiếm mất tích.

Nếu không phải sát kiếm thánh linh đó biến mất, năm xưa Đế gia hùng mạnh sao có thể bất lực trước cường giả yêu tộc?

Nếu Phong Phi Vân tìm về Hiên Viên Kiếm, ngươi nói xem Đế gia cảm tạ hắn như thế nào?Huyết Giao cười nói:- Đương nhiên Phong Phi Vân muốn cái gì được cái đó.Mao Ô Quy nói:- Đầu óc của ngươi làm người ta lo thật.

Chuyện như thế sao có thể để Phong Phi Vân tự mình nói?

Chúng ta sẽ nhắc nhở đám lão nhân Đế gia, nói cho thánh nữ điện hạ biết một tiếng.

Bảo là Phong Phi Vân muốn cưới vợ, Hiên Viên kiếm làm sính lễ . . .Huyết Giao cười to bảo:- Cô nương kia sẽ chạy tới nói với Phong gia là ta gả cho ngươi, ta gả cho ngươi . . .

Không đúng!

Chúng ta không biết Hiên Viên Kiếm ở đâu thì nói gì?Mao Ô Quy giật mai rùa, kiêu ngạo nói:- Người ta không biết nhưng ta thì khác.Mao Ô Quy cười bí hiểm:- Nhưng phải chờ sau hội luận đạo vạn tộc mới lặng lẽ nói cho Phong Phi Vân.

Bây giờ Phong Phi Vân không rảnh đối phó thánh nữ điện hạ, Đông Phương cô nương được gọi là số mệnh của hắn.

Phong Phi Vân sẽ nhức đầu đây.Một con chi mmiệng anh vũ, đuôi phượng hoàng bay lên:- Ta đã biết kế hoạch của các ngươi, ta đã biết kế hoạch của các ngươi!

Ta sẽ nói cho Tiểu Nguyệt nhi, nói Phong Phi Vân muốn cới thánh nữ, dùng Hiên Viên kiếm làm sính lễ!Là Vân Cáp.Mới rồi Vân Cáp nằm trong ngọn đèn bên cạnh miếu phật, nó như tim đèn.

Vân Cáp đang ngủ sau đó tỉnh dậy, nghe một nửa đoạn sau.Mao Ô Quy biến sắc mặt, nó và con chim này từng tiếp xúc, biết không dễ chọc.

Nếu để con chim ngốc không nghe trọn câu chuyện bay đi thọc mạch với Đông Phương Kính Nguyệt thì tàn đời.Mao Ô Quy sốt ruột la lên:- Bắt lấy nó, đừng để nó thoát!Huyết Giao đã bay lên, thò vuốt định bắt Vân Cáp.- Không bắt được, không bắt được!Tốc độ Vân Cáp rất nhanh, nó như tia sáng lửa bay ra từ móng vuốt Huyết Giao.Vân Cáp vừa bay vừa nói:- Ta muốn nói cho Tiểu Nguyệt nhi, Phong Phi Vân lại có người trong lòng, hắn đến lừa tình cảm của nàng!

Các ngươi đều là người xấu . . .!Bùm!Đột nhiên một trái cây bắn lên đập vào đầu Vân Cáp.Vân Cáp cảm giác trước mắt tối sầm, đầu nặng chân nhẹ cắm xuống đất.Vân Cáp choáng váng mặt mày:- Ai . . .

Ai đánh lén . . .

Két . . .Mao Ô Quy nói:- Thành Thật, làm giỏi lắm!

Trói nó lại!

Con chim này không dễ chọc, nếu để nó trốn thoát thì gây họa lớn.Mặt Huyết Giao dữ tợn một chân đạp đầu Vân Cáp, ánh mắt tàn nhẫn hỏi:- Hay giết chim diệt khẩu?Mao Ô Quy đá bay Huyết Giao:- Giết con khỉ, chim nàyg là Đông Phương cô nương nuôi, làm thịt nó thì Đông Phương cô nương sẽ xử chúng ta!- Cần gì so đo với con chim?Mao Thành Thật lấy gân giao long ra trói Vân Cáp lại, cột hai vuốt và hai cánh, vác lên mai rùa.Mao Ô Quy nói:- Gia gia, không thể ở lại đây lâu, nếu bị Đông Phương cô nương phát hiện chim ngốc mất tích sẽ nghi ngờ gia gia.

Dù sao gia gia và chim ngốc có xích mích.- Đúng, đi!

Khoan, đợi ta để lại dòng chữ.Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật vác con chim lén lút rời khỏi miếu phật, dưới đất để lại hàng chữ xiêu vẹo.[Huyết Giao lại bị tiêu chảy, chúng ta đưa nó về, đừng lo.]* * *Đông Phương Kính Nguyệt nghe Phong Phi Vân nói câu đó xong nàng im lặng thật lâu, xung quanh chỉ có tiếng gió núi thổi.Phong Phi Vân yên lặng đứng chờ nghe đáp án.Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:- Ngươi còn nhớ bức tranh trong nhà tổ Ngân Câu gia tộc không?Phong Phi Vân đáp:- Tất nhiên là nhớ.

Tranh vẽ hai thôn, miếu nữ thần Tần hà.

Không lẽ . . .Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:- Giấc mơ kia chính là nó.

Lúc trước ta cứ nghĩ mình vốn là Thủy Nguyệt Đình, sau khi chết trọng sinh thành Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân có cùng kinh nghiệm như Đông Phương Kính Nguyệt nên rất hiểu cảm giác của nàng.

Bởi vì giấc mơ rất thật, chân thật như đã trải qua một đời, thật đến nỗi như kiếp trước của mình.Phong Phi Vân kích động hỏi:- Vậy tại sao nàng muốn giết ta?

Không đúng, trong mơ, tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân?Đông Phương Kính Nguyệt mơ thấy nàng là Thủy Nguyệt Đình nên Đương nhiên hiểu lý do tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân.Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, tuy là mơ nhưng như chính nàng trải qua.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Chuyện này không thể nói, nhưng ngươi nên biết trong mơ, Thủy Nguyệt Đình thật sự yêu Phượng Phi Vân, nếu không nàng đã chẳng sử dụng chiêu kiếm quyết mạnh nhất giết Phượng Phi Vân.

Cái giá dùng chiêu kiếm quyết đó là chết tâm.

Khi Thủy Nguyệt Đình đâm nhát kiếm đó thì lòng nàng đã chết.- Sau khi Thủy Nguyệt Đình trở thành Bại Nguyệt hoàng tử vô địch thiên hạ rất nhanh đau buồn mà chết.

Để Thủy Nguyệt Đình sống chỉ càng hành nàng khổ hơn, ngươi nên biết nàng có nỗi khổ riêng.

Tình cảm lúc ở biển bắc là thời gian Thủy Nguyệt Đình hạnh phúc nhất.Hai người kể về giấc mơ nhưng như trải qua đoạn thời gian Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt dám yêu dám hận.

Tuy chỉ là mơ nhưng tình yêu đó không giả.Hai người vốn không quen biết nhau cùng chung một giấc mơ, cùng hoàn thành câu chuyện xảy ra trong mơ.

Tình cờ gặp đối phương, yêu nhau, cùng tu luyện, chơi đùa, ôm nhau, sống như thần tiên quyến lữ.Nhưng cái kết không hạnh phúc, một chết vì kiếm của đối phương, một chết vì đau buồn.Phong Phi Vân khí thế khiếp người, đôi tay như cái kiềm bắt chặt bờ vai Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân kích động nói:- Nếu chỉ là mơ vậy tại sao nàng không chịu nói ra nguyên nhân Thủy Nguyệt Đình giết Phượng Phi Vân?Đông Phương Kính Nguyệt đáng thương mắt ngấn lệ né tránh ánh mắt hùng hổ của Phong Phi Vân, nói:- Tuy đây là mơ nhưng rất chân thật, ngươi không nghi ngờ chuyện này xảy ra từ kiếp trước sao?

Nếu không tại sao chỉ có hai chúng ta mơ?- Trong mơ hình dạng Phượng Phi Vân giống ngươi y như đúc, thanh niên tài tuấn giống ta y hệt.

Đây chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng nhập vào đầu ngươi và ta thôi sao?

Ta không tin điều đó.Đúng vậy.Nếu chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng ra thì tại sao lựa chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình?Một là đại thánh thái cổ, một là thánh thần hiện tại.

Hai người này không có chút tiếp xúc gì, vì sao chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình làm nhân vật chính trong mơ?-------Chương 1802: Kiếp trước kiếp này, yêu hận tình thùHơn nữa thái cổ thần phượng tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Thủy Nguyệt thánh thần tu luyện Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, người bình thường không biết được.Kỳ lạ, rất lạ lùng.Phong Phi Vân trầm ngâm thật lâu, nói:- Nhưng thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình không thể nào có tiếp xúc gì, bọn họ không cùng một thời kỳ.

Trừ phi Thủy Nguyệt Đình sống từg thái cổ đến tận bây giờ, nhưng điều đó càng không thể xảy ra.Đông Phương Kính Nguyệt nhỏ giọng nói:- Tóm lại ta chưa thể cho ngươi biết lý do giết ngươi trong mộng.

Nguyên nhân này dính líu rất lớn, ta cần kiểm chứng, chờ ta xác định xong chắc chắn sẽ nói ngay cho ngươi biết đầu tiên, được không?Phong Phi Vân không nghi ngờ lời Đông Phương Kính Nguyệt nói, hắn không ép nàng nữa.

Phong Phi Vân nhận ra hai tay siết chặt vai mềm, gần Đông Phương Kính Nguyệt đến nỗi hắn thấy rõ từng sợi lông mi, ánh mắt ai oán.

Cảm giác này rất quen thuộc, thân thiết.Khi biết Đông Phương Kính Nguyệt có ký ức của Thủy Nguyệt Đình trong mơ, không hiểu sao Phong Phi Vân sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Như thể Đông Phương Kính Nguyệt vốn là thê tử của hắn, hai người sống cùng nhau mấy trăm năm, thảo luận cách tu luyện, cùng nhau ngắm mặt trời ở bờ biển, tán tỉnh liếc mắt đưa tình.

Hắn đi vực ngoại hái trăng cho nàng, còn nàng như thiếu nữ viết thơ tình tặng hắn.

Dường như bọn họ hiểu rõ về nhau.Cảm giác vô cùng lạ lùng, như Trang Chu mộng điệp, tỉnh mộng rồi không biết mình là người hay bướm, là mơ hay đã tỉnh.Đối với Phong Phi Vân, ngăn cách duy nhất là nhát kiếm vô tình cuối cùng.Đông Phương Kính Nguyệt cùng cảm giác, nhưng nàng biết chuyện sớm hơn Phong Phi Vân.

Thật lâu trước kia Đông Phương Kính Nguyệt đã xem Phong Phi Vân là phu quân của mình, nên lúc hắn vì Nam Cung Hồng Nhan hóa ma tàn sát thiên hạ thì nàng luôn lặng lẽ theo sau hắn.

Đông Phương Kính Nguyệt yên lặng nhìn Phong Phi Vân đau thương, tức giận, tuyệt vọng vì nữ nhân khác.Vào lúc đó Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cảm giác tương tự.Khi Phong Phi Vân kiệt sức té dưới đất, Đông Phương Kính Nguyệt đưa hắn đi Ngự Thú Trai, đau khổ van xin trai chủ cứu hắn.Khi biết Oa Hậu Đại Thánh rất có thể là bán yêu, Đông Phương Kính Nguyệt bất chấp tất cả đến Oa Hậu miếu, trợ giúp Phong Phi Vân tìm cách đột phá Vũ Hóa cảnh.Đông Phương Kính Nguyệt sớm xem mình là thê tử của Phong Phi Vân, lặng lẽ làm những chuyện thê tử nên làm.

Nhưng Đông Phương Kính Nguyệt không thể nói những gì liên quan giấc mơ kia, vì đúng là nàng có lỗi với Phượng Phi Vân, nàng muốn chuộc tội.Nếu bỏ qua kinh nghiệm sống hơn mười năm ngắn ngủi của Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt thì hai người là kéo dài cuộc sống của Phượng Phi Vân, Thủy Nguyệt Đình.Người Đông Phương Kính Nguyệt khẽ run, xấu hổ né tránh ánh mắt Phong Phi Vân, gò má hây hồng:- Ngươi . . .

Nắm đau ta.Phong Phi Vân không buông tay, nói:- Chúng ta hãy xem nó là mơ đi.

Ta Phong Phi Vân, Phong gia Nam Thái phủ.

Nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, thiên kim tiểu thư Ngân Câu gia tộc.

Vứt bỏ hết giấc mơ, kiếp trước đi.

Bây giờ ta chính thức theo đuổi nàng, có được không?Bàn tay Đông Phương Kính Nguyệt siết chặt góc áo, mừng vui tràn ngập trong lòng.

Nàng chờ câu nói này đã rất lâu.Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt sắc bén, sóng mắt tịnh khôi đẩy Phong Phi Vân ra.Đông Phương Kính Nguyệt cố ý né tránh:- Đây là thủ đoạn lừa gạt nữ hài tử của ngươi sao?

Không dễ vậy đâu.

Bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân, tại sao ta phải đồng ý với ngươi?

Trong mơ ta là thê tử của ngươi, ngươi chỉ thuộc về một mình ta, nhưng bây giờ thì sao?Đông Phương Kính Nguyệt bây giờ giống với Thủy Nguyệt Đình trong mơ, điêu ngoa, nổi cáu.

Nàng không là thiếu nữ dịu dàng yếu đuối hùa theo Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt cũng có cá tính cứng rắn.Nữ nhân biến sắc mặt nhanh thật.Phong Phi Vân há to mồm có thể nhét trứng gà:- Ta hiểu rồi.Đông Phương Kính Nguyệt kinh ngạc hỏi:- Hiểu cái gì?Phong Phi Vân nói:- Biết tên khốn kia là ai.Đông Phương Kính Nguyệt giật mình, ngón tay vuốt dây trên tỳ bà để che giấu nỗi lòng vui mừng.

Phong Phi Vân càng như vậy càng biểu thị hắn chú trọng nàng.- Nếu ngươi có thành ý thì hãy đứng yên trên luyện thạch đài này.

Không ngồi, không nằm, đứng mười ngày.

Nếu ngươi làm được, tâm tình bản tiểu thư vui không chừng sẽ cho ngươi biết.Đông Phương Kính Nguyệt nói xong đỏng đảnh rời đi.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Đông Phương Kính Nguyệt yểu điệu đi xa, nhếch môi:- Mười ngày?

Chuyện nhỏ.Phong Phi Vân đứng yên bảy ngày trên luyện thạch đài, không nhúc nhích một li, như pho tượng đá.Mỗi ngày Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở phía xa nhìn Phong Phi Vân, có khi cười thầm, có khi đàn khúc nhạc trời.

Cách rừng cổ xa xôi đưa tiếng nhạc vào tai Phong Phi Vân, bọn họ nói chuyện bằng cách đặc biệt, tâm sự tình cảm.Phong Phi Vân đứng trên luyện thạch đài không đơn giản là hóa đá, mấy hôm nay hắn thấy ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh hiện ra trên bầu trời.

Mỗi ngày Phong Phi Vân ngộ đạo tắc trong ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh.Có lẽ đây là nơi Oa Hậu Đại Thánh bổ thiên địa, thiên địa quy tắc cực kỳ rõ ràng, khiến tu vi của Phong Phi Vân tăng vùn vụt.Tuy chỉ ngộ đạo bảy ngày nhưng tu vi của Phong Phi Vân tăng một mảng lớn, dựa theo đạo thân lĩnh ngộ ra Thần thông pháp tướng của Oa Hậu Đại Thánh.Phướng tướng của Oa Hậu Đại Thánh.Nhiều lúc có thể thấy sau lưng Phong Phi Vân hiện ra ảo ảnh Oa Hậu Đại Thánh to lớn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, uy nhiếp khủng bố.Hôm nay Đông Phương Kính Nguyệt đến luyện thạch đài, Phong Phi Vân mở mắt ra nhìn mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.Đông Phương Kính Nguyệt mặc áo trắng, thanh tú hút hồn, như bách hợp trong nước.

Nhưng đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt đầy lo lắng.- Vân Cáp biến mất rồi!Phong Phi Vân hỏi:- Sao nó biến mất?Đông Phương Kính Nguyệt lo lắng nói:- Ta cũng không biết, từ ngày ngươi đến thì không thấy nó đâu nữa.

Cùng ta đi tìm nó được không?Phong Phi Vân nói:- Nhưng thời hạn mười ngày chưa đến.Đông Phương Kính Nguyệt nhếch môi như đang trách Phong Phi Vân ngu ngốc:- Ta có thể đặt mười ngày thì cũng rút ngắn thành bảy ngày được.Đông Phương Kính Nguyệt không biết Phong Phi Vân nhìn nàng thì đầu óc cũng đần ra.Phong Phi Vân mừng rỡ nói:- Vậy nàng cho ta biết tên khốn kia là ai đi.- Nói cho ngươi rồi ngươi làm được gì?Phong Phi Vân nói:- Ta sẽ không làm gì hắn, nhưng ta sẽ cảnh cáo hắn, đời này phải đối xử tốt với nàng, nếu dám đụng vào nữ nhân khác ta sẽ tự tay phế hắn!Đông Phương Kính Nguyệt cười tươi như hoa, mắt xoe tròn cười nói:- Vậy ngươi hãy tự cảnh cáo mình đi.Phong Phi Vân không ngốc trong chuyện tình cảm, hắn phản ứng lại ngay.

Hóa ra tên khốn kia là chính mình.Phong Phi Vân vừa mừng vừa tức giận, hắn không ngờ sẽ bị Đông Phương Kính Nguyệt lừa.

Giờ Phong Phi Vân phản ứng lại, hắn rất hối hận, nhưng không chịu xuống giọng.Phong Phi Vân ra vẻ hung dữ nói:- Kiếp trước bị nàng lừa, đời này tiếp tục bị nàng lừa.

Xem ra nàng thói quen khó sửa, phải dạy dỗ nàng mới được.-------Chương 1803: Nguyên lý kim tự tháp (1)- Muốn dạy ta thì phải đuổi kịp ta mới được!Đông Phương Kính Nguyệt biến thành luồng sáng trắng bay xuống luyện thạch đài, chạy vào Hỗn Độn thiên thành, mất hút trong đường cổ ngựa xe như nước.Phong Phi Vân đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt:- Vậy nàng nên cẩn thận, ta sẽ tính cả thù mới hận cũ!Phong Phi Vân để lại một chuỗi bóng dáng xinh đẹp, như dịch chuyển tức thời, tốc độ siêu mau.Tu sĩ có thể vào Phong Phi Vân đều không yếu, ít nhất tu luyện trên mấy trăm năm, tâm tình bình tĩnh, không hề vướng bận.

Nhưng bọn họ bị Phong Phi Vân đụng bay.

Lần đầu tiên bọn họ gặp hai nam nữ chơi rượt bắt trên đường cổ, bị vạ lây.Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên ngọc lâu tiên các, mở cửa sổ nhìn Phong Phi Vân dưới đường.Tây Môn Xuy Tiêu nhắc nhở:- Phong huynh, chỗ này là Hỗn Độn thiên thành, đừng gây lớn chuyện.Tây Môn Xuy Tiêu cho rằng Phong Phi Vân nổi máu dê không sợ trời sợ đất, ban ngày ban mặt đùa giỡn gái nhà lành.

Tây Môn Xuy Tiêu sợ Phong Phi Vân gây họa lớn, dù sao nữ nhân vào Hỗn Độn thiên thành không phải loại tầm thường.Phong Phi Vân ngước lên thấy Tây Môn Xuy Tiêu lõa trần, ôm nữ nhân xinh đẹp.Phong Phi Vân cười nói:- Không nhọc Tây Môn huynh quan tâm, ngươi tiếp tục làm ăn đi.Tây Môn Xuy Tiêu thấy Phong Phi Vân định chạy đi, vội nói:- Đêm nay bốn vị tiên nữ sẽ mời tất cả anh kiệt thế hệ trẻ của nhân tộc đến Tiên Hư yến.

Thế tử, quận chúa, Trung Ương vương triều, truyền nhân nhân tổ động thiên, đệ tử thái cổ Thánh Phật Miếu sẽ đến đó.

Đây là tụ hội đỉnh cao nhất của thế hệ trẻ nhân tộc, nếu Phong Phi Vân có rảnh nhớ đến.- Không hứng thú.Hiện giờ Phong Phi Vân chỉ quan tâm Đông Phương Kính Nguyệt, đừng nói bốn tiên nữ, dù là hội luận đạo vạn tộc cũng không có sức nặng trong lòng hắn.Đông Phương Kính Nguyệt chạy rất nhanh nhưng vẫn bị Phong Phi Vân bắt được.- Không chơi nữa, bỏ đi.

Hôm nay vui quá, như trở lại ngày xưa lần đầu tiên ta truy sát ngươi, giờ bị ngươi trả thù lại.Đông Phương Kính Nguyệt bị Phong Phi Vân bắt lấy không thoát được, môi hồng răng trắng, dáng người thướt tha.Đông Phương Kính Nguyệt xin tha:- Phong Phi Vân, ta chấp nhận ngươi theo đuổi, nhưng ngươi phải thể hiện thành ý.hội luận đạo vạn tộc sắp đến, dù là vương giả thế hệ trẻ hay chí tôn thế hệ trước đều đến Hỗn Độn thiên thành, đi đâu cũng thấy sinh linh yêu khí đậm đặc bay qua.

Nhiều tu sĩ giật mình trốn tránh.Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đi vào tiên khuyết lơ lửng trên bầu trời.

Nơi này là một tòa tiên cung trà phường, bán trà không phải loại bình thường, là linh trà giúp ích cho việc tu luyện, có thánh trà trợ giúp bán thánh ngộ đạo.Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ngồi bên cạnh bàn hao lệ gần cửa sổ nhất, có thị nữ xinh đẹp bưng lên hai ly ngưng thần cổ trà bốc linh khí mờ mịt.Ngưng thần cổ trà không phải trà, nó là một loại bát nguyên cổ dược cần một trăm vạn năm mới mcọ một lần.

Mỗi ly giá mười ức linh thạch.Phong Phi Vân uống một hớp cổ trà, cảm giác khí lưu sảng khoái chạy khắp người, như các con rồng nhỏ xộc vào não.

Toàn thân nhẹ hẫng, mọi buồn phiền biến mất, trong đầu chỉ có chân lý đại đạo.

Đây là trà trợ giúp người lĩnh ngộ đại đạo.Đông Phương Kính Nguyệt ngồi phía đối diện Phong Phi Vân, áo trắng tôn lên khuôn mặt tiên nga, chân mày cong như họa thánh vẽ nên, tóc đen nhánh suôn mượt, da trắng sữa.

Tuy Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, khí chất thánh khiết làm nhiều tu sĩ mạnh mẽ liên tục liếc nhìn, có kinh diễm Đông Phương Kính Nguyệt, có ghen tỵ với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhìn Đông Phương Kính Nguyệt chằm chằm, hỏi:- Nàng muốn thành ý thế nào?Đông Phương Kính Nguyệt chưa nói chuyện, khóe mắt Phong Phi Vân liếc thấy hai mỹ nhân đi vào tiên cung trà phường.Một mặc đồ nam, áo trắng bay bay, môi hồng răng trắng, đầu bới kiểu công tử, tay cầm quạt giấy, phong độ phiên phiên như mỹ nam nổi bật hơn người.

Nhưng nàng không che giấu thân phận nữ nhân, ngực căng tròn, eo nhỏ như rắn nước, phong vận đặc biệt.Nữ nhân khác thì như tiên nữ, không yêu không mị, đeo khăn che mặt màu xanh, khí chất không ăn nhân gian khói lửa.Là Lưu Tô Tử và Hiên Viên Nhất Nhất.Hai người không phát hiện Phong Phi Vân cũng có mặt trong tiên cung trà phường.

Lưu Tô Tử, Hiên Viên Nhất Nhất ngồi sau bình phong, người hầu Diệp Hồng Cảnh, nữ đệ tử Thủy Nguyệt Thiên Cảnh kéo nhau theo sau.

Một số lão nhân tu vi cường đại đi theo hộ đạo Lưu Tô Tử, Hiên Viên Nhất Nhất.Phô trương như thế, khí chất như vậy, nữ nhân đẹp thế này hấp dẫn ngay ánh mắt của các tu sĩ.

Mọi người suy đoán lai lịch của hai nàng.Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân nhìn ngang ngón dọc, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, nàng cười nói:- Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, coi chừng không ăn được cả hai.Phong Phi Vân thu về tầm mắt, hắng giọng, ngồi ngay ngắn:- Mới rồi chúng ta nói đến nàng muốn thành ý như thế nào.Đông Phương Kính Nguyệt liếc hướng bình phong, có mấy anh kiệt yêu tộc thế hệ trẻ đi qua.Đông Phương Kính Nguyệt mỉm cười nói:- Ngươi phải cưới ta một lần nữa, lần trong mộng không tính.

Phải làm thật rình rang, chiêu cáo thiên hạ, mời tất cả bằng hữu quen biết, để mọi người chứng hôn cho chúng ta, nói với mọi người chúng ta kết thành đạo lữ.Phong Phi Vân đồng ý ngay:- Ta hoàn toàn không có vấn đề.- Ngươi chỉ được cưới một mình ta.Đông Phương Kính Nguyệt nâng tách trà lên, hé môi hồng uống một hớp, lóe mắt liếc trộm sắc mặt Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- La Phù đã mang thai, hôn sự của ta và Long Phù vì nhiều chuyện nên đã kéo dài rất lâu, ta không thể phụ nàng ấy.

Ta và Thương Nguyệt sớm đính hôn, nàng ấy xem như vị hôn thê của ta, không thể phụ lòng Thương Nguyệt.- Hồng Nhan chết vì ta, ta phải hồi sinh nàng ấy.

Trước khi Hồng Nhan sống lại, ta không muốn thành hôn . . .Phong Phi Vân nói ra từng cái tên nữ nhân, nụ cười trên mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến mất.Đông Phương Kính Nguyệt không phải nữ nhân ích kỷ, nhưng không có nghĩa là nàng vui vẻ cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình.

Long La Phù có con với Phong Phi Vân, vậy là nàng sẽ mẫu bằng tử quý, gả cho Phong Phi Vân rồi có tiếng nói nặng ký nhất.Long Thương Nguyệt là vị hôn thê của Phong Phi Vân, sau khi gả cho hắn thì nàng có danh phận chính thức nhất.Nam Cung Hồng Nhan, một người khiến Phong Phi Vân không tiếc vì nàng biến thành ma đầu giết người.

Nữ nhân mạnh mẽ là thế, nếu Nam Cung Hồng Nhan hồi sinh sẽ tranh giành.Đông Phương Kính Nguyệt rất muốn hỏi một câu:- Còn Đông Phương Kính Nguyệt . . .

Ngươi thì sao?Đông Phương Kính Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt đã không còn nụ cười vui vẻ.Giọng Đông Phương Kính Nguyệt như tiếng trời khẽ hỏi:- Vậy là ngươi muốn cưới hết mọi người, ta sớm dự đoán được sẽ như vậy, ta không làm khó ngươi.

Nhưng ngươi cũng nên có thứ hạng lớn nhỏ đi?Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:- Nếu vào nhà Phong gia thì không chia lớn nhỏ.Đông Phương Kính Nguyệt lắc đầu, nói:- Ngươi quá ngây thơ.

Ngươi nghĩ nữ nhân lọt vào mắt ngươi toàn là dịu ngoan sao?

Ngươi nghĩ nữ nhân rất rộng rãi?

Ngươi nghĩ mỗi nữ nhân đều đồng ý chia sẻ nam nhân của mình?-------Chương 1804: Nguyên lý kim tự tháp (2)Ngươi sai rồi, ta cho ngươi biết, nữ nhân rất hẹp hòi, hẹp như đầu kim.

Nữ nhân tu vi càng mạnh chẳng những không rộng lòng mà thu hẹp dần.- Một đám dê cái mềm mại bị dê đực uy hiếp sẽ ngoan ngoãn quay về vòng dê.

Nhưng một đám cọp mẹ nếu bị cọp đực uy hiếp sẽ chọc chúng nó cắn lại.

Dù chúng không được cọp đực yêu thương cũng sẽ không để cọp cái khác chiếm được, tự mình ăn luôn cọp đực.Phong Phi Vân toát mồ hôi như tắm.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Tại sao vua có ba ngàn mỹ nhân mà không sợ bị bọn họ cắn ngược lại?

Không chỉ vì hoàng đế cường đại, càng vì hoàng đế sẽ không dùng thần lực uy hiếp tất cả phi tử.- Hoàng đế cho phi tử địa vị khác nhau, để các nàng tranh đấu, chém giết, giành yêu thương.

Hoàng đế nắm giữ cân bằng là đủ.

Nếu cọp đực biết chiêu này thì đã không bị bầy cọp cái ăn.Phong Phi Vân không ngờ Đông Phương Kính Nguyệt suy nghĩ nhiều như vậy.

Phong Phi Vân cảm thấy hắn không làm nữ nhân nào chịu uất ức, sẽ không để nàng bị ai ăn hiếp.

Giờ ngẫm lại Phong Phi Vân chỉ tự biên tự diên, đứng ở góc độ của hắn nhìn vấn đề.

Phong Phi Vân không biết suy nghĩ trong lòng nữ nhân.Các nàng là con người, có thiên phú rất cao, cá tính hiếu thắng, không phải đồ chơi cho Phong Phi Vân muốn xếp sao thì xếp.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Ngươi đừng cho rằng tu vi của ngươi mạnh là có thể khuất phục bọn họ.

Nữ nhân đi xa trên con đường tu tiên mấy ai nhát gan sợ rắc rối?

Mấy ai chưa từng giết người?- Có lẽ bọn họ kính ngươi, yêu ngươi, nhưng tuyệt đối không sợ ngươi.

Nếu bị dồn ép, cùng lắm tan đàn xẻ nghé.

Ai rời khỏi ai cũng không chết được, chẳng lẽ ngươi có thể trói bọn họ lại sao?- Hình như hơi có lý.Phong Phi Vân phải công nhận lời Đông Phương Kính Nguyệt nói.

Nơi này là Tu Tiên giới, bản lĩnh của các nàng không nhỏ, có rời khỏi Phong Phi Vân thì dư sức sáng tạo một mảnh thiên địa, chúa tể một phương.

Các nàng không như nữ nhân phàm trần yếu đuối, rời khỏi nam nhân muốn nuôi sống bản thân cũng khó.Nữ nhân nếu có thể tự lắm thì sẽ nắm giữ nhiều quyền chủ động hơn.Đông Phương Kính Nguyệt thở dài thườn thượt:- Đâu chỉ có chút đạo lý?

Đây vốn là chân lý.

Thử nghĩ xem chúa tể các Trung Ương vương triều, cảnh chủ một cảnh, gia chủ một nhà có ai không oai phong hùng dũng?

Nhưng bọn họ dám nói để các nữ nhân bình đẳng sao?

Nếu làm như vậy sẽ hỗn loạn.Quy tắc kim tự tháp cũng là phép tắc đại đạo, ai làm trái sẽ tự chiệu diệt vong.Phong Phi Vân hiểu đạo lý này.

Phật môn ưu tiên nhất là không chia giàu nghèo, người người bình đẳng.

Nhưng đứng cao nhất là Phật tổ, tiếp theo là Bồ Tát, La Hán, Thanh Văn, Đế Thích, Thứ Sư.Đây vẫn là kim tự tháp quyền lực, nếu không có kim tự tháp này thì phật giới cực lạc trong truyền thuyết hô hào chúng sinh bình đẳng không thể thành lập.Đông Phương Kính Nguyệt đang nói cho Phong Phi Vân nghe đạo lý này.

Đông Phương Kính Nguyệt cho phép Phong Phi Vân có nhiều nữ nhân, nhưng nàng muốn hắn cho nàng một vị trí.

Nếu vị trí này không khiến Đông Phương Kính Nguyệt vừa lòng nghĩa là thành ý của Phong Phi Vân không đủ.Từ lúc bước lên đường tu tiên đã lâu Phong Phi Vân không nhức đầu thế này.

Phong Phi Vân đau đầu như búa bổ, đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt như hai cái dùi sắc bén đâm lỗ trên đầu hắn.- Chuyện này . . .

Chúng ta từ từ bàn sau.Phong Phi Vân chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn cần thận trọng suy nghĩ.

Đặc biệt chọn người đứng trên đỉnh cao nhất kim tự tháp rất quan trọng, nếu nàng không trấn nổi tòa tháp, tháp sụp xuống người bị đè chết là Phong Phi Vân.Đông Phương Kính Nguyệt không sốt ruột, nàng nheo mắt cong như hai vầng trăng khuyết.Đông Phương Kính Nguyệt nói:- Được rồi, vậy chờ khi nào ngươi suy nghĩ kỹ hãy đến tìm ta.

Không phiền ngươi tìm Vân Cáp giúp ta, tự ta sẽ đi tìm nó.Phong Phi Vân không níu kéo, cũng không thể níu giữ Đông Phương Kính Nguyệt.

Bởi vì bây giờ Phong Phi Vân không thể khẳng định vị trí nào cho Đông Phương Kính Nguyệt, lấy tư cách gì níu kéo nàng?- Ài, nữ nhân.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi ghế bên cạnh, gã đến từ lâu nhưng vì có Đông Phương Kính Nguyệt nên gã không tiện xen vào.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Phong huynh, nữ nhân vừa rồi rất ưu tú.

Dù là sắc đẹp, tư chất, tu vi đều hiếm có trên người, lại yêu Phong huynh như vậy.

Ta dám cá nếu Phong huynh cho nàng vị trí cao nhất thì bây giờ nàng đã ngồi trong lòng Phong huynh, mặc cho Phong huynh làm gì nàng thì làm.Tây Môn Xuy Tiêu tiếp tục bảo:- Nữ nhân như nàng ta dù chỉ nắm tay cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Nếu được lòng của nàng sẽ bị nam nhân toàn thiên hạ ghen tỵ chết, ta thấy nữ nhân khác không cần cũng được.Khiến Tây Môn đại quan nhân quen thói phong lưu nói ra lời như thế chỉ có Đông Phương cô nương đẹp như tiên mới có tư cách đó.Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:- Không đơn giản như Tây Môn huynh nghĩ.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Thật ra nói đơn giản thì cũng cũng giản đơn, nói khó cũng khó.

Đầu tiên Phong huynh phải hiểu trong lòng nữ nhân nghĩ gì, muốn khiến nàng yên phận hiền thê, thờ chồng dạy con thì phải cho nàng vị trí cao hơn mấy nữ nhân khác, có như thế nàng mới thấy mình hơn người.- Trong phàm tục, hoàng đế có ba ngàn giai lệ, tước gia, chúa tể trong Tu Tiên giới có mấy vạn, mấy chục vạn thê thiếp, phi tần cũng là chuyện thường.Phong Phi Vân lắc đầu, nói:- Người có vị trí cao thì sở hữu nhiều thứ hơn.- Sai, sai hoàn toàn.

Những chúa tể toàn là bá chủ một phương, không rảnh tập trung chuyện tình yêu nam nữ.

Tu luyện và tranh giành thế lực mới là chiến trường của bọn họ.

Chỉ có vài nữ nhân thật sự ở trong lòng bọn họ.

Mười mấy, mấy vạn, mấy chục vạn nữ nhân đa số còn cưha thấy mặt, không biết tên các nàng.

Nhưng tại sao bọn họ tồn tại?Phong Phi Vân dốt đặc cán mai hỏi:- Tại sao?Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Mặt ngoài các nàng là nữ nhân của chúa tể, nhưng thật ra toàn là tiện tỳ chúa tể giao cho các sủng phi giẫm đạp.

Những nữ nhân địa vị cao sẽ sinh ra cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, không đến làm phiền ngươi.Phong Phi Vân nheo mắt nói:- Ta hiểu rồi, nếu tháp chỉ có ba tầng thì đếm từ trên xuống dưới đến tầng thứ ba là thấp nhất.

Nếu có mười tầng tháp, thế thì người đứng ở tầng thứ ba cũng cao cao tại thượng.Tây Môn Xuy Tiêu nâng chén cụng ly với Phong Phi Vân:- Thông minh.Phong Phi Vân sờ cằm:- Nhưng nếu ta cưới mấy ngàn giai lệ chẳng phải là hại nhiều nữ nhân vô tội?Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Sao Phong huynh biết là mình hại bọn họ?

Miễn Phong huynh đủ mạnh thì bọn họ sẽ tự bám dính vào Phong huynh, nương nhờ lực lượng và uy thế của Phong huynh để lớn mạnh tông môn, gia tộc sau lưng mình.

Phong huynh lợi dụng bọn họ không phải chân tình, bọn họ lợi dụng Phong huynh cũng không phải chân tình, nói gì đến vô tội hay có tội?-------Chương 1805: Bại Nguyệt hoàng tửPhong Phi Vân không đồng ý lời Tây Môn Xuy Tiêu nói, hắn có nguyên tắc của mình.Phong Phi Vân cười nói:- Không nói nữa, sớm muộn gì ta sẽ khiến các nàng tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn nhận vị trí ta sắp xếp cho.

Đây là thế giới của nam nhân, sao cho phép các nàng lật trời đổ nước?Phong Phi Vân đầy hào khí, hắn không muốn buồn phiền vì chuyện này thêm.Phong Phi Vân mở miệng nói:- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Tây Môn huynh, trong nhân tộc có mấy chỗ di tích của Oa Hậu Đại Thánh?Tây Môn Xuy Tiêu là vạn sự thông, thậm chí biết một ít bí ẩn đỉnh cao nhất.Từ lúc cùng nhau sát cánh chiến đấu trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Phong Phi Vân thay đổi ấn tượng về Tây Môn Xuy Tiêu.

Tuy Tây Môn Xuy Tiêu rất bí ẩn nhưng không có ý xấu với nhân tộc, gã tuyệt đối không phải diệt thế giả vực ngoại.Tây Môn Xuy Tiêu hơi đổi sắc mặt:- Đây cũng là vấn đề ta muốn hỏi Phong huynh, sao Phong huynh biết ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?Trong lúc Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan nói chuyện thì gần đó vang tiếng ồn ào.

Một luồng kiếm quang chói mắt xẹt qua, dưới đất thêm một vệt máu nhuộm đỏ bình phong.- Xảy ra chuyện lớn, Thiên Hồ quân tử của hồ tộc bị phế bỏ tu vi!- Hồ tộc chính là thái cổ thánh yêu tộc, Thiên Hồ quân tử là hoàng tử của hồ tộc.

Rắc rối to rồi.Cổ kiếm chui vào võ trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất, nàng cùng Lưu Tô Tử ngồi sau tấm bình phong, bình tĩnh uống trà.

Đám anh kiệt yêu tộc sợ đứng tim.Tu vi của nữ nhân tộc này quá cao.Phong Phi Vân sớm chú ý đến tình huống bên Hiên Viên Nhất Nhất.

Hai nàng vừa đến không lâu thì mấy anh kiệt yêu tộc mò qua, xứng đáng bọn họ xui xẻo.

Hiện nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rất nổi tiếng, anh kiệt yêu tộc còn dám xúc phạm Thủy Nguyệt Thánh Nữ, không tự tìm chết thì là gì?Lưu Tô Tử phẩy quạt, ngồi thẳng sống lưng, toát ra anh khí.Lưu Tô Tử lạnh lùng cười:- Thiên Hồ quân tử bình thường mà dám buông lời ngông cuồng đòi thu chúng ta làm nữ hầu?

Không nhìn xem người ngồi đối diện hắn là ai?

Có thể trêu vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sao?Tu sĩ trong tiên cung trà phường giật mình.

Mấy tu sĩ yêu tộc lộ vẻ kiêng dè.

Mới lúc trước Thủy Nguyệt thánh thần chém thánh đồ long, suýt giết luôn Vu Ô thánh tổ.

Uy thế làm vạn tộc kinh hoàng, những tu sĩ yêu tộc nghe tên Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là sợ vỡ mật.

Tu sĩ thái cổ thánh yêu tộc rụt vòi về.Thiên Hồ quân tử bị Hiên Viên Nhất Nhất một kiếm phế tu vi, mặt trắng bệch, người run run.Thiên Hồ quân tử độc ác trừng Hiên Viên Nhất Nhất, hăm dọa:- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chẳng qua nổi tiếng một thoáng, cho rằng thái cổ thánh yêu tộc chúng ta thua nhân tộc các ngươi sao?Lưu Tô Tử đáp trả:- Cứ đến đây đi, bao nhiêu cường giả đến chúng ta cũng đón!Các thiên kiêu nhân tộc la hét ủng hộ.

Hai nữ nhân còn mạnh mẽ như thế, bọn họ là nam nhân sao rụt cổ được?Một nam nhân đẹp trai đến từ thế gia viễn cổ nói:- Nhân tộc chúng ta vào thời kỳ thái cổ từng đứng đầu vạn vật, thái cổ thánh yêu tộc các ngươi có tư cách gì diễu võ dương oai trong địa bàn nhân tộc?Nam nhân mặc áo đạo nói:- Ba đại thánh thái cổ là tổ tiên nhân tộc, huyết mạch nhân tộc chúng ta ưu tú hơn bất cứ chủng tộc nào.

Thái cổ thánh yêu tộc gì đó tự cho mình cao hơn người một bậc.

Nếu còn ở thời kỳ thái cổ thì không xứng xưng thần dưới chân nhân tộc!- Giờ nhân tộc có hai thánh linh xuất thế, đang lúc phồn vinh hưng thịnh.

Ta nghĩ sau hội luận đạo vạn tộc nhân tộc sẽ xếp vào hàng thái cổ thánh yêu tộc.Các tu sĩ nhân loại đập bàn đứng dậy, chiến ý hừng hực, dù đối diện thái cổ thánh yêu tộc thì bọn họ cũng không sợ.Mọi chuyện chỉ vì Phong Phi Vân nói câu 'trước thái cổ nhân tộc đứng đầu vạn vật' ảnh hưởng bọn họ.

Cộng thêm uy thế Thủy Nguyệt thánh thần giết thánh đồ long, một ngày đánh bại ba thánh.

Thiên kiêu nhân tộc vốn tự ti thoáng chốc cứng cổ hơn, tìm về tự tin và hùng dũng.Đổi lại trước kia nghe nói đối phương là thái cổ thánh yêu tộc thì đa số tu sĩ sẽ sợ đứng tim, ai dám khiêu chiến với thái cổ thánh yêu tộc?Thấy tình huống này Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng.Đây là hiện tượng tốt.Bên ngoài tiên cung trà phường truyền vào tiếng hừ lạnh:- Hừ!Một tiếng hừ như sấm vang bên tai mọi người, chấn màng tia các thiên kiêu nhân tộc đau rát, choáng váng.

Vài người nhũn chân té xuống đất.Mọi người kinh hoàng.Bại Nguyệt hoàng tử mặc áo gấm đỏ rực khí vũ hiên ngang, gò má bên phải có bảy miếng vảy rồng, đẹp trai yêu dị.

Bốn nữ phó xinh đẹp theo sau Bại Nguyệt hoàng tử.Bại Nguyệt hoàng tử từng bước lên lầu, yêu khí cường đại đẩy lùi một số thiên kiêu Vũ Hóa cảnh.Một lão nhân lớn tuổi giật mình kêu lên:- Trời, là vương giả thế hệ trẻ của thắng ngư yêu tộc!Lão nhân vội chạy ra tiên cung trà phường, nơi đây là đất thị phi, lão không dám ở lại lâu.Bại Nguyệt hoàng tử là tu sĩ yêu tộc thế hệ trẻ nhưng tu vi thì khiến bá chủ thế hệ trước tu luyện hơn vạn năm phải kiêng dè.

Thiên Hồ quân tử bình thường không sánh bằng Bại Nguyệt hoàng tử được.Bại Nguyệt hoàng tử đến trước mặt Hiên Viên Nhất Nhất, mỉm cười ưu nhã, chắp tay cúi đầu nói:- Nghe tiếng thánh nữ điện hạ đã lâu.

Trong nhân tộc chỉ có thánh nữ điện hạ là xứng làm vương giả thế hệ trẻ.

Không biết Bại Nguyệt có thể mời thánh nữ điện hạ cùng uống một ly trà xanh không?Bại Nguyệt hoàng tử đến khiến không khí trong tiên cung trà phường nồng nặc mùi thuốc súng.Mặt ngoài Bại Nguyệt hoàng tử trưng cầu ý kiến Hiên Viên Nhất Nhất nhưng gã đã rót linh trà vào ly của nàng.

Không thấy Bại Nguyệt hoàng tử sử dụng yêu khí gì, ly thanh đồng đổi màu đỏ rực như khối sắt nung nóng, từng lũ khí kình lửa vòng quanh cái ly bay hướng Hiên Viên Nhất Nhất.

Ly thanh đồng biến thành mặt trời nhỏ nóng cháy, nhiệt độ trong tiên cung trà phường tăng cao một mảng lớn.Các tu sĩ thấy rõ ràng ly bay trong không khí nhưng bàn ngọc bên dưới bị hòa tan thành những giọt nước màu trắng ngà.Hiên Viên Nhất Nhất đeo khăn che mặt màu xanh, bị sóng khí nóng cháy trùng kích.

Khăn tốc lên lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, chỉ một nửa khuôn mặt đã làm mọi người nhìn say mê.Bại Nguyệt hoàng tử đứng đối diện mắt sáng rỡ, thầm cảm thán rằng:- Nữ nhân này chỉ trên trời mới có, tiên rơi vào hồng trần.Bốn nữ phó sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử cũng là mỹ nhân hạng nhất, nhưng không bằng một ngón tay của Hiên Viên Nhất Nhất.Bại Nguyệt hoàng tử là một nam nhân có phong độ, lúc trước lời Lưu Tô Tử nói chọc giận gã, cảm thấy nhân tộc càng lúc càng huênh hoang, dám khiêu chiến uy nghiêm của thái cổ thánh yêu tộc.

Giờ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Nhất Nhất, thế là Bại Nguyệt hoàng tử nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc.Bùm!Mắt Bại Nguyệt hoàng tử bắn ra hai tai thần quang, chén trà đỏ rực tự động hòa tan trong không trung chỉ còn một làn khói, không để lại gì khác.Chỉ một ánh sáng đã hòa tan tất cả sát thế.-------Chương 1806: Âm mưu nhân tộc- Vừa rồi Bại Nguyệt lỗ mãng, đã kính trà tất nhiên phải hai tay dâng lên trước mặt thánh nữ điện hạ.Bại Nguyệt hoàng tử rót ly linh trà khác, nho nhã lễ độ đưa tới trước mặt Hiên Viên Nhất Nhất, khuôn mặt điển trai luôn treo nụ cười thân thiện.Những anh kiệt yêu tộc hiểu biết Bại Nguyệt hoàng tử nhận được một tín hiệu, gã nhìn trúng thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, sau này phải khách sáo với Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Lưu Tô Tử cười khẩy nói:- Mấy hôm trước nghe nói Bại Nguyệt hoàng tử thua vào tay một vương giả thế hệ trẻ nhân tộc, quả nhiên bị đánh rớt nhiều nhuệ khí.Vẻ mặt Bại Nguyệt hoàng tử khó xem, từ nhỏ đến lớn gã chưa từng thua, đó là lần thua đầu tiên.

Bại Nguyệt hoàng tử không ngờ một nữ nhân tộc bình thường dám vạch vết sẹo của gã ra.Ánh mắt Bại Nguyệt hoàng tử độc ác, ra tay nhanh như chớp.

Móng vuốt đầy vảy cá tung ra, vuốt sắc bén như lưỡi câu chộp cổ Lưu Tô Tử.Vù vù vù vù vù!Cổ kiếm sau lưng Hiên Viên Nhất Nhất bay khỏi vỏ, kiếm khí kéo hình trăng khuyết chém nát không gian, đẩy lùi móng vuốt, lực lượng ngang ngửa với Bại Nguyệt hoàng tử.Bại Nguyệt hoàng tử rụt tay về giấu dưới tay áo, lạnh lùng trừng Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Nể mặt mà không biết điều.

Tưởng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ghê gớm lắm sao?

Trước thái cổ thánh yêu tộc chúng ta thì muốn diệt nguyên nhân tộc liền diệt.

Bản hoàng tử kính ngươi một ly trà là ch o48e mặt mũi.

Nếu đêm nay ngươi hầu hạ bản hoàng tử một đêm liền bỏ qua chuyện này.

Nếu không . . .

Ta bảo đảm kết cuộc của ngươi sẽ rất thảm.Bại Nguyệt hoàng tử kiêu căng, nhiều yêu vương thái cổ thánh yêu tộc không lọt vào mắt gã nổi.

Với Bại Nguyệt hoàng tử thì thánh nữ nhân tộc chỉ là món đồ chơi.

Bại Nguyệt hoàng tử muốn theo đuổi Hiên Viên Nhất Nhất nhưng chẳng lẽ sẽ cưới nàng làm hoàng tử phi sao?

Chuyện đó tuyệt đối không thể, vì hoàng tộc thái cổ thánh yêu tộc tuyệt đối không cho phép bán yêu xuất hiện.Đáp lại Bại Nguyệt hoàng tử là thanh cổ kiếm, kiếm khí càng thêm sắc như sao băng rạch phá không gian xẹt qua cổ Bại Nguyệt hoàng tử.

Một lũ tóc rơi xuống đất biến thành râu cá hình dạng như bứu thịt.Thành chủ thứ sáu Hỗn Độn thiên thành tự mình chạy tới ngăn cản hai vương giả thế hệ trẻ chiến đấu sinh tử.Khuôn mặt điển trai vặn vẹo, trước khi đi ánh mắt Bại Nguyệt hoàng tử độc ác nhìn Hiên Viên Nhất Nhất từ trên xuống dưới.Bại Nguyệt hoàng tử lạnh lùng cười:- Hẹn gặp lại trên hội luận đạo vạn tộc, ta chờ xem ai cứu được ngươi.Bại Nguyệt hoàng tử lại chỉ vào Lưu Tô Tử:- Còn ngươi nữa, chúng ta đi!Thành chủ thứ sáu ghét bộ dáng kiêu căng của thái cổ thánh yêu tộc, nhưng không thể đứng nhìn hai vương giả thế hệ trẻ tranh chấp.

Thành chủ thứ sáu vẻ mặt bất đắc dĩ điều đình.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Bại Nguyệt hoàng tử rời đi, nhíu mày nói:- Bại Nguyệt hoàng tử không giống loại người ngu xuẩn, biết rõ bây giờ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh như mặt trời ban trưa còn chạy đến khiêu khích Hiên Viên Nhất Nhất.

Đây chẳng phải nói cho mọi người rằng thắng ngư yêu tộc muốn khai chiến với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sao?- Không phải khai chiến với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh mà là toàn nhân tộc.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Qua nhiều năm ôn dưỡng, thế lực nhân tộc khuếch trương cực nhanh.

Mỗi năm trên chiến trường vạn tộc nhân tộc mở mang bờ cõi, thực lực và nội tình đã không yếu hơn thái cổ thánh yêu tộc nào.

Cao tầng nhân tộc định nhờ vào hội luận đạo vạn tộc một hơi xông lên hàng thái cổ thánh yêu tộc.

Đoạn thời gian trước Thủy Nguyệt thánh thần chém thánh đồ long cũng là vì tạo thế cho nhân tộc.Phong Phi Vân hỏi:- Chuyện này liên quan gì đến Bại Nguyệt hoàng tử khiêu khích Thủy Nguyệt Thánh Nữ?Phong Phi Vân càng tò mò về thân phận của Tây Môn Xuy Tiêu hơn, gã biết hết tin tức bí mật của nhân tộc.Không đơn giản chút nào.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của Phong Phi Vân, cười nói:- Cái này không xem như tin mật, mấy tin tức này không gạt được thái cổ thánh yêu tộc.

Cao tầng nhân tộc không định che giấu, nếu muốn xông vào hàng thái cổ thánh yêu tộc Đương nhiên phải mạnh mẽ lên, càng cứng rắn càng tốt.Phong Phi Vân nói:- Ta hiểu rồi, ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc địa vị cao cả, là trọng tài toàn thế giới.

Nhân tộc muốn mạnh mẽ vùng lên sẽ bị bọn họ chèn ép.- Nhưng dựa vào một thái cổ thánh yêu tộc đối phó nhân tộc trước không nói có thể ức chế nhân tộc được không, dù thành công thì cũng là lưỡng bại câu thương.- Hiện tại danh vọng của Thủy Nguyệt thánh thần như mặt trời ban trưa, là lãnh tụ tinh thần cho nhân tộc.

Bại Nguyệt hoàng tử đến khiêu khích Thủy Nguyệt Thánh Nữ, chín thhức tuen chiến với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Bại Nguyệt hoàng tử làm người dẫn đầu khiêu khích, Bại Nguyệt hoàng tử đại biểu thắng ngư yêu tộc tỏ thái độ.

Có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ lục tục có người ra chiến thư.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Bại Nguyệt hoàng tử ra chiến thư rất xảo diệu.

Mặt ngoài Bại Nguyệt hoàng tử muốn theo đuổi Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhưng bị từ chối, hai người xích mích.

Nhưng sự thật thì Bại Nguyệt hoàng tử muốn tìm một lý do thích hợp quang minh chính đại tấn công Thủy Nguyệt Thánh Nữ trong hội luận đạo vạn tộc.- Nếu Bại Nguyệt hoàng tử bắt được Thủy Nguyệt Thánh Nữ trong hội luận đạo vạn tộc, khiến Thủy Nguyệt Thánh Nữ thành âm đỉnh lô của Bại Nguyệt hoàng tử thì địa vị lãnh tụ tinh thần của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ rớt xuống dưới đáy.

Toàn nhân tộc không còn mặt mũi gì.Ngón tay Phong Phi Vân loay hoay ly trà, cười nói:- Bại Nguyệt hoàng tử tìm điểm xuống tay rất xảo diệu, nếu hắn thành công, nhân tộc muốn tỏa sáng trong hội luận đạo vạn tộc rồi nương uy thế trùng kích thái cổ thánh yêu tộc e rằng tan nát.- Khó khăn lắm mới dâng lên khí thế không chừng lại bị đè xuống, đây mới là điều làm người ta lo lắng nhất.Tây Môn Xuy Tiêu không lo chút nào, gã cười nói:- Ta rất muốn xem thái cổ thánh yêu tộc sẽ hạ chiến thư như thế nào.Phong Phi Vân cười nói:- Muốn biết bọn họ hạ chiến thư ra sao thì chúng ta đi theo Thủy Nguyệt Thánh Nữ là được.Phong Phi Vân hy vọng nhân tộc sẽ lên làm thái cổ thánh tổ.

Nhân tộc ôn dưỡng nhiều năm, giờ là lúc phát huy sức mạnh.Câu nói 'trước thái cổ nhân tộc đứng đầu vạn vật' vô tình dấy lên gió đông cho nhân tộc trùng kích thái cổ thánh tộc.Những cao tầng nhân tộc không thiếu người thông minh, có cơ hội nào thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhưng không biết thế lực nhân tộc mạnh cỡ nào?Phong Phi Vân biết trong nhân tộc còn tồn tại một vị thánh linh, là người dùng thiên tôn vô lượng tháp giết Tiêu Nặc Lan, cái này xem như thuộc hàng thực lực che giấu của nhân tộc.Hiện nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là lãnh tụ tinh thần của nhân tộc, vậy thái cổ thánh yêu tộc muốn khai chiến với nhân tộc sẽ nhằm vào thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Đi theo Hiên Viên Nhất Nhất là lựa chọn đúng đắn.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu theo đuôi Hiên Viên Nhất Nhất đến một tòa tử tinh thần cung huy hoàng, xa hoa lộng lẫy hơn hòng cung gấp mấy chục lần.

Trên tấm biển to viết hai chữ Tiên Hư, nét bút cứng chắc rộng rãi.-------Chương 1807: Người thứ bốn vào bàn tiệc (1)Trước cửa Tiên Hư cung có hai lão nhân trông chừng, mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn, là cường giả thế hệ trước.Hiên Viên Nhất Nhất, Lưu Tô Tử đưa thiệp mời, đi vào trong.Tây Môn Xuy Tiêu cười gian:- Đêm nay bốn tiên nữ nhân tộc mở tiệc mời nhân kiệt đỉnh cao nhất trong thế hệ trẻ nhân tộc.

Người nào được mời đều là thiên chi kiêu nữ kinh thiên vĩ địa, thế tử tước phủ Trung Ương vương triều chưa chắc có tư cách đi vào.

Sự kiện quan trọng này mấy vạn năm chưa chắc gặp một lần, nay chúng ta đụng trúng, quá may mắn.Phong Phi Vân nhướng mày nói:- Tây Môn huynh có thiệp mời không?Tây Môn Xuy Tiêu xoa hai tay, thật sự hiện ra hai tấm thiệp:- Lỡ tóm được hai tấm.Tây Môn Xuy Tiêu đưa một tấm thiệp mời cho Phong Phi Vân, nghênh ngang đi vào Tiên Hư.Phong Phi Vân có nghe tiếng Tiên Hư, là một hoa gian động thiên truyền thừa cổ xưa, rất nổi tiếng.

Không chỉ vì thực lực hoa gian động thiên mạnh mẽ, còn vì nữ nhân đẹp nhất mỗi thời đại nhân tộc đều sinh ra từ Tiên Hư.Nếu nói có mười nữ nhân đẹp nhất một thời đại thì có ba người rưỡi đến từ Tiên Hư.Cảnh tượng nhìn thấy bên ngoài chỉ là một góc nhỏ, đi vào Tiên Hư rồi ngươi mới biết cái gì là thiên cung tiên cảnh.Nơi này được xưng là tiểu tiên giới cũng không quá đáng.Các đảo tiên lơ lửng xuyên qua sương tiên, các con giao long trắng xẹt qua không trung, mặ sau kéo một chiếc xe xa hoa màu trắng.

Có nữ nhân xinh đẹp khuynh thành ngồi trong xe, làm người nhìn một lần khó quên.Tay Tây Môn Xuy Tiêu cầm ngọc tiêu, anh tư tiêu sái đi đằng trước, dõng dạc giải thích:- Con người sống trên đời nửa đoạn đầu là rượu gái tiền tài khí thế, nửa đời sau là thê thiếp nhi nữ, cái gì là cuộc đời thành công?

Chính là đây.

Đối với tu tiên giả thì nên là say nằm gối mỹ nhân, tỉnh nắm kiếm giết người.

Còn về truy cầu tiên đạo . . .

Ha ha ha, ta muốn hỏi một câu, nếu không cảm nhận được nhân đạo thì sao biết cái gì là tiên đạo?Vạt áo Phong Phi Vân bay bay, cười nói:- Nếu không trải qua thất tình lục dục thì làm sao có thể tứ đại giai không?Tây Môn Xuy Tiêu vỗ tay reo lên:- Phong huynh đúng là tri kỷ của chúng ta.

Đêm nay huynh đệ chúng ta hãy thể hiện hết mình, phải ôm một tiên nữ về mới được, ha ha ha ha ha ha!Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu nói cười leo lên một hòn đảo tiên nổi đi vào tiên cung lưu ly.

Có mười mấy thiếu nữ xinh đẹp đến hầu hạ.

Các thiếu nữ mặc cung trang thải y, môi hồng răng trắng, cơ thể mềm mại, linh khí động lòng người, toàn là nữ đệ tử Thiên Mệnh cảnh.Tây Môn Xuy Tiêu quen tay làng chơi, chọn đại hai thiếu nữ khoảng mười sáu, bảy tuổi ôm vào lòng.

Bàn tay xấu xa luồn vào vạt áo hai thiếu nữ xinh đẹp, bóp thỏ trắng mềm mại.Hai thiếu nữ không hề thấy ngại ngùng, ngược lại mừng rỡ.

Vì tu sĩ tham gia bữa tiệc tối nay toàn là anh tài đỉnh cao của nhân tộc.

Nếu các nàng lọt vào mắt Tây Môn Xuy Tiêu, dù chỉ được thu làm nữ phó thì tương lai sẽ rất sáng lạn.- Đến sớm không bằng đến đúng lúc, không ngờ vừa đến Tiên Hư đã gặp hai người quen, thật tình cờ.Một luồng sáng trắng xẹt qua không trung đáp xuống đảo tiên nổi, một thiếu niên công tử mặc áo nho màu trắng, nho nhã lịch thiệp, mặt trắng không râu, đầu bới kiểu tóc công tử, hai sợi dây cột tóc màu trắng cột lại, mấy cây bút thanh đồng cắm vào búi tóc.Là Thiên Toán thư sinh.Thiên Toán thư sinh giỏi lễ nghi đạo đức, bước chân nhẹ nhàng, tay cầm ống tay áo dài, cười tủm tỉm đi vào tiên cung lưu ly.Thiên Toán thư sinh chắp tay vái hai người:- Phong huynh, Tây Môn huynh, đã lâu không gặp.Tây Môn Xuy Tiêu thầm nghĩ:- Rõ ràng suy tính ra chúng ta ở đây, cố ý chạy đến quấy rầy lão tử tán gái còn nói như thể rất có duyên phận.Tây Môn Xuy Tiêu không thích Thiên Toán thư sinh, có thư sinh miệng đầy nho gia đạo đức thì muốn làm chuyện bậy bạ cũng khó.Tây Môn Xuy Tiêu rút tay ra khỏi vạt áo hai thiếu nữ, nhưng vẫn để các nàng ngồi trong ngực mình.

Tây Môn Xuy Tiêu trái ôm phải ấp hai thiếu nữ, hưởng thụ mông mềm ma sát đùi mình, uống rượu truyền từ làn môi thơm, bộ dáng rất là hưởng thụ.Thiên Toán thư sinh nho nhã lễ độ nhẹ nâng nho màu màu trắng chỉ vào vị trí giữa Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu.Thiên Toán thư sinh mỉm cười nói:- Vừa lúc có ghế trống, ta xin ngồi xuống.Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tiêu khó chịu nói:- Tiên Hư lớn như vậy cố tình chạy đến chỗ huynh đệ chúng ta chen chân, con người của ngươi không biết khách sáo là gì.Phong Phi Vân không ngờ Tây Môn Xuy Tiêu và Thiên Toán thư sinh quen nhau, nằm ngoài dự đoán.

Phong Phi Vân mặc kệ hai người cãi cọ, hắn tự uống rượu của mình.Thiên Toán thư sinh xua tay nói:- Không phải, yến tiệc đêm nay mời tất cả nhân kiệt đỉnh cao nhất nhân tộc, mỗi đảo tiên nổi đều sắp xếp số người.

Tám người một đảo, trăm người một núi.

Ta thấy đảo tiên này có sáu chỗ trống nên đến chen ghế, ai ngờ gặp Phong huynh và Tây Môn huynh, thế này chẳng phải là duyên phận sao?Phong Phi Vân lòng máy động lên tiếng:- Có vẻ đêm nay mời nhiều nhân kiệt đến?Thiên Toán thư sinh giơ ba ngón tay, cười nói:- Phát ba ngàn tấm thiệp mời, nhưng đêm nay không có nhiều người đến như thế.Ba ngàn tấm thiệp mời nhìn như con số khổng lồ nhưng bình quân mỗi giới nhân tộc không đủ hai mươi tấm.Thử nghĩ xem trong Trung Ương vương triều thứ sáu chỉ có gần hai mươi người có tư cáchdự tiệc, đủ thấy người được mời cao quý thế nào.Huống chi Phiêu Miểu thần triều chiếm hơn tám mươi phần trăm cường giả nhân loại, nên một nửa ba ngàn tâm thiệp dành riêng cho các đại thế gia, tiên tông, cổ giáo Phiêu Miểu thần triều.

Thái cổ Thánh Phật Miếu, nhân tổ động thiên cũng sẽ được danh sách đặc biệt, vậy nên số lượng thiệp mời phát đến các Trung Ương vương triều không đến mười tấm.Tức là sự thật thì chỉ khoảng gần mười thiên tài tuấn kiệt Trung Ương vương triều thứ sáu có tư cách dự tiệc.Bất cứ tài tuấn nào được mời đều cao quý không thể tả.

Hèn gì các tỳ nữ Tiên Hư hết sức chiều chuộng Tây Môn Xuy Tiêu.

Đây là bá chủ đỉnh cao nhất nhân tộc trong tương lai, ôm chân được ai là các nàng siêu may mắn.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Tiên giả từ vạn cổ luô nhưng thịnh cũng vì quan hệ nhâm mạch rộng lớn của bọn họ.

Yến hội lần này là ván cầu để bọn họ và các đại thế lực nhân tộc liên nhân.

Yến hội này đồ sộ trước giờ chưa từng có.

Chờ xem đi, tối nay qua đi các mỹ nhân tiên nữ trong Tiên Hư sẽ xuất giá tập thể.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Nếu được vị tiên nữ nào để mắt cũng là rất giỏi rồi, sau này sẽ truyền ra giai thoại thần tiên quyến lữ.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn Thiên Toán thư sinh như ngó quái thú:- Không ngờ lời này thốt ra từ miệng thư sinh đọc sách thánh hiền nhà ngươi.Thiên Toán thư sinh lắc đầu, quay sang nhìn Phong Phi Vân:- Ta không có phúc lớn như vậy, ngược lại Phong huynh . . .

Hì hì.-------Chương 1808: Người thứ bốn vào bàn tiệc (2)Phong Phi Vân cười nói:- Ta chỉ đi cùng Tây Môn huynh đến tiêu khiển, không liên quan đến ta.

Hơn nữa các tiên nữ giai nhân Tiên Hư toàn chọn thiếu niên chí tôn nhân tộc có bối cảnh, thế lực, tiền đồ.

Kẻ đơn độc như ta e rằng không đủ tư cách lọt vào mắt phượng.Thiên Toán thư sinh cười lắc đầu nói:- Phong huynh còn muốn giấu sao?

Đương thời ai không biết Phong huynh là vua bán yêu, một người hô ức vạn vạn người lên tiếng?

Tuy lực lượng bán yêu nhỏ yếu nhưng số lượng khổng lồ, thẩm thấu vào mỗi lĩnh vực, mỗi chủng tộc.

Bán Yêu Minh hoàn toàn xứng đáng là liên minh tu sĩ đệ nhất thiên hạ.

Khi tổng hợp lại lực lượng này e rằng những nhân tổ động thiên cũng phải kiêng dè ba phần.Tây Môn Xuy Tiêu rung động nói:- Ta đồng ý.

Sau lưng Phong huynh không đơn giản là tộc quần bán yêu.

Giờ bán yêu toàn thiên hạ đều nói Phong huynh bái thánh linh làm sư phụ, chỉ tính thân phận đệ tử của thánh linh đã đáng giá mấy tiên nữ tâm tư tỉ mỉ đắn đo.Phong Phi Vân và Đế Trủng cùng xuất hiện trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, cùng tuyên bố 'Nhân tộc đứng đầu vạn vật'.

Chuyện này đồn khắp nhân tộc, những bán yêu xem đó là điều đáng giá kiêu ngạo nhất.

Có một Thánh linh chống lưng cho bán yêu, địa vị của bán yêu Đương nhiên lại trướng lớn một mảng.Dù Phong Phi Vân nói ra tình huống thật sự của Đế Trủng thì bọn họ sẽ không tin, hơn nữa sự việc quan trọng, hắn không thể lộ ra với bất cứ ai.

Phong Phi Vân chỉ cười cười.Thiên Toán thư sinh nói:- Đồn rằng Cửu Thiên Tiên Nữ rất ưu ái Phong huynh, nhiều lần nhắc tên Phong huynh trước mặt mọi người, khen không dứt miệng.- Cửu Thiên Tiên Nữ?Phong Phi Vân chợt nhớ lúc ở Diệp Hồng Cảnh từng gặp mặt Cửu Thiên Tiên Nữ một lần.Khi ấy nàng như thần nữ trên chín tầng trời, nhìn mà không với tới được.

Lúc Phong Phi Vân và Cố Bát thiếu gia tranh phong, Cửu Thiên Tiên Nữ đưa tặng một món linh khí thập phẩm Khai Thiên thi cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân có chút ấn tượng với Cửu Thiên Tiên Nữ cao cao tại thượng như vầng trăng sáng treo cao.Tây Môn Xuy Tiêu vỗ tay cười to bảo:- Phong huynh thâm tàng bất lộ, hèn gì lúc vào Tiên Hư thì làm bộ dáng quyết tâm như thế, ra là đã nắm chắc ôm giai nhân về.

Cửu Thiên Tiên Nữ là thiên chi kiêu nữ của Cửu Thiên gia tộc Họa Diệt giới.

Cửu Thiên Tiên Nữ người đẹp hơn hoa, đẹp bằng Lăng Ba tiên nữ, tài tình vô song thiên hạ.- Cửu Thiên gia tộc là thế gia viễn cổ trong Họa Diệt giới, nếu Phong Phi Vân và Cửu Thiên Tiên Nữ truyền ra giai thoạn thì không đơn giản là ôm mỹ nhân về, không chừng được Cửu Thiên gia tộc ủng hộ, tương lai giúp ích cho Phong huynh khống chế toàn bộ bán yêu.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu đều có thân phận bí ẩn, không đơn giản như biểu hiện mặt ngoài.

Hơn nữa bọn họ mưu tính, hiểu biết tương lai nhân tộc rất sâu sắc.- Giờ Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu cứ nhắc lại chuyện bán yêu tự lập một tộc, xem ra đã biết Thủy Nguyệt thánh thần kêu ta tìm cách cho bán yêu đột phá Vũ Hóa cảnh.

Nếu ta tìm ra cách đó, danh vọng trong bán yêu sẽ tăng một mảng lớn, sắp thống lĩnh tộc quần bán yêu.- Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu cho rằng tộc quần bán yêu thống nhất, ta hoàn toàn xứng đáng là vua bán yêu.

Khi đó hình thành thế lực sẽ vượt qua bất cứ thế lực nhân tộc nào, nên bọn họ cố ý làm thân với ta.Phong Phi Vân nghĩ thông điểm mấu chốt, hắn không nói gì nữa.

Dù là Thiên Toán thư sinh hay Tây Môn Xuy Tiêu ít ra không phải loại người làm người ta chán ghét.Lại có một người leo lên hòn đảo nổi, đứng bên ngoài tiên cung lưu ly.Người đó cười to bảo:- Ta đã thấy lạ sao linh khí hòn đảo này khiếp người như thế, ra là mấy vị quý nhân ghế gớm ngồi trên đảo.

Không biết Trung Nguyên Nhất Điểm Qua ta đây có tư cách ngồi chung với mấy vị quý nhân không?Miệng Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hỏi nhưng không khách sáo chút nào, ngồi bệch xuống ghế.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua gật đầu cười với Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh đến trước, cười như hứng tiền từ trên trời rớt xuống.Lại một kẻ không biết khách sáo là gì.Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh không quen Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.

Thiên Toán thư sinh cười tủm tỉm.

Tây Môn Xuy Tiêu liên tục ôm hai mỹ nhân đùa giỡn.Phong Phi Vân cẩn thận đánh giá Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, người ham gia bữa tiệc chắc chắn không tầm thường, đáng để hắn chú trọng.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua giống y như cái tên, vóc dáng mập lùn y như khoai tây.

Bụng Trung Nguyên Nhất Điểm Qua to như cái lu, chân nhỏ như đôi đũa.

Nếu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng dưới đất thì khó thấy đôi chân, như thể gã chỉ có nửa người, eo gần ngay mặt đất.Bên hông Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cột dây lưng màu đỏ, dây giắt khảm đao rỉ sét rộng bằng một bàn tay.

Nếu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng trên đường cái trần gia nsẽ bị người xem là người đốn củi mập lùn bán củi.

Nếu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bán bánh nướng ở đầu đường sẽ bị người tưởng là Võ Đại Lang.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhìn ba người trong tiên cung lưu ly, cuối cùng tầm mắt ngừng trên người, con mắt ti hí híp lại thành khe hở.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tự giới thiệu:- Tại hạ tên Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, đến từ Trung Ương vương triều thứ hai, bằng hữu quen biết đều kêu ta là Qua ca.

Ta và huynh đài vừa gặp đã thấy thân, trên người không mang theo quà quý giá gì, ta có một trái đu đủ dài mười chín nguyên hội, tặng huynh đệ nếm thử.Tây Môn Xuy Tiêu lên tiếng:- Đu đủ mà cũng mọc tận mười chín nguyên hội?Tây Môn Xuy Tiêu gai mắt Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, tuy gã cũng không thích Thiên Toán thư sinh nhưng ít ra bộ dáng Thiên Toán thư sinh ngời ngời sáng sủa.Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu đều là nam nhân tuấn tú phong độ.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mạnh mẽ chen vào, kéo sụp mức độ trung bình.

Nếu chút nữa tiên nữ hiến nghệ thấy củ khoai tây này không chừng sẽ sợ chạy mất dép.Tây Môn Xuy Tiêu vì kế hoạch tán gái của mình, càng nhìn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua càng thấy ghét.Trên bàn đặt một trái đu đủ to, dài hơn một thước, màu vàng rực, lấp lánh ánh sáng.

Mùi thuốc xộc vào mũi, nghe nói dài mười chín nguyên hội.Một nguyên hội là mười hai vnạ chín ngàn sáu trăm năm.Một trái đu đủ sinh trưởng tận hai trăm vạn năm, Tây Môn Xuy Tiêu tuyệt đối không tin.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mỉm cười nói:- Cái này có là gì?

Nhà ta còn một số trái kỳ lạ, toàn dài mấy ngàn nguyên hội.

Nhưng những trái này quá cồng kềnh, không tiện mang theo.Thiên Toán thư sinh nhìn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua một lúc, mắt lóe tia sáng trí tuệ.

Thiên Toán thư sinh chợt nhớ điều gì, lộ vẻ hiểu ra.Tây Môn Xuy Tiêu vẫn không tin trái đu đủ dài mười chín nguyên hội.

Nhưng Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bảo trái đu đủ này không giống bình thường, khi cắt ra bên trong có chín vòng tuổi, đếm là biết ngay nó được bao nhiêu năm.Tây Môn Xuy Tiêu không tin tà, gã xẻ đu đủ từ chính giữa.

Bên trong tràn ra linh khí mông lung, hương thơm xông vào mũi, dược lực đậm đặc tựu như một gốc thần dược.-------Chương 1809: Trước kia chỉ có tráiChỗ cắt đu đủ rậm rạp vòng tuổi, nhièu đến nỗi phải dùng thần thức điều tra.

Tây Môn Xuy Tiêu xem xong trợn mắt há hốc mồm, thật sự có hai trăm vạn vòng tuổi rậm rạp.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy biểu tình giật mình của Tây Môn Xuy Tiêu thì cười nói:- Vốn định tặng đu đủ này cho mấy vị tiên nữ làm quà gặp mặt, nhưng bây giờ đã bị xẻ rồi thì chúng ta chia nhau ăn đi.

Chỗ tiên nữ thì tại hạ đã có quà khác, mọi người đừng lo.

Cứ ăn thoải mái, đây là hứ tốt, nữ nhân ăn thì ngực to, nam nhân ăn mạnh . . .

Mọi người tự hiểu.

Nhưng ăn ít thôi, dược lực rất mạnh, nếu quá đà thì rắc rối.Hơn mười tỳ nữ xinh đẹp trong Tiên Hư lộ vẻ rung động, mắt sáng lấp lánh.

Tạm không nói đến đu đủ sinh trưởng mười chín nguyên hội sau khi ăn vào có to ngực hay không, chỉ nói dược lực trong đu đủ không nhỏ, sánh bằng cổ dược, ăn vào sẽ được tăng tiến nhiều.Tất Ninh Soái ngửi được mùi dược từ đu đủ liền chạy ngay đến, xông vào tiên cung lưu ly, mắt sáng rỡ.Tất Ninh Soái reo lên:- Trời, đây là cổ dược sinh trưởng ít nhất trên mười nguyên hội.

Ta mới trèo tường vào, bụng đói cồn cào, miệng khô lưỡi khô.

Trái này có duyên với ta, thôi thì ta xin nhận.Tất Ninh Soái nhanh tay ôm đi một nửa đu đủ trên bàn, ngồi xổm ở ngưỡng cửa tiên cung lưu ly gặm cắn.

Tất Ninh Soái sợ đám người Phong Phi Vân hối hận chạy tới cướp, thế là gã nhanh miệng cắn hết bề mặt đu đủ, khắp nơi đầy dấu răng, nướcm iếng.Tất Ninh Soái cười thầm trong bụng:- Chuyến này bọn họ sẽ ngại không đòi lại cổ dược linh qua.Tất Ninh Soái gian manh ngoái đầu nhìn.

Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh,, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, mấy tỳ nữ giật mình nhìn Tất Ninh Soái.Tất Ninh Soái cười thầm trong bụng, thầm nghĩ:- Biết ngay là hành động của ta nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Tốc độ sấm sét cướp đi một nửa linh qua đẳng cấp cổ dược, giờ cả đám mắt tròn mắt dẹt nhìn.

Muốn đòi lại?

Không có cửa đâu.Tất Ninh Soái giả bộ ngây thơ nói:- Phong huynh, Thiên Toán, có phải ta đã quá lỗ mãng?

Hay ta trả lại trái cho mọi người ăn chung?Tất Ninh Soái dùng tay áo lau nước miếng và dấu răng dính trên bề mặt đu đủ, định ôm trái về đặt trên bàn.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Không cần, khỏi đi.

Một nửa trái là của ngươi, vẫn còn một nửa khác đủ rồi.Nụ cười trên mặt Thiên Toán thư sinh cứng ngắc.Tất Ninh Soái chỉ chờ nghe câu này, gã nhe hàm răng trắng cười nói:- Vậy thì ngại quá.Tất Ninh Soái tiếp tục cắn, gió cuốn mây tán nhai ngồm ngoàm hết nửa trái đu đủ.

Tất Ninh Soái cười toe toét như con chồn ăn vụng gà mái nhỏ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua trợn tròn mắt ti hí, người run rẩy, ngập ngừng muốn nói lại thôi.Phong Phi Vân lo lắng nhỏ giọng nói:- Trung Nguyên huynh, dược lực của đu đủ này mạnh cỡ nào?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua trả lời:- Một nữ tu sĩ Vũ Hóa cảnh nếm khối nhỏ đủ đắp nặn dáng người đến mức độ lý tưởng nhất.

Nam tu sĩ Vũ Hóa cảnh ăn vào sẽ mạnh đến mức . . .Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tìm từ hình dung, một lúc sau nói:- Treo tảng đá khoảng một trăm cân cũng không xìu.

Hắn ăn nửa trái, xem ra nguy rồi.Quả nhiên tình huống của Tất Ninh Soái rất tệ, người nóng hừng hực, miệng phun lửa.

Đũng quần dựng đứng như thép, vẫn còn đang trướng lên.

Đừng nói treo tảng đá, nguyên con ovi đè lên cũng không xẹp.Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh biến sắc mặt.

Nếu Tất Ninh Soái dư thừa dương khí tự cháy thì bọn họ biết nói sao với Tà Hồng Liên đây?Thiên Toán thư sinh lấy ra tiểu tháp tử tinh cao bảy tấc thu Tất Ninh Soái vào trong.Phong Phi Vân bắt hai tỳ nữ ném vào tiểu tháp:- Hai vị cô nương, xin nhờ các nàng.

Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ chịu trách nhiệm với hai cô nương.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhắc nhở:- Hắn ăn nhiều như vậy sợ là hai người không chịu nổi.Phong Phi Vân thảo luận với mấy tỳ nữ khác, quyết định giá hộc máu.

Mỗi người được số lượng linh thạch nhiều đến mức đủ chống đỡ một cổ tộc ngàn năm, các nàng mới vui vẻ chấp nhận.Tuy bọn họ là tiên tỳ trong Tiên Hư nhưng địa vị không thấp, sau lưng có bối cảnh thế lực không tầm thường.Phong Phi Vân đưa ra số lượng linh thạch mau một ngàn nữ nhân như bọn họ còn dư, nên các nàng không từ chối.

Phong Phi Vân chửi thầm trong bụng lần này cái tên Tất Ninh Soái nhặt của hời.Tây Môn Xuy Tiêu nói:- Phong huynh đúng là trượng nghĩa, vì bằng hữu tùy tay ném mấy núi linh thạch.

Sớm biết có chuyện tốt như vậy mới rồi ta cướp ăn nửa trái đu đủ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Trên bàn vẫn còn một nửa.Tây Môn Xuy Tiêu nghe vậy nhìn chằm chằm đu đủ trên bàn, mắt bốc lửa.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói câu tiếp theo dập tắt lửa:- Dù hắn có mười tỳ nữ giảm dương cũng sẽ mệt nhọc nửa năm, thịnh cực thì suy là đạo lý này.

Có thể phục hồi lại không thì chưa biết.Thiên Toán thư sinh nhíu mày nhìn tiểu tháp bảy tấc rung bần bật trên mặt bàn.Thiên Toán thư sinh nói:- Điều ta lo là hắn đột nhiên có mười lão bà như hoa như ngọc, Tà Hồng Liên sẽ đồng ý sao?Phong Phi Vân nói:- Không đồng ý cũng phải chấp nhận, ai kêu mới rồi ta đã hứa với mấy cô nương là xong việc lão Tất sẽ cưới bọn họ làm thê tử?

Ngươi nghĩ ta dễ dàng đưa số linh thạch đó sao?

Đây là tiền bối tặng cho bọn họ thành thân.Thiên Toán thư sinh vẫn rất lo.

Tà Hồng Liên hẹp hòi không chấp nhận một hạt cát, nàng mà tức giận thì sẽ rút kiếm chém người.Trong tiên cung lưu ly trống người, vốn có mười hai tỳ nữ bây giờ chỉ còn lại hai người bị Tây Môn Xuy Tiêu ôm vào ngực.Bàn tiệc mà không có nữ nhân hì như đồ ăn thiếu miếu, nhạt thếch.Vù vù vù vù vù!Hai tia sáng một xanh một tím lướt qua không trung, đáp xuống đảo tiên nổi.

Nữ nhân mặc áo xanh nhạt, khí chất như tiên, lưng cõng cổ kiếm, thướt tha thanh tú.

Nữ nhân mặc áo tím nữ cải nam trang, eo nhỏ xinh, da trắng bóc, mặt mày xinh đẹp.Nữ nhân áo tím đi vào tiên cung lưu ly, ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Vân:- Phong đại bán yêu, không biết bản quận chúa có tư cách ngồi bên cạnh ngươi không?Phong Phi Vân thấy nàng đã ngồi xuống thì không phản đối được, cười nói:- Thì ra là Tô Tử tiểu di muội, người đời đều nói tiểu di là tình nhân kiếp trước của tỷ phu, nàng ngồi bên cạnh ta tất nhiên là được.Lưu Tô Tử nghe xong mắt lạnh băng, nghiến răng ken két.Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử đến làm không khí trở nên kỳ lạ.Tây Môn Xuy Tiêu nhỏ giọng nói:- Lần này thì không đụng vào nữ nhân được.Tây Môn Xuy Tiêu vội đẩy hai tỳ nữ trong ngực ra một bên, ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng tỏ ra phong độ quân tử đàng hoàng.Trước mặt Thủy Nguyệt Thánh Nữ không thể mất phong độ.Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng dậy, cúi đầu hướng Hiên Viên Nhất Nhất.

Hai người tỏ vẻ hơi cung kính với Hiên Viên Nhất Nhất, vì thân phận, địa vị của nàng, hay vì phong độ quý ông đều phải cúi đầu chào nàng.-------Chương 1810: Bốn tiên nữ (1)Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu không bị trói buộc trong lễ nghi quy tắc, làm việc luôn tùy tính.

Có lẽ đây là lý do Tây Môn Xuy Tiêu vừa mắt Phong Phi Vân, gai mắt Thiên Toán thư sinh.Vật họp theo loài, người tụ theo đàn.Hiên Viên Nhất Nhất ngồi xuống đối diện Phong Phi Vân, nàng đeo khăn che mặt, trong bí ẩn chứa tiên khí.Ánh mắt Hiên Viên Nhất Nhất vừa giao nhau với Phong Phi Vân liền né tránh.

Hiên Viên Nhất Nhất định hỏi Phong Phi Vân đi Oa Hậu miếu tìm số mệnh kết quả thế nào, nhưng lời sắp đến bên môi bị nuốt ngược trở về.

Hiên Viên Nhất Nhất cứ thấy hỏi câu này không ổn, lý do tại sao thì nàng không rõ.Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử đến tìm Phong Phi Vân.

Lưu Tô Tử tuyên bố vương giả thế hệ trẻ nhân tộc bí ẩn đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử chính là Phong Phi Vân, muốn tìm cách chế hoành thái cổ thánh yêu tộc thì phải tìm hắn.Trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất không mấy tin tưởng, nàng biết rõ Phong Phi Vân mới đột phá Vũ Hóa cảnh không lâu, khó thể đối kháng lại cỡ như Bại Nguyệt hoàng tử.Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất cũng tin Lưu Tô Tử sẽ không lừa nàng, có một thanh âm không ngừng vang lên trong lòng nàng:- Hiên Viên Nhất Nhất, ngươi đang cố ý trốn tránh hắn sao?Tâm tình Hiên Viên Nhất Nhất phức tạp, hai nàng đến đảo tiên này.Có ai biết Hiên Viên Nhất Nhất ngồi yên như nước lạng nhưng trong lòng chẳng hề bình tĩnh?Lưu Tô Tử nhìn đĩa ngọc chính giữa đài ngọc, bên trong đặt các miếng đu đủ, cắt rất mỏng.

Nửa trái đu đủ cắt hơn sáu trăm phần.Lưu Tô Tử mở miệng nói:- A?

Có dược tính rất mạnh, là cổ dược sinh trưởng mấy nguyên hội sao?Vô số linh khí bao bọc dĩa bạc, dược khí hình thành các ảo ảnh rồng rắc các đốm sao.Đôi mắt đen láy của Hiên Viên Nhất Nhất cũng nhìn đu đủ trong dĩa ngọc, nàng cảm giác rõ ràng dược tính khổng lồ phát ra từ bên trong, chỉ hít một hơi cũng cảm nhận được linh khí sôi sục trong cơ thể.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:- Nó sinh trưởng mười chín nguyên hội . . .Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đang nói chợt ngừng bặt, như bị câm.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên cạnh mỉm cười nói:- Không dám giấu diếm, đây là linh qua cổ dược sinh trưởng mười chín nguyên hộ, Trung Nguyên huynh mang kỳ trân này từ Trung Ương vương triều thứ hai đến.

Mời thánh nữ điện hạ và thất quận chúa nếm thử.Biểu tình Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh quái dị nhưng không tiện lên tiếng.

Hiên Viên Nhất Nhất rất nhạy bén, nàng cảm giác không khí kỳ lạ lại thấy Phong Phi Vân nháy mắt với mình, nghĩ thầm có vấn đề.Lưu Tô Tử cũng cảm nhận không khí kỳ lạ, nhưng nàng thi triển Thần thông thiên nhãn không phát hiện linh qua cổ dược có vấn đề gì.

Lưu Tô Tử không chút e dè cầm đu đủ trong dĩa ngọc.Phong Phi Vân không ngăn cản Lưu Tô Tử, dù sao ngực nàng hơi nhỏ, ăn đu đủ vào sẽ cao vút lên, tìm về tự tin nữ nhân.

Sau này Lưu Tô Tử sẽ không ăn mặc kiểu nam nữa, xem như chuyện tốt.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nếu lớn đến trình độ nhất định, sau này nàng ấy có muốn nữ cải nam trang cũng khó khăn.Phong Phi Vân cười kỳ dị.Phong Phi Vân từng thấy bộ dáng mặc đồ nữ của Lưu Tô Tử, là mỹ nhân họa thủy, nếu thêm phần nữ tính càng khiến người yêu thương.Trong lòng Lưu Tô Tử cảm thấy bất an, hết sức cẩn thận, tay vươn ra lại rụt về.Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:- Phong đại bán yêu, ngươi lấy một miếng cho ta.- Rất vui cống hiến sức lực cho quận chúa.Phong Phi Vân lấy một miếng linh qua khá to đặt vào dĩa ngọc trước mặt Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân cười nói:- Ăn nhiều chút, thứ này tốt cho thân thể.Lưu Tô Tử khó hiểu nhìn Phong Phi Vân, cảm thấy cái tên này hôm nay là lạ.Không chỉ ánh mắt Phong Phi Vân kỳ lạ, mấy nam nhân khác cũng kỳ kỳ.Bọn họ thầm nghĩ:- Phong huynh thật tốt với em vợ của mình.- Ăn thì ăn, sợ các ngươi sao?Lưu Tô Tử từ nhỏ đến lớn đã rất kiêu ngạo, dứt khoát hơn nam nhân bình thường.

Lưu Tô Tử hé môi đỏ cắn một miếng, linh quang thơm ngọt tan trong miệng, tự động đẩy dược lực lan khắp người Lưu Tô Tử, chỗ tập trung nhất là ngực và mông.

Phong Phi Vân cảm thấy đường cong dưới lớp áo càng quyến rũ hơn.Loại biến đổi này rất nhỏ với Lưu Tô Tử, nàng không cảm thấy có gì lạ, thế là ăn trọn linh qua.Lưu Tô Tử cảm thấy linh khí toàn thân cuộn trào, cơ thể như có lửa đốt cháy nhưng còn trong vòng khống chế.

Nuốt cổ dược có dược lực cường đại sinh ra phản ứng dữ dội như thế là bình thường.Hai tay Lưu Tô Tử ấn đan điền, vận chuyển điều dưỡng hấp thu hết dược lực của cổ dược.Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Lưu Tô Tử chằm chằm, thấy mặt nàng tỏa sáng, càng xinh đẹp hơn, ngoài ra không có gì khác lạ.

Hiên Viên Nhất Nhất khó hiểu, hay bọn họ chỉ hù sợ nàng?Tây Môn Xuy Tiêu xúi giục:- Thánh nữ điện hạ có muốn nếm một khối không?Phong Phi Vân hắng giọng:- Thánh nữ điện hạ tu vi cường đại, không cần ăn qua này.Phong Phi Vân nhấn mạnh hai chữ cường đại.Tây Môn Xuy Tiêu kinh ngạc nói:- Phong huynh biết rõ vậy sao?

Hay từng đấu với thánh nữ điện hạ?Phong Phi Vân biết Tây Môn Xuy Tiêu có ý xấu xa gì, cười bí hiểm nói:- Tuy chưa chính thức đấu với thánh nữ điện hạ nhưng chuyện này nhìn mắt ước chừng là biết.Tây Môn Xuy Tiêu liếc hướng ngực Hiên Viên Nhất Nhất, nhưng ánh mắt gã vừa liếc qua liền rút về, hậm hực cúi đầu nhìn mặt bàn.Đây là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Tây Môn Xuy Tiêu không dám khinh nhờn.Mấy người không dám truê đùa Thủy Nguyệt Thánh Nữ, dù sao địa vị của Hiên Viên Nhất Nhất cao quý.

Nếu Hiên Viên Nhất Nhất biết lý do thật sự, đám người có mặt tại đây không ai chịu nổi cơn giận của nàng.

Dù tâm tính Hiên Viên Nhất Nhất cao đến mấy, khí chất trang nhã bao nhiêu cũng không thể bỏ qua kiểu giỡn này.Lưu Tô Tử thì là Phong Phi Vân đưa đu đủ cho nàng, nếu nàng biết sự thật cùng lắm tìm hắn tính sổ.Không lâu sau lại có người đến đảo tiên nổi.Người này trông khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vừa ốm vừa cao, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn, ăn mặc đơn giản, kiệm lợi, chỉ tự giới thiệu tên rồi ngồi xuống góc, không nói câu nào nữa.Tên người đó là Lư Sơn Nhân, đến từ Trung Ương vương triều thứ một trăm ba mươi bốn, thuộc về bất tử nhân tộc.Nhân tộc có một trăm ba mươi bốn Trung Ương vương triều, Lư Sơn Nhân đến từ Trung Ương vương triều xếp chót nhất, thuộc chủng tộc yếu nhất trong trăm tộc nhân loại.Nhưng ánh mắt Thiên Toán thư sinh nhìn Lư Sơn Nhân rất nghiêm túc, không hề xem thường gã ngược lại rất chú trọng.Yến hội Tiên Hư động thiên quy định là 'tám người một đảo, trăm người một núi'.Đám người Phong Phi Vân chọn đảo tiên nổi, vậy chỉ cần tám người là đủ quân số.

Như bàn tiệc trong yến hội, hình thành một vòng tròn.Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Hiên Viên Nhất Nhất, Lưu Tô Tử, Tất Ninh Soái, Lư Sơn Nhân, vừa lúc tám người.Vị trí của Tất Ninh Soái đặt tiểu tháp nhỏ rung bần bật, những người đến sau cho rằng có kẻ cuồng tu luyện đang bế quan bên trong.

Chuyện này là rất bình thường, nên không ai hỏi.-------Chương 1811: Bốn tiên nữ (2)Tám người đã đủ số, đảo tiên nổi tự động bay sâu vào Tiên Hư động thiên.

Tiên cung lưu ly như băng tinh hòa tan, các ngươi thần đài tử tinh ngoài trời.

Thỉnh thoảng có tỳ nữ xinh đẹp đưa tặng quỳnh tương ngọc lộ, linh quả kỳ trân.

Có mỹ nữ yêu tộc ăn mặc hở hang đến múa, thân hình thướt tha, ngọc thể quyến rũ.Những mỹ nữ yêu tộc bị bắt trên chiến trường vạn tộc bán vào Tiên Hư động thiên, bọn họ có địa vị không thấp.Chỗ khác cũng có một số đảo tiên nổi hoặc núi tiên bay qua.

Thiên Toán thư sinh rất được yêu thích, tùy thời có người đến kính rượu.Hiên Viên Nhất Nhất thì khỏi nói, ai biết nàng ở trên linh đảo dù là thiên kiêu nhân tổ động thiên, hoàng tử Trung Ương vương triều sẽ đến chào hỏi.Yến hội chưa chính thức bắt đầu đã rất náo nhiệt, nhiều anh kiệt tụ tập với nhau khó tránh khỏi thảo luận đạo pháp tu luyện, so tài Thần thông diệu thuật.

Hay tán dóc chuyện lớn trong thiên hạ, chỉ điễm giang sơn, nói năng dõng dạc hào hùng.Bốn tiên nữ phát thiệp mời yến hội thì khá khó xử, hôm nay toàn là nhân kiệt đỉnh cao đến, khó thể làm vẹn toàn.Cửu Thiên Yên Vũ được gọi là Cửu Thiên Tiên Nữ ở Đông Hồ điện.Nơi này tiên khí mù mịt, linh cung mái cong.

Có hàng ngàn tỳ nữ, váy tha thướt, tay ngọc ngực to, ai nấy là giai nhân tuyệt sắc.

Những tỳ nữ này có địa vị, quyền lực khác nhau, toàn là thị nữ của tiên nữ.Được gọi là tiên nữ thì hưởng thụ đãi ngộ còn cao quý hơn cả hoàng đế, có mấy ngàn người hầu là chuyện bình thường.Người bên ngoài cho rằng Tiên Hư động thiên là chỗ giải trí, những nữ nhân nơi này mặc dù địa vị cao quý nhưng so với hoàng tử Trung Ương vương triều thì thua xa.Nhưng sự thật là bốn tiên nữ của Tiên Hư động thiên khuôn mặt xinh đẹp, bối cảnh lợi hại, không ai dám xem thường bọn họ.Ví dụ sau lưng Cửu Thiên Yên Vũ có thế gia viễn cổ Cửu Thiên gia tộc, gia tộc trấn giới trong Họa Diệt giới.Ba tiên nữ khác sau lưng cũng có thế lực đỉnh cao, không yếu hơn Cửu Thiên gia tộc.

Thế lực như thế ai dám sỗ sàng với tiên nữ?Yến hối hôm nay là bốn người so tài, chọn một người có tiềm lực lớn nhất cho đêm đầu.

Bọn họ sẽ chôn nhân quả với vị nhân kiệt đỉnh cao này, lôi kéo trợ lực lớn cho thế lực sau lưng mình.Thử nghĩ xem, nếu Cửu Thiên Yên Vũ gả cho một vị nhân kiệt, tu vi của người đó đến bán thánh cảnh, vậy tương đương Cửu Thiên gia tộc có thêm trợ lực đẳng cấp bán thánh.

Tương lai ai muốn đụng vào Cửu Thiên gia tộc sẽ phải đăn đo thật kỹ.Nếu nhân kiệt kia đến cảnh giới thánh linh thì Cửu Thiên gia tộc tới thời hưng thịnh.Tuy đại kiếp nạn chưa đến nhưng vật khổng lồ như Cửu Thiên gia tộc chắc chắn đã biết được chút ít bí ẩn, bây giờ muốn hợp tác liên minh tăng mạnh thực lực, có như vậy mới tăng cơ hội sống trong đại kiếp nạn.Một thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi đứng trước bình phong, mặt mày thanh tú động lòng người, cúi đầu hướng bên trong.- Cô nương, chúng ta đi chỗ nào hiến nghệ trước?Cửu Thiên Yên Vũ đứng bên lan can đỏ thắm, áo xanh xòe, tay cầm bút vẽ vời trên giấy.

Ánh sáng trắng bao phủ người Cửu Thiên Yên Vũ, làm người ta không thấy rõ bộ dạng của nàng.Cửu Thiên Yên Vũ nhìn chăm chú bức tranh trước mặt, vẽ từng nét bút.Cửu Thiên Yên Vũ hé môi son:- Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y, Công Tôn Bạch chỉ chọn như thế nào?Cửu Thiên Yên Vũ, Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y, Công Tôn Bạch chỉ đều từng học nghề trong Tiên Hư động thiên, người bình thường khó mà thấy mặt, gia thế bối cảnh siêu phàm làm người ta chùn chân, tựa như tiên nhân chúa tể chín tầng trời.Cửu Thiên Yên Vũ, Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y, Công Tôn Bạch chỉ thường đi các Trung Ương vương triều hiến nghệ, mỗi đến nơi nào là biển người đông đúc, danh tiếng lan xa.

Bốn người không chỉ đại biểu Tiên Hư động thiên còn có tông môn, thế lực thế gia sau lưng mình.

Mỗi tiếng nói hành động của ccác nàng đều được chú ý cao độ.Bởi vì tư chất vô song, tài tình siêu quần, tu vi cao sâu, tiên hiền thế hệ trước cũng thấy mặc cảm, nên có người gọi bọn họ là bốn tiên nữ.Nếu bình chọn mỹ nhân hàng đầu nhân tộc thì còn mấy người khác xứng là tiên nữ.

Như Hiên Viên Nhất Nhất, Tây Môn San Hô vân vân.

Những mấy vị kỳ nữ thân phận đặc biệt, tài tình thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa chưa chắc bằng Cửu Thiên Yên Vũ, Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y, Công Tôn Bạch chỉ nêu không được xếp vào hàng tiên nữ.Giọng thị nữ như chim vàng anh mỉm cười nói:- Thiên tài tuấn kiệt các động thiên nhân tộc đều tụ tập ở Không Động tiên sơn, có hơn trăm nhân kiệt hiền tài.

Trong đó có Chung Thần Tú, Cát Hôn Hiểu đều là nhân hùng nổi danh mấy trăm năm.- Lạc tiên nữ tâm cao khí ngạo, Lạc Thủy cung và Tạo Hóa nhân tổ động thiên quen thân nên Lạc tiên nữ chọn nơi đầu tiên là đi Không Động tiên sơn hiến nghệ.

Có lẽ Lạc tiên nữ sẽ chọn một nhân duyên từ nhân tổ động thiên nào đó.- Thường tiên nữ thì không có gì lạ, thường tiên nữ tin phật tu thiền, mẫu thân vốn là người trong phật môn.

Thường tiên nữ chắc sẽ đi Phù Đồ tiên sơn trước.

Truyền nhân phật môn các thái cổ Thánh Phật Miếu đều tụ tập tại đó, đây là cơ hội tốt nhất để bàn luật Phật pháp, giao lưu tâm đắc.- Bạch chỉ tiên nữ sớm chọn mục tiêu.

Ha ha ha, nàng sẽ đi Thúy Huyết tiên sơn.

Nghe nói gần đây Bạch chỉ tiên nữ rất có hứng thú Tà Vấn Tử, từng lộ ra Tà Vấn Tử có thực lực tranh vị trí đệ nhất nhân thế hệ trẻ nhân tộc.Cửu Thiên Yên Vũ ngừng vẽ vời, nhếch môi cười nói:- Tám năm trước Tà Vấn Tử từ thiên cơ vị diện phi thăng, chỉ tu luyện sáu mươi năm đã phá vỡ hư không đến Tây Ngưu Hạ Châu.

Nghe nói trong thiên cơ vị diện Tà Vấn Tử tự phong Tà thánh, là kỳ tài hiếm gặp, dã tâm cũng không nhỏ.

Ha ha ha, hèn gì Bạch Chỉ có hứng thú với hắn.Thị nữ cười nói:- Tà Vấn Tử không chỉ có tư chất cao, càng cuồng vô biên.

Nghe nói Bình Đẳng vương giới âm phủ tích tài, muốn mời Tà Vấn Tử tham gai giới âm phủ nhưng bị hắn từ chối, khiến nhiều cường giả giới âm phủ truy sát.Cửu Thiên Yên Vũ nói:- Đúng là cuồng thật, nhưng Tà Vấn Tử có thực lực để ngông.

Bị giới âm phủ hạ địa ngục lệnh vẫn sống khỏe mạnh, loại nhân vật này miễn bất tử thì tương lai sẽ đến trình độ khiến chúa tể Trung Ương vương triều sợ hãi.Thị nữ hỏi:- Hay cô nương có hứng thú với Tà Vấn Tử, muốn đi Thúy Huyết tiên sơn tranh với Bạch chỉ tiên nữ?Cửu Thiên Yên Vũ nâng bút, cười lắc đầu nói:- Loại người như Tà Vấn Tử trong lòng chỉ có lực lượng, kết nhân quả với hắn thì hắn cũng không xem trọng nữ nhân.

Chúng ta ở trước mặt những phàm phu tục tử có lẽ là tiên nữ thần thánh không thể xâm phạm, nhưng trong mắt nhân vật như bọn họ thì không khác gì kỹ nữ.

Người ta sẽ không thật lòng xem trọng chúng ta.Thị nữ vội vàng nói:- Phi!

Phi!

Trước không nói thế lực gia tộc khổng lồ sau lưng cô nương, chỉ nói tư chất, tu vi của cô nương có thua gì bọn họ?

Sao có thể hạ thấp mình như vậy?

Nếu cô nương muốn, nói một câu là nam nhân có quyền có thế có tài trong thiên hạ mặc cho cô nương chọn.-------Chương 1812: Tranh đấu gay gắtCửu Thiên Yên Vũ cười cười, ngón tay vuốt bút.Cửu Thiên Yên Vũ nói:- Tiên nữ thật sự là tự do, không trói buộc, không ăn nhân gian khói lửa, không quan tâm Tiên Hư và gia tộc gì đó.

Được rồi, không nói nữa.

Không đi Thúy Huyết tiên sơn, ta không muốn tranh với Bạch chỉ.

Hội luận đạo vạn tộc sắp đến, nếu khiến nhân tộc nội bộ hỗn loạn thì không hay.Thị nữ gật đầu, nói:- Thúy Huyết tiên sơn tụ tập toàn là thanh niên tài tuấn của các địa vị diện phi thăng lên.

Tuy mỗi người là rồng phượng trong cõi người nhưng căn cơ tại Tây Ngưu Hạ Châu quá nhỏ yếu, không có cường giả chống lưng, không đáng để cô nương và bọn họ kết giao.Thị nữ nói tiếp:lạc tiên nữ, Thường tiên nữ, Bạch chỉ tiên nữ đã chọn Không Động tiên sơn, Phù Đồ tiên sơn, Thúy Huyết tiên sơn thì chúng ta chỉ còn lại Cửu Hoa tiên sơn, Mộc Nhạc tiên sơn, Đạo Cung tiên sơn.- Trên Cửu Hoa tiên sơn tụ tập những đệ tử thế gia viễn cổ, đại giáo của Phiêu Miểu thần triều, thế lực sau lưng rắc rối phức tạp, sâu không lường được.

Nếu có thể có thể quen biết bọn họ sẽ giúp ích rất lớn cho Cửu Thiên gia tộc.- Mộc Nhạc tiên sơn tụ tập nhân kiệt trở về từ chiến trường vạn tộc, ai nấy đều là nam nhi thiết huyết, vạn chiến bất tử.

Thế lực yếu hơn đám người trên Cửu Hoa tiên sơn một chút nhưng càng dễ chiêu lãm.- Đạo Cung tiên sơn tụ tập thiên tài tuấn kiệt từ các Trung Ương vương triều, ai nấy địa vị cao nhưng tính thế lực sau lưng thì yếu hơn con cái thế gia Phiêu Miểu thần triều.

Tính tới tính lui cô nương tốt nhất nên đi Cửu Hoa tiên sơn.Cửu Thiên Yên Vũ lắc đầu, nói:- Sáu tiên sơn tổng hợp thế lực mạnh nhất phải tính đến Không Động tiên sơn, Phù Đồ.

Nhưng Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y đã chiếm hai tiên sơn này, ta lười tranh với bọn họ.

Phát ba ngàn tấm thiệp mời, trừ xếp sáu tòa tiên sơn ra còn có ba trăm đảo tiên.Thị nữ nói ngay:- Cô nương quá dễ nói chuyện, nếu cô nương đi tranh thì sao có thể thua bọn họ?

Những đảo tiên nổi tụ tập toàn là nhân vật chẳng là chi.

Ít nhân mạch, thực lực thấp, bị bài trừ ở vòng ngoài.- Trong lòng mọi người biết rõ nhân vật đêm nay là trên sáu tiên sơn.

Bạch chỉ tiên nữ đã tuyên bố đêm nay nàng sẽ soạn mười cao thủ thế hệ trẻ nhân tộc, tỏ rõ muốn tạo thế giúp Tà Vấn Tử.

Chờ chút nữa khó tránh khỏi đánh nhau trời long đất lở.

Cô nương nếu không lựa chọn kỹ càng, chút nữa thau sẽ mất hết mặt mũi.Cửu Thiên Yên Vũ nhếch môi lộ ra nửa bên vai, cười nói:- Bạch chỉ luôn tranh cường háo thắng, vốn nằm trong dự đoán của ta.

Chưa gả đi đã nghĩ cách tạo thế cho nam nhân của mình.

Ai nói nàng không có tâm kế?

Đây chẳng phải là tâm kế sao?Trong đầu Cửu Thiên Yên Vũ thoáng hiện một bóng người, thuận miệng hỏi:- Bán yêu kia ở tòa tiên sơn nào?Thị nữ biết Cửu Thiên Yên Vũ đang hỏi ai.

Đêm nay chỉ một bán yêu có tư cách dự tiệc, trong lòng thị nữ rất bực.

Nàng cô nương Cửu Thiên Yên Vũ tự cam đọa lạc, chọn ai không tốt lại xem trọng bán yêu?

Quen với bán yêu là làm thấp thân phận.Trong lòng thị nữ khó chịu nhưng vẫn cung kính nói:- Bán yêu kia ở lưu ly tiên đảo.

Thiên Toán môn chủ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ có ở đó.Thị nữ thầm nghĩ:- Cô nương không muốn đi tranh với đám Lạc Thủy Hàn, Thường Liên Y thì chắc sẽ không tranh chấp cùng kỳ nữ đệ nhất thiên hạ.Cửu Thiên Yên Vũ mỉm cười nói:- Tốt, chúng ta đến lưu ly tiên đảo hiến nghệ.

Vừa lúc tham khảo tâm đắc tu luyện với Thủy Nguyệt Thánh Nữ.Ngón tay Cửu Thiên Yên Vũ vẽ nét bút cuối cùng, bức tranh sống động như thật hoàn thành trong tay nàng.* * *Sáu tiên sơn, ba trăm đảo tiên.Tiên sơn ở chính giữa, đảo tiên vây quanh thành cách cục yến hội đêm nay.- Thiên Toán môn chủ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ là hiền tài đỉnh cao nhất nhân tộc.

Các người hoàn toàn có tư cách vào sáu tiên sơn, ngồi chung với những nhân kiệt địa vị cao quý.

Không hiểu tại sao Thiên Toán môn chủ, Thủy Nguyệt Thánh Nữ hạ thấp thân phận ngồi chung với đám dân quê chúng ta?Không biết Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lấy đâu ra một trái khác, là linh qua sinh trưởng ba mươi bảy nguyên hội, dược tính mạnh hơn nhiều cổ dược khác.Mọi người giật mình.

Cổ dược trên chín nguyên hội đã rất khó tìm, nguyên động thiên thánh địa chưa có mấy gốc.

Nhưng Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tùy tay lấy một trái ra toàn là trái cổ sinh trưởng mấy chục nguyên hội, nói gã không có lai lịch lớn mới là lạ.Thiên Toán thư sinh sớm đoán được thân phận của Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nên không mấy giật mình.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Nếu chúng ta đi những tiên sơn kia làm sao có cơ hội ăn trái cổ nguyên hội của Trung Nguyên huynh?

Thứ này ngay cả bán thánh chưa chắc được ăn.Có thị nữ đến xẻ trái cổ sinh trưởng ba mươi bảy nguyên hội ra, ánh sáng như sao bắn ra ngoài, bao phủ nguyên lưu ly tiên đảo.

Những dược khí ngưng tụ thành hình rồng, sinh ra dị tượng kinh thiên động địa.Lư Sơn Nhân ngồi trong góc hơi thay đổi sắc mặt, hít thở dược khí.Phong Phi Vân rất ngạc nhiên.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không đơn giản.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chỉ có ba gốc cửu nguyên cổ dược, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tùy tay lấy ra trái cổ hơn cửu nguyên cổ dược, bỏ vốn lớn đây.Phong Phi Vân nhìn hướng Hiên Viên Nhất Nhất.

Tâm tính Thủy Nguyệt Thánh Nữ cao sâu chưa lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng mắt nàng lóe tia sáng.Phong Phi Vân nhìn sang Lưu Tô Tử ngồi bên cạnh.

Lưu Tô Tử với ánh mắt giết người trừng Phong Phi Vân, tử khí bao phủ quanh thân nàng, sương mù che lấp cơ thể, nàng cố ý che đi vóc dáng đẫy đà.

Nếu ai thấy bộ dáng Lưu Tô Tử lúc này, thân thể đường cong nhấp nhô muốn nứt vải thì nàng sẽ xấu hổ muốn chết.Dược hiệu đu đủ đã phát huy, nhưng không biết thất quận chúa bây giờ to đến cỡ nào?Phong Phi Vân chỉ thầm nghĩ trong lòng, hắn quay đầu đi làm bộ không thấy ánh mắt của Lưu Tô Tử.Phong Phi Vân nói:- Gần đây ta xem trời đêm thấy ngôi sao trên bầu trời lấp lánh chớp tắt.

ức vạn vì sao như đang di chuyển, thiên tượng không ổn định.

Không biết Thiên Toán huynh thấy sao?Chuyện này hiện đang ồn ào khắp thiên hạ, nhiều trí sư thấp thỏm lo âu.

Tinh tượng thay đổi mấy trăm vạn năm mới có, nhiều nơi nổi lên lời đồn, bảo là thế giới trở nên không ổn định, sao trên tầng trời sắp rơi xuống, khi đó thiên địa vạn vật sẽ bị hủy diệt.Lời đồn càng lúc càng quá đáng, cuối cùng nhiều người tu tiên cảm thấy đại kiếp nạn sẽ giáng xuống.Thiên Toán thư sinh sớm biết việc này, nhưng có vài chuyện nói ra thì rất kinh khủng.Thiên Toán thư sinh tránh nặng tìm nhẹ cười nói:- Tinh tượng và thiên tượng vốn có nhiều biến số.

Thiên tượng không ổn định, tinh tượng cũng sẽ không ổn định theo, đây vốn là chuyện thường, chẳng có gì lạ.

Mọi người ăn trái cây đi.

Trung Nguyên huynh, trái này có gì thần kỳ?Phong Phi Vân có nghiên cứu sơ về tinh tượng và thiên tượng.

Tuy tinh tượng sẽ thay đổi nhưng tuyệt đối không thường xuyên như vậy, Thiên Toán thư sinh cũng biết điều đó.Góc truyện.com cảm ơn hoa thiên vân đã tài trợ truyện Linh Chu nha.-------Chương 1813: Có qua có lại (1)Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Chắc chắn hắn đang che giấu cái gì!

Là lý do gì khiến Thiên Toán môn chủ né tránh?Phong Phi Vân ngướcn hìn bầu trời.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hưng phấn giới thiệu trái cổ của mình, tuyên bố mọi người cứ yên tâm ăn.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói xong lấy miếng lớn nhét vào miệng.Không xa có một đạo sĩ trẻ của Không Động tiên sơn bay tới, cười nói:- Thánh nữ điện hạ, Thiên Toán huynh, những sư huynh đệ Tạo Hóa nhân tổ động thiên chúng ta muốn mời hai vị qua tụ hội.

Bên kia rượu càng ngon, nhiều anh kiệt đều muốn thấy phong thái của hai vị.

Không biết hai vị cao hiền có nể mặt một phen không?Huyền Hóa Sinh nhìn nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh, không thèm để đám người Phong Phi Vân vào mắt.

Huyền Hóa Sinh cho rằng Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thiên Toán môn chủ khác đẳng cấp với đám người Phong Phi Vân, chỉ có Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh là đủ tư cách được gã mời.Tây Môn Xuy Tiêu cười khẩy nói:- Chỗ ngươi có rượu ngon nhân kiệt, nói như thể bên chúng ta trái thúi sứt sẹo.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:- Trái ngon chứ sứt sẹo gì?

Vị đạo gia này muốn nếm thử không?

Ta sáng nay mới hái trong ruộng, rất là tươi mới, ngón.Huyền Hóa Sinh không thèm nghe Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhiệt tình mời, ánh mắt khinh thường, nhưng mặt thì treo nụ cười.- Rượu Đương nhiên là rượu ngon như nhau, nhưng Lạc tiên nữ, một trong bốn tiên nữ ở bên chúng ta, nếu có tiên nữ kính rượu thì chẳng phải càng ngon hơn?Ai đều nghe ra ý Huyền Hóa Sinh nói là:- Lạc tiên nữ đến chỗ chúng ta, chứng minh chúng ta hơn các ngươi một bậc.Tây Môn Xuy Tiêu nhíu chặt mày, đứng lên nói:- Theo như ngươi nói thì ta nên mời Lạc tiên nữ qua đây mới được.Huyền Hóa Sinh chưa kịp nói câu trong lòng:- Chỉ bằng vào ngươi có thể mời Lạc tiên nữ dời bước sao?Huyền Hóa Sinh thấy phương xa có xe mây trắng bay qua, bảy con thần hạc trắng kéo xe.

Thị nữ mười sáu, bảy tuổi xinh đẹp lái xe.

Rất nhanh xe mây ngừng lại bên cạnh lưu ly tiên đảo, Cửu Thiên Yên Vũ bước xuống xe.Cửu Thiên Tiên Nữ đẹp như tiên, đạt đến điểm cực hạn nữ nhân đẹp dịu dàng.

Cửu Thiên Tiên Nữ bước gót sen, dáng người hoàn mỹ, da thịt trắng trẻo, mỗi động tác thể hiện mỹ cảm ưu nhã nhưng không hề làm ra vẻ.Cửu Thiên Yên Vũ mặc vân thường trắng, eo cột dây tiên.Cửu Thiên Yên Vũ mỉm cười nói:- Thái tử điện hạ mời Lạc tiên nữ đến chẳng lẽ muốn đối đầu với nô gia sao?Tây Môn Xuy Tiêu luôn rất có phong độ trước mặt nữ nhân, gã chắp tay, cúi đầu hướng Cửu Thiên Yên Vũ.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Nếu Cửu Thiên Tiên Nữ đã đến, tiên khí nơi này đầy đủ thì không cần mượn tiên khí nữa.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi xuống ghế.- Thái tử điện hạ?Huyền Hóa Sinh nghe Cửu Thiên Yên Vũ xưng hô Tây Môn Xuy Tiêu thì nhìn mặt gã chằm chằm, lòng thầm giật mình.

Huyền Hóa Sinh nhớ đến một người.Huyền Hóa Sinh thầm nghĩ:- Hay là hắn?

Nếu hắn ra mặt, bốn tiên nữ sẽ nể mặt, bởi vì mặt mũi của hắn rất lớn.Huyền Hóa Sinh xám xịt rời đi, không có vẻ gì kiêu ngạo như lúc đến.Phong Phi Vân cũng nghe thấy Cửu Thiên Yên Vũ xưng hô Tây Môn Xuy Tiêu, lòng thầm suy đoán, rất nhanh có đáp án.Phong Phi Vân giật mình thầm nghĩ:- Thân phận và tính cách của hắn thật là . . .

Trái ngược.Cửu Thiên Yên Vũ nâng bức tranh, thanh đồng bao bọc.

Cửu Thiên Yên Vũ nâng niu tranh như thứ gì rất quý trọng, thanh âm như dạ oanh hót.- Trước khi đến đây Yên Vũ luôn ghĩ ên chuẩn bị quán quà gì thích hợp đây?

Yên Vũ nghĩ mãi nên tới muộn, xin các vị anh kiệt đừng trách Yên Vũ thất lễ.

Yên Vũ tự phạt ba ly.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, khuỷu tay đụng hắn, ho khan.

Thấy Phong Phi Vân không có phản ứng, Tây Môn Xuy Tiêu thò tay ấn lưng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân bị người đột nhiên 'sàm sỡ' thì đứng bật dậy, hung tợn trừng Tây Môn Xuy Tiêu.

Muốn làm gì?Phong Phi Vân lớn thế này chưa từng bị nam nhân 'sàm sờ'.Mọi người chú ý thấy Phong Phi Vân hành động khác lạ, cùng nhìn qua.Cửu Thiên Yên Vũ đang nâng chén ngọc, môi chạm vào miệng chén.

Thấy Phong Phi Vân đột nhiên đứng dậy, Cửu Thiên Yên Vũ khó hiểu nhìn hắn.Tây Môn Xuy Tiêup hớt lờ ánh mắt Phong Phi Vân chất vấn, vỗ tay khen:- Phong huynh thật là thương hương tiếc ngọc, chúng ta thua xa.Mọi người lộ vẻ hiểu ra.Phong Phi Vân hít sâu, đã đứng lên rồi hắn không thể nói cho mọi người mới rồi bị Tây Môn Xuy Tiêu 'sàm sỡ'.Phong Phi Vân cứng rắn đến trước mặt Cửu Thiên Yên Vũ, mỉm cười nói:- Ngày xưa khi Phong ta rơi vào hiểm cảnh, nhờ ơn tiên nữ đưa tặng linh khí.

Hôm nay Phong ta uống ba ly rượu phạt thay tiên nữ để trả ân tình ngày xưa.Phong Phi Vân nói xong uống ba ly rượu, ngồi xuống.Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng:- Uống có ba ly rượu đã xem như báo ơn?

Dù Cửu Thiên Tiên Nữ đồng ý thì chúng ta cũng không chịu.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chen vào:- Đời làm gì tốt như vậy?

Phong huynh làm vậy là không đủ nam nhân, ít ra phải tặng lại tiên nữ một trái cây mới được.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói xong lấy đâu ra một trái cây màu xanh như phỉ thúy đưa cho Phong Phi Vân.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười tủm tỉm:- Phong huynh, trái này tên là thanh hồ băng tâm qua, đã sinh trưởng một trăm lẻ tám nguyên hội, tình cờ phù hợp con số thiên cương địa sát.

Ta vốn định tặng trái này cho tiên nữ làm quà gặp mặt, nhưng ta và Phong huynh gặp nhau đã thân, thôi tặng lại cho Phong huynh.Mặt Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vốn đã to, mắt ti hí, nhưng giờ con mắt nhỏ như hột đậu đang nháy mắt với Phong Phi Vân.Phong Phi Vân quá hiểu suy nghĩ của Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Phong Phi Vân cười nói:- Phong ta xin nhận ý tốt của Trung Nguyên huynh.

Hôm nay ta xin mượn hoa hiến phật, chuyển tặng linh qua cổ dược sinh trưởng một ngàn hai trăm vạn năm cho tiên nữ.

Xin tiên nữ nhận cho.Phong Phi Vân ôm linh qua cổ dược lóng lánh như phỉ thủy, sai người đưa tới trước mặt Cửu Thiên Yên Vũ.Cửu Thiên Yên Vũ nhận rất nhiều quà nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhận món quà lạ lùng như vậy.

Tuy hơi lạ nhưng trái này quý trọng hơn xa tổng số quà cáp Cửu Thiên Yên Vũ nhận được từ trước đến nay.Cổ dược sinh trưởng một trăm lẻ tám nguyên hội, dù là nhân tổ động thiên cũng khó kiếm được vài gốc.Cửu Thiên Yên Vũ nhận ngay, khuôn mặt xinh đẹp hiện nét ngại ngùng, nàng đưa cuộn tranh trong tay qua.Cửu Thiên Yên Vũ nói:- Bức tranh này đặc biệt vẽ vì Phong huynh.Phong Phi Vân ngạc nhiên thầm nghĩ:- Nàng tặng tranh cho ta làm gì?Trước kia Phong Phi Vân và Cửu Thiên Yên Vũ chỉ có duyên gặp mặt một lần, không quen thân gì.

Uống rượu giúp nàng, đưa tặng một trái cây chẳng có gì to tát.

Tất cả là Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đốc xúi.

Nhưng Cửu Thiên Yên Vũ tặng tranh thì ý nghĩa khác đi, tranh nhẹ nhưng tình nghĩa nặng.Lưu Tô Tử lên tiếng:- Sớm nghe nói Cửu Thiên Tiên Nữ thư họa song tuyệt, hôm nay thật muốn mở rộng tầm mắt.-------Chương 1814: Có qua có lại (2)Lưu Tô Tử nhanh nhẹn cầm cuộn tranh trong tay Cửu Thiên Yên Vũ, trải dài trên bàn ngọc.

Tranh dài hai thước vẽ một người.

Mi thanh mục tú, tuấn tú phiêu phiêu, đôi mắt ánh đỏ, tay cầm trường thương, khí thế chiến thiên phá địa.Tranh sống động như thật, đường nét trôi chảy, như thể người thật đứng trong tranh.Lưu Tô Tử nhìn tranh lại ngó Phong Phi Vân, hừ mạnh, ngồi xuống ghế.Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Tây Môn Xuy Tiêu biểu tình quái dị tấm tắc khen vẽ tranh đẹp, khen Cửu Thiên Yên Vũ là bàn tay tiên, tài vẽ tranh đương thời khó ai sánh bằng.

Ba người không nói gì đến người trong tranh, cười gian manh nhìn Phong Phi Vân.Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua suýt nói một câu:- Tiên nữ vừa mắt ngươi.Phong Phi Vân nhìn Cửu Thiên Yên Vũ.

Đôi mắt đen láy ngập nước, chân mày như vẽ bằng bút, thân thể mảnh khảnh.Cửu Thiên Yên Vũ ngại ngùng nói:- Chỉ là tác phẩm bêu xấ, Phong huynh đừng cười nô gia vẽ không đẹp.Hiên Viên Nhất Nhất lên tiếng:- Ta cảm thấy bức tranh này tuy là tác phẩm thượng thừa nhưng có chút tỳ vết.Mọi người giật mình, nếu là người khác nói câu phá không khí này sẽ bị đánh hội đồng.

Cửu Thiên Tiên Nữ tặng tranh nhưng thật ra là đừa tình, ai kêu ngươi bình luận về tranh?Nhưng khi thấy người nói là Hiên Viên Nhất Nhất thì tập thể nín thinh.Cửu Thiên Yên Vũ khom người, cúi đầu hướng Hiên Viên Nhất Nhất:- Yên Vũ xin kính chào thánh nữ điện hạ.Cửu Thiên Yên Vũ cung kính nói:- Không biết thánh nữ điện hạ có cao kiến gì?Mắt Cửu Thiên Yên Vũ sáng ngời nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Thánh Nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Cửu Thiên Yên Vũ thầm khó hiểu.

Lòng Vu Ô thánh tổ tĩnh như hồ nước, có tu vi rất cao về mặt thiên đạo, tâm tính, sao nàng đột nhiên bắt bẻ?Phải rồi, một núi không chứa hai cọp.

Hai thiên chi kiêu nữ sắc đẹp và tài tình đều ở đỉnh cao, không tỵ nạnh nhau sao được?Cửu Thiên Yên Vũ cho rằng nàng cướp nổi bật của Thủy Nguyệt Thánh Nữ, khiến thánh nữ điện hạ khó chịu.Cửu Thiên Yên Vũ thầm nghĩ:- Tâm tính thánh nữ đến thế là cùng, sau này phải điệu thấp mới được, tuyệt đối không thể đắc tội Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.Cửu Thiên Yên Vũ rất giỏi quan sát lòng người, lõi đời.

Nhưng Cửu Thiên Yên Vũ không bao giờ ngờ lý do nàng đắc tội Thủy Nguyệt Thánh Nữ không đơn giản chút nào.Hiên Viên Nhất Nhất không cảm thấy mình có gì khác lạ.

Đám người Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu thì hiểu ra điều gì, nhắm mắt nín thinh như hồn lìa khỏi xác.Tập thể thầm nghĩ:- Tiên nữ và thánh nữ đấu pháp, người bình thường chúng ta hãy tránh xa ra.Phong Phi Vân cũng muốn nhắm mắt ngó lơ, nhưng hắn chỉ dám mơ như thế, trời biết tại sao Hiên Viên Nhất Nhất luôn hiền hòa bỗng nhiên khác lạ.- Tiêu đời, tinh tượng trên trời loạn, dưới đất lòng đám nữ nhân càng lúc càng khó đoán.Hiên Viên Nhất Nhất chỉ ngón tay ngọc, bình luận:- Tài vẽ của Cửu Thiên Tiên Nữ đúng là thiên hạ vô địch, hiếm ai sánh bằng.

Nhưng bức tranh này tượng khí quá nặng, chỉ có hình, chưa vẽ ra được cái thần.

Có thể nói là có hình mà không thần.

Bức tranh chỉ là tranh, có chút làm ra vẻ, bớt phần linh tính.Cửu Thiên Yên Vũ thấy Hiên Viên Nhất Nhất chỉ trích thì phản bác lại:- Không ngờ thánh nữ điện hạ hiểu biết sâu về ý cảnh vẽ như vậy, hay thánh nữ điện hạ cũng tổ tài một phen vẽ bức tranh tuyệt diệu?

Để Yên Vũ được học tập.Khăn xanh che mặt Hiên Viên Nhất Nhất, tiên vận vòng quanh, ngực to, trong sáng tuyệt trần.Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:- Nhất Nhất không giỏi về tài vẽ vời, chỉ hơi hiểu biết Phong huynh.

Cửu Thiên Tiên Nữ vẽ Phong huynh chỉ có phần khung xương, không có chút tính tình thật của Phong huynh.Phong Phi Vân cảm thấy hôm nay Hiên Viên Nhất Nhất hơi quá đáng, rất lạ.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nàng cũng có mặt tranh cường háo thắng?Ai nói nữ nhân đều là nước?

Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng biến thành dung nham.

Câu một núi không chứa hai cọp quá đúng.

Đông Phương Kính Nguyệt nói chính xác, muốn cho nữ nhân của mình có địa vị bình đẳng đúng là mơ mộng viễn vông.

Kim tự tháp phải có thứ tự cao thấp mới được.Phong Phi Vân không muốn thấy bọn họ tranh chấp tiếp, hắn ho khan:- Ta và Cửu Thiên Tiên Nữ chỉ gặp mặt một lần, tiên nữ gặp tại hạ một lần sau mấy năm có thể vẽ ra bộ dạng tại hạ làm tại hạ vô cùng hân hoan.Cửu Thiên Yên Vũ thấy Phong Phi Vân bênh mình thì rất mừng, nàng không sợ đắc tội Thủy Nguyệt Thánh Nữ, tràn đầy tình cảm nói:- Trong thiên hạ có ức vạn sinh linh, nếu không có duyên phận lớn lao thì Yên Vũ và Phong công tử khó mà gặp mặt nhau.Hiên Viên Nhất Nhất đứng yên, nàng như đóa sen đơn độc trên mặt nước, khăn xanh che mặt ngọc.

Hiên Viên Nhất Nhất nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, Cửu Thiên Yên Vũ, lùi xuống, không bình luận tranh hay người nữa.Hiên Viên Nhất Nhất thầm nghĩ:- Sao có thể như vậy?

Mới rồi mình quá xúc động, ài.Nỗi lòng Hiên Viên Nhất Nhất rối loạn, cảm thấy đạo tâm vững chắc của mình có khe hở.Phương xa, một tòa tiên sơn bay đến, một luồng sáng đáp xuống lưu ly tiên đảo.Một thị nữ ôm quyển sách sắt đưa vào tay Cửu Thiên Yên Vũ.Cửu Thiên Yên Vũ nhận lấy sách sắt, đọc lướt qua, cười hiểu ý.Cửu Thiên Yên Vũ nói với mọi người:- Công Tôn Bạch chỉ tổ chức hội luận đạo nhỏ trên Thúy Huyết tiên sơn, muốn bình chọn ra mười cường giả đứng đầu thế hệ trẻ nhân tộc, chuẩn bị cho hội luận đạo vạn tộc không lâu sau.

Đây là chiến thư, Phong huynh, thái tử, thánh nữ có hứng thú không?Mọi người nhìn sâu trong lưu ly tiên đảo, quả nhiên thấy một tòa chiến đài cổ chậm rãi trồi lên như lơ lửng trên bầu trời.

Có bóng người va chạm trên chiến đài, các loại đạo pháp thần thông bay đầy trời, thanh âm ầm ĩ không dứt.Tiên Hư động thiên đã chuẩn bị từ lâu.Phong Phi Vân không có hứng thú với loại tranh cường háo thắng này, hắn liếc nhìn Cửu Thiên Yên Vũ.

Phong Phi Vân thấy Cửu Thiên Yên Vũ nhìn mình chằm chằm.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Cửu Thiên Tiên Nữ rất chú trọng hội luận đạo nhỏ, chắc đây là cuộc so tài của bốn tiên nữ.Các nhân kiệt thế hệ trẻ trên những đảo tiên khác cũng nhận được chiến thư.

Người tự tin vào tu vi của mình đều chạy đi Thúy Huyết tiên sơn, có hơn một nửa nhân kiệt tụ tập đến Thúy Huyết tiên sơn.Tòa tiên sơn đó rất náo nhiệt, thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu nữ tụ tập cùng thi triển thần thông, đấu trời long đất lở.Người trên lưu ly tiên đảo đều rất bình tĩnh.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thiên Toán thư sinh, hay Tây Môn Xuy Tiêu hành động phóng đãng, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đều không có ý định góp vui.Thị nữ đứng sau lưng Cửu Thiên Yên Vũ hừ lạnh một tiếng:- Hay các người sợ?

Dù không đánh ra được thứ hạng nhưng ít nhất không để cô nương nhà ta mất mặt quá . . .Cửu Thiên Yên Vũ nạt:- Điệp Tâm, lui xuống.Thị nữ giậm chân, ngoan ngoãn đứng sang góc.Tây Môn Xuy Tiêu cười xòa nói:- Thật ra hội luận đạo nhỏ nội bộ nhân tộc chỉ để náo nhiệt, có tham gia hay không chẳng quan trọng.

Nếu muốn chiến thì đánh với những vương giả thế hệ trẻ yêu tộc mới thú vị.-------Chương 1815: Rung độngPhong Phi Vân cười nói:- Nếu Cửu Thiên Yên Vũ chỉ muốn giành nổi bật với ba tiên nữ khác thì đã không đến chỗ chúng ta.

Nếu bọn họ luận đạo thì có cách luận đạo của họ, chúng ta cũng luận đạo theo ý mình.Lưu Tô Tử vỗ bàn:- Hay!Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:- Đây là ngươi chính miệng nói.

Ta hỏi ngươi, vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử, chiến với thái cổ ma vượn Đại Quang Minh giới có phải là ngươi không?Phong Phi Vân nói:- Đây không phải luận đạo.Lưu Tô Tử nói:- Luận đạo tức là luận đạo lý, chân lý, thiên lý.

Câu hỏi của ta sao không tính là luận đạo?Phong Phi Vân nói:- Nàng ăn đu đủ nhiều quá nên đầu biến thành đu đủ sao?Lưu Tô Tử tức xì khói, nếu không có Hiên Viên Nhất Nhất khuyên nhủ thì nàng đã rút chiến kiếm chém Phong Phi Vân.Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu lại nhắm mắt hồn lìa khỏi xác, nhưng môi nhếch cao.Cửu Thiên Yên Vũ vui vẻ nói:- Nô gia cũng rất khâm phục vị vương giả thế hệ trẻ nhân tộc liên tục đánh bại hai thái cổ thánh yêu tộc, rất muốn biết hắn là thần thánh phương nào.Hiên Viên Nhất Nhất đến vì chuyện này, Đương nhiên càng sốt ruột hơn, mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.Ba mỹ nhân tuyệt đỉnh đều nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt mỗi người khác nhau.

Mắt Lưu Tô Tử như lửa cháy, muốn trừng chết Phong Phi Vân.

Mắt Cửu Thiên Yên Vũ tựa như tên của nàng, mưa bụi mông lung, giọt nước đọng trên hoa hạnh.

Mắt Hiên Viên Nhất Nhất thì trong suốt, không chứa thứ gì, chỉ có nghi vấn: Người kia là ngươi sao?Ngón tay Phong Phi Vân gõ mặat àn, trầm ngâm nói:- Ta cho mọi người biết một bí mật, trước thái cổ thiên hạ chia làm Cửu Châu, chúng ta sinh hoạt trong Tây Ngưu Hạ Châu thuộc Cửu Châu.Ai ngờ Phong Phi Vân đổi đề tài, nhưng mọi người bị hấp dẫn, vì hắn tiết lộ bí mật quá rung động.Như thể Phong Phi Vân nói cho mọi người biết hắn phát hiện đại lục mới.Những người có mặt không ai tầm thường, kiến thức rộng lớn.

Ở trong mắt bọn họ thì Tây Ngưu Hạ Châu bao la vô biên, mênh mông vô ngần.

Nếu chỉ bay thì dù là bán thánh chưa chắc có thể từ đại lục này bay đến đầu bên kia.Giờ phút này, Phong Phi Vân nói cho bọn họ biết đại lục này chỉ là một góc thế giới, trên thế giới có chín thế giới giống như vậy.

Quá rung động, đừng nói bọn họ, dù là những tiênhi ền thế hệ trước nghe thấy cũng chấn động.Lưu Tô Tử hỏi:- Ý ngươi là bên ngoài biển cả mênh mông còn có thế giới bao la hơn, cùng với Tây Ngưu Hạ Châu tên là Cửu Châu?Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu vô cùng rung động.

Bọn họ cũng không biết bí mật này, sao Phong Phi Vân biết?

Nếu đồn ra ngoài sẽ lại gây ra động đất.Phong Phi Vân nói tin này ra không chỉ vì đánh trống lảng câu hỏi của Lưu Tô Tử.

Phong Phi Vân vốn muốn nói ra bí ẩn cho người trong thiên hạ nghe, nhưng trước khi tìm được diệt thế thần bia dù hắn có nói ra cũng ít ai tin.

Thậm chí một số người cảm thấy Phong Phi Vân có âm mưu, sẽ đối phó hắn.Nên Phong Phi Vân chọn chiến lược tiến dần từng bước, rải tin cho một phần nhỏ người biết, thông qua miệng bọn họ nói với nhiều người hơn.

Mặc kệ đám người này có tin hay không, đề phòng một chút cũng tốt.Lời đồn luôn đến như vậy.Phong Phi Vân không gieo rắc lời đồn, hắn nói thật sự.

Phong Phi Vân tin một số người đang ngồi tại đây tin tưởng hắn.Phong Phi Vân thở dài nói:- Tiếc rằng cuối thời kỳ thái cổ xảy ra hạo kiếp lớn lao, tám đại lục bị đánh nát, chỉ còn Tây Ngưu Hạ Châu là giữ lại.Mọi người hút ngụm khí lạnh:- Hạo kiếp lớn cỡ nào mới gây ra sức phá hoại kinh khủng thế này?Biểu tình Tây Môn Xuy Tiêu trở nên cực kỳ nghiêm túc, gã nhớ lại những điển tịch cổ xưa mình đã xem, đối chiếu lời Phong Phi Vân nói.

Mặt Tây Môn Xuy Tiêu không còn chút máu.Sắc mặt Thiên Toán thư sinh không tốt hơn Tây Môn Xuy Tiêu bao nhiêu, hai người biết nhiều bí ẩn.

Có vài chuyện càng biết nhiều càng làm người ta sợ hãi.Lời Phong Phi Vân nói khiến những vấn đề trước kia Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu không nghĩ thông giờ đã hiểu hết.

Nhưng nghĩ thông rồi bọn họ thấy sợ hãi vô cùng, người lạnh lẽo.Bởi vì sắc mặt Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu thay đổi làm không khí lưu ly tiên đảo căng thẳng hơn.Cửu Thiên Yên Vũ nhìn Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, thầm suy đoán:- Hai người này có địa vị cao hơn cả bán thánh trong nhân tộc.

Chắc bọn họ nghĩ đến chuyện gì quan trọng, hay Phong Phi Vân nói thật?Thiên Toán thư sinh thận trọng hỏi:- Phong huynh, chuyện này liên quan nghiêm trọng, thứ lỗi xin cho hỏi sao Phong huynh biết?Phong Phi Vân cười nói:- Toàn do vị tiền bối thánh linh kia cho ta biết.Tây Môn Xuy Tiêu vội hỏi:- Xin hỏi một câu, vị tiền bối thánh linh kia là thần thánh phương nào?Tây Môn Xuy Tiêu cảm thấy hỏi câu này khá đường đột, vội bổ sung thêm:- Chuyện này liên quan sinh tử tồn vong của ức vạn sinh linh, mong Phong huynh đừng che giấu gì.Phong Phi Vân liếc hướng Hiên Viên Nhất Nhất, nói:- Vị tiền bối thánh linh kia là người của Đế gia thái cổ thế gia.Hiên Viên Nhất Nhất vụt ngẩng đầu, mắt tiên nhìn Phong Phi Vân chằm chằm như đang chất vấn Phong Phi Vân.Không ai phát hiện biểu tình khác lạ của Hiên Viên Nhất Nhất, trong lòng mọi người rất rung động.- Người của Đế gia?Phong Phi Vân bình tĩnh nói:- Nhờ ơn vị tiền bối kia thưởng thức, tuyền một ít đạo pháp hữu dụng cho ta.

Nên ta xem như truyền nhân của tiền bối kia, là do tiền bối đã nói những bí ẩn này cho ta biết.Hiên Viên Nhất Nhất không bình tĩnh nổi, nàng không hiểu tại sao chuyện quan trọng như vậy mà Phong Phi Vân không nói trước với nàng?Thiên Toán thư sinh trầm ngâm, lẩm bẩm:- Đế gia ra một vị thánh linh?

Xem ra mọi chuyện là thật rồi.Tây Môn Xuy Tiêu đứng dậy định bỏ đi:- Phong huynh, Thiên Toán huynh, thánh nữ điện hạ, Cửu Thiên Tiên Nữ, tại hạ có chuyện quan trọng xin đi trước, không cùng mọi người uống rượu.

Lần sau gặp mặt tại hạ sẽ tự phạt ba ly.Thiên Toán thư sinh cũng đứng dậy:- Ta bận việc phải đi một chốc, xin mọi người đừng trách.Mặt Thiên Toán thư sinh âm u.Ầm!Một con chiến mã một sừng xé gió bay tới, toàn thân ánh sắc vàng, chân đạp nát một tòa đảo tiên.

Bốn anh kiệt nhân tộc trên đảo nổi bị móng ngựa đá bay, hộc máu như thể bốn chùy to đập vào ngực mình.Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu định rời đi bị gió lốc đẩy về.Nam nhân mặc giáp bạc cưỡi trên chiến mã, mái tóc bạc dài ba thước, trong mắt tràn đầy anh khí, tay cầm mâu thương ngọc tinh thô cỡ miệng chén.Nam nhân giáp bạc cười to bảo:- Nhân tộc tổ chức hội luận đạo nhỏ mà không mời vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc chúng ta đến?

Hành động như thế không xứng là chủ nhà.Bên ngoài vọng lại thanh âm thô kệch:- Ha ha ha ha ha ha!

Nghe nói nơi này có rượu ngon, ta không mời tự đến.Ầm!Một nắm đấm lớn đánh nát bầu trời, chấn Tiên Hư động thiên lắc lư xé rách một lỗ hổng.-------Chương 1816: Bạch Kỳ Lân và Hỗn Côn hoàng tử (1)Một con thái cổ ma vượn từ ngọn núi đen to lớn bay đến, cơ thể rút nhỏ thành nam nhân toàn thân lông đen.Nam nhân lông đen đáp xuống đất, đạp nát một ngọn tiên sơn bay thành mấy khối đá vụn.

Mấy chục anh kiệt nhân tộc bị hất bay ra, nhiều người bị sóng khí mạnh mẽ đánh bị thương nặng.Trên Không Động tiên sơn, một anh kiệt nhân tộc tu vi Vũ Hóa đệ tam trọng tức giận quát:- Nơi này là Tiên Hư, anh kiệt nhân tộc tụ hội tại đây, ai dám đến gây rối?Vị anh kiệt nhân tộc đánh ra một thủ ấn biến to cỡ bàn tay.Bạch Kỳ Lân ngồi trên chiến mã, tay cầm ngọc tinh mâu thương chỉ một cái, đánh nát đại thủ ấn.

Lực lượng khủng bố xuyên thủng thân thể anh kiệt nhân tộc Vũ Hóa đệ tam trọng.Răng rắc!Xương cốt anh kiệt nhân tộc vỡ nát, cơ thể nứt thành mấy khối thịt lăn dưới đất, nhìn thấy ghê người.Bạch Kỳ Lân giơ thương đứng thẳng, nhếch môi mria mai:- Đây chính là anh kiệt nhân tộc đỉnh cao nhất sao?

Làm bằng đậu hủ mới đúng.Đệ nhất cường giả thế hệ trẻ Chung Thần Tú, Tạo Hóa nhân tổ động thiên đập bàn đứng dậy.Chung Thần Tú hướng nam nhân mặc giáp trắng ngồi trên chiến mã:- Bạch Kỳ Lân, chỗ này là địa bàn của nhân tộc, ngươi giết người tại đây coi chừng bị chế tài!Bạch Kỳ Lân cười khẩy nói:- Bản hoàng tử không ngờ anh kiệt nhân tộc đỉnh cao nhỏ yếu như thế nên lỡ tay ngộ sát một người, tin tưởng các lão tiền bối nhân tộc sẽ không chế tài bản hoàng tử.Huyền Hóa Sinh lạnh lùng nói:- Đáng ghét, đây xem như lý do giết người sao?Mắt Bạch Kỳ Lân bắn ra tia sáng sắc bén trừng Huyền Hóa Sinh, thanh âm chứa yêu khí khổng lồ ập đến:- Bản hoàng tử nghe tiếng bốn vị tiên nữ đã lâu nên đến xem, chỉ muốn uống một ly rượu.

Không ngờ có kẻ không biết tốt xấu xuống tay giết bản hoàng tử, vì phòng vệ chính đáng nên bản hoàng tử lỡ tay giết hắn.

Chẳng lẽ bản hoàng tử làm gì sai?

Ai dám chế tài bản hoàng tử?Bạch Kỳ Lân cưỡi trên chiến mã, hĩnh mũi nhìn đời.

Bạch Kỳ Lân áp sát Huyền Hóa Sinh từng bước, khi gã dứt lời thì Huyền Hóa Sinh mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.Bạch Kỳ Lân khinh miệt liếc Huyền Hóa Sinh, ngửa đầu cười to bảo:- Đây chính là tài tuấn đỉnh cao nhất nhân tộc sao?

Ha ha ha ha ha ha!Vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc quá bá đạo.

Mạnh mẽ xông vào Tiên Hư động thiên, giơ trường thương giết người, khí thế hùng hổ như thể Bạch Kỳ Lân đứng ở bên lý.Một phần vì khí thế Bạch Kỳ Lân mạnh mẽ, nhưng cũng tại nhân tộc không đủ tự tin.Bạch Kỳ Lân cầm thương xuống ngựa, chiến giáp phát ra tiếng va chạm.

Bạch Kỳ Lân phát ra yêu khí cường đại buộc nhiều anh kiệt nhân tộc thụt lùi, gã khí thế khiếp người nhìn đám tài tuấn trước mặt mình, cuối cùng dừng lại trên người nữ nhân xinh đẹp mặc áo trắng.Bạch Kỳ Lân cười nói:- Từ lâu nghe tiếng Lạc tiên nữ huệ chất lan tâm, ngực chứa thao lược, được tiếng thơm là bốn tiên nữ nhân tộc.

Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, không biết bản hoàng tử có tư cách cùng uống ly rượu với tiên nữ không?Bạch Kỳ Lân vừa đến liền tấn công cướp người, nhắm ngay vào Lạc Thủy Hàn một trong bốn tiên nữ.Ai đều biết bốn tiên nữ là chủ nhân yến hội đêm nay, nếu Lạc Thủy Hàn hầu hạ vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc thì anh kiệt nhân tộc biết đút mặt vào đâu?Một thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên lên tiếng:- Hừ!

Bạch Kỳ Lân đừng vội cuồng, ngươi muốn gây sự?

Thiên kiêu nhân tộc chúng ta sợ ngươi chắc?Cánh tay thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên biến to gấp đôi, biến thành cánh tay kỳ lân, lực lượng trướng lớn gấp chục lần.

Hai tay thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên vỗ vào Bạch Kỳ Lân.thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên từng giết một con kỳ lân trên chiến trường vạn tộc, luyện đôi tay kỳ lân vào cánh tay mình, tự sáng tạo chưởng ấn 'lỳ kân lục thông', uy lực hơn hẳn một số thiên công bảo thuật của Thái Hoàng nhân tổ động thiên.Bạch Kỳ Lân vừa lúc là vương giả thế hệ trẻ của kỳ lân yêu tộc. thấy thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên luyện đôi tay kỳ lân vào người gã, trong lòng Bạch Kỳ Lân dấy lên sát ý đậm đặc.Bạch Kỳ Lân ngồi vững vàng trên ghế, không nhúc nhích.

Bạch Kỳ Lân giơ tay lên bóp chặt cánh tay kỳ lân của thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên, giật mạnh.

Nguyên cánh tay đứt lìa khỏi người thiên chi kiêu nữ, máu rơi đầy đất.thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên đau đớn mặt trắng bệch, thụt lùi lại.thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên sợ hãi thầm nghĩ:- Lực lượng của Bạch Kỳ Lân quá mạnh, nguy nga như núi cao, không thể lay động.Bạch Kỳ Lân xé đứt tay thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên nhưng chưa thấy đủ, chân đạp ngực gã.

Bàn chân mang giày sắt bạc giẫm đạp ngực vị thiên chi kiêu nữ kia.

Răng rắc, xương ngực thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên bị đạp nát bấy, máu trào ra.

Thiên chi kiêu nữ vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể thoát khỏi chân Bạch Kỳ Lân, cuối cùng cánh tay rũ xuống, gã bị giẫm chết.Bạch Kỳ Lân thấy thiên chi kiêu nữ Thái Hoàng nhân tổ động thiên tắt thở thì xé cánh tay kỳ lân còn lại.

Cánh tay đẫm máu bị Bạch Kỳ Lân đặt trên mặt bàn bằng ngọc, máu như hoa mai nở rộ, đỏ chói mắt.Bạch Kỳ Lân dùng khăn trắng lau máu dính trên bàn tay, mỉm cười ưu nhã nhìn Lạc Thủy Hàn mặt trắng bệch.Bạch Kỳ Lân hỏi:- Lạc tiên nữ, đã nấu rượu xong chưa?Giơ tay nhấc chân giết hai anh kiệt nhân tộc đỉnh cao, quá rung động hồn người.

Nhiều thiên chi kiêu nữ nhân tộc sợ hãi run rẩy.Đây . . .

Đây chính là lực lượng của vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc.Huyền Hóa Sinh, vị thiên kiêu nhân tộc lúc trước mời Thiên Toán thư sinh, Hiên Viên Nhất Nhất vốn rất khinh thường đám người Phong Phi Vân, cảm thấy gã cao hơn nhóm Phong Phi Vân một bậc.

Bây giờ Huyền Hóa Sinh bị khí thế mạnh mẽ của Bạch Kỳ Lân hù nhũn chân té xuống đất, không bò dậy nổi.Vù vù vù vù vù!Một cây kích thô cỡ miệng bát đâm tới phát ra tiếng rồng ngâm, xẹt qua trước mặt Bạch Kỳ Lân.Ánh mắt Bạch Kỳ Lân lạnh lẽo, mâu thương tinh ngọc hiện ra trong bàn tay đâm một nhát.Một thương một kích vang tiếng nổ điếc tai, chấn Không Động tiên sơn lắc lư.Bạch Kỳ Lân hét to một tiếng:- Chung Thần Tú, ngươi có tài, trong nhân tộc chỉ mình ngươi là có tư cách đấu mấy hiệp ta!Trong người Bạch Kỳ Lân bay ra hai cái bóng trắng, tụ lại thành phân thân.

Hai phân thân cầm mâu thương tinh ngọc công kích Chung Thần Tú.Bùm bùm bùm bùm bùm!Ầm ầm ầm ầm ầm!Bóng người lướt qua nhau, đá nổ ầm ầm.

Sóng khí hình thành dao động lớn trong Tiên Hư động thiên, dễ dàng đánh nát một số đảo tiên nổi.Bùm!Gió lốc ập hướng lưu ly tiên đảo, như sóng thần bão biển vươn móng vuốt to lớn dữ tợn ập đến.Hiên Viên Nhất Nhất nhíu mày nói:- Bạch Kỳ Lân mạnh như thế?

Chỉ hai phân thân đã đánh nhau ngang tay với Chung Thần Tú.-------Chương 1817: Bạch Kỳ Lân và Hỗn Côn hoàng tử (2)Hiên Viên Nhất Nhất phất ống tay áo xanh đánh tan cơn gió ập đến.Tây Môn Xuy Tiêu mở miệng nói:- Có thể được phong làm vương giả thế hệ trẻ trong thái cổ thánh yêu tộc thì mấy ai là kẻ yếu?Tây Môn Xuy Tiêu nghe tin Phong Phi Vân để lộ ra, vốn định rời khỏi Tiên Hư động thiên ngay, trở về báo cáo cho trưởng bối trong tộc.

Nhưng vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc đã đến, Tây Môn Xuy Tiêu gác lại chuyện này, lại ngồi xuống.Thiên Toán thư sinh không đi được, cũng ngồi xuống.

Thiên Toán thư sinh bóc một miếng đu đủ nhét vào miệng.Bùm bùm bùm bùm bùm!Cửa Tiên Hư động thiên bị mạnh mẽ đẩy mở, lại có hai vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc nghênh ngang xông vào.Trong đó một người là Hỗn Côn hoàng tử, lưng mọc đôi cánh, chân đạp biển mây xông vào Phù Đồ tiên sơn, ngồi ngay vị trí đứng đầu.

Hỗn Côn hoàng tử ngạo nghễ nhìn đám đệ tử phật môn bảo tướng trang nghiêm.Hỗn Côn hoàng tử cười nói:- Từ lâu nghe nói nhân tộc có một phật giới, trong phật giới có mười tám thái cổ Thánh Phật Miếu.

Cao tăng trong đó ai nấy giỏi phật lý, trùng hợp là bản hoàng tử cũng thích phật pháp.

Hay hôm nay chúng ta cùng bàn luận về phật đi?Thường Liên Y mặc áo phật màu trắng, tinh khiết như tuyết, đôi mắt trong sáng, thướt tha xinh đẹp.

Hai tay Thường Liên Y chắp vào nhau kết phật ấn.Thường Liên Y dịu dàng nói:- Nếu Hỗn Côn hoàng tử thật sự thích phật pháp thì không nên ngồi vào vị trí Phật tổ ngồi.Chúng tăng nghe thiền, Phật tổ ngồi ngay giữa hướng bốn phương.Dù là cao tăng giảng thiền cũng sẽ không ngồi vào vị trí Phật tổ.Hỗn Côn hoàng tử vừa đến đã hất tượng Phật tổ xuống đấ,t chính mình ngồi vào ghế, ngạo nghễ bốn phương, đây là bất kính với Phật tổ.Những tăng lữ đến từ thái cổ Thánh Phật Miếu đều biến thành trừng mắt kim cương, đôi mắt rực cháy lửa giận.

Giận dữ nổi lên trong lòng, có gan làm liều.Hỗn Côn hoàng tử chẳng thèm nghe, gã vẫn ngồi ở chỗ Phật tổ, khí thế nhìn xuống chúng sinh.Hỗn Côn hoàng tử nói:- Phật tổ nói chúng sinh bình đẳng, phật là sinh, ta cũng là sinh, tại sao Phật tổ ngồi được còn ta thì không?

Thường tiên nữ sinh trong Tiên Hư, lòng hướng phật, không chém đứt được hồng trần dây dưa, tiên tâm phật pháp nhiễm bụi trần thì sao tu phật được?- Hay Thường tiên nữ theo bản hoàng tử về Côn Bằng hải, ta xây mấy ngàn miếu phật cho tiên nữ, từ nay tiên nữ có thể chặt đứt hồng trần vân vương, một lòng tu phật?

Có lẽ sẽ tu ra hoan hỉ phật, ha ha ha ha ha ha!Thường Liên Y cắn chặt môi son, tức giận người run rẩy.- Thái cổ thánh yêu tộc các ngươi cố ý đến gây sự phải không?Một tăng nhân áo xanh người phát ra phật quang ánh vàng rực rỡ, hai tay liên tục kết mười tám phật ấn đổ ập xuống Hỗn Côn hoàng tử.Hỗn Côn hoàng tử đứng dậy, nâng tay vỗ xuống đầu tăng nhân áo xanh.Bùm!Đầu tăng nhân áo xanh tu vi Vũ Hóa đệ tứ trọng như trái dưa hấu nổ tung, máu bay ra, thân thể thành đống bùn té xuống đất.Hỗn Côn hoàng tử chắp hai tay lại, biểu tình nghiêm túc nói:- A di đà phật, vị đại sư này vọng tu phật, từ sau lưng tập kích bản hoàng tử, đây là phật tâm sinh tà niệm.

Bản hoàng tử đành tiễn đại sư chuyển thế luân hồi, kiếp sau có lẽ trở thành thánh phật đầu đội trời chân đạp đất, quang minh chính đại.- Mọi người đừng lo, hãy tụng vãng sinh kinh, thiền kiếp sau cho vị đại sư này đi, siêu độ linh hồn ô trọc kiếp này.Thường Liên Y, đám đệ tử đến từ thái cổ Thánh Phật Miếu tức xì khói.

Cố tình tu vi của Hỗn Côn hoàng tử cao khủng khiếp, đại hiền giả Vũ Hóa đệ tứ trọng bi gã một bàn tay đập chết, ai dám trêu vào sát thần này?Kim Ô Bá hoàng tử, Hỗn Côn hoàng tử cùng nhau đi vào Tiên Hư động thiên.Kim Ô Bá hoàng tử mặc áo giáp dày, vai khoác áo choàng đỏ, mày cong như đao, mắt sáng tựa kiếm, người phát ra nhiệt độ cao nóng cháy, như có vầng mặt trời từ bên ngoài bay vào.Các tu sĩ nhìn Kim Ô Bá hoàng tử, nhưng ánh sáng từ người gã quá chói làm người ta không mở mắt ra được.Kim Ô Bá hoàng tử nói:- Anh kiệt nhân tộc tụ hội, sự kiện quan trọng như thế thái cổ thánh yêu tộc chúng ta cũng muốn tham gia.

Không biết chủ nhân có hoan nghênh chăng?Bước chân Kim Ô Bá hoàng tử vững vàng, khí thế hùng hồn, mỗi bước ra một bước là chấn vỡ một hòn đảo tiên nổi.

Các anh kiệt nhân tộc liên tục bay ngược ra sau, không ai dám đến gần Kim Ô Bá hoàng tử trong trăm trượng.Khí thế này khủng bố hơn Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Kim Ô Bá hoàng tử chưa ra tay đã đè ép thiên kiêu nhân tộc.Khi Kim Ô Bá hoàng tử đáp xuống Thúy Huyết tiên sơn, hư không sau lưng gã tràn đầy hòn đảo tiên nổi nát bét, cung tường bốc lửa.

Hai mươi mốt hòn đảo tiên nổi bị Kim Ô Bá hoàng tử chấn nát, hàng trăm tiên cung hoa lệ bị nhiệt độ cao từ người gã đốt.Giờ phút này, một nửa thiên kiêu nhân tộc tụ tập trên Thúy Huyết tiên sơn, có hai nhân kiệt tu vi Vũ Hóa đệ tứ trọng cùng công kích.

Hai người tên Thôi Vấn Lý, Nhan Tam Học, toàn là từ vị diện hạ giới phi thăng, tu vi cực kỳ mạnh mẽ, sức chiến đấu xưng vua trong cùng cảnh giới.Thôi Vấn Lý lấy ra cái chuông đồng, hai tay giơ chuông.

Chuông rung lắc biến to dần, hóa thành núi đồng cao ba trăm trượng.

Chuông xoay tít phát ra tiếng vù vù đinh tai.Tu vi của Nhan Tam Học ngang ngửa Thôi Vấn Lý.

Tay Nhan Tam Học cầm roi đánh thần, nhìn như chỉ là cây roi đỏ vàng dài nhưng Nhan Tam Học vung tay một cái, roi đánh thân phát ra tiếng rít biến dài mấy trăm dặm, như con rồng vàng thô cỡ thùng nước.- Đây là đạo đãi khách sao?

Hèn gì nhân tộc không thể trở thành thánh tộc, thế hệ trẻ hẹp hòi, người bụng dạ keo kiệt thì sao có thể trở thành cường giả thật sự được?Kim Ô Bá hoàng tử vươn một cánh tay ra bắt lấy roi đánh thần tiên, nhìn kỹ sẽ thấy gã dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp phần đuôi.

Kim Ô Bá hoàng tử chỉ kẹp chặt, Nhan Tam Học không thể nhúc nhích.Bốp!Roi đánh thần tiên bay khỏi tay Nhan Tam Học, gã chưa kịp phản ứng lại thì cái roi đã quất vào gã.Phập!Cơ thể Nhan Tam Học bị roi đánh thần tiên quất thành hai khúc, thân thể bay hai nơi.

Dưới đất chỉ còn đống nội tạng nát bấy, mùi máu làm người ta buồn nôn.Bị roi đánh thần tiên quất trúng Đương nhiên là hình thần đều diệt.Kim Ô Bá hoàng tử biến thành luồng sáng lửa, hai tay cầm chuông đồng cao trăm trượng, cưỡng ép chấn vỡ thần thức trên linh khí thập tứp hẩm này.

Kim Ô Bá hoàng tử đè ngược về, nhốt chủ nhân chuông đồng Thôi Vấn Lý vào trong chuông.- Cứu ta . . .!Thôi Vấn Lý mới hét lên đã bị chuông đồng nhốt.Kim Ô Bá hoàng tử đá bay cái chuông đụng vào một hòn đảo tiên nổi.Có người kéo chuông đồng ra, bên trong chỉ còn bãi thịt nát.Xương cốt Thôi Vấn Lý nát bấy, linh hồn thành mảnh nhỏ.Kim Ô Bá hoàng tử đứng trên Thúy Huyết tiên sơn, hàng trăm anh kiệt nhân tộc bị đẩy lùi.

Người đứng trước đạp chân người đứng sau, người phía sau té ngã dưới đất.

Còn đâu bộ dáng anh kiệt nhân tộc?

Hốt hoảng run sợ không bằng cả người bình thường.-------Chương 1818: Bốn vị vương giả thế hệ trẻKim Ô Bá hoàng tử cực kỳ mạnh mẽ giật lấy sách sắt trong tay Công Tôn Bạch chỉ, gã ngồi trên ngôi cao đọc nội dung quyển sách.Kim Ô Bá hoàng tử cười khẩy nói:- Bảng vương giả thế hệ trẻ nhân tộc?

Viết loại sách này hữu dụng sao?

Nhân tộc các ngươi có vương giả thế hệ trẻ không?Công Tôn Bạch chỉ đứng bên cạnh Kim Ô Bá hoàng tử, bình tĩnh nói:- Bá hoàng tử, ta công nhận vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc rất mạnh, nhưng ngươi nghĩ trong nhân tộc không ai có thể đánh lại ngươi sao?Kim Ô Bá hoàng tử nhìn sách sắt, xem cái tên viết ngay hàng đầu.Kim Ô Bá hoàng tử cười châm chọc:- Đệ nhất vương giả thế hệ trẻ nhân tộc là Tà Vấn Tử?

Ha ha ha ha ha ha!

Ai là Tà Vấn Tử, đứng ra để bản hoàng tử đánh bại trong vòng ba chiêu!Công Tôn Bạch chỉ liếc hướng Tà Vấn Tử, mắt chất chứa chờ mong.

Công Tôn Bạch chỉ rất tin tưởng vào Tà Vấn Tử.Kim Ô Bá hoàng tử chợt ngừng cười, vì gã thấy ngồi đối diện gã là một thanh niên mặc áo tím đen, xương gò má nhô cao, mày rậm, trông không quá đẹp trai nhưng tạo áp lực mạnh mẽ.Cánh tay Kim Ô Bá hoàng tử ấn mặt bàn, cái bàn luyện chế bằng thiên ngọc bốc cháy lửa.

Không phải lửa bình thường, đó là kim ô quỷ hỏa có thể đốt trời nấu biển.Cánh tay Tà Vấn Tử cũng ấn mặt bàn, khí lạnh thấu xương chạy dọc, hiển hiện sắc lam mạnh mẽ đáp trả Kim Ô Bá hoàng tử.Ầm!hai loại lực lượng một lạnh một nóng va chạm, xẻ đôi Thúy Huyết tiên sơn.

Khe hở từ chính giữa lan tràn, Thúy Huyết tiên sơn tách ra hai hướng.Két két két két két!Kim Ô Bá hoàng tử ngồi im, lực lượng lửa xóa tan mọi khí lạnh.Mắt hổ bắn ra tia sáng, Kim Ô Bá hoàng tử cười nói:- Không tệ.Tà Vấn Tử chật vật hơn một chút, ống tay áo bị đốt, ghế dưới chân di chuyển ra sau ba thước.Tà Vấn Tử nói:- Từ lâu nghe nói Kim Ô Bá hoàng tử là một trong mây người đỉnh cao nhất đương thời, hôm nay có thể chiến đấu với Bá hoàng tử là vinh hạnh cho Tà Vấn Tử.Kim Ô Bá hoàng tử, Tà Vấn Tử cùng bay lên trời, đáp xuống cổ chiến đài.

Yêu khí và tà khí trướng lớn, lửa nóng và băng giá va chạm, bóng người giao nhau, tiếng đánh nhau ầm ĩ.

Tiên Hư động thiên rung rinh, nhiều hòn đảo tiên nổi tan vỡ thành đống phấn.Lưu ly tiên đảo.Tây Môn Xuy Tiêu nhắm mắt nhưng vẫn biết rõ chuyện xảy ra trong Tiên Hư động thiên.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Tà Vấn Tử khá lợi hại, có thể đánh ngang tay với tên cuồng ngạo như Kim Ô Bá hoàng tử, rất lợi hại.Cửu Thiên Yên Vũ chú ý dao động yêu khí phương xa, lòng rất lo âu.

Bốn vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc kéo nhau đến, bọn họ không tới vì bốn tiên nữ nhân tộc, nếu không tại sao trùng hợp như thế?Nếu hôm nay bốn tiên nữ Tiên Hư động thiên bị bọn họ cướp đi, hội luận đạo vạn tộc chưa bắt đầu khí thế nhân tộc đã bị chèn ép tan tác.Bốn vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc thế đến rào rạt, nhân vật như Tà Vấn Tử cũng khó thể ngăn cả.

Phải làm sao đây?Cửu Thiên Yên Vũ nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, lòng hơi bình tĩnh.

Có Thủy Nguyệt Thánh Nữ ở đây, cho vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc lá gan cũng không dám xông hòn đảo tiên nổi.Phong Phi Vân nhìn hướng cổ chiến đài, nhếch mép.- Đây chỉ là một phân thân của Kim Ô Bá hoàng tử.Phong Phi Vân không nói ra câu này, sợ ảnh hưởng sĩ khí đám anh kiệt nhân tộc nhiều hơn.Thật ra sĩ khí tu sĩ nhân loại sớm bị bốn vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc đánh tan tác.

Nhiều anh kiệt nhân tộc sợ hãi thái cổ thánh yêu tộc, hắn thiên tài đỉnh cao nhất nhân tộc như con kiến trước mặt 6e6 Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, tùy tay bóp chết.

Giờ làm sao đánh đây?Bốn tiên nữ Tiên Hư động thiên chung cảm giác, trong lòng vô cùng bất an.

Nếu hôm nay anh kiệt nhân tộc bị đánh bại hết, bốn tiên nữ sẽ phải lên giường với bốn vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc.Mặc kệ các nàng có đồng ý hay không, chuyện này đã được quyết định.Bốn vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc hợp tác xông vào Tiên Hư động thiên cũng vì mục đích đó, Đương nhiên ưu tiên nhất là chèn ép khí thế nhân tộc, khiến nhân tộc mất tư cách xông xáo thành thái cổ thánh tộc.Bạch Kỳ Lân giục ngựa đến, giơ thương giết người.

Hai phân thân đã có thể đối kháng với Chung Thần Tú, cao thủ đệ nhất thế hệ trẻ nhân tổ động thiên, mạnh mẽ biết mấy.Hỗn Côn hoàng tử vỗ một cái đập chết một phật giả Vũ Hóa đệ tứ trọng, yêu khí trấn áp các cao tăng thái cổ Thánh Phật Miếu khó chống cự lại.Đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ nhân tộc Tà Vấn Tử bị Kim Ô Bá hoàng tử đẩy lùi liên tục, thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn.Trong thái cổ thánh yêu tộc người duy nhất không hành động là Viên Tam Tam thái cổ ma vượn tộc.Sau khi Viên Tam Tam đạp nát Cửu Hoa tiên sơn thì không có hành động gì, đôi mắt như chuông đồng nhìn bốn phía như muốn tìm ai, cuối cùng dừng lại trên hòn đảo tiên nổi.Ầm!Chân Viên Tam Tam giẫm đất bay vọt lên, đáp xuống hòn đảo tiên nổi, đất đai trong vòng ba trượng nứt nẻ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tặc lưỡi, khó chịu nói:- Huynh đài, ngươi quấy nhiễu chúng ta ăn trái cây.Viên Tam Tam nói:- Ta không ăn trái cây, ta đến bái kiến thánh nữ điện hạ.Viên Tam Tam cung kính vái ba cái hướng Hiên Viên Nhất Nhất, ánh mắt chân thành không giống như đến khiêu khích.Hiên Viên Nhất Nhất nhướng mày nói:- Ngươi biết ta?Viên Tam Tam cười nói:- Trong nhân tộc ta phục thánh nữ điện hạ nhất.

Lòng lương thiện, chưa từng giết ai, tốt hơn đám đạo sĩ đạo mạo trang nghiêm, phật tu giả từ bi, chính nhân quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đệ tử thế gia hiếp yếu sợ mạnh rất nhiều lần.Hiên Viên Nhất Nhất nói:- Nhưng ta không quen ngươi.Viên Tam Tam như không nghe hiểu tiếng người, gã gãi đầu lẩm bẩm:- Nói thật ra trước kia tên của ta là Hầu Thích Liệt, nhưng sau lần được thánh nữ điện hạ cứu ta đột nhiên cảm thấy trên đời này vẫn còn người tốt.- Ta suy nghĩ một cái tên nhẹ nhàng chút, ta định lấy tên hầu Nhất Nhất, nhưng cảm thấy hai chữ Nhất Nhất là phạm kiêng kỵ ân công.

Ta suy nghĩ mấy tháng không có kết quả, thế là đi thỉnh giáo một lão khỉ trong tộc ta.- Ta kể lại tất cả cho lão khỉ nghe, hắn nói: Thích Liệt, ngươi hiểu được chân thiện mỹ trên đời này đã là tiến bộ rất lớn, cần mỗi ngày tam tỉnh ngô thân.- Ta nghe xong cảm thấy lão khỉ thật giỏi, trở về ngẫm nghĩ một lúc.

Nếu ân công lấy tên Nhất Nhất thì chắc có nghĩa là "Một ngày làm một chuyện tốt".

Ta thấy ta nên mỗi ngày tam tỉnh ngô thân, tính số lượng thì nhiều hơn ân công gấp ba.

Ha ha ha, cho nên tên của ta là Tam Tam.- Nghĩ tên xong, ta lại rầu về dòng họ.

Nghĩ đến nghĩ đi dòng họ của ân công là tốt nhất, thế là ta sửa tên cho mình thành Hiên Viên Tam Tam.- Có tên rồi ta lại đi tìm lão khỉ, nhưng lão ta lắc đầu nguầy nguậy bảo ta lấy tên không tốt, nghe y như đệ đệ của ân công.

Lão khỉ ban họ Viên cho ta, nên ta tên Viên Tam Tam.-------Chương 1819: Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc ở đây (1)Ân công thấy tên của ta được không?

Nếu ân công không thích thì ta lại sửa.

Ta có nghĩ đến tên dự bị rồi, Viên Yêu Yêu?

Hoặc là Hiên Viên Yêu Yêu?Viên Tam Tam rất nghiêm túc nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, bộ dạng như con khỉ nhỏ ngơ ngác chờ Quan Âm Bồ Tát điểm hóa.Da thịt Hiên Viên Nhất Nhất búng ra sữa, rèm mi cong, chân mày như vẽ nhíu chặt.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:- Ta từng cứu ngươi?Viên Tam Tam chắp hai tay, khom lưng cúi đầu, thô giọng nói:- Năm xưa ta và một địch thủ không đội trời chung đánh nhau, đánh vào hư không phá vỡ mấy bí cảnh.

Ta không đánh thắng hắn ngược lại bị thương nặng, may mắn đụng thủng hư không rớt xuống Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Khi ấy nếu không có thánh nữ điện hạ cứu giúp có lẽ ta đã chết.Viên Tam Tam ngẫm nghĩ, nói:- Năm đó thánh nữ điện hạ mới chín tuổi.Ngón tay Hiên Viên Nhất Nhất thuôn dài lặng lẽ suy tính trong ống tay áo.

Hiên Viên Nhất Nhất suy tính được lúc nàng còn nhỏ nhặt con khỉ sắp chết trong Thạch phong.

Hiên Viên Nhất Nhất cứu sống con khỉ, nó luôn lẽo đẽo theo sau nàng, rồi có hôm không còn thấy con khỉ nữa.

Chẳng lẽ con khỉ là người trước mặt nàng?Viên Tam Tam vái Hiên Viên Nhất Nhất xong bắt đầu làm việc chính.

Viên Tam Tam đến trước mặt Cửu Thiên Yên Vũ, lại chắp tay, cúi đầu.Viên Tam Tam chân thành nói:- Cửu Thiên Tiên Nữ, ta cầu tiên nữ một việc.Cửu Thiên Yên Vũ hỏi:- Có chuyện gì?Cửu Thiên Yên Vũ áo trắng như tuyết, đẹp không thua gì Hiên Viên Nhất Nhất.

Cửu Thiên Yên Vũ không dùng khăn che mặt, lộ ra sắc đẹp khuynh thành tuyệt đại, làm người nhìn thấy nàng như tiên nữ thánh khiết trên bầu trời.Cửu Thiên Yên Vũ đứng trên đài lưu ly ngọc thạch, mắt trong như nước nhìn Viên Tam Tam cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, toàn thân lông lá.Viên Tam Tam nói:- Xin tiên nữ làm thê tử của ta.Cửu Thiên Yên Vũ kinh ngạc hỏi:- Cái gì?Viên Tam Tam nghiêm túc lặp lại:- Làm thê tử của ta.Viên Tam Tam cười chân chất:- Bốn thái cổ thánh yêu tộc trước khi đến đây đã thảo luận muốn cướp bốn tiên nữ vào tay, đêm nay thị tẩm cho chúng ta.- Nhưng tiên nữ yên tâm ta là người thô lỗ nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi tiên nữ.

Ta không tàn bạo như mấy người kia, bọn họ nói chờ thị tẩm xong sẽ giết các nàng.- Ta không làm được chuyện đó, tiên nữ đừng thấy ta thô lỗ vậy chứ lòng ta rất lương thiện, chỉ ngẫu nhiên thích đánh nhau.

Nếu tiên nữ làm thê tử của ta, sau này mỗi ngày có thể kiềm chế ta một lần.

Ta làm vua Hầu sơn, tiên nữ sẽ là vương hậu.

Nếu tiên nữ vẫn chưa yên tâm thì có thể nhờ thánh nữ điện hạ làm chứng cho chúng ta.Cửu Thiên Yên Vũ đứng ngây tại chỗ, tay che môi đỏ, không nói nên lời.Thị nữ của Cửu Thiên Yên Vũ sợ hãi mặt trắng bệch.Mắt Hiên Viên Nhất Nhất mông lung hơi nước, khuôn mặt dưới khăn che mặt cười tủm tỉm.

Hiên Viên Nhất Nhất nhìn hướng Cửu Thiên Yên Vũ, không hiểu sao nàng hơi bị thích đề nghị này.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng bật dậy, thân thể tròn trịa nhảy dựng lên như con vịt mập mạp.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đến trước mặt Viên Tam Tam, tay chọt nhẹ vào rốn gã.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Huynh đệ, cái gì cũng phải có thứ tự.

Cửu Thiên Tiên Nữ và Phong gia huynh đệ của ta tình đầu ý hợp, ngươi giơ đao cướp người không phải hành động của quân tử, thiếu đạo đức.Viên Tam Tam cúi đầu nhìn rốn mình bị Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chọt.Không phải Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cố ý khiêu khích, chỉ tại gã quá lùn, tay chạm đến rốn của Viên Tam Tam.Nếu Viên Tam Tam cao thêm mây phân, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lùn mấy phần không chừng sẽ chạm vào chỗ không nên chạm.Mặt Viên Tam Tam đen thui, tuy tính tình gã tốt nhưng không có nghĩa là chịu đựng được bị người khiêu khích.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không hề hay biết, tiếp tục vỗ bụng Viên Tam Tam.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lạnh lùng nói:- Đừng tưởng thái cổ thánh yêu tộc các ngươi ghê gớm lắm.

Sau hội luận đạo vạn tộc, nhân tộc chúng ta cũng trở thành thái cổ thánh tộc.

Hừm, chỉ bằng vào bốn vương giả thế hệ trẻ các ngươi đã định đơn độc khiêu chiến tất cả tài tuấn đỉnh cao của nhân tộc?

Các ngươi thật là không để tộc ta vào mắt.Viên Tam Tam không nhịn được nữa, tay Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đã sờ đến eo, tùy thời sẽ chạm vào đũng quần.Ầm!Cánh tay Viên Tam Tam lóe ánh sáng kim loại, năm ngón tay ngưng tụ tia chớp màu tím.

Sấm sét giăng đầy trên đầu Viên Tam Tam, một bàn tay vỗ xuống đầu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua khẽ thở dài:- Không có phong độ gì hết.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua như con quay to xoay nhanh, hình thành vòi rồng.Viên Tam Tam vỗ vào vòi rồng, bị trận gió triệt tiêu, cuối cùng vỗ trúng đầu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Bùm!Hai tay Trung Nguyên Nhất Điểm Qua giơ cao trên đầu, đỡ được một chưởng của thái cổ ma vượn.Bùm bùm bùm bùm bùm!Đất đai dưới chân Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không chịu nổi lực lượng khủng bố bắt đầu tan vỡ, thân thể gã chìm xuống lòng đất, bay ra bên dưới hòn đảo tiên nổi.Viên Tam Tam bốc lên chiến khí, tiếng cười chấn động khung trời:- Ha ha ha ha ha ha!

Giỏi, trong nhân tộc còn có cường giả như ngươi!

Ta muốn chiến, đánh với ta!Cửu Thiên Tiên Nữ gì đó đều là mây bay, lúc này Viên Tam Tam có hứng thú với Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhiều hơn.Viên Tam Tam bay vọt lên thành ánh sáng đen lao vào Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, mau như ánh sáng.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua như hồ lô lăn dưới đất.

Viên Tam Tam vỗ một chưởng nứt đất vào người Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bị bật lại như trái bóng.- Ăn một đao của ta!Trung Nguyên Nhất Điểm Qua rút ra đao chẻ củi giắt bên dây lưng, hai tay nắm chuôi đao.

Khí chất trên người Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thay đổi, sắc bén như đao thần giáng thế, các dòng khí tụ tập vào tay gã.Đao quang bay ra, một nhúm lông chân rậm rạp của Viên Tam Tam bị cắt rụng.

Viên Tam Tam sợ quá vội né tránh.Đao quang như tia chớp nối trời và đất, nguyên Tiên Hư động thiên bị chia thành hai nửa.Đao khí chói mắt xẹt qua trước mặt Bạch Kỳ Lân, phân thây chiến mã của gã chỉ để lại xác ngựa đẫm máu.Cạch!Bạch Kỳ Lân đập ly rượu Lạc tiên nữ đưa vào tay xuống đất, gã tức giận nhìn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua ở phía xa.Lạc Thủy Hàn sợ hãi mặt xanh mét, hai chân thon dài dưới váy run bần bật.

Lạc Thủy Hàn cứ nghĩ mình đã chọc giận sát thần này, vội vàng né xa.Viên Tam Tam sờ đúi trơn bóng, lông bị chém đứt hết.

Gió thổi qua, đùi lạnh lẽo.Viên Tam Tam giật mình hỏi:- Đây là đao pháp gì?- Ăn một đao của ta!Trung Nguyên Nhất Điểm Qua giơ đao đứng thẳng, phong độ như một vị đao pháp tông sư đứng đó, hằng cổ bất động.- Vậy ngươi cũng ăn chùy của ta!Viên Tam Tam triệu hoán tru thiên hám tiên chuy, mắt hung dữ, ma khí hùng hồn.

Cánh tay Viên Tam Tam ngày càng thô, năng lượng hủy thiên diệt địa ngưng tụ trên tru thiên hám tiên chuy, một chùy giáng xuống sẽ phá hủy Tiên Hư động thiên.-------Chương 1820: Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc ở đây (2)Bạch Kỳ Lân tức giận bay qua:- Mạng của tên đó thuộc về ta!Bạch Kỳ Lân cầm mâu thương tinh ngọc đâm vào Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Viên Tam Tam vung chiến chùy:- Bạch Kỳ Lân, ngươi cút đi, đây là chiến đấu giữa chúng ta!Viên Tam Tam hất bay Bạch Kỳ Lân, vác tru thiên hám tiên chuy đuổi theo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Viên Tam Tam lấy ra thái cổ hung binh tru thiên hám tiên chuy thì giật nảy mình.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua như trái bóng da lăn nhanh, thoáng chốc đã chạy ra ngoài cửa cổng Tiên Hư động thiên.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vừa chạy vừa la:- Ta về nhà lấy thái cổ hung binh rồi chúng ta đấu tiếp!- Đừng đi, hôm nay không phân ra thắng thua thì không ai được đi!Viên Tam Tam biến thành thái cổ ma vượn, gã như ngọn núi đen to lớn đập nát cửa Tiên Hư động thiên, rượt theo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Bạch Kỳ Lân bị thi thiên hám tiên chuy đập trúng ngực bay xa hơn mười dặm.

Nếu không nhờ giáp cổ do Kỳ Lân thánh linh để lại thì cơ thể Bạch Kỳ Lân đã bị đập thủng.Bạch Kỳ Lân che ngực máu sôi sục, hung tợn trừng bóng lưng Viên Tam Tam chạy nhanh ra ngoài.Bạch Kỳ Lân nghiến răng nói:- Đáng ghét, ta sớm nói rồi, cái tên người rừng đó không có não.Tây Môn Xuy Tiêu bưng một ly rượu đứng bên mép lưu ly tiên đảo, từ trên cao nhàn nhã nhìn xuống Bạch Kỳ Lân bị khảm vào vách đá hòn đảo tiên nổi.Tây Môn Xuy Tiêu mời:- Này huynh đệ, có muốn uống một ly không?Bạch Kỳ Lân bị Viên Tam Tam đánh một chùy trùng hợp đập vào lưu ly tiên đảo.Bạch Kỳ Lân chưa từng chật vật như vậy, gã ngước đầu lên hung tợn trừng Tây Môn Xuy Tiêu.

Bạch Kỳ Lân biến thành luồng sáng trắng bay vọt lên, đứng vững trên lưu ly tiên đảo.Bạch Kỳ Lân ngạo nghễ nhìn mọi người trên hòn đảo tiên nổi, nói:- Một đám con kiến.Tây Môn Xuy Tiêu đứng ngay bên cạnh Bạch Kỳ Lân, nghe gã nói xong hết cười.Tây Môn Xuy Tiêu xoay người đi, lẩm bẩm:- Cái tên này không dễ ở chung chút nào.Bạch Kỳ Lân không thể để mấy nhân loại thấy bộ dạng của gã chật vật sống sót.

Gã là đệ nhất nhân thế hệ trẻ kỳ lân yêu tộc, là thần thoại bất bại.

Bất cứ chuyện gì ảnh hưởng hình tượng của Bạch Kỳ Lân đều không được phép tồn tại.Một đám con kiến mặc cho gã tự tay giết, như đám anh kiệt nhân tổ động thiên trên Không Động tiên sơn.

Bạch Kỳ Lân đánh đám anh kiệt nhân tộc đó run sợ, Lạc Thủy Hàn như thị nữ rót rượu cho gã.Bạch Kỳ Lân không thèm để mấy người vào mắt, quyết định dùng thế sấm sét giết hết người trên lưu ly tiên đảo.

Bạch Kỳ Lân vung mâu thương tinh ngọc, vô số đạo tắc chảy xuôi trên mâu thương hình thành từng đợt thánh văn đâm vào lưng Tây Môn Xuy Tiêu.Bạch Kỳ Lân từng sử dụng mâu thương tinh ngọc cách ức vạn dặm hư không giết một đại hiền giả nhân tộc.

Bạch Kỳ Lân muốn giết một anh kiệt thế hệ trẻ nhân tộc dễ như chơi.Lưng Tây Môn Xuy Tiêu như có mặt, một cây ngọc tiêu bay ra khỏi tay áo nhanh như chớp điểm sau lưng.

Ngọc tiêu điểm vào mũi thương, hai lực lượng cường đại va chạm, lưu ly tiên đảo rung bần bật.Ầm!Bạch Kỳ Lân cảm giác màng tai đau nhức, ngay khi mâu thương tinh ngọc va chạm vào ngọc tiêu thì một luồng sóng âm kỳ lạ truyền vào tai gã, suýt đâm rách màng tai.Bạch Kỳ Lân vội rút thương về, thụt lùi ba bước.

Đầu Bạch Kỳ Lân ù vang mất thính giác, mới lúc sau mới phục hồi lại.Bạch Kỳ Lân nhìn kỹ Tây Môn Xuy Tiêu, tim rớt cái bịch.Tây Môn Xuy Tiêu rút ngọc tiêu về, ngồi lại xuống ghế.Tây Môn Xuy Tiêu liếc Bạch Kỳ Lân, ánh mắt sắc bén nói:- Vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc các ngươi cho rằng mình vô địch thật sự?

Có biết người mạnh nhất thế hệ trẻ nhân tộc ở đâu không?

Người đó không ở trên sáu tiên sơn chính giữa Tiên Hư mà là lưu ly tiên đảo này.

Ta cá với ngươi một ván, ngươi có tin là ngươi không thể giết được bất cứ ai trên lưu ly tiên đảo này không?Tây Môn Xuy Tiêu và Bạch Kỳ Lân đánh nhau nhìn như nhẹ nhàng, không tỏ rõ uy lực nhưng biểu hiện kỹ xảo chiến đấu rất mạnh, vận luật thiên đạo bốn lạng nhấc ngàn cân.Kỹ kinh toàn trường, làm người ta nhìn chăm chú.Phong Phi Vân cảm giác khí chất của Tây Môn Xuy Tiêu thay đổi hẳn, đó là khí thế của người bề trên, giống như vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc, mang lại áp lực lớn.Sau khi biết thân phận của Tây Môn Xuy Tiêu thì Phong Phi Vân đã nghi ngờ mỗi người trên lưu ly tiên đảo toàn là gã cố ý vô tình mời đến.

Ví dụ Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Lư Sơn Nhân, Phong Phi Vân.Bạch Kỳ Lân không tin lời Tây Môn Xuy Tiêu:- Các ngươi thật sự mạnh vậy sao?Gã là đệ nhất nhân thế hệ trẻ kỳ lân yêu tộc, nếu mấy người trên lưu ly tiên đảo có thực lực đối kháng với gã, vậy thế hệ trẻ nhân tộc mạnh đến cỡ nào.Bạch Kỳ Lân nhìn chằm chằm một thư sinh yếu đuối, hai tay cong lại, mâu thương tinh ngọc xoay nhanh trong vòng tay.

Mâu thương tinh ngọc xuyên thấu hư không bắn vào trán Thiên Toán thư sinh.Vù vù vù vù vù!Thiên Toán thư sinh mỉm cười, cao thâm khó dò.

Bàn tay trắng hơn nữ nhân khẽ nâng, thiên thế, địa thế toàn thiên địa tụ tập vào Thiên Toán thư sinh, như vạn long về tổ.Thiên Toán thư sinh như biến thành một tòa thiên địa, mênh mông không lường được, đại xảo không công, đại tượng vô hình.

Vô số ánh sáng tụ lại trước mặt Thiên Toán thư sinh, hình thành trời sao trước mắt gã.Khí thế của Bạch Kỳ Lân không gì sánh bằng, uy lực siêu khủng khiếp, có thể đâm thủng ngôi sao.

Nhưng mâu thương tinh ngọc không cách nào chạm vào thân thể Thiên Toán thư sinh, dường như Bạch Kỳ Lân và Thiên Toán thư sinh cách xa nhau ức vạn dặm.Bạch Kỳ Lân sợ hãi:- Thiên tượng vô hình!

Không ngờ có người đi đến độ cao trong thiên đạo như thế.Bạch Kỳ Lân rút mâu thương tinh ngọc về, nhìn chằm chằm Thiên Toán thư sinh cười tủm tỉm, thầm chú trọng gã.Trong kỳ lân yêu tộc có một đại trí giả tu luyện bốn vạn năm cũng không đến cảnh giới thiên tượng vô hình.

Một anh kiệt nhân tộc thế hệ trẻ đã đến cảnh giới này, chỉ kém một bước là có thể trí đạo thành thánh, làm người ta quá giật mình.Thư sinh thoạt trông yếu đuối, tuy không phải bán thánh nhưng bán thánh chưa chắc bị thương gã được.Bạch Kỳ Lân không sợ Thiên Toán thư sinh, trước khi gã trí đạo thành thánh thì sức chiến đấu chưa chắc mạnh hơn gã.

Nhìn như Thiên Toán thư sinh còn kém một bước có thể thành thánh nhưng thật ra cách thánh đạo ngàn vạn dặm, đó là khoảng cách trời với đất.Bạch Kỳ Lân cẩn thận hơn, gã thấy kỳ lạ.

Tu sĩ nhân loại trên lưu ly tiên đảo này không dễ chọc, bọn họ thật sự có thực lực đối kháng với vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc sao?Loại người kiêu ngạo tự kỷ như Bạch Kỳ Lân khinh thường tấn công nữ nhân, thế là gã nhìn Phong Phi Vân.

Bạch Kỳ Lân cẩn thận hơn, gã gọi ra cổ linh khí thập thất phẩm.Đây là vật trú dạ luân, bên trong có hai thiên địa, một là ban ngày, một là ban đêm.-------Chương 1821: Có tin giết ngươi không?Yêu khí bàng bạc rót vào trú dạ luân, phát ra thanh âm sóng vỗ thủy triều luân phiên.Khí thế linh khí thập thất phẩm bộc phát, biến Tiên Hư động thiên thành bóng tối.

Một vầng trăm đẫm máu treo trên trời đêm, xung quanh là tiếng sói hú.Phong Phi Vân cảm giác hắn đột nhiên đến thế giới hắc ám, người xung quanh biến mất hết.

Thiên địa tĩnh lặng không một t3kiếm quang.Bạch Kỳ Lân anh tư hiên ngang bước ra từ hắc ám, người tỏa ánh sáng trắng lấp lánh như thiên thần rơi xuống đất.

Ánh mắt Bạch Kỳ Lân sâu thẳm lạnh băng.Bạch Kỳ Lân cười nói:- Nhân loại, trong thế giới ám dạ này ta là chúa tể tuyệt đối.

Ta muốn ngươi sống thì ngươi sống, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.

Bây giờ ngươi có thể lựa chọn khuất phục ta, làm người của ta.

Hoặc chọn chống lại ta, sau đó làm người chết.Phong Phi Vân hỏi:- Ta không lựa chọn có được không?Bạch Kỳ Lân trầm giọng nói:- Tất nhiên không được.Phong Phi Vân đứng trong thế giới hắc ám, nhìn mặt trăng đỏ máu trên bầu trời, giống như mồm máu treo trên trời đêm.Bạch Kỳ Lân hỏi:- Ngươi thật sự không lựa chọn?Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, cười châm chọc:- Ngươi không làm gì được ta thì tại sao ta phải chọn?- Hừ!

Ám dạ lôi phạt!Bạch Kỳ Lân chỉ lên trời, thế giới ám dạ bị phá vỡ tĩnh lặng.

Mây đen kéo đến, càng lúc càng dày đặc như mực nước bao phủ cả thế giới.Gió lạnh rít gào, một tia chớp đỏ thô cỡ thùng nước từ trên trời giáng xuống.Tiếng sấm sét chói tai, ánh sáng khiến mặt đất tối tăm sáng lên.Đây là thế giới trú dạ luân, lực lượng nằm trong kiểm soát của Bạch Kỳ Lân.Bạch Kỳ Lân thi triển luân hồi tật tốc lướt ngang ra tám trăm dặm, đứng trên vách đá cheo leo, né khỏi tia chớp hủy diệt.Bạch Kỳ Lân liên tục đánh ra ba Thần thông:- Cấm không gian!- Phong thời gian!- Cách đạo pháp!Phong Phi Vân cảm giác cơ thể nặng ức vạn cân, như có mấy ngàn ma sơn đè lên người.

Không thể ngừng lại trên người Phong Phi Vân, không thể thi triển đạo pháp Thần thông nào.Phong Phi Vân bị giam cầm.Cảm giác này chỉ có khi đối diện thánh linh, bởi vì thánh linh có không gian lĩnh vực của riêng mình.

Bất cứ ai bước vào lĩnh vực không gian của thánh linh sẽ giống như con kiến mặc cho thánh linh xâm lược.Nhưng Bạch Kỳ Lân thông qua cổ linh khí thi triển ra lĩnh vực không gian tuyệt đối không thể so sánh với thánh linh thật, cách biệt quá lớn.

Lĩnh vực không gian này chỉ có thể giam cầm thánh hiền giả bình thường, không ức chế Phong Phi Vân nổi.- Nếu ngươi không thần phục vậy thì chết đi!Cánh tay Quy gia trở nên thô to, nổi cục biến thành chân kỳ lân thần dị đè xuống đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân không nhúc nhích nhìn chân kỳ lân đạp xuống, cánh tay bị giam cầm bỗng vươn một ngón ra chỉ lên trời.- Thiên kiếp!Chín tia chớp ngưng tụ trên bầu trời phát ra ức vạn tia điện đánh Bạch Kỳ Lân bay ra ngoài, người bốc khói.- Grao!Bạch Kỳ Lân hoàn toàn biến thành một con kỳ lân, cao chí ngàn thước, như điêu bằng bạch ngọc, vảy phủ bụng, đầu như rồng, tứ chi như voi thần.Lực lượng Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp vận chuyển nhanh trong người Phong Phi Vân, khí thánh linh biến thành kiếp lực thiên kia.

Các tia điện đan xen trong người Phong Phi Vân, tiếng sấm vang trong cơ thể.- Thiên kiếp uy!Lôi kiếp đầy trời đánh xuống Bạch Kỳ Lân.

Điện cầu như sao, tia chớp như sông lớn bao bọc toàn thân Bạch Kỳ Lân.- Grao!Bạch Kỳ Lân bị Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp công kích nhưng chỉ bị thương nhẹ, gã lao ra khỏi thiên kiếp, người đầy tia điện.

Bạch Kỳ Lân lại công kích Phong Phi Vân.Phong Phi Vân kinh ngạc nói:- Nó vượt qua được thiên kiếp?Phong Phi Vân chỉ ngạc nhiên giây lát, người hắn phát ra tiếng răng rắc xương cốt di chuyển.

Lưng Phong Phi Vân mọc đôi cánh phượng hoàng, lửa bao bọc toàn thân hắn.

Đôi tay Phong Phi Vân biến thành vuốt phượng đánh vào người Bạch Kỳ Lân.Quanh vuốt phượng hoàng phát ra tiếng rào rào, hỏa hoa bắn tung.- Một bộ áo giáp chứa thánh linh đạo tắc?Năm ngón tay Phong Phi Vân đau nhức nhìn áo giáp bạch ngọc trên người Bạch Kỳ Lân, đã hiểu tại sao Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp không trấn được gã.Áo giáp trên người Bạch Kỳ Lân chắc chắn là bộ giáp thánh linh từng mặc, tuy không phải thánh linh dụng cụ nhưng có đạo thánh linh dựng dục bên trong, khiến lực phòng ngự của áo giáp hơn xa giáp linh khí bình thường.Bạch Kỳ Lân nói tiếng người:- Biết ta có thánh linh giáp cổ thì tốt rồi.

Tu vi của ngươi đúng là mạnh, nhưng ta đứng ở thế bất bại.

Cho nên hôm nay người thua là ngươi.Đôi mắt kỳ lân to đùng ngưng tụ lực lượng lửa, đỏ thẫm mà nóng rực.

Bạch Kỳ Lân há mồm phun ra mười hai con rồng lửa dài ngàn dặm.- Khổ hải vô biên!Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, lòng bàn tay lao ra phật văn màu vàng vô tận, nghiền nát mười hai con rồng lửa.Những phật quang tụ tập thành thế giới phật khí khổng lồ trướng nứt thế giới hắc ám trú dạ luân, xé rách một khe hở.Bạch Kỳ Lân hù dài:- Muốn chạy?

Không dễ đâu!- Cho rằng ta không trấn áp được ngươi sao?Phong Phi Vân đứng trên đỉnh thế giới hắc ám, các phật lý đan xen trong lòng bàn tay.

Tay Phong Phi Vân to không giới hạn, một chưởng vỗ xuống đánh bay Bạch Kỳ Lân.Khi Phong Phi Vân mở to mắt hắn lại ngồi trên lưu ly tiên đảo, quần áo ngay ngắn, ung dung như thể vừa rồi không xảy ra chuyện gì.Bạch Kỳ Lân đứng đối diện thì người run rẩy, khóe môi dính vệt máu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.Bạch Kỳ Lân thầm nghĩ:- Ta mặc giáp cổ thánh linh vậy mà hoàn toàn không ngăn chặn lực lượng của hắn được.Nếu nói Tây Môn Xuy Tiêu đem lại rung động là công kích sóng âm thần hồ kỳ kỹ, Thiên Toán thư sinh đến tu vi thiên đạo thiên tượng vô địch, là lực lượng mà Bạch Kỳ Lân không thể đoán biết.

Nhưng hai người này không khiến Bạch Kỳ Lân sợ hãi, vì gã có đầy đủ tự tin dù không giết người được thì bọn họ cũng không thể làm gì gã.Phong Phi Vân đem lại uy hiếp thì khác, đó là loại uy hiếp mạng sống.Tây Môn Xuy Tiêu thấy Bạch Kỳ Lân tóc dài bay rối, lạnh lùng cười:- Thế nào?

Bạch Kỳ Lân, ngươi có tin là mấy người chúng ta hợp sức có thể giết ngươi tại đây không?Bạch Kỳ Lân kiềm lòng không được lùi hai bước, lòng sợ hãi.

Nếu mấy người này hợp tác thì Bạch Kỳ Lân khó thể trốn thoát.Cửu Thiên Yên Vũ rất giật mình, nàng biết mấy người không phải người bình thường nhưng mới rồi bọn họ biểu hiện ra thực lực quá đáng sợ.

Mỗi người có thực lực đối kháng đệ nhất nhân thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc.

Đây mới là người mạnh nhất nhân tộc.Trên Không Động tiên sơn, Lạc Thủy Hàn yểu điệu như vị thần Lạc Thủy, tựa vầng trăng sáng tinh khiết.Lạc Thủy Hàn che môi son, kinh ngạc nói:- Trời, Cửu Thiên Yên Vũ quen với đám nhân vật biến thái gì vậy?

Hay nàng mời hết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc qua đó?Bạch Kỳ Lân đánh anh kiệt nhân tổ động thiên gục như heo chó giờ liên tục chịu thiệt, có nguy hiểm bị giết.

Chuyện này khiến người không tin nổi.Đệ nhất cường giả thế hệ trẻ Tạo Hóa nhân tổ động thiên Chung Thần Tú đôi mắt sắc bén nhìn Phong Phi Vân trên lưu ly tiên đảo-------Chương 1822: Một đám vương giả xuất thếLà hắn!

Cứ tưởng hắn là người hầu của Huyết Giao yêu vương, giờ xem ra Huyết Giao yêu vương là tọa kỵ với hắn mới đúng.Thường Liên Y toát ra khí chất phật bình yên, thanh tú tinh khiết.Thường Liên Y nói:- Cứ nghĩ Tà Vấn Tử đã là đệ nhất nhân thế hệ trẻ nhân tộc, không người địch nổi, nhưng mấy người kia không không ai yếu hơn hắn, thậm chí mạnh hơn một chút.Công Tôn Bạch chỉ rất tức giận, nghiến răng ken két muốn cắn Cửu Thiên Yên Vũ.Công Tôn Bạch chỉ nói:- Hừ!

Còn bảo là không thích nổi bật, không tranh chấp với ta.

Bây giờ ngươi cướp hết mọi ánh mắt.Kim Ô Bá hoàng tử và Đạo Tổ cổ kinh tách ra, đứng hai đầu cổ chiến đài, cao thấp đã rõ ràng.

Ngực Đạo Tổ cổ kinh đổ máu ròng rã, xương sườn bị gãy bảy, tám khúc, phổi bị đánh nát, lửa đốt khét cơ thịt.Kim Ô Bá hoàng tử thì vẫn quần áo thẳng thớm, áo choàng sau lưng bay lên.Kim Ô Bá hoàng tử nhìn Tà Vấn Tử phía đối diện, nói:- Tu vi của ngươi rất khá, có thể xưng là vương giả thế hệ trẻ.

Nhưng ngươi quá trẻ tuổi, có chút chênh lệch với ta.Tà Vấn Tử lạnh lùng nhìn Kim Ô Bá hoàng tử, không phản bác câu nào.

Thua là thua, thời gian tu luyện ngắn hơn đối phương không thể là cái cớ ch ợ thua cuộc.Kim Ô Bá hoàng tử liếc hướng lưu ly tiên đảo, biến thành luồng sáng vàng bay qua.

Kim Ô Bá hoàng tử như mặt trời vàng lơ lửng bên trên hòn đảo tiên nổi, tỏa ánh sáng và sức nóng.Phong Phi Vân cười nói:- Kim Ô Bá hoàng tử, từ khi tạm biệt tại Đan Đỉnh Quỷ thị giờ chúng ta lại gặp nhau.- Là ngươi?

Bán yêu!Mới rồi Kim Ô Bá hoàng tử còn oai phong giờ lòng nóng nảy.Kim Ô Bá hoàng tử từng đánh nhau với trong Đan Đỉnh Quỷ thị, chịu thiệt trong tay hắn.

Phong Phi Vân thắng địa ngục giáp của gã, đây là nỗi đau trong lòng Kim Ô Bá hoàng tử.Sau khi chân thân xuất quan Kim Ô Bá hoàng tử luôn tìm Phong Phi Vân, muốn rửa hận cũ.

Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, Kim Ô Bá hoàng tử không ngờ gặp lại Phong Phi Vân tại đây, đó là thiên ý.Nhưng chân thân Kim Ô Bá hoàng tử không ở đây, hơi rắc rối.Vù vù vù vù vù!Hỗn Côn hoàng tử bay qua, khoanh hai tay, đứng trong không trung.Hỗn Côn hoàng tử cười mỉa mai:- Bạch Kỳ Lân, ngươi làm thái cổ thánh yêu tộc chúng ta mất hết mặt mũi.

Bị bán yêu đánh bị thương, mất hết mặt mũi.Ba vương giả thái cổ thánh yêu tộc bay quanh lưu ly tiên đảo, yêu khí dâng trào đến tột đỉnh.

Mỗi người khí thế khiếp người, làm Lưu Tô Tử tu vi hơi yếu mặt trắng bệch, huyết khí dâng trào.Chỉ là yêu khí từ Hỗn Côn hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Kim Ô Bá hoàng tử đã làm Lưu Tô Tử bị thương, đây chính là thực lực của vương giả thế hệ trẻ.Phong Phi Vân lặng lẽ thả thánh vực ra bao bọc Lưu Tô Tử lại, nàng thấy dễ chịu hơn một chút.

Phong Phi Vân trợn trắng mắt với Phong Phi Vân, không nhận ý tốt của hắn.

Lưu Tô Tử cảm thấy bị Phong Phi Vân hại thảm, bây giờ ngực và mông nàng trướng căng.Phương xa, tất cả thiên tài tuấn kiệt nhân tộc nhìn chăm chú bên lưu ly tiên đảo.

Bọn họ cảm giác rõ ràng khói thuốc súng đậm đặc từ lưu ly tiên đảo, hai lực lượng cường đại làm người ta nghẹt thở đang va chạm, tuy chưa đánh nhau nhưng mức độ nguy hiểm khiến người ngộp thở.

Thiên địa Tiên Hư động thiên bị hút thành chân không.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thiên thành tự mình đến Hỗn Độn thiên thành, râu bạc bay bay, bộ dạng cổ xưa, thoạt trông đã sống mấy vạn tuổi nhưng tinh thần còn tràn đầy.Có thể làm thành chủ thứ hai Hỗn Độn thiên thành Đương nhiên là chí tôn thế hệ trước.Những anh kiệt nhân tộc đỉnh cao hành lễ với thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành, đây là tồn tại đáng giá tất cả tu sĩ nhân loại tôn kính, tựa như thần linh.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành nhìn hướng lưu ly tiên đảo, mắt sáng rực, khí thế hùng hồn, thanh âm già nua.- Bọn họ là vương giả thế hệ trẻ thật sự của nhân tộc.

Tây Môn thái tử của Phiêu Miểu thần triều.

Quỷ tài truyền kỳ Trung Nguyên gia tộc một trong ba đại gia tộc thái cổ.

Thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Nhi tử của yêu ma đầu tiên phá vỡ nguyền rủa bán yêu.

Thiếu niên hoàng giả bất tử nhân tộc.

Môn chủ Thiên Toán môn.

Bọn họ mới là vương giả thật sự, ai cùng tranh phong?Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Ta đã thấy chuyện hôm nay là lạ, hóa ra do người sắp xếp tất cả, ta cứ nghĩ là Vu lão già thúc đẩy.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành cười tủm tỉm, những người này tụ tập trên lưu ly tiên đảo đúng là do lão một tay sắp xếp.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành nói:- Hôm nay đã đến lúc cho sinh linh trong thiên hạ biết nhân tộc hùng mạnh!Anh kiệt nhân tộc trên tiên sơn cảm giác máu nóng sôi sục.

Địa vị của bọn họ cực cao, đã nhận được tin nhân tộc sắp đột phá thái cổ thánh tộc, nội tình bộc lộ hết.Nội tình của nhân tộc cường đại đến mức nào?

Mỗi người đều muốn biết đáp án.Có bốn chí côn thái cổ thánh yêu tộc vào Tiên Hư động thiên, đứng bên ngoài hư không.

Người bình thường không thấy bóng dáng bọn họ, chỉ nghe thanh âm.Trong đám mây phương bắc phát ra thanh âm ồm ồm:- Nhân tộc ôn dưỡng nhiều năm rốt cuộc sắp lộ mặt?Trong tiên cung phương nam có yêu khí dâng lên, nói:- Trước kia đã xem thường nhân tộc, bỏ qua các ngươi mấy năm nay.

Về sau sẽ không sơ sẩy như vậy nữa.Thanh âm vô hìnhn khác vang lên:- Lần này khiến nhiều tiểu bối kiệt xuất đi ra, không sợ bọn họ bị bóp nát từ trong trứng nước sao?

Khi đó cao tầng nhân tộc các ngươi có muốn khóc cũng không kịp.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành cười nói:- Nếu thế hệ trẻ chinh chiến, bọn họ bị giết chỉ nói lên thực lực kém, không thể trách được ai.

Nhưng . . .

Nếu có chí tôn thế hệ trước ra tay với bọn họ thì . . .

Hừ, dù là thánh linh cũng phải chết!Một chí tôn thế hệ trước yêu tộc đi ra từ cung điện.- Cho rằng thái cổ thánh yêu tộc chúng ta sợ hù dạo sao?Chí tôn thế hệ trước đứng trên tiên sơn bay, phát ra yêu khí khủng khiếp diễn hóa ra vũ trụ hỗn loạn quanh người.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành chỉ cười.Sâu trong Tiên Hư động thiên, một luồng thánh linh khí phóng lên cao, khí thế dâng trào khiếp hồn người ập đến.- Thánh linh dụng cụ!Chí tôn thế hệ trước biến sắc mặt, rút về yêu khí, vung tay áo, hừ mạnh.Chí tôn nhân tộc khác ẩn trong áng mây nói:- Vậy giao cho thế hệ trẻ giải quyết đi.Mấy chí tôn nhân tộc rút về, yêu khí biến mất.

Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành cũng biến mất trong không trung.Lưu ly tiên đảo.Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên bàn ngọc, bóc miếng đu đủ nhét vào miệng, liếc qua Phong Phi Vân.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:- Chưa chính thức bắt đầu luận đạo đã bị mấy con rồi quấy rầy hứng thú.

Hay Phong huynh ra tay đuổi ruồi bọ đi đi?Phong Phi Vân bóc một miếng trái cổ, mỉm cười:- Ta đến đây chỉ để xem náo nhiệt, đánh ruồi thì . . .

Hơi buồn nôn-------Chương 1823: Bá hoàng tử, vào trong lò đi! (1)Phong Phi Vân cảm thấy Tây Môn Xuy Tiêu sâu không lường được, Thiên Toán thư sinh chưa từng ra tay, một khi hành động tài nghệ trấn áp bốn phương.

Bọn họ toàn là tư chất kinh diễm, có cao tầng nhân tộc ra tay cho Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh trước kia điệu thấp.

Bây giờ nhân tộc sắp xông thái cổ thánh tộc nên không cần điệu thấp nữa.Phong Phi Vân rất muốn biết Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh mạnh đến mức nào.

Nhìn tu vi của hai người có thể suy đoán nội tình sau lưng nhân tộc.Tây Môn Xuy Tiêu xòe tay, bất đắc dĩ nói:- Lần này không được.

Thiên Toán, ngươi ra đi.Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:- Ta chỉ là một thư sinh, thư sinh không dùng võ, dùng võ thì không phải thư sinh, mất lễ độ.Tây Môn Xuy Tiêu luôn gai mắt Thiên Toán thư sinh, châm chích:- Lễ độ bại hoại.Tây Môn Xuy Tiêu chuyển sang nhìn Lư Sơn Nhân, cười nói:- Sớm nghe nói bất tử nhân tộc ra một thiếu niên hoàng giả, kế thừa y bát của Bất Tử thiên tôn, hay Lư huynh trổ tài đi?Lư Sơn Nhân nói:- Ta chỉ có thể chiến với một người, đấu hai người sẽ thua.Lư Sơn Nhân kiệm lời không nói nhiều, không khoe khoang, có cái gì thì nói cái đó.Hiên Viên Nhất Nhất gai mắt Tây Môn Xuy Tiêu cứ xúi người ta đánh nhau còn mình thì xem kịch vui.Hiên Viên Nhất Nhất lên tiếng:- Có thể đối kháng với một người trong số bọn họ đã là tuệt thế vô địch thiếu niên hoàng giả.

Bọn họ không phải ruồi bọ, là đệ nhất nhân thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc, Lư huynh đối kháng được với một người đã chứng minh Lư huynh đi thái cổ thánh yêu tộc có thể quét ngang tất cả tu sĩ thế hệ trẻ trẻ của yêu tộc.Lưu Tô Tử cũng thấy Tây Môn Xuy Tiêu thiếu đạo đức, nói bóng nói gió:- Có một số người nói thì nhẹ nhàng, nếu để hắn một mình so tài với ba vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc e rằng thua chắc.

Đánh một trận có lẽ sẽ cụt tay gãy chân.Tây Môn Xuy Tiêu không hề xấu hổ, dõng dạc nói:- Khụ khụ, ta không nói có thể một chọi ba, ta tự biết lượng sức.Mấy người trên lưu ly tiên đảo vẻ mặt nhẹ nhàng, trò chuyện vui vẻ, không thèm để mắt Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Kim Ô Bá hoàng tử.

Cảnh tượng như một đám vương giả thế hệ trẻ đang luận đạo, các anh kiệt nhân tộc đứng phía xa rất hâm mộ.Chỉ có bọn họ mới có thể biểu hiện nhẹ nhàng trước mặt ba sát thần, khi nào thì mình cũng có thể phớt lờ thái cổ thánh yêu tộc như thế?Ba vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc tức giận, bọn họ chưa từng bị ai coi thường như thế.

Kim Ô Bá hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng mới đến Tiên Hư động thiên, nhưng lại gặp một đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc, còn bị bọn họ trêu chọc.Phản rồi!Ầm!Hai tay Hỗn Côn hoàng tử kết ma ấn, trong không trung sinh ra hố đen không khác gì lỗ đen trong trời sao, nuốt hết ánh sáng và nhiệt độ xung quanh.

Bất cứ cái gì dính phải lỗ đen sẽ thành bột phấn.Lỗ đen trướng to ra bao phủ nguyên lưu ly tiên đảo.Lư Sơn Nhân mặc áo dán sát người mắt bắn ra hai tia sáng đỏ máu, nhe răng nanh, tóc xanh biếc, lưng mọc đôi cánh thịt đẫmm úa.

Lư Sơn Nhân vọt lên, lao vào lỗ đen.Đây là bộ dạng lúc chiến đấu của bất tử nhân tộc.Trước kia Phong Phi Vân có nghe nói truyền thuyết về bất tử nhân tộc.

Trong người bất tử nhân tộc chảy dòng máu không tinh thuần, thiên hướng âm u, có máu nhân loại, có máu thi tà.Đồn rằng ban đầu bất tử nhân tộc là đám thi tà bò ra từ ngôi mộ, sau này một vị thi tà tên là Bất Tử thiên tôn sáng tạo công pháp không thể tưởng tượng, khiến những thi tà thông qua hút máu sinh vật nâng cao lực lượng.

Sau khi thi tà hút máu mới thì thi huyết có sức sống, giống y như máu người sống.Bất tử tộc quần không ngừng lớn mạnh, tiến hóa dần, trong người có một nửa máu người sống, giống như bán yêu, bán thú nhân.Cung như hai chủng tộc bên trên, bất tử nhân tộc không được nhân tộc thích, bị chèn ép, số lượng rất ít ỏi.

Bất tử nhân tộc chỉ có sinh tồn trong mảnh đất nhỏ hẹp Trung Ương vương triều thứ một trăm ba mươi bốn.Bùm!Lỗ đen bị đánh nát.Lư Sơn Nhân bay ra ngoài, giương đôi cánh thịt đỏ máu.

Cánh dài hơn ba mươi thước, Lư Sơn Nhân biến thành cái bóng đỏ đụng vào người Hỗn Côn hoàng tử.Hai vương giả thế hệ trẻ đánh túi bụi, huyết khí và yêu kshi chuyển đổi đánh nát vô số hòn đảo tiên nổi.

Mọi người tản ra như chim sẻ bay.Kim Ô Bá hoàng tử, Bạch Kỳ Lân cùng biến thành bản thể, cơ thể khổng lồ như núi, một móng vuốt to cỡ lưu ly tiên đảo.

Nhưng Kim Ô Bá hoàng tử, Bạch Kỳ Lân công kích cỡ nào cũng không thể đánh nát hòn đảo tiên nổi nho nhỏ này.Ầm ầm ầm ầm ầm!Lửa kim ô như mặt trời nóng cháy hòa tan tảng đá phía xa thành dung nham, khiến Tiên Hư động thiên bốc cháy.Vó to của Bạch Kỳ Lân đám người lực lượng khủng khiếp, mỗi lần giáng xuống như sao va chạm.Thiên Toán thư sinh lật tay là mây, trở tay là mưa.

Tinh vân bao phủlưu ly tiên đảo, mặc cho Kim Ô Bá hoàng tử, Bạch Kỳ Lân công kích cỡ nào cũng không thể đụng vào lưu ly tiên đảo.Thanh cổ kiếm bay ra từ lưu ly tiên đảo, kiếm khí như dòng sông, như sao băng xẹt qua không trung.Tiếng tiêu vang lên, sóng âm ngưng tụ mười vạn tám ngàn Vũ Hóa sát thần mặc áo giáp, cầm chiến kiếm, thân thể như ảo ảnh nhưng thật sự tồn tại, biến nguyên Tiên Hư động thiên thành chiến trường.Bùm bùm bùm bùm bùm!Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc và yêu tộc đấu ngay mặt, lần đầu tiên từ sau thời kỳ thái cổ.

Tiên Hư động thiên bị đánh tan hoang, dung nham ngút trời, núi sông gãy đổ.Tuy Tiên Hư động thiên rất nguy hiểm nhưng không ai rời đi, bọn họ muốn chứng kiến giây phút lịch sử này.Có lẽ hôm nay lịch sử nhân tộc sẽ sửa lại.Đây là cuộc chiến sẽ được ghi vào sách sử, sự kiện tiêu chí nhân tộc vùng lên.

Nhân vật nào chứng kiến trận chiến này đều sẽ để tên trong lịch sử, quá kích động lòng người.Phập!Một móng vuốt của Kim Ô Bá hoàng tử bị chém xuống, cơ thể bị sóng âm xuyên thủng, toàn thân chảy máu.Đuôi Bạch Kỳ Lân bị chém đứt, phần bụng có vệt máu dài tám trăm thước, máu đổ như suôtí từ không trung nhuộm bầu trời, thẩm thấu đất đai.Hỗn Côn hoàng tử và Lư Sơn Nhân đánh nhau ngang tay, người bị thương nhẹ.

Hỗn Côn hoàng tử không đấu tiếp.Kim Ô Bá hoàng tử uống hớp thần tuyền, vết thương trên người nhanh chóng lành lại.Kim Ô Bá hoàng tử không muốn chiến tiếp, nói:- Hôm nay xem như nhân tộc các ngươi lợi hại, nhưng đừng tưởng rằng chúng ta thua.

Chân thân của ta chưa đến, nếu chân thân ra tay thì một mình ta dư sức đánh bại ba vương giả thế hệ trẻ nhân tộc!Bạch Kỳ Lân mặc giáp cổ thánh linh nhưng vẫn bị Hiên Viên Nhất Nhất dùng Thiên Nhai Thước đâm thủng, gã bị thương rất nặng.Bạch Kỳ Lân hăm dọa:- Ta chưa dùng hết sức, nếu liều mình chiến đấu thì chưa biết lộc về tay ai!Hỗn Côn hoàng tử trừng Lư Sơn Nhân, mắt độc ác nói:- Giữa chúng ta chưa phân thắng thua, không phải ngươi có lực lượng đối kháng với ta.

Đến hội luận đạo vạn tộc ta sẽ tự tay chém ngươi!-------Chương 1824: Bá hoàng tử, vào trong lò đi! (2)Ba thái cổ thánh yêu tộc đe dọa nhưng không đấu tiếp, vì bọn họ biết số lượng phe mình yếu hơn nhân tộc, có đánh tiếp chỉ tự rước nhụuc.Thái cổ thánh yêu tộc có ba mươi sáu người, không ai yếu, nhân tộc muốn xông thái cổ thánh tộc tràn đầy khó khăn.

Ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc sẽ chèn ép, gánh nặng đường xa.Đám anh kiệt nhân tộc rất kích động, khoảnh khắc này viết lại lịch sử.Nhân tộc vùng lên, một tộc đối kháng bốn vương gải thái cổ thánh yêu tộc, chuyện này ghê gớm biết bao?

Một chương mới trong lịch sử.Sau ngàn vạn năm mọi người sẽ nhớ kỹ hôm nay.Ngày nhân tộc mạnh mẽ trỗi dậy, dùng hành động thực tế đáp lại thái cổ thánh yêu tộc chèn ép và coi rẻ.Sôi trào!Sôi sục!Nhiều anh kiệt nhân tộc chạy ra Tiên Hư động thiên, muốn báo cáo tin tức làm lòng người phấn chấn cho thiên hạ biết.Ba vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc không cam lòng, vốn bọn họ đến chèn ép, giẫm đạp tôn nghiêm nhân tộc, không ngờ bị nhân tộc xem như đá kê chân, khí diễm nhân tộc lại tăng lên.Kim Ô Bá hoàng tử cắn chặt răng, hung tợn nói:- Chúng ta đi!Phong Phi Vân đứng trên lưu ly tiên đảo, cười tủm tỉm:- Các ngươi cho rằng đại náo Tiên Hư một trận rồi đi dễ vậy sao?Phong Phi Vân nhìn chằm chằm ba vương giả thế hệ trẻ Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Kim Ô Bá hoàng tử.Kim Ô Bá hoàng tử cười khẩy nói:- Hay ngươi cho rằng có thể giữ lại chúng ta?Hỗn Côn hoàng tử mỉa mai nói:- Tu vi đến cảnh giới như chúng ta có lẽ sẽ thua nhưng tu vi không đến đẳng cấp bán thánh mà muốn giết chúng ta thì đúng là mơ tưởng viễn vông.Bạch Kỳ Lân ngạo nghễ nói:- Bán thánh cũng chưa chắc có thực lực giết chúng ta!Phong Phi Vân nói:- Nói vậy là các ngươi không định bồi thường?

Cửu Thiên Tiên Nữ hãy nói xem Tiên Hư bị tổn hại nghiêm trọng như thế, cần bọn họ bồi thường bao nhiêu linh thạch?

Nhân tổ động thiên, thái cổ Thánh Phật Miếu bị bọn họ giết mấy anh kiệt xác chưa lạnh, chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao?

Chúng ta không thể lấy lại công bằng cho bọn họ?Hỗn Côn hoàng tử cuồng cười như thể đang cười Phong Phi Vân ngây thơ:- Thái cổ thánh yêu tộc chúng ta giết người còn cần bồi thường?

Đừng cho rằng hôm nay các ngươi may mắn thắng một ván là giỏi.

Thái cổ thánh yêu tộc được gọi là thánh tộc không phải vì chúng ta thắng mãi bất bại, đó là do chúng ta luôn hùng mạnh.- Thời Hiên Viên Đế Sư thì nhân tộc cũng mạnh lên, long tộc, phượng tộc bị lấn át.

Nhưng đó chỉ là phù du sớm nở tối tàn.

Sau khi Hiên Viên Đế Sư chết, nhân tộc trở về nguyên hình, người Đế gia bị giết sạch.Hiên Viên Nhất Nhất siết chặt nắm tay, nói đến chỗ đau làm mặt nàng trắng bệch.Kim Ô Bá hoàng tử nói:- Bây giờ các ngươi nhảy nthó càng cao đến hội luận đạo vạn tộc té càng đau.

Muốn bồi thường?

Các ngươi có tư cách đó sao?Phong Phi Vân bình tĩnh nói:- Giết người Đương nhiên phải đền mạng, đánh hỏng đồ vật phải bồi thường.

Nếu các ngươi đã ngu xuẩn không nghe vậy cũng hết cách, đành trấn áp các ngươi trước, khi nào các chí tôn trưởng bối thái cổ thánh yêu tộc đến đưa tiền chuộc sẽ thả cho đi.Bạch Kỳ Lân cười mỉa:- Ngươi quá cuồng vọng, bán thánh cũng không trấn áp được chúng ta!Phong Phi Vân xòe tay, tam vị chân hỏa lô bay ra.

Tam vị chân hỏa lô chỉ to cỡ chén trà, nhỏ nhắn xinh xắn.Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc biến mất tại chỗ, xuất hiện bên trên đầu Bạch Kỳ Lân, tam vị chân hỏa lô đè xuống.Bạch Kỳ Lân biến sắc mặt, lại lấy trú dạ luân ra, muốn dùng lực lượng cổ linh khí thập thất phẩm ngăn cản tam vị chân hỏa lô.

Bạch Kỳ Lân lướt ngang sang bên.- Ta trấn áp!Lực lượng tam vị chân hỏa lô trở nên hùng hồn, đốt đỏ bầu trời xung quanh.

Bạch Kỳ Lân, trú dạ luân bị thu vào trong lô.Tam vị chân hỏa lô thu nhỏ, lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Phi Vân.Phong Phi Vân nhếch mép cười tà, tóc dài bay bay.Phong Phi Vân nhìn Hỗn Côn hoàng tử:- Một người.Vù vù vù vù vù!Phong Phi Vân biến mất khỏi mặt đất.Hỗn Côn hoàng tử ngỡ ngàng:- Mạnh . . .

Quá.Hỗn Côn hoàng tử vội giương đôi cánh to, tốc độ siêu mau đụng thủng hư không định nhanh chóng bỏ chạy.Tốc độ của hỗn côn đệ nhất thiên hạ, tốc độ của Hỗn Côn hoàng tử không yếu hơn bán thánh bao nhiêu.- Muốn trốn?Sau lưng Phong Phi Vân hiện ra một vạn thiên tài tuấn kiệt, hai tay tăng vọt đánh ra lực công kích gấp một vạn lần.

Hỗn Côn hoàng tử từ hư không bị đánh trở về.Hỗn Côn hoàng tử kinh hoàng, cảm giác tốc độ của Phong Phi Vân không chậm hơn gã chút nào, lực lượng mạnh hơn gã nhiều.- Khỏi tìm, ta đang trên lưng ngươi.Tam vị chân hỏa lô xoay nhanh trong lòng bàn tay Phong Phi Vân, đè xuống, định thu Hỗn Côn hoàng tử vào trong.- Ngươi không thu ta được, thiên địa ảnh xạ!Hỗn Côn hoàng tử thi triển bí thuật, cơ thể nhạt dần thành ảo ảnh.

Chân thân trốn vào hư không, chạy trốn ra ngàn vạn dặm.- Quay về!Phong Phi Vân một đấm đánh thủng hư không, mở đường hầm trùng động xông vào.Ầm ầm ầm ầm ầm!Cách ngàn vạn dặm vang tiếng chiến đấu, đánh kinh thiên động địa, không gian dao động.Chiến đấu kéo dài không lâu sau Phong Phi Vân lại bay về, tam vị chân hỏa lô run bần bật trong tay hắn.Phong Phi Vân cười tà ác:- Hỗn Côn hoàng tử, Bạch Kỳ Lân thành một cặp.

Bá hoàng tử, ngươi cũng vào lô đi.Quá kiêu ngạo, định trấn áp hoàng tử thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc, đây là xu hướng sắp nghịch thiên.Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử là thần thoại bất bại trong kỳ lân yêu tộc, hỗn côn yêu tộc.

Tương lai rất có thể Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử sẽ đứng đầu một tộc, thống lĩnh một thái cổ thánh yêu tộc.

Bọn họ đánh khắp thiên hạ không địch thủ, là hoàng giả trẻ tương lai.

Nhưng Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử bị một bán yêu trấn áp trong lò, nhục nhã biết mấy.Dù vùng lên cũng không cần mạnh mẽ đến thế đi?Nhiều anh kiệt nhân tộc giật mình rớt cằm,Cảm thấy mình đang nhìn yêu nghiệt.Cơ thể Kim Ô Bá hoàng tử anh vũ đứng trên bầu trời, giáo màu vàng kim, áo choàng đỏ rực bay sau lưng.Cơ thể như cột cờ, áo choàng như chiến kỳ.Kim Ô Bá hoàng tử khoanh tay đứng, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:- Ngươi có biết tại sao ta không thừa dịp ngươi trấn áp Hỗn Côn hoàng tử thì rời đi không?Phong Phi Vân nói:- Nếu lúc đó ngươi đi thì có lẽ sẽ thoát khỏi.Kim Ô Bá hoàng tử hùngh ồn nói:- Hừ!

Trốn?

Ta là Kim Ô Bá hoàng tử, tuy chỉ là một phân thân nhưng tuyệt đối không trốn.

Vương giả thật sự phải có khí thế tiến lên không quay đầu, nghị lực muôn vàn gian khó không gục ngã.

Lòng e sợ thì chắc chắn sẽ thất bại.Phong Phi Vân cười châm biếm:- Nếu ngươi thật sự kiêu ngạo tự hào như thế tại sao lúc trước ngoan ngoãn giao địa ngục quỷ giáp cho ta?Kim Ô Bá hoàng tử chỉ cười.Phong Phi Vân nhìn bốn phía, lòng nổi cảnh giác.Phong Phi Vân nhíu mày nói:- Xem ra chân thân Kim Ô Bá hoàng tử đã đến, nếu không ngươi sẽ chẳng dám mạnh miệng như thế.-------Chương 1825: Thánh linh pháp tướngKim Ô Bá hoàng tử lạnh lùng cười:- Hừ!

Ngươi sợ?Đáo lại Kim Ô Bá hoàng tử là một phật thủ ấn to lớn, vân tay như sông, ngón tay như cột chống trời.Càn Khôn chưởng ấn thiên địa.Thế giới phật pháp ngưng tụ trong không trung, lực lượng một kích kia quá kinh khủng, như thể nguyên Tiên Hư động thiên biến thành thế giới phật pháp.Phong Phi Vân đứng trong không trung, người lơ lửng, chân đạp đài sen bảy mươi hai phẩm, vòng sáng sau lưng lấp lánh ánh sáng thần tính vô thượng.Kim Ô Bá hoàng tử biết Phong Phi Vân cường đại, không dám khinh địch.

Kim Ô Bá hoàng tử biến thành bản thể, móng vuốt sắc bén xé rách hư không đối kháng với Càn Khôn chưởng ấn thiên địa.Bùm!Móng vuốt của Kim Ô Bá hoàng tử rách ba đường, đổ máu ròng ròng.

Phong Phi Vân bị đánh bay xa hơn mười dặm.- Mới bao lâu mà sao lực lượng của hắn tăng trưởng nhiều như thế?Kim Ô Bá hoàng tử rất khó tin, chỉ một chiêu gã đã bị Phong Phi Vân đánh bị thương.Lúc ở Đan Đỉnh Quỷ thị Kim Ô Bá hoàng tử chỉ kém hơn Phong Phi Vân một bậc.

Kim Ô Bá hoàng tử không biết rằng sau Đan Đỉnh Quỷ thị, có Tiêu thánh dùng tiếng tiêu giúp Phong Phi Vân ngộ đạo, lại lĩnh ngộ ấn ký ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, lại dùng bao nhiêu là Vũ Hóa huyết đán.

Tu vi của Phong Phi Vân tăng mảng lớn, bây giờ dù không thể đối kháng bán thánh cũng có thể đánh vài chiêu với một số bán thánh yếu.Bán thánh chia làm bán thánh thất trọng, bát trọng.Tu vi chỉ kém một tầng nhưng sức chiến đấu cách biệt xa gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần.Chiến Thiên tước gia, Hộ Thánh chiến thần của Trung Ương vương triều thứ sáu thuộc hàng bán thánh bát trọng.

Chiến Thiên tước gia là đỉnh bán thánh bát trọng.- Trấn áp cho ta!Lực lượng thiên kiếp, địa kiếp, tử kiếp trong người Phong Phi Vân, tia chớp đì đùng trên bầu trời, dung nham dưới lòng đất sôi trào.Thiên kiếp và địa kiếp tấn công trên dưới.Lực lượng tử kiếp trực tiếp oanh kích Kim Ô Bá hoàng tử.Điều động ba tầng kiếp lực một lúc, cảnh tượng như tận thế.

Kim Ô Bá hoàng tử bị đánh bó tay.Mọi người thấy ngạc nhiên, cho rằng Phong Phi Vân dùng đại thần thông dẫn đến thiên tượng, địa tượng.

Bọn họ thầm khâm phục và khuất phục, không ai dám tưởng tượng đây đều là kiếp lực Phong Phi Vân điều động.Chỉ có Thiên Toán thư sinh nhìn ra chút manh mối.

Mặc dù lúc Phong Phi Vân thi triển kiếp lực cố ý che giấu vài thứ nhưng không lừa được mắt Thiên Toán thư sinh.Bùm bùm bùm bùm bùm!Kim Ô Bá hoàng tử bị đánh lắc lư như cọng cỏ ngã trái ngã phải, toàn thân đầy máu.

Bầu trời rực rỡ sắc vàng bị nhuộm đỏ máu.- Vào trong lô đi!Phong Phi Vân dạp vai phải Kim Ô Bá hoàng tử.

Răng rắc, áo giáp vàng bị đạp bể, mảnh sắt đâm vào người Kim Ô Bá hoàng tử, máu phun ra.Tam vị chân hỏa lô đổ ập xuống, miệng lô sinh ra lực hút như vòng xoáy.

Kim Ô Bá hoàng tử phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng thân thể không nghe lời bay vào trong lô.Đột nhiên hư không sinh ra gợn sóng, một luồng sáng chói mắt bay ra như lửa thần dương.

Bốn hòn đảo tiên nổi bị đốt cháy thành bốn quả cầu lửa khổng lồ.Phong Phi Vân buộc phải bỏ qua Kim Ô Bá hoàng tử, quay người vỗ một chưởng đánh nát bốn quả cầu lửa to lớn.

Bốn pháo hoa nở rộ btrong không trung, đốm lửa rơi như mưa.Kim Ô Bá hoàng tử thừa dịp vùng hoát tam vị chân hỏa lô ức chế trốn thật xa, vẻ mặt vui mừng.Đến.Mắt Phong Phi Vân bắn ra ánh lửa, nghiêm túc nhìn hư không:- Đã đến rồi?Người đánh nhau với Phong Phi Vân nãy giờ chỉ là phân thân của Kim Ô Bá hoàng tử, sức chiến đấu cỡ một nửa Bá hoàng tử, còn là từ tám mươi năm trước.Kim Ô Bá hoàng tử bây giờ đã ra khỏi thên mộc thần trì, lại hấp thu thái cổ thiên mộc, lĩnh ngộ đạo thiên mộc.

Tu vi của Kim Ô Bá hoàng tử mạnh mẽ đến mức nào?Phong Phi Vân không dám vỗ ngực bảo có thể đánh bại Kim Ô Bá hoàng tử.Đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc biểu tình nghiêm túc.

Kim Ô Bá hoàng tử được gọi là một trong bốn sinh linh đỉnh cao nhất thế hệ trẻ, ngang ngửa với Phượng Hoàng Thiên Nữ, Thập Tam Thái Tử của long tộc.Tồn tại đẳng cấp như thế không đơn giản, nếu chân thân Kim Ô Bá hoàng tử đến thì bọn họ phải hết sức cẩn thận.- Nếu ngươi không xuất hiện thì ta không nương tay.Phong Phi Vân lại Lạc tiên nữ Càn Khôn chưởng ấn thiên địa đánh phân thân Bá hoàng tử, tam vị chân hỏa lô đè xuống.

Phong Phi Vân không định thu Bá hoàng tử vào tam vị chân hỏa lô mà muốn đánh nát đầu gã.- Bán yêu, ngươi lộ mũi nhọn qua đáng.Một chân Bá hoàng tử chân thân thò ra từ hư không, dấu chân hình người, vàng chói, nóng cháy.

Bàn chân dài tám trăm trượng.Bá hoàng tử chân thân lần đầu tiên công kích Phong Phi Vân, gã không ở trong Hỗn Độn thiên thành mà cách ba ngàn vạn dặm, ra tay cách hư không bao la vô ngần.Dấu chân thò ra, Bá hoàng tử chân thân chưa đến Tiên Hư động thiên, mới chỉ vào Hỗn Độn thiên thành.Phong Phi Vân xòe tay bóp nát dấu chân của Kim Ô Bá hoàng tử, đập nát đầu Bá hoàng tử phân thân rồi thu vào tam vị chân hỏa lô.Bá hoàng tử chân thân quát to:- Ngươi dám?Thanh âm tựa như thần lôi thiên phạt, hàng ngàn tia chớp trên bầu trời giáng xuống.Chỉ hai chữ 'ngươi dám' phát ra lực lượng dẫn động thiên lôi thật sự, đánh hơn mười anh kiệt nhân tộc tu vi siêu đẳng miệng mũi chảy máu té dưới đất, ngất xỉu.Một con kim ô vạn trượng bay ra khỏi hư không, như mặt trời xoay quanh thành bánh xe màu vàng to lớn.

Có hàng vạn thần luyện pháp tắc màu vàng bay theo kim ô.

Một lão nhân tóc vàng lơ lửng chính giữa bánh xe, tựa như thái dương cổ thần linh.Thiên Toán thư sinh đứng bật dậy, vẻ mặt bình tĩnh biến mất, nghi ngờ kêu lên:- Pháp tướng Tứ Thánh tổ sư?Kim Ô yêu tộc từng có một thời đại cực kỳ huy hoàng, mười Kim Ô thánh tổ xuất thế, mỗi thánh tổ có thực lực trùng kích thánh linh.Đó là mười vị thánh tổ thật sự của Kim Ô yêu tộc, tất cả kim ô tôn bọn họ là thần linh, tổ sư.Đồn rằng Tứ Thánh tổ sư là mình người đầu chim, khi sinh ra đã biết tiếng người.Kim Ô Bá hoàng tử tu luyện đạo Tứ Thánh tổ sư, tu luyện Tứ Thánh thiên cơ bia, sắp đến thiên cơ quỷ thần kiếm đệ cửu trọng.Kim Ô Bá hoàng tử thi triển ra pháp tướng Tứ Thánh tổ sư, pháp tướng tương đương với lực lượng thiên đạo của Tứ Thánh tổ sư.Tuy Tứ Thánh tổ sư đã chết nhưng để đạo thánh linh mãi mãi tồn tại trong thiên địa, chờ xem ngươi có bản lĩnh mượn dùng không.(Khổng Tử, lão tử đều là thánh nhân, dù bọn họ chết nhưng đạo vẫn truyền thừa.

Người nghiên cứu sâu về tri thức nho gia, đạo gia là có thể mượn dùng tri thức hai vị thánh nhân để lại.

Đạo lý thành vũ khí phê phán thế nhân, tấn công đối thủ.

Cái gọi là pháp tướng thánh linh cũng tương đương như thế, chẳng qua mượn lực lượng đạo pháp thánh linh đọng lại trong thiên địa.)Tuy thánh linh chết, thân thể mục nát nhưng đạo pháp không bao giờ diệt, tán trong thiên địa, vẫn còn tồn tại hoàn chỉnh.-------Chương 1826: Pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh (1)Nhưng muốn mượn dùng lực lượng của thánh linh thi triển ra pháp tướng thánh linh rất là khó khăn.

Chỉ người nghiên cứu kỹ về đạo của thánh linh này mới làm được.Kim Ô Bá hoàng tử từ nhỏ tu tập đạo của Tứ Thánh tổ sư, nên gã ngưng tụ pháp tướng Tứ Thánh tổ sư, điều động lực lượng.

Mặc dù chỉ là một phần ngàn, phần vạn lực lượng Tứ Thánh tổ sư nhưng vẫn rất tốt.Pháp tướng xuất hiện, trong Tiên Hư động thiên, các tu sĩ nhân loại bị trấn áp quỳ dưới đất.

Như thể Tứ Thánh tổ sư sống lại, mọi người quỳ lạy thánh linh.Đây chính là điểm lợi hại của pháp tướng thánh linh, khá giống cách tu luyện của đạo gia.

Đệ tử đạo gia câu thông thiên nhiên, mượn khí ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ trong thiên địa.

Pháp tướng thánh linh là trực tiếp mượn lực lượng của vị thánh linh nào đó, có thể là đã chết hoặc còn sống.Tại sao địa vị của đệ tử thánh linh cao?Vì miễn là thánh linh đồng ý là có thể ch oĐệ tử mượn dùng một phần lực lượng của mình.Một người bình thường nếu có thánh linh đồng ý cung cấp một phần trăm lực lượng thì người thường đó sẽ trở thành đệ nhất nhân dưới thánh linh.Đương nhiên thánh linh sẽ không tùy tiện cho mượn lực lượng.

Đối với gia đình, cho mượn lực lượng là hại người đó.

Với người không thân, tại sao thánh linh cho mượn lực lượng?

Một số thánh linh không có tình cảm con người thì con cái ruột thịt chưa chắc có sức nặng bao nhiêu, không khác gì chúng sinh.Phong Phi Vân đứng trên hòn đảo tiên nổi vỡ nát, vạt áo bay phần phật, mắt sáng ngời, tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích.

Trong đầu Phong Phi Vân hiện ra bóng dáng nữ nhân mình người đôi rắn.Hai tay Phong Phi Vân huơ không trung như đang đánh Thái Cực, đứng trên đài bổ thiên trong Oa Hậu miếu.Từng đợt khí thiên địa ngưng tụ trong lòng bàn tay Phong Phi Vân, tinh khí đạo pháp như các đôm sáng tụ tập lại.

Phong Phi Vân mông lung như ảo mộng.Ầm ầm ầm ầm ầm!Đôi tay Phong Phi Vân giơ lên đầu, pháp tướng thần thánh hiện hình trong không trung, uy lâm thiên hạ.Đầu người, thân rắn, tóc dài, mỗi một chỗ đều hiện ra mỹ cảm tột cùng, vô cùng thần thánh.Pháp tướng thánh linh lơ lửng trên cao, hút hết linh khí, đạo tắc trong Tiên Hư động thiên.

Nàng là chân thần duy nhất, tồn tại tối cao vô thượng.Tay ngọc cầm thần thạch tỏa ánh sáng nhiều màu, chảy xuôi thánh tắc viễn cổ.- Pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh!Đám người Thiên Toán thư sinh, Hiên Viên Nhất Nhất hết hồn, vội quỳ lạy, sự tôn kính từ tận đáy lòng.Đây không phải lạy một người mà đang vái tín ngưỡng.Phong Phi Vân nhắm mắt, như mộng như tỉnh.

Phong Phi Vân chìm trong cảnh giới kỳ diệu.Cảm giác khác với lúc ở trên luyện thạch đài nhìn ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh.

Bây giờ Phong Phi Vân cảm nhận rõ ràng lực lượng rải rác trong thiên địa trở nên sống động, cộng minh với pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh mà hắn lĩnh ngộ ra, tụ tập vào người hắn.Đây là đạo của Oa Hậu Đại Thánh rải rác trong thiên địa giờ bị dẫn động.Phong Phi Vân tham ngộ mấy đạo thánh linh, ví dụ Thanh Liên nữ thánh, Tiêu thánh, Đế Trủng, Phượng phó.

Tính về độ tham ngộ thì Phong Phi Vân tham ngộ đạo Đế Trủng sâu sắc nhất, tiếp theo là Tiêu thánh, Thanh Liên nữ thánh, cuối cùng là Oa Hậu Đại Thánh.Phong Phi Vân mới tham ngộ đạo của Oa Hậu Đại Thánh có vài ngày.

Đạo thánh linh bác đại tinh thâm, đừng nói mấy ngày, người bình thường tốn hơn một vạn năm chưa chắc lĩnh ngộ một phần ngàn đạo tắc thánh linh.Tại sao Phong Phi Vân không ngưng tụ pháp tướng thánh linh của Đế Trủng?Bởi vì đạo của Đế Trủng yếu hơn Tứ Thánh tổ sư một chút.

Oa Hậu Đại Thánh thì khác, là đệ nhất nhân từ xưa đến nay, đứng đầu ba đại thánh thái cổ.

Dù Tứ Thánh tổ sư còn sống ở trước mặt Oa Hậu Đại Thánh cũng như con kiến.Hơn nữa Oa Hậu Đại Thánh dùng bản thân bổ thiên đạo, nàng là một phần thiên đạo.

Trước thiên đạo, chúng sinh chỉ là một ý niệm của nàng, thánh linh ở trước mặt nàng chỉ là một ý niệm lớn.Thiên đạo này là thiên đạo thật sự, không phải xưng hô của thủ lĩnh diệt thế giả vực ngoại tự đặt.Nếu trên đời có tiên, Oa Hậu Đại Thánh là gần với tiên nhất.

Rất có thể Oa Hậu Đại Thánh là tiên.Phong Phi Vân không biết bản thân mình có ngưng tụ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh được không.

Phong Phi Vân mới tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh vài ngày, hắn chỉ thử cho biết.

Dù thất bại, Phong Phi Vân có thể dùng lá bài cuối cùng là hóa rồng, đây là chiêu bị dồn vào đường cùng hắn mới dùng.Phong Phi Vân thành công, hắn ngưng tụ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh.Đời sau có biết bao nhiêu người tham ngộ đạo Oa Hậu Đại Thánh nhưng đều thất bại, không ai có thể ngưng tụ ra pháp tướng, mượn lực lượng Oa Hậu Đại Thánh.Phong Phi Vân là người thứ nhất ngưng tụ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh.Phong Phi Vân được ích lợi rất lớn.

Đạo tắc nguyên thiên địa tụ tập vào cơ thể hắn, lĩnh ngộ thánh linh không ngừng nâng cao.

Trong người Phong Phi Vân liên tục vang tiếng xương di chuyển, khối xương phượng rất nhanh tăng lên hai trăm khối, xương cốt vẫn đang lột xác.- Rốt cuộc có người ngưng tụ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh.

Trong thiên địa toàn là đạo của Oa Hậu Đại Thánh, lắng động bao nhiêu ức năm giờ sống lại, như nước lặng im lìm quá lâu đột nhiên nứt ra, dòng nước tụ lại, nước lặng biến thành nước xiết.Hiện giờ Phong Phi Vân gặp phải tình huống như vậy.Đạo của Oa Hậu Đại Thánh bác đại tinh thâm, là vương giả trong tất cả đạo thánh linh.

Trước kia không ai có thể điều động, hiện tại rốt cuộc có người điều động chúng nó.

Chúng nó rất hưng phấn, thi nhau tuôn hướng Phong Phi Vân, vì hắn là truyền nhân duy nhất của Oa Hậu Đại Thánh, chúng nó đặc biệt thân thiết với hắn.So với thánh linh thì bây giờ Phong Phi Vân rất yếu ớt.

Phong Phi Vân như một giọt nước, đạo của Oa Hậu Đại Thánh là đại dương.Một gitọ nước không thể chứa nguyên biển cả, nếu cưỡng ép hấp thu thì sẽ thành tro, thành một phần của biển.Phong Phi Vân rời khỏi trạng thái này, nếu cứ để mặc tu vi tăng vùn vụt có lẽ hắn sẽ trực tiếp đến gần đỉnh chuẩn thánh, rất gần với thánh linh.Nhưng Phong Phi Vân buộc phải cắt đứt trạng thái này, vì hắn đã bão hòa.

Nếu Phong Phi Vân hấp thu tiếp, hắn sẽ tan thành tro, biến mất khỏi giới vật chất và tinh thần, biến thành các lũ đạo tắc.Phong Phi Vân mở mắt ra, con ngươi như hổ phách, tinh khí thần tăng mảng lớn.

Bây giờ kêu Phong Phi Vân đấu với chí tôn thế hệ trước yêu tộc thì hắn cũng dám cứng rắn đấu ngay mặt.Oa Hậu Đại Thánh lơ lửng trên đầu Phong Phi Vân, thân hình càng rõ ràng, thần thánh hơn, như thần hoàng trên chín tầng mây.Mớ rồi nhìn như rất lâu nhưng thật ra chỉ trong chớp mắt, chưa đến một phần ngàn giây.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Đây là lần đầu tiên ngưng tụ pháp tướng Oa Hậu.

Đạo của Oa Hậu thân thiết với ta, giúp ta cưỡng ép lĩnh ngộ.

Chắc sau này không thể vào trạng thái như thế được nữa, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào tự mình lĩnh ngộ.Rất nhanh Phong Phi Vân rời khỏi cảm giác lạc lõng, hắn nhìn pháp tướng Tứ Thánh tổ sư trên bầu trời-------Chương 1827: Pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh (2)Ầm!

Hai pháp tướng thánh linh va chạm, cùng tan biến.

Tiên Hư động thiên bịxé một cái lỗ to, nếu không nhờ thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành ra taythì Tiên Hư đã bị hủy diệt.Ngang sức ngang tài.Khí thế Oa Hậu Đại Thánh mạnh hơn nhưng Phong Phi Vân mới lĩnh ngộ vàingày, dù cộng thêm lĩnh ngộ trong trạng thái huyền diệu vừa rồi vẫn rấtyếu ớt.Tứ Thánh tổ sư không mạnh bằng Oa Hậu Đại Thánh, nhưng Kim Ô Bá hoàng tử tu luyện lĩnh ngộ từ nhỏ, tham ngộ mấy trăm năm.

Kim Ô Bá hoàng tử hiểu biết đạo của Tứ Thánh tổ sư rất sâu sắc, gã có thể điều động nhiều lựclượng Tứ Thánh tổ sư hơn.Phong Phi Vân lĩnh ngộ mấy ngày mà mơ thắng người ta lĩnh ngộ mấy trăm năm thì không hiện thực.Phong Phi Vân có thể đấu ngang tay Kim Ô Bá hoàng tử là do bản thân hắncó tu vi cường đại, khí thế Oa Hậu Đại Thánh ức chế tạo thành kết quảnày.Không sử dụng pháp tướng thánh linh,chỉ tính tu vi thì Phong Phi Vânmạnh hơn Kim Ô Bá hoàng tử một bậc.

Sử dụng pháp tướng thánh linh thìhai người ngang sức ngang tài.Giọng Kim Ô Bá hoàng tử hùng hồn bá đạo nói: - Hôm nay nể mặt Oa Hậu Đại Thánh nên ta mạng cho ngươi, đến hội luận đạo vạn tộc chắc chắn sẽ giết ngươi!Hơi thở của Kim Ô Bá hoàng tử biến mất trong thiên địa.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Tin tưởng như thế chắc Bá hoàng tử còn lá bài tẩy chưa lật.Mấy trăm năm đã có thể tu luyện đến một bước này, chỉ dựa vào thiên phú, tài nguyên thì tuyệt đối không làm được, còn cần vô số khí vận cộng kỳngộ.Phong Phi Vân không sợ Kim Ô Bá hoàng tử, ngươi có át chủ bài, ta cũng có.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Lợi hại, Kim Ô Bá hoàng tử cũng bị Phong huynh đẩy lùi.Phong Phi Vân cầm tam vị chân hỏa lô nhỏ xinh, cười nói: - Chỉ ngang tay.Tây Môn Xuy Tiêu lắc đầu, nói: - Kim Ô Bá hoàng tử cuồng ngạo vô cùng, Phong huynh thu phân thân của Bá hoàng tử mà hắn nhịn xuống, rút lui, chứng minh Phong huynh chiếm ưuthế.Phong Phi Vân nói: - Ta cho rằng Bá hoàng tử thấy nhiều vương giả thế hệ trẻ nhân tộc ta có mặt, sợ qua nên mới rút đi.Vù vù vù vù vù!

Cánh cửa hư không mở ra, một nam nhân mặc áo giáp trắng bước ra, đáp xuống lưu ly tiên đảo.Nam nhân giáp trắng khom lưng, cúi đầu với Phong Phi Vân, cười thân thiện:- Ta là thống lĩnh thiên quân Hỗn Độn thiên thành, người là Phong Phi Vân đúng không?

Mấy vị thành chủ muốn gặp người.Hỗn Độn thiên thành là một trong các cổ thần thành đỉnh cao nhất nhântộc, thống lĩnh thiên quân tại đây có địa vị ngang ngửa thiên tước giaTrung Ương vương triều thứ sáu.

Địa vị Hỗn Độn thiên thành thì bằng chúa tể Trung Ương vương triều.Phái một vị thống lĩnh thiên quân đến mời Phong Phi Vân chứng minh cao tầng nhân tộc chú trọng Phong Phi Vân.Phong Phi Vân sớm đoán được bọn họ sẽ đến mời hắn.Đầu tiên, sau lưng Phong Phi Vân có một thánh linh nhân tộc, tuy Đế Trủng đã chết nhưng mọi người đinh linh lão còn sống.Thứ hai, Phong Phi Vân nói câu 'trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạnvật, ba đại thánh đều là nhân tộc'.

Câu này không thể nói lung tung, đám đại nhân vật không tìm Phong Phi Vân uống trà mới lạ.Cuối cùng, Phong Phi Vân vừa ngưng tụ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánhtăng thêm phần chân thật những lời hắn đã nói.

Cho nên các đại nhân vậtsốt ruột muốn gặp mặt Phong Phi Vân.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Ha ha ha ha ha ha!

Phong huynh lần này sắp uy chấn thiên hạ, chờ Phong huynh gặp mấy lão già quay về đêm mai huynh đệ ta đây sẽ tổ chức tiệcmừng cho Phong huynh.

Khi đó không say không về!Thiên Toán thư sinh cười nói: - Ai đó thật là không hiểu tình thú.Tây Môn Xuy Tiêu liếc Cửu Thiên Yên Vũ, cười cười:- Đúng đúng, ngày vấn đỉnh thiên hạ là lúc phong hoa tuyết nguyệt.

Thôi sau này chúng ta sẽ uống rượu.Cửu Thiên Yên Vũ càng xấu hổ hơn, thướt tha yểu điệu.Sau trận chiến hôm nay cái tên Phong Phi Vân sẽ truyền khắp thiên hạ.Trước kia tu sĩ nhân loại toàn nói bán yêu là sinh vật đê tiện, đêm nayqua đi bọn họ sẽ cãi lại.

Họ sẽ nói bán yêu là một thành viên nhân tộc,vì trong cơ thể chảy dòng máu Phong Phi Vân.Đây chỉ là một phần nhỏ ảnh hưởng cuộc chiến đêm nay, ảnh hưởng lớn hơn đang tích lũy, sắp thổi quét thiên hạ.Phong Phi Vân theo thống lĩnh thiên quân rời đi, đến gặp mấy thành chủ Hỗn Độn thiên thành.Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu thì nặng trĩu ưu sầu, không hưng phấn như mặt ngoài.Lúc trước Phong Phi Vân nói: Trước thái cổ thiên hạ chia Cửu Châu, cuóithời kỳ thái cổ trời giáng đại kiếp nạn, tám châu tan vỡ.Câu này khiến bọn họ suy nghĩ rất nhiều, những chuyện khó hiểu trước kia nay rõ ràng.

Suy nghĩ rõ ràng rồi Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh thấy sợ hãi.Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh vội vàng rời đi, muốn báo cáochuyện này cho trưởng bối.

Chuyện quá quan trọng, nặng nề đến nổi haingười không chịu nổi, phải tìm trưởng bối quyết định giùm.Hiên Viên Nhất Nhất, Cửu Thiên Yên Vũ biết ít hơn Thiên Toán thư sinh,Tây Môn Xuy Tiêu.

Nhưng hai nàng cũng hiểu chuyện này nặng hơn trậnchiến đêm nay.

Hiên Viên Nhất Nhất, Cửu Thiên Yên Vũ truyền tin về ThủyNguyệt Thiên Cảnh, Cửu Thiên gia tộc.Hỗn Độn thiên thành có tám vị thành chủ, địa vị ngang ngửa chúa tể một số Trung Ương vương triều nhỏ yếu.Phong Phi Vân gặp bảy vị thành chủ.

Còn trùng động, bí ẩn nhất thì không lộ mặt.

Đó là nhân vật chí tôn cổ xưa, bảy thành chủ khác chưa chắc gặp mặt.Bảy bóng người khổng lồ đứng trên cao như bảy tượng thần trong miếu thờ, đây là phân thân của bảy thành chủ Hỗn Độn thành.Thành chủ thứ sáu Hỗn Độn thành nói: - Trước thái cổ bán yêu là một thành viên nhân tộc, nhưng cuối thời kỳthái cổ có một đoạn lịch sử không rõ ràng.

Lịch sử đó thay đổi nhiềuchuyện, từ thở ấy bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh.

Ngươi nên biếtđây là thế giới cường giả, kẻ yếu sẽ bị bài trừ, địa vị của bán yêu thấp như ngày nay không thể trách ai.Mới bắt đầu thành chủ thứ sáu Hỗn Độn thành đã lôi kéo quan hệ bán yêu và nhân tộc.Phong Phi Vân không đến biện luận bán yêu có thuộc về nhân tộc hay không, hắn chẳng muốn vòng vo với mấy lão già.Phong Phi Vân nói thẳng:- Ta không biết nhiều về đoạn lịch sử trống đó, ta chỉ biết khi ấy cóđại kiếp nạn, Cửu Châu sụp đổ chỉ còn lại Tây Ngưu Hạ Châu.Phong Phi Vân không dám nhắc đến diệt thế giả vực ngoại, ai biết bảythành chủ Hỗn Độn thành trước mặt có diệt thế giả vực ngoại ẩn núpkhông?

Phong Phi Vân phải hết sức cẩn thận.Có vài thứ nhắc đến một chút là đủ, các đại nhân vật nắm giữ tài liệu đủ liên tưởng đến nhiều thứ.Quả nhiên mấy chữ Cửu Châu sụp đổ làm bảy thành chủ Hỗn Độn thành trầmngâm, biến sắc mặt, bọn họ nghĩ đến nhiều điều trước kia không hiểu.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lên tiếng: - Sao ngươi biết chuyện này?Ánh mắt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành sắc bén, áp lực khiếp người công kích Phong Phi Vân, như trời sao mênh mông đổ ập xuống.Phong Phi Vân chịu đựng áp lực lớn vẫn đứng thẳng.-------Chương 1828: Thành chủ thứ chín Hỗn Độn thànhPhong Phi Vân nói: - Một vị tiền bối thánh linh nói cho ta biết.Mắt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lóe tia tàn nhẫn sau đó giấu đi, hỏi: - Thánh linh kia ở đâu?Từ đầu đến cuối Phong Phi Vân âm thầm quan sát biểu tình bảy thành chủHỗn Độn thành, hắn muốn tìm hiểu phản ứng của bọn họ rồi phán đoán trong đó có diệt thế giả vực ngoại ẩn núp không.Mấy thành chủ Hỗn Độn thành khác khi nghe Cửu Châu sụp đổ thì trong vài giây vẻ mặt mờ mịt, trầm ngâm, sau đó giật mình.Chỉ có thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành là chẳng hề hoang mang, như thểgã sớm biết chuyện này.

Có vấn đề.

Ánh mắt một giây đó đã bán đứng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.Mấy thành chủ Hỗn Độn thành khác bạn suy tư, không phát hiện ánh mắtthành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành khác lạ, chỉ có Phong Phi Vân là thấy,nhưng hắn nghi ngờ chứ không chắc chắn.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành không biết Phong Phi Vân đã phát hiện gã đáng ngờ.Phong Phi Vân nói: - Tiền bối thánh linh thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao ta biết lão nhân gia ở đâu?Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chợt nhận ra mình biểu hiện hơi rõ ràng, cơ mặt giãn ra, cười nói: - Hội luận đạo vạn tộc sắp đến, nhân tộc sẽ xung kích thái cổ thánh tộc, cần có lực lượng cường đại ủng hộ.

Bất cứ tu sĩ nhân loại nào đều cónghĩa vụ góp sức.

Phong Phi Vân, nếu ngươi có thể liên lạc vị tiền bốithánh linh kia thì nhớ mời tiền bối tham gia hội luận đạo vạn tộc.Phong Phi Vân khách sáo nói: - Sẽ cố gắng.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành nói: - Ngươi còn biết gì về lịch sử đã mất kia?Phong Phi Vân ra vẻ trầm ngâm nói: - Tiền bối thánh linh chỉ nói vài câu với ta, ta đã kể hết rồi, không che giấu điều gì.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tin lời Phong Phi Vân.

Tùy tiện nói rachuyện quan trọng thế này, Phong Phi Vân cũng chẳng thông minh gì, hắnsẽ không giấu diếm thông tin gì khác.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành vuốt râu bạc nói: - Lão hủ còn một việc muốn Phong tiểu hữu giải thích giùm, nếu Phong tiểu hữu không tiện nói thì thôi.Phong Phi Vân nói: - Tiền bối cứ hỏi.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành hỏi: - Phong tiểu hữu làm sao lĩnh ngộ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh?Phong Phi Vân trả lời:- Đồn rằng Oa Hậu Đại Thánh là bán yêu, ta cũng là bán yêu.

Chỉ có mìnhta phá vỡ nguyền rủa bán yêu hậu thời kỳ thái cổ, có lẽ đây là nguyênnhân ta lĩnh ngộ ra pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh.- Hiểu rồi.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành khen ngợi gật gù:- Oa Hậu Đại Thánh là đệ nhất nhân xưa nay, công tham tạo hóa, công đứcvô lượng, Phong tiểu hữu có thể lĩnh ngộ được đạo của Oa Hậu Đại Thánhlà tạo hóa lớn, tương lai tiền đồ sáng lạn.

Ta định mời Phong tiểu hữulàm thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, không biết ý của tiểu hữu thế nào?Thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành.Các thành chủ Hỗn Độn thành kinh ngạc nhìn hướng thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành, vẻ mặt khó hiểu.Địa vị thành chủ Hỗn Độn thành cao cả, nói một câu có thể điều động đạiquân của bất cứ Trung Ương vương triều nào, ngồi ngang hàng với chúa tểmột số Trung Ương vương triều, ra vào nhiều cấm địa nhân tộc, sẽ khôngai ngăn cản thành chủ Hỗn Độn thành.

Đây không đơn giản là danh hiệu,còn có năng lực điều khiển nhiều tài nguyên.Phong Phi Vân rất ngạc nhiên.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lên tiếng: - Thế này không tốt lắm.

Phong Phi Vân còn qua trẻ tuổi, không có nhiềucông tích, hành xử chưa đủ trầm ổn.

Nếu phong hắn làm thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành sẽ bị chê trách.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành xua tay, cười nói: - Có thể lĩnh ngộ pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh đã xem như đệ tử của OaHậu Đại Thánh, hắn không có tư cách làm thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành thì ai có?Thành chủ thứ sáu Hỗn Độn thành lên tiếng: - Quyền lợi thành chủ Hỗn Độn thành quá lớn, cần thận trọng suy xét.

Hay hỏi ý kiến thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành xem sao?Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành nói: - Đây là ý của thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành.Các thành chủ Hỗn Độn thành khác im bặt.Thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành là thành chủ thật sự của Hỗn Độn thiênthành, địa vị không người sánh được.

Nếu đây là ý của thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành thì Phong Phi Vân xem như ngồi vững trên ghế thành chủthứ chín Hỗn Độn thành.Phong Phi Vân không từ chối, có danh hiệu này về sau làm việc tiện lợi hơn.Phong Phi Vân biết lão già thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành cho hắn vịtrí đó là có mục đích riêng.

Ví dụ trong hội luận đạo vạn tộc sắp tới,Phong Phi Vân là thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành thì phải tham gia, dốc sức cho nhân tộc.

Rên đời này không có bữa cơm miễn phí, ngồi ở ghế nào phải làm chuyện đó.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành như cáo già, giao lệnh bài thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành cho Phong Phi Vân xong chậm rãi nói: - Không lâu sau là hội luận đạo vạn tộc, chia làm vương giả luận đạo,chí tôn luận đạo.

Nhân tộc dự định nương hội luận đạo lần này trùng kích thái cổ thánh tộc, nên vương giả luận đạo hay chí tôn luận đạo đều phải biểu hiện ra ưu tú, mạnh mẽ tuyệt đối.

Dù không bằng bốn yêu tộc nhưngphải thắng ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc.Phong Phi Vân hiểu ý, cười nói: - Hiểu rồi.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành tiếp tục bảo: - Giao hội luận đạo vạn tộc cho các ngươi, các ngươi càng biểu hiện ưutú thì giúp ích nhiều hơn cho nhân tộc trùng kích thái cổ thánh tộc.Ngươi đã biết nên làm sao thì hãy lui xuống đi.Giờ đây địa vị của Phong Phi Vân ngang ngửa các thành chủ Hỗn Độn thành, hắn không cần hành lễ với bọn họ nữa.

Phong Phi Vân lắc người biến mấttại chỗ.Phong Phi Vân loay hoay lệnh bài thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, nhếch môi.

Phong Phi Vân bước xuống thềm đá ngọc thạch, từ xa thấy nữ nhânmặc áo xanh, đeo khăn che mặt đứng dưới bậc thềm.

Nàng như phỉ thúy điêu hình người.Phong Phi Vân cất lệnh bài, tiến lên nghênh đón, cười nói: - Thánh nữ điện hạ cũng đến gặp mấy vị thành chủ Hỗn Độn thành?Vóc dáng Hiên Viên Nhất Nhất mảnh khảnh như vầng trăng khuyết, thanh tútuyệt trần, đẹp như ảo mộng, đôi mắt phủ sương mù.

Hiên Viên Nhất Nhấtkhông nhìn Phong Phi Vân mà ngó hướng tiên cung bay đằng xa.Hiên Viên Nhất Nhất nói: - Ta đã chờ ngươi ở đây ba canh giờ.- Thì ra thánh nữ điện hạ chuyên môn đến tìm ta.Phong Phi Vân mỉm cười hỏi: - Ủa?

Thất quận chúa không đi cùng thánh nữ điện hạ sao?Hiên Viên Nhất Nhất lườm Phong Phi Vân:- Tô Tử nói giữa nàng và ngươi có thù không đội trời chung, sớm muộn gì sẽ tìm ngươi tính sổ.Phong Phi Vân chỉ cười, không để bụng:- Nữ nhân khác gặp chuyện như vậy mừng còn không kịp, thế mà nàng lạibài xích.

Thế giới của nam nhân bà thật khó hiểu.

Nếu thánh nữ điện hạkhông có chuyện gì quan trọng thì ta xin đi trước, đêm nay Cửu ThiênTiên Nữ hẹn ta đi dạo Hỗn Độn thiên thành.

Ta không thể thất hứa vớigiai nhân, ngày mai ta sẽ tự mình đến cổ kiếm trai sau.-------Chương 1829: Đối chiến với bán thánh (1)- Chuyện của ta, rất quan trọng!Cổ kiếm bay ra khỏi vỏ phát ra tiếng rồng ngâm, xẹt qua da đầu Phong Phi Vân, cắt đứt hai sợi tóc.

Phong Phi Vân đứng lại ngay, sống lưng lạnhtoát, mồ hôi thấm ướt áo.Cổ kiếm tự động bay về vỏ kiếm.Phong Phi Vân không bước ra thêm bước nữa, không ngờ Hiên Viên Nhất Nhất mà giận thì bá đạo như nữ ma.- Được rồi, đi đi.Cuối cùng Phong Phi Vân không dến gặp Cửu Thiên Yên Vũ, hắn theo Hiên Viên Nhất Nhất trở về cổ kiếm trai.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi: - Ngươi thật sự quen một vị thánh linh Đế gia?Hiên Viên Nhất Nhất chớp chớp mắt, trong mắt chứa mong đợi, đôi mắt sáng như sao.Phong Phi Vân không giải thích nhiều, trực tiếp lấy ra Đế Thánh bội,quan tài hoàng thạch.

Nắp quan tài mở, thánh quang mông lung tràn ra.Một xác ướp cổ rách nát nằm trong thánh quang, toát ra khí thánh linhcực kỳ khổng lồ.Phong Phi Vân nói: - Đây là thi cốt của Đế Trủng, tiên hiền Đế gia.

Ta đã hứa với tiền bốisẽ đưa xác về Đế gia, thánh nữ điện hạ đã là người của Đế gia thì tagiao lại chuyện này cho thánh nữ, xem như hoàn thành dặn dò cuối cùngcủa tiền bối.Đây là tổ tiên của Đế gia.Hiên Viên Nhất Nhất quỳ lạy hướng Đế Trủng nằm trong quan tài hoàngthạch, nàng rất kích động.

Đây là di thể của tổ tiên lưu lạc bên bênngoài ức vạn năm bây giờ trở về.- Vị thánh linh ra tay trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là tổ sư?

Người còn ý niệm bất diệt?Mỗi người đều có tổ tiên, tôn kính với tổ tiên cũng là kính trọng sinh mệnh của mình.Phong Phi Vân kể rõ từ đầu đến cuối cho Hiên Viên Nhất Nhất nghe, nàng có tư cách biết mọi thứ, hắn không giấu diếm điều gì.- Lúc trước điều khiển Đế Trủng tiền bối chiến đấu trong Thủy NguyệtThiên Cảnh không phải bất kính với lão nhân gia, hy vọng thánh nữ điệnhạ hiểu cho.Hiên Viên Nhất Nhất đứng dậy, thướt tha yêu kiều.Hiên Viên Nhất Nhất nói: - Ngươi đã tu luyện đại diễn thuật, trong người có thánh linh nội đan,tổ tiên xem như là một nửa sư phụ của ngươi.

Ngươi điều khiển tổ tiênchiến đấu vốn là vì nhân loại, dù tổ tiên còn ý chí bất diệt cũng sẽ cảm kích ngươi, không trách tội ngươi.

Tổ tiên đã nhờ ngươi đưa về nhà vậyngươi nên hoàn thành nhiệm vụ.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi: - Tại sao vậy?Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:- Vì chỉ có có ngươi điểu khiển được di thể của tổ tiên, hội luận đạovạn tộc cần có lực lượng này.

Sau hội luận đạo vạn tộc ta sẽ tự mìnhmang ngươi về Đế gia.Phong Phi Vân gật đầu, đang định đóng nắp quan tài đột nhiên lòng nổilên cảnh sát, lông tơ dựng đứng.

Cánh tay Phong Phi Vân ôm cổ thiên nga, đè Hiên Viên Nhất Nhất vào quan tài hoàng thạch.- Phong Phi Vân . . .

Ngươi . . .!Mắt Hiên Viên Nhất Nhất chứa tức giận định đánh ra kiếm quyết phản kích.Ầm!

Phong Phi Vân cũng nhảy vào quan tài hoàng thạch, hai tay từ sau lưng ôm thân thể ngọc ngà.

Đôi tay Phong Phi Vân như kiềm sắt giam cầm HiênViên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất càng tức giận, cổ kiếm rung rinh.Đột nhiên bên trên giáng xuống lực lượng mạnh mẽ đánh vào lưng Phong Phi Vân sau đó va chạm vào lưng Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất như bị tia chớp đánh trúng, phun ngụm máu, rơi xuống dưới quan tài hoàng thạch.Không gian trong quan tài hoàng thạch rất lớn, khắp nơi là xiềng xích, rậm rạp như một tòa địa ngục quỷ cung.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai người bị lực lượng mạnh mẽ oanh kích, đụng gãy mấy trăm sợi xích, tiếp tục chìm xuống.Phong Phi Vân chịu lực lượng nặng nề hơn Hiên Viên Nhất Nhất, lưng máu me be bét, cột sống suýt gãy, linh hồn suýt bị đánh tan.- Hừm!

Trốn vào trong quan tài?

Tự tìm đường chết.

Bây giờ các ngươi cómuốn trốn cũng không thoát được, quan tài sẽ là nơi chôn xác của cácngươi!Một bóng người toàn thân tỏa ánh sáng đen bay vào quan tài hoàng thạch.Bóng người như lửa ma màu đen xuyên qua các sợi xích sắt, thanh âm cựckỳ chói tai, cảm giác lạnh thấu xương.Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất ổn định thân thể, đứng trên một sợi xích.Có Phong Phi Vân ở bên trên chặn lại lực lượng của người này, Hiên Viên Nhất Nhất không bị thương quá nặng.Mới rồi Phong Phi Vân phát hiện có người đánh lén, dùng luân hồi tật tốc có thể né qua, nhưng Hiên Viên Nhất Nhất chết chắc.

Phong Phi Vân đànhchui vào quan tài hoàng thạch, cứng rắn đỡ đòn của đối phương mới giữđược hai mạng sống.Phong Phi Vân lau máu dính khóe môi, nhìn bóng đen bên trên.Phong Phi Vân lạnh lùng cười: - Giả thần giả quỷ, ngươi không dám gặp người bằng bộ mặt thật?

Ngươi là thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành đúng không?Bóng đen cười khẩy nói: - Thật là hậu sinh khả uý.Ánh sáng đen thu vào cơ thể, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hiện hình.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành đứng trên xích sắt như thiên thần nhìnxuống Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất.Hiên Viên Nhất Nhất hỏi: - Đúng là là ngươi, tại sao ngươi muốn giết chúng ta?Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chắp hai tay sau lưng, đi trên sợi xích to, gã tựa như vô thượng phán quán quyết định sống chết.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lạnh lùng cười: - Mục tiêu của ta là Phong Phi Vân, ngươi chưa đủ tư cách làm ta ra tay.

Nhưng ngươi đã biết thân phận của ta, cũng phải chết.Hiên Viên Nhất Nhất nói: - Nếu ta gặp nguy hiểm thì thánh thần sẽ biết, tuy ngươi mạnh nhưng thánh thần có thể cách xa ức vạn dặm búng tay giết ngươi.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành khinh thường cười: - Hiện tại Thủy Nguyệt thánh thần đang đấu pháp với một tồn tại cường đại, không rảnh quan tâm sự sống chết của ngươi.Phong Phi Vân nói: - Thánh nữ điện hạ đừng nói nhiều với hắn, đó là kẻ ẩn núp vực ngoại, hôm nay hoặc hắn chết hoặc chúng ta tiêu.Ánh mắt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành sắc bén trừng Phong Phi Vân:- Ngươi biết quá nhiều!Ầm!

Khí thế ngập trời phát ra từ người thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, mâylửa bốc cháy quanh thân.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chỉ vào PhongPhi Vân.Một chỉ chứa ma lực, như tiên nhân chỉ đường điểm vào người Phong Phi Vân.

Không gian và thời gian ngừng lại.Tất cả đạo tắc chứa trong cái chỉ này, không thể tránh né.Lực lượng quá mạnh, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lĩnh ngộ đạo thánh linh sâu sắc hơn Phong Phi Vân.- Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chắc chắn là bán thánh.May mắn Phong Phi Vân đã cầm Đế Thánh bội trong tay, giờ tới lúc sử dụng nó.

Khí thánh linh rót vào Đế Thánh bội.Trong Đế Thánh bội phát ra lực lượng thánh linh, tỏa sáng rực rỡ nhưvầng trăng bay lên, đánh thủng một lỗ lực lượng ngón tay thành chủ thứbốn Hỗn Độn thành, ánh sáng bay trở về.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chẳng những không giật mình còn rất mừng rỡ:- Một nửa thánh linh dụng cụ!Cánh tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hiện ra một vòng bảo ấn di chuyển hai loại lực lượng trái ngược.- Hỗn loạn chi thủ!Hư không võ nát, các bàn tay bay hướng Đế Thánh bội, muốn cướp ngọc bội.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành thi triển một chiêu diệu thuật, chuyên môn cướp linh khí chiến binh của người ta.Vù vù vù vù vù!

Ngón tay Hiên Viên Nhất Nhất bắt ấn kiếm quyết, cổ kiếm bay ra từ saulưng nàng.

Cổ kiếm như sao băng đâm vào trán thành chủ thứ bốn Hỗn Độnthành.-------Chương 1830: Đối chiến với bán thánh (2)Thành chủ thứ bốn Hỗn Độnthành vung tay, hỗn loạn chi thủ kiềm chặt kiếm phong của cổ kiếm, luyện hóa kiếm ý thu vào tay mình.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chém kiếmvào Hiên Viên Nhất Nhất.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành bắt chiến binh linh khí của người ta rồi biến thành của mình.Hiên Viên Nhất Nhất không hoảng hốt, thi triển thiên nhai gang tấc bộ,một bước chân trời.

Hiên Viên Nhất Nhất tạt ngang ra xa, lấy Thiên NhaiThước ra đánh một thước.

Ánh sáng thánh linh như dòng sông trắng bay ra.Phong Phi Vân đứng một hướng khác, cầm Đế Thánh bội như cầm minh kính, bắn ra một cột sáng.Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất hết sức cẩn thận, không tùy tiện tung ra chiến binh nữa.Ầm!

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cầm cổ kiếm vẽ một vòng hình thành TháiCực bát quái ấn, tiêu trừ lực lượng của Phong Phi Vân, Hiên Viên NhấtNhất.- Đây là tu vi bán thánh!Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất giật nảy mình.

Thành chủ thứ bốn HỗnĐộn thành nhẹ nhàng tiêu trừ một kích hai người dốc hết sức, còn là công kích phát ra từ thánh linh dụng cụ.Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất không biết rằng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành phòng thủ chẳng dễ dàng chút nào, trong lòng giật mình hơnhẳn hai người.

Hai tiểu bối có lực lượng đối kháng với bán thánh, maymắn họ trốn vào quan tài, nếu ở bên ngoài thì Phong Phi Vân và Hiên Viên Nhất Nhất muốn đi chưa chắc bán thánh giữ lại được.- Ta chủ đạo phụ~Phong Phi Vân không sử dụng Đế Thánh bội nữa, hắn thi triển luân hồi tật tốc nhanh như chớp lao hướng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, đánh raphật thủ ấn to lớn.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành sử dụng hỗn loạn chi thủ, nếu dùng ĐếThánh bội hay chiến binh khác sẽ bó tay bó chân, không mạnh bằng đánhxáp lá cà.Phong Phi Vân mạnh nhất là thân thể.- Ngươi mơ cứng rnắ đối đầu với bán thánh?

Đúng là tìm chết!Cánh tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành phát ra lực lượng hủy thiêndiệt địa chấn nát cổ kiếm thành trăm mảnh nhỏ như mưa sao băng bay hướng Phong Phi Vân.Rào rào!

Rào rào!

Thế đi của Phong Phi Vân không giảm, để hơn hơn mười vết thương trênngười.

Phong Phi Vân vỗ chưởng xuống đầu thành chủ thứ bốn Hỗn Độnthành.Đôi tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành ngưng tụ thần quang trời trăng, như nâng một mặt trời và một mặt trăng.Nhưng lực lượng Càn Khôn chưởng ấn thiên địa vợt ngoài dự đoán của thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.

Trời trăng bị đánh nát, thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành văng ra ngoài, đụng gãy mấy chục sợi xích sắt.- Trời, lực lượng thật mạnh.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cảm giác cánh tay tê dại, Phong Phi Vânthể hiện lực lượng mạnh còn hơn lúc gã dốc hết sức ra chiêu.

Mãi lúc này thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành mới chính thức nhìn thẳng tiểu bối trẻtuổi trước mắt mình.Phong Phi Vân không cho thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cơ hội thở dốc,vạn thú chiến thể hiện ra, một cú đấm với lực công kích gấp vạn lần.

Tất cả sợi xích trong quan tài hoàng thạch đứt đoạn, thành chủ thứ bốn HỗnĐộn thành lại trúng đòn, cánh tay chảy máu.- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!- Vạn thú chiến pháp!- Càn Khôn chưởng ấn thiên địa!Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra mười chín kích, mỗi một kích toàn dốchết sức, tiến tới không lùi bước.

Phong Phi Vân đánh sướng tay, đẩythành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lùi mười chín lần.Đôi tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành nát bét, mặt già càng lúc càngvặn vẹo dữ tợn.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành rống to, phun ra hơithở.

Gió mạnh nổi lên, một cục đá to cỡ móng tay bay ra khỏi miệng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.Cục đá nhỏ xíu nhưng đầy hoa văn rậm rạp, lực lượng hủy diệt làm người rùng mình.Không thể ngăn chặn lực lượng hủy diệt này, ngực Phong Phi Vân bị xuyênthủng một lỗ máu.

Máu dính vào cục đá nhanh chóng héo tàn, màu thâm hơn, tử khí âm trầm.Vết thương nhỏ nhưng sức phá hoại nghiêm trọng hơn Phong Phi Vân bị chém thành hai khúc.Đạo tắc trong cơ thể Phong Phi Vân bị đánh tan, sức sống bị rút sạch.

Cơ thể săn chắc nhanh chóng héo tàn, như lá cây bị lửa đốt cháy ra tro.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành thu về hòn đá nhỏ, nó lơ lửng trong lòng bàn tay gã.Hòn đá bất quy tắc, mỗi mặt đan xen hoa văn khó hiểu.

Khí tử vong baobọc hòn đá hình thành ảo ảnh đầu lâu xám trên bề mặt hòn đá.

- Đây là một khối bia thạch nhỏ của diệt thế thần bia, tuy không bằngmười phần vạn diệt thế thần bia nhưng vẫn chứa lực lượng hủy diệt khôngthể ước đoán.

Một khi bị nó đánh trúng, tất cả sự sống, đạo tắc trongngười sẽ bị phá hư hết, tu vi cao mấy cũng vô dụng.

Phong Phi Vân, bâygiờ ngươi đã là nửa người chết.

Buộc ta sử dụng diệt thế thần thạch,ngươi đã rất ghê gớm.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành đứng thẳng, mặt không biểu tình lạnhlùng nhìn sinh mệnh Phong Phi Vân bị lực lượng diệt thế ăn dần.- Diệt thế thần bia?Người Phong Phi Vân lạnh lẽo, khối xương phượng mất đi chất co giãn, khí thánh linh bị xoe tan.

Không có lực lượng nào ngăn nổi sức phá hoại của diệt thế thần bia.Hiên Viên Nhất Nhất hết hồn, nàng bước ra một bước chân trời góc bể.

Hiên Viên Nhất Nhất chắn trước mặt Phong Phi Vân, quan tâm hỏi: - Như thế nào?

Mặt Phong Phi Vân trắng bệch, iệng vết thương chảy ra khí lưu tím đen lan tràn toàn thân.Phong Phi Vân cười gượng:- Không sao.Nói xong Phong Phi Vân nhắm mắt lại, thân thể như diều đứt dây rơi xuống dưới.Đùa, thời kỳ thái cổ dính phải hơi thở diệt thế thần bia thì thánh linhcòn phải chết, huống chi Phong Phi Vân cách cảnh giới thánh linh rất xa.Hiên Viên Nhất Nhất biến sắc mặt hét lên: - Phong Phi Vân . . .!- Ha ha ha ha ha ha!

Dính phải hơi thở diệt thế thần bia là chết chắc, thánh linh cũng không cứu hắn được!Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành thi triển nhật nguyệt bảo ấn công kích Hiên Viên Nhất Nhất.- Thiên Nhai Thước nằm trong tay ngươi là phí của trời!Hiên Viên Nhất Nhất buộc phải thi triển thiên nhai gang tấc bộ né tránh, nhưng vẫn bị thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tấn công dồn dập.Lối ra quan tài hoàng thạch bị thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành canh chừng, không đường trốn ra.Hiên Viên Nhất Nhất muốn dùng Thiên Nhai Thước đánh nát quan tài hoàngthạch nhưng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành không cho nàng cơ hội này,buộc nàng phải phòng thủ chặt chẽ.Rất nhanh Hiên Viên Nhất Nhất bị lực lượng bán thánh cường đại đánh bị thương, sớm muộn gì sẽ bị trấn áp.Phong Phi Vân đã chết sao?Đương nhiên không.Trong người Phong Phi Vân có một giọt tinh huyết đại thánh như thần đăng mãi không tắt, khí tử vong của diệt thế thần bia cũng không đến gầntinh huyết đại thánh được.

Giọt tinh huyết đại thánh bảo vệ thánh linhnội đan của Phong Phi Vân.- Khí diệt thế thật mạnh, chỉ có một lũ nhỏ đã rất mạnh.

Phượng cốt, khí thánh linh đều không thể ngăn cản, chỉ có tinh huyết đại thánh miễncưỡng đối kháng.

Bây giờ phải làm sao đây?

Tinh huyết đại thánh chỉ ngăn được một lúc, khi nó tiêu hao hết ta sẽ chết.Phong Phi Vân nhớ đến Thanh Đồng cổ thuyền, hắn từng thấy cái bóng diệtthế thần bia trong thế giới thuyền cổ, ảo ảnh cũng chứa lực lượng diệtthế.-------Chương 1831: Thẩm vấnThanh Đồng cổ thuyền có thể chịu đựng nó mà không sợ bị hủy diệt.

Giờchỉ có Thanh Đồng cổ thuyền là cứu mạng Phong Phi Vân được.Suy nghĩ của Phong Phi Vân rất chính xác.

Khi long mã hà đồ vận chuyển,trong người Phong Phi Vân sinh ra vòng xoáy, lực lượng diệt thế bị hútvào Thanh Đồng cổ thuyền.Trong Thanh Đồng cổ thuyền xảy ra biến đỏi gì thì Phong Phi Vân khôngrõ, ít nhất lực lượng diệt thế đã biến mất, lấy thánh linh nội đan làmtrung tâm sức sống nhanh chóng phục hồi.Rất nhanh Phong Phi Vân lại dồi dào sức sống, hắn nuốt mười viên Vũ Hóa huyết đan, huyết khí nhanh chóng mạnh mẽ hơn.Phong Phi Vân mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo:- Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành!Phong Phi Vân không tùy tiện ra tay, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành nắm giữ một khối nhỏ diệt thế thần thạch, đây là vũ khí hủy diệt.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm xác Đế Trủng.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cho rằng Phong Phi Vân đã chết, khôngphân ra thần thức quan sát hắn.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tậptrung đối phó Hiên Viên Nhất Nhất, nàng là thánh nữ của Thủy NguyệtThiên Cảnh, trong tay còn nắm giữ thánh linh dụng cụ.

Thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành phải giết Hiên Viên Nhất Nhất, cướp thánh linh dụng cụtrong tay nàng.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành rất ghen tỵ:- Hừ hừ, thế hệ trẻ mà có tu vi như thế, làm người ta sợ hãi.

Cho ngươithêm mấy chục năm thì chẳng phải là tu vi vượt qua lão phu?Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tu luyện hơn hai vạn năm mới đến cảnhgiới Vũ Hóa đệ thất trọng, Hiên Viên Nhất Nhất và Phong Phi Vân chỉ tuluyện mấy chục năm đã có thể đối kháng với gã.

Thiên phú như thế có đủtư cách trùng kích thánh linh.Tuy Hiên Viên Nhất Nhất nắm giữ thánh linh dụng cụ nhưng tu vi cách biệt quá lớn với thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, dù nàng sử dụng thánh linh dụng cụ chỉ tạo ra tổn thương hữu hạn.

Muốn giết bán thánh khó hơn lêntrời.Cuối cùng Hiên Viên Nhất Nhất bị thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành bắt.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành giật lấy Thiên Nhai Thước, trong mắt tràn đầy hưng phấn, thân thể kích động run rẩy.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành vuốt ve Thiên Nhai Thước:- Thánh linh dụng cụ, nguyên nhân tộc chỉ có gần mười cái, mỗi món làthánh binh hủy thiên diệt địa.

Thủy Nguyệt thánh thần yên tâm giao thánh linh dụng cụ cho một nữ hài tử, nàng có thể phát huy bao nhiêu uy lựcthánh linh dụng cụ được?

Không hiểu thánh linh dụng cụ quý giá, có nóthì dưới thánh linh không bao nhiêu người đánh lại ta, ha ha ha ha ha ha . . .!

Tiếng cười ngừng bặt như bị ai bóp cổ, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thànhxoay người lại, kinh hoàng nhìn Phong Phi Vân bay sau lưng gã.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hãi hùng như thấy lệ quỷ.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hỏi: - Ngươi . . .

Chưa chết?Phong Phi Vân nói: - Đương nhiên ta không chết, người chết là ngươi!Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành giật mình một giây sau đó cười nói: - Tiểu tử, nếu ngươi thừa dịp vừa rồi ta không chú ý chạy ra quan tàihoàng thạch có lẽ ngươi còn cơ hội sống, giờ thì . . .

Ta đành tiễnngươi xuống địa ngục một lần nữa.Phong Phi Vân cười nói: - Chưa đi địa ngục nhưng đã xông quỷ môn quan một lần.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cầm Thiên Nhai Thước, chuẩn thánh chưachắc lọt vào mắt gã chứ nói gì tiểu bối thế hệ trẻ?

Thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành vung một thước là đánh Phong Phi Vân hồn phi phách tán.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành giơ Thiên Nhai Thước lên, chưa kịp đánhxuống thì bị một cánh tay khô đét vỗ bay.

Mặt già hõm xuống, xương gò má và cằm nát, một con mắt rớt tròng, bộ dạng thành chủ thứ bốn Hỗn Độnthành rất đáng sợ.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành kinh khủng hét lên: - Là ai?Vù vù vù vù vù!

Đế Trủng như ma quỷ đứng trước mặt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.

ĐếTrủng không mặc áo da phượng vảy rồng, cơ thể rách nát không thành hình, da thịt nhăn nheo như thây khô.

Đế Trủng lẳng lặng nhìn thành chủ thứbốn Hỗn Độn thành.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành bị Đế Trủng tát một cái đánh bể nửa đầu, lòng rất tức giận.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tụ tập lực lượng vào Thiên Nhai Thước, sức mạnh thánh linh bộc phát từ Thiên Nhai Thước, khí thế mạnh hơn lúc Hiên Viên Nhất Nhất sử dụng gấp ba mươi lần.Quan tài hoàng thạch bị lực lượng này chấn nứt vỡ.Bốp!

Đế Trủng tát tai, đầu thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lún xuống thân thể chỉ còn lại hai vai, như biến thành cái xác không đầu.Bốp!

Đế Trủng lại vung tay đánh nát cánh tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.

Đế Trủng giật lại diệt thế thần thạch, Thiên Nhai Thước ném cho HiênViên Nhất Nhất, Phong Phi Vân.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành bị đánh không thành hình người nhưng sức sống mạnh mẽ, chưa chết.

Rất nhanh đầu và cánh tay thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành mọc ra.Trong mắt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tràn ngập kinh khủng:- Thánh linh!Bốp!

Đế Trủng ra tay độc ác, đánh nát ba linh hồn thành chủ thứ bốn Hỗn Độnthành, tổn thương nặng.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành quỳ rạp dướiđất, miệng hộc máu, không có sức đứng dậy.

Không phải Đế Trủng khônggiết được thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành mà vì Phong Phi Vân chưa muốngã chết.Thánh linh nội đan bay ra khỏi người Đế Trủng, cơ thể Đế Trủng tự động té dưới đất, khí thế rút về người.Phong Phi Vân thu thánh linh nội đan vào người, bước tới trước mặt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.Phong Phi Vân hỏi: - Cho ta biết, ngươi có phải là kẻ ẩn núp vực ngoại không?- Khụ khụ . . .

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành quỳ rạp dưới đất, tiếng cười khàn khàn âm trầm, miệng chảy máu ồ ạt.- Tiểu tử, ngươi có tư cách gì thẩm vấn lão phu?Mắt Phong Phi Vân lạnh lùng nói: - Tốt nhất hãy cho ta danh sách kẻ ẩn núp vực ngoại, vậy thì sẽ bớt chịu đau đớn.Khó khăn lắm mới bắt được một kẻ ẩn núp vực ngoại, quyết định hỏi han kỹ càng.

Nếu biết tin tức kẻ ẩn núp vực ngoại từ miệng thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành thì có thể chủ động tấn công, Phong Phi Vân không cần bịđộng chờ bọn họ đến giết.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành cười càng nanh tranh:- Ngươi quá xem thường ý chí bán thánh . . .

A!Phong Phi Vân nhíu mày, biến sắc mặt.

Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thànhđịnh tự bạo.

Nếu một vị bán thánh tự bạo thì Phong Phi Vân, Hiên ViênNhất Nhất sẽ chôn cùng.Phong Phi Vân vội đánh ra một lực lượng tử kiếp giết chết thành chủ thứbốn Hỗn Độn thành, diệt linh hồn, chỉ còn cái xác ngã dưới đất.Phong Phi Vân không vui chút nào, mặt xanh mét.

Những kẻ ẩn núp vựcngoại ý chí kiên cường, thân phận bị lộ liền tự bạo, không thể hỏi đượcgì từ miệng bọn họ.- Cũng đúng, Thủy Nguyệt Đình trả giá nhiều, còn dụ thánh linh ra nhưngkhông bắt được một tên.

Tất cả tự nổ chết, Thủy Nguyệt Đình còn bó tayvới kẻ ẩn núp vực ngoại chứ nói chi là ta bây giờ?Phong Phi Vân không tìm được thứ gì hữu dụng từ người thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành, chỉ có nhiều linh thạch, đan dược, linh khí.-------Chương 1832: Câu chuyện của lão Mao (1)Phong Phi Vân gọi hai conrối Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương ra, giao xác thành chủ thứ bốn HỗnĐộn thành cho chúng nó.

Xác bán thánh là đan dược tốt nhất cho Địa NgụcDiêm La, Kỳ Lân Vương.Trong cuộc chiến ở Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hai con rối được ích lợi lớn.

Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương nuốt nhiều huyết thi, sức chiến đấu tăng vọt.Sau khi nuốt huyết thi bán thánh thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, ĐịaNgục Diêm La, Kỳ Lân Vương lại tiến bộ mảng lớn, có sức chiến đấu đánhngang ngửa với vương giả thế hệ trẻ.Ra khỏi quan tài hoàng thạch, Phong Phi Vân rời khỏi cổ kiếm trai, đi Oa Hậu miếu.Hiên Viên Nhất Nhất báo cáo chuyện này về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Thànhchủ thứ bốn Hỗn Độn thành dù gì là đại nhân vật nhân tộc, gã biến mấtcần có cái cớ nói cho mọi người.

Từ Thủy Nguyệt thánh thần ra mặt giảithích là tốt nhất.Qua trận chiến với thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, Phong Phi Vân nhậnra khuyết điểm của mình.

Tuy Phong Phi Vân có thực lực đối kháng với bán thánh nhưng thật sự đánh nhau thì còn thiếu nhiều thứ.

Ví dụ năng lựcứng biến, khả năng khống chế đạo tắc, còn có khí thế.

Phong Phi Vân thua đám bán thánh tiền bối mảng lớn, mấy thứ này hắn phải tự mình cảm nhận, trưởng thành trong chiến đấu.

Giấc mơ kiếp trước không thể bù đắp thiếu sót.Đương nhiên đây là trong tình huống Phong Phi Vân không hóa rồng, nếuhóa rồng thì sức chiến đấu càng kinh khủng hơn, đủ đánh bại bán thánhthất trọng.

Huống chi Phong Phi Vân có áo da phượng vảy rồng, nếu hắnmặc nó vào tu vi đủ sức đối kháng với chuẩn thánh.Nhưng Phong Phi Vân hóa rồng càng nhiều lần, sau khi hóa rồng yêu tínhvà ma tính trong người càng khó khống chế.

Không đến lúc bất đắc dĩPhong Phi Vân không sử dụng chiêu này, trời biết về sau yêu tính và matính có khống chế hắn ngược lại không.Nếu mới rồi Phong Phi Vân dùng cách hóa rồng đánh bại thành chủ thứ bốnHỗn Độn thành thì giờ này Hiên Viên Nhất Nhất đã mất trình, Thủy NguyệtĐình không giết hắn mới lạ.Có Vân Cáp đi cùng Phong Phi Vân, con vật đáng thương bị lột sạch lông, suýt bị Huyết Giao nấu ăn.Khi đó Huyết Giao đã nấu nước sôi, đang bạn rộn sắp bỏ Vân Cáp vào nồi.Thân thể Phong Phi Vân chạy tới kịp, nếu không Huyết Giao đã bưng chéncanh thịt bồ câu thơm ngon cho hắn.Phong Phi Vân cho Vân Cáp nuốt một viên kim tàm phật đan, lông chim mọc trở lại, càng xinh đẹp sáng bóng hơn.Phong Phi Vân cảnh cáo:- Không được nói cho Kính Nguyệt biết chuyện này.Vân Cáp bay trên đầu Phong Phi Vân, đập cánh xoay vòng vòng:- Ta phải nói cho Tiểu Nguyệt nhi, chắc chắn nàng trả thù cho ta.

Taphải nói cho Tiểu Nguyệt nhi, chắc chắn nàng trả thù cho ta . . .

Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh, nháy mắt.Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật ùa lên.

Vân Cáp sợ hãi biến ngoan ngay, gật đầu kia, ngoan hơn cả Mao Thành Thật.Mao Ô Quy đi đằng trước nhất, hai tay ôm Vân Cáp trong lòng như ôm con gà đưa vào tay Đông Phương Kính Nguyệt.Mao Ô Quy nói: - Cô nương Đông Phương, chúng ta tìm về Vân Cáp đây.Đông Phương Kính Nguyệt mỉm cười, mắt sáng răng trắng, như đóa lan trắng đứng yên.

Đông Phương Kính Nguyệt liếc thấy Phong Phi Vân, thế là hếtcười.Mao Ô Quy nói: - Đa tạ.Phong Phi Vân đứng dưới gốc cây phong phía xa.

Lá rụng, quần áo bay bay, Phong Phi Vân cũng nhìn Đông Phương Kính Nguyệt.Phong Phi Vân mỉm cười nói: - Chỉ tiện tay.

Kính Nguyệt, tối nay là đêm trăng tròn, nghe nói trongHỗn Độn thiên thành có đăng thiên hà, từ dưới đất nối với thiên hà trênchín tầng trời.

Nếu du thuyền trên đăng thiên hà thì như người bìnhthường lên trời, hay đêm nay . . .

- Tối nay ta không có thời gian.Đông Phương Kính Nguyệt như tiên nữ giáng trần, yểu điệu trong sáng, đường cong thân thể cực kỳ xinh đẹp.Đông Phương Kính Nguyệt mỉm cười nói: - Ta nghe nói đêm nay Cửu Thiên Tiên Nữ mời ngươi cùng đi dạo Hỗn Độnthiên thành.

Trăng treo cao, tiên nữ làm bạn.

Rượu ngon giai nhân, chơithuyền lên trời.

Ngươi cùng nàng đi đăng thiên hà chơi thuyền đi, ngàylành như vậy tuyệt đối đừng bỏ lỡ.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi: - Nàng không ghen?Phong Phi Vân cảm thấy thái độ của Đông Phương Kính Nguyệt không nên bình tĩnh ngươi.Đông Phương Kính Nguyệt mỉm cười nói: - Nếu ta ghen thì đã không kêu ngươi đi.Đông Phương Kính Nguyệt xoay eo bay lên cao, biến mất trong miếu thờ trên đỉnh núi.Phong Phi Vân định đuổi theo nhưng thấy không ổn.

Nơi này là Oa Hậumiếu, chỗ nữ ni tu hành.

Nếu Phong Phi Vân đi lung tung sẽ bị nữ ni côtrong miếu đuổi ra.Nam nhân nếu tin nữ nhân không ghen thì đó là tên ngốc.Phong Phi Vân không ngốc, nên hắn ở lại Oa Hậu miếu, ngồi xếp bằng trênluyện thạch đài, lại bắt đầu cảm ngộ đạo tắc trong thiên địa.

Phong PhiVân hy vọng lại nhìn thấy ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh.Nhưng suốt đêm ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh không xuất hiện, Phong Phi Vân không thể tham ngộ.Tu vi đến trình độ như Phong Phi Vân muốn tiến bộ thêm thì rất khó khăn, phải dựa vào sức mình lĩnh ngộ.

Đây là quá trình tiến dần từng bước,trừ phi gặp cơ duyên lớn.Phong Phi Vân lấy diệt thế thần thạch ra.Tảng đá chỉ to cỡ móng tay nhưng cực nặng, cỡ mấy chục vạn cân.

Bề mặtdiệt thế thần thạch bất quy tắc, như cục đá rơi từ tảng đá to xuống.Hoa văn rậm rạp trên hòn đá như mật mã thiên địa, dù Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không thấy rõ hoa văn.Phong Phi Vân cầm diệt thế thần thạch, trong đầu hiện ra các hình ảnhkinh khủng.

Biển máu, xác nổi lềnh bềnh, thiên thạch rơi xuống, đất nứt, dung nham tuôn ra vân vân, toàn là cảnh tượng tận thế, khiến ngườikhông rét mà run.Chỉ một giây ngắn ngủi cánh tay Phong Phi Vân cầm diệt thế thần thạch đã bị đông cứng, không co giãn được, giống cục đá.- Thứ này rất có thể là một khối nhỏ của diệt thế thần bia.

Trời, khônglẽ hung binh đệ nhất thái cổ diệt thế thần bia bị đánh nát?

Nhưng ai cóthể đánh nát diệt thế thần bia?

Là vũ khí gì đánh nát được diệt thế thần bia?Nỗi lòng Phong Phi Vân khó thể bình tĩnh.Phong Phi Vân luôn tìm diệt thế thần bia, vì trên diệt thế thần bia ghilại sự thật diệt thế giả vực ngoại xâm nhập Cửu Châu, có tiên tri tháicổ thần phượng để lại, địa điểm giữ bản thể bảy linh chu.Chỉ có tìm ra diệt thế thần bia thì các đại nhân vật vạn tộc mới tin diệt thế giả vực ngoại tồn tại, nhận ra nguy hiểm.Nhưng nếu diệt thế thần bia bị đánh nát thì làm sao được?

Chẳng lẽ nhặt từng khối ghép diệt thế thần bia lại?Nếu diệt thế thần bia vỡ thành một ngàn, vạn miếng thì một mình PhongPhi Vân khó mà gom góp hoàn chỉnh.

Dù Phong Phi Vân thành công, e rằngdiệt thế giả vực ngoại đã đến từ lâu, chinh phục Tây Ngưu Hạ Châu thànhthuộc địa của bọn họ.

Người thân, bằng hữu của Phong Phi Vân sẽ bị diệtthế giả vực ngoại nô dịch.Phong Phi Vân không bao giờ muốn thấy chuyện này xảy ra.- Hiện tại ta chỉ có hai con đường để đi.

Thứ nhất, tìm Oa Hậu ĐạiThánh.

Nếu Oa Hậu Đại Thánh còn sống, với tu vi, danh vọng của Oa HậuĐại Thánh, vung tay một cái là tộc trưởng vạn tộc sẽ đến quỳ lạy.-------Chương 1833: Câu chuyện của lão Mao (2)- Thứ hai, tìm diệt thế thần bia, đây là vật chứng duy nhất chứng minh diệt thế giả vực ngoại tồntại.

Chỉ có diệt thế thần bia mới khiến vạn tộc đoàn kết lại, cùng nhauđối địch.- Nhưng cả hai cách đều rất khó khăn.Phong Phi Vân không tin Oa Hậu Đại Thánh còn sống, hắn chỉ là một cái bóng, có lẽ nàng đã chết trong thiên địa.Phong Phi Vân nhìn đăng thiên hà phía xa tựa như dải lụa trắng lăn tănsóng nước, nối trời và đất, các con thuyền cổ lướt sóng.

Đêm nay khôngđi hẹn hò, Phong Phi Vân đã kêu Mao Thành Thật tìm Cửu Thiên Yên Vũchuyển lời.Phong Phi Vân hỏi: - Rùa, ngươi có nghe nói về diệt thế thần bia không?Mao Ô Quy đang ngộ đạo trên luyện thạch đài, tư thế khá lạ.

Mao Ô Quyđứng chổng ngược, đầu chống mặt đất, đuôi chĩa lên trên, bốn móng vuốtduỗi ra.

Từ khi Tiêu thánh giúp nó ngộ đạo thì khí thế Mao Ô Quy mỗingày khác đi, càng lúc càng bí ẩn, cảm giác cổ xưa.Trên mai rùa khắc rất nhiều chữ, rậm rạp.

Dưới ánh trăng hoa văn trên mai rùa càng rõ ràng hơn.Phong Phi Vân thấy Mao Ô Quy vào trạng thái quan tưởng ngũ thức nội uẩnkhông bị hắn đánh thức, thế là quay đầu nhìn sang.

Phong Phi Vân tình cờ nhìn mai rùa, thấy hoa văn rậm rạp, con ngươi co rút.- Ui!Phong Phi Vân bị hấp dẫn, trước kia hắn không chú ý đến mai rùa của Mao Ô Quy.Mai rùa này không biết cổ xưa đã bao lâu, một lớp rỉ sét dày như làm bằng sắt thép vẽ ra hoa văn kỳ lạ, quái dị.- Kiến Nguyên năm ba mươi tám, từ đường Kỷ gia, trời ban quỷ anh, đất trào máu xanh . . .

Hàng chữ xiêu vẹo khắc trên mai rùa.Phong Phi Vân nhận ra chữ viết này là của Mao Ô Quy, ghi chép lại sựtích lúc tỷ muội Quý gia sinh ra.

Đây không phải điều Phong Phi Vân quan tâm, cái hắn chú ý là chữ viết và hoa văn dưới lớp rỉ sét dày.Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra ngưng tụ thành dao găm sắt bénmuốn chặt bỏ rỉ sét trên mai rùa, nhìn xem bên dưới bao bọc thứ gì.Thiên Tủy Binh Đàm rạch mai rùa làm hỏa hoa bắn ra, chỉ để lại vết kiếm cạn, tầng ngoài vết rỉ sét không tróc một chút nào.Mao Ô Quy tỉnh lại, phát hiện cái đuôi bị Phong Phi Vân túm, tay hắn còn cầm đao.Mao Ô Quy sợ quá run giọng kêu lên: - Má ơi, ngươi đang làm gì?Phong Phi Vân cất đi Thiên Tủy Binh Đàm, thả Mao Ô Quy ra:- Không làm gì.Mao Ô Quy bò thật xa:- Xạo, rõ ràng ta thấy ngươi cầm kiếm.Huyết Giao, Mao Thành Thật bị kinh động bay ra xem.Phong Phi Vân nói: - Ta thấy mai rùa của ngươi đã rỉ sắt nên định cạo sạch giúp.Mao Ô Quy nhìn mai rùa của mình, nói: - Ra là vậy, mai rùa của ta luôn rỉ sét loang lổ, thể hiện ra ta sốnglâu dài, tuổi tác và bối phận cao.

Đây là tượng trưng cho thân phận.Phong Phi Vân cứ thấy bên dưới vết rỉ sét che giấu thứ gì.

Tầng rỉ sétlà lớp ngăn cách, chặn lại thần thức và ánh mắt người, không thể thấyhình dạng thật của mai rùa.Có người cố ý để vậy, không phải thời gian xa xôi lắng đọng lại.Phong Phi Vân nói: - Trước kia ngươi nói bị trúng vu thuật mới biến thành bộ dạng này,nhưng ta thấy thân thể và mai rùa của ngươi không liền nhau.

Mai rùa này là sao?Mao Ô Quy đứng thẳng, hai vuốt chắp sau lưng, buồn bã nói: - Đúng vậy!

Năm xưa lão phu tài tuyệt diễm, tung hoành thiên địa, cónăng lực quỷ thần khó lường.

Tiếc rằng bị người ám toán biến thành conrùa da mềm.

Lão tử may mắn nhặt được mai rùa không gì phá nổi trong địangục, rồi từ luân hồi lộ trốn ra, đây chính là nhân phẩm!

Phong Phi Vân hỏi: - Ngươi nhặt mai rùa trong địa ngục?Mao Ô Quy liếc xéo Phong Phi Vân như đang nói hắn kiến thức nông cạn:- Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu ở đỉnh cao, thiên hà địa ngục đến đi tự nhiên.

Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu nói khoác sao?Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta đang hỏi ngươi nhặt mai rùa trong địa ngục?Mao Ô Quy lại bảo:- Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu vô địch, đương thời có một khônghai . . .

Được rồi, lão phu thừa nhận cái này là trộm trong mộ phủ.Phong Phi Vân cất Thiên Tủy Binh Đàm, hỏi tiếp:- Lúc trước ai thi vu thuật vào ngươi?Mao Ô Quy chìm trong hồi ức, ngước nhìn ngôi sao trên bầu trời, khẽ thở dài: - Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu vô địch, đương thời có một khônghai, không để mắt người trong thiên hạ.

Nhưng khi tu vi đến cảnh giớinhất định thì khó thể đột phá tiếp, phải tìm tuyệt đại kiếm cơ duyên.Lần đó ta đi Tiểu Linh tiên giới, ai ngờ nơi đó trở thành nỗi đau suốtđời của ta.Phong Phi Vân kinh ngạc nói: - Tiểu Linh tiên giới?Huyết Giao biến sắc mặt nói: - Quy gia oai quá, dám đi Tiểu Linh tiên giới.Phong Phi Vân không xa lạ gì Tiểu Linh tiên giới, hắn biết chỗ này.Theo lời đồn thì thời kỳ thái cổ Tu Tiên giới mạnh hơn bây giờ gấp nhiều lần.

Các thánh cùng nổi lên, vạn tộc đầy rẫy, mọi người tỏa sáng.

Ainấy truy cầu tiên đạo, mộng tưởng tu thành thần tiên, bất lão bất tử.Nhưng tiên hư vô mờ mịt, luôn nghe nói có thánh hiền gì rất ghê gớm chứng đạo thành tiên, cuối cùng chứng thực đó là giả.vân chi tiên giới bị mọi người xem là truyền thuyết xa xôi không thể chạm đến.Nhưng tu sĩ chưa từng ngừng giấc mơ theo đuổi tiên, có người đề nghị từ mình tạo ra tiên giới.Ban đầu cách nghĩ này được các tu sĩ phủ nhận, cho rằng đây là nằm mơgiữa ban ngày, mơ tưởng viễn vông.

Nhưng có người biến ý tưởng thànhhiện thực, bắt tay vào xây dựng tiên giới.Ban đầu tiên giới là thánh địa động thiên phiên bản thăng cấp, chỉ tu sĩ tu vi đến cảnh giới bán thánh mới mở thiên môn, vào tiên giới tu luyện, nghe thánh linh giảng đạo được.Mãi khi Địa Hoàng Đại Thánh xuất thế, đẩy tiên giới lên đỉnh cao nhất,trở thành vùng đất vô thượng hoàn toàn vượt qua Cửu Châu, thành nơi cácthánh tụ tập ở thời kỳ thái cổ.Dù không bằng vân chi tiên giới sáng tạo nhưng cũng trở thành thánh giới.Địa Hoàng Đại Thánh thống nhất Cửu Châu, xây dựng địa ngục, thành lập tiên giới, thành chủ ba giới đương thời.Đương nhiên tiên giới ở đây không phải tiên giới thật, nó chỉ là vùngđất do các tiên thánh tạo ra vào thời kỳ thái cổ.

Tu sĩ hậu thái cổ gọinó là Tiểu Linh tiên giới.Cuối thời kỳ thái cổ, đại kiếp nạn buông xuống, Tiểu Linh tiên giới đứng mũi chịu sào bị tấn công tan tác.

Tiểu Linh tiên giới thành mảnh đấthoang tàn, chỉ còn lại các di tích cổ xưa.Vị diện không gian Tiểu Linh tiên giới cao cấp hơn Tây Ngưu Hạ Châu, ổnđịnh hơn.

Tiểu Linh tiên giới là các thánh linh bỏ công sức xây dựng.Hậu thái cổ, Tiểu Linh tiên giới dựng dục một số chủng tộc, sinh linhkhủng khiếp sống trong những di tích cổ xưa rách nát, thành thế giới độc lập.

Hiếm có tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu nào dám đến Tiểu Linh tiên giới,chỉ có một số tu sĩ tự tin vào tu vi của mình lại có gan mạo hiểm mớidám đi.Mao Ô Quy nói: - Lúc trước ta chí khí hừng hực, tự cho là thiên hạ to lớn đi đâu cũngđược.

Nhưng trong một khối đại lục tại vỡ ở Tiểu Linh tiên giới, ta gặpmột đám chủng tộc bí ẩn.

Bọn họ tu luyện vu thuật, thần thông quảng đại.

Khi ấy ta bị sinh linh tu vi khủng bố đánh lén, trúng vu thuật, biếnthành con rùa.-------Chương 1834: Tiểu Linh tiên giớiHuyết Giao cười phá lên:- Quy gia mà cũng có lúc bị người đánh lén?Mao Ô Quy nói: - Đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày?Tiểu Linh tiên giới từng là vùng đất các thánh luận đạo, vượt trên chúng sinh, thánh địa vô thượng thật sự.

Dù Tiểu Linh tiên giới đã tan vỡ thì vẫn thần thánh cường đại, sinh ra chủng tộc cũng rất lợi hại.

Nếu không thì thế giới kia sớm bị tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu cướp lấy.Mao Ô Quy lật thuyền trong mương tại Tiểu Linh tiên giới, nó thật xui xẻo.Phong Phi Vân nhìn mai rùa trên lưng Mao Ô Quy:- Ta cảm thấy mai rùa của ngươi bất phàm, bên dưới rỉ sét dày chứa bí mật gì đó.Mao Ô Quy nói thật:- Ta cũng thấy nó không tầm thường, nhưng dấu rỉ sét không giống thờigian chồng chất mà là loại thánh tài cổ xưa nào đó chuyên môn bao bọcmai rùa.

Trừ phi là thánh linh 659x, nếu không khó mà cạo rỉ sét xuốngđược.Mao Ô Quy từng dùng mai rùa chứa máu thánh linh, ngay cả máu thánh linh cũng không thể hòa tan rỉ sét.- Vậy chờ sau này tính.Phong Phi Vân liếc Mao Ô Quy, bình tĩnh nói: - Ngươi có nghe nói về diệt thế thần bia không?Mao Ô Quy giật mình kêu lên: - Đó là hung binh số một thái cổ, ngươi hỏi làm chi?Phong Phi Vân lấy hòn đá nhỏ ra:- Ta được một khối nhỏ diệt thế thần thạch.- Cái gì?

Mao Ô Quy sợ hãi đuôi dựng đứng, liếc qua diệt thế thần thạch, trong đầu nó hiện ra cảnh tượng diệt thế đủ lại.

Toàn thân Mao Ô Quy lạnh lẽo, nó vội thụt lùi mấy bước.Huyết Giao, Mao Thành Thật cũng thấy sợ, bản năng thụt lùi.Tuy chỉ là một hòn đá nhỏ nhưng vô cùng tà hồ, nếu Phong Phi Vân khôngcó mười vạn tám ngàn ý chí thánh linh trong người, lại có một giọt tinhhuyết đại thánh thì hắn không dám cầm diệt thế thần thạch lâu.Phong Phi Vân không biết thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành làm sao khắcchế lực lượng diệt thế trên diệt thế thần thạch, nhưng chắc chắn với tuvi của gã cũng không thể tùy thời sử dụng diệt thế thần thạch.

Bán thánh dính phải lực lượng diệt thế cũng chết chắc.Mao Ô Quy nói: - Chết tiệt, thật tà môn.

Có lẽ đúng là liên quan đến diệt thế thần bia, nhưng nói nó là một khối nhỏ trên diệt thế thần bia thì đánh chết takhông tin.

Trên đời này không có thứ gì đánh nát diệt thế thần bia được.Phong Phi Vân nói: - Vậy thì chưa chắc, thái cổ thần phượng từng ghi lại tiên tri trên diệt thế thần bia, còn ghi chép sự thật về trận chiến cuối thời kỳ thái cổ.Có thể khắc chữ tất nhiên cũng đánh nát được.Mao Ô Quy lắc đầu, nói: - Phong Phi Vân, ngươi sai rồi.

Tu vi của đại thánh đúng là thông thiêntriệt địa, vô pháp vô thiên, nhưng không thể tổn hại diệt thế thần biamột chút nào.

- Cửu Tiễn Đại Thánh từng muốn hủy diệt thế thần bia, nhưng hắn liên tục bắn ba mũi tên không làm trầy diệt thế thần bia chút nào.

Cửu Tiễn ĐạiThánh đành tạm thời phong ấn diệt thế thần bia.- Năm xưa Địa Hoàng Đại Thánh chém hoàng xà, muốn hủy Yêu Hoàng kiếm,nhưng lực lượng như Địa Hoàng Đại Thánh chỉ miễn cưỡng làm Yêu Hoàngkiếm đứt ba khúc phong ấn trong ba giới.

Địa Hoàng Đại Thánh không thểhủy Yêu Hoàng kiếm.- Yêu Hoàng kiếm là một trong mười hung binh thái cổ, xếp hạng sau.

Diệt thế thần bia đứng đầu mười hung binh thái cổ.

Yêu Hoàng kiếm không bịphá hủy được chứ nói gì diệt thế thần bia?Phong Phi Vân hút ngụm khí lạnh:- Cửu Tiễn Đại Thánh bắn ba mũi tên mà không làm trầy diệt thế thần bia chút nào?Mao Ô Quy gật đầu, nói: - Bi văn trên diệt thế thần bia không phải khắc bằng sức người mà là tụtập niệm lực máu chúng sinh, hiến tế máu chúng sinh, niệm lực khổng lồcâu thông bia linh của diệt thế thần bia, khiến diệt thế thần bia tựđộng hiện bia văn.- Cho nên diệt thế thần bia tuyệt đối không thể nào bị đánh nát.

Hòn đánhỏ trong tay ngươi tuy có lực lượng diệt thế rất mạnh nhưng nó khôngthể là diệt thế thần bia.

Có lẽ là hòn đá quanh năm ở bên cạnh diệt thếthần bia, bị hơi thở diệt thế thần bia đồng hóa.- Có điều chắc chắn rằng tu sĩ đầu tiên sở hữu hòn đá nhỏ đã thấy diệtthế thần bia thật.

Tiếc rằng thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành bị giết,không tìm hiểu được tu sĩ đầu tiên sở hữu hòn đá nhỏ là ai.Phong Phi Vân nói: - Dù thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành còn sống cũng vô dụng.

Không chừngdiệt thế thần thạch này thay đổi nhiều đời chủ nhân, tu sĩ đầu tiên cóđược diệt thế thần thạch đã chết từ mấy chục ức năm trước.Phong Phi Vân vốn dùng khối diệt thế thần thạch làm môi giới suy tính vị trí diệt thế thần bia, nhưng không thể suy tính diệt thế thần bia.

Lựclượng diệt thế vô hình phản phệ Phong Phi Vân bị thương nặng.Trăng tròn, gió thổi.Phong Phi Vân ngồi trên luyện thạch đài nhìn thiên hà, tâm tình rối loạn dần bình tĩnh lại.

Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chuyện tương lai ai có thể nói rõ?Đông Phương Kính Nguyệt mặc áo trắng như thiên nữ lướt gió đến.

Cổ dài,da trắng như mỹ ngọc, chân dài mảnh khảnh.

Đông Phương Kính Nguyệt đápxuống luyện thạch đài, đứng dưới ánh trăng.

Người đẹp hơn trăng.Đông Phương Kính Nguyệt đứng sau lưng Phong Phi Vân, tay vuốt sợi tóc, cười tinh nghịch hỏi: - Sao không đi cùng Cửu Thiên Tiên Nữ nhà ngươi?Đông Phương cô nương cảm thấy đêm nay Phong nhị thiếu gia biểu hiện không tệ, tâm tình nàng vui vẻ, cười càng đẹp.Phong Phi Vân nói: - Gì mà Cửu Thiên Tiên Nữ nhà ta?

Ta và Yên Vũ cô nương trong sạch, chỉ là bằng hữu.Đông Phương Kính Nguyệt nói: - Chuyện này không quan trọng, đêm nay ta muốn chơi thuyền ngắm trăng trên đăng thiên hạ, vừa lúc thiếu người chèo thuyền.Phong Phi Vân mừng rỡ hỏi: - Chẳng phải tối nay nàng không rảnh?Đông Phương Kính Nguyệt trả lời:- Giờ đột nhiên rảnh.Trên đăng thiên hà có nhiều thuyền cổ.

Thuyền lớn như núi cao, thuyền bé như con đò.

Trên thuyền lớn chứa mấy núi to tiên khí mông lung.

Cungđiện tường đỏ mái ngói xanh trên núi, có linh thú thỉnh thoảng bay rakhỏi tiên sơn.

Một số tu sĩ ngự kiếm đáp xuống thuyền lớn.Trên thuyền lớn thị nữ thành đàn, ca vũ thướt tha.

Có tu sĩ ngâm thơ câu đối, có tài tuấn lấy kiếm quen bạn, có cường giả yêu tộc tụ tập lại.Tóm lại là rất náo nhiệt.Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ngồi trên chiếc thuyền nhỏ màubạch ngọc lướt trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, không khí yên lặng, chỉnghe tiếng sóng nước có tiết tấu vỗ thuyền.Huyết Giao, Mao Ô Quy đứng ở đầu và đuôi thuyền, cầm mái chèo ngược dòng lên.Thuyền cổ bạch ngọc này là Đông Phương Kính Nguyệt lấy được dưới lòngđất miếu nữ thần sông Tấn.

Vạn gia đăng hỏa lơ lửng trên thuyền cổ, lửatiên như sao.Phong Phi Vân đi vào thuyền nhỏ bạch ngọc, cảm giác rõ ràng thời gian trôi chậm hơn bên ngoài gấp đôi.Tức là ở trong thuyền nhỏ bạch ngọc hai ngày thì bên ngoài chỉ mới một ngày.Phong Phi Vân từng chứng kiến Bạch Ngọc tiên thuyền thần kỳ.

Khi BạchNgọc tiên thuyền mới xuất thế, có tu sĩ muốn cướp tiên thuyền.

Nhưng tusĩ chưa bay đến trước Bạch Ngọc tiên thuyền đã chết già, cuối cùng thành nắm tro.Vì khi đó quanh Bạch Ngọc tiên thuyền tăng tốc độ thời gian chảy.Phong Phi Vân biết Bạch Ngọc tiên thuyền này là một trong bảy linh chu, hắn không quá ngạc nhiên.-------Chương 1835: Đạo thánh linh (1)Phong Phi Vân hỏi: - Nàng đã có thể khống chế thuyền cổ bạch ngọc này?Đông Phương Kính Nguyệt ngồi đói diện Phong Phi Vân, váy dài giày cổ,thánh khiết đoan trang, tóc dài rũ xuống.

Sợi tóc rơi trên thuyền nhỏ,rơi xuống mặt nước gợn sóng.Mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng trong xinh đẹp, ngước rèm mì.

Sương mù trên sông, thanh âm tuyệt vời như tiếng trời.Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng nói: - Chỉ khống chế được một phần lực lượng rất nhỏ, không bằng một phần vạn lực lượng Bạch Ngọc tiên thuyền.Phong Phi Vân nắm giữ rất ít về Thanh Đồng cổ thuyền, hắn chỉ có thể lợi dụng Thanh Đồng cổ thuyền chạy trốn nhanh, xuyên qua hư không.

Bất cứbình chướng không gian nào trong thiên địa đều không thể ngăn cản ThanhĐồng cổ thuyền.Còn về năng lực khác của Thanh Đồng cổ thuyền thì Phong Phi Vân không khống chế được, hắn cũng không biết làm sao khống chế nó.Đông Phương Kính Nguyệt lại nói: - Bây giờ ta chỉ mới điều khiển được lực lượng thời gian của Bạch Ngọc tiên thuyền.Phong Phi Vân lặp lại:- Lực lượng thời gian?- Ví dụ . . .

Đông Phương Kính Nguyệt nhắm mắt, trán sinh ra đốm sáng nhỏ.

Thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền càng chậm, chậm dần.Ban đầu Bạch Ngọc tiên thuyền chậm gấp hai bên ngoài rồi gấp ba . . .Gấp bốn . . .

Gấp bảy . . .

Gấp mười lần . . .

Gấp hai mươi lần . . .Cuối cùng đến gấp tám mươi bảy lần.Phong Phi Vân giật mình, hắn không ngờ trên đời tồn tại năng lực đáng sợ như thế, khống chế dòng chảy thời gian.Phong Phi Vân nhìn bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền.

Các thuyền trên đăng thiên hà như đứng lặng, người trên thuyền không nhúc nhích, linh thúbay trên bầu trời khựng giữa không trung, di chuyển như ốc sên bò.

Thậtra bọn họ có nhúc nhích nhưng rất chậm, chậm đến nỗi chỉ bằng một phầntám mươi bảy phần trăm tốc độ bình thường, cho cảm giác như đứng imkhông nhúc nhích.Không phải bọn họ trở nên chậm chạp, tốc độ của bọn họ vẫn bình thường.Là do thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền biến chậm tạo thành ảo giácnhư thế.Bên ngoài và bên trong Bạch Ngọc tiên thuyền như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Mao Ô Quy thấy rộng biết nhiều nhưng vẫn giật mình kêu lên: - Trời, quá kinh khủng, điều này nghĩa là tu luyện trong Bạch Ngọc tiên thuyền tám mươi bảy năm ở bên ngoàgi mới qua một năm?Mao Ô Quy muốn ở lì trong Bạch Ngọc tiên thuyền mãi mãi.Bỏa địa tu luyện gì đó trong thiên hạ không thể so sánh với Bạch Ngọc tiên thuyền.- Đúng là thế.Đông Phương Kính Nguyệt mở mắt ra:- Bây giờ ta có thể điều khiển thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyềnchậm hơn gấp tám mươi bảy lần, nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần.Phong Phi Vân giật mình:- Thời gian tăng nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần?

Vậy chẳng phải là ở trên Bạch Ngọc tiên thuyền một phút mất đi một trăm năm tuổi thọ?Nếu nhốt chết một thánh linh trên Bạch Ngọc tiên thuyền, chỉ cần qua một ngày là thánh linh sẽ chết già trên thuyền.Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói: - Về mặt lý luận thì không sai.

Theo tu vi của ta tăng lên, mức độ vượtthời gian liên tục tăng trưởng.

Ban đầu lúc ta có được Bạch Ngọc tiênthuyền chỉ có thể khống chế thời gian chậm gấp ba, tăng nhanh gấp batrăm vạn lần.Mao Ô Quy, Huyết Giao xoa tay, chảy nước miếng.

Thánh linh dụng cụ gì đó so với Bạch Ngọc tiên thuyền đều là rác rưởi.Đông Phương Kính Nguyệt nói: - Dù thả chậm thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền nhưng sức sống củachúng ta cũng sẽ biến mất như thường.

Ngươi tu luyện tám trăm bảy mươinăm trên Bạch Ngọc tiên thuyền, tuổi thọ chảy mất tám trăm bảy mươi năm, tu sĩ bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền mới qua mười năm.

Trên đời khôngcó đường tắt, muốn có được thì phải trả giá.Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Nàng đừng tùy tiện sử dụng Bạch Ngọc tiên thuyền tu luyện, cái này chẳng khác nào đốt tuổi thọ tăng cao tu vi.Mao Ô Quy nói: - Ngẫu nhiên sử dụng thì được, khiến người tăng cao tu vi trong thờigian ngắn.

Tiện lợi không đơn giản là nâng cao tu vi, ví dụ tế luyệnlinh khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền.

Bên ngoài cần mấy trăm năm mớikhiến một linh khí sinh ra linh tính.

Tế luyện linh khí trên Bạch Ngọctiên thuyền chỉ cần vài năm là sinh ra linh tính, luyện đan, luyện khí,bồi dưỡng linh dược, nuôi chiến thú đều sẽ thay đổi nhanh.

Má ơi, đúnglà đồ tốt.Phong Phi Vân lạnh lùng cười: - Hay ném ngươi ở trên thuyền bồi dưỡng mấy trăm năm?Mặt Mao Ô Quy xanh mét, vội đi chèo thuyền.Lời Mao Ô Quy nói nhắc nhở Phong Phi Vân.

Bồi dưỡng linh dược, luyệnđan, luyện khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền đúng là con đường tắt.

NhưngMao Ô Quy nghĩ ra được chuyện này thì Đông Phương Kính Nguyệt thông minh cũng nghĩ tới.Có lẽ Đông Phương Kính Nguyệt đã bồi dưỡng nhiều linh dược trên BạchNgọc tiên thuyền, nhưng bây giờ nàng thu nhỏ thuyền, chỉ hiện một gócnhỏ nên không thấy nàng nuôi dưỡng những thứ gì.Bạch Ngọc tiên thuyền ghê gớm, chờ khi tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt mạnh hơn nữa, có đủ tài nguyên thì chỉ cần vài ngày sẽ dựng dục ra mộtgốc bảo dược vạn năm.Chỉ cần một tháng có thể nuôi ra một đám linh thú Vũ Hóa cảnh.Một năm có thể thành công luyện chế thánh linh dụng cụ.

Với điều kiện là tìm ra tài liệu thánh tính, linh hồn linh thạch.Đây mới chỉ là một loại năng lực trong Bạch Ngọc tiên thuyền.Thanh Đồng cổ thuyền và Bạch Ngọc tiên thuyền là thần vật cùng đẳng cấp.

Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt chơi trên đăng thiên hà, sau khi về Oa Hậu miếu hắn vội vàng khai quật lực lượng của Thanh Đồng cổthuyền.Nhưng mặc cho Phong Phi Vân thăm dò cỡ nào cũng không thể tìm ra ThanhĐồng cổ thuyền có năng lực gì khác.

Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền càng mau hơn, Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc cũng bị nó bỏ xa.Một tháng nay Phong Phi Vân ban ngày ngồi ở luyện thạch đài quan sát ảoảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, tham ngộ đạo.

Ban đêm Phong Phi Vânnghiên cứu Thanh Đồng cổ thuyền.

Hiên Viên Nhất Nhất có đến tìm hai lần, thấy Phong Phi Vân bận ngộ đạo thì nàng lặng lẽ rời đi.Qua một tháng tham ngộ Phong Phi Vân hiểu sâu hơn đạo của Oa Hậu ĐạiThánh vài phần, cơ thể thêm một khối xương phượng, tổng cộng là hai trăm lẻ bốn khối.Trong giấc mơ kiếp trước Phong Phi Vân chỉ tu luyện ra hai trăm lẻ sáukhối phượng cốt, lúc ấy cảnh giới của hắn đã đến Vũ Hóa đệ cửu trọng.Hiện giờ tu vi của Phong Phi Vân chỉ miễn cưỡng đối kháng lại bán thánhVũ Hóa đệ thất trọng, nhưng hắn đã tu luyện ra hai trăm lẻ bốn khốiphượng cốt.

Nghĩa là tư chất của Phong Phi Vân cao hơn trong mơ, tiềmlực lớn hơn.Số lượng phượng cốt đại biểu độ mạnh cơ thể, thể chất mạnh yếu chứ không đại biểu tu vi.Phong Phi Vân tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh đã gần hết, hầunhư hoàn toàn hiểu thấu.

Dù Phong Phi Vân có tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh tiếp cũng khó được đến dẫn dắt gì.Dù sao đó chỉ là một cái bóng của Oa Hậu Đại Thánh, ẩn chứa đạo khôngbằng một phần ngàn vạn.

Trừ phi tìm ra ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánhkhác, nếu không Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Oa Hậu Đại Thánh chỉ cóbấy nhiêu.-------Chương 1836: Đạo thánh linh (2)- Oa Hậu Đại Thánh là đệnhất nhân xưa nay, ta tham ngộ đạo của nàng, tu vi tăng nhanh, lĩnh ngộthiên đạo mau hơn.

Oa Hậu Đại Thánh cũng là bán yêu, thể chất chúng tacó điểm tương đồng, càng thêm dễ dàng lĩnh ngộ.

Nếu tham ngộ đạo củathánh linh có lẽ sẽ không tiến bộ mau như bây giờ.Thiên hạ to lớn, có ai sánh bằng Oa Hậu Đại Thánh?Trước khi tu sĩ chưa đến thánh linh thì toàn thông qua tham ngộ đạothánh linh khác để tăng cao hiểu biết cảnh giới thánh linh của mình, từđó khiến tu vi tăng cao.Có thể nói lựa chọn một đạo thánh linh để tham ngộ lưa lựa chọn sư phụ mà học, là nền móng để mình tiến lên.Cũng hết cách, mỗi người đều muốn sáng tạo đạo thuộc về mình, trực tiếpthành thánh.

Nhưng đó chỉ là nằm mơ, khởi đầu luôn là học tập và môphỏng.Như người mới học vẽ tranh, ban đầu phải mô phỏng tranh của đại sư khác, qua trăm ngàn lần mô phỏng không ngừng tham ngộ, học tập.

Chỉ khi bảnlĩnh của mình đến cảnh giới nhất định thì mới hình thành phong cáchriêng được.

Khi đã đã có phong cách riêng mới xem như có đạo của mình.Từ trước đến nay không nghe nói có ai ngày đầu tiên cầm bút vẽ đã vung tay vẽ ra bức tranh có phong cách của mình.Tại sao gọi Vũ Hóa đệ thất trọng là bán thánh?

Là vì tu sĩ khi đến VũHóa đệ thất trọng thì khí Vũ Hóa trong người đã hoàn toàn bão hòa, dếnđỉnh cao.

Mặc dù dùng linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo vẫn khôngthể khiến tu vi tăng lên thêm, chỉ có thể bắt đầu lĩnh ngộ đạo thánhlinh.Chỉ có lĩnh ngộ đạo thánh linh thấu suốt, tâm tính và linh hồn mới nhận được thăng hoa, tu vi chậm rãi nâng cao.Tu vi đến Vũ Hóa đệ thất trọng thì thể chất vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tu sĩ, nhưng ngộ tính ảnh hưởng lớn hơn thể chất.Một tu sĩ dù thể chất đến đẳng cấp truyền kỳ nhưng nếu ngộ tính quá kém, vậy suốt đời sẽ kẹt lại Vũ Hóa đệ thất trọng.Vũ Hóa đệ thất trọng là đẳng cấp chí tôn, nhưng suốt đời vô vọng với cảnh giới thánh linh.Phong Phi Vân qua lần niết bàn thứ mười đã ngưng tụ ra thánh linh nộiđan, cách tu luyện khác với tu sĩ khác.

Sau khi Phong Phi Vân ngưng tụthánh linh nội đan thì trực tiếp lĩnh ngộ đạo thánh linh.Càng lĩnh ngộ đạo thánh linh sâu sắc tu vi của Phong Phi Vân tự động biến mạnh.Ban đầu Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Thanh Liên nữ thánh, lại tham ngộ đạo của Đế Trủng, Phượng phó, cuối cùng tiếng tiêu của Tiêu thánh giúphắn lĩnh ngộ mới tăng vọt lên cao, tu vi tiến bộ bước dài.Sau khi Phong Phi Vân tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, ngưngtụ pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh, khiến mình lĩnh ngộ đạo thánh linh sâusắc hơn, tu vi lại tiến bước dài, đạt đến trình độ đối kháng với bánthánh bình thường.Nhưng Phong Phi Vân chỉ mới bắt đầu lĩnh ngộ đạo thánh linh, cách cảnhgiới thánh linh mười vạn tám ngàn dặm.

Nếu so sánh thánh linh là đại sưthì bây giờ Phong Phi Vân mới cầm bút học vẽ.Nhiều thánh linh cho rằng Vũ Hóa đệ thất trọng mới là bắt đầu việc tu hành.Trong một tháng Phong Phi Vân ngưng tụ đạo tắc thánh linh thứ nhất trong thánh linh nội đan.

Đạo tắc mỏng như tơ nhện, bên trong chứa đạo củacác thánh linh Thanh Liên nữ thánh, Phượng phó, Đế Trủng, Tiêu thánh, Oa Hậu Đại Thánh.

Sáu mươi phần trăm là đạo của Oa Hậu Đại Thánh, ba mươiphần trăm là đạo của Tiêu thánh, đạo của mấy thánh linh khác cộng mớimới có một phần trăm.Giờ Phong Phi Vân chân chính có tu vi ngang ngửa với bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng.

Tiêu chuẩn Vũ Hóa đệ thất trọng là trong cơ thể ngưng tụ ra một tia đạo tắc thánh linh.Nhưng chênh lệch Vũ Hóa đệ thất trọng rất lớn.

Ngưng tụ một chút đạo tắc thánh linh gọi là Vũ Hóa đệ thất trọng, ngưng tụ chín mươi chín đạo tắc thánh linh vẫn là Vũ Hóa đệ thất trọng.Ngưng tụ mười tia đạo tắc thánh linh là bán thánh thất trọng, quảngtrường giết tại chỗ bán thánh thất trọng một tia đạo tắc thánh linh.

Từđó thấy được lực lượng bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng chênh lệch lớn cỡnào.Bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng cường đại có thể cùng lúc giết mười bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng.Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tu luyện hơn hai vạn năm ngưng tụ ra batia đạo tắc thánh linh, không phải ngộ tính cua gã kém mà vì đạo thánhlinh rất khó lĩnh ngộ.

Chỉ có người đại tư chất, đại ngộ tính mới có tưcách trùng kích cảnh giới thánh linh.Phong Phi Vân có được nhiều kỳ ngộ, phần ngộ tính cũng cao nhất.

Hiệntại Phong Phi Vân tích lũy nhiều đạo thánh linh, ngưng tụ ra một tia đạo tắc thánh linh thực thế.

Từ đó thấy được đạo tắc thánh linh rất khó tuluyện.Đạo thánh linh không thuộc về vật chất, cũng không thuộc về tinh thần,càng không thuộc về trạng thái khí.

Đạo tắc thánh linh là thứ hư vô mờmịt, chỉ khi tích lũy số lượng khổng lồ trong người mới khiến đạo thánhlinh lột xác về chất, ngưng tụ một tia thần thức có thể điều tra đạo tắc thánh linh.Trong thánh linh nội đan của Phong Phi Vân tuy chỉ ngưng tụ một tia đạotắc thánh linh nhưng tu vi mạnh hơn trước gấp năm lần, đây là lột xác về chất.Trước kia Phong Phi Vân phải sử dụng mắt đại ma long, vạn thú chiến thể, luân hồi tật tốc, Kiếp Diệt Vạn Đạo Pháp, các thủ đoạn nghịch thiên bùđắp cảnh giới thiếu hụt, đối kháng lại bán thánh bình thường.

Bây giờ tu vi đã đến bán thánh cảnh, sức chiến đấu của Phong Phi Vân càng mạnh mẽhơn.Sau khi ngưng tụ một tia đạo tắc thánh linh, khí chất của Phong Phi Vânhoàn toàn thay đổi.

Phong Phi Vân đứng dậy từ luyện thạch đài, hắn nhưhiển thánh, tự nhiên toát ra khí thế cao hơn người một bậc, siêu nhiêntrên chúng sinh.Đây là khí thế của bán thánh.Cao lớn, thần thánh, trang nghiêm, như thần linh cao cao tại thượng.Tu sĩ dưới bán thánh nếu trông thấy Phong Phi Vân sẽ tự nhiên sinh ra tôn kính, kính sợ, sợ hãi, tuyệt vọng.Tùy theo tu luyện đạo tắc thánh linh khác nhau sinh ra khí thế cũng khác.Đây là lý do bán thánh ở trên tu sĩ khác, từ tâm hồn áp đảo đối phương.Lúc Phong Phi Vân đánh nhau với thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chưa tuluyện ra khí thế thuộc về mình, nên hắn chịu thiệt lớn, tâm linh bịthành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành ức chế.Phong Phi Vân hít sâu, nói: - Đây là bán thánh cảnh.Linh vụ trong mấy trăm dặm theo Phong Phi Vân hít thở ùa vào người hắn,thấm vào các thớ thịt, thủ đoạn nuốt mây phun sương.

Linh khí trong vòng mấy trăm dặm bị Phong Phi Vân rút sạch, kinh động nhiều tu sĩ đang tuluyện trong Oa Hậu miếu.

Đám người hết hồn.- Trời, có tiền bối bán thánh hô hấp trong núi.- Bán thánh là đẳng cấp chí tôn, tu luyện khí Vũ Hóa đến viên mãn.

MộtTrung Ương vương triều không được bao nhiêu bán thánh, là trụ cột vữngvàng của nhân tộc.

Nếu có thể bái bán thánh làm sư phụ thì tuyệt vời.Nhiều tu sĩ muốn tìm kiếm bán thánh kia, nhưng bọn họ chạy khắp dãy núi Oa Hậu miếu vẫn không tìm ra đối phương.Bán thánh chính là chí tôn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Chỉ cótrong Hỗn Độn thiên thành, còn là lúc hội luận đạo vạn tộc mới dễ dànggặp bán thánh.

Nếu ở nơi khác, nhiều tu sĩ suốt đời đừng mơ gặp bánthánh.-------Chương 1837: Vạn tộc hưng thịnhPhong Phi Vân đã giấu đi hơi thở, giả dạng người bình thường đi vào Hỗn Độn thiên thành.Mai là ngày hội luận đạo vạn tộc, tu sĩ các đại tộc cùng đến Hỗn Độnthiên thành.

Trên con đường rộng lớn cổ xưa tùy thời thấy sinh linh mặtmũi kỳ lạ.

Có yêu nữ tóc lam đôi tai nhọn, có con mèo vàng khổng lồ chân voi, có con rết vảy lân đầu rồng.Tây Ngưu Hạ Châu qua to lớn, dựng dục ra vô số chủng ộtc.

Nói vạn tộcchỉ là cách gọi, số lượng chủng tộc tuyệt đối không chỉ là một vạn.nhân loại chiếm cứ một trăm tám mươi tám giới chỉ là một góc núi băng.Ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc chiếm lãnh thổ cũng chỉ là một khốiđất nhỏ trong Tây Ngưu Hạ Châu.Chủng tộc đến tham gia hội luận đạo vạn tộc không chỉ có ba mươi sáuthái cổ thánh yêu tộc, còn hàng vạn yêu tộc khác.

Những yêu tộc tuykhông mạnh bằng thái cổ thánh yêu tộc nhưng ưu điểm là đông đúc.Một yêu tộc không bằng thái cổ thánh yêu tộc, nhưng nếu mấy chục yêu tộc liên kết thì dư sức đối kháng với một thái cổ thánh yêu tộc.Huống chi có một số yêu tộc tuy không được xếp vào thái cổ thánh yêu tộc nhưng thực lực chỉ yếu hơn thái cổ thánh yêu tộc một bậc.

Yêu tộc nhưthế có rất nhiều.

Bọn họ cũng xoa tay, mục tiêu giống như nhân tộc, hyvọng lúc hội luận đạo vạn tộc mình có thể nhất minh kinh nhân, tiếp đótrở thành thái cổ thánh tộc.Cho nên không thể xem thường bất cứ yêu tộc nào.

Đây là một chủng tộc,có thể sinh tồn trong Tu Tiên giới tàn nhẫn này là tượng trưng cho lựclượng, có cường giả chống một góc trời cho bọn họ.Đương nhiên đến tham gia hội luận đạo vạn tộc trừ yêu tộc ra còn có tộc thú cầm.Số lượng chủng tộc thú cầm còn nhiều hơn yêu tộc, không biết bao nhiêuvạn chủng tộc.

Nhưng không nhiều thú tộc bọn họ tư cách đến tham gia hội luận đạo vạn tộc, chỉ có gần tám vạn chủng tộc.So với nhân tộc, yêu tộc thì thú cầm thông trí, thông linh rất chậm.

Cótu luyện mấy trăm năm mới sinh ra trí tuệ, có tu luyện mấy ngàn năm.

Tộc quần thú cầm nhiều nhưng không bao nhiêu tộc quần tập trung quy mô lớn.Nên chỉ có tám vạn chủng tộc thú cầm vào Hỗn Độn thiên thành, tham gia hội luận đạo vạn tộc.Trong đó có ba mươi sáu chủng tộc thú cầm cực mạnh, đều có huyết mạchthái cổ thánh thú.

Được bình luận là ba mươi sáu thái cổ thánh thú tộc.Ban đầu thú tộc và yêu tộc cùng nguồn, thể sinh mệnh giống nhau.

Nhưngsau này yêu tộc, thú tộc bước lên hai con đường tu luyện khác nhau, nênchia rẽ ra.Yêu tộc cho rằng thú tộc dã man, đê tiện, thô lỗ.Thú tộc thì nghĩ yêu tộc khoác lác, kiêu ngạo, bỏ gốc lấy ngọn.Yêu tộc, thú tộc có sự kiên trì riêng, nước lửa khó hòa hợp.Tại sao có yêu tộc?Là vì thời kỳ thái cổ nhân loại quá cường đại, trong đó một phần thú tộc học cách tu luyện của nhân loại, học thói quen, giáo hóa của nhân loại.

Năm tháng dài dặc diễn biến, dần dần yêu tộc lệch đường ray hình thànhchủng tộc mới, thành yêu tộc biến hình thành nhân loại.Bản chất của yêu là thú.Sự thật chứng minh yêu tộc làm đúng, bây giờ yêu tộc mạnh hơn thú tộc,đây là sự thực không thể chối cãi.

Bốn yêu tộc ruyền pháp lệnh, thái cổthánh thú tộc buộc phải nghe theo.nhân loại tổ chức hội luận đạo vạn tộc rất rộng rãi.

Sinh linh nào cólinh trí đều được tham gia, nên yêu tộc, thú tộc, còn có rất nhiều sinhlinh kỳ dị kỳ lạc khác đến.

Ví dụ thi tà, quỷ tà, thần tà, thái hư dị,dị hình dị vân vân, vô số sinh linh kỳ lạ.Dù ngươi trông thấy một bộ xương khô cõng kiếm đi trên đường cái cũngkhông có gì lạ.

Ngươi thấy một bức tranh bay trên trời, đó không phảipháp bảo gì mà là một sinh linh.

Ngươi thấy một con muỗi bay qua người,có lẽ là cường giả Vũ Hóa cảnh.Vạn tộc đầy rẫy, ngọa hổ tàng long, cao thủ chưa chắc đều ra từ thái cổthánh tộc.

Nhiều người chưa từng nghe nói tên tu sĩ, chủng tộc rất cóthể đã đánh nhau với Kim Ô Bá hoàng tử trời long đất lở.Phong Phi Vân luôn biết cái gì là tu sĩ vạn tộc thật sự.

Trong đó cósinh linh đại bán, hắn không kêu tên ra được.

Nhưng khí thế của nhữngsinh linh này cực mạnh, trong đó có nhiều tồn tại đẳng cấp vương giả thế hệ trẻ.Một đám tu sĩ yêu tộc thế hệ trẻ tụ tập lại, đầu mọc hai cái sừng nhọn màu đỏ, tia chớp đì đùng bắn ra từ cái sừng.- Khí thế nhân tộc quá mạnh, nhân tộc nhẫn nhịn nhiều năm lại bùng nbổ,vượt qua thực lực thái cổ thánh yêu tộc, thái cổ thánh thú tộc.- Nhân tộc lập bảng xếp hạng vương giả thế hệ trẻ, có tám người vào danh sách, toàn là nhân kiệt kinh thiên vĩ địa của nhân tộc.

Mỗi người cóthực lực đối kháng với vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc, trước kia không thể tưởng tượng điều này.- Nghe nói người đỉnh cao nhất trong vương giả thế hệ trẻ có thể đối kháng với Kim Ô Bá hoàng tử?- Thế hệ trước nhân tộc cũng rất kinh khủng.

Thủy Nguyệt thánh thần chém thánh đồ long, cuối cùng giết chết Vu Ô thánh tổ.

Nghe nói Thủy Nguyệtthánh thần truy sát Vu Ô thánh tổ vào trời sao, đấu hơn hai mươi ngày,đánh rơi nhiều tinh vực, vô số ngôi sao tan nát.

Cuối cùng pháp tướng Tứ Thánh bị Thủy Nguyệt thánh thần giết, đúng là kẻ hung dữ.- Giết thánh đồ long, truy sát thánh linh đến chết, ngẫm nghĩ thôi đã làm người ta hết hồn hết vía.Phong Phi Vân ngồi ở phía xa nghe tu sĩ yêu tộc thảo luân, lòng thầm giật mình, lưng toát mồ hôi lạnh.

Thủy Nguyệt Đình ác thật, hôm đó Vu Ô thánh tổ dã chạy trốn.

Vu Ô thánhtổ cứ nghĩ tu vi thánh linh sẽ giúp gã kê cao gối ngủ, không bao giờ bịnguy hiểm.

Nhưng cuối cùng Vu Ô thánh tổ không chạy thoát khỏi lòng bàntayh Thủy Nguyệt Đình, vẫn chết dưới nhát kiếm của nàng.

Truy sát vàotrời sao, chắc lúc ấy Vu Ô thánh tổ bị đánh đến tuyệt vọng.Một nam nhân tai toa mặt lớn ngồi trên ghế nói: - Kim Ô Bá hoàng tử có là gì?

Tám mươi năm trước Kim Ô Bá hoàng tử bịmột cường giả bí ẩn cùng thời gian đánh hấp hối, sao có thể là hoàng giả thế hệ trẻ được?

Vương giả có là gì?

Có rất nhiều vương giả nhưng hoàng giả thì chỉ có một.

Lão bản, thêm dãi móng heo đế tượng lỗ vị!Nam nhân rất to lớn, ngồi dưới ghế rồi vẫn cao hơn Phong Phi Vân một cái đầu, gã như khổng lồ.Nam nhân trắng trẻo mập mạp, đùi thô như thùng nước, eo to bằng cái lu,đầu tròn như chậu rửa mặt.

Lông mày trắng rậm rạp gấp khúc, đầu trọckhông có tóc.Nam nhân mặc đồ rộng rãi, mặc quần cộc màu đỏ.

Ai nhìn nam nhân cũng khó mà sợ hãi, ngược lại thấy dễ mến.Phong Phi Vân chỉ nhìn tên mập một giây, cảm nhận yêu khí cường đại trên người nam nhân, lực lượng kinh khủng có sức hủy diệt.

Yêu khí đó khôngthuộc về yêu tộc nào, dù là thái cổ thánh yêu tộc cũng không sánh bằng.Trong khi Phong Phi Vân nhìn tên mập thì gã cũng phát hiện ra.Tên mập cười nhìn Phong Phi Vân.Linh giác quá mạnh.- Khách quan, đây là móng heo đế tượng lỗ vị thứ ba mươi mốt của khách quan.- Đa tạ.Tên mập ôm móng heo đế tượng dài chín thước, nặng ba vạn cân, cúi đầunhai ngôm ngoàm, rất nhanh gã ăn sạch sẽ chỉ còn khúc xương thô như câycột.-------Chương 1838: Ba bán thánh (1)Tên mập lau khóe môi cười nói: - No nê, rốt cuộc cảm thấy no.

Lão bản, móng heo đế tượng của ngươi ngon quá.

Lần sau ta sẽ lại ghé tiệm, đây là một khối long lịch thạch, nhậnlấy.- Ba mươi mốt cây móng heo đế tượng tối đa đáng giá một phần trăm long linh thạch, ta nào dám nhận . . .

Tên mập cười to bảo: - Đây là linh thạch cấp thấp nhất của ta, khỏi phải thối.

Cùng lắm sau này ta ghé tiệm, ngươi đừng thu tiền là được.Tên mập đứng dậy, xách lưng quần, định nhấc chân đi.Lúc này một đám tu sĩ yêu tộc mặc áo giáp vàng hùng hổ đi đến, biểu tình âm trầm bao vây tên mập vào giữa.Kim Ô Tứ hoàng tử đi ra nhìn tên mập từ trên xuống dưới, hừ mũi.Ánh mắt Kim Ô Tứ hoàng tử mỉa mai nói: - Ngươi là kẻ mới nói Kim Ô Bá hoàng tử không là thứ gì?Tên mập không hiểu xảy ra chuyện gì, gãi bàn tay mập mạp, khờ ngốc nói: - Huynh đệ, t . . .

- Huynh đệ?

Ai huynh đệ với ngươi?

Ngươi quá xem trọng mình!Kim Ô Tứ hoàng tử khinh thường liếc tên mập, ngón cái chỉ ngực nói: - Nghe kỹ đây, ta . . .

Đệ đệ ruột của Kim Ô Bá hoàng tử, Kim Ô Tứ hoàng tử.

Ngươi dám nhục nhã Kim Ô Bá hoàng tử, có biết đây là tội chếtkhông?Tên mập vẻ mặt vô tội kêu oan:- Nhục nhã?

Ta không có.Kim Ô Tứ hoàng tử cười nhạt, đắc ý hếch cằm.

Đám tiểu yêu vô danh chỉ được cái to mồm, thấy chính chủ là mềm nhũn ngay.Tên mập nói: - Ta otàn nói lời thật, đúng là Kim Ô Bá hoàng tử từng bị người đánh gần chết, cái này xem như vũ nhục sao?Nụ cười đông trên mặt Kim Ô Tứ hoàng tử, cơn giận tăng lên:- Ngươi cố ý chơi ta?Tên mập nói: - Không!Phong Phi Vân nhìn ra được tên mập từ đầu đến cuối rất nghiêm túc trả lời vấn đề, không hề đùa với Kim Ô Tứ hoàng tử.

Nhưng Kim Ô Tứ hoàng tử đang tức giận, cảm thấy tiểu yêu trước mắt cố ýtrêu chọc gã.

Cánh tay Kim Ô Tứ hoàng tử rực cháy lửa, ngọn lửa như vàng vỗ vào tên mập.Trong thời gian này tu vi của Kim Ô Tứ hoàng tử tăng trưởng khá nhiều,đến Vũ Hóa đệ tam trọng, chân thân Kim Ô Bá hoàng tử xuất hiện cung cấpnhiều ích lợi cho gã.Kim Ô Tứ hoàng tử vỗ một chưởng có thể đánh ngọn núi to thành tro nhưngkhông đập trúng được tên mập, ngược lại gã nằm sấp dưới đất.

Mặt đất bịđập nát, áo giáp trên người rách toạc, xương toàn thân vỡ vụn.Kim Ô Tứ hoàng tử không hiểu tại sao gã nằm dưới đất, những thiên tàituấn kiệt đi chung với gã cũng ngây người, bọn họ không thấy rõ chuyệnxảy ra.Phong Phi Vân gật đầu, nói: - Mạnh quá, tốc độ bán thánh.Kim Ô Tứ hoàng tử nằm dưới đất, tru lên như heo bị thọc tiết:- Ngươi . . .

Ngươi đứng lại . . .

Ta chính là đệ đệ ruột của Kim Ô Báhoàng tử, ngươi dám phế tu vi của ta . . . rốt cuộc ngươi là ai?

Ngươichết chắc!Tên mập xoa lỗ tai, dừng bước, bực bội liếc Kim Ô Tứ hoàng tử:- Chậc, ngươi la lối cái gì?

Ta tên Bất Tử Bất Quá, quay về nói với Kim Ô Bá hoàng tử là ta đánh ngươi.Bất Tử Bất Quá nói xong sải bước rời đi.- Bất Tử Bất Quá . . .

Kim Ô Tứ hoàng tử nghe bốn chữ này ngất xỉu.Đám tu sĩ yêu tộc sợ hãi run cầm cập, hóa ra là Bất Tử Bất Quá, vậy Kim Ô Tứ hoàng tử bị đánh không oan.Phong Phi Vân nhìn theo tên mập rời đi, rất ngạc nhiên:- Hắn là đệ nhất nhân thế hệ trẻ Bạch Hổ yêu tộc, Bất Tử Bất Quá?

Hèn gì khí thế mạnh mẽ như vậy.Phong Phi Vân định đi tìm Cửu Thiên Yên Vũ xin lỗi, nhưng giữa đường gặp ba nhân vật đẳng cấp chí tôn yêu tộc chặn đường.Một lão nhân bước ra:- Ngươi là Phong Phi Vân, vương giả thế hệ trẻ nhân tộc?Lão nhân nhẹ giẫm mặt đất, không gian thiên địa thay đổi, đám người đếnkhông gian riêng.

Tu sĩ trên đường biến mất, chỉ còn lại ba sinh linhđẳng cấp chí tôn yêu tộc và Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cảm giác địch ý mãnh liệt từ người ba nhân vật đẳng cấpchí tôn yêu tộc.

Bọn họ phát ra khí thế cường đại không gì sánh bằng, đó là khí thế của bán thánh, đánh thẳng hồn người.Phong Phi Vân không trốn, hắn đứng yên tại chỗ, điều động khí thế.Hiện giờ Phong Phi Vân cũng là bán thánh, hắn không sợ ba chí tôn yêutộc, nếu hắn bỏ đi chưa chắc chí tôn yêu tộc giữ chân hắn được.Bán thánh lĩnh ngộ nhiều đạo tắc thánh linh tuy có thể tiêu diệt ngaybán thánh lĩnh ngộ đạo tắc thánh linh ít, nhưng đó là trong tình huốngbán thánh không trốn.

Nếu bán thánh muốn trốn, dù là bán thánh bát trọng chưa chắc giết nổi bán thánh bát trọng.Cảnh giới càng cao tốc độ càng mau, tăng mạnh tốc độ chậm hơn, chênh lệch tốc độ càng nhỏ.Tốc độ không thể vượt qua vạn tốc ánh sáng, một khi đến vạn tốc ánh sáng sẽ dẫn đến thời gian không ổn định, thánh linh cũng không dám bay trong thời gian dao động.Dù là bán thánh hay chuẩn thánh, tốc độ cách biệt rất nhỏ nhoi, khí VũHóa đã bão hòa.

Thể chất và số lượng khí Vũ Hóa đều rất mạnh, chỉ cókhác biệt ở chỗ lĩnh ngộ đạo tắc thánh linh.Tựa như hai nam nhân cơ thể như nhau, một mặc giáp cầm đao, người kia tay không.Nam nhân mặc giáp cầm đao có thể giết mấy chục nam nhân tay không đeogăng.

Nhưng nếu nam nhân tay không đeo găng muốn trốn thì nam nhân cầmđao chưa chắc giết được.Đạo tắc thánh linh như giáp, đao đối với tu sĩ.Càng lĩnh ngộ đạo tắc thánh linh sâu thì giáp càng chắc chắn, đao càng sắc bén.Có thể nói đến cảnh giới bán thánh chỉ cần chú ý cẩn thận chút sẽ không chết dễ dàng.Phong Phi Vân phát ra khí thế:- Ta chính là Phong Phi Vân.Ba bán thánh trưởng bối giật mình, thầm than lợi hại, tiểu tử này đã đến bán thánh cảnh.Lão bán thánh kỳ lân yêu tộc hừ lạnh một tiếng: - Chàng trai, hãy giao Bạch Kỳ Lân cho ta, đắc tội kỳ lân yêu tộc không có lợi cho ngươi.Bán thánh Kim Ô yêu tộc, hỗn côn yêu tộc bước ra nói: - Và cả Hỗn Côn hoàng tử, phân thân Kim Ô Bá hoàng tử.Phong Phi Vân không quan tâm áp lực từ ba bán thánh, nói: - Bọn họ phá hủy Tiên Hư, giết tài tuấn thế hệ trẻ nhân tộc nhưng khôngchịu đưa bồi thường.

Ta chỉ trấn áp bọn họ đã là rất nhân từ.Bán thánh Kim Ô yêu tộc cười phá lên, tiếng cười đinh tai nhức óc:- Ngươi muốn bồi thường cái gì?Phong Phi Vân trả lời:- Mười vạn khối long linh thạch.Bán thánh Kim Ô yêu tộc lạnh lùng nói: - Cái gì?

Sao ngươi không đi ăn cướp?Mười vạn khối long linh thạch là con số khổng lồ, tương đương một nửa tài sản của bán thánh.Bán thánh hỗn côn yêu tộc nói: - Hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, chúng ta hãy gom góp mười vạn khối long linh thạch đưa cho hắn, chuộc người trước đi.Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Không phải cộng lại mười vạn khối long linh thạch mà là mỗi người vạn khối long linh thạch.Bán thánh kỳ lân yêu tộc rống to: - Tiểu bối, ngươi chơi với lửa!Thanh âm chấn thiên động địa, bán thánh kỳ lân yêu tộc phun ra sông dung nham dài mấy ngàn dặm, nhuộm không gian thành màu đỏ rực.-------Chương 1839: Ba bán thánh (2)Bán thánh kỳ lân yêu tộc có tu vi Vũ Hóa đệ thất trọng, nhưng số lượng lĩnh ngộ Trung Ương vương triều thì gấp ba lần thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.

Trong người bán thánh kỳ lân yêu tộc đã ngưng tụ chính tia đạo tắc thánh linh, như chín cây cột vàng rực rỡ dựng đứng trong đan điền.Mỗi lĩnh ngộ thêm một tia đạo tắc thánh linh là hiểu biết thiên đạo tiến bộ bước dài, vận dụng các loại thần thông, linh khí sẽ tăngh mạnh uy lực.Phong Phi Vân cảm giác sóng lửa từ bốn phương tám hướng ập đến, bao bọc hắn không chừa khe hở.Bán thánh kỳ lân yêu tộc lợi hại hơn thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành rất nhiều.- Khổ hải vô biên!Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, phật quang vô cùng tận bắn ra từ thân thể hình thành biển phật khí bao bọc tọc thân hắn, chazỷ xuôi quanh người hình thành vòng xoáy thiên địa to lớn.Bán thánh kỳ lân yêu tộc phun ra sóng dung nham không dính vào người Phong Phi Vân được.Phong Phi Vân chắp hai tay, chân đạp sen phật, vòng phật hiển hiện sau lưng.Phong Phi Vân nói:- Chỗ này là Hỗn Độn thiên thành, nếu ta muốn đi các ngươi không ngăn ta được.- Vậy sao?Bán thánh kỳ lân yêu tộc lắc người, giây sau xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân.

Bán thánh kỳ lân yêu tộc biến về bản thể, toàn thân rực lửa, móng vuốt to ập đến.Tu vi bán thánh kỳ lân yêu tộc mạnh hơn bán thánh Kim Ô yêu tộc một chút.Xoẹt!Sso Phong Phi Vân rách, để lại một vệt máu.Phong Phi Vân tạt ngang ra ngoài, giơ hai tay lên.

Pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh hiện ra, thần thánh mà trang nghiêm, cao chín mươi chín trượng ập hướng bán thánh kỳ lân yêu tộc.Ầm!Bán thánh kỳ lân yêu tộc hú dài, cũng ngưng tụ pháp tướng Kim Ô thánh tổ.

Nhưng Kim Ô thánh tổ không ngăn được pháp tướng của Oa Hậu Đại Thánh, chỉ một chỉ điểm nát.Bán thánh kỳ lân yêu tộc vội vàng né tránh, vẫn bị đánh rụng mấy chục cọng lông chim màu vàng.Phong Phi Vân lướt ra ngoài vòng vây hai bán thánh, ung dung đứng bên ngoài.Phong Phi Vân nói:- Ba bán thánh các ngươi hợp sức còn có lực lượng giữ ta lại được, nhưng bây giờ ta muốn đi thì ai níu kéo được ta?Bán thánh Kim Ô yêu tộc, bán thánh kỳ lân yêu tộc hừ lạnh một tiếng:- Hừ!Phong Phi Vân nói:- Giờ ta trở về nói cho Thủy Nguyệt thánh thần biết các ngươi hợp tác đối phó với ta.Bán thánh hỗn côn yêu tộc vội lấy một giới linh thạch ra:- Đừng, tiểu huynh đệ!

Trong này có mười vạn khối long linh thạch, ta nguyện ý chuộc người.Phong Phi Vân nhận lấy giới linh thạch, điều tra số lượng linh thạch bên trong.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Lão già hiểu lý lẽ nhất.Phong Phi Vân lấy tam vị chân hỏa lô ra, thả Hỗn Côn hoàng tử giao cho bán thánh hỗn côn yêu tộc.Hỗn Côn hoàng tử bị tam vị chân hỏa lô luyện một tháng, toàn thân cháy đen, vật vật như con chó.

May mắn tu vi của Hỗn Côn hoàng tử cao, nếu không bây giờ chỉ còn lại dúm tro.Bán thánh kỳ lân yêu tộc, bán thánh Kim Ô yêu tộc không cam lòng nhưng rất sợ Thủy Nguyệt thánh thần, Vu Ô thánh tổ còn bị nàng chém, là kẻ siêu hung ác trong nhân tộc.

Hiện tại ai dám đụng vào Thủy Nguyệt Đình?Bán thánh kỳ lân yêu tộc chửi thầm trong bụng:- Thủy Nguyệt thánh thần kiêu ngạo, giết Vu Ô thánh tổ, thật không hiểu tại sao Ô Hoàng không ra tay giết nàng?

Không cam lòng, tức quá!Cuối cùng bán thánh kỳ lân yêu tộc, bán thánh Kim Ô yêu tộc giao báu vật giá trị mười vạn long linh thạch chuộc người.Phân thân Kim Ô Bá hoàng tử không đáng giá mười vạn khối long linh thạch, nhưng Kim Ô yêu tộc chuộc không phải phân thân mà là mặt mũi.Phong Phi Vân đi Tiên Hư động thiên, động thiên vỡ nát lại xây dựng nhưng không trở về thời kỳ huy hoàng.Phong Phi Vân gặp Cửu Thiên Yên Vũ, nói chuyện không đến đúng hẹn được, lại giao ba mươi vạn khối long linh thạch cho động chủ Tiên Hư động thiên.Động chủ Tiên Hư động thiên là một nữ nhân xinh đẹp tu vi cực mạnh, đã tu luyện vạn năm nhưng thời gian không để lại nhiều dấu vết trên người nàng, thoạt trông khoảng hai mươi sáu, bảy tuổi.Nghe nói lúc Tiên Hư động chủ còn trẻ là một tiên nữ tuyệt trần của Tiên Hư động thiên, danh tiếng truyền khắp thiên hạ, từng là mỹ nhân số một nhân tộc.

Bây giờ vẫn còn nhiều chúa tể Trung Ương vương triều theo đuổi Tiên Hư động chủ, tiếc rằng nàng không vừa mắt ai.

Nàng luôn ở lại Tiên Hư động thiên, trở thành chủ nhân của Tiên Hư.Đây là một kỳ nữ truyền kỳ.Tiên Hư động chủ ngồi bên trong, dưới mành treo chuông gió:- Thành chủ thứ chín lấy số lượng linh thạch khổng lồ từ tay ba thái cổ thánh yêu tộc, e rằng bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.Gió thổi qua, chuông reo êm tai.

Tiếng chuông gió đẹp mấy cũng không bằng Tiên Hư động chủ.Phong Phi Vân, Cửu Thiên Yên Vũ đứng ngoài mành, mơ hồ thấy thân hình tuyệt đẹp ngồi sau rèm.

Tiên hà lượn lờ quanh thân, dường nét thướt tha, không thấy rõ ràng, dường như đẹp còn hơn bốn tiên nữ hiện tại của Tiên Hư động thiên.

Nàng như tiên cơ trong sương, như mộng như thật, không ở trong thời không này, làm người nhìn không thể với tới.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Đây là Tiên Hư động chủ, kỳ nữ khiến chúa tể các Trung Ương vương triều, chí tôn nhân tổ động thiên say mê.Phong Phi Vân không biết tu vi của Tiên Hư động chủ mạnh cỡ nào, hắn chỉ biết tuyệt đối không thể đắc tội với nàng.

Có nhiều đại nhân vật lưu luyến si mê Tiên Hư động chủ, mỹ nhân trấn tộc.Nếu Phong Phi Vân không thành thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành thì hắn không có tư cách gặp mặt Tiên Hư động chủ.Phong Phi Vân đứng thẳng, trong áp lực khổng lồ từ Tiên Hư động chủ vẫn biểu hiện nhẹ nhàng.Phong Phi Vân nói:- Đa tạ động chủ quan tâm, vãn bối hiểu ra điều này.

Khi trấn áp Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Kim Ô Bá hoàng tử thì vãn bối đã chuẩn bị tinh thần đắc tội ba thái cổ thánh yêu tộc, dù không đòi linh thạch thì cũng đã dắc tội bọn họ, yêu tộc có thù sẽ trả, đã đắc tội rồi còn sợ nhiều hay ít?Tiên Hư động chủ nói:- Xem ra ngươi rất tự tin vào tu vi của mình?Tiên Hư động chủ ngồi sao mành đột nhiên nâng cánh tay ngọc mảnh khảnh, không gian thay đổi.Trên bầu trời đẩu chuyển tinh di.Dưới mặt đất vân uyên không lường được.Phong Phi Vân cảm giác trời sụp, đất trồi lên, cơ thể hắn bị kẹp vào giữa.Lực lượng quá mạnh, đây là tu vi của Tiên Hư động chủ.Phong Phi Vân cũng có tu vi bán thánh, bán thánh kỳ lân yêu tộc, bán thánh Kim Ô yêu tộc, bán thánh hỗn côn yêu tộc hợp sức cũng không giữ chân hắn được.

Nhưng mọi người trời và đất cũng kẹp Phong Phi Vân lại, không chỗ trốn thoát, đây chính là lực lượng tuyệt đối.Tu vi bán thánh cao mấy vẫn nằm trong thiên địa, không thể chạy thoát.- Grao!Một vạn linh thú chiến hồn bay ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân như một vạn vua thú xuất thế.

Chân Phong Phi Vân giẫm đất, hai tay chống trời, gầm rống khung trời.Nếu trời sập thì ta dùng lưng của mình chống nó, lực lượng cuồng bạo.Lực lượng một vạn linh thú chiến hồn trong người Phong Phi Vân không đến bán thánh cảnh, mỗi con thiên tài tuấn kiệt tương đương Vũ Hóa đệ ngũ trọng.-------Chương 1840: Tiên Hư động chủNâng lực lượng một vạn linhthú chiến hồn lên Vũ Hóa đệ ngũ trọng đã tiêu hao hết tinh hoa phật khítrong Thiên quốc, tất cả Vũ Hóa huyết đan, bảo dược, linh thạch PhongPhi Vân tích lũy.Muốn nâng cấp một vạn linh thú chiến hồn đến bán thánh tiêu hao tàinguyên càng khủng khiếp, đổi lại phát huy ra lực lượng rất kinh người.Tuy những khổng lồ chỉ có lực lượng Vũ Hóa đệ ngũ trọng nhưng một vạn cộng lại vẫn rất mạnh.- Ngươi đã đến Vũ Hóa đệ thất trọng, ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh?

Không tệ.Ngón tay ngọc mềm mại đè xuống, lực lượng càng cường đại hơn, như trời sao rơi đè trên đầu Phong Phi Vân.Tiên Hư động chủ là nữ thần chúa tể đứng trên ngân hà, nâng tay thần xinh đẹp trấn áp vua vạn thú đứng trên đất đai mênh mông.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phong Phi Vân chịu dựng lực lượng càng khủng bố, đừng nói trốn, hắnnhích chân một chút cũng khó như lên trời, cơ thể bị đè ép sắp nứt vỡ.Trên người Phong Phi Vân có thêm một sợi gân xanh nhô lên, lực lượng kia đã đến cực hạn chịu đựng của hắn.

Trong con ngươi tà quang đỏ thẫm,Phong Phi Vân định hóa rồng đấu với Tiên Hư động chủ.Áp lực khổng lồ trong thiên địa đột nhiên biến mất hết.Phong Phi Vân nhận ra hắn vẫn đứng ngoài mành, động tác không thay đổi,nhưng người đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như trâu.

Phong Phi Vân giậtmình nhìn Tiên Hư động chủ sau tấm mành.Tiên Hư động chủ nhẹ nhàng ngồi bên trong, bóng dáng thướt tha, cánh tay giơ lên rút về.Phong Phi Vân rung động thầm nghĩ: - Tu vi của Tiên Hư động chủ hơn ta gấp trăm lần, chỉ nâng một cánh tayđã làm ta hoàn toàn không có sức chống cự, không có cơ hội chạy trốn.

Dù ta hóa rồng e rằng không phải đối thủ của Tiên Hư động chủ, sẽ bị nàngbắt đi như bắtg cá.Trên đời này không chỉ thánh linh là cường giả, dưới thánh linh có rấtnhiều nhân vật khủng bố.

Trước kia Phong Phi Vân đúng là ếch ngồi đáygiếng.Trong giấc mơ kiếp trước Phong Phi Vân đến cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng nhưng bây giờ hắn nhớ không ra mình làm sao đến Vũ Hóa đệ cửu trọng,quên hơn một nửa quá trình tu luyện.Như một giấc mơ, thời gian qua càng lâu quên càng nhiều.Tiên Hư động chủ lạnh nhạt nói: - Tu vi của ngươi không tệ.Những chúa tể nhân tộc không mấy người được Tiên Hư động chủ khen.Phong Phi Vân hỏi: - Xin hỏi tiền bối bây giờ là cảnh giới gì?

Cô đọng ra bao nhiêu đạo tắc thánh linh?Tiên Hư động chủ không trả lời, nàng hỏi ngược lại:- Cái gì là đạo tắc thánh linh?Phong Phi Vân giật mình thầm nghĩ: - Tiên Hư động chủ hật là, ta đang hỏi vấn đề mà nàng hỏi ngược lại câu đơn giản như thế.Phong Phi Vân cung kính nói: - Mỗi vị thánh linh có đạo thánh linh thuộc về mình.

Đạo thánh linh vôhình vô chất, không có trong giới vật chất, giới tinh thần.

Chỉ có nhânvật học cứu chân trời, thông khắp xưa nay mới cảm nhận được đạo thánhlinh trong vô hình trung.

Khi lĩnh ngộ đến trình độ nhất định thì cơ thể sẽ ngưng tụ ra một tia đạo tắc thánh linh.

Đạo tắc thánh linh chính làhình của vật chất đạo thánh linh.Tiên Hư động chủ hỏi: - Theo như ngươi nói thì đạo tắc thánh linh là lĩnh ngộ từ đạo thánh linh, vậy đạo tắc của thánh linh đến từ đâu?Phong Phi Vân hơi hiểu, chìm trong suy tư:- Cái này . . .

Cửu Thiên Yên Vũ đứng ngay bên cạnh nhưng không hiểu hai người đang nóicái gì.

Tu vi của Cửu Thiên Yên Vũ chưa đến trình độ tham ngộ đạo thánhlinh, không thể hoàn toàn hiểu huyền diệu trong đó.Tiên Hư động chủ nói: - Đạo tắc thánh linh đến từ tâm, cảm ngộ được thì nó xuất hiện, khôngcảm ngộ được thì nó mãi mãi không hiện ra.

Một âm một dương gọi là đạo,chung cực chân lý cũng là đạo.

Người tạo nhân đạo, yêu có yêu đạo, vạnsự vạn vật đều là đạo.

- Vậy cái gì là thánh đạo thật sự?

Thật ra đó là một loại quy luật, pháp tắc trong thiên địa.

Tập trung tham ngộ, khi lĩnh ngộ được đạo tắcthánh linh sẽ tự nhiên sinh ra trong lòng.- Ngươi chỉ mới đến bán thánh cảnh, bây giờ chỉ có thể tham ngộ đạo củathánh linh khác, từ trong đạo thánh linh phỏng theo đạo tắc thánh linh.Dù phỏng theo bao nhiêu đạo tắc thánh linh thì nó không thuộc về mình.Chỉ khi hiểu làm sao cảm ngộ chi đạo, địa chi đạo, nhân chi đạo thìngươi mới có bước tiến dài.- Đối với ngươi bây giờ thì đầu tiên là tham ngộ đạo của thánh linh khác, đây là bước đường mỗi tu sĩ sẽ đi.Phong Phi Vân biết Tiên Hư động chủ đã đến cảnh giới rất cao sâu, lòngmáy động có thể sinh ra đạo tắc thánh linh.

Phong Phi Vân cách cảnh giới kia còn rất xa.Tiên Hư động chủ nói một tràng giúp Phong Phi Vân được nhiều ích lợi,hơi ngộ đạo.

Phong Phi Vân đã hình thành hướng đi cho tu luyện tươnglai.Phong Phi Vân nói: - Đa tạ tiền bối chỉ điểm.Tiên Hư động chủ là cảnh giới chuẩn thánh, đại nhân vật thật sự.

Khôngphải ai cũng có cơ hội được loại nhân vật này nhắc nhở, một số bán thánh muốn bái chuẩn thánh làm sư phụ mà không được.

Loại chỉ điểm này rấtquý giá.Tu vi của Tiên Hư động chủ kinh khủng, ngộ tính cao hơn thành chủ thứbốn Hỗn Độn thành gấp mấy chục vạn lần, hèn gì không nam nhân nào lọtvào mắt xanh của nàng được.Tiên Hư động chủ nói: - Ngày mai là hội luận đạo vạn tộc, chắc ngươi sẽ đại biểu nhân tộc tham gia vương giả luận đạo.

Tuy tu vi của ngươi rất cao nhưng có vài tồntại tu vi không thấp hơn ngươi.

Ví dụ Bá hoàng tử của Kim Ô yêu tộc, Bất Tử Bất Quá của Bạch Hổ yêu tộc, Phượng Hoàng Thiên Nữ của phượng hoàngyêu tộc, Thập Tam Thái Tử của long tộc.

Trong đó Thập Tam Thái Tử longtộc tu vi mạnh nhất, từ sáu mươi năm trước đã đến bán thánh cảnh.- Ngoài mấy vương giả thế hệ trẻ ra thái cổ thánh thú tộc có mấy vươnggiả thế hệ trẻ đẳng cấp bán thánh.

Những chủng tộc nhỏ yếu cũng có mộtvài sinh linh ghê gớm, có vương giả đẳng cấp bán thánh.- Nhân tộc cao điệu xung thái cổ thánh tộc sẽ bị nhiều chủng tộc hợp sức ức chế.

Những yêu tộc kiêu ngạo như rồng, phượng có lẽ sẽ không ra taynhưng các thái cổ thánh yêu tộc chắc chắn hợp tác chèn ép nhân tộc.Ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén nói: - Động chủ yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn dắt vương giả thế hệ trẻ nhân tộc giết ra đường máu, nổi bật vương giả luận đạo.Tiên Hư động chủ nói: - Không, các ngươi sống sót trong vương giả luận đạo đã là thắng.

Xuống đi, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho vương giả luận đạo.Phong Phi Vân, Cửu Thiên Yên Vũ đi xuống, đang định ra khỏi Tiên Hư động thiên thì giọng Tiên Hư động chủ lại chui vào tai Phong Phi Vân.- Địa điểm vương giả luận đạo nằm ở Tiểu Linh tiên giới, cánh cửa tiên giới sẽ mở ra.Phong Phi Vân ngừng bước.Cửu Thiên Yên Vũ thấy Phong Phi Vân bỗng đứng lại, tò mò hỏi: - Phong huynh làm sao vậy?Phong Phi Vân trả lời:- Không có gì, ngày mai là hội luận đạo vạn tộc, ta cần trở về.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Nhân tộc không uổng là tác chiến trong sân nhà, biết trước địa điểmvương giả luận đạo, cái này xem như ưu thế.

Nhưng đặt nơi vương giả luận đạo là Tiểu Linh tiên giới, thật biến thái.

Hèn gì Tiên Hư động chủ nói sống được xem như thắng.-------Chương 1841: Bảo khố tài nguyênRăng Cửu Thiên Yên Vũ trắng, da như tuyết, Cửu Thiên Yên Vũ mong chờ ai oán nhìn Phong Phi Vân.Cửu Thiên Yên Vũ thỏ thẻ:- Đêm nay . . .

Không ở lại sao?Câu này rõ rành rành là ám thị.Nam nhân nào nghe mỹ nhân hỏi như thế dù bận công chuyện gì cũng sẽ gác sang bên, không đi nổi.Phong Phi Vân nhìn ánh mắt Cửu Thiên Yên Vũ ai oán, hít sâu, nói: - Ngày mai là hội luận đạo vạn tộc, việc này liên quan đến tương lai nhân tộc.

Ta phải . . .

Trở lại chuẩn bị.Tốc độ lần thứ hai Phong Phi Vân từ chối, đối với Cửu Thiên Yên Vũ kiêu ngạo, xinh đẹp là sỉ nhục.Cửu Thiên Yên Vũ chẳng hề bực tức, môi đỏ son mím lại:- Ta chờ Phong công tử vinh diệu quay về, khi đó sẽ chuẩn bị một bình rượu nhạt cùng quân say.Đây là lời mời lần thứ ba.Phong Phi Vân không tiện từ chối Cửu Thiên Yên Vũ, hắn đồng ý.

Phong Phi Vân rời khỏi Tiên Hư động thiên, không quay về Oa Hậu miếu, không đi cổ kiếm trai mà đến thẳng phủ thành chủ Hỗn Độn thiên thành.* * * Hỗn Độn thiên thành, trong một phủ đệ đậm đặc yêu khí.Kim Ô Tứ hoàng tử bị nâng về, người nát bét không thành hình nhưng sức sống chưa mất.Kim Ô Bá hoàng tử ngồi xếp bằng trong thần lô nóng cháy, vô số hỗn độnchi khí chảy vào thần lô.

Tam vị chân hỏa trong thần lô bùng cháy càngdữ dội, ai đến gần thần lô trong vòng trăm trượng sẽ bị đốt thành tro.Thần lô này giống y như tam vị chân hỏa lô trong tay Phong Phi Vân, nhưng thánh văn trên thần lô hơi thay đổi, khắc chữ khác.Giọng Kim Ô Bá hoàng tử vọng ra từ thần lô:- Bất Tử Bất Quá!Thanh âm tràn ngập uy nhiếp khổng lồ, làm kim ô trong phủ đệ quỳ dưới đất, run cầm cập.Ngọn lửa như hao sen bay vào người Kim Ô Tứ hoàng tử, cơ thể gã lành lặn lại ngay.

Kim Ô Tứ hoàng tử đứng lên, nhưng gã rất suy yếu, tu vi đã bị phế hoàn toàn.Mặt Kim Ô Tứ hoàng tử trắng bệch, nghiến răng, mắt đầy căm hờn:- Đại ca nhất định phải báo thù cho ta, giết Bất Tử Bất Quá, còn có tạp chủng bán yêu Phong Phi Vân!Thanh âm Kim Ô Bá hoàng tử như thiên thần vọng ra từ thần lô:- Ta chỉ có một đệ đệ ruột là ngươi, Bất Tử Bất Quá phế bỏ tu vi củangươi là đánh mặt ta.

Còn về bán yêu Phong Phi Vân mặc dù lĩnh ngộ pháptướng Oa Hậu Đại Thánh nhưng cách bán thánh cảnh còn một bước xa.

Hộiluận đạo vạn tộc sẽ là ngày chết của hắn!Vù vù vù vù vù!

Tam vị chân hỏa lô rực cháy, bên trong toàn là lực lượng hủy diệt độtnhiên có sức sống dồi dào chất chứa hình thành cái bóng thần mộc.Khí thế của Kim Ô Bá hoàng tử liên tục tăng vọt, gấp đôi, gấp hai, cuốicùng sức sống cường đại phá mở điện vũ, hình thành thần mộc lửa to lớn.Thần mộc cành lá sum xuê, đỉnh thiên lập địa, như thần thụ nối trời vàđất.Kim Ô Tứ hoàng tử mừng rỡ reo lên:- Đại ca lĩnh ngộ đạo thái cổ thiên mộc?Kim Ô Bá hoàng tử thu về ảo ảnh thiên mộc to lớn, bước ra từ tam vị chân hỏa lô.

Người Kim Ô Bá hoàng tử rực rỡ sắc vàng, trong da thịt cháylửa, một miếng da có thể chém núi cao, trong mỗi lỗ chân lông tuôn rađốm lửa như mặt trời nhỏ.Kim Ô Bá hoàng tử hít sâu, trong người có tiếng sấm nổ vang, nói: - Đạo thái cổ thiên mộc là đạo chí dương trong thiên địa, là đạo sinhmệnh.

Ý niệm của ta thông suốt, thánh pháp tự nhiên, đã ngưng tụ ra bamươi sáu đạo tắc thánh linh.

Bây giờ dù có là mười Phong Phi Vân cũngkhông đánh lại ta, có thể chém pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh.Kim Ô Tứ hoàng tử kích động nói: - Bất Tử Bất Quá . . .

Đại ca của gã là đệ nhất thiên hạ trong thiên địa, là thần thoại!Kim Ô Bá hoàng tử nói: - Ngươi yên tâm, Bất Tử Bất Quá bị thương ngươi thì hắn chết chắc, nhưng chờ đối phó nhân tộc trước đó.

Nhân tộc muốn trùng kích thái cổ thánhtộc, vậy ta sẽ chém hết tám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc trong hội luận đạo vạn tộc, cắt đứt mơ tưởng không thực tế của bọn họ.Kim Ô Tứ hoàng tử phụ họa:- Đúng!

Đặc biệt là Phong Phi Vân, bán yêu đê tiện dám trấn áp phân thân của đại ca, phản rồi!Linh giác Kim Ô Bá hoàng tử máy động cảm ứng cái gì, nhếch mép nói: - Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Bại Nguyệt hoàng tử đến.

Chắc bọn họtìm ta bàn bạc chuyện đối phó vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.* * * Hỗn Độn thiên thành, phủ thành chủ.Một chiến tướng trông chừng phủ thành chủ bước ra từ hư không, ngăn trước mặt Phong Phi Vân:- Ai đó?Phong Phi Vân đưa ra lệnh bài thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành.Tướng lĩnh trông chừng phủ thành chủ nghiêm túc quỳ xuống hành lễ:- Thuộc hạ chính chào thành chủ thứ chín!Giờ Phong Phi Vân là vương giả thế hệ trẻ, đại nhân vật trong nhân tộc.Huống chi Phong Phi Vân còn là thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, địa vịcao quyền nặng, có thể điều động tài nguyên khổng lồ.Phong Phi Vân nói: - Ta muốn đi bảo khố tài nguyên của Hỗn Độn thiên thành, ngươi hãy dẫn đường.Bảo khố tài nguyên của Hỗn Độn thiên thành xây trong phủ thành chủ, cócao thủ tuệt đỉnh trấn giữ.

Chỉ mấy thành chủ Hỗn Độn thành mới có tưcách vào bảo khố tài nguyên.Phong Phi Vân lấy lệnh bài ra đặt vào tượng đá, cánh cửa bảo khố tàinguyên mở ra.

Các ánh sáng chói mắt tràn ra ngoài, như dòng sông bảokhí.Phong Phi Vân bước vào trong, không khí dao động như màn nước, hắn biến mất.Ngay sau đó Phong Phi Vân hiện ra giữa hư không, đến thế giới tràn đầybảo quang.

Trong thế giới này có núi, nước, sông, hồ, vách đá cheo leo.Phong Phi Vân đi trên đường núi gập ghềnh, dưới chân là linh thạch màusắc khác nhau, sặc sỡ chói mắt.

Chân đạp xuống phát ra tiếng rào rạo.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vách núi chất bằng linh thạch sụp đổ.Phong Phi Vân nhìn phương xa, mặt đất mấy ngàn dặm toàn là linh thạch, linh quang ngút trời hình thành cột sáng nối trời và đất.- Quá khoa trương, số lượng báu vật nơi này không thể thống kê.Đây là bảo khố sửa lại từ tòa bí cảnh cao cấp, vô biên vô hạn, tích lũytài phú không biết bao nhiêu ức năm của Hỗn Độn thiên thành.

Dù mỗi ngay chỉ có một khối linh thạch đặt trong bảo khố, năm rộng thái dài cũng sẽ tích lũy vạn ức linh thạch.Đây là tài phú của một tộc, thánh linh cũng thua xa.Phong Phi Vân nhích người đi tới mấy vạn dặm, đừng bên cạnh một hồ nước.

Đường kính hơn một ngàn thước, bên trong không chứa nước mà là tinh hoa phật khí, ánh vàng rực rỡ, đậm đặc kinh người.Thiên quốc tích lũy một vạn năm số lượng tinh hoa phật khí mới tụ lạithành dòng sông dài hơn một ngàn nước, bị Phong Phi Vân tiêu hao hếtsạch.

Tinh hoa phật khí trong hồ nước gấp mấy vạn lần.Phong Phi Vân đến vì tinh hoa phật khí, để tăng thực lực linh thú chiến hồn trong thân thể.Phong Phi Vân đứng giữa hồ nước vàng, chân đạp mặt nước, hai tay duỗira.

Phong Phi Vân thả một vạn linh thú chiến hồn ra ngoài, thoải mái hấp thu tinh hoa phật khí giữa hồ.Những linh thú hung mãnh nhảy nhót như vật sống, chúng nó chui vào hồ nước vàng, uống ừng ực phật khí.-------Chương 1842: Vạn thú (1)Trong Thiên Mệnh cảnh hấpthu một giọt tinh hoa phật khí có thể tăng một hay hai cảnh giới.

Nhưngđến cỡ như Phong Phi Vân thì có liên tục hấp thu tinh hoa phật khí vàongười cũng không tiến bộ tu vi được bao nhiêu.Rất nhanh hồ nước tụ tập bằng tinh hoa phật khí khô cạn, không chừa một giọt.Một vạn linh thú chiến hồn chỉ có bốn mươi hai con lên cảnh giới Vũ Hóađệ lục trọng, linh thú chiến hồn khác còn kẹt lại ở Vũ Hóa đệ ngũ trọng.Rất nhanh Phong Phi Vân tìm thấy hồ nước tinh hoa phật khí thứ hai, cáihồ diện tích to hơn, khoảng hai ngàn thước, dung lượng tinh hoa phật khí gấp mười lần hồ nước trước.Một canh giờ sau Phong Phi Vân hấp thu sạch hồ nước, có một ngàn támtrăm bảy mươi sáu linh thú chiến hồn đến Vũ Hóa đệ lục trọng.

Linh thúchiến hồn khác lên đỉnh Vũ Hóa đệ ngũ trọng.Phong Phi Vân tiêu hao bốn hồ nước tinh hoa phật khí mới khiến tất cả linh thú chiến hồn đến Vũ Hóa đệ lục trọng.Trong đó có một linh thú chiến hồn tới Vũ Hóa đệ thất trọng, lực lượngtràn đầy, ngưng tụ ra linh thú chiến thể, trí tuệ không thua gì nhânloại.

Linh thú chiến thể tự chủ tu luyện, tham ngộ đạo thánh linh.Đó một kim nghê, có Hiên Viên Nhất Nhất thái cổ thánh thú, cơ thể đã sinh ra một tia đạo tắc thánh linh.Đây là ưu thế của thái cổ thánh thú tộc, miễn đến cảnh giới là có thể tự nhiên câu thông đạo thánh linh của tổ tiên, dựng dục tia đạo tắc thánhlinh thứ nhất trong người, thành nền móng cho chúng nó lĩnh ngộ đạothánh linh, gọi là thánh căn.Cảnh giới đến liền trực tiếp lên Vũ Hóa đệ thất trọng.nhân loại muốn ngưng tụ tia đạo tắc thánh linh thứ nhất phải liên tục.87, thử thách ngộ tính của con người.

Không lĩnh ngộ được thì mãi mãikhông đến Vũ Hóa đệ thất trọng, không thể trở thành bán thánh.Con kim nghê khí thế cực mạnh, như thái cổ thánh thú khổng lồ nằm sấp, hít thở kèm theo tiếng sấm nổ.Sau khi ngưng tụ linh thú chiến thể nó không khác gì kim nghê thật sự, thậm chí mạnh hơn vài phần.Phong Phi Vân xòe hai tay đứng trên bầu trời, ánh mắt ngạo nghễ bá đạo:- Chỉ khi khiến một vạn linh thú chiến hồn tu luyện ra linh thú chiếnthể thì ta mới luyện vạn thú chiến thể đến đại thừa.

Khi đó đánh ra mộtđấm tương đương lực lượng một vạn Vũ Hóa đệ thất trọng, ai ngăn được?- Nhưng để vạn thú chiến thể đến đại thừa tiêu hao tài nguyên quá kinh khủng, ít ai thành công.Trong Hỗn Độn thiên thành tích lũy tinh hoa phật khí rất phong phú,không chỉ có tinh hoa phật khí còn có tinh hoa đạo khí, chiến khí, võkhí, hỏa khí, thủy khí, lôi khí vân vân.

Những lực lượng tinh hoa nàytích lũy quanh năm suốt tháng thành sông hồ, chỉ người có cống hiến tolớn cho nhân tộc mới được hưởng chúng.Hiện giờ Phong Phi Vân là thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, địa vị caoquyền nặg, thỏa thích hấp thu tài nguyên trong bảo khố tài nguyên.Đây là lý do tại sao Phong Phi Vân đồng ý làm thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, tuy chịu nhiều trái buộc, còn phải đại biểu nhân tộc chinhchiến, nhưng nhận được đền đáp đồng giá.

Nếu dựa vào sức một mình PhongPhi Vân thu gom tài nguyên không biết đến bao giờ mới tu luyện vạn thúchiến thể đến cảnh giới hiện tại.Ầm!

Phong Phi Vân chỉ một cái, lực lượng khổng lồ vô biên bay ra từ đầu ngón tay, khí lưu quanh ngón tay bị kéo theo ngưng tụ cửu hoàn thần đao dàimười ba thước.

Nhát đao chém trời, tám tầng chu thiên đại trận bên trênbảo khố tài nguyên bị chém vỡ, nhiều thiên thạch bọc trong lửa rơixuống.Bảo khố tài nguyên tiên giới bày ba mươi sáu tầng chu thiên đại trận,bảy mươi hai tầng thánh linh đại trận, phòng ngự mạnh mẽ, phòng thủ kiên cố.

Dù là thánh linh cũng phải mất mấy ngày mới tấn công được.Một chỉ vưa rồi đơn thuần là sức mạnh, Phong Phi Vân không sử dụng bấtcứ thần thông đạo pháp nào.

Chỉ lực lượng một ngón tay đã đánh bại tầngchu thiên đại trận do bán thánh bày ra.Phong Phi Vân hít sâu, nói: - Sức mạnh thân thể đại khái tăng gấp bốn lần, giờ ta một đấm có thể đánh nát thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.Một vạn linh thú chiến hồn bay vào người Phong Phi Vân.Một nam nhân mặc giáp đỏ cầm rìu chiến chui lên từ lòng đất, sát khí khiếp người lạnh lùng hỏi: - Kẻ nào dám hủy đại trận bảo khố tài nguyên?Phong Phi Vân lấy lệnh bài thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành ra.Nam nhân mặc chiến giáp đỏ quỳ một gối:- Kính chào thành chủ thứ chín.Phong Phi Vân nói: - Ngươi là Huyết Thần Vệ trông chừng bảo khố tài nguyên?

Mới rồi ta thửsức mạnh của mình, lỡ phá hủy tám tầng trận pháp, phiền các ngươi sửalại.Nam nhân mặc chiến giáp đỏ đứng dậy:- Thành chủ khách sáo, đây là vốn là trách nhiệm của chúng ta.Khí thế trên người nam nhân mặc chiến giáp đỏ như núi, là một vị cường giả.Phong Phi Vân nói: - Ta sắp tham gia hội luận đạo vạn tộc, muốn điều động một phần lực lượng tinh hoa trong bảo khố tài nguyên.Nam nhân mặc chiến giáp đỏ mở miệng nói: - Hiện tại thành chủ cống hiến cho nhân tộc có thể điều đi mười ức phương lực lượng tinh hoa trong bảo khố tài nguyên.Mười ức phương nhìn như nhiều, có thể tạo ra vô số cường giả nhưng đường kính chỉ khoảng hồ nước một ngàn thước, không nhiều với Phong Phi Vânhiện tại.Phong Phi Vân chỉ mới trở thành thành chủ thứ chín Hỗn Độn thành, khôngcống iến cái gì cho nhân tộc, cũng không có kinh nghiệm, được điều độngnhiều tài nguyên như thế nằm ngoài dự đoán của hắn.Không phải làm thành chủ Hỗn Độn thành là có thể tùy ý xằng bậy, điềuđộng tài nguyên.

Nếu không thì kẻ ẩn núp vực ngoại như thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành tùy thời đào rỗng tài nguyên Hỗn Độn thiên thành.Nam nhân mặc chiến giáp đỏ nói: - Nếu thành chủ được một pháp chỉ của thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành thì có thể điều động một vạn ức phương lực lượng tinh hoa.Phong Phi Vân không phải loại gặp chuyện thì nhờ người, nói: - Không cần, ta lấy mười ức phương tinh hoa phật khí được rồi.Phong Phi Vân lấy ra giới linh thạch to lớn chứa mười ức phương tinh hoa phật khí, rời khỏi bảo khố tài nguyên.Nam nhân mặc chiến giáp đỏ nhìn bóng lưng Phong Phi Vân rời đi:- Không uổng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, tiềm lực quá lớn.

Một lần hấpthu ba trăm ức phương tinh hoa phật khí.

Nhiều năng lượng như thế có thể tạo ra mười bán thánh, phải báo cáo cho thành chủ thứ hai biết.Sâu trong phủ thành chủ Hỗn Độn thành.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành nghe Huyết Thần Vệ báo cáo, mắt sáng rực hỏi: - Ngươi nói gì?

Trong người hắn có một vạn linh thú chiến hồn?

Một lần hấp thu ba trăm ức phương tinh hoa phật khí?Huyết Thần Vệ quỳ giữa đại điện:- Đúng là tiêu hao nhiều tài nguyên, một người tiêu hao bằng mười bán thánh cộng lại.- Nhảm nhí!Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành mắng:- Nếu ta điều một lần hấp thu ba trăm ức phương tinh hoa phật khí chonhững tu sĩ Vũ Hóa cảnh tư chất tuyệt đỉnh thì trong vòng trăm năm cóthể tạo ra mười đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng.

Nhưng chỉ được mười đỉnh VũHóa đệ lục trọng, khí Vũ Hóa trong cơ thể bão hòa.

- Trong mười người này e rằng không ai lĩnh ngộ được đạo tắc thánh linh, không thành bán thánh.-------Chương 1843: Vạn thú (2)- Muốn trở thành bán thánhkhó khăn biết bao.

Phải cố gắng, chăm chỉ, cần cù, kiên cường, không sợhãi, còn cần thiên phú và ngộ tính lớn.

Có thể đến đỉnh Vũ Hóa đệ lụctrọng ai không phải là thiên phú kinh diễm?- Nhưng mười ba đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng mới ra một người đến bán thánhcảnh.

Ngươi tưởng tượng xem cần bao nhiêu ngộ tính mới có tư cách trùngkích thánh linh?- Ta dùng ba trăm ức phương tinh hoa phật khí bồi dưỡng mười đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng có ích gì?

Một bán thánh yêu tộc có thể nuốt hết sạch, chỉ làm thuốc bổ cho yêu tộc.Huyết Thần Vệ bị thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành chửi xối xả, không dám phản bác.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành tiếp tục bảo: - Tiểu tử Phong Phi Vân thì khác, tu luyện chưa đến trăm năm đã đến bánthánh cảnh, bán yêu thứ hai phá vỡ nguyền rủa.

Tâm trí, tư chất, ngộtính đều không thể xét nét, tuyệt đối có tư cách trùng kích thánh linh.

- Sau khi đến bán thánh cảnh khí Vũ Hóa trong người tu sĩ đã bão hòa.Còn Phong Phi Vân một lần ba trăm ức phương tinh hoa phật khí, đây làđiểm hắn vượt qua bán thánh bình thường.- Nếu ta đoán đúng, Phong Phi Vân tu luyện Vạn Thú Đồ, vô thượng luyện thể thánh pháp của long tộc.

- Tiểu tử này rất lạ, vừa tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân vô thượngluyện thể thánh pháp của phượng hoàng yêu tộc, lại tu luyện Vạn Thú Đồvô thượng luyện thể thánh pháp của long tộc.

Nghe nói hắn là con cháucủa phượng hoàng yêu tộc mà sao dính dáng đến long tộc?Vạn Thú Đồ là luyện thể thánh pháp của long tộc, nhưng trong giấc mơkiếp trước Phong Phi Vân đinh linh đó là vạn thú chiến thể luyện thểthánh pháp của phượng hoàng yêu tộc, nên hắn cho rằng đó là Thần thôngcủa phượng hoàng yêu tộc.Miễn Phong Phi Vân dứt bỏ trói buộc giấc mơ kiếp trước là hắn sẽ sáng não ngay.Dù gì phượng hoàng là hoàng trong vạn cầm, không liên quan đến thú.

Vạnthú chiến thể tuyệt đối không phải công pháp do tiên hiền phượng hoàngyêu tộc sáng tạo ra.Huyết Thần Vệ cẩn thận nói: - Lúc hắn rời khỏi bảo khố tài nguyên vốn muốn mang đi nhiều lực lượng tinh hoa . . .

- Ha ha ha, ta không sợ hắn tiêu hao nhiều, chỉ sợ hắn không tiêu hao.Hễ là cường giả tuyệt thế toàn nhờ tài nguyên vô tận chồng chất ra.

Nhớnăm xưa Hiên Viên Đế Sư thăng lên bán thánh cảnh tiêu hao tài nguyên gấp vạn lần bán thánh khác, sau này đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Tổlong vương của long tộc đánh chín trận thua hết chín.- Tại sao trong bảo khố tài nguyên tích trữ nhiều báu vật, tài nguyên mà không dùng?

Đó là để cung cấp cho cao thủ thật sự.

Kẻ tầm thường thìnuôi làm gì?

Cho heo ăn sao?- Nhân tộc cần cái gì?

Nhân tộc cần cường giả thật sự, cần thánh linh.Một thánh linh có thể chống đỡ một chủng tộc.

Nhân tộc cần nhân vật nhưHiên Viên Đế Sư, không nhiều, một người là đủ rồi.- Tuy tư chất của Phong Phi Vân ghê gớm nhưng còn kém xa Hiên Viên ĐếSư, tuy nhiên hắn có hy vọng trùng kích thánh linh, dù chỉ một phần mười khả năng thì ta sẽ không chút keo kiệt bồi dưỡng hắn.

Vẫn câu nói ocũ,không sợ hắn tiêu hoanhiều, chỉ sợ hắn cần ít.Thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành rất bá khí, rất oách.Huyết Thần Vệ nói: - Nếu Phong Phi Vân tu luyện vạn thú chiến thể còn cần nhiều tài nguyên hay để ta đưa tặng ngay bây giờ?- Không cần, hắn không đến xin ta chứng minh hắn là người tự lập, biếtmỗi bước đi nên làm sao.

Chúng ta không cần quấy rầy tiết tấu của PhongPhi Vân.

Tồn tại nào có thể trở thành thánh linh đều có kiên trì củamình, có cách làm việc riêng.

Kệ Phong Phi Vân đi, vương giả luận đạo sẽ tổ chức trong Tiểu Linh tiên giới, đây vừa là rèn luyện cũng là kỳ ngộcho hắn.Khi thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành ngông cuồng thì như sư tử, lúc bình tĩnh lại giống gốc cây khô vạn năm.Đây là một loại cảnh giới.* * * Phong Phi Vân không hấp thu mười ức phương tinh hoa phật khí, hắn đưahết vào Thiên quốc chia cho các tu sĩ bên trong.

Đối với Phong Phi Vânbây giờ lực lượng tinh hoa giúp tiến bộ có hạn, chẳng bằng dùng nó bồidưỡng Phong Khanh Khanh, Long La Phù, Thiên Vu thần nữ, các đệ tử NgựThú Trai.Một giọt tinh hoa phật khí giúp tu sĩ Thiên Mệnh cảnh tăng một cảnhgiới, mười ức phương tinh hoa phật khí đủ tạo ra vô số tu sĩ cảnh giớiniết bàn.

Các tu sĩ trong Thiên quốc mất mấy ngàn năm cũng không dùnghết số lượng.Cái này xem như nhét đầy túi tiền riêng?Nhưng trong thành chủ Hỗn Độn thành mấy ai không bồi dưỡng thế lực thuộc về mình?Giờ phút này sắc trời đã dần sáng, tu sĩ các tộc từ bốn phương tám hướng tụ tập lại chạy hướng Hỗn Độn Hải.Hỗn Độn Hải nằm ở trung tâm hội luận đạo vạn tộc, đại dương rộng támmươi vạn dặm, bên trong còn khí hỗn độn để lại từ thở thiên địa sơ khaibiến thành biển sông.

Đồn rằng có tiên thánh nhân tộc xây dựng thánh phủ thiên cung trong Hỗn Độn Hải, một số di tích cổ xưa từ thời kỳ thái cổ.Nhưng ít ai dám xông Hỗn Độn Hải, đồn rằng Hỗn Độn Hải là 'một bước mộtkhông gian, một tấc một thiên địa'.

Trong đó như vô số thiên địa tụ tậplại, nhìn chỉ có tám mươi vạn dặm nhưng bao la vô ngần.

Ngay cả thánhlinh sơ sẩy một cái là sẽ lạc đường trong đó, thánh linh cũng không dámvào sâu trong Hỗn Độn Hải.Thường ngày Hỗn Độn Hải bị phong kín, cường giả nhân loại đứng ngoài canh gác, ai đến gần Hỗn Độn Hải sẽ bị giết.Chỉ có hôm nay là Hỗn Độn Hải mở rộng cửa, vì là ngày hội luận đạo vạn tộc.Phong Phi Vân đi ra phủ thành chủ, đứng trên đá lót đường làm bằng phácngọc thạch bồ, nhìn Hỗn Độn thiên thành, nhìn các khí tượng cường đạingút trời.

Nỗi lòng Phong Phi Vân bình tĩnh.Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, giây sau đứng bên bờ Hỗn Độn Hải.Đã có nhiều tu sĩ đến đây.

Yêu tộc, thú tộc, thi tà, quỷ tà, thần tà vân vân, toàn là cường giả, như bữa tiệc thao thiết phong vân tụ hội.Thạch Lan ôm cổ kiếm, thân thể cao ráo, ánh mắt kiên quyết.

Thạch Lanđứng thẳng tắp như một thanh kiếm, một pho tượng, lạnh lùng không thểđến gần.Thạch Lan hỏi: - Sư tôn, thánh linh sẽ xuất hiện thật sao?Trên Hỗn Độn Hải, khí hỗn độn cuồn cuộn dâng trào, như giao long, kỳlân, xe thần.

Gió lạnh thổi vù vù, thổi váy dài màu lan cổ bay lên kêuphần phật, vẽ ra thân hình đường cong thướt tha.Trải qua Tiêu thánh truyền đạo, lại luyện hóa một giọt tinh huyết đạithánh, Thạch Lan hoàn thành tu luyện tử vong lần thứ năm, Bất Tử Ma Công đến đỉnh đệ ngũ trọng.Thạch Lan hấp thu một giọt tinh huyết đại thánh nhưng mới tiêu hao mộtphần vạn huyết khí.

Những huyết khí khác chôn trong người Thạch Lan,phải không ngừng tu luyện mới kích phát tất cả lực lượng của tinh huyếtđại thánh.Phong Phi Vân nói: - Hôm nay là hội luận đạo vạn tộc, chắc chắn sẽ có thánh linh xuất hiện.

Thạch Lan có muốn tham gia vương giả luận đạo không?Thạch Lan hỏi: - Sư tôn có muốn cho Thạch Lan tham gia không?Phong Phi Vân nói: - Mỗi người có đạo của mình, kiên trì ý chí của mình là nền móng trùngkích cảnh giới thánh linh.

Ta không hy vọng sẽ là chỗ dựa Thạch Lan ỷlại.

Thạch Lan phải lựa chọn như thế nào tự Thạch Lan quyết định.-------Chương 1844: Bên bờ Hỗn Độn HảiThạch Lan nói: - Vậy Thạch Lan muốn tham gia vương giả luận đạo.Một tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc lạnh lùng nhìn Thạch Lan, khinh thường nói: - Vương giả luận đạo không phải nàng muốn tham gia là có thể.

Tất cả dựa vào thực lực nói chuyện, chỉ có vương giả thế hệ trẻ thật sự mới đượctham gia.

Người không đủ thực lực tham gia vào chỉ có con đường chết.Tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc đẳng cấp thánh hiền giả, là cườnggiả tốp mười trong thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc.

Gã không bằng đệ nhấtnhân thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc Bại Nguyệt hoàng tử nhưng cũng khá lợi hại, có khả năng xông vào vương giả thế hệ trẻ.Thạch Lan lạnh lùng liếc tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc.Xoẹt!Một luồng sáng lạnh rời khỏi vỏ, nhanh như chớp xẹt qua không khí.Tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc thi triển thiên thê thuẫn thuậtliên tục lắc người ba trăm sáu mươi lần, thay đổi ba trăm sáu mươi thanh kiếm.Khi ba trăm sáu mươi ảo ảnh tụ lại thành một người, Tài tuấn thế hệ trẻthắng ngư yêu tộc trở về chỗ cũ, gò má có một vệt máu.

Ngón tay vuốt vết kiếm trên mặt, Tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc lạnh lùng nhìnThạch Lan.Tài tuấn thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc nói: - Kiếm nhanh.Thạch Lan ôm kiếm đứng sau lưng Phong Phi Vân, từ đầu đến cuối không nhúc nhích một li.Thạch Lan lạnh nhạt nói: - Bây giờ ta có tư cách tham gia vương giả luận đạo không?Bại Nguyệt hoàng tử phong độ siêu quần đi tới:- Lợi hại, lợi hại.

Hồng Nghiệp, ngươi xuống đi, đường đường là tài tuấn kiệt xuất của thái cổ thánh yêu tộc mà không thắng nổi đệ tử người ta,ngươi không ngại mất mặt nhưng ta xấu hổ thay ngươi.Một số anh kiệt đỉnh cao của thắng ngư yêu tộc đi theo sau Bại Nguyệt hoàng tử.Bại Nguyệt hoàng tử là đệ nhất nhân thế hệ trẻ thắng ngư yêu tộc, nhưngthắng ngư yêu tộc dù gì là thái cổ thánh yêu tộc, còn một số anh kiệtkhác yếu hơn Bại Nguyệt hoàng tử một chút nhưng có năng lực xông vàovương giả thế hệ trẻ.

Có mười ba anh kiệt thắng ngư yêu tộc, khí thếmạnh mẽ, yêu vân bao phủ rầm rộ ập vào mặt.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nghênh ngang đi qua:- Phong huynh thật lợi hại, một đệ tử có thể đối kháng anh kiệt đỉnh cao nhất thắng ngư yêu tộc.

Ha ha ha, tiểu muội muội, Qua ca đến vội vàngkhông chuẩn bị quà gì, tặng muội muội một trái đu đủ, siêu bổ.Không biết Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lấy đâu ra một trái đu đủ đồng tonhư lu nước.

Vỏ như bằng đồng lóe ánh sáng kim loại, khi gõ sẽ phát ratiếng leng keng, là trái kỳ lạ.Phong Phi Vân nói: - Qua ca đã nhiệt tình như vậy thì Thạch Lan hãy nhận đi.- Vâng thưa sư tôn.Phong Phi Vân thu trái đu đủ đồng vào giới linh thạch, cảm ơn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Các anh kiệt nhân tộc Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Lư SơnNhân, Hiên Viên Nhất Nhất tụ tập hơn, khoảng hơn một trăm người.

Có mộtnửa Phong Phi Vân quen mặt, đã gặp trong bữa tiệc Tiên Hư động thiên.Một số người khác Phong Phi Vân chưa thấy bao giờ, nhưng đều rất mạnh.Tây Môn Xuy Tiêu thấy một đám cường giả thế hệ trẻ nhân tộc kéo đến thìcười nhạt, không khiêu khích nữa.

Bại Nguyệt hoàng tử dẫn theo anh kiệtthắng ngư yêu tộc chuồn đi.Tây Môn Xuy Tiêu cười nói: - Mấy ngày không gặp tu vi của Phong huynh lại tăng trưởng nhiều.Tây Môn Xuy Tiêu áp sát Phong Phi Vân, nhỏ giọng nói: - Đã vào bán thánh chưa?Phong Phi Vân nhẹ gật đầu.Tây Môn Xuy Tiêu cười càng to.Đám người trò chuyện một lúc.

Sinh linh đến gần Hỗn Độn Hải ngày càngnhiều, biển người thú đông đúc, rậm rạp làm người ta hao mắt.Nhưng đến Hỗn Độn Hải toàn là anh kiệt thế hệ trẻ, ít khi thấy chí tôn thế hệ trước.Đột nhiên khí lưu trong Hỗn Độn Hải khựng lại, không gian thiên địa nhưđóng băng.

Mọi người cảm nhận áp lực khổng lồ truyền đến từ Hỗn Độn Hải, cảm giác như thú hoang cổ xưa thức tỉnh, mở mắt ra.Ầm!

Khí hỗn độn tụ tập thành pho tượng người khổng lồ cao tám trăm thước bên trên Hỗn Độn Hải.

Khuôn mặt pho tượng già nua nhưng cho cảm giác rấtthần thánh uy vũ.Không giống một lão nhân, càng như là chiến thần.Tu sĩ nhân loại kích động, sôi trào hét lên: - Thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành!Những vương giả thế hệ trẻ yêu tộc biến sắc mặt, cảm giác rõ ràng tượng người khổng lồ chứa đạo tắc thánh linh phức tạp.Bại Nguyệt hoàng tử nhíu chặt mày:- Thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành bế quan tám ngàn năm trong Hỗn Độn Hải, chắc đã phá tan trói buộc cuối cùng.Kim Ô Bá hoàng tử nhìn pho tượng khổng lồ, cảm nhận áp lực khiếp người phát ra:- Thánh linh thứ ba của nhân tộc sao?Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng trong hao sen lửa, thân hình như ảo như thật:- Cách cục trong thiên địa này thật sự sẽ thay đổi.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm pho tượng thần to lớn, thấy rõ từng lũ khí hỗn độn chảy xuôi, vô số đạo tắc thánh linh vận chuyển.Phong Phi Vân rất rung động:- Dù không đến cảnh giới thánh linh thì cũng không còn xa.Đây không phải chân thân thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành mà là ý niệm ngưng tụ thành thánh tượng.Thánh tượng giống y như người sống:- Bắt đầu kiểm tra lực lượng, có tư cách tham gia vương giả luận đạo hay không phải xem biểu hiện của các ngươi.Ầm!

Thánh tượng nâng cánh tay, mây hỗn độn dâng lên từ lòng bàn tay.

Có ức vạn tia chớp xuyên toa trong mây hỗn độn.Cánh tay lật úp, áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Giống như trời sập, tu sĩ đứng dưới đất như lúa bị gắt, nhiều người hộc máu nằm xỉu.Phong Phi Vân cảm nhận núi thần đè đầu, người run bần bật.

Phong Phi Vân vội vận chuyển thánh linh nội đan ngăn chặn lực lượng.Đám anh kiệt nhân tộc đỉnh cao xung quanh Phong Phi Vân không đỡ nổi, có mấy chục người hét thảm rồi té xuống đất.Đám người Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Hiên Viên Nhất Nhất thi triển vực của mình, dốc sức ngăn cản lực lượng này.- Grao!

Nghịch thiên mà chiến!Người Kim Ô Bá hoàng tử bốc cháy lửa, lưng mọc đôi cánh vàng.

Trước áplực khổng lồ, Kim Ô Bá hoàng tử bay lên trời, định đấu với mây hỗn độn.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đột nhiên áp lực trong thiên địa tăng mạnh gấp mấy lần, vô số tia chớp bay ra từ tầng mây, giáng xuống mặt đất thành biển sét.Kim Ô Bá hoàng tử cuồng ngạo nhưng bị lực lượng khủng khiếp đè ép gã buộc phải lùi về, đứng dưới đất phòng thủ vất vả.Tia chớp công kích, lại có vô số tu sĩ ngã trên mặt đất.

Chỉ còn lác đác tu sĩ đứng vững.Tia chớp giáng sét mười phút mới chậm rãi ngừng lại.Nhiều tu sĩ bị sét đánh khét đen, nằm dưới đất thoi thóp.Một số tu sĩ thực lực mạnh mẽ lấy lại sức, chậm rãi bò dậy.Thánh tượng ồm ồm nói: - Người có thể bò lên trong vòng mười phút có thể xưng là vương giả thếhệ trẻ, có tư cách tham gia vương giả luận đạo.

Ai không thể đứng lênthì bị đào thải.Quần áo trên người Phong Phi Vân rách rưới, đưa mắt nhìn hơn một trămanh kiệt nhân tộc đỉnh cao chỉ còn mỗi mình hắn là đứng vững vàng.

Thiên Toán thư sinh đỡ hơn một chút, nhưng gã ngồi xếp bằng, nhiều chỗ datróc thịt bong.-------Chương 1845: Thiên chi môn đài (1)Tây Môn Xuy Tiêu, Hiên Viên Nhất Nhất, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua gục ngã trong đám người, không biết có đứng lên nổi không.Đám người Kim Ô Bá hoàng tử, Phượng Hoàng Thiên Nữ, Bất Tử Bất Quá không ngã nhưng hơi bị chật vật.- Thật biến thái, chắc chắn thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành đã vào cảnh giới thánh linh.

Alạt tay là mây, trở tay là mưa.

Cái gọi là vương giảthế hệ trẻ ở trước mặt thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành tựa như kiến,duỗi một ngón tay ấn chết một đống.Tây Môn Xuy Tiêu bị sét đánh đen thui toàn thân, da tróc thịt bong, người tỏa mùi thịt nướng.

Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Lực lượng quá khủng bố, suýt đâm thủng phổi của ta.Tây Môn Xuy Tiêu khò khăn bò dậy, nuốt đan dược, bắt đầu điều dưỡng.Đám người Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Lư Sơn Nhân, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lục tục bò dậy.

Bọn họ không nóikhông rằng tập trung điều dưỡng.Bên thắng ngư yêu tộc chỉ có hai người khó khăn bò dậy.

Một người là Bại Nguyệt hoàng tử, còn anh kiệt lúc trước xíchm ích với Thạch Lan thì đãxỉu, không đứng dậy nổi.Phong Phi Vân nhìn Thạch Lan.

Nàng ngã trong bùn lầy, đôi tay đầy bùnmáu, mắt trợn to.

Thạch Lan bị thương nặng hơn nhièu người, nhưng nàngcố gắng bò dậy.Thánh linh ra tay, lật tay là mây, trở tay là mưa.Nhiều tu sĩ mạnh hơn Thạch Lan đều xỉu, nhưng nàng dựa vào ý chí cường giả giữ tỉnh táo.Thạch Lan lần lượt ngã xuống nhưng nàng không bỏ cuộc, lúc sắp hết giờnàng chậm rãi đứng lên, hai chân tê dại chống đỡ thân thể nhưng khôngđứng thẳng được, vì nàng đã gãy lưng.Nghị lực của Thạch Lan làm đám vương giả thế hệ trẻ yêu tộc khâm phục.- Đã đến giờ, các tu sĩ đứng dậy đều là anh kiệt có nghị lực và tu vilớn lao, có tư cách tham gia vương giả luận đạo.

Các ngươi là vương giảthế hệ trẻ thật sự, bây giờ cho các ngươi một canh giờ dưỡng thương.

Sau một canh giờ, chí tôn các tộc sẽ hợp sức mở đường hầm không gian đưacác ngươi đi chỗ vương giả luận đạo.Vương giả luận đạo không ở trong Hỗn Độn thiên thành.Nhiều sinh linh ngạc nhiên, mỗi mình Phong Phi Vân biết tin từ chỗ Tiên Hư động chủ là rất bình tĩnh.Anh kiệt thế hệ trẻ nào đứng vững đều rất hưng phấn, vì điều này đại biểu bọn họ là vương giả thật sự, là thù vinh đặc biệt.Nhân tộc có chín anh kiệt trở thành vương giả thế hệ trẻ.

Phong Phi Vân, Thạch Lan, Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên NhấtĐiểm Qua, Lư Sơn Nhân, Hiên Viên Nhất Nhất, Tà Vấn Tử.

Còn một nữ nhânnữa, Phong Phi Vân không quen mặt.

Nữ nhân mặc áo đạo, tên là TuyếtHuyền Nữ.

Nữ nhân họ Tuyết, đạo hiệu Huyền Nữ.

Nghe Thiên Toán thư sinhnói Tuyết Huyền Nữ là truyền nhân của một vị tiền bối đạo gia.thắng ngư yêu tộc có hai vương giả thế hệ trẻ.Kỳ lân yêu tộc có ba vương giả thế hệ trẻ.Hỏa loan yêu tộc có hai vương giả thế hệ trẻ.Trừ thái cổ thánh yêu tộc ra những chủng tộc khác có một số sinh linhtrở thành vương giả thế hệ trẻ, toàn là tư chất tuyệt diễm.Trong đó long tộc lợi hại nhất, có tám mươi bảy vương giả thế hệ trẻ ra đời.Trong ba mươi sáu thái cổ thánh yêu tộc, chủng tộc mạnh nhất là Kim Ôyêu tộc, tù ngưu yêu tộc có mười hai, mười tám vương giả thế hệ trẻ.So với long tộc thì thái cổ thánh yêu tộc, thái cổ thánh thú tộc kháckhông cùng đẳng cấp.

Chỉ có phượng hoàng yêu tộc là miễn cưỡng đối kháng lại long tộc, tổng cộng sinh ra năm mươi tám vương giả thế hệ trẻ.Bạch Hổ yêu tộc, Huyền Vũ yêu tộc kém hơn rồng, phượng một chút nhưng cũng bỏ xa mấy thái cổ thánh yêu tộc.Nhìn số lượng vương giả thế hệ trẻ là đại khái thấy ra chênh lệch mạnhyếu của mỗi chủng tộc.

Đây là mục đích tổ chức hội luận đạo vạn tộc.Nhân tộc bồi dưỡng nhiều năm nhưng không thể đối kháng với chủng tộcđỉnh cao nhất thái cổ thánh yêu tộc.

Dù sao thái cổ thánh yêu tộc cólãnh thổ lớn hơn, nhiều chủng tộc dựa vào, được nhiều tài nguyên hơn.Nguyên Tây Ngưu Hạ Châu đất đai bao la, nhiều chủng tộc, ngọa hổ tàng long, không thiếu anh kiệt trở thành vương giả thế hệ trẻ.Thiên Toán thư sinh cảm thán thật lòng: - Long tộc quá lợi hại, hèn gì một pháp chỉ của tổ long vương có thểhiệu lệnh thiên hạ, không người dám cãi lại.

Đây là tượng trưng của thực lực, mỗi đời sinh ra vô số anh kiệt kinh thiên vĩ địa.Tây Môn Xuy Tiêu nói: - Hội luận đạo vạn tộc mấy lần trước đôi khi nhân tộc không có một vương giả thế hệ trẻ.

Lần này liên tục xuất hiện chín người, đối với mấy thái cổ thánh yêu tộc bình thường cao cao tại thượng thì xung lực vẫn rấtlớn.Phong Phi Vân âm thầm quan sát các vương giả thế hệ trẻ.

Những sinh linh này đều là cường giả thật sự, mỗi người có át chủ bài.

Dù bây giờ Phong Phi Vân đến bán thánh cảnh nhưng muốn giết ai cũng không dễ.Phong Phi Vân nói: - Có ba ngàn hai trăm bảy mươi lăm vương giả thế hệ trẻ, tương lai những sinh linh này sẽ là chí tôn các tộc Tây Ngưu Hạ Châu.Thiên Toán thư sinh khẽ thở dài: - Chín mươi chín phần trăm chủng tộc không có cả đại biểu tham gia luậnđạo, không có quyền lên tiếng.

Trước kia nhân tộc cũng trong hoàn cảnhlúng túng như vậy.Trên bầu trời gió nổi mây phun, xuất hiện một vòng xoáy lớn cuối cùng tụ lại thành một con đường.Đây là chí tôn các tộc hợp sức bài bố, không biết con đường này đi thông đến nơi nào.Tu sĩ nào được phong làm vương giả thế hệ trẻ đều bị lực lượng hút vào trong đường hầm, không thể chống cự.Phong Phi Vân cũng bị kéo vào đường hầm, trước mắt xuất hiện vô số không gian loạn lưu, không thấy được ai khác.

Phong Phi Vân mơ hồ cảm giácmình xuyên qua một cánh cửa, hơi thở xung quanh thay đổi.

Vô số lựclượng khủng bố đè ép thân thể Phong Phi Vân, loại lực lượng này rấtgiống linh khí nhưng càng cuồng bạo, cường đại hơn.Đinh!Trong hư không tự động hình thành một cánh cửa.Phong Phi Vân bay ra ngoài.

Cửa hư không biến mất.

Phong Phi Vân cố gắng giữ thăng bằng, đáp xuống đất.Phong Phi Vân không kịp xem xét hoàn cảnh xung quanh, bên tai vang thanh âm già nua:- Nơi này là mảnh đất bỏ hoang, vị trí các ngươi đang đứng là một gócnhỏ bé trong mảnh đất bỏ hoang, một khối nhỏ đại lục tiên giới vỡ, gọilà thiên môn chi đài.- Địa điểm vương giả luận đạo nằm ở một tòa di tích thái cổ trung tâmthiên môn chi đài.

Các ngươi phải đến di tích thái cổ trong vòng nửanăm, nếu không đến kịp lúc thì xem như không có tư cách luận đạo.

Ai đến di tích thái cổ trước có thể luận đạo trước, đây là hành trình đầy rẫyrèn luyện và kỳ ngộ.

Mọi người cố lên, bây giờ bắt đầu cạnh tranh!Thanh âm già nua biến mất.- Mảnh đất bỏ hoang?

Ha ha ha, nơi này đúng là Tiểu Linh tiên giới rồi.Các chí tôn sợ hù sợ vương giả thế hệ trẻ nên nói Tiểu Linh tiên giới là mảnh đất bỏ hoang.

Nửa năm?

Thời gian có dài quá không?Phong Phi Vân khuếch tán thần thức định tìm đám người Thạch Lan, ThiênToán thư sinh, Hiên Viên Nhất Nhất, rồi cùng nhau đi di tích thái cổtrung tâm thiên môn chi đài.- Ủa?

Sao thế này?-------Chương 1846: Thiên chi môn đài (2)Sau khi Phong Phi Vân đếnbán thánh cảnh khuếch tán thần thức đủ phủ lên lãnh thổ một vực.

Nhưngđến Tiểu Linh tiên giới, thần thức của Phong Phi Vân mới vươn ra támtrăm dặm đã trở nên mơ hồ.- Kết cấu không gian nơi này quả nhiên ổn định hơn Tây Ngưu Hạ Châu, cólực lượng vô hình ức chế thần thức và lực lượng của tu sĩ.

Thánh linh ởđây cũng không thể càn rỡ, không uổng cái tên Tiểu Linh tiên giới.- Không dùng được thần thức thì chỉ đành đi di tích thái cổ trước, vừa đi vừa tìm người.Phong Phi Vân nhích người, lưng mọc đôi cánh phượng hoàng to lớn, bay vút lên cao.- Grao!

Đất đai rung rinh, một dãy núi vỡ ra.Dưới dãy núi có một đuôi rắn dài hơn một trăm dặm bay ra, vảy màu xanhđỏ giao nhau, như roi đánh thần tiên quất Phong Phi Vân bay trên trời.- Quái vật gì đây?

Vùi mình trong đất đá hình thành dãy núi, khí thế quá mạnh.Phong Phi Vân vội né tránh nhưng bị kình phong đuôi rắn đánh trúng, bay xa mấy chục dặm.- Grao!

Con rắn to đỏ thẫm đầu sư tử phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.Thanh âm như sư tử, thân thể như rắn, to lớn vô cùng nhưng động tác rấtnhanh nhẹn.

Con rắn nuốt Phong Phi Vân vào bụng.Phong Phi Vân vội dùng khí thánh linh bao bọc thân thể, không bị nọc rắn ăn mòn cơ thể.Người Phong Phi Vân phát ra lực lượng vạn thú, đánh một đấm xé bụng rắn to, bay ra ngoài.- Tam vị chân hỏa lô, trấn áp cho ta!Phong Phi Vân lấy tam vị chân hỏa lô ra biến thành thần lô to, đang định trấn áp con rắn to thì . . .

Trời đất chao đảo, mặt đất nứt một lỗ hổng to rộng mười trượng, dài haimươi trượng.

Vết nứt trước mặt to, càng dài, kéo dài mấy ngàn dặm.Núi lớn sụp đổ, cổ mộc chìm vào đất bùn, đồng bằng thành hiệp cốc.Ầm!

Một cái đầu sư tử to lớn thò ra từ lòng đất, thân rắn, to hơn con rắn vừa rồi gấp chục lần.Đầu sư tử to như tinh cầu dữ tợn, mắt tức giận trừng Phong Phi Vân, rống to: - Dám bị thương co ncháu của ta?Phong Phi Vân cảm giác uy nhiếp ập vào người, khí ăn mòn khiến người choáng váng.Phong Phi Vân không rảnh trấn áp con rắn to kia, hắn thu về tam vị chân hỏa lô, tập trung phòng thủ.Ầm!

Phong Phi Vân tay không va chạm mkột chuôi với đuôi rắn to, cánh tay bịvảy rắn rạch đổ máu.

Chất độc đáng sợ thấm vào da Phong Phi Vân, dù bánthánh cũng sẽ bị trúng độc.Lực lượng rắn khổng lồ quá cường đại, hơn Phong Phi Vân rất nhiều.

Phong Phi Vân dùng Phượng Hoàng Thiên Nhãn thấy hơn hai trăm đạo tắc thánhlinh trong cơ thể con rắn, hắn tuyệt đối không đánh lại nó.

Phong PhiVân không chút suy nghĩ bỏ chạy ngay.Phong Phi Vân bị rắn to truy sát ba ngày, cuối cùng lao vào núi lửa liên miên vô tận mới cắt đuôi được.

Rắn to sợ lửa nên không đuổi theo, nóquanh quẩn ngoài núi, phát ra tiếng hú dài.Phong Phi Vân chạy nhanh như bay trong núi lửa một ngày một đêm mới dừng lại thở.- Mới vào Tiểu Linh tiên giới đã gặp sin hvật cường đại người, chỗ nàyquá nguy hiểm, như thái cổ hồng hoang.

Không, nơi này là tiên giới thờikỳ thái cổ, đáng sợ hơn hẳn hồng hoang.Phong Phi Vân ngồi dưới đất, trong đất cát bốc cháy ngọn lửa.

Một ngọncỏ đỏ thắm mọc từ khe hở, tỏa mùi thơm nức mũi, cách mấy chục dặm vẫnngửi được mùi dược.- Đây là . . .

Chu thảo, bảo dược luyện đan cực kỳ quý giá.

Chu thảo này chắc đã sinh trưởng ba nguyên hội, ít nhất bán được ba mươi ức linhthạch, tương đương giá trị ba vạn tinh hoa phật khí.Chu thảo toàn thân tinh ngọc như hỏa ngọc, một nguyên hội mới cao một tấc.Gốc chu thảo bên cạnh Phong Phi Vân cao cỡ ba tấc.Phượng hoàng, hỏa loan, kỳ lân, kim ô, huyết giao xem chu thảo là thánhdược, có ích lợi rất lớn cho chúng nó tu luyện.

Sau khi ăn chu thảo,chúng nó phun ra lửa càng lợi hại hơn.Tại Tây Ngưu Hạ Châu ít khi thấy chu thảo, nó là cổ dược hiếm hoi.

Chuthảo mọc đầy khắp nơi đây, Phong Phi Vân đưa mắt nhìn thấy ít nhất hơnmười chu thảo, gốc chu thảo cao nhất cỡ chín tấc.- Không uổng là Tiểu Linh tiên giới, một gốc cây ngọn cỏ mang về TâyNgưu Hạ Châu là dị bảo kỳ trân, không chừng tại đây sẽ tìm được lượngkiếp chuyển thế cổ dược.Muốn giúp Nam Cung Hồng Nhan sống lại cần ba loại thần vật: Đại thánhtinh huyết, linh hồn linh thạch, lượng kiếp chuyển thế cổ dược.Hai thần vật trước Phong Phi Vân đã tìm ra, nhưng lượng kiếp chuyển thếcổ dược rất khó tìm, có lẽ chỉ tồn tại trong Tiểu Linh tiên giới.Phong Phi Vân thả Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, Huyết Giao ra khỏi Thiên quốc.Huyết Giao la lên: - Má ơi, nóng quá, đây là đâu?

Thiên địa linh khí đậm đặc, khí hỏa diễmthật kinh khủng.

Phong gia chạy vào cấm đại nào vậy? oa, gốc chu thảo to quá.Rất nhanh tầm mắt Huyết Giao bị chu thảo dưới đất hấp dẫn, nó nhổ mộtgốc lên nuốt vào bụng.

Người Huyết Giao rực cháy lửa, miệng không ngừngphun lửa.Mao Ô Quy luôn xem báu vật như mạng thì bình tĩnh đánh giá thiên thế, địa thế xung quanh.Mao Ô Quy biến sắc mặt nói: - Chỗ . . .

Chỗ này chắc không phải là nơi đó đi?

Không thể nào . . .

Không thể nào . . .

Phong Phi Vân dập tắt hy vọng của Mao Ô Quy:- Đúng là nơi đó.Mao Ô Quy nhắm mắt lại, sợ quá xỉu.

Huyết Giao chạy tới kéo Mao Ô Quy nửa ngày mà nó không tỉnh lại.Huyết Giao tò mò hỏi: - Quy gia, Phong gia, các ngươi nói đây là đâu?Phong Phi Vân trả lời:- Tiểu Linh tiên giới.- Cái gì?

Huyết Giao choáng váng, trước mắt tối sầm, té dưới đất.Mao Ô Quy đạp tỉnh Huyết Giao.Huyết Giao nhào tới mũi giày Phong Phi Vân, kéo ống quần hắn khóc sướt mướt van xin:- Phong gia, ta không chơi nữa, bảo dược tốt cách mấy ta cũng không cần, ta muốn quay về.Phong Phi Vân nói: - Không về được.

Thời thái cổ nơi này được gọi là tiên giới, phải đếnbán thánh cảnh mới phi thăng lên đây được, còn để trở về thì cần có sứcmạnh thánh linh.

Hơn nữa thánh linh bình thường khó làm được, lên trờikhó, xuống trần càng khó hơn.Huyết Giao ôm y vọng hỏi: - Vậy ta trở về Thiên quốc được không?Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Kết cấu không gian Tiểu Linh tiên giới ổn định, cảnh giới như ta cóthể tùy ý phá mở hư không trong Tây Ngưu Hạ Châu nhưng tại đây không dao động hư không được nửap hần.

Các ngươi có thể thông qua đường hầm Thiên quốc vào đây, nhưng không thể trở về, đây là con đường một chiều.Huyết Giao tuyệt vọng:- Ngươi hố cha!Phong Phi Vân cười nói: - Ta chỉ muốn triệu hoán lão Mao, dù gì nó từng đến Tiểu Linh tiên giới, có thể nói nhiều thứ ta không biết.

Ai ngờ ngươi cũng ra theo?Huyết Giao tát mặt mình bôm bốp:- Tò mò hại chết giao!Mao Ô Quy tàn bạo đá Huyết Giao:- Đồ hèn, chỗ này là Tiểu Linh tiên giới, tuy sau thái cổ nơi này trở nên hồng hoang tuyệt địa, nhưng tồn tại nhiều kỳ ngộ.Phong Phi Vân bổ sung thêm:- Chỗ này gọi là thiên môn chi đài.Mao Ô Quy thở phào:- Ra là thiên môn chi đài, may rồi, không phải đại lục tiên giới thì may.

Nếu không thật khủng khiếp.Huyết Giao lại bừng bừng sức sống, cười to bảo: - Có phải thiên môn chi đài nhiều báu vật nhưng không có nguy hiểm gì?-------Chương 1847: Kim ô chiến hỏa loanMao Ô Quy nói: - Ngươi thì biết gì?

Thiên môn chi đài là xưng hô người hậu thời kỳ thái cổ gọi chỗ này.

Trước thái cổ, thiên môn chi đài và đại lục tiên giớiliền thành một thể.

Trong đại kiếp nạn cuối thời kỳ thái cổ, Tiểu Linhtiên giới đứng mũi chịu sào, bị đánh nát thành hàng ngàn khối.

- Trong đó khối lớn nhất chím tám mươi phần trăm Tiểu Linh tiên giới,được gọi la đại lục tiên giới.

Thiên môn chi đài là một mảnh nhỏ trongđó, nhỏ hơn đại lục tiên giới rất nhiều, mứ độ nguy hiểm cũng ít hơn.Huyết Giao càng vui vẻ:- Vậy chẳng phải là chúng ta an toàn rồi?Huyết Giao vui sướng nhổ gốc chu thảo nhét vào miệng nhai ngon lành.Mao Ô Quy nói: - Ta không đến thiên môn chi đài hay đi đại lục tiên giới.

Lúc ấy ta đimột mảnh nhỏ khác, đời sau đặt tên là Tiểu Linh thiên.

Thiên môn chi đài và Tiểu Linh thiên chắc lớn như nhau, nguy hiểm cũng sàn sàn.Huyết Giao sợ hết hồn:- Ngày xưa Quy gia oai như vậy mà gặp nguy hiểm trong Tiểu Linh thiên,thế thì chúng ta đi thiên môn chi đài chẳng khác nào chịu chết?Mao Ô Quy nói: - Hừ!

Ngươi nên mừng là chúng ta chỉ đến thiên môn chi đài, nếu đi đại lục tiên giới e rằng thánh linh cũng chết.Phong Phi Vân biết Tiểu Linh tiên giới rất nguy hiểm:- Lúc trước ta gặp rắn lạ đẳng cấp bán thánh bát trọng, nếu không trốnvào sơn mạch hỏa diệm này không chừng buộc phải hóa rồng.

Chỗ này nhưhồng hoang.Mao Ô Quy đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đưa mắt nhìn khắp nơi là sơn mạch cháy lửa, không thấy cuối.- Rất có thể một cường giả tuyệt thế từng tu luyện tại đây, lửa chỗ này không giống bình thường.- Lửa bình thường làm sao dựng dục ra nhiều chu thảo được?Lửa kéo dài liên miên không thấy cuối, càng đi vào sâu lửa càng khủng bố.Chu thảo giúp ích rất lớn cho việc tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân,Phong Phi Vân thả một vạn linh thú chiến hồn ra khỏi người.

Kim Nghê dẫn dắt đàn linh thú chiến hồn góp nhặt chu thảo trong sơn mạch núi lửa.Những linh thú chiến hồn đều có trí tuệ nhưng chưa tu luyện ra linh thú chiến thể, dư sức hái chu thảo cho Phong Phi Vân.Một gốc chu thảo cao ba tấc ẩn chứa dược lực tương đương với ba vạn phương tinh hoa phật khí.Số lượng chu thảo trong sơn mạch núi lửa này đếm hoài không hết, mỗingày có hơn mười vạn chu thảo được chuyển về, Phong Phi Vân hấp thu hết.- Đạo tắc thánh linh có thể từ từ lĩnh ngộ sau, lực lượng của ta chưa bị bão hòa, Bất Tử Phượng Hoàng Thân, vạn thú chiến thể có không gian tiến bộ rất lớn.- Nếu ta tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến đại thừa, tu luyện rachín trăm chín mươi chín khối phượng cốt, dù không tới cảnh giới thánhlinh cũng có lực lượng bán thánh linh.- Nhưng muốn tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến đại thành khó khăn hơn vạn thú chiến thể gấp vô số lần.Phong Phi Vân hấp thu bao nhiêu là chu thảo trong vòng bốn ngày, phượngcốt từ hai trăm lẻ bốn khối tăng lên tới hai trăm hai mươi lăm khối.Phượng cốt tăng thêm hai mươi mốt khối, thể chất của Phong Phi Vân lạitiến bộ bước dài.

Bây giờ Phong Phi Vân là thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.Phong Phi Vân nhíu mày nói: - Chu thảo vòng ngoài sơn mạch hỏa diệm sắp bị hái sạch.Phong Phi Vân đưa mắt nhìn sâu bên trong sơn mạch hỏa diệm.Kim Nghê đứng trong lửa như co nthần thú thiên hỏa, nói: - Chu thảo sáu ngàn dặm quanh sơn mạch hỏa diệm đã được hái hết, có cần vào sâu trong sơn mạch hỏa diệm không?Màu lửa sâu trong sơn mạch hỏa diệm biến thành màu xanh, đó là đố hoánthanh hỏa, có thể đốt chết hiền giả Vũ Hóa cảnh.

Chỉ tu sĩ đẳng cấpthánh hiền giả mới miễn cưỡng chống cự được.Vòng ngoài sơn mạch hỏa diệm có một số mãnh thú lửa hung dữ, sức chiếnđấu đến đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng.

Không ai biết trong đố hoán thanh hỏasẽ gặp bao nhiêu quái vật đáng sợ.- Chỉ vòng ngoài đã sinh trưởng nhiều chu thảo như thế, sâu trong sơnmạch hỏa diệm chắc chắn có thêm thứ quý giá.

Đi xông, Đương nhiên phảiđi.

A, có yêu khí!

Ngươi hãy dẫn linh thú chiến hồn đi vào sâu trong sơn mạch hỏa diệm trước, ta sẽ đến sau.Phong Phi Vân lắc người, lửa bao bọc toàn thân hắn, bay hướng chân trờiphương nam.

Rất nhanh Phong Phi Vân đáp xuống đỉnh núi lửa cách tám trăm dặm, nhìn thảo nguyên lửa bên dưới.Một con kim ô và con hỏa loan đang đánh nhau trời sụp đất nứt, bứng mấy ngọn đồi lên.- Két!Hỏa loan rên rỉ, thu nhỏ người biến thành mỹ nữ cao kiều nóng bỏng.Nữ nhân có mái tóc dài màu xanh, da trắng như bông bưởi, mặc áo tơ xanhtrăm hoa, bên dưới là váy xanh tơ bạc đen.

Vóc dáng nữ nhân cao kiềunóng bỏng, váy dài xẻ cao lộ ra chân dài săn chắc.Khóe môi chiến trường vạn tộc dính máu, nàng vừa chạy trốn vừa quát to: - Kim Ô Bá hoàng tử, ngươi dám xuống tay với bản cô nương?

Có tin là ngươi sẽ chết thảm không?Kim Ô Bá hoàng tử biến ra hình người, gã mặc áo giáp vàng, lưng khoác áo choàng đỏ rực, tay cầm chiến kiếm to cỡ ván cửa.Kim Ô Bá hoàng tử cuồng cười:- Thanh Loan thánh nữ, ta biết nàng có địa vị rất cao trong hỏa loan yêu tộc, Hỏa Loan công chúa cũng không cao quý bằng nàng.

Tiếc rằng nơi này là Tiểu Linh tiên giới, dù ta có giết nàng cũng không ai biết.

Vùng đất nguy hiểm này chết mấy vương giả thế hệ trẻ là chuyện thường.Kim Ô Bá hoàng tử chém một thanh kiếm, mặt đất nứt vệt dài trăm dặm.- Tiểu Linh tiên giới?Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hoàng, nhưng rất nhanh Thanh Loanthánh nữ lấy lại bình tĩnh.

Lưng Thanh Loan thánh nữ mọc cánh chim đen,tốc độ tăng nhanh hơn.Kim Ô Bá hoàng tử cầm chiến kiếm ung dung như đi dạo, nhưng thật ra tốc độ siêu mau, dễ dàng đuổi kịp Thanh Loan thánh nữ.Kim Ô Bá hoàng tử cười châm biếm:- Hỏa loan yêu tộc thân với phượng hoàng yêu tộc, là đối địch với Kim Ôyêu tộc chúng ta.

Đối địch với Kim Ô yêu tộc là tội chết, nhưng bảnhoàng tử muốn nạp nàng làm thiếp.

Nếu nàng thần phục ta thì hôm nay sẽtha mạng cho nàng.Thanh Loan thánh nữ đánh đá chửi lại không nể mặt:- Bản thánh nữ chưa từng thiếu người theo đuổi, bản thánh nữ không hứng thú với sinh vật ba chân.Sau lưng Thanh Loan thánh nữ có đại nhân vật chống lưng, nàng không sợ Kim Ô Bá hoàng tử giết.Mắt Kim Ô Bá hoàng tử lạnh băng, chiến kiếm cắm dưới đất.

Lửa trongthiên địa ngưng tụ thành mưa lửa hình kiếm chặn đường Thanh Loan thánhnữ, nhốt nàng lại.- Hỏa Loan yêu kiếm!Thanh Loan thánh nữ vươn tay ngọc, lòng bàn tay trơn mềm bay ra thanhcốt kiếm đỏ thẫm.

Kiếm làm bằng xương, không có lưỡi, như cây gậy bấtquy tắc, hoa văn thần thánh thâm ảo di chuyển.Kim Ô Bá hoàng tử nheo mắt nói: - Kiếm tế luyện từ xương thánh linh?Thanh Loan thánh nữ chủ động khiêu khích:- Coi như ngươi có chút ánh mắt.

Cái này là luyện từ vuốt của tổ tiên,còn đọng lại lực lượng thánh linh.

Nhiều năm trước kiếm này từng chémmột kim ô cảnh giới chuẩn thánh.Thanh Loan thánh nữ nhếch môi, rất vênh váo.- Hừ!

Không biết trời cao đất rộng!Kim Ô Bá hoàng tử vỗ một chưởng vào chuôi kiếm, lưỡi chiến kiếm to lớnngưng tụ vô số thánh văn, kiếm khí ngút trời như sao băng bay ra.-------Chương 1848: Chính thống (1)Kim ô và hỏa loan đánh nhau, sơn mạch hỏa diệm bị đánh nát nhiều chỗ, sơn mạch tan vỡ chảy ra dung nham đất đá màu vàng.Phong Phi Vân đứng cách mấy trăm dặm, như thế nào giấu đi hơi thở.Phong Phi Vân lạnh lùng cười: - Không ngờ gặp hai người đó tại đây.

Tu vi của Kim Ô Bá hoàng tử quá mạnh, có tư cách cuồng ngạo.Trong cơ thể Kim Ô Bá hoàng tử có ba mươi sáu đạo tắc thánh linh tỏathần quang rực rỡ sắc vàng, như ba mươi sáu cây cột chống trời.Tu vi của Thanh Loan thánh nữ cũng rất mạnh nhưng chưa đến bán thánhcảnh, toàn dựa vào báu vật miễn cưỡng đối kháng với Kim Ô Bá hoàng tử.Bùm!Kim Ô Bá hoàng tử quét ngang đập nát ba linh khí thập ngũ phẩm Thanh Loan thánh nữ sử dụng thành đống sắt vụn rách nát.Thanh Loan thánh nữ có nhiều báu vật, tùy tay đánh ra một linh khí như ném cục đá, quấy rối Kim Ô Bá hoàng tử rất nhiều.Sau lưng Thanh Loan thánh nữ có chỗ dựa lớn, đừng nói linh khí, dù nàng muốn thánh linh dụng cụ cũng có.Nhưng tu vi của Kim Ô Bá hoàng tử qua cao, Thanh Loan thánh nữ bị kiếmkhí trùng kích, cổ tay trái trúng kiếm suýt đứt lìa, cốt kiếm suýt rờikhỏi tay.Kim Ô Bá hoàng tử lại áp sát, nhát kiếm lướt qua cổ Thanh Loan thánh nữ.

Trên da thịt Thanh Loan thánh nữ lấp lánh các thánh văn xa xưa, cóthánh quang thánh linh bảo vệ nàng ngăn cản nhát kiếm.

Nhưng vẫn để lạimột vệt máu trên cổ Thanh Loan thánh nữ, kiếm khí cắt rách da thịt.Thanh Loan thánh nữ biến sắc mặt, mắt lạnh lùng nói: - Ngươi thật sự dám giết ta?Kim Ô Bá hoàng tử cười khẩy nói: - Kim Ô yêu tộc dám giết cả phượng chứ nói gì một con thanh loan?Hai tay Kim Ô Bá hoàng tử cầm kiếm, ba mươi sáu đạo tắc thánh linh lấplánh trong người tỏa định Thanh Loan thánh nữ chặt chẽ, nhát kiếm chémxuống.Thiên địa dao động.Tu vi của Kim Ô Bá hoàng tử quá mạnh, Thanh Loan thánh nữ không đỡ nổi thanh kiếm này.Nhưng kiếm không chém vào người Thanh Loan thánh nữ.Một bóng người bao bọc trong lửa bay qua che trước mặt Thanh Loan thánhnữ, tay cầm trường mâu màu trắng va chạm với Kim Ô Bá hoàng tử tám lần,bộc phát tiếng nổ kinh thiên động địa.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai người cùng lùi tám bước.Kim Ô Bá hoàng tử cầm chiến kiếm, uy phong lẫm lẫm hét dài:- Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân, ta sớm phát hiện hơi thở của ngươigần đây, đang định giải quyết 0Phật tổ xong sẽ giết ngươi.

Nếu ngươi đãchủ động nhảy ra thì cả hai chết chung đi!- Phong Phi Vân?Thanh Loan thánh nữ chớp mắt lia, nhìn bóng người ẩn trong ánh lửa.Môi son lẩm bẩm:- Thật sự là hắn, ha ha ha, tốt rồi.Phong Phi Vân thu lửa ào người, tay cầm trường mâu, cười nói: - Giữa chúng ta phải có một trận chiến.- Thiên Cơ Quỷ Thần Kiếm!Hai tay Kim Ô Bá hoàng tử cầm kiếm, kiếm phong vạch hư không.

Tiếng quỷthần kêu to vang lên, kiếm phong chỉ vào Phong Phi Vân.

Không gian quanh người Phong Phi Vân bị tỏa định.Thanh Loan thánh nữ đứng ở phía xa, lưng mọc đôi cánh chim màu xanh, ngực to, eo nhỏ thướt tha.Thanh Loan thánh nữ nhắc nhở:- Thiên Cơ Quỷ Thần Kiếm là Kim Ô Bá hoàng tử lĩnh ngộ từ Tứ Thánh Thiên Cơ bia, rất lợi hại, cẩn thận.Phong Phi Vân vung tay, trường mâu chỉ lên trời.

Giam cầm không gian bị đánh vỡ, mâu oanh kích phát ra tiếng xé gió chói tai.Ầm!

Bóng người giao nhau, hai người đánh túi bụi.- Tam kiếm quỷ thần nộ!Chiến kiếm trong tay Kim Ô Bá hoàng tử như quỷ thần, biến ảo khó dò, khí xông thần hải.

Đây là bội kiếm của thánh linh, bên trên ghi nhiều đạotắc thánh linh, uy lực khủng bố vô biên, thậm chí có thể câu thông đạothánh linh trong thiên địa.- Mắt đại ma long!Tay Phong Phi Vân cầm mắt rồng màu tím to cỡ nắm tay đi trong quỷ thầnkiếm khí, chỉ tay một cái.

Mắt đại ma long bắn ra cột sáng khủng khiếpđánh vào người Kim Ô Bá hoàng tử.Kim Ô Bá hoàng tử giơ kiếm đứng thẳng, vô số ảo ảnh quỷ thần đứng saulưng gã.

Kim Ô Bá hoàng tử nhanh chóng thụt lùi mấy chục trượng.Mắt hổ co rút, Kim Ô Bá hoàng tử hỏi: - Ngươi là đại ma long có quan hệ gì?Phong Phi Vân nói: - Đối thủ đánh thua.Kim Ô Bá hoàng tử châm biếm:- Chỉ bằng vào ngươi cũng có tư cách làm đối thủ đánh thua đại ma long?- Ý của ta đại ma long là đối thủ đánh thua ta.Phong Phi Vân cầm mắt đại ma long, tay kia cầm Thiên Tủy Binh Đàm va chạm với Thiên Cơ Quỷ Thần Kiếm.Quỷ thần và ma long va chạm, tiếng gầm kinh thiên chấn khung trời.Trường mâu và cự kiếm va chạm, mỗi kích nguy hiểm đập nồi chìm thuyền.Kim Ô Bá hoàng tử tức giận quát: - Bản hoàng tử đã tu luyện ra ba mươi sáu đạo tắc thánh linh còn ngươimới chỉ có một đạo thánh linh.

Nếu bản hoàng tử dốc hết sức thì ngươikhông đỡ nổi một chiêu!Mặt Kim Ô Bá hoàng tử đỏ rực, đôi mắt như trời trăng.- Bát kiếm quỷ thần kinh!Kiếm ý trên người Kim Ô Bá hoàng tử trướng to đến cực độ, vô số kiếm khí vận chuyển trong người gã.- Hiện tại một vạn linh thú chiến hồn không có trong người ta, nếu dâydưa với Kim Ô Bá hoàng tử thì ta sẽ chịu thiệt.

Chúng ta đi!Phong Phi Vân và Thanh Loan thánh nữ bay nhanh vào sâu trong sơn mạch hỏa diệm, tốc độ của hai người siêu mau.Kim Ô Bá hoàng tử cười to bảo: - Ha ha ha ha ha ha!

Muốn trốn?Kim Ô Bá hoàng tử phát ra kiếm khí hóa thành mấy trăm quỷ thần kiếm khísan bằng mấy chục ngọn núi lớn, đuổi theo Phong Phi Vân, Thanh Loanthánh nữ.Phong Phi Vân, Thanh Loan thánh nữ bay vào trong đố hoán lục hỏa, nhiệtđộ lửa nóng cháy hơn nhiều.

Cảnh giới như Phong Phi Vân, Thanh Loanthánh nữ cũng thấy làn da đau nhói.Phong Phi Vân vào một sơn cốc, điều động thần niệm gọi Mao Ô Quy, HuyếtGiao, Mao Thành Thật về.

Một vạn linh thú chiến hồn từ bốn phương támhướng bay lại, lao vào thân thể Phong Phi Vân.- Được rồi, tạm thời cắt đuôi hắn.Mao Ô Quy nhìn Thanh Loan thánh nữ, cười khùng khục:- Lợi hại, đi ra ngoài một chuyến mang về một mỹ nữ tuyệt thế.Phong Phi Vân lấy sáu mươi bốn khối long linh thạch ra bày trận pháp ẩn núp trong sơn cốc này.Vóc dáng Thanh Loan thánh nữ cao kiều,da trắng như ngọc, cổ dài, khíchất ưu nhã, cặp chân lộ ra ngoài trơn bóng mảnh khảnh.

Thanh Loan thánh nữ nhìn Phong Phi Vân thật lâu, nói đúng hơn là lúc hắn đánh nhau vớiKim Ô Bá hoàng tử thì nàng cứ nhìn hắn mãi.

Ánh mắt Thanh Loan thánh nữrất lạ, như muốn nhìn kỹ từng sợi tơ kẽ tóc.Phong Phi Vân cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Thanh Loan thánh nữ, như con dê bị sói ngắm.Phong Phi Vân hốt hoảng thầm nghĩ: - Ta sợ gì?

Không lẽ sợ bị nàng đè sao?- Tu vi của Kim Ô Bá hoàng tử cực mạnh, dù dùng vạn thú chiến thể, BấtTử Phượng Hoàng Thân cũng yếu hơn vài phần.

Trừ phi vạn thú chiến thểmạnh hơn nữa, nếu có đủ lực lượng tinh hoa thì tốt rồi.Phong Phi Vân biết rõ tu vi hiện tại của mình trong tình huống khôngbiến rồng muốn đánh bại Kim Ô Bá hoàng tử thì rất khó khăn.

Đương nhiênKim Ô Bá hoàng tử muốn giết hắn cũng khó như lên trời.-------Chương 1849: Chính thống (2)Thanh Loan thánh nữ đến gần Phong Phi Vân, bước chân nhẹ nhàng, ngực to mông vêu, mắt đa tình, như đóa sen e ấp hé nụ.Thanh Loan thánh nữ xấu hổ nói: - Vân ca ca, đa tạ ơn cứu mạng, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp.Phong Phi Vân cứ cảm thấy câu sau sẽ là 'lấy thân báo đáp', hắn vội ngắt lời:- Khụ khụ, chỉ tiện tay.Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật nhái lại:- Vân ca ca.Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh trừng chúng nó.Thanh Loan thánh nữ nghiêng thân thể đường cong nhấp nhô, mắt đa tình, rèm mi cong, ngón tay vò góc áo.Thanh Loan thánh nữ ngại ngùng thỏ thẻ:- Thật ra ta và Vân ca ca là chỉ phúc vi hôn.Phong Phi Vân kêu lên: - A?

Phong Phi Vân ít khi bị người theo đuổi ngược, không ngờ bây giờ nữ nhân theo đuổi nam nhân trực tiếp như thế.

Chỉ phúc vi hôn?

Còn cớ nào xạohơn không?Phong Phi Vân không ngại có nhiều nữ nhân, huống chi Thanh Loan thánh nữ rất đẹp, không thua kém Hiên Viên Nhất Nhất.

Tính dáng người thì ThanhLoan thánh nữ nóng bỏng hơn cả Hiên Viên Nhất Nhất.

Nhưng Thanh Loanthánh nữ chủ động làm người ta sợ hãi, cảm thấy nàng có rắp tâm gì.Phong Phi Vân vội la lên: - Khụ khụ, thánh nữ điện hạ, ta . . .

Ta đã có vị hôn thê.Thanh Loan thánh nữ trợn to mắt nói: - Cái gì?

Ai cho phép?Bộ dáng đanh đá không còn vẻ thục nữ e ấp, Thanh Loan thánh nữ như núi lửa sắp phun trào.Phong Phi Vân đổ thừa cho Long Xuyên Phượng:- Sư tôn của ta quyết định.Thanh Loan thánh nữ nói: - Vậy không tính, chuyện hôn nhân chỉ phụ mẫu mới quyết định được.

Mẫuthân của Vân ca ca đã định hôn sự với ta, cho nên ta là chính thống.Phong Phi Vân nhướng mày nói: - Mẫu thân của ta định hôn sự?- Đúng rồi, gia gia của ta và mẫu thân Vân ca ca đã quyết định hôn nhântừ hai chúng ta chưa sinh ra, nhưng mẫu thân Vân ca ca mang thai lâu,Vân ca ca sinh ra sau ta hai trăm năm.Ánh mắt Thanh Loan thánh nữ nghiêm túc, tóc dài rũ xuống.

Dường như thấy mình quá mạnh mẽ, ánh mắt Thanh Loan thánh nữ dịu lại, nheo mắt thànhhai vầng trăng khuyết.Thanh Loan thánh nữ thỏ thẻ:- Tám năm trước mẫu thân của Vân ca ca còn đến Thanh Loan tiên phủ, khen ta không ngớt.

Khi ấy gia gia nhắc chuyện hôn nhân, mẫu thân Vân ca canói nếu ta gả vào Phong gia chắc chắn sẽ là chính thất, không cho phépbất cứ người nào khi dễ ta.Nữ nhân biến sắc mặt thật nhanh.Phong Phi Vân buồn cười nói: - Gia gia của thánh nữ điện hạ là ai?

Ta không quen.- Vân ca ca không quen?Thanh Loan thánh nữ lấy một lệnh bài bạch ngọc đưa cho Phong Phi Vân.Phong Phi Vân khó hiểu nhận lấy lệnh bài bạch ngọc, bên trên khắc chữ phong.

Con ngươi Phong Phi Vân co rút.Phong Phi Vân rất quen thuộc lệnh bài này, lúc trước Phong gia Linh Châu thành cũng có.

Chỉ bốn người sở hữu lệnh bài, phụ thân của Phong PhiVân, nghĩa huynh của hắn, bản thân hắn và lão bộc Lưu quản gia của mẫuthân.- Lưu gia gia.Phong Phi Vân há hốc mồm,giật mình.Phong Phi Vân nhìn ma long một lúc lâu:- Sao lệnh bài nằm trong tay thánh nữ điện hạ?Thanh Loan thánh nữ ai oán liếc Phong Phi Vân, mắt mông lung hơi nước:- Gia gia kêu ta đến tìm Vân ca ca, nói tuổi chúng ta không còn nhỏ, nên sớm thành thân.

Lúc đi gia gia cho ta tín vật chứng minh thân phận.Đôi mắt Thanh Loan thánh nữ sáng ngời nhìn Phong Phi Vân, nói: - Không lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa tin?

Bản cô nương được gọi là đệnhất mỹ nhân hỏa loan yêu tộc, nhiều người theo đuổi, ngươi đừng làm bộdáng ghét bỏ.

Nếu ngươi không muốn thì có hàng đống anh kiệt chờ theođuổi ta!Phong Phi Vân nói: - Vậy được rồi . . .

Thanh Loan thánh nữ cười tủm tỉm, hai bàn tay xoa nắn, nói: - Nhưng ta đã nhận sính lễ của mẫu thân của ngươi đã xem như là con dâu Phong gia, ta sẽ không nhìn những kẻ theo đuổi cái nào.Phong Phi Vân nói: - Thánh nữ điện hạ thật sự gặp qua mẫu thân của ta?

Bây giờ mẫu thân ở đâu?Thanh Loan thánh nữ nói: - Ta cũng không biết người ở đâu.

Nhưng ta nghe lén nàng và gia gia nóichuyện, dường như đang cùng Phong thúc thúc tìm người tên Thiên Đạo,chuyện vô cùng quan trọng.- Thiên Đạo, lại là Thiên Đạo, Thủy Nguyệt Đình cũng đang tìm Thiên Đạo.

Xem ra trong đại kiếp nạn không lâu sau Thiên Đạo là nhân vật mấu chốt.Phong Phi Vân biết có lẽ điều Thanh Loan thánh nữ nói là thật, nàng thật sự là cháu gái của Lưu gia gia.

Lưu gia gia quan tâm Phong Phi Vân từnhỏ đến lớn, thân còn hơn gia gia ruột.

Nếu Thanh Loan thánh nữ là cháugái của Lưu gia gia thì thật khó giải quyết.Thanh Loan thánh nữ nói: - Dì bảo ngươi tuyệt đối đừng đi Chí Tuế giới, càng không được đi long tộc.Phong Phi Vân hỏi: - Tại sao?- Ta không rõ.Thanh Loan thánh nữ ngẫm nghĩ, lại bảo:- Nghe nói dì và long tộc có thù lớn, giết nhiều chí tôn long tộc.

Mấyyêu đế long tộc đều bị nàng đánh bị thương, mới trước đó xốc tổ longvương miếu của long tộc.Phong Phi Vân đăm chiêu.

Đột nhiên bên trên hiệp cốc truyền đến dao động lớn, tiếng kim ô hú dài, thanh âm kinh thiên động địa.Thanh Loan thánh nữ cắn hàm răng trắng, tức giận quát: - Kim Ô Bá hoàng tử thật đáng ghét, tưởng ta không giết hắn được không?Thanh Loan thánh nữ nổi giận định đi nghênh chiến với Kim Ô Bá hoàng tử.Phong Phi Vân vươn tay ấn vai Thanh Loan thánh nữ:- Nàng không giết hắn được.- Tất nhiên ta có cách.Thanh Loan thánh nữ lấy một thần y ra mặc trên người, thân thể yểu điệumềm mại bị lông chim sư tôn đỏ rực bao bộc, giống Phượng Hoàng Thiên Nữcòn hơn cả Phượng Hoàng Thiên Nữ chính gốc.Phong Phi Vân kinh ngạc nói: - Áo da rồng lông phượng?Thanh Loan thánh nữ cười gật đầu, nói: - Đúng rồi.

Ngày xưa dì tế luyện hai thần y là áo da phượng vảy rồng,gồm áo da phượng vảy rồng, áo lông phượng da rồng.

Chọn dùng lông chimthái cổ thần phượng, da phượng, vảy rồng và da của một vị tổ long vươnglong tộc.

Mặc áo vào sức chiến đấu sẽ tăng vọt, nhưng có chút tác dụngphụ.Phong Phi Vân hỏi: - Tác dụng phụ gì?Thanh Loan thánh nữ trả lời:- Mỗi lần mặc áo lông phượng da rồng sau khi cởi xuống sẽ cảm xúc nóngnảy, hiếu sát.

Nên gia gia dặn ta không đến tình huống nguy hiểm tuyệtđối thì không được mặc vào.

- Trước kia người ta là yểu điệu thục nữ, mặc vào hai lần thì tính cáchcàng lúc càng nóng nảy, đôi khi không kiềm chế được.

Vân ca ca thì sao?Vân ca ca có tác dụng phụ gì?- Không . . .

Không có.

Phong Phi Vân ho khan:-

Sau này đừng gọi ta là Vân ca ca nữa, gọi Phong Phi Vân thì được rồi.Thanh Loan thánh nữ nói: - Vậy ta sẽ gọi là Vân ca.

Phải rồi, mẫu thân kêu ta đưa đồ cho Vân ca.Mao Ô Quy, Huyết Giao chạy đua lao nhanh đến.

Mao Ô Quy đạp Huyết Giao nằm bẹp xuống đất, chạy ngay đến trước mặt Phong Phi Vân.Mao Ô Quy nói: - Mới rồi chúng ta phát hiện một mạch nước ngầm sâu trong hiệp cốc.Phong Phi Vân ngây người:- Chuyện này . . .

Rất lạ sao?Biểu tình Mao Ô Quy kích động, người run rẩy nói: - Đó không phải sông bình thường, trong sông toàn chảy tinh hoa hỏa khí.-------Chương 1850: Tính tình nóng nảyPhong Phi Vân mừng rỡ:- Đi, xem thử!Mao Ô Quy, Huyết Giao đi trước dẫn đường, Phong Phi Vân và Thanh Loan thánh nữ theo sau.

Cả đám đi sâu vào hiệp cốc.Thanh Loan thánh nữ rất có hứng thú với mạch nước ngầm tụ tập tinh hoa hỏa khí, tạm gác lại mẫu thân Phong Phi Vân nhờ đưa đồ.Hiệp cốc này càng đi càng sâu.

Trên tảng đá, trong đất bùn, khắp nơi là đố hoán lục hỏa, lửa xanh đậm đặc đến nỗi che tầm mắt.Không biết xuống lòng đất sâu bao nhiêu, sóng lửa càng lúc càng nóng cháy, đố hoán lục hỏa sắp đông thành thể lỏng.Phong Phi Vân dùng kim tàm phật khí bao bọc thân thể, đứng trên huyềnthạch màu xanh, nhìn nước sông sanh sôi trào chảy xiết.

Lực lượng nóngcháy, cuồng bạo, đốt người ập vào mặt.- Thật sự có một tinh hoa hỏa khí tụ thành dòng chảy, số lượng ít nhấtcỡ ức phương, đủ cho vạn thú chiến thể của ta tăng mảng lớn!Phong Phi Vân rất kích động bay vào giữa sông, thả linh thú chiến hồn ra ngoài, bắt đầu hấp thu tinh hoa hỏa khí.So sánh thì tinh hoa hỏa khí có tác dụng với Bất Tử Phượng Hoàng Thânnhiều hơn, nhưng tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân khó khăn hơn vạn thúchiến thể nhiều.

Cho nên Phong Phi Vân quyết định tu luyện vạn thú chiến thể đến đại thừa trước rồi luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân sau.

Khi vạnthú chiến thể đến đại thừa thì không biết sức chiến đấu sẽ lên đến cảnhgiới nào.Thanh Loan thánh nữ nói: - Vân ca đang trong thời kỳ tu luyện quan trọng, ba ngươi ra ngoài canhchừng, nếu Kim Ô Bá hoàng tử tìm tới đây hãy báo cho ta ngay.Huyết Giao vênh váo nói: - Dám chỉ trỏ chúng ta?

Tiểu nha đầu không biết lai lịch của chúng ta là gì phải không?Mắt Thanh Loan thánh nữ lạnh lẽo tát mặt Huyết Giao làm nó quay ba vòng, không phân rõ đông tây nam bắc.

Thanh Loan thánh nữ đá đấm làm HuyếtGiao gào rú thê thảm, mặt mũi bầm dập, đầu váng mắt hoa.Thanh Loan thánh nữ sửa sang lại quần áo, hít sâu, nhẹ xoa tay, mắt chớp chớp.Thanh Loan thánh nữ cười ngọt ngào:- Quên tự giới thiệu, hiện tại ta là vị hôn thê của Phong Phi Vân, là vị hôn thê chính thống.

Tương lai nếu các ngươi dám không nghe lời thì tasẽ . . .

Nói chuyện phải quấy với các ngươi.Mao Ô Quy nhìn Huyết Giao bị đánh sưng mình, người run rẩy chửi thầm:- Ngươi nói chuyện phải quấy được mới sợ.- Tính tình nóng nảy như thế . . .

Đi đi, không truê vào được.- Quá bạo lực.- Tương lai của Mao Thành Thật u ám đây.- Ai kêu người ta là vị hôn thê chính thống?

Sau này sẽ náo nhiệt đây,một núi không chứa hai hổ.

Phải rồi, các ngươi nói xem Kính Nguyệt nhiphải làm sao?- Còn Long La Phù, người ta đã mang thai.- Long Thương Nguyệt nữa, người ta cũng là vị hôn thê.- Còn Hồng Nhan, cô nương này tính cách nóng nảy, lại tâm ngoan thủ lạt . . .

- Thế thì chưa chắc, cô nương này là thanh loan, biết phun lửa.- Tương lai là khúc bi ca.- Tương lai là một con thanh loan.Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật đi ra ngoài, vừa đi vừa bàn tán.Thanh Loan thánh nữ nghe hết đoạn đối thoại, lửa cháy hừng hực trong mắt nàng.Phong Phi Vân liên tục hấp thu tinh hoa hỏa khí, những linh thú chiếnhồn càng lúc càng cường đại, khí thế càng lúc càng dồi dào.- Grao! linh thú chiến hồn thứ hai ngưng tụ thành linh thú chiến thể, thân thểchứa đạo tắc thánh linh thứ nhất, tăng lên cảnh giới bán thánh.- Grao!

Linh thú chiến hồn thứ ba đến bán thánh cảnh, dữ tợn mà khủng bố, khí thế trào dâng.Chỉ sáu canh giờ đã có bốn mươi sáu linh thú chiến hồn đến bán thánhcảnh, chiếm cứ hai bên dòng sông ngâm, khí thế khiếp người, mắt dữ tợnnhư có bốn mươi sáu con hồng hoang cổ thú ngồi xếp bằng.Phong Phi Vân lơ lửng bên trên tinh hoa hỏa khí, có vô số hà quang màuxanh tụ tập vào người hắn.

Phong Phi Vân không dừng tu luyện lại.Thanh Loan thánh nữ nhìn bốn mươi bảy linh thú chiến thể đẳng cấp bánthánh, nàng bước đến trước mặt chúng nó, lấy quyển bia văn dày ra.Bia văn ghi trên da hỏa loạn, có bốn mươi bảy tám da.

Mỗi tấm da hỏaloan khắc đầy bia văn, hàng chữ rất thâm sâu ghi chép thần văn diệt thế.- Đây là tiên hiền viễn cổ dùng da mình khắc ấn bia văn từ diệt thế thần bia, bên trên không chỉ ghi chép đạo thánh linh còn có đạo diệt thế.Bây giờ mỗi con lấy một tấm tham ngộ đi.Bốn mươi bảy tấm da hỏa loan bay tới trước mặt bốn mươi bảy linh thúchiến thể.

Bốn mươi bảy linh thú chiến thể ngồi xếp bằng trên mặt đất,bắt đầu tham ngộ đạo thánh linh, đạo diệt thế.Không lâu sau có bảy linh thú chiến thể thăng cấp bán thánh cảnh.

ThanhLoan thánh nữ lại lấy ra bảy tấm da giao cho chúng nó, nhưng không phảida hỏa loan mà là bảy tấm da rồng, bên trên cũng khắc đầy diệt thế biavăn.Phong Phi Vân mất một ngày một đêm mới hấp thu hết sạch tinh hoa hỏakhí, tổng cộng sinh ra một trăm lẻ tám linh thú chiến thể đẳng cấp bánthánh, con nào con nấy cực kỳ thần tuấn.

Chúng nó ngồi khoanh chân thamngộ diệt thế bia văn Thanh Loan thánh nữ đưa cho.Có khắc trên da hỏa loan, da rồng, da người, da kim ô . . .

Phong Phi Vân hút hết tinh hoa hỏa khí vào người, đáp xuống trước mặt Thanh Loan thánh nữ.Phong Phi Vân nói: - Chúng nó là da tổ tiên, mỗi tấm là báu vật vô giá, thánh vật của các tộc.

Nàng lấy từ đâu ra?Thanh Loan thánh nữ trả lời:- Dì đưa ta nhờ chuyển cho ngươi, có khoảng một vạn tấm.Thanh Loan thánh nữ lấy chiếc hộp báu màu đỏ ra, bên trên ghi các huyềnvăn trấn phong.

Nắp hộp mở, bên trong lao ra khí viễn cổ hùng hồn, bắnra hà quang vô tận.

Có hơn chín ngàn tấm thần da bia văn lực lượng mạnhmẽ bay ra, trong đó có cả da thánh linh.Phong Phi Vân chắp hai tay, dựng lên năm đại vực bao bọc vạn tấm tấm da thần bia văn trong vực.May mắn những tấm da thần bia văn đã bị cường giả trấn áp, nếu không với tu vi Phong Phi Vân bây giờ không thể trấn áp được nhiều tấm da thầnbia văn như thế.Cảnh tượng trước mắt quá đồ sộ, mỗi tấm da hiện ra một ảo ảnh thái cổthánh giả, như vạn thánh triều tông, chúng hiền giảng đạo.

Bọn họ đangkể lại tai nạn viễn cổ, phát ra tiếng khóc lóc nức nở, tiếng gào thét xé ruột xé gan, tiếng than vãn kinh thiên động địa.Cảm xúc của bọn họ có sức cảm nhiễm quá lớn, vô hình trung ảnh hưởng cảm xúc của Phong Phi Vân và Thanh Loan thánh nữ, khiến hai người khôngkiềm được bật khóc.Ầm!

Bên trên, một móng vuốt to xé mặt đất làm đất đai rung rinh.Kim Ô Bá hoàng tử từ trên trời giáng xuống, lơ lửng trong không trung, áo choàng đỏ rực sau lưng bay phần phật.Kim Ô Bá hoàng tử nhìn tấm da thần bia văn:- Toàn là bia văn ban đầu, số lượng nhiều như thế vậy?

Tận một vạn tấm!Nếu ta có được một vạn tấm bia văn ban đầu là có thể tế luyện ra một vạn phân thân cường đại, khi đó ai có thể tranh phong với ta?Phong Phi Vân cất một vạn tấm da thần bia văn, bỏ chúng nó vào lại hộp đỏ.Kim Ô Bá hoàng tử không ra tay, để mặc Phong Phi Vân cất tấm da thần bia văn.

Miễn giết Phong Phi Vân là mọi thứ của hắn sẽ thuộc về gã, nên Kim Ô Bá hoàng tử không vội vàng.-------Chương 1851: Thần phượng luyện phủ địa (1)Thanh Loan thánh nữ hừ lạnh một tiếng: - Thật là âm hồn không tan.Hai tay Kim Ô Bá hoàng tử cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nói: - Thanh Loan thánh nữ, nếu nàng đồng ý gả cho ta thì ta có thể phongnàng làm thái tử phi.

Còn nếu nàng chấp mê bất ngộ đi theo bán yêu thìhôm nay nàng cũng khó thoát chết.Thanh Loan thánh nữ liếc Phong Phi Vân:- Nhìn xem, ta đã bảo là không thiếu người theo đuổi.Lúc này Phong Phi Vân không yếu thế, nói: - Bá hoàng tử, lẽ nào hoàng tử không biết Thanh Loan thánh nữ là vị hônthể của ta.

Ở trước mặt vị hôn phu buộc nàng làm hoàng tử phi của ngươithì thật là không để ta vào mắt.Kim Ô Bá hoàng tử cười to bảo: - Nàng là vị hôn thê của ngươi?

Ha ha ha ha ha ha!

Thân phận của nàngcao quý hơn ngươi gấp trăm, ngàn lần.

Một ở trên trời, một dưới lòngđất, trừ phi ngươi là con cháu của phượng hoàng yêu hậu thì còn may.Kim Ô Bá hoàng tử trời sinh kiêu ngạo, bá đạo, xem bán yêu là sinh vậtđê tiện nhất đời.

Mặc cho Phong Phi Vân có tu vi cao cỡ nào cũng khôngthể thay đổi cái nhìn của Kim Ô Bá hoàng tử.Ban dầu Lưu Tô Tử cũng cảm thấy bán yêu không bằng nô lệ, đi gần bán yêu là nhục nhã.

Nói chi đến Kim Ô Bá hoàng tử thân phận cao hơn Lưu Tô Tử, cuồng ngạo hơn?- Quay về!Phong Phi Vân thu một vạn linh thú chiến hồn vào thân thể, khí thế tăng vọt, hít thở mang theo lực lượng chứa bạo tạc.Ánh mắt Kim Ô Bá hoàng tử dần tối đen, gã cảm giác được lực lượng khủng bố truyền ra từ người Phong Phi Vân.- Grao!

Cánh tay Phong Phi Vân nổi gân xanh, hoa văn vạn thú hiện ra trên tay.

Phong Phi Vân đánh một đấm.Hai tay Kim Ô Bá hoàng tử giơ kiếm lên chém ra quỷ thần kiếm khí, nhưngkhông ngăn được uy lực cú đấm của Phong Phi Vân.

Kim Ô Bá hoàng tử bayngược ra, cổ tay rách toạc, chiến kiếm suýt văng ra ngoài.Kim Ô Bá hoàng tử nói: - Lực lượng thật kinh khủng, ngươi có thể tu luyện vạn thú chiến thể đến trình độ này?Đôi tay Kim Ô Bá hoàng tử tê dại, ánh sáng vàng chợt lóe, vết máu trên cổ tay khép lại ngay.Không cho Kim Ô Bá hoàng tử cơ hội thở dốc, Phong Phi Vân đánh ra cú đấm thứ hai với thế sấm sét đập vào ngực gã.Kim Ô Bá hoàng tử muốn giơ tay ngăn cản nhưng sức mạnh của gã không ngăn được Phong Phi Vân.Áo giáp cuồng chiến trên ngực Kim Ô Bá hoàng tử bị Phong Phi Vân đánh hõm vào.Răng rắc!

Áo giáp màu vàng bị vỡ một lỗ hổng.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phong Phi Vân liên tục đánh ra bảy ngàn cú đấm trong một chớp mắt, đánhvỡ áo giáp của Kim Ô Bá hoàng tử, đánh gãy xương quai xanh của gã.

Da dẻ Kim Ô Bá hoàng tử nứt ra, máu chảy đầm đìa.Kim Ô Bá hoàng tử bay ra ngoài, đập vào vách đá cứng rắn, ngực không ngừng chảy máu.Người Phong Phi Vân không nhiễm một hạt bụi trần, hắn sửa sang lại góc áo, ngoắc ngón tay phải:- Đến đây, ngươi vạn chiến bất bại đúng không?Kim Ô Bá hoàng tử hừ mạnh, chiến ý hừng hực trong con ngươi, lửa cuộntrào ngưng tụ trong người gã, chấn vỡ áo giáp thành mấy mảnh.- Ngươi là người thứ hai có thể thương tổn đến ta, nhưng rất nhanh ngươi sẽ biến thành một người chết, pháp tướng Tứ Thánh!Kim Ô Bá hoàng tử giương hai cánh tay, pháp tướng kim ô đầu người thânchim hiện ra trên đầu gã.

Vô số đạo thánh linh tụ tập vào pháp tướng TứThánh, tia chớp như rắn vàng đan xen trong pháp tướng.Phong Phi Vân cũng sử dụng pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh:- Pháp tướng Oa Hậu!Hai pháp tướng lại đối chiến.

Tuy pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh mờ hơnpháp tướng Tứ Thánh nhưng lực lượng mạnh hơn một bậc, hoàn toàn ứ chếpháp tướng Tứ Thánh.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai pháp tướng vọt lên từ lòng đất bay tới chân trời, đứng trên mây đấupháp.

Như thể hai thánh linh sống lại, lực lượng khủng bố vô biên, tồigiang đảo hải.Phong Phi Vân, Kim Ô Bá hoàng tử bay ra khỏi mặt đất, tự vận dụng pháptướng.

Năng lượng trong thân thể hai người tiêu hao cực nhanh.Muốn vận dụng pháp tướng thánh linh không dễ chút nào.Pháp tướng càng mạnh thì tiêu hao càng nhiều.Kim Ô Bá hoàng tử lĩnh ngộ đạo Tứ Thánh tổ sư nhiều hơn, đạo của Oa HậuĐại Thánh thì mạnh hơn.

Pháp tướng Tứ Thánh, Oa Hậu Đại Thánh giằng congang hàng, tiêu hao lực lượng trong người Phong Phi Vân, Kim Ô Bá hoàng tử.Cơ thể Phong Phi Vân có một vạn linh thú chiến hồn, lực lượng hùng dũng hơn Kim Ô Bá hoàng tử, hắn không sợ tiêu hao.Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn Kim Ô Bá hoàng tử sẽ thất bại.- Thiên Mộc thánh tượng!Trán Kim Ô Bá hoàng tử chứa biển cả màu vàng, bên trong sinh trưởng thân cây cành lá, cuối cùng biến thành thái cổ thiên mộc đỉnh thiên lập địa.

Thái cổ thiên mộc từ lửa tụ lại.Hoàn cảnh đặc biệt của sơn mạch hỏa diệm khiến lực lượng thái cổ thiên mộc càng mạnh mẽ thêm.- Mắt đại ma long, uy lực ma long!mắt đại ma long bay ra khỏi người Phong Phi Vân, biến thành đại ma long màu tím.- Grao!

Đại ma long bay hướng thái cổ thiên mộc, vòng quanh thái cổ thiên mộc, đấu với cành lá, thân cây.* * * Biên giới sơn mạch hỏa diệm.Hai con phượng hoàng từ bên ngoài hư không bay đến, lông chim sặc sỡ,tinh thần sáng láng.

Hai phượng hoàng đáp xuống đất biến thành hai nữnhân mặc áo đỏ thẫm.Lửa bao bọc người Phượng Hoàng Thiên Nữ, chỉ mơ hồ thấy thân hình thướt tha.Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn chân trời, nói: - Theo trên phượng hoàng thiên thư ghi chép thì nơi này là chỗ thầnphượng đại nhân đã từng tế luyện bàn man phủ, tên là Diệt Diễm sơn.Tiểu Phượng Hoàng bộ dáng đáng yêu, khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài, mặc áo lông chim phượng hoàng, khoảng một, hai tuổi.- Thần phượng đại nhân thật lợi hại, không uổng là một trong bốn đạithánh thái cổ, để lại một mảnh đất phần luyện, lửa thật lâu không tắt,vạn cổ bất diệt.

Tỷ tỷ nói xem bàn man phủ, vô thượng chí bảo của phượng hoàng yêu tộc ta có ở trong Diệt Diễm sơn không?Phượng Hoàng Thiên Nữ tóc dài như lửa, ngực căng đầy, khí chất cao nhã, mắt sáng như sao.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Bàn man phủ là một trong vài món chiến binh mạnh nhất trong thiên địa, tự thông thần trí, sức mạnh có thể khai thiên.

Nếu bàn man phủ còn ởtrong Diệt Diễm sơn thì không ai có thể vào đây, dù thánh linh đến cũngsẽ bị bàn man phủ một búa chém chết.Tiểu Phượng Hoàng há hốc mồm, giật mình nói: - Nhưng di tích thái cổ qua đã lâu, khí linh trong bàn man phủ đã chết.Không có khí linh thì bàn man phủ chỉ như những thái cổ hung binh khác,uy lực sẽ giảm mạnh, không trấn được thánh linh.Phượng Hoàng Thiên Nữ giải thích:- Năm xưa thần phượng đại nhân tế luyện bàn man phủ, tổng cộng sử dụngtám mươi mốt linh hồn linh thạch, luyện hóa mười hai vực ngoại thánhlinh trong đó.

Khí linh mạnh hơn thánh linh dụng cụ khác.Tiểu Phượng Hoàng thè lưỡi:- Thánh linh dụng cụ của ngươi ta chỉ luyện hóa một linh hồn linh thạch, có chín mươi phần trăm thánh linh bởi vì không tìm thấy linh hồn linhthạch nên không thể tế luyện ra thánh linh dụng cụ.-------Chương 1852: Thần phượng luyện phủ địa (2)- Tỷ tỷ nói xem có khi nàodo thần phượng đại nhân tế luyện bàn man phủ tiêu hao hơn một nửa linhhồn linh thạch nên hiện tại linh hồn linh thạch mới ít ỏi như vậy?- Linh hồn linh thạch hình thành rất khó khăn, cần lắng đọng dưới đất ức vạn năm.

Mỗi khối linh hồn linh thạch rất khó tìm, thần phượng đại nhân có được tám mươi mốt linh hồn linh thạch là vì cơ duyên lớn.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói tiếp:- Khí linh một thánh linh dụng cụ có thể tồn tại khoảng một ức năm, nếukhí linh ít tiêu hao và định kỳ sửa chữa, ôn dưỡng thì bình thường sẽkéo dài trên ba ức năm.

Nhưng tuyệt đối không vượt qua một lượng kiếppháp lực, tức là sáu mươi bốn ức tám ngàn vạn năm.

Lượng kiếp đến, tấtcả sinh linhđều bị hủy diệt.Tiểu Phượng Hoàng hỏi: - Còn khí linh bàn man phủ thì sao?Phượng Hoàng Thiên Nữ trả lời:- Trong bàn man phủ phong ấn thánh hồn của mười hai vực ngoại thánhlinh, có thể thay bàn man phủ độ qua mười hai lần tai nạn lượng kiếp hủy diệt.

Đây là đại Thần thông, chỉ đến cảnh giới đại thánh mới làm đượcđiều này.

- Thánh linh khác dù kinh diễm đến mấy cũng không có thủ đoạn như thế,nên khí linh bàn man phủ chắc chắn còn tồn tại.

Nếu bàn man phủ xuấtthế, lực lượng của nó có thể đồ long chém thánh.- Cách tế luyện mười hung binh thái cổ không giống thánh linh dụng cụbình thường, khí linh sẽ không dễ dàng chết trong lượng kiếp, có thểvượt qua thái cổ.

Nhưng uy lực những hung binh rất đáng sợ, tà ác, khílinh cũng hung thần ác sát nên được gọi là hung linh.- Vì vậy những hung linh trong các hung binh bị đại nhân vật luyện hóa.Ví dụ hung linh trong Yêu Hoàng kiếm bị Địa Hoàng Đại Thánh trấn giết,thân kiếm bị bẻ gãy ba khúc phong ấn trong ba giới.- Ví dụ tru thiên hám tiên chuy cực kỳ hung ác.

Hung linh trong chùykhống chế chủ nhân, khiến chủ nhân biến thành cuồng ma khát máu.

Truthiên hám tiên chuy từng đồ sát mấy ngàn tiên hiền long tộc, cuối cùngbị tổ long vương trấn áp.

Tổ long vương mất một vạn năm mới luyện chếthung linh trong tru thiên hám tiên chuy.

- Hiện tại tru thiên hám tiên chuy, Yêu Hoàng kiếm không có một phần vạn uy lực.

Trừ phi chúng nó lại lần nữa dựng dục khí linh thì uy lực mớitrướng lên.

Tru thiên lay động tiên thật sự là sát thần chư thánh.Tiểu Phượng Hoàng nói: - Mười hung binh đáng sợ như thế vậy có khí linh hung binh nào chưa bị diệt không?- Có.

Diệt thế thần bia xếp hạng nhất trong mười hung binh, bàn man phủkhông thể hủy nó.

Hung linh diệt thế thần bia mạnh mẽ, có thể diệt thế.Chắc còn khoảng hai, ba hung binh chưa bị diệt khí linh.

- Nhưng bản thân các hung binh này là vô thượng cường giả, không khônggặp người có duyên hung thần ác sát thật sự thì chúng nó sẽ không xuấtthế.

Dù sao những hung binh dù mạnh nhưng hung binh có chủ nhân sẽ mạnhhơn nữa.Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn sơn mạch hỏa diệm bao la mênh mông, nói: - Đi, tuy trong Diệt Diễm sơn không có bàn man phủ nhưng không chừng còn sót lại mấy tam vị chân hỏa lô.

Ngày xưa sau khi thần phượng đại nhântế luyện bàn man phủ đã bỏ tám mươi mốt tam vị chân hỏa lô tại đây.

- Hậu nhân nâng niu vô thượng trân bảo nhưng trong mắt đại nhân thì chỉ là cái lô luyện khí.Phượng Hoàng Thiên Nữ, Tiểu Phượng Hoàng bay vào sơn mạch hỏa diệm,không lâu sau thấy lửa bốc ngùn ngụt trong sơn mạch, động đất, nănglượng trên bầu trời hỗn loạn.Một gốc thái cổ thiên mộc và một con ma long đấu dữ dội, đánh trời sụp đất nứt, khí thế hùng dũng đáng sợ.Cảnh tượng trên bầu trời hùng vĩ, thái cổ thiên mộc như thiên thần thụ, cành lá quét qua mấy chục ngọn núi bị nó đánh nát.Đại ma long cũng rất hung dữ, thân thể khổng lồ, hơi thở rồng nuốt trời.

Đuôi rồng quất, cành lá thái cổ thiên mộc bị chấn gãy.

Đại ma long đụng vào thân cây.Tiểu Phượng Hoàng kéo tay Phượng Hoàng Thiên Nữ, dựa sát vào nàng:- Trời, thái cổ thiên mộc, đại ma long!Phượng Hoàng Thiên Nữ bình tĩnh nói: - Chỉ là hai ảo ảnh, có hai cao thủ đang đấu pháp.Một hướng khác hai pháp tướng thánh linh đang chiến đấu.

Một đầu ngườiđuôi rắn, một đầu người thân chim, thần thông cường đại, pháp lực vôbiên.Tiểu Phượng Hoàng kinh ngạc nói: - Hai người này mạnh thật.Tiểu Phượng Hoàng không sợ, vì Thiên Nữ tỷ tỷ cũng là tồn tại cường đại vô biên, thậm chí lợi hại hơn bọn họ.Lửa tụ tập trên lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ hình thành cánh chim lơn, nàng bay lên cao hướng tới trung tâm chiến đấu.Kim Ô Bá hoàng tử giẫm nứt đất đai, trong khe nứt tuôn ra một dòng sôngtinh hoa hỏa khí màu xanh nhập vào người gã, cung cấp lực lượng cho gã.Cơ thể Kim Ô Bá hoàng tử càng lúc càng đỏ rực, như gốm sứ nung đỏ.Phong Phi Vân vỗ một chưởng, Thiên Tủy Binh Đàm bay ra khỏi lòng bàn tay, xuyên thủng ngực Kim Ô Bá hoàng tử.Phập!

Ngực Kim Ô Bá hoàng tử thủng một lỗ máu dài một thước.- Ta đã lĩnh ngộ đạo sinh mệnh của thái cổ thiên mộc, bất tử bất diệt, dù ngươi chém ta trăm ngàn lần thì ta sẽ không chết.Vết thương trên ngực Kim Ô Bá hoàng tử nhanh chóng khép lại, rất nhanh lành lại như ban đầu.- Tam vị chân hỏa lô, trấn áp cho ta!Phong Phi Vân lấy tam vị chân hỏa lô ra, thân lô to lớn xoay tít trên bầu trời đánh vào Kim Ô Bá hoàng tử.- Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có tam vị chân hỏa lô?Kim Ô Bá hoàng tử há mồm, một thần lô nhỏ xinh phun ra từ miệng gã, trực tiếp đụng vào tam vị chân hỏa lô của Phong Phi Vân.Hai tam vị chân hỏa lô va chạm trong không trung phát ra thanh âm kinhthiên động địa, khiến lửa trong Diệt Diễm sơn càng cuồng bạo hơn.Có tám mươi mốt tam vị chân hỏa lô, trừ bảy tam vị chân hỏa lô trong tay phượng hoàng yêu hậu ra những tam vị chân hỏa lô khác bị hư hỏng trongviễn cổ, hoặc lạc vào vùng đất bí ẩn, nằm trong tay một số chủng tộccường đại.Kim Ô Bá hoàng tử có một tam vị chân hỏa lô nằm ngoài dự đoán của Phong Phi Vân.Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tam vị chân hỏa lô liên tục va chạm, lửa bốc ngùn ngụt, sóng kshi như chuông.Phập!

Phong Phi Vân sử dụng tam vị chân hỏa lô đụng bay tam vị chân hỏa lô của Kim Ô Bá hoàng tử rồi đập vào người Bá hoàng tử.Người Kim Ô Bá hoàng tử kêu răng rắc, nhiều khúc xương bị đụng rã rời, té cái bịch xuống đất.Thái cổ thiên mộc, pháp tướng Tứ Thánh tổ sư bay về người Kim Ô Bá hoàng tử, khiến gã có sức đứng lên.

Mắt Kim Ô Bá hoàng tử sáng rực nhìn Phong Phi Vân, toát ra ý chí bất khuất.Phong Phi Vân một tay nâng mắt đại ma long, tay kia nâng tam vị chân hỏa lô, pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh treo trên đầu.Phong Phi Vân nói: - Trên đời này không có ai vô địch thiên hạ, núi cao còn có núi cao hơn.

Ngoài trời có trời, ngoài người có người.

Thần thoại bất bại của ngươinay đã bại.- Vậy ao?

Ta không nghĩ vậy.Người Kim Ô Bá hoàng tử bộc phát lực lượng càng lúc càng mạnh mẽ, thânthể biến thành thần mộc to lớn chảy xuôi lực lượng thái cổ thần thánh.Người cây hợp nhất, lực lượng thân thể Kim Ô Bá hoàng tử dung hợp với thái cổ thiên mộc, sức mạnh tăng vùn vụt.-------Chương 1853: Cùng đườngPhong Phi Vân duỗi tay, saulưng hiện ra cái bóng vạn thú.

Một trăm lẻ tám linh thú chiến hồn mạnhnhất, toát ra hơi thở bán thánh.

Trong người mỗi linh thú chiến hồn cómột đạo tắc thánh linh.Phong Phi Vân chỉ tu luyện ra một tia đạo tắc thánh linh nhưng đạo tắcthánh linh trong người linh thú chiến thể cũng nằm trong người hắn, cộng lại hắn có một trăm lẻ chín đạo tắc thánh linh, hơn hẳn Kim Ô Bá hoàngtử.Ầm!

Chớp mắt Phong Phi Vân đánh ra một vạn cú đấm, quyền ảnh chồng chất lênnhau đánh thủng 'người cây thánh thân'.

Phong Phi Vân đánh nát ngực Kim Ô Bá hoàng tử, nắm đấm xuyên thủng thân thể.Kim Ô Bá hoàng tử phun búng máu:- Phụt!

Trong mắt Kim Ô Bá hoàng tử tràn đầy giật mình khó tin, lảo đảo thụtlùi.

Kim Ô Bá hoàng tử nhìn lỗ máu to trước ngực, gã không dám tin lựclượng bán yêu đê tiện sẽ mạnh đến vậy.Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng bước tới gần Kim Ô Bá hoàng tử, khí thế khiếp người nói: - Ngươi có thể chọn thần phục ta, làm nô bộc của ta, nếu không chỉ có đường chết.Kim Ô Bá hoàng tử cuồng cười:- Ha ha ha ha ha ha!

Lỗ máu trước ngực chậm rãi khép lại, Kim Ô Bá hoàng tử nói: - Phong Phi Vân, ngươi nghĩ đánh bại ta liền vô địch thiên hạ sao?

ThậpTam thái tử long tộc đã tu luyện vạn thú chiến thể đến đại thưa, mạnhhơn ngươi gấp trăm, ngàn lần.

Ngươi tu luyện vạn thú chiến thể kém hơnVạn Thú Đồ của Thập Tam thái tử long tộc rất nhiều.

Thập Tam thái tửlong tộc còn không khiến ta thần phục được chứ nói gì đến ngươi?Phong Phi Vân tung ra tam vị chân hỏa lô:- Nếu ngươi không thần phục thì chết đi!- Đây là ngươi tự tìm chết, không thể trách ta!Mắt Đông Phương Kính Nguyệt lạnh lẽo, sát ý lạnh băng ném ra một tấm thần phù màu vàng.Phù lục nứt ra, rực rỡ sắc vàng.

Ảo ảnh thánh linh to lớn hiện ra trênbầu trời, cao chín ngàn trượng, thần thánh mà trang nghiêm, ánh mắt uynghiêm, bá tuyệt thập phương.Đây không phải pháp tướng thánh linh mà là phân thân của thánh linh.- Thánh linh phân thân phù!Phong Phi Vân cảm nhận lực lượng mạnh mẽ đè người, uy nghiêm thánh linhtràn ngập trong thiên địa, làm hắn không thể nhúc nhích.

Loại cảm giácnày giống y như lúc thánh tượng thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành ngưngtụ ra.Đương nhiên phân thân thánh linh này yếu hơn thánh tượng của thành chủthứ nhất Hỗn Độn thành nhiều.

Lực lượng thánh linh quá mạnh mẽ, dù chỉmột phân thân đều cần tài liệu thánh tính chứa đựng.Kim Ô Bá hoàng tử đánh ra phù lục này không phải tài liệu thánh tính,tối đa chỉ chứa một phần mười phân thân thánh linh, thậm chí chỉ cỡ mộtphân trăm.

Nhưng lực lượng này vẫn cực kỳ bá đạo, đẳng cấp cỡ Tiên Hưđộng chủ mới ngăn cản được.- Một phân thân thánh linh đủ tiêu diệt tất cả dưới thánh linh, ha ha ha ha ha ha!

Tuy Kim Ô Bá hoàng tử đánh ra thánh linh phân thân phù nhưng gã cũngkhông thể khống chế phân thân.

Ngay khi tung ra phù lục, chân Kim Ô Báhoàng tử đã đạp tam vị chân hỏa lô bay mất.Thanh Loan thánh nữ biến sắc mặt, nàng biết dù Phong Phi Vân mạnh cáchmấy cũng không đỡ nổi một kích của phân thân thánh linh.

Thanh Loanthánh nữ có mặc vào áo lông phượng da rồng cũng không chống đỡ nổi, lựclượng thánh linh sẽ thẩm thấu tần y dánh nàng thành tro.Thanh Loan thánh nữ vội mặc vào áo lông phượng da rồng, muốn hợp sức với Phong Phi Vân ngăn chặn lực lượng phân thân thánh linh.Giọng Phong Phi Vân lọt vào tai Thanh Loan thánh nữ:- Nàng lui ra, ta ứng đối được!Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phân thân thánh linh công kích, trời sụp đất nứt, gió nổi vù vù.

DùThanh Loan thánh nữ mặc áo lông phượng da rồng vẫn bị lực lượng hất văng ra ngoài.Kim Ô Bá hoàng tử đứng ở phía xa nhìn trung tâm lực lượng hỗn lọa, cười khẩy nói: - Tuy thánh linh phân thân phù chỉ có lực lượng một kích nhưng chuẩnthánh bình thường còn bị thương nặng.

Phong Phi Vân sẽ ra bã . . .

Cáigì?

Đó là . . .

Kim Ô Bá hoàng tử nhìn thấy bóng người già nua đi ra từ lực lượng hỗnloạn, thân thể toát ra hơi thở thánh linh.

Phong Phi Vân đứng bên cạnhlão nhân.Kim Ô Bá hoàng tử biến sắc mặt, xoay người chạy trốn ngay.

Cảnh tượng này quá đáng sợ.Bùm!Nhưng Kim Ô Bá hoàng tử mới bay ra đã bị một tam vị chân hỏa lô đụng bay về, té xuống đất, xương toàn thân nát bét.Một tam vị chân hỏa lô lơ lửng trên đầu Kim Ô Bá hoàng tử.

Tam vị chân hỏa lô to cỡ ngọn đồi, toát ra thần uy cổ xưa.- Ai?Kim Ô Bá hoàng tử ổn định vết thương, sử dụng một tam vị chân hỏa lô che chở quanh người, cẩn thận đề phòng.Tam vị chân hỏa lô thứ ba xuất hiện.Chủ nhân tam vị chân hỏa lô toàn thân lửa đậm đặc, dáng người yểu điệu,tóc dài bay bay, mặt đẹp như tiên, mắt lạnh lùng như nước.

Nàng tựa nhưđóa sen lửa đứng thẳng.Kim Ô Bá hoàng tử nói: - Phượng Hoàng Thiên Nữ, phượng hoàng yêu tộc các ngươi tự cho mình làchủng tộc cao quý nhất thiên hạ vậy mà làm chuyện bỏ đá xuống giếng?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Cao quý thì cao quý, nhưng đối với kẻ địch chúng ta chỉ có một chữ . . .

Giết!Thanh Loan thánh nữ, Đế Trủng, Phong Phi Vân từ phía sau đi tới, đứng sau lưng Kim Ô Bá hoàng tử.Phong Phi Vân liếc Phượng Hoàng Thiên Nữ rồi quay sang nhìn Kim Ô Bá hoàng tử:- Mạng của hắn thuộc về ta.Tay Phong Phi Vân kết ấn thi triển đại khôi lỗi thuật, mắt Đế Trủng phát ra ánh sáng vươn một bàn tay bóp chặt Kim Ô Bá hoàng tử.Kim Ô Bá hoàng tử muốn tung ra tam vị chân hỏa lô chạy trốn nhưng khôngvùng thoát khỏi tay Đế Trủng được.

Kim Ô Bá hoàng tử bị bóp thành bùn.Sự sống trong đống bùn chưa biến mất, nó mấp máy.

Kim Ô Bá hoàng tử sống lại.Phong Phi Vân lên tiếng: - Ủa?

Sức sống mạnh vậy?Kim Ô Bá hoàng tử cuồng cười:- Ha ha ha ha ha ha!

Phong Phi Vân, dù ngươi dùng đại khôi lỗi thuậtkhống chế xác cổ thánh linh cũng không thể giết ta!

Chỉ có thánh linhthật sự ra tay mới phá được thân bất tử của ta!Kim Ô Bá hoàng tử không đánh lại Phong Phi Vân nhưng hắn cũng không thể giết gã, tối đa chỉ phong ấn được gã.Chí tôn Kim Ô yêu tộc nếu biết Kim Ô Bá hoàng tử bị phong ấn chắc chắnsẽ đến cứu gã, nên gã sẽ không bị nguy hiểm mạng sống, càng không sợPhong Phi Vân.- Vậy sao?Phong Phi Vân lấy khối diệt thế thần thạch ra kẹp giữa hai ngón tay.

Cục đá bắn thủng trán Kim Ô Bá hoàng tử bay sau gáy, diệt thế thần thạchbay về tay Phong Phi Vân.- Ngươi . . .

Diệt thế . . .!Kim Ô Bá hoàng tử ngừng bặt tiếng cười, mặt xanh đen dữ tợn, vặn vẹo.

Kim Ô Bá hoàng tử ngã xuống đất.Rất nhanh toàn thân Kim Ô Bá hoàng tử xanh đen, âm trầm, cuối cùng thành bãi nước loãng màu đen thấm xuống long đất làm đất đai biến thành màuđen.Tiểu Phượng Hoàng ló nửa mặt ra từ sau lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ:- Khí diệt thế thật mạnh, giết cả Kim Ô Bá hoàng tử.

Hắn là đại ma đầu sao?Thấy Phong Phi Vân nhìn mình, Tiểu Phượng Hoàng như con thỏ sợ hãi rụt đầu về.-------Chương 1854: Củi khô lửa bốcPhong Phi Vân duỗi tay chộptam vị chân hỏa lô của Kim Ô Bá hoàng tử, lòng bàn tay bốc cháy ngọn lửa luyện hóa hơi thở của Kim Ô Bá hoàng tử trong tam vị chân hỏa lô.Tiểu Phượng Hoàng lại ló mặt ra khỏi lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ:- Tam vị chân hỏa lô là thánh vật của phượng hoàng yêu tộc chúng ta.

Đại ma đầu, ngươi không thể tùy tiện lấy đi!Tiểu Phượng Hoàng phấn điêu ngọc mài, mắt to chớp chớp, đầu cột hai chùm tóc tiên, giống búp bê sứ.Trong đầu Phong Phi Vân nhớ đến một câu Tiêu Nặc Lan nói, hùng hồn bảo:- Thiên tài địa bảo vốn không có chủ nhân, người có duyên sẽ được.

Ta và tam vị chân hỏa lô có nhân duyên lớn, thần lô vốn nên thuộc về ta.Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tam vị chân hỏa lô trong lòng bàn tayPhượng Hoàng Thiên Nữ, rất muốn cướp luôn.

Phong Phi Vân cảm thấy rất có duyên với tam vị chân hỏa lô của Phượng Hoàng Thiên Nữ.Mỗi thêm một tam vị chân hỏa lô thì tốc độ luyện hóa linh hồn linh thạch sẽ càng mau, nếu có thể luyện hóa linh hồn linh thạch thì Phong Phi Vân sẽ thành công ngưng tụ linh hồn Nam Cung Hồng Nhan ngay bây giờ.Nhưng trong giấc mơ kiếp trước Phong Phi Vân dù gì là tộc trưởng phượnghoàng yêu tộc, có chút tình cảm với thái cổ thần phượng.

Miễn phượnghoàng của phượng hoàng yêu tộc không truê chọc Phong Phi Vân thì hắn sẽkhông chủ động gây hấn.Phượng Hoàng Thiên Nữ thân ngọc thể ngà, tóc dài như suối, tựa thần nữgiáng trần, khí chất cao quý và trang nhã mà nữ nhân khác không có.

Đứng trước mặt Phượng Hoàng Thiên Nữ, nhiều thiên tài tuấn kiệt phải tự ticúi đầu.Phượng Hoàng Thiên Nữ mở miệng nói: - Đúng vậy, tam vị chân hỏa lô rất có nhân duyên với ngươi.

Phong Phi Vân, ngươi có biết chỗ này là đâu không?Giọng Phượng Hoàng Thiên Nữ rất hay, như suối chảy roc rách.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Không lẽ nàng biết ta kiếp trước rất có thể là thái cổ thần phượng nên nói ta và tam vị chân hỏa lô có nhân duyên lớn?Phong Phi Vân không lộ tình cảm ra ngoài mặt, hỏi: - Đây là đâu?Phượng Hoàng Thiên Nữ trả lời:- Nơi này là chỗ thái cổ thần phượng điều động bát phương thiên địa tinh hoa tế luyện bàn phủ. lòng Phong Phi Vân run lên.

Phong Phi Vân luôn cho rằng thái cổ thầnphượng là thần tượng phấn đấu, hắn đọc vanh vách câu chuyện về thái cổthần phượng.

Nhưng Phong Phi Vân không biết thái cổ thần phượng luyệnchế bàn man phủ trong Tiểu Linh tiên giới.Cảnh giới Phong Phi Vân đã rất cao nhưng khó kiềm nén nỗi lòng kích động:- Nơi này là Diệt Diễm sơn trong truyền thuyết thần thoại?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Cuối thời kỳ thái cổ, thần phượng đại nhân đi ngang qua đây, tế luyệnchiến binh đỉnh cao trong thiên địa tại đây, bàn man phủ.- Ta biết ngươi tu luyện vạn thú chiến thể của phượng hoàng yêu tộcchúng ta, bây giờ ngươi còn kém xa mới đến đại thừa.

Bây giờ ngươi thiếu nhất là lực lượng tinh hoa đúng không?Phong Phi Vân hỏi: - Ý nàng là sao?Phượng Hoàng Thiên Nữ tiếp tục bảo: - Thái cổ thần phượng vì tế luyện bàn man phủ từng đào bới tám dòng sông thiên địa trong Diệt Diễm sơn, ngưng tụ lực lượng tinh hoa tám phươngthế giới, rót vào năng lượng cho tám mươi mốt tam vị chân hỏa lô.- Thái cổ đã trôi qua rất lâu nhưng tám dòng sông thiên địa còn chảy sâu trong Diệt Diễm sơn.

Nếu ngươi có thể hấp thu lực lượng tinh hoa trongtám dòng sông thiên địa thì hoàn toàn có thể tu luyện vạn thú chiến thểđến đại thừa.Phong Phi Vân đọc chuyện thần thoại có biết về tám dòng sông thiên địa, nghe Phượng Hoàng Thiên Nữ nhắc làm hắn động tâm.Nếu có thể tu luyện vạn thú chiến thể đến cảnh giới đại thừa thì PhongPhi Vân sẽ rất mạnh, một đấm đánh Kim Ô Bá hoàng tử ra bã.Phong Phi Vân nói: - Từ xưa đến nay truyền thuyết về Diệt Diễm sơn lưu truyền trong cáctộc, đại danh từ cấm địa nguy hiểm.

Lúc trước ta gặp rắn quái đẳng cấpbán thánh bát trọng còn không dám xông vào, chỉ bằng thực lực của chúngta làm sao vào sâu trong Diệt Diễm sơn?Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi: - Ngươi không dám?Phong Phi Vân lắc đầu, nói: - Ta biết nàng đi vào Diệt Diễm sơn vì tìm tam vị chân hỏa lô bị đánhmất, ta còn muốn đi hơn nàng.

Nhưng ta không muốn chịu chết, thái cổthần phượng để lại một số bài bố e rằng có thể khiến vài thánh linhchết.Phong Phi Vân biết thái cổ thần phượng lợi hại, hắn không chịu dễ dàng mạo hiểm.

Báu vật tốt thật nhưng phải có mạng cầm.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Thái cổ thần phượng là mảnh đất bỏ hoang của tộc ta, như thần linh, có thể thấy qua khứ và tương lai.

Ta tin tưởng thần phượng đại nhân để lại bài bố không tổn thương con cháu phượng hoàng yêu tộc.

Ngươi và thầnphượng đại nhân có nhân quả rất lớn, vô hình trung thần phượng đại nhânsẽ đưa ngươi đi con đường chính xác.

Nên nếu ngươi đồng ý cùng ta xôngDiệt Diễm sơn thì xác xuất thành công sẽ tăng nhiều.Thấy Phượng Hoàng Thiên Nữ là nữ nhân mà có dứt khoát, không để ý sống chết, Phong Phi Vân lại rục rịch.Phong Phi Vân nói: - Lấy mạng của mình chỉ để đánh liều xác xuất thành công?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Trước khi tham gia vương giả luận đạo ta đã biết chỗ luận đạo ở TiểuLinh tiên giới.

Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu đã thông thánh cho ta, vào lúc nguy hiểm ta có thể mượn dùng một tầng lực lượng của người.Phong Phi Vân nói: - Cái này không công bằng.

Nếu nàng muốn, có thể giết hết sinh linh tham gai vương giả luận đạo.Hèn gì Phượng Hoàng Thiên Nữ tự tin như vậy, hóa ra có thể trước giờ chưa từng có một phần lực lượng của Phi Tiên yêu hậu.Đừng nói một phần lực lượng của Phi Tiên yêu hậu, một phần vạn lực lượng của Phi Tiên yêu hậu cũng dư sức vô địch dưới thánh linh, một chiêu làgiết bán thánh, chém chuẩn thánh.Trước thánh linh, tất cả sinh linh là con kiến.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Ngươi sai rồi.

Chúng ta đến thiên môn chi đài luận đạo, từng hành động đều ở trong mắt đại nhân vật.

Nếu ai làm trái quy định sẽ chịu trừngphạt.

- Phi Tiên yêu hậu khiến ta mang theo một phần lực lượng đi Tiểu Linhtiên giới cũng chịu mạo hiểm lớn, chỉ có một mục đích là vào Diệt Diễmsơn tìm tam vị chân hỏa lô.

Từ chuyện này ra ta không thể tùy ý sử dụnglực lượng của Phi Tiên yêu hậu.Phong Phi Vân tăng thêm niềm tin:- Hóa ra là vậy, nếu vào phút mấu chốt nàng có thể sử dụng một phần lựclượng của phượng hoàng yêu hậu thì xông vào Diệt Diễm sơn thử một phen.Một phần lực lượng của phượng hoàng yêu hậu mạnh hơn Đế Trủng bây giờ nhiều.Thanh Loan thánh nữ, Tiểu Phượng Hoàng, Huyết Giao bởi vì tu vi chưa đến bán thánh cảnh nên ở lại vòng ngoài Diệt Diễm sơn.Thanh Loan thánh nữ không yên lòng Phong Phi Vân và Phượng Hoàng ThiênNữ đi chung.

Nam đẹp trai, nữ dẹp gái, ở chung một mình sẽ có chuyện.Thanh Loan thánh nữ nói: - Ta có thể mặc áo lông phượng da rồng, chắc có thể ngăn cản lửa tận cùng.Thanh Loan thánh nữ kiên quyết đi theo, không cho Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ có cơ hội ở chung một mình.Phong Phi Vân nói: - Tận cùng Diệt Diễm sơn không chỉ lửa đáng sợ còn có một số sát trậnkhiếm khuyết do đại thánh để lại, thậm chí là hỏa thú tu vi thông thiêntriệt địa.

Bản thân ta Phong Phi Vân cũng không dám bảo đảm sẽ ra ngoàiđược, nàng không được vào.

Nếu nàng bị gì thì ta không cách nào ăn nóivới Lưu gia gia.-------Chương 1855: Thú tính khó kiềm chế (1)Thanh Loan thánh nữ nghiến răng:- Cô nam quả nữ vào sâu trong Diệt Diễm sơn, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.Thanh Loan thánh nữ bất an, sợ Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ hoạn nạn gặp chân tình, trong nguy hiểm bốc lửa, kích tình hoang dã.

Nếu củi khô lửa bốc thì . . .

Tiêu đời.Mao Ô Quy cười nói: - Yên tâm, lão Mao sẽ trông chừng giùm nàng, bảo đảm bọn họ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng.Mao Ô Quy, Mao Thành Thật đi theo Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ vào sâu trong Diệt Diễm sơn.Lửa trong Diệt Diễm sơn chia nhiều tầng, vòng ngoài là địa hỏa bìnhthường, tầng thứ hai là nhất vị nguyên hỏa, tầng thứ ba là đố hoàn lụchỏa khủng bố, có thể đốt chết hiền giả Vũ Hóa cảnh.Đi vào tầng đố hoàn lục hỏa, đoàn người Phong Phi Vân cẩn thận hơn.

Dọcđường đi đám người gặp nhièu mãnh thú khủng khiếp, có con rết đẳng cấpbán thánh bị Phong Phi Vân chém, giao cho Địa Ngục Diêm La và Kỳ LânVương dùng.Xuyên qua tầng đố hoán lục hỏa, lửa trước mặt càng khủng bố hơn, lấm tấm màu tím.Huyễn tiên tử hỏaNgọn lửa này trong truyền thuyết chỉ sinh ra trong Tiểu Linh tiên giới, được gọi là tiên hỏa.Biểu tình Phong Phi Vân nghiêm túc, hai trăm hai mươi lăm khối phượngcốt bốc cháy ẩn hiện trong người, ngăn cản huyễn tiên tử hỏa và dùnghuyễn tiên tử hỏa luyện thể.

Phong Phi Vân hấp thu từng lũ huyễn tiên tử hỏa vào thân thể, rèn luyện xương thịt toàn thân.Phong Phi Vân nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ:- Bất Tử Phượng Hoàng Thân của nàng đã đến cảnh giới như thế?Da thịt Phượng Hoàng Thiên Nữ trong suốt hoàn mỹ vô khuyết, như điêubằng mỹ ngọc.

Dưới lớp da chớp lóe bốn trăm năm mươi tám khối phượngcốt, mỗi khối chứa năng lượng cường đại như ngôi sao đầy trời.Hiện giờ . . .

Phượng Hoàng Thiên Nữ không mảnh vải che thân, làm người Phong Phi Vân nóng ran, sắp không kiềm được thú tính.Sau khi vào tầng huyễn tiên tử hỏa thì quần áo của Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ đã bị đốt thành tro, giờ dùng ảo thuật biến ra y phục.Nhưng hai người tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn bộ đồ ảo như vậtvô hình, lớp vải mỏng trong suốt, càng hấp dẫn người phạm tội.Mao Thành Thật nói: - Nhị đại gia chảy máu mũi!Vẻ mặt Phong Phi Vân lúng túng vội lau mũi, nhưng chợt nhận ra không có máu mũi chảy.Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh:- Mao Thành Thật, ngươi càng lúc càng không thành thật.

Mao Ô Quy nhàn nhã đi bộ, không sợ hãi ngọn lửa.Mao Ô Quy thở dài thườn thượt:- Thanh Loan thánh nữ lo lắng là chính xác, một bán yêu trong người chảy dòng máu rồng thì như con chồn thèm khát thấy xương.

Thấy phượng hoàngxinh đẹp kiêu ngạo có khác gì thấy con gà mập mỡ?

Hơn nữa trần truồng,cô nam quả nữ.

Có lửa, cũng có củi khô.

Thôi thôi, không nói nữa, chỉđùa, nên . . .

Phong Phi Vân xách đầu Mao Ô Quy lên ném bay, Mao Ô Quy vạch đường cong xinh đẹp.Từ đầu đến cuối Phượng Hoàng Thiên Nữ bình tĩnh bước đi, dịu dàng xinhđẹp, khuynh thành tuyệt đại, cảm xúc không dao động.

Dù áo lông ngưng tụ từ ảo thuật không ngăn cách Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vânđược thì Phượng Hoàng Thiên Nữ vẫn không e dè.

Như thể thân ngọc hoàn mỹ vô khuyết này chỉ là túi da xinh đẹp với nàng.Đây là cảnh giới tâm tình tứ đại giai không của phật gia.Trán Phượng Hoàng Thiên Nữ lóe ánh sáng lấp lánh, đốm đỏ rực hình dạngnhư lông chim phượng hoàng, tăng thêm khí chất thần cơ tiên giới chonàng.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Chúng ta vốn không cùng loại người.

Ta trọng sinh từ niết bàn thiêntrì, trong người sẽ lại sinh mệnh nguyên châu kiếp trước.

Lúc niết bàntrọng sinh đã ngưng tụ ra tám mươi mốt khối phượng cốt, sau này lại tuluyện năm trăm năm mới đến cảnh giới hiện tại.

Còn ngươi với thân thểbán yêu, tu luyện chưa đến năm mươi năm đã luyện ra hai trăm hai mươilăm khối phượng cốt, người giật mình nên là ta.Phượng Hoàng Thiên Nữ tu luyện năm trăm năm, trong người ngưng tụ bốn trăm năm mươi tám khối phượng cốt.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói nhẹ nhàng nhưng Phong Phi Vân biết Bất TửPhượng Hoàng Thân càng tu luyện về sau càng khó tiến bộ.

Phong Phi Vânhai trăm hai mươi lăm khối phượng cốt nhưng trong Bất Tử Phượng HoàngThân hắn kém hơn Phượng Hoàng Thiên Nữ không chỉ một nửa trình độ.Phong Phi Vân nói: - Nghe đồn nàng là một đại nhân vật thái cổ, trước khi chết kết ra mộtviên sinh mệnh nguyên châu đặt trong niết bàn thiên trì.

Năm trăm nămtrước nàng niết bàn trọng sinh, không biết còn giữ ký ức về thái cổkhông?Phượng Hoàng Thiên Nữ dừng bước, môi đỏ mọng, sóng mắt quyến rũ như yêu như tiên.Phượng Hoàng Thiên Nữ dịu dàng nói: - Kiếp trước thì sao?

Kiếp này lại như thế nào?

Ta là ta, không chia ra kiếp trước kiếp này.Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tảng đá màu đen cao mười bảy, tám thước lăn dưới đất đè mặt đất kêuvù vù.

Tảng đá to đen đột nhiên bay lên đập vào Phong Phi Vân, PhượngHoàng Thiên Nữ.Phong Phi Vân đánh ra một phật thủ ấn vào tảng đá đen, lực lượng có thểđánh nát một nửa ngôi sao nhưng không thể tổn thương tảng đá đen, chỉđánh bay nó.- Tảng đá thành tinh sao?Phong Phi Vân lại lấy hai tam vị chân hỏa lô ra nâng lơ lửng trong lòngbàn tay đánh mạnh ra ngoài, đập tảng đá đen thành hai khối.Tảng đá phát ra tiếng hét thảm, trốn vào trong ngọn lửa, biến mất.Nơi này là Diệt Diễm sơn, lửa đốt từ thái cổ đến tận Diệt Diễm sơn, nó dựng dục ra sinh vật kỳ lạ gì cũng không quái.- Không phải tảng đá thành tinh.Phượng Hoàng Thiên Nữ duỗi tay thon, lực lượng ngưng tụ giữa năm ngóntay, huyễn tiên tử hỏa ngưng tụ thành một thanh kiếm cổ.

Phượng HoàngThiên Nữ thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ngọn lửa nào cũng không thểchặn tầm mắt nàng.

Kiếm phong chém một hướng.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Trong lửa phát ra tiếng rang rắc, có tiếng hú giống người lại giống thú.Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ chạy tới.Tảng đá màu đen bị Phượng Hoàng Thiên Nữ chém thành hai nửa, giữa tảngđá rơi ra cái vỏ sò màu vàng to cỡ bàn tay.

Bề mặt cái vỏ đầy hoa văn cổ xưa, như dấu hiệu sông hồ.Mao Thành Thật nói: - Một cái vỏ sò tu luyện đến bán thánh cảnh?Phong Phi Vân nói: - Đây là hỏa vân thất tinh bối trong truyền thuyết, không biết vỏ sò sinh ra bao nhiêu liệt diễm trân châu?Bước chân Phượng Hoàng Thiên Nữ nhẹ nhàng, tóc dài mềm mượt, eo không dư thịt thừa.

Phượng Hoàng Thiên Nữ khom lưng nhặt hỏa vân thất tinh bốilên, mỗi động tác như tiên nữ múa, cực kỳ xinh đẹp.Người Phong Phi Vân lại nóng hừng hực.Phong Phi Vân thầm nghĩ: - Xem ra đã lâu không chạm nữ nhân, càng lúc càng khó kiềm chế dục vọng, dễ bị mất đạo tâm.Phong Phi Vân vội niệm Kim Tàm Kinh ổn định tinh thần, không dám nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, sợ nổi thú tính.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Hỏa vân thất tinh bối này chắc dựng dục từ dòng sông thiên địa, tu viđến bán thánh liền đi ra dòng sông thiên địa đến đây tu luyện.

Mảnh đấtnày chắc là lãnh địa của nó.Phong Phi Vân nói: - Trong dòng sông thiên địa chắc chắn có sinh vật càng khủng bố hơn, nếu không cường đại như hỏa vân thất tinh bối đã chẳng chạy ra ngoài.

Hoàncảnh tu luyện nơi này thua xa dòng sông thiên địa.-------Chương 1856: Thú tính khó kiềm chế (2)Phượng Hoàng Thiên Nữ dùngkiếm rạch hỏa vân thất tinh bối, trong vỏ sò tự thành một không gian thế giới, phạm vi khoảng ba ngàn dặm.

Trong không gian thế giới tràn đầytinh hoa hỏa khí tụ tập thành hồ nước hải dương.Trong tinh hoa hỏa khí hỗn độn lơ lửng ba ngôi sao rực rỡ, mỗi ngôi saotỏa sáng chói lòa, trong suốt lấp lánh, chứa bảo lực vô tận.Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ vẻ vui mừng, rèm mi cong.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Con hỏa vân thất tinh bối này xem như sò cổ, tuổi thọ không thể dùnglẽ thường ước đoán, tu luyện ba nguyên hội, trong người ngưng tụ ba viên liệt diễm trân châu xếp hàng như thất tinh nên có tên là thất tinh bối.Liệt diễm trân châu là báu vật đỉnh cao nhất trong thiên địa, tinh hoacủa hỏa vân thất tinh bối.

Một nguyên hội mới dựng dục ra một viên yêuma tà thể, tốn nhiều linh thạch cũng khó mua được nó.

Có thể dùng liệtdiễm trân châu luyện đan, luyện khí, kỳ bảo này làm bán thánh liều mạnggiành giật.Phượng Hoàng Thiên Nữ giao vỏ sò hỏa vân thất tinh bối cho Phong PhiVân, nàng đứng trong huyễn tiên tử hỏa màu tím luyện hóa ba viên liệtdiễm trân châu.Trong vỏ sò tự thành không gian, dài rộng ba ngàn dặm, như một bí cảnhloại nhỏ.

Phượng Hoàng Thiên Nữ chỉ lấy ba viên liệt diễm trân châu,trong vỏ sò còn nhiều tinh hoa hỏa khí đếm không hết.Phong Phi Vân cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu luyện hóa tinh hoa hỏa khí trong vỏ sò, tu luyện vạn thú chiến thể.Một ngày một đêm sau.Phượng Hoàng Thiên Nữ mở mắt ra trước, ba viên liệt diễm trân châu đã bị nàng hấp thu hết.

Làn da càng trắng, thanh tú như tiên, phượng cốt tăng thêm ba khối, tổng cộng là bốn trăm sáu mươi mốt khối.

Tu vi, thể chấtcủa Phượng Hoàng Thiên Nữ tăng mảng lớn.Phong Phi Vân chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng lửa, ánh mắt thú tính cuồng bạo.

Một trăm sáu mươi bốn linh thú chiến thểđẳng cấp bán thánh nằm sấp sau lưng Phong Phi Vân, hít thở mang theotiếng sấm sét.

Đôi mắt linh thú chiến thể đầy hung dữ, rất dã tính.Tinh hoa hỏa khí trong Hoàng Xà kiếm linh khiến năm mươi sáu linh thú chiến hồn ngưng tụ thành chiến thể, đến bán thánh cảnh.Lực lượng của Phong Phi Vân tiến bộ bước dài.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, nơi này là đường cùng sự sống với người khác, với chúng ta lại là thánh đại tu luyện.Phượng Hoàng Thiên Nữ như thiên ngoại thần nữ đứng đó, bốn trăm sáu mươi mốt khối phượng cốt nối thành một mảnh tinh đồ, thần thánh mà xinh đẹp.

Dù Phượng Hoàng Thiên Nữ trần truồng đứng trước mặt người khác cũngkhông khiến người sinh ra tà niệm gì.Ngoại trừ Phong Phi Vân, trong mắt hắn đầy thú dục.

Phong Phi Vân miễncưỡng quay đầu không nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, hắn cắn răng kiềm chếlửa dục.Phong Phi Vân nói: - Ta cảm giác một chút bình cảnh, sắp không khống chế được linh thú chiến thể trong người.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi: - Ngươi đã tu luyện ra bao nhiêu đạo tắc thánh linh?Phong Phi Vân trả lời:- Một cái.Phượng Hoàng Thiên Nữ hếch cằm, rèm mi cong, gật gù:- Vậy đúng rồi.

Bản thân ngươi chỉ tu luyện một đạo tắc thánh linh nhưng trong một vạn linh thú chiến thể có một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh.

Trong lịch sử phượng hoàng yêu tộc có nhiều phượng hoàng tu luyện vạn thú chiến thể, nhưng tối đa chỉ một đạo tắc thánh linh khống chếmột trăm đạo tắc thánh linh.

Ngươi dùng một đạo tắc thánh linh khống chế một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh đã là rất lợi hại.Phong Phi Vân không ngốc, hắn hiểu ý Phượng Hoàng Thiên Nữ.

Một người có thể khống chế mười, hai mươi người, thậm chí một trăm người.

Nhưng sứccá nhân có hạn, vượt qua giới hạn cao nhất thì sẽ mất kiểm soát.

Nếu một trăm người nổi loạn, vậy kẻ khống chế bọn họ cũng sẽ chết không có chỗchôn.Tình huống Phong Phi Vân bây giờ là như thế, tu vi của hắn chỉ có mộtđạo tắc thánh linh nhưng muốn khống chế một trăm sáu mươi bốn đạo tắcthánh linh.

Về lực lượng thì Phong Phi Vân mạnh thật, có thể phát huy ra lực lượng một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh, nhưng căn cơ củahắn quá yếu, hệ thống khổng lồ này dễ dàng tan vỡ.Nên Phong Phi Vân cảm giác chút bình cảnh, nhưng còn xa mới đến cực hạn.Phong Phi Vân nói: - Phượng hoàng chỉ có thể khống chế một trăm, nhưng ta cảm giác ít nhấtmình kiểm soát được ba trăm, bây giờ chưa đến bình cảnh thật sự.- Tuy nhiên, trong Diệt Diễm sơn có nhiều kỳ bảo, kỳ ngộ.

Nếu chỉ vì tuvi không đủ khiến ba trăm linh thú chiến hồn thăng cấp bán thánh thì tachịu thiệt.- Cho nên tăng mạnh lực lượng chẳng bằng ngươi tập trung tham ngộ đạo thánh linh.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi: - Trước kia ngươi tham ngộ đạo thánh linh nào?Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp Phượng Hoàng Thiên Nữ nhưng bảnnăng cảm giác nàng không có ác ý, ngược lại hắn có hảo cảm với nàng.

Cólẽ vì dục vọng xúi giục?Phong Phi Vân không giấu diếm:- Oa Hậu Đại Thánh, Thanh Liên nữ thánh, Đế Trủng, Phượng phó, Tiêu thánh.

Ta đều tham ngộ đạo của mấy vị thánh linh này.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Ngươi tham ngộ đạo quá hỗn loạn.

Trong đó có đạo thánh linh bán yêu,nhân tộc, yêu tộc, khác loại.

Nhiều mà không tinh, lộn xộn, làm vậy tốcđộ tham ngộ của ngươi không mau.

Ngươi nên chọn một vị thánh linh làmmục tiêu, mô phỏng, thánh sư.

Dù ngươi chỉ tham ngộ được một phần vạnđạo của thánh linh này đủ vô địch dưới thánh linh.Tu vi của Phượng Hoàng Thiên Nữ cao hơn Phong Phi Vân, nàng là đại nhânvật thái cổ niết bàn trọng sinh, hiểu biết riêng biệt về đạo thánh linh?

Phong Phi Vân không phải loại ngông cuồng nên hết sức chăm chú nghePhượng Hoàng Thiên Nữ chỉ dạy.Phong Phi Vân nói: - Ta cũng thấy nên chọn một thánh linh làm thánh sư cho mình.

Ta cảmthấy Oa Hậu Đại Thánh thích hợp cho ta học tập nhất, nhưng đến bây giờchưa thấy truyền thừa đạo của Oa Hậu Đại Thánh.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Chỗ ta có một thần vật liên quan Oa Hậu Đại Thánh, có thể cho ngươimượn xem xét.

Nhưng ngươi có lĩnh ngộ được đạo của Oa Hậu Đại Thánh từnó hay không thì phải xem ngộ tính thế nào.Ánh lửa chớp lóe trên người Phượng Hoàng Thiên Nữ như pháo hoa nở rộ.Một đoàn sáng đỏ thẫm bay ra từ rốn Phượng Hoàng Thiên Nữ, ánh sáng baobọc cục đất hình tai.Đúng vậy, là đất bùn.Một lỗ tai nặn bằng đất.Cái tia đất nhìn rất bình thường, không có gì lạ, kiểu dáng không tỉ mỉ, cất địa lỏng lẻo tùy thời vỡ ra.- Đây là . . .

Phong Phi Vân nâng lỗ tai đất trong tay, cảm nhận vết cắt lỗ tai gập ghềnh như cưỡng ép cắt xuống từ tượng đất.Nếu là tu sĩ khá sẽ cho rằng đây là lỗ tai đất vô cùng bình thường, nhưng Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào nó như được chí bảo.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Lỗ tai đất là vô thượng báu vật trong thiên địa, dù thánh linh gặpcũng sẽ cướp giật.

Nên ngươi không được để ai biết ngươi có lỗ tai đất,nếu không sẽ gặp họa sát thân.

Ta cho ngươi mượn lỗ tai đất tham ngộtrăm năm, sau trăm năm dù ngươi có tham ngộ thấu đạo tắc thánh linhtrong lỗ tai đất hay không ta sẽ lấy lại.Mao Ô Quy nhìn lỗ tai đất, con mắt ti hí trợn to hơn cả hột đào.-------Chương 1857: Vây giết chuẩn thánhMao Ô Quy nói: - Trong truyền thuyết thần thoại Oa Hậu Đại Thánh từng dùng đất ngũ sắcluyện ra hai tượng đất một nam một nữ, lỗ tai đất chắc không phải từ hai tượng đất đó đi?Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn Mao Ô Quy, trả lời:- Đúng là tai trái của một pho tượng đất.Mao Ô Quy hút ngụm khí lạnh, liên hồi nói: - Thứ này đúng là không thể để lộ ra tiếng gió, nếu không sẽ vời đến sát kiếp.Phong Phi Vân cất lỗ tai đất vào trong người.

Lỗ tai đất lơ lửng trongcơ thể hắn, bốn mươi thần thức chia ra ba mươi chín cái ngồi xếp bằng ba mươi chín hướng quanh lỗ tai đất, tham ngộ đạo thánh linh trong đó.Phong Phi Vân chỉ còn một thần thức khống chế thân thể, đi cùng Phượng Hoàng Thiên Nữ vào sâu bên trong Diệt Diễm sơn.Phong Phi Vân tách thần thức ra, dục niệm trong não nhạt dần, đối xử với Phượng Hoàng Thiên Nữ tự nhiên hơn.Mao Ô Quy, Mao Thành Thật theo au.Mao Thành Thật cõng vỏ hai tầng đỏ rực, là Mao Ô Quy dùng vỏ sò hỏa vân thất tinh bối luyện ra 'mai rùa' cho nó.Mao Thành Thật nhìn hai người đi đằng trước, nhỏ giọng nói: - Gần đây nhị đại gia gặp vận hoa đào.Mao Ô Quy nói: - Dạo này hay có thiên chi kiêu nữ chủ động đưa lên cửa.

Đầu tiên là Cửu Thiên Tiên Nữ, rồi Thanh Loan thánh nữ.

Xem bộ dáng Phượng Hoàng ThiênNữ cũng có ý với Phong Phi Vân, nếu không đã chẳng cho hắn mượn lỗ taiđất cực kỳ quý giá.

Là bọn họ bị mù mắt tập thể hay tại thiên tượng thay đổi?Mao Thành Thật nghiêm túc nói: - Khi một nam nhân trở nên ưu tú, đủ mạnh thì sẽ có nữ nhân chủ đọng tìm đến.- Không ngờ ngươi còn nhỏ mà hiểu biết sâu sắc, hơi có lý.

Nếu Phong Phi Vân chỉ là một bán yêu đê tiện không thể đột phá Vũ Hóa cảnh, Cửu Thiên Tiên Nữ sẽ không nhìn hắn một cái, Thanh Loan thánh nữ sẽ từ hôn,Phượng Hoàng Thiên Nữ càng không giao tiếp với hắn.

Nam nhân ưu tú thìchất lượng sinh hoạt cũng cao lên.Mao Ô Quy nói: - Nhưng Phượng Hoàng Thiên Nữ làm người ta không nhìn thấu.

Phượng Hoàng Thiên Nữ như giấu trong sương mù, nàng chủ động thân thiện với PhongPhi Vân dường như có mục đích riêng.

Không nhìn thâu được.Mao Thành Thật hỏi: - Chúng ta có nên nhắc nhở nhị đại gia không?Mao Ô Quy nói: - Không cần.

Nếu Phong Phi Vân không nhìn ra điều này thì hắn không tư cách trùng kích thánh linh cảnh.Dọc đường đi bọn họ lại gặp mấy thú dữ đẳng cấp bán thánh, tu vi cực mạnh.

Nhưng Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ giết hết.Trong đó có một con cua to biết phun lửa, tu vi siêu mạnh.

Nó huơ càngto, chỉ ba kích đã đánh Phượng Hoàng Thiên Nữ bị thương.

Thân thể Phượng Hoàng Thiên Nữ được Phong Phi Vân cứu, bọn họ bỏ trốn.Cơ thể Phượng Hoàng Thiên Nữ bị càng to đâm thủng, nhưng độ mạnh thânthể của nàng hơn Phong Phi Vân gấp mấy lần, rất nhanh lành vết thương.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Con Hỏa Quỷ Giải chắc đã tu luyện đến cảnh giới chuẩn thánh, chúng ta không phải đối thủ của nó, đành đi đường vòng.Phong Phi Vân đứng trên vùng đất nhô cao nhìn sâu trong Diệt Diễm sơn, nói: - Lực lượng Hỏa Quỷ Giải khá mạnh, chắc là một vương giả trong Diệt Diễm sơn.

Chỉ có dòng sông thiên địa mới dựng dục ra thứ như nó được.

Ta cảm thấy chúng ta cách dòng sông thiên địa rất gần, nếu đi đường vòng không chừng sẽ lạc vào tuyệt địa, hay bỏ qua dòng sông thiên địa.- Ý của ngươi là vẫn tiến tới trước theo đường cũ?

Nếu vậy chúng ta sẽgặp con Hỏa Quỷ Giải kia, dù hai ta hợp sức cũng không đánh lại nó được.Phượng Hoàng Thiên Nữ ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:- Ta chỉ có thể sử dụng lực lượng yêu hậu một lần, nếu không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không được dùng.- Nàng đi theo bên cạnh ta là được, đẻ ta mở đường.

Trong người Hỏa QuỷGiải có giải châu và quỹ não.

Giải châu trợ giúp nàng tu luyện Bất TửPhượng Hoàng Thân, quỷ não giúp ta ngộ đạo.

Cho nên Hỏa Quỷ Giải phảichết.Phong Phi Vân gọi Đế Trủng ra, nhét thánh linh nội đan vào người ĐếTrủng.

Thánh thi khô héo toát ra khí thế cường đại, như thánh linh thậtsự.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Trong cơ thể chuẩn thánh đã kết ra đạo tắc thánh đan, nếu Hỏa Quỷ Giải muốn đi thì thánh thi ra tay cũng chưa chắc giết được, rất có thể dụđến hỏa thú mạnh hơn.

Được rồi, nếu ngươi muốn giết nó thì ta sẽ hết sức phối hợp.Ánh mắt Phượng Hoàng Thiên Nữ dịu lại nhìn Phong Phi Vân chăm chú, không làm trái ý hắn.Phong Phi Vân gật đầu, thả Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương, một trăm sáumươi bốn con linh thú chiến thể ra, toàn là lực lượng đẳng cấp bánthánh.

Chúng nó bao vây vạn dặm, co lại vòng vây vào giữa.Con Hỏa Quỷ Giải cảm nhận lực lượng từ bốn phương tám hướng ập đến, nó nôn nóng táo bạo.Trên mặt đất bằng phẳng bốc cháy lửa tím, một ngọn núi đỏ thẫm phóng lên cao đâm thẳng tầng mây.

Ngọn núi do xương sắc bén ngưng tụ ra.

Đó làmột chân của Hỏa Quỷ Giải, cao ba vạn thước, lực lượng siêu cường đại.Hỏa Quỷ Giải cảnh cáo:- Phượng hoàng, ngươi còn dám đến khiêu khích?

Bổn tọa đã từng ăn không chỉ một con phượng hoàng!Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Nơi này là thánh địa do thánh hiền tộc ta tế luyện chiến binh để lại.Tiền bối tộc ta đến tìm di vật tổ tiên là chuyện Đương nhiên, nhưng bịmãnh thú các ngươi nuốt mất, hôm nay là ngày chém đầu ngươi!Hỏa Quỷ Giải thô giọng nói: - Ha ha ha ha ha ha!

Buồn cười quá, chỉ bằng vào hai tiểu bối các ngươi?

Hai vạn năm trước, một bán thánh bát trọng của phượng hoàng yêu tộc đãbị bổn tọa đánh chết, thành đồ ăn trong bụng bổn tọa.

Các ngươi muốn báo thù?

Có bản lĩnh đó không?Khí thế Hỏa Quỷ Giải hùng hồn, lực lượng dồi dào.Hỏa Quỷ Giải chủ động tấn công, cái chân to đỏ thẫm sắc bén xẹt qua dưới chân Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ, rạch mặt đất, như có ngọnnúi nhô lên.Phong Phi Vân không có thánh linh nội đan nên hắn thành người bìnhthường.

Phong Phi Vân ngồi trên lưng Mao Thành Thật, trước khi chân tocủa Hỏa Quỷ Giải nhô lên thì Mao Thành Thật đã cõng Phong Phi Vân chạyxa.Phong Phi Vân thi triển đại khôi lỗi thuật, hét to một tiếng: - Giết!Mắt Đế Trủng sáng lên, lực lượng thánh linh chạy dọc toàn thân.

Đế Trủng vung tay như biến thành thánh đao chặt đứt chân to của Hỏa Quỷ Giải.Cái chân to gãy tựa núi sụp đổ, không biết chân Hỏa Quỷ Giải nặng bao nhiêu ngàn cân.Trong mặt cắt chảy ra chất lỏng đỏ thắm vừa giống dung nham vừa giống nước, linh khí đậm đặc hơn cả tinh hoa hỏa khí.- Nối chân gãy!Hỏa Quỷ Giải rất tức giận, cái chân bén cứng rắn của nó bị người chặtđứt.

Nhưng Hỏa Quỷ Giải cang tứ điên là chân gãy biến mất, không thấyđâu.

Cái chân to biến mất ngay trước mắt nó, Hỏa Quỷ Giải muốn nối chânlại cũng không được.Hỏa Quỷ Giải tức giận quát: - Giết!bảy cái chân còn lại cộng haicái càng to cùng vươn lên từ lòng đất, thân hình khổng lồ tựa như núi cao phá đất trồi lên, rất là dữ tợn, khí thếxộc thẳng tầng mây.Bùm!Lực lượng Đế Trủng càng đáng sợ hơn, xuyên qua giữa các chân Hỏa QuỷGiải.

Mỗi khi Đế Trủng lắc người là một cái chân bị chém đứt.-------Chương 1858: Phật nộ kim vượnChỉ mười phút, năm chân cua đã bị chặt, năm cái chân rơi xuống đất liền biến mất.

Hỏa Quỷ Giải không kịp nối chân, giờ nó chỉ còn đôi chân to và hai cái càng.Mao Ô Quy cởi mai rùa xuống cõng trên lưng, thu mấy cái chân bị Đế Trủng chém đứt vào mai rùa.Mao Ô Quy cười ngoác mang tai:- Đây là chân của chuẩn thánh, nếu đi Đan Đỉnh Quỷ thị bán mỗi chân sẽ được giá trên trời, ha ha ha ha ha ha!

Giàu to rồi!Hỏa Quỷ Giải rất thông minh, trí tuệ không thấp hơn nhân loại.

Hỏa Quỷ Giải biết Đế Trủng mạnh, nó không dám đánh tiếp, xoay người bỏ chạy.- Đường này không đi được!Mười con linh thú chiến thể chặn đường Hỏa Quỷ Giải, cùng công kích ngăn nó bỏ trốn.Hỏa Quỷ Giải không thèm để mắt đến mười linh thú chiến thể, nhưng linh thú chiến thể có thể ngăn bước cân bỏ trốn của nó.

Hỏa Quỷ Giải đổi ướng.- Đường này không đi được!Vị trí khác cũng có mười con linh thú chiến thể công kích Hỏa Quỷ Giải.- Cút đi!Hỏa Quỷ Giải quét cái càng hất bay ba con linh thú chiến thể.

Nhưng ngay lúc đó Đế Trủng đứng trên lưng Hỏa Quỷ Giải, cầm Đế Thánh bội đâm thủng lưng nó, thẳng hướng linh hồn.- Đáng ghét, bán thánh linh dụng cụ, giết!Lưng Hỏa Quỷ Giải thủng cái lỗ to, cơ thể bị đâm thủng.

Hỏa Quỷ Giải nổi máu khùng, huơ cái càng đập trúng Đế Trủng hất khỏi lưng nó.Thi thể Đế Trủng không bị thương, vững vàng đáp xuống đất.

Đế Trủng cầm đao chém cái chân to thứ bảy của Hỏa Quỷ Giải.Bùm!Hỏa Quỷ Giải mất thăng bằng té cái bịch xuống dất.Phượng Hoàng Thiên Nữ bay đến trên đầu Hỏa Quỷ Giải, tuyệt đại anh tư, tuyệt đại phong hoa.

Phượng Hoàng Thiên Nữ lấy một tấm thánh linh phân thân phù ấn vào đầu Hỏa Quỷ Giải.

Thân hình yểu điệu lại bay lên vạch đường cong xinh đẹp, Phượng Hoàng Thiên Nữ đáp xuống bên cạnh Phong Phi Vân, cầm kiếm đứng thẳng.Ầm!Thánh linh phân thân phù bộc phát lực lượng hình thành ảo ảnh phượng hoàng thò vuốt thần giết chết linh hồn Hỏa Quỷ Giải.Hỏa Quỷ Giải bất khuất gào rú nhưng không ngăn được một kích của phân thân thánh linh, chỉ còn xác chết nằm đó.Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm:- Đây là lực lượng đẳng cấp chuẩn thánh, xác Đế Trủng tiền bối suýt bị nó tổn thương.Phong Phi Vân thu về thánh linh nội đan trong người Đế Trủng, đại chiến vừa rồi tiêu hao chín phần lực lượng thánh linh nội đan.

Nếu Hỏa Quỷ Giải không chết thì Phong Phi Vân chỉ còn đường bỏ trốn.Thánh linh nội đan tiêu hao quá lớn, cảm giác suy yếu lan tràn, Phong Phi Vân cảm giác đầu váng mắt hoa.

Phong Phi Vân vội vàng lấy ra một gốc chu thảo nuốt xuống, lấy lại lực lượng.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Hỏa Quỷ Giải sinh ra trong Diệt Diễm sơn, trời sinh đất nuôi, không hiểu biết thần thông, cũng không tu luyện chiến binh.

Nếu là chuẩn thánh của phượng hoàng yêu tộc sẽ lợi hại hơn nó gấp mười lần, chúng ta không giết được.Hỏa Quỷ Giải vốn đã chết đột nhiên nhúc nhích, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa:- Grao!Phượng Hoàng Thiên Nữ, Mao Ô Quy giật mình thụt lùi, tưởng đâu Hỏa Quỷ Giải sống lại.Nhưng giây sau Hỏa Quỷ Giải yên lặng, hoàn toàn mất đi sự sống.Mao Ô Quy nói:- Nguy rồi, mới rồi Hỏa Quỷ Giải oán niệm phát ra tiếng rống đặc biệt chắc là thông báo cho mãnh thú sâu trong Diệt Diễm sơn, muốn chúng ta chôn cùng nó.

Mau đi đi, nếu mãnh thú sâu trong Diệt Diễm sơn lao ra thì cả bọn chết chắc!Yêu ma tà thể biến sắc mặt nói:- Lấy xác Hỏa Quỷ Giải đi rồi từ từ chia sau, ta cảm giác có lực lượng phô thiên cái địa từ sâu trong Diệt Diễm sơn ập đến.Phượng Hoàng Thiên Nữ thu xác Hỏa Quỷ Giải nhanh chóng vào giới linh thạch, định mang theo Phong Phi Vân đã suy yếu bỏ trốn.Nhưng bọn họ muộn một bước.- Grao!Lửa mây cuồn cuộn trên bầu trời, một vuốt thú to ập đến, lực lượng hùng hồn mạnh hơn hẳn Hỏa Quỷ Giải.- Để ta!Mao Ô Quy phóng lớn mai rùa bao bọc mọi người lại.

Mai rùa rung mạnh nhưng không nứt ra.- Trốn mau!Cơ thể Mao Thành Thật biến to cỡ ngọn đồi màu đen, cõng Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ, Mao Ô Quy biến thành luồng sáng đen lao nhanh, định chạy ra khỏi Diệt Diễm sơn.- Grao!Luồng khí thế khổng lồ dâng lên chặn đường chạy ra Diệt Diễm sơn của nhóm Phong Phi Vân.

Một cái mồm to đen nhánh cao mấy trăm thước chắn trước mặt bọn họ, nếu bay tiếp sẽ chui vào miệng sinh vật chưa biết.Tốc độ Mao Thành Thật rất nhanh nhưng trước cường giả thế này làm nó luống cuống, không biết nên bay đi đâu.Sâu trong Diệt Diễm sơn phát ra tiếng gầm hung dũng:- Grao!Có ba lực lượng khổng lồ lao đến, chỉ thanh âm đã xé rách màng tai ngươi.Phong Phi Vân chợt mở mắt raa, Thanh Đồng cổ thuyền to lớn bay ra khỏi người hắn.

Mọi người đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền.Phong Phi Vân đứng ở đầu thuyền, ánh mắt sắc bén điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền lao sâu vào Diệt Diễm sơn.Mao Ô Quy sợ hết hồn hết vía:- Ngươi bị điên sao?

Lao vào Diệt Diễm sơn là con đường chết, bên trong dựng dục nhiều sinh vật khủng bố . . .Phong Phi Vân kiên quyết nói:- Nếu chúng ta chạy ra ngoài Diệt Diễm sơn có lẽ còn cơ hội sống, nhưng Bán Yêu Minh, Tiểu Phượng Hoàng, Huyết Giao ở ngoài núi chết chắc.

Bây giờ chúng ta chỉ có thể liều tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ sâu trong Diệt Diễm sơn còn cơ hội sống.Thanh Đồng cổ thuyền lao ra tầng huyễn tiên tử hỏa vọt vào tầng thứ năm tịnh phạn kim hỏa.Lửa càng lợi hại hơn, nếu ngươi Thanh Đồng cổ thuyền bảo vệ, tu vi như Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ sẽ bị đốt phỏng.

Chỉ có sinh vật dị chủng quanh năm sống trong tịnh phạn kim hỏa mới thoải mái chịu được ngọn lửa này.Tịnh phạn kim hỏa cũng được gọi là phật hỏa.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Ngọn lửa nơi này là tai hạo ngập đầu đối với tu sĩ từ bên ngoài vào, chí tôn đẳng cấp bán thánh cũng sẽ bị đốt thương.

Nhưng đối với sinh linh dị chủng quen sống trong tịnh phạn kim hỏa thì nơi đây là thiên đường của chúng nó.

Tuy nhiên sinh linh dị chủng rời khỏi tịnh phạn kim hỏa đi ra ngoài sẽ chết, bị đông lạnh chết.

Vì vậy chúng nó chỉ có thể sống trong tịnh phạn kim hỏa.Mỗi sinh vật đều có hoàn cảnh sinh tồn riêng biệt, nếu rời khỏi môi trường cố hữu thì sẽ chết.Một sinh linh cường đại chặn đằng trước Thanh Đồng cổ thuyền, thân cao ngàn trượng, như người khổng lồ màu vàng hung dữ hoặc như ma vượn người đầy lông vàng.

Sinh linh khổng lồ vỗ chưởng vào Thanh Đồng cổ thuyền.Thanh Đồng cổ thuyền thu nhỏ trăm lần bay qua kẽ tay ma vượn màu vàng, bay sâu vào Diệt Diễm sơn.Mao Ô Quy nói:- Nguy hiểm quá.

Con to xá vừa rồi dường như là Nộ phật kim vượn trong truyền thuyết.

Thời viễn cổ từng xuất hiện một con Nộ phật kim vượn, sức chiến đấu rất kinh khủng, không đến cảnh giới thánh linh nhưng dám khiêu chiến với thánh linh.

Không ngờ nơi này dựng dục ra thứ hung ác như thế . . .

Nguy, Nộ phật kim vượn đuổi theo!Mao Ô Quy đứng ở đuôi Thanh Đồng cổ thuyền, sợ hãi rụt đầu vào mai rùa.Nộ phật kim vượn cao như núi, như phật như vượn, há mồm phát ra phạn âm phật môn.

Nộ phật kim vượn là một trong các sinh linh khủng khiếp nhất thiên địa, nhưng bởi vì số lượng thưa thớt nên không gây ảnh hưởng lớn bằng rồng, phượng.-------Chương 1859: Tịch nguyệt (1)Đồn rằng Nộ phật kim vượn trưởng thành có thể đối đầu với thánh linh, điều này thì rồng, phượng cũng không bằng.Bùm bùm bùm bùm bùm!Nộ phật kim vượn đi mỗi một bước cách xa mấy ngàn trượng, những ngọn núi cao ở dưới chân nó đụn cát nhỏ.

Nộ phật kim vượn chạy rầm rập, hú dài.Nhưng Nộ phật kim vượn chưa trưởng thành, không đuổi kịp Thanh Đồng cổ thuyền được, bị bỏ xa.Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên trước mặt hai người xuất hiện một sinh linh khí thế khổng lồ.

Không thấy rõ hình dạng, thân thể của nó quá to lớn, chỉ thấy một xúc tu thò ra từ lửa vàng.

Xúc tu dài bảy trăm dặm, thô như mình rồng.Đây chỉ là một xúc tu đã suýt lật tung Thanh Đồng cổ thuyền.Sau có truy binh, trước có kẻ địch mạnh, dồn đoàn người Phong Phi Vân vào đường cùng.Mắt Phượng Hoàng Thiên Nữ âm trầm, định sử dụng lực lượng phượng hoàng yêu hậu.Phong Phi Vân ngăn lại:- Đừng tùy iện dùng lực lượng phượng hoàng yêu hậu, chúng ta đi một ngọn núi hoang đi.

Ta cảm giác nơi đó có trận pháp thái cổ thần phượng để lại.Phong Phi Vân điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền bay sang trái hướng tới núi hoang cổ xưa.

Núi hoang đó rất nguy nga, một số di tích thái cổ còn sót lại trên núi, tràn ngập không khí thần thánh.Thanh Đồng cổ thuyền càng bay đến gần càng cảm giác núi hoang này khủng bố.

Cao vạn trượng, bao phủ đất đai mấy ngàn dặm.

Trên mặt đất chảy dung dịch màu vàng.

Những dung dịch hình dạng như Thái Cực, thần mã, chiến trường, tiên tướng, trời trăng.

Nó lan tràn nguyên đất đai, khí thế bàng bạc khiếp người.Mao Ô Quy sợ hãi mặt xanh mét:- Trời, là đại thánh cổ trận.

Tuy chỉ là một góc khiếm khuyết nhưng vẫn có uy lực vô biên, chúng ta không xông vào được, mau lùi!Nhưng Thanh Đồng cổ thuyền đã xông vào.Mọi người nhắm mắt lại, có cảm giác xông vào địa ngục Tu La.

Sức mạnh đại thánh đè người, làm người ta ngộp thở, hồn lìa khỏi xá.Phong Phi Vân là người đầu tiên mở mắt ra, hắn thở phào nhẹ nhõm:- Phù, ta đoán đúng, quả nhiên Thanh Đồng cổ thuyền có thể xông vào đại thánh cổ trận.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Nơi này chỉ là góc nhỏ đại thánh cổ trận khiếm khuyết.

Nếu là đại thánh cổ trận hoàn chỉnh thì dù là chiếc thuyền cổ này cũng không thể bình yên xông qua.Mọi người có cảm giác hút chết, ngoái nhìn đằng sau.

Nộ phật kim vượn, bách túc hỏa ô, các sinh linh cường đại chặn bên ngoài đại thánh cổ trận.

Chúng nó không ngừng gầm rống nhưng không dám xông vào.Thanh Đồng cổ thuyền bay trong đại thánh cổ trận khiếm khuyết, xuyên qua quá thái cực hỗn nguyên không gian, đế mã vẫn thạch không gian, tiên vương cự thi không gian, các không gian có tính hủy diệt.

Tất cả do đại thánh cổ trận bài bố ra.Miễn bước vào đại thánh cổ trận, mỗi bước đi là một mảnh không gian vô tận, không có cuối, cực kỳ nguy hiểm.

Nếu không có Thanh Đồng cổ thuyền, dù Phong Phi Vân đến bán thánh cảnh, hắn mà vào đại thánh cổ trận cũng chết chắc, không có đường sống.Đại thánh bày trận pháp dù chỉ là một góc khiếm khuyến cũng lấy mạng chúng sinh.Thanh Đồng cổ thuyền bay thật lâu sau cuối cùng đến dưới chân núi hoang.Phong Phi Vân thu về Thanh Đồng cổ thuyền, nói:- Chúng ta đã xông qua đại thánh cổ trận, tai nạn không chết sẽ có phúc về sau.

Núi hoang này rất bất phàm, không chừng sẽ tìm được thứ chúng ta muốn.Mao Ô Quy đứng trên tảng đá to nhìn sóng vàng dài mấy ngàn dặm.Mao Ô Quy nói:- Tinh hoa phật khí liên miên mấy ngàn dặm, tựa như đại dương tinh hoa phật khí.

Nếu lấy đi hết là lão phu có thể mua được một giới.Phong Phi Vân ra lệnh:- Đừng lỗ mãng.

Tinh hoa phật khí là nguồn năng lượng đại thánh tàn trận, nếu đại thánh tàn trận mất cân đối là chúng ta tiêu đời.Mao Thành Thật đào bới dưới đất, la lên:- Gia gia, nhị đại gia, mau lại xem, ta đào được một khối đồng!Mao Thành Thật đào ra một khối đồng đỏ, dài cỡ một thước, không thấy rõ hình dạng.

Phần lớn khối đồng đỏ này vùi trong đất cát.Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ đi qua xem, mừng rỡ.Tam vị chân hỏa lô.Tay Phong Phi Vân ấn mặt đất, đồng lô cao hơn tám mươi thước bay khỏi lòng đất, nhiều chỗ rỉ sét bị đất đá phủ lên.

Phong Phi Vân cầm chặt chân lô.Bùm!Phong Phi Vân vỗ vào thân lô, đánh bay rỉ sét và đất đá bám dính thân lô.

Tam vị chân hỏa lô tỏa ánh sáng đỏ thẫm, trong lô rực cháy ngọn lửa như bó đuốc thần.- Nhỏ!Lô đồng cao hơn tám mươi thước thoáng chốc nhỏ lại còn cỡ ly rượu.

Tam vị chân hỏa lô trong suốt lấp lánh, tinh xảo nhỏ nhắn, điêu khắc cổ văn.

Trong 'ly' còn đang bốc lửa.- Tặng nàng.Phong Phi Vân không chút đắn đo đưa tam vị chân hỏa lô cho Phượng Hoàng Thiên Nữ.Phong Phi Vân đứng trên núi hoang, mắt đẹp nhìn Phong Phi Vân, đôi mắt trong suốt không dính bụi, mày như lá tiên, nàng như thiên nga kiêu ngạo.Phượng Hoàng Thiên Nữ lạnh nhạt nói:- Là các ngươi phát hiện tam vị chân hỏa lô, nó xem như của các ngươi.Phong Phi Vân nói:- Mục đích nàng đến đây vì tam vị chân hỏa lô, còn ta là vì tu luyện vạn thú chiến thể.

Nếu nàng không tìm được tam vị chân hỏa lô thì làm sao báo cáo với phượng hoàng yêu hậu?Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:- Chẳng lẽ ngươi không cần tam vị chân hỏa lô?Phong Phi Vân cười nói:- Nàng cho ta mượn lỗ tai đất, ta tặng nàng thần lô, bánh ít đi, bánh quy lại.

Quân tử quen biết nên là vậy.Phượng Hoàng Thiên Nữ mỉm cười, nụ cười tựa tiên nữ giáng trần, thiên nữ giáng thế, làm lòng người nhộn nhào, như xuân về hao nở.

Phong Phi Vân dám chắc trên đời không có bao nhiêu nam nhân giữ được bình tĩnh trước nụ cười như thế.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:- Quân tử quen nhau, chúng ta có tình cảm gì sao?Phong Phi Vân sửng sốt.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Ngươi còn không biết tên của ta, hiện tại chúng ta chỉ có thể xem như người lạ.Phong Phi Vân hiểu ra, vội hỏi:- Xin hỏi phương danh của thiên nữ là?- Tịch Nguyệt.Phượng Hoàng Thiên Nữ bổ sung thêm:- Ngươi là người thứ nhất biết tên ta.Phong Phi Vân khen không dứt:- Triều tịch ánh huyền nguyệt, giang phong bên giai nhân, ý cảnh đẹp quá.Phượng Hoàng Thiên Nữ chân mày như vẽ, đường cong xinh đẹp, da trong suốt.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Ý cảnh hoa trong gương, trăng trong nước càng đẹp hơn.Nụ cười đông cứng trên mặt Phong Phi Vân:- Là sao?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Ban ngày nước tuôn ra là triều, buổi tối nước tuôn ra là tịch.

Trong triều tịch sông nước tuôn trào, sóng dữ biển gầm, bờ đê bị hủy, lũ lụt đến, thế này là đẹp sao?

Nếu buổi tối có 'tịch' thì trăng trong nước sẽ vỡ, ý cảnh này mà đẹp sao?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói xong đôi cánh phượng hoàng giương ra vạch đường cong xinh đẹp bay hướng Tà Hồng Liên.- Rốt cuộc là sao?Phong Phi Vân nâng tam vị chân hỏa lô nhìn bóng lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ, thấy nàng không quay đầu lại.Phong Phi Vân gãi mũi thầm nghĩ:- Không chỉ nữ nhân là sinh vật khó đoán, phượng hoàng cái cũng khó hiểu.

Lúc trước còn thân thiết với ta, cứ tưởng nàng có ý với ta.

Lại tự kỷ rồi, sau này phải sửa lại tật xấu.-------Chương 1860: Tịch nguyệt (2)Mao Ô Quy nói: - Đơn giản thôi, ý nghĩa nằm ở mặt chữ.

Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt, rõràng nàng hướng về Đông Phương Kính Nguyệt.

Ý Tịch Nguyệt là nếu nàngđến thì Đông Phương Kính Nguyệt không tồn tại.Mao Thành Thật phản bác:- Không, không đơn giản như vậy.

Trong tên của Thủy Nguyệt thánh thầncũng có chữ nguyệt, ta cảm thấy nàng nhằm vào Thủy Nguyệt thánh thần.Mao Ô Quy nói: - Xì, nhãi ranh nhà ngươi biết gì?

Nói theo ngươi thì trong tên của Long Thương Nguyệt cũng có chữ nguyệt.Mao Thành Thật đến thời kỳ phản nghịch, cãi lại:- Giác quan thứ sáu của ta rất mạnh, ta cảm thấy Phượng Hoàng Thiên Nữhướng về Thủy Nguyệt thánh thần.

Nàng đang ám thị với nhị đại gia, trong giấc mơ kiếp trước nhị đại gia bị Thủy Nguyệt Đình giết một lần, ta cho rằng Phượng Hoàng Thiên Nữ biết sự thật.Mao Ô Quy tức tối:- Sự thật ông nội ngươi, đó chỉ là mơ, đã chứng thực là không tồn tại.Mao Thành Thật trả treo:- Gia gia là ông nội của ta.Hai ông cháu cãi lọn không dứt, chỉ vì một cái tên mà lôi ra hàng đốngđạo lý.

Chưa thấy con rùa, trái cây nào nhảm hơn chúng nó.Phong Phi Vân thở dài, mặc kệ Mao Ô Quy, Mao Thành Thật cãi lộn, hắn đuổi theo Phượng Hoàng Thiên Nữ.Phong Phi Vân nói: - Tịch Nguyệt cô nương, tại hạ có chuyện không rõ.

Ta và cô nương vốn không quen biết, tại sao cô nương tặng lỗ tai đất cho ta?Trước kia Phong Phi Vân tự kỷ nghĩ Phượng Hoàng Thiên Nữ vừa mắt hắn,nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình thật tự kỷ.

Phong Phi Vân đến hỏithẳng lý do.Phượng Hoàng Thiên Nữ đang chia xác Hỏa Quỷ Giải, nói: - Ta không hề tặng, ta chỉ cho ngươi mượn trăm năm.Phong Phi Vân nói: - Báu vật như vậy sẽ không tùy tiện cho người lạ mượn.Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn Phong Phi Vân, mắt mông lung nói: - Tư chất của ngươi rất cao, có sâu xa với phượng hoàng yêu tộc chúngta.

Giúp ngươi tu hành cũng là kết một đoạn thiện duyên.

Trong đại kiếpnạn không lâu sau có lẽ ngươi sẽ giúp phượng hoàng yêu tộc một tay.Phong Phi Vân hỏi: - Phượng hoàng yêu tộc cũng biết không lâu sau sẽ xảy ra đại kiếp nạn?- Ngươi nghĩ bốn yêu tộc, thái cổ thánh yêu tộc mù tịt về thái cổ sao?Nhưng có vài thứ không thể nói ra mặt ngoài, sẽ gây khủng hoảng lớn,thậm chí thiên hạ đại loạn.- Ví dụ chuyện diệt thế giả vực ngoại nếu truyền ra sẽ làm tu sĩ tronglong linh thạch thấp thỏm lo âu.

Yêu đế, yêu hậu, thánh tổ trong bốn yêu tộc, thái cổ thánh yêu tộc sẽ không tùy tiện thổ lộ ra ngoài, sợ đạikiếp nạn chưa đến Tây Ngưu Hạ Châu đã nọi loạn.- Chỉ có ngươi làm việc không suy nghĩ rêu rao khắp nơi, như sợ kẻ ẩn núp vực ngoại không đến giết mình.Phong Phi Vân há hốc mồm.

Hóa ra những nhân vật lợi hại đều biết chuyệndiệt thế giả vực ngoại, âm thầm bài bố, không công khai.

Bọn họ sợ côngbố ra sẽ gây nội loạn.- Hèn gì Thủy Nguyệt thánh thần giết Vu Ô thánh tổ, Long Kiệt mà Kim Ôyêu tộc, long tộc không đối phó nàng.

Thì ra Kim Ô yêu tộc, long tộc đãbiết hai thánh linh này là kẻ ẩn núp vực ngoại.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Những việc này không do chúng ta lo, ngay khi chúng ta bắt đầu vươnggiả luận đạo thì các chí tôn đã đi thanh lý kẻ ẩn núp vực ngoại.Phong Phi Vân hỏi: - Đây là mục đích thật sự của chí tôn luận đạo?Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Nghe nói lần này cũng nhờ ngươi nói lời không nên nói khiến kẻ ẩn núpvực ngoại xao động bất an, bị vị lão chí tôn nào đó tìm ra sơ hở.

Chítôn các tộc hợp tác bày bố, chắc chắn sẽ bắt trọn ổ kẻ ẩn núp vực ngoại.- Vẫn câu cũ, trời sập xuống có người cao chống.

Chúng ta cố gắng nângcao tu vi là tốt hơn, chỉ có thực lực càng mạnh thì mới tranh thủ đượccơ hội sống khi đại kiếp nạn đến.Phong Phi Vân nhận ra trước kia hắn đánh giá thấp trí tuệ của thánh linh các tộc.

Bọn họ đã bày kế từ lâu, gừng càng già càng cay.

Phong Phi Vân so với đám thánh linh còn quá non.- Trong người con Hỏa Quỷ Giải có ba mươi sáu viên giải châu, ta có thể luyện ra ba mươi sáu khối xương phượng.Một chuỗi hạt châu trong suốt lơ lửng trong bàn tay ngọc hình thành vòng tròn, như ba mươi sáu bảo thạch vì sao.Phượng Hoàng Thiên Nữ xẻ đầu Hỏa Quỷ Giải móc một cục ánh sáng trắng to cỡ đầu người ra.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Ngươi muốn quỷ não đây.Trong ánh sáng trắng chứa tủy não to cỡ nắm tay, như từ nhiều tiểu nhânxoắn vào nhau, hoa văn cực kỳ phức tạp, sẽ phát ra tiếng quỷ rống.Trước kia Phong Phi Vân chưa từng thấy quỷ não, hắn chỉ đọc được ghichép liên quan quỷ não trong sách cổ.

Hỏa Quỷ Giải đẳng cấp chuẩn thánhmới dựng dục ra quỷ não.Tu sĩ nuốt quỷ não thì đầu óc sẽ sáng suốt, thông minh hơn, là thánhdược mở ra linh trí, đứng sau thánh thực quả.

Chỉ dùng một giọt tinh túy cả quỷ não cũng giúp tăng tốc độ ngộ đạo lên gấp trăm lần.Phong Phi Vân nuốt nguyên quỷ não vào, ánh sáng trắng lấp lánh bao phủngười hắn.

Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trên núi hoang, tĩnh tọa tuluyện, tập trung tham ngộ đạo thánh linh trong lỗ tai đất.Phượng Hoàng Thiên Nhãn, quỷ não cũng phát huy.

Lỗ tai đất vô cùng bìnhthường bỗng chốc khác hẳn trong mắt Phong Phi Vân.

Lỗ tai đất như do vôsố đạo tắc thánh linh đan xen.Nơi này là di tích đại thánh để lại, lực lượng đạo tắc vốn rất đầy đủ, ngộ đạo trong hoàn cảnh này làm ít công nhiều.Ngày thứ năm trong cơ thể Phong Phi Vân ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh thứ hai.Ngày thứ chín trong cơ thể Phong Phi Vân ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh thứ ba.Ngày thứ hai mươi tám trong cơ thể Phong Phi Vân ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh thứ tám.Ngày thứ ba mươi sáu trong cơ thể Phong Phi Vân ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh thứ mười một.Ngày thứ bốn mươi chín trong cơ thể Phong Phi Vân ngưng tụ ra đạo tắc thánh linh thứ mười tám.Phong Phi Vân liên tục tu hành bốn mươi chín ngày, lực lượng quỷ não tiêu hao hết, tốc độ tham ngộ chậm lại.Phong Phi Vân mở mắt ra, con ngươi bắn ra thần quang, thu lỗ tai đất trước mặt vào người.- Bảy bảy bốn mươi chín ngày, đã tiêu hao hết quỷ não.Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng bên cạnh Phong Phi Vân, vóc dáng cao kiều,ngực to, cổ dài, lực lượng trong người nàng mạnh lên mảng lớn.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi: - Ngươi lĩnh ngộ bao nhiêu đạo tắc thánh linh?Phong Phi Vân trả lời:- Trong người có mười tám đạo tắc thánh linh.Phượng Hoàng Thiên Nữ kinh ngạc nói: - Bảy bảy bốn mươi chín ngày lĩnh ngộ mười bảy đạo tắc thánh linh, dù có quỷ não trợ giúp thì cũng rất lợi hại, ngộ tính đỉnh cao.Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói: - Còn kém chút.

Đồn rằng có một số thiên tài ngộ đạo trong một thoángtrực tiếp lĩnh ngộ mấy chục, mấy trăm đạo tắc thánh linh, từ bán thánhthất trọng vượt lên cảnh giới bán thánh bát trọng.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Đạo lĩnh ngộ trước nay theo tự nhiên, chân đạp từng bước vứng chắc.

Có kiểu ngộ đạo trong một thoáng như ngươi nói, nhưng cần nhiều mặt nhântố hợp lại.

Chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới ngộ đạo trongmột thoáng được.-------Chương 1861: Năm ngàn bốn trăm bán thánhPhong Phi Vân gật đầu, mắt nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, khẽ kêu:- Phượng cốt trong người thần nữ không chỉ tăng ba mươi sáu khối mà . . .

Phượng Hoàng Thiên Nữ lắc người đứng sau lưng Phong Phi Vân:- Ngươi thật không lễ phép, không được nhìn lung tung!Lần đầu tiên Phượng Hoàng Thiên Nữ biểu hiện vẻ xấu hổ, trước kia toàn làm bộ dáng thánh khiết tứ đại giai không.Phong Phi Vân mới nhớ ra bây giờ bọn họ không một mảnh vải, ảo bằng ảothuật.

Huyễn y không ngăn được Phượng Hoàng Thiên Nhãn, liếc mắt nhìnqua xuân quan của Phượng Hoàng Thiên Nữ bị Phong Phi Vân nhìn hết, khóche giấu điểm nhỏ nào.

Ngực to, eo nhỏ, đùi ngọc, giữa hai chân . . .

Nhưng Phong Phi Vân thề mới rồi hắn thật tình chỉ xem phượng cốt của Phượng Hoàng Thiên Nữ, hắn không nhìn thân thể nàng.- Không công bằng, Tịch Nguyệt cô nương đứng sau lưng nhìn thấy ta hết, thế này cũng không lễ phép.Miệng Phong Phi Vân nói vậy nhưng không xoay người lại, hắn còn chút phong độ quý ông.Phượng Hoàng Thiên Nữ như người ngọc không tạp chất, ngực căng tròn nhưchén ngọc, chân trắng thẳng tắp, eo nhỏ không thịt thừa, rốn đáng yêu lộ ra ngoài, vừa quyến rũ mà thánh khiết.

Hai loại khí chất khác nhau hiện ra trên người Phượng Hoàng Thiên Nữ.Thân người yêu tộc không phải ảo thuật mà là thân xác thật.Thân người thú tộc mới do biến hình, khác biệt đây là yêu và thú về bản chất.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn tấm lưng Phong Phi Vân rộng lớn rắn chắc, trong mắt không có tà niệm, trong suốt như linh tuyền.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói: - Ta đã luyện hóa xong ba mươi sáu viên giải châu.

Trong thời gian ngươi ngộ đạo ta lại có một ít cơ duyên, giờ cơ thể đã tu luyện ra năm trămtám mươi chín khối xương phượng.- Cơ duyên của nàng không nhỏ.Phong Phi Vân cảm nhận Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn lưng mình, được thiên nữ khuynh thành ngắm coi như không chịu thiệt.- Đi theo ta ngươi liền biết.Lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ giương cánh phượng hoàng dài chín trượng miễn cưỡng bao phủ thân thể ngà ngọc.

Phượng Hoàng Thiên Nữ bay lên đỉnh núi hoang.Lưng Phong Phi Vân cũng giương cánh phượng hoàng, rộng hơn cánh chim của Phượng Hoàng Thiên Nữ.

Nếu so Phượng Hoàng Thiên Nữ là tiên hạc thìPhong Phi Vân là chim ưng.Hai người cùng đạp xuống đỉnh núi hoang, nhìn hướng bên kia núi hoang.Một con sông lớn vô biên chảy xuôi, nước siết hùng dũng, sóng dâng lênngàn trượng, sương mù mênh mông.Con sông này không biết từ đâu chảy đến và trôi về đâu.

Giữa sông không chảy nước mà là tinh hoa hỏa khí, không giới hạn.Phong Phi Vân mừng rỡ reo lên:- Đây là dòng sông thiên địa!Phượng Hoàng Thiên Nữ gật đầu, nói: - Một trong tám dòng sông thiên địa, giữa song ẩn náu mãnh thú đã bị ta giết gần hết.Những mãnh thú này đã bị Phượng Hoàng Thiên Nữ luyện hóa thành phượng cốt, đây chính là cơ duyên của nàng.- Thật là trời cũng giúp ta!Phong Phi Vân bay xuống, đứng trên dòng sông rộng lớn bàng bạc.

PhongPhi Vân thả một vạn linh thú chiến hồn ra, thỏa thích hấp thu tinh hoahỏa khí.Mắt Phượng Hoàng Thiên Nữ to tròn nhìn Phong Phi Vân, nàng đi tới khúcsông khác.

Phượng Hoàng Thiên Nữ bay vào dòng sông thiên địa, thân hìnhyểu điệu ngồi xếp bằng, hấp thu tinh hoa hỏa khí cô đọng Bất Tử PhượngHoàng Thân.Tuy hiện tại Phượng Hoàng Thiên Nữ tu luyện ra năm trăm tám mươi chínkhối xương phượng nhưng cách Bất Tử Phượng Hoàng Thân đại thừa còn rấtxa xôi, chưa biết nàng có luyện thành công không.Thể chất mỗi người khác nhau, đa số phượng hoàng tu luyện ra bốn trăm lẻ tám khối phượng cốt là thể chất đã tràn đầy.Phi Tiên yêu hậu là đệ nhất nhân phượng hoàng yêu tộc, thiên tài đẳngcấp thần thoại.

Trước khi thành thánh Phi Tiên yêu hậu chỉ chỉ tu luyệnthành chín trăm ba mươi mốt khối xương phượng thì thể chất bão hòa,không đến đại thừa Bất Tử Phượng Hoàng Thân.Đây là con đường rất gian khổ, không chỉ phải lột xá xương cốt trongngười thành phượng hoàng, quan trọng nhất là không ngừng rèn luyện thânthể, tăng số lượng xương cốt.Trong cơ thể nhân loại chỉ có hai trăm lẻ sáu khối xương cốt, nếu tuluyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân tối đa chỉ luyện thành hai trăm lẻ sáukhối phượng cốt, thân thể bão hòa.

Trong người phượng hoàng có bốn trăm lẻ tám khối xương cốt nếu không côđọng cơ thể của mình, sau khi tu luyện bốn trăm lẻ tám khối xương cốt là đến cực hạn thân thể.

Đây là lý do tại sao đa số phượng hoàng chỉ cóthể tu luyện ra bốn trăm lẻ tám khối phượng cốt.

Phượng Hoàng Thiên Nữ đã phá tan trói buộc bốn trăm lẻ tám khối phượngcốt, tu luyện ra năm trăm tám mươi chín khối xương phượng.

Nhưng PhượngHoàng Thiên Nữ muốn tu luyện đến Bất Tử Phượng Hoàng Thân đại thừa thìcòn con đường rất dài phải đi.Nay Phượng Hoàng Thiên Nữ dùng tinh hoa hỏa khí rèn luyện thân thể, nâng cao tiềm năng chứ không cô đọng phượng cốt.Nửa tháng sau.Nguyên dòng sông thiên địa sôi trào, mấy ngàn linh thú chiến thể đẳngcấp bán thánh gầm rống trong nước sông.

Sinh linh giữa sông sợ hãi ẩnnúp không dám ló đầu ra.Phong Phi Vân tu luyện mười tám đạo tắc thánh linh, tối đa chỉ khống chế được năm ngàn bốn trăm con linh thú chiến thể.

Nay chúng nó đều ngưngtụ thành công, đến bán thánh cảnh.Năm ngàn bốn trăm bán thánh, đây là lực lượng rung chuyển trời đất.Phong Phi Vân rống to: - Quay về!Một vạn linh thú chiến hồn, chiến thể bay vào người Phong Phi Vân.

Khíthế năm ngàn bốn trăm con linh thú chiến thể quá khổng lồ, mâu thuẫn,đụng chạm nhau, muốn chống đối Phong Phi Vân.- Trấn áp lại!Mười tám đạo tắc thánh linh trong thánh linh nội đan như mười tám câycột chống trời hình thành tù giam thần linh cưỡng ép trấn áp một vạnlinh thú chiến hồn, linh thú chiến thể cuồng bạo.Phong Phi Vân mất một ngày một đêm mới trấn áp một vạn linh thú chiếnhồn, linh thú chiến thể ngoan ngoãn.

Lực lượng trong người Phong Phi Vân vẫn rất cuồng bạo, thú tính chồng chất trong cơ thể, đôi mắt tràn đầydã tính, máu chảy ào ào.

Máu Phong Phi Vân đang sục sôi, không thể kiềmchế.

Lực lượng trong người Phong Phi Vân bành trướng mất kiểm soát.Phong Phi Vân hú dài:- Grao!

Tóc Phong Phi Vân dựng đứng, trong mắt ngập tràn huyết khí.

Phong PhiVân tung cú đấm đánh khô dòng sông thiên địa, bờ sông vỡ, con sông đổihướng chảy đi hướng khác.- Nguy rồi, dùng mười tám đạo tắc thánh linh trấn áp năm ngàn bốn trămlinh thú chiến thể quá miễn cưỡng.

Máu yêu ma sâu trong huyết mạch lạibị kích phát.Phong Phi Vân nhắm mắt lại, đầu óc tỉnh táo rõ ràng.

Phong Phi Vân cảmgiác thân thể mình khác lạ, lý trí càng lúc càng mỏng manh.Nhân tính, thú tính, ma tính, yêu tính, vốn nhân tính chiếm chủ đạo, matính, yêu tính bị áp chế.

Nhưng bây giờ thú tính chiếm chủ đạo, ngượclại nhân tính yếu nhất.- Khống chế, phảikiềm chế mình!Phong Phi Vân siết chặt nắm tay, chậm rãi mở mắt ra, thở hắt ra, cơ bắpthả lỏng.

Nhưng đôi mắt Phong Phi Vân đỏ máu tràn ngập dã tính.Phượng Hoàng Thiên Nữ ngồi xếp bằng trên tinh hoa hỏa khí đỏ rực, chânmày như lá liễu, rèm mi dài, mũi cao, môi đỏ mọng, tóc dài đỏ rực nhưđốm lửa tự động bay phất phơ.Phượng cốt trong người Phượng Hoàng Thiên Nữ không tăng thêm, vẫn là năm trăm tám mươi chín khối.

Nửa tháng nay Phượng Hoàng Thiên Nữ cô đọngtiềm lực thân thể, rèn luyện thần tu xương cốt, cơ thể càng ngọc ngà,tiên huy chảy xuôi.-------Chương 1862: Dục vọng đốt ngườiPhượng Hoàng Thiên Nữ nghe tiếng gầm rống như dã thú, cảm nhận lực lượng cường đại va đụng lung tung quay quanh mình.Phượng Hoàng Thiên Nữ mắt mắt ra, con ngươi đen láy như hai ao thần trời trăng.Ầm!Một bàn tay vỗ xuống vai trái Phượng Hoàng Thiên Nữ, lực lượng mạnh mẽ.Môi Phượng Hoàng Thiên Nữ phát ra tiếng phượng hoàng hót:- Phong Phi Vân, tỉnh lại!Phượng Hoàng Thiên Nữ sử dụng sóng âm trong trẻo, nhưng không có tác dụng với Phong Phi Vân.

Bàn tay kia vẫn đè xuống, muốn trấn áp Phượng Hoàng Thiên Nữ.- Thú tính khống chế nhân tính!Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn ra trạng thái Phong Phi Vân là lạ, thân hình mảnh khảnh lướt ngang ra ngoài.

Đôi cánh phượng hoàng đỏ rực sáng lấp lánh giương rộng, Phượng Hoàng Thiên Nữ bay vút lên.- Ha ha ha ha ha ha!

Ta chính là ta, không chia nhân tính, thú tính, không có thứ gì khống chế ta được!

Trong thân người vốn có thú tính, trong thân thú đôi khi có nhân tính.Tóc Phong Phi Vân dựng đứng, đôi mắt đỏ rực.

Phong Phi Vân đứng trên dòng sông thiên địa dậy sóng, phát ra tiếng cười ngông nghênh.- Phượng Hoàng Thiên Nữ, nàng hãy ngoan ngoãn thuần phục bổn tọa, nghe theo bổn tọa nô dịch.

Nếu không bổn tọa sẽ khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong!Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng trong không trung, cánh chim vỗ đập, thân hình quyến rũ, khuôn mặt thánh khiết thoát tục, khí chất như yêu như tiên đan xen.Thanh âm đẹp như tiếng trời vang lên:- Phong Phi Vân, ngươi tính toán sai lầmg.

Ngươi cứ nghĩ có thể lấy một đạo tắc thánh linh khống chế ba trăm đạo tắc thánh linh.

Nhưng ngươi quên tính trong người có máu rồng, có ma tính.- Máu rồng dâm dục, ma tính hiếu sát, thú tính thô bạo.

Giờ đây ngươi mất hết nhân tính mà không tự biết, đây là kết cuộc vì truy cầu lực lượng bỏ qua đạo tâm.Tóc dài Phong Phi Vân bay bổng, đôi mắt yêu tính, khí chất tà ác.Phong Phi Vân nói:- Không cần nàng lo cho đạo tâm của bổn tọa.

Bổn tọa rất tỉnh táo.

Long tính, ma tính, thú tính đều là lực lượng cường đại, tại sao bổn tọa phải cố ý ức chế nó?

Cứ luôn kiềm chế bản tính thì không thể đến cảnh giới thánh linh được.

Bây giờ bổn tọa giải phóng tính cách trong người.

Phượng Hoàng Thiên Nữ, nếu nàng thần phục, hầu hạ bổn tọa, làm nô bộc của bổn tọa thì tương lai tiền đồ sáng lạn.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi lại:- Nếu ta không thần phục thì sao?Phong Phi Vân tà khí nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, bá đạo mà dã man nói:- Nếu bổn tọa hàng phục được nàng thì bổn tọa sẽ cột dây xích vào cần cổ kiêu ngạo kia, từ nay nàng là chó cái để bổn tọa trút ra dục vọng.

Làm người hay làm chó hãy lựa chọn đi.Phượng Hoàng Thiên Nữ dùng tịnh phạn kim hỏa ngưng tụ ra thanh chiến kiếm, nàng giơ kiếm đứng thẳng.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Nếu ngươi có bản lĩnh đánh bại ta rồi hãy nói.- Nể mặt mà không biết điều!Phong Phi Vân tràn đầy ma tính, sát khí ngàn dặm.

Hai tay Phong Phi Vân đặt ở đan điền, một vạn linh thú chiến hồn hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Trông như từ tay Phong Phi Vân ngưng tụ một thế giới hồng hoang cổ thú.Ầm!Phong Phi Vân vỗ một chưởng xuống, vạn thú gầm rống.Chỉ một kích đánh nát chiến kiếm tịnh phạn kim hỏa, vỡ thành mấy mảnh nhỏ.

Cánh chim của Phượng Hoàng Thiên Nữ bị đánh trúng, cánh bị bẻ gãy kêu răng rắc.- Phượng hoàng liệt thiên!Phượng Hoàng Thiên Nữ vươn tay ngọc biến thành cái lồng thần quang sáng rực chớp mắt chụp xuống đầu Phong Phi Vân.Phong Phi Vân lắc người né khỏi vuốt thần phượng hoàng, bàn tay to chộp cánh tay ngọc của Phượng Hoàng Thiên Nữ, giật mạnh.

Phượng Hoàng Thiên Nữ cảm nhận lực lượng khổng lồ truyền vào cánh tay, cơ thể bay hướng Phong Phi Vân.Phượng Hoàng Thiên Nữ quát to:- Thiên toàn địa chuyển!Trời đất xoay tròn, Phong Phi Vân cảm giác ngón tay sắc bén như kiếm đâm vào trán mình, vội thả tay Phượng Hoàng Thiên Nữ ra, lùi lại một bước ra xa mấy trăm dặm.Phượng Hoàng Thiên Nữ cảm giác lực lượng của Phong Phi Vân quá mạnh, nàng khó ngăn cản:- Phong Phi Vân, ngươi bắt ta thì có tác dụng gì?

Dù ta cho ngươi thân thể này, ta chỉ mất đi túi da xinh đẹp.

Còn ngươi sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!- Nàng sai rồi, bổn tọa rõ ràng mình sẽ đi đạo gì, đó là đạo thích gì làm nấy.

Thánh nhân dùng đạo đức cấm dục, Phật tổ độ chúng sinh diệt lục dục.

Còn bổn tọa muốn vô pháp vô thiên, vô đạo vô đức.- Nếu bổn tọa thành thánh thì danh hiệu là Dục thánh.

Nếu bổn tọa thành thánh, trên đời này ai sinh dục thì ta cho hắn sinh, ai thực dục thì ra cho hắn ăn, ai sát dục thì ta cho kẻ đó giết.

Người tự do phàm dục đều là tín đồ của ta . . .Phong Phi Vân đang thiền xướng, thanh âm động chín tầng trời.

Trong thiên địa gió nổi mây phun, vô hình trung có lực lượng bí ẩn nhập vào cơ thể hắn, khiến lực lượng của hắn tăng gấp chục, trăm lần.Phượng Hoàng Thiên Nữ biến sắc mặt nói:- Phong Phi Vân đang phát 'đại nguyện thánh linh'.

Trong thiên địa có rất nhiều nhân loại muốn làm gì thì làm, nếu hắn tích lũy lực lượng to lớn không gì sánh bằng này không chừng hắn sẽ tinh thần thành thánh, hóa sinh thánh dục vọng trong thiên địa, cai quản lực lượng dục vọng trong thiên địa.- Phải ngăn Phong Phi Vân lại, nếu hắn thật sự thành Dục thánh thì tiêu đời, mãi mãi không thể trở về.Phượng Hoàng Thiên Nữ biến thành con phượng hoàng, móng vuốt đánh bay Phong Phi Vân, đánh gãy đại nguyện sắp đọc xong.

Lực lượng hỗn loạn trong người Phong Phi Vân rút đi như thủy triều.Phong Phi Vân hú dài:- Grao!

Phượng Hoàng Thiên Nữ, nàng dám phá hỏng thời cơ tuyệt vời bổn tọa thành đạo?

Bổn tọa muốn chiếm thân nàng, ngược lòng nàng, grao!Phong Phi Vân biến thành con rồng to, long khí phủ lên toàn thân.

Vyả màu đỏ, đầu sư tử, mình rắn, sừng hưu, vuốt ưng, đuôi phượng, đây là hình dạng tổ long vương.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy thân rồng mọc đôi cánh phượng hoàng, đầu rồng có thần quan phượng hoàng, người bốc cháy lửa.

Phong Phi Vân phát ra tiếng gầm chấn thiên động địa.tổ long vương là chí tôn long tộc, mỗi cách một nguyên hội mới xuất hiện một con.

Nguyên long tộc ít khi cùng lúc xuất hiện ba tổ long vương.tổ long vương già nua thì tổ long vương mới sẽ sinh ra, khi tổ long vương mới trưởng thành cũng là lúc tổ long vương già xuống lỗ.Hình dạng hóa rồng của Phong Phi Vân không phải tổ long vương chính tông, hắn có thần quan và đôi cánh, đuôi phượng hoàng.

Nếu long tộc phát hiện hình dạng này của Phong Phi Vân sẽ coi hắn là dị đoan, tru sát hắn.- Grao!- Két!Một rồng một phượng đánh nhau trên đỉnh núi hoang, bay tới dòng sông thiên địa, đôi khi chìm xuống nước có khi bay lên bờ.

Nhiều chỗ bị đánh sụp.Rồng phương cùng ngân, trời sụp đất nứt.Mao Ô Quy đứng bên bờ sông đỏ rực không ngừng thu gom tinh hoa hỏa khí, nhét đầy mười lăm giới linh thạch bỏ vào mai rùa.Mao Ô Quy hỏi:- Thành Thật, ngươi gom được bao nhiêu tinh hoa hỏa khí?Mao Thành Thật cầm giới linh thạch chứa một nửa tinh hoa hỏa khí, nó hắn động đất, kêu lên:- Gia gia có nghe tiếng rồng ngâm không?Mao Ô Quy biến sắc mặt nói:- Không, ta nghe tiếng phượng hót.Mao Ô Quy chạy nhanh lên ncó núi hoang, nhìn bầu trời.

Tầng mây bị đốt đỏ rực, một con phượng hoàng to lớn bay ra khỏi tầng mây, trước ngực có một vết thương như bị vuốt nhọn cào rách-------Chương 1863: Yêu ma tà thể (1)Con rồng to lớn dữ tợn lộ một góc trong tầng mây, chỉ nửa cái đầu rồng đã bao trùm nguyên bầu trời.Ầm!Vuốt rồng vỗ xuống đánh phượng hoàng té xuống đất, biến thành nữ nhân xinh đẹp khuynh thành.Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt Phượng Hoàng Thiên Nữ, cảm xú càng táo bạo.Mắt Phong Phi Vân đỏ rực:- Đã bảo là nàng không đấu lại bổn tọa còn dám đối đầu với bổn tọa, quỳ xuống!- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta sao?

Bây giờ ngươi đang dốc hết tiềm năng sinh mệnh.

Mau tỉnh lại đi, quay đầu là bờ.

Trên đời này không có tự do tuyệt đối, không ai có thể muốn làm gì thì làm, ích kỷ tương đương tự diệt.

Hãy khống chế lòng mình, thu đạo vào phòng, đừng bị hút tính che đi tâm linh, đừng bị dục vọng che phủ đôi mắt, tỉnh lại, tỉnh lại . . .Phong Phi Vân không thèm nghe Phượng Hoàng Thiên Nữ, giơ cân nàng lên, kéo nàng ném lên đài đá to lớn.Phượng Hoàng Thiên Nữ nằm trên đài đá, ra quyết định gian na:- Ngươi đừng buộc ta sử dụng lực lượng yêu hậu chém ngươi.Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:- Phượng hoàng yêu hậu có thể hù sợ bổn tọa chắc?

Nếu phượng hoàng yêu hậu đến bổn tọa sẽ chinh phục cả nàng!Hai tay Phượng Hoàng Thiên Nữ kết ấn, luồng thánh quang bay ra từ lòng bàn tay ngọc bạch.Phượng Hoàng Thiên Nữ ngâm xướng:- Phượng hoàng vĩ đại, thánh linh anh minh, xin hãy để ánh sáng thánh linh xuyên qua tầng tầng hoàn vũ giáng xuống người ta!Trong thiên địa tụ tập nhiều luồng sáng bay vào lòng bàn tay Phượng Hoàng Thiên Nữ, lực lượng của nàng càng lúc càng mạnh mẽ.Điểm đỏ trên trán Phượng Hoàng Thiên Nữ càng lúc càng sáng rực, như thể trán nàng phong ấn thánh phượng giờ đây sống lại.Cơ thể đường cong nhấp nhô bay vọt lên, người Phượng Hoàng Thiên Nữ tỏa thánh quang.

Ảo ảnh Phi Tiên yêu hậu ngưng tụ trên trán Phượng Hoàng Thiên Nữ, khiến nàng trở nên vô cùng thần thánh, chân thần chúa tể hoàn vũ.Phượng Hoàng Thiên Nữ trở nên vô cùng thánh khiết, thanh âm uy nghiêm:- Phong Phi Vân, quay đầu là bờ, tiêu diệt ma chướng trong lòng, nếu không ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.Lời nói như thốt ra từ Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu, tạo áo lực sâu tận hồn người, chúng sinh đều phải quỳ lạy dưới chân Phượng Hoàng Thiên Nữ.Vù vù vù vù vù!Một luồng kiếm quang bay ra, đường cong quái dị đột nhiên đâm vào trán Phượng Hoàng Thiên Nữ.Đây là khú kiếm gãy tà dị yêu tính, tỏa ra hơi thở thái cổ hung binh, trấn áp ảo ảnh Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu trên trán Phượng Hoàng Thiên Nữ.Yêu Hoàng kiếm, một trong mười hung binh thái cổ.Nghe đồn từng có mấy nữ thánh linh bị thanh hung kiếm này trấn áp.Vào thời kỳ thái cổ Yêu Hoàng kiếm từng bị Địa Hoàng Đại Thánh đành gãy thành ba khúc, đây là một trong số đó.

Yêu Hoàng kiếm cắm vào trán Phượng Hoàng Thiên Nữ, tỏa ánh sáng yêu diễm.Trán Phượng Hoàng Thiên Nữ phát ra thanh âm uy nghiêm:- Yêu Hoàng kiếm!Đó là ý chí phượng hoàng yêu hậu phát ra, đẩy Yêu Hoàng kiếm ra ngoài một tấc.Bàn tay Phong Phi Vân toát ra khí thánh linh vô tận ấn Yêu Hoàng kiếm, ánh mắt tà ác lạnh lùng nói:- Phượng hoàng yêu hậu thì sao?

Bổn tọa trấn áp luôn ngươi!Ý chí phượng hoàng yêu hậu kiên quyết nói:- Chỉ là một thanh kiếm gãy, dù mạnh hơn gấp mười lần bổn hậu cũng không sợ.Linh hồn Phượng Hoàng Thiên Nữ cũng rất mạnh, cả hai đứng trên trán cùng công kích Yêu Hoàng kiếm.

Nhưng khiến các nàng giật mình là Yêu Hoàng kiếm hấp thu lực lượng của Phượng Hoàng Thiên Nữ, Phi Tiên yêu hậu.Ong ong ong ong ong!Ánh sáng Yêu Hoàng kiếm càng lúc càng yêu dị, lực lượng mạnh mẽ hơn.

Trong thân kiếm dường như có linh hồn cổ xưa thức tỉnh.Trong đầu Phong Phi Vân vang lên thanh âm già nua:- Lực lượng của bọn họ rất ngon.

Hút khô, linh hồn của bọn họ, khiến các nàng trở thành nữ phó hầu hạ ngươi.Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi là ai?- Địa Hoàng Đại Thánh cho rằng đã hoàn toàn giết ta, nhưng không ngờ ta thoát một kiếp.

Giờ đây ta trở lại, sinh linh trên trời dưới đất đều phải thần phục dưới chân ta . . .Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi là hoàng xà hay khí linh của Yêu Hoàng kiếm?- Đều như nhau.

Ta cần lực lượng, linh hồn của bọn họ, ta muốn hoàn toàn thức tỉnh!Yêu Hoàng kiếm rung bần bật, từng vằn tà văn di chuyển nhanh trên thân kiếm, khí thế mạnh mẽ hơn.

Lực lượng của phượng hoàng yêu hậu, Phượng Hoàng Thiên Nữ bị hấp thu vào thân kiếm, Yêu Hoàng kiếm phát ra tiếng kiếm ngân vui vẻ.Các ức vạn dặm, đại lục tiên giới.Trong một phế tích cổ xưa.

Cung ngõa san sát, tế đài như núi.

Đột nhiên đất đai rung rinh nứt ra cái khe to dài mây vạn dặm, như mặt đất há to mồm.Một tia sáng bay ra khỏi khe nứt.Tia sáng bao bọc một kchú kiếm gãy xuyên qua đất đai mênh mông bay hướng thiên môn chi đài.Đây là khúc Yêu Hoàng kiếm bị phong ấn ở Tiểu Linh tiên giới thời kỳ thái cổ.

Bởi vì phong ấn buông lỏng, nó cảm nhận khí linh Yêu Hoàng kiếm kêu gọi nên phá phong ấn bay ra.Rất nhanh khúc Yêu Hoàng kiếm bay vào Diệt Diễm sơn.Bùm!Hai khúc Yêu Hoàng kiếm va chạm nối dài ba thước hai tấc, uy lực càng thêm mạnh mẽ.

Yêu Hoàng kiếm đâm sâu vào trán Phượng Hoàng Thiên Nữ thêm một phân.Yêu khí từ Yêu Hoàng kiếm cực kỳ bá đạo lại chứa lực lượng nô dịch linh hồn, bao bọc thân hình Phượng Hoàng Thiên Nữ.

Giống như hung ma cường đại đang chà đạp thiếu nữ yếu đuối.- Yêu Hoàng kiếm ghép lại, xem ra tà linh trong thân kiếm đã thức tỉnh.

Một thái cổ hung binh sắp xuất thế lần nữa.phượng hoàng yêu hậu chỉ có một phần lực lượng nhưng vẫn rất đáng sợ, nàng tụ tập toàn bộ lực lượng lại đâm vào thân Yêu Hoàng kiếm, đẩy Yêu Hoàng kiếm bay về.Bùm!Yêu Hoàng kiếm bị lực lượng phượng hoàng yêu hậu trùng kích bay ra khỏi trán Phượng Hoàng Thiên Nữ đâm vào trái tim Phong Phi Vân.Phong Phi Vân cảm giác hai lực lượng cường đại không gì sánh bằng tranh đấu trong người, một đến từ Yêu Hoàng kiếm, một của phượng hoàng yêu hậu.Lực lượng của phượng hoàng yêu hậu cường đại đến nỗi lao vào thân Yêu Hoàng kiếm, muốn tiêu diệt kiếm linh mới sinh.Phong Phi Vân cảm giác ma tính, yêu tính trong thân thể liên tục chảy vào Yêu Hoàng kiếm, bị kiếm linh hấp thu, lớn mạnh lực lượng kiếm linh.Khi ma tính, yêu tính bị hấp thu tới trình độ nhất định thì mắt Phong Phi Vân dần trong sáng, lý tính và nhân tính dần trở về.- Nguy hiểm quá, bị thú tính phản phệ suýt rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, trở thành dục ma.

May mắn Yêu Hoàng kiếm, phượng hoàng yêu hậu tranh chấp khiến Yêu Hoàng kiếm không ngừng hấp thu ma tính, yêu tính trong người khiến nhân tính của ta lại chiếm ưu thế.- Cơ hội tốt, không chừng có thể mượn cơ hội này luyện ma tính, yêu tính vào Yêu Hoàng kiếm, từ nay ta không còn lo gì nữa.Phong Phi Vân nhắm mắt lại, lý trí, nhân tính đã trở về, bắt đầu chủ động tách rời ma tính và yêu tính, ngưng tụ yêu ma tà thể lao vào Yêu Hoàng kiếm.Yêu ma tà thể này hình thành từ ma tính và yêu tính trong người Phong Phi Vân, bộ dạng giống hắn y như đúc.

Yêu ma tà thể cũng là Phong Phi Vân, nhưng nó chỉ có chỉ có cực độ tà tính và ma tính.

Yêu ma tà thể do tất cả cảm xúc mặt trái trong người Phong Phi Vân hình thành-------Chương 1864: Yêu ma tà thể (2)Yêu ma tà thể lao vào Yêu Hoàng kiếm, phượng hoàng yêu hậu và một con rắn vàng đang đại chiến, đánh nhau trời long đất lở trong thế giới thân kiếm, chiến đấu đẳng cấp thánh linh.Nhưng phượng hoàng yêu hậu chỉ có một phần lực lượng, lúc chiến đấu lực lượng liên tục xói mòn, càng lúc càng yếu đi.Hoàng Xà kiếm linh mới thức tỉnh, trạng thái không ổn định, toàn dựa vào ma tính và yêu tính của Phong Phi Vân kéo dài.

Khi Phong Phi Vân ngưng tụ yêu ma tà thể thì Hoàng Xà kiếm linh không thể hút đi lực lượng, bị xói mòn sức mạnh mau còn hơn phượng hoàng yêu hậu.Yêu ma tà thể không vội tấn công, đứng phía xa xem.

Mãi khi phượng hoàng yêu hậu, Hoàng Xà kiếm linh càng lúc càng yếu ớt, sắp lưỡng bại câu thương.Yêu ma tà thể hành động, yêu ma tà thể như thần ma giáng lâm, một chưởng đánh Hoàng Xà kiếm linh lăn lông lốc dưới đất.Hoàng Xà kiếm linh gào thét:- Tiểu bối, ngươi dám đánh ta?- Đánh ngươi rồi sao?Mắt yêu ma tà thể lạnh băng bóp đầu Hoàng Xà kiếm linh, xé nó ra hai khúc, cưỡng ép luyện hóa nó.Yêu ma tà thể luyện hóa Hoàng Xà kiếm linh xong càng tà khí hơn, bá đạo mà cuồng dã, lực lượng tăng nhiều.

Yêu ma tà thể nhìn hướng phượng hoàng yêu hậu, cười khùng khục.- Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu, nàng thầnp hục bổn tọa hay chống cự?Phượng hoàng yêu hậu chiến đấu với Hoàng Xà kiếm linh đã tiêu hao gần hết lực lượng, hiện tại nàng rất yếu ớt, nhưng ý chí thánh linh mạnh mẽ vẫn còn.Phượng hoàng yêu hậu hừ lạnh một tiếng:- Ngươi nàng yêu ma tà thể tách ra từ Phong Phi Vân, ngươi cảm thấy bây giờ có thể ra khỏi Yêu Hoàng kiếm sao?Yêu ma tà thể nói:- Ta chính là Phong Phi Vân, ta muốn ra ngoài không ai ngăn cản được.Yêu ma tà thể vốn là một phần ý chí của Phong Phi Vân nên không khác gì hắn.

Yêu ma tà thể như phân thân, linh hồn của Phong Phi Vân nhưng là thể tập hợp yêu tính và ma tính.Tựa như một số thánh linh cường đại trong lòng xuất hiện ý niệm tà ác, thánh linh sẽ tách ý niệm đó ra, tự động ngưng tụ tà thân độc lập.Một ý niệm của thánh linh ngưng tụ thành phân thân siêu cường đại.Phượng hoàng yêu hậu khinh thường nói:- Bây giờ ngươi chỉ là hợp thể hai tính cách bị bản tôn tách ra.- Không . . .

Không thể nào!Yêu ma tà thể bay lên, muốn ra khỏi Yêu Hoàng kiếm.Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên đài đá, tóc đen bay bay, đôi mắt đỏ đã biến mất, thay vào đó là màu đen trong suốt.

Khí chất Phong Phi Vân tiên phong đạo cốt, như kiếm tiên anh tư hiên ngang ngồi trên thần đài luyện kiếm.Hai tay Phong Phi Vân nâng ba tam vị chân hỏa lô, đang luyện chế Yêu Hoàng kiếm.

Đột nhiên Yêu Hoàng kiếm rung bần bật, yêu ma tà thể sắp bay ra khỏi thân kiếm.- Trở về đi, từ nay ngươi là kiếm linh của Yêu Hoàng kiếm!Trán Phong Phi Vân bắn ra phật quang màu vàng đẩy yêu ma tà thể trở về thân kiếm.Yêu ma tà thể hét to:- Bản tôn, ngươi quá đáng, chém bản thân!Yêu Hoàng kiếm rền rỉ trong lửa.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Mỗi người vào lúc nào đó sẽ tà niệm, ác niệm, sát niệm.

Trong thân thể có tà niệm thì chém tà niệm, có ác niệm hì chém ác niệm, có sát niệm thì chém sát niệm, đây là quá trình tu đạo.- Cái gì là tu đạo?

Tu nhân tâm, nhân tính, nhân pháp, nhân đạo.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói đúng, trên đời này không tồn tại tự do tuyệt đối.

Một khi tự do tuyệt đối thì cách diệt vong không xa.Yêu ma tà thể uy hiếp:- Ngươi nghĩ sau khi tách ta ra thì ngươi không có tà niệm, không có ác niệm, không có sát niệm nữa sao?Phong Phi Vân cười to bảo:- Đùa, ta không phải phật đà, sao có thể tứ đại giai không?

Trước kia yêu tính và ma tính luôn bị ta ức chế, giấu sâu trong thân thể.

Bây giờ tách ngươi ra là để ta trở về bản tính.- Kẻ đáng giết vẫn sẽ giết, khi nên ác thì sẽ ác.

Nên lấy vợ Đương nhiên phải cưới một cặp.

Những chuyện này không cần ngươi lo, bản tôn của ngươi rất giỏi hưởng thụ cuộc sống.Yêu ma tà thể gào thét:- Grao!

Đáng ghét!Yêu ma tà thể lại va đụng nhưng bị Phong Phi Vân đánh về.Yêu ma tà thể gầm rống trong Yêu Hoàng kiếm:- Bản tôn, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!

Ngươi muốn làm thánh nhân phải xem ta có đồng ý không, ngươi nghĩ tách ta ra là có thể chặt đứt nhân quả giữa chúng ta sao?

Đừng mộng hão huyền!Phong Phi Vân hỏi:- Ngươi muốn sao?Yêu ma tà thể cuồng cười:- Ta khiến ngươi tăng thêm một đoạn nhân quả, cho ngươi biết sự đáng sợ của Yêu Hoàng kiếm.

Một ý chí phượng hoàng yêu hậu còn trong kiếm, bây giờ ta sẽ trấn áp, nô dịch nàng rồi luyện hóa.

Bản tôn phượng hoàng yêu hậu sẽ bị ảnh hưởng, sớm muộn gì tới tìm ngươi.- Ha ha ha ha ha ha!

Một thánh linh phượng hoàng, ta chờ xem ngươi ứng đối thế nào!Trong thân kiếm truyền ra thanh âm kỳ lạ của phượng hoàng yêu hậu.Phượng Hoàng Thiên Nữ bước tới gần, Phong Phi Vân sợ nàng nghe thanh âm kỳ lạ trong thân kiếm vội ném Yêu Hoàng kiếm vào tam vị chân hỏa lô.Phong Phi Vân nhíu mày thầm nghĩ:- Lần này hỏng rồi.

Bản thân Yêu Hoàng kiếm là hung binh luyện hóa ý chí, linh hồn tu sĩ.

Giờ yêu ma tà thể trở thành khí linh của Yêu Hoàng kiếm, ta thành chủ nhân Yêu Hoàng kiếm.- Nhưng khí linh nô lệ ý chí của phượng hoàng yêu hậu, đoạn nhân quả này sẽ dời vào người ta và phượng hoàng yêu hậu.

Ta làm sao chịu nổi cơn giận của thánh linh đây?Ý chí trong Yêu Hoàng kiếm tuy chỉ là một lũ của phượng hoàng yêu hậu nhưng Yêu Hoàng kiếm cường đại chắc chắn sẽ ảnh hưởng bản tôn.Tu vi bản tôn phượng hoàng yêu hậu cường đại, sẽ không bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch nhưng chắc chắn bị ảnh hưởng, gieo nhân quả.Nay Phong Phi Vân là chủ nhân của Yêu Hoàng kiếm, nhân quả sẽ dời vào người hắn.

Với tu vi của phượng hoàng yêu hậu muốn giết Phong Phi Vân dễ như trở bàn tay.Tại sao nói Phong Phi Vân trở thành chủ nhân của Yêu Hoàng kiếm?Yêu Hoàng kiếm không thể nhận chủ, chỉ có một cách duy nhất trở thành chủ nhân của Yêu Hoàng kiếm, đó là rót ý niệm của mình vào thân kiếm, luyện hóa ý niệm đó thành khí linh.Năm xưa hoàng xà tách một linh hồn ra phong ấn vào Yêu Hoàng kiếm, trở thành khí linh của Yêu Hoàng kiếm, hoàng xà thành chủ nhân Yêu Hoàng kiếm.Lúc trước Phong Phi Vân hỏi nó là hoàng xà hay khí linh của Yêu Hoàng kiếm?

Nó trả lời là như nhau.Khí linh Yêu Hoàng kiếm thuộc một phần bản tôn, chỉ có như thế mới phát huy lực lượng mạnh nhất của hung binh thái cổ.Vết thương trên trán Phượng Hoàng Thiên Nữ đã khép lại, da trắng nõn, mắt sáng trong.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn Phong Phi Vân ngồi xếp bằng dưới đất, thấy đôi mắt hắn trong suốt thì biết đã phục hồi nhân tính, kiểm soát thân thể.Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:- Ngươi luyện hóa yêu tính và ma tính vào Yêu Hoàng kiếm?Tình huống của Phượng Hoàng Thiên Nữ lại khác, nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt của nàng là lạ, kính sợ nhìn Phong Phi Vân, nhưg thú cưng nhìn chủ nhân, tiểu thiếp thấy phu quân.-------Chương 1865: Vạn thú chiến thể đại thừaLúc trước Phượng Hoàng Thiên Nữ bị Yêu Hoàng kiếm đâm xuyên trán, mặc dù có phượng hoàng yêu hậu ngăn cản nhưng vẫn bị Yêu Hoàng kiếm ảnh hưởng.

Phượng Hoàng Thiên Nữ toàn nhờ vào ý chí cường đại chống đỡ, nếu không vừa thấy Phong Phi Vân là nàng sẽ quỳ xuống hành lễ.Hai đoạn kiếm gãy hợp thành một sinh ra khí linh, phục hồi một phần ba lực lượng hung binh thái cổ.Lực lượng Yêu Hoàng kiếm bây giờ siêu cường đại, dù chỉ bị kiếm cắt rách da cũng sẽ bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch, thành nô bộc của kiếm chủ.Đây là áp lực từ linh hồn, ý chí.Phong Phi Vân nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ chằm chằm, nhìn ra được Yêu Hoàng kiếm ảnh hưởng nàng.Phong Phi Vân gật đầu, nói:- Chờ ta hoàn toàn luyện hóa yêu ma tà thể thành khí linh sẽ giúp nàng trừ bỏ liên kết thân thể với Yêu Hoàng kiếm.- Đa tạ, nhưng ta muốn dựa vào ý chí bản thân luyện hóa Yêu Hoàng kiếm ảnh hưởng mình, tôi luyện linh hồn và ý chí.

Nếu thành công thì đạo tâm của ta sẽ tiến bước dài, rất có thể lĩnh ngộ ra đạo thánh linh thuộc về mình.Lòng Phượng Hoàng Thiên Nữ cao ngất, ý chí kiên định, nàng muốn đấu tranh với lực lượng Yêu Hoàng kiếm, tôi luyện ý chí tinh thần của mình.Phong Phi Vân hỏi:- Nếu thất bại thì sao?

Dù ta là chủ nhân của Yêu Hoàng kiếm nhưng chưa chắc sẽ kéo nàng về được.Phong Phi Vân bổ sung thêm:- Ta muốn làm bằng hữu của nàng hơn là chủ tớ.Lúc trước Phong Phi Vân tẩu hỏa nhập ma, thú tính cưỡng chế nhân tính, nếu không nhờ Phượng Hoàng Thiên Nữ cnả kịp lúc thì hiện tại hắn đã vạn kiếp bất phục.Phong Phi Vân rất có hảo cảm với Phượng Hoàng Thiên Nữ, muốn làm tri kỷ ngang hàng với nàng.

Nếu Phượng Hoàng Thiên Nữ bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch tinh thần ý chí, trở thành nữ nô của Phong Phi Vân thì hắn sẽ tự trách, chán ghét mình.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Nếu ta không thể áp chế Yêu Hoàng kiếm nô dịch ý chí tinh thần nghĩa là ý chí của ta không đủ mạnh, không có tư cách trùng kích nhân tổ động thiên.

Phong Phi Vân, ngươi cho ta liều một lần đi.

Thành thì lập, thua thì chết.

Làm nữ phó của ngươi . . .

Dù là kiếp trước hay kiếp này ta đều nguyện ý.Phượng Hoàng Thiên Nữ không nói câu sau cùng, chỉ thầm nhủ trong lòng, chứa chút ai oán.Phong Phi Vân nói:- Được rồi, ta tôn trọng lựa chọn của nàng.

Đối với nàng đây đúng là cuộc rèn luyện khó khăn.

Nếu nàng có thể luyện hóa lực lượng Yêu Hoàng kiếm thì ý chí tinh thần đủ thành thánh, ta tin tưởng nàng.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Tu vi của ngươi tiến bộ, trong thân thể có tám mươi mốt đạo tắc thánh linh.Phong Phi Vân cười nói:- Tách yêu ma tà thể ra khỏi người, không còn bị các loại tạp niệm ảnh hưởng, trở về bản tính, cả người nhẹ bỗng thế là đột nhiên ngộ đạo, mới tu luyện ra tám mươi mốt đạo tắc thánh linh.

Ta còn tưởng có thể trực tiếp đến Vũ Hóa đệ bát trọng, ha ha.Không có yêu tính và ma tính uy hiếp, Phong Phi Vân nhẹ nhàng thoải mái chưa từng có, nhiều băn khoăn bị gác sang bên.- Thế là đã rất lợi hại, trạng thái của ngươi bây giờ hơn trước gấp mười lần, tương lai tốc độ ngộ đạo sẽ càng mau hơn.

Rất nhanh ngươi sẽ đến cảnh giới Vũ Hóa đệ bát trọng.

Thôi ta không quấy rầy ngươi luyện hóa Yêu Hoàng kiếm, ta cũng cần luyện kiếm ý Yêu Hoàng kiếm để lại trong người, chúng ta mỗi người một con đường riêng.Tóc dài Phượng Hoàng Thiên Nữ bay bay lên, nàng bay đến đỉnh núi hoang.

Phượng Hoàng Thiên Nữ thở hắt ra, mới rồi ở trước mặt Phong Phi Vân gây ra áp lực quá lớn, nàng suýt quỳ xuống.

Đó là áp lực tinh thần mạnh mẽ, như người bình thường gặp thần linh, phật đồ thấy Phật tổ, nô lệ nhìn chủ nhân.Nhưng Phượng Hoàng Thiên Nữ vượt qua ải này đã là giỏi, nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng, người không nhúc nhích.Phong Phi Vân không biết hắn chỉ ngồi yên đã gây ra áp lực lớn cho Phượng Hoàng Thiên Nữ, hắn không để bụng chuyện này.Phong Phi Vân triệu hoán Yêu Hoàng kiếm ra khỏi tam vị chân hỏa lô, thần niệm thăm dò vào thân kiếm.

ý chí phượng hoàng yêu hậu đã bị yêu ma tà thể hấp thu luyện hóa, yêu ma tà thể càng cường đại hơn.Mặc dù yêu ma tà thể mạnh nhưng bị bản tôn khống chế.

Phong Phi Vân chỉ mất ba ngày đã hoàn toàn luyện hóa Yêu Hoàng kiếm, bây giờ yêu ma tà thể không thể chống lại ý chí của hắn.Phong Phi Vân đứng trên bệ đá, tay cầm Yêu Hoàng kiếm.

Trong thiên địa gió nổi mây phun, ức vạn tia chớp đan xen.- Một trong mười hung binh thái cổ, Yêu Hoàng kiếm!Một bóng kiếm to lớn hiện ra trên bầu trời, mãnh thú trong Diệt Diễm sơn cảm nhận kiếm khí đậm đặc.

Chúng nó trở nên táo bạo, ngửa đầu hú dài.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Phong Phi Vân vung kiếm, luồng kiếm khí bay ra, lao ra khỏi núi hoang, cách vạn dặm chặt đầu con mãnh thú bán thánh bát trọng, máu phun ngàn dặm.Đây là lực lượng của Yêu Hoàng kiếm, nó không đơn giản là nô dịch linh hồn người, uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ.Phong Phi Vân rất vừa lòng:- Kiếm khí thật mạnh.Phong Phi Vân cất Yêu Hoàng kiếm vào người, lại bay đến dòng sông thiên địa.

Phong Phi Vân thả linh thú chiến hồn ra, hấp thu tinh hoa hỏa khí.Phong Phi Vân lại mất hai ngày, một vạn linh thú chiến hồn đều đến bán thánh cảnh, ngưng tụ ra linh thú chiến thể.

Mỗi con linh thú chiến thể hùng vĩ to lớn, gầm rống với trời.

Mãnh thú trong Diệt Diễm sơn sợ hãi quỳ rạp dưới đất.- Vạn thú chiến thể, đại thừa!Phong Phi Vân thu một vạn linh thú chiến thể vào người, khí thế không ngừng tăng vọt.

Mỗi khối xương, mỗi miếng thịt khắc dấu thú văn, hình dạng như rồng, như voi, như kim nghê, như mãnh sư.

Cơ thể Phong Phi Vân lột xác kinh thiên, không chỉ tăng mạnh lực lượng, đây là loại biến chất.Từ năm ngàn bốn trăm đến một vạn, không đơn giản là tăng gấp đôi sức mạnh.Hiện giờ Phong Phi Vân vạn thú chiến thể đại thừa, thể chất tăng lên, thân hình cô đọng, rèn luyện thịt xương.

Nếu tách xương Phong Phi Vân ra sẽ thấy trên khúc xương tràn đầy thú ấn, tế bà trong thịt ngưng tụ các loại hình thú khácn hau.Bùm bùm bùm bùm bùm!Vạn thú chiến thể đại thừa dẫn phát Bất Tử Phượng Hoàng Thân tăng lên, số lượng phượng cốt tăng dần.Một khối xương phượng, hai khối . . .

Mười khối, mười một, mười hai khối.Xương cốt trong người Phong Phi Vân lột xác với tốc độ kinh người, không ngừng có xương hóa thành phượng cốt thú ấn.Ba mươi khối, bốn mươi khối . . .

Một trăm khối . . .Mười pthú ngắn ngủi, phượng cốt trong người Phong Phi Vân tăng lên một trăm ba mươi mốt khổi, tổng cộng là ba trăm năm mươi sáu khối, hình thành một tòa phượng cốt chu thiên, nối thành tinh đồ trong người Phong Phi Vân.Lực lượng cường đại khuếch tán ra ngoài, hù sợ các mãnh thú Nộ phật kim vượn, bách túc hỏa ô.Phong Phi Vân thu lại khí thế, lơ lửng trên bầu trời, dã tính và thú tính biến mất hết.

Phong Phi Vân trở nên nhẹ nhàng như trích tiên đẹp trai trẻ trung.Đây là cảnh giới hiện tại của Phong Phi Vân, hoàn toàn khống chế khí thế trên người, sẽ không vì vạn thú chiến thể đại thừa mà trở nên cuồng bạo, sẽ không vì lực lượng tiến bộ mà tâm tình bất ổn-------Chương 1866: Xuống núi (1)Phong Phi Vân nhỏ giọng nói:- Trong người ta có một vạn tám mươi mốt đạo tắc thánh linh, rốt cuộc xem như Vũ Hóa đệ bát trọng hay cửu trọng?

Chắc vẫn tính là Vũ Hóa đệ thất trọng.Vũ Hóa đệ thất trọng, trong người có từ một đến chín mươi chín đạo tắc thánh linh.Vũ Hóa đệ bát trọng, trong người có từ một trăm đến một vạn đạo tắc thánh linh.Vũ Hóa đệ cửu trọng, đan điền kết thai, ngưng tụ đạo thai, hơ một vạn đạo tắc thánh linh.Hiện giờ đạo thánh linh trong người Phong Phi Vân đã vượt qua bán thánh Vũ Hóa đệ bát trọng, về mặt lý luận xem như Vũ Hóa đệ cửu trọng.

Nhưng trong người Phong Phi Vân chưa cô đọng đạo thai, nên không tính là Vũ Hóa đệ cửu trọng.

Hơn nữa Phong Phi Vân tự mình tu luyện ra đạo tắc thánh linh mới có tám mươi mốt đạo tắc thánh linh, một vạn đạo tắc thánh linh khác là của linh thú chiến thể, nên vẫn xem như là Vũ Hóa đệ thất trọng.Tức là bây giờ Phong Phi Vân có tu vi Vũ Hóa đệ thất trọng nhưng lực lượng thì vượt qua Vũ Hóa đệ bát trọng.- Thể chất đến đỉnh đẳng cấp truyền kỳ, nếu có thể tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến đại thừa hay vạn thú hoàng chiến thể đại thừa thì sẽ xếp vào hàng thiên tài đẳng cấp thần thoại.

Tuy nhiên ta chưa vội tăng cao lực lượng, nên tập trung vào tham ngộ đạo tắc thánh linh.

Nếu cảnh giới không theo kịp sẽ lại bị tâm ma xâm nhập.Vạn thú chiến thể đại thừa, ý chỉ vạn thú ngưng tụ linh thú chiến hồn, tất cả đến cảnh giới Vũ Hóa đệ thất trọng.Vạn thú hoàng chiến thể đại thừa, ý chí vạn thú ngưng tụ đạo thai, toàn bộ đến cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng.Vạn thú thánh chiến thể đại thừa, ý chỉ vạn thú đều thành thánh.từ xưa đến nay hiếm có sinh linh nào tu luyện đến vạn thú chiến thể đại thừa, lại hiếm hoi có mấy thánh linh tu luyện đến cảnh giới vạn thú hoàng chiến thể.

Vạn thú thánh chiến thể chỉ là truyền thuyết.Hiện nay Phong Phi Vân tu vi tuyệt đỉnh, lực lượng mạnh mẽ, nhưng còn kém xa mới đến ngưỡng vô địch dưới thánh linh.Thiên hạ to lớn, ngoài trời có trời, ngoài người có người.

Ngươi có kỳ ngộ, người ta cũng có.

Ngươi tu luyện vạn thú chiến thể, người ta cũng có thể tu luyện công pháp luyện thể cường đại khác.

Ví dụ Vạn Kiếp Bất Tử Công do Bạch Chu thánh tổ sáng tạo ngang ngửa với vạn thú chiến thể, Bất Tử Phượng Hoàng Thân.Đương nhiên trên đời này có công pháp luyện thể mạnh hơn cả vạn thú chiến thể, Vạn Kiếp Bất Tử Công, ví dụ Địa Hoàng Đại Thánh sáng tạo Địa Hoàng Kim Thân Kinh.Đồn rằng tu luyện Địa Hoàng Kim Thân Kinh đến đại thừa có thể thân thể thành thánh, chỉ một điểm này đã vượt qua vạn thú chiến thể, Vạn Kiếp Bất Tử Công, Bất Tử Phượng Hoàng Thân.

Bởi vì dù ngươi tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân đến đại thừa cũng không thể thành thánh.Hiện nay Phong Phi Vân rất mạnh nhưng có nhiều người càng mạnh hơn hắn.

Ví dụ Tiên Hư động chủ cao thâm khó dò, hiện tại Phong Phi Vân không đấu lại nàng.- Tham ngộ đạo tắc thánh linh, nâng cao cảnh giới mới là đường ngay.Phong Phi Vân thi triển đại thần thông, trực tiếp lấy nguyên dòng sông thiên địa.

Tinh hoa hỏa khí trong dòng sông thiên địa tích lũy từ thái cổ đến bây giờ không biết nhiều cỡ mấy ức phương.

Đây là tài phú khổng lồ, cung cấp tài nguyên cho Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân.Khi Phong Phi Vân lấy đi một dòng sông thiên địa vô tình có thu hoạch khác.

Dưới đáy sông Phong Phi Vân tìm thấy bảy tam vị chân hỏa lô, chúng nó dìm dưới đất bùn dày.

Khi nào rút sạch tinh hoa hỏa khí thì mới lộ ra tam vị chân hỏa lô, như bảy trấn hà bá đỉnh.Không phải một mà là bảy.Năm tam vị chân hỏa lô là Phong Phi Vân tìm ra, hai tam vị chân hỏa lô khác bị Phượng Hoàng Thiên Nữ lấy đi.Hiện giờ Phong Phi Vân có tám tam vị chân hỏa lô.Phong Phi Vân kẻ tài cao gan cũng lớn, sau khi vạn thú chiến thể đại thừa hắn giết luôn Nộ phật kim vượn.

Trong một ngày Phong Phi Vân quét mấy chục mãnh thú cường đại, đánh đám mãnh thú Diệt Diễm sơn sợ teo tim.Một mình Phong Phi Vân đi sâu vào Diệt Diễm sơn, hắn muốn tìm lượng kiếp chuyển thế cổ dược.

Nhưng Phong Phi Vân tìm bảy ngày không được gì, Diệt Diễm sơn quá lớn.

Phong Phi Vân tay trắng trở về, mang theo Phượng Hoàng Thiên Nữ, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật ra khỏi Diệt Diễm sơn.Thanh Loan thánh nữ, Tiểu Phượng Hoàng, Huyết Giao chờ bên ngoài.

Một chiếc Thanh Đồng cổ thuyền từ trên trời giáng xuống, Phong Phi Vân bay xuống trước.- Các ngươi ba tháng chưa ra làm Thanh Loan sốt ruột muốn chết.

Chúng ta ở bên ngoài nghe tiếng mãnh thú khủng bố kêu to, toàn là đẳng cấp chuẩn thánh.

Các ngươi có gặp phải chúng nó không?Thanh Loan thánh nữ đi qua sửa sang vạt áo cho Phong Phi Vân phong trần mệt mỏi.

Nhưng khi Thanh Loan thánh nữ nhìn quần áo trên người Phong Phi Vân là ảo thuật biến ra thì mặt đen thui, nàng liếc Phượng Hoàng Thiên Nữ cũng mặc huyễn y, lòng bực tức.

Thanh Loan thánh nữ xù lông như gà mái nhỏ.Thanh Loan thánh nữ giậm chân:- Ta biết ngay xảy ra chuyện mà, biết ngay mà.

Các ngươi . . .

Các ngươi làm ta tức chết!Phong Phi Vân vội lấy một phật châu màu vàng to cỡ nắm tay ra, cười nịnh:- Đây là căn nguyên phật châu đào ra từ người Nộ phật kim vượn, nếu nàng luyện hóa nó hoàn toàn có thể đỡ khổ tu tám ngàn năm.Quả nhiên Thanh Loan thánh nữ bị phật châu hấp dẫn chú ý, nữ nhân có ai không thích thứ rực rỡ ánh sáng?

Huống chi là vị hôn phu tặng cho mình?Thanh Loan thánh nữ nhận lấy phật châu, cảm giác nặng trịch.

Trên phật châu có nhiều hoa văn đạo tắc thánh linh.

Thanh Loan thánh nữ bị mấy hoa văn hấp dẫn, không truy cứu tại sao Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ không mặc áo.

Thanh Loan thánh nữ không thể mắng là: Đôi cẩu nam nữ.Thanh Loan thánh nữ trợn to mắt nói:- Nghe đồn Nộ phật kim vượn trưởng thành lực lượng có thể khiêu chiến với thánh linh, Vân ca làm sao đánh chết nó?Thanh Loan thánh nữ vóc dáng cao kiều, không thấp hơn Phong Phi Vân bao nhiêu, nàng không cần ngước đầu mới thấy mắt hắn.Phong Phi Vân vỗ nhẹ vai Thanh Loan thánh nữ, cười nói:- Thanh Loan muội muội, ta giết con kia chưa trưởng thành.Thanh Loan thánh nữ là tôn nữ của Lưu gia gia, Phong Phi Vân kêu nàng là muội muội không có gì đáng trách.- À.Hai tay Thanh Loan thánh nữ ôm chặt phật châu, lòng lâng lâng, nheo mắt.Thanh Loan thánh nữ nói:- Vậy viên phật châu này là sính lễ của Vân ca.Phong Phi Vân biết tính cách Thanh Loan thánh nữ đanh đá, nói thẳng tính, sẽ không lòng vòng.Phong Phi Vân ho khan:- Nàng là Thanh Loan thánh nữ, chuyện thành thân không phải trò đùa.

Hơn nữa với thân phận của nàng không thể tùy tiện đưa sính lễ, phật châu . . .

Hơi nghèo.Thanh Loan thánh nữ lao qua ôm chặt eo hổ, khuôn mặt dán sát ngực Phong Phi Vân, dụi dụi:- Không nghèo, rất quý trọng, đời ta chỉ gả cho Vân ca!Phong Phi Vân liếc hướng Phượng Hoàng Thiên Nữ, ánh mắt cầu cứu.Phượng Hoàng Thiên Nữ phớt lờ Phong Phi Vân cầu cứu, nàng nắm tay Tiểu Phượng Hoàng.- Đã hơn ba tháng, qua một ưnả thời gian vương giả luận đạo, phải chạy đi di tích thái cổ ngay.

Xin từ biệt tại đây, hẹn gặp lại ở di tích thái cổ.-------Chương 1867: Xuống núi (2)Phượng Hoàng Thiên Nữ nói xong cùng Tiểu Phượng Hoàng biến thành phượng hoàng, giương cánh bay đi trung tâm thiên môn chi đài.Phong Phi Vân cười cay đắng:- Thật không nghĩa khí.Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ khuất xa, thở dài, tay nhẹ vuốt mái tóc Thanh Loan thánh nữ.Phong Phi Vân dịu dàng nói:- Hôn nhân dại sự liên quan cả đời, không thể đùa.

Trước khi thành thân ta không muốn có quan hệ thân thiết với thê tử tương lai.

Ta thích . .

Yêu trên tinh thần hơn..Thanh Loan thánh nữ lẩm bẩm:- Thật không?Phong Phi Vân kiềm chặt hai vai Thanh Loan thánh nữ:- Quan trọng là . . .

Ta không thích nữ hài tử quá chủ động.Ánh mắt Phong Phi Vân chân thành nhìn kỹ từng sợi lông mi của Thanh Loan thánh nữ, nói:- Nền móng tình cảm của chúng ta quá mỏng manh, không thể thành thân chỉ vì đính hôn.

Nàng chịu bồi dưỡng tình cảm trước không?Thanh Loan thánh nữ đẩy hai tay Phong Phi Vân ra:- Tại sao không thể sinh con trước?Thanh Loan thánh nữ lạnh lùng nói:- Dì nói với ta chỉ có nữ nhân mang thai mới nắm giữ quyền chủ động, nam nhân không muốn làm ngươi mang thai tức là không muốn thành thân với ngươi.Phong Phi Vân đi ra ngoài Diệt Diễm sơn chợt khựng bước:- Mẫu thân của ta có nói lời này sao?Phong Phi Vân suýt bị lời Thanh Loan thánh nữ làm mắc nghẹt.Mao Ô Quy cười phụ họa:- Không chừng lúc trước mẫu thân của ngươi dùng cách này cướp phụ thân ngươi từ tay Thanh Liên nữ thánh.Phong Phi Vân phải công nhận khả năng này rất lớn.Vương giả luận đạo chỉ có thời hạn nửa năm, bây giờ đã qua hơn một nửa thời gian quy định, đã có nhịều người đến di tích thái cổ.

Phong Phi Vân nắm chặt thời gian tăng tốc chạy đi trung tâm thiên môn chi đài.Bởi vì Mao Ô Quy nói thiên môn chi đài có nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một cái là thánh linh cũng sẽ lật thuyền trong mương.

Tuy Phong Phi Vân vạn thú chiến thể đại thừa nhưng so với thánh linh thì còn kém xa lắc, nên hắn không dám sử dụng Thanh Đồng cổ thuyền.

Bởi vì Thanh Đồng cổ thuyền mục tiêu quá lớn, dễ dàng trở thành trở thành bia sống của sinh linh cường đại.Dọc đường đi đoàn người chọn đường nhỏ vắng dấu chân người, né tránh nhiều bí cảnh nguy hiểm, gặp một số mãnh thú.

Một tay Thanh Loan thánh nữ giết hết.Phong Phi Vân ngồi trên lưng Huyết Giao, tập trung tham ngộ đạo tắc thánh linh trong lỗ tai đất.

Phong Phi Vân mất hơn một tháng mới lĩnh ngộ được một đạo tắc thánh linh, trong người có tám mươi hai đạo tắc thánh linh.Thanh Loan thánh nữ được căn nguyên phật châu của Nộ phật kim vượn, tu vi tiến bộ rất nhanh.

Sáu ngày trước Thanh Loan thánh nữ cô đọng ra đạo tắc thánh linh thứ nhất, thăng cấp Vũ Hóa đệ thất trọng.Đám người Phong Phi Vân ngày càng tới gần di tích thái cổ trung tâm thiên môn chi đài.

Từ xa có các hơi thở cổ xưa ập vào mặt, trong đất cát có dấu vết thái cổ nhưng đã biến thành hóa thạch.Mao Ô Quy tìm đến một vách đá, trên vách đá tỏa thánh khí, chữ khắc huyền dị.

Có thể thấy một bóng người khảm vào tảng đá, dán tai vào đá có thể nghe tiếng thánh nhân giảng đạo.Mao Ô Quy khẽ thở dài:- Nơi này có hóa thạch hình thành từ xương thánh linh, tiếc rằng mới đây bị người đào đi, không biết là ai may mắn như vậy.Phong Phi Vân, Thanh Loan thánh nữ lạy vách đá, tiếp tục xuất phát đi trung tâm di tích thái cổ.lúc hoàng hôn Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi rậm rạp um tùm nhìn phương xa, thấy trên bầu trời nổi một cây cầu gãy, dài ngàn dặm, một nửa rơi trong không khí, một nửa ẩn vào tầng mây.

Trên cầu có nhiều ghế đá, cách quá xa nên không thấy rõ ràng.Thanh Loan thánh nữ nói:- Chắc chỗ này là một phần của di tích thái cổ, không hiểu nổi những cao tầng nhân tộc tại sao chọn địa điểm vương giả luận đạo ở Tiểu Linh tiên giới.Thanh Loan thánh nữ đứng trên đỉnh núi, áo danh phất phới, chân thon dài, ngực căng tròn lộ ra hình ngọc bát trắng phau dưới lớp vải mỏng.

Thấy Phong Phi Vân nhìn qua Thanh Loan thánh nữ còn cố ý ưỡn ngực, dụ dỗ hắn phạm tội.Mao Ô Quy nói:- Ta hơi hiểu.

Di tích thái cổ này không tầm thường, rất giống một chỗ trong truyền thuyết.

Cao tầng nhân tộc đặt chỗ này làm nơi vương giả luận đạo không chừng vì muốn các vương giả thế hệ trẻ đến đây tìm cơ duyên lớn.Phong Phi Vân hỏi:- Là cơ duyên gì?Mao Ô Quy giơ vuốt:- Hiện tại ta không dám chắc, chỉ có đến đó mới biết.

Nhưng nó liên quan đến một vị tiên thánh nhân tộc, nhân vật rất oai.Rùa già làm người ta hồi hộp.Cây cầu gãy nhìn rất gần nhưng thật ra xa xôi.

Đám người Phong Phi Vân đi một ngày một đêm mới đến bên dưới cầu gãy, có khá nhiều vương giả thế hệ trẻ tụ tập tại đây.Bọn họ giấu hơi thở, núp trong bóng tối.

Có trốn dưới lòng đất, có hòa hợp vào cổ thụ.

Nhưng bọn họ không lưa được linh giác của Phong Phi Vân.- Sao bọn họ ẩn núp ở đây mà không vào di tích thái cổ?Phong Phi Vân rất tò mò, nhưng hắn không buộc bọn họ đi ra.

Phong Phi Vân ôm lòng khó hiểu đi hướng cây cầu gãy, vì cầu gãy là con đường đi thông di tích thái cổ.Trong bóng tối, có nhỏ giọng nói:- Hắn là đệ nhất cường giả thế hệ trẻ nhân tộc, Phong Phi Vân.

Các ngươi nói xem hắn có đánh lại cường giả thái cổ thánh yêu tộc kia được không?Một nữ nhân yêu tộc xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi giấu mình trong nước nói:- Thái cổ thánh yêu tộc tỏ rõ muốn chèn ép nhân tộc, tuy Phong Phi Vân rất mạnh nhưng sẽ bị bọn họ hợp sức trấn áp.Cơ thể nữ nhân chỉ to cỡ con kiến, nàng đứng trên mảnh lá cây cỏ nước, chỉ thần thức dao động.- Nghe nói một vương giả thế hệ trẻ nhân tộc bị thái cổ thánh yêu tộc liên hợp giết chết, xác treo trên cây ngô đồng lớn, bị quạ mổ ăn.

Bọn họ đang thị uy với nhân tộc.- Thủy Nguyệt Thánh Nữ bị Bại Nguyệt hoàng tử đánh bị thương, suýt bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt.

May mắn có vương giả thế hệ trẻ nhân tộc khác cứu Thủy Nguyệt Thánh Nữ.- Bại Nguyệt hoàng tử đã tuên bố là muốn thu Thủy Nguyệt Thánh Nữ làm âm đỉnh lô tu luyện, chuyện này không dễ bỏ qua.- Nếu Thủy Nguyệt Thánh Nữ bị Bại Nguyệt hoàng tử bắt làm âm đỉnh lô, phá đạo thân thì nhân tộc mất hết mặt mũi, không thể trở thành thái cổ thánh tộc.

A, các ngươi nhìn xem người đi bên cạnh Phong Phi Vân là ai?- Thanh Loan thánh nữ!- Địa vị Thanh Loan thánh nữ cao quý, là truyền nhân của Thanh Loan tiên phủ, tại sao đi chung với Phong Phi Vân?Trong bóng tối có một số vương giả thế hệ trẻ tụ tập, vài người quen thân giao lưu bằng thần thức.

Nhưng những thần thức này không giấu được Phong Phi Vân, hắn nghe rõ ràng bọn họ bàn tán.Phong Phi Vân đến dưới cây ngô đồng đường kính mười thước, ngước lên nhìn nhiều xác chết treo trên cây.

Có hơn bảy mươi cái xác, trong đó có xác một vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.

Thịt đã bị ma ô trong Tiểu Linh tiên giới ăn hơn phân nửa, lộ ra xương trắng hếu.Đó là Lư Sơn Nhân của bất tử nhân tộc, mới trước đó còn nói cười uống rượu trong Tiên Hư động thiên, giờ đã thành cơm trong bụng ma ô.Ba bóng người bay xuống cây cầu gãy, hai nam một nữ, yêu khí đậm đặc.-------Chương 1868: Ăn miếng trả miếngBọn họ chặn trước mặt Phong Phi Vân:- Không phải thái cổ thánh yêu tộc, thái cổ thánh thú tộc thì không có tư cách vào di tích thái cổ.

Ai dám xông vào, các ngươi đã thấy kết cuộc!Hai nam nhân là Kim Ô yêu tộc, thắng ngư yêu tộc, tu vi đến đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng.

Trước khi vào Tiểu Linh tiên giới Phong Phi Vân đã thấy bọn họ đi theo sau lưng Kim Ô Bá hoàng tử, Bại Nguyệt hoàng tử, tu vi không mạnh bằng bây giờ.

Hiển nhiên đến Tiểu Linh tiên giới mỗi người đều có cơ duyên, tu vi tiến bộ mảng lớn.Nữ nhân xinh đẹp khoảng mười tám, chín tuổi, người đỏ rực, quý khí khiếp người, khí chất cao cao tại thượng.

Tu vi nữ nhân yếu hơn hai nam nhân Kim Ô yêu tộc, thắng ngư yêu tộc một chút nhưng cũng đến Vũ Hóa đệ lục trọng.Nữ nhân xinh đẹp dường như biết mặt Thanh Loan thánh nữ, hơi ngạc nhiên nhìn Thanh Loan thánh nữ.Thanh Loan thánh nữ hùng hổ nói:- Thiên Khôn Hải, Kim Tam Di, Hỏa Loan công chúa, bằng vào các ngươi cũng dám ngăn cản ta vào di tích thái cổ luận đạo?Mắt Thanh Loan thánh nữ phát ra ánh sáng xanh, khí thế bán thánh đè ép ba sinh linh đối diện.Thiên Khôn Hải, nhi tử một giới chủ thắng ngư yêu tộc kiêng dè Thanh Loan thánh nữ, biết sau lưng nàng có đại nhân vật chống lưng.Thiên Khôn Hải cung kính nói:- Thánh nữ là thái cổ thánh yêu tộc Đương nhiên có thể vào di tích thái cổ luận đạo, nhưng . . .Thiên Khôn Hải liếc Phong Phi Vân:- Bán yêu này thì không được.Thanh Loan thánh nữ nói:- Hắn là vị hôn phu của ta, ta có thể vào thì Đương nhiên hắn cũng có thể.

Nếu các ngươi không biết điều thì đừng trách ta ăn các ngươi!Thanh Loan thánh nữ không chỉ buông lời hăm dọa, nếu chọc giận nàng thì Thanh Loan thánh nữ thật sự sẽ biến thân thanh loan ăn một con thắng ngư.Hỏa Loan công chúa khí chất cao nhã, lãnh diễm nói:- Đây là thái cổ thánh yêu tộc và nhân tộc tranh đấu.

Thanh Loan thánh nữ, ngươi là một thành viên hỏa loan yêu tộc chúng ta, nên đứng về phía thái cổ thánh yêu tộc mới đúng.

Ngươi nói bán yêu là vị hôn phu của mình?

Sao không tìm lý do nào tệ hơn đi.Không ai tin tưởng Thanh Loan thánh nữ sẽ chỉ phúc vi hôn với bán yêu, càng không ngờ thiên chi kiêu nữ của thái cổ thánh yêu tộc cam lòng kết hợp với bán yêu.Hỏa Loan công chúa và Thanh Loan thánh nữ cùng là hỏa loan yêu tộc, nhưng cho đến nay thân phận và địa vị của Thanh Loan thánh nữ trên cơ Hỏa Loan công chúa.Hỏa Loan công chúa rất khó chịu, nên nàng ước gì Thanh Loan thánh nữ đứng chung chiến tuyến với nhân tộc, thế thì nàng có thể nhờ tay đám người Bại Nguyệt hoàng tử trừ khử Thanh Loan thánh nữ.

Tốt hơn là khiến Thanh Loan thánh nữ thành âm đỉnh lô cho Bại Nguyệt hoàng tử, chờ xem sau này nàng còn quan trọng nữa không.Thanh Loan thánh nữ nói:- Hắn đúng là vị hôn phu của ta, ta cần gì nói dối?

Vân ca hãy nói xem ta có phải là vị hôn thê của ngươi không?- Cái này . . .

Chúng ta đến tham gia vương giả luận đạo, chuyện này về sau ta sẽ nói chuyện với Lưu gia gia.Phong Phi Vân bước ra một bước, che trước mặt Thanh Loan thánh nữ, khí thế thay đổi, uy nhiếp ập vào mặt ba sinh linh đối diện.Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lùng nói:- Là ai giết Lư Sơn Nhân đứng ra cho ta, ta bảo đảm linh hồn của hắn bất diệt!Hỏa Loan công chúa cảm nhận áp lực khổng lồ từ Phong Phi Vân, nàng biết hắn rất mạnh.

Nhưng Hỏa Loan công chúa không cho rằng một mình Phong Phi Vân có thể đối kháng nguyên thái cổ thánh yêu tộc.Hỏa Loan công chúa lạnh lùng nói:- Phong Phi Vân, ngươi quá ngông cuồng, đừng tưởng có Thanh Loan thánh nữ thì không để thái cổ thánh yêu tộc vào mắt!Phong Phi Vân liếc Hỏa Loan công chúa:- Vậy hãy cho ta biết ai đã giết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc?

Ta có thể tha thứ ngươi vừa rồi xúc phạm ta.Hỏa Loan công chúa nói:- Ngươi là ai?

Sinh vật còn đê tiện hơn cả nô lệ, dám càn rỡ trước mặt bản công chúa?Hỏa Loan công chúa có kiêu ngạo của mình, tuy biết tu vi Phong Phi Vân cường đại nhưng nàng không sợ hắn dám đụng vào mình.

Bởi vì sau lưng Hỏa Loan công chúa là hoàng tộc hỏa loan yêu tộc, bán yêu tầm thường không chịu nổi lửa giận từ hoàng tộc hỏa loan yêu tộc.Ánh mắt Thanh Loan thánh nữ lạnh băng, Hỏa Loan công chúa dám sỉ nhục vị hôn phu của nàng, chẳng khác nào nhục nhã nàng.Hỏa Loan công chúa liếc Thanh Loan thánh nữ:- Thanh Loan thánh nữ, ngươi là thánh nữ của hỏa loan yêu tộc nhưng tự cam đọa lạc xưng hô bán yêu là vị hôn phu.

Ta thấy ngươi chắc là bị bán yêu đánh bại, thần phục dưới thân hắn, đã bị bán yêu này nô dịch đúng không?Thiên Khôn Hải, Kim Tam Di lộ vẻ hiểu ra.

Hèn gì Thanh Loan thánh nữ kiêu ngạo sẽ đi chung với Phong Phi Vân, không chừng Hỏa Loan công chúa nói đúng, Thanh Loan thánh nữ bị tu vi cường đại của Phong Phi Vân hàng phục, trở thành nô bộc.

Nếu không tại sao Thanh Loan thánh nữ nói đỡ cho Phong Phi Vân?Thanh Loan thánh nữ tức giận người run rẩy, đôi mắt tóe lửa định xé xá Hỏa Loan công chúa ra.

Nhưng tay Phong Phi Vân nhẹ ấn Thanh Loan thánh nữ, khiến nàng không thể động đậy.Phong Phi Vân cười khẩy nói:- Thế thì ta nói cho các ngươi biết, Thanh Loan thánh nữ là vị hôn thê của ta, còn về ngươi . . .

Hỏa Loan công chúa đúng không?

Ngươi đã có tư cách làm nô bộc của ta.Hỏa Loan công chúa đang định nổi giận.Vù vù vù vù vù!kiếm quang chợt lóe, Hỏa Loan công chúa bị Yêu Hoàng kiếm xuyên thủng người đóng đinh trên thân cây ngô đồng to lớn.Phong Phi Vân nhìn Thiên Khôn Hải, Kim Tam Di:- Kim Ô Bá hoàng tử đã chết trong tay ta, nếu hai ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ta biết là ai giết Lư Sơn Nhân?Kim Tam Di cười to bảo:- Đùa, tu vi của Bá hoàng tử hơn ngươi gấp mười lần, chỉ bằng vào ngươi có thể giết hoàng tử được sao?Ánh mắt Kim Tam Di âm trầm phun lửa, trong lửa bao bọc cây trường kích đâm thẳng vào ngực Phong Phi Vân.Phong Phi Vân đứng im không nhúc nhích, chộp trường kích vào tay.

Lực lượng tử kiếp dung nhập vào trường kích, Phong Phi Vân chuyển đầu kích đâm thủng não Kim Tam Di, đóng đinh trên cây ngô đồng.Phong Phi Vân chưa bao giờ là kẻ nhân từ tnương tay, sẽ không vì bài trừ yêu tính và ma tính rồi không giết người nữa.

Lúc nên giết gà dọa khỉ Phong Phi Vân sẽ không đánh gà một trận rồi bỏ.Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.Mọi người cảm thấy tu vi của Phong Phi Vân là đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng, nhưng giờ hắn ra tay làm tập thể giật mình.

Phong Phi Vân tùy tay một chiêu đóng đinh Kim Tam Di đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng.Thiên Khôn Hải thắng ngư yêu tộc hoảng sợ.

Tu vi của Kim Tam Di và Thiên Khôn Hải ngang nhau, Phong Phi Vân có thể một chiêu giết Kim Tam Di thì chắc chắn dễ dàng giết Thiên Khôn Hải.Thiên Khôn Hải hỏi:- Ngươi . . .

Đến bán thánh cảnh?Ngón tay Thiên Khôn Hải bắn ra hơn nười đốm sáng truyền tin vào di tích thái cổ, báo cho cường giả thái cổ thánh yêu tộc.Phong Phi Vân không ngăn cản Thiên Khôn Hải, hắn sớm muốn dập tắt khí diễm của thái cổ thánh yêu tộc, vừa lúc cho bọn họ bài học máu, để bọn họ đừng trong mắt không người, ăn hiếp chủng tộc khác.-------Chương 1869: Sáu kim ô chết (1)Những vương giả thế hệ trẻ núp trong bóng tối đến từ chủng tộc nhỏ yếu, bị thái cổ thánh yêu tộc chèn ép không dám xông vào di tích thái cổ.

Bọn họ mà xông lên sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị giết, như những sinh linh treo trên ngô đồng.Cứ để thái cổ thánh yêu tộc tiếp tục kiêu ngạo thì mâu thuẫn giữa vạn tộc sẽ càng lúc càng sâu sắc, làm sao hợp tác cùng nhau đối kháng đại kiếp nạn sắp đến?Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn Thiên Khôn Hải:- Ngươi tốt nhất cũng thông báo với Bại Nguyệt hoàng tử đi, hôm nay gaiỉ quyết hết mọi ân oán.Thiên Khôn Hải không dám đáp lời, trong bụng độc ác thầm nghĩ:- Đương nhiên Bại Nguyệt hoàng tử sẽ đến, chờ bọn họ tới là giờ chết của ngươi.Phong Phi Vân không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Khôn Hải, hắn lười đoán.

Yêu Hoàng kiếm phát ra tiếng vù vù bay về tay áo Phong Phi Vân.Vết thương trên người Hỏa Loan công chúa nhanh chóng lành lại, đôi mắt mở ra.

Hỏa Loan công chúa thướt tha đến trước mặt Phong Phi Vân, quỳ dưới đất hành lễ.- Nô tỳ xin chào chủ nhân.Hỏa Loan công chúa ngước đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, sóng mắt đưa tình.

Hỏa Loan công chúa như con mèo cưng ngại ngùng đáng yêu nhìn Phong Phi Vân.Các tu sĩ hết hồn rớt cằm.

Hỏa Loan công chúa quỳ trước Phong Phi Vân, còn gọi hắn là chủ nhân?Không lẽ Phong Phi Vân đâm kiếm vào người Hỏa Loan công chúa hù nàng sợ, thần phục dưới chân Phong Phi Vân?

Với ý chí, niềm kiêu hãnh của Hỏa Loan công chúa sao có thể dễ dàng bị hù sợ được?Không ai phát hiện điều gì lạ lùng.

Ánh mắt Hỏa Loan công chúa chân thành, mỉm cười, không có dấu hiệu bị uy hiếp và khống chế linh hồn.Yêu Hoàng kiếm nô lệ linh hồn Hỏa Loan công chúa, đám vương giả thế hệ trẻ đâu nhìn ra được.

Có một số người siêu thông minh đoán được điều gì, cảm thấy cây kiếm đâm vào người Hỏa Loan công chúa có vấn đề.

Nhưng bọn họ không liên tưởng đến Yêu Hoàng kiếm, mười hung binh thái cổ.Phong Phi Vân nói:- Đứng dậy đi, cho ta biết là ai giết Lư Sơn Nhân?Hỏa Loan công chúa chậm rãi đứng lên, cung kính nói:- Là Hỗn Côn hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Bại Nguyệt hoàng tử cùng nhau vây giết, đánh nát linh hồn sau đó treo trên cây ngô đồng.Thực lực vương giả thế hệ trẻ rất mạnh, nếu muốn trốn thì bán thánh cũng khó giết.

Nhưng nếu bị mấy cường giả bao vây thì vương giả thế hệ trẻ không trốn được.Phong Phi Vân giết Kim Ô Bá hoàng tử là vì gã muốn giết hắn.Còn đám Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử chỉ vì ức chế nhân tộc mà hợp tác giết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh băng, phất tay.

Hỏa Loan công chúa đi ra sau lưng Phong Phi Vân.Thiên Khôn Hải nghi ngờ nhìn, thủ đoạn của Phong Phi Vân thật không thể tưởng tượng, khiến Hỏa Loan công chúa dễ dàng thần phục trước mặt hắn, quá khó tin.Tiếng kim ô từ trên trời truyền đến.Phong Phi Vân nhìn hướng đông nam, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn.

Phong Phi Vân thấy ngoài tám ngàn dặm có sáu con kim ô đang truy sát ba vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.Sáu kim ô biến thành bản thể, cánh dài mấy trăm dặm, người rực lửa vàng.

Sáu kim ô bay tới đâu là mặt đất bốc cháy.- Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Bại Nguyệt hoàng tử không bắt được ngươi vậy hãy để Kim Ô yêu tộc chúng ta bắt giữ, vừa lúc tặng ngươi làm quà cho Bá hoàng tử điện hạ!Một kim ô mới đến bán thánh cảnh phun lửa cháy hừng hực đốt nguyên dãy núi.Ba vương giả thế hệ trẻ chạy dưới đất.

Hiên Viên Nhất Nhất bị thương rất nsặng, áo trắng tinh dính ướt máu, mặt trắng bệch, tia sáng trong mắt tối tăm.

Hiên Viên Nhất Nhất đã bị thương linh hồn.Thạch Lan cũng bị thương rất nsặng, cánh tay trái bị kim ô phun lửa đốt khét, nhưng nàng cắn răng chịu đựng.Thạch Lan nói:- Nếu sư tôn của ta đến chắc chắn sẽ chém hết các ngươi!- Ha ha ha ha ha ha!

Buồn cười.

Bá hoàng tử tự mình đi đối phó hắn, Phong Phi Vân chết chắc rồi, hiện tại không còn mẩu xương!Trên bầu trời, sáu con kim ô cùng phun lửa, biển lửa từ trên trời giáng xuống.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hét to, rút ra dao chẻ củi giắt bên hông.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng trên đỉnh núi nhìn sáu con kim ô trên bầu trời.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Hai người đi trước đi, để ta đoạn hậu.

Nhớ kêu Phong Phi Vân ngày này năm sau đốt tiền giấy cho ta.

Ta hy sinh vì đồ đệ, tình nhân của hắn!

Chết tiệt, dù có chết thì lão tử phải bắt hai con chim ăn!- Không biết tự lượng sức mình!Một kim ô tu vi đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng vươn vuốt vỗ xuống.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua giơ đao đứng thẳng, hai tay nắm chặt chuôi đao chém bầu trời, sóng đao khai thiên.Phập!Vuốt kim ô bị đao khí vẻ, sóng máu đổ xuống.Kim ô bị thương hét thảm:- Mọi người cùng nhau làm thịt tên khốn này!Sáu con dừng lại, ánh vàng chói lọi, cánh chim che trời.

Sáu kim ô bao vây Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, nhiệt độ cực nóng làm gã đổ mồ hôi đầm đìa, sợi tóc khét.

Đất đai bị hòa tan thành dung nham.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chửi:- Bàn ội nó, muốn chiến thì chiến, xem cái khỉ gì?

Ai còn nhìn nữa sẽ từ trên trời rớt xuống!Áo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bị đốt, rất nhanh gã trần truồng không mảnh vải.

Một tay Trung Nguyên Nhất Điểm Qua che thân dưới, tay kia huơ đao chẻ củi phát ra tiếng đao ngân.Vù vù vù vù vù!Một bóng tên từ trên trời bay tới, mũi tên xuyên thủng một con kim ô.Ầm!Con kim ô từ trên trời rớt xuống, đập vào dãy núi phía xa, nguyên ngọn núi rực lửa.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hút ngụm khí lạnh:- Má ơi, thật sự từ trên trời rớt xuống?

Để ta thử nữa, ai còn nhìn sẽ từ trên trời rớt xuống!Ầm!Lại một con kim ô từ trên trời rớt xuống, làm mặt đất rung rinh.- Miệng ta thần quá!Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không hề sợ hãi, gã đứng trên đỉnh núi, không dùng tay che nửa người dưới nữa, lõa lồ thân thể.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mắng:- Các ngươi sinh con không có chim!Bùm!Con kim ô thứ ba rên rỉ từ trên trời rớt xuống, máu phun đỏ không trung.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lại chửi:- Lúc trước mẫu thân ngươi có dan díu với ta, nhưng ta không hứng thú với chim.Bùm bùm bùm bùm bùm!Hai con kim ô lần lượt rơi xuống, một con đập trúng đầu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.

May mắn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhanh chân chạy mau nếu không đã bị đè bẹp dí.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vừa cầm đao chẻ cũi vừa trần truồng vừa chỉ lên trời chửi con kim ô cuối cùng.- Nếu ta là ngươi thì trước kia đã tự sát, nhưng ta không phải ngươi, ta mừng vì điều đó.Lại vang tiếng rên rỉ, con kim ô tu vi bán thánh cảnh cũng chết.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua dừng bước, gã đứng trên đỉnh núi, ôm đao chẻ củi trước ngực.

Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhìn lửa cháy hừng hực dưới đất, trong mắt có uy thế ngạo nghễ thiên hạ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Đây là kết cuộc dám đối đầu với ta.

Hì ra ta còn Thần thông thiên phú như vậy, từ nay ai dám đối đầu?

Cao, chỗ cao rét lạnh quá.Chim bay trong gió, tịch mịch như tuyết.Cách tám ngàn dặm, trường cung trong tay Phong Phi Vân hòa tan biến thành một đoàn Thiên Tủy Binh Đàm, nhập vào người hắn.-------Chương 1870: Sáu kim ô chết (2)Mới rồi Phong Phi Vân ngưng tụ Thiên Tủy Binh Đàm thành cây cung bắn sáu lực lượng tử kiếp, cách hư không bắn rơi sau con kim ô.

Các vương giả thế hệ trẻ núp trong bóng tối nhìn thấy hết, không biết dùng ngôn ngữ gì miêu tử nỗi lòng giật mình.

Anh tư thế này như Cửu Tiễn Đại Thánh giáng thế.Thiên Khôn Hải sợ hãi mặt không còn chút máu.

Bán yêu này cường đại như thế, dù đám người Bại Nguyệt hoàng tử đến chưa chắc đấu lại.Không lâu sau Hiên Viên Nhất Nhất, Thạch Lan chạy đến bên dưới cây cầu gãy.

Hai nàng thấy Phong Phi Vân đứng đó thì mừng rỡ, biết được cứu.

Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất, Thạch Lan bị thương rất nặng, biết mình thoát khỏi nguy hiểm thì thả lỏng thần kinh, té ngã dưới đất.Phong Phi Vân lắc người đến bên hai nàng, ngưng tụ hai viên kim tàm phật đan cho Hiên Viên Nhất Nhất, Thạch Lan uống.Thạch Lan nuốt kim tàm phật đan xong sắc mặt hồng hơn, cánh tay bị thương trở lại màu ngọc.Thạch Lan la lên:- Sư tôn, hãy mau cứu . . .

Cứu . . .

Qua ca!Rầm!Trung Nguyên Nhất Điểm Qua từ trên trời giáng xuống đạp mặt đất thủng lỗ to, điệu đàng ra khỏi hố.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mặc váy cỏ, đầu đội mũ rơm, eo giắt cây đao chẻ củi.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười to bảo:- Tiểu muội muội đùa vui quá, mới rồi Qua ca lĩnh ngộ một Thần thông thiên phú, đánh chết sáu con kim ô.

Ta mà cần ai cứu?

Ha ha ha ha ha ha!Phong Phi Vân cười nói:- Lợi hại quá.- Khỏi hâm mộ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vỗ vai Phong Phi Vân:- Phong Phi Vân, ta đã cới đồ đệ và tình nhân của ngươi, có phải ngươi nên có chút gì gọi là . . .?Cổ kiếm trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất rung rung định bay khỏi vỏ.Phong Phi Vân kéo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua qua góc, nhỏ giọng nói:- Trung Nguyên huynh nói nói bậy gì vậy?

Trung Nguyên huynh dám đùa với Hiên Viên Nhất Nhất?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không cảm thấy có gì không đúng:- Đâu, ta nói bậy bao giờ?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vịn váy cỏ, nói:- Tây Môn huynh bảo các ngươi đã phát triển đến không thể tưởng tượng, sắp gặp phụ huynh hai bên.

Nhưng chỉ vì thân phận cách nhau quá xa nên không công bố ra ngoài.Phong Phi Vân ngạc nhiên:- Có chuyện này nữa?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Tây Môn huynh bảo ngươi đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là để cầu hôn, nhưng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngại Phong huynh sinh ra thấp kém, từ chối gả thánh nữ cho Phong huynh.

Phong huynh và thánh nữ đau khổ vùng vẫy trong gút mắt yêu hận không thể thoát ra, chẳng phải hai người định bỏ trốn sao?Phong Phi Vân ngây người, phiên bản này sến kinh dị.Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:- Việc này chắc không có người thứ bốn biết đi?- Không thể nào!Phong Phi Vân thở phào, nếu bị Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy là hắn tàn đời.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:- Ngươi chưa đọc sách bảng xếp hạng vương giả thế hệ trẻ nhân tộc sao?- Không, nhưng có nghe nói.- Mấy việc này là Tây Môn huynh ghi trong sách, biên soạn trong sách bảng xếp hạng.

Hiện tại không biết đã in lại bao nhiêu cuốn, có bán trong các Trung Ương vương triều nhân tộc.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười toe:- Phong huynh sẽ không nghĩ rằng sách bảng xếp hạng vương giả thế hệ trẻ nhân tộc chỉ được cái tên thôi?

Tên thì sao mà viết nguyên cuốn sách được?

Cần có câu chuyện, đề tài, tuyền kỳ.- Cái gì là đề tài?

Bán yêu cua Thủy Nguyệt Thánh Nữ là đề tài.

Câu chuyện như thế mới lan rộng được, có xu hướng viết thêm, mọi người bàn tán càng hăng hơn, kích thích những thiếu niên nhân tộc trong nghịch cảnh dốc sức đấu tranh.- Phong huynh, bây giờ Phong huynh đã là mục tiêu phấn đấu hàng đầu của nhiều người trẻ tuổi.

Nói thật là trước khi ta lĩnh ngộ Thần thông thiên phú thì cũng từng xem Phong huynh là thần tượng.Phong Phi Vân xoa trán:- Tây Môn Xuy Tiêu chết chưa?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Chắc chưa.

Chúng ta chia hai hướng, hắn, Thiên Toán, Tuyết Huyền Nữ hấp dẫn nhiều vương giả thái cổ thánh yêu tộc đi đường khác.

Với tu vi của bọn họ chắc không có nguy hiểm gì lớn, rất nhanh sẽ đến đây.Phong Phi Vân bẻ tay rôm rốp:- Mong hắn chết giữa đường, đỡ cho ta khỏi ra tay.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Phong Phi Vân có vẻ rất tức giận thì không dám nói gì nữa, đầy ẩn ý bảo:- Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đặc biệt là mấy nam nhân đẹp trai mà ưu tú như chúng ta.

Nếu hậu cung không có ba ngàn giai lệ thì nggại không dám nói mình là vương giả thế hệ trẻ.- Tây Môn huynh làm vậy cũng vì tốt cho Phong huynh.

Mọi người nghe chuyện cvủa Phong huynh xong sẽ đứng về phía Phong huynh, dù Thủy Nguyệt thánh thần không đồng ý chúng sinh sẽ ủng hộ, chúng sinh không ủng hộ thì thiên lý sẽ ủng hộ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lười giải thích với Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, hỏi:- Ngươi cũng có ba ngàn giai lệ hậu cung?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chua xót nói:- Hết cách, bị lão già trong nhà ép.

Bọn họ nói nhân kiệt tư chất siêu đẳng như ta nếu không gieo nhiều cho gia tộc thì là tổn thất lớn lao.

Ba ngàn giai lệ hậu cung là chuyện nhỏ, từ năm mười sáu tuổi mỗi đêm ta đổi một thê tử.

Bây giờ mấy trăm năm qua đi, ta không biết mình có bao nhiêu thê tử, bao nhiêu con cái.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấm thía nói:- Huynh đệ, tuy rằng ngươi không có bao nhiêu nữ nhân nhưng ta sẽ không xem thường ngươi.

Dù sao Phong huynh là bán yêu, không được nữ nhân vừa mắt cũng là chuyện bình thường.- Giờ Phong huynh cúa được Thủy Nguyệt Thánh Nữ coi như đền mọi tổn thất trước giờ, đây là mới là bản lĩnh thật sự.

Cố lên!- Ca là người từng trải, có câu phải nói.

Một người dù tu vi mạnh cỡ nào sau mấy vạn năm sẽ thành cát bụi, nếu không có hậu thế thì ai nhớ đến nhiều năm trước có người như ngươi?- Cho nên khiến thánh nữ điện hạ mang thai sinh con, chuyện này rất quan trọng.

Các người đều là anh tài tư chất siêu đẳng, hậu đại sẽ rất cường đại.Phong Phi Vân rất xấu hổ, lần đầu tiên có người tỏ vẻ sẽ không khinh thường hắn nếu có ít nữ nhân.

Nghe Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói như thể Phong Phi Vân sống rất thất bại?Hiên Viên Nhất Nhất nuốt kim tàm phật đan xong đang dưỡng thương gần đó, tuy Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Phong Phi Vân nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai nàng.

Mặt Hiên Viên Nhất Nhất lúc đỏ lúc trắng, dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.Phong Phi Vân cười nói:- Trung Nguyên huynh không uổng là truyền nhân thái cổ thế gia, giải thích thật đặc biệt, hôm nay tại hạ lĩnh giáo.

Nhưng Trung Nguyên huynh có nhiều thê tử như thế không sợ bọn họ gây mâu thuẫn hoặc hợp sức đối phó Trung Nguyên huynh sao?Bọn họ vốn đến tham gia vương giả luận đạo, nhưng chờ mãi đám thái cổ thánh yêu tộc chưa tới, thế là Phong Phi Vân, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tán dóc về nữ nhân.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Phong huynh đang đùa sao?

Tu vi cường đại như huynh đệ chúng ta sao có thể để mặc đám nữ nhân làm xằng bậy?

Ở trong nhà ta là trời, là thần, có ai dám không ngoan ngoãn nghe lời?-------Chương 1871: Qua ca luận đạoPhong Phi Vân đã hiểu, tình huống của hắn và Trung Nguyên Nhất Điểm Qua khác nhau.

Thê tử, nữ nhân của Trung Nguyên Nhất Điểm Qua là gia tộc sắp đặt cho gã, kết hợp vì ích lợi, không có mây người thật lòng yêu nhau.

Đối với nam nhân tu vi cường đại thì ít ai chú trọng tình cảm.Phong Phi Vân xem nặng tình cảm, hắn sẽ không vì có tu vi cường đại mà xem các nữ nhân là phụ thuộc tùy ý hắn bài bố.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười bí hiểm:- Nếu Phong huynh muốn học đạo ngự nữ thì nên thỉnh giáo Tây Môn Xuy Tiêu đi, hắn mới là tay chuyên nghiệp.- Tiểu tử này rất lợi hại, số lượng thái tử vi đếm bằng năm con số.

Trong đó có thiên chi kiêu nữ nhân tổ động thiên, công chúa yêu tộc, quạn chúa phủ cảnh chủ, kỹ nữ thanh lâu, phu nhân của tông chủ tông môn, nữ ăn xin bên đường.

Thậm chí thần ni tu phật trong thái cổ Thánh Phật Miếu bị tiếng tiêu của Tây Môn Xuy Tiêu dụ dỗ hồng hạnh ra tường.- Trong đó có thân phận tôn quý, cũng có thân phận thâp hèn.

Có yêu tộc, bán yêu, kỹ nữ, người đã có phu quân.

Tây Môn Xuy Tiêu chế ngự bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, rất lợi hại.Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:- Có chuyện này sao?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:- Tây Môn Xuy Tiêu không kể cho Phong huynh nghe?

Lần trước Tây Môn huynh mời ta đi phủ thái tử uống rượu, có một thái tử phi đẳng cấp bán thánh rót rượu, tu vi còn cao hơn hắn nhưng thái độ rất cung kính với hắn.

Khi ấy ta hâm mộ hắn đến vỗ đùi đen đét, như hắn mới là sống!Phong Phi Vân có bàn về đạo ngự nữ với Tây Môn Xuy Tiêu, nhưng lúc đó chỉ nói qua loa, không nghiên cứu sâu.

Nếu sớm biết Tây Môn Xuy Tiêu lợi hại như thế Phong Phi Vân đã học tập.Có câu ba người đi chung sẽ có một là sư phụ ta.Giờ Phong Phi Vân mới hiểu câu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bảo 'nếu hậu cung không có ba ngàn giai lệ thì ngại không dám nói mình là vương giả thế hệ trẻ'.Phong Phi Vân thầm nghĩ:- Tía nó, hèn gì Tây Môn Xuy Tiêu cứ nhét Cửu Thiên Yên Vũ, Hiên Viên Nhất Nhất cho ta, thì ra là thấy ta là bán yêu, không tìm được nữ nhân nên cố ý ghép đôi?

Đang đồng tình hay thương hại ta đây?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Phong Phi Vân im lặng thì bất nhẫn, vỗ vai hắn an ủi:- Phong huynh yên tâm, chuyện đời luôn không như ý.

Trong khi Phong huynh hâm mộ người ta thê thiếp thành đàn không chừng người ta hâm mộ Phong huynh tìm đợc mấy hồng nhan tri kỷ thật lòng yêu Phong huynh.- Như ta đây số lượng nữ nhân hơn Phong huynh gấp trăm, ngàn lần nhưng chỉ có mây chục thật lòng yêu ta . . .- Rồi rồi, ta không cố ý đả kích Phong huynh, nếu ai xem thường Phong huynh thì ta là người đầu tiên đánh hắn!Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Hiên Viên Nhất Nhất đã lành vết thương, cổ kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí thổi quét cả không gian chỉ vào ngực Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.Hiên Viên Nhất Nhất phun một chữ:- Rút!Trung Nguyên Nhất Điểm Qua run lẩy bẩy, nháy mắt với Phong Phi Vân:- Phong huynh, tuyệt đối đừng bắt chước chúng ta, hãy chung thủy một lòng, trân trọng thánh nữ điện hạ . . .

Ta đi, ta đi . . .Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chạy đi xa, bị kiếm ý của Hiên Viên Nhất Nhất hù sợ.Phong Phi Vân hít sâu, nói:- Xin lỗi, ta không biết Tây Môn Xuy Tiêu sẽ biên soạn bậy bạ như thế.

Chờ sau vương giả luận đạo ta sẽ công khai thanh minh chuyện này.Hiên Viên Nhất Nhất rút cổ kiếm về, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, đôi mắt bình tĩnh như mặt nước, tiên vụ mông lung bao phủ quanh thân.

Hiên Viên Nhất Nhất tựa u lan thanh tú mà thần thánh.Hiên Viên Nhất Nhất nhẹ giọng nói:- Không cần, chuyện này càng giải thích càng đen.Phong Phi Vân nhướng mày nói:- Có chuyện gì?Phong Phi Vân thấy Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cõng Tây Môn Xuy Tiêu, gã bị thương rất nặng.

Trên lưng Tây Môn Xuy Tiêu thủng lỗ máu to như bị móng vuốt móc ra một miếng thịt.Tóc Tây Môn Xuy Tiêu rối xù, gã ngước đầu lên, mặt bê bết máu, miệng nát hết, mặt sưng phù như đầu heo.Tây Môn Xuy Tiêu nức nở:- Hoang . . .

Huynh, một khi . . .

Muốn giúp ngọa . . .

Ngọa . . .

Bạo hầu . . .Tây Môn Xuy Tiêu bị đánh rụng sạch răng, nói chuyện ú ớ.Phong Phi Vân nghe nửa ngày không hiểu Tây Môn Xuy Tiêu nói gì:- Đang nói gì vậy?Trung Nguyên Nhất Điểm Qua phiên dịch:- Hắn nói là Phong huynh, hãy báo thù giúp ta!- À.Phong Phi Vân rất muốn ghẹo Tây Môn Xuy Tiêu vài câu nhưng cứu người quan trọng hơn, chuyện gã bịa đặt thì sẽ tính sổ sau.Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ đi chung.

Bây giờ Tây Môn Xuy Tiêu bị đánh thảm như vậy, hai người khác chắc cũng gặp nguy hiểm.- Các ngươi ở đây chờ ta.Lưng Phong Phi Vân giương cánh phượng hoàng bay vọt lên trời, hướng chỗ Tây Môn Xuy Tiêu trốn về.

Cách tám vạn dặm Phong Phi Vân tìm thấy Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ.

Có chín vương giả thế hệ trẻ công kích Thiên Toán thư sinh, trong đó ba người bán thánh cảnh.Thiên Toán thư sinh ngồi xếp bằng trong hư không, điều động lực lượng thiên thế và địa thế hình thành không gian hư vô quanh người, bảo vệ gã và Tuyết Huyền Nữ chính giữa.Tuyết Huyền Nữ tu luyện đạo pháp, ngồi đưa lưng hướng Thiên Toán thư sinh, trên đầu hình đạo ấn hình thành phòng ngự tầng thứ hai.Chín vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc đánh ra vô số thần thông, đạo pháp.

Nhưng bọn họ không cách nào công phá phòng ngự của Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ.- Mọi người hãy dốc sức ra tay, bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa!- Vương giả thế hệ trẻuý Tâm Nô, chẳng phải ngươi mang theo thánh linh dụng cụ đến sao?

Hãy dùng thánh linh dụng cụ công kích thiên thế Thần thông của Thiên Toán thư sinh.

Phòng ngự đạo ấn của thiên chi kiêu nữ đạo môn không đáng lo.Nam nhân đầu mọc đôi sừng trâu ánh mắt âm trầm hám ồm phun ra cây quạt cổ xanh biếc lơ lửng trên bầu trời.

Quạt cổ khắc đầy chữ, toát ra khí hỗn độn.

Lực lượng kinh khủng ngưng tụ từ quạt cổ, bầu trời tối sầm.Đây là thánh linh dụng cụ của tù ngưu yêu tộc tên tiêu hồn phiến, do một vị đại thánh tù ngưu yêu tộc hiện con sống luyện chế ra.

Vị thánh linh này là gia gia của nam nhân đầu mọc sừng.

Cho nên nam nhân có một xưng hô, gọi là Tù Ngưu thánh tôn.Có thể luyện ra thánh linh dụng cụ thì là thánh linh thật sự cường đại.Thánh linh dụng cụ toát ra hơi thở, thiên thế trong thiên địa bị nó hấp dẫn qua.

Áp lực tăng thêm cho Thiên Toán thư sinh, mặt gã trắng bệch, khóe môi tràn tơ máu.Tuyết Huyền Nữ sốt ruột truyền âm:- Bây giờ nên làm sao đây?

Bọn họ đã sử dụng thánh linh dụng cụ!Tuyết Huyền Nữ điều khiển đạo ấn khẽ rung.Thiên Toán thư sinh nhắm mắt, áo nho bay bay, khuôn mặt thanh tú chẳng hề hoảng hốt.Thiên Toán thư sinh truyền âm:- Đừng lo, Tây Môn huynh đã đi di tích thái cổ mời cứu binh.

Nếu Tây Môn huynh tìm được Phong Phi Vân thì chúng ta được cứu.Tuyết Huyền Nữ không tin tưởng Phong Phi Vân:- Đối phương có ba bán thánh, một thánh linh dụng cụ, dù Phong Phi Vân đến cũng không làm nên chuyện gì.

Hơn nữa chưa chắc Phong Phi Vân đã đến di tích thái cổ.-------Chương 1872: Trâu già tức giận (1)Thái cổ thánh yêu tộc quá cường đại, lực lượng cá nhân bình thường không thể lay động.Thiên Toán thư sinh bình tĩnh nói:- Vậy nghe theo số trời đi.

Nhưng sáng nay ta tính một quẻ, biểu hiện quẻ tượng là có kinh không hiểm, hơi có huyết quang.

Bây giờ trong miệng ta chảy một giọt máu, tai kiếp đã qua, không cần lo.Thiên Toán thư sinh toát ra phong độ dù trời sụp đất nứt cũng không đổi sắc mặt.Tuyết Huyền Nữ nghiêm túc nói:- Lúc này mà ngươi còn đùa được?Ầm!Thiên địa rung rinh, Phong Phi Vân lướt qua khung trời bay tới.

Phong Phi Vân đứng trước mặt Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ, sống lưng thẳng tắp, bóng lưng to lớn.

Phong Phi Vân nhìn thánh linh dụng cụ trên mây, giang hai tay.

Một vạn linh thú chiến thể đẳng cấp bán thánh bay ra ngoài.Bùm!Tù Ngưu thánh tôn điều khiển tiêu hồn phiến, cây quạt màu xanh biếc biến cao vạn trượng.

Quạt một cái, sấm sét ập đến.Núi cao trong vạn dặm bị bứng lên, cổ mộc, linh thú, núi non bị thổi bay lên trời, phong thế không gì sánh kịp.Vạn thú gầm rống trên bầu trời.

Kim nghê, thao thiết, quỳ ngưu, bệ ngạn đan xen thành bức tranh thái cổ.

Phong Phi Vân đứng ngay chính giữa vạn thú, lực lượng nắm đấm đối kháng với thánh linh dụng cụ.Tiên hồn phiến biến càng khổng lồ, lực lượng dao động hung mãnh, phong lực khủng bố cuốn núi sông.Khi gió lặng, phạm vi vạn dặm thay đổi hẳn.

Núi sông tan vỡ, đất lòi ra ngoài.- Bán thánh sử dụng thánh linh dụng cụ đúng là lợi hại.Phong Phi Vân bị thổi bay xa mấy chục dặm, một vạn linh thú chiến hồn bay sau lưng hắn bá chiếm cả bầu trời, như vạn thú tụ hội.Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ đứng hai bên sau lưng Phong Phi Vân, nhìn chín vương giả thái cổ thánh yêu tộc đối diện.Tù Ngưu thánh tôn giật mình kêu lên:- Sao có thể như vậy?

Lực lượng tiêu hồn phiến cường đại biết mấy, quạt một cái có thể thổi bán thánh bát trọng hồn phi phách tán.

Dù là chuẩn thánh cũng sẽ bị quạt bay mười ức dặm.Tù Ngưu thánh tôn ngơ ngác nhìn Phong Phi Vân.Một vương giả thái cổ thánh yêu tộc đẳng cấp bán thánh nói:- Hắn tu luyện Vạn Thú Đồ của long tộc, đã đại thừa.

Hay là Thập Tam thái tử long tộc?Nghe tên Thập Tam thái tử long tộc, Tù Ngưu thánh tôn rung động.

Tuy gia gia của gã là thánh linh cường đại, nhưng Thập Tam thái tử long tộc được định vị là một trong những nhân vật không thể trêu vào.Một vương giả thái cổ thánh yêu tộc trên mặt có vảy cá nói:- Đó không phải Vạn Thú Đồ của long tộc, là vạn thú chiến thể của phượng hoàng yêu tộc.

Chắc hắn là Phong Phi Vân của nhân tộc, nghe đồn hắn là con riêng của phượng hoàng yêu hậu với nhân loại.Tù Ngưu thánh tôn không e ngại nữa:- Thì ra là bán yêu, ha ha ha ha ha ha!Tù Ngưu thánh tôn không dám trêu vào Thập Tam thái tử long tộc, nhưng đối với bán yêu thì gã tùy tiện xoa nắn.Vấn đề Phong Phi Vân là con riêng của phượng hoàng yêu hậu thì càng không lo, tuy phượng hoàng yêu hậu cường đại nhưng gia gia của gã là vô thượng thánh giả, trừ vị kia của long tộc ra Tù Ngưu thánh tôn không sợ ai.Phong Phi Vân nhìn chín vương giả thế hệ trẻ trước mặt, cười nói:- Các ngươi lui xuống đi, ta không muốn giết các ngươi.Phong Phi Vân không nói cho vui, hắn nói rất nghiêm túc.

Bọn họ là vương giả thế hệ trẻ, tiềm lực lớn lao, có thể chống đỡ một phương trong đại kiếp nạn sắp đến.

Nếu có thể không giết thì Phong Phi Vân không muốn ra tay.Phong Phi Vân hiểu lý do Phong Phi Vân nói câu đó, gã gật gù.Tù Ngưu thánh tôn cười to bảo:- Ha ha ha ha ha ha!

Ngươi đang đùa sao?

Ngươi không muốn giết chúng ta?

Ngươi có năng lực nói câu đó sao?Tù ngưu yêu tộc là một tộc mạnh nhất trong thái cổ thánh yêu tộc, có hơn mười người trở thành vương giả thế hệ trẻ.

Về thực lực thì tù ngưu yêu tộc gần bắt kịp chín yêu tộc.Tù Ngưu thánh tôn sẽ không để một bán yêu vào mắt.Phong Phi Vân nói:- Có vài người sao luôn ngu ngốc cứng đầu.Thiên Toán thư sinh nói:- Không lâu sau là thiên địa đại kiếp nạn, nguyên vạn tộc sẽ rơi vào kiếp nạn.

Chúng ta tàn sát lẫn nhau là suy yếu lực lượng bản thân.

Các ngươi hãy lui xuống đi, ta sẽ không truy cứu sai lầm lúc trước.Tù Ngưu thánh tôn có nghe về thiên địa đại kiếp nạn, biết chuyện đó rất khủng bố.

Nếu không phải bị Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân xúi giục thì gã sớm đi di tích thái cổ luận đạo.

Dù gì nhân tộc có được vào thái cổ thánh tộc hay không chẳng uy hiếp được tù ngưu yêu tộc.

Tù ngưu yêu tộc là số một thái cổ thánh yêu tộc.Nhưng cá tính Tù Ngưu thánh tôn bướng bỉnh, nếu đã đánh nhau thì sẽ không tay trắng quay về.

Nếu Tù Ngưu thánh tôn cứ rút đi thế này thì quá nhục.Phong Phi Vân góp lời:- Ài, có một số người tuy tu vi mạnh nhưng thật ngốc.

Đám Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân đã vào di tích thái cổ luận đạo mà hắn còn ngốc nghếch ở đây truy giết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc chúng ta.- Ngươi nói gì?

Nhóm Bại Nguyệt hoàng tử đã vào di tích thái cổ?

Không thể nào, bọn họ tìm ta cùng đối phó nhân tộc, nói không giết hết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc thì không vào di tích thái cổ, bọn họ không có lá gan lừa ta.Tù Ngưu thánh tôn cười nói:- Ta hiểu rồi, các ngươi đang dùng kế ly gián!Thiên Toán thư sinh nói:- Tin tưởng bằng hữu là mỹ đức.Phong Phi Vân mỉm cười nói:- Nhưng phải xem mấy người kia có phải là bằng hữu thật không.Tù Ngưu thánh tôn nghe Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh hát đệm làm lòng hoang mang.

Tù Ngưu thánh tôn rất tức giận, hai cánh tay thô to giơ lên, trán bắn ra điện thoa nối với tiêu hồn phiến trên bầu trời.Tù Ngưu thánh tôn nói:- Vậy thì chém các ngươi trước rồi đi di tích thái cổ, xem có đúng là bọn họ đã vào chưa.Lực lượng thánh linh dụng cụ không gì sánh bằng, mây đen cuồn cuộn làm bầu trời tối tăm.

Có ứ vạn tia chớp đan xen trên bầu trời.Hư không cứng lại.Vù vù vù vù vù!Lực lượng tiêu hồn phiến tăng gấp mười lần, mang theo sức mạnh vô cùng to lớn xé rách mặt đất.

Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ bị quạt bay mất không còn bóng dáng.Tiêu hồn phiến bay vào miệng Tù Ngưu thánh tôn.Không lâu sau bầu trời lại sáng sủa.Một vương giả thế hệ trẻ tù ngưu yêu tộc hỏi:- Ba người kia . . .

Đã thành tro?- Hừ!

Mấy tiểu tử kia sao ngăn nổi lực lượng thánh linh dụng cụ?

Chắc bây giờ đã thành hạt bụi.Mắt to nhìn quét cây cầu gãy lơ lửng trên bầu trời phương xa, Tù Ngưu thánh tôn lạnh lùng nói:- Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, nếu các ngươi dám lừa ta như đồ ngốc thì đừng trách lão ngưu ta ăn các ngươi, chúng ta đi!Tù Ngưu thánh tôn mang theo tám vương giả thái cổ thánh yêu tộc khác bay hướng di tích thái cổ.Phong Phi Vân cất đi ẩn tàm sa la, ba người hiện ra trên tầng mây, né tránh một đám vương giả thái cổ thánh yêu tộc rời đi.

Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ cười tủm tỉm.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Cứ để bọn chúng tự cắn nhau, vậy mới thú vị-------Chương 1873: Trâu già tức giận (2)Phong Phi Vân nói:- Dù Tù Ngưu hoàng tử biết mình bị gạt cũng sẽ không thật sự giết đám người Bại Nguyệt hoàng tử, để ta đốt thêm lửa.Phong Phi Vân khoác ẩn tàm sa la lên người, biến mất trong không trung.Tuyết Huyền Nữ mặc áo đạo, trẻ trung xinh đẹp.Tuyết Huyền Nữ nhíu mày nói:- Hai ngươi rất âm hiểm, gian xảo.Thiên Toán thư sinh sửa lại quan cân trên đầu:- Cái này gọi là đại trí tuệ.Thiên Toán thư sinh bay hướng di tích thái cổ.Dưới đất bị phá hoại nghiêm trọng, đất đai vạn dặm bị xới tung lộ ra tầng nham thạch dày.

Hai con phượng hoàng đáp xuống bên cạnh khe nứt rộng, biến thành thiên nữ xinh đẹp và tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài.Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt:- Tỷ tỷ, mới rồi ta thấy có người mặc áo dệt bằng ẩn tàm ti bay qua.

Người đó bay quá nhanh nên không thấy rõ bộ dạng.Thân hình Phượng Hoàng Thiên Nữ đẫy đà, ngực to, rất quyến rũ, dung nhan thanh tú, tiên vận không ăn nhân gian khói lửa.Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:- Đi, đã đến di tích thái cổ.

Yêu hậu nói đây là nơi một đại thánh ngủ say, không chừng sẽ được một ít cơ duyên lớn.Phượng Hoàng Thiên Nữ, Tiểu Phượng Hoàng không biến thân phượng hoàng, hai bóng người một lớn một nhỏ biến mất khỏi mặt đất.Di tích thái cổ, dưới cây cầu gãy.Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử dẫn hơn mười vương giả thái cổ thánh yêu tộc bay xuống cây cầu gãy.

Yêu vân đậm đsặc phát ra từ người bọn họ.Hỗn Côn hoàng tử cười nói:- Ha ha ha ha ha ha!

Rốt cuộc Phong Phi Vân xuất hiện, hắn dám trấn áp bản hoàng tử trong tam vị chân hỏa lô, lần này bản hoàng tử phải trấn áp ngược lại hắn, cho hắn nếm đủ loại đau khổ trong đời!Hơn mười cường giả thái cổ thánh yêu tộc từ trên trời giáng xuống, khí thế dồi dào như thiên thần giáng thế.Thanh Loan thánh nữ, Hỏa Loan công chúa, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Tây Môn Xuy Tiêu, Hiên Viên Nhất Nhất, Thạch Lan đứng đó.

Phong Phi Vân chưa quay về.

So với thái cổ thánh yêu tộc mạnh mẽ thì phe nhân tộc yếu hơn nhiều, chỉ có Thanh Loan thánh nữ đến bán thánh cảnh.

Phe thái cổ thánh yêu tộc có năm bán thánh cảnh.Vết thương của Tây Môn Xuy Tiêu đã lành gần hết, mở miệng nói:- Sao Phong huynh còn chưa trở về?

Chắc sẽ không ra ngoài ý muốn đi?Bại Nguyệt hoàng tử nhìn Hiên Viên Nhất Nhất xinh đẹp tuyệt trần, gã cất bước đi tới, chắp tay chào.Bại Nguyệt hoàng tử cười nói:- Thánh nữ điện hạ, lâu không gặp.Mới trước đó Hiên Viên Nhất Nhất bị Bại Nguyệt hoàng tử đánh bị thương, nếu không nhờ Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Thạch Lan cứu thì khó tránh khỏi móng vuốt sói.

Nhưng bây giờ lòng Hiên Viên Nhất Nhất tĩnh như hồ, mắt sâu thẳm, phớt lờ Bại Nguyệt hoàng tử.Bại Nguyệt hoàng tử đã đến bán thánh cảnh, cơ thể ngưng tụ ba đạo tắc thánh linh.

Bại Nguyệt hoàng tử cười nhạt, đôi mắt biến thành hai thiên thạch đỏ thẫm, khí thế nặng nề bộc phát.Bùm!Nhưng Bại Nguyệt hoàng tử chưa ra tay thì bị nắm đấm to đánh văng ra xoay bảy trăm hai mươi độ trên không trung rồi té xuống đất.Mọi người rất ngạc nhiên.- Ai đó?Bại Nguyệt hoàng tử cực kỳ chật vật, gã tức điên.

Bại Nguyệt hoàng tử bị đánh cằm trật khớp, má phải đầy máu, vảy cá lộ ra.

Bại Nguyệt hoàng tử sutý bị đánh về nguyên hình.- Là ta!Tù Ngưu thánh tôn đáp xuống, hai chân giẫm đất, đầu gối lún xuống đất.

Tù Ngưu thánh tôn lại đá một cước dạp vào bụng Bại Nguyệt hoàng tử, đá gã gào rú bay ra ngoài, bụng thủng một lỗ máu to cỡ nắm tay.Tù Ngưu thánh tôn rất tức giận, gã bị người lợi dụng như đồ ngốc.

Tù Ngưu thánh tôn biết di tích thái cổ là chỗ nào, đó là nơi một vị đại thánh ngủ say, tồn tại nhiều cơ duyên.

Tù Ngưu thánh tôn đánh mệt chết mệt sống, còn đám người này tìm cơ duyên trước gã, ai nhịn nổi?Cá tính Tù Ngưu thánh tôn ngoan cố, ai chọc vào là gã đánh kẻ đó.Bại Nguyệt hoàng tử bị đá bay đi không còn bò dậy nữa, gã kêu gào mấy tiếng rồi nằm yên không nhúc nhích.Mọi người cảm thấy không thích hợp, có người tiến lên điều tra, biến sắc mặt.Người đó ấp úng nói:- Yêu nguyên của Bại Nguyệt hoàng tử vỡ, đã tắt thở.Cái gì?Mọi người xôn xao.Đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mừng rỡ.

Ha ha ha, đây là báo ứng, ông trời mở mắt, Bại Nguyệt hoàng tử bị Tù Ngưu thánh tôn một cước đá chết.Tim Tù Ngưu thánh tôn rớt cái bịch.

Tuy trong lòng Tù Ngưu thánh tôn rất giận, nhưng Bại Nguyệt hoàng tử là hoàng tử của thắng ngư yêu tộc, giết gã thì Tù Ngưu thánh tôn sẽ gặp rắc rối lớn.

Cho nên mới rồi Tù Ngưu thánh tôn đá đánh khá nhẹ.Tù Ngưu thánh tôn chửi thầm trong bụng:- Chết tiệt, chẳng lẽ tình cờ đạp trúng ngay yêu nguyên của hắn?

Bại Nguyệt hoàng tử là vương giả thế hệ trẻ, thật vô dụng, mới một cước đã bị đá chết.Tù Ngưu thánh tôn cảm thấy Bại Nguyệt hoàng tử quá yếu, gã nên nhẹ chân hơn nữa.Mặc dù đá chết Bại Nguyệt hoàng tử nằm ngoài dự liệu của Tù Ngưu thánh tôn, nhưng gã không lộ ra hốt hoảng, vẫn rất khí phách.Tù Ngưu thánh tôn bá đạo hừ lạnh một tiếng:- Đây là kết cuộc dám lừa gạt bổn tọa, Bại Nguyệt hoàng tử gieo gió gặt bão.

Đừng nói một cước đá chết Bại Nguyệt hoàng tử, không đánh hắn hồn phi phách tán đã là nể mặt mấy vị lão tổ thắng ngư yêu tộc.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua khen:- Quá oách!Đánh chết hoàng tử thắng ngư yêu tộc mà không chớp mắt cái nào, cái này mới oai.

Không uổng là tồn tại có gia gia thánh linh.Mấy vương giả thế hệ trẻ yêu tộc sau lưng Tù Ngưu thánh tôn không hiểu ra sao, cho rằng gã giận thật, muốn đại khai sát giới.Bọn họ vênh váo gào thét:- Tù ngưu yêu tộc là đệ nhất thánh yêu tộc, uy nghiêm không thể xâm phạm, giết hết bọn họ!- Đúng, giết mỗi mình Bại Nguyệt hoàng tử không đủ dập tắt cơn giận của thánh tổ.

Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, các ngươi chủ động tự sát đi!- Tất cả người lừa gạt thánh tổ đều phải chết, chủ động tự sát có lẽ còn được cơ hội luân hồi chuyển thế.

Nếu thánh tổ của chúng ta ra tay thì tất cả sẽ hồn vía lên mây!Tù Ngưu thánh tôn nhíu mày, mặc dù gã hơi nóng tính nhưng không não rỗng, gã không định giêtý hết đám người này.

Tuy nhiên thuộc hạ của gã rống to, Tù Ngưu thánh tôn không định ngăn cản.

Cộng thêm Tù Ngưu thánh tôn rất giận, phải dạy cho nhóm Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử một bài học.Địa vị, thân phận không cho Tù Ngưu thánh tôn có biểu hiện lùi bước, yếu đuối.Trong mắt đám vương giả thái cổ thánh yêu tộc Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử lại thấy khác.

Tù Ngưu thánh tôn đằng đằng sát khí, vừa đến đã xử Bại Nguyệt hoàng tử, cái này là xu hướng giết hết bọn họ đây.Bạch Kỳ Lân thầm truyền âm:- Chúng ta lừa gạt Tù Ngưu thánh tôn, hắn sẽ không tha cho chúng ta.

Bại Nguyệt hoàng tử cũng bị Tù Ngưu thánh tôn giết, chúng ta khó tránh khỏi bị hại.

Nếu đấu đơn thì chúng ta không đánh lại hắn, sẽ bị Tù Ngưu thánh tôn giết.Hỗn Côn hoàng tử truyền âm nói:- Vậy chúng ta hợp tác, xuống tay trước là hơn.

Chúng ta có mười bốn vương giả thế hệ trẻ, bốn bán thánh, đủ tạo thành vết thương lớn cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất!-------Chương 1874: Một đống bán thánh chếtBạch Kỳ Lân nói:- Tù Ngưu thánh tôn có thánh linh dụng cụ, nếu hắn lấy thánh linh dụng cụ ra thì chúng ta đều thành tro.- Vậy chúng ta tập hợp tất cả cường giả đột ngột tấn công, tạo thành vết thương không thể phục hồi.

Miễn Tù Ngưu thánh tôn bị giết thì những người khác không đáng sợ.Hỗn Côn hoàng tử độc ác nói:- Chúng ta đã không có đường lui, nếu không liều một phen thì hôm nay sẽ thành vong hồn dưới chân hắn.Bạch Kỳ Lân trầm giọng nói:- Đúng vậy!

Sau lưng chúng ta cũng có đại nhân vật chống lưng, dù vị thánh linh của tù ngưu yêu tộc truy cứu không ai sợ ai.

Chỉ trách tù ngưu yêu tộc không cho chúng ta đường sống trước, vậy đừng oán chúng ta bất nhân bất nghĩa!Mặt Bạch Kỳ Lân nở nụ cười, gã bước tới gần, chắp tay, cúi đầu hướng Tù Ngưu thánh tôn.Bạch Kỳ Lân cười nói:- Thánh tổ điện hạ, chúng ta cũng bất đắc dĩ.

Thật ra chúng ta chờ bên ngoài di tích thái cổ lâu quá không thấy thánh tổ đến nên định vào di tích thái cổ dò đường trước cho thánh tổ, không ngờ bị thánh tổ hiểu lầm.Tù Ngưu thánh tôn cười khẩy nói:- Các ngươi cho rằng ta ngu sao?

Lão tử một đường truy sát vương giả thế hệ trẻ nhân tộc, một vương giả tù ngưu yêu tộc chết.

Còn các ngươi, đã hứa cùng nhau đối phó nhân tộc nhưng bỏ lại lão tử, tự mình vào di tích thái cổ trước tìm cơ duyên, tính toán hay thật.- Bà nội nó, trước kia lão tử và nhân tộc không có mâu thuẫn, không sợ nhân tộc vào thái cổ thánh tộc đá tù ngưu yêu tộc chúng ta xuống bậc.

Ta làm vậy vì cái gì?Bạch Kỳ Lân đã đến gần Tù Ngưu thánh tôn trong vòng ba bước, đối với cường giả đẳng cấp như bọn họ đừng nói ba bước, xa ba dặm cũng là gần trong gang tấc.Ầm!Miệng Bạch Kỳ Lân phun ra thần châm màu trắng mỏng như lông trâu, mau như ánh sao.

Vô số tia chớp xuyên qua bay hướng trán Tù Ngưu thánh tôn.Cùng lúc đó, bàn tay Bạch Kỳ Lân mọc vảy biến thành chân kỳ lân, thánh văn hiện trên bàn chân đạp ngực Tù Ngưu thánh tôn.Hỗn Côn hoàng tử và mười hai vương giả thế hệ trẻ cùng công kích.

Có đánh ra linh khí, có đánh ra thần thông, đều là chiến pháp mạnh nhất.

Bọn họ đổ ập vào Tù Ngưu thánh tôn, muốn trọng thương gã trước.Trán Tù Ngưu thánh tôn hiện thánh ấn hình trăng khuyết đánh bật thần châm màu trắng rơi xuống đất.- Phệ hồn châm?

Giỏi, Bạch Kỳ Lân, ngươi dám dùng phệ hồn châm với lão tử?

Hôm nay lão tử phế ngươi!Phệ hồn châm là một loại ma khí của tử linh yêu tộc, có thể cắn nuốt linh hồn người.

Dính phải phệ hồn châm là chết chắc.Tù Ngưu thánh tôn nổi giận, phát ra tiếng trâu rống, miệng phun tiêu hồn phiến xanh biếc.

Thánh linh dụng cụ tỏa sáng rực rỡ, giận dữ quạt hư không.

Tất cả linh khí, niết bàn bị hất ngược về.Mười vương giả thế hệ trẻ yêu tộc bị quạt bay ra xa mấy ngàn vạn dặm, bị thương rất nặng.

Đây còn nhờ Tù Ngưu thánh tôn kiềm chết lực lượng, nếu không bọn họ đã hồn phi phách tán.Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, hai đẳng cấp bán thánh khác đứng vững dưới đất, có báu vật hộ thể nên không bị tiêu hồn phiến quạt bay.- Minh vương kiếm!Hỗn Côn hoàng tử lấy ra chiến kiếm cổ xưa đẳng cấp linh khí thập bát phẩm, khí chết chóc bộc phát từ thân kiếm.- Kỳ lân thánh cốt!Bạch Kỳ Lân bay lên, triệu hoán cột sống thánh linh của kỳ lân yêu tộc.

Xương dài tám trăm dặm, bên trong chứa một tia ý chí thánh linh.

Bạch Kỳ Lân vung tay, kỳ lân thánh cốt phát ra tiếng nổ bùm bùm như cây roi xương to lớn.Hai bán thánh khác đều có cổ chiến khí cường đại, bọn họ cùng công kích Tù Ngưu thánh tôn.Đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc lùi ra mấy ngàn dặm, hóng xem kịch.Tây Môn Xuy Tiêu nhìn đại chiến phía xa, cười nói:- Ô, đồ sộ quá, lại một bán thánh chết.Thanh Loan thánh nữ, Hỏa Loan công chúa không biết nên nói cái gì, cảm thấy đám vương giả thái cổ thánh yêu tộc quá xúc động.

Đã bàn trước cùng nhau đối phó nhân tộc, kết quả đánh người mình thảm liệt.

Chớp mắt có mấy vương giả thái cổ thánh yêu tộc đã chết.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vỗ tay reo lên:- Này Tù Ngưu thánh tôn, cẩn thận bên trái, bên trái!

Ui chao, suýt nữa . . .

Bạch Kỳ Lân ở trên đầu, phòng thủ, phòng thủ!

Bà nội nó, không có mắt sao?

Qua ca tức chết!Phương xa, Phượng Hoàng Thiên Nữ, Tiểu Phượng Hoàng đứng trong tầng mây nhìn đại chiến.Vẻ mặt Tiểu Phượng Hoàng kỳ lạ, đôi mắt đen láy xoe tròn.Tiểu Phượng Hoàng nói:- Tỷ tỷ, đại ma đầu kia thiếu đạo đức thật, hắn làmg như vậy những 7bàn man phủ sẽ bị tổn thất nặng nề.Phượng Hoàng Thiên Nữ tuyệt đại anh tư, lửa bao bọc người nàng, mắt sáng như sao nhìn vòng chiến hỗn loạn.

Loáng thoáng thấy một người mặc ẩn tàm sa la đi giữa các thái cổ thánh yêu tộc.

Mỗi lần Tù Ngưu thánh tôn đánh bại một bán thánh là Phong Phi Vân chạy tới ấn ngực bán thánh đó, bán thánh tắt thở.Phong Phi Vân sử dụng lực lượng tử kiếp, vô ảnh vô hình, dùng kiếp chém đạo.Những người khác không thấy ẩn tàm ti nhưng Phượng Hoàng Thiên Nhãn có thể.Phượng Hoàng Thiên Nữ biết đó là Phong Phi Vân, môi hồng hé mở:- Ngươi không được nói chuyện này cho bất cứ ai.Tiểu Phượng Hoàng thè lưỡi:- Đại ma đầu kia rất dữ, ta không dám nói ra, hắn sẽ đá ta.Rất nhanh, chiến đấu kết thúc.Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, hai vương giả thế hệ trẻ bán thánh té dưới đất, tắt thở, bị Tù Ngưu thánh tôn giết.Phong Phi Vân hoàn thành nhiệm vụ bay ra xa cởi xuống ẩn tàm sa la, quay về lẫn trong đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.Nhiều vương giả thế hệ trẻ chủng tộc nhỏ yếu núp trong bóng tối nhìn phía xa, thấy tận mắt đại chiến thảm khốc.

Bọn họ xì xầm bàn tán.- Tù Ngưu hoàng tử quá hung bạo, giết Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử, Bại Nguyệt hoàng tử, hai đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc khác.- Một lần xử lý năm đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc, hắn không sợ bị năm thái cổ thánh yêu tộc trừng phạt sao? thật dữ dằn.- Thảm quá thảm, chỉ có Tù Ngưu thánh tôn mới cuồng như thế.

Thập Tam thái tử long tộc cũng không dám tùy tiện giết đám người này.- Ai kêu sau lưng người ta có gia gia đẳng cấp thánh linh?

Đây là vốn liếng để người ta ngông.Tù Ngưu hoàng tử đứng dưới đất nhìn chiến thi bán thánh nằm la liệt.

Đất nhuộm máu bán thánh mọc ra thánh hao đỏ, đất đai ma hóa, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.Tù Ngưu hoàng tử sững sờ.Ta . . .

Đã làm gì vậy?

Cùng một lúc giết năm đệ nhất vương giả thái cổ thánh yêu tộc, còn ở trước mặt nhiều người, gây họa lớn rồi.

Đám đệ nhất vương giả yếu quá.

Bình tĩnh, phải vững vàng!Tù Ngưu hoàng tử cố gắng giữ bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng:- Bọn họ đều đáng chết.

Đi, chúng ta đi di tích thái cổ luận đạo.Tù Ngưu hoàng tử cùng tám vương giả thế hệ trẻ bay lên cây cầu gãy, vào trong di tích thái cổ.

Giờ nỗi lòng Tù Ngưu thánh tôn rối loạn, không tầm tình đối phó đám vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.Còn xác năm vương giả Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử thì không ai hỏi thăm, không ai nhặt cổ chiến khí cường đại rơi rớt.-------Chương 1875: Cự linh dương thầnĐùa, ai dám xen vào chuyện lớn này?

Chắc chắn chuyện sẽ không dừng lại, tương lai sẽ có địa chiến giữa chí tôn thế hệ trước yêu tộc.Không có thái cổ thánh yêu tộc ngăn cản, các vương giả thế hệ trẻ núp trong bóng tối đều đi ra.

Có nữ nhân quyến rũ, quỷ ảnh tà hồn, chúng nó bay lên cây cầu gãy hướng tới di tích thái cổ.

Nói là luận đạo nhưng thật ra mỗi người tự tìm cơ duyên.Phượng Hoàng Thiên Nữ, Tiểu Phượng Hoàng cũng đến cây cầu gãy.

Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng trên mây ngoái đầu nhìn Phong Phi Vân, biến mất sau tầng mây.Một cây cầu gãy nối mặt đất và tầng mây đi thông di tích thái cổ, mặc cho gió táp mưa sa qua ức vạn năm không mục.Đi qua cây cầu gãy là mây mù mờ mịt, bán thánh cảnh cũng khó nhìn rõ ràng hơn mười trượng.

Cái này không giống sương, che mắt còn dày hơn ngân hoàn duyên thủy.Bóc!Một tia chớp giáng xuống người Huyết Giao, đánh ó toàn thân cháy đen gào rú.Phong Phi Vân nói:- Đừng đi lung tung, chỗ này nơi nào cũng nguy hiểm.

Một tảng đá đều dính hơi thở đại thánh, đủ giết ngươi.Mao Ô Quy kéo Huyết Giao về quấn trên cổ.Thiên Toán thư sinh đi đằng trước thôi diễn, phá giải sát thế, né trận pháp, tìm con đường an toàn nhất.

Trên đường đi bọn họ không gặp nguy hiểm gì, đã vào trung tâm di tích thái cổ.Các vương giả thế hệ trẻ khác không may mắn như vậy, tử thương vô số.

Nhiều lúc đi đường núi cheo leo sẽ thấy xác yêu thú, có bị lôi điện đánh chết, có bị lửa đốt chết, có bị chiến binh cổ xưa đóng đinh, còn nhiều cái khác không chừa mẩu xương.Thấy nhân tộc bình yên vô sự vào di tích thái cổ, nhiều vương giả thế hệ trẻ lặng lẽ theo sau đoàn người nhân tộc từ xa, có mấy chục sinh linh cường đại.Vì phòng ngừa bọn họ đánh lén, Phong Phi Vân đi ở hàng cuối, đề phòng những vương giả thế hệ trẻ dị tộc.Thứ tự đi của đoàn người nhân tộc là Thiên Toán thư sinh, Tuyết Huyền Nữ, Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Hiên Viên Nhất Nhất, Thạch Lan, Hỏa Loan công chúa, Thanh Loan thánh nữ, Phong Phi Vân, Mao Thành Thật, Mao Ô Quy, Huyết Giao.Đi vào chiến trường màu đỏ, dưới đất có một số mảnh nhỏ chiến binh thái cổ, sương mù trong không khí biến thành màu đỏ, chướng khí nặng nề.

Các vương giả thế hệ trẻ hít một hơi cảm giác đầu váng mắt hoa.Hoàn cảnh, hơi thở chỗ này rất đặc biệt, có lực lượng đại thánh phủ lên khiến một số thứ thái cổ có thể bất hủ.

Nếu may mắn có thể đào ra đồ tốt từ bùn đất.Dọc đường đi Mao Ô Quy hít hà mặt đất, đôi khi móng vuốt cào đất bùn.

Đột nhiên mắt Mao Ô Quy sáng lên đào đất, đào sâu khoảng ba thước lòng đất bắn ra ánh sáng trắng như cột sáng đâm thẳng lên trời.- Ha ha ha ha ha ha!

Lão phu đào được thứ tốt!Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đứng lại.

Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chạy nhanh đến nhìn chằm chằm nguồn sáng trắng trong vũng bùn, mừng rỡ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua kích động nói:- Thánh chi tinh hoa, một giọt thánh chi tinh hoa tương đương với một ức phương tinh hoa phật khí, thứ này có tiền không mua được, thánh chi tinh hoa có thể trợ giúp bán thánh, chuẩn thánh lĩnh ngộ đạo tắc thánh linh, nơi này có nguyên cái ao nhỏ.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua sinh ra từ thế gia thái cổ, nhưng gã hiếm khi thấy thứ như thánh chi tinh hoa.- Hơi khát nước, để uống một miếng!Tây Môn Xuy Tiêu biểu hiện rất có phong độ, trực tiếp nằm sấp uống ngụm to.Mao Ô Quy giật mình kêu lên:- Ngươi muốn làm gì?Mao Ô Quy vội thu ao nhỏ thánh chi tinh hoa, sợ bị Tây Môn Xuy Tiêu uống hết.

Hàng này không biết khách sáo là gì.Tây Môn Xuy Tiêu đứng dậy, liếm môi nuốt giọt thánh chi tinh hoa cuối cùng.Tây Môn Xuy Tiêu sửa sang vạt áo, nói:- Uống có miếng nước chứ gì, keo kiệt.Mặt Mao Ô Quy xanh mét:- Tổ cha ngươi, uống một miếng ít nhất hút ba trăm giọt thánh chi tinh hoa của lão tử!Tây Môn Xuy Tiêu chẳng hề xấu hổ trở về vị trí cũ, đoàn người tiếp tục đi tới.

Mọi người chú ý đất đai dưới chân, mơ mộng có thể đào ra báu vật gì.

Thánh chi tinh hoa, báu vật làm chuẩn thánh cũng phải đỏ mắt.Ngày càng nhiều vương giả thế hệ trẻ theo đuổi đoàn nhân tộc.

Bọn họ bàn tán xôn xao, Mao Ô Quy đào được thánh chi tinh hoa làm bọn họ cũng muốn ăn tìm báu vật.

Mỗi người thăm dò địa chất, tìm báu vật lạc từ thời kỳ thái cổ.Phong Phi Vân từng tu luyện tầm bảo thuật, lại có Phượng Hoàng Thiên Nhãn nên lợi hại hơn bất cứ ai.

Rất nhanh Phong Phi Vân cũng tìm được một ao thánh chi tinh hoa, chôn rất sâu nhưng số lượng nhiều hơn, cỡ một phương,như cái ao nước ngầm.Đây là thánh chi tinh hoa, không phải tinh hoa phật khí, tinh hoa hỏa khí.

Một giọt thánh chi tinh hoa tương lai một ức phương tinh hoa phật khí, số lượng khổng lồ thế này làm người ta líu lưỡi.- Ui chao, ta cũng thấy hơi khát.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chạy nhanh như bay, nhưng Phong Phi Vân đã thu thánh chi tinh hoa trước gã một bước.Tuy Phong Phi Vân có nhiều thánh chi tinh hoa nhưng đám vương giả thế hệ trẻ dị tộc không dám cướp.

Đùa, hiện tại nhân tộc mạnh mẽ, bọn họ không thể sánh bằng.

Huống chi trong di tích thái cổ không có nhân tộc mở đường thì bọn họ khó tìm ra cách đi sâu vào di tích thái cổ.Thiên Toán thư sinh đi đằng trước nhất dừng bước:- Không thích hợp.Thiên Toán thư sinh nhìn ao máu loãng phương xa, biểu tình cực kỳ trầm trọng.

Thiên Toán thư sinh thụt lùi.Tây Môn Xuy Tiêu hỏi:- Có chuyện gì?- Nơi thánh linh chết.Thiên Toán thư sinh chỉ vào ao nước đỏ phương xa, nói tiếp:- Hậu thời kỳ thái cổ có thánh linh chết tại đây, máu chảy thành ao nước.Tây Môn Xuy Tiêu hưng phấn nói:- Tốt quá rồi, đó là kmáu thánh linh, không thua kém gì thánh chi tinh hoa.

Nhiều máu thánh linh như thế đủ cho ta đến cảnh giới chuẩn thánh trong vòng trăm năm!Thiên Toán thư sinh lắc đầu, biểu tình nghiêm túc nói:- Thánh linh còn chết tại đây, ngươi có tưởng tượng được nó nguy hiểm cỡ nào không?Mặt Tây Môn Xuy Tiêu trắng bệch.Các vương giả thế hệ trẻ nhân tộc thụt lùi, cảm giác áp lực nặng nề.

Nơi này có nguy hiểm làm thánh linh chết, bọn họ không dám tiến lên.Một vương giả thế hệ trẻ thú tộc chạy nhanh hướng hồ nước đỏ.- Oa, máu thánh linh tụ tập thành hồ nước!

Một giọt có thể trợ giúp chúng ta ngộ đạo, huống chi có nhiều như vậy.

Nhân tộc không lấy, chúng ta đi.Thân hình nó như heo, lưng mọc đôi cánh, chớp mắt xuất hiện bên cạnh ao đỏ.Máu thánh linh là báu vật vô thượng, ít ai ngăn nổi sức hấp dẫn này.Rào rào!Đột nhiên giữa hồ nước đỏ dao động từng vòng gợn sóng, một vuốt xương thò ra.

Cánh tay dài mấy trăm thước, mỗi khúc xương như tảng đá nặng ngàn cân.Vương giả thế hệ trẻ thú tộc hét thảm, không có sức chống cự bị kéo vào hồ đỏ, chẳng mấy chốc chỉ còn mấy khúc xương nổi lên mặt nước, xương cũng hòa tan.Cácsinh linh hút ngụm khí lạnh.

Giữa hồ đỏ tồn tại đẳng cấp gì?Phong Phi Vân cảm giác nguy hiểm lớn lao, hắn hét to:- Mau, mau, trốn đi!

Giữa hồ máu có lực lượng kinh khủng đang thức tỉnh!-------Chương 1876: Vô thượng thần võ (1)Ầm!Một bộ xương to cao mấy ngàn thước lao ra khỏi hồ đỏ.

Thân người, xương cứng như đá, toàn thân đầy sát khí.

Nó mặc kệ cá Thần thông đạo pháp tấn công, vươn tay dễ dàng chộp một vương giả thế hệ trẻ yêu tộc ném vào miệng.Các sinh linh nháo nhào chạy trốn.

Nhưng tốc độ bộ xương quá mau, nhiều sinh linh không chạy thoát được.Phong Phi Vân vừa bay đi vừa ngoái đầu nhìn bộ xương to:- Cự Linh Dương Thần!Bên dưới sông máu tổ địa Phong gia, Phong Phi Vân từng thấy một bộ xương Cự Linh Dương Thần.

Tuy nhiên bộ xương Cự Linh Dương Thần kia chỉ to trăm thước, còn Cự Linh Dương Thần này cao hơn ba ngàn thước, khí thế khổng lồ đáng sợ, lực lượng khủng bố làm người ta tuyệt vọng.Mao Ô Quy cũng biết Cự Linh Dương Thần:- Sao Cự Linh Dương Thần đến thế giới này?

Không bình thường.

Xem ra trong ao máu kia có thứ càng khủng bố hơn, không chừng khiến thánh linh chết thật.Mao Ô Quy ngồi trên lưng Mao Thành Thật chạy trốn mau như bay.Cự Linh Dương Thần không phải sinh vật thế giới thật, nó sống trong thần giới bí ẩn, thuộc thế giới nửa thật.Nếu nói địa ngục là nơi chốn của quỷ tà thì thần giới là chỗ của thần tà.Chỉ có dùng máu dương thần thánh thai song sinh dị mới mở ra cánh cửa thần giới, triệu hoán Cự Linh Dương Thần đến thế giới này được.Vang tiếng hét thảm:- A!Hỏa Loan công chúa bị một hơi thở của Cự Linh Dương Thần đánh trúng từ sau lưng xuyên tới ngực, thân thể mảnh mai té xuống đất.Cự Linh Dương Thần đứng trước mặt Hỏa Loan công chúa, thân hình khổng lồ, nó thò tay xương chộp nàng.Hỏa Loan công chúa tuyệt vọng, che ngực đẫm máu, hai chân dưới váy run run, kinh hoàng nhìn Cự Linh Dương Thần.

Bóng ma to lớn bao phủ, bàn tay xương to lớn mang theo lực lượng kinh khủng đè ép người Hỏa Loan công chúa không thể nhúc nhích.Ầm!Phong Phi Vân bay đến trước mặt Hỏa Loan công chúak, một tay ôm eo nhỏ, thi triển luân hồi tật tốc trốn ra ngay một giây trước khi tay Cự Linh Dương Thần chộp.Con mắt xương bắn ra hai tia sáng, Cự Linh Dương Thần tăng tốc độ gấp mười lần.

Thoáng chốc Cự Linh Dương Thần đuổi kịp Phong Phi Vân, vung tay.- Vạn thú vô địch!Phong Phi Vân thi triển vạn thú chiến thể đánh ra lực lượng một vạn bán thánh oanh kích xương tay.Ầm!Phong Phi Vân bay ngược ra ngoài, đụng vào khu rừng đỏ, đụng gãy một cây cổ thụ như bằng máu.

Phong Phi Vân nhún chân lại bay lên, chui vào rừng cây đỏ.Cự Linh Dương Thần rống to:- Grao!Cự Linh Dương Thần cũng lao vào rừng đỏ.

Cây cối trong rừng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, có cây thô mười người ôm không hết, có cây cao hơn hẳn Cự Linh Dương Thần.Bùm!Cự Linh Dương Thần đụng gãy các cây to, lại vỗ một chưởng xương.Trong rừng vang tiếng rồng ngâm, đuôi rồng dài mấy ngàn thước quét qua suýt lật ngửa Cự Linh Dương Thần.

Đất rung rinh, một ngọn núi lớn gần đó sụp đổ.Tiếng chiến đấu kinh thiên động địa vang trong rừng đỏ, sóng khí dời núi ập biển lan tràn, tiếng chiến đấu càng lúc càng xa.Thanh Loan thánh nữ nóng nảy:- Vân ca bị Cự Linh Dương Thần buộc vào rừng cổ đỏ!Thanh Loan thánh nữ biến thành cái bóng xanh chạy vào rừng cây đỏ, muốn giúp Phong Phi Vân một tay.Các vương giả thế hệ trẻ nhân tộc cũng xông vào, bọn họ sẽ không bỏ mặc Phong Phi Vân một mình chạy trốn.

Vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đi lên con đường không biết.Rừng rậm màu đỏ không biết mọc cây cối gì, thân cây đỏ máu trong suốt, cứng rắn như ngọc.

Trong lá cây sẽ nhỏ máu.Phong Phi Vân mặc áo da phượng vảy rồng biến thân rồng to, thể hiện lực lượng mạnh nhất đấu với Cự Linh Dương Thần.Ầm ầm ầm ầm ầm!Một rồng một xương khô đè ngã cây ocối.Một vạn linh thú chiến thể hiện hình sau lưng thần long phát ra tiếng gầm chân thiên động địa, quấy nhiễu các sinh vật lạ trong rừng đỏ chạy trốn.Hỏa Loan công chúa nằm trên đầu rồng, cảm nhận cự long bộc phát khí thế khủng bố.Hỏa Loan công chúa giật mình thầm nghĩ:- Đây mới là tu vi thật sự của chủ nhân, lực lượng mạnh hơn nhiều chuẩn thánh.

Chủ nhân đã xem như một trong cá nhân vật mạnh nhất thiên địa.Nhiều chủng tộc không có thánh linh, chủng tộc có một thánh linh thì bảo đảm bất diệt.

Chủng tộc có ba thánh linh xem như đại tộc hưng thịnh.Trong tình hình thánh linh hiếm hoi này, chuẩn thánh là chí tôn trong thiên địa, vô địch thiên hạ.Hỏa Loan công chúa cảm thấy Phong Phi Vân thể hiện sức chiến đấu không chừng đã vào mười hàng đầu nhân tộc, có thánh linh trong bảng xếp hạng.

Nếu tính thực lực, Phong Phi Vân ngang hàng với chúa tể các Trung Ương vương triều, động chủ nhân tổ động thiên.Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Hỏa Loan công chúa, nàng không biết nội tình nhân tộc mạnh đến mức nào.Huyết Giao quấn trên cổ Mao Ô Quy, xem như cũng nằm trên lưng Phong Phi Vân.

Huyết Giao tận mắt thấy rồng và Cự Linh Dương Thần đại chiến, khoáng cổ xưa nay.- Phong gia quá oai, chiến uy mạnh mẽ như thế đủ đi ngang trong toàn Tây Ngưu Hạ Châu.

Đừng nói vương giả thế hệ trẻ gì đó, dù gặp chí tôn thế hệ trước cũng không nhiều người trấn áp được Phong gia.Tu vi của Huyết Giao tiến bộ nhiều, đã là Vũ Hóa đệ ngũ trọng, đủ phong làm đại yêu vương.Đây là đẳng cấp chuẩn thánh so tài, nếu xảy ra trên lãnh thổ nhân loại không chừng đất đai ức dặm tan vỡ, sóng to gió lớn, hù cảnh chủ, vực chủ một phương run sợ.Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, Huyết Giao luôn theo sát bên cạnh Phong Phi Vân.

Sau khi Phong Phi Vân hóa rồng, chúng nó đứng trên lưng hắn.- Grao!Phong Phi Vân phun lửa, trong lửa bao bọc tám tam vị chân hỏa lô.

Mỗi thần lô biến to vạn trượng bay tám hướng ứng bát quái thiên vị, bao lấy tám ngàn dặm.Mặt đất và bầu trờgi tám ngàn dặm bốc cháy, hóa thành lô thiên địa.

Tất cả sinh vật trong phạm vi này sẽ bị đốt thành tro.Đây là trong Tiểu Linh tiên giới, tam vị chân hỏa lô chỉ trấn được tám ngàn dặm.

Nếu ở Tây Ngưu Hạ Châu, lãnh thổ tám ức dặm sẽ bị đốt, sinh vật chết hết.Đây là lực lượng hủy diệt của đẳng cấp chuẩn thánh.Cho nên trên lãnh thổ nhân loại ít khi thấy bán thánh cảnh chiến đấu, toàn để thanh niên tài tuấn mỗi thế lực đánh lộn quyết định thắng thua.

Vì nếu bán thánh đánh nhau, vạn ức sinh linh sẽ thành tro bụi.

Không thế lực nào chịu nổi cái giá đắt này.Phong Phi Vân lấy tám giới linh thạch cỡ đầu người ra cùng bỏ vào tám tam vị chân hỏa lô.Trong mỗi giới linh thạch chứa một ức phương tinh hoa hỏa khí, sau khi vào tam vị chân hỏa lô chúng nó nổ tung.

Tinh hoa hỏa khí liên miên chảy vào lô, cung cấp năng lượng cho tam vị chân hỏa lô.Ầm ầm ầm ầm ầm!Tam vị chân hỏa lô cao vạn trượng được tinh hoa hỏa khí dựng dục nhanh chóng trướng to, hóa thành thần lô đỏ thẫm cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín.

Đây mới là kích cỡ thật sự của tam vị chân hỏa lô, mỗi lô cao gần vạn dặm.

Nếu một tam vị chân hỏa lô bay trong trời sao sẽ to ngang ngửa một tinh cầu.Chỉ có thần lô như vậy mới chịu nổi bát phương thiên địa hỏa chi tinh hoa, tế luyện ra bàn man phủ, một trong thánh linh dụng cụ mạnh nhất.-------Chương 1877: Vô thượng thần võ (2)Phạm vi tám tam vị chân hỏa lô bao phủ lại khuếch trương gấp mười lần, bao gồm khu vực tám vạn dặm.

Biến tám vạn dặm thành hỏa vực, nhốt Cự Linh Dương Thần vào giữa, định luyện hóa nó.Mặt đất bị luyện thành dung nham, không gian bị thiêu vặn vẹo.

Ánh sáng đỏ thẫm bắn ra thật xa, nhiệt độ nóng kinh khủng làm khu rừng đỏ bốc cháy.Đám người Thanh Loan thánh nữ, Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh mới chạy vào rừng đỏ lại vội vàng trốn ra.Nhiều sinh linh kỳ lạ chạy ra theo nhóm Thanh Loan thánh nữ.

Tất cả là giống loại cường đại được di tích thái cổ dựng dục, chúng đang chạy trốn, vì đại chiến sâu trong rừng rậm quá khủng khiếp.Tóc Tây Môn Xuy Tiêu bị đốt khét, lòng rung động nói:- Chết tiệt, chiến đấu đẳng cấp thế này quá biến thái.

Nếu xảy ra trên lãnh thổ nhân tộc không biết có bao nhiêu người chết.Tây Môn Xuy Tiêu cảm thấy chênh lệch với Phong Phi Vân quá lớn, trước kia gã đã xem nhẹ lực lượng của hắn.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua là người cuối cùng chạy nhanh ra rừng đỏ, mông bị tam vị chân hỏa lô đốt.- Sức chiến đấu của Phong huynh sao tăng nhiều như thế?

Dù là chúa tể Trung Ương vương triều thứ hai của chúng ta cũng không đánh lại Phong huynh.

Trong Trung Ương vương triều thứ hai không tìm ra một người đánh bại Phong huynh được, có lẽ chỉ lão tổ tông nhà chúng ta có thể đối kháng.Phong Phi Vân càng mạnh thì bọn họ càng mừng, có hắn chống lưng cho bọn họ đủ để đi ngang trên lãnh thổ nhân tộc.Thiên Toán thư sinh nói:- Trước khi Phong huynh vào Tiểu Linh tiên giới mới đến Vũ Hóa đệ thất trọng.

Về mặt lý luận muốn tu luyện Vũ Hóa đệ thất trọng đến cảnh giới chuẩn thánh cần tốn ít nhất năm trăm năm, cái này là tính theo thiên tài đẳng cấp truyền kỳ.- Ta cảm thấy Phong huynh chưa đột phá đến Vũ Hóa đệ bát trọng, có sức chiến đấu cường đại như thế chắc vì vạn thú chiến thể đại thừa.- Còn có đặc điểm huyết thống bán yêu.

Mọi người đừng quên Phong huynh là bán thánh thứ nhất phá vỡ nguyền rủa, sáng tạo kỳ tích gì cũng bình thường.Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không biết nên nói cái gì:- Mới có Vũ Hóa đệ thất trọng đã lợi hại như vậy, nếu đột phá Vũ Hóa đệ bát trọng, dưới thánh linh còn ai đánh lại hắn?Trước kia Trung Nguyên Nhất Điểm Qua tự cho mình là thiên tài số một trong thiên hạ, nhưng so với Phong Phi Vân thì gã cảm thấy mình chưa đủ thiên tài.Thiên Toán thư sinh cười nói:- Đại thế giới cường giả lớp lớp, có Thần thông lớn, cơ duyên lớn, thiên phú lớn chưa chắc đều được mọi người biết.

Ngoài trời có trời, ngoài người có người.

Ai dám nói mình là đệ nhất thiên hạ?Phong Phi Vân, Cự Linh Dương Thần đại chiến trong di tích thái cổ kinh động nhiều vương giả thế hệ trẻ.Trong di tích thái cổ, trên sa mạc đen, một tên mập cao sáu, bảy thước vỗ một chưởng.

Một con thần ngô mãnh thú bán thánh cảnh bị vỗ lún vào cát, tên mập tay không xé thần ngô thành hai khúc nhét vào miệng nhai.Mãnh thú bán thánh cảnh đủ làm vương giả thế hệ trẻ sợ hãi trốn xa thật xa khỏi mảnh đất tử vong này.

Nhưng tên mập không sợ, gã đi vào mảnh đất tử vong này, ăn vua mãnh thú.Tên mập là Bất Tử Bất Quá của Bạch Hổ yêu tộc.Bất Tử Bất Quá nhìn sông lửa phía chân trời, mũi hít hà.Bất Tử Bất Quá cười tủm tỉm:- Trong người bán yêu thì ra có máu rồng, ta ngửi được chút mùi tổ long vương ấu niên.

Không lẽ là họ hàng nhà Thập Tam Thái Tử?

Ta phải đi góp vui mới được.Bất Tử Bất Quá phát ra tiếng hổ gầm hù các mãnh thú, sinh linh nằm sấp dưới đất.

Người Bất Tử Bất Quá trướng to biến thành con cọp màu trắng, cao cỡ ngón núi, trán có chữ vương đỏ máu.

Bất Tử Bất Quá chạy nhanh vào rừng cây đỏ.Trung tâm di tích thái cổ, trên cung tường sụp đổ.

Tường cao như dãy núi có một nam nhân cao lớn mặc áo trắng đứng, đầu mọc hai sừng rồng.Nam nhân áo trắng nhìn hướng rừng rậm đỏ, lạnh lùng nói:- Nhi tử củap hản đồ long tộc, rốt cuộc ngươi đã xuất hiện.Một vương giả thế hệ trẻ long tộc tu vi bán thánh bay lên cung tường, khom người cúi đầu, nói:- Thái tử điện hạ, không tìm được Hiên Viên kiếm.Thập Tam Thái Tử nhíu mày nói:- Nơi này từng là tẩm cung của Địa Hoàng Đại Thánh.

Tương truyền năm xưa cường giả vô thượng Hiên Viên Đế Sư của nhân tộc đến tuổi già đã tới đây tìm cách sống lâu.

Có người thấy Hiên Viên Đế Sư đi vào di tích thái cổ rồi không ra ngoài nữa, hiển nhiên hắn không tìm ra cách kéo dài sự sống, chết trong di tích thái cổ này.- Chắc chắn Hiên Viên Kiếm ở đây.

Những chí tôn nhân tộc chọn địa điểm vương giả luận đạo tại đây là muốn phái vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đến di tích thái cổ tìm cơ duyên, sự thật là để tìm Hiên Viên Kiếm.- Hiên Viên Kiếm là một trong thánh linh dụng cụ mạnh nhất thiên hạ, lực lượng bản thân kiếm linh có thể chiến đấu với thánh.

Chỉ người có duyên với Hiên Viên Kiếm mới tìm thấy nó, trở thành chủ nhân của nó.- Chúng ta không tìm được thì thôi.

Loại thánh linh dụng cụ này dù chúng ta tìm được cũng không thể cưỡng ép trấn áp nó.Bán thánh long tộc lên tiếng:- Vậy chuyến này chúng ta tay không trở về?Thập Tam Thái Tử lắc đầu, nói:- Trước khi vào Tiểu Linh tiên giới tổ long vương đã dùng thần niệm truyền âm cho ta.

Trong di tích thái cổ có bí mật lớn.

Lúc trước Hiên Viên Đế Sư về già vào di tích thái cổ có lẽ không phải muốn tìm cách sống lâu, mà vì trấn áp thứ gì hoặc sinh vật gì.Vẻ mặt bán thánh long tộc cung kính nói:- Thế ý của tổ long vương là . . .?- Tổ long vương muốn chúng ta tìm ra sự thật, dù không có được Hiên Viên Kiếm cũng phải tìm được sự thật.Hiên Viên Kiếm nhìn mây đỏ phía chân trời, tám tam vị chân hỏa lô lơ lửng, có tiếng rồng ngâm vang vọng.Người Thập Tam Thái Tử phát ra long khí hùng hồn, khí thế mạnh mẽ.

Sóng khí khuếch tán đánh bay bán thánh long tộc như đuổi ruồi.Bùm!Bán thánh long tộc té vào cung điện đổ nát cách mấy trăm dặm, đập mặt đất thủng cái lỗ to.- Kết cuộc của phản đồ là cái chết.

Chém phản đồ trước rồi tìm Hiên Viên Kiếm sau.Giọng Thập Tam Thái Tử còn vang vọng trên tường thành thân thể đã biến mất.Cơ thể Cự Linh Dương Thần như núi cao, xương cốt như thần ngọc.

Nhưng dường như Cự Linh Dương Thần bị thương nặng từ trước, chỉ còn một phần lực lượng.Cự Linh Dương Thần thật sự thì có thịt, còn Cự Linh Dương Thần chỉ có bộ xương, thịt trên người bị ăn mòn gần hết, rõ ràng nó từng bị thương nặng.Nếu vào lúc Cự Linh Dương Thần đỉnh cao nhất, dù Phong Phi Vân có mặc áo da phượng vảy rồng hóa rồng cũng sẽ bị nó một bàn tay đập chết.

Bây giờ Cự Linh Dương Thần rất yếu, chỉ đánh ngang tay với Phong Phi Vân.Cự Linh Dương Thần chỉ có thân hình xương trắng, khá sợ lửa.

Khi Phong Phi Vân đánh ra tám tam vị chân hỏa lô thì Cự Linh Dương Thần bị kiềm chết gắt gao, nhốt trong hỏa vực rực cháy.Bùm!Cự Linh Dương Thần một đấm đánh bay một tam vị chân hỏa lô, mở đường máu, cơ thể to lớn lao nhanh hướng hồ máu.-------
 
Back
Top Bottom